Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 40: Xát Muối Vào Vết Thương


Đêm đã khuya, Trì Sính lái xe ở quanh đường quán bar Hậu Hải đi dạo, Bình dấm nhỏ uể oải nằm trên ghế phó lái.

Từ lúc Trì Sính mạnh mẽ ép buộc nó ăn Hamster người ta nuôi, nó liền lâm vào loại trạng thái như vậy.Trong một quán rượu, một người phục vụ anh tuấn nhàm chán đang cầm ly rượu, bỗng nhiên có một bóng người tiến vào, khiến đôi mắt y phóng ra một loại thần thái bất thường, gần như là phi thẳng qua, cả người ôm lấy cổ Trì Sính."

Trì thiếu, lâu rồi anh không có đến đây a."

Trì Sính mắt lạnh nhìn y, "Hôm nay tôi không phải tới tìm cậu."

"Tìm Tiểu Băng Qủa sao?

Cậu ta không còn làm ở đây nữa, đã bị ông chủ đuổi rồi."

Đầy mặt vui vẻ may mắn.Trì Sính nghiễm nhiên đang trong trạng thái không tốt.

"Cậu không cần quan tâm tôi tìm ai, trước rời khỏi người tôi đi."

"Em không chiu."

Tiểu tuấn nam luôn dùng mông ma xát quanh vùng bụng của Trì Sính, "Em xuống rồi, chốc lát anh chọn người khác thì làm sao đây?

Em đều chờ anh cả một tháng rồi, thật vất vả mới có thể chờ được anh tới."

Trì Sính trực tiếp lấy trong bóp ra một đống tiền nhét vào túi áo tiểu tuấn nam, "Tiền cho cậu, cậu mau để cho tôi yên tĩnh."

Không ngờ, tiểu tuấn nam lại đem tiền đưa lại cho Trì Sính."

Em không cần tiền, em chỉ muốn anh."

Thốt ra mấy lời này xong, vài phục vụ viên bên cạnh liền vụng trộm cười, đã gặp qua nhiều loại bám người, nhưng chưa thấy qua ai bám dai như thế."

Cậu bao lâu rồi chưa bị ai thao?"

Trì Sính hỏi."

Mỗi ngày đều có người đến tìm em."

Tiểu tuấn nam vặn vẹo vòng em, "Chính là ngoài anh ra không có ai khiến em thích."

Trì Sính cố nén xuống mấy phần kiên nhẫn cuối cùng nói, "Nghe lời, hôm nay đi tìm người khác thao đi được không?"

"Không được, em chỉ muốn anh thao, rất muốn khiến anh thao ...

Trì thiếu, anh cùng bọn họ không có giống nhau, bọn họ đến đây đều là vì muốn chơi đùa em, em lại thật tâm yêu anh."

Trong một góc tối hẻo lánh khác, người nào đó cười nhạo một tiếng, "Thật là một cực phẩm đặc biệt."

Quách Thành Vũ mở miệng,"Cậu là đang nói ai?"

"Còn có thể là ai a, tiểu đê tiện kia đó!"

Lý Vượng nói.Quách Thành Vũ không mặn không nhạt trả lời,"Này từ dùng tại Trì Sính trên người càng thích hợp, ta dám đánh đổ, bên trong này đứng phục vụ sinh mười có chín đều hòa cái kia tiểu đồ đê tiện một ý tưởng, chỉ là bọn hắn không dám nói.

Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói qua sao?

Trừ bỏ xà lão, Trì Sính còn có một ngoại hiệu, kêu kinh thành đệ nhất pháo."

Quách Thành Vũ không mặn không nhạt trả lời, "Từ này dùng trên người Trì Sính lại càng thích hợp, tôi dám cá, đám phục vụ bên trong này mười người là hết chín người có cùng ý tưởng với tiểu đê tiện kia rồi, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Cậu chẳng lẽ không có nghe nói qua sao?

Ngoại trừ Xà lão, Trì Sính còn có một biệt danh, gọi là Kinh thành đệ nhất pháo(*)."(*): Cây súng số một kinh thành, chắc mọi người hiểu súng này là súng gì rồi chứ nhể? =)))Lý Vượng chưa có nghe nói qua, nhưng hắn đã chứng kiến qua, bây giờ còn có thể nhớ rõ dáng vẻ dâm đãng của Tiêu Long khi bị làm tới khóc.Đám nam phục vụ trong quán bar này, mười người thì có chín người cong, phàm là bộ dáng tuấn tú, hầu như đều bị Trì Sính "lâm hạnh" qua, cho nên mấy lời này của Quách Thành Vũ tuyệt đối không chút khoa trương.Quách Thành Vũ đứng dậy đi đến chỗ Trì Sính, Lý Vượng đi theo sau y."

Này!"

Quách Thành Vũ đánh một cái lên mông tiểu tuấn nam kia, "Em trước giúp anh em của anh chơi trong chốc lát, anh có mấy lời muốn nói với Trì ca."

Dứt lời chỉ chỉ Lý Vượng phía sau.Tiểu tuấn nam biết rõ thân phận của Quách Thành Vũ, không nể mặt hắn không được, lại thấy bộ dáng Lý Vượng cũng không tồi, liền ngoan ngoãn buông lỏng Trì Sính ra, trước khi đi còn kéo kéo tay áo Trì Sính, "Trì ca, chờ các anh nói chuyện xong, nhớ là tới tìm em đó!"

Quách Thành Vũ cùng Trì Sính ngồi trên ghế nhung, câu được câu mất trò chuyện, hoàn toàn không nhìn ra được có trở ngại gì."

Đám rắn đó cậu vẫn chưa tìm ra à?"

Bàn tay to lớn của Trì Sính hung hăng nắm chặt vai Quách Thành Vũ, ánh mắt thô lệ chạm vào con ngươi đầy tơ máu đó, trêu chọc nói, "Làm sao?

Ngứa tay rồi?

Không có ai cùng cậu đấu rắn?"

Đang nói, Bình dấm nhỏ luôn theo chân Trì Sính bỗng ló đầu ra, tầm mắt biếng nhát đánh giá Quách Thành Vũ.Quách Thành Vũ giả bộ kinh ngạc, "Ây?

Vẫn còn một con nè!

Không hổ là đồ Uông Thạc tặng, giống hệt cái thăt lưng quần, đi đến đâu cũng thắt ..."

Trì Sính trên mặt hiện lên sắc âm u, thanh âm âm trầm."

Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt tôi."

Quách Thành Vũ rất săn sóc đổi chủ đề, "Tôi gần đây đang xem trọng một cậu chàng đẹp trai, cá tính đặc biệt, chờ tôi thu phục được hắn, nhớ đến ngủ với tình nhân của tôi đấy."

Chỉ có Trì Sính biết, Quách Thành Vũ căn bản không phải săn sóc, y là trắng trợn xát muối lên miệng vết thương.Đương nhiên, đống muối này xát lên đối với Quách Thành Vũ một chút cũng không có vui vẻ.Đi ra khỏi quán bar, Trì Sính gọi điện thoại cho Cương Tử."

Giúp tôi điều tra một người, coi thử cậu ta ở đâu."

"Ai?"

"Ngô Sở Úy."

"Không quan trọng?"

Bên kia ngập ngừng,"Vậy...Vậy làm sao mà tra?"

Trì Sính hít sâu một hơi,"Tên đó gọi là Ngô Sở Úy."[Chương 40]Xong chương 40 roài hnay ráng lết lên đây tặng mng một chương, thật ra là vừa làm bài vừa viết đóa hjhj chứ chưa xong j hết, thoai nhìu chuyện đủ rùi ta lượn đây hẹn gặp lại ở chương sauPs nhớ cho zen xin ít vote~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 41: Đại Bảo Nhị Bảo


Sáng sớm, Sở Úy mặc cái quần cộc hoa của mẹ cậu, cái ao thun của bố cậu lúc còn sống, lắc lư từ trong phòng ngủ đi ra.

Mỗi khi nhìn thấy vẻ ngoài này của Sở Úy, Tiểu Soái liền cười khúc khích một cái, đặc biệt yêu thích."

Này, lát nữa có người đến xem bây giờ, cậu mau thay quần áo khác đi."

"Đừng nóng a."

Cậu lôi thôi thành quen, "Tôi đi tắm cái đã."

Tiểu Soái rất có hứng thú nhìn chằm chằm Sở Úy, "Tôi phát hiện ra cậu đặc biệt rất thích mặc bộ đồ ngủ này nha."

Sở Úy không chút để ý ngoáy mũi, "Đồ cũ có vải rất tốt, đều làm từ bông, mặc ngủ đặc biệt thoải mái."

Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng xe phanh lại, cậu lơ đãng hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, ngón tay trong lỗ mũi nháy mắt cứng lại ... xe của Trì Sính!!!"

Tháo tháo tháo ..."

Sở Úy hoảng loạn, " Sao tới nhanh như thế?"

Cậu còn đang lôi thôi lếch thếch thế này cơ mà.Trì Sính không chút hoang mang mở cửa xe, ôm Bình dấm nhỏ xuống xe."

Tôi vào trong nhà vệ sinh một chút, hắn đến thì nói tôi không có ở đây đấy nhé." cậu lòng bàn chân như lướt trên mặt đất mà chạy vào buồng vệ sinh, đem cửa bên trong khóa kỹ.Trì Sính vào cửa, Tiểu Soái làm bộ như không biết ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười hòa ái, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trì Sính nói thẳng,"Ngô Sở Úy đâu?"

"Ồ, cậu ta mới vừa ra ngoài, anh tìm cậu ấy có chuyện gì à?"

Trì Sính sâu sắc cảm thấy trong buồng vệ sinh có động tĩnh, không nói hai lời, đi thẳng đến đó.

Đẩy cửa lần một không ra, lần hai đẩy lại, khung cửa đều bị gãy hết.Tiểu Soái nuốt nước bọt, ta tháo, người anh em này cũng quá ... soái đi.Sở Úy đang dán lên cửa nghe động tĩnh, bị chấn động kịch liệt không báo trước, cả nửa thân mình của cậu đều tê rần, lát sau răng rắc một tiếng, gương mặt Trì Sính liền xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.Áo ba lỗ cũ kĩ đến ngả màu, trên ngực còn có vài cái lỗ nhỏ, quần cộc in hoa bắt mắt, đường chỉ may hiện rõ bên rìa, ngay cả cái túi cũng không đâu vào đâu...Trì Sính đem hết toàn bộ cách ăn mặc trong nhà của cậu thu hết vào trong mắt.Hai giây sau, từ trong buồng vệ sinh truyền ra tiếng Sở Úy gầm gừ, "Có ai hành động giống như anh không hả?

Đây là phòng vệ sinh, không phải phòng khách, nói xông vào là xông vào hả?

Nếu như có người đang đi đại tiểu tiện trong đây thì sao?

Nếu như trong đây không phải tôi mà là phụ nữ thì sao?..."

Cậu như nả pháo mà nói một chuỗi dài, cuối cùng phát hiện Trì Sính hoàn toàn không có nghe, ánh mắt như cây đinh đóng thẳng vào trong cái quần hoa, hứng thú ác liệt tràn đầy.Hình tượng, chú ý hình tượng...

Sở Úy đột nhiên bừng tỉnh, tay đè lại mi tâm, khi ngẩng đầu lại lần nữa thì làm ra một gương mặt lãnh đạm ung dung, "Mời anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm rửa."

Trì Sính,"Nhanh nhẹn một chút, tôi ở bên ngoài chờ cậu."

Mười phút sau, cậu ăn mặc chỉnh tề từ trong buồng vệ sinh bước ra, ngồi đối diện với Trì Sính, thản nhiên đốt một điếu thuốc, không chút để ý hỏi: "Tìm tôi làm cái gì?"

Trì Sính nhẹ tay vỗ về thân Bình dấm nhỏ, thản nhiên nói: "Nhị bảo nhà tôi không thoải mái, muốn nhờ cậu điều trị..."

"Nhị bảo?"

Sở Úy trêu chọc cười, tiên sư cái tên gì mà nóng thế, "Vậy còn Đại bảo là ai a?"

Trì Sính trả lời,"Không phải là cậu sao?"

Ta tháo ...

Cậu thần sắc như bị kiềm hãm, mình như thế nào lại quên mất?

Thu lại biểu tình xấu hổ, cậu thong thả nhìn Trì Sính."

Nó không thoải mái thì anh tìm tôi làm gì?

Đây là phòng khám bệnh, không phải trạm thú y, huống hồ tôi cũng không phải bác sĩ."

Trì Sính không khỏi cười một tiếng, "Em trai yêu dấu của cậu bị bệnh, cậu hẳn là không thể nhìn thấy chết mà không cứu đó chứ?"

Sao lại biến thành em trai yêu dấu của mình rồi?Trì Sính nhìn ra nghi hoặc của Sở Úy, thực kiên nhẫn giải thích cho cậu, "Cậu là Đại bảo, nó là Nhị bảo, không phải em trai yêu dấu của cậu thì ai nữa?"

Cậu,"......"

Trì Sính còn nói,"Hơn nữa cậu còn thiếu tôi nhiều thứ như vậy, không phải hôm nay nên trả rồi chứ?"

"Tôi thiếu anh cái gì?"

Sở Úy nhíu mày chất vấn.Trì Sính không nhanh không chậm kiểm kê,"Đậu làm, nãi đường, hoa lan đậu, phao tiêu cánh gà, lưu lưu mai, hồng ngưu, Vượng tử......"

Trì Sính không nhanh không chậm thống kê, "Đậu khô, kẹo sữa, đậu hà lan, cánh gà ngâm giấm, mơ chua, Red Bull, Vượng Tử(*) ..."(*): Tên của một nhãn hiệu đồ ăn vặt bên đó.Mụ nội anh!!!

Cậu trong lòng phát điên rống lên, đó là đồ gia tặng cho anh, như thế nào biến thành nợ của anh?Đương nhiên, trên mặt vẫn là rất bình tĩnh, xòe tay tỏ vẻ rõ ràng, "Không có."

"Đi mua đi."

Trì Sính nói rất hiển nhiên.Sở Úy cố nén tức giận trong lòng, lạnh lùng trả lời,"Không có tiền."

Trì Sính lấy từ trong bao ra mấy tờ giấy màu hồng đưa cho Sở Úy.Quả nhiên hiệu nghiệm, mắt cậu sáng rực lên thoải mái tiếp nhận tiền của Trì Sính đưa, nhét vào trong túi áo, âm u trả lời hai chữ."

Không đi."

Nhìn vào người khác sẽ nghĩ Sở Úy nhà ta quả rất mặc dày.[End chương 41]Trời oiii thi thi thi zen đúi quá, mấy ngày nay mới ráng lết lên đây edit một chương cho mấy bạn.

Mai lại 1 chương nữa nhé giờ cũng 0h33 roài thôi ta thăng đây nhớ cho ta vote a~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 42: Cậu Bị Lừa Rồi!


Trì Sính không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Úy, ước chừng được năm phút đồng hồ.Nói Sở Úy cậu không chột dạ chính là nói dối, ai bị kẻ người như vật nhìn chằm chằm coi, trong lòng sẽ đều sợ hãi, huống chi ánh mắt Trì Sính cùng với máy xay thịt giống hệt nhau, chỉ cần không để ý một chút liền xay nát tinh thần của ngươi thành từng mảnh nhỏ.Trầm mặc hồi lâu qua đi, Trì Sính rốt cục mở miệng."

Mấy ngày nay, cậu sao lại không đi chơi bóng?"

Sở Úy bóp trán, hóa ra ấp ủ cảm xúc hơn nửa ngày chỉ là để hỏi có câu này.Trên thực tế mấy câu hỗn độn của Trì Sính cũng chỉ để làm đệm cho cái câu hỏi khó nói này, hắn chân chính quan tâm chỉ có loại chuyện cỏn con đó thôi, cậu vì cái gì mà không đi tìm tôi nữa?Ngô Sở Úy trả lời thật sự tùy ý,"Không vì cái gì, chính là không muốn chơi nữa thôi."

Trì Sính sắc mặt thay đổi, hắn buông Bình dấm nhỏ ra, đi đến trước mặt cậu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu."

Vậy tại sao lúc trước cậu lại muốn chơi?"

Sở Úy cảm giác được một cỗ u ám đang bao phủ trên đỉnh đầu, ép tới nỗi ngực cậu bị đè nén.Thật lâu không nghe câu trả lời, Trì Sính đột nhiên một chưởng chụp lên đầu , đẩy cả người cậu xuống sô pha.

Cái đầu cứng rắn như kim cương của cậu cùng với bàn tay của Trì Sính kiệt liệt va chạm lại có chút cảm giác không tiêu.Trì Sính từ trên cao nhìn xuống Sở Úy, ngữ khí trở nên nặng nề."

Nói chuyện !"

Cậu liều chết cắn răng, không nói ra một chữ, khiến cho người nào đó lo lắng suông.Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, vừa đúng lúc xoa dịu đi bầu không khí khẩn trương."

Anh đừng có đứng gần cậu ấy như vậy, cậu ấy đang cảm, đừng có để bị lây đấy."

"Bị cảm?"

Trì Sính hỏi.Con mắt Sở Úy vừa rồi còn đục ngầu nháy mắt liền lóe sáng, đuôi lông mày rũ xuống liền nâng lên, như trước kia trừng Trì Sính, hóa thành một bộ dáng tinh thần uể oải nhưng vì giữ gìn hình tượng mà phải làm càn."

Đừng nghe cậu ta nói bậy bạ, tôi rất tốt !"

"Tôi nói bậy bạ?"

Tiểu Soái tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Gió thổi mưa rơi đều chạy ra ngoài, trở về một thân đầy mồ hôi còn trúng gió gặp mưa, còn không bị cảm sao?

Vì đi bắt mấy con cóc hoang, trời lạnh như thế còn nhảy vào trong con rạch, rốt cuộc sốt đến bốn chục độ ..."

Cậu thực ăn ý nói một câu bác bỏ, "Khương Tiểu Soái, cậu bớt nhiều lời đi!"

Tiểu Soái tiếp tục niệm ương nhi,"Bị coi thường này ngoạn ý nghiện a ! tự ăn mặc hố nhỏ quần cộc, thứ tốt đều hướng nhân gia túi áo tắc.

Đẳng cảm mạo phát sốt , ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, sợ chiêu thượng người khác......"

Đem đầu chuyển hướng Trì Sính,"Uy mãnh tiên sinh, ngươi nói người này nếu đông chết tại lạch ngòi tử lý,2b giới đắc gặp bao nhiêu đại tổn thất a?"

Tiểu Soái tiếp tục niệm, "Bị người khác coi thường đến nghiện rồi!

Tự mình ăn mặc áo nhỏ quần cộc, thứ tốt thì đều bỏ vào túi người khác.

Bị cảm mạo phát sốt, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, sợ lây cho người ta..."

Đem đầu chuyển hướng về phía Trì Sính, "Uy mãnh tiên sinh này, anh nói người này nếu bị đông chết ở ngoài rạch, giới 2B(*) sẽ phải gặp bao nhiêu tổn thất a?(*): Người ngu ngốc.Trì Sính trong đầu liền hiện lên cái đêm trời đổ mưa kia, Sở Úy một mình trong sân bóng rổ nhảy nhót."

Ngô ca!"

Giọng nói của tiểu sư đệ từ ngoài cửa truyền đến.Đến thật là đúng lúc!

Cậu thuận thế đẩy Trì Sính ra, sửa sang lại quần áo, nhìn tiểu sư đệ."

Làm sao vậy?"

Tiểu sư đệ trên mặt lộ ra vài phần nôn nóng,"Rắn của chúng ta lại chết hơn chục con."

Lần này Sở Úy thực sự có phản ứng, nhanh chóng từ sô pha đứng dậy, sốt ruột đổi giày, một bên đi ra ngoài một bên hướng tiểu sư đệ hỏi, "Sao lại như vậy?

Vì sao mà chết a?"

Trì Sính cũng đi theo.Đến hai gian nhà kia, nhìn đến mấy con rắn nhỏ dở sống dở chết, Trì Sính hướng Ngô Sở Úy hỏi, "Cậu cũng nuôi rắn sao?"

Cậu gấp đến độ cắn răng, hoàn toàn không muốn đáp lại.Trì Sính cầm một con rắn nhỏ lên, qua loa nhìn hai cái liền ném trở lại."

Đừng phí sức nữa, mấy con rắn của cậu sống không được đâu."

Sở Úy hình như là mới biết được tin này, nháy mắt đỏ mắt."

Vì sao?

Sư phụ tôi lúc bán cho tôi, đều nói đây là rắn hoang, bảo tôi trước cho ăn mấy thứ thức ăn hoang dã.

Tôi mấy ngày nay đều cho mồi hoang, tổng cộng đến nay cũng chỉ cho ăn có hai lần thức ăn gia súc."

"Thức ăn không có liên quan."

Trì Sính thản nhiên, "Là chủng xà không có tốt, cậu bị người ta lừa rồi."

"Vô lý!"

Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi đã ở đó học hơn hai tháng, đã sớm làm thân cùng họ, bọn họ còn có thể lừa người quen sao?

Khẳng định là do ăn phải đồ hỏng gì đó."

Nói xong liền bảo tiểu sư đệ đem cóc cùng đống chuột băm ra, chốc nữa đút cho mấy con rắn nhỏ ăn.Trì Sính cũng không cùng Sở Úy nói mấy lời vô nghĩa, một tay cầm lấy cái thùng đồ ăn lên, lập tức hướng ra ngoài, Nhị bảo nhà hắn đã thèm nhiều ngày rồi, cũng nên cải thiện lại một chút.Sở Úy nóng nảy,"Anh muốn làm gì?"

Trì Sính đáp đương nhiên, "Dù sao đống rắn của cậu cũng sống không được, đừng lãng phí thức ăn."

Cậu vẫn đuổi tới cửa.Trì Sính đứng bên cạnh cửa xe, thình lình hỏi một câu."

Cậu học kỹ thuật nuôi rắn ở chỗ nào?"

Sở Úy đáp rất trịnh trọng, "Trường dưỡng rắn Vương thị!

Không tin thì anh đi mà hỏi thăm, nhà họ tiếng tăm rất tốt, không thể làm ra loại chuyện này được."

Trì Sính không nói gì, trực tiếp lái xe rời đi.[End chương 42]Hnay 2 chương nha mng hjhj coi như zen hnay bỏ bt qa 1 bên zị dạo này ghiền đánh máy ghiền viết truyện lắm rùi nên sẽ cố gắng mng cho zen ít vote nha~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 43: Đại Lễ Đầu Tiên


Buổi chiều ngày hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh tới trước cửa."

Ngô Sở Úy có ở đây không?"

Sở Úy đứng dậy hướng cửa đi ra."

Anh có mấy kiện hàng được gửi đến, mời kí xuống đây."

Cậu bán tín bán nghi cầm lấy kiện hàng kia nhìn một cái, quả thật là tên mình, địa chỉ cũng ở đây.

Lại ngẩng đầu nhìn lên, có ít nhất năm sáu thùng lớn, từng cái một đều có thể nhét được cậu vào trong.

Kỳ quái, cậu không có đặt hàng trên mạng, cũng không có người nói sẽ gửi đồ qua bưu điện cho mình a!Sau khi ký nhận xong, Tiểu Soái chạy đến giúp ôm mấy cái thùng.Cái thùng thứ nhất mở ra, nháy Sở Úy liền dại ra.Cái thùng kia tràn đầy đồ lót, màu sắc gì cũng có, kiểu dáng gì cũng có, giống như từ mấy chỗ bán sỉ gửi tới, ít nhất hơn trăm cái.

Hơn nữa Khương Tiểu Soái nhìn bao bì bên ngoài, tất cả đều là hàng hiệu, một cái giá cũng cao hơn toàn bộ áo quần trên thân ở Úy.Thùng thứ hai là quần áo giày dép, đồ cho một năm bốn mùa đều đủ; cái thùng thứ ba là rương đồ dùng, chăn, thảm, ra giường, gối đầu, đủ mọi thứ; cái thứ tư là các loại đồ ăn vặt, muôn màu rực rỡ, rất nhiều loại thực phẩm nhập khẩu, cậu còn chưa từng được nếm qua...Coi xong hết rồi, Sở Úy cũng không cần tưởng tượng cũng biết được ai là người có thể đưa chỗ này tới.Tiểu Soái nhướn mày nhìn Sở Úy, đột nhiên muốn chế nhạo cậu."

Tôi nói a, vị bạn gái cũ kia của cậu cũng chưa săn sóc đến mức này đi?"

Cậu thật sự rất khó để mở miệng, Nhạc Duyệt chỉ đưa cho cậu đúng một bộ đồ, là do cô bảo anh cô mặc không hợp, lười trả hàng nên chuyển lại cho cậu.

Mà cậu từ khi sinh ra đến nay, kiện lễ vật đầu tiên lại là đến từ tình địch của mình ...Trong lòng xuất hiện một loại tư vị không thể nói thành lời.iểu Soái tiếp tục lấy Sở Úy cậu ra để pha trò."

Không bằng cậu cùng với uy mãnh tiên sinh ở cùng một chỗ đi?

Cậu nghĩ đi a, hắn đối với cậu rất tốt, còn bạn gái cũ của cậu thì lại thiếu đạo đức như vậy, hai người liên hợp để trả thù cô ấy, đừng có làm tổn thương một mảnh chân tâm đối với mình nha."

Cậu ngữ khí khó chịu, "Bớt đùa với tôi đi!

Hắn chỉ kí bậy kí bạ chuyển tới đây mấy cái thùng, liền có thể nói rằng hắn là thật tâm sao?

Cậu cũng đâu phải là không biết hắn có thân phận gì, bao nhiêu người nát óc muốn tặng lễ cho bố hắn?

Có lẽ mấy thứ này đều là từ cái xó xỉnh nào đó trong nhà hắn ta móc ra mà thôi."

Tiểu Soái nhe răng cười,"Người tặng quà cho cậu đã thấy cái quần cộc hoa kia rồi sao?

Có sẵn một rương đồ lót như thế này, còn là cỡ của cậu nữa..."

"Ai nó là hợp với tôi?

Cỡ của tôi không phải là số này."

Ngô Sở Úy như trước mạnh miệng.Khương Tiểu Soái hôm nay muốn cùng với Ngô Sở Úy đối đầu, một mực chắc chắn đây là số đo mà Ngô Sở Úy thường mặc, Ngô Sở Úy sống chết cũng không chịu nhận, Khương Tiểu Soái càng muốn cậu phải thử xem sao, vì thế mà Ngô Sở Úy vào trong buồng vệ sinh.Cởi sạch đồ, đem quần lót mới mặc vào, vừa khít, không có cái nào phù hợp hơn, lại rất thoải mái!Nhưng mà trên mặt lại không nhịn được, cứ nói cái này nhỏ, mặc có chút chặt."

Vậy cậu cho tôi đi, tôi mặc vừa."

Tiểu Soái làm bộ muốn đem thùng hàng đi.Sở Úy một phen đè lại ,"Cho cậu một cái thì được, nhưng lấy hết thì không thể."

Tiểu Soái nén cười,"Cậu không mặc được vậy thì giữ làm gì?"

Cậu nhăn mặt, "Tôi mặc không vừa thì có thể bán, toàn là quần lót tốt như vậy, tự mặc không phải là lãng phí rồi sao?"

Nói xong liền đem thùng trở về, "Tôi đi mở một trang web, đem mấy cái này tung lên mạng bán."

"Không cần phí sức!"

Tiểu Soái cố ý nói, "Tôi có sẵn một trang, tôi giúp cậu bán."

Sở Úy chưa từng cảm thấy Tiểu Soái thiếu đánh đến vậy."

Không cần đâu, tôi tự đem đi bán!"

Nói xong ôm thùng trở về phòng ngủ.Buổi tối trước khi ngủ, cậu đem thùng mở ra, lấy một cái chăn Trì Sính đưa, xốp xốp mềm mềm, còn có một mùi hương nhẹ, cảm giác rất thoải mái.

Híp mắt đang định hưởng thụ thiệt tốt, cửa đột nhiên bị mở ra, Tiểu Soái không biết từ đâu xông vào."

Khụ khụ ...

Tôi nhớ là có ai đó nói muốn đem bán hết đống này mà?

Như thế nào lại đắp lên người mình rồi a?"

Nói xong liền kéo kéo chăn trên người cậu.Sở Úy mặt không đổi sắc, "Quần lót kia mặc không hợp mới bán!

Cái chăn này tốt như vậy, vì sao lại phải bán?

Với lại, quần lót có nhiều như vậy, bán mấy cái cũng đâu có đau lòng; Cái chăn này tổng cộng chỉ có một cái, bán đi rồi thì không còn nữa, sau này tôi xài cái gì a?"

"Hắc!"

Tiểu Soái nhe răng, "Lúc trước cậu ngủ không à?

Chăn của tôi không phải là chăn?

Làm sao a?

Có đồ tốt rồi liền không đem đống đồ cũ của tôi vào mắt?"

Sở Úy mài răng, "Cậu là muốn ăn đấm đó hả?"

Tiểu Soái cười ha ha.Sở Úy đem chăn chùm lên người Tiểu Soái, mãnh liệt đánh đấm, hai người cười lăn ngã trên giường.......[End chương 43]Mấy hnay ôn thi zen thật sự rất đúi cả ko có nhiều thời gian, niềm vui mỗi ngày là đc viết truyện đc thỏa sức bằng niềm đam mê này, nhưng tại sao có một vài bạn vẫn ko hỉu mấy bạn vote cho zen ha chỉ cần đọc tác phẩm của zen là zen bik ơn lắm rồi có cần phải nói này nói kia về zen ko zen viết ko hay ko tốt chỉ cần nói ok zen sửa đừng để chuyện nó lớn lên ko tốt, nói thế thôi vẫn cảm ơn mọi người và các rds rất nhiều, hnay 2 chương nha
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 44: Mượn Đao Giết Người


Ngô Sở Úy nhìn trên tờ giấy chuyển phát có số điện thoại người gửi, cũng không biết có phải của Trì Sính không, chỉ thử ấn gọi."

A lô?"

Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.Ngô Sở Úy có chút nôn nóng: "Thật là anh sao?"

Bên kia ừ một tiếng."

Có thể cho tôi mượn chút tiền không?"

Trì Sính: "Bao nhiêu?"

"Hai trăm ngàn... nếu anh không có nhiều vậy, thì cho mượn ít cũng được, tôi sẽ mau trả lại cho anh."

Trì Sính: "Số tài khoản?"

Ngô Sở Úy thầm kinh ngạc, tuy y đã đoán được Trì Sính sẽ cho mượn, nhưng không ngờ lại nhanh gọn như thế.

Một khi liên quan đến chuyện tiền bạc, thật sự không phải chỉ một tiếng anh em là xong chuyện, còn cần phải có tín nhiệm và tình cảm thực tại."

Mượn tiền dùng làm gì?"

"Tôi muốn mua một đợt rắn giống nữa, hai hôm trước tôi có đến trại nuôi rắn hỏi rồi, ông chủ nói rắn không có vấn đề, là do thời tiết biến đổi.

Họ mới mua về một đợt rắn mới, là giống ưu, do người nuôi dưỡng, nuôi chúng sẽ không có nguy hiểm và khó khăn gì."

Bên kia trực tiếp cúp máy.Không bao lâu, tin nhắn đến, tiền đã vào tài khoản.Khương Tiểu Soái hỏi: "Anh ta không cản cậu?"

Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không nói gì hết."

"Cậu nắm chắc mấy phần?

Vạn nhất anh ta lười quản chuyện người khác, hoặc có ý muốn chỉnh cậu, cú này cậu sẽ ngã đau lắm."

Ngô Sở Úy cũng không biết sao mình lại có lòng tin với Trì Sính như thế, khi y cầm cục gạch anh dũng đến cuộc hẹn, cũng không tin chắc như thế này.

Rõ ràng là tình địch của mình, rõ ràng đã bị hắn làm khó vô số lần, rõ ràng là vụ cược không có căn cứ không có logic gì cả... nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mình có thể thắng."

Mười phần."

Nói xong hai chữ này, Ngô Sở Úy siết chặt nắm tay ra cửa.Lại đến trại nuôi rắn nhà họ Vương, ông chủ "từ ái" của y tươi cười niềm nở ra đón."

2000 con rắn cậu cần đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này là rắn non, con nào cũng nặng gần nửa kg, là cậu tôi mới bán đó, nếu là người khác tôi đã không nỡ bán đâu.

Năm nay tôi có mười mấy đồ đệ, chỉ có cậu là xuất sắc nhất, thấy cậu tôi liền nhớ đến mình năm đó, người trẻ tuổi muốn lập nghiệp không dễ dàng a!"

Ngô Sở Úy cười hàm hậu: "Vậy chúng ta thanh toán đi."

"Cậu không đi xem thử đợt rắn này sao?"

Ông chủ Vương hỏi.Ngô Sở Úy thầm nói, không cần xem cũng biết, mật rắn nhất định đã bị lấy đi rồi..."

Tôi có nghi ai cũng không nghi thầy đâu!"

Ông chủ Vương cười ha ha, ôm vai Ngô Sở Úy vào phòng."

Rắn hổ trâu nặng thế này, giá thị trường 180 một con, cậu là đồ đệ của tôi, tôi sẽ tính giá nhập hàng cho cậu.

110 một con, tổng cộng 2000 con, lấy cậu hai trăm hai."

Ngô Sở Úy rất khó xử: "Trên tay tôi cũng chỉ có hai trăm, hay bớt lại 100 con đi, làm tròn số."

Ông chủ Vương cắn răng dậm châm, lập tức vỗ bàn nói: "Hai trăm thì hai trăm vậy, 2000 con này cậu lấy hết đi!

Hai trăm lỗ vốn kia coi như tiền tôi giúp cậu lập nghiệp!"

Ngô Sở Úy vẻ mặt cảm kích đứng lên bắt tay với ông chủ Vương."

Cảm ơn thầy."

"Đừng cảm ơn tôi!"

Ông chủ Vương vẻ mặt vô tư: "Chờ ngày sau cậu phát tài, nhớ đừng quên tôi là được."

"Làm sao có thể chứ?"

Ngô Sở Úy[End chương 44]Thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều trong thời gian qua đã bặt vô âm tính như vậy nhưng ta hứa ta thề ta đảm bảo luôn từ nay sẽ siêng đăng chương mới nhiều hơn haahahahahah ta đã trở lại rồi hahahahaha vote đi vote đeeeeeeeee
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 45: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang!


Bên này vừa xong việc, bên kia đã nhận được tin nhắn.Ngô Sở Úy vừa mở ra đã nhìn thấy, người nào đó lại chuyển vào tài khoản của cậu 20 vạn tệ.Trong lòng đã biết rõ, nhưng vẫn giả bộ gọi cho Trì Sính."

Này, anh đốt tiền đó hả?

Sao tự nhiên chuyển cho tôi 20 vạn chi vậy?"

Trì Sính, "Trả cho cậu."

"Trả tôi?"

Ngô Sở Úy làm ra vẻ giật mình, "Là tôi mượn anh 20 vạn, chứ anh có mượn đâu!"

Trì Sính, "Tôi đem đống rắn của cậu bán hết rồi, bán được 40 vạn."

"Cái gì?"

Ngô Sở Úy lồng lộn, "Đám rắn kia chỉ cần nửa năm nữa là có thể đem bán ra thị trường rồi, đến lúc đó giá cũng sẽ tăng lên gấp ba, anh sao lại bán giá thấp như vậy?

Anh bán cho ai?

Cho dù muốn nhanh chóng lấy lại tiền, cũng không cần gấp đến mức như vậy chứ?..."

Trí Sính lại trực tiếp cúp máy.Nghe được tiếng tút tút báo hiệu đường truyền đã bị ngắt, Ngô Sở Úy vừa nãy còn đỏ mặt tía tai, nháy mắt thần thái liền sáng rỡ, thản nhiên ném di động xuống, giơ ngón tay cái về phía Khương Tiểu Soái."

Xong!

20 vạn đã tới tay!"

Khương Tiểu Soái nhai kẹo cao su, hớn hở nhìn Ngô Sở Úy nói, "Hồi trước cậu đi sớm về khuya quần quật cả một năm cũng không kiếm nổi năm vạn tệ, thế mà giờ giả ngu diễn tuồng có chút xíu mà lời những hai mươi vạn.

Từ đây có thể rút ra kết luận, chỉ có nghị lực thôi thì chưa đủ, đường ngang ngõ tắt mới là chân lí!"

Ngô Sở Úy chỉ cười cười.Khương Tiểu Soái lại hỏi, "Cậu tính xài 20 vạn này thế nào?"

"Mua rắn."

Ngô Sở Úy nói."

Lại mua?"

Khương Tiểu Soái kinh ngạc, "Cậu tính dùng chiêu này lừa thêm mấy người nữa hả?"

Ngô Sở Úy lắc lắc ngón tay, "Lần này là mua thật."...Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy lại đến trại nuôi rắn Vương thị.Chỉ một ngày mà mất đến 20 vạn, ông chủ Vương phải nói là lửa bốc tận đầu, vừa nhìn thấy Ngô Sở Úy đến, sắc mặt liền thay đổi.

Lúc trước nụ cười ngoài mặt của lão là loại tươi cười giảo hoạt, đắc ý, liều mạng giữ cái miệng không để nó nói toạc ra.

Mà hiện tại nụ cười này của lão chính là cố gắng mãi mới nặn ra được, không thể không cười, càng không dám không cười, lệ khí của Trì Sính cứ như còn quanh quẩn trên đầu Ngô Sở Úy.So với ông chủ Vương đang cực kì khẩn trương, Ngô Sở Úy lại thoải mái hơn nhiều, giống như chuyện hôm qua với cậu chả có tí dính líu gì."

Đám rắn ông mới bán cho tôi, nuôi còn chưa được hai ngày, đã bị ông bạn nhà tôi bán mất, thật tức chết tôi mà.

Thế nên tôi nghĩ muốn mua thêm hai ngàn con rắn nữa, cơ mà mua ở chỗ khác cũng không yên tâm, thôi thì lại tới chỗ ông vậy."

Ông chủ Vương hiểu, mình thật sự chọc nhầm người rồi!"

Ông dẫn tôi đi xem rắn đi!"

Ngô Sở Úy nói.[End chương 45]Từ nay mng chịu khó đọc luôn tên Ngô Sở Úy nha zen sẽ không viết sửa lại là cậu hay Sở Úy không nữa vì để tôn trọng tác giả giữ nguyên bản chính ok cảm ơn mng nhìu lắm
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 46: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang (p2)


Trên đường đi, trong lòng ông chủ Vương không ngừng rỉ máu, cho dù lão có đem đống mật rắn này nuốt hết, cũng không có can đảm lừa Ngô Sở Úy lần nữa.

Đám rắn giống có vấn đề đều được nuôi ở một gian phòng riêng, lần này ông chủ Vương liếc nhìn cũng không dám liếc, chứ đừng nói tới là đi qua đó.

Bây giờ lão đang dẫn Ngô Sở Úy đến một căn phòng nuôi dưỡng rắn, đây mới chân chính là chỗ tâm huyết của lão.Lúc này, Ngô Sở Úy thực sự kiểm tra rất cẩn thận, bất cứ con rắn nào có vấn đề dù chỉ là chút ít cũng đều bị bỏ lại.Vợ ông chủ Vương vọt vào phòng nuôi dưỡng, một tay kéo ông chủ Vương ra ngoài."

Ông điên rồi à?

Ông còn muốn làm ăn không đấy?"

Bà Vương hốc mắt đỏ bừng, "Đám rắn kia còn vài tháng nữa là đem ra thị trường rồi, chúng ta chỉ có lứa rắn này là tốt nhất thôi, giờ mà ông đem bán, coi như công sức cả năm nay đều mất trắng!"

Ông chủ Vương buồn bực rống lên, "Tôi mà không bán, thì nửa đời còn lại có mà mất trắng, cái trại nuôi rắn này cũng trụ không nổi đâu!"

"Tôi không cần biết, ông mà dám bán thì tôi liều mạng với ông."

Bà Vương khóc lớn."

Liều mạng?"

Ông chủ Vương cắn răng, "Mạng cũng sắp giữ không nổi rồi, tôi xem bà liều với ai?"

"..."

Ngô Sở Úy ló đầu ra, "Làm sao vậy?

Có vấn đề gì sao?"

Khuôn mặt vặn vẹo của ông chủ Vương lập tức khôi phục như bình thường, nhưng cổ họng vẫn nghẹn đắng."

Không có gì cả, cậu đã chọn xong hết chưa?"

"Xong hết rồi."

Ngô Sở Úy tươi cười đi ra, "Vậy tôi vẫn tính theo giá trước kia nhá, 100 tệ một con, tổng cộng hai ngàn con, vẫn là 20 vạn, ông xem được không?"

Bà Vương xém tí nữa tắt thở.Rắn loại ưu giá 60 vạn nháy mắt bị nhai mất 40 vạn, lại cộng thêm 20 vạn tiền lỗ lần trước, tài sản hai năm nay ông chủ Vương vắt óc lập mưu kế lươn lẹo mới kiếm được, đã bị Ngô Sở Úy trong hai ngày ép khô...."

Tôi mới mua rắn nữa nè."

Ngô Sở Úy làm như đang thị uy nói với Trì Sính.Buổi tối, Trì Sính lại đến thăm phòng nuôi rắn của Ngô Sở Úy, nắm lên một con rồi nhìn nhìn, trong lòng đã biết tuốt.

Hắn dùng mu bàn tay gõ lên trán Ngô Sở Úy, hậm hừ nói, "Cậu vẫn chỉ là thằng ngốc mà thôi."

Ngô Sở Úy làm ra vẻ mặt hồ đồ, "Tôi ngốc hồi nào chứ?

Anh đem rắn của tôi đi bán, tôi không đi mua lại, thì sau này biết kiếm tiền đâu ra?"

Trì Sính không đáp trả, chỉ như vậy nhìn Ngô Sở Úy, ánh mắt âm trầm, mang theo ý tứ hàm xúc.Ngô Sở Úy chịu không nổi đến năm phút, rốt cục giơ tay đầu hàng, nhe răng cười một cái."

Được rồi, cám ơn anh còn không được sao?"

Nhìn sắc mặt Trì Sính, rõ ràng là giao dịch bất thành."

Tặng thêm quà luôn chịu chưa?"

Nói xong, gọi Trì Sính đi vào phòng ngủ, chỉ vào một hàng đồ chơi bằng kẹo đường, nói, "Là do tôi thổi đó, anh chọn một cái đi."[End chương 45 p2]Mấy chương sau càng ngày càng ít ta cũng ko hỉu vì sao đâu nhưng mà đừng bơ zen vote đi mờ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 47: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang (p3)


Trì Sính có hơi bất ngờ, "Cậu còn biết thổi kẹo đường?"

"Trống bỏi chong chóng, thổi đồ chơi làm bằng đường", đều là những nghề cổ ở Bắc Kinh, hiện tại muốn tìm cũng khó.

Mấy cái đồ chơi làm bằng đường này nhìn thấy đơn giản vậy thôi, kỳ thật muốn làm ra chúng lại rất khó, lúc Ngô Sở Úy còn đi bán hàng rong từng nhìn ông cụ nọ thổi qua, liền ngứa ngáy tay chân muốn học, khổ luyện mấy ngày, cũng miễn cưỡng coi như nhập môn.

"Tôi chỉ mới thổi được mấy con vật đơn giản thôi."

Ngô Sở Úy nói.Trì Sính nhìn lướt qua, mấy con này cơ bản đều giống nhau, bụng tròn chân ngắn, hai lỗ tai vểnh lên trời, không có điểm nào để phân biệt."

Cậu thổi cái khác cho tôi đi."

Trì Sính nói.Ngô Sở Úy hôm nay tâm tình rất tốt, vui vẻ đáp ứng, vào bếp lấy đường cho vào nồi, lại dùng cái muôi khuấy khuấy, sau đó đổ chút bột lên tay, nhìn rất chuyên nghiệp."

Anh muốn thổi hình gì?"

Ngô Sở Úy hỏi.Trì Sính thuận miệng trả lời, "Thổi một con rắn đi."

"Rắn gì?"

"Rắn hổ mang."

Ngô Sở Úy hào phóng đáp, "Xem kỹ nhé, tặng anh!"

Trước đây, thứ Trì Sính xem, đều là mấy màn múa thoát y tự an ủi, thứ hắn nghe, đều là tiếng rên rỉ dâm đãng cầu được làm.

Không có mấy ai quần áo chỉnh tề lại có thể gợi lên hứng thú của hắn, đương nhiên, cũng không có bất kì chất giọng thô trầm nào lại có thể khiến cho bầu không khí đông đặc đến vậy.Ngô Sở Úy dùng cái muôi múc ra một ít đường, đặt trong lòng bàn tay nhào tới nhào lui, vo thành viên tròn, sau đó dùng ngón cái đâm một lỗ ở giữa, khép hai bên rìa lại, dùng sức kéo ra, tạo thành một sợi dây đường thật dài, rồi bẻ một đoạn nhỏ trên đỉnh, ngậm vào miệng.Thoạt nhìn sợi dây đường mỏng manh như thế, nhưng mà khi đặc lại sẽ biến thành một cái que nhỏ, Ngô Sở Úy thổi hơi vào trong đó, phần tròn tròn ở đế que chậm rãi phồng lên, cậu vươn tay kéo nắn để tạo hình rắn.Trì Sính lẳng lặng nhìn Ngô Sở Úy, nhìn con ngươi đen bóng của cậu đang chăm chú vào bàn tay làm kẹo, hai má phồng lên xẹp xuống, hầu kết chuyển động dồn dập, rõ ràng là lúc này cậu đang cực kì cẩn thận.

Trì Sính đột nhiên muốn nhéo cái mũi của Ngô Sở Úy, làm cho cậu không thể hô hấp, hai má căng phồng đến mức đỏ bừng.Uy mãnh tiên sinh xưa nay vẫn luôn như vậy, đã nghĩ thì nhất định sẽ làm.Ngô Sở Úy đang thổi đến chỗ quan trọng, cái mũi đột nhiên bị nắm, ánh mắt sắc như dao lập tức liếc qua Trì Sính, đâm vào con tim run rẩy của hắn, một tay bóp nát đồ chơi bằng đường."

Thổi lại cái khác đi."

Trì Sính nói.Nếu không phải Ngô Sở Úy còn đang muốn câu dẫn Trì Sính, thì lúc này đã sớm đem nồi nước đường hất lên mặt hắn rồi.Lần này Ngô Sở Úy xoay lưng về phía Trì Sính để thổi, thổi xong thì cắm vào một cây tăm bằng trúc, sau đó xoay người đưa cho Trì Sính."

Rắn hổ mang."

Ngô Sở Úy hài lòng nhìn thành quả của mình.Trì Sính liếc mắt nhìn một cái, dùng một loại phương thức hài hước uyển chuyển biểu đạt ý ngược lại."

Cậu xác định cái cậu thổi không phải là JJ?"

Nước đường không được nhiều, nên thân rắn có hơi ngắn, độ cong quá ít, đầu rắn cũng hơi nhọn...Ngô Sở Úy giận dữ đáp, "Anh nhìn thấy cái JJ nào có mắt hả?"

Tr&[End chương 45 p3]Dạo này hk phải zen vô tâm bỏ bê đâu tại mới lết xác từ Long Hải dìa nên giờ mới lao đầu vô up đây ạ còn tận 4 -5 fic nữa cơ thương tui thì vote đi
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 48: Có Câu oan Gia Ngõ Hẹp


Trì Sính về nhà riêng, Nhạc Duyệt đã đứng ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi, thiếu chút nữa là ngủ gật."

Sao em lại tới đây?"

Trì Sính hỏi.Nhạc Duyệt ôm lấy cánh tay Trì Sính, đầu tựa vào vai hắn đi vào trong nhà."

Nhớ anh."

Vào phòng, Trì Sính đem kẹo đường cắm vào một cái hộp gỗ, Nhạc Duyệt trợn mắt nhìn, Trì Sính vốn là người lãnh ngạo lại khô khan, sao tự dưng lại có hứng thú với loại đồ chơi này?

Nhạc Duyệt cũng lâu rồi không có thấy đồ chơi bằng đường, nhớ rõ trước đây rất thích thứ này, hiện tại cầm lên còn cảm thấy rất mới mẻ."

Chơi vui thật, anh mua ở đâu đấy?"

Trì Sính thản nhiên trả lời, "Không phải mua, là một người bạn thổi cho."

"Ồ?"

Nhạc Duyệt ngạc nhiên, "Anh còn có người bạn tài như thế à?"

Nhạc Duyệt vừa nói xong, thì cái quá trình Ngô Sở Úy thổi kẹo lại hiện lên trong đầu Trì Sính, động tác nửa nghiêm túc nửa hời hợt, bộ dáng cao ngạo không chịu tiếp thu phê bình, càng nghĩ càng thấy thú vị."

Em cũng muốn có một con."

Nhạc Duyệt đột nhiên nói.Trì Sính thuận miệng nói, "Hôm nào kêu cậu ta thổi cho em một cái."

Nhạc Duyệt vui vẻ gật gật đầu."

Đúng rồi, tối mai ba mẹ tôi rảnh, cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Trì Sính nói.Cặp mắt hoa đào của Nhạc Duyệt lập tức lan tỏa một tầng vui sướng cùng lo lắng, "Sao gấp thế?

Gần đây em mất ngủ, khí sắc không tốt lắm."

Nói xong lấy gương ra soi, "Chết rồi, nổi mụn nữa nè.

Trì Sính, anh mau nhìn hộ em, có phải thấy rõ lắm không, khó coi lắm phải không?"

Trì Sính thoáng cái đã đi đến nhà vệ sinh....Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy tắm rửa sạch sẽ, cạo râu láng o, thay một bộ quần áo mới, áo sơmi màu lam phối với âu phục màu tím, quần bò, đeo thắt lưng, mang giày da, bộ dạng thoải mái thoáng mát còn rất gợi cảm.Khương Tiểu Soái đang ghim kim tiêm truyền dịch, lại bởi vì nhìn Ngô Sở Úy mà đâm lệch kim, rước tới một trận oán giận của bệnh nhân."

Sửa soạn đến mức này cơ à!"

Khương Tiểu Soái trêu chọc.Ngô Sở Úy cười một tiếng, "Diễn trò mà, phải làm sao cho giống chứ."

Khương Tiểu Soái đến trước mặt Ngô Sở Úy, nhỏ giọng nói, "Lúc nào chỉ có hai người thì nhớ tìm cơ hội xuống tay."

"Xuống tay?"

Ngô Sở Úy tà tà liếc Khương Tiểu Soái, "Ý anh là...?"

Khương Tiểu Soái nháy mắt, "Tiếp xúc thân thể đó!"

"Có sớm quá không?"

Ngô Sở Úy nói."

Nếu cậu còn chưa chịu nắm bắt thời gian, thì người ta sẽ kết hôn mất đó, tôi có hỏi qua rồi, Nhạc Duyệt là bạn gái duy nhất trong mấy năm gần đây của Trì Sính, tám chín phần là ba mẹ hắn cũng đang hối thúc hắn kết hôn lắm đây."

Khương Tiểu Soái vừa mới nói xong, Ngô Sở Úy lập tức cảm thấy được nguy cơ tăng cao."

Đã biết, nhất định sẽ tóm lấy cơ hội này."

Khương Tiểu Soái gật đầu, lại hỏi, "Hai người hẹn gặp ở đâu?"

"Công viên."

Khương Tiểu Soái xém tí nữa hộc máu, y vỗ bả vai Ngô Sở Úy, vẻ mặt khâm phục."

Tôi cảm thấy, hắn ta đồng ý đến, là coi như cậu thắng được một nửa rồi."

Hẹn gặp lúc hai giờ, một giờ năm mươi Ngô Sở Úy đã đến, ánh mắt nhìn qua có vẻ chán nản, nhưng thật ra là đang quan sát tình hình xung quanh, tìm kiếm điểm để đột phá, dự định sau khi gặp nhau, chơi bời chút xí[End chương 46]Bệnh rồi sốt nhức đầu từa lưa nhưng vì đam mê quá nên lết lên đây cho đăng típ chap mới hy vọng mng vote ủng hộ cho mình
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 49: Hôm Nay Bầu Trời Thật Xanh


Trong lúc chờ Trì Sính tới, có một mỹ nữ đứng cách đó không xa nhìn Ngô Sở Úy chăm chú, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng gom dũng khí đi đến, hơi căng thẳng hỏi: "Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không?"

Đúng lúc này, Ngô Sở Úy liếc thấy xe Trì Sính chạy đến."

Xin lỗi."

Cười rất quý phái.Mỹ nữ ủ rũ bỏ đi, Ngô Sở Úy nhìn bóng lưng cô lặng lẽ cảm thán.Mông vểnh thế kia, tiếc thật...Trì Sính bước xuống xe, ánh mắt liền dính lên người Ngô Sở Úy, bộ đồ này bộc lộ hết toàn bộ ưu điểm của y.

Bờ vai rộng, vòng eo nhỏ, mông vểnh, chân dài...Thế là, sau khi hai người chạm mặt, câu đầu tiên Trì Sính nói chính là: "Ăn mặc như thế này..."

Chỉ mấy chữ đó đã khiến Ngô Sở Úy nghẹn họng.Như thế này?

Như thế này là như thế nào?

Đang khen tôi hay đang chê tôi hả?

Nhìn cái ánh mắt chế nhạo kia kìa, nghe cái giọng điệu trào phúng kia kìa, xem ra tình hình không được hay ... sau một hồi suy luận, tư duy của Ngô Sở Úy triệt để loạn luôn, tri thức lý luận chuẩn bị trước đó khi đặt vào thực tiễn, sao không phù hợp như thế.Thế là, hai người lặng lẽ câm nín tản bộ nửa tiếng.Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc Trì Sính một cái, ánh mắt trầm ổn, thản nhiên, trong lòng không khỏi nghiến răng.

Anh đúng là biết nhịn nhỉ!

Tôi không biết nói gì, anh cũng không thèm lên tiếng luôn!Trì Sính cố ý không mở miệng, hắn biết chút tâm tư của Ngô Sở Úy, hắn chính là muốn xem thử, người này rốt cuộc có nội tâm cường đại cỡ nào, chuẩn bị đầy đủ cỡ nào, mới dám hẹn hắn đến cái chỗ các cụ các lão tản bộ này gặp mặt.Hai tên đàn ông, như bảo vệ tuần tra, dạo quanh công viên hết vòng này đến vòng khác.Cuối cùng, Ngô Sở Úy mệt rồi, tìm một tảng đá ngồi xuống.Trì Sính ngồi bên cạnh y.Hai người ngồi rất gần nhau, vẫn tiếp tục không nói gì, thật sự là lúng túng hết sức.Thế là, Ngô Sở Úy thanh giọng, phun được một câu."

Hôm nay bầu trời... thật xanh..."

Nói xong câu này, Ngô Sở Úy thật muốn tát cho mình hai bạt tai, ta thao, mày tán gẫu với một tên đàn ông làm gì?

Trực tiếp ôm luôn cho rồi!

Cắn hai phát luôn!

Hôn đàn ông có gì đáng sợ chứ?

Anh ta lại không vả vào miệng mày, cũng không mắng mày lưu manh...

Ngô Sở Úy siết chặt quyền quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt cương nghị của Trì Sính, thoáng chốc không còn suy nghĩ được gì.So với sự quẫn bách của Ngô Sở Úy, Trì Sính lại có cảm xúc khác.Hơn hai mươi năm nay, chưa từng có người nào ở trước mặt hắn mà cảm thán hôm nay bầu trời thật xanh... nghe nhiều những câu hình thức, đã quen những lời tán tỉnh, đột nhiên cảm thấy câu nói ngốc nghếch cố gắng nghẹn ra này thật đáng quý biết bao.Lúc đứng lên, Trì Sính thấy trên quần Ngô Sở Úy có dính đất, thuận tay liền vỗ cho y.Ngô Sở Úy vốn muốn nói cảm ơn, kết quả Trì Sính vẫn không chịu làm cho xong, bắt đầu thì vỗ một cách tùy tiện, sau đó thì có tiết tấu, giống như đánh trống, vỗ vỗ rất hứng thú."

Chắc là sạch rồi đó..."

Ngô Sở Úy sầm mặt nhắc nhở.Trì Sính dừng tay rồi vẫn không quên phê cho một câu: "Người không mập, nhưng thịt trên mông thì không ít."

Nói xong lại vỗ một cái lên mông Ngô Sở Úy, sức lực rất lớn.Ngô Sở Úy đau đến nhe răng, sừng sộ liếc nhìn Trì Sính, vừa muốn mở miệng chửi, đột nhiên nhớ ra lời dạ[End chương 47]Mệt quá rồi ta thăng đây vote típ đi ạ
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back