Siêu Nhiên Nghịch Mệnh Đồ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393327164-256-k369296.jpg

Nghịch Mệnh Đồ
Tác giả: duongle1011
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trải qua trăm năm tu hành, hắn trở về cố hương, nơi từng là ngôi làng nhỏ lặng lẽ dưới chân núi.

Nhưng không còn gì - chỉ có phế tích và vết nứt trên bầu trời.

Thế gian bảo Thiên Đạo là tuyệt đối, nhưng hắn đã thấy nó... sai.

Không cam lòng làm quân cờ, hắn chọn làm kẻ cầm cờ.

Một hành trình nghịch mệnh bắt đầu - không phải để trở thành thần, mà để phá trời, giành lấy tự do tuyệt đối.

Liệu kẻ cơ trí ấy có thể lừa trời, lừa đất, lừa cả thiên mệnh?​
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 1: Trở Về


Trên đỉnh Vô Ưu Sơn, tuyết trắng rơi lặng lẽ như bụi trần bay lạc giữa cõi trời.

Một bóng người áo xám đứng đó, bất động như tượng đá, gió cuốn tà áo nhẹ lay, mà tâm hắn dường như không gợn sóng.Dưới chân núi là một thôn nhỏ cũ kỹ, hay đúng hơn, là di tích của một thôn làng đã bị thời gian nuốt chửng.

Vài bức tường đá nghiêng ngả, một chiếc giếng cạn khô, cây đa đầu làng già cỗi đến độ không còn sức chống gió.

Tất cả chìm trong lớp bụi mờ của năm tháng — như chính trí nhớ hắn.Nơi đây, từng là nhà.Hắn nhắm mắt.

Một khắc thôi, dòng ký ức tràn về như sóng: tiếng trẻ con chạy đùa trên lối đất đỏ, mùi khói bếp chiều hôm, tiếng gọi "ca ca" vang lên từ cô bé có đôi mắt sáng như sao...Tất cả, giờ chỉ còn là vọng âm từ một giấc mộng xa xôi.Hắn mở mắt.Ánh mắt không buồn, nhưng tang thương.

Không ướt lệ, nhưng trầm sâu như đáy vực.

Đó là ánh mắt của người đã từng chứng kiến sinh ly tử biệt, đã từng qua trăm kiếp tu hành, ngồi lặng giữa lửa đỏ thiên kiếp mà lòng không loạn.

Một ánh mắt từng nhìn thấy thương hải hóa tang điền, nhìn thế gian đổi thay đến mức không còn điều gì có thể khiến trái tim hắn rung động.Một trăm năm... hai trăm năm...?

Hắn không còn nhớ rõ.

Khi bước chân ra khỏi ngôi làng này, hắn chỉ là một thiếu niên mang theo ba quyển bí tịch cũ, một thanh kiếm gãy và ước mơ vượt khỏi phàm trần.

Ngày hắn trở về, đã là một tán tiên lặng lẽ giữa cõi u minh.Không kèn trống.

Không người chờ.Chỉ có một người — và một vùng ký ức đã hóa tro tàn.Gió thổi.

Lá rơi.Hắn khẽ ngồi xuống bên bậc đá cũ — nơi xưa kia mẫu thân từng ngồi vá áo cho hắn.

Tay hắn lướt nhẹ lên rêu phong, rồi dừng lại.Một hạt gạo trắng nhỏ nằm kẹt giữa khe đá — ai đó từng đánh rơi chăng?

Hay là dấu tích cuối cùng còn sót lại từ bữa cơm năm nào?Hắn bật cười, không thành tiếng.

Nụ cười nhẹ như sương, tan vào gió."

Rốt cuộc... thế gian này, chẳng có điều gì vĩnh hằng ngoài vô thường."
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 2: Vết Nứt Trên Trời


Gió đổi chiều.

Mây tan thành bụi bạc.Ngay khi hắn bước chân khỏi bậc đá phủ rêu, bầu trời khẽ run, như có điều gì đó... vừa bị đánh thức.Hắn ngẩng đầu.Một khe nứt mảnh như tơ bạc, lơ lửng trên thiên không — hiện lên chưa đầy nửa nhịp thở, rồi biến mất.

Không tiếng động.

Không linh lực.

Không dị tượng ầm ầm.

Chỉ như một vết xước nhỏ trên mặt gương trời vĩnh hằng.Nhưng hắn thấy.Thấy rõ như lòng bàn tay.Hắn đứng yên, hai mắt hẹp lại.

Trong lòng, một sợi dây vô hình đã khẽ rung."

Thiên không... nứt rồi?"

Không ai nói cho hắn điều này.

Không cổ tịch nào ghi chép.

Nhưng hắn biết — đó không phải là vết rách ngẫu nhiên, mà là một mắt xích bị lệch trong guồng máy gọi là Thiên Đạo.Bao năm tu hành, bao kiếp vượt qua đại nạn, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thiên kiếp đến lúc chưa kịp chuẩn bị.

Luân hồi kéo đi kẻ vừa tỉnh ngộ.

Thiên ý thay đổi không theo lẽ số.Lúc đầu hắn tưởng là số mình xui.

Nhưng rồi hắn nhận ra:"Không phải ta bất thường.

Mà là Trời...

đang sai."

Hắn nhớ lại một lần tại tầng trời thứ bảy, trong một trận chiến với dị chủng nghìn năm, hắn vô tình bị hút vào một khe nứt không gian — nơi đó, một sinh linh bất tử bị xích bằng hàng vạn đạo phù văn, giọng như tiếng kim loại rỉ máu, từng nói với hắn:"Trời là gì?

Là kẻ đặt luật.

Nhưng luật nào... mà không thể bị thay?"

Hắn lúc đó chỉ mỉm cười, không đáp.Nhưng hôm nay — khi thấy vết nứt đó — nụ cười ấy lại trở về, sâu hơn, lạnh hơn.Hắn đưa tay lên trời, ngón trỏ vẽ một vòng tròn trong không khí."

Nếu trời là bàn cờ... thì ta không làm quân trắng, cũng không làm quân đen."

Hắn cười khẽ:"Ta muốn làm kẻ cầm cờ."
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 3: Quân Cờ Đầu Tiên


Trời về chiều.Lâm Quốc vào cuối thu, sương trắng tràn qua những ngọn núi như sợi khói lạc giữa nhân gian.

Con đường đất dẫn vào thôn Hòe hiếm người qua lại, chỉ có vài xe ngựa chở rau dại và một hai tiều phu thở dài vì củi khô năm nay ít hơn mọi năm.Ở một góc chợ nhỏ, một đứa trẻ rách rưới đang lục thùng rác sau lưng quán ăn.

Tóc rối bết, da bẩn như đất, ánh mắt thì sáng khác thường — sáng đến mức người chủ quán phải mắng: "Mắt mày nhìn gì, đồ ăn mày!".Nó không đáp, cũng không chạy.

Chỉ cúi đầu, giấu ánh mắt như che một mồi lửa chưa kịp bén.Chính lúc ấy, hắn xuất hiện.Một kẻ áo xám bình thường, tóc rối, lưng mang gùi thuốc, chẳng có gì đặc biệt.

Hắn đi ngang qua quán, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn đứa trẻ một thoáng.Rồi bước đến.Không ai thấy hắn làm gì.

Chỉ là trong khoảnh khắc đó, hắn để lại một viên đan nhỏ xíu bằng móng tay và nói bằng giọng gần như thì thầm:"Nếu ngươi thấy gió thổi ngược, thì đi.

Đừng hỏi vì sao."

Đứa trẻ ngước lên — nhưng hắn đã đi xa.Chiều hôm đó, trời đổ mưa.Đứa trẻ nằm co trong hốc cây, định bụng giấu viên đan để bán.

Nhưng mùi thơm dịu từ viên thuốc như ấm cả lồng ngực.

Nó nuốt lấy trong vô thức — và ngủ suốt ba ngày ba đêm.Khi tỉnh dậy, cơn sốt kéo dài hai năm của nó...

đã biến mất.Và từ đó, nó bắt đầu đi.Không vì lý tưởng.

Không vì lệnh trời.

Chỉ vì...

"gió thổi ngược" như lời người kia từng nói.Trên đỉnh núi cao, hắn ngồi trước một bàn cờ đá, tay xoay một quân cờ bằng gỗ tử đàn đã sứt.Một giọng nói vang lên trong tâm thức:"Đó là đứa trẻ ngươi chọn?

Không có linh căn, không có đạo cốt, chỉ là một phàm nhân."

Hắn đáp khẽ:"Chính vì phàm, mới có thể đi đường trời không đoán được."

"Một viên thuốc, một câu nói...

đâu tính là nghịch mệnh?"

Hắn mỉm cười, ánh mắt lặng như nước giếng cổ:"Chưa phải.

Nhưng đó là quân cờ đầu tiên."
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 4: Giọng Nói Trong Hư Vô


Trời đêm không trăng.Trên đỉnh một mỏm núi không tên, hắn ngồi thiền dưới gốc tùng khô.

Không linh lực vận chuyển, không khí cơ dao động — hắn như một phàm nhân nhập định, nhưng ý thức đã lặng lẽ chìm sâu vào tầng dưới của tâm trí.Ở nơi đó — một khoảng không không ánh sáng, không âm thanh — giọng nói lại vang lên."

Ngươi đã đi nước đầu tiên."

Hắn không mở mắt, nhưng miệng hơi cong:"Một nước nhỏ, chẳng đủ làm trời động."

"Nhưng là một bước lệch tâm."

"Từ bước này... mọi chu kỳ sẽ lệch thêm một phần trăm.

Chỉ cần ba ngàn bước như thế, Thiên Mệnh sẽ đứt khỏi trục vận hành."

Hắn im lặng một lúc, rồi đáp:"Thế nên ta mới không đi nhanh."

Giọng nói cười khẽ — như tiếng dây xích cọ vào nhau."

Ngươi không giống những kẻ nghịch thiên khác.

Không gào lên, không vùng vẫy.

Ngươi ngồi xuống... và chơi cờ."

Hắn thở dài:"Bởi vì kẻ gào to, thường là kẻ thua sớm.

Ta muốn ngồi đến cuối cùng."

"Và làm gì?"

"Lật bàn cờ.

Bẻ tay người chia quân.

Đốt sách ghi luật.

Và dựng nên một ván mới."

Im lặng.Một lúc lâu sau, giọng nói mới cất lên:"Ngươi biết mình đang đối đầu với thứ gì không?"

"Biết.

Một bộ máy hoàn hảo.

Một quy tắc vận hành hàng vạn vạn năm.

Một chuỗi nhân quả đan xen vô số kiếp."

"Vậy ngươi nghĩ mình có cơ hội sao?"

"Không." – hắn đáp, dứt khoát."

Ta không nghĩ.

Nhưng ta muốn đặt tay lên ngọn cờ."

"Dù chỉ trong một khoảnh khắc – làm kẻ duy nhất không bị sắp đặt."

Giọng nói trầm xuống."

Nếu đi đến cuối con đường này... không có phi thăng, không có bất tử.

Chỉ có cái chết nằm ngoài cả vòng luân hồi."

"Ta biết." – hắn đáp."

Nhưng nếu chết... mà không mang xiềng xích trên linh hồn... thì với ta, đó là tự do."

Gió nổi lên trên đỉnh núi.Dưới gốc tùng khô, một chiếc lá cuối cùng rơi xuống.Hắn mở mắt.

Trời đã gần sáng.

Ánh hừng đông vừa ló trên chân trời.

Một màu sáng nhạt, như ánh mắt của người nhìn thấy tương lai chưa gọi tên.
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 5: Sứ Giả


Giữa khu rừng ngập sương, nơi hắn đang hái dược liệu bên suối, trời bỗng trở lạnh.Một cơn gió kỳ lạ thổi qua, làm mặt nước nổi sóng ngược.

Lá cây không rơi xuống... mà bay ngược lên trời.Hắn đứng dậy, mắt vẫn bình thản.Từ giữa màn sương, một bóng người mặc bạch y bước ra.

Mắt bịt lụa trắng, thân không mang kiếm, tay không mang pháp khí, nhưng mỗi bước đi là một vòng âm dương hiện dưới chân — thiên địa như tự mở đường."

Ngươi là ai?" – hắn hỏi."

Ngươi biết mà."

"Một trong số chúng?"

"Ta không phải Trời.

Ta chỉ là Luật, được sinh ra để điều chỉnh những gì đang lệch khỏi quỹ đạo."

Người áo trắng dừng lại cách hắn ba trượng."

Viên thuốc ngươi cho đứa trẻ kia...

đã đổi mệnh một người.

Đổi mệnh một người, là đổi đường một dòng chảy."

"Một viên thuốc chữa bệnh." – hắn nói – "Đâu có gì phạm luật?"

"Nó được cho... sai thời điểm." – giọng nói lạnh như băng tuyết.Gió ngừng.

Cây không lay.

Không gian như bị kéo căng.Sát khí không hiện rõ, nhưng áp lực vô hình từ trên cao bắt đầu đổ xuống.Nhưng hắn chỉ mỉm cười.

Chậm rãi đặt giỏ thuốc xuống đất, phủi tay:"Ngươi đến đây để cảnh cáo, hay để giết?"

"Ta không mang sát ý." – kẻ kia đáp – "Nếu có, trời đã không để ta đi bằng chân."

"Vậy thì ngồi uống trà."

Trầm mặc.Người áo trắng không động đậy.

Một lúc lâu sau, hắn lặng lẽ ngồi xuống phiến đá, đun nước.

Tay châm trà như người phàm."

Ngươi không sợ ta?" – người áo trắng hỏi."

Sợ chứ." – hắn đáp, mắt không rời ấm trà – "Nhưng sợ không có nghĩa là quỳ."

"Ngươi có biết, nếu đi tiếp, luật sẽ thay đổi.

Sẽ có kẻ không mặc áo trắng đến nữa."

"Biết." – hắn rót trà, đẩy chén về phía trước – "Nhưng luật... vốn là để người chơi giỏi dùng để thắng."

Người áo trắng không uống.Chỉ nhìn hắn hồi lâu, rồi xoay người bước vào màn sương, để lại một câu:"Ngươi đang chơi một ván cờ... mà chưa ai từng thắng."

"Vậy thì ta là người đầu tiên."

Gió lại thổi.

Lá lại rơi xuống.

Mặt trời lên cao.Hắn ngồi lại một mình, nhấp ngụm trà còn âm ấm."

Một quân cờ đầu tiên.

Một sứ giả đầu tiên.

Trò chơi...

đã bắt đầu thật rồi."
 
Nghịch Mệnh Đồ
C6.kẻ săn biến số


Đêm không sao.Trong rừng sâu, những con thú đêm đều đã rút lui.

Gió không còn, lá cây im như nín thở.Hắn ngồi trước bếp lửa, nướng vài củ khoai đào trong rừng.

Tay nhấc lên, mắt vẫn dõi nhìn xa xăm — linh thức vẫn lặng như mặt hồ.Nhưng... một tiếng bước chân rất khẽ vang lên, không từ đất, không từ gió.

Mà như...

đến từ bên trong đầu hắn."

Ngươi là một biến số."

Hắn không quay đầu."

Ta tưởng sứ giả áo trắng hôm trước đã nói đủ."

"Không.

Hắn là người đọc luật.

Còn ta... là kẻ xóa những dòng sai."

Một luồng sát khí lạnh như băng cắm xuống từ sau lưng.

Không có linh lực.

Không có bùa chú.

Nhưng mang theo ý niệm tuyệt diệt – thứ chỉ xuất hiện ở những kẻ từng chết mà không hồn, từng sống mà không tim.Hắn nghiêng người, tránh đòn.

Một đường kiếm đen xuyên qua ngọn lửa, làm than cháy rụi không tiếng động.Hắn lùi lại, ánh mắt trầm xuống."

Một lưỡi kiếm không có khí cơ.

Ngươi giết không để thắng.

Ngươi giết...

để xóa."

Từ trong bóng tối, một người bước ra.

Áo đen, mũ trùm đầu, mặt bị che bởi những dải vải có khắc cổ tự.

Mỗi bước đi, không để lại tiếng động."

Từ khi ngươi đặt quân cờ đầu tiên, Thiên Cơ đã nhảy một nhịp.

Những người như ngươi... không được phép có chương tiếp theo."

Hắn nhìn đối phương, khẽ gật đầu."

Vậy ngươi đến...

để chấm dứt câu chuyện của ta?"

"Không.

Để chấm dứt ý niệm rằng 'chuyện của ngươi' có thể tồn tại."

Kiếm đâm lần thứ hai.

Lần này, không chĩa vào thân thể — mà hướng thẳng vào...

ý thức.Một sát chiêu xóa tên khỏi thiên mệnh.Nhưng hắn mỉm cười."

Vậy thì ngươi đến đúng lúc rồi.

Ta vẫn còn đang thử xem... trời có bao nhiêu quân cờ."

Bùng!

Một trận bộc phát.

Nhưng không phải linh lực — mà là một vòng phong ấn tự hắn dựng ra trước đó, tạo thành một trận thế chỉ đủ làm lệch 1 nhịp kiếm.Chỉ một nhịp.Đủ để hắn... chạm tay vào cổ tay kẻ áo đen, khẽ điểm một chỉ.Chỉ đó... không để giết.Mà để đặt dấu hỏi trong khí mệnh của chính kẻ đi săn."

Ngươi là lưỡi dao."

"Nhưng liệu ngươi có từng nghĩ: ai cầm cán?"

Kẻ áo đen giật lui.

Ánh mắt phía sau lớp vải khẽ lay động.Một thoáng, rồi biến mất vào bóng rừng.Hắn ngồi lại bên đống tro."

Không mạnh.

Nhưng đủ để thử ta."

"Một quân cờ đã đặt.

Một sứ giả đến.

Và giờ... một kẻ đi săn."

"Trò chơi này... không chỉ có Trời và Ta."
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 7: Dấu Tay Trên Lưng Trời


Sáng sớm hôm sau, hắn rời khỏi khu rừng.

Trời có sương nhẹ, ánh nắng xuyên qua tán lá mỏng, rải xuống đất như từng giọt lửa ngủ yên.

Hắn đi chậm, nhưng mỗi bước đều như in xuống mặt đất một đạo khí cơ nhỏ, chấn động nhẹ trong mạch đất mà người thường không thể cảm nhận.

Hắn đang tìm.

Không phải một người, không phải một pháp bảo, mà là dấu vết.

Dấu vết của những lần thiên đạo lệch quỹ đạo.

Một tảng đá giữa rừng, rạn nứt như bị sét đánh nhưng không có dấu khói.

Một dòng suối đột ngột đổi hướng.

Một cái cây mọc nghiêng theo hướng không ngược gió, không thuận mặt trời.

Những thứ nhỏ như thế, người phàm cho là tự nhiên.

Người tu xem là kỳ dị.

Còn hắn… gọi đó là tàn tích của lỗi hệ thống.

Tại một khe đá sâu giữa hai vách núi, hắn tìm thấy một bức tường phủ đầy địa thạch cổ, trên đó có khắc hình dạng một bàn tay.

Không phải tay người.

Không có móng, không có vết vân.

Mà như một dấu ấn bị in ra từ bên kia tầng trời.

Hắn đưa tay đặt vào.

Trong một thoáng… bầu trời phía trên khẽ rung.

Một luồng khí mờ lan ra từ dấu tay đó, như mạch nước ngầm chảy qua tầng trời.

Một giọng nói xa lạ vang lên trong tâm thức:

“Ngươi chạm vào thứ không nên chạm.”

Hắn không đáp.

Chỉ rút tay lại và ngồi xuống, lấy ra một cuộn giấy trắng.

Trên đó, hắn bắt đầu vẽ lại từng vết rạn nhỏ của dấu tay kia.

Rồi mỉm cười.

“Nếu trời có dấu tay... nghĩa là trời từng để lộ sơ hở.”

“Và một bản đồ bắt đầu từ vết nứt... sẽ dẫn ta đến gốc rễ.”

“Nghịch Mệnh Đồ” — bản đồ nghịch thiên — đang được vẽ những đường đầu tiên.
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 8: Kẻ Vẽ Nửa Bản Đồ


Chương 8: Kẻ Vẽ Nửa Bản Đồ

Trên hành trình rời khỏi khe đá có dấu tay trời, hắn đi về hướng tây nam — nơi được chép lại trong cổ tịch là từng có một phế tích tu đạo bị vùi dưới lòng núi.

Nơi đó không còn linh khí, không còn tín đồ, chỉ có đá lạnh và mùi mốc của lịch sử đã bị xoá tên.

Nhưng hắn biết: có một người từng ẩn cư ở đó.

Không phải tán tiên.

Không phải ma tu.

Mà là… kẻ từng cố vẽ lại thiên đồ, rồi biến mất không dấu tích.

Trưa hôm đó, hắn đến hang núi hoang.

Bên trong tối om, nhưng từng bước chân hắn đi đều như đạp trên trận văn cũ.

Những pháp ấn lặng lẽ hiện ra dưới mỗi bước, rồi tan đi — như đang kiểm tra hắn.

Sau năm bước, một ngọn lửa xanh bùng lên nơi tận cùng hang động.

Chiếu sáng một thân xác đã khô quắt, ngồi dựa lưng vào vách, tay vẫn nắm chặt một tấm da thú.

Hắn không quỳ, cũng không cúi.

Chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng rút lấy tấm da.

Trên đó có… một nửa bản đồ.

Không ghi phương hướng, không đánh dấu nơi chốn.

Mà là các điểm nứt, các vòng xoáy khí cơ, và một chuỗi ký hiệu lặp lại.

"Thứ này… là đồ họa Thiên Cơ."

Hắn giở từng đoạn, ánh mắt mỗi lúc một sâu.

Tới đoạn cuối, có một dòng chữ nhỏ như sợi tóc:

"Ngươi đến được đây, chứng tỏ thiên đạo đã bắt đầu dao động lần thứ hai.

Nếu muốn đi tiếp, hãy tìm Vọng Thiên Thạch — nơi từng ghi lại cái chết của một vì sao."

Hắn gấp lại tấm da, khẽ niệm một đạo chú nhỏ.

Thân xác khô quắt ấy tan vào bụi, như chưa từng tồn tại.

Hắn đứng dậy, nhìn về phương Bắc.

“Ngươi đã vẽ nửa đầu tiên.”

“Nửa còn lại… ta sẽ hoàn tất.”

Gió nổi lên trong hang, nhưng không tắt được lửa.

Bản đồ nghịch mệnh giờ không còn là một ý tưởng.

Nó đã là di vật, là kế thừa.
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 9 Vọng thiên thạch


### Chương 1: Trở Về(giữ nguyên)...---### Chương 8: Kẻ Vẽ Nửa Bản Đồ(giữ nguyên)...---### Chương 9: Vọng Thiên ThạchPhía Bắc hoang nguyên lạnh lẽo, nơi gió thổi không ngừng và đá phủ rêu xám quanh năm — là nơi ít ai dám đặt chân đến.

Trong truyền thuyết cổ, nơi đây từng có một vì sao rơi xuống, tạo thành một vực sâu hun hút gọi là **Thiên Sát Khuyết**.Vọng Thiên Thạch, theo lời ghi chép trong tấm da, chính là **mảnh thiên thạch còn sót lại từ trận va chạm ấy — một khối đá từng mang ý chí từ tầng trời cao nhất**.Hắn mất bảy ngày để tới nơi.

Không cưỡi pháp khí, không phi hành.

Mỗi bước đều in xuống đất như để khắc sâu khí cơ bản thân vào dòng thiên mệnh.---Tại trung tâm Thiên Sát Khuyết, có một phiến đá màu đen tuyền, bề mặt như gương, lạnh buốt như băng.

Không một loài thực vật nào mọc quanh nó.

Hắn đứng đó, đối diện với Vọng Thiên Thạch.Một lần nữa, **giọng nói kia lại vang lên trong tâm thức hắn:**> “Ngươi thật sự muốn tiếp tục?”> “Không phải muốn.

Là buộc phải.”> “Phá thiên… là đoạn tuyệt toàn bộ luân hồi.

Không có tái sinh.

Không có tế giới.

Không có ai nhớ tên ngươi.”

Hắn đưa tay chạm lên phiến đá.

Trong khoảnh khắc đó — **một hình ảnh lóe qua tâm trí hắn như sấm động trong đêm tối.**Một chiến trường trên trời.

Máu rơi từ mây.

Những sinh linh không tên ngã xuống vì dám thốt ra hai chữ: *Nghịch Thiên*.Và giữa đó… có kẻ đang đứng, quay lưng về phía toàn cõi trời, tay giơ cao một nửa tấm đồ, rồi **tan biến trong ánh lửa trắng không âm thanh.**---Hắn rút tay lại, hơi thở khẽ chấn động.> “Ngươi đã thấy.” – giọng nói kia nhẹ hơn – “Kẻ trước ngươi… không tồn tại trong bất kỳ thiên thư nào.”> “Nhưng người đó...

đã vẽ được nửa bản đồ.” – hắn đáp.> “Ngươi nghĩ mình sẽ vẽ được nửa còn lại?”> “Không.”

Hắn quay người rời khỏi Vọng Thiên Thạch, không ngoảnh lại.> “Ta sẽ vẽ cả tấm.”

---Từ nơi phiến đá đen, một luồng khí mờ bốc lên.

Trời không đổi, nhưng **một vì sao nhỏ ở góc chân trời vụt tắt.**Một thiên mệnh… vừa bị xóa khỏi hệ thống.
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 10: Tòa Phán Xét Trên Không


---### Chương 10: Tòa Phán Xét Trên KhôngBảy ngày sau khi rời khỏi Vọng Thiên Thạch, trời chuyển âm u không rõ lý do.

Linh khí các nơi chậm lại, pháp trận tự kích hoạt, những pháp sư cao tầng đều cảm nhận được **một biến động lớn đang tích tụ nơi không trung.**Trong khi đó, hắn đang dừng chân tại một thôn nhỏ, vừa đun trà, vừa giở lại tấm da thú cũ.

Mỗi lần nhấc bút, khí cơ trong không khí lại khẽ rung — như thiên đạo đang dõi theo từng nét vẽ.Và rồi, đúng vào lúc hắn định vẽ tiếp điểm giao nhau thứ ba, trời sấm nổ ba tiếng.Không mưa.Chỉ có một cột sáng từ trên trời giáng xuống — không phải lôi kiếp, không phải thiên ấn.

Mà là **quang ấn triệu hoán.**Trong khoảnh khắc, **toàn bộ thần hồn hắn bị lôi lên tầng khí tầng cao nhất — nơi gọi là “Không Tòa”.**---Tòa Phán Xét — một vòng đài trôi lơ lửng giữa mây trắng, không có chân, không có trụ.

Giữa đài là một ngai đá lớn bị nứt dọc, trên đó không có người.

Xung quanh là **mười hai bóng áo choàng xám**, không có mặt, không có danh.> “Ngươi đã chạm vào điều bị cấm.”> “Ngươi đã kích động thiên cơ ba lần.”> “Ngươi đã tiếp xúc với dị vật từ tầng thứ mười ba.”

Mỗi giọng nói đến từ một hướng, nhưng hắn không xoay đầu.

Chỉ đứng thẳng giữa đài.> “Nếu đây là phán xét… thì ai là người phán?”

Cả mười hai bóng áo choàng im lặng.Rồi một bóng nói:> “Chúng ta không phán.

Chúng ta chỉ là... cơ chế.”> “Kết luận sẽ được định bằng **biến số.** Nếu ngươi tồn tại thêm ba mùa nữa, toàn cục sẽ lệch một phần ba trục đạo.”> “Vì vậy...”

Một ánh sáng lạnh lóe lên — từ trên cao, một **ấn lệnh xóa danh** giáng xuống như lưỡi đao vô hình.---Nhưng hắn chỉ khẽ đưa tay trái lên.Trong lòng bàn tay — **là một mảnh ngọc nhỏ vỡ đôi.** Mảnh ngọc ấy… mang khí tức từ Vọng Thiên Thạch.Ngay khoảnh khắc ấn lệnh chạm vào ánh ngọc đó, không gian khựng lại một nhịp.> “Thiên Thạch đã nhận hắn.” – một giọng thứ mười ba vang lên — không đến từ đài.> “Danh hắn, không thể xóa bằng luật cũ.”

Một khe rạn xuất hiện trên không tòa.

Và hắn — **rơi trở lại nhân giới**, như chưa từng bị triệu hoán.---Khi hắn mở mắt, trời đã sáng.

Tách trà nguội đi, nhưng bút vẫn nằm yên bên cạnh tấm bản đồ.Hắn nhấc nó lên, không nói gì.

Chỉ viết thêm vào mép giấy một dòng nhỏ:> *Tòa Phán Xét – 12 cơ chế – 1 khe rạn.*> *Mảnh ngọc Vọng Thiên, giữ cho ta sống sót một lần.*
 
Nghịch Mệnh Đồ
Chương 11: kẻ sống sót khác


### Chương 1 đến 10(giữ nguyên)...---### Chương 11: Kẻ Sống Sót KhácBa ngày sau biến cố Tòa Phán Xét, hắn rời thôn nhỏ, tiến về phía rặng Xích Vân Sơn — nơi mây đỏ không tan, khí trời nặng nề như phủ tro.Hắn không nói với ai lý do, nhưng trong lòng đã có một cái tên.> “Phủ Giác.”

Một cái tên cũ kỹ, từng xuất hiện trong một đoạn chú giải mờ nhòe trong mảnh ngọc Vọng Thiên.

Không ai nhớ nơi này từng là gì, nhưng hắn biết — từng có **một người sống sót khỏi phán xét trời**, nhưng chọn cách ẩn danh, ẩn đạo, ẩn tâm.---Đêm hôm đó, hắn đến một ngôi miếu cổ trong núi.

Miếu không tên, tượng thần đã vỡ nửa mặt, nhưng trên nền đá cũ… có dấu ấn khí cơ rất tinh vi.Hắn khẽ ngồi xuống trước bàn thờ gãy, rút ra một chiếc lá phong đỏ từ trong tay áo, đặt lên.> “Ta không đến cầu đạo.” – hắn nói, dù không có ai đáp lại – “Ta đến để gặp một kẻ đã từng chạy khỏi cái chết như ta.”

Im lặng.Rồi… gió nổi lên.Từ phía sau tượng đá, một người bước ra.

Không có khí tức.

Không có uy áp.

Chỉ là một ông lão áo vải, tóc rối, tay cầm chổi tre.> “Ngươi gọi… ta đến.” – giọng khàn như gió cũ.Hắn nhìn lão.> “Ngươi là kẻ từng bị gọi lên Không Tòa.

Và sống sót.”> “Không ai sống sót khỏi Tòa Phán Xét.

Chỉ có kẻ… không còn được ghi lại.”

Hắn không cãi.

Chỉ hỏi:> “Ngươi còn giữ ký ức về ngày đó?”

Lão gật.> “Một phần.

Còn phần khác… bị xóa cùng cái tên ta từng mang.”> “Vậy tại sao không tiếp tục nghịch mệnh?

Tại sao ẩn thân?”

Lão nhìn ra rừng phong đỏ:> “Vì ta chỉ thấy bàn cờ.

Còn ngươi… muốn **bẻ tay người cầm quân.**”> “Khác biệt là ở đó.”

---Hắn trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy.> “Ta không đến để xin chỉ đường.

Ta chỉ muốn biết…”> “Thiên Giới... có thực sự sợ một kẻ như ta không?”

Lão không đáp.

Chỉ ném cho hắn một vật — một chiếc lông chim màu đen, ánh tím, uốn cong như khảm trời.> “Thứ này từng là tín vật của một ‘Cánh Tay Thứ Mười Ba’.

Nếu Thiên Giới còn giữ cái tên đó… thì có, ngươi làm họ sợ.”> “Nhưng họ sợ vì ngươi chưa thành.”> “Một khi ngươi thành công…”> “…họ sẽ hủy cả trời, chỉ để kéo ngươi cùng rơi.”
 
Nghịch Mệnh Đồ
chương 12 cánh tay thứ 13


### Chương 1 đến 11(giữ nguyên)...---### Chương 12: Cánh Tay Thứ Mười BaHắn rời khỏi Phủ Giác khi trời chưa sáng.

Trong tay là chiếc lông chim đen ánh tím, như mảnh bóng tối bị bóp cong, run nhẹ mỗi khi gió lạnh thổi qua.Hắn không cần hỏi thêm.

Tín vật ấy đã xác nhận điều hắn cần biết: **trong hệ thống Thiên Giới, từng tồn tại một vị trí bí mật — Cánh Tay Thứ Mười Ba.**Không nằm trong mười hai cơ chế thường trực.

Không ghi chép trong Thiên Thư.

Không có danh, không có hình.

Nhưng... là **cánh tay cuối cùng dùng để tiêu diệt những thứ không thể xử lý bằng luật.**---Ba ngày sau, hắn đến Tĩnh Vân Cốc — nơi từng là pháp địa của các thư viện trời cổ.

Giờ chỉ còn phế tích, đất đá vỡ vụn, linh lực loãng như tro tàn.Nhưng hắn tìm được một cột trụ đổ, mặt ngoài khắc đầy văn ấn.

Hắn lấy ra chiếc lông chim, khẽ đặt vào một rãnh mòn trên đá.Tức khắc, cột trụ phát sáng — ánh tím u trầm như máu cổ thần.

Một mảnh ngọc mờ hiện ra từ lòng đá, ghi chỉ duy nhất ba chữ cổ: **“Thứ Mười Ba.”**Không phương vị.

Không lộ trình.

Nhưng dưới đáy ngọc có một hàng chữ nhỏ:> “Nếu ngươi đang tìm ta, nghĩa là ta đã chết.

Nhưng máu ta… vẫn đang nhỏ từng giọt trên vòng thiên đạo.”> “Ngươi sẽ biết khi nào trời thực sự run.”

---Hắn nắm lấy mảnh ngọc, khí cơ toàn thân khẽ rung.Lần đầu tiên… hắn cảm thấy **thiên đạo không còn bất khả xâm phạm.**Không phải vì hắn mạnh lên.Mà bởi vì **những kẻ từng mạnh hơn hắn, đã để lại khe nứt.**---Tối đó, hắn ngồi dưới gốc cây già ven vực, đặt mảnh ngọc vào tấm bản đồ.Khi ánh ngọc chạm giấy, một đường nét mới tự hiện ra — **vòng xoáy trùng khớp với tọa độ của “Vết Nứt Thứ Tư”.**> “Ngươi gọi ta là biến số…”

> “Vậy ta sẽ trở thành hằng số sai duy nhất mà toàn hệ thống không thể xóa bỏ.”
 
Nghịch Mệnh Đồ
chương 13 Thập tông địa vực


### Chương 1 đến 12(giữ nguyên)...---### Chương 13: Thập Tông Địa VựcBa tháng sau biến cố Tòa Phán Xét, hắn không còn ẩn thân.

Không phải vì muốn công khai đối đầu — mà vì **đã đến lúc đặt quân cờ thật sự đầu tiên.**Nơi hắn chọn là **Thập Tông Địa Vực** — một khu vực rộng lớn phía Nam, nơi mười đại môn phái lớn tồn tại từ hàng ngàn năm, giữ cân bằng cho nhân giới.

Ở đây không có triều đình, chỉ có **Pháp Minh Liên Tông**, do đại diện của mười phái đồng quản.Mỗi phái có một đặc điểm riêng, truyền thống và lộ tu khác nhau:- **Thanh Huyền Môn** – lấy kiếm làm đạo, chính khí cương mãnh, thù trời nghịch đạo, chủ trương thuận thiên trị quốc.

- **Diên Âm Tự** – pháp âm hộ đạo, chuyên tu tâm niệm và luân hồi, giữ vai trò hòa giải giữa các thế lực.

- **Linh Vân Các** – nơi tàng thư lớn nhất phương nam, nắm giữ thiên văn và cổ bản, không can chính sự.

- **Thiên Nhai Trì** – phái luyện thể, chiếm cứ vùng núi lửa cổ, ưa hành động hơn lời.

- Cùng các phái như Huyết Ảnh Cốc, Bạch Tượng Thành, Vạn Linh Uyển, Trường Ngâm Cung, Vô Hình Lâu, và Trúc Quân Sơn — mỗi nơi là một cực riêng.---Nhưng giữa tất cả, có một vùng được coi là vô chủ — **Vụ Cốc**.Một khe vực quanh năm phủ sương, không tông môn nào đặt căn cứ, không có tài nguyên rõ rệt, nhưng... **khí cơ tại đó biến ảo không theo quy luật**, khiến các phái không dám tiến sâu.Và đó là nơi hắn chọn.---Từ một túi trữ vật nhỏ, hắn thả ra một hạt giống nhỏ, đặt lên nền đá của Vụ Cốc.

Rồi từ trong tay áo, lấy ra **một viên đá đen nhạt — được cắt từ Vọng Thiên Thạch.**> “Biến số tiếp theo...” – hắn khẽ nói – “...sẽ không còn là một con người.”> “Mà là một vùng đất.”

---Cùng lúc đó, tại Linh Vân Các, một trưởng lão đang xem thiên đồ khẽ cau mày:> “Tại sao... phương vị phía nam có một điểm lệch khí lưu kéo dài liên tục?”

Tại Diên Âm Tự, một pháp luân quay lệch ba vòng.

Tại Thanh Huyền Môn, kiếm trận chủ tự chấn động.Và tại Vụ Cốc — cây mầm đen bắt đầu mọc lên.Không cần linh khí.

Không cần tưới tắm.

Chỉ cần... **ý chí nghịch thiên.**
 
Nghịch Mệnh Đồ
chương 14 Mộc thanh


### Chương 1 đến 13(giữ nguyên)...---### Chương 14: Mộc Thanh – Đệ Tử Vô MônVùng biên phía Tây của Thập Tông Địa Vực có một dãy núi thấp gọi là **Bách Thảo Lĩnh** — không cao lớn, không hiểm trở, nhưng là nơi tụ khí dược thảo tự nhiên, thường được các tán tu lui tới hái luyện linh dược.Trong số những người sống ẩn tại đây, có một thiếu nữ mười bảy tuổi tên là **Mộc Thanh**.Nàng không thuộc tông môn nào, không danh sư chỉ điểm.

Chỉ sống một mình bên lò thuốc cũ để lại từ cha mẹ – hai kẻ từng là dược tu tán tu, chết trong một lần tranh đoạt dược thảo ba năm trước.Mộc Thanh không biết tu hành, nhưng có thiên phú đặc biệt: **có thể cảm nhận khí cơ dao động trong cây cỏ** — thứ mà ngay cả luyện dược sư cấp cao cũng khó nắm bắt.

Nàng sống nhờ đổi thuốc và thảo dược, lặng lẽ như cỏ dại.---Một ngày nọ, khi đang hái thảo trong rừng, nàng chợt thấy **một cây lạ chưa từng xuất hiện.** Cây cao nửa người, lá đen, thân mọc sát mặt đất, không mùi hương nhưng khiến lòng người cảm thấy... khó thở.Nàng định chạm vào, thì một cơn gió lạnh quét qua.> "Đừng hái."

Nàng quay đầu — không có ai.

Nhưng giọng nói ấy không hề vang qua tai — mà như... **vọng trong tâm mạch.**Mộc Thanh đứng sững một lúc, rồi nhẹ giọng:> “Ai đó?”

Không tiếng đáp.

Nhưng khi nàng nhìn lại cây, **một tia khí đen thoát ra từ kẽ lá, lặng lẽ thấm vào đất.** Và nàng… **nhìn thấy trong đầu một vòng xoáy khí cơ như đang tự vẽ bản đồ.**---Đêm đó, Mộc Thanh nằm mơ thấy một mảnh đất chìm trong sương đen.

Một người áo xám quay lưng về phía nàng, đặt tay lên tấm bản đồ lạ.Rồi một giọng nói trầm tĩnh vang lên:> “Không cần theo ta.”

> “Chỉ cần ở yên đây.

Ngươi… sẽ là hạt mầm đầu tiên.”

Nàng tỉnh dậy, mồ hôi đẫm trán.

Cây lạ vẫn còn.

Mọc thêm một nhánh.Và từ đó, **Mộc Thanh bắt đầu nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy.**
 
Back
Top Bottom