Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPdGmICQIGn9ND13SB2JF1LqUENB0erhC8i9vh2Wm0j0nEPoyw9TDdkE0VcXHIjXtuV84SRwC9viLneAQKLwKB2zFFgepKHKrmlbkm3E-3XLLZkSnYQ34D54zK6XCpkcu8ZA-ZIxhxOM_AGMJyk1JEW=w215-h322-s-no-gm

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Tác giả: Nhất Mai Cương Phô Nhi
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

Tác giả: 一枚钢铺儿- Nhất Mai Cương Phô Nhi

Số chương: 23 chương + 1 phiên ngoại

Thể loại: Kinh dị, Linh dị, Hiện đại

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

Giới thiệu:

Ngày lễ Quốc khánh, bạn cùng phòng của tôi đến viện bảo tàng tham quan xác ướp nữ ngàn năm.

Người hướng dẫn đã nhắc nhở nhiều lần rằng cấm chụp ảnh.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô ta đều không nghe.

Hơn nữa còn cố tình mở camera trước để chụp ảnh chung với xác ướp nữ.

Sau đó, bạn cùng phòng của tôi càng ngày càng gầy đi.

Trong khi xác ướp trong viện bảo tàng lại càng ngày càng đầy đặn.​
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 1



Lần đầu Lý Triển Nhan chụp ảnh, nhân viên quản lý lập tức xông tới.

Cậu ấy đưa tay chặn ống kính của cô ta.

“Xin lỗi, ở đây không thể chụp ảnh, mong cô tuân thủ quy định của viện bảo tàng, cũng như chịu trách nhiệm với bản thân.”

Nói xong, cậu ấy còn chỉ vào một cái biển cảnh cáo bên cạnh.

[Cấm chụp ảnh với xác ướp, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.]

Lý Triển Nhan gật đầu cười, đồng ý với cậu ấy.

Nhưng người nọ vừa đi, cô ta lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm.

“Đừng chụp nữa, xui xẻo lắm.”

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, càng nhìn xác ướp nữ kia, tôi càng thấy khiếp sợ.

Cô ta không để ý lắm, đưa ảnh cho tôi xem.

“Thú vị quá, cậu xem, bọn tôi đổi mặt rồi, hahaha, trông giống như tôi nằm đó thật vậy, đợi lát nữa tôi đăng lên web, chắc chắn sẽ có một lượng lớn truy cập.”

Tôi nhìn tấm hình kia, toàn thân rét run.

Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan, mà xác ướp trong kệ trưng bày lại là một khuôn mặt trang điểm đậm đang tươi cười của Lý Triển Nhan.

Quỷ dị, quá quỷ dị, chỉ nhìn thoáng qua tôi lập tức nổi da gà.

Thu Vũ Miên Miên

“Đưa qua chỗ khác đi.”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 2



Sau khi về tới trường, tôi bị đàn chị gọi đi làm việc.

Bận rộn đến tối mới về, tôi đã bỏ chuyện này ra sau đầu.

Nhưng lúc lướt Weibo thì phát hiện, Lý Triển Nhan thật sự đăng bức ảnh đó lên mạng.

Trong một buổi chiều ngắn ngủi mà đã có hơn một nghìn like, hơn hai trăm bình luận.

Đúng như những gì cô ta nói, cô ta thực sự hot rồi.

Nhớ tới buổi sáng bị ảnh chụp của cô ta dọa cho cả người nổi da gà, lần này tôi không mở ảnh ra nữa mà đi thẳng đến khu bình luận.

[Trời! Tôi nhớ chỗ này không cho chụp ảnh mà.]

[Chị gái xinh quá!]

[Có sáng tạo, lần sau tôi cũng muốn chụp như vậy!]

Thu Vũ Miên Miên

[Xóa nhanh đi! Chụp ảnh với xác ướp đã vi phạm điều cấm kỵ, chụp đổi mặt như vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy, nếu cô không…]

Tôi còn chưa đọc xong chữ phía sau, bình luận này đột nhiên biến mất.

Tôi làm mới nhiều lần cũng không tìm thấy nó.

“Nhan Nhan, cậu xóa bài rồi à?”

“Không có, lần đầu tiên nổi tiếng như vậy, liên tục tăng lượt theo dõi, sao tôi xóa được chứ!”

“Vậy sao tôi không nhìn thấy nữa.”

Lý Triển Nhan cau mày xem di động, sau đó tức giận ném điện thoại.

“Móa! Bị ẩn rồi, vi phạm quy định.”

Nhìn cô ta tức giận, tôi chỉ có thể an ủi rằng cô ta đã tăng được vài lượt theo dõi, không uổng công lắm đâu.

Tôi không dám nhắc tới bình luận kỳ lạ trong khu bình luận kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 3



Nhưng rất nhanh, chuyện này đã bị cuộc sống bận rộn mỗi ngày của tôi làm phai đi.

Gần đây trường học mở đại hội thể thao nên bắt đầu chọn đội cổ vũ.

Cả hai chúng tôi đều muốn đi, cho nên hẹn cùng nhau giảm cân.

Lý Triển Nhan 55kg, thực ra cũng không béo lắm, nhưng mục tiêu cân nặng của cô ta là 45kg.

Cô ta vẫn luôn theo đuổi kiểu đẹp trơ xương, thường nói: “Gái đẹp chưa tới một trăm.”

Thu Vũ Miên Miên

Thuốc giảm cân, lớp tập thể dục, cô ta đều đã thử qua, nhưng vẫn luôn không gầy được bao nhiêu.

Lần này, hai chúng tôi quyết tâm tham gia đội cổ vũ.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, hai chúng tôi thức dậy đúng giờ, bụng rỗng ra chạy bộ ở sân thể dục.

Buổi sáng đến căn tin uống sữa đậu nành, ăn bắp.

Buổi trưa sẽ ăn nhiều hơn một chút, sau đó buổi tối không ăn nữa.

Thèm thì gọi một bát lẩu cay, dùng năm tờ giấy hút hết dầu, trước khi đưa vào miệng còn phải nhúng nước.

Hai người bạn cùng phòng khác vừa mang đồ ăn ngon về, hai chúng tôi vội vàng bò lên giường, bịt mũi, bịt tai lại, đỡ phải không kiếm chế được bản thân.

Cứ như vậy, hai chúng tôi người không ra người quỷ không ra quỷ trôi qua một tuần.

Vừa bước lên cái cân, tôi gầy đi hai cân, mà Lý Triển Nhan lại gầy đi tận năm cân.

“Không công bằng chút nào!”

Cô ta rất vui mừng, đắc ý nói với tôi:

“Hết cách rồi, vốn dĩ bổn công chúa dễ gầy, thánh giảm cân, chèn ép c.h.ế.t cậu!”

Không đến nỗi chèn ép tôi, nhưng tôi không hiểu, hai chúng tôi ăn giống nhau, vận động cũng giống nhau, sao lại kém gần một nửa hiệu quả được.

Để mau chóng đuổi kịp tiến độ của cô ta, tôi thay đổi một phương pháp giảm cân b**n th** hơn…

Phương pháp giảm cân Harvard, mỗi ngày chỉ ăn rau hoặc trái cây.

Mà Lý Triển Nhan, bởi vì giảm cân có hiệu quả nên bắt đầu có chút buông lỏng.

Cô ta không còn đi chạy bộ buổi sáng nữa, đôi khi còn ăn tối.

Cô ta thoải mái trải qua một tuần, còn tôi gần như c.h.ế.t đói.

Nhưng đến cuối tuần tiếp theo, khi vừa lên cái cân, tôi phát hiện ra cực kỳ vô lý.

Tôi chỉ gầy đi thêm một cân, mà cô ta lại gầy thêm khoảng mười cân!

“Không phải chứ, Lý Triển Nhan, cậu uống thuốc giảm cân à?”

“Không hề, nhưng mà gần đây đúng là gầy hơi nhanh, quần hơi rộng rồi.”

Cô ta tới nhéo nhéo mỡ thừa trên bụng tôi.

“Hiệu quả của cậu không tệ, tiếp tục cố gắng nhé.”

Nói xong cô ta còn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi đồ ăn ngoài.

“Tôi gầy quá rồi, phải ăn chút gà rán với lẩu cay để bổ sung chút, cậu ăn không?”

“Cút.”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 4



Sau khi Lý Triển Nhan gầy đi, khỏi nói cô ta vui vẻ cỡ nào.

Cô ta giảm cân nhiều lần như vậy, lần này lại là lần nhẹ nhàng nhất.

Cô ta được chọn vào đội cổ vũ, còn tôi bị loại vì tay chân không phối hợp được.

Cô ta phát hiện, chân và eo của đội cổ vũ nữ hình như không tốn nhiều sức lắm là có thể có được.

Cô ta bây giờ, eo nhỏ tới mức hai tay là có thể ôm trọn.

Xương quai xanh rõ đến kinh người, mặt cũng nhỏ như bàn tay.

Thu Vũ Miên Miên

Nói thật, nhìn cô ta đã gầy đến mức trông có chút dọa người, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ rã ra ngay.

Nhưng mà lên hình lại rất đẹp, cô ta mua rất nhiều quần áo gợi cảm, đăng mấy tấm hình lên, tài khoản lại tăng không ít fan.

[Oa, chị gái xinh quá!]

[Kiểu bạn gái như này ai dám yêu cơ chứ?]

[Tải ảnh về làm hình nền, làm động lực giảm cân.]

[Giảm cân thành công thật nha, xin chỉ bảo, xin chỉ bảo.]

Xem ra cô ta đã chuyển từ blogger đời sống sang blogger nhan sắc rồi.

Tôi đột nhiên nhìn thấy một ID quen thuộc.

Chính là người đã đăng bình luận lần trước mà tôi chưa đọc xong.

[Không kịp nữa rồi, tự cầu phúc đi.]
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 5



Trong một đám fan hâm mộ khen ngợi, bình luận của cậu ấy có vẻ hơi chói mắt, chuốc về sự oán giận của đám fan, nói cậu ấy ghen tị, cuộc sống không hạnh phúc, hơn nữa họ còn nói cậu ấy có bệnh.

Nhưng từ bình luận của cậu ấy, tôi nhớ lại chuyện sắp bị lãng quên kia, đáy lòng sinh ra chút lạnh lẽo.

Lần trước cậu ấy nói rằng chụp ảnh với xác ướp đã phạm vào điều cấm kỵ, bây giờ còn bảo tự cầu phúc.

Tôi rất khó không liên tưởng hai chuyện đó với nhau, đắn đo suy nghĩ, vẫn không nhịn được nhắn tin riêng cho cậu ấy.

[Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, cậu nói tự cầu phúc là có ý gì? Có liên quan gì đến ảnh chụp với xác ướp không?]

Không ngờ tôi vừa gửi đi thì đã nhận được hồi âm của cậu ấy.

Thu Vũ Miên Miên

[Chính chủ à?]

[Không phải, tôi là bạn của cô ta.]

[Bảo chính chủ liên lạc với tôi.]

Tôi nhìn Lý Triển Nhan vừa gửi video nhảy nhót trong nhóm bạn bè.

Thầm nghĩ, bảo chính chủ trả lời cậu ấy, e là có chút khó khăn.

Cô ta đã không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong niềm vui thành công rồi.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 6



Lúc Lý Triển Nhan quay về thì đã hơn mười hai giờ, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã ngủ.

Tôi lặng lẽ kéo cô ta ra nói chuyện.

Khoảnh khắc nắm chặt cổ tay của cô ta, thật sự giống như nắm một bộ xương, đáng sợ tới mức tôi vội vàng rụt tay lại.

“Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết, tôi còn chưa tẩy trang nữa.”

“Nhan Nhan, cậu thấy bình luận trên Weibo mà bảo cậu tự cầu phúc chưa.”

Cô ta không kiên nhẫn nhíu mày:

“Tên đó bị điên chắc, tôi xóa rồi, sao vậy?”

“Cậu xóa rồi? Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, lần trước cậu ấy bình luận nói cậu chụp ảnh với xác ướp nữ đã phạm vào điều cấm kỵ, khuyên cậu xóa ảnh chụp đi, còn cần phải làm gì đó nữa mà tôi vẫn chưa xem xong, không thì cậu liên lạc với cậu ấy chút đi? Tôi hỏi cậu ấy mà cậu ấy không nói.”

Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên trở nên có chút quái lạ, trên mặt sinh ra chút chán ghét.

“Tề Dao, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi trúng tà à? Cậu ta là antifan của tôi, cậu cũng là anti fan của tôi sao?”

“Ý của tôi không phải vậy, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy chứ, tôi chỉ thấy quãng thời gian này cậu gầy đến mức quái lạ, sao cậu có thể gầy nhanh như vậy được? Chuyện này có bình thường đâu?”

“Sao lại không bình thường? Bác sĩ nói tôi bình thường, dựa vào đâu mà các cậu nói tôi không bình thường, có phải cậu thấy tôi gầy mà cậu không gầy được nên cậu ghen tỵ với tôi không? Nhìn tôi đứng hàng đầu trong đội cổ vũ nên đỏ mắt sao?”

“Không ngờ cậu lại là loại người này.”

Nói xong, cô ta không đợi tôi giải thích đã đẩy tôi sang một bên, một mình quay về phòng.

Tôi tức giận đến mức câm nín nửa ngày không nói nên lời.

Thu Vũ Miên Miên

Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là tôi lo lắng cho cô ta, vì muốn tốt cho cô ta, thế mà cô ta lại nói tôi như vậy.

Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ tới tài khoản kia.

[Cô ta có bệnh!]
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 7



Vốn dĩ là một câu nói nhảm, tôi nói xong thì quên ngay.

Nhưng nửa đêm lại nhận được một tin nhắn riêng.

[Cậu cũng bị chụp dính à?]

Bị chụp dính gì cơ? Tấm ảnh xác ướp nữ kia à?

Câu hỏi của cậu ấy làm tôi sững sờ, tôi không nhớ rõ trong ảnh có tôi.

[Ngày mai cậu rảnh không? Chúng ta gặp mặt một lần.]

Nếu trước đó tôi bán tín bán nghi, vậy bây giờ tôi dám chắc chắn, cậu ấy là một tên giang hồ lừa đảo.

Lúc trước còn bảo chỉ nói với Lý Triển Nhan, bây giờ lại muốn gặp mặt tôi.

Tôi xem mấy tấm hình đó rồi, vốn không có tôi trong đó.

Tôi đang múa bút thành văn trên điện thoại, chuẩn bị đ.ấ.m c.h.ế.t tên lừa đảo này, thì cậu ấy lại gửi tin nhắn tới trước.

[Nếu cậu không tin tôi thì có thể quan sát người bạn kia của cậu xem. Có phải cô ta đột nhiên gầy đi không?]

Thu Vũ Miên Miên

Cậu ấy nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Chẳng phải điều đó rất rõ ràng sao?

[Ngày nào cô ta cũng đăng ảnh, ai cũng nhìn ra được cô ta gầy mà.]

[Vậy có phải ban ngày cô ta thích ngủ, buổi tối lại cực kỳ năng động không?]

Ngón tay đang gõ của tôi đột nhiên khựng lại trên màn hình.

[Có phải lúc ngủ cô ta không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng hít thở không?]

[Còn một điều quan trọng nhất, cậu xem thử đi, lúc cô ta ngủ, có phải mở to mắt hay không.]

Sau vài câu, tôi không khỏi nắm chặt chăn, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Tôi bắt đầu nhớ lại, đúng là gần đây Lý Triển Nhan ngủ thẳng đến giữa trưa, sau nửa đêm mới về, hơn nữa cô ta ngủ… Hình như thật sự không nhúc nhích.

Vậy… Có phải bây giờ cô ta thật sự đang mở mắt không?

Nhìn chiếc giường đối diện, tôi rơi vào trầm tư, cảm giác mình sắp bị nỗi sợ hãi nuốt chửng.

Vừa nhắm mắt thì tấm ảnh kỳ quái kia lại hiện lên.

Lăn lộn nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy.

Nếu không chắc chắn, có thể tôi sẽ không ngủ được. Thế là tôi rón rén leo lên giường cô ta.

Cô ta nằm cực kỳ thẳng, có loại cảm giác quái dị khó tả.

Tim tôi đập nhanh như trống, sắp đập vỡ lồng n.g.ự.c rồi.

Nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mặt cô ta.

Còn có đôi mắt đen kịt trống rỗng kia…

Nhưng một giây sau, đôi mắt kia đột nhiên nhìn tôi.

“Cậu đang làm gì vậy?”
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 8



Cô ta đột nhiên hỏi một câu, dọa linh hồn của tôi bay luôn.

Tôi hét lên, suýt chút nữa ngã xuống khỏi giường.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng bị tiếng hét của tôi đánh thức, có người bật đèn lên.

Chỉ thấy Lý Triển Nhan nằm bất động trên giường, quay lưng về phía chúng tôi, trông giống như chưa từng tỉnh dậy.

“Xin, xin lỗi… Hình như tôi mộng du.”

Không kịp nghĩ ra một lý do hoàn hảo, tôi chỉ có thể khó khăn nói như vậy.

Nhưng cơ thể lại không khống chế được mà run rẩy.

Bởi vì trước khi đèn sáng, chỉ có tôi nhìn thấy cảnh đó.

Đôi mắt không chút sức sống của Lý Triển Nhan nhìn chằm chằm tôi, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, hai tay buông thõng bên hông, không chống cái gì, giống như cương thi, cứ như vậy mà đứng thẳng dậy.

Sau khi bật đèn lên, cô ta lại nằm trên giường, giống như chưa từng thức dậy.

“Không sao, ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn có tiết đấy.” Một người bạn cùng phòng an ủi.

“À ừm, ngủ ngon.” Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời.

Thu Vũ Miên Miên

Nói xong, tôi vội vàng bò về giường của mình, bạn cùng phòng cũng tắt đèn.

Nhưng cả đêm đó tôi không dám mở mắt nữa, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
 
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 9



Sáng sớm hôm sau, trước khi Lý Triển Nhan thức dậy tôi đã rời khỏi phòng ngủ.

Trên đường đi, tôi luôn nhắn tin cho tài khoản đó.

[Khi nào gặp?]

[Hôm nay cậu có thể đến gặp tôi không?]

[A a a! Cậu đi đâu rồi? Mau trả lời tôi đi.]

[Tôi luôn cảm thấy tôi không sống được lâu nữa rồi.]

[Cứu tôi với! Đại hiệp!]

Nhưng tôi gửi một đống tin nhắn mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi sợ hãi đến mức trốn học luôn.

Tôi rất sợ gặp Lý Triển Nhan, cảnh tượng tối hôm qua, cả đời này tôi cũng không quên được.

Không thì tôi tự kết thúc cuộc đời trước, vậy thì tất cả mọi người đều là ma, không ai sợ ai.

Tôi đi lang thang, đi thẳng đến một quảng trường thì thấy có rất nhiều người đang nhảy ở đó.

Thu Vũ Miên Miên

Trong đám đông náo nhiệt, cuối cùng tôi cũng có một chút cảm giác an toàn.

Nhưng bức ảnh xác ướp nữ kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, còn có đôi mắt đen kịt của Lý Triển Nhan đêm qua.

Vốn dĩ tôi không thể ném nó ra khỏi đầu được.

May là cuối cùng cậu ấy cũng trả lời tin nhắn của tôi!

[Vừa tỉnh ngủ.]

Má! Mạng tôi đang như ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cậu ấy lại ngủ đến tận giờ!

[Hôm qua cậu nói đúng, đúng là cô ta ngủ mà mở mắt, hơn nữa tối hôm qua tôi nhìn lén cô ta mà còn bị bắt được, làm sao bây giờ đây? Tôi có bị hẹo không?]

[Cô ta không g.i.ế.c cậu được đâu, cậu không cần sợ. Bây giờ vấn đề cậu cần để ý là rốt cuộc cô ta có chụp dính cậu hay không. Tôi xem ảnh trên trang cá nhân của cậu cũng có thứ gì đó kỳ lạ. Tôi nghi ngờ rằng cậu bị chụp trúng rồi.]

Tay tôi không ngừng run rẩy…

Tôi bị chụp trúng rồi sao? Bên cạnh tôi cũng có thứ kỳ quái? Sao tôi lại hoàn toàn không biết chứ…

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của cậu ấy, rơi vào trầm tư.

“Đừng sợ, cậu còn cứu được, mau tìm bức ảnh rồi xóa đi.”
 
Back
Top Bottom