Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 10



Tôi thêm bạn bè WeChat với cậu ấy, không giới thiệu dư thừa, tôi chỉ biết tên cậu ấy là anh Đạo.

Theo như anh Đạo nói, chụp ảnh với xác c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng đến sự yên bình của xác chết, gây ra xui xẻo.

Mà xác ướp nữ ngàn năm trong viện bảo tàng, càng là cơ thể chí âm, chụp camera trước là cực kỳ bất kính với cô ta, linh hồn người c.h.ế.t sinh oán niệm, người sống tất không được yên ổn.

Nếu có thể xóa bức ảnh kịp thời, cùng lúc đó tìm được một cao nhân đắc đạo lo liệu thì có lẽ có thể tránh được một kiếp nạn.

Nhưng bây giờ xem ra là trễ rồi.

Cậu ấy nói chắc chắn Lý Triển Nhan đã chụp trúng tôi cùng với xác ướp nữ, cho nên tối hôm qua tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng xác ướp nữ kia, còn có thể nghe thấy lời cô ta nói.

Việc khẩn cấp trước mắt là muốn tôi nhanh chóng tìm được bức ảnh kia rồi xóa sạch sẽ.

Thu Vũ Miên Miên

Còn cậu ấy đi điều tra lai lịch của xác ướp nữ kia, giúp tôi vượt qua kiếp nạn này.

Cậu ấy nói cho tôi biết, trước mắt Lý Triển Nhan là hai hồn một xác, cô ta không thể hại tôi.

Tôi chỉ cần chú ý không nói chuyện với cô ta vào buổi tối khi xác ướp có quyền điều khiển là được. Mặc kệ cô ta nói gì, làm gì, cũng đừng để ý tới cô ta, hoàn toàn không được nhìn cô ta.

Còn ban ngày, Lý Triển Nhan vẫn là người điều khiển, sẽ không gây tổn thương với tôi, nhưng nhân khí sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn bị hút sạch sẽ.

Trước khi Lý Triển Nhan hoàn toàn bị mất quyền kiểm soát, tôi nhất định phải giải trừ oán khí mà bức ảnh mang đến cho tôi.

Tôi hỏi cậu ấy, còn cứu Lý Triển Nhan được không.

Cậu ấy chỉ trả lời bốn chữ:

[Nhân quả báo ứng.]
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 11



Tôi ngồi ở quảng trường cả ngày, nhìn trời dần tối đi.

Không thể trốn tránh nữa, tôi muốn tự cứu bản thân!

Tôi dám khẳng định, người mà tối hôm qua cãi nhau với tôi ở hành lang là Lý Triển Nhan, không phải xác ướp nữ kia.

Dáng vẻ và thần thái nói chuyện của cô ta giống Lý Triển Nhan như đúc.

Khi đó là mười hai giờ rưỡi, nói cách khác, trước mười hai giờ rưỡi, Lý Triển Nhan vẫn là Lý Triển Nhan.

Mà lúc tôi leo lên giường cô ta là đã hơn hai giờ.

Khi đó cô ta không được bình thường, vậy nên tính đến ngày hôm qua, thời điểm xác người hoán đổi là trong khoảng mười hai giờ rưỡi đến hai giờ.

Có thể hôm nay sẽ sớm hơn, nhưng bây giờ, sáu giờ chiều, chắc chắn an toàn.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức đến sân vận động, tìm thấy Lý Triển Nhan đang tập thể dục.

Cô ta cực kỳ nổi bật trong đám người.

So với sức sống thanh xuân của những người khác, cô ta gầy đến mức chỉ còn lại xương.

Khuôn mặt của cô ta cũng hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ khác hẳn lúc ban đầu.

Trong một tháng ngắn ngủi, một người đang khỏe mạnh lại biến thành như vậy.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi nghe huấn luyện viên của họ khiển trách cô ta, muốn cô ta nhanh chóng tăng cân, nếu không béo đến năm mươi cân thì sẽ đuổi cô ta.

Cô ta gật đầu, nhưng tôi biết, cô ta sẽ không béo lại được.

Nhân lúc bọn họ nghỉ ngơi, tôi nhanh chóng tiến lên.

“Nhan Nhan.”

Tôi đưa một ly trà sữa cho cô ta, cô ta nhìn tôi, tức giận nói:

“Làm gì? Đến cười nhạo tôi sao, nghe tôi bị mắng chắc vui lắm nhỉ.”

“Xin lỗi vì những lời hôm qua của tôi.”

Ai ngờ cô ta lại hất ly trà sữa của tôi xuống đất.

“Bớt đạo đức giả đi, chẳng phải cậu nghe thấy rồi à? Huấn luyện viên muốn đá tôi ra khỏi đội cổ vũ, lần này cậu vui rồi chứ.”

Nói xong, cô ta bước qua vũng trà sữa trên đất rồi đứng dậy rời đi.

Xem ra, cô ta mang cơn giận với thầy trút hết lên đầu tôi rồi.

Tôi lắc đầu, đứng ở chỗ cô ta vừa ngồi, âm thầm tổn thương trong chốc lát.

Sau đó đặt điện thoại của tôi xuống, cầm điện thoại của cô ta lên.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 12



Động tác mở khóa mật khẩu điện thoại của cô ta rất phức tạp, cô ta cũng chưa từng dạy tôi, nhưng đúng là quá phức tạp, lần nào tôi cũng thấy cô ta vẽ rất lâu, có chút tò mò, còn đi theo làm thử hai lần.

Không ngờ hôm nay sẽ phát huy được công dụng, tôi vẽ hai lần mà đã mở được album ảnh của cô ta.

Gần đây tài khoản kinh doanh của cô ta thật sự chụp quá nhiều ảnh.

Tôi tìm rất lâu mà vẫn không tìm được ảnh chụp xác ướp nữ.

Nhưng lướt xuống thêm, tôi thấy được một bộ ảnh chụp lạ thường.

Đến mức tôi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mà lúc này, một cú điện thoại gọi tới.

Đó là số điện thoại của tôi, cô ta đã phát hiện mình mất điện thoại rồi.

Tôi cố nén phẫn nộ và kinh hãi, run rẩy nhận điện thoại:

Thu Vũ Miên Miên

“Cậu cầm nhầm điện thoại rồi à?”

Giọng nói của cô ta vẫn kiêu căng xấc xược như cũ, giống như tôi là kẻ thù của cô ta vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh trả lời:

“Ừ, tôi cũng mới phát hiện, để tôi đưa cho cậu.”

Đối phương không nhiều lời mà dứt khoát cúp máy.

Sau khi rời khỏi giao diện trò chuyện, bức ảnh vừa rồi đập vào mắt tôi.

Tôi tức giận đến phát run, đỡ cái cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Từng tấm ảnh tôi thay quần áo, ảnh bạn cùng phòng tắm, thậm chí còn có ảnh chụp những cô gái mà tôi chưa từng thấy đi vệ sinh.

Hàng trăm bức ảnh riêng tư, bao gồm gần như tất cả cô gái xung quanh tôi.

Từ năm nhất đại học, từ ngày đầu tiên chúng tôi quen biết, chúng tôi đều bị cô ta chụp ảnh.

Tôi nhớ tới chuyện cô ta từng nói rằng mình có một tài khoản cá nhân đặc biệt dùng để kiếm tiền.

Vậy nên tiền cô ta kiếm được là dựa vào bán ảnh riêng tư của chúng tôi?

Cho đến lúc này, tôi mới hiểu được câu nói cuối cùng của anh Đạo:

[Nhân quả báo ứng.]

Cô ta không tôn trọng xác chết, cũng không tôn trọng con người.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 13



Tôi không tìm thấy ảnh của tôi và xác ướp.

Sợ cô ta nghi ngờ, tôi chỉ có thể nhanh chóng trả điện thoại lại.

Khi gặp khuôn mặt quen thuộc của cô ta, tôi lại có chút sợ hãi.

Có lẽ thứ tôi nên sợ không phải xác ướp nữ kia mà là cô gái trước mặt này mới đúng.

Trên đường về, tôi ngẩn ngơ, gọi điện thoại cho anh Đạo.

Tôi nói với cậu ấy rằng tôi không tìm thấy bức ảnh đó, nhưng tôi đã thấy những thứ kinh tởm hơn.

Nói xong, nước mắt của tôi không khống chế được mà chảy xuống.

Thu Vũ Miên Miên

Chúng tôi quen nhau đã hai năm, cô ta là người bạn đầu tiên tôi có ở trường đại học.

Sao lại biến thành như vậy…

Cậu ấy thở dài:

“Ngày mai tôi đến tìm cậu để gặp một người một xác này.”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 14



Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi trở về phòng ngủ đáng sợ kia.

Đúng lúc này hai người bạn cùng phòng đang xem chương trình giải trí, ăn đồ ăn mang về từ căn tin.

Nhớ tới trong điện thoại của Lý Triển Nhan cũng có ảnh của họ, trong lòng tôi chợt khó chịu.

Tôi lên tiếng chào hỏi, thật sự không nói nên lời, rồi leo lên giường.

Điều kỳ lạ chính là, hôm nay Lý Triển Nhan cũng về rất sớm.

Cô ta còn mang theo bánh ngọt nhỏ cho hai người bạn cùng phòng khác, bọn họ ở dưới ăn rất vui vẻ, giống như tôi không có ở đây.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi nhận thấy sau khi về cô ta vẫn luôn ăn, tôi biết, cô ta đang cố gắng tăng cân.

Điều này cũng không có gì lạ, điều bất thường chính là, hôm nay chưa tới mười một giờ mà cô ta đã lên giường đi ngủ rồi.

Không lẽ thời gian xác ướp nắm quyền điều khiển đã sớm hơn rồi?

Tôi cũng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Chỉ cần vượt qua đêm nay, chờ ngày mai anh Đạo đến là được rồi.

Nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết, đêm nay sẽ gian nan bao nhiêu.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 15



Tôi nhắm mắt lại, nhưng luôn không ngủ được.

Sau khi Lý Triển Nhan lên giường, cô ta không có bất kỳ âm thanh gì nữa.

Tôi nghi ngờ cô ta đã vào trạng thái xác ướp nắm quyền rồi.

Tôi nghe tiếng hai người bạn cùng phòng khác rửa mặt, tắt đèn rồi đi ngủ.

Có lẽ bây giờ sẽ nhanh hơn một chút.

Khi cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, giường đối diện lại truyền đến tiếng vang.

Hình như Lý Triển Nhan dậy rồi?

Tôi nghe thấy tiếng cô ta di chuyển trên giường hai lần rồi đột nhiên dừng lại, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Thu Vũ Miên Miên

Một lát sau lại tiếp tục di chuyển, hơn nữa tiếng động kia cách tôi càng ngày càng gần, cuối cùng, giường của tôi hơi rung lên.

Cô ta bò lên giường tôi.

Tôi giống như bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại, chân mềm nhũn.

Trong đầu không ngừng mặc niệm lời anh Đạo nói với tôi.

Cô ta không thể làm tổn thương tôi, cô ta không thể làm tổn thương tôi, cô ta không thể làm tổn thương tôi…

Tôi cảm nhận được cô ta đứng bên cạnh giường tôi, sợi tóc rơi trên mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, càng không dám nhúc nhích.

“Dao Dao, tôi hơi sợ, tôi có thể ngủ chung với cậu không?”

Một chất giọng nhẹ nhàng truyền vào bên tai, trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân tôi dựng thẳng lên.

Lý Triển Nhan chưa bao giờ gọi tôi là “Dao Dao”, cô ta lại càng không nói chuyện mềm mại với tôi như vậy.

Tim tôi vọt lên tận cổ họng, nhớ tới những lời anh Đạo nói với tôi.

Đừng để ý đến cô ta, không được nói chuyện với cô ta, đừng nhìn cô ta!

Mặc dù lúc này toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, thậm chí cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích.

“Dao Dao, cậu không đáp thì tôi coi như cậu đồng ý rồi nhé.”

Nói xong, cô ta chậm rãi nằm xuống bên cạnh tôi, cổ tôi chợt thấy hơi lạnh.

Cô ta đưa tay qua cổ tôi, cứ ôm tôi như vậy mà ngủ.

Tóc gáy tôi dựng đứng, gần như sợ muốn chết.

Nhưng tôi không thể làm gì được, cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích, mặc cho cô ta ôm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trán tôi đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể cô ta lạnh buốt, đó không phải nhiệt độ của con người.

Và cô ta thật sự không thở.

Đêm nay còn dài hơn so với nửa đời trước của tôi.

Có lẽ là trời cao phù hộ, trước khi trời sáng cô ta đã rụt tay về, rồi chậm rãi trở về giường của mình.

Lúc tỉnh dậy thì như không có chuyện gì xảy ra.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 16



Sáu giờ sáng, Lý Triển Nhan còn đang ngủ.

Tôi là người đầu tiên trèo xuống giường, nhìn mình trong gương.

Còn đáng sợ hơn cả ma.

Tối hôm qua mồ hôi lạnh đổ ướt cả người, tóc đã bị ướt, từng sợi một dán hỗn loạn trên mặt.

Sắc mặt tôi trắng bệch, mắt thâm quầng đáng sợ.

Tôi không kịp chỉnh trang mà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.

Tôi hận thời gian anh Đạo hẹn tôi quá muộn, giữa trưa mới gặp mặt được.

Tôi lại một mình chạy tới quảng trường lần trước, mấy bác gái vẫn chưa tới, âm thanh vẫn chưa mở, nỗi sợ hãi của tôi không được giảm bớt chút nào.

[Gặp bây giờ đi, tôi không đợi được đến mười hai giờ.]

Không ngờ rất nhanh đã nhận được hồi âm.

[Được.]

17

Thu Vũ Miên Miên

Trong tưởng tượng của tôi, anh Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.

Có thể sẽ để râu giống như đạo sĩ trên TV.

Nhưng cuối cùng, người ngồi ở trước mặt tôi một cậu trai mặc đồng phục trung học, đeo kính mắt, rất sạch sẽ.

“Cậu là anh Đạo?”

“Ừm.”

Cậu ấy khoanh tay lại, ngay lúc tôi hỏi lần thứ năm thì cậu ấy nhíu mày.

“Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cô ta?”

“Cậu… Pháp thuật cao siêu sao? Có cần gọi sư phụ của cậu đến không?”

Cậu ấy thở dài:

“Tôi trốn học đi ra đấy, cậu mà còn chậm trễ như vậy thì tôi kệ cậu, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu ấy đứng dậy định rời đi.

“Đừng mà.”

Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của cậu ấy, cố đ.ấ.m ăn xôi:

“Tôi tin cậu!”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 17



Trong tưởng tượng của tôi, anh Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.

Có thể sẽ để râu giống như đạo sĩ trên TV.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng cuối cùng, người ngồi ở trước mặt tôi một cậu trai mặc đồng phục trung học, đeo kính mắt, rất sạch sẽ.

“Cậu là anh Đạo?”

“Ừm.”

Cậu ấy khoanh tay lại, ngay lúc tôi hỏi lần thứ năm thì cậu ấy nhíu mày.

“Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cô ta?”

“Cậu… Pháp thuật cao siêu sao? Có cần gọi sư phụ của cậu đến không?”

Cậu ấy thở dài:

“Tôi trốn học đi ra đấy, cậu mà còn chậm trễ như vậy thì tôi kệ cậu, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu ấy đứng dậy định rời đi.

“Đừng mà.”

Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của cậu ấy, cố đ.ấ.m ăn xôi:

“Tôi tin cậu!”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 18



Sau khi cậu ấy thay đồng phục, tôi dẫn cậu ấy vào lớp, tôi không chắc Lý Triển Nhan sẽ đến học tiết này, bởi vì gần đây cô ta thường xuyên trốn học.

Nhưng cậu ấy rất chắc chắn, nói rằng cô ta nhất định sẽ đến.

Quả nhiên một giây cuối cùng khi giảng viên sắp đóng cửa lại, Lý Triển Nhan thật sự đứng ở cửa phòng học.

“Lợi hại quá em trai, đúng là có tài.”

“Gọi tôi là anh Đạo.”

Một ngày không gặp, hình như Lý Triển Nhan lại gầy đi không ít.

Toàn bộ hốc mắt đều lõm vào, trông giống như bạch cốt tinh.

Không chỉ có tôi, bạn học bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Nhìn thấy ghê quá.”

“Đó là Lý Triển Nhan sao?”

“Cảm giác nhìn nhiều sẽ gặp ác mộng mất.”

Những lời này tôi nghe được, Lý Triển Nhan cũng nghe được.

Tôi đến gần anh Đạo.

“Cô ta thế nào?”

“Thi hóa tám phần rồi.”

“Hả? Vậy chẳng phải là…”

Thu Vũ Miên Miên

Cậu ấy gật đầu nhẹ.

Tuy tôi hận cô ta, cảm thấy cô ta đáng bị trừng phạt, nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, rồi nhìn bộ dạng của cô ta, tôi vẫn thấy có chút tiếc nuối.

Còn trẻ, xinh đẹp như vậy mà lại rơi vào kết cục như này.

Dường như Lưu Đạo nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ấy gõ nhẹ lên đầu tôi.

“Đừng thương hại cô ta, nếu không tìm thấy ảnh thì người tiếp theo chính là cậu đấy.”

Nói xong, cậu ấy lấy một thứ từ trong n.g.ự.c ra.

Nó giống như một cái túi thơm nhỏ, nhưng không có mùi gì.

“Thi khí trên người cô ta càng ngày càng nặng, đã có thể gây tổn thương cho cậu, cậu đừng mở thứ này ra, nhớ luôn mang theo trên người, lúc gặp nguy hiểm thì ném nó ra ngoài.”

Tôi cái hiểu cái không gật đầu, nắm chặt thứ đó.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 19



Lúc nghỉ giữa giờ, cậu ấy đột nhiên bỏ tôi lại rồi đến gần Lý Triển Nhan.

Cậu ấy mỉm cười, đưa con búp bê đáng yêu qua.

Tôi không biết cậu ấy lấy nó từ đâu.

“Xin chị của em mấy ngày, cuối cùng chị ấy cũng dẫn em đến gặp chị rồi. Chị nhận món quà này được không?”

Lý Triển Nhan nhìn tôi một cái, lại nhìn Lưu Đạo.

Thấy cô ta chần chừ, tôi vội vàng tiến lên:

“Đây là em họ tôi, nó lướt thấy cậu ở trên mạng, cực kỳ thích cậu, tôi nói hai chúng ta là bạn cùng phòng, nó vẫn xin tôi nhất định phải gặp cậu.”

Có lẽ Lý Triển Nhan đã tin, vẻ mặt cảnh giác cuối cùng cũng buông lỏng.

Cô ta mỉm cười với Lưu Đạo, nhận lấy con búp bê kia.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã tận mắt thấy cô ta ném búp bê vào thùng rác.

Lưu Đạo không thèm để ý nhún vai, quay đầu nói với tôi.

“Tôi phải về đi học đây, tối hôm nay, xác ướp nữ sẽ không tỉnh, cô gái kia cũng vậy, đây là cơ hội cuối cùng để cậu xóa đi bức ảnh kia.”

“Nhưng mà cô ta vứt búp bê rồi mà?”

“Ai nói tôi bỏ đại chiêu vào búp bê. Tôi dựa vào cái này cơ.”

Cậu ấy chỉ vào mắt mình.

Tôi gật đầu như đã hiểu, nhưng thật ra thì không hiểu gì.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi chỉ biết đêm nay là cơ hội duy nhất của tôi.
 
Back
Top Bottom