Tâm Linh Ngọc và Bạc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389280011-256-k567658.jpg

Ngọc Và Bạc
Tác giả: QueAn1112
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Phúc là một tarot reader thâm niên 5 năm, cũng đã dày dặn kinh nghiệm làm việc trên hội nhóm.

Bình thường cậu không nhận làm việc cùng partner nào lâu dài, cho đến khi gặp Bảo.

Phải nói là tên này vừa kỳ lạ vừa dai dẳng, cứ nói muốn làm việc chung với cậu bằng được.

Chắc không phải tên này có ý đồ gì đấy chứ?​
 
Ngọc Và Bạc
Chap 1. Thanh kiếm bạc


Trong quán cafe tươi sáng ở đầu phố, mọi người vui vẻ nói chuyện râm ran, xa xa là tiếng trẻ con la hét và tiếng quát tháo của bố mẹ.

Gia Phúc đeo tai nghe, tận hưởng nhịp beat dồn dập cùng lời rap của boyband Hàn Quốc mà cậu thích, một boyband vô danh nhưng cậu vô tình biết đến qua một series phim boylove.

Trên tay là tablet và bút máy nghuệch ngoạc tô vẽ, cậu lên phác thảo cho nhân vật tiểu thuyết mới của mình.

Đúng lúc này có tiếng xe máy ầm ỹ từ xa lại cần, chiếc xe phân khối lớn dừng xịch lại ngoài cửa, gần sát cửa sổ nơi Phúc ngồi.

Cậu quay ra nhìn: đối phương mặc chiếc áo da đen, đội mũ bảo hiểm che kín mặt.

Không rõ saui lớp kính mũ đó là gương mặt như thế nào?

Đối phương khóa xe lại rồi cởi mũ ra: một anh trang đẹp trai tóc bạch kim, xỏ 3 4 khuyên tai mỗi bên.

Vì cửa kính quán cafe là gương một chiều, nên Phúc đoán anh chàng sẽ không thấy cậu ở bên trong.

Nhưng nhìn ngoại hình này thì có lẽ không phải người cậu đang chờ. cậu nhìn xuống máy tính bảng: còn 5 phút nữa mới đến giờ hẹn, nếu người kia "cao su" giờ thì có lẽ cũng phải chờ thêm.

Phúc quay trở lại với hình vẽ trên máy tính bảng, tiếp tục tô màu quần áo cho nhân vật.

Thế nhưng chỉ vài phút saum điện thoại của cậu đã vang lên, có lẽ đối phương đã tới rồi:"Alo?"

Cậu quay ra ngoài cửa sổ tìm xem có ai đang ngó nghiêng giống cậu không.

Nhưng phía bên kia không nói gì thêm"Anh tới chưa ạ?"

Phúc nhìn về phía cửa ra vào, rồi lại nhìn về sân đỗ xe."

Tôi đến rồi!"

"Anh chàng xe phân khối lớn" đứng trước mặt cậu.Lúc này thì Phúc thật sự cạn lời rồi: Thầy cúng gì mà lại như thế này chứ?Sau khi gọi đồ uống, Bảo nhanh chóng quay trở lại ngồi dối diện Phúc.

Cậu cũng nhận ra vẻ mặt của mình lúc nãy hơi ngạc nhiên một cách lộ liễu quá, thế nên đã cố điều chỉnh lại tâm trạng thản nhiên hơn."

Cậu đợi lâu chưa?

Tôi nghĩ mình đến sớm 5 phút thì sẽ chờ cậu cơ."

Xem ra anh ta cũng nghĩ giống cậu."

Tại nhà tôi cũng gần đây nên ra chơi luôn."

Phúc đáp lại."

Tôi thấy cậu đăng bài tìm thầy làm lễ trên group khá nhiều.

Cậu không có đối tác cố định hả?"

Ồ...

Xem ra anh ta đã kiểm tra thông tin của cậu trước khi đến.

Cũng đúng, bản thân cậu cũng vào nick facebook của anh ta để kiểm tra xem có phải tài khoản thật không, ngoài ra thông tin trên nhóm cũng cho thấy một vài lần hợp tác của anh ta với các thầy bói khác: từ 2 - 3 năm trước.

Thế nên việc Bảo cũng kiểm tra thông tin của cậu là đương nhiên."

Đúng vậy, tôi không có đối tác cố định.

Các khách hàng của tôi khá đa dạng, có người muốn làm lễ cầu siêu, có người muốn làm lễ cầu duyên - kiểu... anh hiểu đấy."

Phúc bắt đầu chia sẻ.

Bảo gật đầu."

Mà tôi thì không biết làm lễ, nên phải hỏi các thầy cúng khác.

Có người đồng ý làm bùa ngải, có người thì không.

Nên tôi cũng không có thầy cúng cố định nào cả."

Bảo gật gù, anh nghĩ một lúc rồi hỏi:"Cậu không định học nghi thức làm lễ để tự làm à?

Những nghi thức cầu siêu cơ bản thôi?"

"Không hề" Cậu lắc đầu "Tôi chỉ muốn xem bói đơn thuần thôi."

"Vậy chẳng lẽ từ trước đến nay cậu chưa làm với một thầy cúng nào lâu dài sao?"

"Trước đây tôi có quen một vài thầy cúng để làm lâu dài.

Nhưng khách hàng phản hồi lại với tôi là họ làm không hiệu quả, hoặc là lôi kéo khách hàng làm thêm lễ khác.

Thế nên tôi đã tìm đến người mới, rồi người cũ lại inbox giận giữ với tôi là: sao đem khách đi cho người khác... kiểu vậy."

Bảo quan sát cậu rồi bật cười, Phúc tò mò không biết anh ta cười cái gì?

Trông mặt cậu hay là cách cậu kể rõ tình hình đáng cười lắm à?"

Thông thường người ta sẽ tìm một thầy cúng lâu dài, nhưng cậu không tìm được...

Cậu xem tarot bao lâu rồi ấy nhỉ?"

"Cũng 5 năm rồi..."

"5 năm mà không tìm được đối tác quen thuộc, thì hoặc là cậu chọn người không tốt, hoặc là các khách hàng của cậu quá nặng vía."

Đây là đang chê cậu đấy à?"

Thế còn anh?"

Phúc hỏi lại "Anh cũng có đối tác lâu năm đâu?"

Nếu có rồi thì ở đây làm gì?"

Tôi không thích mấy đối tác trước lắm."

Bảo nhìn cậu chằm chằm "Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể làm việc được với nhau.

Nhiều người muốn làm việc cố định với tôi, sau đó bắt đầu nhờ tôi dạy nghề cho họ, hoặc nhờ tôi dùng điện thờ nhà mình giúp đỡ họ.

Thật ra thì giúp đỡ nhau cũng không sao, nhưng việc họ nhờ càng lúc càng mang tính riêng tư và cá nhân nhiều, nhưng lại không thích chi tiền"Cũng đúng thôi, tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát."

Nhưng mà, chẳng lẽ trong 5 năm thật sự không tìm được mối quen nào hả?"

Bảo đá quả bóng về phía cậu.Thấy cậu ngập ngừng, anh từ từ nhấp nhụm cafe chờ đợi đáp án.

Phúc đành nói thật:"Thì... cũng có mấy người thầy cúng muốn dụ tôi làm đồ đệ của họ...

Nhưng tôi không muốn theo đường âm hoàn toàn..."

"Cậu yên tâm!"

Bảo nói ngay "Tôi cũng không có nhu cầu nhận đồ đệ.

Chỉ là muốn tìm đối tác cố định thôi.

Thế nên sau này nếu có khách thì có thể tiếp tục liên hệ nhé?"

Phúc gật đầu, nhưng cậu biết câu nói này chỉ như đãi bôi, chắc gì lần sau cậu liên hệ thì anh đã chịu nghe máy?"

Thế cậu giới thiệu về công việc lần này đi."

Giờ Bảo mới đi vào việc chính: chủ đề hẹn gặp ngày hôm nayChỉ chờ có vậy, Phúc vào việc ngay:"Thì như trên bài đăng của tôi: Một khách hàng xem bói của tôi có con trai vừa chết, làm lễ cầu siêu các thứ rồi nhưng giờ khi xem bói lại vẫn thấy cậu ấy chưa siêu thoát.

Thế nên muốn tìm người làm lễ cầu siêu lần nữa."

"Con trai bà ấy mất năm bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi."

"Vậy có khi cậu ta chưa yên lòng về người yêu chăng?"

"Không phải đâu, tôi xem bói cho bà ấy về nguyện vọng của cậu ta rồi.

Là sở thích chơi đàn, việc học tập, tương lai tươi sáng của cậu ấy.

Nhưng cứ tiếc nuối như thế cũng chẳng làm được gì.

Đầu thai bắt đầu cuộc sống khác có phải tốt hơn không?"

Bảo hơi nhíu mày, có vẻ anh không hài lòng với thông tin cậu đưa ra lắm."

Bà ấy chỉ cần làm lễ cầu siêu, không đòi gọi hồn hỏi han con trai chứ?"

"Ờ... cái này tôi không rõ lắm.

Anh có làm lễ gọi hồn không?"

"Đôi khi, nhưng lễ siêu thoát cho bé đỏ* thì tôi không muốn làm đâu."

Phúc gật gật đầu tỏ vẻ đã nắm thông tin, nhưng trong đầu cậu không hiểu: Không làm bùa ngải thì đúng rồi, nhưng làm lễ siêu thoát cho bé đỏ thì có làm sao đâu?

Đâu phải ai phá thai cũng xấu?

Có lẽ cậu không làm việc với tên này lâu dài được rồi."

Đương nhiên là người bị sảy thai hay trong trường hợp bất đắc dĩ thì tôi vẫn nhận làm lễ cho họ."

Bảo bổ sung.Tên này dường như thật sự đọc được suy nghĩ của cậu!

Phúc nhìn anh rồi cố nhịn cười, cậu uống nước rồi hỏi:"Anh đọc được suy nghĩ tôi hả?"

"Hiện rõ hết lên mặt luôn" Bảo chỉ vòng quanh mặt cậu.Phúc cười ngại ngại nhìn xuống bàn, làm việc với mấy người giỏi hơn mình thì thường bị ngợp, nhất là khi người ta còn mạnh mẽ và không chút khiêm tốn nào!"

Nhưng khả năng xem đường âm của cậu khá tốt đấy chứ?

Kiểu thiên bẩm, còn tốt hơn các thầy bói khác mới vào nghề hoặc duyên không nhiều như vậy.

Thế nên không lạ khi các thầy cúng cũ muốn cậu làm việc với họ lâu dài hoặc đi theo làm đồ đệ""Sao anh biết về khả năng đường âm của tôi?"

Phúc ngạc nhiên."

Mẹ chàng trai quá cố kia không nhắc gì đến sở thích chơi đàn cả, sao cậu lại biết thế?"

Bảo khẽ nhịp tay lên ghế "Chắc hẳn là trải tarot không ra được, cậu trực tiếp nói chuyện với linh hồn cậu ấy đúng không?"

Hóa ra đó là lý do các thầy cúng cũ thường nói cậu hợp với đường âm và nên đến để học nghề từ họ."

Vậy cậu có biết chuyện cái đàn ghi ta của cậu ấy không?"

"Anh cũng nhìn thấy cái đàn đó hả?"

"Tôi cũng thử nói chuyện với cậu ta, nếu hóa vàng cái đàn đó theo cậu ta thì có lẽ lễ cầu siêu sẽ hiệu quả hơn.

Còn nếu chỉ làm lễ như bình thường thì cũng giống lần trước: Cậu ta vẫn ở lại phá gia đình thôi."

"Thật ra tôi cũng thử hỏi khách hàng rồi, nhưng chuyện là thế này: chị khách của tôi thường xuyên làm việc ở nước ngoài, con trai con gái sống cùng bố ở Việt Nam.

Năm ngoái con trai chị ấy học lớp 12 chuẩn bị thi đại học thì chị ấy đã về nước để chăm sóc con tốt hơn.

Chị ấy thấy việc trong nhà, quan hệ gia đình vẫn bình thường, và chưa từng thấy con trai chơi đàn.

Tôi đã tráo bài để xem cậu ta để đàn ở đâu: ở nhà hay ở câu lạc bộ?

Nhưng trải bài cho thấy cậu ta chơi đàn ở nhà và đàn đã bị đập rồi."

"Bố cậu ta đập đàn sao?"

"Cũng chưa chắc!

Nghe nói cậu ấy muốn thi Nhạc viện nhưng không được.

Chính vì thấy gia đình xích mích chuyện tương lai của con nên chị khách đã trở về.

Nhưng lúc đó đã giải quyết xong: Cậu ấy chấp nhận thi đại học Kinh tế.

Chị ấy đã nghe lời tôi hỏi chồng về cái đàn nhưng chồng chị ấy nói con trai chưa từng chơi đàn, cũng không thích âm nhạc gì cả."

Bảo hơi nghiêng đầu suy ngẫm, bản thân Phúc cũng nghi ngờ người chồng đang nói dối.

Nhưng cậu đâu thể bảo khách hàng về gặng hỏi chồng cho rõ ràng được đúng không?"

Trước mắt tôi sẽ thử nói chuyện lại với khách hàng.

Nếu bà ấy không hỏi thêm được gì, tôi sẽ nghĩ cách khác."

"Cách gì?"

"Cho họ gặp cậu ấy nói chuyện trực tiếp vậy!"

Gặp trực tiếp...

Trong mơ à?

Ngoài cách này ra thì chẳng có cách nào khác.

Nhưng Bảo có thể đi vào giấc mơ của người khác sao?"

Mà cái vòng của cậu đẹp đấy."

Bảo nhìn xuống cái vòng tay của mình: chiếc vòng ngọc mã não nam hồng màu đỏ.

Từng viên ngọc đỏ cam tươi sáng, nhưng lại tương phản rõ rệt với chiếc charm bạc đã cũ hình thanh kiếm.

Thanh kiếm sắc nhọn với nhiều họa tiết, viền c ủa nó còn bị xỉn đen.

Trong khi rõ ràng vòng ngọc lại rất trong và màu nổi bật."

Đeo để có thêm năng lượng thôi ấy mà."

"Cái charm đấy..."

Bảo nhìn thanh kiếm nhỏ bên tay cậu "Cậu được cho hay mua ở đâu thế?"

"Của ông nội tôi cho đấy."

Bảo gật đầu ra vẻ tán thưởng, sau đó họ trao đổi thêm vài thông tin rồi tạm biệt nhau.Trở về căn hộ riêng ở gần ga tàu, Phúc vừa mở cửa vừa mắng:"Nào Trắng: đi vào, đi vào ngay!!!"

Con mèo béo cậu nuôi cứ nhân lúc cậu mở cửa là lại lẻn ra ngoài chơi.

Thế nên cậu luôn phải lấy chân chặn trước cửa để đẩy nó vào.Phúc vừa túm lấy con mèo vừa vuốt ve đi vào bên trong, chiếc vòng đỏ cam nổi bật trên tấm lông trắng muốt, cùng chiếc charm bạc lấp lánh.Tên này cũng có mắt nhìn đấy chứ?

Phúc nghĩ đến ánh mắt Bảo chăm chú soi vòng tay của cậu.Nhưng mà, chính vì có mắt nhìn như thế nên cậu càng e ngại.

Cậu sẽ thoải mái hơn khi tự mình mở lòng với người khác và chia sẻ câu chuyện của mình.

Nhưng có người vừa gặp đã đọc vị được cậu như thế này... là lần đầu tiên, và nó khiến cậu sợ.Có lẽ chỉ nên hợp tác với anh ta một lần này thôi.Ở phía bên kia, Bảo cũng vừa ăn tối một mình vừa mở tin nhắn với khách hàng để nói chuyện về con trai họ, nhưng bất giác anh nghĩ đến chiếc nhẫn bạc có viên đá màu vàng, và vòng tay đá đỏ cùng cái charm bạc của Phúc."

Nhật Quang kiếm và Phục Ma kiếm..."

Bảo lẩm bẩm.Ông nội của thằng bé này đã từng trừ ma?

Và truyền lại thanh kiếm cho cháu trai mình.

Nhưng có vẻ ông ấy không bắt ép cháu trai theo nghề, cậu ta xem tarot - một thể loại bài của Châu Âu.

Nghĩa là ông ấy truyền lại cho cậu vì bản chất dễ thu hút âm khí, tà ma...Hoặc là...

Bảo nhớ đến gương mặt bầu bĩnh búng ra sữa và đầy đề phòng ngồi đối diện anh ở quán cafe.

Trông cậu lạnh lùng và hướng nội, nhưng cũng có gì đó ẩn sâu bên trong là sự bướng bỉnh và đơn thuần.Sự đơn thuần và lạnh lùng đó, giống như tà ma ở bên trong cậu vậy.Bảo nghĩ đến điều đó thì liếc mắt lên màn hình điện thoại trong tay: đó là kết quả tìm kiếm tài khoản của cậu trong website tâm linh kín tiếng, dành cho người làm nghề thực thụ chứ không chỉ là người tìm kiếm thông tin để đọc cho vui.Mặc dù không comment hay đăng bài, nhưng tài khoản này đã like rất nhiều nội dung đến việc nuôi và thu giữ linh hồn."

Nội dung từ 5 năm trước, âm binh cậu thu thập không biết thế nào rồi nhỉ?"
 
Ngọc Và Bạc
Chap 2. Những giấc mơ


Bình thường Phúc rất hay ngủ mơ, thế nên cậu đã đặt một con dao ở dưới gối để xua đuổi những cơn ác mộng, cách này đã hiệu quả từ khi cậu học cấp 3.

Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu có một giấc mơ kỳ lạ.

Đó là một cậu trai trẻ đang đứng la hét.

Phúc không nghe rõ cậu ta hét lên cái gì, chỉ là gương mặt rất tức giận, đang la mắng ai đó.

Phúc đi đến gần thì thấy trên giường là hai vợ chồng - người vợ là người quen của cậu: chính là chị Ngọc, khách hàng hiện tại.Phúc cứ nhìn cậu thanh niên đang la mắng bố mẹ mình, tuy họ đã tỉnh và đang sợ hãi nhìn cậu chằm chằm, nhưng có vẻ họ cũng giống Phúc: không nghe thấy những gì Sơn nói."

Cậu nói gì thế?"

Phúc tiến đến chỗ Sơn để nghe cho rõ.

Lúc này Sơn quay lại nhìn cậu: gương mặt cậu méo mó, hung dữ trông khác hẳn những bức ảnh trân facebook.

Nếu lúc nãy Phúc chỉ nhìn Sơn ở đằng xa và theo góc nghiêng, cậu vẫn chưa thấy sợ hãi.

Nhưng giờ đôi mắt lạnh lùng, hoang dại và đáng sợ đó nhìn thẳng vào cậu.

Không gian xung quanh cũng tối đi, vợ chồng chị Ngọc biến mất và chỉ còn lại mình cậu đối diện với một hồn ma giận dữ mới qua 49 ngày.Sợ quá."

Đàn ghita, cho Đức!"

Sơn nhìn cậu và nói từng chữ một."

Đức là ai?"

Phúc hỏi lại"Đàn ghita cho Đức!"

Sơn càng lúc càng hét lớn, âm thanh chói tai đánh vào đầu cậu.

Phúc cố mở mắt, cố tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này, nhưng cơ thể cậu như bị bóng đè, đầu đau như búa bổ và mắt cay xè.

Cậu cố tụng Kinh Nam mô A Di Đà Phật mà không được, rồi lại tự trấn tĩnh bản thân.Cố gắng để nhịp tim chậm lại, điều hòa hô hấp, và tưởng tượng một thanh kiếm đen ở trước mắt.

Đó là cách cậu triệu hồi Phục ma kiếm theo lời dạy của ông.Nhưng Sơn đã biến mất, cậu ta đã biến mất từ lâu, để lại linh hồn của Phúc ở không gian xa lạ lửng lơ giữa cõi đất trời mà bị xâu xé, bị hàng trăm linh hồn lang thang từ thuở xa xưa không rõ hình hài chạy tới gặm nhấm.Phục Ma kiếm giúp linh hồn Phúc được ổn định và tỉnh táo.

Khi cậu đỡ bớt đau đầu hơn, việc thoát khỏi cơn bóng đè không còn khó.

Phúc ngồi bật dậy với lấy cái tab để đầu giường, ghi nghuệch ngoạc những gì cậu thấy trong mơ.

Đồng hồ hiển thị 4 giờ sáng, lúc này cố ngủ thì vẫn được.

Phúc kiểm tra lại con dao dưới gối: nó hơi lệnh ra ngoài một chút.

Cậu để nó lại ngay ngắn ở giữa gối rồi mới yên tâm nằm ngủ.Lần thứ 2 Phúc bị tỉnh giấc trước giờ báo thức là tiếng ga tàu chạy.

Căn hộ nhỏ của cậu nằm trên tầng 3 của một tòa tập thể cũ gần ga tàu hỏa.

Đây vốn là căn nhà chính phủ cấp cho ông nội cậu theo diện cấp nhà cho cán bộ, lúc cậu còn nhỏ đã từng sống cùng bố mẹ ở đây tới năm lớp 6.

Thế rồi bố mẹ cậu kiếm đủ tiền để mua đất ở một quận khác và gia đình cậu chuyển tới đó sống.

Khi cậu học đại học năm hai thì ông nội mất, căn nhà được sửa sang lại để cho thuê.

Bốn năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, cậu xin phép chuyển ra riêng ở để thoải mái viết lách và bắt đầu cuộc sống tự lập.

Bố mẹ liền giao cho cậu căn nhà nhỏ này.Bình thường Phúc sẽ bật máy chiếu trong phòng ngủ, có thể mà nghe nhạc hoặc xem phim, rồi ôm laptop lên giường gõ phím cành cạch.

Thi thoảng con mèo cậu nuôi sẽ nằm bên cạnh, còn phần lớn thời gian nó sẽ ra ban công chơi.

Căn hộ của cậu được lắp cửa chống ồn, khiến nó giống như một ốc đảo biệt lập với thế giới bên ngoài, một thế giới riêng của cậu.

Trừ khi có tàu chạy qua, căn phòng sẽ hơi rung lắc, tiếng còi báo hiệu và tiếng kẻng dừng xe vang lên bên ngoài là thứ duy nhất cho cậu biết thế giới ngoài kia vẫn nhộn nhịp thế nào.

Sống ở đây đã lâu nên Phúc đã quen với tiếng tàu hỏa.

Chỉ là hôm nay âm thanh này đặc biệt chói tai, khiến cậu lần nữa thức dậy mà chẳng vui vẻ tí nào.Cả ngày hôm nay Phúc không làm được chuyện gì ra hồn.

Một mặt cậu muốn hỏi thử chị Ngọc có mơ thấy con trai không, nhưng mặt khác, cậu cho rằng việc này là không nên.

Nhỡ đâu toàn bộ chỉ là giấc mơ của cậu mà không phải giấc mơ của chị ấy thì sao?Vậy thì Đức là ai nhỉ?

Một cái tên vu vơ nào đó cậu nghĩ ra à?Lên công ty, cậu vào tài khoản facebook của Sơn và search bạn bè, người quen xem có ai tên là Đức không.

Và thật tình cờ làm sao: Đức là tên em trai cậu.Nghĩ ngợi băn khoăn cả ngày, cuối cùng cậu quyết định nhắn tin cho Bảo.Tôi nghĩ Sơn không cần đàn ghita đâu.

Có lẽ cậu ấy muốn một thứ khác.Là thứ gì?

Bảo trả lời lại rất nhanhCó thể là chuyển lời tới ai đó, hoặc là chuyển đàn ghita tới ai đó?Cậu biết đó là ai sao?Em trai của cậu ấy chăng?Lần này phía bên kia im lặng một lúc, Phúc nghĩ chắc Bảo đang bận làm việc khác.

Anh ta cũng có công việc kinh doanh giống như cậu đang làm dân văn phòng thôi.

Dù sao cậu cũng đã gợi ý rồi, tiếp theo nên làm gì thì là việc của anh ta.

Cho đến vài tiếng sau, Bảo mới nhắn lại cho cậuChị Ngọc gọi cho cậu rồi à?Gọi gì cơ?Chị ấy không liên lạc với cậu sao?Từ sau khi giới thiệu chị ấy với anh, tôi không liên hệ riêng với chị ấy nữa.Sáng nay chị Ngọc gọi cho tôi, nói là vợ chồng họ gặp con trai trong mơ.

Cậu ta la hét nói bố mẹ hãy để em trai có sự tự do, và mua trả cái đàn cho cậu ấy.Đọc đến đây thì Phúc cảm thấy nổi da gà.

Hóa ra cậu thực sự đã đi vào giấc mơ của chị Ngọc.

Nhưng đáng ra cậu không thể đi vào giấc mơ của họ được: mỗi gia đình đều có thổ địa bảo vệ.

Chỉ cần cậu bước một chân vào nhà thôi có thể bị đánh bật trở về thân xác, tạo nên hiện tượng giật mình khi ngủ.

Thế nên Phúc vẫn nghĩ giấc mơ kia là của riêng cậu.Sao tự dưng cậu lại nhắc đến em trai của Sơn?Bảo đặt câu hỏi, nhưng Phúc không biết có nên nói thật không.Em trai của Sơn tên là gì thế?Cậu ta tên là Đức.Phúc càng lo lắng hơn, phía bên kia thấy được sự im lặng của cậu cũng đoán ra một vài chuyện:Cậu lại trải bài hỏi về việc nhà chị Ngọc à?

Hay là cậu thấy linh hồn của Sơn?Tôi mơ thấy.Nói ra sự thật này khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.

Bên cạnh việc sợ hãi vì giấc mơ đêm gia, Phúc có phần lo lắng cho tối nay hơn.

Nhỡ đâu cậu lại đi vào giấc mơ của chị Ngọc?

Liệu có phải Sơn biết cậu có thể nghe thấy cậu ta, nên muốn nhờ cậu ta chuyển lời không?

Vì rõ ràng chị Ngọc không thể nói chuyện với con trai.

Chị chỉ nghe thấy âm thanh từ cậu mà không thể phản hồi.

Trong khi Phúc thì có thể.Bảo cũng không biết thằng bé này là quá "nhạy", hay là quá yếu nên bị hồn ma kéo theo gây ám ảnh đe dọa nữa?Phục ma kiếm của cậu không có tác dụng à?Phúc không nhạc nhiên khi Bảo thấy được thanh kiếm và mấy món đồ phòng thân của cậu.

Nhưng cậu thực sự ấn tượng khi anh ta gọi ra được chính xác tên gọi.Lúc đầu tôi tụng kinh nhưng không đỡ, lôi kiếm ra thì không bị bóng đè nữa, rồi nghe được Sơn nói.Nếu tối nay còn gặp ma thì gọi Nhật quang kiếm trước, không cần tụng kinh gì cả.

Sau đó báo lại cho tôi.Ok.Tối hôm đó, Phúc cố gắng nghe thiền trước khi ngủ, rồi đeo vòng tay, kiểm tra con dao dưới gối và thậm chí còn để một củ tỏi bên cạnh giường.

Một mặt cậu nghĩ nếu gặp lại Sơn, mình có thể nói chuyện với cậu ta, mặt khác, cậu hơi sợ vì gương mặt Sơn khi tức giận có hình ảnh méo mó đen tối đầy kinh dị, cho dù chẳng vương máu me nào.

Giống như người dân tộc khi nhìn búp bê thì sợ hãi, con người nhìn vào hình ảnh của chính bản thân lúc nửa đêm cũng thấy giật mình.

Ta nhìn vào một thứ giống người nhưng không phải người, dù nó vô hại.

Đó cũng là cảm giác của Phúc khi nói chuyện với Sơn.Khi Phúc mở mắt ra, cậu thấy ánh nắng đã lên, có lẽ cậu lại tỉnh dậy trước khi đồng hồ reo.

Nhìn ánh sáng chiếu tràn ngập căn phòng ở hướng Đông thế này, có lẽ bây giờ là bảy giờ sáng.

Nhưng mà căn hộ của cậu ở hướng Nam mà nhỉ?Phúc ngồi dậy và ngó nghiêng: đây không phải nhà cậu.

Đây lại là một giấc mơ!Cậu bước ra khỏi phòng, ở căn phòng phía đối diện có tiếng nói, Phúc đi vào bên trong thấy có hai bố con lạ hoắc đang cãi nhau.

Vừa nhìn thấy cậu, ông bố đã chỉ tay mắng:"Mày không lo học hành đi còn dạy hư em mày nữa!"

"Ủa con có làm gì đâu?"

Phúc đáp lại trong vô thức."

Anh không chơi thì cho con chơi!"

Cậu bé ôm lấy cái đàn ghita cãi lại bố."

Con chuẩn bị thi thì chơi đàn nữa đâu?

Nhờ nó giữ đàn hộ con thôi mà?"

"Tao không biết!

Không có đàn đúm gì hết.

Một đứa chuẩn bị vào đại học, một đứa vào cấp 3, học còn chưa xong đã nhạc nhẽo!"

Nói rồi ông bố giật lấy cái đàn mang đi, Phúc giữ tay ông lại:"Đàn này con tiết kiệm tiền mua mà..."

"Tiền của mày đấy mà tiết kiệm?

Tiền tao với mẹ mày cho ăn cho học, không ăn lại đi tiết kiệm mua dăm ba cái này.

Mày còn níu nữa là tao đập nó ngay bây giờ luôn đấy!"

"Thế bố định mang đi đâu?"

Phúc vừa hỏi vừa thấy mũi mình hơi nghẹt lại."

Tao mang đi cho, hoặc đem đi bán đi, hay mình thích tao đập?"

Phúc nghe xong thì đành buông tay, bất lực nhìn bố mang đàn đi xuống tầng dưới.

Tiếng mở cửa lạch cạch, tiếng phóng xe máy ầm ầm ra khỏi nhà.

Cậu tức giận quay ra mắng em:"Tao đã bảo mày đem cất cho tao, sao mày còn để cho bố thấy?"

"Em định để chơi một tý xong đem lên trường...."

"Rồi giờ ông ấy đi vứt rồi đấy!

Tất cả là do mày đấy!"

Phúc tức tối mắng nhiếc cậu em rồi trở về phòng.

Cậu ý thức rõ đây không phải là gia đình của mình, không phải em trai mình, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng diễn lại mọi chuyện.Trong lúc cậu thay đồng phục học sinh, cậu em trai mở cửa đi vào:"Em đền cho anh là được chứ gì?

Em cũng có tiền tiết kiệm mà!"

"Mày cũng định mua đàn cho mày còn gì"Hai anh em cứ thế hét vào mặt nhau, nhưng sự gay gắt đã giảm bớt nhiều."

Em lên đại học mới mua, mua sớm như anh để bố lại đập à?"

Phúc hơi im lặng một lát rồi bảo:"Thế thôi để tao vào đại học xong tao bắt đền mày."

"Vậy anh không được giận em nữa đấy!"

Phúc đứng dậy xoa đầu đứa em rồi cầm cặp đi ra ngoài.

Cậu lên xe máy phóng đên trường: nhưng là cổng trường đại học.

Vừa dắt xe máy vào sân trường, Phúc vừa nghĩ: nhảy thời gian rồi sao?

Đi thẳng tới thời gian đỗ đại học à?

Phúc đeo balo đi vào giảng đường, vừa ngồi ấm chỗ thì điện thoại báo tin nhắn: tài khoản của cậu báo có 10 triệu vừa chuyển khoản vào, tên người gửi là một cái tên lạ hoắc, còn tin nhắn lại là: Em trai gửi anh mua đàn.Phúc còn chưa kịp hỏi thằng em thì Đức đã nhắn tin đến:Chúc mừng anh trai đỗ đại học nhé, em tặng anh cái đàn đấy heheheheTao có tin đỗ 2 tháng rồi sao giờ mày mới tặng?Thì em đổi điện thoại nữa chứ sao?Chiều tao tan học, đi xem đàn không?Đi!Mặc dù không phải là Sơn, nhưng Phúc có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cậu bé khi đi thật nhanh ra chỗ lấy xe máy, tính toán cung đường đi tới trường cấp 3 để đón em trai, rồi trong đầu cậu thoáng hiện ra một cái đàn ghita takamine đậm màu, nước sơn bóng loáng và cầm lên sẽ thật đầm tay.

Chỉ khác là lần này cầm đàn lên, cậu sẽ được mang em nó về nhà chứ không phải đặt lại kệ như trước.Thế rồi đèn chuyển màu xanh, Phúc rẽ sang bên trái để đi vào con đường quen thuộc, một chiếc ô tô đi cùng chiều từ phía sau phóng nhanh đã tông vào cậu khi sang đường.Phúc giật mình ngã lăn ra đất.

Bình thường khi giật mình thế này cậu sẽ tỉnh ngủ trong đời thật.

Nhưng lần này cậu mắt cậu cứ mở to, nằm trên mặt đường nhựa còn đang nóng hầm hập sau cơn nắng gắt ban trưa.

Phúc cảm nhận được vành tai mình đang ướt dần, và nhanh chóng cậu thấy dòng máu từ sau đầu mình chảy ra.Chẳng lẽ mình cứ nằm như thế này cho đến khi Sơn mất, rồi đối diện với cậu ta sao?Một ai đó kéo cánh tay của cậu lên, Phúc nghĩ có lẽ đội y tế đã đến.

Nhưng khi người đó nắm chựt cả hai vai của cậu và giữ cho cậu đứng thẳng dậy, Phúc mới nhận ra đối phương là Bảo."

Dậy đi!"

Bảo nói rồi dùng tay búng nhẹ vào trán cậu.Phúc tỉnh, lần này cậu mở mắt ra thấy con mèo Trắng nằm bên cạnh, cơ thể thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù bị búng vào trán đẩy ra khỏi giấc mơ kia, nhưng Phúc không thấy giật mình và đau đầu như hôm qua, có lẽ là nhờ Bảo đã đẩy ra cậu ra một cách nhẹ nhàng.Lần này cậu chưa kịp nhắn tin cho Bảo, anh đã nhắn tin trước cho cậu:Thứ 7 tuần này qua nhà tôi làm lễ nhé.Lễ gì cơ?Lễ của nhà chị Ngọc, nhưng tôi nghĩ cậu cũng nên đến.Mặc dù không muốn đi lắm, nhưng Phúc vẫn đồng ý.

Đã hai đêm liên tiếp rồi, cậu bị kéo vào giấc mơ của khách hàng.

Trước kia cậu cũng giới thiệu khách cho thầy cúng, chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.

Liệu có phải Bảo đã tác động gì đó lên cậu không nhỉ?Chỉ còn cách tới tận nơi để tìm hiểu đáp án thôi.Căn nhà của Bảo ở gần hồ nước lớn, phải đi sâu vào trong con ngõ nhỏ ngoằn nghèo, nhưng ở cuối đường là một khu đất rộng rãi, có nhiều người nước ngoài đang ngồi quán cafe, tụ tập nói chuyện vui đùa, và nhà của Bảo là căn nhà cuối của khu đó, cũng là căn rộng nhất.Phúc vào từ cửa sau của nhà, phóng xe máy chầm chậm đi qua hồ cá Koi, đi ngang qua cổng lớn ở phía trước nhà, nơi nhìn ra mặt phố tấp nập, rồi cậu lại đi tiếp sang phía bên trái của căn nhà, nằm sau một vườn cây khá rộng, có một căn nhà nhỏ biệt lập.

Đấy là nơi Bảo làm lễ cho khách hàng."

Nhà anh to thế?"

Phúc không nhịn nổi mà hỏi Bảo sau khi anh làm lễ xong, mọi người chờ hương cháy một lúc để chuẩn bị hóa vàng.

Phía bên kia vườn cây là chị Ngọc cùng chồng và con trai út đang ngồi buồn thiu, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người một tâm sự riêng."

Nhà của ông bà tôi để lại."

Bảo đáp lời cậu và cũng nhìn về phía gia đình ba người kia."

Thế chị Ngọc đã biết về cái đàn rồi à?"

Phúc nhìn về cái đàn ghita bằng giấy ở trong đố đồ hình nhân thế mạng đang chờ chuẩn bị đốt."

Ừ, chị ấy mơ thấy câu chuyện về cái đàn, xong gặng hỏi chồng và con trai, hai người đã nói hết cho chị ấy."

Vậy ra đúng là cậu đã đi vào giấc mơ của chị Ngọc - Phúc nghĩ thầm, vậy còn Bảo?

Anh ta đã kéo cậu ra khỏi giấc mơ, anh ta cũng đi vào giấc mơ đó sao?"

Thế là coi như xong rồi nhỉ?

Tôi... có phải làm gì không?"

Bảo nhìn cậu chằm chằm, Phúc không biết mặt mình có bị dính cái gì không, rồi anh ta nói:"Chờ tôi làm lễ xong thì đi ăn trưa đã."

Ăn á, giờ còn tâm trạng ăn trưa à?"

Cũng 10h30 rồi, để làm lễ xong tới trưa là vừa."

Bảo đứng lên đi vào trong điện thờ, phía nhà chị Ngọc thấy anh đứng lên thì cũng rục rịch theo vào sau.

Trong điện thờ của Bảo cũng như các điện thờ khác mà Phúc từng ghé qua: Có ban Tam Bảo, ban Mẫu, Sơn Trang... với tượng bày rất đẹp và sạch sẽ.

Có thể trông không mới lắm, nhưng trông như được lau dọn thường xuyên.Mọi người vào dự lễ nhưng Phúc chỉ ngồi ngoài, cậu không thích dự lễ lắm, trái lại không khí trong sân vườn nhà Bảo mang tới cảm giác yên bình, nhẹ nhàng như đi chùa vậy.

Sân vườn rộng, thoáng đãng, có lẽ lúc xây điện thờ này, ông nội Bảo đã xem phong thủy và dành riêng khu đất bên trái này để làm điện thờ.

Chỉ có một căn nhà nhỏ dùng làm nơi thờ cúng, đăng sau là khu rửa bát, cất dao đĩa để bày đồ cúng.

Đi qua một con đường lát sỏi nhỏ là với cửa phụ của nhà chính, trong đó có phòng vệ sinh cho khách, khu bếp, phòng khách.

Trên tầng chắc là phòng ngủ và phòng làm việc, sinh hoạt của nhà Bảo.

Lúc cậu tới, Bảo đã đưa cậu vào tầng 1 của nhà để chỉ cậu chỗ đi về sinh hoặc ngồi chơi ở phòng khách trong lúc chán đi dạo ngoài sân.

Nhưng Phúc thực ra khá thích cái sân vườn này nên cứ đi lang thang ở ngoài.

Khu vườn rộng đến mức cậu còn đi lang thang ngơ ngác ở bên trong một lúc lâu mãi, cho đến khi cậu thấy có tiếng gọi mình.

Khi Phúc quay lại chỗ điện thờ, mọi người đang hóa vàng rồi."

Căn giờ ra đúng lúc thế?"

"Anh gọi tôi mà?"

"Tôi có gọi cậu đâu?"

Bảo vừa đáp vừa tiếp tục quan sát mọi người hóa vàng.Phúc thấy thế thì quay lại nhìn khu vườn, không có ai ở đó, nhưng tiếng gọi rõ lắm mà?"

Có ai gọi cậu à?"

Bảo quan sát vẻ mặt cậu thay đổi, rồi anh cười "Nếu có thì cũng là người nhà tôi thôi, yên tâm đi."

"Người âm hay người dương cơ?"

Phúc hỏi lại."

Thì đều là người nhà cả mà."

Phúc đảo mắt kiểu: ok anh nói gì cũng được!

Bảo tiến đến ngồi cạnh cậu:"Nếu cậu đã vào được giấc mơ của tôi thì người nhà của tôi cũng chấm cậu rồi mới để cậu vào."

"Giấc mơ của anh?"

Phúc quay ngoắt sang nhìn Bảo."

Cậu biết mà?"

Bảo nhìn lại cậu"Nhưng mà "của anh" á?"

Phúc nhìn về phía chị Ngọc."

Xem ra cậu ở trong giấc mơ đó thật nhỉ""Anh không chắc chắn sao?"

Phúc đoán ra mình vừa bị gài, đáng ra mình phải trả lời là "Giấc mơ gì?" mới đúng chứ..."

Lúc trước không chắc chắn, giờ chắc chắn thật rồi."

Nhưng khoan, nếu là giấc mơ của chị Ngọc thì sao 2 người họ lại vào trong đó được?
 
Ngọc Và Bạc
Chap 3. Quyết định hợp tác


Bảo đưa Phúc đến một hàng ăn pizza gần đó, sau khi ăn được một lúc, Phúc cứ băn khoăn mãi nên chủ động hỏi anh ta về những giấc mơ, hay là đợi anh ta tự nói.

Nhưng cho đến khi đồ ăn được mang ra, Bảo hỏi cậu:"Cậu ăn tương ớt hay tương cà không?"

"Tương cà ạ."

Anh cầm lọ tương cà lên rưới đều hai cái bánh, rồi lấy riêng tương ớt vào đĩa của mình.

Họ cứ im lặng ăn cùng nhau như thế, trông như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.

Vì rõ ràng là trông họ khác hẳn nhau từ cách ăn mặc, phong thái, ngồi đối diện nhau nhưng không hề tự nhiên, không nói chuyện phiếm và có sự dè chừng quẩn quanh.

Đã vậy, họ cũng không hề ngồi chơi điện thoại hay để kệ đối phương, mà lại cứ liếc mắt nhìn trộm nhau.

Một bên nhìn trộm một cách nhút nhát, bên còn lại thì mặt lạnh tanh nhưng mắt cũng không hề bỏ qua người đối diện.Mãi cho đến khi bọn họ đến quán cafe, ngồi yên vị ngoài ghế vải nhìn người qua lại, Phúc không nhịn được mà hỏi anh:"Thực ra trong giấc mơ của chị Ngọc, tôi thấy anh búng vào trán tôi và tôi tỉnh.

Có thật không hay chỉ là mơ vậy?"

"Thế giờ cả hai chúng ta đều biết về giấc mơ này thì cậu nghĩ là mơ hay thật?"

"Nhưng sao cả hai chúng ta đều vào được giấc mơ của chị Ngọc thế?"

"Tôi có thể vào giấc mơ của chị ấy là vì tôi làm lễ.

Còn cậu thì vì sao vậy?"

"Tức là anh đang làm lễ, anh muốn kết nối với linh hồn của chị ấy hả?"

"Tôi làm lễ là để nói chuyện với Sơn, nhưng khi gặp cậu ấy, tôi lại được chứng kiến câu chuyện cậu ấy cãi nhau với gia đình, rồi cả cái chết của cậu ấy nữa.

Tôi cứ nghĩ sau câu chuyện đó thì có thể nói chuyện với cậu ấy, nhưng rồi cậu ấy cứ nằm lỳ ra đó nên tôi tới gần để xem xét.

Không ngờ người nằm ở đó là cậu."

Bản thân Bảo cũng rất bất ngờ: Sao trong trận của anh lại có một người khác?

Thế nhưng khi anh chạm vào Phúc, anh nhận ra cậu không phải ảo ảnh trong mơ của mình, mà là một linh hồn thật đang bị kéo vào trận.

Người kéo cậu vào không ai khác là Sơn!Một người sống lại c ó hồn vía quá yếu đến nỗi bị hồn ma kéo đo thế này, liệu có phải do cậu ta cũng đang bày trận gì đó như anh cảm nhận được không?"

Tôi cũng không hiểu sao bị kéo vào như thế.

Kiểu không hiểu sao tôi lại tới nhà của chị ấy và thấy câu chuyện của họ nữa.

Bình thường mỗi nhà đều có thổ địa riêng mà đúng không?

Đáng ra tôi phải bị chặn ở ngoài chứ?"

"Cậu không vào nhà, mà vào giấc mơ của chị ấy nên mới thấy được như vậy."

Cậu bị lôi vào giấc mơ, trong khi người khác như anh phải lập trận, chuyện này khiến Phúc hơi khó hiểu."

Nhưng mà Sơn chỉ là một linh hồn bình thường thôi đúng không?

Đâu phải ác linh hay gì đâu, sao cậu ta có thể lôi tôi vào được?"

"Chuyện này thì phải hỏi lại cậu."

Bảo quay sang nhìn cậu nghiêm túc "Cậu có đang nuôi âm binh hay làm lễ quỷ gì không?"

Phúc hơi á khẩu, sao anh ta biết mình đang làm lễ?

Ấn đường mình sáng trưng như này, đâu có dễ lộ như vậy?"

Lễ gì?

Tôi đã bảo không phải thầy cúng rồi mà?"

"Nhưng rõ ràng cậu có làm gì đó liên kết với âm hồn đúng không?"

Đâu phải chuyện của anh, sao cậu phải nói chứ?"

Nuôi âm binh hay giữ hồn phách âm khí trong nhà quá lâu, quá nhiều cũng khiến linh hồn của cậu yếu đi, mất năng lượng tự bảo vệ chính mình."

Phúc vẫn lắc đầu tỏ vẻ vô tội."

Tôi chẳng làm gì hết"Nói dối nhưng không dám nhìn vào mắt người khác, cậu ta nghĩ ai sẽ tin chứ?"

Cậu nói dối lộ lắm!"

Bảo chỉ nhận xét một câu chứ không ép cậu nói thêm"Nhưng có Phục ma kiếm và Nhật quang kiếm rồi mà cậu không thoát khỏi giấc mơ đó được hả?"

"Có nhưng mà cảm giác mấy con ma không sợ..."

Phúc ngượng nghịu nóiBảo bật cười"Không phải mấy con ma không sợ, người ta chỉ vừa thấy linh khí của kiếm là chạy rồi.

Nhưng trong tâm cậu sợ hãi nên cứ nghĩ ra họ ở đó thôi."

"Tôi nhìn thấy mấy gương mặt kinh dị đó thật mà..."

"Cậu nhìn thấy hình ảnh chứ không thấy nó di chuyển.

Thật ra nó đi rồi, chỉ có cậu cứ nghĩ nó đang ở lại mãi thôi."

Bảo cố thuyết phục cậu để chỉ cho cậu tự tin và mạnh mẽ hơn, nhưng còn tuỳ thuộc xem thằng bé này thấy ma hay thấy quỷ nữa.

Đôi khi họ không biết đối diện là loại nào để mà sợ hay phòng bị đâu.Phúc nghe anh nói thế thì cứ lờ đi thôi, đương nhiên với người có năng lực mạnh thì đuổi tà ma sẽ dễ hơn một tarot reader có khả năng xem đường âm như cậu rồi.

Dù cậu không theo nghề đi nữa, mắt nhìn đã xem được thì cứ xem thôi, không lẽ phải làm lễ đóng nó lại?"

Nhưng mà cậu không định mở điện hay làm thầy cúng, sao lại nuôi âm binh thế?"

"Đã bảo là tôi không nuôi âm binh hay gì mà."

Phúc cãi"Thế thì là làm gì đó liên quan đến thu giữ linh hồn, đúng không?"

Bảo cho một câu chốt hạ, Phúc không nói gì nữa.

Anh biết họ chưa đủ thân thiết để tâm sự với nhau mọi thứ, đặc biệt là khi cậu đang làm bùa ngải hay nuôi quân, nếu bị cướp mất thì sao?"

Thật ra, từ trước khi làm tarot reader, tôi đã nhìn được các linh hồn rồi.

Từ bé ấy."

Thế nên chuyện nhìn thấy hồn ma này không liên quan gì đến chuyện nuôi âm binh hay gì cả, do cậu sinh ra đã có khả năng này rồi."

Vậy thì còn nguy hiểm hơn tôi nghĩ."

Bảo nói."

Vì sao?"

Phúc nghĩ với khả năng thiên bẩm của cậu, chỉ cần không phát triển, không xem bói theo đường âm thì sẽ tốt thôi.

Nhưng khi năng lượng của cậu quá mạnh, đủ sức để vào trận của Bảo, thì cũng có nghĩa những linh hồn hay ma quỷ cấp cao hơn cũng dễ dàng nhập vào cậu hơn.

Họ có thể đi vào giấc mơ của cậu, đẩy cậu ra khỏi thể xác rồi chiếm cứ cậu.

Để mà nói năng lượng của cậu mạnh thế nào, thì phải nói qua rằng: Trận của Bảo cũng rất mạnh, là một thế trận an toàn cho cả thầy cúng và chủ mộng.Gia đình của Bảo có một ngôi đền được thờ cúng gần con chợ nổi tiếng.

Dân buôn bán đều đến đó cúng bái ngày rằm với mùng một để tài lộc, và bà nội anh, sau này là mẹ anh, là người trông coi chăm sóc điện thờ đó.

Tới đời của Bảo, nhà anh có một chị gái và anh là em trai, cả nhà đều nghĩ chị gái sẽ nối nghiệp mẹ và bà nội, nhưng bà nói rằng người kế nghiệp phải là anh.Thế nên Bảo có người dạy dỗ cẩn thận và biết các kiến thức cần có để kế nghiệp gia đình, cũng như được tổ tiên và thần linh phù hộ.

Hơn hết anh biết nhận ra đâu là nguy hiểm để phòng bị.

Là người được mẹ và bà nội truyền dạy các nghi thức thầy cúng từ nhỏ, điều đầu tiên anh được dạy chính là cách bảo vệ bản thân.

Bảo đã từng gặp qua nhiều thầy cúng và thầy bói khác nhau, có nhiều người giỏi và có năng lượng tốt hơn anh nhiều.

Nhưng anh có phúc phần của gia tiên và của những vị Thánh mà mẹ và bà phục vụ nhiều năm ở bên bảo vệ.

Do đó Bảo nghĩ: Chỉ cần an phần hầu cận cho đúng, đủ phận sự là được.

Anh chưa từng nghĩ sẽ nhận quá nhiều khách hay sống hoàn toàn bằng nghề này.

Nhưng trong số những người Bảo từng gặp, Phúc là người có khả năng dễ tiếp xúc, nói chuyện với linh hồn nhất.Nếu người khác có năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ bản thân, truyền năng lượng tới người xung quanh, thậm chí áp chế người bên cạnh.

Thì một lúc nào đó, khi vận mệnh của họ tới gõ cửa, năng lượng của họ tiêu tan, sẽ là những tháng ngày đen đủi chạm đáy xã hội.

Ai may mắn không gặp xui, thì trường năng lượng này cũng giúp bảo vệ họ khỏi âm binh quỷ quái, cũng phần nào ngăn cách họ với thế giới tâm linh.

Phúc thì khác, cậu giống như một cái cửa, luôn mở rộng để đón nhận năng lượng từ bên ngoài.

Khi mệt mỏi, cậu có thể tập thiền, tập khí công để thu năng lượng từ vũ trụ.

Nhưng cậu không biết cách đóng cái cửa tâm linh này lại.

Khiến cho khi mệt hay khỏe, cậu đều có thể thấy linh hồn hoặc ảo cảnh từ tương lai.Chỉ là việc đi vào giấc mơ của người khác dần trở thành xuất hồn thì sẽ trở nên nguy hiểm.

Nhất là khi nhà cậu cũng chỉ cúng bái thần linh thổ địa bình thường, phòng trừ ma được thôi.

Cấp quỷ trở lên thì không thể."

Nhưng sao anh biết tôi hay tập khí công ở nhà?"

Phúc vừa cắn hạt dưa vừa hỏi sau khi nghe anh phân tích."

Cậu chụp ảnh bàn làm việc với con mèo đăng lên fanpage khá thường xuyên.

Trên bàn cạnh giường ngủ lại có quyển sách tập khí công nữa.

Thế nên tôi đoán là cậu thường xuyên lấy ra tập trước khi ngủ?"

Phúc gật gù: anh ta phân tích giỏi thật đấy, sao thầy cúng gì mà như thám tử thế nhỉ?"

Sau vụ này thì cậu nên dừng làm việc liên quan đến tâm linh, thế sẽ tốt hơn đấy."

Bảo khuyên nhủ."

Không sao đâu."

Phúc xua tay "Tháng nào tôi cũng đi lễ, tụng kinh Phật hàng ngày.

Tôi tin là trời sẽ thương tôi, cho kiếm ít tiền tiêu vặt thôi, chứ không đến nỗi bị quỷ theo đâu."

"Đó là nếu cậu ngoan" Bảo quay sang nhìn cậu "Nhưng trẻ ngoan không nuôi âm binh!"

Phúc hơi trợn tròn mắt rồi ngồi thẳng dậy:"Sao... cái gì cơ?"

"Sao tôi lại biết?"

Bảo nhìn vẻ mặt của cậu thì phát hiện ra mình đã đoán đúng."

Biết cái gì?

Tôi có làm gì đâu?"

Phúc chối."

Cậu có biết sự khác biệt giữa con người và hồn ma là gì không?"

Bảo nhìn xoáy vào cậu."

Là họ chết rồi?"

"Linh hồn cũng từng là người sống, nhưng một khi họ chết đi, cảm xúc yêu thương, bao dung, suy nghĩ tốt đẹp của họ sẽ biến mất dần, chỉ còn tức giận, độc ác, lạnh lùng, trả thù."

Bảo cố gạt qua sự vô tri của cậu để giảng giải."

Cậu có biết mắt cậu hồi tôi mới gặp vô hồn lắm không?

Giống như một hồn ma.

Chẳng qua là cậu cũng lương thiện, biết điều, không có tư tưởng làm hại ai hay ghen ăn tức ở nên các linh hồn mới không lợi dụng cậu được."

"Nhưng tiếp xúc với âm binh quá lâu thì cậu vẫn sẽ bị ảnh hưởng, sự lương thiện tốt tính vẫn sẽ bị mai một."

Phúc vẫn lắc đầu:"Không hề, tôi không nuôi âm binh gì hết á!"

Lời bào chữa yếu ớt làm sao.

Bảo không thèm nói với cậu nữa mà lắc đầu quay đi:"Cậu nói cậu chưa từng gặp tình trạng đi vào giấc mơ của khách hàng mà.

Cậu không thấy là năng lượng của cậu đang kém dần đi à?"

Cậu ta đang tiếp xúc với số lượng lớn âm binh trong thời gian dài, nhưng lại không bày trận để niêm giữ âm binh đó không phá hoại mình.

Cậu ta...

Bảo nhìn sang Phúc đang vô tư ngồi ăn hướng dương bên cạnh: Dùng trực giác để làm theo một trận giữ hồn đơn giản, nhưng lại thành công.

Rồi lại dùng năng lượng của mình để giữ và thu hút nhiều linh hồn hơn."

Nhưng các linh hồn cậu thu giữ... lại khá nhỏ bé?

Hồn phách thôi à?"

Con người có ba hồn bảy vía, nếu chỉ bắt lấy một vía nhỏ, linh hồn đó sẽ cần nhiều thời gian hơn để siêu thoát, nhưng họ sẽ vẫn đầu thai được và không có hoán hận gì với chủ trận.Bảo hỏi một câu bâng quơ, và Phúc vẫn im lặng không mắc bẫy.

Dù sao thì trên mạng từng nói: có nhiều kẻ muốn cướp âm binh lắm.

Nhỡ đâu anh ta thấy cậu có nhiều âm binh trong tay rồi muốn cướp thì sao?

Nhất là khi đó chỉ là hồn vía nhỏ cậu lấy về, tích cóp lại và thanh tẩy.

Hồn vía sạch thế ai chả muốn dùng?

Đề phòng là trên hết thì hơn."

Dù sao thì," Bảo rút từ trong túi ra một chiếc hộp giấy nhỏ màu nâu, trông giống hộp đựng nhẫn.

"Gọi cậu đến hôm nay cũng là để đưa cái này."

Phúc cầm lấy mở ra: đúng là một chiếc nhẫn bạc thật.

Chiếc nhẫn trơn không có viên đá nào, cũng không có khắc câu kinh gì ở mặt sau.

Chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, khá mảnh."

Tôi trì chú lên đó rồi, đeo vào sẽ giúp bảo vệ cậu hỏi hồn ma."

Đã có Phục ma kiếm và Nhật quang kiếm rồi, còn cần một cái bùa hộ mệnh làm gì nữa chứ?

Phúc lôi cái nhẫn ra quan sát."

Dù cậu có đồ phòng thân rồi, nhưng thêm cái này cũng không thừa.

Với cả 2 món đồ của cậu."

Phúc và Bảo cùng nhìn xuống cái nhẫn và vòng tay cậu đang đeo, sau đó cậu ngước lên nhìn Bảo kiểu: 2 cái đồ này thì sao?"

Bao lâu rồi cậu chưa thanh tẩy?

Mua đá thạch anh hay đá năng lượng mà thanh tẩy đi chứ.

Trông nó yếu xìu!"

"Thế để tôi về mua đá rồi thanh tẩy, cái này không cần đâu..."

Phúc gắn lại cái nhẫn vào hộp rồi đưa cho Bảo."

Thôi dùng đi, không sau này gặp mấy hồn ma quỷ quái mạnh hơn xong bị nó khống chế."

Bảo lấy cái nhẫn ra rồi đeo lên ngón trỏ của cậu, ngay bên trên cái nhẫn bạc cậu đang đeo.Phúc nhìn cái nhẫn đầy ngờ vực rồi lại nhìn anh."

Thế... cái này bao nhiêu tiền?"

Bảo bật cười:"Nhẫn cũ của tôi, lấy ra cho cậu dùng thôi.

Lần sau hợp tác đỡ bị ảnh hưởng."

Ủa nhưng cậu chưa nói sẽ làm đối tác lâu dài với anh ta mà?Phúc bỗng cảm thấy như há miệng mắc quai, giờ trả nhẫn còn kịp không nhỉ?"

Tôi bấm quẻ rồi."

Bảo chặn họng cậu "Chúng ta làm ăn lâu dài được đấy.

Tốt là đằng khác!"

Có tin được không đây?

Phúc bỗng thấy mình như trúng kế của anh ta rồi...
 
Ngọc Và Bạc
Chap 4. Những câu chuyện


Tin nhắn hệ thống báo hiệu một người vừa mua truyện của bạn.

Phúc nhận tin nhắn thì mở ra check: tên tài khoản này có vẻ là nữ.

Tên là Khue200392.Lại một người nữa đang gặp xui xẻo...

Phúc nghĩ thầm rồi viết truyện tiếp.Nhưng có xui xẻo thế nào, cũng chưa chắc đã chết.

Phải khi có người chết, cậu mới thu thập được một hồn phách nhỏ.

Đủ 100 hồn phách thì mới giúp Hùng siêu thoát được.Nghĩ đến Hùng, Phúc lại thấy thở dài.

Giờ thì cậu đã bớt sợ hơn khi nghĩ đến anh ấy, nhưng hồi 3 năm trước khi anh ta mới chết, anh ta đã hiện về ám cậu.

Đến giờ cậu vẫn không hiểu: Vì sao anh ta vào được nhà cậu chứ?

Trong khi cậu cúng thổ địa đàng hoàng?

Có vài lần trong lúc ngủ, cậu xuất hồn và đi lang thang, theo thói quen đi đến hiệu sách mình thường tới.

Nhưng chỉ cần cậu vừa bước chân vào cửa - còn chưa kịp vào bên trong - thì đã bị thổ địa xuất hiện dùng gậy đánh một cái.

Khiến cậu giật mình tỉnh giấc trên giường.

Giật mình tới thót tim.

Không rõ thổ địa nhà cậu già trẻ trông ra sao, nhưng cậu vẫn nhớ thổ địa ở hiệu sách đó là một ông lão râu tóc trắng phớ, mặc đồ cổ phục và cầm gậy gỗ dài.

Nhưng hiện tại hiệu sách đã bị phá dỡ để xây tòa nhà to hơn, không biết ông thổ địa có còn canh giữ ở đó không...Quay lại với ông thổ địa nhà cậu: ông ta đã để Hùng vào nhà và ám cậu!

Cậu thề là cậu không có bị ám ảnh bởi Hùng: anh ta chết do tai nạn xe.

Liên quan gì đến cậu chứ?

Nhưng hôm đó cậu đi viếng anh, nhét vào túi quần một miếng gừng và còn ngậm trong mồm một nhánh gừng nhỏ để đỡ bị lạnh sau khi ở nhà tang lễ về.

Thì tối hôm đó Hùng xuất hiện trong giấc mơ của cậu.Cơ thể anh ẩn hiện trong màn đêm không nhìn rõ, nhưng phần mạnh bên phải của anh bê bét máu tới mức không thể nhìn rõ xương tóc.Cậu chưa từng nhìn vào quan tài của Hùng, và cũng không quen biết những người bạn khác của anh để mà hỏi xem anh chết ra sao.

Nhưng vì Hùng xuất hiện ám cậu suốt một tháng, với bộ dạng đáng sợ đó và rên rỉ:"Anh không thể đầu thai được, giúp anh với, cứu anh với..."

Nên cậu phải đi hỏi chuyện một người bạn thân của Hùng xem anh ta chết ra sao."

Anh ấy đang đỗ bên lề đường để nhắn tin thì bị một chiếc xe mất lái tông thẳng vào."

"Vậy... mặt mũi anh ấy..."

Người kia hơi ngần ngại một chút rồi kể:"Anh ấy bị đập mặt xuống đường.

Nửa bên phải bị mài xuống đất xước xát rách hết, không nhìn ra..."

Giống y hệt hình ảnh cậu nhìn thấy trong mơ.Sau đó, dù cậu có thắp hương ban thờ với đồ cúng gà luộc xôi đỗ thế nào đi nữa thì thổ địa cũng không bảo vệ cậu, tổ tiên cũng không giúp cậu đuổi con ma đó đi.

Cậu đành đi tìm thầy cúng, nhưng họ đều nói cậu phải làm lễ gì đó xoa dịu Hùng."

Nhưng tôi không có nợ gì anh ta cả" Phúc ấm ức nói "Thà là tôi làm gì có lỗi hay nợ tiền anh ta thì tôi còn trả, chứ tôi có làm gì đâu?"

"Vậy thì, có lẽ là người đó muốn nhờ vả cậu chứ không phải đòi nợ."

Cuối cùng thì một thầy bói đã phán như vậy khi nghe cậu giãi bày."

Thế nên dù cậu có bỏ mấy triệu làm lễ cầu siêu cũng chưa chắc thoát.

Tôi nghĩ nếu cậu ta còn ám cậu nữa, thì cậu hỏi cậu ta xem cậu ta muốn gì?"

Cách đơn giản nhất nhưng cũng là đáng sợ nhất.

Tối hôm đó, Phúc lấy hết sức can đảm chờ Hùng xuất hiện.

Khung cảnh xung quanh chỉ có một màu đen đỏ, cùng với Hùng trắng bệnh như bộ xương ở trước mặt cậu."

Anh muốn gì thế?"

Phúc hỏi."

Hồn phách của anh không đủ, anh không đầu thai được."

"Nhưng tôi biết làm thế nào đâu?"

Phúc khốn khổ nói."

Giúp anh với... cứu anh với..."

Phàm cái gì không biết, thì ta lên mạng search.Lúc đầu Phúc tìm mãi trên google chẳng thấy thông tin gì cả.

Cho đến khi cậu thấy một group ẩn gồm các bài bùa mê thuốc lú bùa yêu bùa duyên - mà đã được cảnh báo là sẽ bị phản phệ - nhưng lượng người comment hỏi thông tin bên dưới vẫn có.

Để được vào group, cậu đã lập một nick ảo khác nhưng phải chat riêng với quản trị trang, nói rõ tình hình của mình và được anh ta add vào nhóm, đồng thời còn gửi link cho mấy bài viết về việc thu thập linh hồn.So với mấy cách ra nghĩa trang gọi hồn vong lang thang, hay là bỏ bùa những người xung quanh mình - "xin" mỗi người một vía bé xíu xiu (hậu quả cũng "bé" là khiến người ta đôi lúc hay đang trí, ngơ ngác chứ không tổn thọ, nhưng cách này thì Phúc thấy với những người bị tiền đình hay chứng Alzheimer thì sẽ hơi nghiêm trọng đấy), cùng ti tỉ những cách khách...

Thì có một cách ít người dùng nhất: Giữ hồn.Cách này yêu cầu các tiêu chí như:Lấy được tên tuổi ngày sinh, ngày mất của người vừa chết.Làm lễ lưu trữ linh hồn họ trong 49 ngày để tạo thêm một hồn phách thứ 50, sau đó giữ lạiPhải có trao đổi với người đã chết: tiền chuyển khoản hay tiền lẻ đều được.

Tốt nhất là quần áo.Đầu tiên, người giữ hồn phải làm lễ bằng chính ngày tháng năm sinh của mình, cùng một điện thờ nhỏ lưu trữ linh hồn lưu giữ.

Lễ này sẽ giúp thu hút và tạo liên kết với những người hay gặp xui xẻo.

Càng làm lâu thì càng dễ liên kết.

Từ đó, trong số những người xui xẻo này, ai mà sắp chết trong vòng 100 ngày sẽ tạo một "điềm báo" tới người giữ hồn.

Khiến họ linh tính được người kia sắp chết.

Lúc này chỉ cần đợi người kia chết xong, người giữ hồn tới đám ma và thu thập thông tin ngày tháng năm sinh là được.Một cô gái đã dùng cách này viết bài nói: Cô bán bánh giò rẻ hơn một nửa so với thị trường, bán hàng ở cả cửa hàng lẫn trên mạng.

Trong số 200 khách mua hàng xui xẻo thì có 1 người yểu mệnh.

Thường thì khi người đó đã có số sẽ chết trong 100 ngày, thì kiểu gì cô cũng sẽ "gặp" người đó.

Đặc biệt là đêm trước khi 1 khách hàng cũ của cô qua đời, cô thấy bồn chồn không yên và cố đi ngủ sớm.

Lúc này cô sẽ thấy người đó ở nhà của mình, đột quỵ chết.

Cô sẽ thấy được địa chỉ nhà của người đó, rồi sáng hôm sau tới đó viếng, tiện thể ghi lại thông tin người đã khuất.200 người xui xẻo mới có một người chết, cách này quá lâu khiến nhiều người không lựa chọn mà sẽ ra nghĩa trang hoặc bỏ bùa người xung quanh - chủ yếu là các thầy cúng sẽ rút hồn phách từ khách hàng của mình.Nhưng đây lại là cách duy nhất mà Phúc có thể làm.Cậu đăng truyện trên các trang mạng và không để khóa chương, bất cứ ai cũng có thể tặng xu cho cậu.

Chỉ khi viết xong một truyện hoàn chỉnh, cậu mới khóa chương lại và để mức giá siêu rẻ: 5.000 đồng.

Lúc đầu khi chưa viết xong truyện, cậu bị vong của Hùng ám ảnh, nhưng anh ta không còn rên rỉ nữa mà chỉ lượn lờ qua một lúc rồi thôi.

Cho đến khi Phúc viết xong truyện đầu tiên, cậu bắt đầu làm lễ ở chính nhà mình với ngày tháng năm sinh của bản thân.

Cách này cũng nói rõ: những người số cùng nhà sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì cả.Thật là tiện, ở nhà viết truyện, trừ vong và vẫn có chút tiền.Nội dung truyện của cậu khá đơn giản, lấy ý tưởng từ mấy mẩu truyện cậu đọc trên mạng và xem phim kiếm hiệp Kim Dung, xào nấu xào nấu một chút là được.

Miễn là nó không quá dở để bị chửi.

Chỉ cần thu thập đủ 100 hồn phách là được.Nhưng đã 3 năm trôi qua, cậu mới thu thập được 53 hồn phách.

Gần nhất chính là người chị đồng nghiệp cùng công ty: Lê Ngọc Hân.Khi cậu cảm nhận được chị ấy là người chuẩn bị "tới số", cậu đã nghĩ: Mình không cần hồn phách này.

Nên mặc kệ mấy điều luật như: không nói toàn bộ thông tin, "thiên mệnh" cho người khác kẻo thầy bói mang họa.

Cậu vẫn dặn dò Hân:"Chị đi đường cẩn thận nhé, đừng phóng nhanh tạt đầu xe.

Nếu bị ốm hay mệt thì nhớ đi khám tổng quát."

Hân còn bảo em yên tâm, chị mà có làm sao thì chị vẫn có bảo hiểm nhân thọ, bố mẹ chị sẽ hưởng hết.Bởi chị ấy là con một, độc thân nuôi mèo, bố mẹ ở trong Nam hết, nên với chị ấy cái chết không đáng sợ.

Có lẽ nếu bảo chị ấy bị bệnh hiểm nghèo thì chị ấy còn bán hết nhà cửa đi du lịch cho thỏa rồi chết cũng được.Nhưng điều cậu không ngờ nhất là chị ấy bị sét đánh khi đang chơi điện thoại sạc pin trong nhà mình.

Thật đột ngột và vô lý.

Căn nhà bốc cháy và hàng xóm gọi xe cứu hỏa tới dập lửa nhanh chóng.

Nhưng chị ấy đã mất do sét đánh vào, cơ thể chị ấy còn nguyên vẹn nhưng trên da có hiện dấu vết mạch máu đỏ rực lan truyền từ bàn tay lên tận trên cổ, chính xác như tia sét đánh xuống chị ấy.Sau khi Hân chết, hồn phách của chị ấy ở trong truyện của cậu suốt 49 ngày cho tới khi chị ấy quyết định đầu thai.

Đối với chị ấy, 49 ngày đó giống như là xuyên vào một thế giới khác.

Nhưng Phúc biết: chị ấy đang ở trong "trận" do mình tạo ra, ngay trong chính nhà cậu.

Mỗi một truyện có một bản trận khác nhau, được cậu vẽ và dùng đá dán lên theo hình bát quái.

Ba năm, ba câu chuyện, ba bộ trận giữ hồn.Chỉ thu được 53 linh hồn.Theo tiến độ này thì có lẽ 3 năm nữa mới đủ 100 linh hồn cho Hùng siêu thoát.Phúc chán nản gõ máy viết ra một thế giới khác, trong lòng thầm nghĩ: Giá mà Hùng có thể siêu thoát luôn chỉ với 49 hoặc 53 linh hồn này...Bỗng lúc này tin nhắn của Bảo gửi đến:Sao khách hàng nào của cậu cũng có vấn đề thế?Đây mới là khách hàng thứ hai mà cậu giới thiệu cho anh ta thôi đấy?Thì có vấn đề nên mới liên lạc với anh chứ?Vấn đề lần này còn nghiêm trọng hơn lần trướcSao thế?

Liên quan đến đồ vật gì đó không thuộc về nhà họ à?Cậu cũng thấy rồi hả?

Thế khi nào gặp nhau đi.Nhìn tin nhắn của Bảo, Phúc hơi chột dạ: Tự dưng anh ta cuốn vào mình thế này... không phải cũng mang theo vận xui đấy chứ?

Chắc do cậu nghĩ nhiều rồi, có xui thì anh ta cũng là thầy cúng mà, tự làm lễ giải hạn được thôi.Khách hàng lần này của Phúc tìm đến trên fanpage.

Vị khách này chưa từng xem bói bao giờ, cũng không tin vào chuyện tâm linh ma quỷ.

Nhưng thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra khiến cậu ta không thể không đi tìm lời giải đáp tâm linh được."

Nói chung là, việc cậu ta đen đủi mất hết tất cả cũng là do số mệnh rồi."

Bảo vừa ăn snack vừa lướt đọc thông tin của khách hàng "Vận hạn đầu đời rất tốt, nhưng qua 27 tuổi sẽ xuống dần, xuống rất nhanh trong 1 năm, có khi xuống ngay sau 1 tuần.

Thế nên dù không có ma quỷ theo đuôi thì vận hạn vẫn xuống.

Nếu có tổ tiên nhắc nhở hoặc may mắn chút - thất thoát sẽ không nhiều.

Nhưng cậu ta có kể lại rằng khi đó được bạn bè nhắc nhở rồi, mà vẫn không nghe lời họ, tiếp tục mua cổ phiếu, thế là mất hết!"

"Biết là thế, nhưng không lẽ bảo với khách là: cậu nghèo là do số rồi?

Phải làm lễ hay gì để giúp họ vực dậy chứ?"

Phúc ngồi bên cạnh gõ phím cạch cạch, con mèo nằm trên đùi cậu đầy thoải mái, đuôi khẽ đung đưa, nhưng mắt nó thì nhìn chằm chằm Bảo đang ngồi ở ghế lười trong phòng ngủ.

Một khách một mèo cứ thế nhìn nhau chằm chằm.Hôm nay Bảo tới nhà cậu bàn việc, do Phúc quá lười để ra ngoài còn Bảo thì nghĩ việc bàn về ma quỷ, vận xui của người khác qua điện thoại thì "không tiện".

Thế là anh ta phóng con xe đến khu tập thể của cậu, làm ầm ỹ khắp cả khoảng sân nhỏ yên bình, chiếm hẳn hai chỗ đỗ xe, sau đó mang một túi đồ ăn vặt lên căn hộ của cậu ở tầng 3.Vừa bước vào nhà, Bảo đã liếc quanh khắp nơi, đánh mắt xuống miếng bùa đá trấn yểm ở gần cửa ra vào.

Tiếp đến là tủ thờ thần linh ở phía bên trong, sát với ban công, ngay bên cạnh là một tủ thờ Phật nhỏ."

Anh kiểm tra xong hết chưa?"

Phúc đứng khoanh tay nhìn anh ngó nghiêng ở nhà mình.Bảo gật gù nói:"Căn nhà ổn đấy chứ, bố mẹ cậu làm nhà đẹp thật."

"Nhà này tôi tự sửa lại đấy, thuê thiết kế về thi công theo ý tưởng lấy trên pinterest về."

Bảo đặt túi đồ ăn lên bàn phòng bếp, bỗng nhìn thấy có con mèo trắng béo ú đang nằm trên giường, thế là anh xông vào túm lấy nó."

Ui béo thế nhờ!!!"

"Đừng có body shaming nó!"

Phúc lục trong túi đồ ăn vặt lấy ra một chai trà xanh C2, sau đó mang cả túi vào để lên bàn gỗ nhỏ cho Bảo."

Đực hai cái thế?"

Bảo vần vò con mèo trong tay."

Đực, thiến rồi" Phúc tự trả lời luôn."

Thế bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh đoán xem?"

"3 tuổi?

5 tuổi?"

"15 tuổi rồi""15 tuổi?"

Bảo ngạc nhiên nhìn mặt nó.Trừ hai hàng râu hơi dàn ra, trông mắt nó vẫn xanh và trong lắm, đầy vẻ nhanh nhạy chứ không mệt mỏi chậm chạp như lứa tuổi của mình."

Thế việc của khách hàng lần này là sao?"

Phúc hồi vào bàn làm việc, bắt đầu mở doc ra gõ truyện.Một khách hàng 30 tuổi, đen đủi đủ đường, tên là Quân.

Sự việc bắt đầu từ năm năm trước, khi đó Quân còn đang du học ở Phần Lan, anh bị sốt cao ngay trước kỳ thi cuối kỳ.

Đây cũng là lần đầu tiên anh mơ hấy một hồn ma: một vị tướng quân nọ.

Người này đi từ xa đến, đứng gần giường của anh.

Chỉ như vậy thôi, và sáng hôm sau anh hết bệnh.

Quân nghĩ rằng có lẽ chỉ là một giấc mơ vớ vẩn nào đó - dù anh không hề xem phim cổ trang hay phim có đề tài tướng quân.

Tiếp sau đó 3 tháng trở đi, tần suất Quân mơ thấy vị tướng quân này ngày một nhiều hơn.

Khi đã quen với vị tướng, Quân còn bạo dạn hỏi trong mơ:"Ông là ai thế?"

Vị tướng quân không trả lời, Quân lại hỏi:"Ông là tổ tiên của cháu ạ?"

Vẫn không có lời hồi đáp.

Và anh nghĩ:"Nếu là tổ tiên của cháu, xin hãy phù hộ cho cháu ăn nên làm ra, phát đạt thật tốt, rồi cháu về nước sẽ tạ lễ thật hậu!"

Thời gian này cũng là lúc số mệnh của anh phất lên, tài lộc thăng hoa, tiền vào như nước.

Ngay cả khi về nước, cổ phiếu anh mua, bất động sản anh lựa chọn đều kiếm ra tiền.

Giống như bàn tay vua Midas vậy - cứ chạm đâu là nơi đó biến thành vàng!

Chỉ có điều: anh quên béng mất việc phải "trả lễ" cho vị tướng.

Một mặt là quên, một mặt anh cho rằng nếu tạ lễ rồi thì vị tướng sẽ bỏ đi và không phù hộ anh nữa.Và chuyện gì đến cũng phải đến: những giấc mơ về vị tướng xuất hiện nhiều hơn, với hình hài hung dữ hơn, và vận may của Quân cũng đi xuống.

Cổ phiếu bết bát, bất động sản đóng băng, gặp các vấn đề về pháp lý..

Kỳ lạ là, dù mọi người xung quanh có tỉnh táo nhắc nhở Quân nên dừng đầu tư lại, thì tâm trí anh lúc đó lại quá tự tin vào bản thân, nhất quyết đầu tư tiếp để kiếm lại tiền.

Rồi anh cứ mất tiếp, mất hết."

Nhưng mà gia đình anh ta đã đi làm lễ trừ tà rồi, sao hồn ma đó vẫn tiếp tục ám anh ta vậy?"

Phúc ngừng tay quay sang nhìn Bảo:"Anh ta có kể cho anh không?"

"Anh ta nói bố mẹ mình đã nhờ thầy cúng trừ tà, nhưng anh ta vẫn có cảm giác rằng vị tướng quân đó vẫn ở bên cạnh.

Cậu xem tarot có thấy gì không?"

"Tôi thấy đúng là có hồn ma, âm khí gì đó quấn theo cậu ta thật.

Nhưng không có hình dáng cụ thể."

Thông thường nếu có hồn ma nào ám thì Phúc sẽ dễ dàng nhìn thấy hình dáng của họ.

Cậu khá nhạy trong chuyện này.

Tuy nhiên lần này cậu không thấy hồn ma nào cụ thể cả, nhưng có âm khí gì đó không ổn lắm."

Tôi có hỏi cậu ta có đang cầm một đồ vật gì không rõ nguồn gốc không, nhưng cậu ta nói không có, cậu ta không có thói quen mua đồ cổ.

Nhưng tôi cảm thấy có một thứ gì đó cụ thể, cũng không cảm nhận được nó có nguy hiểm không.

Chỉ là..."

"Linh cảm cho thấy không ổn."

Phúc nói luôn.Không biết mức độ nguy hiểm như thế nào, chỉ là cảm giác bất an khác hẳn với khi xử lý việc nhà chị Ngọc."

Chắc tôi lại về làm quẻ bói, bày trận xem thế nào."

Bảo cứ nghĩ Phúc phải nắm được nhiều thông tin hơn anh, nhưng hoá ra cậu cũng không biết gì mấy.

Một khách hàng tìm đến tarot reader trên mạng thì sẽ không nói quá nhiều.

Nhưng không hiểu sao sau khi Phúc xem tarot cho cậu ta, cậu ta lại có linh cảm rằng mình nên tin Phúc, rồi kể câu chuyện cậu đang tìm thầy trừ tà."

Nói ra có thể cậu sẽ nghĩ rằng tôi đang tìm cách moi tiền cậu, nhưng các lá bài thể hiện rõ rằng vẫn còn âm khí bám theo cậu."

"Tôi cũng cảm giác thế, vậy tôi nên làm gì?"

Quân hỏi cậu."

Kể lại câu chuyện cho mẹ cậu xem, sau khi làm lễ trừ tà thì vẫn cần làm thêm các lễ khác chứ?

Hỏi ông thầy đó xem nào?"

"Tôi đã định hỏi họ, nhưng mẹ tôi nói đừng nhắc đến chuyện này nữa, lễ đã xong rồi thì sẽ không có gì xảy ra nữa đâu."

Vì Quân đã nói như vậy, Phúc liền giới thiệu Bảo cho cậu, nhưng Bảo lại chần chừ chưa làm lễ vội vì anh cũng đang chưa xác định được vấn đề của Quân."

Cậu vẫn đeo cái nhẫn của tôi đấy chứ?"

Bảo hỏi Phúc.Phúc giơ ngón tay lên cho anh xem"Vẫn đeo, chỉ có lúc đi ngủ là tháo ra thôi."

Phúc giơ cái đĩa gỗ đựng đá thạch anh cho Bảo xem "Tối trước khi đi ngủ thì tôi tháo ra thanh tẩy đá."

"Riêng nhẫn của tôi thì giờ hãy đeo liên tục đi, kể cả lúc ngủ cũng đừng tháo."

"Chỉ tối nay thôi hả?"

Phúc hỏi."

Không chỉ tối nay, từ giờ cậu cứ đeo liên tục đi, đừng tháo ra."

Phúc băn khoăn không biết chiếc nhẫn có ảnh hưởng gì đến việc cậu đang làm không?"

Không ảnh hưởng đến mấy hồn phách đang vất vưởng ở đây đâu."

Bảo như đi trong bụng cậu, anh ấy biết thừa cậu đang che giấu điều gì.

Nhưng cứ chờ đi, chờ tới lúc cậu bị mấy linh hồn đó quay ra phản phệ thì liệu có đến cầu cứu anh không?
 
Ngọc Và Bạc
Chap 5. Vị tướng


Phúc đã đi ngủ trong sự yên tâm tuyệt đối.

Cậu nghĩ rằng chiếc nhẫn bạc của Bảo sẽ giúp mình có giấc ngủ ngon lành, không mộng mị, không ma quỷ, không giật mình tỉnh dậy lúc 3h sáng.Ai ngờ, cậu lại đi thẳng vào trận pháp của Bảo.Rất dễ để nhận ra đây là một trận pháp, bởi không khí u ám xám xịt và đường phố vắng tanh không bóng người khi Phúc nhìn xung quanh.

Cái cảm giác mơ hồ và một hồi chuông báo lên trong đầu cậu: Đây là một giấc mơ!

Nhưng cậu không biết làm cách nào để tỉnh dậy, thế nên cậu đành đi lang thang trong vô định.Màu trời u ám nhưng đủ sáng để nhìn rõ các hàng quán hai bên đường, trông như màu trời mùa đông lúc 5h sáng.

Trái với vẻ đông đúc của ban ngày, lúc này các hàng quán đều đang đóng cửa ngủ say, nhưng đến một chiếc xe chở hàng đi qua cũng không có, chỉ có Phúc lang thang giữa đường, không biết nên đi đâu về đâu.

Đang đi bộ đến ngã tư, cậu thấy một hàng phở đã mở cửa.

Phúc vô thức bước vào và hỏi người con trai đang quay lưng về phía mình:"Anh ơi, đã mở hàng chưa ạ?"

"Chưa mở đâu..."

Người con trai đó quay lại nhìn cậu: Đó là Bảo.

Hai người họ nhìn nhau một lúc, Phúc nghĩ: ồ, lại đi vào trận rồi?"

Vào đi còn đứng đấy làm gì?"

Bảo nói với cậu.Phúc bước vào trong rồi nhìn xung quanh: bàn ghế nhựa đã được xếp gọn gàng, nước dùng xương đang được đun sôi, nhìn cái nồi to cỡ đại như vậy, chắc cũng phải 30 phút nữa mới sôi hẳn."

Đi vào thái thịt đi, chuẩn bị trước đi kẻo khách tới."

Bảo chỉ tay cho cậu đi vào bếp."

Mấy giờ thì khách tới?"

Phúc vừa đi vào vừa hỏi"6 giờ."

Bảo đáp lời, như thể anh thực sự là chủ nhà còn cậu là đầu bếp quán ăn vậy.Phúc đi vào phần trong bếp, ngó nghiêng tìm cái tạp dề để mặc vào.

Bảo vẫn đứng chống nạnh quan sát cậu làm.

Phúc không biết nấu ăn, nhưng lúc này cậu đang thuần thục thái thịt bò, chuẩn bị sẵn bánh phở ra rổ và sắp xếp bát sạch ra bàn.

Sau đó cậu lại bắt tay vào thái hành, hành lá, hành củ, chuẩn bị riêng sang một bên.

Lúc này có chiếc xe máy đi tới, cậu ở bên trong nhìn thoáng qua: Là một đôi vợ chồng và đứa con nhỏ kẹp giữa."

Mở chưa anh ơi?"

Người chồng đỗ xe trước cửa và hỏi."

Đỗ xe ở đấy đi."

Bảo nói vọng ra, rồi anh nhìn Phúc "Chuẩn bị chần thịt bò đi."

Bỗng lúc này Phúc ngẩng lên nhìn đồng hồ: mới 5h45 phút, cậu bất chợt hét lên:"Chưa đến giờ, quán chưa mở!"

Bảo quay ra nói:"Còn 15 phút..."

Nhưng lúc này ở cửa ra vào không có đôi vợ chồng nào cả, mà là một vị tướng quân cao to vạm vỡ, gương mặt xước một vết chảy máu đầm đìa xuống cổ, đầu đội mũ giáp, đang đứng sừng sững trước cửa quán.

Ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người họ với đôi mắt hằn tia máu, sau đó quay người bỏ đi.Bảo thấy rợn người quay lại nhìn Phúc, điều anh sợ nhất là sau lưng mình không phải người quen mà là một "thứ gì khác".

Nhưng Phúc cũng đang há mồm ra nhìn theo sau vị tướng rồi đi ra khỏi bếp."

Là ông ta đúng không?"

Phúc chỉ tay về phía cửa "Là người ám theo Quân đó đúng không?"

"Ra ngoài rồi nói chuyện."

Bảo lại búng tay vào trán cậu, và Phúc giật mình tỉnh dậy trên giường.Điều mà Bảo ngạc nhiên nhất không phải là anh đã sơ sẩy suýt để vị tướng kia đi vào trận địa của mình, mà là Phúc đang đeo nhẫn bạc của anh lại vẫn bị vướng vào trận.

Đáng ra cậu phải được bảo vệ an toàn ở bên ngoài.

Cơ mà tên nhóc con này có lẽ chẳng lo sợ gì, cậu vẫn điềm nhiên gõ truyện, con mèo béo ú vẫn nằm lên chân cậu thoải mái, mặc kệ Bảo đang lo lắng tìm đến hỏi han."

Hôm qua cậu có đeo nhẫn không thế?"

"Có mà" Phúc đáp ngay "Đeo vào rồi vẫn mơ thấy ma!"

Người ngồi sau cậu im lặng một lúc, Phúc khẽ cười rồi tiếp tục viết lách, cậu hỏi:"Thế trận của anh có vấn đề gì à?"

"Trận đó là ở nhà của Quân" Bảo đáp.Anh muốn xem liệu có đúng là Quân đã làm lễ trừ tà thành công chưa, kết quả thì có vẻ đúng là đã trừ tà thành công rồi.

Nhưng chỉ là vị tướng kia không thể vào nhà nữa, chứ ông ấy không hề yên vị siêu thoát."

Anh có biết ông ta là ai không?"

Phúc xoay ghế lại nhìn anh "Kiểu: có giống vị tướng nhà Trần hay Ông Hoàng nào đó không?

Anh hay làm lễ thì chắc biết chứ nhỉ?"

"Không giống vị nào cả."

Bảo đăm chiêu lắc đầu."

Nhưng mà tôi lại biết vì sao ông ấy bám theo Quân đấy."

Phúc nhìn anh cười đắc thắng."

Vì sao?"

"Ra đây!"

Phúc vẫy tay ra hiệu cho anh.Trên màn hình của cậu là facebook một người xa lạ, trong album ảnh của ông ấy từ 7 năm trước, có một khẩu súng sắt cổ, và một bức tranh tướng quân: giống y hệt người họ đã gặp."

Cậu mò ra kiểu gì vậy?"

Bảo bất ngờ nhìn bức ảnh trước mặt.Người đàn ông cầm một hộp kính nhỏ đầy cẩn thận bằng hai tay, bên trong hộp kính trưng bày một khẩu súng cổ, đằng sau ông là một bức tranh của vị tướng kia."

Đây là bố của Quân" Phúc lướt album ảnh lên các bức ảnh gần hơn, hiện ra ảnh chụp gia đình có Quân cùng xuất hiện."

Vậy là họ đang giữ bức tranh và súng của vị tướng này hả?"

"Nhưng mà hình như vị tướng này chỉ ám mỗi Quân thôi, cậu ta nói gia đình không hề bị ma ám gì.

Hơn nữa giấc mơ này cũng chỉ ám cậu ta vài năm gần đây thôi, trong khi bức ảnh này đã quá lâu rồi."

Phúc nhảy sang một nick facebook khác - nhìn acc thì có vẻ là facebook của Quân.

Trên bức ảnh mở sẵn là Quân đang chụp ảnh trước giá để sách của mình: Trên giá sách đó là khẩu súng cổ kia."

Dưới comment này!"

Phúc chỉ cho Bảo đọc comment dưới ảnh.

Bạn bè của Quân vào comment khá nhiều:Tủ sách được quá nhở!

Quả súng ở đâu đấy?Của các cụ đấy, nhưng năm nay mình xin về trưng, hehehehKinh!

Anh mình lấy hoả khí bên nhà thờ Tổ về chơi luôn à?"

Cậu ta lấy về trưng trước khi đi du học."

Phúc kéo lên trên đầu album, cho Bảo xem ảnh cậu ta tạm biệt mọi người ở sân bay."

Lúc đi du học năm ba rồi mới mơ thấy vị tướng kia" Bảo nhẩm tính thời gian "Đó là lúc vận hạn cậu ta đi xuống."

"Vận hạn xuống do số phận, hay do cậu ta mang hoả khí này về thì vận hạn mới đi xuống?"

"Là do số phận rồi, cậu ta đi du học ba năm, vị tướng có thể đến đòi đồ bất cứ lúc nào.

Nhưng do số phận cậu ta đang vượng, vận khí, năng lượng đều rất cao, rất mạnh nên vị tướng không thể đụng vào cậu ta được.

Khi vận khí xuống, cậu ta giống như mất đi hào quang bảo vệ vậy.

Đừng nói vị tướng kia, bất kỳ hồn ma nào cũng có thể tấn công cậu ta."

"Nhưng mà khẩu súng này vốn của nhà cậu ta mà nhỉ?"

Phúc quay sang nhìn anh "Là con cháu trong nhà mà?

Cậu ta lấy từ nhà thờ tổ về cất ở tủ sách chứ cũng đâu đem bán hay đùa nghịch gì đâu?

Sao lại bị phạt nặng thế được?"

"Hoặc cũng có thể không phải là đồ gia truyền."

Có thể do nhà cậu ta có sở thích sưu tầm đồ cổ nên mua về thôi."

Chắc phải đi hỏi cậu ta thôi."

Bảo nhắn tin cho Quân để hẹn gặp, vừa nhắn anh vừa hỏi cậu "Đi cùng không?"

"Không đi đâu, anh tự làm đi."

Cậu quay lại bàn máy tính, mở ra một tab mới để viết lách."

Cậu cũng có liên quan mà, sao lại không đi?"

"Lười lắm, anh đi nói chuyện đi rồi về kể cho tôi là được."

"Tôi là thư ký của cậu đấy à?"

Bảo xoay ghế của cậu ra, nhưng Phúc chây ỳ cứ nhìn vào màn hình."

Thôi lười lắm, kệ đi, tiền cúng lễ là của anh mà?

Tôi chỉ xem tarot thôi, thế là được rồi còn gì?"

"Vậy cậu muốn chia tiền chứ gì?"

Phúc bực mình quay ra định mắng anh, nhưng Bảo đang di sát mặt về phía cậu, nhìn cậu chằm chằm.

Lúc đầu Phúc chỉ định trợn mắt lên thi gan với anh, nhưng rõ ràng người ta mặt dày hơn cậu, nhìn cả chục giây không thèm chớp mắt.

Thế là người mặt mỏng hơn là cậu đành quay đi:"Ai thèm tiền chứ?

Tôi chỉ không muốn ra ngoài thôi."

Bảo quàng cổ cậu kéo về phía mình, Phúc cố gắng không nhìn anh nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng phả bên tai:"Thế coi như đi ăn?

Tôi mời cậu một bữa?"

Anh giơ màn hình tin nhắn Quân hẹn gặp tối nay ở hàng thịt."

Anh đèo nhé?"

Cậu quay ra nhìn anh "Lười lấy xe lắm!"

"Biết rồi!"

Anh xoa đầu cậu rồi hỏi "Còn bao lâu thì xong việc?"

"Việc á?

Còn lâu" Phúc nhìn màn hình trắng trơn chưa viết được chữ nào "Khi nào đến giờ ăn thì đi thôi."

"Vậy tôi ngủ một lúc, đến giờ báo thức gọi thì đi."

Phúc còn chưa kịp nói anh đừng ngủ ở giường của cậu thì Bảo đã nằm thoải mái trên giường, đắp hờ cái chăn lên bụng rồi nhắm mắt ngủ.

Không biết tên này làm gì bận mà ngủ nhanh vậy?

Mệt thế à?

Phúc nghĩ thầm rồi tắt nhạc trên loa, đeo tai nghe và gõ phím thật nhẹ.Sau khi gõ một lúc, cậu mỏi người quay trái quay phải thì nhìn thấy con mèo của cậu đang nằm lên bụng Bảo ngủ ngon lành từ bao giờ.

Trước đây nó toàn nằm lên chân cậu, thế mà giờ nằm ngủ bên người lạ ngon lành chưa kìa!

Phúc chép miệng một cái rồi quay ra làm việc tiếp.

Lại làm cho tới khi mỏi lưng, cậu vặn người liếc sang Bảo: anh đã dậy từ bao giờ, đang nhìn cậu chằm chằm."

Anh dậy từ bao giờ vậy?"

"Có ngủ được đâu mà chả dậy" Bảo vuốt ve con mèo nằm lên bụng."

Thế chuẩn bị đi chưa?"

"Cậu đã làm xong việc chưa?"

""Cũng hòm hòm rồi."

Phúc vươn vai."

Vậy thì đi thôi, để tôi nhắn cho Quân."

Giữa quán pizza, Quân ngồi kể cho Bảo và Phúc về câu chuyện khẩu hỏa khí cổ đó.

Đó là cổ vật mà ông nội cậu đã mua lại từ một nguồn chợ đen.

Người này vốn là thạc sỹ, giờ chắc phải làm giáo sư khảo cổ học rồi.

Vì tính chất công việc như vậy nên người này có thể tiếp cận các cổ vật thật sự, sau khi đưa về kho lưu trữ, sẽ lén lút đăng tải hình ảnh để bán đấu giá cho giới thượng lưu.

Còn đồ giả sẽ được đưa lại kho mà không ai biết."

Vậy là ông cậu mua hàng cấm đấy chứ?"

Phúc vừa ăn pizza vừa hỏi "Mà còn là combo cả tranh và hỏa khí nữa, còn gì nữa không?

Đao?

Kiếm?"

"Không có" Quân lắc đầu "Chỉ có tranh với súng thôi."

"Gia đình cậu không gặp vấn đề gì sau khi mua đồ cổ lậu sao?"

"Không có, tôi về hỏi gia đình rồi mà không ai gặp vấn đề gì cả.

Sau đó mẹ tôi mới hỏi các bác và nhờ thầy quen làm lễ cho tôi ấy."

Quân cũng khó hiểu, tại sao cậu lại bị ám chỉ vì cầm hỏa khí về?

Có phải nó đi chung một bộ với bức tranh không?

Hay do cậu không đủ khả năng để giữ hỏa khí đó?"

Có lẽ bọn tôi phải qua nhà cậu xem bức tranh rồi, nhưng để cẩn thận thì cậu cứ mang trả hỏa khí về chỗ cũ đi, thắp hương và mua đồ xin lỗi các ngài nữa."

"Bọn tôi?"

Phúc quay sang nhìn anh, lại lôi cậu theo cùng nữa sao?"

Chứ sao?

Tôi đi một mình chắc?"

"Thì... việc làm lễ..."

Anh ta là thầy cúng mà, đi theo xem có làm lễ gì không thì làm, chứ cậu thì có việc gì ở đó đâu?"

Thế cậu ấy không phải khách hàng của cậu chắc?

Xem tarot xong cứ thế phủi tay đi hả?"

Phúc hơi sượng người nhìn sang Quân ngồi đối diện: giờ mà bảo không giúp thì kỳ, mà giúp thì thấy phiền!"

Bọn tôi qua nhà thờ tổ nhà cậu được không?

Có bất tiện gì không?"

"Không đâu, nhà tôi đôi khi vẫn mời thầy về làm lễ và có người quen bạn bè tới làm cùng mà."

"Vậy bao giờ cậu rảnh?

Cho một cái ngày cụ thể đi"Thấy Bảo dí cậu bằng được, Quân thì càng hóng giải quyết vụ này sớm, Phúc nghĩ:"Thì... mai chủ nhật này.... nếu bận thì chủ nhật tuần sau cũng được?"

"Mai luôn!"

Cả hai người kia cùng đồng thanh, Phúc gật đầu ngoan ngoãn, cậu quay ra nhìn Bảo, chưa kịp nói gì thì anh đã nói:"Được rồi, tôi qua đón!"

Lúc này cậu mới vui vẻ ăn tiếp, Quân quay sang nhìn Bảo, anh thấy ánh mắt cậu ta đang đầy dấu hỏi, nên chỉ nói qua:"Cậu ta lười lắm, chỉ muốn ở nhà cả ngày."

"Thì ra đường có gì tốt đâu?"

Phúc cãi."

Ở nhà nhiều cũng không tốt đâu."

Phúc quay qua lườm anh, nhưng nghĩ lại thì cãi nhau thế này thật vô nghĩa.

Thế nên cậu quay lại với đĩa bánh của mình, không buồn nói thêm câu nào suốt cả buổi.Lúc đưa cậu về, Bảo dựng xe ở trước cầu thang chung cư hỏi:"Cậu giận từ lúc đó tới giờ đấy à?"

Phúc định không nói, nhưng cậu quay lại nhìn Bảo một cách nghiêm túc:"Tôi nghĩ sau này tôi sẽ không làm việc chung với anh nữa đâu, nên anh đi tìm tarot reader khác đi."

"Chỉ vì tôi rủ cậu ra ngoài?"

"Với anh thì "chỉ là" ra ngoài, với tôi thì bị ép làm việc mình không thích.

Tôi không thích ra ngoài, sao phải thay đổi tôi làm gì?

Mắc gì bắt tôi đi theo anh đến nhà người khác?

Anh nghĩ như thế là tốt cho tôi, nhưng tôi không cần.

Tôi cũng không thích cãi nhau, nên tốt nhất là dừng hợp tác."

Dù sao thì họ cũng chẳng thân nhau đến thế, nói thẳng một lần rồi cắt đứt cho xong.Bảo nghe xong thì gật đầu, đội lại mũ bảo hiểm rồi nói:"Tôi biết rồi."

Anh quay đầu phóng xe đi, bỗng Phúc gọi anh lại:"Ê!"

Bảo phanh kít xe, Phúc vừa bước đến chỗ anh vừa tháo cái nhẫn bạc trên tay, nhưng Bảo trông thấy thế thì quay đầu phóng đi thẳng, bỏ mặc cậu đứng lại giữa đường."

Lấy lại nhẫn đi chứ???"

Cậu lẩm bẩm.
 
Ngọc Và Bạc
Chap 6. Chính thức hợp tác


Ngày hôm sau, Bảo không liên hệ với cậu nữa, Phúc đoán anh ta đã tự động qua nhà của Quân và làm nốt lễ cúng xin lỗi, trà đồ và cầu bình an rồi.

Cậu rời khỏi giường rồi dọn dẹp nhà cửa, sau đó pha cafe, viết truyện theo lịch trình.

Tầm đầu giờ chiều, điện thoại của cậu có tin nhắn từ Quân:Anh với anh Bảo cãi nhau à?Không, sao cậu lại hỏi?Không hẳn là cãi nhau, mà là dừng hợp tác.

Chứ nếu cãi nhau thì sẽ có làm lành và chơi lại với nhau.

Nhưng cậu không nghĩ mình muốn tiếp tục chơi với tên này.Hôm nay anh Bảo qua nhà làm lễ, thái độ cứ như đang khó chịu cái gì ấy.Thì đó là việc của anh ta, liên quan gì tới tôi.À tôi hiểu rồi.Quân không nhắn tiếp, Phúc lại một mình nghe nhạc và viết truyện.

Cuộc sống của cậu nhanh chóng trở về như ban đầu: Không có người nhắn tin hỏi chuyện, không có ai rủ rê đi chơi ra ngoài và sẽ qua đón cậu nữa.Cũng tốt, không phải cậu không có bạn, nhưng người trưởng thành ai chẳng cần không gian riêng.

Thi thoảng gặp nhau thôi, gặp liên tục, lại còn đòi cậu phải thay đổi và ra ngoài nhiều thì...

Cậu sẽ nghỉ chơi với đứa đó.

Dù cũng hơi tiếc tháng ngày được quan tâm đấy, nhưng cảm giác phiền phức khiến cậu khó chịu hơn.Đúng lúc này có tiếng chuông cửa, Phúc không nhớ mình đã gọi ship hay đặt mua gì, nhưng bất ngờ hơn: người đến là Bảo.Anh ta ướt nhẹp, tay cầm túi đồ ăn lotte, ở ngoài cửa nhìn cậu mà không nói gì.

Cậu có thể làm gì chứ?

Nhanh chóng mở cửa cho Bảo đi vào:"Sao lại ướt hết thế này?"

"Định mua đồ ăn qua chỗ cậu, giữa đường gặp mưa, mà cũng gần đến rồi nên không mặc áo mưa nữa..."

Phúc lấy dép ra cho Bảo, rồi nhanh chóng vào phòng tắm bật bình nóng lạnh, lấy khăn bông ra cho anh, sau đó lại đi vào tủ đồ tìm đồ khô cho anh mặc."

Cậu làm gì thế, không cần đâu."

Bảo vừa lau đầu vừa bật cười khi thấy cậu loay hoay."

Đồ khô này, anh đi tắm đi."

Phúc đưa đồ cho anh."

Chỉ là ngấm mưa một tý thôi mà."

Mắt Bảo liếc lên chiếc nhẫn của anh vẫn ở trên tay cậu."

Dễ bị cảm lắm."

Phúc dúi mạnh quần áo vào tay anh kẻo anh từ chối, rồi đẩy anh về phía nhà tắm "Tôi hay bị cảm khi dính mưa, cảm vào vừa mệt vừa dai dẳng.

Ông tôi bảo: Dính mưa thì phải tắm ngay, anh đi tắm đi."

Thấy Phúc lo lắng như thế, Bảo cũng nghe lời đi thay đồ.

Sau khi tắm xong, anh còn bị cậu dí bắt đi sấy tóc cho khô.

Trong lúc đó cậu đem gà rán quay nóng lại.

Chẳng hiểu sao nhìn cậu đi qua đi lại như thế trong bếp, Bảo lại thấy vui vẻ.

Cuối cùng cả hai cũng được ăn tối lúc 9h."

Sao hôm nay lại mua đồ ăn mang qua thế?

Làm lễ ở nhà Quân thế nào rồi?"

"Làm lễ xong rồi, đi ngang qua nhà cậu thì đói bụng, mua đồ xong mang qua.

Không biết cậu đã ăn chưa, nhưng ăn rồi thì chắc vẫn ăn tiếp thôi."

Bảo nhìn cậu trêu chọc, nhưng Phúc không để tâm, cậu chỉ thờ ơ đáp:"Bình thường tôi không ăn tối."

"Tại sao?

Giảm cân?"

Bảo cau mày nhìn cậu: trông cậu đâu có béo?

Mặt thì bánh bao, nhưng chân cẳng rõ là gầy mà?"

Tại không muốn ăn ấy, sáng đi làm ăn sáng, uống cafe, trưa ăn cơm văn phòng, tối về nằm không, lúc ngồi dậy thì muộn rồi nên chẳng nấu nữa."

Đó thực sự là nhịp sống của Phúc, thế nên cậu không thấy có vấn đề gì cả, dạ dày cũng khỏe, chưa từng biết đau dạ dày là gì, nhưng cũng đôi lần trào ngược."

Cậu sống độc thân thế này đã lâu chưa vậy?"

Bảo liếc mắt đến tủ lạnh nhà cậu: theo mức sống đó thì trong tủ lạnh có cái gì ăn được không thế?"

Cũng lâu rồi, từ hồi đi làm.

Trông thế thôi chứ tôi là người ăn ở có nề nếp đấy, chỉ là không ăn tối thôi."

Bảo nghe cậu nói thì lắc đầu, xem ra buổi tối mà cứ rủ thì cậu ta sẽ đi ăn thôi.Sau bữa tối, Bảo mở tủ lạnh cậu ra tìm xem có đồ ăn gì không: nước ngọt, bia, sủi cảo, thịt nguội, bơ, phô mai...

Cùng rau ở ngăn dưới cùng.Nói sao nhỉ?

Không phải là không có đồ ăn, nhưng toàn đồ ăn liền hấp, chiên lên là được."

Anh tìm gì thế?"

Phúc đứng rửa bát quay sang hỏi."

Cậu ăn mấy cái này hả?"

"Bữa sáng đấy."

"Thế còn rau?"

"Mẹ tôi mua sang, tôi bảo không ăn rau đâu nhưng cứ đưa.

Cuối tuần tôi cũng tự nấu mà, nên vẫn ăn rau chứ."

"Chỉ nấu ăn cuối tuần thôi à?"

"Nếu không lười."

Phúc rửa bát xong thì lau lau tay, sau đó nhìn đồng hồ xem đã đến lúc đuổi khéo Bảo về chưa.

Nhưng ngoài trời vẫn đang mưa rất to, thậm chí còn to hơn lúc nãy, sấm chớp đùng đùng.Bảo nhìn theo cậu đang ngắm mưa, anh cầm hai lon bia ra đưa cho cậu:"Tối nay cho ngủ nhờ nhé?"

Lúc cậu quay sang nhìn anh, một tia chớp bên ngoài lóe lên, như thể cảnh báo lương tâm cậu: nếu không cho người ta trú mưa thì đứa bị sét đánh sẽ chính là cậu."

Để tôi dọn phòng cho."

Cậu đặt lon bia xuống bàn rồi đi sang phòng ngủ phụ: cũng may cậu vẫn giữ lại cái giường ngủ cũ nhỡ đâu bố mẹ muốn qua chơi rồi ngủ lại.

Trong tủ đồ là quần áo mùa đông và chăn màn.

Nhưng nói thật thì... thời tiết khá nóng.

Cậu vật lộn lấy ra cái chăn mỏng cho Bảo rồi lôi quạt ra."

Nếu nóng quá thì cứ mở cửa sổ nhé" Cậu nói.Bảo gật đầu nhưng lại đi ra phòng khách ngồi:"Còn sớm mà, nhưng nhà cậu... chẳng có gì chơi nhỉ?"

Phòng khách của Phúc chỉ có đúng ghế sô pha, bàn nước và giá để sách, không có tivi.

Cậu không có nhu cầu gì ở phòng khách ngoài việc cho bố mẹ ngồi chơi cả."

Xem phim không?"

Cậu thở dài "Vào phòng tôi xem Netflix""Đi!"

Bảo đứng dậy liền.Phúc định mở laptop cho Bảo xem, nhưng anh ta trông thấy ngay cái máy chiếu của cậu, thế là Phúc cắm máy chiếu với laptop để bật phim cho Bảo.

Nhưng màn hình pc làm việc của cậu lại quá sáng.

Thế là Phúc đành dùng pc để chiếu phim, còn mình thì ngồi gõ laptop vậy.Cả hai nằm vừa đủ lên giường ngủ của cậu, cái giường nằm một mình thì rộng rãi, hai người thì không quá chật.

Bảo nằm phía bên trong, còn nhìn ra cửa sổ:"Nằm trên giường ngắm mưa thích thật đấy, bảo sao cậu thích ở nhà."

"Thì bởi, nhưng nhà anh cũng to đẹp mà, ở nhà anh thì tôi cũng thích."

"Thích thì cậu có thể qua ở?"

Phúc ngơ ngác nhìn anh:"Sao?

Nhà đó có gì à?

Sao anh không thích ở nhà?"

"Ở nhà mãi cũng chán chứ?"

"Nhà anh không có máy chiếu à?

Đồ ăn vặt nữa?

À đúng rồi!!!"

Bảo vừa há mồm ra định trả lời là anh đi tập gym nên không ăn vặt, nhưng Phúc đã nhảy ra khỏi giường rồi đi lấy bimbim snack lên cho anh."

Vừa ăn vừa xem phim mới đúng chứ?"

Hiếm khi thấy cậu hào hứng như thế, Bảo cũng gật đầu ăn miếng khoai chiên cậu đưa, sau đó cụng li bia với nhau, vừa ăn vừa xem bộ phim kinh dị trên màn chiếu.

Thi thoảng Bảo quay qua nhìn cậu, thấy cậu vừa viết lách vừa xem phim.

Có đoạn cao trào, cậu dừng viết hẳn cả mấy phút để xem, sau đó lại cắm đầu viết tiếp.

Anh phì cười:"Hay để mai rồi viết?

Mai chủ nhật mà?"

"Thôi, khó lắm mới có ý tưởng viết, để viết luôn kẻo tụt hứng."

Bảo thấy thế thì không làm phiền cậu nữa.

Cả hai cứ vừa ăn snack vừa xem phim, viết truyện, thi thoảng cụng li bia.

Cho tới khi hết phim, Phúc quay sang thì Bảo đã ngủ khì từ bao giờ.

Cậu đành tắt máy chiếu, sau đó khẽ khàng rời khỏi giường để quay trở lại bàn pc.

Nhưng lúc này Phúc lại nhìn đến cái bàn phím cơ của cậu: nếu gõ phím cơ thì tiếng rất to, có đánh thức Bảo không nhỉ?

Mà nãy đang mở phim nhưng anh ta cũng ngủ được cơ mà?

Chắc không nghe được tiếng bàn phím nữa đâu.Còn đang nghĩ ngợi thì tiếng Bảo khàn khàn sau lưng cậu vang lên:"Cậu ngủ rồi à?"

Sau đó anh ngẩng đầu dậy:"Định sang bên kia ngủ đấy à?

Thôi để tôi sang đó ngủ cho."

Phúc định bảo anh cứ ngủ ở đây đi, tí nữa cậu làm việc xong thì qua bên kia ngủ, nhưng Bảo đã lật đật ra khỏi giường.

Phúc thấy thế cũng không gọi anh lại mà chỉ nói với theo:"Cần gì thì gọi tôi nhá."

Bảo gật gật đầu, cậu cũng cất máy tính đi mà đắp chăn ngủ.

Trời mưa tầm tã nhưng vẫn khá oi, cậu bật điều hòa se lạnh rồi cuộn tròn trong chăn ngủ.

Trong lúc ngủ say, cậu cảm nhận có người nằm xuống bên cạnh.

Phúc chợt sợ hãi: ma?

Cậu giật mình quay ra thì thấy Bảo huých cậu nằm dịch vào trong:"Phòng kia nóng quá, oi ấy."

Phúc thở phào nhẹ nhõm, cậu quay người gác chân lên gối ôm rồi nói qua loa:"Ừ ừ"Một khi cậu đã lên cơn buồn ngủ thì chẳng có gì có thể làm cậu tỉnh được cả, trừ khi là con mèo Trắng gọi cậu dậy cho nó ăn hoặc đòi chui vào chăn nằm cho ấm.

Thế nên dù sau đó bị Bảo ôm cứng ngắc thì cậu cũng chỉ khó chịu cựa quậy một tý rồi ngủ say.Sáng hôm sau, cậu mở mắt ra đã là 10h.

Phúc có hơi giật mình: sao lại muộn thế này chứ?

Chủ nhật nhưng cậu vẫn có rất nhiều kế hoạch phải làm: Lau nhà, giặt đồ, pha cafe và viết truyện.

Nếu ngủ quên thì coi như mất một bữa cafe chill chill sáng chủ nhật rồi?Bảo vẫn đang ngủ bên cạnh, thế nên cậu nhanh chóng xuống giường để đánh răng trước rồi mới pha cafe.

Mãi đến khi cậu ngồi yên vị bên bàn máy tính gõ lạch cạch, phải tới 11h30, Bảo mới cựa mình mở mắt dậy."

Cậu dậy sớm thế?"

"Ừ, chủ nhật vẫn phải làm việc chứ!"

"Cậu thích làm việc thế hả?"

Bảo vươn vai dậy."

Không hẳn, do hết phim để xem rồi thôi."

Phúc cứ nghĩ Bảo sẽ về sớm, nhưng anh hỏi giặt đồ nhờ, sau đó nấu bữa sáng cho cậu.

Trời sau cơn mưa thì mát mẻ hơn hẳn, nhưng gần đến buổi trưa thì lại bắt đầu oi.

Căn hộ của Phúc ở hướng Đông Nam, nhưng nằm ở khá cao, do đó xung quanh không có tòa nhà nào che nắng cả.

Buổi trưa nắng lên, phòng khách và phòng ngủ hứng trọn ánh nắng.

Nhìn thì đẹp nhưng rất nóng.Bảo pha cafe đá, mang theo đĩa trứng ốp và xúc xích chiên vào cho Phúc ăn sáng, anh nằm lên giường cậu, giở quyển sách Phật giáo cậu để ở giá sách ra đọc.

Phúc nghĩ: giờ mà bảo anh không về hả - thì có hơi kỳ, giống như đang đuổi khách, trong khi anh ta ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.

Thế là cậu lại im lặng viết lách tiếp, laptop bên cạnh mở mv ca nhạc mới, và Bảo nằm bên cạnh, cũng im lặng và chuyên tâm đọc sách như vậy.Lúc bụng cậu reo ục ục cũng là lúc tới trưa.

Phúc định hỏi Bảo có ăn gì không để gọi về, nhưng Bảo quay sang bảo cậu:"Để tôi nấu ăn cho""Anh biết nấu á?"

Điều đầu tiên Phúc ngạc nhiên về Bảo: đó là anh làm thầy cúng!

Với cái ngoại hình đó và con xe phân khối lớn đó, làm thầy cúng?

Và giờ là điều thứ hai: tay thầy cúng đó đang ở trong bếp của cậu, một bên nấu canh, một bên rán thịt.

Cậu còn không biết trong tủ lạnh nhà mình có miếng thịt bò đó từ bao giờ."

Hồi sáng lục tủ tìm đồ ăn thì thấy, nên tôi bỏ ra ngoài rã đông luôn."

"Anh đã nghĩ đến bữa trưa từ sáng rồi á hả?"

Bảo bật cười xong gọi cậu dọn bàn ăn.Đã lâu rồi Phúc không ăn ở nhà, cậu nấu đồ ăn qua loa, chủ yếu là mỳ, thi thoảng thổi một nồi cơm và ăn được tận ba bữa với nồi cơm đó.

Thế nên khi nhìn mâm cơm nóng hổi ngon lành trước mặt, cậu không khỏi bồi hồi.Hóa ra mình cũng thèm được ăn cơm nhà như vậy.Nhưng mà lười ghê...

Phúc tự nghĩ xong thì khẽ lắc đầu, cậu không đời nào nấu được bàn ăn ngon lành thế này đâu."

Anh thích nấu ăn hả?"

"Toàn là các món cơ bản mà?"

Đối với Bảo thì đây chính là kỹ năng sinh tồn mà con người phải có đấy."

Ừ, tôi cũng nấu được, nhưng không thích."

Phúc nhún vai"Thế nên cậu nhịn?"

Phúc gật gật đầu, còn người đối diện thì thở dài lắc đầu.Trước khi rời đi, Bảo quay lại nhìn cậu."

Vị khách hàng mới cần làm lễ ấy, cậu chọn được ai để hợp tác chưa?"

À, hóa ra anh ta cũng đã đọc bài đăng đó ở trên mạng: bài đăng cậu tìm thầy cúng cho khách hàng mới 2 ngày trước.

Rõ ràng Phúc đã đổi sang nick ảo, nhưng không hiểu sao Bảo lại nhận ra đó là cậu."

Cậu nhận lời hợp tác với ai rồi à?"

Bảo nhớ là dưới bài đăng đó đã có 2 3 thầy cúng hỏi liên hệ chi tiết, không biết Phúc đã nhận lời người ta chưa?

Thấy cậu ậm ừ khó nói thế này, chắc là đã nhận lời rồi."

Không thì lần sau đi, lần sau nhớ gọi tôi đấy."

"Có gì tối tôi gửi thông tin cho."

Phúc nói rồi kéo cửa "Về cẩn thận nhé!"

Bảo đứng trước cánh cửa, nhớ đến gương mặt ngại ngại của cậu mà bật cười.
 
Ngọc Và Bạc
Chap 7. Hổ phù


Khi nhận thông tin từ Phúc, Bảo nhận ra vì sao cậu lại đăng tìm thầy cúng khác.

Một phần vì cậu định cắt đứt với anh, nhưng một phần cũng là do khách hàng khá đặc biệt.

Chị gái này đã phá thai 3 lần.

Không phải do chưa chồng, do thai bị dị tật.

Mà vì chồng chị và chị mới đẻ một đứa con, nhưng vài tháng sau chị đã mang thai, họ không đủ tiền nuôi nên phá thai.

Nhưng sau khi phá thai chỉ vài tháng, chị lại mang bầu lần nữa, và lại phá.

Sau lần này hai vợ chồng mới chịu bỏ tiền ra mua bao cao su, và sau vài năm ổn định tài chính, giờ họ muốn có đứa con trai, nhưng bị sảy.

Chị ta luôn làm lễ cầu siêu cho bọn trẻ, nhưng cũng lo lắng không biết bọn trẻ đã tha thứ cho mình chưa.

Mặc dù không xem đường âm, nhưng khi trải bài tarot cho chị ta, Phúc cũng lờ mờ nhận ra bọn trẻ và hỏi.

Chị khách rất bất ngờ vì chị chưa từng nói chi tiết 2 đứa con kia, cũng không nghĩ cậu xem tarot mà lại nhìn ra được.Phúc không biết làm lễ, và cậu cũng không nghĩ làm lễ là có thể giải quyết được việc sinh con trai cho nhà họ, thế nên cậu chỉ nhận lời tìm thầy cúng nào đó cho xong việc thôi."

Tôi biết là anh không nhận làm lễ cho người phá thai, nên đang tìm người khác làm lễ thay rồi."

Bảo không muốn làm trái quy tắc của mình, nhưng cũng không muốn để Phúc làm việc với thầy cúng khác, nhưng cậu lại nhắn tiếp một tin nữa:"Có một thầy cúng hồi trước tôi làm cùng đã liên hệ, chị ấy thường làm mấy lễ cầu siêu cho trẻ em, tôi nhận lời rồi."

"Ok."

Cậu ấy đã nhận lời rồi thì còn làm thế nào được?

Bảo cũng đành đồng ý thôi.

Không rõ bao lâu thì Phúc sẽ có một khách hàng khác cần trừ tà, thời gian đó thi thoảng anh cũng qua nhà cậu chơi.Nhưng vài hôm sau khi anh tới, Phúc ra mở cửa với quầng thâm trên mắt."

Hôm qua thức khuya lắm à?"

Phúc ngáp rõ lớn, mở rộng cửa cho anh đi vào:"Thức trắng luôn."

"Sao thế?"

Bảo có linh tính về vụ lễ cầu siêu của bị khách phá thai kia."

Không biết, tự dưng không ngủ được, cứ cảm giác trong nhà có người..."

Bảo ngó nghiêng xung quanh: hiện tại thì không có cảm nhận hồn ma nào ở đây cả.

Nhưng có thể đến tối..."

Vậy tối nay tôi ngủ với cậu, giờ sáng rồi, tranh thủ ngủ một giấc đi, tôi ngồi chơi."

Phúc mệt mỏi gật đầu xong bỏ vào ngủ, Bảo tự động mở tủ lạnh lấy nước ngọt, nhìn đống đồ ăn anh mua mấy hôm trước đã vơi đi ít, Bảo vui vẻ tính toán xem trưa này sẽ ăn gì, sau đó nhâm nhi bài hát rồi đi vào phòng ngủ.Nhìn cậu đang trùm chăn nằm ngủ bên cạnh, Bảo nhẹ nhàng kéo ghế, bật pc lên và mở game lol.

Anh thường chơi game bằng chính nick của cậu khi tới nhà, chọn một con tướng tủ và chơi say mê.

Thi thoảng anh sẽ gõ phím nhẹ một chút rồi quay sang nhìn Phúc, thấy cái chăn trên người cậu nhẹ nhàng lên xuống, anh lại an tâm chơi game tiếp.

Điện thoại báo tin nhắn tới, bạn của anh rủ đi chơi:Tối đi nhậu không mày?Thôi tối tao bận rồiĐang ở bên "Ga tàu" à?Bạn của anh không khó để đoán nếu cuối tuần mà Bảo kêu bận thì sẽ đi đâu, bởi đã rất nhiều lần họ rủ anh đi chơi đêm nhưng anh đều không ở nhà, và cũng đã nghe tới "cậu em" mà Bảo quen chơi từ 4 tháng trước.Ừ nay qua bên này - Bảo nhắn tin trả lờiThế tối mai thì sao?Tối mai thì được - Vì tối mai là chủ nhật, nếu ngủ lại nhà cậu thì anh sẽ phải dậy sớm theo cậu để đi làm vào thứ hai.Vừa nhắn tin xong, Bảo vô thức quay sang nhìn Phúc để kiểm tra cậu trước khi quay lại ván game, nhưng có gì đó không ổn.

Phúc vẫn thở đều, nhưng không khí xung quanh cậu giống như bị ngưng tụ, ám đen và có gì đó nguy hiểm.

Anh ngồi xuống giường kéo chăn cậu:"Phúc, dậy đi, Phúc!"

Phúc cau mày như khó chịu vì bị đánh thức, nhưng người vẫn cứng đờ không chịu tỉnh.

Bảo gọi cậu liên tục, tay lay lay người cậu, mãi một lúc sau Phúc mới tỉnh giấc.

Cậu mệt mỏi mở mắt ra, trán ướt đẫm mồ hôi."

Bị bóng đè à?"

Anh hỏi.Phúc gật đầu, cậu từ từ ngồi thẳng dậy:"Ngủ mơ mà không tỉnh được."

"Mơ thấy gì thế?"

"Mơ thấy bức tranh của nhà Quân."

"Vị tướng nhà cậu ta à?"

"Vị tướng nhà cậu ta, nhưng không mơ thấy cậu ta hay con dao, mà mơ thấy ông ấy cầm hổ phù trên tay, đang giơ ra cho quân lính xem."

"Hổ phù như thế nào?"

Bảo liên tưởng tới mấy cái hổ phù bằng kim loại tròn trên phim hay chiếu.

"Hình tròn hoặc bầu dục, khắc hình gì đó à?"

"Không, trông nó lạ hơn thế ..."

Phúc nhớ lại hình ảnh Hổ phù mà cậu thấy trong mơ: đó là một con hổ bằng gỗ, trông mặt giống con Lân hơn, đứng trên hai chân chứ không nằm xuống.

Cậu vốn không biết nó là gì, cho tới khi vị tướng rút nó ra, giơ lên và nói:"Có Hồ phù ở đây, toàn quân nghe lệnh."

Nghe Phúc nói như vậy, Bảo lo lắng lau mồ hôi cho cậu rối rút điện thoại ra nhắn tin cho Quân.

Khi thấy cậu ta trả lời, anh liền ra ngoài gọi điện thoại ngay.

Phúc ngồi lại trong phòng ngủ cho tới khi tỉnh táo.

Lúc cậu vừa ra ngoài thì Bảo cũng cúp máy quay sang:"Quân nói cậu ta không mơ thấy gì cả.

Gia đình vẫn bình thường."

"Nếu vậy để tôi hỏi vụ khách hàng phá thai kia."

Phúc nhắn tin hỏi đối tác chuyên làm lễ siêu thoát về khách hàng lần này, không ngờ kết quả tệ hơn cậu nghĩ: Người thấy cúng lúc chuẩn bị mua đồ làm lễ đã thấy rất mệt mỏi, nặng đầu ngay khi nghĩ đến khách hàng này.

Nhưng cô đã nhận lời rồi thì phải làm, thế nên vẫn miễn cưỡng chuẩn bị đồ lễ.

Buổi lễ hôm đó rò ràng không thành công.

Cô cảm nhận được vì sao họ làm lễ cầu siêu ở nơi khác không được và phải làm lễ lại.

Ngay cả thần linh cô thờ cúng cũng không muốn phù hộ những khách hàng này.

Những đứa trẻ tuy không có chướng khí quá nặng, nhưng lại dai dẳng không muốn rời đi.

Thế nên sau khi làm lễ, có bị ốm nặng và phải tụng kinh, nghe Chú Đại Bi rất nhiều.

Còn tình hình khách hàng thì cô không còn sức quan tâm nữa."

Chị không thấy họ liên hệ gì nói là không hiệu quả, em thử hỏi xem, chắc lần sau có điềm gì linh tính được thì chị sẽ huỷ không làm nữa.

Lần này ốm nặng quá rồi."

Phúc vâng dạ với chị rồi cúp máy, cậu chuyển sang nhắn tin cho khách hàng kia:"Chuyện làm lễ có ổn không ạ?"

"Cũng ổn em ạ, thành công rồi."

Trả lời khác hẳn với những gì cậu vừa nghe, Phúc đưa điện thoại sang cho Bảo đọc:"Chị ấy đang giấu diếm gì à?"

"Có lẽ nếu nói buổi lễ không tốt thì giống như đang trách cậu giới thiệu thầy cúng không giỏi ấy, nên cứ nói là xong rồi tự tìm người khác thôi."

"Đáng ra mình cũng không cần quan tâm thì cũng tốt" Phúc day trán "Nhưng lại dính vào vị tướng kia là sao nhỉ?

Ông ấy muốn mình đòi lại hổ phù hộ à?"

"Nhưng mà không thể," Bảo quay sang day hai bên thái dương cho cậu "Đâu thể đi lấy đồ nhà người ta rồi mang sang nhà thờ tổ của người khác để được?

Chưa kể đến chuyện gia tiên nhà Quân có đồng ý cho để đồ của vị tướng ở đó không.

Nhưng chúng ta cứ đi gom đồ về cho ông ấy từ lần này sang lần khác thì chẳng khác gì là quân của ông ấy rồi.

Mà cậu thì đâu muốn theo hầu một vị thánh, tướng nào đâu đúng không?"

Lực tay của Bảo mạnh của của cậu rất nhiều, giống như nhân viên massage chuyên nghiệp vậy, đầu cậu nghiêng nghiêng theo tay anh.

Phúc vừa tận hưởng vừa chán nản nói:"Dù không muốn theo, nhưng ông ấy cứ làm tôi mơ thấy thế này thì sao được?"

Bảo nhìn quầng mắt cậu thâm sì, giờ mà bảo cậu nghỉ ngơi ngủ tiếp đi thì chỉ sợ lại mơ thấy gì đó, nhưng không ngủ được thế này cũng thật mệt mỏi."

Dậy ăn trưa đi, tắm rửa cho tỉnh táo đi còn tôi nấu cơm.

Xong ra ngoài chơi, đợi thật mệt rồi tối ngủ dễ hơn."

Phúc mệt mỏi để anh kéo dậy lôi ra ngoài.

Phòng khách sáng rực rỡ ánh nắng, con mèo của cậu đang nằm cuộn tròn người trên ghế.

Phúc sà xuống vồ lấy nó, ôm ấp hôn lấy hôn để.

Con mèo chỉ hơi khó chịu, khẽ cựa mình rồi nằm ngủ tiếp.

Ở phía sau là Bảo đang lạch cạch nấu ăn.

Cậu nằm ườn ra ghế, nhìn bóng lưng anh nấu ăn chuyên nghiệp.Giống như trên show hẹn hò tâm linh của Hàn Quốc, có cô gái từng nói: món ăn cô ấy nấu giỏi nhất là mấy đồ cúng.

Phải làm vừa ngon vừa đẹp.

Không biết Bảo có nấu đồ cúng không hay thuê dịch vụ nhỉ?

Hay nhà có người giúp việc sẽ nấu hộ anh ấy?"

Nhìn gì thế?

Muốn ăn gì?"

Bảo không cần quay người lại cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu."

Anh có biết nấu đồ cúng không?"

"Hả?"

Bảo khó hiểu quay sang cậu: đồ cúng gì cơ?"

Muốn tôi làm lễ cho cậu hả?"

Anh hỏi"Không, đang nói đồ ăn cơ."

Cậu xua tay."

Muốn ăn đồ cúng á?

Xôi?

Gà luộc?"

"Khồng..."

Giọng cậu nghèn nghẹt pha giữa làm nũng và ngái ngủ "Ai lại thèm ăn mấy cái đó!"

"Thế là nem rán à?"

"Ý là anh có biết nấu không?"

"Muốn ăn thì anh cho?"

Bảo mất kiên nhẫn quay lại nhìn cậu "Có thèm không để mua?"

"Không, đang hỏi là bình thường đồ cúng ở nhà anh, cúng cho khách ấy, là anh tự nấu hay đi mua?"

Phúc chậm rãi giải thích cho anh."

À..."

Bảo quay lại nấu ăn tiếp "Có bên dịch vụ đặt làm đồ ăn quen rồi.

Đặt họ làm thì rẻ hơn tự mua tự nấu đấy, đỡ mất công nữa."

"Ò...

Này, anh có biết mấy thầy cúng ở bên Hàn ấy, họ sẽ tự nấu đồ ăn không?"

"Tự nấu á hả?"

"Đúng vậy, họ hoạt động như một trường đào tạo thầy cúng, ai hợp với thần linh nào thì có thể theo học sư phụ đó.

Lúc làm học sinh thì sáng sớm dậy dọn dẹp điện thờ, nhà cửa.

Khi nào cần nấu cỗ thì cùng nhau nấu.

Cỗ bên Hàn nhiều món lắm ấy..."

Cứ như thế, có vẻ như Phúc dần quên đi mệt mỏi, nằm vuốt mèo, đung đưa chân và ríu rít nói về mấy câu chuyện cậu xem được mạng từ chỗ này tới chỗ nọ.

Từ Hàn Quốc tới Tây Tạng, từ Nauy tới Thượng Hải.

Bảo không cắt lời cậu, thi thoảng còn hỏi thêm mấy chỗ cậu nhắc đến là ở đâu?

Rất biết cách gợi chuyện.Cuối cùng, anh gọi cậu ra ăn trưa: một bát canh rau cải bọc thịt băm, và cá rán sốt chua ngọt.Lần đầu tiên Bảo một mình nấu nguyên một bữa ăn ở nhà cậu, lần nào cũng có cậu tới phụ giúp anh, hoặc anh chỉ nấu một hai mói rau còn thiếu trong khi cậu mua món thịt, lẩu gì đó về nhà.

Cậu ngại ngần ngồi ra bàn ăn, chợt nhận ra dù sao Bảo cũng là khách trong nhà, để anh chăm cậu thế này thì hơi quá."

Ăn xong tôi rửa bát cho..."

Cậu gắp miếng cá cho Bảo."

Không khiến!"

Anh trừng mắt nhìn cậu "Ăn xong thì đi nằm tý, muốn viết gì thì viết, không thì đi chơi đi uống cafe.

Để mệt hẳn đi rồi tối hẵng ngủ."

Phúc lè lưỡi cười với anh rồi ăn thật ngon miệng.Trong lúc Bảo rửa bát, cậu tranh thủ giặt phơi quần áo, rồi ngồi lướt instagram xem có quán cafe nào xinh xinh để chiều đi uống thử.Cuối cùng, quán cafe cậu chọn lại là một quán mà Bảo thấy ưng mắt trên titkok, theo clip review thì có khoảng sân khá rộng và nhiều chỗ.

Theo lời Bảo nói thì là: Không sợ đông, không sợ hết bàn.

Chắc do mấy lần trước hai người đi cafe đều phải đổi quán vì xa quá.Như mọi lần, họ chọn hai loại đồ uống khác biệt rồi cho người kia uống thử, sau đó mỗi người cắm mặt vào thế giới riêng: Bảo ngồi check tin nhắn công việc, còn Phúc mở máy đọc sách ra nghiền ngầm câu chữ trong đó.

Thi thoảng anh sẽ huých tay cậu và bảo:"Ê, nhìn con mèo đăng kia kìa."

Nhắc đến mèo là mắt cậu sáng lên, vội lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Nhưng dù thích chụp ảnh thế nào thì tài chụp ảnh của cậu vẫn không thể so với Bảo.

Instagram của anh đầy những bức ảnh chụp đường phố giống như của mấy nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng thực tế chỉ là ảnh chụp bằng điện thoại.Cuối cùng, sau một bữa cơm hàng, họ ôm cái bụng no về nhà đầy thoả mãn, có thể lim dim ngủ dễ dàng.

Phúc tắm xong về phòng ngủ, thấy anh vẫn đang nằm trên giường mình chơi điện thoại."

Sao thế?

Hôm nay phải bật điều hoà à?"

Có những hôm mát trời thì Bảo sẽ ngủ trong phòng của khách, nhưng hôm nào nóng quá thì anh sẽ sang phòng cậu nằm điều hoà. (Và hôm nay là thứ bảy, cứ thứ bảy mà anh qua chơi thì sẽ ngủ lại, chuyện đương nhiên rồi.)"Bật cũng được," Bảo phân vân một lúc rồi nói "Bật cho lạnh một tý thì dễ ngủ hơn"Phúc nghe lời bật điều hoà, sau đó chui tọt vào chăn giở điện thoại ra định bụng chơi một lúc, nhưng Bảo giật lấy:"Ngủ đi, chơi điện thoại thì sẽ không ngủ được đâu."

"Mai chủ nhật mà?"

"Cả tuần cậu mất ngủ còn gì?

Ngủ lại hồi sức đi"Mặc dù rất miễn cưỡng như Bảo nói đúng, lúc này đây Phúc thấy cơ thể nặng trĩu, lưng mỏi và tay chân rã rời, mắt thì trở nên khô khốc.

Cậu cuộn tròn người rồi nhắm mắt lại:"Thế tôi ngủ trước đây, ngủ ngon."

Bảo không đáp lại, nhưng cậu cảm nhận được bàn tay anh đang xoa đầu mình.Đó là một giấc ngủ ngon lành không mộng mị, cho đến khi Phúc nghe thấy tiếng động gọi mình dậy."

Dậy, đi xử tội thằng kia đi kìa!"

Một người lạ mặt trong trang phục cổ xưa đang kéo cậu dậy.

Phúc đã mặc sẵn quần áo: trông na ná với quần áo của người đó, họ là đồng nghiệp sao?

Người kia lôi cậu ra ngoài, kéo đến một phòng nào đó:"Là thằng này này."

Người kia chỉ vào một phạm ngân mặc đồ lấm lem, đang quỳ ở giữa phòng xử án."

Thế giờ tao phải làm gì?"

Phúc hỏi người kia."

Quan trên ra lệnh đánh nó, đánh xong bắt giam đi đày"Phúc ngẩng đầu lên công đường: Chính là vị tướng ám ảnh cậu trưa nay.

Ông chỉ tay về phía cậu:"Mày còn làm gì thế?

Nó nhận tội giết người rồi, đánh một trận nhớ đời rồi mới đi đày chứ sao?

Việc của mày mà?"

Phúc vâng dạ rồi cầm lấy roi đánh xuống người phạm nhân.

Cậu không muốn, trong ý thức của cậu đây rõ ràng là việc sai trái, nhưng cơ thể cậu rất thuần thục đánh roi vào lưng kẻ kia.

Cậu còn biết rõ: đứng cách xa bao nhiêu, đánh như thế nào, lực tay ra sao.

Nhưng rồi cậu không còn áy náy nữa.

Kẻ này là kẻ có tội, hắn cướp của giết người, nếu đã có gan làm đau người khác thì phải có gan chịu đau.

Nạn nhân có lẽ còn đau đớn hơn hắn bây giờ, thế nên hắn phải trả giá, cậu chẳng còn thấy áy náy gì nữa, tay vung lên càng cao, đánh xuống càng mạnh."

Phúc, Phúc!"

Phúc quay theo tiếng gọi tên mình: Bảo đang đứng ngoài cửa quan phủ nhìn cậu, vẻ mặt anh đầy lo lắng."

Dừng lại đi."

Nhưng trong lòng Phúc dâng lên một cơn tức giận, cậu tức giận vì kẻ ác này chưa trả giá hết:"Tôi phải xử xong hắn đã."

"Đấy không phải là việc của cậu!"

Bảo hét lên "Cậu không phải người đó, cậu là nhà văn mà?"

Phúc vẫn bực mình quay sang mắng anh:"Nhà văn thì sao?

Nhà văn cũng có thể trừng trị người xấu chứ sao?"

Thế rồi cậu quay lại nhìn tên tù nhân, định đánh hắn tiếp, nhưng bản thân cậu cũng thấy rờn rợn: Đây đâu phải là cậu?

Ở phía công đường, vị tướng cười hài lòng nhìn cậu.
 
Ngọc Và Bạc
Chap 8. Những đứa trẻ


Khi Phúc giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cậu định ngồi dậy cho tỉnh táo, nhưng nhận ra bản thân đang bị Bảo ôm cứng ngắc.Đây không phải lần đầu anh ôm cậu ngủ.

Thực ra đây là thói quen của anh ấy, từ ngày đầu đã thế rồi.

Hôm đầu tiên Bảo ngủ lại, anh ôm cậu chặt cứng.

Lúc đó cũng phải 5 6 giờ sáng rồi, cậu bị nóng quá và khó chịu vì không xoay người đổi tư thế được, thế là khó chịu tới tỉnh giấc.

Phúc định mặc kệ cái gọi là "thân thiện hiếu khách" mà gọi anh dậy, đạp anh ra ngồi ngủ tiếp.

Nhưng cậu đạp không nổi: Bảo quá khỏe, ngay cả trong khi ngủ.

Anh ta cứ gôm ghì lấy cậu và dụi đầu vào cổ cậu.

Nếu Phúc còn cố quay sang gọi anh thì mồm cậu sẽ chỉ toàn tóc anh mà thôi.

Thế là Phúc đành quay đầu sang bên kia, ngủ tiếp trong cơn buồn ngủ và đau mỏi xương khớp.Phúc còn phát hiện ra rằng: Bảo là người máu nóng, trong khi cậu chỉ bật điều hòa mát nhẹ cho dễ ngủ, thì tới nửa đêm Bảo sẽ phát nóng và đạp chăn ra, rồi tỉnh giấc giữa chừng để giảm điều hòa lại.

Điều này vô tình lại khiến cậu bị lạnh.

Thế là anh lại quay sang đắp chăn cho cậu, rồi theo thói quen lại ôm chặt cho cậu đỡ lạnh.

Đã hơn một lần Phúc nói anh hãy ôm gối ngủ đi, và tăng nhiệt độ lên.

Ai ngờ chuyện đâu vẫn vào đó: Cái gốm ôm dài cậu mua ở Muji bị đá sang góc nào đó, còn Phúc bị dí ép sát tường mà vẫn bị Bảo ôm gọn.Trước đây, lần nào tỉnh dậy cậu cũng khó chịu, nhưng hôm nay thì cậu thấy may mắn vì có Bảo bên cạnh.

Nếu anh cũng ở trong cơn ác mộng của cậu thì không biết anh đã thoát ra rồi mơ tiếp một giấc mơ mới, hay vẫn đang mắc kẹt ở nơi còn tệ hơn?

Cậu nên đánh thức anh sớm hay để anh nghỉ tiếp?

Điều hòa mát rượi bên trên, ấm áp sau lưng và có cả tiếng thở của anh phả lên tóc cậu nữa.

Dạo gần đây vì bị dọa nên cậu toàn thức tới một giờ rưỡi, có hôm gần hai giờ sáng, cố tình làm cho bản thân thật mệt mỏi rồi ngủ một mạch đến sáng mà không mộng mị gì nổi.

Thế mà chỉ với tiếng thở đều đều bên tai, Phúc lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Lần này thì cậu ngủ một mạch đến sáng, không còn sợ hãi, không còn ai quây nhiễu.

Giống như ôm dỗ ngủ vậy.

Vừa thấy vui vẻ một cách kỳ lạ, lại có cảm giác an tâm và hạnh phúc.Mãi cho đến hơn 10h sáng, Bảo mới xoa đầu gọi cậu dậy:"Dậy đi nào, hôm nay nhiều việc đấy."

"Làm gì cơ?"

Phúc ngái ngủ gạt tay anh ra."

Đi gặp khách hàng, gặp chị gái Trang kia thôi."

Phúc nghe đến thế thì bật dậy:"Đi gặp chị ấy à?

Giờ luôn á?"

"Ừ, gặp để hỏi về cái hổ phù chứ?

Và cả mấy đứa trẻ nữa."

Phúc cứ nghĩ hẹn gấp thế này thì Trang sẽ không tiện gặp họ, nhưng chị lại đồng ý khá nhanh và hẹn luôn chiều ra cafe nói chuyện.

Vốn dĩ chị đã muốn gặp Phúc để xem tarot trực tiếp, nhưng cậu lười và ngại gặp người lạ.

Giờ cậu chủ động nói rằng có vẻ việc làm lễ không ổn - điều mà Trang đã cảm nhận ngay từ ngày đầu sau khi hết buổi lễ - thế nên chị cũng đồng ý ngay tắp lự.Cảm nhận của Bảo khi gặp Trang cho thấy: Đây không phải người xấu tính hay tâm cơ, nhưng nhu nhược và không có chính kiến.

Chỉ riêng việc chị ấy thấy không hài lòng về buổi lễ - nhưng không dám nói ra và tự cho rằng vấn đề là do 2 đứa con quá cố của mình đã nói lên tất cả.

Việc phá thai do chồng muốn, việc cố mang thai đứa con trai cũng do chồng.

Vậy chính kiến của chị ở đâu?

Cơ thể của chị mà?Nhưng nghĩ thế thôi, Bảo phải cố gắng không tức giận hay phán xét người khác, vì anh biết mình đâu có tư cách đó?

Thế nên anh chỉ im lặng lắng nghe Phúc và Trang trao đổi câu chuyện."

Vậy cho em hỏi: chị hay chồng chị, gia đình của 2 người có cổ vật gì của gia tiên để lại không?"

"Gia tiên á?

Không có" Trang lắc đầu "Vợ chồng chị đều là con thứ, không giữ cổ vật gì cả.

Chị chưa nghe chồng chị kể về chuyện ở quê hay gia tiên như nào, còn nhà mẹ đẻ của chị cũng không có."

"Vậy chị có từng thấy vật này ở nhà chị chưa?"

Phúc giơ ra hình vẽ phác thảo về hổ phù mà cậu mơ thấy cùng hình cậu search trên mạng - được Bảo vẽ lại hoàn thiện.

Trang nhìn bức tranh thì giật mình cầm lấy điện thoại của cậu rồi xem thật kỹ:"Hình như là chị thấy rồi, giống cái chặn giấy chồng chị để trên bàn làm việc thì phải..."

"Cái chặn giấy ạ?"

"Ừ, để chị về chụp cho."

"Vâng, chị nhớ chụp cho bọn em nhé."

Nghe Phúc nói thế, chị quay sang nhìn Bảo, cậu cũng nhìn anh rồi giới thiệu:"Anh này là thầy cúng mà em quen..."

Nói là "mới quen" thì không đúng lắm, mà quen lâu rồi nhưng không giới thiệu cho chị thì cùng kỳ...Chị Trang cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi nói thêm vài thông tin, như là: buổi tối có ngủ mơ thấy lũ trẻ không, có mơ thấy gì kỳ lạ không, hoặc hỏi chồng chị ấy xem có mơ thấy gì không.

Sau khi Trang về để chăm sóc con gái đầu, Phúc và Bảo ngồi lại trong quán cafe:"Làm nào nhỉ?

Nếu là cái chặn giấy thì chắc không phải đồ quá quan trọng với anh ta..."

"Nhưng nếu anh ta mua đồ cổ về thì cũng tốn tiền đấy, chúng ta mua lại à?"

Bảo bàn với cậu."

Nhưng mua xong lại để ở nhà Quân thì cũng kỳ..."

Đúng vậy, nhà Quân mới là nơi có cả tranh và hoả khí của vị tướng, giờ có hổ phù thì sẽ để ở đó luôn rồi?"

Trước mắt thì, cứ lấy cái hổ phù đó về đã.

Sau đó gửi ở chỗ Quân, nhờ cậu ấy nói với gia đình rằng cậu ấy tự mua, tự sưu tầm về và để ở nhà.

Đấy là nếu có người lớn hỏi, không thì cứ để nhờ ở đó thôi."

Hai người đành phải chờ thông tin từ phía Trang, thế nên đành đi ăn tối rồi về nhà nghỉ.

Trên đường về, Bảo ghé vào hàng tạp hoá bảo cậu mua đồ:"Mua đồ về thắp hương?

Giờ này á?"

"Giờ nào chả được, cứ mua đi, đề phòng tối không ngủ được."

Phúc nghe lời anh, mua hộp bánh rồi về nhà thắp hương, khấn xin các ngài bảo vệ nhà cửa, phía bên cạnh, Bảo cũng đang chắp tay cầu xin gì đó.

Đợi anh khấn xong cậu mới hỏi:"Ủa anh khấn gì ở nhà tôi thế?"

"Xin phép các ngài ngủ lại, mong được ngủ ngon giấc."

"Ngủ lại á?"

Bình thường thì tối chủ nhật Bảo sẽ không ngủ lại, anh cũng phải đi làm vào sáng thứ hai mà?"

Chuyện chưa giải quyết xong, cậu lại mất ngủ thì sao?"

"Không sao đâu, không cần phiền anh thế đâu..."

Người trưởng thành cả rồi mà, sao lại sợ ma trong chính nhà mình được chứ?"

Ai biết được?

Dù sao thì hai người vẫn an tâm hơn ngủ một mình mà?"

"Thế ngày mai anh đi làm thì sao?"

"Mai cậu đi làm trước tôi mà, tôi ra khỏi nhà cùng lúc với cậu rồi về thay đồ xong đi làm sau."

Căn bản là, Bảo làm chủ shop quần áo và hàng ăn riêng, anh đâu có phải lên công ty lúc 8h sáng như cậu?

Thế nên thời gian đủng đỉnh hơn cậu là chắc."

Thế cũng được, để xem hôm nay ngủ thế nào."

Vẫn như mọi hôm, Phúc ngồi viết truyện, Bảo xem phim, rồi họ cùng buôn dưa tám nhảm với nhau, sau đó là đi ngủ.Giấc mơ lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Lần này Phúc không gặp vị tướng, thay vào đó cậu gặp bọn trẻ.Một bé gái và một bé trai, có lẽ là con của Trang.

Bọn trẻ trông ngoan ngoãn, độ 5 6 tuổi, đang ngồi chơi với nhau ở một vùng đất sáng, tựa thiên đường.

Phúc đi đến hỏi bọn trẻ:"Các cháu là con chị Trang à?"

Bọn trẻ gật đầu dè dặt, nhưng không sợ hãi."

Các cháu có giận mẹ không?"

Hai đứa lắc đầu."

Có vì mẹ bỏ mình mà không muốn mẹ có em bé nữa không?"

Bọn trẻ vẫn lắc đầu, nhưng rồi bé gái nói với cậu:"Không phải bọn con không muốn mẹ có em bé, mà chẳng em bé nào dám đến với mẹ cả."

"Vì sợ giống 2 đứa cháu à?"

"Là 3 chúng cháu" Bé trai nói.Rồi từ trong màn sương xuất hiện một bé trai khác, nhỏ hơn hẳn hai anh chị.

Giống như là bị từ bỏ từ khi rất sớm vậy.Trong giấc mơ Phúc không gặp Bảo, nhưng khi cậu mở mắt thì đập vào mặt là cơ ngực của Bảo đang lộ ra sau lớp áo may ô mỏng.

Vì anh không mang đồ để thay nên chỉ mặc tạm áo may ô của cậu đi ngủ.

Phúc nhắm nghiền mắt lại rồi quay người đi, nhưng chưa kịp quay lưng về phía anh thì đã bị Bảo ôm chặt cứng.

Giờ đây, mắt cậu thì tự do, nhưng tiếng tim đập của anh thì vang lên bên tai.Đúng là không bị mất ngủ vì cái này thì lại mất ngủ vì cái khác.Khi gặp nhau, Phúc hỏi Trang về đứa trẻ thứ 3 mà cậu thấy trong mơ, Trang lúng túng thừa nhận đúng là trước khi kết hôn, cô đã phá thai một lần.

Cũng là con với người chồng hiện tại."

Thế, giờ mình phải làm lễ cho cả đứa cả hả?

Tính ra đó mới là con cả của chị..."

Phúc muốn hỏi liệu có đúng là chỉ có ba đứa trẻ không?

Ai ngờ Trang lại đưa cái hổ phù ra:"Chị mượn của chồng chị cho em xem này, nhưng ông ý mua mất 10 triệu cơ, mang lên chùa cúng thì sợ không được...."

Phúc ngần ngại nghĩ: Nêú trả lại 10 triệu để mua cái chặn giấy gỗ này... hay thậm chí là 20 triệu thì cậu cũng trả được, nhịn ăn tiêu tầm 3 4 tháng thôi, không đói!

Nhưng khi cậu định mở mồm ra thì Bảo nắm nhẹ tay cậu dưới bàn, Phúc ngậm mồm vào rồi nhìn sang anh:"Để em xem nào," Bảo cầm hổ phù lên.Cái hổ phù bằng gỗ cầm khá chắc tay, hơi xước một chút, nhưng đã được sơn một lớp sơn bóng bao phủ bên ngoài khiến nó trông mới hơn..

Chạm vào rồi thì thấy... nó cũng bình thường.

Không mang cảm giác âm khí, lạnh lẽo hay giật mình gì.

Anh đưa sang cho Phúc, vừa chạm vào thì cậu hơi khựng lại chút, rồi cũng mân mê quan sát cái hổ phù."

Cái này để ở trên bàn làm việc ạ?"

Bảo hỏi Trang."

Ừ, ông ấy đi chợ đồ cổ, kiểu "chợ đêm" ấy, thấy hay hay với rẻ nên mua về."

"Nó là của nhà Trần nên anh ấy mua về để xin lộc kinh doanh đúng không?"

Trang hơi há mồm trước sự hiểu biết của Bảo, nhưng Phúc nhớ ra là thông tin này đã có trên mạng và cậu cũng đã đọc rồi."

Nhưng cái này là hổ phù mà các tướng lĩnh ngày xưa hay dùng để điều động quân lính, âm khí sát khí hơi nhiều, không phải người vía mạnh át được nó thì không ổn đâu.

Mà bản chất nó không dùng để cầu lộc.

Chị bảo anh ấy bán lại mua tỳ hưu ngọc còn hơn."

Phúc đặt trả lại hổ phù về phía Trang, chị ngần ngại nhìn nó rồi cũng cất vào túi, Bảo lại tiếp tục:"Còn về chuyện cầu siêu cho con chị, em sẽ làm một lễ câì siêu cho cả 3 cháu, nhưng chị và anh cũng phải ăn chay, ít nhất mùng một và ngày rằm trong ba tháng, chăm nghe kinh kệ vào.

Em nói thật: Dù có làm bao nhiêu lễ, thầy giỏi cỡ nào cũng không bằng anh chị tự cầu siêu sám hối cho các con.

Không phải các cháu phá anh chị không có con trai, mà còn đang đi theo phù hộ anh chị.

Nhưng duyên con cái của anh chị bị cắt đứt bởi chính hai người chứ chẳng ai hại cả.

Chăm chỉ nghe kinh càng nhiều càng tốt."

Phúc để ý gương mặt của Trang: Trông chị không vui khi nhắc đến việc phải tự tụng kinh và cầu siêu cho các con.

Như kiểu: Nếu tôi đã bỏ tiền ra để thuê các cậu rồi thì sao tôi còn phải đụng tay vào làm?

Tôi cũng đâu có muốn thế, việc bất đắc dĩ mà, tôi đâu có sai?"

Ừm để về chị bảo anh nhà chị xem..."

"Còn nếu anh nhà chị muốn bán, hoặc đổi cái hổ phù này lấy ngọc hay tỳ hưu, thì em có người quen hay sưu tầm, với người bán ngọc.

Anh ấy không bán lại cho ai được thì bảo em."

Phúc lo lắng rằng Trang sẽ không tin lời họ, hoặc bảo chồng mình bán cho người khác, nhưng Bảo lại khá tự tin rằng họ sẽ lấy lại được cái hổ phù này."

Nếu mà mua lại cái hổ phù này thì để tôi trả tiền mua."

Phúc nói với anh, cậu sợ anh sẽ giành trả tiền mất."

Cậu định mua xong để ở nhà à?

Hay mang qua chỗ Quân?"

"Chắc mang sang nhờ Quân giữ hộ."

Tính toán như thế nhưng cậu nghĩ nhà của Trang cũng phải đắn đo thêm nhiều lắm, ai ngờ ngay tối hôm đó Trang đã nhờ cậu hỏi bán giúp cái hổ phù cho chồng mình."

Anh nhà chị bảo đúng là dạo này làm ăn đen thật, em xem giúp chị có ai mua không..."

"Để em hỏi xem có ai sưu tầm đồ cổ không đã, chị chụp ảnh lại cho em với" Phúc mừng lắm, đúng kiểu chết đuối vớ được cọc, nhưng vẫn phải từ tốn nhắn tin cho Trang.Chuyện mua lại hổ phù và làm lễ cầu siêu diễn ra khá trót lọt.

Trong tuần sau đó, Bảo nhờ Quân mua lại cái hổ phù, rồi tìm ngày đẹp để làm lễ cho vợ chồng Trang.

Phúc hỏi có cần cậu ghé qua không, nhưng Bảo nói không cần - một điều khá lạ - trong khi bình thường anh sẽ gọi cậu sang dự lễ.

Quân không cần phải trả tiền mua đồ, lại còn được ngắm nghĩa, để đồ cổ ở nhà mình, thế nên cậu ta cũng vui vẻ đồng ý.

Nhất là sau khi cậu ta biết được cái Hổ phù này đi cùng một bộ với tranh cổ và súng hoả khí mà ông cậu đang sưu tầm, thế thì tội gì không giữ lại?

Nhỡ đâu ông cậu thấy mà muốn mua luôn thì càng tốt, giữ đồ lại xong trả tiền là được.Sau buổi lễ, Bảo và Phúc tạm thời không gặp nhau, một phần vì Phúc thấy bản thân đang dựa dẫm anh hơi nhiều, sợ rằng anh cũng thấy phiền, thế nên cậu không hỏi xem anh có qua hay không.

Phúc nghĩ: anh cũng phải đi chơi với bạn bè khác nữa chứ?Nhưng đến thứ bảy tuần sau - vốn là lúc Bảo và Phúc hay đi chơi, không thấy anh nhắn tin gì khiến cậu hơi... nhớ.Tối nay anh có qua không để biết đường mua đồ ăn?Rốt cục Phúc cũng nhắn tin trước, rồi cậu hồi hộp chờ xem anh sẽ trả lời thế nào.Đang ốm nên không qua đâu.Ốm làm sao thế?Lúc này Phúc mới hốt hoảng gọi điện thoại cho anh, vừa nghe tiếng "alo" vừa khàn vừa nhỏ ở đầu dây bên kia, cậu biết là tên này ốm nặng rồi.Phúc từng tự đoán rằng: Bảo không thích làm lễ cầu siêu cho vong nhi - không phải không làm được, mà là không thích.Nhưng thấy anh ốm nặng, ho khù khụ và nhợt nhạt mở cửa cho cậu vào nhà, Phúc nghĩ: Có lẽ là không thể làm lễ cho vong nhi, hoặc cứ làm là sẽ bị ốm."

Mua gì thế?"

Bảo liếc nhìn túi đồ ăn to đùng mà Phúc mang sang."

Mua đồ ăn, anh ở nhà có ăn đầy đủ không đấy?"

"Có mà.."

"Sao bảo giúp việc về quê rồi?"

"Thì gọi ship, gọi đồ ăn được mà..."

Giọng Bảo vốn trầm, giờ bị khàn do viêm họng thì càng thấp và khó nghe hơn."

Nhưng bình thường anh toàn nấu ăn mà, giờ tôi nấu cho anh?"

Bảo không nói gì, dẫn cậu đi vào bếp để cất đồ, sau đó lên phòng nằm cuộn tròn như một con gấu khổng lồ.

Phúc lúi húi ở dưới nhà luộc gà, nấu cháo, đến lúc nấu xong thì còn sớm, thế nên lại lên phòng ngồi chơi điện thoại bên cạnh anh.Có lúc Bảo tỉnh giấc, thò đầu ra khỏi chăn rồi nhìn sang: thấy cậu đang ngồi hí hoáy viết lách trên máy."

Đói chưa?

Ăn sớm không?

11 giờ trưa rồi?"

Bảo lắc đầu:"Để chút nữa."

"Ăn xong uống nước gừng cho ấm họng?

Có thuốc ho chưa?"

"Có kháng sinh rồi, tý nữa uống"Thấy anh quay đầu đi, Phúc lại im lặng để anh ngủ tiếp.

Nhưng chỉ vài phút sau, cậu thấy tên này lật người, gác cả tay cả chân ôm lấy cậu.

Tay và chân anh thật nóng, bình thường Phúc chỉ bị ôm khi đã ngủ rồi nên không có cảm giác gì, giờ mới thấy thân nhiệt của một người cao ghê, hay do anh đang sốt nữa nhỉ?

Cậu sờ trán anh để kiểm tra: nhưng thực ra trán của Bảo khá mát, cũng may.Phải gọi mãi Bảo mới chịu dậy ăn trưa, ăn xong thì anh uống thuốc mà bác sỹ ở viện kê đơn rồi lại ngủ tiếp.

Không hiểu sao dù đang ngủ say mà Bảo vẫn có thể biết được khi nào Phúc lên giường nằm.

Rõ ràng cậu rửa bát dọn dẹp một lúc rồi mới khe khẽ đi lên phòng, lại nhẹ nhàng nằm lên giường đắp chăn và đeo tai nghe chơi điện thoại.

Nhưng chỉ một lúc sau là tên kia đã đá cái gối ôm sang một bên, lăn sang ôm lấy cậu.

Phúc ngồi yên cho anh ôm, nhưng dần dần cứ bị kéo tụt xuống.

Đến khi cậu nhận ra là cằm anh đang tì lên đầu mình, Phúc thấy chơi điện thoại cũng thật vướng víu, nên đành hẹn báo thức rồi cũng ngủ theo.Trong giấc mơ, cậu thấy ba đứa trẻ đang mỉm cười vẫy tay chào cậu.

Phúc muốn đến chỗ bọn trẻ để xoa đầu, chào tạm biệt chúng lần cuối, nhưng chân cậu đứng yên tại chỗ không thể đến chỗ bọn trẻ.

Trên đùi cậu có cảm giác tê nặng, Phúc cúi xuống thấy Bảo đang gối đầu lên chân cậu ngủ.

Hy vọng lần này ngủ dậy anh sẽ đỡ bệnh hơn.

Có một bàn tay trẻ con vuốt má Bảo: Lúc trẻ đã đến chỗ cậu từ bao giờ.

Chúng cứ vuốt ve má anh như vậy, mồm lẩm bẩm:"Chú mau khỏi nhé... chú mau khỏi nhé..."

Phúc cũng mỉm cười rồi xoa đầu anh:"Mau khỏi nhé..."

"Đừng vuốt" Đứa bé trai cản cậu lại "Nếu không chú sẽ ốm đấy."

Đúng lúc này chuông báo thức vang lên: là 3h chiều.

Phúc phải dậy thôi, kẻo tối lại không ngủ sớm được.

Nhưng cơn buồn ngủ và cái ôm quá ấm áp khiến cậu tiếp tục chìm vào giấc nồng.

Phải đến khi Bảo gọi cậu dậy ăn tối, Phúc mới mở mắt ra được:"Sao anh đã dậy rồi thế?"

"Ngủ dậy là thấy đỡ liền" Bảo ngồi xé thịt gà còn thừa ra cho cậu " Nấu nồi cháo mà mệt thế này thì lần sau cứ mua gì đến là được!"

"Mua đồ thì anh cũng tự mua được mà!"

Cậu nhìn anh đầy nghi hoặc:"Sao trông anh khỏe hơn hẳn thế?"

"Chắc ăn cháo xong nóng người, toát mồ hôi nên đỡ!

Hoặc ..."

Anh nhìn cậu "Nhờ ai đó xoa đầu chúc tôi mau khỏe chăng?"

"Má ..."

Phúc thầm than " Đừng nói giờ đến lượt tôi ốm nhé?"
 
Back
Top Bottom