Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngoại Tình Vô Số Lần

Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 100:Chị, em xin lỗi...


Âm thanh nhẹ nhàng mà dễ nghe lại giống như ác ma nói nhỏ, hoàn toàn đánh tan cảm xúc của Đàm Thơ.

Đàm Thơ che mặt, nước mắt ướt hết tay."

Chị lừa em, chị lừa em... ."

Đàm Thơ bướng bỉnh lắc đầu.Câu chuyện cũ này không biết đã bị vùi lấp bao nhiêu năm, cho đến mấy năm trước Đàm Trăn mở ra cuốn nhật kí của cha để lại.

Cuối cùng cô cũng biết lí do mà từ trước đến nay cha mẹ luôn bất công.

Khi đó cô trăn trở cả một đêm, cuối cùng khép lại cuốn nhật kí.Đàm Thơ cố gắng bĩnh tĩnh, tay cầm lấy tấm hình kia.

Người phụ nữ trong hình nhìn không rõ nhưng nhìn ra được khuôn mặt và hình dáng giống với cô.

Thật lâu sau, Đàm Thơ xé nát tấm ảnh.

Cô đỏ mắt nhìn Đàm Trăn:" Em không tin" Làm sao có thể, cha cô xem cô như nỗi sỉ nhục và hổ thẹn , mẹ ruột lại bởi vì 20 vạn mà vứt bỏ cô.

"Ba cũng rất để ý đến em, lúc ba lâm chung có dặn dò chị , nếu có thể thì hãy chiếu cố em thật tốt"."

Có lẽ ba cũng áy náy khi mà bất công với em nhưng mà đã quá chậm".

Đàm Thơ muốn cười, nước mắt lại rơi , cho đến khi tầm mắt mơ hồ.Áy náy thì sao?

Những năm kia cô trốn ở một góc xó xỉnh rồi khóc , lúc đó có ai an ủi cô sao?

Những năm kia vào đêm khuya , cô từng ước rằng ngày mai ba mẹ sẽ đưa cô đi trường học, nhưng có ai quan tâm đến cô sao?Có thể...có .Chỉ là người kia, bây giờ lại thờ ơ nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô.

"Đàm Thơ, chị tính đem chuyện này giấu ở trong lòng cả đời".

Sau đó gia đình sẽ yên ổn, mẹ sẽ cố gắng để ý sự tồn tại của Đàm Thơ dù không quen.

Đàm Trăn sẽ bù đắp sai lầm, dựa theo nguyện vọng của cha mà chiếu cố đứa trẻ vô tội này.

"Nhưng mà, dựa vào cái gì mà em xứng chứ?"

Cô dùng ngón tay xé nát từng tấm ảnh.Đàm Thơ sững sờ nhìn những mảnh vụn trên đất , cuối cùng khóc không thành tiếng: "Chị, em xin lỗi... ."

Đàm Trăn không muốn nghe cô nói hai từ " Xin lỗi", cô đã nghe mệt rồi.Nhiều người nói xin lỗi với cô, mà ai cũnh biết 2 từ đó chính là đồ vật vô dụng nhất.

Đàm Trăn xoa hốc mắt chua xót, giọng nói nhẹ nhàng: "Chị chuẩn bị sẽ ra nước ngoài một khoảng thời gian, tính đi cùng với mẹ.

Sau khi ba qua đời, mẹ cũng chưa từng hài lòng".

"Về phần em, căn phòng này em có thể tiếp tục ở, em cũng có thể tiếp tục kêu "mẹ", nhưng mà về sau em khômg được gọi chị là chị".

"Chị cũng không muốn trở mặt thành thù với em chỉ vì một người đàn ông.

Chị từng xem em như em gái ruột nhưng từ trước đến giờ em không xem chị là chị gái em".

Âm thanh đã đi xa, nhưng Đàm Thơ lại giống như một con rối, cô vẫn không nhúc nhích cho đến khi cô nghe được tiếng đóng cửa.

Đàm Trăn đã rời đi.Đàm Thơ lập tức mất đi sức lực, hai chân bủn rủn , lập tức ngã trên đất.Vừa mới những lời Đàm Trăn nói vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, cô muốn khóc to, muốn phát tiết nhưng cuối cùng cô chỉ ôm đầu gối im lặng khóc.

Là ngoài ý muốn sao?

Đàm Thơ đã từng nghi ngờ , nhưng cô vẫn cảm thấy mình giống ba.Là may mắn sao?

Bản thân sinh ra làm người khác không vui, vì thế mới không được người thích, mà không phải là bởi vì do chị gái quá xuất sắc.

Nhưng mà, Đàm Thơ cảm thấy chính mình sắp chết.Cô là đứa nhỏ mà mọi người không muốn sinh ra và chúc phúc .

Ba cô chỉ là bị tính kế, còn mẹ là bởi vì tham tiền.Cho nên dựa vào đâu mà cô lại hối hận, lòng tham không đáy?

Những mảnh vụn trên mặt đất làm đau nhói đôi mắt cô.

Lúc vui sướng hay nghiêm túc, hay ngốc nghếcg hay cười ngây nghô, lúc này lại tan thành mảnh vỡ.

Cô nhặt lên mảnh nhỏ, nhưng cho dù như thế nào đều không trở về nguyên vẹn được.Tâm chết lặng bắt đầu đau đớn.

Từ nhỏ nhìn Đàm Thơ đã lạnh lùng , cô chưa bao giờ bởi vì bị cha mẹ xem nhẹ mà nổi giận, chỉ yên lặng rũ mắt coi như không thấy gì.

Bởi vì cô biết, mỗi lần bị xem nhẹ, đều sẽ có một người khác mỉm cười với cô.

Khi đó cô nhìn khuôn mặt quan tâm của Đàm Trăn, cô mỉm cười nhưng trong lòng lại khinh thường.

Khi đó chị gái rất được quan tâm nha, chị ấy nói dối là bị bệnh được cha mẹ xin nghỉ một ngày, bởi vì chị ấy giả bộ bị ức hiếp mà mọi người làm ầm lên chỉ để lấy lại mặt mũi cho chị ấy.

Mà cô từ trước đến nay đều ghét sự ngây thơ, xem thường sự ôn nhu, bây giờ lại bị quả báo.Rất nhiều chuyện có thể lựa chọn.

Nếu như trở lại ngày làm việc trước đó, cô lựa chọn yên lặng tránh đi, không mở cánh cửa kia ra.Nếu như Đàm Thơ lựa chọn bạn trai cũ là Triệu Chi Nam, không chạm vào cấm kỵ.

Thì Đàm Trăn sẽ không có khả năng không hề lưu luyến mà vứt bỏ cô.Như Cố Dĩ Nguy đã nói, Đàm Trăn sẽ không cần cô nữa.Mà trừ bỏ Đàm Trăn, từ trước đến nay chưa từng có người yêu thương cô.

Đàm Thơ khóc òa lên, nhìn về phía cánh cửa , khóc lên tiếng: "Chị.....Chị....."

Nhưng mà lại không có người ôn nhu trả lời cô.
‐---------------------------
Đàm Thơ vừa đáng trách vừa đáng thương , bả làm sai vì đã quan hệ với anh rể, và phản bội người chị yêu thương bả hết mực nhưng mà bả cũng khổ , lúc nhỏ bả k biết bả là con của người thứ 3 , mà ba mẹ thì không quan tâm bả từ nhỏ cho tới lớn nên bả nghĩ là Đàm Trăn giành cha mẹ của bả, không ai yêu thương, bị xem như người trong suốt mười mấy năm, nên dần dần bả sinh ra lòng đố kỵ với chị bả.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 101: Sao anh lại tới đây


Mấy tháng sau, tại sân bay.

Đã đầu xuân, Đàm Trăn mặc một chiếc áo ngoài màu xanh, mái tóc kẹp một chiếc kẹp ngọc bích , lộ ra cần cổ trắng nõn.

Một tay cô xách rương hành lý, một tay cầm điện thoại gọi video với Tần Hạm Đạm.

"Trăn Trăn nha, cậu ác quá tự nhiên bỏ mình lại một mình" Ở bên kia, Tần Hạm Đạm đau khổ oán giận.

Đàm Trăn ra nước ngoài nên mọi chuyện đều giao cho Tần Hạm Đạm,cô rất bận rộn thậm chí còn không có thời gian tới đưa Đàm Trăn, chỉ có thể gọi video.

Đàm Trăn cười : "Ai bảo lúc trước cậu bóc lột mình chi, nên cũng để cho cậu hiểu cảm giác của mình nha" Tần Hạm Đạm chỉ thuận miệng nói nhưng khi nhìn thấy Đàm Trăn cười thì trong lòng cô cũng an tâm phần nào.

Chuyện Đàm Trăn ly hôn quá bất ngờ , tình cảm của bọn họ nhiều năm như vậy , cô sợ Đàm Trăn sẽ nghĩ quẩn.

Hiện tại nhìn thấy Đàm Trăn cũng không có bị khói mù bao phủ.

Nghĩ đến cái gì, Tần Hạm Đạm cười vui sướng khi người gặp họa , "Cậu không hiết hiện tại tên họ Cố kia có bao nhiêu thảm....Có lẽ sẽ mau phá sản thôi" Đàm Trăn khẽ gật đầu.

Cô không có ý nghe qua tin tức về Cố Dĩ Nguy nhưng hai người lại có vòng bạn bè, nên cô cũng nghe được hiện tại Cố Dĩ Nguy sống cũng không tốt.

Sau ly hôn , tài chính của hắn bị ngâm nước diện rộng, cổ phiếu công ty rung chuyển, đối thủ cạnh tranh ra sức chèn ép, thiếu chút nữa liền chống đỡ không nổi.

Nhưng hắn chính là một người kiên cường, nhiều đêm không ngủ chống được nguy cơ.

Cho dù như thế tinh thần của hắn vẫn sa sút.

Chuyện hắn ngoại tình không giấu được người khác, cha Cố cầm cây đánh hắn gần chết.

Ba mẹ của hắn cũng đã tìm đến Đàm Trăn, Cố Dĩ Nguy và Đàm Trăn cũng không giấu diếm ba mẹ hai bên, nhưng cha Cố mẹ Cố nhìn mười mấy năm tình cảm bọn họ cũng đau buồn , bọn họ thực sự rất yêu thương người con dâu Đàm Trăn này.

Đàm Trăn khách khí tiếp đãi bọn họ, nhưng cái gì cũng không nói, mà là đem túi văn kiện kia đưa cho cha Cố mẹ Cố.

Về sau bọn họ cũng không tới nữa, chỉ gọi điện thoại nói chuyện với cô.

Cúp điện thoại, Đàm Trăn và mẹ Đàm đi vào bên trong, mẹ Đàm đi trước.

Đúng lúc này, Đàm Trăn cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn.

Sân bay người đến người đi, trước mắt đều là những người xa lạ.

Là ảo giác sao?

Đàm Trăn nhíu mày.Không đợi Đàm Trăn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Kiều Ứng Thành đang xuyên qua đám đông.

Kiều Ứng Thành còn mặc quân trang, thân hình như cây cổ thụ nghiêm nghị, quân trang anh mặc hiện ra dáng người dáng người hoàn mỹ của anh.

Anh đi từng bước giống như một cơn gió, tư thế hiên ngang, không ít người tự động nhường đường cho anh.

Rất nhiều người nhìn thẳng , nhất thời Đàm Trăn cũng sửng sốt.

Ánh mắt Kiều Ứng Thành tập trung trên người Đàm Trăn, rất nhanh liền đến trước mặt cô.

"Kiều đại ca."

Đàm Trăn cười với anh , "Sao anh lại tới đây."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 102: Không ôm một cái sao?


Thời gian bay cô chỉ nói cho những bạn bè thân thiết, cũng không có nói cho người khác.

Trán Kiều Ứng Thành đã lấm tấm mồ hôi, nhìn rất vội vàng.

Kiều Ứng Thành không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Anh đã tới chậm sao?"

Đàm Trăn lắc đầu, "Không có."

Kiều Ứng Thành biết cô phải ra nước ngoài, về sau sẽ không có ai quấy rầy cô, hai người bảo trì khoảng cách của bạn bè bình thường, nhưng ánh mắt lơ đãng của Kiều Ứng Thành làm cô nóng mặt.

Kiều Ứng Thành cũng không có rối rắm về vấn đề này, chỉ im lặng nhìn cô.

Thật lâu sau, hình như anh nghĩ gì đó rồi duỗi tay sờ tóc cô, rồi thu tay về, nhẹ nhàng vuốt phẳng khớp xương của ngón trỏ.

"Chiếu cố tốt chính mình."

Anh nhẹ giọng nói.

Đàm Trăn cười: "Cố ý tới đây chỉ để nói câu này thôi sao?".

Cô dang hai tay về phía hắn: "Không ôm một cái sao?"

Người trưởng thành ly biệt chính là như vậy, một cái ôm là đủ.

Lúc tay cô sắp chịu không được thì anh mới ôm cô vào lòng.

Mũi Đàm Trăn đụng đến huy chương trên vai anh, không biết có phải do đau hay không mà mắt cô đỏ lên.

"Kiều đại ca, đây đâu phải là sinh ly tử biệt, ra nước ngoài đã là chuyện em muốn làm từ lâu rồi".

"Em đi đây" Đàm Trăn nói nhẹ nhàng.

"Ừm."

Kiều Ứng Thành nhỏ tiếng đáp lại, nắm chặt tay cô.

Đàm Trăn thở sâu, chậm rãi nói: "Kiều Đại ca, em rất cảm ơn anh đã giúp em, cũng cảm ơn anh vì lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ em, chỉ là lúc em cần anh lại đến chậm.

Nếu như bây giờ chúng ta...... sẽ đối với anh không công bằng.."

Cô rời khỏi cái ôm của Kiều Ứng Thành , nghiêm túc nhìn anh : "Mấy năm này, nếu như anh tìm thấy người mình thích, nhất định phải nắm bắt cơ hội đó".

Ánh mắt Kiều Ứng Thành thâm thúy, ngữ khí khẳng định: "Không biết."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 103: Kết


Sẽ không tìm người khác đâu bởi vì anh còn chưa bắt lấy cái gọi là cơ hội.

Kiều Ứng Thành không có nói rõ.

Đàm Trăn khẽ thở dài, rồi cười thành tiếng đến, vỗ ngực Kiều Ứng Thành: "Đừng có ngu muội như vậy, nếu em ở nước ngoài gặp được người em thích em sẽ không bỏ qua đâu ."

Hiện tại cô không muốn yêu đương, cũng không muốn để Kiều Ứng Thành đợi cô.

Huống chi đời này làm gì có chuyện không phải người đó liền không được?

Kiều Ứng Thành cố chấp nhiều năm như vậy, chắc có lẽ chỉ thương tiếc đối với cô.

Thời gian là thứ không đoán trước được, khoảnh khắc này tình cảm mặn nồng, lúc sau sẽ biến thành cái gì còn chưa biết được.

"Kia,tạm biệt?"

Lúc Đàm Trăn sắp xoay người, Kiều Ứng Thành giữ tay cô lại.

Độ ấm truyền vào tay làm cô làm cô không được tự nhiên, sau đó Kiều Ứng Thành thả tay xuống, lấy ra một vật rồi đưa cho cô.

Chính là bức tranh kia.

"Bức tranh này là do anh không biết xấu hổ lấy đi, nhiều năm như vậy anh còn nợ em một lời xin lỗi".

Anh thấp giọng nói: "Thân phận của anh không dễ ra nước ngoài, cho nên cũng không có cách gì để tranh thủ.

Tóm lại em phải chiếu cố bản thân thật tốt, những chuyện không hài lòng liền quên nó đi".

Đàm Trăn nhìn Kiều Ứng Thành, giữ chặt bức tranh.

Đàm Trăn ôm Kiều Ứng Thành: "Cám ơn anh ."

Loa ở sân bay đã nhắc nhở, cô đi đến chỗ kiểm an rồi quay đầu lại cười vẫy tay với anh :"Đã quên nói , hôm nay anh rất soái".

Kiều Ứng Thành khẽ cười rồi vẫy tay với cô.

"Tạm biệt ."

Cuối cùng bóng dáng của cô hoà vào đám đông rồi biến mất trước mắt anh.Anh đứng rất lâu, bỗng nhiên giơ tay lên đưa vào túi quân trang.

Cầm lấy vừa nhìn, dĩ nhiên chính là cái kia anh mới vừa đưa cho cô chắc là cô đã trộm trả về cho anh.

Bức họa kia kỳ thật thực rất đơn giản , rõ ràng cho thấy cô gái tuỳ tiện mà vẽ, nhưng quả thật trút xuống không ít tâm tư , đã nhiều năm rồi vậy mà bức tranh vẫn còn sinh động như vậy.

Kiều Ứng Thành nhịn không được, nở nụ cười.

Anh vẫn duy trì nụ cười, ánh mắt đối đầu với bóng người đứng im ở trong góc kia rất lâu.

Kiều Ứng Thành nhíu mày, cất bức tranh vào trong túi, xoay người rời đi. ————— Máy bay chậm rãi bay lên , vị trí của Đàm Trăn gần cửa sổ, vừa vặn thấy được thành thị phồn hoa trước mắt, và bầu trời xanh thẳm.

Những chuyện đó giống như một giấc mơ.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gò má của cô, cô nhẹ ngàng đưa tay lên cửa sổ trong suốt.

Cô nghĩ, thật đẹp.

Trên đời này có nhiều người chưa thấy qua người khác , có nhiều chuyện chưa làm, thế vì sao cô lại phải sa vào chuyện đau khổ như vậy?

Cho dù phơi nắng một hồi, ăn bữa ăn ngon , tùy tiện vẽ một bức tranh xấu, tất cả đều so với người kia có ý nghĩa đúng không?

Mẹ Đàm lên máy bay cũng rất mệt,nên đắp thảm lông rồi ngủ.

Đàm Trăn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khó được cảm thấy tâm tình bình thản, liền gục đầu vào vai Mẹ Đàm rồi ngủ say.

Ý thức trầm xuống , ý cười trên khóe môi vẫn không biến mất.

--------------------------
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Ngoại truyện (1)


Cố Dĩ Nguy đã chết.

Nghe nói là chết đột ngột.

Buổi tối hôm trước hắn còn lên giường với người phụ nữ lạ, sang hôm sau hắn liền về nhà làm việc không ngừng nghỉ, cứ vậy mà đột ngột chết ở thư phòng.

Hắn cũng không thân với ai, chết được vài ngày , cấp dưới mới phát hiện ra liên lạc với hắn không được, nên đến nhà của hắn xem thử , khi đến thì cái xác cũng đã bốc mùi rồi.

Khi nghe thấy tin này thì Đàm Trăn đã hoảng hốt.

Đã lâu rồi cô chưa từng nhìn thấy Cố Dĩ Nguy.

Những chuyện trước đó đã bị thời gian làm mờ đi rồi xóa sạch tất cả, chỉ còn lại vết thương không đau.

Lần gặp mặt cuối cùng là 5 năm trước.

Khi đó đột nhiên cô có thai, cô không biết nên phá hay giữ lại.

Không phải là cô không muốn có con , chỉ là cô còn trẻ cô vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ.

Đặc biệt là sau khi kiểm tra thì phát hiện là song sinh , thật sự rất đột ngột, nhưng nó chính là món quá mà ông trời tặng cho cô và Kiều Ứng Thành.

Sau khi trải qua chín tháng mười ngày mang thai thì cô đã sinh ra một cặp song sinh rất đáng yêu.

Kiều Ứng Thành vui đến nỗi một hai đòi mở tiệc.

Ngày đó khách khứa tụ tập, cô và Kiều Ứng Thành sánh vai bên nhau , cùng nhau trò chuyện với bạn bè.

Kiều Ứng Thành không muốn cô mệt mỏi, cứ luôn khuyên cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà con cô cũng sinh ra được vài tháng rồi, trong lúc cô mang thai hay sau khi sinh thì cô được chăm sóc rất tốt nên không có chỗ nào là không thoải mái.

Trong đám người, ngoài ý muốn thấy được Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy 35 tuổi, cũng coi như là có khí phách nhưng lại rất gầy, tóc thì cũng đã bạc.

Bên cạnh hắn còn có người phụ nữ, cười nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại không nói chuyện với cô ấy.

Ánh mắt Cố Dĩ Nguy xuyên qua đám đông dừng ở trên người cô, do cách quá xa nên Đàm Trăn không biết biểu cảm của hắn sẽ ra sao.

Là chúc mừng hay kinh ngạc?

Cũng có thể là cái khác nhưng mà Đàm Trăn không để ý.

Mấy năm nay Cố Dĩ Nguy vẫn giữ lời hứa lúc trước, đó là không xuất hiện trước mặt cô.

Cô không biết tại sao Cố Dĩ Nguy đến, rõ ràng lúc trước hôn lễ của cô và Kiều Ứng Thành, Cố Dĩ Nguy chỉ nhờ người đưa quà đến.

Đàm Trăn gật đầu, thái độ giống như đối với người không thân , khách khí tiếp đãi.

Lúc cô ra nước ngoài ở mấy năm, bởi vì có bạn bè chung nên những chuyện liên quan đến Cố Dĩ Nguy ít nhiều cô vẫn biết.

Nói đến rất lạ, dựa theo điều kiện của hắn , thì sau khi ly hôn đáng ra phải có nhiều người nhào vào chứ, nhưng nghe nói lúc ban đầu hắn giống như Đường Tăng vậy, mỗi ngày vùi đầu công tác, phụ nữ đối với hắn giống như chất độc không thể đụng vào.

Cố Dĩ Nguy ngoại tình đương nhiên bị không ít người biết, nhưng đối với người đàn ông có tiền mà nói, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn bất quá là đề tài trò chuyện khi uống rượu thôi, không có sóng gió gì.

Chỉ là bọn họ rất kinh ngạc, vì sao một người như Cố Dĩ Nguy sẽ phóng túng như thế, mỗi người bên cạnh hắn đều không vượt qua một tháng, giống như là dùng dục vọng để tiêu hao cuộc sống của bản thân vậy.

Lúc sau Đàm Trăn lại chưa nhìn thấy hắn, thẳng đến trước đó không lâu, Đàm Trăn dắt hai đứa nhỏ đi triễn lãm tranh của cô.

Lúc này cô đã mở vài cái triển lãm tranh, cũng là họa sĩ có tiếng .

Kiều Ứng Thành có nhiệm vụ nên không thể đi cùng, hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn và đáng yêu nên Đàm Trăn liền đi cùng chúng.

Nhưng mà chờ cô nói chuyện xong với người bạn kia, thì mới phát hiện không thấy con gái đâu.

Đàm Trăn toát mồ hôi, thiếu chút nữa liền không đứng được .

Khi cô sắp báo công an, thì mới phát hiện con gái cô đang ngậm kẹo que ngồi trên ghế ở gian trước của triển lãm tranh.

Cô bé mặc áo yếm , nho nhỏ đáng yêu, vừa nhìn liền rất giống Đàm Trăn khi còn nhỏ.

Đàm Trăn vừa tức vừa mừng, cô bé hình như không phát hiện cảm xúc của mẹ, giơ tay ra muốn ôm.

Chờ Đàm Trăn bế Bưởi Bưởi lên mới phát hiện tay cô bé đeo một chiếc vòng vàng.

Bưởi Bưởi vội vàng giấu tay ở sau lưng.

"Đây là ai đưa?".

Bưởi Bưởi liếc mắt nhìn mẹ rồi nhỏ giọng nói : "Lúc nãy chú kia cho con".

Đàm Trăn lập tức nghiêm túc , "Mẹ đã dạy con chưa , không được phép lấy đồ của người lạ mà?".

Bưởi Bưởi chớp mắt: "Bưởi Bưởi biết, con cũng tính không lấy....nhưng mà chú kia lại khóc".

Từ trước tới nay , cô bé chưa thấy qua người cao lớn giống ba lại khóc, cô bé nhớ rõ , cô bé chỉ lắc đầu thôi mà mắt của chú kia liền đỏ.

Đàm Trăn sửng sốt một lúc , cúi đầu hôn khuôn mặt của con gái: "Về sau gặp lại chú kia, nhớ rõ không được nói chuyện".

"Đó là người xấu sao mẹ?".

"Ừm......một người rất xấu".
_

_______________
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Ngoại truyện (2)


Suy nghĩ không biết thổi đi nơi nào, đột nhiên Đàm Trăn bị ôm vào lòng.

Chóp mũi đụng vào ngực Kiều Ứng Thành, mùi hương quen thuộc làm cô thoải mái.

"Suy nghĩ cái gì?"

Kiều Ứng Thành hôn vành tai của Đàm Trăn, ngửi mùi hương trên tóc cô.

"Không nghĩ gì."

"Gạt anh ."

Kiều Ứng Thành bế Đàm Trăn lên, tay bao bọc mông cô.

Mặt Đàm Trăn đỏ, đã là người lớn rồi , sao Kiều Ứng Thành lại ấu trĩ như vậy.

"Trăn Trăn, lúc em nói dối , mắt của em sẽ nhìn về phía trước".

Đàm Trăn không còn lời gì để nói, gả cho một người quân nhân nhìn mặt đoán ý, chính là loại cảm giác này.

"Vừa rồi Hạm Đạm nói với em, Cố Dĩ Nguy.....hắn đột ngột chết?"

Đàm Trăn mở miệng nói, cái tên quen thuộc này từ miệng cô nói ra, giống như là đã cách mấy năm.

"Ừ, anh biết."

Kiều Ứng Thành gật đầu, "Người trẻ tuổi ấy mà, thức đêm quan hệ tình dục , không chú ý sức khỏe, thì đột ngột chết cũng không lạ.

Huống hồ hắn cũng không còn trẻ".

Anh nói chuyện bình thường, không giống như là đang nói chồng cũ của vợ.

"Em nhắc tới anh ta, anh không ghen à?".

Đàm Trăn cười, cố ý cắn vào tai của anh.

Kiều Ứng Thành chưa bao giờ kiêng dè khi nói tới Cố Dĩ Nguy.

Đa số đàn ông sẽ có khúc mắc khi nhắc tới quá khứ của vợ, cho dù mặt ngoài là bình tĩnh nhưng trong lòng lại khác.

Nhưng Kiều Ứng Thành rất chắc chắn, Cố Dĩ Nguy đã là quá khứ của Đàm Trăn, sự tồn tại của hắn cũng không phải là bom hẹn giờ đối với bọn họ.

Kiều Ứng Thành cười khẽ: "Anh so gì với người chết?".

Kiều Ứng Thành không có nói cho Đàm Trăn biết, thật ra lúc nãy anh đã tới Cục Cảnh Sát.

Anh biết Cố Dĩ Nguy không cam lòng ly hôn, nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Đàm Trăn , Kiều Ứng Thành cũng không tìm hắn làm gì.

Cố Dĩ Nguy chết ở trong thư phòng kia, trên tường đều có những bức tranh lớn nhỏ mà mấy năm nay Đàm Trăn đã vẽ.

Có bản gốc cũng có phục chế, nhìn vào giống như là nơi để tranh , nhưng cẩn thận nghĩ lại thì làm sao mà không giống một kẻ rình coi người khác chứ?.

Cũng đúng thôi, có được người như Đàm Trăn , ai sẽ cam tâm tình nguyện buông tay.

Có người nói người chết vĩnh viễn là người thắng.

Nhưng đối với Đàm Trăn mà nói, Cố Dĩ Nguy chỉ là vết sẹo ghê tởm trong trí nhớ của cô, mà khi đã trôi qua nhiều năm vết sẹo cũng đã thoát vảy, trở lại như bình thường.

Kiều Ứng Thành cũng không cần phải đem người nọ đặt ở giữa hai người bọn họ.

Đàm Trăn nhìn người đàn ông trước mặt , mặt mày tràn đầy ý cười, khói mù trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tán.

Thật ra Đàm Trăn không tính tái hôn.

Cũng không phải là cô không tin vào tình yêu mà là cảm thấy bản thân không cần.

Lúc trước cô chìm đắm vào tình yêu, trở thành một con người ngu ngốc.

Sau khi thoát ra, cô lại cảm thấy hôn nhân không phải là cái cần thiết, hôn nhân chỉ là một loại gia vị, hạnh phúc thì có rất nhiều cách.

Đàm Trăn không muốn hạnh phúc phải dựa vào người khác, ở nước ngoài mấy năm, cuộc sống của cô giống như nước chảy, thấm vào ngực cô, những cơn đau vẫn không hề nguôi ngoai.

Lúc ban đầu, cô còn thường xuyên nằm mơ, trong mơ không thấy người kia là ai nhưng cô biết đó là ai.

Người kia chiếm nửa đời của cô, cho cô những hồi ức đẹp đẽ, cũng cho cô những cơn đau giằng xé.

Đàm Trăn nghĩ, cô muốn buông tha chính mình.

Ly hôn không phải là kết thúc, ra nước ngoài cũng không phải là mở đầu, đoạn hôn nhân kia bất quá chỉ là một vết sẹo trong đời cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ là chính mình, sẽ đổi mới chính mình.

Sinh hoạt ở học viện xuất sắc nhiều năm, mỗi đêm cô đều nhận được điện thoại của Kiều Ứng Thành.

Cách mấy nghìn km, âm thanh trầm thấp ở bên kia kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị , làm cho cô mỉm cười đi vào giấc ngủ.

—————————-
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Ngoại truyện (3)


Sau khi về nước, Kiều Ứng Thành vẫn như vậy, anh móc ra huân chương và giấy chứng nhận của anh:" Đây là những vinh dự mà anh có , nếu được anh muốn chia sẻ nó với em".

"Anh là một người quân nhân, trung thành là bản tính đã khắc sâu trong xương tủy".

"Nếu anh không có cách cho em cảm giác an toàn , thì chúng có thể".

Đàm Trăn nhìn người đàn ông thành thục trước mặt , làm cô nhớ lại thiếu niên kiêu ngạo nhưng vành tai lại ửng hồng vào mười mấy năm trước.

Cô bừng tỉnh phát hiện thì ra trên đời này vẫn có người giữ vững tình yêu sao?.

Mà người đàn ông kia lại ôm chặt cô, tay càng duỗi xuống phía dưới.

"Ưm......Anh làm gì vậy?".

Kiều Ứng Thành không có trả lời cô , mà tiến về trước hôn môi cô, nuốt đi âm thanh của cô.

Mùi hương dễ ngửi hướng về phía Đàm Trăn, cô dễ dàng bị Kiều Ứng Thành cạy ra môi răng, bắt lấy đầu lưỡi cô cùng nhau triền miên.

Một tay anh ôm cô, tay còn lại cách áo ngủ sờ lên lưng cô.

Lòng bàn tay Kiều Ứng Thành có chút thô ráp, khơi dậy cơn ngứa của Đàm Trăn.

Nhiệt độ bị chơi đùa ở lưng truyền lên mặt Đàm Trăn, eo cũng tự giác mềm ra.

Đàm Trăn nhỏ giọng rên rỉ, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô chống lên ngực Kiều Ứng Thành.

"Bưởi Bưởi......."

"Đã đưa tập tranh cho nó cũng cho nó uống sữa rồi".

"Còn Thuyền Thuyền......."

"Đã mua đồ chơi mới cho nó rồi".

"Vợ à, hiện tại còn nghĩ người khác chi."

Giọng Kiều Ứng Thành tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng động tác lại rất nhanh, anh ngậm môi cô, tỉ mỉ vuốt ve.

Đàm Trăn muốn cười anh sao có thể ghen với con mình chứ, nhưng bị Kiều Ứng Thành lấp kín môi , chỉ có thể nhẹ nhàng thở dốc.

"Lên giường đi......."

Đàm Trăn nói ở bên tai anh.

Thân thể Kiều Ứng Thành chấn động, mắt thường có thể nhìn thấy côn thịt anh chống ở bụng nhỏ của Đàm Trăn đã hưng phấn.

Anh ôm cô đi vài bước, anh không tới giường mà đi thêm vài bước tới bàn trang điểm, sau đó đặt cô trên bàn.

Đàm Trăn còn không kịp phản kháng đã bị Kiều Ứng Thành hôn.

Một tay anh cởi bỏ dây lưng áo ngủ Đàm Trăn , tay còn lại đi vào eo cô, ôm chặt cô , da thịt kề nhau làm cho hai người thoải mái.

Anh ấn vào sống lưng cô rồi lại véo eo cô, khơi dậy sự rung động trên người Đàm Trăn.

Lưỡi Kiều Ứng Thành càn quét môi cô, sau đó hôn xuống cổ và xương quai xanh, để lại nhiều dấu vết.

Đàm Trăn ngửa đầu, hưởng thụ sự chơi đùa của lưỡi anh, cô thầm nghĩ ở trên giường anh vẫn lạ như vậy, thích lưu lại dấu vết trên người cô.

Trong lúc hôn, Kiều Ứng Thành đã im lặng mà cởi áo ngủ Đàm Trăn.

Thân thể trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn , núm vú màu hồng rung động trên cặp vú , vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài cứ vậy mà hiện ra trước mắt Kiều Ứng Thành.

"Thật xinh đẹp."

Âm thanh của Kiều Ứng trầm thấp lại khàn khàn, "Vợ vẫn đẹp như vậy".

Đàm Trăn cảm thấy trước ngực lạnh lẽo , rất nhanh lại nóng lên, cảm giác nóng cháy nhanh chóng đi lại trên làn da khô ráo của cô.

Cặp vú trắng nõn lắc lư trước ngực, anh vùi đầu vào ngực cô, ngoan ngoãn mà ăn vú.

Tay Kiều Ứng Thành bóp vú, giống như liếm kem mà liếm vú cô, môi lưỡi phát ra tiếng nước làm Đàm Trăn mặt đỏ tai hồng.

Thân thể Đàm Trăn có chút không xong , cô nắm lấy tóc của anh, vú tự giác hướng về phía trước .

Kiều Ứng Thành cười khẽ, đôi mắt đen nhánh hướng lên trên nhìn Đàm Trăn , "Trăn Trăn em gấp lắm rồi à".

Đàm Trăn véo tai anh , cười: "Ai gấp chứ , còn không thử nhìn xem chính mình."

Phía dưới quần đã phồng lên dữ dội , vậy mà Kiều Ứng Thành vẫn còn tâm tư trêu chọc cô.

Anh đứng dậy, hôn chóp mũi Đàm Trăn , phía dưới đi về trước thật mạnh, đụng phải tiểu huyệt chảy nước của Đàm Trăn.

"Vợ , em cởi giúp anh?".

Cơn ngứa từ từ chui ra , Đàm Trăn mắng thầm anh lưu manh, cuối cùng cô vươn tay, chuẩn bị giúp anh cởi bỏ cúc áo.

Kiều Ứng Thành ung dung nhìn cô, đột nhiên bắt lấy tay cô đặt bên môi rồi hôn lên:" Trăn Trăn, anh chờ không kịp, em trực tiếp cởi đi".

Đàm Trăn nghiêng đầu liếc anh, nhấc chân đá một cái vào chân anh:" Có ấu trĩ không chứ".
————————-
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Ngoại truyện(4)


Đàm Trăn không biết tại sao ở trên giường anh lại thích lăn lộn cô.

Cùng lúc đó Kiều Ứng Thành nhanh chóng cởi áo, lộ ra thân hình hoàn mỹ.

Cánh tay Kiều Ứng Thành vừa dày vừa rộng, cặp lông mày tuấn tú, ngăn chặn khí chất lạnh lùng trên người anh.

Anh đối xử với người không thân rất lịch sự và lễ phép, đối xử với người thân thì rất ôn nhu và hiền hòa, nhưng mà khi cởi áo ra , những thứ đó lại hóa thành hư không.

Kỳ thật anh cũng không còn trẻ, ở khóe mắt còn có dấu vết của năm tháng, nhưng bởi vì hàng năm tập luyện nên thân thể anh vẫn như cũ , cơ bắp vẫn cuồn cuộn , chính là điều này làm cho Đàm Trăn chịu không nổi.

Đàm Trăn không tiền đồ mà đỏ mặt, cô nhanh chóng cởi dây lưng của anh, thuần thục kéo khóa kéo của amh.

Côn thịt nóng bỏng nhảy ra chào hỏi cô, thân đầy gân xanh, ở đỉnh chảy ra một ít dịch nhầy.

Toàn thân Đàm Trăn đều rất nóng.

Kiều Ứng Thành hôn Đàm Trăn, côn thịt chống ở bụng cô nhảy lên, lửa trên người anh truyền lên cô.

Anh nhẹ giọng nói: "Trăn Trăn, anh rất nhớ em ."

Âm thanh của Kiều Ứng Thành làm Đàm Trăn mềm lòng.

Bởi vì công tác nên thời gian anh và cô ở bên nhau không nhiều, cô cũng bận công việc nên cũng có lúc sẽ không quan tâm Kiều Ứng Thành.

Trong lúc cô đang thất thần thì đột nhiên cảm giác được thân thể căng thẳng.

Thì ra Kiều Ứng Thành đã cọ sát miệng huyệt ướt át của cô, quy đầu to lớn chen vào thịt huyệt, thúc đẩy eo tiến vào.

Anh ngửa đầu thở dốc, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đàm Trăn : "Còn có thể sao?."

Anh ôn nhu hỏi cô, nhưng động tác lại ngược lại.

Cô còn chưa gật đầu, anh đã giữ chặt eo cô tiến vào hơn phân nửa.

Hai người gần một tháng không làm, Đàm Trăn có chút không thích ứng, nhưng cơ thể cô lại nổi lên cơn ngứa, làm cho tiểu huyệt của cô mềm ra.

Hai người quá quen thuộc với thân thể của đối phương , Kiều Ứng Thành nhẹ nhàng hôn mặt Đàm Trăn, côn thịt ở dưới lại dùng lực mười phần, hoàn chỉnh mà tiến vào thân thể Đàm Trăn.

Cảm nhận được tiểu huyệt đang co lại, Kiều Ứng Thành bắt đầu va chạm mạnh, côn thịt từng chút từng chút bị tiểu huyệt màu đỏ thẫm nuốt hết , tiếng da thịt đánh vào nhau "bạch bạch bạch" vang lên , bàn trang điểm bởi vì lực hai người mà cũng phát ra âm thanh.

Hai chân Đàm Trăn bám vào Kiều Ứng Thành, thân thể lắc lư theo lực của Kiều Ứng thành.

"Không thoải mái à?

Vì cái gì không kêu."

Kiều Ứng Thành thở hổn hển, cúi đầu gặm hôn vú Đàm Trăn , "Anh thích nghe vợ rên."

Đã là vợ chồng nhiều năm rồi, tất nhiên Đàm Trăn sẽ không thẹn thùng, chỉ là bây giờ là lúc hai đứa nhỏ còn thức , nếu như chúng nghe được.....

Kiều Ứng Thành rõ ràng không để ý cái này, ngược lại dùng thêm lực thao cô, quy đầu to lớn quấy rối hoa tâm mềm mại, làm cho dâm dịch chảy ra.

Dịch nhầy tràn ra phía dưới của hai người, âm thanh thân thể đánh vào dịch nhầy rất rõ ràng.

"A......ân....a....ân......"

Đàm Trăn cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ.

Vài tiếng ngắn ngủi như là xuân dược câu dẫn người khác, làm cho dục vọng trong người anh càng tăng thêm.

Kiều Ứng Thành giữ một chân của Đàm Trăn, dùng sức đi vào: "Chân cao lên , Trăn Trăn."

Đàm Trăn làm theo, bỗng nhiên cảm giác thân mình nhẹ hơn , trọng lực trầm xuống, côn thịt thẳng tắp tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô.

Đàm Trăn ôm chặt cổ Kiều Ứng Thành , hai chân kẹp chặt eo anh , cứ như vậy mà phía dưới của hai người dính vào nhau chặt chẽ không thể tách rời .

Kiều Ứng Thành ôm cô xoay người, làm cô nhìn thẳng vào gương .

Tất nhiên gương bàn trang điểm không thể chiếu hết toàn thân bọn họ .

Đàm Trăn nhìn vào trong gương, cô thấy bản thân mình giống như một con bạch tuột cố gắng bám vào anh, ở giữa mông cô là côn thịt thô to của anh , đôi chân thon dài của anh đang dùng sức hướng lên trên , đem toàn bộ côn thịt nhập vào thân thể cô.

-

-------------------------------
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Ngoại truyện(phần cuối)


Đàm Trăn ở trong lòng Kiều Ứng Thành, đánh anh một cái: " Không biết xấu hổ......"

Ánh mắt Kiều Ứng Thành dịu dàng nhìn cô, trán anh lấm tấm mồ hôi.

Anh mỉm cười, hôn má cô: " Chỉ không biết xấu hổ với vợ".

Lời còn chưa dứt anh đã ôm Đàm Trăn va chạm kịch liệt, tay ôm cô không ngừng hướng lên trên, muốn đem cô vào sâu hơn.

Tiểu huyệt bởi vì va chạm kịch liệt mà bắt đầu đỏ lên.

Âm hộ bị côn thịt thô to chen vào, nhìn rất đáng thương.

Lượng lớn khoái cảm làm cho đầu óc Đàm Trăn không suy nghĩ được gì , hình ảnh dâm đãng trong gương không ngừng kích thích thần kinh cô, cô lắc lư cặp mông phối hợp với động tác của anh , cô đến bên tai anh rồi bắt đầu gặm hôn.

Lúc Kiều Ứng Thành cắm sâu vào bên trong , Đàm Trăn thở dốc , chân cuộn tròn , cả người cô giống như rơi vào đầm lầy không thể di chuyển.

Kiều Ứng Thành hôn đôi mắt thất thần của cô, rồi cúi người hôn môi cô, vị ngọt của môi răng gắn bó với nhau cùng với dư vị cao trào làm cho thân thể Đàm Trăn xụi lơ, bụng ngực trần truồng chạm lên đối phương cùng với hai trái tim có tần suất nhảy lên giống nhau.

"Trăn Trăn thoải mái rồi, nhưng anh vẫn còn cứng."

Kiều Ứng Thành khuấy nhanh ở tiểu huyệt đang run rẩy của cô, làm thân thể cô run lên , tiết ra dâm thủy.

Đàm Trăn bị lượng lớn khoái cảm đánh sâu vào thân thể dẫn đến tứ chi không có sức, cô lên án nhìn anh, phía dưới lại kẹp chặt côn thịt của anh không muốn thả lỏng.

Kiều Ứng Thành bóp đầu vú cô, một bên tiếp tục cắm vào tiểu huyệt , một bên ôm Đàm Trăn đi lên giường lớn.

Hai người vẫn duy trì tư thế rồi ngã thẳng tắp xuống giường , Kiều Ứng Thành ôm Đàm Trăn vào trong lòng, lập tức côn thịt chôn sâu vào bên trong , chống ở thịt huyệt bị thao đến ướt mềm.

Như vậy sẽ làm thân thể Đàm Trăn nhẹ nhàng hơn, cô rơi vào chăn bông mềm mại, trên người lại bị đè bởi người đàn ông nóng bỏng.

"Vợ, nhìn anh."

Âm thanh khàn khàn mang theo dụ dỗ , hơi thở cực nóng phả vào chóp mũi Đàm Trăn.

Đàm Trăn cảm giác được bản thân bị ánh mắt của anh đốt lửa.

Ánh mắt cô mê ly , cô dùng ngón tay miêu tả mũi và lông mi của anh, trong lúc khoái cảm kịch liệt cô liền ngẩng đầu hôn Kiều Ứng Thành.

Kiều Ứng Thành nhiệt tình đáp lại, môi răng dây dưa cùng với tốc độ phía dưới va chạm không giảm.

Kiều Ứng Thành nâng lên chân Đàm Trăn , giữ chặt chân cô, eo mông dùng sức, một lần lại một lần cắm sâu vào bên trong.

Mỗi lần cắm, côn thịt lại thoát ra bên ngoài, rồi lại dùng lực chen vào, giống như muốn dùng sức nhét vào trong thân thể Đàm Trăn.

Đàm Trăn nắm lấy khăn trải giường, ngẩng đầu hô hấp, khóe mắt lại chảy xuống giọt nước mắt.

Kiều Ứng Thành cúi xuống hôn lên , liếm đi giọt nước mắt động tình.

Trong phòng là tiếng rên rỉ triền miên không dứt, không biết qua bao lâu, một trận âm thanh dồn dập rồi lại nhỏ dần.

Tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác.

Đàm Trăn vùi đầu vào khuỷu tay Kiều Ứng Thành , mồ hôi bao trùm lên da thịt, sau khi trải qua tình dục thì đến cả một ngón tay cũng lười cử động.

Kiều Ứng Thành giống như là không bị ảnh hưởng, anh vòng tay qua vai Đàm Trăn , nghịch tóc của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn Đàm Trăn.

Đàm Trăn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc đâm vào đôi mắt của anh.

".......

Nhìn em như vậy làm gì?".

Kiều Ứng Thành cười, nắm tay cô đưa lên môi : "Anh quên nói với em rằng anh cảm ơn em".

Đàm Trăn không rõ lí do.

Kiều Ứng Thành còn chưa nói hết, thật ra anh muốn nói là cảm ơn em còn cho anh cơ hội yêu em.

Anh cho rằng đời này anh sẽ không bao giờ có được cơ hội này.

Đàm Trăn còn chưa hiểu gì đã bị Kiều Ứng Thành ôm vào phòng tắm, dòng nước ấm áp tràn vào tứ chi, cả người thoải mái rất nhiều.

Kiều Ứng Thành cũng đi vào, lập tức chiếm gần hết bồn tắm, thân hình cường tráng bao bọc Đàm Trăn, thân thể tiếp xúc chặt chẽ, thiếu chút nữa lại có play bồn tắm.

Cho đến khi hai người nghe thấy tiếng đập cửa.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng dừng động tác.

Kiều Ứng Thành lưu luyến rút ra khỏi thân thể Đàm Trăn, thân thể trần truồng đi ra bồn tắm , mặc vào chiếc áo tắm dài.

Đàm Trăn buồn cười nhìn biểu cảm của anh, mặt cô vui sướng khi người gặp hoạ.

Kiều Ứng Thành hôn cô rồi đi mở cửa: "Chờ anh trở lại."

Mở cửa nhìn , quả nhiên là hai đứa con đứng trước cửa, thấy ba liền tiến lên ôm chân.

Bưởi Bưởi giơ lên bình sữa trống trơn: "Ba ba, con uống xong sữa rồi , giờ con buồn ngủ."

Thuyền Thuyền gật gật đầu.

"Mẹ đâu rồi ?

Con muốn nghe chuyện xưa tối qua".

Bưởi Bưởi buông ra chân của ba muốn chạy về phía phòng ngủ nhưng bị Kiều Ứng Thành xách lên.

"Mẹ con đang ngủ, đêm nay ba sẽ kể chuyện cho các con nghe".

Thuyền Thuyền nhăn mày phá đám: "Chuyện xưa của mẹ, ba có biết không?"

Bưởi Bưởi gật đầu, chuyện xưa của mẹ là chuyện mà bé chưa từng nghe qua, lúc bé kể cho các bạn ở nhà trẻ nghe , ai cũng háo hức.

Kiều Ứng Thành nhận mệnh xách lên hai đứa, mỗi bên ôm một đứa.

"Chuyện xưa của mẹ con đều là ba chỉ" Vẻ mặt Kiều Ứng Thành ra vẻ khó đoán, quả nhiên thấy được ánh mắt lấp lánh của Bưởi Bưởi.

Âm thanh ồn ào cùng với tiếng bước chân của anh dần dần đi xa.

Đàm Trăn ở phòng tắm nghe vậy , khóe miệng không tự giác mà cong lên.

Cô thả lỏng người, dòng nước ấm áp tràn vào tứ chi cô , ngực cũng trở nên mềm hơn .

Thời thiếu nữ, cô rất muốn có được một cuộc sống đơn giản, vòng đi vòng lại có lẽ cô đã có được nó.

Nhưng rốt cuộc vẫn là không được, có lẽ một số người sẽ cảm thấy chán nhưng nó lại là mong muốn của rất nhiều người khác.

Một lần nữa bước vào hôn nhân đối với Đàm Trăn mà nói, nó yêu cầu sự dũng cảm rất lớn , nhưng Kiều Ứng Thành đã cho cô sự tin tưởng, chỉ có tự cứu thì mới có thể được cứu.

Kiều Ứng Thành nói cảm ơn cô, cô hiểu được ý của anh.

Bởi vì cô cũng muốn cảm ơn bản thân mình nha, cảm ơn chính mình vì đã hết lòng chìm vào tình yêu thanh xuân , cũng cảm ơn chính mình cho dù có bị thương tích vẫn dũng cảm bước tiếp.

Người kia chết đi đã chôn vùi một khoảng thanh xuân của cô, cô chỉ có tiếc nuối ngoài ra chẳng có gì cả.
 
Back
Top Bottom