Chương 200: "Ta cũng là Thái Vi cung..."
Tốn tế bào não suy nghĩ ông ta đi tới thế giới nào, còn không bằng dùng thờigian đó để suy nghĩ những lời mà ông ấy đã nói.Rất có thể, điều đó là nhân tố mấu chốt có thể phá giải cục diện hiện tại.Dù sao đây cũng là một quẻ mà ông ấy dùng toàn bộ tuổi thọ để tính ra.Mà khi đó, mình chỉ suy nghĩ tới việc cứu ông ấy như thế nào, không quan tâmtới vấn đề của toàn bộ thế giới chút nào cả.Thời cơ phù hợp...Khi nào mới coi như là thời cơ phù hợp chứ?Liễu Bình vừa nghĩ, vừa đi xuống bếp bưng đồ ăn, đặt lên bàn của ông lão mônphái Thanh Minh môn kia."
Tiểu nhị, tới."
Vị khách đội đấu lạp hô."
Chuyện gì vậy, khách quan."
Liễu Bình tới hỏi."
Thanh toán tiền trà nước."
Vị khách đội đấu lạp liếc hắn một cái.- Còn có việc gì không?
Nếu không ta rút lui đây."
Tất cả là hai mươi văn đại tiền."
Liễu Bình mỉm cười nói.- Ngươi rút lui đi, à chờ một lát, ta vẫn còn một thứ muốn đưa cho ngươi, hay làngươi mua thêm một món mang về?"
Làm thêm hai con cá cho ta, cần đủ cả hương lẫn sắc, cho vào túi ta sẽ mangđi."
Vị khách đội đấu lạp nói."
Có ngay, xin ngài chờ một lát."
Liễu Bình nói.Truyền âm hoàn tất.Hắn lại đi về phòng bếp, chờ đầu bếp làm xong hai con cá kia, cho cả hai con cávào trong một cái hộp đựng thức ăn, bưng lên đưa cho vị khách đội đấu lạp kia.Vị khách đội đấu lạp dẫn theo hộp cơm, nghênh ngang rời khỏi quán rượu.Nàng đi khỏi thị trấn, tìm một nơi vắng vẻ, mở hộp cơm ra xem.Trong đó có hai con cá có đủ hương sắc rõ ràng.Mà trong góc hộp cơm, có một pháp trận ngăn cách cực nhỏ đang liên tục vậnchuyển."
Năng lực bày trận vẫn xuất sắc như cũ."
Nàng khen ngợi.Nếu như không mở hộp cơm ra tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào thần niệm làkhông thể phát hiện có pháp trận tồn tại.Yêu vương duỗi một ngón tay ra, dùng đầu ngón tay đâm nhẹ một cái.Tách!Pháp trận hủy bỏ, lộ ra một vật bên trong.Đó là một viên ngọc giản.Nó nhìn khá giống một viên ngọc giản bình thường, thế nhưng Triệu Thiền Ylại run lên.Chẳng lẽ...Nàng vươn tay, búng nhẹ lên trên ngọc giản.Đinh!Từ trên ngọc giản tản ra một luồng hắc mang, hầu như muốn thoát khỏi ngọcgiản, xông ra ngoài.Triệu Thiền Y nhanh chóng sử dụng một pháp quyết, khống chế luồng hắcmang lại.Giọng nói của Liễu Bình cũng vừa đúng vang lên: "Vạn trượng bình nguyên,hướng đông nam cách ba trăm dặm, phía dưới tảng đá xanh ngọn Tiểu Biệt núiKhô Diệp, dùng pháp quyết này mở ra."
Mấy giây sau...Hắc mang lại chui vào trong ngọc giản, biến mất không thấy gì nữa.Triệu Thiền Y suy nghĩ vài giây, lẩm bẩm: "Cái tên này vẫn không đổi tính tìnhcủa chuột đất, đi đâu đều ẩn giấu chút thủ đoạn."
Thân hình nàng chấn động, hóa thành một luồng sáng bay lên không trung,nhanh chóng bay xa....Quán rượu.Liễu Bình dựa vào trên cột trụ của quán rượu, nhìn về phía ông lão tóc trắngđang uống rượu.Chuyện về sư phụ đã không cần để ý thêm nữa.Hiện tại mình có thể tập trung xử lý cục diện trước mắt.Mặc dù ông lão trước mắt này hơi háo sắc, ăn uống cũng rất cầu kỳ, thế nhưngtại sao hết lần này tới lần khác lại tới đây?Nơi mà Ám Vụ trấn xuất hiện lần này, đã khác với lần trước, ngay cả vị trí địalý lẫn tên của nó bên trong kịch bản này đều được thiết lập lại.Ông lão này chắc hẳn có việc.Liễu Bình đang suy nghĩ, chỉ nghe ông lão kia hô lên: "Tiểu nhị!"
"Tới."
Liễu Bình tiến tới."
Ngồi đi."
Ông lão tóc trắng nói."
Ta không ngồi, đứng là được rồi, mời ngài dặn dò."
Liễu Bình nói.ễ Ô ắ"Ha ha, còn giả bộ với ta hả?
Đệ tử Thái Vi cung, Liễu Bình."
Ông lão tóc trắngnói."
Ngài biết ta?"
Liễu Bình kinh ngạc."
Ta có một môn thần thông có tên là Tầm Ẩn, bình thường thần thông này cũngkhông có tác dụng gì, thế nhưng đồ đệ ta nói ra tên của ngươi, hình dung tướngmạo của ngươi thì ta có thể tìm ra vị trí hiện tại của ngươi."
Ông lão hả hê nói."
Tiền bối thật lợi hại."
Liễu Bình khen ngợi.Thì ra là thế, Lý Trường Tuyết nói về chuyện của mình cho sư phụ của nàng.Đồ đệ nói những gì mình trải qua cho sư phụ mình, điều này cũng rất bìnhthường, không có gì lớn."
Bớt nói nhảm, nếu như ngươi là đệ tử Thái Vi cung, lại cứu được TrườngTuyết, theo lý thuyết ta nên chúc phúc hai ngươi, thế nhưng có một chuyện,hình như ngươi quên mất thì phải."
"Cái gì?"
Liễu Bình khó hiểu hỏi.Ông lão vươn tay tới trước mặt Liễu Bình."?"
Liễu Bình vẫn không hiểu ý của đối phương là gì."
Lễ hỏi."
Ông lão phun ra hai chữ."
Chờ đã... mặc dù hai chúng ta không phải là quan hệ đó, thế nhưng ta nhớđược rằng nên do sư môn ban thưởng đạo pháp song tu, sư phụ tặng lễ vật đểbày tỏ sự chúc phúc, sau đó sẽ kết thúc buổi lễ chứ, tại sao tới lượt ngài, lạimuốn lễ hỏi chứ?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.Ông lão nghiêm túc nói: "Đồ đệ Trường Tuyết của ta có được sự công nhận củaKiếm linh, là chủ nhân của hai thanh Thần kiếm, còn là người ứng cử chứcChưởng môn tương lai của Thanh Minh môn, thế mà lại bị ngươi lừa đi mất,ngươi còn có mặt mũi ở nơi này đòi lễ vật hay sao?"
Liễu Bình nhíu mày, nói: "Ta cũng là Thái Vi cung..."
"Đệ tử nhập môn, là người mới nhập môn."
Ông lão nói."
Đúng vậy, cho nên ngài cảm thấy ta sẽ có tiền để đưa lễ hỏi sao?"
Liễu Bìnhhỏi lại."
Ít nhiều thì ngươi cũng phải cho ta chứ, hoặc là thanh toán bữa cơm này cũngđược..."
"Chờ đã!"
Liễu Bình cắt ngang lời của ông lão."
Làm sao?"
"Ta cũng không có quan hệ gì với nàng, chỉ là cứu nàng một lần mà thôi, ngươikhông cần coi ta trở thành đạo lữ của nàng ta."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Liễu Bình cảm ứng được điều gì đó."
Lão già, ông cứ ăn đi, bữa này coi như tiểu nhị ta mời ông, lúc này ta có việc,đợi lát nữa còn có chuyện muốn nói với ông."
Hắn nói.Ô ắ ấ"Vậy mới đúng mà."
Ông lão tóc trắng mừng khấp khởi tự rót cho mình mộtchén rượu.Liễu Bình xoay người rời đi, ra khỏi quán rượu, đi tới một vị trí hẻo lánh saugóc tường."
Thế nào?"
Hắn hỏi.Andrea yên lặng xuất hiện, dùng tay xoa nhẹ hai mắt Liễu Bình một cái.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chú ý, đối phương đã sử dụng một loại pháp thuật nào đó lên người ngươi.][Ngươi đã bị loại pháp thuật này ảnh hưởng.][Đôi mắt của ngươi đang tiếp nhận loại pháp thuật này.]-------Chương 201: Đến rồi!"
Nhìn lên bầu trời."
Andrea nói nhỏ.Liễu Bình ngẩng đầu quan sát, đã thấy cảnh tượng khi trước lại hiện lên trướcmắt mình.Trên bầu trơi, vô số sợi dây nhỏ tản ra ánh sáng từ phía trên rủ xuống, nối thẳngtới sau lưng tại mỗi một người.Chỉ là những tia sáng này dần dần trở nên tối đi, có khi sẽ còn dập tắt một lát."
Có chuyện gì đó đang ảnh hưởng tới thế giới Tu Hành."
Andrea nói."
Sẽ là chuyện gì chứ?"
Liễu Bình hỏi."
Không gian biến đổi... rất nhiều nơi đều xuất hiện gợn sóng thời không, cóngười đang có ý định tiến vào thế giới Tu Hành."
Andrea nói.Liễu Bình cảm thấy nặng nề.Đến rồi!Những Thẻ bài sư vì 'Hành giả Ác Mộng' mà tới!Bỗng nhiên, toàn bộ thế giới đều chấn động mạnh.Trong Ám Vụ trấn, mọi người đều cảm ứng được, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.Trong bầu trời có ánh sáng năm màu rực rỡ xuất hiện, trong mỗi một mảnh ánhsáng đều có các loại cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.Có tòa thành hùng vĩ cao vút, có thế giới hoàn toàn được tạo nên bởi kim loại,có đống đổ nát hoang vu không có dấu chân người."
Tình huống hiện tại là sao?"
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:[Trong khu vực Vĩnh Dạ này, có hai luồng sức mạnh vĩ đại đang chiến đấu vớinhau, mọi thứ cũng vì vậy mà biến đổi.][Danh Sách cảm thấy thời gian cùng không gian đều biến hóa một cách điêncuồng, dưới sự ảnh hưởng vặn vẹo tới biến hình của thời không, có thời khôngbí ẩn hoàn toàn khác biệt đang xuất hiện ở gần thế giới Tu Hành.]Giọng nói của Yana vang lên: "Là Thần chiến, ta cảm ứng được Thần lực ThốngKhổ, nàng đang chiến đấu với Cựu nhật Thần linh!"
"Có ảnh hưởng gì tới chúng ta tại nơi này hay không?"
Liễu Bình hỏi."
Không rõ ràng, cần quan sát tình hình chiến đấu tiếp theo, không tốt..."
Yananói.Liễu Bình vội vàng lấy thẻ bài Thị thần ra.Yana đứng tại vị trí trung ương, toàn thân giăng đầy ánh sáng vàng kim.ế ễ"Thế nào?"
Liễu Bình hỏi."
Ngay vừa rồi, có Thẻ bài sư tiến vào thế giới Tu Hành, tên đó vừa tiến vào đãthả ra một loại lực lượng hệ thần bí làm cho người ta cảm giác rất chán ghét đểbắt giữ hành tung của ngươi, chức nghiệp giả có thể làm được tới mức này đãrất mạnh, ta không thể làm cho ngươi bị lộ được!"
Yana nói xong, múa chiếc roi Tra Tấn cùng Thống Khổ trên tay mình.Chiếc roi dài này biến thành một con rắn màu đen, quấn quanh tay của nàng,cắn mạnh vào cổ tay của nàng.Máu tươi rơi vãi xuống mặt đất.Trong mắt Yana lóe lên một tia đau đớn, nói:"Tới..."
Nàng cố nén đau đớn, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra, némvề phía Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một bộ quần áo mờ ảo.Nhìn thoáng qua khá giống với bộ váy đen của nàng, thế nhưng nhìn kỹ thì lạigiống một bộ trường bào hơn!Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thị thần của ngươi kích hoạt thẻ bài: Áo hư vô của Dạ Thần.][Từ giờ trở đi, mọi nhân quả có liên quan tới ngươi đều trở nên hỗn loạn khôngrõ, không có bất cứ kẻ nào có thể dò xét sự thật liên quan tới ngươi, thời gianhiệu lực: một ngày.]Thẻ bài nổ tung hóa thành một chiếc trường bào màu đen, bao phủ lên ngườiLiễu Bình, rất nhanh cũng đã biến mất không thấy.Lại nhìn về phía Yana, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, thân hình lảo đảo suýtngã.Khi nàng lắc lư, Liễu Bình rõ ràng thấy được chiếc váy dài màu đen của nàngcó vẻ như bị bóp méo đi.Một luồng sáng kim loại lóe qua, rồi lại hóa thành váy dài màu đen....Bóng đêm.Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ thẫm phóng lên tận trời, chiếu sáng một tòa vươngtọa lơ lửng ở trên bạch cốt vô tận.Khi ánh lửa đi xa, mọi thứ lại bị bóng đêm bao phủ.Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.Thỉnh thoảng trong một vài thời điểm, ánh lửa lại sáng lên lần nữa, phát ra tiếngnổ mạnh, xua tan bóng đêm, chiếu sáng thế giới do bạch cốt tạo thành.Thời gian dần dần trôi qua.ồ ầ ắKhông lâu sau, một luồng ánh lửa bàng bạc xông lên bầu trời, đang định bắntrúng cái gì đó, lại bỗng nhiên ngưng trệ lại tại đó."
Không nên ra tay, là ta."
Một giọng nam vang lên.Hắn cẩn thận tránh khỏi ánh lửa đang ngưng trệ giữa không trung, bay về phíadưới, cuối cùng đi tới phía trước vương tọa."
Nữ sĩ Thống Khổ, ta tới đây để gặp ngươi."
Người này nghiêm túc nói.Hắn ta mặc một bộ áo giáp sáng rực, khảm nạm các loại đá quý lộng lẫy, trêngương mặt láng mịn và thâm thúy, hai mắt như sao trời, mỉm cười lộ ra cảmgiác phong lưu phóng khoáng.Từ trên vương tọa truyền ra tiếng hừ lạnh với vẻ khinh thường, một giọng nữnói ra: "Ngươi còn chưa phải là Chúa tể Tra Tấn, làm sao lại dám tới nơi nàycủa ta?
Chẳng lẽ không sợ ta biến ngươi thành một bộ xác không hồn, thưởngthức cảm giác đau đớn tới tận vĩnh hằng sao?"
Vẻ mặt người thanh niên này càng thêm tự nhiên, bình tĩnh nói: "Mặc dù ta vẫnchưa leo lên Thần vị chân chính, thế nhưng thực lực cũng coi như không tệ rồi,bởi vậy chuyên môn tới đây giúp ngươi một tay."
"Ồ?
Ngươi tới đây giúp ta đánh trận sao?"
Giọng nữ cảm thấy khá bất ngờ."
Đúng là như thế, ta sẽ luôn xuất chiến thay ngươi, giúp ngươi chiến thắngtrong trận chiến tranh này."
Người thanh niên này nói."
Aldrich, ngươi đã có được đủ nhiều lực lượng từ em gái của ta rồi, hiện tạingươi lại muốn gì từ ta nữa?"
Giọng nữ hỏi."
Lực lượng?
Không, nàng ta vẫn luôn lừa gạt ta, chưa từng chia sẻ lực lượngchân chính của nàng ta cho ta, mà hết thảy những thứ hiện tại ta có, đều dochính ta phấn đấu mà có được."
Người thanh niên kia nói.Giọng nữ nói: "A, ta nhớ ra rồi... nàng ta đã chia sẻ cho ngươi toàn bộ từ tài sản,tri thức tới quyền thế, chỉ có không đáp ứng lời cầu hôn của ngươi mà thôi..."
"Nữ sĩ, rõ ràng là ngươi có quan hệ thù địch với nàng ta, thế nhưng hiện tại,ngay cả ngươi cũng nhìn ra sự dối trá của nàng ta."
Aldrich nói."
Ta nói thẳng đi, Aldrich, ta biết ngươi là người của chủ mẫu, ta cũng biết Yanatrúng phải nguyền rủa luật nhân quả của chủ mẫu, sớm muộn cũng sẽ thuộc vềngươi, thế nhưng..."
Giọng nữ không nhịn được nói: "Nếu như ngươi quá gấp gáp, muốn dùngphương pháp cưỡng ép để mong lấy được Thần lực Tra Tấn từ nơi nàng ta...
đólà không thể nào, dù sao nàng ta cũng là một Thần linh, hiện tại lại cam chịu rơivào Vĩnh Dạ, ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng có thể tìm tới nàng ta."
-------Chương 202: Gặp mặt!Trên gương mặt tuấn tú của Aldrich, dần dần hiện lên một sự tàn bạo.Bảy tám giọng nói vang lên từ trong hư không, giống như quỷ quái cùng vớihắn ta đồng thanh quát lớn: "Đúng là trách ta, khi nàng ta quyết tâm rơi vàoVĩnh Dạ, ta lại không dám cùng chết với nàng ta, nếu không hiện tại nàng ta đãlà của ta, Thần lực của nàng ta cũng do ta kế thừa!"
Giọng nữ cười lạnh liên tục, châm chọc nói: "Nhìn những con ma quỷ đượcnuôi dưỡng xung quanh ngươi mà xem, chủ mẫu cho ngươi mọi thứ, thế nhưngngươi lại không hoàn thành nhiệm vụ, kết quả của ngươi sẽ là..."
"Ta biết!
Thế nhưng hiện tại còn có một cơ hội cuối cùng!"
Aldrich bỗng nhiêncắt ngang lời của nàng ta, cao giọng nói."
Hả?"
Giọng nữ cảm thấy hoang mang."
Mọi pháp thuật mà ta tu luyện đều giống với nàng ta, đều tới từ kiến thức củanàng ta, thậm chí một vài lực lượng triệu hồi cũng tới từ khế ước của nàng ta,cho nên giờ phút này ta cảm thấy... nàng ta đã trở nên cực kỳ yếu đuối, mà chiếcáo choàng của Thần dùng để che đậy khí tức của nàng ta, cũng đã rời khỏingười nàng ta rồi."
Aldrich nói."
Lại là kính dâng..."
Giọng nữ nói nhỏ.Gương mặt Aldrich trở nên vặn vẹo mà điên cuồng.Ở xung quanh hắn ta, những âm thanh kia cũng gào thét: "Đúng vậy, áo choàngkhôngt tại trên người nàng ta, cho nên Aldrich, lần này ngươi chắc chắn sẽ tìmra nàng ta!"
"Ngươi muốn như thế nào?"
Giọng nữ hỏi."
Ba ngày!
Ta muốn mượn nhờ Thần lực của ngươi mở ra một con đường, đểcho ta đi vào trong Vĩnh Dạ tìm kiếm nàng ta, ba ngày sau, ta chắc chắn sẽ đạtđược cả Thần vị cùng nàng ta, bình yên vô sự trở về từ Vĩnh Dạ... ta sẽ dùngtoàn lực giúp ngươi chiến thắng trận chiến tranh này."
Aldrich nói.Giọng nữ im lặng vài giây, bật cười nói: "Được rồi, ta sẽ cho ngươi ba ngày, thếnhưng chúng ta cần ký kết một khế ước nghiêm khắc nhất, nếu như ngươi thấttín, ta sẽ đính linh hồn của ngươi lên Thần hỏa Thống Khổ, thiêu đốt mười ngànnăm."
"Thành giao!"
Aldrich gật đầu nói....Liễu Bình nhìn chăm chú thẻ bài.Ánh sáng vàng kim quanh người Yana đều tối đi, con rắn kia cũng ủ rũ xuống."
Ta ngủ một lát, ngươi cần phải cẩn thận hơn, nếu không rất có thể bị đốiphương bắt được, như vậy sẽ sống không bằng chết."
ố ễ"Ta không phải là đối thủ của tên kia sao?"
Liễu Bình hỏi."
Đối phương chính là Thẻ bài sư Tinh Thần chân chính, đã tới nhị tinh, nói cáchkhác, bên người tên đó có ít nhất hai vị Anh linh, tuyệt đối không nên cứng đốicứng."
Yana nói xong liền nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ bất động.Liễu Bình bỗng nhiên cảm ứng được một luồng khí tức, đang định ngẩng đầulên thế nhưng vẫn cố nhịn xuống.Cùng lúc đó...Một bóng người xuất hiện trên bầu trời.Đó là một người đàn ông gầy như que củi, làn da có màu xám trắng, nhìn quagiống như là người chết vậy.Hắn ta cầm một tấm thẻ bài, quan sát thị trấn phía dưới.Thị trấn phía dưới cùng bức vẽ thị trấn có trên thẻ bài giống nhau như đúc."
Chính là nơi này."
"Thật sự kỳ quái... cho dù sử dụng tấm thẻ bài có cấp bậc Tinh Thần này, cũngchỉ có thể điều tra tới thị trấn nhỏ này thôi sao?
Chẳng lẽ không thể khóa chặtngười biết được tin tức về tấm thẻ bài kia hay sao?"
"Xem ra, muốn chuyển chức làm chức nghiệp của thời đại Ác Mộng, cũngkhông phải là một chuyện đơn giản."
Hắn ta lắc đầu, rơi vào đường cái của thị trấn này.Vừa rồi khi trên bầu trời, hắn ta đã thấy rõ toàn cảnh thị trấn này, tòa thị trấnnày rõ ràng chỉ là một thị trấn cực kỳ bình thường mà thôi.Trong văn minh tu hành này, nó không có bất cứ sự thu hút nào cả.Nơi này sẽ có tình báo về tấm thẻ bài kia sao?Hắn ta tùy ý xoay người, nhìn về phía tiệm thợ rèn bên đường.Một thợ rèn đang thành thạo rèn sắt."
Xin chào, làm phiền một lát, ta muốn nghe ngóng tin tức nào đó tại nơi này, thìnên hỏi người nào vậy?"
Hắn ta hỏi.Thợ rèn dùng khăn mặt lau mồ hôi, nói: "Nghe ngóng tin tức sao?
Loại chuyệnnày đương nhiên phải đi quán rượu rồi, tên tiểu nhị ở đó rất thông minh lanh lợi,mỗi ngày đều tiếp đãi khách nhân từ nam ra bắc, tin tức linh thông nhất."
Tên kia ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng."
Hắn ta dọc theo con đường này tiếp tục tiến lên, đi về phía quán rượu.Cùng lúc đó.Quán rượu."
Thợ rèn đã trả lời vấn đề của người kia, rồi khuyên hắn ta tới tìm ngươi hỏi tintức."
Đội trưởng nói.ễ"Rõ."
Liễu Bình nói.Hắn lấy ra một lá phù truyền tin, thấp giọng nói: "Ngươi trở lại một chuyến, nơinày cần ngươi hỗ trợ."
Nói xong, thả tấm phù truyền tin bay đi."
Ngươi đang làm gì vậy?"
Ông lão tóc trắng hỏi với vẻ hứng thú.Liễu Bình đi tới trước mặt ông lão, nói: "Các hạ, ngươi có biết tại sao mỗi ngàyngươi đều không làm chuyện gì cả, luôn luôn đi tới quán rượu tại giới phàm tụchay không?"
"Vì sao?"
Ông lão hỏi.Liễu Bình nhoẻn miệng cười, nói: "Ta chỉ là một tiểu nhị mà thôi, làm sao lạibiết chuyện như vậy."
Nói xong, hắn lại truyền âm cho đối phương: "Bởi vì ngươi đã chết, linh hồncủa ngươi bị điều khiển, tại thế giới Tử Vong biểu diễn một vở kịch hắc ám, đểcho Thần linh lựa chọn ra nô lệ thích hợp."
Ông lão đang định nói cái gì đó, thế nhưng khi nghe được lời truyền âm củahắn, toàn thân chấn động, lập tức sững sờ tại chỗ, bất động.Trong hư không, từng nhóm chữ nhỏ xuất hiện:[Bởi vì ngươi tiết lộ, người tu hành trước mắt đã biết được chân tướng, kịch bảntrên người hắn ta bắt đầu sụp đổ.][Cơ chế xử lý nhằm vào sự kiện này đang được kích hoạt.][Bởi vì kịch bản đã từng sụp đổ nhiều lần, làm cho cơ chế xử lý được tối ưuhóa, quá trình xử lý lần này sẽ có tốc độ rất nhanh.][Kẻ Truy lùng sắp tới, Thẩm Phán giả đã sẵn sàng.][Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm Phán giả đã sẵn sàng.][Thời gian còn lại: Năm phút.][Bắt đầu đếm ngược.][04: 59][04: 58][04: 57][...]Những chữ nhỏ này hiện lên rất nhanh.Liễu Bình nhắm mắt lại, hồi tưởng những hành động khi trước của VươngThành.Đúng vậy.Khi đó, Kẻ truy lùng cũng không biết Vương Thành chết như thế nào.Nói cách khác...ế ấ ề ể ố ếNó chỉ biết đã có vấn đề phát sinh, cho nên chạy tới kiểm tra, muốn biết rõnguyên nhân là gì.Như vậy thì đúng rồi.Liễu Bình xoay người, yên lặng đi xuống dưới lầu, lại đứng trước cửa quánrượu.Một phút trôi qua.Thời gian âm thầm trôi qua, yên tĩnh yên lặng.Một lát sau, Tên Thẻ bài sư giống như người chết kia cũng đi tới quán rượu."
Khách quan, mời ngài vào trong."
Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:[Thời gian còn lại: 03: 37.]-------Chương 203: Cửu mệnh Miêu yêuThẻ bài sư nhìn vào trong quán rượu.Ông lão tóc trắng cúi đầu, nhìn chăm chú vào rượu trong chén, giống như đangtrầm tư cái gì."
Người tu hành... tu sĩ chính đạo, hình như vẫn có môn phái..."
Ánh mắt Thẻ bài sư đảo qua ông lão tóc trắng, hiện ra mấy phần kiêng dè.Cũng không phải sợ đối phương.Mà bởi vì người tu hành có môn phái sẽ là một loại tồn tại như sau...Đánh một tên, hai tên tới;Đánh hai tên, một đám tới;Đánh một đám, toàn bộ môn phái đều tới;Dám diệt môn, ngay lập tức sẽ thu hút sự chú ý của các môn phái tu hành khác.Sau đó tiến vào tuần hoàn tiếp theo:Đánh một phái, hai phái tới;...Thẻ bài sư bỗng cảm thấy đau đầu.Thật vất vả mình mới có thể tiến vào thế giới này *****ên, đang định bắt đầutìm kiếm thẻ bài chức nghiệp Ác Mộng, nào có thời gian dây dưa với người tuhành chứ?Nếu như thật đánh nhau, thanh thế chắc chắn sẽ rất lớn.Những Thẻ bài sư khác tiến vào thế giới này, tất nhiên sẽ cảm ứng được loạichiến đấu cường độ cao như này.Tới lúc đó, mình sẽ rất bị động.Hắn ta yên lặng thở dài, nhìn về phía tiểu nhị.Ừ, cái tên này vừa nhìn cũng thật thông minh, giống với một tên tin tức linhthông."
Tiểu nhị, ta có việc muốn hỏi ngươi."
Thẻ bài sư nói."
Mời ngài tiến vào trước, nào, mời ngồi xuống bên này."
Liễu Bình mỉm cườinói.Thẻ bài sư ngẫm nghĩ, đi tới một cái bàn rồi ngồi xuống."
Ngươi có biết một thứ... giống như thứ này hay không?"
Thẻ bài sư tiện tay rútmột tấm thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ một hàng dài con mắt, ngâm trong dung dịch màu xanh lá sôisùng sục, tạo thành một vòng tròn, đang cùng nhìn về phía Liễu Bình.Thời gian còn lại: 03: 01.Sắc mặt Liễu Bình không thay đổi, cười nói: "Loại đồ kỳ kỳ quái quái như này,khắp nơi đều có cả."
Thẻ bài sư ngẩn người."
Khắp nơi đều có sao?"
Hắn ta hỏi lại."
Đúng vậy, nghe nói đoạn thời gian trước, tại phía đông sa mạc thường xuyêncó thể đào ra những thứ kỳ quái như này, hình như bọn chúng đều là từ trên trờirơi xuống."
Liễu Bình nói."
Đều là những tấm thẻ như vậy sao?"
Thẻ bài sư hỏi."
Không, chỉ là những thứ đó rất kỳ lạ, chúng ta cũng không biết chúng nó là cáigì, nghe các Tiên nhân nói qua, những thứ không thể nào hiểu này, đều khôngphải là vật của thế giới chúng ta."
Liễu Bình nói.Thẻ bài sư suy nghĩ một lát, cũng hiểu được."
Hóa ra là Thiên trụy!"
Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm.Thế giới này có Thiên trụy tồn tại, đã nói nó là một "bãi rác".Chắc hẳn có tồn tại mạnh mẽ nào đó, dẫn dắt những thế giới bị hủy diệt đềuhướng về phía nơi này, làm cho bọn chúng rơi xuống nơi đây.Có thể dẫn dắt thế giới bị hủy diệt...Loại lực lượng này, đã là tồn tại siêu thoát, tuyệt đối không phải là Thẻ bài sưTinh Thần bình thường dám chọc vào.Thẻ bài sư cảnh giác lên.Mình phải cẩn thận hơn mới được, tuyệt đối đừng chọc ra thế lực đứng sau thếgiới này.Thời gian còn lại: 02: 39."
Ngươi cũng không biết trên tay của ta chính là cái gì, thế nhưng cho rằng nóthuộc về những thứ vật kỳ lạ kia, đúng hay không?"
Thẻ bài sư hỏi."
À không, ta biết đây chính là thẻ bài."
Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên."
Ngươi biết đây là thẻ bài?"
Giọng nói của Thẻ bài sư bỗng cất cao lên."
Đúng vậy, loại này rất phổ biến trong nơi Thiên trụy, có đôi lúc còn có một sốtồn tại còn sống, sẽ học tập kiến thức của chúng ta, dung nhập vào cuộc sốngcủa chúng ta, nhìn xem, một vị tới rồi."
Liễu Bình nhìn bốn phía xugn quanh, rồi chỉ về phía cửa quán rượu.Thẻ bài sư thuận theo tay của hắn mà nhìn tới, đã thấy một vị khách đội đấu lạpở nơi đó.Vị khách đội đấu lạp lại đang nhìn về phía Liễu Bình.- Rõ ràng ta đang có việc bận, tại sao lại dùng phù truyền tin gọi ta trở lại rồi?ễ ế ầLiễu Bình cười tiếp đón, cúi đầu khom lưng nói: "Khách quan, mau mời vào."
- Có nhìn thấy cái tên ở cạnh ta hay không?
Cẩn thận một chút, tùy cơ ứng biến.Vị khách đội đấu lạp hơi im lặng, rồi ồm ồm nói: "Mang thức ăn lên, đồ ăn tốtnhất, làm thêm cho đại gia vài con cá nữa!"
Nàng đi theo Liễu Bình, ngồi xuống cái bàn đối diện Thẻ bài sư.Thẻ bài sư quan sát vị khách đội đấu lạp này, mặc dù khuôn mặt của nàng bịđấu lạp che đi, khí tức cũng được thu lại hoàn toàn, thế nhưng dáng người thướttha, khi bước đi lại tản ra sự quyến rũ nhàn nhạt.Mình cũng có đôi chút hiểu rõ về phong thổ nhân tình cùng văn minh của giớitu hành...Cũng không biết tại sao, phụ nữ trong giới tu hành luôn luôn thích giả trang làmđàn ông, thế nhưng giả trang lại không giống.Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể nói là cực kỳ bình thường.Thế nhưng luôn có cảm giác nào đó không đúng...Thẻ bài sư trầm ngâm, yên lặng cất tấm thẻ bài trong tay đi, lại rút một tấm thẻbài khác ra.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một chiếc gương, xung quanh chiếc gương là cáckhô lâu quỳ trên mặt đất, bọn chúng làm ra hành động lễ bái một cách thànhkính với chiếc gương.Thẻ bài thăm dò, Chân Thị Ma Kính!Thẻ bài đặt lá bài này lên mặt bàn, chỉ hướng về phía vị khách đội đấu lạp kia,nhẹ nhàng nhấn xuống.Ngay sau đó, trên tấm gương kia hiện ra một cô gái xinh đẹp động lòng người,trên đầu cô gái này có hai tai thú xuất hiện, mà sau lưng cô ta, có một nửa cáiđuôi đang phe phẩy.Cửu mệnh Miêu yêu!Mà lại là một tấm thẻ bài Cửu mệnh Miêu yêu tự do vô chủ!Trái tim Thẻ bài sư đập mạnh, hưng phấn ***** môi một cái."
Một tấm thẻ bài tự do... mặc dù không phải chức nghiệp Ác Mộng, thế nhưngcũng coi là một thu hoạch may mắn!"
Thẻ bài sư lẩm bẩm nói.Thời gian còn lại: 01: 15."
Tiểu nhị!"
"Tới, vị khách quan này!"
Liễu Bình trở lại trước mặt Thẻ bài sư, nở nụ cười chân thành: "Ngài gọi mónăn sao?"
"Tất cả các món ngon nhất trong nhà này đều mang lên một phần, sau đó ta còncó chuyện hỏi ngươi."
Thẻ bài sư nói."
Có ngay, ngài chờ một lát, ta tới ngay."
Liễu Bình chạy về phía phòng bếp.Thẻ bài sư ngồi tại chỗ yên lặng chờ đợi.Ánh mắt không khỏi lại nhin về phía vị khách đội đấu lạp đối diện.Một tấm thẻ bài nô lệ Miêu yêu cao cấp như vậy, thật sự là rất hiếm gặp...Nàng ta lại là thẻ bài tự do!Bất cứ Thẻ bài sư nào đều không buông tha một tấm thẻ nô lệ như vậy cả.Thật sự là... làm cho lòng người ngứa ngáy...-------Chương 204: "Thẻ Mệnh Hồn."
Cửu mệnh Miêu yêu là lính trinh sát trời sinh, sở trường điều tra tình báo, dángngười lại dẻo dai, hiểu chuyện còn nghe lời, là một loại nữ nô có công dụng đadạng, chi bằng thừa dịp hiện tại, thu hồi tấm thẻ Cửu mệnh Miêu yêu này đi.Nếu không có người khác tiến tới, chắc hẳn sẽ tranh cướp với chính mình.Thẻ bài sư nhướng mày, lại thả lỏng.Hắn ta lẩm bẩm: "Thôi được rồi, đã tới nơi này, vẫn nên dựa theo quy tắc nơinày, miễn gây nên phiền phức không đáng có, làm cho người khác có cơ hội lợidụng."
Thẻ bài sư nhanh chân đi tới trước bàn vị khách đội đấu lạp kia, ngồi xuống.Thời gian còn lại: 00: 50.Thẻ bài sư nhìn về phía vị khách đội đấu lạp, học phương thức của thế giới TuHành, ôm quyền cười hỏi: "Vị các hạ này, ngươi là thân tự do sao?"
"Đúng vậy."
Triệu Thiền Y cười hì hì trả lời.Thẻ bài sư nghiêng về phía trước, chân thành nói: "Ngươi muốn biết thế giớibên ngoài là như thế nào không?
Ta đã từng đi qua rất nhiều nơi bên trong VĩnhDạ, đã từng đi qua Luyện Ngục, đã được thấy qua vô số thế giới."
"Nghe vào vẫn rất thú vị."
Triệu Thiền Y nói."
Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăncá...
đủ loại cá, thậm chí cả những loài cá mà ngươi chưa từng thấy, đươngnhiên, nếu như ngươi muốn ăn những món ngon khác, ta cũng có thể tìm tới chongươi, hoàn toàn không thành vấn đề; ta sẽ dẫn ngươi thấy được vô số thế giớimới."
Thẻ bài sư nói.Triệu Thiền Y hơi động tâm.Cũng không phải là muốn đi theo đối phương, mà là các loại cá mình chưa từngthấy rất có sức hấp dẫn.Như vậy mà nói, chỉ cần mình trở thành thẻ bài của Liễu Bình... sẽ có thể ăn cảVĩnh Dạ cùng Luyện Ngục rồi...Nàng yên lặng suy nghĩ, trên mặt tự nhiên hiện lên vẻ hướng tới.Thẻ bài sư nhìn chằm chằm nàng, khi hắn ta thấy được ánh mắt hiện tại củanàng thì biết nàng ta cũng động tâm.Miêu yêu.Một là tò mò, hai là ăn ngon, chỉ cần nắm giữ hai điểm này, là có thể tạo đượcliên hệ với các nàng rôi.Về phần có thành công hay không...Trước mắt xem ra, tiến triển rất thuận lợi.Thời gian còn lại: 00: 10."
Kỳ quái."
Triệu Thiền Y nói."
Thế nào?"
Thẻ bài sư hỏi."
Làm sao ngươi biết ta thích ăn cá, còn biết ta hết sức tò mò đối với thế giới bênngoài?"
Triệu Thiền Y hỏi.Thẻ bài sư nhìn chằm chằm nàng, nói: "Ta luôn đối xử rất tốt đối với người bêncạnh, mà lại chưa từng thu Miêu yêu bao giời, cho nên ngươi nên nắm chắc cơhội lần này, nếu không lần sau chưa chắc sẽ còn có người khác nguyện ý mangngươi đi ra."
Triệu Thiền Y nhìn gương mặt như xác chết trước mặt, sau đó lại nhìn về phíaLiễu Bình đang bưng hai món ăn nóng lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường."
Có người sẽ mang ta đi ra."
Nàng nói.Thời gian còn lại: 00: 00.Kẻ truy lùng đã tới!Trong hoang dã bên ngoài Ám Vụ trấn, một thi thể bỗng ngồi dậy."
Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Thi thể lẩm bẩm, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được Ám Vụ trấn."
Có người sẽ mang ngươi ra ngoài sao?"
Thẻ bài sư ngạc nhiên nói.Chẳng lẽ đã có Thẻ bài sư tiến tới thế giới này rồi sao?Nếu không mà nói, Cửu mệnh Miêu yêu này dựa vào cái gì mà nói sẽ có ngườiđưa nàng ra ngoài?Thẻ bài sư lật tay, yên lặng rút ra một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn,nói: "Ta thật không biết sẽ là hạng người gì, có thể dẫn theo người khác đi tớinhững thế giới khác, có thể nói cho ta biết được không?"
Triệu Thiền Y cầm đũa, kẹp một miếng cá, thưởng thức rất chăm chú.Tới tận khi Thẻ bài sư suýt nữa không nhịn được thì nàng mới nói:"Ta có rất nhiều bạn tốt, các nàng đều biết cách rời khỏi thế giới này."
"Bạn?
Đều giống như ngươi, là thân tự do sao?"
Thẻ bài sư hỏi với vẻ hàohứng.Triệu Thiền Y duỗi đũa ra, chỉ lên cầu thang đi lên lầu hai, nói:"A, không phải, các nàng là một loại tồn tại khác... nhìn xem, giống như lànàng..."
Bịch bịch bịch...Từng tiếng bước chân đi xuống lầu xuất hiện.Thẻ bài sư quay đầu nhìn lại.Một cô bé mặc váy ngắn màu đỏ, tết tóc song đuôi ngựa từ trên lầu đi xuống."
Anh linh!"
Hắn ta thất thanh nói.Mình tùy tiện tìm tới một thị trấn nhỏ, sau đó đi tới quán rượu bên trong thịtrấn, vậy mà có thể gặp cả Anh linh cùng thẻ bài tự do.Cô bé kia liếc nhìn hắn ta, không nhịn được mà nói: "Đây là thổ dân của thếgiới nào?
Chẳng lẽ ngay cả Anh linh cũng chưa từng gặp bao giờ sao?"
Thẻ bài sư lại ngẩn người ra.Lần này, ngay cả hắn ta đều cảm thấy khó hiểu.Chẳng lẽ nơi này là một thế giới cấp cao của văn minh thần bí nào đó, cho nênđám Cựu Thần thời đại Ác Mộng mới đặt thẻ bài 'Hành giả Ác Mộng' ở tại nơinày?Một chứng cớ xác đáng chính là...Rất nhiều thế giới bị hủy diệt cũng bị thu xếp tại nơi thiên trụy này.Phải biết rằng, thế giới bình thường không thể tiếp nhận hủy diệt cùng sa đọacủa thế giới khác.Trừ khi là thế giới cực kỳ mạnh, hoặc là thế giới rất đặc biệt, mới có thể làmđược điều này.Đúng vậy.Càng nghĩ càng có thể là chuyện như vậy...Thẻ bài sư đang ngẫm nghĩ, đã thấy cô bé kia rời khỏi quán rượu, nghênh ngangrời khỏi, rất nhanh ngay cả cái bóng đều không thấy.Hắn ta hơi do dự một lát vẫn lắc đầu thở dài, không đuổi theo.Người bình thường nếu chết rồi, sẽ trở thành người chết.Thế nhưng Anh linh lại khác.Những tồn tại này trời sinh đã không giống bình thường, mỗi một vị đều có lailịch bất phàm, tử vong chỉ có thể chuyển hóa hình dạng tồn tại của bọn họ, cóvài Anh linh còn bởi vì tử vong mà trở nên cực kỳ mạnh mẽ.Vẫn không nên chọc cô bé mới tốt, tới khi nào mình hoàn toàn thăm dò thực lựccùng sở thích của cô bé rồi nói sau."
Miêu yêu, ngươi muốn thế nào mới có thể theo ta đi?"
Thẻ bài sư lấy lại bình tĩnh, hỏi.Triệu Thiền Y cũng không nói gì.Liễu Bình đưa mắt nhìn cửa quán rượu.Đội trưởng thì đứng phía sau quầy, âm thầm liếc mắt ra ý cho hắn một cái.Có người vào thành!Liễu Bình đã có tính trước, nhanh chóng truyền âm cho Triệu Thiền Y.ề ấ ồTriệu Thiền Y nói: "Mệnh của ta đã mất tám cái rưỡi rồi, ngươi có cách nào bùđắp hay không?"
"A, đúng vậy, Cửu mệnh Miêu yêu là một loài cực kỳ hiếm gặp, mà muốn bổsung mệnh là một chuyện vô cùng phiền phức, cần thẻ bài loại bổ sung đặc biệtmới có thể khôi phục, ví dụ như tấm thẻ này..."
"Thẻ Mệnh Hồn."
-------Chương 205: "Trước mặt ta mà ngươi lại muốn chơi hiến tế à?
Không cửa."
Thẻ bài sư rút một tấm thẻ bài ra cho Triệu Thiền Y quan sát.Trên tấm thẻ bài này có vẽ bầu trời sao sáng ngời, bọn chúng liên tục lấp lóe, lộra sức sống dồi dào làm cho người khác say mê.Liễu Bình nhìn tấm thẻ kia, yên lặng thở dài.Được rồi.Con mèo kia chắc chắn sẽ muốn ta lấy tấm thẻ bài này giúp nàng, nếu như mìnhkhông đồng ý, kết quả sẽ là...Được rồi, hiện tại làm luôn đi.Hắn xoay người, đi về phía cửa quán rượu.Ánh mắt Triệu Thiền Y nhìn chăm chú lên tấm thẻ bài kia, nói nhỏ:"Đúng vậy... ta có thể cảm giác được, nó có thể hỗ trợ ta mọc ra cái đuôi mộtlần nữa..."
Nàng thấp giọng lẩm bẩm.Thẻ bài sư dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cung cấp toàn bộ vật phẩm cầnthiết để ngươi trưởng thành, bao quát tấm thẻ bài này, ngươi thích nó sao?"
"Thích lắm!"
Triệu Thiền Y nói từ tận đáy lòng.- Liễu Bình, ngươi cần phải lấy được tấm thẻ bài này giúp ta, nếu không ta sẽcắn chết ngươi!Nàng rất thích tấm thẻ bài này, Thẻ bài sư cảm thấy ổn, hớn hở nói: "Rất tốt,Cửu mệnh Miêu yêu là loài rất am hiểu nhận biết bảo vật, có thể nhìn ra thứ gìlà tốt, thứ gì là không tốt, thậm chí khi lựa chọn chủ nhân cũng rất có phẩm vị,ta thích nhất là điểm này... tới đi, trở thành đồng đội của ta, ta sẽ đưa tấm thẻ bàinày cho ngơi."
Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nhị truyền tới từ cửa quán rượu:"A, hoan nghênh tới đây."
Thẻ bài sư như cảm ứng được điều gì đó, sắc mặt bỗng biến đổi, nhìn về phíacửa ra vào.Cửa quán rượu.Một nam tu sĩ trên người đầy bùn đất đứng tại nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìnthoáng qua.Trong quán rượu, một Thẻ bài sư xa lạ cầm thẻ bài trên tay, đang lừa gạt một vịyêu tu trong thế giới này.Rất tốt, vừa mới tới đã biết rõ tình trạng..."
Ngươi là ai?"
Thẻ bài sư hỏi với vẻ cảnh giác.Tên nam tu sĩ kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Cút ra ngoài, nơi này là thế giới tưnhân của Nữ sĩ Thống Khổ, không phải là nơi mà ngươi có thể nhúng chàm."
Vẻ mặt Thẻ bài sư dần dần nghiêm túc lên, đứng dậy nói: "Vĩnh Dạ Phụ Thânthuật?
Thực đúng là một tên trong Luyện Ngục, không đúng, rõ ràng nơi này làdo Cựu nhật Thần linh sắp xếp dùng để tranh cướp chức nghiệp Ác Mộng mà,nghe nói là một thế giới có văn minh Tu Hành..."
Hắn ta lại nhìn về phía Triệu Thiền Y.Không đúng.Thế giới văn minh Tu Hành, làm sao lại có thẻ bài tự do tồn tại?Còn có Anh linh nữa.Chuyện này là sao đây?Thẻ bài sư rất khó hiểu.Nam tu sĩ thấy hắn ta không phản ứng gì, lập tức nhấn về phía hư không, nói:"Đã điều tra ra nguyên nhân mà kịch bản sụp đổ, có Thẻ bài sư Vĩnh Dạ xâmnhập vào thế giới Tu Hành quấy rối, tọa độ là tại vị trí của ta, xin mời ThẩmPhán giả tới ngay."
Thẩm Phán giả!Thẻ bài sư nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đột biến, lách mình rời khỏi quán rượu,bay về phía bầu trời.Ngay sau đó, trên đường phố bên ngoài quán rượu.Hư không vỡ nát, một con quái vật đuôi dài một sừng, toàn thân có ngọn lửavờn quanh đi ra.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Thẩm Phán giả: Hình Ngục quan Thống Khổ.][Đây là một con ma quỷ mạnh mẽ dưới trướng Nữ thần Thống Khổ.]Nó vừa xuất hiện đã nhìn về phía bầu trời."
Muốn chạy sao?"
Con ma quỷ này cười lạnh, rút một chiếc dây sắt thật dài từ trong hư không rangoài, quật mạnh về phía luồng sáng đang bay trên bầu trời kia.Dây sắt bay ra ngoài, trong nháy mắt đã xuyên qua khoảng cách thật xa, thậtnhanh trói lại một chân của Thẻ bài sư kia."
Liều mạng!"
Thẻ bài sư mắng to, cũng không trốn nữa, rút một tấm thẻ bài từ trong hư khôngra ngoài."
Còn dám phản kháng à?
Thẻ bài sư, kết quả của ngươi sẽ là trở thành nô lệ củaNữ thần!"
ấ ắ ề ầ ềQuái vật tóm lấy dây sắt, xông về phía bầu trời, bay về phía Thẻ bài sư.Nam tu sĩ đầy bụi đất kia vẫn đứng tại chỗ, cơ bản là không quan tâm tới cuộcchiến trên bầu trời, mà là chăm chú nhìn về phía những người có trong quánrượu này, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Liễu Bình."
Ngươi là Thánh giả mới tới, tên là Liễu Bình, đúng không?"
Nam tu sĩ hỏi."
Là ta, ta dẫn theo tiểu đội chiến thuật của Vương Vi, phụng mệnh trấn thủ ÁmVụ trấn, ai mà biết lại gặp được một tên Thẻ bài sư như thế."
Liễu Bình nói.Vương Vi.Đó là một thân thể của Nữ thần.Nam tu sĩ gật đầu, nói: "Ta đã biết tình huống này."
Liễu Bình liếc nhìn bầu trời, nhún vai nói: "Cuộc chiến trên bầu trời rất kịchliệt, cần ta hỗ trợ hay không?"
"Nếu như ngươi nguyện ý ra tay, vậy thì ra tay đi."
Nam tu sĩ nói.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta luôn luôn vui lòng giúp đỡ người một nhà, màbình thường đều là nỗ lực hết sức mình."
Hắn làm động tác rút bài về phía hư không.Tấm thẻ bài Thằng hề được rút ra ngoài.Nam tu sĩ liếc nhìn, khen ngợi nói: "Rất tốt, nếu như ngươi muốn ra tay, vậy thìta sẽ cho ngươi biết."
"Cái gì?"
Liễu Bình hỏi.Nam tu sĩ rút một quyển sách ra, tiện tay mở sách, nói: "Nhìn đi, tên kia là mộtChú thuật sư sa đọa, đây là một loại chức nghiệp thường gặp, điều kiện để hắnta kích hoạt chuyên môn hóa thẻ bài là hiến tế linh hồn, mỗi khi hiến tế một linhhồn, hắn ta sẽ thu được thẻ bài chuyên môn cực mạnh tương đương với linh hồnmà hắn ta hiến tế."
"Nói như vậy, hắn ta cũng coi như một tên lợi hại đấy."
Liễu Bình nói.Nam tu sĩ nói: "Khá là khó giải quyết, thế nhưng không sao, chúng ta đã gặp rấtnhiều loại Thẻ bài sư này, vẫn luôn có cơ chế đề phòng rất tốt, ví dụ như NhiênHồn thuật..."
Trên bầu trời, con ma quỷ kia bỗng mở to miệng, niệm ra một đoạn chú ngữ.Một ngọn lửa từ trên người nó bay ra ngoài, trong nháy mắt đảo qua tên Chúthuật sư sa đọa kia."
A a a a..."
Phía sau Chú thuật sư sa đọa truyền tới tiếng kêu thảm thiết.Một linh hồn bị ánh lửa quét trúng, hóa thành tro bụi."
Trước mặt ta mà ngươi lại muốn chơi hiến tế à?
Không cửa."
Ma quỷ cười lạnh, nói.ố ầKhi đối phương lộ ra vẻ hoảng sợ, nó lại nhào tới lần nữa.Trên mặt đất, Liễu Bình nói với vẻ lo lắng: "Ta mới vừa thông qua thử tháchThẻ bài sư, thật sự có thể tham gia loại chiến đấu như thế này sao?"
"Đây là trách nhiệm của Thẻ bài sư đi theo Nữ thần, hơn nữa, hỗ trợ chúng tabắt giữ nô lệ là có thưởng." nam tu sĩ nhếch miệng, mỉm cười."
Được rồi, ta thích ban thưởng."
Liễu Bình nói.-------Chương 206: Cùng chiến đấu!Ầm...Thẻ bài hóa thành sương mù.Thằng hề bước ra khỏi sương khói, hai tay cắm trong túi, ngẩng đầu nhìn vềphía bầu trời.Trên bầu trời, vị ma quỷ có ngọn lửa cháy hừng hực quanh người đang chiếnđấu với tên Thẻ bài sư, đánh cho tiếng động vang trời, ngọn lửa bay tán loạn.Thằng hề trầm thấp nói: "Sinh mệnh giống như chocolate bị hộp che mất vậy,ngươi vẫn mãi không thể biết được viên chocolate tiếp theo sẽ là cái gì."
Hắn vỗ tay phát ra tiếng.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Từng luồng sáng liên tiếp xuất hiện.Bọn chúng tản ra ánh sáng chói mắt, phóng lên tận trời, dần dần phác họa ratừng đại trận khổng lồ ở trên mặt đất.Chín chín tám mươi mốt tầng pháp trận chiến tranh cỡ lớn, mỗi một pháp trậnđều là pháp trận công kích.Trong nháy mắt đó, tất cả linh thạch đều bị hấp thu sạch linh lực, làm cho ánhsáng của tòa đại trận này càng thêm chói mắt.Thằng hề giơ một cái tay lên, bàn tay tạo hình giống như một khẩu súng lục,nhắm chuẩn về phía tên Chú thuật sư sa đọa kia..."
Pằng!"
Hắn nói một chữ.Ngay sau đó, toàn bộ ánh sáng trên đại trận đều hội tụ về một nơi, hóa thànhmột cột sáng xông thẳng về phía chân trời!"
Đáng chết, loại đại trận này...
đáng chết!"
Chú thuật sư sa đọa gào thét, tránh thoát đòn tấn công của ma quỷ, rút một tấmthẻ bài từ trong hư không, vội vàng ném ra ngoài.Ngay lập tức, lá bài hóa thành một lá chắn màu lam khổng lồ, ngăn cản tại trướcmặt của hắn ta.Ngay sau đó...Cột sáng bắn trúng lá chắn!Một tiếng vang cực nhỏ xuất hiện từ vị trí của lá chắn kia..."
Cạch!"
Cột sáng vừa chạm vào đã nát tan mất.Chú thuật sư sa đọa giật mình.Tại sao uy lực của cột sáng này lại nhỏ bé như vậy?Không thể nào... rõ ràng mình cảm ứng được pháp tắc của văn minh tu hànhđang cực kỳ sôi nổi...Chú thuật sư sa đọa tránh khỏi đòn công kích thứ hai của ma quỷ, quay đầu nhìnvề phía mặt đất.Xung quanh Ám Vụ trấn vẫn tản ra ánh sáng chói mắt.Lực lượng của pháp trận đã hoàn toàn bị điều động ra ngoài, thế nhưng vẫnkhông bùng nổ ra.Vừa rồi, đối phương chỉ là đùa mình chơi!"
Ghê tởm..."
Chú thuật sư sa đọa nghiến răng nghiến lợi nói.Trên mặt đất, Thằng hề bật cười, lắc đầu nói: "Chỉ đùa chút mà thôi, như vậycũng đã bị lừa rồi?"
Chú thuật sư sa đọa tức giận quát: "Ta sẽ giết ngươi, dùng linh hồn của ngươi...A!"
Ma quỷ lại thừa dịp này tấn công lần thứ ba.Lần này, cuối cùng thì nó cũng dùng móng vuốt xé đứt một nửa cánh tay củaChú thuật sư sa đọa.Máu tươi vẩy xuống.Trên bầu trời, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.Thằng hề đứng tại chỗ, vừa cười vừa duỗi hai tay ra, sờ loạn trên từng cái túicủa mình."
Tìm thuốc lá sao?"
Nam tu đưa qua một hộp bằng giấy, có một điếu thuốc đã vươn ra một nửa từbên trong."
Không, nghe nói cái thứ này hại sức khỏe."
Thằng hề lắc đầu, rồi rút một hộp bánh kẹo từ trong túi quần ra, cẩn thận mở nóra, lấy một viên kẹo sặc sỡ màu sắc ngậm trong miệng.Hắn lộ ra vẻ hưởng thụ."
Ngươi đang làm gì vậy?"
Nam tu sĩ vừa hỏi, vừa cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.Trên quyển sách này, nội dung liên quan tới "Chú thuật sư sa đọa" dần dần biếnmất, thay vào đó, là những tin tức liên quan tới Thằng hề xuất hiện."
Mua vui... ngươi đang tạo niềm vui cho chính mình sao?"
Nam tu sĩ hỏi."
Không, ta đang hoài niệm."
Thằng hề nói."
Hoài niệm cái gì?"
"Thời gian ta trở thành Thằng hề, cũng không còn nhiều lắm."
Thằng hề nói.ắ ấ ồ"Hả?
Ngươi sắp tăng cấp rồi sao?"
Nam tu sĩ hỏi với vẻ hứng thú."
Chắc hẳn rất nhanh thôi."
Thằng hề rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra.Hắn giơ thẻ bài lên quan sát, thấy được trên thẻ bài là một khẩu shotgun hainòng.Thẻ bài mơ hồ một lát, bức vẽ phía trên cũng biến thành một khẩu Gatling gun.Thằng hề liếc nhìn về phía bầu trời.Tên Thẻ bài sư kia chỉ còn lại một cánh tay, phát ra những tiếng gào thét đauđớn, vội vã lùi về sau, thầm thì: "Hồn tới!"
"Ngươi đang nằm mơ!"
Ma quỷ cười nhạo, ánh lửa trên người bùng lên, nhanh chóng lan tràn về phíahư không.Một luồng linh hồn vừa xuất hiện đã bị ánh lửa thiêu đốt, hóa thành hư vô.Chú thuật sư sa đọa lập tức bay ngược lại.Ma quỷ đuổi theo.Hai bên đang đánh kịch liệt, trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng bạiđược."
A... chỉ sợ súng máy không thể bắn chết hắn ta được."
Thằng hề thầm thì, đặt thẻ bài ở trong túi, đưa tay rút bài trong hư không.Lại một tấm thẻ bài bị hắn rút ra.Trên thẻ bài, Andrea đứng tại mép nước, nhìn về phía Thằng hề mà mỉm cười."
Có chuyện tìm ta sao?"
Cô bé hỏi."
Ta không thuê mướn lao động trẻ em, thế nhưng đây là lời mời của một ngườibạn."
Thằng hề nói."
Mời cái gì?"
Andrea hỏi."
Đánh nhau."
Thằng hề nói."
Có thể xử lý đối phương sao?"
Andrea hỏi."
Đương nhiên, bắt lấy tên kia đi."
Thằng hề nói xong, ném thẻ bài ra ngoài.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi rút thẻ bài Anh linh: Chúa tể Chân Hồng - Andrea.][Lần 'mua vui' này đã có hiệu lực.][Anh linh Andrea sắp tiến hành chuyên môn hóa.][Dựa vào lực lượng của ngươi, Andrea thu hoạch được trưởng thành trong thờigian ngắn, thu hoạch được danh hiệu hoàn toàn mới:]ồ ồ[Mịch Ma Sồ Long () - Andrea.] 🙂 rồng nhỏ chuyên tìm ma quỷ.)Ầm!Sương trắng bốc lên, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện trong sương mù.Andrea!Cô bé ghim song đuôi ngựa, mặc một bộ váy ngắn năm màu sặc sỡ, tiện tay cầmtheo một thanh trường mâu từ hư không, vọt lên bầu trời."
Là tên Anh linh kia... mẹ nó, ta bị lừa!"
Chú thuật sư sa đọa tức giận nói.Hắn ta đưa tay muốn rút bài, lại bị ma quỷ liên tục tấn công ngăn cản.Cùng lúc đó.Trên mặt đất, Thằng hề lại giơ tay lên lần nữa, làm ra động tác bắn, thầm thì:"Pằng!"
Xung quanh Ám Vụ trấn, tất cả pháp trận hội tụ thành biển ánh sáng...Vùng biển ánh sáng này bị áp chế quá lâu, hiện tại mới hóa thành một cột sáng,trong nháy mắt xuyên qua trời cao, bắn về phía Chú thuật sư sa đọa.Chú thuật sư sa đọa cũng không dám khinh thường, bóng hình lóe sang bêncạnh, đang định tránh thoát đòn công kích của pháp trận, thế nhưng vẫn chậm.Trong nháy mắt đó, Andrea đã tới trước mặt.Bóng hình cô bé lượn quanh, phóng ra từng luồng mâu ảnh.Ma quỷ ở cạnh đang định ra tay, thế nhưng khi thấy cô bé này thì lập tức sợ hãibay tránh sang một bên, giống như sợ hãi dính phải cái gì đó vậy.Chú thuật sư sa đọa xuyên qua xuyên lại né tránh cả bóng mâu lẫn cột sáng,cuối cùng né tránh được toàn bộ công kích, bay ra xa xa nơi đây."
Phù... ngươi muốn giết ta, còn sớm lắm."
Chú thuật sư sa đọa nói.-------Chương 207: Là sách thẻ...Andrea đứng im bất động.Đôi mắt đỏ thẫm của cô bé tản ra từng luồng lửa nhỏ, khẽ cười nói: "Vậy thìchưa chắc."
Thân hình cô bé giương ra, hóa thành một con rồng lửa với dáng người tuyệtđẹp, phun về phía trước một luồng lửa mạnh.Chú thuật sư sa đọa vội vàng rút một tấm thẻ, quát: "Quỹ tích chuyển biến!"
Luồng lửa này lập tức chuyển ngoặt, phun thẳng lên bầu trời.Chú thuật sư sa đọa thở phào một hơi, bỗng nhiên hắn ta lại chấn động toànthân.Đối diện hắn ta, con rồng lửa kia đã biến mất.Andrea yên lặng xuất hiện phía sau lưng hắn ta, trường mâu đã đâm xuyên quangực của hắn ta."
Những tội ác mà ngươi đã tạo ra, sẽ do binh khí của ta nuốt mất."
Andrea nói.Ầm...Chú thuật sư sa đọa hóa thành một ngọn lửa hình người, xuyên qua bầu trờiđêm, lao về phía mặt đất.Andrea lấp lóe về phía trước, tóm được thi thể này, hạ xuống bên người Thằnghề."
Cái tên này là chiến lợi phẩm của chúng ta."
Cô bé nói với Thằng hề."
Thực ra ta cũng chuẩn bị bay lên muốn đánh với hắn ta một trận, thế mà ngươilại giết hắn ta mất, thật sự là hơi tiếc nuối."
Thằng hề cười hì hì nói, liên tục xoaxoa hai tay, giống như không thể ra tay mà cảm thấy sốt ruột.Thằng hề cùng nam tu sĩ cùng nhìn về phía thi thể, thi thể của Chú thuật sư sađọa đã bị cô bé vứt trên mặt đất, cũng đã chỉ còn lại một đống xương trắng.Mặc dù được Thằng hề hỗ trợ, kích hoạt đại trận ***** một đòn kia làm choChú thuật sư sa đọa không thể không né tránh, thế nhưng chỉ dựa vào một đòn,đã có thể ***** đối phương.Thực lực như vậy thực sự làm cho người ta cảm thán.Nam tu sĩ hơi lo lắng lùi về sau một bước, nói với Thằng hề: "Anh linh củangươi rất mạnh, khó trách Nữ thần sẽ đặc cách ngươi trở thành Thánh giả."
"Quá khen rồi."
Thằng hề lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra, vứt cho đối phwuong."
Đây là cái gì... a, Thằng hề, ngươi thật sự làm cho người khác ưa thích mà."
Nam tu sĩ ước lượng cái túi, mỉm cười.Nam tu sĩ nhìn về phía hắn, lại nhìn về phía Andrea, suy nghĩ vài giây rồi mớinói: "Nhờ ngươi hỗ trợ chúng ta, chúng nên nên thưởng cho ngươi mới được."
"Các hạ, ta muốn một tấm thẻ Mệnh Hồn."
Thằng hề nói."
Cũng được... lẽ ra loại hành vi tự tiện tiến vào thế giới tư nhân thế này, chúngta sẽ cướp đi toàn bộ tài vật của hắn ta, bổ sung vào nhà kho của Nữ thần, thếnhưng trong chiến đấu, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ta sẽ làm chủ chongươi một tấm thẻ bài."
Nam tu sĩ nói.Hắn ta đi tới trước đống xương trắng kia, niệm ra những câu chú ngữ tối nghĩa.Một tấm thẻ bài từ trong đống xương trắng bay ra, vững vàng rơi xuống trên taynam tu sĩ.Chính là tấm thẻ Mệnh Hồn kia!Thằng hề nhận lấy thẻ bài, cười hì hì nói: "Cám ơn, không biết tôn tính đại danhcủa các hạ là?"
Tên nam tu sĩ kia nói: "Ngươi không cần biết tên cảu ta, cơ hội mà chúng ta cóthể từ Luyện Ngục tới nơi này sẽ càng ngày càng ít, về sau có lẽ ngươi còn cầntự dựa vào bản thân mình."
"Vì sao lại như vậy?"
Thằng hề hỏi.Nam tu sĩ hạ giọng nói: "Biểu hiện tốt chút đi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ rời khỏithế giới Tu Hành này, trở lại trong Luyện Ngục."
"Bên này của ta còn hai vị Thánh giả nữa."
Thằng hề nói."
Bọn chúng là phế vật, ngươi không nên so sánh với bọn chúng, hiểu chưa?"
"Thì ra là thế."
"Rất tốt, chúng ta đi."
Nam tu sĩ gật đầu với Thằng hề, biểu lộ cũng cứng đờ lại, thân thể ngã xuốngmặt đất.Hắn ta lại biến thành một thi thể không có ý thức.Trên bầu trời, tên ma quỷ kia cũng mở một cánh cửa bùng cháy, đi vào bêntrong biến mất không thấy gì nữa.Bọn họ đều rời đi.Thằng hề đi về phía Triệu Thiền Y, đặt tấm thẻ Mệnh Hồn vào phần tim củanàng.Ầm!Cả tấm thẻ hóa thành bầu trời sao, xoay tròn Triệu Thiền Y với tốc độ cựcnhanh, sau đó nhập vào cơ thể của nàng.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi sử dụng thẻ bài: Mệnh Hồn, mục tiêu là Triệu Thiền Y.]ồ ố ổ ắ ầ ố[Mệnh hồn của đối phương được bổ sung cực lớn, bắt đầu khôi phục sức sốngcủa Cửu mệnh Miêu yêu.]Trong quán rượu, yên tĩnh im ắng.Triệu Thiền Y từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm nhận vài giây, khóe miệngdần dần nhếch lên một độ cong.Sau lưng nàng ta, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc đuôi tuyết trắng hoàn chỉnh."
Oa, Liễu Bình, cái đuôi của ta cuối cùng cũng trở lại... meo meo meo meomeo!"
Nàng ném đấu lạp đi, nhào tới, ôm chặt Thằng hề, liên tục dùng đầu cọ tới cổđối phương."
Được rồi, nghiêm túc chút đi."
Thằng hề nói với giọng bất đắc dĩ.Con mèo kia lại không quan tâm."
Này, chung quanh có người đó."
Thằng hề nói."
Chiến tranh còn chưa kết thúc, vẫn chưa tới lúc chúng ta vui mừng đâu."
Thằng hề nói.Con mèo vẫn không để ý tới hắn."
Chỉ là một cái đuôi mà thôi, trong chiến đấu kế tiếp rất có thể sẽ mất đi tínhmạng một lần nữa, ngươi cần cảnh giác hơn."
Thằng hề nói."
Ngươi hiểu không?
Hiện tại ngươi đang biến thành người, cũng không cầndùng lại hành động của mèo, ta không cách nào cảm nhận được sự vui sướngcủa ngươi."
Thằng hề nói.Mèo vẫn không nghe."
Biết ngươi vui vẻ rồi, hiện tại có thể đi xuống."
Thằng hề nói."
Người vừa rồi nói, ngay lập tức sẽ có biến đổi lớn, chúng ta còn có rất nhiềuchuyện phải làm, cần tranh thủ thời gian hành động."
Thằng hề dùng giọng điệulạnh lẽo nói.Thế nhưng, con mèo này tiếp tục cọ cổ của hắn.Andrea ở cạnh thì le lưỡi, lắc đầu nói:"Cái tên này rất giống một con mèo đang lấy lòng ngươi đó."...Trong quán rượu.Ông lão tóc trắng kia vẫn đang ngẩn người.Thằng hề nhìn về phía ông ta, rồi đưa tay tại ngực mình rút một cái, lập tức rútthẻ chức nghiệp ra, mình lại khôi phục trở lại thành hình dáng ban đầu.Hắn lại nhìn về phía đống xương trắng kia, lắc đầu: "Hai con ma quỷ vừa rồi,bọn chúng dùng phương thức nào lại có thể cầm đi toàn bộ mọi thứ của tên Thẻbài sư sa đọa này vậy?"
ểAndrea nói: "Là sách thẻ...
Yana tỷ tỷ còn đang ngủ, để ta giải thích cho ngươiđi..."
"Những quyển sách thẻ trong truyền thuyết, mỗi một quyển đều có lực lượngkhông giống bình thường, thế nhưng ngươi rất khó gặp đưuọc vật như vậy tronghiện thực, Thẻ bài sư chúng ta tiếp xúc, cơ bản đều dùng sách thẻ cả, muốn phágiải đi cũng không phải là việc khó gì."
"Cho nên sách thẻ của tên kia bị hai con ma quỷ lấy đi?"
Liễu Bình hỏi."
Đúng thế."
Andrea che miệng cười trộm, nói nhỏ: "Thế nhưng chúng nó không để ý tới mộtchuyện."
"Cái gì?"
Liễu Bình hỏi."
Tên Chú thuật sư sa đọa vừa rồi, trước khi bị ta *****, trên tay của hắn tacòn cầm một tấm thẻ bài."
"Vậy..."
"Liễu Bình, ta nói thẳng với ngươi đi, thực ra trước đó khi ta gặp ngươi, mỗi lầngiả vờ có thể ăn quái vật ấy, thế nhưng thực tế cũng không phải như vậy, mà làta có một loại năng lực..."
"Lấy được lợi ích từ trên thi thể vừa chết."
-------Chương 208: "Ha ha, Liễu huynh, tìm một người tu hành làm đạo lữ sao?"
Andrea nói xong, đi tới trước chồng xương trắng kia, hơi dò xét, đột ngột ra taynhư điện, lấy một vật từ trong chồng xương trắng ra, đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy quan sát, thấy được đây là một tấm thẻ bài, phía trên còn vẽmột cái kẹp bắt thú màu đen.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Thẻ bài: Kẹp bắt thú cấm ma.][Thẻ cạm bẫy, thẻ bài cấp bậc Tinh Thần, cấp bậc: nhất tinh.][Khi bố trí kẹp bắt thú này, sẽ không thể bị bất cứ thủ đoạn nào ngoài thủ đoạncủa hệ thần bí phát hiện.][Nếu như ngươi không cần tấm thẻ bài Tinh Thần này, cũng có thể nuốt lấy nó,hoặc hiến nó cho Thần trụ Vĩnh Dạ, dựa theo quy tắc trao đổi đồng giá, ngươisẽ có được một tấm thẻ bài Vĩnh Dạ có giá trị ngang bằng từ Thần trụ.]Liễu Bình cất thẻ bài đi, cười nói: "Ngươi làm rất tốt, Andrea!"
"Hì hì, Anh linh như ta cũng không tệ chứ."
Cô bé kiêu ngạo ngước cằm lên,tiện thể liếc về phía Triệu Thiền Y.Ngay lập tức, Triệu Thiền Y cảm ứng được một luồng địch ý rất nhạt.Con ngươi của nàng đảo một vòng, nói: "Này, Liễu Bình."
"Cái gì?"
Liễu Bình cúi đầu nhìn nàng."
Hiện tại ta là một tấm thẻ bài tự do, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta bị nhữngngười khác bắt đi, trở thành nô lệ muốn sống không được, muốn chết khôngxong sao?"
Đôi mắt Triệu Thiền Y đỏ lên, nói."
Được rồi, hiện tại cũng đúng là lúc giải quyết vấn đề này rồi, một lát nữa ta sẽgiải quyết vấn đề của ngươi."
Liễu Bình xoa đầu nàng, nói."
Ừm, Liễu Bình tốt nhất!"
Triệu Thiền Y mỉm cười, không để lại dấu vết liếcnhìn về phía Andrea.Andrea khoanh tay, thở dài nói: "Con mèo này thật ngốc, đã lớn như vậy rồi,còn chơi cái trò tranh giành tình cảm, ta mới không thèm so với ngươi đâu."
Nói xong liền xoay người..."
Ngươi đi đâu vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về."
Andrea bình thản nói.Cô bé đi ra khỏi quán rượu.Mỗi bước ra một bước, mặt đất dưới chân cô bé vỡ nát, giống như bị ngườikhổng lồ giẫm ra vậy.ắ ắRắc rắc!Rắc rắc!Rắc rắc!Andrea đi xa."
Hình như cô bé này đang giận dỗi thì phải..."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hai mươi phút sau.Hai bóng người xuất hiện trên đường cái của Ám Vụ trấn.Trần Lĩnh, Trần Phong.Bọn họ hết nhìn đông tới nhìn tây, lề mà lề mề đi tới quán rượu."
Hoan nghênh hai vị, xin mời tới đây ngồi."
Liễu Bình cười nói."
Làm sao mà ngươi không đi thu thủ hạ chứ?
Như vậy mới có lực lượng."
TrầnLĩnh quan sát hắn, nói."
Thì vừa mới đánh xong một trận, còn không có thời gian đi nữa."
Liễu Bìnhnói."
Đánh nhau?"
Trần Lĩnh hỏi."
Đúng vậy, một Chú thuật sư sa đọa, muốn phá hoại kịch bản của thế giới này,từ đó muốn đạt được chỗ tốt."
Liễu Bình nói."
Kết quả là gì?"
Trần Phong hỏi."
Ta và một vị đại nhân tới từ Luyện Ngục hợp lực ***** hắn ta."
Liễu Bìnhnói.Trần Phong cùng Trần Lĩnh đồng thời thở dài một hơi."
Thế nhưng có một tin tức, không biết ta có nên nói hay không."
Liễu Bình dodự nói."
Nói đi!"
Hai người đồng thanh nói."
Vị đại nhân kia lộ ra, cơ hội chạy tới từ Luyện Ngục sẽ càng ngày càng ít, saunày chúng ta nên tự chú ý nhiều hơn, chưa biết chừng vào một lúc nào đó, sẽxuất hiện tình huống các đại nhân cũng không thể chạy tới."
Liễu Bình nói.Hai người kia đồng thời lộ ra vẻ lo lắng."
Là loại tình huống đó."
Trần Lĩnh run rẩy nói."
Không sai, lối đi sắp bị đóng lại!"
Sắc mặt Trần Phong trắng bệch, nói.Tới lúc này, người bất ngờ lại là Liễu Bình.Mình vốn chỉ muốn dọa bọn họ một chút mà thôi, ai mà biết phản ứng của bọnhọ lại lớn như vậy chứ."
Hai vị, các ngươi đang nói cái gì?"
Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."
Liễu huynh đệ, có lẽ ngươi không biết, Nữ thần đang do dự có muốn từ bỏ nơinày hay không."
Trần Lĩnh nói.ế ầ ế ề"Đúng vậy, nếu Nữ thần đã quyết định điều động nhân thủ ở nơi này rời đi, nhưvậy nơi này chắc chắn sẽ bị từ bỏ."
Trần Phong nói."
Nói cách khác... chúng sinh của thế giới này đều tự do?"
Liễu Bình hỏi."
Tự do?
Ngươi đang nói đùa chứ?"
Trần Phong kêu lên."
Khi Nữ thần quyết định từ bỏ nơi này, như vậy kịch bản nơi này sẽ bị sửa đổihoàn toàn...
Yêu ma sẽ tiến hành một trận đại quyết chiến cuối cùng với nhântộc, kẻ chết đi thì bị loại, linh hồn sẽ bị chiến sủng của Nữ thần ăn mất, nhữngkẻ còn sống sót mới có tư cách trở thành nô lệ, phục vụ cho Nữ thần trên chiếntrường chân chính."
Trần Lĩnh giải thích."
Nói như vậy, chúng ta cần chuẩn bị tạo đường lui cho mình mới được."
LiễuBình trầm ngâm nói."
Chúng ta nên làm gì mới phải chứ?
Người tu hành đều là những kẻ có tâm chícứng rắn, rất khó làm cho bọn họ đầu hàng khuất phục."
Trần Phong thở dài,nói."
Không sai, chúng ta sử dụng mọi thủ đoạn, cũng mới có mấy trăm người tuhành nguyện ý đi theo chúng ta."
Trần Lĩnh nói."
Nói tới đây, tiểu đệ cũng có chuyện muốn nhờ."
Liễu Bình vẫy ta về phía Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y vẫn đứng im sau lưng hắn, mang theo đấu lạp, còn được LiễuBình dùng cảnh giới Hóa Thần sử dụng pháp thuật ngăn cách, làm cho người takhông thể thấy rõ thực lực của nàng được."
Đây là một tấm thẻ bài tự do mà ta mới thu phục, hai vị, nhờ hai vị hỗ trợ chặtđứt sợi Thần lực trên người nàng."
Liễu Bình nói.Nếu như đổi lại trước kia, Liễu Bình sẽ có lòng đề phòng đối với hai người này,sẽ không dễ dàng để lộ Triệu Thiền Y ra.Thế nhưng bây giờ, mình đã thăm dò được tính cách của hai người này, lại cóuy thế vừa mới chiến thắng Chú thuật sư sa đọa tăng thêm, cho nên không cầnlo lắng quá nhiều.Hiện tại là thời cơ tốt nhất, thử xem có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề củaTriệu Thiền Y hay không.Lui hàng vạn bước mà nói, coi như thật sự đánh nhau với hai người này...Mình cũng không sợ.Trần Lĩnh cùng Trần Phong cùng nhìn về phía sau lưng Liễu Bình, thấy đượcmột nữ tu sĩ đội một chiếc đấu lạp.Nữ tu sĩ này vẫn khá thẹn thùng, không muốn đi ra từ sau lưng Liễu Bình."
Ha ha, Liễu huynh, tìm một người tu hành làm đạo lữ sao?"
Trần Lĩnh nháy mắt với Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười, không nói lời nào.ấ ề ấ ấ ỗ ề"Cái này thì có vấn đề gì chứ, lấy tấm thẻ bài kia ra, mỗi người chúng ta đều rótý niệm vào là được rồi."
Trần Phong nói.Trần Lĩnh rút bài trong hư không, lập tức rút một tấm thẻ bài ra.Hắn ta quan sát lá bài một lát, rồi đưa cho Trần Phong-------Chương 209: Quyền trượngTrần Phong cũng nhìn lá bài vài giây, lại chuyển cho Liễu Bình.Trên thẻ bài này có vẽ một chiếc quyền trượng làm bằng gỗ, phía trên điêu khắchình tượng một cô gái cực kỳ trang trọng và nghiêm túc, khuôn mặt hao haogiống với Yana.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Quyền trượng cho phép bắt nô của Nữ sĩ Thống Khổ.][Thông qua ý chí của tất cả Thánh giả, quyết định giao cho một vị nào đó cóquyền thu nhận nô lệ làm tài sản tư nhân.][Đã tiếp nhận ý chí của hai vị Thánh giả, khi ngươi rót ý chí vào trong đây,quyền trượng sẽ có hiệu lực một lần.]Liễu Bình vuốt nhẹ thẻ bài, rót ý chí của bản thân mình vào trong đó."
Được rồi."
Hắn ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Một chiếc quyền trượng lơ lửng giữa không trung, chỉ về phía Triệu Thiền Y.Phía sau Triệu Thiền Y có một sợi dây dài tản ra ánh sáng nhạt xuất hiện, mộtđầu thắt phía sau đầu nàng ta, một đầu khác nối thẳng tới nơi sâu trong bầu trời.Sợi dây này dần dần nhạt đi, thời gian trôi qua, nó cũng biến mất hoàn toàn."
Nàng đã tự do, hiện tại ngươi có thể thu nàng lại thành thẻ bài của mình."
TrầnPhong nói."
Cám ơn hai vị trước, tối nay ta lại thu nàng lại sau, hiện tại chúng ta nên thảoluận về cục diện trước mắt, chúng ta nên làm cái gì mới tốt."
Liễu Bình lập tức chuyển đổi đề tài.Hắn ra dấu cho Triệu Thiền Y, nói nhỏ: "Đi làm chuyện kia đi."
"Vâng."
Triệu Thiền Y cũng không dám ở lại lâu, sợ bị đối phương nhìn ra có gì đókhông ổn.Nàng lên tiếng, cúi đầu, đi nhanh ra ngoài, rời khỏi quán rượu.Trần Phong cùng Trần Lĩnh nhìn thoáng qua Triệu Thiền Y, khi phát hiện LiễuBình đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không tiện cứ nhìn vào bạn gái trướcmặt đối phương.Bọn họ thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ vấn đề trước mắt.Trần Lĩnh nói: "Theo tình huống mà khi trước chúng ta đã nói, cục diện hiện tạicực kỳ rõ ràng..."
ầ ểTrần Phong nói: "Nơi này sẽ càng ngày càng nguy hiểm."
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Thực ra đây cũng là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?"
Trần Lĩnh cùng Trần Phong đồng thanh hỏi."
Đúng, nếu Nữ thần cũng không chú ý tới nơi này, mà ba người chúng ta lại làngười giám sát thế giới này, như vậy thì chỗ tốt trong thế giới này đều bị chúngta chiếm hết, dù sao chúng ta cũng là Thánh giả."
Liễu Bình nói.Trần Phong không nhịn được mà nói: "Thế nhưng làm vậy cũng càng nguyhiểm hơn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có khả năng gặp phải những Thẻ bài sưlòng mang ý đồ xấu kia, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng."
Bỗng nhiên...Cả ba người sinh ra một loại cảm ứng.Một luồng uy áp mờ mịt từ không trung truyền tới, xuyên qua tầng tầng mâyđen dày đặc, giáng lâm tại trong quán rượu.Trần Lĩnh luống cuống tay chân lấy một tấm thẻ bài từ trong ngực ra, phía trênthẻ bài có vẽ một quyển sách tản ra ánh sáng thần thánh, từng hàng Thần vănliên tục xuất hiện trên trang sách đó.Trần Phong liếc nhìn tới, lớn tiếng nói:"Thần dụ!
Nữ thần hạ xuống Thần dụ!"
Ầm!Thẻ bài ném ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một quyển sách màu vàngkim.Ánh sáng từ trong quyển sách ***** ngoài, bao phủ cả Liễu Bình, Trần Phongcùng Trần Lĩnh lại.Một giọng nữ lạnh lùng xuất hiện trong đầu ba người:"Ta không thể nào tự mình tới nơi này."
"Các ngươi đều nêu lên ý kiến của mình ra đi, các ngươi cần làm như thế nào,mới có thể làm cho thế giới này hủy diệt hoàn toàn vào ngày mai?"
Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy lo lắng.Nữ thần vừa tới đã hỏi vấn đề này, lại thêm giọng điệu của nàng ta nữa, rõ ràngđã có chuyện gì đó phát sinh làm cho nàng ta cực kỳ không vui."
Điều này... chúng ta luôn dựa theo ý chí của Nữ thần mà làm việc, chỉ cần ngàira lệnh một tiếng, ngay lập tức chúng ta sẽ xông pha khói lửa, không nửa lờichối từ."
Trần Lĩnh nói."
Đúng, chỉ cần là yêu cầu của Nữ thần, chúng ta sẽ hoàn thành nó bằng bất cứcái giá nào!"
Trần Phong nói."
Bớt nói nhảm, nói biện pháp của các ngươi ra."
Giọng nói của Nữ thần trở nênkhó chịu.Bầu không khí trở nên áp lực.ầ ấ"Nữ thần tôn kính, thủ hạ của ta mới chỉ có mấy trăm người tu hành, chúng takhông có cách nào có thể hủy diệt thế giới này vào ngày mai cả."
Trần Lĩnh nóivới vẻ mặt đầy đau khổ."
Ta cũng vậy."
Trần Phong cũng gật đầu nói.Xung quanh trở nên yên tĩnh.Giọng nói của Nữ thần trở nên tàn bạo cùng ẩn chứa sát ý: "Hai tên nịnh hót,nếu không phải hiện tại ta không thể giáng lâm Vĩnh Dạ, chắc chắn ta sẽ làmcho các ngươi hiểu rõ cái gì gọi là chân lý thống khổ, đáng chết..."
Nàng ta ngừng lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân lạivậy.Trần Lĩnh cùng Trần Phong không tự chủ được mà run rẩy.Bọn họ quỳ trên mặt đất, cùng nói: "Nữ thần bớt giận, chúng ta chính là mộtcon chó bên người của ngài, ngài muốn chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệtđối không dám đi về phía tây."
Một lúc lâu sau.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ta đã sửa đổi kịch bản của thế giới này."
"Toàn bộ người tu hành bắt đầu tập kết, tới tối nay sẽ hoàn toàn tập trung lạiđược."
"Trần Phong, Trần Lĩnh, các ngươi hãy dẫn dắt nhân tộc cùng yêu ma của thếgiới này, tiến hành một trận quyết chiến cuối cùng."
"Chỉ có mười người cuối cùng còn sống sót, mới có thể làm nô lệ của ta."
"Những người khác, chính các ngươi tự xử lý, tăng cường thực lực bản thân đi."
"Liễu Bình, ngươi còn có ý kiến gì không?"
Liễu Bình vẫn luôn bình tĩnh thờ ơ, lúc nghe được câu hỏi của Nữ thần ThốngKhổ thì mới nói:"Nếu đã giải quyết xong vấn đề về nô lệ, ta nghĩ chỉ còn lại vấn đề làm sao mớicó thể hủy diệt thế giới này mà thôi, Nữ thần, ngài không thể tự mình ra tay haysao?"
"Không được, ta cũng không ở trong Vĩnh Dạ."
Giọng nữ nói."
Chỉ nói về hủy diệt thế giới... thực ra chuyện này cũng khá đơn giản, ta chorằng sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật có thể làm được điều đó, dù saokhoa học kỹ thuật chú trọng tính chính xác cùng tính chặt chẽ của số liệu nhất."
"Ồ?
Nói cụ thể hơn xem."
Giọng nữ nói với giọng vui vẻ.Liễu Bình nói: "Thẳng thắn mà nói, từ khi ta trấn thủ Ám Vụ trấn tới nay, cũngthường xâm nhập vào thế giới Tu Hành, thế nhưng ta không biết ngài muốn đạttới hiệu quả như thế nào?"
-------Chương 210: Bắt đầu hủy diệtGiọng nữ nói: "Có người ngấp nghé thế giới này... mà ta muốn bọn chúng vừađạt được thế giới này, lại phát hiện toàn bộ mọi thứ có trong thế giới này đều đãbị hủy diệt hoàn toàn!"
Liễu Bình gật đầu.Ngày mai, đúng lúc hủy diệt thế giới này.Nói cách khác, Nữ sĩ Thống Khổ dự định làm cho thế giới này rơi vào tay ngườikhác vào ngày hôm sau.Sẽ là ai chứ?Nếu các Cựu nhật Thần linh dự định coi thế giới này là nơi mở ra thời đại mới,như vậy tất nhiên sẽ là bọn chúng.Ngày mai.Nơi này sẽ đổi chủ, trở thành địa bàn của Cựu nhật Thần linh.Liễu Bình ngẫm nghĩ cực nhanh, mở miệng nói:"Thiên trụy... ta phát hiện một vài sản phẩm khoa học kỹ thuật tại nơi thiên trụy,chỉ cần ngài lại phái thêm một nhóm thuộc hạ tới giao cho ta chỉ huy, ngày hômnay chúng ta sẽ có thể chế tạo ra một vài thứ có thể hủy diệt thế giới."
"Không có thuộc hạ mới..."
Nữ thần Thống Khổ lập tức nói: "Nếu như ngươimuốn làm cái gì thì tiểu đội của Vương Vi có thể cung cấp thiết bị cùng nhânlực cho ngươi."
"Vậy cũng đủ."
Liễu Bình nói."
Rất tốt, chiến tranh sẽ chính thức bắt đầu tại buổi sáng ngày hôm sau, TrầnLĩnh cùng Trần Phong phụ trách thu thập nô lệ trong chiến tranh, Liễu Bình sẽphụ trách phần cuối cùng, hủy diệt toàn bộ thế giới này."
Nữ thần Thống Khổ ralệnh."
Rõ!"
Ba người đồng thanh nói.Nữ thần Thống Khổ hơi do dự, lại nói tiếp:"Liễu Bình, trong trận chiến tranh này, ngươi cũng có thể thu phục một vàingười tu hành làm thẻ bài của ngươi, dùng để trợ giúp ngươi trấn thủ Ám Vụtrấn trong ba tháng tới."
"Vâng."
Liễu Bình đáp."
Tiếp tục cố gắng lên, ta nghe nói nghề nghiệp của ngươi là Thằng hề, như vậy,hãy dùng lần hủy diệt này để mua vui cho ta đi, ta sẽ làm cho ngươi trở thànhmột Thẻ bài sư mạnh mẽ."
Nữ thần nói xong, ánh sáng bao phủ ba người đều thu về.ề ể ồNhững ánh sáng đó lại trở về trong quyển sách vàng kim, rồi lại hóa thành mộttấm thẻ bài, bay trở về trong tay của Trần Phong.Nữ thần rời đi.Ba người đều thở phào một hơi."
Thực ra nơi này vẫn còn có một vấn đề nữa."
Liễu Bình nói.Trần Phong cùng Trần Lĩnh đều nhìn về phía hắn."
Ngày mai, thế giới này sẽ đổi chủ... thế nhưng ngay từ vừa rồi, cũng đã có Thẻbài sư bên ngoài chạy tới quấy rối, thăm dò, thậm chí còn thu thập chỗ tốt, loạitình huống này đối với chúng ta mà nói là rất nguy hiểm."
Liễu Bình nói.Hắn đưa tay chỉ về phía đống xương trắng của Chú thuật sư sa đọa."
Nhìn xem, cái tên này chính là Thẻ bài sư nhị tinh, dưới sự giáp công của ta vàvị đại nhân kia, đã chết không thể chết lại nữa."
Liễu Bình nói.Trần Lĩnh nhìn đống xương trắng kia, sắc mặt dần dần trắng bệch như đốngxương này vậy.Trần Phong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thế nhưngmồ hôi lạnh trên trán cùng với hai chân phát run, đã nói rõ tâm trạng của hắn tacũng không bình tĩnh như biểu hiện."
Tới cùng là thủ hạ của ai, lại dám thừa dịp Nữ thần bận rộn việc chiến tranh, ratay cướp đi thế giới này."
Trần Phong lấy một chiếc khăn tay ra, lau mồ hôi lạnhtrên trán, nói."
Cũng may chúng ta có ba người, dù cho kẻ nào tới đi nữa, ba người chúng tađều có thể vây đánh một, còn có rất nhiều người tu hành có thể gia nhập chiếnđấu...
Nghĩ vậy, ưu thế cùng quyền chủ động đều thuộc về chúng ta cả."
LiễuBình cười hì hì, nói.Trần Lĩnh cùng Trần Phong đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.Thẻ bài sư nhị tinh!Đây chính là Thẻ bài sư nhị tinh đó!Thẻ bài sư có thể triệu hồi hai vị Anh linh, cứ thế mà chết mất.Mặc dù nhìn qua chiến tích cũng không tệ, thế nhưng...Vấn đề quan trọng nhất là...Nữ thần đã không tới.Hai vị ma quỷ đại nhân vừa giáng lâm cũng đã từng nói, về sau sẽ không tiệntới đây nữa.Điều này đại biểu cái gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?Nơi này sẽ trở thành tâm bão, đám Thẻ bài sư ngấp nghé tài nguyên nơi đây,đều sẽ tới nơi này tham dự.Chỉ dựa vào một người Liễu Bình thì có làm được cái gì chứ?ổ ế ốDựa vào hai người chúng ta bổ khuyết vị trí trống của vị đại nhân kia, cùngLiễu Bình nghênh chiến Thẻ bài sư nhị tinh?Chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?"
À thì...
Liễu huynh, chúng ta còn có việc cần bàn luận với nhau, tối nay chúngta lại tới tìm ngươi sau, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Phong miễn cưỡng gạtra một nụ cười, nói."
Được, tùy thời hoan nghênh các ngươi tới."
Liễu Bình nói.Hai huynh đệ gật đầu với hắn, lùi về phía sau một bước, biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lắc đầu, cũng không để ý tới hai huynhđệ này nữa.Ngay cả chiến đấu mà bọn họ còn không dám.Loại người này, cơ bản là không thể giúp được mình, coi như miễn cưỡng đápứng cùng đi chiến đấu với mình, chưa biết chừng khi xảy ra chiến đấu, bọn họsẽ là kẻ quay đầu chạy *****ên.Đội trưởng chạy chậm tới, đi tới trước mặt Liễu Bình, nghiêm túc nói:"Vừa rồi nhận được mệnh lệnh của quản lý Vương Vi, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽnghe theo mệnh lệnh của anh."
"Rất tốt, trước khi chúng ta tiến đến, ngươi đã từng dùng robot khổng lồ chiếnđấu qua, chúng ta có thiết bị chuyên môn bảo hành robot hay không?"
LiễuBình hỏi."
Đương nhiên là có, lúc nào cũng có thể lắp ráp."
Đội trưởng nói, đưa một vali xách tay nặng nề cho Liễu Bình."
Ta giao quyền hạn này cho anh, ấn vào nơi này, nó sẽ tự động lắp ráp thànhtháp sửa chữa."
"Được."
Liễu Bình tiếp nhận cái vali xách tay kia, thu nó lại, cười nói:"Rất tốt, đó là một tin tức rất tốt, như vậy chỉ còn lại một chuyện nữa mà thôi."
"Xin ngài cứ sai bảo."
"Dùng toàn bộ thiết bị thăm dò của các ngươi, đi vào trong sa mạc, tìm kiếmmột loại đạn dược."
"Là loại đạn dược nào vậy?"
"Nó có tên là: vũ khí hạt nhân chiến thuật mini."
Vẻ mặt đội trưởng biến đổi, nói: "Sẽ có loại vật này sao?
Có tầm bao nhiêu?"
"Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có thể sẽ có... cố gắng tìm kiếm đi, càngnhiều càng tốt."
Liễu Bình nói."
Chúng ta xuất phát ngay lập tức."
Vẻ mặt đội trưởng trở nên nghiêm túc, nói.Đội trưởng đi ra khỏi quán rượu, bắt đầu tập hợp thủ hạ.ễ ắLiễu Bình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên:[Áo hư vô của Dạ Thần đang bao phủ trên người của ngươi, che phủ toàn bộnhân quả lẫn hành tung giúp ngươi, thời gian còn lại: 23 giờ 15 phút.][Do Yana kính dâng.]-------Chương 211: "Phía sau cửa là cái gì?"
Còn một ngày nữa.Trong vòng một ngày này, Thẻ bài sư sẽ liên tục xuất hiện, tới đây để tranhcướp chức nghiệp Ác Mộng.Thế nhưng không ai có thể tìm tới ta.Liễu Bình rút một tấm thẻ từ trong ngực ra, trong thẻ bài này, Yana nằm trênmột chiếc giường bằng đá, ngủ rất say.Liễu Bình im lặng vài giây, cẩn thận cất thẻ bài đi.Trong ánh mắt hắn ***** sự băng lạnh.Thế giới Tu Hành sẽ bị Cựu nhật Thần linh cướp đi.Mà khi bọn chúng thu hoạch được thế giới này, mọi thứ có trong thế giới này sẽbị Nữ thần Thống Khổ hủy diệt hoàn toàn.Nàng ta tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì có giá trị cho những Cựu nhậtThần linh kia.Thế giới này.Chỉ còn có thể tồn tại một ngày cuối cùng, trong sự tranh cướp của Thần linh....Liễu Bình ngồi tại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dùng tay nâng má, yên lặng tự hỏinhững chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.Một luồng sáng từ phía xa trên bầu trời bay tới.Ánh lửa hạ xuống, xuất hiện một lá phù truyền tin lơ lửng trước mặt hắn.Liễu Bình nhận lá phù, vận chuyển linh lực.Giọng nói của Lý Trường Tuyết từ trong lá phù truyền ra: "Ta đã trở thànhKiếm tiên cảnh giới Hóa Thần, môn phái để cho ta tiếp nhận chức Chưởng môn,mà ta lại cảm thấy có làm hay không cũng chả sao cả, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cảnh giới Hóa Thần rồi sao?Liễu Bình cũng hiểu được.Đó là công dụng của viên Thần đan kia, không chỉ chữa khỏi độc tính trênngười của nàng, lại còn giúp nàng vượt qua một cảnh giới lớn nữa.Làm Chưởng môn sao...Tình hình trước mắt tới xem, mọi thứ đều đi về hướng kết thúc, nếu như nàngcó thể đạt được quyền nói chuyện nhất định, đó là một chuyện tốt.Liễu Bình chuyển thần niệm vào trong lá phù, truyền âm nói: "Chưởng môn làcần phải làm, đại chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp tới, ngươi cần càngnhiều lực lượng hơn nữa."
ắ ềNói xong, hắn thả phù truyền tin đi.Liễu Bình lại ngồi một lát, bỗng vỗ tay một tiếng: "Ngày cuối cùng, ta cũng nêncố gắng!"
Hắn đứng dậy, đi khỏi quán rượu, xác định phương hướng, phóng lên trên trời,hóa thành một luồng sáng bay lượn về phía đường chân trời.Hắn bay không bao lâu, một bóng người khác từ nơi nào đó trong Ám Vụ trấncũng bay lên không trung, theo sát phía sau hắn, rất nhanh đã đuổi kịp, bay sóngvai với hắn.Andrea!...Trong hang động dưới mặt đất.Hai bóng người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.Không bao lâu, một khu vực trống trải xuất hiện trước mắt bọn họ.Nơi này sắp xếp lít nha lít nhít quan tài, vẫn kéo dài tới cuối tầm mắt.Chính là mộ huyệt dưới mặt đất mà khi Liễu Bình vừa thức tỉnh đã nhìn thấy."
Chúng ta tới nơi này làm gì?"
Andrea hỏi."
Tại khu vực này, có nơi tị nạn của nhân tộc."
Liễu Bình nói."
Nơi tị nạn?
Chỉ sợ đã bị nanh vuốt của Nữ thần Thống Khổ tìm ra rồi, dù saobọn chúng có thể sai phái các tu sĩ xuống thăm dò."
Andrea nói."
Đúng thế."
Liễu Bình xoa cằm, nói.Ban đầu khi mình ở nơi tị nạn này, mình từng cùng một vài tu sĩ đã tận mắt nhìnthấy trên mặt đất xuất hiện một con quái vật cực kỳ kinh khủng.Hiện tại nghĩ lại, con quái vật kinh khủng kia cũng là một loại kịch bản, thúcđẩy các tu sĩ xâm nhập vào sâu trong lòng đất để né tránh, thăm dò tình hình nơitị nạn của nhân tộc dưới lòng đất giúp đám ma quỷ.Mà căn cứ kịch bản này, người tu hành lại bị Thánh giả mê hoặc, trở thànhnguồn suối lực lượng của Thánh giả.Chỉ là hiện tại..."
Quẻ Thánh là sư phụ ta, khi ta thấy được đoạn ghi hình của ông ấy, thì ta cómột loại suy đoán."
Liễu Bình nói.Trong hang động phía trước dần dần có tầng tầng quầng sáng hiện lên, trốngrỗng ngưng tụ thành linh văn cấm chế vừa tỉ mỉ lại hợp quy tắc, ngăn cản conđường đi về phía trước của hai người."
Đoạn ghi hình khi trước sao?
Ta hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì."
Andrea nói."
Quẻ Thánh cũng không phủ nhận quẻ bói của những đồng đạo khác."
LiễuBình nói.Ý ấ ể"Ý của ngươi là, nơi tị nạn dưới mặt đất hoàn toàn có thể trợ giúp nhân tộc vượtqua cửa ải khó hay sao?"
Andrea hỏi."
Đúng."
"Thế nhưng nơi tị nạn cũng không thể ngăn cản được ma quỷ... với lại từ khimàn đêm bao phủ thế giới tới nay, thiên cơ không thể dò, ai cũng không biết,những nơi tị nạn dưới mặt đất khi nào mới phát huy ra tác dụng của nó."
Andreanói."
Thế giới này chỉ còn lại một ngày cuối cùng mà thôi, nếu như nó thật sự có thểcứu vớt tất cả mọi người, như vậy chắc hẳn sẽ là ngày hôm nay!"
Liễu Bình nói, tiện tay lấy Tuyết Ảnh đao ra, đâm về phía tầng tầng cấm chếtrước mặt.Trên Thuật đao, rậm rạp linh văn màu vàng kim liên tục hỗn loạn, bùng nổ ratừng luồng sáng vàng kim chiếu rọi lên trên vô số cấm chế.Trong nháy mắt, tất cả cấm chế đều mở ra."
Làm cách nào mà ngươi lại có thể mở hết những cấm chế của tu hành giả trongthời gian ngắn như vậy?"
Andrea khó hiểu hỏi."
Sư phụ rất lười, ban đầu những chi tiết này đều do ta thiết kế, tới cuối cùng khibố trí lên vậy mà ông ấy lại không thay đổi chút nào cả."
Liễu Bình cảm kháinói.Hiện tại mình đã là tu sĩ Hóa Thần, cũng không cần giống như lần trước, chỉ cóthể nhảy núi để tiến vào một tầng nào đó trong nơi tị nạn dưới lòng đất.Hơn nữa, nhảy núi chỉ có thể tới tầng thứ bốn mươi mà thôi.Trên thực tế, nơi tị nạn được chuyên môn thiết kế này, cũng không chỉ sâu nhưvậy mà thôi.Liễu Bình dẫn theo Andrea, mở ra tầng tầng cấm chế, bay xuống sâu trong lòngđất.Ven đường có thể thấy được các loại pháp trận phòng ngự cỡ lớn, công sự chechở kiên cố, nhà kho chất đầy các loại vật liệu, vị trí ẩn nấp tị nạn.Trong thời đại quá khứ, những thứ này đều dùng để bảo vệ hi vọng cuối cùngcủa nhân tộc.Thế nhưng...Tất cả mọi người vẫn phải chết.Ngay cả thế giới cũng đều chìm vào trong Vĩnh Dạ.Cho tới thời điểm này.Liễu Bình dần dần thả chậm bước chân, dừng bước trước một cánh cửa lớn dàynặng.Phía trước.Là tầng thứ sáu mươi.Ồ"Ồ?
Hình như nơi này không có các loại pháp trận bảo vệ."
Andrea nói.Liễu Bình quan sát cánh cửa lớn kia, giải thích: "Đúng vậy, bắt đầu từ tầng nàytrở đi, đã không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào."
"Phía sau cửa là cái gì?"
Andrea cảm thấy hứng thú, hỏi.-------Chương 212: Tin tức siêu việt thời khôngLiễu Bình không trả lời, mà là đi về phía trước, dùng sức đẩy cửa lớn.Ầm ầm ầm ầm...Cửa lớn bằng đá đổ ầm ầm về phía sau, cuốn lên bụi mù ngập trời.Liễu Bình vung tay lên, xua tan tro bụi, nhanh chân bước vào bên trong cửa lớn.Bên trong là một vùng tăm tối.Nếu như dùng thần niệm là có thể phát hiện, nơi này chỉ là một căn phòng trốngtrải, mà phía sau căn phòng là lớp nham thạch còn chưa được hoàn toàn đàomóc.Một con đường mới xây dựng được một nửa thông hướng về phía đống nhamthạch...Nhìn qua giống như đang xây dựng công sự che chắn, bởi vì chưa hoàn thành,trong lúc vội vàng đành phải dùng cửa để che đi.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:"Đã có không ít người từng tới nơi này, ngay cả cửa đều đã sụp đổ rồi."
"Đúng vậy, Nữ thần Thống Khổ tuyệt đối không thể buông tha thăm dò toàn bộbí mật trong thế giới này, chắc hẳn nàng ta đã nghĩ cách đi tới nơi này... thếnhưng nơi này vẫn còn chưa hoàn thành xây dựng."
Andrea nói.Liễu Bình xoay người, nói: "Chúng ta đi thôi."
Andrea giật mình, theo sát phía sau hắn, nói: "Chúng ta phí công đi một chuyếnsao?"
"Không, thực ra năm đó chúng ta cũng đã đoán trước sẽ là tình hình như vậyrồi."
Liễu Bình lộ vẻ nhớ lại, nói.Năm đó..."
Liễu Bình, con qua đây, ta có việc muốn hỏi con."
"Đủ rồi, lão già chết tiệt, toàn bộ nơi tị nạn dưới lòng đất đều do ta thiết kế, chỉcòn lại chút xíu đó thì chính ông động não đi làm cũng không được sao?"
"Ha ha, chỉ còn một vấn đề cuối cùng... ta đảm bảo là cuối cùng rồi."
"Aiz, đúng là kiếp trước thiếu nợ ông mà, nói đi."
"Nếu có một ngày, toàn bộ nơi tị nạn dưới mặt đất đều bị kẻ địch phát hiện, tấtcả nhân tộc đều chết trận, mà trước khi chết ta muốn truyền cho con một vài tintức, tin tức này lại không thể làm cho kẻ chiếm lĩnh phát hiện ra, chỉ có con mớibiết được bí mật trong đó mà thôi... con xem nên thiết kế như thế nào?"
"Yêu cầu cao như vậy sao...
để ta nghĩ một lát, chúng ta hãy thiết kế ngay tạitầng cuối cùng của nơi tị nạn này, xây dựng một nơi thi công dở không chút tácdụng nào đi."
"Như vậy có tác dụng sao?"
"Nơi thi công này phải làm như thật vậy, biểu hiện rằng chúng ta dự định tiếptục đào sâu xuống dưới, cứ như vậy, dù cho kẻ địch dùng phương pháp nào đinữa, cũng sẽ không thể phát hiện ra, bọn chúng sẽ yên tâm rời đi."
"Sau đó thì sao?"
"Nếu vào một ngày nào đó trong tương lai, khi ta thấy một căn phòng như vậy,sẽ biết được ông có việc muốn nói cho ta biết, ta sẽ trở lại ba tầng trước, tìmkiếm tình báo mà ông đã để lại."
"Rất tốt, đồ nhi, ta sẽ để lại một thứ tại tầng đó mà chỉ có con mới có thể thấyđược."
Liễu Bình nhớ tới đây, thở dài một hơi."
Chúng ta quay lại ba tầng trước."
Hắn nói."
Cần trở lại?"
Andrea hỏi."
Đúng thế."
Liễu Bình dẫn theo Andrea, trở lại ba tầng trước, sau đó dừng lại.Nơi này là một quảng trường dùng để tập kết binh lực.Trên vách tường xung quanh quảng trường trống rỗng, điêu khắc rất nhiều bíchhọa, mỗi một bức bích họa đều nói về lịch sử, môn phái, công pháp và nhân vậtnổi danh của thế giới Tu Hành.Bích họa là một trong những phương thức thể hiện ra trình độ văn minh trựcquan nhất.Mà nơi tị nạn vốn đã tồn tại hi vọng cho một văn minh.Cho nên trong nơi tị nạn, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy những bức bích họangập tràn cảm giác cổ xưa và dấu ấn lịch sửLiễu Bình quan sát vài bức bích họa, chỉ thấy trên những bích họa này đều ghichép các loại ký hiệu, chữ viết cùng hình ảnh.Hắn cứ đi như vậy, rất nhanh đã đi được nửa vòng rồi.Cuối cùng.Hắn dừng bước trước một bích họa.Trên bích họa có vẽ mấy tên người tu hành, bọn họ đều cầm quyển trục, dùngtay để học tập công pháp có trên đó.Liễu Bình thở dài, đưa tay đặt lên trên quyển trục được điêu khắc trên đó, tỉ mỉsờ lên những chữ viết kỳ quái trên đó."
Đây là loại chữ gì?"
Andrea hỏi với vẻ hứng thú."
Chữ nổi, ta đã từng là một tên mù, cho nên chỉ cần sờ một lần là có thể biết nộidung được ghi trên đó."
Liễu Bình nói."
Trên quyển sách này viết cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là giới thiệu một loại bí thuật có tên là Đa Trọng LinhVân Trình Tường, cũng nói rằng bí thuật này là giả tạo, cũng là một loại phápthuật mà đám tà tu khi trước dùng để giả danh lừa đảo."
"Kỳ quái, nếu như đây là manh mối, tại sao lại khắc lên trên tường?
Nếu nhưnhững thủ hạ của Nữ sĩ Thống Khổ cũng hiểu được chữ nổi, biết được bí thuậttrong đó..."
"Sẽ không?"
Liễu Bình nói."
Ừm?"
"Bí thuật này do ta sáng tạo, sau khi lão già kia xem xong đã thanh toán chi phí,làm cho ta không nên bán cho kẻ khác, ta à, mặc dù tại những chuyện kháckhông đáng tin cậy, thế nhưng rất coi trọng việc thành tín trong chuyện làm ăn,sợ phá hoại thanh danh của bản thân."
"Cho nên trên thế giới này, ngoài ta cùng ông ấy, không có bất cứ kẻ nào biếtđược bí thuật này cả."
Liễu Bình thản nhiên nói.Hắn yên lặng cúi đầu xuống, sử dụng một loại pháp qquyeets.Bí thuật - Đa Trọng Linh Vân Trình Tường!Ngay sau đó, bóng đêm xung quanh đều bị chiếu sáng, ánh sáng vô tận hội tụtới, rồi liên tục lướt qua một vài bích họa rộng lớn mà lại cao xa, làm cho nhữngbích họa đó như sống lại vậy.Trong những bích họa đó, tất cả người tu hành đều nhìn về phía Liễu Bình, nhìnvề phía pháp quyết trong tay của hắn.Liễu Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, các ngươi đều đãchết rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó tại quá khứ, chắc hẳn các ngươimuốn nói cho ta biết một chuyện nào đó, hiện tại cũng là lúc nói ra rồi!"
Trên bích họa, tất cả người tu hành cùng sử dụng một loại pháp quyết...Ngay sau đó...Tầng tầng lớp lớp ánh sáng ngưng tụ thành pháp trận, bao phủ lên người LiễuBình!-------Chương 213: "Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"
"Liễu Bình sao..."
"Liễu Bình?"
"Con ở đâu?"
Một giọng nói già nua vang lên.Rất nhanh, một giọng nói non nớt vang lên: "Lão già, có phiền hay không chứ,ông tự đi uống trà nói chuyện phiếm với những Chưởng môn kia đi, còn đi ra đểý tới ta làm cái gì chứ?"
"Liễu Bình, tại sao một mình con trốn trong nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ là do đệtử chân truyền của môn phái nào đó lại chế nhạo con rồi sao?"
"Không phải loại chuyện này đều diễn ra mỗi ngày hay sao... dù sao ta là kẻ mùcòn thiếu một tay nữa, mà thứ bọn chúng để ý nhất lại là ngoại hình."
"Aiz, Liễu Bình à..."
"Ngừng!
Không cần nói lời an ủi gì cả, ta cũng không muốn làm bạn với nhữngtên suy nghĩ nông cạn này, ta đã tìm được một người bạn mới rồi."
"Ai?"
"Ta cũng không biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, nó không phải tà ma ngoạiđạo, mà là một loại ý chí nào đó..."
"Cái gì!"
"Đúng vậy, vừa rồi ta đã sáng tạo một loại pháp thuật, tên nó là Đa Trọng LinhVân Trình Tường, có thể tạo dựng một 'trận pháp' kêu gọi một loại tồn tại nàođó, sau đó nó xuất hiện...
Hả?
Sư phụ, tại sao lão lại tính quẻ rồi?"
"Nghe ta nói đây, bí thuật này tuyệt đối không nên nói ra, nhớ chưa?"
"Không thể nào, trừ khi lão dùng tiền mua đi quyền sử dụng của nó."
"Tiền không là vấn đề, thế nhưng con phải nhớ kỹ, bí thuật này cực kỳ quantrọng, không nên nói cho bất cứ kẻ nào cả."
"Biết rồi, cứ lải nhải mãi thôi."...Liễu Bình đứng trước quảng trường, mặc cho tầng tầng ánh sáng vây quanhmình, bao trùm, bao phủ.Trong khoảnh khắc đó, hắn nhớ về những năm mười ba tuổi, khi vừa mới sángtạo ra bí thuật này.Nhoáng một cái.Đã cách một thế hệ rồi.ắ ắTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đạt được sức mạnh gia trì của đông đảo người tu hành.][Mỗi một linh hồn, đều đang cùng ngươi sử dụng bí thuật 'Đa Trọng Linh VânTrình Tường' này.][Lực lượng triệu hoán của các ngươi đã siêu việt một loại giới hạn nào đó.][Tồn tại năm đó đã thức tỉnh.][Nó sẽ lại tới trước mặt của ngươi.][Chú ý!][Trường thế giới thuộc về nó đang mở rộng ra!][Nó tới rồi!]Ngay sau đó, mọi cảnh tượng xung quanh đều dần dần đi xa.Xung quanh biến thành cảnh tượng hoang vu lại khô cằn, không có bất cứ thanhâm nào cả.Liễu Bình phát hiện mình đang trôi nổi trong vùng nước lạnh lẽo cùng yên tĩnh.Bóng đêm bao phủ mọi thứ.Nơi này giống như tại dưới đáy biển sâu không ánh sáng vậy.Theo thời gian trôi qua, một luồng sáng trắng vô biên vô tận từ phương xa màtới, ngưng tụ thành một tồn tại hình người."
Đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta lại gặp nhau."
Liễu Bình cảm thán.Hình người do ánh sáng ngưng tụ giống như là một người khổng lồ cao mấychục mét, yên lặng lơ lửng trong biển sâu, cúi đầu quan sát Liễu Bình, thếnhưng không nói lời nào.Liễu Bình giật mình, hiểu ra điều gì đó."
Ngươi...
đang chờ ta sao?"
Hắn hỏi.Đối phương không nói lời nào, chỉ là duỗi cánh tay khổng lồ ra, vạch về phía hưkhông.Từng cảnh tượng liên tục xuất hiện.Thế giới bên ngoài, kẻ cầm đầu là Dị Hành giả trong Ác Mộng, phía sau là vôsố tồn tại với hình thù kỳ quái, trốn trong màn đêm hắc ám tại Vĩnh Dạ, yênlặng nhìn về phía màn hình ánh sáng.Bọn chúng đang chờ đợi...Chờ đợi một thời cơ, hoàn toàn tiếp thu thế giới này.Mà trong một màn sáng khác.Trần Phong cùng Trần Lĩnh phân biệt trở lại doanh địa của người tu hành nhântộc cùng yêu ma.ế ẩ ếHai người lớn tiếng chỉ huy nhân tộc cùng yêu ma, chuẩn bị cho trận quyếtchiến cuối cùng sắp xảy ra."
Ngươi cũng biết sao?"
Liễu Bình cao giọng hỏi.Ánh sáng hình người khổng lồ kia chậm rãi gật đầu.Liễu Bình nhìn về phía nó.Rất nhanh, trên đỉnh đầu của nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:[Ý chí của thế giới.][Thuyết minh: Đây là tồn tại có linh tính do ý chí của thế giới hiện tại ngưng tụthành, chỉ có cao thủ thông linh chân chính, mới có thể dựa vào bí thuật màngươi sáng tạo, đi tới trước mặt nó.]Liễu Bình giang tay ra, lại buông xuống."
Ta đoán, nếu như ngươi có thể chống lại những tên kia, chắc hẳn cũng sẽkhông đợi tới giờ phút này."
Hắn lớn tiếng nói.Ý chí Thế giới lại gật đầu lần nữa.Nó duỗi hai ngón tay ra, túm một màn ảnh ánh sáng từ trong hư không ra, baophủ lên người Liễu Bình.Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng bốn phía biến đổi.Mình lại xuất hiện tại một nơi xa lạ.Xung quanh đều là người tu hành cao cấp, thế nhưng không ai có thể thấy đượcmình, cũng không phát hiện mình đột ngột xuất hiện.Xem ra đây là cảnh tượng được ghi lại trong một thời điểm nào đó tại quá khứ.Liễu Bình yên lòng, nhìn về phía đám tu sĩ kia.Hắn đã thấy được sư phụ của mình.Dưới sự chú ý của mọi người, sư phụ nói: "Ý chí Thế giới không có lực lượngđể làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng nó lại có lực lượng trước nay chưa từng có,có thể làm một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi giúp chúng ta."
"Nó không có lực lượng, lại có lực lượng trước nay chưa từng có, lời này cũngquá mâu thuẫn chứ?"
Một đại tu sĩ khó hiểu hỏi.Sư phụ giải thích: "Đúng vậy, bản thân nó không thể ra tay, cũng không có sứcmạnh đi giải quyết bất cứ chuyện gì, mọi thứ mà nó làm, đều phải dựa vào cácloại hành vi của chúng ta."
Một đại tu sĩ khác nói: "Ví dụ như cái gì?"
"Ví dụ nwh chúng ta làm một vài chuyện có lợi cho thế giới này, nó sẽ âm thầmtruyền lại cho chúng ta một vài điều có lợi."
Sư phụ nói.Ngay sau đó, cảnh tượng này biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại trở về vùng biển sâu khi trước.Ý ế ầ ề ắ ốÝ chí Thế giới tản ra ánh sáng nhạt, cúi đầu nhìn về phía hắn, giống như đangchờ đợi điều gì đó.Liễu Bình thở dài, nói:"Thì ra là thế, thế nhưng ta cũng giống như ngươi, không thể chống lại nhữngThần linh kia!"
Ý chí Thế giới lại vươn tay ra, tóm một luồng ánh sáng từ trong hư không ra,bao phủ lên người của Liễu Bình.Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình đứng trên một vách đá.MỘt ông lão tay áo bồng bềnh đứng bên vách núi, ngắm nhìn ráng chiều tuyệtđẹp.Sau lưng ông ta, chỉ có hai tên người tu hành kính cẩn cúi đầu mà đứng.Bỗng nhiên, ông lão kia thở dài: "Đáng tiếc."
"Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"
Có người hỏi.-------Chương 214: Thần kỹ"Lão phu nhìn lén thiên đạo, phát hiện khoảng mười ngàn năm sau, thế giới nàysẽ xuất hiện một trận đại kiếp nạn."
Ông lão nói."
Sư phụ, chuyện sau này, hãy giao lại cho người đời sau xử lý đi."
Một người tuhành khác khuyên giải."
Không, lão phu có cảm ứng mơ hồ, có cách nào đó để suy diễn đạo quyết bảnmôn tăng lên một tầng thứ cao hơn, làm cho nó trở thành một loại pháp quyếtkhông thể tưởng tượng nổi, chỉ cần đạt tới cấp bậc đó, thế giới này sẽ nhiều hơnmột tia hi vọng."
"Thế nhưng bây giờ, tuổi thọ đã tận..."
Ông lão rơi lệ, lắc đầu thở dài nói: "Rõ ràng chỉ thiếu một chút xíu, tại sao lạikhông cho ta thêm chút thời gian chứ?"
Giọng nói của ông ta trở nên yếu ớt, dần dần đứng im tại chỗ bất động.Luồng sáng bỗng tản đi.Lại có một luồng sáng nhạt bay xuống, bao phủ quanh người Liễu Bình.Ngay sau đó...Cảnh tượng hoàn toàn khcas biệt xuất hiện xung qunah Liễu Bình.Khói lửa nổi lên bốn phía.Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng nổ của pháp thuật hòa lẫn với nhau.Trên chiến trường, một người đàn ông tay cầm trường kích lấy một chống trăm,tung hoành ngang dọc trong trận địa quân địch, tới tận khoảnh khắc cuối cùng,mới bị pháp thuật của bảy tám tên Thuật pháp sư đánh trúng, lại bị năm sáu têncận chiến tiếp cận...Hắn ta miễn cưỡng quơ trường kích, chém bay toàn bộ những kẻ gần người rangoài, hóa thành từng vũng mưa máu.Thế nhưng, hắn ta cũng đã kiệt sức mất rồi.Hắn ta cắm trường kích xuống mặt đất bên người, thở dài nói: "Đáng tiếc,những thức mà ta vừa lĩnh ngộ, chỉ thiếu một điểm cuối cùng... là có thể đẩy kỹnghệ chiến đấu tới cấp độ cao nhất rồi..."
Từng luồng pháp thuật ngũ hành lao tới, bao phủ hoàn toàn nơi mà hắn ta đangđứng.Ánh sáng tản đi.Cảnh tượng xung quanh lại trở về dưới đáy biển sâu yên lặng.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi muốn ta sáng tạo ra một loại kỹ năng nào đósao?"
Ý chí Thế giới xua tay.ấTrong hư không, từng đoàn từng đoàn ánh sáng xuất hiện.Bọn chúng lơ lửng xung quanh Liễu Bình, hiện ra từng cảnh tượng đã từng diễnra tại thời đại quá khứ.Trong một đoàn ánh sáng...Có người nói: "Các vị trưởng lão, xin hỏi làm cách nào mới có thể luyện thànhThần kỹ?"
Trong một đoàn ánh sáng khác...Có người trả lời: "Sư muội, muội đang hỏi Thần kỹ sao?
Thần kỹ chỉ là một tinđồn mà thôi."
Lại tại một đoàn ánh sáng khác...Có người nói với giọng hoảng sợ: "Mau nhìn, trên bức tường của di tích kia, cóghi chép chi tiết liên quan tới Thần kỹ... nó đại biểu cho ý chí của thế giới, cóđược uy năng không thể tưởng tượng nổi!"
Trong vô số đoàn ánh sáng.Giọng nói của những người tu hành liên tục vang lên:"Tới cùng là loại pháp quyết nào, mới có thể xưng là Thần kỹ?"
"Một chiêu này của ta mà dùng ra, đã vô địch thiên hạ, chắc hẳn đã được gọi làThần kỹ rồi chứ."
"Nghe nói Thần kỹ có liên quan tới bản nguyên của thế giới, thế nhưng cái gì làbản nguyên thế giới?"
"Rất khó khăn!
Rất khó khăn!"
"Không thể hiểu nổi, thật sự là không đường có thể đi."
"Chẳng lẽ Thần kỹ là giả tạo?"
"Chúng ta đã là môn phái mạnh nhất trong thế giới này, thế nhưng Thần kỹ... tớicùng là cái gì?"
Tất cả vầng sáng dần dần tối đi.Liễu Bình nói: "Ta đã hiểu, ngươi muốn ta sáng tạo ra một Thần kỹ?
Đúngkhông?"
Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, nhấn nhẹ về phía trên biểnsâu.Lại một vầng sáng xuất hiện.Trong vầng sáng này, lại liên quan tới chính Liễu Bình.Hắn đang đứng trong một khu rừng hắc ám, sử dụng một pháp quyết.Một luồng sáng ngưng tụ trước mặt hắn, hóa thành một vòng tròn to lớn.Vòng tròn chia làm sáu bộ phận, hiện ra các cảnh tượng của những thế giớikhác nhau, có sáu loại tồn tại theo thứ tự là người tu hành nhân tộc, Ác quỷ,Atula, Người chết, Thú vương, Thiên tiên sinh sống trong thế giới thuộc về họ.ễ ấLiễu Bình nghe thấy mình mở miệng nói:"Hỗn độn sơ khai, Hồng hoang xuất hiện, sau khi Hồng hoang diệt vong, Lụcđạo kế thừa."
"Vô số năm tới tận ngày nay..."
"Kết luận: Lục đạo luân hồi bị tách ra."
Lúc này là lúc mình đóng giả thành Lý Trường Tuyết, chế tạo ngọc giản đưa tincho các thế giới bên ngoài.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói:"Ngươi muốn nói cho ta biết, Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi, đúngkhông?"
Liễu Bình hỏi.Ý chí Thế giới chậm rãi gật đầu.Liễu Bình nói: "Ta chưa từng gặp qua những Luân hồi đạo khác, cũng khôngbiết tình hình tại thế giới của Thiên tiên, Ác quỷ, Thú vương cùng Atula, cứ nhưvậy, làm sao mà ta có thể sáng tạo Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồichứ?"
Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào.Lúc này, tất cả quầng sáng đều dập tắt, chỉ còn lại một quầng sáng vừa rồi cònhiện ra.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Trong quầng sáng này, mình vừa mới ép vị Thiên ma nữ rời khỏi hư không,cũng đang nói chuyện với nàng ta:Vị Thiên ma nữ kia cũng rất hoang mang, nói với giọng mất mác: "Tộc ta biếtđược thập phương thế giới, cũng biết phía trên là Thiên cung, dưới là HoàngTuyền, Thú vương cùng Atula quay xung quanh, nhân gian tại vị trí trung tâm,đây được coi là hệ thế giới Lục đạo Luân hồi... thế nhưng ta chỉ có tri thức củavô số thế giới, lại không biết vị trí hiện tại của thế giới này, thuộc về phương thếgiới nào."
Hình ảnh dừng lại tại thời khắc này, bất động.Đúng vậy...Hoàn toàn chính xác...Mắt Liễu Bình bỗng sáng lên, thậm chí cơ thể còn run lên nhè nhẹ.Nếu như nói, trong thế giới này, có ai biết tri thức về những thế giới khác trongLục đạo Luân hồi, vậy thì cũng chỉ còn có nàng ta.Thiên ma nữ!Liễu Bình dần dần trở nên trầm tư.Trong vùng biển sâu bí ẩn này, hắn chầm chậm lững lờ chuyển động theo mạchnước ngầm, xuất thần một lúc lâu, mới nói:ố ầ ể ề"Ngươi muốn ta sáng tạo ra Thần kỹ, ta cũng hiểu điều này."
"Thế nhưng trong thế giới này, có ma quỷ, có Thẻ bài sư Tinh Thần, còn có vôsố Cựu nhật Thần linh ẩn núp trong bóng tối nhìn trộm."
"Cho dù có Thần kỹ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một Thần kỹ, là có thể chiến thắngtất cả kẻ địch hay sao?"
Liễu Bình hỏi ra một câu hỏi mà mình không hiểu.Ý chí Thế giới nhẹ nhàng lắc đầu.Liễu Bình nói với giọng thất vọng: "Cũng vậy, dù Thần kỹ lợi hại tới mức nàođi chăng nữa, vẫn không có khả năng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch."
Ý chí Thế giới giơ một tay lên, nhấn nhẹ về phía nước biển trong hư vô.Trong biển sâu tối tăm yên tĩnh, lại có một quầng sáng xuát hiện, nhẹ nhàng hạxuống, bao phủ Liễu Bình lại.Cảnh tượng bốn phía cũng biến đổi.Nơi này là một nơi di tích nào đó.-------Chương 215: "Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"
Bảy tám người tu hành cầm bó đuốc trong tay, lật một quyển sách lớn ra, lộ rabức tranh rộng lớn hào hùng ở bên trong.Trên bức tranh này, có sắc thái cực kỳ phong phú, cùng với những đường congphác họa ra sáu thế giới hoàn toàn khác biệt.Thiên giới.Atula giới.Nhân Gian giới.Ác Quỷ giới.Thú Vương giới.Hoàng Tuyền giới.Sáu thế giới thoạt nhìn như không có bất cứ liên hệ nào, thế nhưng lại có nămluồng sáng, từ các thế giới khác bay ra, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền giới, lộra bản chất Luân hồi là tử vong cùng chuyển sinh.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói:"Thực ra trừ ta ra, tất cả người tu hành đều đã chết rồi, thế nhưng lại bị nhốttrong Vĩnh Dạ, không thể nào trở về Hoàng Tuyền giới..."
"Ngươi muốn nói là, nếu ta sáng tạo ra Thần kỹ, bọn họ sẽ có thể trở về HoàngTuyền giới sao?"
Ý chí Thế giới không nói lời nào, chỉ vươn tay ra, chỉ chỉ những người tu hànhtrong di tích.Liễu Bình nhìn lại.Một người tu hành vận chuyển linh lực, đẩy linh lực vào trong quyển sách kia...Ngay sau đó...Sáu thế giới từ trong sách nhảy ra, hóa thành từng luồng sáng, lơ lửng trước mắtmọi người."
Đây là..."
"Không sai, đây là cấu tạo của Lục đạo Luân hồi."
"Thật sự làm người ta nổi lòng kính nể."
"Cấu tạo của thế giới quả thực là quá mức tuyệt vời!"
Đám người liên tục khen ngợi.Trong từng đoàn sáng kia, loáng thoáng xuất hiện một lối đi hình sợi dài.Những lối đi này lối liền lẫn nhau, có thể kết nối tới bất cứ thế giới nào trongLục đạo.ế ố ấThế nhưng ở trong lối đi này, lại không có bất cứ sinh linh nào cả.Chỉ có từng luồng sáng hình người xuyên tới xuyên lui trong lối đi này.Ý chí Thế giới duỗi cánh tay ánh sáng ra, chỉ chỉ vào luồng sáng kia, lại chỉhướng chính nó.Vô số thanh âm vang lên trong đầu Liễu Bình:"Sáng tạo Thần kỹ Lục đạo... là đại công đức... sẽ mở ra lối đi..."
"Ta có thể trở về..."
"Vận chuyển... cứu binh."
Lần này, Liễu Bình mới hiểu rõ.Hắn phấn chấn nói: "Cái gì?
Còn có cứu binh có thể chuyển tới sao?
NhữngThần linh kia quá lợi hại, à đúng rồi, cứu binh của chúng ta có mạnh haykhông?"
Ý chí Thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.Trong đáy biển âm u, vô số quầng sáng xuất hiện.Trong mỗi một quầng sáng, đều xuất hiện người tu hành tại từng thời kỳ khácbiệt, mỗi người trong bọn họ đều đối mặt một vài chuyện đã diễn ra trong quákhứ, nói với giọng hoảng sợ:"Mạnh!"
"Quá mạnh!"
"Trời ạ, ta chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy!"
"Pháp thuật này quá mạnh!"
"Lợi hại!
Tiểu đệ bội phục chịu thua!"
"Ta muốn bái ngài làm sư phụ, bởi vì ngài quá mạnh!"
"Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"
"Tha ta một mạng, ta đã biết ngươi mạnh như thế nào!"
Vô số âm thanh ồn ào, hầu như làm cho Liễu Bình cảm thấy váng đầu hoa mắt."
Ngừng!
Ta hiểu, cứu binh của chúng ta rất mạnh!"
Hắn vội vàng xua tay nói.Trong nháy mắt đó...Toàn bộ quầng sáng đều biến mất không thấy gì nữa.Đáy biển khôi phục yên tĩnh.Ý chí Thế giới không nói một lời, yên lặng quan sát Liễu Bình.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, quan sát cảnh tượng phía sau lưng.Từng chiếc đuôi ánh sáng thật dài xuất hiện sau lưng của hắn, giống như mộtcánh chim phát sáng liên tục phe phẩy trong đáy biển âm u này vậy.ễ ắ ể ầ"Không dễ làm lắm đâu... ta chỉ có thể chứa ngần này linh lực ở phía sau màthôi, nếu thêm vào sẽ bị căng vỡ đó..."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Ý chí Thế giới thấy vậy, chậm rãi duỗi một ngón tay nhấn nhẹ về phía hưkhông.Bỗng nhiên, một ngôi sao xuất hiện tại đầu ngón tay của nó.Ngôi sao này càng ngày càng sáng, tản ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng mộtmảnh đáy biển tĩnh lặng này."
Đây là..."
Liễu Bình giật mình, quan sát cảnh tượng bốn phía.Dưới đáy đại dương, vô số bảo vật được chồng chất tới cao ngất, có vẻ như từviễn cổ tới nay, nơi này chính là một nơi ẩn giấu bảo tàng mà không người nàobiết dược.Ý chí Thế giới nhìn về một phía trong bảo tàng vô tận này, rất nhanh chỉ hướngmột nơi."
Ý của ngươi... là chỗ này sao?"
Liễu Bình thuận theo tay của nó mà nhìn tới, đã thấy vùng đáy biển đó đều làdãy san hô màu đỏ như lửa, thấp thoáng trong bụi san hô có một bao tay màu đỏsậm yên lặng chìm trong nước.Tất cả bảo vật đều chồng chất một chỗ, thế nhưng lại không dám tới gần chiếcbao tay này, vị trí của nó lộ ra vẻ vắng vẻ cùng cô độc, chỉ có những rạn san hôđỏ như lửa mà thôi."
Nó có thể giải quyết vấn đề của ta sao?"
Liễu Bình cảm thấy khó tin, thẳng thắn đi qua đó, quan sát tỉ mỉ chiếc găng taynày.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong đáy biển âm u này:[Ma Hài.][Găng tay, bao gồm cả năng lực phòng ngự.][Găng tay này có những năng lực siêu phàm sau:][Thôn Hồn: Thu nạp lực lượng của mọi vật chuyển thành lực lượng linh hồn,chứa đựng trong găng tay, lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài.][Phá Bích: Khi ngươi sử dụng lực lượng linh hồn điều khiển găng tay này, nó sẽkhông bị hệ thống thế giới cùng pháp tắc áp chế, đánh trúng chắc chắn tạo thànhsát thương chuẩn.][Bất Diệt Cốt: Găng tay này là do hài cốt một loại tồn tại bí ẩn nào đó luyện chếmà thành, có được thuộc tính bền chắc tại mức độ cao cấp nhất.][Trong dòng thời gian dài dằng dặc, những linh kiện của một bộ giáp trọn vẹnđã bị mất sạch, hiện tại chỉ còn lại chiếc găng tay này.]ễ ếLiễu Bình vươn tay, đeo chiếc găng tay này lên.Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn bỗng nhiên thu hồi lại, hoàn toàn nhậpvào cơ thể, rồi tràn vào trong găng tay đỏ sậm này.Vù...Trên găng tay tản ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng dòng nước xung quanh.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Đã kích hoạt 'Thôn Hồn'.][Những luồng linh lực dư thừa của ngươi đã được găng tay chứa đựng, lúc nàocũng có thể chảy trở về đan điền của ngươi, cũng có thể chuyển hóa thành lựclượng linh hồn, dùng để sử dụng kỹ năng 'Phá Bích'.]Liễu Bình tùy ý vung nắm đấm.Chiếc găng tay như không tồn tại, lại giống như đã hòa làm một thể với mình,không có cảm giác khó chịu chút nào."
Từ trước tới nay ta lại không biết, thế giới chúng ta có được một bảo vật nhưvậy."
Liễu Bình cảm thán.Ý chí Thế giới lại lắc đầu, tiện tay vạch một cái, hiện lên một cảnh tượng.Trong cảnh tượng này, một trận thiên trụy cực lớn đang xuất hiện.Trên mặt đất, rất nhiều quái vật đang khai quật bảo vật.Đây là thế giới Tu Hành sao?Chẳng lẽ chiếc găng tay này tới từ một lần thiên trụy nào đó?Vào lúc đó, còn chưa tới lượt người tu hành đi nhặt bảo vật do thiên trụy rơixuống.Cũng hoặc là...Lần thiên trụy này quá quan trọng.Cho nên đám ma quỷ trong Luyện Ngục tự mình tới nhặt.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, tiếp tục quan sát tiếp-------Chương 216: Viện binh!Những quái vật kia gào thét một hồi, lớn tiếng nói chuyện."
Tìm mau!"
"Lần thiên trụy này thật không đơn giản, đều xốc lại tinh thần cho ta."
"Một thế giới cực kỳ cổ xưa đã hủy diệt, chắc hẳn nó có được không ít bảo vật,đều tìm ra cho ta, hiến cho Nữ thần!"
"Tìm được thứ nào tốt, Nữ thần sẽ có thưởng lớn!"
"Rõ!"
Bọn quái vật xuyên tới xuyên lui trong đống đổ nát, tìm kiếm bảo vật cổ đại.Bỗng nhiên...Động đất xuất hiện."
Sao vậy?"
"Động đất sao!"
"Thiên trụy kiểu gì cũng sẽ tạo thành xung kích đối với mặt đất, không cóchuyện gì."
"Đúng vậy, đợi một lát là bình thường lại ngay."
Bọn quái vật không để ý lắm.Mà hình ảnh bỗng nhiên phóng đại, xuất hiện trước mắt Liễu Bình là một góchẻo lánh không người nào phát hiện ra.Trong góc này, một chiếc hộp được điêu khắc những hoa văn phức tạp bị gạchngói đá vụn đè phía dưới, tạm thời không bị kẻ nào khác phát hiện ra.Mặt đất chấn động liên tục, tới mức mặt đất đã nứt ra một khe hở sâu khôngthấy đáy.Cái hộp kia thuận theo khe hở rơi xuống lòng đất.Bịch!Chiếc hộp này rơi vào trong mạch nước ngầm.Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn, khe hở trên mặt đất nhanh chóng khép lại.Trong mạch nước ngầm.Chiếc hộp thuận theo mạch nước ngầm tiếp tục trôi nổi về phía trước, trải quathời gian dài dằng dặc, cuối cùng đổ về vùng biển không người nào biết đượcnày.Nó rơi vào đáy biển, nhẹ nhàng va chạm phải một viên nham thạch, lập tức bịmở ra.ấ ể ầ ốGăng tay đỏ sậm xuất hiện trong đáy biển, bị một mạch nước ngầm cuốn tớiliên tục xoay tròn...Giống như có người đang cầm nó trong tay, liên tục thưởng thức vậy.Liễu Bình vẫn yên lặng quan sát, tới tận lúc này, mới lẩm bẩm nói:"Là ngươi đã di chuyển chiếc găng tay này tới nơi đây sao?"
Trên bóng hình khổng lồ của Ý chí Thế giới, bỗng nhiên hơi lấp lóe, làm chongười ta cảm thấy được một loại hoạt bát sôi động nào đó.Trong hư không, vô số quầng sáng xuất hiện.Trong mỗi một hình ảnh, đều có người mang thân phận khác nhau đang nóichuyện.Một thiếu niên nói với kẻ địch bị mình đánh bại: "Ta lợi hại chứ?"
Thương nhân cười nói: "Thứ đó không tệ."
Thiếu nữ đang lựa chọn quần áo nói: "Khi bọn họ còn không phát hiện ra, ta đãđể ý tới món đồ này."
Giặc cướp hạ giọng nói: "Chắc chắn là thứ có giá trị cao nhất, đáng giá ra tay."
Người thám hiểu ngắm cảnh đẹp tự nhiên, cảm thán nói: "Đây là thuộc về thếgiới..."
Chuyên gia chơi đồ cổ nhìn bức họa trên tường, nói: "Ánh mắt của ta quá độcđáo."
Tên móc túi nói: "Đây là một loại thủ đoạn cực kỳ cao minh."
Quan viên nói: "Xúc tiến chuyện này tới thành công."
Rõ ràng những người này đang nói chuyện với người bên cạnh, thế nhưng khitrải qua quá trình biên tập của Ý chí Thế giới, những câu nói hiện lên theo thứtự, ghép lại cùng với nhau, đã thể hiện ý kiến mà Ý chí Thế giới muốn biểu đạt.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không nhịn được mà thở dài.Chiếc găng tay này lại được Ý chí Thế giới coi trọng, từ nơi thiên trụy rơixuống, biến mất, bị trộm đi cất giữ.Tới bây giờ.Nó tới trên tay của mình."
Có nó, chắc hẳn ta lại có thể độ Thiên kiếp một lần nữa."
Liễu Bình nắm chặt găng tay, nói.Ý chí Thế giới yên lặng lắng nghe.Trong hư không, vô số quầng sáng liên tiếp hiện lên xung quanh nó.Trong từng quầng sáng, mọi người bắt đầu nói chuyện:"Ngày mai..."
"... thế giới sẽ bị hủy diệt."
ề ắ"Thời gian dành cho ngươi còn lại không nhiều lắm."
"Khi ngươi sáng tạo..."
"Thần kỹ..."
"Lối đi sẽ mở ra!"
"Ta sẽ có thể đi tìm... viện binh."
Liễu Bình nói: "Cả đời ta sáng tạo ra vô số bí thuật, thế nhưng chưa bao giờsáng tạo ra Thần kỹ, đưa ta đi đi, ta cần phải tìm tới Thiên ma ngay lập tức, hiểurõ tri thức về Luân hồi."
Ý chí Thế giới vươn tay, nhấn về phía Liễu Bình.Ngay sau đó...Mọi thứ xung quanh đều tan biến đi mất, chỉ trong chớp mắt, Liễu Bình pháthiện mình vẫn đứng tại quảng trường cổ xưa dưới lòng đất.Trên những bức họa xung quanh, những người tu hành kia cũng không nhúcnhích.Càng không có bất cứ ánh sáng nào xuất hiện cả.Liễu Bình nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi thăm dò được bí mật của Ý chí Thế giới.][Dựa vào bí mật này, điểm diễn của ngươi đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại: 9/10.][Chỉ cần thêm một điểm diễn nữa thôi, ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ một năng lực hệthần bí hoàn toàn mới.][Cố lên!]Liễu Bình nhìn lướt qua, lại nghe được một giọng nói ẩn chứa sự lo lắng ở bênngười:"Liễu Bình, ngươi sao vậy?"
Andrea.Cô bé nắm chặt tay Liễu Bình, dùng sức lay động."
Ngươi không phát hiện cái gì hay sao?"
Liễu Bình hỏi."
Không có, sau khi ngươi sử dụng pháp quyết thì hai mắt nhắm nghiền lại, đứngtại chỗ không nhúc nhích, ta cho rằng ngươi sử dụng pháp thuật của người tuhành... thế nhưng thời gian trôi qua rất lâu, ngươi vẫn chưa tỉnh lại, lúc này tamới lo lắng."
Andrea nói."
Thời gian hiện tại là bao giờ?"
"Dùng thời gian Vĩnh Dạ để tính, hiện tại đã là đêm khuya."
"Chúng ta lên đường ngay lập tức đi."
Liễu Bình nói.ồ ố"Vừa rồi có manh mối gì sao?"
Andrea hào hứng hỏi."
Có chút."
"Là cái gì?"
"Rất nhanh ngươi sẽ biết."
"Chán ghét, nói chuyện chỉ nói một nửa."
"Bởi vì chính ta cũng không chắc mình có thể làm được hay không, đi thôi,tranh thủ thời gian..."...Hai luồng sáng bay lên, rồi đáp xuống sa mạc tĩnh lặng không người.Liễu Bình lộ ra vẻ nhớ lại."
Andrea, ngươi còn nhớ cảnh tượng lần *****ên hai chúng ta gặp mặt haykhông."
"Nhớ kỹ, lúc ấy chính là tại vùng sa mạc này."
"Ta nhớ tới một vật, có lẽ nó có thể giúp chúng ta."
"Là cái gì?"
"Đi thôi."
Hai người chạy về nơi sâu trong sa mạc.Mấy chục phút sau.Bọn họ bắt đầu đào một cái hố sâu trong sa mạc.Sau khi đào được mấy chục mét, một thiết bị máy móc hình người khổng lồxuất hiện trước mắt hai người.Hiện tại linh lực của Liễu Bình rất hùng hậu, đưa tay nhấn xuống thiết bị máymóc hình người này, tay kia sử dụng pháp quyết.Hắn nhấc cả thiết bị máy móc hình người này lên."
Tản!"
Liễu Bình khẽ quát.Tất cả đất cát có trên người thiết bị máy móc hình người lập tức rơi xuống, lộ radáng vẻ ban đầu của nó."
Có vẻ như nhiều nơi đã bị phá hỏng... nơi này còn có mấy lỗ hổng lớn nữa...phiền phức rồi."
Andrea nói.-------Chương 217: Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền."
Đều là tổn thương bên ngoài mà thôi, cấu trúc tinh vi bên trong cũng không hưhao nhiều lắm."
Liễu Bình nói với giọng phấn chấn.Sau khi giải đề giúp những người thuộc văn minh khoa học kỹ thuật, hắn đã cólượng kiến thức khá thâm sâu đối với toàn bộ hệ thống khoa học rồi."
Ta nhớ ra rồi!
Ngươi sai những người tại Ám Vụ trấn đều đi tìm kiếm đạndược gì đó kia, chẳng lẽ muốn trang bị vũ khí cho con robot này?"
Andrea giậtmình nói."
Chỉ là một loại suy đoán, có được hay không còn không biết nữa, thế nhưngchúng ta không thể bỏ qua bất cứ hi vọng nào cả."
Liễu Bình nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:[Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Hủy Diệt giả.][Kho vũ khí là loại kho thế hệ *****ên, có thể chứa đựng 136 vũ khí hạt nhânchiến thuật mini.][Trạng thái kho vũ khí: Bỏ trống, không đạn dược.]Liễu Bình đọc hết rồi âm thầm hỏi: "Danh Sách, ta nhớ rằng khi ta vừa đào thứnày ra ngoài, ngươi từng ước định tình thế tăng lên tới mức nguy hiểm, hơn nữacòn chủ động tham gia nữa."
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Đúng là có chuyện này.]"Tại sao ngươi lại làm ra phản ứng như vậy?"
Liễu Bình hỏi.Lại có thêm một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Bởi vì nó quá nguy hiểm.]"Nguy hiểm tới mức nào?"[Nó có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Tu Hành.]"Nói như vậy, cũng đúng là rất nguy hiểm, ta dần dần cảm thấy hứng thú rồiđó..."
Liễu Bình nói, vuốt nhẹ lớp vỏ ngoài của chiếc robot khổng lồ này."
Làm sao bây giờ, chúng ta trở lại Ám Vụ trấn sao?
Hay là dẫn theo nó cũng trởvề?"
Andrea hỏi."
Không cần."
Liễu Bình nói.Hắn vỗ túi trữ vật, lấy một chiếc vali xách tay nặng nề.Đây là thùng dụng cụ mà đội trưởng đưa cho hắn, chuyên môn dùng để sửachữa robot.Liễu Bình nhấn xuống cái nút trên thùng dụng cụ.ồ ầ ầ ắToàn bộ thùng dụng cụ lập tức phóng đại lên, rồi dần dần lắp ghép thành mộttháp sửa chữa máy móc."
Andrea, ngươi trở về Ám Vụ trấn thay ta một chuyến, xem bọn họ đã sưu tầmđược bao nhiêu rồi."
"Được!"
Andrea bay lên không trung, bay về phía Ám Vụ trấn.Liễu Bình đứng tại chỗ, thở dài."
Vừa cần sửa chữa robot... vừa cần độ kiếp nữa...
để ta nghĩ một lát, có rồi."
"*****ên phải có lực lượng hủy diệt đã, rồi mới có thể nói tới chuyện cứubinh."
"Cho nên, *****ên phải sửa chữa robot, tiếp theo mới độ Thiên kiếp."
"Thế nhưng..."
"Độ kiếp cần thời gian, Ý chí Thế giới coi như trở về vận chuyển viện binh,cũng cần thời gian, thời gian là thứ quý giá nhất."
"Vậy thì làm cùng một lúc đi."
Hắn bò lên tháp sửa chữa, chỉ chốc lát sau, mấy cánh tay máy to to nhỏ nhỏ bắtđầu chuyển động.Mấy giây sau.Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Chúc mừng, ngươi đã tăng lên tới Hóa Thần trung kỳ.][Lại chúc mừng lần nữa, ngươi lại tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.][Toàn bộ linh lực dư thừa đều bị găng tay 'Ma Hài' của ngươi hấp thu đồng thờilưu trữ.][Cần tiếp tục hay không?
Lần thứ ba chứ?]Liễu Bình vội vàng điều khiển cánh tay máy, cũng không để ý tới nói chuyệnphiếm.Thế nhưng toàn bộ sa mạc lại trở nên yên tĩnh.Trong thiên địa, một luồng gợn sóng dị dạng âm thầm sinh ra.Cơn gió vô hình tụ tập trên không sa mạc, hóa thành một luồng vòi rồng nối liềnđất trời.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thiên kiếp của ngươi đã giáng lâm.][Lặp lại lần nữa, đây là Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm của người tu hành, nếunhư không độ qua được, lập tức chết đi.][Chú ý, ngươi đã phân tâm!][Nếu như không tập trung chống lại lần Thiên kiếp này...]ấ ể ể[Rất có thể ngươi sẽ sửa xong robot, còn có thể tâm sự với những tên ma quỷlần trước, Thiên nữ cũng sẽ truyền cho ngươi những kiến thức về Lục đạo.][Cố lên nha!]Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.Lần lượt từng bóng người từ trong gió đi ra.Kẻ xuất hiện *****ên, là con quỷ quái mặt xanh nahnh vàng kia.Nó xuất hiện từ trong gió, cười gằn nói:"Tuyệt vời tới mức nào chứ, ta ngửi được mùi thịt thơm ngát từ trên ngườingười tu hành, làm cho ta... hả?"
Con quỷ mặt xanh nanh vàng này nhìn Liễu Bình, cả người run run nửa ngàycũng không lấy lại được tinh thần.Liễu Bình vừa điều khiển cánh tay máy sửa chữ robot, vừa quay đầu lại chàohỏi nó, nói:"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."
Con quỷ kia giống như thấy quỷ, nhảy về sau một cái, nói với giọng sợ hãi:"Không thể nào, lúc này mới qua mấy ngày, dựa vào cái gì ngươi đã có thể độPhong Thánh kiếp?"
Trong lốc xoáy sau lưng nó, từng con quỷ quái liên tiếp xuất hiện.Bọn chúng nhìn Liễu Bình chằm chằm, khát máu cùng sát ý trên mặt dần dầnbiến mất, lại bị kinh ngạc thay thế.Lần trước, khi Liễu Bình độ kiếp, bọn chúng đều đã từng tới.Không nghĩ tới, mới qua mấy ngày, hắn lại độ kiếp rồi.Liễu Bình điều khiển cánh tay máy rất nhuần nhuyễn, hắn vừa kiểm tra nhữngchi tiết mà mình vừa sửa chữa cho con robot này, vừa nói:"Đúng vậy, lúc ấy ta còn nói, mấy tháng sau chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tạixem ra là ta sai lầm rồi."
Đám quỷ yên lặng không nói.Cái tên này là yêu quái phương nào?Nếu như người tu hành đều độ kiếp nhanh như vậy, chẳng phải là trên Thiêngiới sẽ kín người hết chỗ rồi sao?Trong hư không, một giọng nữ vang lên: "Là do pháp tắc thiên địa thay đổi, haylà đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại độ Phong Thánh kiếp rồi?"
Một Thiên nữ mặc một bộ nghê thường bay tới.Liễu Bình nói: "Tình huống hiện tại rất không ổn, ta cần phải sáng tạo một Thầnkỹ Lục đạo, bởi vì thiếu thốn kiến thức về các giới còn lại trong Luân Hồi đạo,cho nên mới cần phải phát động Thiên kiếp, mời ngươi tới một chuyến."
ầ ấ ầ ầ ấQuần ma nghe được lời này, phải mất một lúc lâu mới dần dần chấp nhậnchuyện này.Không phải hắn muốn độ kiếp mới phát động Thiên kiếp.Mà vì sáng tạo Thần kỹ Lục đạo, cho nên hắn mới phát động Thiên kiếp, muốnhỏi Thiên ma một vài chuyện liên quan tới Lục đạo.Thì ra là thế, thì ra là thế!Cũng có thể hiểu được...Khốn nạn!Hiểu được cái rắm ấy!Trên trời dưới đất này, tại sao lại có chuyện này xuất hiện chứ?Nghĩ đi nghĩ lại...Cái tên trước mặt này quá đáng sợ!Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.Liễu Bình điều khiển một cái hàn điện khổng lồ, bắt đầu hàn mạch điện mới chorobot chiến đấu, cũng nói ra:"Nói bằng miệng cũng quá phiền phức đi, ngươi là Thiên ma, chắc hẳn có thểchui vào trong Thần hồn của ta, biết rõ đã xảy ra chuyện gì chứ."
"Không cần."
Vẻ mặt của Thiên nữ hơi kích động."
Ừ?
Ngươi biết sao?"
Liễu Bình nói với vẻ kinh ngạc."
Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng ta có thể cảm giác được, Ý chí Thế giớihội tụ xung quanh người của ngươi, nó đang chờ đợi... chờ đợi một chuyện rấtcổ xưa xảy ra!"
Thiên nữ nói.-------Chương 218: Lại là một lần gặp mặt nhiệt liệt"Thực đúng là tộc nhân của tộc quần có tri thức thâm sâu nhất mà."
Liễu Bìnhkhen ngợi."
Ta đã biết, hiện tại đúng là cần một Thần kỹ Lục đạo..."
Đôi mắt Thiên nữ tỏasáng, nhanh chóng nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết tri thức về năm thế giớicòn lại của Luân Hồi, thế nhưng chúng ta đều biết rằng, trận quyết chiến cuốicùng giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp diễn ra, thời gian đã không còn kịp nữarồi!"
"Muốn sáng tạo một Thần kỹ, cần phải biết được toàn bộ tri thức của Lục đạosao?"
Liễu Bình hỏi."
Ít nhất cần biết được tri thức của hai đạo trong Luân hồi."
Thiên nữ nói."
Ta đã hiểu tri thức về Nhân Gian giới, xin ngươi hãy chọn lựa một đạo trongLuân Hồi, rồi nói tri thức trong đạo đó cho ta biết."
Liễu Bình nói."
Không cần chọn..."
Thiên nữ quả quyết nói: "Toàn bộ sinh linh tại Nhân Giangiới này đều đã chết rồi, hiện tại chúng ta cần một Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo,dùng để nối liền nơi này với Hoàng Tuyền giới, kể từ đó, Ý chí Thế giới có thểchuyển tới âm binh quỷ tốt, thậm chí là Thần linh Hoàng Tuyền, hoàn toàn cóthể dẫn dắt toàn bộ người của thế giới này rời đi!"
"Rất tốt, xin hãy giảng cho ta tri thức về Hoàng Tuyền giới."
Liễu Bình nói."
Toàn bộ Hoàng Tuyền giới mênh mông như biển, nói miệng cũng không kịp, taquán đỉnh cho ngươi đi, thế nhưng làm vậy cũng có nguy hiểm."
Thiên nữ nói."
Nguy hiểm gì?"
Liễu Bình hỏi."
Bất cứ người nào tiếp nhận quán đỉnh từ Thiên ma tộc, sẽ liên tục gặp phải tâmma tấn công, ngươi cần phải ráng chống nổi, tới tận khi quán đỉnh hoàn thànhmới thôi."
Thiên nữ nói."
Tâm ma sao?
Chờ ta năm giây nữa đi."
Liễu Bình vừa nói, liên tục nhấn mấy cái trên bảng điều khiển.Một giọng điện tử vang lên từ sau lưng hắn:"Robot Hủy Diệt giả có mã số 90017 đã hoàn thành sửa chữa, đang đợi mệnhlệnh chiến tranh."
Ầm ầm ầm ầm...Robot khổng lồ chậm rãi đứng dậy, nhanh chân bước tới trước mặt Liễu Bình,quỳ một chân trên đất, phòng điều khiển từ ngực nó *****.Trên người nó đều là ánh kim loại, cùng với thân hình khổng lồ, làm cho đámquỷ trở nên ngẩn ngơ."
Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."
ễ ầ ề ể ốLiễu Bình buông cần điều khiển xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới trước mặtThiên nữ.Bầu trời bỗng lóe lên.Kiếp vân xuất hiện!Từng quả cầu sấm sét dần dần tụ tập trên bầu trời.Thiên nữ ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Khi quán đỉnh, cũng là lúc tâm ma tấn công,tốt nhất ngươi cũng đừng phân tâm, nếu không một vài tri thức sẽ biến mất."
"Biến mất?
Vậy thì không được rồi!"
Liễu Bình cũng nhìn Lôi kiếp đầy trời, sau đó liếc nhìn đám quỷ quái xungqunah."
Các vị, các vị!"
Hắn vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám quỷ quái."
Nói đi, chuyện gì?"
Con quỷ mặt xanh nanh vàng không nhịn được mà kêulớn.Liễu Bình ôm quyền, lớn tiếng nói:"Không có cách nào, ta cần phải tranh thủ thời gian cứu vớt thế giới, cho nênxin nhờ mọi người đều tới hỗ trợ ta lần này."
"Phiền mọi người, một lát nữa khi sét đánh xuống thì các ngươi hãy ngăn cảngiúp ta."
"Có ý kiến gì không?"
Hắn nhìn về phía đám quỷ quái.Bầy quỷ nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên quái lạ.Đám quỷ quái chúng ta, rõ ràng là tới để ăn thịt người độ kiếp, kết quả lại cầnđộ kiếp giúp đối phương nữa...Rốt cuộc là ai đang độ kiếp đây?Đúng không, chuyện này, nghĩ như nào cũng đều không hợp lý chút nào cả.Thế nhưng mình có thể nói cái gì đây?Người ta đang định sáng tạo Thần kỹ!Chỉ trong mấy ngày người ta đã Phong Thánh!Người ta là truyền nhân của Thuật đao, những năm đó chuyên môn dùng Thuậtđao chém chúng ta à!Còn có thể có ý kiến gì đây?Trong khoảnh khắc đó, đám quỷ quái đều không lên tiếng.Liễu Bình nhìn quanh một vòng.Không có bất cứ âm thanh phản đối nào...ồĐó chính là đồng ý."
Tốt!
Rất trượng nghĩa!
Hôm nào mời mọi người ăn cơm, lôi kiếp sẽ giao chomọi người xử lý!"
Liễu Bình ôm quyền nói."
Bắt đầu chưa?"
Liễu Bình khoanh chân ngồi dưới đất, hỏi.Thiên nữ trở nên nghiêm túc, nói: "Quán đỉnh pháp của Thiên ma tộc chúng ta,lại được gọi là Dung Hồn."
"Dung hồn?
Ta chưa từng nghe nói qua đó."
Liễu Bình nói."
Phương pháp này chính là ta sẽ nhồi ký ức trong hồn phách của ta cho ngươi,như vậy ngươi có thể hiểu được những tri thức liên quan tới Hoàng Tuyền đạongay lập tức... mặc dù là vậy, tri thức của thế giới Hoàng Tuyền quá là nhiều,chúng ta cần phải dùng không ít thời gian đó."
"Ký ức sao?
Đúng là Quán đỉnh pháp dùng tốt hơn so với truyền miệng."
"Tốt thì tốt, thế nhưng cũng có khuyết điểm, bởi vì ta là Thiên ma, cho nên khihồn phách hai chúng ta kết nối với nhau, trong nội tâm của ngươi sẽ hiện lêncác loại ma cảnh, ngươi cần phải chịu đựng."
"Là tâm ma của ta sao?
Được, ta biết."
Liễu Bình nhắm chặt hai mắt, dần dần tiến vào cảnh giới nhập định.Thiên nữ đi vòng quanh người của hắn, lẩm bẩm những từ không ai nghe được.Oanh...Trời đất mù mịt, sấm sét cuồn cuộn.Thiên kiếp chính thức bắt đầu.Từng quả cầu sấm sét từ trên trời rơi xuống, hóa thành ánh sáng xanh trắng laoxuống với tốc độ cực nhanh, bổ về phía Liễu Bình.Con quỷ mặt xanh nanh vàng kia bỗng vọt lên không trung, dùng móng vuốt xénát quả cầu sấm sét.Nó lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: "Các vị, không cần ta nói cácngươi cũng biết, nhân tộc cùng yêu ma đang tập kết quân đội, toàn bộ thế giớiđều sắp hủy diệt."
"Thế nhưng các ngươi cũng thấy được, ngay cả Thiên nữ cũng đang giảng trithức về Hoàng Tuyền đạo cho hắn biết."
"Mặc dù ta cảm thấy không hợp lý chút nào, thế nhưng hắn chính là truyền nhâncủa Thuật đao, cũng đã dùng tốc độ tu hành để chứng minh một điều, nếu thếgiới này vẫn còn một tia hi vọng..."
"Nếu như chúng ta còn có cơ hội trở về Lục đạo thế giới..."
"Đó chính là hắn!"
ế ềCon quỷ mặt xanh nanh vàng thở sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Đều tới đây, coinhư vì chính chúng ta, cũng cần bảo vệ hắn!"
Đám quỷ vật đồng thanh hô lớn: "Bảo vệ hắn!
Bảo vệ hắn!"
Bọn chúng hình thành một vòng tròn kín không kẽ hở, liên tục ngăn cản Thiênlôi, mà Thiên nữ cùng Liễu Bình lại được đám quỷ quái này bảo vệ ở bên trong.Chú ngữ trong miệng Thiên nữ bỗng dừng lại.Từng luồng thần quang như cầu vồng từ trên người nàng tản ra, như khổng tướcxòe đuôi chập chờn theo gió."
Quán đỉnh sắp bắt đầu."
Thiên nữ nói."
Đến đi!"
Liễu Bình từ từ nhắm mắt lại, nói.-------Chương 219: Tâm maThiên nữ bước nhẹ đi tới, dừng lại tại phía sau Liễu Bình, giang hai tay ra, ômhắn lại.Từng luồng thần quang cũng theo đó mà rơi xuống, bao phủ hai người lại....Bốn phía có tiếng nước chảy róc rách.Liễu Bình bỗng mở mắt ra, thấy được mình đang đứng trên một chiếc cầu nổi.Cách nơi mình đứng không xa, một ông lão vừa mới vớt một đứa trẻ từ trongnước lên.Ông lão thở dài, nói: "Thì ra là thế, mắt mù cùng với thiếu một cánh tay, thảonào không ai muốn ngươi, ngươi hãy theo lão phu rời đi thôi."
Liễu Bình chăm chú quan sát cảnh tượng này, không nhận ra phía sau hắn cótừng bóng đen xuất hiện.Những bóng đen kia lơ lửng bất định, lượn lờ quanh người hắn, nói nhỏ:"Tại sao lại vứt bỏ ta?"
"Khuyết tật thì nên chết đi sao?"
"Thế gian này...
đều là kẻ nhẫn tâm độc ác, bọn chúng không có lý do tiếp tụcsống tiếp."
"Giết giết giết, giết sạch bọn chúng!"
Liễu Bình bỗng bật cười, lắc đầu nói: "Được rồi, đừng nghịch ngợm nữa, ta biếtngươi là tâm ma."
Những bóng đen kia bỗng cứng lại.Ngay sau đó...Cầu nổi, sông dài, ông lão cùng đứa bé đều hóa thành quầng sáng, tan biến biếnmất.Trong trời đất, chỉ còn lại luồng sáng màu huyền hoàng.Ngay sau đó.Một ngọn núi màu đen nhìn không thấy cuối bỗng nhiên xuất hiện.Nó cực kỳ nguy nga mà lại tráng lệ, lộ ra cảm giác cổ lão cùng tang thương,giống như nó đã tồn tại từ thời đại Hồng Hoang tới hiện tại vậy.Giọng nói của Thiên nữ cũng vang lên theo: "Thế giới Hoàng Tuyền, có núi ĐạiThiết Vi, ngọn núi này đỉnh chạm vòm trời, chân núi nối liền Địa ngục, ngăncản vô tận phong kiếp từ trong hư không, làm cho thế giới của người chết có thểtồn tại tiếp được..."
ố ếTheo giọng nói của Thiên nữ vang lên, vô số tri thức liên quan tới núi Đại ThiếtVi Sơn, liên tục hiện lên trong đầu Liễu Bình.Giờ phút này, hắn như đã hóa thân là Thiên nữ, chỉ dựa vào ký ức để tìm kiếmnhững tri thức trong quá khứ.Thời gian dần trôi qua.Tất cả tri thức có liên quan tới Đại Thiết Vi Sơn, đều được hắn nhớ kỹ.Chẳng biết lúc nào, lại có từng bóng đen từ sau lưng hắn hiện lên, bắt đầu gâynên đủ loại ảo cảnh.Ngay sau đó...Liễu Bình không tự chủ được mở mắt ra.Hắn phát hiện mình đi trên một con đường núi gập ghềnh.Mấy người thiếu niên mặc đạo phục vây quanh mình lúc còn nhỏ, cười lớn nói:"Nhìn tên quái vật này xem, rõ ràng hắn không nhìn thấy, cũng thiếu một cánhtay, cũng không biết tại sao hắn lại học được đạo pháp nữa!"
"Thế nhưng tối đa cũng chỉ như vậy thôi, các ngươi xem..."
Một thiếu niên bỗng đạp bay bản thân mình khi còn nhỏ."
Ha ha ha, hắn không biết đấu pháp!
Ngay cả đấu võ cũng không biết!"
Thiếuniên cười lớn, nói.Vô số bóng đen vây quanh Liễu Bình, ghé sát tai hắn mà nói:"Những kẻ này vừa sinh ra đã ác độc."
"Bọn họ bắt nạt kẻ khác làm niềm vui, cho dù có tư chất tu hành, cũng chỉ làmcho bọn chúng càng có lực phá hoại lớn hơn mà thôi."
"Tại sao?
Tại sao lại cần cứu những kẻ này?"
"Cứ để bọn chúng chết hết đi."
"Báo thù, giết sạch bọn chúng đi!"
Liễu Bình yên lặng lắng nghe rất say sưa, cũng không giận chút nào cả, chỉ mỉmcười nói: "Ngươi nhìn xem khi ta bị đá bay ra ngoài, có giống một con chó haykhông?"
Oanh...Bóng đen tản đi.Ảo cảnh được tạo dựng từ trong trí nhớ cũng hóa thành một luồng sáng màuxám, biến mất trong hư không.Liễu Bình lại đi tới ngọn núi đen thông thiên triệt địa kia một lần nữa.Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng.Một con sông lờ mờ từ phía chân trời chảy xuôi mà tới, trong đám mây mù vờnquanh ngọn núi, cuồn cuộn chảy về phía bóng đêm hư không vô tận.ầ ể ếGiọng nói của Thiên ma vang lên lần nữa: "Dòng sông chuyển thế...
VongXuyên."
"Toàn bộ người chết đều phải trải qua Vong Xuyên, mới có thể đầu thai một lầnnữa, đi tới năm thế giới khác trong Luân hồi."
Một luồng gió thổi tới, Liễu Bình khép hờ hai mắt.Trong Thần thức của hắn, cả tri thức lẫn cảnh tượng trong quá khứ của dòngVong Xuyên đều liên tiếp hiện lên.Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ của Vong Xuyên.Thời gian trôi qua...Không biết trôi qua bao lâu, toàn bộ tri thức liên quan tới dòng Vong Xuyên đềuđã xuất hiện trong trí nhớ của hắn.Lúc này, bóng đen sau lưng hắn lại càng thêm khổng lồ, hầu như hóa thành thựcchất, bao phủ hắn một lần nữa.Thế giới biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một khung cảnh với gió tuyết đầy trời.Một nữ tu đứng trong gió tuyết, vẻ mặt thẹn thùng nhìn về phía một "chínhmình" khác."
Liễu Bình, ta thích chàng."
Nữ tu nói."
Thế nhưng ta là một kẻ mù, nàng không chê ta sao?"
Mình chần chờ hỏi."
Vậy thì sao chứ, lục nghệ của chàng đã vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, là người cótài hoa nhất, ta thích chàng như vậy."
Nữ tu sĩ nói."
Vậy...
được."
Chính mình nói vậy.Liễu Bình nhìn thấy "chính mình" từng bước một đi tới, muốn nắm tay đốiphương.Bỗng nhiên, trong đống tuyết truyền ra tiếng cười vang của mấy chục người tuhành:"Thế mà hắn còn tưởng thật kìa."
"Ha ha ha, kẻ như hắn, lại còn cho rằng mình có thể chinh phục trái tim củaTrương tiên tử nữa chứ."
"Nhìn xem, nhìn xem, hắn còn muốn nắm tay Trương tiên tử nữa kìa."
"Quái vật Liễu Bình!"
"Loại người này, lại còn nghĩ cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga sao?"
Liễu Bình đứng tại một bên, yên lặng quan sát chính mình khi đó rất luốngcuống tay chân, cùng những người tu hành xung quanh.Vô tận bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, nói nhỏ:"Nội tâm con người ghê tởm cỡ nào."
"Bọn chúng lừa gạt người khác làm niềm vui, dùng phương thức chế nhạongười khác để tôn lên chính mình."
"Bọn khốn kiếp này không có bất cứ ý nghĩa tồn tại nào cả."
"Bọn chúng nên chết!"
Liễu Bình trầm ngâm không nói gì, chỉ nhìn về phía bản thân mình năm đó.Bỗng nhiên, giọng nói của Yana vang lên trong đầu hắn."
Đây là ngươi trong quá khứ sao?"
Nàng hỏi."
Đúng vậy, đây là kiếp trước của ta... thực ra cũng không thể nói là kiếp trướcđược, ta chỉ ăn một viên Thần đan, giả chết rất lâu, sau đó ngoại hình có thayđổi mà thôi."
Liễu Bình nói.Yana im lặng vài giây, bỗng nói: "Ta lại cảm thấy, kiếp trước của ngươi đẹp traihơn."
"Tại sao?"
Liễu Bình hỏi."
Chính ngươi khi đó... mặc dù thân thể không trọn vẹn, thế nhưng nét mặt củangươi thể hiện ra tình cảm chân thật... mà trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ củachúng ta, coi như là những Ma vương mạnh mẽ vô song, trong cả cuộc đời,cũng không dám thể hiện ra tình cảm chân chính của họ."
Yana nói nhỏ: "Ngươi rất dũng cảm, Liễu Bình."
-------Chương 220: Thần kỹLiễu Bình cười nói: "Khi ngươi cho ta chiếc 'Áo hư vô của Dạ Thần' kia, hìnhnhư cũng bỏ ra cái giá không nhỏ, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"
Yana trả lời: "Đỡ hơn chút rồi, ban đầu ta còn muốn xem xem tâm ma tra tấnngươi như thế nào, thế nhưng ta lại không cảm thấy bất cứ sự đau khổ nào tronglòng của ngươi cả."
Liễu Bình nói: "Bởi vì hành động của kẻ khác mà đau khổ sao?
Không, bọnchúng sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong sự ghê tởm của bọn chúng, thật thảm hại màlại không biết, vĩnh viễn bị tra tấn, đó là cảm giác đau khổ mà bọn chúng khôngthể nhận ra, thế nhưng không phải là ta, Yana."
Oanh...Toàn bộ bóng đen phía sau hắn tản đi, hóa thành tro tàn bay lả tả.Thế giới chỉ có một màu xám xịt.Nước sông chảy cuồn cuộn từ bầu trời xuống, chảy tới tận nơi sâu trong Luânhồi.Trên sông có xác chết trôi nổi, lít nha lít nhít, thuận theo mạch nước khác biệt,cũng chảy về các phương hướng khác nhau.Liễu Bình đứng trên dòng sông, chắp hai tay, yên lặng chờ đợi.Giọng nói của Thiên nữ mang theo vẻ lo lắng, vang vọng quanh đây: "Tiếp theota sẽ nói tới tri thức liên quan tới Địa ngục cho ngươi biết, thế nhưng cũng chỉcó thể nói ngần ấy mà thôi."
"Vì sao?"
Liễu Bình hỏi."
Chúng ta đã dùng quá nhiều thời gian rồi, Thiên kiếp của ngươi đã sắp kếtthúc, mà chiến tranh giữa Nhân tộc cùng yêu ma đã mở màn, ngươi cần phảinhanh chóng sáng tạo ra một loại Thần kỹ."
Thiên nữ nói."
Được, nói tri thức liên quan tới Địa ngục cho ta biết đi."
Liễu Bình nói.Nước sông tách sang hai bên.Dưới đáy sông, một con đường dài xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cảm giác mình vẫn luôn tiến tới, lướt qua quãng đường dài dằng dặc,tiến vào trong lòng núi của tòa Đại Thiết Vi sơn kia, sau đó tiếp tục đi xuống...Vô số tiếng gào cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên."
Địa ngục... tổng cộng có mười tám tầng, là nơi chuộc tội của mọi chúng sinhcó tội."
Giọng nói của Thiên ma nữ vang lên.Theo lời nói của nàng, những tri thức liên quan tới Địa ngục, dần dần xuất hiệntrong đầu của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng cảm nhận ký ức vừa được thêm vào trong Thần thức.ắ ấ ầSau lưng hắn, những bóng đen kia lại xuất hiện một lần nữa.Thế giới bỗng đi xa.Cảnh tượng xung quanh dần dần biến đổi.Liễu Bình mở mắt ra, thấy được mình đang ở một thành trì đầy thi thể.Rất nhiều căn phòng bị đốt cháy, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên.Khói đặc bay đầy trời."
Lại là nơi này."
Liễu Bình lẩm bẩm, bước chân, lướt qua những thi thể trên mặt đất.Những thi thể này có cả Nhân tộc, Yêu ma, có trẻ tuổi, cũng có người già, có cảtrẻ em.Trong thành trì này, chỉ còn lại âm thanh ngọn lửa đang tàn phá mọi thứ, khôngcòn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.Liễu Bình quan sát kỹ từng thi thể.Một lát sau...Hắn bỗng ngẩn người ra.Một bóng đen bay ra từ sau lưng của hắn, rơi vào trong thi thể một người tuhành.Người tu hành này bỗng ngồi dậy.Hắn nhìn Liễu Bình chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, nói: "Đều do ngươi, tạisao ngươi lại hoàn thiện Cửu U pháp chứ?"
Liễu Bình im lặng.Lại một bóng đen khác bay ra ngoài.Một cô gái bỗng mở mắt ra, bò dậy, khóc thút thít: "Bọn chúng giết sạch ngườinhà của ta, đều tại ngươi, Liễu Bình, là do ngươi bù đắp Cửu U pháp, cho nênbọn chúng mới có thể đồ sát chúng ta."
Vô số bóng đen bay ra ngoài.Đám người chết liên tục đứng dậy, tức giận gầm rú: "Liễu Bình, ngươi là kẻcầm đầu gây ra những tai nạn này!"
Liễu Bình run lên một hồi, lắc đầu nói: "Bọn chúng phản kháng, không phải bởivì pháp quyết, mà là bởi vì có người chèn ép bọn chúng."
"Vô số năm qua Yêu ma đều bị coi như là đối tượng bị chém giết, da lôngxương thịt đều bị lấy ra dùng, hiện tại mới phản kháng có chút mà các ngươi đãkhông chịu nổi rồi à."
"Không nên hỏi vì sao ta lại không đứng về phía Nhân tộc, ta chỉ không đứngvề phía ghê tởm."
Hắn vỗ tay phát ra tiếng, nói tiếp: "Ta nói xong, biến mất được rồi."
ỗNhững bóng đen đang định lao tới bỗng nhiên cứng đờ lại.Một lúc lâu sau...Tất cả bóng đen tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một gương mặt to lớn.Gương mặt này hầu như giống y đúc Liễu Bình, chỉ là trong mắt ẩn chứa sựđiên cuồng cùng cuồng loạn."
Liễu Bình..."
Gương mặt phát ra giọng nói ồm ồm: "Là người mạnh nhất thếgiới này, vậy mà ngươi lại mặc cho toàn bộ thế giới xuất hiện sự phân liệt, chiếnloạn, đồ sát, lương tâm của ngươi đâu rồi?"
Liễu Bình xua tay, nói: "Xin lỗi, ta chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu màthôi, không thể chiến thắng toàn bộ người trong thiên hạ được."
"Không phải ngươi đã lên làm Ma Chủ rồi sao?"
Gương mặt kia hỏi với vẻkhông cam lòng."
Hả?
Ngươi biết sáo, đúng vậy, ta đã làm Ma Chủ rồi, thế nhưng khoảng cách talên làm chủ của cả chính đạo còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, cho nênngươi không thể không thừa nhận đó chính là, ta cũng đang cố gắng bù đắpnhững vết thương do chiến tranh mang lại cho mọi người, chỉ là..."
Ánh mắt Liễu Bình xuất hiện sự cảm thán.Hắn nói nhỏ: "Khi ta đi cứu sư phụ, vốn cho rằng vẫn còn lượng lớn thời giannữa, có thể hoàn thành toàn bộ những thứ này, đáng tiếc..."
"Sư phụ dùng một chưởng đánh chết ta."
"Nói tới, ta vẫn luôn bôn ba vì chuyện của hai tộc, thậm chí dùng Quẻ thuật đểtính toán toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong Nhân gian, lại không giống như sưphụ, tính toán ra đại ***** bên ngoài thế giới."
"Điều này đúng là nên trách ta."
Nói xong những lời này, Liễu Bình ngậm miệng lại.Gương mặt do bóng đen tạo thành nhìn hắn chằm chằm, lại không vặn hỏi bấtcứ câu nào nữa.Mấy giây sau...Bóng đen hoàn toàn biến mất.Yana ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thừa nhận bản thân mình sai lầm, nó cũng cóthể nhào tới, lợi dụng sự áy náy của ngươi để gặm nuốt thần hồn của ngươi, thếnhưng nó không chỉ không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì, thậm chí còn biến mất, tạisao lại như vậy chứ?"
Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên: "Bởi vì tâm ma có thuật độc tâm, nó thật sựbiết được một chuyện..."
"Chuyện gì?"
Yana hỏi."
Nó biết sau đó ta sẽ làm như thế nào."
ễ ỗ ếLiễu Bình nói xong, đứng tại chỗ, hai tay sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Ta đãhoàn toàn thông hiểu tri thức về Địa ngục rồi, cám ơn ngươi, Thiên nữ."
Giọng nói của Thiên nữ vang lên:"Không cần cám ơn ta, nếu như ngươi có thể sáng tạo ra Thần kỹ, vậy thì làmnhanh lên, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!"
"Thế nhưng ta vẫn còn chưa biết, như thế nào mới được coi là Thần kỹ."
LiễuBình nói."
Đối với thế giới Lục đạo mà nói, nhân quả nặng nhất."
-------Chương 221: Tiếp theo, mới thậThiên nữ tiếp tục giải thích: "Bởi vậy trong Lục đạo thế giới, cái được gọi làThần kỹ, chính là mượn dùng lực lượng pháp tắc của Lục đạo, dẫn dắt lựclượng pháp tắc chủ đạo của ít nhất một thế giới, sinh ra luật nhân quả cực mạnhvượt xa kỹ nghệ lẫn thuật pháp."
"Là nhân quả sao... thì ra là thế."
Liễu Bình đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên duỗi hai tay ra sử dụngpháp quyết.Hắn lẩm bẩm:"Nhân Gian cùng Đại Thiết Vi sơn, Địa Ngục, Vong Xuyên đều có liên hệ chặtchẽ về mặt nhân quả."
"Thế nhưng trong thời gian ngắn mà muốn sáng tạo ra Thần kỹ, là một chuyệnkhó có thể thành công, vẫn phải có một vài thủ đoạn tiên quyết làm phụ trợ."
"Thực ra ta cũng đã biết, Đại Thiết Vi sơn là Thần sơn mà người chết ở lại, kẻcó tội sẽ ở trong Địa Ngục bên trong lòng núi chịu khổ, người chết mà vô tội lạitiêu dao trên núi."
"Khi trước ta đã từng nghe nói về một loại bí thuật, hình như có tên là 'ThuậtChết Sớm'."
"Được sự dẫn dắt của thuật này, ta dùng đạo pháp Nhân Gian, kết hợp với pháptắc dẫn dắt của Đại Thiết Vi sơn, sáng tạo ra một môn bí thuật mới..."
Pháp quyết trên tay Liễu Bình liên tục biến đổi, cuối cùng là một ấn quyết.Thiên nữ vội vàng hỏi: "Là Thần kỹ sao?"
"Nào có đơn giản như vậy, nó chỉ là một bí thuật, là cơ sở để có thể dẫn dắtpháp tắc của hai thế giới."
Liễu Bình lắc đầu nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi đã sáng tạo ra một bí thuật.][Dựa vào lực lượng của môn bí thuật này, ngươi có thể làm cho chính ngươi tiếnvào trạng thái tử vong, không có bất cứ khác biệt gì những người đã chết trênthế gian này.][Xin hãy đặt tên cho bí thuật này.]Liễu Bình liếc nhìn, do dự nói: "Hãy gọi nó là bí thuật 'Rõ ràng là sống thật tốtthế nhưng lại muốn đi Hoàng Tuyền thăm quan mà không thể không tạm thời tửvong' được chứ?"
Yana xen lời: "Không được, cái tên ngươi đặt quá khó nghe, tốt nhất ngắn gọnchút, không thể vượt qua bốn chữ."
ấ"Vậy thì dựa theo phương pháp đặt tên cơ bản nhất của chúng ta đi, đặt tên là'Phong Thi Chuyển m' là được."
Hắn buông pháp quyết ra, đi qua đi lại, trầm tư nói:"Đây chỉ là bước *****ên mà thôi, chúng ta còn cần sáng tạo ra một môn bíthuật có thể làm cho thần hồn rời khỏi thân thể, lại có thể trở về cơ thể bất cứkhi nào."
"Dựa vào luật nhân quả cùng tri thức của Vong Xuyên, có khá nhiều phươngpháp tương tự, lại không thể đạt được tới hiệu quả như mong muốn, chúng ta cóthể tham khảo trạng thái thần hồn rời khỏi thân thể khi đám người chết đi đầuthai, có thể làm như vậy..."
Hai tay của hắn liên tục biến đổi, lại xuất ra một ấn quyết hoàn toàn mới.Một luồng gợn sóng pháp thuật xuất hiện trong tay hắn."
Ta chưa từng thấy qua loại pháp thuật này... nó là Thần kỹ sao?"
Thiên nữ vộivàng hỏi."
Không phải, ta đã nói rằng nó không dễ dàng như vậy rồi mà."
Liễu Bình nói.Thiên nữ thở dài với vẻ thất vọng.Yana thì cổ vũ, nói: "Vậy tên của bí thuật này là gì?"
"Khi ngươi chết đi, hồn phách tiến vào Hoàng Tuyền, cũng có thể trở về, nếunhư muốn đặt tên, ta hi vọng nó có tên là: 'Trong thời gian tươi đẹp của chúng tacó những thứ đã sớm mất đi, Hoàng Tuyền lớn như vậy, ta muốn đi xem'."
"Không được!
Quá tùy tiện, hoàn toàn không chút mỹ cảm nào cả, cũng khôngthể hiện được ra tài hoa của ngươi!"
Yana nói."
Vậy thì dựa theo phong cách của người tu hành, gọi nó là 'Hồn Quy Khứ Lai'đi."
Liễu Bình nói xong, một tay sử dụng 'Hồn Quy Khứ Lai', một tay sử dụng'Phong Thi Chuyển m'.Hắn cảm nhận một lát mới nói: "Có hai bí thuật này làm cơ sở, chúng ta lại càngdễ dàng thành lập pháp tắc nhân quả kết nối hai thế giới lại với nhau, ví dụ nhưtriệu hoán..."
"Thế nhưng khi nói tới triệu hoán, hai môn bí thuật này của ta đều là cực âm,triệu hoán lại là Quỷ linh bên trong Hoàng Tuyền, ngoài chính ta có thể khốngchế bọn chúng ra, nếu như người đời sau muốn dựa vào những cơ sở này mà sửdụng ra loại pháp thuật triệu hoán đó, tốt nhất nên làm cho một nữ tu sĩ có thiênphú về mặt linh hồn tới sử dụng."
Liễu Bình nói xong, hai tay hợp lại cùng nhau, biến thành một loại ấn pháp quỷdị.Hắn im lặng vài giây, bỗng nhiên nhìn về phía Thiên nữ."
Làm sao vậy?"
Thiên nữ cảm thấy khó hiểu."
Tại sao lần này ngươi lại không hỏi nữa?"
Liễu Bình nói.ẩ ỗ ầ ấThiên nữ ngẩn ra, bỗng nhiên cả người run lên bần bật, tới mức ngay cả hô hấpđều ngừng lại.Nàng ta vừa kiềm chế cảm xúc của bản thân, vừa hỏi với vẻ căng thẳng:"Là Thần kỹ sao?"
Liễu Bình gật đầu."
Thế nhưng vì sao không có hiệu quả?"
Thiên nữ vội vàng hỏi."
Bởi vì chúng ta không thể liên kết với thế giới Hoàng Tuyền chân chính, hiệntại chúng ta ở trong Vĩnh Dạ."
Liễu Bình nói.Hắn tiếp tục giải thích:"Pháp thuật này lợi dụng Hình pháp của Đại Thiết Vi sơn, diễn hóa thành'Phong Thi Chuyển m', lại lợi dụng Hồn pháp của Vong Xuyên, diễn hóa thành'Hồn Quy Khứ Lai', cuối cùng lại dùng tuổi thọ làm vật dẫn, lợi dụng luật nhânquả tội nghiệt của Địa Ngục, kêu gọi Quỷ linh Hoàng Tuyền tiến tới..."
"Dựa theo tiêu chuẩn mà ngươi vừa nói, nó có ba tầng nhân quả, chắc hẳn làThần kỹ."
Lúc này, đất trời chấn động.Trong vùng hư vô, bỗng nhiên có một bóng hình cao mấy chục mét do ánh sánghội tụ mà thành xuất hiện.Ý chí Thế giới!Nó tiện tay thả ra từng luồng sáng.Trong những luồng sáng này, một người tu hành đối mặt với quái vật khắp núisông, quát khẽ: "Hiện tại, điều duy nhất phải làm, đó là tranh thủ thời gian,tranh thủ thời gian chờ viện quân tới!"
Luồng sáng biến mất.Liễu Bình hiểu được, lớn tiếng nói với Ý chí Thế giới: "Ta đã biết, chuyện kéodài thời gian thì giao cho ta đi, ngươi đi tìm viện binh nhanh lên."
Ý chí Thế giới cúi người gật đầu với Liễu Bình, hai tay xé mở hư không, chuivào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.Thiên nữ gào lớn: "Đường nối trong Luân hồi đã mở ra!
Nó đã đi tìm những thếgiới khác trong Luân hồi đạo!"
Đám quỷ quái cũng điên cuồng la lớn: "Được cứu rồi!
Được cứu rồi!"
"Ai tới cứu chúng ta đi""Ý chí Thế giới tự mình đi tìm!"
"Cuối cùng... cuối cùng cũng chờ tới ngày hôm nay!"
Đám người đều trở nên mừng như điên.Liễu Bình đứng tại chỗ, nét mặt không biến hóa chút nào, tỉnh táo như cũ.Tranh thủ thời gian sao?ễ ầNói thì dễ, dưới sự bao vây của Cựu Thần cùng những Thẻ bài sư khác, còn cónanh vuốt của Nữ sĩ Thống Khổ đang chuẩn bị hủy diệt thế giới nữa.Tiếp theo, mới thật sự là trận đánh ác liệt!-------Chương 222: "Trận chiến cuối cùng!"
Hắn bỗng nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, hiện lên trong hư không:[Ngươi dùng phương thức có tính kiến lập để sáng tạo ba loại bí thuật, tạo thànhmột môn Thần kỹ.][Xin hãy đặt tên cho Thần kỹ này.]Liễu Bình suy nghĩ một giây."
Thôi được rồi, lần này đơn giản hơn đi."
"Thần kỹ này cần phải tiêu hao lượng lớn tuổi thọ, nói cách khác, người sửdụng nó, sẽ tiến vào Hoàng Tuyền sớm hơn so với những người khác, rơi vàotrong Vong Xuyên, đầu thai chuyển sinh."
"Ta muốn gọi nó là..."
"Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo: Vong Xuyên."...Trên bầu trời.Một cô bé đang bay lượn.Nàng bay trên sa mạc vô biên vô hạn, cuối cùng mới thấy được mục đích củamình."
Kỳ lạ, người đâu?"
Cô bé thì thào một câu, bóng người hạ xuống phía dưới.Trong sa mạc yên tĩnh, cũng không có những người khác, chỉ có một con robothình người cao mấy chục mét đang đứng tại nguyên chỗ.Cô bé rơi xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây, lớn tiếng nói: "Liễu Bình?"
Liễu Bình cũng không ở nơi này.Mà con robot hình người kia lại phát ra nững tiếng ồm ồm: "Andrea, ngươi cótìm được kho đạn dược của ta hay không?"
Cô bé ngẩng đầu nhìn tới, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt điện tử của con robot kia."
Hắn đã sửa chữa ngươi rồi sao?
Hắn đi nơi nào?"
Cô bé lớn tiếng hỏi."
Hắn đi vội vội vàng vàng, cho nên để ta ở nơi này chờ ngươi, thuận tiện chờtới kho đạn của ta."
Con robot hình người nói.Nó vươn tay ra, ngay lập tức có một màn hình ánh sáng dài mấy mét xuất hiệntrên tay của nó.Màn hình lóe lên, phát sáng.Liễu Bình xuất hiện tại chính giữa màn hình.ắ ố ắMà ở xung quanh hắn, vô số yêu ma quỷ quái vây quanh hắn, kích động la hét:"Ý chí Thế giới!"
"Thần kỹ đã hoàn thành, nó đi tìm viện binh rồi!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
Liễu Bình lại thở dài."
Thế nào?
Tại sao ta lại cảm thấy ngươi hơi tiếc nuối chứ?"
Một cô gái mặc bộnghê thường hỏi."
Môn Thần kỹ này, đúng là có thể triệu hồi những tồn tại trong Hoàng Tuyền tớiđây, thế nhưng khác với những thuật pháp triệu hồi khác đó là chúng ta cần tiếnhành giao lưu, ký kết khế ước, thành lập quan hệ đồng minh với triệu hồi Linhtrước."
Liễu Bình giải thích, nói."
Ý của ngươi là, chúng ta không có thời gian đi tìm những tồn tại mạnh mẽtrong Hoàng Tuyền, sớm liên lạc với bọn họ sao?"
Thiên nữ hỏi."
Đúng, chúng ta và tồn tại trong Hoàng Tuyền, giống như những người xa lạvậy."
"Mặc dù chúng ta có thể triệu hồi bọn họ, thế nhưng bọn họ có muốn hỗ trợchiến đấu hay không còn khó nói."
Liễu Bình nói.Hắn vỗ tay một cái, nói: "Thôi được rồi, chúng ta cũng không cầm cố chấp vớimôn Thần kỹ này, dù sao Ý chí Thế giới đã rời đi, chắc hẳn là nó sẽ tìm tới việnbinh mạnh mẽ."
Lúc này, tiếng sấm sét trên bầu trời dần dần trở nên thưa thớt.Đám quỷ quái phấn chấn tinh thần, bọn chúng dùng toàn lực chống lại lôi kiếp,tới mức toàn bộ lôi kiếp đều bị bọn chúng đón đỡ được.Cuối cùng.Tiếng sấm kết thúc.Liễu Bình giơ cao tay trái lên.Trên tay hắn, chiếc găng tay đỏ sậm bỗng nhiên chấn động.Vô số luồng sáng từ sau lưng Liễu Bình bay ra ngoài, như từng luồng sao băngthoáng qua đã biến mất, nhập vào bên trong găng tay màu đỏ sậm.Khi toàn bộ luồng sáng đều tan biến, Liễu Bình nhìn qua cũng ung dung hơnnhiều.Hắn đi tới mấy bước, ôm quyền với đám quỷ quái:"Cũng may mà có mọi người giúp ta chống lại Thiên kiếp, vừa rồi mọi ngườicũng thấy đấy, Ý chí Thế giới đã đi liên lạc với những thế giới trong Luân hồiđạo khác."
Đám quỷ quái liên tục hoan hô.Thân hình Liễu Bình hơi rung, bay lên không trung, cao giọng nói: "Thế nhưngcác ngươi cũng biết, trận quyết chiến giữa Nhân tộc cùng Yêu ma đã bắt đầu,ầ ố ố ể ố ếlần này, chỉ có mười người sống tới cuối cùng, mới có thể bị người khống chếnơi này dẫn đi, linh hồn những người khác đều sẽ bị ăn sạch!"
Đám quỷ quái yên lặng.Chỉ có mười người sống tới cuối cùng, mới có thể đi làm nô lệ.Còn lại đều bị ăn sạch.Ai mà muốn đối mặt với loại tuyệt cảnh này chứ?Ánh mắt của Liễu Bình đảo quá đám quỷ quái."
Các ngươi... muốn bị ăn sao?"
Hắn cười nói.Đám quỷ quái càng yên tĩnh hơn."
Khi Ý chí Thế giới xuất hiện mới vừa rồi, không phải muốn ngươi kéo dài thờigian sao?"
Quỷ mặt xanh nanh vàng hỏi."
Chỉ một mình ta xuất hiện, có lẽ không thể trấn áp được những tên kia, cầnmột vài thủ hạ, cùng một chỗ tiến vào chiến trường...
Các vị, đây là một trậnchiến cuối cùng, nếu như các ngươi muốn trở về Lục đạo Luân hồi, hãy đi theota."
"Đi nơi nào?"
Con quỷ mặt xanh nanh vàng hỏi.Liễu Bình nhìn Thiên nữ, hỏi: "Địa điểm quyết chiến ở nơi nào?"
"Vạn trượng bình nguyên."
Thiên nữ nói."
Hóa ra là ở nơi đó..."
Trong ánh mắt Liễu Bình xuất hiện vẻ nhớ lại.Đúng vậy.Vùng bình nguyên đó, chính là bình nguyên mà trận quyết chiến Nhân Ma đãdiễn ra những năm đó.Liễu Bình bay tới, điều khiển một vài chỉ lệnh đối với robot hình người, sau đólớn tiếng nói với đám quỷ quái:"Các vị, ta sẽ dùng chiến đấu tới quyết định vận mệnh của bản thân!"
"Đây là trận chiến cuối cùng, heienj tại ta cần phải chạy tới nơi đó, kéo dài thờigian vì để cứu vớt thế giới này."
"Vở kịch hắc ám này, đã tới thời điểm kết thúc, nếu như các ngươi không muốnbiến thành đồ ăn cho những con ma quỷ dị giới, vậy hãy đi theo ta đi!"
Hắn bay lên không trung, hóa thành một luồng sáng, bay về phía sâu trong bầutrời đêm.Thiên nữ mặc bộ nghê thường cũng theo sát phía sau hắn.Sau đó...Đám quỷ quái phát ra những tiếng kêu gào."
Đều tới!
Tất cả mọi người!"
"Tìm thêm nhân thủ, cùng đi..."
"Những tên không tham dự Thiên kiếp lần này, có lẽ cũng không cam lòng bótay chịu trói chứ!"
"Gọi bọn chúng!"
"Đang gọi đây, bọn chúng đều tới!"
"Ai không đi liều một lần, kẻ đó chờ đợi bị ăn sạch đi!"
"Đi!"
"Trận chiến cuối cùng!"
"Làm cho chúng ta rời khỏi đêm tối vĩnh hằng này đi!"
"Cùng đi theo hắn đi!"
"Lên!"
"Chúng ta đều lên!"
Vô số quỷ quái hiện lên trong hư không, lít nha lít nhít đứng đầy sa mạc, ngaysau đó...Bọn chúng gào thét bay lên không trung, như là thiên quân vạn mã, bay theoluồng sáng trên bầu trời đêm đen kịt kia.Trong màn hình, mọi cảnh tượng đều biến mất.Andrea xem hét, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta hiểu rồi, này, cho ngươi cái này."
Cô bé lôi một vật thể hình chữ nhật cao hơn chục mét, nhẹ nhàng đặt xuống đất.Robot hình người khổng lồ quét qua, nói:"Phát hiện vật phẩm có thể sử dụng: Kho đạn siêu phụ tải."
"Vật phẩm trang bị: Vũ khí hạt nhân chiến thuật mini, hai trăm ba mươi lămquả."
Robot khổng lồ vươn cánh tay ra, đặt lên trên vật thể kim loại hình chữ nhật kia.Vật thể kim loại hình chữ nhật phát ra những tiếng vang tạch tạch, ngay lập tứctreo lên bên ngoài cánh tay của robot, rồi lại bị nhồi vào bên trong cánh tay đó."
Robot chính thức tiến vào hình thái chiến đấu hoàn chỉnh!"
-------Chương 223: Chúng ta cùng lên"Andrea, dựa theo chỉ lệnh chiến thuật, sau khi ta đợi ngươi tới đây, lập tứcchạy tới Vạn trượng bình nguyên, ngươi có muốn cùng đi với ta hay không?"
Robot chiến đấu khổng lồ hỏi.Andrea bay lên bả vai của nó, dùng sức gõ vỏ ngoài của nó, lớn tiếng nói: "Đithôi!
Chúng ta cũng đi hỗ trợ Liễu Bình!"
Ầm...Sau khi phát ra những tiếng nổ mạnh, Robot chiến đấu khổng lồ xông về phíabầu trời đêm, bay về phía Vạn trượng bình nguyên....Trên Vạn trượng bình nguyên.Gió lạnh mang theo sát ý thổi qua."
Tử chiến!
Tử chiến!
Tử chiến!"
Đám tu sĩ Nhân tộc phát ra những tiếng la đều đặn.Tại một bên khác trên chiến trường.Đại quân Yêu ma cũng đã xếp thành đoàn đội ngay ngắn."
Ăn sạch những kẻ Nhân tộc này!"
"Xử lý Nhân tộc!"
"Giết sạch bọn chúng..."
Đám Yêu ma phát ra những tiếng gầm nhẹ.Trong hai đội quân, đều có một Thánh giả.Trần Phong.Trần Lĩnh.Vào một thời điểm nào đó, bọn họ gật đầu với người bên cạnh, ra lệnh:"Bắt đầu!"
Ngay sau đó...Tiếng chấn động như sấm sét vang lên.Tùng!Tùng!
Tùng!
Tùng!Tùng!
Tùng!
Tùng!
Tùng!
Tùng!Tiếng trống tận dồn dập cùng nặng nề vang vọng toàn bộ chiến trường.Đại quân dần dần di động.ế ố ế ắ ầTrận chiến cuối cùng trên thế giới này, bắt đầu!Cùng lúc đó.Bên ngoài chiến trường, trong nơi sâu trên bầu trời, phía trên vô số tầng mâyđen.Một nam thanh niên đứng trên đám mây, trước mặt còn có một đóa hoa trắngnhỏ trôi nổi."
Không nghĩ tới trong túi trữ vật của ngươi, vẫn còn có một đóa hoa Bất Điêu,nó có hàm nghĩa đặc biệt nào hay sao?"
Triệu Thiền Y hỏi.Hai tay nàng đang nâng một cái hộp.Ngoài đóa hoa kia, trong hộp còn một thứ nữa.Người thanh niên này lại không nhìn chiếc hộp, đưa tay vê nhẹ đóa hoa."
Thiền Y, nàng nguyện ý tiếp tục làm Yêu vương tiêu dao tự tại, hay là muốn đilại trong bóng đêm thâm trầm với ta?"
Hắn hỏi."
Ta đi theo ngươi."
Triệu Thiền Y nói.Người thanh niên mỉm cười, cài đóa hoa lên tóc của nàng.Một con rắn đen bỗng xuất hiện, nhanh chóng nhảy múa hư không xung quanhTriệu Thiền Y, phác họa ra các tuyến đường, đóng khung nàng ở bên trong.Ngay sau đó...Những ánh sáng đó hóa thành thực chất."
Từ giờ trở đi, nàng thuộc về ta."
Người thanh niên nói."
Mỗi ngày ngươi cần phải mua cho ta những con cá ngon miệng đó!"
TriệuThiền Y nói với giọng kiên định."
Được."
Người thanh niên bật cười.Lúc này, tiếng trống trên chiến trường càng ngày càng dồn dập.Hai quân đội đều tăng tốc, như tên rời cung phóng tới khu vực trung tâm vùngbình nguyên.Hai bên sắp đánh giáp lá cà!Người thanh niên cũng không quay đầu lại, vươn tay ra, lấy một thứ từ trongchiếc hộp mà Triệu Thiền Y đang mang.Đó là một chiếc mặt nạ bạch ngọc mỏng như cánh ve.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mặt nạ Ma Chủ.][Văn minh Tu Hành, mặt nạ.][Tác dụng: Che đậy khí tức, sửa đổi khuôn mặt, sử dụng Ma La Niệm Đao -Thần Trảm Nhị Thức.]ế ố ố ầ[Chiếc mặt nạ này vốn là niệm đao do vô số linh văn tạo thành, chỉ cần trôngthấy chiếc mặt nạ này, cũng ngang ngửa với việc trúng niệm đao, chỉ cần sửdụng một loại thuật pháp đặc biệt kích hoạt niệm đao, là có thể chém trúngThần hồn của kẻ địch.][Chân Không Trảm Pháp - Hư Trảm Nhất Thức cùng với Ma La Niệm Đao -Thần Trảm Nhị Thức dung hợp lại với nhau, có thể biến thành kỹ năng Ma Chủ:Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm, có thể chém giết cả cơ thể lẫn linh hồn.][Thuyết minh: Đây là một loại đao kỹ cực mạnh, có uy năng vượt xa những kỹnăng do tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu trong rất nhiều thế giới thuộc văn minh TuHành có thể sáng tạo ra.][Là do ngươi tự mình sáng tạo ra.]Người thanh niên đeo mặt nạ lên, nói:"Tiếc nuối ngày xưa đã không thể bù đắp..."
"Lần này, chắc hẳn tới kịp!"
Thân hình hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh nhưchớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao xuống phía dưới.Trong hư không sau lưng hắn, từng luồng khói đen yên lặng xuất hiện.Vô số quỷ quái hiện thân từ trong khói đen, theo sát phía sau hắn, cùng hạxuống mặt đất.Khắp bầu trời, đầy mặt đất, đều nghe được âm thanh rống giận của bọn chúng:"Chiến đấu!
Chiến đấu!
Chiến đấu!"
"Vì tự do..."
"Chiến đấu!"...Trên bình nguyên.Đại quân đen nghịt đều chiếm một phương.Cũng không lâu lắm, đại quân bắt đầu di chuyển.Trong tiếng trống trận vang trời, hai quân dần dần di động, gia tốc, công kích..."
Giết!"
"Giết sạch bọn họ!"
Khi thấy song phương sắp đánh giáp lá cà, phía trên vòm trời, tầng mây xámdày nặng như chì tách sang hai bên.Một luồng sáng bay xuống dưới.Phía sau luồng sáng đó, từng luồng sương đen theo sát phía sau, hiện ra một đạiquân có thể chống lại cả hai tộc Nhân Ma...Quỷ quái!ấ ẫ ềĐại quân vừa mới xuất hiện, làm cho đại quân yêu ma lẫn nhân tộc đều trở nêncảnh giác.Chiến ý của hai quân bỗng thu lại, tốc độ công kích cũng chậm dần.Đúng lúc này, luồng sáng kia lại tăng nhanh tốc độ, như tàn ảnh bay tới mộttảng đá lớn phía trước đại quân của yêu ma.Một bóng hình từ trong ngực hắn quay lại, tay cầm lệnh bài Yêu vương, nói:"Ta chính là Yêu vương, Triệu Thiền Y!"
Tốc độ đại quân yêu ma càng chậm hơn, thậm chí còn rối loạn.Hổ yêu tại trước đại quân cao giọng hét: "Đại vương!
Tại sao tới hiện tại ngươimới đến?"
Triệu Thiền Y nói: "Tất cả mọi người, buông vũ khí xuống, không cho phép tiếptục tham dự trận chiến này!"
Không đợi đám yêu ma nói thêm câu gì, vẻ mặt nàng ta trở nên nghiêm túc, caogiọng nói: "Đây là mệnh lệnh của Ma Chủ, kẻ không phục, chết!
Linh hồn vĩnhdiệt!"
Triệu Thiền Y lùi về một bên, thi lễ với người thanh niên bên cạnh.Lúc này, người thanh niên kia mới xoay người lại.Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng óng ánh sáng long lanh, rút TuyếtẢnh đao từ trong hư không ra, tùy ý vung lên hai lần."
Chư vị, đã lâu không gặp."
Hắn nói.Màn sương đen phía sau lưng hắn cuồn cuộn không ngừng, như thủy triều tựabiển cả, hiện lên bóng hình của hàng tỷ quỷ quái trong đó.Vẻ mặt đám yêu ma trở nên tái đi.Hổ yêu phát run, ngay cả vũ khí đều không cầm được, miễn cưỡng đi xuốngngựa, đi về phía trước một khoảng cách, lắp ba lắp bắp hỏi:"Thật... thật là ngài?"
Người đeo mặt nạ trắng vẫn bất động.Hư không chấn động.Chiến giáp trên người hổ yêu bị chém vỡ nát, bị gió mạnh thổi bay ra ngoài.Linh hồn của nó xông ra ngoài thân thể, lại bị một luồng lực lượng bao phủ lạibay vòng quanh bầu trời đêm tăm tối một vòng, lại nhẹ nhàng được thả về trongthân thể.Đúng là một chiêu này!Tuyệt đối không sai!-------Chương 224: "Aldrich, cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta sẽ giết nàng."
Hổ yêu ***** mắt, vứt vũ khí đi, quỳ cả hai đầu gối, nói: "Tạ hạ bái kiếnMa Chủ đại nhân!"
Thanh niên nói: "Chúng sinh bình đẳng, không cần quỳ trước ta."
Đám yêu ma yên tĩnh vài giây, đồng thanh nói:"Rõ, Ma Chủ!"
"Ma Chủ đại nhân!"
"Đã qua nhiều năm như vậy, thật sự là Ma Chủ đại nhân sao?"
Càng ngày càng nhiều Yêu ma buông vũ khí xuống, cùng nhau quỳ rạp xuốngđất.Giống như dời núi lấp biển...Toàn bộ đại quân yêu ma buông bỏ vũ khí, quỳ xuống trước khối nham thạch tolớn.Giọng nói của Trần Lĩnh từ xa truyền tới:"Liễu lão đệ, trận chiến tranh này là do Nữ thần tự mình quyết định!
Ngươiđang làm cái gì vậy?"
Người thanh niên đeo mặt nạ không trả lời, lại rút trường đao tuyết trắng ra, chỉhướng bầu trời, nói: "Ta chính là Chúa tể Ma đạo trong thiên hạ, hôm nay hiệulệnh quần ma, tại đây chấm dứt toàn bộ chiến tranh!"
Một luồng ánh đao hừng hực xông lên tận trời.Trong khoảnh khắc đó, cả nhân tộc cùng yêu ma, khi nhìn thấy ánh đao này, đềutrở nên ngẩn ngơ.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:[Trong toàn bộ thế giới Tu Hành, chỉ có chính ngươi là người không tồn tạitrong vở kịch hắc ám này.][Khi ngươi xuất hiện, mỗi một cử động của ngươi đều đang phá hoại kịch bảnđã được xây dựng từ trước.][Kịch bản ban đầu bắt đầu sụp đổ!][Lặp lại lần nữa, kịch bản mà Nữ sĩ Thống Khổ đã xây dựng đang sụp đổ!]Ở bên kia chiến trường.Một bóng người bay tới, rơi xuống bên cạnh nham thạch.Lại là Lý Trường Tuyết.Tay nàng nâng trường kiếm, nhìn về phía đại quân nhân tộc, nói: "Ta chính làChưởng môn Thanh Minh môn Lý Trường Tuyết, Ma Chủ Liễu Bình đã nguyệnấ ế ầ ề ế ấý chấm dứt cuộc chiến này, chúng ta cần gì phải liều mạng chiến đấu với yêuma cơ chứ!"
Nàng cao giọng quát lớn: "Đều tỉnh táo lại, các đạo hữu!"
"Hãy tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng này!"
Trong đại quân nhân tộc, các tu sĩ đều lộ ra vẻ hoảng hốt.Chỉ có Trần Phong cùng Trần Lĩnh là kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.Bọn họ cùng quát lớn: "Không ổn, cần phải thông báo Nữ thần ngay lập tức!"
Trong khoảnh khắc đó...Liễu Bình cũng động.Đao trong tay của hắn hóa thành tàn ảnh, từ tàn ảnh lại trở nên mơ hồ, ngay cảbóng hình của hắn cũng biến mất khỏi nham thạch.Trước mặt Trần Phong cùng Trần Lĩnh, đều xuất hiện ánh đao vô tận.Những ánh đao này giống như một trận gió tuyết, trải rộng bốn phía, ngay cả cơhội né tránh cũng không để lại."
Chỉ dựa vào lực lượng văn minh Tu Hành thôi sao?"
Trần Phong nói với giọng khinh thường.Hắn ta đang định rút thẻ bài, lại phát hiện tay của mình biến mất.Gió nhẹ lướt qua.Không chỉ là tay, cả người hắn cũng đã hóa thành một luồng sương máu mơ hồ.Một bóng mờ từ trong sương mù máu hiện ra...Là linh hồn của Trần Phong!Linh hồn run rẩy, vội vã muốn bay về phía bầu trời.Trong hư không cách hắn ta cực xa, giống như có ai liếc nhìn về phía hắn tavậy.Linh hồn phát ra những tiếng rên rỉ, liên tiếp vỡ vụn, tản đầy hư không.Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!"
Trần Lĩnh thấy vậy, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khẩn cầu: "Liễu huynh đệ, tha tamột mạng, ta sẽ không nói bất cứ cái gì cả!"
Liễu Bình hiện ra trong hư không, cũng không nhìn hắn ta, nói nhỏ: "Găng tay,Thuật đao, Robot, mặt nạ, toàn bộ chuyển hóa thành thẻ bài, tranh thủ thờigian."
"Được!"
Giọng nói của Yana vang lên.Một con rắn màu đen xuất hiện trong hư không, vạch ra từng đường ngang dọc,bao phủ găng tay, Thuật đao, mặt nạ, đóng khung bọn chúng vào trong.Ngay sau đó, xung quanh chiếc robot khổng lồ đang bay tới, cũng xuất hiệntừng đường nét ngang dọc, đóng khung nó vào trong.ắ ề ế ấTrong nháy mắt, những thứ này đều biến mất.Trong khoảnh khắc đó...Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên trong hư không:"Thẻ bài thay thế, kịch bản đình chỉ."
Tất cả người tu hành, yêu ma, quỷ quái đều biến thành trạng thái đình trệ.Bọn họ giống như người máy bị nhổ đi nguồn điện, cũng không thể làm ra bấtcứ động tác nào cả.Một bên kahcs.Trần Lĩnh biến mất tại chỗ.Thay vào đó, một người đàn ông thân hình thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn xuấthiện.Hắn ta mặc một bộ áo giáp hào hoa tỏa sáng, đứng tại vị trí ban đầu của TrầnLĩnh, *****ên là thi lễ về phía bầu trời với vẻ lịch thiệp, lúc này mới quay đầu,quan sát Thằng hề với vẻ hứng thú."
Xin chào, một tên đáng thương chỉ biết mua vui cho kẻ khác, ta là vị hôn phucủa Nữ thần Tra Tấn, Aldrich."
Hắn ta nói."
Xin chào, ta là chủ nhân của nàng ấy."
Thằng hề nói.Aldrich há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.Thằng hề cười dài, tiện tay rút một thẻ bài từ trong hư không.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một con robot cao mấy chục mét, đang ***** mộtđống đạn đạo, bay về phía nơi xa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thẻ bài: Hủy Diệt giả.][Sản phẩm khoa học kỹ thuật, robot, có thể điều khiển.][Đây là một cỗ máy chiến tranh cực mạnh, nó có thể hủy diệt cả một nền vănminh!]Bỗng nhiên, bức vẽ trên tấm thẻ trở nên mơ hồ.Toàn bộ chữ nhỏ cũng biến đổi...[Ngươi đã mua vui cho chính mình, từ đó thu hoạch được một cơ hội chuyểnhóa thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng.][Ngươi nhận được thẻ bài: Súng hủy diệt vật chất thành hạt cơ bản.][Đây là đạo cụ chuyên dụng của ngươi, không cần giải thích, ngươi cũng có thểbiết cách sử dụng nó như thế nào.][Đặc biệt thuyết minh: Xin hãy sử dụng cẩn thận, vì thế giới này có thể tiếp tụctồn tại hay không, chỉ cần ngươi bắn một viên...]Ầm!ẩ ằ ềThẻ bài hóa thành một khẩu súng lục đen kịt, rơi vào trong tay Thằng hề.Thằng hề giơ súng chỉ về phía người nam đối diện, nói:"Aldrich, vừa rồi ta đã nghe được mọi chuyện từ Yana rồi, rõ ràng là một vụnguyền rủa ác độc, ngươi lại còn cho rằng nàng thật sự thích ngươi hay sao?"
"Chúng ta thật tâm yêu nhau, loại chuyện này, một Thằng hề như ngươi làm saomà hiểu được?"
Nét mặt của Aldrich dần dần trở nên bình thản.Hắn ta rút một tấm thẻ bài có màu sắc sặc sỡ ra, giơ lên trước mặt Liễu Bình,nói: "Phàm nhân, mặc dù vũ khí trên tay ngươi khá lợi hại, thế nhưng nếu muốnbắn trúng ta, đó là chuyện không thể nào."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đối phương sử dụng một tấm thẻ bài có uy năng vượt xa thẻ bài của ngươi,thậm chí ngươi còn không thể nhìn rõ tin tức mà thẻ bài này thể hiện ra.][Ngươi không thể chiến thắng tấm thẻ bài này.][Bản Danh Sách tiến hành giải thích chi tiết đối với tấm thẻ bài này...]Thằng hề cũng không nhìn những dòng chú giải này, một tay lôi Yana từ hưkhonogg ra ngoài, dùng súng chỉ về phía đầu của nàng, nói:"Aldrich, cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta sẽ giết nàng."
Vẻ mặt Aldrich cứng lại, giận dữ hét: "Thằng khốn đáng chết, buông nàng ra!"
-------Chương 225: Chiến trườngMột tay Thằng hề ôm Yana, một tay dùng súng chỉ về phía đầu nàng, nói:"Aldrich, ngươi mạnh mẽ tới như vậy, chỉ dùng một tấm thẻ bài cũng có thể làmcho ta không cách nào phản kháng, thế nhưng vậy thì sao chứ, nếu như ngươithật sự yêu mến cô gái này, vậy thì cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta khôngthể cam đoan nàng còn sống đâu."
Nói xong, Thằng hề hỏi với vẻ không chắc lắm: "Yana, ngươi đã là người chết,hiện tại ta giết ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Yana nói: "Giống như cái kẻ mà bị ngươi giết vừa rồi vậy, linh hồn tiêu tán,cũng không còn tồn tại nữa."
Thằng hề xoa xoa cái trán không chút mồ hôi nào, nhìn về phía Aldrich, nói:"Kẻ si tình, hãy cho chúng ta xem xem lựa chọn của ngươi là như thế nào đi."
Vẻ mặt Aldrich trầm như nước, nhìn mười mấy tấm thẻ bài trong tay, lại buôngxuống.Hắn ta không dám đánh cược.Mặc dù tốc độ ném thẻ bài rất nhanh, thế nhưng tốc độ bóp cò của đối phươngcũng tuyệt đối không chậm.Vì sao?Vì sao mình nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm manh mối, trải qua thời gian truy tìmdài dằng dặc, cuối cùng mới xác định vị trí, không dám thả lỏng một phút nào,lập tức cùng Nữ sĩ Thống Khổ kích hoạt tấm thẻ bài thay thế, cuối cùng mớichạy tới nơi này...Kết quả, tại sao lại là như này?"
Thằng hề, có lẽ ngươi cũng có thể cảm ứng được, đã có rất nhiều Thẻ bài sưchạy tới thế giới này, bọn họ bị trận chiến tranh này hấp dẫn, đang ẩn núp tại hưkhông bốn phía, yên lặng quan sát hai chúng ta."
Aldrich nói."
Đúng thế."
Thằng hề thừa nhận.Trên mặt Aldrich lộ ra nụ cười nham hiểm, nói nhỏ: "Trên người ngươi có thầnvật kia, cho nên không ai biết được lai lịch chân chính của ngươi, thế nhưngtung tích của Yana lại rất rõ ràng, sau khi ta tỉ mỉ điều tra, lại bất ngờ thu đượcmột tin tức tình báo..."
Giọng nói của hắn ta bỗng đề cao, lớn tiếng nói:"Các Cựu nhật Thần linh, đã giấu một tấm thẻ bài chức nghiệp Ác Mộng vàotrong thế giới này, mà các ngươi lại biết tin tức tình báo liên quan tới thẻ bàiđó."
"Ta dùng thân phận Thẻ bài sư thất tinh để thề, tin tức vừa rồi tuyệt đối khôngphải là giả dối."
Hư không vặn vẹo.Xung quanh chiến trường này, từng Thẻ bài sư yên lặng xuất hiện.Bọn họ nhìn chằm chằm Thằng hề, rục rà rục rịch.Thằng hề nói: "Aldrich, ngươi làm vậy sẽ hại chết Yana."
Aldrich mỉm cười, lắc đầu nói: "Tác dụng của nguyền rủa nhân quả, làm cho takhông thể trở thành nguyên nhân chính dẫn tới cái chết của nàng, nếu không tacũng sẽ chết đi..."
"Thế nhưng loại nhân quả này cũng rất dễ ứng phó, chỉ cần làm ra một vài bướcảnh hưởng gián tiếp, như vậy khi nàng ta chết đi, nhiều nhất ta cũng chỉ bịthương nặng mà thôi."
Thằng hề im lặng."
Yana, vì sao hắn ta lại muốn ngươi phải chết chứ?"
Hắn nhỏ giọng hỏi."
Bởi vì hắn ta đã có được bộ bài của ta, chỉ cần ta chết đi, hắn ta sẽ trở thànhChúa tể Tra Tấn mới."
Yana buồn bã nói.Thằng hề thở dài, nhìn về đám Thẻ bài sư xung qunah.Từ sóng pháp tắc thần bí trên người bọn họ truyền ra mà xét, thực lực thấp nhấtcũng là Thẻ bài sư nhất tinh.Triệu Thiền Y xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống trước mặt Thằng hề."
Chúng ta phải chết rồi sao?"
Nàng ta nhỏ giọng hỏi."
Không."
Thằng hề đáp."
Còn có cách nào sao?
Chúng ta đã bị bao vây."
Andrea cũng xuất hiện, thở dàinói.Thằng hề nhỏ giọng nói: "Ban đầu chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi, hiện tại...các ngươi lắng nghe xem."
Mấy người không hiểu lắm, nín thở lắng nghe.Chẳng biết từ khi nào, tiếng thủy triều như có như không đã âm thầm xuất hiện."
Đó là cái gì?"
Yana lẩm bẩm hỏi.Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Lúc này, tất cả mọi người cũng cảm ứng được điều gì đó bất thường, cùng nhaungẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Trên bầu trời, sương mù vô biên vô hạn xuất hiện.Trong sương mù, mơ hồ có thể thấy được một con sông mênh mông, vắt ngangchân trời.Nước sông cuồn cuộn, vô cùng vô tận.Nước sông ố vàng chiếu rọi lên chiến trường, nhuộm mọi thứ trở thành màuxám xịt.ế ầ ầ ắThế giới dần dần trở nên yên tĩnh im ắng kỳ lạ.Trên bầu trời, con sông vàng nhạt càng ngày càng tới gần.Khi thì có thể thấy thi thể của người chết, chìm chìm nổi nổi trong nước sống,bị dòng nước cuốn đi.Bỗng nhiên, một vệt bóng đen xuất hiện từ trong nước sông.Nó hạ xuống cực nhanh, xuyên qua nước sông, như một vì sao chổi rơi xuốngmặt đất.Tốc độ của bóng đen càng ngày càng nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt, đã tớibên trên bình nguyên."
Đó là cái gì?"
Vẻ hả hê trên mặt Aldrich đã biến mất, thay vào đó là vẻ cảnh giác.Đám Thẻ bài sư cũng không còn rục rà rục rịch nữa.Đối mặt với tình hình không rõ, phản ứng *****ên của bất cứ người nào đều làyên lặng quan sát tình thế biến đổi.Thứ rơi xuống sa mạc, chính là một máy móc vuông vắn.Nó có một màn hình pha lê trong suốt, màn hình đã sáng lên, hiện ra hoa tuyếtlộn xộn.Một giọng nữ ngọt ngào từ trong máy móc này vang lên:"Xin chào các vị, ta là thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền, mã số là00000."
"Bắt đầu từ hiện tại, ta sẽ căn cứ luật nhân quả bắt đầu gọi tên."
"Xin đừng nên chen lấn, tuân thủ trật tự của văn minh Hoàng Tuyền, tiền đề làhai bên tôn trọng lẫn nhau, cố gắng giữ vững bầu không khí hữu hảo nhiệt liệt,làm cho sự kiện hiện tại vẽ lên dấu chấm tròn hoàn hảo."
"Lần gọi tên *****ên bắt đầu."
"Xét thấy nhân quả của mảnh vỡ thế giới Nhân Gian giới bị trói chặt tại nơi này,xin mời Thần linh có mã số 000001, Thần Chủ Hoàng Tuyền tôn kính ra tay,chặt đứt toàn bộ lực lượng đang trói buộc thế giới này."
Trên màn hình, một dãy số màu đen xuất hiện:"000001."
Trên bầu trời, truyền tới một tiếng cười sắc nhọn cùng khô khan.Trên con sông màu vàng nhạt kia, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.Sương khói che đậy ánh mắt, làm cho người ta không thấy rõ trên con thuyền làthứ gì, chỉ có thể mơ hồ trông thấy thân hình của một cô gái.Nàng ta bỗng lên tiếng: "Ta cần ứng đối quá nhiều trường hợp khẩn cấp, khôngthể lãng phí quá nhiều lực lượng ở nơi này được, Đại Thiết Vi Sơn, giúp ta mộttay!"
ố ề ấ ấXa xa phía chân trời, một ngọn núi đen kịt nối liền trời đất yên lặng xuất hiện.Một luồng sáng lạnh từ đỉnh núi bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trên conthuyền kia, bị cô gái kia nắm chặt lấy."
Mọi pháp tắc, mọi lực lượng, trước mặt thanh kiếm này đều bị cắt đứt, khôngthể làm trái!"
Cô gái đó quát khẽ, nắm chặt luồng sáng lạnh chém về phía hư không.Cả đất trời đều lay động cực kỳ kịch liệt-------Chương 226: Chúng thần Hoàng TuyềnNgay sau đó...Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Nhắc nhở đặc thù:][Mọi pháp tắc trói buộc Nhân Gian giới đã bị cắt đứt!][Nhân Gian giới sắp trở về Lục đạo Luân hồi!]Đám người đứng trên bình nguyên đều giữ im lặng.Một kiếm chém đứt thế giới.Đây là lực lượng mạnh cỡ nào!Trước mặt lực lượng bực này, ai dám tùy tiện đắc tội nổi?Một kiếm qua đi, sương mù liên tục bốc lên từ con sông lớn, dần dần che phủcon thuyền nhỏ lại, cũng không thể thấy rõ được nữa.Thiết bị máy móc hình vuông trên bình nguyên tiếp tục phát sáng lên.Giọng nữ vang lên từ trong thiết bị này:"Lần kêu gọi thứ hai bắt đầu."
"Phát hiện Thần hồn của người chết đều bị khống chế, mời Câu Hồn có mã số000005 cùng với Đoạt Phách có mã số 000009, tới đây thu hồn về Hoàng Tuyềngiới."
Một chiếc cầu gỗ như ẩn như hiện xuất hiện trên sông Vong Xuyên, hai bóngngười mơ hồ đứng trên cầu, đồng thời nói: "Trước Sinh Tử môn, câu hồn đoạtphách!"
Ầm ầm...Sau khi hai nàng vừa nói xong, một chiếc cổng thanh đồng khổng lồ có hai cánhcổng xuất hiện tại phần cuối của cầu gỗ.Cửa lớn mở ra, lộ ra bóng đêm vô tận ở bên trong.Ánh sáng.Ánh sáng xuyên thấu bóng đêm, từ cửa lớn phun ra ngoài, vẩy hướng mặt đất.Chúng sinh khi bị ánh sáng này chiếu tới, lập tức khôi phục thần trí.Bọn họ nhớ lại được mọi thứ đã diễn ra vừa rồi, cao giọng reo hò:"Được cứu rồi!"
"Cuối cùng chúng ta cũng được cứu!"
"Là Hoàng Tuyền, chúng ta chuẩn bị tiến về Hoàng Tuyền, rời khỏi nơi bóngđêm vĩnh hằng này rồi!"
Từng người tu hành, yêu ma, quỷ quái bay lên không trung, hóa thành ánh sáng,bay vào trong cánh cửa lớn nơi đó.Thiết bị hình vuông lại phát ra âm thanh:"Lần kêu gọi thứ ba, bắt đầu."
"Dựa vào luật nhân quả mà thế giới bị trộm đi lần này, mời Luân Hồi Điện điềuđộng lượng lớn quỷ thần, canh giữ tại hai thế giới, đề phòng bất cứ kẻ nào pháhoại lần chuyển sinh quy mô lớn này."
"Phạm vi kêu gọi lần này là: Toàn bộ Thần linh mang số hiệu 000015 -000273."
Trên bầu trời, từng vị tồn tại khoác chiến giáp, toàn thân tản ra ánh sáng uynghiêm thần thánh xuất hiện.Bọn họ đều là khô lâu thân, hoặc là nam nữ thân, hoặc là quỷ thân, hoặc là thúvương thân, toàn bộ đều lơ lửng phía trên mặt sông, đôi mắt lạnh lùng nhìnchằm chằm hư không cùng mặt đất.Dưới sự uy nghiêm của những Thần linh này, không có bất cứ kẻ nào dám làmloạn cả.Một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Thằng hề.Lý Trường Tuyết!Nàng nhìn về phía Thằng hề, nói nhỏ: "Hóa ra ta đã chết rồi, nói như vậy, saukhi chúng ta chết đi thì mới gặp nhau hay sao?"
"Không, ta còn sống, ta là người sống duy nhất."
Thằng hề nói."
Hiện tại ta đã nhớ lại mọi thứ, ngươi chính là vị đệ tử kia của Quẻ Thánh đúngkhông?"
Lý Trường Tuyết hỏi."
Là ta."
Thằng hề thừa nhận.Từng bóng người xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía hắn."
Hóa ra là ngươi đã cứu tất cả chúng ta."
Một nữ tu sĩ Thái Vi cung nói."
Khi đó ta đã nhìn ra sự bất phàm của hắn rồi, vậy mà các muội còn muốn thửthách hắn lần nữa mới bằng lòng thu về Thái Vi cung chúng ta."
Tạ Đông Lưucủa Thái Vi cung cười to nói."
Ngài vẫn luôn không chết sao... không hổ là Ma Chủ mà!"
Hổ yêu lớn tiếngnói."
Là ngươi sao, Quẻ thánh có người nối nghiệp rồi!"
Một Chưởng môn khenngợi.Đông đảo người chết đều dừng giữa không trung, cùng nhìn về phía Thằng hề,phát ra những tiếng hò reo cùng ủng hộ.Không biết Lý Trường Tuyết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt biến đổi, nắm chặt tayLiễu Bình, hỏi:"Chúng ta đều tiến vào Hoàng Tuyền, vậy ngươi thì sao?"
ềXung quanh đều yên tĩnh.Thiết bị máy móc hình vuông kia lại sáng lên lần nữa.Một giọng nói dịu dàng từ trong thiết bị vang lên:"Lần kêu gọi thứ tư, bắt đầu."
"Mời Điện chủ Luân Hồi điện có mã số 000006 tới đây xử lý sự vụ đặc biệt lầnnày."
"Xin hãy chuyển vị người tu hành có chín tỷ công đức trên người tới thế giớikhác."
Trên bầu trời, một bà lão mặc cung trang, dẫn theo hai đội Thần linh nam nữmặc quan phục, bồng bềnh lướt tới."
Bái kiến Thần linh."
Liễu Bình ôm quyền nói."
Đúng là hậu sinh khả úy mà, chỉ là bộ trang phục xanh xanh đỏ đỏ này lại quákém cỏi, làm cho lão bà ta hoa cả mắt."
Bà lão quan sát hắn, cười tủm tỉm nói.Bà lão tiện tay vung lên.Một người đàn ông râu dài từ sau lưng bào lão đứng ra, cầm quyển sách trêntay, nói: "Vậy thì dẫn hắn một đoạn đường đi, đặt hắn tại phía dưới Tu Di sơn,mặc cho hắn lựa chọn một thế giới mà tiến vào, ngài thấy thế nào?"
"Ta thấy không tệ lắm, chàng trai trẻ, cậu cảm thấy thế nào?"
Bà lão hỏi."
Cám ơn Thượng Thần, ta chỉ có một câu hỏi mà thôi."
Thằng hề nói."
Cậu hỏi đi."
"Mọi thứ thuộc về ta đều có thể mang theo sao?"
"Con Miêu yêu kia thì được, thế nhưng con rồng mà ngươi chuyển hóa thànhthẻ bài cùng vị Thần trong Luyện Ngục kia lại không được."
"Vì sao?"
Bà lão thở dài, tiện tay nhấn về phía hư không.Hình ảnh Thần trụ Luyện Ngục cùng Thần trụ Vĩnh Dạ xuất hiện trước mắt mọingười."
Chàng trai trẻ, đây là hệ thống thế giới Luyện Ngục, bản thân nó có nhân quảriêng biệt; mà chúng ta thuộc về hệ thống thế giới Lục đạo Luân hồi, chúng tacũng có nhân quả riêng của bản thân."
"Dựa theo pháp tắc cùng quy tắc của chúng ta, bất cứ cá nhân hoặc vật phẩmnào không thuộc hệ thống Lục đạo Luân hồi thì chúng ta đều không tiếp nhận,để phòng ngừa Lục đạo Luân hồi nhiễm phải những nhân quả này, từ đó ảnhhưởng kế hoạch của toàn bộ thế giới trong Lục đạo."
Bà lão kiên nhẫn giải thích.Thằng hề ngẩn người.Aldrich đứng phía xa xa nghe thấy vậy, bỗng cười lớn:ằ ề"Đi đi, Thằng hề!"
"Có thể gây ra tình huống lớn như vậy, ngươi đúng là rất xuất sắc, thế nhưnglà... hiện tại ta chỉ cần chờ ngươi rời đi là được rồi, ta có thể cam đoan sẽ khôngtiếp tục làm phiền ngươi nữa..."
"Dù sao ngươi không thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì nữa cả."
Thằng hề lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.Yana bỗng hiện lên trong hư không, nói: "Được rồi, ngươi mau chạy đi, ta vàAndrea đều thuộc về nơi này..."
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Thằng hề che miệng lại rồi."
Luân Hồi Điện chủ, ta có một chuyện còn không hiểu."
Hắn nói."
Cái gì?"
Bà lão híp mắt hỏi."
Toàn bộ Nhân Gian giới bị người cướp đi, đối với loại chuyện này, chúng tacũng không làm ra bất cứ hành động nào sao?"
Thằng hề hỏi.Bà lão bật cười, không nói lời nào.-------Chương 227: "Chàng trai trẻ, cậu nghĩ được chưa?"
Thằng hề nói tiếp: "Nhân quả tới từ hành động của chúng ta, hiện tại ta muốndẫn mấy người bên cạnh rời đi, chẳng lẽ các người không thể giúp đỡ chút nàosao?"
Bà lão liên tục lắc đầu, nói: "Dựa theo quy tắc, Lục đạo Luân hồi có được sứmệnh vô cùng thần thánh, mà lại hiện tại cũng không phải thời điểm gây mâuthuẫn với hệ thống thế giới Luyện Ngục... chúng ta đúng là không thể ra tayđược."
Thằng hề còn chưa nói chuyện, Aldrich bên kia đã thở phào nhẹ nhõm, nói ra:"Thì ra là thế!"
Aldrich rút một tấm thẻ bài ra, ném mạnh ra ngoài, quát:"Tranh cướp Thần vị!"
Trên tấm thẻ bài đó có vẽ hai người cầm binh khí, bọn họ chiến đấu với nhaudưới sự chứng kiến của vương miện lơ lửng giữa không trung.Ầm...Thẻ bài hóa thành sương mù, bỗng nhiên đúc thành một tòa đài cao.Thằng hề nhìn về phía đài cao, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Đối phương kích hoạt trận tranh cướp Thần vị.][Đây là trận tử chiến do chúng thần phát động vì tranh cướp Thần vị.][Chiến đấu song phương bị chỉ định là: Aldrich, Yana.]Aldrich cao giọng hô: "Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hiện tại, tại nơi này, tathề muốn cướp lấy Thần vị từ tay Nữ thần Tra Tấn!"
Hắn nhìn về phía Yana, trên gương mặt anh tuấn toát ra vẻ tàn nhẫn."
Chủ mẫu, có thể giải trừ nguyền rủa nhân quả rồi, ta muốn leo lên Thần vị!"
Trong hư không, một giọng nữ lạnh lẽo truyền tới: "Ngươi chắc chắn sao?"
"Bộ bài của nàng ta đã ở trong tay ta, mà chiếc áo Dạ Thần duy nhất của nànglại đưa cho người khác, bản thân nàng ta đang ở trạng thái yếu ớt, nếu như vậyrồi mà ta còn không thể ***** được nàng, vậy thì ta tình nguyện chịu chết."
Aldrich nói.Một sợi tơ lộng lẫy xuất hiện trong hư không, một đầu thắt trên tay Yana, mộtđầu khác thắt trên tay Aldrich."
Đứt!"
Giọng nữ lạnh lẽo kia nói.Sợi tơ lập tức đứt rời.Aldrich cười lớn, nói:ế ế ế ấ"Yana, nếu đã không chiếm được trái tim của ngươi, vậy thì kết quả duy nhấtcủa ngươi, chính là trở thành đá đặt chân giúp ta leo lên Thần vị!"
Hắn ta bước từng bước về phía đài cao.Thằng hề hỏi nhỏ: "Yana, có chắc thắng tên kia hay không?"
Yana ngẩn ngơ lắc đầu, nói: "Nguyền rủa trên người ta đã biến mất rồi, thếnhưng hiện tại, ta đã không còn bất cứ tấm thẻ bài chiến đấu nào có thể sử dụngcả."
Thằng hề im lặng vài giây, chợt thấy bà lão kia vẫn đứng bên cạnh, cười tủmtỉm mà nhìn chính mình."
Ngài không thể hỗ trợ thật sao?"
Thằng hề hỏi."
Đương nhiên là không được, toàn bộ Thần linh Hoàng Tuyền cũng khôngđược."
Bà lão vội vàng lắc đầu.Thằng hề thở dài, nắm tay Yana, nói: "Có cách nào làm cho..."
"Làm gì cơ?"
Yana không hiểu hỏi."
Làm cho ta biến thành thẻ bài của ngươi."
Thằng hề nói."
Ngươi?"
Yana nói với giọng kinh ngạc."
Đúng vậy, ngươi đã không còn thẻ bài có thể sử dụng, vậy hãy để ta tới làm thẻbài của ngươi."
Thằng hề nói.Yana nói: "Ngươi không chiến thắng được hắn ta, hắn ta nắm giữ bộ bài TraTấn, là Thần linh..."
Thằng hề ngắt lời nàng, nói: "Không, chỉ cần có cách nào đó làm ta chuyển hóalàm thẻ bài của ngươi, như vậy, chiến đấu do ta lo."
Yana lau khóe mắt, nói: "Liễu Bình... không có cách nào cả, chúng ta..."
Khục!Một tiếng ho khan ngắt lời Yana.Thằng hề lại nhìn về phía bà lão kia, thấy được bà lão đang dùng tay áo chemiệng, liên tục ho khan.Khi thấy được ánh mắt nghi ngờ của Thằng hề, bà lão cười với vẻ áy náy:"Đừng hiểu lầm, Thần linh Hoàng Tuyền chúng ta thật sự là không thể giúp đỡngươi."
Bà lão lại nói nhỏ: "Hình như ta quên mất chuyện gì đó... ngoài Ý chí Thế giớira, còn có chuyện gì nữa chứ... tới cùng là cái gì dẫn dắt chúng ta tới đây, thậtđúng là quên mất... các ngươi, ai còn nhớ được?"
Bà lão nhìn về phía đám quỷ quái sau lưng.Những Thần linh kia không ai lên tiếng, liên tục lắc đầu.Thằng hề nhìn về phía chúng thần.ầ ầĐám Thần linh đứng im không nhúc nhích phía sau lưng bà lão, ban đầu mặtkhông thay đổi, nghiêm trang thần thánh.Khi ánh mắt Thằng hề lướt tới bọn họ, ánh mắt bọn họ đều thay đổi.Mỗi người đều nháy mắt ra dấu, liên tục nháy mắt với Thằng hề, giống như cóchuyện gì đó mà người đứng xem như bọn họ tuyệt đối không thể nhắc nhở, lạikhông nhịn được mà muốn nhắc nhở vậy.Ở một bên khác, bốn phía xung quanh tòa đài cao bốc lên ánh sáng hừng hực,tản ra vô số khí tức uy nghiêm."
Đi lên!
Đây là cuộc chiến giữa Thần linh, không thể né tránh!
Yana!"
Alrich cao giọng hô.Thân hình Yana run lên, bị một lực lượng vô hình lôi kéo, bay lên trên đài cao.Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Thằng hề.Ngay sau đó...Hai tay hắn sử dụng từng loại pháp quyết.Tay trái Phong Thi Chuyển m, tay phải Hồn Quy Khứ Lai, hai tay hợp nhất.Ngay sau đó, song pháp quyết, thành công!Thằng hề kết hợp hai loại pháp quyết lại với nhau, tạo thành một thủ ấn quỷ dị.Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo, Vong Xuyên!Trên bầu trời, con sông lớn lại càng hiện ra rõ ràng hơn.Bên bờ sông, có một khối nham thạch to lớn xuất hiện.Trên nham thạch bỗng truyền ra một giọng nữ dễ nghe:"Được, ta tiếp nhận."
"Dù sao ta cũng không nhìn nổi cảnh tượng như vậy."
"Hơn nữa..."
"Ta cũng không phải là Thần linh Hoàng Tuyền, không cần giữ vững quy tắccủa các ngươi."
Trên nham thạch, có một bóng người xuất hiện.Đó là một cô gái có mái tóc dài đỏ như lửa, nàng ta nhìn xuống mặt đất, đưa tayvào trong hư không rút ra một chiếc lưỡi hái có ngọn lửa vô tận bao quanh.Thằng hề nhìn về phía cô gái này.Trên đỉnh đầu của cô ta có một hàng chữ nhỏ:[Cô gái Tinh thần vẫn lạc, người nhà vĩnh hằng của Tử Thần, người dẫn dắt củavô tận Tử Vong.]Thiếu nữ tóc đỏ mặc áo choàng múa chiếc lưỡi hái trong tay lên.Ầm...ấ ểLưỡi hái chấn động, ngọn lửa trên đó hoàn toàn chuyển hóa thành màu đen kịt,phóng lên tận trời, lan tràn tới bốn phương tám hướng.Khung trời bị đốt cháy không còn một mảnh, hiện ra hư không bên ngoài thếgiới này, thậm chí ngay cả những Cựu nhật Thần linh trốn trong hư không, cũngnhếch nhác ló đầu ra ngoài, vội vàng né tránh.Thiếu nữ tóc đỏ nhảy lên, hạ xuống bên người Liễu Bình, truyền âm hỏi:"Chàng trai trẻ, cậu nghĩ được chưa?"
"Ý của ngài là?"
Liễu Bình cũng truyền âm hỏi lại.Thiếu nữ đưa ánh mắt qua sát bốn phía với vẻ cảnh giác, tiện tay kéo xuống mộtluồng lửa đen kịt, ném mạnh nó tới trên đài cao phía xa."
Không nên tùy tiện ra tay với nữ sĩ, nếu không ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ củangươi đó."
Thiếu nữ này lớn tiếng nói.-------Chương 228: "Liễu Bình đâu?"
Ngọn lửa trôi nổi trên đỉnh đầu Aldrich, phát ra những tiếng vang lốp đốp.Aldrich hừ lạnh, đang định ra tay thì bên tai vang lên giọng nữ lạnh như băng:"Quan sát một lát rồi nói sau!"
Hắn ta đành phải đứng im bất động.Thiếu nữ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Liễu Bình, truyền âm nói: "Thần kỹmà ngươi vừa sử dụng, thứ tiêu hao chính là tuổi thọ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình truyền âm trả lời."
Nếu như ngươi dự định từ bỏ vị nữ sĩ kia, cùng với con rồng nhỏ trên ngườingươi, từ đây trở lại Lục đạo Luân hồi, như vậy hiện tại ta có thể ra tay..."
Thiếu nữ tóc đỏ tiếp tục truyền âm: "Bởi vì khi ta ra tay, đã đại biểu hưởng ứngThần kỹ của ngươi, luật nhân quả được thành lập ngay lập tức, ngươi sẽ phải trảra toàn bộ tuổi thọ, hóa thành người chết trở về thế giới Hoàng Tuyền."
"Nếu như ta không từ bỏ thì sao?
Không, ta nói thẳng đi, có trở về Lục đạoLuân hồi hay không thì ta cũng không để ý lắm, ta muốn cứu các nàng."
LiễuBình nói.Thiếu nữ lộ ra ý cười, nói: "Vậy thì ta không thể ra tay được."
Nàng vác chiếc lưỡi hái lên vai, ngẩng đầu nhìn về sông Vong Xuyên, hô lớn:"Này!
Mỗi ngày đều nói chuyện đâu đâu, lúc này lại ở đó xem kịch thôi hả, mauxuống đây hỗ trợ!"
Khi thấy nàng ta hô lên như vậy, Liễu Bình lại phát hiện một chuyện kỳ lạ,chúng thần Hoàng Tuyền trở nên khẩn trương hơn trước nhiều.Thậm chí bà lão đang nheo mắt cũng mở to ra, trên người tản ra một luồng khítức lạnh lẽo không gì sánh kịp.Sau lưng bà ấy, các vị Thần linh cũng chuyển về thế thủ.Bầu không khí hoàn toàn biến đổi.Bên bờ sông lớn, trên khối nham thạch lớn kia, lại có một bóng người xuất hiện.Đó là một thiếu nữ.Cô ta có một mái tóc dài màu trắng, dáng người duyên dáng, vẻ xinh đẹp cũngkhông kém thiếu nữ tóc đỏ chút nào cả, trên người còn mặc một bộ trang phụcchiến đấu bó sát người màu bạc.Khí tức hủy diệt lượn lờ quanh người cô ta.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu thiếu nữ tóc trắng này:[Cô gái Vụ Đảo, người nhà vĩnh hằng của Tử Thần, Chư giới tận thế - Điểmcuối của Thời gian Tịch diệt.]ế ắ ế ấThiếu nữ tóc trắng bước ra một bước, biến mất khỏi nham thạch.Ngay lập tức, cô ta xuất hiện bên người Liễu Bình."
Cũng vậy, Xích Hộc không thể ra tay được, nhân quả trên người nàng ta đã liênlụy quá nặng, cũng không có liên quan gì tới ngươi hết, mà ta..."
"Có đôi chút liên quan tới ngươi."
Thiếu nữ tóc trắng nói xong, tùy ý rút thẻ bài từ trong hư không ra ngoài.Động tác của cô ta nhanh như tàn ảnh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã rút ra mấychục thẻ bài, cũng nói:"Thẻ bài là cơ sở của Danh Sách, là nhập môn của Kỳ quỷ, mà ta đã từng tuluyện lực lượng thiên hướng hệ thần bí."
Cô ta đặt từng tấm thẻ bài vào trong hư không, ghép toàn bộ các thẻ bài lại vớinhau, như chơi ghép hình vậy, sau đó phủi tay.Tất cả thẻ bài lật lại một lượt, tạo thành một đồ án hoàn mỹ.Đó là một chiếc đồng hồ khổng lồ mà lại cổ xưa, kim đồng hồ của nó quay rấtnhanh, cả kim giờ, kim phút lẫn kim giây, không dừng lại chút nào."
Ta có liên quan tới ngươi?
Ý gì vậy?"
Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."
Có lẽ phải rất lâu sau ngươi mới có thể hiểu được, thế nhưng hiện tại, ta muốnhỏi ngươi, nguyện vọng của ngươi là gì?"
Thiếu nữ tóc trắng hỏi."
Cứu nàng."
Liễu Bình nói."
Ngươi sẽ không thể trở về hệ thống thế giới Lục đạo Luân hồi, chỉ có thể ở lạihệ thống thế giới có tên là Luyện Ngục này, nó là vực sâu của vũ trụ, có phạmvi vô biên vô hạn vô đáy, vị trí là bên dưới hư không, nếu như ngươi quyết địnhcứu nàng, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không thể kêu gọi lực lượng của Lục đạonữa, ngươi sẽ thực sự trở thành một thành viên của hệ thống thế giới này, ngươihiểu chưa?"
Thiếu nữ tóc trắng nói."
Ta sẽ không thay đổi nguyện vọng của mình."
Liễu Bình nói."
Rất tốt, người sáng tạo ra Thần kỹ Lục đạo, ngươi đáng giá ta dùng toàn lực ratay một lần."
Thiếu nữ tóc trắng mỉm cười nói.Cô ta bỗng nhiên biến mất.Ngay sau đó, tren chiếc đồng hồ cổ xưa kia, kim giờ, kim phút cùng kim giâyđều chỉ về phía số 0, cũng không nhúc nhích.Một luồng gợn sóng dị dạng xuất hiện, trong nháy mắt trải rộng toàn bộ hưkhông lẫn thế giới.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được toàn bộ mọi thứ đều tiếnvào trạng thái ngưng đọng.Mỗi người đều cứng ngắc tại nguyên chỗ, duy trì tư thái cùng biểu lộ của họ,cũng không nhúc nhích.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:ế[Ngươi bị lực lượng hủy diệt của Chư giới tận thế ảnh hưởng.][Lực lượng này tác dụng tại yếu tố: Thời gian.][Thế giới hiện tại tiến vào trạng thái ngưng đọng thời gian.]Liễu Bình đang âm thầm rung động, bên tai lại nghe được giọng nói của thiếunữ tóc trắng kia:"Nhanh lên, dùng tay nắm chặt vị nữ sĩ kia."
"Được!"
Liễu Bình bay lên đài cao, nắm chặt tay của Yana.Ánh mắt hắn chuyển về phía bình nguyên...Ầm!Triệu Thiền Y hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về, rơi vào trên tay còn lại củahắn.Giọng nói của thiếu nữ tóc trắng vang lên một lần nữa: "Ngươi cần phải nhớ kỹmột sự kiện, trận chiến cướp đoạt Thần vị này là lực lượng loại nhân quả, coinhư thời gian cũng không thể cắt đứt nó được, sau khi các ngươi chạy đi, mỗicách một đoạn thời gian, nó sẽ phát tác một lần, tới tận khi một người trong đóchiến thắng trong trận chiến tranh cướp Thần vị này mới thôi."
Liễu Bình nói: "Ta hiểu, chỉ cần cho ta thời gian, ta tuyệt đối sẽ không e ngạitrận chiến tranh cướp Thần vị này."
Thiếu nữ tóc trắng nói: "Một lời nhắc nhở cuối cùng dành cho ngươi..."
"Du hành thời gian sẽ lấy đi mọi thứ mà ngươi có, chỉ có thứ có nhân quả cựcmạnh, mới có thể đồng hành cùng với ngươi mà thôi."
"Hiện tại, ta sẽ đưa các ngươi đi."
"Cám ơn, xin hỏi nên xưng hô ngươi như thế nào?
Tương lai ta sẽ báo đáp."
Liễu Bình nói."
Không cần cám ơn ta, nghĩ cách sống sót đi, có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta sẽgặp mặt bên ngoài Luyện Ngục, tại vùng biển phía trên hư không kia."
Thiếu nữtóc trắng nói.Cô ta vươn tay, đặt trên ngực Liễu Bình rồi dùng sức đẩy mạnh.Ngay sau đó, có một lối đi được mở ra trong hư không.Liễu Bình ngã vào trong lối đi đó, biến mất khỏi thế giới hiện tại.Chiếc đồng hồ khổng lồ kia lại khôi phục trạng thái bình thường, kim phút kimgiây phát ra những tiếng kêu 'tíc tắc'.Mọi thứ đều khôi phục bình thường!Đám người lấy lại tinh thần, quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện cóđiều khác thường."
Liễu Bình đâu?"
ế ắLý Trường Tuyết lo lắng hỏi-------Chương 229: Cảm ơn mọi ngườiThiếu nữ tóc đỏ nhìn về phía nàng, trên mặt lộ ra vẻ thông cảm."
Này, hắn đã chạy thoát rồi, ngươi cũng cần tiến vào thế giới Hoàng Tuyền đểchuyển sinh, hai người các ngươi không thể ở cùng với nhau."
Thiếu nữ tóc đỏnói.Lý Trường Tuyết ngẩn ngơ, yên lặng cúi đầu, nắm chặt kiếm trong tay."
Thật là, ta còn chưa kịp nói với hắn một tiếng cám ơn đây..."
Nàng lẩm bẩm nói."
Đi đầu thai đi."
Thiếu nữ tóc đỏ vỗ vai nàng, nói."
Thôi được rồi, ta tu hành ngay tại thế giới Hoàng Tuyền đi, có lẽ sẽ có mộtngày, hắn sẽ trở về."
Lý Trường Tuyết nói.Ánh mắt của nàng rất kiên định, giống như chỉ cần nói ra cũng vĩnh viễn khôngthay đổi.Thiếu nữ tóc đỏ giật mình, ánh mắt từ khuôn mặt của nàng mà lướt xuống dưới,ngưng lại tại thanh kiếm trên tay của nàng ta, vẻ mặt hơi rung động, hỏi:"Ngươi là kiếm tu?"
Thiếu nữ tóc trắng bỗng xuất hiện ở bên cạnh, quan sát Lý Trường Tuyết, nói:"Chẳng những là kiếm tu, còn bước lên kiếm đạo rồi, trở thành Kiếm tiên, trongtrăm vạn chưa chắc có một."
"Vậy thì hơi đau đầu rồi đây, ai có thể sửa đổi ý nghĩ của một kiếm tu chứ?"
Thiếu nữ tóc đỏ nói.Hai người nhìn nhau.Thiếu nữ tóc đỏ nói: "Vậy..."
Thiếu nữ tóc trắng nói: "Thì..."
Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét giận dữ từ nơi xa truyền tới."
Đáng chết, Yana đã bị các ngươi giấu tới nơi nào?
Nói ra cho ta, nếu không tacũng không ngại đánh một trận với các ngươi, những kẻ được gọi là Thần linhdị giới này!"
Hai nữ bỗng dừng lại, cùng nhìn về phía đài cao.Aldrich tức sùi bọt mép, vẻ mặt đều vặn vẹo.Rõ ràng...Đã tiêu tốn vô số thời gian lẫn tinh lực, cuối cùng sắp hái được trái cây ngonnhất trên cái cây này...Thế mà lại bị những tên tới từ dị giới này giấu đi.ầ ếXét tới thực lực thì hiện tại mình đã ngang ngửa với Thần linh, nếu như còn kẻnào dám ngăn cản bản thân mình, vậy thì xử lý kẻ đó!Một giọng nữ lạnh lẽo cùng tức giận vang lên: "Vậy mà dám xen vào chuyệncủa ta, đi thử xem thực lực mấy người đó như thế nào."
"Được!
Xem ta giết mấy người này đi!"
Aldrich không do dự nữa, rút một chiếc rìu lớn ra, bay về phía hai nữ.Thiếu nữ tóc đỏ thấy vậy, thuận miệng hỏi: "Như vậy, tên kia cũng đã đi, ta còntính là tồn tại mà hắn triệu hồi ra nữa không?"
Thiếu nữ tóc trắng nhún vai, nói: "Ta hỏi ngươi, là do ngươi muốn đánh ngườinày một trận, hay bởi vì tên kia mới đánh nhau với người này?"
"Đương nhiên là bởi vì tự ta muốn đánh rồi."
Thiếu nữ tóc đỏ nói."
Vậy thì được, tên kia đã không ở đoạn thời gian này, chuyện này là nhân quảcủa ngươi, không có liên quan gì tới tên đó."
Thiếu nữ tóc trắng nói.Thiếu nữ tóc đỏ nghe vậy thì vui vẻ.Nàng ta nhìn về phía Aldrich đang bay tới mà nói: "y, đi chết đi."
Ầm!Aldrich lao ầm ầm xuống mặt đất, tạo thành một hố cực sâu.Hắn ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp biến mất, cơ thể cũng không còn bất cứ sứcsống nào nữa.Hắn ta, chết.Trong khoảnh khắc đó, mấy tên ngo ngoe muốn động ở xung quanh đều cứngngười lại.Thiếu nữ tóc trắng nhìn về phía hư không, vài giây sau nói: "Dừng lại tại nơiđây đi, không nên dẫn tới hai hệ thống thế giới phát sinh chiến tranh Kỷnguyên."
"Đi thôi!"
Thiếu nữ tóc đỏ nắm tay Lý Trường Tuyết, dẫn theo nàng bay về phíabầu trời.Thiếu nữ tóc trắng lại quan sát nơi đây một vòng, cảm thấy đã không bỏ sót bấtcứ thứ gì cả, cũng bay lên trên trời, biến mất trong con sông lớn trên bầu trời.Trên bình nguyên.Thiết bị máy móc hình hộp phát ra giọng nói dịu dàng:"Nhân Gian giới sắp trở về với Lục đạo Luân hồi, tất cả người chết cũng đãđược tiếp thu hoàn tất."
"Tình huống đặc biệt đã được xử lý đặc biệt."
"Nhiệm vụ lần này đã kết thúc."
"Cám ơn Ý chí Thế giới của Nhân Gian giới đã tài trợ, cám ơn người cung cấplối đi tới nơi đây, Liễu Bình."
"Cám ơn mọi người."
"Lần sau chúng ta lại gặp mặt!"
Thiết bị này nói xong, lập tức hóa thành một luồng tàn ảnh bay lên trên không,rất nhanh biến mất trong con sông lớn đó.Tất cả Thần linh cũng theo đó mà rời đi.Hoàng Tuyền giới, dần dần biến thành một cái bóng hư ảo, biến mất khỏi khuvực Vĩnh Dạ này.....Gió.Đây là gió bên trong quá trình xuyên qua thời không.Nó chảy xiết giống như nước, làm cho người trong đó bất lực giãy dụa.Mọi thứ đều thấy không rõ.Khi hắn thoát khỏi lối đi thời không, khi rơi xuống dòng sông chân chính, thậmchí còn cảm thấy con sông này không khác với gió trong lối đi thời không chútnào cả.Một giọng nữ văng vẳng bên tai:"Khi ngươi từ bỏ cơ hội trở về Lục đạo Luân hồi... ngươi đã đánh mất thân phậnngười tu hành của mình, trở thành một thành viên chân chính của Vĩnh Dạ."
"Du hành thời gian đã lấy đi toàn bộ mọi thứ mà ngươi có, chỉ có nhân quả cựcmạnh, mới có thể đồng hành cùng ngươi mà thôi."
"Suy xét tới việc ngươi muốn cứu vớt cô gái kia..."
"Ngươi chỉ có thể trở thành một tấm thẻ bài, mới có thể xuất chiến thay nàng tađược."
"Sống sót đi."
"Sống sót, mới có hi vọng."
Giọng nói biến mất.Người kia yên lặng lắng nghe, lại không muốn suy nghĩ quá nhiều.Mạch nước ngầm cuốn theo hắn vào trong khu vực càng sâu hơn, tới mức làmcho hắn đã mất đi hô hấp, hôn mê đi.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Chú ý.][Trạng thái du lịch thời gian đã kết thúc.][Ngươi đã thoát khỏi hệ thống thế giới cũ, tiến vào trong Vĩnh Dạ, trở thànhmột thành viên chính thức của Vĩnh Dạ.][Thời gian biến đổi số tuổi của ngươi.][Tình huống trước mắt vẫn không rõ.][Đang trong phân tích...][Trong dòng sông này ẩn chứa một lực lượng nào đó, đang kiểm tra toàn diệntình trạng của ngươi, cũng đưa ra sách lược tương ứng.][Sách lược sắp chấp hành.]Soạt...Hắn bị dòng nước đẩy lên bờ, yên lặng nằm trên bờ cát, không nhúc nhích."
Nhìn xem, lại có một người mới chết."
"Được rồi, làm việc thôi."
Có người hô lớn.Hắn bị hai người kéo đi, đặt trên một chiếc xe chở hàng cũ kỹ.-------Chương 230: "Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."
Hắn mở mắt ra.Đã thấy mình nằm trên một chiếc bàn kim loại, hai tay hai chân bị trói chặt lại,không thể nhúc nhích.Một giọng nói điện tử vang lên: "Xin đừng nên cử động, quá trình đóng khungsắp bắt đầu."
Hắn chớp chớp mắt, trong nháy mắt nhớ lại mọi thứ.Miễn cưỡng ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng xung quanh, nơi này giống nhưlà một nhà máy, trên từng chiếc bàn kim loại đều có một người bị trói chặt tạiđó."
Ta cần làm cái gì?"
Hắn hỏi."
Thả lỏng, nói tên của ngươi ra là đủ." m thanh điện tử vang lên."
Liễu Bình."
Hắn nói."
Rất tốt, tên là danh hiệu của loài người, người mới chết Liễu Bình, hiện tại tachính thức thông báo cho ngươi biết, trải qua việc đánh giá tổng hợp, ngươi phùhợp điều kiện đi vào trường học đi học."
"Tiếp đó chính là Thân thẻ của ngươi, xin hãy giữ nguyên tư thế hiện tại, đừnglộn xộn."m thanh điện tử nói xong liền biến mất.Xung quanh có mấy chiếc cánh tay máy xuất hiện, xoay vòng tròn quanh ngườicủa hắn.Từng luồng sáng từ trong cánh tay máy phun ra ngoài, chỉ trong vài giây, đã vẽra một dàn khung hình chữ nhật bên ngoài thân hắn.Cánh tay máy quan sát một lần nữa, mới phun ra một luồng sáng, bắn tới phíatrên bên trái khung hình.Ánh sáng dần dần ngưng tụ thành một con số."
1".Ngay sau đó, một luồng gợn sóng kỳ dị sinh ra.Liễu Bình cảm thấy bản thân mình phát sinh biến đổi mang tính căn bản nào đómà mình không cách nào nói rõ được.Những thứ trói chặt tay chân của hắn cũng chui xuống lòng đất trong nháy mắt."
Ngươi có thể đứng lên, Liễu Bình."
Tiếng điện tử nói.Liễu Bình mịt mờ đứng dậy khỏi bàn kim loại.Ở ốỞ khu vực này, cũng có một số người đứng dậy.Xung quanh mỗi người, cũng đều xuất hiện một dàn khung màu xám, làm chobọn họ trông giống một tấm thẻ bài vậy.Thế nhưng ngay sau đó, những dàn khung màu xám này dần dần ẩn nấp vàotrong hư không.Chờ đã, thẻ bài?Liễu Bình đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một tấm thẻ bài.][Tin tức chi tiết như sau:][Thẻ bài: Thiếu niên Nhân tộc (14 tuổi).][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 2.] (HP: Health Points, điểm sinh mạng, máu.)[Lực công kích: 1.]Liễu Bình ngẩn người.Mình trở thành một tấm thẻ bài rồi sao?Mấy người Yana đâu rồi?Hắn đang suy nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Bởi vì ngươi du hành thời gian, phần lớn thẻ bài của ngươi đã biến mất, ngươicũng mất hết toàn bộ lực lượng, hoàn toàn trở thành một Vĩnh Dạ giả.][Những thẻ bài còn lại của ngươi là:][Thị thần: Yana.][Anh linh: Andrea.][Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y.][Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Thẻ chức nghiệp: Thằng hề; Thẻ chức nghiệp: Thánh giả; Thẻ chức nghiệp:Hành giả Ác Mộng.]Hành giả Ác Mộng!Trái tim Liễu Bình rung mạnh, đang định nói cái gì đó, lại thấy một người điqua bàn kim loại, thuận tay ném tới một cái bọc."
Mặc quần áo vào, sau đó ra ngoài cổng chờ đợi."
Người kia nhắc nhở, lại bước tới một chiếc bàn kim loại khác.Liễu Bình mở cái bọc ra, bên trong có một bộ quần áo thô sơ, còn có một đôigiày nữa.Hắn cầm quần áo, chậm rãi mặc vào.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Chú ý!][Chúng ta gặp phải sự kiện khẩn cấp.][Liên quan tới tấm thẻ bài chức nghiệp 'Hành giả Ác Mộng' này, ngươi có ýkiến gì, xin hãy nói ra.]Liễu Bình cũng đã nghĩ thông suốt, vừa ngồi xổm buộc dây giày, vừa âm thầmnói với Danh sách:"Cựu nhật Thần linh đã từng nói: 'Tấm thẻ này không thể bị tìm ra, còn cần thựchiện những cách khác, làm cho nó thuộc sở hữu của ngươi.
' ""Thế nhưng chúng ta cũng biết, tấm thẻ này được đặt vào trong Nhân Giangiới."
"Như vậy, đã không thể tìm tới tấm thẻ bài này, làm cách nào mới có thể cóđược nó đây?"
"Rất đơn giản, làm cho thế giới rời đi."
"Một khi thế giới rời khỏi Vĩnh Dạ, thẻ bài thuộc về Cựu Thần đương nhiênphải ở lại, nó chỉ có thể xuất hiện trước mặt chúng ta."
"Chắc hẳn người thúc đẩy việc này là chính ta, cho nên nó đã thuộc về ta."
Liễu Bình vừa nói xong, những chữ nhỏ kia cũng biến đổi:[Đặc biệt thuyết minh:][Tấm thẻ này có quan hệ với Cựu nhật Thần linh, nó giống như một tọa độ, cóthể làm cho những Cựu nhật Thần linh kia tìm được ngươi.]['Thằng hề' cùng 'Thánh giả' cũng là thân phận của ngươi, cũng đã bị kẻ địchcủa ngươi biết được.][Thần linh Luyện Ngục có năng lực thông qua hai chức nghiệp này tìm kiếmđược ngươi.][Thời gian biến đổi, hiện tại ngươi đã biến thành một thiếu niên mười bốn tuổi,ngươi còn lại một Vĩnh Dạ giả vừa mới sinh ra, không có lực lượng chống lạiThần linh.][Nếu như Chúng Thần tìm được ngươi, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.]Liễu Bình nói: "Có cách nào có thể ngăn chặn tình huống này hay không?"
Hắn đứng dậy, mặc quần áo tử tế, nhảy xuống bàn kim loại, đi ra cửa.Từng hàng chữ nhỏ tiếp tục xuất hiện:[Chỉ có để bản Danh Sách nuốt sạch thẻ bài.]"Vậy thì nuốt đi."
Liễu Bình nói.[Đang trong quá trình nuốt, xin chờ một lát.] Danh Sách nói.Liễu Bình lo lắng nói: "Mấy người Yana đâu?
Tại sao không nói chuyện?"
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bởi vì cấp bậc của ngươi quá thấp, thẻ bài của ngươi đều rơi vào trạng thái ngủsay.][Chỉ khi ngươi khôi phục lại thực lực nhất định, cường độ linh hồn đạt tới tiêuchuẩn, các nàng mới có thể tỉnh lại lần nữa.]Lúc này, hắn đã đứng đợi tại cổng.Những người khác cũng tập hợp tại nơi này.Trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ lo lắng bất an, không biết sau đó sẽ phảiđối mặt với tình huống nào.Liễu Bình quan sát kỹ một lượt.Những người này đều là thiếu niên, độ tuổi cũng xấp xỉ với hắn.Không có đứa nhỏ, người già hay người trưởng thành.Xem ra trong con sông kia, vẫn có cơ chế sàng lọc với những yêu cầu cơ bản.Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa ái đi tới trước mặt những thiếuniên này.Ông ta quan sát những người nơi đây, nói: "Các vị, chắc hẳn các ngươi cũng đãbiết, nơi này đã không phải là Luyện Ngục, mà là thuộc thế giới người chết...Vĩnh Dạ."
Đám thiếu niên im lặng không nói.Người trung niên tiếp tục mỉm cười, nói: "Ấn tượng về tử vong rất mãnh liệt,vậy mà các ngươi lại đối mặt với vẻ thản nhiên, rõ ràng sau khi trải qua sàngchọn, các ngươi là một nhóm hạt giống có tư chất tốt."
"Chúng ta cần làm cái gì?"
Một thiếu niên cả gan hỏi."
Rất đơn giản, nếu như các ngươi chỉ muốn tiếp tục tồn tại, như vậy ở trongquốc gia chúng ta, làm cái gì cũng được cả, không ai sẽ tước đoạt quyền tồn tạicủa các ngươi..."
"Thế nhưng linh hồn diệt vong lại càng ***** hơn cả tử vong, nó đại biểungươi không còn tồn tại trên thế giới này nữa."
"Trong Vĩnh Dạ, còn có rất nhiều cách thức xử lý linh hồn, có thể làm cho cácngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
"Nếu như..."
"Nếu như các ngươi muốn có được sức tự vệ trong chiến tranh, hoặc là muốn cóđược lực lượng mạnh mẽ, trở thành cường giả bên trong Vĩnh Dạ, bảo vệ linhhồn bản thân không gặp phải bất cứ đau khổ nào, như vậy hãy đi theo ta đi."
"Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."
Người trung niên mở cửa, làm ra tư thế mời.-------Chương 231: Kích hoạt!Các thiếu niên nhìn nhau, lại nghĩ tới hiện tại cũng không có những cách kháccó thể lựa chọn, đành phải lần lượt bước tới trước cửa.Liễu Bình xen lẫn trong đám người, bước từng bước đi về phía cánh cửa kia.Hắn vừa đi, vừa nhớ lại trận chiến vừa xảy ra.Cuối cùng, đã đưa tất cả mọi người trở về, chỉ có mình vẫn còn ở lại.Cũng không biết, hiện tại là thời đại nào?Sau khi mình tỉnh lại từ trong quân doanh, là mười chín tuổi, thế nhưng bây giờ,lại là mười bốn tuổi.Chẳng lẽ đã trở về tới năm năm trước?Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nửa đùa nửa thật hỏi:"Danh Sách, khi trước ngươi lại không thu nhận linh thạch, hiện tại lại nuốt củata ba thẻ bài chức nghiệp, dù gì thì lần này cũng nên mở ra chứ?"
Trong khoảnh khắc đó...Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:[Đang dò xét tình huống hiện tại.][Đã thu hoạch được tin tức tình báo cơ bản nhất về Vĩnh Dạ.][Đã tiến vào dòng thời gian càng xa xôi hơn.][Đã thoát khỏi thế giới Lục đạo Luân hồi, chuyển sinh trở thành Vĩnh Dạ giả,cũng thu hoạch được thân phận trong sạch là thẻ bài sơ cấp.][Đã nuốt ba tấm thẻ chức nghiệp, thu hoạch được lực lượng chức nghiệp cầnthiết.][Tổng kết: Hoàn cảnh hiện tại là an toàn, cũng đã đạt thành toàn bộ điều kiệntiên quyết.][Bản Danh Sách bắt đầu kích hoạt.][Kích hoạt thành công, Giao diện Anh Linh đã mở ra!]...Các thiếu niên được đưa tới một căn phòng lớn, đầy đủ bàn ghế.Trên mỗi một cái bàn lớn đều có lượng lớn thức ăn.Người trung niên đứng ở một bên, nói:"Các ngươi đã trải qua nhiều lượt sàng chọn, đã tiêu hao quá nhiều thể lực, hiệntại ăn cơm trước đi."
"Thời gian ăn cơm là năm phút."
"Năm phút sau, ta sẽ dẫn các ngươi đi học."
Nói xong, ông ta cũng rời đi.Liễu Bình nhìn những người khác, không để ý nhiều lắm, tìm một cái bàn rồingồi xuống.Hắn đúng là cảm thấy đói bụng.Mà thức ăn trước mắt, đơn giản cũng là trái cây rau quả, còn có cả thịt cá trứngsữa, chỉ là hình thái của bọn chúng hơi khác thường mà thôi.Ví dụ như quả trứng này...Liễu Bình cầm một quả trứng có vỏ màu đen, thiên nhiên điêu khắc từng đóamây trên đó, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Trứng của một giống loài nào đó.][Có thể ăn.][Tác dụng: Bổ sung dinh dưỡng.]Liễu Bình dùng tay đập tới, vỏ trứng lập tức vỡ vụn, một quả trứng trắng noãnlăn ra từ bên trong.Ăn một miếng, còn hơi ngọt nữa.Lúc này, những thiếu niên kia cũng không chịu nổi cơn đói cồn cào, vội vàngngồi xuống, bắt đầu ăn uống.Liễu Bình vừa ăn vừa âm thầm hỏi:"Danh Sách, ngươi thật có thể sử dụng sao?"
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên: [Đương nhiên.][Xét thấy ngươi đã chân chính dung nhập thế giới Vĩnh Dạ, trở thành một phầntử trong đó, Bản Danh Sách đã mở ra.][Bởi vì thực lực của ngươi quá thấp kém, chỉ là một tấm thẻ bài màu xám, bảnDanh Sách đã mở ra một công năng đặc biệt chuyên dành cho ngươi.]"Cái gì?"
Liễu Bình hỏi.[Anh linh che chở.] Danh Sách nói."
Đó là thứ gì?"
Liễu Bình tò mò hỏi.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Hạng năng lực thứ nhất của Giao diện Anh Linh:][Anh linh che chở.][Thuyết minh: Những Anh linh mà ngươi đã sở hữu, có thể phóng ra một loạinăng lực biến chủng của họ lên người ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi hoànthành điều kiện đặc biệt tương ứng với Anh linh đó.][Mỗi mười hai giờ, có thể kích hoạt một lần.]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Ví dụ đâu?
Hay là kích hoạt một lần để ta xemxem?"
ấLại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngẫu nhiên lựa chọn Anh linh, người được chọn là: Cửu mệnh Miêu yêu(Đang ngủ say).][Sau khi thỏa mãn những điều kiện đặc biệt dưới đây, ngươi có thể rút ra mộtloại năng lực hệ thần bí biến chủng trên người Cửu mệnh Miêu yêu, có thể sửdụng một lần.][Điều kiện rút ra: Ăn một con cá.]Cá...Điều kiện đơn giản như vậy.Liễu Bình quan sát xung quanh, trên bàn của hắn không có cá, chỉ có một concá nóng hôi hổi đang được đặt trên một cái bàn cách hắn khoảng bảy, tám chiếcbàn khác.Hắn đứng dậy, đi qua nơi đó, bưng con cá lên trước mặt mấy thiếu niên đangngồi nơi đó rồi rời đi."
Chờ đã, đây là thức ăn trên bàn chúng ta."
Một thiếu niên quát."
Ngươi cũng có thể tới ăn đồ ăn trên bàn của ta, ta sẽ không để ý."
Liễu Bìnhmỉm cười, nói.Cũng không để ý tới đối phương có nói thêm gì hay không, hắn đi trở về, đặtcon cá trước mặt, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.Con cá này là loại cá hắn chưa từng gặp qua, khi ăn lại có hương vị rất độc đáo.Một lát sau...Một con cá đã bị ăn sạch.Liễu Bình buông bộ đồ ăn xuống.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt có liên quan tới Cửu mệnh Miêu yêu.][Bản Danh Sách đang rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên người Cửu mệnhMiêu yêu...][Năm,][Bốn,][Ba,][Hai,][Một.][Hoàn thành.][Ngươi thu được năng lực biến chủng: Chuyên môn thu thập tình báo.][Số lần có thể dùng: 1 lần.][Khi kích hoạt năng lực này, ngươi sẽ đạt được tin tức tình báo có tác dụng từtrên người một người nào đó.]Liễu Bình đọc xong cũng phải âm thầm gật đầu.Miêu yêu am hiểu nhất là thu thập tình báo.Trên người Triệu Thiền Y, loại thiên phú đặc trưng này càng thể hiện rõ rànghơn.Ví dụ như tìm kiếm tình báo về sư phụ, là do Triệu Thiền Y tìm tới giúp mình.Thế nhưng, chỉ có thể sử dụng một lần."
Nhỡ may sử dụng hết làm sao bây giờ?"
Liễu Bình hỏi.Danh Sách nói: [Sau mười hai giờ, ngươi cần phải thỏa mãn một điều kiện đặcbiệt nào đó, mới có thể thu hoạch được một loại năng lực biến chủng một lầnnữa.]"Nói cách khác, lần rút tiếp theo chưa chắc đã là Triệu Thiền Y, coi như là rúttrúng nàng, cũng chưa chắc đã rút được năng lực này?"
Liễu Bình hỏi.[Chính xác.] Danh Sách nói.Lúc này, người trung niên kia lại xuất hiện trước mặt các thiếu niên."
Được rồi, thời gian ăn cơm đã kết thúc, tất cả đi theo ta, môn học *****ên củacác ngươi sắp bắt đầu rồi."
Ông ta trầm giọng nói.Các thiếu niên đứng dậy, đi theo ông ta xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đivào trong một căn phòng.Đây là một phòng học rất rộng rãi.Khi người trung niên thấy bọn họ đều ngồi xuống, lập tức rời đi.Một lát sau...Một ông lão tóc xám đi vào trong phòng học, đứng trên bục giảng, đặt mạnhmột quyển sách to lớn lại nặng nề xuống bàn, gây nên tiếng vang không nhỏ.Ông ta thở hổn hển vài hơi, lại xoa mồ hôi trán, mới nhìn về phía đám thiếuniên bên dưới."
Các vị."
"Hôm nay là ngày các ngươi gia nhập Vĩnh Dạ, ta rất vui vẻ khi gặp mặt cácngươi, bởi vì điều này có ý nghĩa đế quốc lại có thêm nhân tài, dòng máu trànngập sức sống."
"Xin hãy tự giới thiệu bản thân đi, dù sao trong tương lai, các ngươi đều trởthành đồng đội lẫn chiến hữu của nhau cả."
"Bắt đầu từ hàng *****ên đi."
-------Chương 232: Anh linh che chởTại hàng *****ên, một nam sinh đứng lên, nói: "Ta tên Tiền Võ Chu, ban đầuđang thăm dò một tấm thẻ bài kho báu khá cổ xưa, tiến vào trong một di tíchnào đó, cơ quan bên trong bị kích hoạt, vì cứu ra mấy người em trai nên khôngcòn thời gian thoát đi, chết tại nơi đó."
Một nữ sinh đứng lên nói: "Ta tên Quý Bạch Vũ, khi đó vừa ***** mấy tênlính, lập tức bị một quả Ma Quang Mẫn Diệt Pháo phạm vi lớn bắn trúng, chếttrên chiến trường."
Ông lão ngắt lời nữ sinh này, nói: "Ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi thôichứ, đã lên chiến trường rồi sao?"
"Quốc gia sắp bị tiêu diệt."
Nữ sinh nói với giọng bình tĩnh."
Thì ra là thế, bên trong Luyện Ngục, chinh phạt cùng đấu tranh là chủ đề vĩnhhằng bất diệt, aiz..."
Ông lão lắc đầu, ra hiệu nữ sinh ngồi xuống.Lại một nam sinh khác đứng dậy: "Tên ta là Libertas, là một thành viên cấp thấpcủa một gia tộc, bởi vì khi quyết đấu không dừng tay lại, ***** con trai útcủa gia chủ, bị gia chủ dùng búa đập chết."
Ông lão gật đầu, nói: "Tố chất của các ngươi thực sự là không tệ, ta sẽ cố gắngdạy bảo các ngươi."
Từng thiếu niên đứng dậy giới thiệu chính mình.Tới lượt Liễu Bình, hắn đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tên ta là LiễuBình, chết trong lúc tranh cướp tình nhân với người khác."
Mọi người đều cười vang, bầu không khí nặng nề cũng biến mất.Khi toàn bộ mọi người đều giới thiệu xong, ông lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Các vị."
"Nói đơn giản chính là..."
"Có thể trong khoảnh khắc tử vong đó, đã tới được lãnh thổ của đế quốc, cũngcoi như may mắn của các ngươi."
May mắn?Các thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình ngẫm nghĩ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Chuyên môn thu thập tình báo',mục tiêu: ông lão đang đứng trên bục giảng kia."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đã kích hoạt.][Những chuyện mà ông ta sắp nói ra, chính là tin tức tình báo chuyên dụng phùhợp với yêu cầu của ngươi.]Trên bục giảng, bờ môi ông lão giật giật, không nói ra câu nói kế tiếp.Ô ề ế ẩ ẩ ổÔng ta nhìn về những thiếu niên này, lẩm bẩm: "Những người trẻ tuổi vừa mớichết này, có lẽ còn không biết cái gì gọi là kinh khủng, thôi được, ta sẽ nói chocác ngươi biết đi."
"Các ngươi ở tại vô tận thế giới trong Luyện Ngục, chắc hẳn đã nghe nói cóThần linh tồn tại rồi chứ."
"Thần linh có vô số thủ đoạn, Thần linh sẽ đặt những kẻ vừa mới chết, thế giớivừa hủy diệt vào trong Vĩnh Dạ, làm cho thế giới đó sa vào chiến tranh vô tận,làm cho đám người vừa chết còn tưởng bản thân mình còn sống, đồng thời liêntục chiến đấu vì sống sót."
"Những người biểu hiện cực kỳ ưu tú, sẽ bị lựa chọn ra..."
Ông lão hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Thần linh dùngphương pháp Nhiên Mệnh để điều khiển bọn họ, làm cho bọn họ biến thành mộttấm thẻ bài, bán mạng cho Thần linh."
Trong phòng học, từng tiếng ồn ào xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn những tiếngthét chói tai của mấy nữ sinh nữa.Một vài thiếu niên lại sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Phương pháp Nhiên Mệnh sao?"
Ông lão nói: "Đúng, phương pháp Nhiên Mệnh... nó thiêu đốt linh hồn củangười chết, làm cho những người chết đó có thể sử dụng tốt trong một khoảngthời gian, thế nhưng sau khi chiến tranh giữa các Thần linh kết thúc, linh hồnngười chết sẽ bị dập tắt hoàn toàn."
Liễu Bình nói: "Nói cách khác, họ coi người chết trở thành công cụ chiến tranhdùng một lần duy nhất thôi sao."
Ông lão dùng giọng nói nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng thìnhững linh hồn kia mới có thể tỉnh táo lại, linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt cháyhầu như không còn, vào thời điểm đó, bọn họ sẽ trở nên vô cùng đau thương lẫnkhốn khổ."
Liễu Bình trở nên im lặng.Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa tới Ám Vụ trấn, phát hiện bức tượng của Nữ sĩThống Khổ ở bên trong giáo đường.Khi đó, trên bức tượng này có một pháp thuật:"Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh."
Không chỉ như thế, khi mình dẫn theo tiểu đội chiến thuật trở về Ám Vụ trấn,tiểu đội còn vận chuyển thêm một bức tượng thần tới nữa.Cuối cùng, chân tướng rõ ràng.Hóa ra bức tượng thần này vì lựa chọn nô lệ tại phạm vi lân cận, thiêu đốt tínhmạng của bọn họ, để tiện cho việc sử dụng của Nữ sĩ Thống khổ!Trong mắt Liễu Bình lóe ra tia sát ý.ầ ế ẫ ốMặc dù mình đã cứu phần lớn người tu hành, thế nhưng vẫn có một số ít người,đã bị lựa chọn ra rồi.Kết quả của bọn họ, thật đáng buồn làm sao.Liễu Bình đứng dậy, nói với ông lão trên bục giảng: "Cám ơn ngài đã giải thích,làm cho ta hiểu được một chuyện rất quan trọng."
Ông lão gật đầu, thở dài nói: "Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay ta lạimuốn nói tới những chuyện nặng nề như vậy, thế nhưng các ngươi nghe đượccũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể hiểu được, giờ phút này vẫn có thể tự dongồi tại nơi đây nghe giảng bài là một chuyện đáng ngưỡng mộ cỡ nào."
Lại có một thiếu niên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này sẽ được tự do sao?Chúng ta đều đã bị chế tạo thành từng tấm thẻ bài... trong Luyện Ngục, chắchẳn cũng sẽ có Thẻ bài sư điều khiển chúng ta."
Ông lão xua tay nói: "Không, nơi này là Vĩnh Dạ, nơi đây sẽ không có Thẻ bàisư nào điều khiển các ngươi, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng tăng tiếnthực lực bản thân, làm cho mình trở thành một cường giả, vì bảo vệ toàn bộ mọingười nơi đây mà chiến."
Lại một thiếu niên hỏi: "Đã có chiến tranh, như vậy chắc hẳn cũng có Thẻ bàisư điều khiển chúng ta, nếu không chúng ta phải làm cách nào mới phát huythực lực bản thân được?"
Ông lão bật cười, nói: "Chúng ta có hệ thống chiến tranh trí tuệ nhân tạo, nóphụ trách dựa theo các loại sách lược công bằng để điều khiển mỗi người chúngta."
"Còn có thể như vậy sao?
Chẳng phải là mỗi người đều bình đẳng rồi?"
Mộtthiếu niên nói với giọng khó tin."
Không sai, máy móc tuyệt đối công bằng... cứ như vậy, lý niệm nô dịch cùngbị nô dịch tại Luyện Ngục, đã bị chúng ta phá vỡ."
Ông lão vui mừng gật đầu.Liễu Bình không tiếp tục lắng nghe tiếp.Trước mắt của hắn đang có từng hàng chữ nhắc nhở:[Chú ý.][Hai mươi bốn giờ sau, ngươi sẽ đối mặt với trận chiến Đăng Thần *****ên.][Thời gian hiện tại đã được xác định, là năm năm về trước.][Đã thăm dò bộ bài năm năm về trước của Aldrich chính là: Bộ bài Người hầu.][Ngươi có tỉ lệ chiến thắng hắn ta, bảo vệ tính mạng của Yana, cũng làm chotrận Đăng Thần chiến này tiếp tục.][Xin hãy bắt đầu tăng cường cấp bậc thẻ bài của ngươi ngay lập tức!]-------Chương 233: "Một lần chỉ có thể bắn một viên đạn?"
"Ta còn câu hỏi."
Một nữ sinh giơ tay nói."
Nói đi."
Ông lão nói."
Nếu như khi chúng ta còn sống, đã có được chức nghiệp của Thẻ bài sư, nhưvậy hiện tại phải làm sao?"
Nữ sinh hỏi.Liễu Bình phát hiện không ít người chú ý tới vấn đề này.Có lẽ có thắc mắc cùng lo lắng này, không chỉ mỗi mình vị nữ sinh kia.Ông lão cười nói: "Điều này sao, xin hãy yên tâm đi, ở trong đế quốc, tất cảchức nghiệp của Thẻ bài sư đều đã dung nhập vào trong thẻ bài, đó là vì đề caosức chiến đấu của toàn dân..."
"Đối với đế quốc mà nói, ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng đối với chínhngươi tới nói, ngươi hoàn toàn có thể coi mình là một Thẻ bài sư."
Ông ta dùng sức lật quyển sách nặng nề kia.Từng tấm thẻ bài được ông ta rút ra, rồi dán chúng lên trên bảng đen."
Được rồi, các thiếu niên, tới đây lựa chọn chức nghiệp ban đầu của mình đi,môn học *****ên chính thức bắt đầu."
Ông lão nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía bảng đen."
Đây là thứ gì vậy."
Một nam sinh lớn tiếng nói."
Cấp bậc quá thấp."
Tên ngồi cùng bàn với nam sinh kia cũng nói."
Chỉ có chức nghiệp đơn giản như vậy thôi sao?"
Một nữ sinh không nhịn đượcmà nói.Liễu Bình nhìn về phía bảng đen, thấy được những tấm thẻ bài trên đó đều cómàu xám tro nhạt, phía trên vẽ lấy từng vũ khí, cùng trang phục đơn sơ tươngứng.Khi hắn nhìn chăm chú về phía những thẻ bài kia, từng hàng chữ nhỏ lập tứcnhảy ra, giới thiệu những chức nghiệp có trên bảng đen:[Người mới dùng súng ống.][Học đồ Niệm lực.][Kỵ sĩ thực tập.][Người tu luyện Linh năng.][Cung tiễn thủ sơ cấp.][Võ giả sơ cấp.][Người luyện tập Ám sát.][...][Chú ý: Đây đều là chức nghiệp cơ sở nhất, địa vị ở vào hạng chót trong tất cảchức nghiệp, thế nhưng cũng là nghề nghiệp ban đầu của rất nhiều nghề nghiệpcấp cao.]Liễu Bình gật đầu.Coi như tấm thẻ bài Thằng hề mà mình rút được khi trước, mặc dù rất ít lưu ý,thế nhưng cũng mạnh hơn những nghề nghiệp này nhiều.Thảo nào tất cả mọi người đều khó chịu."
Yên tĩnh!"
Ông lão phất tay, cao giọng nói: "Các vị, khi mọi người còn sống, các ngươi đềutự cao tự đại, thế nhưng các ngươi có nghĩ tới vấn đề này hay không..."
"Đó là các ngươi đã chết, đã mất đi tất cả lực lượng."
Các thiếu niên vẫn ấm ức, thế nhưng thanh âm đã nhỏ hơn nhiều rồi.Ông lão nói: "Mọi thứ cần bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần các ngươi có thực lực, tăngcấp chức nghiệp hiện tại lên tới cấp bậc cao hơn, hoặc tiến hành chuyển chức,đều là chuyện sớm hay muộn mà thôi, rõ chưa?"
"Rõ."
Chỉ có một vài người trả lời mà thôi."
Khóa học *****ên chính là thử thách mang tính sàng lọc, hiện tại dựa theonăng lực sở trường của các ngươi, đi lên lựa chọn chức nghiệp ban đầu củamình đi."
Ông lão nói."
Thử thách?"
Có người lớn tiếng hỏi lại."
Đúng, các ngươi cũng không phải lính mới, cho nên sẽ được điều động tiếnvào một vài khu vực vừa chiếm lại được của đế quốc, nơi đó có quá nhiều linhhồn bị hiến tế, chịu phải ô nhiễm, cũng may đã bị loại bỏ gần hết rồi, các ngươiđi tới hoàn thành nốt công việc thu dọn tương quan."
Ông lão nói.Lần này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.Cuối cùng, mọi người mới ý thức được, hoàn cảnh hiện tại cũng không phải làmột nơi an toàn.Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía bảng đen.Chức nghiệp!Trong Luyện Ngục, chức nghiệp chính là lực lượng!Từng thiếu niên bước lên trước, bắt đầu chọn lựa chức nghiệp mà mình thíchthú.Liễu Bình cũng quan sát một lượt, cảm thấy khá khó chọn.Trên phương diện thẻ bài, mình hiểu rõ cũng quá ít, không thể sánh nổi vớinhững thiếu niên lớn lên tại địa phương này.Nên lựa chọn chức nghiệp nào mới tốt đây...Á ắ ắ ấ ỗ ấÁnh mắt của hắn lướt qua từng tấm thẻ bài, bỗng nhiên dừng lại trên một tấmthẻ bài.Trên tấm thẻ bài đó có vẽ một bộ giáp sắt đơn sơ cùng với một tấm chắn.Khi ánh mắt của hắn dừng lại, trong hư không cũng xuất hiện từng dòng chữnhỏ, miêu tả rõ ràng tấm thẻ trước mắt:[Kỵ sĩ thực tập.][Có thể mặc mọi đồ phòng ngự, có thể sử dụng mọi vũ khí lạnh cùng tấm chắn.][Đánh giá: Một chức nghiệp đa dụng trên chiến trường, thế nhưng cái gì cũngbiết cũng tương đương với việc không thông thạo thứ gì, nếu như không cóthiên phú cực cao, người lựa chọn chức nghiệp này thường thường đều trở nêntầm thường.]Liễu Bình đọc xong, âm thầm hỏi: "Nếu như thiên phú miễn cưỡng chấp nhậnđược thì sao?"
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đây là một trong những chức nghiệp có chi nhánh phát triển đa dạng nhất, cóthể tiến hóa hoặc chuyển chức thành vô số nghề nghiệp khác nhau.][Lựa chọn của ngươi là?]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Ta đã từng chiến đấu với Huyết kỵ sĩ, thế nhưngphải nhờ tấm thẻ Kỳ quỷ, mới có thể dễ dàng chiến thắng; hiện tại nhớ tới cũngrõ mồn một, mà lại..."
"Yana đã từng là Thánh kỵ sĩ, nếu như nàng tỉnh lại, chắc hẳn có thể hướng dẫnta thuần thục hơn với cái nghề nghiệp Kỵ sĩ này."
"Hơn nữa còn phải tiến hành thử thách, nếu có một bộ đồ phòng ngự, sẽ có tỷ lệsống sót cao hơn nhiều."
Hắn quyết định xong, lập tức đứng dậy, đi tới bục giảng, gỡ chiếc thẻ bài Kỵ sĩthực tập xuống.Lúc này, trong phòng học đều loạn hết cả lên.Các thiếu niên đã có được thẻ bài chức nghiệp ban đầu của mình.Một thiếu nữ ném thẻ bài của mình ra ngoài, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, tấm thẻbài kia hóa thành một chiếc cung, cùng một ống tên.Thiếu nữ cầm cung quan sát một lát, phàn nàn nói: "Đây là cung săn đi săn thỏchứ, ta nên dùng thứ này như thế nào đây!"
Một nam sinh ném thẻ bài ra ngoài, thu được một chiếc súng trường cực kỳ thôsơ.Hắn ta giơ súng lên, loay hoay một lúc, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin, hétlên:"Một lần chỉ có thể bắn một viên đạn?"
ầ ế ằMột tên nam sinh khác thì cầm một chiếc găng tay bằng da, lạnh lùng nói: "Tựmà thỏa mãn đi, ít nhất ngươi cũng có một vũ khí phòng thân, ta là Võ giả sơcấp, chỉ có một chiếc bao tay... chú ý, nó là bao tay bình thường, không phảigăng tay chiến đấu."
Liễu Bình cũng ném chiếc thẻ bài "Kỵ sĩ thực tập" ra ngoài.Ầm!Một tấm lá chắn nhỏ bằng gỗ rơi xuống tay của hắn.Ngay sau đó, một chiếc gậy gỗ cũng rớt xuống, rơi vào trên tay bên kia.-------Chương 234: Nhậm chứcLiễu Bình quan sát hai thứ này, nói với vẻ không chắc chắn: "Đây là cây gậychứ?"
Ông lão cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh, rấtthích hợp với ngươi."
Liễu Bình lại giơ khiên gỗ lên...Nó quá nhỏ, diện tích chỉ bằng ba bàn tay đang xòe ra mà thôi.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi thu hoạch được vũ khí: Gậy gỗ thấp kém.][Chất lượng của nó cực kỳ kém cỏi, ngươi hiểu ý của ta mà.][Ngươi thu hoạch được đồ phòng ngự: Khiên gỗ thấp kém.][Mặc dù nó cũng là loại thấp kém nhất trong số các loại khiên, thế nhưng bấtngờ là nó lại khá bền chắc.][Chú ý, ngươi là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất, màu xám và mới được sángtạo, ngươi đang nhậm chức, cũng kích hoạt lực lượng hệ thần bí bên trong VĩnhDạ.][Ngươi sẽ cảm ứng được mấy loại kỹ năng ban đầu của chức nghiệp Kỵ sĩ thựctập, xin hãy lựa chọn một cách cẩn thận.]Liễu Bình đứng im bất động, bỗng nhiên hiểu ra một thứ gì có.Một loại lực lượng nào đó đang xoay quanh người mình mà phun trào, bất cứlúc nào cũng có thể chuyển hóa thành lực lượng thuộc về mình.Nó có thể chuyển hóa thành bốn loại năng lực, mình cần lựa chọn một loạitrong đó.Thứ nhất: Quầng sáng.Thứ hai: Nắm giữ binh khí (Có thể học được kỹ năng công kích sơ cấp của mộtloại binh khí nào đó).Thứ ba: Thuẫn phòng đạo.Thứ tư: Pháp thuật loại trị liệu.Liễu Bình cũng không để ý tới binh khí hay thuẫn phòng, dù sao hắn đã có kinhnghiệm chém giết cùng kỹ xảo rèn luyện trong nhiều năm như vậy làm cơ sởrồi.Thế nhưng quầng sáng, lại là thứ mà hắn chưa từng gặp qua trước đây.Hay là lựa chọn Quầng sáng?Ý niệm hắn hơi thay đổi, lại rơi vào pháp thuật trị liệu.Pháp thuật loại trị liệu à... là một loại rất thực dụng.ẳ ế ễ ỗ ÁChẳng biết tại sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới chuyện khi mình vừa mới tới Ám Vụtrấn.Khi biết được mình là chức nghiệp loại trị liệu, đám Người gác đêm đều nhìnmình bằng con mắt khác.Đúng vậy, trị liệu rất quan trọng.Nhìn những người khác là có thể biết, hiện tại trang bị của mọi người đều rấtthô sơ, cũng đã mất đi lực lượng.Nếu đi tới một hoàn cảnh lạ lẫm tiến hành thử thách, bảo vệ tính mạng mới làchuyện quan trọng nhất.Vậy thì...*****ên học tập pháp thuật loại trị liệu trước, về sau lại học tập Quầng sángvậy.Ý niệm Liễu Bình hơi động, luồng lực lượng kia lập tức hóa thành kiến thức,xuất hiện trong tâm linh của hắn.Từng hàng chữ nhỏ lập tức nổi lên:[Ngươi nắm vững 'Thánh Ngâm Thuật'.][Ngươi đã trở thành một 'Kỵ sĩ thực tập'.][Thẻ bài của ngươi đã phát sinh biến đổi:][Thẻ bài: Kỵ sĩ thực tập.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 5.]ư[Lực công kích: 3.]Liễu Bình yên lặng cảm nhận sự biến đổi của cơ thể, chỉ thấy toàn thân cơ bắpbản thân trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả tinh thần cũng dồi dào hơn trước."
Thật sự là kỳ diệu."
Hắn vừa cười vừa nói.Lúc này, phòng học cũng dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đã hoàn thànhquá trình nhậm chức, ánh mắt lại nhìn về phía ông lão trên bục giảng.Ông lão nhìn quanh một vòng, nói với giọng hài lòng: "Rất tốt, khi các ngươicòn sống, đều đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện tại hãy bắt đầuchiến đấu vì tương lai của bản thân mình đi."
Ông lão vươn tay, kéo nhẹ tại hư không...Ngay sau đó, toàn bộ phòng học biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một tấmthẻ bài xuất hiện trong tay ông lão.Lúc này, mọi người mới phát hiện mình đang ở trong một vùng rừng núi.Sắc trời lờ mờ.ấ ầ ắ ếPhía dưới sườn núi, một thôn xóm xuất hiện trong tầm mắt của các thiếu niên.Ánh lửa hừng hực bốc lên từ trong thôn xóm, thỉnh thoảng còn truyền tới nhữngtiếng kêu thảm thiết.Ông lão nói: "Đi đi, giết sạch Thất Hồn giả."
"Còn sống trở về coi như đạt tiêu chuẩn."
"Biểu hiện của các ngươi càng tốt, lợi ích đạt được sẽ càng cao, sẽ đạt được ưuđãi về mặt tài nguyên, ưu tiên tăng lên cấp bậc của thẻ bài."
"Đây là khóa học *****ên của các ngươi tại Vĩnh Dạ."...Các thiếu niên liên tục xuất phát, bước về phía thôn xóm bên dưới.Liễu Bình đi tới nửa đường, bỗng nhiên từ xa truyền tới một tiếng la lớn:"Kỵ sĩ?
Một người thôi sao?"
Liễu Bình dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Thiếu niên kia chạy tới, nói: "Ta là thích khách, hay là chúng ta tổ đội đi, cùngchiến đấu với nhau, như thế nào?"
Liễu Bình liếc nhìn hắn ta.Thêm một người thì thêm một phần lực, hơn nữa nhìn qua thằng nhóc này cũngrất thông minh, khi mình ở phía trước ngăn cản quái vật, cái tên này có thể tiếnhành công kích từ một bên rồi..."
Được, hai ta cùng tổ đội đi."
Liễu Bình gật đầu nói."
Cây gậy của ngươi không ổn lắm, nào, để ta giúp ngươi vót nhọn một đầu, nhưvậy lực chiến đấu của ngươi sẽ được tăng lên."
Thiếu niên nói."
Cám ơn."
Liễu Bình nghĩ cũng đúng, lập tức ném gậy gỗ qua.Thiếu niên nhận lấy gậy gỗ, bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị."
Nghe nói ngươi bị chết khi tranh cướp gái đúng không, như vậy lần này, ngươibiết vì sao mình lại chết không?"
Hắn ta vừa nói, vừa ném chiếc gậy gỗ về phía sau lưng.Trong bóng tối, mấy tên thiếu niên đi tới.Một người trong đó bắt lấy gậy gỗ, dùng đao chém nó thành hai nửa, némxuống đất.Liễu Bình nhìn mấy người này, lại nhìn cái tên chém đứt gậy gỗ kia, bỗng nhớlại được, nói:"Hóa ra là ngươi, khi ăn cơm ta đã lấy một con cá từ bàn các ngươi."
"Đúng, rõ ràng ta đã bảo ngươi bỏ con cá kia xuống, ngươi lại không nghe."
Thiếu niên kia nói.Trên tay hắn ta còn cầm một bức tượng.Á ầ ấ ểÁnh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, bất cứ khi nào cũng có thể trị liệunhững người xung quanh.Các thiếu niên khác thì đứng bên cạnh hắn ta."
Bởi vì một con cá, lại làm hỏng vũ khí duy nhất của ta?"
Liễu Bình hỏi.Mấy tên thiếu niên yên tĩnh.Liễu Bình nhíu mày, nói tiếp: "Vì hơn thua mồm mép mà hại mạng người, đâylà cách làm người của các ngươi sao?"
"Không có binh khí, ngươi hãy chờ chết đi."
Thiếu niên kia bình tĩnh nói mộtcâu, quay người chạy về phía thôn xóm kia.Mấy tên thiếu niên khác cũng lập tức đuổi theo.Chỉ còn lại Liễu Bình vẫn đứng im tại chỗ.Một phút trôi qua.Hai phút.Phút thứ ba..."
Lũ ngu xuẩn... giết hết các ngươi thì điểm đánh giá của ta có giảm xuống haykhông?
Thôi được rồi, cẩn thận vẫn hơn, về sau biết rõ ràng quy tắc rồi nói sauđi."
Hắn lắc đầu, đi về phía rừng cây.Mấy phút sau.Hắn trở ra, dùng dây leo quấn quanh mấy chục chiếc gậy gỗ, buộc lại sau lưng,nhanh chân bước về phía thôn xóm.-------Chương 235: Hình như nó có gì đó là lạ.Trong thôn xóm, ngọn lửa bùng lên tứ phía.Ông lão kia nói cần giết sạch toàn bộ Thất Hồn giả.Thế nhưng Thất Hồn giả là cái gì?Liễu Bình lựa chọn một vị trí vắng vẻ, nhảy qua hàng rào, đứng trước cửa mộtngười nhà nông.Cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng gào thét trầm thấp.Liễu Bình rút một chiếc gậy gỗ từ sau lưng ra, đặt lên cửa, đẩy mạnh vào...Cửa mở toang ra.Tiếng gào thét cũng theo đó biến mất, một bóng đen từ trong cửa chui ra ngoài,xuất hiện tại trong sân.Đó là một người đàn ông gầy trơ cả xương.Hắn ta bò trên đất, cảnh giác nhìn về phía Liễu Bình như một con thú hoangvậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thất Hồn giả.][Bị một loại quái vật nào đó biến thành thức ăn, bị hút hết tinh hoa trong linhhồn, chỉ còn lại thân xác cùng tâm tình tiêu cực vô tận, sẽ chủ động tấn côngmọi vật thể tới gần.]Liễu Bình lộ ra vẻ suy tư.Xem ra, kẻ địch của đế quốc là một loại quái vật nào đó.Rõ ràng Vĩnh Dạ là nơi mà các người chết ngủ say, thế nhưng nơi đây cũngkhông yên ổn mà."
Hey, hiệu suất của ngươi bây giờ cao ghê á, chỉ liếc qua đã biết được lai lịchcủa những thứ này."
Liễu Bình đùa giỡn nói.Từng hàng chữ nhỏ trả lời: [Bản Danh Sách đã kích hoạt, xin đừng dùng ánhmắt khi trước mà nhìn bản Danh Sách.]Thất Hồn giả gầm thét, lao về phía Liễu Bình!"
Cũng tốt đó."
Liễu Bình khen ngợi, sau đó giơ cao gậy gỗ, tới khi tay của đối phương bị tấmchắn ngăn cản, mới dùng toàn lực đập mạnh cây gậy xuống dưới!Răng rắc.Một tiếng vang lên.Gậy gỗ bị gãy mất, đồng thời cổ của Thất Hồn giả cũng bị đập gãy.ố ấ ố ế ấ ễNó ngã xuống đất liên tục giãy dụa, muốn tiếp tục đứng lên tấn công Liễu Bình,thế nhưng làm cách nào cũng không thể đứng dậy.Liễu Bình lại rút một cây gậy gỗ từ phía sau ra, dùng toàn lực đập mạnh xuống.Cuối cùng, quái vật cũng yên tĩnh.Mà chiếc gậy gỗ thứ hai cũng vì vậy mà gãy mất.Liễu Bình lắc đầu, thở dài nói: "Vũ khí quá rác rưởi."
Hắn đang định rời đi, thế nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại trở về, đi vào trong nhà.Trong nhà này rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường do cỏ khô xếp thành, cùngvới một vài công cụ nhà nông thô sơ.Ngay cả cái kéo đều không có.Liễu Bình cảm thấy hơi thất vọng.Hắn quyết định tháo dây leo ra, ném hết gậy gỗ xuống đất, chỉ giữ lại một chiếctrên tay.Những chiếc gậy gỗ này chỉ có thể coi là nhánh cây bình thường, không thíchhợp chiến đấu, khiêng quá nhiều còn lãng phí thể lực.Sau khi làm xong những chuyện này, hắn lại rời khỏi căn nhà, mới phát hiệntrong sân nhà lại có thêm một người.Đó là một thiếu niên khác.Trong lớp học, người này là người thứ ba tự giới thiệu, tên là Libertas, nghe nóilà trong trận quyết đấu với con út của gia chủ, không thu tay lại được mà giếtchết đối phương, cho nên đã bị gia chủ *****."
Ta nhớ được ngươi, ngươi là Liễu Bình, vì tranh cướp tình nhân mà chết."
Libertas quan sát hắn, giật mình nói."
Ta cũng nhớ được ngươi, tên ngươi là Libertas."
Liễu Bình nói.Trong đám thiếu niên vừa rồi, không có người này.Libertas nhìn thi thể trên mặt đất, cười nói: "Thế nào, có muốn tổ đội với ta haykhông?
Dù sao lực lượng của hai người vẫn lớn hơn một người."
"Có thể."
Liễu Bình thản nhiên nói."
Nào, đưa gậy gỗ của ngươi cho ta đi, ta sẽ vót nhọn một đầu trở thành mộtchiếc mâu, như vậy sẽ làm lực chiến đấu của ngươi tăng lên khá nhiều đó."
Libertas nói.Liễu Bình đưa gậy gỗ trong tay tới.Libertas không nói thêm gì, rút một con dao gọt trái cây từ bên hông ra, vótnhọn một đầu gậy gỗ."
Nghề nghiệp của ngươi là gì?"
Liễu Bình hỏi."
Thích khách thực tập."
Libertas nói.ắ ế ỗ ắHắn giơ chiếc mâu gỗ sắc bén lên, quan sát một lát mới lộ ra vẻ hài lòng."
Thực ra ta chưa từng gặp một kẻ hùng hổ như ngươi, bởi vì tranh cướp tìnhnhân mà bị *****...
Nói tới, cô nàng kia chắc hẳn rất xinh đẹp chứ."
Libertas nháy mắt với Liễu Bình, thuận tay ném mâu gỗ cho hắn.Liễu Bình nhận mâu gỗ, nở một nụ cười."
Về phương diện sắc đẹp thì đúng là nàng rất xinh đẹp."
Hắn nghĩ lại nhan sắccủa Yana, nói với vẻ chân thành."
Vậy thì quá đáng giá."
Libertas nói."
Đúng vậy, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm, hay là ra ngoài giết Thất Hồngiả?"
Liễu Bình hỏi."
Đi thôi, dù sao cũng nhàn rỗi."
Libertas điều khiển con dao gọt trái cây thành một luồng sáng bạc, quay ngườiđi ra khỏi sân nhà này.Hai người đi qua một con đường nhỏ, tới phần cuối ngõ nhỏ mới gặp một ThấtHồn giả khác."
Ta cản ngươi giết, có ý kiến gì không?"
Liễu Bình hỏi."
Là kỹ năng thuẫn phòng sao?
Được."
Libertas nói.Liễu Bình đi tới trước, đang định nâng thuẫn ngăn cản Thất Hồn giả, lại thấy từtrong ánh mắt Thất Hồn giả ***** một luồng sáng đỏ như máu.Không ổn.Bóng người hắn lóe lên, lướt qua người Thất Hồn giả, dùng thuẫn gỗ đập mạnhvề phía sau...Ầm!Đầu của Thất Hồn giả nổ tung, ngã xuống mặt đất.Mắt Libertas sáng rực lên, thế nhưng lại nói với giọng đùa giỡn: "Ngươi làmvậy là muốn ta không có cơ hội phát huy à."
"Không phải, hình như nó có gì đó là lạ."
Liễu Bình nói."
Có gì không ổn sao?"
Libertas hỏi."
Vừa rồi nó mang tới cho ta một loại cảm giác nguy hiểm."
Liễu Bình nghĩ nghĩrồi nói."
Dựa vào thực lực yếu đáng thương của chúng ta, bọn chúng mang tới chochúng ta cảm giác nguy hiểm là chuyện rất bình thường."
Libertas nhún vai nói."
Ta nói không rõ, tiếp tục quan sát tiếp đi."
Liễu Bình nói.Hai người một trước một sau, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới đường cái.Tại đó, tốp năm tốp ba Thất Hồn giả lượn lờ trên đường cái chẳng có mục đíchgì.ế ễ"Ta cản ngươi giết."
Liễu Bình nói."
Không thành vấn đề."
Libertas đi về phía tên Thất Hồn giả gần nhất.Thất Hồn giả cảm thấy có người tới gần, lập tức gầm thét lao tới.Ầm!Lá chắn gỗ phát ra tiếng đón đỡ nặng nề.Liễu Bình ngăn cản đòn công kích của Thất Hồn giả giúp Libertas, mà Libertasthì nắm chặt dao găm, đâm về phía cổ của đối phương.Phụt...Một cái đầu bị cắt đứt, máu từ cổ phun thẳng ra ngoài."
Ra tay quá nặng."
Liễu Bình nói."
Vì tránh nhiễm phải máu của bọn nó, dù sao chúng ta cũng không biết máu củabọn nó có độc hay không."
Libertas giải thích.Rồi hắn ta bỗng nói với vẻ tiếc nuối: "Nếu có được một thanh kiếm ngắn, sẽkhông có nhiều phiền phức như vậy."
"Sau khi tăng cấp thì sẽ có."
Liễu Bình nói.Hai người tiếp tục tiến về phía trước, một lát sau đã dọn dẹp sạch sẽ Thất Hồngiả tại khu vực này.-------Chương 236: Các thiếu niên"Đây là thử thách nhập học sao?
Quá đơn giản chứ."
Libertas nói với vẻ thất vọng."
Ta lại cảm thấy không có đơn giản như vậy."
Liễu Bình nói."
Làm sao ngươi biết?"
"Trực giác."
"Trực giác của ngươi luôn chuẩn xác sao?"
"Đúng."
"Vậy tại sao ngươi lại bị giết khi tranh cướp tình nhân?"
"Đó là một chuyện bất ngờ."
Liễu Bình đang nói, bỗng phát hiện trong một lò rèn bên đường, có ánh kim loạilấp lóe."
Ở nơi này chờ ta."
Hắn quay người đi vào trong tiệm thợ rèn, phát hiện nơi này đã bị dọn dẹp sạchsẽ, trên mặt đất còn có lượng lớn vết máu.Một chiếc kiếm ngắn được đặt tại đe rèn sắt.Liễu Bình cầm kiếm ngắn, lùi ra ngoài, đi về phía Libertas."
Nhìn xem, thu hoạch."
Hắn nói."
Không tệ lắm, mặc dù phẩm chất của chiếc kiếm ngắn này rất bình thường, thếnhưng vẫn tốt hơn thanh mâu gỗ của ngươi nhiều."
Libertas lộ ra vẻ hâm mộ.Liễu Bình ném kiếm ngắn cho hắn ta."
Ngươi không cần sao?
Ta nhớ rằng Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh."
Libertas hỏi."
Con người ta vẫn luôn sở trường về phòng ngự, thanh kiếm này ở trên tay thíchkhách, sẽ phát huy ra toàn bộ uy lực của nó."
Liễu Bình nói.Libertas nhìn hắn, bỗng bật cười, nói: "Tốt."
Hai người bỗng nhiên có cảm giác, cùng nhau quay đầu nhìn về phía gócđường.Nơi đó có một tên Thất Hồn giả với thân hình khổng lồ gấp mấy lần bìnhthường đang nằm trên tường vây, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm haingười."
Cái tên này có vẻ như khác với những Thất Hồn giả khác."
Libertas khó hiểunói."
Cẩn thận."
Liễu Bình nói.ắ ắ ấTrước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thất Hồn giả sau khi ăn no.][Đã biến dị.][Thuyết minh: Nó đã ăn đủ thịt người, đã trở nên mạnh mẽ hơn hết.]Một tay Libertas nắm chặt kiếm ngắn, một tay nắm chặt dao găm, hỏi: "Là trốnhay đánh?"
Vừa dứt lời...Tên Thất Hồn giả kia bật lên, nhảy qua một đoạn đường rất dài, rơi xuống trướcmặt hai người.*****ên Thất Hồn giả nhìn về phía chiếc lá chắn gỗ thô sơ trên tay Liễu Bình,trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, sau đó lại nhìn về phía Libertas.Libertas thì khác, không chỉ có dao găm, còn có một thanh kiếm ngắn nữa!Thất Hồn giả nhìn Libertas chằm chằm, phát ra từng tiếng gào thét."
Hình như nó còn có Thần trí... xem ra chỉ có thể đánh."
Liễu Bình nói."
Vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Lên."
Liễu Bình nói.Hai người sóng vai di chuyển, nhanh chóng tới gần Thất Hồn giả.Liễu Bình cầm thuẫn cản ở phía trước, thế nhưng cái tên Thất Hồn giả kiakhông liếc nhìn mình cái nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Libertas...Hắn dứt khoát rút mâu gỗ từ sau lưng ra, tùy ý lách người, đã lách qua đôi taycủa đối phương, đâm vào trong người của đối phương.Xoạt xoạt!Mâu gỗ quá yếu ớt, lại bị gãy lìa."
Còn dám đánh giá người khác dựa vào vẻ bề ngoài nữa không?"
Liễu Bình hỏi.Thất Hồn giả vung mạnh tay ra, đập mạnh vào tấm chắn bằng gỗ.Ngay lập tức, Liễu Bình bị đập bay ra ngoài.Phập...Một tiếng vang nặng nề xuất hiện.Kiếm ngắn đâm xuyên đầu Thất Hồn giả từ phía sau, xuyên ra ngoài miệng nó.Thất Hồn giả lập tức ngã xuống đất.Libertas thu kiếm lại, hỏi: "Ngươi sao rồi?"
"Không sao, chỉ là tấm chắn gỗ này bị hư chút."
Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía tấm chắn gỗ trong tay, phía trên có thêm một vài vết rạn.Nếu như ngăn cản thêm vài công kích như vừa rồi, tấm chắn này sẽ xong đời.ế ồ ấLibertas đi tới, nói: "Giết lâu như vậy rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi mấy phútđi."
"Được."
Liễu Bình nói.Hai người ngồi xuống bên vệ đường.Một lát sau, phía đối diện lại xuất hiện mấy người.Liễu Bình liếc qua, chậm rãi đứng dậy."
Làm sao vậy?"
Libertas không rõ ràng cho lắm.Mấy tên thiếu niên phía đối diện cũng nhận ra Liễu Bình, một người trong đógiật mình nói: "Hắn còn sống?"
Bọn họ dừng bước lại, xì xào bàn tán một lát, đi về phía Liễu Bình.Tên thiếu niên cầm đầu nói:"Hey, cái tên Libertas kia, ngươi rời đi trước."
"Hả?
Vì sao?"
Libertas hỏi."
Chúng ta có mâu thuẫn cá nhân với cái tên này."
Thiếu niên kia nói."
Các ngươi?
Nhiều người như vậy, đều có mâu thuẫn cá nhân với một mìnhhắn?"
Libertas bật cười.Thiếu niên kia thấy dáng vẻ của Libertas, tiện tay lấy một bức tượng từ trongngực ra.Ánh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, giống như có thể trị liệu mọingười xung quanh vậy."
Gia tộc bọn ta có gia truyền nghề nghiệp trị liệu."
"Mặc dù đã rơi vào Vĩnh Dạ, thế nhưng ta vẫn sẽ trở thành một người có khảnăng trị liệu mạnh mẽ, nếu như ngươi nguyện ý rời đi, ngày sau ta sẽ báo đáp."
Thiếu niên kia nói...."
Ngươi muốn đầu hàng sao?"
Libertas quay đầu hỏi.Liễu Bình lắc đầu."
Ngươi muốn đánh với bọn họ sao?"
Libertas lại hỏi.Liễu Bình gật đầu.Libertas lập tức hào hứng ***** môi, nói: "Vậy thì tốt, thêm ta nữa... bọn họ cónăm người, ngươi đánh hai tên, ta đánh ba tên, lên!"
Hắn ta lao về phía mấy tên thiếu niên kia ngay lập tức.Liễu Bình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.Bởi vì có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[Thời gian đã qua mười hai giờ.][Từ giờ phút này bắt đầu, Anh linh che chở có thể kích hoạt bất cứ khi nào.]"Không đúng..."
Liễu Bình khó hiểu nói: "Ta vừa mới kích hoạt nó một lần,thực sự là chưa tới mười hai giờ nữa."
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Thời gian của bản Danh Sách được tính toán độc lập, từ khi ngươi bắt đầu dulịch tới bây giờ, đã qua mười hai giờ.][Trong mười hai giờ qua, ngươi đã kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần.][Mà bắt đầu từ một phút trước, là thuộc về mười hai giờ hoàn toàn mới, ngươicó thể kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần nữa.]Libertas đạp bay một thiếu niên, thấy được Liễu Bình còn không lên, vội vàngnói: "Này, một mình ta đấu năm tên vẫn còn chưa chắc lắm đâu."
Đang nói chuyện, mấy tên thiếu niên khác nhanh chóng bao vây Libertas.Tên thiếu niên bị đạp bay cũng bò dậy, lao về phía hắn ta.Libertas hung hăng quơ kiếm ngắn, làm cho các thiếu niên không dám tới gần."
Đều lên, giết hắn ta đi, không cần sợ, bị thương còn có ta đây!"
Cái tên thiếu niên cầm bức tượng kia cười lạnh nói.Đám thiếu niên còn lại cũng yên tâm.Đúng vậy, sợ cái gì chứ?Trong đội chúng ta có một người trị liệu được huấn luyện nghiêm chỉnh cơ mà.Bọn họ liên tục lao về phía Libertas.Khi thấy Libertas dần dần trở nên nguy hiểm, Liễu Bình sải bước đi tới, âmthầm nói: "Kích hoạt 'Anh linh che chở'."
Từng hàng chữ nhỏ nổi lên:[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (Thị thần).][Thỏa mãn điều kiện sau, sẽ có thể rút ra một loại năng lực biến chủng từ trênngười Nữ thần Yana, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Liên tục đánh đập một mục tiêu năm mươi lần.][Đối với Thần linh mà nói, tra tấn chúng sinh sẽ mang tới một chút cảm giácthỏa mãn.]Liên tục đánh đập năm mươi lần?Liễu Bình cảm thấy hơi ngỡ ngàng, ánh mắt quét về phía đám người đang ẩu đả,rồi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên cầm bức tượng kia.Thiếu niên kia nhìn hắn chằm chằm, cười gằn nói: "Năm đánh hai, ngươi đoánxem một lát nữa ai sẽ cầu xin tha thứ?"
-------Chương 237: Đối phương còn là Kỵ sĩ hệ trị liệu!Liễu Bình gật đầu.Cần liên kích năm mươi lần...Đối với mình vào hiện tại mà nói, chuyện này cũng hơi khó khăn chút.Hắn vung tấm chắn lên, ngăn cản công kích của vài tên thiếu niên giúp Libertas,rồi lao thẳng về phía thiếu niên đang cầm bức tượng trị liệu kia."
Ngươi..."
Thiếu niên kia sợ hãi kêu lên, lại bị Liễu Bình bóp chặt cổ giơ lên cao.Liễu Bình nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, tùy tiện phá hủy vũ khí của ngườikhác, có thể dẫn tới người khác mất mạng?"
Hắn ném thiếu niên này ra ngoài, lao nhanh tới, liên tục dùng quyền, khuỷu tayra đòn, sau đó là đạp mạnh ra...Một đạp này đạp trúng mặt đối phương, phát ra tiếng vang trầm.Bịch!Thiếu niên bị đá ngã xuống đất, bể đầu chảy máu, mắng to: "Tên đáng chết, tasẽ ***** ngươi... các vị, mau tới cứu ta!"
Mấy tên thiếu niên kia thấy vậy, cũng không dây dưa với Libertas nữa mà lao vềphía Liễu Bình.Liễu Bình lại tiến tới, đá mạnh ra một cước.Bịch!Thiếu niên bị đá trúng bụng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Cũng may người khác đã lao tới, bọn chúng sử dụng vũ khí trong tay, tấn côngvề phía Liễu Bình.Liễu Bình không nhúc nhích chút nào, chỉ cầm lá chắn trên tay vòng đi vòng lạingăn cản, đã có thể ngăn chặn công kích của những thiếu niên kia rồi.Mặc dù khi còn sống, mọi người đều rất quen thuộc chiến đấu.Thế nhưng dù sao những thiếu niên này chỉ có mười mấy tuổi, coi như đã giếtngười thì thế nào?Làm sao cũng không thể so với Liễu Bình được.Hơn nữa, thực lực hiện tại mọi người đều tương đương với người bình thường,chưa có tăng lên trên diện rộng.Trên tay Liễu Bình có tấm chắn, ngăn cản mấy tên thiếu niên này thực sự là quáđơn giản.Hắn dùng tấm chắn ngăn cản công kích của đám thiếu niên, mà chân vẫn tiếptục đá mạnh vào tên thiếu niên kia.Năm, sáu, bảy, tám...Còn thiếu bốn mươi hai lần nữa!"
Khốn kiếp, buông hắn ra!"
Một thiếu niên giận dữ hét.Libertas bỗng xuất hiện phía sau thiếu niên này, đập ngã hắn ta, cười nói: "Locho chính mình trước đi."
Mấy người còn lại thấy không ổn, lập tức chia ra một người đi ngăn cảnLibertas.Những người còn lại vẫn vây quanh Liễu Bình, liên tục phát động công kích.Liễu Bình chỉ nâng lá chắn ngăn cản.Mặc kệ đối phương công kích như thế nào, từ đầu tới cuối đều bị ngăn cản,tuyệt đối không có bất cứ ngoại lệ nào.Hắn vừa ngăn cản, vừa đá thiếu niên dưới đất.Hai mươi,Hai mươi mốt,Hai mươi hai,...Khi đếm tới ba mươi, thiếu niên trên mặt đất đã không thể chửi mắng cái gì nữa,dần dần trở nên hôn mê."
Dừng tay... hắn ta sắp chết rồi."
Một thiếu niên nhìn chằm chằm về phía Liễu Bình, nói.Xung quanh cũng có thiếu niên dần dần tiếp cận.Ban đầu, bọn họ đều ẩn trong tối, hoặc đang chiến đấu với Thất Hồn giả tại nơikhác, nghe tới nơi này rất ồn ào nên không nhịn được mà tới quan sát.Liễu Bình nhấc thiếu niên kia lên, liếc nhìn rồi nói: "Yên tâm, hắn ta vẫn cònthở, thế nhưng ta xem ra, hắn ta không có bất cứ hi vọng đạt được lợi ích gìtrong trận thử thách này cả."
"Dừng tay!"
Một thiếu niên giơ súng lên, ngắm thẳng về phía Liễu Bình, nói."
Dựa vào cái gì mà ngươi lại xen vào chuyện giữa chúng ta?"
Liễu Bình némtên thiếu niên kia xuống đất, lại đá thêm một cước."
Hắn ta là người trị liệu, người trị liệu là chức nghiệp rất hiếm thấy, ngươikhông thể giết hắn ta."
Thiếu niên nói.Liễu Bình nhìn về thiếu niên dưới đất.Đúng là đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.Như vậy cũng không được.ễ ầ ếLiễu Bình thầm thì: "Ta dùng chính nghĩa, yêu thương và từ bi, trị liệu vếtthương của ngươi."
Thánh Ngâm Thuật, sử dụng!Một luồng ánh sáng từ trong hư không hiện ra, nhập vào trong cơ thể ngườithiếu niên kia.Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, lẩm bẩm: "Là ai...
đã cứu ta?"
Liễu Bình nói: "Là ta."
"Ngươi?"
Thiếu niên ngây người."
Đúng, hiện tại ngươi nguyện ý bắt tay giảng hòa với ta sao?"
Liễu Bình vừa hỏi, vừa liếc nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ đang dừng tại nơi đó:[Ngươi đã liên tục đánh đập ba mươi sáu lần, còn cần mười bốn lần nữa mới cóthể thỏa mãn điều kiện.]Bốp!Liễu Bình cho thiếu niên kia một bạt tai, hỏi: "Chúng ta giảng hòa, ngươi thấycó được hay không?"
Lần thứ ba mươi bảy."
Ngươi là tên khốn nạn, ta sẽ ***** ngươi!"
Thiếu niên giận dữ hét lớn.Bịch!Liễu Bình lại đá bay hắn ta ra ngoài."
Vậy hả, xem ra chúng ta lại có thể tiếp tục trò chuyện nữa rồi."
Liễu Bình nói một câu, chậm rãi bước về phía thiếu niên kia.Sau lưng của hắn, Libertas giơ kiếm lên, chỉ về phía thiếu niên cầm súng, cườiha hả nsoi: "Đừng có chõ mũi vào việc người khác, đây là nội chiến giữa nghềnghiệp trị liệu, ngươi làm gì có tư cách xen vào việc này chứ?"
Bịch!Liễu Bình đấm thiếu niên kia ngã xuống, tiếp tục đánh đập.Những thiếu niên khác thì sững sờ tại chỗ, yên tĩnh quan sát cảnh tượng này.Vừa rồi, dù tấn công thế nào đi chăng nữa đều không thể gây cho đối phươngchút phiền phức nào, điều này làm cho bọn họ cảm thấy khá thất bại, mà mộtphương diện khác đã chứng minh đối phương mạnh mẽ.Ngoài ra...Đối phương còn là Kỵ sĩ hệ trị liệu!Kỵ sĩ là một chức nghiệp khá bình thường, rất khó có đào tạo ra cao thủ.Kỵ sĩ hệ trị liệu đã không có năng lực công kích lẫn năng lực phòng ngự, càngkhó trở nên nổi bật.ế ềThế nhưng mọi người nơi này đều là người mới nhậm chức, Kỵ sĩ hệ trị liệu lạicó tác dụng rất lớn.Cho nên đây thật sự là cuộc nội chiến giữa nghề nghiệp trị liệu.Mình muốn vì một người trị liệu, đắc tội một người trị liệu khác sao?Các thiếu niên bắt đầu thấp thỏm không yên.Bịch...Liễu Bình vung nắm đấm, đấm mạnh vào sống mũi thiếu niên kia.Cuối cùng thiếu niên kia cũng không gượng chống nữa, rên rỉ nói: "Đừng đánhnữa... ta nhận thua!"
Liễu Bình liếc nhìn hư không, lắc đầu nói: "Đừng làm vậy, ngươi là đối thủđáng tôn trọng, nhận thua sẽ rất mất thể diện."
Bịch bịch bịch bịch ầm...Hắn liên tục đánh đập đối phương, không muốn dừng lại chút nào.Toàn trường đều lặng ngắt như tờ.Các thiếu niên nhìn Liễu Bình, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.Libertas lại huýt sáo, hả hê nói: "Một đám ngu xuẩn, năm người đều khôngthắng nổi hai người chúng ta."
-------Chương 238: Hấp thu linh hồnẦm!Liễu Bình vung ra một quyền cuối cùng, đánh cho thiếu niên kia hôn mê đi.Đã hoàn thành năm mươi liên kích.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:[Chúc mừng, ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt của Nữ thần Tra TấnYana.][Hiện tại, bản Danh Sách sẽ rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên ngườinàng...][Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một.][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Hấp thu linh hồn.][Có thể sử dụng: 1 lần.][Khi sử dụng năng lực này, ngươi sẽ hấp thu lực lượng linh hồn từ trên ngườiđối phương, mở rộng hạn mức lực lượng linh hồn cao nhất của bản thân.][Ngươi đã chính thức tiếp xúc với khái niệm lực lượng linh hồn.][Thuyết minh: Hồn lực là đầu nguồn của mọi lực lượng, đại biểu thực lực chânchính của một tồn tại.][Bảng thuộc tính nhân vật của ngươi bắt đầu tăng thêm thuộc tính Hồn lực: ][Thẻ bài: Kỵ sĩ thực tập.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 5.][Lực công kích: 3.][Hồn lực: 2/3.][Hồn lực của ngươi giảm bớt một điểm, là bởi vì ngươi đã sử dụng một lầnThánh Ngâm thuật.][Ngoài 'Hấp thu linh hồn' ra, khi đẳng cấp của ngươi tăng lên, hạn mức cao nhấtcủa Hồn lực cũng sẽ được tăng lên.]Liễu Bình thỏa mãn thở dài.ổ ầ ấKhông hổ danh là Nữ thần Tra Tấn mà, tùy tiện rút ra một năng lực, sau khiđược "Anh linh che chở" biến chủng, vậy mà có thể tăng cường lực lượng linhhồn của mình!Xem ra, về sau mình cần sử dụng "Anh linh che chở" nhiều hơn mới tốt, đây làmột loại thủ đoạn tăng tiến thực lực của bản thân mình.Hiện tại sao...Hắn đứng dậy, nói với Libertas: "Chúng ta đi chứ?"
"Đi giết Thất Hồn giả sao?"
Libertas nghiêng đầu nhìn hắn."
Đúng, chúng ta cần thu hoạch được điểm đáng giá cao hơn, nhanh chóng tăngtiến cấp bậc bản thân."
Liễu Bình nói."
Rất hợp ý của ta... cũng không biết tại sao những tên rác rưởi này lại có thểthông qua sàng lọc, vậy mà có thể sánh vai với chúng ta, đi thôi!"
Libertas nói.Hai người tiếp tục tiến về phía trước, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọingười...."
Đám rác rưởi này thật vô dụng!"
Libertas giẫm trên một thi thể Thất Hồn giả không đầu, nói với thái độ buồnchán.Trải qua mấy tiếng chiến đấu, hắn cùng Liễu Bình đã dọn dẹp toàn bộ Thất Hồngiả xuất hiện trên đường đi.Có lẽ chuyện khi trước đã truyền ra đi...Trên đường đi, cả hai người đều không bị những thiếu niên khác quấy rầy.Phía trước đã là khu vực cuối cùng của thôn xóm.Mà con đường tới nơi đây cũng đã tới cuối, cảnh tượng phương xa bị một luồngsương mù xám bao phủ, làm cho người bên ngoài không nhìn được bất cứ thứgì cả.Liễu Bình đứng giữa con đường, đưa tay ***** về phía trước.Hắn sờ được một tầng chắn trong suốt, cùng loại với pha lê.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi chạm tới kết giới ẩn nấp.]Một giọng nói già nua vang lên:"Libertas, Liễu Bình, hai người các ngươi rất không tồi, đạt được thành tíchxuất sắc tại lần thử thách này."
Hai người cùng quay người nhìn lại.Ông lão giảng bài khi trước đang đứng tại ven đường, cười tủm tỉm mà nhìn haingười.ể ễ"Xin hỏi phía trước là nơi nào, tại sao lại không thể đi vào được?"
Liễu Bìnhhỏi.Ông lão nói: "Ngươi cảm thấy hứng thú với thứ này sao?
Phía trước là một tồntại đang ngủ say, chúng ta không thể quấy rầy giấc ngủ của nó được."
Ông ta vung tay lên.Cuối đường, sương mù xám tản đi, lộ ra một vùng bóng đêm tĩnh lặng.Trong bóng đêm, một cái đầu lâu khổng lồ màu xám đang yên lặng nằm trênmặt đất, ngăn cản con đường nối thẳng tưới sườn dốc phía dưới.Cái đầu lâu này cực kỳ khổng lồ, che đi toàn bộ tầm mắt của hai người.Nếu như quan sát lại tỉ mỉ hơn, sẽ phát hiện phần dưới đầu lâu là một chiếcxương sống cực dài, vẫn luôn cắm sâu vào dưới mặt đất."
Nó đang ngủ say sao?"
Liễu Bình khó hiểu hỏi."
Đúng vậy, nó đang ngủ say, cũng đã ngủ say hơn một ngàn ba trăm năm rồi, tớitận ba ngày trước, nó phun ra một luồng khí rất nhỏ."
Ông lão nói.Liễu Bình nói: "Vậy những Thất Hồn giả này..."
Ông lão giải thích: "Vốn chính là người chết của nhân tộc chúng ta, lại bị luồngkhí đó ô nhiễm, cho nên bọn họ đều đã mất đi linh hồn."
Bỗng nhiên trước mắt Liễu Bình hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Phát hiện Anh linh đang ngủ say.][Đạt thành điều kiện kích hoạt, năng lực thứ hai của Danh Sách được mở ra.][Từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng năng lực thứ hai của Danh Sách: Kế thừalinh tính.][Thuyết minh: ][Ngươi cần phải thu thập đầy đủ yếu tố, mới thỏa mãn điều kiện kế thừa linhtính.][Ngươi thấy được Anh linh ngủ say: ????][Xin hãy thu thập đủ những yếu tố sau: ][Máu của người chết, Địa U thảo, bột phấn Oan hồn, dao găm bằng bạc, lá chắngỗ khảm kim loại, mảnh vỡ Thánh khế.][Sau khi thu thập đầy đủ yếu tố, xin hãy trở lại nơi này, kích hoạt 'Kế thừa linhtính'.][Sau khi kích hoạt Kế thừa linh tính, ngươi sẽ thu hoạch một tấm bản vẽ từ trênngười Anh linh ngủ say: ????]Liễu Bình không nhịn được mà hỏi: "Trên bản vẽ là thứ gì?"
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên: [Trên bản vẽ có một thứ thích hợp với cấp bậc thẻbài hiện tại của ngươi...]ẩ[Có lẽ sẽ là bản vẽ của một trang bị nào đó, có lẽ là tung tích của một vật phẩmthần bí nào đó, có lẽ là phương pháp tu luyện của Kỵ sĩ, hoặc là kỹ năng đặcbiệt, còn có thể là một bí mật nào đó nữa.][Tóm lại, trước khi chúng ta đạt được bản vẽ, chúng ta cũng không biết nó sẽ làcái gì.]Liễu Bình suy nghĩ một lát, hỏi: "Nói cách khác... thứ mà chúng ta trộm đi làkiến thức của nó sao?"[Không phải trộm, mà là kế thừa.] Danh Sách sửa lại.Liễu Bình nhìn hư không trước mắt, thấy được có một điểm sáng nho nhỏ dừngtại phía góc tầm mắt.Thứ này chính là "Kế thừa linh tính".Thừa dịp ngươi đi ngủ, trộm kiến thức của ngươi.Cái này có thể gọi là kế thừa sao?Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại, thở dài nói: "Loại kế thừa này cũng quá linh tính(thông minh) đi."[Nó vốn có tên là Kế thừa linh tính.] Danh Sách nghiêm túc nói."
Danh Sách, nhiều năm như vậy rồi ngươi đều không chút động tĩnh, vậy màhôm nay lại mở ra hai loại năng lực, làm cho ta rất không thích ứng."
Liễu Bìnhtrêu ghẹo nói.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Còn mười sáu giờ nữa, ngươi sẽ trở thành một tấm thẻ bài của Yana, đối mặtvới bộ bài của Aldrich, bản Danh Sách hi vọng khi đó ngươi vẫn có thể giữvững nét khôi hài như vậy.]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Trận Đăng Thần chiến này, cần đánh tới khi nàochứ?"
Lại có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi cần phải tiếp tục đánh tiếp, tới tận năm năm về sau, Aldrich trở thànhngười chết, tỉnh lại từ trong Vĩnh Dạ.][Khi đó, các ngươi sẽ tiến hành một trận chiến cuối cùng, quyết định Thần vịTra Tấn sẽ thuộc về kẻ nào.]-------Chương 239: Kế thừa linh tính"Cần đánh lâu như vậy sao?"
Liễu Bình hỏi.[Không có cách nào khác cả, Đăng Thần chiến là thuật pháp cao cấp của hệnhân quả, coi như ngươi thoát khỏi dòng thời gian cũ, cũng cần phải đối mặtAldrich tại thời điểm hiện tại.] Danh Sách nói.Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, lại rơi vào những dòng chữ nhắc nhởthu thập yếu tố.Máu người chết, Địa U thảo, bột phấn Oan hồn, dao găm bạc, khiên gỗ khảmkim loại, mảnh vỡ Thánh khế...Hi vọng những thứ này đều không khó tìm.Lùi một bước mà nói, sở dĩ Danh Sách có biểu hiện sốt sắng như vậy, có lẽ làdo Aldrich rất khó ứng phó.Dù sao...Chủ nhân của hắn ta, là vị "chủ mẫu" mà ngay cả Yana cũng không chọc nổi.Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại, biểu lộ cũng dần dần trở nên nghiêm túc.Tuyệt đối không thể thua!Một khi mình bị thua, không chỉ Yana sẽ chết, ngay cả mình cũng không cònđường sống.Lúc này, ông lão kia đưa tay xẹt qua, sương mù xám lập tức khép lại, đầu lâucủa quái vật khổng lồ biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.Ông lão rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra, đặt trên mặt đất."
Công việc thanh lý đã hoàn thành, có thể di chuyển nhân khẩu tiến vào chiếmđóng."
Ông lão thầm thì.Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, chui vào trong lòng đất.Ầm ầm ầm ầm...Mặt đất vỡ ra.Một đường hầm đi sâu vào lòng đất xuất hiện trước mặt ba người.Cũng không lâu lắm, một đoàn tàu từ trong đường hầm lái tới, chậm rãi dừnglại.Cửa xe mở ra.Không ít người từ trong xe đi ra, dựa theo bậc thang bò lên mặt đất."
Nơi này là nơi chúng ta sẽ sinh sống sao?"
"Mặc dù hơi rách nát..."
"Thế nhưng vẫn là một địa phương an toàn."
ố ồ"Quá tốt rồi."
Những người này liên tục bàn luận.Liễu Bình nhìn lướt qua, thấy được ở nơi này có khoảng hơn hai trăm người,đều là người rất bình thường.Có mấy người mặc đồng phục đi tới trước mặt ông lão, hành lễ nói: "Đại nhân."
"Ừ, không cần phải để ý tới chúng ta, nhanh đi thu xếp nhân khẩu đi, ngày maihãy bắt đầu trồng trọt, nếu không lổ hổng lương thực của vùng này sẽ tiếp tụcmở rộng."
Ông lão nói."
Rõ!"
Mấy người lên tiếng rồi dẫn những người kia đi về khu vực trung tâm của thônxóm.Ông lão xoay người, nói với Liễu Bình cùng Libertas: "Thứ được gọi là lươngthực, là cây trồng có thể duy trì hình thái linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, nếu nhưchúng ta không ăn những lương thực này, cũng chỉ có thể thông qua việc ngủsay để đảm bảo linh hồn bản thân có thể bình yên tồn tại... thế nhưng nhân tộcrất yếu ớt, nếu rơi vào trạng thái ngủ say, sẽ không còn thủ đoạn tự vệ nào nữacả."
Libertas hỏi: "Những người vừa rồi là sao vậy?"
"Bọn họ là người chết bình thường, phụ trách trồng trọt lương thực, dùng loạilao động này đổi lấy sự che chở của đế quốc."
Ông lão nói.Libertas nói: "Thế nhưng bên ngoài thôn xóm có một con quái vật..."
Ông lão ngắt lời hắn ta, nói: "Khắp nơi trong Vĩnh Dạ đều là quái vật, cái tênvừa rồi đã hơn một ngàn năm mới phun ra một luồng khí...
đối với người bìnhthường mà nói, nơi này đã là nơi cực kỳ an toàn."
"Những người như chúng ta phụ trách chiến đấu với quái vật, có phải là vậy haykhông?"
Liễu Bình hỏi."
Nói ngắn gọn thì chính là như vậy."
Ông lão nói."
Kẻ địch có thực lực như thế nào?"
Liễu Bình lại hỏi."
Mấy trăm năm trước, đế quốc đánh bại vô số quái vật, chiếm lĩnh diện tích cựclớn, thế nhưng vào giờ phút cuối cùng, lại không cẩn thận quấy rầy một conquái vật đang ngủ say, cái tên đó cực kỳ lợi hại... suýt nữa thì đế quốc chúng tabị diệt quốc."
Ông lão nói."
Kẻ địch có được tính chất không thể dự đoán."
Liễu Bình bình luận."
Đúng, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể chiến thắng hãynhanh chóng mà *****, cũng có một vài quái vật, ngươi không thể biết đượcnó còn có hậu chiêu nào hay không."
Ông lão dặn dò."
Cám ơn ngài đã nhắc nhở."
Liễu Bình nói.Libertas im lặng một lát, thở dài nói: "Sớm biết sau khi chết lại gặp phải tìnhhuống nguy hiểm như vậy, khi trước ta nên chịu thua thằng nhãi kia mới đúng."
Ô ề ố ấÔng lão mỉm cười, nói: "Đi thôi, chúng ta nên trở về, phân phối vật chất cùngnơi ở cho các ngươi."
Ông ta rút ra một tấm thẻ bài từ hư không, thầm thì: "Người trở về, Liễu Bình,Libertas."
Hai luồng sáng từ trên thẻ bài *****, bao phủ Liễu Bình cùng Libertas, vọtthẳng lên trời, rơi về phía giữa sườn núi bên ngoài thôn xóm.Nơi này đã có một vài người mặc đồng phục chờ đợi bọn họ....Trên vùng hoang dã tối tăm.Toàn bộ Nhân Gian giới đã rời đi, chỉ để lại một cái hố to cực sâu.Một người đàn ông mặc bộ áo giáp hoa lệ nằm tại đáy hố, hai mắt nhắm nghiền,không nhúc nhích, giống như đang rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng vậy.Bỗng nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai hắn ta:"Aldrich."
Người này bỗng mở mắt ra.Hắn ta ngồi dậy, ***** một lát, dần dần nhớ lại mọi thứ."
Ta... chết rồi?"
Trên mặt hắn ta vẫn lộ ra vẻ khó tin.Cô gái tóc đỏ kia, chỉ nói một câu, mình lại chết mất?Bên tai.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Aldrich, ngươi tỉnh rồi."
Người này vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Chủ mẫu, ta đã tỉnh, thế nhưng takhông nghĩ tới lại gặp phải tồn tại mạnh mẽ như vậy, chỉ một câu đã làm cho tarơi vào trong Vĩnh Dạ."
Giọng nữ kia nói: "Đúng thế... thế nhưng Đăng Thần chiến giữa ngươi và Yana,vẫn còn tiếp tục."
Người này mừng rỡ, vội vàng leo ra khỏi hố, nhìn về phía Đăng Thần đài.Trên bình nguyên hắc ám mênh mông vô bờ.Đăng Thần đài đã biến mất không thấy.Giọng nữ vang lên lần nữa:"Aldrich, đối phương đã trốn mất, trốn vào chỗ sâu trong Vĩnh Dạ, đó là khuvực mà chúng ta không thể đi tới... thế nhưng ta vẫn còn một phương pháp, cònphải xem ngươi có nguyện ý dùng hay không."
Aldrich nói: "Mời chủ mẫu cứ nói, ta sẽ làm theo lời ngài."
"Ừ, rất tốt, trong bộ bài của ngươi, ta đã đặt vào một thẻ bài màu đen viền vàng,ngươi sử dụng nó đi."
Giọng nữ nói."
Vâng."
Aldrich nói.Hắn ta đưa tay rút bài từ trong hư không, rất nhanh đã rút tấm thẻ màu đen viềnvàng kia ra.Trên tấm thẻ bài có vẽ một chiếc đồng hồ bỏ túi khổng lồ, ở khu vực giữa kimgiờ và kim phút trong đồng hồ bỏ túi, là một đám người lít nha lít nhít.Những người này bị trói chặt, không thể động đậy, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng."
Chuông tang nhân quả Tế Hồn."
Aldrich kinh ngạc nói."
Đúng vậy, tấm thẻ này đã đủ quý giá, bắt đầu đi, ***** Yana, thuận tiện giếtluôn thằng nhãi kia đi, để giải mối hận trong lòng ta."
Giọng nữ nói.Aldrich bật cười, nói: "Sử dụng!"
Trên thẻ bài, phía trên chiếc đồng hồ bỏ túi có một chiếc nắp đồng hồ phủ đầygai nhọn xuất hiện.Nó hạ xuống, đóng kín toàn bộ đồng hồ bỏ túi.Vô số tiếng kêu thảm thiết hỗn hợp dòng máu đỏ tươi, thuận theo khe hở đồnghồ bỏ túi mà chảy ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài này biến mất.-------Chương 240: Đăng Thần chiến tới sớm!Năm năm trước.Nơi sâu trong Vĩnh Dạ.Tại một khu biên giới thuộc về người chết loài người.Liễu Bình và Libertas đứng giữa sườn núi, nhìn về phía chiếc rương của bảnthân mình."
Cho nên, những thứ này là phần thưởng dành cho học viên xuất sắc sao?"
Libertas cười nói.Hắn ta mặc một bộ giáp da tối màu, lại lấy một thanh dao găm dài cực kỳ sắcbén từ trong rương ra, tùy ý vung lên hai lần, trên mặt lộ vẻ hài lòng.Trong rương vẫn còn có một thanh kiếm ngắn sắc bén nữa.Ông lão nói: "Đã xác nhận các ngươi có sức chiến đấu cùng với có giá trị đàotạo, cần phải làm cho các ngươi nhanh chóng trưởng thành, nếu như tương laicác ngươi có thể một mình trấn thủ một phương, đó mới là kết quả tốt nhất."
Liễu Bình nhìn về phía chiếc rương của mình.Bên trong có một bộ áo giáp kỵ sĩ toàn thân, một chiếc khiên lớn làm từ kimloại, cùng với một chiếc mâu ngắn.Hắn mặc bộ áo giáp kỵ sĩ lên người, hoạt động một lát, cảm thấy rất vừa người.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Áo giáp dành cho Kỵ binh đế quốc.][Đây là một bộ áo giáp dành cho binh lính bình thường, có thuộc tính kiên cốcùng bền bỉ, có thể đề phòng vũ khí lạnh công kích ở một mức độ nào đó.]Liễu Bình cũng cảm thấy khá hài lòng.Dù chỉ là cho người bình thường dùng, thế nhưng cái này tốt hơn chiếc gậy gỗcùng khiên gỗ ban đầu nhiều."
Dùng quen với mâu sao?"
Ông lão hỏi.Nếu như đổi thành lúc khác, Liễu Bình cũng cảm thấy không quá quan trọng.Thế nhưng hiện tại...Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Danh Sách quá căng thẳng."
Xin lỗi, có vũ khí lạnh sắc bén hơn hay không?"
Liễu Bình hỏi.Ông lão cười nói: "Nếu như ngươi có thể trả lời một câu hỏi, đồng thời làm tahài lòng, như vậy ta sẽ quyết định phân phối cho ngươi một vũ khí lạnh với cấpbậc cao hơn."
"Mời hỏi."
Liễu Bình nói.ế ấ ấ ố ề"Ta đã quan sát quá trình chiến đấu của ngươi, ngươi có thiên phú rất tốt vềphương diện đón đỡ cùng phòng ngự, tại sao kỹ năng học tập *****ên của ngươilại là 'Thánh Ngâm thuật'?"
Ông lão hỏi.Có một câu đọng lại bên miệng Liễu Bình, lại bị hắn nuốt trở vào.Cũng vậy, tình huống hiện tại vẫn không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cần phải biểuhiện mình lợi hại tới mức nào hay sao?Chẳng lẽ quên đi vở kịch hắc ám rồi?"
Đón đỡ cùng phòng ngự là để bảo vệ những đồng đội phía sau, mà trị liệu cũnglà như thế, trong mắt của ta, tính chất của bọn chúng đều giống nhau."
LiễuBình nói.Ông lão suy nghĩ một lát, cười nói: "Rất tốt, ngươi có thiên phú rất tốt, lại cònmang tới cho ta cảm giác về Thánh kỵ sĩ, quá tốt."
Ông lão vung tay lên, chiếc mâu ngắn trong rương biến mất.Thay vào đó, là một chiếc mâu dài màu xanh lam sậm."
Thử xem, nó là phần thưởng tư nhân của ta dành cho ngươi, hi vọng ngươi cóthể phát huy uy lực của nó."
Ông lão nói.Liễu Bình cầm lấy trường mâu, chỉ cảm thấy bàn tay mát lạnh.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Sương Lãnh Điểu.][Trường mâu.][Sắc bén cấp thấp: Nó càng thêm sắc bén hơn so với trường mâu bình thường.][Sương lạnh cấp thấp: Mỗi phút có thể kích hoạt một lần, làm cho lực lượngbăng sương bám vào bên trên trường mâu.]Liễu Bình cảm thấy rất kinh ngạc.Hắn chưa từng gặp qua binh khí như thế."
Cám ơn các hạ."
Hắn thành tâm nói."
Không cần khách sáo, chi hi vọng các ngươi tới nơi đây, có thể làm cho càngnhiều linh hồn loài người có thể đạt được sự an bình trong Vĩnh Dạ."
Ông lãonói.Liễu Bình mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy được từng hàng chữ nhỏbốc lửa xuất hiện:[Cảnh báo!][Bởi vì một loại nhân quả luật nào đó tới từ năm năm sau, Đăng Thần chiến lần*****ên sẽ diễn ra trước thời hạn.][Mười giây sau, ngươi sẽ tiến vào chiến trường Đăng Thần.][Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!][Lặp lại một lần nữa, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức!]ễ ề ế ấ ấLiễu Bình nhìn về phía chiếc rương trước mặt, thấy được bên trong còn một tấmkhiên kim loại...Hắn không chút nghĩ ngợi lấy tấm khiên ra, nâng trên tay.Ngay sau đó...Toàn bộ thế giới trở nên ngưng đọng lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã bị dừng lại tại khoảnh khắc hiện tại.][Đăng Thần chiến chỉ tiến hành trong vòng một giây, cũng quyết định sinh tửcủa ngươi.][Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có muốn trở thành thẻ bài của Yana, thay nàngtiến hành trận Đăng Thần chiến này hay không?]"Xác nhận!"
Liễu Bình nói.Một luồng sáng bao phủ cả người hắn lại, mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy gì nữa....Trong một vùng tăm tối.Một vệt ánh sáng thẳng tắp hạ xuống, dừng lại tại sân đấu trống rỗng.Liễu Bình hiện thân.Trên khán đài của sân thi đấu này không có một ai, mà ngoài hắn ra, cũngkhông có bất cứ vật gì xuất hiện cả xuất hiện trên sân thi đấu cả."
Bộ bài của Aldrich đâu?"
Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhở xuất hiện:[Giờ phút này, hắn ta vẫn là người hầu.][Trận Đăng Thần chiến này sẽ rút thẻ bài chiến đấu từ bộ bài của hắn ta ra,quyết một trận thắng bại với ngươi.]Trong bầu trời tăm tối, một luồng sáng chậm rãi hạ xuống.Ánh sáng biến mất.Một bộ xương chó mà toàn thân có ngọn lửa bốc lên xuất hiện trước mặt LiễuBình."
Grừ..."
Bộ xương chó liếc nhìn thấy Liễu Bình, lộ ra vẻ hung ác.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đầu con chó:[Ma khuyển: Huyết nhục thú khuyển.][Đây là một con chó trông nhà cấp thấp tại Luyện Ngục, có được những nănglực như sau: ]ế ố[Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nóphát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể cảm ứng được tình huống hiện tại.][Cắn xé sắt thép: Giỏi về việc cắn nát xương cốt cùng máu thịt.][Phun lửa: Phun ra một ngọn lửa thiêu cháy kẻ địch.]Liễu Bình đọc xong, không khỏi hít sâu một hơi."
Hiện tại ta mới biết ngươi lo lắng cái gì..."
Hắn lẩm bẩm.Chỉ là một con chó canh nhà, đã có ba loại kỹ năng, mà mỗi kỹ năng đều cực kỳthực dụng.Khó trách Danh Sách liên tục mở ra hai hạng năng lực.Thế nhưng vẫn không kịp.Bộ xương chó ngẩng đầu, phát ra những tiếng hú chợt cao chợt thấp.[Nó kích hoạt 'Kêu lớn cảnh báo'.][Chú ý, sân thi đấu này là chiến trường Đăng Thần hoàn toàn khép kín, nókhông cách nào truyền tin tức nơi này trở về cho chủ nhân.]-------Chương 241: Áo nghĩa - Long Nha!Liễu Bình làm nóng người, một tay nâng khiên, một tay nâng mâu, chậm rãibước tới gần bộ xương chó.Con chó kia hú liên tục vài tiếng, phát hiện tình huống không ổn, lập tức imlặng.Nó lao thẳng về phía Liễu Bình..."
Chỉ dựa vào loại tấn công này thôi sao?"
Liễu Bình bật cười, giơ tấm khiên lên ngăn cản.Trong khoảnh khắc đó, bộ xương chó bị tấm khiên đập trúng năm sáu lần, tialửa bắn văng khắp nơi, thế nhưng nó vẫn không sợ chút nào.Nó há miệng, liên tục cắn về phía tấm khiên.Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...Liễu Bình lướt qua, giơ tấm khiên lên quan sát, thấy được trên khiên kim loại đãbị cắn rách một lỗ thủng.Tấm khiên này hoàn toàn không ngăn cản được!"
Ngươi đúng là giống chó mà."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Bộ xương chó thay đổi phương hướng, lại nhào về phía Liễu Bình.Một người một chó, lại lướt qua nhau một lần nữa.Lần này, Liễu Bình không để nó cắn trúng tấm khiên, mà trường mâu lại đâmtrúng đối phương, thế nhưng khi đâm trúng xương nó lại bị phản lực đẩy chếchra.Xương cốt của nó rất cứng!"
Thẻ bài?
Không, ta cảm thấy, mặc dù ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng trênthực tế lại là một con người cực kỳ bình thường... rất lâu rồi ta chưa từng ăn thịtcác ngươi..."
Bộ xương chó nói tiếng người.Từng giọt dung nham thuận theo răng nanh của nó nhỏ xuống, tạo thành từng lỗnhỏ trên đài thi đấu."
Khá lợi hại."
Thần sắc Liễu Bình trở nên nghiêm túc.Con chó này có ba loại kỹ năng.Còn có một thân mình đồng da sắt với lực phòng ngự cực cao.Đối với mình hiện tại mà nói, sinh vật Luyện Ngục có tên "Huyết nhục thúkhuyển" này, gần như là vô địch.Liễu Bình một tay nâng khiên, một tay cầm ngang chuôi Sương Lãnh Điểu, tiếnvào trạng thái tập trung....ấTrong sân đấu.Một người một chó, chiến đấu rất kịch liệt.Bộ xương chó phóng về phía Liễu Bình, sủa liên tục, liên tục làm ra mấy hànhđộng đánh nghi binh, rồi mới lao về phía cổ Liễu Bình táp tới.Ầm!Đầu của nó đụng phải tấm khiên, bị đẩy bay ra ngoài.Hiện tại Liễu Bình đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không ham chiến, nếu không bịcon chó này quấn lấy thì cả tấm khiên lẫn áo giáp đều bị nó cắn ra mấy lỗ lớn.Bộ xương chó bay ra ngoài, lắc lắc đầu, lại đứng lên lần nữa.Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình,nói:"Nhãi ranh, rõ ràng ngươi mới mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng kỹ nghệ chiếnđấu lại quá xuất sắc, tới cùng thì ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Con chó Luyện Ngục này, có lẽ vẫn không hiểu hoàn cảnh trước mắt là gì.Nó còn tưởng rằng mình là tồn tại nào đó trong Luyện Ngục."
Có lẽ ngươi còn không rõ tình huống trước mắt, thực ra ta đã nhìn trúng ngươirồi, muốn ngươi trở thành thẻ bài của ta, mà không phải là thẻ bài của Aldrich."
Liễu Bình nói.Con chó hơi khựng lại, lẩm bẩm: "Quả nhiên là tới trộm chó... thảo nào vị tríhoàn cảnh nơi này lại khép kín như vậy..."
"Không sai, ta đã kích hoạt một loại thệ ước, cưỡng chế đưa ngươi tới nơi này,làm cho Aldrich không thể tìm ra ngươi, mà ta lại có cơ hội làm cho ngươi trởthành thẻ bài của ta."
Liễu Bình nói."
Quá ngây thơ, cực kỳ ngây thơ...
Aldrich có tiền đồ rộng mở, hơn nữa mỗingày còn cho ta một chiếc xương ăn, ngươi cho rằng ta sẽ trung thành với mộttên nhãi như ngươi hay sao?"
Bộ xương chó lộ ra vẻ chế giễu.Liễu Bình nói: "Thực ra ta chuẩn bị cho ngươi ăn xương lẫn cả thịt, mà lại là haichiếc một ngày."
Bộ xương chó trở nên yên lặng."
Thiếu niên..."
Nó đổi xưng hô, nói tiếp: "Dùng đồ ăn để dụ dỗ ta, là một loạithủ đoạn cực kỳ thấp kém, sẽ chỉ chọc giận ta mà thôi, ngươi hiểu chưa?"
Đang nói chuyện, trong mõm chó dần dần tụ tập ánh lửa.Nó muốn sử dụng chiêu Phun lửa!Liễu Bình âm thầm cảnh giác, cười nói: "Chúng ta lại đánh tiếp một lượt nữa,nếu như ngươi vẫn không thể làm gì được ta, vậy hãy đi theo ta, như thế nào?"
"Nhóc con, hãy sống sót trước rồi lại nói đi!"
Bộ xương chó nhảy lên thật cao, phun một ngọn lửa về phái Liễu Bình.Mà ngọn lửa này...Cũng không phải chỉ là một quả cầu lửa, mà là một bức tường lửa cháy phừngphừng!Ngọn lửa phóng tới cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ tấn công của con chókia, cũng vượt qua tốc độ phản ứng của Liễu Bình...Không trốn được!Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc lên.Đây là giống loài trong Luyện Ngục sao?Rõ ràng chỉ là một loài chó cấp thấp, thực lực của nó cũng đã đạt tới mức nàyrồi?Trong khoảnh khắc sống còn này, hầu như Liễu Bình chỉ dựa vào bản năng màvung Sương Lãnh Điểu trong tay, kích hoạt năng lượng băng sương có trêntrường mâu:Sương giá sơ cấp!Trường mâu hơi chấn động, đầu thương bùng lên một luồng sương mù lạnh giá,bị Liễu Bình dùng toàn lực đâm mạnh về phía trước...Áo nghĩa - Long Nha!Đây là áo nghĩa võ đạo mâu pháp của văn minh tu hành.Với thực lực hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượngcủa loại áo nghĩa này, thế nhưng hắn có thể phát huy toàn bộ kỹ xảo ẩn chứatrong đó.Ngay sau đó, mũi mâu đâm xuyên qua bức tường lửa dày phía trước.Nương tựa theo khí lạnh, Liễu Bình xuyên qua bức tường lửa, lao về phía bộxương chó."
Ngươi tránh được?"
Bộ xương chó kinh ngạc nói.Nó không do dự, táp về phía mặt của Liễu Bình.Liễu Bình sử dụng cả khiên lẫn mâu trong tay, liên tục sử dụng những động táccản, đập, đẩy, đâm; mới khó khăn lắm đánh lui bộ xương chó.Một người một chó, cũng bắt đầu thở hổn hển.Bức tường lửa kia cũng chỉ bay ra ngoài được năm mét, đã biến mất.Uy lực của nó mạnh nhất khi vừa mới phun ra mà thôi.Nếu như con chó này lại tiếp tục phóng ra loại kỹ năng này, có lẽ mình chỉ cóthể lùi về phía sau, chờ bức tường lửa biến mất mà thôi.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ."
Thiếu niên, nếu như ngươi không có trường mâu hệ băng này, vừa rồi ngươi đãbị thiêu chết."
Bộ xương chó liếc nhìn về phía trường mâu, nói với vẻ mất tự nhiên.ễ ắLiễu Bình nhạy cảm bắt được có nơi nào đó không đúng.Vừa rồi, khi bộ xương chó nhìn về phía trường mâu băng sương, chiếc xươngđuôi không lông của nó yên lặng cụp xuống.Cụp xuống...Là sao vậy?Toàn thân con chó này đều là lửa, xương như sắt thép, mình tấn công nhiều lầnđều không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho nó cả.Chỉ là con chó này quá nhẹ, rất dễ dàng bị mình đánh bay.Nó còn có thời điểm sợ hãi sao?-------Chương 242: Nhược điểm cùng bí mậtLiễu Bình lại nhìn về phía bộ xương chó lần nữa, đã thấy chiếc xương đuôi củanó lại dần dần vểnh lên."
Loại khí lạnh mà ngươi vừa sử dụng, chắc hẳn phải rất lâu mới có thể sử dụngmột lần chứ."
Bộ xương chó nói.Liễu Bình im lặng, rồi nói: "Không, lúc nào cũng có thể sử dụng nó, bìnhthường ta đều dùng nó để đâm xuyên một vài con mồi."
"Hừ, chỉ tới như vậy mà thôi."
Bộ xương chó nói, phần xương đuôi lại cụpxuống.Liễu Bình híp mắt lại.Cụp một lần là ngẫu nhiên, mà cụp tới lần thứ hai...Chẳng lẽ phần dưới xương cùng chính là điểm yếu của nó?Đã hiểu.Xương cốt của nó cứng như sắt thép, thế nhưng khu vực đó có lẽ vẫn mềm mại.Nói tới, rất nhiều động vật đều có vỏ ngoài cứng rắn, mà nơi đó thì loài nàocũng đều mềm mại như một.Liễu Bình nắm chặt trường mâu, chậm rãi xê dịch, bắt đầu lượn về phía sau conchó này.Bộ xương chó thấy hắn có cử động như vậy, vội vàng chuyển động theo, từ đầutới cuối đều duy trì trạng thái đối mặt với Liễu Bình.Một người một chó, vòng quanh như vậy bảy tám lần, sau đó dừng lại.Mặc dù Liễu Bình vẫn không thành công đi tới phía sau của đối phương, thếnhưng trên mặt đã lộ ra vẻ hiểu rõ.Mặc dù bộ xương chó vẫn giữ vững tư thái đối mặt với Liễu Bình, thế nhưng nólại càng này càng lo lắng, xương đuôi từ đầu tới cuối đều không nâng lên.Bầu không khí kỳ dị tự nhiên sinh ra."
Ngươi đã phát hiện cái gì?"
Bộ xương chó hỏi."
Không phát hiện cái gì cả."
Liễu Bình nhún vai, nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế đâm thẳng."
Đâm mạnh vào đi, chắc hẳn sẽ có bất ngờ thú vị."
Hắn lẩm bẩm nói.Bộ xương chó sủa lớn với vẻ tức giận, quát: "Ngươi là một tên khốn nạn bẩnthỉu, chẳng lẽ ta sẽ đánh với ngươi sao?
Không, đưa ta trở về đi, ta từ bỏ trậnchiến này!"
Ngọn lửa trên người nó cháy bùng lên.Không khí cũng bị hâm nóng.ế ầTiếng gầm gừ của nó vang vọng toàn trường.Thế nhưng mà...Cũng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, chuyển nó trở về bên người Aldrich.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Không thể thả nó trở về, nếu không Aldrich tại thời điểm này sẽ biết đã xảy rachuyện gì thông qua ý thức của nó.]Liễu Bình hơi động, vọt mạnh về phía bộ xương chó.Mà con chó kia cũng không cam lòng yếu thế, há miệng phun ra một ngọn lửahừng hực, hóa thành một bức tường lửa thật dày.Ai ngờ Liễu Bình đã sớm dự đoán được, đạp mạnh một cái, lập tức bật trở về,rồi lộn về phía sau hơn năm mét.Cũng vừa đúng lúc bức tường lửa tới khu vực đó thì tản đi."
Lại tới!"
Liễu Bình xông về phía bộ xương chó.Bộ xương chó cố chịu bị đánh, há mồm chuẩn bị cắn đứt trường mâu, thì lại bịtấm khiên đập bay đi.Xét tới chiến thuật cùng sách lược, làm sao mà nó có thể vượt qua Liễu Bìnhđược?Bộ xương chó lộn vòng giữa không trung...Phía dưới cái đuôi xương vểnh thật cao của nó, là một vòng lửa nhỏ có màu vỏquýt.Chính là cái này!Liễu Bình đưa trường mâu tới gần, nhấn nhẹ vào vòng lửa màu vỏ quýt đó rồilập tức thu hồi mâu lại."
Ẳng ẳng!"
Bộ xương chó phát ra tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.Nó lăn lộn trên mặt đất, gào thét nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy."
Ngươi là một tên khốn nạn đáng chết!"
Bộ xương chó tức giận quát lớn.Quay đầu nhìn lại, từng giọt chất lỏng vàng nhạt pha đỏ từ trên mông nó nhỏxuống.Đúng là vừa chạm vào tức tàn mà.Liễu Bình dần dần yên ổn."
Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không một kích vừa rồi lại thêm khí lạnh, camđoan làm cho ngươi ngay cả ngủ say trong Vĩnh Dạ cũng đều không yên ổn, lúcnào cũng nhớ tới cảm giác đó."
Liễu Bình nói.ắ ồ ầ ầ ấHắn tùy ý vung trường mâu, một luồng sương mù lạnh lẽo dần dần xuất hiệntrên mũi mâu.Bộ xương chó dần dần bình tĩnh lại.Đúng vậy.Đối phương thật sự đã tha mình một mạng, nếu không ngay vừa rồi cây trườngmâu kia đã có thể đâm xuyên qua người mình.Chẳng lẽ mình thật muốn chết trong nơi quỷ dị này sao?Chính mình mới hai tuổi mà thôi..."
Ngươi muốn thế nào?"
Bộ xương chó hỏi."
Thực ra công năng chính của ngươi là làm canh gác cùng trinh sát, ta rất tò mò,làm cách nào Aldrich mới có được lòng trung thành của ngươi?"
Liễu Bình hỏi."
Ngày hôm nay ta mới bị người đưa tới trong tay hắn ta mà thôi, vừa mới ănmột chiếc xương của hắn ta... mẹ nó, trên chiếc xương đó không có chút thịt nàocả... sau đó đã bị dịch chuyển tới nơi đây, quyết đấu với một tên khốn cầm băngmâu là ngươi đó."
Bộ xương chó mất tinh thần, gầm nhẹ."
Ngươi bị người khác đưa tới trong tay Aldrich?
Chờ đã, địa vị hiện tại của hắnta là gì?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."
Ngươi phải thề không giết ta."
Bộ xương chó nói."
Ta sẽ không giết ngươi."
Liễu Bình nói."
Hắn ta là người hầu trong trang viên, thế nhưng hắn ta lại có huyết mạch caoquý, tương lai chắc chắn bay lượn trời cao."
Bộ xương chó nói."
Huyết mạch?"
Liễu Bình khó hiểu hỏi.Bộ xương chó nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như đang châmbiếm cái gì đó."
Đúng vậy, ngày hôm nay hắn ta mới đạt được một nhóm bảo vật, khi xem xétmột thanh trường kiếm trong đó không cẩn thận làm rách da... lúc đó chỉ có ta ởnơi đó, ngươi phải biết, loài chó như ta vậy, vừa ngửi mùi máu trên người hắnta, đã biết hắn ta có một loại huyết mạch ma quỷ thượng đẳng cực kỳ cao quý,đại khái là cùng cấp bậc với chủ mẫu."
Bộ xương chó nói.Toàn thân Liễu Bình chấn động.Thì ra là thế!Thảo nào người chủ mẫu kia lại bỏ công bỏ sức nhiều cho một tên người hầunhư vậy!Thảo nào Yana đã là Nữ thần Tra Tấn, vậy mà còn bị hạ nguyền rủa, yêu cái têncó thân phận người hầu này!Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi phát hiện bí mật của ma quỷ thượng tầng trong Luyện Ngục.]ấ ầ ế ấ[Đây là một bí mật có liên quan rất lớn tới Thần chiến, cũng rất có khả năng tạothành một cơn bão táp to lớn.][Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại của ngươi đạt tới 10/10.]-------Chương 243: Thu lấy thẻ bài[Điểm diễn của ngươi đã đủ.][Xét thấy ngươi đã mất đi toàn bộ thực lực;][Xét thấy ngươi đã mất đi hai thân phận của Thẻ bài sư là Thằng hề và Thánhgiả;][Ngươi đã không phải là một Thẻ bài sư, mà là một người mới, không thể dựavào lực lượng của Yana thu hoạch thẻ bài mới được;][Ngươi đã không còn lượng tài sản khổng lồ trong Ngân hàng Ngục Diễm nữa.][Bởi vậy, ngươi cần phải lựa chọn một trong hai phương án sau đây: ][1, Tiếp tục bảo trì những kỹ năng thần bí 'Kiến Văn Như Danh', 'Một NgườiKhông Có Phần Diễn', 'Sơ Diễn Giả', cũng tạo ra kỹ năng thần bí mới 'Nhân KhíDiễn Viên'.][Nhân Khí Diễn Viên: Khi ngươi nói xin lỗi về một vấn đề nào đó, sẽ không cóvấn đề gì lớn xuất hiện, trong một khoảng thời gian mọi người đều lựa chọn thathứ cho ngươi.][Lựa chọn 1, ngươi sẽ được phép tiếp tục tự do bên ngoài hệ thống Thẻ bài,quan sát tình thế biến đổi.][2, Nuốt đi hai hạng kỹ năng thần bí khi trước, chỉ giữ lại 'Kiến Văn Như Danh',cũng hấp thu toàn bộ linh thạch mà ngươi tiết kiệm trong kho tiền tiết kiệm,toàn bộ dùng để tạo ra Giao diện Danh Sách Anh Linh.][Từ nay về sau, Giao diện của ngươi sẽ trở nên ổn định lại, cũng thêm ra mộthạng công năng 'Thu lấy thẻ bài', dùng để thu phục con chó trước mắt.][Lựa chọn 2, ngươi sẽ đi sâu vào hệ thống thẻ bài, từ đây bước vào con đườngtấn cấp của hệ thống này.][Chú ý, đây là một lần lựa chọn cực kỳ quan trọng.][Xin hãy lựa chọn nghiêm túc.]Ánh mắt Liễu Bình rơi vào bên trên Giao diện, đọc hết toàn bộ chữ nhắc nhở.Hiện tại mình đã xâm nhập vào trong Vĩnh Dạ, đã hoàn toàn là một Vĩnh Dạgiả, thậm chí biến thành một tấm thẻ bài.Đây là lựa chọn của mình.Không chỉ vì Yana cùng Andrea.Mình vẫn luôn cảm thấy thẻ bài rất thú vị, muốn tự mình thăm dò thế giới hoàntoàn mới này.Năm đó mình không muốn phi thăng, thế nhưng hiện tại lại rất muốn xem xem,phát triển năng lực của thẻ bài tới mức cực hạn, sẽ biến thành tồn tại như thếnào.ắHơn nữa, cô gái tóc trắng kia đã từng nói..."
Thẻ bài chính là cơ sở của Danh Sách, là nhập môn của Kỳ quỷ."
Trên tay mình đã có Danh Sách Anh Linh!Chẳng lẽ mình không nên hiểu rõ nguyên lý cùng bí mật của nó sao?Phía trên nó, vẫn còn có thứ được gọi là Kỳ quỷ nữa.Loại hệ thống sức mạnh hoàn toàn mới này, đáng giá mình dùng toàn lực đithăm dò!Ánh mắt của Liễu Bình hơi chuyển, nhìn về phía bộ xương chó toàn thân bốclên ngọn lửa kia."
Ngươi nói, ngươi vừa được đưa tới trên tay Aldrich... vậy ngươi bao nhiêu tuổirồi?"
Liễu Bình hỏi."
Hai tuổi."
Bộ xương chó nói.Liễu Bình thấy được sự do dự cùng dò xét trong mắt đối phương, tâm thần dầndần bình tĩnh lại.Không sai.Nếu như mình muốn tập trung đi theo con đường thăng cấp tại hệ thống thế giớinày, mình nên làm ra lựa chọn.Hơn nữa, chọn 1, xin lỗi thật sự có hiệu quả sao?[Trong một khoảng thời gian, mọi người đều lựa chọn tha thứ cho ngươi.]Hành động như vậy hoàn toàn là ứng phó người khác cho có lệ, mà một ý khácẩn chứa trong đó, là nói cho người khác biết mình rất vô dụng.Điều này không thể chân chính giải quyết vấn đề, càng không phải là phongcách hành động của mình."
Ta chọn 2."
Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi đã lựa chọn thành công.][Giao diện Danh Sách đã tạo ra.][Hiện tại Giao diện đã mở ra ba công năng, theo thứ tự là 'Anh linh che chở','Kế thừa linh tính' và 'Thu lấy thẻ bài'.]Trước mắt Liễu Bình, một Giao diện bùng cháy xuất hiện.Trên Giao diện, có ba điểm sáng đang lơ lửng ở phần dưới, không nhúc nhích.Ba điểm sáng này theo thứ tự là "Anh linh che chở", "Kế thừa linh tính" và"Thu lấy thẻ bài".Trong Danh Sách có thêm một hạng năng lực mới:[Thu lấy thẻ bài.]ễ ề ố ếLiễu Bình nhìn về phía con chó đối diện, nói: "Ngươi đã biết thân phận củaAldrich, như vậy sớm muộn hắn ta cũng sẽ giết ngươi, để phòng ngừa bí mậtcủa hắn ta bị tiết lộ."
"Vào thời điểm đó ta cũng đã biết điều này rồi."
Bộ xương chó nói."
Theo ta đi."
Liễu Bình nói."
Ta chưa từng đầu hàng một cách tùy tiện."
Bộ xương chó nói.Liễu Bình nhấc trường mâu lên, thổi thổi mũi mâu, nói: "Không phải để ngươiđầu hàng, chỉ là nếu như ngươi không theo ta, kết cục cũng sẽ không tốt lắmđâu."
Bộ xương chó không kìm lòng được mà cụp đuôi lại."
Ngươi thuộc về thế lực nào?"
Nó hỏi."
Một đế quốc khổng lồ."
Liễu Bình nói."
Địa vị của ngươi trong đó là gì?"
"Rất được chú trọng, vừa mới tiếp nhận bồi dưỡng trọng điểm, hoàn thành thửthách cường độ cao, cũng đạt được thành tích xuất sắc, đạt được ban thưởngchưa từng có."
"Ngươi có đồng đội sao?"
"Các nàng là Thần linh, rồng, giống loài thần kỳ mà giết cũng không chết, tạmthời không nhắc tới các nàng, ngay cả một thích khách đi theo ta, đều đã từngcó thành tích lấy một địch năm mà không rơi vào thế yếu."
"Được, ta đi theo ngươi."
"Ngươi đồng ý sao?"
"Đồng ý, ta cũng không muốn bị Aldrich *****, càng không muốn đi tớiVĩnh Dạ, lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng, dù sao ta mới hai tuổi."
Liễu Bình vươn tay ra, ấn lên đầu chó.Trong hư không, từng hàng chữ xuất hiện:[Ngươi kích hoạt 'Thu lấy thẻ bài'.][Đối phương đồng ý trở thành thẻ bài của ngươi.][Điều kiện đã thỏa mãn.][Thu lấy!]Ầm...Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Bộ xương chó biến mất, trên tay Liễu Bình lại có thêm một tấm thẻ bài.[Ngươi đạt được thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.][Tuổi: Hai tuổi.][Ba loại kỹ năng như trên đã thông báo.]ế ầ[Thuyết minh: Đây là vật nuôi *****ên mà ngươi thu được.][Ngươi không chỉ đã chiến thắng đối phương, còn biến đối phương thành củamình.][Trận Đăng Thần chiến này đã kết thúc, bất cứ khi nào ngươi cũng có thể rờikhỏi sân thi đấu này.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Liệt Khuyển xuất hiện trên mặt đất."
Làm sao?"
Nó hỏi."
Chúng ta có một phiền phức cần giải quyết."
Liễu Bình nói, rồi ném tấm khiên lên mặt đất, rồi giật áo giáp bị cắn thủngxuống, đặt ở một bên."
Là do ta cắn, có vấn đề gì không?"
Liệt Khuyển hỏi."
Đúng, vừa nhìn cũng biết là do chó cắn...
đây chính là trang bị mà ta vừa đượcphát, chúng ta không thể để người khác biết bọn chúng bị hỏng lớn tới trình độnày, nếu không sẽ có phiền phức."
Liễu Bình nói.Liệt Khuyển ngẫm nghĩ, há mồm phun ra từng luồng chất lỏng kim loại."
Đây là bộ phận mà ta vừa cắn xuống, ta có thể dùng lửa để hòa tan bọn chúng,cũng có thể gắn trở về, thế nhưng ta không biết cách rèn đúc kim loại, chonên..."
"Không sao, những trang bị này khá đơn giản, vừa lúc ta cũng hiểu về rèn đúc."
Liễu Bình cười nói."
Có thể khôi phục bọn chúng như lúc ban đầu sao?"
Liệt Khuyển hỏi."
Không, ở đây không có công cụ chuyên dụng, với lại dựa vào lực lượng hiệntại của ta... chỉ có thể miễn cưỡng làm cho người khác không phát hiện vấn đềgì mà thôi."
Liễu Bình nói."
Vậy..."
"Như vậy cũng đủ rồi."
-------Chương 244: "Hắn ta tên là Triệu Hằng."
Một người một chó bắt đầu bận rộn làm việc.Một lát sau.Tấm khiên cùng áo giáp đều được sửa chữa một lượt.Chỉ nhìn lướt qua, bọn chúng giống như mới vậy, thế nhưng nếu như quan sátkỹ càng, vẫn có thể phát hiện một vài dấu vết lồi lõm nhỏ bé."
Được rồi, nhiều nhất chúng ta chỉ làm được tới mức này mà thôi."
Liễu Bình vỗ tay, đứng dậy, bỗng nhớ tới một chuyện."
À đúng rồi, ngươi có tên không?"
Hắn hỏi con Liệt Khuyển Luyện Ngục này."
Aldrich vẫn chưa đặt tên cho ta."
Liệt Khuyển nói."
Hay là ta đặt cho ngươi một cái tên?"
Liễu Bình nói."
Ồ?
Ngươi muốn gọi ta là gì?"
Liệt Khuyển hỏi với vẻ hứng thú."
Ngươi xem, toàn thân ngươi đều là ngọn lửa, nhìn qua giống như một ngọn lửađỏ rực, hay là gọi tiểu Hồng?"
Liễu Bình thử hỏi."
Tuyệt đối không được!
Cả đời ta cũng không thể gọi bằng cái tên mất thể diệnnhư vậy, nếu như ngươi gọi ta như vậy, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, sau đóđi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ ngủ say, cũng không tiếp tục trở về nữa."
LiệtKhuyển vội vàng từ chối.Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn đi Vĩnh Dạ sao..."
"Làm sao?
Tuyệt đối không thể gọi bằng cái tên này, nếu không ta sẽ đi VĩnhDạ thật đó."
Liệt Khuyển nói."
Được rồi, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, gọi ngươi là Hỏa Nha vậy."
LiễuBình nói."
Ừm, tốt hơn cái tên vừa rồi nhiều."
Hỏa Nha hài lòng nói....Giữa sườn núi.Liễu Bình xuất hiện.Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục bình thường.Hầu như cùng lúc đó, hắn giơ trường mâu lên, toàn lực ném mạnh về phíatrước.Trường mâu Sương Lãnh Điểu bay vụt ra ngoài, đâm trúng một khối nhamthạch, đâm thật sâu vào trong đó."
Vũ khí này không tệ."
Libertas than thở.ố ế"Mặc dù chỉ bám vài chút ít nguyên tố băng sương, thế nhưng nó thật sự là binhkhí nguyên tố đó."
Ông lão mỉm cười nói.Tất cả mọi người đều nhìn về phía trường mâu.Lúc này, Liễu Bình âm thầm giật giáp lưới xuống, cộng thêm cả tấm khiên trêntay đều ném vào cái rương trước mắt, rồi cởi cả áo giáp ra luôn.Hắn khép cái rương lại, nói: "Khi không mặc bộ trang bị này, nên đặt chúng ởnơi nào vậy?"
"Ta sẽ sai bọn họ đặt cái rương này vào trong chỗ ở của ngươi đi."
Ông lão nói.Ông lão gật đầu với hai người mặc đồng phục bên cạnh.Hai người kia nhấc cái rương lên rời đi.Lúc này, Liễu Bình mới đi tới, nắm chặt trường mâu rồi rút mạnh ra."
Lại cám ơn sự hào phóng của ngài một lần nữa."
Hắn chân thành nói."
Không cần khách sáo, ta sẽ chờ xem các ngươi có thể trưởng thành tới trình độnào, dù sao, lớp Anh niên tảo thệ (*) đã rất lâu chưa từng xuất hiện nhân vậtxuất sắc chân chính rồi."
Ông lão nói.(*Anh niên tảo thệ: chết sớm khi tuổi còn nhỏ.)Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau."
Chờ đã, ngài vừa nói là lớp nào cơ?"
Libertas cẩn thận hỏi lại."
Lớp Anh niên tảo thệ... các ngươi đều đã chết trong độ tuổi thiếu niên, cho nênlớp của các ngươi có tên gọi là vậy luôn."
Ông lão nghiêm túc nói."
Còn có lớp nào khác sao?"
Liễu Bình hỏi.Ông lão nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, nói:"Những kẻ tù tội hung ác bị xử tử bên trong Luyện Ngục, hợp thành một lớpHung đồ, phần lớn trong bọn họ đều ở độ tuổi tráng niên, mặc dù khi rơi vàoVĩnh Dạ đã mất đi thực lực, thế nhưng tình trạng cơ thể của họ đều mạnh hơnnhiều những thiếu niên như các ngươi... không nên trêu chọc tới bọn họ."...Cơm tối vẫn diễn ra trong phòng ăn lần trước.Liễu Bình kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi trước mắt mà nói:"Hình như lần này phong phú hơn nhiều lần trước."
Libertas nói: "Đương nhiên, chúng ta đều trải qua thử thách chiến đấu, được đốixử khác với khi trước cũng là điều dễ hiểu mà."
Hắn ta hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện, lần này ít người hơn hay không?"
Liễu Bình quan sát bốn phía.Đúng là số người nơi đây đã ít hơn khi trước gần 30% rồi."
Bị loại rồi sao?"
Hắn hỏi.ố"Đúng, nghe nói những người đó bị phân tới những lớp khác... khi đối mặt vớiThất Hồn giả thì bọn họ có biểu hiện rất kém cỏi, hoặc là lựa chọn trốn tránh."
Libertas nói."
Hóa ra là vậy."
Liễu Bình bưng bát canh nóng lên, đang định uống một hớp, lại phát hiện vẫnquá nóng, đành phải tạm thời buông xuống.Bỗng nhiên.Tiếng nói chuyện xung quanh dần dần biến mất.Các thiếu niên đang dùng cơm đều nhìn về phía Liễu Bình cùng Libertas.Một bóng người đi tới trước mặt của hắn."
Liễu Bình, xin ngươi tha thứ cho ta về hành vi khi trước của mình, ta đã biếtmình sai rồi, ở nơi đây ta nghiêm túc nói với ngươi một câu xin lỗi."
Thiếu niênnói.Liễu Bình nhìn cái tên này, kinh ngạc nói: "Chắc hẳn ngươi cũng không chiếnđấu với Thất Hồn giả chứ, làm sao vẫn còn được ở trong lớp này?"
Thiếu niên lập tức đỏ mặt.Sau lưng hắn ta, một giọng nói truyền tới, giải thích: "Đó là bởi vì chức nghiệptrị liệu rất hiếm thấy, với lại hắn ta còn bị người một nhà đánh bị thương, cũngkhông phải trốn tránh chiến đấu với Thất Hồn giả."
Một nam sinh với thân hình cao lớn đi tới, đứng bên người thiếu niên kia, nóivới Liễu Bình: "Các ngươi hòa giải được không?
Dù sao đều là cùng một lớp,chưa biết chừng trong chiến đấu về sau sẽ cần hỗ trợ lẫn nhau đó."
Tiền Võ Chu.Hắn ta là người *****ên giới thiệu bản thân trên lớp học.Nghe nói là vì cứu mấy người em trai bên trong di tích, cho nên mới bỏ mình,rơi vào Vĩnh Dạ.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không ý kiến gì, à đúng rồi, tên kia tên là gì nhỉ?"
"Hắn ta tên là Triệu Hằng."
Tiền Võ Chu nói."
Được, Triệu Hằng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươithấy thế nào?"
Liễu Bình hỏi."
Được."
Triệu Hằng nói.Tiền Võ Chu cảm thấy rất bất ngờ, đầy bụng từ ngữ lại không nói thêm đượccâu nào, đành phải vỗ vai Triệu Hằng, dẫn theo hắn ta trở về một cái bàn lớn.Hắn ta bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Libertas, nói:"Thích khách, tất cả mọi người đều nói bản lĩnh của ngươi không tệ."
"Đương nhiên không tệ."
Libertas nói.ố ổ ắ ầ ấ"Có muốn tổ đội với chúng ta hay không?
Bắt đầu từ ngày mai, mấy ngườichúng ta đều phải chia thành từng tiểu đội hành động, ta là Trọng giáp chiến sĩmạnh nhất lớp, mà Triệu Hằng là chức nghiệp trị liệu, chúng ta còn có một vịLinh Năng giả, một vị pháp sư, còn thiếu thích khách nữa mà thôi."
Tiền VõChu nói."
Không cần, ta cũng có người bạn với kỹ năng trị liệu."
Libertas chỉ về phía Liễu Bình."
Kỵ sĩ là một chức nghiệp rất bình thường, từ hiệu quả trị liệu lẫn tiền đồ màxét, tại giai đoạn sau rất khó phát triển... hi vọng ngươi có thể suy nghĩ lại."
Tiền Võ Chu nói.Nụ cười trên mặt Libertas dần dần thu lại, nói với giọng lạnh lùng: "Khôngcần."
Tiền Võ Chu nhìn hắn vài giây, lại hơi liếc nhìn Liễu Bình, lắc đầu bật cười,quay người rời đi.-------Chương 245: Giảng hòa?Hắn ta vừa đi, Libertas lập tức vỗ vai Liễu Bình, nói:"Nhìn xem, ngươi nể mặt người ta, người ta lại nói ngươi không được ngaytrước mặt ngươi kìa."
Liễu Bình vội ăn một chiếc bánh gato, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn về phíabát canh trước mặt.Vẫn quá nóng đi!Được rồi, chờ lát nữa lại uống vậy.Hắn nói với Libertas: "Không sao cả, một chuyện xét một chuyện, chỉ cần giảitrừ mâu thuẫn là được rồi."
Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhóc chết sớmhay sao?Nghĩ nhiều quá rồi đó.Liễu Bình ăn xong bánh gato, lại bắt đầu ăn một quả trứng.Giọng nói của Tiền Võ Chu bỗng truyền tới:"Hắn ta chuyên nghiệp trị liệu, mạnh hơn kỵ sĩ nhiều..."
Liễu Bình ngừng ăn, quay đầu nhìn lại.Tiền Võ Chu đang ngồi trước mặt mấy người nữ sinh, chỉ chỉ về phía TriệuHằng, rồi lại chỉ về Liễu Bình từ xa, nói:"Tranh cướp tình nhân mà chết... coi như là chức nghiệp trị liệu... mấy người nữsinh các ngươi có yên tâm khi tổ đội cùng với loại người này sao?"
Libertas nói nhỏ: "Hắn ta đang nói xấu ngươi kìa."
Liễu Bình buông quả trứng xuống, thở dài một hơi.Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhãi chết sớm haysao?Ầm!Hắn vỗ bàn, đứng lên quát: "Tiền Võ Chu, ngươi muốn chết sao?"
Tiền Võ Chu cười lớn, cũng đứng dậy nói: "Đã sớm chờ ngươi rồi, ta cũngmuốn xem xem, dựa vào cái gì mà lão già kia lại xếp hạng hai người các ngươitại hạng thứ nhất cùng hạng thứ hai trên bảng xếp hạng chức nghiệp sử dụng vũkhí lạnh!"
Thì ra là thế.Liễu Bình giật mình, Libertas cũng ôm hai tay.Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ta là thứ nhất, hắn là thứ hai, đúngkhông?"
ếTừng đợt tiếng gõ cửa vang lên.Mọi người nhìn lại, có một người mặc đồng phục nhân viên cầm theo một tranggiấy đi tới, dán lên trên tường."
Đây là thứ tự của các ngươi trong lần thử thách này."
Nhân viên công tác nói xong rồi rời đi ngay.Các thiếu niên cùng nhìn về phía tờ giấy kia.Trên tờ giấy này đã phân chia kỹ càng các loại chức nghiệp.Vũ khí lạnh cận chiến được phân tại tổ một; cung, nỏ, súng được phân tại tổ thứhai; thuật pháp tấn công được phân vào tổ thứ ba; phụ trợ cùng trị liệu đượcphân vào tổ thứ tư; triệu hoán cùng Ngôn linh, nguyền rủa thuộc tổ thứ năm;những chức nghiệp không thể phân loại còn lại được phân vào tổ thứ sáu.Tổ thứ nhất.Hạng nhất: Liễu Bình.Hạng nhì: Libertas.Hạng ba: Tiền Võ Chu...."
Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là một chức nghiệp trị liệu, tại sao lạiđược xếp hạng nhất tại vũ khí lạnh cận chiến?
Chắc hẳn có gì đó sai lầm!"
TiềnVõ Chu quan sát Liễu Bình, nói.Hắn ta vừa nói, vừa đi tới trước mặt Liễu Bình, bày tư thế tấn công, quát khẽ:"Nào, làm cho ta xem xem ngươi mạnh hơn ta ở điểm nào!"
Liễu Bình không chút nghĩ ngợi, cầm bát canh nóng trên bàn lên rồi ném tới.Trong nhà ăn sắp xếp rất nhiều bàn ghế, không gian nhỏ hẹp, Tiền Võ Chu bấtngờ không kịp đề phòng, bị bát canh này ngăn cản toàn bộ vị trí có thể né tránh."
Trị liệu giúp ta!"
Tiền Võ Chu rống lớn, kiên trì xuyên qua canh nóng, âm thầm đấm ra mộtquyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.Xùy!Canh nóng hất lên người hắn ta, phát ra những tiếng xèo xèo như dí sắt nung lênda thịt vậy.Nắm đấm của Tiền Võ Chu đi tới một nữa, bỗng cứng lại tại chỗ, không dám cửđộng chút nào cả.Chẳng biết khi nào, đôi đũa trong tay Liễu Bình đã xuất hiện cách mắt của hắnvài centimet mà thôi."
Trị liệu?"
Liễu Bình nói với giọng nhỏ nhẹ: "Nếu ta cắm chiếc đũa này vào trong mắt củangươi, lại quấy nát óc của ngươi thành một đoàn bột nhão, chắc hẳn không cóấ ểbất cứ năng lực trị liệu nào có thể cứu ngươi được đâu."
Bỗng có một giọng nói dễ nghe từ cửa nhà ăn truyền tới:"A, vẫn còn có, vị bạn học này... chỉ cần linh hồn không bị hủy diệt, có thể dùngmột vài Thần kỹ hệ trị liệu, làm cho cả thân thể khôi phục như bình thường, dùsao não bộ cũng chỉ là một cơ quan trong cơ thể phụ trách suy nghĩ mà thôi."
Mọi người cùng quay đầu nhìn tới.Ông lão kia đang đứng tại cửa phòng ăn, bên người là một thiếu nữ khoảngmười ba, mười bốn tuổi.Cô ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.Mà cô ta chính là người vừa nói.Ông lão cười híp mắt, nói: "Được rồi, hiện tại ta tuyên bố một sự kiện."
"Vị này là học sinh chuyển lớp, là một Hoán Linh sư từ lớp bình thường chuyểntới lớp này, Hoa Tình Không."
"Mọi người cùng vỗ tay, hoan nghênh bạn học mới tới đi."
Trong phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.Ông lão liếc nhìn Tiền Võ Chu, kiên nhẫn giải thích: "Võ Chu à, ta xếp hạngngươi tại thứ ba, là bởi vì tạo áp lực cho ngươi tiến bộ nhanh hơn nữa, đáng tiếcngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta."
"Ý của ngài là, thực ra Liễu Bình cũng không tính hạng nhất cận chiến, đúngkhông?"
Tiền Võ Chu trầm giọng hỏi."
A, đúng thế."
Ông lão bình tĩnh nói.Tiền Võ Chu lộ ra vẻ thoải mái, cũng không quan tâm vết bỏng trên người, quayngười trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn cơm.Ông lão nhìn về phía Liễu Bình, truyền âm nói: "Khiêm tốn chút."
Liễu Bình cũng không để ý, mỉm cười với ông lão, không còn nói thêm gì nữa.Đối phương đã cho mình một trường mâu Sương Lãnh Điểu.Nếu như không có chiếc trường mâu băng sương này, với thực lực hiện tại củamình, còn chưa chắc đã đánh thắng con chó trong Luyện Ngục kia đâu.Mình cần bảo trì sự biết ơn.Ông lão nói: "Được rồi, đều ăn cơm đi, sau bữa ăn thì về phòng mình nghỉ ngơi,ngày mai các ngươi sẽ tiến vào nhiệm vụ chiến tranh."
Ông lão quay người rời đi.Cô gái đeo kính đáng yêu kia thì đi vào trong nhà ăn, ngồi xuống phía đối diệnLibertas cùng Liễu Bình."
Xin chào hai bạn, ta được chuyển tới đây từ lớp bình thường, xin hãy giúp đỡnhiều hơn."
Thiếu nữ nói với giọng nghiêm túc.ế"Tên ngươi là Hoa Tình Không sao?
Làm sao mà ngươi lại chết?"
Libertas hỏivới vẻ tò mò."
Thần linh khu vực chúng ta phát điên, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, cho nênta tới đây."
Thiếu nữ Hoa Tình Không nói với vẻ buồn bã."
À, ta là Libertas, khi ta quyết đấu với con trai út của tộc trưởng lại nhỡ tay xửlý tên đó, cho nên chết mất."
Libertas nói."
Liễu Bình, ngươi thì sao?"
Hoa Tình Không nhỏ giọng hỏi.Libertas bật cười, nói: "Hắn ta chết khi đang tranh cướp tình nhân với kẻ khác."
Liễu Bình tò mò hỏi: "Cho dù đầu óc bị quấy thành bột nhão, cũng có phápthuật có thể khôi phục lại sao?"
"Đúng vậy, đây là tri thức của văn minh Hoán Linh chúng ta."
Hoa Tình Khônggật đầu nói."
Làm sao mà ngươi biết tên ta là Liễu Bình?"
"Thầy giáo dẫn ta ở ngoài cửa nghe lén một lúc."
"Ông lão này đúng là..."
Liễu Bình lắc đầu, không nói tiếp.-------Chương 246: "Bắt đầu từ hiện tại!"
Bỗng nhiên...Hắn phát hiện đỉnh đầu Hoa Tình Không có vài chữ nhỏ:[Tạm thời chưa có danh hiệu.]Tình huống này là sao đây?Liễu Bình ngẩng đầu, quan sát những người khác.Trên đỉnh đầu những người này, đều là trống rỗng.Chỉ có đỉnh đầu thiếu nữ Hoa Tình Không này, mới có mấy chữ "Tạm thời chưacó danh hiệu" mà thôi."
Danh Sách, điều này là sao chứ?"
Liễu Bình âm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Liên quan những thứ không rõ ràng như này, vẫn luôn do ngươi phụ trách thămdò mà, đúng không?]Liễu Bình nói: "Thế nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt, chưa bao giờ thấyqua."
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Bản Danh Sách vừa mới hoàn thành khai mở Giao diện, còn mở ra ba hạngcông năng, đã rất mệt mỏi.][Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với điều gì đó, vậy thì đi thăm dò đi.][Bản Danh Sách vẫn luôn hỗ trợ ngươi, sẽ tặng ngươi điểm diễn khi thu thậpđược những bí mật có giá trị.][Cố lên!]..."
Chúng ta phải ở nơi này hay sao?"
Libertas nói với giọng khó chịu.Trong túc xá hai người có hai chiếc giường.Còn có một cánh cửa sổ.Trừ điều đó ra, không còn vật nào khác nữa cả.Liễu Bình đẩy cửa sổ nhìn về phía bên ngoài.Cách nơi đây bảy mươi mét có một tòa lầu cao ba tầng, hoàn toàn do gạch xâydựng thành, hoàn toàn giống với khu ký túc xá nam sinh.Đó là khu ký túc xá nữ sinh.Nhìn về nơi xa hơn, có thể thấy được thung lũng trống trải cùng hơi nước mônglung ở giữa thung lũng.ổ ổ ể ấKhi gió núi thổi qua, hơi nước sẽ bị thổi tản đi chút, lúc này có thể trông thấythôn xóm sáng lửa ở dưới chân núi."
Không tệ lắm."
Liễu Bình nói."
Không tệ?"
Giọng nói của Libertas bỗng cất cao: "Trong phòng này, ngay cảphòng vệ sinh lẫn phòng tắm đều khonogg có, còn phải ra ngoài đi thẳng tớicuối hành hang mới được, như vậy còn nói là không tệ à?"
"Căn phòng rất yên tĩnh."
Liễu Bình nói.Phần cuối giường của một chiếc giường có một cái rương.Mở cái rương ra, có thể thấy được bộ áo giáp của binh linh đế quốc đặt trongđó.Chính là trang bị mà khi trước được người vận chuyển về.Liễu Bình đi tới trước cái giường kia, ngồi xuống nói: "Ta nghỉ ngơi một lát,ngươi thì sao?"
"Ta đi tắm rửa."
Libertas nói.Hắn ta đẩy cửa, đi ra ngoài.Liễu Bình ngồi trên giường, yên lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra tronghai ngày này.Giao diện danh sách Anh Linh đã biến mất vào trong hư không.Chỉ khi hắn kêu gọi, hoặc có tình huống đột biến phát sinh, Giao diện mới cóthể hiện lên.Mọi thứ trước mắt vẫn còn tính là có thứ tự.Có lẽ ngày mai có thể thâm nhập tiếp xúc với thế giới này, hiểu rõ huyền bí vềhệ thống thẻ bài.Còn có "Kế thừa linh tính" nữa...Mình phải nhanh chóng nghĩ cách thu thập những vật phẩm kia, nhìn xem cóthể "kế thừa" tới thứ gì tốt từ cái tên khổng lồ đang ngủ say bên ngoài thôn xómkia hay không.Trừ đó ra...Mình còn cần chú ý tới điều gì nữa hay không?Liễu Bình suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên có cảm ứng.Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.Trong bóng đêm tăm tối, một sinh vật hình người có hai cánh màu đen, âm thầmhạ xuống sân thượng ký túc xá nữ.Ông lão cũng theo đó xuất hiện, nghiêm nghị quát lớn: "Người đâu, mau tới..."
Sinh vật hình người kia dùng hai tay lôi ra một chiếc rìu xương màu xám trắngtừ trong hư không, chém về phía đầu của ông lão.Nói thì chậm, thế nhưng mọi chuyện phát sinh chỉ trong giây lát.ễ ầLiễu Bình chỉ kịp nhìn ra trên đỉnh đầu sinh vật hình người này có hai hàng chữnhỏ:[Dạ Dực Ám Quỷ.][Sứ giả ám sát và trinh sát của ma quỷ.]Hầu như vừa thấy được hai hàng chữ nhỏ này, Liễu Bình đã không chút nghĩngợi mà thì thầm:"Nguyện tất cả máu thịt lẫn linh hồn của ngươi đều hội tụ về hồn phách, bị tatận tình hấp thu, tới tận khi không còn bất cứ thứ gì."
Thần chú hệ linh hồn trong Luyện Ngục, lực lượng thuộc Thần vị Tra Tấn, tớitừ biến chủng của Danh Sách Anh Linh...Chú pháp: Hấp thu linh hồn!Thân hình con quái vật hình người có hai cánh kia bỗng run lên, phát ra mộttiếng gào thét sắc nhọn bao hàm sự tức giận tới tột độ.Thân hình nó nổ tung ra, hóa thành vô số bướm đêm đen kịt bay tán loạn, nhậpvào trong hư không biến mất không thấy gì nữa.Mà chiếc rìu xương chỉ còn cách cái cổ ông lão vài centimet, lại đã mất đi tòabộ lực lượng duy trì.Lưỡi rìu rít lên một tiếng bao hàm sự không cam tâm, lượn nghiêng về phíatrước, rớt xuống.Ầm...Lưỡi rìu va chạm với mặt đất, tạo thành một cái hố rất sâu.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nằm trên giường, hô hấp bình ổn, cả người tiến vàotrạng thái nhập định sâu.Hắn như đã ngủ say vậy.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Ngươi sử dụng Hấp thu linh hồn.][Đối phương đã bị *****.][Hạn mức Hồn lực cao nhất của ngươi được mở rộng.][Hồn lực hiện tại của ngươi: 2/10.]Hạn mức Hồn lực cao nhất từ 3 biến thành 10!Ngay lập tức nhiều hơn gấp ba!Liễu Bình tiếp tục ngủ say.Tới tận khi tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, hắn mới xoa xoa mắt, ngồidậy từ trên giường, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc."
Các ngươi là ai?"
Hắn cảnh giác quát.ắ ắCó hai tên bịt mặt mặc giáp toàn thân đứng trước giường của hắn, dùng ánh mắtsoi mói mà nhìn hắn chằm chằm.Một người nói: "Không phải tên này."
Người còn lại cũng nói: "Chắc chắn không phải, tên này mới chỉ là thiếu niênmà thôi."
"Tuổi trẻ đã chết, không thể mạnh như vậy được, chúng ta đi tới lớp Hung đồxem sao."
"Đi."
Bóng hình hai người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình run lên một lát, lẩm bẩm: "Chuyện này là như thế nào vậy?"
Hắn lộ ra vẻ khó hiểu, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.Trước cửa sổ mỗi phòng, đều đứng đầy ắp người.Mọi người trong hai ký túc xá đều nhìn về phía chính giữa.Ở nơi đó, hai đội binh sĩ mặc giáp toàn thân đứng tại chỗ, trên người tản ra từngđợt uy áp mạnh mẽ vô song.Phía trước hai đội binh sĩ này, có một người đàn ông cầm một chiếc búa lớn."
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Người này hỏi."
Là ma quỷ... là chủng loài am hiểu ám sát."
Ông lão nói.Sắc mặt người đàn ông này trở nên khó nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ cảhai ký túc xá, cao giọng nói: "Tốt, đêm nay giới nghiêm, đều đóng cửa sổ lại,trở về ngủ đi, bất kỳ kẻ nào dám tùy ý đi lại bên ngoài, đều bị bắt lại thẩmvấn..."
"Bắt đầu từ hiện tại!"
-------Chương 247: Ma quỷ xuất hiện!ng như ở trong Luyện Ngục vậy."
Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, thở dài nói: "Ta còn tưởng kẻ địch trong Vĩnh Dạchỉ có quái vật, ai mà ngờ chúng ta vẫn phải đối mặt với ma quỷ."
Liễu Bình không nói chuyện.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:[Thông qua ăn cùng nghỉ ngơi, hồn lực của ngươi đã khôi phục được một điểm.][Hồn lực hiện tại: 3/10.][Nhắc nhở: Mọi công kích cùng phòng ngự, thậm chí là mọi lực lượng, cũngđều do Hồn lực điều động.]Liễu Bình trở nên trầm tư.Phóng ra Thánh Ngâm thuật một lần, cần tiêu hao một điểm Hồn lực.Lúc đầu, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là ba điểm.Nói cách khác, trong một trận chiến, mình chỉ có thể phóng ba lần Thánh Ngâmthuật.Thế nhưng hiện tại, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là mười điểm.Cũng tương đương với việc, trong một trận đấu, mình có thể sử dụng mười lầnThánh Ngâm thuật!Á ắ ễ ểÁnh mắt Liễu Bình hoi chuyển, lại rơi vào Giao diện Anh Linh trong hư không.Hóa ra, "Anh linh che chở" lại mạnh như vậy?Hắn ngẫm nghĩ, đứng dậy cởi cả áo khoác lẫn giày ra, lại nằm trên giường, đắpkín chăn."
Hiện tại còn sớm như vậy, ngươi đã ngủ rồi sao?"
Libertas nói với vẻ kinhngạc."
Ban ngày chiến đấu lâu như vậy rồi, ta mệt lắm, ngủ ngon."
Liễu Bình nói.Hắn nói xong lập tức nhắm mắt lại.Tình thế hiện tại quá kỳ quái, ngay cả ma quỷ cũng xuất hiện.Xem ra mình cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, làm cho Hồn lực đạt được khôiphục với tốc độ nhanh nhất.Như vậy, nếu phát sinh những tình huống bất ngờ, mình cũng có thể ung dunghơn chút.Mấy phút sau.Tiếng hô hấp đều đều truyền ra từ giường Liễu Bình.Libertas nhìn về phía ngoài cửa sổ.Càng ngày càng nhiều binh sĩ xuất hiện trên bãi tập, mỗi khi bọn họ tập trungthành đội ngũ, lập tức bị điều động đi ra ngoài, tìm kiếm thứ gì đó.Bầu không khí khẩn trương cùng nặng nề.Libertas bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: "Xem ra đêm nay chỉ thích hợp đi ngủ."
Hắn ta cũng tháo giày, nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.Một lát sau...Liễu Bình mở mắt ra, lật tay, rút một tấm thẻ bài ra ngoài.[Thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.]Hắn giấu thẻ bài dưới gối đầu, dùng tâm linh truyền tin:"Hỏa Nha, ngươi không cần đi ra, thế nhưng phải canh gác giúp ta, rõ chưa?"
Con chó có tên Hỏa Nha nói: "Tại sao ta cảm giác bầu trời bên ngoài rất đen?Không phải chúng ta đã tới Vĩnh Dạ rồi chứ?"
"Đây là ban đêm, ngươi không thấy ta đang ngủ sao?"
Liễu Bình nói."
Cũng đúng..."
Hỏa Nha bừng tỉnh, nói: "Khi nào ngươi giới thiệu ta với Thầnlinh, rồng cùng giống loài thần kỳ giết không chết bên cạnh ngươi?"
"Bọn họ đều ngủ cả rồi... tuổi tác của ngươi còn rất nhỏ, thực lực cũng kém cỏi,trước mắt vì bảo vệ ngươi, ta chỉ để ngươi phụ trách canh gác ban đêm mà thôi,tạm thời không gặp được bọn họ, chờ sau hãy nói đi."
Liễu Bình nói."
Thì ra là thế, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người yêu chó... ta thật cảmđộng."
Hỏa Nha nói.ố ễ"Yên tâm, ta cam đoan tốc độ trưởng thành của ngươi sẽ càng nhanh hơn."
LiễuBình nói."
Ừ, ngươi yên tâm ngủ đi, nếu như có biến, ta sẽ kêu gọi ngươi ngay lập tức,nếu như tình huống quá khẩn cấp, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi một lát."
Hỏa Nhanói."
Nhờ ngươi đó."
Liễu Bình nói xong, lập tức tiến vào mộng đẹp.Hắn cũng thật sự buồn ngủ.Dù sao chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hôm nay đã chiến đấu cảngày rồi, kể cả thể chất lẫn tinh thần đều đã rất mệt mỏi....Sáng ngày hôm sau.Liễu Bình mở mắt ra, đã thấy từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên trần nhà:[Ngươi đã nghỉ ngơi đầy đủ.][Hồn lực của ngươi đã được bổ sung.][Hồn lực hiện tại là: 9/10.]Liễu Bình đưa tay xuống gối *****, thu hồi thẻ bài: Huyết Nhục Thú Khuyểntrở về hư không, lúc này mới ngồi dậy, duỗi lưng, nhìn về phía giường bêncạnh.Libertas vẫn còn đang ngủ say.Liễu Bình lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.Trên quảng trường nhỏ, vài con ma quỷ có hình thù dữ tượn bị trói gô trên mặtđất."
Hành hình!"
Ông lão đứng một bên cao giọng quát.Từng binh lính mặc giáp toàn thân tiến tới, rút kiếm ra, cùng nhau vung lên.Đầu đám ma quỷ rớt xuống....Khi ăn bữa sáng, mọi thứ đều rất bình thường.Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám thiếu niên, ngồi trong một góc phòng ăn, cũngkhông có ý tới trêu chọc gì ai.Hắn ta đã trở thành thủ lĩnh của đoàn đội nhỏ kia rồi.Liễu Bình vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nhìn về phía hư không.Không bao lâu.Từng hàng chữ nhỏ yên lặng hiện lên.[Đã qua mười hai giờ.][Đã có thể sử dụng 'Anh linh che chở' một lần nữa.]"Sử dụng."
Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea (đangngủ say).][Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, có thể rút ra một năng lực hệ thần bí biếnchủng từ trên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Làm cho người đồng lứa có năng lực đặc biệt nhất tại phụ cận,trở thành đồng đội của ngươi.][Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường.]-------Chương 248: Gia nhậpNăng lực đặc biệt nhất à...Phải là như thế nào mới được coi là năng lực đặc biệt nhất?Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ nghĩ, hỏi Libertas: "Ngươi cảm thấytrong tất cả chúng ta, nghề nghiệp nào có năng lực đặc biệt nhất?"
"Đặc biệt?
Hiện tại chúng ta đều là chức nghiệp cơ sở, ngay cả danh hiệu 'thựctập' vẫn còn chưa được bỏ đi, làm sao được xưng là đặc biệt chứ?"
Libertas nóivới vẻ lạ lùng.Bỗng nhiên, một giọng nữ từ phía sau hai người truyền tới:"Năng lực đặc biệt sao?
Đương nhiên đó là Hoán Linh sư, dù sao trong mấyngàn loại chức nghiệp cơ sở, Hoán Linh sư rất hiếm thấy."
Làn gió thơm thổi qua.Hoa Tình Không ôm một quyển sách nhỏ, đi tới trước mặt hai người rồi ngồixuống."
Dậy trễ, ta phải tranh thủ thời gian ăn cơm."
Cô ta cầm một bình đồ uống không biết là thứ gì, uống một hơi hết sạch, sau đócầm thìa, bắt đầu vùi đầu ăn cơm."
Hoán Linh sư... là cái gì cơ chứ?"
Liễu Bình đưa tới một quả trứng, hỏi."
Này, một quả trứng là không đủ để ta trả lời vấn đề này đâu."
Hoa Tình Khôngvừa cười vừa nói.Giọng nói của Tiền Võ Chu xa xa truyền tới:"Kiến thức hạn hẹp, Liễu Bình, ngay cả Hoán Linh sư mà ngươi cũng khôngbiết, có thể thấy được ngay cả ở Luyện Ngục thì ngươi cũng không được giáodục tốt đẹp gì."
Xung quanh yên tĩnh.Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám tên thiếu niên đi tới nơi này.Hắn ta ngồi cạnh Hoa Tình Không, nói: "Linh là một loại tồn tại rất mạnh mẽ,người mà có thể làm bọn chúng công nhận cực ít, Hoán Linh sư chính là nghềnghiệp có thể hiệu triệu chúng nó..."
"Mỗi một Hoán Linh sư, đều cần dùng lượng lớn tài nguyên mới có thể bồidưỡng được, không có tế vật phong phú để hoán linh, thì coi như trở thành mộtHoán Linh sư, cũng không thể trưởng thành được."
Tiền Võ Chu tổng kết: "Đây là một chức nghiệp hiếm gặp lại khó tăng tiến, thếnhưng thực lực lại rất mạnh mẽ."
"Đại ý chính là như vậy."
Hoa Tình Không gật đầu nói.ề ể ểTiền Võ Chu nói: "Hoa Tình Không, hãy gia nhập vào tiểu đội của ta đi, tiểu độicủa ta có các chức nghiệp mạnh mẽ, tới lúc đó, rất nhiều chuyện lặt vặt ngươiđều không cần quan tâm, càng không cần tự mình ra tay."
Libertas vỗ bàn, nói: "Tiền Võ Chu, ngươi nên rõ ràng chút, là chúng ta mời côấy trước!"
"Vậy thì thế nào?
Hai tên đáng thương, đêm qua các ngươi chỉ lo đi ngủ thôichứ?"
Giọng nói của Triệu Hằng xuất hiện phía sau Tiền Võ Chu.Hoa Tình Không nhìn về phía người kia, hỏi: "Ngươi là..."
"Ta là Triệu Hằng, am hiểu trị liệu, chỉ cần ngươi gia nhập vào chúng ta, về sautrị liệu hãy giao cho ta."
Triệu Hằng nói.Hoa Tình Không trở nên trầm tư.Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau, đều cảm thấy chột dạ.Đúng vậy.Đêm qua bọn họ chỉ muốn đi ngủ mà thôi.Tiền Võ Chu nhạy cảm phát giác được biểu lộ của hai người, nói: "Một chút ýthức gian nan khổ cực đều không có, nhìn xung quanh đi, tất cả mọi người đềuđã thành lập được tiểu đội của mình, vậy mà các ngươi lại đi ngủ?"
Liễu Bình nhìn quanh bốn phía.Các thiếu niên ngày hôm qua vẫn còn phân tán, hôm nay đã tìm được đồng độicủa mình, mấy người hợp lại thành một tiểu đội ngồi chung một chỗ, phân biệtrõ ràng với những tiểu đội khác."
Không đúng, ta là một thích khách rất mạnh, thế mà không có ai tới tìm ta lậpđội à?"
Libertas lẩm bẩm nói."
Đúng vậy, ta cũng là chức nghiệp trị liệu mà, lại không có ai tới tìm ta sao?"
Liễu Bình cũng nói.Hoa Tình Không bật cười, nói: "Nếu như người trong ký túc xá tiến vào trạngthái ngủ say, bên ngoài cửa sẽ xuất hiện một bảng hiệu 'xin đừng quấy rầy'...xem ra các ngươi thật sự ngủ say."
Libertas yên lặng cúi đầu.Liễu Bình cũng không cảm giác gì, chỉ là thầm nghĩ lần này có lẽ thất bại."
Danh Sách, nếu như ta không đạt tới điều kiện đặc biệt, sẽ như thế nào?"
Hắnâm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sẽ bỏ lỡ lần rút năng lực này.][Mười hai giờ sau, 'Anh linh che chở' sẽ đổi mới một lượt, ngươi có thể thửhoàn thành điều kiện đặc biệt lần sau.]"Rõ rồi."
Liễu Bình thở dài một hơi.ế ắ ổ ểNếu thật không được, cùng lắm thì tổ đội với Libertas thành tiểu đội hai ngườicũng được.Lúc này.Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười chiến thắng, nói: "Hoa Tình Không, hai người nàythực sự không thích hợp trở thành đồng đội, tại phương diện sinh tồn cùngchiến đấu, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng chúng ta, thế nào, gia nhập chúng tachứ?"
Hoa Tình Không đẩy gọng kính đen, nói:"Thực ra mọi người đều sai lầm, ta không lợi hại như mọi người tưởng tượng...dù sao ta là học sinh chuyển lớp từ lớp bình thường lên lớp này."
Mọi người giật mình.Đúng vậy, cô gái này mới chuyển lớp từ lớp bình thường tới đây.Thế nhưng, tại sao Hoán Linh sư lại được sắp xếp tại lớp bình thường chứ?Chẳng lẽ quản lý nơi này bị mù rồi?Không thể nào.Hoa Tình Không nói: "Thực ra ta là một Thuật sư triệu hoán thực tập."
"Thế nhưng hôm qua ngươi đã nói, ngươi là một Hoán Linh sư mà?"
Tiền VõChu khó hiểu hỏi."
Ta chỉ lộ ra một chút xíu khả năng mà thôi... ta có tiềm lực trở thành HoánLinh sư, bởi vậy mới có thể chuyển từ lớp bình thường tới nơi này, trên thực tếthì hiện tại ta còn không phải là Hoán Linh sư."
Hoa Tình Không giải thích.Cô ta tiện tay vung lên, triệu hồi ra một bộ khô lâu.Đây là triệu hoán thuật cấp thấp nhất của Thuật sĩ triệu hoán.Quả nhiên không sai.Cô ta là Thuật sĩ triệu hoán!Mất một lúc mọi người mới tiếp nhận sự thật này.Triệu Hằng không nhịn được mà nói: "Ngươi không phải Hoán Linh sư?
Ngaycả Hoán Linh sư thực tập cũng không phải, còn dám tự giới thiệu bản thân bằngnghề nghiệp này à?"
"Con người, ai cũng nên có ước mơ mà."
Hoa Tình Không cười nói.Tiền Võ Chu im lặng.Hoán Linh sư cần lượng tài nguyên khổng lồ để bồi dưỡng.Chẳng lẽ toàn bộ đoàn đội của mình phải dùng hết tất cả tài nguyên để bồidưỡng cô ta sao?Hơn nữa, cô ta chưa chắc đã có thể trở thành Hoán Linh sư.Coi như trở thành Hoán Linh sư, muốn tìm ra một vị Linh tới ký kết khế ướcvới cô ta, làm sao lại là chuyện đơn giản được?ằTriệu Hằng nói: "Dựa theo ghi chép trong lịch sử, thường xuyên có một vàiHoán Linh sư sơ cấp có ý đồ triệu hoán Linh, cuối cùng cả đoàn đội của mìnhđều bị Linh *****."
"Đúng vậy..."
Lại có một thiếu niên nói xen vào: "Linh là một loại tồn tại cực kỳmạnh mẽ, buồn vui thất thường, rất khó hầu hạ, muốn ký kết khế ước chiến đấuvới một vị Linh mà nói, quá gian nan."
Tiền Võ Chu quyết định.Hắn ta đứng dậy, mỉm cười nói với Hoa Tình Không: "Vậy thì chờ ngươi trởthành Hoán Linh sư, ta lại tới mời ngươi sau."
"Có thể."
Hoa Tình Không nói.Tiền Võ Chu gật đầu, quay người rời đi.Những thiếu niên trong tiểu đội của hắn ta cũng đi theo sau, cùng đi về phía bênkia phòng ăn.-------Chương 249: "Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."
Khi Triệu Hằng đi tới một nửa, bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình nóivới giọng hả hê: "Liễu Bình, ta nhớ rằng vừa rồi ngươi đã mời cô ấy nhập độirồi, đúng chứ?"
Liễu Bình không trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Tình Không.Nếu Hoa Tình Không vẫn không phải Hoán Linh sư, như vậy mục tiêu trongnhiệm vụ của mình cũng không phải là cô ta.Chắc hẳn là một người khác.Tóm lại, hiện tại cần giải quyết vấn đề của cô nàng này trước, nhiệm vụ củaAnh linh che chở để sau đi.Liễu Bình mỉm cười, nói với Hoa Tình Không: "Thế đấy, hiện tại cũng khôngcó người nào tranh giành ngươi với chúng ta, hãy làm đồng đội của chúng tađi."
"Bọn họ nói đều đúng cả, có thêm một đồng đội như ta là một chuyện cực kỳnguy hiểm, với lại ta chưa chắc đã có thể trở tahfnh một Hoán Linh sư."
HoaTình Không nhấn mạnh nói."
Không vấn đề gì cả, ta chưa bao giờ gặp Linh, ta sẽ dùng toàn lực hỗ trợngươi."
Liễu Bình nói với vẻ thích thú.Không nghĩ tới, trong hệ thống thẻ bài, lại có loại tồn tại này.Cần phải hiểu rõ ràng mới được!Hơn nữa, nếu có thể tự tay bồi dưỡng một vị Hoán Linh sư tới trưởng thành,cũng là một chuyện rất có giá trị, trong quá trình này, mình sẽ nhận thức đượcthế giới này tốt hơn.Tiền Võ Chu nói cũng không sai.Thật sự thì mình cũng không nhận qua bất cứ sự giáo dục nào trong LuyệnNgục cả.Hoa Tình Không giật mình, hỏi lại: "Ngươi thật muốn ta gia nhập sao?
Ta cầntiêu rất nhiều tiền, thường xuyên phải mua rất nhiều vật liệu."
Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Libertas biết hắn đang trưng cầu ý kiến của mình, nói ra: "Ta và hắn đều là chứcnghiệp cận chiến, thêm một Thuật sư triệu hoán, tức là thêm một phần lựclượng."
Liễu Bình nói: "Rất tốt, đồng đội của ta cũng đồng ý sự gia nhập của ngươi, vềphần tiền... ta vẫn tính được là một kẻ sở trường kiếm tiền, mà lại càng ưa thíchsử dụng bọn nó hơn."
Hoa Tình Không buông thìa xuống, nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía Libertas.Libertas nhìn trộm bốn phía xung quanh.ề ấ ổCác đoàn đội khác đều có mấy thành viên tạo thành một tổ, vậy mà đoàn độimình lại chỉ có hai người, nếu không tranh thủ nắm chặt vị Thuật sư triệu hoánnày, chẳng lẽ thật muốn dựa vào hai người đánh thiên hạ sao?Vậy cũng quá khó khăn.Liễu Bình lại không liếc ngang liếc dọc, chỉ vươn tay ra, làm ra động tác mờinhập bọn.Hoa Tình Không nhìn Liễu Bình, cuối cùng bật cười."
Được, hai tên thích ngủ nướng, ta gia nhập với các ngươi."
Cô cũng đưa tay ra vỗ vào tay Liễu Bình.Liễu Bình cùng Libertas đều nở nụ cười, cùng nói: "Chào mừng gia nhập!"
Đúng lúc này.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường...][Chúc mừng, ngươi hoàn thành điều kiện đặc biệt của Anh linh Andrea.][Bản Danh Sách sẽ rút một loại năng lực một cách ngẫu nhiên từ trên người côbé...][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một!][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Long Chú cơ sở.]Liễu Bình ngẩn người.Cái gì?Không phải Hoa Tình Không là Thuật sư triệu hoán sao?Tại sao lại...Hoàn thành điều kiện đặc biệt chứ?...Trong phòng học.Ông lão đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Thông qua thử thách ngày hômqua, những người còn ở lại lớp đã trở thành một thành viên chính thức tronglớp, cho nên..."
"Từ giờ trở đi, các trò có thể gọi ta là: Thầy giáo Ted, ta là một học giả lịch sửtự nhiên."
ẫ ắ ế"Ta phụ trách dẫn dắt các trò trở thành một chức nghiệp giả chính thức của đếquốc."
"Đối với nghề nghiệp của các trò, ta đã thống kê một lần, tình hình thực tế chínhlà..."
Ông ta giảng bài ở phía trên, còn Liễu Bình ở dưới thì lại xuất thần.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn dừng lại trước mắt hắn, bắt đầu giải thíchnăng lực mà hắn vừa có được:[Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: "Long Chú sơ cấp.][Có thể sử dụng: 3 lần.][Khi kích hoạt năng lực này, ngươi có thể sơ bộ thể hiện ra uy nghiêm của Longtộc, có thể làm cho tứ chi lẫn cơ bắp của kẻ địch bị chỉ định trở nên mềm yếu.]Liễu Bình ngẩn người ra.Hóa mềm vị trí trên người đối phương sao?Điều này... có liên quan gì tới uy nghiêm của rồng à?Hắn còn đang nghĩ ngợi, lại nghe được thầy Ted vỗ tay, nói:"Ta tin tưởng các trò cũng đều thấy được, binh chủng chính thức của thành trấnchúng ta đều xuất động, phụ trách bắt giết những ma quỷ xuất hiện tại khu vựcphụ cận."
"Nhiệm vụ ngày hôm nay của các trò, chính là tiến tới thành Sương Phong cáchnơi đây hơn hai ngàn dặm (~1000 km), tiếp nhận công tác của vệ binh thành thị,phụ trách duy trì trị an cùng trật tự."
"Có vấn đề gì không?"
Tiền Võ Chu đứng dậy, hỏi: "Thưa thầy, chúng ta tới đó bằng cách nào?"
Thầy giáo Ted dán từng tấm thẻ bài trống lên bảng đen, nói: "Điều này tròkhông cần quan tâm, máy móc sẽ tiến hành sắp xếp cùng điều phối."
"Bọn nhỏ, các trò chỉ cần tìm được đồng đội thích hợp bản thân, cộng đồnghành động là được..."
"Tự mình thành lập đoàn đội, phối hợp hành động, hoàn thành nhiệm vụ, đốivới các trò mà nói thì đây cũng là một loại thử thách."
Đám người ngầm hiểu.Các thiếu niên đều ngồi cạnh các đồng đội của mình.Chỉ có Liễu Bình, Libertas và Hoa Tình Không ngồi lẻ loi trơ trọi tại hàng cuốicùng, nhìn có vẻ khá vắng lặng.Libertas nhỏ giọng nói: "Sớm biết ngày hôm qua không nên ngủ sớm nhưvậy..."
"Ngươi là thích khách, cần nhiều đồng đội làm cái gì chứ?"
Hoa Tình Khôngnói.Ừ ể ế"Ừ, cũng phải..."
Libertas nói: "Ngươi là người mới chuyển lớp, nếu như khônggia nhập với chúng ta, thì phải làm sao bây giờ?"
"Lúc đầu ta còn định hành động một mình, dù sao ta không quen bất cứ ngườinào trong lớp này cả."
Hoa Tình Không bình tĩnh nói."
Có quyết đoán."
Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.Tiền Võ Chu lại đứng dậy, lớn tiếng nói: "Báo cáo thầy giáo, đoàn đội của ta đãchuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ khi nào."
"Ừ, tốt, đi tới nhận lấy một tấm thẻ đoàn đội đi."
Thầy giáo Ted nói.Tiền Võ Chu đi tới bục giảng, lấy một tấm thẻ đang gắn trên bảng đen xuống.Thầy giáo Ted nói với mọi người còn lại:"Mỗi một thành viên trong đoàn đội đều in dấu vân tay của mình lên thẻ bài, sauđó lấy một cái tên cho đoàn đội, máy móc sẽ đưa các trò tới thành SươngPhong, cũng phân phối nhiệm vụ tương quan."
Tiền Võ Chu cầm thẻ bài trở về chỗ ngồi, cho các đội viên đều in dấu vân tay,nói:"Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."
Trên thẻ bài truyền tới giọng điện tử lạnh lùng:"Đã thành lập Thắng Võ đoàn, sắp tham dự công việc giữ gìn trật tự thànhSương Phong, xin hãy phê chuẩn."
Thầy giáo Ted nói: "Phê chuẩn."
Từ trong hư không, từng chiếc ống dẫn kim loại thật dài từ hư không vươn rangoài, nhanh chóng tìm ra chín thiếu niên Tiền Võ Chu, Triệu Hằng,... rồi dánvào sau lưng bọn họ.Ngay sau đó, quanh người chín thiếu niên này hiện lên từng khung hình màuxám.Lúc này, tất cả mọi người mới nhớ tới một sự kiện...Sau khi đi vào Vĩnh Dạ, tất cả mọi người đều biến thành một tấm thẻ bài.Giọng kim loại lạnh lùng lại vang lên lần nữa:"Điều động đoàn đội chiến đấu thực tập: Thắng Võ."
"Mục tiêu: Thành Sương Phong."
"Đang chờ đợi tất cả mọi người sẵn sàng."
Các thiếu niên đều nhìn nhau.Chẳng lẽ bọn họ đều phải hóa thành từng tấm thẻ bài, bị máy móc điều khiển rồisao?-------Chương 250: Long tộcThầy giáo Ted đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Được rồi, tranh thủ thời gianhoàn thành đi, đoàn đội kế tiếp!"
Đám người hơi do dự chút, rất nhanh đã có người đứng ra, đi tới nhận thẻ bài,bắt đầu chuẩn bị xuất phát.Từng đoàn đội đều tiến vào trạng thái chuẩn bị.Liễu Bình cũng đi tới nhận thẻ bài, đều ấn dấu vân tay lên thẻ bài cùng vớiLibertas và Hoa Tình Không."
Nên đặt tên cho đoàn đội của chúng ta là gì?"
Liễu Bình trưng cầu ý kiến củahai người."
Vô Địch."
Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.Hắn ta bắt đầu mặc giáp da, cài kiếm ngắn lẫn dao găm ở bên hông.Liễu Bình không nhìn hắn ta, mà nhìn về phía Hoa Tình Không."
Hiện tại đã vô địch?
Không, cần khiêm tốn chút, thực ra ta rất hi vọng về sauđồng đội của mình đều trở thành một Anh hùng đẹp trai đây, hay là đặt tên đoànđội là đẹp trai?"
Hoa Tình Không nói."
Bản thân ta cảm thấy tên đoàn đội cần chút phong cách..."
Liễu Bình nói.Hắn vừa nói, vừa rút Sương Lãnh Điểu ra, sau đó lấy cả tấm khiên ra nữa."
Vậy thì do ngươi quyết định đi, hỏi ý kiến của ta, lại không tiếp thu, hừ!"
HoaTình Không bĩu môi, nói."
Làm sao mà không tiếp thu chứ?
Ta hỏi hai người tức là chuẩn bị tiếp thu đó."
Liễu Bình giơ thẻ bài lên, nói:"Đoàn đội của chúng ta có tên là: Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."
Một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Đoàn đội có tên: 'Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách' đã được thành lập,chuẩn bị tham gia công việc giữ gìn trật tự thành Sương Phong, xin hãy phêchuẩn."
Ted liếc nhìn ba người, trên mặt xuất hiện sự bất đắc dĩ."
Ai là người đặt cái tên này?"
Ông ta hỏi."
Ngài không cần khen chúng ta, thực ra là do cả ba người chúng ta đã cống hiếntrí tuệ và sự khôn ngoan của mình."
Liễu Bình khiêm tốn nói.Gân xanh trên trán thầy giáo Ted nổi lên, vô lực xua tay, nói: "Nhân thủ đã đủ,đưa bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đi."
Ba đường ống kim loại rơi xuống, kết nối phía sau lưng ba người Liễu Bình,Libertas và Hoa Tình Không, giống như những người khác vậy.ầGiọng nói điện tử lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:"Điều động những đoàn đội chiến đấu thực tập như sau: ""Thắng Võ;""Dã Sắc Vi;""Quang Mang;""Mãnh Thú;""Huy Hoàng;""Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."
"Số lượng đoàn đội chiến đấu: 6, đều đã đến đủ."
"Mục tiêu: Thành Sương Phong."
"Xuất phát!"
"Mười giây sau sẽ tới mục đích!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hóa thành từng tấm thẻ bài, bị ống kim loạilôi kéo, biến mất vào trong hư không....Gió mạnh.Gió mạnh liên tục gào thét, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lùi về phíasau, nhanh tới cực hạn.Thế nhưng Liễu Bình lại không cảm nhận được gì cả.Giờ phút này, một tay hắn cầm khiên, một tay cầm mâu, đứng tại khu vực trungương thẻ bài, yên lặng chờ đợi được đưa tới thành Sương Phong.Tất cả thiếu niên đều như vyaaj.Đúng là máy móc điều khiển thẻ bài, mọi thứ đều được chương trình hóa.Mười giây trôi qua rất nhanh.Liễu Bình cảm giác mình rơi trên mặt đất kiên cố.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:[Kết giới phong ấn cỡ lớn đã được dựng lên.][Không gian hỗn loạn.][Phương thức vận chuyển đã chuyển thành ngẫu nhiên.][Không gian phía trước không cho phép thẻ bài cao cấp tiến vào, thời gian kéodài: Một giờ.][Kết giới này tràn ngập lực lượng của ma quỷ.]Ý gì đây?Liễu Bình giật mình, hô: "Lý..."
ắ ỗ ấ ổHắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.Mình đang đứng một mình trên nóc nhà của một căn nhà, xung quanh có ngọnlửa bốc lên cùng khói đen ngập trời.Toàn bộ thành thị đều lọt vào biển lửa.Khắp nơi đều là phòng ở sụp đổ, đám người gào thảm thiết cùng pháp thuật bayvùn vụt.Liễu Bình còn chưa kịp nói cái gì, ống kim loại kia đã xuất hiện từ trong hưkhông một lần nữa, phát ra giọng điện tử lạnh lẽo:"Ma quỷ bất ngờ đánh úp thành Sương Phong."
"Nhiệm vụ của ngươi đã thay đổi."
"Hiện tại, tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp: ""Tìm tới đồng đội của ngươi, xây dựng một đầu phòng tuyến, toàn lực chống lạima quỷ, ngăn cản bọn chúng tiêu diệt thành thị, quân chi viện sẽ tiến tới với tốcđộ nhanh nhất."
Ống kim loại nói xong, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, tìm một nơi hẻo lánh mà ẩn nấp.Quan sát cảnh tượng xung quanh một cách tỉ mỉ...Thế nhưng không gặp bất cứ thiếu niên cùng lớp nào, trên đường phố chất đầythi thể của con người.Bị lừa rồi!Ma quỷ xuất hiện tại sân thượng ký túc xá nữ ngày hôm qua, chỉ là một mồi nhửmà thôi.Loài người triệu tập lực lượng phòng ngự trong thành thị ra ngoài, lùng bắt maquỷ.Thực ra cũng bắt được một vài ma quỷ, thế nhưng đám ma quỷ cũng đang chờđợi thời điểm này, muốn thừa dịp lực lượng phòng ngự trong thành thị trốngrỗng, đánh úp tới muốn tiêu diệt tòa thành này!So sánh lực lượng song phương, ma quỷ chiếm ưu thế rất lớn.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Sương Lãnh Điểu, dọc theo con đường này màbước về phía trước.Nơi góc đường, bỗng có mấy người chạy thoát ra.Bọn họ thấy được trang phục của Liễu Bình, lập tức điên cuồng gào thét: "Cứumạng!
Cứu mạng!"
Mấy người chạy như bay về phía Liễu Bình."
Nhanh, trốn phía sau ta, tình huống phía trước là như nào?"
Liễu Bình lớntiếng hỏi."
Ma quỷ!
Một con ma quỷ đang ăn người!"
Một thiếu phụ the thé nói.ố ễ"Thật sao?
Các ngươi trốn mau đi!"
Liễu Bình nói.Hắn nắm chặt trường mâu, lướt qua người thiếu phụ...Sương mù lạnh lẽo bùng lên, cố định thiếu phụ lẫn chồng của cô ta tại nguyênchỗ.Một luồng tàn ảnh xuất hiện.Đầu của thiếu phụ lẫn chồng cô ta đều bị đâm nát, phun ra một luồng sương mùđen kịt.Liễu Bình cầm khiên liên tiếp ngăn cản mấy đòn công kích, mượn lực lùi về bênkia đường."
Khốn kiếp, làm sao mà ngươi lại biết là mai phục?"
Một người đàn ông tức giận nói.Dần dần, trên người gã ta xuất hiện lớp vảy, con mắt cũng biến thành mắt dọc,trên đầu có hai sừng mọc ra.Liễu Bình không trả lời, chỉ giơ tấm khiên lên, bày ra tư thế phòng ngự.Đối phương có năm người.Không, hẳn là năm con ma quỷ.Trên đỉnh đầu bọn chúng, cùng hiện lên một hàng chữ nhỏ:[Ma vật hỗn huyết.]Trên bầu trời, một bóng đen bỗng xuất hiện rồi hạ xuống.Đây là một con quái vật cao hơn ba mét, nhìn qua giống sói, thế nhưng sau lớplông thú dày kia, là một cái đầu của loài rắn.Quái vật quan sát Liễu Bình, nói:"Quân bảo vệ thành của loài người sao?
Không, nhìn qua giống học viên thựctập hơn, ha ha, các ngươi phát hiện cũng tốt, cùng lên, giết hắn!"
Quái vật dẫn đầu đám ma quỷ, cùng lao về phía Liễu Bình.Con ngươi Liễu Bình bỗng lóe lên, thế nhưng không vội chạy trốn, bỗng hámiệng đọc một chữ:"Yo!"
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi kích hoạt Long Chú sơ cấp.][Ngươi chỉ định tất cả ma quỷ nghe được Long Chú thì tứ chi hóa mềm, cơ bắpcũng nhũn ra.][Đây là thời điểm Long tộc biểu hiện ra uy nghiêm của bản thân!]Bịch bịch bịch bịch bịch bịch...Đám ma quỷ đang chạy tới bỗng ngã nhào xuống đất, liều mạng giãy dụa, thếnhưng dù làm cách nào đều không thể đứng dậy được."
Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra?"
Một con ma quỷ hoảng sợ hỏi.Con quái vật có đầu rắn kia thì run rẩy, hét với vẻ tuyệt vọng: "Các ngươi chọcnhầm người rồi, đây là...
đây là..."
"Đây là Long uy!"
Một luồng sáng lạnh xuất hiện.Trường mâu sắc nhọn đâm xuyên qua đầu lâu của nó, ***** vô số bông tuyếtmáu tuyệt đẹp.-------Chương 251: " Người của đoàn đội chúng ta đâu?"
Bên ngoài thành Sương Phong.Trong một khu rừng rậm âm u."
Báo cáo."
"Phi ma trong thành thị đưa tin tới, xuất hiện giảm quân số do bị Long uy ảnhhưởng."
"Cái gì?
Xác định là Long uy sao?"
Một giọng nói uy nghiêm vang lên."
Tứ chi bất lực, toàn thân như nhũn ra, cơ bản là không thể đứng dậy, trải quaphán đoán của mấy vị đại nhân, điển hình khi bị Long uy ảnh hưởng."
Tronggiọng báo cáo còn kèm theo một tia sợ hãi."
Khốn kiếp, công tác tình báo làm sao vậy, tại sao trong thành thị này lại có mộtcon rồng được!"
Giọng nói uy nghiêm kia nói với vẻ nóng giận.Kết giới phong ấn trong thành thị đã được mở ra, ma quỷ cấp cao không thể tiếnvào, đương nhiên, chức nghiệp giả cấp cao của loài người cũng không thể tiếnvào.Một con rồng...Đối với ma quỷ cấp thấp mà nói, rồng là ác mộng.Nó chỉ cần tản ra khí tức uy nghiêm thuộc về chủng tộc đẳng cấp cao nhất, maquỷ cấp thấp cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho chém giết.Thảo nào kế hoạch lại tiến hành thuận lợi như vậy.Hóa ra bọn họ lại còn ẩn giấu một con rồng...Cũng không đúng lắm, nội ứng cũng không biết chuyện này...Quá âm hiểm.Giọng nói kia cũng không do dự nữa, dùng giọng nói điên cuồng nói: "Thôngbáo cho toàn bộ bọn chúng biết, né tránh con rồng kia đi, đừng dây dưa với nó,tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ!"
"Rõ!"...Bụp...Đầu ma quỷ vỡ nát.Liễu Bình thu trường mâu lại, tiếp tục bước về phía trước.Phòng ở cháy hừng hực xuất hiện khắp mọi nơi, trên đường đi chất đầy thi thểcon người, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hét chói tai từ phía xa truyền tới.Liễu Bình dần dần cảm thấy nặng nề.ấ ổ ẳ ố"Càng ngày càng cảm thấy không ổn... chẳng lẽ thành phố này chỉ có một đámchức nghiệp giả thực tập bảo vệ thôi sao?
Làm sao lại để cho chuyện này xuấthiện."
Hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên dừng chân lại.Nơi quẹo cua của con đường, có bảy tám bóng người thiếu niên xuất hiện."
Là ngươi!"
Thiếu nữ dẫn đầu nói với giọng kinh ngạc.Sau lưng cô ta, tất cả đều là thiếu nữ."
Các ngươi là Dã Sắc Vi đoàn sao?"
Liễu Bình cũng hỏi."
Đúng vậy..."
Thiếu nữ bỗng lộ ra nét mừng, lớn tiếng nói: "Một đội viên trongchúng ta bị thương nặng, không thể di chuyển được, ngươi có thể cứu cô ấy haykhông?"
"Không vấn đề gì, dẫn tới đây, ta sẽ sử dụng một pháp thuật chữa trị cho cô ấy."
Liễu Bình nói."
Cô ấy không ở nơi này, chúng ta đặt cô ấy tại một tầng hầm ngầm của cửahàng thứ hai phía bên trái phía cuối con đường này."
"Hả?"
Liễu Bình giật mình.Thiếu nữ tựa hồ muốn giải thích, nói: "Cho ngươi một lời khuyên, sau khi tìmđược cô ấy thì không nên chạy loạn, khắp nơi đều có ma quỷ, dựa vào thực lựccủa chúng ta là không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách sống sót."
Thiếu nữ gật đầu với Liễu Bình, dẫn theo các thiếu nữ rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ khoảng hai phút mới thở dài một hơi, bước tiếp về phíatrước.Xuyên quan đường phố, tới cửa hàng thứ hai bên trái, đẩy cửa vào.Hắn đang định đi vào bên trong, phía sau lại truyền tới tiếng động mạnh."
Là mùi máu, lại còn mới mẻ như thế, chắc hẳn là một người sống... hì hì haha."
Một con ma quỷ có hai sừng chạy nhanh tới, hai tay đặt trên cửa, nhìn vào bêntrong cửa hàng.Nó vừa liếc nhìn đã thấy Liễu Bình, đánh gãy động tác đang lao tới của mình,làm cho xương cốt trên người đều phát ra những tiếng tách tách.Liễu Bình giơ trường mâu lên, làm ra tư thế phòng ngự."
Là con rồng kia!"
Ma quỷ hét lớn, điên cuồng chạy trốn.Chỉ trong một hơi.Nó bỏ chạy mất tăm mất tích."..."
Liễu Bình.Hả?Có vẻ như mình đã tạo thành một loại hiểu lầm nào đó thì phải?Thế nhưng loại hiểu lầm này... có vẻ như cũng không có chỗ xấu.Nói cách khác, chắc hẳn đối phương có một trung tâm chỉ huy, có thể biết đượcmọi tình hình tại tiền tuyến, cũng có thể điều chỉnh sách lược ngay lập tức.Chuyện này mới thật sự là phiền phức.Sắc mặt Liễu Bình trở nên nặng nề, buông trường mâu lẫn tấm khiên xuống,đóng cửa hàng lại, dùng đồ vật bên trong chặn cửa lại, rồi mới đi vào phíatrong.Rất nhanh, hắn đã tìm được đường xuống hầm ngầm."
Ta là Liễu Bình, Kỵ sĩ thực tập trong lớp học."
Liễu Bình trầm giọng nói.Trong tầng hầm ngầm, không chút động tĩnh nào.Liễu Bình đá bay cửa tầng hầm, giơ tấm khiên lên và lui về phía sau hai bước.Từ trong hầm ngầm truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.Có một thiếu nữ dựa vào góc tường, nằm trong một vũng máu.Cô ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã hôn mê rồi.Liễu Bình lắc đầu.Vết thương trên đùi.Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, cô nàng này đã không thể đuổi theo đội ngũ.Thế nhưng...Nói như thế nào đây?Cũng không thể trách Dã Sắc Vi đoàn được.Toàn bộ thành thị đều có ma quỷ lượn lờ.Một đám nghề nghiệp thực tập khi đối mặt với tình hình như vậy, thật đúng làkhông biết có thể tự vệ được hay không.Liễu Bình nhẹ giọng niệm chú:"Dựa vào lực lượng của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, làm cho vết thương trênngười ngươi khỏi hẳn."
Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người thiếu nữ.Vết thương trên đùi cô ta dần dần khép lại.Vài giây sau...Thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Bình."
Là ngươi?
Người của đoàn đội chúng ta đâu?"
Cô ta hỏi.Liễu Bình hơi do dự.ế ể ếKhông biết cô nàng này có thể tiếp nhận được việc bị đoàn đội vứt bỏ haykhông.Cô nàng này cũng hiểu được, nói:"Các cô ấy rời đi, thế nhưng lại nói chuyện của ta cho ngươi biết, cho nên tamới được cứu?"
"Đúng thế."
Liễu Bình nói."
Chúng ta rời khỏi nơi này đi, trong nơi này đều là máu của ta, chắc hẳn sẽ dẫntới phiền phức."
Thiếu nữ cố gắng đứng dậy, nói."
Ngươi có đi được không vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Cám ơn ngươi đã trị liệu cho ta, vết thương đã khép lại rồi, đi đường cũngkhông có vấn đề gì."
Thiếu nữ nói."
Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng trị liệu của ta quá thấp, nếu không thì ngươi cũng cóthể khôi phục thêm chút thể lực."
Liễu Bình nói."
Có thể còn sống sót đã tốt quá rồi, tên ta là Tiêu Mộng La, cung tiễn thủ thựctập."
"Tên ta là Liễu Bình."
"Biết, tranh cướp tình nhân mà chết, tiếng tăm lừng lẫy."
"...Chúng ta đi, rời khỏi nơi này."
"Được."
Hai người rời khỏi cửa hàng, dọc theo con đường tiếp tục bước tiếp.Thế lửa xung quanh càng ngày càng mạnh, khói đặc bao phủ bầu trời, dưới ánhlửa hừng hực, có vẻ như có vô số cái bóng dữ tợn."
Chúng ta đi đâu đây?"
Tiêu Mộng La hỏi."
Tìm đồng đội của ta, tiểu đội của ta có ba người... tại thời điểm cuối cùng tronglúc dịch chuyển, ba người chúng ta bị tách ra, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ ở gầnnơi đây mà thôi."
Liễu Bình nói.-------Chương 252: Xung độtPhía trước bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.Liễu Bình dẫn theo Tiêu Mộng La tựa trên vách tường, làm ra động tác đềphòng.Có bảy tám tên thiếu niên từ con đường bên kia lao ra.Kẻ dẫn đầu chính là Tiền Võ Chu."
Chạy mau!"
Trên tay hắn ta có cầm một tấm khiên, tay còn lại cầm một chiếc rìu chiến đầymáu tươi, đã gãy mất.Đám thiếu niên cùng đi theo phía sau hắn ta, chạy như điên tới đường phố đốidiện.Phía sau bọn họ, mấy chục con quái vật có hình dạng trâu rừng xuất hiện, phátra những tiếng gào thét hung ác.Tiền Võ Chu vừa chạy, vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Hầu như trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu hất tay lên, chiếc rìu chiến đã gãy bỗng bay về phía Liễu Bình.Keng!Liễu Bình dùng trường mâu ngăn cản rìu chiến.Vẻ mặt hả hê của Tiền Võ Chu chỉ lóe lên rồi biến mất, lớn tiếng nói: "LiễuBình, mau cùng chạy với chúng ta!"
Tốc độ của hắn ta cũng không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chặn lại chiếc rìu mà đối phương ném mạnh tới.][Chiếc rìu này dính đầy máu của ma quỷ, rất dễ dàng gây nên sự chú ý của maquỷ.]Tiêu Mộng La bỗng nói: "Không tốt, vết máu trên lưỡi rìu này không đúng, cólẽ chúng ta có phiền phức rồi..."
"Hay là ngươi chạy trước đi?"
Cô ta miễn cưỡng rút một mũi tên ra, đặt lên dây cung.Với trạng thái yếu ớt của cô nàng này, tuyệt đối chạy không nhanh bằng nhữngthiếu niên kia.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy cảm đó, làm sao mà lạibị thương?"
"Cứu mấy đồng đội."
Tiêu Mộng La nói.Lúc này, những quái vật kia cũng chạy như điên dọc theo đường chính."
Chúng ta rút lui."
Liễu Bình không nói gì, đè xuống cây cung của Tiêu Mộng La, nắm tay cô ấy,lùi vào trong một cửa hàng."
Bọn chúng đã trông thấy chúng ta, trốn ở nơi này cũng vô dụng."
Tiêu MộngLa nói."
Nơi này rất dễ dàng cho việc phòng thủ... hơn nữa, ta đoán những quái vật kiacàng muốn giết đám thiếu niên kia hơn."
Liễu Bình nói.Khi bọn họ nói chuyện với nhau, đám quái vật gầm thét lao thẳng qua cửa hàngnày, không liếc nhìn vào bên trong một cái nào cả.Tiêu Mộng La: "..."
Liễu Bình nắm chặt tay, nói: "Nhìn xem, chúng ta cũng rất may mắn đó chứ."
Bỗng nhiên, một đường ống kim loại từ hư không hiện ra, phát ra giọng nói điệntử lạnh lẽo:"Giám sát được toàn bộ thành thị đều bị ngăn cách."
"Hệ thống phòng ngự tự chủ của thành thị đã được mở ra."
"Đã hoàn thành việc phân tích tình hình hiện tại."
"Lực lượng vũ trang hiện có: Sáu đoàn đội thực tập."
"Tình huống cụ thể như sau: ""Thắng Võ: Sáu người sống sót."
"Dã Sắc Vi: Chỉ còn một người sống sót."
"Quang Mang: Toàn diệt."
"Mãnh Thú: Toàn diệt."
"Huy Hoàng: Năm người sống sót."
"Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách: Ba người sống sót."
"Xét thấy tình huống hiện tại, hệ thống phòng ngự thành thị đã mở ra trước mặtcác đoàn trưởng các đoàn đội."
"Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói rõ với hệ thống ngay lập tức."
Đã có nhiều người chết như vậy sao!Tâm trạng của Liễu Bình càng ngày càng nặng nề, nhìn về phía ống kim loại,nói: "Nói cho ta biết, hai thành viên còn lại của đội ta ở nơi nào?
Ta muốn tìmtới bọn họ!"
Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Tiếp nhận yêu cầu."
"Đã phát hiện tọa độ của Libertas, hắn tại trong tiệm sách cách ngươi hai conđường về phía đông."
"Hoa Tình Không, tung tích không rõ."...Libertas tại thư viện!Liễu Bình ghi nhớ tin tức này, hỏi: "Hiện tại có phương pháp nào có thể giúpthành thị tiến hành phòng ngự hay không?"
Ống kim loại nói: "Không có binh sĩ chính thức có thể sử dụng, không cách nàonghênh chiến."
"Có máy móc chiến đấu loại phòng thủ hay không?"
Liễu Bình lại hỏi."
Máy móc chiến đấu cỡ lớn cần năm người đồng thời điều khiển, hiện tại khôngcó người nào có thể điều khiển, cho nên máy móc không cách nào khởi động."
Ống kim loại tiếp tục trả lời."
Ta có thể đi tìm đồng đội của ta trước hay không?"
Liễu Bình hỏi.Ống kim loại im lặng vài giây, bỗng phát ra từng tiếng cảnh báo dồn dập."
Đã phát hiện sự kiện khẩn cấp."
"Cấp bậc nghiêm trọng của sự kiện lần này đã tăng lên tới cấp độ tối cao."
"Nhằm vào tình huống như vậy, lập tức bắt đầu cưỡng chế bố trí phòng ngự."
"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Liễu Bình giật mình, nói: "Cái..."
Hắn còn chưa nói xong, hai ống kim loại từ hư không vươn ra, kết nối vào vùnghư không phía sau lưng hắn và Tiêu Mộng La.Quanh thân hai người hiện lên khung thẻ bài mơ hồ, trong nháy mắt biến mấtvào trong hư không, biến mất tại chỗ....Tại mấy chục dặm bên ngoài.Trong một con hẻm nhỏ bí mật.Liễu Bình và Tiêu Mộng La âm thầm xuất hiện, hạ xuống mặt đất.Giọng nói điện tử lạnh lùng kia nói:"Hoàn thành bố trí."
"Mười giây sau, sẽ có một Ám ảnh ma đi ngang qua nơi này, các ngươi cần phảingăn cản nó."
Liễu Bình hỏi: "Những người khác đâu?"
"Vẫn đang trong quá trình điều động, toàn bộ nhân viên có sức chiến đấu đềuphải hưởng ứng lần chiêu mộ cưỡng chế này."
"Sự kiện lần này cực kỳ nghiêm trọng, mọi hành vi tiêu cực chiến đấu, trốntránh hoặc đầu hàng đều bị coi là đồng mưu với ma quỷ, sẽ bị xử tử ngay lậptức!"
Ố ế ấ ấỐng kim loại nói xong, nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Một con quái vật khoác áo choàng màu đen xuất hiện tại đối diện ngõ nhỏ này.Nhìn qua nó rất giống người, thế nhưng ở dưới áo choàng thật dài kia, có vô sốđôi chân lúc nha lúc nhúc.Khi thấy Liễu Bình và Tiêu Mộng La, quái vật cởi mũ trùm đầu ra, hiện ragương mặt xương khô thon gầy của nó."
Rồng?
Không, tình báo chắc hẳn đã có vấn đề, rõ ràng ngươi là loài người."
Quái vật hoang mang nói.Liễu Bình giơ tấm khiên lên, nói với người đứng sau: "Ngươi còn có thể chiếnđấu sao?"
Tiêu Mộng La nói: "Bắn mấy mũi tên cũng không vấn đề gì, thế nhưng khôngthể chạy cùng né tránh."
"Chuẩn bị."
Liễu Bình nói.Hắn nhanh chóng phóng về phía quái vật.Quái vật hơi do dự, từ bên trong áo choàng, một móng vuốt thật dài duỗi rangoài.Móng vuốt của nó nhanh chóng biến thành một cây đao xương sắc bén uốnlượn, trên lưỡi đao có dính chất lỏng sền sệt màu xanh biếc."
Một vết thương nho nhỏ mà thôi, cũng có thể ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươirồi!"
Quái vật cười gằn, bỗng vọt về phía trước, múa đao xương thành một vùngbóng xanh hoa cả mắt.-------Chương 253: "Là rồng sao?"
Liễu Bình chạy tới nửa đường bỗng tốc độ lại nhanh hơn vài phần, lại hạ tấmkhiên xuống, dùng toàn lực ném mạnh trường mâu vẫn giấu phía sau ra bênngoài."
Trúng..."
Hắn gầm lên giận dữ, trường mâu phát ra tiếng xé gió, xuyên qua từng tầngbóng xanh, chuẩn bị đâm trúng vào người quái vật.Quái vật lại không hoang mang chút nào, duỗi một chiếc chân ra, trong nháymắt biến nó trở thành đao xương, vung mạnh về phía trường mâu đang bay tới.Keng!Một tiếng kim loại va đập lẫn nhau vang lên.Quái vật hừ lạnh một tiếng, đang định nói cái gì lại có dị biến xuất hiện...Trên trường mâu bùng lên một luồng sương mù lạnh lẽo, bao phủ quái vật vàobên trong.Trong khoảnh khắc này.Liễu Bình đã lách qua đao xương màu xanh lục đã dừng giữa không trung, xôngtới trước mặt quái vật."
Ngay tại lúc này!"
Hắn hô lớn, dùng tấm khiên đập mạnh lên trên!Ngay lập tức, Quái vật bị đập bay lên trời.Tiêu Mộng La đã chờ từ lâu, nghe thấy Liễu Bình hô như vậy lập tức buônglỏng mũi tên trong tay ra.Vù...Mũi tên bay qua, bắn trúng đầu của quái vật.Cùng lúc đó, Liễu Bình cũng tóm lại trường mâu, đâm mạnh vào cơ thể quái vậttừ phía dưới lên trên.Quái vật gào lên thảm thiết.Từng giọt chất lỏng màu xanh lục từ trên người nó vẩy ra, rơi vào trên tấmkhiên.Ngay lập tức, tấm khiên phát ra những tiếng "xì xì", bị ăn mòn thành từng lỗthủng.Độc tính quá mạnh!Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, ném tấm khiên xuống đất.Thân hình quái vật hóa thành từng luồng tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, hoàntoàn tan biến vào trong hư không.ế ế ấNói thì chậm, thế nhưng quá trình chiến đấu lại không vượt qua mười giây.Thắng bại đã phân.Tiêu Mộng La nhìn về phía Liễu Bình, trên mặt lộ vẻ suy tư."
Làm sao vậy?"
Liễu Bình quay đầu lại hỏi cô ấy."
Không có gì, việc nắm bắt thời cơ của ngươi quá chuẩn xác, không xuất hiệnbất cứ sai lầm nào cả."
Tiêu Mộng La nói với vẻ thán phục.Phía sau hai người, hư không lại tách ra.Ống kim loại lao ra.Nó phát ra giọng nói lạnh lẽo:"Các ngươi đã đạt được thắng lợi trong trận chiến."
"Lần thắng lợi này đã kéo dài thêm được chút thời gian cho cả trận chiến dịchnày."
"Bắt đầu cung cấp tiếp tế cho các ngươi."
"Xin hãy sử dụng tiếp tế ngay lập tức, dùng để tăng tiến trạng thái thân thể."
"Hai phút sau, các ngươi sẽ bị phân phối tới một nơi chiến trường khác."
Ống kim loại dần dần biến lớn, đưa ra hai vật phẩm đặt ở trước mặt Liễu Bìnhvà Tiêu Mộng La.Trước mặt Tiêu Mộng La, là một bình thuốc nước màu ngà sữa.Cô cầm bình thuốc nước lên, thấy được trên đó một dòng chữ:"Thuốc nước trị liệu vết thương cùng phục hồi thể lực."
Tiêu Mộng La vặn nắp ra, thử nhấm một hớp nhỏ, đợi vài giây sau mới tu sạchchai thuốc nước này.Sắc mặt cô có thêm tia hồng nhuận."
Như thế nào?"
Liễu Bình hỏi."
Cảm giác tốt hơn nhiều rồi, ta có thể tiếp tục chiến đấu."
Tiêu Mộng La nói.Còn trước mặt Liễu Bình là một tấm khiên hoàn toàn mới.Hắn cầm tấm khiên lên, chỉ cảm thấy tấm khiên này còn nặng nề hơn tấm khiêncủa binh lính đế quốc khi trước không nhỏ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên hư không:[Ngươi thu hoạch được vật phẩm: Kỵ sĩ bảo hộ giả.][Đồ phòng ngự, vật phẩm ma pháp cao cấp.][Tấm chắn này có hai loại đặc tính phòng ngự là 'Kiên cố' và 'đề kháng nguyêntố', còn bao gồm cả ma pháp công kích đặc biệt: Lôi bạo sơ cấp.][Lôi bạo sơ cấp: Mỗi khi cái khiên của ngươi đón đỡ mười lần công kích từ lựclượng tà ác, thuộc tính thần thánh của nó sẽ được kích hoạt, bùng nổ ra mộtấvùng sấm sét, bao phủ phạm vi xung quanh người ngươi trong vòng ba giây.]Liễu Bình nhẹ nhàng quơ quơ tấm khiên, cảm thấy trong lòng nhiều hơn một tiaan tâm.Tấm khiên cũ của mình bị nọc độc ăn mòn, hệ thống phòng ngự thành thị lạiđưa cho mình một cái khiên chất lượng cao ngay lập tức.Chiếc khiên này, thực sự là khác nhau một trời một vực với chiếc khiên khitrước.Chắc hẳn, nó cũng được tính là một loại bảo vật nào đó chứ.Tiêu Mộng La cũng vậy.Vết thương trên người cô còn chưa lành, thể lực cũng sắp cạn kiệt, lại được mộtlọ thuốc nước chuyên môn trị liệu vết thương cùng bổ sung thể lực, mà sau khiuống nó, cô đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất ngay lập tức.Chắc hẳn loại thuốc nước này cũng có giá trị không nhỏ.Hệ thống phòng ngự của thành thị này, đã điều động toàn bộ tài nguyên, muốnhỗ trợ mình, để mình đi chiến đấu, cứu vớt thành phố này.Hắn còn đang suy nghĩ, một giọng điện tử lạnh lẽo từ hư không truyền tới:"Hai phút nghỉ ngơi đã kết thúc."
"Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."
"Các ngươi sẽ được dịch chuyển tới cửa hàng bách hóa."
"Nơi đó có năm con Phi Thứ Dực Ma."
"Chú ý!"
"Dựa theo chiến lực mà xét, các ngươi không phải là đối thủ của năm con quáivật này."
"Thế nhưng những chiến trường khác còn chưa phân rõ thắng bại, hệ thốngphòng ngự đã không còn người nào có thể sử dụng."
"Các ngươi là lá bài duy nhất còn có thể sử dụng."
"Xin hãy dùng toàn lực chiến đấu, nếu như chiến thắng, hệ thống sẽ hội tụ toànbộ lực lượng của thành phố, chữa trị vết thương và bổ sung thực lực giúp cácngươi."
"Mười giây sau bắt đầu dịch chuyển."
Hai người đều giật mình.Tiêu Mộng La: "Chúng ta sẽ chết sao?
Ý của ta là, linh hồn sẽ biến mất."
"Toàn lực chiến đấu đi, ngươi cần phải chú ý, hãy trốn sau tấm khiên của ta."
Liễu Bình nói xong, không nhịn được mà thở dài một hơi, nói: "Thầy giáo Tedđã từng nói, trong chiến tranh tại đế quốc, đều do máy móc thống nhất điềuđộng toàn bộ nhân viên, hiện tại ta mới hiểu được chuyện này là như nào."
Ố ế ốỐng kim loại từ trong hư không chui ra, nhẹ nhàng kết nối phía sau lưng haingười, phát ra hai "xoạt xoạt".Ngay sau đó.Hai người biến mất tại chỗ.Bọn họ xuất hiện trước một khu nhà lớn đang bùng cháy.Trong khói đen cuồn cuộn, từng cái bóng với tốc độ cực nhanh từ phía trên baythấp xuống dưới.Đây là năm con quái vật có hình thể giống dơi vậy."
Là rồng sao?"
"Không."
"Nhìn qua khá giống với cái tên trong hình ảnh, thế nhưng khí tức trên ngườihắn ta thuộc về loài người."
"Vậy thì giết đi."
"Lên!"
Bọn quái vật mở rộng hai cánh, bay về phía Liễu Bình và Tiêu Mộng La."
Chúng ta nên đánh như thế nào?"
Tiêu Mộng La vội vàng hỏi."
Tốc độ bọn chúng quá nhanh, ngươi né tránh trước, chờ tín hiệu của ta."
LiễuBình nói, giơ tấm khiên lên xông tới.Bốn con Phi Thứ Dực Ma vây quanh hắn, con thứ năm bay về phía Tiêu MộngLa.Liễu Bình quay đầu, phun một ngụm nước bọt về phía con Phi Thứ Dực Ma kia,khinh bỉ: "Đúng là tên ẻo lả chỉ dám đánh nhau với phụ nữ mà thôi, ta đoánngươi còn không dám nhìn ta cái nào, bởi vì làm vậy thì ngươi sẽ bị sợ hãi tớimất khống chế mất."
-------Chương 254: Cưỡng chế chiêu mộCon Phi Thứ Dực Ma kia ngừng lại giữa không trung, rồi bay ngược trở về,gầm thét: "***** thằng nhãi này trước!"
Nó dẫn đầu lao về phía Liễu Bình, dùng móng vuốt sắc bén đâm về phía trái timcủa hắn.Keng!Liễu Bình nâng khiên ngăn cản, bước chân xoay động, chuyển đổi phươnghướng của tấm khiên.Keng!
Keng!Hai tiếng va chạm liên tiếp vang lên.Hai con Phi Thứ Dực Ma phát động công kích từ phía sau lưng của hắn, cũng bịtấm khiên ngăn cản.Con Phi Thứ Dực Ma thứ tư đang định nhào tới, thế nhưng khi thấy Liễu Bìnhngăn cản tốt như vậy lập tức quyết định không lao tới nữa, há mồm phun ra mộtquả cầu lửa cực nóng.Liễu Bình lại không đón đỡ trực diện quả cầu lửa, mà là nghiêng người qua mộtbên, chuyển tấm khiên thành một góc nghiêng.Ầm!Quả cầu lửa đâm trúng tấm khiên, vẩy ra từng tia lửa, làm cho con Phi Thứ DựcMa thứ năm cuống cuồng né tránh.Đám Phi Thứ Dực Ma đều cảm thấy khá bất ngờ."
Thằng nhãi này thật sự chỉ là Kỵ sĩ thực tập thôi sao?"
"Ngay cả quầng sáng đều không có..."
"Có khi đúng thật."
"Giết hắn, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!"
Bọn chúng lượn vòng giữa không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thànhtừng luồng tàn ảnh, dùng góc độ rất quỷ quyệt mà tấn công về phía Liễu Bình.Liễu Bình quyết đoán thu hồi trường mâu, đặt phía sau lưng, hai tay cầm tấmkhiên, liên tục ngăn cản.Mấy lần công kích liên tục...Năm con Phi Thứ Dực Ma đều không thể công phá tấm khiên của hắn được.Tiêu Mộng La cầm trường cung, ở một bên quan sát, toàn thân không tự chủđược mà run lên.Loại kỹ xảo phòng ngự như này.Lực phán đoán như vậy.ểThân là một thực tập, lực lượng cũng không lớn là bao, lại có thể dùng mộtchống năm, làm được mức độ khó mà tin nổi như này.Hắn thật sự vì tranh cướp tình nhân mà chết sao?Là nói dối chứ!Thế nhưng nếu là thật, là cô gái xuất sắc như nào mới đáng giá kẻ như vậy đitranh cướp?Tiêu Mộng La bỗng phát hiện Liễu Bình liếc nhìn mình.Hắn đang ra hiệu mình chuẩn bị!Tiêu Mộng La hít sâu một hơi, đặt mũi tên lên cung.Ngay sau đó.Liễu Bình bỗng giơ cao chiếc khiên, đập mạnh một con Phi Thứ Dực Ma xuốngmặt đất.Những con Phi Thứ Dực Ma khác đều nhào lên, muốn cứu con Phi Thứ DựcMa kia..."
Ra tay!"
Liễu Bình cao giọng quát lớn.Một luồng sáng màu xanh trắng chói mắt từ trên tấm khiên bùng nổ ra ngoài,trong nháy mắt hóa thành một hình bán cầu, bao phủ quanh người của hắn.Năm con Phi Thứ Dực Ma liên tục run rẩy, lại không thể cử động chút nào cả.Vụt vụt vụt...Tiêu Mộng La liên tục ra tay, mũi tên liên tục bay vút ra ngoài.Một con Phi Thứ Dực Ma bị bắn thủng lỗ chỗ.Con thứ hai bị bắn thủng đầu.Con thứ ba miễn cưỡng né được một tiễn, rồi lại bị Liễu Bình dùng trường mâuđâm thủng.Con thứ tư...Ầm!Một tiếng vang trầm xuất hiện.Liễu Bình lật tay dùng thuẫn, đập nó ngã xuống mặt đất.Tiêu Mộng La bồi thêm một tiễn.Con Phi Thứ Dực Ma cuối cùng phóng lên trên trời, bay về nơi xa.Một luồng tàn ảnh đuổi kịp nó, đâm xuyên qua cơ thể của nó, đính nó trên mộtchiếc đèn đường cách xa nơi đây mấy chục mét.Là chiếc trường mâu kia.ốPhi Thứ Dực Ma giãy dụa một lát, máu đen thuận theo cột đèn, chảy xuống phíadưới.Mấy giây sau, nó bất động.Tiêu Mộng La cảm thấy rất chấn động, nhìn về phía Liễu Bình.Lại thấy được hắn cũng đang nhìn mình, dựng thẳng ngón tay cái, nói: "Tiễnthuật quá kinh người, cũng may mà có ngươi."
Tiêu Mộng La ngẩn ra.Cũng may mà có ta?Cái tên này thật biết nói chuyện mà.Nếu mà nghiêm túc nói tới...Trình độ phòng ngự vừa rồi, mới thật sự là kỹ nghệ ***** đi.Bỗng nhiên, một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:''Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."
"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ phòng ngự rất quan trọng."
"Hệ thống phòng ngự thành thị tuân theo nguyên tắc tối ưu công tác bảo vệ,hiện tại đưa ra quyết sách như sau: ""Ngay lập tức, cung cấp tài nguyên tăng cấp cho các ngươi."
"Các ngươi phải làm cho chức nghiệp tăng lên tới chính thức ngay lập tức, sauđó ngăn cản kế hoạch của ma quỷ!"...Tại mặt phía bắc thành Sương Phong.Trong khu rừng rậm do vô số Ma binh trấn giữ.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:"Đại nhân, đây là mệnh lệnh mới nhất, từ Ma Vương tự mình truyền tới."
"Ừ... cái gì?
Chuyển giao quyền chỉ huy?"
"Bọn chúng tới rồi!"
Còn chưa dứt lời, mười hai tên ma quỷ hình người khoác áo choàng từ khôngtrung hạ xuống dưới, đứng trang nghiêm tại hai bên.Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện tại chính giữa.Hắn ta giống như một con người chân chính vậy.Có thể hoàn toàn biến đổi thân hình, hóa thành hình dáng của loài người, là biểutượng của ma quỷ bậc cao."
Từ giờ trở đi, chiến đấu trong thành Sương Phong do ta tới chỉ huy."
Ngườiđàn ông này nói.ắ ồ ầ ể ề"Hừ, rõ ràng là sắp diệt thành rồi, lại còn cần chuyển giao quyền chỉ huy chongươi nữa, ta thật không rõ tại sao lại phải làm như vậy."
"Bởi vì nhiệm vụ chân chính của chúng ta quan trọng hơn diệt thành nhiều, mộtkhi thành công, đế quốc loài người sẽ bị thương nặng!"
"Cái gì?"
"Toàn bộ ma quân nghe lệnh, đình chỉ tàn sát, tiếp nhận nhiệm vụ mới!"...Liễu Bình đứng trong một vùng hư vô.Mấy chục ống kim loại xoay quanh người của hắn, phun ra từng phù văn phátsáng tại trong hư không.Mà đối diện hắn, cách đó không xa, Tiêu Mộng La cũng giống như vậy.Những phù văn tản ra ánh sáng đó như là vật sống vậy, không ngừng bay múaxung quanh hai người."
Làm cái gì vậy?"
Liễu Bình không rõ cho lắm.Giọng nói điện tử lạnh lẽo kia vang lên:"Đây là trận pháp phù văn kêu gọi linh tính, các ngươi sẽ biết hiệu quả của nóngay thôi."
Đang nói chuyện, tất cả ống kim loại đều thu hồi, chỉ để lại một ống dẫn cuốicùng.Nó phun ra một phù văn ánh sáng cuối cùng.Phù văn này vừa xuất hiện, toàn bộ phù văn cũng ngưng trệ tại chỗ.Toàn bộ phù văn rơi lả tả xuống dưới, khoác trên người Liễu Bình như một bộquần áo vậy.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Chú ý: ][Trận pháp phù văn kêu gọi linh tính đã được kích hoạt.][Linh hồn của ngươi sắp tiến về Thần trụ Vĩnh Dạ.][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một!][Bắt đầu!]-------Chương 255: Tăng cấpLiễu Bình chỉ cảm thấy không gian xung quanh mơ hồ.Cảnh tượng xung quanh biến mất, ngay sau đó...Trong bóng đêm vô hạn, có một cây cột trụ khổng lồ hùng vĩ nối liền đất trời.Vô số bức tượng được trưng bày trên cột trụ này... những bức tượng này đều làvô số chủng tộc khác nhau, phần lớn đều là chủng tộc mà Liễu Bình không quenbiết.Toàn bộ tồn tại đều nhắm hai mắt, giống như đang ngủ một giấc ngủ vĩnh hằngvậy.Phía sau Liễu Bình, giọng điện tử lạnh lùng lại vang lên lần nữa:"Đây là Thần trụ Vĩnh Dạ, nó phát tán ra lực lượng hệ thần bí, sáng tạo toàn bộthế giới Vĩnh Dạ."
"Bất cứ tồn tại nào bên trong Vĩnh Dạ, đều phải mượn dùng lực lượng của nó đểđề thăng chính mình."
Liễu Bình hỏi: "Ta nên làm như thế nào?"
"Ngươi cần tìm kiếm 'chân ngã'."
"Chân ngã?"
"Ý của từ này là chỉ tính chất đặc biệt có trong linh hồn của ngươi, khi một loạitính chất đặc biệt nào đó của ngươi sinh ra cộng hưởng với một vị tồn tại cổ xưanào đó có trên Thần trụ, Thần trụ Vĩnh Dạ sẽ tiến hành chuyển hóa lực lượngcủa tồn tại cổ xưa đó theo hệ thần bí, sau đó ban cho ngươi."
Tiếng điện tử lạnhlẽo giải thích.Liễu Bình nghe xong, âm thầm suy nghĩ vài giây.Sự chuyển hóa hệ thần bí à...Làm sao mà, nó lại giống công năng "Anh linh che chở" của Giao diện Danhsách Anh Linh nhỉ?Chỉ khác biệt ở chỗ, Anh linh che chở chỉ tạm thời mượn dùng, mà Thần trụVĩnh Dạ lại làm cho mình thu được năng lực đó.Hai cái này tương tự nhau như vậy, thậm chí có thể bổ sung lẫn nhau.Liễu Bình âm thầm hỏi: "Danh Sách, 'chân ngã' chính là tính chất đặc biệt củalinh hồn sao?
Như vậy tính chất đặc biệt của linh hồn lại là cái gì?"
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Nhớ lại khi ngươi trở thành Thằng hề, thông qua 'mua vui' lấy được thẻ bàichuyên dụng, uy lực của bọn nó trở nên mạnh mẽ hơn quá nhiều thẻ bài cũ.]Liễu Bình giật mình.ỗ ầ ắ ểBỗng nhiên, đầu óc hắn thanh minh, hoàn toàn hiểu được."
Ta đã biết, hóa ra quy tắc của Thần trụ Vĩnh Dạ lại là như vậy..."
"Ví dụ như 'mua vui' là tính chất đặc biệt của thẻ bài chức nghiệp: Thằng hề,cũng là điều kiện thần bí hóa của nó, nó có thể chuyển hóa thẻ bài bình thườnglàm thẻ bài chuyên dụng cho Thằng hề..."
"Hiện tại ta là một tấm thẻ bài, cấp bậc muốn đạt được đề thăng, cũng cần phảilợi dụng 'tính chất đặc biệt'."
"Tính chất đặc biệt của ta là mui vui sao?"
"Không, đó là tính chất đặc biệt của thẻ bài chức nghiệp: Thằng hề, mà hiện tạita không muốn bị Thần linh Luyện Ngục cùng Ma vương tìm tới, bởi vậy khôngthể để lộ lực lượng của Thằng hề được."
"Ta còn tính chất đặc biệt nào nữa khonogG?"
Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Linh hồn có rất nhiều loại tính chất đặc biệt.][Đối với lần thăng cấp này, ngươi chỉ cần hiểu rõ một loại đặc chất (tính chấtđặc biệt) nào đó của mình, hoặc là ngươi hãy nghĩ tới trong Vĩnh Dạ này, mìnhđã từng hấp dẫn loại tồn tại không rõ nào, tới trợ giúp mình chiến đấu haykhông.]Hấp dẫn loại tồn tại không rõ nào sao?Nếu như phải nói, đó chính là...Con thỏ!Thẻ linh: Đại đao dài bốn mươi mét!Lúc đó là nguyên nhân gì?Liễu Bình nhớ lại, giọng nói của Yana phảng phất lại vang lên bên tai, mangtheo một tia ý cười:"Có một vài thẻ bài cực kỳ hiếm gặp, bọn chúng ẩn giấu nơi sâu trong pháp tắcthần bí vô hạn..."
"Ý của ngươi đó là con thỏ này..."
Yana nói: "Đúng vậy, đại khái là nó chưa từng thấy qua thanh đao mà ngươi đãsáng tạo này, cho nên tới đây quan sát..."
Bởi vì Thuật đao.Con thỏ rất hứng thú đối với Thuật đao, cho nên nó mới tới trợ giúp chính mình.Đúng vậy, mình còn có một loại đặc chất.Sáng tạo.Sáng tạo binh khí trước đó chưa từng có!Thậm chí sáng tạo ra Thần kỹ thuộc về Lục đạo Luân hồi!ễ ấ ầLiễu Bình đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy một sức hút cực mạnh từ trên Thần trụVĩnh Dạ sinh ra, hoàn toàn tác dụng lên cơ thể mình.Luồng lực hút này tác động lên người hắn, kéo hắn xuống vực sâu thăm thẳmphía dưới.Gió mạnh gào thét bên tai.Liễu Bình dọc theo Thần trụ Vĩnh Dạ, liên tục rơi xuống.Rơi xuống.Rơi xuống.Thời gian như không còn tồn tại.Thời gian rơi xuống dài dằng dặc, làm cho Liễu Bình còn cảm thấy mình đã tiêuhao thời gian cả một đời vậy.Mà vẫn không nhìn thấy đáy Thần trụ Vĩnh Dạ được.Cũng không biết trải qua bao lâu.Những bức tượng trên Thần trụ Vĩnh Dạ dần dần trở nên thưa thớt.Liễu Bình phải rơi xuống thật lâu, mới thỉnh thoảng trông thấy một bức tượngcổ xưa...Mặc dù hắn không biết tồn tại trên bức tượng là gì, thế nhưng vẫn cảm nhậnđược, sóng lực lượng từ trên những bức tượng này tản ra càng ngày càng mãnhliệt.Đau đớn.Chỉ xẹt qua những bức tượng này trong nháy mắt thôi, Liễu Bình đều xuất hiệnsự sợ hãi theo bản năng cùng với sự đau đớn trong nháy mắt khi tiếp cận bọnchúng.Hắn hoàn toàn có thể tin tưởng...Nếu không phải có một luồng lực lượng từ Thần trụ Vĩnh Dạ vẫn luôn bảo vệmình, chỉ sợ chỉ dựa vào sóng lực lượng trên người những bức tượng kia, đã cóthể hoàn toàn xóa bỏ linh hồn của mình rồi.Cuối cùng...Lực kéo dần dần biến mất.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong bóng đêm vô tận.[Thần trụ Vĩnh Dạ thừa nhận đặc chất: Sáng tạo của ngươi.][Ngươi sinh ra cộng hưởng với một loại tồn tại cổ xưa nào đó trên Thần trụVĩnh Dạ, lực lượng của Thần trụ sẽ dẫn ngươi tới trước mặt nó.]Liễu Bình nhìn vào trong bóng đêm.Trên Thần trụ Vĩnh Dạ, một bức tượng khổng lồ xuất hiện.Liễu Bình liếc tới.ế ố ầBức tượng này, chiếm khoảng bốn mươi mét trên Thần trụ Vĩnh Dạ.Trong phạm vi bốn mươi mét, chỉ có bức tượng này, nó hùng vĩ lại mênh mông,thậm chí thân thể của nó chính là một đoạn Thần trụ này.Bức tượng có bốn khuôn mặt, phân biệt nhìn về bốn phương bóng đêm.Thế nhưng sương mù đen lại lượn lờ xung quanh người của nó, làm cho ngườikhác không cách nào nhìn rõ hình dáng cùng thân thể của nó.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã ký kết lực lượng khế ước của văn minh thần bí với tồn tại cổ xưanày.][Thần trụ Vĩnh Dạ tiến hành chuyển đổi lực lượng của nó, cũng giao cho ngươimột hạng năng lực cơ bản nhất trong đó.][Chúc mừng.][Ngươi đã thành công lên cấp.][Ngươi đã trở thành Kỵ sĩ chính thức, cũng thu hoạch được lực lượng chuyênmôn của Kỵ sĩ.][Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét (sơ cấp).]-------Chương 256: "Chúng ta đi kích hoạt máy móc..."
Trước cửa hàng bách hóa đang bốc cháy.Bóng người Liễu Bình lại xuất hiện một lần nữa.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được lực lượng dành riêng cho Kỵ sĩ: ][Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét (sơ cấp).][Thuyết minh: Ngươi có thể triệu tập bất cứ vật phẩm nào trong phạm vi bốnmươi mét, làm cho vật phẩm đó xuất hiện tại bất kỳ vị trí nào trong phạm vi bốnmươi mét lấy ngươi làm tâm điểm.]Liễu Bình đọc xong, hỏi cô gái bên người:"Ngươi đi trong bao lâu?"
"Về sớm hơn ngươi một giây đồng hồ."
Tiêu Mộng La nói."
Thế nào rồi?"
"Lên cấp, hiện tại ta đã là cung tiễn thủ chính thức."
Tiêu Mộng La tiện tay rút một mũi tên ra, lại có một luồng sáng xanh lam nhạtẩn hiện ở trên mũi tên.Liễu Bình gật đầu, đưa mắt về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên ở đó:[Chúc mừng.][Ngươi đã trở thành Kỵ sĩ chính thức.][Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau: ][Thẻ bài: Kỵ sĩ.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 2.][HP: 10.][Lực công kích: 12.][Hồn lực: 11/11.]Liễu Bình đọc toàn bộ.Hắn cảm thấy, lực lượng trong cơ thể mình đã mạnh hơn, sức sống cũng caohơn rất nhiều, về phần hồn lực...Dựa vào lần lên cấp này, hồn lực hồi đầy, đồng thời tăng thêm một điểm."
Hỗ trợ chúng ta tăng lên tới chức nghiệp chính thức, không biết sau đó lạimuốn chúng ta ***** quái vật nào nữa đây."
Tiêu Mộng La thấp thỏm nói.ắ ẳ ấ ễ"Chắc hẳn là một loại quái vật rất khó chơi."
Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong, ống dẫn kim loại lại xuất hiện trước mắt hai người.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Trạng thái chiến tranh đã thay đổi."
"Đám ma quỷ đã kết thúc việc đồ sát, bắt đầu tiến hành tìm kiếm toàn diện."
"Sự kiện đã đi tới hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm."
"Các ngươi cần đi vào cửa hàng bách hoa ngay lập tức, kích hoạt máy móc thủvệ dự bị tại kho vàng dưới mặt đất, được ẩn giấu bên trong đài phun nước lộthiên khu vực trung ương của cửa hàng."
Thì ra là thế, trong cửa hàng bách hóa này lại có máy móc vệ binh chuyên mônbảo vệ kho vàng!Có thể được đặt tại trước kho vàng, làm công việc canh gác, có lẽ lực lượng củamáy móc vệ binh kia vẫn rất có thể mong đợi.Ít nhất nó mạnh hơn dân chúng bình thường nhiều.Liễu Bình nhìn thoáng qua cửa hàng bách hóa đang cháy hừng hực kia, nói:"Chúng ta cần tìm tới một con đường đi vào bên trong!"
"Ta biết."
Tiêu Mộng La nói."
Ngươi biết?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."
Đúng vậy, ta khai hóa nguyên tố Phong, có thể cảm ứng được sự lưu động củagió... phía nam khu vực này, đã bị cháy thủng một con đường, chúng ta có thểxông đi vào."
Tiêu Mộng La nói."
Đi!"
Hai người tăng tốc bước chân, nhanh chóng đi vào phía nam bách hóa.Nơi này đã bị đốt rụi gần hết, vách tường bị lửa mạnh lẫn khói đặc hun đen kịtđã lung lay sắp đổ, trên mặt đất có rất nhiều hài cốt đã bị đốt cháy khét.Hai người tăng thêm tốc độ, xông vào bên trong, cẩn thận vượt qua bức tườngcao, rơi vào trong mặt cỏ tại khu lộ thiên trong cửa hàng."
Suối phun ở kia."
Tiêu Mộng La nói."
Nhìn thấy rồi."
Hai người nhanh chóng chạy về phía suối phun, đột nhiên Liễu Bình cảm thấynguy hiểm, lôi Tiêu Mộng La nhảy chếch về phía bên cạnh...Ầm!Mặt đất chấn động.Một người khổng lồ mặc bộ giáp toàn thân rơi vào khu vực mà hai người vừamới chuẩn bị bước vào."
Hai tên cặn bã, tại sao các ngươi lại tới nơi này?
Nói ra bí mật của các ngươi,ta có thể làm cho các ngươi không phải chịu đau đớn khi linh hồn bị vỡ vụn."
ổ ồ ồ ồNgười khổng lồ ồm ồm nói.Tiêu Mộng La không nói lời nào, giơ cung tiễn trong tay lên rồi bắn.Vù vù vù...Liên tiếp bảy, tám mũi tên bay vụt ra ngoài, đâm trúng áo giáp trên người ngườikhổng lồ, phát ra những tiếng leng keng.Người khổng lồ vẫn không nhúc nhích, quan sát hai người, nói: "Để ta xem xemnào... hóa ra là một cung tiễn thủ chính thức, cùng với một Kỵ sĩ chính thứcnữa."
"Lực công kích của Kỵ sĩ cấp thấp sẽ không vượt qua mười hai, cung tiễn thủsao, khoảng mười lăm, lực công kích của các ngươi đều không vượt quá haimươi, như vậy thì ngay cả bộ giáp này của ta, các ngươi đều không thể pháđược."
"Quá yếu, không chút thú vị gì cả."
Nó hơi uể oải, buông chiếc rìu chiến hai lưỡi dài khoảng năm mét trên tayxuống.Tiêu Mộng La cũng không bắn tên nữa, tựa bên người Liễu Bình, hỏi: "Làm saobây giờ?"
Liễu Bình nhìn chằm chằm quái vật, cũng không nói gì.Bỗng nhiên, hư không phía sau hai người tách ra, ống kim loại lại xuất hiện,dùng giọng lạnh lẽo nói:"Phát hiện Thiết Giáp Ma Cự Nhân."
"Với thực lực của chức nghiệp giả chính thức, không có cách nào chống lạiThiết Giáp Ma Cự Nhân."
"Độ khó của nhiệm vụ trước mắt là: Không thể hoàn thành."
"Căn cứ vào tình huống trước mắt, các ngươi không thể chạy trốn."
"Ngoài ra, hệ thống cần phải đánh thức máy móc vệ binh dự bị, hệ thống đãkhông còn bất cứ người nào có thể sử dụng rồi, xin các ngươi hãy dùng toàn lựchoàn thành nhiệm vụ này, đây cũng là hi vọng cuối cùng."
Sắc mặt Tiêu Mộng La trở nên tái nhợt.Rõ ràng mình đã chuyển vận nguyên tố Phong vào trong mũi tên rồi.Loại mũi tên khai hóa nguyên tố này, ngay cả nhà tầng đều có thể ***** một lỗthủng lớn, lại không cách nào tạo thành tổn thương hữu hiệu đối với con Ma CựNhân kia chút nào cả.Tạm thời không nói tới thắng bại...Dựa theo lời nói của hệ thống phòng ngự thành thị, mình đã không cách nàochạy trốn.Cô cắn răng, rút một mũi tên từ phía sau lưng ra, đặt lên dây cung, nói: "LiễuBình, chúng ta phải chiến tử ở nơi này rồi."
ễ"Không."
Liễu Bình nói nhỏ.Hắn hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện hay không, nó không biết chúng tamuốn làm gì, cho nên chúng ta vẫn còn có một cơ hội duy nhất."
Tiêu Mộng La hơi ngẫm nghĩ, con mắt phát sáng lên, nói: "Chúng ta đi kíchhoạt máy móc..."
"Xuỵt, nó chắc chắn sẽ ngăn cản chúng ta, như vậy hãy để ta ngăn cản nó lại,ngươi lựa chọn thời cơ đi vòng qua, hoàn thành nhiệm vụ này."
Liễu Bình nói."
Ngươi đánh với nó?"
"Đúng, cái tên này quá nguy hiểm, ngươi lại không phải là chức nghiệp cậnchiến, không nên tiến lên thì tốt hơn, hãy phụ trách hoàn thành nhiệm vụ đi."
Tiêu Mộng La chăm chú nhìn Liễu Bình một lát với đôi mắt mỹ lệ, nói:"Ngươi đã bị người khác *****, đi vào trong Vĩnh Dạ, chắc hẳn khi ngươicòn sống, vẫn không có cướp được cô gái kia chứ... nếu như chúng ta còn có thểsống sót, ta sẽ hẹn hò với ngươi, Liễu Bình."
Liễu Bình giật mình.Mà đối diện hai người, cái tên Ma Cự Nhân bắt đầu gia tốc phóng tới nơi đây.Liễu Bình cũng không kịp nói thêm cái gì, đẩy Tiêu Mộng La ra ngoài, quátkhẽ: "Tránh ra càng xa càng tốt, chú ý tìm đúng thời cơ."
Tiêu Mộng La gật đầu với hắn, quay người chạy về một phương hướng khác.Liễu Bình nhìn về phía Ma Cự Nhân đang lao nhanh về phía mình.Hắn rút Sương Lãnh Điểu từ sau lưng ra, dùng toàn lực súc tích lực lượng, đồngthời dưới chân có vô số phù văn kỳ dị xuất hiện, liên tục xoay tròn.Trong nháy mắt, toàn bộ phù văn khuếch tán ra, tạo thành một vòng tròn có bánkính là bốn mươi mét, với Liễu Bình là tâm điểm.-------Chương 257: Đánh thức thủ vệ!Vòng tròn vừa hình thành, những phù văn kỳ dị kia cũng biến mất, thay vào đó,là một quầng sáng lờ mờ xuất hiện.Lực lượng dành riêng của Kỵ sĩ: Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!Trong thời gian cực ngắn, khoảng cách giữa Ma Cự Nhân và Liễu Bình càngngày càng gần, hai tay của nó vung lưỡi búa lên, bình tĩnh nói: "Bổ ngươi xong,lại đi giết tên còn lại."
Liễu Bình lại gầm thét:"A a a a a a a!"
Tay hắn vung mạnh, dùng toàn lực ném Sương Lãnh Điểu ra ngoài.Áo nghĩa phi mâu - Ưng Kích!Đây là bí pháp của văn minh Tu Hành, hiện tại Liễu Bình đã có thể sử dụng mộtcách rất thoải mái, không cần đạo quyết, chỉ dùng kỹ xảo ẩn chứa trong đó, đãcó thể tăng uy lực của công kích lên gấp đôi!Ma Cự Nhân hơi bất ngờ, nói: "Loại kỹ nghệ phóng mâu này, coi như không tệlắm."
Nó dừng bước, vung rìu lên đón đỡ trường mâu.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...Trước khi chiếc trường mâu này va chạm với lưỡi rìu thì lại biến mất giữakhông trung.Trường mâu biến mất không còn hình bóng.Ma Cự Nhân quát khẽ: "Đường vòng cung?"
Nó lùi về phía sau vài bước, nét mặt lộ vẻ cảnh giác.Thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của trường mâu đâu cả.Không phải kỹ xảo đường vòng cung!Ma Cự Nhân nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đang lao tới với tốc độ rấtnhanh.Một luồng tàn ảnh xuất hiện phía sau lưng Liễu Bình.Chính là chiếc trường mâu kia!Ma Cự Nhân không hiểu ra sao, thế nhưng Liễu Bình cũng đã bắt đầu có hànhđộng mới.Phía sau hắn như có mắt vậy, vừa chạy tới, vừa đưa tay tiếp nhận trường mâuđang lao vụt tới từ phía sau!"
A a a a a a a..."
Hắn lại phát ra tiếng gầm thét.ố ố ồ ắ ầVốn tốc độ của trường mâu đã cực nhanh rồi, lại bị hắn tăng thêm một phần lựclượng nữa!Lần này, khi trường mâu vừa rời khỏi tay, hư không bốn phía cũng bắt đầu vặnvẹo, gió mạnh theo đó cũng nổi lên.Hai tầng áo nghĩa!Ma Cự Nhân lộ ra vẻ nghiêm túc, đứng tại chỗ dùng lưỡi rìu ngăn trước người...Thế nhưng, trường mâu lại biến mất lần nữa.Liễu Bình lại tăng thêm tốc độ chạy, hắn vừa chạy, vừa vươn tay về phía sau.Trong khoảnh khắc đó...Phía sau hắn, trường mâu lại hiện lên một lần nữa."
A a a a a a... chết đi!"
Liễu Bình nhìn cũng không nhìn, đã làm ra hành động toàn lực phóng mâu mộtlần nữa, tăng thêm một phần lực vào trên chiếc trường mâu của mình.Máu tươi bắn tung tóe.Tay của hắn đã rách ra, lộ hẳn cả xương trắng, máu tươi liên tục thuận theongón tay mà nhỏ xuống đất.Liên tục bắt lấy trường mâu bay với tốc độ cao hai lần, cũng tăng thêm lựclượng lên đó, đã vượt xa mức độ chịu đựng mà cánh tay hắn có thể chịu rồi.Không khí phát ra tiếng xé gió, Sương Lãnh Điểu hóa thành một luồng tàn ảnh,xé không khí tạo ra một luồng chân không hình cung, vượt qua sự ngăn cản củalưỡi rìu, đâm mạnh vào bộ giáp trên người của Ma Cự Nhân.Ầm!Một tiếng vang trầm đục vang lên.Ma Cự Nhân lùi về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Chiếc trường mâu kia đâm xuyên qua bộ giáp, đâm vào trong ngực của mình."
Mâu pháp của ngươi là gì?
Ta chưa từng thấy qua."
Ma Cự Nhân ồm ồm nói.Liễu Bình nhìn về phía hư không trước mắt.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy đang ở nơi đó:[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập'.][Ngươi triệu tập Sương Lãnh Điểu, làm cho nó xuất hiện phía sau ngươi, cũnggia trì thêm uy lực.][Ngươi lại triệu tập Sương Lãnh Điều lần nữa.][Lần công kích này của ngươi đã đạt tới kỹ nghệ cao cấp, uy lực cũng tăng lêngấp bốn lần.][Ngươi sử dụng cả quầng sáng lãn trường mâu, sáng tạo ra một loại áo nghĩaphóng mâu mới.][Xin hãy đặt tên cho chiêu thức này.]Liễu Bình ngãm nghĩ, nói: "Một chiêu này, gọi là Áo nghĩa phi mâu - CầmNguyệt Ưng đi."
Ma Cự Nhân rút trường mâu trên ngực của mình ra, bẻ gãy nó, ồm ồm nói:"Thật là xui xẻo, tại sao ta lại gặp phải một con quái vật như ngươi cơ chứ."
Nó vừa nói xong.Nó lại ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào....Nước trong suối phun nhanh chóng chảy khô.Toàn bộ đài phun dâng lên trên, lộ ra kiến trúc rộng lớn mà kiên cố ở bên dưới.Tiêu Mộng La đứng tại lối vào, đang nhập mật mã dựa theo lời nhắc của ốngkim loại kia.Tích tích tích!Mật mã chính xác!Ầm ầm ầm ầm...Cửa lớn tách sang hai bên.Từng người máy cao hơn hai mét lục tục từ trong đó đi ra ngoài."
Tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức tiến hành tiếp viện!"
"Toàn thể lên không..."
"Xuất phát!"
Các người máy cầm trong tay khẩu súng to lớn, bay lên không, bay về phía bắcthành phố.Trên mặt.Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu."
Này, máy móc thủ vệ này là do chúng ta thả ra, ít nhất cũng phải để lại hai tênbảo vệ chúng ta chứ."
Liễu Bình khó chịu nói.Sau khi được Thánh Ngâm thuật chữa trị một lần, cánh tay của hắn cũng đãkhôi phục không ít, ít nhất đã không còn máu tươi chảy ra ngoài nữa rồi.Thế nhưng nếu muốn chiến đấu, vẫn còn chưa đủ.Thánh Ngâm thuật chỉ là pháp thuật trị liệu sơ cấp, tối đa cũng chỉ có thể trị liệutới mức này mà thôi.Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Máy móc thủ vệ có tác dụng cực lớn trong trận chiến tranh này, ta cần phải bốtrí chúng nó tại vị trí cần thiết nhất, mà không phải để lại bảo vệ các ngươi."
"Các ngươi đã chiến thắng Thiết Giáp Ma Cự Nhân, đánh thức máy móc thủ vệ,cống hiến một thời cơ cực tốt có thể làm cho tình thế của cả trận chiến này đảongược."
"Nhằm vào tình huống của các ngươi, tiếp tế tương ứng đã được chuẩn bị sẵnsàng."
Hai ống dẫn kim loại xuất hiện từ trong hư không, chậm rãi phóng to ra, đặt mộtvài thứ tới trước mặt hai người.Trước mặt Tiêu Mộng La là một chiếc cung bằng kim loại hoàn toàn mới, cùngmột bộ áo giáp bằng da nhẹ nhàng.Cô thử sử dụng chiếc cung mới này, cầm lên rất nhẹ nhàng, sử dụng cũng rất dễdàng, thực sự là tốt hơn quá nhiều so với chiếc cung gỗ tân thủ mà mình đangdùng này.Giáp da cũng rất vừa người, giống như thiết kế dành riêng cho mình vậy.Liễu Bình thì được một chai nước thuốc điều trị vết thương và bổ sung thể lực.Sau khi uống xong, thể lực của hắn đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.Vết thương trên tay cũng đã khỏi hẳn.Mà bên cạnh chai thuốc nước, là một thanh trường mâu màu xanh lam đậm.Liễu Bình nhặt thanh trường mâu lên.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Sương Hàn Thứ, thanh mâu thủ hộ của thành Sương Phong.][Trường mâu.][Có những năng lực như sau: ][Sắc bén cao cấp: Chiến giáp lẫn binh khí bình thường đều không thể ngăn cảnsự sắc bén của nó.][Lẫm Đông: Đòn công kích của nó tự mang hiệu quả giá rét, có thể giảm đi tốcđộ công kích lẫn tốc độ di chuyển của kẻ địch trong một mức độ nào đó.][Băng Sương chi Hữu: Kêu gọi ra một con chiến mã băng sương, nó là linh hồncủa trường mâu biến thành, có thể biến thành vật cưỡi của ngươi.][Là một Kỵ sĩ chính thức với cấp bậc là 2, thanh trường mâu này là một trongnhững thanh vũ khí mạnh nhất mà giai đoạn hiện tại ngươi có thể sử dụng.][Nó chắc chắn sẽ làm cho ngươi chiến đấu như hổ thêm cánh.]-------Chương 258: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."
Liễu Bình vung lên trường mâu.Thân mâu tản ra từng đợt sương mù lạnh lẽo, thể hiện ra đặc chất là khai hóanguyên tố Băng.Loại trường mâu này, uy lực thực sự bất phàm.Cộng thêm tấm khiên mà mình mới có được không lâu trước: Kỵ sĩ bảo hộ giả,Liễu Bình cảm thấy sức chiến đấu của bản thân đã tăng lên rất nhiều."
Xem ra vẫn nên tham dự chiến tranh nhiều hơn mới tốt."
Hắn nói với vẻ suytư."
Đều là do anh dùng mạng mà đổi được, liều mạng cũng không phải là mộtchuyện dễ dàng."
Tiêu Mộng La nhắc nhở."
Thế nhưng chúng ta cũng không được lựa chọn mà, đúng không?"
Liễu Bìnhcười nói."
Lúc đầu ta còn tưởng, Vĩnh Dạ chính là nơi yên lặng vĩnh hằng."
Tiêu MộngLa thở dài nói."
Làm sao mà cô lại chết?"
Liễu Bình hỏi."
Ta sinh ra trong một thế giới tất cả đều là rừng rậm, từ nhỏ cũng đã sở trườngcung tiễn, được trong tộc chú trọng đào tạo.... thế nhưng có một lần, Dạ TinhLinh tới tàn sát thôn làng chúng ta, ta chết trận."
"Cô giết được bao nhiêu Dạ Tinh Linh?"
"Toàn bộ."
"Mười ba tuổi đã đạt tới trình độ như vậy sao... cô xứng đáng với sự đào tạo củagia tộc."
Liễu Bình nói."
Khi ta chết đi, đã cảm thấy không còn vướng bận gì nữa cả, thế nhưng khôngnghĩ tới sau khi ta chết lại phải đối mặt với chiến tranh càng kinh khủng hơn."
Tiêu Mộng La nói.Cô ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Có lẽ những người sống tới trung niên, thậm chí tớigià, mới có thể thích nghi hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ này đi."
Liễu Bình lắc đầu, nói: "Nếu như bất cứ khi nào linh hồn đều có thể bị ma quỷăn mất, coi như người đã sống mấy trăm năm, cũng sẽ không thích nghi được."
Bỗng nhiên, một giọng nam từ xa xa truyền tới:"Vì lẽ đó mà ngươi hối hận sao?
Cái tên rơi vào Vĩnh Dạ bởi vì tranh cướp tìnhnhân kia?"
Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La quay đầu nhìn tới.ầ ế ắ ẫNơi đó, Libertas mặc một bộ giáp da màu đen, cầm kiếm ngắn lẫn dao găm,đứng trên bức tường, đang mỉm cười nhìn hai người bên dưới."
Ta còn tưởng ngươi vẫn ở thư viện."
Liễu Bình nói.Libertas nói với vẻ đắc chí: "Ngay từ đầu, ta rơi vào trong thư viện, thế nhưngsau khi giết được vài con ma quỷ, hệ thống chiến tranh của thành thị này cảmthấy ta rất lợi hại, đã giúp ta lên cấp thành thích khách chính thức, sau đó nó đãlong trọng phái ta tới nơi này cứu vớt hai con chiên đi lạc là hai người các ngươiđó."
Bỗng nhiên hắn ta thấy được thi thể của con Thiết Giáp Ma Cự Nhân kia."
Vết thương này... lại có loại quái vật này... là các ngươi giết sao?"
Libertas cảm thấy kinh ngạc lẫn sợ hãi, từ trên tường nhảy xuống, đi tới gần thithể của quái vật, dùng kiếm ngắn lẫn dao găm chọc vào Thiết Giáp Ma CựNhân.Dù là kiếm ngắn hay dao găm, đều không thể đâm xuyên qua bộ áo giáp kiađược.Libertas giật mình, bỗng nhiên gầm nhẹ, dùng toàn lực đâm dao găm về phía bộáo giáp.Keng!Một tiếng vang giòn, dao găm bị bật ngược trở lại.Libertas hít luồng khí lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay lập tức đã thấy đượcthanh trường mâu trên tay Liễu Bình."
Đúng là một tên biến thái mà..."
Hắn ta nhỏ giọng nói."
Ngươi nói cái gì?"
Liễu Bình hỏi."
A ha, ta nói rằng cuộc sống của ta đã mất đi phương hướng tại đêm tối vĩnhhằng này, khi nhìn thấy các ngươi ta mới hiểu được, các ngươi chính là hảiđăng, mà ta thì là một con chiên lạc lối."
Libertas bật cười, nói."
Đây là đồng đội của anh sao?"
Tiêu Mộng La hỏi Liễu Bình."
Đúng vậy, đáng lẽ hắn ta sẽ trở thành một thích khách xuất sắc, chỉ là trángniên mất sớm, tình huống cũng giống với cô lẫn ta vậy."
Liễu Bình nói.Nói xong, Liễu Bình nói với Libertas: "Còn vị này là Tiêu Mộng La thuộc DãSắc Vi đoàn, hiện tại đang cùng hành động với chúng ta."
"Ta nghe nói Dã Sắc Vi đoàn đã bị tiêu diệt, cô ấy chính là người còn sống sótduy nhất sao?"
Libertas hỏi với vẻ hứng thú."
Là ta."
Tiêu Mộng La thừa nhận."
Hay là gia nhập vào đoàn đội của chúng ta đi, chúng ta có một Kỵ sĩ, mộtThích khách, một Thuật sư triệu hoán, vừa lúc còn thiếu chức nghiệp công kíchtừ xa nữa."
Libertas mời.ế ễ ồTiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Đương nhiên là ta đồng ý, dù sao mộtcây chẳng chống vững nhà, thế nhưng không biết đoàn trưởng của các ngươi cómuốn chứa chấp ta hay không thôi."
"Ta chính là đoàn trưởng..."
Libertas vỗ ngực nói: "Được rồi, ta quyết định,ngươi có thể gia nhập đoàn đội chúng ta."
"Thật sao?
Ngươi là đoàn trưởng?"
Tiêu Mộng La nghi ngờ."
Đương nhiên là thật!
Từ giờ trở đi, ngươi chính là một thành viên trong đoànchúng ta!"
Libertas nói.Hư không âm thầm tách ra.Một ống kim loại thật dài xuất hiện, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:"Thủ lĩnh đoàn đội Liễu Bình, ngươi có tiếp nhận Tiêu Mộng La gia nhập đoànđội hay không?"
"Tiếp nhận."
Liễu Bình nói."
Tiêu Mộng La đã gia nhập vào đoàn đội của ngươi."
Giọng điện tử nói."
Cám ơn."
Liễu Bình nói."
Xin hãy chờ một lát, chờ sau khi máy móc thủ vệ chiến đấu có kết quả, cácngươi sẽ được giao nhiệm vụ hoàn toàn mới."
Ống kim loại rụt trở về, hư không cũng theo đó mà khép lại.Thế giới khôi phục lại sự bình tĩnh."..."
Tiêu Mộng La."..."
Libertas.Liễu Bình đi tới sân cỏ, ngồi xuống nói: "Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, mộtlát nữa cũng không biết tình huống sẽ biến đổi như thế nào đâu."
Tiêu Mộng La lộ ra vẻ mệt mỏi, thuận thế ngồi xuống nghỉ ngơi.Libertas cũng là như thế.Hai người này chỉ là thiếu niên, bỗng nhiên đối mặt với cục diện tàn khốc nhưvậy, còn chiến đấu với ma quỷ, cường độ chiến đấu đều cao như vậy, thể xác lẫntinh thần đều rất mệt mỏi rồi.Khoảng hai phút sau.Phía bắc thành thị bốc lên ánh lửa ngập trời.m thanh giao chiến từ xa truyền tới cực kỳ kịch liệt, vang vọng bầu trời.Tiêu Mộng La nói: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."
Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cũng không biết lực chiến đấu của bọn chúng nhưthế nào."
Bỗng nhiên, ba ống kim loại từ hư không xuất hiện.Bọn chúng kết nối tại phía sau Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.Giọng nói lạnh lùng vang lên:"Tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp."
"Hộ tống."
"Dưới mặt đất tại phía nam thành thị, đã bắt đầu sử dụng một đường hầm dự bịđể trốn thoát."
"Trên cây cầu tại phía nam thành thị có một chiếc xe ngựa, trong xe là nhữngnhân vật quan trọng của thành thị này, các ngươi cần phải hộ tống bọn họ rútkhỏi thành thị này."
"Hành động!"
Trong nháy mắt, ba người biến mất tại chỗ.-------Chương 259: Hộ tống và thoát đi!Phía nam thành thị.Nơi này có một cây cầu nối thẳng ra bên ngoài, qua cầu, chính là nơi hoang dãrộng lớn vô ngần.Trước một chiếc xe ngựa.Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La cùng xuất hiện."
Chính là chiếc xe ngựa này sao?"
Tiêu Mộng La hỏi."
Chắc vậy."
Liễu Bình nói."
Hệ thống chiến tranh điều động máy móc thủ vệ đi về phía bắc chiến đấu vớima quỷ, lại vận chuyển những nhân vật quan trọng tới phía nam, xem ra vẫnkhá thông minh."
Libertas cảm thán.Tiếng nổ từ phía bắc truyền tới càng ngày càng mạnh, có vẻ như chiến tranh đãtiến vào trạng thái gay cấn.Hiện tại là cơ hội tốt nhất!Xe ngựa bỗng di động.Một giọng nói từ trên xe truyền ra: "Làm phiền các vị, chúng ta xuất phát ngaylập tức!"
Tốc độ xe ngựa dần dần tăng tốc, chạy như điên về phía cây cầu.Ba người đành phải dùng toàn lực tăng tốc, đuổi theo xe ngựa.Một lát sau.Xe ngựa đã tới giữa cây cầu dài.Trên bầu trời, một luồng sáng đen lao về phía xe ngựa với tốc độ cực nhanh...Ầm!Xe ngựa bị đập vỡ thành từng mảnh.Sóng xung kích cực mạnh đẩy bay ba người bảo vệ xung quanh xe ngựa rangoài, rơi trên mặt đất phía xa.Một con quái vật hai cánh từ trời giáng xuống.Nó giống như một con người, thế nhưng lại có hai sừng, trên thân tản ra uy thếngập trời.Mười hai tên ma quỷ mặc áo choàng dài màu đen cũng rơi vào hai bên của nó,bao vây chiếc xe ngựa kia lại.Trong xe ngựa vỡ nát, một giọng nói đứt quãng vang lên:"Dừng tay... tha cho ta... ngươi muốn cái gì cũng được!"
Quái vật không thèm để ý, tiện tay nắm xe ngựa lên, úp nó xuống phía dưới.ẦẦm!Một người máy cỡ nhỏ từ trong xe ngựa bị đổ ra ngoài."
Đáng chết!"
"Kế hoạch bị phát hiện!
Kế hoạch bị phát hiện!"
Người máy cỡ nhỏ hô lên.Cùng lúc đó, trong thành thị bỗng có một ánh lửa bốc lên ngập trời.Một con chim kỳ lạ từ trời hạ xuống, vội vàng thông báo:"Đại nhân, nơi này chỉ là ngụy trang... mục tiêu tại cửa thành phía đông, nơi đóbỗng nhiên tập trung lượng lớn loài người, bọn chúng đang phá vây!"
"Hừ, để cho ba thẻ bài chức nghiệp cấp bậc hai ở chỗ này lén lén lút lút, hóa ralà kế giương đông kích tây... tình hình chiến đấu tại cửa thành phía đông nhưthế nào rồi?"
Một con ma quỷ hỏi.Nó tùy ý ra tay, đập bay người máy cỡ nhỏ kia ra ngoài.Một đòn này có sức phá hoại cực mạnh, làm cho người máy cỡ nhỏ nát tanthành từng linh kiện ở ngay trên không trung."
Báo cáo đại nhân, phía đông sắp bị bọn chúng công phá rồi!"
Con chim kia vộivàng trả lời."
Không thể để bọn chúng công phá được, đi!"
Quái vật hình người vội vàng hô lên, lập tức phóng lên tận trời, bay về phíađông thành Sương Phong.Những con ma quỷ khác cũng theo sát phía sau.Lại có một con ma quỷ trong đó tiện tay ném một thứ xuống, rồi mới đuổi theođám người kia.Trên cầu khôi phục sự yên tĩnh.Liễu Bình cầm tấm khiên che trước người, cẩn thận đứng lên.Libertas đứng sau lưng của hắn, nói: "Chúng ta nhặt lại được một cái mạng rồisao?"
"Có vẻ là như thế, ngay cả thời gian giết chúng ta bọn họ đều ngại lãng phínữa!"
Tiêu Mộng La nói."
Không, mau nhìn thứ kia."
Liễu Bình nói.Ba người cùng nhìn về phía phía, con ma quỷ kia đã ném tới một cái đĩa kimloại.Trong đĩa kim loại này, một hạt giống màu đen đang chậm rãi nảy mầm.Đúng lúc này, người máy cỡ nhỏ đã bị đánh nát kia lại phát ra âm thanh:"Liễu Bình, nhanh lên, dùng quầng sáng của ngươi ném thứ kia xuống sông,mau lên!"
ễ ầ ể ếLiễu Bình không do dự, ngay lập tức vận dụng quầng sáng, chuyển chiếc đĩakim loại này ra hư không bên ngoài cây cầu.Đĩa kim loại hóa thành một điểm đen, rơi xuống phía bên dưới.Bịch!Nó chỉ tạo nên một đóa bọt nước nho nhỏ trên dòng sông chảy xiết, đã bị cuốntrôi đi mất."
Chúng ta có thể cứu ngươi sao?"
Liễu Bình đi tới bên cạnh người máy, ngồi xổm xuống hỏi.Toàn thân người máy cỡ nhỏ đều đã vỡ nát, chỉ còn lại một chiếc hộp lớn chừngbàn tay là vẫn bình yên, liên tục lóe ra ánh sáng đỏ.Nó vội vàng nói:"Không cần để ý tới ta, các ngươi cần phải thoát khỏi nơi này ngay lập tức."
"Xin chú ý, đường hầm chạy trốn cách chiếc cầu này khoảng ba trăm mét, trongvùng đất hoang mọc đầy đóa hoa nhỏ màu trắng, phương thức mở ra lối đi làbáo tên đoàn đội của các ngươi ra, cũng nhỏ một giọt máu tươi lên một đóa hoabất kỳ."
"Các ngươi mới là mục tiêu thật sự, xin hãy tiến vào đường hầm ngay lập tức!"...Trong lối đi dưới lòng đất.Ba người chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh."
Tại sao chúng ta mới là mục tiêu chân chính của ma quỷ?"
Tiêu Mộng La khóhiểu hỏi."
Không rõ lắm, chẳng lẽ trên người chúng ta có thứ gì đáng cho ma quỷ dốctoàn bộ lực lượng hay sao?"
Liễu Bình cũng cảm thấy rất khó hiểu.Lúc này, phía trước xuất hiện một cửa sắt cổ xưa đầy bụi đất.Liễu Bình liếc nhìn cánh cửa nàyTừng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Cánh cửa ngăn cách.][Mọi lực lượng kết giới, bình phong, phong ấn đều bị ngăn cách bên ngoài cánhcửa.]Thì ra là thế.Kết giới cỡ lớn của ma quỷ đã bao phủ toàn bộ thành thị, lại không thể ngăn cảnđược căn mật thất dưới đất tại biên giới thành thị này!Xem ra, lần này tới đúng địa điểm rồi.Libertas vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới đắc chí cười to:"Ha ha ha, hai vị, tới thời điểm công bố câu trả lời rồi..."
"Ta chính là thích khách, chuyên môn hoàn thành các nhiệm vụ quan trọng cóthể nguy hiểm tới tính mạng, các ngươi có hiểu điều đó là gì không?"
Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La cùng nhìn về phía hắn ta.Libertas tháo cúc áo khoác, lôi ra một chiếc hộp dài như ảo thuật vậy.Hộp mở ra.Trong đó là một đứa bé."
Suýt nữa thì hết dưỡng khí rồi, cũng may, cuối cùng cũng chạy tới nơi này."
Libertas nói."
Nó là ai?"
Tiêu Mộng La tò mò hỏi."
Không biết, ta đoán thân phận của nó chắc hẳn không phải bình thường, toànbộ hệ thống phòng ngự thành thị đều liều mạng chiến đấu chỉ để bảo vệ nó màthôi."
Libertas nói."
Cũng không cần quan tâm nó là ai, tóm lại, chúng ta rời đi nơi này trước."
LiễuBình đặt tay lên cửa sắt, cố gắng đẩy sang hai bên.Ba người cùng đi vào bên trong.Liễu Bình lại cẩn thận đóng kỹ cánh cửa.-------Chương 260: "Phát hiện loài người."
Khu vực phía trước có một cái bệ lơ lửng do các loại máy móc tạo thành, cácloại dụng cụ xung quanh cũng đều sáng lên, xoay quanh bệ lơ lửng rồi phát ranhững âm thanh cao tần.Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên lần nữa:"Các ngươi cần chờ đợi một tên hộ vệ cuối cùng, là có thể mang theo nhân vậtquan trọng tiến hành dịch chuyển không gian với khoảng cách cực xa, rời khỏinơi này."
"Còn có một người nữa sao?"
Liễu Bình hỏi.Giọng điện tử trả lời: "Đúng vậy, cô ấy phụ trách gây nên hỗn loạn khổng lồ tạiphía đông thành thị, kéo dài thời gian giúp các ngươi... cô ấy tới rồi!"
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.Hoa Tình Không!Thế nhưng khác với bình thường là, cô ta đã tháo chiếc kính đen dày kia ra,nhìn qua thiếu mất mấy phần tri thức, lại lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.Tóc của cô ta cũng dài hơn, thậm chí thân cao còn cao hơn trước khoảng mườicentimet."
Là ngươi?
Một mình ngươi tại phía đông sao?"
Libertas lớn tiếng hỏi.Hoa Tình Không liếc nhìn ba người, hững hờ nói: "Ta không phải nàng."
Libertas ngẩn người ra.Hoa Tình Không cũng không giải thích cái gì, vẫy tay, ôm đứa nhỏ kia vàotrong ngực."
Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu..."
Cô ta bật cười, nói: "Ai có thể nghĩ tới,trên người nhóc lại chảy dòng máu của hoàng thất đế quốc này, có tư cách điềukhiển toàn bộ hệ thống chiến tranh trong đế quốc chứ?"
Thì ra là thế!Thảo nào đám ma quỷ liều mạng muốn tìm kiếm thứ gì đó, mà hệ thống phòngngự thành thị lại liều mạng ngăn cản bọn chúng.Đứa nhỏ này chính là một chìa khóa quan trọng có thể thay đổi tình hình chiếntranh hiện tại!"
Nhân vật như vậy nên được sự bảo hộ tối đa chứ?
Tại sao lại rơi vào tình trạngnhư này?"
Liễu Bình hỏi.Hoa Tình Không liếc nhìn hắn, nói với giọng bình tĩnh lạnh nhạt:"Hai từ 'phản bội' là do ma quỷ phát minh, thế nhưng loài người các ngươi lạiphát huy nó tới tình trạng ngay cả ma quỷ đều tự nhận là không bằng, cho nênkhông có gì mà phải bất ngờ."
ềLúc này, toàn bộ máy móc xung quanh nơi đây đều xoay tròn một cách điêncuồng.Mấy giây sau...Giọng điện tử vang lên lần nữa:"Các ngươi sắp rời khỏi chiến trường, đi tới một thành thị khác cách nơi đâymột ngàn bảy trăm năm mươi kilomet, tên thành thị là: Thành Olen."
"Dịch chuyển không gian, bắt đầu!"
Ánh sáng lóe lên.Mấy người biến mất khỏi nơi này.Giọng điện tử kia tiếp tục nói:"Bản hệ thống bị ngăn cách tại nơi này, đã dần dần tách rời với hệ thống chiếntranh chính."
"Vì ngăn ngừa việc để lộ hành tung của điện hạ, bản hệ thống tiến nhập chươngtrình tự hủy."
"Tự hủy, bắt đầu!"
"Năm, ""Bốn, ""Ba, ""Hai, ""Một!"
"Thực hiện mệnh lệnh: xóa bỏ toàn bộ dữ liệu vĩnh viễn."...Trong một căn mật thất.Trong mật thất đầy tro bụi này, dần dần có ánh đèn sáng lên.Hầu như trong nháy mắt đó...Tất cả máy móc đều bị kích hoạt lên.Bọn chúng điên cuồng được khởi động, công suất dần dần tiến tới tối cao.Trên đài máy móc chính giữa mật thất, một luồng sáng xuất hiện.Có mấy bóng người xuất hiện trên đó.Ngay sau đó, toàn bộ ánh sáng đều tối lại.Hầu như chỉ trnog nháy mắt...Toàn bộ máy móc đều ngừng chạy."
Đây là mật thất của thành Olen sao?
Tại sao bố cục lại không khác nơi cũ chútnào vậy."
Libertas nói.ế ế ố"Chờ đi, chờ xem bước kế tiếp hệ thống sẽ thông báo chúng ta nên làm cái gì."
Tiêu Mộng La nói.Liễu Bình nhảy xuống khỏi đài máy móc, quan sát các máy móc xung quanhmột lần, trầm ngâm nói: "Trạng thái của những thứ này không đúng lắm, hìnhnhư bọn chúng được cài đặt chỉ có thể tiến hành dịch chuyển một lần, sau đóngắt toàn bộ kết nối với bên ngoài, ngay cả dây điện đều bị cắt đứt."
Mấy người nhìn nhau.Hoa Tình Không nói: "Chúng ta xem xem tình hình bên ngoài thế nào đi."
Cô đưa tay vạch về hư không, ngay lập tức một màn sáng xuất hiện.Trong bóng đêm đen kịt, một đống đổ nát xuất hiện trước mắt mọi người.Những con đường đông đúc khách qua lại, vô số đèn đuốc, kiến trúc hùng vĩđều bị ngọn lửa nuốt sạch, chỉ còn lại những mảnh tường đổ và gạch ngói vỡnát...Cùng với thi thể chất đống như núi."
Thành Olen...
đã bị hủy diệt..."
Hoa Tình Không bật cười, nói: "Loài người các ngươi luôn luôn tạo ra những sựbất ngờ, từ xưa tới nay điều này vẫn chưa từng thay đổi."
Cô giao đứa bé cho Liễu Bình, sau đó đeo kính đen lên, lẩm bẩm: "Tình Không,ta đi trước, khi nào ngươi gặp nguy hiểm lại gọi ta."
Ngay sau đó...Thân cao của cô lại giảm xuống, vẻ mặt biến đổi, dùng hai tay vò đầu, nói:"A, thật sự là khó khăn, cục diện như vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Ngươi là Hoa Tình Không sao?"
Libertas hỏi."
Là ta, mới vừa rồi là một vị Linh dùng thân thể của ta chiến đấu, hiện tại chúngta nên làm cái gì bây giờ?
Ai có ý kiến gì không?"
Hoa Tình Không hỏi.Liễu Bình nói: "Chắc hẳn thành thị này cũng có hệ thống phòng ngự chứ, chờnó tới tìm chúng ta đi."
Mấy người yên lặng chờ đợi.Thế nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra."
Xem ra hệ thống phòng ngự của thành thị này đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi...chẳng lẽ đây là một cuộc chiến tranh diệt quốc sao?"
Libertas nói với vẻ khó tin."
Nếu như là thật, nơi an toàn nhất chính là mật thất này rồi."
Tiêu Mộng La nói."
Vậy cũng chưa chắc, nếu như đám ma quỷ không có chút thu hoạch nào tạithành Sương Phong, có lẽ bọn chúng sẽ hiểu được, chúng ta đã trốn thoát rồi."
Hoa Tình Không nói."
Vừa rồi bên ngoài có ma quỷ không?"
Liễu Bình hỏi."
Không có."
Hoa Tình Không nói.ễ ế"Chúng ta rời đi!"
Liễu Bình quyết định."
Tại sao?"
Libertas hỏi."
Bởi vì chúng ta không thể thủ vững nơi này được, chúng ta cần phải tìm đượccường giả của nhân tộc, mới có thể bảo vệ đứa bé này."
Liễu Bình nói.Cũng không lâu lắm.Mấy người xuất hiện trên đường núi bên ngoài mật thất."
Chạy về phía tây, nơi đó càng gần với nội địa đế quốc hơn, có mấy thành thịliên tiếp nhau."
Hoa Tình Không nói."
Làm sao mà ngươi biết?"
Libertas hỏi."
Ta tới Vĩnh Dạ đã hơn một năm rồi, tại lớp bình thường cũng được một năm,rất vất vả mới được chuyển tới lớp Anh niên tảo thệ, đương nhiên là biết nhiềutin tức hơn các ngươi rồi."
Hoa Tình Không nói.Bỗng nhiên, mấy người đều giật mình.Trên một cây lớn ngoài mấy chục mét, từng con quái vật với đôi cánh sắt xuấthiện."
Phát hiện loài người."
Một con quái vật cánh sắt nói."
Là Tín Ma, không thể để cho bất cứ một con nào chạy thoát, nếu không chúngta sẽ xong đời."
Hoa Tình Không nói."
Yo~" Liễu Bình quát lớn.Long uy, kích hoạt!Những con quái vật kia vừa mới mở rộng cánh, bay ra ngoài, đang định bay lênbầu trời thì toàn thân mềm nhũn đi, ngã trái ngã phải đầy đất.Mấy người đều chạy tới, thừa dịp những con quái vật này không thể cử động,nhanh chóng giải quyết chiến đấu.-------Chương 261: Chân tướng và khế ước!Hoa Tình Không nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nói: "Vừa rồi là Long Chúsao?"
"Làm sao mà ngươi biết?"
Liễu Bình hỏi."
Ta có chút nghiên cứu về Long Chú... rõ ràng ngươi không phải Long tộc, chonên vừa rồi ngươi dùng một loại bảo vật nào đó để thả Long Chú ra sao?"
"Đúng."
"Ngươi còn có thể sử dụng Long Chú nữa sao?"
"Còn có thể sử dụng một lần nữa."
"Rất tốt, cho ngươi thứ này..."
Hoa Tình Không lấy một tấm da dê ra, đưa tới trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy tấm da dê đó, thấy được phía trên viết đầy ký tự chú ngữhuyền ảo.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Long Linh khế ước.][Khế ước này cần dùng Long Chú mới có thể kích hoạt.][Sau khi kích hoạt khế ước này, ngươi có thể đánh thức một Anh linh của Longtộc đang ngủ say trên Thần trụ Vĩnh Dạ, nếu như các ngươi có thể đạt thànhhiệp nghị triệu hoán, Anh linh Long tộc sẽ là chiến hữu của ngươi."
Hoa Tình Không nói: "Đây là khế ước Anh linh Long tộc, nếu như ngươi có thểthành công ký kết khế ước với một vị Anh linh Long tộc, vậy thì cơ hội sống sótcủa chúng ta sẽ càng lớn hơn."
Liễu Bình thở dài một hơi, nói: "Hoa Tình Không, ta nợ ngươi một lần."
Hoa Tình Không lắc đầu, nói: "Không cần khách sáo, chủ yếu là hiện tại ngươikhông có cái gì cả, ta cũng không biết ngươi sẽ dùng phương pháp gì, mới cóthể thuyết phục một Anh linh Long tộc ký kết khế ước với ngươi nữa... thực rađó mới là một bước khó khăn nhất, chúng ta chỉ có thể thử vận may mà thôi."
"Không, không cần thử vận may gì cả, dù sao khế ước này là dùng để đánh thứcAnh linh."
Liễu Bình nói.Hoa Tình Không cảm thấy khó hiểu, cau mày nói: "Ừm?
Sau khi đánh thức mớithật sự là khó khăn, Long tộc chưa bao giờ ký kết khế ước với chủng tộc khácmột cách tùy tiện cả, ngươi cần phải dùng toàn lực thuyết phục bọn chúng, hiểuchưa?"
Libertas cũng xen vào: "Khi ta còn sống, đã từng nghe nói rằng trong tộc từngmời Long tộc tham chiến một lần, thế nhưng gia tộc mang bảo vật mấy trămnăm tích lũy ra, cũng không thể mời nổi Long tộc."
ễ ố ếTiêu Mộng La nhìn Liễu Bình, cũng an ủi: "Muốn thuyết phục Long tộc ra taythực sự là một chuyện quá khó khăn, muốn ký kết khế ước với chúng thì càngkhó khăn hơn trăm lần...
Liễu Bình, nếu như thất bại thì anh cũng không nênnản chí, chuyện này quá thường gặp rồi."
Liễu Bình gật đầu với ba người, ra hiệu mình hiểu.Ba người cũng im lặng lại, ngừng thở, yên lặng chờ đợi Long tộc xuất hiện.Liễu Bình bưng tấm da dê lên, quát khẽ: "Yo, chớ ngủ, có nghe hay không?Tỉnh lại!"
Vù...Tấm da dê bốc cháy, rất nhanh hóa thành tro bụi, tản khắp mặt đất.Ngay sau đó...Một cô bé buộc tóc song đuôi ngựa xuất hiện trước mắt mọi người.Cô bé dụi dụi mắt, ngáp một cái nói: "À, phàm nhân, ta là Anh linh Long tộctrong truyền thuyết, nếu như ngươi đã đánh thức ta dậy, như vậy chúng ta ký kếtkhế ước luôn chứ?"
"Được rồi."
Liễu Bình cười nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:[Dựa theo khế ước Long Linh của Vĩnh Dạ, ngươi rất tài tình tránh khỏi vấn đềHồn lực chưa đủ, đánh thức Anh linh của ngươi...][Chúa tể Chân Hồng: Andrea.]Cô bé duỗi lưng một cái, nói: "Tên ngươi là gì?"
"Liễu Bình."
"Rất tốt, Liễu Bình, tình huống hiện tại là như thế nào?"
"Chúng ta vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ hộ tống...
à thực ra cũng coi nhưđang bỏ chạy."
"Chạy trốn sao?
Ta không sở trường về chạy trốn mà...
À đúng rồi!"
Andrea lấy một cái còi ra, đặt trên miệng thổi mạnh vào.Lại không có bất cứ tiếng vang nào.Thế nhưng Andrea lại cau mày, dùng hai tay bưng kín lỗ tai."
Thật ồn ào, có lẽ hắn ta đã nghe được lời kêu gọi của ta, chúng ta ở nơi đâychờ một lát đi."
Co bé nói."
Chờ ai?"
Liễu Bình hỏi."
Một tên sở trường chạy trốn."
Andrea nói.Hư không hơi chấn động.Một cậu bé vô cùng bẩn thỉu nhảy ra ngoài, phàn nàn nói: "Andrea!
Ta đang đàobáu vật đây, đã nói với ngươi bao lần rồi, không có chuyện gì lớn thì đừng gọita!"
"Bạn của ta cần chạy trốn khỏi nơi này, cần ngươi hỗ trợ."
Andrea nói."
Ồ?"
Cậu bé liếc nhìn về phía đám người, hừ lạnh nói: "Muốn ta ra tay cũngđược, thế nhưng hắn có thể cho ta cái gì?"
Andrea vỗ vào đầu cậu bé một cái, tức giận nói: "Ngươi làm việc giúp ta, cònmuốn tiền công sao?"
Cậu bé che đầu, vội vàng nói: "Ai nha!
Đừng đánh!
Lần này ta không cần tiềncông là được chứ gì."
"Vậy còn tạm được."
Andrea hài lòng nói.Cậu bé kia nhìn mọi người, nói: "May mắn các ngươi cũng không có nhiềungười, ta có thể dẫn các ngươi rời khỏi nơi này."
Thân hình của cậu bé biến đổi, ngay tại chỗ hóa thành một con Lục Long dàibảy mét."
Đi lên trên lưng của ta ngồi đi."
Lục Long nói với đám người bên dưới."
Chờ đã..."
Hoa Tình Không nhìn con rồng này, nghiêm túc nói: "*****ên,chúng ta cám ơn ngài giúp đỡ, thế nhưng nếu như chúng ta bay qua sẽ rất dễdàng bại lộ hành tung, ta đề nghị không nên phi hành trong tình huống hiệnnay."
"Ai nói ta muốn bay?"
Lục Long ngạc nhiên hỏi."
Vậy..."
"Nói điểm đến cho ta biết, ta dẫn theo các ngươi tới, không nên hỏi thêm cái gìcả, dù gì thì các ngươi cũng không hiểu."
"Được, chúng ta cần vượt qua dãy núi kia, dọc theo dòng sông đi thẳng về phíatây, đi tới một thành thị loài người khác."
"Hiểu, tất cả lên đi, tranh thủ thời gian."
Lục Long thúc giục nói.Đám người liên tục nhảy lên lưng rồng.Liễu Bình thấy bộ dáng của Andrea vẫn rất buồn ngủ, nên ôm cô bé rồi nhảy lênlưng Lục Long, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi sao vậy?"
Andrea dứt khoát tựa trên bả vai của hắn, dùng tâm linh truyền âm nói: "Khôngđược, ta quá buồn ngủ đi, mặc dù loại khế ước này có thể đánh thức ta, thếnhưng lực lượng linh hồn của ngươi vẫn không đủ để duy trì ta xuất hiện."
"Hay là ngươi trở về nghỉ trước đi."
Liễu Bình nói."
Chờ chút đã, ta cần phải giúp các ngươi trấn áp thằng nhãi này, nếu không, nóchắc chắn sẽ đòi các ngươi một món tài sản khổng lồ, nếu như không cho, nó sẽđưa các ngươi tới đám ma quỷ để đổi tiền."
Andrea nói."
Nó rất thiếu tiền sao?"
Liễu Bình hỏi."
Long tộc vĩnh viễn thiếu tiền."
Andrea nói.ỗ ấBỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi phát hiện bí mật của Long tộc.][Thứ nhất, Long tộc dùng ngôn chú để sử dụng pháp thuật; thứ hai, Long tộcvĩnh viễn thiếu tiền, mục đích của bọn chúng mãi mãi cũng là tài sản.][Điểm diễn mà ngươi nhận được: 2.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Xin tiếp tục cố gắng, khi điểm diễn đạt tới 10 điểm, ngươi sẽ mở ra một nănglực hệ thần bí hoàn toàn mới.]Liễu Bình đọc xong, âm thầm nói: "Ngươi nói tới kỹ năng hoàn toàn mới, là kỹnăng 'Nhân khí diễn viên' chuyên dùng để xin lỗi cầu xin tha thứ kia sao?"
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Cũng không phải như vậy, nếu như lần này ngươi thu được 10 điểm diễn, DanhSách sẽ cung cấp cho ngươi năng lực hệ biểu diễn chân chính!]Liễu Bình cảm thấy khá chờ mong, gạt đầu nói: "Được, ta sẽ cố gắng thăm dòcác loại bí mật."
-------Chương 262: Tiền côngLục Long lên tiếng nói: "Các vị, xin hãy ngồi vững, một lần phục vụ miễn phícực kỳ hiếm thấy trong lịch sử bắt đầu, nó không chỉ không thu lấy bất kỳ tàisản nào cả, lại còn lãng phí thời gian của một Long tộc vì các ngươi nữa."
"Đừng nói nhảm."
Andrea đá nó một cước."
Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."
Lục Long hậm hực nói.Lục Long bước nhanh tới, chạy nhanh trong núi, tốc độ nhanh như sấm sét.Vì tiết kiệm thời gian, ngay cả đường lượn vòng Lục Long cũng không muốnđi, gặp nước thì đạp nước mà qua, gặp sườn núi thì bay thẳng lên, tiếp tục tiếnvề phía trước.Rất nhiều lần đám người suýt nữa bị quăng xuống, thế nhưng tốc độ nhanh nhưđiện chớp này, cũng có được chỗ tốt...Bọn họ vượt núi với tốc độ rất nhanh.Dọc theo đường núi gập ghềnh chạy với tốc độ cao, chỉ nửa giờ mà thôi, đã cóthể thấy được một tòa thành trì hùng vĩ tận cuối chân trời."
Cẩn thận!"
Hoa Tình Không nói.Phía trước là một tòa trạm gác.Mấy thi thể của binh lính Nhân tộc bị vứt trên mặt đất, thay vào đó, là một đámma quỷ võ trang đầy đủ.Tốc độ Lục Long cũng không giảm, lao thẳng về phía trạm gác, còn lẩm bẩm:"Đám ma quỷ đáng ghét, các ngươi không thấy được ta, không nhìn thấy ta!"
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Các ngươi bị 'Tự Nhiên Long Linh chú - Ẩn' ảnh hưởng, biến mất khỏi tầmmắt đám ma quỷ kia.]Liễu Bình nhìn về phía đám ma quỷ, thì thấy bọn nó đúng là không thấy đượcLục Long xuất hiện."
Đều chú ý vào, đừng để bất cứ con người nào đi qua nơi này!"
Một thủ lĩnh đám ma quỷ quát.Đám ma quỷ nghiêm túc lên, tiếp tục tuần tra bốn phía.Lúc này, Lục Long đã đi tới trước mặt bọn chúng.Thậm chí Lục Long còn cố ý hãm tốc độ lại, chậm rãi bước qua người đám maquỷ này.Đám người ngừng thở, thế nhưng đám ma quỷ kia lại không phản ứng chút nàocả.ầ ấ"Ha ha, lần sử dụng chú ngữ cấp cao này, đã tiêu hao không ít tinh lực của ta đó,Andrea."
Lục Long khoe khoang nói.Andrea ngáp một cái, cố gắng không đi ngủ, cũng không trả lời.Đôi mắt Lục Long lại trợn lớn hơn."
Andrea... ngươi đang làm gì đó?"
Nó nói khẽ.Andrea bỗng mở to hai mắt, quát: "Ngu xuẩn, ngươi định làm gì?
Chạy mau!"
"Ha ha, được được, ta còn tưởng ngươi không để ý tới ta nữa chứ."
Lục Longcười làm lành nói.Nó lại tăng tốc độ, dọc theo đường núi, chạy xuống chân núi.Andrea lại dựa vào người Liễu Bình một lần nữa.Liễu Bình ngẫm nghĩ, vỗ vỗ lưng Lục Long, nói: "Thực ra ta cũng không muốnngươi đi một chuyến tay không, ta đoán tri thức cũng là một loại tài sản, mà lạilà loại cao cấp nữa."
"Đương nhiên, những tri thức bình thường, đều là rác rưởi vô giá; thế nhưng khitri thức đạt tới độ cao nhất định, nó lại biến thành bảo vật vô giá."
Lục Long nóitiếp."
Mặc dù tạm thời ta không có tiền tài, thế nhưng ta biết không ít bí mật cùng trithức của Nhân tộc."
Liễu Bình nói.Lục Long cảm thấy hứng thú, hỏi: "Khi ngươi còn sống thì ngươi làm cái gì?"
"Ta là một người giải đề."
"Người giải đề?
Còn có loại nghề nghiệp này sao?"
"Đúng, chuyên môn giải đáp nan đề tồn tại trong các loại tri thức, nếu nhưngươi có vấn đề nào đó có liên quan tới văn minh nhân loại, ta có thể giải đềgiúp ngươi, coi như đó là tiền công của ngươi."
"Tiền công!"
Lục Long bỗng phấn chấn, cao giọng nói: "Ngươi có thể nói đùavới ta tại các vấn đề khác,, thậm chí đùa giỡn tình cảm của ta cũng không saocả, thế nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt ta trong chuyện tiền công được, rõchưa?
Nếu không ngay cả Andrea đều không thể cứu được ngươi!"
"Ta là một người giải đề chuyên nghiệp."
Liễu Bình cười nói.Lục Long ngẫm nghĩ, nói ra: "Rất tốt, tâm linh lẫn thân thể của ngươi đều rấtbình tĩnh, xem ra không phải là lời nói dối... hơn nữa, ngươi còn được Andreacông nhận, chắc hẳn cũng có tài năng, để ta nghĩ lại, xem xem cần hỏi vấn đềnào để thu hoạch được tiền công ta nên có đây."
Ánh mắt của Lục Long không còn đặt trên người Andrea nữa, mà rơi vào trầmtư.Nó vẫn đang chạy rất nhanh trên đường núi gập ghềnh.Một lúc lâu sau...ấ ề ấLục Long nói: "Đây là một vấn đề rất khó khăn, lại đúng lúc có liên quan tớiNhân tộc các ngươi, số tiền thưởng của nó hoàn toàn xứng với thân phận caoquý của ta."
"Ngươi nói đi."
Liễu Bình nói."
Chỉ bằng vào vấn đề này, cũng có thể đại diện cho giá trị vô tận, chúng ta nóichuyện riêng đi."
Lục Long nói.Nó kết nối tâm linh cảm ứng với Liễu Bình:"Trong truyền thuyết chúng thần Luyện Ngục đã đánh chặn thế giới bên trongVĩnh Dạ, tự mở màn kịch hắc ám, dùng để sàng chọn chúng sinh có tiềm lựclàm nô lệ..."
Nói tới nửa câu, nó dừng lại.Hiển nhiên, nó còn muốn thăm dò Liễu Bình."
Ta biết chuyện này, ngươi muốn hỏi cái gì?"
Liễu Bình hỏi."
Có một vài nô lệ, sẽ tỉnh lại từ trong vở kịch hắc ám này, mà hết lần này tới lầnkhác trên người bọn họ đều có nhân quả cực mạnh, không thể ***** mộtcách dễ dàng được, nếu không sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cho nên chúng thầnđã ném những người này tới một nơi, cũng vì vậy mà bảo trì việc im miệngkhông tiết lộ, cho nên ta vẫn không thể tìm ra lối vào nơi đó, ta cần biết tên củanơi đó... nơi đó có tên là gì?"
Lục Long hỏi.Liễu Bình hơi do dự.Có nên nói cho nó biết hay không?Nếu nói cho nó biết, nó lại tìm được tới đó, có thể làm cho tương lai xuất hiệnbiến đổi gì hay không?Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng thấy trong ngực có gì đó đang động.Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong ngực hắn, trên thẻ bài hiện lên một hàng chữ:"Nói cho nó biết."
Nham thạch không tồn tại!Là tấm thẻ bài này!Nó đại biểu cho tồn tại vĩ đại hoàn toàn do ngôi sao tạo thành, giấu tại chỗ sâutrong ngục giam.Đã như vậy..."
Ngươi nghe cho kỹ, nơi đó gọi là 'Ngục giam lâm thời của người vô dụng'."
Liễu Bình thản nhiên nói.Lục Long cười ha hả, luôn miệng nói: "Tốt!
Tốt!
Tốt!
Đây là bí mật chỉ chúngthần mới biết, ngày hôm nay ta lại biết tới tên của nó rồi."
Thân hình nó run lên, từ trên đường núi bay lên giữa không trung."
Tại sao lại bay lên trời?"
Hoa Tình Không hỏi."
Không cần lo lắng, không có bất cứ ma quỷ nào có thể phát hiện ra ta cả, hiệntại ta cần phải đưa các ngươi tới thành thị bên kia ngay lập tức, ta đã không chờnổi muốn đi làm một chuyện khác."
Lục Long nói.Nó dùng một phương thức bình ổn lại nhanh chóng, bay về phía tòa thành thịbên kia.-------Chương 263: "Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."
"Tới."
Lục Long đứng trên đồng bằng rộng lớn, nói với mấy người trên lưng mình.Mấy người vội vàng nhảy xuống khỏi lưng rồng."
Nơi này đã cách thành thị nhân tộc không xa, dựa theo quy tắc, xem như đãhoàn thành lời hứa với các ngươi rồi."
Lục Long nhìn về phía Andrea.Andrea ngáp một cái, xua tay với nó: "Đi đi."
Lục Long gật đầu, vội vàng chui vào trong hư không, biến mất khỏi tầm mắtmọi người.Lúc này Andrea mới lại nằm xuống trên lưng Liễu Bình, nói nhỏ: "Ta khôngchịu được nữa, muốn trở về đi ngủ..."
Ầm!Cô bé hóa thành một đoàn sương mù, biến mất khỏi nơi này.Cô bé vừa biến mất, Lục Long lại chui ra từ trong hư không một lần nữa."
Nhóc, địa chỉ mà ngươi cho ta là chính xác."
Lục Long hưng phấn nói."
Đương nhiên là chính xác."
Liễu Bình nói."
Như vậy, cuộc mua bán giữa chúng ta cũng coi như hoàn thành."
"Mua bán gì?"
"Ngươi giải đáp câu hỏi của ta, mà ta đưa các ngươi an toàn đi tới thành thịnày."
Lục Long nói xong, nó duỗi móng vuốt ra búng 'tách' một cái.Trên đỉnh núi cách đám người hơn ngàn dặm...Trong trạm gác mà bọn họ đã từng đi qua.Đám ma quỷ vẫn trấn giữ tại nơi này, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.Trong một lều vải nào đó, trên bàn có một tờ giấy mà nét chữ còn chưa khô,trên đó còn có những ký tự liên tục biến đổi.Khi Lục Long búng tay, tất cả ký tự trên tờ giấy bỗng nhiên cố định lại.Trên tờ giấy có dùng chữ nhân tộc để viết:"Cẩn thận!
Có bốn tên nhân tộc vừa mới đi ngang qua nơi này, đi về phía tâynam ngọn núi, bọn họ liên tục tiến lên trên đồng bằng, sắp tới thành thị nhânloại phía tây dãy núi, nếu như muốn biết tọa độ chính xác của bọn họ, xin hãyể ề ế ầsử dụng chú ngữ bên dưới để kêu gọi ta, điều kiện tiên quyết là thanh toán đầyđủ tiền thuê."
Vù...Tờ giấy bỗng bốc cháy, rất nhanh hóa thành tro tàn.Mà những thứ này, không có bất cứ ma quỷ nào phát hiện ra.Trên đồng bằng.Lục Long nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Vốn ta còn định kiếm chút tiền,không nghĩ tới ngơi lại cho ta một bí mật có giá trị cao như vậy, cho nên taquyết định giúp đỡ các ngươi tới mục đích."
Nó nhìn về phía thành thị, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên gầm lên một tiếng.Ngay lập tức, thành thị phát ra chuông cảnh báo.Không ít binh sĩ bắt đầu tập kết.Càng có một vài tồn tại với khí tức cường đại bị thu hút tới, bay lên trời, lao vềphía bên này."
Người của các ngươi đã tới, tạm biệt."
Lục Long nói với Liễu Bình.Nó chậm rãi chui vào trong hư không, biến mất trước mặt mọi người."
Nó có ý gì vậy?"
Libertas hỏi."
Không rõ lắm."
Liễu Bình nhún vai, nói."
Thế nhưng nó đi lần này, làm cho cảm giác lo lắng của ta cũng biến mất theo,giống như đã được bảo vệ, không còn đưa thân vào trong nguy hiểm nữa vậy."
Hoa Tình Không nói."
Ta cũng có cảm giác như vậy."
Tiêu Mộng La gật đầu nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Long tộc tham tài, vừa rồi ta đã nói cho nó một bímật có giá trị không nhỏ, chắc hẳn nó đang rất hài lòng, sẽ không làm thêmchuyện nguy hiểm gì, cho nên các ngươi mới có cảm giác như vậy."
Lúc này, có mấy bóng đen từ trên trời hạ xuống."
Các ngươi là ai?"
Một người đàn ông tóc vàng hỏi.Libertas lấy ra một khối lập phương kim loại lớn cỡ ngón tay từ trong ngực, nói:"Xin hãy dùng hệ thống chiến tranh để giải đọc."
Người đàn ông tóc vàng kia hơi nghi ngờ, thế nhưng vẫn tiếp nhận khối lậpphương kim loại, nhấn về phía hư không, nói: "Giải đọc."
Hư không nứt ra, mấy ống kim loại vươn ra kẹp chặt khối lập phương, dùnggiọng điệu lạnh lẽo nói: "Bắt đầu giải đọc."...Nửa giờ sau.Trong một pháo đài."
Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."
Libertas phàn nàn nói."
Sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, trước khi bọn họ không hoàn toàn xácnhận, không dám dễ dàng tin tưởng chúng ta."
Hoa Tình Không vừa nói vừa bưng một ly cà phê lên uống."
Đúng vậy, ăn cơm trước đi."
Tiêu Mộng La nói.Trên bàn ăn có rất nhiều thức ăn, phong phú lại ngon miệng.Hoàn cảnh xung quanh cũng rất hoa lệ.Người phục vụ đứng ở đằng xa, chỉ cần đưa mắt ra hiệu cũng đã đi tới hỏi thămcó nhu cầu gì không.Liễu Bình đi từ một căn phòng khác tới, ngồi xuống trước bàn ăn."
Thế nào?"
Tiêu Mộng La hỏi."
Hỏi một vài vấn đề, ta đều trả lời hết cả."
Liễu Bình nói."
Vừa rồi ta thấy có mấy tên mặc áo bào pháp sư đi vào, bọn này sở trường việcphát hiện nói dối, xem ra vẫn không tin tưởng vào chúng ta."
Hoa Tình Khôngnói."
Chắc hẳn ta vượt qua việc kiểm nghiệm nói dối, dù sao ta đều nói sự thật cả."
Liễu Bình nói.Một giọng nói truyền tới từ phía xa xa:"Đúng vậy, lời ngươi nói là thật sự, quân đội đã được điều động toàn bộ, đồngthời liên hợp với những thành thị khác cùng nhau hành động."
Mấy người đều nhìn lại.Có một đám người đi từ căn phòng khác tới, vội vã xuyên qua hành lang, đi rabên ngoài pháo đài này.Người đàn ông tóc vàng kia nói với đám người: "Từ giờ trở đi, các ngươi có thểtùy ý hành động trong tòa pháo đài này, thế nhưng tốt nhất đừng nên đi rangoài...
điều này cũng là vì đảm bảo an toàn cho các ngươi."
"Hãy nghỉ ngơi một đêm thật tốt đi, chờ sau khi thu phục thành Sương Phong, tasẽ lại tìm tới các ngươi."
Còn chưa dứt lời, người này đã đi ra bên ngoài.Hắn ta dẫn theo đám người bay lên không, nhanh chóng bay đi xa."
Liễu Bình, anh cảm thấy bọn họ có thể thu phục lại thành Sương Phongkhông?"
Tiêu Mộng La nhỏ giọng hỏi."
Không biết, ta cũng vừa tới Vĩnh Dạ không lâu, cũng không biết thực lực chânchính của Nhân tộc như thế nào."
Liễu Bình nói."
Ta cũng thế."
Libertas nói.Ba người hơi dừng lại, cùng nhìn về phía Hoa Tình Không.ồ ấ"Ta cũng chỉ tới sớm hơn các ngươi một năm mà thôi...
được rồi, ta cảm thấy làcó thể, bởi vì nhiệm vụ của ma quỷ đã thất bại, bọn chúng không thể tìm ra đứabé có huyết mạch hoàng thất được, tiếp tục chiếm lấy thành Sương Phong cũngkhông có chỗ tốt gì."
Hoa Tình Không nói."
Có lý, trong chuyện này chúng ta cũng không thể giúp được cái gì cả, ăn xongthì đi nghỉ ngơi thật tốt đi."
Liễu Bình nói.Mấy người kết thúc trò chuyện, bắt đầu tập trung ăn cơm.Trải qua những trận chiến dài dằng dặc như thế, mỗi người đều cảm thấy rất mệtmỏi.Khi bọn người hầu bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, bốn người được dẫn lên lầu trên,mỗi người được ngủ trong một căn phòng độc lập."
Các vị, ngày mai gặp lại."
Libertas ngáp một cái nói."
Ta cũng muốn nghỉ ngơi một đêm, tiêu hao cũng quá lớn rồi."
Hoa Tình Khôngnói.Hai người mở cửa phòng, đi vào căn phòng của mình.Ầm!Cửa đóng lại.-------Chương 264: Sách Thất LạcTiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, do dự rồi nói: "Liễu Bình, nếu như anhkhông ngủ được, có thể tới trò chuyện với ta."
"Ta đã buồn ngủ tới mức vừa dính gối đầu là có thể ngủ thiếp đi rồi."
Liễu Bìnhnói."
Vậy thì tốt, hôm khác đi."
Tiêu Mộng La nói.Cô mỉm cười với Liễu Bình, mở cửa đi vào phòng.Liễu Bình đứng tại cửa ra vào một hồi, cũng đi vào căn phòng của mình.Đóng cửa lại.Ngay lập tức hắn rút tấm thẻ bài kia ra.Nham thạch không tồn tại.Trên thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Nếu như có thời gian, ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này, ta sẽ tới đây nóivới ngươi một vài tình huống hiện tại."
Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Thẻ bài hóa thành một vùng sương mù.Toàn bộ thế giới biến mất, ngay sau đó là vô tận ngôi sao xuất hiện.Vô số ngôi sao hội tụ lại một chỗ, tạo thành một chiếc đầu khổng lồ.Nó cúi xuống quan sát Liễu Bình, dùng âm thanh ồm ồm nói:"Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ đánh phá ràng buộc của thời gian, trở về năm nămtrước đó."
"Chuyện này tại Luyện Ngục là một chuyện tuyệt đối không thể diễn ra, coi nhưbên ngoài Luyện Ngục, có lẽ cũng chỉ có một vài tồn tại làm được điều này màthôi."
Liễu Bình nói: "Là một vị nữ sĩ đến từ Lục đạo Luân hồi giúp ta."
"Như vậy, hiện tại thì sao?
Trở lại năm năm trước, ngươi có cảm giác gì?"
Chiếcđầu hỏi.Liễu Bình thở dài, nói với vẻ hoang mang: "Thực ra ta muốn cứu người của ta,lúc này mới trở về năm năm trước, đối với đế quốc bên trong Vĩnh Dạ này, tacũng không biết nó là như thế nào nữa, dù sao ban đầu ta cũng không phải làmột thành viên bên trong Vĩnh Dạ."
"Thay đổi phụ thuộc thế giới sao... thì ra là thế, ngươi đã chuyển thành ngườithuộc về Vĩnh Dạ."
Cái đầu khổng lồ nói.ắ ế ấ ồ"Đúng, hiện tại hai mắt ta đen thui, không biết cái gì cả, có phải là rất buồn cườihay không?"
Liễu Bình nhún vai nói."
Không cần biết quá nhiều bí mật, bởi vì đối với ngươi mà nói biết quá nhiềucũng quá nguy hiểm, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi đạt được một cơ hội cựckhó có được."
Cái đầu khổng lồ nói."
Cơ hội gì?"
Liễu Bình hỏi."
Không biết ngươi còn nhớ hay không, năm năm sau khi ngươi thấy được ta,Thần linh Luyện Ngục đã bắt đầu ngã xuống."
"Nhớ."
"Đó là thời điểm kịch biến của toàn bộ Luyện Ngục lẫn Vĩnh Dạ, không ai cóthể thoát thân ra bên ngoài cả... mà khi ngươi đối mặt với trận đại kiếp nạn kia,lại có được năm năm thời gian làm giảm xóc, ngươi biết chuyện này có ý nghĩalớn bao nhiêu không?"
"Ta sẽ có cơ hội nhanh chóng gia tăng thực lực lên?"
"Không chỉ như vậy, mọi chuyện có liên quan tới ngươi, đều sẽ biến đổi, hiệntại ngay cả ta cũng đã nhận được một cơ hội, cũng từ đó thu được một con rồngtham lam vô độ..."
Cái đầu khổng lồ đang nói, tấm thẻ bài "Nham thạch không tồn tại" kia bay tới,hiện lên trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài này có thêm ba cái lỗ khảm.Một lỗ khảm trong đó bị màu xanh lá nhồi đầy, nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể thấymàu xanh lá đó là một con rồng!"
Lục Long?"
Liễu Bình nói với vẻ khó tin."
Đúng là nó, nó đã được khảm vào trên tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này,cung cấp lực lượng cho thẻ bài."
Thẻ bài bay trở lại, rơi vào trong tay Liễu Bình.Cái đầu khổng lồ nói: "Khi ngươi tìm được hai tồn tại đặc biệt khác, ta sẽ khảmbọn chúng vào trong hai lỗ khảm còn lại."
"Tại sao phải làm như vậy?"
Liễu Bình hỏi.Cái đầu khổng lồ nói: "Đương nhiên là bởi vì vận mệnh tam trọng tấu... ngươiđã giải đáp vấn đề *****ên trong đó, còn thừa lại hai vấn đề."
"Mà tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này, nếu như được hấp thu đầy đủ lựclượng, nó có thể bảo vệ ngươi, để ngươi có thể nói ra bí mật mà không xảy ravấn đề gì cả."
Vừa nói xong, lại có vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ngưng tụ thành mộtquyển sách tại trước mặt Liễu Bình."
Ta đã từng nói, ngươi giúp đỡ ta, ta sẽ thanh toán thù lao đủ để ngươi hàilòng..."
"Cầm quyển sách này đi."
ế ế"Trước khi cơn bão quét đi mọi thứ tiến đến, ngươi còn có năm năm thời gianđể trưởng thành, quyển sách này có thể giúp đỡ ngươi."
Tồn tại vĩ đại này nói xong, mỉm cười với Liễu Bình, cả chiếc đầu bỗng tản đi,lại hóa thành vô số sao trời.Mọi dị tượng dần dần biến mất.Ngay sau đó...Liễu Bình cảm thấy mình lại trở về căn phòng khi trước.Một quyển sách thật dày có vô số điểm sáng xanh lam đậm tô điểm bên trên đãxuất hiện trên tay mình.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đây là một món quà có thể làm cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy hài lòng.][Ngươi thu hoạch được kỳ vật truyền thuyết: Sách Kỵ sĩ Thất Lạc.]...Trong phòng.Một bát canh được đặt dưới đất, bên trong đựng đầy thịt và xương.Một khung xương chó toàn thân bốc lửa ngùn ngụt đang chôn đầu vào trong bátcanh, vui sướng ***** xương cốt.Liễu Bình khoanh chân ngồi trên giường.Quyển sách lấp lóe vô số điểm sáng kia, đang yên tĩnh nằm trước mặt của hắn."
Cho nên..."
"Đây là một quyển sách chức nghiệp kỵ sĩ đã mất đi vô số năm tháng rồi sao?"
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Đúng là như thế, đây là một danh hiệu kỵ sĩ nào đó đã bị thất truyền, đại biểumột loại bí mật nào đó không muốn cho người biết.][Sau khi sử dụng cuốn sách này, ngươi sẽ cởi bỏ bí mật thời đại quá khứ, cũngthu hoạch được điểm diễn tương ứng.][Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đặc chất của ngươi cần phải phù hợp vớidanh hiệu này.]Liễu Bình vuốt nhẹ bìa ngoài quyển sách.Đây là sách Kỵ sĩ, theo lý thuyết là sẽ nhậm chức thành một vị Kỵ sĩ.Mình đã từng thấy Huyết kỵ sĩ, cũng biết Yana đã từng là Thánh kỵ sĩ, nếu nhưquyển sách này thật sự là một chức nghiệp nào đó đã thất truyền trong thời đạitrước, như vậy nó chắc hẳn là một loại kỵ sĩ nào đó mà mình chưa từng nghenói qua.ầ ễ"Ta sẽ trở thành Thẻ bài sư một lần nữa sao?"
Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ lại hiện lên:[Dựa theo cách nói tại nơi này, Thẻ bài sư cùng thẻ bài là bình đẳng, thống nhấtdo máy móc điều động xuất chiến, thế nhưng đối với cá nhân ngươi mà nói, mộtkhi ngươi thành công nhậm chức, ngươi sẽ lại có năng lực chuyển hóa thẻ bàitrở thành thẻ bài chuyên dụng.]-------Chương 265: Chức nghiệp Kỵ sĩ đã thất truyền!Thẻ bài chuyên môn hóa!Đây là cơ hội biến súng hơi thành pháo.Một tấm thẻ bài sau khi được chuyên môn hóa, sẽ mang theo phong cách cánhân của Thẻ bài sư, uy lực cũng được tăng lên trên diện rộng."
Tốt, để chúng ta xem xem đây là chức nghiệp gì."
Liễu Bình nói xong, đưa tay đặt lên trên quyển sách dày cộp này, dùng sức nhấnxuống...Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Cả quyển sách này biến thành một tấm thẻ bài, xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một bức ảnh chụp chung.Trong một căn phòng hoa lệ, rất nhiều chức nghiệp giả đều cầm vũ khí trongtay, đầy người đều là sát khí, thần thái trang trọng nhìn về phía Liễu Bình.Mà trên một sa lon cách bọn họ không xa...Một người mặc áo giáp kỵ sĩ uể oải vểnh chân bắt chéo, đưa ngón trỏ lên miệng,làm ra động tác "xuỵt".Thậm chí hắn ta còn chớp chớp mắt với Liễu Bình nữa.Liễu Bình ngẩn ra.Kỵ sĩ này... có vẻ như không đứng đắn gì lắm.Hơn nữa, tại sao trên thẻ bài này lại có nhiều chức nghiệp giả như vậy?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trên hư không:[Thẻ bài đang phán đoán tư chất của ngươi...][Ngươi có tư chất trở thành Thẻ bài sư.][Ngươi đã vượt qua thử thách Thẻ bài sư khó khăn nhất, ít người dám tham dựnhất trong lịch sử!][Ngươi đạt tới điều kiện ban đầu có thể thu hoạch được chức nghiệp này.][Thẻ bài đang thức tỉnh, xin đợi.]Liễu Bình nhún vai, nói: "Muốn kích hoạt tấm thẻ bài này, còn cần tham gia loạithử thách Thẻ bài sư kia nữa sao?"[Đúng là như thế.] Danh Sách trả lời.Liễu Bình suy nghĩ.Khi trước Huyết kỵ sĩ và phân thân Nữ thần Thống Khổ cùng lừa mình đi thamdự thử thách để trở thành Thẻ bài sư khó khăn nhất kia.ế ấ ầ ế ắĐó làm một trận chiến đấu hầu như không có khả năng chiến thắng.Khi đó Danh Sách đã nói, thực ra có rất nhiều con đường có thể trở thành Thẻbài sư, mà đối mặt mình, là một con đường khắc nghiệt nhất.Cũng may mình trở thành Thằng hề, chiến thắng toàn bộ thẻ bài trên tay Ngườibán rượu, cuối cùng còn thuyết phục Người bán rượu, mới có thể thu đượcthắng lợi.Nếu như khi đó Người bán rượu không bị mình thuyết phục, chưa chắc mình đãcó thể thành công chuyển chức thành Thẻ bài sư.Tấm thẻ bài này, chỉ định người tham dự loại thử thách kia, mới có thể kíchhoạt.Chỉ là điều kiện tiên quyết đã khó như vậy...Tồn tại vĩ đại từ trời sao tạo thành kia, có lẽ cũng biết được mình thông qua thửthách khó khăn như vậy, mới đưa tấm thẻ bài này cho mình làm thù lao, chomình sử dụng.Thế nhưng tới cùng thì nó là cái gì?Liễu Bình đang nghĩ ngợi, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Dựa vào đặc chất: Sáng tạo, mua vui, ??, ???, ... tấm thẻ bài này đã tiếp nhậnngươi, nó cho rằng mình hoàn toàn phù hợp với ngươi.][Nó trở thành một thẻ bài trong bộ bài Hoan Nhạc, đó trở thành nghề nghiệp củangươi.][Thông qua việc phân tích thẻ bài, chúng ta có thể biết được đây là một chứcnghiệp kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy, tại thời đại Thần Tứ đã bị toàn bộ Thần linh chánghét.][Các Thần linh cổ đại đã dùng rất nhiều thủ đoạn, trải qua vô số khó khăn mớicó thể hoàn toàn phong ấn nó lại, vứt nó ra khỏi thời đại.][Bản Danh Sách đang đọc lại tin tức về thẻ bài này một lần: ][Thẻ bài: Thủ Ngục Kỵ sĩ.][Thẻ nhân vật (Một tấm thẻ chức nghiệp đã bị thất lạc tại bên ngoài thời đại).][Phụ thuộc bộ bài Hoan Nhạc.][Sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ biến thành một Kỵ sĩ trấn giữ Luyện Ngục,có thể biến những thẻ bài rút ra sau đó trở thành đạo cụ chuyên môn của ThủNgục Kỵ sĩ, cũng có hình thức dành riêng cho chiến đấu.][Điều kiện kích hoạt đạo cụ chuyên môn: Nếu có người đồng ý sóng vai chiếnđấu với ngươi, ngươi có thể chuyển hóa vật thuộc sở hữu của ngươi thành thẻbài chuyên dụng của ngươi ngay lập tức.][Tấm thẻ này có hình thức dành riêng cho chiến đấu.][Hình thức chiến đấu: Thủ Ngục.]ề ế ồ ế ấ[Điều kiện kích hoạt: Nếu có người đồng ý chiến đấu với ngươi, ngay lập tứctrận chiến này sẽ tiến vào hình thức đánh cược linh hồn.][Linh hồn của kẻ thất bại trong trận chiến này, sẽ thuộc về người thắng.][Đặc biệt thuyết minh: Còn nhớ rõ trận thử thách khắc nghiệt nhất kia haykhông?
Trận thử thách đó là do chúng thần bắt chước phương thức chiến đấucủa tấm thẻ bài này mà sáng tạo ra, được xưng là thử thách khắc nghiệt nhất.]Liễu Bình rơi vào trầm tư.Trận chiến đấu giữa mình và Người bán rượu...Hóa ra đã bắt chước phương thức chiến đấu của tấm thẻ bài này.Cũng tốt, thử nhìn chút xem sao.Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Hỏa Nha, ngồi xổm xuống."
Ừm?
Thế nào?"
Hỏa Nha ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi."
Ngươi nguyện ý sóng vai chiến đấu với ta sao?"
Liễu Bình hỏi."
Đương nhiên, ta lại không thể quay trở về tìm Aldrich được, trừ khi ta muốnchết."
Hỏa Nha nhếch miệng cười nói, lộ ra hai hàng răng nanh rất dài.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện cực nhanh:[Huyết Nhục Thú Khuyển: Hỏa Nha nguyện ý sóng vai chiến đấu với ngươi.][Ngươi đã đạt thành điều kiện chuyên môn hóa, toàn bộ đồ dùng của ngươi sẽtoàn bộ tiến hành chuyên môn hóa.]Bụp!
Bụp!Hai tiếng vang nhẹ xuất hiện.Chiếc khiên cùng trường mâu đang đặt ở bên giường đã hóa thành thẻ bài trongnháy mắt, bay tới trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài, đã không còn là khiên và mâu nữa.Trên thẻ bài có vẽ một tấm hộ tâm kính và bốn móng vuốt sắc bén.Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên:[Đồ phòng ngự: Kỵ sĩ bảo hộ giả, binh khí: Sương Hàn Thứ, đều đã thực hiệnthẻ bài hóa.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài chuyên dụng: ][Liệt Khuyển Hộ Tâm Kính (Có được toàn bộ thuộc tính của tấm khiên: Kỵ sĩbảo hộ giả).][Sương Hàn Trảo (Có được toàn bộ thuộc tính của binh khí: Sương Hàn Thứ,cũng ngoài định mức tăng thêm một thuộc tính: Băng Sương phân thân.]Liễu Bình cầm hai tấm thẻ, xem đi xem lại, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phíaHỏa Nha.Rõ ràng là trường mâu cùng tấm khiên của mình...ế ồTại sao lại biến thành đồ cho chó dùng?Chờ chút!Một luồng điện xẹt qua đại não của Liễu Bình.Đúng vậy.Nhớ ra rồi.Khi trước chiến đấu với Người bán rượu, Người bán rượu ngồi bất động, màTrọng giáp kỵ sĩ Tề Luật, Liệp Ma nhân Lão K, Thuẫn kỵ sĩ Alger được hắn taphái ra tham chiến thì liên tục thu được trang bị.Những trang bị đó đều được Người bán rượu rút ra!Thì ra là thế.Mình biến thành đối tượng mà người tham gia thử thách cần đánh bại!Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cầm hai tấm thẻ trên tay ném ra ngoài.Tấm hộ tâm kính bay về phía người Hỏa Nha, rất thuận lợi chụp lại, đã dính sát***** của nó."
Đồ tốt."
Hỏa Nha kinh ngạc nói.Nó theo thứ tự giơ chân lên...Bốn chiếc Sương Hàn Trảo bay qua, chụp lên móng vuốt của nó.Hỏa Nha hoạt động móng vuốt, hưng phấn nói: "Đây là trang bị chuyên mônchuẩn bị cho ta sao?
Rất không tệ."
"Thứ này vốn là đồ của ta, hiện tại lại biến thành đồ của ngươi."
Liễu Bình thởdài nói."
Ngươi?"
Hỏa Nha nhìn móng vuốt, lại nhìn Hộ Tâm kính, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tavẫn luôn không nhận ra được... ngươi là loài chó nào?"
-------Chương 266: "Mệnh lệnh gì?"
Liễu Bình bị hỏi mà ngẩn ra.Thế nhưng năng lực của Thủ Ngục Kỵ sĩ quá mức ly kỳ, cho nên hắn cũngkhông có thời gian so đo với con chó này.Mặc dù không so đo, thế nhưng vẫn phải làm vài chuyện, vì tốt cho nó mà thôi."
Đợi lát."
Liễu Bình nói.Hắn điều chỉnh vị trí của Hộ Tâm Kính, đặt tại phía sau cái mông của Hỏa Nha."
Thấy chưa, hiện tại ngươi không có điểm yếu."
Liễu Bình nghiêm túc nói vớiHỏa Nha."
Làm sao mà ta lại cảm thấy như vậy là đang nói cho kẻ địch biết, nơi này chínhlà điểm yếu của ta?"
Hỏa Nha nghiến răng nói."
Nếu có đòn công kích nào có thể đánh nát cái khiên này, như vậy ngươi hãyđầu hàng luôn đi, cơ bản là không đánh lại được."
Liễu Bình nói.Hỏa Nha ai oán mà nhìn Liễu Bình.Cho dù là ai đi nữa, phía sau mông mà treo cái Hộ Tâm Kính sáng loáng, tâmtrạng cũng sẽ không quá tốt, mặc dù đó cũng là một biện pháp phòng vệ cực kỳcó tác dụng.Liễu Bình cũng không quan tâm con chó này, mà bắt đầu rút bài."
Để ta nhìn xem những thẻ bài khác nào..."
So với Thằng hề, Thủ Ngục Kỵ sĩ cũng có điểm mạnh của nó.Không cần lần lượt kích hoạt "mua vui", chỉ cần đạt được một tồn tại nguyện ýkề vai chiến đấu, có thể chuyển hóa toàn bộ thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay mình.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thị thần: Yana (ngủ say), Anh linh: Andrea (ngủ say), Cửu mệnh Miêu yêu:Triệu Thiền Y (ngủ say), đều được nhận định là tồn tại kề vai chiến đấu cùngvới ngươi.][Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Bởi vì người sử dụng chính là Thủ Ngục Kỵ sĩ, thẻ bài này đang chuyển hóalàm đạo cụ dành riêng cho Thủ Ngục Kỵ sĩ.][Ngươi thu được thẻ bài Kỳ quỷ: Vòng cổ ẩn núp.][Đây là đạo cụ chuyên dụng, không cần giải thích, ngươi cũng biết nên sử dụngnó như thế nào.]Bụp!Thẻ bài hóa thành một vòng cổ bằng da, xuất hiện trên tay Liễu Bình.ắ ểMà ngay lập tức, hắn cũng hiểu ra cách dùng của nó, gọi: "Tới đây, Hỏa Nha."
"Làm gì?"
Hỏa Nha đi tới trước mặt Liễu Bình, ngồi xuống."
Đeo chiếc vòng cổ này lên, nó có thể giúp ngươi bảo trì trạng thái ẩn nấp, bấtkỳ tồn tại nào nhìn thấy ngươi, đều sẽ coi ngươi là một vật nên có trong hoàncảnh đó, cũng không quá độ chú ý tới ngươi."
Liễu Bình nói."
Mạnh như vậy sao?"
Hỏa Nha nói với vẻ hứng thú."
Nhớ kỹ, chỉ có thể duy trì một giờ, với lại khi ngươi phát động tấn công, sẽhiện hình ngay lập tức."
Liễu Bình nói.Hắn đeo vòng lên cổ Hỏa Nha.Hỏa Nha run người, nhìn Hộ Tâm Kính, lại nhìn Sương Hàn Trảo, nói: "Ngươiđã chuẩn bị nhiều như vậy rồi, hiện tại muốn ta đại chiến một trận hay sao?"
Liễu Bình ngẩn ra, thuận miệng nói: "Ta chỉ thử năng lực mới một lần mà thôi,à không, chờ chút."
Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Một chiếc xe ngựa được lái tới từ bên ngoài thành, dừng tại cửa tiền sảnh.Lái xe xuống xe, đi tới bãi cỏ bên cạnh hoạt động tay chân, thuận tiện đốt mộtđiếu thuốc lá.Chắc hẳn người này đang chờ ai đó."
Hỏa Nha, chúng ta tới thử chút, xem xem ngươi có thể lẻn vào trong chiếc xengựa kia không."
Liễu Bình nói."
Cần nghe trộm tin tức?
Hay là ám sát?
Hoặc trộm đồ?
Cướp của?"
Hỏa Nhanói với vẻ hứng thú."
Tùy ý, chúng ta chỉ thử nghiệm một lần mà thôi... nhớ kỹ, nếu như có tìnhhuống bất ngờ gì, bất cứ khi nào ta đều có thể thông qua phương thức giải tánthẻ bài, làm cho ngươi trở lại bộ bài của ta."
Liễu Bình âm thầm mở cửa sổ ra."
Được, ta đã biết."
Hỏa Nha bình tĩnh lại, thu hồi ngọn lửa trên người, nhảy lên bệ cửa sổ, thuậnvách tường hạ xuống.Nó chạy nhanh tới trước chiếc xe ngựa kia, rồi mới quay đầu nhìn về phía LiễuBình.Không có bất cứ người nào phát hiện ra nó.Liễu Bình chỉ chỉ vào xe ngựa.Để ta xem trong xe ngựa có cái gì.Hỏa Nha hiểu ý, phát ra một tiếng hú cực nhỏ.Kích hoạt "Kêu lớn cảnh báo"!"
Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nóphát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể dùng tâm linh cảm ứng được tìnhốhuống hiện tại."
Cùng lúc đó.Liễu Bình gật đầu với Hỏa Nha, sau đó nhắm mắt lại.Hỏa Nha quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được người đánh xe vẫn còn hútthuốc ở nơi xa, tiếng trò chuyện trong sảnh vẫn còn vang lên, hiện tại không cóbất cứ người nào chú ý tới nơi này.Nó nhảy một cái, chui vào trong toa xe ngựa.Ngay lập tức Liễu Bình cảm ứng được những gì mà Hỏa Nha nhìn thấy.Trong xe có treo một chiếc áo khoác, trên mặt bàn nhỏ còn đặt gạt tàn thuốc,một nửa xì gà chưa hút hết, nửa ly rượu và một quyển sách.Sách có bìa ngoài màu đen, dùng chữ màu trắng để viết tiêu đề:"Hoàng Quyền luận."
Thú vị, nơi này lại có một quyển sách.Liễu Bình đang định sai bảo Hỏa Nha lật sách ra đọc, lại phát hiện cửa tiền sảnhbị mở ra.Hai tên mặc áo khoác, ép vành mũ tới thấp nhất đi ra ngoài, nhanh chóng lên xengựa."
Xuất phát."
Một người ra lệnh."
Vâng, lão gia."
Người đánh xe cuống quít chạy trở về, quơ roi ngựa, quay đầuxe.Xe ngựa dần dần chuyển động.Hỏa Nha núp trong góc toa xe, ngừng thở, không nhúc nhích.Là một bộ xương chó, nó vốn không cần hô hấp, sở dĩ nó vẫn bảo trì hô hấp,một là vì sinh ra ngọn lửa, hai là vì làm cho mình hòa hợp với mọi người hơn.Hiện tại nó đang thi hành nhiệm vụ *****ên, như vậy vì ẩn nấp, không hô hấpcũng được.Xe ngựa dần dần được lái ra khỏi cửa thành, chạy nhanh về phía con đường đennhánh bên ngoài.Trong xe.Hai người đàn ông bắt đầu nói chuyện."
Đối với sự kiện lần này, ngươi thấy thế nào?"
"Quá phiền phức, Danh Sách chiến tranh trong thành thị đều toàn lực vận hành,chỉ vì bảo vệ sự an toàn của đứa nhỏ kia, chúng ta đều trở thành nô lệ của nó!"
"Không nên tức giận như vậy, nếu như ma quỷ không thể ***** nó, như vậychúng ta đi ***** ma quỷ, ít nhất làm vậy thì quân công của chúng ta cũng sẽtăng lên."
ế"Aiz, ta không được lên chiến trường."
"Làm sao?"
"Máy móc để ta ở lại phụ trách công tác bảo vệ."
"Thảo nào ngươi lại khó chịu như vậy, được rồi, đừng nghĩ nhiều, đều uống mộtly đi."
"Cạn ly."
Hai người cạn ly."
Đúng rồi, mấy thiếu niên cứu nó trở về kia, có lai lịch gì?"
"Hình như là người mới do thành Sương Phong thu, đều là những kẻ chết sớmcả, thế nhưng bản thân có thiên phú tốt, cho nên mới sống tới nay, còn cứu đượcđứa nhỏ kia ra."
"Thì ra là thế, bọn họ làm hỏng chuyện tốt của mọi người, có cần..."
"Không, không nên, phía trên có mệnh lệnh rồi."
"Mệnh lệnh gì?"
"Những tên nhãi này vừa mới tiến vào Vĩnh Dạ, cơ bản là không hiểu đượcchuyện của nơi này, giết bọn chúng cũng vô ích thôi, sẽ chỉ làm cho đám trongđảng bảo hoàng kia càng thêm cảnh giác."
"Cũng vậy, giết bọn chúng cũng không có ý nghĩa nào cả, còn chọc giận hoàngthất cùng Danh sách máy móc... nói trở lại, phía trên chuẩn bị xử lý bọn chúngnhư thế nào?"
"Chờ máy móc đánh giá khen ngợi, chúng ta sẽ lấy lý do công trạng cao, đề bạtbọn chúng tới quân đội nhậm chức... dù sao đãi ngộ trong quân đội là tốt nhất,bọn chúng chắc chắn sẽ không từ chối."
"Chẳng lẽ phải tiếp nhận bọn chúng?"
"Không, đợi một thời gian sau, chuyển bọn chúng lên tiền tuyến, làm cho tất cảmọi người đều thấy được kết quả của bọn chúng."
"Thật sự là một bố cục hoàn hảo."
Hai người lại cạn ly lần nữa.-------Chương 267: Nghe lén!Lúc này, tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại."
Tới nơi rồi, ta đi trước, ngày mai lại gặp."
"Ngày mai gặp lại."
Cửa xe mở ra.Một người xuống xe, vẫy tay với người còn lại, quay người đi vào khu dân cưcách đó không xa.Xe ngựa lại di chuyển lần nữa, quẹo qua một khúc cua, đi về một phươnghướng khác.Trên đường phố trở nên trống rỗng.Lại một lát sau.Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Giống như có thứ gì đó biến mất vậy....Ngày hôm sau.Buổi sáng.Liễu Bình, Libertas, Tiêu Mộng La, Hoa Tình Không đều đã ăn xong bữa sáng,đang ngồi quanh một cái bàn mà nói chuyện.Có bảy tám người mặc quân phục đi tới."
Chúc mừng các ngươi, đây là phần thưởng mà các ngươi nên được."
Sĩ quan cầm đầu mỉm cười, đưa bốn chiếc huân chương tới trước mặt bọn họ.Liễu Bình cầm một chiếc huân chương lên quan sát, đây là một huân chương từvàng tinh khiết đúc thành, phía trên còn điêu khắc cánh tay người máy nắm chặtrất nhiều thẻ bài."
Huy chương vàng của đế quốc, nó đại biểu một loại thân phận cao quý, trongrất nhiều thời điểm đều có thể đạt được máy móc ưu tiên hưởng ứng, cũng cóthể miễn trừ phí tổn tại rất nhiều nơi."
Sĩ quan giải thích."
Cám ơn các hạ."
Chiếc huy chương này vẫn có tác dụng lớn, lại còn là một loại vinh dự rất đặcbiệt, mấy người còn lại đều cầm lên huy chương, bỏ vào trong túi mình."
Lúc ban đầu nên có một nghi thức trao huân chương cỡ nhỏ nữa, thế nhưnghiện tại mọi người đều vội vàng cứu vớt thành Sương Phong... hi vọng cácngươi bỏ qua cho."
Sĩ quan áy náy nói.ắ ếNói xong những lời này, hắn ta lại nói tiếp: "Thành Sương Phong đã bị hủy diệthoàn toàn, các ngươi đã có dự định gì cho tương lai hay không?"
Các thiếu niên nhìn nhau.Sĩ quan cười nói: "Các ngươi mới tới Vĩnh Dạ không lâu, chắc hẳn cũng khôngbiết nên làm cái gì, hay là như vậy, ta sẽ tự mình tiến cử các ngươi gia nhậpquân đội, các ngươi thấy thế nào?"
Sau lưng hắn ta, một tên sĩ quan khác nói: "Các vị, hãy để ta giải thích chút,trong đế quốc chúng ta, quân đội được hưởng mức đãi ngộ cao nhất, nếu cácngươi gia nhập vào, sẽ lập tức cảm nhận được điểm tốt khi trở thành một thànhviên trong quân đội."
Mấy người khác đều gật đầu.Libertas nói: "Hoa Tình Không, ngươi đã tới đây sớm hơn một năm so vớichúng ta... chuyện này là thật sao?"
"Đúng vậy, đãi ngộ trong quân đội là cao nhất."
Hoa Tình Không nói.Tiêu Mộng La nói: Liễu Bình, anh cảm thấy thế nào?"
"Còn có lựa chọn nào khác hay không?"
Liễu Bình hỏi."
Không còn lựa chọn nào tốt hơn so với lựa chọn này cả, chàng trai trẻ."
Sĩquan cười nói."
Nói cách khác... quân đội ra lệnh cho chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụcứu vớt, cần phải gia nhập vào quân đội ngay lập tức, là như vậy sao?"
LiễuBình hỏi."
Không, quân đội không có loại quyền lực này, ta cũng chỉ đề nghị mà thôi."
Sĩquan vội vàng nói."
Như vậy, còn có lựa chọn nào khác sao?"
Liễu Bình tiếp tục hỏi.Xung quanh yên tĩnh lại.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt kỳ dị.Liễu Bình bật cười nói: "Có lẽ các ngươi không rõ ràng, ta chính là thủ lĩnh củađoàn đội này, cần phải có trách nhiệm đối với tất cả thành viên, cho nên ta cầnphải hỏi rõ ràng mới được."
"Tốt, hỏi rõ ràng cũng là nên, dựa theo máy móc đề cử mà sắp xếp, các ngươicó ba loại lựa chọn."
"Ba loại nào vậy?"
"*****ên là gia nhập quân đội, hưởng thụ đãi ngộ tối ưu, nhanh chóng gia tăngthực lực; thứ hai là đi tới một học viện khác tu luyện; thứ ba sao, là dựa vàochiến công gia nhập đội thị vệ Hoàng gia của đế quốc, nhận lấy một phần bổnglộc mà sinh sống."
Sĩ quan nói.Một tên sĩ quan khác thì giải thích: "Sau khi gia nhập quân đội, quân đội cũngcó học viện, sẽ dạy càng nhiều kiến thức cao thâm hơn học viện bình thường."
Lại một ông lão mặc trang phục hoa lệ nói: "Các vị, hiện tại các ngươi chỉ làthiếu niên mười mấy tuổi, tiến vào đội thị vệ Hoàng gia cũng không được trọngdụng, mà công việc thường ngày lại là phải có mặt trong các trường hợp khácnhau, đảm nhiệm công tác bảo vệ, ta cho rằng điều này có hại đối với sự trưởngthành của các ngươi."
Mọi người cùng gật đầu.Sĩ quan lại nói thêm: "Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của đế quốc, chúng ta hivọng các ngươi có thể được đào tạo tốt nhất, cho nên mới mời các ngươi gianhập vào quân đội... xin hãy thận trọng quyết định việc này."
Các thiếu niên lộ ra vẻ do dự.Hoa Tình Không cười nói: "Thực ra đây đều là lựa chọn tốt cả, thế nhưng nếubọn họ đã chân thành mời như vậy..."
"Cho nên chúng ta hãy gia nhập Đội thị vệ Hoàng gia đi."
Liễu Bình nói tiếp.Hoa Tình Không ngẩn ra, chăm chú nhìn Liễu Bình một lúc.Liễu Bình hỏi: "Chúng ta cứu được huyết mạch của hoàng thất, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Hoa Tình Không nói.Liễu Bình lại hỏi: "Chúng ta tự nhiên đã mang theo thân phận Đảng bảo hoàng,dù làm cách nào cũng không thể tẩy đi được, đúng không?"
Xung quanh lại yên tĩnh lại.Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Liễu Bình.Liễu Bình nói tiếp: "Cho nên đối với chúng ta mà nói, nơi an toàn nhất, chính làở bên người Hoàng thất, bởi vì chúng ta đã chứng minh chính mình trung thànhcùng trong sạch, loại người như chúng ta, chắc chắn đạt được trọng dụng từHoàng thất."
Hoa Tình Không chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Ngươi nói rất cólý, do ngươi quyết định đi."
Liễu Bình nhìn về phía Libertas."
Bọn họ nói nhiều như vậy, ta cảm thấy còn không có tác dụng bằng hai câu nóinày của ngươi đâu."
Libertas khen ngợi.Liễu Bình lại nhìn về phía Tiêu Mộng La."
Ta nghe theo anh."
Tiêu Mộng La nở một nụ cười rất xinh đẹp.Liễu Bình lại nhìn về đám người còn lại, ho nhẹ rồi nói: "Chúng ta lựa chọn gianhập Đội thị vệ Hoàng gia."...Thời gian trôi qua nhanh chóng.Nửa năm sau.Các thiếu niên thuộc lớp Anh niên tảo thệ, sớm đã quen thuộc cuộc sống tạiVương đô.Trong thư viện Hoàng gia.Liễu Bình chỉnh lý mấy cuốn sách cuối cùng trong giỏ sách, thả lại trên giásách, rồi về nơi mượn sách bắt đầu đăng ký.Hắn vừa ngồi xuống, đang định tiếp tục đọc nốt quyển sách liên quan tới lịch sửđế quốc, đã thấy một người từ bên ngoài đi tới."
Muốn mượn sách sao?
Ồ, là ngươi?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi Libertas.Hắn ta mặc một bộ giáp da màu xanh đen, bên hông treo hai thanh dao găm dài,dáng vẻ phong trần."
Thế nào, ngươi cảm thấy rất kinh ngạc sao?"
Libertas hỏi lại."
Không phải ngươi tham gia đi săn dã ngoại à?
Nghe nói có không ít quái vậtngủ say đã thức tỉnh, rất khó chém giết."
Liễu Bình nói."
Đối với người bình thường mà nói, loại tình huống đó đúng là khó ứng phó,thế nhưng ta sao... chỉ cảm thấy loại chiến đấu cường độ thấp này quá lãng phíthời gian, cho nên sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về."
Libertas nói.-------Chương 268: Tấm thẻ bài này rất đặc biệt.Hắn ta tiện tay cầm một quyển sách lên, mở ra, buông xuống, lại cầm mộtquyển sách khác, mở ra, lại buông xuống lần nữa."
Sách thì có gì đáng xem đâu, ở trong thư viện này không thấy buồn chán vô vịhay sao?"
Libertas hỏi."
Noi này rất thú vị, quá nhiều tri thức có thể học tập, nếu như có thể mà nói, vềsau ta ở lại nơi này làm việc cũng được."
Liễu Bình cười nói.Libertas im lặng vài giây, lại hỏi: "Thẻ lên cấp của ngươi... thế nào rồi?"
"Còn chưa đủ để cho ta lên cấp."
Liễu Bình nói."
Lúc đầu ta còn tưởng rằng, trong bốn người chúng ta, ngươi sẽ là người lên cấp*****ên chứ."
Libertas nói.Hắn ta bẻ ngón tay, nói: "Vừa tới ngày *****ên, Hoa Tình Không vừa có đượcthẻ lên cấp đã tăng lên ngay rồi; Tiêu Mộng La thì tới ban đêm mới thành cônglên cấp; ta hơi chậm hơn chút, buổi chiều ngày thứ hai mới lên cấp, lại khôngnghĩ rằng ngươi dùng cả nửa năm cũng không đạt tới ngưỡng lên cấp."
"Loại chuyện này, cũng không thể vội vàng được, có lẽ ta không có loại thiênphú đó."
Liễu Bình nói.Libertas thở dài nói: "Được rồi, tùy ngươi thôi, nếu như thật sự không thể lêncấp, trở thành nhân viên quản lý thư viện cũng rất thích hợp với ngươi, dù saongươi rất thích đọc sách."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Liễu Bình cười nói."
Cẩn thận Tiền Võ Chu, khi trước hắn ta được cứu ra từ đống xác chết, vẫn luônmuốn tìm ngươi gây chuyện, nghe nói gần đây hắn ta ở trong quân đội cũngkhông tệ lắm, còn chuẩn bị được trở về Hoàng thành để tiếp nhận tuyên dươngvinh dự nữa."
Libertas nói."
Ừm, ta vẫn luôn ở lại tiệm sách, cũng không đi ra ngoài, hắn ta không thể tìmta gây chuyện được."
Liễu Bình nói."
Như vậy cũng tốt..."
Libertas cũng thoải mái hơn nhiều, vỗ vai hắn mà nói: "Tavề ký túc xá tắm rửa trước, nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm tối sẽ lại tới tìmngươi."
"Được, ban đêm gặp lại."
Liễu Bình nói.Libertas rời đi.Liễu Bình ngồi tại cạnh bàn gỗ tử đàn, mở sách ra, chăm chú đọc sách.Một lúc sau...Một người mặc đồng phục đi tới, đặt một gói hàng lên bàn."
Liễu Bình, đây là gói hàng của ngươi."
"Từ nơi nào gửi tới?"
"Không biết, địa chỉ phía trên chỉ ghi là bộ ngành bảo mật, cho nên không thểbiết được ai là người gửi tới cho ngươi."
"À, được, ta biết rồi, cám ơn."
"Không có gì."
Sau khi người kia rời đi, thư viện lại khôi phục sự yên tĩnh.Liễu Bình mở gói hàng ra xem, thấy được bên trong có một bình thuốc lớnchừng bàn tay, bên cạnh còn kèm theo một tờ giấy viết thư.Trên giấy viết:"Thấy tin như gặp ta vậy, hiện tại ta ngày càng bận rộn, có lẽ tạm thời không thểtrở về học viện Hoàng gia được, chỉ hỏi ngươi đã lên cấp hay chưa?
Nếu nhưchưa, hãy uống chai thuốc này đi, nó có thể cải thiện thể chất, có thể trợ giúpngươi nhanh chóng lên cấp."
"Đúng rồi, chai thuốc này cực kỳ quý giá, không cho phép mang ra đi bán, nếudám bán nó ta sẽ trở mặt với ngươi đó."
"Hoa Tình Không."
Liễu Bình thu giấy viết thư đi, cầm lên chai thuốc nhỏ kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Thuốc nước tẩm bổ linh hồn.][Hiếm.][Sau khi sử dụng chai thuốc này, dù thẻ bài của ngươi có cấp bậc là bao nhiêu đinữa, đều có thể tăng lớn cường độ linh hồn, tăng lên một điểm hồn lực.]Ánh mắt Liễu Bình lấp lóe, cẩn thận cất chai nước thuốc này đi.Nửa năm trước.Bốn người đi tới Hoàng thành báo danh, lại nhận được long trọng khen ngợimột lần nữa.Xét thấy tuổi tác của bọn họ vẫn quá nhỏ, Hoàng thất muốn bọn họ tiến vàoHọc viện Hoàng gia đế quốc để đào tạo sâu, chờ tương lai khi trưởng thành, mớilại sắp xếp vào trong Đội thị vệ Hoàng gia.Bốn người vui vẻ đồng ý.Thế là có thời gian nửa năm yên lặng này.Hoa Tình Không vừa vào học viện, lập tức đưa tới sự chú ý của toàn trường.Thực sự thì cô quá xuất sắc.Chỉ trong nửa năm, cô đã được thu nạp vào ban ngành cơ mật cao cấp của đếquốc, thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới vềtrường học một chuyến.Về phần chai thuốc nước mà cô gửi về này.ấ ốThứ này là thứ rất tốt.Dù cho là Hoa Tình Không, muốn có được loại thuốc nước này cũng khôngphải là chuyện dễ dàng gì.Cũng được, tối nay uống hết chai nước thuốc này đi.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, thu chai thuốc lại, vừa chuẩn bị tiếp tục đọc sách,lại ngửi được một làn hương nhàn nhạt truyền tới.Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy được một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đangmỉm cười đứng tại cửa."
Cô tới rồi à."
Liễu Bình nói."
Nhiệm vụ của ta vừa mới hoàn thành, đi ngang qua thư viện, thuận tiện ghéthăm anh một lát."
Tiêu Mộng La nói."
Đọc sách không?"
Liễu Bình hỏi."
Hôm nay không đọc... ta cần phải về gặp giáo viên nữa, chờ buổi tối lại tới tìmanh ăn cơm."
Tiêu Mộng La nói."
Tối nay Libertas cũng nói muốn đi qua."
"Vậy thì cùng nhau ăn, tối nay gặp lại."
Tiêu Mộng La nói xong, quay người muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó,lại hỏi:"Thẻ lên cấp của anh... thế nào rồi?"
"Vẫn không được."
Liễu Bình nói."
Được rồi, chớ để trong lòng, nếu như thật sự không được, tương lai còn có tamà."
Tiêu Mộng La nói xong, gương mặt bỗng đỏ ửng lên.Cô cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa ra, vội vàng rời đi.Liễu Bình ngồi trở lại vị trí khi trước, ngẩn người một lát, cúi đầu xuống, tiếptục đọc sách.Sau khi đọc một lúc lâu, hắn khép sách lại, trở nên trầm tư.Xung quanh yên tĩnh.Trong thư viện rất yên ắng."
Thẻ lên cấp...
Aiz... chuyện này cũng không có cách nào khác cả..."
"Còn thiếu một chút xíu nữa thôi..."
Liễu Bình lẩm bẩm, tiện tay làm động tác rút trong hư không, rút ra một tấm thẻbài đặt ở trên tay.Trên thẻ bài này không có thứ gì khác, chỉ có một thứ rất giống với nhiệt kế vậy.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Thẻ lên cấp.][Thẻ bài tích lũy lực lượng, thẻ bài chuyên môn của đế quốc.]ể ể[Đây là một loại thẻ bài đặc biệt, có thể dùng để chứa đựng mọi lực lượng dolinh hồn của ngươi sinh ra, cùng với lực lượng của thân thể ngươi, cũng tặng lạicho Danh Sách cỗ máy chiến tranh của đế quốc.][Khi lực lượng do ngươi tích cóp đạt tới điểm giới hạn, ngươi có thể triệu hộiDanh Sách cỗ máy chiến tranh, cống hiến toàn bộ lực lượng trên tấm thẻ bài nàycho nó.][Để báo đáp lại, ngươi sẽ thu hoạch được một cơ hội lên cấp.][Ngoài ra, ngươi cũng có thể lựa chọn không triệu hồi Danh Sách cỗ máy chiếntranh, mà là cống hiến mọi lực lượng mà ngươi tích lũy được cho những Anhlinh đang ngủ say trong tay ngươi, dùng để đánh thức bọn chúng.][Dựa theo lời nhắc nhở của Andrea, Anh linh dễ dàng tỉnh lại nhất chính là: ][Cửu mệnh Miêu yêu Triệu Thiền Y.][Vì đánh thức nàng, ngươi đã cống hiến 99% lực lượng, chỉ còn chút xíu nữa làcó thể hoàn toàn đánh thức nàng dậy.][Cố lên!]Đúng vậy.Tấm thẻ bài này rất đặc biệt, có thể dùng để tích lũy lực lượng của một người,rồi cống hiến cho những tồn tại khác.Dù sao lực lượng của con người là có thể tái sinh.Chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống cùng tu luyện, lực lượng sẽ được bù đắp lại.-------Chương 269: Thẻ lên cấpKhi Liễu Bình vừa cầm tới tấm thẻ bài này, đã nghĩ tới sẽ làm như vậy rồi.Nửa năm qua.Hắn vẫn luôn lợi dụng tấm thẻ bài này, nghĩ cách đánh thức Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y chính là Yêu vương, nàng biết được vô số yêu thuật, năm đó chỉcó một thân một mình cũng dám thăm dò chân tướng của vở kịch hắc ám.Hiện tại nàng đã được thẻ bài hóa, lại còn có lực lượng hệ thần bí gia trì.Chỉ cần nàng tỉnh lại...Rất nhiều chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều, có thể giải quyết rất dễ dàng.Cho nên nửa năm qua, Liễu Bình chưa từng triệu hồi Danh Sách chiến tranh củađế quốc, mà là cống hiến tất cả lực lượng của mình cho Triệu Thiền Y.Hiện tại, nàng cũng sắp tỉnh lại rồi."
Để ta nghĩ lại xem nào..."
Liễu Bình duỗi lưng, tiện tay thu hồi thẻ bài vào trong hư không."
Nếu Triệu Thiền Y tỉnh lại, có lẽ ta cần nghĩ cách tăng lên cấp bậc của bảnthân mình..."
"Thế nhưng nếu làm như vậy, Yana cùng Andrea có tức giận hay không?"
"Dù sao ta chỉ đánh thức Triệu Thiền Y, rồi ngừng cống hiến lực lượng, cácnàng có suy nghĩ nhiều hay không đây?
Cảm thấy ta không coi trọng các nàng?"
"Ừm... khó mà nói... có thể lắm chứ..."
"Hay là tiếp tục ở lại thư viện, đợi tới khi đánh thức cả Andrea cùng Yana, rồimới tăng lên cấp bậc của mình?"
Liễu Bình chống má, cảm thấy thấp thỏm không yên....Keng keng keng...Từng tiếng chuông vang lên.Liễu Bình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi lưng một cái.Tiếng chuông reo vang mang ý nghĩa công việc ngày hôm nay của mình đã kếtthúc, mình có thể tan việc.Cửa bị đẩy ra.Một ông lão đi vào thư viện, mỉm cười hỏi: "Thế nào, vừa tan tầm đã vội vã đihẹn hò rồi sao?"
"Ồ, thầy Ted, thầy đã tới rồi sao?"
Liễu Bình vội vàng chào hỏi.Ông lão này, chính là người phụ trách lớp Anh niên tảo thệ khi trước của mình.ÔÔng ta là một học giả lịch sử tự nhiên.Sau khi thành Sương Phong bị công phá, ông ta cũng trở về Hoàng thành.Liễu Bình có thể làm việc trong thư viện, cũng may nhờ có ông ấy mới có thểthành công."
Đúng vậy, vừa rồi ta thấy Tiêu Mộng La ở bên ngoài, cho nên biết trò cònkhông tan tầm."
Thầy giáo Ted nói."
Ha ha."
Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy một nhân viên quản lý khác chuẩn bịgiao ban với mình đi tới, lập tức nhường đường."
Thầy Ted, thầy có rảnh không?
Hay là đi cùng chúng ta luôn?"
Liễu Bình mờinói."
Không cần, ta chỉ tới thăm trò một lát mà thôi...
à đúng rồi, trong thư việnHoàng gia, có bao nhiêu quyển sách loại lịch sử vậy?"
Ted hỏi."
Hơn mười hai ngàn cuốn sách, được phân chia làm mười hai loại, ghi chép hơnba ngàn năm lịch sử."
Liễu Bình nói."
Còn nhân vật truyền kỳ thì sao?"
"Bảy trăm ba mươi lăm quyển."
"Ồ, vậy những quyển sách liên quan tới những chủng tộc ngủ say bên trongVĩnh Dạ đây?"
"Hơn ba trăm năm mươi ngàn quyển, chỉ ghi chép liên quan tới những chủngtộc ngủ say xung quanh đế quốc, nơi xa hơn không có thăm dò lẫn ghi chép."
"Có bao nhiêu quyển sách về chức nghiệp của loài người?"
"Năm quyển, mỗi quyển đều có hai ngàn bản sao."
"Trò đều đọc hết những quyển sách này rồi sao?"
"Đã từng đọc qua."
"Liễu Bình, mặc dù cấp bậc thẻ bài của trò vẫn luôn không tăng lên, thế nhưngở phương diện tri thức, trò đã làm được rất tốt."
Ted liếc mắt ra hiệu hắn, sau đó đi vào trong thư viện.Liễu Bình ngẩn ra, rồi đi theo sau ông ta.Hai người đi tới nơi sâu trong thư viện.Ted dừng bước lại, đưa một phong thư cho Liễu Bình, nói nhỏ:"Ta sắp đi tới Bắc Cương của Đế quốc để điều tra tình huống, nghe nói nơi đócó chủng tộc ngủ say mới được phát hiện... bức thư này là do ta viết trước khiđi, trò cầm lấy đi."
Liễu Bình nhận phong thư này.Trên phong thư có một dấu niêm phong hình huy hiệu màu đen, bên trong nặngtrĩu, cũng không biết có những thứ gì.ầ ễ"Thầy Ted, đây là cái gì?"
Liễu Bình hỏi luôn."
Một phong thư giới thiệu, ngày mai trò nhín chút thời gian, đi tới số 21 đườngPhù Đăng, giao bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được."
Ted nói.Không đợi Liễu Bình đặt câu hỏi, ông ta nói tiếp: "Trừ ta ra, còn có rất nhiềungười cũng khát vọng tri thức, trong mỗi lĩnh vực chuyên môn của mình thì bọnhọ đều lấy được thành tựu không nhỏ, được mọi người gọi là học giả lịch sử tựnhiên... thực ra đối với những người này mà nói, chia sẻ tri thức là chuyện hỗtrợ cùng có lợi... ta đoán trò cũng muốn gia nhập vào nơi này."
Liễu Bình lập tức nói: "Tri thức là vô giá, đương nhiên là ta rất muốn."
"Rất tốt, ta không nhìn lầm trò."
Ted hài lòng nói."
Cám ơn thầy đã cho ta cơ hội này."
Liễu Bình nói với vẻ biết ơn."
Trò không cần cám ơn ta, chủ yếu là trò cũng đã đạt tới trình độ này, trênphương diện tích lũy tri thức hay là nghiên cứu sự vật, trò đều rất không tệ."
Ted vỗ vai hắn, nói: "Hiện tại, đi hẹn hò đi, lão già ta đây còn muốn tìm nhữngông bạn già kia ống một chén, cũng nói tới chuyện của trò cho bọn họ trước."
Ông ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được một phong thư.][Bản Danh Sách quan sát quy luật phát triển của sự vật, đã có thể hiểu được,phong thư này đại biểu cho một cái danh hiệu...][Danh hiệu: Học giả lịch sử tự nhiên.][Nếu như ngươi có thể thông qua thử thách tương ứng, cũng có thể thuyết phụcđám người rất có trí tuệ kia trong những năm tháng tương lai, ngươi sẽ thuhoạch được danh hiệu 'Học giả lịch sử tự nhiên'.][Cố gắng lên!]Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, trân trọng cất lá thư này vào, sau đó mới rờikhỏi thư viện.Khi đi ra ngoài thư viện, trời bắt đầu mưa.Tiêu Mộng La đứng tại đài phun nước đối diện thư viện, trên tay nâng một chiếcô, thấy Liễu Bình đi ra, thì tới đón, cười nói:"Bận bịu cả ngày rồi, có thấy mệt không?"
"Cũng bình thường, cô thì sao?"
Liễu Bình hỏi."
Giáo viên nói độ hoàn thành nhiệm vụ của ta không tốt, rất nhiều thứ nên thuthập lại không thu thập đủ, hừ!"
Tiêu Mộng La khó chịu nói."
Vậy thì cô đã thu thập đủ số lượng chưa?"
Liễu Bình cười hỏi.ố ầ ồ ế"Rõ ràng ta đã thu thập đủ số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu rồi, thế nhưng giáoviên lại nói ý thức nguy cơ của ta không cao, đáng lẽ phải thu thập thêm nhiềunữa."
Tiêu Mộng La nói."
Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để tâm."
"Thế nhưng giáo viên trừ điểm của ta."
"Cho giáo viên trừ đi, về sau nhớ kỹ thu thập nhiều hơn là được."
"Được, ta nghe anh."
Hai người đang nói chuyện, đã thấy một người che ô chầm chậm đi lại tromgcơn mưa lớn, dần dần bước tới gần bọn họ."
Đi nơi nào?"
Liễu Bình hỏi."
Phía sau học viện, chỗ cũ, ta đã đặt trước rồi."
Libertas nói.-------Chương 270: Chương 270Khi Liễu Bình vừa cầm tới tấm thẻ bài này, đã nghĩ tới sẽ làm như vậy rồi.Nửa năm qua.Hắn vẫn luôn lợi dụng tấm thẻ bài này, nghĩ cách đánh thức Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y chính là Yêu vương, nàng biết được vô số yêu thuật, năm đó chỉcó một thân một mình cũng dám thăm dò chân tướng của vở kịch hắc ám.Hiện tại nàng đã được thẻ bài hóa, lại còn có lực lượng hệ thần bí gia trì.Chỉ cần nàng tỉnh lại...Rất nhiều chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều, có thể giải quyết rất dễ dàng.Cho nên nửa năm qua, Liễu Bình chưa từng triệu hồi Danh Sách chiến tranh củađế quốc, mà là cống hiến tất cả lực lượng của mình cho Triệu Thiền Y.Hiện tại, nàng cũng sắp tỉnh lại rồi."
Để ta nghĩ lại xem nào..."
Liễu Bình duỗi lưng, tiện tay thu hồi thẻ bài vào trong hư không."
Nếu Triệu Thiền Y tỉnh lại, có lẽ ta cần nghĩ cách tăng lên cấp bậc của bảnthân mình..."
"Thế nhưng nếu làm như vậy, Yana cùng Andrea có tức giận hay không?"
"Dù sao ta chỉ đánh thức Triệu Thiền Y, rồi ngừng cống hiến lực lượng, cácnàng có suy nghĩ nhiều hay không đây?
Cảm thấy ta không coi trọng các nàng?"
"Ừm... khó mà nói... có thể lắm chứ..."
"Hay là tiếp tục ở lại thư viện, đợi tới khi đánh thức cả Andrea cùng Yana, rồimới tăng lên cấp bậc của mình?"
Liễu Bình chống má, cảm thấy thấp thỏm không yên....Keng keng keng...Từng tiếng chuông vang lên.Liễu Bình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi lưng một cái.Tiếng chuông reo vang mang ý nghĩa công việc ngày hôm nay của mình đã kếtthúc, mình có thể tan việc.Cửa bị đẩy ra.Một ông lão đi vào thư viện, mỉm cười hỏi: "Thế nào, vừa tan tầm đã vội vã đihẹn hò rồi sao?"
"Ồ, thầy Ted, thầy đã tới rồi sao?"
Liễu Bình vội vàng chào hỏi.Ông lão này, chính là người phụ trách lớp Anh niên tảo thệ khi trước của mình.ÔÔng ta là một học giả lịch sử tự nhiên.Sau khi thành Sương Phong bị công phá, ông ta cũng trở về Hoàng thành.Liễu Bình có thể làm việc trong thư viện, cũng may nhờ có ông ấy mới có thểthành công."
Đúng vậy, vừa rồi ta thấy Tiêu Mộng La ở bên ngoài, cho nên biết trò cònkhông tan tầm."
Thầy giáo Ted nói."
Ha ha."
Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy một nhân viên quản lý khác chuẩn bịgiao ban với mình đi tới, lập tức nhường đường."
Thầy Ted, thầy có rảnh không?
Hay là đi cùng chúng ta luôn?"
Liễu Bình mờinói."
Không cần, ta chỉ tới thăm trò một lát mà thôi...
à đúng rồi, trong thư việnHoàng gia, có bao nhiêu quyển sách loại lịch sử vậy?"
Ted hỏi."
Hơn mười hai ngàn cuốn sách, được phân chia làm mười hai loại, ghi chép hơnba ngàn năm lịch sử."
Liễu Bình nói."
Còn nhân vật truyền kỳ thì sao?"
"Bảy trăm ba mươi lăm quyển."
"Ồ, vậy những quyển sách liên quan tới những chủng tộc ngủ say bên trongVĩnh Dạ đây?"
"Hơn ba trăm năm mươi ngàn quyển, chỉ ghi chép liên quan tới những chủngtộc ngủ say xung quanh đế quốc, nơi xa hơn không có thăm dò lẫn ghi chép."
"Có bao nhiêu quyển sách về chức nghiệp của loài người?"
"Năm quyển, mỗi quyển đều có hai ngàn bản sao."
"Trò đều đọc hết những quyển sách này rồi sao?"
"Đã từng đọc qua."
"Liễu Bình, mặc dù cấp bậc thẻ bài của trò vẫn luôn không tăng lên, thế nhưngở phương diện tri thức, trò đã làm được rất tốt."
Ted liếc mắt ra hiệu hắn, sau đó đi vào trong thư viện.Liễu Bình ngẩn ra, rồi đi theo sau ông ta.Hai người đi tới nơi sâu trong thư viện.Ted dừng bước lại, đưa một phong thư cho Liễu Bình, nói nhỏ:"Ta sắp đi tới Bắc Cương của Đế quốc để điều tra tình huống, nghe nói nơi đócó chủng tộc ngủ say mới được phát hiện... bức thư này là do ta viết trước khiđi, trò cầm lấy đi."
Liễu Bình nhận phong thư này.Trên phong thư có một dấu niêm phong hình huy hiệu màu đen, bên trong nặngtrĩu, cũng không biết có những thứ gì.ầ ễ"Thầy Ted, đây là cái gì?"
Liễu Bình hỏi luôn."
Một phong thư giới thiệu, ngày mai trò nhín chút thời gian, đi tới số 21 đườngPhù Đăng, giao bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được."
Ted nói.Không đợi Liễu Bình đặt câu hỏi, ông ta nói tiếp: "Trừ ta ra, còn có rất nhiềungười cũng khát vọng tri thức, trong mỗi lĩnh vực chuyên môn của mình thì bọnhọ đều lấy được thành tựu không nhỏ, được mọi người gọi là học giả lịch sử tựnhiên... thực ra đối với những người này mà nói, chia sẻ tri thức là chuyện hỗtrợ cùng có lợi... ta đoán trò cũng muốn gia nhập vào nơi này."
Liễu Bình lập tức nói: "Tri thức là vô giá, đương nhiên là ta rất muốn."
"Rất tốt, ta không nhìn lầm trò."
Ted hài lòng nói."
Cám ơn thầy đã cho ta cơ hội này."
Liễu Bình nói với vẻ biết ơn."
Trò không cần cám ơn ta, chủ yếu là trò cũng đã đạt tới trình độ này, trênphương diện tích lũy tri thức hay là nghiên cứu sự vật, trò đều rất không tệ."
Ted vỗ vai hắn, nói: "Hiện tại, đi hẹn hò đi, lão già ta đây còn muốn tìm nhữngông bạn già kia ống một chén, cũng nói tới chuyện của trò cho bọn họ trước."
Ông ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được một phong thư.][Bản Danh Sách quan sát quy luật phát triển của sự vật, đã có thể hiểu được,phong thư này đại biểu cho một cái danh hiệu...][Danh hiệu: Học giả lịch sử tự nhiên.][Nếu như ngươi có thể thông qua thử thách tương ứng, cũng có thể thuyết phụcđám người rất có trí tuệ kia trong những năm tháng tương lai, ngươi sẽ thuhoạch được danh hiệu 'Học giả lịch sử tự nhiên'.][Cố gắng lên!]Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, trân trọng cất lá thư này vào, sau đó mới rờikhỏi thư viện.Khi đi ra ngoài thư viện, trời bắt đầu mưa.Tiêu Mộng La đứng tại đài phun nước đối diện thư viện, trên tay nâng một chiếcô, thấy Liễu Bình đi ra, thì tới đón, cười nói:"Bận bịu cả ngày rồi, có thấy mệt không?"
"Cũng bình thường, cô thì sao?"
Liễu Bình hỏi."
Giáo viên nói độ hoàn thành nhiệm vụ của ta không tốt, rất nhiều thứ nên thuthập lại không thu thập đủ, hừ!"
Tiêu Mộng La khó chịu nói."
Vậy thì cô đã thu thập đủ số lượng chưa?"
Liễu Bình cười hỏi.ố ầ ồ ế"Rõ ràng ta đã thu thập đủ số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu rồi, thế nhưng giáoviên lại nói ý thức nguy cơ của ta không cao, đáng lẽ phải thu thập thêm nhiềunữa."
Tiêu Mộng La nói."
Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để tâm."
"Thế nhưng giáo viên trừ điểm của ta."
"Cho giáo viên trừ đi, về sau nhớ kỹ thu thập nhiều hơn là được."
"Được, ta nghe anh."
Hai người đang nói chuyện, đã thấy một người che ô chầm chậm đi lại tromgcơn mưa lớn, dần dần bước tới gần bọn họ."
Đi nơi nào?"
Liễu Bình hỏi."
Phía sau học viện, chỗ cũ, ta đã đặt trước rồi."
Libertas nói.-------Chương 271: Có khó khănBa người dọc theo đường nhỏ trong sân trường đi thẳng về phía sau học viện, đitới quán ăn nhỏ mà bọn họ thường xuyên tụ tập."
Ông chủ..."
Giọng nói Libertas bỗng im bặt đi.Trong tiệm cơm có một người mặc quân phục, bệ vệ ngồi tại đó, đang quan sátbọn họ từ trên xuống dưới."
Liễu Bình, Libertas, Tiêu Mộng La, đã lâu không gặp."
Người này nói."
Tiền Võ Chu?
Tại sao ngươi lại tới đây?"
Libertas trầm giọng hỏi."
Ta tới thăm các ngươi mà thôi, thuận tiện nói ra một vài điều đã ẩn giấu tronglòng ta từ lâu."
Tiền Võ Chu nói.Hắn ta vẫn ngồi im, xung quanh lại hiện lên một khung chữ nhật hư ảo, phíatrên còn có một con số rõ ràng:"8."
Thẻ bài cấp tám.Tiền Võ Chu đã lên tới cấp tám!"
Libertas, chắc hẳn ngươi là cấp năm, Tiêu Mộng La là cấp sáu, mà thực lựccủa ta tăng lên cực nhanh, sớm đã vượt xa các ngươi rồi, về phần cái tên LiễuBình kia..."
Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười khinh thường.Libertas tức giận nói: "Ngươi đừng có quá đáng!"
Liễu Bình ngăn Libertas lại, mỉm cười, nói: "Đúng vậy, Tiền Võ Chu, ta vẫn cấphai, ngươi là nhất, nhất ngươi rồi, còn có chuyện gì nữa không?"
"Sớm biết ngươi là loại người này, lúc đầu ta tội gì phải tranh đấu với ngươichứ?"
Tiền Võ Chu nhìn chằm chằm hắn, nói với vẻ đùa cợt."
Hiện tại ngươi từ bỏ cũng được... ngươi từ bỏ sao?"
Liễu Bình hỏi.Tiền Võ Chu há miệng, nửa ngày sau mới hừ lạnh, nói: "Ta đã sớm không thèmtranh đấu với ngươi nữa rồi."
"Thật sao?"
Liễu Bình hỏi."
Đương nhiên là thật."
Tiền Võ Chu nói."
Tốt, nhường chút, chúng ta muốn vào ăn cơm."
Liễu Bình nói."
Ta đã bao hết tiệm này rồi."
Tiền Võ Chu nói.Mấy người nhìn về phía chủ quán cơm.Ông chủ nói với vẻ áy náy: "Hắn ta đúng là đã bao hết quán này, các vị, hômkhác lại tới ăn vậy."
ễ ề ấ"Không sao..."
Liễu Bình mỉm cười, nói với Tiền Võ Chu: "Có mấy món ăn tạinhà này cũng không tệ lắm, ngươi ăn từ từ thôi, chúng ta đi sang nhà khác."
Nói xong, dẫn theo hai người dự định rời đi."
Liễu Bình!"
Tiền Võ Chu bỗng quát lớn."
Còn chuyện gì nữa sao?"
Liễu Bình hỏi."
Khi trước lúc ma quỷ tàn sát thành thị, ngươi trốn ở bên đường, đối với chúngta lại thấy chết không cứu, ta vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này."
Tiền VõChu gằn từng từ nói.Tiêu Mộng La bỗng rút trường cung ra, đặt mũi tên trên dây cung rồi kéo căng,nhắm thẳng Tiền Võ Chu, nói:"Đủ rồi!
Khi đó ngươi cố ý ném chiếc rìu dính đầy máu tươi của ma quỷ về phíaLiễu Bình, hiện tại lại còn mặt mũi dám tới tìm hắn phiền phức sao, tiểu nhânhèn hạ!"
Tiền Võ Chu nhìn mũi tên, sắc mặt dần dần biến đổi.Hắn ta đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Mộng La, nói: "Ngươi dám ra tay với ta?"
Tại xung quanh khu vực này, lại có mấy tên thiếu niên mặc quân phục xuấthiện, lao về phía bên này."
Không cần thiết."
Liễu Bình kéo Tiêu Mộng La lại.Hắn rút một cái còi từ trong túi ra, dùng sức thổi mạnh.Mấy giây sau...Mấy người mặc đồng phục, cầm vũ khí trong tay xuất hiện tại góc đường đi."y, đây không phải là Liễu Bình sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bọn họ hỏi.Liễu Bình cười nói: "Có khó khăn, tìm cảnh sát, đây là quy tắc *****ên để giữgìn trật tự trị an."
Con ngươi Tiền Võ Chu co rút lại, không khỏi lùi về sau một bước.Những người kia đều là cảnh sát thành thị.Mình vẫn xúi giục mấy người này ra tay, vẫn mong có thể giẫm đối phương tạidưới chân trong ngày hôm nay...Không nghĩ tới đối phương lại gọi cảnh sát tới!Liễu Bình chậm rãi lấy chiếc huy chương vàng Đế quốc ra, giơ lên trước mặtđám cảnh sát."
Chúng ta à, đều là nhân tài trụ cột quốc gia mà tương lai có thể gia nhập Độithị vệ Hoàng gia, vẫn luôn coi trọng danh dự của bản thân, không muốn gâychuyện thị phi."
ế"Thế nhưng ở đây lại có người dám bôi nhọ danh dự của ta... chuyện này liênquan tới sự kiện thành thị bị tàn sát năm đó, ta cũng không dám qua loa."
"Vừa lúc tất cả mọi người đều ở nơi đây, muốn điều tra rõ ràng cũng là mộtchuyện rất đơn giản."
"Các vị cảm thấy thế nào?"...Huy chương vàng là một thứ tốt.Đám cảnh sát cũng là phụ trách quản lý khu vực này, lại bởi vì thường xuyêngặp mặt Liễu Bình, cho nên cũng sớm biết gốc biết rễ hắn rồi."
Liễu Bình, ngươi lại gây chuyện."
Một cảnh sát cười nói."
Ta đâu có gây chuyện, các ngươi cũng biết mà, lần nào cũng đều là người kháctìm ta gây chuyện."
Liễu Bình nói."
Ha ha, ai bảo bên người ngươi lúc nào cũng có hai nữ sinh, mà lại đều xuất sắcnhư vậy chứ."
Một cảnh sát khác nói."
Nếu hôm nay có vị nữ sinh họ Hoa kia ở đây, cũng không tới lượt bọn ta ramặt."
"Ha ha, nói tới, quan hệ giữa ngươi và các cô gái đấy là như thế nào?"
"Không biết, thế nhưng hắn luôn bị người tìm tới gây phiền phức, ngươi cũngcó thể đoán được mà."
Dần dần, không khí bắt đầu trở nên vui vẻ."
Này, chúng ta đều là đồng đội vào sinh ra tử với nhau, các ngươi cũng đừngtrêu đùa các cô nàng này, các cô ấy đều ghi thù rất dai, cẩn thận."
Liễu Bìnhkháng nghị."
Cho nên các nam sinh lớp lớn hơn đều khó chịu với ngươi... thế nhưng ngươicũng không thể luôn tìm chúng ta chứ, chuyện này là vấn đề về tình cảm."
Cảnhsát cười nói."
Nhìn xem, thậm chí lần này ngay cả nam sinh trường khác đều nhìn ngươikhông vừa mắt nữa kìa."
Lại một cảnh sát nói."
Nghĩ cách tăng lên cấp bậc của mình đi, hoặc là kết hôn cũng được, kết hôn sẽlàm cho rất nhiều người hết hi vọng."
Người cảnh sát thứ ba nói."
Liễu Bình, lần sau ngươi cũng đừng thổi còi, đi kết hôn đi."
Đám cảnh sát cười ha hả."
Biết, xin hãy duy trì trị an trước đi."
Liễu Bình buồn bực nói.Lúc này, đám cảnh sát mới nhìn về phía Tiền Võ Chu.Tiền Võ Chu lấy một chiếc huân chương từ trong ngực ra, thản nhiên nói: "Tacũng có huân huy chương, đây là huân chương Anh dũng của đế quốc, ta nhớằ ể ếrằng người có được nó, khi thi hành nhiệm vụ, có thể không tiếp nhận tra hỏi,chỉ có quân bộ mới có quyền chất vấn ta."
"Không sai, đúng là vậy, thế nhưng ngươi phải hiểu một điều."
Một cảnh sáttrung niên nói."
Hiểu cái gì?"
Tiền Võ Chu hỏi."
Ngươi là quân nhân, lại tới Học viện Hoàng gia phát sinh xung đột với bangười có được huy chương vàng, thật sự là chấp hành nhiệm vụ hay sao?"
Cảnhsát trung niên hỏi.Tiền Võ Chu chậm rãi cất huân chương đi, ánh mắt đảo quanh Liễu Bình, nói:"Hiện tại ngươi chỉ có thể dựa vào cảnh sát mới có thể bảo vệ bản thân, thếnhưng bọn họ có thể bảo vệ ngươi bao lâu?
Gần đây ta đều ở lại trong Đế đô,ngươi nên cẩn thận chút."
Nói xong, hắn ta dẫn theo mấy tên thiếu niên kia rời đi.Đám cảnh sát cũng không dám ngăn cản.Đây là chuyện giữa quân đội cùng Học viện Hoàng gia, có trời mới biết có gìhung hiểm ẩn chứa trong đó hay không.Chỉ cần không thật sự đánh nhau, cũng không cần quan tâm nhiều.Làm cho chuyện này nhanh chóng chìm xuống mới là kết quả tốt nhất.-------Chương 272: "Cứu mạng!"
Tiền Võ Chu vừa đi, đám cảnh sát cũng rời khỏi đây.Trên đường phố, lại chỉ còn Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.Bọn họ vẫn đi ăn cơm, nói chuyện thêm một lúc nữa thì Tiêu Mộng La liền rờiđi trước.Liễu Bình và Libertas cùng nhau đi về phía học viện."
Thực lực của Tiền Võ Chu tăng lên quá nhanh, lần này thì phiền phức rồi..."
Libertas nói."
Ừm, đoạn thời gian này ta sẽ không rời đi học viện, miễn cho hắn ta tìm taphiền phức."
Liễu Bình nói."
Nói tới, không biết ngươi có chú ý hay không, sát khí trên người Tiêu Mộng Lahôm nay lại trở nên nặng hơn."
"Ý của ngươi là, sau khi Tiền Võ Chu xuất hiện?"
"Đúng, ta nghe nói tài hoa của cô ấy được rất nhiều giáo viên công nhận, vẫnluôn có cơ hội có thể tham dự vào một loại thử thách nào đó."
"Ý của ngươi là gì?"
"Ta cảm thấy ngày hôm nay cô ấy sắp tức điên rồi, chưa biết chừng sẽ đi thamdự trận thử thách đó."
"Đi cũng tốt, thực lực tăng lên là chuyện tốt."
Hai người bước vào ký túc xá nam sinh, mở cửa phòng, đi vào trong.Libertas ngáp một cái, đổ xuống giường, lẩm bẩm nói: "Xem ra ta cũng cầnphải liều mạng tăng thực lực lên mới được."
Liễu Bình đứng tại chỗ không nhúc nhích.Hắn trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Có gì đó là lạ."
"Hả?
Có gì không đúng sao?"
Libertas hỏi."
Ngươi cảm thấy Tiền Võ Chu là một loại người gì?"
Liễu Bình hỏi.Libertas nói: "Hắn ta sao, luôn thể hiện ra mình là một người chính nghĩanghiêm khắc, thế nhưng lại là một kẻ ham mê quyền lực, đạo đức giả, nhamhiểm, giỏi về việc tranh thủ lợi ích, hãm hại người khác."
Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cái nhìn của ta cũng giống với ngươi."
Libertas nói: "Tiền Võ Chu nói năm đó hắn ta đã chết vì cứu người, hiện tạixem ra, chắc hẳn hắn ta đã nói dối khi tự giới thiệu trên lớp học... một kẻ nhưhắn ta, sẽ xả thân cứu người sao?"
"Ngươi nói đúng, khi đám ma quỷ tàn sát người trong thành, vì chạy trốn, hắn tađã ném chiếc rìu dính đầy máu ma quỷ tới trước mặt ta..."
ễ ếLiễu Bình không nói tiếp.Với tính cách của Tiền Võ Chu, sẽ kích động tới tìm mình gây chuyện hay sao?Hoàn toàn không.Nếu như nói hắn ta trốn trong một con ngõ nhỏ, chờ đợi phục kích chính mìnhthì còn có khả năng hơn.Thế nhưng hắn ta lại lấy ra huân chương Anh dung Đế quốc trước mặt tất cảmọi người.Điều này đại biểu cho thể diện của quân đội.Thậm chí có thể nói, là quân đội đã sai phái người tới chấp hành nhiệm vụ tạiHọc viện Hoàng gia.Quân đội muốn làm gì?Quân đội tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy, lại chuyên môn sai phái người tớikhiêu khích Học viện Hoàng gia.Bởi vì Cỗ máy chiến tranh Đế quốc là một thứ không có tình cảm, sẽ chỉ tiếnhành phân tích và lưu trữ đối với mọi chuyện, một khi nó phát hiện có chuyệncó thể uy ***** tới Hoàng thất, dù cho chỉ bắt được dấu vết để lại nhỏ nhất, máymóc cũng có thể tuyên bố lệnh bắt giữ.Thậm chí là ***** bất luận tội.Cho nên, một khi có chuyện gì đó xảy ra, quân đội cần phải chủ động đứng ra,giải thích rõ ràng cho Hoàng thất.Sau đó...Cuộc sống sau này của Tiền Võ Chu - người gây ra chuyện này, chắc chắn sẽkhông dễ chịu.Đã từng chết qua một lần, còn đã bò ra khỏi đống xác chết, một kẻ như Tiền VõChu vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không nghĩ tới hay sao?Coi như hắn ta không nghĩ tới, vậy đám quân nhân đi theo hắn ta thì sao?Liễu Bình xoay người, đẩy cửa ra, đi ra ngoài."
Ngươi đi đâu vậy?"
Libertas hỏi."
Giải sầu một lát, sẽ trở về ngay."
Liễu Bình nói.Hắn bước về phía trước dọc theo hành lang, đứng tại góc rẽ hành lang, mở cửasổ hướng ra bên ngoài.Bên ngoài, mưa đã tạnh từ lâu.Trên đường không có người nào cả."
Chiến đấu cùng với ta, được chứ?"
Liễu Bình nhẹ giọng hỏi.Hư không cạnh hắn truyền tới một tiếng sủa nhỏ.Liễu Bình nghe vậy, rút "Nham thạch không tồn tại" từ trong hư không ra ngoài,nói nhỏ:ồ"Nhớ kỹ mùi trên người tên kia rồi chứ?"
"Nhớ kỹ, mùi của hắn ta rất thúi."
"Ngươi có một giờ, đi tìm hắn ta đi."
"Được."
Không khí xuất hiện gợn sóng.Thẻ bài trong tay Liễu Bình biến mất không thấy.Hắn vịn bệ cửa sổ, yên lặng nhìn bóng đêm bên ngoài....Mặc dù trong Vĩnh Dạ không có ban ngày, thế nhưng mọi người vẫn cần mộtvài công cụ để tính thời gian.Khắp các nơi trong thành thị đều có đồng hồ được treo tại các kiến trúc côngcộng.Hiện tại, một ngày đã qua, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi.Yên lặng như tờ.Trong một con phố âm u ẩm ướt, Tiền Võ Chu mới vừa đi ra từ trong một cănnhà.Hắn ta kiểm tra tóc, khuôn mặt, quần áo, lại nhìn quần, giày, thậm chí còn cẩnthận quan sát đế giày của mình nữa.Rất tốt, rất sạch sẽ.Tiền Võ Chu ngẩng đầu, cất bước chuẩn bị rời khỏi nơi này."
Dừng lại."
Trong bóng đêm, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.Tiền Võ Chu đứng im bất động.Dưới ánh đèn đường âm u, một người mặc đồng phục cảnh sát đi ra.Hắn ta cẩn thận cầm một tấm thẻ bài, nhìn chằm chằm Tiền Võ Chu nói: "Vừarồi ngươi vào tòa nhà kia làm cái gì?"
Tiền Võ Chu cúi đầu cười nói: "Gặp mặt một người bạn mà thôi... ta nghĩ đámcác ngươi cũng không phải chó của Liễu Bình chứ, hắn cũng không có năng lựclớn như thế, có thể lấy việc công trả thù riêng..."
"Đúng là hắn không có năng lực lớn như vậy, giơ hai tay ngươi lên, không nêncử động, chậm rãi quay người."
Cảnh sát nói.Tiền Võ Chu không nhúc nhích, lại cười nói: "Nói như vậy, chắc hẳn ngươi làloại cảnh sát bí mật chuyện môn phục vụ cho Hoàng thất, điều tra các loại tintức tình báo."
"Ngươi không cần biết thân phận của ta là gì, hiện tại, lập tức xoay người lại!"
Cảnh sát giơ cao thẻ bài trên tay, nói.ố ố ẳ"Ngươi muốn dùng cách nào đối phó ta chứ?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta có xung độtvới Liễu Bình, lại gặp mặt một người bạn ở nơi này, ngươi đã muốn bắt giữ talại sao?"
Tiền Võ Chu hỏi."
Nếu như ngươi không có vấn đề, ta sẽ thả ngươi đi ngay lập tức, hiện tại ngươicần phải tiếp nhận kiểm tra."
Cảnh sát nói."
Kiểm tra... thì ra là thế, được rồi."
Tiền Võ Chu chậm rãi giơ hai tay lên, dùng một tốc độ chậm chạp để quayngười lại."
Tới đi, sau khi kiểm tra xong, đừng tiếp tục tới làm phiền ta, ta chính là Anhhùng thượng úy của Đế quốc."
"Chúng ta chưa từng làm khó người có thân phận trong sạch."
Cảnh sát dần dần bước tới gần Tiền Võ Chu, tay kia vẫn giơ cao thẻ bài.Dị biến, xuất hiện...Trên lầu của tòa nhà bên cạnh bỗng nhiên có tiếng hét chói tai xuất hiện."
Chết!
Đều chết hết!"
"Cứu mạng!"
-------Chương 273: Không phải ngườiSắc mặt cảnh sát biến đổi, chuẩn bị ném tấm thẻ bài trên tay ra ngoài.Trong khoảnh khắc đó, Tiền Võ Chu biến mất.Phía sau cảnh sát, một bóng mờ u ám ẩn chứa vô số gương mặt to lớn yên lặngxuất hiện.Nó vung lên không một tiếng động, ngay lập tức có mấy gương mặt do sươngmù hình thành bay ra, cắn trúng tấm thẻ bài vừa mới được ném ra ngoài, rồi cắnxé tấm thẻ bài thành từng mảnh giấy vụn.Cùng lúc đó, bóng mờ u ám mở rộng vòng tay, nhào về phía tên cảnh sát kia."
Dùng linh hồn chuộc tội đi."
Bóng mờ u ám nói với giọng khàn khàn.Ầm...Trong hư không, một luồng băng sương hội tụ lại, hóa thành một con chó caohơn một mét, đâm bay cảnh sát ra ngoài.Lúc này, cảnh sát như vừa tỉnh mộng lại, lập tức rút thẻ nói: "Danh sách chiếntranh!
Tình huống khẩn cấp cấp một!"
Bụp!Thẻ bài bay ra ngoài, hóa thành một tiếng kêu chói tai đủ để đánh thức nửa tòathành thị.Bóng hình u ám kia hơi ngừng lại."
Lại có thứ có thể lừa gạt cảm giác của ta... ta vẫn coi thường các ngươi mà..."
Trong sương mù xám, một móng vuốt sắc bén vươn ra, chỉ thẳng về phía cảnhsát...Một tiếng vang trầm xuất hiện.Thân hình cảnh sát vỡ nát, ngã xuống tại chỗ."
Còn có một nhóc dễ thương nữa, hẳn là Huyết Nhục Thú Khuyển trong LuyệnNgục...
Nhóc đáng yêu à, làm cách nào mà ngươi có thể giấu được ta vậy?"
Sương mù xám bỗng chấn động.Ầm!Mặt đất chấn động kịch liệt, từng ngọn lửa từ dưới đất phun ra ngoài, bắt đầuđốt sạch mọi thứ xung quanh rồi hóa thành biển lửa.Ở một bên khác...Liễu Bình quát khẽ: "Hủy bỏ chiến đấu!"
Hắn nhanh chóng làm động tác rút về phía hư không, rút ra hai tấm thẻ, cầmtrên tay.ồThẻ Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.Thẻ sinh vật: Huyết Nhục Thú Khuyển.Huyết Nhục Thú Khuyển ngồi xổm trên thẻ bài, nhìn về phía Liễu Bình, nóinhỏ: "Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là ta đã chết rồi."
"Ngọn lửa đó là gì?
Ta cảm thấy rất không tầm thường."
Liễu Bình hỏi."
Một loại lửa nguyền rủa, nếu nhiễm phải, linh hồn sẽ dần dần tàn lụi, rất hiếmgặp ở trong Luyện Ngục, ta chỉ thấy qua một lần mà thôi."
Huyết Nhục ThúKhuyển nói xong, mệt mỏi nằm bò trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.Liễu Bình thu thẻ bài lại, rơi vào trầm tư."
Lúc đầu chỉ vì cẩn thận, không nghĩ tới lại là một tên ***** như vậy."
"Hắn ta không phải là Tiền Võ Chu."...Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh phòng ngự Đế đô.Một chiếc xe bưu điện chậm rãi dừng tại tại cửa hông, lái xe chào hỏi vệ binh:"Buổi sáng tốt lành, thư tín hôm nay đã tới."
Vệ binh mở cửa, nói: "Tốt, giúp chúng ta chuyển vào trong phòng phụ trách vănthư đi, chờ bọn họ tới lại xử lý."
Xe bưu điện lái vào cửa hông, tiếp tục tiến về phía trước, dừng tại một căn nhàthấp bé.Lái xe xuống xe, đặt từng bưu phẩm cùng gói hàng vào trong phòng văn thư, rồirời đi.Mười phút sau.Từng người từng người đi tới làm việc.Sau khi kiểm tra an toàn, từng gói hàng bắt đầu được chuyển đi, kịp thời đượcmang tới các noi wtorng bộ tư lệnh.Hai mươi phút sau.Văn phòng bộ tư lệnh tam quân của Đế quốc."
Tướng quân, có một gói hàng của ngài."
Nữ thư ký nâng một chiếc hộp nhỏnhắn đi vào trong văn phòng."
Thứ gì?"
Tướng quân tóc hoa râm vẫn nhìn tài liệu trên tay, không ngẩng đầulên mà hỏi."
Một tấm thẻ nhỏ kỷ niệm 'Gia đình chiến hữu' làm bằng vàng ròng... ta đoán cóthể là khi ngài đi diễn thuyết vào hai tháng trước, bọn họ đang chuẩn bị thứnày."
Nữ thư ký cười hì hì nói.Tướng quân thì đáp một tiếng, nói: "Vậy thì để đó đi, lát nữa ta nhìn xem sao."
"Vâng."
Nữ thư ký cẩn thận đặt tấm thẻ trên bàn công tác, sau đó đi ra ngoài.Tướng quân tiếp tục đọc tài liệu.Một lát sau, hành lang bên ngoài truyền tới tiếng rống giận dữ:"Chuyện gì xảy ra vậy, ngày hôm nay Danh sách Chiến tranh lại phát độngthanh tẩy thân phận một cách toàn diện, ta cần biết đã xảy ra chuyện gì!"
Sắc mặt tướng quân cứng lại, rồi lắc đầu.Ầm...Cửa bị đẩy ra, một người trung niên nổi giận đùng đùng đi tới, trầm giọng nói:"Bành tướng quân, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ross tướng quân, đương nhiên là ta biết, là bởi vì một trận lửa lớn, đã cókhông ít người chết vào tối hôm qua, sau khi được cỗ máy chiến tranh phântích, phát hiện chuyện này có liên quan tới chúng ta."
"Có liên quan tới chúng ta?
Trời ạ, chúng ta đã làm cái gì?"
"Ta cũng đang điều tra, thế nhưng những tin tức liên quan đã được máy mócnắm giữ, nó đã phong tỏa chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cho nên bên này tacũng không có cách nào đạt được tin tức nhanh hơn."
Bàng tướng quân từ từ nói, chờ đối phương dần dần tỉnh táo lại, mới lại mởmiệng nói: "Đêm qua mọi thứ đều bình thường, nơi này của chúng ta cũngkhông phát sinh chuyện gì cả, chỉ có người của ngươi ở tại Học viện Hoàng giagây ra chút phiền phức nhỏ mà thôi..."
"Phiền phức nhỏ?"
Lông mày Ross tướng quân nhướng lên.Ông ta sải bước ra ngoài, rất nhanh đã không thấy gì nữa.Bàng tướng quân thở dài, dựa vào chiếc ghế sau lưng, xoa xoa huyệt thái dươngvới vẻ mệt mỏi.Lúc này, ông ta mới rảnh rỗi liếc nhìn tấm thẻ nhỏ bằng vàng ròng có khắc mấychữ "Gia đình chiến hữu" kia.Một vật kỷ niệm nhỏ, không đáng là gì.Thế nhưng vẫn là tấm lòng của người ta, lại là vàng ròng, không tiện ném vàothùng rác đổ đi...Ông ta đang ngẫm nghĩ, lại thấy nữ thư ký xuất hiện tại cửa ra vào, thấp thỏmnói: "Tướng quân, Ross tướng quân cứ cố xông vào, ta không ngăn được ôngấy."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, hắn ta vẫn luôn như vậy, à đúng rồi,khi nào cỗ máy chiến tranh kiểm tra chúng ta?"
"Mười phút sau, nó sẽ bắt đầu chất vấn Ross tướng quân tại phòng họp trungương, sau khi kết thúc sẽ tới lượt của ngài."
ồ ầ"Vậy chúng ta đi qua trước đi, à đúng rồi, lát nữa hãy gọi người tới cầm nhữngbưu phẩm này đi, sáng hôm sau cần phải gửi ra ngoài."
"Được, ta sẽ thông báo bọn họ ngay."
Bàng tướng quân đứng dậy, dẫn theo nữ thư ký ra khỏi phòng.Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.Mười phút sau.Liễu Bình bỗng xuất hiện ở trong phòng.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã sử dụng Thẻ bài Kỳ quỷ: 'Nham thạch không tồn tại'.][Đã sử dụng một lần trong vòng một giờ trước.][Thời gian sử dụng tấm thẻ đã qua một giờ, hiện tại, số lần sử dụng đã khôiphục lại.][Ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này bất cứ khi nào, hạn chế: mỗi giờ mộtlần.]Liễu Bình cài tốt đồng phục trên người, tiện tay cầm theo mấy bưu phẩm trênbàn, rồi đi ra khỏi phòng của tướng quân.Hắn cười nói với bên trong: "Chúc ngài một ngày tốt lành, ta sẽ chuyển nhữngbưu phẩm này đi kịp thời, ngài cứ yên tâm."
Nói xong, hắn đóng cửa lại.-------Chương 274: Thám thínhTrên hành lang rộng mấy mét, nhân viên làm việc đi tới đi lui.Không có ai quá để ý tới hắn.Liễu Bình đội mũ, đè thấp mũ xuống, đi thẳng tới đường giao mới chậm rãidừng lại.Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn những bưu phẩm trên tay, có vẻ như đang kiểmtra địa chỉ của bọn nó.Những người khác thì vừa đi ngang qua vừa nói chuyện."
Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng."
"Hôm nay quá bận rộn, giữa trưa cùng nhau ăn cơm chứ."
"Aiz, hôm nay quá khó chịu, ta vừa mới tiếp nhận chất vấn của máy móc."
"Thật sao?
Nghe nói đã tới lượt các tướng quân rồi."
"Tiếng gầm của Ross tướng quân truyền ra khắp cả tầng mười ba rồi kìa, ngươixem, tất cả mọi người đều đang né tránh."
"Ai đều như thế cả mà, ta cũng trốn lên tầng trên đây."
Liễu Bình yên lặng quan sát bưu phẩm trên tay, rồi tiếp tục đi về phía cầu thang.Hắn đi xuống dưới dọc theo cầu thang, quả nhiên nghe được tiếng gầm củaRoss tướng quân."
Hả, do một thằng nhóc cấp tám đi khiêu khích, cho nên ngươi chất vấn toàn bộbộ tư lệnh sao?"
"Khốn kiếp... cháy... liên quan gì tới chúng ta..."
"Ta tuyệt đối trung thành với Đế quốc..."
"Tốt!
Hiện tại tìm thằng nhãi kia tới đây, chúng ta tới đối chất đi!"
Liễu Bình nghe một lát, phía sau truyền tới một giọng nói:"Ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Liễu Bình quay đầu lại, thấy được một sĩ quan đang nhìn chính mình."
Bưu phẩm của tướng quân, ngươi muốn kiểm tra hay không?"
Hắn giơ bưu phẩm trong tay lên, lắc lắc trước mặt đối phương.Sĩ quan nhìn thấy ký tên cùng người gửi ở trên bưu phẩm, không khỏi ho nhẹmột tiếng."
Vậy cũng không được ở nơi này nghe chứ, đi mau, làm những việc mà ngươicần làm đi."
ấ ẫ"Hừ, những người có công chức như các ngươi ấy, vẫn luôn coi thường nhữngngười làm việc như chúng ta, thật sự là khó chịu."
Liễu Bình lầu bầu một tiếng,đi xuống phía dưới.Sĩ quan kia nhìn chăm chú về phía hắn, tới tận khi hắn xuống lầu rời đi, lúc nàymới quay trở lại phòng họp.Liễu Bình dừng bước tại tầng thứ bảy.Tầng này xử lý những công việc liên quan tới xuất ngũ cùng nghỉ hưu, bìnhthường cũng không có nhiều việc phải làm, cho nên khá ít nhân viên.Liễu Bình quay người đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, giật xuống chùm râudê của mình, lại đổi thành râu quai nón, đi ra ngoài, mở vòi nước tẩy trang.Hắn nhìn mình trong gương.Hình dạng đã biến đổi một lần nữa.Liễu Bình đi khỏi nhà vệ sinh, rồi lại trở về.Tại hành lang bên ngoài, một đội vệ binh đang áp giải Tiền Võ Chu lên trêntầng.Liễu Bình đứng một lát trong nhà vệ sinh.Chuyện này thực sự là kỳ quái.Tiền Võ Chu đã biến thành một loại quái vật, tại sao còn phải tới Hoàng thànhtìm mình gây chuyện?Những kẻ mà hắn ta giết tối hôm qua, có thân phận là gì?Liễu Bình suy nghĩ một đêm, cảm thấy nếu như mình không biết rõ chân tướngmọi chuyện, chắc chắn sẽ bị động hãm vào nguy hiểm khổng lồ.Bên ngoài không có tiếng động nào.Liễu Bình chậm rãi đi khỏi nhà vệ sinh, rồi lại bước lên bậc thang, thuận theobậc thang lên tầng trên, rất nhanh đã tới được tầng thứ mười ba.Trên hành lang không có người.Trong phòng họp cũng không có âm thanh nào truyền ra cả.Liễu Bình cảm thấy hơi tiếc nuối.Nếu như vị Ross tướng quân kia có thể táo bạo hơn thì tốt.Mình cứ đứng trong hành lang như vậy, không chỉ sẽ bị hoài nghi, còn khôngthám thính được bất cứ tình báo nào cả.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lùi về sau vài bước, đứng trước cửa nhà vệ sinh tầng này.Cứ như vậy, trong phòng họp mà truyền ra tiếng động gì lớn, mình cũng có thểphát hiện ra, nếu như có người lên xuống tầng, mình cũng có thể trốn vào trongnhà vệ sinh.Dù cho là ai đi nữa, coi như phát hiện trong nhà vệ sinh có người, đó cũng làmột chuyện rất bình thường, không tới mức gây nên nghi ngờ.ễLiễu Bình mới đứng tại phòng rửa tay, cửa phòng họp đã được mở ra.Giọng nói của Ross tướng quân truyền ra:"Ngươi đi gây chuyện với những người của Học viện Hoàng gia, là do bọnchúng có vấn đề sao?"
Giọng nói của Tiền Võ Chu vang lên: "Đúng, bọn họ..."
Bịch!Cửa đóng lại.Thanh âm cũng biến mất.Nữ thư ký kia đi ra, tiện tay đóng cửa lại.Cô ta đi rất nhanh, hiển nhiên muốn làm gì đó.Liễu Bình không hề suy nghĩ, lóe lên đi về phía phòng vệ sinh nam.Tiền Võ Chu đáng chết!Chẳng lẽ hắn ta định vu oan hãm hại mình?Hắn ta dùng thủ đoạn nào?À đúng rồi, hắn ta đã không phải là người, đương nhiên sẽ có một vài thủ đoạnkhiến người ta khó lòng phòng bị!Ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn đang nghĩ ngợi, lại nghe được trongnhà vệ sinh nam truyền tới một tiếng ho khan.Thanh âm này...Là tên sĩ quan vừa mới đuổi mình đi kia!Nếu như bị hắn ta nhận ra, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức lớn.Liễu Bình không chút do dự xoay người, trốn vào trong nhà vệ sinh nữ.Lúc này nhà vệ sinh nữ không có người, thế nhưng...Tiếng giày cao gót truyền tới càng ngày càng gần.Nữ thư ký của tướng quân!Cô ta đi tới nhà vệ sinh!Liễu Bình vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Nơi này là tầng thứ mười ba, bên ngoài không có thứ gì cả, nếu như mình mởcửa sổ, bám trên mặt tường bên ngoài, sẽ bị vệ binh phụ trách tuần tra canh gácphát hiện ngay lập tức.Làm sao bây giờ?Lộp cộp, lộp cộp,...Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.Cuối cùng, nữ thư ký đi tới phòng rửa tay, cũng đúng lúc gặp được tên nam sĩquan kia đi ra.ếHai người liếc nhìn nhau.Nam sĩ quan nhíu mày hỏi: "Vừa rồi ngươi đã tới nơi này sao?
Tại sao ta cảmthấy nơi này còn có một người nữa chứ?"
"Không, ta vừa tới."
Nữ thư ký nói."
Không đúng, rõ ràng có người."
Nam sĩ quan bỗng đẩy cửa ra, xông vào phòngvệ sinh nữ, tỉ mỉ kiểm tra một lần.Mấy phút sau.Hắn ta chậm rãi đi ra, nói với vẻ lúng túng: "Có lẽ người kia đã rời đi."
"Kể cả không đi thì ngươi cũng không thể xông vào nhà vệ sinh nữ chứ!"
Nữthư ký tức giận nói."
Xin lỗi, thật là quái lạ, dự cảm của ta vẫn luôn rất linh mà..."
Nam sĩ quan cũngkhông nói thêm cái gì, lắc đầu, quay người rời đi."
Biến thái."
Nữ thư ký thầm mắng.Nữ thư ký đẩy cửa ra.Cô đi vào trong nhà vệ sinh.Toàn bộ nhà vệ sinh đều rỗng tuếch, không có bất cứ người nào.Nữ thư ký yên lòng, mở vòi nước ra, bắt đầu rửa tay.Bỗng nhiên, cô phát hiện trên bồn rửa tay có một hộp giấy rút."
Ồ?
Hiện tại cũng đã bắt đầu đặt giấy vào phòng vệ sinh công cộng rồi sao?Không tệ."
Nữ thư ký rút một mảnh giấy ra.-------Chương 275: "Cá sao..."
Nữ thư ký dùng giấy lau tay, xem xét dáng vẻ của mình trước gương."
Lại là một ngày dài dằng dặc..."
Cô ta nhỏ giọng nói, rồi quay người đi khỏi phòng vệ sinh.Trong phòng vệ sinh, mọi thứ đều khôi phục lại yên tĩnh.Một lát sau.Nam sĩ quan lại xuất hiện.Hắn ta quan sát một vòng, đưa tay rút thẻ bài, quát khẽ: "Kiểm tra!"
Thẻ bài bay ra ngoài, bỗng hóa thành một máy móc tinh vi, thả ra từng luồngsáng quét hình toàn bộ nhà vệ sinh."
Mọi thứ bình thường!"
Máy móc báo cáo."
Quái lạ, chẳng lẽ thật là ta tính sai rồi?
Rõ ràng có một người, còn đang địnhvào nhà vệ sinh nam, rồi quay vào nhà vệ sinh nữ mà."
Nam sĩ quan lẩm bẩm.Hắn ta cảm thấy khó tin, thế nhưng không thể không rời đi.Nhà vệ sinh lại khôi phục sự yên tĩnh.Một phút.Ba phút.Bảy phút.Một người đàn ông mặc đồng phục, có râu quai nón từ nhà vệ sinh đi ra, ép thấpvành mũ, nhanh chóng bước về phía bậc thang.Xung quanh không người.Người này đi từ tầng mười ba xuống tới tận tầng một, sau đó đi ra cửa hông,dọc theo con đường đi tới phòng văn thư.Nơi này, đã có hai tên sĩ quan đang đợi.Bọn họ đặt một chồng thư từ dưới đất, không nhịn được mà nói:"Bây giờ là mấy giờ rồi, làm sao mà giờ mới tới?"
Người kia thì cười làm lành, vừa lắc lắc bưu phẩm trên tay: "Xin lỗi, đi tới lấybưu phẩm của tướng quân, hai vị hãy đặt thư tại nơi này, mình ta xử lý là được."
Hai tên sĩ quan cũng đã không kiên nhẫn được nữa, cũng không nhìn hắn màquay người đi luôn.Người kia chậm rãi lấy chìa khóa ra, mở cửa, cất kỹ toàn bộ bưu phẩm, rồi lạikhóa cửa lại, đi ra ngoài Bộ tư lệnh.Đi một đường cũng không ai hỏi tới.Dù sao phòng văn thư là tồn tại cấp thấp nhất tại Bộ tư lệnh, mọi người chưatừng quá chú ý tới.Chỉ có vệ binh tại cửa hông thuận miệng hỏi: "Đi nơi nào."
"Đi ăn sáng."
Người này trả lời, ra cửa hông của Bộ tư lệnh, rất nhanh biến mất tại con đườngđối diện.Khoảng hai mươi phút sau.Cửa của phòng văn thư tại Bộ tư lệnh lại mở ra lần nữa.Một người đàn ông có bộ râu quai nón đứng tại cổng, nhìn quanh bốn phía."
Quái lạ."
Hắn ta hơi ngẩn ngơ, cố gắng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra khi trước, lại sờsoạng trên người mình một lần.Không có bất cứ vết thương nào cả."
Ai sẽ ra tay với một kẻ thu thập bưu phẩm như ta chứ... có lẽ nói ra cũngkhông ai tin."
Người này lắc đầu, chỉ cảm thấy rất khó xử.Nếu như báo chuyện này lên, mình sẽ bị lột một tầng da mất.Nếu như không báo, một khi bị người phát hiện ra, mình chỉ còn con đườngchết mà thôi.Mình có thể bị diệt khẩu hay không?Hắn ta đang cảm thấy bàng hoàng thì thấy một nam sĩ quan đi tới."
Chào ngài, gửi thư sao?"
Người này hỏi."
Một đồng sự nữa của ngươi đâu rồi?"
Sĩ quan hỏi."
Ai?"
"Ngươi quay lại đây khi nào?"
"Ta đâu có ra ngoài chứ?"
Sĩ quan nhìn hắn ta, cuối cùng cũng ý thức được chân tướng là gì.Hắn ta xông ra khỏi phòng văn thư, chạy nhanh về phía cửa hông Bộ tư lệnh,thế nhưng lại chậm rãi dừng lại.Ngoài cửa.Ngựa xe như nước, biển người như sóng biển.Đi nơi nào tìm kẻ giả trang kia đây?Sĩ quan đứng tại chỗ, suy nghĩ một hồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ:"Khốn kiếp."...Học viện Hoàng gia.Tại ký túc xá nam sinh.Libertas không ở trong phòng.Liễu Bình đứng trong ký túc xá, cầm một tấm thẻ bài trên tay.[Huyết Nhục Thú Khuyển: Hỏa Nha.][Cấp tám.][Sinh vật Luyện Ngục (vật nuôi).][Có ba năng lực.]Liễu Bình ngẫm nhĩ, ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!Huyết Nhục Thú Khuyển yên lặng xuất hiện."
Tới lúc ăn cơm rồi sao?"
Nó ***** ***** mũi, hỏi."
Không phải, ta muốn ngươi giúp ta kiểm tra xem, trong căn phòng này có thứgì đó không đúng hay không."
Liễu Bình nói."
Thế nào, có người muốn hãm hại ngươi hay sao?"
Hỏa Nha hỏi."
Ta đoán là như vậy, thế nhưng không có đầu mối."
Liễu Bình nói.Hỏa Nha hít hít, ngửi một vòng trong phòng này, lắc đầu nói: "Ta không pháthiện ra bất cứ cái gì cả."
"Ngươi xác định nơi này không có vấn đề sao?"
Liễu Bình hỏi."
Không thể, dù sao ta cũng không phải loài chó chuyên môn tìm kiếm đồ vật,cho nên ta không có tài năng gì ở phương diện này cả."
Hỏa Nha nói."
Vậy ngươi còn ngửi nửa ngày làm gì?"
"Dù sao ta cũng là một con chó, ngửi một hồi biểu thị ta cũng cố gắng mà."
"Được rồi."
Liễu Bình thở dài.Hỏa Nha nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ta khuyên ngươi nên tìm một vài nhân sĩchuyên môn phụ trách thu thập tình báo, tìm kiếm đồ vật tới, bọn chúng rất amhiểu ứng đối những tình huống như thế này."
"Thực ra ta cũng có một người bạn, thế nhưng không biết cần bao lâu mới cóthể đánh thức nàng dậy."
Liễu Bình lấy một tấm thẻ khác ra.Thẻ lên cấp.Trên tấm thẻ này, năng lượng đã lên tới vạch thứ "7" rồi.Mà tổng vạch của tấm thẻ là "10".ầ ể ố ế ỗ ếKhi đầy vạch, là có thể cống hiến "10" năng lượng này cho cỗ máy chiến tranh,đổi lấy cơ hội lên cấp.Hoặc là dùng để bổ sung lực lượng cho Anh linh, làm cho các nàng sớm tỉnhlại."
Để ta thử xem, dù sao năng lượng đã lên tới 99% rồi, có khi sẽ thành công."
Liễu Bình cầm thẻ bài, âm thầm nosi:"Cống hiến cho Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y."
Ngay sau đó...Vạch năng lượng trên thẻ bài lập tức về không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi đã cống hiến toàn bộ bảy điểm hồn lực và lực lượng thân thể tích lũygần đây cho Triệu Thiền Y.][Tiến độ trước mắt: 99%.][Nàng đã sắp tỉnh lại.][Xin tiếp tục cố gắng.]Vẫn chưa tỉnh lại được!Liễu Bình thở dài, không cam lòng mà rút thẻ bài Triệu Thiền Y ra.Trên thẻ bài này, một con mèo trắng cuộn tròn lại, nằm phơi nắng dưới một máihiên."
99% đã được hai tuần rồi, làm sao vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?"
Liễu Bình lẩm bẩm.Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện.Khi trước, Triệu Thiền Y đã nói với mình, muốn có cá ăn mỗi ngày.Đối với Anh linh mà nói, thỏa mãn tâm nguyện của các nàng cũng là mộtchuyện rất quan trọng, giống như một loại khế ước vô hình nào đó vậy..."
Cá sao..."
Liễu Bình nói nhỏ.Bỗng nhiên, mí mắt mèo trắng giật giật.Sắp tỉnh, thế nhưng vẫn chưa tỉnh.Có thể tăng tốc quá trình này sao?Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng quát: "Triệu Thiền Y, ta đã mua cá mà nàngmuốn về rồi đây!
Nhanh rời giường!"
Con mèo kia đứng vụt dậy, dùng đôi mắt xanh lam quan sát bốn phía.Rồi nó bỗng chú ý tới Liễu Bình."
Cá đâu?"
Con mèo vội vàng hỏi.Liễu Bình cũng đã chuẩn bị từ trước rồi...ắ ề ắTừ khi Danh Sách nhắc nhở năng lượng của Triệu Thiền Y đã lên tới 99%, hắnđã chuẩn bị không ít đồ ăn."
Đi ra ăn cơm!"
Hắn mở ngăn tủ, lấy một bao cá khô lớn ra ngoài, đặt lên bàn.Bụp...Thẻ bài hóa thành một con mèo trắng, nhẹ nhàng hạ xuống mặt bần.Nàng không do dự mà bắt đầu vùi đầu ăn uống."
Phi, chỉ là cá khô mà thôi, cũng đáng đánh thức ta dậy ăn hay sao?"
Mèo trắng vừa ăn, vừa nói với vẻ khinh thường."
Có giỏi thì ngươi đừng ăn."
Liễu Bình lạnh lùng nói."
Ha ha, hôm nay thì không sao, lần sau chúng ta phải ăn đồ tươi mới."
Mèotrắng nói.-------Chương 276: Thuật quyết - hoàn thành!Mười phút trôi qua.Mèo trắng ăn no tới mức bụng tròn vo, uể oải nằm trên giường Liễu Bình, duỗimóng ra, nói:"Về sau cái giường này thuộc về ta, Liễu Bình, ngươi tự tìm chỗ ngủ khác đi."
"Ăn rồi ngủ?
Đứng dậy cho ta, chúng ta có việc cần phải làm."
Liễu Bình nói."
Việc gì?"
Mèo trắng hỏi.Liễu Bình đang định nói chuyện, mèo trắng bỗng trợn mắt lên.Nó đứng dậy, quan sát Hỏa Nha nói: "Liễu Bình, khi nào ngươi lại thu nuôi mộtcon chó như vậy?"
"Khi các ngươi ngủ say á."
Liễu Bình nói."
Nó có vấn đề."
Mèo trắng nói.Hỏa Nha nhếch miệng, gầm gừ: "Nơi nào của ta có vấn đề?
Mèo trắng, ta nghĩngươi còn không biết rõ vị trí của mình là ở đâu chứ."
Khí tức của nó triển khai toàn bộ...Khung chữ nhật hư ảo xuất hiện xung quanh người nó, mà tại góc trái trên cùng,xuất hiện một con số: 8.Huyết Nhục Thú Khuyển cấp 8!Mèo trắng híp mắt, ngồi xổm tại mép giường, không thèm đếm xỉa chút nào mà***** ***** móng vuốt mình.Xung quanh người nó, cũng có một khung hình chữ nhật hư ảo xuất hiện, mà tạigóc trái phía trên của nó, có một con số: 30.Yêu vương cảnh giới Thần Chiếu cấp 30, Cửu mệnh Miêu yêu!Liễu Bình cũng đã tính qua, dựa vào bản thân cố gắng thăng cấp, còn khôngbằng đánh thức Triệu Thiền Y có lời hơn.Mình đã trở thành Thủ Ngục kỵ sĩ.Trong chiến đấu, toàn bộ lực lượng đều phải cống hiến ra, cho vật nuôi, Anhlinh cùng chiến hữu của mình sử dụng.Coi như mình liều mạng tăng cấp, trong nửa năm cũng không vượt qua được haimươi cấp.Kỵ sĩ cấp hai mươi, cống hiến toàn bộ lực lượng của mình cho Huyết Nhục ThúKhuyển cấp tám, để nó phụ trách chiến đấu...Đó cũng không phải là một ý kiến hay.Mặc dù Huyết Nhục Thú Khuyển cũng có thể tăng cấp.ế ế ốThế nhưng mình chỉ là một học viên của Học viện Hoàng gia Đế quốc, làm gìcó nhiều tài nguyên dành cho nó tăng cấp chứ?Như vậy...Trong thời gian ngắn, có thể đánh thức một vị Anh linh mạnh mẽ, còn quantrọng hơn việc thăng cấp của bản thân mình!Mèo trắng ***** xong móng vuốt, liếc mắt, quan sát Hỏa Nha bên dưới, hỏi:"Chó con, ngươi mới nói cái gì cơ?"
Móng vuốt sắc bén nhô ra từ đệm thịt của mèo trắng.Thân hình Hỏa Nha cứng lại, cái đuôi kẹp xuống dưới mông."
Chị gái à, ta mới hai tuổi thôi, còn không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với ta."
"À đúng rồi, ngài thấy ta có vấn đề gì sao, ta sẽ đổi."
"Chị gái à, ngài bớt giận!"
Hỏa Nha cười bồi, chậm rãi nằm trên mặt đất....Mèo trắng nhảy xuống khỏi giường, xoay quanh Hỏa Nha vài vòng, thỉnhthoảng còn ngửi ngửi không khí xung quanh nó nữa."
Ngươi đã chiến đấu với kẻ nào?"
Nàng hỏi."
Không có."
Hỏa Nha đáp."
Nói chính xác hơn thì nó suýt nữa bị *****, tới khoảnh khắc nguy hiểm là tatriệu hồi nó trở về."
Liễu Bình nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại nói: "Ta chắc chắn rằng nó không phải chịu bất cứ vếtthương nào cả, ngươi có phát hiện gì sao?"
Mèo trắng duỗi móng vuốt ra, xoa đầu Hỏa Nha, nói: "Nó bị người khác pháthiện."
"Phát hiện?"
Liễu Bình hỏi."
Đúng, nó bị người khác phát hiện lẫn ghi nhớ."
Mèo trắng nói.Hỏa Nha khó hiểu hỏi: "Tại sao mà ngươi lại biết được?"
"Bản năng của Miêu yêu chúng ta, chính là quan sát đồng đội trở về từ bênngoài, xem bọn họ có dị dạng nào hay không..."
Mèo trắng tiếp tục giải thích: "Đối với yêu tộc thích ẩn nấp như chúng ta mànói, đây là một loại trực giác, có thể biết nó có gặp phải nguy hiểm hay không,hoặc là bị người khác phát hiện."
"Ý của ngươi là, Tiền Võ Chu đã phát hiện ra nó, cũng biết nó ở bên người củata?"
Liễu Bình hỏi."
Chính xác."
Mèo trắng nói."
Làm sao mà hắn ta lại biết được?"
Liễu Bình hỏi.ế ế ồ"Không biết... hiện tại chúng ta đã rời khỏi thế giới Tu Hành rồi sao?
Chúng taở đâu vậy?"
Mèo trắng hỏi."
Thế giới Vĩnh Dạ."
Liễu Bình nói.Hắn bỗng im lặng một lúc.Đúng vậy.Nơi này là Vĩnh Dạ, là nơi ngủ say của vô số tồn tại không rõ.Ngay cả Danh Sách khi thấy được một vài thứ, đều đưa ra những ký tự như"???", làm sao mà mình có thể biết mọi thủ đoạn của bọn nó được chứ?Mèo trắng lo lắng nói: "Liễu Bình, sào huyệt hiện tại đã không an toàn, chúng tacần phải dọn nhà rời đi."
"Dọn nhà?"
Liễu Bình lắc đầu nói: "Không, nơi này đã không phải là thế giớitrước kia của chúng ta, trốn cũng vô dụng, để ta nghĩ lại một lát..."
Tiền Võ Chu đã biến thành quái vật kỳ lạ.Hắn ta biết mình có một con Huyết Nhục Thú Khuyển.Huyết Nhục Thú Khuyển là vật còn sống, tới từ Luyện Ngục, tới từ một gia tộcthần bí lại mạnh mẽ, là một con chó bên người Aldrich.Mà mình lại ở trong Vĩnh Dạ.Trong Vĩnh Dạ, là một học sinh Học viện Hoàng gia, lại có được Liệt Khuyểntới từ Luyện Ngục, chuyện này đúng là một chuyện rất kỳ lạ.Tiền Võ Chu có thể bố trí rất nhiều thủ đoạn xung quanh chuyện này.Dù sao tại buổi sáng, hắn ta đã nói với quân đội, những người mình có vấn đề.Từ vừa mới bắt đầu, Hoa Tình Không, Libertas và Tiêu Mộng La đều không cómâu thuẫn gì với hắn ta cả.Như vậy...Mục tiêu của hắn ta là mình."
Xem ra, chúng ta cần giải quyết vấn đề của Hỏa Nha."
Liễu Bình trầm tư nói."
Giết nó, chấm dứt hậu hoạn."
Mèo trắng gật đầu nói.Hỏa Nha run rẩy nằm dưới đất, lật cái bụng lên, không dám nói lời nào, chỉdùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Liễu Bình.Mèo trắng là yêu vật cấp 30.Trước mặt nàng ta, mình còn không kịp kêu một tiếng, cũng đã bị xử lý sạchrồi.Liễu Bình nhìn Hỏa Nha, nói: "Không được, chúng ta cần nghĩ cách khác... tanhớ rằng trong số yêu thuật, có một vài cách có thể biến đổi thân thể yêu machứ."
"Đực chuyển cái sao?
Ta biết yêu thuật này, còn rất thông thạo là đằng khác."
ắ ằ ằ ắMèo trắng nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người Hỏa Nha, híp mắtnói.Ngay lập tức Hỏa Nha kẹp chân lại."
Không, chúng ta cần biến đổi chủng tộc cho nó, khi chủng tộc của nó biến đổi,cũng đã chứng minh ta không liên quan gì tưới Luyện Ngục cả, giải quyết taihọa ngầm từ căn bản."
Liễu Bình lắc đầu nói."
Biến đổi chủng tộc?
Thú vị, nó là chủng tộc mà ta chưa từng thấy qua bao giờ,muốn biến nó thành loại Yêu khuyển nào?"
Mèo trắng hỏi."
Không thể biến thành Yêu khuyển được, nếu không ta còn phải giải thích nữa."
"Vậy..."
"Biến nó thành một con chó bình thường nhất đi."
"Độ khó của việc này là nhỏ nhất, thế nhưng sau khi nó biến thành loài chó bìnhthường, một vài lực lượng cũng sẽ biến mất theo."
"Không sao, sau khi vượt qua lần kiểm tra này, chúng ta lại nghĩ cách... ta đọctrong những quyển sách có liên quan tới chủng tộc sinh vật tại thư viện, cho nêncó một vài ý tưởng mới."
"Tri thức của thế giới này có thú vị không?"
"Thú vị."
"Vậy thì quyết định như vậy đi."
Mèo trắng đi tới trước mặt Hỏa Nha, thân hình biến đổi, hóa thành một cô gáicó tai mèo.Triệu Thiền Y.Nàng dùng một tay xoa đầu Hỏa Nha, một tay khác thì sử dụng pháp quyết, nói:"Đối với Ma đạo chúng ta mà nói, tăng tiến huyết mạch và thoát thai hoán cốtmới có độ khó, thế nhưng nếu muốn biến một yêu quái trở lại xác phàm, để nótrở nên tầm thường trong đám chó, thì là một chuyện cực kỳ đơn giản."
Thuật quyết - hoàn thành!-------Chương 277: Công bằngHỏa Nha bỗng hét thảm một tiếng.Triệu Thiền Y thu pháp quyết lại, tiện tay lấy một túi trữ vật ra, vỗ nhẹ, lấy ramột bình máu Yêu.Nàng xối máu Yêu lên người Hỏa Nha, êm tai nói:"Ngoan, nghe lời, đừng kêu lớn như vậy, ngươi kêu càng lớn, ta lại càng dùngsức, cuối cùng người chịu đau vẫn là ngươi mà thôi."
Hỏa Nha không dám kêu nữa, thành thật nói: "Biết."
"Ngoan."
Triệu Thiền Y bật cười.Tay nàng bỗng dùng lực, từng sợi tơ máu màu đen xuất hiện từ trên người HỏaNha, ngưng kết thành một viên kết tinh màu máu trong hư không.Xương cốt trên người Hỏa Nha bong ra từng mảng, ngọn lửa cũng dập tắt.Triệu Thiền Y thu thập kết tinh màu máu, xương cốt vào trong túi trữ vật, đặttay trên đầu Hỏa Nha búng nhẹ, quát khẽ: "Kết thúc."
Hỏa Nha xoay người đứng dậy.Trên người nó đã mọc đầy lông, hóa thành một con chó vàng rất bình thường.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng xuất hiện:[Vật nuôi của ngươi: Huyết Nhục Thú Khuyển đã biến đổi.][Nó đã bị biến đổi chủng tộc, biến thành một con chó cỏ bình thường (đã chết).]Đã chết.Chó cỏ đã chết, là một loại cực kỳ bình thường bên trong Vĩnh Dạ.Liễu Bình quét xong, nói: "Phương pháp Bác Huyết của ngươi đã luyện tới cấpbậc cao nhất rồi, ta sẽ truyền cho ngươi một môn Tiền Trần Đoạn Tuyệt, có thểlàm cho khí tức của pháp thuật này hoàn toàn biến mất, không bị người khácphát hiện ra."
Hắn còn đang định sử dụng pháp quyết thi pháp, chợt nhớ tới hiện tại mình đãkhông phải là người tu hành, bỗng ngẩn người ra.Sau đó...Hắn đành phải dùng phương thức truyền miệng, nói pháp quyết cho Triệu ThiềnY biết.Triệu Thiền Y thử một lần, có vài điểm không rõ, lại hỏi đi hỏi lại vài lượt, cuốicùng mới có thể sử dụng Tiền Trần Đoạn Tuyệt đối với Hỏa Nha."
Thuật pháp này có tác dụng rất thần kỳ, về sau ta lại làm chuyện xấu, cũngkhông có mấy người có thể biết được."
Triệu Thiền Y nở nụ cười.
Chợt thấytrên mặt Liễu Bình toát ra vẻ mất mát, liền tiến lên ôm hắn.ế"Không có chuyện gì, Ma Chủ, ta tin tưởng dù cho ở tại thế giới nào đi chăngnữa, người đều có thể đi tới vị trí tuyệt đỉnh."
Nàng nhẹ nhàng nói."
Cần thời gian... aiz, ta bỏ ra một đoạn thời gian, dùng để hấp thu tri thức củathế giới này, thế nhưng từ giờ trở đi, ta cần tăng thực lực của bản thân lên nhanhhơn nữa."
Liễu Bình nói.Hắn buông Triệu Thiền Y ra, ngồi trước mặt nàng, nói: "Lần này không thểdùng phương thức nói để truyền đạt được, nàng thêm chút sức, dùng bí pháp đivào trong thần hồn của ta, ta truyền cho nàng một thức đao thuật."
"Đi vào trong thần hồn của ngươi?
Làm vậy rất nguy hiểm đó, tới cùng là loạiđao thuật nào?"
Triệu Thiền Y hỏi."
Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm."
"Đó là đao thuật ngươi tự sáng tạo, ngươi muốn truyền nó cho ta?"
"Chúng ta đều phải trở nên mạnh hơn, mới có thể sống sót tại thế giới này."
"Được."
Triệu Thiền Y hớn hở nói.Nàng đang định sử dụng bí pháp, bỗng giật mình."
Làm sao vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Có người tới, một đám mặc đồng phục giống nhau, có thể là cùng một mônphái... bọn họ đang đi lên đây."
Triệu Thiền Y nói."
Chắc hẳn là tìm ta, ngươi trốn đi, tối nay ta sẽ truyền cho ngươi đao thuật này."
Liễu Bình nói.Ngay lập tức, Triệu Thiền Y hóa thành một tấm thẻ bài, nhập vào hư không biếnmất.Một giây...Hai giây...Ba giây...Ầm...Cửa bị đẩy ra, bảy tám người đàn ông mặc quân phục đi tới."
Liễu Bình, ngươi đã bị bắt, đi theo chúng ta một chuyến."
Một người đàn ôngtrầm giọng nói.Liễu Bình ngồi im bất động, nhẹ nhàng vươn tay ra.Hỏa Nha đưa đầu chó với bộ lông mềm mại hoàn toàn mới của mình tiến tới, đểhắn xoa."
Các ngươi là ai?
Vì sao lại xông vào ký túc xá của ta?"
Hắn vừa nói, vừa lấy huy chương vàng của mình ra, đặt trước ngực, nói:"Trước khi làm bất cứ chuyện gì, hãy suy nghĩ cho rõ ràng."
Tiền Võ Chu đi ra khỏi đám người, châm biếm: "Ta nghe nói mỗi lần xảy rachuyện gì, ngươi đều cầm tấm huy chương này ra làm lá chắn, thế nhưng lầnnày nó cũng không bảo vệ được ngươi."
Liễu Bình mỉm cười, nói khẽ: "Huy chương chỉ là một loại nhắc nhở đầy thiệný, thế nhưng có vẻ như ngươi không rõ ràng về quy tắc của xã hội văn minh loàingười lắm nhỉ, như vậy thì ta muốn dùng tới nó rồi."
Tiền Võ Chu bỗng híp mắt lại, lẩm bẩm: "Quy tắc xã hội à..."
Mấy tên sĩ quan nhìn nhau.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đang đề nghị triệu hoán.][Lần triệu hoán này tới từ khế ước với Hoàng thất, cần ít nhất ba người có huychương vàng, mới có thể hoàn thành lần triệu hoán này.][Libertas đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.][Tiêu Mộng La đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.]Bỗng nhiên, lại có thêm một hàng chữ nhanh chóng hiện lên:[Hoa Tình Không đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.][Các ngươi đã sử dụng ân tình của Hoàng thất, đổi lấy cơ hội triệu hoán Hoàngthất đứng ra.][Ngươi có đồng ý hay không?]Liễu Bình đứng dậy, nói ra: "Nếu như ta đã bị bắt giữ, vậy thì ta đành phải mờiHoàng thất tới đây chủ trì công đạo thôi."
"Ngươi muốn công đạo gì?
Đây là một lần hỏi thăm được Danh sách máy mócđồng ý."
Sắc mặt một sĩ quan hơi trắng bệch đi, nói."
Hỏi thăm?
Vừa nãy không phải là bắt giữ sao?"
Liễu Bình bật cười.Hư không bỗng tách ra.Một ông lão mặc áo đuôi tôm màu đen bước ra, cúi người chào Liễu Bình, nói:"Điện hạ đang chờ ngươi, chúng ta cũng đã biết về chuyện này rồi, thế nhưng tamuốn hỏi trước, ý kiến của ngươi là gì, Liễu Bình."
"Ta không có ý kiến gì nhiều, chỉ muốn công bằng mà thôi."
Liễu Bình nói."
Công bằng như thế nào?"
Ông lão hỏi."
Điều tra ta cũng không sao cả, thế nhưng ta muốn biết, Tiền Võ Chu đã đi tớinhững nơi nào, đang làm gì trong ngày hôm qua, ta nhớ được có một vài thẻpháp thuật có thể phục hồi quỹ tích hành động của hắn ta chứ."
Liễu Bình nói."
Cái đó thì không thành vấn đề, chỉ có mỗi yêu cầu này thôi sao?"
Ông lão hỏilaaij."
Đương nhiên."
Liễu Bình nói."
Vậy thì như ngươi mong muốn."
Ông lão mỉm cười gật đầu.Đối diện hai người, sắc mặt Tiền Võ Chu bỗng biến đổi.-------Chương 278: "Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"
Ông lão mặc áo đuôi tôm màu đen làm động tác rút bài về phía hư không.Một tấm thẻ bài được ông ta rút ra, cầm trên tay."
Liễu Bình..."
Ông ta nói: "Chỉ cần ta sử dụng tấm thẻ bài theo dõi cấp bậc Tinhthần này, là có thể phục hồi toàn bộ quỹ tích hành động của Tiền Võ Chu vàođêm hôm qua."
"Cám ơn."
Liễu Bình nói."
Thế nhưng tại sao ngươi lại có yêu cầu này?"
Ông lão hỏi.Liễu Bình nói: "Rất đơn giản, tối hôm qua ta dẫn chó đi ra ngoài đi dạo, thếnhưng chó của ta chạy quá nhanh, lại có vẻ dây phải thứ gì đó, sợ hãi tới mứcchạy trốn về cạnh ta, sau đó... ta thấy được một vài chuyện không tốt."
"Ồ?
Chuyện gì?"
Ông lão hỏi.Hai người đang nói chuyện, lại thấy Tiền Võ Chu giơ tay lên...Liễu Bình vẫn luôn chú ý tới hắn ta, lập tức quát lớn: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó...Phòng ký túc xá im ắng giống như bị một quả đạn pháo nổ tung, vang lên mộttiếng vang cực lớn, sụp đổ xuống.Bảy tám bóng người bay ra ngoài, vẩy ra từng luồng sương máu, ngã trên mặtđất, không động đậy được chút nào nữa cả.Tiếng cảnh báo trầm trầm cùng to lớn vang vọng toàn bộ Học viện Hoàng gia.Một quả cầu ánh sáng yên lặng nổi bồng bềnh giữa không trung.Trong quả cầu ánh sáng, Liễu Bình được ông lão kia bảo vệ phía sau, còn ômmột con chó vàng nữa."
Cám ơn ân cứu mạng của các hạ."
Liễu Bình nói."
Không, hẳn là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, ta cũng không nghĩ tới, chỉ làmột thiếu niên lại dám ra tay ở nơi này, hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn tàn ácnhư vậy..."
Ông lão nhìn về phía dưới, thấy được thi thể các sĩ quan đều nằm la liệt trên mặtđất, dần dần hóa thành từng luồng sương mù hình người, bay về phía ký túc xáđã sụp đổ."
Cứu mạng!"
"Mau cứu ta, van cầu ngươi."
"Ai có thể ngăn cản..."
Những luồng sương mù hình ngươi kia liên tục nói.Thế nhưng khi nhập vào đống đổ nát kia, toàn bộ âm thanh đều im bặt đi.ể ỗMột cảm giác quỷ dị không hiểu bỗng sinh ra.Vẻ mặt ông lão càng ngày càng nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"
Còn chưa dứt lời.Một luồng sương mù xám cao mấy chục mét dần dần đứng dậy từ trong đống đổnát, hóa thành hình dạng của Tiền Võ Chu.Hắn ta nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng bằng ánh mắt âm u, nói:"Còn xảo quyệt hơn so với sự tưởng tượng của ta..."
Còn chưa dứt lời, cơ thể của ông lão bỗng trở nên cứng ngắc, quả cầu ánh sángcũng dần dần tối lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện trên đỉnh đầu Tiền Võ Chu:[Người thức tỉnh không rõ.][Đây là một vị tồn tại nào đó ngủ say tại nơi sâu trong Vĩnh Dạ, không ai biếtđược tin tức chi tiết của nó.]Liễu Bình không do dự mà quát: "Mở!"
Vô số phù văn ánh sáng từ dưới chân hắn khuếch tán ra, hình thành một quầngsáng với bán kính bốn mươi mét."
Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"
Toàn bộ đống đổ nát đều bị quầng sáng bao phủ lại, lập tức bay lên, trong nháymắt đã hình thành một bức tường khổng lồ cao mấy chục mét, ngăn cản trướcmặt Liễu Bình và ông lão.Khoảng cách giữa hai người cùng Tiền Võ Chu, đã bị ngăn cách.Ông lão trở nên hốt hoảng, rồi tỉnh hồn lại.Ông lão xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Suýt nữa thì bị trúng thuật củanó rồi, thật sự là kỳ quái, làm cách nào mà nó có thể tấn công ta chứ?"
"Không rõ ràng, ta chỉ thấy tình huống của ngươi không đúng lắm... chúng tacần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Liễu Bình nói."
Không cần, máy móc đã làm ra phản ứng rồi."
Ông lão nói.Hư không nứt ra, từng ống dẫn kim loại vươn ra, đầu ống dẫn đều kết nối từngtấm thẻ nhân vật.Bọn họ rơi xuống nơi này, hầu như chỉ trong chớp mắt, đã đứng đầy nơi này rồi."
Lý lão, tình hình hiện tại là như nào?"
Người trung niên dẫn đầu hỏi.Ông lão nói: "Ta hoài nghi là một tồn tại ngủ say đã thức tỉnh, chúng ta khôngbiết nó là cái gì, thế nhưng nó cướp lấy thân thể của Tiền Võ Chu."
Liễu Bình xen vào nói: "Các vị, ta chỉ là một học sinh không có thực lực gì, cóthể đưa ta rời khỏi nơi này trước hay không?"
ấ ề Ô"Không có vấn đề, đúng là ngươi cũng không thích hợp ở nơi này nữa."
Ông lãonói.Một ống kim loại đưa tới, kết nối với phía sau lưng của hắn, trong nháy mắt dẫnhắn vào trong hư không.Trời đất đảo điên.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi Học viện Hoànggia, lấy tốc độ nhanh như điện chớp bay về một vị trí cực cao nào đó.Ngay sau đó...Ống kim loại phía sau bỗng nhiên run rẩy dữ dội.Xoạt xoạt!Tiếng vang xuất hiện.Liễu Bình cảm thấy mình đã không tiếp tục di chuyển nữa, yên lặng đứng giữakhông trung.Cảnh tượng xung quanh trở nên bình thường.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, lại thấy được ống kim loại phía sau đã bị tan rãthành một đống linh kiện, rơi xuống mặt đất.Đã không bị ống kim loại khống chế, Liễu Bình cũng bắt đầu rơi xuống phíadưới.Tại phương hướng học viện, một tiếng kêu to chói tai vang vọng đất trời.Bóng xám của Tiền Võ Chu tản ra, hóa thành dòng lũ màu đen phóng lên tậntrời, ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ ở trên bầu trời.Nó dùng âm thanh cực kỳ quái dị, nói: "Cương vực của các ngươi đã đủ rồi, lạicòn khai hoang tới mộ viên của ta, quấy rầy ta ngủ say..."
"Điều này làm ta rất tức giận."
Gương mặt khổng lồ tản đi, hóa thành từng điểm đen, bay lả tả rơi xuống toànbộ Hoàng thành.Một điểm đen lao vùn vụt tới, xoay quanh người Liễu Bình.Nó hiện ra thân hình.Tiền Võ Chu.Chuẩn xác mà nói, đó là một con quái vật nửa người trên là Tiền Võ Chu, phíasau có giáp xác rất dài, nửa người dưới có rất nhiều chân đốt."
Liễu Bình, ngươi không nghĩ tới chứ, chúng ta lại gặp mặt trong tình huốngnhư thế này."
Quái vật dùng giọng nói loài người nói."
Ngươi là Tiền Võ Chu?"
Liễu Bình hỏi."
Sau khi từ bỏ thân phận loài người, hiện tại ta càng mạnh mẽ hơn, lúc nào cũngcó thể ***** ngươi...
điều làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngươivẫn nhỏ yếu như vậy."
Quái vật nói.ố ế ễ"Ngươi muốn như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.Quái vật liên tục bay quanh người hắn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:"Trận chiến tại thành Sương Phong kia, mấy người các ngươi thu được huychương vàng, mà ta liều sống liều chết, cuối cùng lại không được thưởng bất cứthứ gì, về sau các ngươi đi Hoàng thành, mà ta cũng được quân đội mời chào,lúc đầu còn tưởng tiền đồ của ta sẽ rất sáng lạn, ai ngờ lại bị đưa tới tiền tuyếngia nhập đội cảm tử."
"Không phải ngươi đã thu được huân chương quân đội sao?"
Liễu Bình hỏi.-------Chương 279: Kẻ địch của Danh SáchTrên mặt quái vật hiện lên rất nhiều cảm xúc khác biệt, lẩm bẩm nói: "Ngươikhông thể biết được những chuyện ta đã trải qua tại tiền tuyến đâu, Liễu Bình,khi đó ta xâm nhập vào mộ viên của nó..."
Vẻ đau khổ lóe lên trong mắt nó, ngay sau đó, nó lại dùng giọng nói mừng rỡcùng kích động nói:"Ta nhận được lực lượng... loại lực lượng này đủ để ***** ngươi, giải mốihận trong lòng ta!"
Quái vật hét lớn, lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình thầm thì: "Phụ thân thuật."
Sau lưng hắn, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Làm vậy sẽ không thể *****nó!"
"Không thể bại lộ, tránh thoát là được rồi!"
Liễu Bình lại nói.Quái vật vọt tới trước mặt Liễu Bình, sáu đôi chân đốt tại nửa người dưới mởrộng, hiện ra một mũi nhọn màu đen khảm trên người nó."
Chết đi, Liễu Bình!"
Quái vật phát ra một tiếng kêu to nửa người nửa trùng.Cả người Liễu Bình hóa thành tàn ảnh vặn vẹo, trong nháy mắt tránh khỏi côngkích của đối phương, giơ tay trái lên, cào mạnh về phía trước."
Độp!"
Một tiếng vang xuất hiện.Một tát này tát trúng mặt quái vật, làm cho quái vật ngã trái ngã phải bay rangoài."
Hì hì ha ha, chỉ dựa vào thủ đoạn này của ngươi, cũng muốn bắt nạt hắn sao?"
Giọng nói của Liễu Bình lại chuyển thành giọng nữ.Sắc mặt của hắn hiện lên một sự lạnh lùng.Đúng lúc này, hư không phía sau lưng Liễu Bình lại tách ra làn nữa, một ốngkim loại thật dài vươn ra, kết nối về sau lưng hắn, phát ra những tiếng ken kétrất nhỏ.Ống kim loại rút về bên trong, lập tức dẫn theo hắn rời khỏi bầu trời.Một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên bên tai Liễu Bình:"Sự kiện lần này được phán định là xâm lấn cấp hai."
"Phong ấn cỡ lớn sắp khởi động, Liễu Bình, ngươi sẽ được dịch chuyển tớiphạm vi bên ngoài sức ảnh hưởng của sự kiện này."
"Địa chỉ được lựa chọn là: Tháp đồng hồ."
ồ ồ ồ ắ ấTrên tháp đồng hồ tại thành thị, một luồng sáng trắng xuất hiện.Ống kim loại đặt Liễu Bình tại phía trên tháp nhọn của tháp đồng hồ, sau đónhanh chóng rụt lại.Liễu Bình đứng trên tháp nhọn, nhìn về phía Học viện Hoàng gia phương xa.Trong bóng đêm tăm tối.Biển côn trùng vô biên vô hạn dần dần trở nên chậm chạp, tính cả toàn bộ Họcviện Hoàng gia ở bên trong, bị từng ống kim loại từ trong hư không vươn rangoài trói chặt.Những ống kim loại đó nối liền với nhau, hình thành một khung kim loại màubạc, phác họa ra một khung thẻ bài khổng lồ giữa đất trời.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi tận mắt nhìn thấy thuật phong ấn Vĩnh Dạ cỡ lớn: Kẻ địch của DanhSách - Ngưng Kết Vĩnh Hằng.][Ngươi lại thu hoạch được điểm diễn một lần nữa.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Chú ý.][Phong ấn đã hoàn thành.][Toàn bộ quái vật đã bị Danh Sách máy móc phong ấn vào trong tấm thẻ bàikia.]Liễu Bình đọc xong, không nhịn được mà hỏi: "Vậy đám người vẫn còn ở trongHọc viện thì sao?"
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Bọn họ lẫn quái vật đều bị hãm trong phong ấn vĩnh hằng.]...Quân đội bắt đầu hành động.Không ít sĩ quan bay ở giữa không trung, lớn tiếng hét lớn, ra lệnh cho thủ hạcủa mình.Từng đội từng đội binh sĩ xuất hiện từ bốn phương tám hướng, nhanh chóngbước về phía Học viện Hoàng gia.Bọn họ tập kết thành trận hình tại phụ cận tấm thẻ bài khổng lồ kia, phân phốivũ khí, áo giáp, tiếp tế.Mỗi một đội ngũ, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, lập tức xông vào bên trong thẻ bàidưới sự thống lĩnh của sĩ quan.Trên tháp đồng hồ.Liễu Bình nhìn một lát, thấp giọng hỏi:"Đối với quái vật kia, ngươi có cảm giác gì không?"
ề ắ ấGiọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên tai của hắn: "Ta cảm thấy nó khônghoàn chỉnh, theo lời nói của cái tên Tiền Võ Chu kia tới xem, bản thể của nóvẫn còn ở tại một nơi thật xa."
"Cho nên chúng ta có phần thắng sao?"
Liễu Bình hỏi."
Dựa vào trực giác của ta, chỉ cần quái vật này không có bất cứ trợ giúp nào,như vậy chúng ta có thể cùng đánh một trận."
Triệu Thiền Y nói."
Rất tốt, chúng ta cần nghĩ cách xâm nhập vào bên trong."
Liễu Bình nói."
Tại sao?
Nơi này không phải rất an toàn sao?"
Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi."
Hai người bạn của ta vẫn bị giam ở bên trong đó, ta phải nghĩ cách đi cứu bọnhọ."
Liễu Bình nói."
Thì ra là thế, thế nhưng hiện tại thực lực của ngươi đã biến mất, muốn lẻn vàobên trong là chuyện rất khó khăn, hay là để ta đi?"
Triệu Thiền Y nói."
Không được, ta cần phải tự mình làm chuyện này, nếu không một khi màngươi bị phát hiện, sẽ gây nên phiền phức rất lớn."
Liễu Bình nói.Ánh mắt của hắn quét về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt Anh linh che chở.][Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea.][Thỏa mãn điều kiện bên dưới, sẽ có thể rút ra một loại năng lực biến chủng từtrên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Lừa gạt mười mục tiêu.][Kiến thức cơ bản của Long tộc cần luyện tập thường xuyên, để tránh việc giảmxuống độ thông thạo.]Liễu Bình đọc xong, suy nghĩ vài giây, bỗng nhảy xuống khỏi gác chuông."
Chúng ta đi thôi."
Hắn nói."
Cứ đi thẳng vào như vậy sao?
Có thể bị ngăn cản hay không?"
Triệu Thiền Yhỏi."
Trước đó ta đã rời khỏi chiến trường, chỉ cần tiếp theo không bị phát hiện, làcó thể lẻn vào bên trong."
Liễu Bình bước nhanh xuyên qua đường đi, thỉnh thoảng còn gặp phải từng độibinh lính đi qua.Hắn né tránh binh sĩ, dần dần đi tới gần phạm vi tấm thẻ bài phong ấn, rất nhanhcũng có thể thấy được tuyến phong tỏa do quân đội thiết lập.Những người không liên quan, đều không cho phép tiến vào tuyến phong tỏa.Liễu Bình núp ở phía xa nhìn một lát, tính chính xác thời cơ, bỗng nhiên đi tớigiữa đường, lắc mình biến đổi.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nổi lên:ồ[Ngươi sử dụng thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Ngươi đã biến thành một đạo cụ cần thiết sử dụng trong chiến tranh, để có thểtiện đường xâm nhập vào thẻ bài phong ấn.]Mấy giây sau.Hơn một trăm binh sĩ vội vàng chạy nhanh qua nơi đây.Một người cầm đầu bỗng dừng lại, lớn tiếng nói: "Không biết là tên khốn nàosơ ý như thế này, ngay cả thẻ bài phòng ngự của mình bị rơi mất cũng khôngbiết!"
Hắn ta xoay người, nhặt một tấm thẻ bài rơi trên mặt đất.Trên thẻ bài có vẽ một bộ áo giáp hoàn chỉnh của binh linh đế quốc.Đây là một tấm thẻ phòng ngự.Một bộ đồ phòng ngự hoàn chỉnh, đương nhiên không thể tùy ý vứt bỏ được.Người kia thu thẻ bài lại, vung tay lên nói: "Tiếp tục tiến tới, chúng ta sắp tớinơi rồi!"
Bọn họ tiếp tục hành quân, rất nhanh đã đi tới tuyến phong tỏa."
Cho đi!"
Sĩ quan trông coi tuyến phong tỏa lớn tiếng nói.Sau khi đội binh sĩ này xông vào trong khu vực tiếp giáp với phong ấn, lập tứcbáo cáo với cấp trên của mình."
Báo cáo Thượng tá, chúng ta đã hoàn thành tập kết!"
"Rất tốt, phân phối trang bị, chuẩn bị tiến vào nơi phong ấn này."
"Rõ!"
Các binh sĩ vội vàng chuẩn bị, chỉ chốc lát sau đã sắp xếp trận hình, vọt vào nơiphong ấn.-------Chương 280: Lập đức thụ nhân.Trên bầu trời.Khắp nơi đều là quái vật màu đen.Nửa người trên của bọn chúng là người, nửa người dưới là côn trùng, nói chúngnó là quái vật, chẳng bằng nói chúng nó là côn trùng còn chính xác hơn.Bầy trùng tàn phá bừa bãi.Những Thẻ bài sư có khí tức mạnh mẽ lượn lờ ở trên bầu trời, thỉnh thoảng némra từng tấm thẻ bài, chém giết ác liệt với những con quái vật nửa người nửatrùng kia.Trên mặt đất.Các binh sĩ tập kết thành trận hình, phát ra những tiếng gầm thét, tiến công vềphía đám côn trùng kia.Chiến tranh giữa song phương dần dần tiến vào trạng thái gay cấn.Liễu Bình trốn tại phía sau một khu giảng đường, yên lặng lột bỏ bộ quân phụctrên thi thể một binh sĩ, rồi mặc nó lên trên người của mình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã thành công lừa gạt hơn trăm tên binh sĩ, tiến vào nơi phong ấn này.][Anh linh che chở đã có hiệu lực.][Rút một hạng năng lực từ trên người Andrea, cũng tiến hành chuyển hóa thànhhệ thần bí, đạt được năng lực như sau: ][Nhặt bảo vật.][Thuyết minh: Trong một ngày tiếp theo, ngươi sẽ có trực giác nhạy cảm vànăng lực tương quan của Long tộc, nhặt toàn bộ bảo vật có trên người của ngườichết.]Liễu Bình thở dài, lắc đầu.Tình hình hiện tại rất phức tạp, vốn còn định rút ra một loại năng lực hỗ trợchiến đấu, ai mà biết lại rút được loại năng lực này.Thôi...Hay là nắm chặt thời gian đi."
Nên đánh như thế nào?"
Triệu Thiền Y hỏi."
Ngươi không thể hiện thân."
Liễu Bình nói.,"Ngươi có thể hiện thân sao?"
"Ta cũng không thể."
"Vậy thì..."
ể ế"Dùng thuật dịch dung, che đi khuôn mặt, làm cho người khác không thể biếtđược thân phận chân thật của chúng ta, thế nhưng ta không chắc những Thẻ bàisư mạnh mẽ kia có thể nhìn thấu thuật dịch dung hay không, cho nên chúng tacần phải cố hết sức trốn tránh bọn họ."
"Liễu Bình, ta có một môn bí thuật, có thể lừa gạt được những người kia."
"Ồ?
Có lòng tin như vậy sao?
Là bí thuật gì?"
"Ngươi hiểu mà, ta am hiểu về thuật đó đó... khi trước suýt nữa thì dùng lênngười Hỏa Nha."
"Đực biến cái?
Không được, dùng những cách khác!"
"Vậy thì hơi yêu hóa một chút xíu, làm cho người khác không thể nhận ra thânphận ban đầu của ngươi vậy."
"Như vậy cũng được."
Triệu Thiền Y phát ra tiếng meo meo mừng rỡ, điều khiển hai tay Liễu Bình,nhanh chóng phát động pháp ấn.Thân hình Liễu Bình dần dần biến đổi.Khuôn mặt của hắn trở nên thon gầy, hình dáng cũng biến đổi, thân hình cao lớnhơn, hai tay hai chân cũng biến thành càng dài hơn.Hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác.Chuẩn xác mà nói, hắn đã bị yêu hóa.Thế nhưng chuyện này không thể bị nhìn thấu, bởi vì yêu thú gần như giống hệtloài người từ cơ bắp, xương cốt cùng hành vi.Triệu Thiền Y chính là cựu Yêu vương, lại là Miêu yêu, làm loại chuyện nàythật sự là quá đơn giản.Yêu hóa trên người Liễu Bình ở vào một trình độ rất tinh tế, đã biến hắn thànhmột người hoàn toàn khác, mà hình dáng bề ngoài cũng không khác loài ngườiquá nhiều, không tới mức bị loài người coi như yêu ma.Liễu Bình bò trên mặt đất, hai tay hai chân đều chạm đất, nheo mắt lại thăm dòkiến trúc bốn phía xung quanh."
Đi nơi nào?"
Hắn nói với giọng êm tai."
Đi tới khu huấn luyện chiến đấu, bình thường Libertas và Tiêu Mộng La đềuthích rèn luyện kỹ nghệ tại nơi đó."
Hắn dùng giọng bình thường để trả lời."
Đi."
Liễu Bình dùng cả tay lẫn chân, rất dễ dàng có thể bò lên trên giảng đường caomấy chục mét, nhìn về phía khu huấn luyện chiến đấu.Khu vực giữa giảng đường và khu huấn luyện, là nơi chém giết kịch liệt giữabinh sĩ loài người cùng với bọn quái vật.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời, đám Thẻ bài sư cũng đang chémgiết với đám quái vật quên cả trời đất.ể ắ"Không thể kéo dài thời gian được."
Hắn nói nhỏ.Một vòng sáng từ dưới chân hắn mở rộng ra, nhanh chóng khuếch tán tới phạmvi bốn mươi mét.Liễu Bình thả người nhảy về phía trước...Tại bốn phương tám hướng, có từng khối đá, vũ khí gãy, áo giáp hỏng, thi thểcôn trùng nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa không trung.[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét'.][Rất nhiều tạp vật trên chiến trường đều bị ngươi triệu tập tới giữa không trung,hình thành một chiếc cầu nổi.]Bỗng nhiên...Một bóng đen lao về phía Liễu Bình...Ầm!Nó đâm vào một khối đá lớn vừa xuất hiện, bay ngược ra ngoài.Trên khối đá lớn đó có khắc bốn chữ:"Lập đức thụ nhân."
Đây là bia đá được khắc lên khẩu hiệu của Học viện Hoàng gia!Liễu Bình không để ý những chuyện vừa xảy ra, thân như tàn ảnh, nhanh chóngdựa vào những tạp vật này mà lướt qua không trung.Hầu như chỉ trong nháy mắt...Hắn xuyên qua chiến tuyến dày đặc, rơi trên đài cao trong khu huấn luyện chiếnđấu."
Ta ẩn núp trước, tránh một lát rồi nói sau."
Liễu Bình nói bằng giọng êm tai, thân hình trốn tại vách tường trong bóng tối,di động về phía trước.Cảnh giác như một con mèo, dần dần hắn hòa với bóng mờ làm một thể.Mấy giây sau, hắn dừng lại, ngồi xổm trong bóng tối, mở đôi mắt sáng ngờiquan sát bốn phía.Một giây...Hai giây...Ba giây.Con côn trùng vừa có ý định tấn công hắn đã rơi vào trên đài cao.Côn trùng phát ra những tiếng kêu có tiết tấu nhất định, nhìn quanh một vòng,không thấy bất cứ vật còn sống nào, đành phải hậm hực bay lên bầu trời, rờikhỏi nơi này.Lúc này, Liễu Bình mới cẩn thận mò ra, treo ngược tại bên ngoài một cánh cửasổ, dùng tay nhẹ nhàng nhấn xuống...ốCửa số đã bị đóng chặt, không vào được.Liễu Bình liếc nhìn vào bên trong, trong nháy mắt sử dụng quầng sáng triệu tập,dời vị trí ổ khóa bên trong cửa sổ, mở cửa sổ ra chui vào bên trong."
Ai?"
Một thanh âm quát lên.Mấy tên học sinh mặc chiến giáp xông tới."
Ta là quân đoàn thứ ba, binh chủng đặc biệt, tới đây để cứu các ngươi."
LiễuBình trầm giọng nói.Mọi người thấy được quân phục trên người hắn, đều thở phào một hơi.Rõ ràng đối phương là loài người, lại mặc quân phục, giống hệt với những quânnhân đang chém giết phía bên ngoài kia.Giọng nói của Libertas vang lên từ phía xa:"Trời ạ, hóa ra cái người xuyên qua giữa không trung cực kỳ phong cách, lại làngươi à?"
Hắn ta vọt tới trước mặt Liễu Bình, quan sát hắn từ đầu tới chân, chợt nói: "Bênngoài có quá nhiều côn trùng, đã hoàn toàn lấp kín con đường phía trước, ngươicó thể dẫn chúng ta tới khu ký túc xá không?"
"Tại sao lại phải đi tới khu ký túc xá?"
Liễu Bình hỏi."
Rất nhiều bạn bè của chúng ta đều ở nơi đó."
Libertas nói.Một bóng hình duyên dáng xông lại, ngăn trước mặt Libertas, vội vàng nói vớiLiễu Bình: "Xin ngươi đó, dẫn bọn ta đi tới ký túc xá nam sinh cứu người đi."
-------Chương 281: Làm sao... là ngươi..."
Tiêu Mộng La.Mặc dù biết hoàn cảnh hiện tại không đúng, thế nhưng tất cả mọi người đềuphát ra những âm thanh ồn ào.Liễu Bình thì hừ lạnh một tiếng cao ngạo, vẻ mặt thay đổi liên tục, rồi khinhthường nói: "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng muốn đi cứu người?"
Tiêu Mộng La ngẩn ra.Liễu Bình lại trầm giọng nói: "Được rồi, lo cho chính các ngươi đi, người trongký túc xá đã được cứu ra ngoài rồi."
Không đợi mọi người nói chuyện, Liễu Bình cao giọng nói: "Không thể ở lạinơi này lâu hơn được nữa, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức, rời khỏi Họcviện mới coi như an toàn!"
"Những con côn trùng kia quá mạnh, với thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ cóthể miễn cưỡng bảo vệ cửa ra vào này mà thôi."
Có người nói."
Thế nhưng điều này còn bởi vì lượng lớn quân nhân hấp dẫn sự chú ý của bọnchúng, nếu không chúng ta đã xong đời từ lâu rồi."
Vẻ mặt Libertas trở nên nhẹnhõm hơn, bổ sung.Đám người cũng liên tục gật đầu.Đúng lúc này.Một tiếng nổ vang từ cửa phía tây truyền tới.Một con quái vật cao hơn ba mét vọt vào, nhảy tới phía trên đấu trường giácđấu.Nửa người dưới của nó là sáu cái chân đốt, nửa người trên lại có bộ dáng củaTiền Võ Chu."
Tiền Võ Chu!"
Libertas thất thanh nói.Quái vật nghiêng mắt nhìn tới, ánh mắt dừng lại tại trên người Libertas và TiêuMộng La."
Rất tốt, một cái chạy mất, còn lại hai cái."
Hắn ta nói với vẻ hung ác.Tiêu Mộng La vui vẻ, nói: "Chạy mất một?
Ý của ngươi là, Liễu Bình đã chạyđi rồi?"
"Muốn biết sao?
Dùng mạng của ngươi đổi lại đi!"
Ngực Tiền Võ Chu tách sang hai bên, phun ra một luồng chất lỏng màu xanhlục.Ngay sau đó...ấ ắ ề ếLoại chất lỏng này đang bắn về phía Tiêu Mộng La, thế nhưng khi bay tới giữakhông trung lại biến mất một cách đột ngột, xuất hiện tại phía sau Tiền Võ Chu.Xì xì xì xì!Từ trên lưng hắn ta bốc lên những tiếng ăn mòn cực mạnh."
A a a a, là tên khốn kiếp nào làm!
Ta muốn giết các ngươi..."
Tiền Võ Chu đau đớn lăn lộn đầy đất.Lúc này, lại có mấy con côn trùng khác bay vào, rơi xuống quanh người hắn ta."
Ha ha, làm sao mà nó lại ra nông nỗi này?"
Một con quái vật nửa người nửacôn trùng hỏi."
Nó chỉ là mới tới, đương nhiên không hiểu được cái gì mới gọi là chiến đấu."
Con côn trùng bên kia thì trả lời với giọng khinh thường."
Thế nhưng nó lại là người được vị kia lựa chọn, các ngươi không nên thất lễ,có lẽ nó sẽ mạnh hơn chúng ta trong thời gian ngắn thôi."
Con côn trùng thứ banói.Nói xong, ánh mắt của bọn nó rời khỏi người của Tiền Võ Chu, nhìn về các họcsinh xung qunah.Liễu Bình đi tới, ngăn tại phía trước tất cả học sinh, nói nhỏ:"Nàng nguyện ý cùng chiến đấu với ta chứ?"
Hắn lại dùng giọng nói rất nhỏ, nói: "Nguyện ý."
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Triệu Thiền Y đồng ý cùng sóng vai chiến đấu với ngươi.][Đã thỏa mãn điều kiện kích hoạt.][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, những thẻ bài mà ngươi rút ra đều sẽ chuyển thành đạocụ chuyên môn của ngươi, lại thêm cả hình thức chiến đấu chuyên dụng.]Liễu Bình mỉm cười, nói với đám quái vật phía đối diện: "Các ngươi dám chiếnvới ta một trận sao?"
"Muốn chết."
Một con quái vật nói khẽ."
Giết hắn!"
"Ta tới trước đi..."
Ba con quái vật cùng lao về phía Liễu Bình!Liễu Bình thì đứng im bất động.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện cực nhanh:[Đối phương đã đáp ứng chiến đấu với ngươi!][Đã thỏa mãn điều kiện!][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, trận chiến đấu này sẽ tiến vào trạng thái đặc thù: Đánhcược linh hồn.]ồ ấ ề ế ắ[Linh hồn của kẻ thất bại sẽ thuộc về người chiến thắng!]...Ba con quái vật nửa người nửa côn trùng nhào về phía Liễu Bình.Trong nháy mắt này.Hai mắt Liễu Bình nhắm nghiền lại."
Phụ thân thuật không thể phát huy hoàn toàn thực lực của ta, hay là để cho bảnthể của ta chiến đấu?"
Triệu Thiền Y nói."
Đã nói là ngươi không thể bại lộ rồi mà...
được rồi, ta cũng chưa chiến đấu vớithân phận người tu hành rất lâu rồi, hơi ngứa tay, ta mượn yêu lực của ngươi sửdụng một lát đi."
Liễu Bình nói."
Được."
Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình mở mắt ra.Ba móng vuốt đã sắp chạm tới thân thể của hắn.Thân hình của hắn lại uốn lượn, không biết ra sao đã tránh khỏi đòn công kíchcủa móng vuốt, rồi lướt nhanh tới, xuất hiện tại bên cạnh một con quái vật."
Tạm biệt."
Hắn nói xong, hai tay nắm chặt cổ quái vật, dùng tốc độ cực nhanh vặn ngược.Đầu của quái vật bị vặn gãy, đảo ngược một trăm tám mươi độ dán về phầnlưng, trên mặt vẫn còn sự dữ tợn, giống như vẫn đang đắm chìm vào đòn côngkích tới Liễu Bình vừa rồi.Nó còn không ý thức được mình đã chết mất.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi thu được một linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, từ giờ trở đi, hắn ta thuộc vềngươi, trở thành một trong những tấm thẻ bài của ngươi, làm mọi việc dựa theoý chí của ngươi.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Mộ viên thi trùng.][Cấp bậc thẻ bài: 11.][Hình thái: cận chiến.][Năng lực đặc biệt: Hồn bạo.][Sau khi chết, linh hồn tiến vào trạng thái hồn bạo, cống hiến lực lượng linh hồncho chủ nhân của nó.]Liễu Bình đọc xong, thân hình lướt sát mặt đất trở ra, tránh đi đòn công kíchcủa hai con quái vật khác, lại đá bay một con quái vật lên giữa không trung.Con quái vật còn lại thì hơi run rẩy, nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng ngự."
Tiền Võ Chu, tới đây cùng giết hắn!"
Quái vật quát.ồ ề ề"Tới rồi!"
Tiền Võ Chu chịu đựng sự đau đớn kịch liệt, lảo đảo lao về phía bênnày.Phụt...Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Quái vật vừa kêu Tiền Võ Chu tới bỗng cứng người lại.Nó chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ thấy trước ngực mình bị một chiếc gai nhọnxuyên thủng qua."
Làm sao... là ngươi..."
Quái vật nói.Phía sau lưng của nó, con quái vật vừa bị Liễu Bình ***** đã đứng dậy, dùngcây gai nhọn ẩn giữa sáu đôi chân đốt, đâm xuyên qua cơ thể của nó.Thân hình quái vật dần dần trầm xuống, rồi treo trên mũi nhọn, bất động.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Ngươi lại có được một tấm thẻ bài: Mộ viên thi trùng.][Thông tin thẻ bài này giống hệt với thẻ bài trước.]Lúc này, con quái vật bị đá bay kia mới vừa rơi xuống.Liễu Bình cùng hai con quái vật còn lại đồng loạt ra tay, đánh chết con quái vậtcòn lại.Lại thêm một dòng nhắc nhở nữa xuất hiện.Linh hồn của ba con quái vật đều thuộc về Liễu Bình.Lúc này, Tiền Võ Chu vừa mới đi tới gần.Hắn ta thấy được tình hình kỳ lạ này, không nói lời nào mà xoay người chạytrốn.Thế nhưng đã chậm.Ba con quái vật cùng Liễu Bình bao vây hắn ta lại, đồng loạt ra tay, đè hắn taxuống đất, chỉ qua vài giây đã đánh cho hắn ta trở nên thoi thóp.Liễu Bình quay đầu lại nhìn về phía đám học sinh kia.Nét mặt đám học sinh đều thể hiện sự sợ hãi, mỗi một người đón ánh mắt củahắn đều tránh đi, thậm chí còn lùi về sau mấy bước nữa.***** quái vật, lại làm cho quái vật thần phục, điều khiển bọn chúng tấncông đồng loại.Họ đều chưa nghe qua có loại năng lực này.-------Chương 282: Chủ nhân mớiCoi như tại trong dòng lịch sử dài dằng dặc, thậm chí trong toàn bộ thư việnHoàng gia, cũng không có bất cứ ghi chép nào cả.Đừng nói bọn họ cảm thấy sợ hãi, ngay cả Liễu Bình cũng cảm thấy nghềnghiệp "Thủ Ngục kỵ sĩ" quá kỳ dị cùng ác độc.Hắn lắc đầu, ánh mắt đảo qua ba con quái vật kia.Các ngươi giả chết trước đi, đừng đứng sau lưng ta nữa, không chỉ sẽ dọa sợđám học sinh kia, cũng làm cho Tiền Võ Chu sợ hãi.Ầm!
Ầm!
Ầm!Ba tiếng vang trầm vang lên liên tiếp.Ba con quái vật ngã xuống mặt đất.Bầu không khí nặng nề xung quanh cũng dần dần trở nên thư giãn hơn.Tiền Võ Chu cũng lộ ra vẻ thư thái hơn, lẩm bẩm nói: "Điều khiển thi thể... hóara là một loại năng lực thuộc hệ triệu hoán..."
Liễu Bình ngồi xổm trước mặt hắn ta, nói nhỏ:"Ngươi khác biệt với những con côn trùng khác, tới cùng thì ngươi gánh vác sứmệnh gì chứ?"
"Giết ta đi."
Tiền Võ Chu lạnh lùng nói.Nếu đối phương chỉ có năng lực điều khiển thi thể trong thời gian ngắn, như vậythì cũng không cần lo lắng quá mức."
Sau khi những con trùng khác chết đi, linh hồn sẽ dùng phương thức hiến tếmà nổ tung ra, mà ngươi lại không sợ chuyện này, xem ra ngươi hẳn là có chuẩnbị."
Liễu Bình nói với vẻ suy tư.Sắc mặt Tiền Võ Chu biến đổi mấy lần, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao màngươi biết?
Tới cùng thì ngươi là ai?"
Liễu Bình hơi dừng lại."
Gia tăng yêu lực gia trì cho ta."
Hắn âm thầm nói."
Được."
Triệu Thiền Y lên tiếng.Dưới sự chú ý của Tiền Võ Chu, bỗng nhiên có một bộ lông màu trắng xuấthiện trên người Liễu Bình, hai con ngươi biến thành màu lam, hai tay hóa thànhmóng vuốt sắc bén.Liễu Bình phát ra từng tiếng cười nhẹ, nói: "Cả ngươi lẫn ta đều không phải loàingười, hay là nói thẳng ra đi... ta chỉ sợ cái tên đứng phía sau ngươi làm rối loạnkế hoạch của ta mà thôi."
Tiền Võ Chu lại lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.ốĐối phương không phải loài người.Nói cách khác, đối phương cũng không có mâu thuẫn quá lớn đối với tồn tạiphía sau lưng mình.Trong Vĩnh Dạ, nếu như không phải loài người... lại xâm nhập vào khu vực nộiđịa loài người, hóa trang thành một tên binh lính bình thường bên trong Hoàngthành.Vẫn có thể trao đổi một chút, sẽ không bị trách tội.Nghĩ tới đây, Tiền Võ Chu nói: "Từng quốc gia của loài người bên trong VĩnhDạ đang bị hủy diệt liên tục, mọi linh hồn đều hóa thành phụ thuộc tồn tại vĩ đạiphía sau lưng ta, kế hoạch của ngươi là cái gì?"
"Giống như các ngươi, cho nên, ngươi và con quái vật phía sau ngươi, muốnkhai chiến với ta sao?"
Liễu Bình hỏi."
Chỉ dựa vào ngươi?"
Tiền Võ Chu lộ ra vẻ khinh thường.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trên hư không:[Đối phương hưởng ứng lời mời chiến đấu của ngươi.][Đã thỏa mãn điều kiện.][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, hình thái chuyên dụng chiến đấu: Đánh cược linh hồncủa ngươi đã mở ra.]Liễu Bình âm thầm mỉm cười, nói:"Phía sau ta cũng có một vị tồn tại mà các ngươi không biết... nói thẳng ra, tacũng giống ngươi, chỉ là tiểu binh đi mở đường mà thôi."
Vẻ mặt Tiền Võ Chu biến đổi.Nếu như là thật, vậy thì đồng nghĩa với việc có kẻ địch mà bên mình không biết,cũng muốn chia cắt linh hồn của quốc gia loài người này.Chuyện này ảnh hưởng quá lớn.Cần phải báo cáo tin tức này cho vị tồn tại vĩ đại kia ngay mới được, có lẽ nó sẽtha thứ cho sự thất bại của mình!Tiền Võ Chu đang ngẫm nghĩ, lại thấy đối phương vươn tay ra, đấm mạnh mộtquyền tới.Sự đau đớn mãnh liệt truyền tới.Ý thức dần dần ngưng kết."
Ngươi..."
Tiền Võ Chu cố gắng phun ra một chữ, thân thể run rẩy mấy lần, bất động.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Ngươi thu hoạch được một linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, từ giờ trở đi, nó thuộcvề ngươi, trở thành một tấm thẻ bài của ngươi, mọi hành động lẫn ý nghĩ của nóđều phải tuân theo ý chí của ngươi.]ề[Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Mộ viên Truyền lệnh quan.][Cấp bậc thẻ bài: 12.][Loại hình: cận chiến.][Năng lực 1: Ký sinh linh hồn.][Lựa chọn một linh hồn, trồng một phần nhỏ linh hồn của chủ nhân vào trongđó, làm cho chủ nhân dần dần nuốt sạch linh hồn của đối phương, kiểm soátmọi thứ của đối phương.][Khi kích hoạt năng lực này, cần mười ngày mới có thể chuẩn bị.][Năng lực này đã được kích hoạt, còn cần chín ngày nữa mới có thể kích hoạtlần tiếp theo.][Năng lực 2: Vạn Lý Quy Hồn.][Sau khi chết, linh hồn bay trở về vị trí của chủ nhân.]Toàn bộ chữ nhỏ hiện xong.Tiền Võ Chu bỗng nhiên mở to mắt, bò dậy, lớn tiếng nói:"Chủ nhân vĩ đại, ta có chuyện muốn báo cáo cho ngài biết, ta đảm bảm chuyệnnày..."
Giọng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.Nơi này vẫn là khu huấn luyện chiếu đấu của Học viện Hoàng gia.Không thể nào.Mình vừa chết, sẽ kích hoạt Vạn Lý Quy Hồn mà...Làm sao vẫn không bay trở về?Tiền Võ Chu cảm thấy rất khó hiểu.Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền tới từng đợt tiếng hoan hô của loài người.Liễu Bình liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài.Trên bầu trời, côn trùng đã càng ngày càng ít.Loài người đã phong ấn toàn bộ Học viện Hoàng gia lại, không cho bất cứ conquái vật nào rời đi cả, sau đó triển khai đồ sát phạm vi lớn.Hiện tại, trận chiến này đang từ từ đi về hướng thắng lợi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, tùy ý vung tay lên.Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!Ba con quái vật đang nằm trên đất giả chết, cùng với Tiền Võ Chu đang khóhiểu đồng thời hóa thành thẻ bài, rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát tấm thẻ bài trong tay, lộ ra vẻ suy tư.Có lẽ Tiền Võ Chu vừa về tới Hoàng thành, lập tức tìm tới mình gây chuyện,chính là chuyện mà hắn ta vẫn muốn làm.ắBởi vì hắn ta cực kỳ oán hận vận mệnh.Mà sứ mệnh chân chính của hắn ta, chính là vì kích hoạt năng lực kia...Ký sinh linh hồn.Nói cách khác, trận chiến tranh với quy mô lớn bên ngoài, chỉ là một sự ngụytrang.Chủ nhân của Tiền Võ Chu đã ký sinh vào một linh hồn loài người nào đó.Thế nhưng may mắn nhất chính là...Mình lại là chủ nhân mới của hắn ta-------Chương 283: "Mời ngài nói, ta rửa tai lắng nghe."
Liễu Bình thu hồi thẻ bài, quay người nhìn về phía các học sinh."
Ngài là một Thẻ bài sư loại điều khiển thi thể, hoặc là Thẻ bài sư có năng lựcđiều khiển linh hồn, đúng không?"
Một học sinh đánh bạo hỏi."
Ngươi nghĩ không sai, chức nghiệp của ta thường làm cho người khác sợ hãi,chỉ có thể chấp hành một vài nhiệm vụ trong bóng tối mà thôi, bình thường sẽkhông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người."
Liễu Bình nói.Đám người âm thầm gật đầu.Điều này cũng phải, đối phương là binh chủng đặc biệt có năng lực khống thi vàkhống hồn, bình thường sẽ không xuất hiện, chỉ tại những tình huống đặc biệtnhư hôm nay, mới xuất hiện chấp hành nhiệm vụ, lấy một địch bốn cứu nhữngngười như mình.Làm cho người khác mở rộng tầm mắt.Mọi người dần dần vỗ tay hoan hô."
Không nên thư giãn, tiếp tục chuẩn bị phòng ngự, để tránh việc có côn trùnglạc đàn chạy vào."
Liễu Bình nhắc nhở.Hắn đi về phía cái lỗ hổng do côn trùng đâm thủng kia, nhìn ra bên ngoài.Mặc dù thanh thế của trận đánh lén này rất lớn, thế nhưng chỉ là giương đôngkích tây, vì để che giấu sự thật rằng chủ nhân của mộ viên đã hoàn thành việcđoạt hồn.Chờ mọi chuyện kết thúc.Mình phải hỏi Tiền Võ Chu một lần.Xem xem chủ nhân mộ viên kia đã biến thành kẻ nào rồi.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ.Một lát sau...Chiến đấu bên ngoài đã tiến vào hồi cuối.Số lượng côn trùng liên tục giảm mạnh.Loài người sắp giành được chiến thắng trong trận chiến tranh này.Ánh mắt của Liễu Bình lướt qua người Libertas và Tiêu Mộng La, gật đầu vớitất cả mọi người, nói: "Cơ bản thì các ngươi đã được an toàn, chỉ cần ở nơi nàychờ đợi kết quả cuối cùng của chiến tranh là được, ta đi trước một bước."
Không đợi đám người kia nói thêm cái gì, hắn nhảy lên thật cao, rơi vào bệ cửasổ của sân huấn luyện, mở cửa sổ ra, nhảy ra bên ngoài, lóe lên liền biến mất."
Thật sự là lợi hại."
Libertas khen ngợi.ấ ắ"Ngươi có cảm thấy hắn ta tới ký túc xá cứu người trước, sau đó mới tới cứuchúng ta hay không?"
Tiêu Mộng La nói với vẻ suy ngẫm."
Có lẽ vậy... một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành loại tồn tại như vậy."
Libertas nói.Ở một bên khác...Liễu Bình bay ra ngoài, trốn trong góc khuất của sân huấn luyện.Hắn sử dụng một pháp quyết, êm tai nói:"Nghe kỹ đây, Liễu Bình, đây là bí thuật của tộc Miêu yêu chúng ta, chuyênmôn dùng để tránh né mọi thủ đoạn điều tra, điều kiện tiên quyết là phải trốn ởtrong bóng tối, tuyệt đối không được cử động."
"Ta đã biết."
Liễu Bình trầm giọng nói.Hắn yên lặng ngồi trong bóng tối, không nhúc nhích.Bỗng nhiên, cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.Từng luồng màu sắc mông lung ngưng tụ thành đoàn, yên lặng xuất hiện tronghư không, dần dần biến đổi, giống như muốn hình thành một loại cảnh tượngkhác vậy.Liễu Bình cảm thấy hơi kinh ngjac, không khỏi hỏi: "Loại bí thuật này của tộcMiêu yêu các ngươi, còn có thể sáng tạo một động thiên thế giới sao?"
Không ai trả lời hắn.Liễu Bình cảm thấy khác thường, nói: "Triệu Thiền Y?"
Vẫn không ai đáp lời.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Trong một trận đánh cược linh hồn, ngươi đã thu hoạch được linh hồn của bốnvị tôi tớ.][Một luồng lực lượng đặc biệt đang được kích hoạt.][Bản Danh Sách phán đoán, lực lượng này tới từ nghề nghiệp của ngươi.][Xin hãy cẩn thận ứng đối!]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất, chùm sáng lờ mờ kia cũng bắt đầu biến hóakịch liệt, xoay tròn xung quanh cơ thể Liễu Bình như một trận bão táp hủy diệtvậy.Một kỵ sĩ cưỡi chiến mã từ trong cơn bão chậm rãi hiện ra, đi tới đối diện LiễuBình.Trên người hắn ta mặc một bộ chiến giáp màu xám, đỉnh đầu có một vòng ánhsáng, trên vòng sáng hiện lên sáu phù văn ánh sáng cực kỳ thần bí, nhìn quagiống như một chiếc vương miện vậy.Một tấm mặt nạ sứt sẹo che đi khuôn mặt của hắn ta.ễ ề ốLiễu Bình nhìn chăm chú về phía đối phương, trong lòng lại hiện lên một loạicảm giác quen thuộc.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Đối phương là Thẻ bài sư có chức nghiệp giống như ngươi.][Dòng thời gian đã bị bóp méo.][Đối phương là một tồn tại tới từ một thời đại nào đó trong quá khứ.]Không sai.Vị kỵ sĩ này chính là Thủ Ngục kỵ sĩ!Kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, quan sát Liễu Bình, dùng thanh âm khàn khàn nói:"Ngươi là người lại thu được nghề nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ trong một thời đạinào đó tại tương lai sao?"
"Đúng vậy, không biết các hạ là?"
Liễu Bình hỏi."
Ta cũng là Thủ Ngục kỵ sĩ, trước khi linh hồn của ta biến mất hoàn toàn, sửdụng một loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, xuyên qua thời không, dựa vào kếtnối của luật nhân quả, đi tới trước mặt của ngươi."
Kỵ sĩ nói."
Các hạ tiêu hao lực lượng khổng lồ tới như vậy tới tìm ta, là vì cái gì?"
LiễuBình hỏi."
Ta cần phải tới nơi đây, nói cho ngươi biết một sự kiện."
"Mời ngài nói, ta rửa tai lắng nghe."
"Ngươi phải nhớ kỹ, tồn tại mà làm cho ngươi thu hoạch được nghề nghiệp ThủNgục kỵ sĩ ấy... dù cho kẻ đó là ai đi chăng nữa, mục đích của kẻ đó chắc chắnkhông phải tốt lành gì."
"Tại sao?"
Liễu Bình hỏi."
Từ thời đại của ta, toàn bộ Thần trụ Luyện Ngục ngưng tụ thành một lời thềước: Những Thần linh cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất khi phát hiện ra Thủ Ngục kỵsĩ, cần phải sử dụng toàn lực đuổi giết, tuyệt đối không cho phép bất cứ ThủNgục kỵ sĩ nào xuất hiện trên thế giới."
Kỵ sĩ nói.Liễu Bình trở nên im lặng.Suy nghĩ cẩn thận lại, vị tồn tại giống như bị phong ấn trong "Ngục giam lâmthời của người vô dụng" kia, nếu không phải do mình đã giải khai đề về thế giớitử vong tam trọng tấu, chắc chắn đối phương sẽ không xuất hiện.Mà vị kỵ sĩ trước mắt mình đây, đúng là một vị Thủ Ngục kỵ sĩ.Như vậy..."
Ngài sử dụng lực lượng khổng lồ như vậy, từ thời đại xa xưa đi tới nơi này, chỉvì nhắc nhở ta chuyện này thôi sao?"
Liễu Bình hỏi.Tên kỵ sĩ kia nói: "Thực lực của ngươi vừa mới nảy sinh, có lẽ ngươi vẫn khôngrõ ràng cho lắm, đôi lúc cũng không phải là người đang lựa chọn thẻ bài chứcnghiệp."
ễ"Đó là cái gì?"
Liễu Bình hỏi."
Mỗi một tấm thẻ bài chức nghiệp đều có quyền lựa chọn, nó sẽ lựa chọn nhữngngười có đặc chất phù hợp với bản thân mình."
Kỵ sĩ nói."
Ý của ngươi là, thật ra là do tấm thẻ 'Thủ Ngục kỵ sĩ' này đã chọn trúng ta, mớithông qua vị tồn tại kia, đi tới trước mặt của ta sao?"
"Ta biết chuyện này rất khó hiểu, thế nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, thẻ bài chỉhành động dựa vào bản năng, nó chỉ công nhận đặc chất của ngươi..."
"Cho nên vấn đề trong chuyện này không phải là tấm thẻ bài..."
Kỵ sĩ bỗng caogiọng nói: "Điều ngươi cần cẩn thận, chính là người đã đưa cho ngươi tấm thẻbài này."
"Thật sao?
Thế nhưng vị tồn tại kia cực kỳ mạnh mẽ, với thực lực của nó màmuốn mưu đồ cái gì, có lẽ ta cũng không thể ngăn cản được."
Liễu Bình nói.Kỵ sĩ nói: "Đề nghị duy nhất mà ta có thể cho ngươi biết, đó là lợi dụng mộtnhánh chức nghiệp kỵ sĩ khác để tiến hành che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chứcnghiệp Kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với 'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công chegiấu sự tồn tại của chức nghiệp này."
Nói xong những lời này, thân hình của Kỵ sĩ dần dần trở nên mờ nhạt.-------Chương 284: Sách thẻCơn bão xoay quanh người Liễu Bình cũng bắt đầu gia tốc, càng mãnh liệt hơntrước."
Chờ đã, loại che giấu này thật sự có hiệu quả sao?
Tại sao chúng Thần lại phảiloại bỏ Thủ Ngục kỵ sĩ?"
Liễu Bình vội vàng hỏi.Kỵ sĩ nói: "Loại che giấu này vốn không có tác dụng gì, dù sao các Thần linhđều có thể nhìn thấu loại che giấu sơ sài này...
Thế nhưng ta từ thời đại quá khứtới đây, chỉ là để giúp ngươi làm việc này, để tránh việc ngươi lại đi lên conđường xưa của ta."
Vương miện ánh sáng lơ lửng trên đầu của hắn ta bỗng nổ tung ra, hóa thànhđiểm sáng bay lả tả, nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Liễu Bình.Đó là một tấm thẻ bài.Kỵ sĩ dần dần biến mất trước mặt Liễu Bình, trong hư không vẫn còn lưu lạinhững lời nói cuối cùng của hắn ta:"Đây là một cách mà ta đã suy nghĩ rất lâu, nó sẽ bổ sung năng lực tại phươngdiện khác giúp ngươi, làm cho ngươi có các đặc trưng của một loại chức nghiệpkỵ sĩ khác, coi như là chúng Thần, cũng sẽ cho rằng ngươi là một loại chứcnghiệp kỵ sĩ khác, mà không phải là Thủ Ngục kỵ sĩ."
Ầm...Cơn bão đang xoay tròn kịch liệt dần dần phát ra những tiếng nổ như sấm, nhưđang thúc giục gì đó."
Ta không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cần phải trở về tiếp nhận sự thất bạicủa ta, hi vọng ngươi có thể sống sót, tiếp tục truyền thừa chức nghiệp này,thậm chí còn thấy được bí mật cuối cùng kia..."
Kỵ sĩ nói xong, vỗ nhẹ vào chiến mã.Chiến mã chầm chậm quay người lại, dẫn theo hắn ta rời đi, nhập vào bên trongcơn bão, biến mất không thấy gì nữa.Kỵ sĩ vừa rời đi, tốc độ xoay tròn của cơn bão bỗng nhiên chậm lãi, những tiếngnổ ngập tràn khí tức hủy diệt kia cũng dần dần lắng lại.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trước mặt mình.Trên tấm thẻ bài này chỉ có vẽ một quyển sách rất dày, cổ xưa mà cũ kỹ, ngoàira không còn vật gì khác nữa.Khi Liễu Bình chạm tới tấm thẻ bài này, thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, hóathành quyển sách cực dày kia, rơi vào trên tay hắn.Liễu Bình đọc trang bìa, thì thầm:"Đạo đức giả."
"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."
ấChờ đã, Yana là Thánh kỵ sĩ, đặc chất của Thánh kỵ sĩ là kính dâng, tại sao lạicó một Thần Thánh kỵ sĩ xuất hiện nữa vậy?Liễu Bình khó hiểu, lật quyển sách ra.Trong trang *****ên, có những sợi tơ vàng óng ánh cùng nhánh cây nguyệt quếvây quanh một khe cắm thẻ, trong khe cắm thẻ có cắm một tấm thẻ bài tản raánh sáng thần thánh.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi thu hoạch được sách thẻ: Sách của Thần Thánh kỵ sĩ.][Ngươi thu được thẻ bài: Thánh Xan thuật.][Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ nắm giữ năng lực đặc biệt: ThánhXan thuật.][Thuyết minh: Ngươi có thể chế tạo ra một bữa ăn ẩn chứa lực lượng thần thánhmà không cần cơ sở, làm cho người ăn thu hoạch được lực lượng thần thánh giatrì.][Thuyết minh chi tiết: Món ăn *****ên là miễn phí lại thiêng liêng, ẩn chứanăng lượng rất lớn, có thể bổ sung mọi tiêu hao của linh hồn, những món tiếptheo cũng là như thế, tới khi ăn được một nửa bữa tiệc, từ đó trở đi, người dùngcần phải thanh toán chi phí nhất định, mới có thể ăn tiếp.][Thuyết minh chi tiết hơn: Quá trình thưởng thức tiệc thánh là không thể ngắtquãng, nếu không người ăn sẽ tiến vào trạng thái yếu ớt, cả một ngày đều sẽchoáng váng, cả người mệt mỏi vô lực, không thể dùng toàn lực chiến đấu.]...Trong gió đêm.Một ông lão mặc bộ quần áo ngủ sọc nâu đứng bên ngoài Học viện Hoàng gia,hai tay chống quải trượng, ngửa đầu nhìn lá bài khổng lồ đang phong ấn toàn bộHọc viện kia.Thời gian đã để lại trên mặt ông lão rất nhiều vết tích tang thương, mà thân hìnhcủa ông ta đã còng xuống từ lâu, hai mắt rủ xuống, híp lại, giống như có thể ngủbất cứ lúc nào vậy.Sau lưng ông ta, mấy tên tướng quân đứng thành một hàng."
Thật xin lỗi, không nghĩ tới lại còn quấy rầy tới ngài."
Ross tướng quân nhỏgiọng nói."
Đừng nói nhảm, cầm thẻ bài kiểm tra tới đây."
Ông lão ngáp một cái, nói.Một tấm thẻ bài được đưa tới tay ông lão với tốc độ cực nhanh.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một chiếc đồng hồ, mà khác biệt với đồng hồ bìnhthường chính là trên mỗi vạch của đồng hồ, đều khảm nạm một con mắt.Tất cả là có mười hai con mắt.Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào toàn bộ Học viện Hoàng gia.Ô"Còn có bao nhiêu quái vật bên trong Học viện?"
Ông lão hỏi.Ông ta vừa hỏi xongg, từng con số đang biến đổi liên tục xuất hiện trên đồnghồ.Ông lão yên lặng quan sát những con số này.Mấy chục phút sau.Cuộc chiến tranh này kết thúc.Số lượng cũng về không.Lúc này, ông lão mới ném thẻ bài cho người hầu bên cạnh, bắt đầu mắng: "Tađang đánh bài, lại nghe nói nơi này của các ngươi gặp chuyện không may, ngaycả tiền thắng được cũng không kịp cầm, vội vàng chạy đi giải thích với Hoàngthất, sau đó lại vội vã chạy tới đây để trấn thủ giúp các ngươi, cả lũ các ngươiđều là đồ con rùa, ngày nào cũng gây chuyện, không thể đáng tin hơn đượcsao?"
Tất cả quân nhân đều cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.Ông lão nheo mắt, nhìn chằm chằm Ross tướng quân, nói: "Ross, khi ngươi còntại Luyện Ngục, là chết như thế nào?"
Ross tướng quân nhỏ giọng nói: "Báo cáo Tổng tư lệnh, năm đó ta khiêu chiếnThần linh, thất bại mà chết."
Ông lão thở dài, lắc đầu nói: "Khi còn sống không làm người khác bớt lo, saukhi chết tới Vĩnh Dạ rồi mà vẫn làm người khác không yên lòng, xem ra cáichết của ngươi là vô ích."
"Xin lỗi, Tổng tư lệnh đại nhân."
Ross tướng quân cúi đầu nói."
Đừng xin lỗi ta, ngươi nhìn các ngươi xem, thực sự là buồn cười, mỗi ngày đềumuốn tranh thủ quyền lợi?
Bằng mặt mà không bằng lòng với Hoàng thất?
Yêucầu bình đẳng?
Chậc chậc chậc, Các ngươi cần phải nhận biết rõ ràng nơi này lànơi nào!"
Ông lão càng nói càng tức giận, ném quải trượng xuống đất, lớn tiếng nói:"Nơi này là Vĩnh Dạ vô biên vô tận!
Cả đời người đều không thăm dò được tớinơi tận cùng, càng không biết đã chôn sâu bao nhiêu tồn tại kinh khủng."
"Một ngày có người ngủ say vượt xa năng lực mà chúng ta có thể ngăn cản thứctỉnh, cả đế quốc này đều sẽ bị hủy diệt, dù ở trong tình trạng nfay, các ngươi vẫnkhông quên nội đấu à?"
"Các vị, hãy đoàn kết với nhau đi, nếu không tới thời điểm linh hồn bị quái vậtăn mất, thì không còn bất cứ cách nào hối hận cả."
Ông lão nói xong, bóng hình lóe lên, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.Chỉ còn lại các tướng quân đứng tại chỗ, nhìn nhau.Bàng tướng quân thở dài, đứng ra lớn tiếng nói: "Được rồi, hủy bỏ phong ấn,phái bộ đội thanh lý chiến trường tiến vào Học viện Hoàng gia, cũng sai ngườitiến vào hộ tống các học sinh ra ngoài...
Hành động!"
"Rõ!"
Đông đảo sĩ quan đáp.-------Chương 285: "Vậy đã đi rồi sao?"
Tại một bên khác trong thành thị.Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.Nắp cống bị chuyển dời sang bên cạnh, một bóng hình nhẹ nhàng rơi trên mặtđất.Liễu Bình.Hắn lại đặt nắp cống về vị trí cũ, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy đượcxung quanh không có bất cứ người nào, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài conhẻm nhỏ này."
Hủy bỏ phụ thân hay không?"
Triệu Thiền Y âm thầm hỏi."
Hủy bỏ đi, từ giờ trở đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngộ nhận ta là tồn tạikhông phải loài người được."
Liễu Bình nói."
Tốt."
Triệu Thiền Y nói.Thân hình của Liễu Bình dần dần bình thường trở lại.Hắn đi ra mấy chục mét, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Trong con hẻm nhỏ này vốn chỉ có một con đường nhỏ, bỗng nhiên có mộtbóng đen từ trên trời bay tới, yên lặng rơi vào vị trí chính giữa con đường nhỏ,chặn đường tiến tới của Liễu Bình.Một giọng nói như sắp ngủ tới nơi vậy, vang lên:"Người sở hữu huy chương vàng của Đế quốc, học sinh lớp Anh niên tảo thệcủa Hoàng gia - Liễu Bình, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngươi lại đi dạo mộtmình ở nơi này?"
Đèn đường u ám chiếu lên bóng người của đối phương.Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo ngủ có sọc nâu.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên trong đầu Liễu Bình:"Có cần ra tay hay không?"
"Không, ta biết người này, ngươi không nên xuất hiện."
Liễu Bình nói."
Ông ta rất mạnh sao?"
"Không phải là vấn đề mạnh hay không, mà là không cần thiết."
Trong đầu Liễu Bình có vô số ý nghĩ xuất hiện, bỗng bật cười nói: "Có đôi khimuốn sống cuộc sống bình thường, loại người như chúng ta không thể khôngche giấu chính bản thân mình."
Ông lão kinh ngạc nói: "Tự tin như vậy sao?
Liễu Bình, chúng ta có thể so đấumột lần không?"
ễ Ô ầ ồLiễu Bình nói: "Ông quá mạnh, chỉ cần một đòn thì linh hồn của ta đã tiêu tánmất rồi."
"Ta sẽ hạn chế thực lực của mình tới cùng trình độ với ngươi."
"Ông nghiêm túc đấy chứ?
Phải biết rằng những kẻ nói chuyện với ta giống nhưông vậy, đều đã chết rồi."
"Vậy thì thử một lần đi."
Bóng hình ông lão bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt LiễuBình, quải trượng trên tay đâm về phía ngực Liễu Bình với tốc độ nhanh như tiachớp.Liễu Bình lại giống như đã đoán trước, thân thể lắc nhẹ đã tránh khỏi quảitrượng, rồi thuận thế đá ra một cước về phía đối phương.Ông lão bị đá bay lên không trung."
Ồ?"
Ông lão kinh ngạc vô cùng."
Không thể chơi xấu đó."
Liễu Bình nói, hai chân đạp đất, cả người bay lên trời, trong nháy mắt đã sửdụng cả vai đụng, khuỷu tay, đấm móc, lên gối, đá cao chân...Ầm!Ông lão bị đá bay ra ngoài, lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Ông ta lấy một tấm thẻ ra, chiếu về phía Liễu Bình.Trên thẻ bài hiện lên mấy dòng chữ:"Linh hồn loài người (tự do)."
Ông lão thu thẻ bài lại, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai trẻ, khi ngươi còn ởLuyện Ngục, làm sao lại chết?"
"Tranh cướp tình nhân."
Liễu Bình nói."
Chắc hẳn cô gái kia cũng không tầm thường chứ."
"Đúng, nàng là vị hôn thê của kẻ khác, đó là một gia tộc khổng lồ, thế nhưng tớicuối cùng ta vẫn cướp được nàng tới tay."
"Vị hôn phu của nàng thì sao?"
"Hắn ta chết rồi."
"Chậc chậc, thật đúng là một đứa nhóc hung tàn mà, thảo nào lại dám một thânmột mình lẻn vào trong Học viện chém giết côn trùng...
à đúng rồi, nghề nghiệpcủa ngươi là gì?
Nói thật đi nhé, câu trả lời này có liên quan tới việc ta có saingười tới thẩm vấn ngươi hay không đó."
Ông lão nói nửa thật nửa giả.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, bỗng nhớ lại lời nói của người kỵ sĩ kia."
Ta có thể cho ngươi một đề nghị duy nhất, hãy lợi dụng một chức nghiệp kỵ sĩkhác để che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chức nghiệp kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công che giấu sự tồn tại của chức nghiệp này."
ễLiễu Bình im lặng một giây.Hai tay hắn nâng trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu vàchính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bữa ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi củathượng thiên, tặng bữa tiệc thánh miễn phí này cho mọi người."
Trên người hắn tản ra luồng sáng trắng rất nhẹ nhàng, giống như thiên sứ giángtrần vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng trắng hiện lên trước mặt Liễu Bình, hóa thành bànăn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ngọn nến màu vàng kim và một hộp âm nhạc đangvang lên những khúc nhạc êm tai.Canh nóng, bánh mì, sữa bò, salad, rượu nho, cá ướp muối hun khói, bò bít tết,hoa quả, món điểm tâm ngọt, cà phê,... bọn chúng đều tản ra mùi thơm mêngười, nóng hôi hổi, đặt trên bàn dài.Liễu Bình nghiêng người nhường ra một vị trí, chỉ về phía bàn ăn, nói:"Đây chính là nghề nghiệp của ta, nó là một chức nghiệp rất thần thánh, từ bi,chắc chắn sẽ mang tới hi vọng cho loài người, nếu như ngài muốn ăn chút gìđó... xin hãy tự nhiên."
Từ đầu tới giờ, ông lão vẫn đang híp mắt, thế nhưng khi thấy bàn ăn xuất hiện,ông lão bỗng trợn to mắt ra, khi nghe được lời nói của Liễu Bình thì ngay cảmiệng đều mở lớn.Ngay sau đó...Từ trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng hét chói tai của một người cao tuổi:"Thần Thánh kỵ sĩ!
Lại là Thần Thánh kỵ sĩ!"
Lời nói này hùng hồn lại ngập tràn lực lượng, làm cho cả con hẻm nhỏ đều sinhra một cơn gió lớn."
Ồ?
Ngài biết về nghề nghiệp của ta sao?"
Liễu Bình bịt lỗ tai, kinh ngạc nói.Ông lão nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới nói ra một câu:"Đáng chết, đã bao lâu rồi ta chưa thấy được cái nghề nghiệp này xuất hiện."
"Ngài đúng là một người hiểu biết sâu rộng."
Liễu Bình thán phục nói.Ông lão hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ... các ngươiđều là một đám lừa đảo trời sinh!"
Luồng sát ý mơ hồ trên người ông ta cũng biến mất hoàn toàn, quay đầu rờikhỏi con hẻm nhỏ này, vừa đi vừa lải nhải:"Lãng phí nhiều thời gian như vậy với một tên lừa đảo, sớm muộn cũng sẽ bịthằng nhãi này lừa gạt mất."
"Tuyệt đối không thể để người khác tới gần ngươi được."
"Loại người vừa thích tranh giành tình nhân lại còn thích lừa gạt người nhưngươi vậy, chắc chắn sẽ phá hoại sự ổn định của Đế quốc."
Nói xong, ông ta lóe lên rồi biến mất.ễ ỗ ẫ ấ ấLiễu Bình đứng tại chỗ, chờ đợi vài giây, vẫn không thấy bất cứ thứ gì xảy ratiếp theo cả.Hắn không nhịn được mà nhún vai, nói: "Vậy đã đi rồi sao?"
-------Chương 286: "Đi, giết nó."
Bỗng nhiên, một tấm thẻ bài chầm chậm rơi xuống từ giữa không trung, nhẹnhàng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Trên tấm thẻ bài này, có viết ba chữ cứng cáp hữu lực:"Thư ủy nhiệm."
Liễu Bình đang cảm thấy khó hiểu, lại thấy thẻ bài kia bỗng hóa thành một tờcông văn.Trên công văn có viết:"Gửi học viên xuất sắc của lớp Anh niên tảo thệ của Học viện Hoàng gia: LiễuBình, trong lần chiến tranh này đã lấy ít địch nhiều, anh dũng xuất sắc, đặc biệttrao tặng quân hàm trung úy, phê chuẩn gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, xử lý vănbản tài liệu."
"Tổng tư lệnh Đế quốc: Ba Bàng."
Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra.Ông lão này, tới cuối cùng cũng không phát hiện ra mình chính là Thủ Ngục kỵsĩ.Thế nhưng...Tại sao ông ta lại có phản ứng lớn đối với Thần Thánh kỵ sĩ tới như vậy chứ?Trong những tài liệu cất đặt tại thư viện Hoàng gia, đều không có tài liệu nàoliên quan tới Thần Thánh kỵ sĩ.Lúc đầu, mình chỉ muốn dùng nó để che giấu thân phận chân thật mà thôi.Thế nhưng ông lão này lại biết nghề nghiệp này.Mà dựa theo phản ứng của ông ta, có vẻ như ông ta cũng đã từng nếm mùi đaukhổ trong tay nghề nghiệp này rồi thì phải?Như vậy, ông ta điều mình tới Bộ tư lệnh, là có ý gì?Liễu Bình đứng tại chỗ, suy tư.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã bị lưu lại tại một giây này.][Đăng Thần chiến của tháng này sẽ tiến hành trong vòng một giây này, cũngquyết định sống chết của ngươi.][Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý trở thành thẻ bài của Yana, tiếnhành trận Đăng Thần chiến này thay nàng ấy hay không?]"Xác nhận!"
Liễu Bình nói.Một luồng sáng quấn quanh người của hắn, mang theo hắn lẫn bàn ăn chui vàotrong hư không, biến mất không thấy gì nữa....Trong sân đấu trống rỗng.Liễu Bình và bàn ăn của hắn cùng lúc xuất hiện.Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Bởi vì Thánh Xan thuật là kỹ năng của ngươi, cho nên được coi là một phầncủa ngươi, cũng được cùng đưa tới lần Đăng Thần chiến này.][Xin hãy chờ đợi kẻ địch xuất hiện.]Liễu Bình đọc xong, cũng không để ý, bước từng bước đi tới biên giới đài thiđấu, bắt đầu suy nghĩ lợi và hại, được và mất trong lần này.Vừa rồi, khi ông lão kia vừa xuất hiện, mình đã biết ông ta chính là Tổng tưlệnh của Đế quốc.Sau một hồi nói chuyện thẳng thắn có hiệu suất cao, ông ta đã điều mình đi tớiBộ tư lệnh.Nếu như người khác làm như vậy, Hoàng thất chắc chắn sẽ tới hỏi cho ra nhẽ.Thế nhưng khi Tổng tư lệnh làm ra quyết định điều động như vậy, sẽ không cóai đứng ra hỏi thăm cả.Đặc biệt là mình đã dùng hết ân huệ của Hoàng thất rồi.Như vậy, tới cùng thì ông lão kia có ý đồ gì?Liễu Bình thở dài.Tình thế chuyển biến quá nhanh, mình còn không có thời gian để thẩm vấn TiềnVõ Chu nữa chứ.Ban đầu hắn còn tưởng mình đã làm được tới mức thần không biết quỷ khônghay nữa, thế nhưng ai mà biết được, Tổng tư lệnh Đế quốc lại tự mình tới theodõi hắn...Không còn cách nào cả.Hiện tại, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.Hắn nghĩ tới đây, xoay người sang nơi khác, nhìn về phía một con thú khổng lồvừa mới xuất hiện trong sân thi đấu.Đó là một con thằn lằn khổng lồ, cả người bùng lên ngọn lửa.Thân hình nó dài khoảng bảy, tám mét, vừa mới rơi xuống sân thi đấu, *****ênlà liếc nhìn Liễu Bình, sau đó nó lại liếc nhìn một bàn món ăn rất lôi cuốn ởcạnh."
Ta ngửi được lực lượng quá ngon miệng!"
Thằn lằn thè lưỡi, há to miệng ra, hầu như còn lớn hơn gấp mấy lần thân hìnhcủa nó.Nó hút mạnh...Cả bàn ăn lẫn toàn bộ đồ ăn đều bị nó hút vào trong miệng.ằ ằ ổ ồ ằ ằ ễThằn lằn khổng lồ nhìn chằm chằm Liễu Bình, miệng rộng đang liên tục hoạtđộng, nuốt sạch đồ ăn vào trong bụng."
Đồ ăn cũng không tệ lắm... như vậy, tới lượt ngươi rồi."
Thằn lằn khổng lồ lay động thân hình, lao về phía Liễu Bình."
Chờ đã."
Liễu Bình nói."
Làm sao vậy?
Nhóc con, ngươi muốn giãy dụa sao?
Thế nhưng điều đó cũngchỉ là tốn công vô ích mà thôi."
Thằn lằn khổng lồ cười lạnh, nói.Liễu Bình lắc đầu, nói: "Cái loại không có lễ phép như ngươi, còn chưa đượccho phép đã ăn sạch đồ ăn trên bàn, nếu còn không thanh toán nữa thì ta sẽ rấtkhó chịu."
Thằn lằn khổng lồ bật cười, khinh thường nói: "Nếu không thì ngươi định làmsao?"
Liễu Bình không trả lời.Hắn lấy một viên sô cô la từ trong túi quần ra, đặt trong miệng chậm rãi nhai nó.Theo hắn nhai kẹo, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Ngươi đã sử dụng Thánh Xan thuật.][Đối phương đã ăn món ăn miễn phí *****ên.][Đối phương đã ăn quá nửa bữa ăn.][Đối phương còn không chịu thanh toán.][Đối phương đã ăn gần như toàn bộ đồ ăn, ngoại trừ một viên sô cô la mà khingươi vừa sử dụng thuật này đã giấu đi.][Ngươi đã ăn viên sô cô la cuối cùng, làm cho đối phương không thể ăn hoànchỉnh toàn bộ bữa tiệc thần thánh này.][Chú ý!][Đối phương đã gián đoạn việc thưởng thức bữa tiệc thần thánh hoàn chỉnh!][Nó sắp trở nên suy yếu, trong vòng một ngày đều choáng váng, bủn rủn toànthân, không thể dùng toàn lực chiến đấu.][Ba...][Hai...][Một!][Đối phương đã trở nên suy yếu!]...Ầm!Sân thi đấu rung chuyển nhè nhẹ.Thằn lằn không lồ phát động công kích, trong quá trình nhào về phía Liễu Bìnhthì dần dần gia tốc...ố ấSau đó ngã mạnh xuống mặt đất.Nó giãy dụa bò dậy, ***** nói: "Độc?
Không thể nào, ta chính là Độc Tíchvương, ngươi đã dùng cách gì..."
Liễu Bình lại không quan tâm tới nó, chỉ vỗ tay một cái.Ba con quái vật nửa người nửa côn trùng xuất hiện, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phíaLiễu Bình."
Các ngươi muốn tự do sao?"
Liễu Bình hỏi."
Muốn."
Một con quái vật lên tiếng nói."
Đó là chuyện không thể nào..."
Liễu Bình chậm rãi nói: "Thứ duy nhất mà tacó thể hứa hẹn, đó là cho phép các ngươi còn sống...
điều kiện tiên quyết là phảinghe lời."
Hắn vươn tay, chỉ về phía con thằn lằn nơi xa."
Đi, giết nó."
"Vâng."
Thân hình ba con quái vật chấn động, phía sau có mấy đôi cánh hơi mờ xuấthiện, bay về phía con thằn lằn khổng lồ nơi xa.Thằn lằn lộ ra vẻ cảnh giác, ngọn lửa trên người càng tản ra ngọn lửa mãnh liệthơn."
Chỉ dựa vào các ngươi thôi sao?"
Nó khinh thường nói.Bỗng nhiên, một bóng mờ lướt qua.Ầm!Thằn lằn bị đánh lùi về sau mấy bước.Một con quái vật nửa người nửa trùng hiện thân, mỉm cười nói: "Nhìn qua thìrất mạnh, thế nhưng ngay cả công kích của ta đều không thể tránh khỏi..."
Hai con quái vật còn lại cũng cùng chấn động cánh, phát ra sóng âm cao tần.Bọn chúng đang súc tích lực lượng, làm chuẩn bị cuối cùng cho trận săn giếtnày.-------Chương 287: Đêm trước ký sinhLiễu Bình nhìn tới đây, cũng không tiếp tục quan sát nữa.Hắn đi tới một góc khác trên đài thi đấu, đưa tay lấy quyển sách thẻ kia ra.Trên bìa sách vẫn viết hai hàng chữ kia:"Đạo đức giả."
"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."
Liễu Bình lật sách ra, trên trang sách *****ên, lỗ khảm đại biểu cho thẻ bàiThánh Xan thuật đã biến mất.Cả trang sách hóa thành trống không.Liễu Bình muốn lật sang trang thứ hai, lại phát hiện mình không thể lật ra được.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:[Ngươi đã nắm giữ hạng năng lực *****ên của Thần Thánh kỵ sĩ: Thánh Xanthuật.][Khi cấp bậc thẻ bài của ngươi tăng lên tới trình độ nhất định, Hồn lực cũng đạttới tiêu chuẩn nhất định, mới có thể lật sang trang kế tiếp, thu hoạch được nănglực mới của Thần Thánh kỵ sĩ.]Liễu Bình đọc hết, không nhịn được mà cảm thấy phiền não.Tăng cấp sao...Muốn tăng cấp, cần phải từ bỏ việc đánh thức Andrea và Yana.Mình nên lựa chọn điều gì đây?Nói tới, là một Thủ Ngục kỵ sĩ, toàn bộ năng lực của bản thân đều dùng để hỗtrợ người khác, thế nhưng cũng có điểm tốt...Trong hình thức chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ, hắn vẫn sẽ an toàn trước khitoàn bộ thẻ bài của hắn bị đánh bại.Trong số những thẻ bài của mình, Andrea là một con rồng nhỏ, Yana là Thầnlinh, lại thêm Cửu mệnh Miêu yêu Triệu Thiền Y...Nếu như mình có thể đánh thức Andrea và Yana, mình sẽ được bảo đảm an toàntrong Đế quốc loài người này.Thế nhưng...Luôn có một vài chuyện, làm rối loạn kế hoạch của mình.Hắn làm động tác rút bài, rút một thẻ bài ra ngoài, ném đi.Bụp!Tiền Võ Chu xuất hiện tại trước mặt hắn."
Liễu Bình..."
Tiền Võ Chu nhìn hắn chằm chằm, trên mặt xuất hiện sự khó tin.ễ"Nói tới, ngươi nên cám ơn ta."
Liễu Bình nói."
Tại sao?"
Tiền Võ Chu hỏi."
Trở thành thẻ bài của ta, ngươi sẽ không cần làm việc cho con quái vật kia nữa,với lại ta là một người rất khoan dung, sẽ không trách cứ nặng nề cả ngươi lẫnđồng loại của ngươi."
Liễu Bình nói.Tiền Võ Chu nhìn về nơi xa.Trong một phần khác của sân thi đấu, ba con côn trùng đang chém giết rất thoảimái, mà con thằn lằn khổng lồ kia chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.Sự thất bại cùng tử vong của nó, chỉ còn lại vấn đề về thời gian."
Chẳng lẽ ngươi không giận ta?"
Tiền Võ Chu hỏi."
Yên tâm đi, ta không có hứng thú quan tâm tới những ân oán của đám thiếuniên trong độ tuổi dậy thì như các ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện màthôi."
Liễu Bình nói."
Cái gì?"
"Ngươi đã gieo phân hồn của tồn tại trong mộ viên kia, vào trên người của ai?"
"Ngươi muốn biết điều này?"
"Đương nhiên, con quái vật kia chắc hẳn đã lẻn vào trong Đế quốc, ta cần phảisớm đề phòng, tốt nhất là thừa dịp phân hồn của nó còn chưa trưởng thành, lậptức bóp chết nó, như vậy ta có thể hưởng thụ một đoạn thời gian yên ổn, chậmrãi thu hoạch các loại tri thức, dần dần tăng lên đẳng cấp của bản thân... khoảngthời gian hòa bình luôn rất đẹp, đúng không?"
Liễu Bình cười nói.Tiền Võ Chu im lặng nửa ngày, thấp giọng nói: "Từ khi ta đi tới Đế đô, cũngkhông tiếp xúc với người nào cả, đồng thời những người đó cũng không phải làmục tiêu của vị tồn tại kinh khủng trong mộ viên kia."
"Ồ?
Nó còn có mục tiêu sao?
Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.Tiền Võ Chu nói: "Đúng vậy, nó là một tên có dã tâm cùng ***** rất mãnhliệt... làm sao cam lòng làm một người bình thường chứ?
Nó muốn vừa tiến vàoĐế quốc này, đã nắm giữ mọi thứ trong tay..."
Ầm!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.Hai người không khỏi quay đầu nhìn tới, đã thấy con Thằn lằn khổng lồ đã ngãxuống đất, chết không thể chết lại.Ba con côn trùng bay trở về, kính cẩn đứng trước mặt Liễu Bình."
Làm rất tốt, à không đúng, ta quên mất, thực ra có thể thu con thằn lằn kia làmnô lệ, thế nhưng cũng không sao cả, còn có một cách khác..."
Liễu Bình nói xong, dẫn bọn chúng cùng đi tới gần thi thể con thằn lằn kia.Hắn ngồi xổm người xuống, ***** khắp người con thằn lằn này.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực tới từ Andrea: Thu thập bảo vật.]Liễu Bình cảm thấy mình cầm phải một vật thể kim loại mát lạnh.Hắn thu tay lại.Lại thấy được trên tay của mình là một chiếc chuông nhỏ do vàng ròng đúcthành, phía trên có khắc một hàng chữ nhỏ:"Vật cưỡi riêng của quản gia trang viên."
Quản gia trang viên...Ồ?Cuối cùng thì Aldrich đã thoát khỏi thân phận nô bộc, bắt đầu trở thành quảngia của trang viên rồi?Nói cách khác, hắn ta sắp tăng tiến như diều gặp gió rồi sao?Như vậy, trận Đăng Thần chiến vào tháng sau, thẻ bài trên tay hắn ta sẽ mạnhhơn hiện tại rất nhiều.Chờ tới lúc hắn ta quen biết với Yana, sẽ có tư cách sử dụng bộ bài của Yana...Vậy thì càng nguy hiểm hơn.Liễu Bình im lặng vài giây.Cuối cùng, cũng tới lúc phải đưa ra quyết định của bản thân rồi.Đánh thức Andrea và Yana trong ngắn hạn, đã biến thành một mục tiêu khôngthực tế.Mình cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn.Sau đó nghênh chiến những thẻ bài của Aldrich!Liễu Bình bóp chiếc chuông vàng thành một cục vàng rắn chắc, ước lượng, tựnhủ: "Có thể đổi được không ít tiền."
Hắn cất cục vàng đi, quay đầu nhìn về phía Tiền Võ Chu: "Được rồi, chúng tacần phải tranh thủ thời gian, ngươi hãy nói thân phận của kẻ bị ký sinh cho tabiết đi."
Tiền Võ Chu lộ vẻ do dự, cuối cùng thở dài, nói: "Được."...Hoàng thành.Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.Trong bóng tối, một quyển sách thẻ thật dày bị lật ra, mỗi một trang đều có mộttấm thẻ bài.Thế nhưng những tấm thẻ bài này lại nhanh chóng hóa thành màu xám trắng.Tựa như là...Bọn chúng đều đã chết rồi vậy.ẫ ế ấBàn tay lật sách thẻ vẫn không biết mệt mỏi, liên tục lật sách tới mấy chục phút,lúc này mới dừng lại."
Để ta xem xem nào... rất tốt, những con thi trùng vô dụng kia đều đã bị tiêudiệt sạch sẽ, mà lực lượng linh hồn của bọn chúng đều đã cống hiến cho ta cảrồi..."
"Thế nhưng..."
Một ngón tay vươn ra, gõ nhẹ lên một tấm thẻ bài màu xám trắng.Trên tấm thẻ bài này có vẽ Tiền Võ Chu, hắn ta mặc quân phục, vẻ mặt ngơngác, đứng im tại vị trí chính giữa thẻ bài, không nhúc nhích."
Tới cùng là loại năng lực gì, lại có thể trộm đi truyền lệnh quan của ta?"
"Truyền lệnh quan là một nô lệ có tiềm năng tốt, độ hoàn thành nhiệm vụ cũngrất cao..."
Người đó im lặng vài giây."
Mặc dù khá đáng tiếc, thế nhưng vẫn quên đi thôi, không thể để hắn ta tiết lộbất cứ thông tin nào về ta cả."
Một bàn tay lấy ra một tấm thẻ bài khác từ trong bóng tối, thầm thì:"Kích hoạt Tử chú."
Bụp!Một luồng sáng đen từ trên thẻ bài tản ra, chui vào trong hư không, biến mấtkhông thấy gì nữa."
Được rồi, dù cho hắn ta thuộc về kẻ nào đi chăng nữa, Tử chú ẩn nấp tronglinh hồn của hắn ta, cũng có thể đảm bảo hắn ta sẽ bị xóa bỏ một cách hoàntoàn."
Người kia nói xong, chậm rãi khép quyển sách thẻ trên tay lại.Một lát sau.Hai hàng tiếng bước chân chỉnh tề từ xa tới gần, dừng lại trước cửa, bị một mànche khảm nạm vô số viên kim cương che chắn tại bên ngoài.Một giọng nói kính cẩn từ bên ngoài truyền tới:"Bệ hạ, Tổng tư lệnh Đế quốc cầu kiến!"
"Để ông ta đi vào!"
Người kia nói.-------Chương 288: "Đường Phù Đăng."
"Cái gì?
Ý của ngươi là con quái vật kia ký sinh lên người của điện hạ?"
LiễuBình kinh ngạc nói."
Khi Hoàng thất ban phát huân chương cho ta, ta đã từng tới gần điện hạ, hoànthành một lần ký sinh."
Tiền Võ Chu nói.Liễu Bình trầm ngâm nửa ngày, nói: "Tiền Võ Chu."
"Tại."
Tiền Võ Chu nói."
Năm đó, khi ngươi còn sống, thực sự là vì cứu người mà chết sao?"
Liễu Bìnhhỏi."
Đúng thế."
Tiền Võ Chu nói."
Khi ngươi còn sống, đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, tại sao khi chết rồi màvẫn không tiếp thu kinh nghiệm chứ?"
Liễu Bình lại hỏi."
Ta không biết ý của ngươi là gì, Liễu Bình."
Tiền Võ Chu nói."
Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, khi ngươi nói dối ta, linh hồn của ngươi sẽsinh ra một loại gợn sóng giống như khi vi phạm khế ước, ta sẽ cảm nhậnđược."
Liễu Bình nói.Tiền Võ Chu ngẩn người một lsta, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch.Liễu Bình thở dài, nói: "Một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, kẻ bị ký sinh làai?"
"Chỉ có một chuyện ta vẫn không rõ ràng cho lắm."
Tiền Võ Chu nói."
Nói đi."
"Rõ ràng ta mới là người cố gắng nhất, vì hoàn thành mục tiêu, ta đều nỗ lựcgấp nhiều lần các ngươi, tại sao sự may mắn luôn đứng về phía ngươi."
Tiền VõChu không cam lòng nói."
Cố gắng?
Trong trận chiến tranh kia, Danh Sách chiến tranh vẫn luôn ở trongquá trình lựa chọn nhân tài có thể sử dụng, thế mà ngươi chỉ lo chuyện chạytrốn, đương nhiên sẽ không bị chọn trúng làm đối tượng bảo vệ huyết mạchhoàng thất rồi."
Liễu Bình thản nhiên nói.Nói tới đây, trước mắt hắn có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Lần Đăng Thần chiến này đã kết thúc.][Ngươi sẽ trở lại trong Vĩnh Dạ, trở lại vị trí ban đầu của ngươi.]Cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình lại trở về con hẻm nhỏ vắng vẻ không người kia.Trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu bỗng nhiên hét lên thảm thiết.ễ"Ngươi sao vậy?"
Liễu Bình xông tới, nhanh chóng sử dụng Thánh Ngâm thuật.Thế nhưng, vẫn không kịp.Thân hình Tiền Võ Chu bị một luồng sáng đen phá vỡ.Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ta nhìn thấy dáng vẻ Liễu Bình đang nhanhchóng niệm chú ngữ, cố gắng kiềm chế đau đớn, nói nhanh: "Đối tượng gửi hồnkhông phải là điện hạ, mà là..."
Hắn ta còn chưa nói xong, cả người hắn ta lại biến thành một luồng sáng chóimắt, sau đó dần dần tối đi, cuối cùng hóa thành hư vô.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Linh hồn của Tiền Võ Chu đã trúng một loại nguyền rủa, đã hoàn toàn biếnmất.]Linh hồn biến mất.Đó là một sự kết thúc, từ nay về sau, dù cho tại bất cứ nơi nào đi chăng nữa, đềukhông có Tiền Võ Chu xuất hiện.Liễu Bình thở dài, nâng trán nói: "Ngừng lại tại đoạn quan trọng nhất, ngươi làcố ý chứ, Tiền Võ Chu."
Xung quanh đều im lặng.Ba con quái vật hóa thành thẻ bài, nhập vào trong hư không, trốn đi.Liễu Bình yên lặng đứng trong con hẻm nhỏ u ám, suy nghĩ một lát sau, mới cấtbước đi ra ngoài.Khi Tiền Võ Chu nói ra ba câu nói sau đây, trong linh hồn không sinh ra bất cứgợn sóng nào cả."...Không tiếp xúc với người nào..."
"Nó muốn vừa tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."
"Không phải điện hạ..."
Nắm giữ mọi thứ?Vậy thì chỉ có Hoàng tộc.Không phải vị Điện hạ kia, phạm vi mục tiêu còn lại càng nhỏ, có thể xác địnhlà một vị nào đó trong hoàng tộc.Lại thêm một câu: "Không tiếp xúc người nào."
Như vậy, Tiền Võ Chu tiếp xúc tới vị nào trong Hoàng tộc chứ?Liễu Bình càng chạy càng nhanh, trở lại con đường lớn, tìm một tiệm bán báovẫn lóe ánh đèn, quăng vào trong mấy đồng tiền xu."
Cho ta Thời báo Đế quốc mấy ngày gần đây."
Hắn nói với tiệm bán báo."
Xin hãy nhận lấy."
Tiệm bán báo phát ra một thanh âm, ngay lập tức có mấy tờbáo chí từ bên trong phun ra, được Liễu Bình đón lấy.ễLiễu Bình nhận báo chí, lập tức lật đọc.Một lát sau, hắn đã lật hơn nửa số báo chí, đặt ở một bên."
Chú ý, ngài đọc quá nhanh."
Tiệm bán báo nói."
Đọc nhanh thì sao?
Ta chỉ tùy ý đọc, tìm một vài tin tức thời sự quan trọng màthôi."
Liễu Bình nói mà không ngẩng đầu lên."
Thật sao?
Tìm tin tức quan trọng gì vậy?
Ta có thể kiểm tra giúp ngươi đó."
Tiệm bán báo hơi nghiêng về phía trước, nhiệt tình nói."
Không có gì, ngủ ngon."
Liễu Bình thu sạch báo chí, quay người rời khỏi tiệm bán báo.Hắn đi ra mấy con phố, rồi mới lật tờ báo quan trọng nhất ra một lần nữa.Từng hàng tiêu đề bắt mắt hiện ra:"Hôm nay, Hoàng đế bệ hạ tự mình ban phát huân chương Anh dũng Đế quốccho binh lính tại tiền tuyến."
Tiền Võ Chu thu được huân chương Anh dũng Đế quốc!"
Nó muốn vừa mới tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."
"Không phải điện hạ..."
"...Không tiếp xúc với người nào..."
Hoàng đế bệ hạ.Đây chính là chân tướng.Liễu Bình thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "May mà ta đã đọc qua không ít sáchsinh tồn nơi dã ngoại, khi lên đường có lẽ cũng sẽ dùng tới được...
Hay là lênđường ngay trong đêm nay đi?"
Bước chân của hắn chậm dần, cuối cùng dừng lại tại chỗ.Có một việc hầu như bị quên đi.Hỏa Nha đã từng theo dõi Tiền Võ Chu, thế nhưng khi đối phương *****cảnh sát thì suýt nữa bị lộ tẩy.Cái bóng xám khổng lồ khi đó, cùng với thuật pháp ***** như núi lửa phuntrào rất kinh người.Tiền Võ Chu cũng không có thực lực như vậy.Nói cách khác, khi đó kẻ ra tay không phải hắn ta, mà là con quái vật phía saucủa hắn ta!Tới cùng thì quái vật ***** người nào, mới đưa tới sự chú ý của cảnh sátchứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, rút một tấm thẻ bài từ hư không ra, ném ra ngoài.Bụp!Chó cỏ Hỏa Nha xuất hiện.ề ế"Ngươi còn nhớ rõ nơi mà Tiền Võ Chu giết người hay không?"
"Gâu."
"Rất tốt, chúng ta đi tới nơi đó một chuyến."
Một người một chó chạy nhanh trên đường phố, bọn họ đi xuyên qua đường lớndo đá cứng lát thành, đi thẳng về phía nơi sâu trong đêm tối.Mấy chục phút sau.Liễu Bình đứng trước một tòa nhà cao tầng đã bị đốt cháy đen."
Là tòa nhà kia sao?"
Liễu Bình hỏi."
Gâu!"
Hỏa Nha kêu lên.Liễu Bình nhìn về phía biển báo của con đường này, trên đó có viết ba chữ:"Đường Phù Đăng."
Kiến trúc hai bên đường vẫn khá tốt, mỗi một khu nhà đều có biển số nhà tươngứng, theo thứ tự là mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi... hai mươi hai.Tòa nhà bị cháy kia là nhà số hai mươi mốt.Liễu Bình ngẩn người một lát, rồi lật tay, lấy một bức thư từ trong ngực ra.Phong thư này có đóng một con dấu sáp màu đen, bên trong trĩu nặng.Đây là thư giới thiệu do thầy giáo Ted đưa tặng."
Một bức thư giới thiệu, ngày mai trò hãy dành một chút thời gian, đi tới số haimươi mốt đường Phù Đăng, đưa bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được rồi."
Thầy giáo Ted đã đề nghị mình đi tới số hai mươi mốt đường Phù Đăng.Thế nhưng, mình còn chưa kịp đi tới đây, khu nhà này đã bị đốt cháy sạch,người ở bên trong cũng đã bị quái vật kia giết hết rồi.Theo như lời nói của thầy Ted, nơi này là nơi tụ tập của đám người nghiên cứulịch sử tự nhiên.Tại sao con quái vật kia lại muốn giết đám người nghiên cứu lịch sử tự nhiên?Liễu Bình trở nên trầm tư.-------Chương 289: Chắp nốiNơi xa, tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường truyền tới.Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào con đường này, dừng tại khu nhà đã bị thiêucháy kia.Hai người trung niên ăn mặc giản dị vội vàng đi xuống xe ngựa, đứng tại trướcđống đổ nát, liên tục thở dài."
Cục cảnh sát đã nói những gì?"
"Bọn họ cũng đang điều tra, dù sao người của bọn họ cũng đã chết tại đây."
"Người giữ cửa đã chết mất...
đáng giá chúng ta cảnh giác..."
Hai người nói chuyện với nhau, một người trong đó quay đầu, liếc nhìn LiễuBình một cái, rồi thu hồi ánh mắt với vẻ không quan tâm.Thế nhưng ngay sau đó...Người này lại quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình, ánh mắt tập trung trên láthư trong tay Liễu Bình.Người này vỗ vai người bên cạnh, chỉ vào Liễu Bình, nói những lời nào đó.Rất nhanh, người bên cạnh cũng thấy được lá thư này.Sau một hồi bàn bạc.Hai người đi tới trước mặt Liễu Bình."
Mạo muội hỏi ngài một câu, không biết ngài thu được bức thư này như thếnào?"
Một người hỏi.Liễu Bình lại cảm thấy không có gì không thể nói, dù sao trên đỉnh đầu của haingười này, đều có cùng một danh hiệu giống nhau:[Học giả lịch sử tự nhiên.]Đây là một nhóm người yêu thích tích lũy các loại tri thức, chắc hẳn cũng nhậnbiết thầy Ted.Liễu Bình thẳng thắn nói: "Thầy giáo ta đưa cho."
"Thầy giáo của ngài là..."
"Ted."
Hắn vừa nói xong, hai người đối diện đều lộ ra nụ cười."
Ngươi là Liễu Bình, đúng chứ?"
"Ngươi biết ta?"
"Đương nhiên, lá thư trên tay của ngươi là một loại thủ tục cần thiết, thế nhưngTed đã sớm giới thiệu về ngươi cho chúng ta rồi."
Một người nói."
Đi cùng chúng ta đi, Liễu Bình."
Người còn lại nói.ễ ềLiễu Bình nhìn xe ngựa của hai người, lại nhìn về phía hai người, nói: "Được."
Ba người đều đi lên xe ngựa, rồi ngồi xuống."
Chính thức giới thiệu một lần, ta là nhà lịch sử học, Duray."
"Ta là nhà sinh vật học, Jess."
"Chào hai vị."
Xe ngựa dần dần chuyển bánh."
Liễu Bình, thừa dịp hiện tại còn có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện về trithức đi?"
Duray đề nghị."
Có thể, thế nhưng tri thức mà ta hiểu được vẫn rất có hạn, hi vọng hai vị đừngphiền lòng."
Liễu Bình nói với vẻ hứng thú."
Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?"
Jess hỏi."
Ta mới vào Vĩnh Dạ được nửa năm, vẫn chưa xác định được phương hướngnghiên cứu của bản thân mình."
Liễu Bình nói."
Ừ, cũng vậy, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, tới nơi đây cũng khá muộn, đó cũng làsự thật."
Duray nói.Jess gật đầu, chần chờ rồi hỏi: "Như vậy, ngươi đã đọc những quyển sách nào?"
"Sách trong thư viện Hoàng gia."
Liễu Bình nói."
Ồ, thật khiến người hoài niệm, ta cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia, nơiđó có thư viện hoàn mỹ nhất trong Đế quốc này, đúng không?"
Duray nói."
Không sai, bất kỳ quyển sách nào dù mới hay cũ, đều cần lưu lại một bản tạithư viện Học viện Hoàng giai, nó là kho tri thức lớn nhất."
Jess cũng nói."
Như vậy, Liễu Bình, ngươi đã đọc những quyển sách thuộc thể loại nào?"
Duray mỉm cười hỏi."
Thể loại nào sao?"
Liễu Bình nhún via, nói: "Ta là nhân viên quản lý trong thưviện, đương nhiên là đều đọc hết."
"Ha ha, ngươi cũng đọc hết rồi?
Ừ, nơi đó có hơn một triệu quyển sách, có thểđọc hết đúng là không tệ."
"Nói tới, làm nhân viên quản lý tại thư viện đúng là có chỗ tốt này, hắn có thể ởluôn trong thư viện mà đọc sách."
Hai người cùng bật cười, mỗi người nói một câu.Bỗng nhiên, hai người lại ý thức được điều gì đó, cùng nhìn về phía Liễu Bình."
Chờ đã..."
Duray lẩm bẩm."
Hắn nói...
đã đọc hết sách trong thư viện rồi?"
Jess nói."
Câu nói vừa rồi chắc là không còn nghĩa khác, ta đoán ý của hắn muốn nóichính là như vậy."
Duray lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi mới vừa xuấthiện trên trán...."
Liên quan tới công cụ máy móc, cách nhìn của ngươi là gì?"
"Trong những cuốn sách ta đã đọc trong thư viện, rất ít sách viết về văn minhkhoa học kỹ thuật, chỉ có hơn một ngàn sáu trăm quyển, thế nhưng khi còn sốngta cũng học được một vài tri thức, ta không hứng thú lắm với robot chiến đấu,thế nhưng rất hứng thú với cách chế tạo bom và phi thuyền, *****ên chúng tanói tới bom trước..."
"Như vậy, đối với ma pháp huyền bí, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta đã giải quyết một vài nan đề về ma pháp, vừa lúc trong thư viện cũng cóhơn mười ngàn quyển sách, trong số đó, những kiến thức có giá trị thì hơn nửađều có liên quan tới pháp thuật giết người như mấy loại Phân Ly thuật, khôngthể không nói, những tri thức của hệ thống này rất đơn giản lại thực dụng, thựcra ma pháp là một loại lực lượng cần có năng lực trình độ khá cao và phức tạp,bình thường mà nói, hệ thống tri thức được chia ra làm sáu loại, cụ thể nó nhưthế này..."
"Ngươi thấy Thần linh trong Luyện Ngục thế nào?"
"Đây là một chủ đề thú vị, ta đã từng tiếp xúc với các nàng trong cự ly gần, thựcra bọn họ có rất nhiều phân tranh tồn tại, những bí mật này đều không được viếttrong thư viện, ta cũng có thể kể ra một vài điều..."
Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Duray:"Ra khỏi thành."
"Vâng."
Người đánh xe đáp.Xe ngựa quay đầu lại, chạy về bên ngoài Hoàng thành.Nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rồi chậm rãi dừng lại trước một hồ nước tạingoại ô phía nam Hoàng thành.Ba người đi xuống xe ngựa.Duray và Jess cùng lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán và phầngáy."
Rất không tệ, Liễu Bình."
"Đúng vậy, Liễu Bình, kiến thức dự trữ của ngươi rất phong phú, đáng để chúngta dẫn ngươi tới nơi này."
Hai người dẫn theo Liễu Bình đi dọc theo hồ nước mấy dặm đường, đi ngangqua một cây cầu gỗ hẹp dài, tới một hòn đảo tại giữa hồ.Mà sâu trong hòn đảo, có một tòa thành màu đen."
Cầm theo lá thư mà thầy giáo ngươi để lại, đi gõ cửa đi."
Duray nói."
Hai vị không cùng theo tới sao?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hai vị học giả cùng lắc đầu."
Lúc đầu, ngươi cần tiếp nhận việc xét duyệt tư chất tại số 21 đường Phù Đăng,đáng tiếc cơ sở tại đường Phù Đăng đã bị tiêu diệt, rất nhiều người cũng bịgiết."
Jess nói.ắ"May mắn ngươi gặp được hai ta... hai người chúng ta tạm thời đảm nhiệm nhânviên xét duyệt, kiểm tra trình độ kiến thức hiện tại của ngươi, lại phát hiệnngươi đã đạt tới tiêu chuẩn có thể nhập hội rồi."
Duray nói."
Ngươi có tư cách tới nơi này."
Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa nhà đen nhánh kia, luôn cảm thấy nơi này khác hoàntoàn với những gì mà mình đã tưởng tượng ra.Hắn bỗng nói: "Thầy giáo ta đã từng nói, cuộc giao lưu giữa các Nhà tự nhiênhọc (học giả lịch sử tự nhiên), chủ yếu là việc chia sẻ tri thức."
"Đúng vậy, không sai."
Duray nói."
Không sai, đúng thế."
Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa lâu đài, thấp thỏm hỏi: "Thế nhưng tại sao chúng talại có một dãy nhà lướn như vậy?"
Duray nghiêm túc nói: "Điều đó thì có vấn đề gì sao?
Chúng ta chính là lựclượng nòng cốt của Đế quốc, mọi sự tiến bộ của quốc gia này đều do tri thứcthúc đẩy mà thành."
Jess nói: "Nếu như một quốc gia, không chút tôn trọng đối với tri thức và ngườisáng tạo, thậm chí ngay cả khu vực lẫn phòng ốc ra dáng như vậy cũng khôngmuốn đưa ra, vậy cái quốc gia này tồn tại kiểu gì?"
Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lý do này thành công thuyết phục hắn.Thế nhưng không biết tại sao, hắn vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của hai ngườitrước mặt khá là kỳ quái.Có lẽ...Có lẽ là khi trước mình đã nói hơi nhiều rồi sao?"
Được rồi, vậy ta đi."
Liễu Bình nói.-------Chương 290: Sao ta lại không thấy được các nhà tự nhiên học khác?Xuyên qua một con đường lớn được mở trong rừng rậm, đi tới trước cổng chínhcủa tòa lâu đài màu đen kịt kia, Liễu Bình vươn tay, gõ cửa.Trên cửa chính hiện lên một con mắt hư ảo, nó lớn gấp đôi Liễu Bình, đangnhìn xuống quan sát Liễu Bình.Một luồng sáng từ con mắt *****, chiếu rọi vào thư giới thiệu trên tay của LiễuBình."
Nghiệm chứng thành công, bắt đầu dịch chuyển."
Con mắt nói.Liễu Bình bỗng biến mất tại chỗ.Duray và Jess đứng phía xa cũng nhìn thấy cảnh tượng này."
Ngươi nói xem, hắn sẽ kinh ngạc sao?"
Duray hỏi."
Ai có thể không kinh ngạc chứ?
Khi trước ta đã bị dọa tới mức hai chân run lẩybẩy đấy."
Jess nói."
Ha ha ha, chúng ta làm như vậy, được không?"
"Mỗi một học giả mới gia nhập, đều cần bị dọa một lần, đây chính là quy tắcngầm của chúng ta mà."
"Đúng thế."...Trời đất đảo điên.Cũng không biết đã qua bao lâu, dưới mặt đất xuất hiện một lớp kim loại cứngrắn.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi vào phía trên.Hắn quan sát bốn phía, phát hiện mình đã đứng trong đại sảnh của lâu đài.Nhìn qua cửa sổ thủy tin, có thể thấy được hai người của Duray và Jess đangđứng nói chuyện dưới bóng cây.Một giọng nói vang lên:"Chào mừng ngươi đã tới, người mới gia nhập."
Liễu Bình quan sát bốn phía, thế nhưng không phát hiện đối tượng vừa nóichuyện."
Các hạ là?"
Hắn đành phải hỏi lại."
Ta?
Thực ra chúng ta đã gặp mặt từ sớm rồi."
Giữa đại sảnh, một khối hình lập phương khổng lồ yên lặng xuất hiện.ố ấ ấ ế ổ ổMặt ngoài của nó là do vô số tấm thẻ bài cấu tạo thành, liên tục biến đổi, tổ hợp,mỗi khi có một vài thẻ bài thành công tổ hợp, lập tức thoát khỏi mặt ngoài củahình lập phương kia, bay vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.Trong khối lập phương kia, liên tục sinh ra vô cùng vô tận thẻ bài.Nó thả từng tấm thẻ bài ra ngoài, không ngừng không nghỉ, giống như vĩnh viễncũng không biết mệt mỏi vậy.Liễu Bình nhìn chăm chú lên khối lập phương kia, thấy được phía trên nó cómột hàng chữ nhỏ:[Danh Sách - Cỗ máy chiến tranh.]Hóa ra đây chính là Cỗ máy chiến tranh của Đế quốc!Hình lập phương cũng nói: "Liễu Bình, ta là Cỗ máy chiến tranh Đế quốc, làngười điều động toàn bộ thẻ bài nhân tộc trong Đế quốc."
Liễu Bình cảm thấy rung động, mở miệng hỏi: "Rõ ràng là ta muốn trở thànhNhà tự nhiên học, trao đổi tri thức với nhau, tại sao lại tới trước mặt của ngài?"
"Bởi vì mỗi một Nhà tự nhiên học đều cần dựa vào ta mới có thể đạt được côngnhận và quyền hạn tương ứng."
Trong hình lập phương, bỗng nhiên phun ra một tấm thẻ bài, lơ lửng tới trướcmặt Liễu Bình."
Xét thấy ngươi đã có một người tiến cử, dưới sự chứng kiến của ta, lại thôngqua xét duyệt của Duray và Jess..."
"Bản Danh Sách sẽ trao cho ngươi quyền lợi cơ bản của Nhà tự nhiên học."
"Cầm nó đi, Liễu Bình."
Liễu Bình vươn tay ra, nắm chặt tấm thẻ bài kia.Sau một tiếng vang nhỏ, thẻ bài trên tay hắn bỗng biến thành một huy hiệu màubạc rất đẹp, rơi vào trong tay Liễu Bình."
Đây là huy hiệu Nhà tự nhiên học, có nó, ngươi mới có quyền hạn thông hành,tiến về những nơi chưa biết để tiến hành nghiên cứu, sẽ không bị bất cứ kẻ nàongăn cản cả."
Danh sách Chiến tranh giải thích."
Nói như vậy, các Nhà tự nhiên học đều nghe theo mệnh lệnh của ngươi sao?"
Liễu Bình hỏi.Danh sách Chiến tranh nói: "Là một Nhà tự nhiên học, các ngươi đều là ngườicó tri thức hết sức phong phú, chắc hẳn cũng biết ngay cả trong thư viện Hoànggia, cũng chỉ có hơn một triệu quyển sách, số lượng này vẫn còn quá ít để làmcho Đế quốc sử dụng và phát triển..."
"Cho nên, vẫn phải nhờ vào các ngươi thăm dò và tổng kết những tri thức mới."
"Cầm chiếc huy hiệu này, khi ngươi thu hoạch được tri thức mới, thăm dò đượcbí cảnh mới, phát hiện những phương pháp ứng đối những con quái vật ngoàibiên cảnh kia, chỉ cần có lợi cho việc duy trì và phát triển Đế quốc, đều có thểổ ấ ầ ấđổi lấy các loại phần thưởng từ ta, từ tri thức tới trang bị, lại tới bảo vật, bất cứthứ gì."
"Ngoài ra, là một thành viên mới gia nhập Hiệp hội Nhà tự nhiên học, ta có thểgiải đáp một vấn đề của ngươi miễn phí."
"Đúng là ta có một vấn đề."
Liễu Bình nói."
Vấn đề gì?"
Danh sách Chiến tranh hỏi."
Ta đã từng bảo vệ điện hạ tại thành Sương Phong, ta muốn biết tại sao ngươilại không bảo vệ hắn ta mọi lúc mọi nơi, làm cho hắn ta rơi vào hoàn cảnh nguyhiểm tới như vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Xin chú ý, ta cũng không phải vạn năng, ta cần phải quan tâm tới toàn bộ Đếquốc, lại còn phải hưởng ứng toàn bộ yêu cầu của mỗi một thành viên trongHoàng thất, chấp hành vô số sách lược chiến tranh, cùng với rất nhiều chuyệnmà ngươi không thể biết được."
Danh sách Chiến tranh trả lời.Liễu Bình mỉm cười.Hắn nắm chặt huy hiệu bằng bạc, đặt tới trong túi, nói với đối phương:"Cám ơn, ta đã biết."
Huy hiệu này tương đương với một tấm giấy thông hành thông hướng các nơibiên cương của Đế quốc.Rõ ràng là Đế quốc cần có người nắm giữ tri thức rộng, dùng để phát hiện cùngthăm dò những khu vực không biết xung quanh Đế quốc, đó là vì tự vệ, cũng làđể phát triển cùng mở rộng.Về phần Hoàng đế bị ký sinh...Mình mới chỉ là suy đoán, cơ bản là không có chứng cứ.Hơn nữa, coi như có...Mình nên giải thích như thế nào?Chẳng lẽ nói mình đã trở thành chủ nhân mới của Tiền Võ Chu, suy đoán dựavào những tin tức do Tiền Võ Chu cung cấp hay sao?Bí mật về Thủ Ngục kỵ sĩ không thể bị tiết lộ, nếu không chính là muốn chết.Chỉ có thể nghĩ những phương pháp khác.Danh sách Chiến tranh phát ra tiếng vù vù: "Liễu Bình, lượng kiến thức dự trữcủa ngươi khá kinh người, ta chờ mong ngươi sẽ trợ giúp Bản Danh Sách pháttriển lên một độ cao mới, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Liễu Bình nói.Thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, rời khỏi lâu đài, lại xuất hiện trên con đườngbên ngoài lâu đài."
Thế nào, thuận lợi chứ?"
Duray cười lớn hỏi."
Nói thực ra, rất giật mình cùng sợ hãi."
Liễu Bình nói.ầ ầ"Không sao, lần *****ên ai cũng vậy cả."
Jess cười tủm tỉm nói.Liễu Bình không nhịn được lại lấy chiếc huy hiệu bạc kia ra, âm thầm nói: "Tamuốn biết một vài chuyện."
Huy hiệu bỗng phát ra tiếng đáp lại:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, ngươi cần một số điểm công huân để được tưvấn."
"Điểm công huân hiện tại của ngươi là: 0."
Liễu Bình ngẩn ra.Duray vỗ vai hắn, nói: "Mặc dù tri thức có thể chia sẻ, thế nhưng điều kiện tiênquyết là ngươi cũng phải cống hiến lượng tri thức nhất định."
"Dùng tri thức hoặc tin tức tình báo để đổi lấy điểm công huân sao?"
Liễu Bìnhhỏi."
Đúng, cố gắng lên, tranh thủ lấy được thành tích tại học thuật hoặc thăm dòđi."
Jess cũng nói.Liễu Bình thu hồi huy hiệu bạc lại, hỏi:"Hai vị, mạo muội hỏi một câu, làm sao ta lại không thấy được các nhà tự nhiênhọc khác?"
-------Chương 291: Thứ này được gọi là trò chơi điện tử.Duray và Jess nhìn nhau, không hẹn mà thở dài."
Phần lớn người đều hoạt động tại biên giới Đế quốc, thăm dò các loại bảo vậtcùng những thứ chưa biết, cùng với giống loài kỳ dị."
Duray nói."
Cũng có một đội thám hiểm vừa mới trở về."
Jess nói."
Đáng lẽ bọn họ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện phụ tráchcông việc kiểm tra tư cách nhập hội của ngươi nữa."
Duray nói."
Thế nhưng bọn họ đều đã chết."
Jess nói.Liễu Bình nói: "Số 21 đường Phù Đăng?"
"Đúng thế."
Jess nói."
Tới cùng là kẻ nào đã giết bọn họ?"
Liễu Bình hỏi."
Không rõ lắm, cục cảnh sát và quân đội đều đang điều tra, hiện tại vẫn chưa cókết luận chính thức."
Jess nói.Liễu Bình bỗng có một ý nghĩ.Tiền Võ Chu là người trong quân đội, lần này lại dẫn tới phiền phức lớn nhưvậy, đừng nói là Hoàng thất, ngay cả quân đội cũng sẽ điên cuồng điều tra rõràng chuyện này.Vừa lúc, mình có một cơ hội tiến vào Bộ tư lệnh quân đội."
Hai vị, đêm nay sắp kết thúc, ta còn phải trở về thành một chuyến."
Liễu Bìnhnói."
Được, chúng ta cùng trở về đi."
Duray nói.Ba người đi về phía bên ngoài đảo....Sau khi trường học được thanh tra triệt để một lần, lại được mở ra lần nữa.Khi Liễu Bình trở lại ký túc xá nam sinh, phát hiện trong ký túc xá lại có thêmmột người khác."
Tại sao cô lại ở nơi này?"
Hắn hỏi."
Nói chuyện với Libertas về những chuyện đã diễn ra vào hôm nay, thuận tiệnchờ anh trở lại... hiện tại ta nên trở về ngủ rồi."
Tiêu Mộng La đứng dậy, mỉmcười với Liễu Bình, quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá.Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Vẻ mặt của Libertas rất là uất ức."
Các ngươi so chiêu?"
Liễu Bình thử hỏi một câu.ỗ ế"Không tới nỗi đó, thế nhưng cô ta đã nói một câu."
"Câu gì?"
"Cô ta ở tại tầng thứ chín ký túc xá nữ phía đối diện, cao hơn chúng ta một tầng,cô ta nói nếu như ta không để cô ta đi vào, thỉnh thoảng sẽ dùng cung tên bắnlén ta."
Libertas nói."
Cho nên ngươi nhường một bước?"
Liễu Bình cười hỏi."
Đương nhiên, cô ta tới để chờ ngươi, ta cản cô ta lại làm gì?"
Libertas kêu lên:"Hơn nữa, năm đó ta chỉ có giết con trai út của tộc trưởng mà thôi, nhưng mà côta lại là kẻ đã giết sạch Dạ tinh linh xâm lấn thôn làng của cô ta... khi đó cô tamới mười ba tuổi!"
Liễu Bình nhìn về phía Libertas, thấy được lông tơ trên tay của hắn ta đã dựnghết lên."
Không có gì, không cần để ở trong lòng, dù gì thì mọi người đều là chiến hữumà."
Liễu Bình vỗ vỗ vai hắn, an ủi.Libertas nằm ngửa xuống giường, lẩm bẩm: "Hừ, ngươi không biết thôi, sát khítrên người cô ta lúc vừa rồi mạnh như thế nào."
Liễu Bình đi rửa mặt, cởi áo ngoài và giày ra, nằm lên trên giường của mình,nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại một góc của Danh Sách.[Điểm diễn: 4/10.]Đây là điểm diễn mà mình có được sau khi gặp phải Danh Sách Chiến tranh.Cũng không biết phải tới khi nào, mình mới có thể góp nhặt tới 10 điểm.Liễu Bình cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đưa tay tắt đèn phòng, nói: "Mệtmỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi thôi."
Libertas hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngủ.Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh Đế quốc.Tầng cao nhất của khu nhà quân sự.Liễu Bình ngồi trên hành lang trống rỗng, cốc trà của hắn đã thay hai lượt nướcrồi.Khi vị nữ thư ký xinh đẹp kia lại mang theo ấm nước sôi đi vào, Liễu Bìnhđứng dậy, nói rất lễ phép:"Xin hỏi một câu, chẳng lẽ ta không thể đi báo danh luôn sao?
Còn cần chờ đợiTổng tư lệnh đại nhân tới mới được?"
Nữ thư ký vừa thay nước cho hắn, vừa nói: "Tổng tư lệnh tự tay ban xuống thưủy nhiệm, vẫn còn cần bản thân ông ấy kiểm nghiệm lần nữa, những người kháckhông có quyền lực xử lý."
ắ ồ"Vậy thì khi nào ông ta mới tới?
Hiện tại chắc là đã mười rưỡi sáng rồi chứ, ôngta dự định bỏ bê công việc à?"
Liễu Bình hỏi.Nữ thư ký gượng cười, nói: "Chờ một lát nữa đi, Tổng tư lệnh bận rộn nhiềuviệc, có lẽ ông ta sẽ tới đây nhanh thôi."
"Ông ta đang bận làm gì vậy?"
Liễu Bình hỏi."
Cấp dưới như chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao mỗi một chuyệnmà ông ấy làm đều có liên quan mật thiết tới vận mệnh của Đế quốc."
Nữ thưký nói.Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền tới từ cuối hành lang:"Một đám khốn nạn, cũng dám thắng tiền của ta, thật sự là tức chết ta!
Tức chếtđi được!"
Liễu Bình cùng nữ thư ký đều quay đầu nhìn lại.Một ông lão chống quải trượng, mặc một bộ quân phục xốc xếch, bên trong thìlà áo ngủ, đang đi tới với vẻ hùng hùng hổ hổ.Nữ thư ký chạy chậm qua, hành lễ nói: "Tổng tư lệnh đại nhân!"
"Ừ, có chuyện gì không?"
Ông lão hỏi."
Có một người trẻ tuổi, cầm theo thư ủy nhiệm của ngài..."
"Đáng chết!
Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo, thật sự là xui xẻo!"
"Lừa đảo?
Chẳng lẽ thư ủy nhiệm là giả?"
Vẻ mặt nữ thư ký biến đổi."
Thư ủy nhiệm của hắn là thật, được rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tâm sự vớithằng nhóc này."
Ông lão nói."
Vâng."
Nữ thư ký không hiểu ra sao, liếc nhìn Liễu Bình rồi quay người rời đi.Ông lão lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng làm việc, quay đầu ngoắc vềphía Liễu Bình."
Nói chuyện ở ngoài cũng không tiện, tới phòng làm việc của ta đi."
"Được rồi."
Hắn đi theo ông lão vào văn phòng, lại thấy được trong này rất bừa bộn.Các loại tư liệu văn kiện đều bị ném lung tung trên bàn, trên mặt đất, thậm chílà trên ghế sa lon.Bàn công tác của ông lão này vẫn khá sạch sẽ, thế nhưng lại không đặt bất cứtập tài liệu nà, chỉ có một màn hình pha lê văn minh khoa học kỹ thuật mà thôi."
Hút thuốc không?"
Ông lão hỏi."
Không, cám ơn."
Liễu Bình nói."
Dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, tới chơi hai ván?"
Ông lão nói, rồi lấy hai tay cầm trò chơi ra, ném một cái cho Liễu Bình.ể"Đây là thứ dùng để giải trí của văn minh khoa học kỹ thuật sao?
Ta đã từng đọcđược nó trong sách, cũng đã từng mô phỏng phương pháp điều khiển nó."
LiễuBình hỏi với vẻ hứng thú."
Đúng, thứ này được gọi là trò chơi điện tử."
Ông lão nhấn một cái nút trên tay cầm, màn hình sáng lên ngay lập tức."
Thử chơi một trò đối kháng đi, để ngươi biết được sự lợi hại của ta."
Ông tachọn một khung vuông trong số đó."
Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, thế mà chúng ta lại ở đây chơi game,như vậy thật được sao?"
Liễu Bình hỏi với vẻ lo lắng."
Ha ha, không sao, không sao cả."
Ông lão nói.Màn hình lóe lên.Hoạt hình giới thiệu trò chơi bắt đầu.-------Chương 292: Gia nhậpTrong âm nhạc sục sôi, các nhân vật đấu đối kháng liên tục xuất hiện."
Bình thường thì ta sẽ không thua trong bất cứ trận đấu đối kháng nào cả."
LiễuBình lẩm bẩm."
Nhóc con cũng quá tự tin rồi chứ, ngươi nhìn nhân vật mà ta chọn này, hắn tacó một thân cơ bắp cứng rắn như thép nguội, mỗi một quyền đều có thể làmngươi mất một ô máu, còn có tất sát kỹ (ultimate skill) nữa."
Ông lão nói."
Cái gì?
Tất sát kỹ là chỉ một loại kỹ năng đặc biệt sao?"
Liễu Bình vội vànghỏi."
Đợi lát nữa thì ngươi sẽ biết."
Ông lão cười tủm tỉm nói.Ông ta nhấn nút xác nhận.Trận đấu, bắt đầu.Liễu Bình chưa từng chơi trò chơi, cũng không biết chơi game, cho nên trận đầutiên bị ông lão đánh đau một trận.Khi thấy nhân vật của mình sắp thua, Liễu Bình bỗng nhấn nút tạm dừng."
Làm sao vậy?"
Ông lão nhướng mày, hỏi."
Tổng tư lệnh đại nhân, ta không tới đây để chơi game cùng ông, ta tới là để gianhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân."
Liễu Bình nghiêm túc nói."
Chơi xong trận này lại nói!
Đây là mệnh lệnh của Tổng tư lệnh!"
Ông lão quát.Trận đấu lại bắt đầu.Nhân vật của Liễu Bình lại bị trúng một combo, phát ra tiếng kêu thảm thiết,ngã trên mặt đất bất động."
Ha ha ha ha, thế nào?
Những tên lừa đảo như các ngươi, nếu như so sánh sứcchiến đấu chân thật thì thua là cái chắc!"
Ông lão nắm chặt tay cầm, cười to nói.Liễu Bình im lặng vài giây, quan sát tay cầm rồi nói: "Thú vị... tới tận bây giờvẫn không ai có thể chế nhạo ta tại phương diện chiến đấu cả, hay là chúng talại chơi thêm mấy trận nữa?"
"Bao nhiêu trận thì cũng như vậy mà thôi!"
Ông lão nói.Hai người lại lựa chọn nhân vật, trận đấu bắt đầu lại lần nữa.Sau đó, trong mấy trận tiếp theo, Liễu Bình liên tục thử các phương thức côngkích khác nhau của nhân vật, dần dần biết được một vài quy luật.Cuối cùng...Trận thứ năm.Nhân vật mà hắn chọn lợi dụng sơ hở của đối thủ, liên tục thả ra hai đợt combo,đẩy đối phương vào trạng thái dính máu.ắ ẩThắng bại chuẩn bị được phân rõ...Bỗng nhiên, các nhân vật đều đứng im bất động."
Lão già, tại sao ông lại tạm dừng?"
Liễu Bình khó chịu nói.Ông lão ném tay cầm chơi game đi, tắt màn hình, nghiêm túc nói: "Nhóc con,ngươi nhớ kỹ, ngươi tới đây không phải để chơi game với ta, mà ngươi tới đâylà để gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân!"
"Rõ ràng là ông sắp thua!"
Liễu Bình nói với vẻ khó chịu.Ông lão vỗ bàn, nói: "Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, chúng ta lại ởđây chơi game, làm vậy có được hay không?"
Liễu Bình chỉ chỉ ông ta, không nói ra lời nào cả.Ông lão ho nhẹ, nói tiếp: "Là một Thần Thánh kỵ sĩ vô liêm sỉ, hạ lưu, hèn hạ,không biết xấu hổ, ngươi phải hiểu rằng, ta cần phải điều động ngươi gia nhậpvào trong một nhánh quân đội chuyên môn chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, chiếnđấu vì một Đế quốc ổn định."
"Lão già, ngươi phải rõ ràng một điều là ta mới cấp hai, tới tận bây giờ mới chỉhọc được một kỹ năng 'Thánh Xan thuật' mà thôi, ngươi lại muốn ta đi chấphành nhiệm vụ đặc biệt?"
"Ngươi muốn biết hiện trạng của Đế quốc hay không?"
"Mời nói."
"Trong khu vực mà chúng ta đã biết, ban đầu là có ba quốc gia loài người, thếnhưng chúng nó đều đã bị tiêu diệt, vô số linh hồn loài người biến mất hoàntoàn, hiện tại chỉ còn lại Đế quốc của chúng ta là còn tồn tại mà thôi."
"Là một chức nghiệp giả cấp hai, chẳng lẽ ta có thể xoay chuyển cục diện nàysao?"
Liễu Bình hỏi."
Không, nghề nghiệp của ngươi có tác dụng cực lớn, đặc biệt là đối với kẻ địchcủa chúng ta, nó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất."
Ông lão nói."
Thế nhưng ta mới cấp hai."
Liễu Bình tiếp tục nói."
Ta tin tưởng ngươi đã hãm hại qua vô số người, nếu không làm sao có thể trởthành chức nghiệp vô liêm sỉ như vậy?
Lui một bước mà nói, chẳng lẽ cấp bậccó thể hạn chế thực lực của ngươi hay sao?"
Ông lão nhún vai, nối."
Ta kiên quyết phủ nhận nửa câu đầu, thế nhưng nửa câu sau lão nói không sai."
Liễu Bình nói."
Nhớ kỹ, trong Vĩnh Dạ, năng lực hệ thần bí áp đảo toàn bộ năng lực của nhữngvăn minh khác, có đôi lúc một loại kỹ năng đặc biệt, lại có thể cứu sống vô sốngười, thậm chí quyết định vận mệnh một nhánh quân đội."
Ông lão nói."
Ta cũng tin tưởng điều này."
Liễu Bình nói.Ông lão dang hai tay ra, nói: "Quân đội có một nhánh bộ đội bí mật trực thuộcBộ tư lệnh, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của ta, bên trong đều là những chức nghiệpốgiả đặc biệt không giống bình thường, có đôi khi tác dụng của các ngươi trênchiến trường còn mạnh hơn quân đội nhiều."
Ông lão đưa tay nhấn vào một cái nút trên bàn.Nữ thư ký đẩy cửa đi vào, lộ ra ý hỏi."
Cô bé tới rồi sao?"
Ông lão hỏi."
Đã tới."
Nữ thư ký nói."
Rất tốt, dẫn cô bé ấy vào đây đi."
Ông lão nói."
Vâng."
Nữ thư ký quay người rời đi.Liễu Bình lộ vẻ tò mò, hỏi: "Ai sắp tới?"
"Sốt ruột cái gì chứ, chờ lát đi."
Ông lão lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.Không bao lâu...Một thiếu nữ đeo kính đen đi vào trong văn phòng.Cô ta mặc một bộ quân phục, tư thế hiên ngang, cúi chào nói: "Tổng tư lệnh!"
Sau khi cúi chào, lại chớp chớp mắt với Liễu Bình.Liễu Bình giật mình.Hoa Tình Không!Cô ấy lại là thành viên của bộ đội đặc biệt trực thuộc Tổng tư lệnh Đế quốc!.."
Ta nhớ rằng ngươi đã từng là chiến hữu của Liễu Bình nhỉ?"
Ông lão hỏi."
Không sai, chúng ta là chiến hữu."
Hoa Tình Không nói."
Vậy thì tốt rồi, hai người các ngươi phối hợp với nhau chắc chắn sẽ rất ăn ý...Liễu Bình, ngươi còn muốn nói cái gì không?"
Ông lão hỏi.Liễu Bình nói: "Ta có thể đưa ra một yêu cầu hay không?"
"Yêu cầu gì?"
Ông lão hỏi."
Ta muốn tham dự điều tra sự kiện liên quan tới số 21 đường Phù Đăng."
LiễuBình nói."
Hả?
Sự kiện đó có liên quan gì tới ngươi?"
Ông lão cảnh giác hỏi.Liễu Bình lấy một chiếc huy hiệu bạc ra, đặt trên bàn công tác.Huy hiệu của nhà tự nhiên học.-------Chương 293: "Danh sách Chiến Tranh!"
"Thì ra là thế..."
Ông lão thả lỏng: "Ngươi đã chủ động hành động, cũng là mộtchuyện tốt, ta sẽ dành cho ngươi quyền hạn này, vừa lúc ngươi và Hoa TìnhKhông cùng đi điều tra đi."
Ông lão rút ra một tập tài liệu, đặt tại trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm tài liệu lên, lại thấy được từng hàng chữ nhỏ phía trên:"Tuyệt mật."
"Những tài liệu liên quan tới tiểu đội thăm dò số năm của các nhà tự nhiên học."
"Tiểu đội này có nhiệm vụ xâm nhập vào di tích của vương quốc Ceylon, điềutra nguyên nhân hủy diệt của vương quốc."
"Ngày hai mươi hai tháng ba, tiểu đội thăm dò lấy được tiến triển cực lớn, cầntrở lại Hoàng thành, mượn nhờ lực lượng của Danh Sách Chiến tranh, phân tíchsâu hơn về một loại vật chất nào đó."
"Ngày hai mươi ba tháng ba, tiểu đội thăm dò trở lại Hoàng thành."
"Trong đêm đó, hỏa hoạn bùng phát, toàn bộ người trong tiểu đội đều mấtmạng, không ai sống sót."
"Thông qua việc phục hồi thuộc tính của ngọn lửa, có thể biết được ngọn lửanày chính là Lửa Diệt Hồn của hệ nguyền rủa."
"Lửa Diệt Hồn hủy diệt toàn bộ dấu vết linh hồn, không thể thông qua việc phụchồi để tìm kiếm chứng cứ."
"Đang trong quá trình điều tra sâu."
"Phía trên, đều là những tin tức tương quan."
Liễu Bình đọc rất nhanh, trầm ngâm nói: "Vương quốc Ceylon?
Ta nhớ rằngquốc gia này vừa mới xuất hiện khoảng trăm năm về trước."
"Đúng vậy, thời gian tồn tại của nó quá ngắn, chưa phát triển, đã bị một loại tồntại nào đó trong Vĩnh Dạ hủy diệt, toàn bộ linh hồn loài người cũng bị ăn sạch."
Ông lão nói tiếp."
Vậy, Đế quốc chúng ta thì sao?"
Hoa Tình Không bỗng hỏi."
Đế quốc chúng ta đã tồn tại ba trăm năm, là khi trước lúc Hoàng tộc rơi vàoVĩnh Dạ, đã dẫn theo Danh sách Cỗ máy Chiến tranh, dựa vào Danh Sách nàytừng bước mở rộng lãnh thổ."
Liễu Bình nói."
Ngươi cũng có vài phần thần thái của nhà bác học đấy."
Ông lão trêu ghẹo nói."
Ba trăm năm, cũng không có bao nhiêu tri thức, cũng không thể coi là bác họcđược."
Liễu Bình lắc đầu một cách rất tự nhiên.Ông lão liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vụ án này đã chững lại rồi, đã mất sạch toàn bộmanh mối, hầu như không thể điều tra tiếp, ngươi có ý nghĩ gì sao?"
ễ"Làm sao lại không có cách nào nữa?"
Liễu Bình giật mình, hỏi."
Mọi chứng cứ và manh mối đều bị hủy diệt, cục cảnh sát lẫn quân đội chúng tađều không nghĩ ra cách nào nữa cả, chẳng lẽ..."
Ông lão không nói tiếp.Nữ thư ký cũng biết điều lui ra ngoài, đóng cửa lại.Liễu Bình nói: "Đương nhiên là có cách khác, chúng ta cần lặng lẽ điều độngnhân lực, thuận theo quỹ tích thăm dò của tiểu đội số năm, lại tiến tới di tích củavương quốc Ceylon, xem xem có thể biết được bọn họ đã phát hiện được thứ gìhay không, chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất haysao?"
Ông lão im lặng, bỗng lấy ra một phần tài liệu, nhanh chóng viết lên thứ gì đó."
Từ giờ trở đi, Hoa Tình Không chính là người dẫn đường của ngươi, cô ấy sẽphụ trách an toàn của ngươi, mà ngươi lại là nhà tự nhiên học, vừa lúc thích hợpđi điều tra di tích kia... di tích này đã được thăm dò rất nhiều lần, chắc hẳn cũngkhông có nguy hiểm gì quá lớn."
Ông lão nói."
Hai người chúng ta?
Không phải quá nhỏ yếu hay sao?"
Liễu Bình hỏi."
Ngươi phải tin tưởng thực lực của Hoa Tình Không, cô ấy chính là đội trưởngbộ đội đặc biệt... với lại, các ngươi mới có hai người, không nên thu hút quánhiều sự chú ý, hành động ẩn nấp, hiệu suất sẽ cao hơn."
Ông lão nói."
Vâng!
Tổng tư lệnh!"
Hoa Tình Không cúi chào nói.Liễu Bình suy nghĩ vài giây.Đúng là di tích của vương quốc kia đã được thăm dò rất nhiều lần, mà Hoa TìnhKhông lại là một vị Hoán Linh sư, trải qua hơn nửa năm phát triển, thực lực đãkhông biết mạnh mẽ tới mức nào rồi.Tại sao con quái vật kia lại muốn giết sạch tiểu đội nghiên cứu này?Đáp án đang ở trong di tích chờ đợi mình.Mình là nhà tự nhiên học, chỉ cần điều tra mọi chuyện liên quan tới tiểu độinghiên cứu thứ năm là được.Nếu như có thu hoạch, không chỉ có thể danh chính ngôn thuận dẫn dắt vấn đềlên người Hoàng đế, mình còn có thể thu hoạch được số lượng lớn điểm cônghuân nữa.Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không đều cúi chào.Đó cũng biểu thị mình đáp ứng.Ông lão mỉm cười, gọi nữ thư ký tới, đưa phần tài liệu kia cho cô ta rồi nói::"Hành động tuyệt mật, chuẩn bị quản lý mọi thứ đi."
"Vâng, ta sẽ đi làm ngay."
Nữ thư ký cầm tài liệu, quay người đi khỏi vănphòng."
Được rồi... các ngươi rời đi thôi, ta còn muốn ngủ bù."
Ông lão phất tay vớiHoa Tình Không và Liễu Bình.Hai người rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, rời đi.Văn phòng Tổng tư lệnh yên tĩnh lại.Ông lão ngồi trên một chiếc ghế bành, nhếch chân bắt chéo, châm một điếuthuốc.Ông lão hút mạnh một hơi, phun ra một vòng khói, nói: "Chiếu lại."
Ngay sau đó, màn ánh sáng trên bàn công tác phát sáng lên.Trong tiếng âm nhạc sục sôi, hình ảnh trò chơi đối kháng lại hiện lên lần nữa,phía trên dần dần có các nhân vật trong game xuất hiện.Rất nhanh, hoạt hình giới thiệu nhân vật đã kết thúc.Tất cả nhân vật đều đứng chung một chỗ, nhìn về phía ngoài màn hình."
Lão Chu, ông thấy thế nào?"
Ông lão hỏi.Nhân vật mà ông ta vừa điều khiển, cả người đều là cơ bắp cứng như thép nguộiđứng ra, lộ vẻ suy tư, nói: "Tiêu chuẩn chiến đấu của đứa nhỏ kia cũng khôngthấp...
Hắn chỉ nhìn vài lần là có thể tìm ra sơ hở trong quyền pháp lẫn combomà ta sử dụng rồi."
Ông lão lại nhìn về một nhân vật khác.Đó là nhân vật mà Liễu Bình lựa chọn."
Các ông biết đấy, ta khá là khắc chế lão Chu..."
Nhân vật kia nói: "Ta cũngkhông biết rõ hắn lựa chọn ta để chiến đấu với lão Chu, là bởi vì chọn bừa, haylà có một loại trực giác nào đó trong chiến đấu nữa."
Trong các nhân vật đứng xem, một người mở miệng nói: "Trong trận chiến cuốicùng, ngươi đã dùng Thần kỹ hai lần, ba lần bí pháp, mỗi một lần đều trúngmục tiêu."
"Cho nên có kết luận."
Lão Chu nói."
Hắn chính là hạt giống trời sinh chiến đấu... hiện tại ta mới hiểu câu nói vừarồi của hắn."
"Câu nào?"
"Trước khi chiến đấu, hắn nói: 'Trong chiến đấu, bình thường thì ta sẽ khôngthua.'."
"Chậc, có phải là đề cao hắn quá rồi hay không?"
"Nghe xem ý kiến của Ba Bàng thế nào trước đi."
Các nhân vật cùng nhìn về phía ông lão kia.Ông lão vỗ bàn một cái, nói: "Danh sách Chiến Tranh!"
-------Chương 294: Điều traHư không tách ra, từng ống kim loại vươn ra ngoài, lơ lửng trước mặt ông lão.Một tiếng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Tổng tư lệnh Đế quốc các hạ, xin hãy nói hạng mục công việc cần xử lý củangươi."
"Vận dụng tài nguyên dự trữ đặc biệt, làm cho thực lực của thằng nhãi vô liêmsỉ kia tăng lên nhanh hơn chút."
Ông lão nói."
Xin hỏi các hạ là, 'thằng nhãi vô liêm sỉ kia' là ai?"
Tiếng điện tử hỏi."
Liễu Bình."
"Đã rõ, căn cứ quyền hạn của các hạ, hạng mục công việc này đã sắp xếp tiếnvào giai đoạn chuẩn bị."
Tất cả ống kim loại đều thu về, biến mất trong hư không."
Ngay cả tài nguyên dự trữ đặc biệt đều cho?
Có phải là quy cách hơi cao quáhay không?"
Một nhân vật kinh ngạc hỏi.Ông lão thở dài, nói với vẻ mệt mỏi: "Nghề nghiệp Thần Thánh kỵ sĩ, mặc dùhãm hại người khác rất ác, thế nhưng lập trường lại cực kỳ kiên định, là một trụcột vững vàng trong trận doanh Thần Thánh, đáng tin cậy hơn mấy tên ThiênSứ thường xuyên làm phản hay sa đọa kia nhiều."
"Hắn mới chỉ có mười mấy tuổi mà thôi, không tới mức đó chứ?"
Một nhân vậtkhác nói."
Hết cách rồi, lần này ta muốn cược một lần, coi như chuẩn bị thêm thẻ đánhbạc, đâu cần biết nó có tác dụng gì hay không."
Ông lão nói."
Ông đang lo lắng cái gì?"
Lão Chu hỏi.Ông lão trầm tư một lát, lẩm bẩm nói: "Chẳng biết tại sao, gần nhất ta luôn mơthấy ác mộng..."
Đám nhân vật liên tục nghiêng người, nhìn về phía một cô gái mặc một bộtrường bào màu đỏ, cầm một chiếc quạt dài màu trắng.Cô gái này xòe quạt ra, ngăn nửa dưới gương mặt, nói: "Ba Bàng, ông mơ thấycái gì?"
"Ta mơ thấy nước biển vô biên vô tận... biển cả liên tục có động đất xuất hiện,có một vài tồn tại kinh khủng mà ta chưa từng gặp, xông ra ngoài từ trong kẽđất bên dưới biển cả."
Ông lão nói."
Được rồi, để ta xem bói một lần."
Cô gái phe phẩy cây quạt.Trên cây quạt dần dần hiện ra hai chữ lớn màu đen:"Diệt quốc."...ễ ố ấ ề"Liễu Bình, nước thuốc mà ta đưa cho ngươi, ngươi không bán đi lấy tiền chứ?"
Hoa Tình Không vừa đi vừa hỏi.Liễu Bình vỗ đầu, lấy cái chai nước thuốc tẩm bổ linh hồn kia ra, uống nó ngaytrước mặt Hoa Tình Không.Thang máy mở ra.Hai người đi vào."
Gần đây bận bịu quá nhiều việc, vẫn còn chưa kịp uống chai thuốc này."
LiễuBình nói."
Ta nghe nói chai nước thuốc này có tác dụng rất lớn, hay là chúng ta nhìn xem,lần này ngươi có thể thăng cấp hay không."
Hoa Tình Không nói với vẻ hứngthú."
Được."
Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ dần dần hiện lên:[Ngươi đã uống nước thuốc tẩm bổ linh hồn.][Hồn lực của ngươi được tăng thêm một điểm.][Hồn lực hiện tại: 12/12.]Mỗi một điểm hồn lực, có thể phóng ra một kỹ năng cơ sở.Dựa vào năng lực Anh linh che chở, Liễu Bình rút được một năng lực biếnchủng từ Yana: Hấp thu linh hồn.Dựa vào năng lực này, Hồn lực của hắn tăng vọt lên tới 11 điểm.Hồn lực đã vượt quá xa chức nghiệp giả cấp hai.Hiện tại, Hồn lực của hắn đã lên tới 12 điểm.Lúc này không lên cấp, còn chờ tới khi nào!Liễu Bình lấy thẻ thăng cấp ra, rót toàn bộ Hồn lực vào trong đó."
Mười hai điểm Hồn lực, đủ rồi!"
Hoa Tình Không thấy được mức độ trên thẻ thăng cấp, nhảy cẫng nói."
Ta cần một nơi yên tĩnh để lên cấp."
Liễu Bình nói.Thang máy mở ra.Hoa Tình Không kéo Liễu Bình đi ra ngoài."
Đi theo ta, đi tới phòng làm việc của ta."
Hoa Tình Không vừa chạy vừa nói.Hai người đi tới cuối hành lang, đứng lại trước một vách tường dựng đứng.Liễu Bình quan sát bốn phía, mới phát hiện cả tầng này đều không có bất cứngười nào.Thậm chí còn không có bất cứ văn phòng nào cả.ố ầ ầ ầNơi này giống như một lớp tường kép giữa hai tầng, hoặc là một tầng hầm dướimặt đất, không thể phán đoán bản thân đang ở vị trí nào được.Hoa Tình Không đặt tay lên bức tường, nói:"Tiểu đội chiến đấu đặc biệt, Hoa Tình Không."
Vách tường lập tức tách sang hai bên...."
Đây là phòng làm việc của ngươi sao?"
Liễu Bình hỏi.Trong căn phòng trống trải, cũng không có thứ gì quá khác lạ.Chỉ là trên vách tường có lít nha lít nhít ống kim loại, mỗi ống kim loại đềuchuyển động một cách âm thầm không tiếng động, giống như lúc nào cũngchuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh vyaj."
Nơi này đã được Danh sách Chiến tranh cải tạo, mỗi một ống kim loại đều cótác dụng đặc biệt, có thể hưởng ứng mệnh lệnh của chúng ta bất cứ lúc nào."
Hoa Tình Không nói.Cô nói với bức tường: "Nơi này có người muốn tiến hành lên cấp."
Trên vách tường, một ống kim loại dần dần vươn ra, lơ lửng trước mặt haingười.Giọng điện tử băng lãnh vang lên:"Xin hãy lấy thẻ thăng cấp ra."
Liễu Bình lấy thẻ thăng cấp ra, đặt trước ống kim loại.Xoạt xoạt!Ống kim loại thu lấy tấm thẻ thăng cấp kia, lại phát ra một âm thanh:"Điểm cống hiến đạt tiêu chuẩn, dựa theo quy tắc trao đổi, chuẩn bị hoàn thànhquá trình lên cấp giúp ngươi."
Bảy tám ống kim loại trên tường bắt đầu chuyển động.Cùng lúc đó, quanh người Liễu Bình có một khung chữ nhật lờ mờ xuất hiện,mà tại phía góc trái bên trên có một con số rõ ràng:"2."
Hắn là một kỵ sĩ cấp 2.Tất cả ống kim loại bay ra ngoài, quay xung quanh Liễu Bình mà xoay tròn,chuyển vận các loại vật chất mà Liễu Bình cũng không biết vào trong khungchữ nhật hư ảo quanh người Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Chú ý!][Ngươi thu được lực lượng gia trì từ pháp tắc thần bí.][Ngươi chuẩn bị thăng cấp làm thẻ bài cấp ba.]ề ố ầ[Đây là sự đề thăng cuối cùng trên phạm vi lớn tại giai đoạn khởi đầu của chứcnghiệp.][Ngươi có thể lựa chọn tiến tới Thần trụ Vĩnh Dạ, tăng tiến năng lực quầng sángcủa ngươi tại nơi đã khế ước Anh linh, hoặc là dựa vào chức nghiệp hoàn toànmới của ngươi để thu hoạch được kỹ năng hoàn toàn mới.][Lựa chọn trên, mỗi mười cấp mới có thể lựa chọn một lần.][Xin hãy cẩn thận mà chọn lựa.]Mười cấp mới được lựa chọn một lần?Liễu Bình không thể không vắt óc suy tư.Dựa theo trực giác của bản thân, hiện tại hắn đã có thể dự báo một cách mơ hồ,đi tới nơi của Bốn mươi mét, sẽ làm cho quầng sáng của mình tăng lên một cấpđộ mới.Thế nhưng trên thực tế, hiện tại hắn chỉ nắm giữ một môn thuật pháp:Thánh Ngâm thuật.Đây là thuật pháp chữa trị cơ bản nhất.Trong những trận chiến trường kỳ sau đó, mình nên tìm kiếm một vài thủ đoạntiến công của kỵ sĩ mới được!-------Chương 295: Cứu Tử Phù ThươngVừa nghĩ tới đây, Liễu Bình âm thầm nói: "Tạm thời không tới nơi của 'Bốnmươi mét', ta cần thu được kỹ năng mới dựa theo chức nghiệp của bản thânmình."
Tất cả chữ nhỏ lóe lên, hóa thành từng hàng chữ mới:[Bởi vì ngươi đã chính thức nhậm chức 'Thủ Ngục kỵ sĩ', kiêm chức là 'ThầnThánh kỵ sĩ', bởi vậy ngươi đã thoát khỏi chức nghiệp kỵ sĩ phổ thông.][Kỹ năng mà ngươi học được, sẽ là kỹ năng biến chủng kiêm dung đặc điểmcủa cả hai loại chức nghiệp kỵ sĩ này.][Điều này cũng vì che giấu sự tồn tại của 'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng làm cho ngươicàng thêm mạnh mẽ trên cơ sở của 'Thần Thánh kỵ sĩ'.][Chúc mừng.][Ngươi thu hoạch được kỹ năng biến chủng duy nhất của song chức nghiệp:Cứu Tử Phù Thương thuật.][Thuyết minh về kỹ năng: Hấp thu niệm lực, ma lực, linh lực, thể lực, tinh lực,sức mạnh cơ thể,... các loại hình thái lực lượng của đối phương, cũng thực hiệnchữa trị phần ngọn thương thế cho đối phương, những lực lượng vừa hút đượccủa đối phương sẽ chuyển hóa thành Hồn lực, bị ngươi hấp thu.][Hấp thu Hồn lực tới mức độ nào, sẽ dựa theo mức độ thương tổn của đốiphương mà định ra, tương ứng như sau: ][Vết thương nhẹ: Hấp thu 20% Hồn lực của đối phương.][Vết thương trung bình: Hấp thu 50% Hồn lực của đối phương, mục tiêu sẽ tiếnvào trạng thái mệt mỏi.][Thứ cấp trọng thương: Hấp thu 70% Hồn lực, mục tiêu tiến vào trạng thái yếuớt.][Trọng thương: Hấp thu toàn bộ Hồn lực, mục tiêu tiến vào trạng thái hôn mê(hấp hối).][Đặc biệt thuyết minh: ][Thuộc tính của Cứu Tử Phù Thương thuật là hệ thần thánh, hiệu quả quy về hệchữa trị, tóm lại là, kỹ năng này không cách nào bị thanh tẩy.][Khi cứu chữa xong, không chết thì cũng bị thương.]Liễu Bình đọc xong tất cả, không nhịn được mà bật thốt lên: "Mẹ nó!"
"Thế nào?"
Hoa Tình Không ở cạnh hỏi."
A, không có gì, đã rất lâu rồi ta chưa thăng cấp, cho nên hơi kích động ấy mà."
Liễu Bình vội vàng nói.Thảo nào lão già kia lại hận Thần Thánh kỵ sĩ tới như vậy.ầThảo nào Chúng Thần trong Luyện Ngục lại hận Thủ Ngục kỵ sĩ tới như vyaaj.Hai chức nghiệp này, dù chỉ là đơn độc sử dụng, đều có thể bẫy chết người bấtcứ lúc nào!Hiện tại...Bọn chúng lại kết hợp với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu!Lúc này, ống kim loại bốn phía cũng thu trở về, mà góc trái phía trên Liễu Bìnhcó một con số: 3.Từ giờ trở đi, hắn chính là chức nghiệp giả cấp ba.Giọng điện tử lạnh lẽo kia vang lên:"Chúc mừng."
"Ngươi đã trở thành chức nghiệp giả cấp ba."
"Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau: ""Chức nghiệp: Thần Thánh kỵ sĩ."
"Tên: Liễu Bình."
"Cấp bậc: 3."
"HP: 15."
"Lực công kích: 20."
"Hồn lực: 0/12."
"Hồ sơ cá nhân của ngươi đã tiến hành giữ bí mật."
"Kết hợp với yêu cầu của Tổng tư lệnh, bản Danh Sách đã sắp xếp ngươi vàotrong danh sách bồi dưỡng trọng điểm."
"Ngươi thu hoạch được một bộ trang bị cao cấp nhất mà hiện tại ngươi có thểlấy được."
Một ống kim loại vươn tới, đặt một tấm thẻ trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận thẻ bài quan sát, lại thấy được phía trênđều là trang bị lẫn vật tư thích hợp cho Kỵ sĩ sử dụng."
Lão già kia hào phóng tới vậy sao?"
Hắn nói với vẻ khó tin."
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi đáng giá ông ta làm như vậy."
HoaTình Không cười nói."
Vậy thì cám ơn trước, chờ chúng ta trở về từ di tích vương quốc Ceylon, ta sẽnấu một bữa, mời ông ta uống rượu."
Liễu Bình tiện thể cảm ứng sự biến đổi trên người mình.Thực lực...Đúng là đã tăng tiến.ầ ố ẫDù là năng lực phản ứng, hay là lực lượng thuần túy, thậm chí cả tốc độ lẫn tinhthần lực, đều mạnh hơn khá nhiều so với cấp hai.Đây chính là tác dụng của Danh sách Chiến tranh.Nó có thể giúp chức nghiệp giả loài người liên tục mạnh lên!Cũng vì vậy mà Đế quốc có thể thành lập, đồng thời dần dần phát triển tới mứchùng mạnh chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi.Liễu Bình rút ra một tấm thẻ từ trong bộ bài, đặt ở trước mắt.Trên tấm thẻ bài này, có một thước đo tỷ lệ.Thẻ thăng cấp.Lại là một tấm thẻ thăng cấp trống, phía trên có hai mươi vạch.Chỉ cần mình bổ sung hai mươi điểm Hồn lực vào trong, là có thể kêu gọi Danhsách Chiến tranh, đẩy cấp bậc của mình lên tới cấp bốn.Về sau, mình cần dùng toàn lực tăng cấp bậc của bản thân lên!Hoa Tình Không cầm theo một bộ trường bào rất mềm mại, đưa tới, nói: "Thânphận mới của chúng ta chính là thành viên thực tập của tiểu đội khảo sát nguồnnăng lượng của Đế quốc, lần này được điều động tới di tích của vương quốcCeylon, là để ghi chép khoáng sản ẩn chứa nguồn năng lượng vừa mới bị pháthiện dưới lòng đất."
"Thế nhưng tại sao lại mặc trường bào?"
Liễu Bình hỏi."
Đây là áo chống lạnh... nó có thể duy trì nhiệt độ cơ thể của chúng ta trongnhững môi trường khắc nghiệt."
Hoa Tình Không nói."
Ta nhớ rồi, nơi đó rất lạnh."
Liễu Bình nhớ lại những kiến thức đã đọc trongsách, nói.Hoa Tình Không lại lấy hai tờ giấy chứng nhận ra, đưa một tờ cho Liễu Bình.Đây là giấy chứng nhận công tác của bọn họ.Mọi thứ đều là thật.Nếu có người đi điều tra, sẽ phát hiện hồ sơ của hai người đều là thật, kể cảtrong trung tâm khảo sát nguồn năng lượng của Đế quốc, cũng có văn bản điềuđộng tương ứng của hai người, thậm chí bao gồm cả tư liệu của bọn họ từ thờiđi học, toàn bộ đều được sắp xếp rất ổn thỏa."
Ba mươi phút sau, có một chuyến xe lửa đi về phía biên giới Đế quốc, nếumuốn đi phi thuyền thì phải chờ tới tối ngày mai, không thể chuyên môn dùngphi thuyền chở chúng ta tới đó được, làm vậy sẽ thu hút sự chú ý của nhữngngười khác."
Liễu Bình hỏi: "Nếu đi xe lửa thì cần bao lâu?"
"Trưa mai sẽ tới."
Hoa Tình Không nói."
Vậy thì chúng ta ngồi xe lửa, khởi hành ngay lập tức, không thể chờ đợi thêmnữa... có khi chứng cứ ở trong di tích cũng sẽ bị đối phương hủy diệt mất."
LiễuBình nói."
Được, vậy thì chúng ta xuất phát ngay lập tức."
Hoa Tình Không nói."
Đi!"...-------Chương 296: "Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó."
Xe lửa chậm rãi khởi hành.Hoa Tình Không ngồi gần cửa sổ khoang hành khách, dùng một tay chống cằm,chăm chú đọc một quyển sách liên quan tới di tích của vương quốc Ceylon.Liễu Bình thì ngồi đối diện cô, đang nhắm mắt dưỡng thần."
Nơi này có bản đồ của vương quốc Ceylon, ngươi không xem sao?"
Hoa TìnhKhông hỏi."
Ta đã đọc quyển sách mà ngươi đang đọc rồi, trên bản đồ còn có một vài sailầm."
Liễu Bình bình tĩnh nói."
Có sai lầm?"
Hoa Tình Không không tin."
Đúng, tại trang thứ 367, bản đồ phía trên bên trái, sao chép sai lầm mười mộtđịa danh, trình tự sắp xếp của bọn chúng đáng lẽ phải đảo lại từ trái sang phải...bản sửa đổi cũng vừa mới xuất bản, chỉ có tại thư viện Học viện Hoàng gia, vừalúc ta cũng có đọc qua."
Liễu Bình nói.Hoa Tình Không thẳng thắn cất sách đi, thở dài nói: "Suýt nữa thì quên mất,ngươi chính là công cụ tìm kiếm hình người mà... vừa lúc ta có một vấn đềmuốn hỏi."
"Hỏi đi."
Liễu Bình nói với vẻ thờ ơ."
Tại sao chúng ta có thể khảo sát được lịch sử loài người khoảng ba ngàn nămtrở lại đây trên vùng đất này, thế nhưng không thể khảo sát lịch sử lâu đời hơnnữa?"
Hoa Tình Không hỏi."
Rất đơn giản, ba ngàn năm trước, nơi này thuộc về một tồn tại ngủ say, về saunó biến mất, tiếp đó, khi linh hồn loài người tiến vào Vĩnh Dạ, đến nơi này, mớicó cơ hội sống sót.
"Liễu Bình nói.Hoa Tình Không hơi chần chờ, hỏi: "Ý của ngươi là..."
"Không sai, khi tồn tại ngủ say kia vẫn còn ở đây, linh hồn loài người vừa tiếntới nơi này đều bị nó ăn sạch cả."
Liễu Bình nói."
Tồn tại ngủ say kia đã đi nơi nào?"
Hoa Tình Không hỏi."
Ai biết được, trong lịch sử, cũng có một vài quốc gia loài người tiến hànhnghiên cứu về phương diện này, đã có rất nhiều suy đoán, mà một loại suy đoánlàm ta cảm thấy hứng thú nhất, đó là vị tồn tại ngủ say kia đã nghĩ ra mộtphương pháp, thoát khỏi Vĩnh Dạ, trở lại Luyện Ngục."
Liễu Bình nói xong, lại hỏi: "À đúng rồi, ngươi có muốn trở về Luyện Ngụckhông?"
Hoa Tình Không nói: "Ta cảm thấy ở trong Luyện Ngục, cấp bậc cực kỳ nghiêmngặt, các loại chiến tranh máu tanh lại tàn khốc, thế nhưng nếu so với Vĩnh Dạmà nói, nó lại chẳng đáng sợ là bao."
ể ế"Đúng vậy, ở trong Vĩnh Dạ, ngươi mãi mãi không thể biết mình sẽ đánh thứcmột vị tồn tại ***** thế nào, nó lại dự định xử lý linh hồn của ngươi ra sao."
Liễu Bình gật đầu đồng ý.Hoa Tình Không im lặng vài giây, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng bên ngoàicửa sổ.Cảnh tượng đô thị phồn hoa đang nhanh chóng lui lại.Xe lửa bắt đầu gia tốc.Nó dần dần chạy ra khỏi Hoàng thành, dùng hết mã lực phóng nhanh trên vùngđất hoang vu rộng lớn....Leng keng!Trên đoàn tàu vang lên một giọng nói dễ nghe:"Hiện tại, là bảy giờ tối."
Liễu Bình ngáp dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Đoàn tàu di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm thâm trầm, thỉnh thoảng cóthể thấy được một vài thôn xóm bốc lên ánh lửa lờ mờ.Những thôn xóm đó cũng lùi về sau nhanh chóng, tầm mắt lại bị vùng hoang dãchiếm lấy.Tốc độ của đoàn tàu lại tăng lên."
Do khu vực này càng ngày càng vắng vẻ, cho nên tốc độ dần dần tăng lên sao...nhiệt độ cũng đang giảm xuống nữa..."
Liễu Bình thở ra một hơi, trên cửa sổ đã bị một luồng sương trắng bám vào,cảnh sắc bên ngoài cũng trở nên mơ hồ không rõ."
Trưa mai mới có thể tới nơi á."
Hoa Tình Không nói.Liễu Bình cầm một tờ thực đơn ở trên bàn lên.Trên đó có viết:"Món ăn tối nay có: ""Khoai tây hấp."
"Canh đậu hà lan."
Hoa Tình Không đưa một tờ thực đơn khác cho hắn, nói: "Thực đơn mà ngươiđang cầm là thức ăn dành cho người bình thường, chức nghiệp giả chúng ta ănthứ khác."
Liễu Bình không khỏi nhìn về phía hai tờ vé xe đang đặt trên bàn.Trên một tờ vé có viết: Kỵ sĩ Liễu Bình.Trên một tấm vé khác thì viết: Triệu hoán sư Hoa Tình Không.ấ ế ểHai chức nghiệp này rất bình thường, thế nhưng cũng đủ để làm thành viên thựctập của tiểu đội khảo sát nguồn năng lượng Đế quốc rồi."
Đọc phần thực đơn dành cho chức nghiệp giả này đi."
Hoa Tình Không đưa tớimột tờ thực đơn khác.Liễu Bình nhận thực đơn, thấy được trên đó có viết:"Nữ sĩ, tiên sinh tôn kính, bữa tối hôm nay có những món ăn sau: ""Khoai tây hấp."
"Canh đậu hà lan."
"Bánh mì trắng hoặc mì sợi."
Liễu Bình nhún vai, nói: "Có vẻ như cũng không tốt hơn bao nhiêu cả."
Hoa Tình Không nói: "Mấy năm gần đây, lượng lương thực mà Đế quốc thuhoạch được cũng không quá tốt."
"Ít nhất ở trong Học viện Hoàng gia cũng có sữa bò và hoa quả."
Liễu Bình nói."
Tài chính của Học viện Hoàng gia là do Đế quốc phụ cấp, sau khi đi vào xãhội, ngươi cần làm quen với việc ăn những món ăn thông thường, trừ khi..."
Hoa Tình Không nói."
Trừ khi cái gì?"
Liễu Bình hỏi."
Trừ mấy chức nghiệp có thể lợi dụng năng lực hệ thần bí chế tạo thức ăn, mớikhông cần để ý tới những thứ này."
Hoa Tình Không nói."
Như vậy hả, vậy chúng ta ăn mấy món khác đi."
Hai tay Liễu Bình nâng ngang ngực, thần sắc trang nghiêm, thầm thì: "Vì tìnhyêu và chính nghĩa trên thế gian, triệu hồi bàn ăn thần thánh, đại biểu sự từ bicủa thượng thiên, trao tặng bữa tiệc thánh này cho các ngươi."
Trên người hắn tỏa ra ánh sáng nhạt, giống như thiên sứ xuất hiện vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng xuất hiện, hóa thành một chiếc bàn dài, bộ đồ ănbằng bạc, ánh nến vàng kim và một hộp âm nhạc phát ra những nhạc khúc êmtai.Các món ăn cũng thi nhau xuất hiện:Salad rau quả, bồ câu nướng, sủi cảo, trứng cuộn, lê hầm, rượu mật ong, rượunho.Cùng với một cốc kem ly nữa.Liễu Bình đưa cốc kem ly tới, hạ giọng nói: "Vì không thu hút sự chú ý củangười khác, ta giảm đi vài món ăn, hi vọng ngươi thông cảm."
Hoa Tình Không nhận lấy kem ly, thở dài nói: "Ngươi khác đều nói gả cho phápsư hệ sinh hoạt thì không lo chết đói, gả cho thợ săn thì có thể ăn các loại thịt...ta thấy chỉ cần ngươi để lộ chiêu thức này, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái khóclóc kêu gào đều muốn gả cho kỵ sĩ là ngươi đó."
ồMột cô gái mặc đồng phục phục vụ đi tới trước mặt hai người, xem xét vé tàucủa hai người, mỉm cười ngọt ngào với hai người, nói:"Tiên sinh, nữ sĩ, hai người còn cần gọi món ăn nữa hay không?"
"Không cần."
Hoa Tình Không nói.Nhân viên phục vụ thoáng nhìn về bàn thức ăn với vẻ hâm mộ rồi quay ngườirời đi.Liễu Bình và Hoa Tình Không tiếp tục ăn tối.Khi ăn được một nửa, Liễu Bình như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Hương vị thếnào?"
"Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó."
Hoa Tình Không cười nói."
Cám ơn, lời ca ngợi của ngươi chính là thù lao tốt nhất."
Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã thu được thù lao bữa tiệc thánh này.][Hoa Tình Không có thể hưởng dụng hoàn chỉnh bữa tiệc thánh này.]-------Chương 297: Thánh thạchHai người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn ngắm phong cảnh vùngquê và núi cao bên ngoài.Phương xa dần dần có tiếng sấm vang lên.Hạt mưa tí tách hạ xuống mặt đất, dần dần càng rơi càng lớn.Khi hai người ăn xong bữa tối, nước mưa lại biến thành bông tuyết bay lả tả."
Đã càng ngày càng gần tới Bắc địa rồi."
Hoa Tình Không nói.Liễu Bình rót cho cô một chén trà nóng, nói tiếp: "Nghe nói trấn Hàn Chùy gầnbiên giới có tuyết rơi quanh năm, nếu không có phương pháp giữ ấm thì người ởnơi đó cũng không thể sống nổi."
"Đúng vậy, chúng ta cần xuống tại trạm trấn Hàn Chùy, đưa tin cho phân bộkhảo sát nguồn năng lượng, sau đó mới có thể vượt biên giới, tiến về phía ditích vương quốc Ceylon."
Hoa Tình Không nói.Liễu Bình đang định nói tiếp, sắc mặt bỗng hơi đổi.Mấy tên phục vụ vội vội vàng vàng chạy nhanh tại đường hành lang.Phía sau đoàn tàu, truyền tới tiếng ồn ào và tiếng khóc.Một lát sau...Nhân viên phục vụ lại chạy dọc hành lang trở về, vừa đi vừa hô lớn: "Có ai làbác sĩ hay không?
Chức nghiệp trị liệu cũng được, toa xe phía sau có người ngấtxỉu."
Liễu Bình đứng dậy, nói: "Ta là chức nghiệp trị liệu."
Nhân viên phục vụ thấp thỏm nói: "Nếu ngài đi qua, có lẽ sẽ phải tiêu hao mộtchút năng lượng."
"Không sao, dẫn ta đi qua."
Liễu Bình nói."
Mời đi theo ta."
Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường.Liễu Bình đi theo sau nhân viên phục vụ đi qua hai toa xe, mới nhìn thấy ngườibị ngất xỉu kia.Đó là một người đàn ông trung niên, hai mắt nhắm chặt, nằm trên hành lang.Bên người người này là hai người con đang khóc lớn.Có một bà lão đang xem xét tình hình người đàn ông trung niên này."
Chức nghiệp giả trị liệu tới rồi!"
Nhân viên phục vụ hô lớn.Mọi người cùng tách ra một con đường.ễ ế ốLiễu Bình bước nhanh tới trước, liếc nhìn bà lão kia, hỏi: "Tình huống củangười này như thế nào?"
"Trúng tà."
Bà lão nói ra hai chữ.Mọi người đều xôn xao lên.Vừa lúc xe lửa đi vào trong một đường hầm sâu trong lòng núi, ánh sáng củabóng đèn và bóng đêm bên ngoài liên tục giao thoa, làm cho cả toa xe rơi vàomột loại không khí quỷ dị nào đó.Liễu Bình ngồi xổm xuống, đè tay lên động mạch cổ và cổ tay của đối phương,vừa cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập, đầu lưỡi và ánh mắt của người này, lắc đầunói: "Không phải bị trúng tà... nhân viên phục vụ, nghề nghiệp của người này làgì?"
"Ông ta là một thợ mỏ."
Nhân viên phục vụ nói."
Thợ mỏ?
Vậy thì lạ rồi."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.Bà lão kia cười lạnh, nói: "Các ngươi nghe thấy gì không?
Một thợ mỏ, chỉ cónhững người như bọn họ, mới có thể tiếp xúc tới những tà vật ẩn giấu sâu tronglòng đất, cũng bởi vậy mà gặp vận hạn."
Đám người dần dần ồn ào.Bà lão lấy một hòn đá khắc đầy phù văn ra, nói: "Dùng Thánh thạch có thể trừtà... chỉ cần ta đặt viên đá này lên người của hắn ta, hắn ta sẽ khôi phục lại ngaylập tức."
Nói xong, bà lão chuẩn bị đặt hòn đá lên người vị thợ mỏ kia.Thế nhưng tay của bà bị Liễu Bình chặn lại."
Nếu như có tà vật ẩn chứa trong động mỏ, vị tiên sinh này đã bị chết từ lâu rồi,không thể kiên trì tới tận bây giờ được."
Liễu Bình nói xong, đưa tay đặt trên người vị thợ mỏ này, thầm thì: "Với danhnghĩa của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, chữa trị toàn bộ vết thương của ngươi."
Thánh Ngâm thuật, sử dụng!Một luồng sáng dịu nhẹ phóng ra từ bàn tay của hắn, dần dần nhập vào cơ thểngười trung niên này.Một lát sau...Người đàn ông trung niên này mở to mắt, cố gắng ngồi dậy.Hai người con của người đàn ông này thấy vậy thì ngừng khóc, nhào vào trongngực của ông ta.Đám người xung quanh cũng vỗ tay hoan hô.Bầu không khí quỷ dị vừa rồi bị quét đi sạch sẽ."
Làm sao mà ngươi bị ngất xỉu vậy, có nhớ được không?"
Liễu Bình hỏi."
Cám ơn ân cứu mạng của các hạ, khi đó ta đang định đi toilet, sau đó khônghiểu ra sao mà mắt tối sầm lại, té xỉu mất."
Người đàn ông trung niên nói.ế ồ ề"Miệng vết thương trên mạch máu của ngươi đã khép lại rồi, về sau chú ý ănuống, không nên ăn quá nhiều, cũng không thể ăn đồ chứa nhiều dầu mỡ... trongquá trình điều trị vừa rồi ta đã dùng lực đẩy mấy lần, tắc động mạch đã đượcthông, thế nhưng không đảm bảo nó sẽ không tái phát nữa đâu."
Liễu Bình nói."
Cám ơn các hạ, xin hỏi các hạ đang làm việc nơi nào?"
Người này nói với vẻcám ơn."
Không cần biết đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Liễu Bình gật đầu với ngườinày, quay người đi về phía toa xe của mình.Một lát sau.Hắn trở lại chỗ ngồi của mình.Hoa Tình Không đang uống trà, thấy hắn trở về, hỏi: "Tình huống như thế nào?"
"Vấn đề sức khỏe mà thôi, chuyện nhỏ."
Liễu Bình cũng nâng chén trà lên,uống một hớp nhỏ.Bỗng nhiên...Một bóng người đứng trước mặt hai người.Lại là bà lão kia.Bà ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, trên gương mặt toát ra vẻ thần bí, nói: "Chàngtrai trẻ, trên người cậu bị một luồng khí bất tường bao phủ, cậu có biết haykhông?"
"Ta không tin những thứ này."
Liễu Bình nói.Bà lão lắc đầu, đặt viên đá khắc đầy phù văn lên bàn, nói tiếp: "Cầm theo viênThánh thạch này đi, nó có thể loại trừ tà ác, phù hộ cậu không bị ác linh gây tổnthương, đây là chúc phúc của ta dành cho cậu."
Nói xong, gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.Bà lão này làm bộ thần thần bí bí, lại không biết được mình đã từng làm thầybói, cũng coi như tổ tông của những trò này rồi.Về phần hòn đá kia...Liễu Bình tiện tay cầm viên đá lên, ước lượng, hỏi: "Ngươi có biết viên Thánhthạch này là sao không?"
Hoa Tình Không nói: "Đây là một loại tôn giáo có sức ảnh hưởng rất lớn trongxã hội người bình thường, tín ngưỡng một tồn tại tên gọi là Cửu dực Đọa ThiênThần, bình thường thì lấy Thánh thạch làm môi giới để mượn dùng sức mạnhcủa vị tồn tại này, làm những chuyện trừ tà và cầu phúc trong xã hội bìnhthường."
"Tại sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hoa Tình Không cau mày, nói: "Ta nhớ rằng bọn họ luôn hoạt động âm thầm,chẳng biết tại sao, hiện tại lại dám công khai hoạt động, còn đưa cái gọi làThánh thạch cho chức nghiệp giả nữa chứ, thật đúng là quá ngông cuồng mà."
ễ ắ ầLiễu Bình xoa nhẹ viên Thánh thạch kia, lắc đầu nói: "Tông giáo chỉ lưu hànhtại một đám người ngu muội, các chức nghiệp giả đều là tồn tại đi trên conđường thành Thần linh, dựa vào lực lượng của Thần trụ Vĩnh Dạ cùng Thần trụLuyện Ngục, làm sao có thể gia nhập loại tông giáo này."
Hoa Tình Không cười nói: "Bọn họ thường thông qua phương thức trừ tà để thuhoạch tín đồ từ trong đám người bình thường, lại không biết bọn họ có thể bỏ rathứ gì, để thu hút những chức nghiệp giả như chúng ta."
"Thì ra là thế, xem ra vừa rồi ta đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ."
Liễu Bìnhnói.Tạch tạch tạch...Cũng không biết tại sao, Thánh thạch trong tay của hắn lại phát ra những tiếngđộng trầm thấp.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên hư không:[Phù văn trên hòn đá đã tổ hợp thành một loại lực lượng vô hình, bao phủ khắpngười của ngươi.][Ngươi liên tục bị 'Thánh Linh gia trì - Hồn Tung' ảnh hưởng.][Trong thời gian thuật này còn có tác động lên người ngươi, tung tích của ngươiluôn luôn bị người sử dụng thuật này nắm trong lòng bàn tay.]-------Chương 298: "Phiên chợ ở đâu?"
Ngày thứ hai.Trấn Hàn Chùy, tại phân bộ khảo sát nguồn năng lượng Đế quốc."
Có lệnh đi tới di tích của vương quốc Ceylon sao?
Để ta xem xem nào...
Ừ,đúng là có chuyện này rồi, tiếp tế tương ứng cũng đã được cấp xuống..."
Nhân viên công tác lật xem xong, đưa tới một tập tài liệu đã đóng dấu qua, đặttới trước mặt Liễu Bình và Hoa Tình Không.Cạnh tập tài liệu còn có một túi da bò."
Đây là giấy thông hành biên giới chính thức, trong túi da bò là chi phí tiếp tếcủa các ngươi, các ngươi đều là người đã thông qua khảo sát, lại là chức nghiệpgiả, lấy chi phí tiếp tế đi tới phiên chợ tìm kiếm người dẫn đường và lạc đàtuyết, sau đó chuẩn bị vật tư tiếp tế, là có thể khởi hành rồi."
"Rõ."
Liễu Bình cùng Hoa Tình Không đồng thanh nói."
Không cần khách sáo, các ngươi cũng phải đảm bảo việc giữ ấm cơ thể, trongphạm vi Đế quốc thì vẫn còn có thể sống sót được, thế nhưng một khi đã quađường biên giới, nếu không chuẩn bị kỹ càng thiết bị sưởi ấm thì sẽ chết ngườiđấy."
"Được, ta biết."
"Cám ơn nhắc nhở."
Hai người rời khỏi căn phòng, đi tới con đường cái bên ngoài.Tuyết rơi lả tả xuống mặt đất, dưới sự trợ giúp của gió rít lại càng lúc càng lớn,hầu như muốn che kín ánh mắt của mọi người."
Phiên chợ ở đâu?"
Hoa Tình Không sắp xếp gọn túi tài liệu, hỏi."
Ta đã đọc qua tư liệu về trấn Hàn Chùy, phiên chợ chắc hẳn là tại phía đông, làmột trung tâm thương mại xây dựng dưới mặt đất."
Liễu Bình nói."
Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết?
Vậy hành trình chúng ta đi tới vươngquốc Ceylon, chỉ cần ngươi làm người dẫn đường là được rồi đúng không?"
Hoa Tình Không hỏi."
Không được, những thứ viết trên sách là cố định, thế nhưng khí hậu nơi nàybiến hóa khó lường, phần lớn đều phải dựa vào kinh nghiệm của người bản xứ,cho nên chúng ta cần phải tìm được một người dẫn đường giỏi."
Liễu Bình nói.Hắn xoa nhẹ viên Thánh thạch kia, dẫn đầu đi về phía phiên chợ.Phiên chợ đúng là được xây dựng dưới mặt đất.Ngọn lửa ma pháp cháy hừng hực tại trung tâm quảng trường, cảnh tượng xungquanh rất náo nhiệt, người đi lại nối liền không dứt.Nơi này ấm áp như xuân.ế ố ấ ễ"Vì tiết kiệm thời gian, tốt nhất là chúng ta hãy chia ra hành động."
Liễu Bìnhnói."
Ta đi thu thập các loại vật tư... chủ yếu là đồ tiếp tế, chúng ta chỉ cần mangtheo một vài dụng cụ khảo sát cho có là được, dù sao chúng ta cũng không phảithật sự muốn đi khảo sát khoáng vật và nguồn năng lượng."
Hoa Tình Khôngnói."
Người dẫn đường và lạc đà tuyết giao cho ta."
Liễu Bình nói."
Một tiếng sau, tập trung ở nơi này, thế nào?"
"Không có vấn đề."
Hai người tách ra.Hoa Tình Không đi về những cửa hàng hai bên quảng trường.Liễu Bình thì chậm rãi đi về phía quảng trường, nhìn về phía những bảng hiệucủa quán hàng rong, cùng với từng đội lạc đà tuyết.Hắn bỗng nhớ tới một sự kiện.Không chỉ cần người dẫn đường và lạc đà tuyết, mình cũng phải chuẩn bị mộtvài thứ nữa.Liễu Bình nhìn về phía hư không, nói khẽ: "Anh linh che chở."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi kích hoạt Anh linh che chở.][Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (đang ngủsay).][Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, ngươi có thể rút ra được năng lực biến chủnghệ thần bí từ trên người Yana, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Cứu tế người nghèo.][Trước khi trở thành Nữ thần Tra Tấn, Yana là một Thánh kỵ sĩ, có sự thươnghại và lòng từ bi, khi ngươi cứu tế mười người nghèo, ngươi sẽ hoàn thành điềukiện mượn dùng năng lực của nàng.]Liễu Bình đọc xong, hớn hở nói: "Điều này dễ thôi."
Hắn mua một chiếc mũ, lại tìm ra một tấm mặt nạ, rồi mới trở về mặt đất, tìmmột nơi không người đổi lại một bộ quần áo khác.Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn đội mũ cùng đeo mặt nạ, rồi trở về quảng trường,đi lại bốn phía, tìm kiếm mục tiêu.Rất nhanh, hắn phát hiện ra một vài người đáng giá cứu trợ."
Có thể thấy được cuộc sống của ngươi chẳng ra sao cả, ngươi hãy cầm số tiềnnày đi, dùng tiết kiệm lại, cố gắng sống tốt."
Liễu Bình nói.Hắn âm thầm nhét số tiền này cho một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé.ấ ễNgười phụ nữ kia run lên một cái, đang định nói cám ơn thì thấy được LiễuBình đã đi xa rồi."
Nào, cho ngươi cái này."
"Cầm đi, ăn cái gì ngon chút, tắm rửa rồi tìm việc làm đi."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, cần phải có một chỗ ở, cầm số tiền này đi."
"Cầm đi, lấy đi."
Rất nhanh, Liễu Bình đã cứu tế đủ mười người nghèo, thuận tiện mở ví tiền củamình giơ cao lên nhìn chút.Rỗng tuếch.Hắn thở dài với vẻ bất đắc dĩ, đi ra ngoài quảng trường.Đây là diễn cho những kẻ tham lam nhìn thấy, đề phòng người khác coi mình làmột con dê béo.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt liên quan tới Yana.][Bản Danh Sách đang rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên người Yana...][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một.][Hoàn thành.][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Vòng tròn thần thánh.][Thời gian sử dụng: 12 giờ.][Thuyết minh: Đây là chứng cứ rõ ràng cho thấy ngươi là hóa thân của thầnthánh và sự kính dâng, bất kỳ người nào thấy được chiếc vòng vinh quang đặcbiệt này, đều biết ngươi là một Thánh kỵ sĩ.]Xong rồi!Liễu Bình tìm một nơi vắng vẻ, đổi lại trường bào của tiểu đội khảo sát nguồnnăng lượng, gỡ mặt nạ xuống, lúc này mới trở về quảng trường.Hiện tại, nên tìm một đội lạc đà tuyết.Lạc đà tuyết là một loại sinh vật chịu lạnh, trong tình huống không có đồ ăn, cóthể sinh tồn một mình dưới thời tiết lạnh giá ba tuần, là sinh vật chủ yếu để ngồicưỡi và vận chuyển tại Bắc địa.Liễu Bình đi vòng quanh từng đội lạc đà khác nhau, không để ý tới những conbuôn tranh nhau giới thiệu kia, đi thẳng tới trước một đội lạc đà.ế ắ ắ"Những con lạc đà tuyết này cũng không tệ lắm, ta thuê một tháng."
Hắn nóivới ông chủ."
Ồ?
Ánh mắt của ngươi không tệ lắm, vậy mà có thể nhìn ra lạc đà tuyết của talà tuyệt nhất tại nơi này."
Ông chủ nói, rồi nhìn về bốn phía.Con buôn xung quanh đều ồn ào giải tán."
Có chút kinh nghiệm quan sát động vật mà thôi, không đáng giá nhắc tới."
Liễu Bình cười nói.Hắn trả tiền, để ông chủ dẫn mấy con lạc đà tới ven đường gần cửa ra trênquảng trường chờ đợi, sau đó đi chọn người dẫn đường.Bỗng nhiên, Liễu Bình lôi Thánh thạch từ trong túi ra ngoài.Từ vừa rồi tới tận bây giờ, nhắc nhở của Danh Sách càng trở nên thường xuyênhơn.[Gợn sóng trên hòn đá ăn khớp với gợn sóng tại một vị trí nào đó trên quảngtrường.][Đối phương đang theo dõi ngươi.]-------Chương 299: Người tốt!Tới đi.Liễu Bình quan sát xung quanh một lượt, rất nhanh đã phát hiện một đám ngườiđang xuyên qua quảng trường, chậm rãi đi về phía mình.Lại thấy trên đỉnh đầu đám người đó có một hàng chữ nhỏ:[Người cuồng nhiệt.][Đây là linh hồn đã hoàn toàn thờ phụng một tồn tại nào đó.]Thì ra là thế.Bọn họ hẳn là tín đồ cuồng nhiệt của tông giáo kia.Liễu Bình nhìn về phía đám người này, lại thấy bọn họ cúi đầu, quan sát xungquanh, hòng che dấu ánh mắt của mình.Không ít người liên tục đưa tay vào trong quần áo, bắt đầu rút dao găm cùngđao nhỏ ra.Muốn chiến đấu sao?Nếu như ra tay, sẽ có hậu quả gì?Liễu Bình chỉ nghĩ trong một giây.Những người kia càng ngày càng tới gần, gần như chuẩn bị chạy vội tới, thếnhưng ngay sau đó...Từng tiếng hét chói tai vang lên trên quảng trường.Hư không lóe lên, ba con quái vật nửa người nửa côn trùng phóng nhanh nhưchớp về phía đám người kia.Bọn chúng phát ra những tiếng côn trùng kêu vang, quơ những cái chân sắc bén,chém giết một cách tàn nhẫn trong đám người cuồng nhiệt kia.Ba con quái vật này xuất hiện rất đột ngột, làm cho mọi người không kịp phảnứng lại, liên tục bị chém ngã xuống đất."
Đều tới đây, chúng ta thành lập trận hình phòng ngự!"
Một người đàn ông vạmvỡ, có vẻ như là thủ lĩnh quát.Đám tín đồ vội vàng tiếp cận hắn ta.Ngay sau đó...Trong hư không, lại có một bóng hình khổng lồ khác hiện lên, nhanh chóng phátan đám người cản đường, dùng móng vuốt sắc bén chém về phía cơ thể ngườithanh niên vạm vỡ kia.Chờ cái bóng kia rơi xuống đất, hiện thân, đám người mới hít vào một hơi khílạnh.ắ ấ ắ ếĐó là một con mèo trắng cao tới mấy mét, nàng có một đôi mắt màu xanh biếcdựng thẳng, bốn móng vuốt rất sắc bén, toàn thân tản ra gợn sóng lực lượng yêudị, như gió mạnh quét qua, làm cho người khác nhìn mà phát khiếp.Xong.Đám chức nghiệp giả nhìn con yêu vật họ mèo kinh khủng này, trong đầu đềuxuất hiện một ý nghĩ duy nhất là vậy.Bỗng nhiên.Một giọng nữ vang lên: "Tới đánh với ta, đừng nghĩ tổn thương bọn họ!"
Hoa Tình Không bay người lên, ngăn tại trước người mọi người, tiện tay vunglên, triệu hồi ra hai con mãnh hổ hai cánh.Mèo trắng thấy hai con mãnh hổ kia, lập tức đứng tại chỗ, cong lưng lên, làm ratư thế đề phòng.Ba con quái vật côn trùng kia lại bay tới, bảo vệ xung quanh nàng.Song phương tiến vào trạng thái giằng co.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:"Mọi người đừng sợ!
Để ta tới trị liệu cho mọi người!"
Đám người vội vàng quay đầu, ngay cả mấy con quái vật kia cũng nhìn về nơigiọng nói truyền tới.Nơi đó có một thiếu niên đang đứng vững, trên hai tay toát ra luồng ánh sángấm áp lại nhẹ nhàng...Mà trên đỉnh đầu của hắn, có một vòng tròn thần thánh lơ lửng bất động."
Thánh...
Thánh kỵ sĩ!"
Có người kích động kêu lên.Đúng vậy, vòng sáng thần thánh đó chính là biểu tượng của Thánh kỵ sĩ.Nếu như có một loại chức nghiệp đáng cho tất cả mọi người tin tưởng, đó chắcchắn chính là Thánh kỵ sĩ.Bởi vì kỹ năng của nghề nghiệp này, cần kính dâng mới có thể sử dụng.Dù là tại truyền thuyết thời viễn cổ, hay là trong những câu chuyện tại đầuđường cuối ngõ, đều nói về điều này cả!Trên đầu Liễu Bình có một vòng sáng thần thánh, trên mặt lại nở một nụ cườiấm áp làm cho người ta cảm thấy vững tin."
Ta tới trị liệu cho mọi người!"
Hắn vừa đi, vừa tản luồng sáng trên hai tay ra ngoài, nhẹ nhàng chiếu xuốngnhững tín đồ đang bị thương ngã xuống đất đó.Vết thương nhẹ trên người những người bị thương đều được khép lại ngay lậptức.ồ ểMà các tín đồ bị thương không nhẹ, mặc dù trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có thểmiễn cưỡng ngồi trên mặt đất, thế nhưng vết thương trên người đã được khéplại hoàn toàn!Về phần vị thủ lĩnh kia, hắn ta bị thương nặng nhất, thế nhưng khi được ánhsáng từ Thánh kỵ sĩ chiếu tới, miệng vết thương trên người hắn ta cũng đã đượcchữa trị hoàn toàn.Mặc dù hắn ta vẫn đang hôn mê (hấp hối), thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻhồng hào (hồi quang phản chiếu), điều này làm cho những người khác càngthêm vững tin, lực lượng của Thánh kỵ sĩ làm cho hắn giành được cuộc sốngmới."
Thánh kỵ sĩ!
Chúng ta có Thánh kỵ sĩ!"
"Vạn tuế!"
"Lần này được cứu rồi!"
Mọi người đều kích động tới mức kêu to lên.Liễu Bình mỉm cười gật đầu về phía mọi người, ánh mắt lướt qua hư không.Đã có từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.][Ngươi rút lực lượng từ người mấy chục tên tín đồ cuồng nhiệt ra, cũng chuyểnhóa chúng thành Hồn lực.][Hồn lực +1;][Hồn lực +3;][Hồn lực +5;][Hồn lực +7][...]Xong, nhiều Hồn lực như vậy, cơ thể mình không thể chứa nổi mà.Liễu Bình lật tay, giấu thẻ bài thăng cấp tại lòng bàn tay."
Rót vào!"
Chỉ "vụt" một tiếng, thẻ thăng cấp đã đầy ắp Hồn lực.Thế nhưng hiện tại không tiện thăng cấp lắm.Ý nghĩ Liễu Bình thay đổi."
Rót hết cho Andrea!"
Hắn âm thầm nói.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới nhanh chóng hiện lên:[Đang đánh thức Anh linh: Andrea.][Tiến độ hiện tại: 10%.]ế ồ ấ[Xin hãy tiếp tục thu thập Hồn lực, đánh thức cô bé từ trong giấc ngủ say tỉnhlại.]Liễu Bình ngẩn người.Nhanh như vậy sao?Thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể góp được 10% Hồn lực rồi!Ban đầu khi ở tại Học viện Hoàng gia, mỗi ngày mình đều khổ cực góp nhặtHồn lực cho Triệu Thiền Y, thế mà cũng phải bỏ ra nửa năm thời gian dài đằngđẵng!Đúng là vẫn nên đứng ra chăm sóc người bị thương mà!Ý nghĩ trong đầu Liễu Bình hiện lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góckhác.Ở nơi đó, còn có mấy tên tín đồ bị thương, đang núp phía sau cột đá mà *****."
Đừng nhúc nhích!"
Liễu Bình hét lớn một tiếng, chạy vội về phía đám người kia."
Tuyệt đối đừng cử động, ta sẽ tới trị liệu cho các ngươi!"
Hắn vừa chạy vừakêu lên.Những người kia liếc nhau với ánh mắt rất phức tạp.Một tín đồ không nhịn được mà thở dài, nói:"Tại sao chúng ta lại phải giết hắn, hắn là người tốt mà!"
-------