Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 140: Phiên Ngoại 7


Phiên Ngoại 1: Con Mèo Của Schrodinger

Mọi người đều biết, linh vật của cục cảnh sát Vu Vân đã không còn là linh vật nhỏ yếu ớt như trước nữa rồi.

-- Lâm muội của chúng ta vì để trở thành một thành viên gánh team quật khởi, đã nỗ lực rèn luyện suốt một tháng trời, kết quả cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người trên bụng cậu ấy giờ đã có thể lờ mờ sờ ra hình dáng cơ bụng rồi!

Buổi tối sau khi tắm xong, Lâm Phỉ Thạch mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình, lắc lư đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống mép giường, mặt dày vô sỉ đặt tay Giang Bùi Di lên bụng mình, trang trọng tuyên bố: "Bảo bối, mau sờ thử xem, có phải rắn chắc hơn trước rồi không?"

"...... Em còn có thể không nghiêm túc nổi nữa à?" Giang Bùi Di nhéo một cái bụng mềm nhũn, sau đó còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Sờ cái gì mà sờ? Em hòa tan mất cơ bụng rồi à?"

Lâm Phỉ Thạch cố chấp đáp: "Có mà!"

Giang Bùi Di thật sự không thể hiểu nổi loại lòng tự tôn kỳ quặc kiểu con trai cấp một này, rút tay về, thản nhiên nói: "Có hay không thì đã sao? Anh cũng đâu có chê em."

Lâm Phỉ Thạch hắt hơi một cái, nghiêm túc trưng dẫn chứng: "Em đọc trên mạng mấy bạn gái đều bảo có cơ bụng mới gọi là đẹp."

Giang Bùi Di nhướng mắt liếc cậu một cái: "Thế nào, còn tính để ai ngắm?"

"Cho anh ngắm chứ ai!" Lâm Phỉ Thạch từ vạt áo sơ mi của đối phương thò tay vào, mềm nhũn làm nũng: "Anh ơi, em thích cơ bụng của anh lắm á."

Giang Bùi Di hào phóng đáp: "Tặng cho em luôn."

Lâm Phỉ Thạch hiện tại không thể vận động mạnh, đó là di chứng do Hắc Yến để lại. Cùng lắm mỗi sáng chạy bộ hai vòng quanh sân vận động là đã giỏi lắm rồi, còn mấy thứ như gập bụng hay hít xà với cậu mà nói đều là "dự án nguy hiểm cao".

Từ sau khi tới Vu Vân thị, Lâm Phỉ Thạch luôn đặc biệt chú ý giữ gìn sức khỏe. Thể chất cậu từ sau trận hỏa hoạn năm 24 tuổi đã suy yếu, thêm vụ Hắc Yến nữa đúng là họa vô đơn chí. Nếu còn tiếp tục thờ ơ như trước, chắc chưa đến 30 tuổi đã thành bộ xương giòn tan luôn rồi.

Sáng nào Giang Bùi Di cũng chạy bộ, Lâm Phỉ Thạch thì lẽo đẽo theo sau, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mặc đồ, mặt mũi như sắp chết đến nơi vẫn cố gắng chạy hết 2km với người ta, sau đó quay về gục xuống ngủ tiếp một giấc, rồi mới dậy rửa mặt ăn sáng, chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm. Đó đại khái chính là một buổi sáng tiêu chuẩn của Lâm Phỉ Thạch.

Hiện giờ Lâm Phỉ Thạch đi làm cũng không cần làm gì nhiều, cứ ở nhà ăn no nằm chờ cũng có lương. Đây là phúc lợi đặc biệt do tỉnh cấp riêng cho cậu nhà nước bao nuôi vô điều kiện đến già.

Giang Bùi Di kỳ thực cũng được đãi ngộ tương tự, nhưng anh luôn rất tự giác, lại là đội trưởng đội hình sự của cục thị chính, đương nhiên không thể vô tư đi trễ về sớm như Lâm Phỉ Thạch được.

Mười giờ rưỡi trưa, Lâm Phỉ Thạch mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, lắc lư bước vào tòa nhà văn phòng. Mấy cô nàng ở quầy lễ tân đều lén lút nhìn theo cậu, Lâm Phỉ Thạch đúng là như yêu nghiệt chuyển thế, bộ quần áo đàng hoàng nào lên người cậu cũng biến thành một loại quyến rũ không đứng đắn, vừa ngây thơ vừa mê hoặc, đúng kiểu nhìn một lần là khó dứt ra được.

Còn Giang Bùi Di lại như nhân vật đại diện cho mẫu người "ngồi trong lòng mà vẫn không loạn", đệ nhất danh hiệu "không hiểu phong tình". Dù Lâm Phỉ Thạch có mang gương mặt khuynh quốc khuynh thành tới lượn lờ trước mặt anh cũng không hề dao động, không thèm liếc thêm một cái, chỉ đeo kính gọng đen nghiêm túc xử lý công việc trước mặt. Mãi đến giờ nghỉ trưa, anh mới ngước lên liếc Lâm Phỉ Thạch một cái, hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"

Lâm Phỉ Thạch nói: "Muốn ăn sushi á, em gọi giao tới đi? Hàng mới có món sushi hoa anh đào nhìn ngon cực kỳ luôn, còn có cả cơm cuộn cá chình kiểu Nhật, em cũng muốn thử chút!"

Giang Bùi Di gật đầu hờ hững: "Em muốn ăn thì cứ gọi đi, anh ăn gì cũng được, miễn là khẩu vị cơ bản ổn là được."

Lâm Phỉ Thạch lập tức đặt đơn, còn tiện thể gọi thêm hai nắm cơm và một phần bánh gạo xào, nhìn là biết có kế hoạch từ trước.

Cơ mà Lâm Phỉ Thạch tiêu xài hoang phí, hai người đương nhiên không ăn hết, đồ nguội đi cũng không ăn được nữa, đành phải bỏ. Giang Bùi Di nhìn thấy cậu lén lút đổ phần sushi còn thừa vào thùng rác, liền lên tiếng hỏi: "Tháng này 3.000 tiền sinh hoạt còn lại bao nhiêu?"

Lâm Phỉ Thạch: "... Anh."

Giang Bùi Di khẽ day day giữa mày, bất đắc dĩ nói: "Không đủ thì nói với anh."

Lâm Phỉ Thạch lập tức hớn hở: "Dạ vâng kim chủ ba ba! Tối nay em có thể thịt......"

Giang Bùi Di thẳng thừng cắt ngang: "Không cần!"

Lâm Phỉ Thạch lại một lần nữa bị cự tuyệt tàn nhẫn, không nhịn được đứng trước gương tự ngắm bản thân một lượt, tự nhủ: "Sao trên đời lại có người có thể từ chối được sắc đẹp của mình chứ?"

Bạn trai quá cán bộ, phải làm sao đây? Online chờ gấp.

-

Cuối tuần được nghỉ hai ngày, Lâm Phỉ Thạch tính rủ Giang Bùi Di đi biển chơi. Mùa thu sắp hết rồi, không tranh thủ ra cát nghịch tí thì mùa đông tới là lạnh thấu xương luôn.

Tan tầm thứ sáu, hai người kiểu "ông bế cháu" mà kéo nhau ra khu biển nội địa gần đó, thuê chỗ ở dân dã qua hai đêm. Lâm Phỉ Thạch mang cả Pi Pi và Tiểu Hoàng Cầu ra khỏi lồng thú cưng, nằm lăn lên giường to mềm mịn, ngắm tường nhà màu xanh dương mà cảm thán: "Anh Bùi Di ơi, em thấy tường nhà người ta dán giấy màu này đẹp ghê á!"

Giang Bùi Di đang ngồi dưới đất sắp xếp hành lý, không thèm quay đầu lại: "Về rồi mua."

"Thôi bỏ," Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc nói, "Em thấy màu hồng vẫn hợp với em hơn."

Giang Bùi Di lập tức nhớ tới cái tường nhà mình bị phủ kín màu hồng bánh bèo, không nhịn được ấn trán đau đầu. Anh thật sự không tiêu hóa nổi gu thẩm mỹ kỳ quái của Lâm Phỉ Thạch. Cái người này phối ngẫu đúng chuẩn tâm hồn thiếu nữ, mỗi ngày đều đang đi dây trên bờ vực "ly hôn".

Sắp xếp xong xuôi, buổi tối hai người đi ăn BBQ gần đó, ăn xong thì về ngủ.

-

Sáng hôm sau, hai người ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời mọc, chiều thì mang hai con thú cưng ra phơi nắng trên cát.

Lâm Phỉ Thạch ôm Tiểu Hoàng Cầu, ngồi xổm trên cát chọn vỏ sò, nhặt được một cái đặc biệt xinh, hí hửng chạy về dúi vào tay Giang Bùi Di: "Bảo bối! Quà cho anh nè!"

Giang Bùi Di nhận lấy, nghiêm túc bỏ vào túi, còn híp mắt nói: "Nhặt thêm vài cái nữa đi, về làm chuông gió treo cũng đẹp đó."

Lâm Phỉ Thạch thấy ý kiến hay quá, lập tức quay lại nhặt tiếp. Còn Giang Bùi Di thì nằm lười ra ghế xếp, ôm mèo trong lòng, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Lâm Phỉ Thạch kéo theo Tiểu Hoàng Cầu đi về phía bờ cát bên kia, chỗ thuỷ triều mới rút có nhiều vỏ sò hơn, lại bóng đẹp hơn.

-- Mà đúng lúc ấy, dây dắt trong tay bị kéo giật mạnh một cái!

Tiểu Hoàng Cầu không biết trúng gì, đột nhiên vùng lên chạy thẳng về một hướng!

"Cầu! Mày chạy đâu vậy!"

Lâm Phỉ Thạch bị nó kéo lảo đảo chạy theo một đoạn, đến khi nó dừng lại ở một chỗ.

Tiểu Hoàng Cầu gâu gâu hai tiếng, rồi dùng bốn cái chân ngắn bắt đầu đào cát loạn xạ. Chỉ chốc lát đã bới ra được một cái hố nhỏ.

Một lúc sau, Lâm Phỉ Thạch đột nhiên hét lên: "Bùi Di!"

Giang Bùi Di lập tức ngẩng đầu: "Sao vậy?"

Lâm Phỉ Thạch mặt mày đầy thần bí: "...Có khi nào em thật sự là thể chất Conan không?"

Giang Bùi Di cảm thấy ngữ khí có gì đó sai sai, lập tức đứng dậy chạy đến, dõi theo ánh mắt Lâm Phỉ Thạch nhìn xuống và nhìn thấy thứ được Tiểu Hoàng Cầu bới ra từ cát biển...

-- rõ ràng là một cánh tay lạnh băng, cứng đờ.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Ban đầu định viết về thời thanh xuân của hai bạn nhỏ này, nhưng suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra nên viết gì cho hay, thật sự không xuống bút nổi. Vậy nên quyết định viết mấy đoạn sau khi kết hôn, ngọt ngào kiểu đời sống thường ngày, làm đoạn cuối kết thúc truyện luôn.

Tiểu án tử, không dài, chắc còn tầm 3-4 chương là hết truyện rồi, hơi luyến tiếc á qwq

Cảm ơn mọi người đã cúi người đọc tới đây ❤️
 
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 141: Phiên Ngoại 8


Phiên Ngoại 2: Con Mèo Của Schrodinger

“—— Biển khóc, tôi biết.”

Chú chó vàng nhỏ hoàn toàn phát huy chức năng ưu tú của một “cảnh khuyển gia đình”, đào ra một thi thể trắng bệch từ dưới lớp cát ven bờ. Khu du lịch Vu Vân lập tức biến thành hiện trường vụ án đẫm máu, kỳ nghỉ ngọt ngào của hai người cũng vì thế mà trở thành phim kinh dị. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đành phải hy sinh thời gian nghỉ phép, gọi đồng nghiệp đến phối hợp xử lý hiện trường.

Nửa tiếng sau, khách du lịch quanh khu vực đã được sơ tán hết. Xung quanh thi thể được căng dây phong tỏa. Nhân viên khám nghiệm cầm máy ảnh "tách tách" chụp hình liên tục. Nạn nhân đã được đào hoàn toàn lên khỏi lớp cát, trông như một phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi. Toàn thân bà trôi trong nước, nhưng không xuất hiện tình trạng trương phồng như xác chết lâu ngày, bước đầu suy đoán thời gian tử vong chưa quá lâu.

Khác với cái tên thơ mộng "Vu Vân Thị", nơi đây là một thành phố lớn hiện đại và phát triển, người dân bản địa có ý thức pháp luật rất cao. Một đứa trẻ nếu mất tích nửa ngày thôi là người nhà đã cuống cuồng đi báo cảnh sát. Chỉ cần nạn nhân còn có người thân, việc xác minh danh tính không phải chuyện khó khăn.

Nhân viên kỹ thuật và pháp y vây quanh thi thể nữ, ghi chép và thu thập chứng cứ. Lâm Phỉ Thạch ngồi xổm bên cạnh, im lặng quan sát họ làm việc.

Có một cảnh sát hình sự đi tới chỗ Giang Bùi Di, khẽ hất cằm về phía Lâm Phỉ Thạch, nhướng mày hỏi: “Đội trưởng Giang, vợ cậu bị sao vậy?”

Giang Bùi Di nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Phỉ Thạch đang ngồi xổm uể oải, mắt cụp xuống, trông có vẻ khá mệt mỏi. Anh dừng lại một chút, rồi bước qua, cúi giọng hỏi: “Sao vậy? Mệt thì về xe cảnh sát nghỉ chút đi, chỗ này không cần em làm gì cả.”

“Không sao đâu, em không mệt.” Lâm Phỉ Thạch vẫy tay với anh, ý bảo anh ngồi xuống cùng mình, sau đó tháo miếng ngọc Quan Âm đang đeo trên cổ, nhẹ giọng nói: “Bùa bình an cho anh.”

Giang Bùi Di mím môi, cởi áo khoác ngoài ra, trải xuống bãi cát cho cậu ngồi lên, sau đó chỉ mặc chiếc sơ mi trắng dài tay quay lại hiện trường.

Một nhân viên khám nghiệm báo cáo: “Đội trưởng Giang, bước đầu suy đoán thời gian tử vong là sau 8 giờ tối hôm qua, đến rạng sáng hôm nay trong khung giờ này. Sau khi hung thủ gây án đã ném xác xuống biển, nhưng nửa đêm thủy triều dâng lên nên đẩy xác trôi dạt lên bờ cát.”

Giang Bùi Di một tay chống eo, trầm ngâm hỏi: “Có thể xác định là chết trước khi bị ném xuống biển không?”

“Đúng vậy. Khi xuống nước thì nạn nhân đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Không có dị vật trong đường hô hấp, vùng xoang mũi cũng không có hiện tượng bọt biển. Có thể xác định rõ là chết trước khi bị ném xác. Nếu khám nghiệm tử thi thì có thể xác định thêm.”

Giang Bùi Di không nói gì thêm.

Một đồng nghiệp lên tiếng: “Dựa vào quan sát bên ngoài thì chưa thấy nguyên nhân tử vong rõ ràng, không có vết thương chí mạng. Nạn nhân cũng không mang theo vật gì có thể xác nhận danh tính, đành phải về đối chiếu dữ liệu trong kho, xem có manh mối nào không.”

Giang Bùi Di nói: “Tiểu Lưu, cậu dẫn mấy người đi hỏi quanh các quán ăn, người dân, chủ cửa hàng gần đây xem có ai nhận ra nạn nhân không. Đồng thời thu lại toàn bộ video giám sát các khu vực xung quanh. Những người khác về đồn tiếp tục điều tra danh tính và nguyên nhân tử vong.”

“Là vậy!”

Pháp y và cảnh sát hình sự cùng đưa thi thể người bị hại lên xe. Giang Bùi Di quay lại nói với Lâm Phỉ Thạch: “Chúng ta về thu dọn hành lý, đi cùng họ về cục luôn.”

Lâm Phỉ Thạch khẽ “ừm” một tiếng, vỗ vỗ tay đứng dậy: “Được.”

Cậu khoác áo của Giang Bùi Di lên tay, cùng anh quay về khách sạn, trả phòng sớm trước một ngày rồi cùng ngồi xe về cục cảnh sát.

Chỉ mang theo món quà nhỏ là chiếc vỏ sò xinh xắn cậu từng đưa cho Giang Bùi Di.

Dấu vân tay của nạn nhân đã bị nước làm hỏng, cơ sở dữ liệu DNA cũng không có thông tin tương ứng. Cô là nạn nhân của một vụ ngoài ý muốn xảy ra đêm qua, từ khi mất tích đến lúc người nhà phát hiện rồi đi báo án có lẽ còn cần một khoảng thời gian. Trong lúc này, cảnh sát chỉ có thể chờ, chờ một manh mối đến.

Lâm Phỉ Thạch vừa nhai ống hút sữa chua vừa cau mày: “Có xác định được nguyên nhân tử vong chưa?”

“Pháp y vẫn đang giám định.” Giang Bùi Di vắt chéo hai chân, thản nhiên đáp, “Danh tính nạn nhân vẫn chưa xác định được, nên chúng ta không thể tự ý giải phẫu.”

Lâm Phỉ Thạch nói: “Vậy thì nhìn qua giống như là người quen gây án rồi. Một người lạ muốn g**t ch*t một phụ nữ trung niên cũng không dễ, ít nhất nạn nhân sẽ có phản kháng, nhưng cô ấy không có dấu vết ngoại thương. Hơn nữa nếu là tội phạm bộc phát, trừ khi là tâm lý b**n th**, thì động cơ thường là vì tiền hoặc vì d*c v*ng. Nhưng thi thể nạn nhân không có dấu vết bị xâm hại, cũng không giống người có tiền.”

Giang Bùi Di khẽ day trán: “Chúng ta đã điều tra hết video giám sát mấy ngày trước ở các ngã tư rồi. Bây giờ việc cấp thiết là xác định thân phận cô ấy, sau đó điều tra mới có thể tiếp tục được.”

Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Đừng lo, chắc chắn sẽ thuận lợi thôi. Dù sao cũng là đổi bằng ngày nghỉ cuối tuần xa xỉ của em mà!”

Giang Bùi Di liếc cậu một cái, thản nhiên hỏi: “Có ngày nào em không nghỉ đâu?”

Lâm Phỉ Thạch ngẩng mặt lên, ra vẻ rất đương nhiên: “Không giống nhau nha! Nếu không có vụ án này, bọn mình đang ngọt ngào đi nghỉ phép hai người rồi còn gì!”

Giang Bùi Di đưa tay lên xoa nhẹ mặt cậu, dịu giọng nói: “…Xin lỗi, lần sau anh sẽ bù cho em.”

—— Thực ra hiện giờ họ không nhất thiết phải làm hình cảnh nữa. Họ đã cống hiến những năm tháng tốt nhất, trả giá rất nhiều, và cũng đạt được thành tựu mà cả đời người khác chưa chắc có được. Họ hoàn toàn có thể sống an nhàn như người bình thường.

Nhưng dường như cái gọi là “dốc hết sức lực” đã khắc sâu vào linh hồn họ, trở thành một loại bản năng. Dù cho nhiệm vụ nằm vùng đã kết thúc, họ vẫn quay về đội cảnh sát, tiếp tục góp phần xây dựng pháp luật xã hội, từng viên gạch một.

Lâm Phỉ Thạch là người lãng mạn, thích tận hưởng từng khoảnh khắc rảnh rỗi. Tiếc là lần này chưa kịp “trộm” cho xong kỳ nghỉ thì đã bị một cú lạnh lẽo của hiện thực tát về, lại phải quay về cục xử lý vụ án chui từ dưới đất lên này.

Lâm Phỉ Thạch nắm lấy tay anh, khẽ hôn lên mu bàn tay rồi cười nói: “Không sao đâu, mỗi ngày được nhìn thấy anh là một ngày tốt đẹp.”

Giang Bùi Di luôn cảm thấy mình nợ cậu. Vì có khi vụ án đến, bận rộn suốt ba ngày hai đêm không về, thời gian ở bên Lâm Phỉ Thạch thật sự rất ít.

Nhưng cũng may, trị an Vu Vân vẫn ổn định, những lúc rảnh rỗi vẫn nhiều hơn.

Trưa hôm đó, cảnh sát đã phục dựng lại gương mặt nạn nhân và đăng lên mạng, đồng thời đối chiếu với các thông báo người mất tích. Nhờ vật hộ thân từng được “khai quang”, đến tối hôm sau thì có người gọi báo án. Là một người đàn ông, nói vợ mình Lưu Mạn Vân đã mất liên lạc một ngày một đêm, gọi điện không bắt máy, dùng mọi cách cũng không liên hệ được. Bà ấy 49 tuổi.

Nghe mô tả về ngoại hình và trang phục khi mất tích, cảnh sát gần như chắc chắn thi thể tìm thấy ở bờ cát chính là bà Lưu Mạn Vân.

Sau đó, họ đưa hình ảnh gương mặt đã phục dựng cho chồng bà xác nhận và nhận được phản hồi chính xác.

Cảnh sát thông báo cho người nhà Lưu Mạn Vân đến nhận xác.

8 giờ tối hôm đó, người nhà Lưu Mạn Vân đến cục công an, gồm chồng, anh trai và chị gái bà.

Khi nhìn thấy thi thể, chị gái bà Lưu như sụp đổ, “phịch” một tiếng quỳ rạp bên cạnh, vừa gào khóc vừa kêu lên: “Thật là ông trời không có mắt! Rốt cuộc là ai muốn hại nhà chúng tôi như vậy! Xin đừng tiếp tục gieo nghiệp nữa ——!”

Nghe câu đó, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng liếc nhìn nhau, trong đầu đồng loạt bừng tỉnh vì lời này… nghe thế nào cũng giống như Lưu Mạn Vân không phải nạn nhân đầu tiên?
 
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 142: Phiên Ngoại 9


Phiên Ngoại 3: Con Mèo Của Schrodinger

Lâm Phỉ Thạch hơi cau mày, cảm giác trong lời nói của đối phương có gì đó ẩn giấu, liền bước tới gần, nhẹ giọng nói với người phụ nữ mặc áo tang: "Xin chia buồn cùng gia đình."

Chị gái Lưu Mạn Vân khóc đến nỗi cả người run rẩy, nức nở nói: "Ngay lúc Mạn Vân mất liên lạc, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thành thật..."

"Người đã khuất không thể sống lại, chị đừng quá đau buồn, ảnh hưởng sức khoẻ không đáng. Bọn tôi sẽ dốc toàn lực điều tra vụ án này, nhất định sẽ trả lại công bằng cho người bị hại và cả gia đình." Lâm Phỉ Thạch an ủi, giọng nói ôn hòa, không hề có ý công kích hay chất vấn. "Nghe chị nói vậy... Gần đây trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác sao?"

Người phụ nữ như nhớ đến chuyện đau lòng nào đó, đưa tay che mặt, nghẹn ngào: "Tôi, con trai tôi... mới mấy hôm trước cũng vừa mất... Nó chết thảm lắm..."

Đuôi mày Lâm Phỉ Thạch khẽ động: "Vậy khi ấy chị có báo án không?"

Không hiểu sao, người phụ nữ đột nhiên im lặng, chỉ quay đầu liếc nhìn chồng của Lưu Mạn Vân. Người đàn ông bắt được ánh mắt ấy, sắc mặt khẽ biến, rồi cũng nghẹn giọng trả lời: "Không có."

Giang Bùi Di đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén không bỏ qua biểu cảm nhỏ nào của bọn họ, cảm thấy có gì đó mờ ám liền hỏi thẳng: "Xin hỏi con trai chị mất như thế nào? Chuyện liên quan đến mạng người, vì sao lại không báo cảnh sát? Hay trong lòng các người đã có nghi ngờ gì, biết rõ hung thủ là ai?"

Người phụ nữ lau nước mắt, nghẹn giọng kể: "Con trai tôi... nó với Đồng Đồng tức con trai của Mạn Vân, hai đứa vẫn luôn thân thiết. Tối hôm nó chết, hai đứa vẫn còn ở cùng nhau... Kết quả là con tôi bị đâm chết, còn Đồng Đồng thì mất tích!"

"Tôi không hiểu sao nó lại ra tay với con trai tôi... Giờ tôi cũng không tìm thấy Đồng Đồng đâu cả, tôi chỉ muốn nó cho tôi một lời giải thích..." Bà ta òa khóc: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng em gái tôi và chồng nó đều nói Đồng Đồng không phải loại con nít hư hỏng, không cho tôi báo! Giờ thì sao? Mạn Vân cũng xảy ra chuyện rồi đấy!"

Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ giọng nhẹ nhàng: "Nhưng làm sao chị khẳng định được Đồng Đồng chính là hung thủ giết hai người đó?"

Người phụ nữ cố nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi... tôi không chắc... Cũng có thể Đồng Đồng cũng là nạn nhân, bị người ta bắt cóc... cũng có thể là nó chạy trốn, sau khi giết người..."

Chồng Lưu Mạn Vân lập tức phản bác: "Mạn Vân là mẹ ruột của Đồng Đồng! Nếu nó là hung thủ, sao lại hại cả mẹ ruột mình?"

"Vậy sao lúc trước cậu lại gửi Đồng Đồng ở chỗ tôi?!" Người phụ nữ đột ngột gào lên: "Không phải vì nó có vấn đề tâm lý sao? Không phải vì nó bị bệnh thần kinh à?!"
 
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 143: Phiên Ngoại 10


Phiên Ngoại 4: Con Mèo Của Schrodinger

.Tin tức Lưu Chí Siêu tử vong vừa lan ra, vụ án vốn đã mơ hồ nay lại càng khó phân định rõ ràng. Trước mắt cảnh sát gần như không có bất kỳ manh mối gì hữu ích.

Ngay sau khi nhận được điện thoại báo án, Giang Bùi Di lập tức dẫn đội tới hiện trường, đây là một vụ án mạng liên hoàn, tính chất hình sự cực kỳ nghiêm trọng.

Lâm Phỉ Thạch ngồi ở hàng ghế sau xe cảnh sát, miệng ngậm một cây kẹo m*t chocolate, bộ dạng như thiếu ngủ đến mức sắp lăn ra chết, nghiêng đầu tựa lên vai Giang Bùi Di, mơ mơ màng màng nói: “Hiện tại chúng ta còn chưa chắc chắn hung thủ là một người duy nhất, biết đâu lại có đồng phạm thì sao. Một bệnh nhân tâm thần mới ngoài hai mươi, trong nửa tháng giết liên tiếp ba mạng mà không để lại chút dấu vết nào, em thấy có gì đó không ổn.”

“Với lại chuyện chúng ta nghi ngờ Triệu Đồng chỉ là dựa vào vài lời nói của người nhà họ Lưu, hoàn toàn không có bằng chứng thực tế gì, thật sự không vững đâu.”

Giang Bùi Di “ừ” một tiếng: “Anh biết. Trước cứ lên hiện trường nhà Lưu Chí Siêu xem thế nào đã. Ba người bị hại đều có liên hệ với nhau, điều đó cho thấy hung thủ quen biết cả ba. Khoanh vùng nghi phạm lại thì phạm vi sẽ thu hẹp nhiều. Hàn Anh, Lưu Mạn Vân, Lưu Chí Siêu kiểu gì cũng phải có một sợi dây logic nối ba cái chết này lại.”

Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm: “Nếu hung thủ thực sự là Triệu Đồng, nhưng cứ biến mất như bóng ma khiến cảnh sát không sao bắt được, thì phải làm sao đây?”

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu, nói nhỏ: “Em nghĩ hắn sẽ dừng lại thật sao?”

Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Cái này em không chắc. Chúng ta biết còn quá ít.”

Khi hai người vẫn đang nói chuyện qua lại, xe cảnh sát đã dừng trước khu dân cư hiện trường vụ án. Bên dưới khu chung cư là một đám đông bác gái trung niên vây quanh hóng chuyện. Vừa thấy Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng bước xuống từ xe cảnh sát, một bác gái mắt sáng như đèn pha, tay còn đang cầm cây dù cách ly giơ lên như vẫy chào, bất ngờ túm lấy tay Lâm Phỉ Thạch, hỏi to: “Cậu trai này có người yêu chưa?”

Lâm Phỉ Thạch xấu hổ nhưng vẫn khéo léo giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út lên, rút tay khỏi bác gái, hoàn toàn không hoảng loạn trước tình huống này, cười híp mắt nói: “Ngại quá ạ, hoa đã có chủ.”

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, dẫn đội trực tiếp lên lầu.

Lâm Phỉ Thạch cũng không dám đùa thêm, lập tức “kẹp đuôi” chạy theo sau, bỏ lại một bác gái tiếc hùi hụi vì không thành mai mối.

---

Hiện trường vụ án của Lưu Chí Siêu được giữ nguyên hoàn hảo nhờ hai vụ trước đã rút được bài học, đây cũng là lần đầu cảnh sát được tiếp xúc trực tiếp với hiện trường gốc.

Lưu Chí Siêu bị bóp cổ chết bằng gối ngay trong nhà. Khuôn mặt thi thể tím bầm, lưỡi thè dài, mắt xuất huyết dưới màng kết, mười đầu ngón tay co quắp lại các dấu hiệu rõ ràng của ngạt thở dẫn đến tử vong.

Lâm Phỉ Thạch dựa vào khung cửa, ánh mắt đảo một vòng phòng ngủ, phát hiện đầu giường có hai chiếc ly pha lê. Một ly chỉ còn chưa đến nửa, ly còn lại đầy ắp.

Vợ của Lưu Chí Siêu làm ca đêm, 6 giờ sáng mới về đến nhà thì phát hiện chồng đã chết trong tình trạng gương mặt méo mó, biến dạng, liền báo cảnh sát ngay. Thi thể nửa người dưới chưa xuất hiện cứng xác, thời gian tử vong ước tính trong vòng 7 tiếng trở lại thì tức khoảng từ 4 đến 5 giờ sáng.

Giang Bùi Di đeo bao tay cao su, cầm ly nước trên bàn đầu giường xem xét, rồi quay lại ra hiệu nhẹ cho Lâm Phỉ Thạch.

—— Hai người phối hợp với nhau đã lâu, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ngay suy nghĩ đối phương. Lâm Phỉ Thạch bước ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi xổm xuống trước mặt vợ Lưu Chí Siêu đang gục trên ghế sô pha khóc mệt mỏi.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Thời gian gần đây, người nhà chị liên tiếp gặp chuyện, chị cũng biết vụ án này không thể xem thường. Cảnh sát rất cần chị phối hợp điều tra... Bọn tôi thấy trên bàn đầu giường có hai ly nước pha lê, là do chị đặt đó từ trước khi đi làm ca đêm à?”

Cô vợ lau nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: “Không... tôi để ở bàn trà trước khi đi cơ.”

“Chị đi lúc nào?”

“Tầm hơn 6 giờ tối qua, sau khi ăn cơm xong thì tôi đi làm ca đêm. Lúc 10 giờ rưỡi tôi còn gọi điện cho anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn bình thường.”

“Anh ấy thường ngủ lúc mấy giờ?”

“Khoảng 11 giờ. Anh ấy nói gọi cho tôi xong sẽ đi ngủ luôn.”

Lâm Phỉ Thạch đưa tay gãi cằm, nói cách khác, hai cái ly đó là do Lưu Chí Siêu mang vào phòng ngủ. Một người thì không cần dùng đến hai cái ly, ly còn lại chắc chắn là dành cho “khách”.

Hung thủ này đúng là dạng liều lĩnh. Nửa đêm ngang nhiên mò vào phòng ngủ, đánh thức chủ nhà mà vẫn không khiến Lưu Chí Siêu cảnh giác, thậm chí còn đưa nước cho nạn nhân uống sau đó ra tay nhanh gọn, sạch sẽ, không hề để lại dấu vết.

Lâm Phỉ Thạch nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy chồng chị… quan hệ giữa anh ấy và Triệu Đồng như thế nào?”

Vợ Lưu Chí Siêu ngập ngừng hồi lâu, rõ ràng là không muốn nhắc tới, nhưng lại không dám giấu cảnh sát, đành phải kể thật: “Anh ấy… trước giờ không thích Triệu Đồng lắm. Vì tính cách của Đồng Đồng… các cậu chắc cũng biết rồi, đầu óc không bình thường. Có lần Tết, mấy nhà tụ họp, đám trẻ con chơi với nhau, mà Đồng Đồng lấy pháo hoa đốt quần tụi nhỏ, suýt chút nữa là bỏng cả chân. Chí Siêu tức quá… có tát thằng bé một cái.”

—— Động cơ giết người: đã có.

Một bệnh nhân tâm thần, lòng dạ hẹp hòi, ghi thù vì bị đánh rồi quay lại báo thù nghe thì có vẻ hợp lý.

Nhưng lại có một điểm không thông. Nếu hôm qua nửa đêm thật sự là Triệu Đồng tới nhà, Lưu Chí Siêu phải sợ đến hồn phi phách tán mới đúng, sao lại còn bình tĩnh nhận ly nước từ hắn?

Vợ Lưu Chí Siêu vừa khóc vừa nói: “Trong mấy đứa nhỏ nhà họ Lưu chúng tôi, Chí Siêu thương nhất là thằng Anh Anh bên nhà Mạn Khiết. Nó thông minh, có tiền đồ. Nhưng nó chết quá oan uổng… tôi biết tính cách của Đồng Đồng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, từ nhỏ nó đã không giống người bình thường. Thích chơi lửa, ai cũng sợ, chỉ có bên Mạn Khiết dám chăm sóc nó. Ai ngờ… lại không có kết cục tốt. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn mặt Anh Anh lần cuối. Giờ đến lượt Mạn Vân rồi Chí Siêu cũng xảy ra chuyện… Cậu nói xem nhà họ Lưu chúng tôi rốt cuộc gây ra nghiệp gì mà bị như vậy…”

Lâm Phỉ Thạch khẽ nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ thú vị đầy ẩn ý.

—— Không lâu sau, bên bất động sản báo về camera an ninh dưới tiểu khu đã hỏng từ tám trăm năm trước. Không ai báo cáo, nên cũng chẳng ai sửa.

Huống hồ vụ án xảy ra ban đêm, trời tối om như mực, cho dù có camera thì cũng khó mà ghi lại gì rõ ràng.

Người của cục công an sau khi thu thập xong bằng chứng hiện trường, bắt đầu rút quân trở về.

Lâm Phỉ Thạch ngồi xổm bên cạnh giá thi thể, dùng hai ngón tay mở mí mắt Lưu Chí Siêu, đối mặt với đôi mắt mở trừng trừng đã trào máu. Sau vài giây quan sát, cậu vẫy tay ra hiệu đưa thi thể đi.

Giang Bùi Di lúc này đang từ trên cầu thang bước xuống, vừa vặn bị Lâm Phỉ Thạch chặn đường. Tên bám người lập tức ôm chầm lấy anh, làm nũng nói: “Anh mau nắm tay em đi ra ngoài đi, thể hiện chủ quyền một chút được không? Vừa rồi em suýt nữa bị bác gái xóm này bao vây đánh úp, anh chẳng hề ra giải cứu gì cả.”

Giang Bùi Di thản nhiên đáp: “Thấy em cũng vui mà.”

Lâm Phỉ Thạch nổi cáu: “Anh không biết ghen là gì à?!”

Giang Bùi Di rút sợi dây đeo nhẫn trên cổ ra, chiếc nhẫn sáng loáng đung đưa trước ngực, sau đó thuận tay nắm lấy tay cậu, kéo người rời khỏi tiểu khu.

Ánh mắt lạnh lùng và khí chất cao ngạo của anh lập tức dọa cho đám bà mai đang ngấp nghé lùi hết vào trong bóng râm.

Về đến cục cảnh sát, Lâm Phỉ Thạch vừa ngồi vào ghế đã nghịch ngợm xoay cổ, tay gõ gõ lên máy tính không biết đang tìm thứ gì. Giang Bùi Di cũng chẳng buồn quản, một mình đi xử lý các công tác điều tra tiếp theo.

Giữa trưa hôm đó, trong văn phòng đội hình sự.

Lâm Phỉ Thạch chống tay lên mũi, cắn môi suy tư, chợt "tê" một tiếng: “Bùi Di, em phát hiện một chi tiết rất thú vị Lưu Mạn Vân và Lưu Chí Siêu là con của cùng một ông bố, mà Triệu Đồng với Hàn Anh… lại gọi ông ấy là ông ngoại.”

“Ông cụ này hồi trẻ làm nghề sưu tầm cổ vật. Mà cái thời đó, tức là khoảng 50 năm trước, thứ ông ta giữ chắc chắn rất có giá trị. Nghe nói mấy năm gần đây ông ấy sức khỏe yếu, hay phải vào viện. Tuổi tác cũng cao rồi, xem ra sắp đến hồi phân chia di sản, theo lời đồn trên mạng thì tài sản nhà đó cỡ vài trăm triệu.”

“Anh thấy không, Lưu Mạn Vân, Lưu Chí Siêu liên tiếp gặp chuyện không giống như người ngoài giết, mà giống như anh chị em ruột đang tự giết lẫn nhau thì đúng hơn.”

Giang Bùi Di nghe ra điều bất thường trong lời cậu nói, ngẩng đầu hỏi: “Ý em là gì?”

Lâm Phỉ Thạch vẻ mặt mờ ám, dựa hẳn người ra ghế, giọng điệu thâm sâu khó lường: “Anh thử nghĩ đi, thời xưa mấy ông hoàng tử đấu đá nhau vì cái gì? Đơn giản chỉ vì ngai vàng thôi. Còn bây giờ, người ta chém giết vì tài sản, đâu có thiếu. Nếu Triệu Đồng chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng thì sao?”

Giang Bùi Di nói: “Ý em là có người giết người vì di sản, mượn dao giết người.”

Lâm Phỉ Thạch đáp: “Không, em nghĩ có khi người giết thật sự không phải là Triệu Đồng. Hung thủ có thể là người khác.”

Giang Bùi Di vừa tra tư liệu trên máy tính vừa chậm rãi nói: “Nhà họ Lưu tổng cộng có bốn anh chị em. Bây giờ Lưu Mạn Vân, Lưu Mạn Khiết, Lưu Chí Siêu đều đã xảy ra chuyện. Chỉ còn lại ông cả Lưu Tử Đào là vẫn bình an vô sự. Nếu theo suy luận của em, thì người này là đáng nghi nhất.”

Một cảnh sát trẻ ở bên cạnh gãi đầu: “Nhưng đội trưởng Lâm này, tụi em tra rồi. Nhà ông cả vừa mới được hỏi thăm xong. Người trong nhà đều có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ. Tối qua đến tận sáng nay đều không ở hiện trường, không có thời gian gây án.”

Lâm Phỉ Thạch đảo tròng mắt, cười bí hiểm: “Bảo bối, mấy người… còn quên mất một người.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm đội thông minh nhìn thấu tất cả, ngày mai vạch trần chân tướng. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!
 
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 144: Phiên Ngoại 11


Phiên Ngoại 2: Con Mèo Của Schrodinger

Hiện tại trong bốn anh em nhà họ Lưu chỉ còn lại chị ba Lưu Mạn Khiết và anh cả Lưu Tử Đào. Tận mắt chứng kiến từng người trong anh chị em mình lần lượt gặp chuyện, giờ chỉ còn gia đình anh là còn nguyên vẹn, không ai tàn tật, Lưu Tử Đào sợ đến mức mấy đêm mất ngủ, hồn bay phách lạc, cuối cùng len lén tìm đến Cục Cảnh sát xin được giúp đỡ, phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không ngờ Lâm Phỉ Thạch thần thần bí bí lại đưa anh ta vào một căn phòng tối uống trà, không biết đang tính giở trò gì, đùa giỡn trò nghịch ngợm ra sao. Lưu Tử Đào lúc đi ra cả người loạng choạng, mặt mày hoang mang như vừa bị thôi miên.

Ba ngày sau, con trai thứ hai nhà họ Lưu, Lưu Chí Siêu, và con gái út Lưu Mạn Vân cùng được chôn cất. Người nhà họ Lưu phần lớn đều có mặt, đưa tiễn hai người về nơi an nghỉ.

Chiều hôm ấy, mưa dầm rả rích suốt tại nghĩa trang. Cụ ông nhà họ Lưu đang nằm viện, chẳng hay biết gì. Không ai dám nói cho ông biết chuyện, sức khỏe vốn đã yếu, lỡ đâu kích động quá lại đi luôn thì khổ. Còn cụ bà thì đã mất nhiều năm trước rồi.

Lưu Mạn Khiết khóc đến mức ngã quỵ trước mộ, nước mắt nước mũi tèm lem, sắp ngất đi đến nơi. Sau khi đốt xong giấy tiền vàng mã, đắp đất lên mộ, mọi người cũng lạy vài lạy tượng trưng, cuối cùng phải bốn người đàn ông cùng nhau kéo bà ấy dậy. Cả nhà họ Lưu ủ rũ buồn bã rời nghĩa trang.

Ngay cổng lớn nghĩa trang, có một chiếc xe thể thao màu đỏ rực nổi bật dừng sẵn. Nhìn thấy bọn họ ra, xe vang lên hai tiếng còi "tút tút". Mọi người theo phản xạ quay đầu lại, thấy Lâm Phỉ Thạch hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt nở nụ cười "sát gái" tiêu chuẩn, một tay đặt lên cửa xe, nho nhã lịch sự cất tiếng: "Lưu phu nhân, xin hỏi tôi có thể nói chuyện với chị một lát không?"

Hiện tại "Lưu phu nhân" duy nhất chỉ còn lại Lưu Mạn Khiết. Bà ấy ngớ người mất vài giây rồi mới bước đến bên xe, nhìn chàng cảnh sát đẹp trai này với vẻ hơi do dự: "Anh gọi tôi sao?"

Lâm Phỉ Thạch liếc cô một cái sâu xa: "Hiện giờ ngoài chị ra thì còn ai khác nữa?"

Rồi cậu quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp: "Về ba vụ án mạng gần đây, bên cảnh sát có một vài phát hiện mới, muốn mời chị phối hợp cung cấp một số thông tin."

Lưu Tử Đào xuất hiện từ sau lưng Lưu Mạn Khiết không biết từ lúc nào, đột ngột lên tiếng, giọng trầm xuống: "Cô đi đi. Chuyện trong nhà để tôi lo."

Lưng Lưu Mạn Khiết lạnh toát, nổi cả da gà, cô mở cửa xe bước vào, phát hiện ghế sau đã có người ngồi, hoàn toàn im lặng, thậm chí không buồn ngẩng lên nhìn bà, chính là vị đội trưởng tổ hình sự nổi tiếng ít nói nhưng cực kỳ có khí chất.

Lâm Phỉ Thạch thì vẫn cười ôn hoà với bà, vẻ mặt vô hại, nhẹ nhàng nói: "Chuyện là thế này, chúng tôi muốn đến thăm mộ của người bị hại đầu tiên cũng chính là con trai chị, Hàn Anh. Chị có tiện dẫn đường không?"

Hàn Anh là người nhà họ Hàn, theo họ cha mà chôn cất, chắc chắn không an táng chung với nhà họ Lưu. Không hiểu sao, mí mắt Lưu Mạn Khiết hơi giật giật, ngón tay cứ vô thức cọ cọ lên quần, một lúc sau mới chậm rãi đọc ra một địa chỉ.

Lâm Phỉ Thạch lái xe đi, bằng lái của cậu mới lấy chưa đầy hai ngày, kỹ năng còn non nớt như cua mới sinh, xe chạy loạng choạng, bị người ta vượt suốt dọc đường. Qua cửa kính còn nghe văng vẳng một câu: "Lái kiểu gì mà chậm rì rì vậy, chắc là đàn bà lái!"

Lâm Phỉ Thạch coi như không nghe thấy, vẫn cầm vững tay lái, kiên nhẫn lái chiếc xe thể thao mà chạy như xe máy điện, mất hơn nửa tiếng mới tới nơi chôn cất nhà họ Hàn.

Tập tục ở Vu Vân là thế này, sau khi người mất một năm đúng dịp Thanh Minh mới được dựng bia mộ, nên hiện tại mộ của Hàn Anh chỉ cắm một tấm bảng đen nhỏ như bài vị trong từ đường.

Ngô nhi Hàn Anh chi mộ chính là ngôi mộ của người được cho là nạn nhân đầu tiên.

Cảm xúc của Lưu Mạn Khiết lúc này như sắp vỡ ra, nước mắt rơi lả chả, nghẹn ngào kêu lên: "Con trai tội nghiệp của tôi..."

Giang Bùi Di đứng bên cạnh khoanh tay, mặt lạnh tanh không nói gì.

Lâm Phỉ Thạch khẽ thở dài một tiếng: "Nó lang bạt bên ngoài cũng đủ rồi, giờ coi như cũng yên nghỉ được."

Nói rồi, cậu không kiêng nể gì, đưa tay rút tấm bài vị trên mộ lên, tùy tiện cầm trong tay, mắt nheo lại, nhìn thẳng vào mắt Lưu Mạn Khiết, giọng trầm thấp nhấn từng chữ: "Chỉ tiếc, người đang ngủ dưới mộ này và cái tên được khắc trên hũ tro cốt không phải là cùng một người. Vong hồn không về đúng nhà, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt."

"Tôi thật sự rất muốn biết, đêm đó, cậu trai chết trong nhà chị, rốt cuộc là ai?"

Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, chậm rãi hỏi: "Là Hàn Anh, cậu thiếu niên đáng thương, vô tội mất sớm đó? Hay là Triệu Đồng, người mắc bệnh tâm thần mà ai cũng e ngại?"

Lời cậu nói như sét đánh giữa mộ viên im ắng, sắc mặt Lưu Mạn Khiết trắng bệch, thất thần buột miệng: "Sao anh biết?!"

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lấp l**m, cố tỏ ra bình tĩnh: "Tất nhiên là con trai tôi rồi!"

"Vậy à?" Lâm Phỉ Thạch dùng giọng điệu đặc trưng chậm rãi của mình, nghiêm nghị hỏi tiếp: "Nửa tháng trước, có ai từng thấy mặt Hàn Anh chưa?"

"Theo điều tra, đêm xảy ra vụ án, 'Hàn Anh' chết trong nhà chị, chị gọi điện cho toàn bộ người thân, mời họ đến tiễn biệt, nhưng trước khi ai đó đến, chị đã dùng khăn trắng phủ xác lại, cho vào túi hoả táng, kéo khoá kéo từ đầu đến chân. Nói cách khác không ai nhìn thấy thi thể ấy cả."

"Chị đang che giấu điều gì?"

Lưu Mạn Khiết miễn cưỡng nói: "Người đã mất rồi, còn muốn tôi làm gì, chẳng lẽ phải để tôi nhìn xác con mãi sao?"

Lâm Phỉ Thạch khẽ mỉm cười: "Được. Vậy trừ chồng chị ra, chị có thể chỉ ra ai là người thứ ba đã thấy rõ khuôn mặt cái xác không?"

Lưu Mạn Khiết: "..."

"Chị không thể." Lâm Phỉ Thạch tự mình thay bà trả lời câu hỏi ấy, "Bởi vì ngay từ đầu, đây đã là một cái bẫy do các người sắp đặt. Đêm hôm đó, người chết trong nhà chị vốn dĩ không phải con trai chị Hàn Anh, mà là cái cậu mắc bệnh tâm thần chuyên gia gây chuyện Triệu Đồng. Mà giờ, cái hũ tro cốt mang tên 'Hàn Anh' kia cũng chính là Triệu Đồng."

"Vợ chồng Mạn Vân tin mấy lời dối trá của chị, cho rằng Triệu Đồng là kẻ giết người, không muốn làm lớn chuyện, không báo cảnh sát đúng như lòng chị mong đợi. Chị muốn bọn họ nhẫn nhịn, để Hàn Anh 'chết' mà không ai nghi ngờ, còn chị thì thuận nước đẩy thuyền, một công đôi việc."

"Nếu tôi đoán không sai, Mạn Vân và Chí Siêu đều là chết dưới tay Hàn Anh, đúng không? Một nhà các người phối hợp diễn trò, phải gọi là quá xuất sắc."

"Phải công nhận đây gần như là một ván cờ không chê vào đâu được. Ai lại đi nghi ngờ một người đã chết? Cảnh sát có lật tung trời cũng chẳng tìm được Triệu Đồng bởi vì cậu ta đã chết từ trước rồi." Lâm Phỉ Thạch chậm rãi nói, "Vì mấy trăm triệu tiền thừa kế mà chị hại chết ba người vô tội không thấy ghê tởm sao?"

Lúc này Lưu Mạn Khiết đã cứng họng, không thốt nổi một chữ. Môi bà ta trắng bệch, run rẩy không ngừng.

Lâm Phỉ Thạch vỗ nhẹ lên vai bà đang run bần bật như gió thổi cỏ lay, giọng nhàn nhạt, chẳng chút hoang mang: "Muốn chơi mấy trò hoa mỹ này với tôi à? Chị tìm nhầm người rồi. Diễn trò tráo người, tôi đây là chuyên gia."

-

Ba ngày trước.

Lâm Phỉ Thạch nói: "Các cậu vẫn còn quên mất một người."

Một cảnh sát hình sự phản xạ hỏi lại: "Ai?"

"Người mà không ai cần chứng cứ, cũng không có mặt ở hiện trường." Lâm Phỉ Thạch vừa nói, vừa lấy ra một tờ A4, dùng bút marker vẽ sơ đồ quan hệ các nhân vật: "Dựa trên thông tin hiện tại, toàn bộ xoay quanh mấy người này. Từ thi thể của Mạn Vân mà kéo ra là Lưu Mạn Khiết, Lưu Tử Đào, Lưu Chí Siêu, cùng các cặp vợ chồng và con cái của họ. Bao gồm cả con trai của Lưu Mạn Khiết là Hàn Anh người được xem là nạn nhân đầu tiên, và con trai Mạn Vân là Triệu Đồng kẻ tình nghi mắc bệnh tâm thần."

Hắn đẩy tờ giấy về phía trước: "Thấy không? Có một người từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện trong tầm nhìn của chúng ta."

Cảnh sát hình sự kia nghĩ mãi không ra, mặt như lạc trong sương mù: "Ai?"

Giang Bùi Di nheo mắt lại, chậm rãi nhả từng chữ: "Hàn Anh."

Cảnh sát hình sự còn ngơ ngác: "Hàn Anh á?"

Lâm Phỉ Thạch gật đầu: "Đúng. Không một ai trong chúng ta từng nhìn thấy Hàn Anh. Tất cả những gì ta biết về cậu ta đều do Lưu Mạn Khiết kể lại. Hôm nọ, vợ Lưu Chí Siêu vô tình nói với tớ, khi cô ta nhận tin từ Mạn Vân rồi chạy đến thì 'Hàn Anh' đã được bọc xác kỹ lưỡng, nhét hẳn vào túi hoả táng. Nói cách khác trừ vợ chồng Mạn Khiết, không ai từng nhìn thấy mặt của cái xác ấy."

"Vậy cậu thiếu niên chết hôm đó có thật là Hàn Anh không? Và Triệu Đồng vì sao lại biến mất không dấu vết?"

Lâm Phỉ Thạch chống cằm, chậm rãi nói: "Cậu tưởng tượng xem một kẻ giết người, nửa đêm mò vào nhà cậu, đứng ngay trong phòng ngủ cậu mà cậu lại tử tế rót nước mời uống? Cậu thấy điều đó có hợp lý không?"

Cảnh sát hình sự đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái mét.

Lâm Phỉ Thạch tiếp lời: "Trước tiên, Lưu Chí Siêu là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, đang ngủ vai trần trong phòng. Nếu người tới là nữ họ sẽ không dám ở cùng một phòng như vậy. Nên hung thủ có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Lưu thậm chí có khả năng là một trong những người thừa kế di sản tương lai."

"Nếu loại trừ khả năng là nữ thì chỉ còn lại Lưu Tử Đào. Nhưng hiện giờ không có bằng chứng nào trực tiếp buộc tội được hắn."

"Vậy nên loại trừ tất cả các khả năng còn lại thì chỉ còn một phỏng đoán nghe như trò đùa:"

"Họ nói Lưu Chí Siêu đặc biệt cưng chiều đứa cháu ngoại Hàn Anh. Giả sử 'Hàn Anh' vốn đã chết, nhưng ai cũng tin là còn sống. Nếu tìm được cớ để tiếp cận hắn, hạ thấp cảnh giác thì một thiếu niên hơn hai mươi tuổi khoẻ mạnh hoàn toàn có thể ra tay g**t ch*t một ông chú 50 tuổi."

Giang Bùi Di đưa tay xoa nhẹ mi tâm, lời của Lâm Phỉ Thạch quá khó tin, nhưng ngẫm kỹ lại thì rất có lý.

Nếu người chết hôm đó thật sự là Triệu Đồng, vậy mọi hành động sau này của 'Hàn Anh' đều đổ được lên đầu Triệu Đồng một màn tráo người không kẽ hở. Cảnh sát mãi mãi không thể tìm thấy "hung thủ thật sự" vì hắn vốn đã chết từ đầu rồi.

Đây là một kế hoạch giết người liên hoàn tinh vi do ba người nhà Lưu Mạn Khiết bày mưu tính kế, và đội lốt dưới cái tên "Triệu Đồng".

Lâm Phỉ Thạch thản nhiên nói: "Hai người kia nhà họ Lưu chắc sắp được chôn rồi nhỉ? Đến lúc đó, chỉ cần chọc một chút, xem Lưu Mạn Khiết có giấu gì trong lòng hay không là biết."

-

Còn lúc này, tại nghĩa trang, Lưu Mạn Khiết đã bị Lâm Phỉ Thạch ép đến gần như suy sụp. Việc bà ra tay với Triệu Đồng ban đầu chỉ là vì một phút tham lam bốc đồng. Bà tưởng rằng kế hoạch này hoàn hảo, không có kẽ hở. Nhưng không ngờ, hai cảnh sát này lại nhìn thấu được tất cả nhanh như trở bàn tay.

Lâm Phỉ Thạch đỡ lấy thân thể mềm nhũn sắp gục của bà, ánh mắt sâu xa, giọng nhẹ như gió thoảng: "Lưu Mạn Khiết, bây giờ tự thú vẫn còn kịp."

Phòng tuyến trong tâm trí bà hoàn toàn sụp đổ. Trước khí thế như núi đè của hai người, bà gần như không còn phản kháng gì, mà khai toàn bộ sự thật:

Đúng như Lâm Phỉ Thạch phỏng đoán Triệu Đồng thực sự là một bệnh nhân tâm thần, có thể giết người mà chẳng cần lý do. Dưới sự xúi giục của chồng, ba người cùng nhau vạch ra một kế hoạch máu lạnh...

Lưu Mạn Khiết đã đẩy Hàn Anh ra tay giết Mạn Vân và Chí Siêu cuối cùng tự đưa mình vào con đường ngục tù không lối thoát.

Mà Lưu Tử Đào có lẽ chính là người thắng cuộc lớn nhất.

-

Hai tháng sau.

Lâm Phỉ Thạch ngáp dài từ trong văn phòng đi ra. Hôm nay Giang Bùi Di trực ban, còn cậu thì ngủ quên từ chiều, mãi đến 8 giờ tối mới tỉnh dậy như cú đêm. Người vẫn còn ngái ngủ, cậu lững thững đi về phía phòng trực...

Giang Bùi Di đứng ngay cửa phòng trực ban, quay lưng về phía Lâm Phỉ Thạch nghe điện thoại. Lâm Phỉ Thạch đi ngang qua liền nghe được mấy chữ anh nói: "Ừm? Con nít?"

Lâm Phỉ Thạch lập tức giật mình trong lòng, mắt hơi nheo lại, cảnh giác nhìn bóng lưng Giang Bùi Di, gì cơ, con nít gì chứ?!

Ngay khi trong đầu cậu đang nổi lửa đùng đùng, lại nghe thấy Giang Bùi Di hạ giọng nói tiếp: "Được, chuyện này để tôi bàn lại với Phỉ Thạch đã. Nếu cậu ấy đồng ý thì tôi sẽ trả lời ngài sau."

Nói xong, Giang Bùi Di cúp máy rồi xoay người lại, Lâm Phỉ Thạch vội vàng lùi vài bước, làm bộ như vừa đứng ngắm trăng, giả vờ hỏi thản nhiên: "Khuya khoắt rồi anh còn gọi điện cho ai thế?"

Giang Bùi Di hơi ngập ngừng: "Là Quách Thính. Ông ấy suy nghĩ đến hoàn cảnh của tụi mình hiện tại, sau này chắc chắn không có con, nên hỏi tụi mình có muốn nhận nuôi một đứa bé mồ côi không. Là con trai, hai tuổi rưỡi, ba nó vừa mới hi sinh khi làm nhiệm vụ vài hôm trước, mẹ thì không có khả năng nuôi dưỡng..." Anh ngẩng lên nhìn Lâm Phỉ Thạch: "Em nghĩ sao, có muốn nhận nuôi không?"

Lâm Phỉ Thạch lập tức nhớ đến hoàn cảnh bi thảm của Giang Bùi Di hồi nhỏ, gần như chẳng cần suy nghĩ gì, đã đồng ý luôn: "Được chứ! Dù sao bọn mình cũng rảnh rỗi, có thể chăm sóc được. Nhận nó về nhà cũng không sao, em thích con nít."

Thế là, ba ngày sau, trong cục cảnh sát Vụ Vân đột nhiên xuất hiện thêm một "Thái tử gia" khóc lóc om sòm cả ngày, đúng chuẩn tiểu ma vương gây rối khắp nơi. Đi đến đâu là loạn đến đấy, chẳng làm được việc gì ra hồn, vài năm đầu danh xưng "Bá vương Giang Đông" vang dội, đến khi vào tiểu học thì không may bị cha Giang Bùi Di dạy dỗ thành một cậu nhóc lễ phép, biết điều, được "ông bố già" yêu thương cưng chiều từng chút một, rốt cuộc trở thành thanh niên tốt đủ bốn tiêu chuẩn, năm phẩm chất nhưng mà, đó là chuyện về sau rồi.
 
Back
Top Bottom