Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNioEXKVb8NRMQSYLvNJ1S0lr6pUGUJz2zAvCsmcBZUzJt4VlS8GfdJhoRy4hqPxoi9-NOSa43DypJIHPXDXZUY34LFplA7_p3IMf06jpNAEHQjRDuZX3l4Zf-HWOHWCoSlmvICXWQfGh76C4cWlIYz=w215-h322-s-no-gm

Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Tác giả: Trầm Khiêm
Thể loại: Đam Mỹ, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tần Niên và Lâm Sinh thực sự quen biết nhau tại buổi gặp mặt offline của diễn đàn trường đại học. Rõ ràng, “đồng tính luyến ái bài xích nhau” không phải lúc nào cũng đúng, cả hai nhanh chóng nhận ra sự tương đồng của nhau và dính lấy nhau một cách tự nhiên. Tính ra, cũng là chuyện của ba năm trước rồi.

Một năm trước, khi chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là tốt nghiệp, Tần Niên, kẻ tự xưng là “cửu đầu điểu” (chim chín đầu, ý chỉ người bản địa rành đường) đã một mình gõ cửa nhà Lâm Sinh, một “ngoại mã” (người ngoại tỉnh), và từ đó chen lên giường của anh.​
 
Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Chương 1: Chương 1



Ngõ Hoa Mai không hướng chính bắc nam, cũng không hướng chính đông tây, thậm chí, bản thân nó cũng không thẳng. Có người nói, hình dạng của ngõ Hoa Mai giống như một cành mai, uốn lượn quanh co, nên mới được gọi là Hoa Mai -- Tất nhiên, đây cũng chỉ là một trong nhiều cách giải thích khác nhau. Tuổi của ngõ Hoa Mai lớn hơn rất nhiều so với những người bàn luận về nó, chuyện đặt tên cho nó khi nào, những người này làm sao có thể biết rõ được.

Lâm Sinh sống ở cuối ngõ Hoa Mai. Căn hộ một phòng ngủ cũ kỹ, là nơi anh thuê khi quyết định dừng chân ở Giang Thành. Đối với một người làm công ăn lương mới bước chân vào xã hội như anh, vì ham giá thuê rẻ, nên không quá quan trọng về cơ sở vật chất, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là đủ để anh tá túc.

Mỗi khi tan làm ca đêm, Lâm Sinh đều phải một mình đi qua ngõ Hoa Mai. Anh là một biên tập viên mạng, làm việc tại trang web tin tức lớn nhất tỉnh Ngạc, cũng là một công việc chỉnh tề, chỉ là ca đêm vất vả, mà công việc vất vả nhất đương nhiên phải giao cho người mới như anh làm, vì vậy một tuần bảy ngày, có ba ngày không phải làm ca đêm, đã có thể coi là tốt rồi.

Ngõ Hoa Mai về đêm rất yên tĩnh, những người dân sống hai bên đường cũng đã ngủ, chỉ còn lại những con côn trùng nhỏ trong góc thỉnh thoảng phát ra tiếng "xào xạc", khi nào có ánh trăng còn dễ đi, gặp phải trời âm u, trăng chìm trong mây thì chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối.

Đèn đường không thể trông cậy vào được. Trong ngõ Hoa Mai có chín cột điện, chỉ có chiếc đèn treo trên cột cuối cùng vẫn sáng, những cái còn lại, đừng nói là bóng đèn, ngay cả cái chụp bên ngoài cũng đã sớm bị người ta tháo đi bán lấy tiền, chỉ còn lại một vài bộ phận tàn phế không lấy đi bán được buộc vào cột điện, hình dạng thảm thương.

Lâm Sinh vẫn luôn cảm khái, cũng may còn để lại cho anh cái đèn này, nếu không anh thật sự nghi ngờ mỗi khi tan ca đêm, anh sẽ đâm đầu vào cái cửa hầm vừa tối vừa thấp sứt đầu mẻ trán.

Nhưng tại sao chỉ có chiếc đèn trên cột điện thứ chín là không ai đến trộm nhỉ?

Về vấn đề này, Tần Niên luôn lười biếng nói: "Người ta thường nói cột điện thứ chín có ma mà, tên trộm nào còn dám trộm nữa chứ? Anh không nghĩ tại sao giá thuê ở đây rẻ như vậy à, chẳng phải vì chuyện này mà ra sao." Mỗi khi nói vậy, Tần Niên hoặc là khoanh tay dựa vào tường, hoặc là ngả người trên chiếc ghế sofa lò xo cũ kỹ, khóe miệng ngậm cười, khóe mắt xếch dường như có thể chảy ra ánh sáng. Giọng nói hơi khàn khàn, lại rất hợp với giọng Hán đặc trưng.

Rất quyến rũ, đó là vẻ quyến rũ khác với phụ nữ.

Chỉ cần nhìn thấy Tần Niên như vậy, bất kể đang làm gì, cho dù tay còn đang bưng một nồi dầu nóng, Lâm Sinh cũng không nhịn được vứt hết xông tới, đè nghiến xuống đất.

Tất nhiên, Tần Niên sẽ chế nhạo anh, nhưng là cái kiểu nửa vời, làm bộ từ chối như vậy chẳng khác nào phần thưởng lớn nhất cho việc muốn làm gì thì làm.

Tần Niên và Lâm Sinh thực sự quen biết nhau tại buổi gặp mặt offline của diễn đàn trường đại học. Rõ ràng, “đồng tính luyến ái bài xích nhau” không phải lúc nào cũng đúng, cả hai nhanh chóng nhận ra sự tương đồng của nhau và dính lấy nhau một cách tự nhiên. Tính ra, cũng là chuyện của ba năm trước rồi.

Một năm trước, khi chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là tốt nghiệp, Tần Niên, kẻ tự xưng là “cửu đầu điểu” (chim chín đầu, ý chỉ người bản địa rành đường) đã một mình gõ cửa nhà Lâm Sinh, một “ngoại mã” (người ngoại tỉnh), và từ đó chen lên giường của anh.

Công khai giới tính, thế là bị bố mẹ đá ra khỏi nhà. Chuyện mà Tần Niên miêu tả nhẹ tênh như kiểu “Hôm qua em dậy sớm, xuống lầu ăn một bát mì nóng khô” ấy, trong lòng Lâm Sinh, lại phức tạp vô cùng, đủ mọi hương vị.

Nhưng Tần Niên đã nói: “Nếu anh thấy phức tạp quá thì đừng nghĩ. Dù sao nghĩ cũng vô ích thôi.”

Thế là Lâm Sinh ngây ngô quyết định, thôi thì không nghĩ nữa vậy, dù sao cuộc sống hiện tại vẫn vui vẻ.

Tần Niên mua cho Lâm Sinh một chiếc đèn pin nhỏ có thể móc vào móc chìa khóa, dặn anh nhớ mang theo mỗi ngày, để buổi tối về có ánh sáng.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, Lâm Sinh đã quên. Không chỉ quên đèn pin, mà đến cả chìa khóa cũng quên ở nhà luôn. Lúc từ bến xe đi đến đầu con hẻm hẹp, sờ vào túi quần mới phát hiện ra, không thể làm gì khác hơn là bước thấp bước cao, lủi thủi chui vào trong ngõ hẻm.

Hôm đó lại đúng vào hôm không trăng, đến cả ngôi sao cũng chẳng thấy mấy viên.

Lâm Sinh nhớ lại lúc sáng đi làm nhìn thấy nắp cống dưới nhà bị ai đó cậy lên, không biết giờ đã đậy lại chưa, lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, càng dò dẫm bước chậm hơn.

Khi lờ mờ nhìn thấy ánh đèn lập lòe trên cột điện thứ chín, anh thở phào một hơi, nhưng bỗng khựng lại.

Lờ mờ, dưới ánh đèn vàng vọt dường như còn có thứ gì đó khác, ẩn mình trong bóng đen khổng lồ do cột điện đổ xuống, thỉnh thoảng lại động đậy, cố gắng nhìn kỹ cũng không thấy rõ.

Hơi thở nhẹ nhõm mà Lâm Sinh vừa thả ra lại nghẹn ngược trở lại, vô thức đổ mồ hôi lạnh, đầu ngón tay se lại. Anh không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng ngõ Hoa Mai là một con ngõ sâu, nói không chừng có mấy tên côn đồ du côn trốn trong đó, cho dù bị cướp hay đụng phải chuyện gì cũng đều phiền phức.

Anh do dự một lát, quyết định ra oai phủ đầu, quát hỏi: “Ai?”

Lời còn chưa dứt, một vệt sáng trắng đã rọi thẳng vào mắt anh. Anh không kịp đề phòng, theo bản năng giơ tay lên che, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vẫn là giọng điệu lười biếng: “Nửa đêm gào cái gì mà gào. Còn ‘ai’ nữa. Trừ em ra thì còn ai xách đèn đứng xổm ở cổng đợi anh?”

Là Tần Niên.

Nghe thấy giọng nói này, trái tim Lâm Sinh coi như đã hoàn toàn trở về vị trí cũ, thở phào một hơi, men theo ánh sáng tiến lại gần, túm lấy cánh tay Tần Niên, cười nói: “ Em dọa chết anh rồi, anh còn tưởng gặp phải kẻ cướp đường.”

“Ai dám cướp của anh?” Tần Niên liếc xéo anh một cái: “Anh hét một tiếng, ma quỷ cũng bị anh dọa chết.”

“Em còn nói, cố tình không lên tiếng dọa anh đấy hả!” Lâm Sinh vừa đùa vừa oán trách.

Tần Niên bĩu môi: “Em tưởng anh nhìn thấy rồi chứ, em cả người đứng sững ở ngoài này, có phải chôn dưới đất đâu.”

“Sao nhìn rõ thế được.” Lâm Sinh phản bác: “Trời tối thế này, anh nhìn mãi không ra.”

Tần Niên nghiêng đầu, nheo mắt nhìn anh hồi lâu, khẽ cười một tiếng: “Ông đây tin anh mới lạ ấy, đường truyền tín hiệu dài thế! Em nghe tiếng bước chân là biết anh về rồi.”

Lâm Sinh vừa sờ được vào khung cửa, bỗng nghe thấy câu này, trong lòng chấn động mạnh, đứng thẳng người quay đầu lại nhìn Tần Niên.

Trong đêm tối mịt mùng, ngoài vệt sáng trắng do đèn pin rọi ra thì chỉ còn đôi mắt của Tần Niên. Đôi mắt ấy, còn sáng hơn cả những ngôi sao tàn trên trời. Cậu ấy lại dùng đôi mắt phượng xếch ấy nhìn anh, vẻ quyến rũ mê hoặc.

Lâm Sinh ngắm nhìn, không nhận ra trái tim mình đang run rẩy, đã nghiêng người ôm lấy cổ Tần Niên, cúi đầu gặm c ắn xuống.
 
Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Chương 2: Chương 2



Hai người quấn lấy nhau, vừa trêu chọc vừa mở cửa, vừa vào nhà, Lâm Sinh đã nóng lòng vén áo Tần Niên lên, môi lưỡi đặt lên lồ ng ngực anh. Tần Niên bị anh ép vào sau cánh cửa, ngửa đầu thở d ốc, hai tay nắm chặt đến mức làm đứt cúc áo sơ mi của anh.

“Sốt ruột như thể mấy ngày chưa được ăn ấy…” Lời trêu chọc thân mật này vang bên tai, khiến Lâm Sinh ngứa ngáy khó chịu, nhún người cắn một cái lên cổ Tần Niên, rồi ngậm lấy đôi môi không chịu thua kém người khác kia, bàn tay đã lần xuống c ởi thắt lưng của cả hai. Khi hôn, anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau tai Tần Niên, rất quen thuộc, giống một loài hoa, nhưng không kịp nghĩ kỹ, mơ mơ màng màng hỏi: “Em xài nước hoa gì vậy…?”

“Ông đây không thèm dùng thứ đó được không. Tự anh cọ từ người con gái nào bên ngoài về rồi đổ tại em à?” Tần Niên dùng chóp mũi cọ cọ vào anh, tranh thủ nhếch đôi môi mỏng lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hàng mi rung động như có như không lướt trên má anh, lại gây ra một trận tê dại.

Lâm Sinh hít vào một hơi, véo eo cậu một cái, vung tay ném lên ghế sô pha. “Nhóc thối, xem ra hôm nay em không muốn sống nữa rồi hả!” Nói rồi, anh hung hăng nhào tới đè lên. Đổi lại một tiếng cười khúc khích của Tần Niên, dang tay ôm lấy anh.

Trong phòng tối đen như mực, cả hai đều đã quen đường quen lối, không cần phải nhìn, chỉ cần sờ s0ạng là biết phải làm gì, chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng thở d ốc và cọ xát.

Lâm Sinh chìm đắm trong đó.

Đôi khi, anh thậm chí còn nghi ngờ mình bị trúng bùa mê gì đó, đến mức gặp phải Tần Niên là hết cách. Anh cũng không nói được mình thích Tần Niên ở điểm nào, nghĩ tới nghĩ lui, từ khí độ đến ánh mắt, từ dáng vẻ đến tính cách, cả con người Tần Niên đều khiến anh yêu thích đến vậy. Không nói được tốt chỗ nào, không có lý do, có lẽ đó là yêu.

Vì vậy, anh vẫn luôn không dám nghĩ, sau này phải làm sao, tương lai của hai người bọn họ?

Không thể cứ như thế này mã được. Ít nhất cũng phải mua nhà trước đã, mặc dù trong giai đoạn chuyển thời này không cần quá cầu kỳ, nhưng con người sống cả đời vẫn phải an ổn, vẫn phải có căn nhà của riêng mình. Sau đó, phải tìm cách xoa dịu bên bố mẹ Tần Niên. Tất nhiên còn có cả bố mẹ anh nữa. Phải nói với bố mẹ thế nào đây? Đừng làm bố tức đến vỡ mạch máu tim… Mỗi khi nghĩ đến những điều này, anh lại cảm thấy bực bội, rất căng thẳng, có cảm giác ngạt thở như bị bóng đè.

Anh luôn mong mình có thể không nghĩ đến những điều phiền não này. Nhưng ngay cả anh còn không muốn nghĩ, thì còn ai có thể nghĩ thay anh? Chẳng lẽ lại đẩy cho Tần Niên sao? Cái gã không hề vòng vo, thẳng thừng cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi ấy, vẫn thích hợp được nuông chiều hơn.

Nhưng anh cũng thường nghĩ, Tần Niên dám ngang nhiên bỏ nhà ra đi như vậy, có phải là vì ỷ vào việc vẫn còn có chỗ anh để về không? Điều này luôn khiến anh vô thức cảm thấy kiêu hãnh, một niềm thỏa mãn khó có thể diễn tả thanh lời.

Anh vắt kiệt giọt sức lực cuối cùng của mình trên người Tần Niên, thở dài một tiếng rồi ngã lên thân hình gầy gò kia, không nỡ buông đôi tay đang đan chặt vào nhau. Cơ thể Tần Niên rất dẻo dai, tay chân dài duỗi ra, cảm giác khi da thịt chạm vào nhau gần như khiến anh có ảo giác là đang chìm đắm. Anh nằm sấp xuống hôn lên xương quai xanh của Tần Niên, m út mát nhẹ nhàng, quấn quýt gi@o hoan, lại ngửi thấy mùi hương hoa nhè nhẹ kia, không ngọt ngào gì mấy, chỉ thoang thoảng một chút, mát lạnh lan tỏa, như có như không. Anh cuối cùng cũng nhớ ra, đó là mùi hoa mai.

“Lâu rồi không đến vườn mai ngắm hoa, hay là đợi đến hội hoa mai năm nay tranh thủ đi xem nhé?” Anh tham lam hít mấy hơi thật sâu, mới chậm rãi lên tiếng.

“Ừ, tùy anh quyết định đi. Chỉ là đừng đi sớm quá, đi sớm đông người, nắng to.” Tần Niên lười biếng đáp lời, nhúc nhích thân mình tìm một tư thế thoải mái hơn, rút tay ôm lấy eo anh.

Thế là Lâm Sinh thuận thế ôm chặt lấy cậu, tiến thêm một bước: “Hay là… Mời bố mẹ em…” Anh nói đến đây thì dừng lại, đầy ẩn ý.

Tần Niên im lặng hồi lâu, như thể đã ngủ thiếp đi, cuối cùng, khẽ đẩy anh một cái, trở mình xuống giường. “Tắm rửa rồi ngủ đi, anh còn nửa ngày để ngủ nướng, em không ngủ thêm được hai phút nữa là phải ra ngoài rồi.” Nói rồi, không thèm quay đầu lại mà chui vào phòng tắm.

Lâm Sinh biết mình lỡ lời, thầm kêu không ổn, vội vàng đi theo, suýt chút nữa thì bị sợi thắt lưng vừa nãy tùy tiện vứt lung tung vướng cho ngã nhào. “Tiểu Niên!” Anh giữ vững thân mình, đuổi kịp trước khi Tần Niên khóa cửa, chân trần, đến cả dép cũng không kịp xỏ, vội vàng kéo cậu vào lòng.

Tần Niên không nói gì, im lặng vặn vòi nước.

Bình nóng lạnh gas cũ kỹ đánh lửa mấy lần mới cháy, dòng nước chưa kịp nóng đã xả xuống ào ào, dội ướt sũng cả hai người.

Không có vòi hoa sen giảm áp, cột nước dội thẳng lên lưng, lập tức đỏ ửng một mảng, có chút rát. Tần Niên rụt người vào lòng Lâm Sinh một cái, dường như cảm thấy lạnh: “Chúng ta cứ mãi như vậy, có được không?” Cậu vùi mặt vào bả vai Lâm Sinh, giọng nói nhỏ nhẹ.

Thấy cậu chịu lên tiếng, Lâm Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vuốt v3 tấm lưng trần nhẵn nhụi của cậu, tiếp lời: “Ừ, nhưng cũng không thể cứ ở mãi đây được, phải nhanh chóng mua một căn nhà mới, mới có mấy tháng mà giá nhà lại tăng thêm hai nghìn…” Nói đến đây, chợt nhận ra không ổn, anh vội vàng im bặt, rất hối hận vì lời oán trách vô thức này, cẩn thận chữa cháy: “Ý anh là, nhỡ đâu lại bị giải tỏa, nhà cũ mà, chuẩn bị trước cho tốt.”

“Nhà.” Tần Niên lẩm bẩm lặp lại một lần nữa, lại bật ra một tiếng cười khẽ, càng rúc sâu hơn vào lồ ng ngực Lâm Sinh, ôm chặt lấy anh, sợ rằng buông tay ra sẽ tuột mất. Cậu thở dài: “Có anh là em mãn nguyện lắm rồi. Còn tham nhà cửa làm gì.” Nhắm mắt lại, mặt đầy nước.

Lâm Sinh nâng khuôn mặt kia lên, lau sạch nước trên đó đi, tỉ mỉ hôn rồi lại hôn, nặn một chút sữa tắm vào lòng bàn tay, vừa xoa xoa lên người nhau, vừa bắt đầu nhẩm tính trong lòng, với tốc độ tăng giá nhà như thế này, rốt cuộc là bây giờ nghiến răng mua thì có lợi hơn, hay là đợi thêm mấy năm nữa.

Gió đêm lùa vào từ khe cửa sổ, thổi vào hai tấm thân đang ướt sũng, lạnh buốt. Anh không tự chủ được rùng mình một cái, quay người đi đóng cửa sổ. Cửa sổ cũ kỹ lâu năm gần như đã rỉ sét toàn bộ, kéo mãi mới nhúc nhích, bỗng bật mạnh một cái vào trong. Gió lạnh tràn vào ào ạt, khiến anh nổi da gà khắp người.

Ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường còn sót lại rất ăn ý nhấp nháy liên tục, lúc sáng lúc tối.

Bỗng nhiên, một bóng trắng vụt qua “bốp” một tiếng trong tầm mắt.

Lâm Sinh không kịp đề phòng, giật mình thốt lên một tiếng ngắn ngủi.

“Sao vậy?” Tần Niên nghe thấy tiếng động quay sang nhìn anh.

“Dưới cột điện kia…” Lâm Sinh ngập ngừng một lát, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, nói: “Hình như có một người…”

“Mèo hoang đấy.” Tần Niên thò đầu ra liếc nhìn: “Có ai đâu?”

Quả thật là không có ai, nhìn lại thì không thấy nữa, nhưng vừa nãy rõ ràng là có.

Lâm Sinh ngẩn người hồi lâu, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa sổ, bắt đầu rửa những vết rỉ bám trên tay.

Nước xả trôi vết rỉ, biến thành dòng nước màu đỏ giống như máu chảy xuống, theo dòng nước chui vào cống thoát, chớp mắt đã không còn dấu vết.

“Không phải anh không sợ ma à?” Tần Niên dường như lại khôi phục giọng điệu trêu chọc lười biếng kia, vừa xả bọt trên người, vừa hỏi, ngửa đầu nheo mắt nhìn Lâm Sinh.

“Anh có sợ đâu!” Lâm Sinh ngoài miếng cứng rắn, nhưng trên mặt lại không thể kiểm soát đượcđỏ bừng lên.

“Biết biết, ma có gì phải sợ, chẳng phải cũng là người biến thành thôi sao.” Tần Niên cười kéo anh lại, dùng bàn tay còn trơn trượt xoa sữa tắm còn hơi ướt trên người anh, xoa x0a nắn nắn, rồi ôm chầm lấy anh, nhất định không chịu buông tay.
 
Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Chương 3: Chương 3



Sau một giấc ngủ dài, Tần Niên đã đi làm rồi. Rèm cửa đóng kín, trong phòng tối om giống như chạng vạng. Lâm Sinh lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng giật mạnh rèm cửa. Một tiếng “rào” vang lên, ánh nắng chói chang đột ngột ùa vào rọi thẳng vào mặt, khiến anh theo bản năng quay đầu tránh đi. Anh dụi mắt, hít sâu hai hơi, cảm thấy phổi mình như nở ra những cành lá, lúc này mới coi như hoàn toàn tỉnh táo, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tủ.

Bốn giờ mười bốn phút chiều.

Mặt trời vào giờ này vẫn còn thiêu đốt đến hoa cả mắt.

Lâm Sinh có chút bất lực kéo rèm lại, quay người lảo đảo đi vệ sinh cá nhân, dép lê theo gót chân, phát ra những tiếng “bộp bộp” trên sàn.

Khi chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng mặt lên, anh phát hiện mình lại trắng hơn trước rất nhiều. Quanh năm làm ca đêm, ngày ngủ đêm thức, không thấy ánh mặt trời, cứ tiếp tục thế này, một lúc nào đó đột nhiên mọc ra hai cái răng nanh anh cũng có thể bình tĩnh đối diện. Tần Niên là công chức làm ca ngày, vừa hay ngược lại với anh. Kết quả thành ra thế này, anh vẫn có thể ngủ no giấc, đảo lộn ngày đêm, còn Tần Niên ngày nào cũng phải đợi anh đến nửa đêm, ngủ không được bao lâu lại phải đi làm, thật không biết làm sao mà trụ được.

Thật ra nhắc đến thì buồn cười, nhìn thế nào anh cũng giống như Tư Mã Tương Như dụ dỗ Trác Văn Quân, lừa người bỏ trốn thì giỏi, đến lượt nuôi vợ thì xìu, phải để vợ bán rượu bên lò, chỉ thiếu điều ăn bám. Cái gọi là tài hoa, có cơm ăn là chuyện tốt đẹp, không có cơm ăn là vớ vẩn. Huống chi nếu thực sự luận tài, e rằng anh còn chẳng bằng một sợi lông của Tư Mã Tương Như.

Những ngày như vậy, cứ nhất định phải nói là sống tốt đẹp lắm thì sẽ là già mồm cãi láo…

Anh tùy tiện đánh chút bọt, cầm dao cạo râu cạo loạn xạ mấy nhát trên mặt, rồi bắt đầu bực bội rửa mặt, lúc lau mặt mới phát hiện trên má bị rạch một đường dao dài một centimet, vậy mà không chảy máu, cũng không thấy đau. Anh ghé sát vào gương nhìn một lúc, thực sự không có cảm giác gì, cũng yên tâm mặc kệ.

Tần Niên vẫn để lại cơm cho anh trong tủ lạnh. Chỉ là lúc mở tủ lạnh ra, anh lại suýt chút nữa giật tung cả cánh tủ… Điều này quả thực đã đẩy sự bực bội của anh lên một tầm cao mới, tức giận gọi điện cho chủ nhà, sau ba cuộc gọi liên tiếp không ai bắt máy, anh không còn chỗ xả giận bèn ném điện thoại. Nghĩ lại, cái nhà cũ kỹ này kiếm được tiền thuê, kiếm được thì cứ kiếm, không kiếm được thì thôi, ngoài việc thu tiền thuê, những việc khác chủ nhà đương nhiên không muốn quản.

Cứ tiếp tục thế này không được, nếu không anh sớm muộn gì cũng phải vào Lục Giác Đình.

Lâm Sinh cảm thấy rất mệt, lười hâm nóng cơm, trực tiếp nhét một miếng nguội ngắt vào miệng, nghiến ngấu một hồi rồi nuốt xuống bụng. Bây giờ miếng cơm nguội lạnh cũng không thể khiến vị giác và dạ dày của anh có phản ứng gì, no bụng là được rồi.

Không biết có phải do cửa hàng băng đ ĩa nhỏ ở đầu hẻm phát nhạc không, tiếng nhạc u uất bay vào tai anh:

Thứ Hai Đen Tối

Cuộc đời tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ sâu

Người yêu hỡi

Tôi chìm trong bóng tối vô tận

Những đóa hoa trắng tinh xảo chẳng thể đánh thức em lần nữa

Tôi không biết

Cỗ xe đen tối của quỷ dữ

Sẽ đưa em biến mất nơi đâu

Các thiên thần chẳng có ý định trả em lại cho tôi

Nếu tôi đi theo em

Liệu họ có tức giận



Giọng hát của nữ ca sĩ như ly hồn, va vào đầu tim, giống như dây thép khoan vào, kéo lê một cách nặng nề. Lâm Sinh ngậm một miếng cơm nguội, ngây ngốc lắng nghe.

Anh cảm thấy mình đang ngâm trong nước lạnh, hai mắt mất tiêu cự, không nhìn rõ thứ gì.

Xung quanh một mảnh tối đen, trong mơ hồ lại có một luồng sáng nhấp nháy sáng lên, phát ra tiếng “tách tách” khi điện áp không ổn định.

Là cột điện thứ chín trong con ngõ.

Dưới sự chồng chéo của ánh sáng và bóng tối, dường như có người đứng đó nhìn anh.

Mặt nước bẻ gãy bóng dáng người kia, tan ra như mực tàu theo những gợn sóng.

Anh cố gắng mở to mắt trong nước, muốn lại gần, nhưng dòng nước lạnh lẽo như những xúc tu quấn lấy anh.

Trong lúc chìm nổi, anh thấy người kia đột ngột ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt ấy, là Tần Niên.

“Tiểu Niên?” Anh kinh hô.

Tần Niên lại chỉ bất động nhìn anh. Những giọt nước mắt đỏ tươi trào ra từ đôi mắt phượng xinh đẹp, như máu, khắc dấu trên má, nhỏ xuống nước.

Bốn phía lại lan tỏa mùi hương thoang thoảng quen thuộc kia.

Hương hoa mai.

“Tiểu Niên! Tiểu Niên!” Anh khàn giọng gào lên, giật mình tỉnh giấc, bị miếng cơm làm sặc ho sặc sụa, mồ hôi trong nháy mắt tuôn ra như tắm, ướt đẫm cả người. Tiếng hát kia sớm đã không biết đã đi đâu.

Anh lảo đảo nhặt lại chiếc điện thoại di động bị mình ném xuống đất, trong lúc bấm số không nhịn được không ngừng run rẩy, mãi đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trái tim mình đã trở về vị trí cũ.

“Anh làm sao vậy?” Tần Niên hỏi anh từ đầu dây bên kia.

“Anh vừa ăn cơm vừa mơ một giấc mơ!” Lâm Sinh vẫn còn đang ở trong mơ.

“Ăn cơm lại mơ một giấc mơ. Ừm, anh hai, anh có thể ảo diệu hơn được nữa không?” Tần Niên bật cười, dừng lại một chút rồi nói: “Không rảnh nói chuyện với anh rồi, em còn chưa làm xong việc ở đây, tối về nói chuyện nhé.”

Lâm Sinh ngây ngốc “ừ” một tiếng, sợ hãi sờ lên ngực: “Em đi làm về phải chú ý an toàn đấy. Đừng một mình chạy ra đợi anh nữa.”

“Được. Yên tâm đi, em an toàn hơn cái đồ hay đi đêm như anh nhiều.” Tần Niên mềm mỏng đáp lời, rồi cúp máy.

Lâm Sinh nắm chặt điện thoại ngẩn ngơ một lúc lâu, đến mức xương cốt cũng cứng đờ, cuối cùng cũng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, kim dài đã quá số năm. Công ty ở bên kia sông, nếu còn không ra khỏi nhà nữa thì có lẽ tháng này mất toi tiền chuyên cần. Anh vội vàng vơ thêm hai miếng cơm, nhanh chóng mặc quần áo xách túi lên đường.

Khi chạy ra khỏi đầu hẻm, anh theo bản năng liếc nhìn về phía cửa hàng băng đ ĩa kia, chân trẹo một cái, suýt chút nữa ngã nhào.

Cửa hàng băng đ ĩa đã đóng cửa, dòng chữ cho thuê cửa hàng to tướng đã dán trên cửa sắt cả tháng nay rồi – Anh vốn đã nhìn thấy, chỉ là quên mất.

Trời còn chưa tối, người đi đường trên phố vội vã mỗi người một ngả. Anh vừa chạy vừa ngoái đầu lại mấy lần, đến bến xe, lên xe suýt quên quẹt thẻ.

Lúc anh đi làm lại đúng vào cao điểm tan tầm của người khác, người trên xe buýt đã dần đông lên. Anh may mắn tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vội vàng đẩy cửa sổ ra, để gió thổi cho đầu óc đang nóng bừng của mình.

Khi qua cầu, anh nghe thấy đài phát thanh trên xe lại bắt đầu cất lên tiếng hát thê lương ảo não:

Thứ Hai Đen Tối

Tôi sống mòn trong bóng tối bao trùm

Trái tim tôi cũng kiên quyết như tôi

Quyết tâm kết thúc tất cả

Tôi biết

Không cần bao lâu nữa

Lời ai điếu sẽ thắp lên ngọn nến trắng bi thương

Họ chẳng cần phải khóc thương cho tôi

Họ sẽ hiểu rõ

Tôi vui vẻ rời đi như thế nào

Cái chết khiến tôi thoát khỏi giấc mơ

Trong vòng tay của cái chết

Tôi và em quấn quýt thân thương

Dùng hơi thở cuối cùng của linh hồn

Để cầu nguyện cho em



Những chiếc xe lớn xe nhỏ qua lại trước mắt đều trở thành những bức tường trong suốt ngưng đọng, giữa lòng sông nổi lên một xoáy nước khổng lồ như muốn hút người vào trong. Ở nơi sâu nhất của xoáy nước, một giọt máu tươi bị pha loãng, vỡ vụn bay tán, tựa như hoa rơi trong kiếp nạn.

Trong lúc hoảng hốt, anh nhìn thấy một bàn tay, rải những cánh hoa mai nhuộm máu xuống mặt nước. Hoa và máu hòa vào nhau, dường như tuôn ra từ vết thương sâu đến tận xương trên cổ tay.

Bàn tay ấy anh quá quen thuộc, anh đã vô số lần nắm chặt, vuốt v3, là Tần Niên, là Tần Niên…

Lâm Sinh cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, tựa vào khung cửa sổ ấn vào thái dương, không kìm được than thở: “Bác tài ơi, có thể đừng mở bài hát u ám như vậy được không ạ?”

Trong khoang xe bỗng trở nên im lặng.

Rất nhiều người quay đầu nhìn anh.

Người phụ nữ ngồi cạnh anh rụt rè tháo tai nghe, tắt mp3.

Anh ngẩn ngơ một hồi lâu, bỗng một trận khí huyết xông ngược lên, ngay cả sức lực để xin lỗi cũng không có, mãi đến khi chạy trối chết xuống xe, vẫn còn kinh hồn bất định.

*Lời bài hát được trích dẫn trong bài dịch từ "Gloomy Sunday", tác giả: samm.lewis
*Lục Giác Đình: Địa điểm đặt Trung tâm Vệ sinh Tâm thần Vũ Hán, người địa phương thường dùng "Lục Giác Đình" để chỉ bệnh viện tâm thần.
 
Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Chương 4: Chương 4



Hôm đó Lâm Sinh không đi làm, mà quay đầu đi tìm Tần Niên.

Anh như một con chó bị bỏ rơi ngồi xổm trước cổng cơ quan của Tần Niên, hai mắt nhìn thẳng vô hồn, gọi điện thoại không nỡ cúp, mãi đến khi cuối cùng nhìn thấy Tần Niên chạy về phía anh, mới bật dậy nhào tới.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tần Niên ôm chặt lấy anh, khẽ hỏi.

Anh vùi mặt vào vai Tần Niên lặp đi lặp lại cầu xin: “Về nhà đi. Chúng ta về nhà đi.” Rồi kéo thẳng Tần Niên về nhà, đóng cửa mặc kệ tất cả mà đòi hỏi.

Không thể nói ra. Lo lắng cũng được, kinh hãi cũng được, không thể đẩy những điều này cho Tiểu Niên. Cho dù mắng anh sĩ diện hão cũng được. Nụ cười nhếch mép trêu chọc lười biếng của Tần Niên, anh thích nó đến vậy. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười ấy bị vướng bận bởi những nỗi lo âu.

Anh im lặng không nói gì, Tần Niên cũng không truy hỏi nữa, chỉ cho anh những đáp lại nồng nhiệt, cùng anh quấn lấy nhau hôn sâu, sâu đến tận đáy lòng, dốc hết sức lực.

Hai người giống như hai con cá thiếu nước, vùng vẫy ôm lấy sự tồn tại của nhau, mồ hôi thấm đẫm nước mắt, linh hồn lụi tàn. Trong triều dâng sóng trào, Lâm Sinh kéo tay Tần Niên lại. Cổ tay ấy trông thật trắng bệch, những mạch máu xanh chồng chéo, nhưng vẫn hoàn hảo. Anh đặt môi lên đó, lâu thật lâu không muốn rời đi.

Sau đó, anh nghe thấy Tần Niên thở dài: “Anh đừng có nhầm lẫn, Lâm Sinh. Em không cần anh bảo vệ em, anh không cần phải gồng mình lên đâu.” Tần Niên vuốt v3 mái tóc và gò má anh, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng như một vũng nước đặc quánh.

Nghe vậy, nhịp tim Lâm Sinh đập thình thịch, càng im lặng siết chặt vòng tay.

Im lặng hồi lâu, anh cảm giác được Tần Niên nâng mặt anh lên: “Anh có chuyện gì, phải nói cho tao, nếu không em…” Những lời sau đó, Tần Niên không nói tiếp nữa, mà chậm rãi trượt tay lên cổ anh, thốt ra một tiếng thở dài u uất hơn: “Nếu không thể cùng nhau sống thì cùng nhau chết đi…”

Đôi bàn tay ướt lạnh trơn trượt, khép lại trên cổ, ngón tay cái khẽ ấn vào điểm lồi lên kia, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể siết chặt. Nhưng Lâm Sinh không cảm thấy sợ hãi, anh lại cảm thấy vô cùng bình yên, thật bất ngờ, trong sự tĩnh lặng kết nối với cái chết này, anh ngoan ngoãn tiến lại gần hơn nữa, hít hà mùi hương thoang thoảng nơi khóe mắt đuôi mày của Tần Niên, ôm lấy thân hình gầy guộc dẻo dai kia, trách yêu: “Nói nhảm, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải sống thật tốt đấy, nếu không anh làm sao yên lòng được chứ.”

Không đợi anh dứt lời, Tần Niên đã ngắt lời anh, dứt khoát quyết tuyệt, không để lại một đường lui: “Không có anh, em không muốn sống.”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Niên, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, hốc mắt đã căng lên nóng hổi. Tần Niên nắm lấy cổ anh, hơi nhấc nửa người lên m út đi những vệt ướt trên má anh. Những đợt sóng lại tràn lên từ đáy lòng, nhấn chìm qua đầu, khiến anh chìm nổi trong một cơn hoảng hốt. Loáng thoáng, dường như nghe thấy Tần Niên khẽ nức nở bên tai: “Ở bên em. Cứ như vậy… Luôn ở bên em… Đừng bỏ lại em một mình…”

Kể từ đó, không biết trong bao lâu, ngày nào Lâm Sinh cũng lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ. Trong mơ, anh bị nhấn chìm dưới làn nước hồ lạnh giá, nhìn Tần Niên đứng giữa ánh sáng và bóng tối dưới cột điện thứ chín ở con ngõ Hoa Mai, trong ánh sáng khúc xạ lấp lánh, cậu dùng dao rạch lên cổ tay mình. Máu tươi trào ra ngoài, rơi xuống những chỗ trũng trên mặt đất, từng giọt từng giọt, bắn lên những gợn sóng. Gió lớn thổi tới, thứ màu đỏ yêu dị kia bị thổi nhạt đi như những cánh hoa bay. Tần Niên cứ thế dựa vào cột điện trượt xuống, ngã xuống đất, gió cuốn những cánh hoa mai rơi đầy người đầy mặt, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp nơi…

Tiểu Niên! Tiểu Niên!

Anh như bị bóp nghẹt cuống họng, cố hết sức gào thét, nhưng không phát ra được nửa âm thanh, càng không thể động đậy, mãi đến khi tỉnh giấc trong cơn ngạt thở đau đớn, bật dậy ngồi thẳng người, đầu óc choáng váng tìm lại ánh sáng… Trong khoảnh khắc, trời đất tịch mịch, vạn vật đều im lặng. Anh không thể ngủ lại được nữa, ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn chằm chằm kim đồng hồ nhảy múa từng giây, một vòng, một vòng, một vòng…

Một ngày nọ, anh đang làm ca đêm thì ngủ gà ngủ gật, lại bị đánh thức bởi tiếng kêu thảm thiết. Đồng nghiệp Tiểu Trần đối diện thò đầu qua vách ngăn, nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi: “Ngủ gật mà cũng kêu thảm thế, tôi còn tưởng anh lấy máy xén giấy tự cắt mình rồi chứ…”

Anh như một bóng ma giữa đêm khuya lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, mở to vòi nước xối xả rửa mặt, rồi ngây ngốc nhìn vào bộ dạng thảm hại như ma đói trong gương, mờ mịt không biết nên đi hướng nào.

Tiểu Trần chạy đến đá cửa, ở bên ngoài gào lên: “Lâm Sinh, rớt xuống rồi hả?”

Anh lau mặt qua loa rồi đi ra, Tiểu Trần lập tức nhếch mép chế nhạo anh: “Còn biết ra đấy à, đang định gọi 110 đến vớt anh đây này.”

Anh chợt rùng mình, đột ngột quay đầu, túm lấy người đang đi theo sau lưng, rồi lại ngây người ra.

Giọng điệu và ngữ khí này, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh suýt nữa còn tưởng là Tiểu Niên.

“Làm gì thế, làm gì thế, anh điên rồi à? Đừng dọa tôi đấy.” Tiểu Trần trừng mắt nhìn anh, hất tay anh ra.

Anh lặng lẽ trở về bàn làm việc, ngã người vào ghế, ỉu xìu thở dài.

Tiểu Trần cầm một chồng báo đập vào đầu anh, liếc xéo: “Anh đúng là kiểu người đáng ghét. Có chuyện thì cứ nói ra đi, anh không nói, lại còn làm ra cái vẻ nửa sống nửa chết đi đi lại lại hù người ta. Làm sao đây? Nhà anh đào cái hố cây ngoài kia mà chui vào à?”

“Chuyện của tôi cậu không biết đâu, bớt lo đi.” Lâm Sinh nhận lấy báo giở ra xem, bất lực nói.

“Có chuyện gì mà không biết? Người ta ấy mà, chẳng phải ăn uống ị đái ngủ nghỉ, công việc này, nhà cửa này, vợ con này, bố mẹ già này, anh còn có chuyện gì?” Tiểu Trần khịt mũi cười khinh bỉ, nói với vẻ rất chân thành: “Đừng làm ra vẻ dọa người thế, sống qua ngày đoạn tháng, chết thì duỗi chân chôn một cái, có chuyện gì to tát đâu.” Vừa nói vừa vỗ vai anh, chậm rãi dặn dò: “Xem nhanh lên, làm xong sớm còn về tắm rửa rồi ngủ, đừng để kéo dài đến tận kiếp sau đấy.”

“Được được, cậu đi trước đi, không cần đợi tôi đâu, thật đấy, không cần đợi tôi đâu. Cảm ơn. Đi cẩn thận nhé.” Lâm Sinh xua đuổi người bằng một chồng báo lớn.

“Quỷ mới đợi anh. Thơm tho gì.” Tiểu Trần ngáp một cái, đi đến cửa lại quay đầu lại gọi: “Lúc đi nhớ quẹt thẻ giúp tôi, đừng quên đấy.”

Quả nhiên người nghĩ thoáng thì sống thoải mái hơn. Lâm Sinh xoa thái dương cười khổ, tâm trí lơ đãng lật tờ báo trước mặt.

Bỗng nhiên, một mẩu tin bé bằng bàn tay ở góc trang làm tổn thương đôi mắt anh.

Tin tức được viết ngắn gọn đến kỳ lạ, lướt nhanh qua, là nói: Một thanh niên hơn hai mươi tuổi tự tử bằng cách cắt cổ tay ở cuối một con ngõ cổ trăm năm, mãi đến sáng mới được người dân ra ngoài phát hiện, trên người đầy những cánh hoa mai không biết từ đâu bay tới…

Ngõ cổ. Hoa mai.

Lồng ngực đột nhiên thắt lại, Lâm Sinh chỉ cảm thấy không thở nổi, hoảng hốt thân mình lay động, tờ báo lập tức rơi xuống đất. Đầu óc c ăng trướng, anh ấn tay lên ngực ngồi xổm xuống, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng tay run rẩy không cầm được đồ.

Lặp đi lặp lại nhặt lên mấy lần, mãi đến khi một bàn tay khác nhặt lấy tờ báo. Anh ngẩng đầu, thấy Tần Niên lặng lẽ đứng trước mặt.

Tần Niên tùy tiện ném tờ báo lên bàn, không nói gì, yên lặng cúi đầu nhìn anh, đôi mắt đen như một vực sâu.
 
Ngõ Hoa Mai - Trầm Khiêm
Chương 5: Chương 5 (Hoàn)



Không có văn phòng nào cả. Không có đồng nghiệp Tiểu Trần nào cả. Chỉ có Tần Niên.

Thế giới đột nhiên trở nên trống rỗng.

Lâm Sinh cảm thấy, anh thậm chí không còn sức để đứng lên nữa: “Tiểu Niên…” Anh yếu ớt gọi một tiếng, vùng vẫy muốn chống người lên, nhưng lại quỵ xuống: “Tiểu Niên…” Anh lại gọi một tiếng, không biết phải nói gì, nước mắt đã lăn trên mặt đất.

Tần Niên cũng quỵ xuống, nghiêng người ôm lấy anh. Cái ôm ấy rõ ràng vẫn ấm áp, dẻo dai trói chặt lấy anh.

Anh không tự chủ được cũng ôm lấy cậu, buông thả mình chìm đắm trong khoảnh khắc yên tĩnh này, quên cả nói, quên cả hỏi.

Không biết từ đâu, tiếng hát lại u uất vang lên, dường như trào ra từ đáy lòng:

Trái tim tôi cũng kiên quyết như tôi
Quyết tâm kết thúc tất cả
Tôi biết
Không cần bao lâu nữa
Lời ai điếu sẽ thắp lên ngọn nến trắng bi thương
Họ chẳng cần phải khóc thương cho tôi
Họ sẽ hiểu rõ
Tôi vui vẻ rời đi như thế nào
Cái chết khiến tôi thoát khỏi giấc mơ
Trong vòng tay của cái chết
Tôi và em quấn quýt thân thương
Dùng hơi thở cuối cùng của linh hồn
Để cầu nguyện cho em


Trong tiếng hát, những mảnh vỡ vụn vặt lướt qua trước mắt, kết nối thành ánh sáng trắng.

Ở cuối con ngõ cổ, anh vuốt v3 khuôn mặt Tần Niên nói: “Lần này không thể đưa em về được. Bố anh đã phát bệnh rồi, anh sợ… Đợi lần sau, lần sau chúng ta cùng nhau về.”

Tần Niên dùng lòng bàn tay che lên mu bàn tay anh, cụp mắt xuống: “Chuyện sau này để sau này nói. Anh phải chú ý an toàn, chú ý sức khỏe. Có chuyện gì thì gọi điện cho em. Em đợi anh về.”

Rồi anh đi. Quay đầu lại, nhìn thấy Tần Niên đứng dưới cột điện kia từ xa tiễn anh. Ánh nắng đổ xuống bóng đen khổng lồ, nuốt chửng thân hình gầy guộc.

Đây là chuyện khi nào vậy?

Vì sao, vì sao anh lại quên mất?

Tiểu Niên đang đợi anh mà, vậy thì, anh thì sao? Anh… Ở đâu?

Anh bỗng dưng run rẩy một trận, lại không thở nổi.

Tần Niên lay anh tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, đầy vẻ lo lắng.

“Tại sao?” Anh tựa vào bả vai Tần Niên, thất thần tự nhủ: “Anh biết rằng sống trên đời này ai cũng phải chịu áp lực, nhưng tại sao chỉ có anh cảm thấy đặc biệt mệt mỏi?”

Tần Niên ôm chặt lấy vai lưng anh, hôn lên má anh, thì thầm bên tai anh: “Nghĩ nhiều làm gì, chúng ta ở bên nhau, không phải là được rồi sao…”

Anh lại như đã bị đầm lầy nhấn chìm, trừng mắt nhìn với đôi mắt hoàn toàn mất tiêu cự, khẽ cười: “Vì chúng ta không giống người khác sao? Chúng ta, đã không còn nhà để về nữa rồi, đúng không?”

Ngày càng có nhiều mảnh vỡ ùa vào trong đầu, thể hiện hết sự sắc bén trong dòng chảy ngầm.

Anh cuối cùng cũng nhớ lại cái tát vang dội ngày hôm đó, trong tai ong ong không ngớt, khiến cả khuôn mặt lại sưng lên nóng rát.

Anh thấy mình quỳ trước giường bệnh, cha anh ho dữ dội, giật lấy chai truyền dịch treo trên giá rồi ném mạnh về phía anh, sau đó, cả người ngã thẳng xuống đất…

Anh nghe thấy tiếng khóc của mẹ.

Trước mắt dâng lên một làn sóng đen lớn, che khuất tầm nhìn. Anh cảm thấy mình bị đóng băng, không biết rốt cuộc đang ở đâu, chỉ có sự lạnh giá lan tỏa từ đầu ngón tay đến tận xương tủy.

“Lâm Sinh! Lâm Sinh!” Tiếng Tần Niên lúc gần lúc xa, gấp gáp như khóc: “Đừng nghĩ nữa! Em xin anh, đừng nhớ lại!”

Anh vùng vẫy mở mắt, thấy đôi tay Tần Niên nâng mặt anh lên. Trên cổ tay trắng như tuyết ấy, có một vết dao đỏ tươi. Máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra, dính vào má, môi anh, chói mắt lạnh lẽo.

Anh lại thấy mình đứng trong làn nước hồ sóng trào, những đợt sóng cuộn trào, xóa đi những dấu vết phía sau như thể chưa từng tồn tại. Anh nắm chặt điện thoại, lần cuối cùng gọi đến số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

“Tiểu Niên… Xin lỗi…”

Đèn, đột ngột tắt ngấm.

Tất cả dường như tan biến, chỉ còn lại bóng tối, lan tỏa vô biên vô tận, nuốt chửng.

Ánh mắt Tần Niên từ từ trở nên sâu thẳm, như mực nồng đậm đến mức không thể hòa tan. Đó là một nỗi tuyệt vọng sâu sắc, phát ra tiếng thở dài ai oán trong tiếng kẽo kẹt mở cửa sắt: “Tại sao anh cứ phải tàn nhẫn như vậy? Biết rõ là xin lỗi rồi vẫn còn làm như vậy, xin lỗi nữa thì có ý nghĩa gì.”

“Tiểu Niên…” Lâm Sinh r3n rỉ, run rẩy siết chặt vòng tay.

Tần Niên lại nhếch môi lên cười, hai hàng lông mày dài xếch lên, mắt phượng nhuộm đỏ, vẫn là vẻ đẹp như tranh vẽ ấy: “Người em chờ đợi là anh, không phải lời xin lỗi và sự cô đơn.” Anh nâng mặt Lâm Sinh lên, gần đến mức tầm nhìn trở nên mơ hồ: “Nếu đến cả mơ cũng không thể mơ nữa, thì cùng nhau…” Những lời còn lại, chìm trong nụ hôn triền miên không dứt.

Lâm Sinh cảm thấy mình và Tần Niên hòa làm một chìm xuống, trong một biển hương mai mênh mông lạnh lẽo, hợp nhất làm một.

Tiếng hát bên tai lại chậm rãi vang lên, bóp nghẹt thế giới:

Tôi từng chỉ chìm đắm trong mộng ảo
Giờ đây tôi tỉnh giấc mộng
Nhưng phát hiện ra em
Ngủ yên trong tận đáy lòng tôi
Người yêu hỡi
Mong rằng giấc mơ của tôi không làm phiền em
Trái tim tôi đang thổ lộ với em
Tôi cần em đến nhường nào
Mong được cùng em sống chết bên nhau


※ ※※

Hôm đó trên đường đi làm, Tiểu Trần cứ mãi kinh ngạc nghi ngờ.

Anh mơ thấy Lâm Sinh. Lâm Sinh giống như khi còn sống, cùng anh ta làm ca đêm, anh ta cũng như thường rất vô tư chuồn trước, gọi Lâm Sinh giúp anh quẹt thẻ.

Mơ thấy đồng nghiệp đã chết rồi, không biết là điềm báo gì.

Thật ra anh ta và Lâm Sinh không thân thiết lắm, cho dù cả hai đều là những kẻ xui xẻo làm ca đêm, Lâm Sinh vẫn luôn ít nói, vẻ mặt đầy tâm sự xa cách người khác, nếu không phải vì công việc cần thiết, gần như không nói chuyện với ai.

Nhưng Lâm Sinh là một người tốt, đặc biệt so với những kẻ trước mặt thì anh anh em em sau lưng đâm cho mấy nhát, vì được thăng chức hay tăng vài trăm đồng lương mà có thể đánh nhau đến “tàn phế” thì Lâm Sinh, người ngày ngày cam chịu làm việc, nhẫn nhịn cho anh ta chuồn trước còn giúp anh ta quẹt thẻ, quả thực là một giống loài quý hiếm khó tìm.

Tiếc thay, chính là người tốt không sống lâu. Cái thế giới này.

Tiểu Trần hiếm khi tức trời ghét đất nghĩ ngợi, rồi chui vào phòng làm việc.

Các đồng nghiệp ca ngày đang lác đác thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về, thấy Tiểu Trần vào thì liên tục chào hỏi. Anh ta lơ đãng đáp lời, lấy cốc từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị pha cà phê.

“Cậu biết không, chiều nay bạn trai của Lâm Sinh chết rồi.” Không biết ai đó nói vậy.

Bàn tay đang lục lọi tìm cà phê hòa tan của Tiểu Trần khựng lại một chút, đứng thẳng người nhìn về phía đám đông.

“Tiếc quá đi chứ, nằm viện hơn một năm trời, cuối cùng vẫn chết.” Đồng nghiệp kia tỏ vẻ rất tiếc nuối, thở dài lắc đầu.

Một người khác tiếp lời: “Sớm muộn gì cũng chết thôi mà. Cắt một nhát, rút đi nửa lượng máu, xem có chết không. Người thực vật có mấy ai thực sự tỉnh lại được đâu. Nằm viện thêm một năm, còn tốn thêm bao nhiêu tiền nữa.”

“Cậu nói nhẹ tênh thế, trong lòng bố mẹ người ta không thoải mái chứ, một đứa con trai ngoan ngoãn, vất vả lắm mới nuôi lớn được, nói mất là mất, chỉ cần còn một chút hy vọng thì dù bao nhiêu tiền cũng phải cứu chứ?”

“Cứu quỷ, lúc còn sống thì muốn đuổi ra khỏi nhà, chết rồi còn cứu cái con khỉ. Theo tôi thì có cái gì ghê gớm đâu, làm như kiểu người ta phản đảng phản nhân dân ấy, nhà này còn tốt đấy, bố nhà Lâm Sinh bị tức chết rồi, bố chết rồi, con tự tử, chỉ còn lại một bà mẹ già, làm sao mà sống tiếp.”

“Cậu chỉ biết đứng đó nói không đau lưng. Xem đợi đến mười mấy hai mươi năm nữa con trai cậu cũng chạy về nói với cậu là nó yêu trai thì cậu làm sao? Cậu không cầm chổi lông gà đánh cho chết mới là lạ!”

“Cút mẹ mày đi! Bớt ở đó nói gở đi!”

Một đám người nhao nhao ồn ào.

Tiểu Trần tê dại cúi đầu xuống, tiếp tục tìm cà phê hòa tan của mình. Trong ngăn kéo có quá nhiều đồ, càng lục càng loạn, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc bực bội thì có người tiến đến gần hỏi: "Ê, cậu luôn làm ca đêm cùng Lâm Sinh, có thấy anh ta có gì kỳ lạ không? Thật sự không nhìn ra chút nào sao?"

Bàn tay Tiểu Trần run lên, mạnh tay đập cốc xuống bàn: "Vô vị vừa thôi chứ, người ta chết rồi, tích đức cho miệng đi được không?"

Đám đông lập tức im bặt, đều ngây người nhìn cái cậu lính mới vẫn luôn lặng lẽ để người ta nắn b óp nhào nặn.

Tiểu Trần lười để ý đến bọn họ, cũng không tìm cà phê nữa, cầm cốc đi về phía phòng trà nước, đợi khi rót đầy một cốc nước trắng trở về, đồng nghiệp đã sớm biết điều tản đi.

Anh ta mất tập trung làm cả một đêm ca, tan ca bước ra khỏi tòa nhà, liếc mắt nhìn thấy cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ bên cạnh, vô thức dừng lại, im lặng một chút, rồi chui vào hỏi: "Có rượu không?"

Nhân viên là một cậu bé rất trẻ, mắt thâm quầng vì thức đêm, nửa tỉnh nửa mê đáp lời: "Có bia và rượu mơ, ở trên kệ, muốn gì tự lấy."

"Không có rượu trắng à?" Tiểu Trần lại hỏi.

Cậu bé dụi mắt, từ sau quầy đi ra, mặt đỏ lên: "Hình như có Nhị Oản Đầu thì phải, tôi giúp anh tìm xem, ngày đầu tiên trông cửa hàng, còn chưa quen lắm…"

Tiểu Trần không nhịn được cười, đi theo sau cậu bé, nhìn bộ dạng cậu bé lục tung mọi thứ, rồi, xách ba chai Hồng Tinh ra khỏi cửa.

Anh ta bắt một chiếc taxi đến ngõ Hoa Mai, từ đầu ngõ yên tĩnh từng bước đi vào, đi thẳng đến dưới cây cột điện thứ chín kia.

Ánh đèn vẫn là màu vàng vọt, nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, phát ra âm thanh nhỏ.

Anh ta khoanh chân ngồi xuống đất, cắn mở nắp chai, ngửa cổ uống mấy ngụm lớn.

Vị cay nồng lập tức xộc lên, k1ch thích người ta rơi nước mắt.

“Thật ra người ta ấy mà, muốn không bị thương thì phải biết trốn tránh. Cái gì cũng trốn tránh, cái gì cũng không cần, thì cái gì cũng không làm tổn thương được mình. Nhưng mà, không biết tại sao, tôi lại có chút ngưỡng mộ các anh đấy.” Anh lẩm bẩm tự nhủ, cắn mở hai chai rượu còn lại, vẩy vào trong bóng tối dài lê thê dưới ánh đèn lờ mờ.

Sau đó, anh ta xếp ba chai rượu rỗng thành một hàng, đặt dưới cột điện.

Thủy tinh va chạm với mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, trong bóng tối sâu thẳm của con ngõ cổ, vang vọng tiếng vọng dài lâu, tiếng tiếng như ca hát:

Tôi từng chỉ chìm đắm trong mộng ảo
Giờ đây tôi tỉnh giấc mộng
Nhưng phát hiện ra em
Ngủ yên trong tận đáy lòng tôi
Người yêu hỡi
Mong rằng giấc mơ của tôi không làm phiền em
Trái tim tôi đang thổ lộ với em
Tôi cần em đến nhường nào
 
Back
Top Bottom