Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 580: Các nhãn hàng cũng muốn ké chút nhiệt


"Trang Dịch!”

Nghe những lời này, Bùi Sơ Dao có chút tức giận, cô cao giọng nói:

"Tôi rất cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho Thanh Huy, nhưng chuyện giữa chúng ta không liên quan đến anh ấy. Bởi vì tình cảm của tôi đối với anh, trước nay đều chỉ là tình bạn, không có gì khác. Cho nên, những lời tương tự như vậy, hy vọng sau này anh đừng nói nữa.”

Sắc mặt Trang Dịch hơi tái đi, anh há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn:

"Anh hiểu rồi, xin lỗi Sơ Dao, vừa rồi là anh lỡ lời, nhưng anh chỉ là quá thích em…”

Bùi Sơ Dao khẽ thở dài, giọng điệu dịu đi một chút:

"Trang Dịch, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh là một người bạn rất quan trọng của tôi, điểm này sẽ không thay đổi. Nhưng sau này tôi sẽ chọn cách giữ một khoảng cách nhất định với anh, tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu, giữa chúng ta chỉ có thể là bạn bè.”

Trang Dịch im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, gượng gạo nở một nụ cười:

"Được, anh hiểu rồi, anh sẽ không làm em khó xử nữa.”

Bùi Sơ Dao kéo An Linh đi trước một bước.

Đi được một đoạn, An Linh không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Trang Dịch đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Bùi Sơ Dao. Chỉ là khuôn mặt anh bị bóng râm che khuất, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm, chắc hẳn là đang vô cùng đau khổ.

Dù cho để An Linh, một người hoàn toàn ngoài cuộc, xem xét, cũng sẽ nói rằng cả dì út và Trang Dịch đều không sai. Chỉ tiếc là chuyện tình cảm chính là như vậy, hoàn toàn không phải là mối quan hệ thay thế, không có chuyện mất đi một người thì có thể để người khác bù đắp vào.



Sau Tết, An Linh cuối cùng cũng phải bắt đầu công việc.

Vì vậy, sau khi trở lại Hải Thành không lâu, cô liền cùng An Lạc lên đường đến Hà Thành.

Tuy gọi là Hà Thành, nhưng lại là một thành phố ven biển.

Sở dĩ đi cùng An Lạc, là vì công việc mới nhận là chụp ảnh bìa tạp chí cùng An Lạc.

Thực ra, các tạp chí lớn và các nhãn hàng đã sớm gửi đến không ít lời mời. Thật sự là từ cuối năm ngoái, An gia quá náo nhiệt, các nhãn hàng cũng muốn ké chút nhiệt.

An Linh và An Lạc tuy về mặt huyết thống là đúng là chị em "ruột thừa", nhưng sự kiện ồn ào ở Tiệc tối Tinh Quang trước đó, hình ảnh anh dũng cứu em trai của cô đã được lan truyền rộng rãi, và được cả mạng xã hội bàn tán sôi nổi.

Cho nên không chỉ là tạp chí, rất nhiều nhãn hàng khác, các chương trình giải trí, thậm chí cả các dự án phim ảnh cũng cố ý muốn hai chị em họ cùng xuất hiện.

Nhưng An Linh xem xét đến việc cô còn có việc riêng phải làm, đặc biệt là phía Cố Thần Minh vẫn còn vấn đề chưa giải quyết, nên tạm thời không định nhận những công việc có lịch trình quá dài. Chụp tạp chí thì không có ảnh hưởng gì, cho nên đã chọn nhận một cái.

Bên tạp chí đã đặc biệt thiết kế cho họ một chủ đề về sự cứu rỗi, rõ ràng là được đo ni đóng giày dựa trên sự kiện trước đó. Bên tạp chí đã có thể dự đoán được hình ảnh tạp chí bán chạy sau này.

Bởi vì lần này là công việc chính thức, người đại diện hiện tại của An Linh là Dương Dao và trợ lý Mạnh Song Song cuối cùng cũng nhớ ra rằng họ còn có một nghệ sĩ.

Chẳng qua khi phát hiện An Linh còn mang theo vài nhân viên của Thần Ngọc, Dương Dao trong lòng đã có dự cảm không lành.

Cô ta tranh thủ lúc An Linh rảnh rỗi, kéo cô sang một bên lặng lẽ hỏi:

"An Linh, sao lần này em còn mang theo nhiều người lạ vậy? Chụp một cuốn tạp chí thôi mà, có phải vào đoàn phim đâu, có phải là làm quá lên không? Đến lúc đó truyền ra ngoài nói em mắc bệnh ngôi sao thì không hay đâu.”

Thực ra, Dương Dao đã nhận ra đó là người của Thần Ngọc, vì một trong số đó là một người đại diện rất có tiếng trong ngành. Nhưng cô cố tình nói như vậy là để thăm dò An Linh.

Nào ngờ An Linh đã vạch trần cô thẳng thừng: "Chị chưa gặp bao giờ à? Kia là Tiết Bội, người đại diện vàng của giải trí Thần Ngọc. Ngay cả chị ấy mà chị cũng không biết, vậy thì cái chức người đại diện này của chị cũng chẳng ra gì.”

Sắc mặt Dương Dao cứng đờ, có chút mất mặt, cười gượng nói:

"À, ra là Tiết Bội à, tôi đương nhiên là biết rồi. Chẳng phải là chị không ngờ cô ấy cũng đi cùng chúng ta sao, nhất thời không dám nhận.”

"Nhưng Tiết Bội không phải rất bận sao? Cô ấy cũng đi Hà Thành cùng chúng ta à?”

"Đúng vậy." An Linh không vòng vo với cô ta, nói thẳng sự thật: "Hợp đồng của tôi còn hai tháng nữa là hết hạn đúng không? Mẹ tôi định để chị Bội dẫn dắt tôi. Vừa hay nghệ sĩ trước đây của chị Bội đã rời Thần Ngọc để tự mở studio, chị Bội không định đi theo. Chị ấy hiện tại không có nghệ sĩ nào khác dưới tay, vừa hay đi cùng tôi trước.”

Lần này Dương Dao cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa, giọng cô ta cứng ngắc nói:

"Em không định tiếp tục ký hợp đồng với giải trí Thần Ảnh à?”

Giải trí Thần Ảnh chính là công ty giải trí của Cố gia, cũng là công ty mà An Linh và Cố Thần Minh hiện đang ký hợp đồng.

Thường thì trước khi hợp đồng của nghệ sĩ hết hạn một năm, người đại diện sẽ đến thăm dò ý tứ. Nhưng Dương Dao quá tự tin, cảm thấy An Linh chắc chắn vẫn sẽ vì Cố Thần Minh mà tiếp tục ở lại Thần Ảnh, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng cô không gia hạn hợp đồng.

Kết quả bây giờ đột nhiên biết được kế hoạch sau này của cô, thậm chí Thần Ngọc đã cử người đại diện và các nhân viên khác đi theo cô làm việc, Dương Dao sao có thể không sốt ruột?

"Sao lại im hơi lặng tiếng không gia hạn hợp đồng vậy? Thần Minh có biết chuyện này không?”

Cô ta là do Cố Thần Minh đặc biệt sắp xếp ở bên cạnh An Linh, mục đích là sau này tìm một thời cơ thích hợp, với tư cách là người thân cận của An Linh, nhảy ra cắn An Linh một miếng, làm cho cô rơi xuống đáy vực không thể gượng dậy.

Về việc dùng phương pháp gì, khi Dương Dao mới tiếp nhận An Linh, Cố Thần Minh đã nói rằng sau này hắn có sắp xếp.

Sau đó, Cố Thần Minh cũng đã sắp xếp vài lần, nhưng không một lần nào thành công.

Đầu tiên là định giở trò từ vấn đề thuế vụ.

Kết quả là Bùi Ngọc Ngưng, với tư cách là người giám hộ của An Linh, yêu cầu mỗi bản hợp đồng của An Linh đều phải cho bà xem qua. An gia lại có chuyên gia thuế vụ riêng phụ trách vấn đề thuế của gia đình, họ không tìm được một kẽ hở nào để lợi dụng.

Sau đó lại định làm trò trong vấn đề tình cảm của An Linh, muốn tung tin đồn An Linh có quan hệ nam nữ hỗn loạn, xem có thể làm xấu thanh danh của cô không.

Kết quả là video An Linh bám riết Cố Thần Minh ở tiệc sinh nhật không biết bị ai đó thích xen vào chuyện người khác chụp lại và phơi bày ra ngoài. Hình tượng kẻ lụy tình của cô đã đi trước một bước, ăn sâu vào lòng người, những tin đồn họ tung ra lại không gây được một gợn sóng nào.

Sau đó họ nghĩ ra một cách độc ác hơn.

An Linh nổi tiếng từ khi còn trẻ, lại xinh đẹp, người thèm muốn cô không ít. Những người này nếu không phải là e ngại An gia và Bùi gia nên có lòng tà nhưng không có gan, thì là thật sự không tìm được cơ hội.

Nếu đã vậy, Cố Thần Minh có thể tạo cơ hội cho họ.

Hắn hẹn An Linh ra ngoài, ban đầu chỉ nói là ăn cơm riêng với cô, nhưng thực chất là hẹn cô đến một bữa tiệc.

An Linh tuy tức giận vì bị lừa, nhưng chỉ cần hắn chịu thua, xin lỗi và nói vài lời ngon ngọt, cô luôn sẽ chọn nghe theo hắn.

Mọi chuyện ban đầu đều rất thuận lợi, tửu lượng của An Linh không tốt, rất nhanh sẽ bị chuốc say. Nhưng An Linh vừa mới say, liền có một đám người xông vào, tự xưng là bảo vệ An gia, trực tiếp đưa An Linh về.

Cố Thần Minh không tin, lại thử một lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Không, lần này có chút khác biệt, vì không chỉ An Linh bị đưa đi, mà hắn còn bị mấy người bịt mặt kéo đến gara đánh cho một trận, và trừng trừng cảnh cáo hắn đừng có ra tay với An Linh nữa.

Là do Cố Thần Minh có tật giật mình trước, đương nhiên không dám báo cảnh sát. Hắn lại không biết thân phận của mấy người bịt mặt này, muốn trả thù cũng không trả thù được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bị đánh một trận vô ích.

Sau lần này, hắn quả thực không dám làm gì nữa, chủ yếu là cảm thấy thủ đoạn của mình có thể đã bị An gia phát hiện, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể quan sát một thời gian trước.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 581: Kịch bản này anh thích xem chứ?


Dương Dao cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục làm người đại diện của An Linh, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Cố Thần Minh.

Vốn dĩ họ còn nghĩ dù sao An Linh chắc chắn sẽ gia hạn hợp đồng, sau này cứ từ từ cũng được, cũng có thể tìm được cách.

Đặc biệt bây giờ An Linh lại trở thành thiên kim giả, họ hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để phá hoại mối quan hệ giữa An Linh và An gia, đẩy cô vào hoàn cảnh tứ cố vô thân rồi mới ra tay.

Thậm chí Thu Niệm cũng có thể trở thành đối tượng mà họ lợi dụng.

Nếu An Linh thích Cố Thần Minh, vậy Cố Thần Minh hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để cố ý tỏ ra tốt với Thu Niệm, nhằm khơi dậy lòng ghen tị của An Linh. Một khi An Linh có hành vi nhắm vào Thu Niệm, mối quan hệ giữa cô và An gia chắc chắn cũng sẽ xuất hiện rạn nứt.

Đây cũng là lý do tại sao Cố Thần Minh, khi Dư Triều Na và Diêu Du gặp scandal không thể tiếp tục quay phim, đã chủ động đề cử Thu Niệm đến đóng bộ phim truyền hình hiện tại của hắn.

Hắn muốn tạo cơ hội tiếp xúc với Thu Niệm cho mình.

Những chuyện này Dương Dao đều biết.

Nhưng bây giờ bộ phim truyền hình của Thu Niệm còn chưa quay xong, mà An Linh lại không định gia hạn hợp đồng, họ lại chẳng làm được gì cả.

Dương Dao cũng không biết Cố Thần Minh và An Linh rốt cuộc có ân oán gì, đến mức phải dùng mọi cách để hủy hoại đối phương. Cho nên bây giờ cô hoàn toàn là "hoàng thượng không vội, thái giám đã gấp”.

Nhưng ai bảo cô ta lại thích Cố Thần Minh chứ, chuyện đã hứa với Cố Thần Minh còn chưa hoàn thành, đến lúc đó cô ta còn có thể lấy gì để đưa ra yêu cầu với hắn?

Cho nên sao cô ta có thể không vội!

An Linh thầm nghĩ, cô gia hạn hợp đồng hay không, có liên quan quái gì đến Cố Thần Minh.

Đương nhiên, lời này chắc chắn không thể nói trước mặt Dương Dao.

Cho nên cô chỉ có thể bĩu môi hừ một tiếng, mặt mày vênh váo bắt đầu giở thói tiểu thư.

"Anh ấy có quan tâm gì đến chuyện của tôi đâu, tôi thấy anh ấy và Thu Niệm quay phim vui vẻ lắm, tôi không gia hạn hợp đồng anh ấy cũng chẳng quan tâm. Tôi không muốn dùng chuyện nhỏ nhặt này để làm phiền người bận rộn như anh ấy đâu.”

Nghe ra được sự chua chát trong lời nói của An Linh, Dương Dao ngược lại thở phào nhẹ nhõm một chút.

Cô ta đã nói rồi mà, sao An Linh lại đột nhiên thay đổi tính nết, hóa ra là đang chờ cô ta ở đây.

Rõ ràng, An Linh đây là cố ý làm mình làm mẩy để Cố Thần Minh thấy, giả vờ không gia hạn hợp đồng để Cố Thần Minh đến dỗ dành.

Dương Dao sau khi hiểu ra cũng không vội nữa, dịu giọng khuyên nhủ:

"Sao lại thế được, Thần Minh và Thu Niệm chỉ là công việc thôi mà, em mới là người thanh mai trúc mã với anh ấy, sao anh ấy lại không quan tâm đến em được? Nếu anh ấy biết em không chịu gia hạn hợp đồng, chắc chắn sẽ đến hỏi em. Nếu em không gia hạn hợp đồng thì không thể ở cùng công ty với Thần Minh sao?”

An Linh lại hừ một tiếng: "Vậy đợi anh ấy nhớ đến tôi rồi hẵng nói.”

Thực ra, những chuyện nhỏ nhặt giữa Dương Dao và Cố Thần Minh, An Linh bây giờ đều đã biết. Chỉ là cô cũng chỉ có thể tra ra được phần mà Dương Dao biết, còn về việc Cố Thần Minh rốt cuộc tại sao lại căm ghét cô như vậy, và ai đã đánh Cố Thần Minh một trận, cô vẫn hoàn toàn không biết, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Dương Dao quả nhiên cho rằng An Linh đang giận dỗi, quay đầu liền đem chuyện này nói cho Cố Thần Minh.

Ngay buổi tối khi An Linh và mọi người vừa đến Hà Thành, điện thoại của Cố Thần Minh đã gọi đến.

An Linh đang cùng An Lạc ăn cơm, cô nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, thở dài một hơi thật sâu, tự làm công tác tư tưởng cho mình một chút, sau đó bắt máy, mở miệng là một giọng nói vừa bất mãn lại vừa có chút dính người:

"Nha~ Đây không phải là anh Thần Minh sao, em còn tưởng là ai chứ, sao anh còn có thời gian rảnh để gọi cho em vậy.”

"Khụ khụ khụ!” An Lạc bị giọng điệu kỳ quái của An Linh làm cho sốc, quên mất mình còn đang ăn cơm, hít một hơi mạnh bị sặc đến mức ho sặc sụa.

An Linh có chút thẹn quá hóa giận mà lườm cậu một cái, nhưng không có cách nào, cô vẫn phải tiếp tục diễn.

[Cố Thần Minh gọi điện cũng không chọn thời điểm, làm hại hình tượng anh dũng của mình trước mặt em trai sắp không giữ nổi rồi!]

"Tiểu Linh, sao lại giận dỗi với anh vậy, em biết là anh luôn ở đoàn phim quay phim, thật sự không có thời gian để liên lạc với em mà.”

Từ Dương Dao biết được An Linh có khả năng không gia hạn hợp đồng, khi liên lạc với cô, Cố Thần Minh dùng giọng điệu đã dịu đi một chút.

"Nghe Dương Dao nói dì Bùi đã cử người đại diện của Thần Ngọc cho em? Dù sao em cũng sẽ gia hạn hợp đồng với Thần Ảnh, hà cớ gì phải để dì Bùi phiền lòng như vậy, cũng đừng làm ảnh hưởng đến công việc bình thường của người khác.”

"Hừ, ai nói em chắc chắn sẽ gia hạn hợp đồng với Thần Ảnh? Em càng không, em muốn về công ty của mẹ em!” An Linh trả lời.

"Tiểu Linh…” Cố Thần Minh kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đừng có vô cớ gây sự như vậy, nếu đãi ngộ của Thần Ảnh có gì khiến em không hài lòng, cứ việc nói thẳng với anh. Anh nghĩ đãi ngộ mà Thần Ngọc chịu đưa ra, Thần Ảnh cũng có thể đáp ứng được.”

"Mẹ em nói tiền kiếm được đều thuộc về em, lương của nhân viên đều do bà trả, bà còn cho em cổ phần nữa.” An Linh nói thật.

Cố Thần Minh: "…"

Hắn ở Thần Ảnh còn chưa có đãi ngộ tốt như vậy!!

Hắn giả vờ như đã hết kiên nhẫn: "Đừng quậy nữa, anh quay phim một ngày thật sự rất mệt, còn phải ở đây dỗ dành em.”

"Lúc trước là chính em muốn vào Thần Ảnh, làm hại anh bị chú An và dì Bùi gọi đến nói chuyện, làm anh như thể đã bắt cóc con gái của họ vậy. Anh cũng là vì chính em nói muốn ở cùng công ty với anh mới chịu đựng áp lực của họ. Em bây giờ thay đổi thất thường, không phải là đã phụ lòng sự kiên trì của anh lúc đó sao?”

[Tôi nhổ vào! Tôi có mất trí nhớ đâu! Lúc trước không phải chính anh ám chỉ với tôi rằng nếu tôi có thể ở cùng công ty với anh, cơ hội cùng nhau đóng phim có khi sẽ nhiều hơn sao?]

[Hơn nữa tôi đang nói với anh về tiền bạc, anh lại nói với tôi về tình cảm, thật tổn thương tiền bạc quá!]

"Em không quan tâm! Dù sao em cũng phải về công ty của mẹ!” An Linh đã sớm nghĩ ra cái cớ để lừa Cố Thần Minh: "Thu Niệm đã ký hợp đồng với Thần Ngọc, em lại ở Thần Ảnh, nói ra ngoài người khác còn tưởng là An gia không cần em nữa!”

[Thế nào? Lý do này đủ chưa? Đây không phải là vở kịch thiên kim giả ghen tị với thiên kim thật mà anh muốn xem sao?]

[Tôi diễn cho anh xem là được chứ gì.]

An Lạc: "…"

Đang quan sát và học hỏi kỹ năng diễn xuất cấp ảnh hậu…

"Ra là em đang nghĩ đến chuyện này." Cố Thần Minh còn tưởng mình cuối cùng cũng đã hiểu ra nguyên nhân An Linh quậy phá: "Vậy là em chỉ sợ An gia sau này sẽ quan tâm đến Thu Niệm hơn em phải không?”

"Em đừng nghĩ nhiều, dì Bùi ký hợp đồng với Thu Niệm cũng là vì Thu Niệm vừa hay chưa có công ty, hơn nữa cô ấy là người mới, thật sự cần dì Bùi chăm sóc nhiều hơn một chút. Điều này cũng không có nghĩa là vị trí của Thu Niệm trong lòng họ sẽ vượt qua em. Em muốn đến Thần Ngọc chính là muốn tranh giành tình cảm với cô ấy sao?”

"Ai muốn tranh giành tình cảm với cô ta?” An Linh tức giận hét lớn: "Cô ta nghĩ mình là ai chứ, đáng để em ghen tị à? Cô ta mới về được bao lâu? Em mới là người từ nhỏ lớn lên ở An gia! Trong mắt mẹ, em mới là con gái của bà!”

[Được không? Kịch bản này anh thích xem chứ?]

Cố Thần Minh quả thực rất thích xem, thậm chí còn cảm thấy để An Linh về giải trí Thần Ngọc có khi lại là một nước cờ hay.

Hắn hiện tại còn chưa bắt đầu lợi dụng Thu Niệm để châm ngòi mối quan hệ giữa hai người, mà An Linh đã không kìm nén được như vậy.

Vậy thì sau này khi thiên kim thật và thiên kim giả ở cùng một công ty, tài nguyên của hai người chắc chắn sẽ có sự trùng lặp. Dựa theo biểu hiện hiện tại của An Linh, cô sau này chắc chắn sẽ tìm cách cướp tài nguyên của Thu Niệm và nhắm vào đối phương. Điều này đối với hắn mà nói chẳng phải càng tốt hơn sao?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 582: Dù có đuổi theo bây giờ cũng không làm được gì


Cố Thần Minh trong lòng tính toán, nếu thật sự không khuyên được, chi bằng trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.

"An Linh." Giọng Cố Thần Minh trầm xuống: "Anh đã nói trước đây rồi, cái tính tiểu thư của em phải sửa lại đi. Nói cho cùng, em chỉ là sợ cô ấy cướp mất sự cưng chiều của An gia đối với em thôi.”

"Thu Niệm dù sao cũng mới được An gia nhận về, chú và dì chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của họ, em việc gì cũng phải so đo với cô ấy làm gì?”

[Tốt tốt tốt, tôi đã diễn đến mức này mà anh còn chưa hài lòng đúng không, còn muốn đổ thêm dầu vào lửa?]

"Ai sợ cô ta!” Tuy trong lòng đang chửi thầm, nhưng miệng An Linh vẫn giả vờ như bị chọc giận: "Em sợ cô ta? Đừng có đùa.”

"Hơn nữa anh và Thu Niệm mới quen nhau bao lâu mà anh lại bênh vực cô ta? Anh nói đi! Có phải hai người quay phim đã nảy sinh tình cảm rồi không?”

"Em đừng có lúc nào cũng vô cớ gây sự như vậy." Cố Thần Minh cố tình tỏ ra có chút mệt mỏi: "Chỉ là tiếp xúc bình thường khi quay phim thôi. Anh phát hiện tính cách của Thu Niệm còn tốt hơn em nhiều, cũng hiểu chuyện hơn em nhiều. Cô ấy hoàn toàn không muốn tranh giành gì với em, em cũng đừng cố ý gây khó dễ cho cô ấy.”

[Tôi thấy anh rất muốn tôi gây khó dễ cho cô ấy thì có, phép khích tướng thấp kém như vậy chỉ có kẻ ngốc mới mắc bẫy.]

"Tôi cố ý gây khó dễ cho cô ta? Anh đang đùa cái gì vậy? Cô ta nghĩ mình là ai chứ?” An Linh cố gắng truyền đạt cảm xúc tức đến hộc máu này qua giọng nói cho đối phương: "Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Lại dựa vào cái gì mà bênh vực cô ta như thế!”

[Hơn nữa anh cũng đừng nói như thể rất thân với Thu Niệm vậy, Thu Niệm hiện tại mỗi ngày đều báo cáo với tôi rằng mình tuyệt đối không nói thêm một câu nào với anh ngoài công việc, cũng không biết trong mắt cô ấy tôi rốt cuộc là hình tượng gì…]

[Nghĩ đi nghĩ lại đều là lỗi của Cố Thần Minh!]

"Anh chỉ là nói thật thôi mà.”

Cố Thần Minh cảm thấy việc khích tướng cũng phải từ từ, hôm nay như vậy là được rồi.

"Tiểu Linh, em bây giờ quá kích động, đợi khi nào em bình tĩnh lại chúng ta hãy nói chuyện tiếp.”

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

[A phi! Lại còn dám cúp điện thoại của tôi!]

[Ha ha, may mà tôi đã chuẩn bị trước một số câu thoại của nữ phụ độc ác, còn xem lại mấy bộ phim truyền hình về thiên kim thật giả, không có vai diễn nào mà tôi không tiếp được.]

An Linh cất điện thoại, vô cùng hài lòng với kỹ năng diễn xuất vừa rồi của mình, còn ngâm nga vài câu hát, cho đến khi đối mặt với An Lạc đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

An Linh: "…"

[Xấu hổ quá…]

[Bây giờ nói với An Lạc rằng mình có hai nhân cách còn kịp không?]

An Linh vừa chửi thầm trong lòng vừa ra vẻ trấn tĩnh nói: "Nhìn chị làm gì, ăn cơm đi.”

"Ồ ồ.” An Lạc vội vàng cúi đầu ăn cơm, chỉ sợ chậm một bước nữa là mình không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ngày hôm sau đến Hà Thành, họ bắt đầu quay chụp. Địa điểm ở bờ biển, toàn bộ quá trình quay chụp đều rất thuận lợi, thậm chí còn kết thúc công việc sớm để trở về khách sạn.

Nhưng ngay tại khách sạn, An Linh đã nhìn thấy một người không ngờ tới — Trang Dịch.

An Linh và mọi người vừa bước vào cửa khách sạn, liền nhìn thấy Trang Dịch đang đi về phía cửa, chắc là chuẩn bị ra ngoài. Chỉ là vẻ mặt của anh trông rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với Trang Dịch mà An Linh từng thấy.

Bên An Linh đông người, Trang Dịch cũng không chú ý đến cô, vẫn là An Linh nhìn thấy đối phương trước.

Nhưng đã thấy thì dù sao cũng phải chào hỏi.

"Chú Trang?” An Linh kinh ngạc gọi anh một tiếng.

Trang Dịch nghe thấy tiếng gọi, đột nhiên quay lại nhìn, phát hiện là An Linh, vẻ mặt liền lập tức thay đổi.

Từ vẻ lạnh lùng vừa rồi đến nụ cười ôn hòa chỉ trong nháy mắt, suýt chút nữa đã khiến người ta cho rằng khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Tiểu Linh?” Trang Dịch cũng rất kinh ngạc: "Cả Tiểu Lạc cũng ở đây à?”

"Chào chú Trang.” An Lạc lễ phép chào hỏi.

"Chào các cháu, thật là trùng hợp quá, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được các cháu. Xem tư thế này của các cháu, là có công việc à?”

"Đúng vậy ạ, còn chú Trang thì sao? Chú không phải mấy ngày trước còn ở Kinh Thị sao?” An Linh hỏi.

"Ồ, chú cũng giống các cháu, cũng có chút việc công tác, bây giờ đang chuẩn bị đi làm đây." Trang Dịch lộ ra vẻ mặt có chút áy náy, tiếc nuối nói: "Thật là, khó khăn lắm mới gặp được, nếu có thời gian chú nên mời các cháu một bữa cơm. Nhưng hôm nay chú thật sự bận quá, các cháu ở Hà Thành mấy ngày? Nếu ngày mai còn ở, chú mời các cháu một bữa nhé?”

"Không sao đâu chú Trang, bọn cháu ngày mai đi rồi." An Linh trả lời: "Không cần phải lo cho bọn cháu đâu, chú đi làm việc đi, bọn cháu cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.”

"Vậy được, vậy chú cũng không làm phiền các cháu nữa, các cháu vừa mới làm việc xong chắc cũng mệt rồi.” Trang Dịch không kiên trì nữa, sau khi tạm biệt An Linh và An Lạc liền quay người đi.

An Linh nhìn bóng lưng của Trang Dịch, trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn.

Nếu cô vừa rồi không nhìn lầm, sau khi cô gọi một tiếng "Chú Trang”, phản ứng đầu tiên của Trang Dịch khi nhìn thấy cô là hoảng loạn. Dù cho ở đây gặp được cô và An Lạc quả thực rất bất ngờ, nhưng cũng không nên là kinh hoàng chứ?

Tuy tia kinh hoàng đó rất nhanh đã bị nụ cười thay thế, nhưng An Linh đã làm diễn viên nhiều năm, quan sát biểu cảm của người khác là môn học bắt buộc của cô. Cô cảm thấy phán đoán của mình chắc không sai, Trang Dịch quả thực là vì nhìn thấy họ mà hoảng sợ.

"Chị, chúng ta đi thôi.” An Lạc không hiểu tại sao An Linh cứ đứng bất động, chỉ có thể nhắc nhở một câu.

"Ồ, được.” An Linh hoàn hồn, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa quyết định tra một chút.

[Vẻ mặt của chú Trang vừa rồi quả thực rất không ổn.]

[Dù sao dù có tra ra được bí mật nhỏ nào của chú ấy cũng không sao, mình không nói cho người khác biết là được chứ gì?]

An Lạc: "…"

Cậu nghe thấy đấy.

An Lạc và Trang Dịch cũng chỉ gặp nhau một lần ở Kinh Thị, cậu hoàn toàn không hiểu Trang Dịch là người như thế nào, tự nhiên không nhạy cảm như An Linh, cũng không biết sự không ổn mà An Linh nói là nhìn ra từ đâu.

Nhưng bí mật nhỏ thì không nghe phí của.

Cậu đang chờ An Linh nói tiếp, lại phát hiện An Linh đột nhiên dừng bước.

"Chị?”

An Linh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trang Dịch vừa mới từ cửa xoay của khách sạn đi ra.

Cô cất bước đuổi theo về phía cửa, rồi lại sau khi chạy được một đoạn đột nhiên dừng lại.

An Lạc không hiểu chuyện gì, vội vàng đuổi theo, phát hiện An Linh đang với vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm về phía cửa không biết đang xem cái gì. An Lạc nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy Trang Dịch vừa mới lên một chiếc xe.

Anh rất lo lắng hỏi:

"Chị, sao vậy? Chị nhìn thấy cái gì? Hay là chị còn có việc muốn nói với chú Trang?”

An Linh dường như không nghe thấy lời cậu nói, vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, nhìn chiếc xe đó lái đi.

[Không được, dù mình có đuổi theo bây giờ cũng không làm được gì, Trang Dịch chắc chắn sẽ không thừa nhận.]

[Mình phải nhanh chóng cho dì út biết, Trang Dịch lại tìm được chú Vệ!]

[Không! Không phải là đã!]

[Là mười năm trước! Trang Dịch đã tìm được người từ mười năm trước!]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 583: Đối với hắn mà nói, đó là một cơ hội ngàn năm có một


Mèo edit: Xin lỗi các nàng, mèo đã nhầm lẫn Trang Dịch là người tốt nên dùng từ "anh" để chỉ Trang Dịch, mèo xin phép bây giờ đổi thành từ "hắn" và dùng từ "anh" để chỉ Vệ Thanh Huy nhé ạ.)

Tim An Linh đập rất nhanh. Vừa rồi vì đầu óc hỗn loạn, cô đã theo bản năng đuổi theo, định trực tiếp chất vấn Trang Dịch.

Nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhận ra rằng nếu Trang Dịch đã chọn cách che giấu chuyện này, thì hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Mười năm, hắn cứ thế nhìn dì út đau khổ tìm kiếm tung tích của Vệ Thanh Huy suốt mười năm, còn phải giả vờ như mình cũng đang nỗ lực giúp đỡ tìm kiếm mà không có manh mối. Rõ ràng là một kẻ lòng dạ sâu hiểm và không có ý tốt. An Linh tùy tiện xông lên ngược lại sẽ bứt dây động rừng, không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng nghĩ cách báo cho dì út biết, để dì út dẫn người đến, nhân lúc Trang Dịch chưa kịp phát hiện mà cứu Vệ Thanh Huy ra.

Trong khi đó, An Lạc ở bên cạnh cũng đã kinh ngạc.

Cậu tuy trước đây không rõ lắm về chuyện của Bùi gia, nhưng trước khi đến Bùi gia, khi An Quân giới thiệu các thành viên trong gia đình, đã nói qua tình hình đại khái cho cậu.

Cho nên dù cậu không quen thuộc với cả Vệ Thanh Huy và Trang Dịch, nhưng cũng biết họ vốn là bạn tốt. Sau khi Vệ Thanh Huy mất tích, cả dì út và Trang Dịch đều đã tìm kiếm tung tích của anh cho đến tận bây giờ vẫn chưa từ bỏ.

Nhưng bây giờ An Linh lại nói Trang Dịch thực tế đã sớm tìm được người?

Vậy là mười năm qua, hắn thực chất luôn luôn diễn kịch?

Hắn ta mưu đồ điều gì?

"Không có gì." An Linh sau khi bình tĩnh lại đã giải thích với An Lạc: "Chỉ là vừa rồi hình như thấy một người quen, kết quả nhìn kỹ mới phát hiện nhận nhầm. Đi thôi.”

[Đi mau, đi mau, mình phải nhanh chóng báo chuyện này cho dì út để dì nhanh chóng mang thêm người đến Hà Thành!]

[Chú Vệ lại bị Trang Dịch giam cầm mười năm!]

An Lạc mở to hai mắt: Giam cầm?

Vậy là Trang Dịch không chỉ sớm tìm được Vệ Thanh Huy, mà còn giam giữ người ta suốt mười năm?

Không được, cậu cũng phải nhanh chóng báo chuyện này cho dì út.

Không đúng, không đúng, cậu tốt nhất nên nói chuyện này với mẹ trước, để mẹ đi nói với dì út sẽ tốt hơn.

Bởi vì An Linh chắc chắn cũng sẽ tìm cách báo cho dì út, cậu phải để họ chuẩn bị tâm lý trước. Nếu không, lỡ như dì út vì biết chuyện này mà quá kích động, trong một lúc bốc đồng gọi điện thoại thẳng cho An Linh hỏi xem cô đã tra ra được điều gì, thì chẳng khác nào đã trực tiếp tiết lộ chuyện có thể nghe được tiếng lòng của An Linh, vậy thì không hay rồi.

Hai người trong lòng đều có tính toán riêng, cho nên vừa lên lầu đã trực tiếp về phòng làm việc của mình.

An Lạc gọi điện thoại cho Bùi Ngọc Ngưng nói chuyện này, khiến Bùi Ngọc Ngưng cũng kinh ngạc không thôi.

"Được, biết rồi Tiểu Lạc. Mẹ bây giờ sẽ gọi ngay cho Sơ Dao, và cũng sẽ nhắc nhở con bé khi liên lạc với Tiểu Linh sau này phải giữ bình tĩnh. Các con tự mình chú ý an toàn, không được hành động thiếu suy nghĩ, đợi chúng ta qua đó rồi hãy nói, biết chưa?”

"Biết rồi ạ, mẹ.”



An Linh trở lại phòng liền lập tức lấy điện thoại ra, chuyển sang một tài khoản WeChat khác, sau đó gửi một tin nhắn cho tài khoản chính của mình: "Vệ Thanh Huy hiện đang bị Trang Dịch nhốt trong viện điều dưỡng của Trang gia ở Hà Thành.”

Trang gia có một viện điều dưỡng cao cấp ở Hà Thành, được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ không xa bờ biển.

Hà Thành vốn là một thành phố du lịch, hòn đảo này tên là Thủy Minh Đảo. Một nửa diện tích được dùng để phát triển thương mại, biến hòn đảo thành một địa điểm du lịch nổi tiếng. Nửa còn lại thuộc phạm vi của viện điều dưỡng, du khách không được phép vào.

Trang Dịch đã nhốt Vệ Thanh Huy trong một ngôi nhà nhỏ trên đó. Ngoài những người hắn đặc biệt sắp xếp, không ai có thể đến gần nơi đó. Hắn ta cứ thế giấu người suốt mười năm.

Sau đó, An Linh lại chuyển về tài khoản chính của mình, chụp màn hình tin nhắn này gửi cho Bùi Sơ Dao.

An Linh: [Dì út! Con nhận được một tin tức về chú Vệ, nói rằng chú ấy đang ở Hà Thành, bị Trang Dịch nhốt lại. Dì út có thể nhanh chóng đến Hà Thành một chuyến không ạ?]

An Linh: [Còn nữa, dù tin tức là thật hay giả, dì đừng trực tiếp đi hỏi Trang Dịch. Vì hôm nay con đã gặp hắn ở Hà Thành, nếu là thật, dì trực tiếp hỏi có thể sẽ bứt dây động rừng, lỡ như hắn phát hiện có điều không ổn, lén đưa người đi mất thì phiền phức lắm.]

Bùi Sơ Dao cũng vừa mới cúp điện thoại với Bùi Ngọc Ngưng, dù trong lòng đã sóng gió ngập trời, vẫn lập tức trả lời tin nhắn của An Linh.

Bùi Sơ Dao: [Được, cảm ơn Tiểu Linh. Dì bây giờ sẽ lên đường ngay. Trước khi dì đến, con cứ ở khách sạn, đừng tự mình đi tìm, an toàn là trên hết, biết không?]

Nếu những điều này đều là thật, thì cô có lẽ phải đánh giá lại con người của Trang Dịch.

Hắn ta có thể giấu chuyện này suốt mười năm, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tiếp tục che giấu. Nếu An Linh đến tìm trước, Bùi Sơ Dao sợ hắn sẽ không từ thủ đoạn mà làm hại cô.

An Linh: [Yên tâm đi dì út, con hiểu mà, dì nhớ mang thêm người nhé.]

Bùi Sơ Dao: [Được.]

May mắn là một giờ sau, Kinh Thị có chuyến bay thẳng đến Hà Thành. Bùi Sơ Dao đã đến nơi vào lúc 5 giờ chiều.

An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng cũng đã đến, hai bên đều mang theo rất nhiều vệ sĩ. Họ đón An Linh và An Lạc ở khách sạn, sau đó trực tiếp đi về hướng Thủy Minh Đảo.

Dọc đường đi, Bùi Sơ Dao mặt mày nghiêm trọng, cắn chặt răng không nói một lời, trong mắt lộ rõ sự lo lắng và bất an, đương nhiên còn có sự khó hiểu và phẫn nộ đối với hành động này của Trang Dịch.

"Sơ Dao, đừng lo lắng." Bùi Ngọc Ngưng nhẹ nhàng vỗ lưng em gái mình an ủi: "Đã có tin tức là chuyện tốt rồi, lát nữa chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy Thanh Huy.”

Bùi Sơ Dao gật đầu, có chút đau khổ nói: "Nhưng Trang Dịch rốt cuộc tại sao lại làm như vậy! Mười năm qua, chẳng lẽ hắn vẫn luôn lừa dối em sao?”

[Ai, Vệ Thanh Huy sau khi bị sóng cuốn đi đã trôi dạt đến Hà Thành. Lúc đó, người tìm kiếm ở đây là người của Trang Dịch, vừa hay đã bị người của hắn phát hiện.]

[Lúc đó Vệ Thanh Huy đang trong trạng thái hôn mê, tình hình rất nguy kịch. Trang Dịch sợ làm Bùi Sơ Dao lo lắng, nên đã không báo cho dì ngay lập tức, nghĩ rằng đợi cứu tỉnh người thành công, đảm bảo Vệ Thanh Huy không sao rồi mới nói cho dì.]

[Sau khi được cứu chữa, Vệ Thanh Huy quả thực đã tỉnh lại, nhưng Trang Dịch lại phát hiện anh bị mất trí nhớ.]

Trái tim Bùi Sơ Dao run lên, suýt chút nữa đã không nhịn được mà hỏi thẳng ra.

Mất trí nhớ? Thanh Huy lại bị mất trí nhớ?

Trang Dịch lại biết rõ anh bị mất trí nhớ, không kịp thời đưa anh đi điều trị, ngược lại còn nhốt anh trong viện điều dưỡng suốt mười năm?

Anh ấy chắc đã bất lực đến mức nào…

Bùi Sơ Dao cúi đầu xuống, dùng hai tay vò tóc mình, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt một chút nỗi đau trong lòng.

[Vốn dĩ khi Trang Dịch mới bắt đầu biết chuyện, hắn cũng rất sốt ruột, muốn liên lạc với Bùi Sơ Dao để báo tình hình. Nhưng Vệ Thanh Huy sau khi nghe thấy tên của Bùi Sơ Dao, lại đột nhiên đau đầu dữ dội, rất đau khổ hỏi Trang Dịch một câu "Bùi Sơ Dao là ai?”]

[Chính vì vậy, Trang Dịch đột nhiên nảy sinh ý đồ khác. Hắn ta nhận ra việc Vệ Thanh Huy mất trí nhớ đối với hắn mà nói, là một cơ hội ngàn năm có một. Dù sao Vệ Thanh Huy đã không còn nhớ gì cả, hắn cũng không cần thiết phải đưa người trở về nữa. Bùi Sơ Dao không tìm thấy người, sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ, đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 584: Bịa đặt câu chuyện


Bùi Sơ Dao càng nghe càng cảm thấy đau khổ.

"Đều tại em… Đều là lỗi của em…”

"Tại sao em lại không phát hiện ra Trang Dịch là người như vậy sớm hơn? Em lại có thể… một mực tin tưởng hắn như vậy!”

"Em lại còn luôn cảm ơn hắn đã không từ bỏ việc tìm kiếm Thanh Huy, mà hắn còn nói với em rằng Thanh Huy cũng là bạn tốt của hắn, luôn miệng nói rằng đó là điều hắn nên làm?”

"Không sao đâu Sơ Dao, không sao đâu, những chuyện đó đều đã qua rồi, đây cũng không phải là lỗi của em." Bùi Ngọc Ngưng trong lòng cũng rất khó chịu, ôm Bùi Sơ Dao vào lòng: "Chúng ta ai cũng không nhìn ra được Trang Dịch là người như vậy mà.”

"Đúng vậy Sơ Dao." An Thụ Hải cũng nói: "Bây giờ điều quan trọng nhất là cứu Thanh Huy ra trước, chuyện khác sau này hãy nghĩ.”

Bùi Sơ Dao đã không nói nên lời, chỉ có thể chậm rãi gật đầu vài cái, tỏ vẻ cô đã biết.

[Muốn để Bùi Sơ Dao hoàn toàn từ bỏ, thì không thể để cô biết Vệ Thanh Huy đã được tìm thấy. Vậy thì cách tốt nhất là nhốt Vệ Thanh Huy lại, không cho chú Vệ có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài.]

[Trang Dịch đã suy nghĩ rất nhiều nơi có thể giam giữ người, cách tốt nhất chắc chắn là tìm một nơi núi sâu rừng già, như vậy khả năng bị phát hiện là thấp nhất.]

[Nhưng hắn lại xem xét đến việc di chuyển người cũng có rủi ro. Hiện tại, người đã tiếp xúc với Vệ Thanh Huy chỉ có người của Trang Dịch, hắn còn có thể kiểm soát được thông tin không bị rò rỉ ra ngoài. Nhưng nếu muốn di chuyển Vệ Thanh Huy từ Hà Thành đến nơi khác, chắc chắn sẽ phải chuẩn bị rất nhiều. Chỉ cần Vệ Thanh Huy tiếp xúc thêm một người, sẽ có thêm một phần nguy cơ bị phát hiện. Cho nên cuối cùng hắn vẫn quyết định trực tiếp tìm một nơi ở Hà Thành để giam giữ người.]

Chuyện tiếp theo, An Linh không cần nói, những người khác cũng có thể đoán được phần nào.

Mười mấy năm trước, Trang gia đã hoạt động viện điều dưỡng cao cấp đó trên đảo Thủy Minh. Lúc đó, việc khai thác thương mại của đảo Thủy Minh vẫn chưa hoàn thiện như hiện tại, cũng chưa trở thành một địa điểm du lịch hàng đầu. Nếu Trang Dịch muốn giữ Vệ Thanh Huy lại Hà Thành, nơi đó không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng làm thế nào để lừa Vệ Thanh Huy lên đảo, để anh ngoan ngoãn ở lại viện điều dưỡng cũng là một vấn đề?

Tuy hắn cũng có thể cưỡng chế trói người lại hoặc tiêm thuốc để anh bất tỉnh rồi mang lên đảo, nhưng Vệ Thanh Huy là một người lớn còn sống, phát hiện có điều không ổn chắc chắn sẽ gây rối, thậm chí sẽ tìm cách trốn thoát. Cho nên những cách đó cuối cùng cũng không phải là kế lâu dài?

Rõ ràng Trang Dịch đã xem xét kỹ những vấn đề này.

[Trang Dịch đã có kế hoạch giam giữ người lâu dài, không thể nào cứ để người ta hôn mê hoặc bị trói mãi được.]

[Trang Dịch cảm thấy Vệ Thanh Huy dù sao cũng là bạn của mình, hắn chỉ muốn chia cắt đối phương với Bùi Sơ Dao mà thôi, cũng không muốn đối xử quá tàn nhẫn với đối phương.]

Những người khác trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Trang Dịch cảm thấy hành vi của mình vẫn chưa được coi là tàn nhẫn sao?

Giam giữ một người bình thường suốt mười năm, hắn còn cảm thấy mình xứng đáng làm bạn của Vệ Thanh Huy sao?

Cái này gọi là gì? Tìm một chút an ủi cho lương tâm ít ỏi của mình?

[Cho nên hắn đã nghĩ ra một cách, bịa đặt một câu chuyện để lừa gạt Vệ Thanh Huy.]

[Về thân phận của Vệ Thanh Huy, Trang Dịch lại không nói dối, kể cho chú ấy biết toàn bộ chuyện chú ấy là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi sau đó được nhận nuôi, cũng nói chuyện ông bà Vệ sau khi ly hôn đã không cần chú ấy nữa, khiến chú ấy cảm thấy mình là một người không cha không mẹ, không ai ràng buộc.]

[Còn có là về mối quan hệ giữa Vệ Thanh Huy và Bùi Sơ Dao.]

[Xét thấy Trang Dịch trước đó đã nhắc đến tên của Bùi Sơ Dao, nếu lừa dối có thể sẽ khiến chú ấy nghi ngờ, chi bằng trực tiếp nói cho đối phương biết hai người vốn là quan hệ tình nhân.]

Những người khác càng nghe càng thấy kỳ lạ.

Đây đâu có bịa đặt câu chuyện gì? Không phải đều là nói thật cho Vệ Thanh Huy biết sao?

[Nhưng Trang Dịch tiếp theo lại nói với Vệ Thanh Huy rằng, lý do chú ấy bị đuối nước là vì nhảy xuống biển tự sát.]

[Trang Dịch nói với Vệ Thanh Huy rằng chú ấy mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, khi phát tác sẽ có tính công kích rất mạnh. Lần phát tác trước đó chú ấy đã suýt g**t ch*t Bùi Sơ Dao, cho nên khi tỉnh táo lại đã không thể tha thứ cho mình, lựa chọn nhảy xuống biển để kết thúc sinh mệnh.]

[Để làm cho lời nói dối này có độ tin cậy hơn, Trang Dịch còn làm giả bệnh án của Vệ Thanh Huy, cho chú ấy xem những bức ảnh chụp chung của mình và Vệ Thanh Huy để chứng thực hai người là bạn bè có quan hệ rất tốt.]

[Vệ Thanh Huy tuy mất trí nhớ, nhưng cũng không thể chấp nhận việc mình đã tự tay làm hại bạn gái. Cho nên sau đó, khi Trang Dịch đề nghị rằng mình đã mời bác sĩ giỏi nhất cho chú ấy, có thể sắp xếp cho chú ấy đến viện điều dưỡng để tiếp nhận điều trị, Vệ Thanh Huy đã không chút do dự mà đồng ý.]

Bùi Sơ Dao nghe đến đây, đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cô nắm chặt tay Bùi Ngọc Ngưng, cả người đều đang run rẩy.

Không ngờ ngay cả việc lừa Vệ Thanh Huy đến viện điều dưỡng, Trang Dịch cũng phải dùng cô làm cái cớ.

Nhưng cô biết mình vẫn chưa thể gục ngã, ít nhất là trước khi cứu được Vệ Thanh Huy.

[Nhưng khi Vệ Thanh Huy vào nơi mà Trang Dịch đã sắp xếp, muốn ra ngoài nữa đã là không thể.]

[Trang Dịch đã sắp xếp cho người ở trong một ngôi nhà nhỏ độc lập, ở cực đông nam của đảo Thủy Minh, cách khu vực hoạt động bình thường của viện điều dưỡng cũng có một khoảng cách, người bình thường hoàn toàn sẽ không đi đến đó. Sau đó, hắn còn xây một bức tường rào rất cao xung quanh ngôi nhà nhỏ. Phần lớn thời gian, Vệ Thanh Huy đều bị nhốt trong phòng với lý do chú ấy có tính công kích. Một tuần chỉ có một ngày, dưới sự giám sát của người khác, chú mới được đi lại một chút trong sân nhỏ bên ngoài.]

[Mà nói là điều trị, thực chất là điều trị ngược. Trang Dịch sợ Vệ Thanh Huy sẽ phát hiện có điều không ổn và cố gắng trốn thoát, liền cử người tiêm định kỳ cho Vệ Thanh Huy những loại thuốc làm chú mất sức. Và khi người giám sát báo cho Trang Dịch rằng Vệ Thanh Huy dường như có dấu hiệu hồi phục một chút trí nhớ, Trang Dịch lại sợ một ngày nào đó chú ấy sẽ hồi phục hoàn toàn trí nhớ, liền cho chú thêm những loại thuốc có thể làm trí nhớ hỗn loạn, khiến chú trong mười năm qua luôn duy trì trạng thái hỗn loạn.]

Đừng nói là Bùi Sơ Dao, ngay cả những người khác cũng không nỡ nghe tiếp nữa.

Trong ấn tượng của ông bà An, Vệ Thanh Huy tuy có hoàn cảnh trưởng thành như vậy, nhưng là người lạc quan, trên người luôn có một sức mạnh tích cực như ánh mặt trời. Hễ có thời gian rảnh là lại thích dắt Bùi Sơ Dao ra ngoài, hoặc là đi du lịch, hoặc là đi vẽ thực tế, đến nỗi Bùi Cẩm Văn còn từng phàn nàn với họ rằng con gái bị người ta dắt đi không về nhà.

Nhưng thực tế họ cũng đều biết Bùi Cẩm Văn khi nói những lời đó, trong lòng là vui mừng.

Bùi Sơ Dao từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, tính cách cũng rất hướng nội, lại còn rất trẻ đã tiếp quản Bùi Thị, luôn tự yêu cầu rất cao, tạo cho mình áp lực rất lớn. Nhưng sau khi ở bên Vệ Thanh Huy, cả người cô trông vui vẻ hơn rất nhiều, cho nên Bùi Cẩm Văn đối với người con rể tương lai này cũng rất hài lòng.

Nhưng một người có tính cách như vậy, lại bị giam giữ trong một không gian nhỏ hẹp suốt mười năm, thậm chí vì bị tiêm thuốc mà mười năm qua luôn ở trong trạng thái thần trí không rõ ràng. Dù là người không quen biết nghe thấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng Trang Dịch, người từng là bạn tốt của Vệ Thanh Huy, lại có thể nhẫn tâm
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 585: Du khách nào đi chơi lại có bộ dạng này chứ?


Mà Trang Dịch lại càng khiến họ mở rộng tầm mắt.

Trước mặt người Bùi gia, hắn luôn là một người ôn hòa, lịch sự.

Hơn nữa, người Bùi gia đều có thể nhìn ra hắn vì thích Bùi Sơ Dao nên đến nay vẫn chưa kết hôn, còn luôn giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Vệ Thanh Huy. Cả Bùi gia đều có ấn tượng rất tốt về Trang Dịch, cảm thấy hắn vừa thâm tình vừa trọng tình cảm, là một người đàn ông tốt hiếm có. Cho nên Bùi Cẩm Văn mới khuyên con gái út của mình buông bỏ quá khứ, ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

Với một vỏ bọc lừa dối như vậy, ai có thể tưởng tượng được hắn thực chất lại làm ra một chuyện kinh khủng đến thế.

[Để xác định trạng thái của Vệ Thanh Huy, và cũng để chú ấy không nghi ngờ mối quan hệ của mình, mấy năm đầu Trang Dịch cứ cách một hai tháng lại đến viện điều dưỡng thăm Vệ Thanh Huy một lần.]

[Hai năm đầu khi gặp Vệ Thanh Huy, Trang Dịch còn cảm thấy áy náy. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã không còn bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, sau này lại càng ít khi nghĩ đến việc mình còn đang giam giữ một người. Thậm chí trước lần này, hắn đã có hai năm không đến đảo Thủy Minh.]

Lúc này, xe của họ vừa đến bến tàu. An Linh chuẩn bị xuống xe nên không tiếp tục nói nữa.

Những người khác nghe vậy, một mặt cảm thấy lần này An Linh có thể tình cờ gặp được Trang Dịch đã là trong cái rủi có cái may. Mặt khác cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu Trang Dịch đã gần như không còn đến thăm Vệ Thanh Huy nữa, vậy lần này hắn đến Hà Thành là thật sự có việc công tác, hay là đột nhiên nhớ ra muốn đến viện điều dưỡng xem tình hình?

Không lẽ hôm nay hắn vừa hay đã đến đảo Thủy Minh? Cũng không biết bây giờ hắn còn ở trên đó không.

Dù sao, bất kể là tình huống nào, họ dù có phải xông vào cũng phải xông vào để cứu người ra.

Về việc tại sao không báo cảnh sát, vẫn là vì họ không có bằng chứng xác thực. Lỡ như cảnh sát hỏi họ nguồn tin từ đâu thì phiền phức.

Hơn nữa, việc họ vu khống có lẽ cũng không đủ để cảnh sát trực tiếp đi điều tra viện điều dưỡng. Lỡ như Trang Dịch biết họ đã báo cảnh sát, cảm thấy không ổn mà di chuyển Vệ Thanh Huy đi trước, thì càng phiền phức hơn.

Chi bằng đi trước cứu người ra, có bằng chứng thiết thực rồi hãy báo cảnh sát, họ cũng không cần phải cố ý nghĩ ra lý do.

Bùi Sơ Dao đã liên hệ trước với người để sắp xếp một chiếc du thuyền riêng. Cả đoàn người xuống xe liền lập tức lên du thuyền, không dám chậm trễ một khắc nào.

Du khách bình thường lên đảo đều đi từ cổng vào ở phía tây bắc của đảo Thủy Minh, nơi đó gần đất liền nhất.

Nhưng Bùi Sơ Dao xem xét đến việc nhóm họ cộng lại đã có hai mươi người, hơn nữa vừa rồi cũng nghe tiếng lòng của An Linh nói rằng ngôi nhà nhỏ giam giữ Vệ Thanh Huy gần phía đông nam của đảo hơn, liền hỏi thuyền trưởng:

"Đảo Thủy Minh có cổng vào khác để lên đảo không?”

"Có.” Thuyền trưởng trả lời.

"Phía bắc và phía nam đều có cổng vào. Thường thì những người muốn thuê thuyền đi câu cá trên biển lên đảo sẽ đi cổng phía bắc, nhưng nơi đó cách khu thương mại trên đảo khá xa, đường đi lên chỉ là một con đường nhỏ, không dễ đi lắm.”

"Cổng vào phía nam là để đến viện điều dưỡng, nhưng đi lên phải đăng ký. Tuy nhiên, các vị trông không giống như muốn đến viện điều dưỡng?”

Để đảm bảo an toàn, khi Bùi Sơ Dao liên hệ người sắp xếp du thuyền cũng không nói ra mục đích thật sự, chỉ nói họ có việc muốn lên đảo.

Cho nên thuyền trưởng cũng không biết những người này muốn đi làm gì. Ban đầu ông còn tưởng chỉ là những du khách có tiền, chịu thuê thuyền riêng lên đảo, nhưng cho đến khi hai mươi người này lên thuyền, ông mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Tuy những người này đều mặc thường phục, nhưng trong đó có mười mấy người đều là những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, lại còn trông rất có tổ chức, có kỷ luật.

Du khách nào đi chơi lại có bộ dạng này chứ?

Vốn dĩ ông cũng có chút sợ hãi, nhưng họ trả tiền thật sự quá hậu hĩnh, ông liền định liều một phen cho họ lên thuyền. Bây giờ là xã hội pháp trị, những người này không thể nào làm gì ông được chứ?

Nhưng sau đó, ông lại bất ngờ nhìn thấy Bùi Ngọc Ngưng trong số những người lên thuyền!

Ông chính là fan của Bùi Ngọc Ngưng mà!

Thế là thuyền trưởng hoàn toàn buông bỏ lòng đề phòng, nghĩ rằng những người đàn ông vạm vỡ kia chắc là vệ sĩ hay gì đó, cho nên khi Bùi Sơ Dao hỏi, ông cũng hỏi gì đáp nấy.

Bùi Sơ Dao liếc nhìn An Linh, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không chú ý đến phía mình, liền hạ thấp giọng tiếp tục hỏi: "Phía đông nam có thể cập bờ không?”

Thuyền trưởng có chút kinh ngạc: "Có thể thì có thể, thực ra bên đó cũng có một cổng vào, chỉ có người địa phương chúng tôi mới biết. Nhưng chúng tôi cũng không đi lên từ đó, vì cổng vào đó hình như do tư nhân quản lý, các vị dù có lên được cũng sẽ bị vệ sĩ đuổi đi.”

"Bên đó có vệ sĩ à?” Bùi Sơ Dao có chút lo lắng, có vệ sĩ nghĩa là sẽ có người báo tin cho Trang Dịch.

"Có, nhưng hình như chỉ có một hai người thôi, tôi cũng không rõ lắm." Thuyền trưởng tiếp tục nói: "Nhưng bên đó không có gì cả, dù các vị muốn đi đến đâu trên đảo cũng rất bất tiện.”

"Không sao." Bùi Sơ Dao cuối cùng vẫn hạ quyết định: "Cứ cập bờ ở phía đông nam.”

[Thuyền trưởng này còn biết phía đông nam có cổng vào à, vậy thì tốt quá!]

Bùi Sơ Dao đã hạ thấp giọng, nhưng thuyền trưởng vẫn nói với âm lượng bình thường, An Linh tự nhiên vẫn nghe thấy được.

[Cổng giao thông đó vẫn là do Trang Dịch xây dựng sau khi giam giữ Vệ Thanh Huy, chính là để đề phòng bất trắc. Sợ một ngày nào đó dì út không biết từ đâu nhận được tin tức dẫn người đến tìm, thì hắn có thể từ đó đưa người đi.]

[Như vậy lại tiện cho chúng ta, chỉ cần đi dọc theo cổng vào đó vào trong chính là con đường gần nhất đến ngôi nhà nhỏ kia.]

[Tuy Trang Dịch quả thực đã sắp xếp người canh giữ cổng vào, nhưng cộng thêm những người canh giữ Vệ Thanh Huy gần ngôi nhà nhỏ cũng không quá năm sáu người, người của chúng ta vậy là đủ rồi.]

Bùi Sơ Dao thở dài một hơi thật sâu.

Ra là Trang Dịch thậm chí đã sắp xếp sẵn cả đường lui sau khi bị phát hiện.

Thật đúng là đến cả chuyện trái với lương tâm, hắn ta cũng phải làm cho "không một kẽ hở”…

Sau khi du thuyền cập bến, quả thực có hai người đã đến yêu cầu họ rời đi.

An Linh và mọi người cũng không xuống ngay, mà cử mấy vệ sĩ xuống trước, giả vờ là du khách đi nhầm đường để bắt chuyện, sau đó hai người kia không phòng bị, trực tiếp khống chế họ, trói lại rồi mang lên thuyền.

Lúc này, thuyền trưởng thật sự choáng váng.

Ông run rẩy nhìn về phía Bùi Ngọc Ngưng, hỏi: "Các vị, các vị đang làm gì vậy?”

Tay ông đã đặt lên nút gọi khẩn cấp, sợ mình vì biết quá nhiều mà bị thủ tiêu.

Bùi Ngọc Ngưng nghĩ một lúc, tùy tiện bịa ra một cái cớ.

"Anh đừng sợ, chúng tôi đang đóng phim điện ảnh…”

Bà vốn nghĩ rằng một cái cớ vụng về như vậy thuyền trưởng sẽ không tin. Dù sao họ cũng đã cập bờ, dù cho thuyền trưởng bây giờ thật sự báo cảnh sát cũng không sao, họ chắc chắn có thể tìm được Vệ Thanh Huy trước khi cảnh sát đến.

Nhưng thuyền trưởng sau khi nghe xong, đôi mắt lại đột nhiên sáng lên: "Đóng phim điện ảnh? Thật không? Sao không thấy máy quay vậy? Tôi có được lên hình không?”

Bùi Ngọc Ngưng: "…'

Tại sao thuyền trưởng trông lại có vẻ rất mong chờ vậy?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 586: Trang Dịch điên thật rồi!


Nếu thuyền trưởng đã tin, Bùi Ngọc Ngưng liền theo thái độ "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, tiếp tục bịa chuyện:

"Hiện tại chỉ là diễn thử thôi, còn chưa quay chính thức đâu. Chúng tôi chỉ đến xem xét địa điểm, sau đó mô phỏng một chút những cảnh quan trọng, xem cuối cùng có quyết định quay ở đây không.”

Ánh mắt thuyền trưởng lại tối sầm xuống, ông ta hỏi với một chút mong chờ:

"Vậy nếu cuối cùng chọn quay ở đây, có thể cho tôi một vai không? Diễn viên quần chúng cũng được ạ!”

"Giống như thế này này!” Ông ta chỉ vào hai vệ sĩ được cử ở lại canh gác hai người bị trói chặt và bịt miệng: "Tôi cũng có thể diễn được mà!”

Bùi Ngọc Ngưng có chút lúng túng nói:

"Vậy anh thử diễn trước xem sao? Cứ ở lại trên thuyền cùng họ canh chừng hai người kia, sau đó đợi chúng tôi trở về, tôi sẽ hỏi các diễn viên khác xem biểu hiện của anh thế nào.”

"Không vấn đề gì!” Ánh mắt thuyền trưởng lại một lần nữa bùng cháy: "Đảm bảo sẽ làm cô hài lòng!”

"Mẹ, dì út, chúng ta đi thôi.” An Linh đột nhiên có chút sốt ruột.

[Trang Dịch đang từ phía viện điều dưỡng đi ra, chuẩn bị đến chỗ của Vệ Thanh Huy!]

"Được!”

Trừ ba vệ sĩ ở lại canh gác trên thuyền, những người khác đều xuống thuyền đi lên đảo.

Bùi Sơ Dao lúc này ngoài việc ngày càng nôn nóng, lửa giận trong lòng cũng ngày càng bùng cháy, đồng thời còn có một nỗi đau khổ không tên.

Trang Dịch dù sao cũng là người bạn lớn lên cùng cô, sự phản bội của hắn mang lại cho cô nỗi đau thương không thể nghi ngờ là rất lớn.

Nếu Trang Dịch cũng sắp qua đó, vậy cô vừa hay có thể bắt quả tang tại trận. Cô nhất định phải hỏi thẳng mặt hắn, tại sao hắn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với Vệ Thanh Huy.

Con đường lên đảo từ cổng phía đông nam rất hẹp, nhưng may mà cũng chỉ có một con đường đó, không cần phải mất công phân biệt phương hướng.

Chỉ là trong quá trình đi, An Linh tỏ ra ngày càng sốt ruột, nhiều lần mở miệng thúc giục mọi người.

[Không kịp rồi, không kịp rồi, còn tưởng có thể đến trước Trang Dịch, hắn đã vào sân rồi!]

Những người khác tuy cũng vội, nhưng đều cảm thấy có thể đến tận nơi "bắt cả người lẫn tang vật" cũng không tồi.

Nhưng họ cũng không thể mở miệng khuyên An Linh đừng vội, chỉ có thể cố gắng hết sức nhanh chân hơn.

Cả đoàn người chạy đến mức có chút thở hổn hển, cuối cùng mới nhìn thấy bức tường rào ẩn mình trong khu rừng rậm rạp.

Cửa sân bị khóa chặt, xung quanh lại có vài camera giám sát, chỉ cần họ đến gần chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nhưng họ đều cảm thấy dù có bị phát hiện thì đã sao, vừa hay có thể để Trang Dịch biết hành động của hắn đã bị phát hiện cả rồi.

Bùi Sơ Dao đang chuẩn bị dẫn người phá cửa xông vào, lại bị An Linh vội vàng ngăn lại.

"Đợi chút dì út, dì đừng xúc động." An Linh chắn trước mặt mọi người, ngăn bước chân chuẩn bị hành động của họ: "Làm vậy động tĩnh quá lớn, cứ cử vài người lén trèo tường vào trước, đợi khống chế được người trong sân rồi hãy mở cửa cho chúng ta vào sẽ tốt hơn.”

Bùi Sơ Dao lúc này thật sự không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, nhưng sau khi nhìn rõ sắc mặt của An Linh, cô vẫn nuốt lại lời từ chối.

Thật sự là cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt An Linh, ngoài sự sốt ruột, còn có sự sợ hãi rất rõ ràng.

Nhưng tại sao lại sợ hãi chứ?

Nhân lực bên họ đông hơn bên Trang Dịch rất nhiều, dù có xông vào cũng hoàn toàn không có vấn đề gì?

Xuất phát từ sự tin tưởng đối với An Linh, Bùi Sơ Dao vẫn làm theo cách nói của An Linh, cử người lén trèo tường vào trước.

An Linh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

[Trang Dịch điên thật rồi!]

[Lần này hắn đến không chỉ để xem trạng thái của Vệ Thanh Huy, hắn muốn trực tiếp giết Vệ Thanh Huy!]

Nghe được tiếng lòng của An Linh, sắc mặt Bùi Sơ Dao lập tức trở nên tái nhợt, trái tim đột nhiên thắt lại.

Cô gần như không thể tin vào tai mình, Trang Dịch lại muốn giết Thanh Huy?

Hắn ta giam cầm Thanh Huy mười năm còn chưa đủ? Bây giờ thậm chí còn muốn trực tiếp giết đối phương?

[Trang Dịch vốn cho rằng chỉ cần giam người lại, để Bùi Sơ Dao không tìm thấy bất kỳ tung tích nào, dì ấy sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ. Hắn ta vốn nghĩ thời gian này chỉ cần vài năm là đủ, nhưng bây giờ đã mười năm, Bùi Sơ Dao không những không từ bỏ, mà còn từ chối lời tỏ tình của hắn.]

[Thực ra trước đây hắn không phải là chưa từng nảy sinh ý định giết người. Dù sao Vệ Thanh Huy trong mắt người ngoài đã không khác gì một người chết, so với việc tiếp tục giam giữ như vậy, Trang Dịch cảm thấy giết người đi ngược lại là giải pháp triệt để nhất.]

[Lần này sau khi bị từ chối, lòng oán hận của hắn ngày càng nặng, ý nghĩ này cũng ngày càng không thể kìm nén được. Lần này hắn đến chính là quyết định ra tay, chuẩn bị vận chuyển thi thể của Vệ Thanh Huy ra biển vứt xuống để phi tang.]

[Nhưng dù cho thi thể có bị phát hiện, Trang Dịch cảm thấy cũng không phải chuyện xấu, ngược lại có thể làm cho Bùi Sơ Dao hoàn toàn tuyệt vọng.]

[Cho nên vẫn là lén vào sẽ an toàn hơn, nếu không mình sợ Trang Dịch trong lúc bốc đồng sẽ ra tay ngay lập tức, vậy thì cái gì cũng không kịp nữa rồi.]

Những người có thể nghe được tiếng lòng của An Linh đều cảm thấy kinh hãi trước kế hoạch của Trang Dịch, sự nhẫn tâm của Trang Dịch lại một lần nữa vượt qua sức tưởng tượng của họ.

Nhưng bây giờ dù có lo lắng đến đâu, họ cũng chỉ có thể nghe theo lời An Linh, trước tiên yên tĩnh chờ đợi ở đây, và cầu nguyện rằng những vệ sĩ trèo vào sẽ không bị người của Trang Dịch phát hiện.

May mắn là họ cũng không phải chờ đợi quá lâu.

Vì sẽ định kỳ tiêm thuốc cho Vệ Thanh Huy, Trang Dịch rất yên tâm về anh, biết anh chắc chắn không thể trốn thoát, nên trong sân chỉ sắp xếp hai vệ sĩ canh gác và một người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Vệ Thanh Huy.

Những người này rất nhanh đã bị người của Bùi Sơ Dao khống chế. Sau khi cửa lớn được mở ra, An Linh và mọi người cũng thuận lợi vào sân.

Tình hình khẩn cấp, An Linh cũng không còn tâm trí để che giấu, trực tiếp xông vào ngôi nhà nhỏ, chạy lên lầu hai. Những người khác theo sát phía sau, lại phát hiện An Linh vừa mới lên đến hành lang lầu hai đã dừng bước.

Họ đi theo lên bậc thang cuối cùng, mới biết được An Linh đã nhìn thấy gì.

Ở phía bên kia hành lang, Trang Dịch đang đứng ở cửa phòng trong cùng. Phía sau hắn còn có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đẩy một chiếc xe đẩy y tế, chắc hẳn là người theo chỉ thị của Trang Dịch, hàng ngày tiêm thuốc cho Vệ Thanh Huy.

Dù họ đã cẩn thận đến đâu, động tĩnh của nhiều người chạy vào vẫn rất rõ ràng. Nhưng ít nhất so với việc phá cửa xông vào, thời gian đã được rút ngắn, và may mắn đã giúp họ đến kịp trước khi Trang Dịch ra tay.

Khác với người đàn ông lạ mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi, Trang Dịch lại tỏ ra rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có vẻ hoảng loạn, ngược lại là nụ cười quen thuộc của hắn.

Chỉ là sau khi biết được hành động của hắn, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt này, họ chỉ cảm thấy nụ cười ôn hòa trước đây của hắn bây giờ trông vô cùng đáng sợ.

Trang Dịch phớt lờ những người khác, mà lại hướng ánh mắt về phía Bùi Sơ Dao đang với đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không có gì để biện minh, chỉ là có chút tò mò.

"Sơ Dao, em biết từ khi nào? Và làm sao em lại phát hiện ra nơi này?”

"Điều đó có quan trọng không?” Bùi Sơ Dao cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn vì hận ý và thất vọng mà có chút méo mó: "Trang Dịch, tại sao? Sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy!”
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 587: Bùi Sơ Dao cuối cùng cũng gặp được người cô ngày đêm mong nhớ


Trang Dịch lại bật cười.

Trên mặt hắn vẫn là vẻ ôn hòa đó, nhưng trong mắt lại nhuốm một tia điên cuồng.

Hắn ta nhìn không chớp mắt vào Bùi Sơ Dao, hỏi ngược lại:

"Tại sao ư? Sơ Dao, chẳng lẽ em thật sự không biết sao?”

"Em nghĩ rằng anh làm ra chuyện như vậy với người bạn thân của mình, trong lòng sẽ dễ chịu sao?”

"Nhưng anh không có lựa chọn nào khác cả…”

"Anh không cam tâm, anh thật sự không cam tâm…”

Bùi Sơ Dao nhìn người đàn ông quen thuộc mà xa lạ trước mắt, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên.

"Không cam tâm?” Giọng cô run rẩy: "Chỉ vì anh không cam tâm, mà anh phải cướp đi mười năm tự do của Thanh Huy sao?”

Trang Dịch đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong hành lang trống trải, nghe có vẻ đặc biệt chói tai.

"Mười năm, em nghĩ rằng mười năm này, anh đã sống tốt sao? Mỗi khi anh nghĩ đến Vệ Thanh Huy, anh vừa hận hắn lại càng hận chính mình! Bây giờ bị em phát hiện, anh lại càng không có đường lui…”

"Trang Dịch…” Bùi Sơ Dao thở dài một hơi thật sâu, nén lại những cảm xúc phức tạp trong lòng: "Thôi, bây giờ tôi hỏi những điều này còn có ý nghĩa gì nữa. Dù anh có bao nhiêu lý do, cũng không còn quan trọng nữa.”

"Tất cả đều đã kết thúc, nhưng anh vẫn có thể lựa chọn quay đầu. Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh đi tự thú đi.”

"Cơ hội?” Trang Dịch cười khổ: "Em biết mà, thứ anh muốn một chút cũng không phải là cơ hội này.”

"Sơ Dao, xin lỗi, để anh phải nhìn em và Vệ Thanh Huy lại ở bên nhau, đối với anh thật sự quá tàn nhẫn, anh không làm được!”

Trang Dịch nói xong lời này, lại đột nhiên quay người chộp lấy một cây kéo y tế trên xe đẩy, rồi nhanh chóng mở cửa phòng bên cạnh xông vào.

"Trang Dịch! Anh muốn làm gì!”

Bùi Sơ Dao kinh hãi thất sắc lao tới, ngay trước khi cánh cửa bị đóng lại, cô đã trừng trừng đâm sầm vào. Trang Dịch không thể khóa cửa thành công, ngược lại còn bị va đập lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngã xuống đất.

Hắn ta lập tức nghiến răng đứng dậy, chạy về phía bàn làm việc trong phòng, che người đang ngồi trên ghế ra trước mặt mình.

Trang Dịch một tay nắm lấy cổ áo người đó, tay kia giơ cây kéo chĩa vào cổ người đó, mắt đỏ ngầu hét lên với đám người xông vào:

"Tất cả đứng im! Cây kéo này chỉ cần đâm xuống, Vệ Thanh Huy sẽ mất mạng thật đấy!”

Những người khác nghe vậy không dám manh động, chỉ có thể dừng bước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào tay hắn, bảo hắn đừng xúc động.

Mà người bị Trang Dịch dùng để uy h**p họ, đương nhiên chính là Vệ Thanh Huy.

Cách xa mười năm, Bùi Sơ Dao cuối cùng cũng gặp được người cô ngày đêm mong nhớ, nhưng lại không thể đến bên anh ngay lập tức.

Vệ Thanh Huy đang bất lực ngồi trên ghế, đầu hơi cúi, tay phải còn nắm một cây bút chì.

Cả người anh gầy gò dị thường, trên mặt càng không có chút huyết sắc, hai mắt cũng vô cùng trống rỗng, rõ ràng là phản ứng chậm chạp. Bởi vì dù bị Trang Dịch dùng kéo uy h**p, trên mặt anh cũng không có bất kỳ biểu cảm kinh hoàng, thất thố nào.

"Thanh Huy…” Tim Bùi Sơ Dao như bị dao cắt, nhưng cô lại không dám khóc thành tiếng, sợ lại chọc giận Trang Dịch, chỉ có thể nhẹ giọng gọi tên Vệ Thanh Huy.

Nghe thấy giọng của Bùi Sơ Dao, Vệ Thanh Huy vốn đang bất động đã có chút phản ứng. Anh chậm rãi, từng chút một ngẩng đầu lên, tròng mắt cũng chuyển động nhẹ, như đang tìm kiếm vị trí của người vừa phát ra tiếng nói.

"Thanh Huy, là Sơ Dao đây, em ở đây…”

Đôi mắt của Vệ Thanh Huy cuối cùng cũng tìm được tiêu điểm, và cũng có thêm một chút ánh sáng.

Anh khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

"Đủ rồi!” Trang Dịch điên cuồng hét lên với Bùi Sơ Dao: "Tại sao trong mắt em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy hắn!”

"Rõ ràng là anh đến trước, rõ ràng chúng ta mới là người cùng nhau lớn lên! Tại sao em lại không thể nhìn anh! Em có biết điều anh hối hận nhất trong đời này là gì không? Chính là lúc đầu đã giới thiệu hắn cho em!”

[Trang Dịch cảm thấy nếu lúc đầu không phải hắn và Vệ Thanh Huy ăn cơm mà gặp Bùi Sơ Dao, hắn còn giới thiệu hai người cho nhau, thì sẽ không có những chuyện sau này.]

"Trang Dịch, anh bỏ kéo xuống trước được không?” Ngoài việc khuyên nhủ nhẹ nhàng, Bùi Sơ Dao hiện tại không có cách nào khác: "Anh đừng sai thêm nữa được không? Sai thêm nữa là thật sự không còn đường lui đâu!”

Cô từ từ đi về phía trước hai bước, cố gắng đến gần họ.

"Đứng lại! Đừng qua đây nữa!” Trang Dịch giơ tay phải lên, chĩa mũi kéo vào Vệ Thanh Huy, trong mắt toàn là sự tuyệt vọng và trào phúng: "Tôi đã sớm không còn khả năng quay đầu lại rồi.”

"Cho nên, thay vì để tôi trơ mắt nhìn em và Vệ Thanh Huy tiếp tục ở bên nhau, sống hạnh phúc vui vẻ bên hắn, sống một cuộc đời không còn liên quan gì đến tôi, tôi thà rằng để em hận tôi cả đời. Dù là bằng sự căm hận, tôi cũng muốn em cả đời này không thể quên được tôi, muốn em dùng thứ tình cảm mãnh liệt nhất để nhớ kỹ tôi…”

"A!” Lời của Trang Dịch chưa kịp nói xong đã bị một vật thể không rõ bay tới đập vào mặt làm gián đoạn. Vật đó vừa hay đập trúng mũi hắn, khiến hắn đau đến mức trước mắt tối sầm lại.

Các vệ sĩ được huấn luyện bài bản đã nắm bắt được cơ hội này, nhanh chóng xông lên giật lấy cây kéo trong tay Trang Dịch, vặn hai tay hắn ra sau lưng rồi ấn xuống đất.

Tất cả mọi người vào giây phút này đều thở phào nhẹ nhõm.

Vật thể không rõ đã lập công lớn kia giờ phút này cũng rơi trên mặt đất, đó chính là một chiếc điện thoại di động…

An Linh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía An Lạc đang đứng bên cạnh mình. Nếu cô không nhìn lầm, chiếc điện thoại này hẳn là đã bay ra từ hướng của An Lạc.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của An Linh, An Lạc đáp lại bằng một nụ cười: "Trước đây em đã từng luyện phi đao ở trường võ.”

An Linh: "…"

Cô lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho An Lạc.

Bùi Sơ Dao bước nhanh đến trước mặt Vệ Thanh Huy, nhìn không chớp mắt, cố gắng kìm nén nỗi nhớ mong sắp trào dâng.

Cô biết Vệ Thanh Huy hiện tại đã mất hết ký ức, sợ làm đối phương hoảng sợ, chỉ dám cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt anh.

"Thanh Huy…”

Phản ứng của Vệ Thanh Huy tuy rất chậm, nhưng anh vẫn ngẩng mắt lên, cố định tầm nhìn trên khuôn mặt Bùi Sơ Dao.

Anh lại một lần nữa mở môi, lần này cuối cùng cũng thành công phát ra âm thanh: "Sơ… Dao… Sơ Dao…”

"Là em…” Bùi Sơ Dao hai tay ôm lấy khuôn mặt Vệ Thanh Huy, trong giọng nói mang theo một tia kinh hỷ: "Thanh Huy, anh còn nhớ em sao? Anh đã nhớ ra hết rồi phải không?”

Vệ Thanh Huy cố gắng nhếch khóe miệng muốn cười với Bùi Sơ Dao, nhưng khóe miệng anh vừa mới nhếch lên một chút lại đột nhiên cứng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ném cây bút chì trong tay xuống rồi bắt đầu đưa tay đẩy Bùi Sơ Dao.

Nhưng anh một chút cũng không có sức lực gì, dù đã cố gắng hết sức để đẩy, Bùi Sơ Dao vẫn không lùi lại, ngược lại càng thêm lo lắng nhìn Vệ Thanh Huy:

"Thanh Huy? Anh sao vậy? Em là Sơ Dao mà! Anh bây giờ đã an toàn rồi, em đến để cứu anh ra ngoài.”

Vệ Thanh Huy muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra một số âm tiết mơ hồ.

Mười năm qua anh không có đối tượng để nói chuyện, năng lực ngôn ngữ đã sớm thoái hóa gần hết, chỉ có hai chữ "Sơ Dao”, vì mỗi ngày đều sẽ niệm đi niệm lại nhiều lần, nên vừa rồi mới có thể nói ra một cách thuận lợi.

Phát hiện Bùi Sơ Dao không hiểu ý mình, Vệ Thanh Huy rõ ràng trở nên sốt ruột, bắt đầu không ngừng lắc đầu và tiếp tục muốn đẩy Bùi Sơ Dao ra.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 588: Từng chút một chắp vá nên hình dáng người thương


[Chú Vệ không muốn làm tổn thương dì út…]

[Tuy chú ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục ký ức, và vì tác dụng của thuốc nên luôn trong trạng thái mơ màng, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện Trang Dịch đã nói với chú rằng chú đã từng làm tổn thương dì út.]

[Hơn nữa mỗi lần chú ấy đề nghị muốn gặp dì út một lần, đều bị Trang Dịch nhấn mạnh rằng bệnh của chú vẫn chưa chữa khỏi, vẫn sẽ có tính công kích.]

[Bây giờ chú ấy sợ mình sẽ lại làm ra chuyện tương tự, cho nên muốn đuổi dì út đi…]

Bùi Sơ Dao trong lòng càng thêm khó chịu, cô nắm lấy tay Vệ Thanh Huy, muốn ôm anh vào lòng.

"Thanh Huy, anh sẽ không làm tổn thương em đâu, Trang Dịch luôn lừa anh thôi! Anh trước nay chưa từng làm tổn thương em, anh bình tĩnh lại trước được không? Em đưa anh đến bệnh viện, anh sẽ sớm khỏe lại thôi. Đợi anh nhớ lại tất cả mọi chuyện sẽ biết!”

Nhưng Vệ Thanh Huy hiện tại cũng không thể suy nghĩ bình thường, cảm xúc của anh cũng trở nên kích động, muốn đứng dậy khỏi ghế, nhưng lại vì không có sức lực mà không cẩn thận ngã về phía trước. Bùi Sơ Dao vì đỡ anh cũng ngã theo.

An Linh và mọi người vốn dĩ vì muốn cho hai người vừa mới gặp lại nhau một chút không gian, nên vừa rồi không tiến lên phía trước, bây giờ muốn đến đỡ cũng đã không kịp.

Khi hai người ngã xuống đã va vào bàn làm việc, làm đổ mấy chồng giấy vẽ trên đó.

Một chồng giấy vẽ rơi xuống đất rồi văng tung tóe, để lộ ra nội dung bên trên.

Bùi Sơ Dao ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn những tờ giấy vẽ đó.

Một lúc sau, cô dùng đôi tay run rẩy đưa về phía mặt đất, trải những tờ giấy vẽ còn chồng lên nhau ra. Mỗi một tờ đều là những nét vẽ mà Vệ Thanh Huy đã vẽ trong căn phòng này.

An Linh và mọi người đứng bên cạnh nhìn lướt qua, cảm thấy số giấy vẽ vương vãi trên sàn chắc phải có đến mấy ngàn tờ.

Họ chỉ có thể nhìn ra Vệ Thanh Huy vẽ hình người, có một số chỉ có một hình dáng đại khái không có ngũ quan, có một số chỉ có một trong số các ngũ quan, hoặc là một, hai con mắt, hoặc là một cái mũi hay một cái miệng. Có một số ngũ quan đã hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn thấy dấu vết xóa sửa rõ ràng, cứ như thể chính họa sĩ cũng không biết mình muốn vẽ một khuôn mặt như thế nào.

Thế là anh chỉ có thể không ngừng tưởng tượng, sửa đổi, từng nét một thử nghiệm, từng ngũ quan một chắp vá. Nếu cảm thấy quen thuộc thì ghi nhớ, nếu không phải thì lại vẽ…

Ở góc dưới bên phải mỗi tờ giấy vẽ, đều có hai chữ "Sơ Dao" ngay ngắn.

Tay Bùi Sơ Dao càng ngày càng run, động tác lật xem giấy vẽ cũng càng ngày càng gấp gáp. Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống trang giấy, thêm vào những tác phẩm chưa hoàn chỉnh này vài nếp nhăn.

Nhìn thấy Bùi Sơ Dao vì mình mà ngã, thậm chí còn khóc, Vệ Thanh Huy rõ ràng trở nên lúng túng.

Anh rất sốt ruột nhìn Bùi Sơ Dao, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay vừa mới đưa ra một chút lại sợ hãi mà thu về, không dám chạm vào.

An Linh và mọi người muốn đỡ hai người dậy, nhưng cảm xúc bị kìm nén đã lâu của Bùi Sơ Dao vì những bức tranh này mà vô tình bộc phát ra, liền không thể nào ngăn lại được nữa, cô cuối cùng cũng bắt đầu khóc nức nở.

Mà Vệ Thanh Huy lại tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì, giãy giụa đẩy tay An Lạc đang đỡ mình ra, tự mình đi đến bàn làm việc, lấy một cuốn sổ vẽ đang mở ra, cẩn thận đưa đến trước mặt Bùi Sơ Dao.

"Sơ Dao…”

Anh muốn cô đừng khóc, nhưng lại không thể nào phát ra được âm thanh đó, chỉ có thể vội vàng lật cuốn sổ vẽ, từng trang một cho Bùi Sơ Dao xem.

Khác với những gì Bùi Sơ Dao đã thấy trước đó, trong cuốn sổ này, mỗi một bức tranh đều là một hình người hoàn chỉnh, và mỗi một khuôn mặt, đều là dáng vẻ của Bùi Sơ Dao.

Khi Vệ Thanh Huy lần đầu tiên tỉnh lại, anh phát hiện mình tuy đã mất đi ký ức cũ, nhưng lại luôn cảm thấy trong lòng có một người vô cùng quan trọng.

Sau khi nghe thấy cái tên "Sơ Dao" từ miệng Trang Dịch, anh liền đau đầu như búa bổ và trong lòng có một nỗi chua xót không thể tả. Anh bản năng cảm thấy chủ nhân của cái tên này chính là người rất quan trọng đối với anh.

Cho nên anh đã chịu đựng cơn đau đầu để hỏi Trang Dịch: "Sơ Dao là ai?”

Quả nhiên, Trang Dịch nói với anh đó là người anh yêu.

Trang Dịch nói chỉ cần anh chữa khỏi bệnh, là có thể gặp lại Sơ Dao.

Nhưng anh có thể chịu đựng được kỳ điều trị không biết khi nào mới kết thúc, lại không thể chịu đựng được việc mình đã quên mất dáng vẻ của Sơ Dao.

Cho nên trong mười năm hỗn loạn này, anh đã dựa vào trực giác của mình và một chút hình ảnh mơ hồ còn sót lại trong đầu, từng chút một chắp vá nên hình dáng của người thương.

Anh vẽ dáng vẻ cô vui vẻ, dáng vẻ cô giận dỗi, dáng vẻ cô hưng phấn…

Giả vờ như mình thật sự mỗi ngày đều đang gặp mặt cô.

Quả nhiên, Trang Dịch không lừa anh, anh thật sự đã gặp được Sơ Dao. Nhưng kỳ điều trị của anh còn chưa kết thúc, anh không muốn làm tổn thương Sơ Dao nữa…

Nhưng anh cũng không muốn làm cô khóc.

Nhưng Sơ Dao sau khi nhìn thấy những bức tranh của anh lại khóc càng dữ dội hơn.

"Thanh Huy… Anh đi cùng em đi, chúng ta không phải là không điều trị, chỉ là đổi một bệnh viện tốt hơn thôi. Anh có thể nhanh khỏi hơn, được không?”

Vệ Thanh Huy lần này cuối cùng cũng gật đầu, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bùi Sơ Dao.

Khi họ đỡ Vệ Thanh Huy chuẩn bị đi ra ngoài, Vệ Thanh Huy lại quay đầu lại chỉ vào Trang Dịch: "Trang Dịch…”

[Chú Vệ muốn nói tại sao Trang Dịch không đi cùng họ…]

Những người khác đều im lặng. Dù cho đến bây giờ, Vệ Thanh Huy vẫn nghĩ rằng Trang Dịch thật sự đang giúp anh.

"Bùi Sơ Dao!” Giọng nói đầy oán hận của Trang Dịch truyền đến từ phía sau: "Em thật sự nhẫn tâm đến vậy sao, ngay cả quay đầu lại nhìn tôi một cái cũng không muốn?”

Bùi Sơ Dao không trả lời hắn, chỉ lắc đầu với Vệ Thanh Huy, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi trước.”

Khi mấy người đi đến hành lang, vẫn có thể nghe thấy tiếng Trang Dịch gào thét tên Bùi Sơ Dao, nhưng không một ai dừng lại bước chân.



Khi họ xông vào phòng, Bùi Ngọc Ngưng cũng đã báo cảnh sát. Hành vi giam cầm trái pháp luật của Trang Dịch đã kéo dài suốt mười năm, lại còn thuê người giúp đỡ. Sau này cảnh sát điều tra lấy bằng chứng chắc chắn cũng cần thời gian, ít nhất hai ngày này họ tốt nhất vẫn nên ở lại Hà Thành.

Bùi Sơ Dao muốn đưa Vệ Thanh Huy đến bệnh viện địa phương để kiểm tra trước, đợi chuyện bên này xử lý xong xuôi sẽ lập tức về Kinh Thị.

Bùi Ngọc Ngưng và An Thụ Hải liền cùng mấy vệ sĩ ở lại, dự định đợi cảnh sát đến để giải thích tình hình, để An Linh và An Lạc đi cùng Bùi Sơ Dao rời đảo trước.

Khi họ trở lại du thuyền, phát hiện thuyền trưởng lại còn giống như mấy vệ sĩ khác, đứng rất ngay ngắn ở đó canh gác hai người bị trói.

Nhìn thấy họ đã trở về, ông ta mặt mày vui mừng lại gần hỏi: "Thế nào? Các vị khảo sát thế nào rồi? Có định đóng phim điện ảnh ở đây không?”

"Ai? Vị này là ai, cũng là diễn viên mới à?” Ông ta chỉ vào Vệ Thanh Huy hỏi.

Sau đó, ông ta lại nhìn ra ngoài, với giọng điệu có chút thất vọng hỏi:

"Còn Bùi Ngọc Ngưng sao không về cùng các vị, không phải cô ấy nói sẽ đến hỏi mấy cậu này xem tôi biểu hiện thế nào sao?”

Các vệ sĩ: "…"

An Linh: "…"

"Mẹ tôi và mọi người còn đang khảo sát, chúng tôi bây giờ có việc gấp, chú đưa chúng tôi về trước đi." An Linh không nỡ làm thuyền trưởng mất hứng: "Hay là chú để lại số điện thoại cho tôi, sau này có vai diễn phù hợp mẹ tôi sẽ liên lạc với chú.”

"A! Được thôi!” Thuyền trưởng lập tức lại nhiệt tình mười phần trở về với công việc của mình.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 589: Sự việc còn kịch tính hơn họ tưởng


Sau khi cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, họ đã đưa Trang Dịch và mấy kẻ đồng phạm của hắn đi. Sau đó, họ cũng đến bệnh viện để gặp Bùi Sơ Dao và Vệ Thanh Huy để tìm hiểu thêm.

Tuy trạng thái hiện tại của Vệ Thanh Huy cũng không hỏi ra được gì, nhưng trong cơ thể anh quả thực đã phát hiện ra rất nhiều dư lượng thuốc.

Kết hợp với kết quả kiểm tra của bệnh viện, cùng với sự thật là Bùi Sơ Dao đã tìm kiếm người suốt nhiều năm, và lời khai của những kẻ đồng phạm, hành vi giam cầm trái pháp luật của Trang Dịch chắc chắn đã là ván đã đóng thuyền. Huống chi sau đó hắn còn có hành vi giết người, đều là những hành vi phạm tội hình sự cực kỳ nghiêm trọng.

Trang Dịch lại có thể trả cho những kẻ đồng phạm này mức lương hàng trăm nghìn một năm, còn cung cấp cho gia đình họ những công việc có mức lương rất cao, thậm chí số tiền này mỗi năm còn tăng lên, khiến những người này sẵn lòng làm những việc phạm pháp như vậy cho hắn.

Đặc biệt là người mặc áo blouse trắng, hắn thực chất là bác sĩ của viện điều dưỡng. Mười năm qua luôn một mực giúp đỡ Trang Dịch tiêm thuốc cho Vệ Thanh Huy, biết được nhiều chuyện hơn.

Nhưng người này rất tham tiền lại cũng rất quý mạng, biết được đạo lý "thành khẩn thì được khoan hồng, chống cự thì bị nghiêm trị”. Sau khi bị bắt, không cần cảnh sát thẩm vấn, đã trực tiếp khai ra tất cả những gì mình biết, còn khai ra cả chuyện Trang Dịch hôm nay đến là định tiêm thuốc làm Vệ Thanh Huy mất ý thức, sau đó vận chuyển người ra biển để vứt đi.

Cho nên việc điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Đối với cảnh sát mà nói, đây cũng không phải là một vụ án khó khăn, nhưng đối với rất nhiều cư dân mạng vốn đã biết chuyện của Vệ Thanh Huy, sự thật bị che giấu suốt mười năm này thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì Bùi Sơ Dao trước đây để tìm tung tích của Vệ Thanh Huy đã đưa ra mức thưởng lên đến hàng triệu, thậm chí chỉ cần cung cấp một chút manh mối hữu ích cũng có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh. Con số này vào thời điểm đó đã gây kinh ngạc cả mạng xã hội, khiến rất nhiều người đều biết đến chuyện này.

Sau đó, số tiền này cũng luôn tăng lên, bây giờ lại càng đạt đến mức hàng chục triệu. Rất nhiều người đều muốn xem rốt cuộc ai có thể nhận được khoản tiền khổng lồ này. Hơn nữa, Bùi Sơ Dao trong mười năm qua luôn không từ bỏ, và mỗi năm đều sẽ nhấn mạnh lại một lần rằng khoản tiền thưởng tìm người này vẫn còn hiệu lực, cho nên mọi người cũng không quên đi chuyện này.

Kết quả là chuyện bí ẩn suốt mười năm không có kết quả, bây giờ lại có một cái kết lớn?

Ban đầu, tin tức được truyền ra từ một bệnh nhân trong bệnh viện ở Hà Thành. Nhưng hắn cũng không biết chuyện của Vệ Thanh Huy, chỉ nói rằng mình buổi tối bị sốt đi khám cấp cứu thì nhìn thấy ngôi sao, sau đó chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè của mình.

Bệnh nhân này cũng không phải là fan của ai, chỉ là một người xem bình thường, ở nhà xem TV, ra rạp xem phim.

Hắn trước đây đã từng thấy An Linh trên màn ảnh nên đã nhận ra cô, liền thuận tay chụp lại. Kết quả là bị một người bạn của anh, người khá quan tâm đến các tin đồn, lướt thấy, trực tiếp chụp màn hình đăng lên mạng.

Nhưng người bạn của hắn cũng chỉ nhận ra An Linh và An Lạc, đăng lên cũng là để hỏi xem tại sao hai người lại đột nhiên xuất hiện ở Hà Thành.

Nhưng một khi đã được đăng lên mạng, đó chính là sức mạnh của đám đông. Rất nhanh đã có cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra hai người khác đi cùng An Linh và An Lạc.

Bùi Sơ Dao rất dễ nhận ra, nhưng người đàn ông còn lại, họ tuy cảm thấy quen mắt nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc là ai. Hơn nữa, trông người đàn ông lạ mặt đó mới là người đến khám bệnh.

Người nào khám bệnh mà cần cả An Linh, An Lạc và Bùi Sơ Dao cùng đi theo?

Nhưng nếu nhắc đến Bùi Sơ Dao, tự nhiên sẽ có người vào xem tài khoản của cô, mà bài đăng được ghim trên Weibo của cô đến nay vẫn là thông báo tìm người của Vệ Thanh Huy.

Có người nhìn vào bức ảnh Vệ Thanh Huy trên bài đăng ghim của Bùi Sơ Dao, rồi lại nhìn vào bức ảnh người đàn ông lạ mặt ở bệnh viện, so sánh hai bên, hắn không chắc chắn mà đăng một câu.

[Các người nói xem, người đàn ông này… có thể nào là Vệ Thanh Huy không?]

[Vệ Thanh Huy? Bạn trai mất tích mười năm trước của Bùi Sơ Dao à?]

[Không thể nào, tôi xem không giống lắm…]

[Thực ra các người xem góc nghiêng này vẫn giống, chỉ là người ở bệnh viện có vẻ gầy gò quá.]

Khi khả năng này được đề ra, mọi người càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng so sánh ảnh lại càng thấy giống, đặc biệt là trong ảnh, Bùi Sơ Dao luôn thân mật đỡ đối phương, biểu cảm trông cũng rất quan tâm.

Thảo luận đến cuối cùng, các cư dân mạng cơ bản đã tự thuyết phục mình, người đó chắc chắn là Vệ Thanh Huy!

Vì mọi người đều muốn biết khoản tiền thưởng khổng lồ hôm nay rốt cuộc sẽ thuộc về ai, nhiệt độ của sự việc cũng rất nhanh đã được đẩy lên cao, tất cả mọi người đều muốn xem Bùi Sơ Dao rốt cuộc có giữ lời hứa không.

Ngoài ra, điều mọi người tò mò nhất là Vệ Thanh Huy suốt bao nhiêu năm qua rốt cuộc đã làm gì, và làm thế nào mà được tìm thấy, hơn nữa trạng thái của anh tại sao lại trông tệ đến vậy?

[Trời ơi, người mất tích mười năm lại thật sự tìm được rồi?]

[Tôi một mực cho rằng Vệ Thanh Huy chắc chắn đã chết, chỉ là Bùi Sơ Dao không chịu chấp nhận hiện thực thôi, kết quả lại thật sự bị cô ấy tìm được rồi?]

[Nhưng nếu anh ấy còn sống, vậy thì mười năm nay đã trốn ở đâu? Tại sao không liên lạc với Bùi Sơ Dao?]

[Không lẽ là mất trí nhớ chứ, vậy thì kịch tính quá ha ha ha ha.]

Kết quả một tuần sau, Bùi Sơ Dao thật sự đã gỡ bài đăng tìm người trên Weibo của mình, ngược lại đăng một bài Weibo xác nhận suy đoán của mọi người: Cô thật sự đã tìm được Vệ Thanh Huy.

Bởi vì trong mười năm qua, cô đã liên tục đăng tin tìm kiếm manh mối trên mạng. Tuy không nhận được thông tin hữu ích thực sự, nhưng rất nhiều cư dân mạng quả thực đã rất nhiệt tình quan tâm đến chuyện này. Dù có phải là vì tiền thưởng hay không, họ cuối cùng cũng có lòng giúp đỡ.

Bây giờ sự việc đã có kết quả, Bùi Sơ Dao cảm thấy mình cũng cần phải nói chuyện với mọi người một chút, thế là đã viết ra tình hình đại khái để công bố, và cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong suốt những năm qua.

Đương nhiên, trong đó đã giấu đi một số thứ, chỉ nói là An Linh ở Hà Thành gặp được Trang Dịch mới nảy sinh nghi ngờ rồi nói cho Bùi Sơ Dao. Mà Bùi Sơ Dao dựa trên thái độ "còn nước còn tát" đã dẫn người xông vào đảo, kết quả lại vừa hay gặp được Trang Dịch muốn giết người diệt khẩu Vệ Thanh Huy. Cô lúc này mới biết rằng trong mười năm qua, Vệ Thanh Huy luôn đều bị Trang Dịch giam cầm.

Các cư dân mạng lúc này mới biết sự việc còn kịch tính hơn họ tưởng.

Vệ Thanh Huy không chỉ thật sự mất trí nhớ, mà còn bị chính người bạn tốt của mình giam giữ.

Đáng sợ hơn là người "bạn tốt" này đã không thỏa mãn với việc giam giữ anh, mà là muốn làm cho anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

[Thật đáng sợ… Trang Dịch này không phải cũng luôn đang tìm Vệ Thanh Huy sao? Vậy là trước đây hắn đều đang giả vờ?]

[Quá kinh khủng, trước đây tôi còn cảm thán về tình bạn của hắn và Vệ Thanh Huy, bây giờ tôi nổi cả da gà!]

[Nghĩ lại mà thấy mạo hiểm, nếu An Linh không nảy sinh nghi ngờ hoặc Bùi Sơ Dao không tin cô ấy, thì Vệ Thanh Huy thật sự đã chết trong tay Trang Dịch rồi!]
 
Back
Top Bottom