Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọc Bất Toái

Ngọc Bất Toái
Chương 10



Hắn rú lên một tiếng quái dị, đau đến vặn vẹo cả người.

Ta không buồn để ý tới hắn nữa.

Vừa đánh nhau xong, ta đau đến mức không đứng vững.

Dùng vải buộc Lung Sương đã mềm nhũn lên lưng, ta mang theo một thân đầy máu, theo bản năng lao về phủ Tam hoàng tử.

Thấy được chủ thượng trong khoảnh khắc ấy, ta cuối cùng cũng yên lòng mà ngã xuống.

Tai ta không còn nghe rõ, chỉ còn tiếng ù vang như biển dội.

Trong tầm mắt mơ hồ, thấy chủ thượng như phát cuồng mà nhào tới.

Hình như trời đang mưa.

Giọt mưa rơi lên mắt ta, nóng đến lạ lùng.

Ta quỳ xuống, nhắm mắt, níu chặt lấy vạt áo người, nghẹn ngào nói:

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Ta chẳng làm được gì ra hồn, lại còn không nghe lời. Thật xin lỗi…

Mưa vẫn rơi ào ào.

Chủ thượng tựa hồ có nói gì đó, nhưng ta chẳng nghe thấy gì cả.

Khi tỉnh lại, bên giường là mùi trầm hương quen thuộc.

Là phòng ta trong phủ chủ thượng.

Ta choáng váng ngồi dậy, nha hoàn Tiểu Linh bên cạnh lập tức chạy tới:

“Người tỉnh rồi! Nô tỳ đi bẩm Tam điện hạ!”

Ta vội gọi nàng lại:

“Chủ thượng… người có giận không?”

Tiểu Linh nghiêng đầu nghĩ ngợi, đáp:

“Giận sao? Hình như là rất giận đấy.”

Ta thầm kêu khổ.

Nàng lại nói:

“Ngày đó người tức đến phát điên, đưa người về xong liền mời đại phu, cả đêm trông chừng không rời. Hôm sau trời vừa sáng đã dẫn người đến tìm Hoàng Thái nữ điện hạ.”

Ta ngẩn người:

“Tìm Hoàng Thái nữ?”

Từ miệng Tiểu Linh, ta biết được đầu đuôi mọi chuyện.

Thì ra ta đã hôn mê ba ngày.

Hôm ấy ta ngã xuống trước cửa phủ, chủ thượng đưa ta và Lung Sương vào, mời người cứu trị suốt đêm.

Giáp mềm của ta đã đánh rơi tại phủ Bùi Tố, nên vết thương lần này khá nặng.

Dù sao đối phương cũng đông người, không phải dễ chơi.

Nghe nói, với tội ta gây ra, lẽ ra giờ này phải bị giam vào thiên lao.

Bởi ta g.i.ế.c người, còn thương tổn cả Nhị hoàng tử đương triều.

May là thiên tử bệnh nặng, Hoàng Thái nữ tạm quyền nhiếp chính.

Nghe nói nàng rất có bản lĩnh, mặc dù thân phận nữ tử gây nhiều tranh cãi, nhưng nàng chưa từng để tâm, lại còn bình ổn được triều cục khi thiên tử lâm bệnh.

Chủ thượng vừa đến Đông cung, thì Bùi Tố cũng chạy tới.

Hắn đọc thư ta để lại, chạy đến phủ tìm người, lại biết ta trọng thương.

Thái nữ còn chưa mở lời, hai người kia đã tranh cãi đến long trời lở đất.

Bùi Tố nói:

“Ta lần trước chẳng phải nói rõ rồi sao? Đem toàn bộ tiền đưa người, chỉ cầu người tha cho Ngọc Toái.”

Chủ thượng mắng um trời:

“Ngươi lại phát bệnh cái gì? Ngươi nói vòng vo tam quốc thế ai mà nghe hiểu? Ta trói nàng, hay bỏ đói nàng? Còn cái đống tiền của ngươi, ngươi để dành đập vỡ nồi nấu cháo của ngươi đi! Ai thèm chút bạc đó của ngươi?”

“Ngươi chà đạp nàng.”

“Ngươi nói bậy!”

“Ngươi sai nàng câu dẫn ta! Ngươi căn bản chẳng trân trọng nàng! Ngươi không xứng để nàng hy sinh!”

Chủ thượng tức đến phát run:

“Ai… ai bảo nàng đi câu dẫn ngươi?!”

Bùi Tố sững sờ:

“Không phải người sai nàng sao?”

“Vớ vẩn! Ta bảo nàng giám sát ngươi! Không bảo nàng leo lên giường ngươi!”

Hiểu lầm rốt cuộc cũng được giải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái nữ chậm rãi nhấp ngụm trà Kim Quân Mi, lạnh nhạt hỏi:

“Cãi xong chưa?”

Bùi Tố cùng chủ thượng lập tức đổ mồ hôi, “bịch” một tiếng quỳ xuống.

Bách Lý Phiên tựa đầu lên tay, dửng dưng nhìn.

“Ta đã rõ đầu đuôi sự việc. Hai người còn điều gì muốn nói?”

Bùi Tố và chủ thượng đồng loạt bước lên, đồng thanh:

“Thần có!”

Bùi Tố trình ra chứng cứ Nhị hoàng tử cướp dân nữ, ngược đãi dân chạy nạn.

Chủ thượng thì trình ra chứng cứ hắn tham ô, nhận hối lộ.

Chứng cứ rành rành.

Thái nữ hừ nhẹ:

“Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân. Huống hồ chỉ là hoàng tử.”

Nàng phất tay ra hiệu, đưa tay tiếp lấy tấu chương, có chút mất kiên nhẫn:

“Bản cung biết rồi, lui đi cả đi.”

Bùi Tố lại không chịu lui.

Hắn quỳ thẳng người, giọng kiên định:

“Thần thỉnh điện hạ làm chủ, cho thần cưới Ngọc Toái cô nương.”

Sắc mặt chủ thượng lập tức khó coi, cố gắng nặn ra nụ cười gượng:

“Buồn cười, ngươi muốn cưới nàng, hỏi nàng đã chưa?”

Bùi Tố đáp:

“Nàng thích ta.”

Chủ thượng nổi gân xanh:

“Không thể nào.”

Bùi Tố nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc bình thản mà lại khiêu khích:

“Có thể hay không, hỏi nàng chẳng phải rõ rồi sao?”

Chủ thượng thất thần trở về phủ.

Hai ngày nay, người ngồi mãi ngoài hành lang chờ ta tỉnh.

Không lạnh không nhạt, không nói một lời, chỉ một mình ngồi đó, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Tiểu Linh nói, chưa từng thấy người thất thần đến mức ấy bao giờ.

Hay tin ta tỉnh lại, chủ thượng liền đẩy cửa bước vào.

Dưới mắt người thâm quầng, áo bào nhăn nhúm, chẳng còn chút thần thái như thường ngày.

Ta cẩn trọng cất lời:

“Thuộc hạ xin lỗi… nhiệm vụ… lại không hoàn thành.”

Tay người đặt trên mép chăn chợt siết lại.

“Xin lỗi, xin lỗi… ngươi còn muốn nói bao nhiêu câu xin lỗi nữa đây?”

Chủ thượng khẽ nói:

“Mạng cũng sắp không giữ được, còn bận tâm gì đến nhiệm vụ?”

Ta lặng người một chốc.

Lạ thật… hôm nay người dường như không nổi giận.

Ta thất thần hồi lâu, chủ thượng vẫn im lặng.

Mãi sau, người mới hỏi:

“Còn thấy đau ở đâu không?”

Ta lắc đầu, rồi hỏi:

“Lung Sương… nàng thế nào rồi?”

“Đang tịnh dưỡng trong y quán, không nguy hiểm tính mạng.”

“Thế… Nhị hoàng tử?”

“Hoàng tỷ đã đánh hắn một trận, rồi ném đi giam lỏng,” chủ thượng nhíu mày nói thêm:

“Hắn có thế lực của mẫu phi hắn chống lưng, muốn g.i.ế.c cũng khó. Giờ phạt như vậy, đã là nặng lắm rồi.”

Ta khẽ thở ra một hơi.

Trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Gió lướt qua hành lang, chuông gió vang lên từng tiếng trong trẻo.

Nghĩ đến… chiếc chuông này là ta và chủ thượng treo từ thuở nhỏ.
 
Ngọc Bất Toái
Chương 11



Chủ thượng chợt lên tiếng.

“Bùi Tố nói với ta…” Người khựng lại, tựa như đang sợ phải hỏi điều này, “Ngươi… thích hắn sao?”

Ta không muốn giấu người. Do dự một thoáng, rồi gật đầu:

“Vâng, thuộc hạ… thích hắn.”

Chủ thượng đột nhiên đứng bật dậy.

Động tác quá lớn, suýt làm đổ chiếc ghế bên giường.

Ta gọi: “Chủ thượng?”

Không có hồi âm.

Chủ thượng cũng bị điếc sao?

Ta lại gọi: “Tam điện hạ?”

Người vẫn không quay đầu, chỉ đứng quay lưng lại, khẽ gọi:

“A Ngọc.”

Chủ thượng rất ít gọi tên ta, nên ta ngẩn ra mất một lúc mới đáp:

“Có nô tài.”

“Ta hỏi lại lần nữa,” giọng người rất bình tĩnh, nhưng cuối câu lại run rẩy rõ ràng, “Ngươi thật sự… thích hắn sao?”

Ta đáp: “Vâng.”

Ta ngập ngừng, rồi nói tiếp:

“Thuộc hạ phụ lòng mong mỏi của chủ thượng, cũng phụ bao năm người cất nhắc dìu dắt… Thuộc hạ… nguyện lấy c.h.ế.t để tạ tội.”

Lời còn chưa dứt, chủ thượng đã quay phắt lại, lệ chưa kịp khô trên má.

“Ngươi ngốc sao?! Lão tử hao tâm tổn trí cứu ngươi trở về, là để ngươi đi c.h.ế.t à?!”

Ta theo bản năng lại muốn nói xin lỗi:

“Xin th—”

“Câm miệng!”

Ta lập tức ngậm miệng.

Trong lòng thầm nghĩ: may quá, vẫn là chủ thượng quen thuộc của ta.

Tối đó, chủ thượng đuổi ta sang phủ Bùi gia.

Người nói trông thấy ta là bực.

Người nói:

“Vương phủ của ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Ngươi đã chẳng làm ám vệ nữa, thì cút sớm đi.”

Ta hỏi: “Thuộc hạ… không cần dò la tin tức giúp người nữa sao?”

“Không cần.”

“Vậy… không cần làm chân sai vặt nữa?”

“Không cần.”

“Cũng không cần—”

“Ngươi nói mãi chưa xong à? Ta nói rồi, cút. Một ám vệ vô dụng như ngươi, ta chẳng cần!”

Người ngừng một lát, giọng càng thêm lạnh cứng:

“Từ nay về sau, muốn làm gì thì làm, không cần vì ta mà hy sinh nữa.”

Ta suy nghĩ một lúc, lần cuối quỳ xuống trước mặt người, dập đầu nói:

“Vâng.”

Người không đáp, vẫn quay lưng lại đọc sách, ra vẻ bận rộn.

Ta biết điều không làm phiền nữa.

Khi bước ra khỏi thư phòng, chợt thấy chóp mũi lạnh buốt.

Ngẩng đầu nhìn, hóa ra… trời đang đổ tuyết.

Nơi này hiếm khi có tuyết, ta đứng dưới hành lang một hồi ngắm nhìn.

Đây… e là lần cuối ta ngắm tuyết ở Vương phủ rồi.

Tuyết lưa thưa, chẳng cần che dù.

Ta rời khỏi bậc thềm, một mình bước vào màn tuyết.

Phía sau chợt có tiếng gọi:

“Ngọc Toái! Chờ một chút!”

Ta quay đầu lại, thấy chủ thượng vội vã chạy đến giữa trời tuyết, mắt ngấn lệ hồng.

Người mấp máy môi, nói điều gì đó.

Nhưng ta lại không nghe rõ.

Ta đưa tay day tai, thành khẩn thưa:

“Chủ thượng, ta không nghe rõ, có thể… nói lại một lần được không?”

Người nhìn ta, ánh mắt ướt mềm, như lá phong ven hồ ngày thu.

Một hồi sau, người chợt bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi ấy à… rốt cuộc là thật sự không nghe rõ, hay giả vờ không nghe?”

Ta hơi tủi thân:

“Thật sự không nghe rõ mà… người nói lại đi?”

Người thở dài một hơi rất dài.

“Không nói nữa.”

Tuyết rơi lất phất trên đầu, chủ thượng hiếm khi khẽ cong môi cười.

Người đưa tay như muốn phủi tuyết trên tóc ta, nhưng rồi khựng lại giữa không trung, lặng lẽ thu tay về.

Người nói:

“Bảo trọng.”

Về sau, không rõ vì cớ gì, quan hệ giữa Bùi Tố và chủ thượng trên triều dường như hòa hoãn đi nhiều.

Bùi Tố được Hoàng Thái nữ ưu ái, công danh rộng mở.

Chủ thượng cũng chẳng chỉ lo buôn bán.

Nhờ người ra mặt xoay xở, nạn dân ở Nam Phường cũng có khởi sắc, dần tự gầy dựng được nguồn thu.

Chủ thượng đắc ý châm chọc Bùi Tố:

“Các ngươi suốt ngày nói ‘quân tử trọng nghĩa, tiểu nhân trọng lợi’, nhưng quân tử không tiền, cũng chẳng bước nổi một bước. Cho người ta cá, không bằng dạy người câu cá.”

Lần này, Bùi Tố chỉ cười hiền, khom người:

“Thụ giáo.”

Khi Bùi Tố kể lại với ta, ta rất bất ngờ.

Không ngờ chủ thượng và hắn… cũng có ngày hòa thuận.

Bùi Tố lại đột ngột ôm chặt lấy ta.

Hắn khẽ hôn lên sau tai ta, rồi nắm tay ta trong lòng bàn tay mình.

Ta hỏi:

“Sao thế?”

Hắn vùi đầu lên vai ta, giọng nghẹn nghẹn, có phần ấm ức:

“Không có gì… chỉ là cảm giác, như thể nàng là vật ta trộm được vậy.”

“Chàng nói gì vậy.”

Ta siết hắn chặt hơn nữa.

Một lúc sau, Bùi Tố buông ta ra, giọng hơi ngập ngừng:

“Toái Toái, nàng từng nói với ta là muốn vào doanh binh. Ta đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Vậy chàng nghĩ sao?”

“Ta ủng hộ nàng làm điều mình muốn, nhưng mà…”

Ta lo lắng:

“Nhưng mà… gì?”

Bùi Tố nhìn ta chăm chú, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

“Nhưng mà… nàng có thể gả cho ta trước được không?”

“Chàng rủ ta đi hóng gió à?”

“Không phải hóng gió,” hắn nghiêm túc, từng chữ từng lời nói rõ, “Là thành thân. Ta muốn cầu thân nàng, làm thê tử duy nhất, trân quý nhất của ta. Được không?”

Giữa ngày đông giá rét, ta và Bùi Tố thành thân.

Hôm đó, tuyết rơi dày đặc.

Chủ thượng bảo trời lạnh, không đến dự.

Bất quá, người phái người đưa tới mấy rương bạc trắng, xem như hồi môn cho ta.

Thuận tiện, còn đem số ngân lượng Bùi Tố ném tới khi trước trả lại cho hắn.

Trong thư, chủ thượng viết:

“Dù sao ngươi cũng là người đi ra từ phủ vương gia, nếu ăn mặc quá sơ sài, mất mặt không phải ai khác, mà là ta.”

Tuyết trắng phủ đất, hồng đăng chiếu cửa.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, ta và Bùi Tố bái đường thành thân, đưa vào động phòng.

Hôm nay hắn có uống chút rượu, cổ hơi ửng đỏ, ánh mắt lại sáng ngời.

Dưới ánh nến lay động, hơi thở ấm áp dịu dàng bất ngờ tràn ngập.

Ngón tay thon dài dò dẫm tìm đến tay ta, đầu ngón tay luồn vào kẽ ngón, mười ngón giao nhau, siết chặt không buông.

Cảm giác tê dại từ kẽ tay lan khắp, như muốn thiêu cháy tận tâm can.

Hắn hôm nay như thiêu đốt, ta lúng túng định lui lại, lại bị hắn giữ chặt eo kéo về.

m** l*** d** d**, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.

Trong m.ô.n.g lung, ta nghe Bùi Tố ở bên tai ta lặp đi lặp lại:

“Ta yêu nàng.”

“Nếu nàng nghe không rõ, ta có nói đến ngàn vạn lần, nói đến khi nàng nghe ta vẫn sẽ nói.”


 
Ngọc Bất Toái
Chương 12



Đôi lúc ta vẫn nghĩ, có lẽ là ông trời muốn phạt ta tánh khí tồi tệ, nên mới để Ngọc Toái rời khỏi ta.

Từ nhỏ ta đã tính tình nóng nảy, đó là di truyền từ mẫu phi.

Tính xấu, nhưng mặt mũi lại đẹp.

Mẫu phi thường nói: kẻ diện mạo xuất chúng, có quyền nổi giận.

Người là một nữ nhân vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, từ thuở thiếu thời đã đẹp đến mức kinh tâm động phách, không chấp nhận bất kỳ sự khước từ nào.

Thế nhưng, nếu kẻ từ chối người là đương kim thánh thượng, thì người lại không có cách gì.

Hoàng thượng đối với sắc đẹp của người lãnh đạm vô tình, thế là mọi phẫn nộ người đều trút lên đám hạ nhân.

Sau này sinh hạ ta, tính tình người càng thêm thất thường.

Người chưa bao giờ dỗ ta, cũng chưa từng nói yêu ta.

Người chỉ biết trách mắng.

Trách ta sao không thông minh hơn, dễ thương hơn, để hoàng đế đến cung của người nhiều hơn.

Huynh đệ tỷ muội đều chán ghét ta, chẳng ai chịu chơi cùng.

Họ còn nói, dòng m.á.u trong người ta quá thấp hèn, không xứng làm hoàng tộc.

Ta ngoài miệng mắng họ thậm tệ, nhưng sau đó lặng lẽ trốn trong phòng khóc, bị mẫu phi bắt gặp.

Người thấy ta khóc phiền, liền quẳng cho ta một túi bạc, bảo ta đi mua một người bầu bạn.

Ta chọn Ngọc Toái.

Lúc đó nàng bị trói bằng dây thừng, co rút nơi góc tường, ánh mắt trong vắt như nước sau mưa, tựa dã thú non.

Thuần khiết dị thường, mang theo dã tính nguyên sơ.

Ta vừa chỉ nàng, người môi giới liền tỏ vẻ kinh ngạc.

Sau một hồi do dự, hắn nói đầy khó xử:

“Tam điện hạ, hay là ngài chọn người khác? Cô bé này đầu óc không linh lợi, sức lại lớn, e rằng sau này lỡ vô lễ với ngài, khiến ngài không vui.”

Ta vốn bướng bỉnh, người ta càng bảo không nên, ta càng cố chấp.

Ta lạnh giọng:

“Bổn điện hạ muốn nàng. Chỉ cần nàng.”

Hôm sau, nàng được đưa vào phủ vương.

Khi đó nàng mới bảy tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi.

Hoàn toàn trái với lời môi giới nói, nàng rất nghe lời.

Nghe lời đến mức khiến người ta phát bực.

Nàng cho rằng ta bỏ tiền ra chuộc nàng, nuôi nàng ăn mặc, tức là tốt với nàng.

Khi ta mắng nàng, nàng thường trưng ra bộ mặt ngây ngốc vô tội, ngơ ngác nhìn ta.

Ta nói gì dường như cũng không thể làm nàng tổn thương.

Không những không tổn thương, nàng còn có thể ngây ngô đáp lại “Đa tạ chủ thượng”.

Trả lời chẳng đâu vào đâu là chuyện thường.

Ta nói nàng “ngốc”, nàng lại bảo mới cân ký hôm qua.

Ta mắng: “Ngươi bị bệnh à”, nàng đáp: “Thuộc hạ đều tin”.

Ta gắt: “Ngươi là đồ bỏ đi sao?”, nàng ngây ngô: “Thuộc hạ đói bụng”.

Nghĩ lại, có lẽ chính vì thế nàng mới dần dần quen với lời ta mắng nhiếc, vô thức coi như gió thoảng bên tai.

Dù gì, mười câu của ta cũng có chín là chửi rủa.

Thật ra ta rất muốn đối xử tử tế với nàng, nhưng không hiểu sao, mỗi lần mở miệng đều thành khó nghe.

Tựa như… ta chưa từng học cách biểu đạt tình cảm bình thường.

Ta vừa u sầu, lại vừa an tâm.

Cũng may… cũng may nàng không nghe thấy, sẽ không vì thế mà chán ghét ta.

Về sau, Ngọc Toái lớn thêm một chút.

Khí lực của nàng mỗi ngày một lớn, đến nỗi khi dùng bữa, không cẩn thận cũng có thể bóp nát bát sứ trong tay.

Mẫu phi đến thăm ta, liếc mắt nhìn khuôn mặt nàng, “xì” một tiếng, lạnh lùng cười:

“Diện mạo cũng coi như được, cũng đủ tư cách làm thiếp cho ngươi.”

Ta khựng lại một thoáng, đáp: “Nàng còn nhỏ.”

Mẫu phi lập tức cười to một tiếng, ngữ khí khinh bạc:

“Thân phận thấp hèn như vậy, nên cho sớm làm quen mới tốt.”

Ta cảm thấy khó chịu, miệng buột lời phản bác:

“Ta không thích nàng, cũng không có ý định nạp nàng làm thiếp. Sau này định đưa nàng đi huấn luyện làm ám vệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngọc Toái đứng bên cạnh, ngẩn người.

Lần đầu tiên, ta mong nàng không nghe thấy.

Thế nhưng… nàng vẫn nghe thấy.

Sau khi mẫu phi rời đi, nàng rón rén đến tìm ta.

Mắt nàng hơi đỏ, nhỏ giọng hỏi:

“Chủ thượng không thích ta sao?”

“Không thích.” Ta buột miệng.

“Ngươi ngốc, mặt mũi cũng chẳng đẹp đẽ gì, làm ám vệ là được rồi.”

“Ồ.”

Nàng gật gật đầu, tựa như đang suy ngẫm điều gì.

Chốc lát sau, nàng lại ngẩng đầu lên, mỉm cười tươi rói:

“Nếu ta trở thành ám vệ, vậy có thể bảo vệ chủ thượng đúng không?”

Ta kinh ngạc vì cảm xúc nàng xoay chuyển quá nhanh, ngập ngừng đáp:

“Ừm…”

“Vậy ta muốn đi.”

Ta vội vàng hối hận, vội nói:

“Thật ra ngươi không cần phải…”

“Ta muốn đi.”

Nàng kiên định nói: “Ta muốn trở nên hữu dụng, muốn khiến chủ thượng thích ta.”

Ta rất muốn nói, nàng không cần phải làm thế.

Nhưng ta không nói ra được.

Ta tự an ủi bản thân: huấn luyện trong Thiết Huyết doanh vô cùng hà khắc, một tiểu cô nương sợ khổ, chắc chẳng chịu được mấy ngày là về thôi…

Ngọc Toái lại chẳng như ta sở nguyện.

Nàng chẳng những không bỏ cuộc nửa chừng, mà còn trở thành một ám vệ vô cùng xuất sắc.

Chỉ là, năm nàng từ Thiết Huyết doanh trở về, toàn thân thương tích chằng chịt.

Ta mời đại phu đến chữa trị, cố sức cùng nàng trò chuyện.

Nàng lại tựa như chẳng mấy để tâm, nghiêm túc nói với ta:

“Chủ thượng, tai không nghe được… cũng không ảnh hưởng đến việc g.i.ế.c người.”

Tựa hồ như ta không biết vậy.

Tựa hồ như ta sẽ bởi vậy mà bỏ nàng vậy.

Về sau, thính lực nàng dần hồi phục, cũng quen với cuộc sống làm ám vệ bên cạnh ta.

Ta đáng hổ thẹn mà hưởng thụ sự tồn tại ấy.

Ta nghĩ, nàng là ám vệ của một mình ta, ngày ngày ở cạnh ta, không một ai có thể đoạt lấy nàng.

Mãi cho đến một lần có thích khách tập kích ta.

Một đám lưu manh trong giới làm ăn thừa dịp ta ra ngoài, chặn xe ngựa, định g.i.ế.c ta diệt khẩu.

Khi ấy bên cạnh ta chỉ có một mình Ngọc Toái.

Ta trơ mắt nhìn nàng dùng tay không vặn gãy cổ kẻ cầm đầu.

Máu loang khắp tay nàng, vài giọt còn vương trên mặt, vậy mà nàng lại mỉm cười với ta:

“Chủ thượng, đừng sợ.”

Quả thật ta rất sợ.

Nhưng không phải sợ nàng, mà là sợ… mất nàng.

Kể từ lần ấy, ta cố tránh mang nàng ra ngoài, cũng không để nàng tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm.

Kẻ địch lần này còn yếu, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?

Ta phát hiện bản thân cực kỳ mâu thuẫn.

Vừa hy vọng nàng mạnh mẽ, lại muốn lãng phí sức mạnh ấy.

Hy vọng nàng có thể bảo vệ ta, lại không mong nàng lấy thân mạo hiểm.

Quy tắc đối nhân xử thế từ thuở nhỏ khiến ta dậm chân tại chỗ, cũng khiến ta độc đoán mà bóp nghẹt mọi khả năng của nàng.

Ta tự lừa mình rằng: ta đang bảo vệ nàng.

Nhưng sâu trong tâm thức, ta biết không phải.

Ta chỉ là… ích kỷ.

Ta chỉ là, muốn độc chiếm nàng.
 
Ngọc Bất Toái
Chương 13



Dù rằng điều ấy chẳng chút quang minh chính đại.

Mẫu phi nhìn ra ta đối với Ngọc Toái khác thường.

Bà bắt đầu bóng gió khuyên ta lập thê, từng lời từng chữ đều mang ý răn đe:

“Với thân phận như chúng ta, tất phải lấy danh môn khuê tú.”

“Ngươi còn chưa nếm đủ mùi chê bai vì m.á.u mủ hèn kém sao?”

“Dòng m.á.u đê tiện ấy, đến tư cách sinh con cho ngươi cũng không xứng có.”

Ta mệt mỏi cực độ.

Ta lạnh lùng nhìn bà, hỏi:

“Nếu ta c.h.ế.t rồi, người sẽ vui hơn chút chăng? Mẫu thân?”

Bà nổi cơn điên.

Bà nói sẽ không từ thủ đoạn mà g.i.ế.c c.h.ế.t Ngọc Toái, vì nàng đã khiến ta biến thành thế này.

Thật nực cười bà ta thậm chí không dám quy hết lỗi lên người ta.

Nam nhi trên đời này, khi sai lầm thì đều đổ hết lên đầu nữ nhân như vậy sao?

Ta cười, nâng chủy thủ bên mình, lướt sát qua cổ bà.

“A, thế sao? Vậy thì cùng nhau c.h.ế.t nhé.”

Mẫu phi sợ đến sắc mặt trắng bệch, thét lên tháo chạy khỏi phủ Thụy Vương.

Ta ngồi lặng dưới bóng đêm, mặt không đổi sắc.

Ngọc Toái từ tường ngoài nhảy vào, thấy ta thì khựng lại.

Ta nói: “Lăn qua đây.”

Nàng ngoan ngoãn bước tới.

Ta cúi đầu, nắm chặt cổ tay nàng, đặt trán lên lòng bàn tay ấy.

Nước mắt rơi ướt cả tay nàng, Ngọc Toái ngơ ngác hỏi:

“Chủ thượng, người… đang khóc sao?”

Ta nói:

“Đừng nói nhảm, tại tối nay ăn lẩu cay quá thôi.”

Nàng tin thật, “Ồ” một tiếng.

Mẫu phi chẳng buông tha cho ta.

Hết lần này đến lần khác đến phủ, bới móc gây sự với Ngọc Toái.

Ta biết, bà ta chỉ có thể làm được từng ấy chuyện.

Ta nói với bà: ta không muốn bất kỳ ai làm chính thê của ta.

Mẫu phi cười lạnh:

“Hiểu con không ai bằng mẫu thân, trong lòng ngươi nghĩ gì, ta biết rõ. Ngươi là hoàng tử, tuy có thể trì hoãn nhất thời, nhưng không thể trốn cả đời.”

Bà trái ý ta, lần lượt nhét đủ loại nữ nhân vào phủ.

Ngọc Toái vẫn chưa nhận ra điều gì, nàng xưa nay phản ứng chậm chạp.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ nàng sẽ ngày một khổ sở.

Ta viện bừa cớ, sai nàng đi theo dõi Bùi Tố.

Cũng chẳng mong nàng thật sự phải làm gì.

Chỉ là… ta quên mất.

Ngoài việc hơi lãng tai ra, Ngọc Toái xưa nay làm nhiệm vụ vẫn luôn nghiêm túc.

Ban đầu, khi Bùi Tố nói Ngọc Toái thích hắn, ta vốn không tin.

Khi ấy, ngoại công ta mới vừa qua đời, ta thừa cơ tiếp quản toàn bộ tiền tài và thế lực bên ngoại, trở thành người nắm quyền thực sự.

Từ đó, ngay cả mẫu phi cũng khó lòng khống chế được ta.

Ta đã tính sẵn: sẽ tìm một nơi mẫu phi không thể với tới, đưa Ngọc Toái đi theo, hai người cùng nhau sống cuộc đời riêng.

Dù có chút ủy khuất nàng, nhưng ít ra có thể giải quyết tình cảnh trước mắt.

Thế nhưng… ta lại quá ngây thơ.

Lời Bùi Tố khiến ta nhận ra, Ngọc Toái từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về ta, cũng không thể bị nhốt lại.

Ta ngồi dưới hành lang hai ngày, tự dỗ mình không ngừng.

Không sao cả, không sao đâu.

Ngọc Toái không thể nào thích người khác được.

Thế nhưng, khi nàng thực sự tỉnh lại, ta lại đến một câu hỏi cũng không dám thốt ra.

Đến lúc nghe được câu trả lời, ta mới phát hiện ngay cả đối diện với nàng, ta cũng không làm nổi.

Nước mắt ta không ngừng rơi xuống, thực sự quá mức mất mặt, nhưng ta không thể khống chế nổi bản thân.

Thật ra, ta từng nói ta thích nàng.

Đó là lúc nàng ngủ say, lúc nàng hôn mê, lúc nàng không nghe thấy gì.

Tựa hồ chỉ trong những khoảnh khắc ấy, ta mới dám đem những lời kia nói ra một cách đường hoàng.

Rõ ràng trong hơn mười năm dài đằng đẵng ấy, ta có rất nhiều cơ hội để nói với nàng.

Ngày Ngọc Toái rời đi, ta quay lưng về phía nàng giả vờ đọc sách nhưng thực ra là đang khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nước mắt thấm ướt cả trang giấy. Nghe thấy bước chân do dự của nàng rời khỏi phòng, cuối cùng ta nhịn không được, đuổi theo.

Ông trời đã cho ta một cơ hội, bởi vì tuyết rơi, Ngọc Toái vẫn chưa đi xa.

Ta gọi nàng nàng nghe thấy, quay đầu lại.

Ta nói:

“Ta thích nàng… nàng có thể ở lại không?”

Ngọc Toái không nghe rõ.

Ánh mắt nàng mờ mịt nhìn ta, bảo ta nói lại lần nữa.

Nhưng lời đó… đã gom hết toàn bộ can đảm của ta.

Có lẽ đây chính là ý trời.

Và ta… lại một lần nữa, rút lui.

Về sau gặp Bùi Tố trên triều, ta vẫn không nhịn được mà nói cạnh khóe hắn.

Ta cố làm ra vẻ hả hê, nói:

“A Ngọc ngốc lắm, e là sau này ngươi sẽ khổ không ít.”

Bùi Tố nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị.

“Tam điện hạ sao lại nói lời như thế?”

Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt ấy… có chút giống Ngọc Toái.

“Những lời ấy rất tổn thương người khác, điện hạ không biết sao?”

Ta á khẩu.

Phải rồi… ta chẳng lẽ không biết những lời ấy rất đau lòng ư?

Bùi Tố nghiêm túc thỉnh cầu:

“Dù cơ hội chẳng nhiều, nhưng thỉnh điện hạ từ nay về sau, nếu gặp lại Toái Toái… xin đừng nói những lời như thế nữa. Ta không muốn nàng phải buồn.”

Ta cố vùng vẫy:

“Nàng ấy lãng tai, không nghe rõ đâu.”

“Vạn nhất… nàng nghe được thì sao?”

“…Gì cơ?”

“Lời tổn thương, chỉ một câu cũng đủ làm người đau lòng. Tam điện hạ, ngài thực lòng muốn nàng buồn sao?”

Ta hoàn toàn cứng họng.

Bùi Tố trịnh trọng cúi người thật sâu:

“Nàng là vị hôn thê quý giá của ta. Nàng rất thông minh, cũng rất đáng yêu. Đi làm những việc kia không phải vì nàng ngốc… mà là vì nàng lương thiện. Mong tam điện hạ hiểu rõ điều này.”

Nực cười thay.

Ta cùng Ngọc Toái bầu bạn suốt hơn mười năm, đến cuối cùng lại phải để người khác đến nói với ta nàng là một người thế nào.

Mà cũng chính khoảnh khắc ấy, ta mới thấu hiểu.

Ngăn cách giữa ta và Ngọc Toái, không phải mẫu phi, không phải tai điếc, càng không phải Bùi Tố.

Là ta.

Từ đầu đến cuối, đều là ta do dự, độc mồm, độc miệng.

Ngày thành thân… thật ra ta có đến.

Ta cưỡi ngựa, từ xa lặng lẽ dõi theo.

Pháo nổ vang trời, tiếng kèn nhạc rộn rã, người người hoan hô gọi tên Ngọc Toái.

Nhưng thật ra… họ đều gọi sai.

Tên “Ngọc Toái” là do ta đặt, ban đầu không phải là “Toái” (vỡ), mà là “Tùy” (theo).

“Tùy” trong “đồng hành”.

Nhưng nha đầu ngốc ấy tự mình nghe sai, rồi cũng tự mình… dùng luôn cái tên đó.

Nàng luôn nói, nàng cảm kích ta, áy náy với ta.

Nàng nói, làm ám vệ là để vì chủ thượng mà xả thân, vì chủ thượng mà ra trận sinh tử.

Thế nhưng, ta chưa từng cần những điều ấy.

Điều ta muốn chỉ là nàng có thể bình bình an an ở bên cạnh ta.

Thật ra ta biết, ta không thể giữ nàng bên mình cả đời.

Mẫu phi sẽ không để ta lấy nàng làm chính thê. Mà ta cũng không nỡ để nàng chỉ làm một thiếp thất bị giam cầm.

Hổ dữ… không nên trở thành mèo nhà.

Càng không nên bị nhốt lại.

Nghe nói, nàng sắp gia nhập “Niệm Tự Kỳ”, theo quân chinh chiến, ra trận g.i.ế.c địch.

Nơi đó… mới là thiên hạ của nàng.

Ta nhìn xa xăm về phía Ngọc Toái cùng Bùi Tố bái đường thành thân, bị khói pháo hun đến cay mắt, lại nhịn không được mà muốn khóc.

Thế này… là tốt rồi.

Là tốt nhất rồi.

Ngọc của ta không nên vỡ.

Vĩnh viễn… cũng không thể vỡ.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom