Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 56: Ăn Phân Trưởng Thành


Ánh mắt Trì Sính như lưỡi dao bừa bãi mài lên mặt Ngô Sở Úy theo nhịp điệu, da đầu Ngô Sở Úy bị kéo đau đớn.

Nơi mắt nhìn thấy là cổ áo rộng mở của Trì Sính, bên trong là phần ngực đầy mùi vị dương cương, lồng ngực chắc nịch nhấp nhô theo nhịp thở, giống như sóng lớn dâng trào, đánh vào tiểu tâm can cường hãn của Ngô Sở Úy.Thật ra Ngô Sở Úy rất muốn nói một câu, tôi thật sự không có suy nghĩ đó với anh.Nhưng sư phụ đang ở ngoài cửa, lời dạy dỗ của hắn vẫn vang vọng bên tai - dưới tiền đề tự bảo vệ mình, tìm cơ hội hạ thủ.Trì Sính lại truy hỏi, nửa thân trên của Ngô Sở Úy đã dán lên mặt bàn, eo sắp gãy đến nơi."

Bắt đầu từ lúc tôi bán hàng rong."

Ngô Sở Úy nói.Trì Sính dán mặt qua, Ngô Sở Úy tránh không kịp, môi đúng lúc cọ phải râu Trì Sính, cưỡng ép cho Trì Sính một nụ hôn lên mặt.

Trì Sính tiếp nhận rất thoải mái, Ngô Sở Úy thì rất bực bội."

Theo cậu nói, vậy những chuyện chạm trán trước kia đều do cậu cố ý sắp xếp?"

Chạm trán mà Trì Sính nói, chính là Ngô Sở Úy hất cháo, mãi nghệ, đi móc túi, lái xe không bằng.

Ngô Sở Úy thầm chọi lại một câu, rõ ràng là anh cố ý sắp xếp, vậy mà còn đẩy lên người tôi!Nhưng vì bảo toàn đại cục, Ngô Sở Úy "ừ" một tiếng trái lương tâm."

Tại sao không trực tiếp nói cậu thích tôi?"

Vật dưới bụng Trì Sính tì vào bụng Ngô Sở Úy.Ngô Sở Úy khó chịu, đưa mắt muốn tìm kẽ hở chui ra, nhưng lại bị thân thể uy vũ của Trì Sính đè chặt.Tay Trì Sính bóp mạnh lên chỗ mềm nhất trên mông Ngô Sở Úy, thấy tai cậu đỏ bừng, hắn ác liệt truy hỏi: "Xấu hổ rồi?"

Ngô Sở Úy nghiêm mặt không nói.Môi Trì Sính dán lên không chút dự báo.Ngô Sở Úy run mạnh.Kéo khóa quần của Trì Sính rất dễ, nhưng cạy miệng hắn lại rất khó, hắn chinh phục người khác chỉ dùng nửa thân dưới, tay chỉ mang tính chất phụ trợ, có dùng hay không phải xem tâm trạng.

Miệng mang tính cấm kỵ, nhiều năm nay, trừ đàn rắn đó ra, không có ai chạm vào.Hôm nay vì một tên khốn đã nghĩ trăm phương ngàn kế, hắn phá giới.Đầu lưỡi Trì Sính dày lại mạnh mẽ, hơi cuốn lấy, Ngô Sở Úy liền không tìm thấy phương hướng.

Ngón tay Trì Sính kéo tóc Ngô Sở Úy, hôn càng lúc càng hung tợn, càng lúc càng sâu, hôn đến mức Ngô Sở Úy thở không thông, giãy dụa không ra, muốn ngừng không được...Cao thủ chính là cao thủ, hôn thôi cũng có thể xuất ra nhiều kiểu.Giờ này phút này, Ngô Sở Úy đột nhiên bi ai phát hiện, nụ hôn dài mà y tưởng là thâm tình say mê mấy năm nay, đã bị mấy chục giây ngắn ngủi này dẫm đạp như cỏ dại.Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy đặt dưới đáy quần mình, ánh mắt như chim ưng ghim lên mặt y."

Muốn nhìn không?"

Trì Sính hỏi.Ngô Sở Úy hoảng hồn, mắt đảo thẳng ra ngoài, không tự chủ phun ra một câu: "Tôi muốn... hay không muốn đây?"

Trì Sính, "...

Cậu đang hỏi ai thế?"

Khương Tiểu Soái ở bên ngoài cười bực mình.Gõ lên cửa, thanh giọng nói: "Tôi đi nhé!"

Vừa bước chân khỏi cửa, nét tiêu sái mới nãy biến mất tiêu, Khương Tiểu Soái thật muốn đập bản thân, người khác thân thiết, mày ghen cái gì mà ghen?Ngô Sở Úy bị Trì Sính lôi lên giường, hai "hòa thượng" ngồi thiền đối mặt nhau."

Có từng thấy jj của người khác chưa?"

Trì Sính hỏi.[End chương 54]Nay bù hết nên vote đi ạ~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 57: Liên Tục Bị Hù Dọa


Trì Sính dụi tắt điếu thuốc, kéo cổ Ngô Sở Úy tha lại gần mình.

Cánh tay vuốt thẳng từ vai xuống, dừng lại ở mép quần, ánh mắt cũng từ trên lia xuống."

Cho tôi xem của cậu luôn đi?"

Ngô Sở Úy nghe thế lông mao đều dựng cả lên, đẩy tay Trì Sính ra theo phản xạ.Làm vậy sao được chứ?

Tuyệt đối không được!Trì Sính không ép buộc cũng không buông tay, cứ giằng co như thế, mài răng ken két: "Tại sao không cho xem?"

Gân xanh phình lên trên cổ Ngô Sở Úy, y gồng mình nói bừa: "Của tôi nhỏ lắm, ngại lôi ra."

Trì Sính cười: "Sao tôi nhớ trứng của cậu rất lớn?"

Tay dịch xuống hai tấc."

Anh nhớ lộn rồi!"

Ngô Sở Úy ứa mồ hôi hột, "...

Tôi phát dục không tốt."

Lại cắn răn đẩy ra một tấc."

Sờ nhiều lên có thể phát dục lần hai."

Lại dịch xuống hai tấc.Ngô Sở Úy há họng thở dốc, mặt đỏ tai hồng, không biết còn tưởng tay Trì Sính đã mò đến nơi.

Y muốn đẩy lên đã đẩy không được, tay Trì Sính như cây đinh găm phía trên mệnh căn của y hai tấc.Sau đó, chậm rãi di xuống không cho phép kháng cự.Ngô Sở Úy đã cùng đường, chỉ đành xuất ra tuyệt chiêu, dùng trán nện lên xương quai xanh của Trì Sính.

Lần này không phải giỡn chơi, mà làm thật, ngực Trì Sính cũng tê đi, mà mắt Ngô Sở Úy thì đỏ bừng.Liều mạng giãy ra, trốn tới góc giường, thở dốc hỗn loạn, mồ hôi cuồn cuộn đổ xuống.Thấy Ngô Sở Úy cự tuyệt như thế, Trì Sính cảm thấy rất bất ngờ, chẳng qua liên tưởng đến tình cảnh lần đầu nắm tay, y có xuất hiện phản ứng này cũng bình thường.Trì Sính đưa tay muốn chạm mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy tránh sang một bên, Trì Sính lại xoay mặt y về, mạnh bạo lau mồ hôi trên trán cho y, kết quả càng lau càng nhiều."

Cần phải sợ dữ vậy sao?

Tôi cũng không ăn cậu mà."

Mợ nó tôi không phải đang sợ, tôi là chưa từng trải qua thôi!

Nước mắt Ngô Sở Úy suýt nữa trào ra, không cần khi dễ người khác vậy chứ, đều là đàn ông xem cái gì mà xem hả?Trấn định cảm xúc một hồi, Ngô Sở Úy mới mở miệng nói: "Bây giờ tôi không muốn cùng anh như vậy."

"Cậu chưa từng làm với nam?"

Trì Sính hỏi.Ngô Sở Úy dùng ánh mắt đáp trả Trì Sính, anh thấy tôi giống người từng làm với đàn ông hả?"

Vậy sao cậu biết cậu thích đàn ông?"

Trì Sính lại hỏi.Ngô Sở Úy run môi, đáp một câu rút gân: "Tôi cũng không biết tôi có thích đàn ông không, tôi chỉ biết tôi thích anh."

Một câu nói qua loa hời hợt, nhưng lại chân thật nện vào tim Trì Sính."

Nhân tinh tử!"

Hung tợn nhéo mặt Ngô Sở Úy một phát. (Chắc là một kiểu chửi như hồ ly tinh vậy thôi)Trên mặt đau đớn, nhưng trong lòng lại thở phào, coi như đã HOLD được lần này."

Tôi không thích cưỡng ép người khác, nếu cậu không muốn vậy cứ nhìn tôi đến đi."

Nói xong, lôi đại điểu ra khỏi quần, tự mình vuốt nắn.Ngô Sở Úy lập tức dại ra, mí mắt giật dữ dội.

Má nó, đây là muốn làm gì?

Y tưởng Trì Sính sẽ thôi, ai ngờ chuyện đáng sợ còn ở đằng sau.Trì Sính thấy ánh mắt né tránh của Ngô Sở Úy, cười dữ tợn quay đầu y lại."

Da mặt mỏng thế, còn muốn thao tôi?"

Ngô Sở Úy nghiến chặt răng, sợ hễ mở miệng thì sẽ chửi.Tiếng thở dốc nặng nề của Trì Sính rơi vào tai Ngô Sở Úy, khiến mặt y đỏ bừng."

Không cho phép nhắm[End chương 55]Cảm ơn mng đã ủng hộ bộ truyện của zen~ vote vote đi ạ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 56: Cậu Yên Tâm Đi


Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái đi làm trễ, ngoài phòng khám đã có một hàng người.

Khương Tiểu Soái ngại ngùng không ngừng giải thích với bệnh nhân, tối qua thức khuya quá, sáng nay không nghe thấy tiếng chuông báo thức...Bận rộn xong mấy bệnh nhân đó, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ lúc vào phòng khám đến giờ vẫn không thấy Ngô Sở Úy đâu.Lẽ nào mang người đi rồi?Khương Tiểu Soái thắc mắc đi mở cửa phòng ngủ.Một người sống hoàn hảo bình thường nằm trên giường."

Sao cậu còn chưa dậy?"

Khương Tiểu Soái rất buồn bực, bình thường vào giờ này Ngô Sở Úy đã ăn cơm sáng xong đến trại nuôi rắn rồi.Ngô Sở Úy uể oải nói: "Không muốn dậy."

"Không muốn dậy?"

Tim Khương Tiểu Soái đập mạnh không ngừng, mang hai con mắt thâm quầng đen thui lại gần Ngô Sở Úy, lo lắng sợ hãi hỏi: "Tại sao không muốn dậy?"

Hai mắt Ngô Sở Úy không tiêu cự nhìn bức tường đối diện, ngữ điệu không chút nhấp nhô nói: "Tôi muốn chết."

Tim Khương Tiểu Soái thoáng chốc như rớt vào hầm băng, hắn túm tay Ngô Sở Úy, bóp thật chặt."

Anh ta "làm" rồi?"

Ngô Sở Úy run môi, nói không ra lời.Khóe mắt Khương Tiểu Soái đều đỏ lên, "Vậy... cậu chảy máu sao?"

Ngô Sở Úy cuối cùng tìm về được chút thần trí, khàn giọng hỏi: "Anh từng vuốt ra máu?"

"Vuốt?"

Khương Tiểu Soái hơi dại ra.Nhắc đến từ này, khóe miệng khô nứt của Ngô Sở Úy hơi nhúc nhích chút đỉnh, vẻ mặt thống khổ khó nhịn."

Tối hôm qua, hắn vuốt trước mặt tôi, còn nhất định bảo tôi phải xem."

Nói xong, nhịn không được rùng mình, kéo chăn phủ lên đầu, cuộn lại như con tôm.Khương Tiểu Soái thở ra hơi lạnh, bực bội đập lên cái chăn đó."

Má, tôi còn tưởng bị sao chứ!

Ầm ĩ nửa ngày hóa ra chỉ có chút xíu chuyện, thật lãng phí tình cảm!"

Nói xong, miệng huýt sao, cước bộ nhẹ tênh bước ra.Một tiếng sau, Ngô Sở Úy vẫn không ra, Khương Tiểu Soái lầm bầm, hàng đó không phải thật sự có chuyện chứ?Lại bước vào phòng ngủ, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, tháng sáu hừng hực, Ngô Sở Úy lại bọc mình kín kẽ.

Hắn vội qua kéo chăn lên, mặt hàng đó đỏ bừng, lồng ngực nóng hổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh."

Không phải chứ...

đại Úy, không đến nỗi này đi, không phải chỉ lái máy bay trước mặt cậu sao?

Cậu cứ coi như xem phim đen đi?"

Sự thật chứng minh, chuyện phát sinh trên người Ngô Sở Úy thật sự sẽ đến nỗi này.Khương Tiểu Soái cầm nhiệt kế ra xem, ba mươi chín độ rưỡi.Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Khương Tiểu Soái ngồi bên giường an ủi Ngô Sở Úy: "Đồ nhi à!

Chuyện này không tính là gì trong giới này cả đâu, cậu đừng dùng tư duy bình thường đánh giá nó.

Anh ta tự an ủi trước mặt cậu, cũng không nhất định là muốn sỉ nhục cậu hay gì, chỉ đơn thuần là có cảm giác với cậu thôi."

Khương Tiểu Soái nói câu này đã trễ rồi, nếu có thể sớm mấy tiếng, có lẽ còn có hiệu quả."

Không thì... chúng ta ngừng tại đây đi!"

Tuy Khương Tiểu Soái cảm thấy đáng tiếc, nhưng thực sự không nhẫn tâm thấy Ngô Sở Úy miễn cưỡng bản thân, "Với tố chất tâm lý của cậu thật sự không thích hợp làm gay, thành thật nuôi rắn của cậu đi!

Đợi đem bán được giá cao, mở một cửa tiệm,[End chương 56]Vote vote đi ạ bù hơi bị nhìu nha~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 57: Hồ Ly Tinh


Chiều hôm đó, Trì Sính nhét di động vào túi, ôm Túi Dấm Nhỏ vào phòng làm việc."

Này, Trì Sính!"

Trì Sính quay đầu qua, thấy hoa khôi cảnh sát đứng bên cạnh."

Có chuyện sao?"

Trong tay hoa khôi cảnh sát là một chồng tài liệu, ngửa đầu trừng Trì Sính: "Chừng nào anh mới giao báo cáo công việc hả?

Những người khác trong đội đều đã giao hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi!"

Trì Sính không nói một chữ bỏ đi.Hoa khôi cảnh sát tức giận dậm chân, "Người kiểu gì thế?

Mỗi lần giao báo cáo đều kỳ kèo chậm chạp, cuối cùng còn bắt tôi viết!"

"Đó là cô tự nguyện."

Phương Tín bên cạnh phun ra một câu.Hoa khôi cảnh sát trừng mắt nhìn hắn, tức giận bừng bừng bỏ đi.Trì Sính lái xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng xuống xe khai thông giao thông, phần lớn thời gian đều ở trong xe chơi với Túi Dấm Nhỏ, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Mấy hôm nay đột nhiên thêm tật xấu, rảnh ra là nhìn di động, cứ như thiếu nam thanh xuân mới chớm yêu.Hắn cho rằng mình đối với Ngô Sở Úy chỉ là mới mẻ, vốn nên thế mà, bên cạnh luôn là mấy kẻ lươn lẹo, đột nhiên xuất hiện một người ngốc nghếch, thích thú cũng là khó tránh.

Nhưng mấy hôm nay hắn phát hiện tim mình có chút khác thường, khi gặp mặt thì không cảm thấy gì, khi không gặp cư nhiên lại bắt đầu nhớ.Nhớ khi cậu thổi kẹo đường, hai gò má phồng lên.Nhớ cậu ra vẻ nghiêm túc ngồi trong phòng trà xem sách, nhìn một hàng chữ mất mười mấy phút.Nhớ khi cậu đánh bóng rổ, phần mông run động.Nhớ câu nói "tôi cũng không biết tôi có thích đàn ông không, tôi chỉ biết tôi thích anh" của cậu....Không tự chủ ấn số di động của Ngô Sở Úy.Bên kia tiếp rất nhanh, nhưng đối phương không nói.Trì Sính mở miệng trước: "Làm gì vậy?"

Khương Tiểu Soái học theo giọng Ngô Sở Úy: "Du lịch."

"Du lịch?"

Trì Sính hơi nghiêm mặt, "Du lịch ở đâu?"

"Bảo Định."

Trì Sính, "Xa thật."

Khương Tiểu Soái kinh ngạc một chút, không nghe ra hử, vậy tiếp tục nói, không chừng có thể moi được câu gì đó."

Tối hôm đó..."

Khương Tiểu Soái muốn nói lại thôi.Trì Sính rất phối hợp đáp: "Tôi rất sướng."

Khương Tiểu Soái thanh giọng, "Làm sao để sướng?"

"Lần sau dẫn cậu cùng chơi, cậu sẽ biết."

Khương Tiểu Soái sửng sốt, mẹ, nghe ra rồi?

Nghe ra còn nói chuyện với tôi?!

Người này thật âm hiểm.Nửa tiếng sau, Trì Sính trực tiếp lái xe đến phòng khám.Mỗi lần thấy Trì Sính vào cửa, Khương Tiểu Soái đều cảm thấy gió lạnh lùa vào."

Người đâu?"

Trì Sính hỏi.Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu: "Đã nói đi du lịch rồi."

Trì Sính biết Khương Tiểu Soái đang nói bậy, nhưng hắn cũng đã quen với quy luật tự nhiên cứ hai ba ngày lại mất tích của Ngô Sở Úy, liền không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào phòng trong, dừng lại trước hộp gỗ nhỏ một chút, lấy luôn cả hộp lẫn kẹo đường đi hết.Khương Tiểu Soái hảo tâm nhắc nhở: "Anh lấy của cậu ấy, trở về cậu ấy chắc chắn nổi nóng với anh."

Không đau không ngứa đáp trả: "Vậy cứ để cậu ta nổi nóng."...Về phòng làm việc, trên bàn quả nhiên có một phần báo cáo.Không bao lâu, hoa khôi cảnh sát đẩy cửa vào."

Nộp lên đi!"[End chương 57]Nay bù trc nhiu đây nha~ chiều tối zen up nữa ạ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 58: Có Hai Loại Khả Năng


Ngày hôm sau là cuối tuần, Nhạc Duyệt cả ngày đều bám dính Trì Sính.Trải qua thời kỳ chiến tranh lạnh, Nhạc Duyệt cuối cùng cũng hiểu ra, chuyện tình cảm không thể chỉ dựa vào anh tình tôi nguyện, mà còn phải có kế hoạch rõ ràng.

Hơn nữa, Trì Sính lại giống như một con ngựa hoang, chỉ có tình cảm nồng cháy thôi là không đủ, còn cần phải dùng thêm một chút thủ đoạn.Buổi chiều, hai người cùng nhau đi dạo phố.Trên đường, Trì Sính nhận được điện thoại của Phương Tín."

Nguyễn Quân Như đã xảy ra chuyện..."

Nguyễn Quân Như chính là Cảnh Hoa – người thầm mến Trì Sính, Phương Tín nói, buổi sáng hôm nay Nguyễn Quân Như vừa mới ra khỏi cửa đã bị người ta trói lại, giam giữ hơn bốn tiếng đồng hồ mới được thả ra, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh.Trì Sính bình tĩnh nói, "Được, tôi biết rồi."

Vừa cúp điện thoại, Nhạc Duyệt lập tức sấn tới hỏi."

Ai gọi vậy?"

"Đồng nghiệp."

Nhạc Duyệt thấy Trì Sính không có gì bất thường, lớn mật vói tay vô túi áo hắn lấy điện thoại ra, sờ thấy vẫn còn nóng hổi, ánh mắt hoa đào liền phóng điện về phía Trì Sính."

Mấy hôm nay anh đều bật điện thoại 24/24, có phải là đang chờ em chủ động gọi đến hay không?"

Trì Sính bỏ qua vấn đề này, chỉ nói, "Lát nữa tôi chở em về nhà."

Nhạc Duyệt hơi ngạc nhiên, "Về nhà?"

"Ừ, về nhà của tôi."

Buổi tối, Trì Sính cuối cùng cũng đưa Nhạc Duyệt về ra mắt ba mẹ.Bởi vì đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, Nhạc Duyệt ở trước mặt ba mẹ Trì Sính rất tự nhiên, lại vô cùng nề nếp, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái con nhà có giáo dục.

Trong lúc ăn cơm, cô cũng rất chú ý hình tượng, lúc nên nói thì nói, lúc không cần thì yên lặng lắng nghe, cũng không có giọng khách át giọng chủ.Có thể nhìn ra, Chung Văn Ngọc rất thích Nhạc Duyệt, lúc ăn cơm xong vẫn còn lôi kéo tay cô trò chuyện."

Dì à, Trì Sính nói với con da dì thuộc loại da dầu, loại mỹ phẩm này kiềm dầu rất tốt, rất thích hợp với tuổi của dì."

Nhạc Duyệt cố ý chọn một loại mỹ phẩm tầm trung, không quá keo kiệt, cũng không quá xa xỉ.

Đối với một người lý trí trong tiêu dùng như Chung Văn Ngọc mà nói, là quá mức thích hợp.Từ điểm này, Chung Văn Ngọc nhìn ra Nhạc Duyệt là người rất có tâm.Trước khi đi, bà còn cố ý kéo tay Trì Sính, dặn dò, "Mẹ thấy con bé được lắm, con phải đối xử tốt với người ta đó."

Trì Sính không nói gì, trực tiếp rời đi.Trên đường về, Nhạc Duyệt vui tới mức quên trời quên đất, chưa bao giờ cô cảm thấy gió khô ở Bắc Kinh lại làm cho cảm xúc cuộn trào như bây giờ, đường xá kẹt xe cũng thật náo nhiệt phồn hoa, tiếng chửi đổng của thiếu phụ cũng biến thành tiếng mắng yêu của những bà mẹ, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thuận mắt...Hăng hái nhảy lên trước mặt Trì Sính, cười khanh khách hỏi, "Anh chừng nào mới đi gặp ba mẹ vợ đây?"

Trì Sính dừng bước, lẳng lặng nói, "Em đem ba gã kia tới cho tôi xử đi."

Tươi cười trên mặt Nhạc Duyệt trong nháy mắt cứng đờ, lắp ba lắp bắp nói."

Anh...

Anh nói cái gì vậy?

Cái gì... mà xử... với không xử?"

Trì Sính vén mấy sợi tóc lộn xộn trước trán Nhạc Duyệt ra sau tai, động tác đầy ôn nhu nhưng lại khiến Nhạc Duyệt run rẩy không ngừng."

Về sau nếu còn dám làm loại chuyện này nữa, tôi sẽ xử em trước."

Nhạc Duyệt kinh ngạc nói không nên lời, trong lòng chỉ có rét lạnh.

Một buổi tối lẽ ra ấm áp như thế, lại bởi vì mấy lời này, đột nhiên biến thành một loại áp lực như khủng bố bủa vây lấy cô."

Mày chở cô ấy về nhà trước đi."

Trì Sính nhìn Cương Tử ngồi trong xe nói.Cương Tử xuống xe mở cửa cho Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt do dự một lát, vẫn là ngoan ngoãn lên xe ngồi.Nửa tiếng sau, Cương Tử trở lại."

Anh đã sớm biết Cảnh Hoa sẽ bị Nhạc tỷ chỉnh, vậy tại sao không kêu em dẫn người qua cản?"

Trong túi quần Trì Sính có đựng hai món đồ, một cái là điện thoại di động, cái còn lại là lọ Đại Bảo, mà trên bề mặt lọ Đại Bảo vẫn còn lưu lại dấu tay của Cảnh Hoa.Cương Tử cũng không tiếp tục hỏi nữa.Bàn tay to của Trì Sính vỗ vỗ đầu Túi Dấm Nhỏ, sầu não hỏi, "Bảo bảo, hai hôm nay mày làm sao vậy?"

Túi Dấm Nhỏ híp hai con mắt lại thành hai đường nhỏ xíu, thẫn thờ quơ quơ cái đuôi, rồi lại ủ rũ."

Mấy hôm nay trông nó cứ như hết sức sống rồi ấy, chả buồn nhúc nhích gì cả."

Cương Tử nói.Trì Sính lại nhìn Túi Dấm Nhỏ hỏi, "Là tại tao lạnh nhạt với mày sao?"

Túi Dấm Nhỏ xoay người, ưỡn cái bụng trắng, biểu tình kiểu "anh nhìn xem tôi có quan tâm không?"

Cương Tử buột miệng, "Chắc là nó muốn có bạn."

Sắc mặt Trì Sính thay đổi, lúc này Cương Tử mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời, Túi Dấm Nhỏ nhớ, chẳng lẽ Trì Sính lại không nhớ sao?

Rắn của hắn chính là sủng vật của hắn, là phi tử của hắn, mất đi chúng nó cũng như mất đi toàn bộ hậu cung rồi.Lo sợ bất an đợi một hồi lâu, cũng chưa thấy bị tra hỏi gì về vấn đề này, mà người kia đột nhiện lại phun ra một câu chẳng hề liên quan."

Bộ tao đáng sợ lắm hả?"

Cương Tử sửng sốt, "Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Nếu người ta thích tao, thì sao lúc tiếp xúc thân mật lại lộ ra biểu tình khủng bố như vậy, thậm chí còn làm ra hành động tự tổn hại bản thân, rốt cục nguyên nhân là gì chứ?

Tao cũng chưa có làm gì bạo lực quá đáng khiến người ta ám ảnh mà."

Phản ứng đầu tiên của Cương Tử chính là, "Chẳng lẽ Nhạc tỷ không cho anh chạm vào sao?"

Trì Sính hừ cười một tiếng, cô ta?

Chỉ sợ vừa nhìn thấy mặt liền hận không kịp dạng chân ra cho tao chơi rồi, nếu biết rụt rè một chút thì đã tốt."

Chả liên quan tới cô ta."

Cương Tử ngốc lăng, "Anh mà cũng có lúc rối rắm thế này hả?

Không phải cứ trực tiếp cường bạo là xong sao?"

Trì Sính dùng ánh mắt tàn nhẫn nghía Cương Tử, lão tử nếu có thể làm thì đã làm lâu rồi, cần gì chú mày chỉ dạy?Cương Tử liền cứng người không dám nói năng lung tung nữa, suy nghĩ kỹ lưỡng hồi lâu mới dám mở miệng."

Em cảm thấy, có hai loại khả năng, một là người đó quá đơn thuần, hai là trong lòng người đó có quỷ."[End chương 58]Lâu nay ẩn danh lâu quá zen nhận thấy mình quá tội lỗi ạ nay xuất hiện dồi mấy bạn vote vote nha~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 59: Xem Phim Luyện Can Đảm


Suốt một tuần liền, Trì Sính không hề nhìn thấy Ngô Sở Úy.Lại đến cuối tuần, người đến khám bệnh đặc biệt nhiều, Khương Tiểu Soái mới sáng sớm đã bận bù đầu bù cổ, đến giữa trưa vẫn còn chưa hết việc, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống.

Phòng khám vốn đã không lớn, lại còn thêm một "bệnh nhân" như Thái Sơn bám dính không rời nữa.

Hắn không tới khám bệnh, cũng chả thèm nói câu nào, chỉ ở lì ra đó lẳng lặng nhìn Khương Tiểu Soái, nhìn suốt từ sáng tới giờ.Cổ áo Khương Tiểu Soái ướt nhẹp mồ hôi, cũng không biết là vì nóng hay là vì sợ.Tiễn bệnh nhân cuối cùng ra khỏi cửa, phòng khám chỉ còn lại Khương Tiểu Soái và Trì Sính."

Anh cứ chờ ở đây cũng vô dụng, tôi không biết cậu ấy đi đâu cả."

Trì Sính liếc đồng hồ trên tường, thản nhiên nói, "Mười hai giờ..."

Khương Tiểu Soái nhướn mày, đến giờ về rồi hả?"

Cậu nói xem...

Nếu từ bây giờ tôi bắt đầu chơi cậu, đến trước khi đại thiết đầu trở về, liệu hai ta có kịp xong việc không?"

Tiếng tháo dây thắt lưng vang dội."

Cậu ấy về nhà rồi."

Khương Tiểu Soái nghiến răng.Trì Sính cài lại thắt lưng, cười lạnh một tiếng đi ra cửa.Về nhà mấy ngày nay, Ngô Sở Úy vẫn làm ổ trong chăn, ngoại trừ xem phim thì chính là xem phim.Cậu lấy máy tính của Khương Tiểu Soái đem về nhà, trong máy là hơn ngàn bộ GV, thể loại gì cũng có.

Hai ngày đầu tiên, Ngô Sở Úy chỉ dám xem mấy bộ nhẹ nhàng, lúc xem còn nhe răng nhếch miệng, xoa nắn tay chân, trong lòng bốc lên: mấy người này đang nghĩ cái gì vậy?

Sau khi xem xong thì cơm cũng nuốt không vô nữa, đến cả đi đại tiện cũng muốn bị ám ảnh.Xem được hơn mười bộ, Ngô Sở Úy chết lặng, tua tới tua lui cũng chỉ có một thể loại, không đủ đô.

Vì vậy lục ra thêm mấy bộ khẩu vị nặng, nào là dùng nến, rồi lại dây trói, rồi song long nhập động.

Sau khi xem xong thì đi ngủ gặp ác mộng, người không ngừng gào thét trong phim biến thành chính mình, tỉnh dậy thì quần nhỏ cũng ướt đẫm.

Cố nén khó chịu coi thêm mấy bộ nữa, chậm rãi cũng không còn bài xích như trước, đôi khi còn bình luận thêm, "Cây roi này còn chưa đủ độc, nên bôi thêm chút nước ớt nữa mới đã."

Hai ngày nay, khẩu vị nặng đến đâu cũng thành vô vị, Ngô Sở Úy lại mở lên một bộ khác.Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông và một con lừa, Ngô Sở Úy vô cùng sốt sắng chờ chủ nhân của con lừa xuất hiện, kết quả là chờ mãi cũng không có thấy, chỉ thấy người đàn ông cùng con lừa kia...

Tay cầm chuột của Ngô Sở Úy chạy loạn, hơn nửa ngày mới nhấp được tới dấu X màu đỏ bên góc phải màn hình, yên lặng tắt đi.

Sau đó lại mở lên một cái khẩu vị nhẹ hơn, đột nhiên cảm thất thật yêu thích."

Làm phiền bác, cho cháu hỏi đây có phải là nhà của Ngô Sở Úy không ạ?"

Thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, trong lòng Ngô Sở Úy như có cái gì rơi lộp bộp xuống, sao hắn lại đuổi được tới đây thế này?

Cạch một cái đóng máy tính lại, Ngô Sở Úy vội vã chui vào trong chăn, từ từ điều chỉnh lại hô hấp.Mẹ Ngô cười nói với Trì Sính, "Đại Khung chính là con trai tôi, cậu là..."

Trì Sính thầm nghĩ Đại Khung chắc là nhũ danh của Ngô Sở Úy, vì thế cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong."

Con là đồng nghiệp của cậu ấy ạ."

"À, ra là đồng nghiệp."

Mẹ Ngô hiếu khách nói, "Mau vào nhà ngồi chơi."

Nhà của Ngô Sở Úy là loại nhà trệt thấp bé, Trì Sính vào nhà còn phải cúi đầu, nếu không thì sẽ đụng đầu vào khung cửa.

Nhà tổng cộng có bốn phòng, không lớn nhưng rất sạch sẽ, phòng Ngô Sở Úy không có giường, chỉ có một cái giường đất (1), Ngô Sở Úy nằm trên giường, tâm tình không yên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.(1) giường đất"Cậu uống nước trước đi, để tôi đi kêu Đại Khung dậy cho."

Mẹ Ngô nói, "Thằng nhỏ này bị bệnh cả một tuần nay rồi, ngày nào cũng nằm trên giường, cũng đã mấy ngày rồi không ra khỏi phòng."

"Không cần gọi cậu ấy dậy đâu ạ."

Trì Sính nói, "Để cháu vào xem là được rồi."

Ngô Sở Úy quay lưng về phía cửa, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng, bàn tay to ấm nóng sờ lên trán cậu, nặng nề xoa vài cái, sau đó mới xoay người Ngô Sở Úy lại đối diện với mình.Ngô Sở Úy bày ra biểu tình có độ khó cực cao, kiểu như 'mong ngóng Trì Sính tới thăm đến chết đi được nhưng vẫn khẩu thị tâm phi', "Sao anh lại tới đây?"

"Đến thăm cậu."

Trì Sính ngồi bên mép giường nhìn Ngô Sở Úy.Tầm mắt Ngô Sở Úy vừa vặn nằm ngang đũng quần Trì Sính, không hiểu sao lại nhớ tới cái pín lừa khi nãy, cái này mà đi vào, không biết có thể chạm tới rốn không nhỉ?"

Làm sao lại bệnh?"

Trì Sính hỏi.Trong lòng Ngô Sở Úy âm thầm trả lời, là do cái pín lừa của anh dọa tới bệnh đó!"

Mẹ cậu nói cả ngày cậu đều làm ổ trong chăn, để tôi ngửi xem có thối không?"

Nói xong, Trì Sính thật sự cúi người xuống, xốc chăn Ngô Sở Úy lên, chen hơn nửa người vào, đầu tiên là chui vô cổ Ngô Sở Úy ngửi ngửi, biểu tình đùa cợt nói, "Thực thối."

"Làm gì có."

Ngô Sở Úy giơ tay áo lên ngửi, "Ngày nào tôi cũng tắm mà."

Trì Sính tì cằm lên ngực Ngô Sở Úy, nhìn bộ dáng nhoi nhoi của cậu, không khỏi vui vẻ.Lần đầu nhìn thấy Trì Sính ở trước mặt mình cười vui vẻ như vậy, Ngô Sở Úy có chút không thích ứng nổi, trong thoáng chốc cậu có cảm giác, hóa ra Trì Sính cũng không phải là loại người khiến người ta chán ghét đến vậy.[End chương 59]Nay zen bù hết a~ vote đi ạ Ps à mà nói xí zen là au thiệt ý mng cứ gọi zen là au cũng hem sao nhưng zen hum thik nhắm có ai gọi tui zen đc hk zạ tui mún nge mờ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 60: Bắt Chim Sẻ


Ngô Sở Úy cuối cùng cũng chịu rời giường, thay quần áo đi ra ngoài."

Đây là đất nhà tôi, hiện tại đang trồng bắp, mấy hôm nữa là có thể ăn được rồi."

Dứt lời liền bẻ một trái, lột vỏ để lộ ra phần ruột bên trong, lấy tay tách ra một hạt, nước mủ màu trắng chảy ra, đưa đến miệng cắn một cái, vừa ăn vừa nói, "Vẫn còn hơi non, nhưng mà rất ngọt, anh ăn thử đi."

Nói xong giơ lên miệng Trì Sính.Trì Sính không cầm, trực tiếp cắn một phát lên quả bắp từ trên tay Ngô Sở Úy, thật sự rất ngọt.

Hàm răng di chuyển, lại cắn một miếng, lần này là cắn lên mu bàn tay Ngô Sở Úy."

Không ngọt bằng tay cậu."

Khóe miệng giương lên một nụ cười.Ngô Sở Úy ném quả bắp xuống đất, không thèm để ý tới Trì Sính nữa.Khuỷu tay Trì Sính một phen kẹp lấy cổ Ngô Sở Úy, kéo đầu cậu lại gần, cúi đầu muốn hôn xuống, Ngô Sở Úy rõ ràng muốn tránh, Trì Sính liền dùng đôi môi mỏng của mình cọ lên vành tai Ngô Sở Úy, thản nhiên nói, "Mẹ cậu vẫn chưa biết chuyện cậu nghỉ việc nhỉ?"

Ngô Sở Úy rùng mình, ánh mắt sắc bén cắt qua người Trì Sính."

Anh dám nói thử xem."

Trì Sính tựa trán mình lên trán Ngô Sở Úy."

Nếu cậu dám không cho tôi hôn, tôi cũng dám đem chuyện nói ra."

Hầu kết của Ngô Sở Úy di chuyển lên xuống, không nói được tiếng nào.Trì Sính hung hăng hôn lên môi cậu, hơi thở tràn ngập vị ngọt của bắp non, hương vị thật sạch sẽ thuần khiết, lại nồng đậm dã tính lãng mạn, kích thích hormone sinh dục phái mạnh tiết ra.

Tay Trì Sính vòng qua gáy Ngô Sở Úy, lặng lẽ trượt xuống eo cậu, chậm rãi chạm lên hai quả đồi núi làm hắn huyết mạch phun trào.Không biết có phải là vì xem GV quá nhiều hay không, mà lần này hôn nhau Ngô Sở Úy cũng không có tâm lý bài xích như trước.Tay Trì Sính đặt trên mông Ngô Sở Úy bắt đầu xoa nắn, Ngô Sở Úy ảo não đẩy tay hắn ra, lần này không mang ý tứ kháng cự, mà còn mang chút nghênh đón cùng cự tuyệt.Chỉ một điểm biến hóa nhỏ nhặt này thôi, đã làm cho dân lão luyện như Trí Sính lấy lại được cảm giác hưng phấn đã lâu không có.Trên mông đột nhiên lành lạnh, Ngô Sở Úy còn chưa kịp phản ứng gì, Trì Sính đã lôi được đầu xỏ gây chuyện ra.Thì ra là Túi Dấm Nhỏ tiên sinh nhà ta, nó mới đầu còn ở trên vai Trì Sính, sau đó nhìn hai người này cứ mãi lo hôn môi chẳng chịu để ý đến nó, liền nhân cơ hội Trì chủ nhân không chú ý mà bò sang người Ngô Sở Úy.

Yên lặng từ trên vai Ngô Sở Úy trườn xuống, cuối cùng dùng đầu đẩy dây thun quần chui vào, bò đến mông Ngô Sở Úy."

Mày nha, cái đồ lợi dụng sơ hở này!"

Ngô Sở Úy giáo huấn Túi Dấm Nhỏ.Túi Dấm Nhỏ bị Trì Sính nắm đầu chúc xuống đất, thân mình không ngừng quay cuồng, rõ ràng là đang ăn vạ.Ngô Sở Úy đi nhanh đến cái lưới gần đó, cây gậy nhỏ chống bẫy đã sập xuống, bên trong có hai con chim sẻ bị nhốt, không ngừng đập cánh.

Ngô Sở Úy duỗi tay vào trong lưới, rất nhanh bắt ra một con, đem ra nhét vào miệng Túi Dấm Nhỏ.Túi Dấm Nhỏ ăn cực kì hăng hái.Mấy hôm nay Trì Sính vẫn cho Túi Dấm Nhỏ ăn đồ ăn dân dã, nhưng cũng chưa thấy nó hăng hái như vậy, thực ra lúc hắn đem Túi Dấm Nhỏ tới đây, ngay từ khắc đầu tiên nhìn thấy Ngô Sở Úy, ông trời con này của hắn liền như chưa hề trải qua mấy ngày âm u trước đây, nháy mắt tinh thần lại phơi phới."

Cậu vẫn dùng loại bẫy này để bắt chim sẻ sao?"

Trì Sính hỏi, "Vậy mỗi ngày phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới bắt được một túi chim sẻ?"

Anh biết thì tốt rồi, vì để câu con cá lớn nhà anh, anh nghĩ tôi sống dễ dàng lắm hả?Tuy nhiên, lời Ngô Sở Úy nói ra đều là những lời cực kì khách sáo."

Trên ruộng có rất nhiều chim sẻ, lâu lâu lại bay vào vài con, hơn nửa ngay trước nhà tôi còn có một tổ chim sẻ ngu ngốc, không có việc gì làm lại đi lao đầu vào ống khói nhà tôi, nó cũng không biết là chỗ đó trống, nhiều lần còn rớt luôn trên giường tôi.

Thế còn anh thì dùng cách gì để bắt?

Nhà anh nuôi nhiều rắn như vậy, chắc là có máy móc tiên tiến ha?"

Đang nói, lại có một con chim sẻ không sợ chết bay ngang qua đỉnh đầu hai người.Ngô Sở Úy liền trơ mắt nhìn Trì Sính tay không bắt chim sẻ, cái tốc độ phản ứng cùng trình độ thuần thục này, quả nhiên là chọc mù mắt cậu luôn rồi."

Cứ vậy mà bắt thôi."

Trì Sính thoải mái đáp lại.Ngô Sở Úy nghe vậy thì có chút trầm trọng, cậu cảm thấy bản thân giống như con chim sẻ kia, nếu có một ngày chuyện bại lộ, cậu có thể chạy trốn được không?

Nói không chừng cũng sẽ như con chim sẻ này, bị người nuốt vào bụng.[End chương 60]Vote đi ạ ~ nay zen thức khuya bì a
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 61: Chỗ Nào To Thì Nhìn Chỗ Đó!


Lúc hai người về thì trời đã tối, mẹ Ngô từ trong bếp ló đầu ra, cười nhìn Trì Sính nói, "Thức ăn cũng sắp chín rồi, ăn xong rồi hẵng đi."

Phòng bếp nhà Ngô Sở Úy rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn ăn đã tróc sơn, một cái chạn để chén đĩa cùng với chỗ để treo mấy cái nồi và chảo.

Vốn dĩ trong nhà cũng có bếp ga và lò vi sóng, nhưng mà mẹ Ngô trí nhớ không tốt, sợ gặp chuyện không may nên đã cất đi rồi.

Loại chảo sắt này chỉ có thể dùng trên bếp củi, cho nên chỗ này chỉ toàn là cỏ và củi khô, ruồi bọ bay vòng vòng trên bếp.Toàn bộ khung cảnh đều bị Trì Sính thu hết vào mắt.Ngô Sở Úy nghĩ thầm trong bụng, để xem Trì Sính dùng phương thức gì từ chối ý tốt của mẹ cậu.Nhưng mà không ngờ Trì Sính lại đồng ý.Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ tới năm ngoái, cái ngày mà Nhạc Duyệt về nhà cậu ăn cơm, khi đó phòng bếp vẫn còn rất sạch sẽ.

Bếp lò không có cặn dầu, trong chạn cũng không có cơm thừa, mà trên đất cũng không có củi khô...

Thế mà Nhạc Duyệt cũng không chịu ở lại, thậm chí còn chưa có vào cửa, mới đến đầu ngõ đã dẹp đường đi về."

Có cần cháu giúp một tay không ạ?"

Trì Sính nhìn mẹ Ngô hỏi.Mẹ Ngô vội vàng phất tay, "Không cần, không cần, hai đứa ra ngoài ngồi đợi đi."

Ra ngoài phòng khách, Trì Sính để ý thấy trên tường treo rất nhiều khung ảnh, đều là khung ảnh cũ, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, đa phần là ảnh trắng đen.

Ánh mắt Trì Sính di chuyển, liền dừng lại ở khung ảnh ở bên trái có hình chụp một đứa trẻ, đó là hình Ngô Sở Úy vừa tròn trăm ngày tuổi, đôi mắt đen bóng tựa trân châu như biết nói, đặc biết khiến người ta yêu thích."

Lúc đó cậu mới hơn ba tháng, mà trứng đã to như vậy rồi à?"

Ngô Sở Úy vừa mới uống ngụm nước, xem tí nữa là phun ra."

Anh không còn chỗ nào khác để nhìn hả?"

Trì Sính đáp rất rõ ràng, "Chỗ nào to thì nhìn chỗ đó thôi."

Ngô Sở Úy ôm hận cắn một miếng lê.Trì Sính lại chuyển tầm mắt, nhìn bức ảnh Ngô Sở Úy mới hơn hai tuổi, đẩy xe trúc nhỏ, mặc quần yếm, cái mông nhỏ cong ưỡn ra, trên mặt toàn là thịt, lúc đó chắc cũng chọc người ngắt dữ lắm.Trì Sính buồn cười, "Tôi vừa phát hiện cậu mặc quần yếm nhìn cực kì hợp."

Ngô Sở Úy đã xem nhiều GV như vậy mà còn không hiểu ý của Trì Sính sao?

Trong lòng còn đang rủa thầm, thì Trì Sính đã vươn tay qua.

Ngô Sở Úy không ngờ tới, đã qua hơn hai mươi năm, thế nhưng cậu còn có thể vì mông nhiều thịt mà bị người ta nhéo....Lúc ăn cơm, mẹ Ngô không ngừng gắp thức ăn cho Trì Sính."

Đồ ăn có quen không?

Nhà cũng không có gì ngon để chiêu đãi cậu."

Trì Sính hiếm lắm mới nói được một câu tiếng người.

"Ngon lắm ạ."

Ngô Sở Úy ngồi bên cạnh, nhìn Trì Sính bình thản ăn thức ăn trong chén, thầm nghĩ, thật ra con người này cũng có lúc khá tốt..."

Sao bác lại không ăn thịt?"

Trì Sính nhìn mẹ Ngô hỏi.Mẹ Ngô bất đắc dĩ cười cười, "Bác bị tiểu đường, không thể ăn nhiều thịt."

Trì Sính gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.Ăn cơm xong, Ngô Sở Úy phụ mẹ thu dọn chén đũa, mẹ Ngô nói với cậu, "Đồng nghiệp này của con tốt quá, đến nhà chơi còn biếu toàn đồ thực dụng, mẹ không thích mấy món như thuốc bổ, lễ hạp, vừa quý lại vừa không dùng được."

Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn qua, nào là dầu oliu, dầu vừng, trứng gà, trứng vịt, hoa quả, thịt tươi, tôm bóc vỏ... tất cả đều là mấy thứ mẹ Ngô tiếc không dám mua, không dám ăn, chất đầy bốn túi lớn, đủ cho bà ăn cả tháng.Nếu mấy thứ này là do người khác biếu, Ngô Sở Úy sẽ không có cảm giác gì, nhưng đây lại là Trì Sính, một kẻ xa hoa dâm dật, ác ôn không có nhân tính.

Loại kích thích tâm lý hắn mang đến lần này, so với những lúc bị hắn chèn ép còn mãnh liệt bội phần."

Tam nhi nè!"

Mẹ Ngô đột nhiên mở miệng, "

Sau này con đừng đi chung với cậu đồng nghiệp kia nữa."

Ngô Sở Úy ngẩn ra, "Vì sao ạ?

Không phải mẹ rất thích anh ta sao?"

"Chính là bởi vì rất thích nên mới thế."

Mẹ Ngô đi đến trước mặt Ngô Sở Úy nói, "Con thử ngẫm lại xem, nếu con đi cùng với cậu ta ra ngoài, thì còn ai để ý đến con nữa?"

Ngô Sở Úy "..."[End chương 61]Vote đi ạ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 62: Này Thì Bóp, Bóp, Bóp Bóp Bóp!


Ban đêm, sau khi Trì Sính rời đi không bao lâu, Ngô Sở Úy cũng về phòng khám.Khương Tiểu Soái đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà thì thấy Ngô Sở Úy đi vào, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, tạm thời bỏ đồ trên tay xuống, tò mò hỏi han, "Tĩnh dưỡng thế nào rồi?"

Ngô Sở Úy vui vẻ nói, "Anh nói xem?"

Khương Tiểu Soái có hơi ngạc nhiên, giữa trưa hôm nay Trì Sính đến tra hỏi tung tích Ngô Sở Úy, y còn đang lo sợ Trì Sính sẽ tìm Ngô Sở Úy gây phiền toái, làm cho cậu bị đả kích lớn hơn nữa, cuối cùng sẽ không dám về đây luôn.

Ai ngờ mới đó mà Ngô Sở Úy đã trở lại, không những trở lại mà còn là vui vẻ trở lại, đồ đệ này của y quả nhiên có sức sống vô cùng mạnh mẽ!"

Kẹo đường của tôi đâu hết rồi?"

Tiếng Ngô Sở Úy từ trong buồng truyền ra.Khương Tiểu Soái bẩm báo chi tiết, "Bị uy mãnh tiên sinh lấy đi rồi."

"Hắn dựa vào cái gì mà dám lấy đồ của tôi?"

Ngô Sở Úy nóng nảy.Quả nhiên là y như kết quả Khương Tiểu Soái dự đoán, đã thế y còn bồi thêm một câu, "Tôi đã cảnh báo hắn là không được lấy rồi, còn nói cậu về nhất định sẽ tức giận, vậy mà hắn chả chịu nghe gì hết."

Ngô Sở Úy bực mình lấy điện thoại ra gọi."

Ai cho anh đem kẹo đường của tôi đi hả?"

Bên kia cạp cạp hai phát, vị họ Trì nào đó đang bận ăn dưa chuột, không rảnh trả lời."

Anh cũng không thể lấy đi hết như vậy được!

Tốt xấu gì cũng phải để lại cho tôi vài cái chứ?"

Lại là một loạt tiếng nhai nuốt, lúc Ngô Sở Úy định ngắt máy, Trì Sính mới chịu mở miệng."

Bạn gái tôi nói mấy cái lần trước cậu thổi cho cô ấy không được đẹp, nên tôi lấy hết về cho cô ấy tự chọn."

Hung hăng ngắt điện thoại, Ngô Sở Úy tức muốn ói máu, mấy phần hảo cảm phải vất vả lắm mới có được đều bị mấy lời này quét sạch, đập bàn quát, "Sư phụ, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo thật đẹp vào, sáng mai tôi phải đi dụ dỗ hắn, không làm cho hắn mê muội thần trí tôi thề không mang họ Ngô nữa!"

Hôm sau, Ngô Sở Úy ăn mặc cực kì thời thượng ra khỏi cửa.Đầu đội mũ lưỡi trai, diện thêm cái áo khoác rộng, quần harem, trên tay đùa nghịch quả bóng rổ, cái mông cong lên rung động theo tiết tấu, từng dòng điện lưu bắn xẹt xẹt về phía cửa sổ văn phòng nào đó của sở cảnh sát giao thông.Lúc Trì Sính đi ra, Ngô Sở Úy đang ngồi trên khuông bóng rổ, cái quần rộng thùng thình theo gió bay phấp phới, làm lộ ra vùng bụng màu mật ong cùng vòng eo săn chắc, mơ hồ còn có thể thấy được rảnh mông khiêu gợi, ẩn hiện giữa hai cánh mông căng đầy.Ngô Sở Úy thấy Trì Sính đi về phía mình, định làm ra vẻ tiêu sái nhảy xuống, không ngờ Trì Sính lại dùng bả vai khiêng nửa người cậu lên, cánh tay rắn chắc di chuyển một phát, trọng tâm Ngô Sở Úy lập tức đảo lộn, tiếng gió xẹt qua tai, đầu liền bị chúc xuống đất, hai chân bị Trì Sính ôm vác lên vai."

Mau thả tôi xuống."

Ngoài mặt thì la hét rống giận, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng, bị tôi lừa đến đây rồi chứ gì?

Chống đỡ không nổi mị lực của lão Ngô đây rồi?

Đang nghĩ, đột nhiên từ đáy quần truyền tới cơn đau, trứng bị người ta bóp, Ngô Sở Úy nháy mắt nổi giận, dùng đầu đập mạnh lên cẳng chân Trì Sính.Cước bộ Trì Sính vẫn vững vàng, chân không hề có dấu hiệu lung lay, ánh mắt đùa cợt nhìn xuống dưới."

Ăn mặc lẳng lơ như vậy, không phải là vì muốn cho tôi xem mà mặc đó chứ?"

Nói xong lại vói tay vào đũng quần Ngô Sở Úy chơi trò bóp trứng.Ngô Sở Úy giận đến nổi ngửa cổ tru lên một tiếng, theo thói quen lại dùng cái đầu kim cương của mình đập vào đầu gối Trì Sính.Cứng đối cứng, ai đều chả dễ chịu gì.Mà quan trọng chính là Trì Sính trước đó đã cảnh cáo, xem ra cái tên này không nhớ rồi!"

Cậu dám đập thêm cái nữa xem."

Trì Sính bóp càng lúc càng chặt.Ngô Sở Úy không sợ chết, tiếp tục đập đập, càng đau thì càng phải trả thù."

Còn dám đập!?"

Trì Sính thật sự đen mặt, trước giờ chưa thấy tên nào bướng bỉnh thế này.Trán Ngô Sở Úy đau đến toát mồ hôi, nhưng vẫn ngoan cố không chịu xin tha.Trì Sính đang định xuống tay, nhưng lại nhìn thấy khóe mắt của Ngô Sở Úy ẩm ướt, thế là chả hiểu vì sao tự nhiên mềm lòng, cả đời cái vị họ Trì nào đó chưa từng biết đến hai chữ nhượng bộ viết như thế nào, vậy mà giờ đây lại buông lỏng tay, thả cái tên nhóc cứng đầu này xuống."

Để tôi nhìn xem trán cậu có phải lại cứng thêm rồi không?"

Trì Sính đưa tay muốn sờ.Ngô Sở Úy đen mặt, cầm lấy túi định bỏ đi, lại bị cánh tay hữu lực của Trì Sính kéo trở về, bị hắn ôm chặt trong lồng ngực không cho nhúc nhích."

Sao cứ lì lợm không chịu nghe lời như vậy hả?"

Thanh âm nặng nề của Trì Sính vang lên bên tai Ngô Sở Úy, "Lần trước tôi nhắc nhở cậu thế nào?

Đã bảo là không được dùng đầu đập lung tung rồi mà!"

Ngô Sở Úy không nói lời nào, mỗi một khối cơ thịt trên người đều căng cứng.Trì Sính giật lấy túi của Ngô Sở Úy, thò tay vào bên trong lục lọi, moi ra một bịch đậu khô của mẹ Ngô tự tay làm."

Lại đem đậu khô đến cho tôi à?"

Trì Sính cố ý hỏi.Mặt Ngô Sở Úy nhăn nhó, "Ai nói là cho anh?

Trả lại đây!"

Trì Sính ném trả túi cho Ngô Sở Úy, tự mình cầm bịch đậu khô đi ra khỏi sân bóng rổ, ngồi xổm dưới gốc cây mở ra ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua Ngô Sở Úy."

Cậu mà còn không qua là không có ăn đâu đó."

Ngô Sở Úy nhấc chân, hung hãn mài đế giày xuống đất tạo nên một loạt âm thanh.[End chương 62]Này bù hết mng vote đi a~!
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 63: Chơi Xấu


Hai người cứ thế tôi một hột anh một hột cùng nhau ăn.Bịch đậu vừa thấy đáy, di động của Trì Sính cũng vừa vặn kêu, Ngô Sở Úy ngồi bên cạnh vểnh tai lên nghe ngóng, đối phương vừa mới mở miệng, cậu liền nhận ra ngay là giọng của Nhạc Duyệt."

Hôm nay anh có tăng ca không?"

Nhạc Duyệt hỏi.Trì Sính nói, "Không có."

"Vậy lát nữa em qua tìm anh."

Trì Sính, "Tôi...."

Còn chưa kịp nói tiếp thì Ngô Sở Úy đã giả bộ đứng dậy đi về, kết quả không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vấp trúng một cục đá nhỏ, cả người bổ nhào về phía Trì Sính, trọng lượng toàn bộ cơ thể đều ập lên cánh tay đang cầm điện thoại của hắn, cái đầu húc lên một phát, hất văng di động ra ngoài."

Ui da!"

Ngô Sở Úy ngã trên tấm đệm người, vậy mà còn mặt dày nhe răng nhếch miệng kêu to.Trì Sính làm sao lại không biết đây là ý đồ của Ngô Sở Úy?

Len lén cười cười, sau đó nhặt điện thoại trên mặt đất lên, nắp sau máy đã bung ra, cũng may là màn hình không sứt mẻ gì.

Trì Sính lắp pin lại, máy vẫn khởi động như thường, xem ra cái này là hàng tốt, chả hề hỏng hóc chỗ nào.Thấy Trì Sính muốn gọi lại, Ngô Sở Úy vừa mới ngồi thẳng người lên lại đột nhiên nhoài người về phía Trì Sính, đầu đập vào khuỷu tay hắn."

Không biết đầu tôi bị gì nữa, tự nhiên choáng hết cả lên, a a a, chóng mặt quá chóng mặt quá, chả thấy gì nữa hết, chắc chắn là do đập vào đầu gối của anh rồi...."

Trì Sính biết Ngô Sở Úy đang làm trò, còn cố tình bịa ra cái lí do sứt sẹo này chống chế.Ném điện thoại qua một bên, mặc kệ tiếng va chạm thảm thiết vang lên, bàn tay to của Trì Sính sờ lên trán Ngô Sở Úy, kiên nhẫn thay cậu xoa xoa.

Thuốc mỡ có sẵn trong túi áo, lúc ra khỏi văn phòng hắn đã cố ý cầm theo, bôi một ít thuốc lên trán cậu, cẩn thận mát xa, làm cho thuốc mỡ nhanh chóng thấm vào trong.Bàn tay gian xảo của Ngô Sở Úy duỗi đến ống quần Trì Sính, lấy ra cây kim băng đã chuẩn bị trước, đem ống quần hai người đính vào với nhau."

Xong rồi!"

Trì Sính lưu luyến xoa nhẹ lên trán Ngô Sở Úy một phen, ý bảo cậu có thể ngồi dậy.Ngô Sở Úy giả chết, một chút cũng không chịu nhúc nhích.Trì Sính cúi đầu nhìn bộ dáng giả ngốc của cậu, lại muốn cột cậu trên giường làm hết một ngày một đêm, ai bảo cậu làm cho hắn yêu thích như vậy, làm cho hắn thương tiếc như vậy?Cảm giác được có bóng ma đang lơ lửng trên đỉnh đầu, Ngô Sở Úy nhanh chóng lấy ta che miệng, quả nhiên Trì Sính liền cắn trúng mu bàn tay cậu, nếu phát này mà cắn trúng môi chắn chắn sẽ chảy máu.Ánh mắt sắc bén của Ngô Sở Úy đảo qua.Trì Sính cười dữ tợn một tiếng, làm bộ đứng dậy muốn đi, lại phát hiện quần bị kéo lại, cúi đầu nhìn, một cây kim băng nho nhỏ lóe lên, chọc mù luôn con mắt hắn rồi.

Trong thiên hạ này, kẻ dám dùng một cây kim băng khâu quần của Trì sói xám, ngoài Ngô quàng khăn đỏ ra thì còn ai vào đây nữa.."

Sao lại dính vào nhau thế này?"

Trì Sính cố tình giật giật."

Đừng lộn xộn!"

Ngô Sở Úy nghiêm giọng ngăn lại, "Cái quần này của tôi mấy vạn tệ lận đó, anh mà làm hư là phải đền cho tôi!"

Đã từng gặp qua không ít kẻ lừa đảo, cũng chưa từng thấy loại lừa đảo nào trắng trợn thế này.Ngô Sở Úy đứng lên, phát rầu nhìn cái quần của mình, "Chậc chậc...

Nguy rồi, cây kim băng này to như vậy, nếu tháo không cẩn thận, thì sẽ để lại lỗ thủng lớn lắm đó!

Thế này đi, trước cứ để nguyên như vậy, lát nữa đi tìm một cửa hàng quần áo, để cho thợ may rành nghề người ta gỡ nó ra, đúng vậy, quyết định vậy đi."

Tự biên tự diễn xong xuôi liền khoác vai Trì Sính, hai người kề vai sát cánh cùng nhau đi."

Đói bụng rồi."

Trì Sính nói, "Bạn gái tôi còn nói muốn..."

"Tôi mời anh ăn cơm!"

Ngô Sở Úy hào sảng đánh gãy lời Trì Sính.Trong mắt Trì Sính lộ ra nét cười, "Mời tôi ăn cái gì?"

"Xiên — cay — nóng (*)!"(*) Chính xác là Malatang: là một loại thức ăn đường phố phổ biến của Trung Quốc đặc biệt phổ biến ở Bắc Kinh.

Nó có nguồn gốc ở Tứ Xuyên, thức ăn được xiên vào que (gồm nhiều loại để chọn như rau củ quả, đậu hủ, thịt, trứng, hải sản,...) rồi được đem ngâm trong một nồi nước dùng nóng hổi cay cay để nấu chín.

Muốn biết thêm thì search google giúp zen nha =))[End chương 63]Vote đi ạ
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back