Tâm Linh Ngôi làng Cổ mộ

Ngôi Làng Cổ Mộ
CHƯƠNG 20: ĐIỀU BỎ LỠ


Phía sau chúng tôi là con quỷ Tăng sư đó, nó gào thét lên kinh hồn rồi lao về chỗ cô đồng Loan đang đứng.

Cô Loan nhanh nhẹn rút lá bùa vàng ra khỏi túi rồi lẩm nhẩm gì đó.

1 phút sau cô Loan thổi mạnh, những dòng chữ đỏ trên bùa bốc cháy rồi tỏa ra một quầng lửa lớn, con quỷ bay lùi lại về phía sau.

Thật thần kì.

"Leo nhanh lên Hoài ơi!

Nó đòi viên xá lị đấy!"

Cô đồng Loan hét lên.

Ở phía trên miệng giếng sợi dây cáp vẫn được kéo lên bởi 1 lực khá mạnh.

Tôi gần như vừa đu lên dây vừa trèo bám lên thật nhanh.

Cô Loan ở ngay dưới tôi .

Tôi và cô Loan leo trèo được 1/3 quãng đường thì sợi dây trĩu nặng hẳn.

Chúng tôi gần như bị ghì xuống dưới.

Quay lại phía sau nhìn, tôi thất kinh.

Hàng trăm vong hồn của những vị sư đang bám lấy sợi dây cáp của chúng tôi để trèo lên.

Tôi hoảng hồn cố gồng hết sức để leo lên thật nhanh.

Ở trên mặt giếng lấp ló khuôn mặt ông trưởng làng.

Ông hét to vọng xuống: "Nhanh lên..nhanh lên..."

"Cô phải cắt dây!"

Cô đồng Loan nói với tôi rồi loay hoay lục túi tìm con dao.

Đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy Hiếu.

Cậu đang cố leo lên từ giữa những vong ma đang gào thét đu bám dây.

"Đừng cô ơi!...Hiếu kìa..đợi bạn ấy với.."

"Chờ tớ!

Đợi tớ với!"

Hiếu gọi vống lên.

"Leo lên đây mau lên!"

Tôi mừng quýnh lên, chờ Hiếu leo lên.

May quá, tôi tưởng sẽ không được gặp lại cậu bạn ấy nữa.

Cô đồng Loan vẫn im lặng chẳng nói gì, rút từ phía trong chiếc túi bên hông ra một con dao lam sắc lẻm, chuẩn bị cứa vào sợi dây phía dưới.

"Cô!

Cô làm gì thế!

Còn Hiếu mà!!!"

Tôi gào lên.

"Nãy chúng ta đã bỏ rơi cậu ấy rồi, giờ phải cứu lấy cậu ấy!

Cô mà cắt dây, cháu không leo lên nữa đâu, nhất định không!"

Tôi ương ngạnh nói.

Hiếu cũng nói với lên: "Hoài, đừng bỏ rơi tớ mà...Cứu tớ lên với..."

Cô Loan mặt mũi lạnh tanh, rắn đanh lại, rồi nói: "Đó không phải là Hiếu, Hoài ạ.

Hiếu bạn cháu không còn ở đây nữa..."

Rồi tiếp tục dùng dao cứa vào sợi dây bên dưới.

"Cô nói cái gì thế!!

Rõ ràng là bạn ấy mà !

Cô dừng lại đi!"

Tôi hét lên.

"Tiếp tục leo lên đi!!!

Mau lên!!!"

Giọng bác Lãng từ trên kia tiếp tục vọng xuống.

Cô Loan vẫn nhẫn nại dùng dao cắt sợi dây phía dưới chân.

Khi thấy sợi dây đã gần đứt, Hiếu điên cuồng đeo bám lên, gọi tên tôi: "Hoài..Hoài...Hoài..." tròng mắt Hiếu chuyển dần sang màu trắng dã...: "Hoài...Hoài..Hoài..sao cậu làm thế với tớ..."

Tôi sững người lại rồi như nhận ra điều gì, tôi tiếp tục miệt mài leo lên.

Tách, sợi dây cáp đứt lìa.

Những tiếng gào thét trôi xa phía dưới.

Tuy nhiên ở hai bên vách tường, có những vong ma vẫn cào cấu leo lên theo chúng tôi.

"Mau lên mau lên..."

Cô đồng Loan giục.

Chúng tôi leo thật nhanh lên trên, vừa leo vừa được kéo.

Khi miệng giếng đã gần tới, một vong ma bám được chân cô đồng Loan khiến cô phải khựng lại, rút lá bùa ra thổi lửa tiếp, trông cô có vẻ mệt mỏi.

"Cố lên cô ơi, sắp tới nơi rồi..."

Tôi quay xuống động viên cô.

Tôi không muốn có thêm bất kì một sự hi sinh nào nữa.

Gần tới miệng giếng, đôi bàn tay chắc nịch của ông trưởng làng nắm lấy tay tôi kéo lên.

Tôi vội vàng giúp cô Loan leo lên tiếp.

Ở dưới đó, những hồn ma vẫn đang tìm cách leo lên.

Cô Loan vừa được kéo lên khỏi miệng giếng, đã vội với ngay lấy thanh kiếm nằm gần đó, khua lên rồi cứa qua tay khiến máu chảy ra.

Cô múa những nhát kiếm nhanh nhẹn trên miệng giếng, chiếc chuông nhỏ ở cán kiếm rung lên leng keng.

"MAI, CHỈ ĐỎ!"

Cô Loan hét lên.

Cái Mai nhanh chóng rút từ trong túi ra một cuộn chỉ đỏ có kim tuyến vàng, cộng thêm cái kéo, đưa cho cô Loan.

Nó cầm lấy một đầu, cô Loan nhanh nhẹn cầm đầu kia nối thành các điểm vắt ngang mặt giếng, mỗi điểm nối đính bằng 1 lá bùa.

Bằng một phép màu thần kì nào đó những lá bùa ghim chặt những sợi chỉ đỏ xuống.

Những sợi chỉ đỏ lằng nhằng cuốn vào nhau chằng chịt trên mặt giếng.

Cô Loan đính một lá bùa to nhất cuối cùng vào giữa những điểm giao nhau.

"Xong, tôi đã phong ấn xong cái giếng này..."

Cô Loan mệt mỏi ngồi thụp xuống.

"Nhưng để giải quyết triệt để...phải đốt hết viên xá lị kia, đưa những linh hồn oán giận này về nơi chúng cần tới...Ở trong ngôi làng linh hồn dân thường cũng có, ác quỷ cũng có...Chúng sinh cần sự an ủi để siêu thoát, ác quỷ cần xuống địa ngục.

Đó là nhiệm vụ còn lại của tôi..."

"Hiếu đâu?

Thằng Hiếu đâu hả cô Loan???"

Ông trưởng làng thắc mắc.

Tôi như người mất hồn, nói nghẹn ngào: "Hiếu ở dưới kia rồi..." rồi òa khóc thảm thiết.

"Sao...sao lại thế???"

Ông trưởng làng thảng thốt.

"Do..do cháu cả..tất cả là do cháu.

Hiếu ở lại để cứu cháu..."

Tôi vẫn nức nở nói.

"Do cháu, chú ạ...Cháu quá vô dụng, không cứu được cả 2 đứa..."

Cô đồng Loan cất tiếng.

"Hoài, mong cháu đừng quá đau buồn.

Cô quả thực rất muốn cứu Hiếu...cháu đừng hiểu nhầm rằng cô không muốn.

Nhưng vật vừa nãy cháu nhìn thấy, chỉ là một con quỷ mượn thân xác không hồn của Hiếu để đánh lừa cháu thôi...Quả thực cô cũng đau xót lắm..."

Cô Loan nói nghẹn ngào.

Tôi không trách cô.

Tôi chỉ cảm thấy đầy đau đớn và bất lực trước cuộc đời này.

Cô Loan đứng dậy, bảo tôi đưa viên xá lị trong túi cho cô, rồi nhờ ông trưởng làng kéo từ dưới đàn lễ lớn ra một chậu than đầy ắp.

"Chỉ còn cách hóa này thôi...hóa nó ra tro cho bằng được..."

"Cô ơi, nếu hóa xong thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Tôi hỏi.

"Vì oán khí đã dồn đẩy những bộ xương người lên hàng mét so với mộ huyệt gốc, nên giờ nếu như chướng khi biến mất thì có lẽ những thứ đó sẽ sụt xuống, nền móng của những ngôi nhà cũng như thế...Thế nên cô mới bảo người dân di dời sang chỗ khác..có lẽ là cả ngôi làng sẽ sụp xuống..."

'Không được...cháu còn cần lấy lá thư của Hiếu...bạn ấy để trên bàn..."

Tôi gần như hoảng loạn.

Nếu như những ngôi làng sụp xuống thì tôi có lẽ sẽ không bao giờ lấy được lá thư đó nữa...

"Cháu xin cô, cháu cần chạy qua nhà Hiếu ngay bây giờ...Cháu không biết nhà bạn ấy ở đâu..."

Nước mắt tôi lại trào ra.

Hiếu giúp tôi nhiều như vậy mà thậm chí tôi còn chưa qua thăm nhà Hiếu một lần nào.

"Chú biết nhà Hiếu.."

Chú Lâm cất tiếng...

"Nhưng giờ là giờ của cõi u mê...không có Hiếu đi cùng, không có đồ vật của Hiếu, làm sao mà tìm được nhà nó giờ???"

Tôi cuống lên.

Bất chợt tôi nhận ra tôi vẫn cầm cái đèn pin Hiếu đưa cho tôi lúc đầu.

"Đây đây...đồ bạn ý mua có tính không ạ?"

Cô Loan thở dài: "Đi thật nhanh thôi, sắp qua 12 giờ đêm, mất giờ đẹp, mọi sự đều hỏng!!!"

Tôi cầm chặt chiếc đèn pin lao nhanh về phía trước không một chút ngần ngại.

Chú Lâm chạy nhanh ngay phía sau.

Hai người chúng tôi lao vào màn sương mù vây quanh.

Tôi dũng cảm hơn bao giờ hết.

Tôi muốn tìm được những lời nói sau cuối của Hiếu.

Hiếu không biết rằng ngôi làng sẽ bị phá hủy nên yên tâm để lại lá thư trong nhà...

Chạy miệt mài trong mê cung toàn sương mù, cuối cùng phía trước tôi hiện lên một ánh đèn xanh lá leo lét.

"Kia rồi..."

Tôi hét lên.

Chú Lâm và tôi chạy về phía ánh đèn.

Đó là một ngôi nhà 2 tầng lụp xụp cũ kĩ, treo một chiếc đèn lồng màu xanh lá be bé.

"Đúng nhà Hiếu đây rồi...May mà không nhầm sang nhà cháu hay nhà chú...Đúng là ý chí con người mạnh thật đó..."

Cửa nhà Hiếu khóa im ỉm.

Tôi cứ đạp mạnh vào cánh cửa gỗ trong bất lực mà không được...

"Để chú.." chú Lâm nói rồi dồn hết sức đạp mạnh vào cánh cửa.

Sau vài lần đạp, chiếc bản lề tung ra, cánh cửa nghiêng ngả mở ra.

Tôi chạy ngay vào trong căn nhà cũ kĩ.

Đồ đạc bên trong đơn sơ nghèo nàn.

Tôi phi lên tầng 2, nơi chỉ có 2 căn phòng nhỏ.

Tôi tìm phòng Hiếu.

Nó là căn phòng bên trái lối cầu thang.

Tay tôi run run bật đèn lên.

Phòng ngủ của Hiếu gọn gang sạch sẽ, chăn gối đã được xếp gọn ở góc giường.

Trên chiếc bàn học trong góc cạnh cửa sổ la liệt những chiếc bút chì đang khắc dở hay đã khắc xong.

Tôi nhìn thấy 1 tờ giấy nằm ngay ngắn nằm trên bàn.

Tôi run run lại gần nhấc nó lên gấp gọn rồi nhét vào túi áo trong của áo khoác.

Nhớ ra thời gian đang gấp rút, tôi chạy ngay xuống dưới.

Chú Lâm vẫn đứng đợi tôi ở cửa.

Chúng tôi lại lao ngay ra màn đêm mịt mùng.

Chúng tôi chạy mãi mà không tìm thấy con đường dẫn ra sau làng đâu nữa.

Tất cả như một thứ mê cung không lối thoát.

Chúng tôi đang rất vội...

Thế rồi chúng tôi nhìn thấy những hồn ma đang vật vờ khắp các góc đường, ngõ ngách.

Họ chỉ tay về các hướng.

Họ đang chỉ đường cho chúng tôi.

Tôi nhanh nhẹn chạy theo hướng họ chỉ, chỉ một vài khúc quanh, ngọn núi cuối làng đã hiện ra.

Tôi mừng gần như phát khóc.

Tôi và chú Lâm lại lao vào bóng tối trong vết nứt, ngọn đèn pin soi sáng lối chúng tôi đi.

Cô Loan, Mai và ông trưởng làng nhìn thấy bóng chúng tôi từ xa thì mừng lắm, họ ngay lập tức đặt viên xá lị vào giữa lò than đang cháy rực hồng vừa thắp lên được một lúc.

Ngọn lửa cháy tí tách liếm lấy viên xá lị vẫn đang còn.

Cô Loan ngồi bên cạnh nhẩm chú, mong rằng nó cháy được thật nhanh.

Rồi sau đó cô Loan lại làm lễ cầu siêu, đốt hết tất cả những bộ quần áo giấy la liệt trên mâm.

Ngọn lửa hóa cháy rực cả một vùng.

Hình ảnh ma mị của cô đồng Loan nhảy múa trong ánh lửa khiến tôi chẳng bao giờ quên được.

Khi viên xá lị cháy hết, chúng tôi nghe thấy tiếng Ầm ầm phát ra từ phía ngôi làng.

Mặt đất rung chuyển như một trận địa chấn nhẹ...Tôi hơi lảo đảo.

Tiếng ầm ầm kéo dài khá lâu.

Mặt đất quanh chúng tôi cũng nứt ra.

Chậu than đốt viên xá lị bốc khói dữ dội.

Không biết tôi có hoa mắt hay không nhưng hình như trong đám khói đó, tôi nhìn thấy hình dáng những đứa trẻ mờ như làn khói đang bay lên trời.

"Ngôi làng sụp rồi...."

Cô Loan thở dài.

"Dù tôi đã làm lễ cầu siêu cho họ thế nhưng tốt nhất chú vẫn nên báo cáo tất cả chuyện này lên cơ quan chức năng để tìm nơi chốn an nghỉ mới cho họ...Để ở đây thì khổ quá...Lên báo đài thì càng tốt.

Những người dân đã từng ở đây họ cần sự giúp đỡ."

Cô Loan nói.

Ông Lãng gật đầu.

Trong tai tôi nghe đầy những tiếng Haaa.. rất nhẹ trong không khí như có những thứ đang tan biến trong sương mù, y như lần tôi gặp Kẻ hỏi đường...

"Họ đang đi đấy..."

Xong xuôi cô Loan lại tiếp tục làm lễ nữa, những điệu múa kiếm dứt khoát và mạnh mẽ hơn.

Cô đốt hàng chục lá bùa màu đen cắm ở lưỡi kiếm.

"Những kẻ giữ làm điều tàn ác, hãy trả họ về chỗ họ nên ở để sám hối!!!!"

Cô Loan hét lên.

Phía dưới chân tôi, đến lượt những tiếng chuyển động vang lên ầm ầm dưới giếng.

Chúng tôi đứng ra xa chiếc giếng đề phòng sự sụt lún.

Tôi cứ khóc không ngừng.

Tôi nhớ đến Hiếu vẫn đang nằm ở dưới đó....

Tôi nhìn thấy ánh sáng cam lóe lên từ mặt giếng.

"Quay mặt đi..Lửa địa ngục.

Nhìn thấy không tốt..."

Cô Loan nói gọn lỏn.

Khi ánh sáng cam hết lóe lên sau lưng chúng tôi thì cũng là lúc cô Loan ngồi xuống rồi thở hắt ra, ôm ngực thở.

Cái Mai chạy lại đỡ thầy.

Cô Loan nhắm mắt rồi gục xuống.

'Cô!"

Tôi hoảng hốt.

"Không sao đâu chị.

Thầy em mệt quá thôi..."

Tôi để ý kĩ thấy ngực cô đồng vẫn đang phập phồng rất nhẹ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi ngồi bên nhau chờ trời sáng.

Khi những ánh sáng của ngày mới rọi xuống, Ông Lãng và chú Lâm dìu Loan bước phía trước, tôi và Mai bước theo sau, ra khỏi trảng cỏ.

Khung cảnh đập vào mắt chúng tôi khi vừa bước ra khỏi khe nứt thật là không thể tin nổi.

Sự đổ nát có ở khắp mọi nơi.

Cây cối đổ rạp, có rất nhiều những tòa nhà nứt nẻ, đổ vỡ.

Những mảnh vỡ văng khắp con đường làng.

Đường làng cũng lún xuống thành những đường rãnh rất sâu, hố tử thần.

Không khí vẫn vẩn đục bụi mù.

6 con người liêu xiêu leo trèo từng bước ra khỏi làng.

Cô Loan đã tỉnh lại nhưng vẫn còn yếu.

Mất hơn nửa tiếng mọi người mới ra được đầu làng.

Mọi thứ đã kết thúc thật rồi...

Có một tốp người đang đứng ở đầu làng, chờ đợi chúng tôi.

Họ là dân làng về xem sự việc, đang rất hoảng hốt với mọi thứ trước mắt.

Cô Loan thều thảo giải thích cho mọi người.

Một thanh niên đứng gần đầu ngập ngừng nói: "Thực ra chúng tôi tới đây hôm nay không phải để xem làng.

Không phải lúc sớm thế này...Tôi..chúng tôi muốn gặp ông trưởng làng...để báo tin..."

"Báo..báo gì...?"

Ông Lãng lắp bắp.

'Có..có người báo tin...thằng cả nhà bác...anh Lăng ấy..chết đuối rồi..."

Ông Lãng lảo đảo: "Sao lại thế được..."

"Đi thôi..đi về xem thế nào.."

Đoàn người đau buồn nói.

Ông Lãng chẳng nói được câu nào vội vã cũng họ đi ngay.

Cô Loan thở dài: "E là vụ này cũng không đơn giản..."

Những người còn lại là tôi, Mai, chú Lâm và cô Loan bắt taxi đi từ làng về thành phố.

Điều tôi mong mỏi nhất là hiện giờ con em tôi ra sao.

Chú Lâm về nhà nghỉ còn 3 người vào bệnh viện.

Tôi mệt mỏi sau đêm gần như thức trắng, chạy không nổi, luyết quyến tìm về phòng bệnh.

Nhìn thấy tôi bước vào, lem luốc, mẹ tôi lao tới ôm chầm lấy tôi.

"May quá..con đây thật rồi..cả đêm qua mẹ không thể ngủ nổi, mẹ sợ con có chuyện gì.

Mẹ cầu nguyện cả đêm..."

Tôi cứ ôm lấy mẹ và khóc nức nở.

"Mẹ ơi...mẹ ơi..Hiếu mất rồi..."

Mẹ tôi nghẹn ngào hỏi tại sao nhưng tôi không thể nói thêm được nữa.

"Em con khỏe hơn nhiều rồi..."

Mẹ tôi nói.

Sáng nay nó có mở mắt gọi mẹ.

Nhưng giờ lại ngủ thiếp đi rồi.

Tôi nhìn thấy con em tôi đang nằm nghiêng trên giường, đúng cái dáng nó hay nằm ngủ.

Tôi vui mừng hơn.

Như vậy tôi đã cứu được em tôi.

"Mong là vía con bé sẽ về dần..."

Nói rồi cô Loan lại gần, ngồi cạnh em tôi mà đọc: "Ba hồn bảy vía của Nhi ở đâu về ngay...Ba hồn bảy vía..."

Cô cứ đọc như thế tầm 9 lần rồi mỉm cười bảo: "Ổn rồi, con bé sẽ khỏe lại thôi..."

Mẹ tôi rối rít nắm tay cô đồng Loan mà lắc mà cảm ơn.

Bà khóc lóc khiến cô Loan cứ phải trấn an.

Mẹ tôi định gửi cô Loan tiền nhưng cô quyết không nhận.

Cô cần xử lí công chuyện nên trong 1,2 ngày sẽ rời khỏi đây sau khi giải quyết nốt chuyện gì đó còn sót lại ở đây.

Tôi cũng bắt lấy tay cô mà cảm ơn.

Cô Loan có vẻ vẫn ái ngại tôi sau khi cô không cứu được Hiếu.

"Cô xin lỗi..rất xin lỗi..." cô nói và tôi lại lắc đầu: "Cô đã làm hết sức rồi, cô đã cứu được cả cái làng này..."

Sau đó cô Loan và Mai rời đi.

Tôi và mẹ ở lại bệnh viện chăm sóc cho cái Nhi.

Bầu trời ngoài kia đang nắng chói chang, một màu sắc rực rỡ sau bao tháng ngày tăm tối.

Không cần biết tàn dư sẽ được xử lý thế nào, ngay khi cái Nhi khỏe mạnh, 3 mẹ con tôi sẽ ngay lập tức thu dọn về nhà ông bà ngoại.

Mặc dù nhà ông bà ngoại rất bé chật, nằm sâu trong ngõ, mặc dù có thể tôi phải ngủ đất nhưng đó là nơi chốn yên bình duy nhất mẹ con tôi có thể tìm về sau bao biến cố.

Tôi kể lại cho mẹ tôi về hình ảnh tôi gặp đêm qua, về bố, ông nội và Thương.

Mẹ tôi cuối cùng cũng nói cho tôi về ông nội và Thương.

Sau khi gia đình chúng tôi rời khỏi đó, ông nội sống một mình, ông ốm bệnh và ra đi sau một cơn đột quỵ mà không có ai ở bên cạnh.

Còn Thương đã mất từ cái ngày mà tôi bị dân làng vây bắt.

Một người hàng xóm đã nói với mẹ tôi rằng Thương nằm ngủ trưa và mãi mãi không tỉnh dậy.

Con bé đã bị ốm mệt từ lâu, biểu hiện của một người bị hút dương khí quá nhiều.

Lúc tôi còn đang bị kẹt ở đình với bố mẹ thì Thương đã ra đi rồi.

Chiều tối bố mẹ Thương về mới phát hiện ra.

Thương mất trước khi ông thầy pháp kia làm lễ gán tôi nên họ không tha cho Thương...Bảo sao ngày hôm đó tôi không gặp được Thương...Nghe mẹ nói xong tôi đã khóc rất nhiều.

Họ vẫn luôn yêu thương và ở bên cạnh tôi, giữ lời hứa của mình suốt bao năm qua...

[...]

Sau khi Nhi xuất viện, tôi và mẹ thu dọn lại đồ đạc để chuẩn bị rời đi.

Đồ đạc ở ngôi nhà của bố tôi trong làng đã không còn khả năng thu hồi nữa...Mấy ngày hôm nay, báo chí đưa tin rầm rộ về 1 ngôi làng đột nhiên sụp đổ sau một đêm đồng thời dẫn theo những lời kể đầy thêu dệt của những người dân sống quanh đó...

Tôi đưa tay khoắng hộp bút cho vào thùng, không cẩn thận thế nào lại làm đổ nó ra ngoài.

Bút chì, tẩy, thước kẻ văng tung tóe dưới sàn.

Tôi vội vàng thu dọn.

Tay tôi chạm vào chiếc bút chì to đùng có khắc dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Hoài nằm dọc thân bút.

Tim tôi như thắt lại.

Cổ họng tôi lại nghẹn lại như muốn khóc.

Ngay sau đêm đó, tôi đã đọc lá thư Hiếu để lại, chủ yếu là dặn dò về mẹ của cậu, cậu muốn để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho mẹ, đồng thời xin đưa mẹ cậu tới nhà bác của Hiếu sinh sống nếu như cậu xảy ra chuyện gì...Cậu cũng mong nếu có thể tìm thấy linh hồn của bố cậu thì cậu và mẹ sẽ rất an lòng...Tôi đã gặp mẹ Hiếu và cố gắng nói chuyện với bà.

Bà ốm yếu bệnh tật nên tôi không dám nói sự thật, chỉ dám nói Hiếu phải đi xử lý chút chuyện và mong bà trở về nhà chị bà sinh sống.

Tôi và mẹ đã đưa bà ra tận bến xe.

Ở đó sẽ có một người họ hàng đưa bà đi...Hiếu được dân làng tổ chức lễ tang trong thầm lặng với một chiếc quan tài rỗng không.

Đó là điều vô cùng đau xót mà tôi không chấp nhận nổi...

Tôi nhìn xuống chiếc bút chì, hòn tẩy hồng sau đuôi bút đã bắn ra mất, tôi cầm chiếc bút lên thì "Cạch" một tiếng, từ bên trong chiếc bút chì to rơi ra một vật dài dài.

Tôi phát hiện ra điều tôi đã bỏ lỡ bấy lâu nay...

Tay tôi run run cầm vật đó lên.

Đó là một chiếc bút chì thường vẫn nằm ẩn trong chiếc bút chì to kia mà tôi không hề biết.

Tôi đọc dòng chữ khắc trên chiếc bút chì đó:

YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

Tôi bật khóc không thành tiếng.

Vậy là tôi đã bỏ lỡ lời giãi bày tình cảm của Hiếu từ lâu rồi...

Tôi ôm ngực khóc như muốn tan chảy ra, nỗi day dứt giằng xé tôi...

Điều tôi mong muốn nhất lúc này...là được gặp lại Hiếu để có thể làm lại tất cả...

HẾT

(Còn 2 chương Ngoại truyện nhé các bạn)
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
NGOẠI TRUYỆN 1: NHẤT KIẾN KHUYNH TÂM


Điều anh chưa nói

(Chương này viết theo cái nhìn của nhân vật Hiếu.)

"Khụ...khụ..."

Mẹ tôi nằm bên phòng kia ho lên những tiếng rất rõ.

Tôi lại vội chạy sang xoa lưng cho bà rồi cho bà uống nước.

Mẹ tôi ngã bệnh từ lúc bố tôi đi làm về muộn và mất tích trong Cõi u mê.

Căn bệnh lao hành hạ bà đã bao lâu nay và tôi phải kiếm tiền mua thuốc, sinh hoạt cho mẹ và tôi cộng thêm mấy đồng trợ cấp ít ỏi.

Khi mẹ đã ngủ yên, tôi sang bên phòng làm cho xong bài tập rồi ngồi cặm cụi khắc bút chì.

Những chiếc bút chì nhỏ xinh được khắc thêm chữ này cũng bán được kha khá, đủ để mẹ con tôi sống qua ngày.

Việc học cũng không thể lơ là, chỉ có cố gắng học thật tốt thì tôi mới có cơ hội kiếm tiền phụng dưỡng mẹ tôi.

Buổi sáng hôm ấy, tôi đi học như bình thường.

Ngôi làng của tôi là một địa điểm kì dị trong mắt mọi người nên tôi gần như không có bạn.

Chúng nó nhìn tôi như một kẻ lập dị.

Thêm vào nữa, những trò chơi bời của bọn con trai trong lớp, tôi không ham, nói đúng hơn là tôi không có thời gian.

Tôi ngồi một mình ở bàn thứ 5 dãy hai.

Lớp sĩ số lẻ đúng một người.

Và tôi chọn ngồi một mình.

Trống tiết đầu đã điểm mà cô giáo chủ nhiệm vẫn chưa thấy vào.

Mãi tới một lúc sau mới thấy bóng cô ngoài cửa sổ, đi sau lưng cô là một bóng dáng cao ráo, buông mái tóc dài ngang lưng.

"Cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Hoài, thành viên mới của lớp mình từ ngày hôm nay.

Cô mong các em sẽ quan tâm và giúp đỡ bạn.

Bạn Hoài chuyển từ Hà Nội về, Hoài, em giới thiệu với các bạn chút đi..."

Cô bé đi sau cô nãy giờ vẫn cúi gằm mặt mới dần dần ngẩng lên, đưa đôi tay vuốt tóc mai ra sau tai, để lộ gương mặt trắng ngần và đôi má đỏ bừng vì ngượng.

Giây phút Hoài ngẩng lên nhìn thẳng về phía trước, tim tôi đã hẫng một nhịp.

Hoài cất tiếng giới thiệu trong lúng túng...Bộ dạng khổ sở của Hoài làm tôi cảm giác muốn chở che cho cô bé ấy.

Tôi cứ ngẩn ngơ ra như thế cho đến lúc nhận ra chỗ ngồi cạnh tôi là chỗ trống duy nhất trong lớp và Hoài đang tiến lại gần tôi.

Tôi cúi mặt xuống, chẳng nói gì, lôi chiếc bút chì đang làm dở trong túi ra ngồi khắc tiếp cho có cái để làm.

Hoài khẽ ngồi xuống cạnh tôi, hương thơm phả ra thoang thoảng.

Tới giờ ra chơi, lũ bạn lớp tôi vây quanh cô bạn gái xinh xắn mới này.

Thằng Thành còn trêu tôi, bảo là Hoài cùng làng với tôi.

Bất chợt lòng tôi cảm thấy mừng vì mình có điểm chung với cô bạn này.

Ngày hôm ấy tôi vẫn đạp xe về nhà như thường lệ để nấu cơm trưa cho mẹ tôi.

Đến đầu làng, tôi nhìn thấy bóng dáng hơi quen quen đằng trước, đeo chiếc balo màu tím.

Đó là Hoài thật thì phải, tôi ngại quá bèn đạp xe thật nhanh qua cô bạn.

Chúng tôi cứ ngồi chung bàn như thế mà chẳng ai dám nói với ai câu nào.

Tôi thực sự rất lúng túng không dám bắt chuyện.

Ngồi bên cạnh Hoài tôi cứ loay hoay chẳng làm được việc gì, đành cứ lôi bút chì ra khắc cho đỡ thừa chân tay.

Không biết cô bé đã được biết sự thật về ngôi làng của tôi hay chưa...

Một buổi trưa, khi trống tan trường vừa điểm, Hoài đã vội thu dọn sách vở vào cặp rồi chạy theo đám bạn phía trước.

Cô ấy không biết là đã vơ sót chiếc bút bi hình con gấu xinh xinh ở trên bàn.

Tôi cũng thu dọn sách vở rồi ngập ngừng...Tôi nhặt chiếc bút lên đút vào túi, có lẽ mai tôi sẽ trả cho Hoài.

Về nhà, tôi nấu cơm cho mẹ và khắc một tá bút chì xong lại bắt xe buýt lên bệnh viện tỉnh để lấy đợt thuốc mới cho mẹ.

Đường xa lại tắc nên chắc hôm nay tôi lại về muộn rồi.

Không sao, trong túi của tôi luôn để sẵn ít tỏi, có thể phòng được những thứ không tốt đẹp gì trên con đường về.

Tôi rút chiếc bút bi của Hoài ra khỏi túi rồi cầm cầm ngắm ngắm.

Đúng là con người dễ thương, đến cái bút còn điệu như vậy.

Hôm đó phải 6 giờ hơn tôi mới về tới làng.

Sương mù đã phủ kín khắp mọi nơi.

Tôi hít một hơi thở sâu rồi bắt đầu dấn thân vào mê cung phía trước.

Đi lòng vòng một lúc lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ở đoạn rẽ phía trước.

Người hay ma đây?

Những con ma trong đường làng không khóc như vậy.

Tôi đi tiếp thì chợt nhận ra một cô gái mặc bộ đồng phục trường tôi đang ngồi ôm mặt khóc ở một góc tường.

Hình như là...

Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào người Hoài làm cô bạn giật bắn người lên hét toáng.

Chắc hẳn là về muộn rồi lạc đường đây..."

Nín đi."

Tôi nói rồi dắt tay Hoài tìm về phía trước....

Ngày hôm sau gặp lại nhau ở lớp học, Hoài mới bắt chuyện với tôi vào tận tiết 4.

Cô bạn cảm ơn vì đã cứu cô ấy ngày hôm qua.

Tôi mới hỏi: "Sao hôm qua lại về muộn thế?"

"Tớ...đi sinh nhật Thành..."

Hoài đáp.

Câu trả lời khiến từ tận đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu khó thể diễn tả được.

Sao tôi lại thế?

Tôi không muốn Hoài thân thiết với thằng Thành.

Tôi quay ra cặm cụi khắc bút chì tiếp.

Hoài hỏi tôi vài câu nữa, kể cả câu hỏi liệu tôi có tin những điều tôi và cô ấy nhìn thấy hôm qua không.

Tôi hiểu ý Hoài muốn nói tới cái gì.

Liệu tôi có nên nói thật cho cô ấy biết?

Tại sao bố mẹ cô ấy lại không nói gì với Hoài, để con gái mình về muộn như vậy mà không dặn dò cô ấy kĩ lưỡng?

Nghĩ họ có lí do riêng, tôi cũng không muốn Hoài sợ hãi mà chuyển đi, nên tôi quyết định trả lời theo kiểu vô thưởng vô phạt: "Nếu muốn tin sẽ thấy, không tin sẽ không thấy..."

Mặt Hoài lộ rõ vẻ chưng hửng và khó hiểu.

Tôi cũng chẳng biết tôi vừa nói xong cái gì nữa...

Ngày hôm sau, Hoài không đến lớp.

Tôi cứ thấp thỏm mong chờ bóng dáng cao ráo của Hoài bước vào lớp nhưng chờ mãi vẫn không thấy đâu, tôi vô cùng nóng ruột.

Hôm nay cô giáo chủ nhiệm không có tiết, nhỡ Hoài bị làm sao thì sao?

Ở ngôi làng của chúng tôi, không có gì là không thể xảy ra...Trống hết tiết 1 vừa điểm, tôi chạy vội lên phòng Hội đồng xin phép gọi cho cô giáo.

Tôi không muốn nhờ đứa bạn nào trong lớp, chúng nó sẽ chẳng thể hiểu nổi nỗi lo kì lạ của tôi.

Cô giáo chủ nhiệm cũng hứa sẽ liên lạc sớm với gia đình Hoài.

Tôi trở về lớp.

Những tiết sau, chẳng hiểu vì lí do gì mà tôi cứ cố nắn nót chép bài vào những tờ giấy vở.

Nghỉ học một buổi như thế này, tôi muốn giúp Hoài.

Tôi hôm đó, tôi mới ngoáy bút chép lại đống chữ vào vở của tôi.

Ngày hôm sau, tôi mừng thầm khi thấy Hoài bước vào lớp.

Hoài vẫn chẳng nói gì cả, tôi cũng không dám hỏi thăm cô bạn.

Có thân thiết gì đâu mà...

Tiết cuối, tôi rút ra từ trong cặp sách đống bài mà tôi đã chép hộ Hoài.

Hoài nói cảm ơn tôi.

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Hoài, tôi thấy dâng lên một nỗi xót xa.

Chắc cô bạn gặp điều gì đó không hay rồi, tôi bối rối không dám nhìn vào mắt Hoài, quay đi chỗ khác rồi mới nói: "Giữ sức khỏe nhé.

Không tỉnh táo là không được đâu.

Có chuyện gì thì cứ dùng tỏi ấy...không thì tìm tớ..."

Hoài ngập ngừng một lát rồi lại nói cảm ơn tôi.

Tôi phát cáu lên.

Sao cứ phải lạnh lùng xa cách thế làm gì?

Tôi càu nhàu: "Suốt ngày cảm ơn."

Thời gian cứ thế trôi qua, mối quan hệ của tôi và Hoài vẫn cứ như thế, chẳng thân thiết được hơn tí nào ngoài những lúc hỏi bài, hỏi mượn sách vở.

Một buổi sáng, tôi chuẩn bị đi học sớm thì bắt gặp chú Chiên, một người trong đội cảnh vệ của làng mà tôi từng làm đợt trước.

Giờ bận quá, mẹ lại ốm nên tôi không thể làm được nữa.

Chú Chiên nói: "Hiếu,đi học hả cháu!"

"Vâng ạ, cháu đi học.

Dạo này các chú có vất vả lắm không?"

Tôi cười hỏi.

"Úi giời, hôm qua vừa phải cứu một đứa về muộn đi lạc, còn gặp Kẻ hỏi đường nữa rồi đấy..."

Chú Chiên thở hắt ra.

'Ai cơ ạ?"

"Cái cô bé con gia đình mới chuyển về ấy.

Bố nó tên là Hải, còn nó tên là H..Hà hiếc gì đó.."

Tôi chào chú Chiên rồi vội đáp xe đến trường.

Cô bé đó là Hoài phải không?

Tôi bước vào cổng trường thì thấy chiếc balo tim tím ở phía trước.

Tôi nhảy ra chặn đường rồi dứt khoát đề nghị sẽ đưa Hoài về từ ngày hôm nay.

Tôi rất không đồng tình với cách hành xử của Hoài khi cứ để mình rơi vào nguy hiểm.

Sau đó, Hoài cứ chối đây đẩy không chịu về cùng tôi.

Tôi đành bịa chuyện ra, nói rằng bố mẹ Hoài nhờ mình để nói khó.

Cuối ngày hôm ấy, Hoài cũng đồng ý về cùng tôi.

Từ sau ngày ấy, tôi cảm thấy gần gũi và thân thiết với Hoài hơn rất nhiều.

Cô bạn mở lòng trò chuyện với tôi nhiều hơn.

Thứ tình cảm trong lòng tôi cứ dần lớn lên như thế...

[...]

Tôi nghe Hoài kháo với hội bạn trong lớp là sắp đến sinh nhật Hoài, dự định sẽ cùng đi liên hoan vào ngày sinh nhật.

Tôi chẳng mong mình được là một phần trong bữa tiệc đó.

Tôi nghĩ tới việc mạnh dạn nói với Hoài một lần về cảm nhận của tôi và định tặng Hoài món quà sinh nhật nào đó.

Tôi chẳng có tiền để mua cho Hoài thứ gì, chỉ có thể khắc bút chì mà thôi.

Mấy ngày giời, tôi bào cây gỗ to thành chiếc bút chì to gấp 3 lần bút chì thường, đồng thời đục rỗng.

Công việc này khá mất thời gian và cần sự khéo léo.

Tôi cũng khắc một chiếc bút chì nhỏ, nhét vào trong lõi chiếc bút chì to.

Chiếc bút chì bên ngoài tôi đề dòng chữ chúc mừng sinh nhật Hoài, sau đó tôi nhét chiếc tẩy sao cho vừa vặn đuôi bút.

Tôi mong Hoài sẽ nhận ra...

Ngày sinh nhật Hoài, dường như hội bạn lớp tôi mải thi mà quên khuấy mất lời hẹn.

Tôi biết là Hoài buồn, cuối giờ cứ ngồi lặng lẽ bên cạnh.

Tôi bèn rủ Hoài đi chơi, tới tận nơi chốn bí mật của tôi ở ngọn núi sau làng.

Chúng tôi đã có một buổi chiều thật êm ả cạnh nhau.

Tôi đưa Hoài về sớm rồi tặng Hoài món quà của tôi đã chuẩn bị sẵn: "Tớ không có gì nhiều...."

Những ngày sau đó, tôi hồi hộp mong chờ biểu hiện của Hoài nhưng không thấy có gì khác lạ.

Không biết cô ấy đã biết được cái lõi bút chì hay chưa?

Hay là cô ấy cố tình lờ đi?

Tôi buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

Một buổi trưa, tôi được các chú gọi đến xử lí vụ một đứa trẻ trong làng mới mất do lời nguyền.

Tôi sẽ giúp các chú lo ma chay, trấn an người dân.

Gần đi đến nơi tôi lại nhìn thấy Hoài đang đứng ngó vào trong đám đông.

Tôi đuổi cô ấy về, tôi không muốn cô ấy lại gần những thứ nguy hiểm, đầy xú uế này...

Một ngày, Hoài vùng vằng đi ra bến xe buýt mà không chờ tôi ở chỗ hẹn như mọi khi.

Tôi thắc mắc đuổi theo thì cô ấy nói rằng gia đình mới có biến cố, xin tôi đừng quan tâm nữa...Tôi nghẹn cả họng lại nhưng không biết nói gì, cô ấy sẽ chẳng chia sẻ với tôi đâu...

Chẳng được bao lâu thì lớp tôi được tin bố Hoài mất.

Tôi rất bàng hoàng, cả làng đồn ầm lên là ông tự tử.

Tôi đến viếng và gặp Hoài trong đám tang.

Nhìn bộ dạng đầy thống khổ nhưng vẫn phải cố gồng lên để lo liệu mọi thứ của Hoài, tôi thương đến đứt ruột.

Tôi chỉ muốn ôm Hoài vào lòng mà an ủi thôi.

Tôi nhét vào lòng bàn tay lạnh ngắt của Hoài một chiếc khăn rồi nói lời an ủi...

Thời gian sau đó, Hoài nghỉ học triền miên, không biết thực sự đã xảy ra điều gì, tôi lo cho Hoài lắm.

Tôi không phải bạn thân của cô ấy nên có tìm đến nhà cũng kì, nhất là khi cô ấy có thể đã từ chối khéo tình cảm của tôi.

Tuần sau, ông trường làng báo với cả làng cần có một cuộc họp gấp, do có một cô đồng giỏi về giúp làng yêu cầu.

Nghe ông trưởng làng nói bóng gió rằng, lần này Hoài sẽ được cô đồng đưa xuống tận hầm mộ cổ sau làng để lấy viên xá lị lên, cần người giúp.

Tôi biết rằng nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm, bao nhiêu người đã chết ở đó, dân làng này...sẽ chẳng ai dám giúp đỡ đâu, họ đã quá e sợ cái chết rồi...Vậy tôi phải làm sao đây?

Tôi muốn giúp Hoài, thực sự rất muốn giúp...Chẳng nhẽ tôi là một thằng nhát chết vậy sao?

Nhưng còn mẹ tôi...Ai sẽ chăm sóc bà nếu như tôi có mệnh hệ gì??

Tôi vò đầu bứt tai một cách bất lực.

Mẹ tôi cất tiếng gọi tôi hồi lâu mà mãi tôi mới nghe thấy.

Nãy giờ tôi miên man trong dòng suy nghĩ không để ý tới thứ gì cả.

Tôi chạy sang bên phòng bà.

Nhìn thấy bộ dạng của tôi, bà gọi tôi lại giường ngồi: "Sao nãy giờ mẹ gọi không nghe, làm gì mà tóc tai bù xù, mặt mũi đỏ gay thế con??"

Tôi im lặng không đáp.

Mãi lúc sau mẹ tôi giục, tôi mới dợm ý với bà về lời kêu gọi của ông trưởng làng.

"À, cái Hoài mà con khắc bút chì tặng đó á?"

Mẹ tôi cười

"Sao...sao mẹ biết...?"

Tôi ngạc nhiên.

"Mẹ là mẹ của con, sao mà không biết?

Con thích cô bé đó à?"

Tôi im lặng không đáp, tai đỏ gay lên.

"Con cứ làm những gì mà con mong muốn, không phải lo cho mẹ.

Giúp đỡ người khác làm một việc rất tốt.

Đương nhiên mẹ không muốn con trai của mình rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu thực sự việc này cứu được ngôi làng và..và..khụ..khụ..tìm hiểu được tung tích của bố con thì mẹ rất an lòng.

Mẹ tin là bố con sẽ không để con có mệnh hệ gì đâu..."

Mẹ tôi vuốt tóc tôi rồi nói tiếp: "Hãy làm những gì trái tim con mách bảo, đừng để hối hận như mẹ.

Bố và mẹ rất yêu nhau nhưng còn rất nhiều điều mẹ chưa làm được cho bố con...Giờ bố con đi rồi, mẹ..có muốn..cũng chẳng làm gì được nữa..."

Tôi gật đầu rồi ôm lấy bà và khóc.

Bà đã giúp tôi có được quyết định của mình...

Tối hôm đó, tôi ngồi lặng lẽ bên bàn học hồi lâu, cố gắng ghi lại tất cả những mong muốn, lời dặn dò của mình lên trên trang giấy rồi đặt ngay ngắn lên bàn.

Sáng mai mẹ tôi sẽ cùng những người hàng xóm di dời lên một số nhà nghỉ trên thành phố, tôi sẽ ở lại đây, giúp đỡ Hoài...

Tôi mỉm cười khe khẽ, thở hắt ra, nhìn ra phía bầu trời vẩn đục sương mù bên ngoài.

Đúng là nhất kiến khuynh tâm, chỉ cần một cái nhìn đầu tiên cũng khiến con người ta trở nên điên dại...

Ngày mai, tôi sẽ đối mặt với một trận chiến...
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
NGOẠI TRUYỆN 2: ĐƯỜNG VỀ NHÀ


(Chương này viết theo cái nhìn của Loan)Sao khi vừa chào từ biệt ba mẹ con Hoài, tôi và Mai vội trở về nghỉ ngơi ở nhà nghỉ.

Tôi vẫn chưa xong việc ở đây.

Tôi còn nợ một lời hứa với 1 người.

Trưa hôm ấy tôi nằm ngủ li bì vì đã tổn hao quá nhiều sinh lực vào ngày hôm qua.

Hình ảnh con quỷ tăng sư vẫn cứ ám ảnh tâm trí tôi.

Tôi không biết liệu nó đã thực sự biến mất trên dương gian này chưa.

Trong cơn ngủ mê man đó, tôi mơ thấy một người đàn ông cứ kéo tay tôi đi bằng được.

Ông kéo tôi tới một hành lang dài sâu hun hút và tăm tối.

Ở cuối đường có cánh cửa mở ra ken két, một vài những chiếc bóng trắng mờ ảo giống như đang mặc áo blouse đi đi, lại lại.

"Cứu...cứu với..."

Người đàn ông thì thào phía trước tôi.

Rồi ông ta cứ chạy về phía đó, tôi bị kéo theo không ngưng được.

Thế rồi từng bước chân của tôi bị lún dần xuống như ở trong một cái đầm lầy không đáy.

Tôi cứ lún dần xuống trong khi vẫn bị người đàn ông đó kéo lệch xệch về đằng trước: "Cứu đi cứu điiii!!!"

Tôi mở mắt ra, cảm tưởng như mình ngộp thở.

Ngoài trời đã tối lắm rồi còn cái Mai vẫn đang nằm bên cạnh tôi.

Nó đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Con bé chắc cũng mệt, đêm qua nó thức cả đêm còn gì.

Tôi mệt mỏi ngồi dậy, người đau nhức kinh khủng, cánh tay phải của tôi như bại hẳn đi.

Hình như chính là cánh tay bị người đàn ông đó kéo đi trong mơ.

Tôi không tài nào lí giải được giấc mơ đó có nghĩa là gì...Tôi nhắm mắt nằm xuống cố ngủ tiếp.

Người tôi vã mồ hôi ra đầm đìa.

Đêm hôm đó, tôi lại bị bóng đè tiếp, mê man trong cơn mơ.

Tôi mở mắt ra he hé thì chợt nhận ra người đàn ông trong chiếc áo choàng rách rưới tôi bắt gặp ở làng Thổ Hà đang đứng ở dưới đuôi giường nắm chặt lấy chân tôi.

Tôi không giãy giụa, cục cựa gì được.

Người đàn ông cứ nói đi nói lại: "Cứu đi...cứu đii..."

"Sư phụ...Sư phụ!!!"

Tiếng Mai dội vào tiềm thức tôi.

"Sư phụ cứ ú ớ cái gì đó..Dậy ăn sáng thôi ạ..."

Tôi mệt mỏi mở mắt ra rồi ngồi dậy.

Đúng là ngủ kiểu này thật hao sức.

Tôi đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo tính đi ăn sáng với Mai.

Trong hôm nay tôi sẽ thử nói chuyện với người đàn ông lần trước ở trong làng.

Tôi biết ông ta vẫn bám theo tôi, kể từ khi tôi nói "Có", đêm qua ông ta hiện về để nói với tôi điều gì đó.

Hai thầy trò vừa bước ra khỏi cửa thì "Keng" một cái, tấm biển phòng từ trên tường bất chợt rơi ngay xuống phía dưới chân tôi.

"Chậc, hôm nay lại có điềm gì đây, duyên số thế nào đây..."

Tôi bảo cái Mai.

"Sư phụ, hay ở nhà đi?"

Mai nói

"Thôi, cứ đi xem thế nào..."

Tôi siết chặt túi đồ phép ở bên hông như mọi ngày rồi cùng cái Mai đi ra ngoài.

Nhà nghỉ chúng tôi nằm trong ngõ, tách biệt với đường cái.

Tôi giục cái Mai đi nhanh ra ăn bát phở ở cửa hàng bên đường rồi còn về phòng làm việc.

Giờ đã là 10 giờ sáng.

Ăn uống xong xuôi, tôi và Mai tính trở về phòng nghỉ làm lễ gọi hồn, tiếp âm.

Trở về con ngõ cũ, chúng tôi đi ngang qua một người phụ nữ.

Bỗng "Bộp" một tiếng, tôi ngoái lại phía sau thì thấy bà ta đã ngã úp xuống đất.

Tôi và Mai vội vàng chạy lại xem.

Mặt bà ta đang dần chuyển sang màu tím.

Chết rồi, có thể bị nhồi máu cơ tim hay gì đó.

'Có ai không, giúp với, có người ngất xỉu!!!"

Không một ai trả lời, chúng tôi đang ở giữa ngõ, xung quanh là nhà dân, chắc giờ này họ đi làm hết.

Tôi giục Mai gọi người ở nhà nghỉ tới giúp.

Nhân viên lễ tân hoảng hồn lắm, chỉ là thời gian cấp bách quá rồi, sợ ảnh hưởng đến tính mạng người phụ nữ nên tôi bảo anh ta ra tóm vội một chiếc taxi chạy ngang đường.

Nói khó mãi, người lái xế taxi mới chịu chở tôi cùng người phụ nữ đó đến bệnh viện cấp cứu.

Đúng là không thể hiểu nổi, dưng đâu tôi lại phải chịu trách nhiệm cho người phụ nữ này, mà quái đản ở chỗ, quanh chúng tôi không một ai để ý?

Họ để người phụ nữ nằm lên băng ghế sau của chiếc taxi, tôi ngồi vào để chân người phụ nữ lên đùi, Mai ngồi ghế phụ.

Chiếc taxi băng băng tiến đến bệnh viện gần đó nhất.

Chúng tôi nhanh chóng đưa người phụ nữ vào khoa cấp cứu trước khi quá muộn.

Không biết tôi còn mắc kẹt ở đây tới bao giờ.

Tôi vội vàng tìm cách liên lạc cho người thân của người phụ nữ.

Chẩn đoán ban đầu là người này bị nhồi máu cơ tim, chỉ muộn chút nữa là đi rồi...

Thế nhưng...bệnh viện này trông quen quá..Những bức tường này...cứ như trong giấc mơ của tôi hôm qua...

Linh tính mách bảo, không phải tự nhiên tôi đi đến đây, đó là một loại nhân duyên nào đó.

Tôi gọi hỏi cô lao công đang lúi húi lau dọn gần đấy: "Cô ơi...cháu biết hỏi thế này hơi khó..thế nhưng mà ở trong viện mình, có hành lang nào tối tối mà dẫn xuống cánh cửa đôi ở phía cuối không?"

Bác lao công ngập ngừng suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Ở trong bệnh viện này thì không có hành lang tối nào như cháu tả cả...Chỉ có..chỉ có...khu nhà xác thôi.."

Tôi nghe thế cũng hơi rờn rợn thế nhưng vẫn xin người lao công chỉ cho lối tới khu nhà xác của bệnh viện.

Tôi dặn cái Mai ở lại tiếp gia đình người phụ nữ kia nếu như họ có tới rồi đi một mình theo chỉ dẫn của bác lao công để tới khu nhà xác nằm tít phía sau bệnh viện.

Tôi hỏi đường một vài y bác sĩ.

Họ chỉ đường cho tôi với vẻ ái ngại.

Chắc là họ tưởng tôi có người thân vừa mất...

Cuối cùng tôi cũng tới khu hành lang đó.

Nó nằm trong một tòa nhà nhỏ.

Quả thực nó giống y trong mơ của tôi, một hành lang dài hun hút, tôi tối kéo dài và phía cuối có một cánh cửa kéo.

Tôi rùng mình, sao người đàn ông lại dẫn tôi về đây?

Tôi bước dần về phía cánh cửa, càng đi sâu vào trong không khí càng lạnh toát như điều hòa...Tôi tần ngần đứng ngoài cửa, hình như phải đi qua 1,2 lớp cửa nữa mới vào được bên trong.

Tôi đang loay hoay không biết mình nên làm gì ở đây thì bất chợt có tiếng nói:

"Chị...là người nhà của nạn nhân Thanh à?"

"Ơ ơ...tôi tôi..."

"Nạn nhân mới được đưa vào đây sáng nay, chị có giấy tờ gì chứng minh là người nhà nạn nhân không, sao mãi tới giờ mới đến nhận?"

"Tôi...tôi đi vội quá nên không kịp mang gì chứng minh cả...Tôi là cô nó.."

Vạn sự tùy duyên, tôi cứ tùy cơ ứng biến xem cơ duyên này mang tôi đến đâu.

"Người dân báo cậu thanh niên này nằm gục bên vệ đường nên đưa vào đây.

Nhưng mà lúc đưa vào thì suy hô hấp nặng rồi...không cứu được..."

Người quản lý nhà xác cứ thao thao: "Chia buồn với gia đình nhé..."

Anh ta dẫn tôi vào trong, đi xuống 1 tầng nữa mới tới cánh cửa hầm xác, tôi ghê ghê người.

Tôi nghe trong tai những tiếng thì thầm của những cái xác vẫn còn nằm trong tủ...

Người quản lý dẫn tôi đến tủ lạnh ngăn thứ 5.

Phía bên ngoài ghi tên Thanh-22 tuổi.

Tôi càng lại gần những tiếng thì thầm càng to càng rõ hơn.

Người đàn ông đó định mở ngăn lạnh ra thì tôi không thể chịu được nữa, bèn chạy vọt ra ngoài, nôn khan.

Tôi không hề quen biết người thanh niên này, tại sao lại có người đàn ông trung niên kéo tôi đến đây trong mơ, còn kêu cứu, hay tôi hiểu nhầm ý định của ông ta?

Xong việc, tôi và cái Mai về phòng nghỉ, tôi lập vòng gọi hồn ngay.

Tôi lấy cắm cành trúc vào trong lọ rồi lại làm lễ đón bước hồn về.

Sau vài lần gọi, gió trong phòng thốc lên rồi cành trúc dần cong xuống như có người đang bước chân lên.

Cái Mai hét lên "Á!' một tiếng rồi gục xuống, một lúc sau mới ngẩng lên, mắt nhắm tịt.

"Ngươi là ai?

Sao đêm qua lại quấy nhiễu giấc ngủ của ta??"

"Cô nói giúp tôi tìm đường về nhà..."

Nói rồi vong hồn trong cơ thể Mai chợt bật khóc nức nở.

"Ông là ai?

Sao ông lại bị lạc?

Sao ông lại kéo tôi đến bệnh viện??"

Tôi hỏi dồn.

"Tôi không còn nhớ được...Tôi đi làm về muộn..rồi lạc trong đó mãi mãi.

Họ đã tước đi thể xác của tôi...Tôi khao khát đường về đến phát điên...mà không ai chỉ cho tôi cả..."

"Trả lời nốt câu hỏi đi?

Bệnh viện đó là sao?"

"Tôi..ép cô đến đó...Tôi đã làm người phụ nữ đó phát bệnh....Tôi..tôi tìm thấy con trai tôi rồi..."

Người đàn ông nói có vẻ tỉnh táo, rồi lại khóc.

"Hôm qua tôi thấy nó rồi...Nó..nó chết rồi!!!

Còn vợ tôi...tôi chỉ có mỗi nó...Xin cứu..cứu..."

Mai bắt đầu dập đầu xuống dưới đất lia lịa.

Tôi hoảng hồn sợ Mai bị thương bèn hét lên: "Dừng lại!

Con trai ông là ai tôi không hiểu?

Cậu Thanh gì đó ư?"

"Nó ở trong làng..nó mới mất hôm qua..."

Người đàn ông phì phò trong tiếng khóc.

"Hiếu..ư?"

"Đúng rồi..đúng rồi...Tên nó là vậy....Xin cô cứu nó..."

"Tôi làm sao làm thế được...Hiếu không còn thể xác nữa!!!"

Tôi quát lên.

Người đàn ông lại tiếp tục dập đầu xuống: "Người thanh niên đó, không gia đình thân thích, cô có thể mượn xác..."

"Không!

Tôi không thể làm thế!

Như thế là trái luân thường đạo lí!"

"Tôi xin nguyện xuống địa ngục để đánh đổi.

Còn vợ tôi..còn vợ tôi..con tôi không thể đi như thế được..."

Mai bắt đầu níu lấy áo tôi thật chặt.

Tôi lấy cành trúc quất vào người Mai, nó rú lên rồi lùi lại phía sau.

"Tôi xin cô!!!"

Người đàn ông ngày càng gào khóc thảm thương hơn.

Tôi thở hắt ra.

Điều này gần như là không thể, phép cải tử hoàn sinh, sư phụ tôi có truyền lại cho tôi, nhưng đây gần như là bí thuật, không bao giờ nên dùng thì sẽ tốt hơn.

Dùng được nó tôi sẽ phải hi sinh 1 kiếp luân hồi của mình.

Nhưng dù sao Hiếu cũng chưa tận số, tôi biết điều đó, và vì tôi nên Hiếu mới phải chết...Phép cải tử hoàn sinh này chỉ có tác dụng trong 24 giờ thôi, muộn hơn thì không thể được nữa.

Đêm qua tầm 11h30 Hiếu mất, tôi phải hành động sớm hơn.

"Tôi sẽ làm.

Nhưng là lần duy nhất trong đời, không bao giờ có lần thứ hai nữa.

Giờ trả lại con bé cho tôi..."

Tôi vừa dứt lời thì cái Mai lại gục xuống tiếp.

Tôi hất nhẹ nước thánh cho nó tỉnh lại, mắt nó ướt mèm nước.

Nó ngơ ngác mở mắt: "Con lại khóc hả sư phụ?

Con thấy buồn kinh khủng ấy..."

"Con đi ngủ đi, tối nay đi với sư phụ, rất quan trọng..."

Tối hôm đó chúng tôi rời nhà nghỉ lúc 10 giờ đêm, âm thầm bắt taxi lên bệnh viện chúng tôi đã tới sáng nay.

Không gian bệnh viện lúc này âm u rờn rợn, chỉ có ảnh sáng ở một vài phòng hắt xuống.

Giờ này chắc chỉ có khoa cấp cứu là còn hoạt động.

Tôi và Mai đi mò mẫm trong bóng tối, ánh đèn mờ mờ trong khuôn viên chẳng sáng rõ mấy...Tôi đi theo trí nhớ mò xuống khu nhà xác.

Lúc này trông hành lang hun hút ban sáng phải ghê hơn tới gấp 10 lần.

Cái Mai cứ rúm vào sau lưng tôi.

Tôi run run bước qua mấy tầng cửa, xuống cầu thang trong bầu không khí lạnh buốt.

Giờ là mùa đông, đi vào nhà xác có khác nào cá ướp đá.

Trên tay tôi lăm lăm chiếc đèn bão trừ tà.

Cuối cùng chúng tôi cũng bước vào gian phòng chứa đầy những chiếc tủ xác.

Tôi thấy ghê người, nếu mà gọi hồn ở đây chẳng biết có gọi phải thứ gì đó khác không.

Nghĩ vậy thôi nhưng tôi vẫn phải làm.

Tôi xếp muối thành vòng tròn, thắp nến lên, chỉ cầu nguyện không có ai sẽ xuống đây giờ này.

Tôi bảo Mai ngồi vào đó.

Khổ thân con bé, nó là người yếu vía, vong hồn dễ đi ra đi vào.

Gọi hồn những người quan trọng tôi toàn phải nhờ con bé bởi vì cơ thể con bé sẽ giúp những linh hồn yếu đuối dễ vào hơn.

Tôi lại lắc lắc trên tay cành liễu, đồng thời lẩm nhẩm những câu chú, mời hồn Hiếu về.

Tôi giữ cho mình hết sức tập trung, nghĩ về gương mặt của cậu bé hiền lành đó.

Cây liễu cong xuống, đột nhiên Mai rú lên những tiếng cười ghê rợn; "LÂU QUÁ RỒI...hahahaha"

Tôi biết đó không phải là Hiếu, tôi cầm cành trúc quật vào người Mai, rồi hất nước thánh: "Cút ra!!!".

"Không..khôngg...!"

Mai quằn quại rồi lại gục xuống.

Lần thứ 2 cành trúc cong xuống, Mai từ từ ngẩng lên, ngồi im lìm chưa nói gì.

"Hiếu à...có phải Hiếu không...?"

Tôi dò hỏi khẽ.

Mai vẫn ngồi im không nói gì.

Phải rồi, giờ Hiếu chưa thể nói chuyện được.

Tôi lại quỳ xuống lầm rầm khấn lễ xin Quan Âm khai khẩu cho Hiếu.

Khấn xong tôi dán một lá bùa vào trán Mai rồi vội hỏi: "Hiếu à?"

Lúc này Mai mới mở miệng: "Cô...Loan...?"

Mai nói bằng âm vực quen thuộc.

Tôi mừng như muốn phát khóc.

Mà mắt tôi rơm rớm thật nhưng lúc này tôi không được yếu đuối.

Đột nhiên Hiếu nói:

"Bố cháu..bố cháu đứng sau lưng cô...Là bố thật rồi..."

Giọng Hiếu reo lên mừng rỡ.

"Bố cháu đã tìm đến cô để nhờ giúp cháu có thể sống lại..."

"Không..không cần đâu..làm sao có thể thế được.

Ở đây còn bao nhiêu người vất vưởng...Điều đó là trái tự nhiên...Cô cứ để 2 bố con cháu đoàn tụ...".

Hiếu trong xác Mai lắc đầu nguầy nguậy.

"Không..không..con không chịu...Mãi mới tìm thấy bố.

Không đâu.

Con sẽ dẫn bố về nhà.

Tại sao lúc còn sống con không gặp được bố?"

Mai cứ nói như thể đang nói với hồn ma phía sau tôi.

Một cơn gió mạnh thốc lên trong nhà xác như một lời thúc giục, cũng sắp đến giờ rồi, đã 11 giờ kém.

Tôi rợn người, giờ ở đây chỉ có tôi và ma quỷ.

Tôi rút cây kiếm cổ, rút một hình nhân thế mạng ra.

Thế rồi tôi xiên lấy một lá bùa vàng, múa lên, đâm nhẹ vào thượng vị của Mai rồi rút ra, Mai gục xuống.

Lá bùa đã dính ít máu.

Rồi sau đó tôi rút lá bùa đính vào một hình nhân thế mạng nho nhỏ đó.

Tôi cuốn chặt lá bùa vào hình nhân bằng 1 vòng chỉ đỏ.

Tôi run run tiến lại gần ô lạnh số 5.

Tay tôi từ từ kéo cái xác ra ngoài, thi thể người đàn ông trẻ tuổi vẫn được đắp khăn trắng.

Tôi lợm giọng.

Lần này thực sự tôi rất sợ...

Tôi khẽ khàng đặt hình nhân thế mạng vào giữa bụng thi thể đã lạnh ngắt và cứng đơ vào.

Tay tôi điểm vào những tử huyệt trên cơ thể cái xác rồi vuốt dọc từ vai xuống bụng.

Tôi đang khai thông những điểm huyệt để có thể dễ dàng đón nhận linh hồn vào cơ thể.

Miệng tôi không ngừng lẩm nhẩm chú.

Bất chợt từ xưng quanh, tất cả những ô lạnh chứa xác chết đều vang lên tiếng động Ầm..ầm!!! cùng với những tiếng rít lên, tiếng người như bị bịt kín vọng ra từ phía trong.

Họ đang gõ cửa đòi ra: "Cứu...cứu..."

Tôi quá run sợ trước những tiếng động bủa vây xung quanh.

Họ đều khao khát cơ hội được hồi sinh hiếm hoi chỉ có 1 lần trong suốt mấy trăm năm này.

Những tiếng động ngày càng mạnh hơn, những cánh cửa rung lên bần bật, tưởng chừng như sắp bung ra.

Thế rồi tôi lấy hết sức đâm thật mạnh thanh kiếm vào con hình nhân.

Mũi kiếm đã chạm vào và đâm vào bụng người thanh niên chết trẻ tầm vài cm.

Máu hòa lẫn với máu.

Những tiếng động im bặt.

Đột nhiên cái xác mở mắt ra trừng trừng.

"Bố!!!

Bố...Sao bố bỏ mẹ con con..Bố về đi..Mẹ trông ngóng...Bố mới là người cần về..."

Từ khuôn mặt vô hồn của cái xác, giọng nói của Hiếu vang lên nghẹn ngào như một sự kết hợp đầy kinh dị.

Mới nhập xác nên có lẽ linh hồn Hiếu vẫn chưa kiểm soát được cơ thể.

Bất chợt cơ thể Mai đang gục xuống thì bỗng ngẩng lên và khóc: "Bố vẫn luôn tìm đường về...luôn luôn...giờ bố có thể yên tâm rồi..."

Tôi đốt một lá bùa Lãng quên rồi hòa tro vào nước, sau đó cạy miệng cái xác đổ vào.

Hiếu cần quên đi những gì hôm nay, cũng cần quên đi những gì đã xảy ra khi cậu ấy là một hồn ma.

Cái xác mở trừng trừng dần dần nhắm mắt vào, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

"Cảm ơn cô rất nhiều..."

Bố Hiếu nói rồi rời khỏi thân xác Mai.

Người tôi run lên từng cơn, thế rồi một cơn đau thấu trời xâm chiếm tôi, trào lên từ lồng ngực.

Tôi khuỵu xuống, mùi tanh tưởi xộc lên mũi.

Tôi ho ra một vũng máu.

Cái Mai lúc ấy mới dần hồi tỉnh, thấy tôi đang quỳ dưới đất thì chạy lại kêu: "Sư phụ...sao rồi.."

Tôi thấy yếu lắm, bèn thều thào nói với nó: "Xong rồi, thu dọn mau lên, rời khỏi đây..."

Cái Mai nhanh nhẹn đẩy cái xác của Thanh vào trong, thu dọn đồ đạc và nến, vơ muối trên sàn nhà.

Rồi sau đó nó dìu tôi ra khỏi đó.

Hóa ra bố Hiếu chính là Kẻ hỏi đường gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân làng bấy lâu nay.

Một lần ông đi làm về muộn sau một đợt công tác, trước đó lỡ hứa với vợ và con sẽ về, mang quà và tiền thưởng về.

Thế nhưng ông ấy lại bị lạc trong sương mù, cũng như bao người khác, thể xác dần tan rã, chỉ còn lại linh hồn mỏng manh, vất vưởng.

Lâu dần, ông ta quên hết mọi thứ khi còn là người, oán niệm duy nhất là tìm đường về nhà nên hóa thành một vỏ bọc quỷ dữ bên ngoài, che giấu linh hồn khô héo bên trong, không ngừng hỏi người dân đường về.

Chính bản thân ông ta cũng không biết rằng, mỗi lần tiếp xúc với người dân ông ta lại ám hại họ...

Sau đêm ngày hôm đó, tôi không còn đủ thần lực để làm lễ cầu siêu dẫn độ cho bố Hiếu về nhà, đành phải nhờ Mai làm phép thay và hướng dẫn từng bước một.

Rất may là con bé nhanh nhẹn nên cuối cùng sự việc cũng ổn thỏa.

Mai cầu siêu và đốt tờ giấy ghi địa chỉ của mẹ Hiếu, như vậy từ nay ông ấy có thể thoát khỏi cõi u mê để trở về...

Những ngày sau đó, báo chí đưa tin một thanh niên sau khi chết, được đưa vào nhà xác rồi nhưng sáng hôm sau lại bất chợt sống dậy...Anh ta không có người thân bạn bè, chỉ nhớ mình tên là Thanh.

Câu chuyện cũng dần trôi qua như những chuyện lạ khác...

[...]

Hoài đang dạo chơi cùng bạn bè trên phố, đi đến góc quanh cuối đường, Hoài bị tuột dây giày ra, đành tụt lại phía sau để tụi bạn đi lên trước.

Khi ngẩng lên, Hoài chợt nhìn thấy một người thanh niên đang đứng im lặng nhìn mình ở phía xa xa, môi khẽ nở nụ cười.

Cả ánh mắt và nụ cười hiền đấy, Hoài thấy rất giống một người mà cả đời này Hoài cũng chẳng thể quên được...

Như bị một lực hút, Hoài tiến lại gần người thanh niên đó, miệng cũng khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao tháng ngày...
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
NGOẠI TRUYỆN 3: ANH LÀ AI?


Ngoại truyện 3 sẽ được hé lộ trong sách "Ngôi làng cổ mộ" sẽ xuất bản và phát hành trong tháng 8/2020 nhé mọi người ^^Lướt tiếp để xem thông báo nào
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
NGÔI LÀNG CỔ MỘ" và "CẦU VONG PHÁCH" chính thức được XUẤT BẢN ❤️❤️❤️!!!


Con đường xuất bản chính thống cho những tác phẩm kinh dị và tâm linh ở Việt Nam gần như khó đi vô cùng, cuối cùng cũng đi được rồi chờ đợi 2 năm mừng phát khóc ạ.

Em cố chấp đi theo con đường này, đến giờ cũng chạm được tới đích rồi!

Sách sẽ ra mắt vào tháng 8 này trên toàn quốc ạEm xin gửi lời cảm ơn chân thành tới nhà sách Tri thức trẻ, anh và đã kiên trì giúp đỡ em suốt 2 năm qua.

Cảm ơn chị đã dày công chăm chút cho cuốn sách từ bìa đến tranh ạ.

Và em cũng cảm ơn Nhà xuất bản Hội nhà văn đã nhìn ra tiềm năng tác phẩm của em và cấp giấy phépSách đang được in rồi, cả 2 tác phẩm trong 1 quyển.

Sách có rất nhiều điều thú vị khác, e sẽ thông báo chi tiết sau.

Các bác nhớ theo dõi nha Em sẽ hướng dẫn đặt mua trong bài viết mới nhất trên wattpad của em nhé
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
NHỮNG LÍ DO PHẢI TẬU NGAY SÁCH VỀ ❤️❤️❤️


NHỮNG LÍ DO PHẢI TẬU NGAY SÁCH VỀ "Hoài gặp một thanh niên có đôi mắt sâu thăm thẳm nơi cuối góc phố.

Anh là ai?"

Liệu Hoài có nhận ra mối chân tình đã vụt mất năm nào?

Tất cả sẽ được hé lộ trong NGOẠI TRUYỆN 3: ANH LÀ AI? của "Ngôi làng cổ mộ" được in trong sách nhé ^^

Ngoài ngoại truyện 3 ra thì sách còn có những điểm thú vị khác:1.

Có tranh minh hoạ siêu đẹp đi kèm với mạch truyện.

Tranh đẹp như nào thì mọi người nghía qua nét vẽ ở ảnh dưới đi nè 2.

Trọn bộ tác phẩm "Cầu vong phách" ở phía sau 3.

Sách rất dày dặn, khổ lớn 16x24cm Nếu không sau đó mn vẫn có thể mua thoải mái ở các hiệu sách toàn quốc hoặc trên Tiki, Fahasa nha tất nhiên là hem có chữ kí

Wattpad lỗi quá cơ 🙁( cứ đăng là chữ dính hết vào nhau cáu không tả được :| mọi người thông cảm nhé ạ 🙁
 
Ngôi Làng Cổ Mộ
MỞ LINK ĐẶT SÁCH 3


LOA LOA LOA!

LINK ĐĂNG KÝ SÁCH "NGÔI LÀNG CỔ MỘ" CHÍNH THỨC MỞ RỒI CÁC BẠN ƠIIIIIIIIII

HÃY MAU MAU ĐĂNG KÝ ĐỂ LÀ MỘT TRONG 300 BẠN NHANH TAY NHẤT, BẠN SẼ NHẬN ĐƯỢC CUỐN "NGÔI LÀNG CỔ MỘ" KÈM BOOKMARK TUYỆT ĐẸP VÀ CHỮ KÝ LINK CHỈ MỞ TRONG 1 TUẦN THÔI NHÉ Ạ Nhanh tay đặt mua "NGÔI LÀNG CỔ MỘ": Những thông tin thú vị về- Phiên bản trong sách sẽ KHÁC so với phiên bản đã được đọc ở bên ngoài các chi tiết đã được biên tập chỉnh sửa và có thêm 1 nhân vật mới nha dành cho độc giả: Giảm ngay 20% giá bìa: Từ 199,000 còn 159,000 Phí vận chuyển đồng giá: 30,000Shipcode trên mọi miền tổ quốc=> TỔNG HÓA ĐƠN: 189,000

Nếu bạn ở Hà Nội có thể qua nhà sách để lấy trực tiếp k cần ship.Liên hệ sđt giờ hành chính: 02462932066Để lấy sách nhé

Đặt sách ngay để được nhận ưu đãi!Dự kiến phát hành: 29/8/2020 Dự kiến bắt đầu chuyển sách đến tay độc giả: 29/8/2020

VÀO FACEBOOK MÌNH ĐỂ LẤY LINK ĐĂNG KÍ SÁCH NHA:

WATTPAD LỖI NÊN CHỮ BỊ DÍNH VÀO NHAU NẠ 🙁
 
Back
Top Bottom