Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy

Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 6. Hoàn cảng xung quanh ngôi nhà


Giang Nam nhìn lại ngôi nhà của họ, có vẻ những phần ngôi nhà do chính hai vợ chồng họ xây dựng nên đã xuyên theo.

Ngôi nhà gồm 2 tầng mới xây lúc họ chuẩn bị sinh thêm con thứ hai, tầng trên xây dựng trước khi anh cưới vợ, tầng dưới trước kia do bố mẹ anh xây dựng được thay thế bằng những cành cây to lớn chống đỡ.

Bên cạnh nhà là một lán để xe cũng có, trong đó có hai xe máy, 1 xe đạp của con gái đi học, một xe đạp loại nhỏ trước kia của con gái không đi nữa, 1 xe đạp ba bánh của con trai nhỏ.

Bên cạnh đó có một xích đu cũng được làm khi xây dựng lán để xe.

Lán chỉ có mái xe không có tường bao xung quanh là nhũng cây cột thép.

Một bên lán cạnh nhà hàng xóm nên anh cho xây một tường bao, một bên giáp với nhà 2 tầng anh sống, hai bên còn lại để trống.

Vì để tránh nắng nên mặt phía tây của lán được treo một tấm bạt chắn nắng to.

Trong lán còn có giá phơi đồ và nhiều đồ vật linh tinh khác.

Vì vẫn sống cạnh mẹ nên mẹ anh đặc biệt yêu cầu anh xây thêm một bếp nhỏ giữa lán xe và nhà lầu, loại bếp cũ trước kia thường đun bằng củi để mẹ anh thỉnh thoảng nấu nước, nấu thức ăn cho gia súc trong nhà.

Thực ra nhà họ cũng chẳng nuôi mấy con gia súc như nhà nông dân khác, vốn thích động vật nên mẹ anh nuôi mấy con gà, nhà đặc biệt nuôi 2 con chó lớn, 3 con chó nhỏ do chó lớn trong nhà sinh ra, 2 con mèo trắng lớn và 5 chú mèo con cũng do mèo nhà sinh.

Giờ đây chuồng gà, chuồng chó vẫn còn nhưng các con vật nuôi thì không hề có.

Thôi cũng may cho chúng còn ở lại chứ theo tới đây thức ăn cho người cũng khó kiếm lấy đâu thức ăn để nuôi chúng.

Nhà anh ai cũng yêu động vật cả, giết hoặc bỏ đói chúng không ai đành lòng.

Ngoài ra cạnh lán còn có vườn rau nhỏ, vườn do mẹ anh trồng cho vui chứ không có mấy cây, trong vườn có một cây ổi, một cây khế.

Hai cây to hơn một chút là một cây hồng, một cây nhãn còn lại chỉ có cây rau và một cụm chuối thôi.

Tất cả đi theo gia đình anh có những thứ đó, bằng này anh đã thấy may mắn rồi, người không có gì xuyên qua cũng phải chịu chứ đây lại có đồ đính kèm theo thế này, anh thầm cảm ơn đại thần xuyên không lần nữa trong lòng.

Nhìn tiếp đến hoàn cảnh xung quanh, cạnh nhà của anh là cây cổ thụ rất lớn, nhìn không biết là cây gì có lẽ cây này không giống với bất kì cây nào trên Trái Đất, chính nó đang nâng đỡ một phần ngôi nhà của anh.

Thân cây này cũng khá giống với các cây cổ thụ khác màu nâu xám, sần sùi nhưng nó cực kì to lớn.

Chắc chắn trên Trái Đất bây giờ không còn tồn tại cây nào to như nó nữa rồi.

Thân cây phải bốn, năm người ôm mới hết.

Thân cây không thẳng đứng mà mọc cong uốn lượn theo nhiều hướng nghiêng sang trái một chút lại nghiêng sang phải một chút.

Thân phía dưới gần đất không có cành mọc xiên, tới tận phần thân gần với sàn tầng 2 của ngôi nhà mới thấy cành cây vươn ra khắp nơi.

Những cành này đang đỡ phần tầng hai lơ lửng của ngôi nhà, cành cây khác thì vươn ra khắp các hướng.

Tán cây khác vươn cao vượt hẳn ngôi nhà hai tầng che kín ngôi nhà trong bóng râm của nó, chỉ là phía ban công tầng hai tán cây thưa thớt hơn vẫn có ánh nắng chiếu tới ban công nhìn từ xa chỉ để lộ một góc nhỏ ngôi nhà nhưng không rõ ràng.

Nhìn kĩ giữa các kẽ lá cố vô số nụ hoa li ti màu trắng sữa.

Không biết đây là gống cây gì, quả có ăn được không, nếu trái cây ăn được thì thật là một may mắn cho gia đình anh.

Tán cây to đang giúp ngôi nhà trở nên ẩn nấp, kín đáo, an toàn hơn rất nhiều chỉ là hơi thiếu ánh sáng sẽ ẩm thấp hơn chút thôi vấn đề không lớn.

Phía bên trái nhìn từ vị trí anh đang đứng là thân cây to, phía bên phải là một vách đá trơn nhẵn.

Nhìn vách đá này có thể yên tâm không có người hay động vật nào có thể tấn công vào ngôi nhà của họ về phía đó.

Ngay phía sau ngôi nhà có một khoảng đất trống với những cây bụi thấp và Giang Nam cũng không nhận ra loại cây gì.

Xa hơn nữa là khu rừng nhỏ, với những cây giống cây tre trên Trái Đất nhưng kích thước thì cao lớn hơn nhiều so với cây mà anh vốn quen thuộc.

Giang Nam thật vui vẻ khi nhìn thấy một loài thực vật giống với quê hương cũ của mình.

Phía trước ngôi nhà giống như ban đầu anh nhìn thấy, là một con suối vắt ngang qua khu rừng nguyên sinh to lớn với toàn là cây cổ thụ, phía xa hơn là núi lớn vút tầm mắt.

Có một khảng đất khá rộng rãi từ nhà anh tới suối có lẽ sau này có thể trồng chút thức ăn trên mảnh đất này tuy nhiên công việc khai hoang sẽ vô cùng vất vả đây.

Giang Nam quyết định đi đến bên dòng suối và thám hiểm dọc theo suối một đoạn xem hoàn cảnh xung quanh.

Dòng suối trong vắt, chảy hiền hoà, nhìn kĩ còn thấy có cá, có tôm nhỏ và ốc.

Nhìn hình thức của chúng có chút khác biệt nhỏ so với cùng loài trên Trái Đất nhưng vừa nhìn anh vẫn có thể nhận ra được giống loài nào ngay.

Cá thì vẫn có đuôi có vây nhưng kích thước thì khá to lớn và những đặc điểm chi tiết trên thân chúng thì có một số khác biệt ví dụ có con nhìn giống cá trắm cỏ nhưng lại có thân màu trắng bụng hơi vàng.

Dòng suối này là nước ngọt vì anh vừa uống thử nước thấy vị ngọt mát lạnh trong miệng.

Nhưng trong suối anh lại thấy một loài có chút giống cá đuối nước mặn ở biển.

Nói chung nhìn qua dòng suối thấy điên đảo thận thức thường có của người bình thường.

Có vẻ những con cá này có thể ăn được, lúc nào anh sẽ dẫn vợ qua để cô xem thử, đây vốn là năng lực vợ anh có được khi xuyên không, giờ cũng không cần bắt những con cá này làm gì vội.

Anh đi dọc theo con suối lên phía ngược dòng một đoạn khoảng 1km quang cảnh xung quanh gần như không có nhiều thay đổi.

Có lẽ khoảng cách ngắn không có gì đặc biệt cả, thời gian cũng hơn 20 phút trôi qua rồi anh nên quay về nếu không vợ con sẽ rất lo lắng.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 7.1. Ba ngày cuối còn điện và internet


Giang Nam theo đường cũ quay lại nhà của mình.

Vợ anh đã làm xong bữa sáng và đã bưng thức ăn lên tầng trên cùng ăn với các con.

Đèn cầu thang vẫn còn bật sáng, có lẽ Uyển Nhi để đèn đợi anh về.

Trong phòng ngủ phụ, hai con đang ăn sáng vui vẻ không khác ngày thường.

Vợ anh đang thực hiện nhiều bước dưỡng da phức tạp, rườm rà của cô ấy vào mỗi buổi sáng.

Đúng là vợ của anh, không điều gì có thể ngăn được những đam mê và thói quen của cô ấy.

Anh có cảm giác như gia đình mình chưa tưng xuyên không vậy, vẫn đang sống cuộc sống yên bình vốn có.

-Anh về rồi.

Anh ăn sáng đi đã rồi kể em nghe xem anh đã thấy những gì vậy?Uyển Nhi vui vẻ quay ra nói với chồng.

-Ài, bao nhiêu mĩ phẩm đắt tiền của em, em vẫn nên xài chúng thôi không thì cũng uổng phí mất.

Làm đẹp được ngày nào hay ngày ấy.

Trong lúc Giang Nam ăn sáng, Uyển Nhi vẫn nhiệt tình nói chuyện cùng chồng.

-Em vừa suy nghĩ rồi, tranh thủ lúc còn điện, còn có mạng em sẽ tra và tải về những kiến thức cần thiết cho cuộc sống sau này của chúng ta.

Em đã đọc rất nhiều truyện xuyên không như thế này rồi em biết chúng ta cần những gì.

Em sẽ tra và in ra nữa, in hết số giấy mà chúng ta có thì thôi.

Còn anh, chắc anh dọn dẹp lá cây dưới tầng một đi thôi, nhìn ẩm thấp quá không tốt chút nào, rồi anh xem cần làm gì thì làm nhưng đừng đi xa khỏi nhà anh nhé.

Hai con hôm nay cứ để chúng xem tivi, chơi điện thoại cho thoải mái đi, không biết sau này thế nào!

Càng nghĩ càng thấy con mình thiệt thòi quá đi thôi!

- Uh.

Giang Nam trả lời vợ.

Không sao đâu em chúng thiệt thòi cái này thì sẽ được đền bù cái khác thôi.

Con gái chúng ta không phải đến trường với làm bài tập nữa thì có mà vui ra mặt ấy chứ.

Em cứ làm việc cần làm đi anh tự sắp xếp làm những việc cần thiết khác.

Bữa trưa cũng để anh lo cho nhưng mệt quá em cứ nghỉ ngơi chút rồi hãy làm việc, bao nhiêu kiến thức cũng không đủ đâu.

Thiếu thì sau này chúng ta sẽ tự nghĩ cách ra thôi.

Giang Nam khác với phần lớn đàn ông khác anh hay vào bếp giúp vợ và thậm chí anh nấu ăn ngon hơn vợ mình nhiều.

Với gia cảnh khó khăn, mẹ bệnh tật, bà già yếu anh không vào bếp thì ai vào bếp đây.

Ngược lại, Uyển Nhi được chiều chộng từ nhỏ, cô ít vào bếp hơn nên khả năng nấu ăn cũng kém hơn anh.

Khi lấy chồng rồi, cũng lại hay mua đồ ăn sẵn hoặc nhờ chị chồng nấu ăn giúp nên càng ít vào bếp.

Chị anh sau khi kết hôn lại ly thân chồng nên đã về sống cùng mẹ đẻ.

Dù sao cũng nấu cơm chị sẽ nấu cho cả nhà Giang Nam luôn, hàng tháng gửi tiền ăn cho chị là được.

Uyển Nhi quay qua nói với hai con.

-Hôm nay mẹ cho hai đứa xem ti vi và chơi game thoải mái không giới hạn thời gian luôn.

Mấy hôm nữa không được xem hay chơi gì nữa đâu đấy, lúc ấy cấm mè nheo, khóc lóc với mẹ.

A Nhiên hôm nay con coi em cho mẹ nhé, nếu mẹ nghe thấy tiếng khóc là cả hai ăn đòn đấy nghe chưa!

Cả hai đứa trẻ đều vui sướng la lên, vô lo, vô nghĩ quay lại với chiếc điện thoại của chúng.

Nhà hai chiếc điện thoại cũ của vợ chồng cô để hai con thỉnh thoảng sử dụng nhưng Uyển Nhi kiểm soát thời gian chúng sử dụng rất nghiêm ngặt.

Trước kia khi A Triết 1, 2 tuổi, mẹ và chị chồng chiều cháu nên cho A Triết xem điện thoại hơi nhiều, vợ chồng cô lại bận mải, chủ quan nên khiến A Triết có dấu hiệu về bệnh tâm lí.

Hơn 2 tuổi mà cậu bé chưa nói được một câu rõ ràng nào như các bạn cùng tuổi.

Nói từ một đơn giản thì được nhưng nói chuyện như bình thường thì không mà cậu còn hay cáu, có khi đã đánh bạn hàng xóm nữa.

Uyển Nhi và chồng rất lo lắng nên đã đưa bé đi bệnh viện khám.

May mắn, bác sĩ bảo tâm lí bé cơ bản là bình thường, dây thanh quản và cơ quan phát ra âm thanh cũng bình thường luôn.

Tuy nhiên, bé được chiều chuộng quá nhiều và cũng do tiếp xúc nhiều với ti vi, điện thoại nên không có nhu cầu giao tiếp, không thích nói chuyện.

Gia đình nên trò chuyện nhiều với bé, hạn chế cho xem điện thoại và cần thiết nhất nên cho bé đi học tiếp xúc nhiều với các bạn cùng tuổi.

Nghe lời khuyên của bác sĩ, vợ chồng Uyển Nhi thở phào và chuẩn bị sắp xếp ngay cho con đi học.

Nào là tìm trường, tiêm phòng một số bệnh dễ lây nhiễm cần thiết, mua sắm đồ đưa con đi học.

Quả nhiên như bác sĩ nói, tầm 2 tháng sau khi đi học A Triết có thể nói chuyện gần giống như các bạn khác chỉ có điều cậu bé nói vừa nhanh lại ngọng, không quen thì không hiểu cậu bé nói gì luôn.

Còn đến bây giờ năm tuổi, bé A Triết không chỉ nói mà còn là người nói nhiều nhất nhà.

Đôi khi cậu bé đã nói là nói nhiều đến mức khiến bố mẹ tức điên không ai muốn trả lời cậu nữa.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
7.2


Uyển Nhi hoàn thành bước cuối cùng trong quá trình làm đẹp của cô là bôi kem chống nắng toàn thân.

Cô đã ăn sáng trước đó, để giữ được vóc dáng đẹp cô không dám ăn nhiều.

Mở ngay laptop trên bàn, Uyển Nhi bắt đầu lên mạng tìm kiến những điều quan trọng cho cuộc sống tương lai.

Đầu tiên tất nhiên là ăn uống, chữa bệnh.

Cô bắt đầu tra từ việc nhận biết các loại nấm ăn được hay nấm độc.

Sau khi hiện ra nội dung liên quan cô nhanh chóng đọc và chọn ra những thông tin hữa ích và in.

Vì nhà chỉ dùng máy in thường không có in màu nên đôi khi cô còn chú thích thêm hoặc tải chi tiết mô tả về chúng.

Tiếp theo là cách để bảo quản đồ ăn lâu dài như muối, phơi khô, làm mứt… tất nhiên cô chọn những cách dễ làm phù hợp cho hoàn cảnh thiếu đồ đạc, công cụ hiện nay của gia đình cô.

Những cách của người thế hệ trước có vẻ hữu ích và phù hợp hơn cho lúc này.

Đúng là kinh nghiệm của ông cha ta lúc xưa luôn không thể coi thường cần phải được bảo tồn lại.

Tiếp theo là cách lọc nước sạch thường dùng cho những năm 60, 70 với sỏi, cát, than củi...

đơn giản mà hiệu quả.

Nguyên những kiến thức này đã tốn của Uyển Nhi gần 2 tiếng đồng hồ tìm hiểu.

Cũng may do hay đọc sách, đọc truyện tốc độ đọc của cô rất nhanh, nhưng để tiết kiệm thời gian, Uyển Nhi chỉ đọc lướt qua thấy cần là cô nhanh chóng in có rất nhiều kiến thức lẫn lộn nhưng cô không có thời gian nhiều để lựa chọn.

Tiếp theo, học theo những nữ chính xuyên không khác cô tìm hiểu kĩ thuật thuộc da, làm muối cả muối biển đến muối mỏ cô đều tìm hiểu, rồi cách làm đồ gốm, xây bếp lò, xây giường đất, dệt vải, đan len… thứ gì có thể nghĩ đến đều tải về hết.

Tốc độ máy in không thể nhanh bằng tốc độ tải về của cô.

Mạng của đại thần thật mạnh hơn hẳn cái mạng chập chờn nhà cô vẫn hay dùng.

Khoảng 11 giờ trưa Giang Nam đem bữa trưa lên phong làm việc cho vợ và giục cô mau nghỉ ngơi ăn uống một chút.

Uyển Nhi giật mình ngẩng đầu lên quay sang thấy chồng nhưng không thấy hai con chơi bên cạnh đâu.

Vốn hai đưa rất ồn ào và hưng phấn vì được chơi thả ga nhưng giờ đã không thấy đâu.-Con đâu anh?-Em yên tâm, hai con anh đã gọi theo anh từ lâu rồi, chúng đang ăn trưa, anh đã chốt hết các cửa phòng lại rồi rất an toàn.

Chúng chỉ chơi game một lúc thôi còn lại xuống giúp anh quét dọn lá cây nãy giờ.

Hai con rất ngoan mà có vẻ cũng vui vẻ lắm.

A Triết còn hỏi hôm nay không phải đi học à, nghe được nghỉ là vui lắm.

A Nhiên có vẻ cũng hiểu chuyện gì xảy ra nên không hỏi gì nhiều.

Dạo này học hè đến lớp ít bạn, vì cónhiều bạn nghỉ học đi chơi, hay đi du lịch, thăm ông bà nên không vui như bình thường khiến A Triết lười đi học hẳn.

Nhất là bạn thân của A Triết nghỉ học hè để đi nhà ngoại A Triết lại càng lười biếng đi học.

Thấy chị gái lại không phải đi học mà được ở nhà nên cậu bé đã thắc mắc và tỏ thái độ nhiều lần rồi.

Uyển Nhi cười và nghĩ, giờ hai đưa trẻ vui vẻ là thế mấy ngay nữa là nhớ ông bà, bác và nhớ bạn ngay.

Có khi lúc ấy lại khóc đòi đi học thôi.

Lúc đấy thì cô cũng chịu, đáng thương cho hai đứa con của cô.

Nhưng cả gia đình được sống cùng nhau tiếp như thế này là ông trời ban ơn huệ rồi, mọi thứ lâu dần sẽ thích nghi được thôi.

Uyển Nhi ăn uống và nghỉ ngơi khoảng 30 phút.

Giang Nam cũng xuống bếp dọn dẹp và gọi con lên phòng ngủ trưa.

Anh đã rút kinh ngiệm từ bản thân rồi, sức khoẻ là quan trọng nhất.

Sau khi nghỉ trưa, Uyển Nhi tiếp tục quay lại công việc ban sáng còn dang dở.

Giang Nam và các con tiếp tục công việc dọn dẹp nhà.

Giang Nam quyết định mở những chắn gỗ ở cửa chính, cửa phụ và một cửa sổ để căn nhà được thông thoáng còn các cửa còn lại thì giữ nguyên để đảm bảo an toàn.

Tầng trên thì anh mở cửa ban công thôi, gia đình anh chủ yếu sinh hoạt ở tầng lầu trên nên cần đặc biệt giữa an toàn.

Hai con vẫn vui vẻ giúp bố làm cái này làm cái kia lăng xăng nghe sai bảo và đặc biệt thấy mình quan trọng và hữa ích.

Giang Nam quyết định chuyển một số đồ ăn dự trữ lên tầng trên thay vì để toàn bộ trong bếp.

Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra vợ chồng anh và con cái vẫn có cái ăn.

Cả nước uống nữa.

Chỉ có 3 ngày là còn điện, nước sạch và mạng, anh nấu thêm nhiều nước sôi, lọc thêm nước trong máy cố gắng chứa vào nhưng vỏ chai nước sạch mà mẹ anh giữa lại.

Vì ngày xưa nhà rất nghèo nên mẹ Giang Nam có thói quen tiết kiệm, bà giữ lại tất cả những gì bà coi là còn hữa ích và cất khắp nơi.

Sau khi mẹ anh không thể chứa thêm gì trong ngôi nhà của bà nữa lại đánh chủ ý sang ngôi nhà liền kề của vợ chồng con trai.

Bà cũng giữ lại và cất đồ linh tinh ở khắp mọi nơi trong nhà con.

Đôi khi Uyển Nhi đã vất đi một số đồ chỉ đợi công nhân vệ sinh đúng giờ đến lấy nhưng mấy hôm sau cô lại thấy chúng xuất hiện ở một góc đâu đó trong nhà.

Ban đầu những điều này khiến một cô gái gan dạ, mạnh mẽ như cô cũng có chút sợ hãi nghĩ đến chuyện ma quỷ.

Sau đó cô kể với chồng mới biết thói quen của mẹ chồng.

Uyển Nhi đã rất bực bội, cô đã nói chuyện với mẹ chồng, bà cũng vui vẻ đồng ý không làm thế nữa.

Nhưng rồi đâu vẫn vào đấy, chưa bao giờ mẹ chồng thực sự có ý định thay đổi thói quen của mình.

Sống lâu hơn rồi cô quen dần cũng mặc kệ mẹ chồng thôi.

Bà già rồi, lại bị bệnh tim, cứ chiều bà mấy năm thôi chứ sau cô có muốn bà cũng không làm vậy được nữa.

Từ đó, ngôi nhà của vợ chồng cô khá lộn xộn với nhiều thứ đồ linh tinh trừ các phòng ở tầng hai là không gian riêng của vợ chồng và hai con cô.

Nhưng được cái những gì giữ lại đều đã được mẹ chồng lau rửa hoặc giặt phơi rất sạch sẽ và đôi khi cũng khá có ích.

Chung sống cùng mẹ chồng hơn 10 năm thành ra Uyển Nhi cũng trở thành người thích tích trữ đồ.

Đã mua đồ là cô hay mua cả lố, cả thùng.

Đồ đạc cũ bỏ đi thì mẹ chồng lại lén giữ lại nên hoặc đem cho ai đó những thứ còn giá trị hoặc còn mới nếu không cô đứt khoát giữ lại tất.

Phòng xép tầng hai cạnh cầu thang đã chất đồ gần tới trần nhà luôn rồi.

Nhiều khi nhìn vào đến chính cô cũng phải giật mình sao nhà mình lắm đồ thế nhỉ!

Giờ đây cả Giang Nam và sắp tới là Uyển Nhi nữa chắc sẽ phải cảm ơn mẹ chồng rất nhiều vì thói quen của bà.

Bà đã giữ lại cho bốn người bọn họ bao nhiêu là đồ đạc hữa ích.

Đúng là những gì cha mẹ làm dù vô tình hay cố ý đều vì đem lại điều tốt đẹp cho con của mình.

Giang Nam cùng các con tiếp tục dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc trong tầng 1 phân loại những đồ cần thiết, hữu ích và những thứ đồ không còn có thể sử dụng được trong cuộc sống hiện tại nữa.

Ba bố con người đầy mồ hôi nhưng hăng say vui vẻ làm việc.

Có lẽ, cuộc sống xuyên không như bây giờ cũng tốt, trước đây chưa bao giờ anh có nhiều thời gian bên vợ con như bây giờ, cũng chưa từng cùng các con làm những công việc dọn dẹp nhà cửa đơn giản thế này.

Cuộc sống luôn có hai mặt của nó, có cái tốt mà cũng có cái xấu, quan trọng là chúng ta dùng thái độ như thế nào đối mặt mà thôi.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 7.3


Trong phòng, Uyển Nhi vẫn tiếp tục công việc buổi sáng còn đang giang dở.

Lúc này cô đang tìm hiểu và in ra hình ảnh, công dụng của các loại thuốc đông y.

Vì nhà có con nhỏ lại có người già thường ốm đau, bệnh tật nên cô luôn chuẩn bị sẵn nhiều loại thuốc thông thường như thuốc sát trùng, kháng sinh, hạ sốt, thuốc ho, lợi tiểu, canxi cho các con, thuốc về tim mạch, huyết áp của mẹ chồng…

Nhưng có dự trữ nhiều đến đâu cũng sẽ dùng hết mà thuốc gì thì cũng có thời hạn sử dụng không thể để mãi được.

Thuốc đông y thì khác, cô có thể tìm kiếm mới ở bên ngoài, học cách sử dụng.

Tuy bây giờ lòng cô cũng rõ mọi thứ sẽ không giống hoàn toàn như trên Trái Đất nhưng chúng chắc chắn có giá trị tham khảo mà biết đâu có nhiều thứ giống thì sao, gia đình cô sẽ lời to.

Hiện tại, nhà cô chỉ còn hai Ream giấy poto, mỗi Ream 500 tờ và khoảng hơn 100 tờ giấy lẻ đang sử dụng giở.

Buổi sáng cô đã dùng hết số giấy lẻ bên ngoài và hết gần một nửa Ream giấy.

Chưa bao giờ cô sử dụng nhiều giấy in một lúc như vậy.

Bình thường hơn nghìn tờ giấy in dùng được một thời gian khá dài nhưng với cô bây giờ chúng thật ít ỏi, mà có khi giấy còn mà mực in lại hết trước mất.

Thôi cô cứ tìm những thông quan trọng trước sau đó còn thì lại tìm những thông tin có ích khác.

Cả buổi chiều chỉ tìm hiểu về các loại cây thuốc đông y, công dụng và cách sử dụng chúng cũng chưa hết được.

Tri thức và năng lực của cổ nhân thật không thể khinh thường, càng xem cô càng ngạc nhiên, kinh hãi.

Có những cây xung quanh cô vẫn tưởng là cỏ dại tầm thường thế mà nó lại là vị thuốc đông y vô cùng hữu ích, chữa được nhiều bệnh nặng nhẹ khác nhau.

Chắc tìm hiểu cả đời cô cũng không biết hết được.

Cô chỉ định tìm hiểu những bài thuốc dễ phối, dễ tìm để chữa bệnh thông thường.

Vì không phải chuyên ngành y nếu cô cố tình tự bốc thuốc như thầy thuốc đông y thực thụ thì cô cũng chịu không làm được mà không cẩn thận dùng thuốc linh tinh chết người như chơi.

Cả buổi chiều Uyển Nhi say mê với thuốc đông y.

Còn dưới nhà, ba bố con Giang Nam chỉ dọn dẹp thôi cũng mệt lả người.

Cả ba người, hai đứa trẻ thì nhỏ, người bố thì vốn đã rất lâu rồi không làm những công việc thuần thể lực thế này nên tất nhiên là mệt mỏi lắm rồi.

May mà Giang Nam có khả năng sức mạnh hơn người thường mới nhận được, bé A Triết thì lại nhanh nhẹn hơn nên hai người vẫn còn chấp nhận được.

Đặc biệt với A Triết đây không khác gì trò chơi với bé cả.

Giờ đây Giang Nam càng thêm cảm nhận được vợ anh bình thường vất vả như thế nào.

Cô cũng đi làm ban ngày giống anh, cũng có nhận dạy gia sư thêm nhưng ít lớp hơn anh nhưng về nhà cô lại cần chăm con, dọn dẹp nhà cửa, quan tâm mẹ chồng.

Dù không cần nấu ăn nhiều vì có chị gái anh giúp đỡ nhưng lượng công việc cũng không hề ít.

Từ giờ, anh sẽ luôn giúp cô chia sẻ những công việc như thế này nhất là những công việc nặng nhọc.

Nhìn lại con gái, khả năng đặc biệt của con gái anh là cảm nhận được nguy hiểm, những lúc bình thường cô bé chẳng khác gì mọi người.

Công việc dọn dẹp liên tục mấy giờ khiến cô bé rất mệt mỏi rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, tốc độ làm việc đã chậm hơn hẳn lúc trước.

Con gái anh vốn là cô bé vô cùng hiền lành, bình thường hay bị em trai bắt nạt, đến lớp cũng hay bị bạn bắt nạt.

Chỉ đơn giản như có bạn hay mượn đồ của cô bé mà không hề trả lại, còn có lần có bạn xấu tính trong lớp dùng khăn giấy lau mũi xong nhét vào cặp của cô bé,… rồi nhiều thứ chuyện linh tinh khác.

Tuy đều là việc không lớn nhưng khi biết được vợ chồng Giang Nam rất tức giận.

Con gái yêu của họ được nâng niu, chăm sóc cẩn thận mà bị bắt nạt như thế ở trường.

Vợ chồng anh lập tức phản ánh ngay tới giáo viên của A Nhiên khi biết được và yêu cầu nhà trường xử lý.

Hai vợ chồng họ cũng thường xuyên hướng dẫn, động viên con gái cần bạo dạn và cứng rắn hơn nữa trong cuộc sống.

Mấy năm nay lớn dần, A Nhiên cũng không còn bị bạn bè bắt nạt nữa, đã bạo dạn, năng động hơn tuy nhiên cô bé vẫn rất hiền lành.

Trong lớp có bạn bị tự kỉ tăng động và chỉ có A Nhiên mới có đủ kiên nhẫn để chơi cùng bạn đó.

Vì vậy, A Nhiên được nhiều phụ huynh của các bạn khác trong lớp quý mến và mong muốn con họ chơi cùng với bạn học như vậy.

Hiển nhiên như hiện tại dù mệt mỏi nhưng với tính cách vốn có A Nhiên vẫn không hề than phiền gì với bố.

Giang Nam nhìn con gái và tự trách, anh vẫn chưa biết quan tâm nhiều đến con của mình, nhẽ ra anh phải phát hiện ra con mệt mỏi từ sớm rồi chứ.

Giang Nam cất tiếng gọi:-A Nhiên, A Triết dừng lại nghỉ thôi hai đứa.

Bố đưa hai con ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh một chút và bố cũng có chuyện rất quan trọng cần nói với hai con đây.

Giang Nam thấy cần cho hai con nghỉ ngơi, thư giãn một chút.

Đặc biệt dù hai đứa trẻ chưa lớn nhưng anh nghĩ nên giải thích rõ ràng hoàn cảnh hiện tại cho các con của mình để chúng có sự chuẩn bị tâm lí cũng như có đủ nhận thức bảo vệ bản thân.

Ba bố con đi bộ ra phía dòng suối trước nhà.

Cả hai đứa trẻ đều rất ngạc nhiên trước những gì chúng nhìn thấy trước mắt.

Dù lớn lên ở nông thôn nhưng thời nay Internet phát triển, đường xá, phương tiện giao thông tuận tiện, nhà anh cũng chỉ cách thành phố lớn mấy chục km thôi hai đứa trẻ cũng chẳng khác mấy những đứa trẻ được chiều chuộng ở thành phố chúng đã bao giờ nhìn thấy cảnh núi non, rừng già như thế này đâu.-Hai con nhìn thấy những gì phía trước rồi chứ, hai đứa có nhớ sáng nay chúng ta nghe thấy âm thanh nói chuyện trong đầu không?

A Nhiên con trả lời trước đi, con có hiểu chuyện gì xảy ra không?A Nhiên ngập ngừng trả lời:-Con…con hiểu ạ.

Giống như những câu truyện mẹ hay nghe trên điện thoại phải không ạ!

Chúng ta đã đến một nơi khác rồi!- Đúng rồi đấy con, A Nhiên giỏi quá.

Gia đình chúng ta đã đến sinh sống ở một nơi rất khác trước kia, sẽ không còn được gặp lại bà nội, ông bà ngoại và bạn bè của các con được nữa.

Các con cũng không có ti vi để xem, không có các trò chơi game,… không có nhiều thứ khác.

Nhưng các con vẫn có bố mẹ ở bên, bố mẹ sẽ bảo vệ và chăm sóc các con không khác gì trước kia nên hai con đừng sợ nhé!

Giang Nam ngồi xuống để gương mặt anh ngang với mặt của các con, mỉm cười với chúng.

-A Triết, A Nhiên các con chỉ cần vui vẻ sống như trước kia, nghe lời bố mẹ và phải học cách bảo vệ bản thân nhé.

Đặc biệt là A Nhiên, con có nghe vị Đại thần sáng ngày nói rồi đấy, con có khả năng đặc biệt nên từ giờ nếu con thấy mình có điều gì khác hay cảm giác đặc biệt gì thì phải nói ngay với bố mẹ nhé.

-Vâng, con nhớ rồi ạ.

Con sẽ nghe lời bố mẹ.- Ừ, tốt lắm.

Bố tin tưởng con.

Trong thời gian sắp tới bố mẹ sẽ rất bận mải, A Nhiên giúp bố mẹ trông em nhé con!-Vâng.

Tất nhiên là cô bé A Nhiên đồng ý với bố rồi.

Đây vốn là công việc thường xuyên nhất của cô bé ở nhà ngoài việc học mà.

Tuy em trai hay khóc nhè và thỉnh thoảng cũng bắt nạt cô bé nhưng chị nào cũng sẽ yêu em trai của mình mà.

A Nhiên tự hứa trong lòng sẽ giúp bố mẹ nhiều hơn vì cô bé hiểu cuộc sống của mình đã khác trước.

Cô bé thấy buồn trong lòng vì biết sẽ không bao giờ gặp lại người thân khác và các bạn nữa.

Cô bé rất muốn khóc nhưng cố kìm nén lại, cô bé là cô gái ngoan sẽ không khóc nhè đâu.

Giang Nam lại tiếp tục nói chuyện với con trai:-A Triết con giờ sắp thành bé lớn rồi đấy.

A Triết mấy tuổi rồi ấy con nhỉ?A Triết nhanh nhảu giơ năm ngón tay nhỏ và nói.-Con 5 tuổi rồi đấy bố ạ.-A bố nhớ ra rồi.

Con 5 tuổi rồi cơ đấy, con lớn rồi sắp tới sinh nhật luôn cơ.

Từ giờ A Triết cùng chị giúp đỡ bố mẹ làm việc được không?

Phải nghe lời bố mẹ và chị, không được chạy lung tung xa khỏi mọi người nhé.-Vâng, con biết làm nhiều việc rồi đấy.

Con sẽ nghe lời mà.

A Triết vui vẻ trả lời bố ngay.

Giang Nam ôm lấy con trai và thơm rất vang vào má bé.

Lúc nào A Triết cũng muốn được bố mẹ thơm vào má mà phải có tiếng vang thật to thì mới đạt tiêu chuẩn thể hiện tình yêu của mình.-Hai con của bố thật ngoan.

Bố sẽ cho hai con xem những con cá đặc biệt bây giờ nhé.

Ba bố con đi lại gần con suối hơn cúi xuống ngắm nhìn những con cá đang tung tăng bơi trong nước.

Nhìn những chú cá này, cả hai đưa trẻ đều tò mò, vui vẻ.

Với chúng lúc này không có gì quan trọng hơn là tìm hiểu những con cá đặc biệt này.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 7.4


Một ngày nhanh chóng trôi qua, gia đình nhỏ bốn người lại quây quần với nhau bên bàn ăn.

Bữa tối này tất nhiên do Giang Nam nấu cùng sự giúp đỡ có cũng như không của hai đứa trẻ.

Uyển Nhi cũng mệt mỏi cả ngày không giống sự mệt mỏi như ba bố con Giang Nam cô mỏi cổ, mỏi tay đầu óc cũng mỏi mệt vì kiến thức ào ào xông vào nhưng lại không dám ngừng nghỉ.

Cô lo sợ chỉ vì mình bỏ sót một điều gì đó mà khiến tương lai phải hối hận nên đầu óc khá căng thẳng.

Nhìn thấy hai con vẫn vui cười khiến tâm trạng cô tốt hơn hẳn.

Chuyện gì thì gia đình cô chắc chắn cũng vượt qua được thôi, phải ăn no trước đã, cô đói lắm rồi.

Ngoài trời thực ra chưa hề tối nhưng đồng hồ của họ đã chỉ gần 7 giờ tối rồi.

Nhớ lời nhắc nhở của đại thần lúc sáng, một ngày ở đây có 30 giờ cơ.

Theo đồng hồ sinh học của mọi người thì đã tới giờ ăn tối, cả ngày hoạt động mệt mỏi nên họ đều đói meo cả rồi.

Vừa ăn, bốn người đều cùng nói chuyện với nhau.

Gia đình họ không có thói quen ăn không nói.

Giờ đây tất cả các gia đình hiện đại đều không gặp nhau cả ngày rồi, tối cũng mỗi người một việc, mỗi người một thú vui, không nói chuyện trong bữa ăn với nhau thì mọi người còn biết nói chuyện vào lúc nào nữa đây.

Cả ngày Uyển Nhi bận việc một mình trên phòng nên giờ cô tranh thủ trò chuyện cùng các con.-Chiều nay hai con và bố làm những việc gì rồi?

Tất nhiên đứa trẻ mau mồm A Triết trả lời ngay lập tức.-Con và chị đều giúp bố làm việc đấy mẹ, con làm việc nhanh cực kì luôn nhé.

Mà con còn nhìn thấy nhiều con cá lạ lắm nhé, có con màu trắng bụng vàng, có con cá nhỏ còn có cái chân nữa cơ, kì lắm luôn ấy.

Không hề giống con lòng lọc bố cho con xem trước kia đâu, nó có cả vây và chân cơ.-Thật sao?

Uyển Nhi không phải hùa theo lời con mà cô rất ngạc nhiên.

Cá có chân mà còn là cá bình thường nữa sao!

Hay là ở đây có cá sấu, nguy hiểm quá!

Nhưng ba bố con đang an ổn ngồi đây chắc là mọi thứ không như cô nghĩ đâu nhỉ.

Cô không hề nghi ngờ trẻ con nói lung tung vì cô biết đã tới nơi khác sống rồi thì có nhiều thứ khác với thế giới trước kia cô sống nhưng tới mức này thì điên đảo nhận thức quá rồi.-Thế con cá có chân đấy chúng có bò nên bờ không vậy con?

Câu hỏi dành cho con nhưng mắt cô lại hướng về phía chồng mình.

Điều này thì cô cần sự xác thực chính xác từ chồng.

Cô không muốn sáng thức dậy thấy mấy con cá có chân bò trước của nhà cô đâu.

Chồng Uyển nhi hiểu ý vợ trả lời ngay:-Anh thấy chân của chúng bé tí xíu như bị thoái hoá rồi.

Có lẽ cá ở đây đang trong giai đoạn tiến hoá đặc biệt nào đó.

Anh và con đã quan sát hơn 30 phút rồi không thấy con cá nào như vậy bò lên bờ cả.

Theo suy đoán của anh những cái chân ấy cũng không đủ chống đỡ cơ thể thể nặng 5,6 cân của chúng bò trên bờ đâu.

Cái chân của chúng chỉ tầm 4,5 cm, không quan sát kĩ không nhìn thấy luôn đấy.

Đúng không A Nhiên, A Triết?-Đúng, đúng.Cả hai đứa trẻ cùng đồng thời trả lời và gật gù cái đầu.

Chính A Nhiên là người đầu tiên nhìn thấy chân ở phía cuối vây của một con cá màu xám bạc.

Cô bé vốn tỉ mỉ mà cũng được bố mẹ cho đi học hội hoạ được mấy năm rồi nên khả năng quan sát của cô bé rất tốt.

Cô bé nói thêm với mẹ.-Chính con phát hiện ra đầu tiên đấy mẹ.

Cái chân của con cá ở ngay cuối vây, nhìn qua giống như một phần của cái vây vậy, nhìn kĩ mới thấy chân tách ra một chút.

Nhìn cái chân đấy có màng như chân ếch.

Thực ra nhìn cũng không đáng sợ lắm đâu mẹ ạ.

Uyển Nhi thở phào, như thế là tốt.

Một đứa bé hiền lành, nhút nhát như con gái cô mà cũng không sợ thì một người lớn vốn gan dạ như cô tất nhiên là sẽ không sợ hãi gì.

Giang nam nói tiếp:-Nhìn mấy loại cá ở đây cơ bản là giống cá chỗ trước kia mình sống nhưng mỗi con lại có chút đặc điểm khác biệt.

Mai em phải trực tiếp xem mới hiểu rõ được anh cũng không biết miêu tả như thế nào luôn.

Mà không biết mấy con cá đó có ăn được không, cái này cũng cần em trực tiếp nhìn mới được, đây là khả năng đặc biệt của em mà.

-Vâng để em in hết số giấy mình còn em sẽ đi xem.

Nếu ăn được thì may mắn cho chúng ta.

Nhưng em đoán chắc chắn là có thứ ăn được thôi.

Thế giới nào cũng vậy nhưng nguyên tắc cơ bản thì chắc là giống nhau thôi mấy thứ trong nước, hoa quả trên cây kiểu gì cũng có nhiều thứ ăn được.

Nay em nhìn thấy qua ban công, cây lớn cạnh nhà chúng ta nở đầy hoa, nếu trái cây của nó ăn được thì quá tuyệt.

Nghe nói đến đó cả nhà đều cười vui vẻ.

Đến hai đứa trẻ cũng hiểu có cá, có trái cây ăn là điều cực kì tốt đẹp.-Cây này trước kia chúng ta chưa bao giờ thấy, hai con có muốn đặt tên cho chúng không?

Uyển Nhi hỏi hai đứa bé.

Điều này khiến hai đứa trẻ càng thêm vui vẻ, hào hứng tranh nhau đặt tên.

Tất nhiên chúng chỉ nghĩ ra được những cái tên cây trên Trái Đất mà chúng đã từng được thấy.-Mẹ ơi, gọi là cây dưa hấu đi.-Em ngốc quá! – A Nhiên nói.- Dưa hấu bò trên mặt đất chứ có phải là cây to thế này đâu.

Tên cây dưa hấu không được đâu em.

A Triết thích nhất ăn dưa hấu, nên tất nhiến cậu bé chọn đặt tên trái cây yêu thích của cậu rồi.

Tuy rất thích cái tên này nhưng thấy chị gái nói cũng đúng nên lại nhăn mày, nghiêng đầu suy nghĩ tiếp.

Cái nhăn mày của cậu bé không khác gì bố cậu, cặp lông mày và đôi mắt là nét đặc trưng nhất khiến người ta nhận ra ngay bố cậu bé là ai, không lẫn đi đâu được.

-A Nhiên, theo con chọn tên gì đây nhỉ?

Uyển Nhi tiếp tục hỏi con gái, vì từng hay bị các bạn bắt nạt nên Uyển Nhi thường có thói quen đưa ra nhiều câu hỏi tương tự như thế này để A Nhiên học cách tự suy nghĩ và đưa ra quyết định.

Uyển Nhi và Giang Nam mong với cách giáo dục con như vậy con gái họ có thể mạnh mẽ, quyết đoán hơn.

Còn A Triết vẫn còn nhỏ, nhiều điều cậu bé chưa đủ khả năng đưa ra quyết định nên họ ít đặt ra câu hỏi với cậu bé hơn.

Cũng có cặp mắt và dáng lông mày giống bố, nhưng vì là con gái nên A Nhiên có đôi mắt to hơn và lông mày cong mềm mại hơn.

Khi cô bé tập trung suy nghĩ thì hay nhíu mày giống hệt kiểu của bố và em trai.

Cùng là cái nhíu mày chắc ai cũng từng nhưng không hiểu sao ba bố con nhà này ngồi gần nhau cùng nhíu mày như vậy thì người ta nghĩ ngay đến độ mạnh mẽ của mã gen di truyền.

Cái nhíu mày của họ giống tất cả mọi người nhưng lại không giống một ai khác, chỉ họ mới có.

Mỗi lần nhìn thấy chồng và con như vậy Uyển Nhi luôn cảm thấy vui vui trong lòng, có lẽ không chỉ là cái nhíu mày đơn giản mà còn là sự kết hợp thêm ánh mắt, biểu cảm khuôn mặt khiến ba bố con giống nhau đến lạ mà cô chưa từng bắt gặp ở bất cứ đâu.

Hành động đơn giản của họ mang lại cho Uyển Nhi cảm giác gia đình ấm áp như muốn tràn đầy trong trái tim cô.

Sau một hồi suy nghĩ, vẫn theo thói quen hay quan sát giống như còn đang học trong lớp hội hoạ , A Nhiên nói ra với bố mẹ:-Con thấy cây này thân giống thân cây đa, lá lại giống lá cây sấu, hoa có dạng chùm dài rủ giống một số loài hoa lan nhưng lại có màu trắng tinh và nhỏ hơn cánh hoa lan nhiều.

Con từng quan sát những loài cây và hoa này để thực hiện bài tập mỹ thuật của con rồi.

Con thấy khó đặt tên lắm ạ, không biết giống cây gì luôn.

Mọi người cũng nghĩ lại thấy A Nhiên nói đúng thật, cây này không hoàn toàn giống cây nào đó họ đã gặp.

Tất nhiên với A Triết, cậu bé đâu biết được mấy loại cây nhưng cũng bắt chiếc mọi người gật gù đầu như thật.

Đúng là hơi khó đặt tên đây, nhưng tới đây rồi họ cần phải đặt tên cho một số thứ để sau này dễ trao đổi trò chuyện với nhau chứ cứ cây này cây kia, con này con kia thì lẫn lộn lung tung hết cả.

Giang Nam nói: -Chúng ta cứ đặt tên nào phù hợp, dễ gọi, dễ nhớ là được không cần thiết phải giống hoàn toàn tên cây trước kia đã biết đâu con.

Nếu không được, bố mẹ sẽ giúp hai con một số ý kiến nhé.

A Nhiên quay sang em trai.-A Triết hay để em chọn tên đi, tên gì mà em dễ nhớ ấy, em nhỏ nhất nên cả nhà ưu tiên em đặt tên cái cây đầu tiên.

Điều này đúng là làm khó A Triết rồi, cậu bé thích nhất ăn dưa hấu chỉ nghĩ ngay đến mỗi cái tên ấy thôi.

Để xem nào, cậu bé còn thích ăn quả nho, vải, nhãn, táo,…

ôi nhiều quá đi.

Cậu biết chọn tên hay nào đây?

Cả nhà vẫn kiên nhẫn chờ A Triết đưa ra quyết định không hề thúc dục.

Cuối cùng A Triết cũng lên tiếng.-Gọi là cây nho đi ạ.

Con thích ăn nho lắm luôn mà quả nho cũng thành chùm như chùm hoa trắng kia mà.

Ồ, một cây thân leo trên giàn giờ thành cây cổ thụ to đùng thế này cũng được sao!

Thôi đằng nào thì cũng chẳng giống cây gì, cứ chọn cái tên này đi, chỉ gia đình họ sử dụng tên này cũng không ảnh hưởng đến ai cả.Uyển Nhi đưa ra kết luận cuối cùng.-Được gọi cây to cạnh nhà mình là cây nho nhé.

Hy vọng sau này cây sẽ kết đầy quả giống quả nho vừa ngon vừa ngọt để cả nhà mình ăn!

Mai hai con lại tiếp tục nghĩ tên cho mấy con cá hôm nay nhìn thấy nữa nhé.

Công việc quan trọng này bố mẹ sẽ giao cho hai con.

Các con đặt tên gì nhớ báo cho bố mẹ biết.

Hai đứa trẻ cực kì vui vẻ.

Mẹ nói rồi đây là việc quan trọng đấy, bố mẹ giao hết cho mình rồi.

Được đặt tên cho mọi thứ là việc yêu thích của gần như tất cả mọi đứa trẻ.

Trước đây, những chú chó, mèo con được sinh ra trong nhà đều được hai chị em vui vẻ tranh nhau đặt tên.

Nhiều khi việc đặt tên khiến chúng tranh cãi nhau không nhỏ.

Nhưng chúng đều thống nhất một điều là bố có khả năng đặt tên cực kì dở nào là con này là củ khoai, con này là củ lạc, con này tên đen vì đen sì, con này bốn mắt vì xung quang mắt nó có vòng lông đen tròn bao quanh...

Tên nào bố chọn cho thú cưng cũng thật là xấu.

Mẹ thì gần như không bao giờ tham gia vào việc đặt tên này.

Vậy nên công việc quan trọng như thế này, cả hai đều nhận định chúng có thể làm rất tốt.

Chỉ với một câu nói, Uyển Nhi đã khiến hai con có thể ngoan ngoãn trong một thời gian vì còn bận tìm tên mới cho nhiều thứ xung quanh.

Thật bớt việc!
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 7.5


Cả nhà tiếp tục ăn tối vui vẻ.

Lúc này đã tám giờ tối theo đồng hồ của họ.

Cảnh vật bên ngoài có vẻ là mùa xuân, khắp nơi cây cối xanh tươi và nhiều cây còn đang nở hoa, thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng.

Giang Nam đã dùng app điện thoại để đo nhiệt độ ngoài trời là 19oC.

Tất cả những đặc điểm đó đều giống mùa xuân trên Trái Đất nhưng anh cũng chưa quá khẳng định, vì không thể biết được nơi này có khác biệt hoàn toàn với Trái Đất không.

Nhưng anh vẫn quyết định gọi đây sẽ là mùa xuân, họ được đặt tên cho những thứ mới ở đây mà, tiện cho cuộc sống của họ là được.

Thường mùa xuân 7 giờ cũng tối rồi mà gia đình họ ăn cơm tới giờ đã 8 giờ rồi mà trời chỉ xẩm tối.

Có lẽ phải hơn 1 giờ nữa trời mới tối hẳn.

Vậy là một ngày họ có thêm khoảng 3 giờ vào ban ngày và 3 giờ vào ban đêm so với thời gian cũ trước kia.

Việc này làm đảo lộn cuộc sống và thói quen sinh hoạt của họ nhưng cũng phải tập thích nghi thôi.

Ăn tối xong Uyển Nhi tiếp tục công việc của cô đã dự định.

Giang Nam dọn dẹp phòng bếp và cho con học bài.

Dù hai con đã không thể đi học được nữa nhưng việc học kiến thức vẫn rất cần thiết.

Vợ chồng họ là giáo viên, việc dạy trẻ nhỏ là điều đơn giản nhưng anh sẽ không dạy kiến thức giống trước kia được.

Có lẽ anh phải soạn lại trong đầu một giáo án mới dành cho hai con.

Tất nhiên vẫn cần học chữ, học tính toán như trước nhưng còn cần thêm nhiều kiến thức thực tiễn khác.

Điều này không vội, họ có nhiều thời gian, không có kì thi nào khiến các con anh phải vội vã học tập để vượt qua nữa.

Đúng như dự đoán, tầm 9 giờ thì bên ngoài mới tắt nắng hẳn.

Trong nhà đèn đã được bật sáng, đây là ánh điện duy nhất trên cả hành tinh mới lúc này.

Một ngày còn có điện đã sắp trôi qua, Uyển Nhi càng thêm vội vã hấp thu tri thức.

Thực hiện đúng theo suy nghĩ đã dự tính trong đầu trước đó tìm hiểu trước các loại thức ăn và cách bảo quản thức ăn lâu dài, các bài thuốc, cách làm một số công cụ hữa ích…

Uyển Nhi đang chuyển sang tìm thông tin để làm một số công cụ cần thiết trong đời sống.

Cả hai vợ chồng họ đều là dân tự nhiên, nhất là các môn Toán, Lý, Hoá là điểm mạnh của họ.

Tuy nhiên với công việc giáo viên họ đa số hướng dẫn học sinh kiến thức lí thuyết và một số thí nghiệm thực hành đơn giản của học sinh cấp hai nên việc thực hành chế tạo các thiết bị, công cụ gần như cũng chưa làm bao giờ.

Chuyên ngành của Giang Nam là Toán, Uyển Nhi là Vật lí.

Uyển Nhi có số lượng thời gian thực hành, chế tạo thiết bị còn nhiều hơn cả Giang Nam.

Tuy nhiên cô cũng ra trường nhiều năm rồi, lí thuyết thì cô vẫn nhớ nhưng thực hành cụ thể một số thứ cô cũng quên cả rồi.

Cô quyết định cứ tìm hiểu lại từ trên mạng cho chắc ăn.

Ví dụ như cách đan thủ công các loại giỏ tre trúc, chiếu ngủ, đan áo cô đều nhớ đã học ở môn thủ công hồi tiểu học nhưng giờ thì chịu không làm lại được.

Mà mấy thứ này sắp tới chắc chắn sẽ rất cần thiết trong cuộc sống đây.

Uyển Nhi lập tức tìm hiểu.

Đang đợi máy tính tải số liệu và đợi máy in làm việc, Uyển Nhi quay ra dưỡng da.

Đây là thói quen của cô đã nhiều năm.

Trước kia hồi học cấp 2, cấp 3 cô cũng không biết dưỡng da trang điểm là gì.

Mặc dù nhà có điều kiện nhưng vẫn sống ở miền quê bình thường nên ở thời điểm đó cô cũng là cô bé giản dị.

Tới khi học đại học cô cũng bắt đầu biết đến những việc chăm sóc da và trang điểm, nhưng vốn cô cũng xinh đẹp, không thích đua đòi nên chỉ thỉnh thoảng dùng chút son môi, thoa chút kem nền với những cuộc gặp mặt quan trọng cần thiết.

Sau khi kết hôn, mới đầu hai vợ chồng không dư dả nên Uyển Nhi càng không tốn tiền mua mĩ phẩm.

Tuy nhiên, mấy năm gần đây, trào lưu xã hội đã thay đổi, điều kiện kinh tế của hai vợ chồng lại không cần bàn đến.

Tất nhiên là điều quan trọng nhất là cô đã làm mẹ rồi, nếu không nhanh chóng chăm sóc bản thân thì còn đợi đến khi nào nữa đây.

Nhất là những người phụ nữ vốn xinh đẹp họ càng khó chấp nhận nếp nhăn xuất hiện nơi khoé mắt.

Uyển Nhi đã có thói quen chăm sóc da sáng tối đều đặn, tuy nhiên cô vẫn không có thói quen trang điểm đậm.

Nhờ có việc chăm sóc da kĩ lưỡng nhìn cô cũng vẫn xinh đẹp, trẻ trung như ngày nào khiến không ít người gen tị với Giang Nam đâu.

Cẩn thận chăm sóc da theo đúng các bước vẫn thường làm, đột nhiên Uyển Nhi nghĩ ra một điều quan trọng mà cô quên mất.

Đó là tạo ra lửa!

Sau này không còn điện, bếp cũng hết ga, gia đình cô lấy lửa ở đâu mà nấu ăn đây.

Trong nhà vẫn còn một số bật lửa hay que diêm để phòng trường hợp mất điện còn dùng đến để đốt nến tuy nhiên chắc chắn sẽ không được lâu.

Cách tạo ra lửa thì cô đã nghe nói đến nhiều rồi nhưng người bình thường chỉ biết đến chứ không mấy ai thực sự quan tâm hay từng thực hiện cả.

Trong một số tiết dạy học trước kia, cô cũng đã từng cho học sinh xem video cách tạo ra lửa nhờ thấu kính hội tụ.

Cô còn cho các em học sinh thực hành nhiều lần rồi nữa cơ.

Đây còn là câu chuyện nổi tiếng gắn với nhà bác học Ác-si-mét dùng gương cầu lõm ghép từ những gương phẳng tạo thành để đốt cháy chiến thuyền của quân giặc.

Câu chuyện cũng như việc thực hành khiến những học sinh rất hứng thú học tập.

Giờ đây cô biết kiếm đâu thấu kính với gương cầu chứ, phải tìm cách khác tạo ra lửa thôi.

Bỏ dở giữa chừng quá trình dưỡng da của bản thân không chút do dự, Uyển nhi tìm hiểu cách đánh lửa mà các nhân vật xuyên không thường dùng hay những người thích đi thám hiểm vẫn hay thực hiện.

Để xem nào, cô đánh dòng chữ tìm kiếm: “Cách tạo ra lửa để sinh tồn nơi hoang dã của người xưa”.

Xem chúng ta có gì nào: “Dùng đá đánh lửa kết hợp với các vật mồi lửa dễ cháy như khăn giấy, mạt cưa...

Ưu điểm: chống nước tốt, gọn nhẹ.

Nhược điểm: phải biết cách làm và phải có đá đánh lửa.”

Cách này có vẻ hay nhưng đá đánh lửa là gì đây, được rồi lại thêm một mục cách nhận biết và tìm kiếm đá đánh lửa ngoài tự nhiên cần tìm hiểu .

Đây rồi thông tin liên quan: “Khi bạn cầm một tảng đá lửa, tảng đá bạn cầm trong tay là một trong những thứ cổ xưa nhất trên thế giới.

Đá lửa được hình thành từ dung nham, magma hoặc tro núi lửa từ một vụ phun trào hoặc dòng lava.

Bằng cách trở nên quen thuộc với các đặc điểm đặc trưng của chúng, bạn sẽ có thể phân biệt chúng với các loại đá khác.

Đá lửa gồm rất nhiều Silic có cấu trúc phân tử giống với đá thạch anh, Thường có màu xanh lam, xám sẫm, đen hay nâu sẫm”.

Uyển Nhi cẩn thận tải cả hình ảnh kèm theo.

Uyển Nhi còn tiếp tục tìm hiểu từng bước tạo ra lửa từ những viên đá lửa này.

Và cô cũng tìm hiểu những nơi người ta có thể tìm thấy đá lửa nữa.

Đương nhiên, đá lửa dễ dàng tìm thấy ở gần những nơi có núi lửa đang hoạt động hoặc đã từng phun trào và ngừng hoạt động.

Thậm chí giờ cô mới biết nhiều nơi còn có cả mỏ đá lửa nữa cơ, đá lửa không chỉ để tạo ra lửa mà còn là thứ quan trọng tạo ra bật lửa thậm chí còn tạo ra cả thuốc súng luôn.

Nhưng cô cũng không chắc nhà mình may mắn tìm thấy đá lửa.

Cô lại tìm kiếm các cách tạo lửa khác, cô cũng biết có nhiều cách mà.

Chính cô trong khi dạy học cũng đã giảng cho học sinh biết cách cọ xát các vật để tạo ra lửa nhưng cô hiển nhiên chưa tự thực hiện cách này bao giờ.

Tự nhiên, có ai bình thường cần phải làm việc đó sao???Cách thứ nhất: “Vật dụng đơn giản để kéo lửa là những cây tre khô.

Người ta vào rừng tìm một cây tre non thật khô, chẻ ống tre ra thành cái máng.

Lấy máng tre đó khoét thành một cái lỗ ở giữa rồi để trên mặt đất và lấy ống tre khác chẻ ra làm thành miếng dát mỏng để kéo lửa.

Người làm lửa dùng hai bàn chân giữ chặt hai đầu máng tre và hai tay kéo lát tre qua cái máng.

Cứ kéo cò cưa qua lại liên tiếp như kéo đàn nhị cho đến khi đứt dây lát tre khô là có lửa.

Cách kéo lửa như thế này thường được làm vào mùa nắng mới hiệu quả, còn mùa mưa thì hơi khó cháy.”

Cách thứ hai: “Áp dụng nguyên tắc vật lý, có sự sáng tạo hơn.

Nó được sử dụng khá phổ biến ở nhiều tộc người, ngay cả cư dân sinh sống ở đồng bằng hay vùng trung du.

Mỗi khi đi xa, người ta mang theo bên người một ống tre ngắn có nắp đậy hoặc cái túi nhỏ may bằng da chó.

Trong ống hoặc túi da đó có một miếng sắt dẹp nhỏ bằng ngón tay cái, một miếng đá gan gà có màu nâu và một ít bùi nhùi.Khi cần có lửa, người ta lấy các thứ đó ra, một tay cầm đá có kèm theo bùi nhùi, tay kia cầm thanh sắt đánh mạnh vào đá thì lập tức bắn ra nhiều tia lửa.”

Đúng như những gì cô thường nói với học sinh của mình, những kiến thức Vật lý các em học vận dụng vào khắp mọi nơi trong cuộc sống.

Đây lại là một ví dụ khác cực kì quan trọng.

Nếu tất cả học sinh trên thế giới đều chăm chú nghe giảng thì tất cả họ ai rồi cũng có cuộc sống tốt thôi.

Nhớ lấy các bạn học sinh nhé!

Uyển Nhi lại tiếp tục tìm hiểu nhiều cách tạo ra lửa khác, rồi cách giữ lửa…

Ôi tri thức thật là mênh mông, đến tận gần 11 giờ cô vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi.

Giang Nam đã cho các con đi ngủ từ trước.

Bé A Triết vốn bán mẹ đã nháo lên, chạy ra chạy vào chỗ mẹ làm việc và giường ngủ nhiều lần rồi.

Uyển Nhi đành giành ra 15 phút để dỗ con ngủ.

Còn A Nhiên đã lớn rồi cô bé tự ngủ riêng từ lâu, rất ngoan ngoãn.

Thấy cũng đã muộn, chồng cũng giục nhiều lần, mà thực sự cả ngày cô làm việc với máy tính cũng rất mệt mỏi rồi, Uyển Nhi quyết định đi ngủ.

Cứ ngỡ rằng chưa quen môi trường mới và lo lắng cho cuộc sống tương lai nên vợ chồng hai người sẽ khó ngủ lắm đây.

Nhưng không ngược lại, vừa đặt lưng xuống giường họ đã ngủ ngay, cả một ngày dài mệt mỏi thế cơ mà.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.1. Ngày thứ 2


Khi chuông báo thức reo như thường lệ lúc 5 giờ 30 sáng, cả Uyển Nhi và Giang Nam đều tỉnh giấc.

Thông thường giờ này bên ngoài đã có chút ánh nắng chiếu qua cửa sổ tới chỗ họ nằm.

Cửa sổ nhà Uyển Nhi được thiết kế ba lớp.

Do nơi họ sống thường có nhiều bão nên lớp cửa đầu tiên thường là gỗ hoặc nhôm chắc chắn để chống bão.

Lớp cửa thứ hai là kính trong suốt đóng mở theo phương ngang để có thể hứng nhiều ánh sáng vào nhà vì lớp cửa đầu tiên không trong suốt cũng không đủ kín để sử dụng điều hoà.

Lớp thứ ba là song cửa bằng gỗ hoặc kim loại thiết kế để đảm bảo an toàn tránh trẻ con ngã khỏi cửa và cũng để chống trộm tốt hơn.

Ở miền quê nơi họ sinh sống nhà ai cũng xây dựng như thế khác nhiều với nhà ở thành phố lớn.

Sống quen rồi nên ai cũng thấy cửa như vậy rất tốt.

Hôm qua trước khi đi ngủ, Giang Nam đã tháo cây gậy to chống bão và mở lớp cửa ngoài cùng nên sáng dậy chắc chắn sẽ có ánh sáng chiếu qua lớp kính trong suốt tới chỗ họ ngủ.

Vậy mà giờ này nhìn ra bên ngoài cả bầu trời đều còn tối om.

Phía xa có vầng trăng khuyết mờ.

Nếu đúng theo cách tính toán hình dạng và quỹ đạo của Mặt Trăng mà Uyển Nhi vẫn dạy học sinh trong phần tìm hiểu "Thế giới và bầu trời" hình ảnh mặt trăng cô đang thấy bây giờ thì thời điểm hiện tại là ngày đầu của tháng theo âm lịch.

Cách nhận biết, tính toán này quá đơn giản với cô hay vơi bất kì sinh viên chuyên Vật lý nào khác.

Họ có cả học kì về thiên văn khó nhằn.

Uyển Nhi còn nhớ 70% lớp cô đều bị trượt môn này nhưng trong đó không có Uyển Nhi.

Cô là một trong số ít sinh viên hiếm hoi không bao giờ thi trượt hay phải học lại môn.

Có nhiều bạn học môn chuyên ngành rất giỏi nhưng họ lại sẩy chân ở những môn chung như triết, thể dục, tiếng anh...

Cô đã nghe được nhiều sinh viên than phiền "Tại sao tớ lại phải ném được những quả bóng chết tiệt này trúng rổ trong khi tương lai tớ là một giáo viên dạy toán hay dạy vật lý nhỉ!".

Rồi có câu câu như: " Môn triết học rút cuộc sinh ra để làm gì nhỉ?

Để giết chết hết sinh viên chúng ta phải không!"...

Với ưu thế chân dài, Uyển Nhi không quá vất vả để qua môn thể dục dù là chạy, nhảy xa, bóng rổ, bóng chuyền, bơi cô đều qua được tất.

Cô đã tự tập bơi hồi tiểu học và thành công nữa cơ mặc dù chỉ biết mỗi kiểu bơi chó.

Còn triết hay mấy môn tâm lí, giáo dục với cô cũng không quá khó, cô học thuộc nhanh lắm, tốc độ đọc, viết lại càng nhanh.

Tốc độ viết nhanh đã được kiểm chứng hồi học lớp 7 khi cô chép đề cương lịch sử đồng thời cho hai người.

Bạn ngồi cùng bàn với Uyển Nhi khi đó bị gãy tay phải, mà cô là lớp trưởng tất nhiên phải giúp đỡ bạn rồi.

Bạn hỏi sao không đi poto cho nhanh à?

Những năm thập kỉ 90 máy in, máy poto không hề phổ biến khắp nơi như bây giờ đâu nhất là ở mấy làng quê.

Cách chép đề cương duy nhất là giáo viên đọc học trò ngồi dưới cặm cụi chép vào vở.

Uyển Nhi đã đồng thời chép bài của mình và chép bài luôn cho bạn, hiển nhiên chữ viết không quá đẹp nhưng hoàn toàn đọc được rõ ràng.

Có lẽ khả năng này do cô thích đọc sách và chép lại những đoạn văn trong sách mà cô yêu thích.

Vậy nên mấy môn học thuộc với cô không khó, nhất là học sinh lớp chọn tự nhiên như cô lại từng được chọn thi học sinh giỏi văn cấp tỉnh.

Lại là câu hỏi, tại sao một người học lớp chọn tự nhiên lại đi thi học sinh giỏi văn à?

Thật ra ở một số vùng quê học sinh giỏi không phải quá nhiều, nhiều nguời còn không học hết cấp 2, cấp 3 cơ nên không có nhiều học sinh giỏi.

Môn nào cũng có đội tuyển, các giáo viên cũng cần tranh học sinh sứt đầu mẻ trán ấy chứ.

Mà học sinh giỏi thì thường tập trung ở lớp chọn, trường chỉ có khoảng 12 lớp một khối, mỗi khối lại chỉ có 2 lớp chọn đều là ban tự nhiên.

Trường cô khi đó chỉ có lớp chọn Toán, lý, hóa thôi, không có đủ giáo viên và điều kiện để mở thêm các khối lớp khác.

Uyển Nhi nhớ hồi đó, cứ hai lớp chọn mỗi khối có khu vực lớp học tách biệt hẳn với các lớp bình thường khác.

Mục đích để học sinh lớp chọn tập trung học tập không ảnh hưởng bởi những yếu tố khác nên cô không biết quá nhiều học sinh cùng trường.

Quanh cô lúc nào cũng toàn là học sinh cặm cụi học hành, ít chơi bời, ít yêu đương nếu không Giang Nam chắc không thể lấy được cô làm vợ đâu.

Uyển Nhi vốn cũng trong tốp học giỏi của lớp nhưng không phải là những người xuất sắc nhất nên cô không vào được đội toán.

Hồi đó thầy giáo dạy lý và cô văn đều có ý gọi cô vào đội của họ.

Thực ra Uyển Nhi học lý tốt nhất trong các môn nhưng thầy giáo dạy lý chưa vợ ngày nào cũng gọi cô lên bảng nên Uyển Nhi không thích vào đội lý.

Các bạn đừng có hiểu nhầm thầy ấy nhé, thầy không có ý gì đặc biệt đâu.

Đúng là thầy chưa có vợ, cũng dễ tính với các bạn gái nhưng không hề có hành động gì bất thường cả.

Chỉ là Uyển Nhi vốn giỏi lý từ cấp hai, cô là người đầu tiên giơ tay trong tiết dạy đầu tiên của thầy giáo trẻ khi được phân công dạy lớp chọn.

Tất nhiên ban đầu Uyển Nhi không biết chỉ thấy thầy dễ tính mà gần như tiết học nào cô cũng bị thầy gọi nên bảng kiểm tra bài cũ nên Uyển Nhi không vui chút nào.

Ngoài ra vốn xinh xắn các bạn lại càng hay trêu đùa cô vì hành động đó nên Uyển Nhi thấy ghét thầy giáo luôn rồi.

Mãi sau khi làm công tác Đoàn, Uyển Nhi có nói chuyện với thầy, thầy cũng làm công tác Đoàn với vai trò giáo viên mới biết được nên không hiểu lầm gì nữa.

Tất nhiên trong hoàn cảnh đó Uyển Nhi chọn vào đội văn.

Cô giáo hướng dẫn đội tuyển cũng tâm sự rằng "hai chục năm cô làm công việc dạy học này, cô đã nhận ra rằng phần lớn những học sinh giỏi tự nhiên như các em học thuộc mấy môn xã hội là dễ dàng, mà các em vốn đã thông minh rồi, hướng dẫn chất văn cho các em cũng không hề khó.

Các em ngồi đây dều là những bạn cô thấy có cả tố chất văn học.

Cũng có số ít học sinh thì học lệch đặc biệt thiên tự nhiên hay xã hội nhưng chắc chắn các bạn không có mặt trong đội của cô đâu.

Cô nói thật nhé, các em còn giỏi hơn mấy bạn đội toán, lí, hoá, kia đấy.

Mấy em đấy chỉ đặc biệt giỏi tự nhiên thôi chứ các em đã học ở lớp chọn rồi tất nhiên đã giỏi môn tự nhiên mà các em còn giỏi môn xã hội, các em toàn diện hơn các bạn ấy nhiều.

Những lớp khác không có khả năng tốt như các em nên cô chỉ chọn các em thôi, các em cố gắng học tốt đó là giúp các em cũng là giúp cô.

Chúng ta cùng cố gắng nào!"

Đúng là giáo viên văn, chỉ mấy câu ít ỏi của cô đã làm nhóm Uyển Nhi sục sôi ý chí học tập.

Tuy nhiên thời gian chưa đầy 2 tháng ôn thi ít ỏi nhất là chương trình buổi sáng, chiều bình thường của bọn họ lại toàn toán, lí, hoá nên cuối cùng Uyển Nhi không may mắn đoạt giải cô chỉ kém 0,25 điểm nữa thôi.

Nhưng đây cũng là may mắn, nếu lần đấy đoạt giải có khi lúc thi đại học cô sẽ chọn theo khối xã hội rồi.

Lúc bấy giờ Uyển Nhi đỗ hai trường đại học, sư phạm khối A và lao động xã hội khối D.

Cuối cùng cô không chọn khối D vì đã từng một lần thi trượt một lần học sinh giỏi văn.

Mà điều đáng chú ý là hai môn anh, văn trong ba môn toán, văn, anh cô tự tìm tài liệu, tự ôn tập không cần giáo viên hướng đẫn thêm.

Tới học kì hai lớp 12 gần như lớp họ chỉ học ba môn toán, lí, hoá các môn còn lại được dạy rất ít chỉ vừa đủ tốt nghiệp.

Khi ôn thi đại học trong suốt thời gian một tháng rưỡi họ chỉ học đúng 3 môn khối A để ôn thi.

Trường đầu tư rất nhiều cho hai lớp chọn dẫn đầu khối để đem lại thành tích cao cho nhà trường đặc biệt là giáo viên khối A là điểm mạnh của trường cô lúc đấy.

Nếu Uyển Nhi chọn khối D với chuyên ngành cô chọn về bảo hiểm chắc chắn khi ra trường cô sẽ phải ở lại thành phố mới có cơ hội việc làm.

Chọn Sư phạm khối A thì cô cũng có khả năng xin việc ở quê và kết hôn cùng Giang Nam.

Với Uyển Nhi, lấy Giang Nam làm chồng cũng là may mắn của cô, cô tự thấy mình đang sống hạnh phúc.

Miêm man suy nghĩ đi quá xa rồi cô Uyển Nhi ơi!

Mà khoan đã vợ chồng cô nhìn lên bầu trời, họ thấy cái gì thế kia, có tận hai Mặt Trăng treo trên cao, một phía đông, một phía tây.

Sao họ xác định được phương hướng à?

Đơn giản thôi cứ hôm qua thấy Mặt Trời mọc hướng nào thì quy định đó là hướng đông ngược lại là hướng tây thôi.

Giờ họ thấy có tới hai MặtTtrăng ở hai hướng luôn, độ khuyết của pha trăng gần như giống nhau chốt hôm nay là ngày đầu tháng.

Liệu đây có phải sao Hoả không nhỉ, trong hệ Mặt Trời chỉ sao Hoả là có hai Mặt trăng.

Không đúng, tự họ nhanh chóng phủ định, giờ đây con người đã tìm hiểu được rất nhiều điều trong vũ trụ rồi, chắc chắn sao Hoả không có sự sống.

Mà Đại thần cũng nói rồi đây là một hành tinh mới hình thành, tất nhiên mới ở đây cũng đã không biết bao nhiêu triệu năm qua rồi.

Tới đây, một lần nữa hai người nhận ra họ đã không còn ở Trái Đất nữa rồi.

Với hai Mặt Trăng này việc tính toán thời tiết, thuỷ triều, con nước đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều đối với họ, ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống sau này.

Vậy là cô và chồng có thể dự đoán họ xuyên tới đây đang là mùa xuân, đầu tháng âm lịch và trên đồng hồ là 6 giờ thì trời chưa sáng.

Ngoài ra theo như đại thần đã nói một ngày đêm có 30 giờ, hôm qua lúc thức dậy từ 6 giờ sáng họ thấy bắt đầu có mặt trời tới 9 giờ tối thì trời mới tối hẳn vậy là ban ngày có 15 tiếng, ban đêm cũng khoảng 15 tiếng.

Từ 9 giờ tối qua đến bây giờ 6 giờ sáng nay mới qua 9 tiếng thì 9 giờ sáng mới thực sự là sáng và có ánh nắng Mặt Trời.

Thời gian đã khác biệt rất nhiều rồi và đồng hồ của họ không sử dụng được bình thường nữa rồi.

Đồng hồ không đo thời gian cả ngàu dài được nhưng dân tự nhiên bọn họ thì việc quy đổi thời gian là việc quá đơn giản không gây ảnh hưởng gì nhiều cho.

Tuy nhiên thời gian khác biệt sẽ gây rối loạn thời gian sinh lí của cơ thể giống như tình trạng lệch múi giờ vậy.

Việc này muốn khắc phục cũng phải cần thời gian để cơ thích nghi thôi, không có cách nào khác cả.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.2


Trời còn lâu mới sáng, hai vợ chồng Uyển Nhi cũng không thể ngủ lại được.

Họ đã quen giờ sinh lí trước kia rồi đành nằm thì thầm nói chuyện với nhau.

Uyển Nhi chủ động nới trước.-Anh thấy rồi chứ, có hai Mặt Trăng luôn, không biết có tạo nên thời tiết khác biệt nhiều so với Trái Đất của chúng ta nhiều không nữa.

Em cũng nhìn qua ban công thấy cảnh bên ngoài rồi chắc giờ ở đây đang là mùa xuân.

Mình sẽ tự xếp lại lịch thời gian để dễ theo dõi và xác định mùa và thời tiết.

Em thấy ngày hôm qua chúng ta tới đây cứ tính là ngày 1/1 năm thứ nhất đi, tính lịch dựa theo sự chuyển động của Mặt Trăng.

Còn thời gian trong ngày là 30 giờ cứ mỗi sáng anh lại chỉnh lại đồng hồ một lần cho dễ theo dõi.

Giang Nam vốn là người chồng quốc dân nhiều người mơ ước, anh không rượu chè, cờ bạc, không trai gái, không vướng bất cứ tệ nạn không tốt nào.

Dù không đặc biệt điển trai nhưng cũng ưu nhìn, anh không quá giàu có nhưng đủ để lo cho một gia đình sống sung túc và cũng không phải người lãng mạn nhưng anh rất hiền lành.

Anh luôn chăm chỉ làm việc, yêu thương, chiều chuộng vợ con hết mình.

Phụ nữ bình thường cũng chỉ mong muốn một người chồng như thế mà thôi.

Giang Nam chỉ có đam mê duy nhất của riêng mình là anh thích sưa tập mấy loại đồng hồ kiểu cổ, loại đồng hồ cơ lên dây cót mỗi ngày mà Uyển Nhi luôn chê phiền phức.

Giờ chiếc đồng hồ bị cô chế trở nên thật hữu ích.

Đồng hồ kiểu này thường rất bền, không cần pin vẫn hoạt động nhưng hàng ngày bạn phải lên dây có cót cho nó.

Giờ thì hàng ngày đằng nào họ cũng phải chỉnh lạo đồng hồ lên vì việc chênh lệch giờ giấc.

Cả mấy chiếc đồng hồ sành điệu của Uyển Nhi chẳng mấy chốc hết pin không còn tác dụng gì, không bằng một góc đồng hồ kiểu cổ của chồng cô nữa rồi.-Ừ.

Anh đồng ý.

Cứ tính hôm qua là 1/1, một tuần có 7 ngày còn tháng thì mình dựa vào tính pha của Mặt Trăng sẽ xem lại có bao nhiêu ngày.

Giang Nam đồng ý với vợ luôn.

Anh còn nhắc thêm với vợ chuyện thức ăn.-Hôm nay anh nấu ăn thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều đồ ăn dự trữ có thể ăn được cả tuần.

Nhưng hết ngày mai không có điện nữa rồi, chúng ta phải tìm cách nào bảo quản một số đồ ăn không để hỏng hết.-Vâng, em cũng nghĩ đến rồi.

Chắc chỉ hết sáng nay em cũng in hết số giấy chúng ta có, em sẽ tìm cách xử lí thức ăn xem sao.

Sao em thấy chúng ta có nhiều việc cần làm vậy nhỉ.

Em còn chưa có thời gian xem xét xung quanh nữa.

Ài!

Uyển Nhi than thở.

Chuyện gì cô cũng thấy quan trọng và cần làm ngay.

-Mà hết ba ngày có khi xung quanh đây không còn an toàn như bây giờ nữa.

Anh sắp xếp cách nào để giữ an toàn hơn cho nhà chúng ta xem.

Phải dựng tường bao xung quanh nhà và vườn nữa.

Anh quây vòng xung quanh gốc cây lớn cạnh nhà vào trong luôn đi.

Việc nặng nhọc này em không giúp được gì nhiều cả một mình anh phải làm thôi.

Chiều mai em sẽ bắt đầu sắp xếp lại các loại thức ăn dự trữ trong nhà và tìm cách bảo quản chúng.

Giờ đang mùa xuân chắc sẽ không lo thiếu ăn, em sẽ dùng khả năng mới của mình tìm thứ ăn được.

Em cũng chưa có thời gian thử năng lực mới của mình, mà cũng chưa thấy anh dùng năng lực sức mạnh đâu.

Uyển Nhi vừa nói xong, Giang Nam ngồi dậy bế luôn vợ lên cao chỉ với một tay nhẹ nhàng.

Uyển Nhi cao 1m65 nặng khoảng 51,52 kg cũng không phải là nhẹ, trước kia Giang Nam cũng từng bế cô lên nhưng không hề dễ dàng như bây giờ.

Uyển Nhi giật mình mở to mắt.

Anh quả là mạnh hơn trước rất nhiều.

Trong lòng cô cũng háo hức nghĩ đến khả năng của bản thân mình.

Đúng là ưu đãi của Đại thần mà không phải dạng vừa đâu hahaha… cô vui quá đi.

Hai vở chồng đang rất vui vẻ thì hai bé con cũng đều thức dậy.

Vốn bình thường họ đều thức dậy tầm giờ này, cơ thể đã quen giấc nên đều không thể ngủ thêm được hơn nữa bây giờ ai cũng đều đói cả thôi cùng thức dậy vậy.

Hôm nay bữa sáng lại do Uyển Nhi chuẩn bị.

Sau khi vệ sinh cá nhân cô lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh để nấu.

Xem lại đồ dự trữ trong tủ lạnh có bánh bao, sủi cảo, xúc xích còn khá nhiều.

Trên ngăn lạnh, còn thịt lợn, thịt gà, cá nhà mẹ cô cho cũng còn 2 con.

Đồ ăn thì còn mà cô lại lo không có điện thì biết bảo quan sao đây.

Chắc tí nữa cô lại cần tra những cách chế biến bảo quản thực phẩm kiểu này thôi.

Riêng về việc bếp lúc không hề là điểm mạnh của Uyển Nhi hay có thể nói cô khá vụng về luôn cơ.

Lại là những món ăn sáng quen thuộc có bánh bao, sủi cảo, nem rán cho con.

Uyển Nhi quen tay nên làm việc nhanh chóng.

Cô nhìn quanh bếp, bếp nhà cô khá lộn xộn vì phần lớn thời gian bếp có tới tận ba người phụ nữ cùng sử dụng là chị chồng, mẹ chồng và Uyển Nhi.

Mà Uyển Nhi chủ yếu chỉ dùng nấu bữa sáng, còn trưa và tối chị chồng sẽ sang bếp nhà cô để nấu ăn giúp vợ chồng em trai luôn.

Đôi khi mẹ chồng cũng hay vào bếp sử dụng và với tính của mẹ chồng thì bếp nhà cô không khi nào ít đồ đạc cả hay có thể nói sắp hết chỗ để đặt chân luôn cơ.

Uyển Nhi và chị chồng đều có thói quen mua đồ ăn khá nhiều nhưng vì cùng dùng chung một bếp nên nhiều khi mua rồi người này tưởng người kia đã dùng thành ra bây giờ Uyển Nhi thấy bếp nhà mình còn nhiều đồ ăn thêm nữa.

Cô thấy có 2 túi bột mì, mỗi túi loại 3kg cô mới mua và dùng làm bánh cho con 1 hay 2 lần, còn có cá khô mà bạn chị chồng mới cho, lại có cả miến khô các loại lặt vặt khác khá nhiều chủng loại.

May mà mấy món này Uyển Nhi không phải lo cách bảo quản chúng lâu dài.

Sáng nay cả nhà lại ăn sáng luôn trong phòng bếp chứ không ăn ở phòng tầng trên.

Hai đứa bé vẫn ngoan ngoãn, vui vẻ ăn bữa sáng như mọi khi.

Bữa sáng đơn giản nên cả nhà nhanh chóng ăn xong và ai làm việc ấy.

Hai đứa trẻ vẫn xin được xem ti vi, điện thoại và được đồng ý.

Giang Nam thì ra ngoài tìm cách xây dựng rào chắn xung quanh nhà của họ, tìm cách tăng thêm độ an toàn cho gia đình mình.

Uyển Nhi thì quay lại với máy tính tiếp tục tìm cách cải thiện cuộc sống thiếu thốn trong tương lai.

Sáng nay cô tìm kiến thông tin để bảo quản thức ăn cô đang có, cách làn mấy loại gia vị, thức ăn khô, cách làm các loại bánh, đồ sấy, đồ kho từ đủ các loại.

Đúng là có rất nhiều thứ bạn đều đã từng ăn, nhìn cũng hiểu cơ bản là sẽ phải làm món đó như thế nào, nhưng đến khi tìm hiểu kĩ thì thật không đơn giản.

Ví dụ như Uyển Nhi tra được cách biến từ mì thành tinh bột rồi lại từ tinh bột thành bánh phở hay bún lại là nhiều quá trình phức tạp đan xen.

Không biết có đủ nguyên liệu cô có thể tạo ra được không nữa ấy.

Thôi, nghĩ chi nhiều, kiểu gì cô cũng làm được thôi, một lần không được thì nhiều lần, chỉ sợ không tìm thấy nguyên liệu để làm thức ăn.

Uyển Nhi tiếp tục làm việc, tới lúc 9 giờ đúng là trời mới sáng hẳn đúng như dự đoán của hai vợ chồng.

Uyển Nhi chỉnh lại đồn hồ đeo tay của cô thành 6 giờ sáng cho tiện theo dõi.

Dù đông hồ của cô sẽ không sữ dụng được lâu dài nhưng được ngày nào hay ngày ấy.

Cô có 5, 6 chiếc đông hồ đeo tay các loại, chủ yếu là loại đồng hồ thời trang phụ nữ hay thích dùng.

Cô chỉnh lại một chiếc đông hồ trong số đó rồi vặn lại chốt dừng cho những chiếc đông hồ còn lại.

Nếu để đồng hồ dùng hoạt động cô có thể tiết kiện được pin và sử dụng tất cả chúng được lâu hơn.

Sau khi chỉnh xong đồng hồ cô quay lại với máy in thì thấy nó đã dừng hoạt động, máy báo hết mực.

Cô cũng đoán mực in không còn nhiều vì số giấy mới in được lúc trước chữ cũng đã mờ hẳn, in liền nhiều tài liệu thế này cô cũng đoán trước không giấy hết thì mực cũng hết sớm thôi.

Còn một số thông tin quan trọng đang đang dang dở Uyển Nhi đành chép tay thêm một lúc.

Cô vẫn tiếp tục tải tài liệu về máy.

Dù mất điện thì hai cái laptop cũng vẫn còn pin một thời gian cô sẽ cố gắng chép tay lại.

Gì chứ giấy, bút nhà cô không thiếu.

Uyển Nhi đã chuẩn bị rất nhiều sách vở cho con gái sắp vào năm học mới, rồi bút và đồ dùng học tập.

Ngoài ra, Uyển Nhi cũng thường hay chuẩn bị nhiều bút, vở hay một số đồ dùng nhỏ để thưởng cho học sinh lớp cô chủ nhiệm hay các hoạt động đặc biệt ở trường.

Để tiết kiệm cô thường mua số lượng nhiều hơn bình thường nên cuối năm học trước sau khi tổng kết học sinh cô còn dư lại kha khá thứ.

Tất nhiên tiền này giáo viên phải tự bỏ ra còn nhà trường sẽ có phần thưởng khác.

Để kích thích học sinh lớp chủ nhiệm tiến bộ, hay làm cho học sinh có tinh thần phần đấu thường một số giáo viên vẫn hay tổ chức các tổ nhóm thi đua, trò chơi có thưởng cho các em và tất nhiên Uyển Nhi cũng hay làm như thế.

Cô sẽ tải thêm tài liệu và trang thủ thời gian chênh lệch thêm để ghi lại, được đến đâu hay đến đó kiến thức không bao giờ thừa cả.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.3


Bên ngoài Giang Nam thì đang quan sát xung quanh, quy hoạch lại trong đầu hoàn cảnh ngôi nhà họ đang sống để tìm cách tối ưu bảo vệ nhà mình lại thuận tiện cho cuộc sống.

Phía bên phải ngôi nhà là vách núi đấ liền sát rồi, đó là lá chắn bảo vệ tự nhiên anh không còn phải lo lắng phía bên đó nữa.

Đằng sau ngôi nhà là khoảng đất trống với cây bụi thấp, anh nghĩ mình sẽ bắt đầu xây dựng một rào chắn từ vách núi, vòng qua phía sau nhà và vòng xung quanh gốc cây to.

Phía còn lại anh cũng vòng một hàng rào tương tự từ vách núi qua lán và khoảng vườn tới cạnh gốc cây.

Cổng vào sẽ ngay gần thân cây to bên cạnh nhà.

Tính như vậy diện tích anh cần làm không hề nhỏ rồi.

Giờ nghĩ đến khoản vật liệu xây dựng, Giờ chắc chắn không có gạch gói, xi măng gì rồi.

Để tạo ra một số loại vật liệu tương tự thì cũng có khả năng làm nhưng giờ anh lại không có thời gian để nghiên cứu và thực hiện. vấn đề an toàn rất quan trọng cần phải thực hiện ngay.

Không có thì chọn những thứ hiện tại có sẵn như gỗ, đá, dây leo nơi này chắc chắn là không thiếu. may mà giờ anh có sức mạnh hơn hẳn trước kia nếu không với số lượng công việc như thế này anh không biết làm đến khi nào mới xong.

Trời còn chưa sáng hẳn, Giang Nam chưa thể ra ngoài anh liền đi tìm các dụng cụ cần thiết trước.

Trước kia bố anh cũng không phải là một công nhân tầm thường nếu không mình ông cũng không thể kiếm tiền nuôi cả gia đình lẫn tiền thuốc thang cho vợ như vậy được.

Ôn vốn là một kĩ sư công nghiêp tay nghề cao, đỉnh cao trong sự nghiệp ông cũng từng là một hiệu trưởng của một trường đào tạo công nhân tay nghề.

Chính vì lẽ đó sau khi về hưu, bố của Giang Nam vẫn có một bộ đồ nghề sửa chữa đầy đủ.

Thỉnh thoảng ông vẫn hay tháo đỡ, sũa chữa một số đồ dùng trong nhà, không có thì ông cũng sửa giúp cho cả nhà hàng xóm.

Giang Nam lục tìm trong phòng khách tầng một nơi trước kia bố anh hay để những thứ đồ nghề sủa chữa của ông.

Bố anh cũng đã mất khoảng 5 năm rồi những đồ dùng hàng ngày của ông trước kia cũng không còn là bao, nhưng mấy thứ đồ sũ a chữa ông hay để bên nhà con trai thì vẫn được giữ lại.

Thỉnh thoảng anh hay cháu trai vẫn lấy ra sử dụng khi cần.

Ngay dưới tủ đựng đồ ở phòng khách chính là hộp dựng đồ sửa chữa.

Có hai hộp đồ một to một vừa, đồ đạc bên trong đầy ắp.

Tìm trong hộp đồ to Giang Nam thấy được thứ anh đang cần là cưa, búa, kìm.

Để làm được hàng rào vững chắc tất nhiên chỉ mấy thứ dụng cụ đó là không đủ.

May thay, vừa mới mới bão ở nơi anh sống trước kia, anh đã mua khá nhiều dây thép, dây dù để chằng chống cửa và giờ còn kha khá.

Tất nhiên không thể đủ làm một hành rào dài như anh tính toán nhưng anh sẽ tiếp tục nghĩ cách bổ sung thêm.

Giờ có gì cứ dùng trước là được.

Sắp xếp lại tủ đựng dụng cụ, còn có một số đinh trong hộp đựng nhỏ hơn khác, cái này cũng rất hữu ích đây.

Giang Nam cẩn thận xem lại những gì mình có và sắp xếp riêng những thứ sắp tới cần sử dụng thì trời cũng dần sáng.

Giang Nam quyết định dùng gỗ và tre trúc để làm hàng rào, anh dự định hàng rào này cần cao khoảng 2m trở nên.

Vì đang sống giữa rừng núi chắc chắn sẽ có nhiều loài động vật hoang dã, với hàng rào thấp trước kia không có tác dụng nào với chúng cả.

Anh dự định hàng rào sẽ có gỗ và tre đan xen, gỗ thì chắc chắn còn tre thì sẽ được vót sắc nhọn để tăng độ sát thương đối với thứ có ý định vượt qua hàng rào nhà anh.

Sau khi xây dựng lớp hàng rào này, anh còn dự định xây dựng một lớp tường bằng đá nữa cơ nhưng công việc đó khó khăn hơn anh sẽ để về sau khi có cuộc sống ổn định hơn thì tiến hành.

Nghĩ là làm, Giang Nam đi về phía suối, chỉ cần lội qua suối là anh sẽ tới khu rừng.

Đi qua lại bên bờ suối một hồi, anh tìm được một khu vực suối khá nông và bằng phẳng rất tiện để lội qua.

Dòng suối này không quá lớn, chỗ sâu nhắt thì nước qua bụng anh, chỗ cạn nhất thì nước chỉ vượt qua bắp chân, anh quyết định lội qua đoạn suối lông này để đi sang khu rừng.

Trước khi qua suối, Giang Nam cũng đã vòng vào nhà dặn dò vợ và hai con.

Uyển Nhi lấy chiếc ba lô to màu đen vốn hay đeo laptop để chồng tạm sử dụng.

Cô nhét vào đó hai chai nước uống, một hộp sữa tươi lấy tạm của con trai và một túi bánh quy bơ nhỏ của con gái hay ăn vặt vì cô cũng không có sẵn thứ thức ăn nào khác phù hợp.

Ngoài ra Uyển Nhi còn xếp vào đó một khăn lau mặt và một dao gọt hoa quả cô lấy ngay trong phòng và dặn dò chồng cẩn thận khi ra ngoài.

Giang Nam đeo balô vợ chuẩn bị, cầm theo cưa, dao lớn và gậy, buộc giây giầy thể thao với nhau vòng qua cổ, vén ống quần lội qua suối.

Bình thường trang phục của anh thường là đồ công sở với sơmi, quần âu nghiêm túc nhưng vì anh thường xuyên đi làm thêm ở ngoài nên trước kia chưa có ôtô Uyển Nhi chuẩn bị nhiều quần bó áo phông, áo chống nắng cho anh dùng khi đi xe máy.

Hồi đó anh đi nắng nhiều tới mức tay chân anh chia thành hai màu sắc rõ ràng.

Sau này, dù có ôtô nhưng theo thói quen, Giang Nam vẫn thích ăn mặc thoải mái hơn khi đi làm thêm.

Hôm nay, anh quyết định từ trước sẽ mặc quần bò, áo phông và tìm lại áo chống nắng ngày trước sử dụng để mặc.

Không phải để tránh nắng bảo vệ da gì mà sợ vào rừng sẽ cọ quẹt vào đâu hay bị con vật không biết tên cắn cho một cái thì khổ.

An toàn là trên hết.

Vượt qua suối, Giang Nam vẩy qua chân cho khô rồi đeo lại giày, túm lại ống quần cẩn thận mới bước đi.

Khu rừng rất lớn với toàn cây to, đa số cây ở đây nhìn vẫn khá giống với những khu rừng trước đây anh đã thấy trên tivi.

Cây to vươn chọc trời, thân cây xù xì mấy người ôm không hết, khắp nơi là dây leo bám quanh, dưới chân là lá rụng.

Khu rừng có lẽ chưa từng có con người đặt chân đến tất nhiên không có đường để đi.

Giang Nam dùng dao lớn để mở đường.

Dao này là dao chặt xương mà nhà anh thường dùng.

Ba người phụ nữ trong nhà mỗi người phù hợp và thích sử dụng một kiểu dao khác nhau, nên riêng dao chặt xương ít nhất nhà anh có 3 cái rồi, chưa kể một dao lớn khác chặt thức ăn chín.

Giang Nam tất nhiên chọn cái dao lớn sắc bén nhất để dùng lúc này.

Anh không định đi sâu vào rừng, chỉ cần quanh quẩn khu vực ven suối anh cũng có rất nhiều cây để dùng rồi.

Anh cũng không có ý định chặt cây quá lớn vì dù được tăng sức mạnh thì một mình anh cũng không thể chống đỡ hết được.

Anh chọn cây to vừa phải để đốn.

May mà có dụng cụ, sức mạnh lại được tăng thêm nên Giang Nam làm việc khá trôi chảy.

Cưa gốc, chém cành, xẻ thành các đoạn để dễ vận chuyển.

Sáng đnay anh chỉ chặt cây, chẻ cây chứ không vận chuyển về nhà.

Khi chặt được một số lượng cây đáng kể mới vận chuyển một thể.

Nghe nói chặt cây dùng rừu là tốt nhất nhưng anh không có thứ này.

Cái cưa anh đang sử dụng cũng dùng khá tốt nhưng cây ở đây rất to nêncần nhiều thời gian mới đốn hạ được một cây.

Nếu vẫn ở thế giới cũ, anh mà chặt cây to kiểu này chắc chắn đã bị kiểm lâm bắt giữ ngay rồi.

Ở đây thì toàn rừng với vô số cây to không ai quan tâm bạn chặt bao nhiêu cây cả, chỉ sợ bạn không còn sức mà chặt cây thôi.

Để tiết kiện công sức, những cành cây nhỏ sau khi bị anh cưu cũng được chất chung một chỗ, sau này chắc chắn gia đình anh cần củi để đun nấu, lúc đó cứ chờ cành khô tới lấy là được, anh đã chặt ngắn sắp gọn chúng luôn rồi.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.4


Đang trong phòng, Uyển Nhi nghe tiếng ồn ào, cô đoán chắc chồng mình đang chặt cây rồi.

Cô ra phía ngoài ban công để quan sát.

Đứng trên ban công nhà cô thấy ngay được khu rừng bên kia suối.

Một cái cây to vừa bị chặt đổ, cô vẫn thấy rõ bóng chồng cô gần ngay đấy.

Anh chọn chặt một cái cây ngay gần bờ suối.

Nhìn anh chặt cây, Uyển Nhi thấy thật lo lắng, cây to như thế không may va phải người thì nguy to.

Nhưng cô cũng không giúp gì được cho chồng cả phải quay lại công việc của mình thôi, cô cũng có không ít việc đâu.

Hai đứa trẻ đã xem ti vi, điện thoại một thời gian khá dài rồi, không biết nên để chúng làm gì Uyển Nhi đành yêu cầu cả hai đi tô màu, vẽ tranh.

Giờ đây vợ chồng cô không thể yên tâm để hai đứa con rời khỏi tầm mắt của mình.

Vùng đất biết tên này có rất nhiều nguy hiểm với họ, họ phải cố gắng lúc nào cũng ở gần nhau mới được.

Nhìn lại đồng hồ, khi sáng Uyển Nhi đã chỉnh lại thời gian lúc mặt trời mọc là 6 giờ, bây giờ đã là 9 giờ.

Tính theo thời gian từ lúc họ thức dậy và ăn sáng đã 6 tiếng trôi qua, cô cần dừng lại công việc để nấu ăn trưa đã.

Mọi người chắc cũng sắp đói bụng rồi, không thể đợi lúc 11, 12 giờ mới ăn trưa như trước được.

Uyển Nhi xuống bếp, bình thường cô rất ít khi nấu bữa chính nhưng trước khi về nhà chồng thì cô cũng nấu ăn cùng mẹ suốt bao nhiêu năm rồi.

Nấu ăn ngon thì khó chứ nấu ăn được thì với cô khá dễ dàng.

Trước kia bếp than, bếp củi gì cô cũng đã từng nấu ăn hết cả rồi.

Hồi còn bé tất cả mọi người nơi cô sống làm gì có ai biết đến bếp điện, bếp ga.

Con gái nhà nào cũng phải biết nấu ăn, giặt quần áo cả.

Giờ vẫn còn điện nên tất nhiên cô nấu cơm bằng nồi cơm điện rồi.

Cô cũng không ngốc đến mức nhà còn có điện mà cặm cụi đi nấu cơm bếp củi còn tận dụng được thì phải tận dụng ngay.

Cô không có nhiều thời gian để nấu nướng lúc này nên chọn làm mấy món đơn giản.

Bữa trưa có cơm tẻ ăn với trứng xào cà chua, thịt băm, rau muống luộc, thêm chút thịt kho hôm qua còn chưa ăn hết là bữa ăn đủ chất đủ lượng cả rồi.

Uyển Nhi nhanh chóng bắt tay làm việc.

Ưu điểm của Uyển Nhi luôn là nhanh nhẹn, thức ăn cô nấu có thể không quá ngon nhưng tốc độ làm ra chúng bảo đảm nhanh chóng.

Sau khi hoàn thành công việc nấu nướng, Uyển nhi tắt bếp gọi hai con xuống phòng ăn.

Cô yêu cầu hai con nhiệm vụ ngồi trông coi, bắt chúng hứa không được rời khỏi bàn ăn đểcô ra ngoài gọi chồng.

Dòng suối trước nhà không hề lớn, nó chỉ rộng khoảng 4-5m và khá nông nhưng Uyển Nhi không có ý định lội sang phía bên kia.

Cô đứng bên bờ suối cất giọng gọi chồng:-Giang Nam về ăn cơm thôi anh.

Nghe thấy tiếng vợ, Giang Nam trả lời anh sẽ về ngay.

Lúc đó đã 9 giờ 30 phút theo đồng hồ đã được điều chỉnh lại, đúng là đã đến giờ ăn trưa rồi.

Mải mê làm việc và thói quen cứ phải là 11-12 giờ trưa thì mới ăn, anh quên mất chuyện thời gian giờ đã khác trước.

Cũng may vì sức mạnh được tăng cường nên dù làm việc nặng nhọc anh cũng không thấy quá cố sức nhưng đúng là bụng anh đói lắm rồi.

Trước kia mấy khi anh cảm thấy đói bụng cần ăn uống ngay đâu, việc ăn uống như thói quen thôi chứ không phải do thấy đói bụng.

Để lại công việc đang dang dở, Giang Nam lại lội qua suối quay trở lại ngôi nhà dưới tán cây họ ở.

Bữa trưa của bốn người vẫn diễn ra vui vẻ và đầm ấm, dường như không có điều gì ngoài kia ảnh hưởng tới tâm trạng của họ được.

Sau khi ăn xong cả nhà nghỉ trưa như thường lệ.

Hai vợ chồng Giang Nam khá mết mỏi nên ngủ ngay khi đặt lưng xuống giuờng, nhưng hai đứa trẻ cả buổi sáng không hoạt động gì nhiều nên không hề muốn ngủ trưa chút nào cả.

Hai đứa trốn bố mẹ thì thầm chơi với nhau trong phòng của A Nhiên.

Việc này cũng thường xảy ra trước kia, trẻ con thường hay trốn ngủ trưa lắm, nên Uyển Nhi và chồng cũng quen rồi.

Trước khi đi ngủ, Uyển Nhi cũng đã đề phòng con trốn ra ngoài chơi nên đã khoá cửa phòng chỉ cho phép con chơi trong phòng thôi.

Đang ngủ say sưa, hai vợ chồng giật mình vì tiếng hét thoảng thốt của hai đứa con.

Uyển Nhi và Giang Nam bật dậy khỏi giường.

Giang Nam nhanh hơn vợ nên anh vớ lấy chìa khoá đặt ở tủ đầu giường và chạy ngay sang phòng con.

Uyển Nhi cũng nhanh không kém, cô chỉ sau chồng mình có mấy giây vừa kịp lúc chồng cô đã mở toang cánh cửa phòng ngủ của A Nhiên.

Lúc này hai đứa trẻ đang nhảy loi choi trên giường và la hét.

Thấy bố mẹ, cả hai như thấy cứu tinh đến vậy.-Hu hu, bố mẹ ơi có con sâu to lắm ở đây này!

Theo hướng tay hai con chỉ, Uyển Nhi và Giang Nam thấy một con sâu rđúng là to bất thường thật.

Là con sâu lông không lẫn đi đâu được, vô cùng giống loài sâu lông trên Trái Đất.

Khắp toàn thân nó toàn là những sợi lông gai, màu sắc sặc sỡ nhìn nổi da gà.

Những cặp chân hai bên thân sâu giống chân rết đang ngọ ngoạy bò trên cửa sổ trong phòng A Nhiên.

Mà kích thước con sâu này còn đặc biệt to lớn.

Sâu lông bình thường cũng chỉ cỡ 3-5 cm mà con sâu này dài tới hơn 10cm nhìn nó còn dài hơn cả ngón tay trỏ của Uyển Nhi.

Quá kinh khủng!

Cả nhà trừ Giang Nam bình thường ai cũng sợ mấy thứ động vật sâu lông này nói gì đến một con sâu lông khổng lồ như vậy thì không còn gì phải bàn nữa.

Đến cả Uyển Nhi cũng chùn bước lui ra xa cửa phòng một chút.

Sâu lông tuy đáng sợ nhưng nguy hiểm thì không nên cô yên tâm để chồng mình giải quyết vụ này.

Giang Nam thở phào, nói với hai đứa con:-Hai con ngồi yên trên giường để bố giải quyết con sâu này cho nhé.

Không phải sợ nữa đâu, bố mẹ ở đây rồi.

Bình thường, Giang Nam chỉ cần hai cái móng tay dài là anh dễ dàng bắt mấy con sâu lông nhưng con này nhìn to lớn hơn nhiều, nhỡ lông gai của nó có độc tố mạnh như cơ thể to lớn của nó thì anh sẽ xui xẻo.

Giang Nam đến bên bàn học của con, lấy tờ giấy vẽ hai con mới viết nguệch ngoạc để bắt sâu.

Anh dùng tờ giấy gập đôi lại để tăng độ giày, tiến đến trước cửa sổ kẹp chặt con sâu giữa tờ giấy, gói kĩ lại rồi lấy chân di mạnh cả tờ giấy và con sâu trong đó dưới đất.

Giang Nam hoàn thành các bước bắt và tiêu diệt sâu một cách nhanh chóng.

Lúc này ba mẹ con đang ngồi thành hàng trên giường nhìn ngó đồng thời thở phào.

Quái vật sâu lông đáng sợ đã bị tiêu diệt.

Uyển Nhi nói với chồng con:-Chắc con sâu ở trên cây bò vào nhà mình rồi.

Tán lá dày đặc khắp nơi thế này không có sâu mới lạ đấy.

Nhìn con sâu đó ghê quá.

Chiều nay anh khoan hãy đi đốn gỗ mà phát bớt cành cây gần sát nhà mình đi đã, tránh lại bị sâu bò vào nhà.

Mà sáng nãy đứng trên ban công em thấy cũng có nhiều tán cây che bớt tầm nhìn.

Anh làm việc này trước đi.-Ừ, chiều nay anh sẽ phát bớt cành cây gần nhà mình trước.

Điều vợ nói hoàn toàn hợp lí nên Giang Nam đồng ý ngay không do dự.

Việc làm hàng rào rất quan trọng nhưng cũng không thể hoàn thành một sớm một chiều được nên anh cứ phát cành cây trước đã.

Trước khi cả nhà bắt đầu công việc buổi chiều, Uyển Nhi nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn mấy que kem nên cả nhà ngồi lại ăn kem với nhau.

Đây là món ăn ngày hè được mọi người yêu thích.

Giang Nam và các con cũng rất thích ăn kem nên anh hay mua cả hộp về để tủ lạnh.

Nhưng kem lại là món đầu tiên sẽ bị hỏng khi không có điện nên cả nhà phải tranh thủ ăn ngay.

Vừa may là cũng không còn mấy que kem trong tủ nữa nhưng đó cũng là một nỗi buồn của họ vì trong tương lai chắc không bao giờ họ còn được thưởng thức món ăn yêu thích này nữa.

Cả buổi sáng hai đứa trẻ đều phải chơi ở trong phòng cùng mẹ rồi nên buổi chiều nay, Giang Nam cho hai con theo anh ra ngoài cùng làm việc.

Nhiệm vụ của hai đứa trẻ là đứng ở một vị trí an toàn gần đó chỉ cho bố những cành cây gần ngôi nhà cần phải cắt bỏ.

Thật ra công việc này của chúng hoàn toàn không cần thiết nhưng trẻ con lúc nào cũng sẽ chịu ngoan ngoãn vui vẻ nếu người lớn giao việc cho chúng.

Đối với trẻ con, công việc nào được giao cũng đều là những việc khó khăn, quan trọng mà chỉ trẻ nhỏ mới làm được.

Giang Nam sắp xếp cho hai con ngồi trên ghế ở một khoảng cách an toàn để chúng tha hồ chỉ trỏ.

Anh vào lán kéo ra chiếc ghế đặc biệt để leo cao.

Quê anh, ngoài dùng thang để trèo cao, họ còn hay sử dụng loại ghế cao tầm hai mét làm bằng kim loại chắc chắn.

Loại ghế đó giống như phiên bản ghế bình thường được phóng đại mà thôi nhưng an toàn hơn leo bằng thang vì có bốn chân chắc chắn.

Giang Nam vờ nghe theo hai đứa con nhanh chóng cưa những cành cây mọc sát nhà anh, để ngôi nhà và những tán cây cách nhau ít nhất 3 đến 4 mét, đảm bảo gió thổi mạnh cũng không tới được cửa sổ nhà mình.

Tất nhiên gió bão thì chưa thể nói trước được điều gì.

Hai đứa trẻ phía dưới ngoan ngoãn ngồi chơi bên nhau, lúc chỉ chỏ giúp bố, lúc vui vẻ thảo luận việc đặt tên được giao tối qua.

Hai đứa con của Giang Nam đều ngoan và không mấy nghịch ngợm.

A Nhiên thì hơi nhút nhát còn A Triết thì hay nói nhiều chứ cũng không hề nghịch ngợm.

Cậu bé thậm chí còn không thích động vào những thứ cậu cho là bẩn dù rất tò mò.

Nhớ lúc hơn một tuổi, A Triết lần đầu được cho đi biển cậu bé nhất định bắt bố mẹ bế chứ không chạm chân xuống cát vì cho rằng cát bẩn.

Bình thường quần áo bị đổ nước ướt cậu bế cũng đòi mẹ phải thay bộ mới ngay.

Khi vẽ màu nước bị bẩn tay cũng khóc ầm ĩ vì sợ không rửa tay sạch được.

Giang Nam và Uyển Nhi khá yên tâm về hai đứa con mình, chúng rất nghe lời sẽ không tự ý chạy lung tung hay chơi mấy trò nguy hiểm nguy hiểm.

Tuy nhiên thỉnh thoảng Giang Nam vẫn liếc nhìn về phía hai con hay hỏi chuyện chúng để yên tâm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back