Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng

Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 10



Khi ta ra khỏi hoàng cung, phía đông đã le lói ánh bình minh, vầng mặt trời đột ngột nhô lên khỏi chân trời, lập tức chiếu rọi muôn phương. Ta không trở về phủ đại tướng quân, mà rẽ sang Đông Cung bái kiến nương nương. Ta dâng lên nương nương một hộp gấm, bên trong là đầu thương huyền thiết mà ta đã dùng một hộp đông châu đổi lấy từ tay bậc đại sư đúc binh khí Tây Vực. Sau đó, ta đến từ biệt Tiểu Ngộ, lần này không thể cùng hắn đi đến hội xuân, nhưng ta tặng hắn một quyển y thư. Cuối cùng, ta nói với hắn một đạo lý mà Đại ca đã từng dạy ta.

"Ngươi có thể sống chung với đám hồ ly, nhưng vĩnh viễn không được quên bản thân là một con nghê."

Sau đó ta dứt khoát quay lưng rời đi. Từ giờ phút này, ta và Đông Cung không còn liên can. Nhưng trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, ta sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ họ, vì nương nương, cũng vì Đông cung.

Bệ hạ gác lại đề nghị liên hôn với A Sử Na, mời hắn cùng thuộc hạ đến tham dự hội xuân của triều ra, chuyện hôn nhân có thể đợi sau hội xuân rồi bàn tiếp.

Chẳng bao lâu, ngày hội xuân đã đến. Ta đứng trước cửa lớn, lặng lẽ tiễn phụ thân và các ca ca khoác áo giáp lên ngựa, rong ruổi về phía bãi săn. Phụ thân vỗ vỗ lên bờ vai ta, giọng nói trầm ổn: “Phong Nhi đã trưởng thành, về sau con phải tự mình bước tiếp.”

Nhìn bóng lưng phụ thân và các ca ca dần khuất xa, ta hiểu rõ rằng, lần biệt ly này, chẳng biết đến năm tháng nào mới có thể trùng phùng.

Năm Vĩnh Ninh thứ hai, hội xuân.

Hữu Kiêu vệ tướng quân Tạ Trung trong lúc truy đuổi con mồi ở bãi săn chẳng may ngã ngựa, bệnh cũ phát tác, ba ngày sau thì qua đời.

Trong tang lễ của phụ thân, ta nghe các đồng liêu năm xưa của người than thở: “Tạ tướng quân đã mất, từ nay Bắc cương biết trông cậy vào ai?”

A Sử Na A Ba cũng đến phúng điếu. Hắn là người tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân ngã ngựa, đối với thương thế của người cũng rõ ràng hơn ai hết, bởi vậy không hề sinh nghi. Khi tế bái xong, hắn đến trước mặt ta, chỉ nói một câu: “Nén bi thương, bảo trọng.”

Ta yên lặng hoàn lễ, nhìn hắn chẳng hề tỏ vẻ ngờ vực, trong lòng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi liệm phụ thân, các ca ca phụng chỉ khởi hành, tiếp tục trấn giữ Ngọc Môn Quan. Còn ta được Bệ hạ ban đến chùa Linh Giác tu hành, thay phụ thân cầu phúc. Vì vẫn trong tang kỳ, hôn sự với A Sử Na A Ba cũng đành gác lại. Bệ hạ hạ bút ký kết hòa ước cùng Đột Quyết, lại ban thưởng vô số vàng bạc gấm vóc với hơn một ngàn dê bò cùng mấy vạn thạch lương thực, tiễn A Sử Na A Ba trở về Đột Quyết.

Đột Quyết tựa bầy sói được huấn luận tinh nhuệ, ngày thường ẩn nhẫn phục tùng nơi Tây Bắc, không hé nửa lời. Nhưng một khi cảm thấy đói khát, chúng ắt sẽ rình rập chớp lấy cơ hội lao tới bầy cừu của ta, cắn đứt cổ họng, ăn tươi nuốt sống. Nay chúng nhún nhường cầu hòa, chẳng qua là vì có cường địch lớn mạnh hơn, cân nhắc lợi hại mà tạm thời lui bước. Nhưng đợi khi thời cơ chín muồi, chúng nhất định sẽ phản phúc mà quay lại. Mà lần này, quyết không thể để chúng có cơ hội thêm nữa.

Vậy nên, dù thân ở chùa Linh Giác thanh tu, ta vẫn luôn theo sát tình hình quân vụ nơi Tây Bắc. Cho đến ba tháng sau, biên quan truyền về mật thư: nói Tạ gia quân có dị tâm, mưu đồ phản nghịch. Bệ hạ lập tức hạ mật chỉ triệu Đại ca hồi kinh. Đại ca không tuân lệnh, liền bị tước chức bãi nhiệm, giam lỏng trong phủ, chỉ chờ ngày bị áp giải vào kinh.

Dẫu biết tội danh này là dựng lên mà có, song cái danh "mưu phản" tuyệt không thể xem nhẹ, nhất định phải tra rõ thực hư. Triều đình vì chuyện này mà rối ren, quân tâm hoang mang, tuyến phòng thủ Tây Bắc cũng bởi biến cố bất ngờ mà xuất hiện sơ hở.

Vài chục ngày sau, lại nghe tin Đại ca nhân lúc áp giải giữa đường mà đả thương quan binh rồi bỏ trốn. Bệ hạ cả giận, lập tức hạ chỉ tống giam các ca ca còn lại vào thiên lao, phong tỏa toàn bộ phủ tướng quân trong kinh thành, bắt tất cả thúc bá trong gia tộc đợi ngày thẩm vấn.

Riêng ta ở chùa Linh Giác dường như đã bị triều đình lãng quên nên mới may mắn thoát khỏi liên lụy. Nhưng giờ đây, tâm tư ta chẳng thể nào yên ổn được nữa. Thời cơ đã chín muồi, chỉ còn đợi xem A Sử Na A Ba liệu có hành động như kiếp trước hay không.

Đêm đó, ta đang an giấc trên giường, chợt có người lẻn qua song cửa.

"Người nào!" Ta lập tức ngồi bật dậy, tay đã lần đến cung tên treo nơi đầu giường.

"Xin Lục lang chớ sợ, là ta, Chu Nhiên." Hắn vừa nói vừa châm sáng ngọn đèn trong phòng.

Ta định thần nhìn kỹ, quả nhiên là Chu Nhiên, bèn giả vờ kinh ngạc: "Chu Nhiên? Sao ngươi lại đến đây?"

"Tướng quân bị vu cáo mưu phản, Lục lang đã hay tin chưa?"

Ta khẽ gật đầu, bình thản đáp: "Đại ca tuyệt đối không làm chuyện này, thanh giả tự thanh, triều đình ắt sẽ tra xét rõ ràng."

"Lần này không giống. Đây là cái bẫy đã sắp đặt sẵn cho tướng quân. Đối phương đều có chuẩn bị mà đến, chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu không, Tướng quân cũng đâu đến mức phải đào tẩu giữa đường. Nay tướng quân không còn trong quân, Nhị lang bọn họ lại bị giam trong lao ngục, chỉ có ngài là người duy nhất có thể cứu được tướng quân."

"Ta nên làm gì bây giờ?" Ta cố ý tỏ vẻ hoảng loạn.

Chu Nhiên côm quyền thi lễ: "Thỉnh ngài cùng ta trở về Ngọc Môn Quan, điều tra chân tướng, rửa sạch hàm oan cho tướng quân!"

"Nhưng..."

"Lục lang! Kẻ hãm hại tướng quân vẫn đang lộng hành trong quân. Ngoài ngài ra, quân doanh đã không còn ai đáng tin cậy nữa! Mạt tướng chính là phụng lệnh tướng quân đến đây mời ngài!"

Ta liếc qua ô cửa sổ, thấy bóng người ẩn hiện trong màn đêm, lúc này mới yên lòng mà nói với Chu Nhiên: "Được!"

Sau đó, ta thu dọn hành lý, theo Chu Nhiên rời khỏi Trường An ngay trong đêm.

Rời kinh thành chưa bao lâu, quả nhiên gặp được một đoàn thương nhân người Hồ tiếp ứng. Chu Nhiên nói rằng đi cùng đoàn thương nhân người Hồ sẽ dễ bề che mắt người khác. Nhìn những gương mặt đã từng xuất hiện ở kiếp trước, lòng ta không khỏi ngổn ngang trăm mối. Nhưng lần này, bọn họ rất may mắn—sẽ không phải c.h.ế.t thêm người nào nữa.

Lần này, ta đồng ý rời đi cùng bọn họ.
 
Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 11



7.

Ta đi theo bọn họ về phía Bắc, vượt qua Hoàng Hà mà không chút trở ngại, cuối cùng cũng đã đến nơi. Nhưng chẳng trở về phủ Tướng quân mà lại tới ngoại ô hoang vu, nơi mà Chu Nhiên bảo rằng có bằng chứng chứng minh đại ca bị vu oan.

Y lừa ta vào một căn nhà hẻo lánh, khi ta tỉnh lại, đã ở trong lều của người Đột Quyết. Thấy ta tỉnh lại, một nữ nhân Đột Quyết khẽ cười, vội vã rót một chén sữa ngựa, ý bảo ta uống. Ta nắm chặt chén rồi quăng mạnh xuống đất, gằn giọng: “Chu Nhiên đâu! Gọi hắn đến đây cho ta!”

Nữ nhân không hiểu tiếng Hán, chỉ lắc đầu, lo sợ rút lui. Chẳng bao lâu sau, một người bước vào, là một hán tử vóc dáng cao to, mũi cao miệng rộng, mang đậm nét đặc trưng của người Hồ, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ thanh tú hơn so với người bình thường. Ta nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là A Sử Na A Ba.

“Vừa tỉnh lại mà đã nổi giận như vậy sao?” A Sử Na khẽ cười.

“Chu Nhiên đâu? Ta muốn gặp hắn!”

“Sao nghĩa huynh lại ở trong trướng của người Đột Quyết chứ?” Một câu nói của hắn đã làm rõ mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và Chu Nhiên.

“Nghĩa huynh?” Ta hơi nghi ngờ, sao chưa từng nghe Chu Nhiên nhắc tới điều này?

“Sao hả? Nghĩa huynh ta không nói cho ngươi biết, hắn đã lớn lên trong lều trại của người Đột Quyết như thế nào à?” Thảo nào, thảo nào kiếp trước Chu Nhiên lại có thể giúp hắn bày kế hãm hại ta.

“Thả ta đi, ta muốn về Ngọc Môn Quan.” Ta đứng dậy, lạnh giọng nói.

“Là các ngươi chiêu đãi không chu toàn sao? Sao nữ lang mới vừa tới mà đã vội vàng muốn đi rồi?” A Sử Na quay sang phía người hầu gái bên cạnh, người kia hoảng sợ lắc đầu xua tay.

A Sử Na mỉm cười, tự rót đầy một chén sữa ngựa uống một hơi. Ta bước nhanh đến, rút trâm cài tóc dí vào cổ hắn: “Đừng nhiều lời, mau đưa ta về Ngọc Môn Quan!”

A Sử Na không hề sợ hãi, thản nhiên chơi đùa chiếc chén trong tay, mỉm cười nói: “Cha ta có mười ba người con trai, mất đi một người thì có làm sao, nhưng nếu ngươi c.h.ế.t trong lều trại của người Đột Quyết này, thì mấy vị ca ca của ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đó.”

“Ý ngươi là sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết, Hoàng đế của các ngươi nghi ngờ các ca ca của ngươi âm mưu làm loạn rồi sao?” A Sử Na không để ý, ung dung vứt trâm cài tóc của ta ra ngoài, lại rót thêm một chén sữa ngựa.

“Đây là chuyện của Tạ gia ta và triều đình, không đến lượt người Đột Quyết các ngươi nhúng tay vào.”

“Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, Tạ gia các ngươi thực sự muốn làm phản thì sao?” Hắn vừa nói vừa nâng chén lên, ta vội vã chụp lấy.

“Ngươi nói bậy!”

A Sử Na chẳng hề bận tâm, hắn bình thản mà nở nụ cười, “Nếu ta nói, là vì đại ca ngươi đã cầu xin nên ta mới đưa ngươi tới đây, giam giữ ngươi trong lều trại của người Đột Quyết thì sao?”

“Ngươi nói bậy! Dù Tạ gia ta có muốn làm phản cũng sẽ không bao giờ cấu kết với Đột Quyết các ngươi!” Tạ gia ta từ xưa đến nay trung can nghĩa đảm, dưới sự cai trị của Bệ hạ, quốc thái dân an. Làm sao có lý do để phản loạn? Lại còn liên kết với ngoại bang? Liên kết với ngoại bang không phải tạo phản, mà là phản quốc!!

“Phụ thân ngươi đã chết, các ca ca ngươi lại không được hoàng đế tín nhiệm, bị người khác dùng chút thủ đoạn nhỏ mà đổ tội phản loạn, bị giam vào lao ngục. Hiện giờ Tạ gia quân như rắn mất đầu, quyền lực quân đội rơi vào tay người ngoài. Ngươi nói xem, kết cục sẽ như thế nào?”

Nghe A Sử Na nói vậy, ta không khỏi kinh hãi. Lúc này mới hiểu ra, hóa ra Ngọc Môn Quan thật sự có người muốn làm phản. Khó trách được lúc ấy phụ thân lại dễ dàng đồng ý với kế hoạch của ta đến vậy, hóa ra người muốn mượn dịp này để lôi ra kẻ chủ mưu đứng phía sau. Phụ thân định dùng kế bọ ngựa bắt ve đây mà.

“Đây là chuyện nội bộ của triều đình, không liên quan đến ngươi. Ngươi bắt ta tới đây, mục đích là gì?”

“Mục đích sao? Ta không phải đã nói rồi sao?” A Sử Na cười tươi, nhìn ta đầy kiêu ngạo: “Đưa ngươi đến đây để làm tiểu nữ nô của ta.”

Ta đến đây không phải để tranh cãi với A Sử Na, mà là có mục đích rõ ràng. Sau này ta thử trốn vài lần, tất nhiên không phải thật sự muốn trốn, mà là để xác định được đại khái vị trí của vương trướng Đột Quyết. Có một lần, ta cướp ngựa từ tay dân du mục, chạy suốt ba ngày mới bị chúng đuổi kịp. Chính lần đó ta mới xác định được vị trí đại khái của vương trướng Đột Quyết. Ta dùng đá tạo ra một dấu hiệu nhỏ, sau đó nhanh chóng dẫn chúng đi sang hướng khác.

Nhưng lần này đuổi kịp ta không phải người của A Sử Na A Ba, mà là anh trai hắn, A Sử Na Cáp Chí Nhi. Cáp Chí Nhi ra ngoài săn bắn, vừa lúc gặp phải ta đang bỏ trốn. Mặc dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn nhận ra ta ngay lập tức. Cáp Chí Nhi không giống A Sử Na A Ba, hắn cao to, thô kệch, mỗi khi cười lớn lại vang dội như sấm rền.

Hắn bắt ta vào trại của hắn, định chặt hai tay ta để biến ta thành nô lệ phục vụ ngựa. Dù không hiểu tại sao c.h.ặ.t t.a.y lại có thể cho ta đi làm nô lệ, nhưng rõ ràng lúc này điều quan trọng nhất là kéo dài thời gian, giữ lại đôi tay để đợi A Sử Na A Ba đến cứu ta.

Nhưng vấn đề là ta không biết nói tiếng Đột Quyết, mặc dù có thể hiểu nhưng không thể nói, và ta tuyệt đối không thể để bọn họ biết rằng ta nghe hiểu những gì bọn hắn nói.

Tay ta bị trói chặt, quân sĩ của Cáp Chí Nhi đến bắt ta, ta chỉ đành vận dụng khả năng linh hoạt, tránh né khắp nơi. Ta làm cho lều của Cáp Chí Nhi rối tung, trong lúc nhốn nháo, ta bắt cóc một mỹ cơ. Dù tay bị trói, nhưng khi chúng trói ta, ta đã lén giữ lại chút không gian, như đại ca đã dạy, siết chặt nắm tay, cố gắng kéo giãn tay để tạo ra một khe hở nhỏ. Dù tay bị trói, ta vẫn có thể cầm con d.a.o vừa rồi chúng dùng để cắt thịt dê, sau đó kề vào cổ mỹ nhân, cảm nhận được làn da mềm mại như dê con.

Trông thấy ta sắp sửa cắt đứt cổ mỹ nhân, quả nhiên Cáp Chí Nhi hoảng sợ đến nỗi phát ra vài câu tiếng Hán không trôi chảy: “Đừng… đừng… d.a.o nhỏ… xuống… xuống…”

Ta khẽ mỉm cười, sớm đã nghe danh Cáp Chỉ Nhi là kẻ phong lưu lại keo kiệt, có đến hơn ba mươi mỹ thiếp. Thiếp thất có thể mua bán, mỗi một nữ nhân bên cạnh hắn đều có thể đổi lấy hàng trăm con bò dê, hắn sao có thể cam lòng để nàng ta c.h.ế.t được chứ?

Ta dứt khoát cắt đứt dây trói, đôi tay được giải thoát nhưng mũi d.a.o trong tay vẫn áp sát cần cổ Hồ cơ. Một tay ta cầm đao kề cổ nàng ta, tay còn lại làm hiệu ra lệnh cho đám người xung quanh không được manh động. Hồ cơ này cao hơn ta nửa cái đầu, vừa vặn có thể che chắn cho ta trước những ám chiêu của chúng. Cáp Chỉ Nhi vốn chỉ tình cờ bắt được ta, hắn không muốn vì ta mà mất đi hàng trăm con bò dê. Thế nên, sau một hồi giằng co, hắn chỉ đành sai người đi mời A Sử Na A Ba đến.

A Sử Na A Ba bỏ ra ba trăm con bò dê cùng hai cơ thiếp để chuộc ta từ tay Cáp Chỉ Nhi. Trước khi rời đi, ta còn cố ý ném cho Cáp Chỉ Nhi một nụ cười khinh bỉ, chọc giận hắn đến cực điểm.

A Sử Na A Ba ngồi trên lưng ngựa, đưa tay về phía ta. Ta nhìn vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa không cam lòng của Cáp Chỉ Nhi, lại nhếch môi cười đắc ý khiêu khích hắn, sau đó mượn lực đạp lên bàn đạp, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa.
 
Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 12



A Sử Na A Ba giữ lấy cánh tay ta, kéo ta sát lại bên hông hắn rồi thúc ngựa phi đi. Ta ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên Cáp Chỉ Nhi đã giận đến mất hết lý trí, lập tức đoạt lấy cung tiễn của tùy tùng, hướng thẳng về phía lưng ta mà b.ắ.n một mũi tên.

Ta lập tức giật dây cương trong tay A Sử Na A Ba, nghiêng người né tránh, đồng thời vung tay ném mạnh con d.a.o nhỏ trong tay ra ngoài. Lưỡi d.a.o sắc bén xé gió bay đi, sượt qua gò má Hồ cơ rồi ghim thẳng vào n.g.ự.c Cáp Chỉ Nhi. Nhưng ta biết rõ khoảng cách quá xa, đòn này không thể lấy mạng hắn, mà ta cũng không có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

A Sử Na A Ba và Cáp Chỉ Nhi vốn chẳng đội trời chung, sau chuyện này, quan hệ giữa hai người càng trở nên gay gắt như nước với lửa. Bởi vì mũi tên kia của Cáp Chỉ Nhi, không những hắn không nhận được số bò dê cùng cơ thiếp mà A Sử Na A Ba đã hứa hẹn, mà bởi vì ta vô tình để lại một vết sẹo trên mặt Hồ cơ, nữ nhân vốn có thể đổi lấy hàng trăm con bò dê giờ nhiều lắm chỉ đáng giá ba đến năm con, huống hồ chính hắn cũng còn bị thương.

A Sử Na A Ba vốn là kẻ có khả năng tranh đoạt ngôi vị nhất trong số các vương tử của Đột Quyết, lại là tiểu nhi tử được Khả Hãn yêu thương nhất. Năm hắn mười sáu tuổi, trong loạn đại Diệp Hộ, hắn từng một mình phá vây, dẫn viện binh trở về, nhờ vậy mà Khả Hãn mới được cứu thoát trong cơn binh biến. Vì thế, từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo tự phụ. Cáp Chỉ Nhi sớm đã không ưa sự ngông cuồng của hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn áp chế, càng nghĩ lại càng phẫn hận.

Cho nên, cho dù lần này Cáp Chỉ Nhi không tình cờ bắt được ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chủ động chọc giận hắn. Lần này tình cờ lại giúp ta tiết kiệm được không ít công sức.

A Sử Na A Ba vì phòng ngừa ta lại bỏ trốn, bắt ta cả ngày phải theo sát hắn từng bước. Nếu ta không chịu, hắn liền trói chặt hai tay ta, kéo dây thừng bắt ta đi theo. Để tránh chịu khổ, cũng như thuận tiện nghe ngóng tin tức, ta đành ngoan ngoãn nghe theo hắn.

Hôm ấy, tâm trạng A Sử Na A Ba có vẻ rất tốt, dẫn ta dạo bước trên thảo nguyên. Lúc này đang là đầu hạ, là khoảng thời gian đẹp nhất trên thảo nguyên. Ánh nắng rực rỡ trải dài trên đồng cỏ xanh mướt, xa xa là những cánh đồng hoa dại nở rộ, đỏ, xanh, tím, vàng đua sắc rực rỡ, lay động theo gió. Đàn dê thong thả gặm cỏ trên sườn đồi, nữ tử chăn dê cất lên khúc hát đồng quê vui tươi qua ống sáo nhỏ.

Nếu không phải Đột Quyết thường xuyên xâm phạm bờ cõi, thì sinh sống trên thảo nguyên này cũng chẳng phải là chuyện không thể.

“Ta giúp ngươi đặt một cái tên nhé!” A Sử Na A Ba chợt lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

“Ta có tên của chính mình rồi.” Ta khẽ nói.

“Gọi là A Y Mộ, thế nào?” Hắn nhìn ta, tuy như hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu lại mang vẻ quyết định.

“Vậy ta cũng đặt cho ngươi một cái tên Hán đi.” Ta suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Gọi là Vương Khinh Thần, thế nào?”

“Vương Khinh Thần...” A Sử Na A Ba lặp lại, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú. “Tên này không tôi, có ý nghĩa gì không?”

“Vương, là người thiên hạ quy phục. Khinh Thần có nghĩa là, ngươi có tài năng làm chủ thiên hạ, vốn nên thống lĩnh một phương, không thể cam chịu làm bề tôi dưới trướng kẻ khác.”

A Sử Na A Ba nghe xong, yên lặng nhìn ta, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Lúc này, một mục dân quen biết hắn từ xa cưỡi ngựa tới gần, cười ha hả hỏi: “A Ba Nhĩ, đây là Địch Lệ Đạt Nhĩ của ngươi sao?” Nói xong liền cất tiếng cười sang sảng.

A Sử Na A Ba mỉm cười gật đầu với hắn: “Lang Nhật Cách, hôm nay dê của ngươi có bị sói tha đi không?”

Người kia cười to một tiếng, giục ngựa rời đi. Lúc này, A Sử Na A Ba mới lên tiếng: “Nếu một ngày nào đó, ta trở thành Khả Hãn, nàng có bằng lòng làm Khả Đôn của ta không?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta ngẩn ra rồi dứt khoát cự tuyệt: “Nữ nhi Tạ gia, không gả tới dị bang.”

A Sử Na A Ba như đã sớm đoán được kết quả, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Người Hán các ngươi, đúng là cứng nhắc cổ hủ, thật chẳng thú vị gì. Chẳng sánh bằng con dân thảo nguyên chúng ta, sống thật phóng khoáng tự tại!”

Chúng ta chậm rãi đi bên nhau trên đồng cỏ xanh mượt, hương hoa dại theo gió thoảng qua, nhẹ nhàng vấn vít.

Ta thuận theo làn gió mát, chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu thả ta về nhà?” Nhân lúc hắn lơi lỏng cảnh giác, ta phải tìm cách thăm dò ý tứ của hắn.

“Đừng vội, A Y Mộ. Đợi đến ngày thiết kỵ Đột Quyết tiến vào Ngọc Môn Quan, ngươi tự nhiên có thể về nhà.” A Sử Na A Ba ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, giọng nói không rõ là khát vọng hay cảm thán.

“Đừng ngốc nghếch thế, Vương Khinh Thần. Ngọc Môn Quan phòng thủ kiên cố.” Ta nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thảo nguyên khẽ lướt qua má, không khỏi mỉm cười. Tựa hồ, thắng lợi đã ở trong tầm tay.

8.

"Chuyện gì?" Giọng ta rất nhỏ, khiến A Sử Na không nghe rõ.

"Không có gì." Ta khẽ lắc đầu.

Chẳng bao lâu sau, A Sử Na bắt đầu bận rộn, trong vương trướng của người Đột Quyết cũng đột nhiên có rất nhiều kẻ qua lại, ai ai cũng có vẻ hối hả. Hắn sợ ta phát hiện điều gì đó nên đã cho ta một trăm con cừu, bảo ta đi chăn thả, lấy cớ đẩy ta ra xa. Hắn còn hứa rằng, đợi khi bầy cừu sinh con, hắn sẽ thả ta về nhà. Để tránh khiến hắn nghi ngờ, ta chỉ đành đồng ý.

Thế là ta cầm lấy roi da, đi theo dân du mục ra đồng cỏ chăn cừu. Những người dân trên thảo nguyên thật thà chất phác, dù không cùng ngôn ngữ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiện của bọn họ. Họ tận tình chỉ dạy ta cách chăn cừu, lại còn nấu trà sữa thơm ngậy cho ta uống. Chỉ là, ta thích thả đàn cừu đi rất xa, đến vùng cao nguyên ở phía nam, bởi từ nơi ấy, dường như có thể trông thấy đỉnh tháp canh xa xa của Ngọc Môn Quan.

Mỗi lần như vậy, những người du mục lại cười bảo ta, dùng tiếng Đột Quyết mà nhắc nhở đầy thiện ý: "Ở đó chẳng còn cỏ đâu! Lũ cừu sẽ gặm trọc cả đất mất thôi!" Nhưng ta chỉ mỉm cười ôn hoà, giả bộ không hiểu.

Mãi đến nửa tháng sau, ta mới phát hiện ra sự thật—A Sử Na A Ba giao cho ta trăm con cừu, tất cả đều là cừu đực! Hắn lại muốn ta chờ cừu đực sinh con! Rõ ràng là hắn chưa bao giờ có ý định thả ta về nhà!

Ta nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa lao như bay về lều trướng của hắn, tức giận ném chiếc roi da xuống bàn của hắn.

A Sử Na ngước mắt nhìn thấy ta, bèn thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, bật cười: "Là ai chọc giận ngươi thế? Sao lại tức đến vậy?" Hắn đặt văn thư trong tay xuống, thích thú mà quan sát ta.

Ta liếc qua trang văn thư ấy một cách có vẻ vô tình rồi hừ lạnh: "Ngươi gạt ta!"

A Sử Na sững sờ. Ta quay mặt đi, tức tối nói: "Cừu mà ngươi đưa cho ta toàn là cừu đực!"

Nghe vậy, A Sử Na phá lên cười ha hả.

"Thôi nào, đừng giận nữa. Ăn một quả táo đi." Nói đoạn, hắn đứng dậy, lấy một quả táo đặt vào tay ta. "Ta biết ngươi đã quen ăn những món tinh xảo, không thích ứng được với rượu thịt trên thảo nguyên. Thế nên ta đặc biệt mời một đầu bếp từ Trung Nguyên đến, chuyên lo liệu việc ăn uống cho ngươi."

"Người từ Trung Nguyên?" Có vẻ như mấy ngày trước ta tuyệt thực quả thực đã phát huy tác dụng.

"Đúng vậy."

"Y có biết làm mì nước không?" Ta hỏi tiếp.

"Chắc là biết." A Sử Na nghi hoặc đáp.

Ta khẽ gật đầu, nén cười. Hẳn là A Sử Na sẽ sớm hối hận vì quyết định hôm nay của mình.
 
Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 13



Trên đường trở về, một tỳ nữ biết tiếng Hán nịnh nọt nói: "Vương tử thật tốt với cô nương."

Ta chẳng bận tâm: "Hắn phí bao công sức trói ta về đây, đương nhiên không phải để hành hạ ta."

Nữ nô Đột Quyết ấy túm lấy hai b.í.m tóc dài đen nhánh của mình, đôi mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, ngây thơ nói: "Nhưng bây giờ khác rồi, sắp đánh trận rồi đấy! Vậy mà vương tử vẫn còn lo lắng cho việc ăn uống của cô nương, chứng tỏ vương tử đã thật sự để cô nương ở trong lòng."

"Đánh trận?" Ta thoáng giật mình. "Người Đột Quyết muốn giao chiến với ai?"

Với tình hình hiện tại, nhân lực và quân nhu của Đột Quyết đều chưa đủ để đối đầu với Trung Nguyên. A Sử Na Hòa Lâm tuyệt đối không thể chọn lúc này để khai chiến với triều đình.

"Là bộ tộc Thiết Lặc." Nữ lang kia thành thật đáp.

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Các bộ lạc trên thảo nguyên thường xuyên xảy ra tranh chấp, nay đúng độ hè về, trâu ngựa béo tốt, các bộ vì giành giật đồng cỏ và nô lệ mà xung đột không ngừng. Muốn ly gián bọn họ vào lúc này quả thực dễ như trở bàn tay. Xem ra, đại ca ta đã bắt đầu hành động rồi.

Ở kiếp trước, A Sử Na Hòa Lâm phải mất ba năm mới thống nhất được các bộ lạc trên thảo nguyên, sau đó liền xuất binh xâm phạm Trung Nguyên. Lần này, ta tuyệt đối không thể để cho người Đột Quyết có được cơ hội này!

Khi màn đêm buông xuống, ta bưng một bát mì nước làm bình phong, lẻn vào lều trướng của A Sử Na, định tìm bản đồ quân nhu của Đột Quyết. Đây không phải lần đầu tiên ta lén lút trà trộn vào doanh trướng của hắn, nhưng A Sử Na rất cảnh giác, mấy lần trước ta đều không thu được thông tin gì đáng giá.

Ta lục soát bàn án, rương hòm, nhưng vẫn chẳng tìm ra điều gì có ích. Cuối cùng, khi ta vén miếng đệm lót chỗ ngồi của hắn lên, liền phát hiện một cuộn da dê. Còn chưa kịp mở ra xem, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

A Sử Na bước vào, trông thấy ta đang ngoan ngoãn ngồi trên chiếc đệm mềm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta mang mì nước cho ngươi." Ta giương cằm, hất hàm ra hiệu cho hắn nhìn bát mì nước trên bàn.

A Sử Na bước đến ngồi xuống, nhìn bát mì trước mặt mà bật cười. Hắn dùng đũa gắp một cọng rau xanh, ánh mắt nhìn ta đầy ẩn ý:

"Rau xanh là của hiếm trên thảo nguyên, ấy vậy mà ngươi chẳng thích ăn. Nếu ngươi sinh ra ở Đột Quyết, e rằng sẽ phải chịu khổ rồi."

Chớp mắt, trong đầu ta như có thứ gì đó nổ tung! Câu này chính là lời châm chọc của A Sử Na ở đời trước, khi hắn cùng Chu Nhiên bày mưu bắt cóc ta khỏi Đông Cung. Khi ấy, để kéo dài thời gian, ta cố ý ngồi bên bờ Hoàng Hà ăn canh bánh nhưng không động đến rau mới khiến hắn mỉa mai một phen. Nhưng đời này, ta chưa từng ăn canh bánh bên Hoàng Hà để câu giờ! Vậy cớ gì lúc này hắn lại đột nhiên thốt ra những lời này?

"Ngươi... ngươi nói gì?" Ta nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập như trống dồn.

"Ngươi không biết ta đang nói gì sao?" A Sử Na không đáp mà hỏi ngược lại.

Ta siết chặt hai tay, không nói một lời, cũng không dám nhìn hắn.

"Sao? Canh bánh có ngon không?" Thấy ta không trả lời, A Sử Na cũng chẳng truy cứu, chỉ ung dung đổi sang một câu hỏi khác.

Nhưng ta đã toát mồ hôi lạnh, cố gắng trấn định, miễn cưỡng nói: "Ta có chút khó chịu, muốn về lều nghỉ trước."

Dứt lời, ta lập tức đứng dậy rời đi, cắn chặt môi để kiềm chế cơn hoảng loạn, suýt nữa đã lao đi như chạy trốn.

Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ A Sử Na A Ba cũng giống ta, đã sống lại một đời? Ta cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng, dù hắn có thực sự sống lại, cũng chưa chắc đã đoán được kết cục.

Cuộc chiến giữa người Đột Quyết và Thiết Lặc kéo dài đến mùa đông. Một khi tuyết rơi trên thảo nguyên, những kẻ sống dựa vào đất trời để nuôi ngựa, chăn dê lại càng khốn đốn. Mùa hè năm nay, Đột Quyết dốc sức tranh đấu với Thiết Lặc, khiến cho việc thu hoạch cỏ cho gia súc bị lãng quên. Sau hai trận tuyết lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào đàn gia súc để vượt qua mùa đông.

Vì thiếu hụt cỏ, dân du mục buộc phải g.i.ế.c mổ rất nhiều bò dê. Mà đàn gia súc chính là sinh mệnh của các bộ lạc du mục, g.i.ế.c đi quá nhiều, chẳng khác nào tự cắt đứt con đường sống của chính mình.

Những khi rơi vào cảnh khốn cùng thế này, chúng liền bắt đầu cướp bóc. Trung Nguyên giàu có vẫn luôn là mục tiêu của chúng. Trong mắt chúng, Trung Nguyên là một láng giềng vừa giàu có lại vừa yếu ớt. Chúng thèm khát đất đai và tài nguyên nơi đây. Chúng chưa từng được giáo hóa, chỉ tin vào quy tắc kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, chẳng màng đến đạo nghĩa nhân luân.

Nhưng lần này, chúng không ngờ Trung Nguyên đã quyết tâm chiến bại. Sau vài lần quấy nhiễu, hai bên đã hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ, giáp mặt giao tranh.

A Sử Na bận chinh chiến, không còn tâm trí để ý đến ta, chỉ sai ta đi chăn cừu, hơn nữa chỉ cho phép ta đi về phương bắc, không được xuống phía nam, sợ rằng ta sẽ nhân cơ hội này mà bỏ trốn.

Ban đầu, bọn chúng không xem trọng trận chiến này, nghĩ rằng binh mã Trung Nguyên bạc nhược nên chỉ đối phó hời hợt. Nào ngờ, cuộc chiến giằng co suốt nhiều năm, Đột Quyết liên tục thất thủ, hơn ba năm qua, triều đình ta đã thu phục được quá nửa Mạc Bắc.

Đánh lâu năm, quân Đột Quyết đã kiệt quệ, nhuệ khí sa sút. Giờ đây chính là thời cơ tốt nhất để thu phục hoàn toàn Mạc Bắc.

Bấy lâu nay, ta an phận chăn cừu, lại luôn tránh xa vương trướng của Đột Quyết, những biểu hiện ấy đã khiến A Sử Na mất cảnh giác, dần dà không còn cho người giám sát ta nữa. Hắn đâu biết rằng, suốt bao năm nay, ta vẫn âm thầm dùng vị đầu bếp năm xưa A Sử Na A Ba mời từ Quan Nội để gửi tin tức về Trung Nguyên.

Lần này, đại ca mang quân lệnh đến, bảo ta phải thuyết phục Thiết Lặc, ba ngày sau cùng hợp binh bao vây Đột Quyết.

Vậy nên, nhân lúc đêm khuya, ta lặng lẽ chuồn khỏi doanh trướng, phi ngựa suốt đêm, tay nắm chặt phù tiết, lao thẳng đến doanh trại Thiết Lặc. Trước khi rời đi, ta còn nổi lửa thiêu rụi kho lương và quân nhu của chúng.

Thuyết phục Thiết Lặc không phải chuyện dễ dàng, huống hồ bọn chúng xưa nay chưa từng tin tưởng người Trung Nguyên. Vì vậy, ta kể cho bọn chúng nghe, hơn bốn năm qua, ta đã làm thế nào để ẩn nhẫn trong doanh trướng Đột Quyết, đã xúi giục A Sử Na A Ba và A Sử Na Cáp Chỉ Nhi ra sao, khiến quan hệ giữa bọn họ ngày một xấu đi thế nào, lại làm sao lợi dụng đàn cừu để nhiều lần trao đổi tin tức với Trung Nguyên. Ta kể cho chúng biết, từng bước từng bước, ta đã dồn Đột Quyết vào đường cùng như thế nào.

Ta thân là người Hán, bị giam cầm trong doanh trướng Đột Quyết, những việc có thể làm vốn chẳng nhiều nhặn gì. Nhưng từng bước chân ta đi, đều là những nước cờ hiểm đẩy Đột Quyết xuống vực thẳm.

Đột Quyết đã đến đường cùng. Chỉ cần Thiết Lặc dâng một thanh đao cho thiên triều, tỏ chút thành ý, lập tức có thể trở thành bằng hữu tốt, lân bang tốt của Đại Hán. Nhưng nếu chúng không chịu hợp tác, Trung Nguyên cũng chẳng ngại biến Thiết Lặc thành một Đột Quyết thứ hai.

Sau một đêm bàn bạc, đến rạng sáng, mười ba bộ Thiết Lặc cuối cùng cũng quyết định hợp tác với Trung Nguyên, cùng nhau bao vây Đột Quyết!

Miệng nói không bằng chứng, ta đề nghị bọn chúng giao cho ta chiến thư có đủ liên danh mười ba bộ, để ta đem về trình cho Khả Hãn Trung Nguyên. Một là bày tỏ thành ý, hai là làm bằng chứng phòng ngừa bọn chúng trở mặt lúc lâm trận. Còn câu thứ hai này, ta không nói ra.

Thiết Lặc bắt đầu chuẩn bị chiến trận, triệu tập binh mã, chuẩn bị bao vây vương trướng Đột Quyết.

Ta mượn bọn chúng một tiểu tốt, sai hắn cưỡi khoái mã chạy về báo tin cho Đại ca, nói rằng Thiết Lặc đã đồng ý hợp binh bao vây Đột Quyết.

Còn ta, lại một lần nữa lên ngựa, quay về doanh trướng Đột Quyết.
 
Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 14



9.

Ta xuống ngựa từ xa, gỡ xuống yên ngựa cùng dây cương. Nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, thì thầm: "Ngựa tốt, mau chạy thoát thân đi."

Con ngựa bất an hý lên hai tiếng rồi tung vó chạy thẳng về phương xa.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần trong bụi mù, ta dặn lòng, ôm tâm thế quyết tử, từng bước tiến về phía vương trướng của người Đột Quyết.

Trong doanh trại, khói lửa mịt mù, người ngã ngựa đổ, ai nấy vội vàng cứu hỏa, cứu thương. Rõ ràng trận chiến cuối cùng vẫn chưa diễn ra, vậy mà bọn họ đã kiệt quệ sức lực, thần sắc bi ai.

Ánh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân ta. Ta nhìn thấy những gương mặt quen thuộc từng đối xử chân thành, đong đầy thiện ý với ta, nay chỉ còn lại oán hận, thất vọng xen lẫn ghê tởm.

Có đứa trẻ nhặt đá ném về phía ta, ta nhận ra nó. Khi cùng nhau chăn dê, nó từng chia cho ta chén sữa. Người phụ nữ đang ôm nó vào lòng đã từng khâu cho ta một chiếc áo lông cừu. Võ sĩ ngồi co lại trong góc, trên trán có một vết bỏng lớn, chính là người năm xưa đã cứu ta khỏi đàn sói.

Ta và họ đã từng cùng ăn một nồi thịt bò dê, cùng uống chung một chén nước, cùng nhảy múa quanh đống lửa trại. Họ từng dùng những món quà của thảo nguyên để tiếp đãi ta, gọi ta là vị khách quý nhất của họ.

Thế nhưng, ta lại đốt trại của họ, thiêu hủy lương thực của họ, giày xéo quê hương của họ. Vậy mà, họ chỉ lặng lẽ nhìn ta mà không làm bất cứ điều gì.

Ta đi qua đám đông, đến trước mặt A Sử Na A Ba. Hắn giơ cao đao, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và đau đớn: "Ngươi còn dám trở về! Ngươi có tin ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay tại đây hay không"

"Đột Quyết sắp tận diệt rồi. A Sử Na, đầu hàng đi."

"Ngươi đừng mơ! Con dân Đột Quyết thà c.h.ế.t chứ không đầu hàng! Khi chưa đến giờ phút cuối cùng, ai thắng ai bại còn chưa biết đâu!" Cảm xúc kích động khiến đao của A Sử Na đẩy thêm một tấc, lưỡi đao sắc lạnh cứa qua cổ ta, để lại một vệt m.á.u đỏ tươi.

"Nếu bây giờ ngươi đầu hàng, không chỉ bảo toàn được huyết mạch Đột Quyết mà còn có thể trở thành Hãn Vương." Ta nhìn về phía A Sử Na Cáp Chỉ Nhi, cố ý nói lớn.

Ta đã đoán trước hắn sẽ đến. Hắn luôn tìm cơ hội tóm lấy nhược điểm của A Sử Na A Ba, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ thời cơ này. Chỉ là, hắn không hề hay biết rằng chính sự l* m*ng của hắn lúc này sẽ lấy đi mạng sống của hắn.

Quả nhiên, A Sử Na Cáp Chỉ Nhi nổi giận, vung đao c.h.é.m thẳng về phía ta và A Sử Na A Ba. Ta nhanh chóng lách người tránh né, A Sử Na A Ba vung đao đỡ lấy thế công, hai người lao vào giao chiến.

"A Ba Nhĩ! Nhìn xem nữ nhân của ngươi đã mang đến tai họa gì cho Hãn quốc của chúng ta!"

"Cáp Chỉ Nhi! Quân địch trước mắt, huynh đệ ta không thể nội đấu lúc này!" A Sử Na A Ba vừa gắng sức ngăn cản, vừa khuyên can.

"Tốt! Để ta g.i.ế.c ả trước, sau đó hai ta lại cùng đối địch!" Cáp Chỉ Nhi nói xong, vung đao tránh qua A Sử Na A Ba, hướng về phía ta mà c.h.é.m tới.

Ta đã giương sẵn cung tên, nhắm thẳng vào hắn. A Sử Na A Ba vội vàng đưa đao chắn lại, ta thừa cơ b.ắ.n ra một mũi tên, đánh bật đao của Cáp Chỉ Nhi. Mất đi vũ khí, hắn loạng choạng không vững. Đúng lúc đó, lưỡi đao của A Sử Na A Ba không kịp thu thế, cứ thế cắt ngang cổ họng Cáp Chỉ Nhi.

Máu tươi phụt ra, thân hình cao lớn của hắn đổ sầm xuống đất.

"Ca ca!" A Sử Na A Ba kinh hoàng, vứt đao, quỳ xuống ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Cáp Chỉ Nhi, lệ rơi đầy mặt.

Cáp Chỉ Nhi mở to miệng, không ngừng trào ra từng ngụm m.á.u đỏ. Hắn cố sức cất tiếng, nhưng cuối cùng chẳng thể nói được lời nào, chỉ trừng mắt bất cam rồi tắt thở.

Ta chỉ lạnh lùng đứng đó, dửng dưng nhìn tất cả diễn ra ngay trước mắt. Vì đây là kết cục ta đã tiên liệu từ trước.

A Sử Na A Ba đau đớn gào khóc, hối hận muộn màng. Dù Cáp Chỉ Nhi thô bạo, l* m*ng, nhưng trên chiến trường lại là một chiến tướng dũng mãnh, rất đáng gờm. Vì thế, bao năm qua, dù A Sử Na Hòa Lâm nghiêng về A Sử Na A Ba đi nữa nhưng vẫn không dám dễ dàng phế bỏ Cáp Chỉ Nhi. Không ngờ chính sự do dự này lại khiến huynh đệ bọn họ tranh đấu không ngừng, đến mức không đội trời chung.

Giờ đây, Đột Quyết vừa mất đi đại tướng, lại bị địch vây khốn. Có thể nói, đại cục đã định, bọn họ không còn đường xoay chuyển nữa rồi.

Ta đứng bên cạnh, im lặng chờ đợi. Đến khi A Sử Na A Ba dần nguôi đi nỗi đau, hắn đỏ ngầu đôi mắt, hung hăng nhìn ta: "Cuối cùng ta cũng biết, ngươi trở về làm cái gì."

Nói xong, hắn ra lệnh trói ta lại.

"Đầu hàng đi, Vương Khinh Thần! Vì bách tính du mục của các ngươi! Cáp Chỉ Nhi đã chết, phụ hãn của ngươi sẽ không tha thứ cho ngươi."

Cáp Chỉ Nhi c.h.ế.t ngay trước mắt bao người, với họ mà nói, đây chỉ là một sự cố. Suy cho cùng, đây vẫn là huynh đệ tương tàn, một sai lầm g.i.ế.c người sờ sờ ngay trước mắt.
 
Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 15: Hoàn



Mà A Sử Na Hòa Lâm vốn là người tàn nhẫn. Khi còn trẻ, hắn từng một ngày g.i.ế.c c.h.ế.t ba người con trai chỉ vì bọn chúng tranh giành quyền lực, hãm hại lẫn nhau. Đến khi về già, tính tình có phần thu liễm, nhưng đối với sự đấu đá giữa A Sử Na A Ba và Cáp Chỉ Nhi vẫn luôn không hài lòng. Nay Cáp Chỉ Nhi c.h.ế.t trong tay A Sử Na A Ba, có thể ông sẽ ghét bỏ hắn, khiến hắn mất đi ngôi vị Khả hãn.

Nhưng lúc này, chuyện cấp bách không phải là ngai vị, mà là sự tồn vong của cả Đột Quyết. Nếu bộ tộc này diệt vong, thì dã tâm và chí hướng của hắn cũng sẽ tan thành bọt nước.

Ta hiểu rõ hắn, vì chúng ta đã ở bên nhau bốn năm trời.

"Ngươi có cách cứu vãn Đột Quyết không?" A Sử Na A Ba nhắm mắt lại, tuyệt vọng hỏi. Hắn biết rõ, từ nay về sau, Đột Quyết không còn cơ hội phản kích nữa. Nhưng giờ khắc này, hắn lại buộc phải tin ta.

Sau đó, hắn dẫn theo mấy tâm phúc xông vào trướng của phụ hãn, giơ đao ép ông thoái vị. Rồi lấy danh nghĩa tân Khả Hãn của Đột Quyết, viết thư đầu hàng, giao cho ta trình lên Bệ hạ.

Cuối cùng, ta cũng có thể cởi bỏ trang phục Hồ tộc, thay lại y phục cố quốc, bước lên đường trở về cố hương.

Ta thúc ngựa phi nhanh đến đại doanh quân ta, nhưng lại bị lính gác chặn lại.

"Đứng lại! Kẻ nào?"

"Ta muốn gặp chủ soái của các ngươi! Nói rằng ta là Lục Lang của Tạ gia!"

"Cái gì mà Lục Lang với chả không Lục Lang, rõ ràng là nữ tử. Mau tránh ra! Đây là quân doanh, không liên quan thì mau đi đi!"

Ta sững sờ, bọn họ không phải quân Tạ gia ư?

“Chẳng lẽ chủ soái của các ngươi không phải họ Tạ sao?”

“Đi mau, đi mau!” Vệ binh bắt đầu mất kiên nhẫn, vung tay đuổi ta đi.

Khi ta còn đang ồn ào dây dưa cùng với vệ binh, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi vui mừng: “Tiểu tiên sinh!” Ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sắc bén của một tiểu tướng quân trẻ tuổi, người ấy mặc áo bào ngân giáp trắng, dáng vẻ đoan chính, tư thế oai hùng.

Hắn nở nụ cười rạng rỡ, đôi chân như gió mà bước thật nhanh về phía ta. Khi hắn đến gần, ta mới nhận ra trong đôi mắt ấy hiện lên bóng dáng của Điện hạ cùng Nương nương. Thì ra là Tiểu Ngộ.

Tiểu Ngộ vội vã tiến đến trước mặt ta, vệ binh lập tức hành lễ. Hắn lại cúi người, chắp tay, cung kính nói: “Tiểu tiên sinh.” Ta suýt không kìm nén nổi mà rơi lệ.

Người trước mặt này, chính là người mà ta yêu thương nhất, là đệ đệ, là nhi tử, là người thân cận nhất của ta trên đời. Mẫu thân của hắn, phụ thân của hắn, huynh đệ của hắn, tất thảy đều là mối dây ràng buộc sâu đậm với ta.

Mà giờ đây, ta chỉ có thể lắng nghe một tiếng “Tiểu tiên sinh” của hắn. Ta chỉ có thể một mình giữ lấy tất cả ký ức, vùi sâu chúng nơi cực Bắc giá lạnh suốt bốn năm ròng rã.

Ta cúi đầu, giấu kín tất cả cảm xúc, thu lại mọi sự tò mò, “Nhanh dẫn ta đi gặp...” Bỗng nhiên ta nhớ ra, giờ đây ta không còn biết ai là chủ soái trong quân. Tiểu Ngộ dường như đã hiểu ý, kéo ta bước thẳng về phía doanh trại.

Hắn nắm tay ta, như thể chúng ta lại trở về Đông Cung năm ấy, khi ta còn trẻ, bên tai gió xuân nhẹ nhàng vấn vít.

Tiểu Ngộ trực tiếp đưa ta vào gặp mặt Bệ hạ. Hóa ra, nửa tháng trước Bệ hạ đã lặng lẽ đến biên giới, chứng kiến trận chiến cuối cùng giữa ta với Đột Quyết. Cho nên khi ta dâng chiến thư của mười ba bộ Thiết Lặc và biểu xin hàng của Đột Quyết, Bệ hạ đã vui mừng khôn xiết.

Ngay lập tức, hBệ hạ ra lệnh sửa lại án oan sai cho Tạ gia, phong phụ thân ta làm Trung Dũng hầu, đại ca ta làm Nghĩa Quân hầu. Tạ gia đã nhẫn nhục phụ trọng gần năm năm, cuối cùng đổi lấy hai tước hầu, vinh quang vô song.

Từ nay, Tạ Tạ không cần mai danh ẩn tích trong quân đội nữa. Sau này, hoàng thượng còn lập ra nhiều đô hộ phủ tại đất Đột Quyết cũ, củng cố biên cương phía Bắc. Từ đây trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

Mà ta ở lại biên quan hành y khắp nơi cùng Nhị ca, cả đời không trở lại Kinh thành. Sau này, Thái tử điện hạ lên ngôi, tại vị tám năm thì băng hà. Tiểu Ngộ lên ngôi Hoàng đế, nương nương trở thành Thái hậu, Tiểu Ngộ cũng lấy vợ, sinh con.

Rồi đến khi nương nương cũng ra đi, ta không bao giờ quan tâm đến những việc trong cung cấm nữa. Tòa hoàng thành ấy, cuối cùng vẫn là giam cầm họ suốt một đời mệt nhọc. Ta cũng hiểu ra, có những chuyện mà con người không thể đổi dời.

Và rồi sau hai mươi sáu năm, khi Tiểu Ngộ cũng qua đời, ta mới lại lên đường trở về Kinh thành. Nghe nói khi Tiểu Ngộ bệnh nặng đến hồ đồ, đã khăng khăng đòi quay về Đông Cung, tìm lại sơn động xưa nơi hắn từng chơi đùa lúc nhỏ.

Khi trở lại, hắn đã cầm trong tay một bức thư. Cuối cùng, hắn nắm chặt bức thư trong tay, từng hàng lệ lăn dài rồi ra đi. Vương hoàng hậu, người đã bầu bạn bên hắn cả một đời, vì hắn mà sinh con dưỡng cái, nàng ôm lấy tay hắn mà khóc, khi mở tay hắn ra mới phát hiện nội dung trong bức thư kia.

Bức thư chỉ có một câu ngắn gọn:

“Nếu gặp gió xuân mưa phùn, chính là ta đến thăm ngươi.”

Ta đứng bên đường, định đón một chiếc xe vào Kinh. Một thanh niên tốt bụng lái xe bò dừng lại cho ta quá giang một đoạn đường. Xe bò rung lắc, hắn tươi cười trò chuyện với ta.

“Đại nương, xưng hô với ngài như thế nào đây? Ngài từ đâu tới? Vào kinh làm gì vậy?”

Ta nhìn ra bốn phía, chỉ thấy trước mắt là cảnh xuân tươi đẹp gió nhẹ mơn man, lập tức thở dài một hơi.

“Ta họ Tạ, đến từ Ngọc Môn Quan. Ta tới để thu lại hài cốt của một cố nhân.”
 
Back
Top Bottom