Siêu Nhiên Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397988278-256-k491834.jpg

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Tác giả: tantana5
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Yên Hỏa Thành Thành

Thể loại: Trọng Sinh, Mạt Thế, Tiên Hiệp

Văn án:
Bản chính thức:
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại một mồi lửa cuối cùng có thể bảo vệ mọi người, thế nên ta giơ nó lên, dùng sức thổi, những mong ngọn lửa này có thể càng thêm sáng, càng thêm mạnh mẽ, chiếu rọi hết thảy.

Nhưng mà, thực có lỗi, ta thổi nó tắt mất...

Bản không chính thức:
Đương lúc đang sẵn sàng cứu vớt thế giới thì ta bị sư phụ dùng một chưởng đánh chết, sau khi tỉnh lại ta lập tức phát hiện ra hai bí mật: Thế giới Tử Vong có quái vật, ta phải mau chóng...​
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1-99


Chương 1: 1: Tiết Tử 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCó người đã từng nói...Khi sinh mệnh phải đối mặt với thời khắc cực kỳ nguy hiểm, đôi lúc sẽ vượt ra khỏi sự hạn chế của thời gian, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong quá khứ mà trí nhớ của mình đã ẩn giấu đi.Những lời này quả thực rất đúng.Lúc giọt máu kia rơi xuống, Liễu Bình đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong cuộc đời mình, từ lúc bắt đầu đến tận thời khắc cuối cùng này...Đó là năm Thái Bình 181Trên bình nguyên vạn trượng.Thuật pháp đầy trời, tiếng đao kiếm va chạm, hình ảnh máu huyết vương vãi khắp mọi nơi.Tiếng la giết liên miên không ngừng.Trận quyết chiến giữa Nhân tộc và yêu ma đang từ từ tiến vào thời khắc căng go nhất.Thời khắc này.Các yêu ma sẽ cùng lúc bộc phát ra tiếng gào thét chấn động thiên địa, vang vọng toàn bộ chiến trường.Các tu sĩ nhân tộc đều cảm nhận được gì đó, không khỏi quay đầu nhìn lại...Chỉ thấy mấy đại quân yêu ma đang mãnh liệt tiến thẳng vào doanh địa của chủ tướng nhân tộc.Trực đảo hoàng long! (1)(1) Trực đảo hoàng long: đánh thẳng vào trung tâm đối thủ, một chiêu phân thắng thua.Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, chỉ thấy đến cả cờ xí của doanh địa chủ tướng cũng đã lung lay sắp đổ."

Mau tới cứu chủ doanh -- "Có người hét lớn.Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!Tiếng trống trận dồn dập như mưa rào, truyền ra từ chủ doanh nhân tộc, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phát ra tín hiệu cầu cứu đối với toàn bộ người tu hành.Người tu hành xung quanh đó đều liều chết ngăn cản, thế nhưng tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm.Đám người tu hành lo lắng tới mức trái tim dâng lên tới tận cổ họng.Thời điểm phân ra thắng bại của trận chiến dịch này đã tới!Vận mệnh của nhân tộc rất bấp bênh!Cùng lúc đó.Ngoài chiến trường, nơi sâu xa trên bầu trời, trên cả những tầng mây trắng.Một người đàn ông đang nhắm hai mắt đứng trên đám mây, trước mặt người này có một bông hoa trắng.Người này duỗi một tay ra, ngắt một cánh hoa."

Không cứu hắn, hắn chết."

"Cứu hắn, ta chết."

"Không cứu hắn, hắn chết."

"Cứu hắn, ta sẽ chết."

Mỗi khi người này nói một câu, đều giật một cánh hoa xuống, thả nhẹ cho nó trôi theo làn gió.Cuối cùng...Cánh hoa cuối cùng đã được người này giật xuống."

Không cứu hắn, cứ để hắn chết đi...xem ra ý trời đã định."

Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!"

"Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!"

"Xong, chúng ta xong thật rồi!"

"Phòng tuyến đã sụp đổ!"

"Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!"

"Cứu chủ tướng!"

Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."

Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô số yêu ma đang bay trên không cảm ứng được.Bọn chúng lao về phía tia sáng đang lao xuống kia...Bỗng nghe thấy một tiếng hét tức giận từ trong ánh sáng kia truyền ra:"Kẻ nào cản ta đều phải chết!"

Ngay sau đó, quanh người hắn xuất hiện một vùng sương mù đen.Sương mù đen ngập trời.Từng tu sĩ mặc áo đen che mặt lục tục xuất hiện từ trong sương mù, nhanh chóng lao ra ngăn cản những yêu ma đang lao về phía bên này.Thừa dịp đó, luồng ánh sáng kia linh hoạt như rồng, nhanh chóng xuyên qua thiên la địa võng, lao vút đi, rồi hạ xuống doanh địa của nhân tộc.Ầm!Vô số yêu ma bị đánh bật ra ngoài.Ánh sáng biến mất.Một nam tu sĩ đeo mặt nạ đứng tại trung tâm doanh địa, cũng không ra tay, chỉ huýt một tiếng dài..

-------Chương 2: 2: Tiết Tử 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtGiống như là một tín hiệu nào đó...Hư không tách ra.Mười sáu tu sĩ mặc áo đen che mặt từ sau lưng của hắn nhảy ra, chém giết những yêu ma vừa cướp được cờ của nhân tộc thành mấy khúc.Mười sáu người bảo vệ nam tu sĩ vào chính giữa.Nam tu sĩ tiến lên mấy bước, dìu một ông lão đã bị thương nặng ở gần đó dứng dậy.Giờ phút này, người tu hành của toàn bộ doanh địa đều đã chết gần hết, người còn sống cũng không còn sức đánh trả nữa, mà vô số yêu ma bên ngoài vẫn lao tới như thủy triều vậy."

Lão già, cảm giác suýt nữa bị chết là như thế nào?"

Nam tu sĩ vừa nói, vừa làm ra một thủ thế.Hư không phía sau lưng hắn lại tách ra.Mấy trăm tên tu sĩ áo đen liên tục xuất hiện, rồi đứng tại khu vực phía sau lưng hắn.Có vẻ như những tu sĩ này đã chuẩn bị từ trước, vừa xuất hiện đã lao ngay về phía đại quân yêu ma.Lúc này, nam tu sĩ mới đỡ ông lão kia dậy, xoay người, phá vây tại một phương hướng khác.Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh người hắn.Thế nhưng nơi này chính là chiến trường!Càng ngày càng nhiều yêu ma xông tới từ bốn phương tám hướng...Đây là tổng tiến công quyết định thắng bại, đại quân yêu ma đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, tuyệt đối không thể buông tha một cách dễ dàng được!Nam tu sĩ nhíu mày, kêu gọi:"Đều tới!"

Ngay sau đó, rất nhiều người bịt mặt từ trong hư không xuất hiện, nhanh chóng xếp thành trận hình xung quanh người nam tu sĩ, nhanh chóng bấm quyết thi pháp.Rất nhanh...Tất cả pháp thuật sẵn sàng, chỉ chờ có lệnh."

Giết."

Nam tu sĩ nhấn mạnh.Tất cả pháp thuật cùng phóng ra một lúc...Trong đất trời hiện lên rất nhiều ánh sáng sặc sỡ, vô số pháp thuật bắn về bốn phương tám hướng, mở ra một khe hở từ trong đại quân ngàn vạn yêu ma."

Đi."

Nam tu sĩ cõng ông lão bị thương nặng lên, bay đi như một vì sao chổi.Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh nam tu sĩ.Trên đường đi có vô số yêu ma chặn đường, lại bị lượng lớn người áo đen bịt mặt ngăn cản, cố gắng mở ra một con đường sống.Từ xa nhìn lại, toàn bộ đội ngũ chạy trốn giống như một con cá đen đang vượt qua từng con sóng lớn trên biển rộng, liên tục xông về phía trước, có mấy lần suýt nữa thì bị nghiền nát tại chỗ...Cuối cùng, đám người cũng đã liều chết giết ra một con đường sống.Nam tu sĩ cõng ông lão rơi vào trong quân doanh của nhân tộc ở một bên khác, ngay lập tức họ được bảo vệ bởi quân đội nhân tộc.Trận pháp truyền tống đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.Nam tu sĩ vịn ông lão rồi đứng dậy, bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.Trên toàn bộ chiến trường, tất cả các tu sĩ đều không nhịn được mà la lên với vẻ vui mừng.Có người đã cứu chủ tướng, giải quyết lần yêu ma đánh lén này!Trong khoảnh khắc đó, sĩ khí quân đội nhân tộc tăng mạnh, bắt đầu phản công với quy mô lớn.Tại mấy ngàn dặm bên ngoài.Trong một tòa thành trì bị vứt bỏ.Thây nằm khắp đồng.Yên tĩnh.Ông lão và nam tu sĩ cùng hạ xuống nơi đây.Ông lão áo xám cố gắng chống người lên, quan sát nam tu sĩ trước mặt.Nam tu sĩ đang tháo mặt nạ ra.Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, một tay ẩn giấu trong tay áo, há mồm ngáp, trên mặt hiện lên vẻ buồn chán.Mặc dù hắn mặc trên người một bộ chiến giáp đã vỡ vụn, khắp nơi đều có vết cắt nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng khi thấy bộ dáng của hắn thì giống như hắn vừa mới tỉnh ngủ vậy."

Nghiệt đồ, tại sao ngươi lại làm chuyện tốn công vô ích này chứ."

Ông lão cau mày nói.Nam tu sĩ thở dài, nói: "Quái Thánh đại nhân, ta tốn công tốn sức cứu người ra, người không thể nói gì tốt với ta hay sao?"

"Ta nhớ rằng ngươi có rất nhiều bạn bè là yêu ma, còn chuyên môn thề rằng nhất quyết không lên chiến trường chém giết mà."

Ông lão được gọi là Quái Thánh cười lạnh nói..

-------Chương 3: 3: Tiết Tử 3

Nhóm dịch: Thiên TuyếtNam tu sĩ lấy một cái đầu yêu ma cao tới đầu gối từ trong đống xác chết ra, đặt ngay ngắn trên mặt đất rồi sau đó ngồi lên, nói tiếp:"Thế giới tốt đẹp như vậy, tại sao các ngươi lại muốn chém chém giết giết chứ, ta đương nhiên sẽ không tham dự."

"Thế nhưng hôm nay ngươi đã tới."

Ông lão nói."

Ta không có ra tay."

Nam tu sĩ nói.Ông lão nghĩ lại, thấy đúng là như vậy nên không nhịn được mà nói: "Lực lượng chủ yếu của các tông môn đều đã được điều lên tiền tuyến, ngươi tìm ở đâu được nhiều cao thủ như vậy?"

"Ta tìm tới Ẩn Sát lâu, lấy được mười sáu tên tử sĩ, coi bọn họ thành bảo tiêu."

Nam tu sĩ thản nhiên nói.Ông lão nghi ngờ: "Ẩn Sát lâu đều là thích khách không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không am hiểu việc chém giết trên chiến trường..."

"Cho nên ta đã tập trung ba trăm người tu hành võ đạo tại Tà Tu cốc, chuyên môn chống cự yêu ma xông tới."

Nam tu sĩ nói."

Yêu ma tấn công từ bốn phương tám hướng, trong đó cũng không thiếu một vài pháp thuật vô cùng tà ác, chỉ dựa vào tu sĩ võ đạo cũng không ngăn cản nổi."

Ông lão nói tiếp."

Cho nên ta đã tới Cực Bắc thánh giáo, tìm tới mấy trăm tên cao thủ Thánh Ma am hiểu pháp thuật."

Nam tu sĩ trả lời.Ông lão hỏi tiếp: "Sau khi chúng ta rút đi, mấy vị thủ lĩnh của yêu ma ẩn trong chiến trường, chỉ bằng vào những người này của ngươi..."

Nam tu sĩ nhếch chân bắt chéo, nói với vẻ tự đắc: "Đưuong nhiên, ta cũng cảm thấy hơi không ổn, cho nên đã sớm phái ra rất nhiều cao thủ, chuyên môn đi tới Hoàng Đình của yêu tộc, cứu đi Yêu Vương đời trước đang bị phế truất và giam cầm, cũng giao hẹn với nó, muốn nó bảo vệ trận này giúp ta, còn ta thì sáng tạo cơ hội báo thù cho nó...chắc hẳn khi chúng ta vừa rút đi, nó cũng đã chiến đấu với mấy thủ lĩnh yêu ma đã từng lật đổ nó rồi."

Ông lão im lặng vài giây rồi mới thở dài: "Đồ nhi, cuối cùng ngươi vẫn thu phục những tên tà ma ngoại đạo, trở thành Chúa tể Ma đạo."

"Không, ngoài việc cứu người ra, ta cũng không định làm thêm chuyện gì cả."

Nam tu sĩ nói."

Vậy tại sao có nhiều người đồng ý bán mạng cho ngươi như vậy?"

Ông lão hỏi."

Bởi vì ta có tiền."

Nam tu sĩ trả lời.Ông lão hơi giật mình."

Tín dự của ta luôn rất tốt, thanh toán cũng rất hào phóng...tiền công lần này ta cho bọn họ là gấp ba so với bình thường bọn họ được nhận."

Nam tu sĩ giơ ngón tay lên, nói.Ông lão kinh ngạc, cũng không biết nên nói thêm cái gì.Nam tu sĩ lại nói với vẻ lười biếng: "Ta đã tính một quẻ, lão già, hôm nay chính là tử kiếp của người, thế nhưng may mà có ta...chờ kiếp này qua đi, người phải mời ta uống rượu."

"Cần bỏ ra bao nhiêu để biết được ta gặp phải tử kiếp?"

"Mười năm tuổi thọ."

"Quá lỗ vốn..."

Ông lão áo xám lắc đầu nói: "Nhóc con, hôm nay đã là tử kỳ của ta, có lẽ không còn cơ hội mời ngươi uống rượu nữa rồi."

"Cũng chưa chắc."

Nam tu sĩ duỗi cánh tay duy nhất ra, lấy một viên đan dược từ trong túi trữ vật.Viên đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức tản ra ánh sáng sặc sỡ, chiếu rọi hư không bốn phía, phía trên còn có sương mù vờn quanh, trông rất đẹp mắt.Ông lão áo xám khi thấy viên đan dược tản ánh sáng thì nói với vẻ nghiêm túc:"Trong thế giới này...chỉ có duy nhất một viên đan dược này, thứ này tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể dùng tiền mua được."

"Đúng vậy, là do ta tự mình ra tay, lấy từ trong cấm địa của bảy đại môn phái ra."

Nam tu sĩ nói."

Ngươi đánh cắp thần đan, chắc hẳn đã phá đi cấm chế của bảy đại phái...sau khi lão phu chết đi, những môn phái kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ông lão nói.Nam tu sĩ nhắm hai mắt, nói với giọng khinh thường: "Bọn chúng không bắt được ta, với lại ta đã tính ra thiên cơ, có đan dược này, người có thể bình an vượt qua tử kiếp."

Nói xong, hắn vứt đan dược ra ngoài.Viên đan dược đó lơ lửng giữa trời, rồi rơi xuống trước mặt ông lão áo xám.Sắc mặt ông lão lúc này càng ngày càng kém, đột nhiên lại phun ra một búng máu.Nam tu sĩ vội nói: "Lão già, đừng giả bộ cao thủ, nhanh ăn hết thần đan đi, nếu không thì lão sẽ chết thật đó."

Ông lão nhìn về phía thần đan trong tay rồi cố gắng nở nụ cười."

Lão phu không được rồi."

Ông lão nói..

-------Chương 4: 4: Tiết Tử 4

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCuối cùng nam tu sĩ cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội nói: "Ta đã tính được thiên cơ, có đan dược này đủ để giúp lão vượt qua tử kiếp."

Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Tạo hóa trêu ngươi, coi như lão phu vượt qua kiếp nạn này, cũng không thể thay đổi được gì."

Nam tu sĩ khó hiểu, nhìn về phía ông lão.Ông lão áo xám cảm khái, nói:"Trong thiên hạ này, người tu hành nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng tu sĩ am hiểu lục nghệ lại quá ít."

"Mấy trăm năm qua..."

"Ta chỉ có một đệ tử chân truyền là con mà thôi."

"Con phải nhớ kỹ..."

"Chúng ta biết rất nhiều thứ, không chỉ có yêu ma là lúc nào cũng muốn ***** chúng ta, mà ngay cả các đại môn phái trong nhân tộc cũng nửa kính trọng sợ hãi, nửa là không tin tưởng chúng ta."

Nam tu sĩ đứng dậy, quát: "Đừng nói những lời thừa thãi này, nhanh ăn thần đan đi!"

Ông lão cười cười, nếp nhăn giữa lông mày dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.Hình như ông ta đã hạ quyết tâm nào đó."...Đồ nhi, con phải chú ý lắng nghe lời của ta."

"Thiên phú của con có một không hai, thế nhưng lại bị đất trời ghen ghét, vừa sinh ra đã bị mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, không thể được đạo pháp chữa trị."

"Mệnh số của con đã sớm bị định ra, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng không thể thay đổi số mệnh cho con được..."

Nói xong, ông lão áo xám dùng hết toàn lực, đập mạnh vào ngực của nam tu.Nam tu sĩ chưa từng đề phòng cho nên trái tim đã bị đánh nát.Lúc sắp chết, hắn mở con ngươi xám trắng ra, nét mặt thể hiện vẻ khó tin, nhìn về phía ông lão."

Ta...tử kiếp...hóa ra..."

Hắn nói.Ông lão lại đặt thần đan vào trong miệng nam tu sĩ, lùi về sau mấy bước, dùng hai tay hợp lại thành một thủ ấn.Từng luồng gợn sóng huyền ảo, tản ra lực lượng ***** từ trên người ông lão phát ra, ngưng kết lại thành linh văn, rồi chúng liên tục nhập vào trong cơ thể nam tu sĩ."

Đồ nhi."

"Dùng thần đan giúp con thay đổi vận mệnh, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ có thể làm được."

Nam tu sĩ cố gắng hồi lâu mới nói ra được: "Tại sao..."

"Bởi vì trận chiến tranh này chỉ là bắt đầu, mà kết cục lại được định sẵn từ lâu."

Ông lão áo xám thở dài nói: "Trong hư không ẩn chứa một tồn tại vô cùng *****, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ đã rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm ra được một cách giải quyết nào cả...thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không rõ đã phải chết."

"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể...sống sót..."

"Đây là nguyện vọng sau cùng của ta." .

-------Chương 5: 5: Tiết Tử 4

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCuối cùng nam tu sĩ cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội nói: "Ta đã tính được thiên cơ, có đan dược này đủ để giúp lão vượt qua tử kiếp."

Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Tạo hóa trêu ngươi, coi như lão phu vượt qua kiếp nạn này, cũng không thể thay đổi được gì."

Nam tu sĩ khó hiểu, nhìn về phía ông lão.Ông lão áo xám cảm khái, nói:"Trong thiên hạ này, người tu hành nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng tu sĩ am hiểu lục nghệ lại quá ít."

"Mấy trăm năm qua..."

"Ta chỉ có một đệ tử chân truyền là con mà thôi."

"Con phải nhớ kỹ..."

"Chúng ta biết rất nhiều thứ, không chỉ có yêu ma là lúc nào cũng muốn ***** chúng ta, mà ngay cả các đại môn phái trong nhân tộc cũng nửa kính trọng sợ hãi, nửa là không tin tưởng chúng ta."

Nam tu sĩ đứng dậy, quát: "Đừng nói những lời thừa thãi này, nhanh ăn thần đan đi!"

Ông lão cười cười, nếp nhăn giữa lông mày dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.Hình như ông ta đã hạ quyết tâm nào đó."...Đồ nhi, con phải chú ý lắng nghe lời của ta."

"Thiên phú của con có một không hai, thế nhưng lại bị đất trời ghen ghét, vừa sinh ra đã bị mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, không thể được đạo pháp chữa trị."

"Mệnh số của con đã sớm bị định ra, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng không thể thay đổi số mệnh cho con được..."

Nói xong, ông lão áo xám dùng hết toàn lực, đập mạnh vào ngực của nam tu.Nam tu sĩ chưa từng đề phòng cho nên trái tim đã bị đánh nát.Lúc sắp chết, hắn mở con ngươi xám trắng ra, nét mặt thể hiện vẻ khó tin, nhìn về phía ông lão."

Ta...tử kiếp...hóa ra..."

Hắn nói.Ông lão lại đặt thần đan vào trong miệng nam tu sĩ, lùi về sau mấy bước, dùng hai tay hợp lại thành một thủ ấn.Từng luồng gợn sóng huyền ảo, tản ra lực lượng ***** từ trên người ông lão phát ra, ngưng kết lại thành linh văn, rồi chúng liên tục nhập vào trong cơ thể nam tu sĩ."

Đồ nhi."

"Dùng thần đan giúp con thay đổi vận mệnh, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ có thể làm được."

Nam tu sĩ cố gắng hồi lâu mới nói ra được: "Tại sao..."

"Bởi vì trận chiến tranh này chỉ là bắt đầu, mà kết cục lại được định sẵn từ lâu."

Ông lão áo xám thở dài nói: "Trong hư không ẩn chứa một tồn tại vô cùng *****, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ đã rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm ra được một cách giải quyết nào cả...thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không rõ đã phải chết."

"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể...sống sót..."

"Đây là nguyện vọng sau cùng của ta." .

-------Chương 6: 6: Kho Tiền Tiết Kiệm 2

Nhóm dịch: Thiên Tuyết.................................................................."

Khống Hạc đan!"

Liễu Bình nói với vẻ khó tin."

Đúng là Khống Hạc đan, Trần lão đệ, có muốn thử hay không?"

Vương Thành cười nói."

Cám ơn Vương đại ca."

"Ha ha, ngươi không chê đan dược này của ta, ta đã rất vui vẻ."

"Làm sao có thể chê cơ chứ, đây chính là Khống Hạc đan!"

Liễu Bình ôm quyền với vẻ cám ơn.Khống Hạc đan cái rắm.Khống Hạc đan chân chính có thể làm được từ xương trắng mọc lại thịt, ngay cả đan điền vỡ vụn cũng có thể cứu lại, lại làm sao có thể xuất hiện trong tay của một tu sĩ võ đạo xuất thân môn phái nhỏ chứ?Hơn nữa, người khác không biết được đan dược này là gì, Liễu Bình hắn làm sao lại không biết tác dụng chân chính của đan dược này chứ?Viên đan dược này thoạt nhìn rất giống khống hạc đan, trên thực tế lại có hai luồng đan khí, một đậm một nhạt.Đậm chính là Khống Hạc đan bao ở bên ngoài, nhạt chính là độc đan được bao phủ ở bên trong.Độc đan cũng có mùi giống vậy.Chỉ là viên độc đan này chính là trứng của Ma trùng, có thể biến cơ thể người trở thành một loại con rối kinh khủng nào đó.Điều này làm cho Liễu Bình chú trọng lên.Tu sĩ của Thần Thiên tông am hiểu về phương diện xông pha chiến đấu, cũng am hiểu các loại chiến trận phòng ngự, thế nhưng trong tông môn lại không có chi nhánh đan đạo.Cũng thật là làm khó cho tên Vương Thành này, vì sợ hãi những thủ đoạn phòng thân không tồn tại của "Trần Song Vũ", lại nghĩ ra mưu kế dùng độc đan giết người này.Tại sao lại khổ như vậy chứ?Nếu như mình thật sự là Trần Song Vũ, hậu đài có trưởng lão bảo vệ, trên người có vô số át chủ bài, lại còn có cả Hồn đăng chiếu mệnh nữa.Mà hai người tu sĩ kia lúc nào cũng có thể trở về.Chỉ vì một câu "trời sắp sáng rồi", người này lại lập tức muốn giết chính mình, cơ bản là không để ý tới việc mình có mắc lừa hay không, thực sự là phát rồ.Sở dĩ mình không vạch trần, chỉ bởi vì hiện tại mình vừa mới thức tỉnh, còn rất nhiều chuyện vẫn không rõ ràng cho lắm.Thế nhưng theo hiện tại mà xét, không có cách nào khác nữa rồi.Liễu Bình nhìn về phía hư không, ý niệm hơi chạm tới.Ngay sau đó...Trong hư không, ký tự vẫn lấp lóe nơi đó lại được kích hoạt, hóa thành một dòng chữ nhỏ:"Bởi vì kinh phí không đủ, Danh Sách không thể mở ra."

Liễu Bình âm thầm nói: "Mở kho tiền tiết kiệm ra."

Trong hư không, ngay lập tức có mấy dòng chữ nhỏ xuất hiện:"Số dư khả dụng: 5.462.343.767 viên linh thạch."

"Ngươi có thể rút ra bất cứ khi nào."

"Chú thích: Linh thạch là một đơn vị tiền tệ cơ bản của văn minh tu hành, có thể lưu thông tại văn minh tu hành."

Liễu Bình không nhịn được mà thở dài.Trong lịch sử cũng có xuất hiện một vài kỳ nhân, không một ai biết tới tác dụng của thần thông của bọn họ là như thế nào.Khi xưa mình có được thứ này, còn tưởng rằng là thần thông đáng gờm nào đó...Thứ này chỉ nói là kinh phí không đủ, cho nên mình vẫn luôn ném linh thạch vào trong, hi vọng có một ngày có thể mở nó ra, từ đó có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bản thân.Mình chính là đồ đệ của Quái Thánh, am hiểu toàn bộ lục nghệ, làm bất cứ thứ gì đi ra đều có thể kiếm lấy rất nhiều linh thạch.Chuyện đó cơ bản không phải là chuyện khó khăn gì.Đáng tiếc...Trước đây không lâu, khi đưa vào đủ 5.462.343.767 viên linh thạch, cái thứ này lại phát cho mình một thông báo mới:"Xét thấy việc ngươi đưa lên quá nhiều linh thạch, Danh Sách phá lệ mở ra công năng Kho tiền tiết kiệm cho ngươi, làm cho ngươi có thể tích trữ linh thạch."

"Chú ý, linh thạch là đơn vị tiền tệ của văn minh tu hành, thế nhưng cũng không phải là kinh phí mà Danh Sách cần."

"Xin hãy tiếp tục gom góp kinh phí."

Không phải!Đã không phải còn không chịu nói sớm, chờ mình bận rộn khổ sở mấy chục năm mới nói.Chuyện này không phải là trêu đùa người khác sao?Khi đó mình cũng hỏi luôn, thứ gì mới là "kinh phí" chân chính.Chỉ có được một câu trả lời:"Xin hãy thỏa thích hưởng thụ niềm vui thú khi trải nghiệm quá trình thăm dò đi." .

-------Chương 7: 7: Kho Tiền Tiết Kiệm 3

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Một câu thỏa thích trải nghiệm, làm cho hắn trải nghiệm tới tận bây giờ.Mà sau đó dù cho hắn hỏi như thế nào, đều không được thêm câu trả lời nào nữa.Vẻ mặt của Liễu Bình trở nên hơi vui vẻ, chắp tay về phía Vương Thành, nói: "Cám ơn Vương đại ca, thế nhưng thứ này không rẻ, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu."

Vương Thành lại lộ ra vẻ do dự, nói: "Như vậy thì...không tốt lắm đâu..."

Liễu Bình lại ngắt lời gã: "Vương đại ca, ta là người không thích nợ nần người khác cái gì, vẫn cứ là dùng tiền mua được mới càng an tâm."

Vương Thành nhìn đối phương, cũng có vẻ hiểu ra.Mình là muốn giết hắn, thế nhưng hắn lại còn tưởng mình muốn lôi kéo quan hệ với hắn.Thực đúng là tính tình của đệ tử môn phái lớn, thà rằng dùng ít tiền để mua, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với người tu hành của môn phái nhỏ.Hắn muốn dùng tiền, vậy thì để hắn dùng tiền đi.Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng chỉ cần hắn ăn viên đan dược này, vậy thì mọi chuyện đều là tốt."

Thôi được."

Vương Thành gật đầu, ném đan dược cho Liễu Bình.Liễu Bình ném luôn độc đan vào trong miệng.Vương Thành lập tức vui mừng.Liễu Bình ăn độc đan, chắc chắn sẽ không còn đường sống!Chỉ là ở trong quá trình này, Trần Song Vũ sẽ cảm ứng được hiệu quả trị liệu trước đã.Dù sao, tầng ngoài cùng của viên đan dược này chính là Khống Hạc đan chân chính, độc đan lại được bao phủ ở bên trong, cần thêm chút thời gian mới có tác dụng."

Đan dược rất tốt, ta đã cảm nhận cơ thể đang khôi phục với tốc độ rất nhanh."

Liễu Bình khen ngợi."

Ha ha ha, đương nhiên, làm sao ta lại lừa gạt lão đệ được."

Vương Thành chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cười lớn."

Vậy thì tới lượt ta thanh toán, ngươi nói một con số đi."

Liễu Bình nói.Vương Thành nói với vẻ hào phóng: "Lão ca tin ngươi, ngươi xem xét rồi cho bao nhiêu cũng được."

Liễu Bình nói: "Được, chắc chắn cái giá này sẽ khiến Vương đại ca hài lòng."

Dị biến phát sinh...Một ngọn núi óng ánh sáng long lanh, tản ra linh khí lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện.Ngọn núi này lại là ngọn núi được tạo nên hoàn toàn bởi linh thạch!Ầm!Núi linh thạch từ trời rơi xuống, va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bay lên ngập trời như một con quái vật khổng lồ.Vương Thành không phản ứng kịp, bị đè dưới núi.Tất cả quá trình chỉ vẻn vẹn diễn ra trong một giây đồng hồ."

Thế giới tốt đẹp như vậy, ngươi lại muốn giết ta."

Liễu Bình thở dài, ngửa đầu nhìn về phía núi linh thạch, trên mặt lộ vẻ nhớ lại."

Vương đại ca, con người của ta khá là lười biếng, ngươi xem, ngọn núi này là khi ta đi du lịch lúc vẫn còn tại Trúc Cơ, vì để tránh việc ra tay với tu sĩ cùng cấp bậc, chuyên môn xếp đặt linh thạch thành một ngọn núi...Khi đó ta vẫn còn trẻ, rất hi vọng vào tương lai tươi sáng, đã thử rất nhiều chuyện mà không kiêng kị chút nào, không giống hiện tại đã chán chường và không thú vị nữa."

Hắn cứ lẩm bẩm một mình nwh vậy.Giờ phút này, nếu như theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới, thì có thể thấy được mấy chữ lớn tràn đầy sát khí được khắc trên núi linh thạch:"Dưới Kim Đan, ép kẻ nào kẻ đấy chết, dùng cực tốt."

Người đã giết, nói cũng nói xong, Liễu Bình đưa tay đặt lên trên ngọn núi linh thạch.Ngay sau đó...Cả ngọn núi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.Từ đầu tới cuối, ngọn núi do linh thạch tạo thành này chỉ tồn tại mấy giây ngắn ngủi, giống như mộng ảo lại hóa thành hư vô.Các pháp trận được bố trí trải rộng khắp nơi trên mặt đất cùng nhau thả pháp lực ra ngoài, san bằng toàn bộ gợn sóng.Ngoại trừ Vương Thành đã bị ép chết ra...Giống như không có cái gì xảy ra vậy.Mọi thứ đều khôi phục như thường.Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Ngươi lãnh hai trăm triệu viên linh thạch tạo thành núi linh thạch từ kho tiền tiết kiệm."

"Ngươi lại thu hồi núi linh thạch."

Liễu Bình không để ý tới, há mồm phun ra một viên đan dược đặt trên bàn tay.Luồng hương thơm màu xanh sẫm phía ngoài đan dược mới vừa lúc tan ra.Trên thực tế, khi viên đan dược này vừa bị nuốt vào trong bụng đã bị linh lực bao vây lại...Linh lực cũng không làm cho viên đan dược này nhanh chóng luyện hóa, mà là trì hoãn nó hòa tan.Theo đó, độc đan cũng không phát tác.Nuốt độc đan, chỉ để cho Vương Thành buông lỏng cảnh giác.Dù sao, một vài tu sĩ Trúc Cơ là có thần thông trong người, thỉnh thoảng sẽ sinh ra rất nhiều tình huống đột phát..

-------Chương 8: 8: Kho Tiền Tiết Kiệm 4

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Liễu Bình thu lại đan dược vào trong túi trữ vật, đi đến trước thi thể của Vương Thành sử dụng một pháp quyết.Một bộ quan tài bay tới, rơi xuống trước mặt Vương Thành.Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể phóng thuật pháp ra.Vết thương của mình lại khôi phục lại một bộ phận.Thế nhưng thực lực mới chỉ là Luyện Khí đỉnh phong...Trên chiến trường chỉ coi như một tên lính quèn, cơ bản là không được việc.Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành trên mặt đất, nói:"Chắc hẳn ngươi có rất nhiều bí mật, thế nhưng vết thương của ta chưa lành, thực lực biến mất, sau đó còn phải rửa đi vết máu bên trên linh thạch nữa, thực sự không có thời gian chậm rãi trò chuyện với ngươi."

"Hơn nữa..."

"Bọn họ cũng sắp trở về."

Liễu Bình thay đổi pháp quyết.THi thể của Vương Thành bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ phía trước.Vương Thành đã chết, thế nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng với vẻ không cam tâm.Giống như trước khi chết, gã vẫn không thể tin được rằng, kết cục cuối cùng của mình lại bị một ngọn núi linh thạch đè chết.Quan tài khép lại, dần dần chìm vào trong mặt đất.Liễu Bình đang chôn người.Trên mặt đất, những dấu vết để lại do bị núi linh thạch ***** đều đã bị hắn thanh lý hoàn toàn.Những người tu hành bị chết đi cũng đã được hắn đặt vào trong quan tài, vùi vào trong lòng đất.Công việc này cũng không mệt mỏi, chỉ là hơi rườm rà.Thế nhưng cũng không còn cách nào nữa cả...Liễu Bình muốn giải thích tại sao mình lại chôn Vương Thành.Trong một thời điểm nào đó.Hắn xoa mồ hôi trán, nghĩ lại những cảnh tượng vừa mới xảy ra.Chắc hẳn có thể giấu giếm được đi.Ngoài việc giết Vương Thành ra, vẫn còn một chuyện rất kỳ lạ mà mình vẫn luôn không kịp suy nghĩ tới.Thời gian.Liễu Bình không nhịn được mà ngẩng đầu quan sát sắc trời.Thời gian đã qua quá lâu, vòm trời tối tăm nhưng không có bất cứ sự thay đổi nào.Chắc hẳn là giờ dần(từ 3h-5h sáng)...Không...Thế giới này có vấn đề.Liễu Bình trầm tư, rồi lấy một chuỗi tiền đồng từ trong túi trữ vật ra.Phần lớn người tu hành đều không nhập thế, cho nên các môn phái cũng chỉ chuẩn bị chút ít tài vật thế tục cho các đệ tử cấp thấp mà thôi.Xâu tiền đồng này lại rất phù hợp với thân phận đệ tử Luyện Khí của một môn phái nhỏ của Liễu Bình.Trừ điều này ra...Trong giới tu hành, chỉ có quẻ thuật mới cần dùng tới tiền đồng.Liễu Bình lấy sáu đồng tiền rải ra ngoài, quát khẽ: "Đinh giáp luân thế, bốn mùa xuất hiện."

Leng keng leng keng!Sáu đồng tiền liên tục va chạm, sau đó đều dựng đứng trên mặt đất!Mí mắt Liễu Bình giật giật.Không thể nào, tại sao lại không thể thấy?Mặc dù hiện tại tu vi của mình mới tới Luyện Khí đỉnh phong, thế nhưng tính canh giờ là quẻ thuật đơn giản nhất.Liễu Bình bình tĩnh lại, vẫy tay, thu lại sáu đồng tiền, hít sâu một hơi lại quát: "Như ảnh tùy hình, hung cát tự hiện!"

Đồng tiền lại được ném ra ngoài.Bọn chúng rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng, thế nhưng vẫn dựng thẳng lên, không xuất hiện mặt sấp hay mặt ngửa.Yên tĩnh như chết.Dưới bóng đêm đen kịt, sáu đồng tiền đều dựng thẳng bất động."

Thu."

Liễu Bình run giọng nói.Sáu đồng tiền lại rơi vào bàn tay đang run rẩy của hắn, bị hắn loạng choạng nhét vào trong túi trữ vật.Liên tục hai lần tính quẻ đều không hiện ra kết quả.Thiên cơ hỗn loạn.Chuyện như vậy, coi như sư phụ cũng chưa bao giờ nói qua, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù mà người tu hành có thể hiểu được.Đúng lúc này, trên pháp trận truyền tống bỗng sáng lên.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, đã thấy xung quanh pháp trận có từng đợt gợn sóng vô hình, nhộn nhạo như là gợn sóng ngoài khơi vậy.Sau khi gợn sóng không gian biến mất, một bóng người xuất hiện bên trên pháp trận..

-------Chương 9: 9: Lại Tới 1

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Đó chính là người tu hành khi trước.Hắn ta quan sát xung quanh, thấy mọi thứ vẫn bình yên vô sự thì nói với vẻ giật mình: "Liễu đạo hữu, ngươi đã chôn hết các đạo hữu tử trận rồi sao?"

Trên gương mặt của Liễu Bình xuất hiện vẻ chân thành, nói: "Có mấy đạo hữu đã từng là chiến hữu của ta, ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tự mình giúp bọn họ nhập thổ mới là tốt nhất."

Người tu hành này nghĩ lại cảnh tượng khi trước đã thấy ở trong doanh phòng.Ngoài Liễu Bình ra, những người khác đều đã chết hết rồi.Người bị thương nặng được đưa trở về từ chiến trường, dù cho hi vọng có nhỏ nhoi đi chăng nữa, đều không thể được đưa tới nơi này.Trừ khi tu sĩ phụ trách chữa trị đã nhầm lẫn.Thế nhưng tình huống này quá ít.Người tu hành này hơi thở dài với vẻ bùi ngùi, nói: "Liễu đạo hữu, ngươi có lòng."

Hắn ta đi về phía trước, hỗ trợ Liễu Bình mai táng những thi thể còn lại xuống lòng đất.Chuyện của Vương Thành cũng tự nhiên bị lướt qua.Đợi tới lúc vùi lấp xong tất cả thi thể, người tu hành này mới đưa một tấm lệnh bài và một chiếc hồ lô cho Liễu Bình."

Thứ này là?"

Liễu Bình hỏi."

Trong hồ lô có chứa thuốc chữa thương, về phần lệnh bài...bởi vì tình huống của ngươi đã được xác minh chính xác, bởi vậy cấp trên đã ban thưởng tấm lệnh bài này cho ngươi, ngươi phải cầm lệnh bài này đi tới đại doanh Tây Hoang, có mấy vị đại nhân đóng giữ ở đó, bọn họ sẽ có sắp xếp mới cho ngươi."

Người tu hành này giải thích."

Phải đi tới đó."

Hắn ta lại cường điệu, nhắc nhở."

Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, cám ơn."

Liễu Bình nói.Hắn mở hồ lô ra ngửi thử, rồi uống một hơi hết sạch thuốc ở trong đó, rồi mới cầm lệnh bài lên quan sát tỉ mỉ.Trên lệnh bài khắc một trận bàn liên kết không gian cỡ nhỏ, có sáu viên linh thạch được khảm tại nơi đó để cung cấp năng lượng cho trận bàn.Trên lệnh bài này có hai tọa độ, tọa độ đầu tiên là nơi mộ táng này, tọa độ khác chính là đại doanh Tây Hoang.Nếu như Liễu Bình cầm lệnh bài, đứng trong trận pháp truyền tống tại nơi mộ táng, trận pháp truyền tống sẽ tự động liên kết với lệnh bài, kích hoạt một tọa độ khác được thiết lập trên lệnh bài, rồi dịch chuyển hắn tới đại doanh Tây Hoang.Ngược lại cũng vậy.Chỉ là, chiếc lệnh bài này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.Liễu Bình quan sát lệnh bài, không nhịn được mà quay đầu quan sát trận pháp truyền tống.Tại sao trận pháp truyền tống này lại tàn tạ như thế chứ?Nó còn có thể sử dụng sao?Người tu hành kia chắp tay với Liễu Bình rồi nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, như vậy, ta cũng nên đi rồi."

"Ngươi đi nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Hình như trên tiền tuyến có tình hình đột xuất xuất hiện, tất cả nhân viên hàng thứ hai đều bị điều động...ta và sư thúc ta cũng thuộc trong số đó."

Người tu hành kia trả lời.Liễu Bình hơi giật mình.Chờ đã!Trận quyết chiến giữa nhân tộc và yêu ma, bên nào giành chiến thắng?Hơn nữa bầu trời từ đầu tới cuối vẫn đen nhánh.Thiên cơ thì bị che đậy.Quẻ thuật không thể tính toán.Người tu hành trước mắt cũng chỉ là Luyện Khí, thực lực quá thấp, cho nên ở đây phụ trách công việc mộ táng, chắc hẳn cũng sẽ không biết quá nhiều tin tức.Suy nghĩ liên tục xuất hiện, Liễu Bình nói: "Đạo hữu, xin hãy chờ một lát, xin hỏi thời điểm này thuộc canh giờ nào?"

Người tu hành kia thở dài, nói: "Giờ mão vừa qua, hiện tại chính là giờ thìn (từ 7-9h sáng)."

Liễu Bình lại nhìn về phía bầu trời.Giờ thìn...Sắc trời thực sự không giống như đang giờ thìn.Người tu hành kia đi vào trong trận pháp truyền tống, quay đầu nhìn hắn một cách sâu xa rồi nói:"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."

Liễu Bình hơi giật mình.Lời này có ý gì?Ánh sáng bùng lên, người tu hành kia đã dịch chuyển khỏi nơi này.Trong nghĩa trang, lại không còn tiếng động nào nữa, im lặng như tại dưới đáy biển sâu, cảnh tượng trở nên yên tĩnh vĩnh hằng."

Ta biết rồi, sau này còn gặp lại."

Liễu Bình chắp tay về phía trận pháp truyền tống đã không còn ai, sau đó nhìn về phía lệnh bài trong tay, đứng yên tại chỗ suy nghĩ vài giây..

-------Chương 10: 10: Lại Tới 2

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Thiên cơ bị che đậy, không thể suy tính thuận lợi hay khó khăn.Tông môn đã bị tiêu diệt.Sư phụ không sử dụng Cửu Chuyển Hoàn Hoàn Tạo Hóa đan, lúc này đã chết rồi.Ngày xưa mình theo sư phụ dạo chơi thiên hạ, nhận biết và thân quen với rất nhiều người bạn, làm ra rất nhiều chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, hàng năm đều âm thầm tiết kiệm một lượng linh thạch, để dùng mở ra cái thần thông giả là Danh Sách này...Nhiều ký ức như vậy, đều không thể quay về.Từ nay về sau, mình chỉ còn lại một người lẻ loi trơ trọi giữa đất trời bao la này.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, kiềm chế toàn bộ cảm xúc của bản thân lại.Dù cho thế nào đi chăng nữa, đầu tiên vẫn phải đi tới đại doanh Tây Hoang báo cáo.So với ở tại nghĩa địa, đại doanh Tây Hoang với số lượng lớn người tu luyện hiển nhiên là an toàn hơn.Hơn nữa lệnh bài trên tay mình chính là quân lệnh.Mình là một tu sĩ Luyện Khí của một môn phái nhỏ, trong thời gian chiến tranh mà trái quân lệnh sẽ bị chém giết tại chỗ.Quyết định như vậy đi.Liễu Bình nhanh chân bước tới cạnh trận pháp truyền tống.Bỗng nhiên...Ký tự đang lấp lóe bỗng bị kích hoạt, lần nữa hóa thành từng dòng chữ nhỏ:"Cảnh cáo!"

"Có vẻ như cái chết của kẻ truy lùng đã dẫn dắt ra phản ứng dây chuyền."

"Pháp tắc không - thời gian bắt đầu trở nên không ổn định."

"Bản Danh Sách phán định như sau: ""Những thứ không biết nào đó đang xâm lấn thế giới hiện tại."

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại: "Phản ứng dây chuyền?

Ý là sao chứ?"

Hắn vừa hỏi vừa gia tăng tốc độ của bản thân, rất nhanh đã đi tới trước trận pháp truyền tống.Ngay sau đó...Từng tiếng sột soạt từ phía xa nghĩa địa truyền tới.Liễu Bình cứng cả người lại.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại.Nơi xa.Mộ địa.Vương Thành bò lên từ dưới đất, bùn đất và quan tài đã vùi lấp gã cũng bị đẩy sang một bên.Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Bỗng dưng hắn chợt nhớ tới người tu sĩ vừa rồi:"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy rời đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."

Chẳng lẽ đối phương biết thứ gì đó?Đúng rồi, lần đầu tiên Vương Thành xuất hiện, đối phương cũng đúng lúc tránh đi.Liễu Bình càng nghĩ càng thấy kỳ dị.Tính ra, đây đã là lần thứ hai Vương Thành sống lại.Trong giới tu hành, chưa từng nghe qua những chuyện như này.Coi như là mình, cũng vào lúc sắp chết được ăn thần đan, như vậy mới có thể thoát thai đổi cốt, sửa lại số mệnh quá khứ, lại sống tiếp một thế.Trong toàn bộ thế giới, thần đan chỉ có một viên.Hơn nữa, coi như có thần đan, cũng không thể cứu sống một thi thể đã chết từ lâu.Đây chính là kẻ truy lùng sao?Sàn...!sạt...!sạt...Nơi xa, Vương Thành bước từng bước về phía Liễu Bình, nói với giọng trầm thấp: "Kẻ ***** Vương Thành là ngươi sao?"

Liễu Bình nhíu mày lại.Vương Thành lại không nhớ được tại sao mình lại chết...Nghĩ tới đây, Liễu Bình nở một nụ cười hiền lành, ôm quyền nói: "Xin chào đạo hữu, ta cũng vừa mới leo lên từ trong đất, cũng không biết là kẻ nào giết ta."

Vương Thành nhìn chằm chằm hắn, nói: "Không...!ta có thể cảm nhân được chính ngươi đã giết Vương Thành."

Liễu Bình không cười nữa, thở dài: "Tự vệ mà thôi, đạo hữu cũng đừng trách ta, đúng rồi, xin hỏi đạo hữu từ đâu tới đây?

Có cần chi phí đi lại không?

Chỉ cần đạo hữu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tiểu đệ có thể giúp đỡ một chút."

Ánh mắt Vương Thành thay đổi, trên người xuất hiện dáng vẻ dữ tợn."

Luyện Khí ***** Trúc Cơ, chuyện kỳ quái như vậy, đáng giá bản thân ta tự mình tìm tới nguyên nhân."

Gã nói.Liễu Bình hít một hơi thật sâu, đang định nói thêm điều gì đó thì dị biến xuất hiện...!

-------Chương 11: 11: Quái Vật 1

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Ý cười dữ tợn trên mặt Vương Thành cứng lại, mọi thứ xung quanh đều biến thành ngưng đọng, Liễu Bình cũng ở vào trạng thái không thể động đậy.Trong khoảnh khắc này, mọi sự mọi vật đều ở vào trạng thái ngưng đọng.Thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.Chuyện...!gì vậy?Liễu Bình cảm thấy tò mò, bỗng thấy trong hư không, ký tự đang lấp lóe kia bỗng được kích hoạt, hóa thành vô số phù văn huyền ảo lấp lóe một cách điên cuồng, chạy cực nhanh như là thác nước đổ vậy.Từng hàng chữ nhỏ rực cháy liên tục xuất hiện:"Thời gian: không biết."

"Xác nhận lần đầu thành công, xác nhận lần thứ hai thành công, xác nhận lần thứ ba thành công."

"Xác nhận: Bản Danh Sách không thể phán đoán tình huống trước mắt."

"Tình trạng này cực kỳ hiếm thấy."

"Xin chú ý!"

"Bản Danh Sách sẽ tiến hành thăm dò lần đầu tiên."

"Ngươi phải dùng tay tiếp xúc trực tiếp tới một thi thể đã sống lại, để Danh Sách tiến hành phân tích."

Liễu Bình đọc xong những hàng chữ nhỏ này rồi hỏi: "Sau đó ngươi có thể mở ra sao?"

Mấy hàng chữ nhỏ tùy theo hiển hiện:"Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, sẽ không mở ra."

"Thế nhưng nếu như ngươi có thể để Danh Sách phân tích một thi thể sống lại, với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, Danh Sách sẽ cung cấp cho ngươi một vài trợ giúp."

Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, ngay lập tức hắn dự định mở kho tiền tiết kiệm ra.Ai ngờ hắn vừa nghĩ tới đây, trong hư không bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:"Xin hãy tập trung chú ý."

"Tồn tại trước mắt ngươi đã không phải là Vương Thành nữa rồi."

"Tạm thời thực lực của nó vẫn bị hạn chế với tiêu chuẩn thực lực của Vương Thành."

"Nếu như sử dụng kho tiền tiết kiệm trước mặt nó, có lẽ sẽ làm cho Danh Sách bị lộ, dẫn tới tình trạng ngươi sẽ tiến vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết."

"Vì lý do cẩn thận, từ giờ trở đi, Danh Sách sẽ ẩn đi toàn bộ chức năng, bảo trì trạng thái im lặng."

"Ngươi sẽ không thể sử dụng chức năng kho tiền tiết kiệm."

"Đương nhiên, Danh Sách không có quyền ép ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nếu như ngươi cảm thấy mình không thể giải quyết tình hình trước mắt, cũng có thể chạy thoát khỏi nơi này."

"Là chiến hay trốn, ngươi phải tự mình quyết định."

Tất cả chữ nhỏ lóe lên biến mất.Ngay sau đó...Mọi thứ đều khôi phục như thường.Thời gian ngưng đọng cũng bắt đầu tiến về phía trước.Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành.Những nhắc nhở kia đã gọi Vương Thành là "nó".Nói cách khác, Vương Thành đã không phải là người.Một kẻ Luyện Khí nhỏ bé như mình, chẳng lẽ phải chém giết với con quái vật mà mình hoàn toàn không hiểu trước mắt này sao?Tình báo không đủ.Nếu như thật sự chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.Dù cho muốn chiến, cũng cần thân thể khỏi hẳn, đột phá tới Trúc Cơ, rồi sau đó chầm chậm mưu đồ mới là lựa chọn chính xác.Liễu Bình nhanh chóng quyết định."

Đạo hữu, xin từ biệt, ngàn vạn bảo trọng, hơn nữa, xin đừng nhớ nhung ta."

Hắn nói xong, không chút do dự lùi vào bên trong trận pháp truyền tống.Lúc này, hắn cách trận pháp truyền tống chỉ có mấy bước, mà Vương Thành vẫn còn cách nơi đây rất xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.Vương Thành đương nhiên cũng hiểu điều này, nói:"Người trẻ tuổi, nếu như ta là ngươi, sẽ không vội vàng chạy trốn như vậy."

Còn chưa dứt lời, Vương Thành bỗng chạy như bay về phía Liễu Bình.nói cái gì, vừa bước vào trong pháp trận đã thả lệnh bài trong tay ra.Lệnh bài lập tức trôi nổi...Trận pháp truyền tống thả ra từng luồng sáng, bắt đầu liên kết với lệnh bài.Chỉ cần hai giây, pháp trận sẽ được kích hoạt.Lúc này, Vương Thành vẫn còn ở ngoài vài chục trượng nữa.Xa xa, Vương Thành quát lớn: "Đạo hữu, ngươi cũng có sư phụ, sư huynh đệ với đạo lữ chứ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện người đã chết lại phục sinh hay sao?

Ta có thể nói cho ngươi biết!"

-------Chương 12: 12: Quái Vật 2

Nhóm dịch: Thiên Tuyết..................................................................Liễu Bình cũng biết mình đang ở tình huống nguy hiểm, cơ bản là không để ý tới Vương ThànhPhục sinh...Người đã chết phục sinh sẽ thành quái vật!Ngay sau đó, tất cả luồng sáng trong trận pháp bỗng tối đi.Lệnh bài bị một bàn tay nắm chặt, ngăn cản sự liên kết giữa nó và trận pháp truyền tống.Dịch chuyển bị cắt đứt.Liễu Bình đứng ở giữa trận pháp, cúi đầu, lẳng lặng quan sát lệnh bài trong tay.Ngăn cản dịch chuyển, làm cho chiếc lệnh bài chỉ có thể sử dụng một lần này đã hoàn toàn mất tác dụng."

Sư phụ..."

Hắn khàn giọng nói.Ầm ầm...Trên vòm trời đen nhánh, vang lên những tiếng sấm sét nặng nề.Mưa rơi.Giữa đất trời, cơn mưa dần dần trở nên lớn hơn.Vương Thành nhìn chằm chằm Liễu Bình, trong mắt ẩn chứa sự đùa cợt."

Phàm nhân đáng thương, trong lòng các ngươi có quá nhiều trói buộc, những trói buộc này chính là điểm yếu của các ngươi, nó sẽ làm cho các ngươi phải chịu tất cả đau khổ trong vận mệnh của mình."

Gã nói.Liễu Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám mây đen kịt trên bầu rtoiwf.Nước mưa liên tục rơi xuống trên gương mặt của hắn.Hắn nói nhỏ:"Ngươi nói đúng, ta đã từng dùng mọi cách hòng loại bỏ tử kiếp của người kia, thế nhưng tới cuối cùng, người kia lại vì cứu ta mà chết...!đây là thất bại của ta."

Vương Thành giễu cợt: "Không sao, ta sẽ nhận lấy linh hồn và cơ thể của ngươi, để ngươi thưởng thức thất bại cuối cùng trong vận mệnh của mình."

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Không, lần này ta sẽ thay đổi nó."

Vương Thành cười với vẻ khinh thường, lắc đầu nói:"Đừng mơ mộng hão huyền, kết cục của toàn bộ người tu hành đã được định trước!"

Liễu Bình cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm.Giữa đất trời, tiếng mưa gió trở nên ồn ào.Bóng người Vương Thành tan vào trong bóng đêm, bắt đầu tăng tốc lao tới.Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy đi đã vỗ vào túi trữ vật, lấy một đôi bao tay ra đeo lên tay.Khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn.Hai mươi mét!Trước mặt gã, cách đó không xa...Trên tay Liễu Bình bỗng có một thanh đao.Đây là một thanh đao rất bình thường, chỉ là trên thân đao có khắc linh văn thô sơ có thể tiếp nhận pháp thuật, cho nên nó mới có thể mạnh hơn vũ khí trong phàm thế một chút xíu.Liễu Bình cầm trường đao trong tay, dựng đứng bên người, dùng mũi đao nhẹ nhàng vạch trên mặt đất.Rắc rắc!Trường đao hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng lại thành thạo xẹt qua những hòn đá khắc phù văn ở trong trận pháp truyền tống.Từng khe hở sắc bén mang theo gợn sóng không gian xuất hiện trong hư không.Trận pháp truyền tống đã bị phá hư, lực lượng của nó bắt đầu sụp đổ.Đao dừng lại.Liễu Bình chậm rãi nâng đao, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc nhìn về phía Vương Thành.Mười mét!Sát khí ***** từ trên người Vương Thành dâng lên, cả người gã giống như đã biến thành một con thú hoang khát máu."

Nói di ngôn của ngươi đi, nếu không thì không còn kịp nữa rồi."

Vương Thành cười gằn, nói.Liễu Bình hơi dừng lại trong chớp mắt rồi nói: "Phí ra tay của ta là rất đắt."

Hắn dùng tốc độ cực nhanh xé một mảnh ống tay áo xuống, thắt nó trên mặt, che kín hai mắt mình.Trong bóng đêm, mưa gió càng thêm mãnh liệt.Từng giọt mưa rơi vào trên thân đao, phát ra những tiếng vang cực nhỏ lại rất dày.Năm mét!Trong cơn mưa to, Vương Thành nhảy lên cao cao, lao về phía Liễu Bình với thế sói đói vồ mồi.Hai tay gã bày ra quyền thức, tản ra từng luồng sáng đỏ, như lúc nào cũng có thể bùng nổ ra một đòn *****.Trên mặt Liễu Bình có mảnh vải, không nhìn thấy cái gì, lại lùi vào trong trận pháp truyền tống, dậm mạnh chân.Rắc rắc!Pháp trận lập tức vỡ vụn.Vô số vết nứt không gian từ trong pháp trận bay lên, Liễu Bình dùng thân đao dẫn dắt, thu hút toàn bộ vết nứt không gian bám vào trên thân đao.Trên lưỡi đao vang lên những tiếng vang sắc bén.

-------Chương 13: 13: Quái Vật 3

Nhóm dịch: Thiên Tuyết.................................................................."

Nói di ngôn đi."

Liễu Bình cầm trường đao trong tay, nói nhỏ.Gió mưa càng dày.Vương Thành xuyên qua màn mưa, chiêu thức biến đổi, song quyền bùng nổ ra một ngọn lửa xông về phía Liễu Bình.Liễu Bình cầm đao hướng lên, những vết nứt không gian đang ở xung quanh thân đao liên tục nhập vào trong thân đao, reo vang một tiếng sắc nhọn về phía bầu trời.Trong nháy mắt, hai người đan xen vượt qua.Ầm!Trên bầu trời, tiếng sấm nổ vang, tia sét vạch phá màn đêm, lao về phía xa.Nước mưa ngập trời bị chiếu sáng trong nháy mắt.Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Một giây...Hai giây...Ba giây...Nước mưa liên tục rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng tí tách.Liễu Bình đứng ở bên cạnh trận pháp truyền tống, quần áo nửa người trên đã bị đốt cháy khét, trên người đều có những vết thương nặng nhẹ khác nhau.Răng rắc.Đao của hắn bị gãy thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống, cắm trên vũng bùn trên mặt đất.Từng khe hở không gian sắc bén vẫn tản ra ngoài từ trên đoạn đao còn lại, lúc sáng lúc tối, chém nát những hạt mưa rơi xuống bên cạnh thành từng bọt nước.Cách đó mấy mét.Vương Thành thu lại quyền thế, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, nói:"Phá vỡ pháp trận, lợi dụng sự sắc bén của khe hở không gian để giết địch...!người trẻ tuổi, ngươi là trận pháp sư sao?"

"Xem như vậy đi."

Liễu Bình trả lời."

Thảo nào ngươi lại nghĩ tới cách này để giết ta, thế nhưng...!tại sao ngươi lại che mắt?"

Liễu Bình không trả lời mà nói: "Ta có một việc muốn hỏi ngươi."

Trong nước mưa, hắn chậm rãi bước về phía Vương Thành.Ngày xưa hắn bị mù mà không thể chữa trị, sớm đã quen với việc không thấy thứ gì, hiện tại được thần đan thay đổi vận mệnh, khôi phục thị lực, trong thời gian ngắn vẫn không thể thích ứng với việc dùng mắt nhìn kẻ địch để chiến đấu.Che kín mắt, chỉ vì không muốn bị đôi mắt ảnh hưởng, dùng toàn lực ***** kẻ địch.Điều này hoàn toàn không cần thiết nói cho một con quái vật.Vương Thành lộ ra vẻ suy ngẫm, lẩm bẩm: "Tuy rằng Vương Thành là Trúc Cơ, thế nhưng không thức tỉnh thần thông, mà ngươi lại có tài nghệ trận pháp cao như vậy, gã chết trong tay ngươi cũng là bình thường."

Gã phủi tay, nói như là lời tổng kết: "Trận chiến của các ngươi rất bình thường, chỉ là do ta kiến thức hạn hẹp."

Đùng...Giống như có thứ gì nổ tan, xung quanh người Vương Thành bỗng hóa thành một vùng sương mù máu.Vô số khe hở không gian nhỏ bé từ trong cơ thể gã *****, như gió xoáy tản ra, phát ra những tiếng rít sắc nhọn, mấy giây sau mới biến mất.Cuối cùng Vương Thành cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.Liễu Bình bước nhanh tới, nói nhanh: "Ngươi mới vừa nói người đã chết sẽ phục sinh, là thật hay giả?"

Vương Thành cười nói: "Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?"

Giọng nói Liễu Bình trở nên lạnh lẽo: "Không nói ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro...!cơ thể hóa thành tro bụi, coi như muốn phục sinh lại cũng trở nên không dễ dàng như thế."

Vương Thành lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, quát lớn: "Cơ thể lẫn linh hồn của Vương Thành đều thuộc về ta, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, dám động tới đồ vật của ta?"

Liễu Bình hơi giật mình.Cơ thể lẫn linh hồn...Quái vật này là thứ gì, lại có thể lấy đi toàn bộ mọi thứ của con người!Vương Thành nâng đôi tay đầy máu lên, chỉ vào Liễu Bình nói: "Ngươi đã làm ta tức giận, trong tương lai không xa, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận."

"Ngươi và ta vốn không thù không oán, chỉ cần nói đáp án kia cho ta, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, hai chúng ta coi như xong."

Liễu Bình nói."

Coi như xong?"

Vương Thành nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, cười giễu cợt: "Loại sâu kiến nhỏ bé như ngươi, không có tư cách biết bất cứ đáp án nào, hơn nữa, ngươi nhớ kỹ..."

"Tương lai không xa, ta sẽ tự mình giáng lâm trên cơ thể của ngươi để tiến một bước kiểm tra, tới lúc đó ngươi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cũng vì vậy mà cảm nhận được đau khổ cùng tuyệt vọng chân chính.Điều này sẽ phát sinh trong đoạn thời gian không xa."

Sau khi nói xong.Hai mắt Vương Thành đã mất đi thần thái.Gã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã chân chính chết đi.Nước mưa như trút.Liễu Bình đứng trong mưa to, cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, trở nên suy tư.Thời gian dần dần trôi qua.Một lúc lâu sau.Vương Thành không tiếp tục sống lại.Lông mày Liễu Bình nhăn lại, đưa tay vỗ một tiếng.Một ngọn lửa xuất hiện trên ngón tay hắn.Đây là pháp thuật ngũ hành cơ bản nhất, Linh Hỏa thuật."

Ta là một người coi trọng uy tín."

"Nếu như ngươi đã không nói với ta về chuyện kia, ta sẽ đốt hết ngươi."

Hắn làm bộ như muốn ném ngọn lửa vào thi thể kia."

Chờ đã!"

Vương Thành bỗng đứng dậy, quát.

-------Chương 14: 14: Ép Hỏi 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtKhông đợi Liễu Bình ra tay, gã vội nói: "Ác ý làm hỏng tài sản riêng, là tội ác cực kỳ nặng trong toàn bộ thế giới, ta khuyên ngươi đừng nên làm như vậy, mà ta cũng sẽ nói hết mọi thứ mà ngươi muốn biết cho ngươi."

"Nói."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn biết cái gì?"

Vương Thành hỏi."

Những thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói!

"Liễu Bình bỗng dưng im lặng, cầm đao gãy trong tay đâm xuống, lại vẩy một cái.Mấy ngón tay của Vương Thành bị chém đứt, một viên đá được giấu trong bàn tay cũng bị gẩy bay lên không.Trên tảng đá này có khắc một phù văn quỷ dị, đang phóng ra một loại gợn sóng nhỏ bé nào đó, mà xung quanh tảng đá này vừa mới xuất hiện một tầng bóng mờ rất nhạt, giống như có thứ gì muốn sống lại vậy.Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, chỉ cảm thấy phù văn này giống như một con rắn đang uốn éo vậy.Hắn cũng không cần biết thứ này là cái gì, nắm chặt đao gãy trong tay, dùng toàn lực chém xuống!Ánh đao lóe lên.Răng rắc.Tảng đá vỡ vụn, hóa thành bảy tám mảnh đá vụn rơi xuống đất.Tảng đá vừa vỡ, bóng mờ đang dần dần ngưng tụ kia bỗng nhạt đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa."

Đáng chết!"

Vương Thành tức giận chửi thề.Trên cánh tay của gã mọc ra từng mảng vảy, đầu cũng dần dần biến thành một con thú hoang, trong miệng lộ ra răng nanh, chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất.Ánh đao lại lóe lên.Vương Thành lại ngã xuống mặt đất.Đao gãy xuyên qua ngực, đóng đinh gã xuống mặt đất, làm cho gã không thể động đậy chút nào cả.Vương Thành đau đớn hét thảm, tức giận nói: "Đây là một bộ xác sống mà ta rất vất vả mới lấy được, là tài sản riêng của ta, nếu như ngươi phá hủy nó, toàn bộ thế giới đều truy nã ngươi!"

Liễu Bình vẫn im lặng.Hắn ngồi xổm xuống, vỗ mặt đối phương, nói: "Rác rưởi, vừa rồi ngươi nói nhiều lời hung ác như vậy, hóa ra chỉ là truy nã mà thôi."

Vương Thành lạnh lùng nói: "Hừ, đừng tưởng rằng ngươi!

"Câu nói của gã bị đánh gãy.Ầm!Một nắm đấm cực lớn đập tới, nện mạnh trên gương mặt gã, làm cho cả gương mặt của Vương Thành đều biến hình.Một quyền này mới chỉ là mở màn mà thôi.Liễu Bình dùng một tay kéo đối phương, tay kia nắm thành nắm đấm, mỗi khi nói ra một từ, lại đấm vào mặt của Vương Thành một đấm."

Ta bảo ngươi, bảo ngươi, bảo ngươi lại giả bộ tàn nhẫn trước mặt ta!"

"Phụ thân lên người chết thì trâu bò à?"

"Ta đã thành tâm như vậy, ngươi còn lén lút chơi bịp bợm, thật muốn chết như vậy sao?"

"Giả thần giả quỷ lại không nhìn hoàng lịch, sau khi ta quy ẩn, cho tới giờ vẫn không kẻ nào dám chọc tới ta!"

Máu me bắn tung tóe.Liễu Bình bắt đầu đánh cũng không dừng tay, liên tục ra quyền hơn mười giây, khi cảm thấy hơi mệt thì mới nâng tay lên!

Đùng!Vương Thành chịu một bạt tai rất mạnh, rồi lại bị Liễu Bình tóm cổ áo lôi lên."

A!

"Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.Thanh đao gãy kia vẫn cắm trong ngực của gã, mà cả người gã cũng đã bị nhấc lên một đoạn.Liễu Bình chờ gã gào một lát mới bắt đầu nhỏ nhẹ nói: "Dù cho ngươi là cái thứ gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, trước kia ta cũng là dị loại bên trong người tu hành, đã sớm không muốn làm, hiện tại ngươi lại nói định truy nã ta?"

Đầu Vương Thành sưng như đầu heo, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Phàm nhân đáng thương, ta chính là!

"Bịch!Liễu Bình đạp mạnh vào bụng Vương Thành, đá bay nó ra xa xa, lăn trong đống bùn bảy tám vòng mới rơi xuống trong một hố người chết."

Xin lỗi!

"Trong cơn mưa đêm lạnh lẽo, Liễu Bình nhặt thanh đao gãy vẫn cắm dưới đất lên, mặc cho nước mưa rửa sạch vết máu trên lưỡi đao."

Trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn tôn trọng chuẩn mực đạo đức, làm việc dựa theo các loại quy tắc, trừ khi!

""Có người ép ta."

Hắn cất đoạn đao gãy đi, vươn tay ra.Linh Hỏa thuật.Ánh lửa bám vào trên tay hắn, chiếu sáng cảnh tượng xung quanh một lần nữa.Liễu Bình đi tới trước mặt Vương Thành, dùng chân dẫm ngực nó, đưa tay nắm chặt ngọn lửa trong tay.Ngọn lửa bỗng bùng lên, hừng hực thiêu đốt.Lần này hắn muốn thiêu đốt Vương Thành thành tro bụi!Vương Thành thấy tình huống không ổn vội vàng gào lên: "Dừng tay!

Ngươi muốn biết cái gì, ta nói là được mà!"

"Ta muốn biết chuyện phục sinh là chuyện gì."

Liễu Bình hỏi."

Ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng ngươi không thể phá hoại cái xác này!"

"Nói."

Vương Thành ***** vài tiếng, nói: "Trên thế giới này, linh hồn của tất cả người đã chết đều không thuộc về chính người đó nữa!

""Vậy thuộc về ai?"

Liễu Bình hỏi với giọng ngạc nhiên."

Đương nhiên là thuộc về các chủ nhân, thậm chí ngay cả loại nô bộc như ta cũng có thể được một hai cái linh hồn."

Vương Thành nói.Xung quanh yên tĩnh.Liễu Bình bình tĩnh đứng tại chỗ, xương sống lưng lạnh toát, thậm chí ngay cả tiếng mưa gió đều không thể nghe thấy nữa.Sao có thể có chuyện đó được!"

Nơi này, đến cùng là nơi nào?"

Hắn lớn tiếng hỏi.Đôi mắt Vương Thành hóa thành màu xanh lá cây, khóe miệng nứt ra một độ cong quỷ dị, kéo dài tới tận mang tai."

Ngươi đã đoán được, cần gì phải hỏi lại ta chứ."

Nó nói với một giọng nói ngập tràn ác ý.Theo từng tiếng nói của Vương Thành, tại hư không trước mắt Liễu Bình liên tục hiện lên từng dòng chữ nhỏ cháy rừng rực:"Mặt ngoài, Danh Sách vẫn ở vào trạng thái yên lặng, mọi lực lượng đều bị tắt đi, thế nhưng trong âm thầm, Danh Sách vẫn theo ngôn ngữ của nó, phát động luật nhân quả để điều tra tình huống trước mắt, đạt được ký hiệu thế giới chính xác."[Quy tắc chủ yếu trong thế giới hiện tại chính là: Tử Vong.][Nhờ vào đó, có thể xác định được những điều như sau: ][Nơi này là thế giới của chúng sinh sau khi chết.][Lại nhắc nhở thêm một lần nữa: ][Nơi này là thế giới Tử Vong!][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật chưa biết.]Thế giới Tử Vong.Hóa ra ta đã chết rồi.Tâm thần Liễu Bình chấn động, sợ hãi tới mức quên cả hô hấp.Không đúng!Hắn chợt nhớ tới một sự kiện, lập tức nhìn về phía hư không.Trong một góc hư không, chữ nhỏ lấp lóe cũng có thay đổi mới:[Sự thận trọng cần thiết đã tạo nên hiệu quả.][Trạng thái trước mắt: Sống sót (đã ẩn nấp).][Chú ý, dựa vào lực lượng của thần đan, ngươi đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh, ngươi đã sống lại tại thế giới Tử Vong!]Ta còn sống!

Sống trong thế giới Tử Vong này!.

-------Chương 15: 15: Ép Hỏi 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình bỗng quay đầu lại, đã thấy Vương Thành thừa dịp tâm thần hắn chấn động, đã niệm động một câu chú ngữ không rõ ràng.Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu chấn động.Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện rất nhiều đống đất, sau đó từng chiếc quan tài được đẩy lên.Lít nha lít nhít thi thể liên tục bò ra khỏi quan tài.Những thi thể này điên cuồng tụ tập cùng một chỗ, dung hợp lẫn nhau trở thành một cơ thể khổng lồ liên tục nhúc nhích.Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.Đây là quái vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy!Vương Thành cười như điên, nói: "Ha ha ha ha, chỉ là một linh hồn nho nhỏ, lại còn dám đánh ta, lần này ta sẽ cho ngươi biết..."

Câu nói của gã bỗng cứng lại.Liễu Bình cắt đi cái đầu của nó, đá bay nó ra ngoài, đập thẳng vào con quái vật khổng lồ phía xa.Lúc này quái vật đã ngưng tụ thành hình.Mặt của nó là do ba mươi sáu thi thể dung hợp với nhau tạo thành, mơ hồ phác họa ra hốc mắt và miệng.Quái vật đưa tay tóm được đầu của Vương Thành, đặt lên lòng bàn tay.Đầu Vương Thành nhìn về phía quái vật, cười nịnh nói: "Đại nhân, ta vừa mới phát hiện dị thường đã lập tức báo tin cho ngài."

Quái vật ***** nặng nề, quát lớn: "Thất bại...!không cho phép..."

Sắc mặt Vương Thành hoàn toàn thay đổi: "Đại nhân...!không, ta phát hiện hắn, ngay từ đầu ta đã..."

Quái vật không để ý tới lời cầu xin của Vương Thành, ném đầu Vương Thành vào trong miệng rồi cắn mạnh xuống.Rắc...Một tiếng vang nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên, giọng nói của Vương Thành cũng theo đó mà biến mất.Quái vật nhai nuốt một lát, chậm rãi cúi đầu xuống, quan sát Liễu Bình, hỏi:"Như vậy...!ngươi là cái gì?"

Liễu Bình thở dài, cầm đao gãy trong tay giơ lên, cắt rách ngón tay."

Vấn đề mà ngươi hỏi, đáng lẽ nên do ta tới hỏi mới đúng."

Liễu Bình nói.Quái vật nói: "Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng để nói rõ lai lịch của mình, nếu không ta sẽ ăn ngươi, làm cho linh hồn của ngươi hưởng thụ sự đau đớn vĩnh hằng trong bụng của ta."

Liễu Bình không nói thêm lời nào, tay nhanh tạo thành tàn ảnh, viết lấy cái gì đó trên đao gãy.Một giây sau...Trên đao gãy chậm rãi sáng lên một luồng sáng màu vàng nhạt, xung quanh luồng sáng này lại có sương mù màu đỏ thẫm lượn lờ không dứt.Bí thuật Thái Thượng Cảm Ứng - Tru Tà Đao.Đây là một bí thuật về đao pháp, với tu vi hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.Mặc dù như vậy, trên lưỡi đao gãy vẫn xuất hiện dị tượng rất khả quan.Chuyện này cũng nói rõ một chuyện..."

Đã lâu rồi vẫn chưa gặp thứ nào tà ác như ngươi vậy, lưỡi đao Tru Tà đã không nhịn được muốn chém ngươi."

Liễu Bình cảm khái nói.Quái vật nhìn về phía lưỡi đao gãy này, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ tức giận, bước chân đi tới.Theo quái vật chạy tới, mặt đất cũng theo đó mà chấn động liên tục.Nó lao về phía Liễu Bình!Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao gãy, nhanh chóng điều chỉnh khí tức bản thân.Sau khi thay đổi vận mệnh, cơ thể mới này dùng rất tốt, thế nhưng dù sao đi nữa, trước mắt mình mới chỉ có tu vi là Luyện Khí mà thôi.Vừa rồi chiến đấu với Vương Thành, lại thêm việc ngưng tụ Tru Tà Đao, đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu để phân sinh tử mà thôi.Liễu Bình đứng yên tại chỗ tùy ý lắc lắc hai chân, thân hình ổn định lại, đột ngột hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía trước.Hắn phóng tới trước mặt quái vật!Song phương ra đòn.Quái vật đứng vững tại chỗ, gào thét từng trận điếc tai.Trên người nó lộ ra lít nha lít nhít mặt người, cùng nhau phát ra tiếng hét đau đớn sắc nhọn chói tai.Liễu Bình như bị một luồng lực lượng vô hình đánh trúng...Hắn bay ra ngoài như đạn pháo, đụng gãy mấy chục bia mộ, đập xuống mặt đất tạo ra một hố rất sâu."

Phi."

Liễu Bình phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng đứng dậy, bò ra khỏi hố sâu, cúi đầu nhìn về vết thương trên người.Máu đang chảy ra khỏi cơ thể.Có xương cốt trật khớp, có một số đoạn xương khác còn bị gãy lìa.Ngay lập tức Liễu Bình chỉnh lại xương cốt, rồi mới nhìn về phía quái vật khổng lồ, nỉ non:"...!Lại còn có pháp thuật mà ta không biết, thực sự là thế giới đã thay đổi rồi sao?"

Quái vật tăng tốc phóng về phía Liễu Bình, ồm ồm nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, ngay lập tức ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta, linh hồn của ngươi sẽ nhúc nhích trong dạ dày của ta, tới tận vĩnh hằng!"

Liễu Bình nói: "Mặc dù hơi buồn cười, thế nhưng ta vẫn muốn cố gắng chút nữa."

Hắn đứng yên làm ra một tư thế, hai tay hợp với nhau, tạo thành một thủ quyết.Quái vật bỗng cứng người lại.Nó dùng sức giãy giụa, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích chút nào.Im lặng một giây."

Không..."

Tất cả gương mặt trên người quái vật cùng hiện lên, cùng nhau gào thét ra trăm ngàn âm thanh thảm thiết.Từng thi thể trên người quái vật rơi xuống, hóa thành một bãi máu tươi bốc khói.Thân thể quái vật hoàn toàn tan rã, không còn tồn tại.Leng keng!Thanh đao gãy từ trong cơ thể quái vật rơi ra ngoài, phát ra tiếng vang leng keng.Tru Tà Đao chuyên môn chém giết tất cả những thứ dơ bẩn cùng tử vong.Một đao kia đã hoàn toàn phá hủy cơ thể của quái vật...Vừa rồi, trong khoảnh khắc cả hai giao chiến, Liễu Bình mặc cho đối phương đánh trúng, thừa dịp đó hắn cắm thanh đao này vào trong cơ thể của quái vật.Điều này cần kinh nghiệm lẫn kỹ xảo mạnh như thế nào mới làm được chứ!Liễu Bình lộ ra vẻ mệt mỏi, tiến lên nhặt đoạn đao gãy, ngã vật xuống mặt đất."

Cảm giác sức cùng lực kiệt...!thật đau khổ mà..."

Hắn nói với vẻ đau khổ, đang định nghỉ ngơi một lát thì bỗng dị biến xuất hiện...Một cái tay từ sau lưng vươn ra, bóp chặt cổ của hắn.Dưới mặt đất.Cái tay này tới từ dưới mặt đất!Liễu Bình vừa giãy giụa, vừa quan sát cảnh tượng xung quanh.Từng cánh tay phá đất chui ra, vươn khỏi mặt đất.Nếu như lúc này đứng ở trên bầu trời mà nhìn xuống, sẽ phát hiện trên mặt đất đều có cánh tay vươn lên.Từng hàng cánh tay sắp xếp lít nha lít nhít, mỗi một tấc đất đều có, kéo dài tới cuối tầm mắt..

-------Chương 16: 16: Một Người Không Có Phần Diễn 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCảnh tượng như thế, làm cho người ta sợ hãi rùng mình!Liễu Bình nắm chặt đao gãy, dùng sức chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bóp cổ mình.May mà trong tay vẫn còn đao!Hắn đang suy nghĩ, thì bỗng dưng một cánh tay khác vươn ra, bóp chặt lấy hắn."

Bóp ta?"

Liễu Bình múa đao kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt hết toàn bộ cánh tay lao tới.Thế nhưng càng ngày càng nhiều cánh tay chen chúc tới, chen thành đoàn, bao vây Liễu Bình ở bên trong, liên tục tấn công tới, không nghỉ chút nào.Biển cánh tay lao tới như thủy triều, ánh đao bay múa khắp nơi, chém ra vô số mưa máu bay tán loạn, những cánh tay bị chém cụt xen lẫn máu rơi vãi ra ngoài, nhanh chóng chui xuống mặt đất rồi lại phục sinh, xuất hiện, tấn công Liễu Bình!"

Mơ tưởng!"

Bỗng dưng có một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa lóe lên chém tới.Tất cả cánh tay tấn công Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài.Hai bóng người rơi xuống.Đó là hai người tu sĩ!"

Dẫn hắn trốn đi, ta sẽ ở lại ngăn cản tên này."

Tu sĩ Kim Đan cầm kiếm nói.Người tu sĩ Luyện Khí còn lại lao tới, kéo Liễu Bình chạy ra khỏi nghĩa địa."

Chờ đã, tại sao phải trốn?"

Liễu Bình hỏi.Vừa rồi hắn cũng hơi chần chờ, cuối cùng vẫn thu hồi tư thế phòng ngự.Trong hai người này có một kiếm tu Kim Đan, mà hắn đã sức cùng lực kiệt, nếu như muốn giết hắn, cơ bản là không cần quanh co lòng vòng như vậy.Ngay từ đầu, cũng là do họ dùng Hồi Sinh Tán hỗ trợ chính mình.Tu sĩ Luyện Khí mang theo hắn chạy nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại, nói:"Không giết hết, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ ***** hơn đi ra! không chỉ có ngươi cần chạy trốn, chờ tới khi ngươi an toàn rời đi thì chúng ta cũng phải chạy trốn."

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, không nhịn được mà quay đầu lại.Từ sâu trong lòng đất truyền ra tiếng kêu sắc nhọn làm người sợ hãi:"Vô dụng thôi, hắn không thể trốn thoát."

Đất trời chấn động.Sương mù đen vô tận phóng lên từ trong lòng đất, quấn quanh người Liễu Bình, mấy giây sau mới chậm rãi biến mất.Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Ngươi đã bị tập trung!][Cảnh cáo, ngươi đã bị khóa chặt!][Trong vòng ba canh giờ, trên người ngươi sẽ liên tục thả ra gợn sóng dị dạng, làm cho kẻ truy lùng kịp thời phát hiện tất cả hành động của ngươi!]Kiếm tu Kim Đan quát lên: "Nghiệp chướng!

"Gợn sóng ***** như cuồng phong từ trên người hắn ta tản ra, đẩy toàn bộ hạt mưa trong nghĩa địa ra ngoài.Một ánh kiếm chói mắt xuyên qua gió rét mưa sa, lóe lên trong bóng đêm, trong nháy mắt đâm xuyên mặt đất.Từ trong lòng đất truyền ra tiếng gầm gừ chấn động đất trời:"Một con cá lọt lưới!

đừng hòng chạy!

"Mặt đất nhúc nhích, giống như có thứ khổng lồ nào đó đang phá đất chui lên.Đúng lúc này, Liễu Bình bỗng cảm thấy trên tay của mình có thêm thứ gì đó.Là do người tu hành Luyện Khí kia đưa cho.Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy đây là một tấm phù màu đen.Trong cả đời của hắn, đã được gặp rất nhiều phù lục, có thể nói là người tu hành am hiểu nhất về phù lục trong toàn bộ thế giới tu hành.Ngay cả sư phụ của hắn cũng kém hắn.Thế nhưng hắn vẫn không biết tấm phù lục màu đen này."

Bọn chúng sẽ đuổi bắt linh hồn cùng thân thể của ngươi, tới tận lúc biến ngươi thành nô lệ!"

Luyện Khí sĩ nói nhanh: "Nhớ kỹ, ngươi chưa bao giờ tới nơi mộ táng này."

Tu sĩ chỉ điểm vào phù lục, ngay sau đó, trên phù lục tản ra một cơn gió màu xanh, bao phủ hoàn toàn Liễu Bình vào trong."

Chờ đã, đang làm cái gì vậy?"

Liễu Bình vội vàng hỏi."

Người cảm ứng được tấm phù này sẽ tới đây giúp ngươi một tay, mang ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong!

Đi!"

Tu sĩ dùng sức đẩy Liễu Bình.Vù vù!Tấm phù bị kích hoạt hoàn toàn.Liễu Bình hơi lảo đảo, giống như bị thứ gì đó lôi kéo, cả người hóa thành một luồng tàn ảnh, bay về phía hư không.Tiếng gầm gừ của quái vật, tiếng ***** của người chết, tiếng quát mắng của tu sĩ!

Tất cả âm thanh đều bị quăng về phía sau, trong thời gian cực ngắn đã đi xa, sau đó biến mất không nghe thấy gì nữa.Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.Bên tai Liễu Bình chỉ còn lại những tiếng gió gào thét, cả người bị luồng lực cực mạnh kéo về một phương hướng nào đó, hoàn toàn không thể cử động chút nào cả.Tựa như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới qua nháy mắt!

Liễu Bình bỗng nhiên lao vào một vùng tăm tối.Bóng đêm.Đen kịt.Tăm tối.Bóng đêm vô tận cùng với sự yên tĩnh.Trừ tiếng hô hấp của bản thân, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.Mọi thứ giống như là một cơn ác mộng vậy.Liễu Bình ***** một lát, cảm giác được cái gì đó, vươn tay đẩy nhẹ về phía trên một cái!

Bóng tối ép trên người hắn bị đẩy ra.Ánh sáng lờ mờ u ám vẩy xuống khuôn mặt của hắn.Hắn đứng dậy, cúi đầu quan sát, lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng trong một chiếc quan tài."

Nơi này là!

"Thừa dịp có ánh sáng, hắn quan sát cảnh tượng xung quanh.Nơi này là một hang động vô cùng rộng lớn dưới mặt đất, từng chiếc quan tài được chôn trong đất bùn, hoặc được khảm vào trong vách đá, sắp xếp lít nha lít nhít, kéo dài về phía xa, cuối cùng lại bị sương mù che phủ, không thể nhìn thấy tận cùng.Quan tài, hang động, dưới mặt đất.Gió lạnh thổi qua liên tục, phát ra những tiếng u u dài ngắn khác nhau, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.Liễu Bình cẩn thận quan sát xung quanh.Không có ai xuất hiện.Trong không khí ngập tràn khí tức mục nát, giống như toàn bộ thế giới đều đã chết đi rất lâu rồi vậy.Liễu Bình cố giữ vững tỉnh táo, ánh mắt nhìn về phía hư không.Trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi nhận được tín vật thời không bí mật: Phù Ký Linh.][Thứ này đã được điều tra, phán định thuộc tính của nó cùng loại với Mỏ neo định vị thời không.][Khi ngươi ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ngươi có thể dùng vật này lập tức tiến vào trong thời không được ẩn nấp tương ứng.][Những chức năng khác: Không.]Tín vật?Lúc nào ta có được thứ như vậy?Liễu Bình khó hiểu ngẫm nghĩ.Bỗng nhiên trong hư không hiện lên một mũi tên, chỉ thẳng vào tay của hắn.Trong tay hắn, tấm phù màu đen thỉnh thoảng tản ra một luồng sáng, giống như đang cảm ứng thứ gì đó.Thì ra là vậy.Liễu Bình uể oải thở dài, cất tấm phù màu đen vào trong ngực, rồi lại nằm vào trong quan tài.Dù thế nào đi nữa, hắn đã cực kỳ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát đã!.....

-------Chương 17: 17: Một Người Không Có Phần Diễn 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtBa mươi phút sau."

Có ai không?"

"Có người sống sao?"

"Chết cũng được, có ai không?"

Giọng nói của Liễu Bình vang vọng rất lâu trong không gian trống trải dưới mặt đất này, thế nhưng hắn không nhận được lời đáp lại nào cả.Hắn chán nản buông tay, đá bay quan tài bên cạnh ra ngoài.Quan tài là trống rỗng.Nhìn về phương hướng mà hắn tới, trên đường đi, không ít quan tài đều bị hắn lật lên, thế nhưng không thấy bất cứ một thi thể nào cả.Tất cả quan tài đều trống rỗng.Mình đã khôi phục ý thức.Chẳng lẽ người chết tại nơi này đều giống như mình, đều khôi phục ý thức?Như vậy!

Sư phụ đâu?Liễu Bình đi tới trước một quan tài, đưa tay luồn vào trong, chạm tới từng vết cào trong vách quan tài."!

Vết cào do ngón tay để lại đều hơi vặn vẹo!

"Hắn lẩm bẩm.Một bức tranh hiện lên trong đầu hắn.Người đã chết bỗng tỉnh lại, bởi vì nguyên nhân nào đó, nó ở trong quan tài dùng ngón tay cào mạnh vào vách quan tài.Thế nhưng những vết cào này quá lộn xộn, hẳn không phải là vì lưu lại tình báo hay ký hiệu gì cả.Liễu Bình nhìn chăm chú vào những vết cào kia, yên lặng tưởng tượng động tác của đối phương, trong đầu bỗng hiện lên hai từ.Sợ hãi và!

Đau đớn.Liễu Bình đứng dậy, đi tới trước một quan tài khác.Trong quan tài gỗ này cũng không có nhiều vết cào, thế nhưng lại có một bãi vết máu màu đen đã khô.Hắn liếc nhìn qua, rồi bước tới chiếc quan tài thứ ba.Rìa chiếc quan tài này có vết một bàn tay lõm thật sâu vào trong.Liễu Bình vươn tay, nhấn tay vào trong vết tay đó!

"Dấu vết này giống như đang liều mạng tóm chặt lấy quan tài, không muốn rời đi!

"Hắn thở dài, lấy một viên Tích Cốc đan từ trong túi trữ vật ra, nhét vào miệng rồi chậm rãi nhai nát.Không thể tưởng tượng.Nơi này lại là thế giới Tử Vong.Là một người sống vừa mới khôi phục ý thức, mọi chuyện đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn, thật sự không thể đoán trước điều gì."

Hiện tại ta cần trợ giúp."

Hắn nói.Xung quanh chỉ có tiếng gió gào rít.Không ai, cũng không có bất cứ thứ gì để ý tới hắn.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ liên tục lấp lóe:"Ngươi đã bị khóa chặt!"

"Thời gian còn thừa: Hai giờ năm mươi ba phút."

Liễu Bình nhìn về hai hàng chữ nhỏ mà cảm giác nguy cơ xuất hiện trong lòng.Vị kiếm tu kia vẫn còn đang tranh thủ thời gian cho mình.Hiện tại cần phải nhanh chóng nghĩ cách mới được!Thế nhưng mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, lại ở trong một thế giới Tử Vong hoàn toàn không hiểu, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quái vật săn đuổi chứ?Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nói với hư không:"Này, vừa rồi suýt nữa ta đã bị xử lý!"

"Đáng nhẽ lúc đầu ta có thể dịch chuyển tới đại doanh Tây Hoang, thế nhưng vì giúp ngươi chạm tới thi thể người kia, mới bị quái vật khóa chặt, lúc nào cũng có thể bị *****! trợ giúp mà ngươi nói đâu?"

Một lúc lâu sau!

Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:"Ngươi chạm tới Vương Thành (Quái vật)."

"Danh Sách đã có được tình báo của thi thể này."

"Đã hoàn thành việc phân tích."

"Tìm kiếm chủng loài quái vật từ trong kho dữ liệu Hư Không, tiến hành đối ứng kiểm tra."

"Kết quả: Không có giống loài phù hợp."

"Ngươi phát hiện một loại quái vật chưa có trong kho dữ liệu."

"Danh Sách có được kết luận sơ bộ như sau: ""Quái vật này là chủng loài đặc hữu của thế giới Tử Vong, khá là thú vị."

"Ngươi cần tiếp tục tìm kiếm tình báo rõ ràng hơn, tìm ra tất cả chân tướng được ẩn giấu phía sau."

"Xét thấy ngươi đã tiến hành một lần chém giết mạo hiểm, trợ giúp Danh Sách phát hiện giống loài chưa biết!

""Với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, sẽ dành cho ngươi sự trợ giúp nhất định."

"Chúc mừng."

"Ngươi nhận được năng lực siêu phàm sau: ""Pháp thuật loại Thần Bí: Một Người Không Có Phần Diễn."

Tất cả chữ nhỏ lấp lóe rồi dần dần biến mất.Liễu Bình không nhịn được mà nói: "Này, trợ giúp như vậy là sao?

Đao của ta đã bị gãy mất, ít nhất ngươi cũng phải đưa cho ta một vũ khí chứ, cái Một Người Không Có Phần Diễn là có tác dụng gì?"

Rất nhanh, lại một hàng chữ mới xuất hiện trước mắt hắn:"Đừng coi thường năng lực này, trong thế giới vô tận, càng là thứ không thể giải thích lại càng mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi."

Liễu Bình rất hứng thú, vội vàng hỏi: "Thật sự mạnh như vậy sao?

Năng lực này có thể làm được cái gì?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Pháp thuật loại Thần Bí: Một Người Không Có Phần Diễn."

"Năng lực biểu diễn."

"Cứ mười hai giờ lại có thể sử dụng một lần, thời gian tác dụng là mười lăm phút đồng hồ."

"Khi ngươi sử dụng nó, ngươi sẽ tiến vào trạng thái giấu tài tầng sâu nhất, rất nhiều pháp tắc trên thế giới đều tránh ngươi, ngươi sẽ không làm cho bất cứ tồn tại nào chú ý quá mức."

"Nói đơn giản chút đi."

Liễu Bình cau mày nói.Những chữ nhỏ cũng nhanh chóng xuất hiện, kết luận:"Nói đơn giản chính là!

""Chúng sinh vạn vật khi nhìn thấy ngươi, đều coi ngươi trở thành rác rưởi không chút giá trị nào cả."

Liễu Bình trở nên trầm mặc.Rác rưởi!

Hắn nhìn về phía mấy dòng chữ trong hư không, nói với vẻ khó khăn: "Chẳng lẽ đây chính là năng lực mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi sao?"

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện coi như trả lời:"Bị người coi như là rác rưởi, chính là một chuyện cực kỳ lợi hại, cố lên!"

Những chữ nhỏ này lấp lóe rồi biến mất hoàn toàn trước mắt Liễu Bình, chỉ còn để lại hai hàng chữ nhỏ:"Ngươi đã bị khóa chặt."

"Thời gian còn lại: Hai giờ bốn mươi tám phút."

Bóng đêm cùng sương mù xen lẫn với nhau.Quan tài vô tận sắp hàng lít nha lít nhít, kéo dài tới phương xa, biến mất tại khu vực bị sương mù bao phủ.Gió!

Gió lạnh lẽo gào rít thổi qua, phát ra những tiếng ***** thảm thiết, giống như vô số quỷ thần ẩn thân trong bóng đêm, cùng nhau phát ra những tiếng thúc giục.Liễu Bình nhìn về phía con đường âm u tĩnh lặng phía trước, không khỏi nhớ lại những lời mà người tu hành kia đã từng nói:"!

Bọn chúng sẽ đuổi bắt thân thể cùng linh hồn của ngươi, tới khi biến ngươi thành nô lệ!"

Liễu Bình hít sâu lấy lại bình tĩnh, thế nhưng vẫn cảm thấy đôi phần tức giận..

-------Chương 18: 18: Chạy Trốn 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtNgay cả kiếm tu Kim Đan kia cũng chỉ có thể ngăn cản một lát, sau đó còn phải rút lui, mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, trước khi không biết thông tin về quái vật, ngoài việc chạy trốn ra, không còn cách nào khác nữa cả.Mình đã mất toàn bộ thực lực, hiện tại còn bị đuổi giết!

Thực sự làm cho người ta tức giận điên người.Cho dù có chút hi vọng lật bàn thôi, chắc chắn mình sẽ không chạy trốn thảm hại như vậy.Vừa nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà nói lớn:"Này, nơi này không có bất cứ ai, pháp thuật mà ngươi cho ta không thể sử dụng được, có thể đổi cho ta một cái lợi hại hơn không?"

Danh Sách không phản ứng chút nào.Trong hư không, không có bất cứ lời nhắc nhở mới nào.Nó không để ý tới chính mình.Xì!

Thật sự là phiền phức.Liễu Bình lắc đầu, cất thanh đao gãy vào trong túi trữ vật.Làm sao mới phải đây?Trên người rất nhiều vết thương, trong thời gian ngắn cũng không thể tăng thực lực lên được.Hắn nhìn về phía tấm phù màu đen đang được nắm trong tay.Nghĩ kỹ lại thì!

Hai người tu hành kia cũng không có ý hại chính mình, còn đưa cho mình tấm phù này.Như vậy, làm sao mới có thể kích hoạt tấm phù này đây?Hắn đang suy nghĩ, bỗng cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trên.Trong vách đá trên đỉnh đầu, dần dần có tro bụi thoát khỏi vách đá, rơi lả tả xuống mộ địa.Một loại âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé truyền tới từ sau vách đá."

Cảnh tượng này!

"Chắc hẳn có thứ gì đó đang chạy tới.Kẻ truy lùng?Liễu Bình quan sát xung quanh, hắn tìm ra một góc khuất, xốc lên nắp quan tài không nào đó rồi nằm vào trong, thuận tiện sử dụng Liễm Tức Quyết.Liễm Tức Quyết là thuật pháp cơ bản nhất của giới tu hành, dùng để ẩn nấp thực lực bản thân, tránh người khác có thể phát hiện gốc rễ bản thân.Truy lùng!

Cái từ này hiện lên trong đầu Liễu Bình.Hắn không nhịn được mà vận dụng toàn bộ linh lực bản thân, pháp quyết biến đổi.Vạn Tịch Liễm Tức Quyết!Đây là công phu độc môn của hắn, cải tiến từ pháp quyết cơ sở, có thể ngăn cản toàn bộ gợn sóng của bản thân.Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một người tu hành với tu vi Luyện Khí, là cấp bậc thấp nhất trong toàn bộ hệ thống tu hành, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng chân chính của thuật pháp này.Thế nhưng vào giờ phút này, đã không còn cách nào khác cả.Những cách khác!

Chờ đã!

Liễu Bình hơi dừng lại, nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong đầu hiện lên một ý tưởng."

Kích hoạt Một Người Không Có Phần Diễn!"

Hắn âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong bóng tối:[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm hệ biểu diễn: ][Một Người Không Có Phần Diễn.][Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không bị bất kỳ người nào quá mức chú ý.][Thời gian hiệu lực: Mười lăm phút.]Thứ này có tác dụng gì không?Liễu Bình vẫn hơi thấp thỏm, thế nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dùng nó, hi vọng nó có thể phát huy một chút tác dụng đi.Hắn yên lặng nằm trong quan tài chờ đợi.Soạt! soạt!

Tiếng bùn đất bị xốc lên từ phía trên vách đá truyền xuống.Chỉ một lát sau!

Tiếng đá vụn rơi xuống càng lúc càng vang.Vách đá bị đào thông!Ngay sau đó, một giọng máy móc lạnh lùng vô tình vang lên trong hang:"Người máy chiến trường với mã số S9005 đã tới mục đích."

"Cũng không phát hiện mục tiêu nào có uy *****."

"Báo cáo hết."

Mấy giây sau!

Mấy giọng nói rõ ràng là từ loài người truyền tới:"Xác định đúng là nơi này sao?"

"Thủ lĩnh, gợn sóng thời không vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới."

"Đúng vậy, thủ lĩnh, chúng ta đã tiếp cận mục tiêu."

"!

Xem ra đúng là chỗ này rồi."

"Tất cả mọi người, chuẩn bị."

"Rõ!"

Từng tiếng vang ầm ĩ cũng vang lên theo.Dựa vào linh giác, Liễu Bình dần dần cảm ứng được mấy bóng người.Những người này bay từ trên vách đá xuống, đứng giữa vô số quan tài.Đùng!Một người rơi trên quan tài mà Liễu Bình đang nằm.Liễu Bình nhắm chặt mắt lại, cũng không hô hấp, pháp quyết Liễm Tức Quyết vẫn khởi động.Những người kia quan sát một lát, tiếng nói chuyện lại vang lên một lần nữa:"Nơi này không có quái vật nào mà?"

"Hay là lục soát một lần?"

"Đúng vậy, lục soát một lần đi, vậy sẽ an toàn hơn chút."

Liễu Bình âm thầm đưa tay tới bên hông, chạm nhẹ vào túi trữ vật.Đao gãy! vẫn còn có thể dùng.Bỗng nhiên!

Trong hư không, một hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Bởi vì khoảng cách với ngươi quá gần, tồn tại giẫm trên quan tài của ngươi nhận lấy ảnh hưởng.][ Một Người Không Có Phần Diễn bắt đầu phát huy tác dụng.]Một giây sau!

Người giẫm trên quan tài của hắn bỗng nói:"Một đám nhát chết, người máy chiến trường đã điều tra nơi này rồi, coi như nơi này còn lại thứ gì đó thì cũng chỉ là rác rưởi không có giá trị mà thôi."

Gã vừa mới nói xong, những tiếng nói khác cũng dừng lại.Lại nghe được gã nói tiếp:"Đừng lãng phí thời gian của ta, hãy giữ vững tinh thần, lập tức tìm kiếm đầu nguồn gợn sóng thời không, dùng tín vật mở ra đường hầm không thời gian!

""Hành động!"

Đám người đồng thanh đáp: "Vâng, thủ lĩnh."

Từng tiếng xé gió vang lên.Xung quanh yên tĩnh trở lại.Rất rõ ràng, những người này đã đi xa.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, đợi thêm vài giây nữa hắn mới đẩy nắp quan tài ra.Không có bất cứ ai.Nhìn về phương hướng những người kia rời đi, chỉ thấy nơi sâu trong hang động, sương mù càng ngày càng nồng nặc.Một cảm giác ngột ngạt không hiểu xuất hiện."

Đây là!

"Liễu Bình nỉ non.Với sự cảm ứng của linh giác, hắn có thể phát hiện một vài thứ ở trong vùng sương mù kia, tựa như là vô số thứ không biết nhúc nhích dán lại cùng một chỗ, giãy dụa bất ổn, tản ra báo hiệu làm cho người ta hít thở không thông.Trái tim Liễu Bình nhảy một cái.Phương hướng kia chính là phương hướng mà mình tới.Chẳng lẽ gợn sóng mà vừa rồi những người kia phát hiện! là do quái vật trong nơi mộ táng phát ra?Quái vật kia đã khóa chặt mình!Một cảm giác nguy hiểm bỗng sinh ra, lượn lờ trong đầu Liễu Bình."

Cần phải đi nhanh lên!

"Hắn nỉ non, ngẩng đầu nhìn lên trên.Trên vách đá bên phải cách đây mấy chục mét, có một cửa hang đen nhánh.Đây là cửa hang do mấy người kia đào ra.Có khi cửa hang này có thể giúp mình thoát khỏi nơi này?.

-------Chương 19: 19: Chạy Trốn 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình dùng sức nhảy lên, bay cao cao, dán trên vách đá rồi bò như thạch sùng, nhanh chóng đi vào trong cửa hang.Một luồng gió âm u lạnh lẽo từ cửa hang thổi ra.Liễu Bình nằm im tại một bên cửa hang, nhẹ nhàng hít hít.Thế gió vừa nhanh vừa bền bỉ, còn có một luồng khí tức mới mẻ mà ướt át.Chắc chắn có con đường thông hướng bên ngoài!Hắn đang định chui vào trong hang động, bỗng nhiên có từng đợt âm thanh làm người sợ hãi truyền tới bên tai, quay đầu nhìn lại thì thấy nơi sâu xa trong mộ địa có biến đổi mới.Trong màn sương mù kia!

"Cứu! mạng!"

Một giọng nói hốt hoảng vang lên.Giọng nói này hơi quen thuộc, có vẻ như là một trong mấy người vừa nãy.Hai ba bóng người xuyên qua sương mù, đâm nát đống quan tài cản đường, lao về nơi này một cách điên cuồng."

Chạy mau!"

Người cầm đầu quát.Dị biến xuất hiện!

Tại nơi xa xôi cuối hang động, từng chiếc xúc tu bôi đầy ***** lao tới với tốc độ cực nhanh.Phụt!Chỉ một lần, cả ba người bị xuyên trên xúc tu đó.Ba người lập tức phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.Xúc tu cũng không để ý tới điều này, mang theo ba người này vào trong vùng sương mù nồng đậm.Một tiếng rống tràn ngập tức giận vang lên:"Đều là một đám cản trở phiền phức! ta đang muốn!

"Liễu Bình nghe tới đó lập tức không do dự thêm nữa, chui vào trong hang động, dùng toàn lực chạy về đầu kia của hang động.Làm cho người ta bất ngờ là lối đi này khá ngắn, khoảng năm phút sau, Liễu Bình đã nhảy ra ngoài.Hắn quan sát xung quanh.Nơi đây lại là một hang động dưới mặt đất chứa đầy quan tài!Vách đá bốn phía là những hang động rất sâu được sắp xếp không có quy tắc nào cả, không biết thông tới nơi nào.Những người kia có thể tới đây bằng một hang động nào đó, bọn họ phát hiện gợn sóng dị thường gần đây mới bắt đầu đào hang xuống dưới, cuối cùng mở ra nơi mộ địa!Thế nhưng ở nơi này có quá nhiều hang động, mình không biết nên đi vào hang động nào cả.Làm sao bây giwof?Hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng có một chấn động dị dạng từ trong ngực truyền tới.Là tấm phù đen kia!Nó tự nhảy ra khỏi ngực Liễu Bình, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.Liễu Bình nhìn chằm chằm tấm phù màu đen này.Dựa theo lời nói của người tu hành kia, tấm phù này có thể giúp đỡ mình.Tấm phù kia trôi nổi bồng bềnh bay về một bộ quan tài cách nơi đây hơn trăm mét.Cuối cùng, nó lơ lửng trước chiếc quan tài đó.Là nơi này!Liễu Bình nhảy tới cạnh quan tài, lập tức loáng thoáng nghe được tiếng nước cùng tiếng gió từ trong quan tài gỗ này truyền ra.Hắn đẩy nắp quan tài này ra.Trong quan tài vẫn trống rỗng, thế nhưng lại có một cái lỗ lớn được đào sâu xuống phía dưới.Tiếng nước chảy truyền ra từ trong chiếc hố sâu này.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[Hoàn cảnh đặc biệt đã khớp.][Neo Thời Không đã xác định.][Phù Ký Linh đã bắt đầu kích hoạt.][Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Phù Ký Linh, có thể lập tức đi tới thời không bí mật tương ứng.]Thì ra là thế!Con đường chạy trốn của mình là ở nơi này!Liễu Bình tóm lấy tấm phù đen kia, đi vào trong quan tài, cũng cẩn thận đậy nắp quan tài lên.Sau khi làm xong chuyện này, hắn nhảy vào trong cái hố đen sâu thẳm kia!

Một giây!

Hai giây!

Ngay sau đó, trong bóng tối vô hạn có một luồng sáng mông lung hiện lên.Một thế giới tản ra ánh sáng vô tận từ nơi cực kỳ xa xôi lao vùn vụt tới, đâm vào người Liễu Bình, bao phủ hắn vào bên trong.Soạt!Tiếng nước vang lên.Liễu Bình đứng lên từ trong con suối, ***** liên tục, cũng quan sát mọi thứ xung quanh.Nơi này là một mạch nước ngầm.Nước sống đục ngầu lạnh lẽo, toàn bộ dòng sông vây quanh vách đá u ám uốn lượn về phía trước, kéo dài tới tận nơi sâu xa phía dưới hang động này.Vách đá xung quanh đều có hang đá, nối liền với nhau bất quy tắc, không biết thông hướng nơi nào.Tăm tối.Im ắng.Mọi thứ đều là lạnh lẽo yên lặng.Vài giây sau!

Tiếng gió yếu ớt từ trong rất nhiều hang động thổi ra, phát ra những tiếng rít nhỏ.Liễu Bình nhìn vài giây, cảm thấy khá kỳ lạ.Trong thế giới Tử VOng lại còn có thời không bí ẩn được ẩn nấp nữa.Thế nhưng khi mình tiến vào thời không bí ẩn, lại phát hiện hoàn cảnh nơi này lại giống y hệt với thế giới Tử Vong!.Chân thực cùng hư ảo, có cái gì khác biệt chứ?Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Chú ý!][Ngươi đã sử dụng tín vật: Phù Ký Linh.][Tín vật này đã tiêu hao.][Xin hãy cẩn thận tra xét thời không bí ẩn trước mắt.]Liễu Bình cúi đầu quan sát thì thấy tấm phù màu đen đã biến mất.Hắn cầm thanh đao gãy trong tay, từng bước đi từ trong dòng sông tới trên bờ, đi dạo toàn bộ hang động này một vòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.Rất nhanh.Hắn dừng lại tại một tảng đá hơi nhô ra, ngồi xổm xuống, hất đi toàn bộ tro bụi trên đó.Một trận pháp truyền tống đã bị hỏng xuất hiện trước mắt hắn.Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát trận pháp truyền tống trước mắt."

Quả là thế! pháp trận này là một bộ phận chuẩn bị về sau tại những năm đó, chẳng lẽ thế giới của chúng ta đã!

"Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.Những năm đó, trước khi nhân tộc quyết chiến với yêu ma, vì phòng ngừa việc thất bại rồi bị yêu ma tiêu diệt hoàn toàn, đã phát động vô số tông môn, thiết lập rất nhiều nơi tị nạn bí ẩn ở trong hang động thiên nhiên dưới mặt đất.Nơi này dùng lục nghệ trong tu hành làm cơ sở, hội tụ thủ đoạn phòng ngự đứng đầu nhất của nhân tộc, là một vòng bảo vệ cuối cùng của nhân tộc.Năm đó, người phụ trách thiết kế những nơi tị nạn này chính là Quái Thánh.Thế nhưng với tình hình hiện tại xem ra, nơi này chắc hẳn cũng đã được sử dụng, còn bị công kích nữa.Chẳng lẽ yêu ma chiến thắng?Hình như có gì đó sai sai.Yêu là do động vật và cỏ cây hoa lá thành tinh.Ma là do chúng sinh phát triển đi ra lối rẽ mà hình thành.Yêu ma là sinh vật sống, không thuộc về quái vật Tử Vong, cả hai không thể nói nhập làm một được.Hơn nữa!

Còn có một chuyện quan trọng nhất!

Tại sao mọi thứ tại nơi này lại hoàn toàn giống với thế giới Tu Hành?Thậm chí ngay cả nơi tị nạn đều giống nhau như đúc!.

-------Chương 20: 20: Gặp Người

Nhóm dịch: Thiên TuyếtKhông thể có khả năng toàn bộ thế giới Tu Hành đều biến thành một bộ phận của thế giới Tử Vong được.Dù sao, trong vô số truyền thuyết, thế giới sau khi chết đối ứng với thế giới Tu Hành chính là Hoàng Tuyền.Mọi thứ tại Hoàng Tuyền đều khác với thế giới Tu Hành, trong những ghi chép tại Thượng Cổ, phải có những nơi như cầu Nại Hà, Vong Xuyên, Đại Thiết Vi Sơn, Địa Ngục, Luân Hồi Điện,!

để đảm bảo cho con người có chỗ luân hồi chuyển sinh.Mà ở trong này chỉ có quan tài, quan tài vô tận, cùng với quái vật biến linh hồn thành nô lệ.Nơi nào xuất hiện vấn đề chứ?Trong đầu Liễu Bình xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng vẫn mãi không bắt được bất cứ manh mối nào cả."

Thôi kệ, nếu là nơi tị nạn mà sư phụ thiết kế ra, như vậy những pháp trận này! chắc hẳn ta là có thể!

"Hắn đặt tay lên pháp trận, thúc động linh lực, thăm dò cẩn thận từng chút một.Ngay sau đó!

Trên pháp trận lóe lên một luồng sáng, ngay sau đó lại biến mất không thấy gì nữa cả.Không thể kích hoạt pháp trận!Liễu Bình lại phấn chấn, nói: "Tốt!"

Thực sự thì mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, linh lực không đủ dùng, cho nên pháp trận chỉ có thể kích hoạt trong khoảnh khắc mà thôi.Thế nhưng nếu như tu vi của mình tăng lên, là có thể điều khiển pháp trận này!Ngoài ra, dựa vào sự cảm ứng trong nháy mắt đó, Liễu Bình đã tìm được pháp trận khác cách nơi này gần nhất.Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về bên trái phía trước.Khoảng trăm mét tại hướng đó, có một hang động tăm tối yên tĩnh.Vừa rồi, có một gợn sóng linh lực rất mơ hồ truyền tới từ nơi đó.Có đi tới đó xem xét hay không?Liễu Bình đang suy nghĩ thì cảm nhận được điều gì đó, bỗng quay đầu nhìn về phương hướng khác.Nơi đó có bảy tám người tu hành đang đi ra khỏi hang động.Người tu hành!Sống!Liễu Bình trở nên kích động.Những người tu hành kia cũng phát hiện Liễu Bình, có lẽ Liễu Bình không có chút uy ***** nào cả, hoặc có lẽ bọn họ đang có việc gấp cho nên những người này không để ý tới Liễu Bình, tiếp tục chạy nhanh tới."

Nhanh!

Nhanh lên!"

"Sắp tới rồi!

"Những người này đang dìu một người tu sĩ máu me đầy người, vội vàng đi về một hang động đang truyền ra từng đợt tiếng ồn ào.Chỉ một lát sau.Bọn họ đã đi vào sâu trong hang động, cũng không thấy đâu nữa.Liễu Bình ngẩn người.Tình hình có vẻ rất phức tạp quỷ dị.Thoạt nhìn, sau tất cả những thứ này phải có một bí mật kinh người.Thế nhưng cho dù như thế nào đi nữa, mình đã tiến vào thời không này rồi!

Một nơi có thể thu xếp người bị thương nặng, có lẽ đáng giá mình đi tới một lần.Đúng rồi.Hắn chợt nhớ tới năng lực mà trước đó đã kích hoạt.Hình như là lực lượng thuộc hệ biểu diễn.Gọi là!

Theo ý của hắn, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm: ][Một Người Không Có Phần Diễn.][Ngươi sẽ không bị bất cứ người nào chú ý quá mức.][Thời gian hiệu quả còn lại: Bảy phút đồng hồ.]Vừa trải qua chuyện vừa rồi, Liễu Bình cũng tin tưởng vào năng lực này hơn.Hắn cảm thấy hơi yên tâm, rồi bước vào trong hang động kia.Sau khi đi qua một con đường âm u ẩm ướt không lâu, phía trước có ánh sáng truyền tới.Hai người tu hành canh giữ cửa hang.Họ mặc áo giáp toàn thân, trên tay cầm binh khí, vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn trương.Thế nhưng kỳ lạ chính là, Liễu Bình vừa xuất hiện thì hai người lại thể hiện vẻ coi thường."

Cảnh giới Luyện Khí! nơi này đều là đại tu sĩ, loại tu vi như ngươi đều không thể tới."

Một người nói."

Được rồi được rồi, chỉ thu ngươi một viên linh thạch, ngươi đi tới cạnh pháp trận tránh một lát đi."

Người còn lại nói.Liễu Bình thành thật lấy một viên linh thạch ra, đưa lên.Một tu sĩ trong đó nhận linh thạch, bực mình chỉ về một bên khác, thuận tiện sử dụng một pháp quyết nhỏ.Liễu Bình nhìn về phương hướng mà hắn ta chỉ.Trên vách đá có từng đợn vặn vẹo, hư không đã bị nứt ra một vết rách, lộ ra cảnh tượng ở bên trong."

Pháp trận! nơi này thật sự là nơi tị nạn dưới mặt đất dùng để bảo tồn mầm mống nhân tộc."

Hắn âm thầm suy nghĩ, rồi chắp tay về phía hai tên tu sĩ, đi vào trong vết rách đó.Vừa vào bên trong, chỉ thấy có mấy đống lửa đang cháy rừng rực trên đài đá trống trải.Các tu sĩ đều ngồi tụ tập xung quanh những đống lửa này.Khi Liễu Bình xuất hiện, lập tức có rất nhiều thần niệm quét về phía hắn.Thế nhưng ngay sau đó!

Tất cả thần niệm đều thu lại."

Một đứa nhóc Luyện Khí!

"Có người nói nhỏ.Mọi người tiếp tục làm việc của mình, không còn có người nào chú ý Liễu Bình nữa cả.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi nhận được sự che chở của mười hai tầng pháp trận chiến tranh.][Pháp thuật khóa chặt trên người ngươi đã bị che đi.][Thuyết minh: Nếu như ngươi ở lại nơi này hai giờ hai mươi chín phút, pháp thuật khóa chặt trên người ngươi sẽ biến mất.]Liễu Bình thở phào một hơi.Được cứu.Ánh mắt của hắn chuyển động, rất nhanh nhìn vào giữa sân.Nơi đó có một cảnh tượng do pháp thuật biến ảo ra!

Một quái vật khổng lồ nối liền trời đất, trên tay cầm một thanh chùy đồng thau khổng lồ, đang nóng nảy đi tới đi lui.Mỗi khi nó bước ra một bước, toàn bộ mặt đất đều run lên nhè nhẹ.Các tu sĩ đều nghị luận về cảnh tượng này:"Quái vật này rất hiếm thấy."

"Đúng vậy, thật sự là không biết có chuyện gì hấp dẫn sự chú ý của nó nữa."

"Cũng may chúng ta chỉ cần trốn dưới mặt đất, không cần đối mặt với con quái vật này."

Liễu Bình lắng nghe những lời nói này, ánh mắt thì nhìn thẳng vào quái vật kia.Với kinh nghiệm của hắn, có thể nhìn ra được rằng thực lực của quái vật này đã vượt quá xa tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu!

Không phải yêu, cũng không phải ma.Thậm chí ngay cả yêu ma, cũng không phải là đối thủ của nó!

Thế giới này tới cùng là như nào?Phần lưng Liễu Bình bỗng rất lạnh.Hắn đi tới nơi hẻo lánh, tìm tới đống lửa ít người rồi ngồi xuống.Xung quanh đống lửa này, cũng đã có hai người tu hành cảnh giới Luyện Khí ngồi rồi, một nam một nữ, đều có thực lực ngang bằng với Liễu Bình.Khi Liễu Bình đi tới, người nam tu sĩ đang nói chuyện với nữ tu sĩ, cả hai tu sĩ đều không quan tâm tới người mới tới này chút nào cả.Nam tu sĩ thở dài, nói: "Khi chuyện vừa phát sinh, ta đang tìm kiếm vật liệu, không nghĩ tới bỗng nhiên phát sinh loại chuyện này, ta không thể không gián đoạn kế hoạch, tới đây tránh né, aiz, thật sự là không may.".

-------Chương 21: 21: Sứ Giả Nhìn Trộm 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình thử hỏi dò: "Đạo hữu, làm thế nào mà ngươi phát hiện chuyện kia?"

Nam tu sĩ liếc hắn, không trả lời.Liễu Bình đành phải chắp tay về phía nữ tu sĩ, nói: "Xin chào tiên tử, tại hạ cũng tới đây để tránh né, không biết..."

Nữ tu sĩ cũng không để ý tới hắn, nói với nam tu sĩ: "Khi đó ta đang tu hành, chuyện vừa xảy ra thì ta đã lập tức tới đây tránh né, chỉ hi vọng lần này cũng không quá dài."

Liễu Bình không thể không chuyển về phía nam tu sĩ, ôm quyền cười nói: "Đạo hữu, tình huống cụ thể là..."

Ánh mắt nam tu sĩ lướt qua hắn, rơi vào người nữ tu sĩ, nói: "Tình hình lần này hơi lớn...!có lẽ là một vị đại nhân nào đó không cẩn thận làm cho đám quái vật kinh khủng kia chú ý, có lẽ chúng ta phải ở lại đây lâu hơn bình thường."

Liễu Bình hít sâu một hơi, nói lớn: "Đạo hữu, ngươi cảm thấy chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Giọng nói của hắn hơi lớn, làm cho hai vị tu sĩ đều nhìn về phía hắn.Thế nhưng ngay sau đó, nữ tu sĩ lại nói: "Đúng rồi, nếu chúng ta đều là tu sĩ Luyện Khí, hay là hãy nói tên của mình ra, trò chuyện về những tâm đắc trong tu hành?"

Nam tu lập tức quay đầu nhìn về phía nữ tu sĩ."

Tại hạ Hồng Đào."

Nam tu sĩ ôm quyền nói."

Tại hạ Triệu Thiền Y."

Nữ tu cũng ôm quyền nói."

Tại hạ Liễu Bình, rất vui gặp được hai người."

Liễu Bình cũng ôm quyền, giới thiệu bản thân."

Hóa ra là Hồng đạo hữu."

Nữ tu sĩ cười với nam tu sĩ."

Triệu tiên tử, chúng ta hãy thảo luận về cách Trúc Cơ đi, có thể chứ?"

Nam tu sĩ cũng cười nói với nữ tu sĩ."

Được, thế nhưng không biết Hồng đạo hữu tìm kiếm vật liệu ở nơi nào?"

Nữ tu sĩ nói."

Ta biết có một nơi, cả hai chúng ta đều là tu sĩ Luyện Khí, vừa hợp kết bạn cùng đi tới đó, cũng có thể bảo vệ lẫn nhau."

Nam tu sĩ nói."

Rất đúng ý ta."

Nữ tu sĩ nói.Hai người thảo luận rất nhiệt liệt.Liễu Bình vẫn giữ tư thế ôm quyền, cứng người tại chỗ.Thực sự quá...!tốt...Từ khi nhập đạo tới nay, đây là lần đầu tiên hắn mới bị khinh thường tới mức độ này.Liễu Bình chậm rãi điều chỉnh tâm trạng, thở ra một hơi dài, chậm rãi buông tay xuống.Đây chính là tác dụng của "Một Người Không Có Phần Diễn" sao?Hơi...!hỏng việc.Liễu Bình suy nghĩ, cũng không nói thêm gì nữa, khoanh chân ngồi bên cạnh chờ đợi thời gian kết thúc.Vào lúc này...Hai người tu sĩ trước mặt hắn đã kết thúc cuộc nói chuyện.Tu sĩ xung quanh những đống lửa khác cũng không nói chuyện với nhau nữa.Mọi người cùng nhìn về phía trong sân.Một người tu hành máu me khắp người đang đứng tại nơi đó, mà ở xung quanh hắn ta, bảy tám người có người bi thương, có người rơi lệ, có người thở dài, có người lắc đầu.Chính là đám tu sĩ khi trước Liễu Bình thấy được."

Lê lang...!ngươi đã chết một lần rồi sao?"

Một nữ tu bước tới, nắm chặt tay người nam tu sĩ máu me khắp người kia.Nam tu sĩ giơ tay lên, nắm chặt thành nắm đấm, thẫn thờ nói: "Đúng vậy, vừa rồi ta đã chết, người hiện tại là ta sau khi sống lại."

Xung quanh đều yên tĩnh.Mọi người không hẹn mà cùng lùi lại, cách tên nam tu sĩ kia xa chút.Nữ tu sĩ lại lộ ra vẻ kiên định, nói lớn: "Không sao, rất nhiều người đều đã từng chết một lần, thế nhưng hiện tại vẫn sống thật tốt đấy thôi, cũng không bị quái vật cướp lấy mọi thứ."

Lông mày Liễu Bình nhíu lại.Đã từng chết một lần.Bị quái vật cướp đi mọi thứ.Cảnh tượng hiện tại quá tương tự với hoàn cảnh của Vương Thành!Nam tu sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi nhìn thái độ của mọi người thì biết, hiện tại đã là thời điểm ta làm ra lựa chọn."

Nữ tu sĩ hơi chần chờ, nói: "Ngươi thật sự muốn..."

Nam tu sĩ gật đầu, lấy một tấm phù từ trong ngực ra, ném nó ra bên ngoài."

Linh hồn Thánh Thú, hiển hiện!"

Hắn ta quát khẽ.Tấm phù lóe lên, hóa thành một cánh cửa đen sì có thể cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.Ngay sau đó...Một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện trong cánh cửa đen, nhìn về phía nam tu sĩ.Khuôn mặt phát ra thanh âm khàn khàn, nói: "Một người sống lại...!ngươi muốn gia nhập vào trong sự bảo vệ của Thánh giả, hòng tránh né quái vật bám thân sao?"

Nam tu sĩ ôm quyền, nói: "Đúng là như vậy, xin hãy tiếp dẫn ta tới."

Khuôn mặt kia cũng không nói thêm gì, nhẹ nhàng lơ lửng về phía trước, cả cánh cửa đen nhánh trùm lên nó tạo thành một chiếc áo choàng.Nó rơi xuống mặt đất, quan sát cảnh tượng xung quanh."

Rất lâu mới đi ra một chuyến, ta chúc phúc tất cả người tu đạo đã chứng kiến cảnh tượng này."

Khuôn mặt nói."

Vâng."

Nam tu sĩ cũng đứng dậy cung kính theo sau khuôn mặt kia.Nữ tu sĩ kia hơi do dự đắn đo rồi mới nói: "Ta muốn theo hắn cùng nhập giáo."

Khuôn mặt nhìn về phía nàng ta, khen ngợi: "Đây là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời ngươi, ta sẽ báo cáo cho Thánh giả, cố gắng thu xếp giúp các ngươi một chỗ ở tốt nhất."

Nữ tu bình tĩnh lại, nói với vẻ thoải mái: "Cám ơn đại nhân."

"Được rồi, hai vị xin hãy ở đây chờ một lát."

Gương mặt nói xong, xoay người, đi về phía đám người.Mọi người đều im lặng.Khuôn mặt đi tới trước mặt một người, nói nhỏ: "Lực lượng võ đạo quy tàng ở trên người ngươi dâng trào cuồn cuộn, người tu hành võ đạo, ta chúc phúc ngươi."

Người kia chắp tay làm lễ, biểu thị cảm ơn.Khuôn mặt tiếp tục trôi nổi về phía trước, nói với người còn lại: "Lực lượng ngũ hành mở ra, nó đang giúp đỡ ngươi tăng tiến tu vi, thuật pháp sư, ta chúc phúc ngươi."

Người kia cũng chắp tay lễ.Khuôn mặt cứ vậy đi qua một vòng, bỗng nhiên dừng lại trước mặt một người tu sĩ."

Ngươi...!ngươi có được thần thông Thiên tuyển rất không tệ, lại còn đã từng chết một lần."

Khuôn mặt nhìn người tu sĩ kia, nói."

Cái gì!"

"Làm sao có thể!"

"Hắn ta đã chết một lần rồi sao?"

Mọi người nói với vẻ hoảng sợ.Sắc mặt tu sĩ kia trắng bệch, ôm quyền nói: "Tại hạ đúng là đã từng chết một lần, Thánh linh mắt sáng như đuốc."

Khuôn mặt kia nói: "Ngươi có muốn nhập giáo, dưới sự che chở của Thánh giả mà tránh né tà ma tử vong?"

Tu sĩ hơi thấp thỏm, nói: "Ta đã gia nhập dưới quyền một Thánh giả khác, cũng đã tiếp nhận giáo nghĩa, chỉ là hiện tại vẫn chưa đi tới mà thôi."

Khuôn mặt hơi cứng lại rồi cười một cách ấm áp: "Thì ra là thế, vậy ta cũng không làm ngươi khó xử."

Khuôn mặt tiếp tục đi tới..

-------Chương 22: 22: Sứ Giả Nhìn Trộm 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtNó đi qua đống lửa mà Liễu Bình ngồi, ánh mắt dừng trên người nữ tu sĩ Luyện Khí một lát, rồi nói: "Một mầm non không tệ, ngươi chính là nền móng của văn minh tu hành, ta chúc phúc ngươi."

Nữ tu chắp tay hành lễ.Khuôn mặt nhìn về phía nam tu sĩ, nói tiếp: "Chậc chậc, lại thêm một mầm môn đang trưởng thành một cách khỏe mạnh, ta chúc phúc ngươi."

Nam tu sĩ hành lễ.Khuôn mặt nhìn về phía Liễu Bình, yên tĩnh một lát.Dị biến xuất hiện!

Trong hư không, bỗng có từng hàng chữ nhỏ đang bùng cháy xuất hiện:[Nó đang sử dụng một loại lực lượng nào đó, tra xét ngươi một cách toàn diện."[Bởi vì ngươi đang ở trong trạng thái Một Người Không Có Phần Diễn, tất cả tin tức liên quan tới ngươi đã được ẩn giấu một cách chặt chẽ cẩn thận nhất.][Nó không thể phát hiện bất kỳ khác thường nào của ngươi.][Nó cảm thấy ngươi là rác rưởi.][Tra xét kết thúc.]Tất cả chữ nhỏ xuất hiện nhanh, biến mất còn nhanh hơn.Khi tất cả chữ nhỏ đều biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Bình.Khuôn mặt mặc một bộ áo choàng đen kia nói:"Rác! người trẻ tuổi, ngươi cũng sẽ có tiền đồ rất rộng lớn."

Nói xong, khuôn mặt rời khỏi đống lửa chỗ Liễu Bình đang ngồi, tiếp tục đi về phía một đống lửa khác.Liễu Bình đứng tại nơi hẻo lánh, yên lặng không nói gì.Khốn kiếp.Ngươi muốn nói là rác rưởi, đúng không?Với lại ngươi chúc phúc tất cả mọi người, cuối cùng lại không chúc phúc ta, điều này cũng quá rõ ràng, chẳng lẽ không để ý tới cảm nhận của ta một chút nào sao?Một cơn gió thổi tới.Liễu Bình chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.Lúc này hắn mới giật mình, chẳng biết khi nào phía sau lưng mình đã có một lớp mồ hôi lạnh.Hắn bỗng cảm thấy may mắn rằng mình là một kẻ không có đất diễn.Mặc dù quá trình này có hơi khó chịu.Thế nhưng tác dụng của năng lực này quá tốt!"

Này, tại sao vừa rồi ngươi lại đột nhiên dám nhắc nhở ta?"

Liễu Bình ngẫm nghĩ rồi âm thầm hỏi.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Danh Sách đương nhiên không thể bị lộ ra, thế nhưng chỉ là việc tiến hành thuyết minh tình huống chiến đấu của ngươi thì vẫn không thành vấn đề.]Ặc!

Hóa ra chỉ là thuyết minh mà thôi.Liễu Bình ở nơi hẻo lánh, yên lặng quan sát tình hình phát triển.Cuối cùng!

Khuôn mặt kia kết thúc việc quan sát, trở lại bên người hai người tu sĩ kia."

Chúng ta cần phải rời đi, không thể để Thánh giả đợi lâu được."

Nó nói."

Vâng."

Hai người tu sĩ đồng thanh nói.Khuôn mặt phồng lên, lại hóa thành cánh cửa đen kia một lần nữa.Hai người tu sĩ nhìn nhau, tay nắm tay, cùng nhau đi qua cánh cửa đen kia, rời khỏi nơi che chở này.Một lúc lâu sau!

Mọi người dần dần bình tĩnh lại."

Đáng tiếc, tư chất của Lê đạo hữu rất tốt, hiện tại đã chết một lần, đành phải từ bỏ con đường tu hành, đi theo Thánh giả tu hành một con đường khác."

"Hừ, đường tu hành cũng không dễ đi."

"Chưa biết chừng trong tương lai, hắn ta sống tốt hơn cả hai chúng ta đấy."

"Đúng vậy."

"So với hệ thống tu hành rất phức tạp này mà nói, đây là một hệ thống khá có lực hấp dẫn!

"Tiếng trò chuyện tiếp tục vang lên một lần nữa.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, mặc cho thời gian dần dần trôi qua.Cuối cùng!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Năng lực: Một Người Không Có Phần Diễn của ngươi đã kết thúc.]Hắn thở dài một hơi, ôm quyền cười nói với tu sĩ đối diện: "Hồng đạo hữu, ta có một chuyện muốn làm phiền ngươi chỉ bảo."

Tu sĩ Luyện Khí tên là Hồng Đào chắp tay nói: "Không dám, mời nói."

Liễu Bình nói: "!

Không biết rằng chủ tướng trên chiến trường có thay đổi gì hay không?"

Hồng Đào nói: "Sau khi Quái Thánh chết thì đã đổi chủ tướng."

"Quái Thánh mất khi nào?"

Liễu Bình hỏi.Hắn ngừng thở, trái tim dần dần đập nhanh hơn.Hồng Đào nói: "Một năm trước, với lại nghe nói rằng ông ta cũng đã sắp xếp một vài chuyện, mọi thứ của ông ấy đều là bí mật, do toàn bộ bảy đại phái cộng đồng bảo vệ."

Hắn ta nhìn về người nữ tu sĩ bên người, hỏi: "Triệu tiên tử, ngươi nói xem có đúng là vậy không?"

"Quái Thánh là nhân vật thần bí nhất, mọi thứ ở nơi này đều do ông ta thiết kế để xây dựng, cho nên mọi chuyện về ông ta đều thuộc về bí mật, bị bảy đại phái bảo vệ, những tu sĩ tầm thường như chúng ta cũng đừng nghĩ tới việc biết chuyện của ông ta."

Triệu Thiền Y gật đầu nói."

Hóa ra là như vậy."

Liễu Bình thở dài nói.Một năm.Mới qua một năm mà thôi.Trong vòng một năm, toàn bộ thế giới Tu Hành đã biến thành thế giới Tử Vong sao?"

Trong hư không có đại ***** ẩn giấu, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ rất lâu, thế nhưng không có một phương án xử lý nào cả! thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không biết cũng đã phải chết."

"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể! sống sót!

""Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta."

Nhớ lại lời nói của sư phụ, Liễu Bình hơi ủ rũ.Xét tới lục nghệ hay cách thức tu hành, mình đã vượt qua sư phụ quá nhiều, thế nhưng mình chỉ tính tới kiếp số của sư phụ, chưa bao giờ từng nghĩ tới việc tính toán tương lai của toàn bộ thế giới.Dù hiện tại mình muốn tính cũng không thể tính ra bất cứ chuyện gì, bởi vì Thiên cơ đã hỗn loạn hoàn toàn rồi.Không thể biết được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Với lại, có vẻ như tất cả mọi người đều chết rồi.Sư phụ!

Năm đó người đã tính ra thứ gì?Liễu Bình trầm ngâm vài giây, bỗng có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.Gia nhập bảy đại phái!Tìm ra bí mật mà lúc trước sư phụ đã giấu giếm!Vài giờ sau.Ba bóng người xuyên qua từng hang động trong lòng đất với tốc độ cực nhanh."

Hồng đạo hữu, cần bao lâu nữa mới tới?"

Liễu Bình hỏi."

Sắp rồi, đầu tiên ta nói trước, đợi lát nữa khi tìm kiếm tài liệu, mọi người không được tách ra, để tránh việc gặp phải nguy hiểm mà một người không thể ngăn cản nổi."

Hồng Đào nói."

Vậy phân chia lợi ích thì như nào?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Ba người chia đều, các ngươi có ý kiến khác không?"

Hồng Đào nói."

Không."

Liễu Bình nói."

Ta cũng không."

Triệu Thiền Y nói.Lúc này, cũng đã đi tới cuối hang động, phía trước bị chia thành năm con đường.Ba người dừng lại.Liễu Bình *****, lấy một chiếc hồ lô ra, mở nắp, rót vào miệng.Đây là một hồ lô rượu, hắn trao đổi được từ tay Hồng Đào.Gia nhập vào trong đội ngũ hai tên tu sĩ Luyện Khí, chỗ tốt rõ ràng nhất chính là!

Bọn họ sẽ dẫn mình nhận biết sơ bộ về thời không bí ẩn này..

-------Chương 23: 23: Thiên Trụy 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtHồng Đào nhìn qua Liễu Bình, hỏi: "Rượu thế nào?"

"Hồng đạo hữu, nếu như lần sau ngươi lại cất rượu, cứ để lại cho ta một hồ lô."

Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, nói."

Đương nhiên không thành vấn đề."

Hồng Đào cười lớn, trong giọng nói có thêm vài phần thân thiện."

Chúng ta nên đi con đường nào?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Con đường thứ hai bên trái thông tới mặt đất!

đó là một sa mạc hoang vu, từ xưa đã ít dấu chân người, tính được là khá an toàn."

Hồng Đào nói.Triệu Thiền Y nói: "Ta cũng biết nơi này, thế nhưng gần đây ta nghe nói nơi này đã phát sinh hiện tượng thiên trụy."

Hồng Đào cười cười, nói: "Sa mạc là lưu động."

"Thì ra là thế."

Triệu Thiền Y giật mình nói.Thiên trụy!

Sau một hồi ở chung, Liễu Bình cũng đã quen với hai người, đương nhiên cũng hiểu thiên trụy là hiện tượng gì.Thiên trụy chính là có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.Không ai biết được tại sao lại có đồ vật rơi từ trên trời xuống.Thế nhưng thỉnh thoảng lại có đồ vật kỳ lạ rơi xuống từ trên trời, đôi khi sẽ rơi xuống cạnh một dãy núi nào đó, có khi sẽ rơi vào trong dòng sông, có khi lại rơi vào nơi ít người qua lại.Trong những thứ đồ này, có đồ là bảo vật vô giá, có thứ lại không biết có tác dụng gì, cũng có thứ không có chút giá trị nào cả..Thế nhưng chúng nó đều có một đặc điểm giống nhau.Đó chính là khi cầm lấy bọn chúng, rất có thể bọn chúng sẽ bùng nổ ra nguy hiểm trước đây chưa từng gặp.Đã từng có khá nhiều đại tu sĩ đều gặp loại chuyện này.Thậm chí có vài người còn trả giá bằng cả tính mạng.Cho nên, sau khi hiểu rõ nguy hiểm trong đó, các đại tu sĩ đều rút ra kinh nghiệm xương máu, làm ra quyết định hợp lý nhất.Nhiệm vụ nhặt nhạnh những thứ này, đều giao cho tu sĩ cấp thấp hoàn thành.Ba người tiếp tục chạy thêm hai giờ nữa.Cuối cùng, con đường dần dần hướng lên trên, xa xa còn có thể thấy được lối ra.Hồng Đào làm một thủ thế.Ba người dừng trước cửa hang, nghỉ ngơi một lát.Triệu Thiền Y lật tay lấy một thanh thước ngọc ra, đứng tại sau cùng đội ngũ.Hồng Đào thì lấy một chiếc gậy sắt đen như mực, tự giác đi về phía trước, bảo vệ phía trước nhất.Hai người cùng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói với hai người: "Vũ khí của tại hạ đã bị hỏng, không biết hai vị đạo hữu có vũ khí nào khác không, ta sẽ dùng linh thạch để mua lại nó."

Hồng Đào cười khổ lắc đầu: "Ta cũng không có nhiều vũ khí."

Triệu Thiền Y suy nghĩ rồi hỏi: "Liễu đạo hữu am hiểu sử dụng vũ khí nào?"

Liễu Bình liếc nhìn Hồng Đào, lại nhìn về phía Triệu Thiền Y.Một võ tu, một thuật pháp sư.Đã có võ tu, như vậy thì mình không cần xông về phía trước nữa.Hắn chắp tay nói: "Tại hạ am hiểu thuật pháp ngũ hành."

Ánh mắt Triệu Thiền Y trở nên dịu dàng, lấy một chiếc quạt giấy ra, nói: "Hóa ra Liễu đạo hữu cũng giống như ta, đều là thuật pháp sư! linh căn của ta là Mộc thuộc ngũ hành."

"Ta là Thủy thuộc ngũ hành."

Liễu Bình nói.Thủy sinh Mộc, được Liễu Bình hỗ trợ, Triệu Thiền Y có thể phóng ra pháp thuật tổ hợp siêu việt năng lực bản thân.Đây là chuyện tốt.Triệu Thiền Y suy nghĩ rồi nói: "Thủy trong ngũ hành à! ta có một chiếc quạt bổ trợ thủy pháp, không biết Liễu đạo hữu có thể dùng tạm hay không."

Nàng ta lấy một chiếc quạt ra, đưa cho Liễu Bình.Ngay sau đó, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Thủy Uẩn Linh Bảo Phiến.][Bảo khí.][Chiếc quạt này được đan từ cây cối sống dưới nước được nước suối ngàn năm tẩm bổ, hòa hợp với nguyên tố Thủy, khi ngươi phóng ra thuật pháp hệ Thủy thì uy lực của pháp thuật được tăng lên 10%.]Mắt Liễu Bình sáng lên, chắp tay nói: "Quá tốt rồi, trước kia ta cũng học một vài phương pháp sử dụng quạt, Triệu tiên tử cứ nói giá ra đi."

"Cho ta ba viên linh thạch là được rồi."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình im lặng.Chiếc quạt tốt như vậy, nếu như là khi trước thì ít nhất cũng có giá mấy trăm linh thạch.Hiện tại, chỉ cần ba linh thạch là có thể mua được nó.Không biết là do giá trị linh thạch tăng cao, hay là chiếc quạt này mất giá đây?Hắn vừa suy nghĩ, vừa lấy ba viên linh thạch ra đưa tới.Triệu Thiền Y thu linh thạch, cười nói: "Liễu đạo hữu thật hào phóng."

Hồng Đào cũng trêu ghẹo: "Chậc chậc, lật tay lấy ra ba viên linh thạch, nhân vật như Liễu đạo hữu ấy, nếu như là trước kia chắc chắn cũng là đệ tử chân truyền của một môn phái lớn."

Khi nói chuyện, Triệu Thiền Y đã đưa chiếc quạt này cho Liễu Bình.Có lẽ là nghe được lời đánh giá của Hồng Đào, nàng lại quan sát Liễu Bình một lượt.Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt cân xứng đẹp trai, cử chỉ tự mang khí thế, lúc vừa mới quen tại sao mình lại không chú ý tới những thứ này chứ?

Thậm chí còn cảm thấy hắn là một!

Triệu Thiền Y hơi hổ thẹn, nói: "Liễu đạo hữu, ta cho ngươi thêm một tấm Linh Khuyển phù, coi như là khuyến mại."

Triệu Thiền Y cầm một tấm phù đưa tới.Liễu Bình từ chối hai lần rồi cuối cùng mới nhận lấy.Linh Khuyển phù, hỉ cần dùng lượng nhỏ linh lực đã có thể triệu hồi ra một con chó săn do linh lực tạo thành, dò xét những nơi nguy hiểm giúp chủ nhân, cũng thuộc một loại phù trinh sát khá cơ bản.Liễu Bình cất tấm phù này đi, lại tùy tiện cắm chiếc quạt bên hông, suy đi nghĩ lại một phen, dần dần hiểu ra một vài điều.Đầu tiên, giá trị của linh thạch tăng lên quá nhiều.Sau đó, không chỉ cách cư xử của hai người này là thẳng thắn vô tư, ngay cả những tu sĩ ở nơi tị nạn khi trước, cũng không có quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt.Đúng vậy, giữa những người tu hành với nhau không hiểu sao lại thêm sự tin tưởng nữa.Giống như là!

Ôm đoàn sưởi ấm.Không phải là một môn phái, cũng không phải đã quen biết từ trước, lại có thể hợp tác hỗ trợ lẫn nhau như vậy, luôn có cảm giác không dám tin tưởng!

"Nếu như tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."

Hồng Đào nói.Liễu Bình và Triệu Thiền Y cùng gật đầu.Ba người đi ra khỏi hang động.Ngoài hang động là một sa mạc vắng vẻ hoang vu không dấu chân người.Bầu trời tối tăm mà yên tĩnh.Gió thổi chầm chậm lại liên tục.Ánh sáng nhạt không biết từ nơi nào rải xuống sa mạc như gợn sóng, khi gió thổi qua, thế giới được bao phủ bởi một tầng mây khói mông lung..

-------Chương 24: 24: Thiên Trụy 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtHồng Đào và Triệu Thiền Y không tự chủ được mà hít sâu một hơi."

Lần trước ta tới trên mặt đất, chính là vào ba tháng trước."

Triệu Thiền Y vấn tóc, nói."

Thật sao?

Cũng bởi vì gần đây ta cảm thấy rất bức bối, mới nghe ngóng được nơi này, vội vàng tới đây thu thập vật liệu."

Hồng Đào nói.Liễu Bình không nói chuyện.Hiện tại mọi người chỉ có thể sống dưới lòng đất thôi sao?Khi mình vừa mới tỉnh lại, còn thấy được bầu trời đêm.Chắc hẳn vẫn ở trên mặt đất.Tu sĩ tại nghĩa địa cho mình một tấm phù, mình vừa rời đi nghĩa địa thì bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng đất.Như vậy!

Nơi mộ táng là một nơi như thế nào?Vẫn không rõ ràng tình trạng hiện tại là như thế nào.Liễu Bình thở dài, đi theo sau Hồng Đào đi vào trong biển cát.Ba người đi tới theo hình tam giác cân, sau khi đi được một lát, Triệu Thiền Y bỗng nói: "Bên này của ta hình như có thứ gì đó."

Hồng Đào và Liễu Bình lập tức dừng lại.Triệu Thiền Y chỉ vào nơi nào đó cách nàng ta khoảng vài trăm mét, nói: "Bị cát phủ lên, sâu dưới lòng cát khoảng mười lăm centimet."

"Để ta, các ngươi chuẩn bị kỹ càng, nếu như có tình huống khác lạ thì lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu."

Hồng Đào nói."

Được."

Liễu Bình và Triệu Thiền Y cùng nói.Hồng Đào chạy ra ngoài, sử dụng một pháp quyết, trong nháy mắt đẩy vùng cát kia sang hai bên.Dưới sự quan sát của thần niệm ba người, một vật phẩm đen như mực xuất hiện phía dưới tầng cát.Hồng Đào thở phào một hơi."

Mặc dù không có giá trị gì, thế nhưng vẫn coi như là khởi đầu tốt đẹp."

Hồng Đào nói lớn.Hắn ta duỗi côn sắt ra, gẩy nhẹ vật kia một cái.Ngay lập tức vật kia bay về phía Liễu Bình cùng Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y đón lấy vật kia, quan sát một lát rồi hỏi: "Ngươi có mua đồ giám không?"

Hồng Đào nói: "Ta có ba mươi loại đồ giám, trên đó có vẽ thứ này, nó rất thường gặp."

"Thứ này đáng giá bao nhiêu?"

"Khoảng chừng một viên linh thạch."

"Không tệ."

Triệu Thiền Y hài lòng, ném thứ đó cho Liễu Bình.Liễu Bình vừa nhìn về vật kia thì có một hàng chữ hiện lên trên hư không:[Phát hiện vật phẩm thuộc văn minh khoa học kỹ thuật: ][Súng tự động loại nhỏ dạng đơn giản.][Có thể bắn năm mươi phát.]Liễu Bình hơi giật mình, âm thầm hỏi: "Ngươi biết thứ này?"

Lại có một dòng chữ nhỏ xuất hiện:"Loại vật này không phải do thế giới của ngươi chế tạo ra, nó tới từ một văn minh khác."

Đồ vật rơi từ trên trời xuống, đến từ một văn minh khác!

Liễu Bình loay hoay chỉ chốc lát lại hỏi: "Vậy đồ kế tiếp mà chúng ta muốn nhặt, ngươi cũng biết chứ?"

Một hàng chữ nhỏ trả lời:"Chưa chắc, trên thực tế đây là cơ hội tốt để chúng ta thu thập tình báo, có thể giúp chúng ta hiểu biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì."

"Tốt, ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì."

Liễu Bình nói.Từ xa truyền tới giọng nói của Hồng Đào: "Còn có một thứ nữa!

Ở phía dưới, rất sâu!"

Liễu Bình và Triệu Thiền Y nhìn nhau rồi chạy nhanh tới.Một lát sau!

Ba người cùng đào ra một hố cát sâu mấy chục mét.Một trang bị sắt thép hình người khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ."

Là thứ này, đáng tiếc đã hư hỏng không thể chữa trị, không bán được bao nhiêu tiền."

Hồng Đào nói với vẻ tiếc nuối."

Trên đồ giám của ngươi cũng vẽ thứ này sao?"

"Có, thứ này trông giống người, thế nhưng chúng ta hoàn toàn không thể hiểu nó là gì, linh lực cũng không thể làm nó hoạt động, không đáng tiền."

"Với lại nó quá lớn, nếu dùng túi trữ vật đựng nó thì sẽ không thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào nữa."

"Chúng ta đi thôi."

Hai người nói xong, nhảy lên khỏi hố sâu này trước.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào trang bị sắt thép hình người này.Bỗng nhiên có từng hàng chữ xuất hiện trong hư không:[Tra xét trong cơ sở dữ liệu, đã thành công nhận ra vật phẩm này.][Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Kẻ Hủy Diệt.][Độ nguy hiểm đề cao.][Bắt đầu xâm nhập, kiểm tra toàn diện kho vũ khí của robot trước mắt.][Hình thái của kho vũ khí vẫn giữ nguyên như ban đầu, có thể chứa đựng đủ vật liệu để phát động 136 lần ***** chiến thuật.][Trạng thái của kho vũ khí hiện tại: Bỏ trống, không đạn dược.][Giải trừ cảnh báo nguy hiểm.]Từng hàng chữ nhỏ biến mất rất nhanh.Liễu Bình nhìn những hàng chữ này, không hiểu tại sao lại ngửi được một loại nguy cơ nào đó, thế nhưng có vẻ như!

Loại nguy cơ này dưới sự kiểm tra của Danh Sách, lại bị loại bỏ hoàn toàn.Hắn còn đang định hỏi Danh Sách xem ***** chiến thuật là thứ gì, thế nhưng lại nghe được tiếng gọi của Hồng Đào từ trên truyền xuống.Không còn cách nào, Liễu Bình đành phải tạm thời không hỏi nữa, nhảy khỏi hố sâu.Ba người tiếp tục đi tiếp."

Chúng ta hãy cố gắng chỉ tìm những thứ đã biết, như vậy tính nguy hiểm cũng thấp hơn chút."

Triệu Thiền Y suy ngẫm rồi đề nghị.Hồng Đào cười khổ, nói:"Triệu tiên tử, trong mấy chục năm qua, đồ vật từ trên trời rơi xuống có mấy tỷ loại, trong đó số vật đã được nhận ra, lại không có nguy hiểm chỉ có khoảng mười ngàn loại, mà đồ giám trên tay ta chỉ ghi chép khoảng một trăm loại mà thôi."

"Nói như vậy, nếu như không muốn tay không mà về, chúng ta vẫn phải mạo hiểm đúng không?"

Liễu Bình nói.Ba người lại tiếp tục đi về phía trước.Liễu Bình bỗng dừng lại, chỉ về một phương hướng nào đó.Hồng Đào cầm côn tiến lên, tìm kiếm trong đống cát một lát, rồi gẩy lên một chiếc trường mâu hoàn toàn được chế tạo từ kim loại."

Khá quá chứ, Liễu lão đệ, có chiếc trường mâu này, mặc dù cũng không đổi được mấy viên linh thạch, thế nhưng ít nhất thì tiền sinh hoạt gần đây của chúng ta có rồi."

Hồng Đào cười vui vẻ.Triệu Thiền Y cũng gật đầu.Có tiền sinh hoạt!

Tu sĩ cấp thấp đã nghèo túng tới mức độ này rồi sao?Liễu Bình đang suy nghĩ thì Triệu Thiền Y giật mình, nhìn về một phương hướng khác.Nàng ta bỗng sử dụng một pháp thuật, thổi bay một mảnh cát vàng."

Chưa từng thấy cái thứ này."

Triệu Thiền Y lẩm bẩm nói.Hồng Đào bay tới, nhìn thoáng qua rồi nói: "Ta cũng chưa từng thấy qua!

Liễu đạo hữu, ngươi thì sao?"

Liễu Bình nhìn về phía đồ vật kia.Trước mặt ba người là một tác phẩm điêu khắc lớn chừng bàn tay, tài liệu là tảng đá màu xám đen, điêu khắc thành hình một con ngựa một sừng..

-------Chương 25: 25: Tiếp Địch 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtTừng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Đã tra xét cơ sở dữ liệu, thành công tìm được thông tin đối ứng của vật phẩm.][Ngươi phát hiện vật phẩm của văn minh ma pháp: Vật cưỡi ngựa một sừng.][Cách sử dụng: Dùng năm đơn vị ma lực để kích hoạt bức tượng này, kích hoạt pháp thuật trong đó hóa thành vật cưỡi.][Chú thích: Dùng Danh Sách làm môi giới, dựa theo quy tắc chuyển đổi cùng xói mòn năng lượng, có thể dùng số lượng linh lực gấp năm lần ma lực cũng có thể miễn cưỡng kích hoạt bức tượng này.]Liễu Bình nhìn về phía Hồng Đào và Triệu Thiền Y.Hai người vẫn đứng tại chỗ, trên mặt xuất hiện vẻ thấp thỏm cùng đề phòng.Đồ vật này, có nguy hiểm hay là không?

Có đáng giá để cầm lên hay không?Liễu Bình vẫy tay, bức tượng kia lập tức bay tới, rơi vào trong tay của hắn."

Hai vị xin yên tâm, ta đã từng gặp thứ này trên một bản đồ giám, không nguy hiểm."

Hắn nói.Hai người lập tức thở dài nhẹ nhõm."

Vậy! nó có thể bán bao nhiêu tiền?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Ta chỉ biết rằng nó không có nguy hiểm, thế nhưng không biết giá cả của nó như thế nào."

Liễu Bình nói."

Không sao cả, tóm lại sẽ không lỗ vốn là được rồi."

Hồng Đào nói.Đột nhiên.Một giọng nói từ xa truyền tới:"Đương nhiên sẽ không lỗ vốn, thứ này chính là thứ tốt."

Tàn ảnh xuất hiện.Đùng!

Đùng!Sau hai tiếng vang trầm, Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.Liễu Bình cũng xòe chiếc quạt trong tay ra, như mở một bức họa thả ra từng tầng ánh sáng, thay hắn ngăn cản mười hai bóng đao.Dù cho như vậy, Liễu Bình vẫn bị đánh bay ngược ra ngoài.Hắn mượn thế để đánh tan lực tác dụng lên cơ thể, liên tục điều chỉnh tư thế giữa không trung, nhẹ nhàng bay khỏi nơi đó hơn trăm mét.Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc!

Liễu Bình vừa bay ngược ra ngoài, vừa múa chiếc quạt trong tay thành những vòng tròn từ trên xuống dưới, ngay lập tức tạo ra chín luồng sáng hóa thành lưỡi đao bảo vệ quanh người.Luồng tàn ảnh kia không ngờ hắn có năng lực này, trong thời gian ngắn không thể tới gần hắn, chỉ có thể chạy vòng quanh hắn tìm kiếm khe hở để công kích.Liễu Bình lơ lửng giữa không trung, tay trái lật ra, trên tay xuất hiện Linh Khuyển phù."

Ha ha ha, Linh Khuyển phù?

Đây là giãy giụa sau cùng của ngươi sao?"

Tàn ảnh cười to nói.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, bỗng phun ra một búng máu, nhuộm tấm phù thành màu đỏ máu, hai ngón tay chập lại như đao, múa cực nhanh trên chiếc phù.Tấm phù bị máu tươi bao phủ một tầng, lại bị hắn dùng tay dẫn máu, vạch ra linh văn hoàn toàn mới.Chỉ trong nháy mắt, một tấm phù hoàn toàn mới đã hoàn thành.Liễu Bình vừa múa quạt, tay kia thì niết lá bùa, quát khẽ: "Hổ hình!"

Tấm phù bốc cháy hừng hực, tạo thành một luồng lửa mạnh.Ngọn lửa rơi xuống dưới đất, ngưng tụ thành hình, hóa thành một con hổ lớn cháy hừng hực đứng trên mặt đất.Lúc này, Liễu Bình mới nhẹ nhàng rơi xuống đất.Tàn ảnh kia hơi do dự, lùi về phía sau khoảng chục mét.Lúc này, hắn ta mới hiện thân!

Là một người đàn ông tay cầm lưỡi móc, đầu đội cao quan bạch ngọc."

Phù sư?"

Hắn ta kinh ngạc quan sát Liễu Bình.Một tay Liễu Bình đặt lên người con hổ, tay niết pháp quyết."

Đợi đã!

" Hắn ta vội vàng nói."

Giết hắn."

Liễu Bình nói.Cũng giống như đối phương đột nhiên đánh lén vậy, chiến đấu giữa các tu sĩ đều bắt đầu mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, dùng phương thức kịch liệt nhất để tiến hành!

Tới tận khi phân ra thắng bại mới thôi.Nếu như trong quá trình này mà có người sinh ra sự do dự, hoặc bỏ dở thuật pháp công kích của bản thân, như vậy thì tương đương với việc giao tính mạng của bản thân cho người khác, đó là hành vi ngu xuẩn nhất.Con hổ mạnh mẽ lao ra ngoài, hóa thành vô số đốm lửa, bao phủ người đàn ông kia vào bên trong.Hắn ta cũng không thể chạy thoát thân trong thời gian ngắn, bị con mãnh hổ ẩn hiện trong ngọn lửa đánh trúng bảy tám lần, ngã lăn xuống mặt đất, không nhúc nhích.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu lại tấm phù, chạy về phía Hồng Đào.Trên người Hồng Đào bị hai con dao găm dài đâm xuyên, lúc này đã hít thì ít, thở ra thì nhiều, cũng sắp không chịu nổi."

Hồng đạo hữu, cố gắng, ta còn có một viên Khống Hạc đan, ngươi ăn xong sẽ không sao."

Liễu Bình nói lớn.Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lấy một viên đan dược tản ra mùi thơm ngát ra.Hắn cầm viên đan dược này đang định đút vào trong miệng của Hồng Đào.Bỗng dị biến xuất hiện!

Một trận gió lớn ập tới sau lưng Liễu Bình, đập bay hắn ra khoảng chục mét.Lại là người đàn ông đội cao quan kia.Quần áo nửa người trên của hắn ta đã bị đốt rụi, làn da bị đốt tới mức cháy đen, đứng tại trước mặt Hồng Đào mà *****."

Chiêu thức vừa rồi quá lợi hại, lại có thể làm ta bị thương!

Thế nhưng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, phóng ra loại phù pháp lợi hại như vậy, chắc hẳn linh lực cũng đã bị tiêu hao hết rồi chứ."

Mặc dù chiêu thức vừa rồi làm hắn ta bị thương nặng, thế nhưng vẫn chưa đủ để lấy đi tính mạng của hắn ta.Trong tay hắn ta vẫn nắm chặt một viên đan dược.Chính là viên đan dược mà Liễu Bình vừa lấy ra!Hắn ta ngửi thử viên đan dược này, rồi bỗng cười lớn một trận."

Ha ha ha, là Khống Hạc đan?

Thật sự là Khống Hạc đan!

Tại sao thằng nhóc ngươi lại có được đan dược tốt như vậy."

Liễu Bình lăn ra xa bảy tám mét, nằm rạp trên mặt đất, phun ra một búng máu, giận dữ hét với vẻ không cam tâm: "Rõ ràng ngươi chính là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà đánh lén ba người Luyện Khí chúng ta, còn cướp đi đan dược của ta, hèn hạ vô sỉ!"

"Hèn hạ?

Các ngươi mất cảnh giác như vậy, lại còn dám trách người khác ra tay à?"

Hắn ta thôi cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Nhóc con, từ trước tới nay con đường tu hành đều là như vậy, được rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một đạo lý! cẩn thận có thể đi thuyền vạn năm."

Hắn ta ăn luôn viên đan dược trong tay.Liễu Bình thấy vậy, tất cả biểu hiện tức giận không cam lòng đều biến mất, đứng dậy chạy về phía Hồng Đào.Người đàn ông kia thì nhìn bóng lưng Liễu Bình với vẻ cười như không cười, đưa tay chạm tới túi trữ vật, bỗng nhiên cả người cứng lại.Hắn ta không thể cử động..

-------Chương 26: 26: Tiếp Địch 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtViên đan dược này đã bị Liễu Bình ăn một lần, Khống Hạc đan bên ngoài đã còn thừa không nhiều lắm, mới vào trong bụng ba năm giây đã lộ ra viên độc đan bên trong.Độc rót vào kỳ kinh bát mạch của hắn ta, chạy đi toàn thân, bắt đầu phát huy toàn bộ hiệu lực.Ầm!Một tiếng vang trầm vang lên, người đàn ông kia cũng không thể đứng thẳng được nữa, bỗng hóa thành một con sói yêu gầy trơ cả xương."

Hóa ra là yêu, thảo nào lại ra tay với chúng ta, ta đang nghĩ tại sao lại có tu sĩ Trúc Cơ muốn giết chúng ta đây."

Triệu Thiền Y nói."

Độc quá mạnh..."

Sói yêu liên tục phun ra máu đen, vội vàng nói: "Tất cả linh thạch trên người ta đều cho các ngươi, các ngươi hãy giải độc cho ta!"

"Linh thạch?

Ta không thiếu linh thạch, ngươi còn có thứ gì khác không?"

Liễu Bình cũng vội vàng hỏi."

Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi."

Sói yêu rống lớn."

Muốn ngươi chết."

Liễu Bình cười lên.Sói yêu há miệng, định nói thêm câu nào đó.Thế nhưng cuối cùng nó cũng không nói lên lời.Ánh mắt của nó dần dần trở nên cứng ngắc, cơ thể đã mất đi sức sống như một cây gỗ khô vậy, yên lặng đứng vững trong sa mạc.Nó chết rồi.Liễu Bình không nhìn nó nữa, đi tới trước mặt Hồng Đào, đưa tay xoa nhẹ trên người hắn ta.Từng luồng sương mù lạnh lẽo xuất hiện, nhẹ nhàng hạ xuống, lập tức đông cứng vết thương trên người Hồng Đào.Ngay lập tức máu ngừng lại."

Hít..lạnh quá..."

Hồng Đào run rẩy."

Cố chút đi."

Liễu Bình sử dụng pháp quyết, lay động chiếc quạt trong tay phải.Từ trong chiếc quạt tản ra vô số ánh sáng, liên tục rơi vào những nơi đã đóng băng.Linh Quang Hóa Vũ thuật.Đây là một loại thuật pháp khá hiếm thấy, bắt nguồn từ lực lượng Thủy trong ngũ hành, có thể dùng Băng hoặc Thủy để chữa trị vết thương."

Hồng đạo hữu, ngươi không cần phải lo lắng tới tính mạng, thế nhưng cần phải nghỉ ngơi trong một đoạn thời gian không ngắn."

Liễu Bình nói."

Có thể sống sót thì ta đã thỏa mãn rồi, thế nhưng hai thanh dao găm này...!các ngươi có thể rút chúng nó khỏi người của ta hay không."

Hồng Đào hít một hơi lạnh, nói."

Không cần lo lắng, để ta."

Triệu Thiền Y ngồi xổm xuống, nhanh chóng xử lý vết thương giúp hắn ta.Liễu Bình liếc qua, quay người sang một bên phụ trách đề phòng.Tu vi của mình còn thấp, bên người còn có hai gánh nặng, cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác được.Vừa nghĩ tới đây, hắn đi tới trước thi thể của sói yêu, lấy thanh đao gãy khi trước ra, đâm vào ngực của thi thể, lúc này mới quay đầu hỏi:"Triệu tiên tử, hiện tại ta dùng đao đâm xuyên trái tim của nó, nếu nó sống lại thì có thể chết đi ngay lập tức hay không?"

"Rút đao ra nhanh!"

Triệu Thiền Y kêu lên."

Mặc dù làm vậy thì nó không thể sống lại, thế nhưng khi làm bị thương thi thể thì sẽ dẫn tới sự chú ý của những con quái vật mạnh mẽ."

Hồng Đào nói.Liễu Bình vội vàng rút đao ra, nhìn về phía hai người với vẻ khó hiểu.Thế nhưng ngay sau đó...Hắn bỗng nghĩ lại điều gì đó.Hóa ra, quy tắc là như vậy:Thứ nhất, có thể giết người, thế nhưng không thể phá hoại thi thể;Thứ hai, bất kể kẻ nào, đã chết một lần đều có thể sống lại...Thế nhưng nếu như chết lần thứ hai...Quái vật sẽ hạ xuống, tiếp quản thi thể, biến linh hồn thành nô lệ.Trên sa mạc, ba người cùng nhìn về phía thi thể sói yêu.Triệu Thiền Y lộ vẻ lo lắng, nói nhanh: "Giữa việc tử vong và phục sinh, cũng không có thời gian chính xác, mỗi người đều không giống nhau, cho nên chúng ta không biết khi nào thì nó sẽ sống lại, hoặc là hóa thành quái vật."

Hồng Đào cũng không để ý tới vết thương trên người, cố gắng đứng dậy nói: "Đi, chúng ta đi mau!

Đừng ở lại nơi này nữa!"

Hai người vội vàng rời khỏi nơi này.Liễu Bình vẫn còn do dự, nói: "Vậy nếu như đốt thành tro thì sao?

Khi bị đốt thành tro thì sẽ không thể sống lại đúng chứ, hoặc là chúng ta có thể châm lửa, sau đó thừa dịp quái vật còn chưa tới thì lập tức chạy trốn?"

Nghe được những câu nói này, ánh mắt Triệu Thiền Y trở nên ngỡ ngàng."

Không được...!như ta đã nói vậy, nếu như có bất cứ một thi thể nào hóa thành tro tàn, đều sẽ dẫn tới việc có quái vật vô cùng mạnh mẽ lập tức tới đây điều tra, cho nên chúng ta không thể phá hoại bất cứ một thi thể nào cả."

Triệu Thiền Y vẫn cố chấp nói."

À, hay là chúng ta dùng Liệt Hỏa phù dán lên người con sói yêu này, cài đặt mười lăm phút sau sẽ tự động bùng cháy, sau đó lập tức chạy trốn...!cứ như vậy, coi như quái vật tới đây thì cũng không thể tìm tới chúng ta trong thời gian ngắn."

Liễu Bình nói.Cho nên, hiện tại có một vấn đề cực kỳ quan trọng.Thực ra loại quy tắc này có quá nhiều sơ hở, có thể dùng rất nhiều cách thức khác nhau để lách qua.Chẳng lẽ không có ai thử việc hủy thi diệt tích sao?Việc hủy thi diệt tích, không chỉ mỗi mình quen thuộc, chắc hẳn có rất nhiều người tu hành đều quen thuộc chuyện này.Không đúng...Hoàn toàn...!không đúng.Chết một lần, sống lại, lại chết thêm lần nữa, hóa thành quái vật, như vậy...Nếu quái vật cũng chết thì sao?Nghĩ lại, Vương Thành đã sống lại một lần, sau đó gã tới thăm dò chính mình.Mình đã giết gã hai lần.Chỉ là khi giết gã lần thứ hai, đá bay đầu của gã cho con quái vật do vô số thi thể ngưng tụ lại mà thôi.Nếu như không đá một đá đó...Con quái vật đó đã bị mình *****, sau đó mình lại hủy thi diệt tích, nó đã mất đi cơ thể, làm sao còn có thể làm được cái gì nữa chứ!Đây mới là vấn đề mấu chốt!Nếu như nó bị mình nghiền xương thành tro, chẳng phải là mình đã chiến thắng quái vật?Loại chuyện này, đáng lẽ cũng phải có người từng nghĩ tới...Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, hắn suy nghĩ rồi nói:"Hai vị đạo hữu, xin chờ một lát, ta còn muốn thử làm một việc."

"Chuyện gì?"

Hồng Đào hỏi."

Thử cách ***** quái vật."

Liễu Bình nói xong, ngồi xuống trước thi thể sói yêu, tiện tay làm một pháp quyết, nhẹ giọng nói: "Dẫn!"

Từ trong lỗ mũi của thi thể có hai luồng sương mù màu xanh nhạt bay ra ngoài, chầm chậm trôi hướng Liễu Bình, quấn quanh ngón tay của hắn.Đây là độc trong người sói yêu, bị Liễu Bình dẫn dắt dần dần thoát khỏi cơ thể của vật chủ."

Ngưng."

Liễu Bình thay đổi thủ quyết..

-------Chương 27: 27: Một Màn Kịch 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLuồng sương mù đó có vẻ như trở nên đậm hơn, ngưng lại giữa không trung.Liễu Bình nhẹ nhàng đặt sương mù tại chóp mũi sói yêu."

Ta không phá hoại thi thể, thế nhưng nếu như nó sống lại, thứ đầu tiên mà nó ngửi được chính là sương độc, độc sẽ rót vào cơ thể nó, nó vẫn sẽ chết."

Hắn giải thích cho hai người còn lại hiểu.Đây chính là cách đề phòng việc quái vật sống lại!Coi như nó sống lại, cũng chỉ có thể lại trúng độc mà chết!Hai người ngây người.Ngay sau đó!

Sói yêu mở mắt ra, dự định lập tức đứng dậy.Liễu Bình nhanh tay đè sói yêu lại, một tay khác lại dẫn dắt pháp quyết!

Pháp quyết hoàn thành!Sương mù độc giống như có sự sống vậy, lao nhanh vào trong lỗ mũi sói yêu, tiếp tục xâm nhập vào cơ thể của nó, lại hòa tan khắp toàn thân nó một lần nữa."

Ngươi!

"Sói yêu chỉ kịp nói một chữ thì toàn thân xanh lét, cứng trên mặt đất không thể nhúc nhích được nữa.Nó lại chết.Liễu Bình xác nhận sự thật này, nói với vẻ hớn hở: "Tạm thời chúng ta hãy cho rằng lần chết này là lần chết thứ hai của nó, sau đó, quái vật sẽ tới nơi này."

Hắn ngẩng đầu nhìn tới thì thấy Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.Hai người đều nhìn chằm chằm hắn, có vẻ như không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra.Một loại cảm giác quỷ dị bỗng xuất hiện trong lòng Liễu Bình.Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ!

Trong khoảnh khắc này, trong hư không xuất hiện từng dòng chữ nhỏ:[Chú ý!][Danh Sách đã bước đầu quen thuộc quy tắc của thế giới này.][Trong thời điểm quan trọng này, Danh Sách sẽ kích hoạt một kỹ năng đặc biệt loại thần bí để ẩn nấp toàn bộ tin tức của ngươi, để cho mọi tồn tại đều không thể đoán được lai lịch của ngươi.][Kỹ năng loại thần bí: Một Diễn Viên Khách Mời Lâm Thời đã kích hoạt!"[Sau khi kích hoạt kỹ năng loại thần bí này, thân phận của ngươi sẽ trở nên mơ hồ, không ai có thể biết được thân phận của ngươi, sau đó sẽ quên mọi thứ có liên quan tới ngươi.][Thời gian có hiệu lực: Ba phút.]Tất cả chữ nhỏ đều lấp lóe, khi Liễu Bình xem hết bọn chúng thì bọn chúng lập tức biến mất không thấy gì nữa.Một giây sau!

Sói yêu lại sống lại!"

Độc tính quá ác độc!

"Nó còn định nói thêm cái gì nữa thì lại bị Liễu Bình dùng chiếc quạt ngưng tụ một mũi tên băng sắc bén, đâm xuyên qua cơ thể.Nếu đã sống lại, như vậy ***** nó thì cũng không tính là phá hoại thi thể.Khi trước giết Vương Thành cũng là như vậy.Sói yêu vùng vẫy vài giây, phát hiện mình không thể cử động được thì ***** nói: "Người! anh em này, ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"

Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, lại cảm thấy đối phương cũng không phải là người chết, càng không phải là người sống, thực sự là không thể nhìn ra lai lịch là gì.Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy.Trừ khi!

Sói yêu đang ngẫm nghĩ thì lại nghe thấy Liễu Bình nói: "Thi thể này là tài sản của ta."

Sói yêu nói: "Không, nó là của ta."

Liễu Bình cầm mũi tên băng đâm sâu vào trong ngực sói yêu, nói nhỏ: "Ngươi hãy nói lại lần nữa xem, nó thuộc về ai?"

Sói yêu rú thảm, bỗng nghĩ tới một chuyện nào đó.Đúng vậy, mặc dù tình huống này rất hiếm thấy, thế nhưng nếu như gặp được tồn tại ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu, đương nhiên là bởi các chủ nhân tự mình tới!Đôi khi các chủ nhân sẽ làm việc một cách bí mật bởi vì một vài chuyện cực kỳ quan trọng!Vừa nghĩ tới đây, sói yêu vội nói: "Thi thể này là của các hạ!

Là của các hạ!"

"Vậy ngươi còn chưa cút?"

Liễu Bình nói."

Thế nhưng! các hạ là thủ hạ của vị đại nhân nào?

Xin hãy nói cho ta biết, cũng để cho ta hiểu được mình gặp được tồn tại như nào."

Sói yêu"Thủ hạ?

Ngươi cảm thấy ta sẽ là thủ hạ của người khác?"

Liễu Bình cực kỳ khôn khéo nên lập tức cười lạnh nói.Hắn lay động mũi tên băng, xé ra một vệt máu thật dài trên thi thể.Sói yêu chấn động.Nó tự cho rằng nghe hiểu được ý của đối phương, lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói: "Vô cùng xin lỗi, ta không biết lại có một vị đại nhân tự mình hạ xuống, ta sẽ đi ngay!"

"Tốt nhất là ngươi hãy quên đi mọi thứ mà ngươi nhìn thấy, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Vâng vâng vâng, ta hiểu!"

Sói yêu nói.Nó ngẹo đầu, hô hấp lập tức biến mất.Thi thể đã không có bất cứ cử động nào.Liễu Bình đợi một lát.Thi thể cũng không sống lại.Xem ra thi thể này đã bị từ bỏ thật rồi.Hiện tại nó thuộc về Liễu Bình.Hai hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:[Thời gian đã tới.][ Một Diễn Viên Khách Mời Lâm Thời đã kết thúc.]Liễu Bình nói: "Này, xử lý thi thể này ra sao đây?"

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Không biết.]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Xem ra thi thể sói yêu đã thuộc về ta, thế nhưng nên sử dụng nó như thế nào dây?"

Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồng Đào và Triệu Thiền Y.Hai người không nhúc nhích."

Hồng đạo hữu, Triệu tiên tử, tại sao hai người các ngươi không nói chuyện?"

Liễu Bình hỏi.Sắc mặt của hai người cứng lại, ánh mắt tan rã, không nghe không thấy những gì Liễu Bình vừa làm.Bọn họ giống như bị thời gian làm ngưng đọng tại chỗ, vĩnh hằng ở vào trạng thái thời gian đứng yên, không thể cảm nhận được bất cứ chuyện gì đang diễn ra."

Hồng đạo hữu!"

Liễu Bình đứng lên, chạy tới trước mặt đối phương, dùng một tay đặt lên người đối phương, dùng linh lực chuyển vào trong cơ thể hắn ta để dò xét.Không thu hoạch được gì cả.Mặc dù có nơi bị thương, thế nhưng Hồng Đào cũng không tới mức biến thành như thế này!"

Hồng đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi lớn.Vẻ mặt Hồng Đào ngơ ngác, không nói lời nào.Triệu Thiền Y cũng như vậy.Liễu Bình lùi lại mấy bước, bình tĩnh quan sát hai người.Không bị tấn công.Cũng không phải nhập ma.Bọn họ bị biến thành con rối một cách khó hiểu!

Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng trước mắt chưa từng gặp qua, lộ ra cảm giác quỷ dị làm người sợ hãi.Bỗng nhiên, có một giọng nói từ xa truyền tới:"Không nghĩ tới ta lại có thể gặp được cảnh tượng hiếm thấy như thế này."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại, trong gió cát, có một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện.Bóng người này lấp lóe mấy lần, cũng đã đi tới trước mặt ba người.Lại là một đứa bé gái..

-------Chương 28: 28: Một Màn Kịch 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCô bé mặc một bộ váy dài lộng lẫy, tóc dài xõa vai, trên người đeo rất nhiều trang sức lập lòe ánh sáng.Cô gái có một đôi con ngươi màu đỏ thẫm, ánh mắt yêu dị lại linh động, giống như một viên đá quý sáng óng ánh long lanh vậy, lộ ra vẻ hào hứng khi quan sát thi thể sói yêu trên đất."

Các hạ là ai?"

Liễu Bình chắp tay hỏi."

Ngươi cần trả lời một câu hỏi của ta trước đã, rõ ràng cái này chỉ là một con Độc Nha Yêu Lang rất bình thường, tại sao độc trên người nó lại tiến hóa vượt mức như vậy?"

Cô bé hỏi."

Ta có một viên độc đan, cực kỳ đắt đỏ khó tìm, sau khi nó ăn viên đan dược này thì trúng độc mà chết."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, con mồi này của ngươi có thể cho ta hay không?

Dù sao ngươi cũng không thể dùng con mồi này."

Cô bé ngửa đầu hỏi hắn."

Cứ việc lấy đi...!thế nhưng tại sao ta lại không dùng được?"

Liễu Bình hỏi.Cô bé thấy hắn nhường con mồi ra thì nở một nụ cười, nói nhỏ: "Người thông minh, ngươi muốn biết một vài chuyện sao?"

Liễu Bình gật đầu.Cô bé đi tới...Bỗng nhiên có một luồng tàn ảnh từ trên người cô bé này lóe ra, đâm vào trong cơ thể của sói yêu.Ngay lập tức thi thể con sói yêu này biến mất không thấy đâu nữa."

Khá ngon đó...!đúng là chỉ có thịt ẩn chứa độc tính cực mạnh, mới có thể gợi lên sự vui vẻ của vị giác..."

Cô bé hoan hô.Liễu Bình âm thầm lùi về sau mấy bước, cầm chặt chiếc quạt trong tay.Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?Mình không thể nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì cả!Tốc độ như vậy, đã vượt quá hạn mức cao nhất của lực phản ứng bản thân mình."...Có lẽ không phải là nhân tộc."

Liễu Bình âm thầm nghĩ tới.Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm giao lưu với yêu ma, hắn âm thầm phán đoán.Cô bé lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra, lau nhẹ khóe miệng, sau đó mới nói: "Ta rất hài lòng với con mồi này, vì bày tỏ sự cám ơn...!à đúng rồi, không phải ngươi đang lo lắng về tình trạng của bạn của mình hay sao?"

Cô bé đi về phía Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y.Hai người vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói câu nào, giống như trúng tà vậy."

Hai người họ làm sao vậy?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi.Cô bé nói: "Có người cài đặt một vài hạn chế trong linh hồn của bọn họ, không cho phép bọn họ cướp đi thân thể và linh hồn của người khác, cho nên khi bọn họ thấy được ngươi và tên kia tranh cướp linh hồn, đã lập tức trở nên hỗn loạn, không thể phản ứng lại các tác động từ ngoại cảnh được nữa."

"Nói cách khác, bọn họ chỉ là bị điều khiển, theo từng trận lại từng trận suy diễn thế giới, đóng vai nhân vật thuộc về bọn họ."

"Giống như một vở kịch."

Cô bé đi tới, lắc lắc tay trước mặt Hồng Đào.Ánh mắt của Hồng Đào vẫn nhìn thẳng về nơi xa của sa mạc, không để ý tới cánh tay đang lắc lư trước mắt mình chút nào cả.Cô bé cười cười."

Muốn hiểu được chuyện này cũng rất dễ dàng."

"Ngươi phát hiện lỗ thủng quy tắc trong trò chơi này, cho nên hiện tại bọn họ đang bị đơ ở nơi này không thể cử động, mà ta...!ở bên ngoài ta cảm nhận được gợn sóng dị thường từ nơi này phát ra."

"Thế nhưng yếu tố dẫn ra lỗ thủng - cũng chính là thi thể của sói yêu đã bị ta ăn sạch, điều này cũng tương đương với việc loại bỏ hạn chế trong linh hồn của hai người này...!rất nhanh bọn họ có thể phục hồi thần trí."

Cô bé đi tới trước mặt Liễu Bình, nói nhỏ:"Mặc dù ta đã nhận ra điều khác thường, thế nhưng cũng không thể đi vào khu vực thời không bí ẩn này, thế nhưng khi lỗ thủng sinh ra, không gian xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, đây là một cơ hội cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy ta mới có thể đi vào nơi này."

Cô bé nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi."

Chờ đã!"

Liễu Bình bỗng hét lên."

Linh hồn tự do, ta và ngươi đã thanh toán xong rồi."

Cô bé nói với giọng thản nhiên."

Còn một vấn đề cuối cùng...!chẳng lẽ tất cả mọi người đều như vậy?

Tất cả người đã chết đều bị điều khiển, liên tục không ngừng suy diễn thế giới như lời ngươi nói?"

Liễu Bình trầm giọng hỏi.Cô bé bỗng bật cười."

Nhìn qua thì ngươi chỉ lớn hơn ta một chút, không nghĩ tới ngươi lại ngây thơ hồn nhiên như vậy."

"Cố mà quý trọng khoảng thời gian này đi, khi ngươi chết đi, ngươi sẽ không thuộc về chính ngươi nữa."

Cô bé lắc đầu, lại chuẩn bị rời đi.Liễu Bình nói: "Ngươi vẫn chưa nói đáp án cho ta, xin hãy nói cho ta biết, coi như ta nợ ngươi một lần."

Cô bé quay đầu lại quan sát Liễu Bình, do dự nửa ngày mới nói nhỏ:"Có lẽ còn có một vài người không bị kiểm soát linh hồn."

"Thế nhưng hoặc sớm hoặc muộn, mọi linh hồn của chúng sinh đều sẽ không trốn khỏi vận mệnh bị điều khiển."

"Tại sao lại như vậy?"

Liễu Bình hỏi tiếp.Cô bé nói: "Đối với những chủ nhân của linh hồn mà nói, vận mệnh của chúng sinh chỉ là công cụ hỗ trợ bọn chúng mạnh lên mà thôi, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất cứ linh hồn nào cả."

"Đây là niềm đau của chúng sinh, lại là niềm vui thú của bọn chúng."

"Hoan nghênh gia nhập vào trò chơi này."

Một luồng gió thổi qua.Gió cuốn theo cát thổi qua, cô bé cũng theo đó biến mất không thấy đâu nữa.Một lát sau...Triệu Thiền Y cùng Hồng Đào bỗng tỉnh hồn lại."

Ở đây vừa rồi có một người khác xuất hiện, đúng không?"

Hồng Đào hỏi với vẻ không chắc chắn."

Đúng vậy, ta thấy được đó là một cô bé, thế nhưng cô bé nói cái gì vậy?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Không biết, cô bé đã đi rồi."

Hồng Đào nói.Hai người đều cảm thấy mơ hồ.Liễu Bình không nói chuyện.Hắn cũng không biết nên nói cái gì."

Trong hư không có thứ cực kỳ *****, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta..."

Sư phụ.Tất cả mọi người đều bị kiểm soát, dùng để suy diễn thế giới...Đây chính là thứ cực kỳ ***** mà người đã nói hay sao?Liễu Bình trầm tư suy nghĩ..

-------Chương 29: 29: Đêm Và Ngày 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtMột lát sau!

Ba người tiếp tục đi đường, trở về nơi đã đi ra.Sau một đường bôn ba mệt mỏi, bọn họ lại đi tới lối vào hang động dưới mặt đất khi trước.Ba người thảo luận một lát, vì an toàn nên họ quyết định không ở lại nữa, lập tức trở lại thế giới trong lòng đất.Vừa rồi, khi vật cưỡi Ngựa một sừng vừa xuất hiện, đã đưa tới sói yêu, đủ để thấy được thứ này là một thứ có giá trị không nhỏ.Lại thêm một vài thứ đã nhặt trước đó.Còn thêm cả sói yêu!

Hai thanh dao găm của nó, một chiếc móc câu thêm cả cao quan bạch ngọc nữa, đều có thể bán được khá nhiều linh thạch.Những thứ này đủ để ba người nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.Trước khi trở về, Hồng Đào cười nhìn về phía Liễu Bình, ôm quyền nói: "Liễu đạo hữu, cám ơn ân cứu mạng của ngươi."

"Hồng đạo hữu không nên khách sáo, nếu như không cứu ngươi thì ta cũng sẽ chết."

Liễu Bình nói."

Chuyện nào ra chuyện đấy, Liễu đạo hữu, ta có một việc muốn nói với ngươi."

Hồng Đào nói nhỏ.Sắc mặt hắn ta nghiêm túc, nhìn về phía Liễu Bình, hai tay ôm quyền, đôi mắt sáng ngời."

Liễu đạo hữu, năng lực tự vệ của ngươi làm chúng ta rất yên tâm, ngươi cũng đã có được sự tin tưởng của chúng ta, cho nên những lời nói sau đó của chúng ta, ngươi nên ghi nhớ trong lòng."

Triệu Thiền Y cười nói."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ ngạc nhiên."

Trên hoang dã có vô số sinh vật, người cũng chỉ là một loại bình thường nhất mà thôi."

Hồng Đào nói."

Có một nơi tên là Phong Lan cốc, đó là nơi mà ngươi sinh ra, cũng là tên của một thôn xóm, ba ngày trước, tất cả dân trong thôn đều bị quái vật ăn sạch, chỉ còn ngươi có thể sống tiếp, lang thang một mình trên vùng đất hoang dã."

Triệu Thiền Y nói."

Các ngươi đang nói cái gì vậy?"

Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu."

Hơn nữa, nơi này đã sắp rời khỏi thế giới Tử Vong, cho nên ngươi phải nói lời chia tay với chúng ta."

Triệu Thiền Y nói.Hai người cùng gật đầu nhìn về phía Liễu Bình, cùng nở một nụ cười.Liễu Bình đang định nói chuyện, lại ý thức được điều gì đó, nhìn chằm chằm về phía hai người kia.Bóng người của bọn họ dần dần mờ nhạt.Hồng Đào nhấn mạnh: "Nghề nghiệp của ngươi chính là người nhặt rác."

Triệu Thiền Y nói: "Toàn bộ đồ vật mà ngươi nhặt nhạnh được đều nên nộp lên trên, khi họ hỏi ngươi muốn gì thì ngươi hãy nói rằng mình muốn một thân phận chính thức."

Hồng Đào nói: "Chúng ta chỉ có thể nói những thứ này!

"Triệu Thiền Y nói: "Mọi chuyện về sau chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi, Liễu đạo hữu, bảo trọng."

Hai người cùng ôm quyền về phía Liễu Bình.Cảnh tượng xung quanh đều hóa thành từng luồng sáng, khuếch tán ra như gợn sóng, trong hư không dần dần tối tăm không ánh sáng, theo gió tan biến dưới màn đêm đen kịt.Liễu Bình nhớ tới cô bé kia, ngơ ngác đứng tại chỗ.Từng hàng chữ nhỏ đang bùng cháy hiện lên trong hư không:[Thời không bí ẩn đã biến mất.][Ngươi thông qua vô số vật cản trong thời không bí ẩn, đã đi tới một nơi chưa biết.]Tất cả chữ nhỏ thu lại, nhập vào trong hư không biến mất không thấy gì nữa.Lúc này, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng tại cửa ra trước một hang động dưới lòng đất.Trong sa mạc ngoài hang động này, có thể lờ mờ thấy được một vài đèn đuốc lẻ tẻ.Có đèn đuốc, tức là có người ở.Liễu Bình quan sát một lát, lại nghĩ tới người tu sĩ trong nơi mộ táng."

Tấm phù này sẽ hình thành một loại lực lượng, người mà cảm ứng được loại lực lượng này sẽ tới giúp đỡ ngươi, đưa ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong."

Liễu Bình thở dài.Hóa ra Hồng Đào và Triệu Thiền Y đi theo mình, là vì đưa mình rời khỏi thế giới Tử Vong.Còn có hai người tu hành khi trước tại nơi mộ táng nữa.Bọn họ!

đều đã chết rồi, linh hồn cũng bị điều khiển.Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn nghĩ cách trợ giúp mình thoát khỏi đuổi bắt, càng nghĩ tới cách đưa mình rời khỏi thế giới Tử Vong.Nói cách khác!

Mặc dù linh hồn của bọn họ đã bị nô dịch, thế nhưng vẫn luôn nghĩ cách chống lại!Trừ điều này ra.Những quái vật trong thế giới Tử Vong.Tồn tại nhập vào thi thể của Vương Thành, quái vật do vô số thi thể hợp lại mà thành cùng với quái vật cầm trong tay búa lớn thanh đồng.Thậm chí cả cô bé kia nữa.Phía sau những quái vật này, chắc chắn cũng ẩn giấu một bí ẩn cực lớn.Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó nên nhíu mày.Trong sa mạc.Những đèn đuốc phía xa đều dập tắt hoàn toàn.Theo ánh đèn biến mất, những người ở đó cũng biến mất theo.Bọn họ đi đâu rồi?Liễu Bình rút chiếc quạt ra, vừa cảnh giác vừa lao về phía trước.Không bao lâu, hắn đã đi tới vị trí những cây đèn đuốc khi trước.Đó là một cồn cát.Trên cồn cát không có bất cứ người nào, chỉ có một máy móc sắt thép màu đen vẫn đứng vững bất động.Liễu Bình đi vòng cồn cát một vòng, cũng không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, cuối cùng hắn bước tới trước máy móc sắt thép kia.Máy móc này cao vừa tới ngực hắn, tản ra ánh sáng dịu nhẹ.Khi Liễu Bình tới gần nó, tất cả ánh sáng đều tụ lại, quét lên người hắn một lần.Trong khoảnh khắc đó, trong hư không, ký hiệu trên Danh Sách bỗng thay đổi.[Hủy bỏ chế độ ẩn giấu.][Trạng thái hiện tại của ngươi chính là: Sống sót.]Một giây sau, một giọng nói lạnh lẽo vô tình từ trong máy móc phát ra:"Hoan nghênh ngươi, người còn sống."

"Ngươi là một tên rác rưởi sức chiến đấu chỉ có 10.5, bởi vậy phải nói rõ thân phận của ngươi."

"Ta là một người nhặt rác, tới từ Phong Lan cốc."

Liễu Bình nói..

-------Chương 30: 30: Đêm Và Ngày 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtMáy móc hơi ngừng lại, rồi lại nói:"Thì ra là thế, người nhặt rác may mắn, có thể sống sót đi tới cột mốc biên giới số 0371, đối với ngươi mà nói cũng là một chuyện không dễ dàng."

"Ngươi có muốn rời khỏi thế giới Tử Vong hay không?"

Liễu Bình đang định nói thì bỗng nhiên lại trầm tư.Nửa ngày sau.Hắn mới nói: "Nếu như hiện tại ta không rời đi, đợi khi khác còn có thể rời đi hay không?"

"Lúc nào cũng có thể rời đi."

Máy móc trả lời."

Cám ơn, vậy tạm thời ta sẽ không rời đi."

Liễu Bình nói.Luồng sáng đang lơ lửng kia cũng chầm chậm bay trở về trong máy móc.Máy móc lại trở về trạng thái yên lặng.Liễu Bình thì lùi về sau, tìm một nơi không xa máy móc mà ngồi xuống.Hắn yên lặng chờ đợi.Thời gian dần trôi qua.Một khoảng thời gian nào đó.Liễu Bình lại đứng dậy, phẩy đi cát bụi trên người, đi tới phía trước máy móc."

Ta là một người nhặt rác, xin hãy đưa ta rời khỏi thế giới Tử Vong."

Hắn nói.Trong máy móc màu đen, giọng nói lạnh lùng vô tình kia lại vang lên:"Người nhặt rác, có thể sống sót đi tới cột mốc biên giới số 0371, đối với ngươi mà nói là một chuyện không dễ dàng, hoan nghênh ngươi."

"Dịch chuyển sắp bắt đầu."

"Ngươi sắp rời khỏi thế giới Tử Vong, đi tới Ám Vụ trấn tại Long Cốt Hoang Dã."

"Xin hãy vào trong."

Máy móc màu đen nhanh chóng biến thành hai cánh cửa to lớn, từ từ mở ra.Ngoài cửa!

Mặt trời hừng hực treo cao trên bầu trời trong xanh, dùng ánh nắng ấm áp của mình chiếu sáng mặt đất hoang dã.Thế nhưng bên trong cánh cửa máy móc này lại là đêm tối vô tận, không có bất cứ tia sáng nào có thể chiếu vào.Khoảng cách giữa ngày và đêm, giữa sự sống và cái chết.Đây là một kỳ quan mà cả đời Liễu Bình chưa từng gặp qua.Hắn cố gắng bình tĩnh lại, âm thầm nói: "Kích hoạt trạng thái Một Người Không Có Phần Diễn."

Một luồng gợn sóng kỳ dị xuất hiện trên người hắn.Khi từng hàng chữ nhỏ được Danh Sách biểu hiện ra, hắn bước vào trong cánh cửa lớn màu đen.Rất nhiều năm về sau, có lẽ sẽ có người nghĩ về một buổi chiều nhiều năm về trước, trên đường cái của Ám Vụ trấn có một người nhặt rác với gương mặt vẫn còn non nớt đi tới với vẻ mệt mỏi.Đó là một thiếu niên.Trên người hắn có mang rất nhiều cát vàng, nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, thực lực thấp, thân phận thấp kém ti tiện, thần sắc thấp thỏm.Nếu như tại thời điểm khác, chắc hẳn sẽ có người tiến tới hỏi han, rồi thu lấy hàng hóa trong tay của hắn.Thế nhưng vào hôm nay, trong buổi chiều nắng nóng đốt người, lại vừa lúc bão cát mới biến mất không lâu, trước khi đêm tối xuất hiện!

Sự chú ý của mọi người cơ bản là không đặt trên người một người nhặt rác nho nhỏ.Dù sao!

Đi vào thế giới Tử Vong, coi như chỉ đi nhặt ve chai, cũng là một công việc cực kỳ nguy hiểm.Thiếu niên này có thể trở về cũng đã là một chuyện cực kỳ may mắn.Thu hoạch?Không có thực lực, có thể có được thứ đáng tiền gì chứ?Thiếu niên này cùng với những thu hoạch của hắn, chưa biết chừng cũng là một đám rác rưởi không chút giá trị nào cả.Không ai để ý tới cái tên nhặt rác này cả.Người nhặt rác đành phải đi quanh thị trấn này một vòng, nhớ kỹ từng tòa kiến trúc một.Có vẻ như thị trấn này đã trải qua một trận tai nạn lớn, rất nhiều tòa nhà cũng đã sụp đổ, thế nhưng mọi người cũng không để ý lắm, mặc cho những tòa nhà này lưu giữ dáng vẻ sụp đổ của chúng.Trên thị trấn này, chỉ có một vài kiến trúc là còn mở cửa, có người canh trước cổng, để thông báo nơi này vẫn tiếp tục mở cửa.Cuối cùng, người nhặt rác cũng dừng bước lại.Hắn dừng lại trước tòa nhà lớn nhất thị trấn này.Đây là một quán rượu.Người nhặt rác nhìn đồng hồ.Vừa đúng lúc đã qua mười lăm phút."

Một Người Không Có Phần Diễn" kết thúc.Thiếu niên đẩy cửa đi vào.Có người ngăn cản hắn, hỏi: "Thân phận?"

"Người nhặt rác."

Thiếu niên nói.Người kia hơi do dự rồi cuối cùng cũng nhường đường.Vừa vào cửa.Rất nhiều người đều nhìn về phía hắn."

Là một kẻ nhặt rác từ bên ngoài tới."

"Trên người của nó có mùi của tử vong, có lẽ mới trở về từ thế giới Tử Vong."

"Tuổi còn nhỏ như vậy đã dám chạy tới thế giới Tử Vong tìm vận may, nhìn qua lại rất bình tĩnh! ta cảm thấy nó là một tay già đời."

Lúc này, suy nghĩ của mọi người cũng khác biệt.Thiếu niên này, thực lực vẫn thấp như vậy đã dám đi thế giới Tử Vong, còn có thể sống sót trở về, có lẽ cũng có chút bản lĩnh.Như vậy!

Thu hoạch của nó có lẽ!

Đằng sau quầy bar, một người bán rượu gọi Liễu Bình: "Người nhặt rác sao?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình gật đầu, đi tới trước quầy bar."

Thu hoạch lần này thế nào?"

Người bán rượu hỏi."

Vẫn tốt."

Liễu Bình nói."

Ngươi đã biết tới nơi đây, chắc hẳn muốn trao đổi thứ gì đó chứ?"

"Ta muốn một thân phận chính thức."

"Thân phận!"

Mấy tên còn định tới bắt chuyện nghe thấy vậy thì dừng bước lại, quay người trở về vị trí của mình.Người bán rượu nhìn chằm chằm vào con ngươi của Liễu Bình, bình tĩnh nói: "Vậy sao?

Có lẽ ngươi chỉ có mười mấy tuổi, phải biết rằng trong hoang dã, khắp nơi đều có thể thấy loại người như ngươi, đi vào thế giới Tử Vong tìm vận may, phần lớn trong số bọn chúng đều biến thành thức ăn của quái vật, vậy mà ngươi lại cho rằng mình có thể có được một thân phận chính thức sao?"

"Tựa như lời ngươi vừa nói đó, điều khác biệt giữa ta và bọn chúng chính là ta trở về một cách an toàn."

Liễu Bình nói, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào mắt của người bán rượu, không nhượng bộ chút nào cả.Người bán rượu mím môi, không biết nên nói thêm điều gì cả.Thằng nhóc này quá bình tĩnh.Loại bình tĩnh này vượt khỏi phạm trù tuổi tác của nó, thần thái như vậy không thể giả bộ ra được.Người bán rượu có thể làm người bán rượu, cơ bản là hắn ta có được năng lực nhìn người cực chuẩn, hầu như chưa từng sai lầm..

-------Chương 31: 31: Ám Vụ Trấn 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtNgười bán rượu hơi do dự chút, rồi lấy một xấp thẻ bài rất dày từ dưới quầy bar lên, rút một tấm thẻ từ đó ra rồi nhìn xuống.Trên tấm thẻ bài này vẽ một luồng sương mù đen, vô số gương mặt vặn vẹo cố lao ra khỏi sương mù, xoay xung quanh một bóng người hắc ám.Khi người bán rượu nhìn về phía lá bài này, vô số khuôn mặt vặn vẹo trên lá bài cũng nghiêng tới, muốn lao về phía người bán rượu.Không nghĩ tới lại là lá bài này.Lá bài này chính là "May Mắn Của Bóng Đêm", cho thấy người trước mặt có giá trị khá lớn, thích hợp làm khách hàng.Người bán rượu lộ ra ý cười, nói: "Sau khi vào Ám Vụ trấn, ngươi đi lại ở bên ngoài khoảng mười lăm phút đều không có ai ngăn cản làm khó ngươi, hiện tại lại có thể bình yên đi vào quán rượu, đi tới trước mặt của ta đưa ra yêu cầu của ngươi! xem ra ngươi cũng chuẩn bị khá đầy đủ."

"Mời nói tiếp."

Liễu Bình nói."

Nơi này không tiện nói lắm, đi theo ta."

Người bán rượu làm một tư thế mời.Hắn ta dẫn Liễu Bình đi vào trong một căn phòng phía sau quầy bar.Đóng cửa lại.Người bán rượu ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ lớn, nói:"Máy móc nói ngươi là người của Phong Lan cốc! theo ta được biết, nơi đó đã bị Vĩnh Dạ bao phủ hoàn toàn, thế nhưng chuyện này mỗi ngày đều xảy ra trên vùng hoang dã, tốt nhất là ngươi hãy quên những việc này đi, đau thương sẽ chỉ làm ngươi mất mạng nhanh hơn mà thôi."

Liễu Bình bật cười, hỏi: "Ngươi thấy ta giống một người đang đau thương sao?"

Người bán rượu cười nói: "Phong Lan cốc của ngươi đã bị bóng đêm nuốt chửng hoàn toàn, nhìn trên bản đồ có thể thấy không đường có thể chạy trốn, cho nên các ngươi đều đi tới thế giới Tử Vong, mà ngươi!

""Chẳng những có thể sống tiếp được, còn có thể phát hiện một vài vật phẩm từ trong thế giới Tử Vong, tìm được đường trở về, muốn có được một thân phận chính thức từ Ám Vụ trấn, ta nói đúng hay không?"

"Làm sao mà ngươi có thể biết rõ ràng như vậy?"

Liễu Bình hỏi.Người bán rượu nói với giọng thản nhiên: "Vĩnh Dạ vẫn luôn ăn mòn mọi thứ, nó nuốt đất đai cùng sinh mạng tại Sinh giới, mà Ám Vụ trấn của chúng ta chính là nơi ẩn chứa cơ hội sống sót duy nhất trong phạm vi mấy trăm ngàn kilomet vuông quanh đây, ngươi chỉ cần hơi động não là có thể biết nên làm như thế nào."

"Xem ra ngươi đã đón tiếp rất nhiều người giống như ta."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng ngươi là người trẻ tuổi nhất."

Người bán rượu nói, rồi trải một tầng vải rộng trên bàn.Hắn ta chỉ vào tấm vải kia, nói: "Được rồi, hiện tại hãy cho ta xem ngươi có những thứ gì, yên tâm, nơi này đều dựa vào quy tắc mà làm việc."

Liễu Bình vỗ túi trữ vật, lấy súng tự động loại nhỏ cùng Xích Kim Trường Mâu để lên mặt bàn."

Mặc dù những thứ này có thể đổi lấy ít tiền, thế nhưng nếu muốn dùng chúng để đổi thân phận thì vẫn không đủ."

Người bán rượu lắc đầu nói.Liễu Bình lấy Linh Khuyển phù ra, đặt bên cạnh súng tự động.Người bán rượu quan sát rồi nói: "Phù lục đúng là đặc sản của thế giới Tử Vong, thế nhưng trên tấm phù này của ngươi dính đầy vết máu, phẩm chất sẽ giảm chút!

"Người bán rượu cất phù đi, hơi do dự rồi móc một tấm thẻ kim loại từ trong ngực ra đặt lên trên bàn.Liễu Bình nhìn tấm thẻ kia, thấy trên đó khắc một chiếc cuốc rỉ sét của thợ mỏ.Người bán rượu giải thích: "Phù lục là một hệ thống khổng lồ, mỗi một tấm phù lấy được từ thế giới Tử Vong đều trợ giúp chúng ta tìm hiểu ra được bí mật của phù lục!

Dựa vào giá trị của tấm phù này, ngươi có thể ở lại Ám Vụ trấn làm một người thợ mỏ."

Liễu Bình giật mình.Trong nháy mắt này, hắn hiểu được rất nhiều chuyện.Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y chắc hẳn rất hiểu về thế giới người sống.Bọn họ mang theo mình đi nhặt ve chai, cũng căn dặn rất nhiều chi tiết về phương diện thân phận này, thế nhưng đối với việc dùng thứ gì để trao đổi thân phận lại chưa từng nhắc nhở điều gì cả.Như vậy!

Nếu mình đưa vật kia ra, chắc hẳn sẽ an toàn."

Thực ra ta còn có một vật phẩm nữa chưa đưa ra."

Liễu Bình nói, rồi cất thanh trường mâu cùng súng tự động đi, lấy bức tượng Ngựa một sừng ra, đặt lên trên mặt bàn.Khi bức tượng kia vừa đặt lên bàn, trên bức tường phía sau lưng người bán rượu phát ra một tiếng vang nhỏ.Một giọng nói điện tử từ sau bức tường phát ra:"Dựa theo tiêu chuẩn của văn minh ma pháp, cấp bậc của vật phẩm này đã đạt tới cấp bậc hoàn mỹ, đang tiến hành ghi chép."

"Tài liệu đã truyền lên trên."

"So sánh ăn khớp, thông qua nghiệm chứng, xác nhận đây là một cuộc mua bán rất đáng giá."

"Nhân viên lễ tân số 03687, xin dựa theo quy tắc tiến hành ban thưởng đối với người có cống hiến, hết."

Người bán rượu run lên, đứng thẳng người, giải thích với Liễu Bình: "Đây là vật cưỡi ma pháp!

Nó là một thứ rất ít gặp, tới từ một thế giới Tử Vong khác đã sụp đổ, có giá trị nghiên cứu rất lớn."

"Nếu ngươi đã có vật phẩm hiếm như vậy, thân phận của ngươi không thể chỉ là một thợ mỏ được."

Người bán rượu lấy ba tấm thẻ kim loại từ trong ngực ra, đặt trước mặt Liễu Bình.Tấm thẻ thứ nhất có khắc một chiếc roi cũ nát màu nâu, cùng với một bao tay da nhăn nhúm.Trên tấm thẻ thứ hai có khắc một bó đuốc, một đôi dao găm cùng với cung nỏ.Trên tấm thẻ thứ ba có khắc một đồ án khá đơn giản, là một bộ giáp sắt thô sơ cùng với một thanh trường mâu."

Đây là ba chức nghiệp chính thức mà ngươi có thể đổi lấy, theo thứ tự chính là Quản lý quặng mỏ, Người gác đêm cùng với Trấn vệ binh, xin hãy lựa chọn một trong số chức nghiệp này."

Người bán rượu nói.Hắn ta tiếp tục giải thích: "Mỗi chức nghiệp đều có phương pháp đào tạo riêng, sẽ dạy cho ngươi những kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp, có quyền lực cùng tiền lương tương ứng, trên hoang dã cũng sẽ được sự che chở của Ám Vụ trấn."

"Đương nhiên, nếu như ngươi có thể đạt tới tiêu chuẩn nhất định, còn có thể lên chức."

Liễu Bình lấy chiếc trường mâu khi trước ra, đặt trên mặt bàn."

Thứ này đưa cho ngươi."

Hắn nói.Người bán rượu vội vàng lắc đầu, nói: "Ngươi không cần hối lộ ta, ta chỉ dựa vào quy tắc mà làm việc mà thôi, không thể đưa ra chức nghiệp chính thức ngoài quy tắc cho ngươi được.".

-------Chương 32: 32: Ám Vụ Trấn 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình lại đẩy nhẹ trường mâu tới trước mặt đối phương, nói: "Yên tâm, ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là việc chọn lựa nghề nghiệp đối với một người mới như ta mà nói, là một việc lớn liên quan tới cuộc đời sau này của ta, cho nên ta muốn nghe được lời giới thiệu tỉ mỉ hơn nữa."

Dưới ánh đèn mờ tỏ, trên trường mâu vàng óng tản ra một tầng ánh sáng, nhẹ nhàng hắt lên mặt Người bán rượu, làm cho ánh mắt của hắn ta thêm một phần dịu dàng.Người bán rượu bật cười, nói: "Công việc của ta là giải thích rõ ràng những chức nghiệp dành cho người mới gia nhập Ám Vụ trấn, đó cũng là trách nhiệm của ta."

"Đã như vậy, ta sẽ nói rõ ràng hơn nữa đi!

"Hắn ta đưa tay chỉ từng tấm thẻ bài rồi nói: "Quản lý quặng mỏ, mỗi ngày đều phải giám sát thợ mỏ đào quặng, kiểm tra quặng đào được, khá là vất vả, thế nhưng lại có quyền lực trong tay, có thể quản lý tất cả thợ mỏ."

"Người gác đêm là nghề nghiệp nguy hiểm nhất trong ba chức nghiệp này, thế nhưng lợi ích lại cao nhất, cần có thực lực tương ứng mới có thể làm."

"Nếu như ngươi chỉ muốn ở lại Ám Vụ trấn, thì hãy lựa chọn Trấn vệ binh, Trấn vệ binh phụ trách trật tự cùng trị an của toàn bộ Ám Vụ trấn, cũng có lúc sẽ phát sinh chiến đấu, thế nhưng hiện tại đã càng ngày càng ít, dù sao Vĩnh Dạ đã nuốt càng ngày càng nhiều thôn trang cùng cứ điểm, hầu như không còn bất cứ người nào tới Ám Vụ trấn chúng ta trong mấy tháng gần đây."

"Ngươi vẫn còn trẻ, ta đề nghị ngươi hãy trở thành một vệ binh của Ám Vụ trấn, như vậy, mỗi ngày ngươi chỉ cần tuần tra ban ngày mà thôi, ban đêm cũng không cần ra ngoài, rất an toàn."

"Như vậy, còn Người gác đêm!

" Liễu Bình hơi do dự, không nói tiếp.Nếu như cái gì cũng không biết, tốt nhất để cho đối phương nói ra, dù sao hắn cũng đã trả tiền.Người bán rượu nói với vẻ kiên nhẫn: "Mỗi khi ban đêm xuất hiện, chính là thời điểm thế giới của chúng ta giao nhau với thế giới Tử Vong, vào thời điểm này, Người gác đêm có trách nhiệm bảo vệ Ám Vụ trấn, Người gác đêm phải gia nhập vào chiến đấu đầu tiên! kẻ địch chính là những quái vật kia, thậm chí cần chống lại thời không bí ẩn, tới tận trời sáng mới kết thúc."

"Phải bảo vệ toàn bộ thị trấn này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ít nhất cũng phải bảo vệ quán rượu, quán rượu là nơi tuyên bố tin tức và nơi mua bán, còn cung cấp nơi nghỉ ngơi, cung cấp nơi tiếp tế cho mọi người.Nếu như nơi này bị quái vật phá hủy, thị trấn này cũng sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại nữa."

Người bán rượu giải thích.Liễu Bình trở nên trầm tư.Trong thế giới Tử Vong, chỉ có đêm tối, chưa từng có ban ngày.Thời không bí ẩn!

Liễu Bình lắc đầu.Không, đó là thế giới Tu Hành!Đó là thế giới của chúng ta.Làm sao có thể biến nó trở thành một bộ phận của thế giới Tử Vong chứ?Nếu như mình chọn trở thành Người quản lý hoặc là Vệ binh, chắc hẳn sẽ không còn bất cứ cơ hội thăm dò thời không bí ẩn bên trong thế giới Tử Vong nữa.Như vậy!

Lựa chọn đã rất rõ ràng.Liễu Bình vươn tay, chọn một tấm trong ba tấm thẻ kim loại, cầm chặt trong tay.Khi hắn thực hiện những động tác này, bức tượng vật cưỡi ma pháp đang ở trên bàn cũng biến mất theo!

Giống như bị thứ gì đó lấy đi vậy.Khi Người bán rượu thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.Hắn dùng một loại giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói:"Chào mừng gia nhập Ám Vụ trấn."

Liễu Bình được Người bán rượu dẫn tới trước một cái bàn."

Đây là một người mới vừa nhận chức! tới đây, ta tặng các ngươi một chai rượu."

Người bán rượu vỗ vai Liễu Bình, thuận tay đặt một chai rượu lên trên mặt bàn.Sau khi làm xong chuyện này, Người bán rượu lại trở về sau quầy bar.Liễu Bình nhìn về phía những người trước bàn.Ở chính giữa là một người đàn ông trung niên có ria mép.Ông ta đội một chiếc mũ màu xám, vành mũ dài mà hẹp, như là mũ rộng vành, lại nhỏ hơn nón lá một chút.Ánh sáng trong quán rượu cũng không ra thế nào, đối phương lại đội một chiếc mũ như vậy, cho nên từ đầu tới cuối Liễu Bình đều chỉ có thể thấy được cằm và râu của đối phương.Mấy Người gác đêm xung quanh bàn rượu cũng đang quan sát Liễu Bình.Liễu Bình hơi suy tư, tiến lên mở nắp chai rượu, rồi rót đầy chén cho mọi người.Mấy người trao đổi ánh mắt."

Chúng ta vẫn rất nể mặt Người bán rượu!

" Người trung niên có ria mép kia dẫn đầu nói: "Thế nhưng ta vẫn phải nói rõ, Người nhặt rác trở về từ thế giới Tử Vong! nếu như ngươi chỉ có sự may mắn mà nói, vậy ngươi sẽ không thể làm Người gác đêm trong thời gian dài được."

"Ngày mai là ta có thể nắm giữ lực lượng cơ bản của Người gác đêm rồi."

Liễu Bình nói.Người bán rượu nói rằng nghề nghiệp của mình có ba kỹ năng, hiện tại đang trong thời gian chuẩn bị.Ngày mai là có thể nhận lấy.Lúc này Liễu Bình cũng quan sát hết những người quanh chiếc bàn này, thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía người trung niên kia!

Xem ra người này chính là thủ lĩnh của Người gác đêm."

Những kỹ năng đó chỉ là kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp mà thôi!

" Người trung niên bưng chén rượu lên uống một hớp, lắc đầu nói: "Nể mặt chén rượu này, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên!

""Nếu như muốn sống sót trong ban đêm, không nên hi vọng vào kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp quá, quan trọng vẫn phải xem ngươi có năng lực gì."

Lời này rất thực tế.Thực ra Liễu Bình cũng không hi vọng gì nhiều về ba kỹ năng cơ bản của Người gác đêm, so sánh với thứ này, hắn càng quan tâm tới những thường thức cơ bản của các thế giới kia hơn.Thường thức cơ bản có thể giúp hắn hòa nhập với thời đại này.Đây mới là quan trọng nhất.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói với vẻ nghiêm túc: "Năng lực sinh tồn của ta cũng không tệ lắm."

Năm người!

Người cao gầy kia có cài hai chiếc súng lục ổ quay ở bên hông.Hai người khác mặc dù không mang vũ khí, thế nhưng sát khí trên người rất nặng, Liễu Bình chỉ nhìn thoáng qua cũng đã có thể xác định hai người này là kẻ thường xuyên giết chóc.Thủ lĩnh!

Người trung niên này vẫn luôn làm một động tác trong vô thức là vuốt nhẹ chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay..

-------Chương 33: 33: Tử Vong Lan Tràn 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtTrong thần niệm của Liễu Bình, chiếc nhẫn tản ra gợn sóng nhỏ bé có phần giống với bức tượng vật cưỡi ma pháp khi trước, đồng thời còn có thể cảm ứng được một luồng lửa nóng bỏng.Lực lượng Hỏa, phần lớn dùng để hủy diệt.Người cuối cùng núp trong bóng của thủ lĩnh, hầu như không thu hút bất cứ sự chú ý nào."

Không tệ lắm là như thế nào?"

Người trung niên hỏi.Liễu Bình hơi ngẫm nghĩ.Cho dù hắn vẫn không rõ ràng về thế giới này lắm, thế nhưng về phương diện chiến đấu mà nói, chắc hẳn cũng có nơi giống nhau.Đoàn đội do những người này tạo thành, thực ra vẫn còn cần bổ sung thêm một nhân tố nữa."

Năng lực của ta thiên hướng cấp cứu trên chiến trường."

Liễu Bình nói.Năm người cùng nhìn về phía hắn.Thủ lĩnh đặt chén rượu xuống, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Ồ?

Chẳng lẽ ngươi là một Người chữa trị?"

"Xem như vậy đi."

Liễu Bình nói.Người ẩn trong cái bóng của thủ lĩnh bỗng rút một thanh dao găm ra, quẹt lên mu bàn tay của mình một nhát.Ngay lập tức máu chảy ra.Người kia không nói lời nào, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ là đưa tay tới trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cũng không nói thêm lời nào, phất tay ngưng tụ một dòng nước tinh khiết, rồi điều khiển nó dán tại mu bàn tay của người kia.Vết thương khép lại."

Hơi giống lực lượng của văn minh tu hành, thế nhưng chưa bao giờ gặp! pháp thuật này có tên là gì vậy?"

Người kia hỏi."

Pháp thuật Điều Trị Làn Da."

Liễu Bình nói.Mọi người đều giật mình.Lại nhìn về phía bàn tay người kia, vết thương không chỉ khép lại, làn da cũng trở nên mịn màng bóng loáng, thậm chí còn trắng hồng hơn trước.Là đệ tử chân truyền của Quái Thánh, không gì có thể làm khó Liễu Bình, hắn am hiểu mọi lĩnh vực, trong mỗi một lĩnh vực đều có thành tựu cực cao, thậm chí vượt qua sư phụ, tự mình khai sáng vô số pháp thuật độc môn.Tất cả những điều đó đều vì kiếm lấy linh thạch, mở Danh Sách ra.Đây là bí thuật độc môn của hắn, khi sử dụng không cần thủ thế hỗ trợ, cũng không cần niệm chú, người khác không thể biết được nguyên lý của pháp thuật này ra sao.Liễu Bình chưa từng thu đồ đệ, đương nhiên cũng chưa từng dạy những pháp thuật này ra ngoài, làm cho pháp thuật không có lưu truyền trên đời này.Dưới tình huống hiện tại, vừa lúc lấy ra sử dụng, cũng không cần lo sợ lộ ra bất cứ thứ gì gây nghi ngờ cả.Người kia nhìn về phía bàn tay trắng nõn nà của mình mà lẩm bẩm: "Thực ra chỉ cần cầm máu là đủ rồi!

"Liễu Bình nhún vai, nói: "Hiệu quả của năng lực này chính là như vậy, khi phóng nó ra ngoài, nó cũng không thuộc quyền quản lý của ta nữa rồi."

Mọi người đều im lặng.Người cao gầy cắm hai chiếc súng lục ổ quay bên hông lấy một chiếc chén mới ra, rót một chén rượu, đẩy tới trước mặt Liễu Bình."

Cám ơn!

" Liễu Bình nhận cái chén, nâng chén về phía thủ lĩnh, nói: "Lão đại, tên ta là Liễu Bình."

Thủ lĩnh bật cười, nói nhỏ: "Không nghĩ tới vẫn là một đứa bé thông minh."

Ông ta bưng chén rượu lên nhấp một chút.Liễu Bình phát hiện không khí nơi này dần dần thay đổi, trở nên thư giãn xuống.Người cao gầy vỗ vai Liễu Bình, hỏi: "Liễu Bình?"

"Đúng."

"Gọi ta là Lão K là được, nghề nghiệp là Khu Ma nhân (Người trừ tà)."

Lão K nói, quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh, nói tiếp:"Thủ lĩnh, mặc dù thằng nhóc này chỉ có mười mấy tuổi, thế nhưng ngay hôm nay cũng có thể mang theo nó cùng đi tuần tra ban đêm chứ?"

"Được, hôm nay có thể mang theo nó đi cùng, ngày mai là cuối tháng, để nó nghỉ ngơi."

Thủ lĩnh nói.Ngày mai!

Mấy người cùng lộ ra vẻ suy tư."

Đúng vậy, rất lâu rồi chúng ta đã không có người chữa trị, trên trấn này cũng đã rất lâu không có người chữa trị đi tới, ngày mai hắn phải được nghỉ ngơi."

Người kia cao giọng nói."

Đúng là như vậy."

Một người khác đồng ý.Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Tại sao ngày mai ta phải nghỉ ngơi chứ?"

Mấy người cùng nhìn về phía hắn."

Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng, mà ngày cuối cùng của tháng luôn là ngày nguy hiểm nhất trong tháng, ngươi mới chỉ có mười mấy tuổi, hôm nay mới tới Ám Vụ trấn, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm thì chẳng phải là lãng phí quá sao?

Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chịu đựng nổi việc mất đi một người chữa trị sao?"

Thủ lĩnh nghiêm túc nói."

Thì ra là thế, ta sẽ nghe theo sắp xếp."

Liễu Bình nói.Lúc này từ bên ngoài truyền tới từng đợt tiếng chuông.Mấy người gác đêm nghe thấy vội vàng đứng dậy."

Khi tiếng chuông vang lên tức là màn đêm sắp buông xuống, chúng ta phải đi chuẩn bị chút."

Một người giải thích cho Liễu Bình biết.Liễu Bình đi theo mấy người này ra khỏi quán rượu, đi một quãng đường dài đi tới rìa ngoài của thị trấn.Thủ lĩnh nói: "Liễu Bình đi theo Lão K với Tề Luật, nhiệm vụ của những người khác không thay đổi, hiện tại gọi tỉnh tất cả những đứa lười nhác vẫn còn ngủ nướng dậy, làm việc."

"Rõ!"

Đám người đồng thanh nói.Khi đám người tản đi, từ dưới mặt đất có một vách tường sắt thép dày tới mấy mét đang từ từ trồi lên.Vách tường tạo thành một mặt tường thành thép, bảo vệ toàn bộ thị trấn vào bên trong.Liễu Bình chú ý tới trên bề mặt tường thành có khắc loại đồ án kỳ dị nào đó, lộ ra một vẻ dã man thẳng thắn."

Đây là totem Man Hoang! nó là một cách ngăn cách khí tức với giá thành khá rẻ, dùng cho kiến trúc cỡ lớn, có thể ngăn cách khí tức của vật còn sống ở một mức độ nào đó."

Lão K vỗ tường thành, nói.Hắn ta nhảy lên trên tường thành, quay đầu ra hiệu cho Liễu Bình.Liễu Bình cũng nhảy theo tới."

Được rồi, ba người chúng ta phụ trách đoạn tường thành này."

Một người gác đêm khác nói.Người này tên là Tề Luật, vừa rồi thủ lĩnh cũng đã nhắc tới.Dáng người của hắn ta rất vạm vỡ, mặc một bộ giáp sắt thô ráp lại nặng nề, cầm một thanh rìu chiến dài hơn ba mét, nét mặt thật thà cục mịch.Cho dù Liễu Bình trải đời vô số, thế nhưng khi thấy được chiều dài của chiếc rìu chiến đó thì cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.Ba người yên lặng đứng trên tường thành chờ đợi.Lúc này, tường thành thép đã dâng cao lên tới mấy chục mét, bọn họ có thể ở trên tường thành thấy được nơi cực xa trên hoang dã.Hoang dã như sa mạc, không có bất cứ sinh mạng nào cả..

-------Chương 34: 34: Tử Vong Lan Tràn 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtTrời chiều mờ nhạt vẫn treo trên đường chân trời, chiếu sáng mặt đất thành màu vàng cam.Trời sắp tối rồi.Keng keng keng keng!Lại một đợt tiếng chuông nữa truyền tới."

Chuông vang lần thứ hai, chúng ta còn có năm phút nhàn rỗi nữa thôi, muốn đi nhà vệ sinh hay ăn cái gì thì giải quyết nhanh lên."

Lão K nói."

Ta đã chuẩn bị xong."

Liễu Bình nói."

Chỉ mong tối hôm nay không có tên kinh khủng nào đi ngang qua nơi này của chúng ta."

Tề Luật thở dài nói.Tất cả mọi người cũng không nói thêm gì.Lão K đứng dựa vào tường, lấy một chiếc chai nhỏ ra, mở nắp bình uống hai hớp.Liễu Bình nhìn đường chân trời với vẻ xuất thần, giống như đang nghĩ về quá khứ vậy.Tề Luật thấy hai người bạn như vậy thì tiện tay đặt rìu chiến xuống đất, lấy một hòn đá mài đao ra, mài nhẹ lưỡi rìu.Trời chiều dần dần biến mất.Không có gì có thể ngăn cản, trong nháy mắt bầu trời biến thành màn đêm đen nhánh."

Trời tối cũng quá nhanh đi."

Liễu Bình cảm khái."

Đương nhiên, hiện tại chúng ta đang ở trong thế giới Tử Vong."

Tề Luật trầm giọng nói.Liễu Bình đang định tiếp lời thì trong hư không bỗng hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Chú ý!][Không gian đang thay đổi, thế giới Tử Vong đã giao thoa với thế giới hiện tại.][Một loại pháp tắc cực kỳ hiếm gặp đang giữ vai trò chủ đạo cả hai thế giới.][Mọi sự vật đều bị pháp tắc thế giới: Tử Vong Lan Tràn ảnh hưởng.][Thuyết minh: Toàn bộ Sinh giới bị thế giới Tử Vong bao phủ, tốt nhất là ngươi chỉ hoạt động trong khu vực thị trấn này, nếu không thì sẽ có khả năng bị Tử Vong Lan Tràn cuốn vào thế giới Tử Vong, không thể trở lại.]Liễu Bình vừa đọc hết thì nghe được lời căn dặn của Lão K:"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể ra ngoài thị trấn, nếu không sau khi hửng đông rất có thể sẽ không trở về nơi này được nữa."

Liễu Bình lùi lại mấy bước, nói: "Được, ta sẽ trốn phía sau các ngươi."

Lão K cùng Tề Luật đều gật đầu.Là một người mới, lại là một Người chữa trị, nếu như Liễu Bình xông lên trước mới là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.Ba người canh giữ trên tường thành, yên lặng chờ đợi màn đêm biến mất.Trong hoang dã.Mọi thứ đều là hoang tàn, không có bất cứ tiếng vang nào.Lúc ban đầu, thật sự là không có chuyện gì xảy ra cả.Thỉnh thoảng Liễu Bình cũng nhìn về phía Lão K cùng Tề Luật.Vẻ mặt của hai người đều nghiêm túc, duy trì sự cảnh giác ở mức cao.Thời gian dần dần trôi qua.Hai giờ sau...Khi Liễu Bình đang cảm thấy nhàm chán thì bỗng cảm ứng được điều gì đó.Cùng lúc đó, Tề Luật nhanh chân bước tới phía trước tường thành, giơ rìu chiến tới trước người, làm ra tư thái phòng thủ."

Nhìn thấy không?"

Hắn ta nói nhỏ."

Nhìn thấy."

Lão K cũng trả lời.Lão K rút một chiếc súng lục ổ quay từ trong bao súng, nhắm về phía sâu trong bóng đêm.Liễu Bình thuận theo nòng súng nhìn về phía mục tiêu.Có một cô gái xuất hiện trên mặt đất cách tường thành khoảng vài trăm mét.Không thể thấy rõ mặt mũi của cô gái đó, cô ta mặc một bộ váy dài màu xám trắng, lắc lư tiến về trước trong vùng hoang dã này.Phương hướng đi tới của cô gái này vừa lúc song song với thị trấn, nếu như không có thay đổi gì, nàng sẽ chỉ lướt qua thị trấn mà thôi.Bóng đêm càng ngày càng đậm.Trong vùng tăm tối này, muốn nhìn thấy thứ gì cách đó khoảng trăm mét cũng là một việc không thể nào.Thế nhưng nhờ vào thiên phú "Nhìn Rõ Bóng Đêm" của Người gác đêm, Lão K cùng Tề Luật đều quan sát rõ ràng quỹ tích hành động của cô gái đó.Thời gian dần dần trôi qua.Khoảng mười bảy mười tám phút sau, cô gái này đi ra tầm quan sát của ba người, không biết đi tới nơi nào.Liễu Bình vừa mới thở dài một hơi thì thấy Lão K cùng Tề Luật vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, một người duy trì tư thái tấn công, một người duy trì tư thái phòng ngự, giống như cô gái kia vẫn chưa từng rời đi vậy.Mấy phút sau...Cô gái kia lại xuất hiện trong tầm mắt của ba người.Lần này, quỹ tích di động của cô nàng cũng có chút thay đổi, cách Ám Vụ trấn càng gần hơn trước.Mấy chục phút sau...Cô gái lại đi khỏi tầm mắt của ba người, biến mất.Thời gian dần dần trôi qua.Cô gái đó cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.Khoảng ba mươi phút sau, Lão K cùng Tề Luật mới thả lỏng cơ thể."

Cô gái vừa rồi định làm gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết."

Lão K trả lời."

Cô ta là người sao?"

Liễu Bình lại hỏi."

Không rõ ràng."

Tề Luật trả lời.Lão K cùng Tề Luật nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.Cũng bởi vì không biết, cho nên không dám thả lỏng chút nào.Tề Luật phán đoán: "Có thể là một loại quái vật trong thế giới Tử Vong...!có quá nhiều quái vật, chúng ta cũng không thể biết hết được.Đương nhiên, cũng có thể là một người chết bình thường mà thôi, ai cũng không thể chắc chắn được."

Lão K nói tiếp: "Nó tới nơi này hai lần, có lẽ bởi vì Ám Vụ trấn của chúng ta xuất hiện đột ngột tại thế giới Tử Vong, điều này thu hút sự chú ý của nó, cho nên nó tới đây hai lần."

Ngay sau đó...Sắc mặt ba người hơi đổi, nhìn về phía bóng tối bên ngoài tường thành.Trong hoang dã cách nơi đây có vài trăm mét, lại có một bóng người xuất hiện.Cô gái khi nãy!Cô ta mặc một bộ váy dài màu xám trắng, đứng một mình trong hoang dã đen kịt, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn về phía Ám Vụ trấn.Cô ta nhìn một lát, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu."

Có...!thứ gì đó...!kỳ quái..."

Cô ta lẩm bẩm, bước đi.Cô ta bước về phía Ám Vụ trấn!Một bước.Lại một bước.Cô ta bước đi tập tễnh, thế nhưng càng ngày lại càng tới gần đoạn tường thành mà ba người đang canh giữ.Vẻ mặt trên mặt cô ta dần dần biến đổi.Vẻ mặt cô ta dần dần có thêm thần thái.Trên tường thành, Lão K rút súng lục ổ quay ra, Tề Luật cũng chậm rãi giơ rìu chiến lên."

Liễu Bình."

Lão K nói nhỏ."

Có!"

Liễu Bình nói."

Tránh đi."

Sau khi nói xong, cô gái kia đã đi tới trước tường thành.Cô nàng ngẩng đầu lên, nhìn phía trên tường thành."

Không cần biết ngươi là ai, lập tức rời khỏi nơi này, nếu không chúng ta sẽ tấn công ngươi."

Lão K nói.Cô gái kia yên lặng lắng nghe.Cô ta đứng vài giây, trên mặt hiện lên hào quang dị dạng."

Là...!tiếng nói, tiếng nói của người sống..."

Con ngươi của cô gái này dần dần dựng thẳng lên, cơ thể bay lên giữa không trung, mà mặt đất dưới chân cô ta thì sụp đổ, hiện ra cơ thể chân thực khổng lồ của cô ta..

-------Chương 35: 35: Gác Đêm 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtCơ thể dài hơn năm mét được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng màu đen, phía trước có một đôi càng cực kỳ sắc bén, phía sau có một chiếc đuôi có đầu kim, màu xanh lục ẩn chứa chất kịch độc, dựng đứng lên.Cô gái này lại là một con quái vật nửa trên là người, nửa dưới là bọ cạp!Ầm!Trên tường thành, một luồng lửa lóe lên từ trên chiếc súng lục ổ quay.Quái vật vừa gác chân lên tường thành thì đã bị một viên đạn bắn trúng, lập tức cứng lại tại chỗ.Đầu của cô gái dần dần ngẩng lên, nhìn chằm chằm Lão K rồi nói: "Ngươi cũng có gai độc sao?

Thế nhưng quá yếu!

""Khốn kiếp!"

Lão K rút một chiếc súng ngắn còn lại ra, ngắm về phía cô gái.Thế nhưng hắn ta chưa kịp bắn, từ sau lưng truyền đến từng đợt tiếng súng.Tạch tạch tạch tạch tạch!Chỉ trong thời gian ngắn, trong hư không cạnh bên Lão K có một chiếc độc châm xanh mơn mởn bị bắn hiện hình ra, đong đưa trong hư không để thoát khỏi làn đạn.Nếu như không có làn đạn này, có lẽ độc châm đã thành công đánh lén Lão K rồi!Sau lưng Lão K toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không nhịn được mà liếc nhìn về phía sau.Là Liễu Bình!Tay hắn đang cầm một khẩu súng tự động loại nhỏ, đang bắn liên tục!Tề Luật cũng phản ứng lại, vội vàng giơ rìu chiến lên, chém ra một luồng ảo ảnh về phía hư không.Keng!Chiếc đuôi này dài khoảng năm sáu mét, to như cái bát, sau khi bị rất nhiều viên đạn bắn trúng, cộng thêm một luồng ảo ảnh của rìu chiến thì mới không cam lòng lùi xuống dưới tường thành.Nó về lại phía sau cô gái kia.Thừa dịp lúc này, Lão K quay đầu nhìn về phía Liễu Bình, nói với vẻ khó tin: "Ngươi còn biết dùng súng?

Làm sao lại không nói sớm?"

Liễu Bình nói: "Vừa rồi ta nhìn ngươi dùng thì mới biết cách sử dụng thứ này, nó rất đơn giản."

Lão K không còn gì để nói.Súng là loại dễ dùng như vậy sao?Mặc dù ai cũng biết bóp cò súng, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể học được cách bóp cò súng trong thời gian cực ngắn.Thế nhưng muốn bắn trúng chiếc đuôi móc độc ẩn mình trong màn đêm!

Nếu như Liễu Bình không nói dối, như vậy năng lực học tập cùng bắt chước của Liễu Bình thực sự quá kinh khủng.Lúc này, cô gái kia nghiêng người về phía trước, sáu chân đặt lên mặt tường thành, bắt đầu leo tường thành.Đạn bắn trúng cơ thể của cô ta cũng chỉ ***** từng đợt tia lửa, không thể xuyên qua lớp vỏ chất sừng cứng rắn của cô ta được."

Như vậy không được, các ngươi kéo dài một chút thời gian cho ta chuẩn bị."

Tề Luật nói.Nói xong, Tề Luật lùi về sau vài bước, nhắm mắt lại, bắt đầu hô hấp với một tiết tấu khá kỳ lạ.Lão K nói: "Kéo dài thời gian sao?

Không có vấn đề, giao cho ta đi."

Hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán đi, sắc mặt trở nên dữ tợn.Vừa rồi suýt nữa thì bị quái vật kia *****!Vừa nghĩ tới đây, Lão K nghiêm túc lấy một viên đạn màu bạc ra, lắp vào trong súng ổ quay.Hắn ta cũng không cần ngắm, giơ súng bắn một phát súng về phía hư không bên ngoài tường thành.Ầm!Một luồng sáng bạc bay ra khỏi nòng súng, vẽ ra một đường vòng cung trên không rồi bay xuống phía dưới tường thành.Yên tĩnh trong khoảnh khắc.Tiếng gào thét mang theo vẻ đau đớn của con quái vật vang lên: "A! phàm nhân đáng chết!

Tại sao ngươi lại có được lực lượng thần thánh!"

Vẻ mặt Lão K không thay đổi, lại lấy một quả lựu đạn từ bên hông ra, kéo móc kéo, ném mạnh ra bên ngoài.Ba!

Hai!

Một.Uỳnh!Trong bóng đêm, ánh lửa hừng hực theo một tiếng nổ vang vọng mà bùng lên."

Các ngươi!

đáng chết!

"Giọng nữ tức giận điên cuồng hét lớn.Một bóng đen xuyên qua ngọn lửa, lao thẳng lên trên tường thành.Tốc độ của quái vật càng ngày càng nhanh, nhảy mạnh hai lần đã vượt qua mấy chục mét, bò lên trên tường thành.Hình dạng hiện tại của nó khá là thảm, vỏ ngoài của nó đã vỡ ra, máu màu xanh lục đang chảy xuống, một cái chân cũng đã gãy rời mất.Thế nhưng nó cũng không quan tâm.Nó muốn lao tới, ăn sạch mấy con ruồi chán ghét trước mắt!Tạch tạch tạch tạch tạch.Tiếng súng lại liên tiếp vang lên.Lúc đầu Liễu Bình chỉ đang quan sát, thế nhưng lúc này lại đột ngột nâng khẩu súng trong tay lên bắn liên tục.Quái vật nhào về phía Lão K, lại bị màn đạn dày đặc này bắn lùi về sau liên tục.Lão K được Liễu Bình hỗ trợ nên lập tức lùi về phía sau, đồng thời bóp cò liên tục.Dưới sự bắn phá của hai khẩu súng, quái vật không thể không lùi về rìa tường thành, chỉ một chút nữa là bị bắn rơi xuống phía dưới.Rắc!

Nó dùng hai càng khổng lồ của mình cắm sâu vào tường thành, lung la lung lay muốn lấy lại cân bằng."

Lão K, ta hết đạn rồi."

Liễu Bình la lớn.Lão K cảm thấy không ổn.Chỉ với khẩu súng trong tay hắn ta, không thể đánh lui quái vật được.Quái vật cũng nghe được tiếng kêu của Liễu Bình.Nó dùng cái đuôi của mình ngăn cản những phát súng của Lão K, ánh mắt lại nhìn về phía Liễu Bình.Ngay sau đó!

Quái vật hơi rung thân, rồi dùng toàn lực lao về phía Liễu Bình!Lão K hoảng sợ, hét: "Chết tiệt! mau trốn đi, tránh ra!"

Ngọn lửa liên tiếp phun ra từ nòng súng của hắn ta, lại bị chiếc đuôi bọ cạp liên tục ngăn cản, không thể ảnh hưởng tới quái vật chút nào cả.Quái vật đã lao tới trước mặt Liễu Bình!Nó điên cuồng cười lớn: "Một miếng thịt thật ngon miệng, ta đã ngửi được mùi thơm nồng từ trên người ngươi!

"Trong khoảnh khắc đó!

Tiếng nói của quái vật bỗng im bặt.Liễu Bình tùy ý bước chéo tới, dễ dàng đã có thể tránh khỏi cặp càng khổng lồ của quái vật.Cũng không biết là Liễu Bình đã tính trước, hay là quái vật chủ động đưa đầu tới trước mặt của hắn, tóm lại!

Liễu Bình đang đứng trước mặt của cô gái kia, nòng súng tự động trong tay thì cắm sâu vào trong miệng của nó."

Lừa ngươi chơi."

Hắn vừa cười vừa nói.Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!Súng tiểu liên vang lên tiếng bắn liên tiếp.Toàn bộ cơ thể của quái vật đều được một tầng chất sừng cứng rắn bao phủ, thế nhưng trong miệng lại không có loại phòng ngự này.Cái đầu của nó bị bắn thủng lỗ chỗ, phát ra những tiếng hét thảm thiết chói tai, cơ thể to lớn giãy dụa trên tường thành..

-------Chương 36: 36: Gác Đêm 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtĐúng lúc này, Tề Luật mở mắt ra.Cơ thể của Tề Luật to lớn lên gấp mấy lần, dáng người đã cao tới năm mét, như là một người khổng lồ, cơ bắp nở nang cứng rắn như sắt thép.Với thân hình hiện tại của anh ta, vừa lúc xứng với chiếc rìu chiến dài ba mét của mình."

Phù!

"Anh ta thở một hơi thật dài, hơi cúi người xuống, trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.Một luồng gió sắc bén lạnh lẽo bùng lên trên tường thành, xẹt qua đường chân trời.Cái đuôi của quái vật khi ngăn cản luồng gió này lại bị chặt đứt một cách dễ dàng."

A! các ngươi hãy chờ đó!

"Quái vật điên cuồng gào thét, hóa thành một bóng đen bay ra khỏi tường thành, lao về phía hoang dã, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.Tề Luật, Lão K cùng Liễu Bình đứng trên tường thành cảnh giác một lát.Trong hoang dã vẫn không có thêm bất cứ âm thanh nào cả.Tề Luật dần dần khôi phục như người bình thường, rồi ngã nằm trên mặt đất."

Ta không sao, chỉ là vừa rồi bùng nổ ra lực lượng gấp mấy lần bình thường, lúc này hơi uể oải thôi."

Tề Luật thở hổn hển, nói.Liễu Bình cùng Lão K cũng không nói thêm lời nào, cùng nhìn về phía hai tay của Tề Luật.Hai tay của anh ta đang run rẩy, gan bàn tay vỡ ra, lộ ra một lỗ hổng đẫm máu."

Đòn vừa rồi quá mạnh."

Lão K cảm thán.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nói: "Đừng nhúc nhích."

Hắn dẫn động pháp quyết, trong hư không bỗng xuất hiện một tầng hơi nước hơi mờ, yên lặng rơi xuống trên hai tay của Tề Luật.Tề Luật nhướng mày."

Hít! vậy mà không cảm thấy đau nữa!"

Anh ta vừa cười vừa nói."

Tay của ngươi không thể dùng lực trong hôm nay được nữa, nếu không vết thương sẽ rách ra, như vậy thì phiền phức lớn hơn nhiều hiện tại."

Liễu Bình căn dặn."

Cám ơn Liễu lão đệ, có một người chữa trị thật sự quá thoải mái!"

Tề Luật nhếch miệng cười nói.Anh ta nghiêng đầu sang nơi khác, nói với Lão K: "Cho ta một khẩu súng."

Lão K lấy một khẩu súng lục ra, trong có chứa đầy đạn, ném cho Tề Luật.Ba người ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa nhìn chằm chằm về phía hoang dã."

Liễu lão đệ, vừa rồi ngươi lại lừa được cả ta nữa, ta còn tưởng ngươi hết sạch đạn thật rồi chứ."

Lão K cười nói.Liễu Bình giải thích: "Không có cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần, dù sao nó có thể nghe hiểu lời nói của chúng ta, lại tới đây để săn mồi, chắc hẳn cũng hiểu nên chọn quả hồng mềm nhất để bóp chứ."

Rồi hắn nhìn về phía chiếc đuôi bị chém xuống kia, quan sát mấy lần.Có vẻ như thứ này là một loại tài liệu không tệ, nếu như có thể cho mình để luyện thành một chiếc dao găm!

Có dao găm, lực chiến đấu của mình có thể tăng lên một bậc, khi tự vệ cũng không cần dùng quá nhiều lực."

Chiếc đuôi móc độc này tới từ cơ thể quái vật Tử Vong, chắc hẳn cũng là một thứ quý giá chứ."

Liễu Bình hỏi."

Đây là chiến lợi phẩm của tổ chúng ta, chờ trời sáng có thể tới quán rượu để bán, được bao nhiêu tiền chúng ta chia đều."

Tề Luật nói.Lão K cũng gật đầu."

Vậy là tốt rồi."

Liễu Bình nói.Mặc dù hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, thế nhưng cũng không cần vội vã quá làm gì.Hòa nhập vào trong tổ chức này mới là quan trọng nhất.Bỗng nhiên, sắc mặt cả ba người đều thay đổi, nhìn về phía hoang dã ngoài tường thành."

Có thứ gì đó đang tới."

Tề Luật nhắc nhở.Liễu Bình nói nhanh: "Lần này là hết đạn thật, Lão K, ngươi có đạn của loại súng này hay không, cho ta chút, sau đó ta sẽ trả tiền cho ngươi sau."

Lão K vẫn nhìn chằm chằm hoang dã, tiện tay lấy một chiếc hòm màu đen khá nặng ném xuống đất, đá nó về phía Liễu Bình.Liễu Bình mở ra xem, tất cả đều là đạn của loại súng này.Hắn nhanh chóng lấy hộp đạn ra, bắt đầu thay đạn.Súng tự động là một thứ tốt, chỉ cần bóp cò mà không cần tiêu hao thể lực, có thể ***** viên đạn có lực tấn công nhất định.Đương nhiên, điều kiện đi kèm là có số lượng đạn sung túc.Tề Luật bỗng quát nhỏ: "Tới."

Liễu Bình ngẩng đầu lên, cùng Lão K và Tề Luật nhìn về một phương hướng trong bóng đêm.Nơi sâu trong hoang dã, lại có một bóng người xuất hiện.Bóng người kia lao thẳng về phía tường thành.Theo nó càng ngày càng tới gần, ba người cũng có thể thấy được dáng vẻ của đối phương.Một cô bé.Cô bé có con ngươi màu hồng ngọc, tóc dài xõa vai, mặc một bộ váy sang quý.Là cô bé này?Liễu Bình cảm thấy kinh ngạc.Không nghĩ tới lại gặp được cô bé này ở đây.Cũng không biết cô bé là tồn tại như thế nào.Cô bé này dùng một tay kéo theo con bọ cạp khổng lồ kia, đi ngang qua tường thành.Chính là con quái vật nửa người nửa bọ cạp khi trước, giờ phút này nó đã chết không thể chết lại được nữa.Cô bé bỗng nhiên có một loại cảm giác, nghiêng đầu nhìn qua, cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Liễu Bình."

Hả?"

Cô bé nhìn súng trong tay Liễu Bình, lại nhìn bọ cạp trên tay mình.Một giây sau!

Trong đầu Liễu Bình vang lên một giọng nói: "Trên đạn của ngươi có ngâm độc chứ?

Vừa rồi ta nếm thử máu của nó, trong máu lại có loại độc mà lần trước ngươi sử dụng."

"À đúng vậy, độc này rất dễ dùng, khi ***** sói yêu ta có góp nhặt một chút, chuẩn bị cho tình huống nguy hiểm sau này."

Liễu Bình trả lời."

Một tên nham hiểm! thế nhưng vì vậy mà nó lại càng ngon miệng hơn, cám ơn."

Cô bé thì thầm, cũng không tiếp tục nhìn về phía tường thành.Cô bé kéo thi thể bọ cạp tiếp tục đi trên hoang dã.Rất nhanh!

Bóng người của cô bé cũng biến mất."

Cô bé là ai?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."

Không biết."

Lão K lắc đầu nói.Vẻ mặt của Tề Luật lại trở nên nghiêm túc: "Cô bé này là một quái vật không thể động vào, ta có nghe nói về chuyện của cô bé này!

Trên khu vực này, bất cứ quái vật nào dám xúc phạm cô bé, đều bị giết sạch."

Ba người đang nói, đã thấy bên trong hoang dã lại có tình huống đột xuất mới.Mặt đất hơi chấn động.Nơi sâu trong hoang dã, hàng trăm ngàn giọng nói âm trầm từ dưới lòng đất truyền tới:"Các ngươi ***** người của tộc ta!

Chúng ta phải ăn sạch các ngươi!"

Một luồng khí tức khó hiểu xuất hiện bên trong hoang dã, ngưng tụ thành gió, thổi quét về bốn phương tám hướng.Trong cơn gió này, Liễu Bình, Lão K, Tề Luật cứng người tại chỗ, hầu như đã mất đi năng lực hành động.Từng chiếc đuôi bọ cạp rất dài từ dưới mặt đất lao ra.Trong vòng vài giây ngắn ngủi..

-------Chương 37: 37: Bắt Đầu!

1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtHoang dã như biến thành một rừng cây rậm rạp, mà khu rừng cây này lại do vô số đuôi bọ cạp tạo thành.Những đuôi bọ cạp này dài tới mấy chục mét, phần đầu đều có móc độc màu xanh lục, liên tục hiện lên, lao nhanh về phía ba người trên tường thành."

Bình tĩnh!"

Một luồng lửa bỗng lóe lên, nổ vang bên ngoài tường thành.Ầm!

Toàn bộ tường thành hóa thành một bức tường do ngọn lửa tạo thành, ngăn cản toàn bộ gió ở bên ngoài.Ngay lập tức Liễu Bình cảm thấy mình đã có thể cử động.Quá mạnh.Hắn âm thầm nghĩ.Thực lực như vậy, ít nhất cũng có trình độ của tu sĩ Nguyên Anh."

Thủ lĩnh!"

Lão K cùng Tề Luật đồng thanh nói.Liễu Bình cũng theo đó mà quay đầu lại, thấy được Thủ lĩnh của Người gác đêm dẫn đầu hai người thủ hạ, đang nhanh chóng lao tới nơi đây từ một bên khác.Hầu như chỉ trong chớp mắt, Thủ lĩnh đã xuất hiện trước mắt ba người.Ông ta quan sát hoang dã bên ngoài tường thành, ánh mắt rơi vào trên vô số đuôi bò cạp sắc nhọn, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.Một vòng lửa cháy hừng hực xuất hiện sau lưng Thủ lĩnh.Ông ta nói lớn: "Rời khỏi đây, tồn tại trong thế giới Tử Vong, chúng ta không có ý định xúc phạm tới các ngươi."

Trong hoang dã.Vô số giọng nói vọng lại: "Thức ăn, chúng ta muốn có cơ thể cùng linh hồn của các ngươi."

Thủ lĩnh người gác đêm phất tay.Chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay ông ta có ánh lửa tản ra, dần dần ngưng tụ trong hư không thành một nắm đấm cháy hừng hực.Sắc mặt Thủ lĩnh Người gác đêm trở nên lạnh lùng, tập trung niệm chú ngữ, làm cho ngọn lửa bám trên tường thành càng cháy hừng hực lên.Bỗng nhiên!

Từng trận tiếng chuông dồn dập từ trong thị trấn truyền ra.Cùng lúc đó, trong chỗ sâu của bầu trời tăm tối, có từng đợt gợn sóng vặn vẹo.Những quái vật kia cũng đã nhận ra thế giới biến đổi."

Đáng chết, không đủ! thời gian!

"Trong hoang dã, truyền tới những âm thanh ẩn chứa sự thất vọng.Sau một lát!

Những chiếc đuôi bọ cạp kia dần dần mờ đi, có vẻ như đang dần dần rời khỏi nơi này.Đám người trên tường thành cũng trở nên bối rối."

Nhanh lên, thay quần áo."

Lão K lập tức bắt đầu *****."

Hít! bộ giáp sắt trên người ta quá khó cởi, ai tới gỡ giúp ta đi."

Tề Luật giơ đôi tay bị thương của mình lên, nói.Thủ lĩnh ra hiệu cho người phía sau, lập tức có người đi tới gỡ giáp giúp Tề Luật.Tới lúc này, Liễu Bình vẫn không rõ ràng cho lắm, hỏi với vẻ khó hiểu: "Thủ lĩnh, các ngươi đang làm gì vậy?"

Thủ lĩnh cũng vừa lúc cởi bộ áo pháp sư trên người, tiện tay ném một bộ quần áo bẩn thỉu cho Liễu Bình, nói: "Tiếng chuông vừa rồi là một loại báo động, cho thấy khu vực gần thị trấn chúng ta có thời không bí ẩn xuất hiện, rất có thể chúng ta sẽ bị hút vào trong."

"Ý của ngươi là! toàn bộ thị trấn?"

Liễu Bình hỏi với vẻ kinh ngạc.Hắn liếc nhìn quần áo trên tay.Đây là một bộ áo khoác ngoài thêu hoa trông chả ra sao cả, mặc dù kiểu dáng giống với thế giới Tu Hành, thế nhưng vấn đề là!

Người tu hành sẽ không mặc loại quần áo này.Bộ quần áo này dành cho tiểu nhị làm việc trong các quán ăn, quán rượu trong thế tục."

Yên tâm, thời không bí ẩn sẽ tự động gán cho thị trấn chúng ta một cái tên, sẽ trở thành một bộ phận của nó."

Lão K nói xen vào.Keng keng keng!Tiếng chuông lại vang lên, nhịp điệu trở nên gấp gáp hơn.Thủ lĩnh thúc giục: "Mặc vào nhanh lên, trong bộ quần áo này có tích hợp hệ thống tiêu trừ gợn sóng sinh vật cấp nano, sau khi chúng ta bị hút vào, hãy giả bộ chúng ta đều là người thường!

"Ông ta nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Nếu như mặc đồ quá mức nổi bật, sẽ bị người tu hành coi như tà ma ngoại đạo."

Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể tiêu diệt.Không cần Thủ lĩnh giải thích cặn kẽ, Liễu Bình cũng có thể hiểu được đạo lý này.Xem ra không còn cách nào khác.Liễu Bình đành phải mặc chiếc áo choàng kia lên người.Hắn nhìn về phía thị trấn, đèn hai bên đường phố đã được bật sáng trưng, mà Người bán rượu đã đứng trên đường phố trong thị trấn.Ở cạnh hắn ta là một đoàn người bình thường."

Mấy người các ngươi đi quán rượu, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị xong."

"Ngươi, ngươi còn ngươi nữa, dẫn theo các cô gái đi tới lầu xanh phía đối diện."

"Mấy người các ngươi đi tiệm thuốc, ngươi thì đi tới cửa hàng lương thực, phải nhớ kỹ thân phận của mình, học thuộc lòng lời kịch của bản thân."

"Nghe rõ chưa, nhanh hành động!"

Những người kia thì vội vàng thay đổi quần áo, sau đó giải tán ngay lập tức, nhanh chóng chạy về phía những căn phòng chưa sụp đổ.Có trời mới biết làm cách nào mà Người bán rượu lại biến ra được nhiều người như vậy.Liễu Bình thay quần áo xong, yên lặng nhìn về phía bên cạnh.Thủ lĩnh đã mặc một bộ trường bào, những người còn lại thì hóa thân thành nô bộc tùy tùng.Tề Luật quá vạm vỡ, chỉ mặc một bộ võ phục hộ viện.Lão K rất gầy, vẻ mặt lại thể hiện sự khôn khéo, lúc này mặc lấy một bộ quần áo sư gia (aka thư ký), trên tay phe phẩy một chiếc quạt giấy, thật sự là khá có khí chất cẩu đầu quân sư.Mấy người cùng nhìn về phía Liễu Bình."

Lần thứ nhất?"

Thủ lĩnh hỏi.Liễu Bình thành thật gật đầu."

Không sao, ta cũng đoán được tình huống này có thể xảy ra, chuyên môn chừa lại cho ngươi một nhân vật đơn giản nhất."

Thủ lĩnh nói xong, đưa cho một trang giấy cho Liễu Bình với vẻ cẩn thận.Liễu Bình nhận lấy rồi đọc nó, tờ giấy này là một tờ thực đơn, còn có hai câu lời thoại.Hắn cũng đọc ra: "Khách quan, ngài muốn ăn cái gì?"

Lại đọc tiếp: "Khách quan, đồ ăn của ngài đây, xin hãy từ từ thưởng thức."

Hắn đọc xong, nhìn về phía Thủ lĩnh.Thủ lĩnh gật đầu, khen ngợi: "Đọc rất tốt, trong chiến đấu vừa rồi thì biểu hiện của ngươi cũng rất xuất sắc, hai câu lời kịch này chắc hẳn vẫn không làm khó được ngươi, điều này làm ta rất yên tâm."

Liễu Bình thấp thỏm nói: "Lát nữa sẽ diễn ra chuyện gì vậy?"

Lão K mở rộng chiếc quạt, phe phẩy rồi cười nói: "Bình thường mà nói thì trấn nhỏ của phàm nhân như chúng ta, sẽ không làm cho những người tu hành kia chú ý."

Tề Luật cũng nói: "Đúng vậy, mà lại chúng ta còn cố ý làm cho rất nhiều phòng ở trong trấn đều sụp đổ, đợi lát nữa sẽ có một đám người đi sửa chữa, làm cho bụi bay đầy trời, đám người tu hành thường sẽ không ở đây lâu.".

-------Chương 38: 38: Bắt Đầu!

2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtThủ lĩnh lại nói: "Liễu Bình, ngươi chỉ là một tiểu nhị trong quán rượu, hầu hết người tu hành sẽ không ăn đồ ăn trong phàm thế, cho nên nhân vật này của ngươi rất an toàn! hiện tại ngươi đi tới quán rượu đi, thời không bí ẩn sắp tới rồi."

"Rõ."

Liễu Bình nói.Khi mấy người còn đang nói chuyện, tường thành thép đã dần dần chui xuống đất, biến mất không thấy gì nữa.Hoang dã cùng những quái vật bọ cạp kia cũng cùng biến mất theo.Ngoài trấn nhỏ lại có thêm mấy con đường, cũng không biết thông tới nơi nào.Liễu Bình chạy chậm vào trong quán rượu.Chưởng quầy chính là Người bán rượu trong quán rượu.Khi Người bán rượu thấy hắn tới thì cười cười, nói: "Trong bếp có thức ăn, ngươi đi ăn chút đi, sau đó hãy tới cửa quán rượu."

"Không cần, ta ở đây luôn đi."

Liễu Bình đứng tại cửa quán rồi nói."

Không cần lo lắng, người tu hành sẽ không tới nơi này ăn đồ ăn phàm thế, quán rượu của chúng ta là nơi an toàn nhất."

Người bán rượu nói.Liễu Bình nhìn về phía hắn ta.Tự tin của các ngươi là từ đâu tới?Những năm đó điều ta thích nhất chính là trà trộn trong quán rượu của phàm thế, thực sự là ở đó rất thoải mái, thả lỏng.Mà những tên tà ma ngoại đạo cũng rất thích tới quán rượu phàm thế ăn uống!.Hình như có gì đó không đúng.Hắn thuận miệng hỏi: "Vậy những nơi khác thì sao?"

"Những người khác cũng đều là người bình thường, nghề nghiệp trong thế giới hiện thực của họ là gì thì ở đây cũng làm những việc đó, chỉ cần làm tốt chức nghiệp của bản thân là được!

Ngươi xem, ta cũng làm chưởng quỹ của quán rượu đây, nghề cũ."

Người bán rượu nói, tiện tay lấy một bàn tính ra, tính toán khá nhanh nhẹn."

Như vậy, đã có người nào chết chưa?"

Liễu Bình hỏi.Người bán rượu dừng việc tính toán lại.Hắn ta cười nói: "Nếu như có chuyện bất ngờ diễn ra, làm sao lại không có người chết được chứ."

Liễu Bình gật đầu, ngồi lên chiếc ghế gần cửa quán, sử dụng Liễm Tức Quyết.So với bộ quần áo tích hợp hệ thống ẩn giấu gợn sóng sinh vật đang mặc trên người, hắn lại càng tin tưởng phương thức đối phó với người tu hành của bản thân mình hơn.Sau khi làm xong chuyện này, hắn mới bình tĩnh nhìn về phía bên ngoài.Có rất nhiều người xây dựng đã đi tới những kiến trúc sụp đổ kia, bắt đầu gõ vang đinh đang.Thủ lĩnh Người gác đêm mặc bộ trường bào, chắp hai tay, đi tới đi lui trên đường phố dưới sự bảo vệ của hộ viện, sư gia và nô bộc.Các cô nương trong lầu xanh thì vẫy khăn đỏ, ngoắc ngoắc mời gọi những người đang đi trên đường.Thực sự là một cảnh tượng náo nhiệt.Keng! keng! keng!Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.Dòng suy nghĩ của Liễu Bình bị cắt đứt, không khỏi nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trước mặt hắn:[Đã hoàn thành việc kết nối thời không.][Ám Vụ trấn sắp tiến vào một thời không bí ẩn nào đó, trở thành một bộ phận trong đó.][Thời gian tới hửng đông: Hai giờ.][Thời gian dự tính ở lại: Hai giờ.]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất.Lại có từng hàng chữ lớn màu đỏ máu đột ngột xuất hiện:[Chú ý!][Ám Vụ trấn ở giữa hai thời không bí ẩn, nó sắp bị một thời không bí ẩn trong số đó hút vào trong!]Liễu Bình ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới.Trên bầu trời có hai cảnh tượng hư ảo đặt song song với nhau.Một cảnh tượng là một vùng đất bao la, trong đó có cả thôn xóm và đồng ruộng, chúng sinh trong phàm thế cũng ở trong đó, cảnh tượng vui sướng phồn vinh.Còn trong một cảnh tượng khác, lại hiện lên vô số thi thể cùng xương trắng, đại quân nhân tộc chém giết kịch liệt với đại quân yêu ma.Sẽ tiến vào trong thời không bí ẩn nào đây?Liễu Bình đang suy nghĩ, đã thấy Người bán rượu quỳ xuống cạnh hắn, trên trán toát ra vô số mồ hôi lạnh, điên cuồng cầu nguyện:"Trời đất, xin đừng để chúng ta tiến vào thời không chiến tranh cấp độ S, nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết."

"Xin đừng để chúng ta tiến vào thời không chiến tranh, nếu không chúng ta đều phải chết sạch!"

"Xin vận mệnh hãy thương xót cho chúng ta."

"Hãy để chúng ta tiến vào thời không cấp E đi, xin ngài!"

Ngay sau đó!

Hai màn ảnh trên bầu trời biến mất.Cửa lớn của thị trấn mở ra, có lượng lớn người lập tức tràn vào nơi này.Liễu Bình quan sát một lát, mới phát hiện những người này đều là người bình thường.Có người gánh sọt hàng, trong sọt đều là trứng gà, có người thì đẩy xe đẩy, trên xe treo biển có hai chữ "bánh nướng" lớn; còn có một số người bán củi lửa, bán cá, tìm viêc làm, nhiều như rừng, muôn hình muôn vẻ.Liễu Bình nhìn về phía Người bán rượu.Người bán rượu thở hổn hển, mềm oặt trên mặt đất, nói: "Thần linh phù hộ, chúng ta không tiến vào trường chiến tranh kia."

"Đúng vậy!

" Liễu Bình trầm ngâm nói: "Chiến tranh với quy mô như vậy, thị trấn nhỏ này không thể chịu đựng nổi."

Người bán rượu chỉ về phía cửa thành, nói nhỏ: "Đây là thời không bí ẩn cấp độ E, trong thế giới Tử Vong này, phần lớn là người chết bình thường, chúng ta vừa xuất hiện thì trong trí nhớ của bọn họ cũng có thêm cái thị trấn này, cho nên mới tới nơi này bán hàng, chờ tới hửng đông thì chúng ta có thể trở về."

"Cấp E là có ý gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nhiều nhất là chết một đám người, kiến trúc cũng bị đổ vỡ một chút, thị trấn không có nguy cơ bị hủy diệt."

Người bán rượu nói.Sẽ không bị hủy diệt!

Liễu Bình nhìn về phía cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.Nếu như so với màn sáng thứ hai mà nói, đây thật giống với thiên đường.Liễu Bình cũng cảm thấy may mắn.Hắn cùng Người bán rượu ngồi tại cửa quán rượu một lát.Không lâu lắm, trong bầu trời tăm tối, có một giọng nói kinh ngạc vang lên:"Hả?

Có một trấn nhỏ."

Từng luồng sáng từ trời rơi xuống, xuất hiện trên thị trấn.Mấy người này mặc một bộ áo trắng của người tu hành, nhìn qua cũng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ phong thái của bọn họ đều là hiên ngang lẫm liệt, trong tay cầm theo các loại vũ khí, đứng trong thị trấn quan sát mọi thứ."

Chúng ta đi thôi, những phàm nhân này đang sửa phòng ở, bụi bẩn như vậy, không có gì vui cả."

Một nữ tu sĩ che mũi nói."

Lý tiên tử nói đúng, chúng ta đi thôi."

Một nam tu sĩ nói."

Đúng vậy, nơi này thì có gì vui chứ?

Sư tỷ muốn đổi chỗ chơi, chúng ta sẽ đổi chỗ khác."

Nam tu sĩ thứ hai nói."

Đi thôi đi thôi."

Nam tu sĩ thứ ba cũng nói."

Nơi này chả có gì thú vị cả, đi!"

Nam tu sĩ thứ tư nói.Mấy người lại bay lên trời, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt..

-------Chương 39: 39: Tiên Nhân Phủ Ngã Đỉnh 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình vẫn nhìn về phía tầng mây trên không, trên mặt xuất hiện vẻ suy tư.Vũ khí trong tay những người này, kém nhất cũng là Bảo khí.Tu hành giới chia vũ khí thành các cấp bậc theo thứ tự là Lợi, Bảo, Linh, Pháp, Đạo.Đạo khí mạnh nhất, Lợi khí kém nhất.Có thể bay, ít nhất cũng cần tu vi Kim Đan.Cảnh giới người tu hành từ thấp tới cao được phân chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu.Khi tới Thần Chiếu, là có thể phi thăng.Trước mắt, người tu hành khoảng hai mươi tuổi đã có Bảo khí mang theo bên người, tu vi ít nhất cũng có Kim Đan thì hầu như đều là đệ tử của môn phái lớn.Nói cách khác, thân phận của những người này không nhỏ.Người nữ tu sĩ kia chắc hẳn có địa vị rất cao trong môn phái, nếu không những người khác làm sao có thể chiều theo ý của nàng ta chứ?Hay là đều cùng theo đuổi nàng ta?Người bán rượu đi tới, vỗ vai hắn cười nói: "Những người tu hành này không hứng thú với thị trấn của chúng ta, không có gì, chúng ta rất an toàn."

Liễu Bình cười cười, không nói chuyện.Những người tu hành kia có thể tới nơi này cũng đã nói rõ vấn đề.Số mệnh như vậy, đều do duyên phận.Đối với người tu hành mà nói, cứ thứ gì là không có nhân quả chứ?Liễu Bình bỗng phát hiện, những người bên ngoài này hoàn toàn không hiểu người tu hành là người như thế nào.Một người tầm thường, mục tiêu thường là tiền tài, là vợ chồng, hoặc muốn bình an, nếu như đạt được những thứ này đã có thể thỏa mãn, coi như không có được, cũng chỉ thất vọng thở dài, tiếp tục sống tiếp.Thế nhưng người tu hành lại không phải vậy.Bọn họ muốn vượt mọi chông gai, trở thành vĩnh hằng.Bọn họ dám theo đuổi trường sinh!Cho nên bọn họ là một đám người có ***** mãnh liệt nhất trong thiên hạ này.Loại người này, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ lãng phí thời gian đi tới một thị trấn phàm thế sao?Lúc này, có người tiến vào quán rượu, ngồi xuống một cái bàn, hô: "Tiểu nhị, tới."

Liễu Bình cầm thực đơn tiến lên, cười hỏi: "Xin hỏi khách quan muốn ăn cái gì?"

Những người kia bắt đầu gọi đồ ăn.Liễu Bình âm thầm nhớ kỹ, đến phòng bếp báo tên món ăn.Đồ ăn bưng lên rất nhanh.Những người kia vừa uống rượu vừa gắp đồ nhắm.Lại một lát sau!

Có mấy người trẻ tuổi đi vào quán rượu.Liễu Bình tiến tới, cười hỏi: "Xin hỏi mấy vị khách quan, muốn ăn cái gì vậy?"

Những người kia nhìn thực đơn rồi chọn món ăn.Liễu Bình đang định rời đi thì lại bị một người trong đó giữ chặt."

Tiểu nhị, ta muốn biết một vấn đề."

Người kia nhỏ giọng nói."

Mời nói."

Liễu Bình nói."

Trong lầu xanh đối diện quán của các ngươi, vị cô nương nào xinh đẹp nhất?"

Người kia hỏi nhỏ.Liễu Bình giật mình.Ánh mắt của Người bán rượu cách hắn không xa cũng ngưng tụ lại.Hỏng bét.Liễu Bình mới vào Ám Vụ trấn, thực sự là lạ lẫm với rất nhiều thứ, cũng hoàn toàn không biết gì về lầu xanh đối diện cả, làm sao có thể đề cử cô nương cho những người này chứ?"

Khách quan, ngài hỏi như vậy là hỏi sai rồi."

Liễu Bình bật cười, nói."

Làm sao lại sai chứ?"

Người kia nhíu mày hỏi."

Có câu nói là mỗi người hợp mắt một nụ hoa, theo tiểu nhân mà nói thì tất cả các cô nương trong lầu xanh đều rất xinh đẹp, thế nhưng tầm mắt của ngài chắc chắn cao hơn tiểu nhân rất nhiều, cho nên đối với khách nhân mà nói, những cô nương kia có lẽ đều là tầm thường kém cỏi."

Liễu Bình nói.Hắn liếc mắt ra hiệu cho Người bán rượu.Đừng tới đây.Người bán rượu nghe được lời giải thích của hắn nhưng vẫn khá do dự."

Hay, có đạo lý!"

Người kia vỗ tay cười lớn.Mấy người bên cạnh cũng cười lên.Một người gật đầu, nói: "Nói đúng lắm, ở trong mắt chúng ta, phần lớn phụ nữ nơi này đều là hạng tầm thường."

"Lời này đáng giá uống một chén."

"Tới."

Mấy người cùng nâng chén lên.Ánh mắt Liễu Bình buông xuống, nhẹ nhàng đảo qua mấy người này.Rất tốt, mấy người này đều cải trang thay đổi dung mạo tới đây.Lại còn che đi gợn sóng linh lực trên người nữa.Thế nhưng loại che giấu kém cỏi như này, làm sao có thể lừa qua Liễu Bình chứ?Hắn cảm ứng qua đã có thể biết rõ ràng."

Liễm Tức Quyết loại này!

đã có thể ẩn giấu gợn sóng linh lực, lại có thể lộ ra thần quang trên người, khiến người ta vừa nhìn đã thấy là người bình thường, thế nhưng lại cảm thấy người này anh tuấn tiêu sái!

Loại cảm giác vô liêm sỉ này làm sao lại quen thuộc như vậy nhỉ!

""Hả?

Hình như bộ pháp quyết này là bộ Liễm Tức Quyết phiên bản ngọc thụ lâm phong (đẹp trai phóng khoáng) do ta biên soạn, ta nhớ năm đó còn bán rất chạy nữa, không ít người đặt mua ủng hộ bản chính."

"Thế nhưng mấy năm sau đó ngọc giản đồ lậu tràn lan, ta đành phải dùng phiên bản cũ làm cơ sở, cải tiến rất nhiều nơi, rồi lại tiếp tục lấy ra bán!

"Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, rụt tay vào trong tay áo, âm thầm sử dụng một pháp quyết.Trong âm thầm!

Trong biển ý thức của hắn, linh giác lập tức biến hóa huyền ảo.Hầu như trong nháy mắt, hắn đã khám phá phương thức ẩn giấu hơi thở của mấy người tại bàn rượu này, cũng nhận ra gợn sóng linh lực trên người những người này.Gợn sóng linh lực trên người bọn họ, cực kỳ giống với những thiếu niên khi trước vừa mới bay tới nơi này.Hóa ra là bọn họ!Cũng may Người bán rượu không tới!

Vẻ mặt Người bán rượu rõ ràng là không quan tâm, chắc hẳn coi những người này chỉ là người bình thường.Người tu hành rất cao ngạo, nếu như bị phàm nhân lải nhải quát mắng, mặc dù không nói ra miệng, thế nhưng chắc hẳn cũng rất khó chịu.Tới khi đó, hai bên xung đột, Người bán rượu có chết hay không còn không phải quan trọng nhất, nếu như Người bán rượu lộ ra dị thuật hoàn toàn khác biệt với thế giới Tu Hành, toàn bộ thị trấn sẽ gặp phải phiền phức cực lớn.Dù sao vừa nhìn cũng biết những người tu hành này cũng không phải là tán tu.Bọn họ có môn phái.Trong thế giới Tu Hành, môn phái là một loại tổ chức!

Sư đệ không đánh lại thì sư huynh lên!

Sư huynh không được thì sư phụ lên!

Sư phụ không được thì trưởng lão lên!

Trưởng lão không được thì chưởng môn lên!

Tới mức chưởng môn cũng không được?Mọi người đồng loạt xông lên.Loại chuyện này đã vượt qua cái gọi là cấp E, không phải là chuyện mà Ám Vụ trấn có thể dây vào.Liễu Bình âm thầm thở dài, suy tư phương pháp ứng đối..

-------Chương 40: 40: Tiên Nhân Phủ Ngã Đỉnh

Nhóm dịch: Thiên TuyếtMặc dù những chuyện này nói thì chậm, thế nhưng cũng chỉ vừa qua một giây mà thôi.Mấy người vừa mới uống xong chén rượu kia, đặt chén xuống mặt bàn.Liễu Bình lại rót đầy rượu cho mấy người, sau đó vẫn cầm chén rượu, đứng hầu bên cạnh.Một người nói: "Mỗi ngày cố gắng thật sự là khổ, ta đã muốn đi tới lầu xanh nghe hát từ lâu rồi, mỹ nhân bên cạnh, thả lỏng chút."

Một người khác cũng đồng ý: "Nói đúng lắm, đường dài còn lắm gian truân, nếu không hiểu cách khổ nhàn kết hợp, có lẽ sẽ có ngày đứt dây đàn ấy chứ."

Lại có người cầm đũa nói: "Nào nào nào, dùng bữa dùng bữa, mỗi ngày đều ăn những thứ kia, trong miệng toàn là nước đắng, nào có ngon miệng như những đồ ăn này!"

Mấy người này cũng khá thực tế, cũng không tính là xấu.Cũng sẽ không gây ra hỗn loạn gì.Liễu Bình nghĩ vậy, lộ ra một nụ cười nói: "Các vị khách quan, nếu không có chuyện gì thì tiểu nhân xin đi xuống làm việc khác."

Người nói đầu tiên kia rút một nén bạc trong người ra, đập lên trên mặt bàn, nói: "Ngươi là một người thông minh lanh lợi, cứ đứng ở đấy, ta có thưởng!"

Liễu Bình nhìn về phía nén bạc kia.Tiền cái gì thật sự không thú vị, ta không yêu tiền chút nào cả.Nếu ngươi không đưa ra một ngọn núi linh thạch mà nói, ta cũng chẳng muốn nhìn ngươi.Thế nhưng hiện tại hắn đang ở thế giới Tử Vong, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, vẫn không nên nói cái giá này mới tốt.Giữ mạng quan trọng hơn."

Cám ơn ngài!"

Liễu Bình cất nén bạc vào trong ngực, nói với vẻ mừng rỡ.Hắn cầm bình rượu lên, rót đầy cho mấy người tu hành này, thuận tiện liếc mắt ra hiệu cho Người bán rượu.Người bán rượu cũng rất lão luyện, vốn định đi tới nơi đây xem sao thì lại thấy được ánh mắt của Liễu Bình, vừa nhìn cũng hiểu ý nên trở lại quầy bar, vùi đầu vào gảy bàn tính trong tay, cũng không định để ý tiếp.Cùng lúc đó!

Trên con đường khác.Trong một tòa phủ viện nào đó.Thủ lĩnh Người gác đêm dừng bước lại, nói nhỏ: "Hỏng, Người bán rượu truyền tới tin tức, nói Liễu Bình có vẻ như phát hiện chuyện phiền phức nào đó."

"Làm sao bây giờ?"

Lão K hỏi nhỏ."

Các ngươi không nên manh động, lấy máy chuyển đổi bảo toàn năng lượng tới."

Mấy người lấy một chiếc máy khá nhỏ gọn ra, mở nó ra, đưa cho Thủ lĩnh.Thủ lĩnh đặt trang bị này vào trong túi, nhấn công tắc mở.Vù vù!

Ngay sau đó, ma lực trên người ông ta bị chuyển hóa thành linh lực, cũng hiện ra ngoài, thể hiện ra gợn sóng linh lực đặc biệt của người tu hành.Ông ta biến thành một người tu sĩ!"

Dựa theo tiêu chuẩn của thế giới Tu Hành, cảnh giới của ta ở vào tiêu chuẩn Nguyên Anh, chuyện này chỉ có ta ra mặt, mới có thể kiểm soát khu vực đó."

Thủ lĩnh nghiêm túc nói, đổi một bộ đạo bào rồi đẩy cửa ra ngoài.Trong quán rượu."

Đừng vui mừng quá sớm, nén bạc này không tính là gì, đại gia ta có chuyện muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi trả lời làm ta hài lòng thì đại gia còn có thưởng!"

"Xin mời nói."

Liễu Bình nói."

Tiểu nhị, ngươi có thể trở thành tiểu nhị tại quán rượu lớn nhất trong thị trấn này, chắc hẳn cũng có quen biết rất nhiều anh hùng hào kiệt, biết được rất nhiều chuyện văn nhã phong lưu chứ?"

Người kia hỏi.Hắn hiểu được ý trong lời này, Liễu Bình cũng gật đầu.Thực ra là một tiểu nhị, kết bạn với rất nhiều du côn lưu manh, biết được rất nhiều chuyện dung tục hạ lưu mới là thật.Thế nhưng vậy thì sao nào?"

Tiểu nhị, ngươi nói xem, nếu những người như chúng ta đi vào lầu xanh, làm sao mới có thể để người ta nhìn vào đã biết chúng ta là tay già đời trong tình trường, không tới mức bị người coi thường?"

Người kia hỏi nhỏ.Trước bàn rượu, mấy người tu sĩ khác vẫn uống rượu dùng bữa, lộ ra vẻ không quan tâm, thế nhưng lỗ tai đều dựng thẳng hết lên.Liễu Bình nghe vậy thì hơi ngẩn ra.Cái gì chứ.Hóa ra là một đám chim non.Cũng vậy, bọn họ cũng chỉ là một đám thiếu niên mà thôi.Lần đầu tiên ra chơi, ai mà chẳng sợ hãi chờ mong cộng thêm xấu hổ chứ, đúng không?Nói trở lại.Các ngươi cũng quá được đi chứ, chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn đi dạo lầu xanh.Không hổ là người tu hành."

Ha ha ha, đại gia ngài hỏi đúng người rồi, chuyện này dễ làm, thế nhưng cần bạc."

Liễu Bình cười nói."

Bạc thì ngươi không cần quan tâm, cứ nói đi."

Người kia nói.Liễu Bình nói: "Các người lại gọi thêm mấy món ăn, lấy thêm hai chai rượu đầy, ta sẽ tới lầu xanh mời mấy vị cô nương tới hát khúc trợ hứng, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, sau khi các cô nương quen thuộc với các người thì mọi chuyện còn lại còn không dễ dàng sao?"

"Những chuyện còn lại thì làm sao bây giờ?"

Người kia hỏi với vẻ ngỡ ngàng."

Các cô nương sẽ dẫn ngươi đi, chờ ngươi đi vào lầu xanh, không cần để ý tới bất cứ kẻ nào, cô nương sẽ dẫn ngươi vào trong phòng của nàng."

Liễu Bình nói."

Hay!"

Người kia mừng rỡ.Mấy người khác cũng lộ ra vẻ đã hiểu.Người kia lật tay, ném một túi bạc lên bàn."

Ngươi cầm tiền, đi nhanh về nhanh."

Người kia nói."

Được."

Liễu Bình nhận lấy túi bạc, cười tủm tỉm nói.Hắn đi dọc theo đường ra cửa quán rượu, cũng trao đổi ánh mắt với Người bán rượu.Các ngươi cũng quá được đi chứ, chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn đi dạo lầu xanh.Không hổ là người tu hành."

Ha ha ha, đại gia ngài hỏi đúng người rồi, chuyện này dễ làm, thế nhưng cần bạc."

Liễu Bình cười nói."

Bạc thì ngươi không cần quan tâm, cứ nói đi."

Người kia nói.Liễu Bình nói: "Các người lại gọi thêm mấy món ăn, lấy thêm hai chai rượu đầy, ta sẽ tới lầu xanh mời mấy vị cô nương tới hát khúc trợ hứng, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, sau khi các cô nương quen thuộc với các người thì mọi chuyện còn lại còn không dễ dàng sao?"

"Những chuyện còn lại thì làm sao bây giờ?"

Người kia hỏi với vẻ ngỡ ngàng."

Các cô nương sẽ dẫn ngươi đi, chờ ngươi đi vào lầu xanh, không cần để ý tới bất cứ kẻ nào, cô nương sẽ dẫn ngươi vào trong phòng của nàng."

Liễu Bình nói."

Hay!"

Người kia mừng rỡ.Mấy người khác cũng lộ ra vẻ đã hiểu.Người kia lật tay, ném một túi bạc lên bàn."

Ngươi cầm tiền, đi nhanh về nhanh."

Người kia nói."

Được."

Liễu Bình nhận lấy túi bạc, cười tủm tỉm nói.Hắn đi dọc theo đường ra cửa quán rượu, cũng trao đổi ánh mắt với Người bán rượu..

-------Chương 41: 41: Kết Phát Thụ Trường Sinh 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtRất nhanh.Mấy cô nương trang điểm lộng lẫy đi theo Liễu Bình, đi về trong quán rượu.Khi vừa vào cửa, Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh lẽo.Trong không khí giống như có sát khí nhàn nhạt, bầu không khí tựa hồ đã không đúng.Vừa mới rồi vẫn còn rất náo nhiệt mà, hiện tại là chuyện gì vậy?Liễu Bình giật nảy mình, thế nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, chỉ dùng ánh mắt liếc quán rượu một vòng.Mấy tên tu sĩ đã cải trang kia đều cúi đầu, không còn nói chuyện lớn tiếng, cũng không còn chạm cốc uống rượu, chỉ yên lặng dùng bữa mà thôi.Ánh mắt Liễu Bình đảo qua nơi khác, bỗng nhiên ngưng tụ lại.Trên một cái bàn lớn đối diện mấy tên tu sĩ kia, có một cô gái đang ngồi.Cô gái này!

Cũng đã thay đổi cách ăn mặc, cũng dùng Liễm Tức Quyết để che đi gợn sóng linh lực trên người, cũng học người khác gọi một bàn đồ ăn, tốc độ ăn lại rất chậm.Thế nhưng phiên bản Liễm Tức Quyết của nàng quá thấp, cải trang cũng quá qua loa, Liễu Bình chỉ liếc mắt tới đã biết nàng ta chính là vị "Lý sư tỷ" đi cùng với mấy vị tu sĩ hạ xuống thị trấn này khi trước.Mấy người tu hành khác cũng đã nhận ra nàng ta rồi.Thanh kiếm tùy thân của nàng ta cứ đặt lên trên bàn, muốn không biết cũng khó khăn.Cô gái này nhìn chằm chằm vào lầu xanh phía đối diện, lẩm bẩm nói:"Kỳ lạ, rõ ràng bọn chúng trở về nơi này! chẳng lẽ còn không tới?"

Mấy người tu hành ở bàn đối diện nghe vậy thì cúi đầu càng thấp hơn.Liễu Bình cúi đầu xuống, không nhịn được mà oán thầm.Ngươi tới đây hoàn toàn là lừa người, ngay cả cải trang cũng không cần, chỉ đổi một bộ quần áo nam mà thôi, nghênh ngang mang theo kiếm còn muốn tới bắt người?Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không dùng tiền mời ta, ngay cả heo đều không bắt được.Aiz.Thôi được rồi.Hiện tại ta cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, dù cho thế nào đi nữa cũng mong ngươi đừng giận chó đánh mèo là được rồi.Liễu Bình vẫn dẫn đầu đi trước, dẫn theo mấy cô nương đi tới cạnh bàn của mấy vị tu sĩ kia.Mấy người tu sĩ kia cũng có gan, vội vàng nháy mắt về phía hắn, muốn cho hắn dẫn theo mấy vị cô nương rời đi.Liễu Bình lại không thèm để ý.Hắn đã nhìn ra, vị Lý sư tỷ này cũng không ngốc, mà là không có kinh nghiệm sinh sống trong thế tục.Loại người này không để ý ngoại vật, bình thường đều là thiên tài tu hành, linh giác mỗi người đều là tuyệt đỉnh, chỉ hơi không thích hợp đều có thể thu hút sự chú ý của nàng ta.Hiện tại quay đầu rời đi, có tin là lập tức bị lộ tẩy hay không?Bị lộ tẩy thì thật xong đời.Kim Đan mới có thể bay.Khi bay, Lý sư tỷ rất thoải mái tự nhiên, tu vi cũng là cao nhất trong số mấy người này, ít nhất cũng là Nguyên Anh.Lại nhìn về phía thanh bảo kiếm mà nàng ta đặt trên bàn đi.Rõ ràng kiếm vẫn trong vỏ, lại tản ra một luồng linh quang nhàn nhạt, chỉ liếc nhìn cũng biết là bất phàm.Ai có thể ngăn cản kiếm của nàng ta?Liễu Bình bỗng nhìn về phía bên ngoài quán rượu.Thủ lĩnh Người gác đêm bình thản đi tới đây, đang muốn bước vào cửa quán rượu thì thấy được thanh bảo kiếm trên bàn của Lý sư tỷ."

Thôi xong, đau bụng!

"Thủ lĩnh lẩm bẩm một câu, lùi về sau mấy bước, đi ra ngoài rẽ trái, nghênh ngang mà đi.Liễu Bình: "!

"Năng lực phản ứng không hổ danh là Thủ lĩnh.Được rồi, không trách ngươi, cách ăn mặc của ngươi cũng chỉ là tán tu, tới cũng chỉ có thể bị ức ***** mà thôi.Liễu Bình yên lặng thở dài.Ngay cả Thủ lĩnh cũng đã nhìn ra, lai lịch của vị Lý sư tỷ này không tầm thường, coi như mọi người dùng toàn lực xử lý nàng ta!

Có tin là nàng ta ngay cả Hồn đăng cũng có không?Tới lúc đó, cả một môn phái kéo tới đây, mọi người cũng không biết nên chết như thế nào mới tốt!Dù gì đi nữa, tuyệt đối không thể để nàng ta nổi giận được.Nếu không Ám Vụ trấn có thể tiếp tục tồn tại hay không còn không ai có thể đảm bảm đây."

Tới tới tới, mấy vị này đều là hoa khôi của Di Hồng lâu, các ngươi tự giới thiệu bản thân đi."

Liễu Bình nói.Các cô nương cũng biết nặng nhẹ, thái độ đều vô cùng tốt."

Tiểu nữ tử là Sở Sở""Ta là Tiểu Yêu."

"Nhân gia là Tiêu Tiêu."

"Hì hì, bản tiểu thư là Nghiên Nhi, các ngươi muốn nghe hát hay thổi sáo, kéo đàn, hoặc cả đàn cả hát đều được."

Các nàng đi tới trước mấy vị nam tu sĩ, thể hiện mị lực bản thân.Lý sư tỷ cau mày, nghiêng đầu đi, tiếp tục nhìn về phía cửa của lầu xanh.Nàng ta không muốn nhìn về phía bên này nhiều!Mấy vị sư đệ thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Lại thấy được Lý sư tỷ vỗ nhẹ bảo kiếm, lẩm bẩm:"Mấy vị sư đệ, nếu như các ngươi thật sự tới với những kẻ phàm nhân này, sẽ trở thành phần tử cặn bã trong người tu hành!

""Ta sẽ tự tay cắt giúp các ngươi, giúp đỡ bọn ngươi một lòng hướng đạo."

"Trong tương lai, các ngươi sẽ cám ơn ta."

Yên tĩnh.Ngay sau đó!

Trên bàn ăn đối diện nàng ta, mấy vị cô nương vội vàng lấy ra khăn tay thơm, lau mồ hôi trán giúp mấy vị đại gia này."

Công tử rất nóng sao?"

Sở Sở cười mỉm hỏi."

Đúng vậy, tại sao công tử lại ra nhiều mồ hôi như vậy."

Tiểu Yêu lau sạch mồ hôi giúp một nam tu, lại phát hiện sau lưng hắn ta đã ướt đẫm.Mấy tên nam tu sĩ đều cứng người tại chỗ, miễn cưỡng cười cười, thế nhưng lại không dám nói ra bất cứ thứ gì.Liễu Bình thầm kêu không tốt, vội vàng vỗ tay nói: "Được rồi, hôm nay dẫn các ngươi tới, chỉ là vì mấy vị công tử này rất thích thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, các ngươi phải biểu hiện tốt vào."

Mấy vị cô nương nhìn nhau, đều cảm thấy lúng túng.Nếu như là kỹ thuật chuyên nghiệp mà nói, cũng không có vấn đề gì.Thế mà ngươi lại bảo chúng ta biểu diễn thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa?Liễu Bình thấy vẫn chưa được thì cười nói: "Đầu tiên hát một khúc trước đi."

Lúc này các cô nương mới thở phào nhẹ nhõm.Tốt.Hát khúc vẫn được.Các nàng lấy đàn tranh, tiêu, sáo, tì bà ra, chỉnh âm rồi bắt đầu hát.Thế nhưng các nàng vừa hát vài câu, lại nghe được một tiếng vang lớn truyền tới từ bàn đối diện.Mọi người đều nhìn lại, thấy Lý sư tỷ đã vỗ bàn đứng dậy, nắm chặt bảo kiếm, trên mặt lộ sát ý.Chuyện gì vậy?Mấy người bên này sợ hãi tới mức lông tơ đều dựng lên, thế nhưng lại thấy Lý sư tỷ không nhìn về phía bên này, mà là tiến lên mấy bước, dựa vào lan can nhìn ra ngoài!

Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía xa trên bầu trời..

-------Chương 42: 42: Kết Phát Thụ Trường Sinh 2

Nhóm dịch: Thiên Tuyết"Các sư đệ đi tới sao?"

Lý sư tỷ lẩm bẩm nói.Đám người nghe vậy, cùng nhìn về phía bầu trời.Trên trời có một áng mây đang bay tới.Từ trong đám mây truyền ra tiếng ngâm:"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình.Cửu thập lục thánh quân, phù vân quải không danh."

Ngâm xong, áng mây hạ xuống, hóa thành một ông lão mặt hồng hào.Quanh người ông lão tản ra linh quang, giống như tiên như thần, đứng trên đường nhìn một vòng thì không khỏi thở dài:"Phàm trần tục thế,Bè lũ xu nịnh,Sinh lão bệnh tử,Thật đáng buồn, đáng tiếc."

Ông lão ngâm xong, xua nhẹ ống tay áo, chỉ để lại bóng người cao ngạo tuyệt thế, dự định bay đi!

Bỗng nhiên, ông ta chú ý tới lầu xanh bên đường.Ông ta trầm tư một lát, cất bước về phía lầu xanh."

Sư phụ!"

Lý sư tỷ hô to, cầm kiếm chạy ra bên ngoài.Đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở!Liễu Bình không do dự, lập tức lẩm bẩm: "Cô nương kia quá kinh khủng, thật muốn chạy nhanh khỏi nơi này, cách nàng ta càng xa càng tốt."

Những người tu hành kia nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, âm thầm rón rén đi tới cửa sau quán rượu.Hầu như chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất vô ảnh vô tung.Liễu Bình thở phào một hơi thật dài.Cuối cùng cũng không có đánh nhau!Khách nhân đã rời đi, mấy vị cô nương kia vẫn vừa đàn hát, vừa nhìn về phía hắn.Chúng ta phải làm sao bây giờ?Liễu Bình cười cười, nói: "Các vị cô nương yên tâm đi, tiền đã thanh toán xong, sau khi các người hát xong khúc này thì ta sẽ thay các công tử phát thưởng cho các ngươi."

Các cô nương cũng rõ ràng.Các nàng cùng hát lên:"Xá nam xá bắc giai *****, đãn kiến quần âu nhật nhật lai.Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, bồng môn kim thủy vi quân khai."(Bài thơ: Khách chí - Đỗ PhủBản dịch thơ của Trần Trọng San:Nước xuân đầy rẫy bắc nam,Ngày ngày âu vẫn thường sang chơi nhà.Chưa vì khách quét lối hoa,Cửa bồng nay mới mở ra vì người.)Liễu Bình nhíu mày.Hát cái quái gì vậy?Hạ lưu!Ngoài việc làm cho người ta cảm thấy phiền ra, thực cũng không có tác dụng gì khác nữa cả.Nếu bàn về việc mê hoặc lòng người, tiếng hát của mấy vị cô nương Thiên Âm các trong bảy đại môn phái mới được gọi là động lòng người.Đáng tiếc!

Các nàng gảy đàn vẫn còn kém khá nhiều, còn không bằng chính mình đây.Liễu Bình thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn về phía bên ngoài.Ông lão kia lộ ra vẻ hiền lành, nói với nữ tu họ Lý kia: "Đồ nhi, ngươi cũng tới đây tìm kiếm mấy tên nghiệt đồ kia sao?

Ta cũng vậy."

"Sư phụ cũng phát hiện bọn họ gần đây đều lén lén lút lút rồi sao?"

Nữ tu họ Lý hỏi.Vẻ mặt ông lão như thần tiên, nói: "Đúng vậy, sư phụ sợ bọn chúng đi vào đường rẽ, cho nên mới tới lầu xanh nơi này để xem xét thực hư thế nào."

"Thế nhưng bọn chúng không ở nơi này, có lẽ đi nơi khác mua vui rồi cũng nên, đồ nhi không thể bắt được bọn chúng."

Nữ tu nói với vẻ mất mác."

Ha ha, con cả nghĩ quá rồi, bọn chúng vẫn là đồng nam, sư phụ tự mình kiểm tra qua, con cứ yên tâm đi."

Ông lão nói."

Thì ra là thế, sư phụ vẫn uyên bác như vậy, sư phụ có thể dạy con cách kiểm tra đó hay không?"

Nữ tu mừng rỡ hỏi.Vẻ mặt ông lão cứng lại, nói sang chuyện khác: "Không cần suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều sẽ cản trở việc tu hành của con! nếu như bọn chúng không ở nơi này, tức là bọn chúng đã hiểu được chân lý tu hành, quay về chính đạo!

được rồi, chúng ta trở về đi, chắc hẳn bọn chúng đã trở về rồi đấy."

"Xin nghe lời sư phụ."

Nữ tu sĩ nói với vẻ kính trọng.Hai người ngự mây bay lên trời, rất nhanh cũng biến mất không thấy gì nữa.Một lát sau!

Khoảng ba mươi phút.Trên đường phố đều khôi phục như cũ.Không còn chuyện gì đột xuất diễn ra cả.Liễu Bình thở phào, nói với mấy vị cô nương: "Được rồi, các người cầm số bạc này trở về đi."

Vừa dứt lời!

Trên bầu trời có một áng mây bay tới.Có người ngâm thơ trong đám mây:"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình.Cửu thập lục thánh quân, phù vân quải không danh."(Bài thơ Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể - Lý Bạch.)Ngâm xong, áng mây hạ xuống, hóa thành một ông lão vẻ mặt hồng hào.Ông ta trở về!Quanh người ông ta có linh quang bao phủ, giống như tiên như thần, siêu phàm thoát tục, bước chân đi về phía lầu xanh.Đứng trong quán rượu, lông mày Liễu Bình nhảy loạn.Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía mấy vị cô nương bên người, thấy được mấy vị hoa khôi này khi thấy cảnh tượng bên ngoài đều lộ ra vẻ khinh thường.Khốn kiếp!Lão già này làm mất hết thể diện của người thế giới Tu Hành chúng ta!Liễu Bình âm thầm mắng lên.Xem ra mình phải tăng tu vi lên cao nữa, nếu không thì người khác nói dễ nghe gọi mình là Người gác đêm, thực ra công việc mỗi khi đêm đến đều làm quy công, phải bảo mật cho khách nhân, còn phải cùng gánh loại tiếng xấu này với bọn họ nữa, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tính mạng bản thân không giữ được, thực sự là hủy đi anh danh một thế của mình.Đúng lúc này, ông lão cảm nhận được điều gì đó, bỗng lao lên trên trời, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.Một giây sau!

Trên trời xuất hiện một đám mây sặc sỡ.Có người hát bên trên đám mây:"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh."

Đám mây hạ xuống, người ở bên trong hiện ra, lại là vị Lý sư tỷ kia.Nàng ta chậm rãi đi vào quán rượu, đứng trước mặt Liễu Bình, quan sát hắn một cách tỉ mỉ rồi thở dài:"Môi đỏ răng trắng, anh tuấn tiêu sái, hôm nay may mắn gặp được long châu, mới thấy những thứ khác đều là tôm cá, không đáng chú ý."

Còn không đợi Liễu Bình nói thêm cái gì, nàng ta kéo một sợi tóc đen xuống, thắt trên cổ tay Liễu Bình, nói: "Vừa rồi ta đã chú ý tới ngươi, nếu như không kết bạn với ngươi thì ta sợ sẽ có tâm ma xuất hiện."

"Thần tiên à, ngài nói cái gì vậy, tiểu nhân nghe mà không hiểu?"

Liễu Bình nói với vẻ lo sợ..

-------Chương 43: 43: Kết Phát Thụ Trường Sinh 3

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLý sư tỷ cúi đầu mỉm cười, nói nhỏ: "Đợi ta đạt tới Hóa Thần, có thể bảo vệ ngươi, tới lúc đó ta sẽ tới đón ngươi vào trong núi tu hành, làm thần tiên."

"Làm thần tiên?

Ta có thể trở thành thần tiên sao?"

Liễu Bình nói với vẻ vui mừng."

Nếu như ngươi không vứt bỏ sợi tóc này, ta sẽ cho ngươi cơ hội trở thành thần tiên."

Nói xong, nàng vươn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Liễu Bình, sờ lên lông mày của hắn, gương mặt, bờ môi, cái cằm.Cơ thể Lý sư tỷ hơi run rẩy, như đang cố kìm chế cái gì đó.Nàng bỗng xoay người bước nhanh rời khỏi quán rượu này.Vừa đi, nàng vừa hát:"Bồng đảo hoàn tu kết bạn du, nhất thân nan thượng bích nham đầu."(Có bạn có thể lên tới cả đảo Bồng Lai, một mình thì leo lên một khối đá cũng khó khăn.)Tiếng hát vừa dứt, áng mây bay lên, trong nháy mắt bay tới bầu trời, rồi biến mất không thấy đâu nữa.Người bán rượu đi tới bên người Liễu Bình, trêu ghẹo: "Còn tưởng rằng ngươi làm tiểu nhị cũng đã quá sức, có trời mới biết ngươi lại trở thành quy công, còn suýt chút nữa thì bị bắt đi song tu."

Liễu Bình suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Hắn đi tới trước quầy, thuận tay giơ chiếc gương đồng trên bàn lên, soi gương.Sau khi thay đổi vận mệnh, khuôn mặt cùng dáng người của bản thân cũng đã thay đổi hoàn toàn.Không chỉ trở lại thuở thiếu niên, hai mắt ẩn thần quang sáng sủa, tay cụt không trọn vẹn cũng biến thành đầy đủ không vết thương.Người này còn là đệ tử chân truyền bị tàn tật của Quái Thánh năm nào sao?Xem ra chính mình vẫn còn chưa thích ứng!

Liễu Bình buông gương đồng xuống, hỏi: "Thủ lĩnh của chúng ta có thực lực cao nhất trong trấn này sao?"

Người bán rượu nhún vai, nói: "Đúng là như vậy."

Liễu Bình nắm chặt nắm tay.Như vậy không được!Ta mới Luyện Khí, người ta là Nguyên Anh, vừa rồi nếu như nàng ta thực sự bắt ta đi song tu, không ai có thể ngăn cản được.Mặc dù ta hiểu rất nhiều phương pháp song tu, thế nhưng!

Ta chính là!

Tóm lại, đàn ông không thể bị bắt đi được!Không được không được.Phải ra sức hơn, tăng tu vi lên mới phải.Liễu Bình âm thầm thề.Đúng lúc này, trong bầu trời tăm tối, một luồng sáng trắng lờ mờ âm thầm hiện lên.Đây là ánh ban mai.Ban ngày tới rồi!Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.Ngay sau đó!

Ánh sáng phá vỡ màn đêm, chiếu sáng toàn bộ Ám Vụ trấn.Trong nháy mắt, bóng tối vô tận biến mất cực nhanh khỏi mặt đất như một cơn gió bão.Sự giao thoa giữa Sinh giới và Tử giới đã kết thúc!Từ thời điểm này, sinh mạng trở về ban ngày, mà tử vong thì trở về bóng đêm.Gần gần xa xa, trong Ám Vụ trấn truyền tới tiếng hoan hô vang đội.Lão K đi từ bên kia đường tới nơi đây, cười chào hỏi: "Hôm nay thực sự quá may mắn."

"Tại sao lại may mắn?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có mấy người tu hành mà thôi, cũng không có chuyện lớn nào xảy ra cả."

Lão K nói."

Chuyện lớn?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, có một lần vừa lúc gặp phải cảnh tượng quái vật đại chiến yêu ma, toàn bộ Ám Vụ trấn đều bị hủy diệt."

Lão K giải thích."

Thực ra vừa nãy cũng suýt nữa thì bị rồi."

Người bán rượu nói với vẻ nghiêm túc."

Ha ha, ngươi đang nói đùa đúng không."

Lão K cười lớn.Lúc này, tất cả mọi người đều đi vào trong quán rượu.Thủ lĩnh Người gác đêm hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao lại luôn có người đọc thơ trên trời chứ?"

Người bán rượu nói một lần về tình hình ban nãy.Mọi người chậm rãi quay đầu, cùng nhìn về phía Liễu Bình, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về phía sợi tóc đen quấn trên cổ tay của hắn.Đây là một nữ kiếm tu Nguyên Anh!Mọi người không hẹn mà cùng âm thầm nói."

Vậy ngươi dự định xử lý sợi tóc này như thế nào?"

Lão K hỏi với vẻ hào hứng.Liễu Bình nói: "Giữ lại."

"Giữ lại?

Ngươi định cứ quấn trên cổ tay thế à?"

Thủ lĩnh hỏi.Liễu Bình cất sợi tóc kia đi, nói: "Bình thường thì người khác thích ta, đều bởi vì tài hoa của ta, đây là người đầu tiên thích vẻ bề ngoài của ta, chuyện này rất quan trọng, ta phải nhớ kỹ."

Xung quanh đều yên tĩnh.Thằng nhãi này không biết xấu hổ.Mọi người đều âm thầm nói."

Giữ lại cũng không có vấn đề gì chứ."

Liễu Bình nói với vẻ không chắc chắn.Thủ lĩnh nói với vẻ đầy thâm sâu: "Người sống như chúng ta không thể đi từ một thời không bí ẩn này tới một thời không bí ẩn khác, thế nhưng những người tu hành kia lại có thể đi qua đi lại giữa các thời không bí ẩn!

"Ẩn ý rất rõ ràng.Nhãi con, cẩn thận không lần sau gác đêm, vị Lý sư tỷ kia tới đây bắt ngươi đi, lúc đó ngươi xong rồi.Người bán rượu nói xen vào: "Được rồi, lần này Liễu Bình xử lý rất tốt, nếu không thì Ám Vụ trấn chúng ta sẽ phải gặp nạn rồi, ta sẽ giải quyết chuyện này giúp hắn."

Hắn ta đưa cho Liễu Bình một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ một ngôi sao vắng vẻ cô độc, một người mặc bộ đồ du hành vũ trụ đứng trên ngôi sao này, trên tay cầm một bảng hướng dẫn có cả mũi tên chỉ đường.Người bán rượu nói: "Đây là biển báo giao thông khẩn cấp, có thể chỉ dẫn phương hướng giúp ngươi trong bất cứ hoàn cảnh nào, ta đã cài đặt mục tiêu của nó luôn chỉ về phía Ám Vụ trấn."

Liễu Bình nhận lấy thẻ bài, lời thuyết minh của Danh Sách cũng y hệt như lời nói của Người bán rượu."

Khi thế giới Tử Vong giao thoa với thế giới chúng ta, uy ***** lớn nhất chính là bóng đêm lan tràn, nó sẽ làm ngươi lạc đường rồi phải ở lại thế giới Tử Vong, thế nhưng nếu như có tấm thẻ này, ngươi có thể tìm được đường trở về Ám Vụ trấn."

Người bán rượu nói.Liễu Bình nói: "Cám ơn, thế nhưng thứ quý giá như vậy!

"Người bán rượu vỗ vai hắn, nói: "Ta không phải là Tạp Bài sư cận chiến, vừa rồi vị sư tỷ kia mà nổi giận, có thể sẽ ***** ta."

Lúc này Liễu Bình mới nhận thẻ bài, cười nói: "Vậy thì lần sau ta cũng cố gắng cứu ngươi lần nữa đi."

Mọi người cùng cười to!."

Được rồi."

Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trán, nói.Trước mặt hắn, một Người gác đêm thử đứng dậy đi vài bước, rồi vui vẻ nói: "Ha ha, lại khỏi rồi, ta còn tưởng mình phải nằm trên giường ít nhất một tháng nữa chứ!"

Tất cả mọi người đều bật cười..

-------Chương 44: 44: Cuốn Sách Người Gác Đêm

Nhóm dịch: Thiên TuyếtNơi này là cửa vào thị trấn.Sau khi màn đêm biến mất, tất cả Người gác đêm đều tới nơi này điều chỉnh cùng kiểm kê, chờ Trấn vệ binh tới đây giao ban, là có thể rời đi nghỉ ngơi."

Làm không tệ, có Người chữa trị thật sự thoải mái."

Lão K vỗ vai Liễu Bình."

Đúng, ngươi phải chú ý bảo vệ ta."

Liễu Bình nói.Thủ lĩnh nghe vậy thì hơi mỉm cười, nói: "Được rồi, người không tham dự chiến đấu hãy trở về đi, người bị thương cũng trở về nghỉ ngơi, có chiến lợi phẩm thì đi quán rượu chờ lấy, sau khi ta bán xong sẽ tới phát tiền cho các ngươi."

"Vâng, thủ lĩnh!"

Đám người đồng thanh nói.Nửa giờ sau.Trong quán rượu.Dưới sự dẫn dụ của Tề Luật, Liễu Bình thử uống một ly cocktail.Thủ lĩnh Người gác đêm đi vào quán rượu, đi tới trước mặt mấy người, ném từng túi nhỏ trĩu nặng cho mọi người."

Ha ha, phát tiền, ta mời mọi người uống một ly."

Lão K hào hứng giơ hai tay lên, nói.Đám người cùng hoan hô.Liễu Bình nhận lấy chiếc túi thuộc về mình, mở ra quan sát.Trong túi có chứa mấy chục đồng tiền xu được làm từ vàng nguyên chất.Chiếc đuôi móc độc đêm hôm qua thuộc về Liễu Bình, Lão K cùng với Tề Luật, hiện tại đã được đổi thành tiền vàng."

Tìm Người bán rượu mua vài vũ khí mới đi, sức sát thương của khẩu súng đó quá yếu."

Thủ lĩnh đề nghị."

Ta cũng cảm thấy sức sát thương hơi kém."

Liễu Bình thở dài, nói.Mặc dù súng ống sử dụng dễ dàng với lại ít tốn sức, thế nhưng sức sát thương quá yếu lại ảnh hưởng tới chiến đấu.Nếu như ngày hôm qua, sức sát thương của khẩu súng trong tay hắn càng lớn hơn nữa, có lẽ sẽ có thể bắn nổ đầu con quái vật kia rồi.Lão K xung phong nhận việc, nói: "Ta am hiểu súng ống hơn các ngươi nhiều, lát nữa để ta giúp Liễu Bình lựa chọn."

"Đi thôi."

Thủ lĩnh bưng ly rượu lên, nói.Liễu Bình cùng Lão K đi tới trước mặt Người bán rượu."

Cũng không cần gấp gáp, kỹ năng nghề nghiệp của ngươi đã chuẩn bị xong rồi."

Người bán rượu nhìn về phía Liễu Bình, nói."

Ai chuẩn bị?"

Liễu Bình hỏi."

Văn minh của chúng ta! chờ tới có một ngày ngươi tới thành phố mà xem, ngươi sẽ biết toàn bộ văn minh đều dùng toàn lực chống lại Vĩnh Dạ."

Người bán rượu nói."

Cám ơn, hiện tại ta nên làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đưa thẻ căn cước của ngươi cho ta."

"Được rồi."

Người bán rượu cầm thẻ căn cước của Liễu Bình, dán nó lên vách tường phía sau người.Vách tường từ từ tách ra một hang hình hộp, trong đó có chứa một quyển sách có bìa màu xanh thẫm.Người bán rượu nói: "Đây là sách nghề nghiệp của ngươi, Người gác đêm."

Hắn lấy quyển sách xanh thẫm từ trong hang ra, lại đặt tấm thẻ kim loại kia lên trên bìa sách, cùng đưa cho Liễu Bình."

Hãy nói: Nhậm chức."

Người bán rượu nói."

Nhậm chức."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, cả quyển sách hóa thành một luồng sáng màu xanh đen nổ bung ra, lượn lờ xung quanh cơ thể Liễu Bình, rồi dần dần nhập vào trong cơ thể của hắn.Trong tay hắn chỉ còn lại tấm thẻ kim loại dần dần hóa thành màu xanh sẫm.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện:[Ngươi được thế giới hiện tại thừa nhận.][Ngươi đã trở thành một thành viên trong thế giới hiện tại, nhậm chức: Người gác đêm Ám Vụ trấn.][Chú ý!][Một loại bí pháp hỗn hợp đang phát huy tác dụng trên người ngươi, nó đang truyền lực lượng cho ngươi.][Ngươi sẽ nhận được những thiên phú, năng lực cùng kỹ xảo như sau: ][Thiên phú: Nhìn Rõ Bóng Đêm.][Thuyết minh: Ngươi có sức quan sát cực tốt, rất giỏi phát hiện bất cứ dấu vết để lại nào trong bóng đêm, tìm ra nhân tố không thích hợp.][Đây là thiên phú cơ bản của Người gác đêm.][Kỹ xảo: Sử dụng binh khí cơ bản (Ám Vụ trấn).][Thuyết minh: Ngươi nắm vững phương pháp sử dụng cơ bản của bốn loại vũ khí dao găm, cung, nỏ và súng ống.][Năng lực siêu phàm: Tăng cường sức bật (sơ cấp).][Ngươi có thể bùng nổ gấp ba lực tấn công cùng tốc độ trong thời gian cực ngắn, thế nhưng mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.][Ngoài ra, ngươi đã hiểu rõ thường thức cơ bản của thế giới này.]Giọng nói của Người bán rượu vang lên: "Ngươi rất xuất sắc, thế nhưng ngươi vẫn luôn là Người nhặt rác đi lại trong hoang dã, có lẽ sẽ không hiểu rõ lắm về thường thức cùng quy tắc bên trong thành phố cùng cứ điểm, cho nên ta thuận tiện tặng cho ngươi thêm một chút kiến thức căn bản."

"Cám ơn."

Liễu Bình cố nén sự vui sướng trong lòng, cố gắng thể hiện ra dáng vẻ bình tĩnh.Thực ra, thường thức của thời đại này, mới là thứ mà hắn cần nhất.Trong thế giới Tu Hành, cho dù là quán đỉnh, cũng chỉ truyền cho tri thức cùng cảm ngộ, người được truyền còn cần tự mình đi thực hành, tu luyện, mới có thể chân chính nắm vững thứ đó.Mà giờ phút này!

Tạm thời không nói cái khác, chỉ nói về súng ống.Súng ống là sự vật mà mình chưa từng tiếp xúc qua, mặc dù đêm qua đã học được cách sử dụng, thế nhưng khi thông qua lần truyền tri thức này, mình lại càng hiểu được cách sử dụng các loại súng ống khác nhau, thậm chí còn nắm vững một vài kỹ xảo xạ kích!Đây là chuyện mà hắn chưa từng nghe qua.Ngoài cách dùng súng cùng với thường thức ra, hắn không quá để ý tới hai kỹ năng còn lại.Bởi vì bí pháp mà hắn biết mạnh hơn những kỹ năng này nhiều!Người bán rượu nói: "Ngươi đã có được ba loại năng lực cơ bản của Người gác đêm, lại thêm việc ngươi cũng đã biết một vài thứ, đã đủ để đảm nhiệm chức vụ này."

"Cám ơn."

Liễu Bình nói."

Cất kỹ thẻ căn cước của ngươi đi! ngươi còn muốn mua bán thứ gì không?"

Người bán rượu hỏi.Liễu Bình trầm tư suy nghĩ.Thông qua thuật pháp vừa rồi, hắn đã biết rõ thường thức cơ bản của thế giới này.Linh thạch!

Thứ mà hắn đã góp nhặt cả đời đó, cũng có thể lưu thông trong thế giới hiện tại.Bởi vì thứ này tới từ thế giới Tử Vong, giá trị của linh thạch còn cao hơn cả tiền tệ.Thế nhưng hiện tại!

Mình có được thân phận chính thức cũng đã đủ, trong thời gian ngắn, không nên để lộ của cải của bản thân quá mức.Nếu cần dùng tiền, tốt nhất chỉ dùng tiền vàng mà hôm nay mình có được.Lão K ở cạnh thì vỗ bàn, nói lớn: "Liễu lão đệ muốn mua bán với ngươi."

"Hôm qua có thu hoạch rất tốt sao?"

Người bán rượu bật cười."

Đi theo mọi người kiếm chút tiền."

Liễu Bình cũng cười."

Có vũ khí nào tốt đều đưa lên đi, lần này phải trang bị vũ khí phòng thân cho Liễu lão đệ."

Lão K nói."

Mức giá bao nhiêu?"

Người bán rượu hỏi..

-------Chương 45: 45: Binh Khí 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình đặt túi tiền khi trước lên trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Người bán rượu.Lão K ngỡ ngàng, nói: "Ngươi định tiêu hết à?

Ít nhất cũng phải để dành một chút cho mai sau chứ."

Liễu Bình nói: "Đầu tiên phải sống sót đã, mới có thể tính chuyện mai sau."

Người bán rượu mỉm cười, giơ ngón tay cái với Liễu Bình.Thủ lĩnh Người gác đêm ngồi trên ghế dài cách đó không xa cũng hơi gật đầu.Người bán rượu cầm túi tiền lên, đặt trong tay ước lượng rồi nói: "Ngươi muốn loại vũ khí nào?"

"Tùy, ngươi cứ lấy thứ tốt ra ta xem xem sao."

Liễu Bình nói.Người bán rượu lấy vài thứ từ dưới quầy bar lên đặt trước mặt Liễu Bình.Một thanh kiếm.Một khẩu súng dài.Một khúc gỗ được điêu khắc những đường vân đẹp đẽ.Ánh mắt Liễu Bình rơi trên khúc gỗ kia, trong lòng xuất hiện dấu hỏi lớn.Gỗ cũng mang ra bán sao?Chẳng lẽ cây gỗ này là!

Hắn nhìn về phía Người bán rượu, nói: "Ta không hiểu nhiều, xin hãy hỗ trợ giới thiệu chút."

Người bán rượu nói: "Được, thanh kiếm này là vũ khí của văn minh tu hành, là một Lợi khí cứng cỏi sắc bén; súng là vũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật, khá giống với khẩu súng trên tay của ngươi, thế nhưng uy lực lại mạnh hơn; còn chiếc ma trượng này, là do gỗ sồi ngâm nước thánh chế tác ra, trên thân trượng còn được phù thủy chúc phúc."

Liễu Bình cầm thanh kiếm kia lên.Từ góc độ luyện khí mà xem xét, vũ khí được chia làm năm cấp bậc Lợi, Bảo, Linh, Pháp, Đạo; mà thanh kiếm này chỉ có tiêu chuẩn là Lợi khí mà thôi.Chỉ bằng thanh kiếm này, cũng muốn dùng hết tất cả số tiền mà mình có sao?Người bán rượu nhìn thấy hắn cầm kiếm cả nửa ngày cũng không nói lời nào, còn tưởng hắn thích thanh kiếm này, cũng giải thích:"Mặc dù thanh kiếm này nhìn như bình thường, thế nhưng cũng không thể chắc chắn như vậy, có khi nó còn ẩn giấu tình báo hoặc kỳ ngộ nào đó đây!

Tóm lại, mọi thứ của văn minh tu hành đều rất quý giá, dù sao trong thế giới Tử Vong ẩn giấu rất nhiều thời không văn minh tu hành, nếu như tiến vào trong đó, có khi thanh kiếm này sẽ tạo được tác dụng lớn đây."

Lão K ở cạnh cũng gật đầu, nói: "Đúng là như vậy, đã từng có người mua một tiền đồng của văn minh tu hành, ai biết đó lại là tiền chuyên dụng cho quẻ thuật của văn minh tu hành, bởi vậy mà có được số lượng lớn linh thạch trong thế giới Tu Hành."

"Bao nhiêu?"

Người bán rượu hỏi."

Được hẳn mười linh thạch đấy."

Lão K cảm thán."

Phát tài."

Người bán rượu cũng gật đầu khen ngợi."

Linh thạch là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Một loại tiền tệ tại thế giới Tu Hành, có giá trị rất lớn."

Lão K nói."

Nếu ai có thể có được một lượng linh thạch là có thể nghỉ ngơi trong một đoạn thời gian mà không cần đi mạo hiểm."

Người bán rượu nói.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thuận tay thả thanh kiếm xuống, sờ tới cây súng kia, lại đánh giá ma trượng, cuối cùng mới nói:"Ta muốn khẩu súng này."

"Chắc chắn chứ?"

"Đúng vậy."

"Được, khẩu súng này cũng rất tốt, như vậy đi, ta cho ngươi thêm hai hộp đạn bình thường, một hộp đạn thần thánh."

Người bán rượu lấy ba hộp nhỏ ra, tính cả khẩu súng này cùng đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận súng, trong hư không hiện lên lời thuyết minh của khẩu súng này:[Súng shotgun hai nòng nhuốm máu.][Số lượng đạn nhét vào: Hai viên.][Đây là một khẩu shotgun cực kỳ cổ xưa, có một loại lực lượng thần thánh nào đó, đã từng dùng để chống lại người sói, zombie cùng oán linh.][Ngươi biết cách sử dụng nó như thế nà, chú ý an toàn.]Hắn cất khẩu súng đi, đi cùng Lão K trở về ghế dài khi nãy.Thủ lĩnh nhìn về phía khẩu shotgun rồi nói với vẻ hài lòng: "Khẩu súng khá tốt, đối với ngươi mà nói, dùng nó để phòng thân thì dư xài, thế nhưng ngươi vẫn phải chú ý một chuyện!

""Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi không phải là người chuyên môn sử dụng súng, như vậy thì súng ống đối với ngươi mà nói chính là vật ngoài thân, chờ khi ngươi không cần lo lắng phòng thân thì hãy tăng nhanh lực lượng bản thân, đó mới là chính xác."

Thủ lĩnh nói."

Thì ra là thế, ta hiểu, cám ơn Thủ lĩnh."

Liễu Bình thật lòng nói.Mình là người tu hành, súng ống đối với mình mà nói đúng là vật ngoài thân.Sở dĩ dùng súng là bởi vì vừa bớt sức, vừa tránh khỏi việc người khác có thể nhìn ra lai lịch chân chính của bản thân!

Dù sao tu vi hiện tại của mình mới tới Luyện Khí, rất nhiều bí thuật ẩn giấu đều không thể sử dụng được.Thủ lĩnh thấy hắn vui vẻ cám ơn thì cũng cảm thấy vui mừng.Là một Người chữa trị hiểu đạo lý.Loại thủ hạ này đúng là có giá trị bồi dưỡng."

Hôm nay là cuối tháng, ban đêm sẽ nguy hiểm hơn so với những ngày khác, Lão K, ngươi lấy danh nghĩa Người gác đêm chúng ta để mở phòng an toàn ra, để hắn nghỉ ngơi một đêm này thật tốt, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể chậm rãi dạy hắn một số việc."

Thủ lĩnh nói."

Đúng là nên như thế."

Người còn lại cũng phụ họa.Mấy người nhìn nhau, đều gật đầu."

Không có vấn đề."

Lão K đứng dậy, ra hiệu với Liễu Bình.Liễu Bình không hiểu lắm, thế nhưng cũng đại khái biết được mấy người này muốn tốt cho mình.Chỉ cần là chiến đấu, ai có thể đảm bảo mình không bị thương chứ?Người chữa trị có linh căn hệ Thủy, cho dù ở trong thế giới Tu Hành cũng là tài nguyên rất quý.Thông qua thường thức thế giới vừa nhận được cũng có thể thấy, ở thời đại này, Người chữa trị cũng là một nghề nghiệp rất hiếm.Mà Liễu Bình!

Đừng nói những pháp thuật chữa trị kia, thực ra chỉ cần hắn muốn học cái gì đó, dù cho là đao pháp, lục nghệ, bí thuật hay bất cứ thứ gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ bị hắn học được.Đây mới là tài năng chân chính của đệ tử Quái Thánh!Liễu Bình ngồi yên không nhúc nhích, nói với vẻ chần chờ: "Buổi tối hôm nay, cô bé kia có lẽ cũng sẽ tới."

"Ngươi ở lại có thể đánh thắng cô bé không?"

Thủ lĩnh hỏi.Đương nhiên không thể.Liễu Bình đứng dậy, đi theo Lão K rời khỏi quán rượu."

Phòng an toàn là cái gì?"

Hắn hỏi."

Là một nơi ẩn náu duy nhất trong thị trấn, bình thường mà nói, sẽ không bị quái vật xung quanh đây phát hiện."

Lão K nói.Hắn ta vỗ vai Liễu Bình, nói: "Đêm qua, một băng đạn của ngươi đã cứu mạng của ta, đi thôi, ta mời ngươi ăn một bữa ngon."

"Không cần khách sáo như thế."

Liễu Bình nói."

Đi thôi, ngươi mới là người không cần khách sáo đấy."

Lão K nói.Hắn ta kéo Liễu Bình đi về phía một quán ăn!..

-------Chương 46: 46: Binh Khí 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtQuán rượu đã không còn khách.Người bán rượu đứng sau quầy bar, vừa lau ly pha lê vừa nói:"Không phải ngươi đi ăn bữa sáng sao?

Tại sao đã trở về rồi?"

"Bởi vì có một vài chuyện muốn hỏi ngươi."

Liễu Bình nói."

Bởi vì đêm qua ngươi đã cứu ta một lần, chỉ cần không phải là tình báo quá quan trọng, ta cho ngươi biết cũng không sao."

Người bán rượu nói."

Ban ngày, thân là Người gác đêm, có thể rời khỏi thị trấn đi tới thế giới Tử Vong hay không?"

"Đương nhiên có thể, thế nhưng bên trong thế giới Tử Vong ẩn chứa nguy hiểm quá lớn, chỉ có di tích của người tu hành là an toàn hơn chút, nếu như ngươi muốn đi, nhớ kỹ hãy tới gần những di tích đó."

Người bán rượu nói."

Hiểu, ta thiếu tiền, cần tiếp tục đi nhặt ve chai."

Liễu Bình nói.Người bán rượu liếc hắn, hơi suy ngẫm rồi mới rút một tấm thẻ từ dưới quầy bar ra, đẩy tới trước mặt Liễu Bình.Trên tấm thẻ có một hàng số: "0371"Khi Liễu Bình nhìn chăm chú tấm thẻ, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện hàng chữ nhỏ:[Giấy thông hành cột mốc biên giới số 0371.]Liễu Bình lập tức hiểu rõ, cất tấm thẻ đi, nói: "Cám ơn."

"Nếu như có thu hoạch, nhớ kỹ ưu tiên bán cho ta."

Người bán rượu nói."

Không có vấn đề."

"Hãy đi ra từ cột mốc biên giới số 0371, nhớ kỹ trở về trước khi trời tối."

Người bán rượu nói."

Hiểu, trở về sẽ mời ngươi uống rượu."

Liễu Bình nói một tiếng rồi quay người rời khỏi quán rượu.Hắn thuận theo con đường khi trước, đi về phía hoang dã, lại lần nữa đi trong sa mạc, đi tới trước máy móc màu đen khi trước.Từ trong máy móc màu đen ***** một tia sáng, quét lên người hắn một lượt."

Người gác đêm Ám Vụ trấn, ngươi có tiến tới thế giới Tử Vong hay không?"

Máy móc hỏi."

Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Xin lấy giấy thông hành."

Liễu Bình đặt tấm thẻ khi nãy tới trước máy móc.Máy móc lập tức mở ra, hóa thành hai cánh cửa to lớn.Ngoài cửa là buổi sáng nắng sớm chiếu rọi, trong cửa lại là màn đêm tăm tối âm u.Liễu Bình bước vào cánh cửa."

Xin hãy trở lại Ám Vụ trấn trước trời tối, chúc ngươi may mắn!"

Máy móc phát ra thanh âm vù vù.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, đã thấy hai cánh cửa chậm rãi thu lại, lại hóa thành một cái máy móc có hình dáng cột mốc biên giới, đứng thẳng trên cồn cát.Đối với người tu hành mà nói, xuyên qua hai thế giới cần thực lực mạnh mẽ.Thế nhưng loại máy móc văn minh khoa học kỹ thuật này, có thể làm cho người thực lực thấp xuyên qua hai thế giới.Từ điểm này có thể thấy được, khoa học kỹ thuật cũng có ưu thế riêng."

Được rồi, ta sẽ trở về trước khi trời tối."

Liễu Bình trả lời.Hắn bước đi, dựa theo phương hướng trong trí nhớ, chạy nhanh về phía lối vào hang động dưới mặt đất.Đi không tới mười lăm phút.Liễu Bình lại tiến vào hang động dưới lòng đất, dựa theo con đường mà Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y dẫn mình đi khi trước, đi thẳng tới nơi sâu của hang động.Cũng không biết qua bao lâu, hắn đã đi vào một hang động trống trải râm mát.Nơi này tương đối lớn, chính là nơi tị nạn khi trước của tu sĩ, cũng chính ở nơi này Liễu Bình đã nói chuyện với Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y.Liễu Bình quan sát một lượt, rất nhanh đã phát hiện mấy chỗ pháp trận bị phá vỡ trên mặt đất.Hắn ngồi xuống cạnh rìa pháp trận, lẩm bẩm: "Khi thiết kế trận pháp nơi tị nạn, lão già kia thích dùng đại trận do mười hai tầng pháp trận chồng lên nhau tạo thành, chắc hẳn là ba pháp trận ẩn nấp, ba pháp trận ngăn cách, ba pháp trận phòng ngự, một pháp trận công kích, một trận pháp dịch chuyển cùng với một trận pháp lưu ảnh!

"Hắn ngồi xổm trên mặt đất rồi đếm, cũng chỉ có mười một pháp trận.Thiếu mất trận pháp lưu ảnh.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, đứng dậy, đi vòng quanh hang động một vòng, bỗng nhiên dừng lại trước một vách đá."

Tại sao lại đặt trận pháp lưu ảnh tại nơi xa như vậy?"

Hắn lẩm bẩm, rồi đưa tay gẩy mạnh trên vách đá.Rầm rầm!

Từng mảng bùn đất từ trên vách đá rơi xuống, cuốn lên từng tầng bụi xám ở trong hang động.Phía sau bùn đất đúng là một pháp trận lưu ảnh, thế nhưng cũng đã bị hỏng vỡ không chịu nổi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy mấy viên linh thạch ra, bóp nát nó thành phấn, tỉ mỉ bôi lên những nơi hỏng vỡ của pháp trận.Khi làm xong chuyện này, Liễu Bình đặt tay lên rìa pháp trận, quát khẽ: "Mở!"

Dùng cách này có thể tạm thời kích hoạt trận pháp lưu ảnh không hoàn chỉnh, thế nhưng sau đó toàn bộ pháp trận lưu ảnh sẽ bị hỏng hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa.Loại bí pháp này chuyên dùng để quan sát trận pháp lưu ảnh đã bị hỏng, tìm ra cảnh tượng mà bọn chúng lưu lại trước khi bị phá hỏng.Theo giọng nói của Liễu Bình vang lên, toàn bộ pháp trận tản ra một luồng sáng nhạt.Luồng sáng bay lên không, ngưng tụ thành một màn ảnh ánh sáng.Trên màn ảnh, vẫn là các tu sĩ trốn ở nơi đây, cùng một chỗ quan sát quái vật trên mặt đất.Điểm khác biệt chính là, trong thời điểm đó không có Liễu Bình.Ngay sau đó, bảy tám người đỡ một người tu hành đi vào trong nơi tị nạn.Thánh thú xuất hiện.Nó tiếp dẫn người tu hành kia cùng với người đạo lữ của hắn ta.Hình tượng lại biến đổi.Thánh thú hóa thành cánh cửa, mang theo hai người tu hành cùng nhau gia nhập Thánh giáo, rời khỏi hang động dưới mặt đất.Đám người còn lại vẫn như cũ ở trong hang động, thảo luận chuyện vừa diễn ra.Chỉ có hai người tu hành có thực lực thấp không tham dự vào.Hồng Đào.Triệu Thiền Y.Hai người ngồi im không nhúc nhích.Một lát sau, Hồng Đào đứng dậy, ôm quyền về phía Triệu Thiền Y: "Triệu tiên tử, ta biết một nơi có Thiên trụy, ngươi có muốn đi cùng ta tới nơi đó, kiếm chút linh thạch hay không?"

"Rất hợp ý ta."

Triệu Thiền Y nói.Nàng bỗng lộ ra thần thái không hiểu, nhìn về phía vách đá, sau đó đưa tay nhấn nhẹ xuống hòn đá dưới chân một cái, rồi mới đứng dậy.Hai người đứng dậy đi ra ngoài.Tu sĩ phụ trách canh giữ ngoài cổng ngăn lại, nói: "Tình huống trên mặt đất vẫn chưa xác định, thực lực các ngươi quá thấp, lúc này mà đi ra ngoài thì sẽ gặp nguy hiểm."

Triệu Thiền Y cười nói: "Không sao, chúng ta chỉ muốn đi tới nơi Thiên trụy nhặt đồ mà thôi, kiếm chút linh thạch duy trì cuộc sống ấy mà."

Tu sĩ canh giữ cũng không nói thêm gì nữa..

-------Chương 47: 47: Cửu U 1

Nhóm dịch: Thiên TuyếtHồng Đào cùng Triệu Thiền Y cùng rời khỏi hang động này.Bọn họ đi không lâu, quầng sáng trong hang động tăng vọt, lại đột ngột vỡ tan ra.Mười hai tầng pháp trận như một tờ giấy mỏng, vỡ nát chỉ trong khoảnh khắc.Một bàn tay khổng lồ màu đen từ ngoài hang động luồn vào trong, vơ lấy một đám người bên trong hang động, sau đó rụt trở về với tốc độ cực nhanh, biến mất không thấy gì nữa.Ầm!Trận pháp lưu ảnh phát ra tiếng nổ nhỏ, hoàn toàn vỡ nát.Tất cả màn sáng đều biến mất.Cảnh tượng kết thúc.Liễu Bình đứng tại chỗ ngẩn người ra.Không nghĩ tới, cảnh tượng cuối cùng trong hang động lại là như thế này.Hắn đi tới cửa hang động quan sát tỉ mỉ.Xung quanh vách đá của cửa hang giữa giăng đầy vết rạn, khi trước hắn còn không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng hiện tại xem ra, những vết rạn này là do cánh tay khổng lồ kia luồn vào trong tạo thành.Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng đẩy một khối đá đã vỡ vụn ra.Trong khối đá này có một mùi giống với mùi lưu huỳnh, thế nhưng ngửi tỉ mỉ lại là không phải.Liễu Bình đi ra hang động, quan sát cảnh tượng xung quanh.Con đường dưới lòng đất vẫn hoàn chỉnh không thiếu sót, vách đá các nơi khác cũng không bị rạn vỡ.Lúc này, Liễu Bình cũng hiểu rõ.Trong con đường chật hẹp dưới lòng đất như vậy, tuyệt đối không thể chứa nổi cơ thể khổng lồ phù hợp với kích cỡ của cánh tay khổng lồ kia được.Lại thêm việc trên vách đá này có dấu vết của thuật pháp nữa.Chắc hẳn là có người trốn ở ngoài hang động, đánh lén mọi người ở bên trong.Thế nhưng tại sao chứ?Tại sao Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y lại vừa lúc tránh khỏi lần đánh lén này?Hai người này chỉ là Luyện Khí mà thôi, cơ bản là không uy ***** được bất cứ kẻ nào!

Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, lại đi vào trong hang động lần nữa.Vừa rồi Triệu Thiền Y liếc nhìn về phía vách đá, đúng là nhìn về phía trận pháp lưu ảnh.Cho nên cử động của Triệu Thiền Y chắc hẳn có ẩn ý nào đó.Chờ đã.Nàng ta còn đặt tay lên mặt đá nhấn nhẹ xuống nữa!"

Triệu Thiền Y, ngươi muốn nói cho ta cái gì đây!

"Liễu Bình lẩm bẩm, bước từng bước tới trước mặt đá kia, ngồi xổm người xuống, quan sát cực tỉ mỉ.Trên mặt đá có vết khắc rất lộn xộn, Liễu Bình phải rất cố gắng mới có thể nhìn ra được đó là hai chữ:"Cửu U."

Sắc mặt Liễu Bình thay đổi, nhẹ nhàng xóa đi dấu vết trên mặt đất.Làm như vậy, thứ nhất là để xóa dấu vết, hai là thông báo cho Triệu Thiền Y, nếu như nàng ta trở về đây một lần nữa, cũng đã biết là có người đạt được tình báo của nàng ta."

Cửu U" là một tổ từ đối ứng với "Thái Thượng", phân biệt hai con đường tu hành, cũng đại biểu hai thế lực:Tà ma ngoại đạo cùng với danh môn chính phái.Triệu Thiền Y để lại hai chữ "Cửu U", là muốn truyền tới tin tức gì?Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng khi trước ở cùng với Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y.Từ đầu tới cuối, Triệu Thiền Y đều không ra tay.Có câu nói là người trong nghề vừa ra tay, là biết có giỏi hay không.Chỉ cần nàng vừa ra tay, Liễu Bình tin tưởng bản thân có thể đoán được đạo pháp mà nàng ta tu hành.Thế nhưng Triệu Thiền Y lại hoàn toàn không ra tay.Điều này khá phiền phức.Nghĩ một lát, Liễu Bình lại nhớ tới một sự kiện.Đúng rồi!Mặc dù Triệu Thiền Y chưa từng làm ra chuyện gì khác bình thường, thế nhưng đã từng cho mình một chiếc quạt.Thủy Uẩn Linh Bảo Phiến!Liễu Bình vỗ túi trữ vật, lấy chiếc quạt kia ra, đặt trên tay lật tới lật lui.Nhìn một lát, hắn sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Luyện!"

Ngay lập tức, cây quạt lơ lửng trên không, toát ra một ngọn lửa đỏ thẫm."

Hóa ra phương pháp luyện khí để chế tạo cây quạt này lại thô sơ tới như vậy, ta tiện tay cũng có thể phá hủy cây quạt này! có lẽ người luyện chế cây quạt này cố ý luyện chế nó một cách thô sơ như vậy?"

Liễu Bình cau mày nói.Tài năng luyện khí của hắn có một không hai trong thiên hạ, giờ phút này vừa nhìn cũng đã phát hiện manh mối.Tu hành có lục nghệ, theo thứ tự là quẻ (quái), trận, phù, khí, đan, thực.Lục nghệ là kết tinh kỹ nghệ vô số năm qua của thế giới Tu Hành, đại diện cho độ cao văn minh của toàn bộ thế giới.Liễu Bình là đệ tử Quẻ Thánh (Quái Thánh), am hiểu toàn bộ lục nghệ.Bởi vậy, trước khi Quẻ Thánh chết, mới có thể căn dặn hắn: "Chúng ta biết tới quá nhiều, không chỉ yêu ma muốn giết chúng ta, mà ngay cả các môn phái lớn trong nhân tộc, cũng là vừa kính sợ, vừa không tin tưởng chúng ta."

Lúc này, hắn dấy lên lòng nghi ngờ, lập tức đánh một đạo pháp quyết ra, mở chiếc quạt này ra, quan sát một cách tỉ mỉ.Một mặt quạt viết hai hàng chữ nhỏ:"Ba mươi chín tầng dưới mặt đất, Tốn vị, đi."

"Khác: Trong động này có một vật, ngươi có thể thử lấy đi."

Liễu Bình xem xong hàng chữ này thì chậm rãi thở dài.Ba mươi chín tầng dưới mặt đất chính là nơi bế quan của các tu sĩ cấp cao, ít nhất phải là tu sĩ có cảnh giới Nguyên Anh, mới được phép đi vào, người tu hành bình thường muốn vào cũng không thể đi vào.Có lẽ tu vi của Triệu Thiền Y cùng Hồng Đào không chỉ là Luyện Khí.Hai người này muốn làm cái gì?Hứng thú của Liễu Bình càng lớn hơn.Vậy thì! thử lấy thứ đồ kia trước đi.Liễu Bình buông cây quạt xuống, ánh mắt dạo quanh hang động này.Đây là một loại thử thách sao?Muốn thấy được thực lực của ta sao?Hay là kiểm tra xem ta có đủ tư cách biết được một vài bí mật hay không?Ánh mắt Liễu Bình bỗng dừng lại tại một chỗ.Trên mặt đất nơi mà khi trước đặt những đống lửa, đều bị hun thành màu đen xám cả, chỉ có đống lửa mà khi đó mình và Hồng Đào, Triệu Thiền Y ngồi quanh, thì màu đen xám nhạt hơn rất nhiều, thậm chí chỉ có một lớp bụi mỏng mà thôi.Có người đã thay đổi nơi này.Liễu Bình đi về phía trước, đưa tay đặt lên khu vực màu đen xám trên mặt đất, dùng linh lực tìm kiếm.Xoạt xoạt!Hình như có thứ gì bị kích hoạt.Mặt đất tách ra.Một chiếc quan tài dựng thẳng trồi lên từ dưới mặt đất, nắp quan tài rơi xuống đất.Liễu Bình tập trung nhìn vào, không nhịn được mà hô lớn: "Hồng đạo hữu! không đúng, đây là Luyện Thi pháp!"

Có một người đứng trong quan tài, nhắm hai mắt lại, thần sắc bình tĩnh, giống như vẫn đang ngủ say vậy.Chính là Hồng Đào!.

-------Chương 48: 48: Cửu U 2

Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình đi về trước mấy bước, sử dụng một pháp quyết, dùng ngón tay nhấn về phía mi tâm của Hồng Đào.Ngay lập tức, Hồng Đào mở mắt ra, nhìn về phía Liễu Bình."

Liễu đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."

Hồng Đào ôm quyền nói."

Hồng đạo hữu, là kẻ nào sử dụng Luyện Thi pháp giam cầm hồn phách của ngươi ở nơi này?

Có cần ta hỗ trợ thoát khỏi nơi này hay không?"

Liễu Bình ôm quyền hỏi.Hồng Đào mỉm cười, nói: "Liễu đạo hữu, pháp quyết mà ngươi vừa sử dụng, chính là Luyện Thi pháp đứng hàng đầu sao."

"Đúng."

Liễu Bình thừa nhận."

Luyện Thi pháp chính là tà pháp, mà ngươi lại am hiểu rất sâu về phương pháp này, xem ra ngươi và chúng ta là người trong đồng đạo."

Hồng Đào nói."

Vậy các ngươi ở lại nơi này, chính là một lần thử thách, muốn xem xem ta có phải là tà ma ngoại đạo không thôi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng là như vậy, nếu như ngươi là người trong chính đạo, ngươi sẽ hủy thi thể này ngay lập tức, để tránh tà pháp gây họa loạn thế gian."

Hồng Đào nói."

Tại sao lại phải dò xét ta như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện tại ta vẫn không thể nói cho ngươi biết, dù sao chuyện này liên quan quá lớn, ta chỉ có thể nói cho ngươi là, ngươi đã vượt qua thử thách, bí mật dưới tầng thứ ba chín trong lòng đất là Chấn vị, mà không phải là Tốn vị."

"Nếu như đi Tốn vị thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chết."

Hồng Đào nói.Liễu Bình thở dài, lắc đầu: "Các ngươi cũng quá cẩn thận đi."

"Bất đắc dĩ thôi, chúng ta buộc phải cẩn thận, dù sao đã quá nhiều tu sĩ rơi vào trong tay quái vật rồi, chúng ta cũng sợ ngươi chính là tu sĩ do quái vật điều khiển."

Hồng Đào nói."

Thế nhưng ta chỉ mới là Luyện Khí, các ngươi đã dò xét rồi sao?

Không sợ ta là một người mới mới bước chân vào con đường tu luyện?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."

Khi ngươi chưa tỉnh lại đã có quái vật săn lùng, phương pháp đối đãi như vậy chỉ dành riêng cho những đại tu sĩ vừa mới chuyển sinh tới."

Hồng Đào nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình nói.Hồng Đào nói tiếp: "Muốn xuống dưới tầng ba mươi chín dưới mặt đất, ít nhất cần phải có tu vi Nguyên Anh, Liễu đạo hữu, ngươi phải cố gắng tu hành."

"Không sai."

Liễu Bình nói.Hồng Đào gật đầu với Liễu Bình: "Việc nơi này đã xong, ngày sau chúng ta còn gặp lại."

Một ngọn lửa bùng lên trên người hắn ta, bắt đầu cháy hừng hực.Liễu Bình lùi về sau vài bước, nhìn chăm chú lên thi thể bên trong ngọn lửa.Thi thể này bị hủy, hồn phách của Hồng Đào sẽ rời đi.Hồn phách của hắn ta sẽ trở lại trong tay người Luyện Thi.Bởi vậy, người kia cũng sẽ biết được chuyện đã xảy ra ở nơi này.Một lát sau!

Mọi thứ đều đã bị đốt sạch.Lửa tan, thi thể biến mất."

Hồng đạo hữu!

"Liễu Bình thở dài, nói nhỏ: "Chỉ dựa vào pháp thuật mà ngươi đã đoán rằng ta và các ngươi là cùng một đường, loại phán đoán này rất không sáng suốt."

"Trên thực tế! chỉ là ta am hiểu tất cả pháp thuật trong thiên hạ này mà thôi."

Liễu Bình cũng không ở lại đây lâu, mà tìm tới một hang động yên tĩnh, hai chân xếp bằng, nhắm hai mắt lại.Tu hành thôi.Tu hành là căn nguyên của mọi thứ.Chỉ khi có được linh lực dồi dào như biển cả, mình mới có thể phóng ra các loại bí thuật với uy lực to lớn, trợ giúp mình đi thăm dò bí mật sâu trong lòng đất.Linh lực vận chuyển quanh thân, xông phá cửa ải khắp nơi, làm cho cơ thể trở nên thông suốt, càng có thể để cho linh tính trời đất va chạm nhau.Đợi tới khi Liễu Bình mở mắt ra, thời gian đã tới buổi trưa.Đã có một hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Ngươi có thể đột phá bất cứ khi nào.]Liễu Bình đứng dậy, thư giãn gân cốt.Sau khi cải mệnh, thiên phú tư chất của cơ thể này mạnh hơn gấp nhiều lần cơ thể khi trước của hắn.Khi kết thúc tu hành lần này, chướng ngại cản trở tại Luyện Khí đã bị quét sạch sành sanh, chỉ là tiêu hao hơi nhiều linh lực.Chờ tới khi hồi phục lại linh lực, lập tức trở về Ám Vụ trấn tăng lên tới Trúc Cơ.Dù sao nơi này cũng là thế giới Tử Vong, chưa bao giờ là an toàn cả.Như vậy, chuyện mà mình có thể làm duy nhất chính là!

Liễu Bình nhắm mắt lại, tự nhủ: "Nghĩ lại nào, khi trước lão già kia thiết kế nơi tị nạn này như thế nào!

"Vô số hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trong đầu của hắn.Không biết tại sao, Liễu Bình lại chợt nhớ tới cảnh tượng đó.Năm đó!

Trước khi nhân tộc cùng yêu ma quyết chiến, sư phụ đã chuẩn bị thiết kế nơi tị nạn dưới mặt đất."

Để ta xem xem nào, chậc chậc, lão già, thiết kế mấy tầng này của lão có vấn đề."

Mình cầm ngọc giản lên mà nói."

Vấn đề gì?"

Sư phụ hỏi."

Thiếu mỹ cảm, với lại đối với những đôi đạo lữ song tu kia mang theo ác ý, bọn họ không có không gian riêng tư để làm việc."

Chính mình nói."

Cút! thằng nhãi ngươi đã tới cảnh giới Thần Chiếu, nhanh nhanh tu luyện tới cảnh giới viên mãn, sau đó phi thăng xéo đi!"

Sư phụ nói."

Cút thì cút, dù sao ta cũng không thích phi thăng."

Mình nói như vậy."

Vì sao?"

Sư phụ hỏi."

Lão đã từng nói với ta, cảnh giới Thần Chiếu chính là đỉnh cao giới tu hành, tới cảnh giới này, tu hành cũng coi như là tới đỉnh cao, ta có thể làm bất cứ thứ gì tùy ý thích của bản thân."

"Đúng vậy, ta đã nói như vậy."

"Hừ, ta tu hành chăm chỉ nhiều năm, chịu vô số đau khổ, cuối cùng cũng trở thành tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu, thế nhưng lão lạ nói, sau khi đột phá Thần Chiếu là có thể phi thăng thượng giới, tại thượng giới còn có Thiên Kiếp, Thái Hư, Huyền Linh, Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần, Kiến Không, Du Tầm, Không Luân, Tam Thiên Thế Giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, Dạ Ma Thiên Cảnh, Tự Tại Thiên Vương, Tu Di Sơn Chủ, Tinh Hà Thánh Nhân, Quỷ Thần Khó Lường cùng những cảnh giới không rõ khác, theo cảnh giới tăng lên, phải liên tục phi thăng lên vô số thế giới cao cấp hơn."

"Lão già, tại sao lão không nói sớm cho ta biết trước, lão biết điều này làm người khác khó chấp nhận được tới mức nào không?"

Vẻ mặt sư phụ cứng lại.Một lúc lâu sau, ông mới nghiêm túc nói: "Cảnh giới càng cao, thực lực lại càng mạnh, người tu hành chúng ta đều là cường giả vi tôn (người mạnh là đúng), nếu như không phi thăng, tu sĩ còn có thể làm gì?"

Mình lại không thuận theo, nói: "Bên ngoài có vô số thế giới, nếu như ta rời đi, sẽ chỉ không ngừng đi tiếp tới những thế giới mạnh hơn, muốn trở về sẽ rất khó! nếu như ta không thể trở về được thì sao?".

-------Chương 49: 49: Vì Điểm Diễn 1

Nhóm dịch: Thiên Tuyết"Trở về?

Chờ ngươi trở thành cao thủ vô địch, còn muốn trở về thế giới Tu Hành cấp thấp này làm cái gì?

Hoàn toàn là không cần thiết!"

Sư phụ khuyên bảo."

Không, ta không thể quên nơi này."

Mình nói."

Tại sao?"

Sư phụ hỏi."

Bởi vì nơi này có quá khứ của ta."

Mình lại tiếp tục nói: "Sư phụ, ta tìm được một cách, có thể giúp toàn bộ thế giới của chúng ta nhảy lên tầng thứ cao hơn, người khác chỉ phi thăng một mình, còn chúng ta là cả thế giới phi thăng, có thể vượt qua mọi khổ đau."

Vẻ mặt sư phụ trở nên phức tạp, nói nhỏ: "Ngươi đang nói chuyện hoang đường viển vông! lại còn không phải chính đạo!

""Ta không phi thăng, sau đó chuyên môn chuẩn bị để làm cái này, sư phụ không cần lo lắng cái gì cả."

Chính mình nói.Hồi ức dần dần tan biến.Phần thiết kế xây dựng nơi tị nạn dưới lòng đất khi đó được thấy cũng đã nhớ lại toàn bộ.Liễu Bình mở mắt ra, hơi ngẩn người tại chỗ.Sư phụ vẫn luôn khuyên mình phi thăng.Là bởi vì người đã sớm biết, mọi thứ đã không còn kịp rồi sao?Nói như vậy, cuối cùng sư phụ đã ý thức được không còn cách nào khác, mới đành phải dùng thần đan cải mệnh cho mình.Cuối cùng mình cũng tỉnh lại.Thế nhưng thời đại cũng thay đổi.Thế giới, cũng đã biến thành thế giới Tử Vong.Ngay cả cách mà khi trước mình nghĩ tới, hiện tại có lẽ cũng là ảo ảnh trong mơ, không thể thực hiện được.Liễu Bình im lặng vài giây, nói nhỏ: "Hồng đạo hữu, Triệu đạo hữu, chờ ta hoàn thành Trúc Cơ, sẽ tới tìm thứ mà các ngươi để lại tại tầng ba chín dưới mặt đất."

Hắn đi ra hang động, đang định dọc theo con đường cũ trở về thì chợt dừng lại.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ đang bốc cháy hiện lên:[Chú ý.][Rất có thể bí mật của thế giới hiện tại được cất giấu tại tầng ba chín dưới mặt đất, chúng ta cần phải đi tới thăm dò.]Liễu Bình đọc hết thì cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi: "Ngươi lại muốn thăm dò?"

Lần trước khi Danh Sách chủ động muốn thăm dò, là lúc hắn vừa mới tỉnh lại.Lại có một hàng chữ xuất hiện:[Danh Sách chuẩn bị triển khai lần thăm dò thứ hai.][Xin hãy tiến về tầng ba chín dưới mặt đất xem xét bí mật do người luyện thi để lại, làm cho chúng ta rõ ràng tình huống trước mắt hơn nữa.]"Đi thì cũng được thôi, thế nhưng nếu đi thì ngươi cũng mở ra sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện lần nữa:[Chú ý.][Vì không bị phát hiện, cũng vì hòa bình thế giới, càng vì sự an toàn của ngươi, Danh Sách sẽ không mở ra.][Coi như ngươi sử dụng một vài cách không thể tưởng tượng nổi để mở bản Danh Sách ra, bản Danh Sách cũng sẽ từ chối hoạt động.][Bản Danh Sách sẽ tự động đóng lại.]Liễu Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.Thứ này vẫn luôn như vậy, từ khi mình phát hiện nó tới tận bây giờ vẫn là như thế."

Được thôi, ngươi thích thế nào thì cứ làm vậy đi."

Liễu Bình thở dài, thuận tay lấy mấy viên linh thạch ra nắm chặt, nhanh chóng bổ sung linh lực đã tiêu hao.Một hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:"Mặc dù bản Danh Sách không mở ra, thế nhưng nếu như ngươi đi thăm dò bí mật cùng bản Danh Sách, bản Danh Sách sẽ cung cấp cho ngươi một vài trợ giúp dưới tình huống tự thân an toàn.]Liễu Bình hỏi: "Giống như lần trước sao?"

Khi trước là Danh Sách yêu cầu mình chạm tới người chết sống lại để cho Danh Sách phân tích, Danh Sách đã thưởng cho mình một loại năng lực siêu phàm: Một Người Không Có Phần Diễn.Như vậy, lần này thì sao?Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi đã trở thành Một Người Không Có Phần Diễn, thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, nếu như ngươi có thể tìm ra càng nhiều bí mật hơn nữa, sẽ thu hoạch được điểm diễn xuất tương ứng, từ đó mở ra càng nhiều năng lực siêu phàm.]"Điểm diễn?

Thăm dò bí mật có thể có được điểm diễn sao?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi.[Đúng là như vậy, bản Danh Sách sẽ tiến hành đánh giá, cũng cho điểm diễn xuất tương ứng với bí mật mà ngươi thăm dò được.][Khi ngươi có được đủ điểm diễn, Một Người Không Có Phần Diễn sẽ bắt đầu tiến hóa, trở thành lực lượng hệ thần bí càng khó tưởng tượng hơn nữa.]Liễu Bình suy ngẫm một lát rồi nói: "Thành giao!"

Khoảng mười phút sau!

Với ký ức của hắn, cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tầng phía dưới.Các nơi cơ quan, trận pháp, mật đạo trên đường đi đều do Quẻ Thánh thiết kế, với thực lực hiện tại của Liễu Bình, đương nhiên không thể phá giải được.Thế nhưng khi thiết kế nơi này, đã từng suy xét tới việc cho người thường có thể đi vào, cho nên mấy tầng trước đều có mật đạo cực kỳ bí ẩn, có thể đi thông tới tầng tiếp theo.Trong đó vẫn còn có một vài chỗ rất khó đi, chỉ cần đi chệch một chút thôi là tất cả cạm bẫy xung quanh đều bị kích hoạt.Nếu như có người không biết những thiết kế này lại đi vào trong mật đạo, cũng sẽ bị chết không thể nghi ngờ.Đối với Liễu Bình, những thiết kế này lại không có tác dụng.Hắn phá giải từng cái một, tiến tới với tốc độ cực nhanh.Khoảng hai giờ sau.Liễu Bình đi tới một vách núi.Con đường dành cho phàm nhân, tới đây là kết thúc.Muốn đi tiếp xuống phía dưới, phải là người tu hành, lại còn cần có tín vật và pháp quyết tương ứng, mới có thể tránh khỏi vô số sát cơ, đi xuống phía dưới.Liễu Bình quan sát vách núi phía dưới, thuận tay ném một tảng đá xuống.Tảng đá bay xuống, hư không bỗng có vô số tầng ánh sáng sáng lên, ngưng tụ thành vô số đường dây sắc bén, phun lên đan dệt!

Trong nháy mắt, tảng đá hóa thành bột mịn.Liễu Bình thở dài, ngồi xuống bên vách núi, suy nghĩ cách đi xuống.Thực ra đối với người tu hành mà nói, còn có mấy con đường có thể đi xuống tầng duwos.Mà dưới đáy vách núi này lại vừa lúc ở tại tầng thứ bốn mươi, trở lại một tầng là tới tầng ba mươi chín.Vách núi này!

Thật ra là một cạm bẫy.Ở nơi này, không chỉ có linh tuyến cắt chém, còn có mấy chục loại thủ đoạn có thể giải quyết người đi vào.Nếu như có người bay xuống, muốn một hơi bay xuống dưới, như vậy người này không chỉ sẽ phải đối mặt với vô số công kích, lại còn bị cấm bay, không thể sử dụng mọi pháp quyết phi hành.Chỉ có linh vật là không bị các loại cạm bẫy nhằm vào, có thể an toàn đi xuống.Đây là một tính toán đảm bảo những vật quý an toàn, do mình đề nghị với sư phụ."

Sư phụ, cạm bẫy nơi này cũng không hoàn mỹ.".

-------Chương 50: 50: Vì Điểm Diễn 2

Nhóm dịch: Thiên Tuyết"Ồ?

Ngươi lại phát hiện vấn đề gì?"

"Tục ngữ nói giết người đoạt bảo, giết người cùng đoạt bảo là một hoạt động hoàn chỉnh, sau khi vách núi này ***** kẻ địch tấn công tới, tốt nhất hãy thiết kế một loại pháp trận liên hợp, dùng để phân biệt vật phẩm có chứa linh lực, làm cho bọn chúng an toàn rơi xuống, như vậy chúng ta còn có thể lấy bán kiếm tiền."

"Hừ, nhãi con chỉ biết có tiền, lão phu mới không quan tâm tới những thứ đồng nát sát vụn đó."

Sau đó sư phụ đã thiết kế một loại pháp trận liên hợp, dùng để phân biệt vật phẩm có linh lực, làm cho bọn chúng an toàn rơi xuống dưới.Đều là chuyện cũ đã qua.Liễu Bình không suy nghĩ nữa, thở dài nói: "Linh vật! ta không có nhiều, chỉ có một loại có thể đi qua đoạn đường này!

"Hắn đứng dậy, vươn tay về phía ngoài vách núi, âm thầm nói:"Mở kho tiền tiết kiệm ra."

Linh thạch.Linh thạch sáng loáng, ánh sáng lập lòe lấp đầy vách đá vạn trượng.Linh khí nơi này bay thẳng lên trời, vượt qua cả mỏ linh thạch, càng mạnh hơn Hộ Sơn Tụ Linh trận của bảy đại môn phái rất nhiều.Liễu Bình từ rìa vách núi bước tới giữa đống linh thạch, sau đó sử dụng pháp quyết.Độn Địa!Sau một giây!

Không có cái gì xảy ra cả."

Aiz, xem trí nhớ của ta này, đã không còn là cảnh giới Thần Chiếu nữa, còn định dùng Độn Địa à?"

Hắn tự giễu nói, sau đó không sử dụng pháp quyết mà đứng im tại chỗ.Một lát sau!

Trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi thu hồi 1983 viên linh thạch bên người;][Ngươi thu hồi 3729 viên linh thạch bên người;][Ngươi thu hồi 7165 viên linh thạch bên người;][! ]Bóng người Liễu Bình dần dần chìm xuống phía dưới, cả người nhập vào trong biển linh thạch, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì nữa.Mười lăm phút sau!

Tại tầng thứ ba mươi chín sâu trong lòng đất.Một người chất đầy linh thạch xuất hiện.Hắn vươn tay về phía sau lưng: "Thu hồi."

Ngay sau đó, tất cả linh thạch đều biến mất không thấy đâu nữa, giống như chưa từng xuất hiện vậy."

Cần làm chuyện chính thôi, hình như là Chấn vị!

"Liễu Bình phân biệt phương hướng, đi tới trước một vách tường, âm thầm suy nghĩ.Khi trước tầng này dành cho các đại tu sĩ nghỉ ngơi, mà Hồng Đào cũng Triệu Thiền Y có thể thiết lập hậu chiêu, chỉ sợ cũng phải đạt tới tu vi Nguyên Anh.Liễu Bình đưa tay đặt trên vách tường, chậm rãi kích hoạt pháp trận.Từng luồng linh quang bắt đầu hội tụ trong hư không theo một quỹ tích cố định, sau đó lại chiếu rọi lên vách tường.Ầm ầm ầm ầm!

Vách tường mở ra, tình huống bên trong xuất hiện.Bên trong trống rỗng, chỉ có một Truyền Ảnh trận đã được thiết lập từ trước.Truyền Ảnh trận, tên như ý nghĩa, chính là pháp trận dịch chuyển hình ảnh cực ly xa.Liễu Bình kiểm tra một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì, lập tức lấy mấy viên linh thạch ra lắp vào những lỗ khảm trên pháp trận.Linh quang lóe lên, toàn bộ pháp trận được kích hoạt.Một bóng hình của một cô gái xinh đẹp nhã nhặn lịch sự xuất hiện trong pháp trận.Mặc dù không biết nàng ta ở nơi nào, thế nhưng nàng ta thông qua pháp trận này, lại có thể đưa bóng hình của bản thân tới nơi này gặp mặt với Liễu Bình."

Liễu đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."

Nàng ta mỉm cười, nói."

Triệu tiên tử."

Liễu Bình hơi xấu hổ, ôm quyền chào hỏi.Đáng lẽ tu vi phải đạt tới mức Nguyên Anh mới có thể tới nơi này.Cho dù vì cẩn thận vững vàng, mình cũng không thể tới nơi này sớm như vậy.Đều do Danh Sách phải tới đây tìm kiếm bí mật.Triệu Thiền Y nói: "Ta đã từng giúp đỡ một số người, thế nhưng không nghĩ tới ngươi vừa thức tỉnh không lâu, lại có thể đi vào tầng thứ ba chín dưới mặt đất trong thời gian ngắn như vậy, điều này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, cuối cùng ta cũng đã tìm được ngươi."

"Hả?"

Liễu Bình không hiểu lắm.Triệu Thiền Y cười nói: "Chắc hẳn ngươi không biết ta, bởi vì! ta tu hành một loại tà pháp cực kỳ thâm thúy huyền ảo, như vậy mới có thể thay hình đổi dạng, biến thành một con người."

Nàng ta xoa nhẹ lên mặt, khuôn mặt lập tức biến đổi, khí chất trên người cũng thay đổi hoàn toàn.Duyên dáng yêu kiều, quốc sắc thiên hương.Thế nhưng trên đầu lại có hai lỗ tai của Thú tộc.Liễu Bình thấy đôi tai này, trái tim lập tức đập mạnh.Không thể nào.Là nàng sao?"

Triệu đạo hữu, cũng may được ngươi dẫn tới nơi Thiên Trụy, cũng nhờ ngươi mà ta có được một thân phận chính thức, thế nhưng đôi tai này! tới cùng thì ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu."

Không biết ngươi còn nhớ hay không, ngươi đã từng sai phái số lượng lớn cao thủ, chuyên môn đi tới Hoàng Đình của yêu tộc, cứu ta khi ta bị phế truất giam cầm, đổi lại một giao ước trong chiến tranh, ta sẽ bảo vệ ngươi một lần."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình ngạc nhiên, hỏi: "Ta chưa từng làm chuyện này, tới cùng thì ngươi là ai?"

Triệu Thiền Y bật cười, nói: "Ngày xưa vào thời điểm nhân tộc quyết chiến với yêu ma, các thế lực nổi danh nhất trong Tà đạo là Ẩn Sát lâu, Tà Tu cốc, Cực Bắc thánh giáo đã dốc toàn bộ lực lượng, hội hợp với ta cùng thủ hạ của ta, tuân theo mệnh lệnh của Ma Chủ chạy tới chiến trường, tiến hành cứu viện Quẻ Thánh!

""Thế nhưng sau khi chuyện thành công, Ma Chủ không còn xuất hiện nữa."

Liễu Bình yên tĩnh lắng nghe, không nói câu nào cả.Triệu Thiền Y nói: "Mỗi lần Ma Chủ xuất hiện, luôn đeo một chiếc mặt nạ, không ai có thể biết thân phận chân thật của hắn cả."

Nàng ta nhìn chằm chằm hai mắt Liễu Bình, nói: "Chỉ có ta, khi xưa kiên quyết phải có được minh ước thì mới ra tay, Ma Chủ không thể không cho ta biết thân phận thực sự của hắn."

Liễu Bình lắc đầu, nói: "Ta còn tưởng nơi này ẩn giấu bí mật nào đó, hóa ra là ngươi lại chỉ định nói về những người đã chết sớm kia, ta đi đây."

Hắn quay người đi ra ngoài.Triệu Thiền Y nói nhanh hơn: "Nói tới, trước kia Quẻ Thánh đã từng thu một đệ tử, người này chính là Ma Chủ của chúng ta, đáng tiếc tên thật đã bị Quẻ Thánh dùng Thiên Cơ pháp trong thời khắc hấp hối lấy đi, làm cho ký ức của mỗi người cũng không giống nhau."

Liễu Bình không quay đầu lại, tiếp tục bước ra ngoài.Triệu Thiền Y nhìn bóng lưng của hắn, hốc mắt dần dần đỏ lên, nói nhỏ: "Xin Ma Chủ hãy tu luyện Cửu U, dù sao Cửu U có thể thay đổi hồn phách một cách dễ dàng, khi hồn phách đã thay đổi, có thể thức tỉnh từ trong từng màn kịch kia, biết được mọi thứ chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.".

-------Chương 51: Chuyện cũ năm xưaKhi nói xong, trước mắt Liễu Bình lập tức hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùngcháy:[Đã biết được bí mật.][Sau khi thay đổi hồn phách, sẽ tự động thức tỉnh ý thức bản thân, bản thânkhông còn đóng vai nhân vật trong thế giới đang suy diễn nữa.][Việc này đã được thêm vào nơi cất giữ tình báo.][Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công thăm dò được thủ đoạn tránh khỏi việclinh hồn bị nô dịch.][Điểm diễn của ngươi tăng thêm hai điểm.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Xin hãy tiếp tục cố gắng.][Khi ngươi có được mười điểm diễn, ngươi sẽ thu hoạch được năng lực hệ thầnbí mới.]Cuối cùng, Liễu Bình đứng lại.Hắn đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu bật cười nói: "Ngươi đã phải bỏ rabao nhiêu công sức, mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát của quái vật, thu hoạchđược sự tự do?"

Trên mặt Triệu Thiền Y hiện lên vẻ tủi thân, phía sau dần dần có một nửa cáiđuôi xuất hiện.Một nửa... cái đuôi...Liễu Bình bình tĩnh liếc nhìn, nói: "Mèo có chín mạng, ngươi đã mất hết rồi,hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, đáng giá sao?

Ta nhớ rằng ngươi có cách rời khỏithế giới này, phi thăng tới một thế giới bên ngoài khác."

"Thế giới bên ngoài cũng có vô tận tai nạn bùng phát... thực ra toàn bộ chư giớicũng đang đi về phía tận thế cùng hủy diệt, ra ngoài tìm vận may còn khôngbằng ở lại còn có ưu thế sân nhà... lời này là ngươi đã từng nói, ta cũng tự mìnhkiểm nghiệm, là thật."

Triệu Thiền Y nói."

Được rồi, cám ơn bí mật của ngươi, ta còn có việc, hẹn gặp lại."

Liễu Bình nói.Khi thấy Liễu Bình sắp rời đi, Triệu Thiền Y vội vàng nói: "Ma Chủ, vậy bâygiờ ta phải làm như thế nào?"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, nói: "Đừng gọi ta là Ma Chủ, hiện tạikhông chút an toàn nào cả, ngươi nói to như vậy, quái vật tới giết ta thì làm saogiờ?

À đúng rồi, hiện tại ta chính là một tiểu nhị trong một quán ăn."

"Ngài cần ta làm gì không?

Ta có thể giúp đỡ ngài."

Triệu Thiền Y hỏi.ế ấ"Không phải ta coi thường ngươi đâu, thế nhưng tác dụng quan trọng nhất củangươi chính là trốn đi."

Liễu Bình nói."

Trốn đi?"

Triệu Thiền Y ngẩn người."

Toàn bộ thế giới đã bị biến thành một vở kịch, chuyện như vậy ta chưa từngnghe qua, chuyện này phải tự mình ta tới làm mới được, thêm một người sẽvướng víu, ảnh hưởng tới sự phát huy của ta."

Liễu Bình nói.Hắn bước ra bên ngoài.Mấy giây sau...Hắn lại lùi trở về, nói với Triệu Thiền Y: "Lần trò truyện này dùng linh thạchcủa ngươi, nếu tối nay rảnh thì gửi cho ta."

Triệu Thiền Y ngẩn người rồi mới trả lời: "Được."

Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng, ngồi xổm xuống móc linh thạch đã tiêu haomột nửa từ pháp trận ra.Pháp trận lập tức ngừng lại.Bóng hình của Triệu Thiền Y cũng tan biến, hóa thành hư vô.Liễu Bình cẩn thận cất kỹ linh thạch, đứng lên, thở dài."

Ngươi chỉ còn có nửa cái mạng, còn xuất đầu lộ diện làm cái gì chứ?

Nếu nhưta đã tỉnh, hãy để ta tự mình tới chơi..."

Hắn đi khỏi mật thất.Liễu Bình đi khỏi mật thất, lại đi tới trước vách núi khi nãy."

Ừm... cứ đi như vậy sao?

Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó..."

Hắn lẩm bẩm, lông mày nhíu lại.Nơi này đã là tầng thứ ba mươi chín dưới mặt đất, cách dưới đáy vách núi cótrăm mét mà thôi.Cách tầng bốn mươi đã không xa.Vách núi này là cạm bẫy.Như vậy...Những năm qua, nó đã từng giết người hay không?

Đã từng ***** bao nhiêungười?Quan trọng nhất chính là...Những năm này, có bảo vật nào rơi xuống dưới hay không?Liễu Bình không nhịn được mà xoa xoa tay.Sư phụ đã không có ở đây, nếu như có bảo vật bị rơi xuống đó, như vậy hẳn dochính mình đi lấy, đạo lý rất hiển nhiên mà.Vừa nghĩ tới đây, hắn hất tay về phía bên ngoài.Ầm...ố ấ ốVô số linh thạch lấp kín vách núi, dọc theo vách núi hai bên kéo xuống phíadưới.Liễu Bình đi vào khu vực trung tâm của linh thạch, cả người dần dần chìmxuống dưới.Một lát sau...Hắn đã đi tới đáy của vách núi, tìm được trung tâm cạm bẫy được ẩn giấu saumột tảng đá, dùng thủ quyết đặc thù tạm dừng cạm bẫy.Một tiếng vang vọng thật dài vang lên.Toàn bộ pháp trận được thiết kế trên vách núi đều dừng lại không vận chuyểnnữa.Liễu Bình thu sạch linh thạch lại, khu vực dưới đáy hiện ra hình dạng ban đầucủa nó.Qua nhiều năm không ai bảo trì, nơi này đã có đầy cỏ dại mọc lên, thỉnh thoảngcòn thấy được mảnh xương vụn bị bụi cỏ che giấu.Liễu Bình tìm kiếm một lượt, cuối cùng cũng tìm ra một túi trữ vật.Hắn vui vẻ đưa tay đặt trên túi trữ vật, một tay khác lại dùng các loại thủ quyết,biến ảo liên tục.Sau khi thủ quyết biến ảo mấy chục lần, túi trữ vật vang lên một tiếng nổ vang."

Để ta xem xem nào..."

"Một viên ngọc giản nhật ký, hóa ra có được tình báo về vách núi này, biết đượcnơi này có thể nối thẳng tới tầng thứ bốn mươi dưới mặt đất, cho nên mới tớitìm kiếm."

"Bảy bộ đạo quyết có thể tu hành, đều là đạo quyết bảo thủ nhàm chán, khôngthú vị."

"Lò luyện đan... thấp kém như vậy, rất dễ dàng nổ lò, cầm đều không muốncầm."

"Năm ngàn viên linh thạch, ngươi mang linh thạch đi dạo ngoài thành sao?Mang ít linh thạch như vậy?

Chỉ có vậy?"

Liễu Bình mất hết cả hứng, tiện tay ném mấy quyển đạo quyết cùng lò luyệnđan xuống mặt đất, chỉ lấy linh thạch.Hắn hơi thất vọng, tìm tòi trên mặt cỏ một lần nữa với vẻ không cam lòng, cuốicùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.Xương vụn cũng có quá nhiều đi.Nói cách khác...Đã có không ít người bị chết.Thế nhưng chỉ có một túi trữ vật."

Tại sao vậy, qua nhiều năm như vậy, chỉ có mỗi một quỷ xui xẻo mang tiền tớithôi sao?

Những người khác là nghĩ như nào, tới nơi nguy hiểm như vậy cònồ ể ế ấkhông chịu mang đồ để chiến đấu sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.Hắn đi vòng quanh khu vực đất đá lởm chởm này một vòng, cuối cùng tìm raLưu Ảnh trận.Muốn kích hoạt Lưu Ảnh trận còn cần sáu viên linh thạch.Năm ngàn giảm xuống còn bốn ngàn chín trăm chín mươi tư...-------Chương 52: Đáy vực (1)Khi nói xong, trước mắt Liễu Bình lập tức hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùngcháy:[Đã biết được bí mật.][Sau khi thay đổi hồn phách, sẽ tự động thức tỉnh ý thức bản thân, bản thânkhông còn đóng vai nhân vật trong thế giới đang suy diễn nữa.][Việc này đã được thêm vào nơi cất giữ tình báo.][Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công thăm dò được thủ đoạn tránh khỏi việclinh hồn bị nô dịch.][Điểm diễn của ngươi tăng thêm hai điểm.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Xin hãy tiếp tục cố gắng.][Khi ngươi có được mười điểm diễn, ngươi sẽ thu hoạch được năng lực hệ thầnbí mới.]Cuối cùng, Liễu Bình đứng lại.Hắn đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu bật cười nói: "Ngươi đã phải bỏ rabao nhiêu công sức, mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát của quái vật, thu hoạchđược sự tự do?"

Trên mặt Triệu Thiền Y hiện lên vẻ tủi thân, phía sau dần dần có một nửa cáiđuôi xuất hiện.Một nửa... cái đuôi...Liễu Bình bình tĩnh liếc nhìn, nói: "Mèo có chín mạng, ngươi đã mất hết rồi,hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, đáng giá sao?

Ta nhớ rằng ngươi có cách rời khỏithế giới này, phi thăng tới một thế giới bên ngoài khác."

"Thế giới bên ngoài cũng có vô tận tai nạn bùng phát... thực ra toàn bộ chư giớicũng đang đi về phía tận thế cùng hủy diệt, ra ngoài tìm vận may còn khôngbằng ở lại còn có ưu thế sân nhà... lời này là ngươi đã từng nói, ta cũng tự mìnhkiểm nghiệm, là thật."

Triệu Thiền Y nói."

Được rồi, cám ơn bí mật của ngươi, ta còn có việc, hẹn gặp lại."

Liễu Bình nói.Khi thấy Liễu Bình sắp rời đi, Triệu Thiền Y vội vàng nói: "Ma Chủ, vậy bâygiờ ta phải làm như thế nào?"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, nói: "Đừng gọi ta là Ma Chủ, hiện tạikhông chút an toàn nào cả, ngươi nói to như vậy, quái vật tới giết ta thì làm saogiờ?

À đúng rồi, hiện tại ta chính là một tiểu nhị trong một quán ăn."

"Ngài cần ta làm gì không?

Ta có thể giúp đỡ ngài."

Triệu Thiền Y hỏi.ế ấ"Không phải ta coi thường ngươi đâu, thế nhưng tác dụng quan trọng nhất củangươi chính là trốn đi."

Liễu Bình nói."

Trốn đi?"

Triệu Thiền Y ngẩn người."

Toàn bộ thế giới đã bị biến thành một vở kịch, chuyện như vậy ta chưa từngnghe qua, chuyện này phải tự mình ta tới làm mới được, thêm một người sẽvướng víu, ảnh hưởng tới sự phát huy của ta."

Liễu Bình nói.Hắn bước ra bên ngoài.Mấy giây sau...Hắn lại lùi trở về, nói với Triệu Thiền Y: "Lần trò truyện này dùng linh thạchcủa ngươi, nếu tối nay rảnh thì gửi cho ta."

Triệu Thiền Y ngẩn người rồi mới trả lời: "Được."

Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng, ngồi xổm xuống móc linh thạch đã tiêu haomột nửa từ pháp trận ra.Pháp trận lập tức ngừng lại.Bóng hình của Triệu Thiền Y cũng tan biến, hóa thành hư vô.Liễu Bình cẩn thận cất kỹ linh thạch, đứng lên, thở dài."

Ngươi chỉ còn có nửa cái mạng, còn xuất đầu lộ diện làm cái gì chứ?

Nếu nhưta đã tỉnh, hãy để ta tự mình tới chơi..."

Hắn đi khỏi mật thất.Liễu Bình đi khỏi mật thất, lại đi tới trước vách núi khi nãy."

Ừm... cứ đi như vậy sao?

Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó..."

Hắn lẩm bẩm, lông mày nhíu lại.Nơi này đã là tầng thứ ba mươi chín dưới mặt đất, cách dưới đáy vách núi cótrăm mét mà thôi.Cách tầng bốn mươi đã không xa.Vách núi này là cạm bẫy.Như vậy...Những năm qua, nó đã từng giết người hay không?

Đã từng ***** bao nhiêungười?Quan trọng nhất chính là...Những năm này, có bảo vật nào rơi xuống dưới hay không?Liễu Bình không nhịn được mà xoa xoa tay.Sư phụ đã không có ở đây, nếu như có bảo vật bị rơi xuống đó, như vậy hẳn dochính mình đi lấy, đạo lý rất hiển nhiên mà.Vừa nghĩ tới đây, hắn hất tay về phía bên ngoài.Ầm...ố ấ ốVô số linh thạch lấp kín vách núi, dọc theo vách núi hai bên kéo xuống phíadưới.Liễu Bình đi vào khu vực trung tâm của linh thạch, cả người dần dần chìmxuống dưới.Một lát sau...Hắn đã đi tới đáy của vách núi, tìm được trung tâm cạm bẫy được ẩn giấu saumột tảng đá, dùng thủ quyết đặc thù tạm dừng cạm bẫy.Một tiếng vang vọng thật dài vang lên.Toàn bộ pháp trận được thiết kế trên vách núi đều dừng lại không vận chuyểnnữa.Liễu Bình thu sạch linh thạch lại, khu vực dưới đáy hiện ra hình dạng ban đầucủa nó.Qua nhiều năm không ai bảo trì, nơi này đã có đầy cỏ dại mọc lên, thỉnh thoảngcòn thấy được mảnh xương vụn bị bụi cỏ che giấu.Liễu Bình tìm kiếm một lượt, cuối cùng cũng tìm ra một túi trữ vật.Hắn vui vẻ đưa tay đặt trên túi trữ vật, một tay khác lại dùng các loại thủ quyết,biến ảo liên tục.Sau khi thủ quyết biến ảo mấy chục lần, túi trữ vật vang lên một tiếng nổ vang."

Để ta xem xem nào..."

"Một viên ngọc giản nhật ký, hóa ra có được tình báo về vách núi này, biết đượcnơi này có thể nối thẳng tới tầng thứ bốn mươi dưới mặt đất, cho nên mới tớitìm kiếm."

"Bảy bộ đạo quyết có thể tu hành, đều là đạo quyết bảo thủ nhàm chán, khôngthú vị."

"Lò luyện đan... thấp kém như vậy, rất dễ dàng nổ lò, cầm đều không muốncầm."

"Năm ngàn viên linh thạch, ngươi mang linh thạch đi dạo ngoài thành sao?Mang ít linh thạch như vậy?

Chỉ có vậy?"

Liễu Bình mất hết cả hứng, tiện tay ném mấy quyển đạo quyết cùng lò luyệnđan xuống mặt đất, chỉ lấy linh thạch.Hắn hơi thất vọng, tìm tòi trên mặt cỏ một lần nữa với vẻ không cam lòng, cuốicùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.Xương vụn cũng có quá nhiều đi.Nói cách khác...Đã có không ít người bị chết.Thế nhưng chỉ có một túi trữ vật."

Tại sao vậy, qua nhiều năm như vậy, chỉ có mỗi một quỷ xui xẻo mang tiền tớithôi sao?

Những người khác là nghĩ như nào, tới nơi nguy hiểm như vậy cònồ ể ế ấkhông chịu mang đồ để chiến đấu sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.Hắn đi vòng quanh khu vực đất đá lởm chởm này một vòng, cuối cùng tìm raLưu Ảnh trận.Muốn kích hoạt Lưu Ảnh trận còn cần sáu viên linh thạch.Năm ngàn giảm xuống còn bốn ngàn chín trăm chín mươi tư...-------Chương 53: Đáy vực (1)Rõ ràng hôm nay thu được năm ngàn viên linh thạch, thế mà lại phải đưa rangoài sáu viên, cuối cùng lấy được chỉ có bốn ngàn chín trăm chín mươi tưviên.Chuyện này lại còn không thể tìm Yêu Vương trả tiền, dù sao cũng không liênquan gì tới người ta, là tự mình muốn đi xuống xem xét mà thôi.Rất tốt, vô cùng tốt.Liễu Bình chịu đựng sự đau lòng, lấy sáu viên linh thạch đặt vào trong pháptrận, sau đó sử dụng một pháp quyết.Pháp trận dần dần sáng lên, tản ra từng luồng sáng, ngưng tụ thành một màn ảnhchiếu lại cảnh tượng trong quá khứ.Có một người tu hành mặc chiến giáp xuất hiện bên bờ vực.Trên tay hắn ta có một viên ngọc giản, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói: "Cuốicùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đi xuống xemthế nào."

Người tu hành cất ngọc giản đi, tay cầm vũ khí, cẩn thận nhảy xuống vách núi...Vô số luồng sáng ngưng tụ thành sợi tơ, lướt qua người hắn ta.Ngay lập tức người tu hành này hóa thành một đống xương vụn, rơi lả tả xuốngđáy vách núi.Túi trữ vật của hắn ta cũng rơi xuống dưới đáy vực.Liễu Bình nhìn túi trữ vật trong tay, phát hiện túi này chính là của người đó.Vậy thì đúng rồi.Thế nhưng còn những xương vụn kia thì sao?Là của người nào?Liễu Bình sử dụng pháp quyết, làm cho tốc độ Lưu Ảnh trận tăng nhanh hơn.Hình ảnh liên tục thay đổi, mấy ngày sau, trên vách đá lại có tình huống mớixuất hiện.Một người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói:"Cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đixuống xem thế nào."

Người tu hành cất ngọc giản, cầm tấm chắn trong tay, cẩn thận nhảy ra khỏivách núi...Hắn ta bị cạm bẫy xóa bỏ, hóa thành từng mảnh xương vỡ rơi xuống dưới.Mấy ngày sau...ầ ề ầMột người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói:"Cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đixuống xem thế nào."

Người tu hành này cất ngọc giản đi, cầm chặt trận bàn trên tay, cẩn thận nhảy rakhỏi vách đá...Hắn bị cạm bẫy xóa bỏ, hóa thành từng đống xương vỡ rơi xuống.Tình huống như vậy kéo dài liên tục bảy lần, cuối cùng cũng có thay đổi.Lần thứ tám...Một người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói:"Nơi này có cạm bẫy không thể đi xuống được, xem ra ta phải đổi một conđường khác thôi."

Hắn ta rời đi.Thời gian dần dần trôi qua, cảnh tượng cũng biến đổi nhanh chóng, thế nhưngtừ đầu tới cuối không còn bất cứ người nào đi tới vách núi này nữa cả.Liễu Bình thẫn thờ cất linh thạch trên pháp trận đi, đứng tại chỗ ngẩn người mộtlúc lâu.Nếu như chỉ là thường xuyên có người tới vách núi thăm dò, cũng bởi vậy bịcạm bẫy *****...Điều này rất bình thường.Thế nhưng điều không bình thường chính là, người tới vách núi thăm dò, mỗilần đều cùng là một người.Người tu hành đó.Dù cho bị ***** bao nhiêu lần, coi như đã hóa thành xương vụn, hắn ta vẫncó thể sống lại, rồi lại tới nơi đây thăm dò.Tới tận khi thử mọi cách cũng không thể đi xuống, hắn ta mới thay đổi conđường khác."

Bọn họ chỉ là bị điều khiển, đi qua mỗi một trận suy diễn thế giới, đóng vainhân vật thuộc về bọn họ... giống như là một vở kịch vậy."

Giọng nói của cô bé kia lại quanh quẩn bên tai hắn, làm cho Liễu Bình rùng cảmình.Viên ngọc giản kia dẫn tới việc người tu hành thăm dò vách núi.Cũng vậy, vô số người tu hành cũng dựa theo nhân vật của bản thân, đang làmviệc thuộc về họ.Có phải điều này cũng là một bộ phận trong sự suy diễn đó?"

Không được... ta phải đi những tầng khác xem xem, cuối cùng thì người tuhành kia muốn đi tới nơi nào."

Hắn lẩm bẩm nói.Hai hàng chữ nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt hắn:[Chú ý.][Trời sắp tối rồi, ngươi phải lập tức khởi hành trở về thế giới người sống.]Liễu Bình thở dài.Hắn kích hoạt tất cả cạm bẫy, đồng thời vung tay lên...Lập tức cso vô số linh thạch lấp kín vách núi này.Liễu Bình bị chôn trong số linh thạch này, mà trước mắt hắn vẫn có từng hàngchữ nhỏ thay đổi liên tục:[Ngươi liên tục thả linh thạch xuống dưới chân của mình.][Ngươi liên tục thu lại linh thạch tại đỉnh đầu cùng xung quanh người mình.][Ngươi đang di chuyển lên phía trên.]...Hoàng hôn.Trời chiều đã hạ xuống, hóa thành một màu đỏ tại đường chân trời phía xa xa.Trong trấn vang lên những tiếng chuông kéo dài.Lão K dừng bước, nói: "Ngươi về đúng lúc lắm, chuông vang lần thứ nhất, taphải đi tới cửa trấn tập hợp với mọi người, thế nhưng trước đó... ta dẫn ngươitới phòng an toàn đã."

Liễu Bình vừa đi theo hắn, vừa nói: "Ta không cần gác đêm thật à?"

"Ngươi cần phải học thêm một vài thứ, chờ Thủ lĩnh cảm thấy ngươi có đượcnăng lực tự vệ tối thiểu thì mới có thể để ngươi tới gác đêm cùng chúng ta."

LãoK nói.Hai người tới một chuồng ngựa.Lão K nhấn về một cục gỗ, nền chuồng ngựa mở ra một lối vào khá chật hẹp."

Trận pháp phong ấn của văn minh ma pháp đã mở ra, bên trong có nước cùngđồ ăn, ngươi ở bên trong nghỉ ngơi đi, chờ trời sáng lại nói tiếp."

Lão K nói."

Được."

Liễu Bình nói.Hắn bước một chân xuống."

Chờ đã."

Lão K nói.Liễu Bình quay đầu lại.Lão K lấy một khẩu súng lục ra, nói: "Cầm lấy cái này, nếu như có gì bất ngờxảy ra thì dùng nó để tự vệ."

"Nếu đã vào phòng an toàn, tại sao còn cần tự vệ nữa?"

Liễu Bình nhận súng,hỏi."

Chỉ đề phòng chuyện bất ngờ mà thôi, với lại sau này ngươi cũng cần dùng vũkhí nữa."

Lão K mỉm cười, nói."

Nếu như ta muốn rời khỏi phòng an toàn thì cần làm thế nào?"

ồ ố"Nguồn suối lực lượng của phòng ma pháp này tới từ ma hỏa bên trong lò sưởitường, buổi sáng hôm sau sẽ tự động tắt, với lại chỉ cần ngươi dập tắt ma hỏa thìcon đường đi ra ngoài sẽ tự động mở ra."

Hắn ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình cầm súng ngắn, đứng ngẩn người tại bậc thang đi xuống một lát, rồimới chậm rãi đi xuống dưới.Từng bậc thang đá xuất hiện đột ngột, nâng chân của hắn, mà mặt đất trên đỉnhđầu của hắn thì lại khép kín lại, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào cả.Đi tới khoảng mười giây, tầm mắt phía dưới rộng mở, lại có một gian phòng màsàn nhà được phủ bởi da thú.-------Chương 54: Đáy vực (2)Gian phòng này không lớn, trên mặt bàn có đặt lên bảy tám ly nước, góc tườngcòn xếp đặt một chồng vật dài màu trắng hình chữ nhật.Trong lò sưởi tường, ngọn lửa cháy hừng hực.Liễu Bình bưng ly nước lên, trong hư không xuất hiện một hàng chữ nhỏ:[Ly nước ma pháp, chứa lượng nước: Bảy trăm mét khối.]Bởi vì có được tri thức của Người gác đêm, Liễu Bình cũng biết được nhữngđơn vị cơ bản như "mét khối".Hắn đi tới góc tường, tiện tay cầm thứ màu trắng hình chữ nhật kia lên.Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Khẩu phần lương thực của đơn binh tác chiến, nhân tộc.][Một phần khẩu phần lương thực có thể làm người bình thường bổ sung nănglượng cần thiết cho năm ngày.]Thứ này không phải là Tích Cốc đan sao.Tại sao lại phải làm Tích Cốc đan trở nên dài như vậy, quá không tiện chứ?Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, thuận tay ném đồ vật trên tay về chỗ cũ, đi tớitrước cái ghế trước lò sưởi tường rồi ngồi xuống.Trên mặt đất có da thú lát nền, rất ấm áp dễ chịu, ngồi lên cũng dễ chịu khôngkém.Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi.*****ên, Liễu Bình kiểm tra những đồ vật của mình.Một chiếc quạt,Một chiếc súng tự động loại nhỏ,Súng ngắn,Súng shotgun,Một chuỗi tiền đồng sử dụng trong thế tục,Hai quyển sách cổ tu đạo bình thường,Mấy viên Tích Cốc đan.Thật sự rất nghèo.Thứ có thể bán ra ngoài ở nơi này, chỉ có hai quyển sách cổ tu đạo mà thôi.Thế nhưng hiện tại mình còn chưa quen thế giới hiện tại, tốt nhất là chờ sau nàyrồi nói.Tiền đồng...ễ ấ ắ ề ồ ầ ồLiễu Bình lấy một nắm tiền đồng ra, hơi trầm ngâm rồi ném lên trên mặt bàn.Lách cách!Tiền đồng lăn đi lăn lại trên mặt bàn, cuối cùng thì không có bất cứ đồng nào đổxuống, vẫn duy trì trạng thái dựng đứng.Thiên cơ tại Sinh giới cũng bị che lấp!Liễu Bình vẫy tay, thu hết tiền vào trong.Thiên cơ bị che lấp.Loại chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện mà hiện tại hắn có thể dò xét.Như vậy, cũng chỉ còn lại một chuyện...Liễu Bình nhắm mắt lại, bắt đầu điều hòa khí tức.Cảnh giới Luyện Khí thật sự quá kém cỏi.Mình phải tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ thôi.Tu sĩ Trúc Cơ không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, tổng lượng linh lực cònnhiều hơn rất nhiều.Chỉ cần đạt tới Trúc Cơ, khi chế phù cũng không cần khó khăn như trước,không giống với tu sĩ Luyện Khí, vừa vẽ được mấy tấm phù thì đã mệt tới mứcphải nghỉ ngơi mấy giờ liền.Hơn nữa.Trong quá trình Trúc Cơ, có khả năng sẽ sinh ra Thần thông.Thần thông!Rất nhiều lần, khi các tu sĩ đấu pháp tới giai đoạn cuối, đều ỷ vào Thần thông đểtiến hành công kích, như vậy mới có thể chiến thắng.Liễu Bình hít một hơi thật sâu, lại vận chuyển linh lực trong cơ thể một lần cuốicùng, ngưng tụ vào trong đan điền.Hắn chuẩn bị xung kích cảnh giới Trúc Cơ!Không biết từ khi nào, vầng sáng tụ tập sau đầu của hắn, cuộn trào như là thủytriều vậy, dần dần lại trở nên tinh khiết lại hữu hình.Thời gian dần dần trôi qua.Tất cả linh lực hóa thành một dòng nước suối, tản ra ánh sáng sáng sủa, khi ẩnkhi hiện sau lưng Liễu Bình.Một vòng trăng tròn tách khỏi dòng suối đó, chiếu sáng hai vai của hắn.Linh quang chiếu rọi!Điều này đại biểu người tu hành cảnh giới Luyện Khí đã tới cảnh giới viên mãn.Liễu Bình đang định đột phá thì thấy trong hư không có từng hàng chữ nhỏ liêntục xuất hiện:[Bản Danh Sách phát hiện ngươi đang định tăng tiến tới cảnh giới Trúc Cơ."[Xin chú ý!][Khi ngươi thăm dò Ám Vụ trấn, bản Danh Sách cũng đã hoàn thành việc thămdò thị trấn này.][Một luồng gợn sóng dị dạng xuất hiện tại phía bắc Ám Vụ trấn.][Nếu như ngươi có thể tới xem xét tình huống cụ thể, sẽ có trợ giúp ngươi hiểurõ thế giới hiện tại, rồi trong khoảnh khắc ngươi tăng lên tới Trúc Cơ, bản DanhSách cũng sẽ dành cho ngươi một số trợ giúp.][Có lẽ ngươi có thể thức tỉnh Thần thông rất hiếm có.]Liễu Bình đọc xong thì trở nên trầm tư.Từ trước tới nay Danh Sách chưa từng lừa gạt mình...Lần trước, mình giúp Danh Sách chạm tới Vương Thành đã sống lại, Danh Sáchdành cho mình một phần thưởng đó là năng lực hệ thần bí: Một Người KhôngCó Phần Diễn.Trên thực tế, sự thăm dò của Danh Sách đối với Vương Thành, cũng hỗ trợmình nắm giữ tình hình cụ thể khi đó.Vậy thì đi một chuyến đi.Liễu Bình âm thầm thu pháp quyết, mặc cho sóng linh lực khôi phục như bìnhthường."

Danh Sách, từ khi ta tỉnh lại tới giờ, ta cảm giác được nguy hiểm càng ngàycàng tới gần, ngươi phải cần loại kinh phí nào, mới có thể mở ra?"

Hắn hỏi.Hai hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, điều này không liên quan gì tới kinh phí, nếuDanh Sách bị phát hiện, cả ngươi và ta đều sẽ xong đời.][Xin yên tâm, coi như Bản Danh Sách không mở ra, cũng có cách hỗ trợ ngươi.]Liễu Bình lắc đầu.Ánh lửa trong lò sưởi tường bỗng lấp lóe, trở nên u ám.Cùng lúc đó, mấy bậc thang xuất hiện rất đột ngột, xuất hiện tại góc phòng.Đây là cầu thang đi ra bên ngoài.Liễu Bình nhìn về những bậc thang bằng đá kia, nhớ lại lời nói của Lão K:"Nguồn suối lực lượng của phòng ma pháp này tới từ ma hỏa bên trong lò sưởitường, vào buổi sáng ngày mai sẽ tự động dập tắt, nếu như ngươi muốn rời khỏisớm hơn thì có thể dập tắt ma hỏa, lối ra sẽ xuất hiện."

Hắn đang trầm tư, vậy mà ánh lửa trong lò sưởi lại u ám hơn nữa.Lại có vài bậc thang xuất hiện, trở nên càng dài, kéo dài tới bên ngoài phòngnhỏ.Đó là con đường đi ra ngoài, trở lại Ám Vụ trấn.Trái tim Liễu Bình bỗng đập mạnh.Theo như lời Lão K, phải chờ tới sáng ngày mai, ma hỏa trong lò sưởi mới dậptắt, con đường trở ra mới có thể mở ra.Tại sao hiện tại nó lại sắp dập tắt rồi?Liễu Bình tính đi tính lại, sau khi mình vào trong phòng an toàn, tu hành mới cókhoảng bốn tiếng đồng hồ thôi.Đáng lẽ lúc này mới tới giờ tý chứ.Theo thời gian tại Ám Vụ trấn, chính là mười hai giờ đêm.Tại sao con đường kia đã sắp mở lại rồi?Hắn đứng dậy, đi tới bậc thang *****ên, dán lỗ tai lên vách tường để lắng nghe.Từng đợt âm thanh mơ hồ truyền vào trong tai của hắn.Có vẻ như có tiếng người kêu thảm, lại giống như gió bấc gào thét, hoặc làphòng ốc đang sụp đổ, hoặc là thứ gì đó đang gầm thét.Vô số âm thanh biến đổi liên tục, xen lẫn cùng một chỗ, làm cho người kháckhông thể phân biệt rõ ràng được.Ầm!Toàn bộ căn phòng ma pháp đều lắc lư.-------Chương 55: Đêm dàiLiễu Bình bay ngược trở lại trong căn phòng, trên tay cầm chắc khẩu shotgun.Tình hình bên ngoài là như thế nào?Hắn lấy hai viên đạn thần thánh ra nhét vào súng, rồi chỉ hướng súng về phía lốivào phòng an toàn.Loại súng này có uy lực cực lớn, đạn thần thánh còn có lực sát thương cựcmạnh đối với thế giới Tử Vong, hiện tại là thời điểm thích hợp để sử dụng.Liễu Bình cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.Yên tĩnh.Bỗng nhiên, Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìnvề phía trần nhà.Bụi từ trên trần nhà đang rơi xuống với số lượng lớn....

Không ổn.Liễu Bình nhìn về phía lò sưởi tường, ngọn lửa bên trong lại càng trở nên tốităm, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.Con đường thông lên mặt đất lại càng kéo dài...Khoảng bảy tám mét nữa, là có thể thông tới mặt đất.Bỗng nhiên, vô số tiếng vang xuyên qua trần nhà, truyền tới phòng an toàn:"Mau cứu ta!"

"Cứu mạng!"

"Không, xin ngươi hãy giết ta đi."

"Ai cứu ta với, ta không muốn chết..."

Vô số tiếng kêu rên vang lên, trên mặt đất giống như đã biến thành Địa ngụclàm người ta rùng mình.Liễu Bình nghe mấy giây, bước nhanh tới gần lò sưởi tường.Mặc dù mình không hiểu văn minh ma pháp, thế nhưng nguyên tố ngũ hành, lạicó thể tương thông tới năng lượng mà văn minh ma pháp chuyên nghiên cứu.Dù sao, trừ ma pháp ra, linh lực cũng có thể kích hoạt vật cưỡi ma pháp, chỉ làcần phí thêm sức mà thôi.Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình đưa tay đặt tại lò sưởi tường."

Danh Sách, phân tích giúp ta cái lò sưởi tường này."

Hắn nói.Hầu như chỉ trong nháy mắt, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Chú ý.]ấ ầ[Lò sưởi tường này là một loại ma pháp trận hệ Hỏa rất mạnh, chỉ cần ngươiliên tục đặt vào bảo vật hệ Hỏa, nó sẽ liên tục thiêu đốt.][Ngoài ra, nếu như dùng các loại pháp thuật hệ Hỏa, cũng có thể làm cho nótiếp tục bùng cháy.]Liễu Bình sử dụng Linh Hỏa quyết, phóng ra từng ngọn lửa mạnh.Những ngọn lửa này rơi vào trong lò sưởi tường, lập tức làm cho ánh lửa sánghơn nhiều.Liễu Bình quay đầu nhìn lại.Bậc thang đi hướng mặt đất lại rút về mấy mét.Có hiệu quả!Đáng tiếc ánh lửa chỉ sáng lên vài giây rồi lập tức lại tối đi.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Linh lực không giống với ma lực, bởi vậy ngươi phải duy trì liên tục phóng raHỏa pháp ngũ hành, mới có thể duy trì ngọn lửa.][Với linh lực của ngươi, không thể nào làm được điều này.]Liễu Bình nói:"Vậy thì mở kho tiền tiết kiệm ra, chọn linh thạch hệ Hỏa đưa ra ngoài, đặt hếtxuống đất cho ta."[Không có vấn đề.] Danh Sách đáp lại.Rầm rầm...Từng viên linh thạch mà đỏ lửa liên tục xuất hiện trong hư không, rơi xuốngđất.Ngay lập tức, nhiệt độ căn phòng tăng lên mấy chục độ, ngọn lửa trong lò sưởitường cũng ổn định lại.Những linh thạch này ẩn chứa nguồn năng lượng nguyên tố Hỏa rất phong phú.Liễu Bình nắm chặt một viên linh thạch, ném vào trong lò sưởi tường, lẩm bẩm:"Cần phí đúng không, vậy thì trả phí là được."

Trong lò sưởi tường, ngọn lửa cháy hừng hực.Bậc thang đi hướng bên ngoài chậm rãi rút về, theo đó các loại tiếng vang cũngbị ngăn cách ở bên ngoài.Liễu Bình đứng trong đống linh thạch, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua.Mỗi khi ánh lửa trở nên tối đi, hắn cầm một viên linh thạch lên rồi ném vàotrong lò sưởi tường.Đêm dài đằng đẵng.Bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào truyền vào trong.ễ ẫ ầLiễu Bình vẫn duy trì cảnh giác, thỉnh thoảng cầm một viên linh thạch ném vàotrong lò sưởi tường.Hắn cứ duy trì động tác như vậy, tới tận hửng đông xuất hiện.Trời vừa sáng, thế giới Tử Vong cũng sẽ không còn dung hợp với thế giới hiệnthực nữa.Liễu Bình chậm rãi đứng dậy, cất sạch những linh thạch còn thừa vào trong khotiền tiết kiệm, quay đầu nhìn về phía lò sưởi tường.Ngọn lửa trong lò sưởi tường còn lay động mấy lần mới dập tắt.Ngay sau đó, một bậc thang đi lên bên trên xuất hiện tại rìa căn phòng.Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.Liễu Bình đợi thêm vài giây.Vẫn không có bất cứ ai tới đây xem xét tình huống.Quái lạ...Theo lý thuyết, Người gác đêm sẽ tới tìm mình.Liễu Bình nắm chặt quạt xếp, dọc theo bậc thang đi ra phòng an toàn, trở lạitrên mặt đất.Hắn quan sát cảnh tượng xung quanh, bỗng nhiên sửng sốt.Trên mặt đất, tất cả kiến trúc đều đã sụp đổ.Chuồng ngựa sau lưng hắn liên tục phát ra những tiếng gãy vỡ, giống như cóthứ gì trong hư không đang bị phá hủy.Từng đợt gợn sóng vô hình liên tiếp tản ra, như một cơn gió xuyên qua nơi đổnát, thổi lên bụi xám khổng lồ.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Chú ý: Phòng an toàn đã bị hỏng hoàn toàn.]Liễu Bình liếc qua, cảm thấy rất may mắn.Nếu như phòng an toàn này lại yếu hơn một chút thôi, có lẽ vào nửa đêm hômqua mình đã bị lộ rồi.Liễu Bình nhảy lên một cột gỗ khá cao, nhìn về các phương hướng của Ám Vụtrấn.Không nhìn thấy người sống.Toàn bộ thế giới là một mảnh đổ nát.Hắn nhảy xuống, đi một vòng quanh thị trấn này.Vẫn không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào cả.Cuối cùng, hắn đứng trước một đống đổ nát, thở dài nói: "Đây là một thời đạikhốn kiếp nào cơ chứ..."

Ám Vụ trấn, hủy diệt.Khi mặt trời mọc.Liễu Bình đứng trên một thân cây trong thị trấn, nhìn về phía hoang dã.Tám trăm mét bên ngoài thị trấn, đã bị bóng đêm bao phủ, lộ ra màn đêm đenkịt.Thế nhưng Liễu Bình lại nhớ kỹ, khi hắn đi từ hoang dã trở lại Ám Vụ trấn, rõràng phải đi một khoảng cách vài trăm dặm.Hôm qua, bóng đêm cách Ám Vụ trấn còn xa.Chỉ mới qua một đêm, ánh nắng lướt qua Ám Vụ trấn, lại không thể chiếu sángmàn đêm đen kịt bên ngoài thị trấn."

Thế giới Tử Vong..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Thế giới bị chia thành hai, đen trắng rõ ràng.Trong bóng đêm, chính là phạm vi của thế giới Tử Vong.Trải qua trận xâm nhập vào tối hôm qua, nó đã tới gần Ám Vụ trấn, gần nhưmuốn bao phủ hoàn toàn thị trấn vào trong nó.Nếu như đêm nay không có ai chống lại bóng đêm, có phải là Vĩnh Dạ sẽ tiếptục đi tới, nuốt sạch thị trấn vào trong thế giới Tử Vong hay không?Liễu Bình bỗng cảm thấy rất gấp gáp.Hắn nhảy xuống cây, dựa theo bản đồ của thị trấn trong trí nhớ, đi qua các khuđổ nát."

Đi tới quán rượu xem thế nào..."

-------Chương 56: Mật thất và mật thất (1)Hắn đi qua từng nơi đổ nát, rất nhanh đã tới vị trí của quán rượu.Nơi này đã bị phá hủy hoàn toàn, đầy đất đều là gạch ngói bể nát, thậm chí còncó thể nhìn ra trên mặt đất có một dấu móng vuốt to lớn ấn sâu vào trong lòngđất khoảng chục mét.Một dạng vật chật màu đen như bột mịn dọc theo rìa dấu móng vuốt, trải rộngtoàn bộ quán rượu."

Lửa... còn là một loại lửa rất mạnh."

Liễu Bình tràm ngâm nói.Hắn cảm ứng được điều gì đó, bước nhanh đi tới vị trí quầy bar ban đầu, đẩymột đống gạch đá ra ngoài.Dưới lớp gạch đá là một thi thể bị đốt cháy khét.Nơi này không phải là thế giới Tử Vong, cho nên Liễu Bình rất yên tâm đi tới,lật thi thể lên quan sát một cách tỉ mỉ.Là Người bán rượu.Hắn ta chết rất đột ngột, một cánh tay đang duỗi về phía trước, giống như địnhbắt lấy thứ gì đó vậy.Bắt lấy...Liễu Bình đưa ánh mắt thuận theo phương hướng mà thi thể hướng tới.Đó là một góc tường cách quầy bar không xa, cũng không có thứ gì cả."

Tản!"

Liễu Bình sử dụng pháp quyết, làm cho đất đá lẫn bụi bẩn trên đó bị thổi bay đi.Sàn nhà bằng gỗ của quán rượu hiện lên, thế nhưng trên sàn nhà nhẵn bóng đókhông có cái gì cả.Khu vực nhỏ này lại không có bất cứ dấu vết bị phá hoại nào cả!Liễu Bình đi tới gõ nhẹ sàn nhà, phát hiện phía dưới là rỗng.Hay là đánh xuyên sàn nhà, để biết được phía dưới là thứ gì?Liễu Bình đưa ánh mắt nhìn về phía Người bán rượu.Người bán rượu đã chết từ lâu, vẻ mặt tuyệt vọng cứng lại trên mặt, mà thân thểlại duy trì tư thế bò tới, giống như sắp khi chết đều muốn bò tới góc này vậy.Liễu Bình dùng tay đè xuống mặt đất.Bỗng nhiên, một giọng nói máy móc truyền tới từ dưới mặt đất:"Kiểm chứng thân phận: thông qua, Người gác đêm, ngươi có thể tiến vào."

Mặt đất lập tức tách ra.ễ ố ồ ấLiễu Bình rơi xuống, lộn vài vòng giữa không trung rồi đứng vững trên mặt đất.Nơi này là một mật thất dưới lòng đất khá rộng rãi, có giấu khá nhiều đồ ănnước uống, cùng với một cái đình pha lê hình chữ nhật dựng đứng.Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi phát hiện buồng điện thoại.][Đây là một loại thiết bị truyền tin cự ly xa, có lẽ cũng có một vài chức năngđặc biệt nữa.]Liễu Bình thở dài.Không cần Danh Sách nhắc nhở, mình cũng có thể biết thứ này là gì, dù saomình đã có thường thức cơ bản của thời đại này.Hiện tại hắn cũng biết Người bán rượu muốn làm gì.Chắc hẳn Người bán rượu muốn báo cáo tình hình hiện tại của Ám Vụ trấn rangoài, tìm kiếm cứu viện.Người bán rượu là một nhân viên tiếp tân có mã số là 03687, có quyền lực giaodịch cùng với cung cấp thân phận chính thức.Loại người này, chắc hẳn thuộc về một tổ chức có thực lực mạnh mẽ.Thế nhưng theo lý thuyết, loại người như Người bán rượu, chắc hẳn cũng đãquen thuộc mọi chuyện trên hoang dã, chắc hẳn đã sớm chuẩn bị khi nguy hiểmsắp xuất hiện rồi chứ.Thủ lĩnh Người gác đêm cũng đã nói, đêm cuối cùng của tháng là ngày nguyhiểm nhất trong tháng.Tại sao tới thời điểm sau cùng bọn họ mới dự định tìm kiếm cứu viện, hơn nữalại còn không thành công?...

Xem ra chỉ với thường thức cơ bản là vẫn chưa đủ.Danh Sách cũng đã nói, buồng điện thoại này còn có chức năng đặc biệt khác.Thế nhưng mình lại không biết.Liễu Bình đang ngẫm nghĩ thì trong hư không lại biến đổi.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trước mắt hắn:[Nhắc nhở lần nữa:][Một luồng gợn sóng khác thường xuất hiện tại phía bắc Ám Vụ trấn.]Đêm qua, Danh Sách đã yêu cầu mình gián đoạn việc tu hành, đi tìm hiểu tìnhbáo.Nếu như Danh Sách đã vội vã như vậy...Liễu Bình nhìn về phía buồng điện thoại, hơi do dự.Thứ này có thể bán lấy tiền sao?ấ ể ấ ấTúi trữ vật trên người mình rất bình thường, có thể cất chứa rất có hạn, khôngthể chứa nổi vật lớn như thế.Kho tiền tiết kiệm cũng chỉ có thể thu tiền mặt, không thu buồng điện thoại.Hay là cứ đặt buồng điện thoại ở nơi này trước, chờ tới mình hoàn thành việcđiều tra khu vực phía bắc Ám Vụ trấn rồi quay lại xem xét nên xử lý thứ nàynhư thế nào sau.Liễu Bình quay người rời khỏi nơi đổ nát này, đi thẳng về phía bắc thị trấn.Trên đường hắn gặp được rất nhiều vệt hình người màu đen bị đốt cháy khét,những dấu vết này áp sát mặt đất, phát ra mùi khét lẹt hôi thối.Đi khoảng vài trăm mét, bỗng nhiên có một vài tiếng động truyền ra từ một tòanhà cao mấy tầng đã sụp đổ ở phía trước."

Là ai?

Có ai không?"

Liễu Bình thử kêu gọi.Không có trả lời.Thế nhưng tiếng động đó lại lớn hơn.Liễu Bình trở nên cẩn thận hơn.Hắn chậm rãi lùi về sau mấy bước, trốn đằng sau một tảng đá, sau đó sử dụngpháp quyết.Mấy giây sau...Một bóng người loạng chòa loạng choạng bò ra khỏi nơi đổ nát phía trước.Lão K.Hai chân của hắn ta đã bị đứt mất, chỉ có thể dựa vào hai tay chống đất, bò lổmngổm về nơi phát ra âm thanh.Liễu Bình lẳng lặng nhìn người này, khi thấy vẻ mặt điên cuồng, máu đen hòalẫn cùng nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, hai tay đã trở nên sắc nhọn của LãoK..."

Mất ý thức... trở nên điên cuồng... xin lỗi, pháp thuật chữa trị của ta không thểcứu được ngươi."

Liễu Bình lẩm bẩm, thu hồi pháp quyết.Thế nhưng cũng không thể mặc kệ người này được, hắn còn cảm nhận đượctrong cơ thể người này ẩn chứa thứ gì đó rất nguy hiểm cùng đáng sợ.Thế nhưng trong loại tình huống này, mỗi một tia linh lực đều rất quý giá, chonên...Liễu Bình rút súng ngắn ngắm thẳng về phía Lão K.Lão K vẫn chưa ý thức được, chỉ là mở to miệng, liều mạng bò về phía LiễuBình, tựa như Liễu Bình là món ăn ngon nhất thế giới vậy.Liễu Bình bóp cò.Ầm!ắ ắ ẩ ồ ằ ỗKhu vực trái tim của Lão K bị bắn thủng, hắn ta run rẩy rồi nằm nguyên tại chỗ,không còn nhúc nhích về phía trước nữa.Trong khoảnh khắc này, hắn ta sinh ra biến đổi nào đó, ánh mắt trở nên trongsáng hơn trước."

Là ngươi sao...

Nhanh, nhanh bắn vào đầu ta, chỉ bắn vào đầu ta mới có thể***** ta!"

-------Chương 57: Mật thất và mật thất (2)Liễu Bình rút súng ngắn ngắm thẳng về phía Lão K.Lão K vẫn chưa ý thức được, chỉ là mở to miệng, liều mạng bò về phía LiễuBình, tựa như Liễu Bình là món ăn ngon nhất thế giới vậy.Liễu Bình bóp cò.Ầm!Khu vực trái tim của Lão K bị bắn thủng, hắn ta run rẩy rồi nằm nguyên tại chỗ,không còn nhúc nhích về phía trước nữa.Trong khoảnh khắc này, hắn ta sinh ra biến đổi nào đó, ánh mắt trở nên trongsáng hơn trước."

Là ngươi sao...

Nhanh, nhanh bắn vào đầu ta, chỉ bắn vào đầu ta mới có thể***** ta!"

Lão K khàn giọng nói."

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Trên mặt Lão K toát lên vẻ sợ hãi, rồi lại hóa thành điên cuồng, cuối cùng bịtuyệt vọng bao phủ."

Nhanh!

Giết ta!

Nếu không ta sẽ phải xong đời!"

Hắn ta quát.Nói xong câu đó, cơ thể Lão K điên cuồng run rẩy, trong nháy mắt, từng câyxương sắc nhọn từ trong cơ thể hắn ta mọc ra."

Van ngươi, nhanh..."

Hắn ta nói với giọng cầu xin.Hai mắt của hắn ta biến thành màu ngà sữa, phần trán tách ra, lại mọc ra mộtđôi mắt đen nhánh khác.Ầm!Một viên đạn bắn nổ đầu hắn ta.Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.Thi thể nằm rạp trên mặt đất, không động đậy.Liễu Bình yên lặng nhìn thi thể.Giết ta, nếu không ta sẽ xong đời...Câu nói này, nếu như theo ý nào đó, có thể giải thích là: Giết ta, ta sẽ khôngxong đời....

Là do hắn ta sợ biến thành quái vật?

Hay là một lý do nào khác?Liễu Bình cảm thấy hơi hoang mang.Trong khoảng trời này, gió thổi nhẹ qua thị trấn.ế ầ ầThế giới dần dần trở nên yên tĩnh.Thật lâu sau...Thi thể cũng không còn cử động nào cả.Liễu Bình chậm rãi cất súng đi, lùi về sau mấy bước, rồi tiếp tục đi tới.Khoảng mười phút sau, hắn đã đi tới khu vực phía bắc của Ám Vụ trấn.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Gợn sóng khác thường bao phủ khu vực cách ngươi năm trăm mét về phíatrước bên trái, ngươi cần tìm ra vật phát ra gợn sóng này, Bản Danh Sách sẽphân tích vật đó.]Liễu Bình giẫm trên một đống gạch ngói vụn, nhìn về phía đó.Nhớ lại...Lần *****ên hắn đi vào Ám Vụ trấn, mình đã đi khắp thị trấn này một vòng,ngay cả nơi đó mình cũng đã từng đi qua.Nơi đó có một kiến trúc đã sụp đổ, nghe nói nó gọi là "giáo đường".Nhìn qua nơi đó đã bị bỏ hoang rất lâu, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảmthấy khác biệt với những khu kiến trúc khác.Liễu Bình đi tới, sử dụng một pháp quyết.Những viên gạch đá đã vùi lấp con đường đi tới bị đẩy bay ra ngoài, xếp thànhmột đống trước cửa giáo đường.Liễu Bình nhìn vào trong giáo đường.Hiện tại hắn đã biết tại sao giáo đường lại làm cho mọi người cảm thấy khác vớinhững kiến trúc còn lại.Mặc dù những kiến trúc khác đã sụp đổ, thế nhưng chỉ cần tiến tới thăm dò là cóthể phát hiện mọi thứ trong kiến trúc đó đã bị chuyển đi sạch sẽ rồi.Mà giáo đường lại khác.Cho dù đã bị bỏ hoang, mọi thứ bên trong đó vẫn sắp xếp rất chỉnh tề, không bịngười chuyển đi.Không ai lấy đi đồ của giáo đường cả.Liễu Bình đi vào, vòng quanh một vòng, cuối cùng dừng bước trước một bứctường.Bức tường này đã nứt, có thể nghe được tiếng cầu nguyện truyền ra từ sau bứctường, giọng điệu rất thành kính.Lại còn không chỉ một người.Liễu Bình lắng nghe, lại phát hiện theo lực chú ý của mình tập trung lại, có thểnghe được càng nhiều âm thanh hơn.Hắn bình tĩnh lại, dùng lực đấm mạnh vào bức tường trước mặt.Soạt!Gạch đá rơi rụng xuống, một mật thất hiện ra trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình có thể thấy rõ cấu tạo của mật thất này.Mật thất rất nhỏ, bốn bức tường cùng với sàn nhà đều là mặt đá bóng loáng,khắc lên lít nha lít nhít phù văn thần bí, hình thành từng vòng từng vòng hìnhtròn hoàn mỹ, quay xung quanh một bức tượng kim loại có bệ.Đó là một bức tượng của một cô gái mặc trường bào màu sắc rực rỡ.Vẻ mặt của nàng ẩn chứa sự thương xót, dáng vẻ đoan trang, từ từ nhắm hai mắtlại, hai tay nâng một đoạn xích sắt màu đen.Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng ta, quấn quanh người của nàng ta,còn tạo thành một chiếc khóa nặng nề tại mắt cá chân của nàng ta, trói chặt haichân của nàng ta lại.Bốn phía không có người.Ngoài bức tượng này ra, không có ai khác cả.Kỳ lạ.m thanh vừa rồi tới từ đâu?Liễu Bình không hiểu.Từ khi thức tỉnh tới nay, hắn đã gặp qua quá nhiều chuyện không thể tưởngtượng nổi rồi, cho nên gặp cảnh tượng trước mắt hắn cũng không hoảng hốt,cũng không vội vã kết luận cái gì.Hắn đứng trước bức tượng, quan sát một cách tỉ mỉ, cuối cùng xác định bứctượng này chỉ là một bức tượng bình thường mà thôi.Một bức tượng có thể làm được cái gì chứ?Đang ngẫm nghĩ, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Một loại pháp thuật che chở cao cấp xuất hiện trên người ngươi.][Ngươi nhận được Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh.][Khi pháp thuật được kích hoạt, sức sống của ngươi trở nên càng mạnh hơn,trong hai mươi phút không thể bị ***** một cách dễ dàng được.][Chú ý, pháp thuật này sẽ tiêu tốn tuổi thọ của ngươi.]Liễu Bình nhìn quanh thì thấy bên người mình có thêm một vòng ánh sáng nhạt.Vòng ánh sáng này ẩn chứa sự thần thánh, có thể bổ sung mọi tiêu hao chochính mình trong mọi lúc.Quá mạnh...Không nghĩ tới bức tượng này còn có tác dụng như vậy!Liễu Bình cảm thấy mở mang tầm mắt, thế nhưng việc tiêu tốn tuổi thọ...Hắn thả người bay lên, trở ra bên ngoài mật thất.ế ấVòng ánh sáng lập tức biến mất.Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện bên trong hư không:[Ngươi thoát khỏi phạm vi bao phủ của pháp thuật che chở.][Ngươi mất đi hiệu quả cùng lực lượng của Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh.]Liễu Bình hỏi: "Thứ tản ra gợn sóng khác thường, chính là bức tượng này sao?"

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chính xác.][Sự xuất hiện của nó làm cho Bản Danh Sách có được vật liệu tiến hành nghiêncứu về Thần học.][Xin chú ý, phải giữ vững sự cẩn thận khi đối mặt với Tông giáo thời đại này,nếu không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, vạn kiếp bất phục.]Liễu Bình nói: "Trừ quẻ thuật ra, mọi pháp thuật tiêu tốn tuổi thọ đều rất mạnhmẽ cùng nguy hiểm, điều này không cần ngươi nói, đương nhiên ta sẽ cẩnthận."

Lại có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đưa tay đặt lên bức tượng, không thể rời tay, tới tận khi ta nói buông ra mớithôi.]"Ngươi định làm gì?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 58: Bức tượng cùng thần thông hư không (1)Một hàng chữ nhỏ giải thích: [Ta sẽ hấp thu toàn bộ lực lượng của nó, chuyểnhóa thành năng lượng mà ngươi có thể hấp thu.][Khi ngươi tiến hành Trúc Cơ, luồng lực lượng này có thể giúp ngươi thức tỉnhmột loại thần thông bất phàm.]Đây là thời điểm thu hoạch chiến lợi phẩm!Liễu Bình lại đi vào trong mật thất, đưa tay đặt trên bức tượng.Một luồng sáng mờ từ bức tượng bay xuống, thuận theo cánh tay của hắn, nhậpvào trong cơ thể của hắn.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Bắt đầu hấp thu lực lượng, xin hãy chờ đợi trong giây lát.]Liễu Bình đứng im bất động.Thời gian dần dần trôi qua, mọi thứ trở nên yên tĩnh.Bỗng nhiên, có một giọng nói từ trong bức tượng truyền ra:"Là ai?

Kẻ nào đang khinh nhờn lực lượng của thống khổ (Đau đớn, đau khổ) ?"

Bức tượng bỗng mở mắt ra, ngẩng đầu quét nhìn cảnh tượng xung quanh, dầndần nhìn về phía Liễu Bình."

Một phàm nhân, ngươi..."

Ngay sau đó, một hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình:[Đã hấp thu toàn bộ lực lượng!]Khi hàng chữ này xuất hiện, bức tượng kia cũng nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầuxuống.Cảm xúc cùng sức sống của bức tượng đã biến mất.Cùng lúc đó, pháp thuật Thánh Linh che chở bao phủ quanh người Liễu Bìnhcũng đã biến mất hoàn toàn.Liễu Bình buông tay xuống, lùi về sau mấy bước, lúc này mới phát hiện saulưng mình đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh."

Thứ này là thứ gì?

Tại sao lại có thể làm cho ta sinh ra cảm xúc tuyệt vọng?"

Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Quái vật.][Trong cơ sở dữ liệu không có thông tin của quái vật này, không thể đưa ra tìnhhuống cụ thể được.]ấ[Xin yên tâm, khi hấp thu lực lượng, bản Danh Sách đã tạo ra tám trăm triệuloại lá chắn ngăn cách.Mặc dù Bản Danh Sách không rõ ràng thực lực của quái vật này như thế nào,thế nhưng chân thân của nó cách nơi này quá xa xôi, sau khi mất đi một tia lựclượng này, dựa theo quy tắc, nó không thể phán đoán vị trí cụ thể nơi này là nơinào, cũng không kịp chạy tới.]"Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải rời khỏi nơi này."

Liễu Bình nói.Hư không lại xuất hiện thêm một dòng chữ:[Đây là một quyết định rất thận trọng.]Liễu Bình xoay người rời khỏi mật thất này.Hắn không muốn đứng trước mặt bức tượng này dù chỉ là một phút nào nữa.Một lát sau.Liễu Bình đã tìm tòi hết toàn bộ thị trấn này một lần.Hắn cũng đã gặp được một vài con quái vật giống với Lão K vậy, bị hắn dùngsúng giải quyết sạch.Hắn tiếp tục quan sát một lát, xác định xung quanh đã không còn mầm họa nàonữa, lúc này mới tìm một nơi bí mật, ngồi xếp bằng, điều hòa hơi thở.Mười lăm phút sau...Sau lưng Liễu Bình lại xuất hiện dị tượng cảnh giới viên mãn.Thực lực chính là cơ sở của mọi thứ, *****ên phải đề thăng thực lực, mới có thểsuy nghĩ tới chuyện khác.Có thể bắt đầu!Liễu Bình quát khẽ: "Phá."

Ngay sau đó, dị tượng sau lưng của hắn vỡ vụn, hóa thành từng luồng sáng hộitụ giữa không trung, như là từng sợi dây dài ngắn không giống nhau.Liễu Bình há miệng hút vào, hút sạch tất cả sợi dây ánh sáng vào trong bụng.Những sợi dây ánh sáng này như là có ý thức, tự nhiên dung nhập vào toàn thânLiễu Bình, bơi khắp toàn thân hắn với tốc độ cực nhanh.Dựa theo pháp tắc tu hành tự nhiên, những linh khí này đã bắt đầu mở rộng nơimà chúng nó sống: kinh mạch.Liễu Bình cố nén đau đớn, âm thầm vận chuyển pháp quyết Trúc Cơ, chờ kinhmạch quanh người đều trở nên rộng rãi, chờ tốc độ sợi dây ánh sáng trở nênchậm lại, trở nên bình tĩnh, lúc này mới dẫn dắt những sợi dây này vào trongđan điền.Tất cả các sợi dây ánh sáng hội tụ trong đan điền, dần dần hóa thành một vòngxoáy.Linh trì trong đan điền bỗng lớn hơn một vòng, dưới sự dẫn dắt của vòng xoáylàm cho càng nhiều linh lực như sông lớn nhập biển, liên tục nhập vào trong đanềđiền.Đợi tới lúc tất cả linh lực đều nhập vào trong đan điền thì vòng xoáy cũng biếnmất, vô số sợi ánh sáng trải rộng kinh mạch, làm cho linh lực trên người LiễuBình tăng lên một mảng lớn.Đây là dấu hiệu hoàn thành Trúc Cơ.Một luồng cảm ứng diệu kỳ bỗng xuất hiện từ trong đất trời, cùng lúc đó, cómột luồng lực lượng không thuộc về hắn xuất hiện trên người hắn, luồng lựclượng đó giao cảm với đất trời mà hóa hình, khoác lên người hắn như một tấmlụa mỏng vậy.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện cực nhanh:[Ngươi đã hoàn thành Trúc Cơ.][Linh lực của ngươi tăng lên trên phạm vi lớn.][Khi ngươi trong số pháp tắc thiên địa mà ngươi có thể dẫn dắt, Bản Danh Sáchđã dung hợp luồng lực lượng kỳ lạ trên bức tượng kia vào trong đó, mở ra Thầnthông thiên tuyển giúp ngươi.][Xin hãy lựa chọn một trong ba loại Thần thông dưới đây:][Một, Tảo Tử thuật.][Đây là một bí thuật thuộc văn minh tu hành.][Nếu như ngươi có quan hệ tại Hoàng Tuyền, có thể dựa vào pháp thuật nàychết sớm hơn, làm cho những Quỷ tốt giúp ngươi lấy một chiếc thuyền nhập cưtrái phép vào Hoàng Tuyền, sau đó lập tức đầu thai tới một nơi an toàn... nếunhư tới kịp.][Hai, phương pháp phi thăng (Phiên bản vật lý, limited).][Triệu hồi một chiếc chiến chùy khổng lồ, giúp ngươi vượt qua hạn chế cả vềcảnh giới lẫn thế giới, phi thăng tới một thế giới bên ngoài cực kỳ xa xôi.][Đây là bí thuật có nguồn gốc từ tầng phía trên của hư không.][Ba, trao đổi đồng giá trong hư không: Quẻ thuật.][Thiên cơ đã hỗn loạn, thế nhưng quẻ thuật của ngươi lại là lực lượng chân thựccủa văn minh tu hành, cũng là loại lực lượng có cấp bậc khá cao, nếu như ngươilựa chọn thứ này, Bản Danh Sách sẽ đổi quẻ thuật của ngươi thành một loạinăng lực xu cát tị hung*, làm cho ngươi có thể sinh tồn dễ dàng hơn.](*: theo cái lợi mà tránh cái hại)Liễu Bình ngơ ngác khi nhìn những dòng chữ này, không nhịn được mà hỏi:"Hôm nay ngươi uống lộn thuốc sao?"

Lại có từng dòng chữ nhỏ xuất hiện:[Chú ý, Bản Danh Sách rất ít thể hiện ra giá trị cùng sức hấp dẫn chân chính củabản thân như giờ phút này.]ế ấ[Xin hãy nhanh chóng lựa chọn năng lực mà mình thích, nếu không khi xuấthiện tình huống nào bất ngờ thì bản Danh Sách sẽ trở lại trạng thái yên lặng nhưtrước, che giấu bản thân.][Tới lúc đó, ngươi sẽ mất cơ hội có được Thần thông trong hư không.]Liễu Bình lấy lại tinh thần.Thứ này lại đang thúc giục mình!Thế nhưng khi nghĩ lại, hoàn cảnh lẫn vị trí hiện tại của bản thân cũng không antoàn.Mọi thứ đã khác với quá khứ...-------Chương 59: Bức tượng cùng thần thông hư không (2)Nó cẩn thận như vậy là đúng!Liễu Bình bình tĩnh lại, nhìn về phía ba lựa chọn kia.Lựa chọn *****ên, có thể chết sớm, ngay cả liếc nhìn cũng không cần, từ bỏ.Mặc dù mình có thể sai bảo quỷ quái, tính toán thiên cơ, thế nhưng lại khôngthân cũng chẳng quen với quỷ thần tại Hoàng Tuyền.Hoàng Tuyền...Thế giới Tử Vong mà mình thấy tận mắt, hoàn toàn không giống với HoàngTuyền trong truyền thuyết!Có lẽ cũng bởi vì vậy, lựa chọn này có một đoạn giải thích khá đặc biệt:[Nếu như tới kịp.]Vậy... nếu như không kịp thì sao?Chết vô ích à?Với tình hình hiện tại của mình, sau khi chết có lẽ sẽ vào thế giới Tử Vong ngay,trở thành người chết nơi đó.Mà người chết...Theo như lời của Vương Thành mà nói, chính là tài sản của một vài tồn tại.Liễu Bình lắc đầu, nhìn về lựa chọn thứ hai.Dùng một chiếc chiến chùy khổng lồ, trợ giúp ngươi phi thăng.Làm chuyện này, chẳng lẽ không sợ bị chiến chùy đập chết ngay sao?Liễu Bình cảm thấy khá thấp thỏm.Đi tới một thế giới bên ngoài, cũng là một loại cơ hội, thế nhưng cũng có nguyhiểm to lớn tương ứng.Tới thế giới bên ngoài, mà mình chỉ là một Luyện Khí nhỏ bé như sâu kiến, làmsao có thể sống chứ?Ngoài điều này ra, nếu như có thể đi tới một thế giới Tu Hành mạnh mẽ hơn,cho dù để cho mình đi từ tầng dưới chót đi lên, cũng rất nguyện ý.Mà lại thứ này còn có một câu giải thích nữa...[Đây là bí thuật có nguồn gốc từ tầng phía trên của hư không.]Rất rõ ràng, đây là một cơ hội cực kỳ quý giá, có thể giúp đỡ mình thoát khỏithế giới đang ở trong kiếp nạn lớn này.Thế nhưng...ế ế ẫThế giới Tu Hành chính là ngôi nhà của mình, trong thế giới này, vẫn còn cóchuyện làm cho mình bận tâm.Làm sao có thể từ bỏ thế giới của mình được chứ!Liễu Bình nhìn về phía lựa chọn thứ ba.Quẻ thuật.Đây là lực lượng của bản thân mình.Thế nhưng hiện tại Thiên cơ đã loạn, mọi quẻ thuật đều ở trong tình trạng vôdụng, vào thời điểm này, nếu như có thể đổi quẻ thuật thành một loại năng lựckhác có thể phát huy tác dụng, cũng coi như là một lựa chọn tốt.Hơn nữa, trong thế giới Tu Hành thì quẻ thuật là một loại kỹ xảo cùng đạo rấtkhó có thể học tập.Nếu như thật sự là trao đổi "đồng giá" mà nói...Mình có thể đổi lấy thứ gì đây.Liễu Bình cũng hạ quyết tâm, nói: "Ta chọn loại thứ ba."[Xác định chứ?]"Xác định."[Dựa theo nguyên tắc trao đổi đồng giá, bản Danh Sách đang trao đổi quẻ thuậtcủa ngươi lấy một loại năng lực khác.][Quá trình này cần xác minh cùng ước lượng giá trị vô số Thần thông từ bêntrong hư không, cần khoảng bốn giờ đồng hồ.][Bốn giờ sau, Thần thông của ngươi sẽ thức tỉnh.]Liễu Bình cảm thấy kinh ngạc.Khi người tu hành thức tỉnh Thần thông, lúc nào cũng là sinh ra ngay lập tức,chưa từng nghe nói qua còn có thể trì hoãn tới.Không nghĩ tới Danh Sách còn có thể tới hư không để trao đổi Thần thông, hơnnữa còn cần bốn tiếng đồng hồ."

Đúng rồi, quẻ thuật của ta đã đổi đi, vậy về sau ta có thể học lại hay không?"

Hắn hỏi.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đương nhiên là có thể, thứ ta đổi đi, chính là tri thức, kinh nghiệm, kỹ xảo,năng lực và thành quả của ngươi, nếu như ngươi có năng lực học lại, như vậycũng tương đương với việc chính ngươi vừa học tập kỹ năng mới.]Liễu Bình lấy một đồng xu ra, ngón tay cử động linh hoạt, làm cho đồng xuxoay tròn nhanh chóng trên đầu ngón tay."

Kỳ lạ... ta lại thật sự không thể sử dụng ba, sáu, chín tiền đồng để gieo quẻ, thếnhưng ta vẫn nhớ rõ toàn bộ tri thức có liên quan tới quẻ thuật, lúc nào cũng cóthể học tập lại."

ắ ẩ ẩHắn lẩm bẩm.Đinh!Tiền bị ném ra ngoài, lăn mấy vòng trên mặt đất, dựng đứng lên.Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình:[Bất kỳ thứ gì mang đi đổi, ngươi cũng sẽ mất nó đi, thế nhưng tri thức và bímật lại khác, chỉ có thể thông qua phương thức sao chép tri thức rồi đổi đi, chonên...][Giá cả của tri thức là rẻ nhất, cũng đắt nhất, thậm chí nó là vô giá.]Liễu Bình âm thầm gật đầu.Nếu nói như vậy, tri thức đúng là vô giá.Mặc dù người khác rất khó để có thể hiểu các loại tri thức về quẻ thuật, thếnhưng bản thân mình chỉ cần nhìn là có thể hiểu.Mình có thể liên tục học tập quẻ thuật, rổi dùng nó để trao đổi tri thức trong hưkhông.Thế nhưng, có thể làm vậy sao?Hư không im lặng một lát, một lúc lâu sau mới có một hàng chữ hiện lên:[Có rất ít người có thể tu luyện quẻ thuật, nếu như ngươi có thể tu luyện quẻthuật tới cấp bậc cao nhất một lần nữa, vẫn có thể dùng nó để trao đổi một thầnthông khác.]Liễu Bình thấy vậy thì tâm trạng trở nên rất tốt.Cuộc sống trở nên thoải mái hơn rồi.Hắn nhảy khỏi mặt đất, bắt đầu cảm nhận sau khi Trúc Cơ thành công.Linh lực dồi dào chậm rãi chảy khỏi đan điền, lấp đầy kinh mạch khắp cơ thể.Trúc Cơ kỳ!Từ giờ trở đi, tuổi thọ của hắn tăng lên tới một trăm năm mươi năm, tổng lượnglinh lực cũng tăng lên gấp mấy lần.Cuối cùng cũng có thể tiếp tục chiến đấu!Thậm chí vào những thời điểm quan trọng, Liễu Bình còn có thể sử dụng nhữngpháp thuật tiêu tốn tuổi thọ, mà không cần lo lắng mình sẽ chết ngay lập tức."

Nhớ tới, năm đó khi ta vừa mới Trúc Cơ, yêu ma và nhân tộc vẫn còn không cómâu thuẫn, rất nhiều người đã tới chúc mừng..."

"Ngày đó, chúng ta uống rượu tới tận hửng đông."

Liễu Bình thì thào.Trên mặt hắn mang theo nụ cười, im lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu, ánh mắtquét nhìn bốn phía.Thế giới là một vùng đổ nát.ẫTừ khi nào, nhân tộc cùng với yêu ma có mâu thuẫn?Liễu Bình không suy nghĩ nữa, đi vào trong quán rượu, lại đi tới trước buồngđiện thoại kia.Đúng vậy.Đây là một buồng điện thoại, một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật, là một máytruyền tin có một không gian tư nhân trong suốt.Liễu Bình cảm thấy rất khó giải quyết.Mình không có cái thứ được gọi là "số điện thoại", chỉ sợ cũng không thể sửdụng thứ này được.Chờ lát đã, để ta nghiên cứu cẩn thận thứ này xem thế nào.Hắn chuẩn bị kiểm tra những thường thức có liên quan tới thông tin ở trong đầu.Keng keng keng...Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.Liễu Bình kinh ngạc nhíu mày.Mình còn không làm cái gì cả, tại sao điện thoại lại đổ chuông?Là ai gọi tới?-------Chương 60: Sống lạiKeng keng keng keng!

Keng keng keng keng!Điện thoại liên tục vang lên.Liễu Bình hơi do dự, mở cửa thủy tinh buồng điện thoại ra, đi vào, cầm ốngnghe lên.Thân phận chính thức của mình là do Người bán rượu cung cấp.Nói cách khác, chỉ cần mình còn muốn giữ lại thân phận chính thức "Người gácđêm Ám Vụ trấn" thì vẫn phải giữ liên lạc với người gọi điện phía bên kia."

Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy?"

Hắn hỏi rất lễ phép."

Người bán rượu chết rồi sao?"

Người bên kia hỏi thẳng."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Không nghĩ tới thật sự có thời điểm để ta ra sân, xin hãy rời khỏi buồng điệnthoại, chờ đợi khoảng mười giây."

Người bên kia nói."

Được rồi."

Liễu Bình nói.Hắn buông ống nghe xuống, xoay người rời khỏi buồng điện thoại.Mười giây trôi qua.Toàn bộ buồng điện thoại chậm rãi thu hẹp, rồi mở ra trên mặt đất, hóa thànhtừng linh kiện kim loại, những linh kiện này dùng tốc độ cực nhanh để ráp lạivới nhau.Ngay sau đó, một vật thể hình người do kim loại màu bạc cấu tạo thành xuấthiện.Dựa theo thường thức mà Liễu Bình có được, thứ này được gọi là người máy.Người máy vừa xuất hiện, đã móc một khẩu súng màu đen ra chỉ về phía LiễuBình, nói: "Người gác đêm Liễu Bình, ta muốn kiểm tra thẻ căn cước củangươi."

"Cầm lấy."

Liễu Bình đưa thẻ căn cước chính thức của mình cho đối phương.Từ trong ngực người máy có một xúc tu kim loại lao ra chạm tới thẻ căn cước,ngay lập tức từ trên thẻ căn cước phóng ra một vệt sáng, quét từ đầu tới chânLiễu Bình."

Thân phận nghiệm chứng không sai, chớ khẩn trương, chúng ta tới hút điếuthuốc."

Người máy thu súng lại, đưa cho Liễu Bình một điếu thuốc."

Không cần, cám ơn."

Liễu Bình nói."

Không thú vị."

Người máy hậm hực nói.Nó bước đi, tới trước vách tường mật thất, bắt đầu leo lên phía trên.ễ"Chờ đã, ngươi đi nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi biết Người bán rượu chết ở nơi nào sao?"

Người máy hỏi."

Trên sàn nhà tại quán rượu, thế nhưng hắn ta đã cháy rụi rồi."

Liễu Bình nói."

Cháy rụi rồi?

Sinh mệnh gốc cacbon như các ngươi quá yếu ớt, không chịu nổibất cứ đòn nghiêm trọng nào, thế nhưng hắn ta có khá nhiều thủ đoạn nhỏ, chắchẳn không thể chết một cách dễ dàng như vậy được."

Người máy nói.Hai người trở lại sàn nhà của quán rượu, cùng nhìn về phía thi thể bị đốt cháykhét kia.Từ trong đôi mắt của Người máy ***** một luồng sáng quét về phía thi thể, sauđó ngồi xổm xuống, dùng tay ấn nhẹ vào đầu thi thể, nói: "Giải trừ tấm thẻ bàinày."

Ầm!Thi thể trên đất lập tức biến mất, hóa thành một tấm thẻ bài lơ lửng trên khôngrồi bị Người máy nắm chặt trong tay.Trên thẻ bài có vẽ một người trốn trong bùn đất, giơ một người giả lên cao, đặtlên mặt đất.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào tấm thẻ kia, lập tức có một hàng chữ xuất hiện:[Thẻ bài: Cơ thể chết giả.][Sau khi kích hoạt tấm thẻ bài này, thay thế bản thân thành một thế thân đã tửvong, bản thân lập tức chìm vào trong đất, thu lại mọi khí tức tiến vào trạng tháichết giả, chờ đợi được người giải cứu.]Còn có thể như vậy sao!Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài với vẻ hứng thú.Ngoài súng ống ra, hắn lại phát hiện một loại đồ vật rất thú vị."

Tạp bài sư chính là như vậy, chậc chậc."

Người máy nói với vẻ hâm mộ.Nó ném thẻ bài ra ngoài, nói: "Mở!"

Ầm...Thẻ bài biến mất.Mặt đất tách sang hai bên, Người bán rượu bò lên khỏi khe hở đó.Hắn ta có vẻ như rất thảm hại, trên người đều có vết thương máu chảy đầm đìa,thế nhưng trên mặt lại mang vẻ may mắn vì đã sống sót sau tai nạn."

Ta cũng đoán được ngươi có thể tìm được người tới cứu ta."

Người bán rượuvỗ vai Liễu Bình."

Tại sao?"

Liễu Bình hỏi.Liễu Bình vung tay lên, lập tức có một sương mù màu xanh biếc bay ra, xoaytròn quanh người Người bán rượu, rồi dần dần nhập vào trong những vết thươngcủa hắn ta."

Hít... cũng quá đau đi..."

Người bán rượu hít một luồng khí lạnh."

Kiên nhẫn chút đi, vết thương của ngươi cũng không nặng, đợi một lát là khỏingay."

Liễu Bình nói.Người bán rượu bật cười, nói: "Hôm qua ta đã xào bài một lần, mà ngươi lại đạibiểu cho may mắn trong tổ bài của ta... có thể mang tới may mắn cho ta."

"Các ngươi phải chỉnh lý toàn bộ cục diện hỗn loạn tại nơi này, nếu không mặttrên trách tội xuống, các ngươi đều phải bị treo cổ."

Người máy nói xen vào.Người bán rượu: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa phải làmviệc."

"Được, để ta sạc điện thêm năm phút đã."

Người máy lấy một cái đầu cắm từ bên hông ra, đi tới cạnh tường, ngồi xổmxuống, cắm nó vào trong một lỗ cắm rồi đứng im tại đó."

Nó làm cái gì vậy?"

Liễu Bình hỏi.Người bán rượu giải thích: "Người máy số hiệu S0005, nó có rất nhiều chứcnăng như là có thể xây dựng tường thành, nhà cửa, các loại thiết bị trong thờigian ngắn, còn có thể gọi điện lẫn gọi video, cũng có một vài năng lực của Tạpbài sư, có thể giải trừ hiệu quả của thẻ bài, cứu ta ra ngoài."

Liễu Bình nhìn về phía người máy kia với vẻ ngạc nhiên.Mặc dù hắn cũng biết một vài cách giả chết cùng chạy trốn, thế nhưng Ngườimáy này cũng không phải chỉ dựa vào Luyện khí thuật có thể chế tạo ra.Chắc hẳn phải dựa vào một bí quyết nào đó nữa."

Được rồi, chúng ta nói thẳng đi..."

Người bán rượu phủi tay, nói: "Trách nhiệm của ta là bảo vệ Ám Vụ trấn, tráchnhiệm của ngươi là bảo vệ Ám Vụ trấn vào ban đêm, hiện tại chúng ta đều thấtbại, nếu như không có cách nào bù đắp tổn thất, người ở phía trên sẽ treo cổchúng ta."

"Là kẻ nào hủy diệt Ám Vụ trấn?

Là cô bé vào khuya ngày hôm trước sao?

Tađoán là ngươi đã nghe nói về cô bé này."

Liễu Bình thử dò hỏi."

Thứ tới đêm qua cũng không phải cô bé này, thực tế thì ta cũng đã từng nóichuyện với cô bé kia một vài lần, cô bé này là một tồn tại có cấp bậc rất cao,cũng không có thù hận gì với chúng ta, sẽ không ra tay tùy tiện."

Người bánrượu nói."

Vậy là thứ gì?"

"Rất nhiều quái vật, quá nhiều, giống như là tận thế vậy."

"Khi trước đã từng xuất hiện chuyện như vậy hay không?"

"Hầu như là không có."

"Mục tiêu của quái vật là Ám Vụ trấn sao?"

ấ ấ"Ta lại cảm thấy... mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là thị trấn củachúng ta, mà là có nguyên nhân gì khác."

Người bán rượu nói, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.Liễu Bình run rẩy một lúc.Ngay cả một thị trấn nhỏ cũng khó bảo vệ như vậy, văn minh của thế giới nàylàm cách nào để tiếp tục sinh tồn tiếp chứ?-------Chương 61: Sống lạiKeng keng keng keng!

Keng keng keng keng!Điện thoại liên tục vang lên.Liễu Bình hơi do dự, mở cửa thủy tinh buồng điện thoại ra, đi vào, cầm ốngnghe lên.Thân phận chính thức của mình là do Người bán rượu cung cấp.Nói cách khác, chỉ cần mình còn muốn giữ lại thân phận chính thức "Người gácđêm Ám Vụ trấn" thì vẫn phải giữ liên lạc với người gọi điện phía bên kia."

Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy?"

Hắn hỏi rất lễ phép."

Người bán rượu chết rồi sao?"

Người bên kia hỏi thẳng."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Không nghĩ tới thật sự có thời điểm để ta ra sân, xin hãy rời khỏi buồng điệnthoại, chờ đợi khoảng mười giây."

Người bên kia nói."

Được rồi."

Liễu Bình nói.Hắn buông ống nghe xuống, xoay người rời khỏi buồng điện thoại.Mười giây trôi qua.Toàn bộ buồng điện thoại chậm rãi thu hẹp, rồi mở ra trên mặt đất, hóa thànhtừng linh kiện kim loại, những linh kiện này dùng tốc độ cực nhanh để ráp lạivới nhau.Ngay sau đó, một vật thể hình người do kim loại màu bạc cấu tạo thành xuấthiện.Dựa theo thường thức mà Liễu Bình có được, thứ này được gọi là người máy.Người máy vừa xuất hiện, đã móc một khẩu súng màu đen ra chỉ về phía LiễuBình, nói: "Người gác đêm Liễu Bình, ta muốn kiểm tra thẻ căn cước củangươi."

"Cầm lấy."

Liễu Bình đưa thẻ căn cước chính thức của mình cho đối phương.Từ trong ngực người máy có một xúc tu kim loại lao ra chạm tới thẻ căn cước,ngay lập tức từ trên thẻ căn cước phóng ra một vệt sáng, quét từ đầu tới chânLiễu Bình."

Thân phận nghiệm chứng không sai, chớ khẩn trương, chúng ta tới hút điếuthuốc."

Người máy thu súng lại, đưa cho Liễu Bình một điếu thuốc."

Không cần, cám ơn."

Liễu Bình nói."

Không thú vị."

Người máy hậm hực nói.Nó bước đi, tới trước vách tường mật thất, bắt đầu leo lên phía trên.ễ"Chờ đã, ngươi đi nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi biết Người bán rượu chết ở nơi nào sao?"

Người máy hỏi."

Trên sàn nhà tại quán rượu, thế nhưng hắn ta đã cháy rụi rồi."

Liễu Bình nói."

Cháy rụi rồi?

Sinh mệnh gốc cacbon như các ngươi quá yếu ớt, không chịu nổibất cứ đòn nghiêm trọng nào, thế nhưng hắn ta có khá nhiều thủ đoạn nhỏ, chắchẳn không thể chết một cách dễ dàng như vậy được."

Người máy nói.Hai người trở lại sàn nhà của quán rượu, cùng nhìn về phía thi thể bị đốt cháykhét kia.Từ trong đôi mắt của Người máy ***** một luồng sáng quét về phía thi thể, sauđó ngồi xổm xuống, dùng tay ấn nhẹ vào đầu thi thể, nói: "Giải trừ tấm thẻ bàinày."

Ầm!Thi thể trên đất lập tức biến mất, hóa thành một tấm thẻ bài lơ lửng trên khôngrồi bị Người máy nắm chặt trong tay.Trên thẻ bài có vẽ một người trốn trong bùn đất, giơ một người giả lên cao, đặtlên mặt đất.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào tấm thẻ kia, lập tức có một hàng chữ xuất hiện:[Thẻ bài: Cơ thể chết giả.][Sau khi kích hoạt tấm thẻ bài này, thay thế bản thân thành một thế thân đã tửvong, bản thân lập tức chìm vào trong đất, thu lại mọi khí tức tiến vào trạng tháichết giả, chờ đợi được người giải cứu.]Còn có thể như vậy sao!Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài với vẻ hứng thú.Ngoài súng ống ra, hắn lại phát hiện một loại đồ vật rất thú vị."

Tạp bài sư chính là như vậy, chậc chậc."

Người máy nói với vẻ hâm mộ.Nó ném thẻ bài ra ngoài, nói: "Mở!"

Ầm...Thẻ bài biến mất.Mặt đất tách sang hai bên, Người bán rượu bò lên khỏi khe hở đó.Hắn ta có vẻ như rất thảm hại, trên người đều có vết thương máu chảy đầm đìa,thế nhưng trên mặt lại mang vẻ may mắn vì đã sống sót sau tai nạn."

Ta cũng đoán được ngươi có thể tìm được người tới cứu ta."

Người bán rượuvỗ vai Liễu Bình."

Tại sao?"

Liễu Bình hỏi.Liễu Bình vung tay lên, lập tức có một sương mù màu xanh biếc bay ra, xoaytròn quanh người Người bán rượu, rồi dần dần nhập vào trong những vết thươngcủa hắn ta."

Hít... cũng quá đau đi..."

Người bán rượu hít một luồng khí lạnh."

Kiên nhẫn chút đi, vết thương của ngươi cũng không nặng, đợi một lát là khỏingay."

Liễu Bình nói.Người bán rượu bật cười, nói: "Hôm qua ta đã xào bài một lần, mà ngươi lại đạibiểu cho may mắn trong tổ bài của ta... có thể mang tới may mắn cho ta."

"Các ngươi phải chỉnh lý toàn bộ cục diện hỗn loạn tại nơi này, nếu không mặttrên trách tội xuống, các ngươi đều phải bị treo cổ."

Người máy nói xen vào.Người bán rượu: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa phải làmviệc."

"Được, để ta sạc điện thêm năm phút đã."

Người máy lấy một cái đầu cắm từ bên hông ra, đi tới cạnh tường, ngồi xổmxuống, cắm nó vào trong một lỗ cắm rồi đứng im tại đó."

Nó làm cái gì vậy?"

Liễu Bình hỏi.Người bán rượu giải thích: "Người máy số hiệu S0005, nó có rất nhiều chứcnăng như là có thể xây dựng tường thành, nhà cửa, các loại thiết bị trong thờigian ngắn, còn có thể gọi điện lẫn gọi video, cũng có một vài năng lực của Tạpbài sư, có thể giải trừ hiệu quả của thẻ bài, cứu ta ra ngoài."

Liễu Bình nhìn về phía người máy kia với vẻ ngạc nhiên.Mặc dù hắn cũng biết một vài cách giả chết cùng chạy trốn, thế nhưng Ngườimáy này cũng không phải chỉ dựa vào Luyện khí thuật có thể chế tạo ra.Chắc hẳn phải dựa vào một bí quyết nào đó nữa."

Được rồi, chúng ta nói thẳng đi..."

Người bán rượu phủi tay, nói: "Trách nhiệm của ta là bảo vệ Ám Vụ trấn, tráchnhiệm của ngươi là bảo vệ Ám Vụ trấn vào ban đêm, hiện tại chúng ta đều thấtbại, nếu như không có cách nào bù đắp tổn thất, người ở phía trên sẽ treo cổchúng ta."

"Là kẻ nào hủy diệt Ám Vụ trấn?

Là cô bé vào khuya ngày hôm trước sao?

Tađoán là ngươi đã nghe nói về cô bé này."

Liễu Bình thử dò hỏi."

Thứ tới đêm qua cũng không phải cô bé này, thực tế thì ta cũng đã từng nóichuyện với cô bé kia một vài lần, cô bé này là một tồn tại có cấp bậc rất cao,cũng không có thù hận gì với chúng ta, sẽ không ra tay tùy tiện."

Người bánrượu nói."

Vậy là thứ gì?"

"Rất nhiều quái vật, quá nhiều, giống như là tận thế vậy."

"Khi trước đã từng xuất hiện chuyện như vậy hay không?"

"Hầu như là không có."

"Mục tiêu của quái vật là Ám Vụ trấn sao?"

ấ ấ"Ta lại cảm thấy... mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là thị trấn củachúng ta, mà là có nguyên nhân gì khác."

Người bán rượu nói, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.Liễu Bình run rẩy một lúc.Ngay cả một thị trấn nhỏ cũng khó bảo vệ như vậy, văn minh của thế giới nàylàm cách nào để tiếp tục sinh tồn tiếp chứ?-------Chương 62: Bắt đầu lại từ đầu (1)Liễu Bình vừa suy nghĩ vừa nói: "Dưới sự tấn công của nhiều quái vật như vậy,cơ bản là Ám Vụ trấn không có sức chống cự, nói cách khác, thị trấn này hoàntoàn không có ý nghĩa tồn tại."

Người bán rượu nói: "Không, nơi này là lối vào màn thứ nhất của thời không bíẩn, vĩnh viễn phải có một cứ điểm ở nơi này ngăn cản Vĩnh Dạ, cũng xâm nhậpvào thời không bí ẩn để thăm dò, điều này liên quan tới lợi ích của tất cả ngườisống."

"Lợi ích gì?"

"Nếu như Ám Vụ trấn biến mất, tốc độ của Vĩnh Dạ sẽ tăng tốc, ngươi sẽ thấybóng đêm dùng tốc độ càng mãnh liệt để cắn nuốt mọi thứ, nơi mà người sốngcó thể sinh tồn càng ngày càng ít."

Người bán rượu đi tới một mặt tường, rút một cục gạch ra.Răng rắc!Vách tường mở ra.Bên trong đó lại là một bức tường khác, trên tường viết một hàng chữ:"Mộ địa của Người gác đêm."

Dưới hàng chữ này, có từng tấm thẻ bài màu xám được dán chặt.Liễu Bình chăm chú nhìn tới, thấy được tấm thẻ bài *****ên có viết một hàngchữ:"Thủ lĩnh Người gác đêm, Karadu, đại pháp sư."

Người bán rượu rút tấm thẻ kia lay động trước mắt Liễu Bình, nói: "Đây là thẻphụ của Thủ lĩnh các ngươi, chỉ cần ta sử dụng nó, Thủ lĩnh của các ngươi sẽsống lại."

Ánh mắt Liễu Bình chuyển động, tìm được một tấm thẻ trong rất nhiều tấm thẻtrên đó."

Người gác đêm, Lão K, Khu Ma nhân."

Rõ ràng Lão K đã bị mình dùng súng bắn nát đầu, thế mà lại có thể sống lại tạiđây sao?Như vậy, ngoài Người gác đêm ra..."

Có phải tất cả mọi người đều có thể sống lại hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi đừng nói đùa, mười mấy tấm thẻ mộ địa này đã tiêu hao số lượng lớn tàinguyên của công ty, mới có thể tạo ra chúng, thêm một tấm thẻ cũng khôngđược."

Người bán rượu nói."

Vậy tại sao chỉ sống lại Người gác đêm?"

Á ấ ề ế ế ế ầ ố"Ám Vụ trấn là tiền tuyến, mà Người gác đêm chính là chiến sĩ tuyến đầu chốnglại Vĩnh Dạ, đào tạo mỗi một người đều rất gian nan, phải cam đoan đội ngũNgười gác đêm không tới mức bị tiêu diệt sạch sẽ, tiếp tục giữ vững nơi đây."

Người bán rượu nói, cầm tấm thẻ trong tay ném ra ngoài.Ầm!Thẻ bài lóe lên, hóa thành một người lăn xuống mặt đất.Thủ lĩnh Người gác đêm...Karadu!Ông ta vuốt lại đầu tóc đang rối bời, đội chiếc mũ xám khi trước lên đầu, dùngmột giọng điệu rất mệt mỏi, nói: "Có lẽ Lão K không thể trở về được."

"Tại sao?"

Người bán rượu lập tức rút tấm thẻ của Lão K ra."

Cậu ta bị lây nhiễm, nếu như không thể thoát khỏi trạng thái đó, cậu ta sẽ biếnthành quái vật, linh hồn không thể trở lại trong thẻ bài được."

Karadu nói.Người bán rượu ném tấm thẻ bài kia ra.Ầm!Lão K lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất, ôm chặt Liễu Bình khóc lớn: "Nhờcó cậu giết ta đó, cũng may là có cậu!"

"Cậu giết cậu ta?"

Karadu nói với vẻ kinh ngạc."

Tên này cầu xin ta."

Liễu Bình nhún vai, nói."

Giết thế nào?"

"Một súng nổ đầu."

"Cũng may là vậy, nếu không thì cậu ta chắc hẳn không thể sống lại được."

Karadu lẩm bẩm.Người bán rượu nhìn mấy người này rồi nói: "Các anh đã có một pháp sư, mộtKhu Ma nhân, một Người chữa trị, ta lại tìm ra một người phụ trách phòng ngựnữa cho các anh vậy."

Hắn ta rút một tấm thẻ bài khác từ trên tường xuống.Trên tấm thẻ bài viết một hàng chữ: "Người gác đêm, Alger, Thuẫn kỵ sĩ."

Ầm!Một người đàn ông vạm vỡ mặc chiến giáp rách nát bò dậy từ mặt đất."

Mẹ nó, lá chắn của ta bị vỡ nát."

Anh ta thở dài, nói.Cảm xúc của mấy người trở nên kém đi.Liễu Bình lại nhếch môi mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.Tạp bài sư!Hắn chưa từng gặp loại nghề nghiệp này, vậy mà có thể dùng phương pháp kỳdiệu như vậy để phục sinh người khác.ể ếNgay cả quẻ thuật mình cũng có thể học được, nếu có được tri thức của Tạp bàisư, sau đó học được kỹ xảo cùng năng lực của Tạp bài sư...Bỗng nhiên, có một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi muốn trở thành Tạp bài sư sao?]Hả?

Danh Sách lại chủ động nói chuyện, lạ lùng quá ha."

Đúng vậy, ta muốn có được lực lượng của Tạp bài sư, nó khá thú vị."

LiễuBình âm thầm trả lời.Một hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:[Tu vi hiện tại của ngươi quá thấp, không thể thừa nhận lực lượng của linh lực,trừ khi có một ngày, ngươi nhận được cơ hội trở thành Tạp bài sư.]"Cơ hội là gì?"

Liễu Bình hỏi.Lại một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Ta vẫn chưa phát hiện ra, chờ ta phát hiện rathì sẽ nói cho ngươi ngay lập tức.]"Ngươi nói vậy tương đương với không nói mà."

Liễu Bình nói với vẻ khó chịu.Một hàng chữ nhỏ lại hiện lên: [Tăng cao tu vi trước, sớm làm chuẩn bị.]Liễu Bình liếc mắt qua, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.Người bán rượu cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, vỗ bàn nói: "Lực lượng của tađã tiêu hao hết, các ngươi dìu ta đi ngủ một lát, nếu không buổi tối hôm nay tasẽ chỉ là một vật trang trí mà thôi, không thể tham dự vào chiến đấu của cácngươi."

"Vất vả."

Lão K và Alger đều đi tới, mỗi người đỡ một bên, dìu Người bán rượu đi vàocăn phòng phía sau.Người bán rượu nói cũng không quay đầu lại: "Người máy S0005, dọn dẹp sạchsẽ."

Người máy rút phích điện ra, thu hồi lại, hoạt động tứ chi rồi nói:"Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, trước giờ trưa là ta có thể xây dựng thị trấnnày một lần nữa."

Nó đi tới đống đổ nát bên ngoài quán rượu, trên người nó phun ra vô số hộpmàu đen cỡ nhỏ, chúng rơi trên mặt đất dần dần nở to ra, tổ hợp lại thành cácloại xe cơ giới khác nhau.Liễu Bình đang quan sát say sưa ngon lành thì Thủ lĩnh lại đi tới vỗ vai hắn,nói:"Cậu đi theo ta."

"À, được."

Liễu Bình đi theo ông ta đi tới rìa ngoài Ám Vụ trấn, đứng trước một nhà dânđã đổ sụp."

Nơi này là trụ sở của ta."

Thủ lĩnh Karadu nói.Ông ta đi vào trong đống đổ nát, tìm kiếm một lát rồi lấy từng vật phẩm bị trobụi bám đầy đi ra.Những thứ kỳ lạ đó khi bị tìm ra, chiếc nhẫn trên tay Karadu đều sẽ sáng lênmột chút.Ngay sau đó, những thứ kia lập tức biến mất.Liễu Bình nói: "Thủ lĩnh, ông muốn ta cùng tìm đồ giúp ông hay sao?"

"Không phải... ta sắp tìm được thứ đó rồi, cậu đợi ta một lát."

Karadu nói.-------Chương 63: Bắt đầu lại từ đầu (2)Một lát sau...Karadu trở lại trước mặt Liễu Bình, nói:"Quái vật trong Vĩnh Dạ giống như đều bị điên hết rồi, ta lo lắng tình huốngnhư vậy sẽ còn diễn ra."

"Nếu như tất cả mọi người đều có thẻ bài phục sinh, mọi chuyện cũng khôngcòn vấn đề gì cả."

Liễu Bình nói."

Có lẽ cậu còn không biết, thẻ bài phục sinh cần tiêu hao quá lớn, mỗi mộtngười chỉ có thể phục sinh một lần trong một năm thôi."

Karadu nói.Liễu Bình yên lặng."

Nếu như chúng ta lại chết lần nữa, linh hồn sẽ bị Vĩnh Dạ nuốt chửng, trởthành người chết hoặc quái vật giống như bọn chúng."

Karadu nói tiếp."

Thủ lĩnh, xem ra ngoài việc chờ chết ra, chúng ta còn phải nghĩ cách ứng đốitình trạng đó."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy... tìm tới nguyên nhân khiến quái vật điên cuồng cùng với giữ vữngÁm Vụ trấn qua đêm nay.

Khi làm được hai điểm này, chúng ta mới tính có thểbảo vệ tính mạng."

Thủ lĩnh nói."

Thủ lĩnh, chúng ta chỉ còn lại mấy người này, có thể làm được hay không?"

Liễu Bình nhún vai, hỏi."

Yên tâm đi, hôm nay là ngày *****ên của tháng, thế giới Tử Vong sẽ khá yênbình, quái vật mà buổi tối đi tới cũng sẽ không mạnh như đêm hôm qua."

Karadu lại hỏi: "Liễu Bình, cậu đã từng tiến vào nơi mộ táng rồi sao?

Chính làmột nghĩa địa khổng lồ có hai người tu hành trông coi đó?"

"Ta chỉ nhặt ve chai trong sa mạc, chưa từng tiến vào bất cứ mộ địa nào cả."

Liễu Bình nhớ tới lời dặn của người tu hành Luyện Khí trước khi chia tay, chonên mới trả lời như vậy."

Rất tốt."

Karadu nói.Ông ta xoa nhẹ chiếc nhẫn, lấy một lệnh bài từ đó ra ngoài cùng với một thẻ bàirất mỏng, cùng nhét vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát, trên lệnh bài không có bất cứ chữ nào cả.Ngay sau đó...Từng hàng chữ lấp lánh xuất hiện trong hư không:[Ngươi nhận được tín vật của thời không bí ẩn: Lệnh bài Tử Vong.][Đã hoàn thành kiểm tra vật này, kết luận thuộc tính của thứ này cùng loại vớimỏ neo định vị thời không."

ấ ể[Khi ngươi xuất hiện trong nơi mộ táng, ngươi có thể dựa vào thứ này, lập tứctiến vào thời không bí ẩn tương ứng nào đó.]Karadu đưa lệnh bài cho hắn, nói tác dụng của thứ này, lại rút tấm thẻ bài kialại, lay lay trước mắt Liễu Bình."

Tấm thẻ này, cậu phải cất kỹ, nó là thẻ bài quý giá nhất của ta, nếu không phảitình hình hiện tại quá đặc thù, ta sẽ không lấy nó ra."

Karadu nói với vẻ trântrọng.Liễu Bình nhìn về phía tấm thẻ bài kia.Đây là một tấm thẻ bài màu xanh lục, phía trên có vẽ một vòng xoáy liên tụcchuyển động.Karadu nói với vẻ nghiêm túc:"Thẻ Hồi Quy..."

"Đây là một tấm thẻ tiêu hao mà ai cũng có thể sử dụng."

"Chỉ cần cậu ném nó ra ngoài, ngay lập tức nó sẽ đưa cậu rời khỏi thế giới TửVong, trở về Ám Vụ trấn."

Sắc mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc.Hắn đã phải trải qua vô số nguy hiểm mới có thể trở lại thế giới người sống,đương nhiên biết được giá trị của tấm thẻ này quý giá tới mức nào."

Ta sẽ sử dụng nó một cách hợp lý nhất."

Liễu Bình nói."

Ừ, cậu tới từ hoang dã, lại đã từng nhặt ve chai tại thế giới Tử Vong, là mộtngười thông minh, biết cả chiến đấu lẫn chữa trị, hi vọng cậu cũng có thể mangtới may mắn cho ta."

Karadu thở dài, nói."

Chúng ta có bao nhiêu thời gian để điều tra chân tướng mọi chuyện?"

LiễuBình hỏi."

Trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta phải giải quyết chuyện này."

Karadunói.Mười phút sau...Tại biên giới thế giới bị bóng đêm bao phủ có một cánh cửa khổng lồ đượcdựng lên.Karadu đặt tay lên trên cánh cửa, thì thầm: "Lấy danh nghĩa người chưa từng tớiBỉ ngạn, mở ra con đường đi về thế giới Tử Vong."

Ầm ầm...Cánh cửa mở toang ra."

Nhớ kỹ, chỉ có màn thứ nhất là an toàn, có lẽ cậu sẽ thấy được một vài ngườitu hành ở nơi đó... cậu cần tâm sự với bọn họ để biết được chân tướng mọichuyện ngày hôm qua là như thế nào."

Karadu dặn dò."

Bọn họ sẽ trợ giúp ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, cậu có lệnh bài, bọn họ sẽ coi cậu là người một nhà, thậm chí cóthể dẫn cậu tới màn diễn thứ hai nữa."

Karadu nói."

Vậy còn ông thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã rời khỏi màn *****ên rồi, nếu như lại trở về sẽ làm cho đám người chếtnghi ngờ, cho nên ta sẽ đi tới một màn diễn khác."

Karadu nói.Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong cánh cửa đen ngòm trước mắt.Cánh cửa lại khép lại....Đêm tối.Bóng đêm bao phủ mọi thứ.Liễu Bình mở mắt ra, ngồi dậy từ cáng cứu thương.Nơi này là một doanh trại lâm thời, từng tu sĩ bị thương rất nặng nằm trên cáccáng cứu thương, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ.Mình lại trở về nơi mộ táng.Rất thú vị, chẳng lẽ mình lại bắt đầu lại từ đầu sao?Lần này...Có còn quái vật nào tới đây đuổi giết chính mình hay không?Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.Bỗng nhiên, chiếc lệnh bài kia trôi nổi trên hư không, tản thành vô số điểmsáng, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.Mấy hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không"['Lệnh bài Tử Vong' đã được kích hoạt, nó giúp ngươi có được một thân phậnlâm thời nào đó.][Ngươi có thể xuất hiện một cách hợp lý tại màn kịch này.][Bản Danh Sách chưa bao giờ gặp tình huống nào như vậy.][Để chúng ta xem xem, sẽ diễn ra sự kiện nào.]Chữ nhỏ thu nhỏ, biến mất vào trong hư không.Ngay sau đó, cửa trại bị mở ra, một người tu hành xa lạ đi vào."

Đạo hữu, có vẻ như ngươi đã hồi phục khá tốt rồi."

Người tu hành quan sát Liễu Bình, vừa cười vừa nói.['Lệnh bài Tử Vong' đã được kích hoạt, nó có thể giúp ngươi có được một thânphận lâm thời nào đó.][Ngươi có thể xuất hiện trong màn kịch này một cách hợp lý.][Bản Danh Sách chưa bao giờ gặp tình huống nào như vậy.][Để chúng ta xem xem, sẽ diễn ra sự kiện nào.]ế ấChữ nhỏ thu nhỏ, biến mất vào trong hư không.Ngay sau đó, cửa trại bị mở ra, một người tu hành xa lạ giơ bó đuốc đi vào.Ánh lửa chiếu sáng doanh trại."

Đạo hữu, có vẻ như ngươi đã hồi phục khá tốt rồi."

Người tu hành vừa cườivừa nói.Thế nhưng theo vẻ mặt của hắn ta thì có vẻ như hắn ta không quen biết LiễuBình.Tu sĩ Luyện Khí cùng sư thúc của hắn ta khi trước đã đi đâu rồi?-------Chương 64: Người thổi lửa (1)Lúc này, Liễu Bình cũng không bị thương nên mỉm cười, ôm quyền nói: "Cámơn đạo hữu đã cứu giúp."

Người tu hành kia thì xua tay liên tục, nói: "Cũng không phải là ta cứu, ngươinằm ở đây đã ba ngày ba đêm, cũng may Hồi Sinh tán có tác dụng, nếu khôngthì có lẽ ngươi sẽ không khôi phục được như này."

Hắn ta giơ chai thuốc Hồi Sinh tán ra hiệu cho Liễu Bình.Liễu Bình yên tĩnh quan sát đối phương, bỗng cười nói: "Đạo hữu, nơi này chỉcó một mình ngươi thôi sao?

Những người khác đâu?"

"Đều đi tới tiền tuyến cả rồi, nghe nói đã xảy ra chuyện gì đó."

Người tu hànhkia nói.Liễu Bình hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không rõ lắm, nếu như ngươi đi tới nơi nhiều người thì có lẽ sẽ biếtđược nguyên nhân tại sao."

Đối phương nói."

Không được, ta vẫn cảm thấy hơi váng đầu."

Liễu Bình rên rỉ.Người tu hành hơi ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi cắm bó đuốc trên tay lênphần đất trống cạnh cáng cứu thương của Liễu Bình."

Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi, chờ ngươi muốn đi ra thì mangtheo bó đuốc đi ra."

Người tu hành nói xong thì quay người rời đi.Trong doanh trại, lại khôi phục sự yên tĩnh.Liễu Bình nhìn qua bó đuốc cháy hừng hực kia, rồi đảo mắt lại nhìn về phía hưkhông.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện ở nơi đó:[Màn thứ nhất.][Nơi này là màn mở đầu, cũng là nơi mở đầu đạo lộ do ngươi tự lựa chọn.][Những điểm quan trọng trong kịch bản:][Cuộc chiến tranh tại tiền tuyến đã sắp kết thúc, ngươi lại tỉnh lại tại nơi mộtáng một cách không ngờ, đang gặp phải lựa chọn cho vận mệnh của bản thân.][Căn cứ những tin tức đã biết, nói rõ:][Đi báo danh tại Tiên Phong doanh sẽ thu hoạch được chiến công, từ đó sẽ thuđược danh vọng, công pháp và tài sản phong phú;][Đi báo danh tại Kiêu Kỵ doanh sẽ có thể kết bạn với các đệ tử của môn pháilớn;][Đi báo danh tại Kho hậu bị quân giới thì có tỉ lệ khá cao thu hoạch được bảovật.]ầ[Ngươi còn cần so tài một trận với người khác.][Người tu hành phụ trách nơi đây sẽ căn cứ vào biểu hiện của ngươi, quyết địnhngươi sẽ đi tới nơi nào.][Khi ngươi đã xác định hướng đi cho bản thân, sẽ có nhắc nhở về kịch bản mànkế tiếp cho ngươi.]Liễu Bình đọc xong thì âm thầm hỏi: "Lần trước khi chúng ta tới nơi này, tại saongươi lại không nói?"

Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Bản Danh Sách phải nhắc nhở ngươi một điều.][Kiểu chữ của Bản Danh Sách là có ngọn lửa cháy hừng hực rất lóa mắt, chỉ tamới có, không thể giả mạo, thấy chữ như thấy Bản Danh Sách.][Những dòng chữ cong vẹo khác, cũng không phải là nhắc nhở của Bản DanhSách.][Bọn chúng tới từ lệnh bài Tử Vong mà ngươi có được.]Ánh mắt Liễu Bình ngưng lại.Thì ra là thế.Mọi thứ trong thế giới Tu Hành đều đã được thiết kế từ trước.Nếu như có người bên ngoài đi tới, ngay cả hướng dẫn kỹ càng cũng đều có.Bọn họ chỉ cần làm mọi thứ dựa theo hướng dẫn, đã có thể đi tới kịch bản tươngứng, từ đó thu hoạch được một vài thứ từ thế giới Tu Hành.Điều này không giống một vở kịch sao?Bỗng nhiên...Lại có từng hàng chữ bốc lửa hiện lên trong hư không:[Thông báo một tình huống đặc biệt.][Thời không bí ẩn trước mắt đã bị phát hiện, có một tồn tại thần bí sắp xâmnhập vào thời không hiện tại!]Liễu Bình lập tức đứng dậy, lật tay lấy khẩu súng shotgun ra, lắp hai viên đạnthần thánh vào trong.Tay hắn cầm súng, cảnh giác nhìn xung quanh.Một giây sau...Một giọng nữ bỗng vang lên:"Đừng khẩn trương như vậy, là ta."

Hư không vỡ vụn rồi tản đi như màn sân khấu tách ra vậy, ngay sau đó, một côbé có mái tóc dài xõa vai đi tới.Cô bé có một đôi con ngươi màu đỏ tươi như hai viên đá quý vậy, nhìn chằmchằm Liễu Bình, cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay.Hư không phía sau cô bé khép lại."

Hóa ra là ngươi."

Liễu Bình nói.Mình và đối phương không hận không thù, thậm chí còn chế tạo ra hai thi thểquái vật ẩn chứa chất độc cực mạnh cho đối phương ăn nữa.Đương nhiên...Đối phương cũng đã nói cho mình một vài bí mật.Cũng không biết nguyên nhân đối phương xuất hiện lần này là sao nữa."

Lần *****ên chúng ta gặp mặt, ta đã từng nói với ngươi, thế giới Tu Hành chỉlà một vở kịch mà thôi."

Cô bé nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Màn *****ên được xác định là điểm bắt đầu, mỗi một người chỉ có thể tới mộtlần, mà ngươi đã xuất hiện ở nơi này lần thứ hai...

điều này là một nghịch lýkhông thể giải thích đối với toàn bộ thế giới Tu Hành."

Cô bé lại nói."

Ta chỉ là một tu sĩ nho nhỏ mà thôi, làm sao có được năng lực lớn như vậychứ?"

Liễu Bình cười nói."

Bởi vì ngươi là trường hợp ngoại lệ."

Cô bé nói."

Ngoại lệ?"

Liễu Bình nói với vẻ ngạc nhiên.Cô bé gật đầu, nói: "Đúng vậy, coi như những người tu hành thức tỉnh lần nữahoặc là đoạt xá, thậm chí những người chống lại kia, bọn họ tự nhận rằng thấyrõ chân tướng, thực ra bọn họ cũng chỉ là một bộ phận trong kịch bản mà thôi,mà ngươi lại không phải."

Liễu Bình nhớ tới những tu sĩ đã từng trợ giúp chính mình.Thậm chí là Yêu Vương tiền nhiệm.Còn có vị Lý sư tỷ đã từng quấn sợi tóc lên cổ tay mình nữa.Nếu như mọi thứ đều là một phần trong kịch bản... như vậy..."

Bọn họ đều đã bị kiểm soát... vậy ta thì sao?

Ta là cái gì?"

Hắn hỏi."

Ngươi là một người hoàn toàn không có trong kịch bản, ngươi đã sống lại, tạothành ảnh hưởng đối với kịch bản, loại ảnh hưởng này có thể lớn có thể nhỏ,chủ yếu là... lập trường của ngươi."

Cô bé nói."

Xin lắng tai nghe."

Liễu Bình nói.Cô bé nói: "Nếu như ngươi đứng về phía Sinh giới, vậy thì hãy đi làm mọi thứdựa vào kịch bản do Sinh giới dựng lên, như vậy, kịch bản của thế giới Tu Hànhsẽ không thay đổi bất cứ thứ gì, một vài sai lầm sinh ra bởi vì ngươi cũng sẽ dầndần không quan trọng nữa, có thể bỏ qua không tính."

"Nếu như ta đứng về phía thế giới Tu Hành thì sao?"

Liễu Bình hỏi-------Chương 65: Người thổi lửa (2)Cô bé nhìn quanh một lượt, đi tới trước, cầm cây đuốc mà khi trước người tuhành cắm ở đó lên.Ánh lửa chiếu sáng gương mặt của cô bé."

Ngươi đã có thân phận chính thức của Sinh giới, nếu như ngươi đứng về phíaSinh giới, hoàn toàn có thể cứu vớt chính ngươi, từ đó làm một người sống,phấn đấu loại bỏ bóng đêm Vĩnh Dạ, vì làm cho ánh sáng chiếu rọi mặt đất, cứuvớt những người còn sống."

Cô bén nói với giọng bình tĩnh."

Nếu như ta đứng về phía thế giới Tu Hành thì sao?"

Liễu Bình hỏi lại lần nữa."

Không ai biết sẽ diễn ra chuyện gì, thế nhưng ta có thể biết chắc một điều."

Côbé nói."

Thứ gì?"

"Kịch bản tại thế giới Tu Hành sẽ đi hướng sụp đổ chỉ bởi vì ngươi, mặc dù cầnthời gian, thế nhưng điều này là một sự kiện không thể thay đổi."

Cô bé đưa bó đuốc cho hắn."

Lựa chọn Sinh giới thì cầm cây đuốc này đi ra ngoài, nói chuyện với người tuhành kia, dựa theo kịch bản đó mà thu hoạch các loại lợi ích."

"Lựa chọn thế giới Tu Hành thì hãy làm những thứ khác biệt... làm bất cứ thứ gìcũng được."

Cô bé lùi về phía sau mấy bước, nhìn thẳng vào mắt Liễu Bình.Thời gian dần dần trôi qua.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói:"Ta đã từng gặp một người tu hành, người đó làm việc dựa theo chỉ dẫn của vậnmệnh, liên tục nhảy xuống vách núi rất nhiều lần, bị các loại cạm bẫy *****."

"Không liên quan tới lập trường, thế nhưng ta cảm thấy..."

"Nếu như đây là ánh sáng, ánh sáng như vậy chính là đối tượng phỉ nhổ của ta."

"Không có ai cần phải trở thành nhân vật bị người khác điều khiển cả."

Cô bé lắng nghe, ánh mắt trở nên sâu thẳm."

Vậy, quyết định của ngươi là?"

Cô bé hỏi.Liễu Bình vận dụng linh lực, thổi mạnh về phía bó đuốc trên tay.Ánh lửa lập tức dập tắt.Ánh sáng rút đi.Bóng tối bao phủ mọi vật."

Vậy thì hãy để mọi thứ trở nên không thể đoán trước đi."

ễLiễu Bình nói với vẻ thản nhiên.Trong doanh trại."

Cho nên ngươi dự định đứng về phía người tu hành sao?"

Cô bé hỏi dò.Liễu Bình lắc đầu."

Ngươi chọn phá hoại kịch bản, là vì cứu vớt thế giới?

Hay là vì chính nghĩa?"

Cô bé hỏi tiếp."

Ngươi cũng không nên coi ta trở thành người đại diện cho người tu hành, takhông đại biểu cho bất cứ kẻ nào, ta chỉ muốn làm theo ý thích của bản thân,không định mở rộng chính nghĩa, cũng không đại biểu ta sẽ cứu vớt bọn họ."

Liễu Bình nói."

Vậy ý của ngươi là..."

Cô bé hỏi tiếp."

Không phải như vậy thì càng thú vị hơn sao?"

Liễu Bình nói với vẻ nghiêmtúc.Bóng đêm bao phủ xung quanh hắn, im ắng tĩnh lặng.Cô bé bật cười, nhìn có vẻ rất hào hứng.Cô bé vứt một lọ thủy tinh cho Liễu Bình."

Lựa chọn của ngươi làm ta rất bất ngờ, nào, chúng ta có thể uống một chén."

"Thứ này là thứ gì?"

Liễu Bình hỏi."

Bia... có lẽ ngươi chưa từng uống thứ này, thế giới của các ngươi không có thứnày."

Cô bé cũng lấy một lọ thủy tinh có màu hoa hồng đỏ ra, mở nắp chai, nói vớiLiễu Bình:"Nào, chúng ta nên uống một lần để chúc mừng."

"Chúc mừng cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chúc mừng mọi thứ sắp đi lệch quỹ đạo."

Cô bé nói.Liễu Bình học cách của cô bé để mở nắp chai, thử uống một hớp nhỏ."

Vị như thế nào?"

Cô bé hỏi."

Ta khá thích vị như thế này...

à đúng rồi, ngươi uống rượu gì vậy?"

"Ta uống nước ngọt."

"Ngươi cạn ly với ta, thế mà ngươi lại uống nước ngọt?"

Liễu Bình hỏi."

Người ta là con gái mà, với lại ngươi nhìn lâu như vậy mới uống một hớp nhỏ,thế mà cũng coi là cạn ly à?"

Cô bé hỏi.Hai người nhìn nhau, cảm giác cũng trở nên thân quen hơn trước."

Tên ta là Liễu Bình, còn ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là tồn tại trong Vĩnh Dạ, những thứ khác không thể nói cho ngươi bết, nếukhông ngươi sẽ gặp tai nạn lớn."

Cô bé nói với vẻ thản nheine.ế ề"Vĩnh Dạ?

Ta cũng tỉnh lại từ trong Vĩnh Dạ, toàn bộ thế giới Tu Hành đều tỉnhlại từ trong Vĩnh Dạ, chúng ta đều là tồn tại bên trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói."

Ngươi cũng đừng thăm dò ta..."

Cô bé mỉm cười, nói: "Thực ra toàn bộ thế giớicủa các ngươi, thậm chí tất cả người tu hành đều không thuộc về Vĩnh Dạ."

"Vậy cái gì mới là Vĩnh Dạ?"

Liễu Bình hỏi."

Nó là nơi mà người chết ngủ say."

Cô bé nói."

Thế nhưng ngươi đã tỉnh dậy."

Liễu Bình nói."

Trong thời đại quá khứ, ta vẫn luôn ngủ rất ngon, thế nhưng từ khi thế giới TuHành chuyển tới, ta đã tỉnh lại, lại còn rất dễ mất ngủ nữa."

Cô bé nói với vẻkhó chịu.Hư không sau lưng cô bé dần dần vỡ vụn, hiện lên vùng hoang dã hoang vu tămtối."

Ngươi đã lựa chọn, như vậy ta cũng phải có chuẩn bị mới được."

Cô bé nói."

Ngươi định làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chờ tới tiếp điểm *****ên dẫn tới kịch bản sụp đổ tới, ta sẽ dẫn ngươi đi xemchân tướng của thế giới này."

Cô bé đặt cái chai xuống, nói.Cô bé lùi vào trong khu vực hoang dã phía sau.Hư không dần dần khép lại.Cô bé rời đi.Liễu Bình ở chỗ cũ suy nghĩ một lát, lại nhìn về phía chai bia trong tay.Mấy hàng chữ nhỏ hiện lên trên chai bia:[Tên: Thức uống ngon nhất.][Bia nguyên chất, nồng độ cồn 11.5° P.][Nguyên liệu: Nước, mạch nha, mật ong, hoa bia,...][Tới từ một lần Thiên trụy nào đó.]Hóa ra chai bia này cũng không phải tới từ Vĩnh Dạ.Liễu Bình uống một hơi cạn sạch chai bia, thu lại cái chai, chậm rãi đi ra ngoàidoanh trại.Trời vẫn đen kịt như trước.Hắn ngẩng đầu quan sát một lát, bước chân đi qua mấy doanh trại, đi qua vô sốmộ bia, đi tới trước trận pháp truyền tống.Người tu hành kia đứng trước trận pháp, sử dụng vài đạo quyết, pháp trận lậptức sáng lên."

Ngươi có thể đi tới ba nơi, theo thứ tự là Tiên Phong doanh, Kiêu Kỵ doanhcùng với Kho hậu bị quân giới."

Người tu hành nói.Hắn ta xoay người, mỉm cười nói với Liễu Bình:ế ắ ố ầ"Thế nhưng theo quy tắc, người nào muốn rời khỏi nơi này cần vượt qua thửthách của ta, để xem đã hồi phục hoàn toàn hay chưa, mới có thể dẫn các ngươitới những nơi khác nhau."

"Thử thách như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Nói về cảm xúc của ngươi đối với cuộc chiến tranh này, sau đó chiến đấu vớita một trận."

Người tu hành nói.-------Chương 66: Hắn đơ máy (1)Liễu Bình nhìn về phía đối phương.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:Thế nhưng kiểu chữ của những chữ này đều rất bình thường:[Nhắc nhở quan trọng: Đối phương chính là đại tu sĩ cảnh giới Phong Thánh,cũng không phải là tồn tại mà ngươi có thể chiến thắng.][Ngươi có ba loại phương pháp có thể lựa chọn:][Loại thứ nhất, thể hiện lòng dũng cảm, tinh thần vì muôn dân trăm họ, nếu nhưngươi biểu hiện bản thân với góc độ này, lại có thể giữ vững sự tỉnh táo tự nhiêntrong chiến đấu, đối phương sẽ đưa ngươi tới Tiên Phong doanh;Loại thứ hai, khóc ròng ròng, kể những điều bi thảm đã diễn ra trong chiếntranh, lại có thể phấn đấu quên mình trong chiến đấu, đối phương sẽ đưa ngươitới Kiêu Kỵ doanh;Loại thứ ba, nếu như ngươi không thể hoàn thành hai phương pháp trên, đốiphương sẽ đưa ngươi tới Kho hậu bị quân giới.]Tất cả chữ nhỏ biến mất.Ngay sau đó, từng hàng chữ bốc cháy hừng hực xuất hiện:[Nhắc nhở: Nếu như ngươi muốn phá vỡ kịch bản trước mắt, xin đừng làm theohướng dẫn bên trên.]Liễu Bình im lặng.Không nghĩ tới, Danh Sách còn so kè kiểu chữ với kịch bản nữa.Hắn nhìn về phía người tu hành kia, mỉm cười nói:"Tiền bối, hay là chúng ta chiến đấu trước đi."

Người tu hành kia nói: "Được, ngươi có thể bắt đầu tấn công rồi."

Liễu Bình nói: "Hiện tại ta mới tới Trúc Cơ, hay là tiền bối cũng áp chế cảnhgiới bản thân tại Trúc Cơ?

Nếu không ta hoàn toàn không thể chiến thắng ngài,trận chiến đấu này cũng hoàn toàn không có ý nghĩa."

Người tu hành cười lớn, lắc đầu nói: "Bây giờ người tuổi trẻ đều có lòng háothắng mạnh như vậy sao?"

Nói xong, hắn ta thu hồi khí thế của bản thân lại, linh lực dần dần hạ xuống tớitiêu chuẩn tương đương với Liễu Bình."

Không phải là lòng háo thắng, chỉ vì như vậy mới càng thú vị hơn mà thôi."

Liễu Bình nói."

Được, ngươi tới đi."

"Ta tới."

ễ ắ ắ ấ ấ ẳ ềLiễu Bình cúi người vọt tới trước, nắm chặt nắm đấm đấm thẳng về phía mặtcủa đối phương.Ầm!Nắm đấm của hắn bị đối phương dùng bàn tay cản lại."

Hóa ra là một võ tu."

Người tu hành vừa cười vừa nói.Bỗng nhiên, sắc mặt của Người tu hành thay đổi.Chẳng biết từ khi nào, bàn tay của hắn ta đã bị vụn băng bao phủ, dính chặt vớinắm đấm của đối phương.Người tu hành dùng sức đẩy về phía trước...Vụn băng bao phủ quanh nắm tay bị chấn vỡ ngay lập tức, thế nhưng ngay sauđó lại ngưng tụ lại, Liễu Bình không những không bị đẩy bay ra ngoài, mà còndính chặt vào bàn tay của hắn ta, mượn lực của hắn ta hơi lay động, lại lao tới.Tay hai người dính chặt vào nhau, không thể tách ra, đành phải dùng một taycùng hai chân còn lại so đấu.Liễu Bình và đối phương đánh mười mấy chiêu, cân sức ngang tài, không đểbản thân mình rơi vào thế yếu một chút nào."

Quyền pháp vững chắc."

Người tu hành khen ngợi."

Cám ơn lời khen, cẩn thận."

Liễu Bình nói.Quyền pháp này cực kỳ thâm ảo, chính là kiệt tác do bản thân mình khổ tâmsáng tạo, hiện tại với cảnh giới Trúc Cơ thì chỉ có thể phát huy 10% uy lực củanó mà thôi.Ngay sau đó...Trên người Liễu Bình thả ra sương mù trắng lạnh lẽo, hóa thành bảy tám bóngngười.Người tu hành kia dùng thần niệm quan sát thì thấy một nắm đấm xông ra vô sốảo ảnh, xuất hiện ngay trước mặt mình.Là nắm đấm đã đông cứng với bàn tay mình!Ầm!Người tu hành tản ra linh áp cực kỳ *****, hóa thành khí kình, đẩy bay LiễuBình ra ngoài.Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ phức tạp.Thân là một tu sĩ cảnh giới Phong Thánh, lòng kiêu ngạo của hắn ta không chophép hắn ta bị một tu sĩ Trúc Cơ đánh trúng.Cho nên, chỉ có thể thả ra lực lượng bản thân.Liễu Bình bay ngược giữa không trung gần trăm mét, nhẹ nhàng rơi xuống mặtđất, cười nói:"Cám ơn tiền bối đã nhường."

ầNgười tu hành cúi đầu quan sát bàn tay của mình, trên bàn tay mình có một tảngbăng hình nắm đấm đang dính chặt vào."

Xem ra mười mấy quyền mà ngươi đánh với ta, cũng là vì làm cho ta tưởngrằng một bàn tay khác của ngươi đã bị đông cứng, không thể ra tay nữa."

Ngườitu hành nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình thừa nhận."

Quyền pháp của ngươi thuộc môn phái nào?"

Người tu hành hỏi."

Tự ta sáng tạo."

Liễu Bình nói."

Tên của quyền pháp là gì?"

"Nó có tên là n n Ái Ái Đả Đả Nháo Nháo Quyền."

"Rõ ràng nó là một quyền pháp băng sương cao thâm, tại sao lại có tên đó?"

"Khi trước có một cặp đạo lữ song tu, mỗi khi trời tối bên gái đều muốn so tàivới bên trai, nếu không so tài thì không được phép đi ngủ."

"Điều này rất bình thường mà, so tài là xong thôi chứ?"

"Thế nhưng mỗi lần bên trai thắng, bên gái lại thẹn quá hóa giận, xoay ngườichạy về động phủ, đóng cửa lại không cho bên trai đi vào."

"Vậy thì nhường bên gái là được rồi mà."

"Thực lực hai người không hơn kém nhau bao nhiêu, nếu như bên trai nhườngbên gái thì sẽ bị đánh sưng như đầu heo, thậm chí còn bị thương, ngay cảchuyện vui vẻ mà ban đêm muốn làm cũng mất hết cả hứng thú."

"Cho nên quyền pháp này..."

"Đúng, người nam tu sĩ đó tìm ta, nhờ ta nghiên cứu sáng tạo ra bộ quyền phápn n Ái Ái Đả Đả Nháo Nháo này, kể từ đó, đã có thể chiến thắng đối phương, lạicó thể ngăn cản không cho đối phương chạy mất."

Người tu hành ngẫm nghĩ.Vừa rồi nếu như bản thân mình không thả linh áp của cảnh giới Phong Thánhra, đối phương thật sự có thể quấn quanh người mình mà đánh, thỉnh thoảng cònthả khí lạnh ra làm cho hai người dính lại với nhau.Thực sự là không thể trốn được."

Đúng là một quyền pháp thú vị, loại quyền pháp dán người... có thể điều khiểnkhí lạnh tốt như vậy, ta còn không thể thoát khỏi nữa, thật sự là không tệ."

Hắn ta vừa khen ngợi, vừa lấy trận bàn ra, bắt đầu cài đặt trận pháp."

Tiền bối, chờ đã, ta đã thắng, có thể tự mình lựa chọn điểm đến hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Những nơi như Tiên Phong doanh, Kiêu Kỵ doanh cùng với hậu cần đều là nơiđến rất tốt, nếu không thì ngươi định đi nơi nào?"

Người tu hành hỏi."

Đúng là rất tốt, thế nhưng có lẽ ta không thể đi tới mấy nơi mà ngài đã nói."

Hắn nói."

Tại sao?"

Người tu hành kia hỏi với vẻ tò mò."

Bởi vì môn phái của ta đã biến mất trong chiến tranh rồi, chỉ còn lại một mìnhta."

Liễu Bình nói.Đối phương hơi sững người.Hắn ta không nghĩ tới lại là chuyện này.-------Chương 67: Hắn đơ máy (2)Một lúc lâu sau...Vị tu sĩ Phong Thánh này mới hỏi: "Ngươi là ai?"

"Bách Sinh môn, Liễu Bình."

Liễu Bình nói.Đây là thân phận do sư phụ của mình chuẩn bị cho mình.Thế nhưng toàn bộ màn kịch ban đầu đã biến đổi, hai người tu hành khi trướcđã biến mất, người trước mặt này tới thay thế.Như vậy, thân phận này còn có thể sử dụng hay không?Liễu Bình nhìn chằm chằm vào người tu hành trước mắt."

Tình huống đặc biệt khó gặp...

để ta suy nghĩ một lát... hầu như chưa từng cótình huống giống như vậy xảy ra, ta nên đưa ngươi tới nơi nào đây?"

Người tu hành suy tư một lát rồi mới nhìn về phía hắn, nói: "Đại doanh tại TâyHoang là một nơi trung chuyển để vận binh, hiện tại nơi đó phụ trách sắp xếpcho những tu sĩ mà tông môn đã bị hủy diệt, à đúng rồi, môn phái của ngươi làgì?

Tên ngươi nữa?"

"Bách Sinh Môn, Liễu Bình."

Liễu Bình nói."

Môn phái của ngươi là gì?

Tên ngươi nữa?"

Đối phương lại hỏi.Liễu Bình nhìn về phía đối phương, không nói lời nào."

Môn phái của ngươi là gì?

Tên ngươi nữa?"

"Môn phái của ngươi là gì?

Tên ngươi nữa?"

"Môn phái của ngươi là gì?

Tên ngươi nữa?"

"..."

Đối phương liên tục lặp lại câu hỏi, vẻ mặt trên mặt dần dần trở nên dại ra.Từng hàng chữ bốc lửa hiện lên:[Hắn ta đã đơ máy rồi.][Ngươi đã phá hủy kịch bản ban đầu, linh hồn của đối phương sẽ dần dần tiếnvào trạng thái tỉnh táo.][Kịch bản ban đầu bắt đầu sụp đổ.][Mọi thứ bắt đầu đi về phía không thể dự đoán.][Thời gian dự tính: Bảy giây.][Bảy, sáu, năm,... hai, một!][Kịch bản bắt đầu phát triển về hướng không thể dự đoán.][Thời gian dự tính: Bảy giây.][Bảy, sáu, năm... hai, một!]Tất cả chữ nhỏ đều biến mất.Người tu hành kia giật mình, thở dài nói: "Ngươi cũng không dễ dàng gì."

Hắn ta lấy một viên ngọc giản ra, dùng thần niệm quét vào trong, lẩm bẩm:"Bách Sinh môn...

để ta xem xem...

À đây rồi, Liễu Bình, tông môn của ngươiđã bị hủy diệt, chỉ còn lại một mình ngươi, cũng vừa lúc phù hợp điều kiện đitới đại doanh Tây Hoang."

"Cám ơn."

Liễu Bình nói.Nói cách khác, bản thân mình ở trong thế giới này, đã có một thân phận chínhthức được ghi chép lại, điều này cũng sẽ không thay đổi dù cho mình lại tiếnvào lần nữa.Thế nhưng mình lại không ở trong màn kịch này."

Cầm lệnh bài này, phải tu hành tốt nhé."

Người tu hành ấm áp nói.Hắn ta đưa một tấm lệnh bài cho Liễu Bình, thuận tay lấy một trận bàn ra, bắtđầu điều chỉnh trận pháp truyền tống."

Kỳ lạ, hình như đã lâu rồi ta chưa từng đưa ai tới đại doanh Tây Hoang cả...Cũng không biết tại sao lại có loại ảo giác này nữa..."

Người tu hành lẩm bẩm.Trong hư không cạnh bên hắn ta, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Dây điều khiển vận mệnh của hắn ta đã bị ngươi phá hủy.][Thuyết minh: Ngươi là một nhân vật không thể thiếu trong thế giới Tu Hành,thế nhưng từ xưa tới nay ngươi lại không ở trong kịch bản, khi ngươi xuất hiện,mỗi hành vi cử chỉ của ngươi đều ảnh hưởng tới hướng đi của toàn bộ thế giớiTu Hành.][Theo thời gian trôi qua, người tu hành sẽ dần dần tỉnh táo lại, không bị điềukhiển nữa.]Liễu Bình đọc hết rồi ôm quyền với đối phương: "Tiền bối, ta đi đây, bảotrọng."

"Ừ, quyền pháp của ngươi rất lợi hại, lần sau hãy đổi một cái tên bình thườnghơn đi, điều này sẽ tốt cho ngươi."

Người tu hành kia dặn dò."

Vậy thì gọi nó là quyền pháp cần tu luyện dành cho vợ chồng trước khi cùnggiường chung gối, thế nào?"

Liễu Bình nghiêm túc trưng cầu ý kiến."...

Được rồi, ngươi tự cầu phúc đi."

Người tu hành sửng sốt mấy giây rồi mớinói.Trên pháp trận, từng luồng sáng bắt đầu sáng lên.Truyền tống, sắp bắt đầu.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trước mắt Liễu Bình:ầ ắ ổ[Chú ý, Thần thông của ngươi sắp trao đổi thành công.][Năm,][Bốn,][Ba,][Hai,][Một.][Thần thông đã thức tỉnh!][Ngươi đã mất đi đạo và kỹ xảo dựa vào quẻ thuật để cảm ứng Thiên cơ.][Ngươi thu được năng lực siêu phàm: Kiến Văn Như Danh.]Ánh sáng trong pháp trận bắt đầu tỏa sáng hừng hực, bao phủ Liễu Bình, làmcho hắn biến mất tại chỗ....Mấy chục phút sau...Tại đại doanh Tây Hoang."

Tên?"

"Liễu Bình."

"Tông môn?"

"Bách Sinh."

"Hóa ra là ngươi, chúng ta đã nhận được tin tức, cũng biết những gì mà ngươiđã trải qua, thế nhưng gần đây trên tiền tuyến có yêu ma giả dạng nhân tộc, chonên ta vẫn phải kiểm tra ngươi một lần."

Liễu Bình đưa lệnh bài tới.Ba người trưởng lão ngồi sau cái bàn, một người trong đó nhận lệnh bài, quansát ấn ký bí pháp trên lệnh bài một cách tỉ mỉ.Trong thời gian này, gian phòng trở nên yên tĩnh.Liễu Bình lại hơi liếc nhìn về phía hư không trên đầu của ba vị trưởng lão này.Trên đầu họ đều có những từ ngữ ngắn ngủi.[Tu sĩ Nguyên Anh.][Tu sĩ Nguyên Anh.][Ma cờ bạc, tu sĩ Hóa Thần.]Những từ ngữ này cứ lấp lóe, chỉ cần Liễu Bình không nhìn chăm chú thì sẽbiến mất theo.Cho nên, dựa vào năng lực "Kiến Văn Như Danh", mình có thể nhìn ra tu vi củangười khác...ế ầThế nhưng là, trong ba người này, tại sao trên đầu người trưởng lão ở gữa kia,lại thêm mấy từ "ma cờ bạc" chứ?Liễu Bình còn đang khó hiểu thì từ trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ,giải thích nguyên nhân:['Kiến Văn Như Danh', có ý là người cũng như tên vậy.][Tác dụng của nó cũng không phải làm cho ngươi có thể thấy được tu vi củangười khác, mà là cảm ứng được tất cả pháp tắc nhân quả có liên quan tới mụctiêu, những pháp tắc đó ngưng tụ thành danh hiệu tương ứng, cũng thể hiện ra.]Danh hiệu "Ma cờ bạc" lại hiện lên trên đỉnh đầu của trưởng lão kia một lầnnữa, phía sau còn có một vài lời giải thích:[Danh hiệu: Ma cờ bạc.][Đây là danh hiệu của người này.][Hiệu quả: Cả đời ham mê cá độ, cá độ mười lần thì chín lần thua.]Hóa ra là như vậy.Danh hiệu này có liên quan tới luật nhân quả, tương đương với việc thể hiện ravận mệnh đặc biệt trong cả cuộc đời của người trưởng lão này."

Ta đã biết, thế nhưng 'tu sĩ Hóa Thần' cùng với 'tu sĩ Nguyên Anh' cũng coinhư là danh hiệu sao?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Đây là danh hiệu phụ thuộc vào cảnh giới tu hành, nói cách khác...][Thứ duy nhất mà bọn họ có thể được chúng sinh, thế giới, pháp tắc công nhận,chính là thực lực của bọn họ.][Trên đây đều là giải thích chi tiết.][Khi ngươi gặp được tình huống mới, bản Danh Sách sẽ tiếp tục giải thích cặnkẽ hơn.]-------Chương 68: Thần thông: Kiến Văn Như DanhTất cả chữ nhỏ dần dần biến mất.Quẻ thuật của mình, được chuyển đổi thành một loại năng lực có thể thấy đượcdanh hiệu của đối phương.Trong giới tu hành, chưa từng có Thần thông nào tương tự như vậy xuất hiệnqua!Thế nhưng, nghĩ lại những năng lực kỳ dị của Người bán rượu đã thể hiện ra,mình cũng có thể tiếp nhận loại thần thông này dễ dàng hơn rồi.Liễu Bình âm thầm suy tư.Lúc này, ba vị trưởng lão đã hoàn thành việc kiểm tra lệnh bài trên tay hắn.Không có vấn đề gì cả.Người trưởng lão Hóa Thần kia thở dài, ấm áp nói:"Liễu Bình, tông môn củangươi đã không còn tồn tại, ngươi hiểu chưa?"

"Dạ hiểu...

đại nhân, không biết tình hình chiến đấu hiện nay là như thế nào?Nhân tộc chúng ta chiến thắng sao?"

Liễu Bình hỏi.So với vị tu sĩ phụ trách mộ táng kia, mấy vị trưởng lão này là tu sĩ NguyênAnh, là lực lượng nòng cốt trên toàn bộ chiến trường.Mặc dù trong đó có một tên ma cờ bạc, thế nhưng không thể ảnh hưởng địa vịcủa bọn họ được.Bọn họ chắc hẳn biết được càng nhiều hơn.Mấy người trưởng lão nhìn nhau, cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại cảuLiễu Bình.Vì chiến thắng yêu ma, cả môn phái của Liễu Bình đều bị tiêu diệt.Là một người cuối cùng của tông môn, đương nhiên rất muốn biết kết quả củachiến tranh là như thế nào.Thế nhưng..."

Ngươi không nên quan tâm nhiều thứ như vậy, *****ên phải quan tâm tới bảnthân mình trước rồi nói sau."

Trưởng lão nói.Liễu Bình ngẩn người sau đó chắp tay ôm quyền nói: "Rõ!"

Một người trưởng lão trong đó không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên thở dài rồinói: "Theo lão phu, chắc hẳn nên làm gì chắc đó, cứ liều lĩnh phát động quyếtchiến như vậy, đối với đại quân chúng ta cũng sẽ tạo thành thương vong nhiềuhơn."

"Không có cách nào khác cả..."

Một người trưởng lão khác nói tiếp: "Mọi thứđã thay đổi, tình thế chuyển biến quá đột ngột."

ốMột trưởng lão khác nói: "Khi Quẻ Thánh còn sống, tính toán không sai sót,mỗi lần tiến công đều có thu hoạch, làm sao tới mức rơi vào tình cảnh như hiệntại."

Người trưởng lão *****ên nói: "Đáng tiếc Quẻ Thánh chiến tử sa trường, khôngcòn ai có quẻ thuật có thể đạt tới tình trạng đó nữa..."

Trái tim Liễu Bình run rẩy.Sư phụ cải mệnh giúp mình.Sau đó, ông ấy lại lên tiền tuyến sao?Thật sự là...Ngu xuẩn.Đáng lẽ ta phải đánh lão bất tỉnh, rồi tiện tay ném vào trong trận địa của nhântộc, sau đó dẫn đầu ma đạo dẹp yên toàn bộ thế giới, rồi mới đi nghênh đón thứmà lão gọi là đại ***** kia.Tránh để mọi chuyện diễn ra như ngày hôm nay.Vẻ mặt Liễu Bình ngơ ngác, yên lặng nhìn mấy vị trưởng lão đang nói chuyệnhăng say này.Bỗng nhiên...Hắn nghe được một trưởng lão nói: "Trước khi Quẻ Thánh đại nhân chết,Chưởng môn của bảy đại môn phái đều ở cạnh ông ấy, nghe nói Quẻ Thánh đạinhân còn có lời dặn dò đối với tình huống của hiện tại."

"Chẳng lẽ còn có cơ hội giành chiến thắng?"

"Ai biết được, loại chuyện bí mật như vậy, có lẽ tạm thời sẽ không lộ ra đi."

Liễu Bình dần dần lấy lại tinh thần.Không nghĩ tới khoảng thời gian cuối cùng của sư phụ, lại ở cùng với Chưởngmôn của bảy đại môn phái.Sư phụ muốn làm cái gì cơ chứ?Chẳng hay, lão đã sớm tính ra chuyện lần này rồi sao?Đáng tiếc...Đây là bí mật quan trọng nhất của nhân tộc.Có lẽ chỉ có những nhân vật nòng cốt nhất của Liên minh cùng với chưởng môncủa bảy đại môn phái mới biết được.Mấy vị trưởng lão nói thêm một lát, rồi quay đầu nhìn về phía hắn."

Được, Liễu Bình, tình huống của ngươi khá đặc biệt, hiện tại chúng ta muốnbiết ý kiến của ngươi, đối với sắp xếp sau này của ngươi."

"Nghe ý kiến của ta?"

"Đúng vậy."

ễ ếLiễu Bình im lặng, thế nhưng ngay lập tức cũng phản ứng kịp.Người giống như hắn vậy, toàn bộ tông môn bị hủy diệt, chỉ còn thừa lại mỗihắn, thực sự là quá thảm, Liên minh tu hành nếu như không thể sắp xếp thíchhợp, sẽ làm cho rất nhiều người thất vọng.Cho dù là để các tu sĩ còn lại yên tâm, cũng phải sắp xếp tốt cho hắn.Còn càng không cần nói tới, Liễu Bình cũng là người gần như đã chết ở trênchiến trường.Tu sĩ dũng cảm cương trực như vậy, xứng đáng với sự khen ngợi của mọi người,thậm chí có thể làm một tấm gương sáng."

Liễu Bình, dự định về sau của ngươi là gì?"

Một trưởng lão khác hỏi.Liễu Bình không cần nghĩ ngợi định nói luôn, lại nhớ tới hiện tại mình mớimười chín tuổi.Mười chín tuổi...Hắn ôm quyền, nói: "Mấy vị đại nhân, ta nghe theo mệnh lệnh của tông môn tớitiền tuyến chiến đấu, đối mặt với cái chết cũng rất nhiều lần rồi, cho tới hômnay mới ý thức được tu vi của bản thân thực sự quá thấp."

Mấy vị trưởng lão này đều gật đầu.Chuyện này cũng là chuyện bất đắc dĩ, chiến tranh đã diễn ra rất nhiều năm,người bị chết trận cũng quá nhiều.Hiện nay, rất nhiều nơi còn thiếu binh lính, cho dù là đơn vị hậu cần, phụ tráchđưa tin, phân phối vật tư, thậm chí là người canh giữ quân doanh hoặc làm việcvặt cũng thiếu người làm.Mười chín tuổi ra tiền tuyến, cũng không phải là số ít.Trên chiến trường khổng lồ đó, ngay cả những tu sĩ như bọn họ cũng có đôi khisinh ra cảm giác bản thân nhỏ bé vô lực.Chứ đừng nói tới một thiếu niên như Liễu Bình vậy."

Nói như vậy, ngươi muốn tăng tiến tu vi sao?"

Một trưởng lão khác hỏi."

Đúng."

Liễu Bình trả lời."

Có gì không thể?

Đáng lý ngươi nên trở về nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dùngcơ hội này để tăng tiến tu vi, dù sao chỉ khi bản thân càng mạnh mẽ, mới có thểphát huy ra tác dụng càng lớn trên chiến trường."

Một người trưởng lão khácnói.Người trưởng lão thứ ba lật tay, lấy một lệnh bài ngọc ra, đưa thần niệm vàotrong đó."

Liễu Bình... tìm tới, nhập môn ba năm rưỡi, chỉ học được pháp quyết LuyệnKhí cơ sở, trong quá trình chiến đấu tại tiền tuyến, thực lực dần dần tăng tiến,hiện tại đã là... ta xem xem, đã thành công Trúc Cơ."

Ừ ấ ố"Ừm, tư chất khá tốt."

"Hắn đã từng bái sư chưa?"

"Chưa từng."

"Như vậy cũng tốt."

Ba vị trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt thư thái.Trong tu hành giới, nặng nhất là truyền thừa.Liễu Bình còn chưa bái sư, như vậy cũng có thể gia nhập vào môn phái khác,không cần kiêng kỵ bất cứ thứ gì.Vị trưởng lão ngồi giữa cười nói: "Các môn phái đang chỉnh hợp nhân thủ,ngươi cầm lấy thứ này đi tới phía đông của doanh địa, xem xem có thể gia nhậpvào môn phái nào đi."

Trưởng lão ép mấy đạo pháp quyết vào trong lệnh bài, rồi vứt nó cho Liễu Bình."

Vâng."

Liễu Bình lại hành lễ lần nữa, cầm lệnh bài trong tay lui ra ngoài.-------Chương 69: Nhập phái (1)Liễu Bình đi lại trên đường lát đá tại đại doanh Tây Hoang, ngửa đầu quan sátbầu trời.Màn đêm buông xuống.Thế giới Tử Vong vẫn luôn là vậy, thế nhưng ở trong thế giới người sống, vàolúc này chắc hẳn là tại giữa trưa.Trước khi ban đêm chân chính xuất hiện, mình phải điều tra nguyên nhân quáivật điên cuồng, sau đó chạy trở lại Ám Vụ trấn, thông báo tin tức mà mình cóđược cho mọi người.Sau đó, giữ vững Ám Vụ trấn.Dựa theo lời của Karadu mà nói...Chỉ khi đạt thành hai mục tiêu này, bản thân mới không bị treo cổ.Thần thái của những người tu hành đi trên đường đều rất vội vàng.Bọn họ đều tập kết thành đội ngũ, chạy tới trận pháp truyền tống.Chiến tranh...Có vẻ như sắp tới thời điểm kết thúc.Lông mày Liễu Bình thư giãn, rồi lại nhíu lại.Chẳng biết khi nào, dáng vẻ quỷ dị của Vương Thành lại xuất hiện trong đầucủa hắn.Người chết sống lại..Giọng nói của sư phụ vẫn vang vọng:"Trong hư không có đại ***** ẩn nấp, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta,ta suy tư đã lâu, thế nhưng vẫn không có bất cứ cách nào cả... thậm chí ngay cảchân tướng là gì ta cũng không kịp thấy rõ, đã phải chết."

"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."

Liễu Bình dừng bước.Chắc hẳn sư phụ biết một vài thứ gì đó, thế nhưng lại không nói với chính mình.Vào thời khắc cuối cùng, sư phụ ở cùng Chưởng môn của bảy môn phái lớn,chắc hẳn ông ấy đã nói về chuyện đó cho Chưởng môn của bảy đại phái biết.Hơn nữa...Nếu như Vương Thành có thể sống lại, như vậy, sư phụ thì sao?Vị trưởng lão vừa rồi đã nói, ông ấy đã chết, chẳng lẽ ông ấy không sống lạisao?Xem ra chỉ khi tiến vào bảy đại phái, mới có cơ hội thăm dò những chuyện bíẩn như này.ắ ềHắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bình thường hiện lên ở nơi đó:[Ngươi tiến vào màn thứ ba.][Nơi này là một màn chuyên môn dùng để bái sư nhập phái.][Rất dễ dàng khi muốn gia nhập môn phái nhỏ.][Tại môn phái cỡ trung, muốn đi vào thì cẩn thử thách nhất định, hướng dẫntương ứng cũng đã được phát ra.][Muốn tiến vào bảy đại phái, rất khó khăn, trong đó khó khăn nhất là hai tôngmôn Thiên m tông và Thái Vi cung, theo tình hình trước mắt, chưa từng có aithành công gia nhập vào hai môn phái này.][Về phần năm phái khác trong bảy đại phái, muốn gia nhập cũng rất khó, cho dùcó hướng dẫn cũng cần thêm cả may mắn của bản thân nữa, ví dụ cụ thể như...]Liễu Bình nhìn lướt qua, âm thầm nói: "Danh Sách, có thể loại bỏ tất cả nhữnglời hướng dẫn này hay không?"

Trong nháy mắt...Tất cả chữ bình thường đều biến mất.Một hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Bản Danh Sách đã loại bỏ nó.]"Vậy mới đúng chứ, về sau chúng ta cần dựa theo ý nghĩ của bản thân để thayđổi tất cả, không cần biết nó là như thế nào cả."

Liễu Bình nói.Hai chữ nhỏ lấp lóe nhảy nhót trong hư không: [Cố lên!]Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhanh chân bước tới phía đông của doanh địa.Rất nhanh, lại có tu sĩ chấp pháp ngăn cản đường đi của hắn, sau khi thấy đượclệnh bài của hắn thì mới dẫn hắn tới mảnh đất phía đông của doanh địa.Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này có khá nhiều lều trại được dựng lên, phía trêncó ký hiệu phân biệt các tông môn một cách rõ ràng.Rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại giữa các lều trại, thỉnh thoảng lại đi vào trong mộtlều trại nào đó.Còn những tu sĩ đi ra lều trại, hoặc là lộ ra nét mừng, hoặc là ủ rũ, biểu hiệnkhông giống nhau.Tu sĩ chấp pháp thấy hắn là người mới nên giải thích: "Có thể đi tới đây đều làngười tu hành cấp thấp có thân phận trong sạch, tình trạng cũng không khácngươi là bao... nếu như ngươi muốn gia nhập vào môn phái nào thì có thể tớithử, nếu như được môn phái nào đó vừa ý, cũng có thể gia nhập vào môn pháiđó."

"Tại hạ đã rõ, cám ơn tiền bối."

Liễu Bình ôm quyền nói.Người tu sĩ chấp pháp kia gật đầu, quay người rời đi.ễLiễu Bình tìm một nơi hẻo lánh, quan sát những môn phái kia.Đại doanh Tây Hoang chỉ là một doanh địa dành cho các tu sĩ nghỉ ngơi lâmthời, những môn phái lớn đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nơi này quánhiều.Ở nơi này, hầu như đều là nơi thu người của những môn phái tầm trung vànhững môn phái nhỏ mà thôi, dù sao bọn họ đã mất rất nhiều người trong chiếntranh, có nhu cầu lớn bổ sung máu mới.Về phần bảy đại phái, bọn họ rất để ý tới truyền thừa của bản thân, tiêu chuẩnthu đồ đệ cực cao, mặc dù cũng xây dựng nơi nhận người tại các quân doanh,thế nhưng bình thường cũng chỉ coi như là một loại thái độ, chứ không phải thậtsự muốn thu lượng lớn đồ đệ.Phù Vân, Thái Vi, Thần Quang, Thiên m, Thanh Minh, Phục Ma, Tiêu Tương.Đây là bảy đại phái.Phù Vân tiên tông cổ xưa nhất; Thái Vi cung chỉ thu đồ đệ có tài năng tuyệtđỉnh; Thần Quang tông - thuật pháp đệ nhất; Thiên m các, m chú đứng đầu thiênhạ; Thanh Minh môn sở trường chiến đấu đánh trận; Phục Ma cốc là khắc tinhcủa yêu ma; Tiêu Tương phái dùng bí pháp nổi danh thiên hạ.Liễu Bình đi một vòng, phát hiện trong đại doanh Tây Hoang này, chỉ có bốnmôn phái trong bảy đại phái xây dựng nơi thu đồ đệ mà thôi.Theo thứ tự là Phù Vân tiên tông, Thái Vi cung, Thanh Minh môn và Thiên mcác.Từng đợt âm thanh của đàn tranh từ trong lều trại của Thiên m các truyền tới, cógiọng nữ êm tai hát lên:"Thiên lý sơn hà cảnh vật tân, thu cao khí sảng tịnh vô trần;Hân phùng giai tiết đồng du thưởng, bán nhật thâu nhàn tửu nhất tôn..."

Vào lúc này, bóng đêm thâm sâu, mây đen dày đặc, không khí ngột ngạt, thếnhưng khi tiếng ca này vừa vang lên, lại làm cho người ta cảm thấy vui mừng.Các tu sĩ phát hiện được tình trạng khác lạ của bản thân, vội vàng nhìn về phíalều trại của Thiên m các.Phạm vi công kích của âm luật khá là rộng.Người tu hành có thiên phú về âm luật quá hiếm thấy, mà âm luật công kíchcũng rất khó ngăn cản, cũng không phải chỉ cần che lỗ tai là có thể ngăn cản.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, âm thầm suy tư.Có bốn tông môn ở đây.Mình nên gia nhập tông môn nào?-------Chương 70: Nhập phái (2)Hắn đi tới trước lều trại của Phù Vân tiên tông, trước cửa lều trại có một bia đádựng thẳng cao khoảng bốn mét, phía trên viết vô số quy tắc của Phù Vân tiêntông và lịch sử huy hoàng của tông môn.Vì càng thể hiện sự uy nghiêm của tông môn, tấm bia đá này chỉ có thể dùngmắt thường để nhìn.Phù Vân tiên tông là tông môn cổ xưa nhất, cũng là tông môn đứng đầu trongbảy đại phái, có những quy tắc cùng những chú ý này là chuyện đương nhiên.Rất nhiều người tu hành đều đứng trước lều trại, đọc hết những câu từ được ghitrong đó.Liễu Bình bị đám người đẩy về phía sau, hơi suy tư rồi lập tức rời khỏi nơi đây.Sau khi đọc những quy tắc đó cũng cần ít nhất là mười lăm phút đồng hồ, lạicòn nhiều người hỗn loạn không chịu xếp hàng như vậy.Phiền.Hơn nữa, dù Phù Vân tiên tông là môn phái đứng đầu, thế nhưng trong tôngmôn có quá nhiều quy tắc, mọi thứ đều phải chú ý tới vai vế, mình chỉ là mộtngười mới, sau khi đi vào muốn dò xét tin tức của sư phụ trong thời gian ngắn,thực sự là không có khả năng.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục đi về phía trước.Cạnh Phù Vân tiên tông, khoảng cách cũng không xa chính là Thanh Minhmôn.Ngoài lều trại của Thanh Minh môn có một đài diễn võ mô hình nhỏ được dựnglên.Người tu hành cấp thấp muốn gia nhập vào Thanh Minh môn, *****ên phảichiến thắng ba người cạnh tranh tại đài diễn võ, mới có tư cách đi vào trong lềutrại, tiếp nhận thử thách chân chính.Tông môn này am hiểu chiến đấu, đề cao việc tìm kiếm cơ hội đột phá từ trongnhững cuộc chiến sinh tử, từ Chưởng môn tới trưởng lão rồi tới đệ tử, một ngàymà không đánh nhau thì cảm thấy không thoải mái.Mình thích đánh nhau với người khác sao?Không thích.Nếu như mình đi vào Thanh Minh môn, sẽ có xác suất rất lớn bị phái tới tiềntuyến một lần nữa, yêu cầu bản thân mình "tìm kiếm cơ hội đột phá trong chiếntranh khốc liệt", vậy thì càng cách xa mục tiêu của bản thân mình hơn.Loại bỏ Thanh Minh môn.Liễu Bình xoay người, cũng không nhìn tới Thiên m các, đi thẳng tới lều trạicủa Thái Vi cung.ề ềTrước lều trại của Phù Vân tiên tông, Thanh Minh môn đều có không ít người tuhành cấp thấp ngừng lại, thế nhưng trước cửa Thiên m môn và Thái Vi cung thìthật sự là không có bất cứ ai cả.Trong bảy đại phái, số người của Thiên m các và Thái Vi cung là ít nhất.Thiên m các chỉ thu người tu hành hiểu âm luật, nói chuyện bình thường cũngẩn chứa thơ ca, không phải là phong cách của mình.Từ bỏ.Thái Vi cung chỉ nhận loại người có tài năng tuyệt đỉnh.Người bình thường chỉ hơi suy nghĩ một lát, dù cho đi tới môn phái khác để thửvận may cũng sẽ không đi tới Thiên m các cùng với Thái Vi cung, tự tìm phiềnphức cho mình mà thôi.Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, Thái Vi cung là lựa chọn tốt nhất.Bởi vì ít người.Cho nên mỗi một đệ tử đều có giá trị cực cao.Đối với đệ tử mà nói, mức độ mà Thái Vi cung quan tâm tới đệ tử vượt xanhững tông môn khác.Nếu như bản thân mình có thể gia nhập vào môn phái này, chắc hẳn sẽ đạt đượcsự chú trọng, có cơ hội biết được sư phụ đã lưu lại thứ gì.Cứ quyết định như vậy đi.Liễu Bình điều hòa hơi thở, xốc lên rèm lều trại.Một mùi thơm lập tức xông vào mũi.Trong lều trại, một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, đang nướng một congà.Trên đầu người đàn ông này có một hàng chữ nhỏ:[Đoạt Mệnh Thư Sinh, Nguyên Anh.][Danh hiệu: Đoạt Mệnh Thư Sinh.][Danh hiệu được truyền thừa từ tông môn.][Thuyết minh: Đây là một trong bảy loại danh hiệu truyền thừa của Thái Vicung.][Chuyên môn thu thập tri thức cùng với thuật pháp mới được sáng tạo, ngoài ra,khi sử dụng kiếm và sách tiến hành chiến đấu, có xác suất phá chiêu thức đốiphương, đánh giết kẻ địch ngay lập tức.]...Trong lều trại.Liễu Bình ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Bình, đệ tử của Bách Sinh môn, sau khimôn phái bị hủy diệt, trưởng lão trong doanh trại mệnh lệnh cho ta tới đây gianhập môn phái khác."

ố ắMà đối diện hắn, người đàn ông kia hơi cứng người lại.Một hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Bởi vì ngươi xuất hiện thay đổi kịch bản ban đầu, linh hồn của đối phươngđang thức tỉnh."

Mấy giây sau...Người đàn ông này khôi phục lại, vừa xoay gà nướng vừa hỏi mà không thèmngẩng đầu lên:"Ồ?

Ngươi có lệnh bài hay không?"

"Có."

Liễu Bình lấy lệnh bài đưa ra.Nam tu sĩ vẫy tay, lệnh bài lập tức bay vào trong tay hắn ta.Nam tu sĩ xem xét một lát, nói với vẻ hờ hững: "Can đảm lắm, thân phận khôngthành vấn đề, thế nhưng ngươi phải biết rằng môn phái chúng ta có quá nhiềutật xấu, muốn nhập phái cực kỳ khó khăn."

"Biết."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi biết những gì?"

Nam tu sĩ hỏi.Liễu Bình nhìn danh hiệu trên đỉnh đầu hắn ta, trầm ngâm nói: "Ta biết chếphù."

Người này chuyên môn thu thập tri thức và pháp thuật mới được sáng tạo...Như vậy, chỉ cần mình đưa ra một vài tấm phù có sáng ý, chắc hẳn sẽ có thểthông quan.Thế nhưng hiện tại mình mới tới Trúc Cơ, nếu như đưa ra phù quá mạnh, đócũng không phải tài năng tuyệt đỉnh, mà là tự tìm đường chết.Hay là như vậy...Hắn đang suy nghĩ, đã thấy nam tu sĩ gật đầu, nói: "Trúc Cơ kỳ đã có thể biếtđược một môn trong lục nghệ, cũng coi như không tệ, thế nhưng tu sĩ Trúc Cơchỉ có thể chế tạo phù đưa tin, phù Tụ Tinh, nếu như ngộ tính cao hơn thì có thểchế tạo ra cả Nạp Vật phù nữa."

Liễu Bình nói tiếp: "Ta biết chế tạo cả ba loại phù này."

Nam tu sĩ hơi hứng thú, tiện tay ném ra ba tờ phù trống cùng với một chiếc bútngọc màu đỏ thắm."

Nào, thử chế tạo cho ta xem xem."

"Vâng."

Liễu Bình nhận bút ngọc, vận chuyển linh lực, múa bút như long xà trên mộttấm phù trống, vẽ từng nét linh văn lên trên.Động tác của hắn không ngập ngừng, thậm chí còn không cần suy nghĩ cũng đãcó thể phác họa ra linh văn của phù, chuẩn bị chế tạo thành công một tấm phùđồ hoàn chỉnh.ấSau khi vẽ xong một tấm phù.Liễu Bình cũng không dừng lại, tiếp tục vẽ tiếp hai tấm phù còn lại."

Mời các hạ xem qua."

Hắn ôm quyền nói.-------Chương 71: Sửa đổi phùNam tu sĩ vẫy tay, hút ba tấm phù trở lại, ánh mắt quét qua, nói:"Không tệ... kỹ xảo chế phù như vậy cũng rất khó gặp, có thể thấy ngươi là mộtngười rất cố gắng."

"Ngươi đã có thể gia nhập vào bất cứ phái nào trong bảy đại phái, thế nhưngnếu muốn gia nhập vào Thái Vi cung chúng ta... nếu chỉ biết chế tạo ba loại phùnày mà nói..."

Hắn ta do dự.Bỗng nhiên có một giọng nữ truyền tới từ ngoài lều trại: "Lại có người dám tớinơi này gia nhập vào môn phái chúng ta sao?"

Một giọng nữ khác cũng vang lên:"Người lần trước dám tới đây là một Phù sư cảnh giới Kết Đan, tuy rằng chỉ cóKết Đan, thế nhưng đã có thể chế tạo năm loại phù, trong đó còn có cả loại KhôiLỗi phù cực kỳ hiếm thấy nữa."

Giọng nữ *****ên nói: "Thế nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn nhập phái."

Liễu Bình quay người nhìn lại, thấy được là hai cô gái tuổi trẻ mặc nghê thườngđang chậm rãi đi tới.Trên đỉnh đầu các nàng, có hai hàng chữ nhỏ:[Tu sĩ Nguyên Anh.][Tu sĩ Nguyên Anh.]Nam tu sĩ cười nói: "Hai vị sư muội, đừng họa hắn, kiến thức cơ bản về chế phùcủa hắn khá tốt."

Người nam tu sĩ này cũng là tu sĩ Nguyên Anh.Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, ThầnChiếu.Đây cũng là cấp bậc thực lực trên thế giới này.Đại doanh Tây Hoang cũng chỉ là một nơi trung chuyển bình thường mà thôi,đương nhiên sẽ không có những tu sĩ mạnh mẽ nhất ở lại.Trước đó, Liễu Bình thấy được tu sĩ Hóa Thần có danh hiệu "Ma cờ bạc", đã làtồn tại mạnh mẽ nhất của đại doanh Tây Hoang, cũng là người quản lý toàn bộđại doanh.Một cô gái trong đó quan sát Liễu Bình rồi lại nói: "Trong tương lai, người nàychắc chắn sẽ làm cho nhiều cô gái đau lòng đây."

Một cô gái khác nói: "Hình dạng cũng được, thế nhưng nếu như chỉ biết chế baloại phù, mặc dù so với các môn phái khác cũng được coi là không tệ, thếnhưng nếu mà muốn gia nhập Thái Vi cung, cũng còn hơi kém."

ễ ếNam tu sĩ nghe vậy không khỏi thở dài, nói với Liễu Bình: "Nếu như hai vị sưmuội cũng nói là không được, vậy ta cũng không có cách nào cả."

Liễu Bình nhìn hai cô gái này, lại nhìn về phía Đoạt Mệnh Thư Sinh, kế hoạchban đầu cần thay đổi một chút, ôm quyền nói: "Tại hạ còn biến đổi một loại phùtrong đó nữa."

Ba vị tu sĩ cũng ngẩn người ra."

Biến đổi?

Ngươi?"

Một cô gái nói với vẻ khó tin.Một cô gái khác thì cười nói: "Ba loại phù này đã được thay đổi qua bao nhiêuđời nay, cho tới hôm nay cũng đã là hình thái hoàn mỹ nhất, nếu như ngươi thậtsự có thể biến đổi..."

Thế gian này có rất nhiều người có tài năng tuyệt đỉnh, thế nhưng vẫn rất ítngười có thể biến đổi một tấm phù cơ bản.Nếu như thiếu niên này có thể sửa đổi phù lục cơ bản, Thái Vi cung đươngnhiên sẽ thu nhận hắn.Thế nhưng, làm sao có thể chứ?"

Thôi được, ngươi muốn sửa đổi tờ phù nào?"

Một nữ tu sĩ hỏi."

Tụ Linh phù."

Liễu Bình nói.Tấm phù bay tới trước mặt hắn.Giám khảo đã biến thành ba người, nếu như không thể hiện chút tài năng ra,làm sao có thể gia nhập Thái Vi cung chứ?Liễu Bình nắm chặt chiếc bút ngọc, điều hòa hơi thở.Khôi Lỗi phù tính là gì chứ.Khi trước vì kiếm linh thạch, hắn đã từng mất ăn mất ngủ vùi đầu nghiên cứulục nghệ, làm ra vô số món đồ chơi nhỏ.Nhiều linh thạch như vậy, dù thế nào cũng không phải biến ra được đi.Lúc này, một vài thứ còn chưa từng sử dụng cũng đã có thể lấy ra.Sau khi mình sáng tạo những thứ này, chưa từng xuất hiện trong thế giới TuHành.Nếu như tiếp tục làm cho những người tu hành này thấy được những thứ chưatừng xuất hiện qua, như vậy kịch bản sẽ còn thay đổi lớn hơn nữa, cũng càngngày càng nhiều người thức tỉnh hơn.Tới cuối cùng, có lẽ toàn bộ người của thế giới Tu Hành đều sẽ thức tỉnh!Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình điều khiển linh lực, truyền vào trong bút ngọc, bắtđầu phác họa từng nét nhỏ trên tấm phù.Vài giây sau...Liễu Bình ngừng bút, chắp tay nói: "Hoàn thành."

ấ ắTấm phù kia bay đi, được hai ngón tay trắng noãn như ngọc giữ lại, nhẹ nhànglắc lư, lập tức bị kích hoạt.Nữ tu sĩ thấy được luồng sáng nhạt trên tấm phù, hỏi: "Đây là Thủy linh lực...ngươi thêm Thủy linh lực sao, có hiệu quả gì?"

Liễu Bình nghiêm túc ôm quyền nói: "Hãy để ta làm mẫu một lần."

Hắn nhận tấm phù, lại nắm tay nữ tu sĩ đó.Từ góc độ kiếm tiền mà nói, linh thạch của nữ tu là dễ kiếm nhất.Vừa lúc, trước mặt mình có hai vị nữ tu."

Ngươi!"

Nữ tu vừa nói một chữ lập tức dừng lại.Liễu Bình đặt tấm phù kia lên trên tay nữ tu, vừa xoa vừa nói: "Trong nhữngtrận chiến nguy hiểm, làn da của các nữ tu sĩ sẽ nhận lấy tổn thương do thuậtpháp lan tới, trở nên xám đen, khô ráo, thiếu co dãn, không láng mịn."

"Cũng bởi vì như vậy, ta mới sáng tạo tấm linh phù này ra, cách sử dụng của nóvô cùng đơn giản, chỉ cần xoa nhẹ, là có thể bổ sung đủ nước cho làn da và cơbắp, làm cho nó trở nên căng bóng, láng mịn."

Thu phù lại.Liễu Bình nắm chặt bàn tay khác của cô nàng này, đặt tay này cạnh bên bàn tayđược Tụ Linh phù lau qua."

Xin hãy xem xét, làn da của hai bàn tay đã hoàn toàn khác biệt, bàn tay đượcTụ Linh phù lau qua đã hoàn thành việc cấp ẩm sâu, trở nên căng bóng mịnmàng như xưa."

Hắn nói.Nữ tu sĩ kia so sánh giữa hai bàn tay, thực sự thấy được bàn tay được Tụ Linhphù lau qua trở nên trắng nõn, mịn màng hơn hẳn.Hai bàn tay giống như của hai người khác nhau vậy, một bàn tay trắng nõn nhưngọc, một bàn tay khác thì bình thường không có gì đặc biệt.Nữ tu sĩ không nhịn được mà cướp lấy tấm phù trên tay Liễu Bình, lau trên bàntay còn lại của mình.Rất nhanh...Hai bàn tay đều trắng nõn hơn tuyết, mịn màng như ngọc.Nữ tu sĩ còn lại thì lại gần xem xét, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chỉ là TụLinh phù mà thôi, tại sao lại có thể đưa tới tác dụng bảo dưỡng tốt như vậy cơchứ?"

Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm, nói: "Có ba tác dụng, bổ sung độ ẩm cholàn da, tạo độ đàn hồi cho da và chăm sóc làn da, không thể thiếu một tác dụngnào."

-------Chương 72: Bại lộ! (1)"Tên nó là gì?"

Nữ tu sĩ hỏi."

Ta đặt tên cho nó là: Dưỡng Da Tụ Linh phù."

Liễu Bình nghiêm túc nói.Xung quanh đều yên tĩnh.Hai tên nữ tu im lặng vài giây, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Bình."

Tấm phù này không có bất cứ tác dụng nào trong chiến đấu cả."

Một nữ tu nói."

Đúng vậy, trên con đường chế phù, ngươi đã đi lệch rồi."

Một nữ tu khác cũngnói.Liễu Bình suy nghĩ rồi giải thích: "Có thể là chuyện này đối với ta mà nói quáđơn giản, cho nên ta thuận tay đã có thể sửa đổi phù chú rồi."

"Ngươi cho rằng về sau mình vẫn có thể cải tạo lá phù khác sao?"

Nữ tu hỏi."

Sớm muộn cũng sẽ có ngày, ta cải tạo cả Thần Thú Giáng Lâm phù cho cácngươi xem."

Liễu Bình nói với vẻ thành thật.Hai nữ lại trở nên im lặng.Một lát sau...Người nữ tu *****ên nói: "Ngươi cần phải gia nhập vào Thái Vi cung chúng ta,tiếp nhận giáo dục chế phù chính quy, phát huy lực lượng trong sự nghiệp chốnglại yêu ma của nhân tộc."

Một nữ tu khác nói: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử của Thái Vi cung chúngta."

Hai người cùng nhìn về phía nam tu sĩ, hỏi: "Lão Tạ, huynh nói đúng không?"

Nam tu sĩ cầm gà quay, nhìn về phía hai nữ, nói với vẻ do dự: "Không phải vừarồi các muội còn nói..."

Ngay sau đó...Từ trên người hai vị sư muội này tản ra sát khí hung ác."

Hai vị sư muội nói rất đúng..."

Nam tu sĩ lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói:"Trên cơ sở không phá hoại công năng của lá phù, lại có thể tăng thêm hiệu quảmới cho lá phù, điều này đã chứng minh thiên phú tuyệt đỉnh của ngươi."

Hắn ta ngẫm nghĩ, lấy một tấm phù truyền tin ra, nói vài câu, truyền linh lựcvào rồi thả tấm phù này bay đi.Một lát sau, một luồng sáng bay trở lại trên tay nam tu sĩ.Nam tu sĩ nhận lấy tấm phù, đưa thần niệm vào rồi nói: "Ta đã báo cáo với bêntrên rồi, sau đó chỉ cần hoàn thành các hạng mục nhập phái là xong."

Ở cạnh hắn ta, một nữ tu sĩ cầm lệnh bài của Liễu Bình lên, đang đọc nhữngđiều mà hắn đã trải qua.ố ồ ếNữ tu nghe vậy, cười nói: "Vậy là tốt rồi, thực tế thì đứa nhỏ này mới tu luyệnđược một năm rưỡi, vậy mà đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, lại có thiên phú đặcbiệt về mặt chế phù, nếu không vào Thái Vi chúng ta, chẳng lẽ lại để hắn tới nhàkhác hay sao?"

Nam tu sĩ lại lấy một tấm lệnh bài ra, bấm quyết đẩy vào mấy chục đạo quyết,lúc này mới ném cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy quan sát, trên đó có khắc mấy chữ:"Liễu Bình, Thái Vi cung."

Nam tu sĩ nói: "Đây là lệnh bài thân phận đệ tử của Thái Vi cung, từ giờ trở đi,ngươi chính là đệ tử của Thái Vi cung chúng ta."

Liễu Bình thu lệnh bài lại, kính cẩn hành lễ: "Vâng."

Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện:[Ngươi thu được thân phận người tu hành chính thức.][Từ nay về sau, khi ngươi tiến vào mọi thời không bí ẩn, dựa vào lệnh bài này,đều có thể dựa vào thân phận đệ tử Thái Vi cung mà làm viêc.][Khi ngươi ở vào thế giới Tử Vong, lệnh bài này có thể trở thành mỏ neo thờikhông, có thể để ngươi trở lại thế giới bí ẩn trước mắt.]Liễu Bình thu lệnh bài lại, nhìn về phía hai nữ tu.Vẻ mặt của hai nàng hơi cứng lại, rồi lại khôi phục như ban đầu.Các nàng cũng đã tỉnh lại!Hai nữ nhìn nhau, mỗi người lấy một vật từ trong túi trữ vật ra, tặng cho LiễuBình."

Liễu Bình, ta thấy ngươi cũng đã Trúc Cơ, bình đan dược này chính là do tôngmôn luyện chế, phù hợp với giai đoạn hiện tại của ngươi, cầm lấy đi."

Một nữ tunói.Nữ tu còn lại cũng nói: "Còn đống phù này nữa, tất cả đều là Phá Ma Bạo Liệtphù, mỗi một tấm đều có thể làm tu sĩ Kim Đan tránh lui, một lần dùng nămtấm thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải tạm thời dừng bước."

Nam tu sĩ buông gà nướng xuống, lấy một chiếc áo giáp ra, nói: "Đây chính làchiến giáp chuyên dùng cho kiếm tu, làm cho bọn họ có thể xông pha chiến đấu,lực phòng ngự rất không tồi, ngươi cầm lấy dùng đi."

Áo giáo bay tới, tản ra thành từng linh kiện, xoay người Liễu Bình rồi liên tụcdán lên trên người hắn.Tay trái Liễu Bình nâng một bình ngọc trắng, tay phải cầm một đống lá phù tảnra linh quang, trên người còn có thêm một bộ chiến giáp.Thái Vi cung đối với đệ tử nhà mình, thực sự là không thể chê.Đây đều là lễ nhập môn.ế ểDựa theo quy định của Tu Hành giới, tu sĩ tiếp nhận đệ tử nhập môn, có thể tínhlà nửa người dẫn đường trên con đường tu hành của đối phương, ban thưởng lễvật là đại biểu cho sự thân thiết và yêu thích, cũng là một loại kết duyên.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Cám ơn ba vị... xin lỗi, ta vẫn chưa biết nên xưnghô với mấy người như nào."

Nam tu sĩ cười lớn, nói: "Ta tên Tạ Đông Lưu, ngươi cũng không cần gọi ta làsư thúc hay trưởng lão làm gì vội, đợi ngươi về tông môn đã, xem ai là ngườithu ngươi làm đồ đệ, khi đó chúng ta mới xét tới vai vế sau."

"Đúng vậy, nếu như người thu ngươi làm đồ đệ là những Thái thượng trưởnglão kia, có khi vai vế của ngươi còn cao hơn chúng ta nữa đó."

Nữ tu sĩ nói.Liễu Bình mỉm cười, đang định nói thêm hai câu cám ơn, đã thấy khoảng hưkhông trước mắt hắn đột nhiên biến thành một màu đỏ sẫm.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy xuất hiện:[Chú ý.][Kịch bản của thế giới này đang sụp đổ nhanh hơn, toàn bộ thế giới Tử Vong bắtđầu sinh ra một loại biến đổi sâu sắc nào đó.][Sự việc chưa từng gặp trước đây, đã phát sinh!][Bản Danh Sách cần phải đưa ra những nhắc nhở sau đây:][Kịch bản dần dần sụp đổ dẫn tới một loại tình huống không biết nào đó.][Cơ chế xử lý nhằm vào sự kiện lần này đang được kích hoạt.][Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm phán giả đã sẵn sàng.][Lặp lại một lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm phán giả đã sẵn sàng.][Thời gian còn lại: Mười lăm phút.][Bắt đầu đếm ngược.][15: 00][14: 59][14: 58][...]Những dòng chữ này hiện lên nhanh, thu hồi cũng rất nhanh, chỉ để lại thời gianđếm ngược.Ngay sau đó...Một giọng nói vang vọng trời đất, truyền đi toàn bộ thế giới:"Là kẻ nào phá hoại quy luật vận chuyển của thế giới Tu Hành?

Ta sẽ tóm đượcngươi, làm cho ngươi tiếp nhận sự tra tấn tới tận vĩnh hằng!"

Liễu Bình nhìn về phía Tạ Đông Lưu và hai nữ tu.ấ ẫ ề ềMấy người này vẫn đang trò chuyện về chủ đề nào đó, có vẻ như không nghethấy gì cả.Tình huống này là sao?Tại sao chỉ mỗi mình mới có thể nghe được giọng nói kia!-------Chương 73: Bại lộ! (2)Liễu Bình cố nén sự kinh ngạc của bản thân, suy tư cực nhanh.Kẻ truy lùng!Lần trước, khi Kẻ truy lùng xuất hiện, chính là lúc mình vừa mới tỉnh dậy từ nơimộ táng.Lần này, bởi vì kịch bản sụp đổ, lại có Kẻ truy lùng xuất hiện.Hơn nữa, còn có thêm một vị Thẩm phán giả!Liễu Bình cố nén cảm xúc của bản thân, cười nói với ba vị tu sĩ Nguyên Anh:"Cám ơn ba vị đồng môn, ngày sau về núi ta sẽ mời các người ăn cơm."

"Ngươi biết linh thực?"

Một nữ tu hỏi."

Hiểu một chút, cũng tạm được."

Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu vỗ vai Liễu Bình, cười to nói: "Ha ha, tốt, quá tốt, về sau chúng tacó thể ăn ké rồi...

Thái Vi cung chúng ta có quá ít người theo đuổi Linh thựcđạo, lúc này lại thêm một người."

"Vậy chúng ta cũng muốn ăn chực."

Một nữ tu khác cười nói.Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ, nếu không phải LiễuBình biết có chuyện sắp diễn ra, có lẽ sẽ càng dung nhập vào trong đó.Bỗng nhiên...Một luồng sáng bay tới, hạ xuống trước mặt hai nữ tu, hóa thành phù truyền tin.Một nữ tu nhận phù truyền tin, đọc được tin tức trong đó."

Tiền tuyến yêu cầu chi viện, điểm danh hai người chúng ta phải lập tức xuấtphát."

"Quái lạ, không phải tiền tuyến đã ngưng chiến rồi sao?

Tình huống hiện tại lànhư nào?"

"Không biết, yêu cầu rất gấp, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."

Hai nữ tu vội vàng muốn rời đi.Lúc gần đi, một nữ tu nói với Tạ Đông Lưu: "Huynh ở lại đây thêm hai ngàynữa, rồi dẫn hắn về tông môn đi, dù sao nơi này cũng không an toàn."

"Ta sẽ chỉ đợi thêm một ngày, nếu như không có thêm nhân tài nào phù hợpđiều kiện nữa, ta sẽ đưa Liễu Bình trở về."

Tạ Đông Lưu nói.Một nữ tu khác xoa đầu Liễu Bình, trong ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo: "Linh giáccủa ta đã báo hiệu cho ta biết có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, các ngươi hãyvề tông môn sớm chút."

Liễu Bình đã bao giờ bị người xoa đầu như này chứ?ắ ỗ ếHắn còn định tránh đi, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ chính mình là một thiếu niênmười chín tuổi, mà đối phương lại là tiền bối của tông môn, cũng không biết đãsống mấy trăm năm rồi.Hơn nữa, cũng bởi vì đối phương quan tâm mình mới xoa đầu của mình.Hắn đành phải đứng im tại chỗ, nghe Tạ Đông Lưu nói: "Sư muội yên tâm,ngày mai chúng ta sẽ đi."..."

Ha ha ha, đây chính là bí pháp của ta, vì ăn con gà nướng này, chuyên mônmua mấy trăm đơn thuốc từ người khác, từ cơ sở đó mới nghiên cứu chế tạothành công."

"Lợi hại!

Mùi rượu rất thơm đó."

"Rượu là rượu ngon, thế nhưng ngươi mới mười chín, rượu này vẫn quá mạnh,nào, uống chén rượu gạo này đi."

Trong lều trại, Tạ Đông Lưu ngồi bệt trên mặt đất, tóm nửa con gà quay, ngoạmmiếng thịt lớn, uống bát rượu mạnh.Liễu Bình bưng một chén rượu nhỏ, yên lặng đứng bên cạnh.Tạ Đông Lưu ợ một hơi, lấy một chiếc giường từ túi trữ vật ra rồi nằm trên đó,ngáp một cái nói: "Nơi này của ta không cần ngươi quan tâm, nếu không có việcgì làm thì có thể tu hành, cũng có thể đi dạo xung quanh doanh địa."

"Được."

Liễu Bình đứng lên nói.Hắn đã từ từ quen thuộc cách dùng mắt thấy vật, lúc này đi ra lều trại, dọc theođường nhỏ đi về phía trước, tìm tới phường thị cỡ nhỏ trong doanh địa này.Trong tu hành giới, các tu sĩ thuộc các môn phái khác biệt, sở trường của bảnthân cũng khác biệt, chỉ cần tụ tập chung một chỗ, tất cả mọi người đều nghĩ tớimuốn trao đổi với người khác một vài thứ, hoặc có thể dùng linh thạch mua.Liễu Bình bước nhanh trong phường thị này.Thời gian còn không nhiều lắm.Thanh đao khi trước đã gãy mất rồi.Vì chống lại quái vật, hiện tại hắn phải tìm ra một vũ khí mà bản thân có thể sửdụng.Thực ra khẩu súng shotgun phối hợp với đạn thần thánh, cũng coi như là mộtloại vũ khí không tệ.Thế nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, chỉ có thể dùng để tiết kiệm linh lực,muốn phát huy sức chiến đấu của bản thân, vẫn còn phải dựa vào vũ khí của vănminh Tu Hành.Đại khái đi một vòng, Liễu Bình dừng lại trước một sạp hàng."

Thanh đao này bán thế nào?"

Liễu Bình hỏi.ế ắ ắ ầ ầTu sĩ kia liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Với thực lực của ngươi, không cần dùngnhiều linh thạch tới như vậy để mua thanh đao này, hay là tới xem mấy thanhđao này đi, mấy thanh đao này rất thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sử dụng."

Đối phương nói không sai, thanh đao này đối với mình mà nói là dư xài.Dù cho có vũ khí mạnh hơn thanh đao này thì với linh lực của mình thực sựkhông sử dụng nổi.Liễu Bình xem đi xem lại, không nhịn được mà nắm chặt chuôi đao kia.Hắn là đệ tử của Quẻ Thánh, thông thạo lục nghệ, vừa nhìn cũng có thể biếtđược vũ khí nào thích hợp bản thân.Mặc dù thanh đao trên tay mình cũng không phải bảo vật gì, thế nhưng linh vănđược khắc trên thân đao rất khéo léo, hoàn toàn có thể thừa nhận chiến đấu củatu sĩ Trúc Cơ.Trừ điều này ra, càng quan trọng hơn chính là trên sống đao có vệt màu xanhđậm lệch đen, nhìn qua thì tưởng rằng đây là màu sau khi rèn luyện cùng tôinước lạnh, thế nhưng...Liễu Bình xoa nhẹ, cũng đã hiểu rõ.Vệt màu này là một loại vật liệu rất đặc biệt, có tên là Thôn Ma thạch.Không ai nhận biết loại vật liệu này cả.Dù sao, tiêu chuẩn của phần lớn Luyện khí sư đều không thể đạt tới cảnh giớiđăng phong tạo cực, cho dù có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này, bìnhthường thì cũng dừng bước không thể tiến thêm.Cho nên, trên đời không ai biết tác dụng của vật này là gì cả.Chỉ có Liễu Bình biết.Hắn là đệ nhất thiên hạ về lục nghệ, là tồn tại có một không hai trên Luyện khíđạo, không ai có thể nhìn thấy bóng lưng.Thậm chí ngay cả cái tên "Thôn Ma thạch" cũng là do hắn đặt.Đao không quan trọng.Quan trọng là cần mua thanh đao này, hòa tan nó ra, lấy lại Thôn Ma thạch.Nó là vật liệu chủ yếu để có thể rèn ra một thanh thuật đao.Mà thuật đao...Lại là vũ khí do chính Liễu Bình phát minh, phù hợp với đặc điểm chiến đấucủa hắn, có thể phát huy ra sức chiến đấu cao nhất của hắn."

Thanh đao này của ngươi cần bao nhiêu linh thạch?"

Liễu Bình hỏi.Người kia thấy hắn không nghe mình khuyên thì lắc đầu, nói: "Nếu như ngươicó thể sử dụng thanh đao này, đưa cho ngươi thì thế nào."

-------Chương 74: Bại lộ! (3)"Hào phóng như vậy sao?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói.Hắn nắm chặt thanh đao tùy tiện nhấc lên, trên thân đao lập tức tản ra từngluồng sáng nhạt.Người kia giật mình, cười nói: "Tốt, xem ra bản lĩnh của ngươi rất phi phàm, làta coi thường ngươi."

"Đao này tặng cho ta?"

Liễu Bình hỏi."

Giá gốc ba trăm linh thạch."

Người kia duỗi ba ngón tay lên."

Có thể giảm giá chút sao?"

"Cũng được, hai trăm chín mươi tám."

"Vậy cám ơn."

Liễu Bình thanh toán linh thạch, sau đó cầm đao xoay người bước đi.Loại đao này, ở trong quá khứ, không có mấy chục ngàn linh thạch thì khôngthể mua được, hiện tại lại chỉ cần ba trăm.Tại sao giá hàng lại sụt giảm khủng khiếp như vậy?Liễu Bình nhìn về phía hư không.Còn mười phút nữa.Hắn đi tới trước một sạp hàng khác, ngồi xổm xuống, cầm một túi đựng đồ lênxem xét."

Túi trữ vật này của ngươi bán thế nào?"

"Dễ bàn, mười linh thạch một cái."

"Túi có dung lượng lớn nhất thì sao?"

"Vậy phải đắt hơn chút, hai mươi linh thạch một cái."

Liễu Bình mua sạch túi trữ vật, lúc này mới hỏi: "Tại sao lại có giá rẻ như vậy?"

Tu sĩ kia vừa được một khoản linh thạch, đang cảm thấy vui vẻ, nghe vậy thì trảlời: "Dù sao mỏ linh thạch tại các nơi đều sắp cạn kiệt cả rồi, mà ta sắp phải đitới tiền tuyến, đổi lấy chút linh thạch là tốt nhất."

"Thật sao?

Cám ơn."

Liễu Bình quay đầu, nhìn về phía một cửa hàng vũ khí.Chắc hẳn nơi đó có lò luyện.Vấn đề vũ khí vẫn chưa được giải quyết.Hắn trầm ngâm, sau đó bước tới cửa hàng vũ khí....Liễu Bình âm thầm rời khỏi phường thị.Hắn trở lại lều vải của Thái Vi cung, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều hòahơi thở, nghỉ ngơi.Đi vào phường thị lần này, hắn đã mua vũ khí, túi trữ vật, hai cái trận bàn, lạihòa tan lấy lại Thôn Ma thạch, sau đó lại mua một đống vũ khí dành cho tu sĩTrúc Cơ sử dụng.Như vậy đã là rất nhiều, không thể tiếp tục mua nữa.Nếu không một người chỉ có tu vi Trúc Cơ như mình, làm sao lại có nhiều linhthạch như vậy được?Trong hư không, chữ nhỏ bốc lửa vẫn luôn ở đó:[03: 04][03: 03][03: 02][03: 01][Lặp lại một lần nữa.][Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm phán giả đã sẵn sàng.][Ngoài ra, một chuyện xưa nay chưa từng xảy ra đã xuất hiện trong thế giới TuHành, chúng ta sắp biết được tình hình cụ thể của sự kiện này.]Còn ba phút nữa.Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, cất hết linh thạch vào trong từng túi trữ vật,sau đó chăm chú tu hành.Ba phút...Đủ rồi.Linh khí vận hành trong cơ thể mấy đại chu thiên, đã đạt tới viên mãn, bắt đầuphát tán ra ngoài cơ thể Liễu Bình, tạo thành một vùng sương mù trên đỉnh đầucủa hắn.Chờ tới khi hắn kết thúc vận công, luồng sương mù đó lại rơi xuống, nhập vàotrong cơ thể của hắn.Một giọng nói bỗng vang lên:"Tốc độ tăng tiến của ngươi rất nhanh."

"Cũng vậy, ta vẫn luôn không có thời gian tu luyện, vừa rồi chỉ là củng cố cơ sởmà thôi."

Liễu Bình mở mắt ra, nói.Tạ Đông Lưu đang chăm chú nhìn hắn, nói: "Gợn sóng linh lực của ngươi kháhoàn mỹ, chứng minh ngày xưa ngươi tu hành đều là làm gì chắc đó, không lườibiếng hay buông lỏng, đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

Liễu Bình hỏi.ầTạ Đông Lưu nói nhỏ: "Nơi này không đủ an toàn, ngươi cần tìm một nơi antoàn để có thể dùng toàn lực tu luyện, mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo."

"Hơn nữa, lẽ ra sau khi ngươi Trúc Cơ thành công, nên mời người tới đoán mộtquẻ để có thể xu cát tị hung, thế nhưng bây giờ... thiên cơ đã loạn..."

Liễu Bình suy tư.Tạ Đông Lưu biết được thiên cơ đã loạn!Điều này giống với bản thân mình khi trước.Người này là nhân vật nòng cốt mà Thái Vi cung đã phái ra thu đệ tử, lại cócảnh giới Nguyên Anh, lần này tỉnh táo lại, chắc hẳn đã phát hiện có gì đókhông đúng.Hắn ta đã nhấn mạnh sự an toàn, như vậy, hắn ta còn phát hiện cái gì sao?Liễu Bình kiểm soát tâm trạng của mình, nói với vẻ giật mình: "Tạ đại ca, lúctrước ta nghe người ta nói thiên cơ chính là định số do pháp tắc thiên địa biếnđổi mà ra, nếu đã là định số, tại sao lại loạn?"

Tạ Đông Lưu trầm giọng nói: "Chúng ta trở về tông môn trước rồi nói."

Liễu Bình gật đầu, nói: "Được."

Tạ Đông Lưu thấy hắn cẩn thận bình tĩnh như vậy thì cũng không hỏi gì nhiều,suy nghĩ một lát lại dặn dò thêm: "...

Mấy ngày nay tạm thời ngươi đừng tuluyện, sau khi trở về tông môn, được các vị trưởng lão bảo vệ thì hãy nghĩ tớichuyện tu luyện."

"Ta hiểu."

Liễu Bình nói.Lúc này, lại có một người tu hành cấp thấp cả gan đi vào lều trại của Thái Vicung, muốn gia nhập môn phái.Đáng tiếc yêu cầu của Tạ Đông Lưu quá cao, đối phương vừa nói hai câu liênquan tới phương pháp chiến đấu, đã bị Tạ Đông Lưu đuổi ra ngoài.Liễu Bình nhìn về phía hư không.[00: 04][00: 03][00: 02][00: 01][Kẻ truy lùng đã tới.][Thẩm phán giả sắp xuất hiện.]Đến rồi!Liễu Bình im lặng, bàn tay âm thầm đặt lên túi trữ vật.Lúc này, Tạ Đông Lưu lại lấy ra một con gà khác, bắt đầu nướng."

Ngày mai chúng ta trở về được chứ?

Đi thẳng từ trận pháp truyền tống, hay làđể ta thả phi thuyền ra, mang ngươi đi hóng gió chút?"

Hắn ta hỏi Liễu Bình.ế ấ ẫ"Cứ theo ý của Tạ đại ca là được, thế nhưng ngươi đã hỏi ta thì ta cảm thấy vẫnnên đi trận pháp truyền tống cho nhanh, dù sao làm vậy cũng an toàn hơn."

LiễuBình nói.Tạ Đông Lưu khoát tay, nói: "Aiz, ta nói cho ngươi biết, tiền tuyến đánh thắngtrận, đáng lẽ cũng không cần cẩn thận như vậy... thế nhưng ta vẫn cảm thấy nênnhanh chóng trở về sẽ tốt hơn."

Giọng nói của hắn ta dừng lại, đôi mắt nhập nhèm bởi vì say cũng trở nên trongsáng."

Linh khí trong trời đất có biến, chuyện gì xảy ra?"

Tạ Đông Lưu quát khẽ.Ngay sau đó, Liễu Bình đã mặc xong bộ chiến giáp mà mình vừa mới có đượcvào.Tạ Đông Lưu quay đầu nhìn, nói với vẻ ngạc nhiên: "Động tác của ngươi rấtnhanh đó."

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta nhát gan."

Từ bên ngoài truyền tới những tiếng ồn ào như núi kêu biển gầm.Đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?-------Chương 75: Đến rồi! (1)Ngay lập tức hai người rời khỏi lều trại.Các tu sĩ đi lại trên đường đều đã dừng bước lại.Càng ngày càng nhiều người tu hành có được cảm ứng do linh giác cảnh báo,vội vàng đi ra lều trại.Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu xa trong bầu trời."

Ở bên kia!"

"Là ở phía đó!"

"Đi, đi xem chút."

"Mau tới!"

Giống như cảm ứng được điều gì đó, các tu sĩ đều không nhịn được mà tuônhướng đông nam của doanh địa.Trong đám người, Liễu Bình đi theo Tạ Đông Lưu đi tới biên giới doanh địa,hai người ngừng thở, cùng nhìn lên bầu trời."

Đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Chẳng lẽ là chuyện xưa nay chưa từng có mà Danh Sách đã nhắc tới?"

Không rõ ràng, cảm giác có thứ gì đó đang lao tới."

Tạ Đông Lưu nghiêm túcnói.Thời gian dần dần trôi qua.Tiếng ồn ào của đám tu sĩ kia cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại.Cảm ứng mà linh giác phản hồi lại càng ngày càng mãnh liệt.Gió nổi lên.Gió đêm lạnh lẽo gào thét tới, âm thanh vang rền khắp chốn.Mây đen dày đặc xuất hiện trên bầu rời, lại dần dần có từng luồng sáng từ trongđám mây truyền ra.Sấm sét xẹt qua.Trong bầu trời, giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện.Đôi mắt Liễu Bình trợn to, quát khẽ:"Đó là..."

Ngay sau đó...Một tòa cung điện đã đổ nát xuyên qua tầng mây, tan ra thành từng mảnh vỡ,tản thành vô số điểm sáng, bay xuống mặt đất như là mưa sao băng vậy.Một điểm sáng trong đó thì càng bay càng gần, trong tiếng nổ vang, đâm mạnhvào ngọn núi cao phía đông của doanh địa.ấ ấMặt đất chấn động.Bụi mù che trời, lại bị gió mạnh theo tới thổi tan.Mấy giây sau...Ánh sáng trên núi dần dần biến mất, lúc này Liễu Bình mới thấy rõ điểm sángđó là thứ gì.Đó là một chiếc Hàng ma xử (chày hàng ma) đã bị gãy.Nó cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả ngọn núi, chiếm hơn nửa tầm mắtcủa Liễu Bình.Linh lực mênh mông từ trên chiếc Hàng ma xử này tản ra, uy thế hào hùng đồsộ hầu như vượt qua sự nhận biết của Liễu Bình.Tạ Đông Lưu lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Thế giới bên ngoài...

đúng vậy, thế giớicủa chúng ta không thể có được vũ khí như vậy, đây là vũ khí của thế giới bênngoài!"

Phải là người tu hành như thế nào, mới có thể sử dụng loại vũ khí mạnh mẽ nhưthế?Là ai đã đánh bại người này?Sấm sét trên bầu trời dần dần biến mất.Mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giácbuồn phiền.Mọi người nhìn lên trên bầu trời, luôn cảm thấy có loại cảm giác như mưa giósắp tới vậy."

Lại tới, mau nhìn..."

Có người hét lớn.Từng tòa quỳnh lâu điện ngọc gần như sụp đổ xuyên qua mây đen dày đặc, bayvề khắp mọi nơi trong thế giới này.Dưới vùng trời đen kịt, ánh sáng tứ tán bay đi, trời đất hỗn loạn tưng bừng.Giống như toàn bộ thế giới bên ngoài đều đã bị hủy diệt vậy!Trong lịch sử thế giới Tu Hành, chưa từng có bất cứ sự kiện nào lại làm chongười ta cảm thấy chấn động như bây giờ.Trong thời gian ngắn, những người tu hành đều đứng tại chỗ, không biết nênlàm sao."

Yên tâm chớ vội!"

Một giọng nói âm vang trong cả tòa doanh địa.Một ông lão tóc trắng xóa bay lên giữa không trung, cao giọng ra lệnh: "Chư vịtu sĩ Nguyên Anh nghe lệnh, nhanh chóng theo ta ra ngoài doanh địa thăm dòtình huống, không được sai sót."

ể ế"Những người khác canh giữ doanh địa, không thể làm việc thiếu suy nghĩ, kẻtrái lệnh, chém!"

Chính là người trưởng lão Hóa Thần.Liễu Bình bỗng nhìn về phía Tạ Đông Lưu.Dù cho địa vị của bảy đại phái cực cao, thế nhưng trên chiến trường vẫn phảinghe theo mệnh lệnh tu sĩ cấp trên, nếu không chính là tội lớn, thậm chí có thểtrảm trước trận.Hơn nữa vị trưởng lão Hóa Thần kia, cũng là một vị nhân vật nổi danh của bảyđại phái.Quả nhiên, trên mặt Tạ Đông Lưu hiện lên vẻ khó xử, vỗ vai Liễu Bình rồi nóinhỏ:"Người kia là Vương trưởng lão cả Thanh Minh môn, với phong cách làm việccủa lão ta, gặp phải tình huống như này chắc chắn phải đi ra ngoài thăm dò,không ai có thể ngăn cản cả."

"Mệnh lệnh cấp trên không thể trái, Tạ đại ca, nhanh đi."

Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu lại thở dài, nói: "Thật sự là đau đầu, thôi, ngươi ở đây đợi ta, rấtnhanh ta sẽ trở lại."

Liễu Bình bỗng nói: "Tạ đại ca, gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ta luôn cảmthấy hơi bất an."

Tạ Đông Lưu hơi do dự, mấy giây sau mới truyền âm:"Ngươi đã là đệ tử của Thái Vi cung, nói cho ngươi biết cũng không sao, thếnhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, làm quân tâm dao động."

"Rõ."

Liễu Bình nói."

Hôm nay nhận được tin tức, yêu ma đã phái đặc sứ ra, chuẩn bị ngưng chiếnvới chúng ta... tin tức này vừa xuất hiện không bao lâu, rất nhiều người bị quáivật điều khiển lập tức điên cuồng tấn công khắp mọi nơi, muốn thừa dịp chúngta vẫn đang quyết chiến với yêu ma, dự định xử lý hoàn toàn chúng ta."

Tạ Đông Lưu nói xong, gật đầu với hắn, dần dần bay lên không, cùng những tusĩ Nguyên Anh khác tập trung tại một chỗ.Liễu Bình đứng im tại chỗ, trái tim dần dần trầm xuống.Thì ra là thế.Bởi vì nhân tộc và yêu ma đều cảm thấy không đúng, cho nên bọn quái vật mớiđiên cuồng xung kích khắp mọi nơi.Nếu đây chỉ là kịch bản...Không.Có lẽ...Trong kịch bản chính xác, nhân tộc sẽ không bắt tay giảng hòa với yêu ma.Kịch bản sẽ chỉ làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng ngày càng kịch liệt.Dù sao...Nếu như hai tộc hòa bình, làm gì còn thi thể cung cấp quái vật điều khiển cùngnô dịch chứ?Như vậy mà nói...Khi yêu ma bắt tay giảng hòa với nhân tộc, đại biểu cho kịch bản đang kiểmsoát tất cả mọi người đã bị thay đổi.Mọi thứ đều đang thay đổi!Chính vì vậy, mới phát động cơ chế phản vệ nào đó sao?Hắn đang suy nghĩ, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hưkhông:[Chú ý.][Cho dù tại trong Chư giới, chúng ta cũng chưa từng gặp loại thiên trụy có quymô lớn như thế này, bởi vậy cần tiến hành đi sâu hiểu rõ.]Liễu Bình đọc hết thì nói với vẻ kinh ngạc: "Lại cần thăm dò?"

Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện:[Bản Danh Sách sắp triển khai lần thăm dò thứ ba.][Xin hãy đi ra bên ngoài đại doanh Tây Hoang, thăm dò tình huống của chiếcHàng ma xử đó, Bản Danh Sách sẽ phân tích sâu hơn, để giúp ngươi hiểu rõtình hình trước mắt.][Sau khi thăm dò thành công, ngươi sẽ nhận được điểm diễn.]-------Chương 76: Đến rồi! (2)Liễu Bình không nói chuyện.Trên thực tế, hắn và Danh Sách đều rất tò mò, cảm giác cứ nôn nao, không nhịnđược mà muốn đi xem tận mắt.Trên bầu trời.Vương trưởng lão thấy mọi người đều đến đủ thì cười to, nói: "Mở trận phápphòng ngự ra, các vị tu sĩ Nguyên Anh, đều đi theo lão phu đi."

Ông ta bay ra ngoài *****ên.Các tu sĩ còn lại thì theo sát phía sau ông ta.Lại nghe được có người hỏi: "Vương trưởng lão, tại sao vừa rồi ngài lại cườito?"

Vương trưởng lão nói mà không quay đầu lại: "Có thể trên thượng giới phátsinh chiến tranh cỡ lớn, cho nên sẽ có rất nhiều thứ rơi xuống thế giới này... lãophu có thể đánh cược với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta,đi mau!"

Các vị tu sĩ theo ông ta lướt ra ngoài doanh địa, bay về phía núi cao.Trong doanh địa, vẫn còn hai người tu sĩ Nguyên Anh phụ trách canh giữ.Một người tu sĩ Nguyên Anh chuyển động trận bàn trên tay, khép lại trận phápđang bao phủ toàn bộ doanh địa."

Dựa theo mệnh lệnh của Vương trưởng lão, tất cả mọi người đều phải canh giữtại doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém!

Vị tu sĩnày quát.Một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng nói: "Đệ tử của các môn phái, duy trì bìnhtĩnh, không thể ồn ào gây chuyện, nếu không quân pháp sẽ không khoan dung!"

Tiếng nghị luận trong doanh địa dần dần biến mất.Mọi người trở nên bình tĩnh lại, vội vàng rời khỏi biên giới doanh địa, trở về lềutrại của môn phái mình.Cũng có không ít người tu hành vẫn đứng tại chỗ, có vẻ như muốn xem trên bầutrời đêm hôm nay có xuất hiện dị tượng nào mới hay không.Vài giây sau, doanh địa trở nên yên tĩnh.Liễu Bình đứng tại chỗ một lát, thấy dị tượng trên bầu trời đã biến mất, lập tứcquay người trở lại lều trại của Thái Vi cung.Khi đi ngang qua lều trại của Thiên m các, tiếng đàn từ trong lều trại truyền ra,lại có tiếng hát của một cô gái:"Đạp thảo phạ nê tân tú miệt,Tích hoa đông sát tiểu kim linh.ấ ẩ ắBất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa?"

Liễu Bình dừng lại, quay đầu nhìn về phía lều trại của Thiên m các.Nơi đó có một cô gái ôm đàn ngồi xếp bằng, ánh mắt như làn thu thủy chuyểnđộng, vừa lúc nhìn về phía hắn.Cô gái chớp chớp mắt, rồi cười một nụ cười quyến rũ với hắn.Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng chút nào, trong hư không đã xuất hiện từngchữ nhỏ, hiện trên đỉnh đầu cô gái này:[Kẻ truy lùng, quái vật, Kim Đan.]Trái tim Liễu Bình đập mạnh, trên mặt lại lộ một nụ cười, ôm quyền từ xa vớicô gái này.Không đợi đối phương có thêm phản ứng nào, hắn vội vã xoay người, tiếp tụcđi về phía lều trại của Thái Vi cung.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn:[Dựa theo năng lực 'Kiến Văn Như Danh', ngươi đã phát hiện quái vật ẩn nấp tạiđại doanh Tây Hoang.][Quái vật này cũng giống với Vương Thành, đã chiếm lấy thân xác của tu sĩ đãchết, từ đó trà trộn vào trong đại doanh.][Nó cũng đã phát hiện ngươi.][Nó tới đây để lùng bắt ngươi!]Ngay sau đó, từng hàng chữ đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện:[Cảnh báo!][Nếu như bị nó bắt lấy cũng bị *****, ngươi sẽ biến thành quái vật giống vớiVương Thành.][Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ để xử lý việc này.]Liễu Bình quát nhỏ: "Vậy còn ngươi thì sao?

Ngươi không định hỗ trợ à?

Cảnhgiới của đối phương chính là Kim Đan đó!"

Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:[Xin chú ý, vì ẩn nấp bản thân, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.][Bản Danh Sách đã ngủ đông.][Đặc biệt giải thích: 'Kiến Văn Như Danh' là lực lượng siêu phàm mà ngươi đãdùng thiên phú quẻ thuật trao đổi được, nó thuộc về chính bản thân ngươi; Khibản Danh Sách ngủ đông thì ngươi vẫn có thể sử dụng năng lực này.][Cố lên.][Mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.]Chữ nhỏ hiện lên xong thì lập tức biến mất trong hư không, cũng không tiếp tụcxuất hiện nữa.ễ ấ ể ấ ế ấLiễu Bình cảm thấy không còn gì để nói khi thấy từng hàng chữ nhỏ biến mất.Cái tên không dựa dẫm vào được gì cả!Hắn đi vào trong lều trại của Thái Vi cung, đang định ngồi xuống bồ đoàn, bỗngnhiên nghĩ tới điều gì đó.Chờ đã...Người tu sĩ Hóa Thần kia...Vương trưởng lão.Trước khi ông ta dẫn đám tu sĩ Nguyên Anh rời đi đã từng nói: "...

Lão phu dámcá với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta, đi mau!"

Ông ta đang đánh cược.Thế nhưng danh hiệu của ông ta lại là "Ma cờ bạc".Ma cờ bạc.Mười lần đánh cược thì chín lần thua.Nếu như ông ta thua cuộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Mấy vị tu sĩ của Thái Vi cung cũng không ở đây.Trong doanh địa có một quái vật cảnh giới Kim Đan, cũng đã phát hiện chínhmình.Nếu như Vương trưởng lão thua cuộc...Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.Đây là tấm thẻ trở về do Người bán rượu đưa cho!Hắn nhìn chằm chằm lên thẻ bài, cảm thấy hơi do dự.Quái vật cảnh giới Kim Đan.Trước mắt, mình vẫn không thể đánh thắng được.Nhưng...Rất vất vả mới có thể tới một chuyến, còn có được thân phận là đệ tử của TháiVi cung, chẳng lẽ cứ vậy mà đi thẳng sao?Tạ Đông Lưu đã thức tỉnh, lại còn có danh hiệu "Đoạt Mệnh Thư Sinh" do tôngmôn truyền thừa, là một người tu hành có lực chiến đấu khá mạnh.Mình có nên ở lại nơi này chờ hắn ta, rồi cùng trở lại Thái Vi cung hay không?Hơn nữa, nếu như lát nữa hắn ta trở về, tất nhiên sẽ mang theo tình báo về thiêntrụy phạm vi lớn vừa rồi.Liễu Bình cũng không ngồi được nữa, quay người vén rèm lên, đi xuyên qua lềutrại của từng môn phái, dọc theo con đường nhỏ đi về phía phường thị.Hắn bước rất nhanh, chỉ dùng thời gian ngắn đã đi vào trong phường thị.ồ ầ ầVừa rồi hiện tượng thiên trụy trên bầu trời quá hùng vĩ, lúc này phần lớn các tusĩ trong phường thị đều không có tâm tư làm ăn, tốp ba tốp năm tập trung vớinhau, dùng thần nhiệm trao đổi nghị luận.Liễu Bình đi nhanh tới trước một sạp hàng."

Cho ta một tệp lớn phù trống cùng với một chiếc phù bút cấp thấp mà tu sĩTrúc Cơ có thể sử dụng."

Hắn nói.-------Chương 77: Nữ sĩ Thống Khổ (1)"Phù bút rất đắt, nhóc con, chỉ dựa vào loại nghèo..."

Người tu sĩ bán hàng mới nói hai câu đã thấy được một hàng dài túi trữ vật thắtbên hông Liễu Bình.Tu sĩ kia lập tức cười nói: "Tất cả là hai trăm linh thạch."

Liễu Bình trả tiền xoay người rời đi.Hắn nhanh chóng đi tới trước một sạp hàng khác, ánh mắt đảo qua, nói: "Xinhỏi, ngươi định bán Hồi Sinh tán như thế nào?"

Chủ quán là một nam tu sĩ cao gầy như gậy trúc, hai tay lồng trong tay áo,không trả lời câu hỏi của Liễu Bình.Liễu Bình cảm thấy không đúng lắm, nhìn về phía nam tu sĩ này.Sắc mặt nam tu sĩ trắng bệch, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi lạnh lớn nhưhạt đậu, thân thể liên tục run rẩy, vẻ mặt kinh hồn bạt vía khi nhìn về phía sauLiễu Bình."

Đó...

đó là thứ gì!"

Hắn ta điên cuồng thét chói tai.Lúc này, những người xung quanh nghe thấy tiếng hét chói tai thì vội vàng dừnglại việc trên tay, tất cả đều nhìn về phía bầu trời bên ngoài doanh địa.Liễu Bình ngẩn người, thuận ánh mắt mọi người chậm rãi xoay người lại.Thế nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.Tầng mây đen hầu như chỉ tách ra trong nháy mắt, rồi khép lại rất nhanh, làmcho người ta không thể thấy được phía sau tầng mây là thứ gì.Có người đi tới, thi lễ với tu sĩ cao gầy kia, hỏi: "Trương đạo hữu, vừa rồi ngươithấy thứ gì vậy?"

Vẻ mặt tu sĩ cao gầy tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, ngón tay run rẩy chỉ về phíabầu trời, nửa ngày nói không ra lời.Mọi người lại quay đầu nhìn tới.Trên bầu trời mây đen dày đặc, giống như một màn che rất dầy, không lộ ra bấtcứ thứ gì bên trong cả.Bỗng có một giọng nói chấn động tới điếc tai từ sâu trong tầng mây truyền ra:"Nhận được tin tức, có vẻ như nơi đây có một vị đại nhân dừng chân."

"Hiện tại làm ra một lần thông báo khẩn cấp."

"Thế giới hiện tại chính là tài sản riêng của nữ sĩ Thống Khổ, nếu như có vị đạinhân tôn quý nào du lịch nơi đây, xin đừng nên tiếp tục phá hoại kịch bản thếgiới, xin mời ra gặp mặt ngay lập tức."

ễLiễu Bình giật mình.Căn cứ lời nói này, đối phương còn tưởng rằng kịch bản sụp đổ là do một vị"đại nhân" nào đó gây ra.Thế nhưng những điều này là do mình tạo nên.Vậy thì "đại nhân" này...Chẳng lẽ lần trước khi mình lừa gạt thi thể của sói yêu từ tay quái vật kia, nóinhững lời nói đó, làm cho đối phương tưởng thật rồi sao?Cũng bởi vì như vậy, đối phương mới có thể nói ra tên húy đó.Nữ sĩ Thống Khổ.Mọi thứ ở nơi này, đều thuộc về nữ sĩ Thống Khổ.Nữ sĩ Thống Khổ... tài sản riêng...Trong đầu Liễu Bình như có một tia sét xẹt qua.Hắn nhớ tới câu nói khi trước của Vương Thành:"Ác ý phá hủy tài sản riêng, là một tội ác cực kỳ tồi tệ trong toàn bộ thế giới, takhuyên ngươi không nên làm như vậy..."

Liễu Bình im lặng, nhìn về bốn phía.Vẻ mặt của người tu hành nơi này đều ngẩn ra, giống như không nghe đượcnhững lời vừa rồi vậy.Rất tốt.Thế giới của chúng ta lại thành tài sản riêng của ngươi?Đã hỏi qua ý kiến của chúng ta chưa?Cố nén cảm xúc trong lòng, Liễu Bình quay người rời đi.Khi đám người đi về phía tu sĩ cao gầy, hắn đã rời đi nơi đó, vừa đi vừa đặt taylên gương mặt, hơi thay đổi khuôn mặt, lúc này mới bước nhanh tới nơi hẻolánh.Nơi này cũng có người bán hàng.Hắn ôm quyền về phía chủ quán, nói: "Đã sớm nghe nói về danh tiếng của cáchạ, đấu lạp do các hạ luyện chế rất đẹp mắt, ta muốn mua vài cái, xin hãy đưa ramột cái giá đi."

Tu sĩ kia đang ngểnh cổ nhìn về phía đám người, khi nghe được lời nói này củaLiễu Bình mới quay đầu trở lại, xoa tay cười nói: "Dễ bàn dễ bàn, không biếtngươi muốn bao nhiêu cái?"

"Toàn bộ."

Liễu Bình nói.Hiện tại toàn bộ tu sĩ của Thái Vi cung đều không có mặt.Trên bầu trời lại xuất hiện điều gì đó, trong doanh địa cũng có quái vật xuấthiện.ễLiễu Bình đã không quan tâm có ảnh hưởng lớn gì hay không."

Cái gì?

Ngươi muốn bao nhiêu cái?"

Tu sĩ kia hỏi lại với vẻ khó tin."

Ta nói...

đấu lạp mà ngươi luyện chế, ta lấy toàn bộ, có bao nhiêu ta lấy ngầnấy."

Liễu Bình vừa nói vừa xốc ống tay áo lên, lộ ra mười túi trữ vật đẹp đẽ treo nơiđó....Trong lều trại.Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt có hai chồng lá phù chồng chất.Một chồng là là Phá Ma Bạo Liệt phù, một chồng là phù trống.Hắn nhìn hai chồng lá phù này, trên mặt lộ vẻ nhớ lại:"Đã lâu chưa từng làm việc tỉ mỉ như này... thế nhưng chuẩn bị sớm cũng tốt..."

Hắn cầm phù bút lên, lật một tờ phù trống ra, vẽ nên từng nét linh văn huyền ảovới tốc độ cực nhanh.Mặc dù đã lâu không làm chuyện này, thế nhưng động tác của hắn vẫn rất thànhthạo, hầu như không xuất hiện trúc trắc nào đã hoàn thành vẽ phù.Thu bút.Cầm lá phù lên quan sát, đã thấy trên đó đã vẽ hai loại linh văn.Một, Linh Hấp văn, chuyên môn dùng để kết hợp lá phù lại với nhau;Hai, Thu Liễm văn, chuyên môn thu lại gợn sóng linh lực trên lá bùa.Có hai loại linh văn này...Liễu Bình cầm một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù lên, đặt nhẹ nó lên mặt có vẽ linhvăn lá phù vừa vẽ.Chuyện kỳ diệu xuất hiện.Trên mặt trống lá phù, loại Linh Hấp văn lấp lóe, hút tấm Phá Ma Bạo Liệt phùtới, dính lại với nhau.Toàn bộ gợn sóng trên Phá Ma Bạo Liệt phù lập tức biến mất.Hai tấm phù hợp lại với nhau thành một tấm phù, mặt trước trống rỗng đại biểucho đây là một tấm phù rỗng.Linh Hấp văn, Thu Liễm văn cùng có tác dụng!Liễu Bình thở phào một hơi.Loại lá phù này, dù cho ai tới xem cũng đều cho rằng nó là một tấm phù rỗngkhông có uy ***** nào cả.Không ai sẽ bị loại phù rỗng này dọa sợ cả.

Nó rất thích hợp dùng để đánh lén.ề ể ầ"Năm đó, tiền công để ta nghiên cứu loại phù này là cần bao nhiêu linh thạchnhỉ?

Vẫn là không nhớ nổi..."

Liễu Bình lẩm bẩm, trên tay cũng không rảnh mà tiếp tục biến tất cả Phá MaBạo Liệt phù còn lại trở thành phù trống.Loại phù này là do một đệ tử cực kỳ giàu có của một tông môn nhờ mìnhnghiên cứu, tu vi của hắn ta không cao, lại luôn muốn âm thầm hại người khác...Cho nên tấm phù này được gọi là m Nhân phù.-------Chương 78: Nữ sĩ Thống Khổ (2)Có một đống "m Nhân phù" này trên tay, Liễu Bình cảm thấy yên lòng rấtnhiều.Đây là tay nghề độc môn của hắn.Ngoài hắn ra, trong lịch sử giới tu hành cho tới ngày nay cũng không ai nghĩ tớichế tạo loại phù này ra, cũng không ai sáng tác loại phù này cả.Thế nhưng như vậy chỉ là bước *****ên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, bắt đầu chế tạotấm phù quan trọng nhất trong hôm nay.Hắn ngồi xếp bằng, cầm phù bút trên tay, bắt đầu vẽ một tấm Pháp phù.Tay của hắn rất ổn định, mỗi một nét đều phác họa ra pháp văn rất linh động,làm cho linh lực bốn phía hội tụ tới.Dù cho bên ngoài truyền tới âm thanh gì đi nữa, đều không thể ảnh hưởng tớiviệc hắn chế tạo tấm phù này ra.Coi như trời sập xuống, đều không thể ảnh hưởng tới bút trong tay hắn.Mấy chục giây sau...Liễu Bình mới chậm rãi thu bút.Linh lực xung quanh hội tụ tới, dọc theo pháp văn uốn lượn trên lá phù hìnhthành một loại gợn sóng đặc biệt của thuật pháp.Chế tạo tấm phù rất phức tạp này, hoàn thành.Liễu Bình xoa mồ hôi trán, thở dài một hơi.Với cảnh giới Trúc Cơ đã vẽ tấm phù này, thật sự là hơi miễn cưỡng, nếu nhưlục nghệ của hắn không phải đã tới đỉnh cao, lại có lý giải rất sâu với Phù đạothì căn bản là không thể chế tạo tấm phù này.Đây chính là Tá Pháp phù.Tá Pháp phù có thể làm cho người tu hành dựa vào linh thạch, có thể điều khiểnlượng linh lực gấp năm bản thân mình, tới tiến hành điều khiển pháp trận.Chỉ có thể điều khiển pháp trận.Hoàn toàn có thể nói, tấm phù này là loại rất hiếm thấy.Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đây là một loại phù rất quý giá và thựcdụng.Liễu Bình ngồi im một chỗ điều hòa hơi thở, khôi phục thể lực đã tiêu hao.Lại đợi một lát sau...Khi hắn xác nhận trạng thái của bản thân đã trở lại đỉnh cao, lúc này mới vỗ túitrữ vật, lấy ra trận bàn tinh xảo mà khi trước hắn mua."

Mở."

Liễu Bình quát khẽ, hai tay nhấn liên tục trên trận bàn.Trận bàn truyền ra những tiếng vù vù, bắt đầu phóng ra một màn sáng tản ra ánhsáng trắng mịt mờ.Pháp trận ẩn nấp cỡ nhỏ, thành lập!"

Mấy vạn linh thạch...

đổi lấy quyền kiểm soát tất cả pháp trận chiến tranh củađại doanh Tây Hoang... cũng không tính là thiệt thòi."

Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, vỗ liên tục lên túi trữ vật, mở hơn mườitúi trữ vật ra.Soạt!

Soạt!

Soạt!Linh thạch chất thành đống lớn, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong pháp trận.Linh khí nồng nặc hóa thành sương mù, quay xung quanh người Liễu Bình.Bởi vì xung quanh có trận pháp ẩn nấp cỡ nhỏ cho nên không ai có thể pháthiện linh khí nơi này trở nên nồng nặc như vậy.Thời điểm quan trọng nhất đã tới!Liễu Bình nhặt tấm Tá Pháp phù lên, dán lên cánh tay trái của mình.Trúc Cơ kỳ.Pháp lực thật sự không đủ dùng.Phải mượn dùng lượng linh thạch khổng lồ, mới có thể hoàn thành việc điềukhiển trận bàn!Lá phù chấn động, sương mù linh khí giữa không trung giống như sống lại, toànbộ rơi xuống, lượn lờ xung quanh cơ thể Liễu Bình, cuối cùng hoàn toàn nhậpvào cơ thể của hắn.Tay Liễu Bình nhanh như điện, nhấn liên tục vào trận bàn.Từng luồng gợn sóng linh lực lớn mạnh từ trên trận bàn tản ra ngoài, cấu trúcthành từng trận văn đặc biệt.Khi trận văn thứ bảy thành hình, trong hư không bỗng phát ra tiếng cộng minhngắn ngủi.Hoàn thành...Là đệ tử chân truyền của lục nghệ đệ nhất thiên hạ, Tá Pháp phù mà hắn vẽ, dựavào lượng lớn linh thạch, điều khiển trận bàn cỡ nhỏ, cuối cùng cũng có thể kếtnối với toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranh của đại doanh Tây Hoang.Thế nhưng khâu quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!Liễu Bình ngừng thở.Tất cả linh thạch bùng lên hào quang lộng lẫy chói mắt.Trong luồng sáng này, hai tay Liễu Bình như tàn ảnh hoàn thành liên tiếp cácđộng tác gạch, xóa, nhấn, vỗ vào trên trận bàn.Một lát sau...Tất cả hào quang dần dần tắt đi.Trong hư không truyền tới tiếng vù vù, âm thanh này dần dần truyền tới trậnbàn, chậm chậm nhập vào trận bàn rồi biến mất không thấy đâu nữa.Thành công!Giờ phút này, Liễu Bình có được quyền kiểm soát pháp trận phòng ngự chiếntranh của đại doanh Tây Hoang!Tá Pháp phù trên cánh tay Liễu Bình bị đốt cháy hầu như không còn, tất cả linhthạch trên mặt đất cũng hóa thành từng tảng đá màu xám trắng...Trong thời gian ngắn như vậy, vì kiểm soát pháp trận của doanh địa, Liễu Bìnhđã tiêu hao hết sạch linh lực ẩn chứa trong số linh thạch này.Liễu Bình ***** một cách mệt mỏi, rồi mới cẩn thận cất trận bàn đi.Hắn lấy đấu lạp ra đội trên đầu, tiện tay thu hết tất cả linh thạch trên đất vào túitrữ vật, rồi lại lồng trận bàn vào trong tay áo, đi ra ngoài lều trại.Bầu trời bên ngoài vẫn là màu đen.Liễu Bình đứng tại cửa lều trại, yên lặng nhìn về cảnh tượng xung quanh.Dựa theo thời gian bình thường mà tính, lúc này mới vừa qua giữa trưa.Người đi đường thưa thớt.Quan sát thêm vài giây, Liễu Bình mới bước chân rời đi.Hắn đi tới phía bắc của đại doanh Tây Hoang, đi tới dọc theo biên giới của pháptrận.Cử động này rất nhanh đưa tới sự chú ý của hai tên tu sĩ chấp pháp."

Ngươi là người phương nào?

Tại sao lại đi lại tại biên giới pháp trận?"

Một tusĩ chấp pháp quát lớn.Liễu Bình tháo đấu lạp xuống, ném lệnh bài qua, nói: "Thái Vi cung Liễu Bình,vì học tập trận pháp cho nên ở nơi đây nghiên cứu pháp trận, nếu như có quấyrầy thì xin thứ lỗi."

Tu sĩ chấp pháp nhận lệnh bài, cảm ứng một lát thì thái độ trở nên thân thiết.Người hiểu lục nghệ vốn là ít.Hiểu lục nghệ, lại được Thái Vi cung thu làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽthành một vị nhân vật lớn.Một người nói: "Hóa ra là trận pháp sư của Thái Vi cung."

Liễu Bình nói: "Không dám, tại hạ mới tới Trúc Cơ, cũng vừa mới học trậnpháp mà thôi, bởi vậy mới tới đây nghiên cứu cách vận hành của đại trận phòngngự, xin hai vị thông cảm chút."

Nói xong, hắn lấy hai túi linh thạch nhỏ ra, không nói gì, âm thầm đưa cho haitên tu sĩ chấp pháp."

Cái này..."

"Aiz, đừng..."

Hai người đang định nói chuyện thì Liễu Bình đã cướp lời: "Hai vị đại nhânkhông cần khách sáo, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, chắc hẳn không thểảnh hưởng tới đại trận này được, với lại ta chỉ ở nơi này quan sát, tuyệt đốikhông làm bất cứ chuyện gì không hợp lý cả."

-------Chương 79: Chúa tể Chân Hồng (1)Hai tên tu sĩ chấp pháp nhìn nhau.Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, coi như muốn phá hoại đại trận phòng ngự, cũng không cóbất cứ cách nào cả.Toàn bộ đại doanh Tây Hoang được một loại trận pháp phòng ngự cỡ lớn baophủ.Nếu như có chuyện gì bất ngờ xảy ra, pháp trận sẽ phát cảnh báo ra.Đây chính là đại trận phòng ngự do Quẻ Thánh và đồ đệ của ông ấy tự mìnhnghiên cứu ra được!Hơn nữa đứa nhỏ này lại là người của Thái Vi cung.Nhìn qua nó rất thông minh, đương nhiên cũng phải biết chuyện gì nên làm,chuyện gì không thể làm."

Vương trưởng lão có lệnh, tất cả mọi người canh giữ doanh địa, không thểhành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém."

Một người nói."

Tuyệt đối không thể chạy loạn, nếu không chúng ta cũng không thể bảo vệngươi."

Người còn lại nói."

Đúng, ngươi thuộc tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ không để cho người kháclàm như vậy."

Người trước đó nói."

Cám ơn."

Liễu Bình ôm quyền nói.Hai người gật đầu, quay người rời đi.Liễu Bình lẳng lặng đợi bọn họ đi xa, tới khi không nhìn thấy nữa mới đi dọctheo biên giới đại doanh.Từ giờ trở đi, sẽ không còn người nào chú ý tới hắn nữa.Hắn đi dạo trong màn đêm, khi thì ngừng chân, khi thì bước tiếp, giống nhưđang thật sự nghiên cứu pháp trận phòng ngự mà năm đó hắn đã tự tay thiết kế.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên:[Ngươi đang điều khiển trận bàn, đan lên mười hai lớp trận pháp phòng ngự mộtlần nữa.][Ngươi đang điều khiển trận bàn, lại đan lên mười sáu tầng trận pháp công kích,làm cho uy lực mạnh hơn nhiều khi trước.]Một thời gian sau...Từng đợt tiếng đàn từ trong rừng cây không xa truyền tới.Liễu Bình dừng bước lại.Tiếng đàn càng ngày càng gần, rất nhanh có một cô gái bay thấp từ trong rừngcây ra ngoài, dừng lại trước mặt hắn không xa.Chính là cô gái khi trước ở tại Thiên m các.Liễu Bình nhướng mày, cười nói: "Đạo hữu Thiên m các, có vẻ như khi trướcchúng ta vừa mới gặp nhau thì phải."

Chẳng phải là hai người tu sĩ chấp pháp vừa rồi đã nói, sẽ không để cho ngườikhác tới nơi này hay sao?Chuyện này là sao đây?Lại thu tiền?Hắn âm thầm suy nghĩ.Cô gái cầm theo đàn, gương mặt tái nhợt bỗng nổi lên một vệt đỏ ửng.Đáng tiếc đánh dấu trên đầu cô nàng vẫn là "quái vật, Kim Đan kỳ", làm choLiễu Bình không có chút ý nghĩ khác lạ nào cả."

Lại gặp mặt, không nghĩ tới ta đi dạo tùy ý cũng có thể gặp được ngươi."

Côgái nói."

Có lẽ là chúng ta có duyên."

Liễu Bình cười nói.Cô gái giận dữ liếc xéo hắn, hỏi: "Đạo hữu, ngươi ở nơi này làm gì?"

"Nghiên cứu pháp trận."

"Ngươi còn biết trận pháp?"

"Đương nhiên, ta chính là đệ tử của Thái Vi cung."

"Nếu không chê, tiểu nữ có thể nghiên cứu pháp trận này cùng với ngươi."

Côgái nói.Liễu Bình liếc nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần của nàng, lại nhìn danh hiệu "quáivật" trên đầu của nàng ta, suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu hắn.Đúng vậy.Quái vật này không biết rằng ta đã biết nó là quái vật.Có nên xử lý nó tại chỗ hay không?Không được.Không thể ra tay.Nó có thực lực Kim Đan, một khi chiến đấu xuất hiện, chắc hẳn sẽ dẫn tớinhững tu sĩ chấp pháp kia.Tới lúc đó, coi như có thể xử lý nó, trong mắt những người khác thì mình đã***** đồng đội của mình, tính chất sự việc cực kỳ ác liệt.Mình sẽ bị tước đi thân phận hiện tại, tính mạng cũng không giữ nổi.Tình trạng của đối phương còn không giống.Dù sao, thân thể của tu sĩ này đối với quái vật mà nói, chỉ là vật ngoài thân, cănbản không sợ chết.ấ ố ắNhư vậy, nguyên nhân duy nhất mà nó không ra tay, có lẽ là muốn bắt đượcmình, muốn biết rõ nguyên nhân tại sao kịch bản lại sụp đổ.Liễu Bình lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Ngươi hiểu trận pháp sao?"

Cô gái cũng cười: "Hiểu một chút xíu."

Liễu Bình nói: "Thật sự muốn học?"

Cô gái vặn eo, bước từng bước tới, nói nhỏ: "Ta hơi ngốc, ngươi nguyện ý dạyta sao?"

Liễu Bình lấy một trận bàn từ trong ngực ra, nói nhỏ: "Đương nhiên là nguyệný, nào, chúng ta kiểm tra một lần trước."

Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh lập tức biến đổi.Cô gái này phát hiện mình lại đứng trong một thung lũng có hoa đào rực rỡ.Giọng nói của Liễu Bình vang lên:"Đây là một loại ảo trận đơn giản nhất, nếu như ngươi có thể phá trận mà ra, đãchứng minh ngươi có thiên phú về mặt trận pháp... sau đó ngươi hãy tới phườngthị tìm ta, ta sẽ chờ ngươi ở đó, cùng nghiên cứu thảo luận trận pháp với ngươi."

Giọng nói biến mất.Liễu Bình cũng biến mất.Cô gái nói xong thì mỉm cười, nói: "Làm gì cần đi phường thị, ta có thể pháhoại trận pháp này ngay bây giờ."

Cô gái duỗi ngón tay ra, gẩy nhẹ dây đàn.Hai âm điệu kéo dài vang lên, hoa đào rực rỡ xung quanh dần dần biến mất.Ở bên khác...Liễu Bình vận chuyển trận bàn, mở một khe hở trong hư không, chui vào trongđó.Ngay sau đó...Hắn xuyên qua hai tám tầng đại trận của quân doanh, xuất hiện trên hoang dãbên ngoài đại doanh Tây Hoang.Trong bóng đêm.Liễu Bình cầm trận bàn trong tay, thở hổn hển mấy hơi.Quá khó khăn.Trúc Cơ kỳ, thực sự là không đáng chú ý.Trước mắt, mình thành công kiểm soát toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranhcủa đại doanh Tây Hoang, thế nhưng muốn điều khiển dễ dàng như cánh tayvẫn phải bỏ ra khoảng 20% linh lực, lúc này mới mở đại trận ra trong nháy mắt,từ đó né tránh quái vật kia.Tốn linh thạch cũng có thể làm được điều này, thế nhưng tiêu hao số lượng vôcùng lớn, hoàn toàn không cần thiết.ẳ ắChẳng qua theo tình hình trước mắt mà xem, mình an toàn.Quái vật kia coi như nghĩ vỡ đầu, cũng không nghĩ tới một tu sĩ Trúc Cơ, có thểphá trận rời khỏi doanh địa.Liễu Bình nghỉ ngơi một lát rồi lấy một chiếc đấu lạp ra đội lên đầu.Hắn nhìn về phía chiếc Kim cương xử đang cắm trên ngọn núi mà hai mắt dầndần tỏa sáng.Loại vũ khí mạnh mẽ tới từ thượng giới này, dù chỉ nhìn xem cũng có thể làmcho người ta thu hoạch được rất nhiều cảm ngộ trên đường tu hành.Chớ nói chi Liễu Bình còn thông thạo lục nghệ, năng lực tại Luyện khí đạocũng có thể tạo thành một trường phái, đương nhiên càng khát vọng quan sátthứ này hơn.-------Chương 80: Chúa tể Chân Hồng (2)Liễu Bình đang định cất bước đi về phía đỉnh núi kia...Chợt thấy ngoài xa xa, có thứ gì đang bay về phía nơi này.Ầm!Sau một tiếng nổ lớn, hai bóng người dây dưa với nhau xuất hiện trước mắt hắn.Hầu như chỉ trong nháy mắt, một bóng người trong đó u tối rơi xuống đất,không nhúc nhích được chút nào cả."

Hì hì, chửi dựa vào ngươi còn dám tranh cướp địa bàn với ta sao?"

Một giọng nói hồn nhiên ngây thơ vang lên.Đây là một cô bé mà phía sau có mấy chục chiếc đuôi dài đầy gai nhọn, haichân cô bé giẫm trên một con quái vật màu xám.Cô bé tùy ý phất tay, lập tức có một cái đuôi lao tới, đâm mạnh vào cơ thể quáivật.Con quái vật màu xám kia hét thảm một tiếng.Cơ thể của nó khô quắt xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuốicùng chỉ còn lại một tấm da."

Không thú vị..."

Cô bé nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Liễu Bình."

Ta đã chờ ngươi một lúc lâu rồi."

Cô bé nói.Trên đầu cô bé xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:[Chúa tể Chân Hồng.][Tồn tại có được loại danh hiệu này, lấy mọi ma quỷ làm thức ăn, điều khiểnvạn độc trên thế gian.]Khi thấy dòng chữ trên đầu cô bé này thì vẻ mặt Liễu Bình đã cứng lại.Cô bé này lại là tồn tại ***** như vậy!Hơn nữa, ma quỷ là cái gì?Những loại quỷ mà mình đã thấy là tà quỷ, ác quỷ, âm quỷ, yếm quỷ, ngạ quỷ,thủy quỷ, hung quỷ,...Chúng sinh trong quỷ đạo đều có tên của mình, mặc dù có vô số loại khác nhau,thế nhưng không có loài nào tên là ma quỷ cả.Chẳng lẽ là một loại quỷ mới?Hoặc là loài này là loài đặc biệt chỉ có trong thế giới Tử Vong?"

Ta nhớ rằng màn thứ nhất không thể đi tới đại doanh Tây Hoang... quả nhiênngươi đã bắt đầu hành động."

Cô bé nói với giọng phấn khởi.ắ ễ"Đúng vậy, ngươi có cảm ứng được không?

Hình như có chuyện gì đó sắp diễnra."

Liễu Bình hỏi."

Như vậy mới là bình thường, dù sao kịch bản đã dần dần sụp đổ, chắc hẳn sẽcó thứ gì đó tới đây ngăn cản... cho nên ta đi tới trước mặt ngươi."

Cô bé nói.Khi cô bé nói chuyện, mấy chục chiếc đuôi gai phản chiếu ánh sáng màu xanhlục dựng thẳng sau lưng của cô bé, như là chim công xòe đuôi vậy, thỉnh thoảngcòn chập chờn theo gió mấy lần.Liễu Bình không khỏi đưa tay lên trên trận bàn, nhìn về phía những chiếc đuôigai sau lưng cô bé này."

Này... cũng không phải là ta muốn tới ngăn cản ngươi, những thứ này đều làthú cưng mà ta nuôi, không có mệnh lệnh của ta sẽ không tùy tiện đâm người."

Cô bé nói.Cô bé phất tay.Những chiếc đuôi gai này nhanh chóng chui xuống đất, biến mất không thấy.Hóa ra bọn chúng cũng không phải là bộ phận cơ thể của cô bé này."

Nghe lời như vậy, xem ra ngươi nuôi dạy rất tốt."

Liễu Bình cười nói."

Đúng vậy... ngươi đang sửa đổi kịch bản trên phạm vi lớn, có gặp phải phiềnphức nào không?"

Cô bé hỏi."

Đương nhiên có, nữ sĩ Thống Khổ là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Nàng ta là chủ nhân nơi này, mọi thứ nơi này đều thuộc về nàng ta."

Cô bé trảlời."

Nàng ta sai một quái vật tới đuổi bắt ta."

Liễu Bình nói."

Vậy sao?

Ta nhớ rằng ngươi đã từng giết một kẻ truy lùng như vậy."

Cô bé nói,không kìm được mà ***** môi."

Thế nhưng kẻ tới lần này có tu vi là Kết Đan, với lại đang ở trong doanh địa, takhông thể thật gây nên động tĩnh lớn được, nếu không sau khi giết nó thì tacũng sẽ bị tu sĩ chấp pháp bắt lấy... tóm lại là rất phiền phức."

Liễu Bình nói."

Vậy nên làm gì bây giờ?

Nơi này có được trận pháp phòng ngự bảo vệ, takhông thể công phá loại đại trận siêu cấp này của nhân tộc các ngươi được, chonên chỉ có thể dựa vào chính ngươi."

Cô bé nói với vẻ ấm ức.Cô bé này không vào được đại trận.Đúng vậy, pháp trận là một trong lục nghệ, mà lục nghệ lại là thành tựu tối caocủa văn minh Tu Hành.Pháp trận chiến tranh cỡ lớn tương đương với sức công kích của thuật pháp dohàng chục ngàn người tu hành phát ra, cũng không dễ chống lại.Liễu Bình hỏi với vẻ nghiêm túc: "Nếu như ta dẫn tên kia ra thì sao?

Ta có khánhiều cách có thể làm được việc này, thế nhưng điều kiện tiên quyết là chínhngươi sẽ giải quyết nó."

"Ngươi có thể dẫn nó ra ngoài?"

Cô bé này nói với vẻ không tin.ể"Có thể."

Ngày xưa mình đã từng nói chuyện với rất nhiều yêu ma, cho nên kinh nghiệmkhi giao tiếp với loài khác vẫn rất phong phú.Nói như vậy, phải nói chuyện về những đề tài có lợi cho bọn chúng, mới có thểđạt thành mục tiêu.Thế nhưng, giao tiếp với quái vật tử vong, lần này cũng là lần đầu."

Chỉ cần ngươi có thể dẫn nó ra ngoài, mọi chuyện còn lại giao cho ta."

Cô bénói.Liễu Bình lẩm bẩm: "...

Vậy được, để ta suy nghĩ một lát đã..."

Trận bàn sáng lên.Hắn lùi về đại trận ở ngay phía sau.Cô bé nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.Trong nháy mắt, bóng người Liễu Bình nhập vào trong đại trận, biến mất trướcmặt cô bé này.Khi bước vào phạm vi đại doanh Tây Hoang một lần nữa, Liễu Bình thở dàimột hơi."

Lần này phải thể hiện bản lĩnh thật thôi..."

Hắn chau mày lo lắng.Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền ra một tiếng vỡ tan.Liễu Bình chậm rãi quay đầu lại.Cô gái kia nâng đàn đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.Ảo trận đã bị nàng ta phá mất."

Ảo trận khá đơn giản, ngươi cố ý nhường ta sao.

Hay là, ngươi chỉ có loại bảnlĩnh này?"

Nàng ta bật cười, nói.Liễu Bình: "..."

"Nói chuyện đi, Liễu đạo hữu."

Nàng ta nói.Nàng ta cười một cách ngọt ngào, trên người cũng không có sát ý.Liễu Bình nhìn nàng ta, cũng lộ ra một nụ cười.Đúng vậy, nếu như nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.Như vậy, hiện tại nàng ta lại muốn chơi như vậy, chắc hẳn là muốn hiểu rõ thânphận của ta chứ?Dù sao bọn chúng cũng không xác định được, là một vị "đại nhân" nào đó gâyra kịch bản sụp đổ, hay là một dị loại như ta.Như vậy...Trong đầu Liễu Bình xuất hiện một ý tưởng, cười nói:ấ"Tỷ tỷ thật sự lợi hại, gợn sóng linh lực trên người tỷ tỷ cũng rất mờ mịt, takhông thể nhìn ra được, tại sao còn muốn học trận pháp với ta đây?"

Nàng ta cười nói: "Lục nghệ cao thâm khó hiểu, cũng không phải là tu vi cao sẽcó thể học được, cho nên trước mặt ngươi, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một hạng ngườibình thường mà thôi."

-------Chương 81: Nói chuyện cùng chiến đấuLiễu Bình ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Bình, đệ tử của Thái Vi cung, còn khôngbiết tôn tính đại danh của tỷ tỷ là?"

Cô gái nói: "Liên Vũ."

Liễu Bình vỗ ngực nói: "Liên Vũ tỷ tỷ, ta nói thật cho ngươi biết đi, trên lĩnhvực trận pháp này, không có mấy người có thể mạnh hơn ta được."

Liên Vũ bật cười, lắc đầu nói: "Mạnh miệng."

Liễu Bình lắc đầu, nói: "Nếu như ép ta nói sự thật ra, như vậy chính là không aicó thể mạnh hơn ta được."

"Ồ?

Hay là ngươi biểu diễn thử một lần xem?"

Nét mặt Liên Vũ thể hiện vẻ hàohứng."

Đương nhiên có thể... ta có thể để cho ngươi xuyên qua pháp trận, xuất hiệnbên ngoài đại trận."

Liễu Bình nói.Ánh mắt Liên Vũ trở nên lạnh lẽo, nói với vẻ thản nhiên: "Chuyện này là khôngthể nào, ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, không thể điều khiển đại trận này được,trừ khi có người đưa trận bàn trung tâm điều khiển pháp trận cho ngươi mớiđược."

Liễu Bình nhấn nhanh về phía trận bàn, chờ trận bàn tản ra từng luồng hàoquang mới nói với cô nàng kia:"Ngươi cần cầm trận bàn mới có thể ra ngoài... nếu như ta lừa ngươi, thiên đạosẽ hạ thiên phạt xuống."

"Ngươi phát lời thề?

Thật sự không phải khoác lác à?"

Liên Vũ nói với vẻ khótin.Đứa nhóc này...Đúng vậy, đứa nhóc này không biết ta là ai, hắn còn cho rằng ta là nữ đệ tử củaThiên m các chứ?Cho nên hắn đang biểu hiện ra tài năng của bản thân mình...Chờ đã...Chẳng lẽ hắn lại có thể làm được chuyện này?Liên Vũ còn đang suy nghĩ thì đã thấy Liễu Bình đưa trận bàn tới."

Nào, đàn của ngươi quá nặng, hay là để ta cầm giúp ngươi, ngươi chỉ cần cầmtrận bàn là có thể đi ra ngoài rồi."

Liễu Bình nói.Liên Vũ nhận lấy trận bàn, ánh mắt nhìn về phía trận bàn này.Trận bàn nhỏ bé như vậy, làm sao có thể dẫn dắt đại trận chứ?"

Thử chút đi, thật sự có thể ra ngoài."

Liễu Bình ôm đàn, nói với vẻ tự tin.ồ ề ễLiên Vũ nhìn trận bàn trong tay, rồi lại nhìn về phía Liễu Bình, do dự vài giâyrồi nàng ta cười nói: "Thử thì thử đi."

Thử một lần cũng không sao cả, nếu xuyên qua thì còn chưa tính, nếu nhưkhông xuyên qua, mình cũng không mất đi cái gì cả.Hơn nữa...Chuyện này quá quan trọng.Một người tu sĩ Trúc Cơ, lại có thể đi xuyên qua đại trận chiến tranh cấp bậccao.Điều này thật sự lật đổ nhận biết của nó đối với văn minh Tu Hành.Nếu như đối phương có thể làm được điều này, như vậy thì rất nhiều chuyện cầnbàn bạc kỹ hơn.Liên Vũ cầm trận bàn đi ra bên ngoài, thế nhưng lại dừng bước trước màn chắnhơi mờ của pháp trận.Chờ đã...Văn minh Tu Hành khác với những văn minh khác, trong lục nghệ của bọn họ,ẩn chứa cạm bẫy ở khắp mọi nơi.Nếu như người này đã có thể chế tạo trận bàn tại Trúc Cơ kỳ, như vậy thì có thểkhẳng định, người này chắc chắn có vấn đề...Kết luận đã xác định.Vậy thì nên thẳng thắn chút.Nàng ta cầm trận bàn, mỉm cười nói: "Bỗng nhiên ta không muốn ra ngoài nữa."

"Tại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi muốn ta ra ngoài như vậy, ta sợ bên ngoài có quái vật đang chờ ta."

Liên Vũ nói."

Vậy à?

Vậy thì trả trạn bàn lại cho ta, ta biểu diễn một lần cho ngươi xem."

Liễu Bình nói.Liên Vũ ôm trận bàn vào trong ngực, không định trả lại, còn nói:"Vị đạo hữu này... ta có một chuyện muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trên tay trận pháp sư không có trận bàn, nên chiến đấu như thế nào?"

Liên Vũnghiêng đầu nhìn hắn."

Trên tay ngươi cũng không có đàn mà."

Liễu Bình trả lời rất tự nhiên."

Ta không có đàn cũng có thể giết người, còn ngươi thì sao?"

Liên Vũ bật cười,thật sự là quyến rũ động lòng người."*****ên ta sẽ không giết người trong đại doanh, bởi vì làm vậy sẽ rất phiềnphức, mà lại... ngươi không để ý tới một chuyện."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Liên Vũ hỏi.ế"Trên tay ngươi không có đàn, thế nhưng trên tay ta lại có đàn..."

Hai tay Liễu Bình như tàn ảnh gảy đàn trên tay, ngay sau đó, âm phù như châuliên thùy địa, cao sơn lưu thủy, ngay sau đó âm thanh lại chuyển thành báchđiểu tề minh, phượng hoàng cùng múa.Rồi hắn ta cũng hát lời hòa cùng tiếng đàn:"Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, ""Bích thiên như thủy dạ vân khinh, ""Nhạn thanh viễn quá tiêu tương khứ, ""Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."

Ting!

Ting!

Ting!Ba lần chấn âm, thu đàn, bài hát kết thúc.Liễu Bình quát khẽ: "Ra ngoài."

Vẻ mặt Liên Vũ hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt lại dần dần trở nên dại ra, giốngnhư bị mất thần trí vậy, cúi đầu trả lời:"Vâng."

Nàng ta bước ra ngoài một bước.Trận bàn trong tay nàng ta sáng rực lên, phá vỡ một vết rách trên pháp trận.Liên Vũ lập tức xuyên qua vòng sáng do pháp trận tạo thành.Nàng ta đi ra ngoài!Lúc này, Liễu Bình mới lau mồ hôi trán đi, thở dài nói: "Tay cứng quá, có mộtâm gảy quá nhẹ."m luật công thuật, âm điệu bí thuật - Hồn Vô Tâm.Thuật này vốn là bí thuật phụ trợ trong chiến đấu, thế nhưng vì không tạo thànhđộng tĩnh quá lớn, tránh làm người khác chú ý, hắn đã cố ý kiểm soát tiếng đàntrong một phạm vi cực nhỏ.Cứ như vậy, bí thuật này có yêu cầu cực cao đối với cầm nghệ của người gảyđàn, chỉ hơi sai lầm sẽ thất bại hoàn toàn.Cũng may là thuận lợi hoàn thành.Hắn nghỉ ngơi vài giây.Liễu Bình lại lấy ra một trận bàn khác, điều khiển nó, lập tức làm cho lá chắntrên đại trận phòng ngự xuất hiện một vết nứt mới.Bóng người hắn lóe lên lập tức đi xuyên qua, lại xuất hiện trước mặt cô bé kia."

Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, quái vật kia rất ngon đó."

Cô bé dùng một chiếc khăn tay trắng noãn mà lau miệng.Trên mặt cô bé xuất hiện vẻ vui thích, mà đuôi gai phía sau lưng cô bé đã dínhtừng vết máu đỏ tươi, tản ra hư không xung quanh, như là gió thổi làn sương mùmáu vậy."

Ngươi ăn no là tốt rồi, ta sợ ngươi không tìm thấy thức ăn lại ăn ta ấy."

LiễuBình nói đùa.Cô bé bật cười.Cô bé mở to đôi mắt đỏ ngòm của mình, đánh giá Liễu Bình từ trên xuống dưới:"Tiếng đàn của ngươi rất êm tai, hơn nữa ta cũng không thể ăn không của ngươiđược, linh hồn này trả lại cho ngươi."

Cô bé tiện tay ném đi, ngay lập tức có một bóng người của một cô gái xuất hiệntrong hư không."

Đây là?"

Liễu Bình hỏi."

Linh hồn chân chính của thân thể vừa rồi, ta đã ăn quái vật điều khiển nàng ta,trả cho ngươi linh hồn chân chính của nàng."

Cô bé nói.-------Chương 82: Chúng Sinh thuật (1)Liễu Bình ngớ người một lúc.Linh hồn của nữ tu kia chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía Liễu Bình, trongmắt hiện lên vẻ van nài.Liễu Bình nắm chặt hai tay, sử dụng một pháp quyết.Đạo thuật, hoàn thành!Một luồng sáng từ trên tay hắn bay ra ngoài, bao phủ luồng linh hồn kia.Nhưng đúng lúc này, có dị biến xuất hiện...Linh hồn này bị một luồng lực lượng nào đó kéo đi, phóng lên tận trời, biến mấttrong vòm trời tăm tối, cuối cùng không thấy đâu nữa.Liễu Bình ngẩn người ra."

Vừa rồi ngươi tốn quá nhiều thời gian, linh hồn của nàng ta đã bị thu hồi."

Côbé thở dài, nói.Cô bé nhìn về phía bầu trời đêm, vẻ mặt hơi động."

Nàng ta lại bị để lại chỗ cũ rồi, thế nhưng lần này lại không có người nào đitheo nàng ta..."

Cô bé lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía đại doanh Tây Hoang.Liễu Bình nói: "Chờ đã, lúc đầu ta định sử dụng một loại tà thuật tạm thời câulinh hồn của nàng đi, thế nhưng tại sao linh hồn của nàng ta lại chạy mất?

Đinơi nào rồi?"

Ánh mắt của cô bé trở nên phức tạp hơn, bỗng bật cười:"Được rồi, đừng nghĩ về linh hồn vừa rồi nữa, hay là ta dạy cho ngươi một cáchăn linh hồn, có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn."

"Chỉ cần cho ta một chút thời gian, mạnh lên là một chuyện rất đơn giản, khôngcần ăn linh hồn người khác."

Liễu Bình nói.Cô bé nhìn chằm chằm hắn.Vẻ mặt của hắn rất tự nhiên và chân thành, giống như đang nói một chuyện rấtbình thường vậy.Cũng không biết cô bé này nghĩ tới điều gì đó, im lặng một lúc lâu."

Ngươi thấy lần thiên trụy này sao?"

Cô bé hỏi."

Thấy được."

Liễu Bình trả lời."

Thiên trụy này cũng không phải là tự nhiên hình thành..."

"Đó là cái gì?"

"Là vì kịch bản xuất hiện sụp đổ, từ đó dẫn tới phản ứng dây chuyền."

ề ấ ốCô bé nói nhỏ: "Trở về đi, chuyện này rất *****, ngươi không có tư cáchtham dự, chờ sau này hãy nói."

"Ta muốn đi xem chiếc Kim cương xử kia."

Liễu Bình nói.Danh Sách cùng mình đều cần đi nghiên cứu chiếc Kim cương xử kia...Đây chính là vũ khí từ thượng giới rơi xuống!Cô bé lắc đầu, thở dài nói: "Ta cho ngươi biết một chuyện cực kỳ quan trọng."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thiên trụy là sự kiện hoàn toàn độc lập, không liên quan gì tới kịch bản, bảnthân nó ẩn chứa sự nguy hiểm cực lớn, với thực lực hiện tại của ngươi mà đi tớihiện trường thiên trụy, chẳng khác nào tìm chết."

Cô bé nói."

Vậy còn ngươi?"

"Ta cũng không nghĩ tới kịch bản sụp đổ lại dẫn tới loại thiên trụy mức độnày..."

"Thì ra là thế, xem ra đây mới là nguyên nhân chân chính làm cho quái vậttrong thế giới Tử Vong phát sinh bạo động, đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, đám người chết đều cảm thấy lo lắng..."

Cô bé nói.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trước mắt Liễu Bình.[Chú ý.][Kẻ truy lùng đã bị Chúa tể Chân Hồng ăn hết.][Thẩm phán giả đã nhận ra Kẻ truy lùng đã chết, nó sắp tới đây!][Thẩm phán giả sắp tới nơi đây!][Bản Danh Sách đề nghị ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong ngay lập tức!]Liễu Bình không còn gì để nói: "Không phải ngươi đã ngủ đông rồi sao?"

Lại có một hàng chữ xuất hiện:[Đúng vậy, vì không để Danh Sách bại lộ, Danh Sách đã ngủ đông, thứ màngươi nhìn thấy bây giờ chính là tin nhắn tự động do cơ chế quản lý khẩn cấpthực hiện.]Liễu Bình cảm thấy bất đắc dĩ.Cái tên này nói có lý có cứ, thế nhưng không chịu giúp đỡ.Được rồi, ta cũng không trông cậy vào nó.Gió nổi lên.Trong đêm tối, gió lạnh gào thét thổi qua, bỗng nhiên thổi bay mái tóc dài củacô bé trước mắt.Cô bé bỗng giật mình tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn về phía đám mây đen dày đặc,ánh mắt có vẻ như có thể xuyên qua tầng mây, thấy cảnh tượng phía sau tầngmây vậy.ồ ẩ ẩ"Bị chú ý rồi sao?"

Cô bé lẩm bẩm."

Có phải là sau khi ăn sạch con quái vật kia, mang cho ngươi một vài phiềnphức hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Không có viêc gì, ta cũng đang định xem thực lực của tên kia như thế nào."

Côbé nói.Cô bé này suy nghĩ mấy giây rồi lẩm bẩm: "Đúng rồi... ta đã từng nói để ngươithấy được chân tướng của thế giới này."

"Đúng vậy, ngươi đã từng nói như thế."

Liễu Bình nói."

Chiến đấu quá nguy hiểm, ngươi không thể ở lại nơi này, trở về lều trại xemthử đi... ta đoán ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."

Cô bé vươn tay, nhấn nhẹ về phần giữa lông mày của Liễu Bình, sau đó mở mộtđường vết rách trên pháp trận phía sau lưng của hắn.Cô bé đẩy nhẹ, Liễu Bình lập tức lùi vào trong trận pháp."

Xin lỗi, đại trận chiến tranh của các ngươi cực mạnh... thế nhưng ta có một loạinăng lực, có thể đi xuyên qua các loại lực lượng phòng ngự."

Đây là lời cuối cùng mà cô bé này....Trong doanh địa.Liễu Bình đứng tại biên giới đại trận, im lặng một hồi lâu.Khốn kiếp!Dáng vẻ thì tội nghiệp, luôn miệng nói không thể vào trong doanh địa của nhântộc.Cuối cùng thì nhẹ nhàng mở ra một vết rách trên trận pháp cỡ lớn, đẩy mình vàobên trong.Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Liễu Bình cảm thấy rất tức giận.Hắn quay ngươi rời đi, tốc độ càng ngày càng nhanh, xuyên qua phường thị...Bước chân dần chậm lại.Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Chú ý, đối phương thả ra một loại thuật pháp không rõ lên trên người củangươi.][Ngươi đã bị loại thuật pháp này ảnh hưởng.][Con mắt của ngươi đang tiếp nhận loại thuật pháp này.][Chúng ta sắp nhìn thấy hiệu quả do thuật pháp này mang tới, đếm ngược:][Ba,][Hai,][Một!]ễ ẩ ề ỗLiễu Bình đang khẩn trương đề phòng ở trong đám người, bỗng nhiên...Hắn lộ ra vẻ giật mình.Mấy giây sau...Ánh mắt Liễu Bình trở nên ngơ ngác.Hắn bước đi, vừa đi, vừa quan sát đám người tu hành xung quanh người."

Ngươi muốn cho ta thấy thứ này sao?"

Hắn lẩm bẩm.Trong mắt hắn, thế giới khác biệt với bình thường.Tất cả người tu hành, phía sau mỗi người đều có một sợi dây tản ra vầng sáng lờmờ thật dài.Mỗi người đều có một sợi dây như vậy cả!Sợi dây này nối tới đỉnh xương cột sống của bọn họ, còn một đầu khác thì thônghướng nơi sâu trong bầu trời tăm tối, không thấy đầu dây ở đâu.Thế nhưng tất cả mọi người đều không có cảm giác gì.Bọn họ như đang sống trong một giấc mộng nào đó, dựa theo kịch bản có sẵn đểlàm viêc, lại không biết tại sao mình lại bận rộn như vậy.Liễu Bình không nhịn được mà nhìn về phía sau lưng mình.Không có.Mình không có sợi dây này.-------Chương 83: Chúng Sinh thuật (2)Hắn đi về phía một người, lướt qua phía sau lưng đối phương, thuận tiện vươnvai duỗi lưng.Cánh tay xuyên qua sợi dây đó, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với nócả.Không biết nhớ tới điều gì, Liễu Bình bước nhanh hơn, đi về phía lều trại củacác môn phái.Hắn đi xuyên qua rất nhiều lều trại, cuối cùng đi tới mục đích của mình.Lều trại của Thiên m các!"

Vị công tử này, có chuyện gì sao?"

Một nam tu sĩ đứng trước cửa lều trại, hỏi."

Ta tìm Liên Vũ đạo hữu."

Liễu Bình nói.Người nam tu sĩ quan sát Liễu Bình từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thấy đượclệnh bài của hắn.Thái Vi cung.Hắn ta hơi gật đầu, vén rèm lên, kêu lớn: "Liên Vũ sư muội, có người tìm muộinày."

Một giọng nói truyền tới từ phía xa:"Đây rồi, là ai vậy?"

Trong ánh mắt chờ mong của Liễu Bình, một cô gái chậm rãi đi ra lều trại, vẻmặt nghi ngờ mà nhìn về phía hắn.Chính là Liên Vũ."

Vị đạo hữu này, hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải."

Liên Vũ do dự, nói.Liễu Bình nhìn nàng, không nói một lời.Sau lưng Liên Vũ cũng có một sợi dây thật dài, nối thẳng tới nơi sâu trên bầutrời tăm tối.Nàng ta lại có được một thân thể mới, cũng sống lại.Liễu Bình nhìn về phía đỉnh đầu nàng ta.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện nơi đó:[Cảnh giới Kim Đan.]Không có hai chữ "quái vật".Cho nên mới vừa rồi, bị cô bé kia ăn sạch, chính là quái vật sao?Danh hiệu của cô bé đó là Chúa tể Chân Hồng.[Tồn tại nào có được danh hiệu này, coi mọi ma quỷ thành thức ăn, điều khiểnvạn độc trên thế gian.]Quái vật khi trước, chính là ma quỷ."

Đúng là chưa từng gặp, chỉ là ở bên ngoài ta có nghe qua từ khúc của ngươi,cảm thấy rất hay, cho nên mới tới đây ca ngợi một câu."

Liễu Bình ôm quyềnnói.Liên Vũ hơi giật mình, sau đó cười với vẻ ngượng ngùng.Gần đây có rất nhiều người tới đây bắt chuyện, ngay cả vị này...A?Đúng rồi, người này đẹp trai hơn những người khác nhiều.Hơn nữa, vẫn là đệ tử của Thái Vi cung.Tuổi còn không lớn lắm.Là kiểu người yêu thích của mình."

Nếu như ngươi muốn nghe từ khúc, lúc nào cũng có thể tới gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽkhông lấy linh thạch của ngươi."

Liên Vũ cười nói, thuận tay đưa tới một tấmphù truyền tin."

Cám ơn, lần sau ta lại tới."

Liễu Bình nói.Hắn hàn huyên vài câu với đối phương, sau đó tạm biệt, quay người rời đi.Trên đường, phía sau mỗi người đều có một sợi dây.Vô số sợi dây xen lẫn trong trời đêm, xuyên qua tầng mây đen kịt, không biếtđầu dây nối tới nơi nào.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn một lát, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.Phía sau sợi dây này, là thứ gì?Dù gì đi chăng nữa...Người tu hành vẫn luôn đóng vai nhân vật của chính mình, cho dù chết đi, linhhồn cũng sẽ bị thu hồi, lúc nào cũng có thể bị sống lại, lại làm lại, tiếp tục thamdự vào quá trình suy diễn thế giới.Mà bản thân bọn họ lại không ý thức được điểm này."

Thật sự làm người ta khó chịu...

đều là người có lòng vượt qua giới hạn sinhtử, lại rơi vào kết cục sống không bằng chết..."

Liễu Bình híp mắt, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.Một lát sau...Pháp thuật bám vào con mắt Liễu Bình dần dần biến mất, những sợi dây kia dầndần tan biến đi.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Ngươi thấy được một loại thuật pháp điều khiển chúng sinh trước đây chưatừng thấy.][Đây là một loại bí mật cực kỳ hiếm thấy.]ể ễ[Điểm diễn của ngươi tăng lên một chút.][Điểm diễn trước mắt là: 7/10.][Khi điểm diễn của ngươi lên tới 10 điểm, ngươi sẽ nhận được năng lực hệ thầnbí mới.][Xin tiếp tục cố gắng.]Liễu Bình trở lại lều trại của Thái Vi cung.Lúc này đã không nhìn thấy được sợi dây trong hư không nữa, thế nhưng hắn lạicàng ngỡ ngàng hơn.Một pháp thuật, lại có thể điều khiển tất cả người chết.Kẻ như vậy, tới cùng có lai lịch gì?

Phải làm cách nào mới có thể xử lý?Cho dù mình có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa, cũng không biết nên chống lại nhưnào.Suy nghĩ lại thì thấy cách làm của Danh Sách là đúng.Che giấu mình, liên tục thăm dò, thu thập tình báo, hiểu rõ chân tướng.Sau khi biết được chân tướng của mọi chuyện, có lẽ sẽ có cách chống lại tồn tạiđược gọi là Nữ sĩ Thống Khổ kia.Trong quá trình này, mình phải nghĩ cách đề thăng thực lực trở lại thời kỳ đỉnhcao.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống, đổ một hạt đan dược từ bình đan dược donữ tu sĩ Thái Vi cung tặng, ăn hết, nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa khí tức, chờđợi.Thời gian dần dần trôi qua.Linh lực trong cơ thể đã hồi phục lại như cũ, thậm chí tổng lượng linh lực cònđề thăng một đoạn nữa.Tính toán thời gian, lúc này đã qua giữa trưa.Thêm mấy giờ nữa, ban ngày của thế giới người sống sẽ kết thúc.Còn có thể ở lại nơi đây một khoảng thời gian nữa.Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị mượn lò luyện khí, để xem có thể tách lấy vật liệutừ trên chiếc trường đao hay không.Vừa đi mấy bước, hắn lại nghe được từng đợt tiếng gào từ ngoài truyền tới."

Chuyện gì xảy ra?"

Liễu Bình đang định ra ngoài, bỗng nhiên đất rung núi chuyển...Ầm!Một tiếng vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc vang lên.Bóng người Liễu Bình lóe lên, xuất hiện trên đường đá ở bên ngoài.Đã thấy tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời.ầ ề ồ ốDưới tầng mây đen nặng nề, một luồng sáng đỏ đang rơi nhanh xuống.Là cô bé kia!Một bức tường thành được tạo dựng từ vô số xương trắng, đã bị đập tan liểngxiểng, chỉ còn lại gần một nửa, dựng đứng trước mặt cô bé, ngăn cản thứ gì đó.Ầm...Cô bé đâm vào trên ngọn núi, làm cho ngọn núi bị sụp đổ."

Đừng nghĩ ăn ta!"

Cô bé hét lên vẻ không cam lòng, đập mạnh vào chiếc Kim cương xử còn khổnglồ hơn cả ngọn núi ở ngay cạnh.Kim cương xử bị cô bé đập bay ra ngoài, xuyên thẳng vào nơi sâu trong đámmây.Một cảnh tượng khiến người ta vô cùng rung động xuất hiện.Một bàn tay màu xám cực kỳ khổng lồ vươn ra từ trong mây, vững vàng tiếpđược Kim cương xử.Một luồng sáng màu đỏ như dung nham từ trên bàn tay bùng lên, nhập vàotrong chiếc Kim cương xử đã gãy này.Ngay sau đó...Toàn bộ Kim cương xử bị hòa tan thành chất lỏng, rớt xuống mặt đất theo gióthổi qua.Cô bé ngẩn người, cắn răng, hóa thành một luồng sáng đỏ xông về phía tầngmây một lần nữa.-------Chương 84: Ngươi cần chạm vào nó (1)Lại một tiếng vang trầm xuất hiện.Cô bé bị một quyền đập bay, rơi về phía mặt đất.Bỗng nhiên, có một chiếc móng vuốt dài nhỏ từ trong tầng mây vươn ra, đỡ lấycô bé kia rồi nắm chặt lại."

A a a a a a!"

Cô bé điên cuồng giãy giụa, luồng sáng đỏ quanh người sôi trào.Trong hư không xung quanh cô bé, từng vũ khí có tạo hình kỳ lạ liên tiếp xuấthiện.Những vũ khí này có vẻ như đã trải qua dòng thời gian cực kỳ dài lâu, ngườikhác chỉ liếc nhìn tới thì đã cảm giác được sự nặng nề và tang thương.Những vũ khí này xoay quanh hư không.Thế nhưng cô bé kia vẫn đang bị móng vuốt tóm chặt, không thể thoát ra để lấynhững vũ khí này được.Móng vuốt dài nhỏ đó cũng biết được khoảnh khắc này rất quan trọng, cho dù bịcô bé vùng vẫy mà run rẩy liên tục, thế nhưng vẫn gắng sức tóm chặt lấy, khôngcho cô bé có cơ hội thoát đi.Trái tim Liễu Bình dần dần đập nhanh hơn.Hắn bước trở về lều trại của Thái Vi cung, khoanh chân ngồi xuống, đặt trậnbàn tại trước mặt mình.Cô bé kia vẫn luôn giúp đỡ mình, không nói tới việc cô bé đã cung cấp tin tứctình báo, còn đã ăn Kẻ truy lùng giúp mình nữa.Nếu không, người phải chống lại quái vật ngoài kia chính là mình.Không thể để cô bé chết được!Liễu Bình đặt tay lên trên trận bàn, nói: "Tới đi, tới lượt ta đánh với ngươi."

Trận bàn sáng lên, tản ra vô số luồng linh văn, xoay xung quanh cơ thể của LiễuBình.Đây là trung tâm trận pháp chiến tranh của toàn bộ đại doanh Tây Hoang!Bình thường tới nói, loại pháp trận có cả phòng ngự lẫn công kích với quy môtoàn bộ đại doanh này, đủ để ngăn cản đại quân mấy chục ngàn yêu ma tấncông.Uy lực của nó vượt xa những trận chiến bình thường, mà là thứ chuyên mônđược tạo dựng để ứng đối chiến tranh cỡ lớn.Coi như là tu sĩ Thần Chiếu cao cấp nhất, chỉ dựa vào một người, cũng khôngthể chống lại loại pháp trận chiến tranh này!ễ ế ấ ốTay Liễu Bình nhanh như điện, dùng hai tay kết cấu vô số linh quang, chỉ trongmột hơi thở đã có thể vẽ ra một loại linh văn cực kỳ huyền ảo.Hắn nhấn linh văn này vào trong trận bàn.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi tiến vào trạng thái chiến đấu.][Ngươi đã hoàn thành việc sửa đổi trận pháp, dung hợp toàn bộ mười sáu tầngpháp trận công kích thành một pháp trận mới.][Ngươi có thể đặt tên cho trận pháp mới này.]Liễu Bình liếc nhìn, nói: "Trận pháp này tà dị hung ác, vừa xuất hiện cũngkhông thể điều khiển, đánh đâu thắng đó, chưa từng gặp được đối thủ, ta gọi nólà Đoạn Hồn."

Hắn đặt một tay lên trên trận bàn, một tay khác thì giơ cao, chỉ về phía trên bầutrời, quát:"Đi!"

Trên không đại doanh Tây Hoang, ngay lập tức có vô số ánh sáng hội tụ lại.Vô số linh khí tụ tập tại đại doanh Tây Hoang, tạo thành từng linh văn ngayngắn lại nghiêm mật trong hư không.Tất cả linh văn tản ra ánh sáng hừng hực, hội tụ tại điểm trung tâm phía trên đạidoanh.Vù vù...Trong tiếng trầm đục chấn động tứ phương, một cột sáng tản ra khí tức khủngbố xông lên tận trời.Lóe lên.Ánh sáng xuyên qua không gian, bắn thẳng vào chiếc móng vuốt dài nhỏ.Trên móng vuốt bỗng xuất hiện một lỗ hổng đẫm máu.Nó bị tia sáng bắn bay ra ngoài.Thừa dịp này, cô bé kia dùng toàn lực giãy thoát móng vuốt, lao ra bên ngoài."

A a a a a, đừng nghĩ tới bắt ta!"

Cô bé gầm lên giận dữ.Vũ khí xung quanh cũng tụ hợp lại, dựng đứng trước mặt cô bé.Cô bé nhìn một lượt rồi chọn lấy một chiếc kích kỵ sĩ đỏ thẫm.Chiếc kích này được khắc hoa văn rất phức tạp, phía đỉnh còn điêu khắc mộtcon ma quỷ đuôi dài đen nhánh, ma quỷ này dùng một tay nắm chặt lưỡi búasắc bén, tay kia nắm chặt đinh nhọn, phần sau uốn lượn, đỉnh đầu có một chiếcsừng nhọn."

Ngươi chọc giận ta."

ầ ề ầCô bé cầm kích, lao về phía sâu tầng mây.Trên mặt đất.Trong lều trại của Thái Vi cung.Liễu Bình mở mắt ra, trở nên suy tư.Đòn vừa rồi hội tụ toàn lực của pháp trận của đại doanh Tây Hoang, mặc dù cứuđược cô bé kia, thế nhưng chỉ tạo thành một vết thương trên móng vuốt đó, vẫnkhông có tạo thành thương tổn khả quan."

Xem ra cần phải cải tiến đại trận chiến tranh mới được...

để ta nghĩ lại xem,nơi nào có thể sáng tạo nữa nhỉ..."

Hai tay Liễu Bình đặt trên trận bàn, nhanh chóng điều chỉnh đại trận.*****ên hắn phóng xuất toàn bộ linh lực dự trữ trong pháp trận, dựa vào nhữnglinh lực này điều chỉnh uy lực của pháp trận tới mức lớn nhất, sau đó mới bắtđầu sửa đổi toàn bộ pháp trận từ đầu.Lúc này, có một giọng nữ vang lên bên tai hắn:"Cám ơn ngươi đã cứu ta, thế nhưng cái tên trước mắt này không dễ làm, takhông nghĩ tới sẽ dẫn đến thứ này."

Là giọng nói của cô bé kia!"

Ngay cả ngươi cũng không thể thắng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Rất khó, ta là một dị loại của thế giới Tử Vong, mà nó là tồn tại tới từ cao tầngcủa Vĩnh Dạ."

Cô bé cắn răng nói.Liễu Bình như cảm ứng được điều gì đó, bỗng thả thần niệm ra, quét về bênngoài lều trại.Bên ngoài.Các tu sĩ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, không nhúc nhích.Trong tầm thần niệm của hắn, tất cả người tu hành đều ngơ ngẩn bất động.Bọn họ như là thân xác đã mất đi linh hồn vậy, thật giống thi thể.Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:[Kịch bản đã tạm dừng.][Tất cả linh hồn ở vào trạng thái bị kiểm soát, không thể động đậy.][Chú ý!][Tình huống trước mắt là tình huống chưa từng xảy ra, bản Danh Sách sẽ thămdò một lần nữa.][Ngươi cần chạm vào con quái vật đang bay trên trời kia, để Bản Danh Sáchtiến hành phân tích.]Liễu Bình không nhịn được mà hỏi lại: "Chạm vào nó?

Ngươi đang nói đùađúng không!"

ố ấLại một hàng chữ bốc lửa xuất hiện:[Khi ngươi hoàn thành lần thăm dò này, bản Danh Sách sẽ tặng cho ngươi điểmdiễn tương ứng.]Điểm diễn!Đây là một loại lực lượng không biết khác, ngoài Nữ sĩ Thống Khổ ra.Nó có thể giúp bản thân mình.Liễu Bình thở dài, nhắm mắt lại, đặt hai tay lên trên trận bàn.Vô số suy nghĩ xẹt qua não hắn, được hắn xem xét, chọn lựa, hỗn hợp."

Ngươi có nghe thấy không?"

Hắn âm thầm hỏi.-------Chương 85: Ngươi cần chạm vào nó (2)"Ta đang... trốn tránh công kích của nó... có chuyện gì nói mau."

Cô bé kia nói."

Ngươi dẫn nó xuống đây."

Liễu Bình nói."

Làm gì?

Loại công kích vừa rồi của ngươi không thể làm nó bị thương nặngđược."

Cô bé nói."

Ta biết, ngươi dẫn nó xuống đây, ta có một cách mới muốn thử."

Liễu Bình vẫnnói như vậy.Hai tay của hắn lướt nhanh trên trận bàn.Trong hư không, ánh sáng liên tục được thắp sáng, phát ra những tiếng vù vù ởtrên trận bàn, lại bị Liễu Bình điều khiển, không thể thoát ra mà bay đi."...

Chết thì cũng đừng trách ta."

Cô bé nói.Trên bầu trời, một luồng sáng đỏ nhanh chóng hạ xuống.Pháp trận phòng ngự của đại doanh Tây Hoang lập tức tách ra, để cho cô bé tiếnvào bên trong trận pháp, rơi xuống trước cửa lều trại của Thái Vi cung."

Cẩn thận, nó sắp tới!"

Cô bé nói lớn.Tầng mây trên bầu trời tách ra, một con quái vật xấu xí xuất hiện.Nó giống như một người, thế nhưng đầu bị bóng tối bao phủ, rất nhiều sừng dàivặn vẹo về phía sau, trên người có vảy đen bao phủ, phía trên có vô số móngvuốt khô gầy mọc ra.Quái vật nói ra một từ tối nghĩa khó hiểu, rồi lao xuống đại doanh Tây Hoang.Trong hư không, từng màn chắn sặc sỡ dần dần biến mất."

Ngươi từ bỏ phòng ngự sao?

Có cần ta ra tay ngăn cản hay không?"

Cô bé hỏi.Giọng nói của Liễu Bình truyền ra từ trong lều trại."

Không cần."

Ngay sau đó...Quái vật xông vào doanh địa, giơ cao móng vuốt, chuẩn bị ra tay...Hai tay Liễu Bình rời khỏi trận bàn, nói: "Để chúng ta xem uy lực của đạn ghémnhư thế nào!"

Vù vù vù vù vù vù!Trên trận bàn, lít nha lít nhít điểm sáng ầm vang tản đi.Ánh sáng...Ánh sáng hừng hực bao phủ mọi thứ.Cô bé miễn cưỡng mở mắt ra, thấy được mấy trăm cột sáng từ mặt đất bùng nổra.ỗ ề ố ồMỗi một cột sáng, đều có cường độ công kích giống hệt với luồng sáng đã cứumình khi nãy.Chỉ trong chớp mắt, lít nha lít nhít cột sáng bùng nổ, trút hết xuống người quáivật!"

Chít..."

Quái vật phát ra tiếng hét chói tai, bị bắn bay ra mấy trăm trượng bên ngoài, lúcnày mới có thể dừng thân hình lại.Trên bầu trời.Máu màu xanh lục vẩy xuống mặt đất.Ngực của quái vật xuất hiện một vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhìn rất làthê thảm.Mục tiêu của quái vật là cô bé kia, ai ngờ trong doanh địa còn có người khác cóthể cử động, trong thời gian ngắn nó không thể phản ứng kịp, bị mấy trăm cộtsáng bắn trúng, uy lực bùng nổ ra, tạo thành tổn thương khá khả quan.Nét sầu lo trên gương mặt cô bé kia tản đi hết, cười to: "Ngươi làm như thếnào?

Ta còn chưa từng gặp được pháp trận nào mạnh như vậy đâu."

Giọng nói của Liễu Bình vang lên:"Một luồng Đoạn Hồn trận chỉ có thể tạo thành vết thương nhỏ cho nó, như vậyta đổi một cách khác."

"Cách nào?"

Cô bé hỏi."

Ta có một khẩu súng shotgun hai nòng... tất cả mọi người nói cho ta biết, uylực của shotgun rất lớn, thế là ta nghiên cứu nó một chút."

Liễu Bình nói.Cô bé kia thì ngạc nhiên hỏi: "Không phải ngươi...

áp dụng khoa học kỹ thuậtvào trong pháp trận đấy chứ?"

"Một đòn vừa rồi, chính là Đoạn Hồn Shotgun trận mà ta vừa nghiên cứu ra."

Liễu Bình thừa nhận."

Thế nhưng... linh lực của đại trận này còn không đủ để thực hiện đòn vừa rồichứ?"

"Không sao cả, ta có."

Cô bé nhìn vào bên trong lều trại, cũng thức thời ngậm miệng lại.Lều trại đã không chịu nổi áp lực do pháp lực tạo ra, hoàn toàn biến mất, lộ rabóng người của Liễu Bình.Liễu Bình đang đứng trên một đống linh thạch cao như núi.Linh thạch đã che đi cả đầu gối của hắn.Trong hư không, vẫn còn có linh thạch đang liên tục xuất hiện, rơi xuống đốnglinh thạch bên dưới.Mỗi khi linh thạch cạn kiệt, Liễu Bình sẽ gỡ xuống một túi trữ vật bên hôngxuống, úp về phía hư không...ố ế ầ ầĐống linh thạch phía dưới lại tiếp tục mở rộng, dần dần hình thành một ngọnnúi.Liễu Bình đứng trên đống linh thạch này, tiện tay lấy một bình rượu ra, từ từuống, nhìn dáng vẻ khá là thoải mái.Cô bé nhìn về phía hông hắn.Trên hông hắn treo hai hàng túi trữ vật, chen lấn lẫn nhau, giống như là..."

Nhà giàu mới nổi..."

Cô bé lẩm bẩm."

Nó đã bị thương không nhẹ, lần này ngươi có thể đánh thắng sao?"

Liễu Bình đứng trên núi linh thạch, hỏi."

Không thành vấn đề."

Cô bé nói."

Vậy thì lên đi, nếu như gặp nguy hiểm hãy dẫn nó tới đây, ta sẽ cho nó mộtphát nữa."

Liễu Bình nói với vẻ phấn khởi."

Được... nhưng nó chắc không bị lừa nữa."

Cô bé lắc đầu nói.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, cười nói: "Có."

"Cái gì?"

"Không có gì, vừa rồi ta lại nghĩ tới một pháp trận mới."

Liễu Bình nói."

Pháp trận nào?

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi lại nghĩ tới mộtpháp trận mới sao?"

Cô bé hỏi."

Ta cũng không lợi hại như vậy, chẳng qua là tham khảo... nhớ tới vũ khí trongvăn minh khoa học kỹ thuật, còn có một loại súng, gọi là... súng ngắm chứ?"

"Ngươi vẫn luôn chiến đấu như vậy sao?"

Cô bé hỏi."

Chiến đấu?

Không."

Câu trả lời của Liễu Bình hơi bất ngờ: "Dùng lời của vănminh khoa học kỹ thuật mà nói, ta càng thích nghiên cứu và phát minh, màkhông phải đánh nhau với người khác."

Cô bé liếc xéo tới hắn, rồi phóng lên tận trời, lại tiến vào bên trong tầng mâyđen.Chiến đấu lần nữa bắt đầu!Trên trời.Tiếng nổ như sấm sét liên tục vang lên.Trên mặt đất.Liễu Bình uống một hớp rượu, lẩm bẩm: "Đánh nhau, làm cho máu thịt be bét,thật sự khó nhìn... lần này là do thực lực chênh lệch quá lớn..."

Hắn để bình rượu xuống, bắt đầu tập trung điều khiển trận bàn.Một lát sau...Từng điểm sáng do vô số linh văn tạo ra đã xuất hiện, trôi nổi phía trên trận bàn.ễ ổ ế ấ ểLiễu Bình liên tục thay đổi thủ quyết, thử dung hợp tất cả điểm sáng lại vớinhau.Sau khi thử vài chục lần, cuối cùng...Hai điểm sáng chạm vào nhau, giao hòa với nhau tạo thành một điểm sáng hơilớn hơn trước.Thành công!Liễu Bình run lên, ngón tay thon dài liên tục dẫn dắt pháp trận, dùng phươngpháp này hòa tan từng điểm sáng vào với nhau.Điểm sáng đó càng ngày càng sáng ngời, giống như một mặt trời cỡ nhỏ vậy,tản ra gợn sóng cực kỳ nguy hiểm."

Uy lực không tệ, thần tiên cũng không ngăn được."

Liễu Bình khen ngợi, cảm thấy rất vui vẻ.Mặc dù linh thạch dưới chân đã biến thành đá vụn xám trắng, thế nhưng là...Không có gì có thể vui hơn là việc sáng tạo ra pháp thuật mới.Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Cô bé kia vẫn đang chiến đấu với quái vật, xuyên qua xuyên lại tầng mây, bùngnổ ra những tiếng vang như sấm sét.Một tay Liễu Bình nắm chặt trận bàn, tay còn lại duỗi hai ngón tay ra, ướcchừng khoảng cách với quái vật kia."

Tiêu tiền nhiều như vậy... không thể đánh lệch được..."

-------Chương 86: Bí mật! (1)Hắn ngừng thở, cả người tiến vào trạng thái chuyên chú chưa từng có, yên lặngchờ đợi cơ hội.Cuối cùng...Khi quái vật dùng móng vuốt đẩy cô bé ra xa, đứng im tại hư không ngâmxướng: "Ngọn lửa hủy diệt bên trong Vạn Ngục, ta là người hầu của ngươi, lấydanh hiệu của Ngạc Mộng ra lệnh cho ngươi..."

Nó còn chưa dứt lời, Liễu Bình đã dùng tay điều khiển.Hắn dùng hai ngón tay của cánh tay đang giơ cao của hắn, nhắm chuẩn con quáivật đang ngâm xướng kia, nói: "Pằng!"

Mặt đất chấn động.Ánh sáng chói mắt tạo thành một cột sáng thuần trắng cực lớn, từ doanh địa bắnthẳng lên, lao thẳng về phía nơi sâu trên bầu trời.Quái vật còn không kịp phản ứng, đã bị cột sáng xuyên qua ngực.Nó ngửa đầu hét lớn: "Ngạc Mộng, chủ nhân của ta..."

Thế nhưng ngay sau đó, một sợi dây màu đỏ xẹt qua cổ của quái vật này, giọngnói của quái vật lập tức im bặt đi.Mưa máu rơi xuống như trút.Đầu thân quái vật tách rời, rơi xuống mặt đất.Cô bé đứng tại đó không xa, chậm rãi thu lại kích kỵ sĩ trên tay của mình."

Cuối cùng cũng biến thành đồ ăn ngon..."

Cô bé ***** môi nói.Cúi đầu nhìn lại, lại thấy Liễu Bình đang ở phía dưới ngoắc chính mình.Cô bé lộ ra nụ cười.Cái tên này... phối hợp với mình rất tốt nha...Trên mặt đất, bùng nổ ra hai tiếng trầm đục nặng nề.Ầm!Cái đầu khổng lồ của quái vật rơi vào trong doanh địa, tạo nên một cái hố sâuto.Thân thể của quái vật lại rơi xuống ngọn núi bên ngoài doanh địa.Cô bé cất vũ khí đi, rơi xuống bên người Liễu Bình, nói: "Ta muốn ăn nó, ngươicó ý kiến gì không?"

"Ý kiến của ta có quan trọng không?"

Liễu Bình nói với vẻ trêu đùa.ể ế ấ ế ố"Có thể giết nó, công lao của ngươi rất lớn, nếu như ngươi cũng muốn ăn nó, tacó thể chia cho ngươi."

Cô bé nói với giọng nghiêm túc."

Ăn?

Thôi, mình ngươi ăn đi, thế nhưng hãy chờ một lát đã."

Liễu Bình đi tới gần cái đầu của quái vạt, quan sát một cách tỉ mỉ.Ai ngờ đỉnh đầu của quái vật lại hiện lên một hàng chữ nhỏ:[Người hầu Thẩm phán giả, thực lực không biết.][Danh hiệu tại Vĩnh Dạ.][Hiệu quả danh hiệu: Nó là người hầu của Thẩm phán giả, là ma quỷ tại VĩnhDạ chuyên môn phục vụ cho Thẩm phán giả, hình thái tương tự với Thẩm phángiả, có thể mượn dùng một phần ba lực lượng của Thẩm phán giả.][Khi nó xuất hiện, đã nói lên rằng Thẩm phán giả cách nơi này không xa.]Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi.Con quái vật này chỉ là người hầu!Thực lực của nó... kém xa Thẩm phán giả."

Ta nhận ra nó."

Liễu Bình trầm giọng nói."

Hả?

Ngươi biết nó?"

Cô bé nói với vẻ kinh ngạc."

Nó không phải Thẩm phán giả, mà là người hầu của Thẩm phán giả, thực lựccó khoảng một phần ba Thẩm phán giả."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt cô bé cũng thay đổi."

Đi mau!

Chúng ta phải rời khỏi nơi đây, ta cảm giác có nguy hiểm sắp diễn ra,mà lại là nguy hiểm cực lớn."

Liễu Bình nói với giọng cực kỳ nghiêm túc."

Là linh giác của ngươi sao?"

Cô bé hỏi."

Đúng vậy, ta dự cảm được ngươi sắp gặp sinh tử kiếp, nếu như không chạynhanh... tóm lại, ngươi hãy tin ta một lần."

Liễu Bình nói.Cô bé nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.Hai người đã cùng nhau đối mặt thời khắc sinh tử, lại chiến thắng kẻ địch, điềunày làm cho nàng có sự tin tưởng nhất định với Liễu Bình."

Được, linh giác của người tu hành vẫn luôn rất chuẩn, ta đi trước, chờ tới buổitối ta sẽ tới Ám Vụ trấn tìm ngươi."

Cô bé nói."

Mang thi thể đi, để lại cái đầu này cho ta."

Liễu Bình nói."

Cứ quyết định như vậy đi."

Bóng người cô bé lóe lên, biến mất trước mặt Liễu Bình.Khi thấy cô bé đã rời đi, Liễu Bình cũng không chậm trễ, lập tức vươn tay đặtlên đầu quái vật.Từng hàng chữ bốc lửa xuất hiện trong hư không:[Ngươi đã chạm tới quái vật: Người hầu Thẩm phán giả.]ề ể[Bản Danh Sách đã có được tình báo về thi thể này.][Đã hoàn thành phân tích.][Tìm kiếm chủng loài trong kho số liệu hư không, tiến hành kiểm tra đối xứng.][Đã tìm được giống loài này.][Ngươi phát hiện một loại tạo vật do thuật pháp tà ác chế tạo, người chế tạo nólà một loại ma quỷ tại Luyện Ngục.][Bản Danh Sách đã có kết luận sơ bộ:][Chuyện tại thế giới Tu Hành có liên quan tới ma quỷ Luyện Ngục.][Ngươi cần tiếp tục tìm kiếm tình báo, tìm ra chân tướng được ẩn giấu phíasau.][Xét thấy ngươi đã hoàn thành lần thăm dò này, bản Danh Sách sẽ tăng thêmđiểm diễn tương ứng cho ngươi, điểm diễn hiện tại của ngươi là:][8/10.][Cố lên, ngươi tìm hiểu được càng nhiều bí mật, ngươi sẽ thu hoạch được càngnhiều điểm diễn, từ đó thu hoạch được kỹ năng hệ thần bí.]Liễu Bình đi một vòng quanh cái đầu kia.Thời gian đang rất gấp gáp.Thế nhưng vì nghiên cứu loại tồn tại bí ẩn này, đáng giá mạo hiểm.Liễu Bình nghĩ tới mấy phương pháp nghiên cứu khác nhau, cuối cùng làm ralựa chọn.Hắn lấy đao ra, cắt rách ngón tay, dùng máu viết mấy hàng linh văn trên thânđao.Thân đao phát sáng lên, tản ra ánh sáng màu vàng óng.Bí thuật Thái Thượng Cảm Ứng - Tru Tà đao."

Giống với suy nghĩ của ta, thứ này rất tà dị, tất cả gợn sóng lực lượng đều ởtrong con ngươi này, nó là tinh hoa lực lượng của quái vật này."

"Vừa lúc ta muốn chế tạo thuật đao, cần một thứ như vậy..."

Hắn nhảy lên trên cái đầu quái vật, dùng đao cắt xuống con mắt quái vật.Con mắt bị móc ra, đầu lâu quái vật lập tức héo rút lại, biến thành một túi thịtlớn khoảng quả đấm.Liễu Bình quan sát một lát, gật đầu.Hắn thu thập con mắt vào trong một túi trữ vật riêng, lúc này mới nói với vẻthỏa mãn:"Là con mắt rất tà dị, rất tốt, ta thích."

Lúc này, mọi thứ đều đã kết thúc.Liễu Bình phóng tầm mắt nhìn tới...ẫ ỗĐám người tu hành vẫn đứng nguyên tại chỗ.Thế giới yên tĩnh, không có âm thanh của bất cứ người nào.Thời gian không chờ ta, còn một tên ***** chân chính chuẩn bị đi tới, màmình sắp trở lại Ám Vụ trấn.Ám Vụ trấn lại không có pháp trận chiến tranh nhiều tầng cỡ lớn như nơi này.Pháp trận bình thường chỉ cần dùng trận bàn là có thể thiết lập, thế nhưng pháptrận to lớn như này cần số lượng vật liệu, nhân công, thời gian thiết lập cực lớnmới có thể hoàn thành.Hiện tại mình còn không làm được.Như vậy, chuyện duy nhất mà mình có thể làm chính là...-------Chương 87: Bí mật! (2)Ánh mắt của hắn nhìn về phía bên ngoài doanh địa."

Quái vật kia hòa tan Kim cương xử, ta nhớ rằng nó chảy xuống vùng đôngnam..."

Lúc này, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện trong hư không:[Bất cứ khi nào ngươi cũng có thể triển khai lần thăm dò thứ ba.][Xin hãy ra ngoài đại doanh Tây Hoang, quan sát tình huống của Hàng ma xử,bản Danh Sách sẽ phân tích sâu hơn, để giúp ngươi hiểu rõ tình huống trướcmắt.][Sau khi hoàn thành thăm dò, ngươi sẽ nhận được điểm diễn tương ứng.]Trước mắt hắn đã có tám điểm diễn, nếu như lần thăm dò này có thể thu hoạchđược thêm hai điểm diễn, có lẽ hắn sẽ có được lực lượng hệ thần bí mới!Liễu Bình không do dự nữa, nhảy người lên bay nhanh ra khỏi doanh địa.Hắn xuyên qua đại trận doanh địa, dựa vào ký ức tìm kiếm trong rừng núi gậpghềnh.Khoảng mười lăm phút sau.Cuối cùng...Hắn phát hiện mục tiêu.Trên một núi đá, có một vết lõm cực sâu.Quan sát kỹ càng thì hắn phát hiện đáy vết lõm trong đá có một viên kim loạihình tròn được khảm rất sâu.Chính là Hàng ma xử đã bị hòa tan!"

Này, chiếc xử kia đã không còn, ta sẽ lấy thứ này ra ngoài, được chứ?"

Hắn hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Quả cầu này chỉ là một bộ phận của chiếc xử kia, thế nhưng đối với bản DanhSách mà nói, nó lại ẩn chứa tin tức của thế giới khác.][Ngươi cần chạm tới nó.]Liễu Bình đào đá, rồi lấy quả cầu kia ra.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chạm tới Hàng ma xử (trạng thái hòa tan).][Bản Danh Sách đã có được tin tức về vũ khí này.][Đã hoàn thành phân tích.][Tìm kiếm các loại vũ khí từ kho số liệu hư không, tiến hành kiểm tra so sánh.]ế ồ ố[Kết quả: Đã tra ra nguồn gốc của vũ khí này.][Ngươi phát hiện một bí mật:][Vũ khí này là tạo vật của thế giới hư không.]Liễu Bình không nhịn được mà hỏi: "Cái gì là thế giới hư không?"

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Nói ra rất dài dòng, ngươi chỉ cần biết rằng, vũkhí này thậm chí là thế giới tương ứng lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Nơi này là tài sản riêng của Nữ sĩ Thống Khổ, nhưvậy, những thứ kia đều là Nữ sĩ Thống Khổ vất vả mới kiếm được."[Đúng vậy.] Danh Sách trả lời.Nó nói tiếp:[Ngươi đã phát hiện một bí mật kinh người...][Tồn tại có tên là 'Nữ sĩ Thống Khổ', đang lấy thế giới đã sụp đổ cùng chúngsinh đã tử vong từ trong Hư Không, cũng chiếm nó làm của riêng.][Bí mật này có giá trị cực cao.][Dựa vào bí mật này, điểm diễn của ngươi đã đạt tới 10/10.][Với điều kiện tiên quyết là bản Danh Sách không bị lộ, Danh Sách sẽ dành chongươi trợ giúp nhất định.][Chúc mừng.][Ngươi thu hoạch được thuật pháp hệ thần bí...][Năng lực hệ biểu diễn: Sơ Diễn Giả.]Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ này, trên mặt biểu lộ dần dần sinh động."

Thì ra là thế... cũng bởi vì ta có tiền, cho nên ngươi đưa cho ta một kỹ năngnhư vậy hay sao?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đứng lặng trên hư không:[Chúc mừng.][Ngươi thu hoạch thuật pháp hệ thần bí...][Năng lực hệ biểu diễn: Sơ Diễn Giả.][Thuyết minh: Ngươi có thể chỉ định kẻ địch trở thành Sơ diễn giả, kẻ địch bịchỉ định được coi như là người mới tham gia biểu diễn, rất dễ dàng tiến vàotrạng thái quên lời kịch hoặc thể hiện động tác thất bại, ngươi có thể lựa chọnmột trong hai hạng kể trên.][Điều kiện kích hoạt kỹ năng này, cần tốn lượng tiền rất lớn.][Tiền không có quan hệ gì với nghệ thuật cả, thế nhưng nghệ thuật của chúng tacần đốt tiền.]Liễu Bình đứng trầm ngâm tại chỗ.ấ ấ ề ể ế ấ ểKỹ năng này có tác dụng rất lớn, trong rất nhiều thời điểm chiến đấu, có thểdùng nó để hãm hại kẻ khác.Tốt, rất tốt, thích hợp bản thân mình.Hắn quay đầu muốn rời đi, bỗng nhiên đứng im tại chỗ, nói: "Quả cầu kim loạinày vốn thuộc Hàng ma xử của thượng giới, trong đó ẩn chứa lực lượng hàngyêu trừ ma cực mạnh, nếu như ngươi không cần thì ta sẽ lấy nó đi."

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Tùy ngươi.]Liễu Bình gật đầu, cất quả cầu kim loại vào trong túi trữ vật.Vào lúc này cũng đã tới hoàng hôn, trời sắp tối rồi.Phải nhanh chóng rời đi, nếu không lát nữa quái vật tới, vậy thì phiền phức lớn!Liễu Bình bay cực nhanh trở lại quân doanh, tìm tới một tu sĩ Nguyên Anh phụtrách canh giữ, đặt tay lên túi trữ vật của hắn ta.Một tay Liễu Bình đặt tay lên túi trữ vật, một tay khác vận dụng pháp quyết,liên tục biến hóa.Trong vòng ba hơi thở ngắn ngủi, túi trữ vật kia phát ra tiếng nổ vang.Cấm chế trên túi trữ vật đã bị mở ra!"

Dù sao các ngươi đã mất năng lực tự chủ suy nghĩ, không bằng cống hiến lựclượng cho ta, trong tương lai ta sẽ cứu các ngươi."

Liễu Bình cũng không dài dòng, lấy hết cả vật liệu lẫn linh thạch có trong túi trữvật, rồi đi về phía tu sĩ Nguyên Anh khác.Vẫn như trước chỉ tốn vài giây đồng hồ, cấm chế trên túi trữ vật đối phương bịmở ra."

Rất tốt, một vài vật liệu cơ bản cũng đều có, còn có cả Vạn Tuyết Lãnh mộc!Vừa lúc dùng để làm cán đao."

Liễu Bình nói với vẻ hài lòng.Sau đó, hắn chuyên môn tìm tới người tu hành có tu vi cao, mở túi trữ vật củahọ ra, vơ vét linh thạch, tìm kiếm vật liệu.Thời gian tiêu hao khoảng mười lăm phút đồng hồ.Linh thạch đạt được bổ sung khá lớn, vật liệu cũng miễn cưỡng đủ dùng.Liễu Bình xông vào cửa hàng vũ khí, đốt lò luyện, ném cá loại vật liệu vào bêntrong, cuối cùng ném luôn cả viên cầu do Hàng ma xử biến thành vào trong đó.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Với thực lực trước mắt của ngươi, không thể phát huy đầy đủ Luyện khí phápdo ngươi sáng tạo: Rèn đúc Thuật đao.][Ngươi vẫn định rèn đúc một thanh đao sao?]ễ ố ấ ầLiễu Bình nói mà không do dự: "Đây là cơ hội tốt nhất, ta cần tạo ra một thanhđao ra trước rồi nói!"

Một luồng linh lực bàng bạc từ trên người Liễu Bình tản ra.Hắn nhắm mắt cảm nhận vài giây, thở dài: "Một lần lại phải dùng toàn bộ linhlực."

Nói xong sử dụng một pháp quyết.Ầm...Ánh lửa trong lò luyện bùng lên, hóa thành một con rắn lửa vàng óng ánh, baymột vòng quanh cửa hàng vũ khí.Những vũ khí được trưng bày trên tường, trên các kệ liên tục bay lên, bị rắn lửanuốt hết vào trong bụng.-------Chương 88: Đao và thuậtRắn lửa chuyên môn tìm kiếm những vũ khí có cấp bậc từ Bảo khí trở lên đểnuốt, sau đó bay tới trước mặt Liễu Bình, phun ra từng đống chất lỏng kim loạitỏa sáng vào trong lò luyện.Vài giây sau, toàn bộ cửa hàng binh khí đã không còn binh khí nào nữa cả.Rắn lửa còn không cam lòng, bay ra cửa hàng vũ khí, lượn quanh quân doanhmột vòng, hút hết tất cả vũ khí của những người tu hành lên không trung rồinuốt chúng nó.Khoảng tám phút sau...Rắn lửa bay trở về, rơi vào trong lò luyện.Thủ quyết Liễu Bình cũng biến đổi, quát khẽ: "Thăng làm thái thượng, hạ CửuU, đây là thuật pháp biến hóa khó lường, ngưng lại cho ta!"

Xoẹt xoẹt...Từ trong lò luyện dâng lên từng đám sương mù.Một mũi nhọn màu đỏ máu từ trong lò luyện bay lên, nhẹ nhàng lơ lửng giữakhông trung.Lông mày Liễu Bình nhíu lại, lẩm bẩm: "Có chiếc Hàng ma xử kia, TháiThượng thuật càng tăng lên, Cửu U lại không đủ, vũ khí như vậy sẽ bể nát sớmthôi, nếu như có thêm vật liệu tà ma ngoại đạo thì tốt..."

Bỗng hắn nhớ tới thứ gì đó, lấy con mắt của quái vật kia ra."

Đi!"

Con mắt rơi vào trong lò luyện, bị ngọn lửa thiêu đốt lập tức dâng lên luồngsáng màu đen chói mắt.Tay mắt Liễu Bình lanh lẹ, sử dụng pháp quyết dẫn dắt luồng sáng đen đó dungnhập vào trong mũi nhọn màu đỏ máu kia.Hắn lùi về sau mấy bước, dùng cả hai tay thi triển pháp quyết.Ngay sau đó, trong hư không xuát hiện vô số tầng băng sương óng ánh sánglong lanh, đóng băng mũi nhọn vào trong đó.Một giây...Hai giây...Ba giây.Băng sương hòa tan thành dòng nước, tưới xuống lò luyện, dập tắt ngọn lửa nơiđó.Mà mũi nhọn sắc bén kia dần dần tối lại, cuối cùng hóa thành một thanh trườngđao âm u xám xịt.ầ ể ễ"Quá ít vật liệu, thực lực của ta cũng không đủ, lần này chỉ có thể miễn cưỡngchế tạo ra một thanh đao loại cơ bản..."

Liễu Bình tự nhủ.Hắn đi tới vài bước, duỗi ngón tay búng nhẹ lên sống lưng của thanh đao.Xoạt xoạt!Tầng xác xám xịt bên ngoài của trường đao vỡ vụn ra, lộ ra màu trắng như tuyếtbên trong.Hắn vươn tay, nắm chặt trường đao rồi vung nhẹ.Thanh đao như ánh sáng ban ngày, phá vỡ lớp vỏ xám xịt bên ngoài, làm chotừng lớp tro bụi rơi lả tả xuống mặt đất.Đây là một thanh trường đao rộng ba ngón tay, thân đao thẳng tắp, phần cuốilưỡi đao lại có một góc nhọn khá cao.Liễu Bình cầm đao đứng thẳng.Hắn như cùng thanh đao hòa làm một thể, cảm giác sắc bén từ thanh đao dầndần thể hiện ra.Khi hắn vung nhẹ thanh đao, một luồng sáng trắng lạnh lẽo cùng một luồngsáng âm u đồng thời xuất hiện tại lưỡi đao, nhìn qua cảm thấy rất là yêu dị.Từng hàng chữ nhỏ nổi lên trên hư không:[Đây là thanh Thuật đao *****ên do ngươi rèn đúc từ khi thức tỉnh, nó là vũ khíđặc biệt do ngươi sáng tạo, xin hãy đặt tên cho nó.]"Thân đao trắng như tuyết, vậy thì gọi là Tuyết Ảnh đi."

Liễu Bình nói.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, cũng giải thích cặn kẽ thanh đao này:[Ngươi chế tạo trường đao: Tuyết Ảnh.][Bởi vì thân đao có khắc rất nhiều linh văn dẫn thuật riêng biệt, ngươi có thể sửdụng nó để phóng ra trận pháp và phù thuật, thậm chí các loại bí thuật khác.][Tụ các loại kỹ xảo, hợp thành đỉnh cao của thuật pháp, đao này không thể dùngcấp bậc của hệ thống tu hành truyền thống để phân chia.]Liễu Bình cất đao đi, tính toán thời gian hiện tại.Cũng sắp kết thúc hoàng hôn rồi.Cũng không biết Karadu có dò xét được điều gì hay không, tóm lại, phải chạytrở về Ám Vụ trấn trước trời tối mới được.Liễu Bình lấy tấm thẻ màu xanh lục kia ra.Chính là thẻ trở về của Karadu đưa.Hắn ném thẻ bài lên cao, thầm thì: "Trở về."

Thẻ bài lập tức hóa thành một luồng sáng xanh lục, bao phủ hắn vào bên trong,mang theo hắn nhập vào hư không biến mất không thấy gì nữa....Đại doanh Tây Hoang.Một tiếng đồng hồ sau...Mọi thứ đều khôi phục bình thường.Người tu hành lại bắt đầu bận rộn.Lúc này, một cô gái chậm rãi đi ra lều vải của Thiên m các, đi thẳng tới khu vựcbiên giới của doanh địa.Cô gái này nhìn cảnh vật xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.Thế nhưng không có bất cứ thu hoạch nào cả.Nàng ta ngẫm nghĩ rồi lại nhắm mắt cảm nhận một lát.Rồi nàng ta lẩm bẩm:"Thú vị, lại bị đại trận chiến tranh của người tu hành công kích...

Thủ đoạn nhưvậy cũng không phải là của bất cứ vị đại nhân nào cả..."

Nàng ta hừ nhẹ, chạy nhanh về phía phường thị.Mười lăm phút sau...Tại lều trại của Thiên m các.Một làn gió thơm nương theo những tiếng leng keng êm tai xuất hiện, bóngngười thướt tha kia đi tới."

Liên Tuyết muội muội, ngươi đang nhìn gì vậy?"

Một cô gái hỏi."

Kỳ lạ quá đi, tại sao rất nhiều người đều đội đấu lạp vậy?"

Cô gái kia hỏi lại.Cô gái *****ên bật cười, nói: "Nghe nói là có người âm thầm phát cho, khônglấy tiền."

Liên Tuyết im lặng.Vừa rồi nàng ta vào trong phường thị tìm kiếm tình báo.Thế nhưng trong phường thị lại có không ít người tu hành đều đội đấu lạp, đi lạitrên đường với dáng vẻ vội vã.Loại đấu lạp này là kiệt tác của Luyện khí sư, có thể tránh khỏi sự dò xét củaánh mắt cùng thần niệm, che đi khuôn mặt cùng tu vi, che giấu gợn sóng khí tứckhi hành động sinh ra, ngay cả giọng nói cũng có thể thay đổi, làm cho rất nhiềungười tu hành ưa thích.Bởi vì độ khó luyện chế không đơn giản, giá cả của đấu lạp cũng không rẻ.Thường ngày chỉ có những người tu hành mạnh mẽ mà giàu có mới có năng lựcmua sắm.Thế nhưng bây giờ...Không ít người đều đội nó.ầ ể ế ấChỉ cần không chủ động để lộ thân phận, không ai biết được phía dưới đấu lạplà người nào.Liên Tuyết đi một vòng, ngay cả một người phù hợp cũng không tìm thấy.Hoàn toàn không có manh mối.Trừ đó ra, sau khi có chiếc đấu lạp này, rất nhiều chuyện giữa người tu hành đềubị thay đổi.Những kịch bản mà chỉ cần gặp mặt nhau là sẽ phát sinh, đã bị phá hoại hoàntoàn.Đây là một chuyện rất nghiêm trọng."

Được rồi, cứ thả Thẩm Phán giả ra quét sạch mọi thứ đi."

Nàng ta đi lại một lát, đứng im tại chỗ, nói với vẻ mặt lạnh lẽo.-------Chương 89: Tiềm nhập giảẦm ầm...Cánh cửa sắt thép mở ra, cảnh tượng bên trong chính là màn đêm vĩnh hằngcùng hoang dã bao la.Một người từ bên trong cánh cửa đi ra.Liễu Bình.Hắn nhắm mắt lại, mặc cho sắc trời chiếu rọi bản thân, vẻ mặt hiện lên vẻhưởng thụ.Lúc này là khi mặt trời sắp xuống núi, toàn bộ trấn nhỏ bị nhiễm lên một tầngmàu vàng óng, sự ấm áp truyền tới theo những cơn gió làm người ta cảm thấysảng khoái."

Cơn gió mang theo khí tức sinh mạng... còn sống vẫn tốt hơn... chết thì khôngcòn cái gì nữa."

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới bước chân đi về phía trấn nhỏ.Sau lưng hắn, hai cánh cửa lớn đóng lại.Với giới hạn tại cánh cửa kim loại này, trong hoang dã rộng lớn phía ngoài, mànđêm đen kịt đã bao phủ tất cả.Khu vực màn đêm đen kịt đó chính là một bộ phận của Vĩnh Dạ, nó như vậtsống vậy liên tục hoạt động, chỉ chờ mặt trời xuống núi, nó liền vội vàng muốnnuốt sạch thị trấn trước mắt.Ánh sáng đang dần dần yếu bớt, bóng tối chuẩn bị bao phủ tất cả."

Ngươi vừa từ trong thế giới Tử Vong đi ra, thu hoạch như thế nào?"

Một giọng nói truyền tới từ phía xa.Đó là một người mà hắn chưa từng gặp.Hắn ta mặc một bộ quần áo việt dã, trên tay cầm một chai rượu, đang đứng tạicổng Ám Vụ trấn, chuẩn bị đi vào trong thị trấn.Liễu Bình đứng lại, hỏi: "Các hạ là ai?"

"Ta là Người bán rượu của Sương Thiết trấn, tới đây ôn chuyện với Người bánrượu của các ngươi."

Người kia nói.Hóa ra là một Người bán rượu khác.Liễu Bình đang định nói chuyện thì thấy trên đỉnh đầu của người này xuất hiệnmột hàng chữ:[Quái vật, Bác bì tiềm phục giả (Đang bị giam cầm).][Thực lực: Nguyên Anh.]ế ế ố ể ể[Thuyết minh: Tại thế giới người sống, nó chỉ có thể bị giam giữ trong cơ thểnày, không thể phát huy ra thực lực vốn có được.][Khi màn đêm buông xuống, nó sẽ thu hoạch được tự do.]Liễu Bình liếc mắt nhìn tới, nói: "Hóa ra là vậy, ta là bạn của Người bán rượu,có thể mời ngươi uống một chén."

"Ha ha ha, ta đoán ngươi là Người gác đêm chứ?

Chúng ta cùng đi gặp hắn tathôi."

Quái vật đang quan sát Liễu Bình."

Không, ta là một Người nhặt rác...

à đúng rồi, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"

Liễu Bình bỗng hỏi."

Ta hỏi thu hoạch của ngươi như thế nào."

Quái vật nói."

Lần đi vào thế giới Tử Vong này, ta cũng lấy được một vài thứ tốt, đang muốnđổi lấy một chút tiếp tế, ngươi có thu lấy hay không?"

Liễu Bình lại hỏi."

Thứ gì?"

Người bán rượu hỏi với vẻ hứng thú."

Là những thứ của đám người tu hành kia, ngươi xem một chút, ta tới gọiNgười bán rượu tới đón ngươi."

Liễu Bình nói.Hắn lấy một nắm lá phù, tiện tay ném cho đối phương.Người bán rượu đón lấy nắm lá phù kia, liếc nhìn tới lại rút một lá ra quan sátmột cách tỉ mỉ, cười lắc đầu nói: "Thứ này là lá phù trống, không có bất cứ giátrị gì..."

"Thật sao?

Vậy thì quá đáng tiếc."

Liễu Bình thở dài với vẻ tiếc nuối, lướt quangười Người bán rượu, đi vào trong thị trấn."

Này, chờ ta đi vào cùng nữa."

Người bán rượu quay đầu lại nói."

Ta sẽ thông báo giúp ngươi... ngươi phải chờ một lát, hắn ta đang ngủ, ta phảigọi hắn ta tới đón ngươi."

Liễu Bình nói, cũng không quay đầu lại."

Lá phù này của ngươi..."

"Nếu đã không có giá trị gì thì tặng cho ngươi đó."

Liễu Bình xua tay, bước nhanh về phía thị trấn.Hắn nhanh chóng rẽ tới một khu đổ nát, dựa người trên tường, sử dụng một đạopháp quyết, quát khẽ:"Bùm."

Ầm...Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền lại từ phía cổng thị trấn, sóng xung kích mãnhliệt tạo nên gió lốc, thổi qua vài giây mới dần dần dừng lại.Liễu Bình mặc chiến giáp lên người, lấy đao ra, quay người chạy về phía cổngthị trấn.Rất nhiều kiến trúc tại cổng thị trấn đã biến mất, toàn bộ cổng vào đã bị santhành đất bằng, nơi ban đầu Người bán rượu đứng xuất hiện một hố sâu rất lớn.ể ằ ốMột thi thể nằm trong hố sâu, cả người là máu, một cánh tay cùng một cái chânđã biến mất.Thi thể không nhúc nhích, cũng không có bất cứ hơi thở nào cả.Liễu Bình vọt tới trước hố, lấy thêm mấy lá phù ném xuống hố, bịt tai, vội vànglùi về phía sau.Ầm!Bụi đất tung bay, hố to lại bị nổ tung một lần nữa.Thi thể vẫn bất động, nửa người dưới đã bị nổ nát vụn.Liễu Bình lại xông đi tới, lấy thêm mấy lá phù ném xuống, sau đó vội vàngchạy về phía sau...Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai quay người chạy đi.Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai chạy trốn!Ầm!Tới khi nổ năm sáu lượt, hắn mới đi tới trước hố, nhìn xuống phía dưới.Người bán rượu chỉ còn lại một cái đầu."

Còn chưa nổ nát hết sao?

Ngươi rất lợi hại..."

Liễu Bình buông tay xuống, khen ngợi.Hắn rút Tuyết Ảnh đao ra...Cái đầu kia cũng biết rằng mình không chờ được cơ hội tới.Nó mở mắt ra, trong mắt ***** sự oán độc, nói với giọng căm hận: "Làm saomà ngươi phát hiện ra ta?

Rõ ràng vừa rồi ta đã chết, tại sao ngươi lại không tớigần ta?"

Liễu Bình không nói lời nào, dựng thẳng trường đao trước người.Vù vù...Trường đao trong tay hắn réo vang.Dưới hố, cái đầu kia lập tức nổ tung, lại bị lưỡi đao vô hình chém đi chém lạivài lần, hóa thành từng đám tro tàn, chầm chậm rơi trên mặt đất.Bí đao thuật - Cách Không Trảm.Đây là bí kỹ cơ bản nhất của Thuật đao mà Liễu Bình sáng tạo.Trải qua thời gian dài dằng dặc, loại đao thuật cực kỳ hiếm thấy này cuối cùngcũng xuất hiện trên thế gian một lần nữa.Liễu Bình nhìn về phía đáy hố.ề ề ầ ề"Đám phù kia đều do ta dùng tiền mua được, chỉ một lần đã phải dùng nhiềunhư vậy..."

Hắn cảm thấy rất tiếc của, thế nhưng lại không thể làm gì khác.Cảnh giới Nguyên Anh.Chênh lệch quá lớn.Nếu như đối phương có thần thông ngũ hành, chưa biết chừng có thể dùng mộtchiêu ***** mình.Cho nên chỉ có thể âm thầm hãm hại nó.m thầm hãm hại là một phương thức chiến đấu có vẻ nhã nhặn nhất, kết quảtrước mắt cũng không tệ lắm, mình không bị tổn thương, nó cũng đã nhận đượckết cục tốt đẹp.May mắn có được năng lực "Kiến Văn Như Danh" có thể so với quẻ thuật này.Nếu như không có năng lực này, mình lại gác đêm với quái vật này nữa, có lẽ đãkhông có bất cứ cơ hội sống sót nào cả, sẽ bị ăn sạch.Từ xa, từng giọng nói truyền ra từ trong thị trấn."

Chuyện gì vậy?"

"Liễu Bình, có chuyện gì đó?"

"Kẻ địch là ai?"

Mấy người gác đêm chạy tới.-------Chương 90: "Khi nói chuyện lại sơ hở trăm chỗ, không giống loài người."

"Thế giới Tu Hành xuất hiện hiện tượng thiên trụy cực kỳ *****, thế nhưngđã kết thúc rồi."

Liễu Bình giải thích.Hắn phát hiện mấy người này lại lộ ra vẻ tiếc nuối."

Hả?

Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đáng tiếc chúng ta không ở nơi đó, mà cậu cũng không hiểu sự kiện đó có ýnghĩa như thế nào."

Lão K nói."

Khi hiện tượng thiên trụy xuất hiện, sẽ có rất nhiều vật quý giá rơi xuống, tùy ýnhặt vài thứ là có thể phát tài."

Người bán rượu nói.Liễu Bình cúi đầu, không để những người khác thấy được nét mặt của hắn.Phát tài?Các ngươi nghiêm túc sao?Quái vật kia, ngay cả cô bé kia đều không thể đánh thắng nó."

Muốn phát tài...

đợi tới ban đêm rồi chúng ta tới đó nhặt không được sao?"

Liễu Bình nhún vai, nói."

Ban đêm?

Đợi tới buổi tối, những người tu hành kia đã nhặt hết bảo vật đi rồi."

Karadu thở dài, nói."

Liễu Bình, tin tức vừa rồi của cậu đáng tin hay không?"

Người bán rượu hỏi."

Rất đáng tin."

Liễu Bình nói.Hắn lựa chọn những sự kiện có thể nói đã diễn ra trong thế giới Tử Vong choNgười bán rượu biết.Người bán rượu nắm chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn."

Khốn kiếp... mấy tên khốn tại Sương Thiết trấn kia có thể có tác dụng chútđỉnh nào hay không!

Làm sao lại hết bị *****, lại có kẻ còn bị quái vật lột dađoạt xác chứ?"

Hắn ta khá là kích động.Liễu Bình nói với vẻ bình tĩnh: "Có lẽ là thiên trụy dẫn tới biến đổi lớn như vậy,cho nên mới liên quan tới cả Sương Thiết trấn, làm cho thị trấn đó bị hủy diệt."

Thực ra nếu như nghĩ lại, cho dù là người hiểu rõ ràng về thế giới Tu Hành nhưmình, cũng gặp gỡ Chúa tể Chân Hồng, lại bị quái vật Kim Đan truy lùng, cuốicùng nếu không phải cùng chiến tuyến với Chúa tể Chân Hồng, có lẽ mình đãkhông thể ngăn cản được người hầu của Thẩm phán giả.Đổi lại thành người khác?Chỉ có chữ chết mà thôi.ế ố ểCó lẽ thế giới này vốn cũng nguy hiểm như vậy.Người bán rượu đã bình tĩnh trở lại, thở dài nói: "Đã có tình báo chính xác vậythì không thể trách chúng ta, chúng ta cũng chỉ bị liên lụy mà thôi, tin tưởng saukhi người phía trên điều tra rõ ràng thì sẽ điều động càng nhiều tài nguyên chochúng ta hơn."

"Họ sẽ làm vậy sao?"

Liễu Bình hỏi."

Họ cần phải làm như vậy, nếu không về sau làm gì còn ai dám canh giữ tại mộtthị trấn nhỏ nơi biên giới nữa chứ?"

Người bán rượu nói.Lão K hỏi: "Như vậy, Người bán rượu tại Sương Thiết trấn vừa rồi..."

"Không thể sống lại, linh hồn của hắn ta đã bị quái vật thu hồi."

Người bán rượunói.Mấy người trở nên im lặng.Trước Vĩnh Dạ, cái chết bình thường lại là một chuyện tốt tràn đầy may mắn.Liễu Bình nhìn về phía thủ lĩnh Karadu, hỏi: "Ông thì thế nào, có vấn đề gìkhông?"

"Đều tốt, không có việc gì, thế nhưng ta cũng không thể tìm ra nguyên nhân làmcho quái vật nổi điên."

Karadu nói.Ông ta còn mỉm cười, bổ sung: "Làm cách nào mà cậu có thể phát hiện kẻ đó làquái vật?"

"Khi nói chuyện lại sơ hở trăm chỗ, không giống loài người."

Liễu Bình tùy tiện nói một câu nói dối không thể lộ tẩy.Keng... keng... keng...Từng đợt tiếng chuông vang lên.Mấy người vội vàng nhìn về phía bên ngoài trấn nhỏ.Ánh nắng càng ngày càng yếu.Bên trong hoang dã, bóng đêm dần dần tới gần.Ban đêm tới.Alger tựa cằm trên tấm chắn, nói với mọi người: "Nói thật đi, chỉ dựa vào mấyngười chúng ta mà muốn thủ vững cả đêm tới, quá khó khăn..."

Liễu Bình nhìn tấm chắn kia, cũng bắt đầu kiểm tra vật phẩm của mình.Đao, Tuyết Ảnh.Cây quạt đã hỏng, tương đương không có.Túi trữ vật và linh thạch.Đấu lạp.Chiến giáp.ấ ế ểTrận bàn... thứ này có tác dụng lớn nhất, thế nhưng không thể dùng trước mặtngười khác được, cần cất giấu.Nếu không thì làm sao có thể giải thích được một người nhặt rác như mình, lạicó thể học được kiến thức về trận pháp cao thâm trong vòng hai ngày được chứ?Không ai tin tưởng được cả.Những vật còn lại...Tu hành đan.Lá phù hại người còn hơn nửa nữa.Lá phù rỗng còn mấy bó nữa...Thế nhưng bây giờ mình lại không có thời gian để chế phù, linh lực cũng khôngthể dùng để chế phù được, nếu không ban đêm mà không có linh lực, làm cáchnào chiến đấu?Liễu Bình nhìn về phía Người bán rượu.Trong ấn tượng của mình, Người bán rượu chính là tồn tại kỳ diệu nhất trên thịtrấn này, là người có phương pháp tốt nhất.Nếu như ngay cả Người bán rượu cũng không có cách nào, vậy chỉ dựa vào mấyngười này thật sự không có khả năng bảo vệ Ám Vụ trấn.Không bảo vệ được, chỉ có thể trốn, chạy về phía hoang dã...Thực ra khi bóng đêm xuất hiện, trốn tránh cũng không có ý nghĩa quá lớn.Dù sao toàn bộ thế giới đều hợp với thế giới Tử VOng, sẽ xuất hiện vô số địahình của thế giới Tử Vong, làm cho người ta không biết nên đi hướng nào."

Người bán rượu, ngươi có cách nào hỗ trợ hay không?"

Karadu hỏi."

Các ngươi canh giữ trước đi, để ta khôi phục lại chút, nếu như các ngươi khôngngăn nổi, ta lại nghĩ cách ra tay."

Người bán rượu thở dài, nói.Keng... keng... keng!Tiếng chuông lần thứ hai vang lên.Mấy Người gác đêm đành phải đứng dậy, đi ra phía ngoài thị trấn."

Như vậy, bốn người chúng ta, mỗi một người canh giữ một phương hướng."

Karadu nói."

Đông tây nam bắc, tường thành bốn phía, khoảng cách lẫn nhau quá xa, khôngthể nhìn thấy lẫn nhau được, cho nên không thể cứu viện kịp thời."

Lão K nói."

Khi sắp chết hãy hét lớn một tiếng, ít nhất cũng phải truyền tới âm thanh, làmcho người khác có thể chuẩn bị tâm lý."

Liễu Bình nói."

Ý kiến hay."

Alger khen ngợi.Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Chú ý!][Không gian xuất hiện sự thay đổi, thế giới Tử Vong đã hợp lại với thế giới hiệntại.][Một loại pháp tắc cực kỳ hiếm gặp đang chủ đạo hai thế giới.][Mọi sự vật nhận pháp tắc thế giới: 'Tử Vong Lan Tràn' ảnh hưởng.][Thuyết minh: Toàn bộ Sinh giới bị thế giới Tử Vong bao phủ, tốt nhất là ngươihãy hoạt động trong phạm vi của thị trấn, nếu không sẽ có khả năng bị 'Tử VongLan Tràn' cuốn vào thế giới Tử Vong, không thể trở về.]Bắt đầu!Bóng đêm từ bốn phía kéo tới, dần dần tới gần, hoàn toàn bao phủ Ám Vụ trấnvào trong.Bốn người chia ra hành động, nhanh chóng leo lên tường thành mà mình canhgiữ.Liễu Bình phụ trách mặt tường thành phía tây.Hoang dã bên ngoài đã biến thành thế giới Tử Vong, quang cảnh đìu hiu tàn lụi.-------Chương 91: Máu và áoLiễu Bình vác khẩu súng shotgun hai nòng lên lưng, lại bổ sung đầy đủ đạn vàosúng tự động, sau đó nhìn về phía bên ngoài tường thành.Đêm tối tĩnh lặng.Hắn quan sát mọi vật tại hoang dã bên ngoài, không buông tha bất cứ động tĩnhdù nhỏ bé nào cả.Thời gian dần dần trôi qua.Không có gì dị thường cả.Liễu Bình thở phào một hơi, làm cho tâm trạng khẩn trương trở nên thư giãnchút.Từ khi thức tỉnh tới nay, đã qua mấy ngày rồi.Mình đã làm cái gì?Trúc Cơ.Gia nhập Thái Vi cung.Biết được Thế giới Tu Hành đã trở thành vật phẩm tư nhân của người khác.Hoàn cảnh trước mắt rất nguy hiểm, thế nhưng tu vi của mình quá thấp, nhiềulúc phải nghĩ tới an toàn của bản thân *****ên, không thể đi thăm dò càng nhiềubí mật hơn.Thái Vi cung...Lúc nào mới có thể trở về Thái Vi cung?Bảy đại phái cất giấu bí mật cuối cùng mà sư phụ đã để lại, mặc dù hiện tạimình đã gia nhập Thái Vi cung, thế nhưng tu vi mới chỉ Trúc Cơ, có lẽ phảithêm một chút thời gian để phát triển, mới có cơ hội tìm hiểu bí mật đó.Liễu Bình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên linh giác truyền lại một tia cảm ứng.Hắn nhìn về phía bên ngoài tường thành.Trong hoang dã bên ngoài trấn nhỏ, bỗng có một người xuất hiện.Là cô bé kia.Lần này, cô bé nhìn có vẻ khá thảm hại, trên người có thêm mấy vết thương,máu vẫn chảy ra ngoài.Liễu Bình vẫy tay về phía đối phương.Cô bé kia bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành, rồi ngồi bệtxuống."

Ngươi bị thương rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Không có gì, có gì ăn không?"

Cô bé hỏi."

Tạm thời còn không có quái vật tới..."

"Đồ ăn của người sống các ngươi cũng được."

Liễu Bình lấy một phần lương khô dành cho đơn binh tác chiến ra, đưa tới."

Thật khó ăn..."

Cô bé bĩu môi, nói."

Điều kiện hiện tại có hạn, ngươi ăn đỡ đi, chờ về sau ta sẽ nấu nướng chongươi ăn những thứ khác, mùi vị sẽ khác thứ này."

Liễu Bình đặt súng tự động ởmột bên, nói.Cô bé thả lương khô xuống, bình tĩnh mà nhìn hắn."

Làm sao?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Ta vẫn muốn hỏi ngươi, cảm giác làm người sống là như thế nào?"

Cô bé hỏi."

Rất tốt đẹp... trong loại thế giới này, có thể không bị bất cứ con quái vật nàođiều khiển, dựa theo ý chí của bản thân mà làm việc, đây chính là niềm vui củaviệc còn sống."

Liễu Bình nói."

Ngươi là một người kỳ lạ."

Cô bé nói."

Tại sao lại nói như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Trước khi ngươi thức tỉnh, thân phận tại thế giới Tu Hành là gì?"

Cô bé hỏi."

Một người xem bói, cái gì cũng có thể biết, thế nhưng lại cần tiêu tốn tuổi thọ,cho nên ta rất ít sử dụng loại năng lực này."

Liễu Bình nói."

Ngươi không giống loại người lải nhải đó... ngươi còn có thân phận khác sao?"

Cô bé hỏi."

Được rồi, nói thẳng đi, ngươi có thể xem ta là người mạnh nhất thế giới TuHành."

Liễu Bình nói."

Nếu thật sự là vậy, Nữ sĩ Thống Khổ sẽ không để lọt mất ngươi, tại sao ngươilại có thể tránh khỏi việc bị điều khiển?"

Cô bé tò mò hỏi."

Bởi vì trước khi thế giới biến đổi, sư phụ ta giết ta, điều này cũng tương đươngvới việc ta đã chết trước khi Vĩnh Dạ giáng lâm, cho nên thoát khỏi số mệnhnày."

Liễu Bình nói."

Sư phụ ngươi?"

"Đúng, cũng là xem bói."

"Ông ta mạnh sao?"

"Chỉ kém hơn ta có chút xíu."

Cô bé nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Tình huống hiện tại rất tồi tệ, ngay cả tacũng không thể không nghĩ cách bảo vệ tính mạng, cho nên ta tới hỏi ngươi mộtchuyện."

"Tình huống rất tồi tệ?

Ý của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đừng hỏi nhiều như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi sống trên thế giới này, chuyện màngươi rất muốn làm, là cái gì?"

Cô bé hỏi.ể ế ể ề"Để những người trong thế giới Tu Hành có thể nghỉ ngơi, không còn bị điềukhiển."

Liễu Bình nói."

Nếu như không thể làm được thì sao?"

Cô bé hỏi.Liễu Bình nói: "Ta sẽ nghĩ cách khác..."

Cô bé cắt ngang ý hắn: "Không, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, ta nói là, dùngươi dùng bất cứ cách nào, đều không thể làm cho bọn họ thoát khỏi vận mệnhbị điều khiển, như vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Hoàn toàn không có cách nào sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, chắc chắn không có cách nào giải cứu bọn họ, điều đó mới là tuyệt vọngthực sự."

Cô bé nói.Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Ngươi cần phải làm cho ta cảm nhận được sựtuyệt vọng mới được, có lẽ ta sẽ có cách, có lẽ..."

"Cái gì?"

Cô bé hỏi."

Nếu như bọn họ đã biến thành tài sản, có lẽ ta có thể mua lại bọn họ."

"Ngươi lấy cái gì đi mua?"

Cô bé hỏi tiếp."

Mạng của Nữ sĩ Thống Khổ."

Liễu Bình nói.Cô bé nhìn vẻ mặt của hắn bỗng bật cười, có vẻ như khá hài lòng."

Ta tặng cho ngươi một thứ."

Cô bé nói xong, dùng ngón tay dính chút máu, nhấn nhẹ về phía hư không trướcmặt Liễu Bình.Giọt máu kia lơ lửng giữa không trung, cũng không rơi xuống, cứ đứng imkhông nhúc nhích."

Làm gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Máu của ta đại biểu nơi này thuộc về ta, buổi tối hôm nay sẽ không có quái vậttới, thứ mà ngươi cần phải đề phòng, chính là thời không bí ẩn xuất hiện tại nửađêm về sáng."

Cô bé nói.Cô bé nhảy ra khỏi tường thành, lướt ngang qua hư không, rất nhanh biến mấttrong màn đêm.Sau khi cô bé rời đi.Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, nhìn chăm chú lên giọt máu kia.Theo ánh mắt của hắn, một hàng chữ nhỏ liên tục nhảy ra.[Máu của Chân Hồng.][Giọt máu cực âm cực độc, người dính phải chắc chắn phải chết, có thể dẫn tớipháp thuật hắc ám.]Cực âm cực độc?Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ý nghĩ, hai tay sử dụng pháp quyết.Giọt máu kia bay tới, hóa thành một giọt máu hình tròn lớn chừng ngón cái, yênlặng lơ lửng giữa không trung.Loại máu này có thuộc tính cực hiếm, hầu như chưa từng gặp qua, nếu chỉ dùngđể canh gác bảo vệ nơi này thì quá lãng phí.Nó có giá trị càng lớn hơn.Ví dụ như bán lấy tiền.Thực sự là miệng ăn núi lở, hiện tại thực lực của mình chưa tăng lên, khi chiếnđấu cần đốt tiền quá nhiều, cần phải tăng thu giảm chi, nghĩ cách bổ sung tài sảnmới được.Nếu như hôm nay có quái vật tới, mình thử xem có thể giết nó hay không lạinói.Thực sự không thể, tới lúc đó lại thả giọt máu này ra.-------Chương 92: Thống Khổ và Tra TấnTốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩnthận cất giọt máu kia vào bên trong.Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.Một giờ trôi qua...Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liêntục.Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắngxóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhíchtrên mặt đất.Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất màphát ra."

Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặtngười."

Liễu Bình lẩm bẩm.Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khóchống lại.Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,đội ở trên đầu.Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.Ngay lập tức, trên trận bàn ***** một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bìnhrồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụngcũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể chegiấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiệngợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.ểNó có thể bám quanh người mà di động.Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền côngcũng rất phong phú.Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiêncứu phát minh trận pháp này.Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rấtcao, bị mấy vị tiên tử *****, chuyển thế đầu thai.Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được cóchuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thếgian biết được.Thời thế biến đổi.Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!Vù vù...Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.Liễu Bình biến mất trên tường thành.Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lạithêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắchản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đitrên vùng hoang dã này.Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.][Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiệnra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]Tra tấn...Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.Thẩm phán giả.Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?ồNó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?...

Không đúng.Khi đó kẻ ra tay ***** người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùngđại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trậnpháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thểđiều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.Kệ nó, giết trước rồi nói sau.Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trênngười mình.Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.Đao đã đeo bên eo.Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi KimĐan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trậnbàn lên người.Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.Mọi thứ đều sẵn sàng.Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóngđêm bên ngoài tường thành.Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặcbiệt.Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoàicủa nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là củaquái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổithành hai viên đạn thần thánh.ầTheo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệtđối với quái vật tử vong.Quái vật kia tới...Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.Sàn sạt...Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngàycàng gần.Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phunmột hơi linh khí, đưa tay lên cao...Bay!Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.Ầm...Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn vềnơi đó.Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dánphù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!-------Chương 93: Thống Khổ và Tra TấnTốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩnthận cất giọt máu kia vào bên trong.Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.Một giờ trôi qua...Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liêntục.Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắngxóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhíchtrên mặt đất.Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất màphát ra."

Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặtngười."

Liễu Bình lẩm bẩm.Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khóchống lại.Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,đội ở trên đầu.Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.Ngay lập tức, trên trận bàn ***** một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bìnhrồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụngcũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể chegiấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiệngợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.ểNó có thể bám quanh người mà di động.Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền côngcũng rất phong phú.Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiêncứu phát minh trận pháp này.Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rấtcao, bị mấy vị tiên tử *****, chuyển thế đầu thai.Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được cóchuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thếgian biết được.Thời thế biến đổi.Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!Vù vù...Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.Liễu Bình biến mất trên tường thành.Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lạithêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắchản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đitrên vùng hoang dã này.Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.][Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiệnra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]Tra tấn...Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.Thẩm phán giả.Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?ồNó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?...

Không đúng.Khi đó kẻ ra tay ***** người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùngđại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trậnpháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thểđiều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.Kệ nó, giết trước rồi nói sau.Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trênngười mình.Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.Đao đã đeo bên eo.Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi KimĐan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trậnbàn lên người.Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.Mọi thứ đều sẵn sàng.Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóngđêm bên ngoài tường thành.Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặcbiệt.Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoàicủa nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là củaquái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổithành hai viên đạn thần thánh.ầTheo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệtđối với quái vật tử vong.Quái vật kia tới...Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.Sàn sạt...Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngàycàng gần.Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phunmột hơi linh khí, đưa tay lên cao...Bay!Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.Ầm...Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn vềnơi đó.Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dánphù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!-------Chương 94: Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi!Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, Thái Thượng Phù Ấn đao!]Liễu Bình cũng không để ý, hít sâu một hơi, giơ ngang thanh đao trước ngực.Một giây...Hai giây...Ba giây.Tiếng nổ dần dần biến mất.Quái vật đợi nửa ngày cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào cả, đành chậm rãiquay đầu...Ánh đao lướt qua.Ầm...Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng nổ điếc tai che mất.Đỉnh đầu của quái vật bị đao chém mất, tiếng nổ sau đó lại lật ngược bộ vỏngoài của quái vật.Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình thu đao lại, đút hai nòng shotgun vào trongđầu của quái vật."

Kết thúc."

Liễu Bình bóp cò.Đùng!Sau một tiếng vang trầm, thân thể đang vặn vẹo của quái vật lập tức ngừng lại,ngã ầm xuống mặt đất, không có bất cứ cử động nào nữa.Liễu Bình không quan tâm, lại bóp cò lần nữa.Đùng!Nòng súng rung mạnh, bắn bay não của quái vật, vẩy ra ánh sáng thần thánhchói lọi trong hư không tăm tối.Đây là uy lực còn dư lại của đạn thần thánh.Liễu Bình thu súng lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đồng thời bẻnòng súng, thay thế hai viên đạn thần thánh mới.Con bọ trăm chân, chết cũng không dừng.Quái vật này chỉ có tại thế giới Tử Vong, hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nênhắn cũng sợ có điều gì bất ngờ xuất hiện, thà rằng bắn thêm một viên đạn cũngphải ***** nó.Đợi một lát.ẫ ấQuái vật vẫn bất động.Liễu Bình đang định rời khỏi thì đã thấy một bóng người từ trong bóng đêm đira."

Oa, nó lại tới nơi này, khó trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, khôngnghĩ tới lại bị ngươi giết!"

Cô bé rơi xuống, đưa tay vỗ trên thi thể quái vật kia.Trong nháy mắt, thi thể biến mất không thấy đâu nữa."

Chờ đã, không phải ngươi đi rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Mấy ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, đương nhiên là ta có thể pháthiện động tĩnh của nơi này rồi..."

"Được rồi, ngươi tránh đi một lát."

Cô bé xua tay về phía hắn, niệm vài tiếng chú ngữ.Một luồng sáng đỏ bao phủ quanh người Liễu Bình, làm cho hắn dần dần biếnmất."

Đừng cử động, nếu không ta sẽ rất xấu hổ, ngươi cũng gặp phải nguy hiểm."

Cô bé nói.Liễu Bình cũng đứng im không nhúc nhích.Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô bé này.Cô bé quay đầu nhìn về phía hoang dã.Trong bóng đêm, mặt đất nhấp nhô, như là làn sóng biển vậy.Một cái đầu khoảng mấy mét chui lên từ dưới mặt đất, nhìn về phía cô bé.Đây là một cái đầu lâu rất kỳ lạ, nó nhìn qua rất giống đầu của một người khổnglồ, thế nhưng phần miệng lại là một cánh cửa khảm đầy đá quý.Cửa mở ra.Bảy tám tên nam nam nữ nữ hình thù kỳ quái đi ra, trên mặt của bọn họ đều đeomặt nạ, không thấy rõ mặt mũi như nào.Một người đàn ông đeo mặt nạ nói: "Đã tới giờ, chúng ta phải trốn tới chỗ sâutrong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình quan sát kỹ, trên chiếc mặt nạ đó vẽ gương mặt của một con quỷđang ngủ say.Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng, nói: "Chạy trốn, đây chính là cách của chúng tasao?"

Người đàn ông kia nói: "Làm gì phải ở lại đây chuốc khổ cơ chứ?

Thời điểmbùng nổ chiến tranh giữa hai vị Nữ sĩ Tra Tấn cùng Thống Khổ đã tới, bênngoài thế giới Vĩnh Dạ sẽ sa vào chiến tranh vô tận, có khi chúng ta sẽ bị liênlụy."

Cô bé nói: "Ở nơi này ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, các ngươi đi trước đi."

ỗ ếBỗng nhiên, trong đám người này, một cô gái đeo mặt nạ khô lâu phát ra tiếngcười."

Các ngươi xem, nàng ta còn ảo tưởng về chuyện không thực tế kìa."

Cô gái nói, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.Quỷ hỏa yếu ớt từ trong hốc mắt mặt nạ khô lâu sáng lên, nhìn chằm chằm vàocô bé kia.Một cô gái đeo mặt nạ trăng khuyết nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, cácnàng đều không cho phép người sống tồn tại, huống hồ còn là người sống có thểphá hoại kịch bản... chúng ta không bảo vệ được người như vậy."

Cô gái đeo mặt nạ khô lâu ngáp nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, haingười này đều không cho phép người sống tồn tại, huống chi là loại người sốngphá hoại kịch bản nữa chứ... chúng ta cũng không bảo vệ được người như vậy."

"Nếu ta thất bại, ta sẽ tới tìm các ngươi."

Cô bé vẫn kiên trì.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé chằm chằm.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngủ say trầm giọng nói: "Thẩm phán giả sắp tới,cái tên tới lần này cũng không bình thường."

"Ta sẽ nghĩ cách."

Cô bé nói."

Ngươi xác định chứ?

Bị tên kia bắt được, ngay cả linh hồn đều bị ăn sạch,cũng không còn cơ hội nữa."

Cô gái đeo mặt nạ khô lâu nói."

Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi."

Cô bé nói.Mọi người im lặng nhìn về phía cô bé.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ say ngủ nói:"Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Thẩm phángiả... chúng ta sẽ ở nơi sâu trong Vĩnh Dạ đợi ngươi."

Mấy người lùi về phía sau.Bọn họ đi vào cánh cửa có đá quý khảm nạm.Cái đầu kia dần dần khép miệng lại, liếc nhìn về phía cô bé."

Bảo trọng."

Nó nói với giọng ồm ồm."

Yên tâm, ta chạy trốn rất giỏi."

Cô bé nói.Cái đầu dần dần lặn xuống mặt đất.Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Cô bé xoay người lại, nói về phía hư không: "Có thể ra rồi."

Liễu Bình hiện ra, nói: "Cô gái đeo mặt nạ trăng lưỡi liềm vừa rồi có nhìn tamột lát."

"Nàng ta rất mạnh, nhưng không có ác ý."

Cô bé nói."

Ta hỏi thẳng đi..."

ễ ế ắLiễu Bình đang định nói tiếp thì lại bị cô bé kia cắt ngang."

Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là sống qua đêm nay, nếu nhưchúng ta làm được điều này, ta sẽ nói càng nhiều bí mật cho ngươi hơn."

Cô bénói."

Được, ta chờ."

Liễu Bình nói.Cô bé biến mất, chẳng biết đi nơi nào nữa.Cũng không biết cô bé định chuẩn bị cái gì.Liễu Bình liếc nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất.Trên đó có vết máu, óc, mấy cái chân gãy của quái vật kia.Được rồi, cứ để nó ở đây đi, chưa biết chừng còn có thể đưa tới tác dụng uy***** nữa.Hắn hủy bỏ Sắc chi Y, nhảy lên cao cao, rồi bay trở lại tường thành.Thời gian dần dần trôi qua.Ngay từ đầu, Liễu Bình còn tập trung canh gác.Thế nhưng đợi rất lâu vẫn không có quái vật nào nữa tới cả, hắn quyết định ngồixếp bằng trên tường thành rồi tu hành.Nếu như có thể tăng lên tối Trúc Cơ trung kỳ, linh lực sẽ tăng lên rất nhiều.-------Chương 95: Giáng lâmSau khi nuốt một viên đan dược, Liễu Bình yên lặng hội tụ linh lực tại đan điền,bắt đầu vận chuyển chu thiên, tẩm bổ kinh mạch toàn thân.Thân thể sau khi cải mệnh này thực sự là hạt giống trời sinh tu đạo, chỉ dùngmột giờ đồng hồ, trong cơ thể hắn đã truyền tới từng đợt âm thanh chấn động.Đó là âm thanh cộng minh do linh lực hóa khí trong kinh mạch tạo nên.Trúc Cơ trung kỳ, hoàn thành!Liễu Bình mở mắt ra, phun ra một luồng sương mù thật dài, đứng dậy.Bên ngoài tường thành.Có lẽ là do cô bé kia đã tới đây hai lần, hoặc có lẽ thi thể của quái vật kia có tácdụng.Tóm lại, từ khi đó tới nay, vẫn chưa có con quái vật nào khác đi tới đoạn tườngthành này cả.Nhưng mà nghĩ kỹ lại, khi mình mới xuất hiện không lâu, cũng đã gặp được côbé kia rồi.Dựa theo nội dung trò chuyện mà những người kia vừa nói thì...Bọn họ từng thử tìm kiếm người sống lại, thế nhưng vẫn thất bại.Nói cách khác...Trước kia cũng từng có người giống như mình, thế nhưng kết cục lại không tốtchút nào cả.Lần này, cô bé kia lại kiên trì thử một lần nữa.Cô bé này, muốn làm cái gì chứ?Liễu Bình trở nên trầm tư.Màn đêm im ắng.Thời gian âm thầm chậm rãi trôi qua.Keng... keng... keng!Một đợt tiếng chuông truyền tới từ trong thị trấn.Thời điểm đầu đêm đã kết thúc.Thời điểm nửa đêm về sáng, thuộc về thời không bí ẩn sắp bắt đầu.Từ đằng xa truyền tới tiếng nói của Karadu:"Tất cả mọi người tập trung tới nơi này, chúng ta cần bàn bạc một lần!"...Có mấy bộ quần áo đặt trên mặt đất.ẫ ầ ầThuẫn kỵ sĩ Alger cầm một bộ quần áo dự định mặc lên người.Karadu lại nói: "Lần này không được, chúng ta không thể đóng giả phàm nhânnữa rồi."

Mọi người giật mình."

Đúng là như vậy, nếu như một thị trấn chỉ có năm người, thấy thế nào cũngkhông thích hợp."

Lão K nói."

Hơn nữa, thế giới Tu Hành đang phát sinh hiện tượng thiên trụy quy mô lớn,trong thời điểm hỗn loạn như vậy, nếu như chúng ta không thể hiện ra lực lượngcủa bản thân, có lẽ sẽ trở nên rất bị động."

Liễu Bình nói."

Vậy làm sao bây giờ?"

Alger hỏi."

Hay là chúng ta đóng giả thành tán tu qua đường?

Cứ như vậy, chúng ta cũngcó thể tiến hành phòng vệ hợp lý."

Liễu Bình đề nghị.Ánh mắt mọi người đều sáng lên."

Cũng đúng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Karadu nhìn về phía Người bán rượu.Người bán rượu cũng đã khôi phục tinh thần kha khá rồi."

Cứ như vậy đi."

Người bán rượu quyết định."

Liễu Bình vẫn chưa có máy chuyển đổi bảo toàn năng lượng, cho hắn một cái."

Karadu nói.Lão K đưa ra một cái máy nho nhỏ cho Liễu Bình, nói: "Ngươi xem, chỉ cần mởchốt mở này ra, lực lượng của ngươi sẽ được chuyển hóa thành linh lực."

"Nếu như ta dùng súng để tấn công thì sao?"

Liễu Bình vỗ vỗ shotgun, hỏi."

Đừng coi thường người tu hành, thế giới Tu Hành thường xuyên có hiện tượngthiên trụy, người tu hành cũng đã thấy qua rất nhiều đồ vật kỳ lạ, cũng biết dùngmột bộ phận trong số đó, cho nên chúng ta dùng súng cũng rất bình thường."

Lão K giải thích."

À rõ rồi."

Liễu Bình nói.Hắn nhấn vào chốt mở, gật đầu nói: "Lực lượng của ta cũng đã chuyển hóathành linh lực rồi."

Mấy người còn lại cũng không quan tâm chuyện này nữa.Lúc này, trong bầu trời tăm tối, xuất hiện từng đợt gợn sóng vặn vẹo.Đó là dấu hiệu không gian bắt đầu giao thoa.Karadu nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo tán tu đưa cho mọi người.Mấy người bắt đầu mặc quần áo.Sau khi mặc xong, Người bán rượu lấy từng tờ thẻ bài trống ra, đưa tới tay từngngười."

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, ThầnChiếu, đây là bảy tầng cảnh giới trong thế giới Tu Hành."

ế ấ ố"Các vị, nhớ kỹ sức chiến đấu của bản thân đối ứng với cảnh giới tu hành, đừngsai lầm."

Người bán rượu nói.Liễu Bình nhìn lại, đã thấy sau khi tấm thẻ tới tay đám người, lập tức hiện lêntừng chữ lớn như rồng bay phượng múa.Karadu giơ tấm thẻ trên tay bản thân ra cho mọi người thấy, trên đó viết mấychữ to:"Nguyên Anh trung kỳ."

Tấm thẻ trên tay Người bán rượu thì là "Nguyên Anh hậu kỳ".Tấm thẻ trên tay Alger hiện lên mấy chữ "Kim Đan hậu kỳ".Trên thẻ bài Lão K chính là "Trúc Cơ hậu kỳ".Mà tấm thẻ trên tay Liễu Bình thì là "Trúc Cơ trung kỳ".Trong mọi người, cảnh giới cao nhất chính là Người bán rượu, cảnh giới thấpnhất là Liễu Bình."

Chú ý, tuyệt đối không thể phán đoán thực lực của một người tu sĩ dựa trêncảnh giới tu hành."

Karadu nói với giọng nghiêm túc."

Tại sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hào hứng."

Cảnh giới chỉ thể hiện hạn mức cao nhất của linh lực và tuổi thọ của tu sĩ màthôi, cũng không thể đại biểu sức chiến đấu của tu sĩ đó."

Người bán rượu giảithích.Karadu bổ sung: "Có một vài tu sĩ dù thấp hơn một cảnh giới, thế nhưng có thầnthông, có kinh nghiệm chém giết thì sức chiến đấu và độ nguy hiểm còn caohơn nhiều tu sĩ chỉ có cảnh giới cao."

"Trừ khi cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn, cách rất nhiều tầng cảnhgiới, mới thật sự không thể chiến thắng."

Người bán rượu tổng kết."

Đều là kẻ lão luyện mà."

Liễu Bình cảm thán.Xem ra bọn họ đã nghiên cứu về thế giới Tu Hành rất nhiều."

Nghe kỹ, chúng ta đều là tán tu, lưu lạc tới nơi này, cũng không biết nơi này đãxảy ra cái gì, chỉ ở đây nghỉ ngơi một lát rồi rời đi mà thôi."

Karadu nói.Mọi người cùng gật đầu.Keng... keng... keng...Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ lớn đỏ như máu bỗng xuất hiện:[Đã hoàn thành việc kết nối thời không.][Ám Vụ trấn sắp tiến vào thời không bí ẩn nào đó, trở thành một bộ phận trongđó.][Thời gian tới hửng đông: Ba giờ.][Thời gian ở lại dự tính: Ba giờ.]Ba giờ?Còn dài hơn cả lần trước nữa.Liễu Bình liếc nhìn những dòng chữ này, lại nhìn về phía thị trấn.Khác với lần trước, ánh đèn trong thị trấn cũng không sáng lên, các kiến trúctrong thị trấn cũng không mở cửa, cũng không có đám người bối rối phân chiaquần áo, chạy đi chạy lại khắp nơi.Toàn bộ Ám Vụ trấn tĩnh mịch im ắng, giống như đã bị bóng đêm nuốt trọn vậy."

Tới."

Người bán rượu nhắc nhở.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới, trên bầu trời có một màn ảnh ánh sáng xuất hiệnvới tốc độ cực nhanh.Trong màn ánh sáng đó, lít nha lít nhít luồng sáng đang bay xuống mặt đất.-------Chương 96: Kiếm đạo chân chủngLão K không nhịn được mà hét lên:"Gặp quỷ, đó là thiên trụy sao?

Ta chưa bao giờ thấy được thiên trụy có quy môlớn như vậy!"

Mấy người khác cũng nghiêm túc."

Thế giới chuẩn bị giao thoa này là cấp bậc nào?"

Liễu Bình hỏi.Mọi người đều lắc đầu, đều cảm thấy ngỡ ngàng.Chưa ai từng gặp cảnh tượng như vậy cả.Người bán rượu trầm giọng nói: "Đáng tiếc phần lớn thiết bị của chúng ta đã bịphá hủy, nếu không mỗi người chúng ta đều được phân phát một bộ thiết bị liênlạc cùng với robot chiến đấu rồi, vào thời điểm mấu chốt còn có trợ giúp đôichút."

Karadu nói: "Nghe kỹ, sau khi thế giới hoàn thành giao thoa, chúng ta khôngnên tách ra, tốt nhất là cùng một chỗ cố thủ, hiểu chưa?"

"Rõ."

Đám người đáp.Trong thời gian ngắn, thế giới hoàn thành giao thoa...Mặt đất lay động, từng đợt đất rung núi chuyển.Mấy người Liễu Bình đều cảm thấy lạnh cả người, ngẩng đầu nhìn tới.Trong màn đêm, một cung điện đã vỡ vụn rơi về phía Ám Vụ trấn, đã sắp đậpxuống nơi đây rồi."

Cẩn thận."

Karadu quát lớn.Đám người cùng nhau nhảy ra tường thành, khi còn ở không trung đã nghetiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.Ầm!Sóng xung kích ***** hóa thành từng đợt gió mãnh liệt thổi về phía bốnphương tám hướng.Dưới sóng xung kích không thể chống lại này, mấy người bị thổi tung bay rangoài, như là lá rụng vậy, bị ép tách nhóm trong đầy trời gió và bụi đất.Liễu Bình dựa theo sức gió thổi bay vài giây rồi rút đao trảm liên tiếp mấy lần.Đá rơi bị gió cuốn theo đã bị hắn chém bay ra ngoài.Trên lưng hắn xuất hiện sự lạnh lẽo thấu xương, lập tức biết rằng không ổn, đưatay vỗ túi trữ vật, lấy bộ chiến giáp kiếm tu kia ra mặc lên người.Vào thời điểm này, không cần để ý tới việc lai lịch bị lộ hay không nữa rồi.Hơn nữa, những người khác chắc hẳn cũng có át chủ bài mang ra sử dụng chứ.ẳ ế ễ ỗ ấChẳng biết tại sao, Liễu Bình bỗng cảm thấy một trận tim đập nhanh, khôngnhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía bụi đất bốc lên đầy trời.Trong bụi mù, có một bóng dáng khổng lồ đang giãy dụa muốn đứng dậy.Nó có làn da xám tro, toàn thân bốc lên sương mù.Mặc dù có được cơ thể khổng lồ như một thị trấn nhỏ, lại đập mạnh vào mặtđất, thế nhưng bóng dáng khổng lồ này có vẻ như cũng không bị thương.Nó vươn tay đã tóm lấy một thứ gì đó...Là Người bán rượu!Liễu Bình đang định tới cứu thì đã thấy Người bán rượu lấy một tấm thẻ bài ra,giận dữ hét:"Ánh sáng thánh hiền, ta ca ngợi lực lượng của người, xin hãy..."

Còn chưa nói xong, bóng người khổng lồ kia đã đút hắn ta vào trong miệng, bắtđầu nhai nuốt.Máu tươi *****.Giọng nói của Người bán rượu im bặt đi.Liễu Bình thấy được cảnh tượng này, cảm thấy cổ họng bản thân như bị thứ gìđó bóp chặt vậy.Quái vật này, hoàn toàn không thể chống lại!Hắn cắn răng, bay ngược về phía sau, vừa ép bản thân không nhìn về phía bónghình khổng lồ kia nữa.Trên đỉnh đầu bóng hình kia, có một hàng chữ nhỏ đang hiển hiện:[Danh hiệu 1: Thẩm Phán giả.][Danh hiệu của Vĩnh Dạ.][Người hầu của thần linh, dựa theo yêu cầu của thần linh, hoàn thành mọi yêucầu của thần linh trên mặt đất.][Danh hiệu 2: Chúa tể Ba Hành trong ác mộng, thực lực: ? ?? ??][Thuyết minh: Người có danh hiệu này, là chúa tể chú ngữ vạn hỏa, bản thân sẽkhông bị ma pháp lẫn vật lý làm tổn thương, thích nuốt vạn vật cùng chúng sinhẩn chứa lực lượng kỳ lạ.][Pháp tắc Hỏa cùng Hủy diệt đều phủ phục dưới chân nó, nó là cựu thần thời đạiÁc mộng.]Liễu Bình chỉ liếc nhìn đã lập tức quay đầu đi, không còn dám nhìn lại.Tử vong!Trong não hắn đã trống rỗng, chỉ có báo hiệu của tử vong vẫn liên tục nhắc nhởhắn, liên tục xuất hiện trong linh giác của hắn.Hóa ra, đây mới thật sự là Thẩm Phán giả.ắPháp tắc phủ phục dưới chân nó.Nó có hai loại danh hiệu hầu như không thể chống lại!Liễu Bình đáp gió, điều khiển bản thân bay xuống mặt đất.Hắn xuyên thẳng qua đầy trời bụi mù, đá vụn, ánh lửa, thậm chí là những mảnhvỡ của kiến trúc đang rơi xuống đất, cố gắng ẩn nấp bản thân mình.Chạy đi!Đồ đần mới đánh với quái vật này!Thế nhưng nơi đây có một vấn đề cực kỳ quan trọng.Khi thế giới giao thoa với nhau, "Tử Vong Lan Tràn" sẽ bắt đầu có hiệu lực.Khi rời khỏi Ám Vụ trấn, chẳng khác nào tiến vào trong thế giới Tử Vong, nếunhư lạc đường không thể trở lại...Đúng rồi!Liễu Bình nhớ tới một thứ, đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy một tấm thẻ bài ra và cầmtrên tay.Trên thẻ bài, có một người mặc bộ đồ du hành vũ trụ đứng trên một ngôi saotĩnh lặng, trên tay cầm một biển chỉ đường, chỉ về phía Ám Vụ trấn."

Thẻ biển báo giao thông khẩn cấp"!Tấm thẻ này là do Người bán rượu đưa tặng, là phần thưởng do mình đã ngăncơn sóng dữ trong lần giao thoa thế giới lần trước.Rất tốt, có tấm thẻ bài này, mình có thể tạm thời tránh né quái vật lẫn thiên trụynơi này rồi.Chờ tới khi kết thúc ba giờ chờ đợi, mình sẽ trở lại!Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một tay ấn xuống đấu lạp, một tay đặtlên trên trận bàn, cũng kích hoạt Liễm Tức quyết, dùng toàn lực ẩn nấp khí tứcbản thân.Hắn dùng toàn lực chạy về phía bóng đêm hoang dã bên ngoài Ám Vụ trấn.Một lát sau...Có một giọng nói vang vọng khắp nơi truyền tới từ phía sau:"Lửa, thỏa thích nhảy múa đi, ta lệnh cho ngươi thiêu đốt mọi thứ."

Bóng đêm bao phủ mọi nơi bị ánh sáng hủy diệt phá vỡ.Ngọn lửa xuất hiện.Toàn bộ Ám Vụ trấn bị ánh lửa hừng hực bao phủ, ánh lửa kia xông thẳng trờicao, không có dấu hiệu sẽ dập tắt.Quái vật khổng lồ như thần lại như ma đứng trong ngọn lửa, toàn thân tản ratừng đợt sương mù, làm cho không ai có thể phát hiện hình dáng thật sự của nó.Ánh mắt của nó nhìn chăm chú về một phương hướng nào đó.ồ ắ ắ ắHai luồng lửa từ trong ánh mắt của nó ***** ngoài, bắn trúng vào người đạipháp sư Karadu.Karadu hét thảm, hóa thành ngọn lửa hình người vẫn cố gắng giãy giụa, mấygiây sau, hóa thành tro tàn.Giọng nói của quái vật truyền tới:"Chúng sinh nhỏ bé mà yếu đuối, các ngươi nên hưởng thụ sự đau đớn do ngọnlửa vĩnh hằng mang tới, dùng điều đó để làm ta vui lòng."

Liễu Bình không cần quay đầu lại nhìn cũng đã biết Ám Vụ trấn xong đời rồi-------Chương 97: Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.Không chỉ là Ám Vụ trấn.Tất cả mọi người đều xong.Lúc này, hắn đã bay tới trong hoang dã, vừa rơi xuống đất cũng đã bắt đầu chạytrốn, đồng thời dùng Tuyết Ảnh đao vung trảm liên tục về phía sau.Ngũ hành - Thủy, phù pháp - Hàn Băng Thuẫn!Một lá chắn hình mai rùa do băng sương sáng long lanh xuất hiện chặn lại đốmlửa bắn tung tóe khỏi Ám Vụ trấn.Quái vật bỗng nhìn về phía của hắn...Xong.Không! !!Lông tóc toàn thân Liễu Bình dựng đứng lên, vừa chạy bạt mạng vừa tức giậnquát lớn: "Dù cho ngươi là cái gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, đây là lần *****ênngươi tham dự biểu diễn!"

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Ngươi kích hoạt kỹ năng hệ thần bí: Sơ Diễn Giả.][Ngươi xác định cựu thần trước mắt thành 'sơ diễn giả', xác định sẽ sinh ranhững động tác biểu diễn sai lầm.][Kích hoạt!]Quái vật tiếp cận Liễu Bình, hai mắt xuất hiện ngọn lửa, hầu như sắp *****ngoài.Trong thời điểm quan trọng này, quái vật bỗng nháy nháy mắt.Hai luồng lửa lập tức bắn tới mí mắt, toát ra từng đợt khói xanh."

A..."

Quái vật bỗng đứng im tại chỗ.Không nghĩ tới, nó lại xuất hiện sai lầm cấp thấp này, trong nháy mắt nó bỗngsững sờ đứng tại chỗ.Đúng lúc này, lại có một nửa tòa cung điện rơi xuống, đập mạnh vào lưng conquái vật, làm cho nó hơi lung lay."

Là kẻ nào?"

Quái vật trầm giọng hỏi.Nó ngẩng đầu nhìn tới, thấy được trên bầu trời lại có một đứa bé gái.Vừa rồi, chính là cô bé này đã đánh bay một nửa cung điện, đánh trúng vào nó!ấCô bé thấy mục đích của bản thân đã thành công, lập tức quay người bay tới nơisâu trong bầu trời, lúc sắp rời đi còn liếc nhìn về phía Liễu Bình."

Ngươi chạy trước đi, ta sẽ trốn sau!"

Cô bé truyền âm, nói.Ngay sau đó, cô bé biến mất không thấy gì nữa.Có vẻ như quái vật kia chỉ có thể bò (trong tiếng Trung, ba hành nghĩa là hànhđộng bò) trong hư không, nó dùng cả tay lẫn chân bò về phía nơi cao trên bầutrời, một lát sau, đã không thấy đâu nữa.Thừa dịp hiện tại...Liễu Bình dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, bỏ lại Ám Vụ trấn ở phíasau.Chiến đấu với quái vật vừa rồi, không có bất cứ phần thắng nào cho mình cả.May mà cô bé kia đã dẫn quái vật rời đi.Liễu Bình nhắc mắt lại, rồi lại mở ra.Dù thế nào đi chăng nữa, mình nhớ kỹ lần cứu mạng này rồi.Sau khi chạy mười lăm phút đồng hồ, những tiếng vang do hiện tượng thiêntrụy truyền tới cũng trở nên nhỏ đi, mà ánh lửa cùng Ám Vụ trấn cũng trở nênxa xôi và mơ hồ, Liễu Bình mới giảm tốc độ lại, rồi ngừng hẳn.Xa xa nhìn lại, thấy được càng ngày càng nhiều đồ vật từ trên bầu trời rơi xuốngdưới, như là từng đợt mưa sao băng chiếu sáng màn đêm tăm tối."

Ám Vụ trấn... có lẽ đã bị đốt sạch thành đất bằng rồi."

Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn thu hồi ánh mắt, quan sát bốn phía xung quanh, thấy được nơi này là mộtrừng cây rậm rạp.Khoảng cách giữa nơi này và Ám Vụ trấn đã đủ xa.Không cần chạy tiếp, chỉ cần ở lại đây kiên nhẫn chờ đợi...Sau khi qua ba giờ đồng hồ, mình lại trở về Ám Vụ trấn, là có thể an toàn rờikhỏi thế giới Tử Vong.Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện trong hư không:[Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.][Xin chú ý, ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.]Liễu Bình liếc tới, lắc đầu.Ám Vụ trấn đã bị hủy diệt.Hiện tại, đã không cần tiếp tục diễn kịch cho đám người chết trong thế giới TuHành xem nữa.Như vậy...ễ ấ ắLiễu Bình đeo đấu lạp lên, nhanh chóng khởi động Sắc chi Y, tìm tới một nhánhcây khá khuất tầm mắt mà ở tạm, nhắm mắt khoanh chân, bắt đầu tu hành.Hắn vừa tu hành, vừa chờ đợi thời gian kết thúc.Cứ như vậy, hắn cũng dần dần tiến nhập trạng thái tu hành, vậy mà đẩy lượnglinh lực trong đan điền lên một tầm cao mới, vượt quá Trúc Cơ hậu kỳ, tiến tớigiai đoạn Trúc Cơ viên mãn.Bỗng nhiên có một luồng sáng từ xa bay tới, rơi mạnh xuống một vùng đấttrống bên cạnh rừng cây.Một cô gái xuất hiện, cố gắng giãy dụa đứng dậy."

Trốn tới nơi nào cơ chứ?

Kỳ quái, rõ ràng chỉ ở xung quanh đây mà thôi..."

Cô gái nói với vẻ lo lắng, ánh mắt liếc nhìn cảnh vật xung quanh.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Lý sư tỷ!Tại sao lại là nàng ta!Nàng ta... không phải tới đây tìm mình chứ?Trừ mình ra, xung quanh nơi này cũng không còn thứ gì kỳ lạ nữa cả.Liễu Bình tiện tay lấy một sợi tóc đen ra, trên tóc đen còn tản ra từng đợt gợnsóng linh lực.Là Tầm Vật quyết.Nàng ta đang tìm mình!Liễu Bình hơi do dự, hủy bỏ toàn bộ thủ đoạn ẩn nấp trên người đi.Ngay sau đó...Lý sư tỷ cũng có cảm ứng, bóng người lóe lên, đi tới trước mặt Liễu Bình."

Hóa ra ngươi ở nơi này."

Nàng ta nói với vẻ vui sướng."

Ngươi đang tìm ta sao?"

Liễu Bình hỏi.Hắn quan sát Lý sư tỷ, thấy được trên người nàng ta có rất nhiều vết máu, mìnhđầy vết thương, nét mặt hiện ra vẻ mỏi mệt."

Hiện tại khắp mọi nơi đều có nguy hiểm, để ta bảo vệ ngươi."

Lý sư tỷ nói.Liễu Bình nhìn về đỉnh đầu của nàng ta, trên đỉnh đầu của nàng ta hiện lên từnghàng chữ nhỏ:[Kiếm Đạo Chân Chủng, tu sĩ Nguyên Anh.][Hiệu quả của danh hiệu: Kiếm tâm hợp nhất, kiếm pháp hoàn mỹ, chân thànhthẳng thắn, chí hướng kiên định, chắc chắn sẽ trở thành Kiếm tiên.][Đây thật sự là một hạt giống kiếm đạo, năm trăm năm mới có một người xuấthiện.]Á ắ ễ ấ ắ ấ ổ ẫÁnh mắt Liễu Bình ngưng tụ, đã thấy Lý sư tỷ đi tới bắt lấy cổ áo của mình, dẫnmình bay lên trời.Hai người mới bay được vài dặm, bỗng nhiên rơi xuống rừng cây bên dưới.Cũng may phản ứng của Liễu Bình rất nhanh, chỉ lộn một vòng đã ôm được Lýsư tỷ, liên tục đạp về phía nhánh cây mới có thể hạ xuống an toàn.Liễu Bình dìu nàng dựa vào gốc cây lớn, gọi nhỏ: "Tiên tử?"

Sắc mặt Lý sư tỷ trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê.Vừa rồi, mang theo Liễu Bình bay lượn đã tiêu hao sạch lực lượng cuối cùngcủa nàng.Liễu Bình nhìn nàng, nhíu mày."

Còn tưởng rằng ngươi vừa ý bề ngoài của ta, thế nhưng hiện tại xem ra, có gìđó là lạ."

Kiếm đạo chân chủng.Loại người này, tâm như lưu ly, thông minh ưu tú, coi như thích một người,cũng sẽ không biểu hiện ra dáng vẻ ***** của bản thân.-------Chương 98: Đều giếtThế nhưng khi đó, nàng ta nhìn thấy mình, chẳng những ***** mình, lại cònthể hiện ra dáng vẻ mong muốn không thể kiềm chế bản thân nữa.Một kiếm tu chân chính, sẽ không là kẻ không thể khống chế cảm xúc bản thân.Hơn nữa, hai bên mới gặp lần đầu.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, vươn tay, đặt lên trên vết thương của Lý sư tỷ,chấm chút máu rồi đưa lên miệng."

Phi, hóa ra là song tình kiếp, thật lợi hại."

Hắn phun chút máu ấy ra, cảm thấy rất bất ngờ.Song tình kiếp, chính là một loại độc đan cực kỳ cao minh, người ăn phải loạiđộc đan này sẽ dần dần sinh ra tình cảm, phải tìm một người đạo lữ mà mìnhthích thì mới có thể ngừng lại.Chắc hẳn có người thấy được tiền đồ tương lai của nàng ta rất rộng lớn, bởi vậyđã cố ý cho nàng ta trúng Song tình kiếp, muốn thừa dịp con phượng hoàng nàychưa bay lượn chín tầng trời, trở thành đạo lữ song tu của nàng ta.Thế nhưng Lý sư tỷ lại là Kiếm đạo chân chủng, sau khi trúng độc thì thần thứcvẫn giữ lại được một luồng ý thức tỉnh táo, cũng cảm nhận được chuyện này,dựa vào bản tâm thoát khỏi tông môn, thà rằng tìm tới một kẻ phàm nhân ở bênngoài để phóng thích tình cảm, cũng không muốn thỏa mãn tâm nguyện củanhững người kia.Bỗng nhiên, Liễu Bình có cảm ứng.Hắn nhìn về phía xa xa, đã thấy có mấy luồng sáng bay tới phương hướng này,hạ xuống vùng đất trống nơi khi trước Lý sư tỷ tìm kiếm mình."

Thật đúng là có kẻ đuổi theo..."

Liễu Bình cau mày.Mục tiêu của đối phương chắc hẳn chính là Lý sư tỷ.Lý sư tỷ đã hôn mê, đối với những người kia mà nói, bắt được quả thực dễ nhưtrở bàn tay.Như vậy...Là người được Lý sư tỷ vừa ý, kết cục của mình chắc hẳn sẽ không tốt.Làm sao bây giờ?Liễu Bình đang do dự, bỗng thấy trường kiếm bên hông Lý sư tỷ bay lên."

Hả?

Kiếm có linh?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.ế ề ầTừ trên trường kiếm truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Lúc đầu nàng cònmuốn tìm một người phàm để ký thác tình cảm, ai ngờ thiên trụy xuất hiện, vìbảo vệ tông môn nên mới bị thương nặng, cuối cùng cũng không thể chống lạinhững người kia..."

"Việc đã tới nước này, ta sẽ dựa theo nguyện vọng của nàng, ***** nàngtrước khi nàng bị đám người kia bắt được."

Phi kiếm bay lên cao, đang định chém về phía cổ của Lý sư tỷ, lại bị một thanhđao sáng như tuyết ngăn cản."

Ngươi muốn làm gì?"

Kiếm linh hỏi.Liễu Bình trầm ngâm, bỗng nhiên nói với vẻ xúc động: "Một kiếm tu chânchính, thời đại này đã rất hiếm thấy rồi... thôi được rồi, ta lại cứu nàng mộtmạng vậy."

"Ngươi cứu nàng?"

Kiếm linh hỏi.Liễu Bình nói: "Mặc dù có hơi phiền phức chút nhưng ta có thể giải loại độcnày..."

Giọng nữ kiếm linh nói: "Ta biết ngươi có tu vi trong người, thế nhưng coi nhưngươi có thể giải độc, cũng không kịp nữa rồi."

"Vẫn kịp, chỉ cần ngươi giúp ta một chút là được."

Liễu Bình nói, vỗ túi trữ vật, lấy ra một đống lá phù trống."

Làm cái gì vậy?"

Kiếm linh hỏi với vẻ ngạc nhiên."

Thứ này chính là phù vẽ mặt do chính ta sáng tạo ra, năm đó bán rất tốt, kiếmlời khoảng chừng... hmm, cái này thì không cần thiết khoe khoang."

"Tóm lại, nếu nữ tu sĩ rất hài lòng đối với lớp trang điểm của bản thân vào mộtlần nào đó, có thể sử dụng lá phù này để lưu lại vẻ đẹp đó, lần sau nếu muốn rangoài, chỉ cần dùng nó xoa nhẹ lên mặt, đã có thể khôi phục lại bộ dáng khitrước."

Hắn cầm phù bút trong tay, nhanh chóng vẽ mấy nét trên lá phù, rồi dán lá phùlên mặt Lý sư tỷ."

Ngươi có thể cứu nàng thật sao?

Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

Kiếm linh hỏi."

Chờ lát nữa ta sẽ giấu nàng đi, sau đó ngươi hãy đi theo ta."

Liễu Bình nói."

Giấu đi?

Ngươi cho rằng mình có thể giấu được những người kia sao?"

Kiếmlinh hỏi."

Đương nhiên."

Liễu Bình lấy tấm phù trên mặt Lý sư tỷ xuống, xoa nhẹ lên mặt mình.Ngay sau đó, hắn biến thành bộ dáng của Lý sư tỷ."

Giống hay không?"

Hắn hỏi.ế ổ ấ ắ ếKiếm linh giật mình, nói: "Thuật đổi mặt của ngươi thật đúng là xuất sắc, thếnhưng thân hình của ngươi..."

"À, thân hình thì chỉ cần dùng công phu của thế tục là được rồi."

Liễu Bình nói.Hắn liếc nhìn dáng người của Lý sư tỷ, sau đó lắc lư thân hình bản thân.Từng đợt tiếng xương ma sát vang lên.Thân thể của Liễu Bình thu nhỏ lại, trở nên yểu điệu nhỏ nhắn, giống y như đúcLý sư tỷ."

Quần áo..."

"Chờ ta mở túi trữ vật của nàng, lấy một bộ là được."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng túi trữ vật của nàng có mấy tầng cấm chế, không được nàng chophép thì không thể mở ra."

Kiếm linh nhắc nhở."

Chắc hẳn ngươi biết được cách mở những tầng cấm chế này chứ."

Liễu Bìnhcười nói."

Ta... vẫn không thể tin tưởng ngươi được, nếu như ngươi lấy sạch đồ của nàngchạy mất, vậy..."

Kiếm linh chần chờ nói."

Được rồi, để ta tự lấy vậy."

Liễu Bình đặt tay lên trên túi trữ vật của Lý sư tỷ, một tay khác thì liên tục sửdụng pháp quyết.Ầm!Túi trữ vật mở."

Bình thường thì kiếm tu sẽ không để tâm tới túi trữ vật lắm, cho nên cũng chỉthiết lập một vài loại cấm chế đơn giản lại cố định, thử một lần là có thể mở."

Liễu Bình bắt đầu tìm kiếm thứ mình cần trong túi trữ vật."

Thế nhưng động tác của ngươi cũng quá thành thạo chứ."

Kiếm linh nói.Liễu Bình không trả lời, lấy ra một bộ nghê thường vũ y từ trong túi trữ vật, lắcđầu nói: "Quá sức tưởng tượng."

Hắn nhét bộ váy này trở lại, thuận tay lôi một bộ khác ra, lại là một bộ áo giáp.Đây là một bộ áo giáp đồng phục môn phái, nam nữ đều có thể mặc, thế nhưngkích cỡ tương đối nhỏ, thích hợp nữ tu cùng với nam tu thiếu niên mặc.Liễu Bình khoác áo giáp lên người.Trường kiếm bay tới trước mặt Lý sư tỷ, lại xoay vòng xung quanh người LiễuBình vài vòng, nói:"Cũng không có vấn đề gì nữa, thế nhưng tu vi của ngươi..."

"Không sao."

Liễu Bình đội đấu lạp lên đầu.Gợn sóng linh lực của hắn bị ẩn giấu đi.ế ắ"Thế nào?"

Hắn hỏi."

Ngực..."

"À..."

Liễu Bình tìm kiếm xung quanh, rồi vơ hai nắm bùn lên, hỗn hợp với cỏ dại tạothành hình tròn, nhét vào ngực, rồi mới khoác áo giáp lên một lần nữa."

Đẹp hay không?"

Hắn ưỡn ngực hỏi thanh kiếm này."

Đẹp, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá không tôn trọng đi..."

Kiếm linh khóchịu nói."

Có muốn ta cứu nàng hay không?"

Liễu Bình ngắt lời nó, hỏi.-------Chương 99: Trong nóng ngoài lạnh"Muốn, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá..."

Kiếm linh kiên trì muốn nói tiếp."

Vì cứu mạng của nàng, phối hợp với ta, được chứ?

Nếu không ta mặc kệ nàng,để nàng chết đi, ngươi chọn."

Liễu Bình nói."

Được, ta phối hợp."

Kiếm linh không thể không nói vậy.Liễu Bình thở phào, đặt một viên đan dược chữa thương vào miệng Lý sư tỷ, rồingoắc:"Kiếm tới."

Thanh kiếm thành thành thật thật bay tới trong tay Liễu Bình, bị hắn ôm lấy."

Lúc này không thành vấn đề gì nữa chứ?"

Hắn hỏi."

Không có vấn đề... này này, ngươi không cần ôm chặt ta như vậy."

Kiếm linhnói."

Xin lỗi, rất ít khi ta cầm kiếm."

Liễu Bình điều chỉnh tư thế."

Ngươi đóng giả nàng, vậy nàng thì sao?"

Trường kiếm lại hỏi."

Yên tâm đi, ta có một loại bí thuật, tên là Sắc chi Y."

Liễu Bình nói."

Tại sao tên thuật pháp của ngươi, làm ta cảm giác bọn chúng đều không phảiloại pháp thuật đứng đắn gì cả?"

Kiếm linh chần chờ hỏi."

Tuyệt đối đứng đắn, nó có thể cứu mạng của nàng ta."

Liễu Bình lấy trận bàn ra, thắt bên hông Lý sư tỷ, nhấn nhanh trên đó.Bày trận!Sắc chi Y!Trên trận bàn tản ra từng trận vù vù rất nhỏ, bóng người của Lý sư tỷ biến mấtkhông thấy gì nữa.Nàng bị ẩn giấu đi rồi."

Nếu như nàng gặp chuyện không may, ngươi có thể cảm nhận được không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên có thể, tâm thần của ta với nàng đã liên kết với nhau, nếu nhưnàng có chuyện thì ta có thể cảm ứng được."

Kiếm linh nghiêm túc nói."

Vậy là được rồi, chúng ta đi."

"Đi đối phó những người kia?"

"Đúng."

"...

Không nghĩ tới, nàng tùy tiện tìm một người, lại có thể cứu nàng..."

Kiếmlinh cảm thán.ể"Nói chuyện chú ý chút, ta cũng không phải là người tùy tiện có thể tìm tới."

Liễu Bình khó chịu nói."

Thế nhưng nàng cũng không nhận biết ngươi."

Kiếm linh nói."

Nàng là tâm kiếm hợp nhất, có thể cảm ứng được một tia hi vọng từ trong vậnmệnh, bởi vậy mới tìm được ta."

Liễu Bình thản nhiên nói."

Cho nên, ngươi là người tốt?"

Kiếm linh hỏi."

Cũng không phải... nếu như người khác cầu cứu, ta sẽ không để tâm nhiều nhưvậy, thế nhưng kiếm tu mà... tính tình không tốt, đừng nghĩ tới việc tu luyệnkiếm thuật có thành tựu."

Liễu Bình lắc đầu, đứng dậy, chạy như bay về nơi ban đầu.Hắn vừa chạy vừa hỏi: "Thường ngày thì tính tình, cách đối nhân xử thế củanàng như thế nào?

Dùng một từ để hình dung."

Kiếm linh nói: "Trong nóng ngoài lạnh."

"Thì ra là thế, thảo nào khi đó nàng xoa mặt ta, ta đã cảm thấy là lạ sao đó."

Liễu Bình nói."

Làm sao mà lạ?"

"Trong nóng ngoài lạnh."

"Đó là do độc."

"Ngươi chỉ là một kiếm linh thì biết cái gì."

Đi không tới mấy dặm, phía trước đã thấy được bốn tên tu sĩ.Mấy người thấy được trên người Liễu Bình không chút tổn thương, trang phụcthì sạch sẽ, lập tức sững sờ."

Đều là sư huynh của nàng."

Kiếm linh truyền âm nói.Liễu Bình thản nhiên nói: "Các vị sư huynh."

Mấy người kia cũng ôm quyền: "Lý sư muội."

Liễu Bình gật đầu, lướt qua mấy người này.Một người hô: "Chờ đã... sư muội..."

Liễu Bình dừng lại.Người kia nói: "Sư muội định đi đâu vậy?

Chúng ta nghe nói sư muội bịthương, lo lắng sư muội gặp phải nguy hiểm, cho nên tới đây dự định trợ giúpsư muội."

"Bị thương?

Ngươi thấy ta giống bị thương lắm sao?"

Liễu Bình lạnh lùng hỏi.Hắn nhìn chằm chằm đối phương.Đối phương bị hắn nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên, khôngnhịn được lùi lại vài bước.Sắc mặt mấy người khác cũng thay đổi.ầ ể ồ ấChỉ dựa vào tinh khí thần cũng có thể ép lùi một tu sĩ đồng cấp, làm sao lại làtrạng thái bị thương được?Một người khác thì ngẫm nghĩ, cười nói: "Sư muội không sao thì tốt, mà sưmuội định đi nơi nào vậy?"

Liễu Bình lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói với giọng khinh thường: "Có ganthì cùng đi đi, theo ta đi xem rõ ràng mọi chuyện."

Nói xong, bóng người hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.Mấy người còn lại nhìn nhau."

Đại sư huynh..."

Một người nhìn về phía người vừa hỏi."

Đi, theo sau xem sao, dù sao thì cuối cùng nàng cũng sẽ là đạo lữ của ta, nếunhư xảy ra chuyện gì không may thì cũng không tốt lắm."

Người kia nói với vẻmặt ngoài cười nhưng trong không cười.Mấy người lần lượt đuổi theo.Bọn họ bay một lát, đã thấy núi rừng phía trước trở nên thưa thớt, tầm mắt rộngmở trong sáng, phía dưới núi rừng có một thị trấn đang bị hủy diệt.Trên bầu trời, thỉnh thoảng có thứ gì đó rơi xuống thị trấn.Mà mục tiêu của bọn họ...Bóng người kia đang đứng cách bọn họ không xa, yên lặng quan sát thị trấn kia.Phát hiện được âm thanh truyền tới từ phía sau, nàng quay đầu lại, đôi mắt đẹpđảo qua mấy người này.Mấy người đều hiện lên một ý nghĩa trong đầu:"Nàng đang nhìn ta."

Đại sư huynh tiến tới, cười hỏi: "Nơi thiên trụy... sư muội tới tìm kiếm cơ duyênsao?"

"Đương nhiên, ta muốn đi vào tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện tìm đạo lữ song tucủa ta luôn."

Liễu Bình nói.Mấy người yên tĩnh."

Lời đồn nói rằng sư muội tìm một kẻ phàm nhân làm đạo lữ, chẳng lẽ thật sự làvậy?"

Đại sư huynh hỏi."

Ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

Liễu Bình lạnh lùng nói.Đại sư huynh sững sờ, do dự nói: "Vậy..."

"Ý trung nhân của ta, phải là một người anh hùng cái thế, người đó phải dám đicùng ta vào trong vùng đất thiên trụy tìm kiếm bảo vật... ngay cả việc này cũngkhông dám, còn là người tu hành sao?

Lại còn định làm đạo lữ của ta?"

LiễuBình nói với vẻ thản nhiên.Hắn hất cằm, kiêu ngạo như một con thiên nga liếc nhìn bọn họ, mấy giây sau,mới chậm rãi xoay người lại, lao nhanh về phía thị trấn kia.ấ ỗMấy người yên lặng đứng tại chỗ.Đại sư huynh trầm ngâm, nói: "Nơi đó khá nguy hiểm..."

Có tiếng cười nhạo truyền tới từ sau lưng hắn ta.Một người tu sĩ đi tới, lắc đầu nói: "Đại sư huynh, người vẫn là một tấm gươngsáng cho chúng ta học tập, điều này ta cũng không thể phủ nhận, thế nhưng vềvấn đề đạo lữ, các vị trưởng lão đều đã gật đầu, cơ hội chia đều cho tất cả chúngta, xin ngươi không nên trách tội."

Nói xong, tu sĩ này cũng lao về phía thị trấn.Hắn ta vừa chạy, lại có thêm một người đứng ra, nói: "Người có thể trở thànhđạo lữ của nàng chỉ có một, đây là cơ hội tốt nhất, chắc chắn ta sẽ nhận đượctình cảm của nàng."

Mấy người còn lại lúc đầu vẫn do dự, thế nhưng nghe tới đây thì cũng khôngkìm lòng được."

Thừa dịp những người khác còn chưa tới, ta phải đi tìm sư muội."

-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 100-199


Chương 100: Còn có ba người nữa...

đều giết...

"Đúng vậy, người có cơ hội cạnh tranh còn có mấy người nữa, may mắn bọn họvẫn chưa phát hiện tung tích của sư muội."

Bọn họ liên tục lao về phía thị trấn.Chỉ còn lại Đại sư huynh đứng tại chỗ.Hắn ta nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không nghĩ tới lại có biến đổinhư vậy... thế nhưng kết cục sẽ không thay đổi, dù sao ta đã chuẩn bị vẹn toàn,chắc chắn phải có được..."

Lời còn chưa dứt, hắn ta biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.Trong thị trấn.Một nam tu sĩ hét lớn: "Lý sư muội, muội ở đâu?"

Trong bụi mù truyền ra từng đợt vang động."

Ta ở nơi này."

Một giọng nữ truyền tới.Nam tu sĩ vui mừng, vội vàng chui vào trong vùng bụi mù cuồn cuộn, cũng thấyđược Lý sư muội đang đứng nơi đó, đang quan sát một đồ vật trên mặt đất."

Sư muội, ta tới giúp muội một tay."

Nam tu sĩ bước tới trước, nói."

Xin cầm hộ ta tấm Bạo liệt phù này, nếu lát nữa có gì bất ngờ thì hãy dùng nó."

Sư muội cũng không quay đầu lại, đưa tới một tấm phù.Nam tu sĩ dùng thần niệm quét tới, đúng là một tấm Phá ma bạo liệt phù."

Được rồi, sư muội, muội cẩn thận chút, ta sẽ ở phía sau bảo vệ an toàn chomuội."

Nam tu sĩ đưa tay nhận lấy tấm phù kia, lại thấy sư muội mỉm cười nhìn về phíamình, rồi nghiêng đầu đi, rút kiếm xông về phía trước.Chỉ là tốc độ của nàng ta cũng quá nhanh đi."

Sư muội, chờ ta."

Nam tu sĩ vội vàng nói.Bỗng nhiên, hắn ta phát hiện trên tay có gì đó không đúng.Hắn ta cúi đầu quan sát, lại thấy tấm phù trên tay tản ra một luồng sáng nhạt.Đây là một hiện tượng rất bình thường, không cần sợ hãi, là hiện tượng tấm phùđang bị kích hoạt mà thôi, rất bình thường...Kích hoạt?Nam tu sĩ giật mình, lập tức dùng toàn lực ném tấm phù ra ngoài...Thế nhưng không biết tại sao, động tác của hắn ta xuất hiện sai lầm, mặc dù tấmphù kia đã rời khỏi tay hắn ta, thế nhưng vẫn trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn ta.Ầm!ế ổ ấTiếng nổ vang lên tận trời, chấn động tứ phương.Cách đó không xa.Liễu Bình yên lặng lắng nghe tiếng nổ, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo."

Còn có ba người nữa...

đều giết..."

Bóng hình của hắn nhập vào trong sương khói, biến mất không thấy gì nữa.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn hiện lên trong hư không:[Ngươi kích hoạt pháp thuật hệ thần bí: Sơ Diễn Giả.][Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt kỹ năng này, kẻ địch sẽ giống như ngườimới tham dự biểu diễn, rất dễ dàng tiến vào trạng thái quên lời thoại hoặc làm ranhững động tác sai lầm, ngươi có thể lựa chọn một trong hai lựa chọn trên.][Ngươi chỉ định động tác ném mạnh của đối phương sẽ sai lầm.][Đối phương đã mắc sai lầm.][Ngươi tiêu hao 500 linh thạch.]Nữ tu thấy được dòng chữ cuối cùng, trên mặt xuất hiện sự đau lòng.Không thể như vậy được.Đợi lát nữa ta phải quay trở lại, lấy đi túi trữ vật của thằng nhãi kia mới được.Nếu không, chẳng phải là cho không đối phương 500 linh thạch sao?Nữ kiếm tu tiếp tục lướt qua khu vực thiên trụy này, thỉnh thoảng còn né tránhnhững thứ từ trên trời rơi xuống.Còn ba người nữa.Chẳng lẽ không đuổi tới sao?

Vậy cũng quá kém...Hắn còn đang suy nghĩ, đã thấy có hai bóng người ngoài mấy chục mét đangnhanh chóng lao tới."

Lý sư muội, là muội ở phía trước sao?"

Một người hô lên.Đến rồi!Liễu Bình vung tay về phía bụi mù phía trước, thổi tan đám bụi mù này đi, làmcho khu vực này trở nên rõ ràng."

Ta ở nơi này."

Hắn thản nhiên nói.Hai tên nam tu vui vẻ, vội vàng bay vào trong bụi mù, đúng là trông thấy Lý sưmuội đang đứng thẳng nơi đó, đang quan sát một thứ gì đó trên mặt đất."

Sư muội, chúng ta tới giúp muội một tay."

"Quá nhiều người, ta chỉ cần một người mà thôi, các ngươi tự thảo luận vớinhau đi."

"Vậy để ta."

"Sư muội đừng nghe hắn ta, tu vi hắn ta thấp, sức chiến đấu quá kém."

Hai người nhìn nhau."

Được rồi được rồi, hai vị sư huynh, đừng cãi nhau vì ta nữa."

Nữ tu tiến lên khuyên nhủ.Nàng ta tách hai người ra, nhỏ nhẹ nói: "Mặc dù ta muốn chọn người mạnh hơntrong hai người các ngươi trở thành đạo lữ của ta, thế nhưng nếu như các ngươiđánh nhau, mấy vị trưởng lão sẽ trách phạt mất...

à đúng rồi, hình như các ngươivẫn luôn sợ hãi các trưởng lão mà, đúng không?"

Đạo lữ.Chọn một trong hai người chúng ta trở thành đạo lữ.Một nam tu sĩ nở một nụ cười mê người, nói: "Sư muội, muội hãy ở lại đây chờđợi một lát, ta và sư đệ ra ngoài trò chuyện một hồi, sau đó lại tới tìm muội."

Một nam tu sĩ khác cũng nói: "Đúng vậy, sư muội, lát nữa ta sẽ trở lại... muộiyên tâm đi, sư huynh sẽ được ta khuyên đi thôi."

Nữ tu thở dài, nói: "Vậy được, các ngươi cũng đừng đánh nhau nhé, ta sẽ ở nơinày chờ các ngươi."

Nói xong, nàng tiện tay lấy hai cái bồ đoàn ra, để dưới đất, tự mình ngồi lên mộtcái.Một cái bồ đoàn khác thì đặt sát cạnh nàng.Nàng lại thật sự ở nơi này chờ đợi kết quả...Nói cách khác, nàng rất nghiêm túc!"

Sư muội, yên tâm."

Hai người đồng thanh nói.Bọn họ gật đầu với nữ tu sĩ, cùng lúc biến mất tại chỗ.Nữ tu đứng yên tại chỗ một lát.Lần trước, khi Lý sư tỷ dẫn theo một đám tu sĩ tới thị trấn, mình có thể đoánđược thân phận của đám người này.Vũ khí lạnh tùy thân của những người này đều có phẩm chất khá tốt, tu vi cũngrất cao.Giống như là người của Thanh Minh môn.Thanh Minh môn là một đại phái trong bảy đại phái, ban đầu khi ở đại doanhTây Hoang, địa điểm nơi môn phái này nhận người, còn xây dựng một lôi đàitrước lều trại, cần chiến đấu trước mới có thể nhập phái.Phương châm của môn phái này chính là "đột phá bản thân trong chiến đấu sinhtử", trong đầu chỉ có chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!Kể từ đó, một vài đệ tử có tư chất bình thường, tại những phương diện kháccũng sẽ kém hơn bình thường chút, cũng không thích sử dụng đầu óc.Điều này cũng làm cho mình hành động dễ dàng hơn.Bỗng nhiên, nữ tu nhìn về một phương hướng...ầNơi này đã tới gần khu vực trung tâm của hiện tượng thiên trụy.Loáng thoáng có thể trông thấy, trong bụi mù đầy trời, có thứ gì đó đang nhúcnhích liên tục.Nàng tiến lên mấy bước.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy liên tục xuất hiện:[Tế đàn Cựu Thần.][Đây là nơi triệu hồi chúng thần tại thời đại Ác Mộng, năm phút sau sẽ đượckích hoạt hoàn toàn, triệu hồi cựu thần trước đó đã giáng lâm về lại nơi này.]-------Chương 101: Tranh cướp đạo lữNăm phút!Con quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" sẽ trở lại nơi này!Nữ tu sĩ lùi lại mấy bước, lập tức muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng bỗng đứngkhựng lại.Người sư huynh kia trở về.Trên người hắn ta trải rộng vết thương, còn phun ra một ngụm máu, lại còn nóivới vẻ hả hê: "Sư muội, vừa rồi ta đã bàn bạc với sư đệ, cuối cùng thì hắn tacũng quyết định rời khỏi nơi này."

"Ta cũng đoán được kết quả này, quả nhiên vẫn là sư huynh lợi hại."

Nữ tu sĩgật đầu, ra hiệu đối phương tới ngồi trước mặt mình.Sư huynh lảo đà lảo đảo đi tới, ngã ngồi xuống bồ đoàn, nói: "Sư muội, hiện tạimuội cũng đã biết, ai có thể làm ý trung nhân của muội chứ."

Nữ tu mỉm cười, nói: "Đúng vậy, chính là ngươi."

Sư huynh nói: "Vậy..."

Nữ tu: "Ta đã chuẩn bị một pháp khí cho ngươi, dùng làm vật đính ước, ngươicó chuẩn bị gì không?"

Sư huynh giật mình.Lợi - Bảo - Linh - Pháp - Đạo, pháp khí đã rất mạnh, có thể nói là thứ quý nhấtmà sư muội có thể lấy ra được.Nàng ta phải lấy hết của cải bản thân mới có thể đổi được một pháp khí.Thế mà nàng lại định tặng pháp khí cho mình, làm vật đính ước!"

Là cái gì vậy?"

Sư huynh cười hỏi."

Sư huynh có thể đoán xem, thế nhưng, sư huynh định lấy thứ gì làm vật đínhước tặng cho ta đây?"

Nữ tu hỏi.Sư huynh ngẩn người.Hắn ta đang không biết nên nói cái gì, lại thấy nữ tu cười.Nữ tu nói: "Ta đã muốn gả cho sư huynh từ trước, đương nhiên phải chuẩn bịcho sư huynh một pháp khí, còn vật đính ước của sư huynh cũng không cầnphiền phức như thế, để cho ta chọn một vật có ý nghĩa kỷ niệm từ trong túi trữvật của sư huynh là được rồi, sư huynh thấy thế nào?"

Sư huynh lại ngẩn người ra, bỗng nhiên có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.Thật đúng là một cô gái hiểu chuyện!Nàng thông cảm sự khó xử của người khác, còn biết quan tâm, cho nên chỉ cầnmột thứ có ý nghĩa kỷ niệm là được.ể ấ"Sư muội, đây là túi trữ vật của ta, muội nhìn đi, có thể chọn bất cứ thứ gì bêntrong đó!"

Nói xong, hắn ta cởi túi trữ vật xuống, hủy bỏ toàn bộ cấm chế trên túi trữ vậtrồi mới đưa cho cô gái trước mặt.Nữ tu mỉm cười nhận lấy túi trữ vật.Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...Một luồng sáng xẹt tới, xuyên qua cơ thể của nam tu sĩ."

A... a..."

Nam tu sĩ này không nói ra được câu nào nữa, khí tuyệt bỏ mình.Nữ tu rút kiếm đứng dậy, quát: "Là ai?"

Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong bụi mù."

Đại sư huynh?"

Nữ tu ngây người."

Đúng vậy, sư muội, muội bị lừa rồi, người này không đáng muội gửi gắm cảđời."

Đại sư huynh liếc nhìn thi thể kia, lạnh lùng nói."

Coi như không đáng gửi gắm cả đời, ngươi cũng không nên giết người."

Nữ tutức giận quát.Đại sư huynh lại mỉm cười, ấm áp nói: "Sư muội, muội quá ngây thơ, vừa rồihắn ta đã giết một sư đệ khác, hơn nữa hắn ta còn từng hạ độc muội."

"Độc?"

Nữ tu đang định ra tay, thế nhưng nghe tới đây thì dừng lại, nói với giọng khótin."

Đúng vậy, hắn ta hạ một loại độc tên là Song Tình kiếp, loại độc này sẽ làmcho muội dần dần sinh ra tình cảm đối với người phù hợp một loại điều kiện nàođó, phương tâm ám hứa (*), cuối cùng trở thành đạo lữ của người kia."

Đại sưhuynh giải thích.(*: Tâm hồn thiếu nữ, tự định gả cho ý trung nhân.)"Ngươi có chứng cớ gì không?"

Nữ tu hỏi."

Sư muội, muội có thể kiểm tra mấy bình ngọc trong túi trữ vật của hắn ta,trong đó đều là các loại độc đan mà hắn ta thu thập được."

"Chuyện này chỉ có thể nói rõ hắn ta là kẻ tâm thuật bất chính, cũng không thểnói là hắn ta hạ độc ta."

"Sư muội hãy nhìn cái này nữa."

Đại sư huynh ném một viên ngọc giản tới.Nữ tu nhận ngọc giản, quan sát hình ảnh được lưu lại trong đó.Nàng trở nên trầm tư.Hình ảnh là thật, nói cách khác, người hạ độc đúng là kẻ vừa bị *****.ế ếThế nhưng, tại sao Đại sư huynh lại biết việc này?Đang ngẫm nghĩ, lại nghe được tiếng nói của Đại sư huynh: "Có lẽ muội đangnghĩ, tại sao ta lại biết việc này."

"Đúng vậy."

Nữ tu đáp."

Bởi vì ta vẫn luôn chú ý tới muội, Lý Trường Tuyết, muội là một người duynhất trong bảy trăm nữ tu tại môn phái, đáng giá ta bận tâm."

Đại sư huynh mỉmcười, nói.Hắn ta lại ném một thứ qua.Nữ tu nhận lấy, quan sát, lại là một bình ngọc trắng.Mở nắp bình, bên trong là một viên đan dược có quầng sáng lưu chuyển.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi nhận được đan dược cực phẩm:][Thái Thượng Vong Tình đan.][Đan dược này cực hiếm, tác dụng của nó lại vừa lúc có thể triệt tiêu hiệu quảcủa độc Song Tình kiếp, lại có thể làm cho người tu hành né tránh một lầnThiên kiếp cùng với việc có thể đề thăng tu vi của người dùng lên một cảnh giớilớn trong vòng ba ngày.]Đan dược tốt!Thật sự là đan dược rất tốt!Cấp bậc của đan dược này chỉ kém mỗi Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan mà thôi,ngoài Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan ra, không có bất cứ đan dược nào có thể sosánh với nó cả!Không chỉ chỉ rõ âm mưu, còn ***** tiểu nhân hiểm ác, lại dâng lên thần đannhư vậy, còn là một người chuyên tình nữa, vẫn luôn chú ý tới chính mình.Nếu như mình là một cô gái, có lẽ sẽ động tâm thật chứ.Liễu Bình thu đan dược lại, cũng lấy đi túi trữ vật của vị sư huynh đã chết kia,lúc này mới dùng một đôi "mắt đẹp" nhìn về phía Đại sư huynh, nói với giọngbình tĩnh:"Chắc hẳn Đại sư huynh cũng có ước mong của mình, có thể nói cho ta biết haykhông?"

Đại sư huynh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.Không nghĩ tới sư muội lại thẳng thắn như vậy...Nhưng khi nghĩ tới sư muội là một vị kiếm tu, có chuyện thẳng thắn mà nói, nênhắn ta cũng bình thường trở lại."

Sư muội, các vị trưởng lão trong tông môn đã quyết định, chọn ta làm Chưởngmôn đời kế tiếp, ta cũng đã đồng ý... thế nhưng điều kiện mà ta đưa ra là gì,muội có biết không?"

Đại sư huynh hỏi."

Là cái gì?"

Liễu Bình sững sờ, hỏi lại.ỗ ấ ếĐại sư huynh vỗ túi trữ vật, lấy một thanh kiếm ném tới.Liễu Bình nhận lấy trường kiếm.Trên hư không, từng hàng chữ liên tục xuất hiện:[Ngươi nhận được một thanh kiếm:][Ly Sầu.][Kiếm này là một Thần khí, trong kiếm có kiếm linh, chỉ khi nào kiếm linh thừanhận ngươi thì ngươi mới có thể biết được Thần uy của kiếm này.]Liễu Bình ngẩn người tại chỗ.-------Chương 102: Cựu thần phản bộiLúc đầu chỉ muốn cứu Lý sư tỷ một lần, thuận tiện giết vài người, lấy chút íttiền tiêu, ai mà biết lại nhận được Thần đan, còn có thể lấy được một thanhThần kiếm!Làm phụ nữ thật sự thoải mái như vậy sao?Ngừng!Nghĩ tiếp nữa quá nguy hiểm!Liễu Bình ho nhẹ, chợt thấy không ổn, lại phát ra tiếng cười như chuông bạc,nói:"Sư huynh, ngươi tốt với ta như vậy, là muốn làm đạo lữ của ta sao?"

Đại sư huynh thấy hắn sửng sốt, lập tức bồi thêm: "Điều kiện của ta là, banThần kiếm trấn phái là Ly Sầu cho ta, bởi vì ta biết muội vẫn luôn thích thanhkiếm này."

Liễu Bình đang định nói chuyện, ánh mắt bỗng ngưng tụ lại.Trên đỉnh đầu của Đại sư huynh, có một hàng chữ nhỏ mà đỏ máu:[Danh hiệu: Cao thủ bắt linh; Thực lực: Hóa Thần.][Thuyết minh: ? ??]Trong thế giới Tu Hành, chưa từng xuất hiện hai chữ Bắt linh này.Nói cách khác...Người trước mặt, rất có khả năng không phải là người của thế giới Tu Hành?Nếu như hắn ta không phải là người của thế giới Tu Hành, cũng không phảingười trong môn phái, như vậy, mục đích mà hắn ta tiếp cận Lý Trường Tuyết,là cái gì?Vừa giết người, vừa giải độc, còn dâng Thần khí lên nữa.Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ căng thẳng xuất hiện, làm cho cảngười đều bắt đầu run nhẹ.Hắn cảm thấy.Từ khi thức tỉnh tới nay, chân tướng được ẩn giấu trong sương mù dày đặc, cóvẻ như đã cách mình rất gần.Loại cảm giác này, giống như là lần *****ên chứng kiến cảnh giết người, lần*****ên bị người bao vây, lần *****ên chứng kiến thế giới bên ngoài sụp đổ.Liễu Bình điều chỉnh hô hấp, thần thái dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh."

Đại sư huynh, ta cũng có một thứ muốn đưa cho ngươi."

Hắn nói."

Ồ?"

Lần *****ên, Đại sư huynh lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó hắn ta nói: "Muộichuẩn bị đưa ta cái gì?"

ễ ế ềLiễu Bình liếc nhìn về phía bụi mù sau lưng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt liên tục xuất hiện:[Mười giây sau, cựu thần thời đại Ác Mộng sẽ được triệu hồi trở lại nơi này.]Thực ra, đã đối mặt với quái vật này một lần rồi.Nếu như "Sơ Diễn Giả" đã có hiệu quả một lần rồi...Liễu Bình lấy một túi trữ vật ra, liên tục đổ linh thạch ra bên ngoài."

Muội đang làm gì vậy?

Chẳng nhẽ muốn cho ta số linh thạch này?"

Đại sưhuynh tò mò hỏi.Liễu Bình lắc đầu, mặc cho linh thạch rơi ào ào trên mặt đất, dần dần bao phủmắt cá chân, đầu gối của hắn.Rất nhanh.Một ngọn núi linh thạch được chồng chất trước mặt hai người.Liễu Bình thu hồi túi trữ vật, nói:"Hai chọn một."

"Có hai lựa chọn sao?"

Đại sư huynh hỏi."

Đúng."

Liễu Bình nói."

Theo thứ tự là thứ gì?"

Đại sư huynh hỏi tiếp."

Lựa chọn *****ên, ta đưa ngươi một lần tử vong; lựa chọn thứ hai, ngươi phảinói cho ta biết, Bắt linh là chuyện gì."

Liễu Bình vừa nói vừa nhìn về phía bụi đất nơi xa, từng hàng chữ nhỏ nhanhchóng xuất hiện ở nơi đó"[Danh hiệu 1: Thẩm Phán giả.][Danh hiệu của Vĩnh Dạ.][Làm việc cho Thần linh, dựa theo yêu cầu của Thần linh, hoàn thành mọi việctrên mặt đất.][Danh hiệu 2: Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??][Thuyết minh: Người có dnh hiệu này, là chúa tể chú ngữ hệ hỏa, bản thân sẽkhông bị vật lý lẫn ma pháp làm tổn thương, sở thích nuốt vạn vật cùng chúngsinh ẩn chứa lực lượng kỳ dị.][Pháp tắc Hỏa cùng Hủy Diệt đều phủ phục dưới chân của nó, nó là cựu thầnthời đại Ác Mộng.]Con quái vật kinh khủng kia trở về!Đại sư huynh run lên, không nhịn được mà hét: "Không thể nào, tại sao màmuội biết...]Hắn ta đang định làm cái gì đó, thế nhưng thần sắc lại hơi đổi, lùi về phía sauvài bước với vẻ cảnh giác.ễ ổ ồTrong bụi mù phía sau lưng Liễu Bình, một bóng hình khổng lồ được mànsương âm u bao phủ dần dần xuất hiện.Lúc này, khoảng cách giữa song phương đã rất gần, tới mức coi như cách sươngmù nồng đậm, vẫn có thể thấy được hình dạng đại khái của nó.Đây là một quái vật hình người có làn da xám xịt.Đầu nó có hai sừng, hai mắt bị từng sợi chỉ xám khâu kín lại, bốn cánh tay dàinhỏ của nó rủ xuống tận mắt cá chân, khi di chuyển thì sử dụng cả tay lẫn chân.Một luồng khí tức quỷ dị từ trên thân quái vật tản ra, làm cho bốn phía đều trởnên yên tĩnh.Trong không gian yên tĩnh, quái vật cuisd dầu xuống.Từng sợi chỉ xám nhanh chóng bị kéo căng ra, lộ ra đôi mắt đầy dung nham sôisùng sục của nó.Đôi mắt ngập tràn khí tức hủy diệt của nó đang nhìn về phía Đại sư huynh."

Nói đi, Đại sư huynh, ngươi dự định lựa chọn là cái gì."

Liễu Bình nói.Con quái vật kinh khủng này...Nó thích nuốt vạn vật cùng chúng sinh ẩn chứa lực lượng kỳ dị.Linh thạch, coi như là vật ẩn chứa lực lượng.Mà Đại sư huynh, tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, mình khôngthể đánh thắng được hắn ta, thế nhưng hắn ta lại đủ để thu hút sự chú ý của quáivật.Đại sư huynh nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía quái vật sau lưng nàng ta, trênmặt lộ vẻ khó có thể tin."

Không thể nào, tại sao nó lại nghe lời của ngươi, ngươi là kẻ nào!"

Hắn ta vừalùi về phía sau, vừa nói."

Còn không nói?

Xem ra ngươi đã lựa chọn rồi."

Liễu Bình thản nhiên nói.Hắn tránh đường cho quái vật.Mũi con quái vật kia giật giật, đầu dần dần cúi xuống, nhìn thẳng về phía ngọnnúi linh thạch trên mặt đất, cùng với Đại sư huynh phía xa xa...Quái vật hưng phấn gào thét.Một vật, một người.Đều là đồ ăn mà nó yêu thích.Đại sư huynh thấy vậy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại...Lúc này không tin cũng không được."

Chờ đã, tồn tại vĩ đại thời đại trước, ngươi không thể ăn ta, ta có thân phậnhoàn toàn khác biệt với chúng sinh!"

Đại sư huynh quát lớn."...

Chứng minh đi..."

Quái vật dùng âm thanh trầm thấp mà nặng nề nói.ắ ấĐại sư huynh nắm chặt thứ gì đó trong hư không, rút ra một tấm thẻ bài màuxanh sẫm, nắm chặt trên tay, giơ lên cao cao."

Tấm thẻ bài này có thể chứng minh, ta chính là môn đồ của Nữ sĩ, tới đây tìmkiếm một tấm thẻ bài hợp cách cho Nữ sĩ."

Đại sư huynh nói.Liễu Bình nhìn về phía tấm thẻ kia.Trên tấm thẻ có vẽ một bức tượng, một bức tượng phụ nữ mặc một bộ trườngbào màu sắc rực rỡ.-------Chương 103: Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi!Vẻ mặt của nàng ta lộ vẻ thương hại, nhìn chăm chú về phía hư không, hai taynâng một đoạn xích sắt màu đen.Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng, dọc theo hai tay quấn về phía saulưng, sau đó khóa tại bên hông, lại dọc theo hai chân khóa tại mắt cá chân, hìnhthành một bộ xiềng xích nặng nề."

Đây là 'Chứng minh của Nữ sĩ Thống Khổ', ngươi là người làm việc cho Nữ sĩ,ngươi không thể ăn ta!"

Đại sư huynh quát.Quái vật im lặng vài giây, bỗng nhiên cười gằn.Vù...Hai luồng lửa từ trong hai mắt của nó *****, bắn trúng tấm thẻ bài xanh sẫmkia.Ngay lập tức, thẻ bài bị đốt thành tro tàn.Vẻ mặt Đại sư huynh trở nên trắng bệch, run run nói: "Ngươi!

Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy, ta phản bội nàng... ai bảo nàng ta không hào phóng như Chúa tể TraTấn đây, đương nhiên là ta muốn đi theo Thần linh hào phóng hơn rồi."

Quáivật châm chọc nói."

Vong ân bạc nghĩa... ngươi chính là Thần linh thời đại trước, tại sao lại nhưvậy?"

Đại sư huynh dần dần lùi về phía sau."

Lừa gạt là một loại nghệ thuật cao quý mà người phàm các ngươi không thểnào hiểu được..."

Quái vật nheo mắt lại, giễu cợt: "Nó là sự chế giễu làm cho kẻđịch tổn thương sâu sắc nhất... chế giễu kẻ địch ngu xuẩn."

Đại sư huynh đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên chỉ về phía Liễu Bình."

Nơi này còn có một người nữa, nàng ta ở ngay trước mặt ngươi, tại sao ngươikhông ăn nàng ta trước!"

Đại sư huynh cuồng loạn quát.Đôi mắt của quái vật dần dần tiếp cận Đại sư huynh, cao giọng nói:"Không nên hạ thấp phẩm cách của bản thân, con mồi của ta, chẳng lẽ ngươi lạicho rằng một Thần linh như ta, sẽ ăn nàng sao?"

Đại sư huynh ngẩn người.Hắn ta miễn cưỡng cũng có thể hiểu được nửa câu đầu của đối phương, thếnhưng không thể nào hiểu được ý nửa câu sau của đối phương."

Nể tình Nữ sĩ Thống Khổ, ta nhường ngươi chạy trốn trước."

Quái vật trầmgiọng nói.Vừa dứt lời.Thân hình Đại sư huynh chấn động, bỗng bay lên trời, hóa thành một luồngsáng bay về nơi xa.Ngay sau đó...Quái vật khổng lồ dùng tốc độ cực nhanh xông lên bầu trời, thân hình leo lên hưkhông cũng quá linh hoạt, đuổi theo hướng Đại sư huynh biến mất.Sau lưng nó, linh thạch chồng chất trên mặt đất cũng trôi nổi lên, theo quái vậtcùng bay đi mất.Ám Vụ trấn khôi phục yên tĩnh.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, cũng không thấy bất cứ bóng ngườinào, mà bụi mù khổng lồ trên đống đổ nát này cũng đang dần dần rơi xuống.Đều kết thúc."

Nói đùa, ngươi cho rằng nó sẽ ăn ta sao?

Thật sự là quá coi thường ta..."

Liễu Bình thở dài một hơi, lạnh lùng nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn ở nơi đó:[Danh hiệu: Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??: Quái vật đangtrong trạng thái săn mồi.][Ngươi kích hoạt thuật pháp hệ thần bí: Một Người Không Có Phần Diễn.][Năng lực hệ biểu diễn.][Khi ngươi kích hoạt nó, ngươi sẽ tiến vào tầng sâu nhất của trạng thái giấu tài,rất nhiều pháp tắc trên thế gian sẽ tránh ngươi, ngươi sẽ không thu hút sự chú ýcủa bất cứ tồn tại nào cả.][Chú ý!][Chúa tể Ba Hành đã bị hấp dẫn tới nơi này.][Nó chú ý tới đống linh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới ngươi, thế nhưng ngươi là rác rưởi, cho nên nó lại chú ý tới đốnglinh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới người tu hành phía đối diện (ngụy trang).][Nó bắt đầu tiến hành săn mồi!]Liễu Bình liếc nhìn qua rồi không quan tâm nữa, ánh mắt chuyển về phía bầutrời cùng đường chân trời.Người Đại sư huynh kia, không phải là người của thế giới Tu Hành!Liễu Bình xoay người, chạy tới bên ngoài thị trấn.Cuộc trò chuyện giữa Đại sư huynh cùng quái vật kia, đã nêu lên một bí mậtcực kỳ kinh người nào đó.Thế nhưng vẫn chưa đủ!Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối.Nếu như...ế ẫ ầ ế ầ ềNếu như bản thân mình vẫn có tu vi Thần Chiếu, thực sự là không cần phiềnphức như vậy.Mình có vô số cách có thể móc ra bí mật liên quan tới "Bắt linh" từ trong miệngvị Đại sư huynh kia.Đáng tiếc, hiện tại mình mới có tu vi Trúc Cơ viên mãn mà thôi.Thiên phú của cơ thể này mạnh hơn nữa, cũng không thể tu luyện một lần là tớicảnh giới Thần Chiếu chứ."

Chờ đã, còn có một phần thu hoạch nữa, suýt nữa thì quên..."

Liễu Bình dừng chân lại, đi vào trong bụi mù, tìm tới túi trữ vật của người bịchết khi nãy.Hắn kiểm tra một phen, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.Có tiền cầm là vui vẻ nhất.Trước đó, vì sử dụng "Sơ Diễn Giả" lên người quái vật kinh khủng kia, đã tiêuhao hàng chục triệu linh thạch rồi.Năng lực hệ biểu diễn quá đốt tiền, mình cũng không thể ngồi mát ăn bát vàngđược.Liễu Bình âm thầm nghĩ."

Tình hình hiện tại của chủ nhân ngươi thế nào rồi?"

Hắn hỏi.Kiếm linh đáp: "Đan dược mà ngươi đưa cũng không tệ lắm, Trường Tuyết đãbắt đầu tiến vào tầng sâu trạng thái khôi phục...

đan dược của Thái Vi cung cácngươi sao?

Thật đúng là danh bất hư truyền."

"Đúng, đó là đan dược do tiền bối trong môn tặng ta khi ta nhập phái, côngdụng là để tu hành, thế nhưng nó cũng bao gồm cả hiệu quả chữa thương nữa, tacảm thấy rất không tệ."

Liễu Bình nói."

Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi."

Kiếm linh nói."

Được."

Liễu Bình đang định bước đi, bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời đêm.Từng luồng sáng xẹt qua bầu trời, bay về phía rừng cây rậm rạp."

Là đồng môn của nàng, bọn họ đều tới tìm nàng."

Kiếm linh nói với vẻ âu lo.Liễu Bình trầm tư nói: "Sắc chi Y của ta chưa bao giờ bị người khác nhìn thấucả, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Kiếm linh hỏi."

Thực lực hiện tại của ta quá thấp, cũng không thể phát huy toàn bộ công năngẩn nấp của Sắc chi Y, cho nên vẫn không an toàn lắm."

"Vậy làm sao bây giờ?

Chúng ta mau trở lại tìm nàng!"

Kiếm linh vội vàng lalên.ễ ầ ấ"Không được..."

Liễu Bình dừng bước, trầm ngâm nói: "Chúng ta vừa đi, rất cóthể thu hút sự chú ý của đám người kia, sau đó nàng ta cũng sẽ bị phát hiện."

"Ngươi nghĩ cách nào đó đi, ngươi chính là đạo lữ do nàng lựa chọn mà."

Kiếmlinh nói."

Có cách."

"Cách gì?

Phải làm như thế nào?"

Kiếm linh vội hỏi."

Giết sạch bọn họ là được rồi."

Liễu Bình cười khẽ."

Thế nhưng ngươi mới chỉ Trúc Cơ mà thôi, bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan cùngNguyên Anh đó!"

"Ngươi nói cũng phải."

Liễu Bình chậm rãi bước tới phía trước, trên người bỗng nhiên dâng lên từngluồng gợn sóng linh lực.-------Chương 104: Vạn quỷMặc dù luồng gợn sóng này bị đấu lạp ẩn nấp đi, thế nhưng vẫn dẫn dắt một loạicảm ứng kỳ dị không thể nói lên lời nào đó.Hai hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trong hư không:[Ngươi đang thử đột phá.][Ngươi đang bước từng bước tới cảnh giới Kim Đan!]Liễu Bình không ngừng chút nào, vẫn giữ nguyên tốc độ đi ra ngoài thị trấn.Kiếm linh ngạc nhiên nói: "Ngươi không tìm một nơi yên tĩnh để đột phá sao?Trong quá trình Trúc Cơ đột phá tới Kim Đan, sẽ có các loại ma quái hư khôngtới đây, ý muốn nuốt chửng thần hồn tu sĩ."

"Không sao, người như ta, lúc nào cũng ẩn giấu đi một vài át chủ bài, hiện tại làthời điểm có thể sử dụng rồi."

Liễu Bình nói."

Ý của ngươi là độ kiếp?"

Kiếm linh hỏi."

Đúng vậy."

Xung quanh Liễu Bình, dần dần xuất hiện những tiếng sột soạt, lắng nghe nhưđang có người thì thầm nói chuyện, lại như là âm thanh dã thú đang gặm nuốtvậy.Bỗng nhiên, hư không xuất hiện gợn sóng.Một con quỷ có bộ lông dài nhô đầu ra, quan sát cảnh tượng xung quanh."

Nữ kiếm tu... ngươi đang độ Kim Đan kiếp sao?"

Con quỷ hỏi."

Đúng vậy, đã tới thì hãy để lại chút máu rồi hãy đi."

Nữ kiếm tu nói.Nàng giắt trường kiếm bên hông, đưa tay rút Tuyết Ảnh đao ra, ngoắc về phíacon quỷ kia."

Ngươi sẽ chết, một tên đáng thương."

Con quỷ cười gằn nói.Thế nhưng, một luồng sáng lạnh xuất hiện.Đầu con quỷ bay lên cao cao."

Loại tầm mắt kém cỏi như này, còn dám chơi Quỷ đạo?"

Nữ tu thở dài nói.Nàng cắm đầu lâu của con quỷ trên mũi đao, hai tay nắm trường đao, nhắm mắtquát khẽ:"Cửu U vạn quỷ, nghe lệnh của ta, hiện!"

Quầng sáng linh lực quanh người hắn lập tức hóa thành luồng sáng đen kịt.Luồng sáng đen này hội tụ tới mũi đao, nhập vào trong đầu lâu của con quỷ.ầ ắ ắ ầ ề ốĐầu lâu quỷ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn về phía hư không, giốngnhư đang nhìn cái gì vậy."

Đây chính là át chủ bài của ngươi sao?"

Kiếm linh hỏi với vẻ hào hứng."

Đúng, một át chủ bài trong ba ngàn loại thuật pháp, loại pháp thuật này có thểphát động khi đang độ Kim Đan kiếp."

Nữ tu thản nhiên nói.Trong hư không, mọi tiếng sột soạt đều dừng lại.Gợn sóng vô hình tản ra, một thiên nữ mặc một bộ lụa mỏng trong suốt yên lặngxuất hiện, cách nơi này không xa, đàn tì bà trong tay nàng ta gảy nhẹ, phát ranhững âm thanh thánh thót.Nàng ta mở to đôi mắt mê người của bản thân, mỉm cười quyến rũ nói: "Tiểumuội muội, ngươi là người phương nào, lại dám mượn thiên kiếp Kim Đan, kêugọi vạn ma chúng ta tới tận đây, không sợ thần hồn bản thân bị hủy diệt sao?"

Liễu Bình duỗi một ngón tay, gảy nhẹ trên thân đao.Một tiếng coong thanh thúy vang lên, cắt ngang tiếng đàn tỳ bà.Cùng lúc đó, từ trên Tuyết Ảnh đao ***** bốn luồng đao quang sắc bén.Bốn luồng đao quang dung hợp với nhau, hóa thành một vệt hàn khí, hóa thànhbăng sương, lại có ngọn lửa xuất hiện trong đó, băng lửa giao thoa, lập tứcthăng hoa thành mây mù, từ trong mây mù vang lên từng đợt sấm rền, lại cómột luồng sét như rắn điện xoay quanh nơi đó, cuối cùng bay ra mây mù, nhậpvào trong thanh đao của Liễu Bình.Sắc mặt Thiên nữ bỗng biến đổi."

Đây là thuật đao, ngươi là truyền nhân của thuật đao!"

Nàng ta thu tỳ bà lại,nói."

Gọi hết những tên đang trốn trong hư không ra ngoài đi, giúp ta hoàn thànhmột việc."

Liễu Bình nói."

Vâng."

Thiên nữ cụp mắt xuống.Nàng ta đi vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.Kiếm linh vẫn im lặng quan sát, lúc này mới xen miệng hỏi: "Thiên ma và quỷquái đều sẽ dựa vào Kim Đan kiếp tới đây nuốt tu sĩ, tại sao khi nàng ta thấyđược ngươi lại như thấy quỷ vậy?"

"Đã từng có người dùng thuật đao, trong khi độ kiếp phát hiện trên đời thật sựcó ma quỷ tồn tại, trong lúc nhất thời cảm thấy rất hứng thú, muốn thử một lần."

Nữ tu nói."

Thử cái gì?"

Kiếm linh hỏi."

Hắn muốn giết sạch tất cả ma quỷ tới ngăn cản Kim Đan kiếp của hắn, để xemvề sau những người khác độ kiếp có còn ma quỷ xuất hiện nữa hay không, dùngđể tìm kiếm nguồn gốc của ma quỷ cùng với cơ chế sinh tồn của chúng."

Nữ tu nhớ lại, nói tiếp: "Ngươi là kiếm linh, chắc hẳn cũng biết trong lĩnh vựcnghiên cứu này ấy mà, quá trình thực hiện rất đẫm máu...

Nơi này lược bớt trămề ề ế ầngàn chữ, về sau... những ma quỷ còn lại đều dùng tâm ma huyết thệ, chỉ cầnnhìn thấy thuật đao, lập tức nghe theo chỉ huy vô điều kiện, chỉ cần người kiakhông giết tiếp là được."

"Người kia đồng ý?"

Kiếm linh hỏi."

Ngay ban đầu thì không, thế nhưng chúng nó liên tục hối lộ khá nhiều linhthạch, cho nên cũng không tiện nghiên cứu tiếp, cuối cùng mới miễn cưỡngđồng ý."

Nàng mỉm cười, nói: "Lúc đầu, muốn triệu hồi bọn chúng còn phải chờ tới cảnhgiới Phong Thánh, cũng may vào thời điểm Kim Đan kiếp bọn chúng lại chủđộng xuất hiện... mặc dù chỉ có một cơ hội là lần này, thế nhưng cũng có thểgiúp đỡ không ít việc."

Mấy phút sau...Trong hư không, rất nhiều bóng hình âm u hiện lên, dần dần nối thành mộtmảnh sau lưng Liễu Bình, hóa thành một bức tường đen kịt dài không thấy cuối.Thiên nữ kia lại xuất hiện, chắp tay nói: "Bức tường ma giới đã lập nên, mọingười có thể ra tay bất cứ khi nào."

"Ẩn nấp đi."

Nữ tu nói."

Vâng."

Thiên nữ bay vào bên trong bức tường hắc ám phía sau hắn.Bức tường biến mất.Nữ tu nâng đấu lạp, nhảy lên cao cao, lướt nhanh về phía rừng rậm....Nàng lướt qua rừng cây.Một lát sau, có mấy người tu hành xuất hiện trước mắt nàng."

Là Lý tiên tử!"

Có người hét lên.Nữ tu ngừng chân, quan sát mấy người này rồi nói: "Các ngươi đang tìm tasao?"

Mấy người thấy nàng rất khỏe mạnh, cơ bản là không thấy bất cứ vết thươngnào cả, không khỏi nhìn nhau.Một nam tu thử hỏi: "Chúng ta nghe nói Lý tiên tử bị thương..."

"Đúng vậy, ta bị thương, rồi sao?"

Nữ tu hỏi lại."

Ngài có cần chúng ta giúp gì hay không?"

Một nam tu khác hỏi."

Các ngươi đã có lòng, muốn giúp đỡ ta, vậy thì giao hết linh thạch ra cho ta, tacần những linh thạch này để chữa trị tâm hồn đau khổ."

Nữ tu cười nói.Mấy người cùng nhìn nhau.Một người nói: "Tiên tử nói đùa."

ế ấNữ tu ôm kiếm trước ngực, hất mái tóc dài lên, nhẹ nhàng nói: "Ai nói đùa vớicác ngươi, muốn giúp bản tiên tử thì hãy giao linh thạch ra, nếu không thì đừnglàm ra vẻ quan tâm chu đáo, dối trá buồn nôn, làm cho người ta muốn ói."

-------Chương 105: Nhìn ngươi rất giống ma đầu.Mấy người đều không nói gì."

Thật lòng giúp đỡ?

Hay là giả tạo?

Quả nhiên chỉ cần thử một lần là biết... nếunhư đã không muốn giúp đỡ, vậy thì mời rời khỏi nơi đây, ta không muốn nhìnthấy các ngươi."

Nữ tu nói.Nàng nhìn chằm chằm những người kia.Những người kia bị nhìn như vậy cũng cảm thấy rất xấu hổ ngượng ngùng,cũng không biết hiện tại nên làm thế nào mới đúng.Một người bỗng cắn răng nói: "Tiên tử, ta vẫn luôn nghe nói kiếm thuật củangươi có một không hai thiên hạ, tại hạ muốn so tài với ngươi một lần."

Nữ tu trợn mắt, nói với giọng khó tin: "Ta đang bị thương mà... trên người củata có vết thương, ngươi là ngu ngốc sao?

Ngay cả như vậy cũng muốn đánh vớita?

Bắt nạt phụ nữ chúng ta sao?"

Mấy người còn lại cũng không biết nên nói gì cho phải, hai người trong đó ômquyền thi lễ, bay lên không rồi rời đi.Ba người còn lại nhìn nhau.Nam tu sĩ muốn so tài với nàng kia thì nảy sinh lòng dạ độc ác, nói:"Sư muội, tông môn đang loạn lạc, có lẽ không còn ai có thể để ý tới ngươinữa..."

"Thì?"

Nữ tu cười hỏi."

Làm cho nàng ta không thể cử động được trước!"

Hắn ta quát lớn, hai người còn lại cũng hiểu ý, theo sau hắn ta cùng lao về phíanữ tu sĩ.Nữ tu sĩ nở một nụ cười ngọt ngào, nói: "Rất tốt, ta rất thích những tên có tâmthuật bất chính như các ngươi."

Ba tên nam tu sĩ.Một người cầm đao, một người cầm mâu, người còn lại cầm một chiếc Langnha bổng.Mặc dù biết Lý Trường Tuyết bị thương, thế nhưng cả ba người vẫn lao tới vớivẻ cảnh giác."

Cùng ra tay!"

Một nam tu chợt quát lên.Ba người bỗng tăng tốc độ.Nữ tu không định phòng ngự, nàng kẹp kiếm dưới nách, duỗi hai tay ra...Nàng vỗ tay.Bức tường hắc ám vô tận bỗng nhiên hiện lên phía sau nàng ta.ố ếVô số yêu ma quỷ quái từ trên mặt tường lao ra ngoài, thế tới hung tàn phóngtới mấy tên tu sĩ kia.Nữ tu chợt nhớ chuyện gì đó, vội vàng chắp tay hình loa, lớn tiếng nói: "Để lạitúi trữ vật cho ta!

Để lại túi trữ vật cho ta!"

Tất cả yêu ma quỷ quái bỗng dừng giữa không trung.Thiên nữ bỗng quay đầu lại, hỏi: "Vậy người thì sao?"

"Người là của các ngươi."

Nữ tu nói.Thiên nữ mỉm cười, nói: "Cám ơn."

Ma quái mừng rỡ cười to, lại phóng tới mấy tên tu sĩ kia...Các tu sĩ chỉ ngăn cản được một lượt, đã bị vô số quái vật bao phủ lại, bọn họchỉ kịp gào thét vài câu, rất nhanh đã im bặt đi.Một lát sau...Mấy túi trữ vật nhuốm máu được đặt trước mặt nữ tu.Nữ tu duỗi ngón tay nhỏ dài của mình, mở từng túi trữ vật ra."

Quỷ nghèo... cộng lại còn chưa được mười ngàn linh thạch nữa..."

Nàng ta nhíu mày, giống như đang tức giận vậy.Xung quanh lặng ngắt như tờ.Tất cả ma quái đều đang nhìn nàng, động tác không dám quá mạnh, ngay cả hôhấp đều ngừng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.Thuật đao.Đây là một từ làm quỷ quái sợ hãi, đã bao gồm tất cả ác mộng trên thế gian này."

Nhìn ngươi rất giống ma đầu."

Kiếm linh bỗng nói."

Vớ vẩn, ta đang độ kiếp mà."

Nữ tu bực bội nói."

Cái này mà ngươi cũng gọi là độ kiếp sao?"

Kiếm linh buồn bực nói."

Ta đang êm đẹp độ Kim Đan kiếp, chỉ trách bọn chúng tâm thuật bất chính màthôi, tại sao lại trách ta chứ?"

Nữ tu lộ ra vẻ mặt vô tội."

Ngừng!

Về sau không thể dùng khuôn mặt của nàng để làm ra vẻ mặt như vậy,ta sợ ta không khống chế nổi bản thân mà chém ngươi."

Kiếm linh nói."

Ngươi cho rằng ta muốn làm phụ nữ hay sao?"

Nữ tu cười lạnh nói.Nàng bỗng nhiên hít một hơi, chậm rãi giơ một ngón tay lên."

Các hạ?"

Thiên nữ nói nhỏ.Nữ tu dùng ngón tay chỉ về một phương hướng, nói nhỏ: "Vẫn còn có người ởbên kia, nhanh lên, các ngươi ẩn nấp đi, chúng ta đi qua xem còn có bất ngờ thúvị nào nữa hay không."

Đám ma quái lập tức giải tán, nhập vào trong bức tường hắc ám.ắ ế ấ ấNgay sau đó, bức tường hắc ám cũng biến mất không thấy gì nữa.Nữ tu mỉm cười, dẫn theo trường kiếm lướt về phía trước.Rất nhanh, nàng đi tới trước một con suối."

Sư tỷ!"

Một thiếu niên la lớn."

Hả, là ngươi sao, tại sao ngươi lại tới đây?"

Nữ tu quan sát cái tên trước mắtnày."

Nghe nói sư tỷ bị thương, ta sợ có người sẽ làm hại sư tỷ, nhanh, sư tỷ cầm lấycái này, rồi tìm một nơi bí mật ẩn núp đi."

Thiếu niên vội la lên.Hắn ném một bình ngọc qua.Nữ tu ôm kiếm bất động.Trong hư không, một cánh tay vươn ra, nhận lấy bình ngọc, mở nắp bình ra."

Là đan dược chữa thương cao cấp, không có vấn đề gì."

Một giọng nữ vang lên bên tai nữ tu.Nữ tu gật đầu, nhận lấy bình đan dược kia, lại ném trở lại, cười nói: "Nếu muốngiúp tỷ tỷ thì đưa linh thạch cho ta, ta không cần những thứ khác."

Thiếu niên kia lại lấy ra một túi trữ vật nhỏ, ném đi qua.Nữ tu nhận lấy, lắc đầu nói: "Ngươi đã là tu sĩ Kim Đan, tại sao chỉ có mấyngàn linh thạch cơ chứ, tiền của ngươi đều dùng để mua đan dược hết rồi à?"

"Đúng thế."

Thiếu niên đáp.Nữ tu ngẫm nghĩ, lấy sạch linh thạch trong túi trữ vật, lại chọn lựa một vài mónđồ có trong túi trữ vật của những người đã chết khi trước ra, đặt vào túi trữ vậtnày.Rồi ném lại cho thiếu niên kia."

Sư tỷ, ý của ngươi là?"

Thiếu niên khó hiểu hỏi."

Ngươi tu luyện công pháp liên quan tới phi đao, đúng chứ?"

Nữ tu đánh giáhắn ta, hỏi."

Đúng vậy."

Thiếu niên nói."

Ngoan, những thứ này ngươi hãy lấy mà dùng, nhớ kỹ, pháp quyết mà ngươi tuhành khi tới tầng thứ chín sẽ xuất hiện hai vấn đề, tới lúc đó, ngươi phải tu hànhliên tục ba ngày ba đêm không được gián đoạn, khi nào cảm thấy mình muốnđánh rắm thì hãy nín lại..."

"Chỉ cần ngươi có thể nín lại không đánh rắm, khí khổng sẽ thông, về sau tuluyện sẽ không gặp chướng ngại."

Nữ tu nói xong, phất tay nói: "Đi mau, sư tỷ còn có chuyện ở nơi này, sẽ khônggiữ ngươi lại."

"Dạ, sư tỷ."

ế ẩ ễThiếu niên kính cẩn thi lễ, bay lên không trung rời khỏi nơi đây.Nữ tu đứng tại chỗ một lát, nhìn về một phía trong rừng cây nói: "Còn không ra,định giấu tới khi nào?"

Rừng cây rung rung.Mấy tên tu sĩ chui ra."

Tìm ta sao?"

Nữ tu hỏi.Người cầm đầu những người kia nói: "Lý sư muội, chúng ta tới đây giúp muội."

"Rất tốt, lấy hết linh thạch ra."

Nữ tu nói."

Tại sao muội lại sống vật chất như vậy chứ?

Ta nhớ rằng muội không phải nhưvậy mà."

Người cầm đầu kia thở dài nói.-------Chương 106: Chân tướng!Nữ tu giật mình, nói: "Tu hành, chữa thương, ăn cơm, mua quần áo đều phải tốntiền cả, tu hành cần dựa vào tài lữ pháp địa, mà tài lại đứng *****ên, không cótiền làm sao tu hành?"

"Là người tu hành, chúng ta nên thanh tâm quả dục, sống thanh bần, đạo hạnh,sư muội, muội đi tới đường rẽ rồi."

Người kia nói với vẻ đau xót.Nữ tu nói: "Ta cần linh thạch, chỉ vì muốn dựa vào lực lượng của nó để làmnhững chuyện mà ngươi không thể hiểu rõ, mà không phải bị nó mê hoặc; sưhuynh, đạo giữa chúng ta khác biệt, mưu cầu cũng không giống nhau, ngươi rờiđi đi."

Người kia không đi.Nữ tu nghiêng đầu hỏi: "Còn có việc gì sao?"

"Làm đạo lữ của ta đi, Lý Trường Tuyết."

Người kia nói."

Đạo khác biệt, làm sao có thể thành đạo lữ?

Sư huynh, mời về."

Nữ tu cườinói.Người kia đi về phía nàng.Nữ tu giơ kiếm lên, quát khẽ: "Sư huynh đừng ép ta rút kiếm."

"Ngươi bị thương, ngoan ngoãn mà nghe lời... nếu không sẽ làm ngươi bịthương, hoặc chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽkhông ổn lắm."

Người kia nói."

Không phải sư huynh sống thanh bần đạo hạnh sao?

Làm sao lại tham luyến nữsắc?"

Nữ tu nói."

Làm càn!"

Người kia phất tay, mấy người theo sau hắn ta cùng lao về phía nữ tu.Nữ tu nói với khu vực bên cạnh: "Moi tim của hắn ta ra, không thể để hắn tachết, bắt hắn ta ăn sạch quả tim đó."

Một giọng nữ quyến rũ vang lên từ trong hư không: "Hì hì, đúng là truyền nhâncủa thuật đao, phong cách hành động giống hệt nhau."

Ầm...Vô số quỷ quái xuất hiện từ trong hư không, giống như thủy triều che phủ đámngười kia."

Túi trữ vật, nhớ kỹ túi trữ vật!"

Nữ tu vẫn cố la lớn....Một lát sau.ấNữ tu đánh giá túi trữ vật trong tay, trên mặt xuất hiện vẻ hài lòng."

Rõ ràng giàu có như vậy, còn dám nói với ta cái gì mà sống thanh bần đạohạnh, thời đại thật sự khác biệt mà."

Nàng cảm khái.Trong túi trữ vật có hai trăm ngàn linh thạch.Nhiều linh thạch như vậy, có trời mới biết vị tu sĩ Nguyên Anh này làm cáchnào mới có được.Thật lợi hại.Năm đó khi mình tại cảnh giới Nguyên Anh, cũng mới chỉ có hai trăm triệu màthôi.Bỗng nhiên, nàng có cảm giác nào đó, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Từng luồng sáng từ nơi xa bay tới, bay về các nơi trong rừng rậm.Người tu hành.Lại là người tu hành.Thế nhưng nơi này không có gì khác, chỉ có Lý Trường Tuyết mà thôi.Rõ ràng, bọn họ đều tới tìm kiếm Lý Trường Tuyết.Điều này cũng quá kỳ quái đi...Đáng lẽ cùng thuộc một tông môn, muốn tìm nàng chỉ cần phát một tấm đưa tinphù, giữ liên lạc là được rồi, trừ khi...Lòng mang ý đồ xấu.Thiếu niên khi trước có lẽ thuộc về bộ phận cực thiểu số, phần lớn người khácđều mang một loại ác ý nào đó.Liễu Bình đang ngẫm nghĩ thì từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên trong hưkhông:[Tình huống có vẻ như không hợp lý.][Ngươi đã phát hiện Người bắt linh, cũng phát hiện rất nhiều bí mật liên quantới thế giới này.][Thế nhưng vào hiện tại, trước mặt chúng ta chính là bí mật căn bản của thế giớinày, ngươi cần tiếp tục thăm dò sâu thêm một bước.][Mỗi khi ngươi biết được một bí mật nào đó, sẽ thu hoạch được điểm diễntương ứng, cuối cùng, bản Danh Sách sẽ giúp ngươi thay đổi thần thông KimĐan.][Điểm diễn hiện tại: 0/10.]Liễu Bình đọc xong thì khó chịu nói: "Này, chẳng lẽ thần thông mà ngươi thayđổi chắc chắn mạnh hơn cả thần thông khi ta thức tỉnh khi hoàn thành Kim Đansao?"

Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:ẩ ầ ễ[Xin hãy cẩn thận suy nghĩ giá trị của 'Một Người Không Có Phần Diễn' cùngvới 'Sơ Diễn Giả'.][Năng lực hệ thần bí, ngươi nên có được nó.]Như vậy cũng là thật, Liễu Bình cũng không còn gì để nói.Hắn im lặng một lát, nói nhỏ: "Chuyện này thật sự không hợp lý lắm..."

"Làm sao lại không hợp lý?"

Kiếm linh hỏi.Liễu Bình không nói chuyện, lại âm thầm nói: "Coi như Lý sư tỷ trúng phảiSong Tình kiếp, người lại có vết thương, cũng không thể bị nhiều người nhưvậy đuổi theo muốn làm đạo lữ song tu được...

Ta luôn cảm thấy có vấn đề gìđó."

Hắn nghĩ lại vị Đại sư huynh có danh hiệu "Cao thủ bắt linh" kia.Một loại cảm giác không thể nói ra xuất hiện trong lòng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện lần nữa:[Mọi chuyện diễn ra xung quanh Lý Trường Tuyết, có lẽ còn có một tình huốngnào đó mà chúng ta không biết.][Đi thăm dò đi, tìm ra vấn đề trong đó.][Ngươi sẽ có được điểm diễn phù hợp.]Liễu Bình suy nghĩ một lát, dọc theo dòng suối đi lên trên.Tầm mắt nơi này khoáng đạt, hai bên dòng suối đều xuất hiện đá tảng do dòngnước khô cạn, nơi xa hơn cũng đều có thể thấy được nàng.Khoảng mấy phút sau...Mấy tên tu sĩ lao ra khỏi bụi cây, rơi xuống trước mặt Liễu Bình."

Sư tỷ, hóa ra ngươi ở nơi này."

Một người cầm đầu ôm quyền nói."

Đúng vậy, ta ở nơi này, thế nhưng ta nhắc nhở các ngươi một việc, song tu đạolữ của ta chỉ có một, các ngươi lại có nhiều người như vậy, người nào sẽ làm?"

Liễu Bình hỏi.Mấy người ngẩn ra.Bọn họ chậm rãi nhìn nhau một lần."

Sư tỷ, chuyện này khi trời tối lại nói, chúng ta muốn so tài với ngươi một lần."

Một nam tu khác nói."

So tài... cũng được, ta hỏi lại các ngươi, các ngươi có biết ta có Hồn đăng haykhông, khi nào ta cảm thấy không ổn, sẽ tự động binh giải (*), sau đó tông môncó thể thông qua Hồn đăng, biết được mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này."

LiễuBình nói.Những người kia trở nên do dự.(* binh giải: tự vẫn.)"Cho dù là vậy, các ngươi vẫn muốn so tài với ta sao?"

Hắn hỏi tiếp.ẩ ố ồNhững người kia ngẩn ra, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, rồi lại khôi phục tỉnh táo.Người cầm đầu kia có vẻ như bị dọa sợ, vội vã nói:"Sư tỷ, chúng ta... xin lỗi... lúc đầu chúng ta cũng chỉ nghĩ chút mà thôi, khôngcó..."

Lúc này, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Ngươi đã phá hủy kịch bản ban đầu.][Bọn họ bắt đầu tỉnh táo lại.][Kịch bản ban đầu sắp sụp đổ...]Liễu Bình thở dài.Cái gì đó, hóa ra đuổi giết Lý Trường Tuyết chỉ là một kịch bản đã được thiết kếsẵn...Vẻ mặt hắn bỗng cứng lại, lộ ra vẻ đề phòng.Mấy tên tu sĩ đối diện đều run lên.Vẻ mặt của bọn họ trở nên đờ đẫn, cùng nói: "Sư tỷ, chúng ta muốn so tài vớingươi."

Nói xong, cùng lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình kinh ngạc nói: "Còn tới sao?

Giết chọn chúng."

"Vâng."

Thiên nữ đáp.-------Chương 107: Ngươi muốn làm cái gì?Vô tận quỷ quái bỗng hiện lên, nhào về phía mấy tên tu sĩ kia.Liễu Bình đứng yên quan sát, bỗng nhiên nhớ lại đoạn đối thoại giữa Đại sưhuynh cùng cựu thần:"Tấm thẻ bài này có thể chứng minh ta chính là môn đồ của nữ sĩ, ta tới đây làđể tìm kiếm một tấm thẻ bài hợp cách giúp Nữ sĩ!"

Lúc ấy, hắn ta khàn giọng quát.Vì bảo vệ tính mạng, hắn ta cũng không kịp ẩn giấu, nói thẳng mục đích củabản thân.Lý Nguyên ngẫm nghĩ, dần dần thất thần.Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, cũng không thể gây nên sự chú ý của hắn.Một lúc lâu sau, tới khi mọi âm thanh đều biến mất.Tới tận khi đám yêu ma trở lại, cẩn thận đặt mấy túi trữ vật xuống dưới chânhắn.Hắn vẫn không động đậy.Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, làm hắn tiếp tục suy nghĩ theo phươnghướng đó...Mọi chuyện đều xoay quanh Lý Trường Tuyết.Có thể nói, rất có thể nàng chính là mục tiêu của kịch bản trước mắt!Thế nhưng... kịch bản đã thiết kế như vậy, tuyệt đối không phải là để Lý TrườngTuyết trở thành đạo lữ của một người tu hành nào đó, mà là...Để nàng trở thành một tấm thẻ bài của Nữ sĩ Thống Khổ.Đúng vậy.Lý Trường Tuyết là Kiếm đạo chân chủng, năm trăm năm mới xuất hiện mộtngười, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Kiếm tiên.Nhân vật như vậy, cho dù là Nữ sĩ Thống Khổ, cũng muốn nắm chặt nàng ta ởtrong tay mình!Cho nên Đại sư huynh mới có thể nói ra câu kia!Cho nên hắn ta mới có thể đưa Thần đan, lại đưa Thần khí, chỉ vì thu hoạchđược sự công nhận của Lý Trường Tuyết!Sau khi nghĩ rõ ràng, Liễu Bình cảm thấy rộng mở trong sáng.Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện trước mặt hắn:[Đây là kịch bản cao cấp, các nhân vật trong kịch bản gốc đã được điều chỉnhlại một lần.][Chúng ta không thể sửa đổi tình trạng hiện tại!]ẩ ấ[Thông qua một loạt sự kiện, ngươi đã đoán được bí mật được ẩn giấu sau mộtloại sự kiện này, bản Danh Sách cũng làm ra phán đoán: đó chính là chântướng.][Ngươi thấy rõ ý đồ của Nữ sĩ Thống Khổ.][Điểm diễn của ngươi được thêm hai điểm.][Điểm diễn hiện tại của ngươi: 2/10.]Mấy túi trữ vật chỉnh tề đặt tại dưới chân, vết máu phía trên cũng đã bị lau đi, lộra rất sạch sẽ.Vạn ma đều vây bốn phía xung quanh, dùng ánh mắt e sợ nhìn về phía hắn.Liễu Bình vẫy tay, tóm lấy toàn bộ túi trữ vật, dùng thần niệm đảo qua.Linh thạch được lấy sạch ra.Những thứ khác, được phân loại rồi để vào từng túi trữ vật.Thu thập xong.Liễu Bình nhìn về phía hàng chữ nhỏ trước mắt, trở nên trầm ngâm.[Đây là kịch bản cao cấp, nhân vật trong kịch bản gốc đã được hiệu chỉnh lại.][Chúng ta không thể sửa đổi tình trạng hiện tại!]...[Ngươi thấy được ý đồ của Nữ sĩ Thống Khổ.]Ý đồ.Biết được ý đồ thì có ích lợi gì cơ chứ?Tu vi của mình vẫn còn quá thấp, còn cần thời gian.Liễu Bình bỗng lấy một viên ngọc giản ra, thả trên Tuyết Ảnh Đao, đứng im bấtđộng.Đám ma quái đều không hiểu ra sao cả.Kiếm linh hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Liễu Bình nói: "Đang nghĩ tới một vài chuyện..."

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Kiếm linh hỏi."

Hiện tại ta đã là Kim Đan, có một vài chuyện đã có thể làm... ngươi hãy ở đâychờ ta, không nên bay loạn."

Liễu Bình nói.Hắn cắm trường kiếm xuống mặt đất, nhảy cao cao, lướt về nơi sâu trong rừngcây.Trong rừng sâu.Liễu Bình cầm Tuyết Ảnh đao, vận chuyển linh lực trong đan điền...Ngay lập tức, bên ngoài viên ngọc giản tản ra từng luồng linh văn, hiển nhiên đãbị kích hoạt.Ngọc giản lưu ảnh.Đây là ngọc giản chuyên môn dùng để ghi hình, lấy được từ những người tuhành vừa bị xử lý."

Bắt đầu ghi hình."

Liễu Bình mở miệng nói.Hắn duỗi một cánh tay khác ra, vận dụng pháp quyết.Một luồng sáng bắn tới trước mặt hắn, ngưng tụ thành một vòng tròn ánh sángto lớn.Vòng tròn này chia làm sáu bộ phận, thể hiện ra các cảnh tượng của các thế giớikhác nhau, có sáu loại bao gồm cả người tu hành nhân tộc, Ác quỷ, Atula, ngườichết, Thú vương, Thiên tiên tồn tại trong sáu thế giới này.Liễu Bình nói:"Hỗn độn sơ khai, Hồng hoang xuất thế, sau khi Hồng hoang diệt vong, Lục đạoxuất hiện."

"Qua vô số năm tháng, người tu hành chúng ta ở trong Nhân Gian giới thuộcLục Đạo Luân Hồi, khao khát trường sinh, một lòng tu đạo, chỉ mong khôngngừng phi thăng, cuối cùng đi tới Thiên giới, trở thành Chân tiên."

"Thế nhưng thế giới của ta gặp phải biến cố lớn, sau khi ta dò xét nhiều lần, đãphát hiện không thể cảm ứng được sự tồn tại của năm thế giới khác nữa."

"Kết luận: Lục Đạo Luân Hồi đã tách ra."

"Trải qua việc xác minh sơ bộ, thế giới của chúng ta bị một tồn tại có tên là Nữsĩ Thống Khổ lấy đi, đặt vào trong Vĩnh Dạ, trở thành vật phẩm tư nhân củanàng ta."

"Người tu hành chúng ta, không sợ sinh tử, thế nhưng tuyệt đối không muốnbản thân sau khi chết còn bị kẻ khác điều khiển, trở thành nô lệ của người khác,vĩnh viễn làm trâu làm ngựa."

"Nếu như có đạo hữu của các thế giới khác thấy được ngọc giản này, xin hãydựa vào manh mối dưới đây, tới đây tìm hiểu chân tướng bị ẩn giấu trong thếgiới chúng ta."

"Manh mối là: Người chết sống lại, quái vật kiểm soát, Vĩnh Dạ, Thời đại ÁcMộng, Thần linh thời đại trước, ma quỷ, nữ sĩ Thống Khổ, thẻ bài."

"Thời gian cuối cùng mà ta có thể nhớ chính là, Thái Bình năm thứ một trămtám mươi mốt."

"Năm đó, đáng lẽ ta đã chết."

"Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần là tu sĩ chúng ta, xin hãy tới đây giúp đỡ ta, cứuthoát chúng sinh khỏi biển khổ."

"Cảm tạ."

Hắn nói xong, linh văn trên ngọc giản dần dần dập tắt.Hình ảnh vừa rồi đều được ngọc giản ghi lại toàn bộ.ế Ả ấTuyết Ảnh đao chấn động.Ngọc giản bay lên, rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình sao chép ngọc giản thành mấy viên nữa, sau đó quay đầu nhìn về mộtvùng hư không trong rừng cây."

Muốn đưa những viên ngọc giản này tới thế giới khác, còn cần đạo hữu hỗtrợ."

Hắn nói.Vùng hư không kia không có bất cứ khác lạ nào.Thế nhưng bên trên vùng hư không kia, có một hàng chữ nhỏ hiện lên:[Kẻ đi lạc, Thiên Ma cảnh giới Thần Chiếu.][Thuyết minh: Nàng là kẻ duy nhất đi lạc tới thế giới này, tinh thần tự do, khôngbị điều khiển, thế nhưng lại bị giữ lại trong thế giới này, không thể trở về ThiênMa giới.]Liễu Bình nói: "Đạo hữu, ngươi vừa mới xuất hiện, ta đã chú ý tới ngươi."

-------Chương 108: Thiên nữ tới giúpVùng hư không kia vẫn như cũ.Liễu Bình chậm rãi nói: "Ta có một loại bí thuật, cần ngươi giúp ta một tay."

Hư không vẫn im ắng như cũ.Liễu Bình giơ Tuyết Ảnh đao lên, che khuất khuôn mặt, dùng lưỡi đao đưa vềphía trước, tay khác thì sử dụng một loại pháp ấn kỳ quái.Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!Đây là một đao không thể bị phát hiện, từng là một trong những thủ đoạn chiếnđấu sở trường nhất của Liễu Bình.Với thực lực Kim Đan, cũng chỉ miễn cưỡng có thể phát huy ra một hai phầnmười uy lực, không thể phát huy uy lực chân chính của nó.Hư không run rẩy dữ dội, hóa thành từng luồng quang ảnh vô hình vặn vẹo.Một Thiên nữ xiêu vẹo nhảy ra, hạ xuống trước mặt Liễu Bình, gấp giọng quát:"Tại sao ngươi lại biết chiêu này?"

"Ta là truyền nhân thuật đao, ngươi quên sao?"

Liễu Bình mỉm cười nhìn đốiphương, nói tiếp: "Ngươi khác với những kẻ khác, ngươi là Thiên Ma... trongnhiều yêu ma quỷ quái như vậy, ta chỉ thấy được một vị Thiên Ma là ngươi màthôi."

Thiên nữ nói: "Vậy thì sao?"

"Chủng tộc của các ngươi là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, có được vô số trithức, càng am hiểu thuật pháp không gian, bởi vậy ta muốn nhờ ngươi giúp tahoàn thành việc này."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

Thiên nữ hỏi."

Đưa ngọc giản tới những thế giới khác."

Liễu Bình nói.Thiên nữ lắc đầu, nói: "Hư không vô tận, không biết biên giới, thế giới lại rảirác trong đó, ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy một viên ngọc giản trong hưkhông lại có thể bị người phát hiện?"

"Còn mời tiên tử nói rõ, có bao nhiêu thế giới."

Liễu Bình chắp tay nói."

Hư không có mười phương, không biết tận cùng, tại nơi phồn thịnh, có chíntrăm triệu tầng thé giới, có vô số sinh linh sống trong đó, khai sáng ra vô số hệthống văn minh, như là văn minh tu hành, văn minh ma pháp, văn minh manhoang, văn minh thần bí, văn minh khoa học kỹ thuật, văn minh tinh lực, vănminh kỳ quỷ, văn mnh linh năng, văn minh hư không, văn minh ngục giới, phehỗn loạn, phe trật tự,...

Mỗi văn minh đều có thành tựu cực cao."

Thiên nữ nói."

Chín trăm triệu tầng?

Trừ cái đó ra, còn có thế giới nào khác nữa không?"

LiễuBình hỏi."

Thế giới vô tận, không thể đo đếm."

Thiên nữ nói."

Đã như vậy, ngọc giản này thật đúng là có cơ hội bị người khác nhặt được."

Liễu Bình cười nói.Thiên nữ cụp mắt xuống, nói: "Tộc ta biết được thập phương thế giới, cũng biếttrên có Thiên giới, dưới có Hoàng Tuyền, Thú vương cùng Atula xoay chungquanh, nhân gian ở trung tâm, như vậy được gọi là hệ thế giới Lục Đạo LuânHồi...

Nhưng ta chỉ có kiến thức về vô số thế giới, lại không biết vị trí của thếgiới này ở đâu, thuộc phương thế giới nào."

"Không nên thất vọng như vậy..."

Liễu Bình tỉnh táo nói: "Con đường tu hành,đại lộ thông thiên, thế giới của chúng ta không thể chống lại Nữ sĩ Thống Khổ,thế nhưng trong thế giới khác lại có vô số người tu hành mạnh mẽ, có lẽ chờ họhiểu được tình huống nơi này của chúng ta."

Thiên nữ do dự nửa ngày, thở dài nói: "Hi vọng xa vời như vậy...

Ta phải làmnhư nào mới có thể giúp ngươi?"

Liễu Bình chân thành nói: "Thiên kiếp của ta sắp kết thúc, ngươi hãy rời đi cuốicùng, thừa dịp thời cơ thiên địa cảm ứng còn lại một luồng cuối cùng, ngươi hãysử dụng Thiên Ma độn pháp, mở ra một con đường thông hướng Thiên Magiới."

"Cuối con đường đã bị lấp kín."

Thiên nữ lắc đầu nói."

Ta từng vô ý nghiên cứu ra một pháp thuật."

Liễu Bình nói."

Pháp thuật gì?"

Thiên nữ hỏi."

Thuật này có tên là Tầm Nhìn Hạn Hẹp."

Liễu Bình nói."

Nghe tên có vẻ như nó không có tác dụng gì lớn."

Thiên nữ nói."

Trong mọi lối đi loại không gian đều có thể đục thủng một lỗ nhỏ, có thể thấyđược cảnh tượng không gian cùng thế giới xuất hiện ngẫu nhiên ở bên ngoài,thậm chí còn có thể ném ngọc giản nhỏ như ngón tay ra bên ngoài...

đáng tiếcduy nhất chính là, ngoài linh thạch và ngọc giản ra, không thể ném bất cứ thứ gìkhác nữa cả."

Liễu Bình nói."

Thôi được, thử một lần đi."

Thiên nữ thở dài nói."

Ta truyền pháp thuật Tầm Nhìn Hạn Hẹp này cho ngươi đi."

Liễu Bình hớn hởnói....Một lát sau...Liễu Bình thả người bay lên, vượt qua rừng cây, trở lại cạnh suối nước."

Ngươi đi làm gì vậy?"

Kiếm linh hỏi."

Đi tiểu."

Liễu Bình rút kiếm ra, đeo trên lưng.Lúc này, trong thiên địa xuất hiện từng đợt gợn sóng vô hình.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Kim Đan kiếp của ngươi sắp kết thúc một cách thuận lợi.]ễ ế ồLiễu Bình lộ ra vẻ tiếc hận, thở dài nói: "Đã xong rồi sao?"

Hắn ôm quyền với những quỷ vật xung quanh, nói: "Đều trở về đi, cám ơn mọingười."

"Không dám, không dám."

Đám quỷ cũng đáp lễ."

Xin hỏi đại nhân, khi nào ngài còn có thể dùng được tiểu nhân?"

Một quỷ quáimặt xanh nanh vàng cả gan hỏi."

Làm sao?

Ngươi có ý kiến gì sao?"

Liễu Bình hior."

Thật sự là ăn quá thoải mái, ngài xem, lần sau lại gọi ta nữa chứ?"

Con quỷ kianói.Liễu Bình nhìn về những con quỷ quái khác.Đám quỷ quái này đều nở một nụ cười nịnh bợ, liên tục gật đầu."

Đại khái chờ tới lúc ta Phong Thánh đi."

Hắn suy nghĩ, nói."

Ầy..."

Bầy quỷ thất vọng."

Không nên gấp gáp, mấy tháng mà thôi, chúng ta sẽ gặp lại."

Liễu Bình nói."

Mấy tháng?

Phong Thánh?"

Quỷ quái bật cười, nói: "Có lẽ sư phụ của ngài cònkhông nói với ngài về cảnh giới của văn minh tu hành rồi."

"Đúng là hắn thường xuyên lừa ta, như vậy thì khi đó lại nói đi."

Liễu Bìnhcũng bật cười, nói.Gợn sóng giữa thiên địa càng ngày càng mạnh, rất nhanh đã bao trùm trênngười hắn.Một loại kiếp nạn nào đó bị pháp tắc thiên địa hóa giải.Tất cả quỷ quái đều trở nên không rõ ràng, dần dần hóa thành ánh sáng nhậpvào trong hư không đen kịt.Thiên kiếp kết thúc."

Độ kiếp thật mệt mỏi."

Liễu Bình vặn eo bẻ cổ, thở dài nói."

Như vậy cũng mệt mỏi?

Như ngươi vậy không xứng được xưng là độ kiếp."

Kiếm linh nói."

Dù sao mỗi lần ta độ kiếp, đều có người gặp phải xui xẻo, cũng không biết tạisao nữa."

Liễu Bình lẩm bẩm.Trường kiếm bỗng chọc hắn một cái, nói: "Hình như chủ nhân ta đã thức tỉnh."

Liễu Bình hơi suy nghĩ.Đúng vậy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Lý Trường Tuyết.Coi như kịch bản của những người khác không thay đổi, chỉ cần Song Tình kiếptrên người Lý Trường Tuyết bị loại trừ, vậy thì đồng nghĩa với việc xóa đinguyên nhân làm cho tất cả mọi người hành động-------Chương 109: Kiếm tu Lý Trường TuyếtNgười ta không trúng độc, cũng không có bất cứ tình cảm nào, ngươi lại cònmuốn người ta làm đạo lữ?Thực sự là không có khả năng.Mọi thứ đều giải quyết dễ dàng."

Đi, chúng ta đi tìm nàng."

Liễu Bình quả quyết nói.Liễu Bình chạy như bay về phía rừng cây.Khoảng mười lăm phút sau...Dưới cây đại thụ, Lý Trường Tuyết đã tỉnh lại.Sắc chi Y đã bị nàng gỡ xuống.Khi Liễu Bình vừa xuất hiện, lập tức nàng quay đầu nhìn qua, quan sát từ trênxuống dưới."

A, đừng để ý, vừa rồi có mấy người đuổi bắt ngươi, ta giả dạng thành ngươi đigặp mặt bọn họ mà thôi."

Liễu Bình nói xong, gỡ toàn bộ phù thuật trên mặt, áo giáp trên người cùng nắmđất trước ngực xuống, sau đó run run người.Sau từng đợt tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hắn khôi phục thân hình cùngkhuôn mặt như cũ.Lý Trường Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn."

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình đi tới, nắm tay của nàng, đưa linh lực vào cơ thể nàng rồi vận chuyểnmột vòng, lại không phát hiện tình huống khác lạ nào cả.Hắn đang định nói cái gì đó bỗng ngẩng đầu lên.Từ trên bầu trời có mấy luồng sáng bay xuống, trong nháy mắt rơi xuống trướcmặt hai người.Lại là mấy người tu hành."

Sư tỷ ở nơi này sao."

Một người cười nói."

A, hình như người nam này là kẻ phàm nhân mà sư tỷ chọn thì phải."

Mộtngười khác nói."

Phàm nhân?

Phàm nhân làm sao có thể xứng với sư tỷ chứ?"

Người thứ ba nói."

Như vậy thì..."

Người thứ tư nở một nụ cười xấu xa.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Tuyết Ảnh đao...Những người này chỉ phụ trách xây dựng bầu không khí mà thôi.ổ ố ểTác dụng của bọn họ trong màn kịch này, là làm nổi bật tình huống nguy hiểm,chỉ có như vậy, khi Đại sư huynh cứu Lý Trường Tuyết, mới có được sự tánthành của Lý Trường Tuyết.Nhưng...Đại sư huynh đã bị vị cựu thần kia đuổi giết, cũng không biết còn sống hay đãchết.Có lẽ hắn ta đã không còn cơ hội đi tới trước mặt Lý Trường Tuyết nữa.Như vậy, những tu sĩ chỉ dùng để xây dựng bầu không khí này, trở thành nhânvật chính."

Các ngươi muốn giết ta?"

Liễu Bình mỉm cười.Hiện tại mình cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan, tổng lượng linh lực được tănglên trên phạm vi lớn, coi như đánh nhau cũng chưa chắc sẽ thua đám người này.Bỗng nhiên, có một bóng người đi tới, chắn trước mặt hắn.Lý Trường Tuyết.Người cầm đầu kia trở nên chần chờ: "Sư muội... muội..."

"Đây là đạo lữ của ta, kẻ nào dám ra tay với hắn, ta giết kẻ đó."

Lý TrườngTuyết nhẹ giọng nói.Mấy người nhìn nhau.Người kia nói: "Hắn chưa được tông môn thừa nhận, còn không tính..."

Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy được một thanh kiếm.Đó là kiếm của sư muội.Tại sao lại đau như vậy?Đây là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn ta.Sau đó...Mọi thứ đều hóa thành đen kịt.Lý Trường Tuyết thuận theo trường kiếm, lóe lên xuất hiện trong đám người tuhành, múa ra đầy trời kiếm ảnh.Kiếm khí tung hoành, nhanh như sấm sét.Khi kiếm ảnh biến mất, vạn vật đều im lặng.Bốn người còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trên mặt đất.Máu tươi chảy ra như suối, thân thể tách rời, không còn hơi thở.Đều chết."

Dựa vào việc cùng một tông môn, ta mới cảnh cáo các ngươi một lần mà thôi."

"Thế nhưng các ngươi lại bỏ qua."

ế ắ ế ế ẩLý Trường Tuyết lắc nhẹ trường kiếm, làm cho vết máu bám trên đó vẩy rangoài.Ánh mắt của nàng trong sáng có thần, quanh người có kiếm khí sắc bén, toànthân anh khí bừng bừng, cũng không còn hồn nhiên như khi trước."

Cám ơn đã giải vây."

Liễu Bình thu đao, ôm quyền nói.Lý Trường Tuyết lại đi trở về, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn."

Mặc dù khoảng cách rất xa, thế nhưng kiếm của ta có thần thông 'tâm hữu linhtê', làm cho ta biết được mọi chuyện đã xảy ra...

Tới cùng thì ngươi là ai?"

Nànghỏi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy một tấm lệnh bài ra.Lý Trường Tuyết nhìn lệnh bài kia, nói với vẻ thoải mái: "Hóa ra ngươi là ngườicủa Thái Vi cung, mỗi một tu sĩ của Thái Vi cung đều là người có tài năng tuyệtđỉnh, hôm nay gặp mặt thật sự là danh bất hư truyền... thế nhưng tại sao ngươilại đóng giả tiểu nhị trong quán rượu?

À ta đã hiểu, hóa ra ngươi đang rèn luyệntrong hồng trần."

Liễu Bình mỉm cười không nói.Khuôn mặt Lý Trường Tuyết bỗng đỏ lên."

Xin lỗi, đã liên lụy ngươi vào chuyện như vậy, còn nhét lọn tóc cho ngươinữa."

Nàng cúi đầu nói."

Vừa rồi khi ngươi ra tay, đã dùng toàn lực áp chế độc trong người, thế nhưnglàm như vậy, lần bùng phát độc tiếp theo sẽ càng mạnh mẽ hơn."

Liễu Bình nói."

Chết một lần mà thôi, chỉ là làm ngươi bị liên lụy."

Lý Trường Tuyết nói."

Lúc đó ngươi đã không có cách nào tự cứu, ta đoán ngươi chỉ dựa vào trựcgiác mà tìm tới ta... nào, ăn hết thứ này."

Liễu Bình lấy bình ngọc kia ra, đổ thần đan ra, đưa cho Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết nhìn thần đan, lẩm bẩm nói: "Đây là Thái Thượng Vong Tìnhđan."

Thái Thượng Vong Tình đan, có thể loại bỏ độc Song Tình kiếp, còn có thể đểngười tu hành né khỏi một lần thiên kiếp, làm cho tu vi người ăn tăng lên mộtcảnh giới lớn trong vòng ba ngày."

Đúng vậy, ăn nó đi, chất độc trên người ngươi sẽ biến mất."

Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết nói: "Ta ăn viên đan dược này, loại tình cảm mông lung tronglòng sẽ biến mất, có lẽ ta sẽ không còn thích ngươi nữa, ngươi hiểu không?"

"Ai quan tâm ngươi còn thích ta nữa hay không."

Liễu Bình thản nhiên nói."

Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?"

"Cứu ngươi chỉ là một chuyện rất đơn giản, ta còn kiếm một lượng lớn linhthạch, ngươi không cần quá để ý."

Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết ăn viên đan dược kia, nhìn về phía Liễu Bình.ế ề"Tại hạ Lý Trường Tuyết, đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn."

Nàngnghiêm túc hành lễ nói.Thanh Minh môn là một trong bảy đại phái.Nàng đang báo sơn môn."

Tại hạ Liễu Bình, đệ tử nhập môn của Thái Vi cung."

Liễu Bình cũng đáp lễ."

Liễu... sư đệ, ngươi cho rằng ta dựa vào trực giác đã chọn ngươi làm đạo lữsao?"

Nàng hỏi."

Không phải sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên không phải."

Lý Trường Tuyết lắc đầu."

Chẳng lẽ ngươi biết ta?"

Liễu Bình cười nói, nhưng lại âm thầm cảnh giác.Yêu vương có thể nhận ra ta, là bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau rất lâu, ngươidựa vào cái gì?-------Chương 110: Không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?Lý Trường Tuyết nói: "Ta không biết ngươi, ta chỉ biết tâm của ngươi."

"Cái gì?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Lúc đó mấy vị sư đệ của ta ngồi trong quán rượu, sợ bị ta phát hiện, cực kỳkhẩn trương."

Lý Trường Tuyết nói."

Ngươi biết sao?"

Liễu Bình kinh ngạc."

Với bản lĩnh cải trang của bọn họ, ta chỉ liếc mắt là nhận ra."

Lý Trường Tuyếtthản nhiên nói."

Sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trong quán rượu đó, đám sư đệ của ta chỉ có cảm xúc sợ hãi, mà người chưởngquầy có lẽ cũng là người tông môn của ngươi, cảm xúc của hắn ta chỉ có cảnhgiác cùng đề phòng; còn những cô nương thanh lâu, chỉ có ý nghĩ gặp dịp thìchơi, cong lưng nịnh nọt, mà ngươi..."

Vẻ mặt của Lý Trường Tuyết trở nên mềm mại, nói: "Ngươi bận trước bận sau,luôn quan tâm tới sống chết của những người này, sợ ta nổi giận giết người."

Liễu Bình lắc đầu nói: "Có phải là ngươi sai lầm rồi không, ta đã giết rất nhiềuđồng môn của ngươi."

Lý Trường Tuyết bật cười, nói: "Ngươi và ta đều là hạng người khoái ý ân cừu,cho dù kẻ trước mắt là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm việc ác thì đều có thể chémgiết, có gì sai lầm sao?"

Liễu Bình im lặng.Thực sự là một kiếm tu chân chính.Thảo nào vị Đại sư huynh kia còn cần làm đủ chuẩn bị, thậm chí còn vận dụngtoàn bộ kịch bản để làm chuyện này.Lý Trường Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên má Liễu Bình, nói: "Ta dùng kiếm tâmtìm đạo lữ, mặc dù ngươi không phải là kiếm tu, thế nhưng xứng với tâm ta."

Lúc này, dược hiệu dần dần có hiệu quả.Lý Trường Tuyết không thể không nhắm mắt lại, bắt đầu luyện hóa dược lực.Không bao lâu, nàng dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã, bên ngoài thân thểđược phủ lên một lớp vỏ ngoài bằng đá.Liễu Bình yên lặng quan sát nàng.Con mắt của nàng sáng ngời có thần hơn người bình thường, khuôn mặt thì sâuhơn người bình thường, nhắm mắt thì như tượng bùn, mở mắt thì trở nên linhđộng.Cô nương này thật sự thú vị..."

Phụt..."

Lý Trường Tuyết bỗng phun ra một ngụm máu, rơi trên mặt đất phát ra nhữngtiếng xì xì."

Chúc mừng, độc đã được ép ra ngoài, ngươi sắp khỏe mạnh như bình thườngrồi."

Liễu Bình nói.Toàn thân Lý Trường Tuyết chấn động, vỏ ngoài bằng đá quanh người nàng vỡvụn ra, để lộ da thịt tuyết trắng của nàng ra.Gợn sóng linh lực trên người nàng ta chợt hạ xuống rất lớn, hầu như khôngkhác Liễu Bình lắm.Liễu Bình yên lặng quan sát, cũng dần dần hiểu được."

Thì ra là thế, người như ta cũng sẽ quên mất...

đan dược này vẫn làm chongươi có một đoạn thời gian trở nên suy yếu..."

Người Đại sư huynh kia dám đưa viên đan dược này ra, hẳn là muốn làm choLý Trường Tuyết cảm động, rồi đợi tới khi nàng ăn đan dược thì mới thừa cơlàm việc.Còn có thanh thần kiếm này nữa.Một đan một kiếm, đều là thứ cao cấp nhất của thế giới Tu Hành, đưa hai thứnày ra ngoài chắc chắn có thể làm người rung động.Ít nhất cũng có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.Thế nhưng mục đích là gì đây?Đại sư huynh muốn làm cho nàng cảm động, tuyệt đối không chỉ để làm đạo lữcủa nàng.Thẻ bài...Hắn muốn có được càng nhiều lợi ích từ trên người Lý Trường Tuyết, mà nhữnglợi ích đó cần Lý Trường Tuyết nguyện ý mới có được.Một là Lý Trường Tuyết không chống cự;Hai là nàng tiến vào thời kỳ suy yếu, như vậy cũng có thể dùng danh nghĩa bảovệ nàng để bố trí một vài thứ dùng để thẻ bài hóa.Điều này, cũng có thể là chân tướng.Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Khoảng mười lăm phút sau, ngươi mới có thểdần dần hồi phục thực lực, rồi mấy ngày sau đó, sẽ tăng lên tới cảnh giới HóaThần."

"Chỉ cần trên người ta không có loại độc kia, ta không sợ cái gì cả."

Lý TrườngTuyết nói."

Không nên khinh thường, chờ tới khi ngươi khôi phục thì ta mới rời đi."

LiễuBình lấy trận bàn ra bắt đầu bày trận.Trong thời gian ngắn, hắn đã có thể bày ra một trận pháp ẩn nấp, một trận phápngăn cách.ắ ồ ố ế ắ ắSau khi làm xong, hắn ngồi xuống trước mặt Lý Trường Tuyết, nhắm mắt củngcố tu vi.Mỗi khi cảnh giới tăng lên, đều sẽ tăng lên một lượng lớn linh lực, đối với kinhmạch toàn thân cùng đan điền mà nói, cần thời gian dài dằng dặc mới có thểthích ứng.Thực lực tăng lên, đối với tâm cảnh của người tu hành cũng là một loại khiêuchiến.Nếu như thân thể không thể thích ứng, còn muốn tiếp tục đột phá tới cảnh giớicao hơn, tất nhiên sẽ làm cho cơ thể bị thương, thậm chí mãi mãi cũng khôngthể tăng lên cảnh giới cao hơn nữa.Trên tâm cảnh cũng vậy, nếu như tâm cảnh xảy ra vấn đề, sẽ không thể an nhiênnhập định, thậm chí sẽ còn tẩu hỏa nhập ma.Mấy giây sau...Liễu Bình mở mắt ra.Hắn đã chiêu an toàn bộ linh lực không bị khống chế trong cơ thể, vận chuyểnvề đan điền, từ đây điều khiển như cách tay.Về phần tâm cảnh...Hắn vốn có cảnh giới Thần Chiếu, cho nên càng không có vấn đề gì cả.Có nên đột phá tiếp tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ nữa hay không?Liễu Bình đang suy nghĩ, lại thấy Lý Trường Tuyết trước mặt đang nhìn chằmchằm mình.Kỳ quái, không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?"

Ngươi nên tồn thần minh tưởng, dẫn linh nhập thần, như vậy mới mau chóngkhôi phục... ngươi nhìn ta làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Liễu đạo hữu, những năm gần đây, ngươi đã từng gặp người tu hành nào phithăng chưa?"

Lý Trường Tuyết hỏi dò.Liễu Bình ngẩn ra, một luồng sáng chợt xẹt qua đầu hắn.Đúng vậy.Từ khi mình thức tỉnh tới nay, thời gian quá ngắn, vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đềnày.Thế giới này đã bị Nữ sĩ Thống Khổ trộm đi, như vậy, dựa vào cách phi thăngcủa người tu hành, có thể thoát khỏi thế giới này hay không đây?Hắn nhìn về phía Lý Trường Tuyết.Trong mắt Lý Trường Tuyết ẩn chứa sự thấp thỏm cùng thăm dò.Kiếm tâm thông minh.Có lẽ nàng đã phát hiện tình trạng hiện tại, hoặc là có điều nghi ngờ..."

Lý đạo hữu, nói tới cũng kỳ, những năm qua ta chưa từng gặp người nào phithăng cả, cũng không biết tại sao lại vậy nữa."

Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết lấy một viên ngọc giản ra, nói: "Liễu đạo hữu, mời xem qua."

Liễu Bình nhận lấy ngọc giản, thần niệm quét vào trong đó.Hắn thấy được hình ảnh trong quá khứ.-------Chương 111: Ngồi đối diệnGiọng nói của Lý Trường Tuyết vang lên:"Đó là hình ảnh trong trận quyết chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma trong quákhứ, thiên địa biến đổi, Quẻ thánh bỏ mình, vô số vật phẩm không rõ từ trời rơixuống, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao."

"Trưởng lão cảnh giới Thần Chiếu của tông môn ta là trưởng lão Dương TriềuThắng, muốn phi thăng thượng giới..."

Liễu Bình im lặng lắng nghe nàng nói chuyện, vừa dùng thần niệm quét tớingọc giản, quan sát hình ảnh được ghi lại trong đó.Ngoài quân doanh Nhân tộc.Một người tu hành mặc áo giáp ngửa đầu nhìn bầu trời.Sắc trời âm u, vô tận mây đen tụ tập tới, hình thành vòng xoáy khổng lồ.Người tu hành kia ôm quyền về phía những người vây xem: "Các vị đạo hữu, tađã vượt qua Thần Chiếu kiếp, chuẩn bị phi thăng thượng giới, hỏi thăm các tu sĩđại năng trên đó về nguyên nhân dị biến của thế giới này."

"Đạo hữu, mời!"

Chúng tu sĩ ôm quyền nói.Người kia gật đầu, nhảy cao, phóng lên tận trời.Trong hư không, từng đóa mây lành liên tiếp sinh ra, càng có hư ảnh của dị thúthần cầm, vô số thiên hoa, âm thanh tuyệt vời liên tục xuất hiện, xoay xungquanh người đó.Dị tượng phi thăng!Cho dù tại thế giới Tu Hành, cảnh tượng này cũng rất hiếm gặp.Đám người thấy vậy thì tâm thần dập dờn, không ít người phát ra những tiếnghoan hô.Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...Khi đại tu sĩ Dương Triều Thắng bay tới không trung, dần dần tới gần vòngxoáy thì bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, nét mặt hiện lên vẻ cảnh giác.Bỗng ông ta quát lên: "Yêu nghiệt phương nào?

Còn không mau hiện thân!"

Phía sau vô số tầng mây, có ba cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện.Ba cái đầu liền cùng một chỗ, đầu lâu ở giữa khá giống là Nhân tộc, đội mộtchiếc vương miện; đầu lâu bên trái là một con quỷ quái có vảy màu xanh đậmche kín mặt, con ngươi dựng thẳng, vị trí mũi thì không xương, chỉ có hai lỗnhỏ mà thôi; đầu lâu bên phải là một bức tượng đá, chỉ điêu khắc đại khái hìnhngười, ngũ quan mơ hồ, im lặng không có bất cứ biểu cảm nào.Đầu lâu đội vương miện nhìn chăm chú về phía tu sĩ phi thăng, thở dài nói:"Lại thêm một thằng ngu... có lẽ bọn chúng còn không biết mình đã chết rồi..."

ầ ếĐầu lâu quỷ quái thì cười nhạo, nói: "Bởi vì toàn bộ thế giới đã bị tận diệt, chonên bọn chúng vẫn tưởng mọi chuyện vẫn có thể làm theo lệ cũ."

"Vậy thì..."

Hai đầu lâu chuyển sang nơi khác, đổi lại thành đầu lâu bằng đá kia... nhìn vềphía người phi thăng.Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.Lúc này, người phi thăng rút vũ khí ra, quát lớn: "Yêu ma vực ngoại, sao dámcản đường phi thăng của ta!"

Đầu lâu bằng đá kia vẫn chỉ nhìn về phía ông ta.Người phi thăng chủ động vung vũ khí lên...Sau đó, cả người ông ta hóa thành một bức tượng im ắng.Trong vùng hư không xung quanh ông ta, có vô số bức tượng hiện lên từ tronghư không, mỗi người đều cầm binh khí, râu tóc dựng đứng, tư thế chuẩn bịchiến đấu.Người phi thăng rơi vào trong đám tượng đá, rồi theo đám tượng đá nhập vàohư không, dần dần biến mất.Tất cả dị tượng cũng biến mất theo.Đầu lâu đội vương miện nói: "Đoạn thời gian này bận việc ghê gớm, sau đó,còn phải làm cho đám người này quên hết mọi chuyện đã diễn ra trong đêm naynữa."

"Việc này giao cho ta đi."

Đầu lâu quỷ quái nói.Khuôn mặt của nó chuyển xuống mặt đất, bắt đầu niệm chú.Theo nó niệm chú, vẻ mặt đám người phía dưới mặt đất dần dần từ kinh hãi tớibình tĩnh trở lại.Vẻ mặt mọi người dần dần đờ đẫn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.Giống như mọi người đều mất đi linh hồn vậy.Hình ảnh biến mất.Bản ghi cũng kết thúc.Liễu Bình cầm ngọc giản trên tay, hỏi: "Quái vật kia là thứ gì?"

Lý Trường Tuyết nhìn hắn, nói với vẻ khẩn trương: "Không biết, tất cả mọingười đều quên mất cảnh tượng đó, coi như ta lại nhắc nhở bọn họ, bọn họ cũngkhông thể nhớ kỹ, ví dụ như hiện tại..."

"Hiện tại?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, ngươi xem, ta đếm tới ba... một, hai, ba!

Ngươi cũng sẽ quên mấtchuyện này."

Lý Trường Tuyết nói.Im lặng một hồi."

Đúng là ta đã quên mất."

Liễu Bình gật đầu nói.ếLý Trường Tuyết thở dài.Liễu Bình cau mày, nói: "Đoạn ghi hình người phi thăng Dương Triều Thắng bịyêu ma vực ngoại hóa đá mà ta xem vừa rồi, ta lại không nhớ được chút nào nữacả, vì sao lại kỳ dị như vậy chứ?"

Lý Trường Tuyết trừng mắt, nhìn chằm chằm hắn mà nói: "Không thể nào, ta cóbốn loại thần thông 'đã gặp qua là không quên', 'tinh thần như điện', 'vạn niệmtinh khiết', 'tâm sáng như kiếm' mới có thể giữ lại ký ức, không bị một vài thứkhó hiểu ảnh hưởng, tại sao ngươi cũng có thể làm được điều này?"

Ánh mắt của nàng vội vàng mà bàng hoàng, giống như sắp có được cái gì, lại sợhãi mất đi, làm cho hai vai run lên.Liễu Bình cũng hiểu được.Đúng vậy.Thần thông...Trong thế giới Tu Hành, quan trọng nhất chính là thần thông, bởi vì thần thôngvượt quá kỹ xảo chiến đấu, thậm chí có thể thay đổi chiều hướng trên chiếntrường, thậm chí có thể tuyệt địa lật bàn.Những quái vật kia, mặc dù có thể điều khiển người tu hành, thế nhưng khôngthể kiểm soát thần thông!Có một vài thần thông vừa sinh ra, đã có thể loại bỏ mọi thủ đoạn mê hoặc chemắt, làm cho người tu hành tỉnh táo lại.Đây mới là giá trị chân chính của Lý Trường Tuyết!Nàng sẽ không bị bất cứ kịch bản nào mê hoặc!Liễu Bình nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện tại nơi đó:[Ngươi biết được bí mật về phi thăng.][Ngươi thấy được quái vật bên ngoài vách ngăn thế giới.][Điểm diễn của ngươi tăng lên.][Ngươi biết được bí mật của Lý Trường Tuyết.][Điểm diễn của ngươi tăng lên.][Điểm diễn trước mắt của ngươi là: 4/10.]Liễu Bình thu hồi ánh mắt, lại nhớ tới một người khác.Cựu Yêu Vương!Ngay cả Lý Trường Tuyết đều có thể biết được bí mật về phi thăng, là cựu Yêuvương, nàng có biết càng nhiều chuyện nữa hay không đây?Hắn vừa nghĩ vừa nói: "Lý tiên tử, nếu như ngươi vẫn luôn tỉnh táo... chẳng lẽkhông có con quái vật nào tới tìm ngươi gây chuyện hay sao?"

ế ế ề ế"Có sư huynh đệ tới giết ta, bị ta chém giết, về sau tên đó lại biến thành quáivật, vẫn bị ta giết."

Lý Trường Tuyết nói.Nàng chờ đợi nhìn hắn."

Ta cũng giống vậy."

Liễu Bình thừa nhận.-------Chương 112: "Còn có chuyện gì muốn nói sao?"

"Nói nhanh, làm sao mà ngươi không bị ảnh hưởng."

Lý Trường Tuyết vội hỏi."

Lúc đó ta ăn một viên đan dược, tiến vào trạng thái giả chết, có lẽ bị thừa nhậnlà trạng thái tử vong, cho nên thoát khỏi mọi thủ đoạn dùng trên người cácngươi."

Liễu Bình nói."

Từ lần đó về sau, không còn quái vật nào tới giết ta nữa cả, cho nên ta cảmthấy khá khó hiểu."

Lý Trường Tuyết nói.Liễu Bình: "Lần *****ên là chuyện bất ngờ xảy ra, sau đó có lẽ bọn chúng pháthiện ra giá trị của ngươi... ngươi là một nhân vật có giá trị rất lớn, cho nênkhông dễ dàng bị xóa bỏ, mà muốn chờ ngươi trưởng thành, lúc này mới tớitrước nghĩ cách..."

Lý Trường Tuyết gật đầu, nói: "Nhờ ngươi bảo vệ ta một lát, hiện tại ta muốnnhập định, tranh thủ vượt qua giai đoạn suy yếu hiện tại."

Nàng nhắm mắt lại, chỉ một lát sau, cả người như dung nhập trong hư vô vậy.Liễu Bình ngồi trước mặt nàng, tay cầm trận bàn, chú ý tới mọi động tĩnh bênngoài.Mười lăm phút sau...Lý Trường Tuyết mở mắt ra, hai con ngươi trong suốt có thần, thần sắc xuấthiện thêm vẻ lạnh lẽo, giống như là cách xa người hàng ngàn dặm vậy.Có lẽ, đây mới thực sự là nàng."

Cám ơn ngươi, nếu không ta khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này."

Nàng ômquyền nói."

Không cần khách sáo, ta cũng vì mình... hiện tại có một việc cần sự hỗ trợ củangươi."

Liễu Bình nói."

Cứ việc nói."

Lý Trường Tuyết nói."

Địa vị của ngươi trong môn phái như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Lý Trường Tuyết do dự, nói: "Địa vị của ta?

Thực ra vị Đại sư huynh kia nóichưởng môn muốn truyền vị lại cho hắn ta...."

"Là giả sao?"

Liễu Bình nói tiếp."

Là thật, bởi vì ta không muốn làm chưởng môn."

Lý Trường Tuyết nói.Xung quanh yên tĩnh.Liễu Bình im lặng nhìn Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Loại chuyện này giống như làcố ý khoe khoang, cũng rất khó làm người ta tin tưởng."

"Không, ta tin."

Liễu Bình nói.ế ề ắLý Trường Tuyết nhìn về phía hắn.Liễu Bình nói: "Làm chưởng môn có gì vui chứ, mỗi ngày tự cho là đúng răndạy người khác, lại bị khắp nơi kiềm chế, làm mỗi một việc đều phải suy đinghĩ lại rất nhiều lần, còn phải quan tâm tới lợi ích của tông môn, cũng khôngthể dựa vào ý nghĩ của bản thân mà ra tay giết người, làm sao có thể tự tại nhưkiếm tu được."

Hai mắt Lý Trường Tuyết sáng lên, khóe miệng hơi nhếch: "Cho nên tương laingươi cũng sẽ không làm một loại đại nhân vật nào đó sao?"

"Không... ta đã từng muốn trở thành một đại nhân vật, thế nhưng khi trở thànhngười như vậy, ta vẫn thích làm cái gì thì làm cái đó."

Liễu Bình nói."

Không thể nào, dù sao có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, tới lúc đó ngươi sẽ bịcản trở rất lớn."

Lý Trường Tuyết nói."

Người mà ta nói chính là đại nhân vật trong ma đạo."

Liễu Bình nói.Lần này lại tới lượt Lý Trường Tuyết im lặng nhìn hắn."

Làm sao mà ngươi lại thích ma đạo?"

Nàng hỏi."

Hứng thú riêng mà thôi... ví dụ như đi đường gặp một quán rượu không tệ lắm,ta sẽ ở trong đó một lúc lâu, thưởng thức những món ăn mà ta chưa bao giờ ăn."

Liễu Bình nói."

Nghe nói sau khi nhập ma thì sẽ không thể tự kiềm chế, ngươi thì sao?

Có đi rađược không?"

Lý Trường Tuyết hỏi.Liễu Bình rút trường đao bên hông ra, đặt ngang trên mặt đất.Trên thân trường đao tản ra ma quang hắc ám cháy hừng hực, còn có vô số tiếngkêu rên vang vọng trên lưỡi đao, giống như muốn nuốt sạch mọi thứ xungquanh vậy."

Ma đao."

Sắc mặt Lý Trường Tuyết biến đổi, nói.Liễu Bình lật trường đao sang bên kia, ngay sau đó, tất cả hiện tượng quỷ dịtrên thân đao đều tan thành mây khói.Lại có tiên quang ngũ sắc xuất hiện trên sống đao, làm cho sương mù bốc lên,tươi sáng rực rỡ, như cảnh tượng tại tiên gia phúc địa vậy."

Biến hóa tự nhiên, tự tại siêu nhiên, làm thế nào mà ngươi lại không bị chưpháp trong ma đạo ảnh hưởng vậy?"

Lý Trường Tuyết than thở.Liễu Bình nói: "Ba chữ thôi: chớ trầm mê."

"Đơn giản như vậy thôi sao?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Chỉ đơn giản như vậy."

Liễu Bình trả lời."

Còn có câu nào càng tinh túy hay không?"

"Có."

"Xin hãy truyền cho ta."

Lý Trường Tuyết nói."

Đưa tai tới gần đây."

Liễu Bình nói.ế ề ễLý Trường Tuyết nghiêng người về phía trước, đưa tai tới bên miệng Liễu Bình.Liễu Bình thở sâu, nói nhỏ: "Chớ trầm mê."

Lý Trường Tuyết chậm rãi rụt trở về, dáng vẻ như quá ấn tượng vậy."

Nghe thì có vẻ như nói đùa, thế nhưng trên thế gian này lại có mấy ai có thểlàm được."

Nàng thở dài nói."

Ngươi là kiếm tu, cứ tin tưởng vào kiếm trong tay mình là được rồi, tại sao còncần hỏi cái này?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi biết vì sao ta không muốn làm chưởng môn, ta cũng muốn biết đạo tâmcủa ngươi hướng về phương hướng nào."

Lý Trường Tuyết nói.Nàng lấy phù đưa tin ra đưa tới, sau đó đưa tay ra, giữa nguyên đó.Liễu Bình lấy phù đưa tin của mình ra đặt lên tay của nàng.Hai người trao đổi phù đưa tin."

Nói tới đề tài vừa rồi đi, nếu như địa vị của ngươi trong tông môn đã cao nhưvậy, vậy hãy giúp ta tìm hiểu những người này có sống lại hay không đi."

Liễu Bình nói xong, sử dụng một pháp quyết.Màn sáng hiện lên, ngưng tụ thành mấy người bị vạn quỷ phệ hồn mà chết kia."

Là bọn họ sao... ta nhớ kỹ, lúc nào muốn câu trả lời?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Càng nhanh càng tốt."

Liễu Bình nói."

Có quan hệ với tình trạng của thế giới này sao?"

Nàng hỏi tiếp."

Đúng."

Hắn nói."

Vậy thì ta đi ngay."

Lý Trường Tuyết nói xong liền muốn đứng dậy."

Chờ đã..."

"Còn có chuyện gì muốn nói sao?"

"Không có gì, ngươi còn có linh thạch sao?"

Liễu Bình hỏi.Lý Trường Tuyết giật mình mấy giây, cởi một túi trữ vật nhỏ từ bên hôngxuống, đặt trước mặt Liễu Bình."

Đây là toàn bộ linh thạch của ta, nếu như ngươi muốn..."

Liễu Bình không đợi nàng nói hết câu đã vẫy tay, túi trữ vật đó bay vào trongtay của hắn."

Ba mươi ngàn linh thạch?

Thật sự là mua bán lỗ vốn, thôi được rồi, hiện tại cóvẻ như linh thạch càng đắt giá hơn..."

Liễu Bình cất túi trữ vật đi, tiện tay ném một thanh kiếm cho đối phương.Đây là một thanh kiếm nhỏ, hơi ngắn nhưng rất đẹp."

Ly Sầu!

Thần khí trấn phái của môn phái ta."

ế ỗ ếLý Trường Tuyết vỗ nhẹ thân kiếm, trên mặt hiện lên vẻ kích động.Liễu Bình nói: "Ta nhận linh thạch của ngươi, còn thanh kiếm này coi như báncho ngươi."

Lý Trường Tuyết ngẩn người.Từ trước tới giờ, Thần khí đều là vô giá.Mặc cho ngươi có bao nhiêu linh thạch, bảo vật đi chăng nữa, cũng không thểmua được một Thần khí."

Vì sao?"

Nàng hỏi.-------Chương 113: Tặng kiếm"Vừa rồi ta đóng giả ngươi lừa Đại sư huynh của ngươi một lần, nếu như hắn tacòn sống, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù, tu vi của ngươi sắp tăng lên một cảnhgiới lớn, lại có song kiếm nơi tay, như vậy mới không sợ hắn ta nữa."

Liễu Bìnhnói."

Thì ra là thế."

Lý Trường Tuyết nói.Đại sư huynh có tu vi Hóa Thần, lại chuyên sắp xếp cái bẫy này, nhằm vào LýTrường Tuyết.Cho nên nàng phải có được năng lực tự vệ!Kể cả là Liễu Bình, hay là Lý Trường Tuyết, đều rõ ràng điểm này.Nói xong, cả hai người đều im lặng.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện mà ta nhờ ngươi, khi nào có tin tức thì lậptức thả phù đưa tin cho ta."

"Được, bây giờ thì ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Ta cần phải trở về."

Liễu Bình đứng lên nói."

Trở lại thị trấn kia sao?"

"Đúng thế."

Liễu Bình gật đầu với Lý Trường Tuyết, xoay người, biến mất khỏi nơi đây.Hắn đi một hồi lâu, Lý Trường Tuyết mới chậm rãi đứng dậy."

Vì ba mươi ngàn linh thạch, lại chịu đưa Thần kiếm cho ta?"

"Ta cũng không phải người ngu, ngươi làm vậy đều là vì giúp ta... mà khôngphải giống như Đại sư huynh..."

Lý Trường Tuyết nhìn về phương hướng mà Liễu Bình biến mất tới xuất thần.Nàng đứng thêm một lúc lâu, rồi mới lấy một tấm phù đưa tin ra, nói với tấmphù:"Sư tỷ, âm thầm tìm kiếm giúp muội mấy ngọc giản về song tu, đừng làm lộ ralà được."

"Nhớ giúp muội tìm thứ tốt nhất."

Nói xong, phù đưa tin hóa thành một ánh lửa bay đi.Ở nơi khác.Liễu Bình lượn quanh khu rừng một vòng lớn, tìm một nơi yên lặng, kích hoạtSắc chi Y.Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiện tay đổ một hạt đan dược ra ngậm trongmiệng, sau đó bắt đầu tu hành.ế ể ÁBởi vì không biết quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kiacó trở lại hay không, cho nên hắn cũng không muốn trở về Ám Vụ trấn ngay.Tu hành.Tu hành mới là nền móng của mọi thứ.Kim Đan mới chỉ là bắt đầu.Dù sao, vô số bí thuật cùng pháp môn chiến đấu đều cần lượng lớn linh lực mớicó thể sử dụng.Đêm dài đằng đẵng.Thời gian dần dần trôi qua.Vào thời điểm nào đó.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chú ý.][Mười lăm phút sau trời sẽ sáng, Sinh giới cùng Tử giới sắp tách rời.]Liễu Bình mở mắt ra.Linh lực như thực chất từ trên người hắn bùng lên, mấy giây sau lại thu hồi trởlại cơ thể của hắn.Hắn vẫn là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng cơ sở lại càng kiên cố, lúc nào cũng cóthể đột phá.Ban đầu, tư chất của hắn cũng đã là tuyệt đỉnh, sau khi cải mệnh thì mọi vấn đềcủa cơ thể cũng đã được giải quyết, cho nên tốc độ tu hành như vậy cũng chỉ cóthể nói là rất bình thường.Hắn đứng dậy, chạy nhanh về phía Ám Vụ trấn.Khoảng mấy phút sau...Rừng cây phía trước trở nên thưa thớt, dần dần có thể thấy được hoang dã.Bỗng nhiên...Bên tai truyền tới một tiếng vang nhỏ.Liễu Bình giẫm trên một nhánh cây, đứng im tại chỗ.Hắn hơi nghiêng đầu làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng âm thầm còn thả cả thầnniệm quét tới."

Là âm thanh gì?

Ai ở đây sao?"

Vừa nói chuyện, hắn lao về phía một cây đại thụ phía trước bên trái.Gốc cây đó run lên vài giây.Rất nhanh, một khuôn mặt từ dưới vỏ cây nhô ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình."

Cứu... ta..."

ằ ằ ễ ốGương mặt kia nhìn chằm chằm Liễu Bình, quan sát từ trên xuống dưới, trongmắt hiện lên vẻ do dự.Là Đại sư huynh.Đại sư huynh của Lý Trường Tuyết!Chỉ là trạng thái của hắn ta rất kém, đã tới biên giới sống chết, không còn có vẻhăng hái như khi trước."...

Thụ yêu?

Ngươi là Thụ yêu sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ cảnh giác.Gương mặt kia cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi thân cây thế nhưng lạikhông thể thành công.Hắn ta ***** vài hơi, nói với vẻ mệt mỏi: "Không phải, đạo hữu, ta bị nhốttrong thân cây này, xin ngươi hãy cứu giúp, ta sẽ có..."

Tiếng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.Trước mặt hắn ta, Liễu Bình rút khẩu shotgun hai nòng ra, không nhịn được mànói: "Lại là những người tu đạo các ngươi, nào, ta tiễn đưa ngươi một đoạnđường."

Ai ngờ gương mặt kia thấy được khẩu shotgun hai nòng thì trong mắt tản ra ánhsáng hi vọng.Hắn ta bật cười lớn, nói:"Ha ha ha, quá tốt, hóa ra là người một nhà... ngươi hãy nghe cho kỹ, Người bánrượu của Ám Vụ trấn các ngươi là nhân viên tiếp tân có số hiệu 03687, Thủ lĩnhNgười gác đêm tên là Karadu, đúng không?"

Thành công!Hắn ta là người Sinh giới!Liễu Bình bình tĩnh lại, thuận tay buông khẩu shotgun xuống.Thực ra khi đêm tối tiến đến, người Ám Vụ trấn đều sẽ mặc quần áo của ngườithế giới Tu Hành, mà Đại sư huynh chỉ gặp qua "Lý Trường Tuyết", chưa từnggặp mình.Cho nên phản ứng *****ên khi hắn ta nhìn thấy mình chính là "đây là mộtngười tu hành".Như vậy, hắn ta mới lộ ra vẻ do dự, liều mạng giãy dụa, khi không có cách nàokhác mới lên tiếng cầu cứu, đó là bởi vì...Hắn hiểu rõ quy tắc của thế giới Tu Hành.Gặp gỡ đạo hữu không quen biết đang gặp nạn, giúp đỡ một lần còn không bằnggiết người cướp của.Bởi vì ngươi không biết đối phương có thần thông gì.Nếu như cứu đối phương, sau khi đối phương phục hồi lại ***** chính mình,đó mới không có lời.ế ố ắThế nhưng đối phương có danh hiệu là "Bắt linh", cũng không phải là người củathế giới Tu Hành.Bởi vậy, Liễu Bình mới lấy khẩu súng shotgun ra.Quả nhiên, đối phương vừa nhìn lập tức vui mừng ra mặt."

Làm sao mà ngươi biết rõ Ám Vụ trấn chúng ta tới như vậy?"

Liễu Bình ngạcnhiên nói."

Đương nhiên là bởi vì đều là người một nhà, người anh em, nhanh nhanhnhanh, lát nữa gặp mặt mọi người thì cậu sẽ biết, cậu mau cưa thân cây này đi,rồi đưa ta tới Ám Vụ trấn."

Đối phương thúc giục."

Được rồi, nể mặt ngươi biết được mọi chuyện."

Liễu Bình nói.Hắn cũng không có dụng cụ tiện tay gì, cho nên dùng luôn khẩu súng trong taybắn mấy lượt vào phần gốc của cây, sau đó đấm mạnh mấy quyền, gốc cây nàycứ như vậy mà đổ gục xuống.Liễu Bình khiêng cây chạy nhanh trở lại Ám Vụ trấn.Thời gian lần này cũng thực sự quá khẩn cấp, cũng không thể kéo dài được,Liễu Bình dùng toàn lực chạy nhanh, cuối cùng cũng trở lại Ám Vụ trấn trướckhi trời sáng vài phút."

Phù phù... phù phù..."

Cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, đặt gốc cây kia bên cạnh một mảnh tường đổ.Lúc này, toàn bộ Ám Vụ trấn đã bị san phẳng, phóng tầm mắt nhìn tới, ngay cảmột nửa kiến trúc đều không có."

Làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi."

Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm đó chính là chờ đợi, chờ thời gian trôiqua, ban ngày xuất hiện."

Mặt người trên cây nói.-------Chương 114: Vô địchLiễu Bình ngồi xuống một đống gạch đá khác, hỏi với vẻ tò mò: "Người anhem, tại sao anh lại biến thành một cái cây?"

"Nói ra rất dài dòng, với lại đây cũng là cơ mật, nếu như cậu biết có lẽ sẽ bị xửtử đó."

Gương mặt kia nói.Liễu Bình giật mình, vội vàng xua tay nói: "Vậy thì ta không muốn biết."

"Ừ, vậy mới đúng."

Gương mặt kia hài lòng nói.Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, nghĩ một lát, hỏi: "Cậu là Người gác đêm, đúngchứ?

Bao tuổi rồi?"

"Mười chín, sắp hai mươi rồi."

Liễu Bình nói."

Còn trẻ như vậy đã có thể làm Người gác đêm, thật sự không đơn giản, quêhương của cậu ở đâu?"

"Hoang dã, Phong Lan cốc... nơi đó đã bị thế giới Tử Vong nuốt sạch rồi, chỉ cóta sống sót trở về."

"Thật sự may mắn, cậu có năng lực gì?"

"Khi chiến đấu, trực giác của ta rất chuẩn, trực giác trong thời điểm sinh tửcũng rất chuẩn."

Gương mặt kia mỉm cười, nói:"Người có thể sống sót trong vùng hoang dã, đều cần trực giác như dã thú, cậulà một ví dụ rất sống động về điều này."

Lúc này, đường chân trời tản ra một luồng sáng, dần dần xua tan đi bóng đêm.Nắng sớm cuối cùng cũng xuất hiện.Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ bóng đêm rút đi, biến mất hoàn toàn.Bầu trời dần dần sáng.Gió trong hoang dã mang theo khí tức ẩm ướt thổi tới.Thế giới sáng tỏ.Liễu Bình cảm thán: "Còn sống thật tốt."

"Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể sống sót trở về."

Gương mặt kiacũng cảm khái nói."

Thế nhưng đồng đội của ta lại không thể trở về, bọn họ đều đã chết."

Liễu Bìnhlộ ra vẻ đau thương.Gương mặt kia nhìn hắn.Mười chín tuổi... có được trực giác kinh khủng, năng lực sinh tồn mạnh hơnphần lớn người.Khi mình sắp bị thế giới Tử Vong mang đi lại còn cứu được mình.ẳ ấ ố"Nghe đây, nhóc, cậu đã cứu ta một mạng, chẳng mấy chốc ta sẽ làm cho cậubiết rõ, cứu được ta là một chuyện quan trọng cỡ nào."

Gương mặt kia nói."

Anh đang nói cái gì?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi.Gương mặt kia há miệng, phun một tấm thẻ bài ra ngoài.Trên thẻ bài có vẻ một Thần điện đang bốc cháy, bên trong có các loại sinh vậtkỳ lạ không phải người, những sinh vật này ngồi xung quanh một chiếc cânthiên bình, ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía hai bên chiếc cân này.Gương mặt kia nhìn chăm chú lên thẻ bài, cảm thán: "Đây là 'Đặt cược với MaVương', nếu như ta không thể sống sót trở lại Sinh giới, mọi thứ của ta đềuthuộc về Ma Vương, thế nhưng nếu như ta có thể trở về..."

Ầm!Một tiếng vang trầm, tấm thẻ bài kia bị đánh bay ra ngoài.Có người phục kích ở một nơi gần đó!Gương mặt trong thân cây run lên, sắc mặt biến đổi, chợt quát lên: "Mau đuổitheo tấm thẻ kia, nếu không chúng ta đều phải chết!"

Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình động.Tạm thời không nói mình có thể chết hay không, *****ên vị "Đại sư huynh" nàykhông thể chết được!Hắn ta là manh mối của toàn bộ kịch bản tại thế giới Tu Hành.Để hắn ta còn sống, mình có thể biết được càng nhiều bí mật hơn!Liễu Bình vẫy tay, tấm thẻ bài kia lại không bị Nhiếp Vật quyết lay động.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Tấm thẻ này ở vào trạng thái canh bạc vận mệnh, không thể bị pháp thuật ảnhhưởng, chỉ có thể dùng cơ thể tới nhặt.]Phiền phức như vậy!Liễu Bình nhảy lên, đuổi theo tấm thẻ đang bay đi xa.Ầm!Lại có một tiếng súng nữa vang lên.Liễu Bình vẫn đang ở giữa không trung, bỗng rút Tuyết Ảnh ra bổ về phía saulưng một đao.Ánh đao hình bán nguyệt hiện lên chém về phía hư không, mà Liễu Bình cũngkhông quay đầu lại tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bài.Ngay sau đó, hắn không thể không dừng lại giữa không trung.Trong thần niệm của hắn, trong khoảnh khắc khi viên đạn kia tiếp xúc với ánhđao, bỗng phân thành hai nửa, một nửa tiếp tục bay về phía bản thân mình, mộtnửa khác thì hóa thành một cung tròn, từ trước mặt mình lao tới.Còn có thể như vậy sao?ễ ềLiễu Bình không kịp nghĩ nhiều, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, vòngquanh người liên trảm mấy lần.Ầm!Hai tiếng vang lên cùng lúc, viên đạn tách ra chạm vào lưỡi đao, cả người LiễuBình bị một lực cực lớn đẩy bay ra ngoài, như một con thoi bay giữa khôngtrung, mà phương hướng vẫn là hướng tấm thẻ bài kia.Chẳng những hắn chặn được đạn, thậm chí còn mượn lực đẩy của đạn để baynhanh về phía trước hơn!Tạch tạch tạch tạch tạch!Từng tiếng xạ kích liên tục vang lên từ trong hoang dã.Liễu Bình không thể không dừng lại giữa không trung, lách thân tránh khỏinhững viên đạn đó.Trong nháy mắt, bóng ma tử vong hiện lên ở trong lòng...Tất cả đường đi đều bị khóa chặt, nếu như mình tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bàikia, chắc chắn sẽ chết!Trong nháy mắt đố, Liễu Bình lao xuống dưới, nhanh chóng kéo dài khoảngcách với tấm thẻ bài kia.Ngay sau đó...Oành!Tiếng nổ ***** truyền tới, sóng xung kích tản ra bốn phía, làm cho đá vụntrong vùng hoang tàn này bay đầy trời.Những viên đạn đó lại còn nổ tung!Ánh mắt Liễu Bình ***** ánh sáng lạnh, bật cười nói:"Độc ác thâm hiểm như vậy sao, thú vị..."

Loại đối thủ dùng súng như này, thuộc văn minh bên ngoài văn minh Tu Hành,mình chưa bao giờ gặp được, còn không biết khi đánh nhau sẽ có kết quả gì.Hơn nữa, đối với một cao thủ thích dùng thủ đoạn thâm hiểm mà nói, nếu nhưcó thể gặp được một cao thủ cũng thích dùng thủ đoạn thâm hiểm, song phươngđều dùng thủ đoạn thâm hiểm chiến đấu, cuối cùng thủ đoạn thâm hiểm củamình chiến thắng thủ đoạn thâm hiểm của đối thủ...Loại cảm giác thỏa mãn có được sau khi chiến thắng, không phải chiến đấu bìnhthường có thể sánh được.Thật muốn chiến đấu với tên này một phen.Thế nhưng không được.Bí mật trên người "Đại sư huynh", liên quan tới vận mệnh của toàn bộ thế giớiTu Hành, mình không thể vì một trận chiến đấu, đã lộ ra toàn bộ thực lực củabản thân được.ồ"Đại sư huynh" đã tán đồng thân phận du dân hoang dã của mình, cũng có đượctín nhiệm bước đầu rồi.Lúc này, nếu mình thể hiện ra Thuật đao pháp, toàn lực chiến đấu với kẻ địchđang ẩn nấp kia, "Đại sư huynh" chắc chắn sẽ trở nên nghi ngờ.Coi như ở trong văn minh Tu Hành mà nói, Thuật đao cũng là một loại phươngthức chiến đấu rất đặc biệt.Một thiếu niên mười chín tuổi tới từ hoang dã, tri thức vốn có hạn, làm sao lạibiết được cách thức chiến đấu như vậy được chứ?Thậm chí ngay cả bộ chiến giáp kiếm tu cao cấp kia cũng đừng nên lộ ra ngoài.Vậy thì chỉ còn có thể dùng...Phương thức chiến đấu giản dị nhất.-------Chương 115: "Người dùng đao, nhất hướng vô địch."

Lúc này mới phù hợp thân phận của một Người gác đêm sơ cấp.Liễu Bình trốn sau một vùng tường đổ, tiện tay dựng lên một tảng đá, dùng đaochém ra từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng điêu khắc nó thành hình người.Nếu như quan sát tỉ mỉ mà nói...Ừm, rất giống với mình.À, vẫn còn thiếu một thứ gì đó.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, lại tìm được một hòn đá dài mảnh,điêu khắc nó thành một thanh trường đao, nhấn nó vào trong tay tượng đá.Được rồi!Liễu Bình nâng tượng đá, vận toàn lực, hét: "Giết!"

Tượng đá hình người bị hắn ném mạnh ra ngoài, hóa thành một bóng người laonhanh...Tạch tạch tạch tạch tạch!Quả nhiên, lại có một băng đạn bắn tới.Tượng đá hình người chỉ bay được một khoảng cách đã bị bắn nát, tản ra từngđợt khói bụi.Cùng lúc đó...Khoảng mười trượng xa, Liễu Bình đã nhặt tấm thẻ bài kia lên.Gốc cây kia nằm trên mặt đất, cũng nhìn được quá trình chiến đấu bên kia, thấyvậy thì mừng lớn nói: "Nhanh, mau tới đây, đưa tấm thẻ đó cho ta, chúng ta sẽthắng!"

Liễu Bình đã cầm thẻ bài này trnog tay, đã không còn lo lắng, vừa đi về phíagốc cây kia, vừa múa trường đao, đập bay tất cả đạn phóng tới.Đi tới nửa đường, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Kỳ quái...Mặc dù đạn của đối phương bắn tới vẫn rất nguy hiểm, thế nhưng thiếu đi cái gìđó.Loại cảm giác lúc nào cũng chuẩn bị hại người kia, đã biến mất.Lại còn có thêm một loại cảm giác máy móc.Hơn nữa, nếu như là cao thủ chiến trường, chỉ dựa vào viên đạn *****ên khi bắnvào tượng đá cũng đã nên phản ứng lại được rồi, mà sẽ không tiếp tục bắn vềphía tượng đá.Không đúng.ễ ắ ềLiễu Bình nheo mắt lại, nhìn về phía hoang dã.Kích hoạt "Kiến Văn Như Danh"!Từng hàng chữ nhỏ hiện lên, đánh dấu tại một lùm cây trong hoang dã:[Người máy chiến đấu đa chức năng loại ẩn núp, đang trong trạng thái tự độngchiến đấu.]Là người máy đang bắn phá!Thảo nào cảm giác của mình lại khác với khi nãy.Đối phương đặt một người máy ở phía xa bắn phá, ý định để cho mình còntưởng hắn ta vẫn còn ở trông hoang dã.Vẻ mặt Liễu Bình như thường, vừa dùng trường đao chém bay đạn đi, vừanhanh chóng đi tới gần gốc cây kia.Cái tên vừa rồi bắn lén mình, rất có thể đã tiến vào phạm vi của thị trấn.Tới sao?Ngươi ở nơi nào?Bỗng nhiên, có một tiếng vang nhỏ truyền tới từ phía sau một đống đổ nát.Liễu Bình bỗng dừng lại, rồi quát lớn: "Chết!"

Hắn xông vào trong đống đổ nát, trong nháy mắt chém ra mấy chục luồng ánhđao.Ầm...Toàn bộ đống đổ nát sụp đổ, bụi mù bốc lên tận trời, che đậy toàn bộ ánh sángxung quanh.Gió thổi tản bụi mù.Liễu Bình nhìn về phía thi thể trước mặt.Đây là một người cao gầy mặc một bộ quân phục ngụy trang dã chiến, trong taycòn có một quả lựu đạn, chỉ chút nữa là đã ném ra ngoài."

Mặc dù ngươi cũng rất thâm hiểm, thế nhưng thân là một kẻ chiến đấu tầm xa,lại bị một người tay ngắn như ta tiếp cận, kết cục đương nhiên sẽ không quátốt."

Liễu Bình nói.Hắn vẩy hết vết máu bên trên Tuyết Ảnh đao, nhanh chân bước tới gốc cây kia."

Nhanh, đưa thẻ bài cho ta!"

Gương mặt trên thân cây vẫn đang hò hét, thanh âm rất vội vàng."

Đến rồi đến rồi!"

Liễu Bình cười nói.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi kích hoạt năng lực siêu phàm của Người gác đêm: Tăng Cường SứcBật!][Tốc độ cùng lực công kích của ngươi tăng lên gấp ba.][Thời gian hiệu lực: 10 giây.]Liễu Bình đi mấy bước, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Một khẩu súng shotgun hai nòng xuất hiện trong tay của hắn, chỉ hướng về hưkhông bên trái.Ầm...

ầm...Liên tục hai phát súng vang lên!Một bóng người bị đạn ghém bắn trúng, hiện lên từ trong hư không."

Ngươi!"

Bóng người kia vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi, vừa mới nói được một chữ, Liễu Bìnhđã ném đi khẩu shotgun, đổi thành một khẩu tiểu liên mini, bóp mạnh cò súng!Tạch tạch tạch tạch tạch...Trong một hơi thở ngắn ngủi, một băng đạn đã bị bắn sạch.Liễu Bình bước về phía trước, cả người như tàn ảnh lao tới, khẩu tiểu liên trongtay đã được đổi thành súng ngắn.Tia lửa tóe ra!Trong nháy mắt đã bắn sạch năm viên đạn!Mặc dù nói thì chậm, thế nhưng trên thực tế mới qua hai hơi thở.Shotgun hai nòng, súng tiểu liên mini, súng ngắn đều hết đạn...Bóng người kia còn cầm trên tay một đoàn băng sương, thế nhưng chưa kịp ratay đã bị đạn ghém bắn bay ra ngoài, vừa cố nén đau đớn chuẩn bị phản kích thìlại phải dùng toàn lực né tránh đạn tiểu liên, tiếp tục muốn phản kích thì lại bịsúng ngắn áp chế, đành phải tiếp tục trốn tránh.Mà khi Liễu Bình bắn hết đạn, đã tới gần đối phương.Đao ra...Trong đống đổ nát xám lụn bại, xuất hiện một luồng sáng lạnh đẹp như ảomộng, như gió xuân ấm áp phất qua mặt bóng người kia.Ngay cả đạn mà bóng người kia còn có thể tránh né, thế nhưng khi đối mặt vớitrận gió mát này lao tới thì lại có cảm giác bàng hoàng luống cuống, không thểngăn cản.Hai người xẹt qua nhau.Bóng người cứng lại, không cam tâm nói: "Không phải ngươi chơi cận chiếnsao?

Tại sao lại đổi dùng súng?"

Liễu Bình nói: "Không phải ngươi vẫn bắn phá ở vùng hoang dã sao?

Tại saolại ở nơi này?"

"Rõ ràng ngươi đã ***** một kẻ mai phục rồi."

Bóng người nói."

Tên kia đã chết khoảng năm tiếng trước, khi đao chém trúng hắn ta, cơ thể củahắn ta đã cứng lại rồi."

Liễu Bình nói.ố"Vì sao khi trước không cứu gốc cây kia?"

Bóng người hỏi."

Khi ta giết thi thể kia, đống đổ nát sụp đổ, tro bụi bay lên, âm thanh ồn ào,ngươi thừa dịp đó khống chế hắn ta, chôn mười lăm cạm bẫy xung quanh hắnta."

Liễu Bình nói,Bóng người im lặng, thở dài nói: "Một đao vừa rồi... là loại đao pháp nào?"

Liễu Bình nói: "Vô địch."

"Vô địch?"

Bóng người hỏi."

Người dùng đao, nhất hướng vô địch."

Liễu Bình nói."

Thật sự tiếc nuối, cả đời ta đều chưa từng gặp loại đao pháp này."

Bóng ngườicúi đầu nói."

Hiện tại nhìn thấy rồi chứ."

Liễu Bình mỉm cười.Bóng người ***** một vùng sương máu, ngưng trên không trung thật lâu khôngbiến mất.Hắn ta từ từ quỳ xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.-------Chương 116: Thần linhGốc cây vẫn nằm yên trên mặt đất, lớn tiếng nói:"Này!"

"Không được qua đây!"

"Nơi này đều có cạm bẫy, chỉ có phía sau lưng ta là an toàn... cậu đi về phía saulưng của ta, ta sẽ nói cho cậu biết nên đi như thế nào!"

Liễu Bình cũng lớn tiếng nói: "Được rồi, chờ một lát."

Hắn vòng một vòng lớn, đi tới phía sau gốc cây."

Bên trái phía trước bước ba bước, đúng, lại lướt sang phải năm bước."

"Tiến lên hai bước."

"Lại quẹo qua phải."...Sau một lúc lâu, cuối cùng Liễu Bình cũng vác gốc cây lên vai, chậm rãi bướcra khỏi đống cạm bẫy có trên mặt đất."

Có một vấn đề rất nghiêm trọng, về sau trong chiến đấu cậu phải chú ý."

Người cây nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cậu không thể chỉ nghe tiếng vang đã vọt vào trong khu vực đó... dù sao cậukhông biết bên trong có cái gì, chưa biết chừng trong đó là một cạm bẫy khácthì sao, nếu như là cạm bẫy, cậu sẽ chết."

Người cây nói.Liễu Bình run lên, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ chân thành:"Cám ơn anh nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý."

Trước khi mình vào trong cũng đã biết bên trong là người chết rồi.Thế nhưng không thể nói những lời này được, dù sao mình chỉ là một người tớitừ hoang dã, quá nhiều thứ còn không hiểu.Người cây thấy dáng vẻ của hắn thì cũng bật cười.Đứa nhóc trước mắt này, mắc một sai lầm duy nhất trong trận chiến vừa rồichính là xông vào trong khu vực đó.Sai lầm như vậy rất nghiêm trọng.Thế nhưng nếu xét tới tuổi cùng kinh nghiệm của cậu ta, cũng có thể xem trậnchiến vừa rồi rất không tệ."

Ha ha ha, thả lỏng, làm một người từ hoang dã biến thành Người gác đêm sơcấp, cậu đã làm rất tốt, vấn đề của cậu là chưa từng gặp phải Chức nghiệp giả."

Người cây nói."

Chức nghiệp giả đều rất mạnh sao?"

Liễu Bình hỏi.ế"Khó nói, có đôi khi ngay cả ta cũng không biết lĩnh vực sở trường của kẻ địchtrước mặt là gì."

Người cây nói."

Vì sao lại vậy?"

Liễu Bình lộ ra vẻ ngỡ ngàng, hỏi tiếp."

Bởi vì văn minh phát triển quá đa dạng, cậu không thể biết được văn minh bốicảnh của đối phương là gì, như vậy thì không thể phán đoán năng lực của đốiphương thiên về phương diện nào."

Người cây nói."

Thiên hướng phương diện là sao?"

Liễu Bình hỏi tiếp.Đối phương cũng không muốn giải thích nhiều, nên đổi đề tài:"Chính là phương hướng văn minh phát triển... nói những này đối với cậu mànói vẫn còn quá sớm, hiện tại hãy đặt tấm thẻ bài kia lên đỉnh đầu của ta đi."

Tạm thời không thể moi ra càng nhiều tình báo.Liễu Bình cảm thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng vẫn đặt thẻ bài lên đỉnh đầu ngườicây.Tấm thẻ bài đó lập tức hóa thành một luồng sáng, rải đều khắp cả gốc cây.Ầm!Một tiếng vang trầm vang lên.Cây vỡ tan ra, một người leo từ trong thân cây lên.Khắp cơ thể người này đều có vết thương, toàn thân vết máu loang lổ, vừa đứngdậy đã nói:"Dựa theo khế ước với Ma Vương, ta đã sống qua đêm tối, tới được bình minh,xin hãy chữa trị mọi vết thương trên người ta, khôi phục tổ bài của ta."

Trong ánh sáng truyền ra từng đợt tiếng cười trầm thấp."

Vậy mà ngươi cũng sống tiếp được... như vậy, lần sau chúng ta lại đánh cượcmột lần nữa."

Toàn bộ điểm sáng nhập vào trong cơ thể người này.Vết thương trên người hắn ta khôi phục mà bằng mắt thường cũng có thể thấyđược, không để lại chút vết thương nào cả.Cho tới lúc này, người này mới thở phào một hơi.Hắn ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, gật đầu thăm hỏi Liễu Bình:"Là người cứu mạng của ta, cậu có thể biết tên của ta, tên ta là La Sinh."

"La Sinh?"

Liễu Bình lặp lại."

Đúng, chuyện mà ta làm chính là cơ mật, cho nên chuyện mà cậu cứu ta cũngkhông thể ăn nói lung tung... ta sẽ dùng những cách khác để báo đáp cậu."

La Sinh ngẫm nghĩ, nói: "Hiện tượng thiên trụy đêm hôm qua chính là một bímật, một bộ phận trong đó ta có thể nói cho cậu biết...

ở những thế giới bênngoài, một vài thế giới bỗng nhiên gặp phải diệt vong, chuyện này là chuyệnể ố ế ẫ ếkhông thể khống chế, với lại tạm thời vẫn chưa có người nào biết được chuyệnnày."

Hắn ta đốt một điếu thuốc, nói tiếp: "Tên cậu là gì?"

"Liễu Bình."

"Liễu Bình, cậu phải chịu trách nhiệm báo cáo chuyện này lên, đây là một cônglao rất lớn."

"Vậy còn anh?

Nếu như anh đã biết chuyện này, đáng lẽ ra công lao nên thuộcvề anh mới đúng."

Liễu Bình khó hiểu nói.La Sinh ngạc nhiên nhìn về phía Liễu Bình, bật cười nói: "Người trẻ tuổi, cậuluôn luôn nghĩ cho người khác như vậy là không được, thế nhưng ta lại rất thíchcậu."

"Bởi vì ta cứu được anh?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, trước khi đêm qua tiến đến, ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở vào hoàncảnh như vậy, đó là tuyệt vọng chân chính, cho nên ta mới có thể không quantâm mọi thứ, sử dụng tấm thẻ bài đánh cược với Ma Vương, trốn trong gốc câybảo vệ tính mạng...

May mà cậu xuất hiện, cậu sẽ không hiểu cảm giác của takhi đó đâu."

Hắn ta dùng sức vỗ vai Liễu Bình, cảm khái nói.Liễu Bình cũng không nói chuyện, chỉ là sững sờ nhìn hắn ta.Đương nhiên là ta biết cảm giác của ngươi rồi, chính ta là người hại ngươi nhưvậy mà.Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi thật sự lợi hại.Con quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kia chính là cựuthần linh, lại còn không thể ***** ngươi, còn bị ngươi trốn thoát.Thẻ bài sư... thật đúng là thú vị...Liễu Bình âm thầm suy nghĩ."

Được rồi, chúng ta xem xem cái tên kia là kẻ nào đi."

La Sinh đi về phía thi thể kia.Hắn ta lật tới lật lui quan sát, lại thấy được một nhóm chữ viết mơ hồ không thểnhận ra ở trên cánh tay của đối phương.Vẻ mặt La Sinh dần dần trở nên nghiêm túc."

Đây là thần văn của Nữ sĩ Tra Tấn...

Là nô lệ của nàng, không nghĩ tới lạinhanh như vậy..."

Liễu Bình phía sau hắn ta hỏi: "Nữ sĩ Tra Tấn là ai?"

"Nàng là Thần linh, là ác thần, đang triển khai chiến tranh đối với chúng ta."

LaSinh nói.Hắn ta đi đi đi lại, giống như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó vậy.Một lúc lâu sau...Hắn ta bỗng dừng lại, tiện tay ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Bụp!Tấm thẻ bài đó hóa thành một robot cao mấy mét, khoang điều khiển cũng dầndần mở ra."

Ta cần phải báo cáo những chuyện khác, nhóc, cố gắng mạnh lên đi, nếu nhưcậu có thể sống đủ dài trong trận chiến tranh này, có lẽ chúng ta sẽ còn gặpmặt."

La Sinh nhảy lên robot, nói với Liễu Bình.Robot nhanh chóng bay lên bầu trời, vạch ra một đường thẳng dài, biến mất tạicuối chân trời.-------Chương 117: "Thì ra là thế."

Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc lâu.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi nhận được tình báo chiến tranh: Nguy hiểm tiếp cận.][Ngươi chính mắt nhìn thấy thần chiến giữa Tra Tấn cùng Thống Khổ, cũng đãchiến đấu với nô lệ của Nữ sĩ Tra Tấn.][Ngươi biết được tên của một vị cao thủ bắt linh, cũng thành lập liên hệ, đạtđược tình báo tương ứng.][Điểm diễn của ngươi tăng thêm một điểm.][Điểm diễn hiện tại: 5/10.]Được.Người này còn sống, cũng để lại tên của mình.So với người chết, có thể dễ dàng nhìn thấy bí mật của người sống hơn.Người này biết được số hiệu của Người bán rượu, chắc hẳn có quan hệ với tổchức sau lưng Người bán rượu.Như vậy cũng dễ nói.Sớm muộn mình cũng sẽ tìm hiểu tới cùng, biết rõ bí mật phía sau người này.Liễu Bình nói: "Này, ta đã thăm dò được nhiều chuyện như vậy, dù gì thì ngươicũng nên nhắc nhở ta chút, nói cho ta biết nên làm cái gì tiếp theo chứ."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bản Danh Sách hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả, không thể nhắc nhởngươi bất cứ chuyện gì.][Ngươi cần tự mình tìm kiếm manh mối.][Khi ngươi thu hoạch được bí mật, có thể trao đổi thành điểm diễn với DanhSách, để thu hoạch được một loại năng lực siêu phàm nào đó.]Liễu Bình đọc xong thì lắc đầu nói: "Người khác cần tiền, ngươi lại thích bímật...

được rồi, thực ra ta cũng rất muốn biết mọi bí mật trong thế giới này."

Hắn chợt nghe được âm thanh nào đó.Có một bóng người khác từ nơi sâu trong khu đổ nát đi ra.Người máy S0005.Nó bước từng bước ngang qua nơi đổ nát, đi về phía Liễu Bình, trong miệngphát ra những tiếng máy móc:"Xin hãy đưa thẻ căn cước của ngươi ra, ta cần kiểm tra thân phận của ngươi."

Liễu Bình nhìn chằm chằm người máy này.ầ ấTrên đỉnh đầu người máy không hiện lên bất cứ chữ gì.Thế nhưng khẩu súng trong tay người máy lại chỉ về phía Liễu Bình, thả ranhững tia sáng nhỏ.Những tia sáng này chiếu thẳng tới người Liễu Bình, mang theo một loại sát cơnào đó."

Lại là kiểu này."

Liễu Bình thở dài, lấy tấm chứng minh Người gác đêm trên người mình ra, đưacho người máy.Lần trước đoàn diệt, cũng là người máy này đi ra, hỗ trợ phục sinh Người bánrượu.Ánh mắt người máy ***** một vệt ánh sáng, lướt qua tấm thẻ kia."

Thông qua kiểm tra."

"Đáng chết, đúng là ngươi rồi, không nghĩ tới cả thị trấn đều bị san thành đấtbằng, thật sự làm ta sợ chết khiếp."

Trong giọng nói của người máy có thêm cảm xúc, không còn khô khan nhưtrước.Súng trong tay nó nhanh chóng biến hình, cuối cùng hóa thành một cái cờ lê, bịnó thu vào trong *****."

Chỉ dựa vào một tấm thẻ, làm sao mà ngươi có thể xác định thân phận của ta?"

Liễu Bình hỏi."

Thẻ căn cước có thể giám sát sóng linh hồn của người sở hữu, nếu như linhhồn bị thứ gì khác chiếm lấy, tấm thẻ sẽ tự động hủy diệt."

Người máy nói."

Thì ra là thế, ngươi vẫn luôn ở nơi này chờ chúng ta trở về sao?"

Liễu Bìnhhỏi."

Đúng thế."

Người máy nói."

Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, muốn giữ vững nơi này rất khó khăn."

LiễuBình cảm thán nói."

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Người máy hỏi."

Ngươi không biết sao?"

Liễu Bình nói."

Công việc của ta khác với các ngươi, chức trách của ta là bảo vệ tính mạng, tớingày hôm sau bắt đầu thanh lý, cho nên mỗi lúc trời tối ta đều trốn trong mậtthất dưới đất."

Người máy nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình nói chuyện đã diễn ra vào tối hôm qua một lần."

Thật hay giả?

Chuyện này rất quan trọng, không thể nói dối, nếu không hậuquả cực kỳ nghiêm trọng."

Người máy nghiêm túc nói."

Thật."

Liễu Bình nói.ấ ố ố ấ ố"Rất tốt, như vậy chúng ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốnnghe tin tức nào?"

Người máy hỏi."

Tin tức xấu."

Liễu Bình nói."

Tin tức xấu là đám người Karadu đều đã chết."

Người máy nói."

Chẳng lẽ không phải ta vừa nói tin tức này cho ngươi sao?"

Liễu Bình tức giậnnói."

Thế nhưng nó đúng là tin tức xấu."

Người máy vẫn kiên trì nói."

Ngươi hãy nói tin tức tốt đi."

"Tin tức tốt là ngươi đã thu hoạch được tình báo rất tốt, nếu như chúng ta thả tintức này ra ngoài, người phía trên mà biết được thì có lẽ cả ngươi lẫn ta đềukhông bị bất cứ trách phạt nào cả."

Người máy nói."

Người phía trên... là chỉ ai?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta đều thuộc về công ty, Ám Vụ trấn cũng do công ty thành lập nên."

Người máy nói.Liễu Bình chần chờ, hỏi tiếp: "Công ty là..."

"Một loại tổ chức mang tính lợi nhuận, thuận tiện nói thêm một câu, giáo dụcthường thức mà ngươi tiếp nhận vẫn quá ít."

Người máy nói."

Ai làm chủ công ty?"

Liễu Bình nhạy bén hỏi."

Thần linh."

Người máy đáp."

Thần linh?"

Liễu Bình lặp lại."

Nhóc, nghe cho kỹ, công ty chúng ta là do Nữ thần Thống Khổ mở ra, nànglàm ăn tại vùng này."

Người máy nói."

Thần linh cũng làm ăn?"

Liễu Bình khoanh tay cay mày nói, cảm thấy rất khótin."

Đương nhiên, ai không cần tiền chứ?

Ngươi, ta, Người bán rượu cùng nơi nàyđều là tài sản của Nữ thần Thống Khổ."

Người máy không nhịn được mà nói.Hai ngón tay máy móc nhẹ nhàng kẹp thẻ căn cước của Liễu Bình."

Được rồi, Người gác đêm Liễu Bình, hiện tại tới lượt ngươi làm ra lựa chọn."

Người máy S0005 nói."

Lựa chọn gì?"

Liễu Bình hỏi.Người máy nói: "Ngươi là người sống duy nhất, hiện tại hãy làm ra lựa chọn,báo cáo tin tức cho công ty, hay là từ bỏ nơi này, lập tức chạy trốn vào tronghoang dã."

Nó lại giải thích: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ đánh dấu trên thẻ căn cướccủa ngươi là 'đào ngũ', sau đó truyền cho công ty; nếu như ngươi ở lại, như vậythì cần ngươi báo cáo tình huống cho công ty, phúc họa tự chịu."

ố ễ"Ta tới báo cáo đi, chạy trốn không có ý nghĩa."

Liễu Bình nói."

Nói rất hay, đàn ông phải như vậy, đã có tính kỷ luật còn có cả tác phong cứngrắn nữa."

Người máy nói.Nó nâng cánh tay lên ấn vào một cái nút.Tường thành sắt thép bao quanh thị trấn dần dần dâng cao.Liễu Bình nhìn về phía tường thành sắt thép."

Ban ngày cũng dựng tường thành sao?"

Hắn hỏi."

Đây là tường thành tự động chiến đấu, có thể đề phòng thú hoang cùng ác ôntrong hoang dã vào ban ngày... có chút ít còn hơn không đi, dù sao cũng khôngcó người bảo vệ."

Người máy nói."

Như vậy sau đó thì sao?"

"Chúng ta phải đưa tình báo trở về công ty."

Người máy nói."

Muốn làm thế nào?"

"Rất đơn giản."

Người máy ngồi xổm xuống, chậm rãi biến hình, lại biến thành một buồng điệnthoại."

Ta đã yêu cầu kết nối với công ty, chờ tiếng chuông vang lên, ngươi hãy kếtnối điện thoại, nghĩ tình báo trong đầu một lần."

Buồng điện thoại nói."

Chỉ cần nghĩ một lần thôi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, ta sẽ phụ trách chuyển đổi suy nghĩ của ngươi trở thành hình ảnh, truyềnlại cho công ty."

Liễu Bình trầm ngâm."

Thế nào?"

Người máy hỏi."

Không sao, bắt đầu đi."

Liễu Bình nói."

Được."

-------Chương 118: Thế thân của thần linhMấy phút sau...Bỗng nhiên, buồng điện thoại vang lên từng đợt tiếng chuông.Liễu Bình đi vào, kết nối điện thoại, đặt ống nghe ở bên tai."

Bắt đầu."

Giọng nói của người máy vang lên.Liễu Bình nhắm mắt lại, nhớ lại những cảnh tượng mà đêm qua đã diễn ra.Thế giới bên ngoài sụp đổ, rơi xuống thế giới Tu Hành.Ám Vụ trấn bị hủy diệt.Con quái vật kinh khủng kia xuất hiện.Mình không thể làm gì đành phải trốn tránh.Đổi vị mà nghĩ, nếu mình là người quản lý, có lẽ cũng không quan tâm nguyênnhân hủy diệt của một thị trấn nhỏ nơi biên giới, coi như biết được nguyênnhân, cũng chưa chắc sẽ vi phạm quy tắc đã có, khai ân cho một vài Người gácđêm nho nhỏ không quen biết.GIết mình, đối với người quản lý mà nói đó cũng là một loại phương thức quảnlý.Thế nhưng mà...Nếu như Người gác đêm này thăm dò được chuyện quan trọng như thế giới bênngoài sụp đổ...Loại chuyện này tuyệt đối sẽ dẫn theo kỳ ngộ cực lớn!Có lẽ, người quản lý sẽ động tâm.Đây mới là đường sống của mình!Hơn nữa cái tên La Sinh kia cũng đã nói, vẫn chưa có người nào biết nơi này đãdiễn ra chuyện gì!Liễu Bình chọn lựa những cảnh tượng để nghĩ tới cũng hoàn tất, chậm rãi mởmắt ra."

Ta đã hoàn thành."

Hắn nói với buồng điện thoại."

Như vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được."

Giọng nói khẩn trương của ngườimáy vang lên.Thời gian dần dần trôi qua.Mặt trời đã lên cao, đang dần dần đứng giữa bầu trời.Thời gian dần dần tới buổi trưa.Liễu Bình xuất thần quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bỗng nhiênbên tai truyền tới từng đợt tiếng vang.ố ễTrong ống nghe, một giọng nữ dễ nghe vang lên:"Người gác đêm thực tập Liễu Bình, xin hãy đứng tại chỗ không nên di động,chúng ta đang xác định tọa độ của ngươi, mười giây sau ngươi sẽ được dịchchuyển trở lại công ty."

Liễu Bình mở to hai mắt.Không dùng bất cứ pháp trận cùng ngoại lực nào, cứ như vậy dịch chuyển mìnhtrở lại sao?Xem ra chuyện này quan trọng vượt quá sự tưởng tượng của bản thân mình.Mười giây trôi qua rất nhanh.Bỗng nhiên, nơi sâu trong bầu trời truyền tới từng tiếng xé gió sắc bén.Giống như có thứ gì đang lao về phía buồng điện thoại vậy.Ngay sau đó...Trời đất quay cuồng.Liễu Bình còn chưa kịp cảm ứng gì, đã phát hiện cảnh tượng xung quanh thayđổi hoàn toàn.Bóng đêm, hoang dã, đống đổ nát đã biến mất hoàn toàn, trước mắt hắn là mộtcảnh tượng hoàn toàn khác.Từng công trình kiến trúc do kim loại đúc thành cao vút trong mây, tựa nhưrừng sắt thép.Mặt ngoài những kiến trúc này có rất nhiều lỗ hổng chỉnh tề, được pha lê baophủ, hình thành từng cánh cửa sổ, chứng minh bọn chúng là sản phẩm của vănminh Nhân loại.Các loại máy bay là sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật bay lượn trênbầu trời.Mà Liễu Bình thì đứng trong buồng điện thoại, xuất hiện trong một sân thượngtrên một tòa nhà cao tầng.Trong sân thượng, một cô gái mặc váy dài màu đen đi tới, đưa tay mở buồngđiện thoại ra, mỉm cười với Liễu Bình:"Cậu thật trẻ tuổi, thế nhưng hiện tại đã sắp tới trưa rồi, ngay sau đó ban đêm sẽxuất hiện, chuyện liên quan tới cậu thì để đó bàn lại sau, hiện tại quan trọngchính là, những hình ảnh mà cậu vừa nghĩ ra đó, là thật sao?"

Liễu Bình nhìn về phía cô gái váy đen này.Trên đỉnh đầu nàng ta hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Thế thân Thần linh, cảnh giới Phong Thánh.][Hiệu quả: Thần linh có thể giáng lâm trên thân thể này bất cứ khi nào, xử lýcông việc trên nhân gian.]Nàng ta là thế thân của Nữ thần Thống Khổ!ễ ổ ầ ếVẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, gật đầu nói: "Là ta tự mình chứng kiến."

Cô gái cúi đầu nhìn về quyển sách trên tay.Trên sách có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Phát hiện nói dối: thông qua.][Hắn thực sự nói thật.]Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp.Lúc này, sắc trời nhanh chóng tối xuống.Toàn bộ thế giới hóa thành bóng đêm trong nháy mắt.Thế nhưng lại có vô số kiến trúc kim loại dần dần được thắp sáng bởi vô số đènđuốc, chiếu sáng bầu trời đêm, làm cho nơi đây thành một thành phố khôngđêm.Liễu Bình chưa từng gặp được cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà nhìnthêm vài lần."

Xin hỏi... rõ ràng là giữa trưa, tại sao màn đêm đã buông xuống rồi?"

Hắn hỏi."

Bởi vì Nữ sĩ Tra Tấn đang tiến công thế giới của chúng ta."

Cô gái nói.Cô ta nhìn về phía Liễu Bình, cũng khá rõ thân phận của hắn.Đây là một người thiếu niên.Từ thẻ căn cước mà xét, hắn trưởng thành từ trong hoang dã, là một người nhặtrác.Lưu dân sống trên hoang dã quá là nhiều, có thể trở thành người nhặt rác lại rấtít.Các lưu dân nguyện ý chém giết lẫn nhau vì một ổ bánh mì, cũng không dám đitới thế giới Tử Vong.Ngay cả lưu dân cũng biết...Trong thế giới Tử Vong, có thể bị quái vật Tử Vong ăn hết cũng coi như làtrường hợp tốt.Mà người thiếu niên này chẳng những trở thành người nhặt rác, còn có đượcthân phận của Ám Vụ trấn... mặc dù chỉ là một Người gác đêm tại thị trấn nhỏnơi biên giới.Điều này chứng minh hắn có tiềm chất của một nhân tài.Hơn nữa, hắn còn sống tiếp được.Hắn còn cung cấp tin tức tình báo có giá trị như vậy...Dựa vào phản hồi của ba trăm hai mươi loại giám sát được lắp đặt xung quanhmà xét, người thiếu niên này chỉ mới mười chín tuổi, các hạng đặc thù của thânthể cùng sóng sinh vật phản ứng tạo ra bản đồ gen với hình thái cực kỳ đẹp đẽ.Có lẽ phải mất vài trăm năm thì trên hoang dã mới có thể xuất hiện một ngườinhư vậy.ấ ề ố ắ ế ẫ ếCó rất nhiều người cố gắng qua, thế nhưng vẫn chưa kịp trưởng thành đã chếtmất.Có đôi khi, may mắn vượt quá rất nhiều thứ.Nhân tài như vậy, nên thuộc về công ty, nỗ lực toàn bộ mọi thứ vì công ty.Đương nhiên...Cần phải đưa ra một chút đầu tư trước.Cô gái mỉm cười thân thiết, nói: "Liễu Bình, cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất củamình là gì?"

Liễu Bình giật mình, còn không kịp phản ứng lại được.Hắn đang bị hỏi.Trong thế giới Tu Hành, cho tới bây giờ không ai hỏi hắn như vậy cả.Sư phụ chỉ dạy bảo, hầu như không đánh giá.Mà những người khác...Những người khác chỉ khen ngợi.Vấn đề này đưa tới sự hứng thú của Liễu Bình.Hắn suy nghĩ một lúc, trả lời: "Ta thích sáng tạo những thứ chưa từng xuất hiện,điều này coi như ưu điểm sao?-------Chương 119: Hóa ra mình cũng có trên bảng.Nữ sĩ nhìn quyển sách trên tay mình, trên trang sách hiện lên một hàng chữ:[Hắn nói thật tâm.]Nữ sĩ mỉm cười, cũng không quá để ý."

Đương nhiên là tính, sáng tạo đúng là một chuyện rất thú vị."

Cô ta trả lời.Sức sáng tạo là vô giá...

đặc biệt là ở thời đại này.Thế nhưng sáng tạo cần có tri thức làm cơ sở.Vì còn sống, vì sống tốt hơn, vì đạt được địa vị, vì càng mạnh hơn, mỗi ngườiđều khát vọng tri thức.Thế nhưng chỉ khi tới một tầng cấp nhất định, mới có tư cách thu hoạch được trithức tương ứng.Hoặc là không nên dùng hai từ tri thức để giải thích, mà nên đổi thành một từkhác...Bí mật.Người thiếu niên trước mắt chính là ảnh thu nhỏ của cả một thời đại, đại biểucho Nhân loại khát vọng tri thức cùng bí mật.Nữ sĩ nghĩ như vậy, cũng vì vậy mà cảm thấy đương nhiên.Cho nên...Có lẽ cần thời gian rất lâu về sau, vị nữ sĩ này mới có thể hiểu được, Liễu Bìnhnói tới "thích sáng tạo những thứ chưa bao giờ xuất hiện", đã ẩn chứa ý tứ kinhkhủng như thế nào.Hai người bước dọc theo bậc thang kim loại, trên đường có một người máychặn đường, cô gái kia cầm quyển sách trong tay đưa cho người máy, ngườimáy lập tức rời đi."

Đó là Sách Chân Thực, chuyên môn dùng để phát hiện nói dối... không có bấtcứ người nào có thể nói dối trước mặt nó."

Cô gái phát hiện ánh mắt tò mò củaLiễu Bình, giải thích."

Từ trước tới giờ ta còn không biết có thứ này, nó là năng lực của cô sao?"

LiễuBình hỏi."

Không, nó là tài sản của công ty, với lại ta cũng không muốn chạm vào nó mộtchút nào cả."

Cô gái nói."

Tại sao?"

"Thế giới đầy lời nói dối, mỗi người có quá nhiều bí mật mà không thể để choai biết, nếu như ta cầm nó ở trong công ty một ngày, tuyệt đối sẽ không sống tớisáng sớm ngày thứ hai."

ỗ ẫCô gái vỗ tay, nói: "Hình như ta vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân mìnhnhỉ, ta là quản lý khu C của công ty, Vương Vi."

"Cô chủ yếu quản lý cái gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú."

Ta phụ trách thăm dò cùng khai phát ba kịch bản *****ên trong thế giới TuHành, gần Ám Vụ trấn có một nơi đi vào màn kịch *****ên, bình thường mà nóimới vừa vào màn kịch đầu thì sẽ không có nguy hiểm gì, những người tu hànhkia cũng không có tiềm lực quá lớn, trừ khi có mấy người tu hành tại nhữngmàn sau xuất hiện bất ngờ tại nơi đó."

"Cho nên lực chú ý của ta vẫn không đặt ở nơi đó, không nghĩ tới lần này lạixuất hiện kỳ ngộ lớn như vậy, có lẽ đã vượt quá dự kiến của tất cả mọi người..."

Cô nàng này nói liên tục, Liễu Bình lại giật mình ngay tại chỗ.Không nghĩ tới cô gái này lại là người phụ trách thăm dò cùng khai phát thế giớiTu Hành.Trong mắt những người Sinh giới này, thế giới Tu Hành chỉ là một loại tàinguyên thôi sao?Vương Vi phát hiện Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn lại, cũng hiểu tại sao.Cô ta mỉm cười, nói: "Những người kia đã chết rồi, hoặc nói là, người chết vĩnhviễn bất tử, bọn họ hành động dựa theo vận mệnh cố định, giống như đang diễnkịch vậy, lặp đi lặp lại những câu chuyện giống nhau... chỉ là vị trí của bọn họ ởtại thế giới Tử Vong, bởi vậy mới có thể nguy hiểm tới như vậy."

Liễu Bình bước theo cô ta, nhẹ giọng hỏi: "Ta không thể nào hiểu được, tại saođám người chết đó lại không ngủ yên, cứ hành động lặp đi lặp lại như vậy có ýnghĩa gì sao."

"Tin tưởng ta, tất cả mọi người đều giống nhau, chúng ta đều không thể nàohiểu nổi nó hình thành như thế nào...

Thế nhưng vì chống lại thế giới Tử Vong,chúng ta phải thu hoạch được mọi thứ có giá trị để tăng cường thực lực bản thântừ nơi đó, ví dụ như vũ khí, đạo quyết, bảo vật, bí mật, thậm chí là người."

"Đây là kỳ ngộ mà Nữ thần Thống Khổ ban cho chúng ta."

"Ta cảm thấy không hiểu là... cô mới vừa nói thậm chí chúng ta có thể mangngười ra ngoài, làm việc cho chúng ta...

điều này hình như rất khó thực hiện."

Liễu Bình nói."

Đi theo ta, cậu sẽ biết thôi."

Vương Vi nói.Lúc này, hai người đã đi tới cuối đường.Phía trước là một đại sảnh rộng lớn, một màn sáng to lớn lơ lửng trong đại sảnh,không ít người đứng quanh màn hình, xem xét thứ gì đó.Một giọng nói máy móc vang lên, quanh quẩn toàn bộ đại sảnh:"Nhiệm vụ bắt giữ số 9012 đã thất bại."

"Xin chú ý!"

"Xin chú ý!"

ắ ế ắ ế"Mục tiêu bắt giữ: Lý Trường Tuyết, sắp hóa thành Kiếm tiên, được các trưởnglão môn phái ủng hộ, hiện tại đã có tính nguy hiểm sâu không thể lường, tạmthời giữ lại chờ quan sát, không nên bắt giữ."

"Lặp lại lần nữa, hiện tại Lý Trường Tuyết đã tiến vào trạng thái không ổn định,độ khó thẻ bài hóa cực cao, tạm thời không nên bắt giữ."

Vương Vi đứng im tại chỗ lắng nghe, vẻ mặt dần dần nghiêm túc."

Rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều năm, ít nhất cũng có 70% thành công, cuối cùnglại thất bại...

Tại sao ta luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp..."

Cô lẩm bẩm nói.Liễu Bình thì đứng phía sau với vẻ thành thật, nhìn về phía màn hình.Trên màn hình có hình ảnh của Lý Trường Tuyết, đằng sau còn có những dòngchữ giới thiệu:"Kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh của Thanh Minh môn."

"Sắp trở thành tu sĩ Hóa Thần."

"Cảnh giới kiếm đạo sắp đột phá, trở thành Kiếm tiên."

"Trạng thái nhân vật: mất tích."

"Nhiệm vụ bắt giữ số 9012 thất bại!"

Liễu Bình không nói lời nào, thế nhưng lại nhớ tới từng cảnh tượng đã diễn ravào đêm qua.Lý Trường Tuyết trúng độc.Đám nam tu sĩ đều biết được tin tức này, tiến tới tìm nàng.Đại sư huynh tặng thuốc cùng kiếm.Nhiệm vụ của Đại sư huynh thất bại, trốn trở về công ty.Một luồng sáng xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Hóa ra thật sự là như vậy.Mục đích của mọi việc là để bắt giữ Lý Trường Tuyết!Hình ảnh của Lý Trường Tuyết dừng lại trên màn hình một lúc rồi hóa thànhmột hàng chữ nhỏ, bay vào trong một bảng xếp hạng nào đó.Liễu Bình nhìn lại, thì thấy trên bảng xếp hạng đó viết một hàng chữ:"Linh hồn có giá trị nhất."

Trên bảng xếp hạng đó, Lý Trường Tuyết xếp thứ mười một.Về phần vị thứ nhất...Ánh mắt Liễu Bình thuận theo bảng xếp hạng nhìn lên, cuối cùng dừng tại vị tríthứ nhất."

Nhân vật được đánh giá cao nhất: ""Tên mục tiêu: ? ??"

"Giới tính: ? ??"

"Thân phận: Ma Chủ."

"Thuyết minh: Đây là tồn tại có thể ra lệnh cho toàn bộ ma đạo, theo lời đồn thìtrên người hắn có vô số tri thức tu hành, lúc nào cũng có thể phi thăng lênthượng giới, thế nhưng không ai có thể tìm được manh mối liên quan tới hắncả."

"Bất cứ người nào có thể cung cấp đầu mối, có thể thu hoạch được linh thạchcủa thế giới Tu Hành: 1000 viên."

Hóa ra mình cũng có trên bảng.-------Chương 120: Đặt cược linh hồnHóa ra mình lại có giá trị cao như vậy?

Đứng đầu bảng?

Không người có thểđịch?Mặc dù biết là không nên, thế nhưng Liễu Bình vẫn cảm thấy mừng thầm trongbụng.Vương Vi quay đầu liếc nhìn về phía hắn, cười nói: "Nhìn được sao?

Chúng tacũng có thể thu người bên trong tới làm việc cho công ty... dưới hình thức nôlệ."

"Thế nhưng tại sao bọn họ lại nguyện ý làm nô lệ cho chúng ta chứ?"

Liễu Bìnhhỏi."

Thẻ bài."

Vương Vi nói.Liễu Bình bật cười, ca ngợi: "Thật lợi hại."

Đê tiện.Các ngươi lại dám đặt ta tại vị trí *****ên trong bảng nô lệ?Nhưng nói như vậy, Thẻ bài sư chính là chủ nô sao?"

Thẻ bài có lực lượng vô tận, đại biểu cho một loại tầng cấp nào đó, là quy tắcmà ngay cả Thần linh đều công nhận, thế nhưng rất khó mới có thể trở thànhThẻ bài sư."

Vương Vi nói."

Làm cách nào mới có thể trở thành Thẻ bài sư?"

Liễu Bình hỏi.Vương Vi đang định trả lời, lại có giọng máy móc vang lên:"Quản lý Vương, tiểu đội chiến thuật tinh nhuệ khu C đã hoàn thành tập kết,đang chờ đợi mệnh lệnh của ngài."

Cánh cửa bên hông đại sảnh mở ra.Trong đó là một bãi đỗ máy bay rất rộng rãi.Mấy chục người mặc đồng phục chiến đấu đứng thành đội ngũ, đứng nghiêm,nhìn về phía Vương Vi.Nụ cười trên mặt Vương Vi càng tươi tắn hơn.Ai không thích bọn thuộc hạ có thể chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đây?Vì làm cho tất cả mọi người đều biết sở thích này của mình, cái giá phải trả làmười lăm mạng người.Cũng may đáng giá.Vương Vi nói với mười mấy nhân viên vũ trang kia:"Đã thông qua kiểm nghiệm, tình báo là thật."

"Các ngươi hãy đi theo Người gác đêm, lập tức khởi hành, đêm nay giữ vữngÁm Vụ trấn, đừng để nó bị thế giới Tử Vong nuốt mất, thuận tiện điều tra tìnhố ầhuống trong màn kịch *****ên."

"Hai mươi phút sau, đoàn đội xây dựng thị trấn sẽ chuẩn bị sẵn sàng, bọn họphụ trách công việc xây dựng lại cùng thăng cấp Ám Vụ trấn, mà nhiệm vụ củacác ngươi là phải giữ vững buổi tối hôm nay... cả đêm đều phải dựa vào cácngươi."

"Rõ chưa?"

Đám người đồng thanh đáp: "Rõ!"

Vương Vi vẫy tay, một chiếc phi thuyền nhanh chóng hạ xuống trên sân.Cô xoay đầu nhìn về phía Liễu Bình, nghiêm túc nói: "Liễu Bình, thân là Ngườigác đêm lại làm cho Ám Vụ trấn thất thủ, đây là trách nhiệm của cậu; thế nhưngcậu lại có được tin tình báo có giá trị lớn, chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ dẫnđường lần này, ta sẽ miễn hình phạt cho cậu, thậm chí còn ban thưởng, nghe rõsao?"

"Rõ."

Liễu Bình nói."

Cuối cùng, cậu còn câu hỏi nào nữa không?"

Vương Vi hỏi."

À thì vẫn còn một câu."

Liễu Bình chần chờ, nói."

Nói."

Vương Vi dứt khoát nói."

Ta có thể trở thành Thẻ bài sư sao?"

Liễu Bình hỏi.Xung quanh trở nên yên tĩnh.Liễu Bình phát hiện vẻ mặt của đám người này đều rất kỳ lạ.Bỗng nhiên..."

Ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha, thằng nhãi này thật sự ngu xuẩn!"

"Không hổ là người tới từ hoang dã."

"Nghe nói là người nhặt rác, ha ha ha, thật sự là quá thú vị."

"Đúng là một trang giấy trắng mà."

"Quá ngu muội, dốt nát."

Đám người cười lên ha hả.Liễu Bình thì rất khó hiểu, không khỏi nhìn về phía Vương Vi.Vương Vi cũng bật cười nói: "Phải vượt qua vô số thử thách của Thần linh, mớicó cơ hội trở thành Thẻ bài sư, đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, dưới tìnhhuống bình thường, cậu cần lượng cống hiến cho công ty rất nhiều, còn cầnngười tiến cử mới được."

"Thì ra là vậy, là ta nghĩ quá đơn giản."

Liễu Bình thở dài nói.Bỗng nhiên, có một giọng nói từ xa truyền tới:"Cậu thật sự muốn trở thành một Thẻ bài sư sao?"

ễ ấLiễu Bình và Vương Vi cùng nhìn lại, thấy được một người đàn ông mặc trườngbào tu sĩ đi về phía bọn họ.Mắt Vương Vi sáng lên, dịu dàng cười nói: "La Sinh!

Làm sao mà anh lại ănmặc kiểu này?

Lại định đi vào trong thế giới Tu Hành sao?"

"Chuyện của Lý Trường Tuyết là sai lầm của ta, ta nên đi vào xem, rồi nghĩcách đền bù sai lầm."

La Sinh nói, gật đầu với Liễu Bình."

Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp được anh, lúc đầu còn tưởng cần thờigian rất dài nữa."

Liễu Bình nói."

Ta đã xem bói một lần, phát hiện mình và cậu có một vài vướng mắc không tốtlắm... ta đoán rằng không trả cho cậu đầy đủ, bởi vậy vận mệnh mới có thểmang tới cho ta báo hiệu khó hiểu cùng tối tăm."

La Sinh nói.Liễu Bình sững sờ nhìn hắn ta, vẻ mặt hiện lên sự ngỡ ngàng.Cái gì vậy, ngươi đang lo lắng vớ vẩn gì đó, rõ ràng là ta đã hại ngươi, về saungươi sẽ không sao cả mà!La Sinh nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên nói với vẻ thoải mái: "Tuổi của cậucòn rất trẻ, đương nhiên không hiểu sự nguy hiểm trong đó, thế nhưng ta quyếtđịnh sẽ bồi thường thêm cho cậu để trả ơn cứu mạng, dùng điều này chặt đứtvướng mắc giữa chúng ta."

Hắn ta lấy một quyển sách dày ra, đặt trước mặt Liễu Bình."

Ở đây ta tiến cử Liễu Bình, dùng hắn và công lao của ta dâng hiến cho Nữ thầnThống Khổ, khẩn cầu Nữ thần mở ra thử thách linh hồn dành cho hắn."

Xung quanh đều yên tĩnh.Hầu như tất cả mọi người đều trở nên đờ đẫn.Quyển sách kia tản ra từng tầng ánh sáng, yên lặng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Trên người Vương Vi bỗng tản ra cảm giác uy nghiêm.Cô ta trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: "Nữ thần bận chiến đấu với ác thần,chỉ sợ không có thời gian tự mình giáng lâm, sai ta mở ra thử thách linh hồndành cho hắn."

"Làm phiền cô."

La Sinh liếc mắt ra ý về phía Vương Vi.Vương Vi đi tới trước mặt Liễu Bình, nâng cánh tay của hắn lên, đặt nó lênquyển sách.Liễu Bình thấy được từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt:[Một loại đặt cược linh hồn cực kỳ khắc nghiệt đã xuất hiện:][Nếu ngươi thành công vượt qua thử thách, ngươi sẽ được chúng thần côngnhận, từ đây sẽ có tư cách trở thành Thẻ bài sư.][Nếu như thất bại, linh hồn của ngươi sẽ thuộc về Nữ thần Thống Khổ, ngươi sẽtrở thành nô lệ của nàng tới tận vĩnh hằng.]ễ ầLiễu Bình âm thầm hỏi: "Có người vượt qua loại thử thách này sao?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ nữa xuất hiện: [Mặc dù khắc nghiệt, thế nhưng đâyđúng là quy tắc do chúng thần công nhận, mỗi một triệu người khiêu chiến thìthỉnh thoảng cũng sẽ có một người thành công.][Thông qua việc phân tích các pháp tắc liên quan, bản Danh Sách biết đượcnhững sự thật sau:][Có rất nhiều loại đường tắt có thể trở thành Thẻ bài sư.][Thứ mà ngươi đối mặt, là một loại hà khắc nhất.]-------Chương 121: Chiến đấu không công bằngHắn nghe được Vương Vi nói tiếp: "Liễu Bình, cậu nhận được một cơ hội cựckỳ khó được, chỉ cần vượt qua thử thách linh hồn, cậu có thể trở thành Thẻ bàisư, cậu có nguyện ý tham dự lần thử thách này hay không?"

Cô cùng La Sinh đều ngừng thở, nhìn chằm chằm Liễu Bình.Liễu Bình lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Đương nhiên đồng ý."

Ầm...Từ trên quyển sách kia ***** một luồng sáng, bao phủ Liễu Bình xông lên bầutrời.Vương Vi cùng La Thành đứng tại chỗ, nhìn về phương hướng Liễu Bình biếnmất.Trên đại sảnh có một vùng bóng mờ xuất hiện, hiện ra một kiến trúc tháp nhọnrất hùng vĩ."

Quá gấp gáp, cậu ta có tiềm lực rất lớn, cứ vậy mà lãng phí thực sự quá đángtiếc."

Vương Vi nói."

Ta đã thất bại một lần, chỉ có hiến linh hồn của hắn cho Nữ thần, mới có thể bùđắp chút nào đó cho sai lầm của ta."

La Sinh nói."

Nữ thần cũng rất thích loại linh hồn tuổi trẻ lại có tiềm lực như này, nhưng..."

Vương Vi thở dài, nói: "Nếu như cậu ta thành công..."

"Công ty sẽ có thêm một Thẻ bài sư dự bị, Nữ thần sẽ hài lòng đối với sự tiếncử của ta, sẽ không trách phạt; đứa bé này cũng sẽ cám ơn ta."

La Sinh cười nói.Vương Vi nói: "Thì ra là thế, ngươi luôn tính toán không bỏ sót... vì sao lại thấtbại khi bắt giữ Lý Trường Tuyết?"

Nụ cười trên mặt La Sinh cứng lại.Hắn cúi đầu xuống, trầm giọng nói: "Đó là một chuyện rất kỳ quái, tới tận bâygiờ ta vẫn chưa nghĩ rõ ràng..."...Đêm tối.Liễu Bình đứng tại chỗ, quan sát cảnh tượng xung quanh.Đường đi quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, thậm chí còn có tường thành quenthuộc.Nơi này là Ám Vụ trấn.Không.Ám Vụ trấn đã hóa thành đống đổ nát.Tại sao có thể có một thị trấn giống như đúc Ám Vụ trấn cơ chứ?ố ấ ố ẫTrên đường phố, không có bất cứ ai, chỉ có một quán rượu cuối con đường vẫnsáng đèn.Liễu Bình ngẫm nghĩ, bước chân, đi tới cửa quán rượu.Đẩy cửa đi vào.Trong quán rượu này không có khách hàng, chỉ có Người bán rượu ngồi đằngsau quầy bar, đang rót một ly rượu."

Liễu Bình, cậu không nên tới."

Người bán rượu không ngẩng mặt lên, nói."

Tại sao?"

Liễu Bình vừa nói, vừa đi tới trước quầy bar."

Biểu hiện trong chiến đấu của cậu rất tốt, là một Người gác đêm xuất sắc,không nên hi vọng xa vời có thể vượt qua thử thách linh hồn, nó sẽ hủy hoạimọi thứ của cậu."

Người bán rượu nói.Liễu Bình bật cười, nói: "Trước kia được anh giúp đỡ, rất là biết ơn... thế nhưngta nhớ rằng anh đã chết."

Người bán rượu nói: "Đúng vậy, đáng lẽ ta phải trấn thủ tại Ám Vụ trấn tận batháng, thế nhưng ta thất bại."

Hắn ta lấy một xấp thẻ bài từ dưới quầy bar lên, cho Liễu Bình xem từng tấmthẻ bài một.Tấm thẻ thứ nhất là Đại pháp sư Karadu.Tấm thẻ thứ hai là Khu ma nhân Lão K.Tấm thẻ thứ ba là chiến sĩ trọng giáp Tề Luật/Tấm thẻ thứ tư là Thuẫn kỵ sĩ Alger....Tất cả Người gác đêm, thậm chí Trấn vệ binh, thợ mỏ, thợ rèn, thợ nấu rượu,gái lầu xanh,... toàn bộ trở thành thẻ bài xuất hiện trên quầy bar bằng gỗ tử đànrộng lớn.Bọn họ xếp thành từng hàng chỉnh tề, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Liễu Bình.Hóa ra tất cả mọi người đều là thẻ bài của Người bán rượu!Mí mắt Liễu Bình nhảy lên, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.Người bán rượu thở dài nói: "Ta có được tập thẻ bài hoàn mỹ như vậy, thếnhưng vẫn thất bại, hiện tại chỉ có đưa toàn bộ tiền đặt cược của ta cho Thầnlinh."

"Tiền đánh cược của anh là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thần linh chỉ hứng thú với một thứ duy nhất trên người chúng ta..."

Người bán rượu yên lặng quan sát Liễu Bình, nói ra hai chữ:"Linh hồn."

ễLiễu Bình hỏi:"Anh đã thua mất linh hồn, tại sao lại xuất hiện trước mặt ta?"

Người bán rượu cười tự giễu, nói: "Ta phụ trách lần thử thách này, nếu như cậuthua ta, như vậy cậu sẽ cũng như ta, đều là tài sản riêng của Nữ sĩ ThốngKhổ..."

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của nàng, dùng toàn bộ năng lựccủa bản thân để làm điều mà nàng ta muốn."

Liễu Bình không nói, ánh mắt chuyển về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Ngươi tiến vào thử thách linh hồn.][Bởi vì đây chính là nguyện vọng của ngươi, dựa theo khế ước linh hồn, từ giờtrở đi, mọi lực lượng siêu phàm của ngươi đều sẽ bị phong ấn, biến thành trạngthái không thể sử dụng.][Trong thử thách này, ngươi không thể sử dụng bất cứ vũ khí nào ngoài thẻ bài.][Thẻ bài là lực lượng duy nhất.]Liễu Bình chuyển ánh mắt đi.Mình chưa từng tiếp xúc tới tri thức về thẻ bài, càng không có kinh nghiệmdùng thẻ bài chiến đấu.Điều này thật đúng là...Cũng khá là hà khắc.Người bán rượu vỗ tay lên bàn.Những tấm thẻ bài kia lập tức bay trở về, xếp thành một chồng chỉnh tề trên bàntay của hắn ta."

Bắt đầu, Liễu Bình."

Người bán rượu rút một thẻ bài từ trong chồng bài ra, đặt lên trên mặt bàn.Trên thẻ bài vẽ một người đàn ông khôi ngô mặc trọng giáp, trên tay nắm chặtmột chiếc rìu dài hơn ba mét, nhìn về phía Liễu Bình."

Chiến sĩ trọng giáp Tề Luật, đây là tấm thẻ bài thứ nhất của ta, giờ tới lượt cậurút bài."

Người bán rượu nói.Liễu Bình khoanh tay, cau mày nói: "Ta rút bài?

Ta không phải là Thẻ bài sư,làm sao có thể rút bài?"

Người bán rượu nói: "Trong chiến đấu bình thường sẽ không phiền phức nhưvậy, thế nhưng nơi này lại là cuộc thử thách, ta có nghĩa vụ giải thích quy tắc cơbản: ""Mỗi một phút ta sẽ rút một tấm thẻ bài."

"Mỗi khi ta rút một tấm thẻ bài, cậu cũng có thể rút một tấm thẻ bài."

ễ ẳLiễu Bình nói: "Chẳng lẽ ta và anh dùng chung một bộ thẻ bài?"

"Không, cậu chỉ có thể rút ngẫu nhiên ra được thẻ bài bình thường nhất, cấp bậcthấp nhất mà thôi."

Người bán rượu lắc đầu nói."

Làm sao có thể rút?"

"Đưa tay, làm ra động tác rút bài."

"Như thế này sao?"

Liễu Bình thử đưa bàn tay vào hư không, làm động tác rút ra.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.Đây là một tấm thẻ bài thuần trắng, phía trên rỗng tuếch, không có cái gì cả.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Ngươi rút được thẻ bài: Bạch Bản.][Đây là một trong những tấm thẻ bài có cấp bậc thấp nhất, tác dụng của nó làbiểu hiện ra một phiến đá màu trắng.]Liễu Bình còn chưa đọc xong, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, tấm thẻ bài kia hóathành một phiến đá cao bằng nửa người, rơi xuống trong ngực hắn.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài "Chiến sĩ trọng giáp Tề Luật", rồi lại nhìn phiếnđá trong ngực mình, không nhịn được mà nói:"Ta chỉ có một phiến đá, như vậy nên đánh như thế nào?"

-------Chương 122: Làm cách nào để một quả trứng gà tạo thành tổn thương đối với Tề Luật?Người bán rượu lộ ra vẻ thương hại, nói: "Quy tắc của thử thách chính là nhưvậy, chính do cậu chọn, không trách được bất cứ kẻ nào."

"Có thể bắt tay giảng hòa không?

Có thế hòa không phân thắng bại hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Không có, nếu như cậu thua, linh hồn của cậu sẽ thuộc về Nữ thần ThốngKhổ."

Người bán rượu nói.Hắn ta vỗ tay đánh "bộp".Ầm!Tấm thẻ bài mà hắn ta rút ra cũng biến mất.Tề Luật mặc một bộ áo giáp hạng nặng, cầm rìu chiến trong tay, xuất hiện ở trênquầy bar."

Lại gặp mặt, Liễu Bình."

Tề Luật nói, nâng cao rìu chiến trong tay lên..."

Thuận tiện nói một câu, 50 giây sau, ta sẽ rút thêm một lá bài nữa."

Người bánrượu nói.Ầm!Rìu chiến chém mạnh ra một luồng sáng hình lưỡi búa, chém toàn bộ quán rượuthành hai nửa.Liễu Bình thấy tình huống không ổn, sớm đã chạy ra khỏi quán rượu, đi tới conđường đá vụn bên ngoài.Sau khi tăng lên tới Kim Đan, thân thể của hắn cũng đã được tăng lên trên diệnrộng, tốc độ lẫn lực lượng đều được tăng cao.Cũng may là như thế.Nếu không dựa theo cảnh tượng vừa rồi, hắn chưa chắc đã trốn thoát nổi.Tề Luật khiêng rìu chiến, nhẹ nhàng nhảy lên là đã tới đường phố bên ngoài.Anh ta nhìn chằm chằm vào phiến đá trước ngực Liễu Bình, nói:"Liễu Bình, cậu không thắng được chúng ta, từ bỏ đi."

Liễu Bình cười khổ nói: "Này, dù sao cũng sóng vai chiến đấu một lần, chẳng lẽcác ngươi không thể nhường ta sao?"

"Khó mà làm được, nếu Thần linh biết, chúng ta sẽ tiếp nhận thần phạt vĩnhhằng."

Tề Luật nói.Anh ta quơ rìu chiến vọt tới!ễ ế ố ắ ếLiễu Bình buông phiến đá xuống, cũng lao tới, trong nháy mắt tránh khỏi chiếcrìu của Tề Luật, lách người tới trước người của đối phương.Cả người hắn hóa thành tàn ảnh...Vai húc, cùi chỏ, bàn tay, đánh về phần thân trên, song chưởng hóa quyền...Quyền pháp võ đạo - Song Long Truy Sơn!Ầm!Tề Luật bị đánh bay ra ngoài khoảng chục mét, lại lảo đảo lùi lại phía sau thêmbảy tám mét, lúc này mới ổn định lại thân hình.Anh ta lắc đầu nói: "Vô dụng, lần thử thách này chỉ có thể dùng lực lượng củathẻ bài."

Liễu Bình nhìn chằm chằm tới, thấy được Tề Luật không bị thương chút nào,ngay cả áo giáp trên người cũng không một vết xước.Anh ta đang mặc một bộ giáp toàn thân!"

Bắt nạt người quá đáng..."

Liễu Bình lẩm bẩm, lùi về sau mấy bước, ôm chặt phiến đá kia, nói: "Lại tới."

"Cậu định dùng thứ này để đánh với ta?"

Tề Luật hỏi."

Đừng coi thường phiến đá này, phiến đá của ta cũng không bình thường."

LiễuBình nói."

Không bình thường như thế nào?"

Tề Luật quát khẽ, lần nữa lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình cũng không yếu thế, ôm phiến đá chờ đợi đối phương.Luận chiến đấu, mình sẽ không thua bất cứ kẻ nào!Hai người nhanh chóng tới gần.Liễu Bình xoay tròn, lại né được rìu chiến, cầm phiến đá kia giơ cao..."

Đây chính là Thuẫn kích thuật!"

Hắn quát lớn.Xoạt xoạt!Phiến đá còn không kịp đánh ra, đã không chịu nổi lực tay của Liễu Bình, bịhắn bóp chặt lấy, biến thành từng hòn đá nhỏ, rơi ào ào xuống dưới.Liễu Bình giơ cao hai tay rỗng tuếch, cứng lại tại chỗ.Tề Luật nắm chặt cơ hội trong nháy mắt này, dùng một quyền đập bay LiễuBình ra ngoài."

Thẻ bài cấp bậc thấp nhất, thế mà cậu lại định coi nó như lá chắn để dùng?Đáng tiếc thân pháp cùng chiêu thức của cậu."

Anh ta lắc đầu nói.Trong quán rượu.Người bán rượu nhìn đồng hồ treo tường.Một phút đã tới.Hắn ta vươn tay, rút một tấm thẻ bài từ trong chồng bài.Trên tấm thẻ bài này vẽ một thanh kiếm rapier dài nhỏ, nơi cuối cùng của taycầm kiếm, có khảm một viên hồng ngọc tản ra ánh lửa.Đây là một tấm thẻ bài trang bị."

Rìu chiến quá dài, Tề Luật chỉ có một người, dễ dàng bị tiếp cận... lần này tốt."

Người bán rượu nói, vứt thẻ bài ra ngoài.Ầm!Thẻ bài biến mất giữa không trung.Trên đường phố, rìu chiến trong tay Tề Luật biến thành một thanh kiếm rapier.Anh ta vung kiếm vài cái.Viên hồng ngọc được khảm tại tay cầm lập tức sáng lên.Trên trường kiếm hiện lên ngọn lửa cháy hừng hực."

Đứng dậy, Liễu Bình."

Tề Luật lạnh giọng nói.Khoảng ngoài trăm mét.Tường đổ bị đẩy ra.Liễu Bình đứng dậy, phun ra một ngụm bọt máu."

Kiếm trên tay anh không tệ, nói như vậy, tới một phút rồi sao?"

Liễu Bình vươn tay, rút thứ gì đó trong hư không...Một tấm thẻ bài bị rút ra.Trên tấm thẻ bài vẽ một con gà.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[Ngươi rút được thẻ bài: Gà mái.][Thẻ gia cầm.][Đây là một trong những thẻ bài cấp bậc thấp nhất, tác dụng của nó là dùng đểnấu nướng hoặc đẻ trứng.]Ầm!Thẻ bài biến mất.Trên tay Liễu Bình có thêm một con gà mái.Gà mái chuyển động đầu, nghiêng mặt,, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm về phíaLiễu Bình."..."

Liễu Bình."..."

Gà mái."

Khốn nạn!

Là tên Thần linh nào nghĩ ra được loại thử thách này!

Có giỏi đi racho ta!"

Liễu Bình tức điên kêu gào.Bỗng nhiên một luồng gió lạnh hổi tới...Tề Luật cầm kiếm nhảy lên thật cao, lao thẳng về phía Liễu Bình!Đâm tới!Ầm...Trên đường phố xuất hiện một cái hố sâu, đá vụn bay loạn, ngọn lửa bắn tungtóe khắp nơi.Liễu Bình không thấy.Tề Luật nhìn chăm chú về phía hố sâu do mình chém ra, thản nhiên nói: "LiễuBình, làm sao mà cậu chỉ né tránh khắp nơi vậy?

Thể hiện khí khái của bậc namnhi ra xem nào!"

Phía sau lưng anh ta.Trên đường phố cách nơi đó khoảng mấy chục mét, Liễu Bình mới vừa rơixuống đất.Hắn giơ gà mái lên, không nhịn được mà hét lên: "Không phải anh có thanhkiếm sao?

Thể hiện cái gì vậy?

Có gan thì đổi thành một con gà mái tới đánhvới ta đi!"

Lông mày Tề Luật nhíu lại, vung vẩy trường kiếm, lại vọt tới một lần nữa.Liễu Bình cầm gà né tránh.Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...Con gà mái này lại còn đẻ một quả trứng!Ý nghĩ Liễu Bình như điện, thừa dịp quả trứng này còn không rơi xuống, đã tómvào trong tay.Cơ hội!Cơ hội là đây chứ đâu!Vấn đề duy nhất của mình là không thể tạo thành tổn thương đối với Tề Luật.Mà quả trứng này...Do gà mái đẻ ra!Gà mái là một tấm thẻ bài.Dựa theo quy tắc thẻ bài, quả trứng này chính là một phần của gà mái, có thểtạo thành tổn thương đối với Tề Luật!Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề quan trọng nhất nữa thôi.Làm cách nào để một quả trứng gà tạo thành tổn thương đối với Tề Luật?ấ ếThân là Ma Chủ, thân là đệ tử của Quẻ thánh, thân là thiên hạ đệ nhất, quyếtkhông thể chết uất ức ở nơi này được!Liễu Bình đứng tại chỗ liều mạng suy nghĩ.Phải nghĩ ra được một cách, mình luôn luôn nghĩ ra được một loại phương thức..........-------Chương 123: "Không thể cùng tên sao?"

Không nghĩ ra được!Một quả trứng gà làm sao có thể đánh chết một Chiến sĩ trọng giáp chứ!Thật sự không có khả năng này!Tề Luật nhào tới, chém về phía cổ của Liễu Bình.Liễu Bình tránh đi đòn công kích của kiếm, một tay cầm gà một tay cầm trứnglùi về phía sau, thể hiện dáng vẻ công kích, trên mặt hiện lên vẻ kích động.Tề Luật đang định đuổi theo, thấy bộ dáng này của hắn thì lại đứng yên hồiphục khí tức bản thân, cuối cùng không nhịn được mà nói:"Cũng không cần thể hiện tư thế công kích chứ, cậu cảm thấy ta sẽ bị con gà kiađánh trúng?

Hay là bị quả trứng đập chết?"

Liễu Bình cứng người lại, kiên cường nói: "Không nên coi thường người khác,khốn kiếp, ta vẫn chưa ra tay chân chính đâu."

Một phút nữa lại tới.Trong quán rượu.Người bán rượu vươn tay, lại rút một tấm thẻ bài ra.Trên thẻ bài có vẽ một cô nương trang điểm lộng lẫy.Đây là một vị cô nương thanh lâu.Người bán rượu ngẫm nghĩ, đặt tấm thẻ bài này ở một bên, nói nhỏ: "Coi nhưcậu may mắn, Liễu Bình."

Phía ngoài, trên đường phố.Liễu Bình cũng cảm ứng được, nhét quả trứng gà vào túi, đưa tay vào hư khônglàm động tác rút.Một tấm thẻ bài bị hắn rút ra.Phút thứ ba.Liễu Bình rút được tấm thẻ thứ ba của mình.Trung tâm thẻ bài này vẽ ba trái tim màu đỏ, ở phía trên bên trái cùng góc dướibên phải có ký hiệu số 3.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:[Ngươi rút được thẻ bài: Ba cơ.][Thẻ vũ khí.][Trên ý nghĩa, nó có thuộc tính sắc bén, là một lá bài có thể dùng để chơi bài,còn có thể dùng để gọt hoa quả.]ấ ấ ấ ế[Nó là một trong những thẻ bài có cấp bậc thấp nhất, thế nhưng cũng là giaiđoạn ban đầu của tất cả thẻ bài.]Sắc bén!Liễu Bình rất mừng rỡ, kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay, thể hiện thức mở đầu.Tề Luật phía đối diện thấy vậy, dùng ngón tay gõ gõ chiến giáp trên người.Chiến giáp vang lên những tiếng kim loại trong trẻo."

Cậu cho rằng chỉ dựa vào một tấm thẻ nho nhỏ, là có thể cắt đứt chiến giáptrên người ta sao?"

Tề Luật cười nhạo nói."

Anh đoán xem."

Liễu Bình cũng bật cười.Hai người cùng phóng về phía đối phương.Tề Luật cẩn thận hơn trước nhiều, khi còn cách Liễu Bình rất xa, anh ta đã vẫykiếm trong tay, tạo thành từng luồng lửa sắc bén xuất hiện trong hư không.Liễu Bình xông tới, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu chạy về phương hướngkhác.Hắn tăng tốc độ, bóng người như điện chớp lao về phía quán rượu!Đúng vậy.Tiêu hao thời gian với Tề Luật ở nơi này là một chuyện không sáng suốt, dù saomỗi một phút Người bán rượu đều có thể rút một tấm thẻ ra.Nếu như Người bán rượu có thể rút được Đại pháp sư Karadu, Khu ma nhânLão K hoặc một thẻ bài chiến đấu khác, như vậy thì càng không thể chiến thắng.Thừa dịp Người bán rượu còn không kịp rút càng nhiều lá bài...Giết hắn ta!Liễu Bình vượt qua cửa sổ quán rượu, thân hình xoay tròn giữa không trung,tấm thẻ trong tay được ném mạnh ra ngoài.Xẹt...Lần này là hắn dùng toàn lực ra tay, tấm thẻ bài phát ra những tiếng xé gió bénnhọn, xoay tròn tạo thành một vòng cung."

Thông minh!"

Người bán rượu khen ngợi.Khi thẻ bài sắp tới phần gáy của hắn ta thì bỗng nhiên nổ tung thành từng mảnhgiấy nhỏ.Cùng lúc đó, Liễu Bình bị một luồng lực đẩy đánh bay ra ngoài, đập nát váchtường, lăn ra ngoài đường phố."

Phi, tại sao lại vậy?"

Liễu Bình nhanh chóng đứng dậy, hỏi với vẻ không camlòng."

Quên nói cho cậu biết... chỉ khi thẻ bài của ta không còn tồn tại trên trận nữa,cậu mới có thể ra tay với ta."

Người bán rượu nói.ầ"Không đúng, ta nhớ lần trước khi một đám người đi tới quán rượu, anh đã từngnói với ta, anh không phải là Thẻ bài sư cận chiến, vị kiếm tu kia mà tiếp cậnđược thì thật có thể giết anh."

Liễu Bình nói.Người bán rượu hơi kinh ngạc, cười nói: "Cậu còn nhớ rõ sao, đúng vậy, thếnhưng cuộc thử thách này lại không giống, chúng thần có quy định cậu phải giếtsạch thẻ bài trên sân đã, rồi mới có thể ***** ta."

Liễu Bình đang định nói chuyện, đã thấy Tề Luật giơ kiếm lao về phía mình!"

Đừng tới làm phiền ta!"

Hắn nghiêng người thoát khỏi một kiếm của Tề Luật, rồi đá bay anh ta ra ngoàimấy chục mét.Vẫn không thể làm đối phương bị thương.Mình có vô số thủ đoạn, cũng có thể đánh trúng đối phương vô số lần, thếnhưng lại không thể tạo thành tổn thương cho đối phương được!Loại cảm giác này thật sự làm người ta cảm thấy uất ức.Trong quán rượu, Người bán rượu vươn tay, lại rút một tấm thẻ bài khác.Phút thứ tư!Liễu Bình cũng định rút thêm một lá bài mới.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mặt hắn:[Không nên rút bài vội!]Liễu Bình ngừng động tác rút bài, âm thầm hỏi: "Vì sao?"

Lại có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Thời cơ đã tới!]"Thời cơ?

Ý là sao đây?"

Liễu Bình hỏi.Danh Sách còn chưa trả lời, Liễu Bình lại nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình vàDanh Sách khi trước.Đó là khi đám người được Người bán rượu phục sinh...Lúc ấy mình rất hâm mộ năng lực này.Sau khi Danh Sách phát hiện, chủ động hỏi mình:[Ngươi muốn trở thành Thẻ bài sư sao?"

Lúc ấy nó nói...[Tu vi của ngươi vẫn quá thấp, không thể thừa nhận lực lượng của linh, trừ khicó một ngày, ngươi thu được thời cơ trở thành Thẻ bài sư.]"Thời cơ là cái gì?"

Mình hỏi.[Ta vẫn chưa phát hiện ra, chờ ta phát hiện thì sẽ nói cho ngươi biết.] Danh Sáchnói.Đúng vậy!ằKhi đó, Danh Sách nói rằng thời cơ chưa tới!Liễu Bình nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Đúng là thời điểm này, ngươi phải biết chuyện về thẻ bài, như vậy mới khôngbị nô dịch.][Tình huống trước mắt rất khẩn cấp, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu nói thôi:][Bất cứ tồn tại nào, phía trên quy tắc đều có tên thật.][Cho dù là một bộ thẻ bài tạm thời, cấp bậc thấp nhất, chắp vá lung tung cũngcần ngươi đặt cho nó một cái tên.][Chỉ cần trong lòng ngươi xác định nó là đủ.][Một khi có tên thật, bộ bài sẽ dựa theo ý nghĩa của tên thật, chiến đấu giúpngươi.]Liễu Bình đọc nhanh.Đối với bộ bài, tên thật quan trọng như vậy sao?Cái này dễ thôi!Ngay lập tức, hắn âm thầm nói: "Bộ bài mà ta đang sử dụng này, tên thật của nólà: Ma Vương!

Nó là bộ bài Ma Vương!"

Một giây sau...Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Tên này hiện tại đã tồn tại.]Liễu Bình giật mình, hỏi: "Không thể cùng tên sao?"[Không được!

Tên thật chỉ có một, là có tính duy nhất.] Danh Sách nói.-------Chương 124: Lựa chọn tên thật!Liễu Bình nhìn về phía quán rượu.Người bán rượu ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Ầm...Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trên đường phố.Lão K!Hắn giơ súng máy trong tay lên...Bóng người Liễu Bình lóe lên, trốn trong một con hẻm nhỏ.Tạch tạch tạch tạch tạch!Bên ngoài truyền tới tiếng bắn phá của súng máy."

Liễu Bình!

Từ bỏ đi, một mình cậu không thể chống lại chúng ta đâu, chúng talà một bộ thẻ bài đầy đủ."

Lão K lớn tiếng nói."

Bộ bài của các anh là gì vậy, Lão K?"

Liễu Bình dựa vào tường, lớn tiếng hỏi."

Quê hương, bộ bài của ta có tên là Quê hương."

Người bán rượu nói tiếp.Nói tới tên thật của bộ bài, hắn ta có vẻ như rất hứng thú."

Lúc ban đầu, ta muốn dựa vào lực lượng của bản thân, giải cứu người trongtừng thế giới, đi theo ta cùng một chỗ thành lập nên một quê hương thuộc vềchính chúng ta, từ đó không bị chúng thần trêu đùa cùng nô dịch nữa..."

Ánh mắt Người bán rượu tản ra một tia sáng hừng hực, thế nhưng ngay sau đótia sáng này lại tối đi."

Đáng tiếc... ta thất bại."

Tạch tạch tạch tạch tạch!Súng máy ***** tia lửa, Lão K tiến vào hẻm nhỏ, lớn tiếng nói: "Lão đại, đừngnói nữa, Tề Luật, đuổi theo ta."

"Được!"

Tề Luật cầm kiếm cũng xuất hiện tại đầu hẻm.Lúc này.Liễu Bình đã rời khỏi con hẻm đó rồi.Trên một con đường khác.Tại góc đường.Trong một căn phòng.ễ ồ ầLiễu Bình ngồi trong một căn phòng không có ai, trầm tư suy nghĩ: "Bộ thẻ bàinày, tên gọi là Thiên hạ đệ nhất nhân thì sao?"

Một hàng chữ nhỏ hiện lên:[Tên này đã tồn tại.]"Vậy thì đổi thành: Chiến thần mạnh nhất."[Tên này đã tồn tại.]"Tên: Thần linh là cái thá gì."[Tên này đã tồn tại.]"Được rồi, để tên là: 'Ta thích ăn mỳ' cũng được."[Tên này đã tồn tại.]Liễu Bình bóp trán, không nhịn được mà hỏi: "Tại sao tên nào cũng đã có ngườidùng rồi?"[Bởi vì tên thật có tính chất duy nhất, tên thật của thẻ bài tới từ nguyện vọngchân thật nhất trong lòng ngươi, chỉ khi ngươi thật lòng đặt tên cho nó, nó mớicó thể tránh đi những cái tên khác, hoặc là thay thế tên thật của bộ bài khác.]Danh Sách nói."

Thẻ bài là dùng để chiến đấu, đúng không?"

Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thẻ bài là phương thức thể hiện lực lượng của hệ thần bí, có liên hệ thần bí vớipháp tắc Vận Mệnh, nó sẽ dựa theo tên thật của bộ bài để lựa chọn thẻ bài, từ đóhoàn thành nguyện vọng của ngươi.][Cần phải cẩn thận, tên thật của bộ bài sẽ trở thành một bộ phận trong vận mệnhcủa ngươi.]Liễu Bình đọc xong thì thở dài một hơi."

Bộ bài của Người bán rượu có tên là Quê hương... bởi vì hắn ta thật muốn xâydựng một quê hương."

"Muốn ta nói ra lời trong lòng... ta cảm thấy chiến đấu cùng chém giết đềukhông chút thú vị nào cả."

Hắn ngẫm nghĩ, tiếp tục nói lẩm bẩm:"Nếu như muốn nói thật, nhiều năm như vậy ta vẫn không phi thăng, là bởi vìcứ phi thăng theo từng bậc một như thế, làm nhân sinh không thể thấy đượcđiểm cuối cùng, thực sự là không thú vị chút nào cả."

"Tất cả mọi người khuyên ta cố gắng tu hành, cố gắng phi thăng, ngay cả sưphụ ta cũng muốn ta giữ vững tinh thần tu luyện."

"Thế nhưng..."

"Ta cần tinh thần đó làm gì?"

Ý ế ấ ấ ồ ẳ"Ý chí chiến đấu sục sôi sẽ làm cho ta cảm thấy hồi hộp căng thẳng, thực ra khibình tĩnh thì ta mới cảm thấy vui sướng nhất, thoải mái nhất."

"Còn có người khuyên ta không nên tham tiền."

"Thế nhưng khi dùng tiền có thể làm ta thoải mái, với lại tiền của ta đều do bảnthân ta tích lũy dần dần mà."

"Lúc đầu ta đã ẩn cư, trải qua cuộc sống rất bình thường, cũng rất vui vì điềuđó."

"Thế nhưng hiện tại, thế giới đã biến thành một vở kịch để cho Thần linh lựachọn nô lệ, sự vui vẻ của ta đã bị cắt đứt hoàn toàn."

Liễu Bình im lặng một giây, nói tiếp:"Thẻ bài của ta, nên cùng với ta, làm cho mọi thứ trở về quỹ đạo cũ."

"Nó không tồn tại chỉ vì chiến đấu, nó phải mang tới sự vui vẻ cho ta, nếu nhưcó thể mà nói, cũng sẽ mang tới vui vẻ cho những người khác."

"Như vậy mới không phụ ta đã dùng toàn lực chiến đấu, không phụ máu cùngmồ hôi cả đời của ta, còn có nước mắt nữa."

"Nó nên gọi là..."

"Bộ bài Hoan Nhạc (*)."(Hoan nhạc*: sung sướng, vui mừng, vui vẻ.)Sau khi hắn nói xong, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Tên thật đã sinh ra.][Bộ bài của ngươi có tên là Hoan Nhạc.][Từ nay về sau, bộ bài của ngươi sẽ dựa theo nguyện vọng của ngươi, ảnhhưởng thần bí với vận mệnh của ngươi, cũng đi theo ngươi cả đời này.][Trong lần thử thách này, thẻ bài tiếp nhận nguyện vọng 'Hoan Nhạc', sẽ xuấthiện trong bộ bài của ngươi.]Liễu Bình vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.Một tấm thẻ bài được hắn rút ra.Thẻ bài này có màu sắc rất rực rỡ, trên đó còn vẽ một thằng hề cười đùa vui vẻ.Liễu Bình vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.Một tấm thẻ bài được hắn rút ra.Đây là một tấm thẻ với màu sắc sặc sỡ, phía trên còn vẽ một thằng hề đang cườiđùa.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Bộ bài Hoan Nhạc.][Thẻ bài ban đầu.][Thẻ bài: Thằng hề.]ế[Thẻ nhân vật (hiếm).][Sau khi sử dụng tấm thẻ này, ngươi sẽ thu hoạch được trang phục thằng hề,cũng làm cho thẻ bài được rút sau đó biến thành đạo cụ chuyên môn dành chothằng hề.][Điều kiện kích hoạt đạo cụ chuyên môn: Ngươi cần phải chế tạo rắc rối, để ítnhất một vị tồn tại cảm nhận được sự vui vẻ, mới có thể chuyển hóa thẻ bàikhác.][Tiêu chuẩn sự vui vẻ: Xuất hiện các phương thức biểu hiện của sự vui vẻ nhưvỗ tay, dậm chân, khoa tay múa chân, phát ra tiếng cười,...][Đặc biệt thuyết minh: Thẻ bài này vốn dùng để mua vui cho chúng sinh, thếnhưng trong thời đại bị Vĩnh Dạ bao phủ, cũng không có người nào có thể cảmnhận được sự vui vẻ, bởi vậy nó đã bị xếp xó vô số năm, hiện tại đã biến thànhmột tấm thẻ bài bình thường nhất, cấp bậc thấp nhất.][Nó phù hợp với tên thật của bộ bài.]Liễu Bình nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài trong tay.Thằng hề đứng tại trung tâm, duy trì nụ cười vui vẻ, không nhúc nhích.Liễu Bình lẩm bẩm: "Không ai cảm nhận được sự vui vẻ, thật sao?"

Thằng hề vẫn bất động.Liễu Bình nói: "Chúng sinh rơi vào từng màn kịch hắc ám, chỉ vì cung cấp Thầnlinh lựa chọn nô lệ... ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào để thực hiệnsự vui vẻ đây?"

-------Chương 125: Lần đầu tiên lên sân khấuThẻ bài im ắng.Thằng hề lặng im bất động.Liễu Bình run lên một lúc, giật mình nói: "Ta quên mất, là người sử dụng, tamới thật sự là thằng hề."

Trên đường phố bên ngoài vang lên từng trận bắn phá của súng máy."

Cút ra đây, Liễu Bình!"

Giọng nói của Lão K vang lên.Liễu Bình thu hồi thẻ bài, đặt gà mái lên bàn, chuẩn bị rời phòng.Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, đi tới trước mặt gà mái."

Ngươi nguyện ý giúp ta một chút không?"

Hắn hỏi rất chân thành.Gà mái vẫn luôn yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn, lúc này lại lộ vẻ suy tư, chậmrãi xoay người lại.Nó giơ cái mông về phía Liễu Bình....Trên đường phố.Tề Luật cùng Lão K mỗi người một bên, tìm tòi dọc theo con đường này.Lão K cứ đi vậy, trên người bỗng nhiên xuất hiện một áo giáp quân sự chiếnthuật đầy đủ các loại đạn."

Ha, lão đại lại rút thẻ..."

Lão K bật cười."

Thời gian càng dài, chúng ta lại càng mạnh, còn có những Người gác đêm khácliên tục gia nhập với chúng ta, Liễu Bình cơ bản không thắng được."

Tề Luậtnói với vẻ tỉnh táo.Bỗng nhiên, một giọng nói từ trong một ngôi nhà bên đường truyền ra."

Anh nói hoàn toàn chính xác."

Là Liễu Bình!Lão K ném một viên lựu đạn ra.Ầm...Phòng ở bị nổ một mảng lớn, ầm vang sụp đổ."

Hắn không ở nơi này."

Tề Luật nói."

Chạy thật nhanh."

Lão K nói.ềCách nơi hai người không xa, sau một bức tường có truyền ra giọng nói củaLiễu Bình:"Ta thực không rõ... nếu thời gian càng dài, phần thắng của các anh lại càng lớn,vậy tại sao muốn đuổi giết ta đây?"

Lão K giơ súng máy lên, lại bị Tề Luật đè lại.Tề Luật nói lớn: "Cậu nói đúng, chúng ta không cần đuổi giết cậu như vậy, tốnthêm thời gian cũng có thể chiến thắng."

Lão K nhún vai nói: "Thế nhưng chúng ta cũng nên làm cái gì đó chứ."

Sau bức tường truyền tới giọng nói của Liễu Bình: "Hay là chúng ta tâm sự đi?Chờ các ngươi ra hết thì ta sẽ đầu hàng, sau đó mọi người cùng nhau phục vụcho Nữ sĩ Thống Khổ."

Lão K cùng Tề Luật nhìn nhau, cũng không biết nên xử lý ra sao.Trong quán rượu.Người bán rượu giật mình, nói: "Tiến vào tư thái phòng ngự, nói chuyện vớihắn, tranh thủ thêm chút thời gian cho ta..."

Nói xong, hắn ta lại rút một tấm thẻ bài ra.Trên tấm thẻ này có vẽ một kỵ sĩ cầm một lá chắn lớn trong tay.Người bán rượu ném thẻ bài ra ngoài...Ầm!Thuẫn kỵ sĩ Alger xuất hiện trước mặt Người bán rượu.Alger gật đầu với Người bán rượu, đi ra quán rượu, tiến về phía của Lão K cùngTề Luật.Người bán rượu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.55 giây nữa, rút thêm một tấm thẻ."

Ngay cả Thuẫn kỵ sĩ đều được ta rút ra...

Liễu Bình, chẳng mấy chốc thử tháchcủa cậu sẽ thất bại mà thôi."

Người bán rượu lẩm bẩm.Lão K cùng Tề Luật được Người bán rượu nhắc nhở, chỉ giữ vững tư thế phòngngự.Bọn họ nhìn thoáng qua bức tường trống trải..."

Liễu Bình, cậu muốn trò chuyện về chủ đề gì?"

Lão K nói lớn.Sau bức tường hoàn toàn im lặng."

Nếu như cậu thật muốn từ bỏ, vậy chúng ta cũng không phải không thể tròchuyện, dù sao mọi người đã từng là chiến hữu."

Tề Luật cũng nói.Vẫn không người nào lên tiếng.Chẳng lẽ chạy rồi?Lão K cùng Tề Luật nhìn nhau, đều cảm thấy rất nghi ngờ.ầ ắLúc này, Alger cũng chạy tới, cầm lá chắn trong tay ngăn trước mặt hai người.Lần này, phòng ngự càng thêm hoàn mỹ.Alger lớn tiếng nói: "Được rồi, Liễu Bình, mọi thứ nên kết thúc rồi, nếu như cậucòn muốn nói cái gì, hiện tại có thể nói với chúng ta."

Bỗng nhiên...Một bóng người nhảy lên bức tường, xuất hiện trước mặt bọn họ.Đó là một người kỳ quái.Trên mặt được đánh phấn tới trắng bệch, hốc mắt thâm đen, trên người mặc bộquần áo chú hề sặc sỡ, đi một đôi giày đầu nhọn.Người này chậm rãi ngồi trên bức tường, hai tay chống lấy gạch ngói, yên lặngnhìn lên bầu trời."

Liễu Bình?

Tại sao cậu lại biến thành như thế này?"

Tề Luật không nhịn đượcmà nói.Người kia nghe vậy thì mới chậm rãi cúi đầu nhìn ba người bên dưới."

Khi ta còn rất nhỏ, ta đã biết thế giới này cũng không hoàn mỹ."

Hắn cười mà không phát ra tiếng, đôi mắt thâm đen nâng lên gò má, nhìnthoáng qua giống như ác ma, lại lộ ra hàm răng chỉnh tề, trắng bóng."

Nói tới cũng rất buồn cười, khi ta sinh ra chính là một kẻ mù lòa cụt một tay, bịngười nhà ném xuống sông cho cá ăn, rõ ràng là sắp chết đuối, lại bị một lão giàlo chuyện bao đồng cứu lên, sau đó dạy ta một thân bản lĩnh..."

"Như vậy mới có duyên phận hôm nay, có thể gặp được các người ở đây."

"Các vị khán giả, mọi người không cần xấu hổ, cũng không cần trốn tránh ánhmắt của ta, trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn bị người khác coi như quái vật,sớm luyện được bản lĩnh không quan tâm tới ánh mắt của người khác, có thểbiểu diễn tài năng một cách bình thường."

Người kia nói xong, chậm rãi lôi ra bốn quả trứng gà."

Nhìn kỹ, đây là cảnh tượng mà cả đời các người cũng khó gặp được."

Hắn nói xong, lần lượt quăng từng quả trứng gà lên trên, hai tay liên tục đảo điđảo lại đón được trứng gà, rồi lại quăng lên lần nữa."..."

Tề Luật."..."

Lão K."..."

Alger."

Dù cậu có khuếch đại như thế nào đi nữa... rõ ràng đây chỉ là ảo thuật đơn giảnnhất mà."

Lão K không nhịn được mà nói.Người kia liếc nhìn hắn ta."

Đơn giản?

Không, đặc sắc sắp tới rồi."

Vừa dứt lời, động tác của hắn cũng biến đổi...ố ắ ếBốn quả trứng gà bị hắn ném mạnh ra ngoài, phát ra những tiếng xé gió."

Cẩn thận!"

Alger giơ tấm chắn lên đón đỡ bốn quả trứng gà kia.Chuyện kỳ diệu diễn ra.Bốn quả trứng gà trên không va chạm lẫn nhau một cái, ba quả trong đó đâmvào trên tấm chắn, một quả cuối cùng lại bay lên cao, vượt qua phòng ngự củaAlger, đập mạnh vào mặt của Alger.Bịch!Trứng gà vỡ vụn.Lòng đỏ lòng trắng trứng gà bắn tung tóe lên mặt Alger.Người kia loạng chà loạng choàng, cười lên như điên, suýt chút nữa thì rơi từtrên tường xuống.Hắn vừa cười vừa vỗ tay nói:"Một loại ảo thuật nho nhỏ mà thôi!

Nó cần kỹ xảo cực cao mới có thể hoànthành, có phải rất đặc sắc hay không?"

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi chế tạo một rắc rối.][Ngươi dùng phương thức vỗ tay cùng cười to để biểu thị mình vui vẻ cùngsung sướng.][Lần rút bài tiếp theo, thẻ bài của ngươi sẽ chuyển thành đạo cụ chuyên môndành cho thằng hề.]-------Chương 126: Ra bàiNgười kia vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.Đây là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất.[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Thẻ vật phẩm.][Nó là dấu hiệu của quà tặng, ngươi có thể tặng nó cho người nào đó, mang tớichút vui sướng cho người đó.]Ngay sau đó...Tất cả chữ nhỏ đều biến đổi...[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Bởi vì người sử dụng thẻ bài là thằng hề, thẻ bài này đã chuyển thành đạo cụchuyên môn của thằng hề.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Hoa tươi tán dương.][Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươicũng biết tác dụng của nó.]Ầm!Trên tay người kia lập tức xuất hiện một bó hoa tươi.Hắn ngơ ngác một lát, cẩn thận nâng hoa tươi, chậm rãi đứng dậy khỏi bứctường.Quá khó khăn.Cho tới giờ phút này, thử thách vốn không có chút phần thắng nào này cuốicùng cũng hiện ra một tia hi vọng."

Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Hắn hỏi."

Cái gì?

Ngươi lại định chơi trò xiếc gì?"

Lão K cảnh giác hỏi.Người kia nhếch miệng mỉm cười, nói nhỏ:"Đúng vậy, vẫn là trò xiếc."

"Nhưng dù cho là trò xiếc gì đi nữa, ta đều có thể đảm bảo với các ngươi, nóchắc chắn đều là buổi biểu diễn đặc sắc hơn so với bất cứ buổi biểu diễn nào màcác ngươi từng xem."

"Dù sao, ta chính là thằng hề tuyệt thế mà."

"Liễu Bình, cậu định làm cái gì?"

Lão K không nhịn được mà hỏi.Trên bức tường, người kia đứng dậy vỗ bụi trên người, nói: "Ta mới vừa nói rồimà, chúng ta chỉ cần tâm sự, chờ tới giờ thì ta sẽ đầu hàng."

ề ầ"Đúng vậy, cậu đã nói."

Tề Luật trầm giọng nói.Người kia chậm rãi leo xuống khỏi bức tường, cầm bó hoa tươi đi về phía bangười."

Đừng tới đây!"

Alger quát to một tiếng, dựng thẳng lá chắn.Lão K cũng giơ súng lên.Người kia khá bất đắc dĩ, đứng im tại chỗ, hái một vài bông trong bó hoa ra,nghĩ nghĩ, lại hái thêm mấy bông nữa.Hắn giơ mấy bông hoa trong tay, nói với vẻ nghiêm túc:"Ta muốn đưa mấy người vài bông hoa tươi để thể hiện sự xin lỗi."

"Dù sao ta mới nói đầu hàng, là lừa các người."

Lời còn chưa dứt.Mấy đóa hoa bỗng hóa thành dây lửa, lao vụt tới, đâm vào trên mặt lá chắn củaAlger.Từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên đường phố, tựa như tiệc pháo hoa,chiếu sáng bầu trời đêm tăm tối.Mấy quả pháo hoa đâm vào vách tường bốn phía cùng trên đường phố, lập tứcnổ thành từng hố nhỏ.Ma pháp hỏa diễm!Trong chớp mắt này, dù là Lão K hay Tề Luật, hoặc Alger đều bị trận pháo hoalong trọng này bao phủ, tới mức không thể phân biệt được cảnh tượng xungquanh."

Đều cẩn thận chút."

Có người quát."

Đương nhiên!"

Lão K, Tề Luật cùng Alger đồng thanh đáp.Còn chưa dứt lời, bọn họ bỗng phát hiện có gì đó không đúng.Thế nhưng đã chậm.Một bàn tay.Một bàn tay từ sau lưng vươn ra, cẩn thận cắm hoa tươi vào khe hở của mũ giápsắt mà Tề Luật đang đội.Ầm!Trong mũ sát nổ tung ra một luồng sáng, thân hình Tề Luật chấn động.Anh ta ngã xuống mặt đất."

Lừa đảo đáng chết!"

Lão K tức giận giơ súng lên, cũng không quay đầu lại nói: "Alger, yểm hộ ta bắtlấy hắn!"

Alger không trả lời.ầ ấ ầ ỗLão K quay đầu lại, thấy được trong miệng Alger đầy hoa tươi, đứng tại chỗkhông dám cử động.Người kia.Người kia vẫn nở nụ cười đứng bên người Alger, vỗ vai hắn ta, nói với vẻ vuisướng: "Lão K, ta nhớ rằng anh đã đưa tặng ta một cây súng lục, hiện tại tacũng có một thứ tặng cho anh, xin hãy nhìn xung quanh đi."

Lão K đề phòng mà nhìn hắn, đồng thời dùng khóe mắt liếc cảnh tượng xungquanh.Tại mặt đất xung quanh người mình có từng đóa hoa tươi xếp thành hình tròn."

Anh đã bị bao vây, Lão K."

Người kia cười đùa nói."

Đáng chết, Liễu Bình, ngươi..."

"Xuỵt!

Không nên cử động, chỉ cần các anh hơi động thôi, những đóa hoa nàysẽ nổ tung, giống như vừa rồi vậy."

Người kia bước từng bước về phía sau.Alger cùng Lão K cũng không dám cử động.Người kia thấy vậy, lúc này mới yên tâm xoay người, chạy về phía quán rượu."

Kỹ xảo chiến đấu của các anh quá kém, cứ ngoan ngoãn đứng tại chỗ đi."

Hắn nói mà cũng không quay đầu lại.Khóe mắt Lão K nhảy lên, chậm rãi giơ súng máy trên tay, đang định nhắmchuẩn người, đã thấy trên họng súng có một đóa hoa đang cắm vào đó."

Liễu Bình!"

Lão K bỗng quát lớn.Người kia dừng lại."

Ngươi cho rằng trói chân chúng ta coi như là thắng rồi sao?

Lão đại sẽ xử lýngươi!"

Lão K nói.Người kia im lặng một giây sau đó bật cười, giơ cổ tay lên làm ra vẻ như đangnhìn đồng hồ."

A, đã tới giờ."

Đường phố bên kia.Hoa tươi trong miệng Alger, hoa tươi xung quanh Lão K cùng đóa hoa trongnòng súng đồng thời sáng lên.Ầm!Pháo hoa tuyệt đẹp phóng lên tận trời, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Thời gian sắp đặt của Hoa tươi tán dương đã vượt quá hai mươi giây.][Thời gian tới.]ấ ắ ầ ổ[Tất cả hoa tươi bắt đầu nổ tung!]Sau khi hoa tươi bình thường trở thành đạo cụ chuyên môn cho thằng hề, vậymà biến thành lựu đạn ma pháp không thể lưu giữ lâu được!Gió mạnh thổi tới.Người kia vuốt tóc, nói nhỏ:"Cầm chân các người?

Không, vừa rồi là ta lừa các ngươi đó."

Ánh lửa bùng lên tận trời chiếu sáng bóng người của người này.Hắn dậm chân, ngửa đầu cười to thể hiện sự giễu cợt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi chế tạo một rắc rối.][Ngươi dùng phương thức dậm chân và cười to để thể hiện sự vui vẻ cùng sungsướng của bản thân.][Thẻ bài tiếp theo mà ngươi rút được sẽ chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môndành cho thằng hề.]Người kia bỗng ngưng cười."

Lũ nhóc ngây thơ."

Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía cuối con đường.Quán rượu.Hắn ngồi xuống trước mặt Người bán rượu."

Ban đầu ở Ám Vụ trấn, khi anh phục sinh mọi người thì ta đã cảm thấy rất kỳquái rồi, tại sao tất cả mọi người đều có thẻ bài để phòng ngừa, mà ta khôngcó... lúc đó ta còn cho rằng mình là người mới, cho nên vẫn chưa đạt được tiêuchuẩn để phục sinh."

Hắn nói."

Hiện tại đã biết rõ rồi sao?

Bởi vì cậu không phải thẻ bài của ta."

Người bánrượu nói."

Đúng, hiện tại ta đã biết điều này, thế nhưng phải làm như thế nào mới có thểđể một người trở thành nô lệ của mình... phi nói nhầm, là trở thành thẻ bài củamình."

Hắn hỏi."*****ên, đối phương phải cam tâm tình nguyện, sau đó còn phải thông quamột loại thử thách giống như hiện tại, cuối cùng cần Thần linh tặng cho ngươimột tấm thẻ bài chuyên môn dùng để nô dịch kẻ khác... các Thần linh am hiểucách nô dịch kẻ khác."

Người bán rượu nói."

Thì ra là thế."

-------Chương 127: Liễu Bình?

Hay là thằng hề?Hắn vừa nói xong, nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi biết được bí mật biến chúng sinh thành thẻ bài.][Điểm diễn của ngươi tăng lên.][Điểm diễn trước mắt: 6/10.]Lúc này, trên tường truyền tới từng đợt tiếng động.Tí tách.Tí tách.Keng!Đồng hồ đi qua một phút.Người bán rượu lập tức đưa tay rút một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ một xe vận tải việt dã cỡ lớn, bên trong chứa rất nhiều loạivật liệu."

Chiếc xe này... chuẩn bị vì tương lai trốn vào trong hoang dã, đáng tiếc..."

Người bán rượu thở dài một hơi, đặt thẻ bài ở một bên, lại nhìn chằm chằm vàongười đối diện."

Là tấm thẻ bài thằng hề sao?

Nó là một tấm thẻ bài rất ít được lưu ý, chưa từngcó người nào lựa chọn nó cả."

"Vì sao?"

"Bởi vì mỗi một Thẻ bài sư đều là tồn tại vượt trên chúng sinh, cao quý lại cótôn nghiêm, tuyệt đối không đóng giả làm thằng hề mua vui cho chúng sinh."

Người kia nhếch miệng mỉm cười: "Tôn nghiêm?

Có vẻ như anh đã quên đi thờiđại hiện tại là như thế nào, cũng quên mất anh đã là nô lệ của Nữ thần ThốngKhổ."

"Ta đúng là đã thất bại..."

Người bán rượu nói: "Như vậy cậu thì sao?

LiễuBình, chẳng lẽ cậu còn cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi sự khống chế củanhững Thần linh kia sao?"

"Chạy thoát?"

Người kia lộ ra vẻ kinh ngạc.Người bán rượu lắc đầu nói: "Đừng giả bộ, Thẻ bài sư là cơ hội duy nhất thuhoạch được tự do."

"Anh lại nhắc nhở ta, vừa rồi ta đã quên rút bài."

Người kia đưa tay vào hư không rút một thẻ bài ra, lại dùng hai tay che lại,không nhìn.ắ ằ ằHắn chỉ nhìn chằm chằm Người bán rượu, nói: "Anh hoàn toàn tính sai, Ngườibán rượu."

"Ta sai nơi nào?"

Người bán rượu hỏi."

Anh quá đề cao bản thân, cũng quá coi trọng ta, trên thực tế, trong dòng lũ thờiđại, cả anh lẫn ta đều chỉ là sâu kiến nhỏ bé, cơ bản là không có nơi nào có thểtrốn thoát."

Người bán rượu im lặng một giây, nói: "Thời đại đáng chết này...

Nếu như ngaycả trốn đều không thể trốn được, vậy chúng ta còn có cơ hội nào để giãy giụahay không?"

Người kia lắc đầu nói: "Đầu óc của anh hoàn toàn bị cháy khét cả rồi, Ngườibán rượu, thực ra đây là một thời đại nô dịch cùng bị nô dịch, làm người tốt sẽkhông có kết quả tốt..."

Hắn nghiêng người về phía trước, nói nhỏ bên tai Người bán rượu: "Cho nên,chúng ta cần làm cho những Thần linh kia nếm thử cảm giác bị nô dịch là nhưthế nào."

Người bán rượu mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin.Tí tách.Tí tách.Keng!Một phút tới!Người bán rượu lấy lại tinh thần, rút một tấm thẻ bài khác ra.Người kia cũng rút thêm một tấm thẻ bài, lại lật úp nó đặt lên bàn.Người bán rượu bỗng bật cười, giơ tấm thẻ trong tay cho đối phương xem.Trên thẻ bài có vẽ một bia mộ, bầu trời có ánh sáng thần thánh hạ xuống, chiếulên bia mộ."

Liễu Bình, đây là một tấm thẻ phục sinh mạnh nhất mà ta có, nó có thể phụcsinh ba người vừa tử trận... cậu sẽ thua."

Người bán rượu nói.Người kia dùng ngón tay chỉ về phía hai tấm thẻ bài đang nằm úp trên bàn, nóinhỏ: "Ta còn có hai tấm thẻ bài còn chưa mở, thế nhưng ta không muốn chiếnđấu tiếp với anh, ta có một đề nghị nho nhỏ."

"Cái gì?"

Người bán rượu hỏi."

Thực ra thử thách này cũng không có Thần linh chủ trì...

Thần linh còn đangbận đánh lẫn nhau, cơ bản không để ý tới những con tôm tép như chúng ta, haylà anh nhường tôi chiến thắng?

Ta sẽ dành cho anh tiền công đầy đủ."

"Điều này không có ý nghĩa gì cả, ta đã là nô lệ của Nữ thần Thống Khổ, nhữngthứ mà cậu cho ta đều thuộc về nàng."

Người bán rượu lắc đầu nói."

Thế nhưng nếu như ta đưa ra một số tiền lớn, mua lại anh từ trong tay của nàngthì sao?"

Người kia hỏi.Người bán rượu dừng lại, một lúc lâu mới nói:"Chỉ dựa vào cậu thôi sao?"

Người kia chỉ vào hai lá bài trên mặt bàn, nói: "Không ai biết được lá bài của ta,anh, ta, Thần linh, tất cả mọi người đều không biết, cho nên trên người của ta cókhả năng vô hạn, mà anh..."

Hắn chỉ vào lá bài phục sinh trên tay Người bán rượu, cười nhạo:"Quê hương?

Đặt tên bộ bài của mình như vậy, các Thần linh đều biết được anhđang suy nghĩ gì, muốn xử lý anh thực sự quá đơn giản."

"Bộ bài của cậu tên là gì?"

Người bán rượu hỏi.Người kia ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Hoan Nhạc!"

"Vui vẻ à...

Không phải thằng hề là để mua vui cho chúng sinh sao?"

"Ta cũng là chúng sinh."

Người kia nhấn lên hai thẻ bài, nhìn chằm chằm Người bán rượu, nói: "Anh cócan đảm xây dựng lên một quê hương, tại sao lại không có can đảm nhường tachứ?"

"Thế nhưng tại sao cậu lại không nghĩ cách chiến thắng ta?"

Người bán rượuhỏi."

Bởi vì anh đã chứng minh bản thân nguyện ý chống lại Thần linh, cứ như vậy,mới đáng giá ta dùng tiền để mua lại anh, điều này quan trọng hơn cả việc tagiết được anh một lần."

Người kia nói.Người bán rượu trở nên trầm tư.Tí tách.Tí tách.Keng!Lại một phút nữa trôi qua!Người bán rượu vươn tay rút bài.Người kia nói: "Là vĩnh viễn trở thành nô lệ của Nữ thần Thống Khổ, hay là tạora một tia hi vọng cho chính bản thân mình, tương lai được ta giải cứu... anh cầntự quyết định."

Bàn tay Người bán rượu cứng lại.Người kia lại rút một tấm thẻ bài ra, vẫn không nhìn, đặt úp nó xuống mặt bàn.Hắn nhìn chằm chằm Người bán rượu.Người bán rượu cúi đầu xuống, yên lặng suy nghĩ.Thời gian dần dần trôi qua.Đồng hồ trên tường lại vang lên lần nữa.Người kia lại rút ra một tấm thẻ bài, úp lên mặt bàn.ắ ốHiện tại hắn đã có bốn thẻ bài không rõ."

Nhanh chút đi, mặc dù đàn ông không thể nhanh được, thế nhưng cũng đừnglằng nhà lằng nhằng."

Người kia gác chéo chân, nói với vẻ tùy ý.Người bán rượu thở dài, thả thẻ bài trong tay ra, nói: "Giết ta."

Người kia bật cười, lật một thẻ bài từ trên bàn ra.Trên thẻ bài có vẽ một chiếc quải trượng cong vẹo.Ầm!Thẻ bài hóa thành quải trượng, rơi vào trong tay người kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt người này:[Thẻ bài này đã chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn dành cho thằng hề.]Người kia dùng sức kéo ra, rút một thanh kiếm mỏng từ trong quải trượng rangoài.Hắn đứng dậy, một tay cầm kiếm, một tay vươn ra nắm chặt tay Người bánrượu."

Chúc mừng anh gia nhập vào phe bên này, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ muađược anh từ tay Nữ thần, làm cho anh lại sống giống người một lần nữa."

Hắnnghiêm túc nói."

Chỉ hi vọng là vậy... vậy ta nên gọi cậu là gì đây?

Liễu Bình?

Hay là thằnghề?"

Người bán rượu nói."

Đều được, khi ta ăn mặc như vậy, anh có thể gọi ta là Thằng hề, gọi Liễu Bìnhsẽ phá hủy không khí."

Người kia mỉm cười, thanh kiếm trong tay đâm ra!-------Chương 128: Ngục linhẦm!Khi Người bán rượu trúng kiếm, cả người hóa thành một tấm thẻ bài.Xung quanh tấm thẻ này có rất nhiều hoa văn xích sắt, có vẻ như là để biểu thịcông khai thân phận nô lệ của hắn ta.Hư không nứt ra, thẻ bài bay vào trong, biến mất không thấy gì nữa.Toàn bộ Ám Vụ trấn khôi phục lại sự tĩnh lặng.Thử thách, kết thúc.Người kia lại ngồi trở lại quầy bar, đưa tay rót cho mình một chén rượu."

Giống như người sắp chết chìm, liều mạng muốn bắt lấy một cây rơm rạ cuốicùng..."

"Chậc, không biết Thần linh có như vậy hay không, thật sự làm người ta chờmong mà."

Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu trong tay....Trước quầy bar.Thằng hề đặt nhẹ chén rượu xuống, dùng tay đè lên ngực, nhẹ nhàng kéo lại.Một tấm thẻ bài từ trên người hắn rơi rra, mà trang phục trên người lẫn lớptrang điểm của hắn đều biến mất, khôi phục bộ dáng ban đầu của Liễu Bình.Hắn cúi đầu quan sát thẻ bài trong tay.Đây là một tấm thẻ có màu sắc sặc sỡ, phía trên có vẽ một thằng hề cười đùa."...

Thú vị."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Bỗng nhiên, nơi hẻo lánh trong quầy rượu truyền tới từng đợt tiếng vỗ tay.Liễu Bình bỗng thu tay lại, thấy được một bóng đen ngồi tại góc trên hàng ghếdài.Đó là một người mặc áo choàng màu xám đậm.Khuôn mặt lẫn thân hình của hắn ta được giấu dưới lớp áo choàng rộng lớn,không thể thấy rõ."

Cám ơn ngươi, người sắm vai thằng hề."

"Trong dòng thời gian dài dằng dặc, ta thấy qua vô số chiến đấu kinh khủng, thếnhưng chiến đấu mà có tính thưởng thức như ngươi lại là cực kỳ hiếm thấy."

Giọng nói của hắn ta rất khàn khàn, trong giọng nói ẩn chứa sự khen ngợi."

Ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi.ể ồ"Ngươi có thể gọi ta là Ngục Linh, ta chờ đợi ở đây đã lâu."

Tồn tại dưới áochoàng nói.Liễu Bình đang định nói chuyện, đã thấy trên đỉnh đầu người này có hai hàngchữ nhỏ:[Linh của Vô Tận Ngục Trụ.][Người chỉ dẫn của Thẻ bài sư, nó sẽ hỗ trợ ngươi hoàn thành một bước cuốicùng.]Hóa ra là tồn tại như vậy.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Nếu như thật sự đã mang tới cho ngươi sự vui vẻ,vậy đó chính là vinh hạnh của ta."

"Rất tốt, rất tốt, ngươi không phải là loại ngu xuẩn chỉ biết phát huy bạo lực màhoàn toàn không hiểu nghệ thuật của bạo lực là thế nào."

Ngục Linh nói, bước từng bước tới trước mặt Liễu Bình.Nó đưa tay vỗ nhẹ quầy bar.Ngay sau đó, từng tấm thẻ bài hoàn chỉnh xuất hiện trên quầy bar.Bọn chúng duy trì trạng thái úp, làm cho người khác không thể nhìn ra manhmối gì cả.Thẻ thằng hề trong tay Liễu Bình cũng bay ra ngoài, rơi vào trên quầy bar, duytrì đội ngũ chỉnh tề cùng với những thẻ bài khác."

Để chúng ta cùng nhìn lại những thẻ bài mà ngươi đã sử dụng trong chiến đấuvừa rồi nào..."

Ngục Linh làm ra một thủ thế.Từng tấm thẻ bài theo thứ tự lật ra, hiện ra trước mặt Liễu Bình.Thẻ bài: Bạch bản.Thẻ bài: Gà mái.Thẻ bài: Ba cơ.Thẻ bài: Thằng hề.Thẻ bài: Hoa tươi.Thẻ bài: Quải trượng.Cùng với...Ba tấm thẻ bài hoàn toàn trống rỗng."

Thẻ bài mà Thẻ bài sư có thể rút ra là dựa vào độ mạnh yếu của linh hồn quyếtđịnh, ngươi đi theo con đường của văn minh tu hành, hiện tại cảnh giới củangươi là Kim Đan, cho nên số thẻ bài mà ngươi có thể rút ra chính là..."

"Sáu tấm thẻ."

ố ế ể"Vượt qua con số này, những thẻ bài tiếp theo ngươi chỉ có thể rút ra thẻ bàitrống không."

Ngục Linh chỉ vào ba tấm thẻ trống kia.Ngục Linh lựa chọn "Thẻ bài: Quải trượng" ra ngoài, đặt cùng một chỗ với batấm thẻ trống kia.Tất cả bốn thẻ bài.Chính là bốn thẻ bài do thằng hề rút ra trong quán rượu."

Chính là mấy tấm thẻ này."

Ngục Linh nói với giọng khen ngợi."

Thằng hề tiên sinh, trong quá trình ngươi đi về phía quán rượu và quá trình nóichuyện với Người bán rượu, chỉ kích hoạt một lần 'biểu diễn', nói cách khác,ngươi ý thức được cực hạn của mình."

Ngục Linh nói tiếp: "Điểm nguy hiểm nhất trong trận thử thách lần này, chính làngươi chỉ còn lại một tấm thẻ bài cuối cùng có thể sử dụng, về sau chỉ có thể rútra thẻ bài trống mà thôi."

"Cho nên ngươi không ra tay với Người bán rượu ngay lập tức, mà là úp từngtấm thẻ bài lên mặt bàn..."

"Ngươi bắt đầu nói chuyện với Người bán rượu, mê hoặc hắn ta từ bỏ chiếnđấu; theo từng tấm thẻ bài mà ngươi rút được được úp lên mặt bàn, áp lực màhắn ta phải chịu sẽ càng ngày càng tăng lên."

Ngục Linh mỉm cười, nói: "Trên thực tế, bốn thẻ bài mà ngươi rút ra thì ba tấmlà rỗng, chỉ có một tấm có thể sử dụng."

"Sau khi ngươi đi vào quán rượu, cũng không 'biểu diễn' thêm lần nào nữa, cứnhư vậy, sự thật thì có ba thẻ bài đều không thể hóa thành vũ khí của thằng hềngay lập tức."

"Thế nhưng Người bán rượu lại không chú ý tới điều này, lực chú ý của hắn tavẫn luôn bị lời nói của ngươi hấp dẫn..."

"Lúc đầu, hắn ta có cơ hội rất lớn có thể chiến thắng ngươi, thế nhưng lại bịngươi thuyết phục, cuối cùng còn gia nhập vào ngươi."

Ngục Linh chỉ vào tấm thẻ bài vẽ quải trượng."

Tấm thẻ bài cuối cùng, thắng được trận đánh cược này."

"Đúng là một trận đấu khá đặc sắc."

Ngục Linh vỗ tay nói.Liễu Bình nói: "Rất vinh hạnh được ngài khen ngợi, thế nhưng ta đoán ngài tớinơi đây, không chỉ muốn nói với ta những thứ này thôi chứ."

"Đương nhiên."

Ngục Linh niệm lên một đoạn chú ngữ tối nghĩa.Trên quầy bar, tất cả thẻ bài lại được úp lại như cũ, mặt sau hướng lên.ễ ắ ếNgay sau đó, cảm giác nào đó hiện lên trong lòng Liễu Bình, làm cho hắn biếtmình nên làm cái gì.Hoàn thành thử thách, tương đương với việc vượt qua quy tắc do chúng thần đặtra.Hắn có thể lựa chọn một tấm thẻ bài mà hắn vừa sử dụng trong chiến đấu để sửdụng.Còn cần chọn nữa sao?Liễu Bình vươn tay, cầm tấm thẻ thằng hề lên.Vù vù...Trong nháy mắt, những thẻ bài khác đều biến mất sạch sẽ.Chỉ còn lại tấm thẻ Thằng hề vẫn ở lại trên tay hắn.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trong hư không:[Ngươi vượt qua được thử thách, chính thức có được tư cách trở thành Thẻ bàisư.][Sau đó là một bước cuối cùng.][Ngươi phải đạt được sự chỉ dẫn của Ngục Linh, lấy được một tấm thẻ bàichuyên môn dùng để nô dịch chúng sinh cùng vạn vật.]Xung quanh dần dần xuất hiện một luồng gợn sóng dị dạng.Toàn bộ thế giới bị màu xám bao phủ, giống như đã mất đi màu sắc vậy."

Đi hoang dã, ta chờ ngươi ở nơi đó."

Ngục Linh nói xong, biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình cảm giác được điều gì đó, cất tấm thẻ Thằng hề đi, đứng dậy đi rangoài quán rượu.-------Chương 129: Thị thầnHắn đứng trên đường phố, nhìn về phía hoang dã bên ngoài thị trấn."

Là ở đó sao?"

Trong hoang dã vô tận, có một tòa tháp nhọn hùng vĩ hắc ám.Toàn bộ thế giới chỉ còn lại màu xám, chỉ còn lại ánh lửa màu đỏ thẫm làm chongười ta sợ hãi bên trên đỉnh tòa tháp nhọn kia.Liễu Bình nhẹ nhàng giậm chân, bay về phía tòa tháp nhọn kia.Chỉ một lát sau...Hắn đã đi tới phía dưới tháp nhọn.Toàn thân tòa tháp này không biết do loại kim loại nào đúc thành, kín đáo chặtchẽ, không có bất cứ cánh cửa cùng cửa sổ nào cả.Bên ngoài tháp nhọn, giăng đầy xiềng xích màu đen.Mỗi một bộ xiềng xích cũng không phải không có gì cả.Có vô số tồn tại muôn hình muôn vẻ bị xiềng xích trói lại, thân thể áp sát vàovách tường bên ngoài tháp nhọn, không thể nhúc nhích chút nào cả.Liễu Bình đi tới trước mặt một nhân loại bị xiềng xích trói chặt, quan sát mộtcách tỉ mỉ.Người kia không có chút sức sống nào cả, giống như đã chết đi vậy.Khi Liễu Bình tới gần, người kia bỗng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn qua."

Người sống... không, là Thẻ bài sư!"

Hắn ta liều mạng giãy dụa cơ thể gầy như que củi của mình, vừa khẩn cầu:"Cứu ta!

Để ta làm nô lệ của ngươi, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngươi,cầu xin ngươi đó!"

Liễu Bình nhìn hắn ta, hỏi: "Tại sao ngươi lại bị nhốt ở nơi đây?"

Người kia vội vàng nói: "Nhanh, không có thời gian, ta chính là tồn tại mạnhmẽ tại thời đại trong quá khứ, van cầu ngươi, hãy cho ta trở thành thẻ bài củangươi!

Ta có thể giết sạch bất cứ kẻ nào dám xúc phạm ngươi!"

Liễu Bình hỏi: "Nếu ngươi đã mạnh như vậy, là ai đã nhốt ngươi vào nơi này?"

Người kia còn định nói chuyện, bỗng nhiên...Trên toàn bộ tháp nhọn, vô số tồn tại cùng phát ra tiếng kêu rên, âm thanh vangvọng khắp nơi.Lời nói của người này bị vô số tiếng hét che đi, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ vộivàng cùng ý cầu xin, có vẻ như đang định nói tiếp, thế nhưng ngay sau đó lạiphát ra những tiếng kêu rên đau đớn.Cả tòa tháp nhọn dần dần từ hắc ám biến thành màu đỏ thẫm.ấKhí tức cực nóng từ mặt ngoài tháp nhọn lan ra ngoài, làm cho mặt đất xungquanh cũng dần dần hóa thành dung nham.Liễu Bình không khỏi lùi về sau mấy bước.Những tồn tại bị xích lại trên tháp nhọn đều thét lên những tiếng đau đớn.Bên ngoài cơ thể bọn họ như da lông thịt nội tạng dần dần bị đốt sạch, chỉ cònlại bộ khung xương, thế nhưng vẫn không ngăn được miệng há lớn, giống nhưvẫn đang hét lên đau đớn vậy.Một lúc lâu sau...Tháp nhọn dần dần biến thành màu đen kịt.Những tồn tại khi nãy kêu rên đều biến thành khung xương đen kịt, bị xiềngxích xích bên ngoài tháp nhọn, tạm thời không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.Hoàn toàn im ắng.Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên:"Đây cũng không phải là ngọn lửa cùng dung nham bình thường, mà là Ngụchỏa trong truyền thuyết, nó có thể mang tới sự tra tấn lẫn đau đớn cho cơ thể vàlinh hồn vượt quá tưởng tượng."

Tháp Linh, nó đứng cách đó không xa, yên lặng quan sát Liễu Bình.Liễu Bình hỏi: "Những tồn tại bị trói trên tháp kia, bọn họ mắc tội gì sao?"

"Ngươi không nên thương hại bọn chúng, bởi vì bọn chúng đều từng là thủphạm hủy diệt thế gới, bởi vậy mới bị trói tại đây, hưởng thụ tra tấn vĩnh hằngtrong Luyện Ngục."

"Hủy diệt thế giới?

Ta vẫn cho rằng... là Thần linh đã đưa thế giới chúng ta vàotrong Vĩnh Dạ chứ."

Liễu Bình thẳng thắn nói."

Những Thần linh mà ngươi biết, bọn chúng cũng không có trách nhiệm khi thếgiới bị hủy diệt."

"Vậy, những tồn tại trên tháp nhọn mới cần chịu trách nhiệm sao?"

"Đúng, chỉ có đám chúng sinh ngu xuẩn cùng ngạo mạn này mới là kẻ có tội...bọn chúng phá hủy thế giới, giết hại đồng loại, tàn sát sinh linh... bọn chúngkhông kiêng nể gì cả, ngay cả Thần linh cũng phải tặc lưỡi."

Tháp Linh nói."

Vậy Thần linh thì sao?

Thần linh không làm cái gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Thần linh chỉ dẫn dắt thế giới cùng chúng sinh sau khi chết tiến vào Vĩnh Dạ...thân là Thẻ bài sư, chắc hẳn ngươi cũng đã từng chứng kiến thiên trụy, cũng đãthấy được vở kịch hắc ám của Thần linh rồi chứ."

Tháp Linh nói.Liễu Bình thở dài, nói: "Cho nên khi chúng ta còn sống, Thần linh chỉ thờ ơkhông quan tâm, tới tận khi chúng ta chết đi, bọn chúng mới tới thu hoạch mọithứ của chúng ta."

Im lặng mấy giây.Giọng nói trầm thấp của Tháp Linh mới vang lên trong đêm tối:ấ ố"Mọi thứ có nguyên nhân, tất có quả, các phàm nhân, các ngươi chỉ sống trongkhoảnh khắc, trước sau đều là đêm tối vĩnh hằng, mà Vĩnh Dạ này lại là bữa tiệclớn của Thần linh."

"Được rồi, nói chuyện phiếm tới đây là ngừng, chúng ta cần phải hoàn thànhmột bước cuối cùng, sau đó ngươi sẽ trở thành một Thẻ bài sư."

Ngục Linh nói."

Cần làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện tại ta sẽ triệu hoán Thị tòng thần cho ngươi."

Ngục Linh nói."

Thị tòng thần?"

"Đúng, cũng gọi là Thị thần - Thị thần trời sinh có năng lực nô dịch chúng sinh,có thể giúp đỡ ngươi biến người thần phục trở thành thẻ bài."

"...

Ta còn tưởng Thị thần là một loại Thần linh."

"Không, Thẻ bài sư mới là Thần linh dự bị, bởi vì Thẻ bài sư đạt được chúngthần lẫn quy tắc công nhận, đã thoát khỏi giai tầng dân chúng bình thường... chỉlà có cực ít Thẻ bài sư có thể chân chính leo lên Thần vị."

Ngục Linh nói, rút một quyển sách có bìa màu đen từ trong hư không rra."

Tới đi, nói ra điều kiện của ngươi, ta sẽ triệu hoán mấy vị Thị thần tới đây giúpngươi, các ngươi sẽ lựa chọn lẫn nhau."

"Ta cần đưa ra một vài yêu cầu đối với Thị thần trước sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, lựa chọn Thị thần là một chuyện rất quan trọng, khi ngươi trưởng thànhthì Thị thần cũng trưởng thành theo, cho nên xin ngươi hãy thận trọng."

Liễu Bình trầm ngâm một lát, nói: "Trước lúc này, ta muốn biết Thị thần là tồntại như thế nào."

Ngục Linh nói: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết tin tức cơ bản nhất mà thôi."

"Một bộ phận Thị thần tới từ những tồn tại có thiên phú này, bọn họ có lẽ đãtừng là chúng sinh cực kỳ đặc biệt, có lẽ đã từng là Thần Ma thời đại cũ, có lẽ làLinh cổ xưa hoặc cũng có thể là những tồn tại mà ngay cả ta cũng không biếtthân phận..."

"Những tồn tại này đều đã chết rồi, với lại bọn chúng đều có thiếu hụt, bởi vậymà chúng không thể có được tư cách trở thành Thẻ bài sư, chỉ có thể trở thànhThị thần thì mới có thể tiếp tục mạnh lên."

"Bắt đầu đi, nói ra yêu cầu của ngươi đối với Thị thần, ta sẽ lựa chọn một vàingười tới đây."

-------Chương 130: "Ngươi sẽ hối hận."

Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta muốn những tồn tại vốn không cam tâmtrở thành Thị thần nhất tới nơi này."

Ngục Linh bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại đưa ra một điều kiện như vậy?"

Liễu Bình nói: "Không cam tâm là một loại khí chất quý giá, đặc biệt là sau khitử vong, trở thành Thị thần vẫn không cam tâm như vậy..."

"Loại khí chất này đã chứng minh chủ nhân của nó vốn cực kỳ xuất sắc, nhữngtồn tại xuất sắc tới như vậy mới có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân của ta,nếu không Thị thần bình thường không thể tiến bước theo ta được."

Liễu Bìnhnói."

Ngươi chưa từng trở thành Thẻ bài sư, vì sao lại cảm thấy Thị thần không thểtiến bước theo ngươi?"

Ngục Linh khó hiểu hỏi."

Lời tuyên bố ẩn chứa chút kinh nghiệm của bản thân mà thôi."

Liễu Bình nhúnvai, nói."

Được, ta sẽ kêu gọi những tồn tại mà trong lòng có sự không cam tâm mãnhliệt tới đây."

Ngục Linh nói.Nó đưa tay đặt trên quyển sách màu đen, nhẹ giọng niệm lên những chú ngữ tốinghĩa khó hiểu.Theo tiếng chú ngữ càng lúc càng lớn, cảnh tượng xung quanh dần dần xuấthiện từng tầng sương mù xám như mộng ảo.Những sương mù xám này nối liền cùng một chỗ, hóa thành từng mặt tường tạothành một mặt tường cao tận trời.Mặt tường cao mấy chục mét, dần dần ngăn cách bốn phía, bao vây Ngục Linhcùng Liễu Bình ở trong đó.Chú ngữ bỗng dừng lại."

Bọn chúng tới rồi!"

Ngục Linh nói khẽ.Liễu Bình nhìn về phía vách tường bốn phía xung quanh, từng đoàn sương mùxám hội tụ trên vách tường, hóa thành từng mặt kính bóng loáng.Trong mặt kính, từng tồn tại có hình thái khác nhau dần dần xuất hiện.Những tồn tại này bắt đầu đánh giá Liễu Bình.Trên vách tường bên trái Liễu Bình, có một đám đàn ông vạm vỡ *****.Bọn họ đứng chung một chỗ, nhìn về phía Liễu Bình."

Một thằng hề... một thằng hề mua vui cho kẻ khác, lại còn muốn làm chủ nhânđể chúng ta hầu hạ sao?"

Người cầm đầu gầm nhẹ, như tiếng sấm nổ.ễ ằ ề ế ấLiễu Bình nói: "Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu mà thôi, lý tưởng chân thậtcủa ta là làm cho tất cả mọi người đều thật vui vẻ."

Người cầm đâu kia nở một nụ cười khinh bỉ, lắc đầu nói: "Một tên nông cạn."

Hắn ta quay người đi về chỗ sâu trong mặt kính, những người xung quanh hắnta cũng lập tức đuổi theo.Vách tường hóa thành trống rỗng.Bọn họ đi.Liễu Bình bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng nói: "Vui vẻ có gì không tốt chứ."

Lúc này, vách tường bên phải truyền tới một giọng nói: "Nông cạn chân chínhlà đám ngu xuẩn không có đầu óc đó, trong Vĩnh Dạ mà có được vui vẻ, đây làmột chuyện quý giá nhường nào, bọn chúng cơ bản là không hiểu."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại.Trên vách tường đó, sương mù xám phác họa ra một người khổng lồ trên thânđầy gai nhọn.Hai mắt người khổng lồ tản ra ngọn lửa nóng rực, đang cúi đầu quan sát LiễuBình."

Ngươi tán thành ý nghĩ của ta sao?"

Liễu Bình hỏi.Người khổng lồ chậm rãi ngồi xổm người xuống, nói với giọng chân thành:"Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau nô dịch tất cả người thần phục, cả thịt da lẫnxương của bọn chúng sẽ là thức ăn của chúng ta, linh hồn của bọn họ cần phảikêu rên trước mặt chúng ta, khi bọn chúng đối mặt với chúng ta, cần phải quỳtrên mặt đất nói chuyện với chúng ta... ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sựvui vẻ ẩn chứa trong đó, thằng hề, chúng ta là người trong đồng đạo."

Liễu Bình nhìn về phía Người khổng lồ, thấy được trên đỉnh đầu nó xuất hiệntừng hàng chữ nhỏ:[Thực Nhân Ma Vương, ? ??][Nó là bán thần thời viễn cổ dùng chúng sinh làm thức ăn, trời sinh biết làmcách nào biến sinh linh trở thành thẻ bài, sau khi tử vong không cam tâm trởthành một người chết, bởi vậy đi lên con đường trở thành Thị thần.]Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra ta cần giải thích một chút, tên ta làLiễu Bình, Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu của ta mà thôi, với lại vui vẻ màta nói tới, cũng không có cách hiểu vặn vẹo như ăn người hay kêu rên gì cả."

Người khổng lồ lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là Thẻ bài sưmà ta muốn tìm."

Hắn bước từng bước vào trong sương mù xám, dần dần biến mất trên váchtường.Liên tục có hai vị Thị thần rời đi, lập tức làm cho những Thị thần còn lại xì xàobàn tán.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh.ố ầ ồTrên vách tường đối diện, một người đàn ông đầu trọc ngồi trên một bộ khô lâuto lớn đang quan sát hắn, lắc đầu nói:"Thằng hề lại có thể trở thành Thẻ bài sư, đã vứt bỏ sự liêm sỉ cơ bản nhất,không phải là người mà ta muốn tìm."

Sương mù xám cuồn cuộn nổi lên.Vị Thị thần này cũng biến mất khỏi vách tường.Từng vị Thị thần không ngừng biến mất.Cuối cùng, trên bức tường chỉ còn lại năm vị Thị thần.Một người đàn ông phía sau bốc lên vô số ánh sáng tím đánh giá Liễu Bình, nói:"Muốn cho ta trở thành Thị thần của ngươi, cũng không phải không được, thếnhưng ta có một điều kiện."

"Xin mời nói."

Liễu Bình nói."

Đổi lại ngày xưa... nhân vật như ta, ngay cả gặp mặt ngươi cũng không gặpđược, từ nay về sau, ngươi đều phải nghe lời của ta."

Người đàn ông kia nói.Liễu Bình không nói gì.Hắn ngậm chặt miệng, dần dần nhìn về những Thị thần còn lại trên vách tường.Mấy giây sau."

Ngươi, ngươi, ngươi còn ngươi nữa, các ngươi đều rời đi đi."

Liễu Bình chỉ vào người đàn ông phía sau bốc lên ánh sáng tím cùng với ba vịThị thần khác, nói.Người đàn ông kia nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi sẽ hối hận."

Hắn cùng ba vị Thị thần khác nhập vào trong sương mù xám, biến mất khỏivách tường.Tất cả vách tường đều trống không.Chỉ còn lại một vị Thị thần cuối cùng, yên lặng đứng tại vách tường phía saulưng Liễu Bình.Liễu Bình quay người nhìn về phía Thị thần kia, nói: "Ngươi vẫn luôn khôngrời đi, ta đoán ngươi có ý nghĩ nào đó của mình, nói đi, nhìn xem chúng ta cóthể lựa chọn lẫn nhau hay không."

Đó là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, trên mặt còn đeo một tấm mặt nạthuần trắng, làm cho người khác không thể thấy rõ mặt của nàng.Bóng đêm vô tận lượn lờ trên người nàng, ngay cả sương mù xám cũng bị đẩyra, cơ bản là không thể tiếp cận cơ thể của nàng.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên đỉnh đầu của nàng:[Chúa tể Tra Tấn.][?, ? ?? ?, ?]ầ[Danh hiệu của Thần linh.][Căn cứ tình báo do chúng ta thu thập được, đáng lẽ ra nàng đang tiến hành thầnchiến với Nữ thần Thống Khổ, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, đồng thờicòn trở thành một vị Thị thần.]-------Chương 131: "Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"

Yên tĩnh một hồi lâu.Vị nữ thần mặc váy đennày mở miệng nói: "Thị thần mà ngươi gọi tới, đều là tồn tại cực kỳ không camtâm, cho nên ta sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần vì sao ta còn không rời đi..."

"Bởi vì ta muốn đứng ngoài quan sát, nhìn xem ngươi có phải thật sự chuẩn bịsẵn sàng, chinh phục một đám Thị thần mạnh nhất này hay không."

"Thế nhưng khi nhìn tới cuối cùng, ngươi cũng không thành công."

Liễu Bình nói: "Ta lại cảm thấy mình thành công từ chối bọn họ."

Cô gái nói: "Thế nhưng bộ bài của ngươi là Hoan Nhạc, nhân vật là Thằng hề,chẳng lẽ không nên lấy lòng chúng sinh sao?"

"Nơi này dính tới một vấn đề."

"Cái gì?"

"Ta có vui vẻ hay không."

"Cũng coi như tương xứng với bộ bài của ngươi, thế nhưng Thằng hề là bị chếgiễu, ta vẫn không có dự định tiếp nhận Thẻ bài sư như vậy."

"Từ xưa tới nay người không chỉ một mặt, cho nên ta cũng không chỉ là mộtThằng hề."

"Ngươi muốn ta làm Thị thần của ngươi tới như vậy sao?"

"Đúng vậy, hi vọng có thể cho ta một cơ hội."

"Tại sao lại chọn ta?"

"Ta thích."

"Nếu như ngươi muốn ta trở thành Thị thần của ngươi, *****ên ngươi phải làmcho ta vui vẻ."

"Làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?"

"Ngươi mới vừa nói xưa nay người không chỉ một mặt, ta cũng đồng ý điểmnày... thế nhưng ta không thấy được ngươi còn cái gì khác ngoài Thằng hề cả."

"Lâu ngày mới rõ lòng người, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta."

"Ta không chờ được lâu như vậy, hay là ngươi chứng minh bản thân ngay bâygiờ đi..."

Cô gái tiện tay rút một cái, lấy một thẻ bài từ hư không giơ lên trước mặt LiễuBình."

Đi thôi, nếu như ngươi có thể chứng minh mình, ta sẽ trở thành Thị thần củangươi."

ễ ề ắLiễu Bình nhìn về phía thẻ bài, trên thẻ bài vẽ một cảnh tượng mà hắn chưatừng gặp bao giờ.Trên tấm thẻ kia vẽ một ngọn núi đơn độc.Bên ngoài ngọn núi, là vực sâu hắc ám vô biên vô tận.Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một ngọn núi đơn độc này vậy, trừ cái đó ra,không còn vật nào khác.Cả đỉnh ngọn núi đều bị tường vây nhốt ở trogn.Trong tường vây, đám người muôn hình muôn vẻ hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đihoặc đứng, vẻ mặt mỗi người đều ngẩn ra, thần sắc đờ đẫn.Hai tay hai chân của bọn họ đều bị xiềng xích nặng nề khóa cứng lại."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn về phía chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không, cũng hiểu được.Tấm thẻ này có thể đưa mình qua đó cùng với nán lại một thời gian.Trên ngọn núi kia, tốc độ chảy của thời gian khác với tốc độ chảy của thời gianbên ngoài.Trong đó một ngày, tương đương với một phút bên ngoài."

Nó có tên là 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', là một ngục giam, dùngđể giam giữ những chức nghiệp giả đã hoàn toàn thức tỉnh trong vở kịch hắcám."

Nữ sĩ nói."

Bọn họ sẽ bị giam tại nơi đó vĩnh viễn hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, mỗi người bọn họ đều phải giải đáp một nan đề liên quan tới chứcnghiệp của họ, nếu như làm được, đã chứng minh bọn họ cũng có giá trị, sẽđược thả ra, hình thành quan hệ làm thuê với Thần linh, không cần trở thành nôlệ... mặc dù cũng không khác nhau nhiều lắm."

Nữ sĩ nói."

Nhiều người được đi ra rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Hầu như không có ai làm được cả... bởi vì những nan đề được thiết lập cực kỳkhó khăn, coi như bọn họ là cường giả trong chức nghiệp của mình cũng khôngthể giải quyết vấn đề khó tới mức đó."

Nữ sĩ nói.Phía trên thẻ bài, những người trong đó dần dần trở nên ồn ào.Bọn họ gào thét, tập hợp một chỗ, có vẻ như chuẩn bị làm ra cái gì đó.Một lát sau...Hai người đi ra, đối mặt lẫn nhau, tay không tấc sắt đánh nhau.Những người khác thì quay xung quanh, lớn tiếng hô quát.Nữ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Nơi đó cấm tuyệt bất cứ lực lượng siêu phàmnào, không thể tiếp tục tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau ẩu đả...trong thời gian dài dằng dặc, những người chết này không có ăn uống, không cóbất cứ chuyện gì để làm, ngoài việc suy tư về nan đề kia ra, chỉ có thể thông quaphương thức đánh nhau để giết thời gian."

ế"Nếu như vượt qua tường vây..."

"Bên ngoài là vách núi vô tận, bọn họ sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái rơi tự do."

"Được, ta đã biết tình huống hiện tại, ngươi muốn ta làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trong đám người đó, có một bí mật mà ta rất muốn biết được ẩn giấu trong nanđề của một người, ngươi phải tìm tới hắn, biết được nan đề của hắn ta."

Nữ sĩnói."

Là người nào?"

"Không biết?"

"Có manh mối gì sao?"

"Không có."

"Ngay cả một chút cũng không?"

"Đúng, nếu như ngươi không làm được, có thể không đi, chúng ta mỗi người đimột ngả."

"Vậy nếu như ta biết được nan đề đó là gì thì sao?"

"Ta sẽ trở thành Thị thần của ngươi."

"Thành giao."

Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ bài kia, nắm trong bàn tay.Thẻ bài lập tức tản ra từng đợt ánh sáng, bao phủ hắn vào bên trong.Giống như có một lực kéo rất mạnh...Hắn cảm giác mình xuất hiện trong bóng đêm vô tận, lao nhanh xuống một nơinào đó.Trời đất quay cuồng!Một hơi.Hai hơi.Ba hơi.Ầm...Liễu Bình ngã mạnh xuống đất.Bên tai vang lên những tiếng đánh nhau, tiếng rống giận dữ, tiếng hoan hô,tiếng vỗ tay.Hắn lắc lắc đầu, dần dần bò dậy từ dưới đất.Cách đó không xa có một đám người vây xem hai người đánh nhau tới mứcmáu tươi bắn tung tóe.Liễu Bình yên lặng đứng từ xa quan sát.Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai hắn:"Ngươi dự định làm cái gì *****ên?"

ồ ễ"Nữ sĩ?

Ngươi theo tới rồi?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Đúng vậy, ngươi không có cách nào mang chuyện nơi đây nói ra ngoài, ta phảiđi theo cạnh ngươi, mới có thể nghe được bí mật kia khi nó được nói ra."

Giọngnữ nói."

Được, chúng ta đi xem trước."

Liễu Bình nói.-------Chương 132: Tâm hỏa"Đánh nhau không có liên quan gì tới nhiệm vụ của ngươi, ta khuyên ngươithừa dịp lúc này, đi tìm kiếm những người có thế lực ở nơi này để nghe ngóngtin tức."

Giọng nữ nói."

Xem trước chút đi."

Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía trận đấu, thấy hai người kia đánh tới cuối cùng, một người ngãnhào trên đất, cả nửa ngày cũng không thể đứng dậy.Tiếng hoan hô của đám người càng lớn hơn.Người vẫn có thể đứng thấy vậy thì đi tới, đỡ người đang nằm dưới đất dậy.Hai người cười lên ha hả, thân thiện vỗ tay với nhau.Những người khác thì ồn ào bàn luận:"Đánh quá đẹp!"

"Trận thứ hai!

Trận thứ hai!"

"Ai còn muốn đánh?"

"Thời gian hôm nay còn nhiều, có thể đánh thêm mấy trận, quá giỏi!"

"Ta tới!

Ai sẽ làm đối thủ của ta?"

Liễu Bình yên lặng quan sát một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có thể ở lại nơi đây mười ngày, đổithành vị trí ban đầu của chúng ta, là mười phút."

"Rõ."

Liễu Bình nói."

Tranh thủ thời gian hành động đi, khi trước ta cũng đã phái người tới đây thămdò, đại khái thì ta có thể nói mấy thế lực lớn ở nơi này cho ngươi biết."

Giọngnữ nói."

Trước đó ngươi nói là không có manh mối."

Liễu Bình nói."

Đó là để thử xem ngươi có can đảm tới nơi này hay không."

Giọng nữ nói."

Được rồi, chuyện về sau giao cho ta."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên là giao cho ngươi... chờ đã, ngươi đang làm cái gì?"

Giọng nữkinh ngạc hỏi.Liễu Bình cởi áo, lộ ra cơ bắp cân xứng.Hắn bước từng bước vào trong đám người.Đám người đều nhìn về phía hắn, vừa thấy là khuôn mặt mới thì lập tức phát ratiếng cười vang."

Người mới!"

"Một con chim non vừa mới tới."

ấ ố ế ấ"Ha ha, nhìn qua đúng là rất non, vậy mà cũng muốn tham gia chiến đấu sao?"

"Cho hắn một cơ hội, đánh hắn khóc đi!"

"Ai đi dạy bảo hắn?"

Một người đàn ông vạm vỡ có xăm hình xăm vượt qua đám người đi ra, ngoắcvề phía Liễu Bình:"Bản đại gia là quyền thuật gia của văn minh cổ võ, nhóc con, tên là gì?"

Liễu Bình mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?"

"Người mới sao, cũng nên biết quy tắc nơi đây là gì."

Người kia cười nói."

Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"

"Tên của ngươi."

"A, ngươi không xứng được biết."

Đám người cười vang.Quyền thuật gia nhíu mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn."

Nhãi con, chờ lát nữa cũng đừng khóc cầu xin ta tha thứ!"

Hắn bước về phía Liễu Bình, đám người lập tức tách ra một con đường.Mười mét.Bảy mét.Ba mét.Thân hình quyền thuật gia xoay tròn, chân như roi thép quật về phía đầu củaLiễu Bình.Liễu Bình thì đưa tay ra ngăn cản..."

Hắn, xong!"

Lập tức có người đứng xem gào lên với vẻ hưng phấn.Có người còn bắt đầu huýt sáo nữa.Trong trường hợp mọi người đều không thể sử dụng lực lượng siêu phàm, mộtkích này của Quyền thuật gia cũng coi như là đòn sát thủ của hắn ta, sức tấncông cực mạnh.Coi như thằng nhóc này chặn được, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài.Sau đó, Quyền thuật gia sẽ đuổi theo, liên tục đánh ra những đòn đập nện, línhmới kai chỉ có thể chịu đựng bị đánh, tới tận khi bị đánh ngất đi mới thôi.Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.Quả nhiên...Cú đá mạnh mẽ này quật trúng người tên lính mới kia!Trong khoảnh khắc đó, tên lính mới kia bay lên...Thế mà hắn ta không bị đá bay ra ngoài, mà là hai tay ôm lấy chân của Quyềnthuật gia, dựa theo lực chân của đối phương mà múa, linh hoạt như một con khỉ,ầ ể ốtựa như đã hóa thành một phần thân thể của đối phương vậy.Xoạt xoạt!Tiếng xương nứt vỡ truyền ra.Quyền thuật gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống đất, vội vàngđịnh đứng dậy một lần nữa.Liễu Bình nắm tay thành quyền đấm mạnh vào mặt đối phương.Một tiếng vang trầm xuất hiện!Quyền thuật gia bị đánh ngã ngửa trên mặt đất.Hắn ta còn định đứng dậy, lại thấy được một cái chân đang liên tục phóng lớn.Ầm!Một chân của Liễu Bình giẫm trên gương mặt của hắn ta.Quyền thuật gia còn muốn giãy dụa, lại thấy hắn tiếp tục giẫm chân xuống!Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Vẻ mặt Liễu Bình vẫn hờ hững, giẫm lên mặt của hắn ta, sau đó bỗng đámạnh...Ầm!Quyền thuật gia bị đá bay ra ngoài, đập vào một đám người bên ngoài, làm mộtđám chức nghiệp giả ngã ra đất.Liễu Bình giơ chân lên, vỗ tro bụi bên trên, hờ hững nói:"Không thú vị."

Đám người trở nên yên tĩnh.Liễu Bình ho nhẹ, nhún vai nói: "Xin lỗi, ta vẫn luôn chán ghét loại đánh lộnthuần túy mà không dựa vào bất cứ lực lượng siêu phàm nào này."

"Vì sao?"

Trong đám người, một người khôi ngô cao lớn như tháp sắt đi ra, nhìn chằmchằm Liễu Bình.Hắn ta có chiều cao tiếp cận bốn mét, vừa nói xong, đám người chung quanh tựgiác lùi lại, mà đám người ngoài xa cũng liên tục đứng dậy, nhìn về phía bênnày.Đám người yên tĩnh lại.Liễu Bình nhìn thoáng qua người vạm vỡ này, nói: "Hai nguyên nhân."

"Ta muốn nghe xem."

Hắn ta nói.Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Có lực lượng siêu phàm, còn cóthể giải buồn cho ta, nếu như ngay cả lực lượng siêu phàm đều không có..."

"Như vậy cũng quá nhàm chán, dù sao tất cả các ngươi đều không phải là đốithủ của ta."

ắHắn vừa nói vừa bật cười.Người kia mặt trầm như nước, hỏi tiếp: "Nguyên nhân còn lại thì sao?"

"Mặc dù đám người các ngươi đều học qua một vài hệ thống năng lực mèoquào, thế nhưng không hiểu được đánh lộn là chuyện như thế nào, cho nên tachán ghét các ngươi."

Liễu Bình nói.Người kia vặn cổ, nhìn về xung quanh.Đám người đều tức giận ồn ào.Người kia chờ một lát, phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.Hắn ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, bật cười nói: "Đánh nhau là hành vi nguyênthủy nhất, là ***** nguyên thủy nhất được khắc vào cơ thể chúng ta, là thểhiện của việc cạnh tranh sinh tồn, chúng ta thông qua nó để tìm kiếm vuisướng."

Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, đồng ý nói: "Đúng vậy, súc sinh đều nghĩnhư vậy."

"Ngươi thật đúng là tìm cái chết!"

Người kia bật cười lớn, bóng người lóe lên,lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng im bất động...Tới tận khi nắm đấm của người kia sắp đánh trúng hắn, hắn mới ra tay nhanhnhư điện chớp, một cái tát đánh thẳng vào mặt đối phương.Hai tiếng vang cùng vang lên.Nắm đấm!Cái tát!Hai loại công kích có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh trúng mụctiêu!"

Khốn kiếp!"

Người kia giận dữ hét."

Tới đây."

Liễu Bình cười nói.Hai người đứng tại chỗ, không lùi lại chút nào, quơ nắm đấm toàn lực đánh vàođối phương!-------Chương 133: "Chúng ta sai ở đâu?"

Tiếng đập nện vang lên liên tục.Không ai phòng ngự cả...Mỗi một giây, bọn họ đều tiếp nhận nắm đấm như mưa của đối phương, lạidùng toàn lực đánh về phía đối phương.Toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh lại.Một giây,Hai giây,Ba giây,...Thời gian giống như đã qua vô cùng dài, lại như mới trôi qua mấy phút.Hai người đánh nhau làm cho cả người toàn là máu.Trong máu có hỗn hợp cả mồ hôi, mỗi khi bọn họ đánh trúng đối phương, lậptức hóa thành một vùng sương máu tuôn ra ngoài.Không khí áp lực làm cho người khác hít thở không thông yên lặng xuất hiện.Tất cả chức nghiệp giả đều ngậm chặt miệng, giống như có thứ gì đó nắm chặtyết hầu của bọn họ, làm cho không kẻ nào có thể phát ra bất cứ thanh âm nàocả.Toàn bộ ngục giam, chỉ nghe được những tiếng trầm đục khi nắm đấm đập vàongười.Bỗng nhiên...Liễu Bình cười một cách điên cuồng, cao giọng nói: "Đây chính là quả đấm củangươi sao?

Gãi ngứa đều không đủ!

Xem ra ngươi vẫn là một súc sinh mà thôi!"

Cả người hắn đều là máu, trong ánh mắt lại lộ ra ý khinh thường.Ầm...Máu tuôn như suối.Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, lại xoay người giữa không trung, bìnhyên rơi trên mặt đất.Là Liễu Bình!Hắn đứng cách đó khoảng mười mét, phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cườinói:"Tại sao lại muốn đánh bay ta?

Chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đánh, chẳnglẽ bản năng động vật của ngươi bắt đầu sợ hãi rồi sao?"

Ánh mắt của người kia rất phức tạp, nói thầm: "Tên điên..."

ồ ắ ắ ấ ầ ố ố ổ ầ ốRồi hắn ta lắc lư mấy lần, cuối cùng cũng không chống nổi nữa, ngã ầm xuốngmặt đất."

Tên điên?"

Ánh mắt của Liễu Bình trở nên lạnh giá."

Điên cuồng... chính là một loại ca ngợi cao cấp, chứng minh sự nhận biết giữachúng ta cách biệt quá lớn, mà ngươi mãi mãi cũng không thể đuổi kịp ta."

Hắn chậm rãi quay đầu lại, quét mắt nhìn tất cả chức nghiệp giả nơi đây.Đám người tránh né ánh mắt của hắn.Hắn giang hai tay, cao giọng nói: "Từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ kẻ nàotrong các ngươi đánh nhau nữa, nếu không ta sẽ đánh kẻ đó tới chết mới thôi."

Không cho phép đánh nhau nữa!Đám người lại bắt đầu sôi nổi lên.Có người cao giọng hét: "Chúng ta cùng tiến lên, xử lý thằng nhãi ngông cuồngnày!"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, đi về phía sau.Hắn nhảy lên tường vây, liếc nhìn vực sâu vô tận sau lưng, cười nói:"Kẻ nào không phục, đi lên đánh với ta."

"Nào, các ngươi có thể cùng đi lên."

Tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt đi.Vực sâu hắc ám chính là nơi rơi tự do vô tận, khi rơi xuống thì lập tức khôngcòn bất cứ hi vọng nào nữa cả, sẽ vĩnh viễn rơi vào bên trong, vĩnh viễn cũngkhông thể đứng trên mặt đất nữa.Đây là tuyệt vọng sâu nhất!Điên cuồng!Hắn đúng là kẻ điên!Mọi người nghĩ thầm.Một bóng người lao về phía tường vây, khi vọt tới nửa đường thì tốc độ giảm đi,cuối cùng dừng lại tại chỗ.Lại là một thiếu niên.Liễu Bình liếc qua, nhếch miệng cười nói: "Tới đây, đi lenen."

Thiếu niên kia cắn răng, đang định nhảy lên, bỗng nhiên có một giọng nóitruyền tới từ phía sau:"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, ngươi không đánh thắng được hắn, chẳng lẽ ngươimuốn rơi vào trong hắc ám vô tận sao?"

Sắc mặt của thiếu niên kia trở nên trắng bệch, hai chân mềm đi, ngồi sụp xuốngđất.ế ắLúc này, nhiệt huyết trên người hắn ta mới rút đi.Liễu Bình thở dài với vẻ nuối tếc, nhìn về phía người vừa nói chuyện.Người vạm vỡ toàn là máu kia đang cố gắng bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt mỏimệt.Hắn ta nói với giọng không cam tâm:"Ngươi là một kẻ điên!

Coi như ngươi là người đánh nhau mạnh nhất thì ngươitrở thành lão đại nơi này là được, dựa vào đâu mà muốn cướp đi niềm vui thúduy nhất của chúng ta?

Dựa vào đâu mà chúng ta đều là súc sinh?"

Liễu Bình ngồi xuống trên tường rraof.Hắn duỗi ngón tay mang máu, chỉ vào đối phương, hỏi: "Tên ngươi là gì?"

"Tần Băng An."

Người đó nói."

Chức nghiệp?"

"Huyết chiến sĩ."

"Cảnh giới cao nhất mà chức nghiệp của ngươi có thể đi tới, là cái gì?"

"...

Tiên Huyết Chiến Thánh, ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?"

Liễu Bình cảm thấy khá hứng thú, hỏi tiếp: "Vậy người mà ta vừa mới đánh bạithì sao?

Nếu như thực lực của hắn tiếp tục tăng lên, sẽ trở thành cái gì?"

"Võ Thiên Vương."

Liễu Bình tiện tay chỉ vào một người trong đám người, hỏi: "Ngươi thì sao?Nếu như ngươi có thể tiếp tục tăng lên, cuối cùng ngươi sẽ trở thành cái gì?"

Một người bị hắn chỉ trúng, trả lời theo bản năng: "Áo Pháp Tôn Giả."

Liễu Bình vỗ vỗ tay, nhảy xuống khỏi tường rào, đi vào trong đám người.Hắn đi vòng quanh đám người một lượt, nhìn tới mỗi người, cuối cùng đứngthẳng trước mặt người vạm vỡ kia."

Ta là người tu hành."

Hắn nhìn về phía tất cả mọi người, nói tiếp:"Nếu như không có gì bất ngờ, ta sẽ liên tục phi thăng, cuối cùng trở thànhChân Tiên."

"Về phần các ngươi, nếu như không có gì bất ngờ, các ngươi cũng sẽ tiếp tục đivề phía trước trên con đường mà mình đã chọn, trở thành Tiên Huyết ChiếnThánh, Võ Thiên Vương, Áo Pháp Tôn Giả, hoặc là tồn tại chí cao trong nghềnghiệp của mình."

"Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp mặt trong hư không, trò chuyện với nhau,uống rượu với nhau, đếm kỹ thành tựu trong cả cuộc đời của mình."

"Đúng vậy, chúng ta cho rằng mình sẽ trở thành nhân vật như vậy, chúng ta coiđó chính là nhân sinh của chúng ta, cũng chuẩn bị kỹ càng vì điều đó, thế nhưngcuối cùng..."

"Chúng ta lại không trở thành con người như vậy."

Toàn trường lặng ngắt như tờ.Gió thổi tiêu điều.Vẻ mặt các chức nghiệp giả đều hiện sự chán nản, yên lặng nhìn hắn.Liễu Bình đi ra mấy bước, nhìn bốn phía xung quanh nói: "Ở thời đại này,chúng ta là đồ chơi của vận mệnh, là nô lệ của Thần linh, coi như may mắn thấyđược chân tướng, cũng không có trợ giúp, chúng ta chỉ có thể bị nhốt tại chỗ,đây mới là chân tướng của nhân sinh."

"Điều này thì có liên quan gì tới đánh lộn?"

Tần Băng An hỏi."

Các ngươi đều là chức nghiệp giả, lại lấy đánh lộn tìm niềm vui ở nơi này, đổilại ngày xưa, ta gặp phải tình huống như vậy sẽ giết các ngươi."

Liễu Bình nios."

Chúng ta sai ở đâu?"

Tần Băng An khó hiểu hỏi.-------Chương 134: Chúng ta thử một lần, được chứ?Liễu Bình nói: "Trong mắt của ta, súc sinh mới lấy đánh lộn làm niềm vui, lũsúc sinh mới dùng đánh nhau làm cách phát tiết ***** huyết tính của mình,thế nhưng chúng ta là chức nghiệp giả, là người bị Thần linh nhốt ở nơi này, sởdĩ chúng ta cần đánh nhau, không phải bởi vì cơ thể chúng ta cần nó, mà là tâmcủa chúng ta cần nó, tâm của chúng ta có lý do cần phải đi đánh nhau..."

"Bởi vì chúng ta tức giận."

Hắn hít một hơi thật sâu, bỗng cao giọng hét:"Là tức giận!

Đám ngu xuẩn các ngươi!"

Đám người bỗng xôn xao.Giống như có một lực lượng vô hình ảnh hưởng tới thân thể của bọn họ vậy.Tần Băng An trầm giọng nói: "Nếu như có thể rời khỏi nơi này, trở lại thế giớibình thường, tức giận nơi sâu trong tâm linh của ta tự nhiên sẽ tỉnh lại...

đángtiếc chúng ta đã bị nhốt quá lâu, mà nan đề do Thần linh cho chúng ta hầu nhưkhông có cách nào xử lý."

Liễu Bình ngắm nhìn bốn phía, thấy được tất cả mọi người cũng đồng ý vớiđiều này.Trong ánh mắt của bọn họ mang theo ánh lửa mơ hồ, không tránh né ánh mắtcủa Liễu Bình, tựa như trong lòng đã có ý chí.Những người này.Những người này đã được nhen lửa.Bọn họ vốn là có một tâm cường giả, chỉ là bị thời đại nhốt ở nơi này.Nếu như thả hết bọn họ ra...Có lẽ sẽ có một ngày, ánh lửa cuối cùng sẽ bùng cháy.Mà mình thân là Thẻ bài sư, trong tương lai cũng cần nhóm cường giả như vậy.Là lúc này rồi.Liễu Bình đưa tay chỉ về phía đám người, sau đó vỗ ngực mình, nói: "Các vị,đây chính là nguyên nhân mà ta xuất hiện ở nơi này."

"Cái gì?"

Tần Băng An khó hiểu hỏi.Liễu Bình đi tới trước mặt hắn ta, nhìn chằm chằm hắn ta rồi nói: "Tất cả nanđề, đều có liên quan tới hệ thống tu luyện của các ngươi, đúng không?"

"Đúng thế."

Tần Băng An nói.Liễu Bình nói: "Vậy hãy nói cho ta biết về hệ thống tu luyện của ngươi, sau đónói cho ta biết về nan đề đó, ta sẽ giải đáp."

ể ố"Không thể nào!

Rõ ràng ngươi chính là người tu hành, hệ thống sức mạnh hoàntoàn khác biệt với hệ thống tu luyện của ta."

Tần Băng An thất thanh nói.Liễu Bình âm thầm mỉm cười, hạ giọng nói:"Nghe đây, trên trời dưới đất, nếu có nan đề trong tu luyện mà ngay cả ta cũngkhông thể giải được, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân..."

"Đề sai."

Giọng nói của Liễu Bình tuy nhỏ, thế nhưng ở nơi đây đều là chức nghiệp giả.Mỗi một chữ mà hắn nói, mọi người đều nghe rõ ràng."

Ngươi... là điên thật, hay là giả điên?"

Tần Băng An hỏi."

Ngươi không tin à?"

Liễu Bình hỏi lại.Hắn nhìn về phía mọi người, thấy được phần lớn mọi người đều lộ ra vẻ khôngtin.Nói đùa, thứ mà chúng ta chơi hơn nửa đời người, ngươi còn chưa từng tiếp xúcqua, thế mà ngươi lại dám nói hiện tại học tập, rồi có thể giải được nan đề ngaylập tức?Ai mà tin!Liễu Bình quan sát mọi người, bỗng nhiên trông thấy người thiếu niên muốnkhiêu chiến mình khi trước."

Nào, ngươi đi theo ta."

Hắn tiến tới dắt tay thiếu niên kia đi về phía tường vây.Thiếu niên vùng vẫy mấy lần, hoảng sợ nói: "Ngươi định làm gì?

Ta khôngđánh với ngươi!"

"Ngươi yên tâm, chúng ta không đánh nhau, chỉ là làm mẫu mà thôi."

Liễu Bìnhnói.Hắn dắt tay đối phương kéo tới gần tường vây, nửa đường đối phương còn địnhphản kháng tới mấy lần, đều bị Liễu Bình đánh cho không thể động đậy."

Được rồi, hiện tại chúng ta đều ở trên tường rào, nơi này không ai quấy rầy,ngươi hãy nói phương pháp tu luyện của mình cho ta biết, sau đó ta sẽ giải đềgiúp ngươi."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng ngươi là người của văn minh Tu Hành, mà thứ ta học chính là linhnăng!"

Thiếu niên không nhịn được mà hét lên.Hắn ta giãy giụa vài lần, lại phát hiện đối phương lại tóm chặt cổ mình, cơ bảnlà không thể động đậy."

Linh năng là cái gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi coi ta là tên điên sao?

Ngay cảlinh năng là gì mà ngươi cũng không biết, làm cách nào mới có thể giúp ta giảikhai nan đề trong chuyện tu luyện?"

ầ ễ"Chúng ta thử một lần, được chứ?"

Liễu Bình chân thành nói."

Không được, đây chính là bí mật truyền thừa của sư môn, không thể tùy..."

Thiếu niên dựa vào lý lẽ để biện luận, thế nhưng đang nói bỗng im bặt đi.Hắn ta phát hiện cường độ lực trên tay đối phương đang tăng lên...Nếu như đối phương lại tăng thêm chút xíu nữa, mình sẽ bị đẩy ra ngoài, ngãxuống vực sâu vô tận."

Đúng vậy, nói như vậy, phương pháp tu luyện của ta không thể tùy tiện truyềnra ngoài, thế nhưng ta quyết định tin tưởng ngươi một lần."

Thiếu niên nói.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói với giọng hài lòng: "Không tệ!

Tín nhiệm giữangười với người có thể sáng tạo kỳ tích, tới đi, bắt đầu nói."

Thiếu niên cảm thấy rất bất đắc dĩ, thế nhưng hiện tại đang bị người kiểm soát,mình cũng không muốn rơi xuống vực sâu vô tận, đành phải nói:"Linh năng chính là năng lượng do những sinh linh đã chết phát tán ra, sởtrường của văn minh chúng ta là lợi dụng loại lực lượng này."

"Nó chia làm năm loại hình thức biểu hiện, mười hai loại phương pháp ứngdụng, hai mươi bốn con đường tu luyện..."

Thiếu niên nói liên tục khoảng nửa giờ.Liễu Bình bỗng nói: "Ngừng."

"Thế nào?"

Thiếu niên hỏi."

Ta đã hiểu những kiến thức cơ bản này rồi, hiện tại nói ra nan đề mà ngươi gặpphải là gì đi."

Liễu Bình nói."

Ngươi nghiêm túc sao?

Được, Thần linh cho ta nan đề chính là khi mà linhnăng tiêu hao sạch se, làm cách nào để triệu hồi liên tiếp mười hai con yêuquỷ."

Thiếu niên nói.Liễu Bình yên lặng nhìn hắn ta, hỏi: "Nói xong rồi?"

"Xong."

Thiếu niên nói.Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nhiên nâng trán, nói: "Ngươi nghe kỹ đây, căncứ những kiến thức mà ngươi đã nói, tất cả có hai trăm ba mươi bảy phươngpháp có thể triệu hồi ra mười hai con yêu quỷ, ta có thể xác định một trăm haimươi chín loại trong đó là chính xá, những phương án khác thì phải thử mới cóthể xác định... thế nhưng đối với nan đề của ngươi mà nói, thực ra không cầnphiền phức như thế, chỉ cần một câu cũng có thể giải quyết được."

"Ngươi nói khoác đi, có câu nào có thể giải quyết nan đề này được chứ?"

Thiếuniên không tin.Liễu Bình nói: "Câu hỏi là: Khi linh năng tiêu hao hết sạch, làm cách nào mớicó thể liên tiếp triệu hồi mười hai con yêu quỷ?"

"Đúng."

Thiếu niên gật đầu.-------Chương 135: Giải đềLiễu Bình nói: "Trả lời: Khi linh năng tiêu hao sạch, chỉ cần bổ sung đầy linhnăng, là có thể liên tiếp triệu hồi mười hai con yêu quỷ rồi."

Thiếu niên ngẩn người.Liễu Bình thở dài nói: "Thần linh ra nan đề này cho ngươi, chắc hẳn đã cảmthấy ngươi rất ngu xuẩn, cho nên cố ý trêu đùa ngươi tìm niềm vui."

"Không... vì sao đáp án lại là như vậy... rõ ràng ta là thiên tài tu luyện!"

Thiếu niên ngẩn ngơ, lẩm bẩm."

Có người thân thể là thiên tài, thế nhưng đầu óc chưa chắc đã là thiên tài."

LiễuBình nói.Thiếu niên cảm giác xã hội rất hiểm ác.Một giây sau...Ầm!Hắn ta biến thành một đoàn sương mù, biến mất trước mặt mọi người."

Cái gì!"

"Hắn ta đi ra!

Hắn ta đi ra!"

"Làm sao có thể!"

"Trời ạ!

Vì sao cứ như vậy đã đi ra rồi?"

Đám người xôn xao gào thét.Cũng không trách bọn họ lại kích động như vậy, dù sao từ xưa tới nay chưatừng có người nào rời đi ngục giam cả, tất cả mọi người đều là lần đầu thấy.Mặc dù phương pháp có hơi kỳ lạ, thế nhưng người này thật sự đã giúp thiếuniên kia rời khỏi ngục giam!Người đàn ông vạm vỡ có tên Tần Băng An kia cố gắng nhảy cao, nhảy lêntường vây."

Phương pháp tu luyện lực lượng của ta là Huyết chiến, là kết tinh trí tuệ củatoàn bộ văn minh chúng ta, ngươi có muốn nghe hay không?"

Tần Băng An hỏi."

Nói từ những kiến thức cơ bản nhất đi."

Liễu Bình nói xong, liếc nhìn đám người, nói: "Những người cùng một vănminh với Tần Băng An cũng tới nơi này đi, ta sẽ giải tất cả nan đề cho mọingười cùng một lúc luôn."

Lại có hai người võ giả từ trong đám người đi ra, nhảy lên tường vây."

Phương pháp Huyết chiến là lợi dụng khí huyết bản thân, mở ra các tiết điểmkhí mạch trong cơ thể, làm cho người ta trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, cuốicùng đạt tới cảnh giới phá vỡ hư không."

ắ ầ ế ấ ầ ấ"Bắt đầu nói từ kiến thức cơ bản nhất, bước *****ên là phương pháp hô hấp,dùng việc thay đổi tiết tấu của khí để kéo theo khí huyết, mở ra tiết điểm khímạch *****ên..."

Tần Băng An nói rất chậm, giảng giải khoảng hai mươi phút."

Ngừng, hiện tại hãy nói ra nan đề của các ngươi."

Liễu Bình nói."

Khi tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba mươi sáu, sẽ xuất hiện tình trạng khíhuyết xung kích não vực, bình thường mà nói cần phải chầm chậm xử lý, ít nhấtcũng phải cần ba năm, dù sao đại não bị thương là một chuyện cực kỳ nguyhiểm, khi đó Thần linh hỏi ta, làm cách nào chỉ dùng thời gian một năm đã độtphá cảnh giới này."

Tần Băng An nói.Liễu Bình suy nghĩ hai giây, nói: "Một năm?

Điều này rất đơn giản, vừa rồi tanghĩ ra một loại bí pháp tu luyện khí huyết, bởi vì chuyên môn sáng tạo để giảikhai nan đề này của ngươi, cho nên ta muốn đặt tên nó là: ""Bí quyết vì tình yêu và chính nghĩa trên mặt đất chúng ta cần ngăn cản sự chếnhạo của Thần linh cùng thu hoạch được sự tự do chân chính."

"Xin lắng tai nghe."

Tần Băng An gian nan nói."

Là như vậy, từ vừa mới bắt đầu, khi cảnh giới của ngươi đạt tới tầng thứ mườitám đã cần bắt đầu làm chuẩn bị, mỗi lần tu hành đều cần rèn luyện sức thừanhận khí huyết của não vực, cứ như vậy, chờ tới tầng thứ ba mươi sáu, chỉ cầnnửa năm là có thể đột phá... ta có thể nghĩ ra mười lăm loại phương pháp tuhành khí huyết như vậy, hiện tại ta chọn một loại nhanh gọn nhất để giảng chongươi nghe."

Liễu Bình giảng giải phương pháp tu luyện ra.Tần Băng An nghe một cách chăm chú, suy nghĩ vài giây, hỏi: "Xin hỏi đạidanh của các hạ là?"

"Tên ta là Liễu Bình... nghe ta nói, sau khi các ngươi ra ngoài, đại khái cũng chỉcó thể làm công cho Thần linh, duy trì cuộc sống bình thường, nếu có ngày nàođó không sống nổi nữa, hãy tới tìm ta, lúc nào ngươi cũng có cơm để ăn."

LiễuBình nói."

Được, ta nhớ kỹ."

Tần Băng An nhìn sâu Liễu Bình một lát.Ầm!Hắn ta hóa thành một đoàn sương mù, biến mất tại chỗ.Toàn bộ ngục giam hò reo vui vẻ, thậm chí có người vui vẻ tới mức khóc lên."

Nào, nói về nan đề của hai người các ngươi đi."

Liễu Bình mỉm cười, nhìn về phía hai vị chức nghiệp giả cũng tu hành khí huyếtnày....Một tiếng sau.Trên đỉnh núi.ễ ầ ồ ổLiễu Bình cầm một cái loa lớn, ngồi xổm trên tường rào."

Tốt, đều tới xếp hàng đi."

"Văn minh ma pháp đứng bên này, cổ võ đứng bên phải, hàng thứ ba là vănminh tinh lực, hàng thứ tư là văn minh man hoang...

Người anh em này, khôngnên chen ngang, trở lại đội ngũ của mình đi."

Dưới sự chỉ huy của hắn, các chức nghiệp giả đành phải sắp xếp thành từnghàng ngay ngắn.Liễu Bình quan sát đám người phía dưới, lớn tiếng nói: "*****ên ta sẽ giải khainan đề của văn minh cổ võ cùng văn minh tu hành, bởi vì cổ võ đơn giản nhất,mà tu hành thì ta không cần học lại, hoàn toàn có thể giải khai, sau đó là mapháp, tinh lực, man hoang, khoa học kỹ thuật,... cuối cùng là thần bí, rõ chưa?"

"Rõ!"

Đám người đồng thanh đáp.Có người cao giọng hỏi: "Liễu Bình, đầu óc của ngươi phát triển thế nào vậy, tạisao lại lợi hại như vậy?"

Tất cả mọi người cũng hùa với nhau, có người còn vỗ tay, huýt sáo nữa.Liễu Bình cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói với vẻ khiêm tốn: "Ngườianh em này quá khen rồi, thực ra ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cơ bản cũngkhông nghiêm túc."

Đám người im lặng.Mặc dù người này rất lợi hại, thế nhưng...Hắn ta thật quá vô sỉ.Liễu Bình nói xong, lại giơ loa lên, đứng trên tường rào hét lớn, nói:"Được rồi, hiện tại bắt đầu, văn minh cổ võ hãy nói với ta công pháp là được, tađã hiểu về phương thức tu luyện của các ngươi rồi, tới!"

"Văn minh tu hành không nên chen lấn, cứ bình tĩnh xếp hàng, dựa theo tên sắpxếp thứ tự."

"Giải nan đề của các ngươi rất là nhanh, hãy tin tưởng ta."...Làm cho thời gian trở lại một chút.Ở một bên khác.Trong thế giới Tử Vong.Bên trong thời không bí ẩn...Khi Liễu Bình chia tay Lý Trường Tuyết, rời khỏi rừng rậm.Vẫn trong vùng rừng rậm này.Một bóng đen xuất hiện trên các nhánh cây, di chuyển giữa các nhánh caya.Mặc dù ảnh hưởng của chiến đấu dần dần biến mất, thế nhưng dựa vào trực giácnhư dã thú, vẫn có thể xác định được, nơi này đã diễn ra một trận đại chiến kinhthiên động địa.Tới cùng đã xảy ra chuyện gì?-------Chương 136: Thế giới diệt vong tam trọng tấuBóng đen kia dừng trên một nhánh cây, hóa thành một con mèo trắng như tuyết.Khác với mèo bình thường chính là, con mèo này nhận qua tổn thương nào đó,cái đuôi bị cụt một đoạn, chỉ còn lại một nửa ngắn ngủn.Nàng dùng đôi mắt màu xanh đậm, quan sát cảnh tượng bốn phía.Gần nửa rừng rậm đã hóa thành dung nham cuồn cuộn, cho dù không có ngườiđiều khiển, vẫn như cũ lưu động, liên tục nuốt chửng cùng hủy diệt mọi thứ.Thế giới như lâm vào hủy diệt.Con mèo yên lặng quan sát cảnh tượng này, híp mắt lại.Phương thức tấn công như vậy, khác biệt hoàn toàn với Ngũ hành khai hóa,thậm chí còn lộ ra cảm giác cực kỳ tà ác nữa.Tới cùng là cái gì?Mèo trắng ngồi xổm trên nhánh cây, duỗi chân trước ra, ***** đệm thịt màuhồng.Khi nàng cảm thấy hài lòng, lập tức giơ móng vuốt lên, cẩn thận sử dụng mộtpháp quyết.Thần thông - Hồi Quang Đảo Ảnh!Trên biển lửa cuồn cuộn dần dần xuất hiện một hình ảnh, hiện lên cảnh tượngnào đó trong quá khứ.Một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong rừng.Sương mù bàng bạc từ trên người nó phun ra ngoài, lơ lửng xung quanh nókhông tan, tới mức không thể thấy rõ hình dáng chân thực của nó là như thếnào.Thứ có thể thấy rõ duy nhất chính là đôi mắt ẩn giấu trong sương mù.Giống như ngọn lửa bùng cháy, lại giống như dung nham vô tận ngưng tụ lại,trong sương mù đậm nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước.Hai luồng lửa từ trong mắt của nó ***** ngoài, bắn vào nơi nào đó trong hưkhông.Một người tu hành lảo đảo rơi xuống."

Đáng chết!"

Người tu hành kia vừa xuất hiện, lập tức hóa thành bóng mờ, dùng toàn lực bayvề phương xa.Quái vật kia lập tức đuổi theo.Khi nó chạy nhanh, mặt đất cũng theo đó mà chấn động, rừng rậm cũng bởi vậymà bị thiêu cháy, trong không khí xuất hiện hỏa diễm hư vô.ầ ầMột người một quái vật, dần dần đi xa.Thế nhưng con đường mà quái vật đi qua, dần dần có dung nham từ dưới đấttrào lên.Dung nham nối liền một mảnh.Toàn bộ rừng rậm dần dần bị hủy diệt.Mèo trắng thấy vậy thì khá sợ hãi, cái đuôi dựng thẳng đứng, đã quên lắc lư.Nó nắm nhẹ móng vuốt lại.Thu!Ngay sau đó, tất cả hư ảnh đều biến mất.Mèo trắng trở nên trầm tư.Quái vật kia, chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của Tu Hành giới.Thậm chí ngay cả người tu hành kia, đều lộ ra vẻ quỷ dị làm cho người ta khôngthể nhìn thấu.Thế giới này tới cùng là thế nào?Bỗng nhiên...Ánh mắt của mèo trắng ngưng tụ lại, phát hiện một vật trong dung nham hừnghực.Đó là một tấm thẻ rỗng lớn chừng bàn tay.Tấm thẻ này trôi nổi theo dòng dung nham, thế nhưng lại không bị đốt cháy,cũng không bị dung nham hủy diệt.Khá là thần kỳ!Mèo trắng hơi do dự, bóng người lóe lên, hóa thành một cô gái bay tới.Nàng vươn tay ra mó về phía dung nham.Tấm thẻ trống kia bị nàng lấy đi ra!"

Đây là cái gì?"

Cô gái hỏi với giọng tò mò.Nàng lật qua lật lại quan sát rất lâu, dùng toàn bộ tri thức trong đầu của mình đểtìm tòi, vẫn không tìm ra đáp án."

Thôi được rồi, loại chuyện hao phí thần kinh này tại sao ta phải nghĩ chứ?

Chỉcần ném nó cho người kia, mọi thứ đều rõ ràng."

"Ta đi tìm hắn!"

Cô gái này lại hóa thành mèo trắng.Ngậm tấm thẻ trống trong miệng, nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất khỏi nhánh câyhiện tại....ắTrên đỉnh núi hắc ám.Trong tường vây.Người đang dần dần giảm bớt."

Vừa rồi ta nghĩ ra một chiêu quyền pháp, tên là: Một quyền là biết hai mươisáu loại quyền thuật, sau khi ngươi học được quyền pháp này, tự nhiên có thểgiải nan đề của Thần linh."

"Ta không hiểu nhiều về ma pháp, thế nhưng ta biết có tổng cộng ba mươi sáuphương pháp có thể trở thành Pháp Thánh, Thần linh lại cần ngươi nói ra haimươi chín loại trong đó... có thể là cảm thấy ngươi ngu xuẩn, không sao cả, mặcdù chúng ta ngu xuẩn, thế nhưng vẫn cần sống tiếp mà, tới tới tới, ta viết mộtdanh sách cho ngươi, ngươi học thuộc nó đi."

"Văn minh hư vô của các ngươi quá coi trọng tư thế đẹp mắt, tự nổ cũng cần thểhiện ba loại tạo hình, loại này không thể được... nào, cùng ta học một chiêu LạiLư Đả Cổn (*) bản upgrade hư vô, đây là thân pháp có thể tránh thoát một ngànhai trăm luồng sáng tử vong, không cần tự nổ, ngươi học xong tự nhiên có thểvượt qua."(*: Lăn qua lộn lại.)...Liễu Bình nói với từng người một.Thời gian trôi qua rất nhanh.Chỉ dùng nửa ngày, văn minh cổ võ, văn minh tu hành, văn minh khoa kỹ, vănminh ma pháp, văn minh man hoang, văn minh tà linh, văn minh hư vô,...Các cường giả của các văn minh đều đã rời đi.Trong tường vây này, chỉ còn lại không tới năm người.Một chức nghiệp giả của văn minh tinh lực đang nghiêm túc kể ra bí pháp tuluyện của bản thân, những nơi phức tạp thì hắn ta còn nói đi nói lại, sợ LiễuBình nghe lầm.Liễu Bình nghe câu được câu không, đồng thời âm thầm hỏi:"Bí mật mà ngươi cần, có ở nơi này thật không vậy?

Người ở nơi này đều sắp bịta đưa ra toàn bộ rồi, còn không tìm được bí mật kia sao?"

Một giọng nữ vang lên: Ta có thể cảm nhận được, chúng ta đã cách nó rất gần."

"Được rồi."

Liễu Bình thở dài."

Không cần cảm thấy tiếc nuối, ngươi đã học được nhiều loại lực lượng của cácnền văn minh như vậy rồi, cũng coi như là thu hoạch phong phú chứ."

Giọng nữnói."

Thời gian của một người là có hạn, ta làm gì có thời gian rảnh để tu luyện bíthuật của bọn họ cơ chứ?

Chỉ coi như hiểu sơ, về sau khi đối mặt với kẻ địchnhư vậy thì không tới nỗi bất ngờ mà thôi."

Liễu Bình nói."

Không, ngươi còn không rõ ý nghĩa ẩn chứa trong đó."

Giọng nữ nói.Ý ễ"Ý nghĩa gì?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nữ bắt đầu giải thích: "Tất cả lực lượng cùng vũ khí của các văn minhkhác nhau, sau khi hóa thành thẻ bài, đều có thể được Thẻ bài sư sử dụng, thếnhưng điều kiện tiên quyết chính là..."

"Thẻ bài sư cần phải hiểu được nguyên lý cùng phương pháp sử dụng của loạibinh khí đó."

"Ví dụ như một chiếc ô ma pháp, nếu như ngươi không phải là người văn minhma pháp, ngươi không thể hiểu nó, lại thêm việc ngươi cũng không có ma lực,như vậy thì không thể sử dụng nó."

"Thế nhưng nếu như ngươi chuyển hóa chiếc ô ma pháp thành thẻ bài, khôngcần suy nghĩ về vấn đề ma lực nữa."

-------Chương 137: "Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi: "Thế nhưng năng lượng kích hoạt ô ma pháp là ma lực, ta lại làngười tu hành..."

Giọng nữ ngắt lời của hắn: "Tất cả thẻ bài, đều dựa vào một loại lực lượng đểkích hoạt và vận dụng."

Liễu Bình suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Ta hiểu được."

"Ngươi hiểu cái gì?"

Giọng nữ hỏi."

Khi ta chiến đấu với Người bán rượu, ta chỉ có thể rút ra sáu tấm thẻ bài có tácdụng, bởi vì lực lượng linh hồn của ta không đủ... cho nên dù là vũ khí của vănminh nào đi chăng nữa, chỉ cần ta có lực lượng linh hồn, là có thể vận dụng,đúng không?"

"Đúng là như thế, Thẻ bài sư không cần quan tâm tới các loại lực lượng, dùnghồn lực là có thể vận dụng mọi binh khí của mọi văn minh...

đây chính là giá trịchân chính của Thẻ bài sư."

"Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề."

"Ngươi có biết sử dụng vũ khí này hay không mà thôi."

"Ví dụ như ô ma pháp, một Thẻ bài sư có thể vận dụng lực lượng của nó, thếnhưng không biết vận dụng nó như thế nào, như vậy cũng không được."

"Hiện tại, ngươi thu hoạch được nhiều tri thức của nhiều văn minh như vậy, hầunhư ngươi biết dùng tất cả mọi thứ của mọi văn minh."

Giọng nữ bỗng nở nụ cười, nói tiếp: "Thẻ bài sư bình thường không thể làmđược điều này, mà đối với ngươi mà nói, như vậy cũng không phải hạn mức caonhất của ngươi."

Liễu Bình nói: "Hạn mức cao nhất?"

Giọng nữ nói: "Thằng hề có thể biến vật phẩm trở thành đạo cụ chuyên môn chobản thân, cứ như vậy, uy lực của những binh khí kia sẽ tăng lên một bậc, đồngthời có một loại lực lượng đặc biệt phù hợp với bản thân ngươi."

"Cho nên hiện tại ngươi quyết định trở thành Thị thần của ta rồi sao?"

LiễuBình hỏi."

Tìm tới bí mật kia rồi nói sau đi."

Giọng nữ nói.Liễu Bình thở dài, nhìn về phía chức nghiệp giả của văn minh tinh lực trướcmặt, nói: "Được rồi, ngươi nói nan đề của ngươi ra đi."

"Ngươi nghe xong rồi sao?"

Chức nghiệp giả kinh ngạc hỏi lại."

Đảo đi đảo lại cũng chỉ là những thứ đó, ta đã hiểu đại khái rồi, nói nan đề củangươi ra đi."

Liễu Bình nói.ể ầ ể ồ"Làm cách nào có thể phác hoạ một loại Tinh Thần pháp có thể triệu hoán đồngthời ba vị Tinh linh."

"Nghe kỹ, pháp môn này ta chỉ hơi suy nghĩ là ra, thế nhưng cái tên của nó rấtkhó đặt, chúng ta nên gọi nó là...

Phương pháp triệu hoán ba khuyết một đặcbiệt trong bầu trời đêm tối, pháp quyết hoàn chỉnh nó là như thế này..."

Liễu Bình nhanh chóng nói bí quyết ra.Chức nghiệp giả kia nghe xong thì giật mình nói: "Thì ra là thế."

Ầm!Hắn ta hóa thành một vùng sương mù, biến mất trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía những người còn lại.Chỉ còn lại ba người.Ba người này đều là tồn tại thuộc hệ thần bí.Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra, nói: "Căn cứ tri thức mà ta nắm giữ, những thứthuộc hệ thần bí đều không thể hiểu được, không liên quan gì tới tri thức cả,chúng ta cùng nghiên cứu với nhau, để xem có thể giải nan đề của các ngươihay không."

Ba người kia nhìn nhau.Người *****ên đi tới, nhún vai nói: "Thực ra những thứ trong hệ thần bí, cũnggiống như thần thông của người tu hành, hồn khí của văn minh ma pháp, hoangcổ thần phú của văn minh man hoang các ngươi vậy, bọn chúng đều là lựclượng kỳ lạ được sinh ra dưới sự giao hòa của các pháp tắc, cho nên ngay từ đầuchúng ta cũng không mong chờ gì nhiều."

"Tới đi, mọi người cùng nhau nói chút."

Liễu Bình nói.Người *****ên nói: "Nan đề của ta là, 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng'này được cấu tạo như thế nào."

Người thứ hai nói: "Nan đề của ta là, nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngụcgiam tạm thời của người vô dụng', làm cách nào chinh phục thế giới này."

Người thứ ba nói: "Nan đề của ta là, nếu có thế giới cùng loại với 'Ngục giamtạm thời của người vô dụng' là có ý chí, như vậy sau khi nó tử vong, làm cáchnào để phục sinh nó."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe."

Như thế nào?

Đây là ba người cuối cùng, ngươi đạt được bí mật kia rồi sao?"

Hắn âm thầm hỏi.Giọng nữ im lặng nửa ngày, mới nói: "Ta cảm giác... bí mật được ẩn giấu trongba vấn đề này, thế nhưng ta không biết thứ ta muốn tìm được ẩn giấu ở vấn đềnào."

Liễu Bình lộ ra vẻ trầm ngâm.Hắn đứng dậy, đi tới đi lui trên quảng đường trống trải.ỗ ắBỗng nhiên, hắn dừng bước lại, nói: "Bí mật của ngươi có liên quan tới chuyệngì?"

"Tại sao ngươi lại muốn biết?"

Giọng nữ hỏi."

Ta cần phải biết, bởi vì có lẽ ngươi cũng không phát hiện ra, mặt ngoài mà vấnđề của ba người bọn họ muốn nói chính là ngục giam cùng những chuyện liênquan tới ngục giam, thế nhưng cả ba vấn đề đều tồn tại một sự liên hệ bí ẩn nàođó, cùng chỉ hướng về một chuyện nào đó..."

Vẻ mặt của Liễu Bình dần dần trở nên nghiêm túc:"Loại tình hình này được gọi là Thế giới diệt vong tam trọng tấu, cả đời ta vẫnchưa từng thấy qua, chỉ là năm đó sư phụ ta từng nói ông ta đọc qua một loạivăn hiến thượng cổ, bên trong miêu tả đôi câu vài lời, mà loại tam trọng tấu cóliên quan tới kết cấu của thế giới này... tới từ một loại tồn tại nào đó hoàn toànkhông biết, ngươi cần phải cho ta biết càng nhiều tin tức hơn, ta muốn xác địnhphương hướng hướng tới của ba vấn đề này trước."

Hắn nhìn về phía ba người kia, nói: "Ta có thể cảm giác được mấy người nàyđều cực mạnh, thế nhưng lại bị nhốt ở nơi này, giống như là chuyên môn tồn tạivì ba vấn đề đó vậy, chuyện này chắc chắn không nhỏ, nếu chỉ dựa vào sự suyđoán lung tung của ta thì chắc chắn không thể chính xác được."

Giọng nữ im lặng một lát, nói: "Có một binh khí bị phong ấn, được ẩn giấu tạimột nơi không ai biết, con đường duy nhất được ẩn giấu trong nan đề của chưthần."

Liễu Bình bỗng dừng lại."

Thì ra là thế, ta đã biết!"

Hắn thấp giọng quát nhỏ."

Ngươi biết cái gì rồi?"

Giọng nữ vội vàng hỏi."

Hiện tại còn khó nói, đại khái ta còn cần một chiếc thuổng sắt."

Liễu Bình nói."

Cầm lấy."

Giọng nữ nói.Còn chưa dứt lời, trên tay Liễu Bình đã xuất hiện một chiếc thuổng sắt.Hắn nhìn về phía ba người kia.Ba người đối diện cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc."

Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"

Một người trong đó hỏi.-------Chương 138: Nham thạch không tồn tạiLiễu Bình nhìn thuổng sắt trong tay, lại nhìn về phía đối phương, chợt cười nói:"Con người của ta, khi đang giải đề đều thích đào đất, đây là cách tự hỏi đặcbiệt của ta."

Ba người nghe, cùng gật đầu."

Thì ra là thế."

Người kia giật mình nói."

Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người."

Người thứ hai nói."

Vậy ngươi đào đi."

Người thứ ba nói.Liễu Bình vung thuổng sắt, đào xuống mặt đất.Một lát sau, hắn không nhịn được mà nói: "Hiệu suất làm thế này quá chậm, cóthứ nào tân tiến hơn không?"

"Có, là máy xúc bên văn minh khoa học kỹ thuật."

Giọng nữ nói."

Được, cho ta dùng một lát."

Ầm!Một tiếng vang trầm xuất hiện, một chiếc máy xúc hiện lên bên người mấyngười.Liễu Bình ném thuổng sắt đi, bò lên máy xúc.Hắn nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn ba tên chức nghiệp giả hệ thần bí kia.Hắn nhìn về phía ba người đối diện.Ba người đó cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc."

Rõ ràng là giải đề, ngươi lấy máy xúc ra làm cái gì?"

Một người trong đó hỏi.Liễu Bình nhìn máy xúc, lại nhìn về phía đối phương, chợt bật cười, nói: "Conngười của ta, khi đang giải đề đều điều khiển máy xúc đào đất, cũng rất hợp lýchứ."

Ba người nghe, cùng gật đầu."

Thì ra là thế."

Người kia giật mình nói."

Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người."

Người thứ hai nói."

Vậy ngươi đào đi."

Người thứ ba nói.Liễu Bình đi vào phòng điều khiển, điều khiển máy xúc đào đất.Một lát sau, mặt đất bị đào ra một hố to vài mét."

Ngươi đang định làm cái gì?"

Giọng nữ ngạc nhiên hỏi."

Thử chút."

Liễu Bình nói.ẦẦm!Một tiếng vang trầm từ phía dưới vang lên."

Ngươi đào tới nham thạch!"

Một chức nghiệp giả đứng bên cạnh lớn tiếng nói.Liễu Bình nhảy khỏi máy xúc, đi vào trong hố lớn, dùng tay gỡ nắm đất dướiđáy hố, sờ vào thứ phía dưới.Quả nhiên là nham thạch, hơn nữa lại còn rất cứng rắn."

Nơi này có lẽ không thể đào được nữa, cần chuyển sang đào nơi khác haykhông?"

Một chức nghiệp giả khác hỏi."

Không, ta cần quan sát kỹ thứ này!"

Liễu Bình trả lời.Hắn đặt tay lên nham thạch, ***** một cách tỉ mỉ."

Kỳ quái, ta biết rất nhiều loại nham thạch cùng khoáng sản, thế nhưng chưabao giờ gặp được thứ này..."

Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy được trong hư không có từng hàng chữ nhỏ bùngcháy hiện lên:[Tồn tại bí ẩn đã thức tỉnh, nó đã nhận ra hành động của ngươi."[Nó sắp tới nói chuyện với ngươi.][Trong thời điểm vô cùng vi diệu này, Danh Sách phải khẩn cấp nói rõ chongươi:][Mọi sự vật mà ngươi đã từng nhận biết, đều không phải là đối thủ của nó!][Mấy phút tới sẽ quyết định sinh tử của ngươi, lúc nói chuyện cần phải chú ýcẩn thận chút!]Bỗng nhiên, những dòng chữ nhỏ này có vẻ như đã nhận ra thứ gì đó, nhanhchóng biến mất không thấy gì nữa.Yên tĩnh một cách kỳ dị.Liễu Bình chậm rãi quan sát xung quanh.Ba tên chức nghiệp giả đang đứng trước hố đất, quan sát hắn đào đất.Vẻ mặt của cả ba người đều là tò mò, khó hiểu cùng nghi ngờ, vẻ mặt cứng lạikhông động đậy.Phía sau Liễu Bình, cô gái váy đen đeo mặt nạ màu trắng cũng hiện thân, nànghơi nghiêng người, muốn nhìn rõ nham thạch trên tay Liễu Bình ẩn chứa bí mậtgì.Nàng cũng bất động.Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.Tồn tại sắp tới là thần thánh phương nào chứ?Coi như Nữ thần Tra Tấn đã tử vong, hóa thành Thị thần, thế nhưng thực lựccũng vượt xa sự tưởng tượng của mình.ầNgay cả Thần linh như nàng cũng trúng chiêu.Đến cùng thì mình chọc phải loại tồn tại nào chứ?Ầm!Toàn bộ thế giới biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình cảm giác mình đi tới trong hư không vô cùng vô tận, hàng vạn saotrời quay xung quanh mình, đồng thời ngưng tụ thành hình trước mặt mình.Sao trời.Sao trời ngưng tụ thành một cái đầu khổng lồ tản ra ánh sáng.Nó quan sát Liễu Bình, giọng nói của nó rất hùng vĩ cũng trầm thấp:"Một người tu hành..."

Liễu Bình ôm quyền, nói: "Còn chưa biết đại danh của các hạ là gì?

Chẳng lẽ tađã quấy rầy các hạ rồi sao?"

Cái đầu do sao trời hội tụ kia nói: "Thời gian thức tỉnh của ta là có hạn, Thầnlinh đã tử vong bên cạnh ngươi đã bị ta ngăn cách, nàng sẽ không nghe đượccuộc nói chuyện giữa chúng ta."

"Chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi..."

"Người trẻ tuổi, ngươi đã phát hiện cái gì?"

Liễu Bình suy nghĩ một giây đồng hồ.Tồn tại dạng này...Nó càng mạnh hơn Nữ thần Tra Tấn.Trước mặt loại tồn tại này, thay vì giở trò, còn không bằng...Đi thẳng vào vấn đề.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trong truyền thuyết thời thượng cổ của vănminh tu hành chúng ta, có người từng thoát khỏi con đường phi thăng, tiếp xúctới tồn tại hoàn toàn bí ẩn trong một nơi nào đó của hư không."

"Nghe nói chỉ có lực lượng cực kỳ thần bí, mới có thể chứa đựng một câu đốnhư vậy."

"Nó được gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu'."

"Dựa theo truyền thuyết thượng cổ, trong chuyện này bao hàm vận mệnhnghiêm trọng lại kỳ quỷ, chỉ có người thật sự có khả năng giải đáp câu đố, mớicó thể gặp mặt."

Cái đầu khổng lồ nói: "Như vậy, ngươi giải được câu đố sao?"

"Giải được."

Liễu Bình nói."

Nói nghe chút... thế nhưng không cho phép nhiều lời, trước mắt mà nói, ngươichỉ có thể giải câu đố của tầng *****ên mà thôi."

Cái đầu khổng lồ nói.ễ ể"Tại sao?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Bởi vì vận mệnh không thể coi thường, ngươi nói ra đáp án của câu đố tầng*****ên sẽ bình yên vô sự, nói ra đáp án khác, có lẽ sẽ gây nên sự chú ý củanhững tồn tại có thể nhìn trộm bí mật cùng vận mệnh... mà ta hiện tại, đang ởvào trạng thái tử vong, chỉ có thể bảo vệ cho ngươi tại câu đố tầng *****ên màthôi."

Cái đầu khổng lồ nói.Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Ta từng nghe nói 'Thế giới diệt vong tamtrọng tấu', khi đó ta cũng đã đại khái tính toán một chút, thế nhưng bởi vì thiếuđi tin tức quan trọng, cho nên mới không tính ra kết quả gì, hôm nay may mắntận mắt nhìn thấy một câu đố này, như vậy ta sẽ nói ra giải pháp của nó cùngvới câu đố tầng *****ên."

"Nói đi."

"Cái gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu', đã bao gồm ba tầng câu đố, mỗimột tầng câu đố đều là đáp án của một tầng câu đố khác."

"Nói rõ hơn đi..."

-------Chương 139: Xác định Thị thần!"

Câu đố của tầng thứ hai chính là đáp án của câu đố tầng thứ nhất; mà câu đốcủa tầng thứ ba lại là đáp án của câu đố tầng thứ hai; còn câu đố của tầng thứnhất lại là đáp án của câu đố tầng thứ ba."

"Muốn giải câu đố tầng thứ nhất, chỉ cần biết được câu đố tầng thứ hai là đượcrồi."

"Câu đố tầng thứ nhất là: 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' được cấu tạonhư thế nào."

"Câu đố tầng thứ hai là: Nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngục giam tạm thờicủa người vô dụng', làm cách nào để có thể chinh phục thế giới này."

"Rõ ràng, đáp án của câu đố tầng *****ên chính là: 'Ngục giam tạm thời củangười vô dụng' là do một thế giới tạo thành."

"Sở dĩ ta muốn đào đất, là muốn kiểm tra bằng một phương pháp bài trừ đơngiản nhất: Nếu như thế giới này không có cái gì, chỉ có một ngọn núi, như vậynếu có tin tức nào đáng lưu ý, chắc hẳn sẽ được ẩn giấu trong ngọn núi này."

Liễu Bình nói xong, nhìn về phía đối phương.Cái đầu khổng lồ do sao trời tạo thành lộ ra ý cười."

Các phàm nhân, các ngươi rất nhỏ bé, thế nhưng cũng là các ngươi, có thể tạothành ảnh hưởng cực lớn đối với vận mệnh."

Nó cảm khái, há mồm phun ra một ngôi sao.Ngôi sao này lơ lửng bay bay, rất nhanh đã rơi xuống trước mặt Liễu Bình.Cái đầu kia phát ra âm thanh hùng vĩ:"Thần linh đã bắt đầu chết đi, từ giờ phút này thời đại sẽ tiến vào trạng thái biếnhóa đổi lớn lại nguy hiểm tới đáng sợ, sống hoặc chết đều sẽ trở thành mộngđẹp trong quá khứ xa không thể chạm, mà chúng sinh lại hoàn toàn không biếtgì cả..."

"Ngươi cầm... hai thứ này, một trong số đó là thứ mà vị Thần linh kia muốn cóđược, một cái khác là quà tặng mà ta đưa tặng ngươi."

"Ta có thể làm gì để trả ơn ngài đây?"

Liễu Bình hỏi."

Trong tương lai không xa, ngươi sẽ cảm ứng được sự kêu gọi của ta, tới lúc đóta sẽ triệu hoán ngươi tới đây một lần nữa, mà ta cũng sẽ thanh toán tiền công."

Cái đầu khổng lồ nói.Sao trời tản ra ánh sáng rơi vào tay Liễu Bình, hóa thành hai vật.Một con rắn đen cuộn tròn lại, liên tục thè lưỡi ra.Cùng với một viên nham thạch lớn chừng bàn tay.Hai hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mắt Liễu Bình:ầ ề ế ấ ố ổ[Ngươi thu được Thần khí trong truyền thuyết: Roi Tra Tấn cùng Thống Khổ(Dành riêng cho Thần linh)."[Ngươi thu được một vật phẩm kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.]Ầm...Cảnh tượng xung quanh hoàn toàn sụp đổ, tản ra, biến mất.Gió lớn thổi tan hàng tỷ ánh sao, làm cho mọi thứ trở nên hỗn độn mơ hồ.Ngay sau đó...Liễu Bình phát hiện mình lại trở về ngọn núi, đang ở trong hố sâu, hai tay vừamới đặt trên viên nham thạch này.Răng rắc!Nham thạch vỡ ra một đường vết rách.Một con rắn đen từ trong khe hở chui ra, quấn quanh trên cánh tay của LiễuBình, thè lưỡi về phía hắn.Liễu Bình bỗng có cảm giác, ngước đầu nhìn lên trên."

Cám ơn ngươi."

"Hình như vấn đề của ta đã được giải."

"Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta chờ mong gặp đượcngươi ở thế giới bên ngoài."

Ba tên chức nghiệp giả vừa cười vừa nói.Ầm!

Ầm!

Ầm!Ba tiếng vang liên tiếp xuất hiện.Ba chức nghiệp giả này liên tiếp hóa thành sương mù, biến mất khỏi thế giớihiện tại.Hiện tại, trong thế giới này, chỉ còn lại Liễu Bình cùng vị nữ sĩ kia.Một giọng nữ vang lên sau lưng Liễu Bình:"Hóa ra ngươi ở nơi này!"

Một cô gái mặc váy đen mang mặt nạ trắng hiện lên, nhìn về phía con rắn kia,đọc một câu chú ngữ tối nghĩa.Ngay lập tức con rắn kia hóa thành một chiếc roi dài, rơi vào trong tay cô gáinày.Cô ta ***** chiếc roi một lát, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:"Ngươi đã giải được nan đề đó."

"Hình như là vậy, hiện tại ngươi có thể làm Thị thần của ta sao?"

Liễu Bình hỏi."...

Ta đã mất đi quá nhiều lực lượng, có lẽ cần dựa vào chiếc roi này để chậmrãi khôi phục lực lượng, nếu như ngươi muốn ta làm Thị thần, như vậy ngươiphải tiếp nhận một sự kiện."

Cô gái nói một cách chậm rãi.ễ"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Tạm thời ta không thể trợ giúp ngươi chiến đấu, chỉ có thể làm một vài việc cơbản, ví dụ như chuyển hóa sự vật làm thẻ bài."

Cô gái nói.Vẻ mặt Liễu Bình cứng lại.Cái gì?Hóa ra sau khi ngươi khôi phục thực lực, còn có thể giúp ta chiến đấu nữa?Ta còn tưởng rằng Thị thần chỉ có thể chuyển hóa vật phẩm thành thẻ bài giúpta thôi chứ...Là do ta vẫn quá ngây thơ.Nghĩ tới đây, Liễu Bình ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Không sao, chiến đấu do taphụ trách, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi khôi phục lại, lại nói tớinhững chuyện khác đi."

Nữ sĩ váy đen nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới nói với vẻ hài lòng: "Ngươithay đổi ấn tượng ban đầu của ta đối với Thằng hề, có lẽ...

Thằng hề cũng có thểrất đứng đắn, rất đáng để người khác chờ mong."

Rất nhiều năm sau, mỗi khi nàng nhớ tới câu nói này, đều sẽ cảm thấy xấu hổ ảonão, vô cùng hối hận.Thế nhưng vào lúc này, nàng chỉ là bị năng lực giải đáp tất cả nan đề của LiễuBình gây chấn động.Cho nên nàng quyết định đánh cược một lần.Nữ sĩ váy đen niệm chú ngữ.Chiếc roi dài lập tức tách rời, hóa thành một con rắn hai đầu chậm rãi bò tới."

Thực tế, ta đã rất yếu đuối, cần phải dựa vào chiếc roi này, mới có thể hoànthành ước định Thị thần."

Nữ sĩ nói."

Nói cách khác, nếu ta không thể tìm được chiếc roi này, ngươi không có cáchnào trở thành Thị thần của ta, đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, không nên cử động, có đau một chút, ngươi cố chịu."

Nữ sĩ nói.Rắn hai đầu dựng thẳng thân hình trước mặt hai người, một đầu rắn nhìn về phíaNữ sĩ, một cái đầu khác thì nhìn về phía Liễu Bình.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Biệt hiệu của Thẻ bài sư: Bán Tuyển Thần Linh.][Biệt hiệu của Thị thần: Người hầu Thần Linh.][Các ngươi sắp ký kết khế ước vĩnh hằng, từ nay về sau, nàng sẽ trở thànhngười hầu của ngươi, hoàn thành các hạng mục công việc giúp ngươi; mà ngươithì dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân để tặng lại nàng... linh hồn của ngươicàng mạnh, như vậy nàng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí trở lại hàngngũ Thần linh.][Nghi thức bắt đầu!]-------Chương 140: Ngươi sẽ biến thành một cái cây.Chữ nhỏ biến mất, hai cái đầu rắn kia đã cúi xuống, quấn quanh cánh tay vị nữsĩ kia cùng Liễu Bình.Đầu rắn mở to miệng, cắn mạnh vào cổ tay của hai người.Liễu Bình hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Thực sự là hơi đau."

Yên tĩnh được một giây..."

Làm sao lại đau như thế?"

Hắn không nhịn được mà nói.Lại qua một giây nữa..."

Vẫn chưa được sao?

Ta cảm thấy rất đau đó!"

Liễu Bình không nhịn được mànói."

Ngươi... chẳng lẽ chưa bị cái gì cắn qua sao?"

Nữ sĩ liếc mắt nhìn tới, nói."

Bình thường không có cái gì cắn ta."

Liễu Bình nói."

Về sau sẽ có."

Nữ sĩ mỉm cười, nói."

Ý ngươi là gì?"

Liễu Bình không hiểu."

Rất nhanh ngươi sẽ biết."

Chiếc roi bỗng nhiên được thu hồi.Nữ sĩ này bỗng lắc người, hóa thành một tấm thẻ bài, lơ lửng trước mặt LiễuBình.Trên thẻ bài có vẽ một hang động thần bí, vị nữ sĩ kia đang ngồi trên một băngghế đá, đặt chiếc roi trên gối, nói với Liễu Bình:"Ba phút sau ngươi sẽ rời khỏi nơi này, ta đã kiệt sức mất rồi, cần nghỉ ngơi mộtlát... nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta."

Nói xong, nàng nhắm mắt lại.Liễu Bình nhìn chăm chú lên thẻ bài, trên hư không có từng hàng chữ nhỏ liêntục xuất hiện:[Thẻ bài: Chúa tể Tra Tấn ngủ say.][Thẻ bài duy nhất, thẻ bài Thị thần.][Thuyết minh: Sau khi trải qua tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nàng tiến vào trạngthái hôn mê sâu, nếu như ngươi cần nàng nô dịch một tấm thẻ giúp ngươi, lúcnào cũng có thể gọi nàng tỉnh dậy.]Liễu Bình xem xong, yên lặng thu thẻ bài vào trong người.Tới giờ phút này, mình đã chính thức trở thành Thẻ bài sư.Sau đó...Chỉ cần yên lặng chờ đợi trở về công ty là được.ể ế ề ấ Á ấSau đó đi theo tiểu đội chiến thuật trở về trấn thủ Ám Vụ trấn, hoàn thành côngviệc phòng ngự toàn bộ thị trấn.Chỉ hi vọng vào tối nay, Vĩnh Dạ sẽ bình tĩnh hơn chút.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy trên tay có thêm một tấm thẻbài."

Kỳ quái..."

Hắn cầm thẻ bài lên quan sát.Trên tấm thẻ bài có vẽ một khối nham thạch màu xanh biếc rất bình thường,một mặt trong đó mọc đầy cỏ xỉ rêu, mà ở bên khác thì có vài sợi dây leo, thậmchí có một bỗng hoa chui ra từ trong khe nham thạch, đón gió phấp phới.Đúng, vị tồn tại vừa rồi đã nói, nó tặng cho mình hai thứ.Một thứ là tặng cho Thần linh, một thứ tặng cho mình.Chẳng lẽ thẻ bài này chứa tảng đá kia?Liễu Bình đang suy nghĩ, đã thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt:[Thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.][Thẻ kỳ quỷ, thẻ bài phát triển.][Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ này, ngươi sẽ biến thành một vật cầnphải có trong hoàn cảnh hiện tại, lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh hiện tại, tớitận khi ngươi chủ động hủy bỏ (mỗi giờ một lần).][Có thể kết nối với thẻ Thằng hề.][Có thể chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn của Thằng hề.]Liễu Bình đọc rất nhanh, ngẫm nghĩ, nhún vai hỏi: "Ta lại biến thành vật cầnphải có?

Vật cần phải có là sao?"

Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Bản Danh Sách đưa ra thuyết minh đối với loại thẻ bài kỳ quỷ cực kỳ hiếm gặpnày, đã tiêu hao toàn bộ lực lượng, cũng cần nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài vấnđề nhỏ, chẳng lẽ ngươi không thể tự giải quyết hay sao?]Chẳng lẽ là học theo vị Nữ sĩ vừa rồi sao?Liễu Bình ngẩn người một lát, nói:"Được rồi, chính ta giải quyết đi."

Còn lại một hai phút, ta thử một lần chẳng phải tốt hơn.Hắn nắm chặt tấm thẻ kia, quát khẽ nói: "Sử dụng!"

Thẻ bài bị hắn ném ra ngoài.Ầm!Một vùng sương mù xuất hiện.Liễu Bình biến mất.ố ằTrong hố lớn lại có thêm một bức tượng bằng đá.Bức tượng sinh động như thật, một tay nắm chặt tay, một tay dựng thẳng ngóncái, đẹp trai ngời ngời, chỉ nhìn cũng biết đây là một nhân vật xuất sắc.Bức tượng được điêu khắc theo hình tượng của Liễu Bình.Trên bệ đá của bức tượng, có khắc một hàng chữ nhỏ:[Liễu Bình.][Người tu hành mạnh mẽ, người giải phóng vĩ đại, người giải đề kiệt xuất, từngở trong ngục giam này dùng phương pháp giải đề để cứu vớt chức nghiệp giảđứng đầy hàng trăm mét.][Chú ý: Bức tượng này không thể chạm vào, nếu như xuất hiện vấn đề, tự chịutrách nhiệm.]Bức tượng đứng thẳng vài giây.Ầm!Nó lại biến lại thành Liễu Bình, vẻ mặt lộ ra vẻ trầm tư."

Nói cách khác, nơi này đáng lẽ phải có một bức tượng của ta, cho nên ta biếnthành bức tượng rồi sao?"

Liễu Bình hỏi.[Đúng.] Danh Sách tích chữ như vàng.Liễu Bình khoanh tay, nói: "Vậy, nếu như nơi này thiếu một cái cây..."

Danh Sách nói: [Ngươi sẽ biến thành một cái cây.]Liễu Bình im lặng một lúc lâu."

Có tác dụng chó gì đâu."

Hắn tự lẩm bẩm.Thế nhưng nghĩ lại, tấm thẻ này là thẻ phát triển, có lẽ chờ tới khi nó phát triểnđầy đủ, sẽ trở nên rất mạnh?Liễu Bình lắc đầu, thuận tay cất tấm thẻ này đi.Hiện tại, mọi thứ đều sẵn sàng.Chỉ chờ trở về.Hắn lại đứng tại chỗ thêm vài giây.Bỗng nhiên.Có một luồng lực kéo cực mạnh xuất hiện, kéo mạnh hắn một cái...Liễu Bình lập tức biến mất khỏi thế giới hiện tại.Vô số thế giới hóa thành đường cong, lướt nhanh qua người hắn.Dưới chân truyền tới sự chắc chắn.Liễu Bình phát hiện mình lại trở về trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng,xung quanh là mấy chục thành viên tiểu đội chiến thuật tinh nhuệ, nơi xa có rấtề ố ốnhiều máy bay đang lên lên xuống xuống.Vương Vi cùng La Sinh đều giật mình khi thấy hắn trở về.Trở về!"

Cậu... trên người có lực lượng pháp tắc, chẳng lẽ cậu thành công?"

Vương Vinói với vẻ không chắc chắn.La Sinh kiềm chế sự khiếp sợ của bản thân, bình tĩnh nói: "Nếu không thànhcông thì cậu ta sẽ đi tới cạnh Nữ thần, thế nhưng cậu ta lại trở về, nói cáchkhác..."

Liễu Bình mỉm cười."

Cám ơn hai vị, nếu không phải hai người tặng ta một cơ hội, ta sẽ không thểtrở thành Thẻ bài sư được."

Liễu Bình nói xong.Im lặng chỉ giây lát.Ngay sau đó, giọng nói khen ngợi nhanh chóng truyền tới:"Cậu vượt qua được?

Lợi hại!"

"Quá tốt!"

Vương Vi nhìn Liễu Bình, vẻ mặt giật mình đã theo giọng điệu chuyển hóathành kinh ngạc vui vẻ.La Sinh cũng cười to, nói:"Liễu huynh đệ, ta cũng đoán được cậu chắc hẳn có thể vượt qua thử thách, haha ha, dù sao so với những thử thách khác, thử thách này tương đối đơn giản!"

"Ta cũng cũng nghĩ như vậy, cám ơn anh đã cho ta cơ hội này."

Liễu Bình cũnggật đầu, nói.La Sinh vỗ vai hắn, lắc đầu cười nói: "Thế nào?

Đối thủ trong thử thách của cậurất kém cỏi sao?"

"Không, anh ta rất mạnh."

Liễu Bình nói.-------Chương 141: Con mồi"Ồ?

Xem ra năng lực của Liễu huynh đệ rất cao chứ, vậy mà có thể chiến thắngđối thủ mạnh mẽ, thu hoạch được tư cách trở thành Thẻ bài sư."

La Sinh trêughẹo."

Cũng không phải như vậy, người đó là Người bán rượu của Ám Vụ trấn, cóquen biết với ta, thời điểm cuối cùng anh ta quyết định tha ta một mạng."

LiễuBình nói.Chẳng biết khi nào, trên tay Vương Vi đã có một quyển sách.Sách Chân Thực.Nó có thể thấy rõ mọi lời nói dối.Vương Vi mở sách, trên đó viết một hàng chữ:"Hắn nói là sự thật."

Thì ra là thế!Loại thử thách khó khăn như vậy, hầu như không ai có thể vượt qua được!Không ngờ cái tên Thẻ bài sư kia lại can đảm tới như vậy, lại làm ra chuyệnthuận nước giong thuyền, nhường Liễu Bình vượt qua thử thách!Xem ra quan hệ giữa tên kia cùng Liễu Bình rất tốt!Với lại hắn ta cũng mới vừa gia nhập bộ bài của Nữ thần, chưa cảm nhận đượcsự thống khổ mà Nữ thần ban tặng, cho nên mới dám cả gan làm loạn như vậy."

Ồ?

Tại sao quyển sách này lại tới trên tay của cô vậy?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Là người máy tính toán sai lầm, đi, trả về."

Vương Vi mỉm cười, gọi người máy lại, đặt Quyển sách Chân Thực lên, phấttay ra hiệu người máy rời đi.Cô cũng không nhìn La Sinh, chỉ hơi gật đầu.La Sinh cũng hiểu được.Liễu Bình nói thật.Thật đúng là trời xui đất khiến, lại dựa vào cách này làm cho hắn vượt qua thửthách trở thành Thẻ bài sư!Như vậy..."

Vương Vi tỷ, có phải là ta đã dùng thời gian hơi dài hay không?"

Liễu Bìnhmỉm cười hỏi.La Sinh nhìn Vương Vi, mà Liễu Bình cũng đang chăm chú nhìn nàng."

Tốc độ thời gian trôi đi trong khu vực thử thách khác biệt với hiện thực... mớivừa qua mười lăm phút đồng hồ mà thôi, hiện tại cậu hãy đi theo tiểu đội chiếnầ ấ Á ấthuật đi, đêm nay các người cần phải trấn thủ Ám Vụ trấn."

Giọng điệu của Vương Vi từ do dự hóa thành kiên định, cuối cùng dùng giọngmệnh lệnh để nói."

Không có vấn đề!"

Liễu Bình nói với giọng chắc chắn.Vương Vi hơi liếc về phía La Sinh.La Sinh ho nhẹ một tiếng, gật đầu với Liễu Bình: "Làm không tệ, thế nhưng cậuvẫn còn quá non nớt, vì giúp cậu phát triển, ban đêm ta cũng sẽ tới hỗ trợ."

Liễu Bình lập tức hỏi với giọng vui mừng: "La đại ca cũng tới?"

Các thành viên trong tiểu đội chiến thuật bên kia cũng nghe được, lập tức phátra tiếng hò reo."

Quá tốt."

"La Sinh chính là cao thủ bắt linh trong truyền thuyết!"

"Thật tuyệt, công việc phòng ngự tối nay đã không thành vấn đề nữa."

"Hai Thẻ bài sư gia nhập đội ngũ, đêm nay không cần sợ hãi cái gì cả!"

Bọn họ liên tục thảo luận với nhau.La Sinh quan sát đám người bên kia, vẫy tay với Liễu Bình:"Cậu đi trước đi, ban đêm ta sẽ tới đó, thuận tiện dạy cậu một vài thứ...

đượcrồi, cậu đi đi, gặp lại sau."

Liễu Bình nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ đang hiện lên trên đó:[Ngươi bị trúng một tấm Thẻ ẩn hình.][Loại thẻ bài này không có lực công kích, thế nhưng có thể dò xét giá trị thẻ bàitrên người ngươi.]Lại có thủ đoạn loại này nữa à!Tri thức của mình trên phương diện thẻ bài vẫn quá ít, cho nên mới trúng chiêucủa đối phương.Liễu Bình cười hì hì, ôm quyền nói: "Cám ơn La đại ca, ban đêm gặp lại!"

"Hẹn gặp lại."

La Sinh nói.Những nhân viên vũ trang kia vẫy lại Liễu Bình.Liễu Bình lập tức chạy tới gia nhập vào đội ngũ.Toàn bộ tiểu đội chiến thuật nhanh chóng lên máy bay, đóng cửa khoang lại.Máy bay tạo thành một luồng sáng như sấm sét, rất nhanh đã bay khỏi tấm mắtcủa Vương Vi cùng La Sinh, biến mất tại chân trời phía xa.Trong sân thượng, chỉ còn lại hai người.ầ ầ ổLa Sinh xòe bàn tay ra, dùng sức xé một cái tại phần gần cổ tay...Một tấm thẻ ẩn hình được hắn ta tách ra.La Sinh giơ tấm thẻ bài hơi mờ này lên, giơ cao trên bầu trời, giống như đangxem xét cái gì đó."

Đây là lần cuối cùng ta giúp anh làm loại chuyện này."

Vương Vi trầm giọngnói."

Dù gì đi nữa, lại có thêm một Thẻ bài sư xuất hiện, Nữ thần cũng sẽ rất vui vẻkhi biết được chuyện này."

La Sinh nói."

Anh muốn thế nào?"

Vương Vi hỏi."

Một Thẻ bài sư muốn phát triển, cần tiêu hao quá nhiều thời gian, chỉ cần tahấp thu lực lượng của bọn họ, ngay lập tức hình thành sức chiến đấu mạnh hơn,có thể giúp đỡ cho Nữ thần... loại chuyện này cũng được Nữ thần ngầm đồng ý,cô cũng không cần cảm thấy bất an vì điều này."

La Sinh nói.Trên thẻ bài trong suốt này, dần dần hiện lên một hàng chữ nhỏ:"Thẻ bài mà đối phương có được: ""Một tấm thẻ bài cấp thấp (Thẻ hiếm)."

La Sinh mỉm cười: "Thẻ hiếm, như vậy cũng đủ ta hồi vốn rồi!"

"Thế nhưng đó là Thẻ bài cấp thấp."

Vương Vi nói."

Bình thường mà nói, những kẻ dễ rút trúng thẻ hiếm nhất, là những kẻ mới trởthành Thẻ bài sư, lần *****ên bọn họ rút thẻ, đặc chất trong linh hồn bọn họ sẽhấp dẫn pháp tắc Vận Mệnh hạ xuống quà tặng, chỉ một lần này mà thôi."

LaSinh nói."

Cho nên hiện tại ngươi đã muốn xử lý hắn ta sao?"

Vương Vi hỏi.La Sinh cười lắc đầu: "Thẻ cấp thấp... ta vẫn chưa tới mức bụng đói ăn quàngtới như vậy, chỉ là muốn tìm hiểu bộ bài của hắn ta mà thôi... dù sao trái cây vừamới mọc vẫn còn quá chát, không có giá trị gì quá lớn, chúng ta cần kiên nhẫnchờ đợi nó chín, tới lúc đó mới là thời điểm tốt nhất để hái."

Hắn ta cầm tấm thẻ bài kia, dùng sức lắc mạnh.Dòng chữ trên thẻ bài lập tức trở nên không rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn biếnmất.Thế nhưng ngay sau đó, lại có mấy hàng chữ nhỏ hiện lên trên mặt bài:"Thẻ Thị thần (Suy yếu)."

"Một vị tồn tại trong truyền thuyết, đang nghỉ ngơi trên tấm thẻ bài này."

Nụ cười của La Sinh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một luồng sát ý."

Hắn ta lại có được loại Thị thần này...

Chúng ta tuyệt đối không được cho hắnta phát triển."

Hắn ta nhìn chằm chằm Vương Vi, nhấn mạnh từng chữ từng câu.Sắc mặt Vương Vi rất kém, cúi đầu im lặng không nói.ắ ắ ếLa Sinh nói: "Thử thách là chúng ta cùng lừa hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ biếtđiều này... chẳng lẽ ngươi hi vọng chúng ta có một Thẻ bài sư mạnh mẽ làm kẻđịch sao?"

"Hắn đã là Thẻ bài sư chính thức!

Chuyện này chờ Nữ thần trở về rồi nói sau,chúng ta không thể tùy tiện làm như vậy."

Vương Vi nói với giọng kiên quyết.Sau khi cô nói xong, cũng không quan tâm La Sinh nữa, xoay người, nhanhchóng rời khỏi nơi này-------Chương 142:

Sau này ngươi có thể gọi ta là YanaChỉ còn lại La Sinh ở đây.Hắn ta ngẫm nghĩ một lát, lại bật cười, lắc đầu nói: "Thật đúng là một cô nàngthiếu quyết đoán, được rồi, tùy cô vậy, ban đêm ta sẽ gặp hắn, khảo sát kỹ sựphát triển của hắn rồi lại nói đi."

Thẻ bài bị hắn dùng sức lắc mạnh.Những chữ nhỏ kia hoàn toàn biến mất, thẻ bài cũng trở nên trong suốt."

Được rồi, ta cũng nên đi nghỉ một lát, vì ban đêm... hả?"

La Sinh đang lẩm bẩm, chợt thấy trên thẻ bài lại hiện lên từng hàng chữ nhỏ:"Thẻ không biết: ? ??"

"Xin chú ý, đây là một tấm thẻ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, không cáchnào đánh giá."

La Sinh giật mình.Nụ cười trên mặt hắn ta biến mất hoàn toàn, trong hai mắt ***** sự tàn bạotrước nay chưa từng có."

Thẻ bài chưa từng xuất hiện trong lịch sử, loại thẻ này lại bị một người mới thuhoạch được... tại sao ta lại không được may mắn như thế?"

"Được rồi, cũng không cần ghen ghét, dù sao..."

La Sinh tiện tay rút một tấm thẻ bài, vứt ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ kia biến thành một phi thuyền hình giọt nước, cửa khoang đã mở ra,lúc nào cũng có thể xuất phát."

Là con mồi, may mắn của hắn chính là may mắn của ta."

La Sinh nhảy lên phi thuyền.Ầm...Phi thuyền xông lên bầu trời, bay về phía Ám Vụ trấn....Ở bên khác.Trong phi thuyền của tiểu đội chiến thuật.Liễu Bình nhắm mắt lại, làm bộ như đang chợp mắt.Trong ngực hắn, trên tấm thẻ Thị thần kia, cô gái mang mặt nạ màu trắng bỗngbừng tỉnh."

Chuyện gì?"

Nàng hỏi.ồ ễ ề ố"Ta bị người khác chơi xỏ rồi."

Giọng nói của Liễu Bình truyền tới từ bốnphương tám hướng."

Nói nghe xem."

Cô gái hững hờ nói."

Là một tấm thẻ ẩn hình, sau khi ta trúng chiêu mới phát hiện ra... hiện tại có lẽtên kia đã biết chi tiết của ta rồi."

Liễu Bình nói.Hắn nói lại mọi chuyện đã xảy ra, thuận tiện nói luôn cả những chuyện đã diễnra khi trước.Thị thần cùng mình có quan hệ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, có mộtvài chuyện cũng không cần giấu giếm nàng làm gì cả.Cô gái bật cười, nói: "Ngươi có thể làm cho bản thân biến thành rác rưởi... mặcdù loại năng lực này rất thú vị, thế nhưng không thể chiến thắng Thẻ bài sư cólòng dạ khó lường kia được."

"Ta biết có một số người cực kỳ thích săn giết người mới, dù sao người mới quángây thơ, rất dễ bị xử lý."

Liễu Bình thở dài nói."

Với cường độ linh hồn của ngươi, ngươi chỉ có thể rút sáu tấm thẻ, khi đối mặtvới cao thủ Thẻ bài sư như vậy, sáu tấm thẻ là không đủ."

Nàng ta suy nghĩ, nói."

Đúng là sáu tấm thẻ thì hơi ít thật, vừa lúc thân thể ta đã khôi phục rồi, chờ tamột lát."

Liễu Bình nói."

Chờ ngươi?"

Nàng ta ngạc nhiên hỏi.Liễu Bình ngồi xếp bằng, hai tay sử dụng pháp quyết.Thời gian dần dần trôi qua.Mấy phút sau...Hắn mở mắt ra, tại hư không trước mắt có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi đang xung kích cảnh giới Kim Đan trung kỳ.][Thành công.][Ngươi đã tăng lên tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ.][Ngươi đang xung kích cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.][Lại thành công lần nữa!][Hiện tại ngươi đã là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, linh lực, cường độ thân thể, gânmạch, khí thuyết, biển ý thức của ngươi đều được tăng lên trên diện rộng.][Cường độ linh hồn của ngươi được tăng cường đôi chút.][Chú ý: Hiện tại, ngươi có thể rút thêm được một tấm thẻ bài nữa.]Rất tốt!Liễu Bình cảm thấy phấn chấn, nhỏ giọng nói:" Nữ sĩ, hiện tại ta có thể rút rabảy thẻ bài, chờ lát nữa đánh nhau, ngươi cảm thấy với tình huống của chúng tacó thể tốt hơn chút nào hay không?"

Nữ sĩ trở nên im lặng.Một lúc lâu sau, nàng mới khó khăn nói:"Tốc độ tu luyện vừa rồi của ngươi... là giả chứ..."...Ám Vụ trấn.Đống đổ nát.Khi phi thuyền đáp xuống vùng đổ nát này, đã là bốn giờ chiều.Khoảng cách tới trời tối đã càng ngày càng gần.Tiểu đội trưởng của tiểu đội chiến thuật nhảy xuống phi thuyền, ngay lập tức chỉhuy mọi người tháo dỡ các loại vật tư, kiểm kê nhân viên, trang thiết bị, thànhlập phòng tuyến.Lúc này, Liễu Bình đã là một Thẻ bài sư, đương nhiên không có ai dám ra lệnhcho hắn cả.Hắn đứng đó vài phút, rồi tự mình đi vào trong một đống đổ nát."

Nữ sĩ, ta đã cảm ứng được nguy hiểm."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên sẽ cảm ứng được nguy hiểm, trong cộng đồng Thẻ bài sư, ngườikia cũng coi như là tay già đời trong lĩnh vực giết người, hiện tại ngươi đã đốimặt với hắn ta, phần thắng vô cùng ít ỏi."

Một giọng nữ vang lên."

Xin hãy giúp ta hoàn thành bộ bài."

"Được."

Giọng nữ kia nói tiếp: "Trong chiến đấu, ngươi có thể sử dụng bảy lá bài, mà láThằng hề cùng lá Thị thần trong số đó là cần phải tồn tại, như vậy ngươi còn cónăm tấm thẻ bài có thể sử dụng."

"Ngươi cũng muốn xuất chiến sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Không được... mặc dù vận mệnh của ta đã liên kết cùng với ngươi, thế nhưnghiện tại ta đã quá suy yếu, không thể tham gia chiến đấu được."

Nàng ta trả lời."

Được rồi."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói.Như vậy tương đương với thiếu mất một lá bài.Nàng ta suy nghĩ lại nói: "

Sau này ngươi có thể gọi ta là Yana."

"Yana?"

"Đúng vậy, Liễu Bình, *****ên chúng ta cần làm một chuyện... ngươi lấy tấmthẻ Thằng hề ra đi."

"Được rồi."

Liễu Bình đưa thẻ bài cho Yana.Yana cầm thẻ bài, giơ lên cho Liễu Bình quan sát, nói: "Lá bài này có một vấnđề rất lớn."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi.ỗ ồ ố ổ"Trang phục của nó lỗi thời rồi, nhìn qua quá quê mùa, ta muốn thay đổi nó."

Yana nói xong, dán thẻ bài lên ngực Liễu Bình.Ngay sau đó...Liễu Bình hóa thành Thằng hề."

Nhìn xem, trường bào sặc sỡ đủ mọi màu sắc này, là kiểu dáng lưu hành tạithời đại Thần Tứ - thời đại có trước cả thời đại Ác Mộng, nó quá xinh đẹp, lạiquá dài, chúng ta nên cắt ngắn nó đi, làm cho ngươi có thể dễ dàng chiến đấuhơn."

Yana nói xong, tiện tay lấy một cái kéo ra, tùy ý cắt may trên trường bào củaThằng hề.Bộ trang phục đủ mọi màu sắc kia được thay đổi trở nên hoàn toàn khác biệt,trở nên giống mấy bộ trang phục võ hiệp, thế nhưng màu sắc sặc sỡ của trangphục, lưới hình thoi cùng ký hiệu trái tim đỏ - chất cơ, lại làm cho nó khônggiống với trang phục võ hiệp."

Nơ."

Yana tiện tay lấy ra một chiếc nơ, thắt tại cổ áo cho Liễu Bình.Nàng lại lấy ra một chiếc kéo, bắt đầu tạo hình kiểu tóc cho Liễu Bình, sau đóánh mắt thưởng thức nói:"Dáng vẻ của ngươi cũng đã không tệ, kiểu tóc mới này còn có thể làm nổi bậtdáng vẻ của ngươi lên, chúng ta còn cần định hình kiểu tóc nữa."

Tất cả tóc đều được chải mượt rồi hất về phía sau, sau đó dùng gel để định hình,hình thành kiểu tóc undercut rất đặc trưng."

Sau đó còn cần cái này."

-------Chương 143: Tạo hình cùng bom

Sau này ngươi có thể gọi ta là Yana Một điếu xì gà được châm lửa, nhét vàotrong miệng hắn."

Giày mũi nhọn tạo cho ta cảm giác quỷ dị, thế nhưng màu sắc quá lỗi thời, cánhân ta thì thích mà đen hơn."

Yana nói.Giày đổi thành màu đen."

Điều này hoàn toàn không giúp gì cho chiến đấu của chúng ta cả."

Liễu Bìnhkhó hiểu hỏi."

Nhớ kỹ, trong thời điểm chiến đấu mà ngươi không đẹp trai, coi như ngươithắng, cũng hoàn toàn có thể đi chết đi, bởi vì ngươi quá bình thường, không thểhiện ra bất cứ sự mỹ cảm nào cả."

Nàng nói."

Coi như ta đẹp trai không biên giới, thế nhưng kết quả vẫn bị kẻ địch *****thì sao?"

Liễu Bình nói với vẻ bất đắc dĩ.Yana nhìn hắn trở nên đẹp trai hơn, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích.Nàng chậm rãi duỗi ngón tay ra, vuốt nhẹ về phía mắt khói đen của hắn, hơi đểlộ mặt nạ, thổi một hơi vào lỗ tai của hắn, nói."***** thì chết thôi, dù sao tới tận khi chết, ngươi cũng rất đẹp trai... nhìnxem, bộ dáng này mới đủ tà tính, coi như miễn cưỡng có thể xứng được sóngvai chiến đấu với ta."

"Chúng ta nói trở lại chuyện chính đi, còn lại năm tấm thẻ bài."

Liễu Bình nói."

Lấy ra toàn bộ vũ khí của ngươi đi."

Yana nói.Liễu Bình đặt từng vũ khí lên trên mặt đất.Súng ngắn, súng tiểu liên loại nhỏ, shotgun hai nòng, Thẻ bài: Nham thạchkhông tồn tại, Thuật đao Tuyết Ảnh...Như vậy là hết.Yana quan sát từng thứ một, nói:"Súng ngắn cùng súng tiểu liên loại nhỏ quá yếu, không đủ tư cách trở thànhmột thẻ bài; shotgun hai nòng cùng một băng đạn thần thánh coi như miễncưỡng có thể làm một tấm thẻ, tấm thẻ Nham thạch kia cũng tính là một tấm,đao của ngươi rất thú vị, có thể tính là một tấm."

"Đó chính là ba tấm, chúng ta còn cần tìm thêm hai thẻ bài nữa."

Liễu Bình nói.Yana bỗng rút một tấm thẻ từ trong hư không, quan sát một lần rồi nói: "Là Thẻbài sư, thực tế thì trong đoàn đội, ngươi có quyền lợi điều động một phần tàinguyên để sử dụng, hay là ngươi đi xem xem tiểu đội kia mang theo những thứgì, lấy hai vật phẩm tới đây."

"Ý kiến hay."

Liễu Bình nói.ầ ấ ểYana chính là Thần linh, tất nhiên có được năng lực mà mình cũng không hiểurõ.Nếu nàng đã đề nghị như vậy, chắc hẳn cũng có mục đích của nàng.Liễu Bình rời khỏi đống đổ nát, tìm tới vị đội trưởng tiểu đội chiến thuật kia,sau khi bàn bạc một phen, rất nhanh đã lấy được vật phẩm trở về."

Là cái gì?"

Yana hỏi."

Nghe nói là một loại bom mà Nữ sĩ Thống Khổ hạ lệnh nghiên cứu ra, uy lựccực lớn, có thể nổ tung lặp đi lặp lại trong một phạm vi nhất định, có thể nổ mộtmảng lớn!"

Liễu Bình hưng phấn nói."

Ta nói đúng là thứ này, nó có thể giúp đỡ rất lớn cho ngươi, còn có thu hoạchnào khác hay không?"

Yana hỏi."

Ta bỗng nhớ tới, mình còn có một bộ đồ phòng ngự."

Liễu Bình đặt bộ áo giáp kiếm tu trên mặt đất.Đây là chiến giáp do Đoạt Mệnh Thư Sinh Tạ Đông Lưu của Thái Vi cung tặngcho mình.Mục đích rèn đúc bộ chiến giáp này là vì trợ giúp kiếm tu chém giết trong đámyêu ma, cho nên cực kỳ bền chắc."

Ừ, chiến giáp này đối với ngươi mà nói cũng là đồ tốt."

Yana nói với vẻ hài lòng.Nàng đi tới trước, bỏ chiếc mặt nạ thuần trắng kia đi, lộ ra khuôn mặt mê hoặcchúng sinh.Con mắt của nàng có màu vàng kim, thỉnh thoảng ***** ánh sáng màu vàng,khi lưu động tản ra cảm giác quyến rũ tự nhiên, thế nhưng nếu như nhìn thẳngvào con mắt này, lập tức làm cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm cùngthần thánh.Bờ môi của nàng đỏ tươi, mà làn da lại quá trắng, giống như là băng tuyết lạnhlẽo vậy."

Đưa tay cho ta."

Yana nói."

Hả?"

"A a a a a a!"

"Ngươi làm nhẹ thôi!"

Liễu Bình bị đau, nói.Yana cũng không quan tâm, cắn rách cánh tay Liễu Bình, hút đầy một miệngmáu, phun ra ngoài hư không.Nàng đưa tay vào trong sương máu, nhanh chóng phác họa từng đường cong,đồng thời thì thầm:"Với danh nghĩa của ta, nhận ta thần uy, làm cho chúng sinh vạn vật có đượcdanh sách, ở nơi thần thánh này, tận mọi khả năng, cống hiến cho chủ của ta,thiêng liêng quá thay!"

ấ ềTất cả đường cong đều sáng lên, bay ra ngoài, hóa thành từng khung chữ nhật,bao phủ từng vật phẩm trên mặt đất vào.Shotgun hai nòng, Tuyết Ảnh, bom, áo giáp.Bốn vật phẩm lập tức bay lên, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một thẻ bàicó mặt sau màu máu, rơi vào trong tay Liễu Bình."

Cộng thêm tấm thẻ nham thạch kia, năm tấm thẻ bài, cộng thêm hai chúng ta,đây cũng là thành viên tổ chức của ngươi."

Yana lau đi máu bên khóe miệng, nói."

Cần phải cắn ta mới có thể chế tạo thẻ bài sao?"

Liễu Bình khoanh tay hỏi."

Lực lượng của ngươi là 'chiều lòng', mà ta là 'tra tấn'...

'tra tấn' sẽ làm cho takhôi phục lực lượng, sau đó mới có thể nô dịch chúng sinh cùng vạn vật."

Yanagiải thích.Liễu Bình âm thầm thở dài.Lúc này, hắn mới hiểu được tại sao khi trước Yana hỏi mình đã từng bị cắn quabao giờ chưa.Ở bên ngoài bỗng vang lên từng đợt tiếng phi thuyền hạ xuống mặt đất.Tới rồi!Hai người nhìn nhau."

Nhớ kỹ, trong những tấm thẻ này, ngoài tấm thẻ nham thạch kia ra, những thẻbài khác đều rất bình thường, trước khi sử dụng đều cần dùng thân phận Thằnghề để biến chúng thành thẻ bài chuyên môn dành cho ngươi, như vậy mới có vàiphần phần thắng."

Yana nghiêm túc dặn dò."

Đã hiểu."

Liễu Bình gật đầu nói."

Hắn ta đang tìm ngươi đó."

Yana liếc nhìn phía bên ngoài, nói."

Mọi việc sau đó giao cho ta đi."

Liễu Bình nói.Yana đưa tay đặt tại ngực Liễu Bình, nói: "Nam nhân, đừng thua, nếu không tasẽ trở thành nô lệ của người khác, cũng có thể ngủ say tại nơi sâu trong VĩnhDạ."

Liễu Bình im lặng một lát, hỏi: " 'Tra tấn' có thể giúp ngươi khôi phục lực lượngsao?"

Yana bật cười, trầm thấp nói: "Nếu như ngươi có thể làm ta vui vẻ, ngoài 'tratấn' ra, thỉnh thoảng ta cũng có thể 'chiều lòng' ngươi."

Nàng dùng động tác rút bài tại ngực Liễu Bình.Tấm thẻ Thằng hề kia bị rút ra, tính cả Yana cùng những tấm thẻ bài khác, đềunhập vào trong ngực Liễu Bình, hóa thành một bộ bài chỉnh tề.Xung quanh khôi phục sự yên tĩnh.Một giây sau, yên tĩnh bị phá vỡ.ố"A ha, hóa ra cậu trốn ở nơi này."

Lối vào đống đổ nát, truyền tới một giọng nói.Liễu Bình chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.La Sinh đứng tại lối vào, trên mặt xuất hiện ý cười, vẫy tay về phía mình."

La Sinh!

Làm sao mà anh tìm được ta?"

-------Chương 144: Thằng hề đối kỵ sĩ!Liễu Bình lộ ra nụ cười vui vẻ, cũng vẫy ta với đối phương, lớn tiếng hỏi."

Vùng đổ nát này cũng không lớn, tìm tới cậu cũng không phải việc gì khókhăn, lại nói một mình cậu trốn ở chỗ này làm cái gì?"

"Lúc đầu còn chuẩn bị đi tiểu, thế nhưng anh đã tới... có muốn cùng đi haykhông?"

Liễu Bình cười nói."...

Ta chờ cậu ở ngoài, đúng rồi, nơi này có một hoạt động khiêu chiến cóthưởng dành cho người vừa trở thành Thẻ bài sư, cậu thử một lần xem, thất bạicũng không sao cả, sẽ không chết thật, yên tâm đi."

Hắn ta cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài, thuận tay rút một tấm thẻ bài ra,đặt trên mặt đất.Ngay sau đó, toàn bộ đống đổ nát tính cả Liễu Bình đều biến mất tại chỗ.Tòa kiến trúc này đã biến mất hoàn toàn!La Sinh thả lỏng bản thân, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.Thẻ bài vừa rồi là Thẻ bài thế giới, bên trong có một thị trấn ma pháp cùng ngụcgiam do chính mình tạo dựng.Trên tay Liễu Bình có một tấm thẻ bài không biết...Mình cần gì tự mạo hiểm cơ chứ?Để cho hắn đi đánh với thủ hạ của mình đi, tới thời điểm kiệt sức, mình lại đivào tiếp nhận thành quả thắng lợi.Có lẽ khi mình đi vào bên trong, hắn đã chết mất.Như vậy...Nếu Thị thần của hắn không cam lòng chịu ngủ say vĩnh hằng tại Vĩnh Dạ, chắchẳn cũng phải trở thành Thẻ bài của mình, mà tấm thẻ bài không biết kia, cũngsẽ trở thành vật phẩm của mình.La Sinh rít một hơi với vẻ hài lòng, nhanh chân bước tới tiểu đội chiến thuật.Kỳ quái.Tại sao người đội trưởng kia vừa nhìn thấy ta, đã quay đầu đi?Nụ cười trên mặt La Sinh biến mất, bước nhanh đi tới, tóm được đối phương,hỏi: "Vừa rồi ngươi định tránh mặt ta?"

"Không phải không phải, thật sự là vật tư không đầy đủ lắm, La Sinh ngươicũng coi là Thẻ bài sư lâu năm, cũng không tới mức đòi hỏi vật tư của chúng tachứ."

Tiểu đội trưởng cười làm lành, nói.Lấy... vật tư..."

Liễu Bình lấy được thứ gì từ trong tay các ngươi?"

La Sinh trầm mặt quát.ầ ẩ ấ ể"Cũng không có gì, chỉ cầm một sản phẩm mới nhất mà thôi."

Tiểu đội trưởngấp a ấp úng nói."

Tới cùng là cái gì!"

"Là quả bom mà Nữ thần hạ lệnh nghiên cứu chế tạo, dung hợp ma pháp cùngkhoa học kỹ thuật, có thể xuyên thấu các loại phòng ngự của chức nghiệp giả,cái loại bom mà có thể nổ nát cả một thị trấn đó."

Bom.Bom của Nữ thần."

Khốn kiếp!"

La Sinh nổi giận gầm lên giận dữ, thân hình lùi về sau mấy bước, trong nháymắt biến mất không thấy gì nữa.Hắn ta xuất hiện trên một con đường nhỏ lát đá.Xung quanh đều là núi cao liên miên chập trùng.Cuối con đường nhỏ, là một thị trấn phồn hoa náo nhiệt.Cũng may còn kịp!La Sinh thở phào nhẹ nhõm, đang định chạy về phía thị trấn.Bỗng nhiên, hắn ta cảm nhận được điều gì đó, đứng im tại chỗ, nhìn về một cáicây lớn cách đó mấy chục mét, quát:"Là ai?

Liễu Bình?

Đi ra cho ta!"

Một bóng người từ sau cây lớn nhảy ra, đứng tại đầu cành.Người này để kiểu tóc undercut, mặc một bộ quần áo sặc sỡ sắc màu, đi một đôigiày mũi nhọn, mắt khói đen lan tới hai gò má, môi đỏ như máu kéo dài sanghai lên, lộ ra răng trắng...Thế nhưng ngươi lại cảm thấy hắn không phải đang cười.Trên người hắn lộ ra vẻ quỷ dị, thậm chí làm cho người khác cảm thấy hắn là ácma đang luyện tập cách mỉm cười của loài người."

Thị trấn kia, chính là hoạt động khiêu chiến có thưởng chứ?"

Người này hỏi."...

Đúng vậy, ngươi còn không đi qua sao?"

La Sinh hỏi, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều."

Đừng nói những thứ này, thời điểm đếm ngược đã tới gần."

Người này hưngphấn nói.Ba,Hai,Một.Nơi xa...ấ ỗ ố ế ổTrong thị trấn kia bỗng bốc lên một ánh lửa lên tới tận trời cao, tiếng nổ vangvọng khắp thế giới, đất rung núi chuyển!Ầm ầm ầm ầm ầm!Giống như là thần khổng lồ đang gào thét, sau đó...Sóng xung kích hóa thành gió quét, thổi về phía bên này.La Sinh đứng tại trong gió, cả người như biến thành xác không.Cái trấn nhỏ kia...Trong trấn nhỏ đó có mấy vị cao thủ, đều là thủ hạ đắc lực của mình bồi dưỡngtỉ mỉ mà thành.Thế nhưng bây giờ đã hết rồi.Phục sinh bọn họ một lần, cần lượng tài nguyên quá mức kinh người.Coi như là mình cũng khó có thể tiếp nhận.Cả một thị trấn đấy.Tất cả vật tư đều do bản thân mình vất vả góp nhặt, mỗi một loại thiết bị đều dochính mình tạo dựng.Cứ như vậy bị hủy diệt...La Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về cái tên khốn đang đứng trên nhánh câykia.Người kia lung lay trong gió táp, vừa khiêu vũ, vừa cười to:"Thị trấn ma pháp xong đời, do chính ngươi lựa chọn mà, La Sinh!"

Ánh lửa cùng mây khói bùng lên không trung, trong gió táp chầm chậm biếnmất.Thế giới từ sáng tỏ biến thành đen kịt.Yên tĩnh.Mấy giây đi qua, lại có một tiếng nổ vang trời xuất hiện, ánh lửa bốc lên, hủydiệt thị trấn thêm một lần nữa.Sáng tối luân chuyển.Im ắng.Đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một.Thế giới lại bị một tiếng nổ thắp sáng.Vẻ mặt La Sinh vẫn lạnh như tiền, bị ánh lửa ngập trời chiếu sáng.Loại nổ tung như vậy, lặp đi lặp lại tới năm lần.Coi như những tồn tại có trong ngục giam kia, cũng đã bị nổ tan thành từngmảnh vụn.Xong.ềĐều xong.Ánh mắt La Sinh chậm rãi chuyển tới người Thằng hề.Gió mạnh thổi tứ tung, thổi tan đám mây đầy trời, thổi bay lá cây trên cây lớn,chỉ còn lại Thằng hề vẫn đứng vững trên nhánh cây.Thằng hề châm một điếu xì gà, phun ra một vòng khói, nói: "Chắc hẳn ta đã phákỷ lục của hoạt động khiêu chiến có thưởng chứ."

Hắn ngậm xì gà ngồi xổm trên nhánh cây, cầm một thẻ bài trao đổi tới bàn tayphải, rồi lại từ tay phải chuyển qua tay trái, nhếch miệng cười nói:"La Sinh đại ca, tại sao anh lại buồn phiền như vậy chứ?

Cuộc sống đầy rẫy sựđau khổ, nhớ kỹ phải duy trì nụ cười, à đúng rồi, anh có đói bụng không, ta nấucho anh bát mì, có lẽ ăn xong thì sẽ vui vẻ lên chút."

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt Thằng hề:[Ngươi rút được thẻ bài: Shotgun hai nòng, đạn thần thánh (Một băng).][Thẻ loại súng ống, văn minh khoa học kỹ thuật.][Nó là một khẩu shotgun hai nòng được nhét đạn thần thánh vào, uy lực cũngkhông tệ lắm, đặc biệt khi cận chiến.]Ngay sau đó...Tất cả chữ nhỏ đều thay đổi...-------Chương 145: "Thằng hề, mọi thứ nên kết thúc."[Ngươi chế tạo một tai nạn, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'.][Thẻ bài: Shotgun hai nòng.][Bởi vì người sử dụng thẻ là Thằng hề, thẻ bài này được chuyển hóa thành đạocụ chuyên môn dành cho Thằng hề.][Ngươi nhận được thẻ bài: Hộp quà biến thành súng ống.

Băng đạn đặc biệt.][Đây là đạo cụ chuyên môn dành cho ngươi, không cần Danh Sách giải thích,ngươi tự biết nên làm thế nào để có thể sử dụng nó.][Nó đại biểu cho một loại bất ngờ nào đó, càng thích hợp cho ngươi sử dụng.]Ầm!Một hộp quà hình hộp chữ nhật khá dài cùng một hộp bánh kẹo lớn chừng bàntay xuất hiện trong tay Thằng hề."

Nhìn xem, có vẻ như ta đã có được một hộp quà, thực sự là một hoạt độngkhông tồi chút nào, nếu như không có chuyện gì, ta sẽ trở về."

Thằng hề cất hộp bánh kẹo đi, ôm hộp quà rất dài kia vẫy tay với La Sinh."

Liễu Bình, ngươi không cần đi đâu nữa cả."

La Sinh nói."

Còn việc gì à?"

Thằng hề ngoẹo đầu hỏi.La Sinh chậm rãi rút một thanh đao nhỏ ra, rạch một đường trên cánh tay mình.Vô số máu tươi xuất hiện, như nước chảy quay xung quanh hắn ta, sau đó nhậpvào hư không, biến mất không thấy gì nữa.Sắc mặt La Sinh càng trắng hơn trước.Hắn ta duỗi một ngón tay nhuốm máu ra, bắt đấu rút bài."

Đúng là còn có một việc, ta muốn xử lý ngươi."

Hắn nói."

Đây cũng là một bộ phận trong hoạt động khiêu chiến có thưởng sao?"

Thằnghề hỏi với vẻ hứng thú."

Ta chỉ hi vọng tấm thẻ bài trên người ngươi có thể đền bù tổn thất của ta."

La Sinh nói, rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.Ầm!Tấm thẻ bài đó hóa thành một chiếc trường mâu màu đỏ máu ngay lập tức, bịhắn ta nắm chặt trong tay.Hắn ta vung vẩy trường mâu, ngay lập tức có ánh sáng đỏ như máu từ trêntrường mâu tản ra ngoài, chém về phía hư không, thật lâu không tiêu tán."

Vũ khí không tệ lắm."

Thằng hề khen ngợi.ằ ề ố"Ngươi là Thằng hề, mà ta là Thánh kỵ sĩ... muốn sử dụng kỹ năng của Thánhkỵ sĩ, cần phải làm ra một loại kính dâng nào đó, vừa rồi ta đã hiến dâng máucủa bản thân, lần tiếp theo sẽ kính dâng mạng của ngươi."

La Sinh nói với giọngtràn ngập sát ý.Thằng hề còn chưa nói chuyện, bên tai đã nghe được giọng nói của Yana:"Hắn ta đang lừa ngươi, Thánh kỵ sĩ sẽ không sử dụng một thanh trường mâucó thể hút máu này...

Hắn ta là Huyết kỵ sĩ."

"Huyết kỵ sĩ?"

Thằng hề hỏi lại."

Đúng, ngươi không thể đổ máu được, nếu không hắn ta có thể biến thẻ bài tiếptheo trở thành thẻ bài chuyên môn dành cho Huyết kỵ sĩ...

đó là một bộ bàichuyên môn hấp thu sức sống của kẻ địch, bổ sung sự tiêu hao của bản thân."

Yana nói."

Ta đã biết."

Thằng hề ôm hộp quá, vụng về mà thể hiện ra tư thái phòng ngự.La Sinh cười nói: "Ta là kỵ sĩ, mà ngươi chỉ là Thằng hề... lại nói một tên hềnhư ngươi, ngoài việc mang tới niềm vui cho người khác ra, có bản lĩnh gì màđấu với ta?"

Hắn ta dùng sức giẫm trên mặt đất, thân hình phát động, lao tới phía Thằng hề.Thằng hề mở hộp quà ra, đeo một thứ đen kịt bên hông, bật cười nói:"Đánh nhau chả có gì thú vị cả!

Hãy để cho chúng ta tìm tới một chút niềm vuithú nào..."

La Sinh nhìn về phía thứ kia, vẻ mặt lập tức biến đổi.Đó là một cỗ máy giết chóc hung tàn cùng xuất sắc, khi Thằng hề nhắm chuẩnvề phía La Sinh, sáu cái nòng trên súng máu đã bắt đầu chậm rãi chuyển động.Tốc độ quay của nó càng lúc càng nhanh, rồi bùng nổ ra mưa đạn cực kỳ mãnhliệt...Gatling gun m134!"

Đáng chết!"

Con ngươi La Sinh co rụt lại, ngay lập tức dừng giữa không trung, vung vẩytrường mâu trong tay hình thành từng tầng huyết ảnh.Hầu như trong nháy mắt đó.Trên súng máy, tiếng động vù vù do động cơ phát ra bỗng nhiên thay đổi!Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!Tiếng súng còn to hơn cả súng ống bình thường liên tục vang lên.Làn đạn dày đặc liên tục được *****, liên tục va chạm với từng tầng huyết ảnh,chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tất cả huyết ảnh đều bị bắn nát, biến mất trong hưkhông.ắ ố ấ ẩ ểLa Sinh bị bắn ngã xuống đất, liên tục vung vẩy trường mâu để ngăn cả làn đạnvô cùng vô tận.Qua khoảng bảy tám phút sau.Tất cả đạn đều bị bắn sạch, gatling gun cũng không chuyển động nữa.Tới tận lúc này, Thằng hề mới vác súng lên vai, hỏi với vẻ hào hứng: "Cảm giácnhư thế nào?"

"Ngươi không giết được ta, với lại... ngươi đã hết đạn."

La Sinh lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trở nên đen kịt, nói.Hắn dựng trường mâu tại trước người, toàn thân toát ra luồng sáng đỏ như máu,quát khẽ:"Nếu như chỉ có thực lực như vậy thì ngươi chết chắc rồi."

Từ trong truyền cây bỗng truyền ra từng tiếng vang khác thường.Hai người lại kéo dài khoảng cách, cùng nhìn về phía rừng sâu.Một người đàn ông máu me đầy người từ trong rừng cây chạy ra, vừa ra đã thấyLa Sinh, vội vàng kêu lên với vẻ mừng rỡ: "Lão đại, mau cứu ta!"

"Ngươi không bị nổ chết sao?"

La Sinh kinh ngạc hỏi."

Khi thị trấn nổ tung, ta tại trong dòng sông bên ngoài thị trấn bắt cá, may mắnsống sót tiếp được."

Người kia chạy về phía La Sinh.La Sinh thở phào một hơi, nói: "Thật đúng là quá tốt."

Hắn đón tiếp người kia, trường mâu đâm về phía trước.Phốc!Sau một tiếng vang trầm, người kia bị trường mâu đâm xuyên người."

Lão đại... tại sao..."

Người kia nói với vẻ khó tin.La Sinh thản nhiên nói: "Ngươi chỉ là một người nuôi trồng cơ bản nhất, thếnhưng vào thời điểm này, cống hiến lớn nhất của ngươi chính là..."

Từ trên trường mâu tản ra từng đợt ánh sáng màu máu.Người kia phát ra những tiếng kêu thảm thiết, hóa thành từng đoàn máu thịt,hoàn toàn nhập vào trong trường mâu.Hắn chỉ còn một bộ khung xương bị trường mâu xuyên qua, hai tay nắm chắcthân mâu, giống như đang giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng này vậy.La Sinh tiện tay vung lên, khung xương trên trường mâu bị quật bay trên mặtđất."

Rút thẻ..."

La Sinh trầm thấp nói.Hắn rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.ếTừng đợt tiếng kim loại êm tai vang lên, trên người La Sinh có thêm một bộgiáp toàn thân màu đỏ máu.Bộ giáp toàn thân của Huyết kỵ sĩ!La Sinh mỉm cười, cầm mũ giáp đội lên đầu, trầm giọng nói: "Thằng hề, mọithứ nên kết thúc."

"Chậc chậc, ngay cả người mình cũng giết, vừa rồi ngươi còn nói mình làThánh kỵ sĩ?"

Thằng hề nhẹ nhàng vỗ tay.La Sinh bỗng cảm ứng được gì đó, nhìn về phía dưới chân.Trong vũng bùn dưới chân, không ít trang giấy bị vò thành một cục bỗng phátsáng lên.Ầm...Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.Một vùng mây khói đen kịt bay lên bầu trời.-------Chương 146: Thẻ Linh cùng Ma vương!Thằng hề cười ha hả, vỗ tay nói: "Khi đạp trúng cạm bẫy, có phải là trái tim củangươi đập nhanh hơn rất nhiều hay không?"

La Sinh đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chiến giáp màu đỏ máu kia cũng đãhóa thành than đan, thế nhưng không có bất cứ vết rạn nào cả.Vẻ mặt Thằng hề hơi giật mình, giơ ngón cái lên, nói: "Chiến giáp tốt."

"Đương nhiên là chiến giáp tốt rồi, không nghĩ tới ngươi lại có tâm cơ như vậy,còn biết thiết kế cạm bẫy..."

La Sinh đứng tại chỗ, dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn về phía Thằng hề.Giọng nói của Yana bỗng vang lên bên tai của Thằng hề:"Hắn ta rất cẩn thận, bởi vì Thằng hề là một chức nghiệp rất ít người để ý, hầunhư không ai dùng qua, cũng không có ai có kinh nghiệm chống lại cả, cho nênhắn ta cũng không sử dụng thẻ bài bình thường để đánh với ngươi, mà là biếnthẻ bài bình thường trở thành thẻ bài chuyên môn dành cho chức nghiệp của hắnta."

Thằng hề nói: "Mạnh như vậy còn cẩn thận như thế, xem ra trận này khó đánhà."

Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:"Đòn tấn công bình thường là vô dụng, chơi thật đi...

Phù bạo liệt của ngươikhông có chuyển hóa thành thẻ bài, từ phương diện pháp tắc mà xét thì đã yếuđi vài phần, không phá được áo giáp Huyết kỵ sĩ của hắn ta."

"Thật đúng là làm cho ta cảm thấy đau lòng."

Thằng hề nói.Thân hình La Sinh bỗng nhiên động, hóa thành một luồng tản ảnh lao về phíacành cây."

Liễu Bình, chịu chết đi!"

Trong tiếng rống giận dữ, một luồng sáng đỏ máu bắn thẳng lên bầu trời.Cả cái cây lớn bị chém thành hai nửa.Thằng hề tránh thoát một đòn này, nhanh chóng bay ngược về phía sau."

Bắt được ngươi."

Trên không trung, La Sinh cười gằn, chỉ hướng trường mâu về phía Thằng hề...Trong khoảnh khắc đó, Thằng hề đưa tay rút một tấm thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Ngươi rút được thẻ bài: Tuyết Ảnh đao.][Thuật đao, tự mình sáng tạo, văn minh tu hành.]ể ẫ[Nó là vũ khí do ngươi sáng tạo, có thể phóng ra thuật pháp lẫn pháp trận, phùlục, cũng có thể coi như vũ khí lạnh tiến hành chiến đấu.]Ngay sau đó...Tất cả chữ nhỏ cũng biến đổi...[Ngươi chế tạo một cái bẫy, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'.][Thẻ bài: Tuyết Ảnh đao.][Bởi vì người sử dụng thẻ bài là Thằng hề, thẻ bài sẽ chuyển hóa thành đạo cụchuyên môn dành cho Thằng hề.][Ngươi nhận được thẻ bài: Đại đao dài bốn mươi mét.][Đây là đạo cụ chuyên môn dành cho ngươi, không cần Danh Sách giải thích,ngươi cũng có thể biết làm thế nào để sử dụng nó.]...Trên không trung.Huyết kỵ sĩ giơ cao trường mâu, vung ra một đòn về phía Thằng hề đang laovùn vụt trong rừng rậm.Một luồng sáng đỏ như máu từ trường mâu bắn thẳng ra ngoài.Ầm!Bùn đất bay lên.Thằng hề nghiêng người tránh được một đòn đó, bỗng nhiên nhảy lên thật cao...Trên tay của hắn có một thanh trường đao trắng như tuyết.Thanh đao này cũng không dài bao nhiêu, chỉ dài hơn chiến đao bình thườngnửa ngón tay mà thôi.Ánh đao lóe lên!Một luồng đao ảnh băng sương dài mấy chục mét xông lên bầu trời, va chạm tớitrường mâu của Huyết kỵ sĩ.Băng sương hóa thành sương mù, tràn ngập giữa đất trời.Huyết kỵ sĩ ngăn cản một đòn, hơi lùi về phía sau, cao giọng nói: "Đây chính làtấm thẻ mà ngươi đạt được sao?

Uy lực cũng không tệ lắm!"

Thằng hề lộ ra vẻ khó hiểu, cúi đầu nhìn trường đao của mình, lại nhìn về phíaHuyết kỵ sĩ."

Ngươi không nhìn thấy sao?"

Thằng hề hỏi."

Cái gì?"

Huyết kỵ sĩ cũng không rõ ràng cho lắm"Không có gì... chỉ là thanh đao này quá trắng, quá lạnh lẽo."

Thằng hề nói."

Chiến đao có năng lực thiên nhiên khai hóa nguyên tố sao?

Thẻ bài vũ khí vốnrất ít, thanh đao này cũng được coi là thẻ bài cao cấp..."

Huyết kỵ sĩ nói với vẻhưng phấn.ắ ấ ố ằ ềHắn ta bay thấp xuống dưới cách Thằng hề không xa."

Tới đi, Liễu Bình, để ta hướng dẫn kỹ nghệ chiến đấu cho ngươi."

Huyết kỵ sĩ nắm trường mâu, tay còn lại thì vẫy về phía Thằng hề, ra hiệuThằng hề tới đây.Thằng hề nhếch miệng bật cười, khiêng đại đao, nhảy nhảy nhót nhót chạy vềphía đối phương.Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.Huyết kỵ sĩ ngưng thần nín hơi, nâng trường mâu tại trước ngực, chờ đốiphương xông tới.Tốc độ của Thằng hề càng lúc càng nhanh...Hắn vừa chạy nhanh, vừa nhìn về phía thanh đao trong tay."

Yana."

"Ta đây."

"Ngươi có thể trông thấy không?"

"Ha ha ha, đây là Thẻ Linh, Liễu Bình, cơ hội của ngươi tới rồi!"

"Thẻ Linh?"

Thằng hề nhìn về phía một đoàn tuyết trắng phía trên trường đao...Đúng vậy.Một con thỏ lớn chừng khoảng bàn tay, nhẹ nhàng bay múa xung quanh trườngđao, thỉnh thoảng tò mò kiểm tra trường đao, lại nhếch miệng mỉm cười vớiLiễu Bình.Giọng nói của Yana lại vang lên, mang theo từng tia ý cười:"Có những thẻ bài rất hiếm thấy, bọn chúng ẩn giấu tại nơi sâu trong vô tậnpháp tắc thần bí, thỉnh thoảng sẽ giáng lâm trong chiến đấu của Thẻ bài sư, cũngcoi như xem náo nhiệt, thuận tiện giết thời gian..."

"Nếu trong quá trình này, Thẻ Linh thích Thẻ bài sư nào đó, sẽ nguyện ý giúpngười đó một chút, nếu như vô cùng thích một Thẻ bài sư nào đó, thậm chí ThẻLinh còn trở thành thẻ bài chuyên môn của Thẻ bài sư đó!"

Thằng hề chần chờ nói: "Ngươi nói là con thỏ này..."

Yana nói: "Đúng vậy, đại khái là nó chưa từng thấy thanh đao mà ngươi sángtạo ra bao giờ, cho nên tới quan sát một chút, ngươi cũng không cần làm chuyệndư thừa gì, chuyên tâm chiến đấu là được."

Thằng hề giật mình.Đó, ta còn đang thắc mắc tại sao thanh đao Tuyết Ảnh của ta lại biến thành "Đạiđao dài bốn mươi mét" chứ, hóa ra là do con thỏ này bám vào trên đao.Nếu nó đã có thể trợ giúp mình chiến đấu, như vậy thì còn khách sáo cái gì chứ?ằ ề ỗ ếThằng hề bỗng dừng bước lại, khoảng cách với Huyết kỵ sĩ còn khoảng ba mươichín mét, liên tục vung vẩy trường đao...Từng luồng đao ảnh từ trên trường đao sáng như tuyết bay ra ngoài, bỗng hóathành chín luồng đao ảnh băng sương khổng lồ, đè về phía Huyết kỵ sĩ với thếThái sơn áp đỉnh."

Chỉ dựa vào loại băng sương này, cũng muốn chiến thắng ta?"

Huyết kỵ sĩ nổi giận gầm lên, dùng toàn lực đâm trường mâu về phía bầu trời.Một luồng huyết quang đâm vỡ vô số băng sương, bắn thẳng về phía bầu trời."

Thật tuyệt, lại tới."

Thằng hề cười nói.-------Chương 147: Xuyên tạc pháp tắc đã kết thúc!Con thỏ đang lượn lờ xung quanh thanh trường đao, lúc đầu còn vẫn đang phátra những tiếng lẩm bẩm hài lòng, thế nhưng khi nghe được câu nói này củaHuyết kỵ sĩ, lập tức tức giận tới mức trợn tròn mắt, đôi tai dựng đứng lên.Nó duỗi móng vuốt ra, nắm thành quả đấm, kêu to lên.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:['Đại đao dài bốn mươi mét' phát ra chỉ thị với ngươi:][Không cần tiến lên, đứng tại ngoài ba mươi chín mét...][Chơi hắn.]Lông mày Thằng hề dựng lên.Con thỏ này tên là "Đại đao dài bốn mươi mét' sao?Tại sao tính tình con thỏ này lại nóng nảy như thế chứ?Được rồi, nếu ngươi cũng nguyện ý ra sức...Thằng hề đứng im không tiến tới, đứng cách Huyết kỵ sĩ khoảng ba mươi chínmét, liên tục vung vẩy trường đao trong tay, chém ra hàng trăm ngàn đao ảnhtrong hư không.Đao thuật - Bích Họa Thâm Ảnh!Tất cả đao ảnh hóa thành băng sương, trong nháy mắt hàng trăm ngàn luồng đaoảnh băng sương lao về phía Huyết kỵ sĩ.Huyết kỵ sĩ tiếp được mấy chiêu, cười to nói: "Chỉ tới như vậy mà thôi, LiễuBình, ngươi..."

Bỗng nhiên hắn ta ngậm miệng lại.Một luồng băng sương đang lan tràn trên chiến giáp đỏ máu, dần dần đông cứnghai bàn chân của hắn ta, rồi tới hai chân, liên tục lan lên trên..."

Khốn kiếp!"

Trên người Huyết kỵ sĩ tản ra từng luồng sáng đỏ như máu, đập nát toàn bộbăng sương.Không được, không thể tiếp tục như vậy được.Cần phải cận thân, chế tạo vết thương trên người Liễu Bình, mới có thể chuyểnhóa càng nhiều thẻ bài trở thành thẻ bài chuyên môn, tăng lên uy lực!Ầm...Huyết kỵ sĩ dùng sức dậm chân, cả người bắn mạnh về phía Thằng hề như làđạn pháo vậy.Phản ứng của Thằng hề cũng rất nhanh, Huyết kỵ sĩ cử động thì hắn cũng độngtheo.ắ ồBóng người của hắn hóa thành một luồng hình bóng linh hoạt, lao vùn vụt trênvùng hoang dã lẫn trong rừng rậm."

Đừng chạy!"

Huyết kỵ sĩ giận dữ hét.Thằng hề cũng không để ý tới hắn ta, chỉ cắm đầu chạy trốn, dùng toàn lực duytrì khoảng cách giữa hai người.Mỗi khi Huyết kỵ sĩ đi vào phạm vi bốn mươi mét, ngay lập tức Thằng hề chémvề phía sau vài đao.Trong hư không, từng luồng ánh đao băng sương khổng lồ ngưng kết lại, dùngtư thái cực kỳ hung hãn chém về phía Huyết kỵ sĩ!Huyết kỵ sĩ không thể không dùng trường mâu ngăn cản lại những ánh đao băngsương đó.Thế nhưng cứ như vậy, tốc độ cũng không thể theo kịp Thằng hề."

Liễu Bình, có gan thì dừng lại đấu với ta!"

Huyết kỵ sĩ hô lớn."

La Sinh, có gan thì đứng tại chỗ đừng nhúc nhích để cho ta đánh!"

Thằng hềcười đùa đáp lại.Hai người một đuổi một chạy, lúc ngừng lúc chạy, cứ làm như vậy hơn hai mươiphút, cuối cùng thì Huyết kỵ sĩ cũng không đuổi nữa.Thân pháp của Thằng hề quá linh hoạt, đây là thứ nhất.Thanh đao có thể khai hóa băng sương kia, uy lực càng ngày càng mạnh hơn,mỗi lần đánh trúng mình đều sẽ làm mình giảm tốc độ đi, thậm chí còn làm chomình cảm thấy bị đông cứng nữa, đây là thứ hai.Mình mặc một thân áo giáp nặng nề, muốn đuổi kịp một người có thân pháplinh hoạt như vậy, đúng là người si nói mộng.Nếu tiếp tục đánh tiếp, mọi chuyện đều không ổn!Huyết kỵ sĩ đứng tại chỗ, thở hổn hển nói: "Đáng hận... nếu như thị trấn mapháp của ta vẫn còn..."

Nhiều người như vậy, tùy tiện phái ra mười tên cũng có thể xử lý Thằng hề này.Thế nhưng không có thuốc hối hận.Trước mắt, phải quyết định thật nhanh, tranh thủ thời gian kết thúc trận chiếnnày, nhỡ mà lật thuyền trong mương...Không.Ta dùng thời gian mấy chục năm, thật vất vả mới leo lên vị trí hiện tại, tuyệt đốisẽ không trở thành nô lệ!Chết cũng không được!Huyết kỵ sĩ đứng tại chỗ, đưa tay về phía hư không làm ra động tác rút bài.ể ố"Không nghĩ tới, ta sẽ dùng thẻ bài tuyệt sát này để đối phó với một người mớinhư ngươi...

đủ để ngươi kiêu ngạo."

Một tấm thẻ bài được hắn ta rút ra.Trên tấm thẻ bài này vẽ một cung điện, xung quanh cung điện này, có vô sốgương mặt mơ hồ tụ lại cùng một chỗ, giống như là người xem, nhìn về phíatrên cung điện."

Ngươi định làm gì?

Nên nghĩ thoáng ra nhé, đừng hơi tí liền liều mạng, nhưvậy không tốt!"

Thằng hề lớn tiếng nói.La Sinh im lặng trong chớp mắt, ném thẻ bài ra ngoài.Ngay sau đó, hoàn cảnh xung quanh liên tục biến đổi, sương mù đen vô tận xuấthiện.Một bóng đen khổng lồ im ắng rơi xuống, cúi đầu quan sát Huyết kỵ sĩ La Sinh."

Thẻ bài sư, ngươi cũng biết được, mình cần phải đánh đổi cái gì khi sử dụngthẻ bài này rồi chứ?"

Bóng đen phát ra âm thanh hùng hậu mà hỏi."

Biết."

Huyết kỵ sĩ La Sinh nói."

Rất tốt, mỗi ngày cần phải hiến cho ta một linh hồn, tới tận khi ngươi trả hết nợmới thôi, nếu như ngươi không thể thanh toán, linh hồn của ngươi sẽ thuộc vềta."

Bóng đen nói."

Yên tâm, ta sẽ trả ngươi đúng thời hạn."

La Sinh nhắm mắt nói."

Như vậy cũng tốt."

Bóng đen nói với giọng hài lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thằng hề.Ngay lập tức, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Thằng hề:[Ngươi bị một Ma Vương sa đọa lại tà ác nhìn chằm chằm.][Chú ý, nó không cách nào tự mình tới đây, cũng không có cách nào ra tay trựctiếp với ngươi.][Thế nhưng nó đang âm thầm xuyên tạc pháp tắc xung quanh ngươi, làm chongươi hãm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.]Trong khoảnh khắc đó...Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản trước mặt Thằng hề.Đó là một cô gái mặc váy đen, đeo một chiếc mặt nạ thuần trắng.Yana!Toàn thân nàng hiện lên ánh sáng vàng kim thần thánh, dùng giọng nói uynghiêm mà nói: "Ma Vương, dùng Linh của Ngục Trụ làm chứng, nếu nhưngươi dám xuyên tạc pháp tắc xung quanh chúng ta, chúng ta sẽ cùng đi tới trênThần Trụ tại Luyện Ngục Vĩnh Hằng một lần, nhìn xem tội nghiệt bên trongnhân quả sẽ gặm nuốt linh hồn của kẻ nào!"

Bóng đen kia bỗng im lặng lại.ằ ề ế ấNhững dòng chữ nhỏ trước mặt Thằng hề cũng theo đó mà biến mất.Xuyên tạc pháp tắc đã kết thúc!Bóng đen hơi lùi về phía sau, nhìn về phía Thằng hề, nói: "Một người mới...ngươi nghe kỹ đây, đây là thời điểm may mắn nhất trong cuộc đời của ngươi...nếu như ngươi bán tên Thị thần này cho ta, ta có thể làm cho ngươi chiến thắngngay lập tức."

La Sinh vội vàng nói: "Đại nhân, ngươi không thể làm vậy, rõ ràng chúng ta cókhế ước..."

-------Chương 148: Canh bạc của các Ma VươngTrong sương mù đen vô biên tại hư không, bỗng nhiên có một móng vuốt màuđen xuất hiện, bưng kín miệng của hắn ta.Bóng đen quan sát Thằng hề, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Chỉ cần đưa nàng chota, ta sẽ trả gấp mười lần giá tiền, còn làm cho ngươi chiến thắng trận quyết đấunày; nếu như ngươi từ chối, ta sẽ làm cho cuộc quyết đấu này trở nên càng thêmnguy hiểm..."

Nó hơi dừng chút, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lẽo cùng đẫm máu:"Coi như không xuyên tạc pháp tắc, ta cũng có rất nhiều phương pháp để ngươichết mất, kết cục tốt nhất của ngươi cũng chỉ là cùng chết với hắn ta mà thôi,nghe hiểu sao?"

Thằng hề yên lặng lắng nghe, tiến tới hai bước bảo vệ Yana ở phía sau, vỗ taynói: "Giọng nói của ngươi rất dễ nghe, thế nhưng ngươi có tên sao?"

Bóng đen im lặng vài giây, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Lời ngươi vừa nói quá tuyệt vời, đó là một đợt thuyết phục cùng uy ***** rấthoàn mỹ, đáng tiếc... ngay cả tên của ngươi mà ta cũng không biết, về sau rấtkhó tìm lại ngươi...

đúng, chính là như vậy, ta phải nhớ kỹ tên của ngươi, chờkhi xử lý xong tên Huyết kỵ sĩ này, ta sẽ tới tìm ngươi."

Thằng hề nói xong, quay đầu nhìn về phía Yana.Yana dùng con mắt màu vàng kim của mình mà bình tĩnh nhìn lại."

Yên tâm, về sau chúng ta sẽ đi tìm nó, nói lại cuộc mua bán mà nó vừa nói."

Thằng hề nói rất nghiêm túc."

Tìm nó?

Ngươi định nói cái gì?"

Yana hỏi."

Tra tấn một Ma vương, sẽ làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ sao?"

Thằng hề hạ giọng, hỏi nhỏ bên tai nàng.Mặc dù giọng nói của Thằng hề rất nhỏ, thế nhưng những người ở đây, ai nghekhông được chứ?Yên tĩnh một giây đồng hồ.Bóng đen khổng lồ kia phát ra tiếng cười trầm thấp, nói:"Đã bao nhiêu năm rồi, ta chưa từng nghĩ sẽ có một kẻ vừa trở thành Thẻ bài sưlại dám từ chối vụ mua bán của ta, còn dám hỏi tên thật của ta, muốn trả thù tatrong một ngày nào đó tại tương lai..."

Trong bóng đen, một cánh tay vươn ra, như đang định rút thứ gì đó trong hưkhông vậy.Yana bỗng bật cười.ắ ầNàng lắc đầu, cảm thán: "Không nghĩ tới nhanh như vậy ta lại gặp phải tìnhhình như vậy, cũng không nghĩ tới bản thân ta lại vì một người mới...

Được rồi,Liễu Bình, nhớ kỹ lời hứa của ngươi."

"Một tên Ma Vương?

Đương nhiên không thành vấn đề."

Tay Thằng hề tạothành hình ok."

Người khác mà nói lời này ta sẽ quay đầu rời đi ngay lập tức, thế nhưng khinghe được lời đó từ miệng của ngươi, ta lại cảm thấy tin tưởng vài phần."

Yana nói xong, vươn tay về phía hư không làm ra động tác rút bài.Bóng đen đối diện cũng đồng thời rút một tấm thẻ bài ra.Bóng đen kia đưa tấm thẻ bài này cho Huyết kỵ sĩ La Sinh, thấp giọng nói:"Cầm tấm thẻ bài này, Huyết kỵ sĩ, nó có thể giúp ngươi chiến thắng đối thủ."

La Sinh nhìn về phía tấm thẻ bài này, trên tấm thẻ bài có vẽ một sân thi đấukhổng lồ.Một đám bóng đen đầu đội vương miện ngồi trên khán đài sân thi đấu, bênngười là kho báu chồng chất như núi."

Canh bạc của các Ma Vương!"

La Sinh không nhịn được mà hét to lên."

Đúng, chính là lá bài này, nhớ kỹ, hiện tại ngươi nợ ta gấp đôi số ban đầu."

Bóng đen nói với vẻ hung ác.Phía bên kia, Yana cũng rút một tấm thẻ bài ra, trên thẻ bài có vẽ một huy hiệukỳ lạ, ngoài huy hiệu này ra, toàn bộ tấm thẻ đều trống rỗng."

Ta đã sớm biết bọn chúng sẽ sử dụng tấm thẻ bài 'Canh bạc của các MaVương', chỉ có tấm thẻ bài này mới có thể làm cho Huyết kỵ sĩ thu hoạch đượcrất lớn phần thắng, cho nên chúng ta chỉ có thể..."

Yana cắn răng, ném thẻ bài huy hiệu trong tay ra ngoài.Ầm!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Một ông lão tóc bạc mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen xuất hiện trong sân.Ông ta rất phong độ nâng nhẹ tay Yana, tượng trưng hôn một cái, nói ra: "Thậtsự là quá bất hạnh, Nữ sĩ, cô lại rơi vào tình cảnh như thế này."

"Lên voi xuống chó, vận mệnh lúc nào chả vậy."

Yana nói với giọng bình tĩnh."

Trên người cô có một loại thiên nhiên tao nhã."

Ông lão khen ngợi.Khi ông lão này xuất hiện, Huyết kỵ sĩ La Sinh đang định ném thẻ bài trong tayra ngoài.Thế nhưng tay của hắn ta bị bóng đen đè xuống."

Chờ một lát."

Bóng đen trầm giọng nói.Có vẻ như ông lão cũng cảm nhận được điều gì, quay đầu chào hỏi với bóngđen: "Buổi chiều tốt lành, hôm nay thật quá náo nhiệt đi, các ngươi đều ở tại nơinày."

Bóng đen nói: "Các hạ, ngài muốn tham dự vào chuyện nơi đây hay sao?"

"Không, ta luôn luôn bận rộn với việc buôn bán của ta, thế nhưng có một đối táccó uy tín rất cao kêu gọi ta tới đây, như vậy ta liền tới."

Ông lão nở một nụ cườichân thành, trả lời.Ông ta nhìn về phía Yana.Yana nói: "Ông biết mà, ta chưa từng mang tới cho ông vụ làm ăn nào thua lỗcả."

"Đúng vậy, dù cho chỉ vì bày tỏ sự cám ơn, ta cũng nên tới một chuyến."

Ônglão nói."

Khi không có chuyện gì làm, ta cũng không dám làm phiền ông tự mình tớiđây...

Thế nhưng ta phát hiện có một vụ đầu tư có lợi nhuận rất khả quan, nếunhư ông cảm thấy hứng thú..."

Yana không nói tiếp, chỉ nhìn về phía ông lão.Ý lạnh trong mắt ông lão biến mất hoàn toàn, quay người bưng ra hai ly rượu đỏtừ trong hư không, một ly đưa cho Yana, một ly cầm trên tay, nhẹ nhàng layđộng, nói: "Đối với kiếm tiền, ta luôn luôn cảm thấy hứng thú."

Từng ngọn lửa màu đỏ sậm từ trên người ông ta bay ra ngoài, hóa thành váchtường, ngăn cách nơi này với bên ngoài.Ông lão nói:" Hiện tại tên kia đã không nghe được cuộc nói chuyện giữa chúngta, vụ làm ăn mà cô nói là..."

Yana cười nói: "Ta muốn nói, chính là 'Canh bạc của các Ma Vương' này."

"Xem ra các cô đều rất nhàn rỗi... chờ đã, vụ làm ăn mà cô nói, chẳng lẽ làmuốn ta tham dự cùng các cô đánh cược một lần?"

Ông lão ngáp một cái, cảmgiác khá thờ ơ.Yana nói: "Ta nhớ được trong tài khoản của ta mở tại ngân hàng nhà ông còn cấtkhông ít báu vật chứ, trận này, ta dùng toàn bộ để đặt cược."

Ánh mắt ông lão trở nên sắc bén, vẻ mặt thờ ơ khi nãy đã biến mất hoàn toàn."

Đặt cược toàn bộ sao..."

Ông lão thử hỏi lại."

Đúng, đặt cược toàn bộ."

Yana nói."

Cô muốn ta làm cái gì?"

Ông lão hỏi."

Chỉ cần ông ở nơi này, sẽ không có bất cứ Ma Vương nào dám gian lận, ta chỉcần ông chủ trì canh bạc lần này là được rồi."

Yana nói."

Cô muốn ta đặt cược cùng cô?"

Ông lão hỏi."

Lợi nhuận rất phong phú."

Yana nói."

Nói như vậy, chẳng phải ta là tay không bắt sói sao?"

Ông lão bật cười nói.-------Chương 149: "Là người đặt cược đầu tiên, quy tắc của ta là..."

Yana cúi người thi lễ, nói với giọng nghiêm túc: "Chỉ cần ngài đứng ở nơi này,chính là vinh hạnh của tất cả chúng ta."

Ông lão trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía đối diện, lướt qua bóng đen cùngHuyết kỵ sĩ, lại thu hồi lại, rơi vào trên người Thằng hề."

Chàng trai trẻ, cậu có biết cái gì là Canh bạc của Ma Vương không?"

Ông lãohòa ái hỏi."

Không rõ ràng."

Thằng hề nói.Hắn nhìn chăm chú về phía đối phương, đã thấy trên đỉnh đầu đối phương xuấthiện từng hàng chữ nhỏ:[Lão Thần Linh.][? ? ? ?][Hóa thân của Chân Cổ Ma Vương.][?][Thuyết minh duy nhất: Ông ta là chúa tể tất cả thế giới của một tầng nào đótrong Luyện Ngục.]Thằng hề đọc xong, mở miệng nói: "Nếu có bí mật về phương diện này, ta cóthể trả tiền."

Ông lão nghe xong hai từ "trả tiền" thì bật cười, nói: "A, rất nhiều chuyện trênthế gian đều là công bằng, mặc dù ta kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, thế nhưngvẫn không tới mức ngay cả việc này cũng thu phí."

Ông lão rút một quyển da cừu, đưa cho Thằng hề, sau đó yên lặng nhìn chămchú về phía Thằng hề.Thằng hề đọc rất nhanh, trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: "Hình như trận đánhcược này tiếp nhận mọi thẻ đánh bạc của mọi tồn tại."

"Đúng vậy, một trận tử đấu công khai, không cấm bất cứ kẻ nào đặt tiền cược."

Ông lão gật đầu nói."

Thu linh thạch sao?"

Thằng hề hỏi."

Linh thạch?

Là tiền tệ của văn minh tu hành sao, nó là loại vật phẩm lưu thôngkhông thể tái sinh, giá cả thị trường cũng không tệ lắm, cậu có thể đặt cược."

Ông lão mỉm cười nói.Thằng hề nhìn Yana, rồi nói: "Ta cũng đặt cược toàn bộ, cược mình chiếnthắng."

Ông lão hỏi: "Cậu đặt cược bao nhiêu?"

"Năm tỷ tư."

ỗ"...

Xin lỗi, bao nhiêu cơ?"

"Năm tỷ tư."

Ông lão nhìn hắn, lấy ra một tấm giấy da dê cùng bút, chậm rãi nói: "Xin hãy kýkết hiệp ước đặt cược, nếu như cậu không đủ tiền..."

Thằng hề nhận chiếc bút, đọc xong nhắc nhở trong hư không, sau khi phát hiệnkhông có vấn đề gì thì ký tên của bản thân vào hiệp ước đặt cược.Ông lão nhận lấy giấy da dê, quan sát kỹ một lần, lẩm bẩm nói: "Thật sự có nămtỷ tư..."

"Thế nhưng ta còn một điều kiện."

Thằng hề nói."

Cái gì?"

Ông lão hỏi.Thằng hề dựng thẳng ngón tay trỏ đặt bên miệng, làm ra tư thế im lặng, nói nhỏ:"Tới thời điểm cuối cùng chúng ta mới đặt cược."

"Ha ha, thú vị, cực kỳ thú vị!"

Ông lão bật cười lớn.Yana kinh ngạc nhìn về phía Thằng hề.Thằng hề nhìn về phía nàng, nói: "Chút tiền ấy không tính là gì... thực ra trongcuộc đời của ta, kiếm tiền sinh hoạt là một sự kiện rất quan trọng."

Ông lão cười nói: "Nói rất hay, ví dụ tồn tại như ta chẳng hạn, còn phải nuôingười của cả một gia đình, cho nên tới tận độ tuổi này, vẫn còn phải bôn ba bênngoài."

Ông lão vỗ vai Thằng hề, nói nhỏ: "Cậu có chắc không?"

"Ta không dám nói mạnh miệng, nếu như là những người thích bí quá hóa liều,cơ bản là không thể liên tục giành được lợi nhuận như ta vậy, đúng không?"

Thằng hề cũng hạ giọng nói.Yana cũng nhìn về phía ông lão, nói: "Ngài xem..."

Ông lão im lặng một giây, sau đó chỉnh lại áo đuôi tôm của bản thân."

Đánh bạc.. rất lâu rồi ta không chơi loại trò chơi này, tính mạo hiểm của nó quálớn, sẽ làm cho trái tim của mấy ông già như ta đập rộn lên...

Thế nhưng nếu làmột cuộc làm ăn lớn như vậy, không chỉ có tất cả tài sản của một thần linh,người trong cuộc cũng đặt vào năm tỷ tư linh thạch làm tiền đặt cược..."

"Cái giá này đã xứng để ta tự mình tham dự."

Thằng hề đi tới, nói nhỏ bên tai ông lão: "Thân phận của ngài cao quý như vậy,điều duy nhất ngài cần làm chính là để những tên kia liên tục ném tiền, như vậychúng ta mới có lợi nhuận, đúng không?"

Ông lão suy nghĩ vài giây, cũng hạ giọng nói: "Thành giao."

Ông lão phất tay, tản đi những ánh lửa ngăn cách xung quanh."

Các hạ, ngài muốn tham dự việc này sao?"

Bóng đen đối diện hỏi."

Không, ta chỉ muốn tham dự đánh bạc với các ngươi mà thôi, ta cảm thấy phầnthắng của Huyết kỵ sĩ khá lớn, Nữ sĩ, xin lỗi."

Ô ỗÔng lão mỉm cười xin lỗi với Yana, bước nhanh vào trong sân.Từng luồng bóng đen từ sau lưng ông lão ***** ngoài, bay về bốn phương támhướng, dần dần bao phủ phạm vi mười mấy dặm vào trong.Trên mặt đất, vũng bùn cùng cỏ dại đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa,thay vào đó là khô lâu vô cùng vô tận.Ông lão từng bước một đi vào trong sân, những khô lâu kia liên tục xuất hiệndưới chân ông ta, hóa thành cầu thang xương trắng, dần dần thông hướng ngọnnúi do xương trắng chồng chất mà thành.Trên đỉnh ngọn núi kia, một vương tọa do hàng tỷ hài cốt đúc thành đã sớm xuấthiện.Ông lão ngồi lên chiếc vương tọa này.Bóng người nhỏ bé lại yếu đuối ngồi lên vương tọa to lớn cùng kinh khủng nhưvậy, nhìn qua rất không hài hòa, thế nhưng cái bóng khổng lồ cùng dữ tợn hiệnlên phía sau lưng ông ta, vừa đúng bao phủ bên trên vương tọa hài cốt kinhkhủng kia.Ông lão mở miệng nói:"Trận đánh cược này do ta chủ trì."

Tấm thẻ trong tay Huyết kỵ sĩ La Sinh cũng thoát khỏi tay của hắn ta, bay lênnúi bạch cốt, rơi vào trong tay ông lão.Ông lão nhìn chằm chằm vào thẻ bài, nói nhỏ: "Các Ma Vương, đánh cược sắpbắt đầu, muốn kiếm chút đỉnh thì đều tới đi."

Thẻ bài bị ném ra ngoài.Trong nháy mắt, trong hư không, gió nổi lên.Không biết từ nơi nào truyền tới từng đợt bàn tán xì xào, ngay sau đó, từngbóng đen hiện lên.Những bóng đen này rơi vào trên núi bạch cốt, liên tục thi lễ với ông lão, sau đónhìn về giữa sân.Ông lão nói: "Một vị Huyết kỵ sĩ, một người vừa trở thành Thẻ bài sư, tử đấugiữa bọn họ sắp bắt đầu, Thẻ bài sư thua trận trong tử đấu sẽ bị cướp đi mọithứ... hiện tại bắt đầu tiếp nhận tiền đặt cược."

Các bóng đen nhìn về phía Huyết kỵ sĩ, lại nhìn về phía Thằng hề."

Thằng hề... còn là người mới nữa chứ... ha ha..."

Ông lão cười lắc đầu, rút một khúc xương tản ra ánh sáng vàng kim từ trongvương tọa bạch cốt, ném ra ngoài nói: "Để ta đặt cược *****ên đi, ta cượcHuyết kỵ sĩ chiến thắng."

Yana nhìn về phía Thằng hề.Thân hình Thằng hề liên tục run rẩy, miễn cưỡng gật đầu với nàng.Yana nói nhỏ: "Căng thẳng quá sao?"

ế"Từ xưa tới nay ta chưa bao giời gặp được chuyện thú vị như thế này, cảm giácmình không thể chờ đợi nữa vậy!"

Thằng hề hưng phấn nói.Giọng nói của ông lão từ xa truyền tới: "Là người đặt cược *****ên, quy tắc củata là..."

"Công bằng."

-------Chương 150: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"

"Dưới nguyên tắc công bằng, các ngươi không thể ngầm điều khiển, phá hoạiquy tắc, tự mình thiết lập kịch bản, nếu kẻ nào dám làm như vậy, chẳng khácnào làm cho ta mất hứng, như vậy rất không thú vị."

Hai con mắt ông lão bỗng biến thành một đôi mắt dựng thẳng, nhếch miệng lộra hàm răng sắc nhọn, mỉm cười nói: "Kẻ nào làm ta mất hứng, cũng không cầntồn tại tiếp."

Toàn trường yên tĩnh."

Hiện tại, các ngươi có thể đặt cược."

Ông lão nói.Bóng đen bên người Huyết kỵ sĩ lấy ra một cái túi, ném về phía hư không.Ông lão liếc nhìn, cau mày nói: "Ma Vương Sa Đọa, ta đặt cược một khúcxương Chân Cổ, mà ngươi lại là người đề xuát, mới ném ra chút đồ vật như vậythôi à?

Không chơi nổi cũng đừng chơi."

Bóng đen kia hơi do dự, đành phải lấy thêm một cái túi nữa ném vào trong hưkhông, ồm ồm nói: "Đây là một nửa tài sản của ta, đều đặt Huyết kỵ sĩ thắng."

"Không tệ, cứ như vậy, trò chơi mới thú vị được."

Ông lão bật cười.Bóng đen nói: "Ta có thể nói ra điều kiện của mình không?"

"Mời."

Ông lão nói."

Trên chiến trường của bọn họ... khi tử đấu bắt đầu, vũ khí của bọn họ đều đãđâm xuyên thân thể của đối phương."

Bóng đen nói.Huyết kỵ sĩ La Sinh đón ánh mắt của bóng đen, lớn tiếng nói: "Cứ như vậy, tacó thể rút bài, lại có thể chuyển hóa thẻ bài thành thẻ bài dành riêng cho ta, còncó thể phòng ngừa hắn ta chạy trốn... dựa vào chiến giáp cùng huyết mâu của ta,chắc chắn có thể chiến thắng."

Bóng đen gật đầu, như trút được gánh nặng."

Còn có người nào đặt cược sao?"

Ông lão hỏi.Trên núi bạch cốt, một bóng đen ném ra một cái rương chất đầy đá quý, nói: "Tacược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện của ta là..."

"Bọn họ ở vào trong một chiến trường, bất cứ kẻ nào làm ra cử động chạy trốn,lập tức bị nhận định thua cuộc tử đấu."

"Còn thêm một người đặt cược nữa!"

Ông lão lớn tiếng nói.Lại có một bóng đen đi ra, cười nói: "Thật đúng là càng ngày càng thú vị, tacược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện là..."

"Ngay từ đầu, bọn họ đều đang bay lên trời, mà nơi đó không đủ rộng cho haingười đứng."

"Ba điều kiện đã đủ, tử đấu bắt đầu!"

Ông lão tuyên bố.ồ ố ế ẫ ằ ềHai luồng sáng đen từ trời giáng xuống, bao phủ Huyết kỵ sĩ lẫn Thằng hề vàotrong, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa....Máu tươi bắn tung tóe.Đạn pháo nổ tung, tiếng súng máy bắn phá liên tục không dứt vang lên bên tai.Trên bầu trời, truyền tới tiếng xé gió của chiến cơ.Trên mặt đất, đội quân máy móc đang giết vào chiến trường, tụ tập với mấy bộrobot khổng lồ.Đúng lúc này, nơi sâu trong chiến trường, trên một bệ bắn hỏa tiễn, tiếng máymóc điện tử đang đếm ngược:"Năm, ""Bốn, ""Ba, ""Hai, ""Một."

"Châm lửa!"

Ầm...Hỏa tiễn cao mấy chục mét phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, bắt đầu lao vềphía bầu trời.Đúng lúc này, trên đỉnh hỏa tiễn có hai người xuất hiện.Huyết kỵ sĩ.Thằng hề.Huyết mâu đâm vào cơ thể của Thằng hề, mà trường đao cũng xuyên qua ngựccủa Huyết kỵ sĩ."

Đây là Canh bạc của các Ma Vương, ngươi xong đời, Liễu Bình."

Trường mâu La Sinh lắc một cái, vô số giọt máu từ trong vết thương bay rangoài, nhập vào trong tay của hắn.Ngay lập tức, hắn dự định rút bài.Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ngươi có biết ai mới là Ma Vươngkhông?"

Từ trên trường đao tràn ra vô số băng sương, tay La Sinh vừa rút một tấm thẻbài ra, đã bị băng sương đông cứng tại chỗ.Thằng hề hỏi thăm con thỏ trên trường đao, một tay khác lấy hộp bánh kẹo từtrong ngực ra, cố gắng mở hộp bánh, lấy một chiếc kẹo màu đỏ ra, nhấn chặtvào trong tầng băng.ể ổ ẩ ầĐây là thứ cũng bị chuyển đổi cùng với khẩu súng shotgun, băng đạn thầnthánh."

Đi xem phong cảnh đi."

Hắn đạp bay La Sinh còn đang bị đóng băng ra ngoài, sau đó sử dụng phápquyết, cầm máu, chữa thương cho bản thân mình.Hỏa tiễn liên tục gia tốc, mang theo Thằng hề bay về phía không trung.Mà bức tượng băng kia lại như sao băng rơi xuống mặt đất.Ầm!Ngọn lửa vẩy ra.Chiếc kẹo trong tầng băng nổ tung!Thằng hề cúi đầu quan sát, chỉ thấy một điểm đen dùng tốc độ cực nhanh đuổitheo hỏa tiễn.Huyết kỵ sĩ La Sinh!Chiến giáp trên người hắn ta đã bị nổ vỡ ra mấy lỗ hổng, bốc lên khói đen nồngđậm, nhìn qua khá nhếch nhác.Thế nhưng dưới hông hắn ta có cưỡi một bộ hài cốt ngựa một sừng có cánh!Xem ra hắn ta vẫn rút ra tấm thẻ bài kia, cũng chuyển hóa nó thành chuyêndụng Huyết kỵ sĩ.Huyết kỵ sĩ càng bay càng gần, cười to nói: "Vô dụng, Liễu Bình, hiện tại ta đãcó vũ khí, chiến giáp cùng vật cưỡi, ngay cả chạy trốn ngươi cũng không có cơhội."

"Chạy trốn?"

Thằng hề rút khẩu Gatling gun m134 từ trong hư không ra, sau đó mở hộp bánhkẹo, lấy sáu chiếc kẹo màu vàng ra nhét vào gatling gun."

Viên đạn có tác dụng trong thời gian có hạn, có thể bắn mười phút, ta cũngmuốn xem xem ngươi dựa vào cái gì để bay tới."

Thằng hề giơ súng lên...Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!Tia lửa từ trong súng liên tục phun ra ngoài, hóa thành từng sợi dây đỏ, bắn liêntục tới trên chiến mã hài cốt đang lao vùn vụt tới.Chiến mã bị bắn kêu rên liên tục, trong thời gian ngắn cũng không thể tới gầnhỏa tiễn.La Sinh đành phải điều khiển dây cương, lách qua đường vòng, dự định tấncông bên sườn.Thế nhưng tốc độ bay của hỏa tiễn quá nhanh, hỏa lực trên tay Thằng hề lại quámạnh, hắn ta cưỡi chiến mã bay tới bay lui, cũng bị đạn bắn trúng nhiều lần, lạikhông tìm được cơ hội tiếp cận Thằng hề.ằ ấHai bên giằng co mấy chục giây.Thằng hề bỗng dựng thủ thế lên.Con thỏ đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy, phát ra âm thanh kêu gào thậtlớn, đập móng vuốt vào ổ quay của khẩu Gatling gun.Ngay sau đó...Trên đường đạn màu đỏ lửa, lại có thêm từng luồng sương trắng.Một luồng đạn bắn trúng chiến mã hài cốt, lập tức làm cho cánh trái của nóđông cứng lại, chiến mã không khỏi lảo đảo giữa không trung, La Sinh suýtchút nữa thì bị rơi khỏi chiến mã.Thằng hề cười to nói: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"

Một tay hắn giơ cao Gatling gun, một tay làm động tác rút bài về phía hưkhông.Một tấm thẻ bài bị rút ra ngay lập tức.[Ngươi rút được thẻ bài: Chiến giáp của kiếm tu.][Đồ phòng ngự, văn minh tu hành.][Nó là chiến giáp dành cho kiếm tu xông trận, có thể chống cự vũ khí cùng thuậtpháp một cách hữu hiệu.]-------Chương 151: Song phương bỗng tiếp cận!Ngay sau đó...Tất cả dòng chữ nhỏ cũng biến đổi...[Ngươi chế tạo một rắc rối, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'."[Thẻ bài: Chiến giáp của Kiếm tu.][Bởi vì người sử dụng thẻ bài là Thằng hề, thẻ bài đã chuyển hóa làm đạo cụchuyên môn của Thằng hề.][Ngươi thu được thẻ bài: Áo jacket huyễn ảnh của Thằng hề.][Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươicũng có thể biết được cách dùng của nó như thế nào.]Ầm!Một bộ áo khoác da có màu sắc sặc sỡ được Thằng hề mặc lên người."

Ngươi muốn đánh trúng ta coi bộ muốn khó khăn hơn nhiều rồi."

Thằng hề lẩm bẩm.Gatling gun ***** từng luồng hỏa tuyến kèm băng sương, bắn cho La Sinh hầunhư không thể tiến lên chút nào.Bỗng nhiên, trong hư không truyền tới một giọng nói:"Nên tới ta đặt cược, ta cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, lần này ta muốn hỏa tiễnnổ tung, xem ai có thể chiến thắng trong cuộc chiến ngay sau đó."

Một giọng nói khác cũng vang lên theo:"Ta cũng đặt cược, Thằng hề là người mới, chắc hẳn cũng không có mấy tấmthẻ bài chứ... vậy ta sẽ cấm hắn sử dụng thẻ bài loại vũ khí đã có... các hạ đừngnên nhìn ta như vậy chứ, được rồi, trường mâu của Huyết kỵ sĩ cũng phải bịcấm sử dụng, bọn họ nên tìm ra cách chiến đấu mới."

Không có bất cứ dấu hiệu nào...Từ phương xa truyền tới từng tiếng vù vù, càng ngày càng gần.Là tên lửa đạn đạo!Một quả đạn đạo bốc lửa đang lao vùn vụt tới, bắn trúng hỏa tiễn đang bay trênkhông.Ầm!Trong tiếng nổ mạnh, cả Thằng hề lẫn Huyết kỵ sĩ đều bị sóng xung kích đẩybay ra ngoài.Gatling gun trên tay cùng với trường đao bên hông cũng biến mất không thấyđâu nữa.ầ ếCon thỏ đang lơ lửng trên bầu trời cảm nhận được cái gì đó, phát ra tiếng trukhông cam tâm, lưu luyến nhìn thoáng qua Liễu Bình.Nó cũng biến mất giữa không trung.Một bên khác, huyết mâu trong tay Huyết kỵ sĩ cũng biến mất theo."

Cấm sử dụng vũ khí đã có?

Không sao cả, ta có nhiều thẻ bài... cho dù là thẻbài vũ khí bình thường, cũng nhiều hơn ngươi."

La Sinh lẩm bẩm.Hắn nhìn về phía mặt đất.Đây là một trận chiến tranh cỡ lớn, cường độ cao, quân đội hai bên đang giaochiến.Mắt La Sinh sáng rực lên."

Chỉ cần có máu của người chết..."

Thân hình hắn ta hơi động, cũng không vội chiến đấu với Thằng hề, chỉ là ngồitrên chiến mã hài cốt niệm một đoạn chú ngữ rất dài.Trong hư không phía sau lưng hắn ta, dần dần ngưng tụ một vùng sương máu,hóa thành giọt mưa rơi xuống mặt đất.Thằng hề thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên thân hình chuyển động, rơi xuống mộtmáy ***** đang bay lượn trên bầu trời.Hắn ngồi xổm xuống, dùng một quyền đập tan khoang cửa sổ khoang điềukhiển, nhấn một cái nút bên cạnh người phi công đang ở trong máy bay."

A a a a a a!"

Phi công phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, rồi bị đẩy ra ngoài máy bay.Thằng hề nhảy vào khoang điều khiển, liếc nhìn rất nhiều cái nút trên bàn điềukhiển, cười nói: "Đều là bố cục lỗi thời à."

Hắn điều khiển tay cầm máy bay, một tay khác thì liên tục nhấn vào bảy tám cáinút.Oành!Oành!Oành!Oành!Oành!Oành!Sáu viên đạn đạo kéo theo đuôi lửa thật dài, phát ra những tiếng nổ, bay về phíaHuyết kỵ sĩ.Một giây...Hai giây...ẦẦm...Trên bầu trời truyền tới tiếng nổ của đạn đạo, sương máu cũng bị nổ tan, liêntục tản đi, giống như toàn bộ thế giới đều bị màu máu thẩm thấu một lần vậy.Thằng hề lại không quan tâm điều đó."

Coong coong coong, để cho ta xem xem, còn lại loại kẹo màu nào nào..."

Hắn lấy hộp bánh kẹo ra, nhét các loại kẹo với màu sắc khác nhau vào trongmột băng đạn trống, sau đó cắm băng đạn vào một khẩu súng lục.Đây là khẩu súng lục khi còn ở Ám Vụ trấn, Lão K đưa cho hắn để phòng thân.Sau khi làm xong những chuyện này, Thằng hề nhảy ra phòng điều khiển, đứngtrên phần đầu máy bay, ngắm súng lục về phía sương máu bay đầy trời.Chờ đợi.Chờ đợi...Gió thổi vù vù, chiếc áo jacket sặc sỡ mà Thằng hề đang mặc phát ra nhữngtiếng phần phật.Bỗng nhiên, có một con chiến mã hài cốt từ trong màn sương máu bay ra ngoài."

Chết đi, Liễu Bình!"

La Sinh trên chiến mã hét lớn.Hai tay hắn ta nâng lên một thanh đại kiếm, chém thẳng về phía Thằng hề!"

Trong vòng ba phút tới mà không còn người nào ném tiền cho ngươi nữa, ta sẽgiết ngươi."

Thằng hề cười nói xong, bóp cò súng.Ầm!Một viên đạn từ trong súng lục *****, bắn trúng áo giáp của Huyết kỵ sĩ, *****một tia lửa.Đòn công kích như vậy không tạo được bất cứ tác dụng gì, thậm chí tốc độ củaHuyết kỵ sĩ còn không bị ảnh hưởng...Đại kiếm trong tay hắn ta vạch ra không khí phát ra những tiếng xé gió, trongnháy mắt chém ra một luồng ánh kiếm thập tự màu máu, lao về phía Thằng hề.Thằng hề cảm thấy bất ngờ, nhìn áo giáp của đối phương, lại nhìn khẩu súngtrong tay mình.Hắn không thể không lách mình né tránh.Huyết kỵ sĩ cưỡi lên chiến mã hài cốt, rơi lên trên máy *****.Huyết kỵ sĩ cười lớn, nói:"Liễu Bình, ngay cả áo giáp của ta mà ngươi cũng không đánh nát được, cònmuốn đấu với ta?"

ế ố ề ằ ề ếChiến mã hài cốt lao về phía Thằng hề, mà Huyết kỵ sĩ trên lưng ngựa lại giơđại kiếm lên một lần nữa..."

Chậc chậc chậc, lần này xem ngươi trốn như thế nào!"

La Sinh châm chọc, đại kiếm trong tay dùng sức bổ xuống!Thằng hề lại né tránh Huyết sắc thập tự trảm một lần nữa, thế nhưng lại bịHuyết kỵ sĩ phát hiện khe hở, dùng một quyền đập trúng ngực hắn.Hắn rơi khỏi máy *****, trong nháy mắt bị gió mạnh thổi bay đi, rơixuống mặt đất như sao chổi.Huyết kỵ sĩ ghìm lại dây cương, chiến mã hài cốt lập tức nhảy khỏi máy baychiến đấu, vỗ cánh lao về phía Liễu Bình rơi xuống."

Chiêu tiếp theo sẽ lấy mạng của ngươi."

Huyết kỵ sĩ cười như điên nói.Thằng hề che ngực, giơ súng lục lên bắn liên tục.Đáng tiếc uy lực của súng lục quá yếu, lại không được chuyển hóa thành thẻbài, đạn ***** chạm tới áo giáp của Huyết kỵ sĩ, ngoài việc ***** từng tia lửanhỏ ra, không có đưa tới bất cứ tác dụng gì cả.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Nhớ kỹ, không thể làm ra bất cứ hành động chạy trốn nào, nếu không sẽ bịnhận định làm kẻ thua cuộc ngay lập tức.]Thằng hề rơi vào đường cùng, đành phải cất súng đi, hai tay sử dụng phápquyết.Hắn chậm rãi ngừng lại thân hình, rồi bóng người lại hóa thành một luồng sángphóng lên trời, lao về phía Huyết kỵ sĩ.Song phương bỗng tiếp cận!-------Chương 152: Điều kiện của Ma Vương!Huyết kỵ sĩ dùng kiếm đâm về phía Thằng hề, lại bị đối phương xoay người nékhỏi đại kiếm, rồi xoay người ngồi trên chiến mã hài cốt.Hiện tại hai người đang cưỡi một con ngựa, Huyết kỵ sĩ ở phía trước, Thằng hềở phía sau.Thằng hề dùng một quyền đấm mạnh trên áo giáp của Huyết kỵ sĩ, phát ra mộttiếng vang trầm."

Vỏ ngoài của ngươi cũng quá cứng đi."

Hắn khó chịu lầm bầm.Huyết kỵ sĩ cũng phản ứng lại được, chỉ đại kiếm về phía trước...Kiếm kích - Huyết Quang Đột Thứ!Một luồng huyết quang sắc bén từ trên người Huyết kỵ sĩ bùng nổ ra, tạo thànhmười luồng ánh kiếm liên tục trảm kích mấy chục lần quanh người hắn ta.Phản ứng của Thằng hề cũng cực nhanh, trong nháy mắt tránh khỏi toàn bộ ánhkiếm, thế nhưng lại bị Huyết kỵ sĩ dùng một quyền đập bay ra ngoài.Hắn không cam lòng bay lòng vòng quanh người Huyết kỵ sĩ vài vòng, lại láchngười tới, cũng không biết đã dùng loại thân pháp nào, hắn ngồi lại phía sauHuyết kỵ sĩ, dùng nắm đấm liều mạng đập về phía áo giáp của đối phương.Áo giáp toàn thân Huyết kỵ sĩ cực kỳ bền chắc, cơ bản là không sợ hắn đập nện,liên tục vung lên đại kiếm đẩy Thằng hề ra ngoài.Cứ làm như vậy mấy lần, trong hư không bỗng xuất hiện giọng nói của mộtngười:"Cứ đánh như vậy thì bao giờ mới kết thúc chứ?

Ta thấy Huyết kỵ sĩ đã sắpthắng rồi, ta cũng ném tiền cược Huyết kỵ sĩ sẽ thắng, điều kiện là..."

"Song phương, khi nào sử dụng thân pháp tránh né, đều bị đánh trúng một lần."

Lại một giọng nói nữa vang lên: "Đã tới lúc chia sẻ thời điểm thắng lợi, như vậyta cũng đặt cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện là tổn thương do vũ khí lạnhtạo ra tăng lên gấp năm lần."

Giữa không trung, Thằng hề cùng Huyết kỵ sĩ đồng thời yên lặng.Bọn họ đều cảm nhận được quy tắc mới xuất hiện."

Ta nói rồi, Liễu Bình, khi kích hoạt 'Canh bạc của các Ma Vương', ngươi chếtchắc rồi."

Huyết kỵ sĩ La Sinh nói.Hắn ta hít một hơi thật sâu, nếu hai bên đều không thể tránh né...Như vậy, chiêu tiếp theo có thể ***** Thằng hề rồi!Thằng hề vặn vặn cổ của mình, hai tay ôm chặt chính mình, nói:"Ta còn có con bài chưa lật, ngươi đã cảm thấy chính mình chiến thắng rồisao?"

ếHuyết kỵ sĩ quát lớn: "Lên!"

Chiến mã hài cốt hí một tiếng, hóa thành một tàn ảnh công kích tới.Huyết kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, giơ cao đại kiếm lên, toàn thân tách ra vô số ánhsáng đỏ như máu.Những ánh sáng này liên tục hội tụ trên thanh đại kiếm, nhìn qua rất có lực ápbách.Không có bất cứ ngừng trệ nào cả, hai người tiếp tục phóng về phía đối phương!"

Chết!"

Huyết kỵ sĩ giận dữ hét.Đại kiếm bùng nổ ra một luồng ánh kiếm nhanh như điện chớp, ngay lập tức đãbắn trúng Thằng hề.Ánh kiếm đó lập tức nổ tung ra, háo thành mấy chục ánh kiếm khổng lồ, vâyquanh người Thằng hề mà trảm kích liên tục.Huyết kỵ sĩ cười lớn, nói:"Làm sao không ngông cuồng nữa?

Từ đầu tới giờ ta đều ẩn giấu kiếm kỹ - TậtTốc Công Sát này, nó được chuẩn bị để xử lý ngươi đó!"

Bỗng nhiên, phía sau hắn ta truyền tới một giọng nói đùa cợt: "Không tệ, ngaycả ngươi cũng sẽ dùng đầu óc làm ra phán đoán như thế, vậy thì..."

Thằng hề bị vô số ánh kiếm chém trúng bỗng vỡ nát thành bột phấn, mà trên ótHuyết kỵ sĩ, một khẩu súng lục đã được đặt tại đó."

Tạm biệt, La Sinh."

Thằng hề cười gằn.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Kiếm của đối phương sắp đánh trúng ngươi.][Ngươi kích hoạt 'Áo jacket huyễn ảnh của Thằng hề', phân chia ra một luồngảo ảnh chân thật tiếp nhận công kích thay ngươi.][Đây là một luồng ảo ảnh, nó cũng không thuộc về thân pháp tránh né, bởi vậyđiều kiện của các Ma Vương không thể trói buộc ngươi.][Ngươi sử dụng một viên đạn có uy lực lớn nhất trong hộp bánh kẹo.]Thằng hề cũng không nhìn những dòng chữ này, chậm rãi bóp cò..."

Không!"

Trong hư không, các vị Ma vương gấp giọng quát.Tất cả mọi người đều đặt cược không ít tiền, nếu như vào giờ phút cuối cùngnày thua sạch tiền cược, ai sẽ cam lòng chứ?Một giọng nói vội vã vang lên:"Ta tiếp tục tăng tiền đặt cược, điều kiện là hai bên nghỉ ngơi năm phút!"

Đoàng!Đạn bay ra ngoài từ nòng súng, bắn trúng mũ giáp của Huyết kỵ sĩ, khi sắp nổtung thì lại rút lui trở lại, bay trở về trong nòng súng."

Lần công kích này không tính!"

Một vị Ma vương khác lớn tiếng tuyên bố.Hai luồng sáng đen trắng bỗng xuất hiện, hóa thành tường rào ngăn cản giữaThằng hề cùng Huyết kỵ sĩ.Ở giữa bọn họ, một chiếc đồng hồ màu đen bắt đầu hoạt động.Thời gian nghỉ ngơi là năm phút.Trong lúc này, không ai có thể công kích tới đối phương cả!Thằng hề giữ nguyên tư thế giơ súng lục, cứng ngắc một lúc mới thu tay lại, lắcđầu với vẻ tiếc nuối: "Rõ ràng chỉ kém chút xíu."

Giọng nói cuối cùng kia, là của vị Ma Vương mà Huyết kỵ sĩ triệu hồi ra.Ngay từ đầu, nó đã bị ông lão ép đặt cược một nửa gia sản của bản thân.Lần này khẩn cấp bỏ dở chiến đấu, có lẽ cũng đã tiêu tốn một con số không nhỏ.Thứ duy nhất còn không rõ chính là...Tài sản của nó lớn như thế nào, có phong phú hay không.Nếu như có thể làm cho nó tốn càng nhiều tài sản, như vậy việc giả bộ trúngmấy quyền vừa rồi cũng là đáng giá.Thằng hề yên lặng ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, nhìn vềphía đối diện.Sau lưng Huyết kỵ sĩ có một bóng đen xuất hiện.Là tên Ma Vương kia!Nó cúi người xuống, nói cái gì đó bên tai Huyết kỵ sĩ.Trên mặt Huyết kỵ sĩ dần dần hiện lên vẻ sợ hãi, hai tay cầm kiếm cũng bắt đầuphát run."

Ê, làm sao có thể chạy vào cơ chứ?

Như vậy là không công bằng đi."

Thằng hề chỉ về phía đối diện, nói."

Nói chuyện là được cho phép, ngươi cũng có thể nói chuyện với người khác,không tính trái với quy định."

Giọng nói bình tĩnh của ông lão vang lên.Thằng hề buông tay xuống, lộ ra vẻ hậm hực, lại biến thành uể oải, thở dài nói:"Xong, hắn ta có mọi thứ, mà ta đã rút sạch thẻ bài, chỉ còn lại một tấm thẻ bàicuối cùng không có tác dụng gì, như vậy nên đánh thế nào đây."

-------Chương 153: Canh bạc Tử đấu sắp xuất hiện kết quả cuối cùng!Ban đầu, hư không xung quanh còn rộn ràng tiếng thảo luận, thế nhưng khinghe được tiếng thở dài của Thằng hề thì mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.Đúng vậy...Hắn là một người mới.Dựa theo sóng sức mạnh trên người của hắn mà phán đoán, chắc hẳn hắn chỉcòn có thể rút thêm một tấm thẻ bài nữa mà thôi.Mà Huyết kỵ sĩ..."

Ngươi còn mấy thẻ bài?"

Bóng đen lập tức hỏi."

Hai mươi lăm tấm thẻ bài."

La Sinh vội vàng trả lời."

Rất tốt, cuối cùng thì ngươi cũng làm cho ta hài lòng một lần."

Bóng đen thởphào một hơi.Hai mươi lăm tấm thẻ bài, chiến đấu với một tấm thẻ bài.Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, trận đánh cược này cũng sắp phải tới hồi kết thúcrồi.Bỗng nhiên, có một bóng đen nói:"Ta lại tăng thêm tiền đặt cược, điều kiện là song phương không được sử dụngvũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật."

Sau khi nói xong, khẩu súng trên tay Thằng hề lập tức biến mất không thấy gìnữa.Tốt.Lần này, đại cục đã định.Giọng nói của ông lão vang lên theo:"Còn có ai đặt cược nữa không?"

Không ai trả lời.Lúc này, tất cả mọi người đều đặt cược cả rồi, mà canh bạc lần này cũng sắp tớithời khắc mở bài."

Khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, canh bạc lần này sẽ không tiếp nhận thêm bấtcứ tiền đặt cược nào nữa."

Ông lão tuyên bố.Liễu Bình suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Tương lai ta không muốn làm Mavương."

"Vì sao?"

Yana từ hư không bước tới, hỏi nhỏ."

Một đám lừa đảo, thật mất mặt."

Thằng hề nói.Trên thực tế, nếu không phải hắn sợ lừa cả ông lão chủ trì trận đánh cược nàyvào trong, hắn thật muốn dùng kỹ năng hệ thần bí kia..."

Một Người Không Có Phần Diễn".Nếu như sử dụng kỹ năng thần bí này, có lẽ tất cả Ma vương đều điên cuồng đặtcược về phía Huyết kỵ sĩ kia mất.Thế nhưng khi làm vậy cũng có khả năng làm cho ông lão cũng cảm thấy mìnhlà rác rưởi.Ông lão là nguyên nhân chủ yếu có thể miễn cưỡng duy trì tính công bằng trongtrận chiến đấu này, tuyệt đối không nên làm cho ông ta cảm thấy mình là rácrưởi, nếu không toàn bộ trận tử đấu này sẽ nghiêng về phía La Sinh."

Thằng hề, ngươi nói câu sẽ đắc tội rất nhiều người."

Yana nhìn về phía hưkhông, nhỏ giọng nói."

Bọn chúng muốn ta chết, ta còn sợ đắc tội bọn chúng sao?"

Thằng hề nhún vainói.Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đồng hồ.Một phút cuối cùng.Chiến đấu sắp tiếp tục!Khác với khi trước đó là, Thằng hề đã mất đi Gatling gun, đại đao dài bốn mươimét cùng mọi vũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật...Hắn không chỉ không có vũ khí, lại chỉ có thể sử dụng một thẻ bài cuối cùng màthôi!Giọng nói của ông lão vang lên lần nữa:"Một phút cuối cùng, một phút sau sẽ không tiếp nhận bất cứ khoản tiền đặtcược nào nữa."

"Còn ai đặt cược nữa không?"

Liễu Bình cùng Yana liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía đồng hồ.Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc,...Kim giây nhanh chóng di chuyển.50 giây.40 giây.30 giây.20 giây.15 giây!Trong khoảnh khắc cuối cùng này, hai giọng nói đồng thời vang lên:ề ề"Ta dùng toàn bộ tài sản của bản thân làm tiền đặt cược, điều kiện là songphương ngẫu nhiên xuất hiện trong một kiến trúc cỡ lớn, chiến đấu sẽ tiến hànhtại nơi đó!"

Yana gấp giọng nói."

Ta dùng năm tỷ tư linh thạch cược chính mình chiến thắng, điều kiện là tuyệtđối không thể tự mình ra tay phá hoại kiến trúc... phá hoại một bộ phận kiếntrúc, dù cho chỉ là một viên gạch, cũng coi như kẻ phá hoại đó bị thua!"

Thằnghề cười nói.Một tiếng ho nhẹ vang lên.Ông lão nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi thật nhiệt tình mà, như vậy ta cũngdùng mười tỷ đồng vàng Luyện Ngục đặt cược Thằng hề chiến thắng, điều kiệnlà bất cứ kẻ nào đều chỉ được rút thêm một thẻ bài nữa mà thôi."

Bảy giây!Ba người nói rất nhanh, trong bảy giây ngắn ngủi, liên tiếp ba điều kiện tươngứng với ba lần đặt cược đều có hiệu lực!Toàn trường trở nên yên tĩnh.Những bóng đen kia còn chưa kịp phản ứng.Vẫn là Thằng hề phản ứng *****ên: "Tỉ lệ trao đổi giữa đồng vàng cùng linhthạch là sao?"

"Một đồng vàng Luyện Ngục, có thể đổi lấy mười ngàn viên linh thạch."

Ônglão nói."

Xem ra mục tiêu sau này của ta cần phải đổi lại, kiếm lấy loại đồng vàng nàymới được."

Thằng hề than thở."

Món tiền *****ên của ngươi ở ngay trước mắt, chỉ là ngươi có nắm chặt đượchay không thôi."

Ông lão cười nói."

Có lý."

Thằng hề gật đầu nói.Thật đúng là người già thành tinh...Ông lão này đặt cược mười tỷ tiền vàng Luyện Ngục rằng mình sẽ chiến thắng.Mình đã không còn thẻ bài nào có thể sử dụng, ông lão đoán chắc nếu như mìnhmuốn chiến thắng, chắc hẳn là phải dựa vào một tấm thẻ bài cuối cùng!Cho nên, điều kiện của ông ta là:Bất cứ kẻ nào đều chỉ có thể rút thêm một tấm thẻ bài.Cứ như vậy, đã hoàn toàn hạn chế Huyết kỵ sĩ, làm cho biến số trở nên thấpnhất.Với lại, từ giờ trở đi, sẽ không tiếp nhận thêm bất cứ tiền đặt cược nào nữa.Canh bạc Tử đấu sắp xuất hiện kết quả cuối cùng!Ầm...Hai luồng sáng bỗng xuất hiện, quấn quanh người Huyết kỵ sĩ cùng Thằng hề,mang bọn họ rời khỏi khu vực này.ẫ ằ ếMóng ngựa giẫm trên bậc thang bằng đá, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.Huyết kỵ sĩ vỗ vỗ lưng chiến mã.Chiến mã thu hồi hai cánh lại, tiến vào trạng thái yên lặng.Không có mệnh lệnh của La Sinh, nó sẽ không di chuyển một bước nào cả.Huyết kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, yên lặng quan sát cảnh vật xung quanh.Một cái khung dài đặt đầy ngọn nến, cửa sổ có hoa văn sặc sỡ, từng hàng ghếrộng lớn được sắp xếp thành hàng, trong hư không có tiếng thánh ca loángthoáng...Nơi này là một tòa giáo đường khổng lồ.Trong mắt Huyết kỵ sĩ thoảng qua cảm giác khó hiểu.Bởi vì mình cùng Thằng hề là được dịch chuyển "ngẫu nhiên", cho nên hiện tạivẫn chưa phát hiện tung tích của Thằng hề.Tiêu chuẩn chiến đấu của Thằng hề khá cao, dù là dự đoán, phản ứng, kỹ xảocùng nắm bắt thời cơ, đều cao hơn nhiều so với mình tưởng tượng.Thế nhưng mình đã rút ra chiến giáp Huyết kỵ sĩ từ sớm, bởi vậy cũng khôngngại đòn tấn công của đối phương, hơn nữa mình có thể thừa dịp đối phương ratay còn tìm đúng cơ hội phản kích nữa.-------Chương 154: Khinh nhờn của Huyết kỵ sĩHuyết kỵ sĩ La Sinh cảm thấy hơi khó hiểu.Thật đúng là kỳ lạ...Tại sao tại thời điểm cuối cùng, đối phương lại đưa ra điều kiện như vậy.Tại sao bọn họ không cấm mình mặc áo giáp?"

Kiến trúc khép kín... không thể phá hoại..."

Huyết kỵ sĩ La Sinh bắt đầu nhớ lại những điều kiện của các Ma Vương đã đưara.Trước mắt, những điều kiện có ý nghĩa có:Không thể làm ra những hành động chạy trốn;Khi sử dụng thân pháp tránh né, sẽ bị đánh trúng một lần;Không được sử dụng vũ khí văn minh khoa học kỹ thuật;Không thể ra tay phá hoại kiến trúc;Chỉ cho phép rút thêm một thẻ bài.Tất cả có năm quy tắc.Trong số đó, quy tắc nguy hiểm nhất chính là "không thể chạy trốn" và "khôngthể phá hoại kiến trúc".Nếu như vi phạm một trong hai quy tắc này, sẽ bị xử thua ngay lập tức.Về phần vấn đề vũ khí...Nếu như thẻ bài cuối cùng mà Thằng hề rút được là một thẻ bài ẩn chứa vũ khíkhoa học kỹ thuật, như vậy Thằng hề thua chắc rồi!Trái lại là mình, cơ bản không có thẻ bài vật phẩm văn minh khoa học kỹ thuật,dù rút thế nào đi chăng nữa, đều không có vấn đề gì cả.La Sinh hít một hơi thật sâu, ngừng thở, vươn tay ra ngoài.Cơ hội rút thẻ lần cuối cùng.Hắn làm động tác rút thẻ, lập tức rút được một thẻ bài từ trong hư không.Trên thẻ bài có vẽ một viên đá quý màu đỏ ngòm óng ánh sáng long lanh, xungquanh viên đá quý này được bao phủ bởi vầng sáng mỹ lệ trong hư không, trôngrất đẹp mắt."

Đá quý linh hồn kim cương."

Giọng nói của Huyết kỵ sĩ trở nên hơi chán nản.Hắn ta nhìn về phía thẻ bài này, trên mặt xuất hiện vẻ thất vọng.Đây là một tấm thẻ bài bảo vật.ỗ ấ ề ấ ấCách mỗi mười ngày, tấm thẻ này đều sẽ sản xuất một viên đá quý có giá trị rấtcao.Coi như trong số thẻ bài bảo vật, "Đá quý linh hồn kim cương" cũng là mộttrong những tấm thẻ bài hiếm.Thế nhưng...Nó không có bất cứ ý nghĩa gì trong trận tử đấu trước mắt.Huyết kỵ sĩ nhìn thẻ bài trong tay, bên tai lại nghe được tiếng nước chảy.Hắn nhìn về phía cuối giáo đường.Trong những căn phòng đóng chặt, một dòng nước thẩm thấu ra ngoài với tốcđộ cực nhanh.Thằng hề!Những dòng nước này là thẻ bài cuối cùng của hắn?

Hay đây cũng chỉ là phápthuật bình thường thôi?Thế nước rất mãnh liệt, rất nhanh đã tràn ra cả sàn nhà.Chiến mã hài cốt lắc lắc đầu với vẻ lo lắng, lùi về phía trên bậc thang.Thế nhưng tốc độ lan tràn của dòng nước cực nhanh, tràn lên bậc thang, có vẻnhư định bao phủ mọi thứ."

Không có cách nào khác."

Huyết kỵ sĩ trầm thấp nói.Hắn ta đặt tay lên đầu chiến mã, nói: "Ngươi là thẻ bài *****ên của ta..."

Chiến mã phát ra tiếng hí ẩn chứa sự thân mật."

Chúng ta cùng nhau sóng vai chiến đấu, chiến thắng vô số kẻ địch, mà bâygiờ..."

Huyết kỵ sĩ im lặng trong giây lát, quay đầu nhìn dòng nước đang lan tràn, cuốicùng cũng hạ quyết tâm."

Ta cần lực lượng của ngươi."

Nói xong, hắn ta đọc lên một đoạn chú ngữ tối nghĩa.Ngay sau đó...Chiến mã hài cốt hí lên những tiếng đau đớn thảm thwuong.Một luồng ảo ảnh từ trong người chiến mã bay ra, quấn quanh bàn tay Huyết kỵsĩ.Huyết kỵ sĩ giơ cao luồng ảo ảnh kia lên, quát lớn: "Ta hiến tế linh hồn củangươi, khinh nhờn toàn bộ vật còn sống, làm cho máu của sinh mạng nghe theomệnh lệnh của ta!"

Ầm...ồ ổ ồLuồng ảo ảnh nổ tung ra, hóa thành một vùng sương mù cuồn cuộn quanh giáođường, làm cho tiếng thánh ca loáng thoáng kia cũng tiêu biến, thổi tắt toàn bộngọn nến thần thánh, làm cho hoa văn sặc sỡ trên cửa sổ nhiễm lên màu đỏ nhưmáu.Cuối cùng...Tất cả sương máu đổ xuống như thác nước, nhập vào cơ thể của Huyết kỵ sĩ."

A a a a a a a..."

Huyết kỵ sĩ gầm thét, giơ cao thẻ bài bảo vật trong tay, quát:"Máu tươi khinh nhờn linh hồn, dựa theo lực lượng chức nghiệp của ta, làm chothẻ bài này bay lên trên bầu trời, trở thành thẻ bài ngôi sao!"

Tấm thẻ bảo vật trong tay hắn ta tản ra một luồng sáng màu đỏ máu.Cả tấm thẻ hoàn toàn bị chuyển hóa.Trên thẻ bài đó, phía chính diện viên đá quý đỏ tươi kia, dần dần hiện lên mộtloại đồ án phù văn quỷ dị cùng vặn vẹo nào đó.Khi ngươi nhìn chằm chằm vào phù văn đó, hư không xung quanh đá quý sẽ tảnra sương mù u ám, từng tiếng kêu khóc lẫn kêu thảm thiết từ trong sương mùliên tiếp vang lên."

Đá quý khinh nhờn linh hồn."

Huyết kỵ sĩ rống lớn, bóp mạnh thẻ bài.Ầm!Thẻ bài lập tức hóa thành một viên đá quý màu đỏ ngòm rất quỷ dị.Huyết kỵ sĩ nhấn lên phần che tay, lập tức lộ ra mấy lỗ khảm trên áo giáp.Hắn ta khảm viên đá quý màu đỏ ngòm vào trong đó.Hư không xung quanh hắn ta chấn động.Từng luồng sáng đỏ như máu lượn lờ xung quanh Huyết kỵ sĩ, hiện ra dị tượngtrước đây chưa từng có.Hắn ta như đã lấy lại được lòng tin, giơ cánh tay lên, lẩm bẩm:"Thằng hề, nếu như ngươi trốn ở nơi này..."

Huyết kỵ sĩ nắm chặt nắm đấm.Từng luồng huyết quang tản ra từ trên người hắn ta, bay ra ngoài như là tàn ảnh,lượn vòng khắp nơi trong đại sảnh của tòa giáo đường này.Mấy giây sau...Tất cả huyết quang lại bay trở về, nhập vào trong phần che tay của hắn ta."

Đáng tiếc, nếu như ngươi trốn ở khu vực quanh đây, giờ phút này ngươi đãbiến thành thây khô rồi."

Huyết kỵ sĩ lẩm bẩm hai câu, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.ắ ắ ế ẫDòng nước đã dâng lên tới mắt cá chân của hắn ta, xu thế lan tràn vẫn còn chưadừng lại.Thế nước.Càng mãnh liệt hơn.Huyết kỵ sĩ im lặng vài giây, bỗng bật cười: "Pháp thuật chung cực này của tasẽ không phá hoại kiến trúc, mà dựa theo quy tắc, ngươi lại không thể chạytrốn."

"Rất nhanh ta sẽ tìm ra ngươi, dùng mạng của ngươi mua vui cho ta, Thằng hề."

Hắn nhanh chân bước vào trong nước, bước từng bước đi tới cánh cửa phía cuốiđại sảnh giáo đường.Cửa bị mở ra...Ào ào!Dòng nước trào tới, trong nháy mắt bao phủ Huyết kỵ sĩ.Huyết kỵ sĩ đứng im không cử động, chỉ là nắm chặt tay, niệm động chú ngữ.Từng luồng huyết quang trôi nổi lên từ trên cánh tay hắn ta, bay về phía lối điphía trước.Mấy giây sau...Huyết quang lại bay trở về, nhập vào trong phần che tay của hắn ta."

Không ở nơi này sao?

Cũng chỉ biết ẩn núp mà thôi... thế nhưng làm vậy cũngchỉ có thể kéo dài thời gian tử vong của ngươi mà thôi, bởi vì ngươi có thể ẩnnúp, thế nhưng không thể trốn, chỉ cần trốn đi thì ngươi sẽ bị thua ngay lập tức."

-------Chương 155: Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!Huyết kỵ sĩ bước nhanh vào trong lối đi.Dòng nước tại nơi này đã rất sâu, hầu như đã quá đỉnh đầu của hắn ta.Thế nhưng như vậy thì sao chứ?Với những chức nghiệp giả mạnh mẽ như hắn ta, không hít thở mấy ngày cũngsẽ không chết.Huyết kỵ sĩ tiến lên trong dòng nước.Đi được một nửa, hắn ta dừng lại một lát.Trên vách tường trong lối đi có một cánh cửa sổ.Bên ngoài cửa sổ, một luồng sét nương theo từng tiếng sấm cuồn cuộn chiếusáng bầu trời đêm.Mưa rơi."

Trong cơn mưa đêm trời đen như mực, cũng là thời điểm thích hợp giếtngười."

Huyết kỵ sĩ yên lặng suy nghĩ, tiếp tục đi về phía trước, mở cánh cửa thônghướng con đường khác.Dòng nước bỗng nổi lên gợn sóng.Huyết kỵ sĩ rất nhanh vung tay lên, thả ra từng luồng huyết quang, làm chohuyết quang bay vào trong lối đi, tìm kiếm kẻ địch đáng chết kia."

Hút sạch máu của hắn!"

Huyết kỵ sĩ âm thầm gầm lên.Mấy giây sau.Từng vệt huyết quang bay trở lại, nhập vào phần che tay của hắn ta.Không phát hiện ra mục tiêu.Huyết kỵ sĩ cố gắng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh lại, đi vào trong cánhcửa này.Nơi này là một căn phòng khác ở phía sau giáo đường, nó đã bị ngập nước hoàntoàn rồi, những chiếc ghế cùng bàn và nến đều lơ lửng trong nước, thuận dòngnước mà di động.Huyết kỵ sĩ đi vào trong phòng, quan sát cảnh tượng xung quanh.Vẫn không phát hiện ra Thằng hề.Chậc!Cái tên này trốn đi nơi nào chứ.ế ắ ầ ấHuyết kỵ sĩ lắc đầu, đạp nhẹ mặt đất, bay tới trước một vách tường nào đó.Nơi này có treo một tấm phù.Hơi nước vô tận từ hư không được hội tụ lại, rồi được lá phù này chuyển hóathành dòng nước, liên tục chảy vào trong phòng này.Thế nhưng chỉ dựa vào lá phù này, không thể chế tạo ra lượng nước nhiều nhưvậy.Chẳng lẽ Thằng hề dán rất nhiều lá phù tương tự trong toàn bộ giáo đường sao?Có lẽ còn không chỉ như vậy.Liễu Bình vốn là người của văn minh tu hành, loại văn minh này thiên hướngnghiên cứu pháp thuật ngũ hành.Đối với đám người tu hành này mà nói, sử dụng một vài loại pháp thuật triệuhồi dòng nước không để công kích như này, là một chuyện rất đơn giản.Như vậy...Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?Chẳng lẽ hắn cho rằng mình mặc bộ giáp nặng nề, khi chiến đấu trong nước thìsẽ trở nên vụng về hơn nhiều sao?Nói như vậy...Đúng là có ảnh hưởng một chút.Huyết kỵ sĩ lộ ra vẻ cảnh giác, đưa tay muốn xé rách lá phù, thế nhưng lại rúttay về.Coi như mình xé rách lá phù này, người tu hành có cấp bậc như Thằng hề, cũngcó thể triệu hồi ra đủ dòng nước tiến hành bổ sung.Thứ đáng giá cần cảnh giác, đó chính là lá phù này có tác dụng nào khác haykhông.Nếu như mình chạm tưới...Nó có thể biến thành một loại cạm bẫy nào hay không?Nghĩ tới đây, Huyết kỵ sĩ nhấn nhẹ trên vách tường, bóng hình thuận theo dòngnước mà lùi về phía sau.Nếu như Thằng hề đã không có trong căn phòng này, như vậy mình tiếp tục tìmkiếm là được rồi.Tìm từ từ từng căn phòng một.Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!Huyết kỵ sĩ thuận theo lối đi bơi ra bên ngoài.Nhìn qua cửa sổ, hắn ta thấy được cơn mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, sấmchớp liên tục xuất hiện trên bầu trời....Cửa.Cửa bị đẩy ra, dẫn theo dòng nước rất nhỏ.Huyết kỵ sĩ giơ cánh tay lên...Huyết quang bay ra ngòi, dùng tốc độ cực nhanh lượn quanh phòng một vòng,lại bay trở lại.Không có.Không tìm ra Thằng hề.Huyết kỵ sĩ đứng trước cửa, dần dần trở nên trầm tĩnh.Dòng nước làm cho hành động của hắn ta trở nên cồng kềnh, thế nhưng ảnhhưởng cũng không lớn lắm.Mình đã tìm mọi căn phòng rồi...Dựa theo quy tắc, Thằng hề không thể trốn tránh mình, như vậy mình nên tìmđược hắn ta rồi mới phải.Đáng chết.Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?Huyết kỵ sĩ trở nên bực bội, bỗng nhiên bị một quầng sáng thu hút sự chú ý.Cửa sổ.Bên ngoài mưa rất to, sấm sét trở nên càng tấp nập.Hình như bọn chúng có chút...Cũng quá thường xuyên đi chứ.Với lại uy lực còn vượt quá tia sét bình thường mà hắn ta nhận biết.Huyết kỵ sĩ nhìn ra bên ngoài với vẻ cảnh giác, rồi chậm rãi yên lòng lại.Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn ta có thể khẳng định rằngnhững tia sét bên ngoài là do tự nhiên hình thành.Tuyệt đối không phải là pháp thuật lôi điện của Thằng hề.Ngay sau đó...Một tia sét bắn về phía giáo đường.Tia sét này bắn trúng tháp nhọn cùng đại sảnh ở phần trước giáo đường, thápnhọn cũng không bị sao cả, dù sao cũng có cột thu lôi, thế nhưng đại sảnh lạikhông có.Huyết kỵ sĩ yên lặng quan sát, thế nhưng không có cử động gì.Mình không ở nơi đó, hoàn toàn không cần thiết...Bỗng nhiên, hắn ta cảm thấy tê tê."

Đáng chết!"

Hắn ta giận dữ nói, đầy nước tràn vào miệng.ề ầToàn bộ giáo đường đều ngập đầy nước.Những nước này cũng không phải nước cất.Nó có thể dẫn điện!Vài giây sau, Huyết kỵ sĩ mới loại bỏ ảnh hưởng của tia sét kia.Cũng may.Loại sấm sét này, đã phân tán rất nhiều lần trong dòng nước, cơ bản là khôngthể tạo thành tổn thương đối với mình.Hắn ta đang ngẫm nghĩ, đã thấy cảnh tượng xuất hiện bên ngoài cửa sổ làm chohắn ta cả đời khó quên.Trên bầu trời, mây đen dày đặc, mưa to gió lớn.Trong tầng mây dày đặc kia, dần dần có vô số quầng sáng sáng lên.Bọn chúng nhiều như là những vì sao trong bầu trời đêm, thế nhưng chúng lạicó thêm loại cảm giác nào đó, không giống với sao trời vắng lặng lạnh lùng.Những ngôi sao này liên tiếp rơi xuống dưới."

Hóa ra là sét sao."

Huyết kỵ sĩ âm thầm suy nghĩ.Chờ đã...Sét!Nhiều sét như vậy sao!Hắn ta vội vàng quan sát cảnh tượng xung quanh.Thế nhưng, xung quanh toàn là nước, cả người hắn ta cũng đang ngâm trongnước.Vậy thì đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!Huyết kỵ sĩ đặt nhẹ tay lên cửa sổ, sợ làm hỏng cửa sổ.Hắn ta cẩn thận rút then cài cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đang định nhảy ra bên ngoài,thế nhưng cả người bỗng cứng lại.Thằng hề vẫn ở trong tòa giáo đường này.Nếu như mình rời khỏi tòa giáo đường này, có tính là chạy trốn hay không?Chạy trốn, sẽ bị nhận định là thua cuộc!Một chân Huyết kỵ sĩ đã đạp trên bệ cửa sổ, dòng nước thuận thân thể của hắnta mà chảy ra bên ngoài, thế nhưng lượng nước cũng không giảm bớt chút nào.Những lá phù kia...Những lá phù kia vẫn đang ngưng tụ nước không ngừng.-------Chương 156: Thẻ bài cuối cùng của Thằng hềVô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Huyết kỵ sĩ, cuối cùng hắn ta vẫn chậm rãithu chân lại.Hắn ta không dám nhảy.Nhảy ra ngoài sẽ bị thua ngay lập tức.Mình mà thua thì xong đời, những Ma vương kia sẽ không bỏ qua cho mình.Lúc này, sấm sét đầy trời cũng đã rơi xuống.Thế giới yên tĩnh trong nháy mắt.Trong cơn mưa đêm âm u, sấm sét rơi vào trên giáo đường lít nha lít nhít nhưmưa, trong nháy mắt bị lượng nước trong giáo đường hút sạch vào trong.Dần dần, toàn bộ giáo đường tản ra hào quang màu lam đậm.Sấm sét nhồi đầy giáo đường, đồng thời cường độ càng ngày càng mạnh.Lúc này, mưa đêm ngừng lại.Sắc trời lại càng tối đen hơn.Trong mây đen truyền ra từng đợt tiếng sấm, lộ ra cảm giác không cam lòngcùng nóng nảy.Lôi kiếp càng nguy hiểm hơn đang được chuẩn bị.Ngay sau đó...Từng luồng sấm sét màu đỏ như máu từ trên bầu trời rơi xuống, bắn về phíagiáo đường.Huyết kỵ sĩ phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng mới có thể đứng ở cửa sổ, khicảm nhận được khí tức ***** ẩn chứa trong sấm sét đỏ ngòm kia thì hơi giậtminh, sau đó thì vui mừng quá đỗi.Hóa ra là Thiên kiếp!Là Thiên kiếp của người tu hành!Lần này, Thằng hề xong đời rồi.Loại sấm sét hủy diệt kinh khủng này, dù đánh trúng bất kỳ nơi nào trong giáođường, chắc chắn đều có thể tạo thành một lỗ lớn trên giáo đường.Đó chính là phá hoại kiến trúc!Huyết kỵ sĩ đang nghĩ ngợi, đã thấy một luồng sấm sét lao tới..."

A a a a!"

Hắn ta không để ý tới nước tràn vào miệng, rống giận một tiếng rồi duỗi hai tayra bảo vệ trước người, dùng toàn lực ngăn cản luồng sấm sét đỏ như máu đanglao tới.ẦẦm!Dưới tác động của luồng lực xung kích cực mạnh, làm cho Huyết kỵ sĩ bay vềphía sau, thế nhưng hắn ta chợt nghĩ tới điều gì đó, đành phải ngừng lại giữakhông trung, cứng đối cứng với luồng sấm sét này.Không thể lùi!Nếu như mình không cẩn thận làm vỡ vách tường, vậy thì thua!Huyết kỵ sĩ lại phun ra một ngụm máu, cắn răng nhìn về bên ngoài cửa sổ.Từng luồng sấm sét đánh vào giáo đường, thực sự tạo thành từng lỗ lớn trêngiáo đường này.Kết thúc!Thằng hề phá hủy kiến trúc...Huyết kỵ sĩ thở dài một hơi, giơ hai tay lên chúc mừng thắng lợi.Thòi gian dần dần trôi qua.Trên bầu trời, gió nổi mây phun, từng luồng sấm sét mang tính hủy diệt lại hộitụ thêm lần nữa.Chờ đã!Tại sao Lôi kiếp vẫn còn tới nữa?Tại sao Thằng hề đã phá hủy kiến trúc, tử đấu còn chưa kết thúc?Huyết kỵ sĩ rống giận với vẻ không cam lòng.Giống như biết được hắn ta đang nghĩ gì, giọng của ông lão xuất hiện trong hưkhông:"Ta ở đây đưa ra nhận định công chính."

"Thằng hề đặt cược năm tỷ tư linh thạch, điều kiện là: Tuyệt đối không thể tựmình ra tay phá hoại kiến trúc."

"Vừa rồi là Thiên lôi làm hỏng kiến trúc, cũng không phải do Thằng hề 'tự mìnhra tay' tiến hành phá hoại kiến trúc."

"Bởi vì bản thân ta rất thích thưởng thức biểu lộ tuyệt vọng của người khác, chonên ta sẽ nhắc nhở ngươi rằng: ""Nghe nói Thiên kiếp của văn minh tu hành này, nếu như vẫn không tìm rangười độ kiếp, chẳng khác nào Thiên kiếp sẽ liên tục xuất hiện, không thể kếtthúc, như vậy, quá trình độ kiếp sẽ trở nên càng ngày càng nguy hiểm, mà uylực của kiếp lôi..."

"Sẽ càng lúc càng lớn."

Huyết kỵ sĩ lắng nghe, im lặng như đã biến thành một bức tượng vậy.Trên bầu trời.Từng quả cầu sấm sét hội tụ tới từ bốn phương tám hướng, bắt đầu hóa hình.ề ầ ấ ỗ ốCàng ngày càng nhiều quả cầu sấm sét đỏ như máu tập hợp cùng một chỗ, cuốicùng hóa thành một bàn tay hủy diệt lóe ra sấm sét đỏ thẫm như máu.Bàn tay khổng lồ này xòe ra, yên lặng lơ lửng dưới tầng mây.Càng nhiều thiên lôi bay tới, nhập vào trong bàn tay khổng lồ này.Bàn tay di động...Nó lao tới với khí thế không thể chống đỡ, gào rít xuyên qua không trung, toànlực đập về phía giáo đường trên mặt đất.Huyết kỵ sĩ không dám trốn, toàn thân lại bị dòng nước bao phủ, tránh cũngkhông tránh khỏi, chỉ có thể đứng tại chỗ gầm thét:"Liễu Bình, lôi kiếp này đập tới, ngươi cũng sẽ phải chết!"

Ngay sau đó...Bàn tay khổng lồ màu đỏ máu bao trùm cả giáo đường.Mọi thứ đều hóa thành im ắng.Trời đất tối tăm, đất rung núi chuyển, tia sét đỏ sẫm cùng mặt đất cùng phát ratiếng gầm thét.Ầm!Cuồng phong thổi bay tất cả dòng nước, trong không trung bọn chúng hóa thànhtừng dòng sấm sét, muôn hồng nghìn tía, trắng đen xen kẽ, như pháo hoa rực rỡtrong đêm tối, trong nháy mắt biến mất tại nơi xa.Trong một đống đổ nát.Huyết kỵ sĩ bị vách tường đè ở phía dưới, mũ giáp thì rơi tại một bên khác.Mặc dù đã không có hô hấp cùng nhịp tim, ánh mắt của hắn ta lại vẫn mở to,giống như tới chết vẫn muốn biết được kết cục của Thằng hề là gì.Một giây...Hai giây...Ba giây.Giọng nói của ông lão vang lên trong hư không:"Canh bạc kết thúc, Thằng hề."

Rìa đống đổ nát của giáo đường, trên một tòa tháp nhọn tại một nơi khác củagiáo đường, một chiếc cột thu lôi cắm trên đỉnh tháp phát ra âm thanh:"Ông không lừa ta đấy chứ?"

Ông lão mang theo ý cười, nói: "Không lừa cậu, trận này cậu thắng được khôngít tiền, ta đoán dù cậu tiêu xài cả đời cũng không hết."

Ầm!Chiếc cột thu lôi kia biến thành một người.ể ắKhuôn mặt tái nhợt, kiểu tóc undercut, mắt khói đen, mặc một bộ áo jacket sặcsỡ, dưới chân là một đôi giày mũi nhọn màu đen.Chính là Thằng hề.Trên tay hắn ta còn cầm một tấm thẻ bài, thở dài nói: "Ta cũng nên đi ra, nếukhông đợi Thiên kiếp trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả ta cũng sẽ không chịu nổimất."

Trên tấm thẻ bài có vẽ một khối nham thạch màu xanh biếc rất bình thường,một mặt còn mọc đầy cỏ xỉ rêu, mà một bên khác thì có vài chiếc dây leo, thậmchí còn có một đóa hoa nhỏ mọc ra từ khe hở nham thạch, đón gió phấp phưới.Từng hàng chữ nhỏ vẫn hiện trên hư không:[Thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.][Thẻ kỳ quỷ, thẻ phát triển.][Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ này, ngươi sẽ biến thành một vậtnên có trong hoàn cảnh hiện tại, ngay lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh đó, tớitận khi ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi (mỗi giờ một lần).][Ngươi sử dụng thẻ bài này, lựa chọn trở thành một cột thu lôi trên tháp nhọncủa giáo đường.][Ngươi trở thành cột thu lôi.][Đây là một cột thu lôi nên có trên tháp nhọn của giáo đường, không có bất cứcảm giác không hài hòa nào, nó vốn nên ở nơi đó.]-------Chương 157: Tài sản cùng chức nghiệp"Cảm giác làm cột thu lôi như thế nào?

Ông lão cười hỏi."

Ta chỉ phụ trách dẫn sấm sét tới đánh hắn ta, khi sấm sét đi qua người ta, lúcđó ta cũng không phải là người có máu thịt, cho nên vẫn tốt."

Liễu Bình nói.Lúc này, hắn đã lấy lại được toàn bộ thẻ bài, trong tay cầm Tuyết Ảnh đao,chậm rãi hoạt động cơ thể.Trong bầu trời âm u, một quả cầu sấm sét đỏ thẫm bay xuống dưới.Liễu Bình đứng im bất động.Khi quả cầu sấm sét bay tới đỉnh đầu của hắn, hắn mới vung trường đao trongtay lên.Một luồng ánh đao trắng như tuyết đón đỡ quả cầu sấm sét...Vù vù!Quả cầu sấm sét bị chém thành mấy mảnh, hóa thành tia điện bắn đi khắp nơi,tiên tán trong bóng đêm."

Đáng thương, cái tên Huyết kỵ sĩ kia chỉ có thể cứng đối cứng, ngay cả cơ hộiđánh trả cũng không có."

Ông lão thở dài nói."

Này, lời này của ông giống như đang hi vọng hắn ta chiến thắng vậy."

LiễuBình khó chịu nói."

Cũng không phải vậy, nói tới, ta có chuyện muốn nhắc nhở cậu."

Ông lão nói."

Cái gì?"

"Cậu thắng được nhiều tài sản như vậy, lại thêm Yana cũng ở cạnh cậu, cảnhtượng này đã bị những Ma vương kia nhìn thấy cả rồi."

"Ý của ông là..."

"Đúng, một Nữ thần vừa mới rơi vào Vĩnh Dạ... ta đoán sẽ có vô số Ma vươngmuốn có được nàng."

Ông lão thở dài, nói."

Vì sao lại vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Thân phận của nàng, sắc đẹp của nàng, tất cả tri thức cùng lực lượng của nàng,cùng với bí mật cùng tài sản của nàng nữa... coi như là một nô lệ có thể muabán, giá trị của nàng không thể đánh giá được, hiện tại đám Ma vương đã biếtcậu, cũng biết nàng, cậu đoán xem sẽ phát sinh cái gì?"

Ông lão hỏi lại."

Cho nên?"

Liễu Bình hỏi."

Muốn giữ được tính mạng thì thả nàng đi, nếu không tương lai của các cậu sẽkhông quá tốt đâu."

Ông lão nói.Liễu Bình vung vẩy trường đao, chém bay từng quả cầu sấm sét bay tới.Thiên kiếp vẫn dần dần tiến hành.ố ế ầĐối với người có kinh nghiệm độ kiếp phong phú mà nói, chỉ cần không phảiđứng đấy bị đánh, thiên kiếp cũng không khó khăn bao nhiêu cả.Về phần Yana...Sở dĩ Yana mạo hiểm xuất hiện, là bởi vì Huyết kỵ sĩ kêu gọi Ma vương SaĐọa, mà Ma vương Sa Đọa lại chuẩn bị dùng thủ đoạn nham hiểm *****mình.Nếu nàng đã bảo vệ mình, chẳng lẽ mình sẽ từ bỏ nàng sao?"

Ta đoán ông nói với ta nhiều như vậy, chắc hẳn cũng đã có phương pháp xử lýchờ nói cho ta biết chứ."

Liễu Bình cười nói.Ông lão cười tủm tỉm, nói: "Đương nhiên, nếu như cậu đồng ý trở thành kháchhàng của ta, vậy..."

"Không có vấn đề, tất cả tài sản của ta đều có thể gửi trong ngân hàng của ông."

Liễu Bình nói với giọng dứt khoát.Ông lão gật đầu, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, lùi ra khỏi phạm vi của Thiênkiếp, vừa nói: "Chờ cậu thành công độ kiếp, chúng ta sẽ nói rõ chi tiết sau."

"Ông sợ ta chết trong Thiên kiếp sao?"

Liễu Bình cười hỏi."

Cũng không phải vậy, ta cảm thấy khi nói chuyện chính thức, nên có hoàn cảnhtrang trọng hơn chút mới tốt."

Ông lão mỉm cười nói."

Được."

Liễu Bình vung vẩy Tuyết Ảnh đao, ngăn cản từng luồng sét bắn xuống, lại liêntục đánh bay quả cầu sấm sét.Thời gian dần dần trôi qua.Cuối cùng, sấm sét cũng dần dần kết thúc.Mây đen trên trời tản đi.Thiên kiếp đã kết thúc.Trên người Liễu Bình dâng lên một luồng linh lực hùng hồn, trước mắt hiện lêntừng hàng chữ nhỏ:[Chúc mừng.][Ngươi đã thành công vượt qua Thiên kiếp, trở thành một tu sĩ Nguyên Anh.][Danh Sách đề nghị ngươi không nên thử kích hoạt thần thông.]"Tại sao?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.[Danh Sách sẽ sát nhập cơ hội kích hoạt thần thông lần này của ngươi vào vớilực lượng hệ thần bí, làm cho ngươi có được thần thông hệ thần bí mạnh mẽ.][Khi điểm diễn của ngươi tích lũy tới 10 điểm.]Liễu Bình nhìn về phía góc hư không.Nơi đó có một hàng chữ nhỏ:ể ễ[Ngươi gặp được Canh bạc của các Ma Vương, điểm diễn của ngươi đã tănglên.][Điểm diễn hiện tại: 8/10.]Rất tốt.Lực lượng hệ thần bí rất đáng để mong chờ, vậy thì chờ đợi tiếp đi.Liễu Bình cũng công nhận đề nghị của Danh Sách, thu đao lại, đi về phía ônglão.Trên tay ông lão có một bản hợp đồng, sớm đã chuẩn bị từ trước.Liễu Bình nhận lấy bản hợp đồng rồi đọc kỹ, thấy được song phương của hợpđồng là Liễu Bình và Ngân hàng Ngục Diễm.Bản hợp đồng cũng viết rõ ràng minh bạch, quy định toàn bộ tài sản của Yanacùng Liễu Bình đều được gửi trong ngân hàng của ông lão, cùng một vài điềukhoản dành cho khách hàng.Liễu Bình đọc hết, lại nhìn về phía hư không.Trong hư không, Danh Sách không có bất cứ động tĩnh nào.Hắn cầm bút lên, ký vào bản hợp đồng này.Ông lão vẫn ở bên nhìn chăm chú, tới lúc này mới nhận lại hợp đồng, lộ ra vẻnghiêm túc, nói:"Ngân hàng Ngục Diễm luôn luôn cung cấp các dịch vụ quản lý tài sản mộtcách toàn diện cho mỗi một vị cường giả, cũng cảm thấy vinh hạnh được làmbạn cùng những vị cường giả này trong quá trình trưởng thành của họ."

"Hoan nghênh cậu, Liễu Bình."

Ông lão bắt tay với Liễu Bình, lấy ra một thẻ bài từ trong ngực, đặt trong tayLiễu Bình.Tấm thẻ bài này có màu trắng tinh, phía trên có in dấu mặt nạ thằng hề màuvàng kim, bên cạnh còn viết hai chữ: "Liễu Bình"."

Xin hãy cầm lấy tấm thẻ này, toàn bộ tài sản sau trận tử đấu đã đưa vào trongtấm thẻ bài này."

"Bất cứ lúc nào cậu cần tiến hành quản lý tài sản, cũng có thể sử dụng tấm thẻbài này."

Ông lão nói xong, từng bước lùi về hư không phía sau."

Một lời khuyên cuối cùng."

Ông lão nói."

Rửa tai lắng nghe."

Liễu Bình nói."

Ta đề nghị các cậu hãy đi về phía sâu trong Vĩnh Dạ, kể từ đó, đám Ma Vươngtrong Luyện Ngục sẽ không tìm tới các cậu trong thời gian ngắn được."

"Dù là Yana hay là cậu, đều sẽ có được thời gian nghỉ ngơi lẫn mạnh lên."

Liễu Bình nói: "Vậy về sau thì sao?"

ề"Về sau..."

Ông lão nhớ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.Ông lão thở dài, nói: "Thời đại này đang bước vào sự biến đổi trước nay chưatừng có, ngay cả Thần linh cũng bắt đầu ngã xuống, ai có thể nói rõ được về sausẽ xảy ra cái gì?"

Ông lão nói xong, dần dần biến mất trước mắt Liễu Bình.-------Chương 158: "Chúa tể Quần Tinh... danh hiệu này cũng không tệ lắm..."

Liễu Bình đứng tại chỗ, yên lặng suy ngẫm.Một giọng nữ vang lên:"Ông ta nói rất đúng, chúng ta cần nhanh chóng chạy khỏi nơi này."

Một bóng hình duyên dáng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, chính là Yana.Nàng đưa một tấm thẻ bài cho Liễu Bình."

Đây là..."

Liễu Bình nhận thẻ bài rồi quan sát, trên tấm thẻ bài có vẽ máu tươi đầm đìa,một người mặc bộ áo giáp kỵ sĩ đứng trong máu tươi, dùng hai tay nâng dòngmáu lên, trên mặt lộ ra vẻ thành kính.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Thẻ bài: Huyết kỵ sĩ.][Thẻ nhân vật.][Sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ có được trang phục của Huyết kỵ sĩ, cũnglàm cho thẻ bài được ngươi rút ra chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn dànhcho Huyết kỵ sĩ.][Điều kiện kích hoạt đạo cụ chuyên môn: Ngươi cần phải tạo thành tổn thươngđối với mục tiêu, làm cho đối phương chảy máu, mỗi một mục tiêu chảy máu,ngươi có thể chuyển hóa một tấm thẻ bài trở thành thẻ bài chuyên môn dành choHuyết kỵ sĩ.]Liễu Bình giật mình, nói: "Đây là thẻ chức nghiệp của La Sinh sao?"

"Đúng, ta thấy được tấm thẻ chức nghiệp này trong số chiến lợi phẩm củachúng ta, ta cảm thấy ngươi cần có nó."

Yana nói."

Ta?

Nó có tác dụng gì với ta sao?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Cũng không phải mỗi một Thẻ bài sư đều có được thẻ chức nghiệp, nói chínhxác hơn, thẻ chức nghiệp rất hiếm thấy, mà giữa các chức nghiệp với nhau là cóthể nuốt đối phương."

"Ta nên nuốt nó sao?"

"Ngươi còn một lựa chọn nữa, biến Huyết kỵ sĩ trở thành phó chức nghiệp củangươi."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói: "Bộ bài của ta là Hoan Nhạc, chức nghiệpHuyết kỵ sĩ không quá phù hợp tính cách cùng nguyện vọng của ta."

"Vậy thì nuốt nó đi."

Yana nói."

Nuốt xong tấm thẻ chức nghiệp này có chỗ tốt gì?"

Liễu Bình hỏi.ấ"Chức nghiệp của ngươi sẽ được tăng lên... mặc dù một tấm thẻ chức nghiệpcũng không có tác dụng quá lớn, thế nhưng ngươi cần phải bắt đầu tăng lênchức nghiệp của ngươi, bởi vì sớm muộn chúng ta cũng sẽ gặp phải phiềnphức."

Yana nói."

Làm sao để nuốt nó?"

"Dùng ý niệm."

"..."

Liễu Bình nhìn chằm chằm thẻ bài Huyết kỵ sĩ trong tay.Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Dựa vào mong muốn của ngươi, Huyết kỵ sĩ (thẻ chức nghiệp) đang bị Thằnghề (thẻ chức nghiệp, thẻ hiếm) nuốt.]Vù vù...Toàn bộ thẻ bài hóa thành một đám lửa, trong nháy mắt bị đốt cháy hầu nhưkhông còn.Liễu Bình rút ra thẻ Thằng hề của mình quan sát một chút.Trên thẻ Thằng hề xuất hiện từng sợi tơ màu đỏ máu, bọn chúng âm thầm xuấthiện, lại âm thầm biến mất không thấy gì nữa.Mấy giây sau...Cả tấm thẻ bài có vẻ như càng nặng hơn trước."

Không cần nhìn lại làm gì, đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, chờ tới có mộtngày, trên thẻ Thằng hề của ngươi xuất hiện danh hiệu, như vậy thì thẻ bài củangươi mới coi như thành công tăng cấp."

Yana nói."

Danh hiệu?"

"Đúng, danh hiệu là biểu hiện của pháp tắc, nó sẽ làm cho chức nghiệp trở nêncàng mạnh mẽ hơn."

Liễu Bình cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nói cách khác, chức nghiệp của ta chưachắc sẽ mãi gọi là Thằng hề, đúng không?"

"Đúng, ví dụ như ta biết một Thần linh tên là Tinh Thần, sau khi tăng cấp thìbiến thành Chúa tể Quần Tinh."

Yana nói."

Chúa tể Quần Tinh... danh hiệu này cũng không tệ lắm..."

Liễu Bình nghĩ ngợimột lát, lại hỏi: "Vậy Thằng hề thì sao?

Thằng hề lên cấp sẽ được gọi là gì?"

Yana bị hỏi thì suy tư, nói: "Điều này...

Thằng hề (tiếng trung: tiểu sửu) là chứcnghiệp rất ít được chú ý, ta cũng không biết... có lẽ sau khi tăng cấp sẽ là cựcxấu (đại sửu) ?

Vừa xấu vừa già (lão sửu) ?

Chúa tể xấu xí (vạn sửu chi chủ) ?"

"Được rồi!

Chỉ dựa vào những cái tên này mà ta đã không muốn tăng cấp nữarồi!"...Ánh nắng hừng hực trở nên lờ mờ.ấ ẩ Á ấTrải qua mấy giờ khẩn trương cùng bận rộn, Ám Vụ trấn đã không phải là mộtđống đổ nát nữa.Tiểu đội chiến thuật phối hợp với đoàn đội xây dựng, tranh thủ thời gian khôiphục hoàn toàn các công trình phòng ngự.Khi Liễu Bình đi ra đống đổ nát, đã thấy được tất cả mọi người đều ngồi quanhmột cái bàn lớn, đang vội vàng ăn cơm chiều."

Hả?

La Sinh đại nhân đâu rồi?"

Tiểu đội trưởng tiểu đội chiến thuật hỏi."

Ta cũng không thấy anh ta, ngươi tìm anh ta có việc gì sao?"

Liễu Bình cườihỏi."

Không, ta nào dám tìm hắn ta chứ, chỉ hi vọng đêm nay hắn ta sẽ ở lại giúp đỡchúng ta..."

Đội trưởng lắc đầu, mời Liễu Bình tới dùng cơm chung.Liễu Bình cũng không khách sáo, tìm được một cái đĩa sạch rồi gắp đồ ăn.Khi hắn ngồi xuống bên cạnh đội trưởng, không khỏi hừ một tiếng."

Thế nào?"

Đội trưởng hỏi."

Không sao, không sao."

Liễu Bình cố nhịn cơn đau truyền tới từ khắp nơi trongcơ thể, vừa cười vừa nói.Trước đây không lâu hắn mới vừa đột phát Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ,coi như cơ thể của mình đã mạnh hơn, cũng cần thêm một đoạn thời gian mớicó thể tiếp nhận lực xung kích của lượng linh lực mới sinh.Sau khi cơ thể hoàn toàn phù hợp với lượng linh lực mới sinh, mới bắt đầu suynghĩ tới việc đột phá cảnh giới Nguyên Anh.Ai biết lại gặp phải La Sinh, song phương còn tử đấu một trận.Dưới ánh mắt của đám Ma vương, không còn cách nào khác mình đành phảiđưa tới Thiên kiếp, mới có thể miễn cưỡng chiến thắng đối phương.Thắng thì thắng.Thế nhưng cơ thể trải qua liên tục hai lần đột phá nhỏ, một lần đột phá lớn, chonên đã bị thương không nhẹ.Hiện tại, cho dù chỉ là giơ đũa lên cũng cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từkinh mạch toàn thân."

Đêm nay ngươi chỉ cần xem kịch là được, nếu như quá nguy hiểm, tìm một nơicố gắng sống sót, không nên ra tay làm gì, cố gắng dưỡng thương đi."

Yana âmthầm nói."

Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói, bưng thức ăn lên bắt đầu ăn.Yana ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: "Ngày mai chúng ta nên nghĩ cách đi vào nơi sâutrong Vĩnh Dạ, đừng tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không đợi đám Ma vương từề ồLuyện Ngục chạy tới, vậy thì phiền phức lớn rồi."

"Quan hệ giữa Vĩnh Dạ cùng Luyện Ngục là như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Vĩnh Dạ là Tử giới, Luyện Ngục chính là Sinh giới tương ứng của nó."

Yananói rất ngắn gọn."

Vậy nơi này là nơi nào?

Nơi này là một bộ phận của Luyện Ngục sao?"

LiễuBình hỏi."

Nơi này?

Nơi này là Vĩnh Dạ."

-------Chương 159: Nữ sĩ Thống Khổ"Không đúng, không phải Vĩnh Dạ ở phía bên kia cánh cửa kim loại hay sao?Nơi này của chúng ta vẫn còn có ban ngày, chẳng lẽ không phải là một bộ phậncủa Luyện Ngục à?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Mặt trời là nhân tạo, cánh cửa kim loại là một loại kết giới hỗn hợp giữa khoahọc kỹ thuật cùng linh năng, chỉ có thể mô phỏng mười hai giờ ban ngày rồi cầntắt máy nghỉ ngơi, thực ra chúng ta vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ."

Yana nói.Liễu Bình ngậm một miếng cơm, nửa ngày mới chậm rãi nuốt xuống.Vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ.Thảo nào...Thảo nào Vĩnh Dạ liên tục nuốt hết "Sinh giới" các nơi, thậm chí hủy diệt tất cảkhu vực của người sống.Nơi này vẫn luôn là Vĩnh Dạ!Yana tiếp tục nói: "Vị trí của chúng ta, là một nơi trong Vĩnh Dạ tới gần Sinhgiới nhất, tương đối mà nói cũng là an toàn nhất."

"An toàn?

Mấy lần trước ta đều suýt nữa thì chết mất, ngươi nói cái này là antoàn nhất sao?"

Liễu Bình hỏi.Yana nói: "Đúng vậy, nơi này đã thành lập vòng sinh thái, có hoang dã cùngthành phố, có sinh linh đông đúc, không giống nơi sâu trong Vĩnh Dạ..."

"Nơi sâu trong Vĩnh Dạ là một nơi như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Vĩnh Dạ không có biên giới, càng đi về chỗ sâu, càng có nhiều bí ẩn cùng bấtngờ, rất dễ dàng gặp được những tồn tại không biết mà ngay cả Thần linh cùngMa vương đều phải e sợ rút lui, thế nhưng bình thường thì bọn chúng đều ởtrong trạng thái ngủ say, sẽ không dễ dàng tỉnh lại từ trong tử vong."

Yana nói."

Cho nên chúng ta trốn tới nơi sâu, những Ma vương kia chưa chắc dám đuổitheo, với lại cũng không biết nên đuổi theo như thế nào, đúng không?"

LiễuBình hỏi."

Đúng."

Yana nói.Liễu Bình im lặng vài giây, nói: "Ta còn chưa làm xong một vài chuyện, ngươiđợi ta thêm một hai ngày."

"Một hai ngày?

Thời gian càng dài, tình hình trở nên càng nguy hiểm, tới cùnglà chuyện gì?"

Yana hỏi."

Thế giới Tu Hành... quê hương của ta, còn có vài chuyện mà ta cần phải biết rõràng."

Liễu Bình nói.Nếu như lần này mình rời đi, lần tiếp theo trở về cũng không biết là cần đợi tớibao giờ."

Thế giới Tu Hành còn có thể tồn tại trong bao lâu?ề ố ổ ế ố ổ ắNó thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ, thế nhưng Nữ sĩ Thống Khổ cũng chưa chắc antoàn.Sư phụ ở nơi nào... còn có rất nhiều chuyện, nếu như lần này mình rời đi, chỉ sợmãi mãi cũng không có cơ hội biết rõ.Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:"Hai ngày...

được thôi, cố gắng nắm chặt thời gian, hai ngày sau chúng ta phảirời đi, nếu không sẽ không còn kịp rồi."

"Được."

Kết quả bàn luận của hai người đã xác định, Liễu Bình lại bưng đĩa bắt đầu ăn.Mấy phút sau...Đội trưởng bưng hộp cơm, lớn tiếng nói: "Ăn nhanh chút, ăn xong chúng ta còncần quan sát tình huống trong giáo đường nữa."

Trên bầu trời, truyền tới một giọng nữ: "Không cần."

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một người phụ nữ đang lơ lửng giữakhông trung.Chính là Vương Vi."

Lão đại tới rồi!"

Đám người liên tục hò reo.Vương Vi hạ xuống, quan sát mỗi một người ở nơi đây, cuối cùng ánh mắt rơitrên người của Liễu Bình."

Đi theo ta."

Cô ta hất đầu về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng dậy, đi theo cô ta tới phía sau một bức tường."

Cậu thắng?"

Cô ta vừa cười vừa hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình gật đầu."

Tài năng của cậu thật làm cho người ta hoảng sợ, đúng rồi, cậu còn nhớ Ngườibán rượu sao?"

"Nhớ kỹ."

"Thẻ bài sư tiền nhiệm của Ám Vụ trấn, là nhân viên tiếp tân có mã số 03687,mỗi một Thẻ bài sư giống hắn ta hoặc là cậu vậy, đều cần trấn thủ một thị trấnnhỏ nơi biên giới ba tháng, nếu như có thể giữ vững, lập tức có thể tăng cấp, thuhoạch được quyền lực nhất định."

Vương Vi nói."

Ba tháng."

Liễu Bình lẩm bẩm.Trước khi chiến đấu với mình, Người bán rượu cũng nói với mình như vậy."

Hắn rất không may, chết trong lần thiên trụy khi trước..."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt của Vương Vi trở nên nghiêm túc: "Thẻ bài sư là người do Thần linh lựachọn... một mình trấn thủ một phương chống lại Vĩnh Dạ, tức là hoàn thànhế ầ ầkhiêu chiến do Thần linh giao cho, đây cũng là lý do mà Thần linh công nhậncác cậu."

"Ta biết."

Liễu Bình nói."

Tình huống trước mắt rất kỳ quái lại hay thay đổi, Nữ thần muốn tập trungchống lại kẻ địch, tất cả thị trấn nơi biên cương đều phải dựa vào các cậu trấnthủ, có vấn đề gì hay không?"

Vương Vi đứng im bất động, trên người lại tản ra một luồng lực lượng vô danh.Những lực lượng này như từng cơn sóng gợn, nổi lên từng đợt ánh sáng giữa hưkhông, làm cho cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, mà Vương Vi đứng ởtrong đó, càng lộ vẻ thần bí hơn."

Đương nhiên không có vấn đề."

Liễu Bình nói."

Được, ngươi rất tốt, mạnh hơn La Sinh... ta sẽ dẫn ngươi thấy rõ con đườngchân chính thuộc về Thẻ bài sư, dẫn ngươi hiểu biết về thế giới chân thực, thấyđược chân lý cạnh tranh sinh tồn, trở thành người phía dưới vương tọa, thậm chícó ngày có vinh dự gặp được Nữ sĩ Thống Khổ."

Vương Vi nói.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:[Chú ý, nàng ta đang ở vào trạng thái Thần hàng.][Nói cách khác, một vị Thần linh nào đó mượn cơ thể của nàng ta tới gặpngươi.]Nữ sĩ Thống Khổ.Ngoài nàng ta ra, Liễu Bình không nghĩ ra còn có người nào nữa cả."

Hiểu biết về thế giới chân thực... xin hỏi thế nào là hiểu biết về thế giới chânthực?"

Liễu Bình nghiêm túc hỏi.Vương Vi vẫy tay.Ngay sau đó, đám người xung quanh biến mất hoàn toàn.Trong toàn bộ thị trấn, chỉ còn lại hai người Vương Vi cùng Liễu Bình."

Chân thực... trong tay ta."

Vương Vi giơ tay lên.Một nắm thẻ bài bị nàng xòe ra như hình quạt.Liễu Bình tập trung nhìn tới, thấy được trên những tấm thẻ bài này, đều lànhững gương mặt quen thuộc.Thẻ bài *****ên chính là đội trưởng tiểu đội chiến thuật, thẻ bài thứ hai là mộtvị chức nghiệp giả khác, cứ thế mà suy ra, mỗi một thành viên của tiểu độichiến thuật đều là một tấm thẻ bài."

Đây là bộ bài tiểu đội chiến thuật, mỗi người bọn họ đều là một thành viêntrong đó."

Vương Vi cất thẻ bài đi, đi tới trước mắt Liễu Bình, nói: "Trên thế giới này, chỉcó hai lựa chọn, hoặc trở thành cường giả thống trị kẻ khác, hoặc trở thànhố ểngười bị kẻ khác thống trị, không thể làm theo ý mình..."

"Đây chính là chân lý của thế giới."

"Chàng trai, ngươi cần phải làm cho mọi người cam tâm tình nguyện cống hiếncho ngươi, cho dù dùng các phương thức như trộm cắp, lừa gạt, cướp đoạt trắngtrợn, cũng phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành thẻ bài củangươi."

Vương Vi mỉm cười, ôn nhu nói: "Thế nhưng khi bọn họ trở thành thẻ bài rồi,không thể sống theo ý mình được nữa..."

-------Chương 160: "Nếu như ta thật sự giết chết nàng..."

Cô ta nói nhỏ bên tai Liễu Bình, giống như đang nói một bí mật vậy:"Nhớ kỹ, sau khi trở thành thẻ bài của ngươi, bọn họ hoàn toàn phải nghe lệnhcủa ngươi, ngươi có thể sai bọn họ đi chiến đấu, bắt bọn họ làm mọi thứ vìngươi, thậm chí ngươi có thể bán họ, đổi thành thẻ bài khác."

"Nếu như bọn họ chống lại thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi có thể xóa bỏ linh hồn thẻ bài, hoặc là tra tấn bọn họ tới vĩnh hằng, làmcho bọn họ rơi vào đau đớn vô tận, tới khi bọn họ chịu khuất phục mới thôi."

Vương Vi thu thẻ bài lại, nhìn Liễu Bình nói: "Chiến tranh đã tới thời khắc quantrọng, không có nhiều người có thể tới trợ giúp các ngươi, đêm nay ngươi cầnphải phối hợp tiểu đội chiến thuật, trấn thủ nơi này... nhớ kỹ, thế giới Tu Hànhrất quan trọng đối với chúng ta, không thể mắc sai lầm gì!"

"Vâng!

Thế giới Tu Hành đúng là rất quan trọng, ta sẽ dùng toàn lực bảo vệ nơinày, tuyệt đối không đánh mất nó đi."

Liễu Bình trả lời.Liễu Bình vừa nói xong, chợt thấy trên tay Vương Vi xuất hiện một quyển sách.Sách Chân Thực.Quả nhiên là thế, cô ta mang quyển sách này bên người lúc nào cũng có thể nắmgiữ những biến đổi của lòng người!Cũng may vừa rồi mình cũng cẩn thận, trả lời không sai lầm chút nào.Vương Vi mở sách ra nhìn lướt qua.Cô ta hài lòng mà nói: "Toàn lực giữ vững thế giới Tu Hành à... rất tốt, ngươicũng không nói dối."

"Đều là lời thật lòng, Vương Vi tỷ."

Liễu Bình ra vẻ không biết thân phận của cô ta, chân thành nói.Vương Vi mỉm cười.Thiếu niên này, có thể ***** La Sinh.Tạm thời không xét tới quá trình là sao, mình cũng không có thời gian ở lại đâylâu, dứt khoát để cho người mới này một cơ hội nhỏ đi, có lẽ hắn sẽ trưởngthành trong thời gian cực ngắn.Chưa biết chừng trong tương lai, hắn còn có thể trở thành phụ tá đắc lực củamình nữa.Vừa nghĩ tới đây, Vương Vi hỏi: "Liễu Bình, ngươi có ý kiến gì đối với kỹ xảochiến đấu của La Sinh hay không?"

Điều này quả thực không cần nói dối..."

Hắn ta quá mức ỷ lại vào thẻ bài, không nghiên cứu kỹ nghệ chiến đấu của bảnthân mình, cho nên ta cảm thấy mặc dù hắn ta có rất nhiều thẻ bài mạnh mẽ, thếẩ ế ấ ắ ễnhưng tiêu chuẩn chiến đấu cũng không cao lắm."

Liễu Bình trả lời.Vương Vi trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Làm cách nào mà ngươi có thể *****La Sinh?"

"Ta hãm hại hắn ta một lần, tới tận khi chết thì hắn ta cũng chỉ có thể bị đánh,cơ bản không biết ta ẩn nấp ở nơi nào."

Liễu Bình nói.Vương Vi cười nói: "La Sinh là một người có tâm kế rất sâu, luôn luôn thích bắtnạt người mới... cụ thể mà nói, làm cách nào mà ngươi có thể chiến thắng trậntử đấu này?"

Liễu Bình hơi chần chờ.Nữ thần Thống Khổ bận bịu chuyện chiến tranh, khi trước chắc hẳn không chúý tới chuyện nơi này giữa mình và La Sinh.Chỉ là hiện tại La Sinh đã chết rồi, mà lại chết trong tay của một người mới.Điều này đưa tới sự chú ý của nàng ta.Chẳng lẽ mình trả lời dựa theo tình hình thực tế sao?Không được.Nếu nàng ta ngấp nghé thẻ ngân hàng của ta thì làm sao bây giờ?Lùi một bước mà nói...Yana cũng không thể để lộ được.Lúc này, giọng nói của Yana vang lên bên tai hắn:"Không sao đâu, ngươi tùy tiện lừa gạt nàng ta là được, nàng ta sẽ không biếtngươi đang nói dối."

Thần niệm Liễu Bình quét qua, đã thấy Yana từ giữa thẻ bài đứng dây, đi ra khỏikhung thẻ bài, cũng không biết đi đâu.Nàng trở về cũng rất nhanh, trên tay có một quyển sách, giơ quyển sách rangoài thẻ bài, nói:"Nhìn xem, chúng ta có Sách Nói Dối, chuyên môn khắc chế Sách Chân Thựccủa nàng ta."

Liễu Bình cảm thấy ổn, mở miệng nói: "Ta tìm tới tiểu đội chiến thuật lấy mộtquả bom, nổ tung thị trấn ma pháp của hắn ta."

Đây là sự thực."

Toàn bộ thị trấn sao?"

"Đúng."

Vương Vi hơi suy nghĩ, rút một thẻ bài từ trong đống thẻ bài ra, quan sát rồi nói:"Đúng là thiếu mất một quả, ngươi cũng rất tàn nhẫn đó, như vậy sau đó thìsao?"

Liễu Bình nói: "Hắn ta không còn thủ hạ để dùng...

Huyết kỵ sĩ không có máu,cơ bản không phải là đối thủ của ta, cho nên ta đã ***** hắn ta."

"Đơn giản như vậy sao?"

Vương Vi hỏi."

Chỉ đơn giản như vậy."

Liễu Bình nói.Vương Vi liếc nhìn về Sách Chân Thực.Lại là thật.Thế nhưng có vẻ như chuyện này không đơn giản như Liễu Bình nói, hắn dựavào cái gì có thể ***** La Sinh dễ dàng như vậy chứ?Vương Vi mỉm cười, đi ra mấy bước, nói: "Liễu Bình, tới, tùy ý tấn công ta, đểta thử xem tiêu chuẩn chiến đấu của ngươi là gì."

"Hả?

Đánh với ngươi sao?"

Liễu Bình cảm thấy cực kỳ bất ngờ."

Đúng, ngươi cần dùng toàn lực công kích ta, như vậy ta mới biết được tiêuchuẩn chiến đấu của ngươi tới mức nào rồi."

Vương Vi nói.Liễu Bình hơi chần chờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Ánh mắt Vương Vi dần dần trở nên lạnh lẽo, dùng giọng mỉa mai nói: "Thếnào?

Không phải ngươi có thể tùy tiện xử lý La Sinh sao?"

Liễu Bình cúi đầu mỉm cười, giống như hơi ngại ngùng vậy.Chỉ nghe hắn nói: "Không phải vậy, Vương Vi tỷ... ta sợ ta không cẩn thận sẽgiết ngươi."

Giết ngươi...Vương Vi giật mình, rồi bật cười nói: "Chỉ dựa vào ngươi?

Rất tốt, nếu nhưngươi có thể uy ***** được ta, ta sẽ cho ngươi một phần thưởng, tới đi, làm chota biết được thực lực chân chính của ngươi đi."

"Nếu Vương Vi tỷ đã nói như vậy, vậy được rồi."

Liễu Bình lùi về sau mấy bước, âm thầm kêu: "Yana."

"Ta đây."

Yana nói."

Nếu như ta thật sự ***** nàng..."

"Nàng ta là phân thân của Nữ sĩ Thống Khổ, nếu như ngươi thật sự giết nàng ta,thực lực của Nữ thần Thống Khổ sẽ bị giảm đôi chút."

"Như vậy cũng tốt, ta đã làm phiền nàng ta rất lâu rồi."

Liễu Bình nhếch miệng cười, tiện tay sử dụng một pháp ấn, điểm nhẹ khắp nơitrên cơ thể.Vương Vi lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, nghĩ nghĩ mới giật mình nói: "Trênngười ngươi có tổn thương... như vậy thì đánh nhau có ý nghĩa gì chứ?

Dùngthẻ bài của ta đi."

Nàng ta rút một tấm thẻ từ hư không ra ném qua.Liễu Bình nhận lấy quan sát, trên tấm thẻ bài có vẽ một con suối trong lànhđược bóng cây xanh biếc bao quanh.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:ố[Thẻ bài: Suối Mặt Trăng (giả).][Thẻ chữa trị, thẻ tiêu hao.][Thuyết minh: Đây là một tấm thẻ chữa trị thấp kém, nó chỉ có thể tạm thời làmdịu toàn bộ thương thế của ngươi, không thể chữa trị tận gốc được.]Thật sự quá hẹp hòi đi, ngươi chữa trị hoàn toàn cho ta thì thế nào?

Ta khôngphải là thủ hạ của ngươi sao?Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, trên mặt lại hiện lên nụ cười, nói: "Cám ơn VươngVi tỷ."

-------Chương 161: Giao thủẦm!Thẻ bài hóa thành sương mù màu xanh lá, lượn lờ quanh người hắn vài giây, sauđó biến mất.Giọng nói của Yana vang lên:"Hóa ra là một tấm thẻ chất lượng kém...

Suối Ánh Trăng chân chính sẽ nhậpvào cơ thể của ngươi, tẩm bổ miệng vết thương của ngươi, làm cho chúngnhanh chóng khép lại."

"Đúng vậy, nàng ta thật nhỏ mọn."

Liễu Bình nói.Yana thở dài, nói: "Thẻ bài loại chữa trị của ta đã sử dụng hết cả rồi, nếu khôngta cũng không đi vào Vĩnh Dạ... sau đó chúng ta phải nghĩ cách lấy được mộtchút thẻ bài chữa trị."

"Điều đó cần phải làm, thế nhưng chúng ta phải giải quyết chuyện hiện tại đã."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía trước.Vương Vi đứng tại mấy chục mét bên ngoài, nói: "Vết thương của ngươi đãđược tạm thời ngăn lại, trong vòng một giờ sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả."

"Tốt."

Liễu Bình nắm chặt một luồng sáng lạnh từ trong hư không, rút nó ra.Thuật đao - Tuyết Ảnh."

Vương Vi tỷ, ta ra tay đây."

Hắn nói với vẻ ngượng ngùng."

Tới."

Vương Vi tùy tiện làm ra tư thái phòng ngự.Liễu Bình bỗng biến mất tại chỗ.Ngay sau đó...Sau lưng Vương Vi xuất hiện một bóng hình mờ ảo."

Thật nhanh!"

Vương Vi kinh ngạc nói.Trên tay nàng ta xuất hiện một luồng hắc mang, tiện tay ném về phía sau.Bóng người kia như đã đoán được nàng ta sẽ ra tay trước vậy, cũng không ratay, tới khi Vương Vi ném luồng hắc mang kia ra...Thừa dịp bàn tay của nàng ta còn chưa thu hồi, bóng người kia hơi né tránh,thoát khỏi hắc mang, lách người tới.Gió.Giống như gió nổi lên vậy.Một lưỡi đao sắc bén thuận gió lướt qua, dịu dàng ***** cơ thể của VươngThành.Đao thuật - Vô Địch!Liễu Bình đã là người tu hành Nguyên Anh, dựa vào cảnh giới này, uy lực đaothuật mà hắn có thể phát huy đã mạnh hơn khi trước rất nhiều!Leng keng leng keng keng...Trên người Vương Vi hiện lên ảo ảnh của một áo giáp màu xanh sẫm, cản trở tấtcả lưỡi đao."

Đao pháp tốt."

Nàng ta khen ngợi.Vương Vi ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Trong lần vừa rồi, cả ta và ngươi đều xuất mộtchiêu, ta chỉ là thăm dò, mà ngươi lại tính toán được mọi phản ứng của ta, nắmbắt thời cơ chém ra một đao, nếu như là người khác, thật sự sẽ bị ngươi giếtchết."

Liễu Bình lại xuất hiện bên ngoài mấy chục mét, cười nói: "Không thể giếtđược Vương Vi tỷ đây, xem ra ta còn cần cố gắng hơn một chút."

Hắn làm ra tư thái phòng thủ.Một đao vừa rồi không thể thành công, như vậy mình cũng không cần thể hiệnra càng nhiều nữa.Mình xuất sắc như vậy rồi, nếu tiếp tục bộc lộ ra một mặt ưu tú hơn, rất có thểbị nhận ra thân phận chân chính.Ví dụ như Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm.Loại đao thuật vô hình vô chất như này, chính là kết tinh tâm huyết của mình,đánh đâu thắng đó.Khi tu vi mình còn thấp, mình không thể phát huy uy lực của môn đao thuật nàyđưuọc, thế nhưng từ khi lên cấp tới Nguyên Anh, mình dần dần tìm về thực lựcchân chính của bản thân.Nói trở lại, từ khi mình tiếp xúc với đám người này tới nay, từ kỹ xảo chiến đấu,thuật pháp, lục nghệ, thậm chí là người của thế giới Tu Hành, đều là thứ mà bọnhọ khát vọng có được.Điều này có nghĩa là gì?Một loại suy đoán đơn giản nhất là:Những thứ này có giá trị rất lớn, như vậy những tồn tại bên ngoài thế giới TuHành, tại phương diện kỹ nghệ chiến đấu là không bằng thế giới Tu Hành.Chuyện này, tối nay lại hỏi Yana là được.Có thể nàng sẽ biết một vài chuyện."

Một chiêu vừa rồi có tên là gì?"

Vương Vi quả nhiên bắt đầu hỏi."

Vô Địch."

Liễu Bình nói."

Đao pháp không tệ, trên hoang dã cũng có loại đao thuật này sao?

Ngươi họccủa ai?"

Vương Vi hỏi.ồ ấ ề ể"Một chiêu vừa rồi sao?

Ta đã gặp qua rất nhiều đao pháp, bọn chúng chỉ có thểgiết người, lại không có bất cứ ý cảnh nào cả, cho nên chính ta tự sáng tạo ramột loại, đặt tên là 'Vô Địch'."

Liễu Bình nói."

Lại là lời nói thật, cuối cùng ta cũng biết tại sao La Sinh lại chết rồi."

Vương Vi thở dài, thu tư thế lại, chậm rãi đi về phía Liễu Bình."

Ồ?

Vương Vi tỷ, không đánh nữa sao?"

Liễu Bình giật mình nói."

Không cần đánh nữa."

Vương Vi vươn tay, làm động tác rút bài ở trong hư không.Một tấm thẻ màu xanh sẫm bị nàng tóm ra."

Mỗi một vị Thẻ bài sư trấn thủ thị trấn nhỏ nơi biên giới, đều có tư cách thuhoạch được một chức nghiệp trong thị trấn, Thẻ bài sư số hiệu 03687 lựa chọntrở thành Người bán rượu, ngươi cũng có thể lựa chọn một chức nghiệp."

Vương Vi nói.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, bên tai lại vang lên giọng nói của Yana:"Không sao, chức nghiệp mà nàng ta cho ngươi, sẽ trở thành phó chức nghiệpcủa ngươi, không có ảnh hưởng gì cả, về sau nếu không muốn làm nữa thì đểthẻ bài Thằng hề nuốt nó là được."

"Rõ ràng."

Liễu Bình âm thầm trả lời.Vương Vi nhìn dáng vẻ do dự của hắn thì cầm thẻ bài lên, nói: "Nhanh nhanhlựa chọn một chức nghiệp trong Ám Vụ trấn đi, Thẻ bài sư có thể nhận đượcchức nghiệp cũng không nhiều, đây cũng là trợ giúp lớn nhất mà ta có khả năngdành cho ngươi."

"Vâng."

Đầu óc Liễu Bình vận chuyển rất nhanh.Mình nên lựa chọn một chức nghiệp nào đây?Nếu như là chức nghiệp trên thị trấn, như vậy sử dụng phương án loại trừ, sẽxuất hiện đáp án mà mình muốn.Quán rượu - loại.Tiệm thợ rèn - nếu mình thể hiện phương pháp luyện khí của bản thân, chẳngphải là cố ý bại lộ thân phận hay sao?

Cũng loại đi.Tiệm cơm - quên đi thôi, lần trước chỉ làm tiểu nhị cũng đã rất khó chịu rồi.Chuồng ngựa - vật cưỡi mà nhiều cũng không có tác dụng gì.Sòng bạc - chẳng lẽ muốn thu lưu một đám dân cờ bạc, thông qua bài cửu cùngxúc xắc để chống lại Vĩnh Dạ sao?Chờ đã!Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện.ế ẫKhi trước mình là Người gác đêm, nếu như hiện tại mình vẫn làm Người gácđêm, Vương Vi sẽ có phản ứng gì?Hơn nữa, buổi tối nay mình vẫn phải gác đêm nữa.Người bán rượu đã từng nói qua, Người gác đêm chỉ là chức nghiệp cơ sở, vềsau còn có thể tăng cấp nữa.Liễu Bình mỉm cười, nói với vẻ thấp thỏm:"Vương Vi tỷ, trước kia ta là Người gác đêm, cũng tương đối quen với nghềnày, hay là ta tiếp tục làm Người gác đêm, ngươi thấy được không?"

-------Chương 162: Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!"

Người gác đêm?

Nghề nghiệp này không có tương lai, ngươi nên suy nghĩ kỹlại đi."

Vương Vi nói."

A, được."

Liễu Bình đáp.Nàng ta không muốn mình lựa chọn trở thành Người gác đêm.Ý của nàng ta là sao?Liễu Bình suy tư thật nhanh.Trên thị trấn, ngoài những chức nghiệp kia ra, còn có cái gì sao?Hắn chợt nhớ tới trong một hẻm nhỏ, đi dọc theo con đường chật hẹp tới cuốicon đường, sẽ thấy được một tòa kiến trúc.Giáo đường!Giáo đường của Nữ sĩ Thống Khổ!Nếu mình đã đạt được sự chú ý của nàng ta, làm sao không tới gần hơn nữa, chodù chỉ để thể hiện sự "trung thành" của mình?Ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Dựa theo thân phận ban đầu của mình, chính là lưu dân trên hoang dã, cơ bản làkhông được tiếp xúc tới văn minh, khi lựa chọn thân phận, mình ở vào tìnhtrạng hai mắt đen thui.Cũng không biết do Nữ sĩ Thống Khổ cố ý không để ý, hay là thật sự đã quênmất chuyện này.Tóm lại...Nàng ta không giải thích bất cứ thứ gì, mặc cho mình lựa chọn chức nghiệp.Là một lưu dân hoang dã có tri thức cằn cỗi, hiển nhiên rất thích hợp lựa chọntông giáo làm chỗ dựa của bản thân.Người ngu muội, cực kỳ dễ dàng tin tưởng những thứ không biết.Liễu Bình chân thành nói: "Vương Vi tỷ, ta lựa chọn trở thành chức nghiệptrong giáo đường của Nữ thần."

"Ồ?

Vậy mà ngươi lại làm ra lựa chọn như vậy, không tệ!"

Vương Vi khen ngợi, cầm thẻ bài xanh sẫm trong tay ném ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài màu xanh sẫm bỗng vỡ ra, hóa thành một luồng sáng trắng xoaytròn giữa không trung, khi rơi xuống lần nữa, yên lặng nổi lơ lửng trước mắtLiễu Bình."

Cầm đi, tấm thẻ bài này là của ngươi."

Vương Vi nói.ễ"Cám ơn Vương Vi tỷ."

Liễu Bình nói.Hắn đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi lựa chọn trở thành chức nghiệp trong giáo đường.][Bởi vì lựa chọn của ngươi, Nữ sĩ Thống Khổ cảm thấy khá hài lòng.][Ngươi thu được chức nghiệp trong giáo hội Thống Khổ: Thánh giả.][Thánh giả (giả)][Thẻ chức nghiệp, Thần chức giả.][Thuyết minh: Ngươi là Thánh giả của giáo hội Thống Khổ, bởi vậy tự động thuhoạch được thân phận cùng kỹ năng tương ứng như sau:][Người chăn thả của Thần.][Bởi vì kỹ năng này có nguồn gốc từ Nữ sĩ Thống Khổ, khi ngươi có được nóthì phải tiếp nhận trình độ đau đớn nhất định, mới có thể hoàn toàn dung hợp kỹnăng này.]Chữ nhỏ dừng ở hư không.Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ đau đớn, sâu tận xương tủy từtrong cơ thể truyền tới.Loại cảm giác này đã vượt qua nỗi đau cơ thể, thậm chí ngay cả hồn phách cũngcó thể cảm giác được sự đau đớn này.Liễu Bình đứng im bất động.Khoảng mấy chục phút sau, sự đau đớn trên cơ thể mới dần dần biến mất.Cùng lúc đó, trong đầu Liễu Bình dần dần hiện ra một hệ thống tri thức khổnglồ, nội dung đều có liên quan tới Thần học, thậm chí sau khi đạt được cấp bậcrất cao, những kiến thức này dần dần ngưng tụ trở thành một năng lực của chứcnghiệp...Người chăn thả của Thần.Một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng Liễu Bình, làm hắn hiểu được tácdụng của loại Thần kỹ này.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, giải thích rõ năng lựccủa kỹ năng này:[Người chăn thả của Thần: Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theongươi, đẳng cấp của thẻ bài mà ngươi rút được lại càng cao.][Chức nghiệp này không có bộ bài, mỗi một lần rút lại thu hoạch được thẻ bàimột cách ngẫu nhiên.]Một đạo ánh sáng lướt qua trong đầu hắn.Thánh giả!ấKhi mình vừa tỉnh lại, trong hang động dưới mặt đất kia, đã gặp phải một sứ giảdo Thánh giả phái tới.Người sứ giả kia dẫn đi hai người tu hành.Nói cách khác, hai người tu hành kia đều trở thành thẻ bài của một Thánh giảnào đó!Thì ra là thế...Thông qua sợ hãi do tử vong mang tới, làm cho rất nhiều người tu hành tựnguyện gia nhập vào phe cánh của một Thánh giả nào đó, sau đó hóa thành thẻbài.Cứ như vậy, cơ bản là không cần dùng quá nhiều công sức, đã có thể đạt đượcsự trung thành của một linh hồn!Về phần những người có đạo tâm kiên cường, ví dụ như Lý Trường Tuyết...Đối mặt với nàng, là vô số cạm bẫy nham hiểm, một ngày rơi vào trong đó, sẽhóa thành thẻ bài của người khác.Vương Vi lại rút thêm một thẻ bài màu đen, đặt trong tay Liễu Bình."

Làm việc cho tốt, nếu như ngươi có thể sống sót qua ba tháng tại thị trấn biêngiới, đã chứng minh ngươi có tư cách gặp mặt Nữ thần."

Vương Vi nói xong, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.Nàng ta gật đầu với Liễu Bình, đi vào trong cánh cửa.Cửa biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, run lên một lúc lâu.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Tấm thẻ mà nàng ta đưa cho ngươi, có phảilà không cho phép ngươi có được bộ bài của bản thân mình?"

"Đúng vậy, chỉ có thể rút bài một cách ngẫu nhiên."

Liễu Bình nói."

Tấm thẻ đó là cạm bẫy... xem ra nàng ta đánh giá rất cao tương lai của ngươi,chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh, để có thể giải quyết chuyện này."

Yana nói.Liễu Bình nhìn về phía bên ngoài bức tường.Các thành viên của tiểu đội chiến thuật lại xuất hiện trên thị trấn, có người đangdùng cơm, có người điều chỉnh thiết bị, tự mình làm việc của bản thân mình.Ban đêm sắp tới."

Chúng ta đi tới tòa nhà bị vứt bỏ kia đi."

Hắn nhanh chân bước ra bên ngoài, dọc theo con đường còn chào hỏi nhữngngười đi ngang qua, sau đó tiến vào bên trong đống đổ nát nơi đó.Yana lóe lên, tự động rời khỏi ngực của hắn, rơi trên mặt đất."

Quyển sách thẻ này do ta chuẩn bị...

đây là tập thẻ bài của ta, hiện tại chúng tanhìn xem những thẻ bài vừa mới xuất hiện khi nãy."

Yana nói, mở ra một quyển sách dày.ầ"Lá bài *****ên."

Nàng nói.Trên quyển sách hiện ra một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài vẽ một dãy thần điện âm u, vô số chúng sinh quỳ trên mặt đất, lớntiếng cầu xin cái gì đó.Trung tâm của thần điện, một con mắt bằng đá khổng lồ nhìn xuống phía dưới,quan sát toàn bộ chúng sinh."

Đây là 'Con mắt Thẩm Phán', nó có thể nhìn ra tất cả điểm yếu cùng khuyếtđiểm của ngươi."

Yana giơ tấm thẻ bài này lên, cho Liễu Bình xem xét."

Thế nhưng tại sao chúng ta lại phải nhìn lá bài này?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Bởi vì..."

Yana im lặng vài giây, rút một chiếc roi da màu đen từ trong hư không ra.Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!-------Chương 163: Cạm bẫy của Thần linhYana lắc nhẹ chiếc roi da.Chiếc roi da này biến hóa thành một con rắn, phần thân trước tách ra, hóa thànhhai cái đầu rắn độc lập, cùng nhìn về phía Liễu Bình.Yana nói: "Tra tấn cùng thống khổ là một thể, mà Thần vị lại bị chia ra làm hai,ta cùng chị gái ta phân chia quyền hành của Thống Khổ cùng Tra Tấn..."

"Cho nên mỗi chúng ta đều có một thứ cùng thuộc tính, thế nhưng có công năngtương phản."

"Ví dụ như nàng ta có Sách Chân Thực, ta lại có Sách Nói Dối."

" 'Con mắt Thẩm Phán' của ta có thể nhìn ra điểm yếu của người khác, như vậytấm thẻ 'Con mắt Chân Thị' của nàng ta có thể thấy được sở trường của ngườikhác."

"Khi sách thẻ của ta hiện lên 'Con mắt Thẩm Phán', ta biết được, nàng ta đã âmthầ sử dụng 'Con mắt Chân Thị' đối với ngươi..."

"Nàng ta phát hiện tài năng và giá trị chân chính của ngươi."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, hỏi lại: "Vậy sẽ như thế nào?"

Yana lật quyển sách sang tờ tiếp theo.Trên sách thẻ xuất hiện hai tấm thẻ bài.Một tấm thẻ bài trong số đó hầu như giống hệt với tấm "Thánh giả" mà VươngVi đưa cho Liễu Bình.Yana nói: "Đây là thẻ bài Thánh giả của ta, không khác với nàng ta bao nhiêu,chủ yếu là chúng ta cần quan sát một tấm thẻ bài khác..."

Liễu Bình nhìn về tấm thẻ bài thứ hai.Trên tấm thẻ bài này vẽ ánh sáng cùng hào quang vô hạn, một người mọc ra haicánh đang vui vẻ bay múa trong đó.Yana nhặt tấm thẻ bài này ra, giơ tới trước mắt Liễu Bình."

Tấm thẻ bài này có tên là 'Đôi cánh tự do', là một tấm thẻ bài loại bỏ nguyềnrủa với vô vàn thần lực, có thể loại bỏ mọi trói buộc cho tín đồ."

Yana nói.Liễu Bình nói: "Đã như vậy, nàng ta chắc hẳn đã sử dụng một tấm thẻ bài vớihiệu quả tương phản..."

"Đúng, hiện tại chúng ta tới thử xem."

Yana tiếp nhận tấm thẻ "Thánh giả" từ tay Liễu Bình, nhẹ nhàng niệm vài câuchú ngữ.Trên tấm thẻ kia toát ra một bóng mờ.ấ ềTrên bóng mờ này là một tấm thẻ bài khác, phía trên có vẽ một người bị xiềngxích bằng sắt trói lấy hai tay hai chân.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thẻ bài: Xiềng xích Thống Khổ.][Thẻ phong ấn.][Bất cứ tồn tại nào sử dụng tấm thẻ bài này, đều sẽ trở thành một tấm thẻ dự bịcủa Nữ sĩ Thống Khổ.]Liễu Bình dần dần nín thở.Hóa ra mục đích của Nữ thần Thống Khổ tới nơi này, không chỉ đưa tặng mìnhchức nghiệp, còn đào cho mình một cái hố lớn như vậy!Yana cười nói: "Khi tấm thẻ này được sử dụng, vào một ngày nào đó trongtương lai, ngươi sẽ trở thành một tấm thẻ bên trong bộ bài Thống Khổ."

"Cũng may có được ngươi, ta chưa từng nghe nói qua có thủ đoạn như vậynữa."

Liễu Bình thở dài nói."

Thủ đoạn của Thần linh, phàm nhân các ngươi không hiểu được cũng bìnhthường, nếu như ta không phải là chị em song sinh của nàng ta, coi như là thầnlinh khác tới, cũng không thể phát hiện thủ đoạn của nàng ta."

Yana nói."

Cho nên giữa ngươi và nàng ta, bất cứ ai trong hai người rút bất cứ một tấm thẻbài nào, làm chuyện nào đó, một người khác đều phát hiện được, là như vậysao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng là như vậy, vì loại bỏ điểm yếu này, ta đã chém giết với nàng ta vô số lầnrồi."

Yana nói.Nàng cầm ảo ảnh kia, nhẹ nhàng rút lại!Tấm thẻ "Xiềng xích Thống Khổ" kia lập tức rơi vào trong tay của nàng."

Ta sẽ giữ lại tấm thẻ này, khi ta trấn thủ nó, chị gái ta sẽ không phát hiện nó đãxảy ra vấn đề gì."

"Về phần thẻ 'Thánh giả'... ngươi còn dự định trở thành nhân viên thần chức củanàng ta hay sao?"

"Đương nhiên..."

Liễu Bình nói rất nghiêm túc: "Những thủ đoạn mà nàng tadùng trên người ta, ta đều muốn dùng tấm thẻ 'Thánh giả' này để trả lại."

"Làm thế nào?"

"Thế giới Tu Hành."

"Được, trả lại cho ngươi... hiện tại ngươi có thể sử dụng nó, sẽ không tồn tạivấn đề gì."

Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ "Thánh giả" từ trên tay Yana, nhẹ nhàng vứt nó rangoài.[Thẻ bài: Thánh giả.][Thẻ chức nghiệp, thần chức giả.]ấ[Sử dụng tấm thẻ này, ngươi sẽ tự động thu hoạch được kỹ năng chức nghiệpnhư sau:][Người chăn thả của Thần:][Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, thẻ bài mà ngươi rútđược lại càng mạnh.]Liễu Bình hơi suy tư.Đây là một tấm thẻ muốn sử dụng tốt cần tích lũy lượng lớn thẻ bài trước...Khác với thẻ Thằng hề, tấm thẻ này không có bất cứ trang phục chuyên mônnào, cũng sẽ không thay đổi hình thái cùng thuộc tính của thẻ bài.Thế nhưng nó có thể làm cho thẻ bài mạnh lên.Điều này rất là thú vị."

Ra."

Bỗng nhiên, trong lúc không kịp đề phòng, một giọng nói xuất hiện ở bên tai.Liễu Bình hơi giật mình, hỏi: "Yana, ngươi có nghe thấy gì không?"

"Nghe được, hình như có người ngoài thị trấn đang gọi ngươi."

Yana trả lời."

Kỳ quái..."

Liễu Bình thu hồi thẻ bài, đi ra khỏi đống đổ nát, nhẹ nhàng nhảy lên đã vượtqua tường thành cao ngất, rơi xuống bên ngoài thành.Nguyên Anh, phi hành đã trở thành một chuyện cực kỳ đơn giản.Không chỉ tổng lượng linh lực thu được tăng lên cực lớn, cường độ linh hồncùng cơ thể đều được tăng lên không ít.Trong hoang dã bên ngoài tường thành, có một người đàn ông kỳ quái đangđứng.Hắn ta đội một chiếc mũ chóp cao màu đen, trên cổ có ghim nơ, nửa người trênkhông mặc cái gì, nửa người dưới lại mặc một chiếc quần màu trắng, đi một đôigiày da đầu to.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu hắn ta.[Linh cẩu - Ngũ.][Cái danh hiệu này đã chứng tỏ nó là linh cẩu xếp hạng thứ năm trong đàn linhcẩu.][Thực lực của người này không liên quan gì tới văn minh tu hành, cho nênkhông biểu hiện ra thực lực của hắn ta.]"Ngươi là ai?"

Liễu Bình quan sát quần trắng của đối phương, hỏi."

Ta đại biểu cho Linh cẩu trong hoang dã, tới đây thông báo cho ngươi biết mộtsự kiện."

Người này nói với vẻ nho nhã lễ phép."

Chuyện gì?"

ổ ấ ồ"Buổi sáng ngày mai, toàn bộ người trong thị trấn này sẽ trở thành đồ ăn củaLinh cẩu."

"Vì sao lại nói cho ta biết?"

"Ngươi là Thẻ bài sư, chúng ta vẫn nên tôn trọng lẫn nhau mà, đúng không?"

"Thì ra là thế, các ngươi không sợ Nữ thần Thống Khổ sao?"

"Chúng ta có được tình báo, nàng ta không để ý tới thị trấn nhỏ nơi biên giớinày, cũng không có thời gian để ý tới chuyện của nơi đây."

"Còn có chuyện nào khác không?"

"Có, thực ra ngươi cũng là một trong những mục tiêu của chúng ta, ta tới nóisớm cho ngươi biết, là bởi vì ta hi vọng ngươi rời khỏi thị trấn."

"Tại sao?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 164: Linh cẩu"Bởi vì chúng ta nhận được mệnh lệnh sáng sớm mai tiến đánh thị trấn, đêmnay không thể hành động, nếu như ngươi chủ động từ bỏ thị trấn mà chạy trốn,vậy ta cũng không cần để ý tới mệnh lệnh, có thể tới luôn hoang dã bắt lạingươi, rồi ăn ngươi."

Người kia nói với giọng nghiêm túc."

Ngươi muốn ăn ta?"

Liễu Bình thở dài, rút Tuyết Ảnh đao ra tùy ý vạch một cái.Người kia đứng im bất động.Lại có từng đợt trảm kích dày đặc vang lên từ trong hư không.Lít nha lít nhít tia sáng trắng vây quanh người kia, tiếng trảm kích cũng càngngày càng vang, đáng tiếc không có bất cứ tia sáng trắng nào có thể chém trúngngười hắn ta được.Người kia mở miệng nói: "Đao thuật cách không trảm kích sao?

Xét với ngườibình thường mà nói cũng coi là tốt, thế nhưng mỗi một tấm thẻ bài của Thẻ bàisư đều ẩn chứa các loại lực lượng pháp tắc, càng thêm có lực lượng vận mệnhcủa hệ thần bí, nếu ngươi chỉ dựa vào đao thuật bình thường mà muốn *****ta..."

"Ta nên nói ngươi ngu xuẩn đây, hay nói ngươi vẫn là người mới?"

Hắn ta giơ một tấm thẻ bài lên, cho Liễu Bình thấy được.Trên tấm thẻ này có vẽ một cái lồng ánh sáng hơi mờ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Thẻ bài: Tinh Lực Hộ Thuẫn.][Thẻ phòng ngự, thẻ bài văn minh Tinh Linh.][Sử dụng tấm thẻ bài này có thể cấu trúc một lá chắn hình người bán trong suốt,phòng ngừa kẻ khác đánh lén.]Liễu Bình tò mò nhìn qua, khen ngợi nói: "Tấm thẻ này rất không tệ."

Người kia nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, lúc này mới lẩm bẩm: "Hóa ra làngười mới à..."

Hai mắt của hắn ta dần dần sung huyết, trở nên đỏ bừng, không kìm lòng đượcmà ***** môi, giống như đã thấy được cảnh tượng đối phương bị mình *****vậy.Bỗng nhiên, từ trên tường thành truyền tới tiếng hét lớn:"Cút!

Cút mau!"

Hai người ngẩng đầu nhìn tới.Đội trưởng tiểu đội chiến thuật dẫn đầu một đám người, trong tay đều cầm cácloại vũ khí viễn trình, nhắm chuẩn về phía bên này.ấ ế ể"y da da, bữa sáng ngày mai xuất hiện, đáng tiếc hiện tại ta còn không thể ratay..."

Người kia nói xong, lại nhìn về phía Liễu Bình."

Ngươi là một người mới thông minh, hiểu được tạo tiếng động kêu gọi trợgiúp... thế nhưng điều này cũng không thể thay đổi vận mệnh của các ngươi,ngày mai chúng ta gặp lại."

Hắn ta lùi về phía sau một bước, bóng người dần dần dung nhập hư không, biếnmất không thấy đâu nữa.Liễu Bình thu đao, bay trở lại tường thành, đã thấy bộ dáng những người ở đâyđều trở nên rất nghiêm túc."

Ngươi có biết cái người vừa rồi là ai sao?"

Hắn hỏi."

Hắn ta là một thành viên của Linh cẩu."

Đội trưởng tiểu đội chiến thuật nói."

Linh cẩu?

Đó là cái gì?"

"Cũng là Thẻ bài sư, thế nhưng chức nghiệp của bọn họ rất đặc biệt, tên là 'Linhcẩu', bình thường thích hành động quần thể, những nơi bọn chúng đi qua khôngcó bất cứ người nào có thể sống sót."

"Nữ thần cũng không quan tâm bọn chúng hay sao?"

"Cái mũi của bọn chúng rất linh, chỉ cần có biến động nhỏ thôi đã biến mấtkhông thấy đâu nữa, khi nào ngửi được cơ hội mới ra ngoài hoạt động."

"Nói như vậy, chúng ta đã bị nhắm tới rồi?"

"Đúng là như thế..."

Đội trưởng tiểu đội chiến thuật hét lớn: "Đều giữ vững tinhthần, lập tức thành lập phòng tuyến, tăng tốc nhanh lên, trời sắp tối rồi!"

Tất cả mọi người lập tức giải tán, tiếp tục làm việc lu bù lên."

Nếu La Sinh đã không ở đây, ban đêm nếu có Thẻ bài sư chiến đấu, chỉ có thểdựa vào ngươi."

Đội trưởng nói."

Ta sẽ cố gắng hết sức."

Liễu Bình nói.Đội trưởng gật đầu, quay người rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ, bỗng nhiên thở dài một hơi."

Làm sao?

Lo lắng buổi tối hôm nay à?"

Yana hỏi."

Có chút."

Liễu Bình nói."

Nhiệm vụ duy nhất của ngươi đêm nay chính là cố gắng dưỡng thương, ngàymai những Thẻ bài sư kia mới có thể tới tấn công."

Yana nói."

Đúng vậy, ta nên chữa thương càng nhanh càng tốt."

Liễu Bình thở dài nói.Nữ thần Thống Khổ cho một tấm "Suối Mặt Trăng (giả)" chỉ có thể giúp mìnhngăn cản vết thương không tái phái, mà lại chỉ có một giờ ngắn ngủi.Hiện tại, thời gian sắp kết thúc rồi.ồ ể"Không phải chúng ta đã phát tài rồi sao?

Có thể tìm được nơi nào mua chút vậtphẩm chữa thương hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngân hàng cùng địa điểm trao đổi vật tư gần nhất cũng cách chúng ta hai trămngàn kilomet."

Yana nói ngắn gọn."

Tại sao lại xa như vậy?"

"Như vậy cũng là rất gần rồi, diện tích của Vĩnh Dạ la vô biên vô hạn, rất nhiềunơi còn không dấu chân người nữa."

Yana tiếp tục giải thích: "Trụ sở chính của Ngân hàng Ngục Diễm là ở trongLuyện Ngục, đó chính là Sinh giới, hiện tại nó đã vượt qua giới hạn sinh tử, đãthành lập không ít cơ cấu cùng phiên chợ tại Vĩnh Dạ, đó đã là một hành độngcực kỳ vĩ đại, ngươi hiểu chưa?"

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, dần dần hiểu được."

Nếu như khi ta còn sống, có thể gửi tiền vào một ngân hàng, sau khi chết còncó thể tìm tới ngân hàng này, rút tiền ra để dùng, vậy ta đúng là nguyện ý trởthành khách hàng trung thành của nó."

Hắn gật đầu nói."

Sau khi chuyện của ngươi kết thúc, ngay lập tức chúng ta sẽ đi tới địa điểmtrao đổi vật tư đó, ngươi thấy thế nào?"

Yana hỏi."

Cũng phải đi một chuyến... thế nhưng là bây giờ... ta cần chữa thương trướcđã."

Liễu Bình ngồi trên tường thành, ngồi xếp bằng xuống, dự định nhập định ngay."

Chờ đã, ta có thẻ bài cho ngươi."

Yana nói."

Hả?

Không phải ngươi đã dùng hết thẻ chữa trị rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là thẻ bài dùng để chiến đấu, ngươi cầm lấy, về sau sẽ có tác dụng."

Yananói.Mấy tấm thẻ bài xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên một tấm thẻ bài có vẽ rất nhiều hoa tươi.Trên một tấm thẻ bài khác có vẽ một đám người mặc lễ phục, trên tay cầm đànviolon, đàn cello, kèn trumpet, saxophone, guitar, đàn accordion,...Còn có một tấm thẻ hiện lên rất nhiều ánh sáng với màu sắc khác nhau.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thẻ bài: Hoa tươi lên sân khấu.][Khi ngươi đi lên sân khấu biểu diễn, xung quanh ngươi sẽ xuất hiện vô cùng vôtận hoa tươi, cực kỳ đẹp đẽ.][Thẻ bài: m nhạc bối cảnh.][Khi ngươi đi lên biểu diễn cùng chiến đấu, sẽ có âm nhạc tương ứng vang lên,làm nổi bật sự oai phong của ngươi.][Thẻ bài: Ánh sáng.]ấ ấ ề ế ể[Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có ánh sáng chiếu rọi lên người ngươi, thểhiện dáng người cùng phong cách của ngươi.]-------Chương 165: Nơi này chính là Vĩnh Dạ, cũng là Tử giới.Liễu Bình cầm thẻ bài, chần chờ nửa ngày vẫn không nhịn được mà nói:"Những thẻ bài này có tác dụng gì chứ?"

"Đẹp."

Yana phun ra một chữ."

Thế nhưng bọn chúng không giúp gì được cho chiến đấu mà."

Liễu Bình nóitiếp."

Thế nhưng chúng nó có thể làm cho ngươi càng đẹp trai càng thu hút hơn,ngươi hiểu chưa?

Hình tượng là một vấn đề rất quan trọng."

Yana nói."

Còn có thẻ bài nào dùng cho chiến đấu hay không?"

Liễu Bình không camlòng hỏi."

Thẻ bài chiến đấu của ta đều là thẻ bài chuyên dành cho Thần linh, hiện tại tađã suy yếu tới cực điểm, không thể rút chúng nó ra, coi như rút chúng nó ra,ngươi cũng không sử dụng được."

Yana nói."

Hiện tại ta mới là Nguyên Anh sơ kỳ, mới chỉ rút được chín tấm thẻ bài, mỗimột tấm thẻ bài đều nên dùng để chiến đấu, mà những thẻ bài này..."

Liễu Bình không nói tiếp.Bởi vì Yana đã từ trong bộ bài chui ra ngoài, đứng trước mặt hắn, dùng một đôimắt đẹp lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.Sát khí...Đây chính là Thị thần của mình, cả ngày lẫn đêm đều ở cùng với nhau, nếu nhưhiện tại cãi nhau với nàng, về sau có còn muốn sống tốt hay không đây?"

Những thẻ bài này rất quan trọng, bọn chúng sẽ trợ giúp ta rất nhiều."

LiễuBình nghiêm túc nói."

Giúp cái gì?"

Yana hỏi."

Làm cho ta trở thành người đàn ông đẹp trai nhất."

Liễu Bình ưỡn ngực nói."

Ừ, vậy mới đúng mà, nam nhân, nếu ngay cả dáng vẻ mà ngươi còn không có,ta sẽ không chút hứng thú nào mà tra tấn ngươi cả."

Yana hài lòng mà vỗ vai hắn, lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về bộ bàicủa Liễu Bình.Liễu Bình cầm ba tấm thẻ bài này, nhanh chóng tính lấy thẻ bài trên tay mình.Mình có những tấm thẻ bài là:Khẩu súng shotgun hai nòng cùng với đạn thần thánh,Thuật đao,Chiến giáp của kiếm tu,ằ ềThằng hề,Thị thần,Nham thạch không tồn tại,Bom nữ thần là thẻ tiêu hao, đã sử dụng hết.Như vậy, tất cả là sáu tấm thẻ.Lại thêm ba tấm thẻ bài chuyên dùng để ra vẻ đẹp trai...

đủ chín tấm thẻ rồi.Đầy đủ rồi...Liễu Bình đứng im tại chỗ, thở dài.Chỉ hi vọng ba tấm thẻ bài này sau khi được Thằng hề chuyển hóa thành đạo cụchuyên môn, thì có thể đưa tới chút tác dụng trong chiến đấu đi....Hoàng hôn.Ánh tà dương như máu.Liễu Bình bị từng đợt tiếng bước chân quấy rầy, mở mắt ra.Đội trưởng tiểu đội chiến thuật vội vàng leo lên tường thành, ***** một hơirồi nói: "Xin lỗi, vẫn phải tới quấy rầy ngươi một lát."

"Chuyện gì?"

Hắn hỏi."

Chuyện rất quan trọng, chúng ta cần tìm tới vị trí của giáo đường cũ."

Độitrưởng nói."

Giáo đường?"

"Đúng."...Liễu Bình không nghĩ tới, công việc *****ên của mình lại là hỗ trợ tìm kiếm địachỉ ban đầu của giáo đường.Đội trưởng tiểu đội là một người đàn ông vạm vỡ mặt chữ quốc, để một bộ râuquai nón.Hắn ta ngậm một điếu thuốc, mở ra một màn sáng lơ lửng, nói:"Ta nhớ rằng giáo đường của Ám Vụ trấn đã từng thay đổi vị trí mấy lần, thếnhưng vị trí cuối cùng được xây dựng ở chỗ nào, lại không có tư liệu tươngứng."

Một phụ tá của hắn ta nói: "Loại cứ điểm cực kỳ vắng vẻ như vậy, mọi ngườiluôn luôn không để ý tới, đã rất lâu rồi không ai thu thập tài liệu tương quanrồi."

"Đây là một sai lầm trong khâu quản lý của công ty."

Đội trưởng nói."

Nơi không có lợi ích, mãi mãi cũng có đầy những lầm lẫn như thế này mà."

Một người khác cảm thán.ể ể"Cho nên chúng ta phải biểu hiện ra sáng chói chút, hiểu không?"

Đội trưởngnói."

Vâng."

Đám người đáp lại, sau đó nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình đương nhiên biết nên làm như thế nào."

Xin hãy đi theo ta."

Hắn dẫn theo toàn bộ tiểu đội chiến thuật đi ngang đống đổ nát, rồi đi tới vị trícủa giáo đường."

Chính là nơi này."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, Jason, nhờ ngươi."

Đội trưởng nói.Một người cao gầy đi tới, quỳ trên mặt đất lẩm bẩm: "Chúa tể Thống Khổ, ta làngười hầu trung thành của người, trong thế giới tử vong cùng âm u này, ta kêugọi ý chí của người giáng lâm."

Vài giây đồng hồ sau.Bức tượng kia vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ dị thường nào xuất hiệncả."

Không đúng."

Jason đứng dậy, đi vòng quanh bức tượng vài vòng, sắc mặt bỗng thay đổi."

Làm sao vậy, Jason?"

Đội trưởng hỏi."

Trên bức tượng không có lực lượng tiếp dẫn của Thần, nó đã bị bỏ hoang."

Jason nói."

Không thể nào, nếu như Thần linh không quan tâm Ám Vụ trấn, như vậychúng ta phải có được tin tức này... ngươi chờ đã, ta tới tra tìm một lát."

Độitrưởng bắt đầu đánh chữ nhanh chóng lên màn hình.Liễu Bình ở bên thì yên lặng quan sát.Từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên trước mắt hắn:[Yên tâm, khi trước ngươi hấp thu lực lượng của bức tượng này, Danh Sách đãkịp thời tạo ra rất nhiều lớp ngăn cách, Nữ thần Thống Khổ cũng không thấyđược bộ dáng thực sự của ngươi.]Ngay lập tức Liễu Bình cảm thấy yên tâm hẳn.Đội trưởng bận rộn một lát, giống như tra được tin tức gì đó, lớn tiếng nói: "Mởtrang bị dịch chuyển ra, chúng ta lại mời thêm một bức tượng thần tới."

Hắn đứng dậy, nói với tất cả mọi người:"Thần không hề từ bỏ Ám Vụ trấn, tượng thần nơi này đã bị quái vật khinhnhờn, cho nên đã mất đi lực lượng tiếp dẫn."

Người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.ồ ắ ầ"Được rồi, không có chuyện gì, mọi người bắt đầu làm việc đi, nửa giờ nữa trờisẽ tối, nếu kẻ nào không hoàn thành công việc của mình, ta sẽ bắt kẻ đó ra bênngoài tường thành mà canh giữ."

Đội trưởng quát lớn.Đám người tản đi, chia thành mấy tiểu đội, bắt đầu kiểm tra trang bị, phân pháttiếp tế, xác định chức năng.Bọn họ dùng tốc độ nhanh mà hiệu suất cao hoàn thành công tác chuẩn bị trướckhi chiến đấu.Liễu Bình ngồi trong phòng chỉ huy lâm thời, cùng với một Hội họa sư.Công tác của hắn, chính là chỉ ra địa chỉ những kiến trúc ban đầu của thị trấncho Hội họa sư biết.Liễu Bình cảm thấy khó hiểu.Thị trấn đã biến thành đống đổ nát rồi, tại sao còn quan tâm tới bố cục ban đầucủa nó cơ chứ?Hội họa sư kia thấy được câu hỏi của hắn, giải thích:"Mỗi một cứ điểm đều do Thần linh lựa chọn, các kiến trúc cùng chức năngtrong đó cũng do Thần linh tự mình chỉ định, phàm nhân không được sửa đổi."

"Tại sao cần nghiêm ngặt như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có kiến trúc do Thần linh tham dự chỉ dẫn, mới có thể ngăn cản 'Tử vonglan tràn', cũng chiếm giữ mặt đất, làm cho mọi kiến trúc xung quanh không bịVĩnh Dạ nuốt mất."

Họa sĩ nói mà không ngẩng đầu lên.Liễu Bình suy tư một lát, cũng dần dần hiểu ra.Đúng vậy.Nơi này chính là Vĩnh Dạ, cũng là Tử giới.-------Chương 166: Bọn chúng đang bảo vệ Nữ thần Thống Khổ.Chỉ có tồn tại như Thần linh vậy, mới hiểu được làm cách nào mới có thể thànhlập cứ điểm của người sống tại Tử giới."

Mọi vật phẩm có giá trị, đều nên để Thần linh chỉ định công dụng."

Đội trưởngnói với giọng thành kính."

Vậy nên làm ghi chép sớm hơn chứ."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt thành kính của đội trưởng lập tức biến mất, nhún vai nói: "Ám Vụ trấnchỉ là cứ điểm của màn kịch *****ên trong thế giới Tu Hành mà thôi, nhữngnăm này đã bị bỏ hoang từ lâu, với lại không có giá trị gì cả..."

Sau đó, Hội họa sư lại hỏi lại kỹ càng những quái vật thích ẩn hiện trong đêmtối.Dựa theo ký ức, Liễu Bình miêu tả từng con một.Hội họa sư rất nhanh vẽ ra những con quái vật kia.Mỗi khi hắn ta hoàn thành một tác phẩm, quái vật lập tức sống lại, sau đó lại trởvề bức vẽ.Khi nữ bò cạp xuất hiện, mọi người vẫn cảm thấy bình thường, vẫn làm nốtcông việc trên tay của mình."

Sức chiến đấu 130, ở nơi này cũng coi như không tệ lắm."

Đội trưởng nhìn về phía màn hình, nói với vẻ uể oải.Ngay sau đó, Liễu Bình miêu tả con quái vật trong hiện tượng thiên trụy.Là tồn tại với thực lực sâu không thể dò, có danh hiệu là Chúa tể Ba Hành trongÁc Mộng!Hội họa sư rất nhanh vẽ ra con quái vật này.Khi con quái vật kia nhảy khỏi bản vẽ, đứng trong đống đổ nát, tất cả mọi ngườiđều dừng tay lại, nhìn về phía nó."

Sức chiến đấu...

đáng chết, không thể tính toán nổi, chỉ có thể bình xét cấp bậclà A."

Đội trưởng quan sát màn hình, nói.Hắn ta quan sát phản ứng của mọi người, âm thầm liếc mắt về phía Hội họa sư.Hội họa sư vội vàng cất bản vẽ đi.Quái vật biến mất.Đám người dần dần lấy lại tinh thần, tiếp tục làm công việc của mình."

Bản vẽ này của ngươi, thật lợi hại."

Liễu Bình khâm phục.Cũng vậy...Tại sao mình không học vẽ tranh cơ chứ?ốTối nay học một chút xem sao đi."

Chỉ là tương tự mà thôi, không có thực lực như con quái vật đó."

Hội họa sưcười nói."

Đúng vậy, may mắn quái vật kia đã rời đi...

Liễu Bình, nó đã rời khỏi Ám Vụtrấn, đúng không?"

Đội trưởng lớn tiếng hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình cũng hiểu ý của hắn ta, cũng lớn tiếng đáp lại.Không khí xung quanh trở nên tốt hơn trước.Liễu Bình lại bổ sung: "Ta nói là sự thật, quái vật kia đã rời khỏi nơi này, đi vềphía sâu trong thế giới Tử Vong."

Đội trưởng nhìn về phía Liễu Bình, lộ ra vẻ khen ngợi.Hắn cùng Liễu Bình đều đứng cạnh Hội họa sư, đã sớm nhìn thấy trên bản vẽcủa Hội họa sư vẽ lấy một ký hiệu "S" nho nhỏ.Quái vật cấp bậc S.Hiện tại Liễu Bình không nói cái gì, phối hợp mình ổn định quân tâm, thật sự làrất có năng lực.Mà Liễu Bình cũng đã chú ý tới phản ứng của đội trưởng.Từ cử động vội vàng ẩn giấu của đối phương mà xét, cấp S là tồn tại mạnh hơnnhiều cấp A.Bọn họ không biết con quái vật này là Thần linh của thời đại cũ chứ?"

Yana, lần trước khi con quái vật này giáng lâm, đã tự xưng đầu nhập vào ngươiđó."

Liễu Bình âm thầm nói."

Hừ, bộ dáng này của nó, cũng muốn đi theo ta?"

Yana nói.Liễu Bình nói: "Kỳ quái, vậy tại sao nó lại muốn dùng danh hiệu của ngươi..."

Yana nói: "Nó là tồn tại của thời đại Ác Mộng, sau khi thất bại đã ẩn núp thángnăm dài đằng đẵng, hiện tại chắc lại thấy được hi vọng nào đó...

Ngươi cũngkhông nên nghĩ nhiều như vậy, bí mật trong này không phải là ngươi trong thờiđiểm hiện tại có thể chạm tới."

Hai người âm thầm trao đổi, lại nghe được đội trưởng lớn tiếng nói:"Đúng rồi, Liễu Bình, ngươi đã là Thẻ bài sư, lại là người dẫn đường của chúngta, hãy dẫn ta tới quán rượu khi trước xem chút đi, chúng ta vừa quan sát, vừabàn luận việc phân phối chiến đấu nữa."

"Được."

Liễu Bình dẫn đội trưởng đi tới quán rượu.Lần này, đội trưởng cũng không dẫn theo những tùy tùng khác của mình.Hai người đi vào đống đổ nát kia.Đội trưởng ra hiệu với Liễu Bình, hạ giọng nói: "Thay ta giữ cửa ra vào, ta sẽliên lạc với công ty xin tiếp viện."

ấ ề ễ ố ổ"Không có vấn đề."

Liễu Bình đi tới cửa của đống đổ nát.Đội trưởng thì đi về phía sau bức tường, tiện tay xoa nhẹ, trước mắt lập tức cómột màn hình ánh sáng xuất hiện."

Ta là tiểu đội trưởng của tiểu đội chiến thuật, mã số là 02637, xin được kết nốivới tổng bộ."

Trong màn sáng, một giọng nữ vang lên:"Quyền hạn của ngài được thông qua, xin chờ đợi kết nối."

Từng đợt tiếng ồn ào vang lên."

Đã kết nối."

Trong màn ảnh xuất hiện một cảnh tượng.Trên người Vương Vi đều là vết thương, ánh mắt tăm tối, hỏi: "Chuyện gì?"

Đội trưởng ngẩn người ra, ấp úng nói: "Đại khái là chúng ta cần tiếp viện."

"Không có tiếp viện, Thần chiến đã bắt đầu, công ty đang chịu hỏa lực tập kíchrất mạnh."

Vương Vi nói.Cô ta tiện tay xoay chuyển, cảnh tượng chuyển sang một bên khác.Trong toàn bộ thành phố, khắp nơi đều là tiếng nổ cùng hủy diệt, khói đặc bayđầy trời."

Các ngươi cần tự nghĩ cách giữ vững Ám Vụ trấn, như vậy nhé."

Vương Vinhấn về phía màn sáng.Màn sáng dập tắt.Đội trưởng ngẩn người tại chỗ.Một lúc lâu sau, hắn ta mới chửi thề: "Gặp quỷ!

Như vậy thì ta làm sao mà trấnthủ nổi!"

Bỗng nhiên...Tai nghe của hắn ta vang lên."

Thủ lĩnh, đoàn đội xây dựng thứ hai đã mang theo thẻ bài bức tượng trong giáođường tới rồi."

"Ồ?

Quá tốt rồi!"

Đội trưởng cùng Liễu Bình nhanh chân đi ra khỏi đống đổ nát của quán rượu.Hai người nhìn về phía bầu trời, đã thấy một chiếc máy bay vận tải cỡ lớn đangbay tới từ phía xa.Một lúc lâu sau.Đoàn đội xây dựng chính thức gia nhập phòng ngự thị trấn.Những người này mới vừa tới đã bắt đầu tăng cường bức tường thành thép, lạichia ra một bộ phận người xây dựng thiết bị công kích từ xa tại trong thị trấn,ắ ố ế ể ểlại chuyên môn mắc nối thiết bị dịch chuyển, dịch chuyển một bức tượng hoàntoàn mới tới nơi này, đặt nó lên vùng đất bằng tại vị trí giáo đường."

Bức tượng này, còn cần lực lượng của Thẻ bài sư mới có thể kích hoạt, việcnày giao cho ngươi."

Đội trưởng nói."

Để ta thử một lần."

Liễu Bình đặt tay lên bức tượng Nữ thần Thống Khổ.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp hiện lên:[Đối phương đang xác nhận thân phận của ngươi.][Đã xác nhận thân phận.][Bức tượng được kích hoạt!]Ngay sau đó, bức tượng hóa thành một luồng sáng, xoay vòng quanh giáođường vài vòng, cuối cùng nổ tung ra, như hoa tuyết nhập vào trong giáođường.Ngay lập tức, giáo đường phát sáng lên, loáng thoáng truyền ra tiếng động.Liễu Bình đẩy cửa đi vào giáo đường.Bức tượng Nữ sĩ Thống Khổ đang đứng tại vị trí trung ương của giáo đường,xung quanh có thắp rất nhiều ngọn nến.Trong hư không truyền ra tiếng ca thần thánh, giống như có rất nhiều ngườiđứng tại nơi này, đang ca ngợi nữ thần vậy.Phía trước bức tượng, có hai hàng bức tượng đứng thẳng, đều là những tồn tạikhông rõ với những hình thái khác nhau.Bọn chúng đang bảo vệ Nữ thần Thống Khổ.-------Chương 167: Thánh giả, Thần linh, Thần linh thời đại trướcGiọng nói của Yana vang lên: "Nhìn xem, nàng ta cũng rất chú ý tới phong cáchbản thân, ngươi rõ chưa?"

"Tại sao lại phải như vậy?"

"Cảm giác nghi thức... có giáo hội Thần linh nào dám coi thường cảm giác nghithức không?"

"Ngươi muốn ta chú ý tới phong cách, hóa ra là muốn ta trở thành Thần sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ sao?

Chẳng lẽ ngươi khôngmuốn để người khác phải gọi ngươi là tôn kính Thần xấu xí các hạ?"

Yana hỏilại."

Muốn mạnh lên, thế nhưng không muốn làm Thần xấu xí."

Liễu Bình nói.Bỗng nhiên, hắn lại ngửi được một mùi hương.Hắn lần theo mùi hương đi vào trong một căn phòng, nơi này có một cái bàn gỗtử đàn hình chữ nhật, phía trên được bày biện các loại đồ ăn cùng thức uống.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp hiện lên:[Bàn ăn tiếp tế.][Muốn dùng cứ lấy, mỗi lần có thể cung cấp đồ ăn cho mười người ăn.]Liễu Bình cầm một bát canh thịt uống một hớp nhỏ, lông mày dãn ra, lại đi vềphía vườn hoa.Trong vườn hoa có suối phun, cùng một con đường nhỏ đi thẳng về phía phòngnghỉ.Đây chính là tất cả tiếp tế.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ lại hiện lên lần nữa:[Ngươi là Thánh giả.][Bởi vì có sự tồn tại của ngươi, Ám Vụ trấn đã có nhân viên thần chức.][Công năng cơ bản nhất của giáo đường đã được kích hoạt.][Tượng thần bắt đầu phát ra ánh sáng.]Liễu Bình bước nhanh ra ngoài, trở về đại sảnh, đúng là đã thấy được từng tiasáng trắng từ trên người bức tượng của Nữ thần Thống Khổ xuất hiện, chiếusáng bốn phía, lộ ra thần thánh mà trang nghiêm.Khi tia sáng đó chiếu lên người, Liễu Bình cảm giác hiểu ra.Dưới sự bao phủ của quầng sáng này, mọi quái vật Vĩnh Dạ đều không thể tấncông mình.Hắn ngẫm nghĩ, lùi về sau mấy bước.Á ế ắÁnh sáng không chiếu được tới người của hắn nữa.Rất thần kỳ.Ánh sáng trên bức tượng này nhiều nhất chỉ chiếu sáng được mọi thứ trong bánkính ba mét mà thôi.Lại có một đoạn tin tức hiện lên trong đầu Liễu Bình.Nếu như hắn có thể bảo vệ tốt nơi này, đồng thời làm cho càng nhiều linh hồnhơn đi theo hắn, như vậy phạm vi bao phủ của ánh sáng sẽ được mở rộng.Lúc này, từ ngoài giáo đường truyền tới giọng nói của đội trưởng đoàn đội:"Đếm ngược năm giây."

"Năm, ""Bốn, ""Ba, ""Hai, ""Một."

"Vĩnh Dạ đã giáng lâm."

"Lặp lại một lần, Vĩnh Dạ đã giáng lâm!"

"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!"...Sắc trời trở nên tối đen như mực.Đêm tối bao phủ toàn bộ Ám Vụ trấn.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp hiện lên:[Chú ý!][Không gian đang biến đổi, thế giới Tử Vong đã giao thoa với thế giới hiện tại.][Toàn bộ sự vật đều bị ảnh hưởng bởi pháp tắc thế giới: 'Tử Vong lan tràn'.][Thuyết minh: Toàn bộ Sinh giới đều bị Tử giới bao phủ, tốt nhất là ngươikhông nên rời khỏi phạm vi của thị trấn, nếu không sẽ có thể bị 'Tử Vong lantràn' cuốn vào thế giới Tử Vong, không thể trở về được nữa.]Thế giới Tử Vong tới rồi!Liễu Bình đẩy cánh cửa giáo đưuòng ra, nhìn về phía bên ngoài.Trên tường thành bên ngoài thị trấn nhỏ, các loại binh khí hạng nặng đã đượcchuẩn bị sẵn sàng.Nhân viên chiến đấu cũng đã sắp xếp trận hinh trên tường thành, cảnh giác quansát vê phía hoang dã tăm tối.Trong trấn...Một đống lửa được đốt lên.ồ ố ấ ắĐội trưởng đoàn đội ngồi trước đống lửa, liên tục nhấn lên màn hình trước mắt.Theo động tác của hắn ta, các mô hình thép đã được sắp xếp trong thị trấn bắtđầu dâng lên, giống như từng tòa phòng ở vậy.Một vài người mặc trường bào đi vào trong phòng, bận rộn làm cái gì đó.Liễu Bình quan sát một lát, cảm thấy mình nhìn cũng không hiểu."

Thật thú vị..."

Hắn nói nhỏ."

Tốt, tổ trọng pháo chuẩn bị bổ sung."

Đội trưởng đoàn đội ra lệnh."

Đã chuẩn bị sẵn sàng."

Trong màn ảnh truyền ra mấy giọng nói."

Tổ Robot cơ động vào vị trí."

"Đã vào vị trí."

"Toàn thể ma pháp sư vào vị trí."

"Đã vào chỗ, bất cứ khi nào cũng có thể tiến công."

"Mở thông đạo tinh linh ra, ta đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Vâng."

Đội trưởng đoàn đội lấy một viên đá tỏa sáng từ trong túi ra, đặt nó trên mặt đất.Khi tảng đá kia vừa được đặt xuống mặt đất, lập tức tản ra vô số dây nhỏ phátsáng, tất cả dây nhỏ nối liền với nhau, tạo thành một hình thoi rất phức tạp cùngsâu rộng.Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Bình, cười nói: "Đây là tuyệt chiêu cuốicùng của chúng ta, chỉ mong chúng ta không cần sử dụng tới nó."

Liễu Bình liếc nhìn vật kia, hỏi: "Có cần ta hỗ trợ không?"

"Tạm thời không cần ngươi ra tay, nếu như có kẻ địch mang tính áp chế xuấthiện thì ngươi lại ra tay cũng không muộn."

Đội trưởng nói.Tính áp chế...Một phương diện, ý chỉ kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ;Một phương diện khác, nó lại chỉ những tồn tại có tính áp chế trên lĩnh vựcpháp tắc...Chức nghiệp giả bình thường thực sự không thể chiến thắng Thẻ bài sư được."

Đúng rồi, các ngươi có chức nghiệp hoặc thủ đoạn nào có thể chữa thươngkhông?

Ta bị thương nhẹ, cần chữa trị."

Liễu Bình nói."

Chức nghiệp chữa trị?

Quá hiếm thấy, thế nhưng chúng ta lại có cái này."

Đội trưởng ném cho Liễu Bình một cái bình sắt.Liễu Bình đón lấy rồi xem xét, trên cái bình này có viết một hàng chữ:"Thuốc xịt tự lành trong thời gian ngắn."

ắ ắ ốHắn mở nắp bình ra, hơi ngửi thử, cau mày nói: "Đây là thuốc kích thích siêugiới hạn."

"Đúng vậy, chỉ cần có thể sống sót, khi trở về tới công ty tự nhiên sẽ được xử lýổn thỏa."

Đội trưởng nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, vẫn cất chiếc bình này đi."

Cám ơn, vậy ta nghỉ ngơi một lát, lúc nào cũng có thể tới đây gọi ta."

Hắn mở cửa giáo đường ra, quay người đi vào bên trong, vượt qua hành lang tớimột căn phòng, ngồi xuống trước "Bàn ăn tiếp tế".Yana nói: "Bàn tiệc thánh này là dùng để lấp đầy bụng cùng khôi phục thể lực,nó đưa tới tác dụng chữa trị cực kỳ bé nhỏ, ngươi không nên trông chờ vàochúng."

"Có thể khôi phục được là tốt rồi, hơn nữa ta rất đói bụng."

Liễu Bình nói.Hắn bưng một bát canh thịt lên, uống mấy hớp hết sạch, lại cầm sữa bò cùnghoa quả, rất nhanh là ăn hết."

Ngươi ăn không?"

Hắn hỏi Yana."

Không ăn."

Yana nói.Liễu Bình đứng dậy, bắt đầu hoạt động cơ thể.Khi trước trên tường thanh, mình đã dùng mấy loại pháp quyết chữa trị cũng hơicó hiệu quả, thành công làm cho cảm giác đau đớn trong kinh mạch biến mất.Thế nhưng pháp thuật chữa trị dù mạnh tới đâu đi nữa, cũng cần đan dược cùnglinh thực phối hợp, mới có thể làm cho người ta nhanh chóng khôi phục.Chỉ dựa vào pháp quyết, hoàn toàn không thể làm được tới mức này-------Chương 168: Đuổi giết cùng tiến vềToàn thân kinh mạch của mình ê ẩm khó chịu, cơ bản là không thể phát huytoàn bộ sức chiến đấu."

Yana, những tên Linh cẩu kia thật sự chờ tới sáng ngày mai mới tới sao?"

"Đúng thế."

"Làm sao mà ngươi biết?"

"Diện tích của Ám Vụ trấn quá lớn, ban đêm rất dễ dàng thu hút sự chú ý củaquái vật thế giới Tử Vong, lại còn đi vào trong thời không bí ẩn nữa, ngươi cảmthấy bọn chúng sẽ tới tìm đường chết sao?"

"Cũng đúng."

Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó, đứng dậy đi khỏi giáo đường, đithẳng tới trung tâm chỉ huy lâm thời."

Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắn hỏi."

Nhìn màn hình."

Đội trưởng trả lời.Liễu Bình nhìn về phía màn hình, trên màn hình là một đám chó săn đang bốclên ánh huỳnh quang, đang đuổi theo hai người mặc đạo bào cùng một ngườimặc áo giáp.Người tu hành!Liễu Bình cảm thấy khá khó hiểu.Không phải tất cả người tu hành đều bị nhốt trong thời không bí ẩn sao?Tại sao lại có thể thoát ra ngoài, còn bị đuổi giết nữa?"

Có thể phóng đại hình ảnh lên không?

Ta muốn thấy được hình dạng của haingười kia."

Liễu Bình nói."

Khoảng cách quá xa, không dám tới gần, nơi đây đã là khoảng cách gần nhấtrồi."

Đội trưởng trả lời."

Tình huống không chỉ là như vậy, nhìn những nơi này xem."

Họa sĩ ở bên cạnhcũng nói.Hắn nhấn trên màn hình vài lần, lập tức hiện ra bảy tám cảnh tượng khác nhau.Trên những cảnh tượng đó, đều có một đám người cưỡi xe gắn máy, hoặc lái xehơi, lái robot, vội vàng đuổi theo hai người tu hành."

Là dân du cư trên hoang dã, lá gan của bọn chúng thật lớn... không đúng, đâylà đội ngũ của Linh cẩu!"

Vẻ mặt Đội trưởng biến đổi, liên tục nhấn vào màn hình, cũng nói ra: "LiễuBình, ta cho rằng chúng ta nên cố thủ tại chỗ không ra, mặc kệ bọn chúng làmcái gì đi nữa, đều không liên quan gì tới Ám Vụ trấn chúng ta, ngươi thấy thếnào?"

Phía sau không ai trả lời.Đội trưởng quay đầu nhìn lại, đã thấy Liễu Bình đã chạy về phía giáo đường.Ầm!Cửa giáo đường đóng mạnh lại.Liễu Bình đi thẳng tới căn phòng tận cùng giáo đường, tiện tay rút Tuyết Ảnhđao ra, vẽ trên mặt đất.Động tác của hắn nhanh nhẹn mà dứt khoát, khi xuất đao cũng không cần suynghĩ nhiều, nhanh chóng phác họa ra từng linh vân.Chỉ trong một giây ngắn ngủi.Trên mặt đất đã xuất hiện linh văn rất phức tạp, bọn chúng xâu chuỗi lại vớinhau tạo thành trận pháp, phát ra một thanh âm cộng minh rất nhỏ.Liễu Bình tiện tay lấy mấy viên linh thạch ra ngoài, khảm nạm bọn chúng tạicác ngõ ngách trên trận pháp phù văn.Tất cả phù văn lóe lên một lần, thả ra một luồng sáng nhạt mờ mịt."

Mở!"

Liễu Bình khẽ quát một tiếng.Ngay sau đó, luồng sáng mờ mịt nhập vào trong trận pháp, biến mất toàn bộ.Pháp trận, hoàn thành!"

Ngươi vận dụng linh lực như vậy, vết thương trong cơ thể sẽ tăng lên đó."

Yana thở dài nói."

Không sao cả, ta còn kiểm soát được."

Liễu Bình lau đi máu bên khóe miệng, thu đao lại, quay người đẩy cửa ra ngoài....Trong hoang dã.Liễu Bình ngồi xổm trên một đống đá vụn, trên mặt toát lên vẻ suy tư."

Này, hiện tại ngươi không nên chiến đấu với người khác, chạy tới vẫn quánguy hiểm."

Yana nói."

Những người tu hành kia là người cùng một thế giới với ta, vậy mà cũng có thểxuất hiện trong hoang dã tử vong, ta phải biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì."

LiễuBình nói."

Thế nhưng với tình trạng hiện tại của ngươi, chỉ sợ..."

"Ta sẽ không làm ra việc ngu xuẩn, nhìn xem rồi nói sau đi."

"Nhìn cái gì?

Đám Linh cẩu kia cực kỳ cảnh giác, chỉ cần ngươi không chú ýthôi cũng có thể bị phát hiện."

Yana nói."

Dựa vào cảnh tượng vừa rồi, có mấy cái lâu la không đáng chú ý, chẳng mấychốc sẽ đi qua nơi này."

Liễu Bình nói, vỗ túi trữ vật, lấy một nắm linh thạch ra.ắ ẩ ố ấ ấHắn cẩn thận đặt linh thạch trong nơi sâu đống đá vụn này, sau đó lấy một tấmthẻ bài từ hư không ra.Thẻ bài kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại."

Yana, ngươi nói xem, trong một nắm linh thạch thì nên tồn tại cái gì nữa?"

"Trong một nắm linh thạch?

Chắc hẳn không có thêm cái gì nữa đi."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình đứng trên nắm linh thạch kia, ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Sau một tiếng vang nhỏ, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ:[Ngươi sử dụng tấm thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.][Hiệu quả của thẻ bài: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ bài này, ngươi sẽ biến thànhmột vật nên có trong hoàn cảnh hiện tại, lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh đó,tới khi nào ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi (mỗi giờ một lần).][Ngươi biến thành một viên linh thạch, ngay lập tức xuất hiện trong một nắmlinh thạch, tới tận khi ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi.]Trong nháy mắt, Liễu Bình biến mất tại chỗ.Trong đống đá vụn, trong một nắm linh thạch kia, bỗng nhiên có thêm một viênlinh thạch nữa.Nó giống như đúc những viên linh thạch khác, không có gì khác nhau.Thời gian dần dần trôi qua.Từ nơi xa truyền tới tiếng động cơ xe máy, thanh âm càng lúc càng lớn, nhanhchóng tới gần đống đá vụn này."

Chờ đã."

Một giọng nói vang lên."

Làm gì?

Hiện tại không thể ngừng, nếu như làm mất dấu mục tiêu thì xongđời."

"Ta biết, chỉ là..."

Một cánh tay vươn tới, đẩy đống đá vụn ra, làm cho nắm linh thạch được giấutrong đó bị lộ ra ngoài.Từng giọng nói ồn ào vang lên:"Linh thạch!"

"Phát tài, ha ha!"

"Vẫn là chú em tinh mắt, ta không thấy được chúng nó."

Giọng nói khi trước mang theo ý cười, nói: "Rất xa đã thấy nơi này bốc lên linhquang yếu ớt, sờ thử một cái đã có ngay thứ này rồi."

ấ ẩLinh thạch bị người kia cất vào trong túi áo vải bên người, cẩn thận kéo lênkhóa kéo."

Chúng ta đi mau, nếu như mất dấu mục tiêu, các đại nhân sẽ trách phạt chúngta."

"Đi!"

Tiếng xe gắn máy lại vang lên lần nữa.Bọn chúng lại bắt đầu xuất phát!...Thời gian có vẻ như không hề dài.Tốc độ của xe gắn máy dần chậm lại.Xung quanh có rất nhiều xe gắn máy, ô tô cùng máy bay hạ cánh.Xem ra, tất cả mọi người đều tụ tập tại nơi đây.Khi một giọng nói vang lên, các loại tiếng động cơ dần dần biến mất."

Hai người anh em của thế giới Tu Hành, hoan nghênh các người đi vào hoangdã, thế nhưng có lẽ các người không hiểu quy tắc của nơi này rồi."

Đợi trong giây lát.Có một giọng nói khác trả lời: "Xin hỏi vị đạo hữu này, trên hoang dã có quytắc nào?"

Xung quanh truyền tới tiếng cười nhạo.Giọng nói khi trước nói: "Đạo hữu?

Không, ngươi không cần gọi ta như vậy,quy tắc duy nhất trên hoang dã, chính là trở thành nô lệ của chúng ta, hoặc là bịchúng ta ăn hết, hiện tại xin hãy lựa chọn đi."

"Các ngươi ăn người?"

-------Chương 169: "Làm sao mà ngươi ra được?"

"Ha ha, đúng vậy, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng đây là côngviệc cần thiết do chức nghiệp mang tới, ngay từ đầu rất khó thích ứng, thếnhưng nếu sinh tồn một đoạn thời gian, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái cùng vuivẻ."

"Tà ma ngoại đạo!"

"Ngừng, ta khuyên ngươi nên bình tĩnh lại, các ngươi chỉ có hai người, cơ bảnkhông thể chiến thắng chúng ta, cho nên bây giờ hãy lựa chọn đi, trở thành nô lệcòn có thể còn sống, ngươi thấy thế nào?"

"Người tu hành chúng ta, tuyệt đối không..."

Giọng nói bỗng im bặt đi.Hai người tu hành không nói gì nữa cả, giống như cảm ứng được điều gì đó, trởnên hơi do dự.Tiếng trò chuyện tới nơi này, rồi trở nên yên tĩnh ngắn ngủi.Giống như yên tĩnh trước mưa to giớ lớn, lại giống yên tĩnh quỷ dị trước sóngthần, tóm lại, trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, không chỉ có đám Linh cẩu chuẩn bịra tay...Trong túi vải của một tên lâu la nào đó, trong đám linh thạch có một viên linhthạch cũng tản ra linh lực nhàn nhạt.Ngay sau đó...Viên linh thạch này lại thu về linh lực, trở nên không thu hút chút nào.Tiếng động cơ xe máy từ phương xa truyền tới.Thanh âm này di chuyển rất nhanh, hầu như chỉ mấy giây, lập tức có một chiếcxe máy lái vào giữa tràng.m thanh động cơ biến mất.Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp hùng hồn vang lên:"Đám Linh cẩu... các ngươi định làm gì?"

Giọng nói trước đó vang lên: "Hừ, ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết thân phận của ta... ta đã nhìn ra, hai vị người tu hành nàyđã bị các ngươi bao vây, chắc hẳn các ngươi dự định ăn sạch bọn họ... chẳng lẽkhông đúng sao?"

Tiếng khóc thút thít vang lên.Xung quanh yên tĩnh lại.Tiếng khóc thút thít càng ngày càng to, thậm chí còn có âm thanh hút nước mũinữa.ế ồ ếTiếng ồn ào liên tiếp vang lên."

Người này đã tự đâm đầu vào chỗ chết, tại sao còn phải sợ tới mức này chứ?"

"Hắn ta có bị bệnh không?"

"Đúng vậy, chắc hẳn là thằng điên."

"Nhìn xem, hắn ta khóc càng ngày càng to."

"Rõ ràng là một kẻ vạm vỡ như vậy..."

Bỗng nhiên, tất cả tiếng nói chuyện đều biến mất.Giọng nói khi trước lại vang lên, trong giọng nói có thêm sự nghiêm túc:"Người... anh em này, tại sao ngươi lại khóc vậy?"

Một lúc lâu sau...Giọng nam hùng hồn kia nói với vẻ nghẹn ngào: "Vừa nghĩ tới kết cục của bọnhọ, ta đã cảm thấy đau lòng."

Giọng nói khi trước bỗng quát lớn: "Đều lùi về phía sau!

Hắn ta là ác ôn."

Trong khoảnh khắc đó...Đám Linh cẩu bắt đầu lùi về phía sau.Người đàn ông vạm vỡ kia vươn tay ra, rút một thẻ bài từ trong hư không.Mà sau lưng hắn ta, hai người tu hành cùng quát lên: "Người anh em này khôngnên ra tay, có người tới đón chúng ta rồi."

Ngay sau đó...Liễu Bình xuất hiện ở chính giữa ba người, Tuyết Ảnh đao trong tay vung lên.Vô số linh quang từ trên thân đao *****, tạo thành một linh trận phù văn phứctạp trên hư không.Trận pháp truyền tống, hoàn thành!"

Đi!"

Liễu Bình quát khẽ.Bóng người cả bốn người chợt lóe lên liền biến mất, ngay cả linh trận phù văncũng biến mất không thấy gì nữa....Trong Ám Vụ trấn.Tại một căn phòng trong giáo đường.Trận pháp truyền tống trên mặt đất bỗng phát sáng lên.Ngay sau đó, bốn bóng người xuất hiện bên trong trận pháp.Liễu Bình bước ra ngoài trận pháp *****ên, quay người cười nói: "Không nghĩtới sẽ là ngươi."

"Ta cũng không nghĩ tới, sẽ gặp được ngươi trong hoàn cảnh này."

Một cô gáigỡ đấu lạp ra, nói.Triệu Thiền Y.Nói cách khác, nàng chính là Yêu vương đời trước.Người tu hành bên cạnh thì ngơ ngơ ngác ngác, cũng không nói chuyện, lại bịTriệu Thiền Y đưa tay vỗ nhẹ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trong trận pháp truyền tống, một bóng người vạm vỡ lập tức kêu lên với vẻ sợhãi:"Hả, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, hắn ta là Luyện thi của ta."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình cũng ôm quyền nói: "Người anh em này, cám ơn ngươi đã tới giảicứu người của thế giới Tu Hành chúng ta."

"Cũng không có gì, ta còn tưởng rằng cần đánh với đám Linh cẩu một trận, hiệntại lại bị dịch chuyển rời khỏi, chuyện này cũng coi như được xử lý hoàn mỹrồi..."

"Thật sự là quá tốt."

Hắn ta nói, trên mặt nở một nụ cười.Liễu Bình cùng Triệu Thiền Y cùng nhìn về phía hắn ta, hắn ta là một người cólàn da đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc như thép, cao khoảng hai mét, mặcáo da, đôi mắt sáng ngời có thần.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên đỉnh đầu người này.[Cô Lang.][Người có được danh hiệu này, sẽ bị đám ác đồ trong vùng hoang dã cực kỳ bàixích.]Liễu Bình hơi yên tâm, đang định nói chuyện đã thấy người kia đưa một tấm thẻbài màu xám ra, nói: "Bộ bài của ta có tên là 'Hiệp Nghĩa', bộ bài của ngươi tênlà gì?"

Liễu Bình nói: "Hoan Nhạc."

Hai người nhìn lẫn nhau, cùng gật đầu.Tên thật của bộ bài có tính duy nhất, nó tới từ nguyện vọng chân thật nhất tronglòng Thẻ bài sư.Chỉ khi Thẻ bài sư chân thành đặt tên cho bộ bài, cái tên này mới có thể tránhkhỏi những cái tên khác, hoặc là thay thế tên thật của bộ bài khác.Dù là "Hiệp Nghĩa" hay "Hoan Nhạc" đều không cần lo lắng đối phương làhạng người hung ác."

Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"

Liễu Bình ôm quyền hỏi."

Bọn chúng đều gọi ta là ác ôn, bởi vì thủ đoạn khi giao đấu với bọn chúng củata có hơi tàn bạo, tên thật của ta là Vương Mãnh, ngươi có thể gọi ta là lãoMãnh, hoặc Mãnh ca cũng được."

Người kia nói."

Tên ta là Liễu Bình, còn vị này... ta cũng không biết tên thật của nàng là gì,ngươi có thể gọi nàng là Yêu vương."

"Cứ gọi ta là Triệu Thiền Y là được, đây là tên loài người của ta."

Nàng ta cườinói."

Chào mọi người, gặp nhau tức là có duyên..."

Vương Mãnh quan sát cảnh tượng xung quanh, chợt thấy được bàn ăn tiếp tế ởđó, đôi mắt bỗng sáng lên."

Có thể ăn sao?"

"Có thể."

"Ha ha, mấy ngày rồi ta còn chưa được ăn cái gì."

Hắn ta sải bước tới trước bàn ăn, ngồi xuống rồi bắt đầu ăn như hổ đói.Liễu Bình liếc nhìn hắn ta, thấy hắn ta đang cực kỳ đói bụng, cắm đầu cắm cổăn uống, cho nên tạm thời không tới làm phiền hắn ta."

Làm sao mà ngươi ra được?"

Liễu Bình hỏi Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y quan sát hắn, rồi đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy một bình đan dược ra,nói: "Đừng nói những thứ này...

đây là Dũ Mệnh đan của Yêu tông ta, ngươi ănmột viên đi."

Liễu Bình cũng không khách sáo, đổ một viên đan dược ra ăn hết, lập tứckhoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực.-------Chương 170: Không thể nàoTriệu Thiền Y dùng pháp quyết, quát khẽ: "Vạn Mộc Phùng Xuân, hồi!"

Từng luồng sáng ấm áp màu lục từ trên tay của nàng ta bay ra ngoài, nhập vàotrong cơ thể của Liễu Bình.Một lúc lâu sau...Triệu Thiền Y thu hồi pháp quyết, lộ ra vẻ mệt mỏi, nói: "Trước đó ta vẫn luôntìm kiếm vấn đề của thế giới, kết quả có một ngày, ta phát hiện một tấm thẻ màutrắng trong một bụi cây tại gần khu vực này...

Lúc đầu ta còn định hỏi ngươi vềnó, thế nhưng tấm thẻ kia lại biến mất, ngay sau đó, ta lại phát hiện mình có thểtránh thoát toàn bộ ràng buộc, đi ra khỏi thế giới Tu Hành."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Mấy giây sau, hắn mở mắt ra nói: "Tình hình lúc đó là gì, ngươi nói tỉ mỉ cho tanghe đi."

"Khi ta chạy tới nơi đó, dung nham nuốt hết toàn bộ rừng rậm, ta không thể làmgì khác là dùng thần thông kiểm tra toàn bộ khu vực, phát hiện hai người này."

Triệu Thiền Y nói.Pháp quyết trong tay nàng biến đổi, lại kích hoạt một loại đạo thuật.Trong hư không xuất hiện vô số bức tranh ánh sáng, thể hiện lại cảnh tượngChúa tể Ba Hành trong Ác Mộng đuổi theo Huyết kỵ sĩ La Sinh.Liễu Bình giật mình nói: "Thì ra là thế..."

Khi mình đóng giả làm kiếm tu Lý Trường Tuyết, lừa La Sinh một lần, làm chokế hoạch bắt giữ Lý Trường Tuyết của hắn ta thất bại, còn bị Thần linh thời đạitrước đuổi giết nữa...Cảnh tượng vừa rồi là cảnh tượng La Sinh bị đuổi giết.Như vậy...Yêu vương Triệu Thiền Y tìm được tấm thẻ màu trắng kia, lại là thứ gì?"

Ngươi tái hiện lại hình tượng của tấm thẻ bài màu trắng kia đi, để ta nhìnxem."

Liễu Bình nói.Thủ quyết của Triệu Thiền Y biến đổi.Hình ảnh xuất hiện trong hư không là một tấm thẻ bài màu trắng.Giọng nói của Yana bỗng vang lên:"Là thẻ bài trống."

Liễu Bình lập tức hỏi: "Thẻ bài trống là cái gì?"

Yana nói: "Có rất nhiều loại có thể thu hoạch được thẻ bài, thường thấy nhất cóchế tạo, trao đổi, hấp dẫn, bắt linh,...

Ta là Thị thần có thể giúp ngươi chế tạothẻ bài, ngươi cũng có thể trao đổi thẻ bài với những Thẻ bài sư khác, con thỏấ ẫ ấmà khi trước ngươi gặp được là Thẻ linh, nó bị ngươi hấp dẫn mới tới, mà tấmthẻ bài trống này chính là..."

"Nó dùng để bắt giữ chúng sinh, chế tạo thành thẻ bài loại vật chứa."

Liễu Bình nghe xong, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ."

Ta hiểu rồi!

Tấm thẻ bài trống này là dùng để bắt giữ Lý Trường Tuyết!"

Hắnthất thanh nói.Yana nói: "Đúng là như thế, tấm thẻ bài này chỉ có thể sử dụng khi đối phươngcam tâm tình nguyện, không làm ra bất cứ sự phản kháng nào, về phần tại saonó biến mất thì..."

Liễu Bình cũng phản ứng lại được, lẩm bẩm nói: "Không thể nào..."

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y giật mình, sờ đầu của mình, lại đưa tay sờ về phía sau, lúc nàymới thở phào nhẹ nhõm."

Ta cải trang thành nhân tộc đã không dễ dàng xuất hiện vấn đề mới đúng...ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Nàng ngoẹo đầu hỏi....Trên hoang dã.Rất nhiều ô tô cùng xe gắn máy tạo thành vòng tròn, cạnh ngoài còn có mấyrobot cao năm mét nữa.Mấy người đàn ông có vẻ mặt hung ác đứng tại trung ương vòng tròn, nửa ngàycũng không nói lời nào.Người cầm đầu đội một chiếc mũ chóp cao màu đen, trên cổ có ghim nơ, cởitrần, mặc một chiếc quần màu trắng, đi một đôi giày da đầu to.Bảy tám người xung quanh gã này cũng đều ăn mặc như vậy cả.Bọn họ đứng giữa lại không lên tiếng, đám lâu la xung quanh cũng không dámnói câu nào."

Lão Lục, vừa rồi... hình như là trận pháp dịch chuyển của văn minh tu hành,đúng không?"

Người cầm đầu kia hỏi."

Từ gợn sóng không gian mà xét, đúng là pháp trận của văn minh tu hành... thếnhưng ta chưa bao giờ nghe nói qua có người có thể xây dựng trận pháp dịchchuyển trong thời gian ngắn như vậy, lại còn dẫn theo cả người khác dịchchuyển rời khỏi."

Một người đàn ông sau lưng gã này nói.Người cầm đầu ***** môi, nói nhỏ: "Nói như vậy, người vừa rồi không đơn giản,đúng không?"

"Cấu trúc pháp trận không phải là một chuyện đơn giản, có thể làm được tớitrình độ như người kia, chí ít không phải là dạng đơn giản trong lĩnh vực tuhành lục nghệ."

Người đàn ông phía sau nói.ỗ ồBỗng nhiên, có một người nói: "Ta đã từng gặp qua người vừa rồi."

Mấy người khác cùng quay đầu nhìn về phía hắn ta."

Lão Ngũ, ngươi gặp hắn rồi sao?"

Người cầm đầu kia âm u nói."

Đúng vậy, lão đại, ta đã từng gặp người đó, hắn là một người vừa mới trởthành Thẻ bài sư, Ám Vụ trấn."

Linh cẩu - Ngũ nói."

Không phải ta đã nói rồi sao?

Buổi sáng ngày mai chúng ta mới tấn công Ámvụ trấn."

Người cầm đầu nói."

Đúng, ngươi đã nói vậy, cho nên ta chỉ đứng bên ngoài Ám Vụ trấn, gọi hắn rangoài, khuyên hắn chạy trốn, như vậy chúng ta có thể ăn hắn sớm hơn."

Linhcẩu - Ngũ trả lời.Người cầm đầu kia đỡ trán, nói: "Ngươi làm vậy là hỏng hết chuyện rồi."

"Cũng không phải chuyện xấu mà, lão đại."

"Làm sao mà không xấu?"

Linh cẩu - Ngũ nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh sắc bén, nói: "Bọn chúng đềutới Ám Vụ trấn, không phải chúng ta có thể hoàn thành một công đôi việc haysao?"

Người cầm đầu im lặng, rồi nói: "Lão Ngũ, Ám Vụ trấn là mục tiêu quá lớn,ban đêm rất dễ dính phải quái vật của thế giới Tử Vong, càng có thời không bíẩn có thể hút toàn bộ thị trấn vào trong bất cứ lúc nào.

Chúng ta đi tới sẽ rấtnguy hiểm."

"Vậy thì chờ tới ban ngày?"

Linh cẩu - Ngũ nói."

Đúng, chỉ có thể đi vào ban ngày, cho nên từ giờ trở đi, bọn họ sẽ gia tăng cảnhgiác đối với chúng ta, mà lại có thêm mấy người tu hành hỗ trợ, còn có cả tên ácôn kia, hắn ta cũng ở trong Ám Vụ trấn... hiện tại ngươi đã biết mình ngu xuẩntới mức nào sao?"

Người cầm đầu nói.Linh cẩu - Ngũ ngẩn người ra, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi, quỳ trên mặt đấtnói: "Đại ca, đừng..."

"Giơ tay biểu quyết."

Người cầm đầu nói, cũng dẫn đầu giơ tay lên.Mấy tên Linh cẩu khác cũng liên tục giơ tay lên."

Toàn phiếu đồng ý."

Người cầm đầu tuyên bố.Gã ta vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ nhỏ, Linh cẩu - Ngũ hóa thành một tấmthẻ bài, lượn lờ rơi xuống mặt đất.Người cầm đầu ho nhẹ một tiếng, nói:"Thằng nhãi kéo thấp tiêu chuẩn hành động của chúng ta này, đã sớm đángchết... lấy một chiếc kéo tới, chúng ta chia ra ăn hắn ta... hi vọng mọi người coiđó làm gương, về sau không nên ngu xuẩn giống cái tên này."

"Vâng."

-------Chương 171: Lựa chọn của Miêu yêu...Ở bên khác.Ám Vụ trấn, trong giáo đường.Yana nói: "Hỏi nàng xem, khi ở cùng tấm thẻ bài trống đó, đã diễn ra những sựkiện gì."

"Khi ngươi cầm thẻ bài, đã có tình huống khác thường nào xuất hiện không?"

Liễu Bình hỏi."

À có, có một bộ xiềng xích xuất hiện."

Triệu Thiền Y nói."

Ngươi có ném nó xuống không?

Hay là vứt một bên không để ý tới?"

LiễuBình hỏi."

Bộ xiềng xích đó là một loại kiểu dáng mà ta chưa từng thấy bao giờ, khôngchỉ có màu đen nhánh lại tản ra ánh sáng màu vàng kim, bên trên còn có hoavăn rất đẹp mắt, được chạm trổ rất không tệ, các chi tiết đều được thiết kế rất tỉmỉ, cho nên ta đeo thử một lần, xem có chuyện gì hay ho hay không."

TriệuThiền Y nói.Liễu Bình lấy tay vịn trán."

Hỏi nàng xem còn có chuyện gì nữa không."

Yana nói."

Trừ chuyện đó ra, còn có chuyện nào khác nữa không?"

Liễu Bình hỏi."

Khi ta đeo xiềng xích lên, xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều ánh sángngưng tụ thành đường cong, bọn chúng bao phủ ta vào trong, tạo thành một cáikhung hình, đóng khung ta ở bên trong."

Triệu Thiền Y nói."

Đây là bước thứ hai trong Bắt linh, thế nhưng tới giai đoạn này vẫn có thểtránh thoát."

Yana nói.Liễu Bình lập tức hỏi tiếp: "Ngươi có tránh thoát không?

Hoặc là dùng phápthuật đánh tan khung hình do ánh sáng tạo thành?"

Triệu Thiền Y nói: "Những tia sáng này rất đẹp mắt, ta có thể cảm giác đượcbọn chúng đang thay đổi pháp tắc xung quanh người ta..."

"Cho nên ngươi tránh thoát."

Liễu Bình nói với giọng kết luận."

Cho nên ta muốn tiếp tục nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức đứng im khôngnhúc nhích."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình dùng tay vịn trán, nửa ngày không nói ra lời.Lúc này, Triệu Thiền Y cũng biết là không ổn, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: "Khitrước ngươi luôn chê ta rằng ta luôn tò mò với mọi thứ... thế nhưng lần nàycũng không phải ta tò mò, mà là chuyện này chưa từng diễn ra trong thế giới TuHành, ta cần phải xem xét đó là chuyện gì!"

ỗ ếVương Mãnh đang dùng cơm bỗng dừng lại, nhỏ giọng nói: "Thế này cònkhông phải tò mò sao?"

Triệu Thiền Y dùng đôi mắt đẹp liếc xéo hắn ta."

Sau đó thì sao?

Sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Liễu Bình hỏi."

Có một quyển da cừu cùng một chiếc bút, phía trên quyển da cừu có một vị trítrống để cho ta ký tên."

Triệu Thiền Y nói."

Ngươi ký tên rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Lúc này ta cũng cảm thấy không đúng lắm."

Triệu Thiền Y nói."

Cho nên ngươi không ký đúng không?"

Liễu Bình thở phào một hơi."

Đúng, thế nhưng ta muốn biết đây là chuyện gì, cho nên không ký tên, chỉ ấnlên dấu vân tay."

Triệu Thiền Y nói."..."

Liễu Bình."..."

Vương Mãnh."

Không cứu nổi, tạm biệt."

Yana nói."

Đừng... hãy nghĩ cách cứu nàng ta đi, nàng ta là một con mèo yêu, bản tính làtò mò đối với mọi thứ, đã giúp ta rất nhiều lần rồi, lại có cảnh giới Thần Chiếu,sau đó muốn trở lại thế giới Tu Hành còn phải dựa vào nàng ta nữa."

Liễu Bìnhlập tức khuyên bảo."

La Sinh chết rồi, hiện tại nàng ta là thẻ bài tự do, lại còn xinh đẹp như vậy, cònlà miêu yêu... kết cục tốt nhất là làm một thành viên trong bộ bài của ngươi...ngươi thu hồi nàng ta đi."

Yana thở dài nói.Liễu Bình nhìn về phía Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y lộ ra vẻ tủi thân, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta làm không đúng sao?"

"Ngươi vẫn cảm thấy mình làm đúng à?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu như không phải vậy, làm sao mà ta rời khỏi thế giới Tu Hành, đi ra gặpngươi được?"

Triệu Thiền Y nhìn chằm chằm hắn, nói."

Thế nhưng suýt nữa thì ngươi đã bị đám Linh cẩu kia tóm được rồi, đồ đần!"

Liễu Bình không nhịn được mà mắng to."

Thế nhưng ta là người chữa khỏi vết thương trên người ngươi đó, ngươi mới làđồ đần!"

Triệu Thiền Y kiên quyết cãi lại.Liễu Bình thở dài nói: "Ta không cãi nhau với ngươi, hiện tại đừng nhúc nhích,ta sẽ thu hồi ngươi, miễn cho ngươi bị người khác tóm làm nô lệ."

Con ngươi Triệu Thiền Y đảo một vòng, nói nhỏ: "Nói như vậy, có phải ta sẽthành nô lệ của ngươi rồi không?"

Liễu Bình không thèm để ý tới nàng ta, âm thầm hỏi: "Yana, dạy ta cách làm."

Yana nói: "Hiện tại ngươi hãy tiến vào hình thái Thằng hề, sau đó tiến hành rútthẻ cùng sử dụng nàng ta, nàng ta nghe theo chỉ huy của ngươi đồng nghĩa vớiviệc đồng ý gia nhập bộ bài Hoan Nhạc, có thể đưa vào trong bộ bài của ngươi."

"Được."

Liễu Bình đang định rút thẻ, bỗng nhiên dị biến xuất hiện...Phía sau Triệu Thiền Y bỗng nhiên có một sợi dây nhỏ tản ra ánh sáng nhạt.Sợi dây này kéo mạnh một cái, Triệu Thiền Y lập tức bay về phía hư không.Triệu Thiền Y cũng kịp phản ứng lại, liên tục biến đổi pháp quyết, thế nhưngkhông cách nào thoát khỏi sợi dây đó.Liễu Bình muốn bắt lấy bàn tay của nàng, thế nhưng tay của hắn lại xuyên quangười của nàng ta...Giống như nàng ta đã tiến vào một thời không khác vậy.Vương Mãnh cũng đứng lên ra tay, dùng toàn lực tấn công về phía sợi dây nhỏkia.Thế nhưng công kích của hắn ta cũng thất bại."

Liễu Bình, cứu ta!"

Triệu Thiền Y vội vã hô.Xung quanh người nàng ta, có từng tầng ảo ảnh hiện lên.Đó là một mảnh sa mạc, phía cuối sa mạc có rất nhiều kiến trúc với hình thái rấtkỳ lạ.Thế giới Tu Hành, địa bàn của yêu tộc!Vù...Sợi dây kia dùng sức kéo mạnh, Triệu Thiền Y lập tức nhập vào trong hưkhông, biến mất khỏi căn phòng trong giáo đường.Nàng ta biến mất.Liễu Bình cũng Vương Mãnh đều sững sờ."

Vừa rồi cái đó là gì?"

Vương Mãnh hỏi."..."

Liễu Bình dần dần bình tĩnh lại, cũng không nói cái gì.Khi mình còn ở đại doanh Tây Hoang, Chúa tể Chân Hồng từng dẫn mình điquan sát những sợi dây này.Tất cả mọi người.Tất cả mọi người đều bị loại dây này kiểm soát, điều khiển, nô dịch.Yana nói nhỏ: "Đó là thần lực Thống Khổ, nó kiểm soát toàn bộ thế giới TuHành, bình thường khi hoàn thành bắt linh, sẽ chém đứt sợi dây này... hóa racon mèo này cũng không thoát khỏi sợi dây thần lực, cho nên bị bắt trở về thếgiới Tu Hành."

"Ta biết..."

Liễu Bình nói nhỏ: "Yana, chúng ta có cách nào chém đứt sợi dâythần lực đó hay không?"

"Có, thế nhưng rất phiền phức, ngươi cần tự mình đi tới thế giới Tu Hành mộtchuyến."

ấ ề ẩ ắ ồ ễ"Không có vấn đề, thời không bí ẩn đêm nay cũng sắp tới rồi."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.Đội trưởng đoàn đội đang lao về một con robot chiến đấu cao mấy mét, vừachạy vừa gào thét:"Tất cả mọi người, toàn bộ leo lên tường thành!

Chuẩn bị đón địch!"

-------Chương 172: Ta chỉ cho các ngươi ba phút, ba phút sau, quái vật sẽ tới..."

Đám người hành động rất nhanh.Liễu Bình đẩy cửa sổ ra, bóng hình lóe lên, bay ra ngoài."

Ta cũng hỗ trợ nữa đi!"

Vương Mãnh hét lớn, cũng bay ra ngoài.Hai người rơi xuống tường thành, cùng nhìn về phía bên ngoài.Liễu Bình chỉ liếc nhìn tới đã xoay người lại, quát lớn: "Không nên hành độngthiếu suy nghĩ, không nên thu hút sự chú ý của nó, cũng không nên sử dụng bấtcứ lực lượng kỳ lạ nào cả, nếu không sẽ hấp dẫn sự chú ý của nó!"

Ở cạnh hắn, Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào hoang dã bên ngoài tườngthành, lẩm bẩm nói: "Đó là cái gì?"

Trong hoang dã mênh mông vô bờ.Tại phía chân trời xa xôi, có một bóng hình khổng lồ xuất hiện.Bóng người này liên tục phun ra sương mù u ám, cho nên không thấy rõ rànghình dạng của nó là như nào, chỉ có thể thấy được hình dáng dữ tợn của nótrong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà thôi.Trên người nó thỉnh thoảng toát ra ánh đỏ, hóa thành dung nham chầm chậmlưu động, chảy xuôi xuống mặt đất.Những nơi nó đi qua, vạn vật đều bị hủy diệt.Nó là Thần linh thời đại trước, Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng!...Toàn bộ Ám Vụ trấn trở nên yên tĩnh.Ánh đèn dập tắt, robot tắt nguồn, mọi người duy trì sự im lặng, mọi tiếng vangcũng biến mất.Tất cả mọi người yên lặng quan sát quái vật kia...Thần linh thời đại trước, bước từng bước tại đường chân trời.Mỗi bước của nó có khoảng cách cực lớn, mỗi một bước đều bước qua sông núicùng mặt đất, những nơi đi qua, thế giới hóa thành biển lửa.Động đất, núi rung...Bỗng nhiên, nó đứng im tại chỗ, hít một hơi thật sâu..."

A a a a a a a a!"

Quái vật giận dữ rít gào.Tiếng gầm của nó vang vọng đất trời.ầ ề ế ếNhững đám mây trên bầu trời đêm đều biến thành màu đỏ như lửa, chiếu rõhình dáng khổng lồ của nó đang bị bao phủ trong sương mù.Toàn bộ thế giới trở nên chấn động, run rẩy liên tục.Đây là một loại sức mạnh cỡ nào chứ!Liễu Bình đứng trên tường thành, yên lặng quan sát cảnh tượng này.Mặc dù Triệu Thiền Y dùng đan dược cùng pháp thuật chữa khỏi vết thươngcủa hắn, thế nhưng khi đối mặt với Thần linh thời đại cũ này, mình không muốnchiến đấu với nó một chút nào cả.Hắn quan sát cảnh tượng bốn phía.Mọi người đang đứng nghiêm tại trong bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằmThần linh phía xa, giống như muốn lưu giữ cảnh tượng hiện tại này trong đầumãi mãi vậy.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Nó xảy ra vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cảm thấy nó không giống bình thường lắm... giống như đã mất đi thần trí,chỉ còn lại xác không vậy."

Giọng nói của Yana trở nên nghiêm túc."

Hay là chúng ta tới gần xem sao?"

Liễu Bình hỏi."

Mất đi thần trí cũng chưa chắc là chuyện xấu, những Thần linh của thời đạitrước này, hoàn toàn khác biệt với chúng ta, nếu tới gần rất dễ gặp phải nguyhiểm."

Yana nói."

Không sao, ta có phương pháp tự vệ."

Liễu Bình nói."

Nếu như nó bị kích thích, lại đột ngột khôi phục thần trí, như vậy Ám Vụtrấn..."

Yana nói."

Vậy thì quên đi, nơi này có nhiều người như vậy, sẽ chết người đó."

Liễu Bìnhlập tức thay đổi ý kiến.Thời gian dần dần trôi qua.Cuối cùng...Quái vật kia dần dần đi xa khỏi tầm mắt của mọi người, chuẩn bị biến mất khỏiđường chân trời.Tại thời điểm cuối cùng mà uy ***** này sắp biến mất...Trong hoang dã, một luồng sáng bay ra ngoài.Ầm!Luồng sáng bắn trúng người Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, nổ tung.Ngay lập tức, quái vật đứng im tại chỗ.Nó chậm rãi xoay người lại, mặt nhìn về phía Ám Vụ trấn.Tạch tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch!ế ắ ếTiếng súng máy bắn phá liên tiếp vang lên.Quái vật liên tục bị bắn trúng, im lặng vài giây, bước chân, chậm rãi đi về phíaÁm Vụ trấn."

Là ai!

Lại dám tấn công nó!"

Đội trưởng đoàn đội thất thanh nói.Họa sĩ âm thầm đi tới, gào to: "Đội trưởng, Liễu Bình, tốt nhất các ngươi hãyquan sát màn hình 3D đi."

Mấy người mở màn hình ra, chỉ thấy trên hoang dã có một chiếc xe bán tải đanglao vùn vụt, trên xe bán tải có cài đặt súng máy, một người đàn ông ***** điềukhiển súng máy, liên tục bắn phá quái vật kia.Trong một màn hình khác.Mấy chục chiếc xe máy đang lao vùn vụt tới, mục tiêu của bọn chúng là Ám Vụtrấn."

Đám Linh cẩu!"

Đội trưởng thất thanh nói."

Tại sao bọn chúng dám chủ động tấn công quái vật kia..."

Vương Mãnh nóinhỏ."

Tới rồi!"

Có người hét lớn.Đám người nhìn về phía bên ngoài.Mấy chục chiếc xe máy đang chậm rãi lái tới gần, sau đó dừng lại phía ngoàitường thành.Một người đàn ông đội mũ chóp cao, *****, mặc quần trắng xuống xe, chậmrãi đi tới phía trước tường thành."

Chào buổi tối, các vị, ta nghĩ ta không cần tự giới thiệu bản thân nữa, nhưng vìlễ phép, vẫn nên chào hỏi mọi người một tiếng, ta là Lão đại của đám Linh cẩu."

Sau lưng gã này, có bảy tên đàn ông cũng ăn mặc như gã xếp thành một hàngngang, chậm rãi đi tới."

Nghe nói buổi sáng ngày mai các ngươi mới có thể tới Ám Vụ trấn."

Liễu Bìnhnói."

Tình hình thay đổi rồi, hiện tại chúng ta có một vũ khí bí mật..."

Lão đại Linh cẩu chỉ chỉ về phía xa xa.Quái vật bị súng máy công kích hấp dẫn tới, đang bước từng bước về phía ÁmVụ trấn."

Nhìn thấy được chứ?

Coi như là loại quái vật này, chỉ cần tìm được phươngpháp ứng đối, nó sẽ làm việc cho ta."

Lão đại Linh cẩu nói."

Ngươi muốn làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Hủy diệt thị trấn của các ngươi, giết sạch các ngươi... thế nhưng cũng có mộtcon đường sống, các ngươi có thể lựa chọn làm nô lệ của ta, cứ như vậy, cácngươi có thể giữ được tính mạng, chúng ta cũng có thêm thành viên, về sau cóthể vui vẻ sống với nhau rồi."

Lão đại Linh cẩu mỉm cười nói.ỗGã ta duỗi ngón tay ra:"Ta chỉ cho các ngươi ba phút, ba phút sau, quái vật sẽ tới..."

"Ta khuyên các ngươi hãy quyết định sớm đi, nếu không mỗi một nô lệ chếtmất, đều là thiệt hại của chúng ta."

Trên tường thành, Vương Mãnh nói nhỏ: "Cẩn thận chút, nghề nghiệp Thẻ bàisư của bọn chúng là 'Linh cẩu', tất cả thành viên đều dùng chung một bộ bài, cóthể cùng lúc rút thẻ, trong chiến đấu, mỗi người đều phụ trách một vị trí riêng,phối hợp lẫn nhau, săn giết kẻ địch."

"Thú vị."

Liễu Bình nói, ánh mắt nhìn về phương xa.-------Chương 173: Hiệp kháchThần linh thời đại trước vẫn đang bước từng bước về phía này, còn phân nửaquãng đường nữa là đi tới Ám Vụ trấn.Lúc này, khoảng cách giữa hai bên đã rất gần rồi, khi Liễu Bình nhìn chăm chútưới, trên đỉnh đầu Thần linh thời đại trước xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:[(Đang trong trạng thái cực tốc tiến hóa) Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thựclực: ? ??][Thuyết minh: Kẻ có danh hiệu này, là chủ nhân của chú ngữ ngọn lửa, bản thânsẽ không bị những đòn công kích ma pháp tổn thương, yêu thích nuốt những lựclượng kỳ lạ ẩn chứa trong vạn vật cùng chúng sinh.][Thuyết minh: Tạm thời nó đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào bản năng thân thể đểdi động, thế nhưng khi hoàn thành tiến hóa, nó sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, cùngvới thực lực tăng lên cực lớn.]Một đám ngu xuẩn!Liễu Bình thầm mắng, bỗng nhiên bị tiếng động bên cạnh hấp dẫn.Vương Mãnh...Người đàn ông có danh hiệu Cô Lang này, đang nháy mắt với mình."

Làm sao?"

Liễu Bình hỏi."

Xin lỗi, trước khi chiến đấu, nhờ ngươi kể cho ta một chuyện tương đối thêthảm cho ta nghe, ta cần khóc một lát."

Vương Mãnh nói.Liễu Bình sửng sốt, hỏi: "Nghề nghiệp của ngươi là cái quái gì vậy?"

"Nghề nghiệp của ta là 'Hiệp khách', muốn chuyển hóa thẻ bài khác thành thẻbài chuyên môn cần khóc một trận."

Vương Mãnh nói."

'Hiệp khách' cần khóc?"

Liễu Bình nói với vẻ khó tin."

Không, ngươi hiểu sai rồi, Hiệp khách cần thương xót thế nhân, cho nên nhờngươi kể cho ta một chuyện khá là thảm đi."

Vương Mãnh nói."

Ngươi muốn nghe cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ cần thảm là được rồi."

Vương Mãnh nói."

Chỉ cần quái vật kia thức tỉnh, tất cả chúng ta đều phải chết."

Liễu Bình nói.Vương Mãnh im lặng một giây, lập tức tuôn ra nước mắt."

Tất cả mọi người đều phải chết sao?

Thật đúng là thảm quá đi."

Hắn ta khóc lên.Hắn ta vừa khóc, vừa vươn tay ra, rút một tấm thẻ từ trong hư không ra.Ầm!ấ ắTấm thẻ kia hóa thành một đôi găng tay lộ ngón tay màu nâu đậm, được hắn tađeo lên tay.Vương Mãnh nắm chặt nắm đấm, từng sợi dây nhỏ sắc bén quay xung quanhgăng tay, liên tục xoay tròn không ngừng, khống khí bốn phía liên tục bị xérách, phát ra từng đợt tiếng xé gió."

Ngươi không cần chuẩn bị gì sao?"

Hai mắt Vương Mãnh rơi lệ, nghẹn ngàohỏi.Liễu Bình vẫy tay về phía sau lưng.Đội trưởng đoàn đội lập tức tới nơi đây.Liễu Bình dùng một tay đặt lên vai đội trưởng, một tay đặt lên vai VươngMãnh, nói:"Nghe kỹ, các ngươi hãy mang theo đủ hỏa lực, hấp dẫn quái vật kia, để nó rờikhỏi Ám Vụ trấn."

"Vậy còn ngươi?"

Vương Mãnh hỏi."

Nơi này giao cho ta... nếu như đám Linh cẩu kia chia binh hai đường, VươngMãnh phụ trách bảo vệ bọn họ, thuận tiện ra tay chống lại Linh cẩu."

Liễu Bình nói xong, hai chân giẫm xuống đất, cả người bay xuống tường thành.Hắn đứng phía đối diện đám Linh cẩu, nói:"Ta đoán các ngươi không biết là, quái vật kia có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."

"Chúng ta không quan tâm chuyện này, chúng ta có cơ chế cảnh báo riêng, khitình huống xuất hiện bất thường thì có thể rời đi ngay lập tức."

Lão đại Linh cẩura hiệu về phía sau lưng.Một trong những tên Linh cẩu phía sau, có một người giơ thẻ bài trong tay lên,cho Liễu Bình quan sát.Trên thẻ bài có vẽ một con Linh cẩu đứng trên gò núi.Con Linh cẩu này cách xa đội ngũ đi săn của đồng loại, một mình đứng trên mộttảng đá cao cao, lộ ra vẻ cảnh giác, cẩn thận quan sát tiếng động bốn phía.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Thẻ bài: Người canh gác.][Một khi có sự kiện bên ngoài ảnh hưởng tới cuộc đi săn, tấm thẻ bài này có thểphát hiện *****ên.]Liễu Bình nói: "Xem ra các ngươi đã chuẩn bị từ trước rồi, thế nhưng các ngươicó nghĩ tới hay không, nơi này đều thuộc về Nữ thần Thống Khổ, nếu như bọnhọ không thể đầu hàng theo đúng ý nghĩ của bọn họ, vậy các ngươi làm cái gì?Mặc cho quái vật giết sạch bọn họ sao?"

"Đương nhiên."

Lão đại Linh cẩu nói.Liễu Bình vỗ tay, nói: "Thật đúng là sát phạt quả quyết."

ể ể ễ"Cám ơn đã khích lệ, không thể không nói một câu, khi trước ngươi biểu diễntrận pháp dịch chuyển kia rất là xuất sắc, ta hi vọng ngươi có thể trở thành nô lệcủa cá nhân ta, nếu như ngươi từ chối, ta sẽ ăn sạch cơ thể ngươi trong khi thầntrí của ngươi hoàn toàn tỉnh táo."

Lão đại Linh cẩu nói.Liễu Bình thở dài, nói:"Bình thường mà nói, trong chiến đấu ta sẽ dành cho đối thủ sự tôn trọng tốithiểu, làm cho đối thủ có thể thoải mái ra tay."

Lão đại Linh cẩu cười lên ha hả, cao giọng nói: "Người khác muốn ra tay, chẳnglẽ ngươi còn có thể ngăn cản được sao?"

Liễu Bình nói với giọng chân thành: "Đương nhiên, dù sao trời sinh ta đã khôngtầm thường, tài năng tuyệt đỉnh, siêu quần bạt tụy, giết sạch các ngươi cũng rấtdễ dàng, cho nên vì bảo trì sự khiêm tốn, bình thường ta sẽ không chiến đấu vớikẻ khác, càng chưa nói tới sự sát phạt quả quyết giống như ngươi vậy..."

"Thế nhưng, hôm nay là ngoại lệ."

Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, làm động tác rút bài, giữa hai ngón tay có thêmmột tấm thẻ bài...Đó là một tấm thẻ bài có màu sắc sặc sỡ, phía trên là một thằng hề vui nhộn....Ở phía bên kia Ám Vụ trấn, cổng thành mở tung ra.Đội xe nối đuôi nhau chạy ra, lao về phía con đường Thần linh thời đại cũ đitới.Vương Mãnh đứng trên mui xe, nhìn chằm chằm về phía Liễu Bình cùng đámLinh cẩu, phòng ngừa bất cứ trận tập kích nào có thể xảy ra.Lão đại Linh cẩu liếc qua, mỉm cười nói: "Chia binh hai đường?

Xem ra chúngta cần ăn ngươi với tốc độ nhanh nhất, sau đó lại đưa bọn chúng lên đường."

Liễu Bình không nói lời nào, chỉ ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Thẻ bài hóa thành sương mù trắng, bao phủ toàn bộ bọn chúng vào trong."

Muốn chết."

Lão đại Linh cẩu trầm thấp nói.Sau lưng gã ta, một thành viên Linh cẩu rút một tấm thẻ bài ra, đưa tới bênmiệng gã.Lão đại Linh cẩu ăn tấm thẻ kia, bộ lông dày bỗng mọc ra, bắp thịt cơ thể cũngnở ra, cả người nằm trên mặt đất phát ra những tiếng hú đau đớn.Gã ta nhanh chóng biến thành một con quái vật cao hơn hai mét, dài hơn nămmét, nhìn tới thì giống như một con Linh cẩu chân chính, thế nhưng hung tànhơn Linh cẩu nhiều.Nó nằm sấp trên mặt đất gào thét, rồi bổ nhào về phía sương mù...ế ểCũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quái vật trượt chân, toàn bộ cơ thể té lăntrên mặt đất."

A a a a, ha ha ha ha ha."

Từ trong sương mù truyền ra tiếng cười thỏa mãn.Một bóng người đi ra từ trong sương mù trắng.Thằng hề!"

Quá nóng lòng chứ, ta còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn ăn ta sao?"

-------Chương 174: Đốt tiềnThằng hề châm lửa điếu xì gà trong tay, hít một hơi thật sâu, phun ra một vòngkhói.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi kích hoạt kỹ năng hệ thần bí 'Sơ Diễn Giả'.][Ngươi chỉ định kẻ địch là người mới học biểu diễn, lựa chọn làm ra động tácthất bại.][Khi kích hoạt kx năng này, cần tiêu hao lượng lớn tiền tệ.][Tiền và nghệ thuật không liên quan tới nhau, thế nhưng nghệ thuật của chúngta cần đốt tiền.][Danh Sách đã tiếp nhận hiệp nghị tư nhân của Ngân hàng Ngục Diễm, đã liênkết với tài khoản ngân hàng của ngươi.][Lần tiêu phí này đã thanh toán thành công.][Lần biểu diễn *****ên tiêu tốn: Hai mươi ngàn linh thạch.]Hai mươi ngàn linh thạch!Quái vật chỉ bổ nhào một cái, đã tiêu mất hai mươi ngàn linh thạch!Khóe mắt Thằng hề nhảy lên, trên người tản ra sát khí trước nay chưa từng có."

Mỗi một giây các ngươi sống sót, đều sẽ tiêu tốn tiền tài của ta, thế nhưng là..."

"Điều này làm ta rất hưởng thụ."

Hắn ngậm xì gà, thuận tay rút ra một tấm thẻ bài.Thẻ bài - Thuật đao!Khác với lần trước chính là, lần này Thẻ linh "Đại đao dài bốn mươi mét" cũngkhông tới đây, cho nên khi tấm thẻ bài này được chuyển hóa thành đạo cụchuyên môn, đã biến thành một tấm thẻ bài rất mỏng rơi xuống trong tay Thằnghề.Thằng hề duỗi hai ngón tay kẹp lấy thẻ bài, đưa tới trước quan sát.Đồ án trên thẻ bài liên tục thay đổi, một lúc là "7 bích", một lúc lại biến thành"9 rô", khi chăm chú nhìn tới, nó lại biến thành "10 tép".Biến đổi liên tục giống như là Thuật đao vậy.Thằng hề giữ thẻ bài trên hai ngón tay, bước từng bước về phía quái vật kia."

Ngươi nên đi chết rồi, kiếp sau nên ăn chay nhiều hơn."

Hắn nói nhỏQuái vật giống sư tử lại giống linh cẩu lộ ra vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằmThằng hề, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.ẩ ếPhía sau quái vật này, một Linh cẩu nhanh chóng rút một thẻ bài ra, lớn tiếngnói: "Đồ phòng ngự!"

Hắn ta ném thẻ bài ra ngoài.Trên người quái vật có thêm một bộ giáp da cực dày.Lại có một Linh cẩu khác rút thẻ ra, lớn tiếng nói: "Móng vuốt sắc bén!"

Bốn bộ móng vuốt của quái vật lập tức được thêm một bộ móng thép, tạo ratừng vết rách trên mặt đất đầy nham thạch này."

Ngươi sẽ bị ta phân thây."

Quái vật gầm lên, bóng người bỗng lóe lên, biến mất tại chỗ.Nó hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía Thằng hề.Thằng hề vui đùa tiến tới, bóng người hơi vặn vẹo, trong nháy mắt hóa thànhtàn ảnh lướt qua người đối phương.Quái vật rơi xuống mặt đất, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Thằng hề.Trên tấm thẻ bài của Thằng hề có thêm từng dòng máu đỏ tươi đang nhỏ xuốngdưới."

Chậc, giáp da quá dày, không thể cắt đứt đầu của ngươi được."

Thằng hề nói với vẻ ủ rũ.Quái vật nhìn về phía thẻ bài trong tay hắn, lúc này mới phát hiện trên cổ mìnhcó một vết rách nhỏ.Cho tới lúc này, nó mới cảm nhận được sự đau đớn.Tốc độ đòn tấn công vừa rồi đã vượt quá phản ứng của cơ thể, chẳng trách mìnhkhông phát giác ra được."

Kỹ xảo chiến đấu kinh người... lão Tam, khai hóa nguyên tố giúp ta!"

Quái vật quát lên.Một Linh cẩu bỗng rút thẻ bài từ trong hư không.Trên tay hắn ta xuất hiện một thẻ bài, trên thẻ bài là một vùng sương mù màuxanh lục."

Nguyên tố độc, Lão đại, ta sẽ khai hóa nguyên tố độc giúp ngươi!"

Linh cẩu lalớn."

Rất tốt."

Quanh người quái vật dâng lên một luồng sương mù màu xanh lục,trên móng vuốt cũng xuất hiện màu xanh bóng.Ánh mắt Thằng hề nhìn về phía quái vật với vẻ thâm trầm, mỉm cười nói: "Cứđánh tới như vậy, không có chút thú vị nào cả."

Hắn nhìn về phương xa.Thần linh thời đại trước càng ngày càng gần nơi này.ầ ầ ấ ỗ ồ ế ấTrên đỉnh đầu Thần linh kia, tất cả chữ nhỏ bỗng lóe lên rồi biến mất, ngay sauđó, lại có từng hàng chữ nhỏ mới xuất hiện:[Dị Hành giả trong Ác Mộng, thực lực: ? ??][Thuyết minh: Người có danh hiệu này, là chúa tể của chú ngữ nguyên tố Hỏacùng Phong, bản thân sẽ không bị ma pháp, vật lý, nguyền rủa gây thương tổn,yêu thích nuốt lấy lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong vạn vật cùng chúng sinh.][Mười phút sau, nó sẽ hoàn thành quá trình tiến hóa!]Ánh mắt Thằng hề biến đổi.Mười phút!Ngay sau đó, hắn biến mất tại chỗ.Sau lưng đám Linh cẩu, một tấm thẻ bài yên lặng đưa ra ngoài.Quái vật biến sắc, quát: "Rút thẻ, rút thẻ ra!

Nhanh!"

Tên Linh cẩu phụ trách phòng ngự vươn tay ra, đang định rút thẻ, lại phát hiệnnăm ngón tay của mình bị vặn lại thành một chỗ, không thể rút thẻ bài ra được.Tay bị chuột rút rồi!Một giọng nói vang lên bên tai: "Ngươi đốt tiền của ta, còn ta, muốn mạng củangươi, điều này cũng rất hợp lý chứ."

Thẻ bài hóa thành một luồng sáng sắc bén, lướt qua cổ của tên Linh cẩu kia.Sương máu tản đi.Một cái đầu người bay lên.Những người khác thì liên tục rút thẻ, thế nhưng khi Thằng hề giết xong mộtngười, lại nhảy qua bọn họ, nhảy tới trên một chiếc xe máy.Brùm...Tiếng rú ga của xe máy vang lên.Thằng hề vặn tay ga, xe máy bay ra ngoài như tên rời cung vậy."

Giết!"

Đám Linh cẩu vội vàng muốn ra tay, lại thấy mặc dù Thằng hề đang điều khiểnxe máy, lại ném thẻ bài ra mà không thèm quay đầu lại.Tấm thẻ bài Thuật đao kia biến hóa thành các loại đồ án khác nhau, cuối cùngdừng lại tại một quốc vương tay cầm trường kiếm, đang cắm vào một tảngnham thạch, đứng phía trên đó.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[K bích.][Ngươi sử dụng phù lục thuật trong Thuật đao, thả ra lá phù: 'Triệu hồi Thầnthú'.]ằ ề ể ổ[Thuật đao đã được Thằng hề chuyển đổi, bởi vậy, hiệu quả của lá phù cũng sẽbị thay đổi.][Thẻ bài có hình thức triệu hồi là ngẫu nhiên, sẽ triệu hồi ba vị tồn tại tới đâychiến đấu giúp ngươi.][Không thể dự đoán mới là phương thức chiến đấu yêu thích của Thằng hề.]Ầm!Ầm!Ầm!Ba tiếng vang lớn bỗng xuất hiện.Có một người máy khiêng một khẩu súng máy hạng nặng, một con thỏ cùngmột ma pháp sư cầm pháp trượng trên tay xuất hiện trước mắt mọi người."

Thật quá phiền phức đi, ta ghét nhất loại triệu hồi của hệ thần bí này, đáng tiếckhi trước vì muốn có được lực lượng pháp tắc thần bí, ta cũng chỉ đành ký kếtkhế ước thần bí."

Ma pháp sư lắc đầu nói một câu, giơ pháp trượng trong tay lên, niệm một chúngữ."

Ma pháp đều là rác rưởi, xem ta ra tay giết sạch bọn chúng đây."

Người máynói.Tạch tạch tạch tạch tạch tạch!Người máy liên tục bắn phá về phía đám Linh cẩu!-------Chương 175: "Lát nữa gặp lại."

Ma pháp sư cũng không cam lòng rơi ở phía sau, dùng ma trượng chỉ về phíaquái vật do Lão đại Linh cẩu biến thành."

Hóa đá!"

Hắn ta quát.Một tia sáng từ trên ma trượng ***** ngoài, bắn về phía quái vật.Quái vật lộn một vòng trên mặt đất, lập tức né được tia sáng này, đứng dậy laovề phía ma pháp sư.Trên tay ma pháp sư bỗng có thêm một tấm chắn với từng tia sấm sét nhấpnháy.Con thỏ kia thì đứng im tại chỗ quan sát một lát, không khỏi ngáp một cái.Nó quay đầu nhìn về nơi xa.Thằng hề đang lái xe máy, lao vùn vụt trên vùng hoang dã như một con báo sănđang săn mồi vậy.Có vẻ như hắn không hài lòng với tốc độ của xe máy, Thằng hề lóe người lên,nhảy tới không trung, bay về phía trước như một luồng sáng.Phía trước Thằng hề, chính là Thần linh khổng lồ được bao phủ trong làn sươngmù âm u kia!Dưới chân Thần linh, một chiếc xe tải đang bắn phá liên tục.Trên một con đường khác, cả một đội xe đang nhanh chóng tiếp cận phía saulưng Thần linh.Con thỏ nhìn thấy Thằng hề đang bay, lại nhìn về phía Thần linh, con mắt dầndần sáng lên.Là hắn sao?Hắn muốn xử lý Thần linh rồi?Lúc này mới thú vị chứ!Con thỏ hoan hô, huýt sáo một cách vui sướng, bỗng nhiên hóa thành một luồngsáng băng sương, xông về bầu trời, đuổi theo Liễu Bình...Gió lạnh gào thét bên tai mà qua.Thằng hề bay trên bầu trời một lát, đã tiếp cận Thần linh thời đại trước.Hắn cúi đầu xuống nhìn về mặt đất.Chiếc xe tải kia vẫn đang lao vùn vụt trên hoang dã, súng máy trê xe tải vẫnđang ***** tia lửa, toàn lực hấp dẫn Thần linh thời đại trước di chuyển về phíaÁm Vụ trấn.ằ ề ằ ằ ếThằng hề nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải, nói nhỏ: "Hóa ra nơi này cũng cómột con Linh cẩu."

Chiếc xe tải kia bỗng mất tay lái, đâm vào nham thạch ven đường, liên tục lật đilật lại mấy vòng, nổ thành khói đen cuồn cuộn.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:[Ngươi kích hoạt kỹ năng thần bí: 'Sơ Diễn Giả'.][Ngươi chỉ định người điều khiển xe tải sẽ làm ra động tác né tránh thất bại.][Diễn xuất thành công!][Ngân hàng đã thanh toán thành công!]Thằng hề huýt sáo, tiện tay rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.Thẻ bài: Hoa tươi lên sân khấu.Hình vẽ trên tấm thẻ bài này nhanh chóng biến đổi, biến thành vô số quả bomvới các hình thái khác nhau, bọn chúng được chồng chất trên một sân bóng đá,trên mỗi quả bom đều có cắm một bông hoa tươi.[Ngươi đã hoàn thành 'mua vui'.][Thẻ bài: Hoa tươi lên sân khấu đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môndành cho Thằng hề: Nghệ thuật của sự tĩnh lặng.][Ngươi có được các loại bom, uy lực nổ tung của chúng còn mạnh hơn so vớibom bình thường, thế nhưng lại không tạo tiếng động, thậm chí còn không tạora bất cứ âm lượng nào, thật đúng là một nét chấm phá trong giới bom đạn.][Đây là một tấm thẻ bài tới từ Thần linh, nó không thẹn với thân phận của nó.]Thằng hề bật cười, bỗng biến mất khỏi không trung.Lại nhìn về phía mặt đất, tên Linh cẩu kia bò ra khỏi xe tải, cầm bộ đàm nói:"Lão đại, bọn chúng tới ngăn cản ta."

Từ trong bộ đàm truyền ra giọng nói của Lão đại Linh cẩu: "Chạy, sử dụng tấmthẻ trở về kia đi, nhanh chóng tập trung với bọn ta!"

"Rõ!"

Linh cẩu vừa cất bộ đàm đi, bỗng nhiên phía sau truyền tới cảm giác đau đớn,ngay sau đó là trời đất quay cuồng...Thằng hề đá hắn ta ngã xuống đất, ngồi xổm trên người hắn ta, ấn đầu hắn taxuống đất, nói: "Còn có di ngôn gì sao?"

Tên Linh cẩu kia cười như điên, nói: "Ngươi muốn giết ta sao?

Không thể nào!"

Trong tay hắn ta cũng cầm một tấm thẻ bài, cao giọng hét: "Quần thể trở về!"

Ầm!Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, bao phủ hắn vào bên trong rồi bay lên bầutrời, chuẩn bị chạy thoát khỏi nơi đây...ỗ ắ ấ ểBỗng nhiên có một con rắn màu đen xuất hiện trong hư không, thân thể tăng vọtlên tới mấy chục mét, lập tức nhào tới, quấn chặt lấy cả tên Linh cẩu lẫn ánhsáng đang bao phủ hắn ta.Linh cẩu liều mạng giãy dụa, thế nhưng lại không thể tránh thoát con rắn này.Một lát sau, ánh sáng trên người hắn ta dần dần tối đi, cuối cùng hoàn toàn biếnmất.Giọng nói của Yana vang lên:"Mặc dù Linh cẩu là chức nghiệp tập thể, thế nhưng cũng được coi là Thẻ bàisư, ta cần tra tấn linh hồn của hắn ta để khôi phục thực lực."

"Không có vấn đề."

Thằng hề vỗ tay nói.Con rắn đen kia nhanh chóng thu người lại.Linh cẩu bị kéo vào bên trong hư không, hoàn toàn biến mất không thấy đâunữa.Mấy giây sau, một tấm thẻ bài bị đẩy ra khỏi hư không, lơ lửng rồi rơi vào trongtay Thằng hề.Trên thẻ bài có vẽ một con Linh cẩu."

Linh cẩu - Nhị."

"Đây là một tấm thẻ chức nghiệp trong cơ thể Linh cẩu, nó có nhiệm vụ thu húthỏa lực cùng bắn lén từ xa.]Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:"Linh hồn của hắn ta thuộc về ta, thẻ bài thuộc về ngươi."

Thằng hề bật cười: "Ta thích loại thu hoạch này."

Hắn thu thẻ bài lại, nhảy lên cao rồi lại bay về phương hướng khác.Mấy giây ngắn ngủi sau...Thằng hề bay thấp gần bên đội xe của tiểu đội chiến thuật của Ám Vụ trấn, nóinhanh: "Các ngươi có năm phút để làm cho nó quay đầu, năm phút sau lập tứcrút lui."

"Vương Mãnh, ngươi phụ trách bảo vệ nơi này, nếu như có Linh cẩu tới nơi đây,ngươi cần chiến đấu."

"Tốt, các anh em, đi theo ta."

Đội trưởng đoàn đội phất tay, chỉ huy đội xe laovề phía Thần linh thời đại trước.Vương Mãnh nhảy xuống xe, tới cạnh Thằng hề, nói: "Tình huống như nàovậy?"

"Ta triệu hồi ra ba vị tồn tại, bọn họ sẽ chiến đấu giúp chúng ta một lát, đủ nămphút sẽ tự quyết định là nên đi hay ở lại, mà ta không ở nơi đó, cho nên bọn họchắc hẳn cũng sẽ không nói nhiều, thời gian vừa tới sẽ tự động rời đi."

Thằng hềnói."

Nói cách khác, năm phút sau đám Linh cẩu sẽ chạy tới sao?"

Vương Mãnh nói.ằ ề"Đúng vậy, ta đi ngăn cản bọn chúng, ngươi sẽ là lớp bảo vệ thứ hai."

Thằng hềnói."

Như vậy, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rút bài... xin hãy kể cho ta mộtcâu chuyện bi thảm nữa đi."

Vương Mãnh nói."

Thế nhưng hiện tại ta là Thằng hề, Thằng hề cần làm người khác vui vẻ mới cóthể rút bài, ta kể cho ngươi một câu chuyện cười đi."

Thằng hề nói."

Hiện tại ta là Hiệp khách... vẫn nên kể chuyện bi thảm trước đi, sau đó tớichuyện cười sau, tiếp đó lại kể một chuyện bi thảm, lại tới kể chuyện cười, cứnhư vậy, chúng ta đều có thể rút bài."

Vương Mãnh nói.Hai người yên tĩnh lại."

Như vậy quá phiền phức."

Thằng hề nói với giọng suy tư.Vương Mãnh lẩm bẩm: "Đúng vậy, vì chiến đấu, chúng ta thực sự... quá khókhăn..."

Hắn ta yên lặng ***** mắt.Tốt!Hắn ta có thể rút bài rồi!Thằng hề thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lát nữa gặp lại."

-------Chương 176: Ngoài ý muốn hay không?"

Chờ đã..."

Vương Mãnh chỉ về phía nước mắt trên mặt mình, nói: "Ngươi đãthành công giúp ta chuyển hóa thẻ bài một lần, điều này có tính là đã mua vuithành công hay không?"

Thằng hề trầm ngâm, đưa tay rút một lá bài từ trong hư không.[Thẻ bài: Ánh sáng.][Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có ánh sáng chiếu lên người ngươi, nổi bậtphong cách lẫn dáng người của ngươi.][Ngươi đã làm cho Hiệp khách hài lòng, ngươi có được cơ hội chuyển hóa thẻbài thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài: Hút ánh sáng.][Vĩnh viễn không có ánh sáng có thể chiếu lên người ngươi, người bình thườngkhông thể phát hiện ra ngươi có tồn tại, trong buổi biểu diễn, ngươi là Thằng hềẩn nấp trong bóng tối.][Chế tạo ngạc nhiên lẫn kinh hãi đi!]Thằng hề nhìn thẻ bài, vỗ vai Vương Mãnh, nói: "Từ xưa tới nay ta còn khôngbiết làm cho người khác khóc cũng được coi là mua vui đấy, ngươi là người đầutiên, cám ơn."

Hắn háo thành một luồng sáng, nhanh chóng bay lên trời, lao về phía Ám Vụtrấn.Bay tới nửa đường, bỗng có một luồng sáng băng hàn bay tới, rơi trên vai hắn,hóa thành một con thỏ do băng điêu khắc thành."

Đại đao bốn mươi mét?"

Thằng hề kinh ngạc hỏi.Con thỏ nhếch miệng mỉm cười, gật đầu."

Được, một lát nữa ta sẽ làm ra một chuyện rất nguy hiểm, ngươi xem ngươi cónên núp đi một lát?"

Thằng hề hỏi.Con thỏ lộ ra vẻ ưu sầu, hơi do dự rồi rút một quyển sách từ phía sau ra.Trên đó viết một hàng chữ:[Ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.]Con thở mở sách ra, chăm chú đọc mấy lần, rồi khép sạch lại, cất lại vào tronghư không.Nó mở miệng nói: "Người anh em, dẫn ta cùng đi chơi nữa đi."

"Ta đi làm chuyện xấu."

Thằng hề nói.ể ồ ẫ"Ta đã ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người ngươi rồi, dẫn ta theo đi làmchuyện xấu đi."

Con thỏ hưng phấn nói.Thằng hề nhún vai, nói: "Vậy ngươi phải nghe lời ta, một lát nữa đừng có màlên tiếng."

"Không có vấn đề, người anh em!"

Con thỏ nói.Thằng hề tiếp tục bay về phía trước.Một lát sau, hắn rút tấm thẻ bài "Hút ánh sáng" ra, ném ra ngoài.Ầm!Một tiếng vang nhỏ.Thằng hề cùng con thỏ đều biến mất.Trong hư không truyền ra tiếng nói của con thỏ: "Chúng ta định làm gì vậy?Nhìn trộm sao?"

Giọng nói của Thằng hề vang lên: "Ngươi cảm thấy ta biến thái như vậy sao?"

"Vậy chúng ta muốn làm gì?"

"Không biết là ngươi có thích những vụ nổ lớn hay không..."

"Oa, cái đó chơi rất vui, dẫn ta đi mở mang tầm mắt đi, người anh em."

Giọng nói biến mất.Ở một bên khác.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Trên hoang dã.Đám Linh cẩu ngồi trên xe máy, yên lặng chờ đợi."

Lúc này mà Nhị ca vẫn chưa trở lại, có lẽ..."

Một Linh cẩu nói."

Lão đại, chúng ta có nên đuổi theo rồi xử lý Thằng hề kia không?"

Một tênLinh cẩu khác hỏi.Lão đại Linh cẩu ngẫm nghĩ, ra lệnh:"Quan sát thẻ canh gác, ta muốn biết có nhân tố nào ảnh hưởng tới cuộc săn củachúng ta hay không."

"Vâng."

Một linh cẩu cầm tấm thẻ bài "Người canh gác" kia giơ thẻ bài lên quan sát, vẻmặt biến đổi, nói: "Tồn tại Thần linh thời đại trước sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, Lãođại!"

Lão đại Linh cẩu quyết định cực nhanh, nói: "Không đánh nữa, về sau quay lạigiết bọn chúng sau, chúng ta cần phải chạy trốn!"

"Rõ!"

Đám Linh cẩu nhanh chóng đồng ý.ế ấ ồ ềTiếng động cơ xe máy vang vọng, khởi động rất nhanh, rồi chạy về một phươnghướng khác trong hoang dã.Lão đại Linh cẩu đeo kính bảo hộ lên, lớn tiếng hỏi: "Thần linh thời đại trước sẽtỉnh táo lại trong bao lâu?"

"Khoảng ba phút nữa, Lão đại!"

"Dùng hết tốc lực đi về phía trước!"

"Rõ!"

Trên hoang dã, những nơi đội xe máy đi qua, bụi đất bay đầy trời.Bỗng nhiên...Chiếc xe máy đi cuối cùng giống như gặp phải chuyện gì đó, đột ngột bị nổ baylên trời, thân xe cũng bị nổ tan tành, Linh cẩu bị nổ máu thịt be bét.Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện diễn ra đều không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Ngay cả không khí xung quanh cũng không bị chấn động chút nào.Có vẻ như người kia biết không thể phát ra âm thanh, một chiếc roi màu đenyên lặng vươn ra, quấn quanh tên Linh cẩu đang bay trên trời kia, im hơi lặngtiếng thu về.Không có tiếng động, đương nhiên sẽ không bị kẻ nào phát hiện.Toàn bộ đội xe Linh cẩu phát ra những tiếng động cơ nổ vang, lao vùn vụt vềnơi xa trong hoang dã.Lại mấy giây sau...Hai chiếc xe máy đi song song đều bị nổ tan, Linh cẩu đang ngồi phía trên cũngbị nổ đứt tay gãy chân, thân thể bay lên không trung...Vẫn là tĩnh lặng.Giống như một bộ kịch câm vậy, tất cả âm thanh đều bị xóa bỏ, không ai biếtphía sau đội xe đã xảy ra chuyện gì.Lại là chiếc roi màu đen kia.Nó lặng lẽ vươn ra, phân đôi thành hai cái đầu rắn.Hai cái đầu rắn cắn mạnh về phía hư không, kéo thi thể của Linh cẩu vào tronghư không.Lúc này, sau lưng Lão đại Linh cẩu chỉ còn lại ba chiếc xe máy.Dường như bởi vì thời gian đang gấp...Ba tên Linh cẩu đang điều khiển xe máy bỗng phát hiện chỗ ngồi sau của mình,có thêm một thứ gì đó.Bọn họ liên tục quay đầu nhìn lại.Ở chỗ ngồi phía sau có một chiếc hộp quà màu đỏ yên lặng ở nơi đó, hộp quà đãmở ra, bên trong có một quả bom màu đen mà ngòi nổ còn đang cháy.ắYên tĩnh, im ắng.Ba chiếc xe máy bắn vọt lên bầu trời, tản ra vô số linh kiện, rơi lả tả xuống bêntrong hoang địa đầy đất cát, thế nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nàocả.Chỉ có một luồng bóng đen đang lướt qua lướt lại, kéo cả ba thi thể vào trong hưkhông.Lúc này, toàn bộ đội xe chỉ còn lại Lão đại Linh cẩu."

Quan sát lá bài canh gác, xem chúng ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm chưa."

Lão đại Linh cẩu vừa vặn tay ga, vừa lớn tiếng ra lệnh.Không có ai trả lời.Trong đội xe, tiếng động cơ cũng nhỏ hơn rất nhiều.Cuối cùng, Lão đại Linh cẩu cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Gã chậm rãi quay đầu lại.Chỗ ngồi phía sau của mình, có một Thằng hề đang ngồi.Ngoài Thằng hề này ra...Trong hoang dã, không có bất cứ chiếc xe máy nào nữa cả, nhóm Linh cẩu cũngbiến mất không thấy đâu nữa.Không còn bất cứ thứ gì.Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Thế nào, có bất ngờ hay không?

Cóngoài ý muốn hay không?"

Trên vai hắn lại có một con thỏ xuất hiện.Con thỏ kia cười lăn lộn, nằm sấp trên vai Thằng hề, cả nửa ngày cũng khôngđứng dậy được.-------Chương 177: "Tiền, hoặc mạng, ngươi có thể chọn."

Ánh lửa dâng lên ngút trời.Vụ nổ cũng không ảnh hưởng tới cảnh vật xung quanh, nó giống như một cơngió nhẹ không tồn tại, cơ bản là không thu hút bất cứ kẻ nào chú ý tới.Lão đại Linh cẩu ngã xuống mặt đất.Thằng hề kéo gã ta lên, nói nhỏ: "Ta nhớ rằng có người nói muốn ăn ta."

"Chờ đã..."

Lão đại Linh cẩu thở hổn hển: "Ta chỉ là một người thực thi, cóngười muốn gặp ngươi."

"Không gặp."

Thằng hề rút một thẻ bài ra.Ầm...Gatling gun M134!Thằng hề đeo súng máy bên hông, nhắm thẳng vào đầu của Lão đại Linh cẩu:"Khi mấy nòng của khẩu súng này xoay tròn, ngươi hãy nói nốt di ngôn đi, nhớkỹ, di ngôn không thể nói quá dài, nếu không sẽ không kịp nói hết đâu."

Súng máy dần dần bắt đầu xoay tròn.Bỗng nhiên...Một cánh tay vươn ra ngoài, đè súng máy xuống.Yana.Nàng xuất hiện trước mặt Thằng hề, nói nhỏ: "Chờ đã, ta nhận ra lực lượng củamột Thần linh khác từ trên người của gã."

"Thì sao chứ?

Ngay cả ông trời tới ta cũng giết cái tên này."

Thằng hề ưỡn ngựcnói.Con thỏ trên vai hắn cũng giơ móng vuốt lên, bày ra tư thái công kích rất hungác.Yana thì nghiêm túc giải thích:"Không thể nói như vậy được, nếu như có Thần linh đồng ý bỏ ra một số tiềnlớn, mua lại tính mạng của tên này... ngươi có suy nghĩ lại hay không?"

Thằng hề im lặng một giây.Hắn vội vàng cất súng máy đi, nâng Lão đại Linh cẩu dậy từ dưới mặt đất, vỗvỗ bụi đất trên người gã, nói với vẻ nhiệt tình:"Là do ta không thể điều khiển được cường độ, làm ngươi sợ hãi rồi, rất xinlỗi...

đúng rồi, giá trị của ngươi là bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt Lão đại Linh cẩu xám xịt, dùng lực đập mạnh lên ngực mình một cái,phun ra một búng máu tươi.ầ ầNhững dòng máu đó bay tới giữa không trung, dần dần ngưng tụ lại thành mộtdấu ấn màu đỏ máu rất kỳ lạ."

Là Chúa tể Tiên Huyết, vị Thần linh này là một kẻ hung ác đó."

Yana nói."

Tên này tự mình tới sao?

Hay là thông qua một hình thức khác?"

Thằng hề hỏi.Yana hiểu ý, nói nhỏ: "Hắn ta ở tại Luyện Ngục, chỉ có thể dựa vào pháp thuậtthông qua máu tươi mà hiện hình, nói chuyện với chúng ta, không thể ra tay vớichúng ta."

"Hắn ta có tiền không?"

Thằng hề hỏi.Giữa không trung truyền tới một giọng nói:"Đương nhiên là ta có tiền, chàng trai trẻ."

Dấu ấn đỏ máu kia hóa thành một bóng người mờ ảo, đang cúi đầu nhìn xuốngmấy người."

Nữ sĩ Tra Tấn, đã lâu không gặp, thật không nghĩ tới ngươi sẽ đi Vĩnh Dạ."

Bóng người đỏ máu nói."

Ngươi muốn ra mặt giúp Linh cẩu này sao?"

Yana hỏi."

À, tên này là thủ hạ của ta, thay ta bắt nô lệ tại Vĩnh Dạ, làm một vài việc nhỏkhông đáng kể, nếu như tên này chết masatt, ta sẽ phải tốn thêm chút thời gian,tìm kiếm người thích hợp trong đám du dân trên hoang dã... lần này hãy nể mặtta, tha cho tên này một lần đi."

Bóng người đỏ máu nói."

Không có vấn đề, ngươi dự định thanh toán bao nhiêu tiền?"

Thằng hề hỏi."

Tiền?

Ngươi muốn bao nhiêu?"

Bóng người đỏ máu hỏi."

Một trăm triệu đồng vàng Luyện Ngục."

Thằng hề cười nói."

Chắc hẳn ngươi đang nói đùa."

Bóng người đỏ máu nói."

Ha ha, nể mặt ngươi có quen biết với Yana, năm mươi triệu đồng vàng LuyệnNgục."

Thằng hề nói."

Tính cả thẻ bài lẫn người đều không đáng với số tiền lớn như vậy."

Bóng ngườiđỏ máu nói."

Ngươi đưa ra một cái giá đi."

Thằng hề nói.Bóng người đỏ máu nhìn về phía Yana, nói: "Nữ sĩ Tra Tấn, ngươi biết ta cóđược quyền thế bực nào ở tại Luyện Ngục mà, phiền ngươi nói rõ với thằngnhóc này chút, để tránh tên này không biết bản thân mình nặng nhẹ bao nhiêu."

Yana nhìn về phía Thằng hề, trở nên trầm ngâm.Thằng hề bỗng bật cười, đi tới cạnh bên người Lão đại Linh cẩu, kiểm tra toànthân gã ta, lấy ra một chồng thẻ bài.Thẻ bài *****ên đều là các loại cơ quan nội tạng đã được giải phẫu tốt.Thẻ bài thứ hai là một tòa bể bơi do máu tươi tạo thành.ố ồ ề ềThẻ bài thứ ba có vô số linh hồn, hai chân hai tay của bọn chúng đều có xiềngxích nặng nề, bị nhốt trong một thế giới hư vô.Thẻ bài thứ tư là một nhà máy khổng lồ, đám người chết liên tục phải làm việc,không được nghỉ ngơi chút nào cả."

Ngươi thật làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, lại nói, ngươi đã ăn qua thịtngười rồi sao?"

Thằng hề hỏi."

A...

đúng vậy."

Lão đại Linh cẩu miễn cưỡng trả lời.Thằng hề chậc chậc hai tiếng, tiếp tục quan sát những thẻ bài kế tiếp.Phía cuối cùng của bộ bài, là một tấm thẻ bài đặc biệt.Trên tấm thẻ bài này có vẽ ba con linh cẩu.Yana liếc qua, nói:"Đây là lá bài Thị thần, nếu như ngươi giết sạch tất cả chức nghiệp giả Linhcẩu, Thị thần trên tấm thẻ bài này sẽ trở thành nô lệ của ngươi."

"Thu hoạch rất tốt!"

Thằng hề nói với vẻ vui mừng.Bóng người đỏ máu kia vội vàng nói: "Chờ đã!

Ngươi không thể cầm đi tấm thẻbài này, ngươi cần phải trả lại cho hắn ta, chuyện ngày hôm nay chúng ta coinhư chưa từng xảy ra."

Thằng hề ngẩn người, nhún vai nói: "Hiện tại kẻ cướp là ta, ngươi hiểu không?Nếu như ngươi không trả tiền cho thủ hạ, tên này sẽ mất mạng."

Bóng người đỏ máu nói: "Coi như nể mặt ta một lần, thế nào?"

"Tiền, hoặc mạng, ngươi có thể chọn."

Sắc mặt Thằng hề không thay đổi."

Được, được, thằng khốn tham lam!

Nhiều nhất ba ngàn đồng vàng Luyệnngục, muốn nhiều hơn thì ngay cả một cắc ngươi cũng không có!"

Bóng ngườiđỏ máu nói với vẻ tức giận.Thằng hề im lặng một giây, vỗ tay nói: "Được, đưa tiền."

"Nói ra tên tài khoản cùng ngân hàng của ngươi."

Bóng người đỏ máu cố néntức giận, nói."

Ngân hàng Ngục Diễm, Thằng hề."

"Đã thanh toán rồi đấy!"

Thằng hề nhìn về phía hư không, trên đó có từng dòng chữ đang xuất hiệ:[Tài khoản của ngươi đã nhận được ba ngàn đồng tiền Luyện Ngục từ tài khoảncủa Chúa tể Tiên Huyết.]Tới tài khoản!Thằng hề mỉm cười, nhanh chân bước tới bên người Lão đại Linh cẩu, vỗ vai gãrồi nói:"Rõ ràng có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, làm sao mà chúng ta cứ làm chotình hình trở nên máu me cơ chứ... nhìn xem, chủ nhân của ngươi đã đưa ra baồ ềngàn đồng tiền vàng kìa, chậc chậc."

"Ta có thể rời đi rồi chứ?"

Lão đại Linh cẩu hỏi."

Đi đi."

Thằng hề xua tay nói.Lão đại Linh cẩu thở phào một hơi, khập khễnh đi về phía hoang dã.-------Chương 178: Chúa tể Tiên HuyếtThằng hề nhìn về phía Chúa tể Tiên Huyết: "Nhìn xem, ta đã thả người rồi đó."

"Đã rất lâu rồi không có người dám bắt chẹt tiền của ta, lá gan của ngươi thật rấtlớn."

Chúa tể Tiên Huyết thâm trầm nói.Thằng hề hơi sửng sốt, chợt nhớ tới điều gì đó, nhìn về phía một lá bài trên taycủa hắn...Tấm thẻ bài có vẽ ba con linh cẩu vẫn đang ở trong tay của hắn.Thẻ bài Thị thần Linh cẩu!"

Thằng hề, trả lại tấm thẻ bài này cho hắn ta, ta đã trả tiền rồi mà."

Chúa tể TiênHuyết vội vàng nói.Thằng hề không nói tiếng nào.Hắn trầm tư mấy giây, rồi ngẩng đầu lên nói với giọng áy náy:"Xin lỗi, ba ngàn đồng tiền vàng không đủ để mua lại tấm thẻ bài này."

Không đợi đối phương nói thêm cái gì, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất,dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bóng người màu đỏ máu kia, nói:"Ta thắng, cho nên mới có thể đạt được tấm thẻ bài này, nếu như mà ta thua..."

"Thị thần của ta là Yana."

"Chúng ta nói thẳng ra đi, ngươi sai Linh cẩu tới Ám Vụ trấn, chỉ cần xử lý ta,như vậy có thể bắt được Yana, trở thành nô lệ của ngươi, đúng chứ?"

"Ta cũng không biết Yana tại Ám Vụ trấn."

Bóng người đỏ máu nói.Yana xen vào nói: "Ngươi đang nói dối."

Chẳng biết lúc nào, trên tay của nàng có thêm một quyển sách.Sách Nói Dối.Sách đã được mở ra, phía trên có một hàng chữ nhỏ:"Thần linh: Chúa tể Tiên Huyết đã hoàn thành một lần nói dối trước mặt củangươi."

Là nói dối!Nói cách khác, cái tên trước mắt đúng là đang ngấp nghé mình, cho nên pháiđám Linh cẩu tới đây, muốn xử lý Liễu Bình, từ đó bắt mình về Luyện Ngục,trở thành nô lệ của Chúa tể Tiên Huyết!Nhờ có Thằng hề.Mọi chuyện đã rõ ràng.Khuôn mặt xinh đẹp của Yana bỗng đỏ bừng lên.Nàng đang tức giận!ể ế"Chúa tể Tiên Huyết, ta sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!"

Yana nói.Bóng người đỏ máu im lặng vài giây, bỗng bật cười nói: "Rất tốt, Yana, hômnay ta nhận thua, thế nhưng hiện tại ngươi chỉ là một Thị thần, có thể làm đượccái gì nữa sao?"

"Người cần nhớ kỹ ngày hôm nay là ngươi mới đúng."

Thằng hề nói xen vào.Hắn nhìn chằm chằm bóng người đỏ máu kia, thở dài nói: "Ngươi cho rằng trênthế giới này chỉ có mình ngươi là kẻ xấu thôi sao?"

"Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn, nhóc con!"

Bóng người đỏ máu nghiến răngnghiến lợi nói.Thằng hề không để ý tới hắn ta, mà nhìn về phía bóng người của Lão đại Linhcẩu, vẫy lại nói:"Này..."

Lão đại Linh cẩu quay đầu nhìn hắn.Thằng hề nói: "Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi một câu sao?"

"Câu nào cơ?"

Lão đại Linh cẩu khó hiểu hỏi lại.Thằng hề hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Trời sinh ta đã không tầm thường, tàinăng tuyệt đỉnh, siêu quần bạt tụy, rất dễ dàng có thể giết sạch các ngươi."

Vẻ mặt của Lão đại Linh cẩu biến đổi.Thằng hề cũng đúng lúc giơ khẩu gatling gun lên...Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!Từng làn đạn dày đặc ***** ngoài.Trong nháy mắt Lão đại Linh cẩu bị bắn bay ra ngoài, thân thể như một đốngcát nặng nề, trên không trung bị mấy ngàn phát đạn quét trúng.Ầm!Một tiếng vang trầm xuất hiện.Cái tên tội ác chồng chất này rơi vào trong đất hoang cách nơi đây vài trăm mét,không còn bất cứ hơi thở nào nữa.Thằng hề thổi nòng súng, vung ra sau lưng, lúc này mới bình tĩnh ngẩng đầulên, nhìn về phía bóng người đỏ máu ở giữa không trung."

Nhờ ta giết một người, ngươi cần thanh toán ba ngàn kim tệ..."

Hắn rút thẻ ngân hàng ra nhìn lướt qua, giật mình nói: "Ồ xin lỗi, hóa ra ngươiđã thanh toán trước rồi!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười to của Thằng hề truyền khắp vùng hoang dã này."

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám giết người của ta trước mặt ta, Yana."

Chúa tể Tiên Huyết nói.ề ế ố ề ể"Ngươi chỉ đưa tiền giết người, lại không muốn dùng tiền để cứu người, nhưvậy cũng muốn trách ta sao?"

Yana mỉm cười nói.Chúa tể Tiên Huyết quét nhìn hai người, nói: "Rất tốt, có lẽ các ngươi vẫn cònkhông biết, hiện tại Luyện Ngục đã thay đổi hoàn toàn rồi, ta thề, các ngươi sẽbiết được thủ đoạn của ta sớm thôi."

"Nếu như ngươi dám tới Vĩnh Dạ, ta chờ ngươi."

Yana cũng nói với vẻ quyếtđoán."

Chờ xem!"

Chúa tể Tiên Huyết nói thêm một câu, bóng hình bắt đầu mờ đi rồi biến tànhmột luồng sương máu.Hắn ta rời đi.Yana đứng im một chỗ bình tĩnh lại, quay người lại nhìn về phía Thằng hề."

Nói chuyện rất sôi nổi mà."

Thằng hề cười đùa nói."

Thằng ngu này lại dám có ý đồ với ta, ta cũng không chắc hắn ta là ngu thật,hay ta làm cho người khác cảm thấy bản thân rất dễ bị bắt nạt."

Yana trầm giọngnói."

Chờ ta lại mạnh hơn chút nữa."

Thằng hề nói.Yana giơ tay ra, nói: "Nói tới mạnh lên, trước tiên đưa hết thẻ bài mà ngươi cócho ta đi."

"À."

Thằng hề đưa hết toàn bộ thẻ bài vừa lục soát được từ trên người Lão đại Linhcẩu ra.Yana thu sạch những thẻ bài loại cơ quan nội tạng, linh hồn, người chết đi, nói:"Có mấy người coi là thẻ bài càng nhiều càng tốt, thực ra không phải như vậy,ví dụ như những tấm thẻ bài này, bọn chúng hoàn toàn không liên quan gì tới bộbài 'Hoan Nhạc' của ngươi cả."

"Cho nên?"

Thằng hề hỏi.Yana đọc chú ngữ, chiếc roi trên tay lập tức biến thành một con rắn, cắn mạnhlên tấm thẻ bài có vẽ ba con linh cẩu kia.Ầm!Ngay lập tức, thẻ bài hóa thành sương mù màu trắng.Ba con Linh cẩu chui ra khỏi sương mù, cẩn thận ngồi xổm trước mặt hai người.Một con nói: "Chúng ta..."

Con thứ hai nói: "Chọn sai..."

Con thứ ba nói: "Chủ nhân."

Bọn chúng cùng cúi thấp đầu xuống.ề ế ấ"Không phải ra vẻ đáng thương, những tên kia đều đã chết, lại không thấy đượcthẻ bài chức nghiệp, chắc hẳn là trên người của các ngươi, *****ên giao hết thẻbài chức nghiệp Linh cẩu ra rồi nói sau."

Giọng nói lạnh lùng của Yana vanglên.Ba con linh cẩu ủ rũ, đưa một chồng thẻ ra, đặt trước mặt Thằng hề.Chồng thẻ bài này có chín tấm thẻ, mỗi một tấm thẻ bài đều là một con Linh cẩuvới thần thái khác nhau.Thằng hề liếc nhìn, tách chín tấm thẻ ra, một bầy linh cẩu hoàn chỉnh xuất hiệntrước mắt của hắn.Có linh cẩu phụ trách thăm dò, có phụ trách canh gác, có phụ trách công kích,có phụ trách phòng ngự, có phụ trách quấy rối,..."

Thật thú vị."

Thằng hề bật cười."

Bộ bài này cũng coi như một bộ bài rất đặc biệt, ngươi có thể nuốt bọn chúng,dùng để tăng lên nghề nghiệp của mình."

Yana nói.Thằng hề gật đầu.-------Chương 179: "Ý của ngươi là?"

Thực ra hắn cũng nhìn ra, thẻ bài có giá trị cao nhất trong tay Lão đại Linh cẩuchính la bộ bài chức nghiệp này, cùng tấm thẻ Thị thần kia.Là tồn tại ăn thịt người, những lá bài khác của Lão đại Linh cẩu thật đúng làkhông phù hợp mình."

Vậy thì... nuốt nó đi."

Thằng hề nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Dựa vào nguyện vọng của ngươi, Linh cẩu (thẻ chức nghiệp) đang bị Thằng hề(thẻ chức nghiệp, thẻ hiếm) nuốt lấy.]Vù...Ngay lập tức chín tấm thẻ bài hóa thành ngọn lửa cháy rừng rực, nhanh chóngbị thiêu đốt toàn bộ.Liễu Bình rút tấm thẻ Thằng hề của mình ra quan sát.Màu máu trên tấm thẻ Thằng hề càng ngày càng nhiều, giống như đang bị máutươi vô tận thấm vào vậy, trở nên vô cùng nặng nề.Mặt sau của tấm thẻ bài, có thêm những hoa văn cùng đường cong đẹp mắt, màThằng hề ở mặt trước tấm thẻ cũng đã phát sinh thay đổi không thể nói rõ nàođó vậy."

Thật sự phải chờ tới lúc xuất hiện danh hiệu, thẻ bài mới coi như thành côngtiến hóa sao?"

Thằng hề hỏi.Yana nói: "Tấm thẻ hiện tại này của ngươi có danh hiệu là Thằng hề, sau khitiến hóa, có thể trở thành một danh hiệu chuyên dụng của Thằng hề nào đó,cũng có thể biến thành một loại danh hiệu hoàn toàn khác biệt..."

"Nhớ kỹ, danh hiệu tức là tên nghề nghiệp, có lực lượng pháp tắc vô tận, có thểchuyển hóa những thẻ bài khác thành thẻ bài chuyên dụng."

Thằng hề cất thẻ bài nghề nghiệp của mình đi, ánh mắt lại nhìn về phía ba conlinh cẩu."

Chào ngài, chủ nhân mới của chúng ta."

Con linh cẩu thứ nhất cúi đầu khomlưng nói.Thằng hề ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ba con linh cẩu này, nói: "Đừng vội chàohỏi, trên người các ngươi có đầy mùi thịt người, hôm nay vừa ăn sao?"

Thằnghề hỏi."

Ngài có thể ngửi được à?"

Linh cẩu kinh ngạc hỏi."

Ta khá mẫn cảm với chuyện này, dù sao ta đã từng là...

được rồi, cứ trả lời vấnđề của ta đi."

Thằng hề nói.ỗ ề ẩ ấ"Đúng vậy, mỗi ngày đều ăn."

Con linh cẩu thứ nhất nói."

Nếu như ngài không thích, về sau chúng ta có thể không ăn nữa."

Con linh cẩuthứ hai nói."

Thế nhưng chúng ta cần lực lượng linh hồn, xin hãy dùng linh hồn tới nuôidưỡng chúng ta."

Con linh cẩu thứ ba nói.Thằng hề vỗ tay nói: "Ồ, thật đáng yêu, xin hãy tạm thời trở về thẻ bài của mìnhđi, cám ơn."

Ầm!Ba con linh cẩu lại hóa thành một tấm thẻ bài."

Thân phận của bọn chúng là gì?"

Thằng hề hỏi.Yana nói: "Bọn chúng là một loại chủng tộc cực hiếm tại Luyện Ngục, trời sinhđã hiểu cách nô dịch linh hồn, yêu thích ăn sinh linh."

"Có tác dụng gì với chúng ta hay không?"

Thằng hề hỏi."

Bọn chúng chính là Thị thần, lại còn là nô lệ của ngươi, ngươi hoàn toàn có thểra lệnh cho bọn chúng làm ba con chó thị vệ của ngươi."

Yana nói.Thằng hề nhếch miệng."

Được rồi, nếu như ngươi không muốn loại thị vệ này, cũng có thể dùng để tăngcường lực lượng... tăng cường lực lượng của Thẻ bài sư, làm như vậy thì mộtThị thần như ta cũng sẽ mạnh lên."

Yana nói."

Rõ ràng."

Thằng hề nhìn chăm chú thẻ bài, ý niệm hơi động.Nuốt!Cả tấm thẻ bài vỡ nát như thủy tinh, loáng thoáng có thể nghe được tiếng kêurên của ba con linh cẩu.Hư ảnh của bọn chúng xuất hiện trong hư không, cùng nói: "Thằng hề, tanguyền rủa ngươi, ngươi sẽ chết trong chiến tranh giữa Thẻ bài sư lần tiếptheo!"

Thằng hề thở dài nói: "Ta chỉ là đang ăn bữa sáng mà thôi... giống như cácngươi ăn thịt người cùng linh hồn vậy, xin hãy bình tĩnh chút."

Ba hư ảnh cũng không duy trì được lâu, nổ tung ra, hóa thành từng luồng sángle lói, xoay xung quanh cơ thể của Thằng hề, thật lâu không tiêu tan.Thằng hề lấy thẻ nghề nghiệp của mình ra.Những luồng sáng đó lập tức bay về phía thẻ chức nghiệp, nhập vào trong đó.Thẻ chức nghiệp dần dần mơ hồ không rõ.Thằng hề cố gắng quan sát những biến đổi trên thẻ bài, lại thấy cảnh tượng xungquanh đã biến mất không thấy gì nữa."

Ngươi lại muốn..."

ế ế ấ ấGiọng nói kinh ngạc của Yana vang lên, thế nhưng cũng biến mất rất nhanh,giống như bị ngăn cách vậy.Thằng hề vẫn ngỡ ngàng không hiểu ra sao.Hắn phát hiện mình đang đứng trong một vùng sương mù mờ mịt vô tận, xungquanh không có bất cứ thứ gì cả.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thẻ bài chức nghiệp của ngươi đã được bổ sung đầy đủ lực lượng, nó dẫnngươi đi tới cửa ải tiến hóa cuối cùng.][Thị thần của ngươi đang cố gắng chạy tới, nàng sẽ nói rõ cho ngươi biết tìnhhuống hiện tại là như nào.]Ngay sau đó...Yana yên lặng xuất hiện bên người Thằng hề.Lúc này, nàng đã bỏ mặt nạ đi, lộ ra đôi mắt màu vàng óng ánh đẹp mắt, đangđánh giá Thằng hề."

Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Thằng hề hỏi.Yana nói: "Sau khi ngươi nuốt hai tấm chức nghiệp thẻ là Huyết kỵ sĩ cùng Linhcẩu, cùng với một tấm thẻ Thị thần 'Ba con linh cẩu' thì ngươi đã thoát khỏihàng ngũ thực tập, sắp có được sự công nhận của vô tận pháp tắc..."

"Ngươi cần tiến hành lựa chọn."

"Lựa chọn cái gì?"

Thằng hề hỏi.Vừa dứt lời, sương mù xung quanh cuồn cuộn kịch liệt.Trong bóng đêm vô biên vô tận, có một chiếc Thần trụ khổng lồ nối liền trời đấtxuất hiện.Thằng hề cùng Yana trôi nổi trước Thần trụ, giống như một lá lục bình trôi nổitrên vùng biển mênh mông vậy, không thể so sánh nổi.Một đầu của Thần trụ cắm xuống bóng đêm bên dưới, không nhìn thấy tậncùng; một đầu khác thì nối thẳng vòm trời, cũng không nhìn thấy tận cùng nốt.Trên cây cột này, có điêu khắc đủ loại bức tượng, hình ảnh, văn tự,... mà Thằnghề lại không hiểu bất cứ thứ gì có trên đó cả."

Nơi này là đường ranh giới của Thần trụ... cũng đã rất lâu rồi ta cha từng gặpcảnh tượng này."

Yana cảm thán."

Đường ranh giới?"

Thằng hề quan sát cột trụ thông thiên trước mắt.Trước mắt hắn cùng Yana, Thần trụ được chia làm hai bộ phận, bộ phận bêntrên bị ngọn lửa vô tận bao phủ, từng sợi dây sắt quấn quanh trên Thần trụ,thỉnh thoảng có tiếng gào thét cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên tại bốn phíahư không.Về phần Thần trụ nửa phía dưới, bị bóng đêm vô tận bao phủ, không có bất cứthanh âm nào, cũng không có dây sắt, chỉ có vô số bức tượng, tạo hình là cácồ ố ồ ề ắ ắ ốloại tồn tại *****... những tồn tại này đều nhắm hai mắt, giống như đang ngủsay tới tận vĩnh hằng vậy."

Liễu Bình..."

Yana thay đổi xưng hô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Liên quan tớibộ bài cùng chức nghiệp của ngươi, đã tới thời điểm ngươi cần lựa chọn phươnghướng trưởng thành rồi."

"Ý của ngươi là?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 180: Thần trụ Luyện Ngục cùng Thần trụ Vĩnh Dạ"Phương thức trưởng thành của Thẻ bài sư chúng ta khác với phàm nhân..."

"Thần trụ thông hướng bên trên có tên là 'Thần trụ Luyện Ngục', nếu như ngươilựa chọn con đường này, bộ bài của ngươi sẽ để cho các pháp tắc tại LuyệnNgục hợp thành, mà ngươi... tương lai sẽ có cơ hội tiến tới Luyện Ngục, chỉ cầnngươi vẫn tiếp tục mạnh lên, cuối cùng ngươi sẽ trở thành Thần linh khống chếpháp tắc, hoặc trở thành Ma vương nô dịch chúng sinh, thậm chí đi tới hưkhông, hoặc tới những thế giới khác."

Yana nói tiếp: "Thần trụ thông hướng bên dưới chính là 'Thần trụ Vĩnh Dạ'...trong Vĩnh Dạ có vô số tồn tại đang ngủ say cùng lực lượng không rõ, nếu nhưngươi khát vọng trở thành người triệu hồi Anh linh, yêu thích yên tĩnh cùngbóng đêm, người tìm kiếm vô tận tri thức cùng bí mật, vậy hãy chọn con đườngnày, bọn chúng sẽ lựa chọn cùng cấu trúc bộ bài giúp ngươi."

Liễu Bình đứng tại hư không suy nghĩ một lát."

Đám người Luyện Ngục mà chúng ta đã từng gặp luôn luôn săn bắt nô lệ từtrong Vĩnh Dạ, thậm chí Nữ sĩ Thống Khổ còn nô dịch cả một thế giới, từ đólựa chọn thẻ bài, nói như vậy, Vĩnh Dạ không mạnh bằng Luyện Ngục, có đúnglà vậy hay không?"

Hắn hỏi."

Bên nào cũng có sở trường riêng, mà sự thật lại không giống như ngươi đãnghĩ... dù là Chúa tể Tiên Huyết hay Nữ sĩ Thống Khổ, bọn họ đều không tínhlà kẻ mạnh bên trong Luyện Ngục."

Yana nói."

Trộm đi một thế giới, cũng không tính là mạnh sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, bọn chúng chỉ dám lén lút làm vài chuyện như vậy mà thôi, thế nhưngbọn chúng tuyệt đối không dám đi vào chỗ sâu trong Vĩnh Dạ, đối mặt nhữngtồn tại không rõ cùng Anh linh vô tận bên trong Vĩnh Dạ."

Yana nói xong, lùi về một bên, yên lặng nhìn hắn.Liễu Bình suy nghĩ một lát, bỗng bật cười, nói: "Thế giới của ta đã bị hủy diệthoàn toàn rồi, hiện tại tất cả mọi người đều là người chết bị điều khiển...

Thựcra ta đã muốn đứng tại mặt đối lập với những Thần linh kia từ sớm rồi."

"Cho nên ngươi lựa chọn Thần trụ Vĩnh Dạ?"

"Đúng."

Vừa dứt lời, dưới chân Liễu Bình trống rỗng, cả người hắn rơi xuống trongbóng đêm sâu thẳm.Sương mù lượn lờ xung quanh hắn.Luồng gió lạnh lẽo liên tục gào thét.Trên chiếc Thần trụ Vĩnh Dạ kia, vô số tồn tại đang ngủ say bỗng mở mắt ra,yên lặng quan sát hắn....Tiếng gió rít gào.Liễu Bình liên tục rơi xuống bên dưới.Các bức tượng trên Thần trụ liên tục thức tỉnh, yên lặng quan sát hắn.Từng tiếng bàn tán xôn xao vang lên.Liễu Bình cố gắng lắng nghe, thế nhưng lại không thể nghe rõ những âm thanhnày.Thế nhưng rất nhanh, một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong đầu hắn:"Trong hệ thống thế giới Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ, pháp tắc loại thần bí chủđạo mọi thứ, biểu hiện là thẻ bài hóa."

"Hiện tại, ngươi cần thành lập liên hệ cùng với pháp tắc trong Vĩnh Dạ."

"Phương pháp thứ nhất: Tìm một tồn tại bên trong Vĩnh Dạ, hoặc chuyển hóamột bảo vật trong Vĩnh Dạ thành thẻ bài, ký kết khế ước triệu hồi, sẽ đạt đượcđông đảo quy tắc trong Vĩnh Dạ tán thành cùng tiếp nhận."

"Nếu như không có liên quan gì với Vĩnh Dạ, vậy thì cần dùng tới phương phápthứ hai."

"Phương pháp thứ hai: Vươn tay, tùy ý rút một tấm thẻ bài từ trong hư không..."

"Tấm thẻ này chính là pháp tắc trong Vĩnh Dạ ngưng tụ mà thành."

"Có thể lựa chọn một trong hai phương pháp bên trên."

"Chỉ cần thành công thành lập liên hệ với Vĩnh Dạ, từ nay về sau, vô tận pháptắc cùng tồn tại bên trong Vĩnh Dạ sẽ dựa theo các loại điều kiện triệu hồi, sẽtrở thành thẻ bài của ngươi, tạo điều kiện nghe ngươi điều khiển."

Liễu Bình chậm rãi vươn tay ra, chuẩn bị rút một tấm thẻ từ trong hư không.Sương mù vô tận hội tụ tới, dần dần ngưng tụ tại hư không phía trước hắn,chuẩn bị hình thành một tấm thẻ bài...Bỗng nhiên, Liễu Bình thu tay lại với tốc độ cực nhanh.Ngay vừa rồi, trong quá trình hắn rơi xuống dưới, hắn nhìn thấy một bức tượng.Hình tượng của bức tượng là một cô bé.Nàng cô đơn đứng trong một góc, hai mắt nhắm lại, giống như đang ngủ say tớitận vĩnh hằng vậy.Thế nhưng nếu quan sát cẩn thận thì thấy được nàng đang đau đớn.Xung quanh nàng, vô tận khí tức âm u đang cuồn cuộn.Giống như nàng đang gặp phải nguy hiểm vậy.Tốc độ rơi xuống của Liễu Bình cực nhanh, chỉ thoáng qua đã rơi xuống, cũngkhông nhìn rõ thêm bức tượng cô bé này nữa.Thế nhưng hắn không thể quên được cảnh tượng vừa rồi."

Là cô bé đó!"

"Cô bé đó chiến đấu cùng ta rất nhiều lần, còn đã từng cứu ta..."

"Nói như vậy, ta có thể mời cô bé đó tới đây, cũng không biết, cô bé này có tiếpnhận lời kêu gọi của ta hay không."

Liễu Bình yên lặng kêu gọi: "Chúa tể Chân Hồng..."

"Chúa tể Chân Hồng, nếu như ngươi nguyện ý, xin hãy tới đây cùng ta cộngđồng tạo dựng khế ước với Vĩnh Dạ!"

Trên Thần trụ Vĩnh Dạ, bé gái kia bỗng mở mắt ra."

Ai đang kêu gọi ta?

Chờ đã, nơi này là...

Thần trụ Vĩnh Dạ! !"

Nàng bỗng phản ứng lại, thả người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng, lao vềphía dưới trong bóng đêm.Luồng sáng này có tốc độ cực nhanh.Mấy giây sau, nàng đã đuổi kịp Liễu Bình."

Ngươi trở thành Thẻ bài sư!"

Cô bé này có vẻ như rất vui vẻ, lớn tiếng nói."

Đúng vậy, ta phải ký khế ước với một vị tồn tại bên trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bìnhvừa rơi xuống vừa nói."

Cho nên ngươi tìm được ta?"

Cô bé làm ra cái mặt quỷ."

Ta nghĩ tới chúng ta đã từng sóng vai chiến đấu, cho nên ở đây kêu gọi ngươi,muốn hỏi ngươi một câu, có nguyện ý ký kết khế ước với ta hay không?"

LiễuBình hỏi.Cô bé kia thở dài, nói nhỏ: "Liễu Bình, tầng ngoài thế giới Vĩnh Dạ đã gần nhưhủy diệt, vào thời điểm này, ta sắp gặp phải vận hạn mạnh mẽ vô song, nếu nhưkhông vượt qua được, sẽ bị ăn sạch."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Nếu như ngươi ký khế ước với ta, sẽ phải chịu liên lụy."

"Việc nhỏ, ta không quan tâm."

"Tên Cựu nhật Thần linh (Thần linh thời đại trước) kia đang tiến hóa...

Nó đểmắt tới ta, chúng ta sẽ cùng bị ăn sạch."

"Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị ăn mất."

"Ngươi nghiêm túc sao?"

"Nhìn!"

Liễu Bình chỉ vào Thần trụ Vĩnh Dạ.Cô bé thuận ngón tay của hắn, thấy được vô số tồn tại trên Thần trụ, đang nhìnchằm chằm vào hai người.Liễu Bình nói: "Bọn họ đều tại đó chứng kiến lời nói của ta, nếu như ta khônglàm được, nếu như ta bỏ ngươi lại mà chạy trốn, nếu như ta để ngươi bị quái vậtăn mất, ta sẽ không còn bất cứ tư cách nào đạt được sự công nhận nào củaồ ểnhững tồn tại bên trong Vĩnh Dạ này... bởi vì ta không thể bảo vệ người mộtnhà."

-------Chương 181: AndreaHắn hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Tới đi!

Ngươi đã từng cứu ta, hiện tạitới lượt ta giúp đỡ ngươi!"

Nói xong, hắn vươn tay ra.Cô bé kia cúi đầu xuống, lại nâng lên, lộ ra một nụ cười xán lạn."

Được, cùng lắm thì cùng nhau bị ăn mất!"

Nàng vươn tay ra, đặt bàn tay của mình lên tay Liễu Bình.Yana yên lặng xuất hiện giữa hai người, nhẹ giọng niệm chú: "Dựa vào lựclượng của ta, dùng pháp tắc vĩ đại của Thần trụ Vĩnh Dạ, tạo dựng khu vựcdung thân cho Anh linh bên trong Vĩnh Dạ."

Nàng vung vẩy chiếc roi trên tay, phác họa trong hư không từng tia sáng xanhsẫm.Những tia sáng này cùng bay tới xung quanh người cô bé kia, hóa thành khungthẻ bài."

Thả lỏng, rất nhanh là được."

Yana nói."

Vậy ta chính là vị Anh linh *****ên của Liễu Bình, Liễu Bình, ngươi cần đốixử tử tế với ta, nghe được sao?"

Cô bé lại hơi căng thẳng nói."

Yên tâm đi, từ khi ta tu đạo tới nay đã giết qua hàng chục ngàn kẻ địch, thếnhưng trong số đó chỉ có năm mươi mốt là phái nữ mà thôi."

Liễu Bình nói vớigiọng chân thành."

Ta có thể đổi ý sao?"

Cô bé nói."

Bắt đầu!"

Yana quát lớn một tiếng.Từng luồng sáng màu xanh sẫm lặng yên lơ lửng giữa không trung, đóng khungcô bé này vào trong đó.Ngay sau đó, bốn tia sáng màu xanh lá hóa thành khung thẻ bài, dần dần hóathành màu đen, mà cô bé kia thì có thần thái rất sống động ở trên trang giấy...Một tấm thẻ bài, hoàn thành!Tấm thẻ bài trong Vĩnh Dạ này bay trở lại vào tay Liễu Bình.Liễu Bình mới đưa thẻ bài lên quan sát một cách tỉ mỉ.Trên tấm thẻ này có vẽ trời xanh mây trắng, trên dãy núi phía xa còn có các loạihoa cỏ nở rộ, mà cô bé kia thì đứng cạnh một khóm hoa, trên mặt nở một nụcười ngọt ngào.Giọng nói của cô bé truyền ra từ thẻ bài: "Hóa ra bộ bài của ngươi có tên là'Hoan Nhạc'!"

"Đúng vậy, đây là nguyện vọng từ tận đáy lòng của ta."

Liễu Bình nói.Cô bé nói: "Khi ngươi đặt tên bộ bài là 'Hoan Nhạc', cảnh tượng trên bộ bài củangươi đều thiên hướng về sắc điệu thoải mái sáng lạn, ta sẽ ở trong cảnh tượngmà ta hằng mơ ước."

Cô bé nói xong, nhìn về phía ngọn núi xa xa cùng bụi hoa.Nàng dạo bước trong bụi hoa, bỗng vươn tay ra, hái một đóa hoa tươi cài trêntóc, quay người mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi, Liễu Bình, tên thật của ta làAndrea."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Anh linh trong Vĩnh Dạ mà ngươi triệu hồi: Andrea.][Cô bé đã công nhận ngươi.][Cô bé cho phép ngươi triệu hồi ra, từ đây trở thành thẻ bài Anh linh *****êncủa ngươi, vì ngươi mà chiến.]Ngay sau đó, tất cả dị tượng đều biến mất.Liễu Bình phát hiện bản thân mình lại trở về trong hoang dã.Trên tay mình, còn có một tấm thẻ bài mà mình chưa thấy qua.Cô bé đứng tại trung tâm tấm thẻ, mỉm cười về phía hắn, quay người chạy lênngọn núi phía xa.Nơi đó, có một ao nước trong veo.Liễu Bình nhẹ nhàng thu hồi thẻ bài, cẩn thận cất giữ nó trong ngực."

Ngươi cần một quyển sách thẻ... chờ giải quyết xong chuyện nơi đây, chúng tahãy đi tới cứ điểm do Ngân hàng Ngục Diễm thành lập, giúp ngươi mua mộtquyển sách thẻ tốt nhất."

Yana nói.Liễu Bình đưa tay đặt tại ngực làm động tác rút thẻ...Thẻ Thằng hề bị rút ra, mà hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu."

Ừ, *****ên phải bình an vượt qua nửa đêm hôm nay, lại đi thế giới Tu Hành,tranh thủ đêm nay giải quyết toàn bộ mọi chuyện."

Liễu Bình nói."

Sau đó chúng ta lập tức rời đi."

Yana nói với vẻ lo lắng.Liễu Bình liếc nhìn nàng, gật đầu, lấy một cái tai nghe ra đeo lên, hỏi: "VươngMãnh, tình huống thế nào rồi?"

"Chúng ta vừa mới trở về Ám Vụ trấn."

Giọng nói của Vương Mãnh vang lên."

Được, ta sẽ trở về ngay lập tức."

Liễu Bình nói.Hắn bay lên trời, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã rơi xuống quảng trường ÁmVụ trấn.Cả Vương Mãnh lẫn đội trưởng tiểu đội chiến thuật đều ở nơi này.Vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm túc."

Ngươi trở về rồi, Linh cẩu đâu?"

Vương Mãnh hỏi.ế"Giết."

Liễu Bình nhìn về phía đội trưởng, hỏi: "Cái tên Cựu nhật Thần linh kia đã bịcác ngươi dẫn đi rồi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta dùng hỏa lực hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó dẫn nó đi vềmột phương hướng khác."

Đội trưởng nói, cũng mở ra màn hình 3D.Cựu nhật Thần linh bước từng bước chân nặng nề, đi về phía chân trời phươngxa.Nó đi một lát, bỗng nhiên đứng im tại chỗ."

Làm sao không đi nữa?"

Đội trưởng nói với giọng ngạc nhiên.Cựu nhật Thần linh chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Ám Vụ trấn.Giọng nói của Yana bỗng vang lên:"Cẩn thận, Andrea đã trở thành Anh linh của ngươi, cho nên tất cả thuật theodõi của Thần linh này đều rơi trên người ngươi, nó muốn biết tin tức củaAndrea từ ngươi."

"Ngươi thử xem những người nơi đây, có thể ngăn cản con quái vật kia không?"

Liễu Bình hỏi."

Có thể."

Yana nói.Liễu Bình thở phào một hơi."

Ngăn cản nửa phút vẫn không có vấn đề gì."

Yana bổ sung.Liễu Bình: "..."

Yana: "..."

"Như vậy là không được, chúng ta cần nghĩ cách khác."

Liễu Bình nói.Hắn xuyên qua từng kiến trúc khác biệt, đi vào trong một đống đổ nát vắng vẻ."

Đeo cái này lên."

Liễu Bình triệu hồi Andrea ra, lại lấy một cái đấu lạp ra đưa cho cô bé."

Che đậy khí tức?

Mặc dù hơi đơn sơ, thế nhưng có dù sao cũng hơn không."

Andrea vừa nói, vừa đội đấu lạp lên đầu.Cô bé bỗng hơi sửng sốt.Khi đeo đấu lạp lên, khí tức của mình hoàn toàn biến mất, ngay cả mùi máutanh trên miệng vết thương của mình cũng đã bị ngăn cách ra."

Bảo vật này là gì đó?"

Cô bé nói với vẻ không chắc chắn."

Ta tăng thêm một trận bàn trên đấu lạp, trên đó có khắc 'Sắc chi Y', cho nêncông dụng ngăn cách có thể mạnh hơn mấy cấp bậc."

Liễu Bình nói."

Rất lợi hại... thế nhưng cũng không có tác dụng gì, tên kia dựa vào lực lượngthời đại Ác Mộng tới tìm kiếm ta, trên phương diện pháp tắc thì lực lượng củaể ế ấnó có thể áp chế tất cả những thứ này."

Andrea nói.Vẻ mặt cô bé hơi mờ mịt, giống như đang nhớ lại đoạn ký ức nào đó vậy."

Liễu Bình, ta nhớ rằng đã nói với ngươi, khi thế giới Tu Hành tiến tới tiết điểmsụp đổ *****ên, ta sẽ dẫn ngươi đi xem sự thật về thế giới này."

Cô bé nói."

Ngươi đã nói như vậy."

Liễu Bình nói."

Quái vật kia... chính là sự thật cuối cùng."

Cô bé nói."

Tới cùng thì nó là thứ gì?"

"Ngươi không cần biết nó là thứ gì, ngươi chỉ cần biết sở dĩ nó giáng lâm, là bởivì Luyện Ngục đã loạn, mà vô số tồn tại đang ngủ say trong Vĩnh Dạ, cũng bởivì Ác Mộng mà không thể không tỉnh lại, cũng thuận theo nghênh chiến."

-------Chương 182: "Tại sao... ta lại lãng phí thời gian ở nơi này..."

Trái tim Liễu Bình bỗng đập mạnh hơn, trong linh giác có một bóng mờ nhưmột bàn tay bóp chặt cổ họng của hắn, làm cho hắn không thể thở nổi.Tới rồi!Tên Cựu nhật Thần linh đã cảm ứng được thẻ bài Anh linh trên người của mình.Cuối cùng, nó cũng phát hiện ra Andrea.Nó sắp tới rồi!Đây là linh giác đặc biệt của người tu hành, dựa theo thiên phú của bản thân, cóthể báo hiệu rõ ràng hay là mơ hồ đối với một chuyện nguy hiểm.Liễu Bình cụp mí mắt, một bên duy trì hơi thở bình ổn, một bên suy nghĩ cáchứng đối.Những thủ đoạn của văn minh Tu Hành hoàn toàn không thể ngăn cản thuậttheo dõi của quái vật kia.Mà Thẻ bài cũng không được."

Danh Sách, còn bao lâu mới tiến vào thời không bí ẩn?"

Liễu Bình hỏi.Địa điểm xuất hiện trong thời không bí ẩn cũng không phải cố định.Thị trấn sẽ ngẫu nhiên hình thành kết nối hợp lý với một kịch bản nào đó, từ đóxuất hiện tại thế giới Tu Hành.Nếu như kịch bản cách khu vực thế giới Tử Vong này cực kỳ xa xôi, có lẽ sẽ cóthể tránh thoát khỏi con quái vật kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện:[Còn có hai mươi phút nữa, thời không bí ẩn sẽ xuất hiện.]Hai mươi phút!Liễu Bình nhìn cảnh tượng xung quanh.Những người này có thể ngăn cản hai mươi phút sao?Không, bọn họ có thể cản nửa phút mà thôi!Liễu Bình im lặng, bỗng nhiên nhìn về phía Andrea.Sắc mặt của cô bé trắng nhợt, trên thân run rẩy, trong ánh mắt có thêm tia tuyệtvọng.Cô bé cũng cảm nhận được!Mà cô bé cũng đã không có cách giải quyết nào khác.Liễu Bình truyền âm, nói: "Nghe ta nói, hiện tại ta có một cách, có thể tạm thờilàm cho nó không thể tìm ra ngươi... thời gian vào khoảng mười lăm phút."

"Vô dụng, người ngủ say trong khu vực này mà bị nó phát hiện, chưa từng cótrường hợp nào thoát khỏi cuộc săn mồi của nó cả."

Cô bé lắc đầu, nói."

Không, cách này của ta rất có tác dụng, lại còn đã từng kiểm nghiệm qua rồi."

Liễu Bình nói."

Thật sự có mười lăm phút sao?

Ta cảm thấy, kịch bản bí ẩn đã sắp tiến tới, thìra là thế!"

Andrea lộ ra vẻ hiểu được, nói nhanh.Bóng đêm càng ngày càng tăm tối.Trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có quái vật từ dưới mặt đất chui lên, phát ranhững tiếng gào thét sợ hãi, bỏ chạy về phía sâu trong hoang dã.Giống như là một trận tận thế...Trước khi nó giáng lâm, không khí dần dần trở nên nặng nề, làm cho người tacảm giác hít thở không thông.Tiếng động trên tường thành dần dần yên tĩnh lại."

Tại sao những quái vật kia chạy trốn hết rồi?

Chẳng lẽ không có ai là đối thủcủa tên kia sao?"

Đội trưởng lẩm bẩm với vẻ tuyệt vọng.Từ trên tường thành truyền ra tiếng gào thét:"Trời ạ, là quái vật kia..."

Liễu Bình nhìn tới.Mặc dù có tường thành cao hơn chục mét ngăn cách, thế nhưng hắn vẫn có thểthấy được bóng hình khổng lồ như một dãy núi của đối phương.Cựu nhật Thần linh, Dị Hành giả trong Ác Mộng.Nó giống như tồn tại từ trên tầng mây hạ xuống thế giới, bước những bước rungchuyển mặt đất, đi về phía thị trấn."

Toàn thể chuẩn bị..."

Đội trưởng quát lớn.Tất cả mọi người lôi vũ khí ra, chỉ về phía quái vật kia.Liễu Bình nhìn về phía hư không.[Khoảng cách thời không bí ẩn xuất hiện còn có 19 phút.]19 phút.Không thể để cho quái vật đi vào trong thị trấn này, nếu không coi như nó bỏqua cho mình, cũng sẽ bị đoàn đội canh giữ nơi đây tấn công mà tức giận.Tới lúc đó, thị trấn này vẫn sẽ bị hủy diệt."

Tới gần ta."

Liễu Bình truyền âm nói.ổ ễ ốCô bé bay tới, lơ lửng giữa hư không, hai tay ôm cổ Liễu Bình, trốn sau lưnghắn mà nhìn về phía quái vật.Con thỏ cũng ngồi yên trên vai hắn, không nhúc nhích, mắt không chớp nhìn vềphía Cựu nhật Thần linh.Trong bóng đêm.Quái vật kia đi từ nơi xa hoang dã tới đây, trong miệng phát ra những tiếng nóichấn động thế giới:"Ngọn lửa, ngươi là lực lượng hủy diệt vạn vật, lại quỳ rạp dưới chân của ta..."

Cô bé bỗng hét rầm lên: "Liễu Bình!

Nếu như ngươi muốn làm cái gì thì đâychính là cơ hội cuối cùng, nếu không chúng ta đều phải chết ở nơi này!"

"Kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'."

Liễu Bình âm thầm nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Ngươi kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'.][Bởi vì ngươi và Chúa tể Chân Hồng Andrea có kết nối về mặt linh hồn, mà côbé cũng đã trở thành Anh linh của ngươi, bởi vậy các ngươi được thừa nhận làmột chỉnh thể.][Andrea được 'Một Người Không Có Phần Diễn' bao trùm.][Lần kích hoạt kỹ năng thần bí này coi như cả hai người các ngươi cộng đồngkích hoạt.]Trong khoảnh khắc đó...Con quái vật giống như Ma vương kia cứng lại tại chỗ.Dưới chân nó, lúc đầu ngọn lửa cùng dung nham đã hội tụ thành dòng sông, vàolúc này lại dần dần biến thành suối nước, hóa thành dòng nước nhỏ, cuối cùngbiến mất không thấy gì nữa.Quái vật hơi chần chờ đặt chân xuống, thế nhưng không tiếp tục đi về phía thịtrấn kia.Nhìn tới, có vẻ như nó không do dự về một vấn đề gì đó vậy.Đội trưởng cũng rất nhạy cảm phát hiện điều này."

Toàn đội bảo trì yên tĩnh!

Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào đều khôngcho phép bắn phá!

Kẻ trái lệnh xử bắn tại chỗ!"

Hắn quát lớn đối với bộ đàm.Tất cả mọi người đều là tay già đời thân kinh bách chiến, đương nhiên hiểu rõtình huống hiện tại không thể tạo ra bất cứ kích thích nào đối với con quái vậtkia.Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ hoang dã trở nên yên tĩnh, không nghe được bấtcứ tiếng vang nào cả.Mọi người ngừng thở, yên lặng chờ đợi quái vật kia lựa chọn.Một giây...Hai giây...Ba giây...Quái vật kia nhìn về phía Ám Vụ trấn.Nó chậm rãi mở miệng, phun xuống mặt đất một đoàn dung nham nhơm nhớp.Ầm...Mặt đất bị đốt xuyên, dung nham từ lòng đất phun lên bầu trời."

Tại sao... ta lại lãng phí thời gian ở nơi này..."

Quái vật lẩm bẩm, thái độ cực kỳ khinh thường.Nó xoay người lại, bước từng bước về phía sâu trong bóng đêm.Một lát sau.Tiết tấu chấn động của mặt đất dần dần trở nên nhỏ lại, dần dần không còn rungchuyển nữa.Quái vật đã rời đi.Tất cả mọi người không kìm lòng được mà thở dài một hơi."

Gặp quỷ... vớt trở lại một cái mạng từ dưới mí mắt một con quái vật cấp S.. tacó thể khoác lác cả một đời..."

Vương Mãnh xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói.Ánh mắt của hắn nhìn về phía Liễu Bình."

Vừa rồi là không thể chạy trốn, hiện tại có cơ hội rồi... thừa dịp hiện tại, ngươimau chạy đi, dù sao ngươi cũng không phải thuộc hạ của Nữ sĩ Thống Khổ,không cần ở lại trấn thủ nơi này."

Liễu Bình chân thành nói."

Đừng coi thường người khác, ta chính là Hiệp khách, luôn luôn hành hiệptrượng nghĩa, vào thời điểm này ta nên ở cùng mọi người vượt qua khó khăn."

Vương Mãnh nói năng rất hùng hồn.-------Chương 183: Tạm thời yên ổnLiễu Bình thở dài nói: "Mười lăm phút sau, tên kia sẽ trở lại lần nữa, ngươi đãlàm rất tốt, không cần tìm cái chết vô nghĩa."

"Ngươi xác định nó sẽ trở về sao?"

"Xác định."

"Tạm biệt."

Brừm brừm...Tiếng động cơ xe máy vang vọng, nhanh chóng xuyên qua cửa thành, lao nhưđiên về một phương hướng khác trong hoang dã.Mọi người đưa mắt nhìn Vương Mãnh rời đi, cũng không ai nói thêm cái gì.Dù sao người ta đã giúp đỡ rất nhiều, không cần thiết ở lại nơi này chịu chết.Chỉ có Yana ở cạnh Liễu Bình, vẫn khó hiểu hỏi: "Làm sao tên kia lại chạy rồi?Vì sao?

Vì sao lại vậy?"

Liễu Bình nhìn về phía hư không, nói: "Chúng ta có mười lăm phút đồng hồ,mười lăm phút sau, cần bốn phút nữa thì thời không bí ẩn mới xuất hiện... bốnphút này là khoảng thời gian quan trọng nhất, nếu như nó không trở lại, như vậylà tốt nhất rồi."

"Nếu nó trở về thì sao?"

Andrea hỏi."

Vậy thì phải xem đoàn đội chiến đấu của chúng ta có thể cầm cự bốn phút haykhông, ta đi xem trang bị của bọn họ thế nào rồi."

Liễu Bình nói."

Ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này."

Cô bé thở dài nói."

Ý nghĩ ban đầu khi ngươi hỗ trợ ta phá hoại kịch bản, là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta còn tưởng sau khi phá vỡ kịch bản, có thể tìm được một loại cơ hội nào đó...ta đoán thế giới Tu Hành ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, cho nên Nữ sĩ Thống Khổmới ẩn giấu nó ở trong Vĩnh Dạ, thế nhưng ta không nghĩ tới lại là cái tên này."

Andrea nói.Cô bé như nhớ lại được cái gì đó, thuận miệng nói ra:"Khi ngươi biết được tên thật của ta, chắc chắn sẽ sinh ra mầm họa vô tận, dùcho là ngươi hay là ta, đều sẽ gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm."

"Thế nhưng ta đã là thẻ bài Anh linh của ngươi, như vậy tạm thời ngươi có thểthường xuyên gọi ta bằng tên thật đi, làm vậy sẽ tăng cường cảm ứng giữa tavới ngươi."

"Andrea?

Lần *****ên ta nghe được cái tên như vậy, quá dài, dựa theo thói quentrong thế giới chúng ta, ngươi nên có một cái tên dễ dàng để xưng hô hơn."

LiễuBình nói.ế ầ ầ"Này, ta tại trong thế giới Tử Vong...

đây là lần *****ên nói tên thật của mìnhcho người khác biết, thế mà ngươi lại định gọi ta bằng một cái tên khác haysao?"

Cô bé nói."

Đọc mấy chữ 'Andrea' này quá dài dòng, không dễ dàng cho chiến đấu."

LiễuBình nói."

Aiz, được rồi, bình thường ngươi không cần gọi ta bằng cái tên này, có thể gọita là Chân Hồng, đó là danh hiệu của ta."

Andrea nói."

Vậy gọi là tiểu Hồng thì sao?"

Liễu Bình thử dò xét hỏi."

Ta sẽ giết ngươi."

Andrea nhìn chằm chằm hắn mà nói."

Nó đi nơi nào?"

Yana trầm tư nói."

Không biết, những chuyện này có quan trọng không?"

Liễu Bình hỏi.Hắn bay lên, dùng thần niệm quét qua thị trấn này.Mỗi một vũ khí cùng thiết bị đều xuất hiện trong đầu Liễu Bình, hắn tỉ mỉ quansát một lần, không khỏi thở dài.Thật là đáng tiếc.Muốn dùng tri thức mà mình có để cải tạo vũ khí, cần lượng thời gian cực lớn.Chỉ vẻn vẹn mười lăm phút, không làm được cái gì cả.Bỗng nhiên...Mặt đất rung mạnh.Mọi người bị bắn lên không trung, các loại vũ khí chiến đấu rơi rụng đầy mặtđất."

Chấn động mạnh như vậy, chẳng lẽ tên Cựu Thần kia đang làm gì sao?"

Yanalẩm bẩm.Ngay sau đó, mặt đất lại chấn động mạnh thêm lần nữa.Yana bỗng lo lắng hỏi: "Có cách nào xem xem nó đang làm cái gì không?"

Liễu Bình quay đầu hô: "Họa sĩ!"

"Ta tới đây."

Họa sĩ chạy chậm tới."

Quái vật kia... chúng ta có thể biết nó đang làm gì hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Có thể, ta đều có thể vẽ ra các hoạt động trên hoang dã, chỉ cần khoảng cáchkhông xa lắm là được."

Họa sĩ nói.Họa sĩ chống bàn vẽ lên, nhắm mắt một lát, nhanh chóng vẽ một bức tranh ra.Trên bức tranh này, vị Cựu Thần kia đang dùng sức cào lên mặt đất, rồi rút mộtcon quái vật Vĩnh Dạ từ trong lòng đất lên, không để ý nó giãy dụa, đặt vàotrong miệng rồi bắt đầu nhai nuốt.Xoẹt...Giấy vẽ rách ra.ấ ể ế ế"Một trang giấy chỉ có thể biết được tới đó thôi, còn xem tiếp không?"

Họa sĩhỏi."

Chờ một lát nữa, sau đó lại xem."

Yana nói.Nàng nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Có lẽ các ngươi không rõ ràng, cái tênvừa rồi có một danh hiệu tại thời đại Ác Mộng chính là: Trì Hỏa giả Ác Mộng,nó đã từng là một Thần linh cực kỳ mạnh mẽ."

"Danh hiệu này đại biểu cho ý nghĩa gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đại biểu nó có thể đốt cháy vận mệnh, bất cứ vận mệnh của ai, cũng có thể bịcuốn vào trong Ác Mộng."

Liễu Bình hỏi: "Đã như vậy, tại sao các ngươi lại không đề phòng nó?"

"Thời đại đã trôi qua quá lâu rồi, nó đã mất đi quá nhiều lực lượng, tới mức chỉcó thể trở thành tay chân của Nữ sĩ Thống Khổ...

Đúng vậy, vô số năm qua, nóvẫn luôn làm thuộc hạ của một Thần linh không đáng chú ý."

"Thế nhưng bây giờ..."

"Luyện Ngục sắp loạn, mà bộ dáng hiện tại của nó, thật sự là không thích hợp."

Yana lo lắng nói.Liễu Bình im lặng vài giây, nói với Họa sĩ: "Nhìn xem quái vật kia đang làmgì."

"Được."

Họa sĩ vẽ thật nhanh.Cựu nhật Thần linh rất sống động xuất hiện ở trên giấy vẽ, nó đang quỳ mộtchân trên mặt đất, làm ra hình dáng cầu nguyện về phía bầu trời.Trên bầu trời, một cánh cửa mở ra.Vô số thi thể từ trong cánh cửa bay ra ngoài, xếp thành một vòng tròn khổng lồphía sau Cựu nhật Thần linh.Dị Hành giả trong Ác Mộng bỗng quay người lại, nhìn về phía vòng tròn thi thểkhổng lồ kia, trầm giọng nói: "Cống hiến của các ngươi, là vì mở ra một cánhcửa mới trong thời đại này, đây là vinh hạnh của các ngươi."

Andrea ôm cổ Liễu Bình, hét lên với vẻ sợ hãi: "Liễu Bình, những thi thể đóđều là tồn tại trong Vĩnh Dạ bị nó ăn mất!"

"Vòng tròn thần thế Ác Mộng... nó muốn hiến tế!"

Vẻ mặt Yana biến đổi, lật taylấy một quyển sách ra, lật nhanh tới một trang nào đó.Trên trang sách trống, dần dần có vô số chữ cái hiện lên, khi Yana lật sang trangkế tiếp, cũng thấy trên đó là lít nha lít nhít chữ cái.Mỗi một trang.Mỗi một trang đều hiện lên vô số chữ cái."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Á ế"Danh hiệu tại thời đại quá khứ... từ khi thời đại Ác Mộng kết thúc, bọn chúngđã biến mất hoàn toàn, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện lần nữa."

Yana nói với vẻthất thần.Liễu Bình cau mày hỏi: "Những thứ này đều là danh hiệu thời đại Ác Mộngsao?

Danh hiệu tức là chức nghiệp, đúng không?"

"Đúng, những danh hiệu này đều là chức nghiệp của Thẻ bài sư tại thời đại ÁcMộng, hiện tại bọn chúng lại khôi phục lần nữa, nói cách khác..."

Hầu như trong nháy mắt đó.Tiếng gào thét của Cựu nhật Thần linh vang vọng toàn bộ hoang dã:"Cơn sóng Tân Thần ngã xuống sắp xảy ra, mà Ác Mộng cùng Vinh Quang củangày xưa đang khôi phục."

-------Chương 184: Ác Mộng thức tỉnh"Ta là Trì Hỏa giả tại thời đại trước, tại đây kêu gọi Thần trụ Luyện Ngục cùngVĩnh Dạ tới nơi đây, cùng chúng Thần bọn ta hoàn thành thệ ước năm đó!"

"Các chức nghiệp giả của thời đại."

"Hãy bắt đầu tranh cướp danh hiệu Ác Mộng đi, bọn chúng có được cấp bậc caohơn, lực lượng mạnh hơn, tiền đồ huy hoàng hơn!"

"Những người gia nhập, các ngươi chắc chắn sẽ nhận được sự chúc phúc cùngbảo vệ của tất cả Cựu nhật Thần linh!"

"Dùng danh hiệu của các ngươi chuyển thành Danh Sách, Ác Mộng sẽ chiếm cứbầu trời đêm, thống trị tất cả mọi thứ!"

Nương theo tiếng gầm đó, vòng tròn thi thể khổng lồ bắt đầu bùng cháy.Đám tồn tại đang ngủ say ở trong vòng tròn liên tục tỉnh lại, cùng nhau phát ranhững tiếng kêu rên đau đớn cùng những tiếng hét chói tai.Tại quyển sách trên tay Yana, từng danh hiệu bay ra ngoài, lóe ra ánh sáng nhạt,bay lả tả lên không trung, dần dần biến mất trong hư không."

Những danh hiệu đó... tất cả đều khôi phục."

Yana nói nhỏ."

Có tạo thành ảnh hưởng gì đối với chúng ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết, ta chỉ biết bọn chúng đại biểu cho thời đại Ác Mộng, đồng đẳngvới từ cường đại tại thời đại đó."

Yana nói.Xoẹt...Giấy vẽ rách nát.Họa sĩ lại đổi sang một tờ giấy khác, vẽ rất nhanh.Vị Cựu nhật Thần linh kia đang đứng tại trung tâm giấy vẽ, ánh lửa khắp ngườibay thẳng tới bầu trời, trong hư không liên tiếp xuất hiện các tồn tại thần bí, liêntục bay về bốn phương tám hướng.Trước mắt Liễu Bình bỗng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Kỹ năng thần bí 'Một Người Không Có Phần Diễn' sắp kết thúc."[Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một!][Mọi thứ đều khôi phục như thường.]ắ Á ấ ế ẩ[Nhắc nhở: Năm phút sau, Ám Vụ trấn sẽ tiến vào thời không bí ẩn.]Liễu Bình yên tĩnh lại, nói khẽ: "Xuỵt!"

Giờ phút này...Tất cả mọi người đều nín thở, chậm rãi chờ đợi thời gian trôi đi.Năm giây...Mười giây...Hai mươi giây...Ba mươi giây...Một phút trôi qua.Còn có bốn phút cuối cùng.Bỗng nhiên...Liễu Bình giật mình, ánh mắt nhìn về phía Andrea.Trong mắt cô bé lóe lên vẻ hồi hộp cùng sợ hãi...Hia người cùng lúc cảm ứng được tình huống.Tại đường chân trời phía xa xa, quái vật kia bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắtnhìn thẳng về phía Ám Vụ trấn.Liễu Bình nói khẽ: "Bắt đầu trinh sát, báo cáo tình huống."

Bên cạnh, đội trưởng làm ra một thủ thế.Trong tai nghe mọi người đều truyền ra từng đợt báo cáo:"Phát hiện tình hình."

"Mặt đất bắt đầu chấn động rất nhỏ."

"Bắt đầu trinh sát cự ly cực xa, đã xác định nơi phát ra nguy hiểm."

Một cảnh tượng xuất hiện trên màn hình ánh sáng.Liễu Bình và đội trưởng cùng nhìn tới, thấy được con quái vật kia đầu chạmmây, chân đạp đất, mỗi một bước chân rơi xuống đất đều làm cho mặt đất chấnđộng dữ dội."

Báo cáo, sau ba phút hai mươi lăm giây nữa, chúng ta sẽ tiến vào thời không bíẩn!"

"Dựa theo tốc độ của con quái vật này, sau ba mươi giây nó sẽ tới Ám Vụ trấn."

"Không ổn, nó đang gia tốc!"

Trên màn hình, con quái vật kia như cảm ứng được cái gì đó, dần dần bắt đầutăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh.Mặt đất chấn động mạnh.Đội trưởng đoàn đội hít một hơi thật sâu, hét lớn: "Toàn thể chuẩn bị!"

Hắn ta cầm viên đá quý hình thoi trên mặt đất lên, nhẹ nhàng ném ra ngoài.ố ắTrên hòn đá, vô số dây nhỏ phát sáng từ trong đó ***** ngoài, nhập vào trongtừng mô hình thép đã được bố trí khắp thị trấn từ trước rồi."

Liễu Bình."

Đội trưởng nói."

Có."

Liễu Bình nói."

Chúng ta sẽ dùng toàn lực chiến đấu, mà ngươi lại là Thẻ bài sư, xem xét tìnhhuống rồi hãy gia nhập chiến đấu đi."

Đội trưởng nói xong câu đó, bước từng bước về phía trước.Dưới chân hắn ta, từng bậc thang thép xuất hiện, nối liền với một vị trí khá cao.Tại nấc thang cuối cùng, những mô hình thép cỡ lớn kia liên tục lắp ráp, hợp lại,biến hình.Một con robot hình người khổng lồ xuất hiện tại trung ương thị trấn.Tại vị trí trái tim của robot, có một vị trí lái, đội trưởng vừa mới ngồi lên đó,mấy chục sợi dây dài bằng kim loại xuất hiện trên vị trí lái, dán vào làn da củahắn ta.Đội trưởng đoàn đội ngồi tại nơi đó, nhẹ nhàng giơ tay trái lên...Robot khổng lồ cũng theo đó mà giơ tay trái lên."

Bắt đầu kiểm tra số liệu."

Đội trưởng ra lệnh.Một giọng nữ vang lên:"Bắt đầu kiểm tra."

"Các bộ phận chức năng của robot đều bình thường, ""Kho đạn đã nạp đầy, ""Hệ thống cung ứng năng lượng bình thường, số liệu khi hoạt động đầy đủ côngsuất bình thường, ""Hệ thống tác chiến đã kích hoạt, ""Phát hiện mục tiêu nguy hiểm, mục tiêu cách ngài 30km về phía trước bêntrái."

"Sẵn sàng chiến đấu bất cứ khi nào."

Theo từng tiếng báo cáo, mọi người chậm rãi quay đầu lại, nhìn ra bên ngoàitường thành.Chờ đợi...Cũng không cần chờ quá lâu.Nơi xa, bóng hình khổng lồ của con quái vật kia dần dần xuất hiện.Quanh người nó toát ra ánh lửa, mà sương mù nó phun ra lại bao trùm ánh lửa,***** một luồng mây lửa hủy diệt về phía bầu trời Ám Vụ trấn."

Kỳ lạ, tại sao vừa rồi ta lại coi thường các ngươi kia chứ?"

Cựu nhật Thần linh quan sát Ám Vụ trấn, nhỏ giọng lẩm bẩm.Đội trưởng giơ hai tay từ bên hông lên, lên tới trước mặt.Robot khổng lồ cũng giơ hai tay lên, rút hai mô hình kim loại bên hông ra, lắpghép chúng nó lại với nhau.Hai mô hình này nhanh chóng hợp lại với nhau, biến hình, hóa thành một khẩupháo đen ngòm, được robot vác trên vai.Họng pháo phát sáng lên, tựa như một mặt trời rực sáng, hội tụ vô số nănglượng ma tinh không thể tính toán."

Bắn!"

Đội trưởng hét lớn.Ầm...Luồng sáng rộng khoảng năm mét xé rách không gian, từ trong Ám Vụ trấnxông ra ngoài, sức giật cực mạnh làm cho cả người robot đều lay động, hìnhthành sóng xung kích làm cho mặt đất dâng lên tro bụi cao mấy chục mét.Luồng sáng kia bắn trúng vào người Cựu nhật Thần linh, đánh cho nó liên tiếplùi về sau hai bước.Nhưng...Trên người của nó chưa từng xuất hiện vết thương."

Lửa cùng dung nham, các ngươi nên hình thành thủy triều dưới chân ta mànuốt chửng mọi thứ."

Cựu nhật Thần linh phát ra một tiếng rống lớn.Mặt đất bắt đầu hóa thành dung nham.Một đòn của đội trưởng có vẻ như chỉ có tác dụng chọc giận nó mà thôi.Khi thấy ngọn lửa cùng dung nham ngập trời kia, tất cả mọi người đều hiện lênmột ý nghĩ trong đầu.Xong.Đối phương có được lực lượng như Thần linh, cơ bản là không thể đánh lạiđược.Trong đống đổ nát.Đám người rất uể oải, không khỏi đều thở dài.Liễu Bình mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lẽo.Thực lực của đối phương đã vượt qua giới hạn của thế giới Tu Hành, coi như tạithời điểm mình mạnh nhất, cũng chỉ có thể miễn cưỡng không chết, chạy trốntrước mặt đối phương mà thôi.Coi như mình tu luyện lại một lần...-------Chương 185: "Ngừng bắn!"

Thế giới bên ngoài đã không còn tồn tại.Chưa biết chừng càng nhiều thế giới bên ngoài đều bị hủy diệt rồi, giống nhưYêu vương đời trước đã thăm dò như thế.Cơ bản là không có cách nào chiến thắng con quái vật này.Thế nhưng...Chẳng lẽ ngay cả một phương pháp sống sót cũng không có sao?Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Cựu nhật Thần linh, bỗng nhiên bị nhữngdòng chữ trên đầu của đối phương hấp dẫn:[Dị Hành giả trong Ác Mộng][Thuyết minh: Người có danh hiệu này, là chúa tể của chú ngữ nguyên tố Hỏacùng Phong, bản thân sẽ không bị ma pháp, vật lý, nguyền rủa gây thương tổn,yêu thích nuốt lấy lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong vạn vật cùng chúng sinh.]Liễu Bình im lặng một giây, thầm thì: "Chú ngữ à..."

Chú ngữ.Đúng vậy, chú ngữ.Vị Cựu nhật Thần linh này mỗi lần ra tay đều cần đọc chú ngữ lên.Liễu Bình run lên, bỗng nhiên nhìn về phía hư không, nhanh chóng lại âm thầmnói:"Kích hoạt kỹ năng thần bí: 'Sơ Diễn Giả', chỉ định đối phương quên từ."

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Đối phương chính là Thần linh thời đại Ác Mộng, là chúa tể chú ngữ Hỏa cùngPhong, chỉ định đối phương quên từ cần tiêu phí như sau:][Mỗi giây mười ngàn tiền vàng Luyện Ngục.][Ngươi có xác định hay không?]"Xác định."

Liễu Bình thở dài.Ngay sau đó...Bên ngoài Ám Vụ trấn.Cựu nhật Thần linh trong Ác Mộng giơ cao tay lên, cao giọng nói: "Hủy diệt, đểhủy diệt..."

Giọng nói của nó bỗng im bặt đi.Dưới chân nó, dung nham cuộn trào lên, như dòng lũ diệt thế xông thẳng bầutrời, hóa thành bức tường dung nham.ẩBức tường này càng ngày càng cao, ẩn chứa lực lượng hủy diệt trước đây chưatừng có, chỉ chờ một mệnh lệnh là sẽ đổ ập xuống Ám Vụ trấn!Toàn bộ Ám Vụ trấn trở nên yên tĩnh.Tất cả mọi người đều trở nên tuyệt vọng mà chờ đợi pháp thuật có thể hủy diệtmọi thứ kia ập xuống.Thế nhưng con quái vật này lại không thực hiện nốt bước kế tiếp.Nó đưa tay chỉ về phía Ám Vụ trấn, giống như đang nhớ lại cái gì đó, thế nhưngvẫn luôn không thể nói ra bằng lời.Cựu nhật Thần linh đứng trong ngọn lửa, mở to miệng: "..."

Thế nhưng không có bất cứ chú ngữ nào được nói ra.Nó cảm thấy hoang mang, đưa tay chỉ về phía Ám Vụ trấn, lại mở to miệng lầnnữa:"..."

"..."

Đám người."..."

Cựu nhật Thần linh."..."

Đám người."..."

Cựu nhật Thần linh."..."

Đám người.Chắc hẳn nó đang lựa chọn loại pháp thuật nào thích hợp hơn chứ?

Họa sĩ yênlặng suy nghĩ.Nó đang hưởng thụ sự tuyệt vọng trước khi chúng ta bị hủy diệt sao?

Độitrưởng yên lặng suy nghĩ.Nó gặp phải vấn đề gì sao?

Yana yên lặng suy tư.Không, nó quên từ.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hư không:[Đã tiêu tốn mười ngàn tiền vàng;][Đã tiêu tốn mười ngàn tiền vàng;][Đã tiêu tốn mười ngàn tiền vàng;][...]Lông mày Liễu Bình nhảy lên.Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tiền của mình sẽ tiêu tốn sạch sẽmà thôi.Tới lúc này, đội trưởng mới phản ứng lại được."

Nó gặp phải vấn đề, tất cả mọi người khai hỏa!"

Hắn ta rống to.ổ ồ ềRobot khổng lồ cũng vung hai tay lên, lại giơ ngang về phía trước.Trên cánh tay của nó, có một khung súng máy ổ quay, băng đạn cực dài kéo từkhông trung tới mặt đất."

Tất cả mọi người chú ý, sách lược chiến đấu thay đổi."

"Từ giờ trở đi, sách lược chiến đấu của chúng ta là kéo dài thời gian làm chủ."

"Chỉ còn 1 phút 11 giây nữa thôi, chúng ta sẽ tiến vào thời không bí ẩn!"

Giọng nói của đội trưởng vang vọng bên tai mỗi người."

Rõ!"

Tất cả mọi người đều phấn chấn, lớn tiếng trả lời.1 phút 11 giây.Chỉ cần kéo dài 1 phút 11 giây nữa thôi!Trong lòng mọi người lại xuất hiện hi vọng, chuẩn bị tiến công."

Chuẩn bị... bắn!"

Trên tay robot khổng lồ, bắn ta từng ngọn lửa thật dài!Nơi xa.Cựu nhật Thần linh bị bắn cho lảo đảo liên tục, thế nhưng chỉ lùi về sau vàibước mà thôi.Ngay sau đó, có vẻ nó cũng đã thích ứng công kích như vậy, sải bước về phíaÁm Vụ trấn với những bước chân nặng nề.Coi như không thể phóng pháp thuật ả, nó còn có cơ thể khổng lồ như núi nữa!Cùng lúc đó.Liễu Bình quát khẽ: "Con thỏ, ngươi có thể giúp đỡ ta một tay hay không?"

"Đương nhiên!"

Con thỏ lên tiếng, hóa thành một thanh trường đao bằng băng.Liễu Bình nắm chặt thanh đao này, cắm sâu vào dưới mặt đất, nói: "Nhờ vàongươi!"

Lớp băng nhanh chóng lan tràn ra ngoài.Bên ngoài.Tất cả mọi người đều loạn hết cả lên.Cựu nhật Thần linh trong Ác Mộng đã nâng cao cánh tay, đang định đập về phíatường thành..."

Tránh ra!"

Từ trong thị trấn truyền ra tiếng rống lớn.Robot khổng lồ vừa bắn phá, vừa tiếp cận tường thành.Lúc này, chỉ có mình mới có thể lên!ắ ế ố ắĐội trưởng cắn răng, bật hết hỏa lực, vô số viên đạn hóa thành dây dài bắn tới.Cựu nhật Thần linh lùi về sau một bước, thế nhưng lại đứng vững rất nhanh.Mặc dù bị bắn cho lắc lư liên tục, thế nhưng nó dùng thân thể ngăn cản toàn bộcông kích, bước từng bước về phía tường thành, cách tường thành cũng chỉ mấychục mét.Nó lại giơ cánh tay lên một lần nữa...Bỗng nhiên...Một chuyện kỳ lạ diễn ra.Cựu nhật Thần linh trong Ác Mộng giơ cao cánh tay, thế nhưng toàn bộ thân thểlại trượt về phía sau.Vô số viên đạn bắn trúng người nó, mặc dù không làm nó bị thương, thế nhưnglại sinh ra lực đẩy kỳ lạ, đẩy nó về phía đồng bằng rộng lớn phía hoang dã."

Tiền phương báo cáo tình huống!"

Đội trưởng mệnh lệnh."

Không biết, đội trưởng, chờ đã..."

"Dưới chân của nó... có một tầng băng cứng rất dày, chúng ta đánh nó, nó sẽtrượt về phía sau..."

"Giống như đang trượt băng vậy!"

Đội trưởng nghe vậy mà trợn tròn cả mắt, vội vàng kết nối robot với màn hìnhgiám sát.Quả nhiên, con quái vật kia đang liên tục trượt về sau.Nó có vẻ vô cùng tức giận, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, mặt băng dướichân lập tức nổ tung ra.Thế nhưng ngay sau đó, sâu trong lòng đất lại xuất hiện khí lạnh, bao phủ châncủa nó vào trong.Băng sương lại ngưng tụ lần nữa!"

Rống!"

Quái vật gầm lên giận dữ.Nó không di chuyển nữa, nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh về phía mặt đất.Đất rung núi chuyển.Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất vỡ ra một khe hở cực sâu, khí lạnhtừ lòng đất phóng lên tận trơi, trong nháy mắt đã bao phủ quái vật vào bêntrong.Quái vật lập tức hóa thành bức tượng băng, bất động.Trong Ám Vụ trấn, đội trưởng thấy vậy thì lập tức quát lớn:"Ngừng bắn!"

Tất cả tiếng động đều im bặt lại.ắCác chức nghiệp giả nắm vũ khí trên tay, yên lặng quan sát cảnh tượng trướcđây chưa từng gặp này.Nơi mặt đất vỡ nát, khí lạnh toát ra càng ngày càng nhiều, hoàn toàn đông cứngquái vật trước mắt thành một bức tượng băng.Mỗi khi tượng băng bắt đầu cử động, khí lạnh sẽ bổ sung tới, lại đông cứng nólần nữa.Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, tượng băng cuối cùng cũng bất động.-------Chương 186: Sự quyết đoán của Liễu BìnhTrong Ám Vụ trấn.Trường đao lại biến trở lại thành con thỏ, thở hổn hển nói: "Người anh em, ta đãcố hết sức rồi, lần sau ta chắc chắn sẽ gọi thêm Bốn mươi mét tới."

Liễu Bình nói: "Cám ơn."

Yana quát: "Còn 27 giây nữa!"

"Chúng ta tự cầu phúc thôi."

Liễu Bình nói.Ngoài tường thành, bên trong hoang dã.Khí lạnh từ dưới mặt đất cuối cùng cũng biến mất.Bức tượng băng lập tức vỡ ra từng khe hở, sau đó bị phá hoại từ bên trong.Cựu nhật Thần linh trong Ác Mộng bò ra từ trong lớp băng cực dày.Đúng lúc này...Trên bầu trời tăm tối xuất hiện từng màn sáng.Thời không bí ẩn đã xuất hiện, chẳng mấy chốc sẽ hút Ám Vụ trấn vào trong.Mọi người liên tục hoan hô lên.Thắng lợi đã trong tầm mắt!Cựu nhật Thần linh quan sát màn ảnh trên trời, lại đứng im bất động.Nó làm một thủ thế về phía sau lưng.Hư không mở ra.Hai khô lâu có đôi cánh màu đen kịt từ đó bay ra ngoài, trên tay còn nâng mộtquyển sách khổng lồ, hạ xuống trước mặt Cựu nhật Thần linh.Cựu nhật Thần linh đặt tay mình lên quyển sách này.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Nó sử dụng một quyển sách không rõ, sắp tiến vào hình thức phóng ra phápthuật trong nháy mắt.]Phóng pháp thuật trong nháy mắt!Nói cách khác, không cần niệm chú rồi sao?Trong đầu Liễu Bình xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, lập tức quan sát cảnh tượngbốn phía.Xung quanh Ám Vụ trấn bỗng xuất hiện vô tận dung nham cùng ngọn lửa.Những vật chất hủy diệt này phóng lên tận trời, hóa thành bức tường lửa vô tận,ngăn cách Ám Vụ trấ cùng màn ảnh trên bầu trời.ấ ầ ắ ổ ốNgay sau đó, tất cả dung nham hóa thành từng cơn sóng thần, sắp đổ ập xuốngÁm Vụ trấn.Không ai có thể may mắn thoát khỏi!"

Xong."

Sắc mặt đội trưởng xám như tro tàn."

Liễu Bình, ngươi có cách nào nữa hay không?"

Yana ôm chặt cánh tay của hắn,hỏi.Liễu Bình im lặng một giây.Trên bầu trời, mưa lửa ngập trời đổ ập xuống.Liễu Bình bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cựu nhật Thần linh, lớn tiếng nói:"Ta, chức nghiệp giả của thời đại hiện tại, yêu cầu người thực hiện lời hứa củamình, làm cho ta nhận được tất cả Cựu nhật Thần linh chúc phúc cùng bảo vệ!"

Tất cả mưa lửa ngưng kết tại không trung.Mọi hủy diệt cũng dừng lại.Đám người không hiểu ra sao.Bức tường lửa tách sang hai bên, hiện ra khuôn mặt của Cựu nhật Thần linh.Đầu nó vươn về phía trước, dùng đôi mắt ngập dung nham của mình mà nhìn vềphía Liễu Bình:"Đúng vậy... ta đã thấy được danh hiệu của ngươi, Thằng hề, ngươi là Thẻ bàisư duy nhất ở nơi này, thế nhưng ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta làm vậy?"

Liễu Bình lớn tiếng nói: "Thời đại Tân Thần ngã xuống sắp xảy ra, mà ÁcMộng cùng Vinh Quang thời đại trước đang khôi phục..."

"Nghe nói tất cả người gia nhập đều được tất cả Cựu nhật Thần linh chúc phúccùng bảo vệ, có đúng hay không?"

Cựu nhật Thần linh im lặng vài giây, gật đầu nói: "Đúng là như vậy."

Liễu Bình mỉm cười.Hắn bay vọt tới, bay tới không trung, nhìn thẳng đối phương, nói:"Thằng hề không đủ biểu hiện ra năng lực chân chính của ta, ta cần danh hiệumạnh mẽ hơn, ví dụ như..."

"Danh hiệu Ác Mộng."...Mọi thứ đều trở nên ngưng trệ.Trong Ám Vụ trấn, ngoài Liễu Bình ra, tất cả mọi người như đang ở trong trạngthái ngưng trệ nào đó.Ngay cả những cảnh tượng trên bầu trời, cũng bị một loại lực lượng không têncố định lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:ể ố Á ầ[Khi ngươi biểu đạt mong muốn có được 'Danh hiệu Ác Mộng', Cựu nhật Thầnlinh tiêu hao lượng lớn Thần lực, phong ấn toàn bộ mọi thứ lại.][Ngươi là tồn tại *****ên mở rộng vòng tay chào đón thời đại Ác Mộng trở về.][Các vị Cựu Thần thời đại Ác Mộng đã ẩn trong hư không, chờ đợi chứng kiếncảnh tượng vô cùng thần thánh sắp xảy ra này.][Xin hãy cẩn thận làm việc.]Tất cả chữ nhỏ hiện lên rất nhanh, cũng biến mất rất nhanh, biến mất khỏi tầmmắt của Liễu Bình, giống như muốn che giấu sự tồn tại của bản thân vậy.Một giây sau...Cựu nhật Thần linh quan sát Liễu Bình, phát ra những tiếng ồm ồm: "Ngươi làngười của thời đại này, phát triển trở thành một Thẻ bài sư dưới sự thống trị củaChúng thần Luyện Ngục, hiện tại lại muốn gia nhập vào trong Ác Mộng..."

"Thằng hề, ngươi biết cái gì gọi là 'trung thành' không?"

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn nó.Xung quanh Cựu nhật Thần linh này, hư không vặn vẹo bởi vì dung nham sôitrào.Danh sách nói, những Cựu Thần khác đều ẩn giấu trong hư không...Liễu Bình bỗng bật cười, nói: "Ta chỉ nói một câu, ngươi sẽ hiểu được thôi."

"Nói."

Cựu nhật Thần linh nói."

Ta tới từ thế giới trên đỉnh đầu kia."

Liễu Bình nói.Cựu nhật Thần linh ngẩng đầu quan sát về phía màn sáng đang bồi hồi trên bầutrời, trầm tư suy nghĩ vài giây mới quan sát Liễu Bình lần nữa."

Đúng vậy, ta biết chuyện này..."

"Thế giới Tu Hành, nó là thế giới mà Nữ sĩ Thống Khổ trộm được từ trong hưkhông, chuyên môn dùng để bổ sung tài nguyên lẫn nô lệ cho nàng ta."

"Khó trách trên người của ngươi ngập tràn linh lực, khó trách ngươi không cóbất cứ cảm giác gì với Luyện Ngục, hóa ra ngươi suýt chút nữa đã trở thành nôlệ của Nữ sĩ Thống Khổ."

Liễu Bình cũng nhìn về phía vùng sáng trên không, nói: "Lúc đầu ta còn địnhkéo dài thời gian một lát, sau đó tiến vào thế giới kia, thế nhưng sau khi ta biếtngươi đang làm cái gì thì đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ đó."

"Vì sao?"

Cựu nhật Thần linh hỏi."

Bởi vì ta cần danh hiệu Ác Mộng, ta cần từng bước trở nên mạnh mẽ, sớmmuộn cũng có một ngày, ta muốn xử lý sạch những Thần linh muốn bắt chúngta làm nô lệ kia."

Liễu Bình nói.Cựu nhật Thần linh lắng nghe, ồm ồm nói: "Xử lý những Thần linh vô thượngtại Luyện Ngục cũng không phải là chuyện đơn giản, thế nhưng ngươi đã làm ramột lựa chọn cực kỳ chính xác, dù sao..."

"Chuyện này cũng là chuyện mà chúng ta cũng phải làm."

Nó duỗi một cánh tay dài nhỏ ra, vồ nhẹ về phía màn đêm đen kịt, đã tóm đượcmột ngôi sao lập lòe tỏa sáng xuống.Ngôi sao này được khảm nạm trong bầu trời đêm đen kịt, cùng bóng đêm hóathành mặt sau của thẻ bài.Cựu nhật Thần linh duỗi hai tay ra, che thẻ bài, hỏi:"Thằng hề, phương thức chiến đấu sở trường của ngươi là gì?"

"Toàn tài."

Liễu Bình nói."

Toàn tài?

Thế nhưng ngươi quá yếu."

Cựu nhật Thần linh nói."

Ta yếu, là bởi vì kiến thức của ta có giới hạn, đồng thời chưa từng được nghenói có chức nghiệp thú vị như Thẻ bài sư."

Liễu Bình nói."

Ta có thể cảm giác được lời ngươi nói là thật, người như ngươi trở thành người*****ên gia nhập vào thời đại Ác Mộng... cũng coi như không tệ."

-------Chương 187: Danh hiệu mớiCựu nhật Thần linh xòe tay ra, giơ thẻ bài trên tay cho Liễu Bình quan sát.Đó là một người đàn ông mặc áo giáp màu xám, trên tay cầm trường đao, đỉnhđầu có một quầng sáng u ám mông lung.Sương mù vô cùng vô tận hóa thành một chiếc áo choàng khoác trên người hắn,mà sau lưng hắn hiện lên vô số tầng bóng mờ, giống như có thứ gì theo sát đằngsau vậy.Cựu nhật Thần linh nói: "Trong vô số danh hiệu đã biết, 'Thằng hề' chỉ là mộtdanh hiệu cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói, lực lượng mà danh hiệu'Thằng hề' có thể có được cực kỳ thưa thớt, thế nhưng tấm thẻ trong tay của takhông giống vậy, nó hội tụ lực lượng của thời đại Ác Mộng."

Liễu Bình nói: "Ta là người mới, nửa đường mới chuyển chức thành Thẻ bài sư,có thể rút được một tấm thẻ chức nghiệp cũng đã không tệ rồi... các hạ, tấm thẻtrên tay ngươi là cái gì vậy?"

"Hành giả Ác Mộng."

Cựu nhật Thần linh nâng tấm thẻ lên, nhẹ nhàng ném đi.Tấm thẻ bài kia lại hóa thành một ngôi sao sáng tỏ một lần nữa, xông lên bầutrời đêm, nhanh chóng nhập vào trong vùng ánh sáng trên bầu trời."

Tấm thẻ này đi vào thế giới Tu Hành, những Thẻ bài sư nghe danh mà tới chắcchắn sẽ đi tranh cướp nó."

"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tặng nó cho ta."

Liễu Bình thở dài nói."

Khó mà làm được, chỉ khi chiến thắng toàn bộ Thẻ bài sư tham dự tranh cướp,mới có tư cách có được nó, đây là nguyện vọng của nó, cũng là yêu cầu củachúng ta."

Cựu nhật Thần linh nói."

Vậy ta thì sao?

Không có cơ hội rồi à?"

Liễu Bình hỏi."

Không, Thằng hề, ngươi là người *****ên gia nhập thời đại Ác Mộng, ngươi sẽthu hoạch được một bí mật liên quan tới tấm thẻ bài này."

Cựu nhật Thần linhnói."

Rửa tai lắng nghe."

Liễu Bình nói."

Tấm thẻ bài này không thể bị tìm ra."

Cựu nhật Thần Linh nói."

Không thể bị tìm ra?"

"Đúng, ngươi phải nghĩ những cách khác, làm cho nó trở thành vật sở hữu củangươi."

Nói xong, Cựu nhật Thần linh lùi về phía sau, đi về chỗ sâu trong hoang dã.Liễu Bình nói với theo: "Này, nếu như có liên tục không dứt Thẻ bài sư tới tìmkiếm tấm thẻ này, chẳng phải là trận tranh cướp này mãi mãi cũng không thể kếtthúc sao?"

ầ ầCựu nhật Thần linh nở nụ cười âm u, cũng không quay đầu lại nói:"Bất cứ kẻ nào tới nơi đây tranh cướp danh hiệu Ác Mộng, đều hiểu rõ một sựkiện..."

"Người có thể đạt được danh hiệu này chỉ có một, mà tất cả Thẻ bài sư thất bạiđều sẽ cống hiến tính mạng của bản thân, trở thành tế phẩm của Ác Mộng."

Thần linh nói xong.Vùng ánh sáng trên bầu trời bỗng mở rộng, khuếch tán hướng bốn phía.Trong nháy mắt, Ám Vụ trấn biến mất.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Chú ý!][Pháp tắc thời không đã bị Cựu nhật Thần linh sửa chữa.][Từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào tiến vào đều không thể rời khỏi thế giới Tu Hành,tới tận khi 'Hành giả Ác Mộng' sinh ra.]..."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết, ta còn tưởng ta sẽ chết mất chứ."

"Kỳ quái, chúng ta còn sống sao?"

"Quái vật kia đâu?"

"Không biết, thật giống như chúng ta tiến vào thời không bí ẩn rồi thì phải."

Đám người lại khôi phục bình thường, tiếng ồn ào vang lên liên tục.Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của bọn họ tập trung tới người Liễu Bình.Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, người duy nhất tạo thành phiền phức cho vịCựu nhật Thần linh kia, chỉ có Liễu Bình.Nếu như có người biết được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể là hắn."

Được rồi."

Liễu Bình vỗ tay, nói: "Cũng đừng nghĩ quá nhiều, sau đó là một trận chiến đấugiữa các Thẻ bài sư, không quan hệ gì với các ngươi cả, các ngươi chỉ cần làmtốt chuyện của bản thân mình, sống sót trên thế giới này, là được rồi."

"Thì ra là thế."

Đám người thở phào nhẹ nhõm.Đội trưởng cũng phản ứng lại được, hét lớn: "Giờ phút này chúng ta đang ởtrong thế giới Tu Hành, tất cả mọi người dựa theo kế hoạch đã định, lập tức bắtđầu hành động!"

"Rõ!"

Đám người đồng thanh nói."

Nhanh nhanh nhanh, mau mau, thu hồi toàn bộ súng pháo trên tường thành!"

"Thu dọn phòng ốc, cải biến phong cách cùng tạo hình."

ắ ế"Sắp xếp chức nghiệp..."

"Ngươi là thợ rèn sắt, ngươi là người bán thức ăn, ngươi là thợ cắt tóc, mấyngười các ngươi đi tới quán trà, các ngươi đi dạo trên đường cái, đều hành độngđi!"

Sắt thép biến đổi thành gạch đất, robot đổi lại thành quán rượu, doanh trại biếnthành chợ bán thức ăn.Đám người luống cuống làm việc.Cũng may đều là người từng trải, trong mấy phút ngắn ngủi đã có thể sắp xếpổn thỏa.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía.Yana cùng Andrea đều ở đây.Con thỏ biến mất.Nó cũng không phải là thẻ bài của mình, cho nên không thể theo tới sao?Xem ra chính là như vậy.Liễu Bình lại nhìn về phía bên ngoài thành.Ngoài thành chỉ có hai con đường nhỏ gần như bị gió cát che phủ mất, vẫnthông hướng tới tận nơi sâu trong sa mạc.Nơi này... rất quen thuộc..."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Ta cảm thấy bản thân mình bị thần lực mênhmông bao phủ, đã mất đi cảm giác, không thể nhúc nhích nữa."

Yana hỏi.Liễu Bình nói: "Dựa theo sự cam kết của tên kia, ta nói muốn tranh cướp danhhiệu Ác Mộng, tên kia cũng tiếp nhận... có vẻ hiện tại bọn chúng cần thủ hạ taysai."

Hắn nói ngắn gọn một lần những chuyện vừa xảy ra."

Một tấm thẻ bài không thể bị tìm ra?

Vậy nên tranh cướp thế nào?"

Andreangạc nhiên hỏi."

'Hành giả Ác Mộng'... ngươi thực sự thấy nó hóa thành một ngôi sao, bay vàothế giới Tu Hành sao?"

Yana trầm tư hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Xem ra là danh hiệu Tinh Thần."

Andrea nói."

Danh hiệu Tinh Thần là sao?"

Liễu Bình hỏi.Yana giải thích nói: "Giống với 'Thằng hề' cùng 'Huyết kỵ sĩ', danh hiệu TinhThần cũng cần thỏa mãn điều kiện đặc biệt nào đó mới có thể chuyển hóa thẻbài thành thẻ bài chuyên dụng, thế nhưng khác biệt chính là, chính loại nghềnghiệp này đã có một loại lực lượng đặc biệt, không cần rút thẻ cũng có thể kíchhoạt."

"Lực lượng đặc biệt, ví dụ như?"

Liễu Bình hỏi.ế ầ"Ví dụ như ta... nếu như ta khôi phục được chút ít thực lực, chỉ cần đứng trướcmặt ngươi, ngươi sẽ liên tục cảm thấy yết hầu của mình bị bóp chặt, khôngngừng tiến vào trạng thái ngạt thở."

Yana cười lớn."

Lợi hại."

Liễu Bình khen ngợi.Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên cùng ngẩng đầu nhìn trời.Trên bầu trời, hai ánh lửa vọt qua, xoay quanh Ám Vụ trấn một vòng, cùngnhau rơi xuống, lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Phù truyền tin!-------Chương 188: Chuyển đổi chức nghiệpGió.Một trận gió lớn thổi tới, khô ráo lại mang theo mùi máu tanh."

Nhớ lại... nơi này cách một căn cứ yêu ma rất gần... chắc hẳn là phía tây samạc Mộc Thạch."

Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai tấm phù truyền tin.Hắn duỗi hai ngón tay ra, tóm một tấm trong đó, vận chuyển linh lực.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:"Ngươi ở đâu?

Sau khi trở lại thế giới Tu Hành thì nhanh chóng liên lạc với ta!"

Là con mèo yêu kia.Nàng ta vì tò mò, trở thành một tấm thẻ bài tự do, chạy khắp nơi trên vùnghoang dã, cuối cùng vẫn bị tóm trở lại thế giới Tu Hành.Liễu Bình thở dài, hỏi: "Yana, làm sao mới có thể cắt đứt dây Thần lực trênngười con mèo kia?"

"Ngươi hãy thu hồi nàng làm thẻ bài, sau đó tìm tới Thánh giả của nữ sĩ ThốngKhổ, các ngươi cộng đồng ra tay, dây Thần lực tự động tiêu tán."

Yana nói.Thánh giả...Đúng vậy, phó chức nghiệp của mình là Thánh giả.Liễu Bình mở phó chức nghiệp của mình ra nhìn lại lần nữa.[Thẻ bài: Thánh giả.][Thẻ chức nghiệp, thẻ thần chức.][Sau khi sử dụng tấm thẻ này, ngươi sẽ tự động thu hoạch được kỹ năng chứcnghiệp như sau:][Người chăn thả của Thần:][Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, thẻ bài mà ngươi rútđược lại càng mạnh.]Trong thế giới Tu Hành này, cũng có một vài Thánh giả thuộc về Nữ sĩ ThốngKhổ.Khi trước mình vừa mới tỉnh lại, trong động dưới mặt đất, đã được chứng kiếnThánh giả phái sứ giả tới, dẫn theo hai người tu hành gia nhập vào hắn ta.Bọn họ lợi dụng sự sợ hãi của người tu hành.Dù sao, ai cũng không muốn sau khi chết lại biến thành quái vật.Kể từ đó, càng ngày càng nhiều người lựa chọn đi theo Thánh giả, mà Thánhgiả cũng sẽ càng ngày càng mạnh.ố ố ổ ểĐối với Nữ sĩ Thống Khổ mà nói, những nhân vật có thể được coi trọng, sẽ bịbắt thành thẻ bài; mà những nhân vật bình thường nàng ta không để vào mắt, thìgiao cho đám Thánh giả dưới tay, dùng để tăng cường thực lực của Thánh giả.Thật sự là lợi dụng hoàn toàn thế giới Tu Hành mà.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói về phía phù truyền tin: "Ta tại thị trấn phía tây sa mạcMộc Thạch, ngươi tìm tới đây đi."

Nói xong vận chuyển linh lực, thả phù truyền tin bay đi mất.Còn lại một tấm phù truyền tin.Liễu Bình cũng kích hoạt nó lên, giọng nói của Lý Trường Tuyết truyền ra từphù truyền tin:"Ta đã trở thành Kiếm tiên, hiện tại có việc muốn gặp ngươi để nói chuyện, thấyphù hãy nhanh chóng đáp lời."

Thành Kiếm tiên rồi sao.Thật sự lợi hại!Liễu Bình khen ngợi, rồi nói vị trí hiện tại của mình vào phù truyền tin, cũngthả phù truyền tin cho nó bay đi."

Liễu Bình, ngươi dự định làm sao tìm kiếm tấm thẻ bài kia?"

Andrea hỏi."

Nó là thứ không thể tìm ra... bí mật này chỉ có chúng ta mới có thể biết, chonên tạm thời chúng ta hãy án binh bất động, không nên để lộ bản thân, từ từ suynghĩ một cách."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng, nếu như ngươi có được nó, ngươi thật sự muốn trở thành Hành giảÁc Mộng sao?"

Andrea hỏi.Liễu Bình cảm thấy không đúng lắm, không khỏi nhìn về phía Andrea và Yana.Vẻ mặt của hai cô gái này đều lộ vẻ lo lắng."

Làm sao?

Danh hiệu này có vấn đề gì không?"

Liễu Bình cười hỏi."

Thế thì sẽ không."

Andrea nhìn về phía Yana.Yana giải thích: "Có rất nhiều người trung thành với chức nghiệp ban đầu củamình, sau khi có được thẻ chức nghiệp mới, cơ bản là không chuyển biến được,cuối cùng lựa chọn không sử dụng chức nghiệp mới."

"Vì sao lại như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ví dụ như tên Người bán rượu kia, bộ bài của hắn ta là 'Quê hương', nguyệnvọng của hắn ta là tụ tập một đám bạn bè ở bên người, thành lập quê hươngthuộc về chính bọn họ, cho nên làm một Người bán rượu, hắn ta nguyện trả giátất cả để thực hiện nguyện vọng đó."

Yana nói."

Đúng vậy, có thể thấy hắn ta rất thích thú khi làm một Người bán rượu."

LiễuBình nói.Yana nói tiếp: "Thế nhưng nếu cho hắn ta một chức nghiệp mới... ví dụ nhưnhững chức nghiệp 'Lưu dân', 'Lãng khách', 'Người thám hiểm',...

điều kiệnểchuyển hóa đặc biệt của kỹ năng, thường thường có quan hệ với những hoàncảnh lạ lẫm."

Andrea nói: "Loại thẻ bài sư này, nếu như muốn mạnh lên thì không thể ở lạimột địa phương trong thời gian dài."

"Mà điều đó vi phạm với nguyện vọng của Người bán rượu, rất có thể hắn ta sẽtừ bỏ chức nghiệp này."

Yana nói.Liễu Bình nhìn Yana, lại nhìn về phía Andrea, cười nói: "Ta hiểu được, bộ bàicủa ta là 'Hoan Nhạc', mà Thằng hề cũng am hiểu cách 'mua vui', mà 'Hành giảÁc Mộng' chỉ nghe thôi cũng đã biết không phải là chức nghiệp bình thường,các ngươi lo lắng ta không thể phù hợp với nó."

Hai cô gái cùng gật đầu.Liễu Bình trầm tư một lát, hỏi: "Yana, khi trước ngươi cũng là Thẻ bài sư sao?"

"Đúng thế."

Yana đáp."

Nghề nghiệp ban đầu của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta sinh ra trong một danh môn vọng tộc tại Luyện Ngục, là người mạnh nhấtbên trong đồng lứa, thế nhưng trước khi nhậm chức thì bị chủ mẫu trong nhà hạnguyền rủa cực kỳ cao minh, rơi vào một cuộc tình."

Yana nói."

Nguyền rủa là tình yêu sao?"

Andrea không nhịn được mà hỏi."

Tình yêu cũng không phải là nguyền rủa, thế nhưng tình yêu bị nguyền rủa lạilà một loại luật nhân quả gần như vô giải...

Ta yêu một nô lệ cấp bậc thấp nhất,cảm thấy hắn ta tốt nhất trên đời, đương nhiên hắn ta cũng cực kỳ đẹp trai... chỉkém hơn Liễu Bình một chút mà thôi."

Yana liếc nhìn Liễu Bình, nói."

Nghề nghiệp ban đầu của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nghề nghiệp ban đầu của ta là Thánh kỵ sĩ, bộ bài cùng điều kiện chuyển hóathẻ bài đều là 'kính dâng'."

Yana nói.Liễu Bình thở dài: "Tên thật của bộ bài không thể sửa đổi..."

"Đúng, ngay từ ban đầu ta cũng không hiểu điều này, về sau mới phát hiện đó làmột âm mưu, mà cái tên nô lệ kia ngoài việc lợi dụng bản thân ta ra, cũngkhông có tình cảm thật sự với ta."

Yana nói."

Sau đó thì sao?"

Liễu Bình cùng Andrea đồng thanh hỏi."

Lúc đó, ta biết tới sự giả tạo của tình yêu, cho nên theo bản năng cũng khôngmuốn tiếp tục kính dâng, vì vậy cũng không thể kích hoạt thẻ bài chuyên môncủa chức nghiệp."

"Ta cùng bộ bài 'kính dâng' của ta đều bị phế bỏ."

"Trong bất cứ trận chiến đấu nào, ta đều chỉ có thể sử dụng thẻ bài bình thườngđể chiến đấu, cho nên rất nhanh ta đã thoát khỏi địa vị nòng cốt của gia tộc, trởthành tồn tại bị người chán ghét và vứt bỏ."

"Lúc ấy ta biết được, biện pháp duy nhất chính là chuyển chức."

ể ấ"Chuyển chức là một chuyện rất khó khăn."

-------Chương 189: "Có chuyện như vậy sao?"

"Ta không thể thoát khỏi tình yêu, dưới sự gia trì của chủ mẫu, hiệu lực của nóquá mạnh, cuối cùng ta quyết định đắm chìm trong đó, cảm nhận mọi thứ mà nómang tới cho ta."

"Ta nhận định 'kính dâng' là sự cam tâm tình nguyện chịu đựng tra tấn... tra tấnmới là nguồn suối lực lượng thiết yếu, thâm sâu nhất của 'kính dâng'."

"Ta bỏ ra tất cả là ba năm, mới có thể thành công chuyển chức, trở thành mộtTội ngục thanh toán giả, sử dụng thủ đoạn tra tấn để ***** tên nô lệ lợi dụngtình yêu của ta, từ đó về sau, ta luôn luôn làm cho kẻ địch quỳ rạp dưới chân,kính dâng mọi thứ, nếu không sẽ bị ta tra tấn."

"Ban đầu ngươi vốn là Thánh kỵ sĩ?

Thảo nào khi đó ngay lập tức ngươi có thểthấy được La Sinh cũng không phải là Thánh kỵ sĩ."

Liễu Bình giật mình nói."

Đúng thế."

Yana thừa nhận.Andrea thở dài: "Quá khó khăn."

"Ta nói những điều này, là muốn cho Liễu Bình biết, chuyển chức là mộtchuyện khó khăn như thế nào."

Yana nhìn Liễu Bình, nói tiếp:"Bộ bài của ngươi là 'Hoan Nhạc', cho nên ngươi không thể từ bỏ sự 'vui vẻ' đểchuyển chức thành một chức nghiệp khác, hiểu chưa?"

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cám ơn ngươi đã cho ta biết nhiều chuyện như vậy,thế nhưng trong việc nhậm chức này, các ngươi không cần lo lắng cho ta."

Hắn duỗi một ngón tay ra, ho nhẹ nói: "Các ngươi có bao giờ suy nghĩ, 'vui vẻ'là cái gì không?"

"Niềm vui của mỗi người đều khác biệt, sự vui vẻ của ngươi là cái gì?"

Andreacảm thấy khá hứng thú, hỏi.Mình trở thành Anh linh của Liễu Bình thật sự quá đúng đắn.Nhiều chuyện thú vị có thể nghe như vậy!Liễu Bình nói: "Đối với ta mà nói, trở thành Thẻ bài sư chính là một loại vuisướng."

"..."

Andrea."

Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Yana hỏi."

Chỉ đơn giản như vậy."

Liễu Bình lộ ra nụ cười tỏa nắng."

Thế nhưng ngươi đã mất đi 'mua vui', mà đối với ngươi mà nói, ý định ban đầucủa 'Hoan Nhạc' là để chính ngươi vui vẻ, ngươi xác định chức nghiệp 'Hànhgiả Ác Mộng' tới từ thời đại Ác Mộng ày, có thể làm cho ngươi vui vẻ hay sao?"

Yana hỏi với vẻ nghi ngờ.ầ ầ ễ"Yana, có còn nhớ lúc ban đầu khi ta lựa chọn Thị thần hay không?"

Liễu Bìnhhỏi."

Nhớ kỹ."

Yana nói."

Lúc ấy ta nói cho ngươi biết, người không chỉ một mặt, ta cũng không chỉ làThằng hề."

"Ngươi đã từng nói."

"Trở thành Thằng hề là một loại vui vẻ, đổi thành một loại chức nghiệp khác, lạilà một loại vui vẻ hoàn toàn mới, coi như ngươi đưa cho ta chức nghiệp kỳ lạhơn đi nữa, đều không thành vấn đề, dù sao ta đã trải qua cả chính ma hai đạo,sáng tạo vô số thuật pháp, làm ra vô số chuyện vừa chính vừa tà, nói thật, hiệntại ta đã cảm thấy rất nóng lòng rồi đây..."

Liễu Bình nói, giống như không lo lắng chút nào vậy.Yana im lặng vài giây, thở dài nói: "Phí công quan tâm, ngươi chính là Thẻ bàisư trời sinh."

"Trời sinh bệnh tâm thần."

Andrea cũng gật đầu đồng ý.Liễu Bình trừng mắt nhìn cô bé, nói: "Được rồi, các ngươi hãy nghỉ ngơi một látđi, đợi lát nữa hãy biến trở lại thành thẻ bài ẩn nấp đi."

"Vậy còn ngươi?"

Andrea hỏi."

Ta trở lại Ám Vụ trấn đã, chờ con mèo yêu kia tới rồi nói sau."

Liễu Bình nói xong, xoay người tìm kiếm đội trưởng đoàn đội."

Liễu Bình, khi trước ngươi làm cái gì?"

Đội trưởng hỏi."

Tiểu nhị."

"Tiểu nhị sao?

Ta xem chút... cầm lấy, mặc bộ này."

"Cám ơn."

Liễu Bình cầm quần áo mặc lên người, dọc theo con đường này, đi về phía quánrượu....Cuối ngã tư đường, bỗng có hai người xuất hiện.Bọn họ ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người của thế giới Tu Hành, dung mạokhông khác nhau nhiều lắm, một người cao gầy, ánh mắt âm u; một người thấphơn nhiều, liên tục ***** ria mép của mình.Hai người đều rất uy phong.Đội trưởng vội vàng chạy chậm tới, cúi đầu khom lưng nói: Hai vị đại nhân,làm sao lại đích thân tới đây?"

Hai người cùng nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Chúng ta tới thăm vị Thánh giảmới."

Đỉnh đầu bọn họ, nổi lên từng hàng chữ nhỏ y hệt nhau:ố ổ[Thánh giả Thống Khổ (giả).][Đây là thủ hạ của Nữ thần Thống Khổ, chức nghiệp là Thánh giả (giả), bất cứkhi nào cũng có thể biến thành một tấm thẻ bài của Nữ sĩ Thống Khổ.]Liễu Bình lập tức hiểu ra.Thực ra mình cũng suýt nữa thì giống với bọn họ, trúng phải cạm bẫy của Nữ sĩThống Khổ.May mà Yana khám phá ra điều này, chính mình mới có được một danh hiệuThánh giả tinh khiết.Liễu Bình mỉm cười, tiến lên ôm quyền nói: "Xin chào hai vị, ta là Thánh giả doNữ thần vừa bổ nhiệm, Liễu Bình."

"Trần Lĩnh."

Người cao nói."

Trần Phong."

Người lùn nói.Trần Lĩnh nói: "Lúc đầu có bảy người Thánh giả, thế nhưng gần nhất Nữ thầnbỗng tuyên bố thực lực của những Thánh giả khác đã đạt tới tiêu chuẩn, có thểđi ra ngoài."

Trần Phong nói tiếp: "Thế là nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta."

Trần Lĩnh vội vàng hỏi: "Liễu huynh, xin hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gìvậy?

Tại sao Nữ thần lại muốn điều đi nhiều người như vậy trong một lúc chứ?"

Liễu Bình mỉm cười.Rất tốt.Ngay cả điều này mà bọn chúng đều không biết, xem ra tin tức trong này đã bịngăn cách với bên ngoài rồi.Thực lực của hai người này, có lẽ cũng là yếu nhất trong số những Thánh giả,nếu không Nữ sĩ Thống Khổ chắc hẳn cũng đưa bọn họ ra bên ngoài rồi.Dù sao hiện tại Nữ sĩ Thống Khổ đang cần người.Về phần hai người kia, bọn họ vừa tới đã hỏi vấn đề này, hoặc là quá tùy tiện,hoặc là bị một thứ gì đó dọa sợ, cho nên không để ý nhiều tới những phươngdiện khác."

Mọi chuyện bên ngoài vẫn còn tốt, chỉ là Thần chiến quá kịch liệt, cần tăngthêm rất nhiều người."

Liễu Bình nói."

Tình hình chiến đấu như thế nào rồi?"

Trần Phong vội vàng hỏi."

Chúng ta đã tổn thất không ít thủ hạ..."

Liễu Bình nhìn vẻ lo lắng của haingười, nói tiếp: "Thế nhưng tổng thể mà nói, chúng ta vẫn chiếm ưu thế, màthắng lợi của cuộc chiến đang dần dần nghiêng về phía chúng ta."

Hai người nhìn nhau, cùng thở phào một hơi.Liễu Bình chậm rãi nói: "Thế nhưng có một tình huống mới xuất hiện, ta cũngkhông biết có nên nói hay không..."

Hai người lại hồi hộp lên.ễ ề ầ"Liễu huynh, đều là người một nhà, nói đi, không có chuyện gì."

Trần Lĩnh nói."

Đúng, tất cả mọi người đều làm việc cho Nữ thần, có gì ngươi cứ việc nói."

Trần Phong cũng nói.Liễu Bình nói: "Cựu nhật Thần linh phản bội Nữ thần, đang chuẩn bị tập trungthủ hạ, phá hoại thế giới Tu Hành."

"Cái gì!"

"Có chuyện như vậy sao?"

Hai người đồng thanh nói.-------Chương 190: Các Thánh giảVẻ mặt Trần Lĩnh khó tin, Trần Phong thì lau đi mồ hôi lạnh trên trán."

Đúng vậy, rất nhanh thôi, sẽ có Thẻ bài sư tới đây quấy rối."

Liễu Bình nói.Lá gan của bọn họ rất nhỏ.Loại người này, làm sao có thể bị Nữ sĩ Thống Khổ sai phái tới thế giới TuHành, dùng lượng lớn người tu hành tới bồi dưỡng bọn họ chứ...Bọn họ vừa gặp mình đã gọi mình là "Liễu huynh".Mình là một người mới, lại có thể được xưng hô như vậy, là do bọn họ thíchxưng huynh gọi đệ với người khác, hay là nói, bọn họ đánh giá địa vị bản thânmình rất thấp?"

Liễu huynh, ngươi lập được công lao gì, Nữ thần lại có thể sắp xếp ngươi tớithế giới Tu Hành chứ?"

Trần Lĩnh hỏi."

À, thực ra cũng không có gì, trong mấy trận chém giết gần đây, không có kẻnào đánh thắng được ta, La Sinh muốn hại ta, cũng bị ta *****."

Liễu Bìnhbình thản nói.Lần này, hô hấp của cả hai người đều ngừng lại."

Liễu huynh vừa tới... nếu có cơ hội, chúng ta so tài một lần chứ?"

Trần Lĩnhhỏi."

Được, không có vấn đề, tốt nhất là tăng thêm tiền đặt cược nữa."

Liễu Bình lộra nụ cười, nói."

Vậy chúng ta rời đi trước, chuyện liên quan tới Cựu nhật Thần linh ấy mà, saukhi ngươi sắp xếp xong mọi chuyện hãy dùng cái này tới tìm chúng ta."

TrầnPhong đưa cho Liễu Bình một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ một chiếc bộ đàm màu đen."

Cám ơn, hai vị đi thong thả, tối nay ta sẽ tới tìm các ngươi."

Liễu Bình nhậnthẻ bài, nói."

Vừa mới tới, muốn phát triển tùy tùng vẫn rất khó khăn, Liễu huynh có cầnchúng ta hỗ trợ hay không?"

Trần Lĩnh hỏi."

Không cần...

à đúng rồi, mỗi người các ngươi có được bao nhiêu tùy tùng rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta có hơn ba trăm tên."

Trần Lĩnh nói."

Ta có hơn năm trăm."

Trần Phong nói."

Trong bảy vị Thánh giả khi trước, người có nhiều tùy tùng nhất là có bao nhiêungười?"

"Hơn ba ngàn."

"Không tệ lắm, hai vị, gặp lại sau."

"Được, gặp lại sau."

Cả hai người gật đầu với Liễu Bình, hơi lùi về phía sau, lập tức biến mất khôngthấy gì nữa.Bọn họ xuất hiện trong một tòa đạo quán."

Ngươi cảm thấy tên kia thật sự có thực lực, hay là tới đây mạ vàng?"

Trần Lĩnhhỏi."

Không biết tại sao, khi ta nhìn thấy hắn, luôn có cảm giác không được tựnhiên, chắc hẳn hắn không phải kẻ yếu kém gì đâu."

Trần Phong nói.Trần Lĩnh nói: "Vậy nếu như có những Thẻ bài sư khác tới làm loạn..."

Trần Phong nói: "Tại sao chúng ta lại phải mạo hiểm chứ?

Không phải hắn rấtmạnh sao?

Nhường hắn lên thôi."

Trần Lĩnh cũng gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng nếu như... hắnkhông lên thì sao?"

Sắc mặt Trần Phong lạnh lại, trầm giọng nói: "Hừ, nếu như hắn không biết tốtxấu, vậy thì không thể trách chúng ta."

Trần Lĩnh suy nghĩ vài giây, nói: "Ý của ngươi là..."

"Không sai!"

Trần Phong rút một tấm thẻ bài ra, đưa cho đối phương quan sát.Trên thẻ bài có vẽ một lá cờ trắng.[Cờ trắng.][Thẻ đầu hàng, thẻ hiếm.][Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, Thẻ bài sư coi như từ bỏ chiến đấu, tùy ý đểcho đối phương rút lấy một tấm thẻ bài trên người mình, cũng từ đó bắt đầunhận được sự bảo vệ của pháp tắc.]Trần Phong cầm thẻ bài trên tay, uy thế càng tăng lên, dùng giọng nói đầy tínháp bức: "Nếu như hắn không lên, chúng ta đầu hàng ngay lập tức!"

"Đúng!

Chúng ta lập tức đầu hàng, để hắn biết kết cục của việc không nghelời!"

Trần Lĩnh vỗ tay nói.Trần Lĩnh nhìn thẻ bài cờ trắng, ngẫm nghĩ nói: "Như vậy vẫn không an toànlắm, vì đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, tốt nhất là chúng ta hai bút cùng vẽ."

Trần Phong nghi ngờ hỏi: "Ý của ngươi là..."

Trần Lĩnh kiêu ngạo mà rút một tấm thẻ bài khác ra, giơ lên cho Trần Phongquan sát.Trên tấm thẻ bài này có vẽ hai luồng sáng đang bay cực nhanh.[Thẻ bài xác định trở về.][Thẻ di động, thẻ hiếm.]ấ ế ề[Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, ngay lập tức thoát khỏi thế giới hiện tại, trở vềnơi đã cài đặt tọa độ từ trước.]"Có thể trở về Luyện Ngục sao?"

Trần Phong cực kỳ vui ẻ, nói: "Quá tốt, lầnnày dù là ai tới đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể giữ chân hai ngườichúng ta lại được."

"Không sai, cho dù là chức nghiệp giả của thời đại Ác Mộng tới, cũng đừngmong làm gì được hai người chúng ta!"

Trần Lĩnh tự tin nói....Liễu Bình đi vào quán rượu, ngồi trên ghế gần cửa ra vào, yên lặng chờ đợi.Hai người vừa rồi rất kỳ lạ.Rõ ràng có dáng vẻ sợ hãi, thế nhưng nhìn qua lại vênh vang đắc ý, khí thế cũngmạnh, có vẻ như đã tính trước rõ ràng mọi chuyện rồi vậy.Chậc.Mâu thuẫn như thế.Chẳng lẽ hiện tại mắt nhìn người của mình đã không còn chuẩn xác nữa sao?Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, bỗng thấy được một người tu hành đeo đấu lạptừ trên đường cái đi tới."

Mời khách quan tiến tới!"

Liễu Bình đứng lên, cười hô.Hắn nhìn về phía đối phương.Trên đỉnh đầu đối phương xuất hiện một hàng chữ nhỏ:[Yêu vương Cửu U, cảnh giới Thần Chiếu.]Là Yêu vương... không phải Yêu vương đời trước.Cái tên Yêu vương này đi tới nơi nào, nơi đó đều chết như ngả rạ.Tốt nhất là mình không nên để lộ thân phận.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.Người kia gật đầu, đi vào quán rượu, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ.Một giọng nói khàn khàn hùng hồn từ trong đấu lạp truyền ra:"Đưa lên tám món nhắm, bốn món mặn bốn món chay, lại thêm một bình rượungon nữa."

"Được rồi, xin khách quan chờ một lát."

Liễu Bình quay về phòng bếp báo đồ ăn.Khi quay lại, đã bị đối phương gọi tới."

Tiểu nhị, ngươi qua đây, ta có chuyện muốn hỏi, trả lời tốt có thưởng."

Yêuvương nói.ồ ễ ế"Được rồi, khách quan."

Liễu Bình tiến tới."

Ngồi."

"Tiểu nhân không ngồi."

"Bảo ngươi ngồi thì ngồi xuống."

Liễu Bình ngồi xuống."

Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng gặp qua những tên tà tu kiêu căng ở nơi này baogiờ chưa?"

Yêu vương hỏi."

Khách quan, ta chỉ là một tiểu nhị, mặc dù đã gặp qua không ít người, thếnhưng ta không thể phân biệt được người nào là người bình thường, người nàolà tà tu cả."

Liễu Bình nói với giọng bất đắc dĩ."

Ta cho ngươi biết, trong khoảng thời gian gần đây có một tên mù, cụt một tay,kinh mạch thiếu hụt sẽ có khả năng đi ngang qua nơi này, hắn vô cùng nguyhiểm, nếu thấy được hắn hãy lập tức nói cho ta biết."

Yêu vương nói."

Được rồi... hả?"

Liễu Bình ngẩn người ra.Cái tên mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, hình tượng này không phải làmình lúc ban đầu sao?Đấu lạp hơi nâng lên, lộ ra đôi con ngươi sáng tỏ động lòng người, mang theo ýcười nhìn sang.Yêu vương đời trước, Miêu yêu Triệu Thiền Y!-------Chương 191: Cố gắng vì có thể triệu hồi Anh linh ra chiến đấu!Nàng nhận được phù truyền tin, đã chạy tới.Thế nhưng danh hiệu của nàng là Yêu vương Cửu U...Nói như vậy, nàng đã cướp lại vị trí Yêu vương rồi?"

Tại sao ngươi lên làm Yêu vương rồi?

Cái tên đuổi ngươi xuống đài đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Biến mất, không biết đi đâu rồi."

Triệu Thiền Y nói."

Biến mất..."

Liễu Bình ngẩn người.Nơi này là thế giới kịch bản, người chết bởi ngoài ý muốn đều sẽ sống lại.Thế nhưng Yêu vương lại biến mất.Đó chính là bị bắt đi, trở thành nô lệ.Chậc...Chờ đã...Hiện tại Triệu Thiền Y là Yêu vương, như vậy nếu được nàng hỗ trợ tìm hiểutin tức, chẳng phải là nhanh hơn nhiều so với mình - kẻ chỉ có thể tìm kiếmkhắp nơi không mục đích như ruồi không đầu hay sao?"

Làm sao mà ngươi lại biến thành tiểu nhị rồi?"

Triệu Thiền Y truyền âm hỏi."

Ta có chuyện cơ mật muốn làm, đừng làm lộ thân phận của ta."

Liễu Bìnhtruyền âm trả lời."

Cần ta hỗ trợ không?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Không, tốt nhất là ngươi giả bộ như không biết ta."

Liễu Bình nói."

Như vậy sao..."

Nàng trở nên trầm ngâm."

Tuyệt đối đừng nghĩ tới việc hỗ trợ, chuyện này rất quan trọng đối với ta,ngươi không nên quan tâm."

Liễu Bình truyền âm nói.Lòng hiếu kỳ của con mèo này rất nặng, nếu như mình không nói, chắc chắnnàng ta phải ở lại xem rõ ràng là thứ gì.Cho nên hiện tại cần từ chối dứt khoát!Toàn bộ Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ có chủ pháp tắc thiên hướng hệ thần bí, cáclực lượng của văn minh khác đều bị áp chế.Chiến đấu giữa Thẻ bài sư, há lại là nàng có thể tham dự chứ?"

Vậy được rồi, à đúng, khi nào thì ngươi mới cắt đứt sợi dây phía sau giúp tađây?"

Yêu vương hậm hực nói.ế"Chờ ta quan sát tình hình thế nào đã, sau đó tìm ra cơ hội giúp ngươi xử lý việcnày."

Liễu Bình nói."

Ngươi sẽ không đột nhiên biến mất khỏi thế giới Tu Hành chứ?"

Triệu Thiền Ynói với vẻ sầu lo."

Yên tâm, lần này cũng không thể rời đi một cách đơn giản như vậy được."

LiễuBình nói.Hắn bưng đồ ăn, lại đi tới chỗ ngồi."

Vậy ta ở lại nơi này chờ đợi tin tức của ngươi sao?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Ta đang tìm kiếm tin tức của sư phụ ta, có lời đồn là khi ông ta sắp lìa trần,chưởng môn của bảy đại phái đều ở bên cạnh ông ấy."

Liễu Bình nói."

Hóa ra là chuyện này, hiện tại ta đã là Yêu vương, tìm hiểu một số việc cũngdễ dàng hơn ngươi nhiều, ngươi hãy đợi ta tìm kiếm giúp ngươi xem sao."

Yêuvương nói."

Như vậy thì không thể tốt hơn rồi, ngươi chính là người thu thập tình báo tốtnhất trên đời này."

Liễu Bình nói.Ánh mắt Yêu vương híp lại.Nàng bỗng đập một thỏi bạc lên mặt bàn, nói: "Tiểu nhị thật thông minh, cầmlấy, cái này là do đại gia thưởng cho ngươi."

Liễu Bình nhận lấy thỏi bạc, chỉ sờ một cái đã cảm thấy bên trong bạc có thứ gìđó."

Thứ gì?"

Hắn truyền âm hỏi."

Nể mặt ngươi vì đã khích lệ ta, cho nên ta đưa lệnh bài của mình cho ngươi...trong đoạn thời gian gần đây nơi này cũng không yên ổn, thấy lệnh bài như thấyta, nếu như có gì ngoài ý muốn xuất hiện, bất cứ yêu ma ngoại đạo nào cũngkhông thể động tới ngươi."

Yêu vương nói.Thứ này đúng là có thể thu lại."

Cám ơn."

Liễu Bình truyền âm nói.Hắn đút thỏi bạc kia vào ngực.Triệu Thiền Y nhấn lên đấu lạp, nói: "Nếu như ngươi đã trở về, có nên trở lạilàm Ma Chủ nữa không?

Nếu như ngươi lại dùng thân phận lãnh tụ Ma đạo xuấthiện tại Tu Hành giới..."

"Nói rất đúng, vậy sẽ làm ta dễ dàng làm việc hơn."

Liễu Bình gật đầu đồng ý."

Vậy ta rời đi trước tìm hiểu chuyện của sư phụ ngươi, gặp lại sau."

"Đi đi, giữ liên lạc."

Triệu Thiền Y đứng dậy vỗ bàn, nói: "Tiểu nhị, đóng gói."

"Năm đó ngươi bị đuổi xuống đài, cũng bởi vì ham ăn ngon, kết quả chọc giậnhậu duệ của Long tộc, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?"

Liễu Bình truyền âmhỏi.ề"Mặc kệ ta!

Con cá này, con cá kia, còn con cá kia nữa, đều đóng gói lại chota!"

Đối phương chỉ vào vài món ăn trên bàn ăn, nói.Liễu Bình bao gọn đồ ăn rồi đưa cho đối phương.Đối phương quay người rời khỏi quán rượu, rất nhanh cũng đã biến mất khỏicon đường này.Liễu Bình trở lại cửa quán rượu, ngồi xuống ghế dài gần đó.Đúng vậy...Nếu như mình trở lại làm Ma Chủ, rất nhiều chuyện sẽ trở nên cực kỳ thuận lợi.Giọng nói của Yana bỗng vang lên:"Ngươi từng là lãnh tụ của thế giới này sao?"

"Coi như đi."

"Chậc chậc, thân phận này rất có tác dụng, tại sao hiện tại ngươi lại khôngcần?"

"Bởi vì tu vi không đủ... ta đã mất toàn bộ tu vi, hiện tại đang tu luyện lại."

LiễuBình thở dài nói.Andrea bỗng xen vào nói: "Vậy ngươi cần phải tu luyện nhanh hơn nữa, cườngđộ linh hồn của ngươi không đủ, hiện tại ta vẫn không thể dựa vào lực lượngcủa ngươi, được triệu hồi ra tiến hành chiến đấu."

"Ý ngươi là sao?"

Liễu Bình hỏi."

Dùng thẻ bài chiến đấu rất đơn giản, thế nhưng lực lượng của Anh linh cựcmạnh, thẻ bài bình thường còn lâu mới có thể sánh bằng."

Andrea nói.Liễu Bình nghĩ tới cũng phải.Chỉ dựa vào lực chiến đấu, hiện tại Andrea mạnh hơn mình rất nhiều.Hơn nữa cô bé này còn có danh hiệu "Chúa tể Chân Hồng" nữa, chúa tể vạnđộc, dùng ma quỷ làm thức ăn.Lúc này, Yana nói:"Anh linh được các pháp tắc thiên hướng hệ thần bí công nhận, trở thành thẻ bàicủa ngươi, thế nhưng ngươi lại chưa chắc đủ hồn lực để triệu hồi trở thành đơnvị chiến đấu của ngươi."

"Không cần ta triệu hồi, chính cô bé có thể tự mình đi ra chiến đấu chứ."

LiễuBình nói."

Thế nhưng làm như vậy, cô bé sẽ thuộc về chiến đấu tự do, ý thức không thểkết nối với ngươi, cũng không thể thu hoạch được lực lượng gia trì của ngươikhi rút bài, càng không thể sử dụng lực lượng chuyên môn hóa của nghề nghiệpThẻ bài sư."

Yana giải thích."

Thì ra là thế."

Liễu Bình trầm ngâm nói.Một tấm thẻ bài bình thường, nếu như được chuyên môn hóa, uy lực của nó sẽtăng vọt về chất.ố ẩGiống như khẩu shotgun hai nòng này vậy.Sau khi được Thằng hề chuyển hóa thành đạo cụ chuyên dụng, nó đã biến thànhgatling gun, lực phá hoại tăng lên mấy cấp bậc!Về phần Andrea...Ánh mắt của Liễu Bình rơi vào người cô bé.Một vị Anh linh, nếu như được Thằng hề chuyển thành thẻ bài chuyên dụng, lạibiến thành cái gì?Cũng không có khả năng biến thành một người khác chứ?Hay là, trang phục biến đổi?Rất thú vị nha...Thật muốn biết.-------Chương 192: "Ba lần, đã đủ khủng bố rồi."

Yana tiếp tục giải thích: "Khi ngươi có được đủ lực lượng linh hồn, có thể triệuhồi một vị Anh linh ra chiến đấu, mới coi như chính thức thoát khỏi hàng ngũngười mới."

"Cô bé sẽ có thay đổi gì?"

"Chưa biết được, có hai nhân tố ảnh hưởng tới điều đó, một là chức nghiệp củaThẻ bài sư, một cái khác là mong muốn của cô bé, hai nhân tố này sẽ ảnh hưởngtới sự thay đổi của cô bé."

"Triệu hồi Anh linh mới coi như thoát khỏi hàng ngũ người mới sao?

Thẻ bài sưcũng phân chia người mới cùng tay già đời sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứngthú."

Đúng, Anh linh lại được coi là ngôi sao trên bầu trời... có thể triệu hồi một vịAnh linh, được coi là có một Tinh vị, là Thẻ bài sư Tinh Thần chân chính."

Yana nói."

Số lượng Anh linh mà ngươi có thể triệu hồi, quyết định địa vị cao thấp củangươi trong Thẻ bài sư."

Andrea nói."

Triệu hồi một vị Anh linh, là Thẻ bài sư nhất tinh, hai vị là nhị tinh, cứ thế màsuy ra... tới khi có một ngày, nếu ngươi có thể triệu hồi Thần linh cùng Mavương chiến đấu, sẽ trở thành Thẻ bài sư ở tại một tầng cấp hoàn toàn khác."

Yana vừa cười vừa nói."

Ta còn kém bao nhiêu lực lượng linh hồn mới có thể triệu hồi một vị Anhlinh?"

Liễu Bình hỏi."

Cảm giác còn kém chút xíu... chờ đã!

Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Andrea giật mình nói.Liễu Bình đã ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, bản thân tiến vào trạng thái vongngã."

Yana, hình như hắn đang tu luyện đúng không?"

Andrea khó hiểu hỏi."

Đúng vậy... ta nhớ ra rồi, thật đúng là gặp quỷ, đừng hỏi ta, ngươi nhìn thêmmột lát là biết à."

Yana nói với giọng rất bất đắc dĩ.Andrea nhìn về phía Liễu Bình.Khí tức trên người hắn bỗng nhiên tăng mạnh, sóng linh lực tản ra cũng trở nênmạnh hơn mấy phần."

Hả?

Cường độ linh hồn tăng cường rồi... chỉ như vậy đã tăng tiến?

Nhanh nhưvậy sao?"

Andrea nói với vẻ hứng thú.Một giây sau, đôi mắt xinh đẹp của cô bé bỗng trợn to lên.ễ ổGợn sóng linh lực trên người Liễu Bình cũng không bình ổn lại, mà theo thờigian trôi qua, tiếp tục tăng tiến lên một cấp độ mới...Hắn lại đột phá lần nữa!"

Giả chứ..."

Andrea nói với vẻ ngơ ngác."

Lần trước, ta cũng nghĩ như vậy."

Yana thở dài nói.Liễu Bình mở mắt ra, vỗ tay nói: "Tu vi Nguyên Anh hậu kỳ... hiện tại dựa vàocường độ linh hồn của ta, có đủ để triệu hồi Andrea hay không?"

"Còn kém một chút xíu."

Yana nói."

Xem ra cần độ Thiên kiếp nữa... thế nhưng cơ thể của ta vẫn chưa thích ứngvới lượng lớn linh lực xung kích, vẫn phải cần chờ thêm thời gian... khôngđúng!"

Liễu Bình quát nhỏ, sắc mặt trở nên khá khó nhìn.Hai nữ giật mình.Yana vội vàng hỏi: "Thế nào?

Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Liễu Bình tát cho mình một bạt tay, chửi thề: "Ta thật đúng là một tên nguxuẩn!"

"Nếu cơ thể đã không thể thích ứng lượng lớn linh lực xung kích, vậy tại sao takhông nghiên cứu ra một loại thuật pháp chuyên môn dùng để chịu đựng lựcxung kích của linh lực chứ?

Cứ như vậy, chẳng phải là ta có thể tiếp tục đột phárồi sao?"

Hắn đứng dậy, đi tới đi lui trong hành lang quán rượu.Lúc này cũng không có bất cứ người nào của thế giới Tu Hành tiến vào quánrượu, mà đội trưởng cùng những người khác đương nhiên cũng không dám nóigì hắn, mà khi thấy hắn đang suy tư vấn đề gì đó đều tự động thả nhẹ bướcchân.Không gian trở nên yên tĩnh.Trong quán rượu, chỉ nghe được tiếng bước chân đi lại."

Hắn muốn sáng tạo ra một loại pháp thuật mới sao?"

Andrea nhỏ giọng hỏi."

Hình như là vậy."

Yana nói."

Hiện tại muốn sáng tạo một loại pháp thuật mới?

Làm sao có thể như vậy chứ?Ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!"

Andrea nói với vẻ khó tin."

Thật đúng là có khả năng này... có lẽ ngươi chưa từng thấy hắn giải đề chongười khác rồi."

Yana nói.Hai người vừa dứt lời, Liễu Bình bỗng dừng lại bất động."

Hay là..."

Hắn thầm thì một câu, hai tay giơ lên không trung, thử nghiệm các loại pháp ấn."

Không, như vậy không đúng..."

ể ế ầ ổ"Để ta nghĩ lại chút, thái thượng pháp quyết cần đổi chút..."

"Không được, phải đổi một mạch suy nghĩ khác."

"Dùng phương pháp tốc thành tu vi của ma đạo, kết hợp Cửu U Nhiên Huyếtthuật..."

"Không được, đổi lại."

"Trong pháp quyết Tự Nhiên, còn bỏ sót cái gì không?

Không có, loại bỏ phápquyết Tự Nhiên."

"Đổi lại mạch suy nghĩ khác."

"Suy nghĩ lại xem, khi đột phá thì cơ chế phun trào linh lực cũng có quy luậtnhất định, nếu như không muốn để bọn chúng xung kích kinh mạch..."

"Có!"

Hai tay Liễu Bình biến đổi nhanh chóng để lại tàn ảnh, cuối cùng tạo thành mộtpháp ấn cực kỳ quỷ dị.Pháp ấn này, chưa từng xuất hiện trong lịch sử Tu Hành giới.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi đã sáng tạo ra một loại bí thuật mới.][Xin hãy đặt tên cho bí thuật này.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Bí thuật này có thể giúp người như ta thoát khỏi sựtrói buộc của sức chịu đựng cơ thể, liên tục đột phá cảnh giới, mà khuyết điểmlại là quá rêu rao, ta thấy nên đặt tên cho nó là..."

"Bí thuật tối cao thiêu đốt thanh xuân tuyệt đối không chạy dưới trời chiều từngày hôm nay trở đi sẽ trở thành một thiếu niên có phong cách."

Sau khi nói xong, hắn vận chuyển linh lực vào trong thủ ấn.Thuật, thành công!Từng tia từng sợi linh lực từ trong đan điền trào lên, hóa thành sương mù mờmịt, từ trên người Liễu Bình phát ra, hội tụ về phía sau lưng Liễu Bình tạo thànhmột mặt trăng tròn."

Đây là cái gì?"

Yana hỏi."

Ta tham khảo hiện tượng linh quang phản chiếu khi người tu hành bước vàocảnh giới Trúc Cơ, dựa vào hiện tượng này mà suy diễn ngược ra một loạiphương pháp vận chuyển toàn bộ linh lực ra ngoài cơ thể, cũng hơi thay đổicùng cường hóa."

"Thuật này tới từ linh quang phản chiếu, thế nhưng lại phức tạp hơn nhiều lầnlinh quang phản chiếu... cứ như vậy, dù cho linh lực mạnh mẽ tới mức nào đichăng nữa, cũng sẽ không thể ảnh hưởng cơ thể lẫn kinh mạch của ta đượcnữa."

Liễu Bình nói."

Như vậy có thể liên tục đột phá sao?"

Andrea không nhịn được hỏi.ỗ ầ ề ầ ể ề"Cũng không được, mỗi khi đột phá ba lần đều cần thời gian để điều chỉnh lại,làm cho linh lực hình thành một loại cân bằng tại bên ngoài cơ thể... như vậy đãlà cực hạn rồi."

Liễu Bình nói.Hai nữ nghe tới đây mới thở phào nhẹ nhõm."

Ba lần, đã đủ ***** rồi."

Yana nói."

Chưa từng thấy qua loại này bao giờ... thế nhưng làm vậy có ảnh hưởng tớichiến đấu hay không?"

Andrea hỏi."

Không sao cả, mặc dù linh lực rời xa cơ thể ta, thế nhưng vẫn có liên kết vớita, khi ta muốn sử dụng linh lực, có thể tùy ý sử dụng, về phần tính thích ứngcủa kinh mạch cùng thân thể, cũng có thể từ từ sẽ được, không ảnh hưởng tới tađột phá."

-------Chương 193: "Ồ?

Yana, làm sao mà ngươi lại ở trong thẻ Anh linh?"

Hắn chậm rãi thay đổi pháp ấn trên tay.Vòng trăng tròn tản ra, hóa thành từng sợi dây ánh sáng, tản ra phía sau lưnghắn, giống như một phần đuôi cánh phấp phới theo gió vậy."

Được rồi, ta sẽ nắm chặt thời gian đi đột phá cảnh giới, rất nhanh sẽ trở lại."

Liễu Bình nói với mấy người trong quán rượu."

Chính ngươi cẩn thận chút, chúng ta không quen thuộc với thế giới này."

Độitrưởng nói."

Không có việc gì."

Liễu Bình mỉm cười nói.Hắn đi khỏi quán rượu, bay lên trên trời, trong nháy mắt hóa thành luồng sángbay xa.Mấy chục giây sau.Trên sa mạc.Liễu Bình rơi xuống, vận chuyển linh quang, lập tức dẫn dắt sự cảm ứng của thếgiới.Mây đen cuồn cuộn kéo tới.Từng luồng sấm sét từ trong tầng mây lấp lóe, tản ra uy thế khổng lồ.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:[Thiên kiếp Hóa Thần sắp xảy ra.][Ngươi cần phải vượt qua kiếp nạn này, mới có thể tấn thăng lên làm tu sĩ cảnhgiới Hóa Thần.][Năm,][Bốn,][Ba,][Hai,][Một.][Bắt đầu!]Ầm...Một luồng sét xuyên qua tầng mây đen dày nặng, bổ thẳng về phía Liễu Bình.Liễu Bình tiện tay rút Tuyết Ảnh đao ra, nhẹ nhàng hất lên.Một luồng ánh đao lạnh lẽo từ trên lưỡi đao bay ra ngoài, đón gió mà lên, chémtrúng luồng sét đang rơi xuống kia.ồ ế ấThiên lôi vỡ tan thành từng tia điện nhỏ, lóe lên rồi biến mất trong màn đêm đenkịt, chẳng mấy chốc đã tan biến mất.Liễu Bình múa ra một vòng đao hoa, lẩm bẩm: "Ta làm gì có thời gian ở nơi nàychậm rãi độ kiếp chứ, cần độ kiếp nhanh hơn mới được."

Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức có vài chục linh kiện chiến giáp xoay quanh ngườicủa hắn, sau đó tự động tổ hợp thành một bộ áo giáp mặc lên người hắn.Chiến giáp của Kiếm tu.Có giáp, có đao.Liễu Bình hít sâu một hơi, nhảy lên cao cao rồi phóng thẳng lên tầng mây.Đuôi cánh ánh sáng phía sau lưng của hắn kéo ra một luồng sáng thật dài trênbầu trời, trông rất đẹp mắt.Khi hắn vọt thẳng vào trong tầng mây đen kịt, hai tay cầm đao, không ngừnglượn vòng xung quanh.Lôi kiếp đầy trời, bắn tới như núi tựa biển, lại có từng luồng ánh đao sáng nhưtuyết bay ra ngoài, chém tản sạch lôi kiếp bay tới.Thời gian dần dần trôi qua.Vào một thời điểm nào đó.Liễu Bình đứng thẳng, hai tay cầm đao, không nhúc nhích."

Mặc dù dùng như thế rất có lỗi với môn đao thuật này, thế nhưng thời gianđang cấp bách..."

Vù!Gợn sóng vô hình, vặn vẹo từ trên trường đao tản ra ngoài, dùng tốc độ cựcnhanh truyền trong hư không, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ vùng trời này.Đây cũng là đao thuật mà Liễu Bình ẩn giấu làm con bài chưa lật.Chân Không Trảm Pháp - Hư Trảm Nhất Thức!Từ giờ phút này, mỗi khi có quả cầu sấm sét xuất hiện trong lôi kiếp, ngay lậptức bị một ánh đao vô hình chém nát tan.Vô số lôi kiếp xuất hiện, vô số kiếp lôi bị phá nát.Xuất hiện lập tức bị hủy diệt, ngay cả di động cũng không làm được!Thời gian dần dần trôi qua.Tia sét trong lôi kiếp trở nên khó mà ngưng tụ thành hình.Liễu Bình dùng một tay nâng đao, một tay khác sử dụng pháp quyết, quát khẽ:"Gió tới."

Phong Hành pháp - Cuồng Phong Truy Vân thuật!Gió bão xuất hiện, liên tục quét ngang tầng mây, phối hợp với ánh đao vô hình,thổi tan từng mảnh mây đen trong lôi kiếp.ắ ếTrong vòng vài giây ngắn ngủi, những đám mây đen kịt do Thiên kiếp tụ tập tớiđều tản đi mất.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi đã chiến thắng Thiên kiếp Hóa Thần lần này.][Trong tất cả các loại Thiên kiếp, Thiên kiếp Hóa Thần cũng sẽ không sinh rathần thông, cho nên Thiên kiếp của ngươi đã kết thúc.]Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức hạ xuống mặt đất.Tới rồi!Linh lực tăng lên trên diện rộng đã tới rồi!Hắn đứng trên sa mạc, thu đao, nhanh chóng sử dụng môn bí thuật kia...Bí thuật tối cao thiêu đốt thanh xuân tuyệt đối không chạy dưới trời chiều từngày hôm nay trở đi sẽ trở thành một thiếu niên có phong cách!Linh lực vô tận bùng lên từ trong cơ thể, chúng nó rất hoạt bát lao tới toàn thân,lại được sự dẫn dắt của hắn, hóa thành từng luồng sương mù sôi sùng sục,ngưng tụ thành từng sợi dây ánh sáng phấp phới sau lưng hắn.Thoáng nhìn qua, Liễu Bình giống như một con cáo chín đuôi vậy.Thế nhưng theo lượng linh lực của hắn tăng tiến, "cái đuôi" của hắn cũng khôngchỉ có chín cái, tới cuối cùng, tất cả là có hai mươi ba chiếc đuôi như vậy.Liễu Bình cẩn thận điều chỉnh bí thuật, làm cho tất cả cái đuôi của hắn trở nênổn định lại."

Cuối cùng cũng thành công, thế nhưng... cũng quá làm cho người khác để mắttới chứ."

Hắn nhìn những cái đuôi phát sáng phía sau mình mà hơi rầu rĩ.Thời điểm chiến đấu còn tốt, thế nhưng bình thường cũng là như vậy, nếu đi rangoài chẳng phải làm cho người ta chú ý hay sao?Không được.Ta còn phải sáng tạo ra một loại pháp thuật có thể ẩn giấu những chiếc đuôi nàyđi mới được.Liễu Bình khoanh tay, đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, bỗng vỗ tay nói: "Có rồi,dùng nguyên lý của Liễm Tức quyết kết hợp pháp trận ẩn nấp, pháp trận ngăncách làm nền tảng của pháp thuật, có thể làm như thế này..."

Hắn vươn tay, thử mấy lần, cuối cùng tạo ra một pháp ấn.Trong hư không, một hàng chữ lập tức xuất hiện:[Ngươi lại phát minh ra một thuật pháp mới, xin hãy đặt tên cho pháp thuậtnày.]Liễu Bình thở dài: "Lần này cũng không tính là sáng tạo cái mới, đều là nhữngthứ đã có trong thế giới Tu Hành, vẫn nên gọi là Liễm Tức quyết đi, thế nhưngtăng thêm mấy chữ này: "ễ ế ấ ấ"Liễm Tức quyết độc nhất vô nhị phiên bản mới nhất ít hơn ba chục triệu khôngbán."

Ngay sau đó...Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn đã bị ẩn nấp đi, cuối cùng cũng khôngthể thấy được nữa."

Lần này có thể... này, Andrea, cường độ linh hồn hiện tại của ta đã đủ để triệuhồi ngươi chưa?"

"Đủ rồi."

Giọng nói của Andrea từ trong thẻ bài truyền ra."

Vậy thì chúng ta thử một lần..."

Liễu Bình nói, rút thẻ Anh linh ra, thấy được Andrea ngồi cạnh một ao nướctrong veo, hai chân luồn vào trong nước, đang ngâm chân.Hắn bỗng im lặng.Chẳng biết khi nào, Yana cũng đi vào tấm thẻ bài Anh linh này.Nàng đang đứng trên một cây đại thụ cạnh ao nước, cầm một quả trái cây, nhìnvề phía Liễu Bình."

Ồ?

Yana, làm sao mà ngươi lại ở trong thẻ Anh linh?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Tới làm khách chứ còn sao nữa, Andrea cho phép ta tới, ta liền tới."

Yana nóivới vẻ tùy tiện.Nàng cầm trái cây trên tay ném cho Andrea.Andrea nhận lấy trái cây đó, cắn một miếng, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, thật ngọt!"

"Đương nhiên rồi, coi như tại Luyện Ngục, quả này cũng không rẻ đâu."

Yanamỉm cười nói."

Cám ơn tỷ tỷ!

Tỷ cũng xuống ngâm chân đi."

"Được."

-------Chương 194: Vừa nhìn cũng biết cái tên này là Hổ yêu!Liễu Bình nhìn về phía Yana, lại nhìn Andrea.Hai người đang chơi rất vui vẻ.Lúc này, mình cần gì phá hoại hào hứng của các nàng cơ chứ?Được rồi, vào thời điểm chiến đấu chân chính trong tối nay, lại triệu hồi Andreara sau đi.Liễu Bình yên lặng thu thẻ bài lại.Trên thẻ bài, Andrea nghịch ngợm le lưỡi, nói nhỏ: "Rõ ràng là hắn rất muốntriệu hồi ta ra, chúng ta làm như vậy, hắn sẽ không tức giận chứ?"

"Hắn không phải là người như vậy."

Yana nhỏ giọng nói.Liễu Bình lại không biết những điều này.Hắn đứng im tại chỗ cảm nhận những biến đổi của cơ thể sau khi đột phá, từthân thể tới linh hồn, lại tới tổng lượng linh lực, chờ tới khi hiểu rõ hoàn toàn,hắn hơi động thân, bay lên không trung, dần dần tăng thêm tốc độ, rất nhanh đãthấy được Ám Vụ trấn.Hắn đang định hạ xuống, bỗng nhớ tới một chuyện."

Yana, liên quan tới danh hiệu Ác Mộng, ta là người *****ên tiến vào thế giớiTu Hành, cũng là người duy nhất biết được bí mật liên quan tới danh hiệu ÁcMộng, sẽ có kẻ nào phát hiện được điều này hay không?"

"Ngươi có thể nghĩ tới điều này, quả thực đã có tiến bộ..." *****ên Yana khenngợi một câu, sau đó nói tiếp: "Không sai, hệ thần bí có vô số pháp tắc, có thểhóa thành vô số thẻ bài kỳ lạ, ai cũng không dám chắc mình có thể tránh thoátsự dò xét của vô tận thẻ bài."

Liễu Bình xoa cằm nói: "Vậy nếu như có chức nghiệp giả tiến vào thế giới TuHành, tới tìm ta gây phiền phức..."

"Cho nên ngươi cần chuẩn bị từ sớm, với lực lượng linh hồn hiện tại của ngươi,đã có thể triệu hồi Andrea cùng chiến đấu, như vậy đã rất tốt."

Yana nói.Liễu Bình nói: "Thế nhưng vẫn còn chưa đủ..."

Hắn lấy Tuyết Ảnh đao ra, nhìn chăm chú về phía Ám Vụ trấn, lẩm bẩm nói:"Dựa vào tu vi Hóa Thần hiện tại của ta, đã có thể bố trí hầu hết pháp trận rồi,đã như vậy, tại sao ta lại không dùng phương pháp ôm cây đợi thỏ chứ..."

Hắn vừa nói xong, trên Tuyết Ảnh đao hiện lên luồng sáng nhạt.Liễu Bình nhẹ nhàng vung vẩy trường đao, phác họa trong hư không hết trậnhình này tới trận hình khác, sau đó quát khẽ: "Đi!"

ồ ềTừng luồng sáng hội tụ thành ký tự, nhanh chóng nhập vào hư không, bay vềphía Ám Vụ trấn.Mấy chục giây trôi đi, bóng hình hắn lóe lên, bay vòng quanh Ám Vụ trấn mộtvòng.Mỗi qua một khoảng cách, Liễu Bình đều hạ xuống, vùi sâu một lượng linhthạch cực kỳ kinh khủng vào từng mắt trận.Cuối cùng.Tất cả pháp trận đều đã thành hình, mà linh thạch cần để kích hoạt pháp trậncũng đã chứa đựng đầy đủ.Andrea nhớ lại khi trước cả hai người lợi dụng đại trận tại Tây Hoang phá địch,tò mò hỏi:"Ngươi chôn giấu bao nhiêu tầng pháp trận?"

"Chín chín tám mươi mốt tầng."..."

Hình như cũng không phải quá nhiều."

"Bớt bớt đi, sư phụ ta cũng chỉ có thể ẩn giấu bảy mươi hai tầng mà thôi, támmươi mốt tầng đại trận của ta cũng không đối ngoại, chỉ đối nội, chỉ đâu đánhđó, đã là toàn bộ năng lực của ta rồi."

Liễu Bình nói.Yana nói: "Nếu như là đối thủ bình thường, lực lượng như vậy cũng đủ giếtđịch, thế nhưng nếu đối thủ là Thẻ bài sư..."

"Làm sao?"

Liễu Bình hỏi."

Pháp tắc áp chế... ngươi biết đó, trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ, lực lượnghệ thần bí là mạnh nhất, trên thực tế, dù là ở đâu đi chăng nữa, lực lượng hệthần bí đều là thứ khó giải nhất, tới lúc đó những pháp trận này có thể đánh tanphòng ngự của thẻ bài hệ thần bí hay không, còn rất khó nói."

"Thứ này cũng chỉ là nước cờ *****ên mà thôi, ta cũng không phải người chết,tới lúc đó ta cũng sẽ ra tay, lại Andrea nữa..."

Liễu Bình nói."

Cũng đúng."

Yana gật đầu nói....Quán rượu."

Thế nào?"

Đội trưởng hỏi."

Ngươi nói cho mọi người biết, nếu như gặp được người tìm hiểu tin tức, hãychỉ cho bọn họ tới quán rượu tìm tiểu nhị, hãy nói tiểu nhị là người có tin tứclinh thông nhất."

Liễu Bình nói."

Được."

Đội trưởng bắt đầu dặn dò kẻ dưới.Liễu Bình tháo chiến giáp, thu đao lại, mặc một bộ quần áo của tiểu nhị, ngồitrước cửa quán rượu.Ôm cây đợi thỏ, chính thức bắt đầu!ề ồ"Cũng may ngươi đã trở về, vừa rồi chúng ta phát hiện có một đám người đangtiếp cận Ám Vụ trấn."

Đội trưởng nói."

Ồ?

Thật sao?"

Thần niệm Liễu Bình đảo qua.Hiện tại hắn là người tu hành Hóa Thần, phạm vi thần niệm đã có thể bao phủtoàn bộ Ám vụ trấn, thậm chí còn quét được về phía sa mạc cùng núi hoangcách nơi đấy mấy trăm dặm nữa.Trong phạm vi thần niệm cảm ứng của hắn, một đám người đang ùn ùn kéo tớiphía Ám Vụ trấn."

Làm sao lại có nhiều người như vậy?"

Liễu Bình lẩm bẩm."

Đúng vậy, xem ra chúng ta cần cẩn thận hơn."

Đội trưởng lo lắng nói.Liễu Bình trầm ngâm vài giây.Triệu Thiền Y nói gần đây nơi này cũng không yên ổn...Cho nên nàng cho mình một tấm lệnh bài Yêu vương.Chắc hẳn lệnh bài này cũng có tác dụng.Liễu Bình lấy ra thỏi bạc mà Yêu vương tặng cho mà chà xát, ngay lập tức hiệnra một viên châu vàng kim nho nhỏ ở bên trong.Nhấn vào viên châu này, hạt châu lập tức biến thành một lệnh bài.Liễu Bình cũng không sợ những thành viên tiểu đội chiến thuật phát hiện rachiếc lệnh bài này...Dù sao nơi này cũng là thế giới Tu Hành, đội trưởng cùng mấy chức nghiệp giảtrong nhà bếp đều thu lại toàn bộ lực lượng, sợ quấy nhiễu tới người tu hành củathế giới này, từ đó dẫn tới hậu quả không thể đoán trước.Mà mình là một Thánh giả, là Thẻ bài sư, trên người có đồ vật của thế giới TuHành, cũng là rất bình thường.Hắn chăm chú nhìn tới, trên lệnh bài có viết mấy chữ bên yêu tộc:"Thấy lệnh bài này, như Yêu vương đích thân tới."

Đây là lệnh bài của Triệu Thiền Y.Có lệnh bài này trên tay, chỉ cần là yêu mà, đều nên nể tình mình đôi ba phần đi.Liễu Bình ổn định tâm thần, quay lại quán rượu."

Bọn họ bay thẳng tới quán rượu."

Đội trưởng nghiêm túc nói.Liễu Bình thuận ánh mắt của hắn ta nhìn về phía đường cái.Trên đường cái có một đám người vừa xuất hiện.Những người này đều có vẻ mặt hung ác, nhìn qua cũng không phải người tốtlành gì.ầ ầNgười cầm đầu là một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét, mặc một bộ áoda thú, đeo khoen mũi, ánh mắt hung ác cùng âm u.Vừa nhìn cũng biết cái tên này là Hổ yêu-------Chương 195: Đều tớiNhững người này cũng không đi nơi khác mà đi thẳng tới cửa quán rượu.Mũi kẻ cầm đầu giật giật, trầm giọng nói: "Là mùi của đại vương, rất có thểnàng ở gần nơi đây, chúng ta chờ đợi trong quán rượu đi."

"Không sai, dù đại vương đi tới nơi nào, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ xuất hiện tạinơi có thể ăn cơm."

Một người đàn ông với làn da xám trắng nói."

Không nên nói như vậy, đại vương làm việc luôn có chừng có mực, chắc hẳn làcó nguyên nhân nào đó."

Một bà lão lưng còng nói.Phần phật...Một đám người đi vào quán rượu, tự tìm chỗ ngồi.Liễu Bình không thể không tiến tới tiếp đón.Bọn này vừa nhìn cũng đã biết là yêu ma, miễn cưỡng hóa thành hình người tớinơi này, có lẽ cũng giống như bọn họ vừa nói, là vì tìm kiếm Yêu vương."

Các vị khách quan, muốn ăn chút gì không?"

Liễu Bình cười nói.Những người kia quan sát hắn một lúc, một người bật thốt lên:"Có vẻ như ngươi rất ngon đó."

Liễu Bình đang định nói cái gì đó, đã thấy đội trưởng tiến tới đón, cười làm lànhnói: "Mấy vị khách quan nói đùa, món ăn chân chính của quán ngon hơn thịtngười nhiêu, hay là mấy vị chọn một vài món nếm thử?"

Ầm...Đội trưởng bị người cầm đầu dùng một quyền đấm bay ra ngoài, lăn ra mườimấy mét trên đường phố, mắt trợn trắng lên, ngất đi."

Thằng nhãi này trắng trắng mềm mềm, chắc hẳn ăn rất ngon."

Tên yêu quái kia tiếp tục nói.Liễu Bình nhìn về phía đường phố, vẻ mặt trở nên kỳ quái.Mặc dù người đội trưởng này có ý tốt...Thế nhưng hành động lại quá nhanh đi.Liễu Bình móc lệnh bài Yêu vương từ trong ngực ra, giơ lên về phía đám yêuquái, nói: "Các vị, đều là người một nhà, không nên để lũ lụt lại vọt miếu Longvương."

Đám yêu quái thấy được lệnh bài kia, thái độ lập tức thay đổi.Lệnh bài Yêu vương không phải đồ giả, phía trên còn có mùi của nàng, mà loạimùi này còn có ý uy ***** cùng tuyên cáo cực nặng.ầ ầ ấTên cầm đầu kia lập tức cười làm lạnh, nói: "Thấy lệnh bài như gặp Yêu vương,xin lỗi, không biết ngài là..."

Lúc này, Liễu Bình mới nhìn về phía tên yêu quái nói hắn rất ngon.Xẹt!Ánh đao lướt qua, đầu của yêu quái lập tức bị chẻ thành hai nửa."

Không có gì, đều rời đi đi, nơi này của ta còn có một nhiệm vụ bí mật, cácngươi không nên ở lại nơi này."

Liễu Bình cười nói.Đám yêu quái đều im lặng.Nhiệm vụ bí mật.Chẳng lẽ Yêu vương có bố cục âm thầm nào đó, mà chúng ta lại không biết?Cái tên vừa rồi cũng quá ngu xuẩn, đi ra ngoài tìm Yêu vương còn định ănngười, không chỉ như vậy, còn chọc đúng phải người mà Yêu vương âm thầmbố trí, chết cũng đáng.Hơn nữa, ngay cả phản ứng còn không kịp đã bị giết.Ý nghĩ trong đầu đám yêu quái chuyển động, vội vàng ôm quyền với hắn, nói:"Tuân mệnh!"

Trước khi đi, cái tên cầm đầu hơi do dự, hỏi: "Vị đại nhân này, Yêu vương cáchạ đi nơi nào, ngài có biết không?"

"Nghe ngóng tin tức của Quẻ Thánh."

Liễu Bình nói.Đám yêu quái đều gật đầu.Tên cầm đầu cũng thoải mái: "Đúng vậy, khi nàng trở về, đã truyền ra mệnhlệnh này, chúng ta còn không biết..."

Lần này, bọn chúng hoàn toàn tin tưởng Liễu Bình."

Các vị đạo hữu đi thong thả."

Liễu Bình nói."

Cáo từ, sau này còn gặp lại."

Tên cầm đầu cùng đám yêu quái cùng nói.Những yêu quái này nghênh ngang mang theo thi thể con yêu quái kia, rời khỏiquán rượu.Liễu Bình thở dài một hơi, đang định đi ra ngoài đỡ đội trưởng trở về, lại ngheđược được tiếng hừ lạnh truyền tới từ trên bầu trời."

Hừ, nơi này tà khí bức người, chắc hẳn có yêu ma xuất hiện!"

Từng bóng người lần lượt hạ xuống.Mười lăm người tu hành.Bọn họ hạ xuống trước cửa quán rượu, cảnh giác quan sát bốn phía.Một nam tu sĩ bụng bia liếc nhìn quán rượu, vui vẻ nói: "Các vị đạo hữu, nơinày có một quán rượu, hay là chúng ta ăn một bữa cơm trước, rồi lại đi hàngyêu trừ ma sau cũng được."

Chúng tu sĩ cùng hô vang."

Trước khi ra ngoài, không phải mọi người đều đã ăn Tích Cốc đan rồi sao?"

Một nữ tu khó hiểu hỏi.Một người ho nhẹ, nói: "Sư muội chưa từng xuống núi bao giờ, chưa từng ănkhói lửa nhân gian, có lẽ không biết những đạo lý ẩn chứa trong này..."

"Xin lắng nghe."

Vị nữ tu kia chắp tay nói."

Nghe nói Ma Chủ rất thích ăn uống tại quán rượu trên thế gian, chúng ta tớinơi này ăn cơm, cũng là vi trải nghiệm phán đoán ý nghĩ của những tên tà mangoại đạo kia, cũng hiểu thêm về mạch suy nghĩ của bọn chúng."

Người còn lạinói."

Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi vào đi."

Nữ tu nói.Đám người cùng đi vào quán rượu."

Tiểu nhị, gọi món ăn!"

Nam tu bụng bia lớn tiếng nói."

Tới tới, các vị khách quan, muốn ăn cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Mọi người thấy được hắn, không khỏi ngẩn người.Ánh mắt nữ tu kia trở nên mê ly, than thở nói: "Hôm nay mới biết được cái gìgọi là ngọc thụ lâm phong..."

Ánh mắt mấy tên người tu hành trẻ tuổi nóng tính cũng biến đổi.Bởi vì sự biến đổi này, ngay lập tức Liễu Bình cảm ứng được sát khí nhàn nhạt.Không được.Tiếp tục như vậy không được.Làm một tiểu nhị cũng không yên ổn nữa...Liễu Bình thở dài, ra hiệu với mấy người này: "Các vị, Thái Vi cung chúng tađang làm việc, còn xin không nên ở lại đây quá lâu."

Đang khi nói chuyện, hắn lấy lệnh bài Thái Vi cung ra, lung lay trước mặt đámngười này.Vẻ mặt mấy người này biến đổi.Trên lệnh bài đó có khắc năm chữ to:Thái Vi cung, Liễu Bình.Ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải người của bảy đại phái sao?Cũng đúng, một tiểu nhị lại có bộ dáng đẹp trai như thế, vốn cũng là không cóthiên lý.Hắn càng thích hợp cửa tiệm tại đường phố đối diện kia."

Đạo hữu, có thể cho ta kiểm nghiệm lệnh bài của ngươi được không?"

Mộtngười ôm quyền hỏi."

Có gì không thể?"

Liễu Bình ném lệnh bài qua.ầ ề ế ềNgười kia lật qua lật lại nhìn một lần, cung kính trả lệnh bài trở về, liếc về phíađám người còn lại.Lệnh bài là thật!Đệ tử của Thái Vi cung lại giả trang làm tiểu nhị tại nơi biên giới này.Đây là một chuyện quỷ dị cỡ nào.Chẳng lẽ...Thái Vi cung muốn làm một chuyện lớn ở nơi này sao?Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nơi này đã tới gần đám yêu ma hoạt động,nghe nói gần nhất Yêu vương cũng xuất hiện ở khu vực này nữa.Khu vực xuất hiện Yêu vương...Thái Vi cung... thiết lập mai phục...Rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được!-------Chương 196: Vậy mà có thể chuyển đổi theo tâm sao?Đám người càng nghĩ càng sợ hãi, liên tục đứng dậy, ôm quyền nói: "Chúng tacáo từ!"

"Cám ơn các vị, ngày sau Thái Vi cung sẽ báo đáp."

Liễu Bình ôm quyền nói."

Không dám không dám."

Đám người luôn miệng nói không dám, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nơi này.Đúng lúc này, tại cửa quán rượu, đám yêu ma cải trang thành nhân tộc lại xuấthiện lần nữa.Tên cầm đầu đầu trọc kia cười bồi, đi vào quán rượu, ôm quyền với Liễu Bìnhnói:"Vừa rồi quên hỏi, phương hướng rời đi của nàng là nơi nào?"

Nói xong, gã mới nhìn thấy đám người bên cạnh Liễu Bình.Đây là một đám tu sĩ!Đám yêu quái trở nên cảnh giác.Yêu khí nhàn nhạt từ trên người bọn chúng tản ra, làm cho đám người tu hànhkia cảm ứng được.Gặp mặt yêu quái, còn do dự cái gì?Đám tu sĩ không nói lời nào, dự định ra tay.Đám yêu quái cũng chuẩn bị giết người.Mắt thấy một trận chiến sắp diễn ra..."

Tất cả dừng tay!"

Liễu Bình gầm lên.Thừa dịp đám người còn đang chần chờ, hắn sải bước vượt qua đám người,đứng tại giữa song phương, nói: "Đây là sư huynh của ta, các ngươi không nênhiểu lầm."

Liễu Bình gật đầu với tráng hán đầu trọc, truyền âm nói:"Dựa theo mệnh lệnh của Yêu vương, sư huynh đệ chúng ta bí mật tu hànhnhiều năm, hiện tại đã có thể thành công giả trang làm người tu hành, chuẩn bịtiến vào Tu hành giới.

Đạo hữu không nên kinh ngạc, cũng không nên lớn tiếngồn ào, có việc gì thì truyền âm với ta, phải biết rằng trong thiên hạ không có bứctường nào hoàn toàn ngăn được gió cả, chúng ta cần phải giữ bí mật."

Đám tu hành giả cũng liên tục nhìn về phía hắn, lại nghe được tiếng truyền âmcủa hắn:"Các vị đạo hữu, sư huynh ta chính là đệ tử chân truyền của Thái Vi cung, hiệntại đang cải trang thành Hổ yêu, chuẩn bị lẻn vào dưới trướng Yêu vương, nếucác vị đã gặp phải, còn xin đừng rêu rao, cũng không nên lớn tiếng ồn ào, cóề ế ằviệc gì hãy truyền âm với ta, phải biết rằng trong thiên hạ không có bức tườngnào hoàn toàn ngăn được gió cả, chúng ta cần phải giữ bí mật."

Cả hai bên đều yên tĩnh.Hai bên đều đang cố gắng tiếp thu lượng tin tức cực kỳ kinh người này.Tráng hán đầu trọc quá sợ hãi, không nhịn được mà nói: "Ngươi..."

Chỉ nói ra một chữ, đang định nói tiếp thì tráng hán đầu trọc bỗng cảm thấy đầuóc trống rỗng, trong khoảnh khắc này lại không thể nhớ nổi mình muốn nói cáigì.Đám người bên kia cũng liên tục thét lên:"Cái gì?"

"Người này là..."

"Chẳng lẽ..."

"Không..."

Thế nhưng khi ánh mắt Liễu Bình quét tới, mọi người đều quên mất mình muốnnói cái gì.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện thông báo đã thanh toán thànhcông.Khóe mắt Liễu Bình nhảy lên, cảm thấy khá khó chịu.Chỉ làm cho các ngươi quên từ mà thôi, làm sao lại tốn nhiều như vậy chứ?Có thể đừng tới quấy rối có được hay không?Gã đại hán đầu trọc ngẫm nghĩ, không nhịn được mà truyền âm: "Thế nhưngtrên người bọn chúng đều là sóng linh lực mà."

Đám tu hành giả bên kia cũng ngẫm nghĩ, liên tục truyền âm: "Đạo hữu coichúng ta là kẻ ngốc sao?

Trên người bọn chúng rõ ràng là yêu lực mà."

Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, giơ một ngón tay lên.Một luồng sóng linh lực từ trên ngón tay hắn tản ra ngoài, trong nháy mắt đó lạichuyển đổi, hóa thành một tia yêu lực.Đám người trở nên ngẩn ngơ.Vậy mà có thể chuyển đổi theo tâm sao?Kể từ đó, chẳng phải muốn làm yêu thì làm yêu, muốn làm người sẽ trở thànhngười rồi?Quá kinh thế hãi tục chứ...Loại chuyện nhỏ nhặt này theo bọn họ đã là kinh thế hãi tục, thế nhưng LiễuBình rõ ràng là đệ tử của Quẻ Thánh đệ nhất thiên hạ, lại có thể âm thầm trởthành Ma Chủ.Đám ma đầu cũng không biết thân phận chân thật của hắn, thậm chí ngay cảQuẻ Thánh cũng không biết đồ đệ của mình là Ma Chủ.ể ổ ắLoại chuyện nhỏ nhặt như chuyển đổi khí tức này, làm sao mà hắn lại khôngbiết chứ?Chỉ là thủ đoạn nhỏ, căn bản là không đáng nhắc tới."

Được rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, mọi người hãy tự làm việc của bản thânmình đi thôi, mời trở về đi."

Hắn nói.Tên đầu trọc gật đầu, nói với đám người tu hành: "Các vị huynh đệ đều quágiỏi, hôm nay thực sự có việc trong người, chờ ngày sau sẽ mời các vị uốngrượu."

Hôm nay có chuyện trong người.Chúng tu hành giả nghe xong, lập tức hiểu ra.Thì ra là thế, thì ra là thế!Người này đóng vai người giống như người, đóng vai yêu giống yêu, hành độngkhông khác yêu quái chút nào, thậm chí làm cho người ta cảm thấy gã chính làyêu quái!Tiêu chuẩn cao như thế, chắc hẳn có thể lừa được những con yêu quái kia, từ đótiếp cận Yêu vương.Đệ tử chân truyền của Thái Vi cung, danh bất hư truyền!Thái Vi cung đã có thể cài đệ tử vào dưới trướng Yêu vương, hiện nay muốnlàm cái gì đã không cần nói cũng biết.Hơn nữa, gã còn nói chúng ta đều giỏi giang, sau này còn muốn uống rượu vớinhau.Quả nhiên là anh hùng hào kiệt.Tất cả mọi người đều tới trảm yêu trừ ma, làm gì mà khó xử lẫn nhau chứ!Mọi người đều cảm thấy kính trọng, liên tục ôm quyền hành lễ:"Đạo hữu, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại!"

Gã tráng hán trọc đầu nghe vậy thì âm thầm gật đầu.Những yêu quái... chuẩn bị lẻn vào các môn phái lớn của nhân tộc này, chắc hẳnđã phải bỏ ra rất nhiều công sức, cần cù cố gắng,...Thần thái cử chỉ, hành động tư thế đều giống hệt với người tu hành của nhântộc, không khác nhau chút nào!Loại năng lực này, tuyệt đối không phải rèn luyện trong thời gian ngắn mà cóđược.Có một đám yêu quái như thế này, tà ma ngoại đạo chúng ta lo gì không thể tiêudiệt các môn phái lớn của nhân tộc chứ!Trong khoảnh khắc đó, song phương đều có cảm giác cùng chung chí hướng.Bọn họ cùng lớn tiếng: "Cáo từ!"

Hai đám người đều rời khỏi quán rượu.ẫ ố ềVì bảo vệ lẫn nhau, thậm chí bọn họ còn cố ý đi về phương hướng ngược vớiđối phương.Lại một lúc lâu sau.Sau khi xác định không có chuyện gì diễn ra, Liễu Bình mới thở phào nhẹnhõm.Vừa rồi nguy hiểm thật.Nếu như hai bên thật sự đánh nhau, thị trấn nhỏ này sẽ bị kẻ khác chú ý tới mất.Lúc này, có lẽ đã có một vài Thẻ bài sư tiến vào Thế giới Tu Hành, tìm kiếmtấm thẻ bài 'Hành giả Ác Mộng' kia.Không thể để người khác chú ý tới được.Cũng may.Cuối cùng cũng khuyên nhủ bọn họ rời đi.Liễu Bình nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn dừng lại tại đó:[Ngươi kích hoạt kỹ năng thần bí: Sơ Diễn Giả.][Ngươi đã chỉ định toàn bộ mọi người có mặt tại đó là 'Sơ Diễn Giả', cũng lựachọn hiệu quả là quên từ.][Ngươi bắt *****êu hao linh thạch, số lượng là...]-------Chương 197: Đều do Ma ChủKhi thấy mấy chữ "tiêu hao linh thạch" thì Liễu Bình đều cảm thấy rất đau tim,không đành lòng tiếp tục nhìn nữa.Hắn bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trên đường phố có một người xuất hiện.Là cái tên tráng hán đầu trọc kia.Gã ta là một con hổ yêu, chờ sau khi mọi người đều rời khỏi thì mới vòng trởlại, lại tiến vào trong quán rượu."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Yêu vương... nàng không có nguy hiểm gì chứ?"

Gã nói với giọng lo lắng."

Sẽ không, nàng rất tốt, đang điều tra những chuyện về Quẻ Thánh, nếu nhưxuất hiện bất cứ vấn đề gì, nàng vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu có thể giải quyết."

Liễu Bình nói."

Vậy thì tốt rồi, tạm thời chúng ta sẽ không đi tìm nàng, trở về yêu tộc chờ nàngtrở về."

Tráng hán đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.Gã đang định rời đi, lại bị Liễu Bình gọi lại."

Ta đã ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ trong thời gian dài, có một vài việc cònkhông rõ ràng lắm, cần hỏi ngươi một vài thứ."

Liễu Bình nói."

Xin mời nói."

Tráng hán trọc đầu nói."

Ta nhớ rằng... yêu tộc chúng ta đang ký kết hiệp nghị đình chiến với nhân tộc,muốn khôi phục lại cục diện chung sống hòa bình, vì sao tới tận bây giờ vẫnluôn xuất hiện xung đột vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Có quá nhiều nguyên nhân, ví dụ như những con quái vật có thể bám thân vàongười chết đang quấy rối, ví dụ như Thánh giả Yêu tộc cùng Thánh giả nhân tộcđều nói không thể ngừng chiến, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là tranh chấpgiữa Cửu U và Thái Thượng."

Gã đầu trọc nói."

Tranh chấp giữa Cửu U cùng Thái Thượng?"

Liễu Bình ngạc nhiên."

Mấy trăm năm trước, Thái Thượng đạo chính là chính thống tu hành, Cửu Upháp thực sự không thể so sánh nổi, cho nên mặc dù tà ma ngoại đạo vẫn tồntại, thế nhưng lại không dám đối kháng chính diện với đạo môn chính tông, sợbị đạo môn tiêu diệt, điều này ngươi biết chứ?"

Gã đầu trọc nói."

Đương nhiên là ta biết, ngươi muốn nói cái gì?"

Liễu Bình gật đầu nói.Gã đầu trọc này lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cao giọng nói: "Tộc yêu ma tu hành CửuU đạo bị chèn ép vô số năm, bỗng nhiên có một ngày, một vị Ma Chủ có tàinăng tuyệt đỉnh đột nhiên xuất hiện, chỉ dựa vào một mình người này, bù đắpCửu U pháp, làm cho Cửu U đạo không chút thua kém Thái Thượng đạo, chonên tộc yêu ma chúng ta không cam lòng ở dưới đạo môn, từ đây chiến tranhmở ra."

ễ"..."

Liễu Bình."

Vị Ma Chủ kia đã làm rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều đủ để thiên hạchấn động, thế nhưng xưa nay vị Ma Chủ này đều không để lộ thân phận củamình ra, không ai biết vị này thuộc tộc yêu ma nào."

"Từ khi người này mở ra thời đại mới, cuối cùng thì những yêu ma tu luyệnCửu U pháp cũng rõ ràng, vận mệnh là có thể thay đổi."

"Lần cuối cùng khi Ma Chủ xuất hiện, là ở trên chiến trường cứu mạng QuẻThánh nhân tộc, không ai biết tại sao vị này lại làm như vậy... tóm lại, từ đó vềsau người này liền biến mất."

Gã đầu trọc nói."..."

Liễu Bình xoa đi mồ hôi trên trán."

Đáng tiếc, tên của người này đã bị thiên cơ che chở, đã không lưu lại trên đời,chúng ta muốn chiêm ngưỡng cũng không tìm ra tên thật cùng hình tượng củavị này."

Gã đầu trọc nói với vẻ tiếc hận.Liễu Bình thở dài nói: "Nếu như hắn biết sẽ khơi mào đại chiến vô số năm giữachính tà hai đạo, ta đoán hắn sẽ tuyệt đối không công bố rộng rãi những đạoquyết liên quan tới Cửu U."

"Hắn làm là đúng."

Gã đầu trọc nói."

Đúng?"

Liễu Bình nghi ngờ hỏi.Gã đầu trọc nhìn thẳng hắn, ánh mắt ***** ánh lửa: "Tộc yêu ma chúng ta,chẳng lẽ đáng bị nhân tộc chèn ép cả đời hay sao?

Chẳng lẽ chúng ta đáng bịnhân tộc làm thành vật liệu luyện khí sao?

Phụ nữ xinh đẹp trong tộc chúng ta,phải trở thành thị thiếp của nhân tộc sao?

Dựa vào cái gì?"

Liễu Bình trở nên im lặng."

Ma Chủ mang tới cho chúng ta hi vọng chống lại vận mệnh, tóm lại chúng tavẫn luôn biết ơn Ma Chủ."

Gã đầu trọc nói.Gã đứng dậy, ôm quyền về phía Liễu Bình, quay người đi ra quán rượu."

Gã này nói rất đúng."

Yana nói nhỏ."

Hắn nói rất đúng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên...

ý của ta là, bị người chèn ép mà không thể chống lại là mộtchuyện rất đau xót, ta cảm thấy vị Ma Chủ kia làm đúng."

Yana nói."

Thế nhưng chiến tranh bùng nổ, người chết lại càng ngày càng nhiều."

LiễuBình nói."

Đánh đau, hòa bình sẽ xuất hiện, khi thực lực hai bên tương đương, bọn họ sẽhọc được cách tôn trọng lẫn nhau."

Yana thản nhiên nói."

Thế nhưng vào lúc này, thế giới thuộc về Thần linh."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, Thần linh không cho ngừng, chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục đánh tiếp."

Andrea nói với vẻ khó chịu."

Coi như vị Ma Chủ kia sống lại, cũng không thể thay đổi cục diện này, nơi nàyđã là thế giới thuộc về Thần linh."

Yana nói.ễLiễu Bình trở nên im lặng.Một lúc lâu sau...Hắn thở dài, đi ra quán rượu, đi tới cuối con đường, ngồi xổm xuống xem xéttình trạng cơ thể của đội trưởng.Một đòn vừa rồi có hơi nặng.Mặc dù tính mạng của đội trưởng không bị sao hết, thế nhưng vẫn ở trong trạngthái hôn mê.Liễu Bình dìu hắn ta lên, cõng trở về quán rượu.Thời gian còn lại, Liễu Bình đứng tại cửa quán rượu, yên lặng trầm tư.Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.Bỗng nhiên, trên trời có một áng mây bay tới.Có người ngâm thơ ở trong đám mây:"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình.Cửu thập lục thánh quân, phù vân quải không danh."

Liễu Bình đưa tay đỡ trán.Một giây sau, áng mây chầm chậm bay xuống, hóa thành một ông lão tóc bạc damặt hồng hào.Dáng vẻ ông lão như tiên, cười tủm tỉm đi tới quán rượu, nói: "Tiểu nhị, còn chỗhay không?"

"Có, mời ngài tới bên này."

Liễu Bình tiếp đón."

Ừm, chàng trai trẻ, ngươi phong thái bất phàm, phong thần tuấn lãng, nàogiống một tên tiểu nhị cơ chứ?"

Ông lão đánh giá Liễu Bình, nói."

Tiểu nhân chính là một tiểu nhị mà thôi, khách quan, ngài muốn ăn chút gìkhông?"

Liễu Bình cười bồi, hỏi."

Cần gì phải hỏi loại tục sự này?

Đã nhiều năm rồi lão phu không để ý tới thứcăn tại nhân gian."

Ông lão nói."

Khách quan, nhìn ngài liền biết thân phận của ngài không tầm thường, xin hãylựa chọn một vài món ăn đi."

Liễu Bình khuyên nhủ."

Ta vốn khách tiêu dao, không ăn vị nhân gian."

Ông lão nói."

Vậy uống chút rượu thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Rượu làm cho ta mất đi lý trí, không phải thứ tốt, không uống, không uống."

Ông lão nói."

Vậy ta mang tới cho ngài một bàn trái cây cùng trà bánh nhé?"

Liễu Bình hỏi.ầ ế ề ễ"Cũng không cần, mọi thứ trong thế tục đều nhiễm phải tục khí, chớ mang tớilàm đạo tâm của lão phu nhiễm phải."

Ông lão nói."

Ngài làm vậy cũng không quá tốt đâu."

Liễu Bình hơi khó nói."

Vì sao?"

Ông lão ngạc nhiên hỏi."

Không tiêu phí đạt mức thấp nhất của quán, không thể chiếm bàn của quánđược."

Liễu Bình chân thành giải thích nói.-------Chương 198: "Đây chỉ là do chấp niệm của ngươi đang quấy phá, cho nên..."

Vẻ mặt ông lão cứng lại."

Thôi, không ngồi thì không ngồi, lão phu còn có việc trong người..."

Ông lão nhìn về phía cửa hàng đối diện với quán rượu bên kia đường phố.Bên đó không mở cửa.Ông lão thở dài, lại ngồi xuống trên ghế dựa, thần sắc càng thêm siêu phàmthoát tục.Thật vất vả mới có thể ra ngoài dạo chơi, chẳng lẽ muốn tay không trở về sao?Ông lão vỗ bàn, bỗng nói: "Vậy thì mang lên mười sáu món bao gồm tám mónmặn cùng tám món chay, không thể thiếu gà vịt cá trâu heo trứng sữa, tốt nhất làcó cả hải sản nữa, thức ăn chay thì không cần cầu kỳ như vậy, mỗi món đại biểumột mùa vụ trong năm đều một phần, lại thêm một thùng cơm, một bình NữNhi Hồng, một bình thiêu đao tử, một bình rượu gạo, Nữ Nhi Hồng cần hâmnóng, thiêu đao tử cần ướp lạnh, rượu gạo thả trong giếng ướp lạnh, chờ ta ănxong bữa này rồi mới mang lên... nếu không đủ đồ ăn thì ta lại gọi tiếp."

Liễu Bình: "Hôm nay ngài mời khách sao?"

"Không, một mình ta ăn."

"Được rồi, xin ngài chờ một lát."

Liễu Bình xoay người rời đi.Lý Trường Tuyết còn chưa tới, sư phụ của nàng lại tới trước.Lý Trường Tuyết là đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn, lại là Kiếm đạochân chủng, tu thành Kiếm tiên.Thế mà sư phụ của nàng lại là như này?Liễu Bình đi tới phòng bếp báo đồ, ngay lập tức mấy tên đều bếp đều bận rộn,toàn bộ phòng bếp đều bận tối mắt tối mũi.Chờ khi Liễu Bình quay trở lại, đã thấy trong quán rượu có thêm một người.Đó là một người đội đấu lạp, mặc trường bào.Yêu vương Triệu Thiền Y!Tại sao nàng lại trở về quán rượu?Liễu Bình nhướng mày, tiến lên cười nói: "Mời vị khách quan này ngồi."

Yêu vương tìm một cái bàn lớn, ngồi xuống với vẻ oai phong lẫm liệt, vênh mặtnói: "Tiểu nhị, dâng trà cho bản tọa."

Liễu Bình lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.ề ồĐã nói nơi này của ta có việc, tại sao ngươi lại trở về rồi?

Cũng may cho ngươimang theo đấu lạp đó, nếu không lão già bên kia chắc chắn sẽ đánh với ngươimột trận.Yêu vương liếc mắt nhìn về phía ông lão tóc trắng bên kia, lắc đầu với vẻ khinhthường, đập tay lên mặt bàn.Bản vương phải trải qua cửu tử nhất sinh, mới tìm ra tin tức tình báo về sư phụngươi năm đó, ngươi còn dám nói chuyện như vậy với bản vương sao?"

Xin khách quan chờ một lát, nước trà tới ngay!"

Liễu Bình mỉm cười chạy đipha trà.Một lát sau.Hắn bưng một bình trà tới, dùng hai tay đặt tới trước mặt vị khách đeo đấu lạpnày."

Yêu vương chính là miêu yêu có phong cách đệ nhất thiên hạ, tìm kiếm tìnhbáo không cần tốn bao nhiêu công sức, có thể để tiểu nhân mở rộng tầm mắtmột lần hay không?"

Liễu Bình cúi đầu truyền âm nói.Con mèo này rất thích được nghe khen ngợi, khen một câu đã không biết biêngiới đâu rồi.Quả nhiên.Dưới đấu lạp, đôi mắt xinh đẹp đều cười tới híp hết lại."

Ừm, trà ngon, tiểu nhị ngươi cũng không tệ, thỏi bạc này thưởng cho ngươi!"

Vị khách đeo đấu lạp ồm ồm nói.Một thỏi bạc được nàng tùy ý đặt lên mặt bàn, lăn mấy vòng, vững vàng lăn tớitrước mặt Liễu Bình."

Cám ơn đại gia ban thưởng!"

Liễu Bình thu bạc, nói với ông lão bên kia: "Xin ngài chờ đợi một lát nữa, ta sẽđi thúc giục đầu bếp làm nhanh hơn."

Khi đi tới phòng bếp, đưa tay nắm chặt thỏi bạc kia, cảm ứng bên trong.Quả nhiên.Trong thỏi bạc này có một viên ngọc giản....Liễu Bình bóp nhẹ.Thỏi bạc như làm từ bùn bị hắn bóp nát, lộ ra ngọc giản được cất giấu bêntrong.Có vẻ giống như một viên ngọc giản lưu ảnh.Liễu Bình quét thần niệm vào trong ngọc giản đó.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:ồ ắ ỗ"Ngọc giản này là do cộng đồng bảy đại phái nắm giữ, mỗi chưởng môn của đạiphái đều có một viên, giấu trong động phủ của chưởng môn, ta cũng phải phísức chín trâu hai hổ mới có thể trộm ra."

Theo thanh âm của nàng, một cảnh tượng xuất hiện trong biển ý thức của LiễuBình.Hoàng hôn.Ánh tà dương đỏ quạch như máu.Gió thổi lạnh lẽo, như khóc như tố, tựa như đang nói cả tràng chiến dịch vôcùng khốc liệt.Trên mặt đất, thi thể người tu hành nằm xuống cùng với thi thể yêu ma, phóngtầm mắt nhìn tới cũng không nhìn thấy cuối cùng.Liễu Bình lập tức phản ứng lại được.Đây là trận đại chiến năm đó!Xem ra, chiến tranh đã kết thúc.Trong đoạn thời gian này, mình đã ăn Cửu chuyển Hoàn hồn Tạo Hóa đan, tiếnvào trạng thái chết giả, ngay cả vận mệnh đều thay đổi.Về phần sư phụ...Hắn đang ngẫm nghĩ, đã thấy trên bình nguyên tại phía trước, có mấy ngườixuất hiện.Các chưởng môn nhân bảy đại phái đều thủ ở một phương, vây quanh một ônglão mặc trường bào màu xám vào giữa.Thời gian dần dần trôi qua.Một người trung niên có tướng mạo uy nghiêm trong bảy người kia, nói:"Quẻ Thánh, rõ ràng chiến tranh đã kết thúc, ngươi cần gì phải làm vậy chứ?"

Ông lão áo xám không nói gì.Người trung niên kia thở dài, đổi xưng hô:"Đạo hữu, cả môn phái của ngươi đã biến mất trong đại chiến, đúng là làm chongười ta đau lòng, ta cũng vì chuyện này mà rất tiếc hận."

"Thế nhưng, vì chiến thắng yêu ma, trong toàn bộ giới tu hành, rất nhiều mônphái đều đã biến mất, đây là kết cục mà mỗi một người tu hành chúng ta đều đãđoán trước được, không phải chúng ta đã chấp nhận nó từ sớm rồi sao?"

Người trung niên vừa nói, vưa quan sát ông lão áo xám.Vẻ mặt của ông lão áo xám không thay đổi, chỉ yên lặng quan sát bầu trời.Người trung niên tiếp tục nói:"Trương đạo hữu, ngươi chính là quẻ thuật đệ nhất thiên hạ, sở trường nhìn rõthiên cơ, chắc hẳn ngươi cũng hiểu, viên đan dược Cửu chuyển Hoàn hồn TạoHóa đan kia, cũng không thể giúp ngươi kiến tạo lại tông môn."

ấ ấ"Đây chỉ là do chấp niệm của ngươi đang quấy phá, cho nên..."

"Xin ngươi hãy trả lại viên thần đan đó cho chúng ta, để cho bảy đại phái chúngta tiếp tục bảo vệ nó."

"Chỉ cần ngươi trả lại viên Thần đan này, ta đảm bảo, toàn bộ liên minh TuHành sẽ không trừng phạt ngươi quá nặng, dù sao mọi người đều hiểu được tâmtrạng hiện tại của ngươi."

"Thế nhưng nếu như ngươi tiếp tục cất giấu Thần đan..."

"Ngươi cũng hẳn biết rõ, với lực lượng của ngươi, không thể chiến thắng bảyngười chúng ta được."

"Lão phu cũng hiểu điều khó xử của ngươi, ngươi cần gì cùng đánh một trận vớinhững lão bằng hữu như chúng ta cơ chứ?"

Người trung niên vừa nói, vừa quan sát ông lão áo xám.Lời nói này dẫn dắt từng bước, có lý có lễ, đáng tiếc...Ông lão áo xám vẫn thờ ơ như không-------Chương 199: Chuyện của năm đóÁnh mắt trời chiếu lên người mọi ngươi, kéo cái bóng bọn họ dần dần kéo dài,mà cảnh tượng bốn phía xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.Hoàng hôn biến mất.Thế giới sắp bị bóng đêm bao phủ.Ông lão vẫn luôn quan sát sự biến đổi của sắc trời, lúc này mới lộ ra vẻ nghiêmnghị.Thời gian, không còn nhiều lắm!Một Chưởng môn khác cũng xen vào: "Lão Trương, ngươi đã là người gần nhưcó thể phi thăng rồi, làm gì cần vì một viên đan dược kỳ dị mà ruồng bỏ thiênhạ, tự hủy đạo đồ cơ chứ?"

Lần này, ông lão kia cũng mở miệng: "Ta cũng không có cách nào khác, cầnphải làm như vậy."

Vẻ mặt của mọi người đều hơi thay đổi.Người trung niên kia quát khẽ: "Đan được đều bị ngươi trộm đi, chẳng lẽ còn cónỗi khổ tâm?"

"Thôi, ta cùng các vị đạo hữu cũng coi như quen biết, dứt khoát nói hết chântướng cho mọi người cùng biết, tạm thời coi như đền bù cho viên đan dược kiađi."

Ông lão áo xám chắp tay đi tới mấy bước, nhìn về phía mấy vị Chưởng mônvẫn đang cảnh giác chính mình.Ông ta bỗng mỉm cười:"Ta đã từng dùng tuổi thọ bản thân để gieo một quẻ, thấy được cảnh tượng trongtương lai."

Vẻ mặt bảy người biến đổi."

Ngươi dùng bao nhiêu tuổi thọ?"

Người trung niên khẩn trương hỏi."

Toàn bộ."

"Ngươi điên rồi! !

Tại sao lại muốn làm như vậy!"

Ông lão áo xám khoát tay, bình tĩnh nói:"Ta cần phải chết trong chiến dịch này, đây là số mệnh của ta... chỉ tiếc một quẻkia quá thâm ảo, ta chỉ có thể hiểu một cách đại khái, thế nhưng không thể hiểurõ ràng được."

"Tới cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Có người không nhịn được mà hỏi.Ông lão áo xám nhìn phản ứng của mỗi người, vẫn tiếp tục nói:ế ế ồ ẫ ắ"Chuyện kế tiếp cực kỳ đáng buồn, ta vẫn luôn không chắc có nên nói cho cácngươi biết hay không..."

"Từ đêm nay bắt đầu, ban ngày sẽ không còn xuất hiện."

"***** vượt quá tưởng tượng sắp xảy ra, chúng sinh đều không thể thoátkhỏi."

Bỗng nhiên, một Chưởng môn quát: "Ngươi nói láo!

Mấy vị đạo hữu thông hiểuquẻ thuật khác, đã sớm biết gần đây sẽ xuất hiện đại kiếp nạn, cho nên chúng tamới chuẩn bị nơi tị nạn dưới lòng đất."

Một Chưởng môn khác vuốt chòm râu, nói: "Đúng là như thế, trên quẻ tượngcủa mấy vị đạo hữu khác, biểu hiện rằng nơi tị nạn dưới lòng đất có thể giúpchúng ta vượt qua cửa ải khó này."

Ông lão áo xám bình tĩnh nói:"Bọn họ tính toán cũng không sai, thế nhưng đáng tiếc... các loại biện pháp dướilòng đất, cũng không thể ngăn cản tai nạn trước mắt."

Mấy người đều giật mình, không hiểu ra sao."

Rõ ràng có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó, lại không phải hiện tại?"

Một Chưởng môn không nhịn được mà hỏi."

Đúng vậy."

Ông lão gật đầu, bỗng quay người nhìn về phía người ghi chép ngọc giản...Từ người đứng xem quan sát, giống như ông ta đang nhìn mỗi người tu hànhđang quan sát đoạn cảnh tượng này vậy."

Các vị đạo hữu, lão phu vốn là Cửu Thiên Tiên Ton tại Thượng giới, bởi vì lolắng chúng sinh dưới hạ giới khốn khổ, cho nên xả thân hạ phàm, độ hóa chúngsinh, trải qua rất nhiều kiếp nạn, hiện tại đại kiếp sắp tới, lão phu đã không thểtiếp tục giúp đỡ các ngươi nữa, đành phải phi thăng mà đi, quay về Thiên cung."

Bảy vị Chưởng môn ngẩn người.Liễu Bình cũng ngẩn ra.Dù cho là ai đi nữa, cũng không nghĩ tới Quẻ Thánh lại nói ra mấy câu như vậy."

Làm cách nào mới có thể chứng minh ngươi tới từ Thượng giới?"

Một vịChưởng môn thử dò xét hỏi.Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Không còn kịp nữa rồi."

"Nhớ kỹ, hi vọng duy nhất của các ngươi là tới từ bản thân thế giới này..."

"Thế giới này chính là Nhân Gian giới, một phần của Lục Đạo Luân Hồi, cựckỳ đặc biệt, chỉ cần thời cơ phù hợp, nó sẽ có cơ hội thoát khỏi khống chế."

"Khi đã thoát khỏi khống chế, thế giới này sẽ tự động bay trở về hư không, tìmkiếm năm thế giới còn lại của Lục Đạo Luân Hồi."

"Nó sẽ dung hợp với năm thế giới đó, lại hóa thành một chỉnh thể."

"Cứ như vậy, tất cả mọi người các ngươi mới có thể được cứu..."

"Thời gian đã tới, các vị bảo trọng."

Nói xong, ông lão chậm rãi gục đầu xuống, bất động.Bảy người không kìm lòng được mà lùi về phía sau mấy bước.Nếu như viên đan dược Cửu Chuyển Hoàn Hồn Tạo Hóa đan kia được lưu lạitrên người Quẻ Thánh, dựa theo lực lượng của viên đan dược đó, giờ phút nàychắc hẳn có dị tượng xuất hiện...Thời gian dần dần trôi qua.Mấy chục giây sau.Cái gì cũng không xuất hiện.Không đúng.Chẳng lẽ, Thần đan cũng không ở trên người Quẻ Thánh?Thần đan đâu?Hơn nữa, lời nói vừa rồi của ông ta là thật hay giả?Thật sự sẽ có đại kiếp xuất hiện sao?Những người khác vẫn còn đang suy tư, người trung niên kia lại như vừa tỉnhmộng, điên cuồng lao tới bắt được cánh tay của ông lão kia."

Đừng nghĩ giả chết...

Phong!"

Người trung niên quát lớn.Từng luồng linh quang từ hai tay của ông ta xuất hiện, liên tiếp nhập vào cơ thểcủa ông lão.Thế nhưng ông lão vẫn nhắm hai mắt, mặc cho ông ta lay động thế nào đềukhông có phản ứng lại.Nửa ngày sau...Người trung niên buông tay ra, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt trở nên chán nản.Ông lão áo xám chết rồi.Dù thần thông có tuyệt diệu như nào đi nữa, đối với một người đã chết, đềukhông có tác dụng gì.Đám người yên lặng nhìn về phía thi thể ông lão, vẻ mặt rất phức tạp.Trong khoảnh khắc đó, mọi vật trở nên yên tĩnh."

Chẳng lẽ...

ông ta thật sự là Cửu Thiên Tiên Tôn tại Thượng giới?"

MộtChưởng môn khó hiểu hỏi.Không người nào nói chuyện.Cũng không có đáp án.Trên bình nguyên, gió dần dần lắng lại.ố ế ấ ầ ầTia sáng cuối cùng từ mặt trời cũng biến mất, màn đêm dần dần bao trùm bìnhnguyên phía dưới.Bầu trời dần dần xuất hiện màu đen xám.Đêm.Tới....Liễu Bình thu hồi thỏi bạc.Hắn bưng từng món ăn lên bàn, lại đi xử lý ba loại rượu khác biệt, lúc này mớicó thời gian rảnh rỗi, tiếp tục đứng tại cửa chính.Khi đại kiếp xuất hiện, thời điểm nhân tộc cùng yêu ma quyết một trận tửchiến...Sư phụ là người *****ên chạy mất.Mình nên nghĩ tới sớm hơn mới đúng.Được đó, lão già.Hiện tại nghĩ kỹ lại, sư phụ vẫn luôn là loại khôn khéo, những năm đó, mỗi lầnmuốn đi dạo thanh lâu đều cần tính trước một quẻ, sợ gặp được những tiên nhânkhác mà xấu hổ...Loại người này, chẳng lẽ không hiểu được việc lưu lại một con đường cho mìnhsao?Chó má Cửu Thiên Tiên Tôn tại Thượng giới.Lão già này chính là không muốn mất thể diện, sợ về sau sẽ bị những ngườikhác trách tội, muốn chạy cũng để lại lý do rất hùng hồn.Liễu Bình cảm thấy rất là quái lạ.Cuối cùng, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.Sư phụ đã chạy trốn rồi, mình cũng không cần quan tâm chuyện của người nữa.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 200-299


Chương 200: "Ta cũng là Thái Vi cung..."

Tốn tế bào não suy nghĩ ông ta đi tới thế giới nào, còn không bằng dùng thờigian đó để suy nghĩ những lời mà ông ấy đã nói.Rất có thể, điều đó là nhân tố mấu chốt có thể phá giải cục diện hiện tại.Dù sao đây cũng là một quẻ mà ông ấy dùng toàn bộ tuổi thọ để tính ra.Mà khi đó, mình chỉ suy nghĩ tới việc cứu ông ấy như thế nào, không quan tâmtới vấn đề của toàn bộ thế giới chút nào cả.Thời cơ phù hợp...Khi nào mới coi như là thời cơ phù hợp chứ?Liễu Bình vừa nghĩ, vừa đi xuống bếp bưng đồ ăn, đặt lên bàn của ông lão mônphái Thanh Minh môn kia."

Tiểu nhị, tới."

Vị khách đội đấu lạp hô."

Chuyện gì vậy, khách quan."

Liễu Bình tới hỏi."

Thanh toán tiền trà nước."

Vị khách đội đấu lạp liếc hắn một cái.- Còn có việc gì không?

Nếu không ta rút lui đây."

Tất cả là hai mươi văn đại tiền."

Liễu Bình mỉm cười nói.- Ngươi rút lui đi, à chờ một lát, ta vẫn còn một thứ muốn đưa cho ngươi, hay làngươi mua thêm một món mang về?"

Làm thêm hai con cá cho ta, cần đủ cả hương lẫn sắc, cho vào túi ta sẽ mangđi."

Vị khách đội đấu lạp nói."

Có ngay, xin ngài chờ một lát."

Liễu Bình nói.Truyền âm hoàn tất.Hắn lại đi về phòng bếp, chờ đầu bếp làm xong hai con cá kia, cho cả hai con cávào trong một cái hộp đựng thức ăn, bưng lên đưa cho vị khách đội đấu lạp kia.Vị khách đội đấu lạp dẫn theo hộp cơm, nghênh ngang rời khỏi quán rượu.Nàng đi khỏi thị trấn, tìm một nơi vắng vẻ, mở hộp cơm ra xem.Trong đó có hai con cá có đủ hương sắc rõ ràng.Mà trong góc hộp cơm, có một pháp trận ngăn cách cực nhỏ đang liên tục vậnchuyển."

Năng lực bày trận vẫn xuất sắc như cũ."

Nàng khen ngợi.Nếu như không mở hộp cơm ra tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào thần niệm làkhông thể phát hiện có pháp trận tồn tại.Yêu vương duỗi một ngón tay ra, dùng đầu ngón tay đâm nhẹ một cái.Tách!Pháp trận hủy bỏ, lộ ra một vật bên trong.Đó là một viên ngọc giản.Nó nhìn khá giống một viên ngọc giản bình thường, thế nhưng Triệu Thiền Ylại run lên.Chẳng lẽ...Nàng vươn tay, búng nhẹ lên trên ngọc giản.Đinh!Từ trên ngọc giản tản ra một luồng hắc mang, hầu như muốn thoát khỏi ngọcgiản, xông ra ngoài.Triệu Thiền Y nhanh chóng sử dụng một pháp quyết, khống chế luồng hắcmang lại.Giọng nói của Liễu Bình cũng vừa đúng vang lên: "Vạn trượng bình nguyên,hướng đông nam cách ba trăm dặm, phía dưới tảng đá xanh ngọn Tiểu Biệt núiKhô Diệp, dùng pháp quyết này mở ra."

Mấy giây sau...Hắc mang lại chui vào trong ngọc giản, biến mất không thấy gì nữa.Triệu Thiền Y suy nghĩ vài giây, lẩm bẩm: "Cái tên này vẫn không đổi tính tìnhcủa chuột đất, đi đâu đều ẩn giấu chút thủ đoạn."

Thân hình nàng chấn động, hóa thành một luồng sáng bay lên không trung,nhanh chóng bay xa....Quán rượu.Liễu Bình dựa vào trên cột trụ của quán rượu, nhìn về phía ông lão tóc trắngđang uống rượu.Chuyện về sư phụ đã không cần để ý thêm nữa.Hiện tại mình có thể tập trung xử lý cục diện trước mắt.Mặc dù ông lão trước mắt này hơi háo sắc, ăn uống cũng rất cầu kỳ, thế nhưngtại sao hết lần này tới lần khác lại tới đây?Nơi mà Ám Vụ trấn xuất hiện lần này, đã khác với lần trước, ngay cả vị trí địalý lẫn tên của nó bên trong kịch bản này đều được thiết lập lại.Ông lão này chắc hẳn có việc.Liễu Bình đang suy nghĩ, chỉ nghe ông lão kia hô lên: "Tiểu nhị!"

"Tới."

Liễu Bình tiến tới."

Ngồi đi."

Ông lão tóc trắng nói."

Ta không ngồi, đứng là được rồi, mời ngài dặn dò."

Liễu Bình nói.ễ Ô ắ"Ha ha, còn giả bộ với ta hả?

Đệ tử Thái Vi cung, Liễu Bình."

Ông lão tóc trắngnói."

Ngài biết ta?"

Liễu Bình kinh ngạc."

Ta có một môn thần thông có tên là Tầm Ẩn, bình thường thần thông này cũngkhông có tác dụng gì, thế nhưng đồ đệ ta nói ra tên của ngươi, hình dung tướngmạo của ngươi thì ta có thể tìm ra vị trí hiện tại của ngươi."

Ông lão hả hê nói."

Tiền bối thật lợi hại."

Liễu Bình khen ngợi.Thì ra là thế, Lý Trường Tuyết nói về chuyện của mình cho sư phụ của nàng.Đồ đệ nói những gì mình trải qua cho sư phụ mình, điều này cũng rất bìnhthường, không có gì lớn."

Bớt nói nhảm, nếu như ngươi là đệ tử Thái Vi cung, lại cứu được TrườngTuyết, theo lý thuyết ta nên chúc phúc hai ngươi, thế nhưng có một chuyện,hình như ngươi quên mất thì phải."

"Cái gì?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi.Ông lão vươn tay tới trước mặt Liễu Bình."?"

Liễu Bình vẫn không hiểu ý của đối phương là gì."

Lễ hỏi."

Ông lão phun ra hai chữ."

Chờ đã... mặc dù hai chúng ta không phải là quan hệ đó, thế nhưng ta nhớđược rằng nên do sư môn ban thưởng đạo pháp song tu, sư phụ tặng lễ vật đểbày tỏ sự chúc phúc, sau đó sẽ kết thúc buổi lễ chứ, tại sao tới lượt ngài, lạimuốn lễ hỏi chứ?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.Ông lão nghiêm túc nói: "Đồ đệ Trường Tuyết của ta có được sự công nhận củaKiếm linh, là chủ nhân của hai thanh Thần kiếm, còn là người ứng cử chứcChưởng môn tương lai của Thanh Minh môn, thế mà lại bị ngươi lừa đi mất,ngươi còn có mặt mũi ở nơi này đòi lễ vật hay sao?"

Liễu Bình nhíu mày, nói: "Ta cũng là Thái Vi cung..."

"Đệ tử nhập môn, là người mới nhập môn."

Ông lão nói."

Đúng vậy, cho nên ngài cảm thấy ta sẽ có tiền để đưa lễ hỏi sao?"

Liễu Bìnhhỏi lại."

Ít nhiều thì ngươi cũng phải cho ta chứ, hoặc là thanh toán bữa cơm này cũngđược..."

"Chờ đã!"

Liễu Bình cắt ngang lời của ông lão."

Làm sao?"

"Ta cũng không có quan hệ gì với nàng, chỉ là cứu nàng một lần mà thôi, ngươikhông cần coi ta trở thành đạo lữ của nàng ta."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Liễu Bình cảm ứng được điều gì đó."

Lão già, ông cứ ăn đi, bữa này coi như tiểu nhị ta mời ông, lúc này ta có việc,đợi lát nữa còn có chuyện muốn nói với ông."

Hắn nói.Ô ắ ấ"Vậy mới đúng mà."

Ông lão tóc trắng mừng khấp khởi tự rót cho mình mộtchén rượu.Liễu Bình xoay người rời đi, ra khỏi quán rượu, đi tới một vị trí hẻo lánh saugóc tường."

Thế nào?"

Hắn hỏi.Andrea yên lặng xuất hiện, dùng tay xoa nhẹ hai mắt Liễu Bình một cái.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chú ý, đối phương đã sử dụng một loại pháp thuật nào đó lên người ngươi.][Ngươi đã bị loại pháp thuật này ảnh hưởng.][Đôi mắt của ngươi đang tiếp nhận loại pháp thuật này.]-------Chương 201: Đến rồi!"

Nhìn lên bầu trời."

Andrea nói nhỏ.Liễu Bình ngẩng đầu quan sát, đã thấy cảnh tượng khi trước lại hiện lên trướcmắt mình.Trên bầu trơi, vô số sợi dây nhỏ tản ra ánh sáng từ phía trên rủ xuống, nối thẳngtới sau lưng tại mỗi một người.Chỉ là những tia sáng này dần dần trở nên tối đi, có khi sẽ còn dập tắt một lát."

Có chuyện gì đó đang ảnh hưởng tới thế giới Tu Hành."

Andrea nói."

Sẽ là chuyện gì chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Không gian biến đổi... rất nhiều nơi đều xuất hiện gợn sóng thời không, cóngười đang có ý định tiến vào thế giới Tu Hành."

Andrea nói.Liễu Bình cảm thấy nặng nề.Đến rồi!Những Thẻ bài sư vì 'Hành giả Ác Mộng' mà tới!Bỗng nhiên, toàn bộ thế giới đều chấn động mạnh.Trong Ám Vụ trấn, mọi người đều cảm ứng được, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.Trong bầu trời có ánh sáng năm màu rực rỡ xuất hiện, trong mỗi một mảnh ánhsáng đều có các loại cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.Có tòa thành hùng vĩ cao vút, có thế giới hoàn toàn được tạo nên bởi kim loại,có đống đổ nát hoang vu không có dấu chân người."

Tình huống hiện tại là sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:[Trong khu vực Vĩnh Dạ này, có hai luồng sức mạnh vĩ đại đang chiến đấu vớinhau, mọi thứ cũng vì vậy mà biến đổi.][Danh Sách cảm thấy thời gian cùng không gian đều biến hóa một cách điêncuồng, dưới sự ảnh hưởng vặn vẹo tới biến hình của thời không, có thời khôngbí ẩn hoàn toàn khác biệt đang xuất hiện ở gần thế giới Tu Hành.]Giọng nói của Yana vang lên: "Là Thần chiến, ta cảm ứng được Thần lực ThốngKhổ, nàng đang chiến đấu với Cựu nhật Thần linh!"

"Có ảnh hưởng gì tới chúng ta tại nơi này hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Không rõ ràng, cần quan sát tình hình chiến đấu tiếp theo, không tốt..."

Yananói.Liễu Bình vội vàng lấy thẻ bài Thị thần ra.Yana đứng tại vị trí trung ương, toàn thân giăng đầy ánh sáng vàng kim.ế ễ"Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngay vừa rồi, có Thẻ bài sư tiến vào thế giới Tu Hành, tên đó vừa tiến vào đãthả ra một loại lực lượng hệ thần bí làm cho người ta cảm giác rất chán ghét đểbắt giữ hành tung của ngươi, chức nghiệp giả có thể làm được tới mức này đãrất mạnh, ta không thể làm cho ngươi bị lộ được!"

Yana nói xong, múa chiếc roi Tra Tấn cùng Thống Khổ trên tay mình.Chiếc roi dài này biến thành một con rắn màu đen, quấn quanh tay của nàng,cắn mạnh vào cổ tay của nàng.Máu tươi rơi vãi xuống mặt đất.Trong mắt Yana lóe lên một tia đau đớn, nói:"Tới..."

Nàng cố nén đau đớn, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra, némvề phía Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một bộ quần áo mờ ảo.Nhìn thoáng qua khá giống với bộ váy đen của nàng, thế nhưng nhìn kỹ thì lạigiống một bộ trường bào hơn!Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thị thần của ngươi kích hoạt thẻ bài: Áo hư vô của Dạ Thần.][Từ giờ trở đi, mọi nhân quả có liên quan tới ngươi đều trở nên hỗn loạn khôngrõ, không có bất cứ kẻ nào có thể dò xét sự thật liên quan tới ngươi, thời gianhiệu lực: một ngày.]Thẻ bài nổ tung hóa thành một chiếc trường bào màu đen, bao phủ lên ngườiLiễu Bình, rất nhanh cũng đã biến mất không thấy.Lại nhìn về phía Yana, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, thân hình lảo đảo suýtngã.Khi nàng lắc lư, Liễu Bình rõ ràng thấy được chiếc váy dài màu đen của nàngcó vẻ như bị bóp méo đi.Một luồng sáng kim loại lóe qua, rồi lại hóa thành váy dài màu đen....Bóng đêm.Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ thẫm phóng lên tận trời, chiếu sáng một tòa vươngtọa lơ lửng ở trên bạch cốt vô tận.Khi ánh lửa đi xa, mọi thứ lại bị bóng đêm bao phủ.Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.Thỉnh thoảng trong một vài thời điểm, ánh lửa lại sáng lên lần nữa, phát ra tiếngnổ mạnh, xua tan bóng đêm, chiếu sáng thế giới do bạch cốt tạo thành.Thời gian dần dần trôi qua.ồ ầ ắKhông lâu sau, một luồng ánh lửa bàng bạc xông lên bầu trời, đang định bắntrúng cái gì đó, lại bỗng nhiên ngưng trệ lại tại đó."

Không nên ra tay, là ta."

Một giọng nam vang lên.Hắn cẩn thận tránh khỏi ánh lửa đang ngưng trệ giữa không trung, bay về phíadưới, cuối cùng đi tới phía trước vương tọa."

Nữ sĩ Thống Khổ, ta tới đây để gặp ngươi."

Người này nghiêm túc nói.Hắn ta mặc một bộ áo giáp sáng rực, khảm nạm các loại đá quý lộng lẫy, trêngương mặt láng mịn và thâm thúy, hai mắt như sao trời, mỉm cười lộ ra cảmgiác phong lưu phóng khoáng.Từ trên vương tọa truyền ra tiếng hừ lạnh với vẻ khinh thường, một giọng nữnói ra: "Ngươi còn chưa phải là Chúa tể Tra Tấn, làm sao lại dám tới nơi nàycủa ta?

Chẳng lẽ không sợ ta biến ngươi thành một bộ xác không hồn, thưởngthức cảm giác đau đớn tới tận vĩnh hằng sao?"

Vẻ mặt người thanh niên này càng thêm tự nhiên, bình tĩnh nói: "Mặc dù ta vẫnchưa leo lên Thần vị chân chính, thế nhưng thực lực cũng coi như không tệ rồi,bởi vậy chuyên môn tới đây giúp ngươi một tay."

"Ồ?

Ngươi tới đây giúp ta đánh trận sao?"

Giọng nữ cảm thấy khá bất ngờ."

Đúng là như thế, ta sẽ luôn xuất chiến thay ngươi, giúp ngươi chiến thắngtrong trận chiến tranh này."

Người thanh niên này nói."

Aldrich, ngươi đã có được đủ nhiều lực lượng từ em gái của ta rồi, hiện tạingươi lại muốn gì từ ta nữa?"

Giọng nữ hỏi."

Lực lượng?

Không, nàng ta vẫn luôn lừa gạt ta, chưa từng chia sẻ lực lượngchân chính của nàng ta cho ta, mà hết thảy những thứ hiện tại ta có, đều dochính ta phấn đấu mà có được."

Người thanh niên kia nói.Giọng nữ nói: "A, ta nhớ ra rồi... nàng ta đã chia sẻ cho ngươi toàn bộ từ tài sản,tri thức tới quyền thế, chỉ có không đáp ứng lời cầu hôn của ngươi mà thôi..."

"Nữ sĩ, rõ ràng là ngươi có quan hệ thù địch với nàng ta, thế nhưng hiện tại,ngay cả ngươi cũng nhìn ra sự dối trá của nàng ta."

Aldrich nói."

Ta nói thẳng đi, Aldrich, ta biết ngươi là người của chủ mẫu, ta cũng biết Yanatrúng phải nguyền rủa luật nhân quả của chủ mẫu, sớm muộn cũng sẽ thuộc vềngươi, thế nhưng..."

Giọng nữ không nhịn được nói: "Nếu như ngươi quá gấp gáp, muốn dùngphương pháp cưỡng ép để mong lấy được Thần lực Tra Tấn từ nơi nàng ta...

đólà không thể nào, dù sao nàng ta cũng là một Thần linh, hiện tại lại cam chịu rơivào Vĩnh Dạ, ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng có thể tìm tới nàng ta."

-------Chương 202: Gặp mặt!Trên gương mặt tuấn tú của Aldrich, dần dần hiện lên một sự tàn bạo.Bảy tám giọng nói vang lên từ trong hư không, giống như quỷ quái cùng vớihắn ta đồng thanh quát lớn: "Đúng là trách ta, khi nàng ta quyết tâm rơi vàoVĩnh Dạ, ta lại không dám cùng chết với nàng ta, nếu không hiện tại nàng ta đãlà của ta, Thần lực của nàng ta cũng do ta kế thừa!"

Giọng nữ cười lạnh liên tục, châm chọc nói: "Nhìn những con ma quỷ đượcnuôi dưỡng xung quanh ngươi mà xem, chủ mẫu cho ngươi mọi thứ, thế nhưngngươi lại không hoàn thành nhiệm vụ, kết quả của ngươi sẽ là..."

"Ta biết!

Thế nhưng hiện tại còn có một cơ hội cuối cùng!"

Aldrich bỗng nhiêncắt ngang lời của nàng ta, cao giọng nói."

Hả?"

Giọng nữ cảm thấy hoang mang."

Mọi pháp thuật mà ta tu luyện đều giống với nàng ta, đều tới từ kiến thức củanàng ta, thậm chí một vài lực lượng triệu hồi cũng tới từ khế ước của nàng ta,cho nên giờ phút này ta cảm thấy... nàng ta đã trở nên cực kỳ yếu đuối, mà chiếcáo choàng của Thần dùng để che đậy khí tức của nàng ta, cũng đã rời khỏingười nàng ta rồi."

Aldrich nói."

Lại là kính dâng..."

Giọng nữ nói nhỏ.Gương mặt Aldrich trở nên vặn vẹo mà điên cuồng.Ở xung quanh hắn ta, những âm thanh kia cũng gào thét: "Đúng vậy, áo choàngkhôngt tại trên người nàng ta, cho nên Aldrich, lần này ngươi chắc chắn sẽ tìmra nàng ta!"

"Ngươi muốn như thế nào?"

Giọng nữ hỏi."

Ba ngày!

Ta muốn mượn nhờ Thần lực của ngươi mở ra một con đường, đểcho ta đi vào trong Vĩnh Dạ tìm kiếm nàng ta, ba ngày sau, ta chắc chắn sẽ đạtđược cả Thần vị cùng nàng ta, bình yên vô sự trở về từ Vĩnh Dạ... ta sẽ dùngtoàn lực giúp ngươi chiến thắng trận chiến tranh này."

Aldrich nói.Giọng nữ im lặng vài giây, bật cười nói: "Được rồi, ta sẽ cho ngươi ba ngày, thếnhưng chúng ta cần ký kết một khế ước nghiêm khắc nhất, nếu như ngươi thấttín, ta sẽ đính linh hồn của ngươi lên Thần hỏa Thống Khổ, thiêu đốt mười ngànnăm."

"Thành giao!"

Aldrich gật đầu nói....Liễu Bình nhìn chăm chú thẻ bài.Ánh sáng vàng kim quanh người Yana đều tối đi, con rắn kia cũng ủ rũ xuống."

Ta ngủ một lát, ngươi cần phải cẩn thận hơn, nếu không rất có thể bị đốiphương bắt được, như vậy sẽ sống không bằng chết."

ố ễ"Ta không phải là đối thủ của tên kia sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đối phương chính là Thẻ bài sư Tinh Thần chân chính, đã tới nhị tinh, nói cáchkhác, bên người tên đó có ít nhất hai vị Anh linh, tuyệt đối không nên cứng đốicứng."

Yana nói xong liền nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ bất động.Liễu Bình bỗng nhiên cảm ứng được một luồng khí tức, đang định ngẩng đầulên thế nhưng vẫn cố nhịn xuống.Cùng lúc đó...Một bóng người xuất hiện trên bầu trời.Đó là một người đàn ông gầy như que củi, làn da có màu xám trắng, nhìn quagiống như là người chết vậy.Hắn ta cầm một tấm thẻ bài, quan sát thị trấn phía dưới.Thị trấn phía dưới cùng bức vẽ thị trấn có trên thẻ bài giống nhau như đúc."

Chính là nơi này."

"Thật sự kỳ quái... cho dù sử dụng tấm thẻ bài có cấp bậc Tinh Thần này, cũngchỉ có thể điều tra tới thị trấn nhỏ này thôi sao?

Chẳng lẽ không thể khóa chặtngười biết được tin tức về tấm thẻ bài kia hay sao?"

"Xem ra, muốn chuyển chức làm chức nghiệp của thời đại Ác Mộng, cũngkhông phải là một chuyện đơn giản."

Hắn ta lắc đầu, rơi vào đường cái của thị trấn này.Vừa rồi khi trên bầu trời, hắn ta đã thấy rõ toàn cảnh thị trấn này, tòa thị trấnnày rõ ràng chỉ là một thị trấn cực kỳ bình thường mà thôi.Trong văn minh tu hành này, nó không có bất cứ sự thu hút nào cả.Nơi này sẽ có tình báo về tấm thẻ bài kia sao?Hắn ta tùy ý xoay người, nhìn về phía tiệm thợ rèn bên đường.Một thợ rèn đang thành thạo rèn sắt."

Xin chào, làm phiền một lát, ta muốn nghe ngóng tin tức nào đó tại nơi này, thìnên hỏi người nào vậy?"

Hắn ta hỏi.Thợ rèn dùng khăn mặt lau mồ hôi, nói: "Nghe ngóng tin tức sao?

Loại chuyệnnày đương nhiên phải đi quán rượu rồi, tên tiểu nhị ở đó rất thông minh lanh lợi,mỗi ngày đều tiếp đãi khách nhân từ nam ra bắc, tin tức linh thông nhất."

Tên kia ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng."

Hắn ta dọc theo con đường này tiếp tục tiến lên, đi về phía quán rượu.Cùng lúc đó.Quán rượu."

Thợ rèn đã trả lời vấn đề của người kia, rồi khuyên hắn ta tới tìm ngươi hỏi tintức."

Đội trưởng nói.ễ"Rõ."

Liễu Bình nói.Hắn lấy ra một lá phù truyền tin, thấp giọng nói: "Ngươi trở lại một chuyến, nơinày cần ngươi hỗ trợ."

Nói xong, thả tấm phù truyền tin bay đi."

Ngươi đang làm gì vậy?"

Ông lão tóc trắng hỏi với vẻ hứng thú.Liễu Bình đi tới trước mặt ông lão, nói: "Các hạ, ngươi có biết tại sao mỗi ngàyngươi đều không làm chuyện gì cả, luôn luôn đi tới quán rượu tại giới phàm tụchay không?"

"Vì sao?"

Ông lão hỏi.Liễu Bình nhoẻn miệng cười, nói: "Ta chỉ là một tiểu nhị mà thôi, làm sao lạibiết chuyện như vậy."

Nói xong, hắn lại truyền âm cho đối phương: "Bởi vì ngươi đã chết, linh hồncủa ngươi bị điều khiển, tại thế giới Tử Vong biểu diễn một vở kịch hắc ám, đểcho Thần linh lựa chọn ra nô lệ thích hợp."

Ông lão đang định nói cái gì đó, thế nhưng khi nghe được lời truyền âm củahắn, toàn thân chấn động, lập tức sững sờ tại chỗ, bất động.Trong hư không, từng nhóm chữ nhỏ xuất hiện:[Bởi vì ngươi tiết lộ, người tu hành trước mắt đã biết được chân tướng, kịch bảntrên người hắn ta bắt đầu sụp đổ.][Cơ chế xử lý nhằm vào sự kiện này đang được kích hoạt.][Bởi vì kịch bản đã từng sụp đổ nhiều lần, làm cho cơ chế xử lý được tối ưuhóa, quá trình xử lý lần này sẽ có tốc độ rất nhanh.][Kẻ Truy lùng sắp tới, Thẩm Phán giả đã sẵn sàng.][Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới, Thẩm Phán giả đã sẵn sàng.][Thời gian còn lại: Năm phút.][Bắt đầu đếm ngược.][04: 59][04: 58][04: 57][...]Những chữ nhỏ này hiện lên rất nhanh.Liễu Bình nhắm mắt lại, hồi tưởng những hành động khi trước của VươngThành.Đúng vậy.Khi đó, Kẻ truy lùng cũng không biết Vương Thành chết như thế nào.Nói cách khác...ế ấ ề ể ố ếNó chỉ biết đã có vấn đề phát sinh, cho nên chạy tới kiểm tra, muốn biết rõnguyên nhân là gì.Như vậy thì đúng rồi.Liễu Bình xoay người, yên lặng đi xuống dưới lầu, lại đứng trước cửa quánrượu.Một phút trôi qua.Thời gian âm thầm trôi qua, yên tĩnh yên lặng.Một lát sau, Tên Thẻ bài sư giống như người chết kia cũng đi tới quán rượu."

Khách quan, mời ngài vào trong."

Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:[Thời gian còn lại: 03: 37.]-------Chương 203: Cửu mệnh Miêu yêuThẻ bài sư nhìn vào trong quán rượu.Ông lão tóc trắng cúi đầu, nhìn chăm chú vào rượu trong chén, giống như đangtrầm tư cái gì."

Người tu hành... tu sĩ chính đạo, hình như vẫn có môn phái..."

Ánh mắt Thẻ bài sư đảo qua ông lão tóc trắng, hiện ra mấy phần kiêng dè.Cũng không phải sợ đối phương.Mà bởi vì người tu hành có môn phái sẽ là một loại tồn tại như sau...Đánh một tên, hai tên tới;Đánh hai tên, một đám tới;Đánh một đám, toàn bộ môn phái đều tới;Dám diệt môn, ngay lập tức sẽ thu hút sự chú ý của các môn phái tu hành khác.Sau đó tiến vào tuần hoàn tiếp theo:Đánh một phái, hai phái tới;...Thẻ bài sư bỗng cảm thấy đau đầu.Thật vất vả mình mới có thể tiến vào thế giới này *****ên, đang định bắt đầutìm kiếm thẻ bài chức nghiệp Ác Mộng, nào có thời gian dây dưa với người tuhành chứ?Nếu như thật đánh nhau, thanh thế chắc chắn sẽ rất lớn.Những Thẻ bài sư khác tiến vào thế giới này, tất nhiên sẽ cảm ứng được loạichiến đấu cường độ cao như này.Tới lúc đó, mình sẽ rất bị động.Hắn ta yên lặng thở dài, nhìn về phía tiểu nhị.Ừ, cái tên này vừa nhìn cũng thật thông minh, giống với một tên tin tức linhthông."

Tiểu nhị, ta có việc muốn hỏi ngươi."

Thẻ bài sư nói."

Mời ngài tiến vào trước, nào, mời ngồi xuống bên này."

Liễu Bình mỉm cườinói.Thẻ bài sư ngẫm nghĩ, đi tới một cái bàn rồi ngồi xuống."

Ngươi có biết một thứ... giống như thứ này hay không?"

Thẻ bài sư tiện tay rútmột tấm thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ một hàng dài con mắt, ngâm trong dung dịch màu xanh lá sôisùng sục, tạo thành một vòng tròn, đang cùng nhìn về phía Liễu Bình.Thời gian còn lại: 03: 01.Sắc mặt Liễu Bình không thay đổi, cười nói: "Loại đồ kỳ kỳ quái quái như này,khắp nơi đều có cả."

Thẻ bài sư ngẩn người."

Khắp nơi đều có sao?"

Hắn ta hỏi lại."

Đúng vậy, nghe nói đoạn thời gian trước, tại phía đông sa mạc thường xuyêncó thể đào ra những thứ kỳ quái như này, hình như bọn chúng đều là từ trên trờirơi xuống."

Liễu Bình nói."

Đều là những tấm thẻ như vậy sao?"

Thẻ bài sư hỏi."

Không, chỉ là những thứ đó rất kỳ lạ, chúng ta cũng không biết chúng nó là cáigì, nghe các Tiên nhân nói qua, những thứ không thể nào hiểu này, đều khôngphải là vật của thế giới chúng ta."

Liễu Bình nói.Thẻ bài sư suy nghĩ một lát, cũng hiểu được."

Hóa ra là Thiên trụy!"

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm.Thế giới này có Thiên trụy tồn tại, đã nói nó là một "bãi rác".Chắc hẳn có tồn tại mạnh mẽ nào đó, dẫn dắt những thế giới bị hủy diệt đềuhướng về phía nơi này, làm cho bọn chúng rơi xuống nơi đây.Có thể dẫn dắt thế giới bị hủy diệt...Loại lực lượng này, đã là tồn tại siêu thoát, tuyệt đối không phải là Thẻ bài sưTinh Thần bình thường dám chọc vào.Thẻ bài sư cảnh giác lên.Mình phải cẩn thận hơn mới được, tuyệt đối đừng chọc ra thế lực đứng sau thếgiới này.Thời gian còn lại: 02: 39."

Ngươi cũng không biết trên tay của ta chính là cái gì, thế nhưng cho rằng nóthuộc về những thứ vật kỳ lạ kia, đúng hay không?"

Thẻ bài sư hỏi."

À không, ta biết đây chính là thẻ bài."

Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên."

Ngươi biết đây là thẻ bài?"

Giọng nói của Thẻ bài sư bỗng cất cao lên."

Đúng vậy, loại này rất phổ biến trong nơi Thiên trụy, có đôi lúc còn có một sốtồn tại còn sống, sẽ học tập kiến thức của chúng ta, dung nhập vào cuộc sốngcủa chúng ta, nhìn xem, một vị tới rồi."

Liễu Bình nhìn bốn phía xugn quanh, rồi chỉ về phía cửa quán rượu.Thẻ bài sư thuận theo tay của hắn mà nhìn tới, đã thấy một vị khách đội đấu lạpở nơi đó.Vị khách đội đấu lạp lại đang nhìn về phía Liễu Bình.- Rõ ràng ta đang có việc bận, tại sao lại dùng phù truyền tin gọi ta trở lại rồi?ễ ế ầLiễu Bình cười tiếp đón, cúi đầu khom lưng nói: "Khách quan, mau mời vào."

- Có nhìn thấy cái tên ở cạnh ta hay không?

Cẩn thận một chút, tùy cơ ứng biến.Vị khách đội đấu lạp hơi im lặng, rồi ồm ồm nói: "Mang thức ăn lên, đồ ăn tốtnhất, làm thêm cho đại gia vài con cá nữa!"

Nàng đi theo Liễu Bình, ngồi xuống cái bàn đối diện Thẻ bài sư.Thẻ bài sư quan sát vị khách đội đấu lạp này, mặc dù khuôn mặt của nàng bịđấu lạp che đi, khí tức cũng được thu lại hoàn toàn, thế nhưng dáng người thướttha, khi bước đi lại tản ra sự quyến rũ nhàn nhạt.Mình cũng có đôi chút hiểu rõ về phong thổ nhân tình cùng văn minh của giớitu hành...Cũng không biết tại sao, phụ nữ trong giới tu hành luôn luôn thích giả trang làmđàn ông, thế nhưng giả trang lại không giống.Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể nói là cực kỳ bình thường.Thế nhưng luôn có cảm giác nào đó không đúng...Thẻ bài sư trầm ngâm, yên lặng cất tấm thẻ bài trong tay đi, lại rút một tấm thẻbài khác ra.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một chiếc gương, xung quanh chiếc gương là cáckhô lâu quỳ trên mặt đất, bọn chúng làm ra hành động lễ bái một cách thànhkính với chiếc gương.Thẻ bài thăm dò, Chân Thị Ma Kính!Thẻ bài đặt lá bài này lên mặt bàn, chỉ hướng về phía vị khách đội đấu lạp kia,nhẹ nhàng nhấn xuống.Ngay sau đó, trên tấm gương kia hiện ra một cô gái xinh đẹp động lòng người,trên đầu cô gái này có hai tai thú xuất hiện, mà sau lưng cô ta, có một nửa cáiđuôi đang phe phẩy.Cửu mệnh Miêu yêu!Mà lại là một tấm thẻ bài Cửu mệnh Miêu yêu tự do vô chủ!Trái tim Thẻ bài sư đập mạnh, hưng phấn ***** môi một cái."

Một tấm thẻ bài tự do... mặc dù không phải chức nghiệp Ác Mộng, thế nhưngcũng coi là một thu hoạch may mắn!"

Thẻ bài sư lẩm bẩm nói.Thời gian còn lại: 01: 15."

Tiểu nhị!"

"Tới, vị khách quan này!"

Liễu Bình trở lại trước mặt Thẻ bài sư, nở nụ cười chân thành: "Ngài gọi mónăn sao?"

"Tất cả các món ngon nhất trong nhà này đều mang lên một phần, sau đó ta còncó chuyện hỏi ngươi."

Thẻ bài sư nói."

Có ngay, ngài chờ một lát, ta tới ngay."

Liễu Bình chạy về phía phòng bếp.Thẻ bài sư ngồi tại chỗ yên lặng chờ đợi.Ánh mắt không khỏi lại nhin về phía vị khách đội đấu lạp đối diện.Một tấm thẻ bài nô lệ Miêu yêu cao cấp như vậy, thật sự là rất hiếm gặp...Nàng ta lại là thẻ bài tự do!Bất cứ Thẻ bài sư nào đều không buông tha một tấm thẻ nô lệ như vậy cả.Thật sự là... làm cho lòng người ngứa ngáy...-------Chương 204: "Thẻ Mệnh Hồn."

Cửu mệnh Miêu yêu là lính trinh sát trời sinh, sở trường điều tra tình báo, dángngười lại dẻo dai, hiểu chuyện còn nghe lời, là một loại nữ nô có công dụng đadạng, chi bằng thừa dịp hiện tại, thu hồi tấm thẻ Cửu mệnh Miêu yêu này đi.Nếu không có người khác tiến tới, chắc hẳn sẽ tranh cướp với chính mình.Thẻ bài sư nhướng mày, lại thả lỏng.Hắn ta lẩm bẩm: "Thôi được rồi, đã tới nơi này, vẫn nên dựa theo quy tắc nơinày, miễn gây nên phiền phức không đáng có, làm cho người khác có cơ hội lợidụng."

Thẻ bài sư nhanh chân đi tới trước bàn vị khách đội đấu lạp kia, ngồi xuống.Thời gian còn lại: 00: 50.Thẻ bài sư nhìn về phía vị khách đội đấu lạp, học phương thức của thế giới TuHành, ôm quyền cười hỏi: "Vị các hạ này, ngươi là thân tự do sao?"

"Đúng vậy."

Triệu Thiền Y cười hì hì trả lời.Thẻ bài sư nghiêng về phía trước, chân thành nói: "Ngươi muốn biết thế giớibên ngoài là như thế nào không?

Ta đã từng đi qua rất nhiều nơi bên trong VĩnhDạ, đã từng đi qua Luyện Ngục, đã được thấy qua vô số thế giới."

"Nghe vào vẫn rất thú vị."

Triệu Thiền Y nói."

Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăncá...

đủ loại cá, thậm chí cả những loài cá mà ngươi chưa từng thấy, đươngnhiên, nếu như ngươi muốn ăn những món ngon khác, ta cũng có thể tìm tới chongươi, hoàn toàn không thành vấn đề; ta sẽ dẫn ngươi thấy được vô số thế giớimới."

Thẻ bài sư nói.Triệu Thiền Y hơi động tâm.Cũng không phải là muốn đi theo đối phương, mà là các loại cá mình chưa từngthấy rất có sức hấp dẫn.Như vậy mà nói, chỉ cần mình trở thành thẻ bài của Liễu Bình... sẽ có thể ăn cảVĩnh Dạ cùng Luyện Ngục rồi...Nàng yên lặng suy nghĩ, trên mặt tự nhiên hiện lên vẻ hướng tới.Thẻ bài sư nhìn chằm chằm nàng, khi hắn ta thấy được ánh mắt hiện tại củanàng thì biết nàng ta cũng động tâm.Miêu yêu.Một là tò mò, hai là ăn ngon, chỉ cần nắm giữ hai điểm này, là có thể tạo đượcliên hệ với các nàng rôi.Về phần có thành công hay không...Trước mắt xem ra, tiến triển rất thuận lợi.Thời gian còn lại: 00: 10."

Kỳ quái."

Triệu Thiền Y nói."

Thế nào?"

Thẻ bài sư hỏi."

Làm sao ngươi biết ta thích ăn cá, còn biết ta hết sức tò mò đối với thế giới bênngoài?"

Triệu Thiền Y hỏi.Thẻ bài sư nhìn chằm chằm nàng, nói: "Ta luôn đối xử rất tốt đối với người bêncạnh, mà lại chưa từng thu Miêu yêu bao giời, cho nên ngươi nên nắm chắc cơhội lần này, nếu không lần sau chưa chắc sẽ còn có người khác nguyện ý mangngươi đi ra."

Triệu Thiền Y nhìn gương mặt như xác chết trước mặt, sau đó lại nhìn về phíaLiễu Bình đang bưng hai món ăn nóng lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường."

Có người sẽ mang ta đi ra."

Nàng nói.Thời gian còn lại: 00: 00.Kẻ truy lùng đã tới!Trong hoang dã bên ngoài Ám Vụ trấn, một thi thể bỗng ngồi dậy."

Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Thi thể lẩm bẩm, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được Ám Vụ trấn."

Có người sẽ mang ngươi ra ngoài sao?"

Thẻ bài sư ngạc nhiên nói.Chẳng lẽ đã có Thẻ bài sư tiến tới thế giới này rồi sao?Nếu không mà nói, Cửu mệnh Miêu yêu này dựa vào cái gì mà nói sẽ có ngườiđưa nàng ra ngoài?Thẻ bài sư lật tay, yên lặng rút ra một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn,nói: "Ta thật không biết sẽ là hạng người gì, có thể dẫn theo người khác đi tớinhững thế giới khác, có thể nói cho ta biết được không?"

Triệu Thiền Y cầm đũa, kẹp một miếng cá, thưởng thức rất chăm chú.Tới tận khi Thẻ bài sư suýt nữa không nhịn được thì nàng mới nói:"Ta có rất nhiều bạn tốt, các nàng đều biết cách rời khỏi thế giới này."

"Bạn?

Đều giống như ngươi, là thân tự do sao?"

Thẻ bài sư hỏi với vẻ hàohứng.Triệu Thiền Y duỗi đũa ra, chỉ lên cầu thang đi lên lầu hai, nói:"A, không phải, các nàng là một loại tồn tại khác... nhìn xem, giống như lànàng..."

Bịch bịch bịch...Từng tiếng bước chân đi xuống lầu xuất hiện.Thẻ bài sư quay đầu nhìn lại.Một cô bé mặc váy ngắn màu đỏ, tết tóc song đuôi ngựa từ trên lầu đi xuống."

Anh linh!"

Hắn ta thất thanh nói.Mình tùy tiện tìm tới một thị trấn nhỏ, sau đó đi tới quán rượu bên trong thịtrấn, vậy mà có thể gặp cả Anh linh cùng thẻ bài tự do.Cô bé kia liếc nhìn hắn ta, không nhịn được mà nói: "Đây là thổ dân của thếgiới nào?

Chẳng lẽ ngay cả Anh linh cũng chưa từng gặp bao giờ sao?"

Thẻ bài sư lại ngẩn người ra.Lần này, ngay cả hắn ta đều cảm thấy khó hiểu.Chẳng lẽ nơi này là một thế giới cấp cao của văn minh thần bí nào đó, cho nênđám Cựu Thần thời đại Ác Mộng mới đặt thẻ bài 'Hành giả Ác Mộng' ở tại nơinày?Một chứng cớ xác đáng chính là...Rất nhiều thế giới bị hủy diệt cũng bị thu xếp tại nơi thiên trụy này.Phải biết rằng, thế giới bình thường không thể tiếp nhận hủy diệt cùng sa đọacủa thế giới khác.Trừ khi là thế giới cực kỳ mạnh, hoặc là thế giới rất đặc biệt, mới có thể làmđược điều này.Đúng vậy.Càng nghĩ càng có thể là chuyện như vậy...Thẻ bài sư đang ngẫm nghĩ, đã thấy cô bé kia rời khỏi quán rượu, nghênh ngangrời khỏi, rất nhanh ngay cả cái bóng đều không thấy.Hắn ta hơi do dự một lát vẫn lắc đầu thở dài, không đuổi theo.Người bình thường nếu chết rồi, sẽ trở thành người chết.Thế nhưng Anh linh lại khác.Những tồn tại này trời sinh đã không giống bình thường, mỗi một vị đều có lailịch bất phàm, tử vong chỉ có thể chuyển hóa hình dạng tồn tại của bọn họ, cóvài Anh linh còn bởi vì tử vong mà trở nên cực kỳ mạnh mẽ.Vẫn không nên chọc cô bé mới tốt, tới khi nào mình hoàn toàn thăm dò thực lựccùng sở thích của cô bé rồi nói sau."

Miêu yêu, ngươi muốn thế nào mới có thể theo ta đi?"

Thẻ bài sư lấy lại bình tĩnh, hỏi.Triệu Thiền Y cũng không nói gì.Liễu Bình đưa mắt nhìn cửa quán rượu.Đội trưởng thì đứng phía sau quầy, âm thầm liếc mắt ra ý cho hắn một cái.Có người vào thành!Liễu Bình đã có tính trước, nhanh chóng truyền âm cho Triệu Thiền Y.ề ấ ồTriệu Thiền Y nói: "Mệnh của ta đã mất tám cái rưỡi rồi, ngươi có cách nào bùđắp hay không?"

"A, đúng vậy, Cửu mệnh Miêu yêu là một loài cực kỳ hiếm gặp, mà muốn bổsung mệnh là một chuyện vô cùng phiền phức, cần thẻ bài loại bổ sung đặc biệtmới có thể khôi phục, ví dụ như tấm thẻ này..."

"Thẻ Mệnh Hồn."

-------Chương 205: "Trước mặt ta mà ngươi lại muốn chơi hiến tế à?

Không cửa."

Thẻ bài sư rút một tấm thẻ bài ra cho Triệu Thiền Y quan sát.Trên tấm thẻ bài này có vẽ bầu trời sao sáng ngời, bọn chúng liên tục lấp lóe, lộra sức sống dồi dào làm cho người khác say mê.Liễu Bình nhìn tấm thẻ kia, yên lặng thở dài.Được rồi.Con mèo kia chắc chắn sẽ muốn ta lấy tấm thẻ bài này giúp nàng, nếu như mìnhkhông đồng ý, kết quả sẽ là...Được rồi, hiện tại làm luôn đi.Hắn xoay người, đi về phía cửa quán rượu.Ánh mắt Triệu Thiền Y nhìn chăm chú lên tấm thẻ bài kia, nói nhỏ:"Đúng vậy... ta có thể cảm giác được, nó có thể hỗ trợ ta mọc ra cái đuôi mộtlần nữa..."

Nàng thấp giọng lẩm bẩm.Thẻ bài sư dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cung cấp toàn bộ vật phẩm cầnthiết để ngươi trưởng thành, bao quát tấm thẻ bài này, ngươi thích nó sao?"

"Thích lắm!"

Triệu Thiền Y nói từ tận đáy lòng.- Liễu Bình, ngươi cần phải lấy được tấm thẻ bài này giúp ta, nếu không ta sẽcắn chết ngươi!Nàng rất thích tấm thẻ bài này, Thẻ bài sư cảm thấy ổn, hớn hở nói: "Rất tốt,Cửu mệnh Miêu yêu là loài rất am hiểu nhận biết bảo vật, có thể nhìn ra thứ gìlà tốt, thứ gì là không tốt, thậm chí khi lựa chọn chủ nhân cũng rất có phẩm vị,ta thích nhất là điểm này... tới đi, trở thành đồng đội của ta, ta sẽ đưa tấm thẻ bàinày cho ngơi."

Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nhị truyền tới từ cửa quán rượu:"A, hoan nghênh tới đây."

Thẻ bài sư như cảm ứng được điều gì đó, sắc mặt bỗng biến đổi, nhìn về phíacửa ra vào.Cửa quán rượu.Một nam tu sĩ trên người đầy bùn đất đứng tại nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìnthoáng qua.Trong quán rượu, một Thẻ bài sư xa lạ cầm thẻ bài trên tay, đang lừa gạt một vịyêu tu trong thế giới này.Rất tốt, vừa mới tới đã biết rõ tình trạng..."

Ngươi là ai?"

Thẻ bài sư hỏi với vẻ cảnh giác.Tên nam tu sĩ kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Cút ra ngoài, nơi này là thế giới tưnhân của Nữ sĩ Thống Khổ, không phải là nơi mà ngươi có thể nhúng chàm."

Vẻ mặt Thẻ bài sư dần dần nghiêm túc lên, đứng dậy nói: "Vĩnh Dạ Phụ Thânthuật?

Thực đúng là một tên trong Luyện Ngục, không đúng, rõ ràng nơi này làdo Cựu nhật Thần linh sắp xếp dùng để tranh cướp chức nghiệp Ác Mộng mà,nghe nói là một thế giới có văn minh Tu Hành..."

Hắn ta lại nhìn về phía Triệu Thiền Y.Không đúng.Thế giới văn minh Tu Hành, làm sao lại có thẻ bài tự do tồn tại?Còn có Anh linh nữa.Chuyện này là sao đây?Thẻ bài sư rất khó hiểu.Nam tu sĩ thấy hắn ta không phản ứng gì, lập tức nhấn về phía hư không, nói:"Đã điều tra ra nguyên nhân mà kịch bản sụp đổ, có Thẻ bài sư Vĩnh Dạ xâmnhập vào thế giới Tu Hành quấy rối, tọa độ là tại vị trí của ta, xin mời ThẩmPhán giả tới ngay."

Thẩm Phán giả!Thẻ bài sư nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đột biến, lách mình rời khỏi quán rượu,bay về phía bầu trời.Ngay sau đó, trên đường phố bên ngoài quán rượu.Hư không vỡ nát, một con quái vật đuôi dài một sừng, toàn thân có ngọn lửavờn quanh đi ra.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Thẩm Phán giả: Hình Ngục quan Thống Khổ.][Đây là một con ma quỷ mạnh mẽ dưới trướng Nữ thần Thống Khổ.]Nó vừa xuất hiện đã nhìn về phía bầu trời."

Muốn chạy sao?"

Con ma quỷ này cười lạnh, rút một chiếc dây sắt thật dài từ trong hư không rangoài, quật mạnh về phía luồng sáng đang bay trên bầu trời kia.Dây sắt bay ra ngoài, trong nháy mắt đã xuyên qua khoảng cách thật xa, thậtnhanh trói lại một chân của Thẻ bài sư kia."

Liều mạng!"

Thẻ bài sư mắng to, cũng không trốn nữa, rút một tấm thẻ bài từ trong hư khôngra ngoài."

Còn dám phản kháng à?

Thẻ bài sư, kết quả của ngươi sẽ là trở thành nô lệ củaNữ thần!"

ấ ắ ề ầ ềQuái vật tóm lấy dây sắt, xông về phía bầu trời, bay về phía Thẻ bài sư.Nam tu sĩ đầy bụi đất kia vẫn đứng tại chỗ, cơ bản là không quan tâm tới cuộcchiến trên bầu trời, mà là chăm chú nhìn về phía những người có trong quánrượu này, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Liễu Bình."

Ngươi là Thánh giả mới tới, tên là Liễu Bình, đúng không?"

Nam tu sĩ hỏi."

Là ta, ta dẫn theo tiểu đội chiến thuật của Vương Vi, phụng mệnh trấn thủ ÁmVụ trấn, ai mà biết lại gặp được một tên Thẻ bài sư như thế."

Liễu Bình nói.Vương Vi.Đó là một thân thể của Nữ thần.Nam tu sĩ gật đầu, nói: "Ta đã biết tình huống này."

Liễu Bình liếc nhìn bầu trời, nhún vai nói: "Cuộc chiến trên bầu trời rất kịchliệt, cần ta hỗ trợ hay không?"

"Nếu như ngươi nguyện ý ra tay, vậy thì ra tay đi."

Nam tu sĩ nói.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta luôn luôn vui lòng giúp đỡ người một nhà, màbình thường đều là nỗ lực hết sức mình."

Hắn làm động tác rút bài về phía hư không.Tấm thẻ bài Thằng hề được rút ra ngoài.Nam tu sĩ liếc nhìn, khen ngợi nói: "Rất tốt, nếu như ngươi muốn ra tay, vậy thìta sẽ cho ngươi biết."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Nam tu sĩ rút một quyển sách ra, tiện tay mở sách, nói: "Nhìn đi, tên kia là mộtChú thuật sư sa đọa, đây là một loại chức nghiệp thường gặp, điều kiện để hắnta kích hoạt chuyên môn hóa thẻ bài là hiến tế linh hồn, mỗi khi hiến tế một linhhồn, hắn ta sẽ thu được thẻ bài chuyên môn cực mạnh tương đương với linh hồnmà hắn ta hiến tế."

"Nói như vậy, hắn ta cũng coi như một tên lợi hại đấy."

Liễu Bình nói.Nam tu sĩ nói: "Khá là khó giải quyết, thế nhưng không sao, chúng ta đã gặp rấtnhiều loại Thẻ bài sư này, vẫn luôn có cơ chế đề phòng rất tốt, ví dụ như NhiênHồn thuật..."

Trên bầu trời, con ma quỷ kia bỗng mở to miệng, niệm ra một đoạn chú ngữ.Một ngọn lửa từ trên người nó bay ra ngoài, trong nháy mắt đảo qua tên Chúthuật sư sa đọa kia."

A a a a..."

Phía sau Chú thuật sư sa đọa truyền tới tiếng kêu thảm thiết.Một linh hồn bị ánh lửa quét trúng, hóa thành tro bụi."

Trước mặt ta mà ngươi lại muốn chơi hiến tế à?

Không cửa."

Ma quỷ cười lạnh, nói.ố ầKhi đối phương lộ ra vẻ hoảng sợ, nó lại nhào tới lần nữa.Trên mặt đất, Liễu Bình nói với vẻ lo lắng: "Ta mới vừa thông qua thử tháchThẻ bài sư, thật sự có thể tham gia loại chiến đấu như thế này sao?"

"Đây là trách nhiệm của Thẻ bài sư đi theo Nữ thần, hơn nữa, hỗ trợ chúng tabắt giữ nô lệ là có thưởng." nam tu sĩ nhếch miệng, mỉm cười."

Được rồi, ta thích ban thưởng."

Liễu Bình nói.-------Chương 206: Cùng chiến đấu!Ầm...Thẻ bài hóa thành sương mù.Thằng hề bước ra khỏi sương khói, hai tay cắm trong túi, ngẩng đầu nhìn vềphía bầu trời.Trên bầu trời, vị ma quỷ có ngọn lửa cháy hừng hực quanh người đang chiếnđấu với tên Thẻ bài sư, đánh cho tiếng động vang trời, ngọn lửa bay tán loạn.Thằng hề trầm thấp nói: "Sinh mệnh giống như chocolate bị hộp che mất vậy,ngươi vẫn mãi không thể biết được viên chocolate tiếp theo sẽ là cái gì."

Hắn vỗ tay phát ra tiếng.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Từng luồng sáng liên tiếp xuất hiện.Bọn chúng tản ra ánh sáng chói mắt, phóng lên tận trời, dần dần phác họa ratừng đại trận khổng lồ ở trên mặt đất.Chín chín tám mươi mốt tầng pháp trận chiến tranh cỡ lớn, mỗi một pháp trậnđều là pháp trận công kích.Trong nháy mắt đó, tất cả linh thạch đều bị hấp thu sạch linh lực, làm cho ánhsáng của tòa đại trận này càng thêm chói mắt.Thằng hề giơ một cái tay lên, bàn tay tạo hình giống như một khẩu súng lục,nhắm chuẩn về phía tên Chú thuật sư sa đọa kia..."

Pằng!"

Hắn nói một chữ.Ngay sau đó, toàn bộ ánh sáng trên đại trận đều hội tụ về một nơi, hóa thànhmột cột sáng xông thẳng về phía chân trời!"

Đáng chết, loại đại trận này...

đáng chết!"

Chú thuật sư sa đọa gào thét, tránh thoát đòn tấn công của ma quỷ, rút một tấmthẻ bài từ trong hư không, vội vàng ném ra ngoài.Ngay lập tức, lá bài hóa thành một lá chắn màu lam khổng lồ, ngăn cản tại trướcmặt của hắn ta.Ngay sau đó...Cột sáng bắn trúng lá chắn!Một tiếng vang cực nhỏ xuất hiện từ vị trí của lá chắn kia..."

Cạch!"

Cột sáng vừa chạm vào đã nát tan mất.Chú thuật sư sa đọa giật mình.Tại sao uy lực của cột sáng này lại nhỏ bé như vậy?Không thể nào... rõ ràng mình cảm ứng được pháp tắc của văn minh tu hànhđang cực kỳ sôi nổi...Chú thuật sư sa đọa tránh khỏi đòn công kích thứ hai của ma quỷ, quay đầu nhìnvề phía mặt đất.Xung quanh Ám Vụ trấn vẫn tản ra ánh sáng chói mắt.Lực lượng của pháp trận đã hoàn toàn bị điều động ra ngoài, thế nhưng vẫnkhông bùng nổ ra.Vừa rồi, đối phương chỉ là đùa mình chơi!"

Ghê tởm..."

Chú thuật sư sa đọa nghiến răng nghiến lợi nói.Trên mặt đất, Thằng hề bật cười, lắc đầu nói: "Chỉ đùa chút mà thôi, như vậycũng đã bị lừa rồi?"

Chú thuật sư sa đọa tức giận quát: "Ta sẽ giết ngươi, dùng linh hồn của ngươi...A!"

Ma quỷ lại thừa dịp này tấn công lần thứ ba.Lần này, cuối cùng thì nó cũng dùng móng vuốt xé đứt một nửa cánh tay củaChú thuật sư sa đọa.Máu tươi vẩy xuống.Trên bầu trời, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.Thằng hề đứng tại chỗ, vừa cười vừa duỗi hai tay ra, sờ loạn trên từng cái túicủa mình."

Tìm thuốc lá sao?"

Nam tu đưa qua một hộp bằng giấy, có một điếu thuốc đã vươn ra một nửa từbên trong."

Không, nghe nói cái thứ này hại sức khỏe."

Thằng hề lắc đầu, rồi rút một hộp bánh kẹo từ trong túi quần ra, cẩn thận mở nóra, lấy một viên kẹo sặc sỡ màu sắc ngậm trong miệng.Hắn lộ ra vẻ hưởng thụ."

Ngươi đang làm gì vậy?"

Nam tu sĩ vừa hỏi, vừa cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.Trên quyển sách này, nội dung liên quan tới "Chú thuật sư sa đọa" dần dần biếnmất, thay vào đó, là những tin tức liên quan tới Thằng hề xuất hiện."

Mua vui... ngươi đang tạo niềm vui cho chính mình sao?"

Nam tu sĩ hỏi."

Không, ta đang hoài niệm."

Thằng hề nói."

Hoài niệm cái gì?"

"Thời gian ta trở thành Thằng hề, cũng không còn nhiều lắm."

Thằng hề nói.ắ ấ ồ"Hả?

Ngươi sắp tăng cấp rồi sao?"

Nam tu sĩ hỏi với vẻ hứng thú."

Chắc hẳn rất nhanh thôi."

Thằng hề rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra.Hắn giơ thẻ bài lên quan sát, thấy được trên thẻ bài là một khẩu shotgun hainòng.Thẻ bài mơ hồ một lát, bức vẽ phía trên cũng biến thành một khẩu Gatling gun.Thằng hề liếc nhìn về phía bầu trời.Tên Thẻ bài sư kia chỉ còn lại một cánh tay, phát ra những tiếng gào thét đauđớn, vội vã lùi về sau, thầm thì: "Hồn tới!"

"Ngươi đang nằm mơ!"

Ma quỷ cười nhạo, ánh lửa trên người bùng lên, nhanh chóng lan tràn về phíahư không.Một luồng linh hồn vừa xuất hiện đã bị ánh lửa thiêu đốt, hóa thành hư vô.Chú thuật sư sa đọa lập tức bay ngược lại.Ma quỷ đuổi theo.Hai bên đang đánh kịch liệt, trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng bạiđược."

A... chỉ sợ súng máy không thể bắn chết hắn ta được."

Thằng hề thầm thì, đặt thẻ bài ở trong túi, đưa tay rút bài trong hư không.Lại một tấm thẻ bài bị hắn rút ra.Trên thẻ bài, Andrea đứng tại mép nước, nhìn về phía Thằng hề mà mỉm cười."

Có chuyện tìm ta sao?"

Cô bé hỏi."

Ta không thuê mướn lao động trẻ em, thế nhưng đây là lời mời của một ngườibạn."

Thằng hề nói."

Mời cái gì?"

Andrea hỏi."

Đánh nhau."

Thằng hề nói."

Có thể xử lý đối phương sao?"

Andrea hỏi."

Đương nhiên, bắt lấy tên kia đi."

Thằng hề nói xong, ném thẻ bài ra ngoài.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi rút thẻ bài Anh linh: Chúa tể Chân Hồng - Andrea.][Lần 'mua vui' này đã có hiệu lực.][Anh linh Andrea sắp tiến hành chuyên môn hóa.][Dựa vào lực lượng của ngươi, Andrea thu hoạch được trưởng thành trong thờigian ngắn, thu hoạch được danh hiệu hoàn toàn mới:]ồ ồ[Mịch Ma Sồ Long () - Andrea.] 🙂 rồng nhỏ chuyên tìm ma quỷ.)Ầm!Sương trắng bốc lên, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện trong sương mù.Andrea!Cô bé ghim song đuôi ngựa, mặc một bộ váy ngắn năm màu sặc sỡ, tiện tay cầmtheo một thanh trường mâu từ hư không, vọt lên bầu trời."

Là tên Anh linh kia... mẹ nó, ta bị lừa!"

Chú thuật sư sa đọa tức giận nói.Hắn ta đưa tay muốn rút bài, lại bị ma quỷ liên tục tấn công ngăn cản.Cùng lúc đó.Trên mặt đất, Thằng hề lại giơ tay lên lần nữa, làm ra động tác bắn, thầm thì:"Pằng!"

Xung quanh Ám Vụ trấn, tất cả pháp trận hội tụ thành biển ánh sáng...Vùng biển ánh sáng này bị áp chế quá lâu, hiện tại mới hóa thành một cột sáng,trong nháy mắt xuyên qua trời cao, bắn về phía Chú thuật sư sa đọa.Chú thuật sư sa đọa cũng không dám khinh thường, bóng hình lóe sang bêncạnh, đang định tránh thoát đòn công kích của pháp trận, thế nhưng vẫn chậm.Trong nháy mắt đó, Andrea đã tới trước mặt.Bóng hình cô bé lượn quanh, phóng ra từng luồng mâu ảnh.Ma quỷ ở cạnh đang định ra tay, thế nhưng khi thấy cô bé này thì lập tức sợ hãibay tránh sang một bên, giống như sợ hãi dính phải cái gì đó vậy.Chú thuật sư sa đọa xuyên qua xuyên lại né tránh cả bóng mâu lẫn cột sáng,cuối cùng né tránh được toàn bộ công kích, bay ra xa xa nơi đây."

Phù... ngươi muốn giết ta, còn sớm lắm."

Chú thuật sư sa đọa nói.-------Chương 207: Là sách thẻ...Andrea đứng im bất động.Đôi mắt đỏ thẫm của cô bé tản ra từng luồng lửa nhỏ, khẽ cười nói: "Vậy thìchưa chắc."

Thân hình cô bé giương ra, hóa thành một con rồng lửa với dáng người tuyệtđẹp, phun về phía trước một luồng lửa mạnh.Chú thuật sư sa đọa vội vàng rút một tấm thẻ, quát: "Quỹ tích chuyển biến!"

Luồng lửa này lập tức chuyển ngoặt, phun thẳng lên bầu trời.Chú thuật sư sa đọa thở phào một hơi, bỗng nhiên hắn ta lại chấn động toànthân.Đối diện hắn ta, con rồng lửa kia đã biến mất.Andrea yên lặng xuất hiện phía sau lưng hắn ta, trường mâu đã đâm xuyên quangực của hắn ta."

Những tội ác mà ngươi đã tạo ra, sẽ do binh khí của ta nuốt mất."

Andrea nói.Ầm...Chú thuật sư sa đọa hóa thành một ngọn lửa hình người, xuyên qua bầu trờiđêm, lao về phía mặt đất.Andrea lấp lóe về phía trước, tóm được thi thể này, hạ xuống bên người Thằnghề."

Cái tên này là chiến lợi phẩm của chúng ta."

Cô bé nói với Thằng hề."

Thực ra ta cũng chuẩn bị bay lên muốn đánh với hắn ta một trận, thế mà ngươilại giết hắn ta mất, thật sự là hơi tiếc nuối."

Thằng hề cười hì hì nói, liên tục xoaxoa hai tay, giống như không thể ra tay mà cảm thấy sốt ruột.Thằng hề cùng nam tu sĩ cùng nhìn về phía thi thể, thi thể của Chú thuật sư sađọa đã bị cô bé vứt trên mặt đất, cũng đã chỉ còn lại một đống xương trắng.Mặc dù được Thằng hề hỗ trợ, kích hoạt đại trận ***** một đòn kia làm choChú thuật sư sa đọa không thể không né tránh, thế nhưng chỉ dựa vào một đòn,đã có thể ***** đối phương.Thực lực như vậy thực sự làm cho người ta cảm thán.Nam tu sĩ hơi lo lắng lùi về sau một bước, nói với Thằng hề: "Anh linh củangươi rất mạnh, khó trách Nữ thần sẽ đặc cách ngươi trở thành Thánh giả."

"Quá khen rồi."

Thằng hề lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra, vứt cho đối phwuong."

Đây là cái gì... a, Thằng hề, ngươi thật sự làm cho người khác ưa thích mà."

Nam tu sĩ ước lượng cái túi, mỉm cười.Nam tu sĩ nhìn về phía hắn, lại nhìn về phía Andrea, suy nghĩ vài giây rồi mớinói: "Nhờ ngươi hỗ trợ chúng ta, chúng nên nên thưởng cho ngươi mới được."

"Các hạ, ta muốn một tấm thẻ Mệnh Hồn."

Thằng hề nói."

Cũng được... lẽ ra loại hành vi tự tiện tiến vào thế giới tư nhân thế này, chúngta sẽ cướp đi toàn bộ tài vật của hắn ta, bổ sung vào nhà kho của Nữ thần, thếnhưng trong chiến đấu, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ta sẽ làm chủ chongươi một tấm thẻ bài."

Nam tu sĩ nói.Hắn ta đi tới trước đống xương trắng kia, niệm ra những câu chú ngữ tối nghĩa.Một tấm thẻ bài từ trong đống xương trắng bay ra, vững vàng rơi xuống trên taynam tu sĩ.Chính là tấm thẻ Mệnh Hồn kia!Thằng hề nhận lấy thẻ bài, cười hì hì nói: "Cám ơn, không biết tôn tính đại danhcủa các hạ là?"

Tên nam tu sĩ kia nói: "Ngươi không cần biết tên cảu ta, cơ hội mà chúng ta cóthể từ Luyện Ngục tới nơi này sẽ càng ngày càng ít, về sau có lẽ ngươi còn cầntự dựa vào bản thân mình."

"Vì sao lại như vậy?"

Thằng hề hỏi.Nam tu sĩ hạ giọng nói: "Biểu hiện tốt chút đi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ rời khỏithế giới Tu Hành này, trở lại trong Luyện Ngục."

"Bên này của ta còn hai vị Thánh giả nữa."

Thằng hề nói."

Bọn chúng là phế vật, ngươi không nên so sánh với bọn chúng, hiểu chưa?"

"Thì ra là thế."

"Rất tốt, chúng ta đi."

Nam tu sĩ gật đầu với Thằng hề, biểu lộ cũng cứng đờ lại, thân thể ngã xuốngmặt đất.Hắn ta lại biến thành một thi thể không có ý thức.Trên bầu trời, tên ma quỷ kia cũng mở một cánh cửa bùng cháy, đi vào bêntrong biến mất không thấy gì nữa.Bọn họ đều rời đi.Thằng hề đi về phía Triệu Thiền Y, đặt tấm thẻ Mệnh Hồn vào phần tim củanàng.Ầm!Cả tấm thẻ hóa thành bầu trời sao, xoay tròn Triệu Thiền Y với tốc độ cựcnhanh, sau đó nhập vào cơ thể của nàng.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi sử dụng thẻ bài: Mệnh Hồn, mục tiêu là Triệu Thiền Y.]ồ ố ổ ắ ầ ố[Mệnh hồn của đối phương được bổ sung cực lớn, bắt đầu khôi phục sức sốngcủa Cửu mệnh Miêu yêu.]Trong quán rượu, yên tĩnh im ắng.Triệu Thiền Y từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm nhận vài giây, khóe miệngdần dần nhếch lên một độ cong.Sau lưng nàng ta, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc đuôi tuyết trắng hoàn chỉnh."

Oa, Liễu Bình, cái đuôi của ta cuối cùng cũng trở lại... meo meo meo meomeo!"

Nàng ném đấu lạp đi, nhào tới, ôm chặt Thằng hề, liên tục dùng đầu cọ tới cổđối phương."

Được rồi, nghiêm túc chút đi."

Thằng hề nói với giọng bất đắc dĩ.Con mèo kia lại không quan tâm."

Này, chung quanh có người đó."

Thằng hề nói."

Chiến tranh còn chưa kết thúc, vẫn chưa tới lúc chúng ta vui mừng đâu."

Thằng hề nói.Con mèo vẫn không để ý tới hắn."

Chỉ là một cái đuôi mà thôi, trong chiến đấu kế tiếp rất có thể sẽ mất đi tínhmạng một lần nữa, ngươi cần cảnh giác hơn."

Thằng hề nói."

Ngươi hiểu không?

Hiện tại ngươi đang biến thành người, cũng không cầndùng lại hành động của mèo, ta không cách nào cảm nhận được sự vui sướngcủa ngươi."

Thằng hề nói.Mèo vẫn không nghe."

Biết ngươi vui vẻ rồi, hiện tại có thể đi xuống."

Thằng hề nói."

Người vừa rồi nói, ngay lập tức sẽ có biến đổi lớn, chúng ta còn có rất nhiềuchuyện phải làm, cần tranh thủ thời gian hành động."

Thằng hề dùng giọng điệulạnh lẽo nói.Thế nhưng, con mèo này tiếp tục cọ cổ của hắn.Andrea ở cạnh thì le lưỡi, lắc đầu nói:"Cái tên này rất giống một con mèo đang lấy lòng ngươi đó."...Trong quán rượu.Ông lão tóc trắng kia vẫn đang ngẩn người.Thằng hề nhìn về phía ông ta, rồi đưa tay tại ngực mình rút một cái, lập tức rútthẻ chức nghiệp ra, mình lại khôi phục trở lại thành hình dáng ban đầu.Hắn lại nhìn về phía đống xương trắng kia, lắc đầu: "Hai con ma quỷ vừa rồi,bọn chúng dùng phương thức nào lại có thể cầm đi toàn bộ mọi thứ của tên Thẻbài sư sa đọa này vậy?"

ểAndrea nói: "Là sách thẻ...

Yana tỷ tỷ còn đang ngủ, để ta giải thích cho ngươiđi..."

"Những quyển sách thẻ trong truyền thuyết, mỗi một quyển đều có lực lượngkhông giống bình thường, thế nhưng ngươi rất khó gặp đưuọc vật như vậy tronghiện thực, Thẻ bài sư chúng ta tiếp xúc, cơ bản đều dùng sách thẻ cả, muốn phágiải đi cũng không phải là việc khó gì."

"Cho nên sách thẻ của tên kia bị hai con ma quỷ lấy đi?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng thế."

Andrea che miệng cười trộm, nói nhỏ: "Thế nhưng chúng nó không để ý tới mộtchuyện."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Tên Chú thuật sư sa đọa vừa rồi, trước khi bị ta *****, trên tay của hắn tacòn cầm một tấm thẻ bài."

"Vậy..."

"Liễu Bình, ta nói thẳng với ngươi đi, thực ra trước đó khi ta gặp ngươi, mỗi lầngiả vờ có thể ăn quái vật ấy, thế nhưng thực tế cũng không phải như vậy, mà làta có một loại năng lực..."

"Lấy được lợi ích từ trên thi thể vừa chết."

-------Chương 208: "Ha ha, Liễu huynh, tìm một người tu hành làm đạo lữ sao?"

Andrea nói xong, đi tới trước chồng xương trắng kia, hơi dò xét, đột ngột ra taynhư điện, lấy một vật từ trong chồng xương trắng ra, đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy quan sát, thấy được đây là một tấm thẻ bài, phía trên còn vẽmột cái kẹp bắt thú màu đen.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Thẻ bài: Kẹp bắt thú cấm ma.][Thẻ cạm bẫy, thẻ bài cấp bậc Tinh Thần, cấp bậc: nhất tinh.][Khi bố trí kẹp bắt thú này, sẽ không thể bị bất cứ thủ đoạn nào ngoài thủ đoạncủa hệ thần bí phát hiện.][Nếu như ngươi không cần tấm thẻ bài Tinh Thần này, cũng có thể nuốt lấy nó,hoặc hiến nó cho Thần trụ Vĩnh Dạ, dựa theo quy tắc trao đổi đồng giá, ngươisẽ có được một tấm thẻ bài Vĩnh Dạ có giá trị ngang bằng từ Thần trụ.]Liễu Bình cất thẻ bài đi, cười nói: "Ngươi làm rất tốt, Andrea!"

"Hì hì, Anh linh như ta cũng không tệ chứ."

Cô bé kiêu ngạo ngước cằm lên,tiện thể liếc về phía Triệu Thiền Y.Ngay lập tức, Triệu Thiền Y cảm ứng được một luồng địch ý rất nhạt.Con ngươi của nàng đảo một vòng, nói: "Này, Liễu Bình."

"Cái gì?"

Liễu Bình cúi đầu nhìn nàng."

Hiện tại ta là một tấm thẻ bài tự do, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta bị nhữngngười khác bắt đi, trở thành nô lệ muốn sống không được, muốn chết khôngxong sao?"

Đôi mắt Triệu Thiền Y đỏ lên, nói."

Được rồi, hiện tại cũng đúng là lúc giải quyết vấn đề này rồi, một lát nữa ta sẽgiải quyết vấn đề của ngươi."

Liễu Bình xoa đầu nàng, nói."

Ừm, Liễu Bình tốt nhất!"

Triệu Thiền Y mỉm cười, không để lại dấu vết liếcnhìn về phía Andrea.Andrea khoanh tay, thở dài nói: "Con mèo này thật ngốc, đã lớn như vậy rồi,còn chơi cái trò tranh giành tình cảm, ta mới không thèm so với ngươi đâu."

Nói xong liền xoay người..."

Ngươi đi đâu vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về."

Andrea bình thản nói.Cô bé đi ra khỏi quán rượu.Mỗi bước ra một bước, mặt đất dưới chân cô bé vỡ nát, giống như bị ngườikhổng lồ giẫm ra vậy.ắ ắRắc rắc!Rắc rắc!Rắc rắc!Andrea đi xa."

Hình như cô bé này đang giận dỗi thì phải..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hai mươi phút sau.Hai bóng người xuất hiện trên đường cái của Ám Vụ trấn.Trần Lĩnh, Trần Phong.Bọn họ hết nhìn đông tới nhìn tây, lề mà lề mề đi tới quán rượu."

Hoan nghênh hai vị, xin mời tới đây ngồi."

Liễu Bình cười nói."

Làm sao mà ngươi không đi thu thủ hạ chứ?

Như vậy mới có lực lượng."

TrầnLĩnh quan sát hắn, nói."

Thì vừa mới đánh xong một trận, còn không có thời gian đi nữa."

Liễu Bìnhnói."

Đánh nhau?"

Trần Lĩnh hỏi."

Đúng vậy, một Chú thuật sư sa đọa, muốn phá hoại kịch bản của thế giới này,từ đó muốn đạt được chỗ tốt."

Liễu Bình nói."

Kết quả là gì?"

Trần Phong hỏi."

Ta và một vị đại nhân tới từ Luyện Ngục hợp lực ***** hắn ta."

Liễu Bìnhnói.Trần Phong cùng Trần Lĩnh đồng thời thở dài một hơi."

Thế nhưng có một tin tức, không biết ta có nên nói hay không."

Liễu Bình dodự nói."

Nói đi!"

Hai người đồng thanh nói."

Vị đại nhân kia lộ ra, cơ hội chạy tới từ Luyện Ngục sẽ càng ngày càng ít, saunày chúng ta nên tự chú ý nhiều hơn, chưa biết chừng vào một lúc nào đó, sẽxuất hiện tình huống các đại nhân cũng không thể chạy tới."

Liễu Bình nói.Hai người kia đồng thời lộ ra vẻ lo lắng."

Là loại tình huống đó."

Trần Lĩnh run rẩy nói."

Không sai, lối đi sắp bị đóng lại!"

Sắc mặt Trần Phong trắng bệch, nói.Tới lúc này, người bất ngờ lại là Liễu Bình.Mình vốn chỉ muốn dọa bọn họ một chút mà thôi, ai mà biết phản ứng của bọnhọ lại lớn như vậy chứ."

Hai vị, các ngươi đang nói cái gì?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."

Liễu huynh đệ, có lẽ ngươi không biết, Nữ thần đang do dự có muốn từ bỏ nơinày hay không."

Trần Lĩnh nói.ế ầ ế ề"Đúng vậy, nếu Nữ thần đã quyết định điều động nhân thủ ở nơi này rời đi, nhưvậy nơi này chắc chắn sẽ bị từ bỏ."

Trần Phong nói."

Nói cách khác... chúng sinh của thế giới này đều tự do?"

Liễu Bình hỏi."

Tự do?

Ngươi đang nói đùa chứ?"

Trần Phong kêu lên."

Khi Nữ thần quyết định từ bỏ nơi này, như vậy kịch bản nơi này sẽ bị sửa đổihoàn toàn...

Yêu ma sẽ tiến hành một trận đại quyết chiến cuối cùng với nhântộc, kẻ chết đi thì bị loại, linh hồn sẽ bị chiến sủng của Nữ thần ăn mất, nhữngkẻ còn sống sót mới có tư cách trở thành nô lệ, phục vụ cho Nữ thần trên chiếntrường chân chính."

Trần Lĩnh giải thích."

Nói như vậy, chúng ta cần chuẩn bị tạo đường lui cho mình mới được."

LiễuBình trầm ngâm nói."

Chúng ta nên làm gì mới phải chứ?

Người tu hành đều là những kẻ có tâm chícứng rắn, rất khó làm cho bọn họ đầu hàng khuất phục."

Trần Phong thở dài,nói."

Không sai, chúng ta sử dụng mọi thủ đoạn, cũng mới có mấy trăm người tuhành nguyện ý đi theo chúng ta."

Trần Lĩnh nói."

Nói tới đây, tiểu đệ cũng có chuyện muốn nhờ."

Liễu Bình vẫy ta về phía Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y vẫn đứng im sau lưng hắn, mang theo đấu lạp, còn được LiễuBình dùng cảnh giới Hóa Thần sử dụng pháp thuật ngăn cách, làm cho người takhông thể thấy rõ thực lực của nàng được."

Đây là một tấm thẻ bài tự do mà ta mới thu phục, hai vị, nhờ hai vị hỗ trợ chặtđứt sợi Thần lực trên người nàng."

Liễu Bình nói.Nếu như đổi lại trước kia, Liễu Bình sẽ có lòng đề phòng đối với hai người này,sẽ không dễ dàng để lộ Triệu Thiền Y ra.Thế nhưng bây giờ, mình đã thăm dò được tính cách của hai người này, lại cóuy thế vừa mới chiến thắng Chú thuật sư sa đọa tăng thêm, cho nên không cầnlo lắng quá nhiều.Hiện tại là thời cơ tốt nhất, thử xem có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề củaTriệu Thiền Y hay không.Lui hàng vạn bước mà nói, coi như thật sự đánh nhau với hai người này...Mình cũng không sợ.Trần Lĩnh cùng Trần Phong cùng nhìn về phía sau lưng Liễu Bình, thấy đượcmột nữ tu sĩ đội một chiếc đấu lạp.Nữ tu sĩ này vẫn khá thẹn thùng, không muốn đi ra từ sau lưng Liễu Bình."

Ha ha, Liễu huynh, tìm một người tu hành làm đạo lữ sao?"

Trần Lĩnh nháy mắt với Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười, không nói lời nào.ấ ề ấ ấ ỗ ề"Cái này thì có vấn đề gì chứ, lấy tấm thẻ bài kia ra, mỗi người chúng ta đều rótý niệm vào là được rồi."

Trần Phong nói.Trần Lĩnh rút bài trong hư không, lập tức rút một tấm thẻ bài ra.Hắn ta quan sát lá bài một lát, rồi đưa cho Trần Phong-------Chương 209: Quyền trượngTrần Phong cũng nhìn lá bài vài giây, lại chuyển cho Liễu Bình.Trên thẻ bài này có vẽ một chiếc quyền trượng làm bằng gỗ, phía trên điêu khắchình tượng một cô gái cực kỳ trang trọng và nghiêm túc, khuôn mặt hao haogiống với Yana.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Quyền trượng cho phép bắt nô của Nữ sĩ Thống Khổ.][Thông qua ý chí của tất cả Thánh giả, quyết định giao cho một vị nào đó cóquyền thu nhận nô lệ làm tài sản tư nhân.][Đã tiếp nhận ý chí của hai vị Thánh giả, khi ngươi rót ý chí vào trong đây,quyền trượng sẽ có hiệu lực một lần.]Liễu Bình vuốt nhẹ thẻ bài, rót ý chí của bản thân mình vào trong đó."

Được rồi."

Hắn ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Một chiếc quyền trượng lơ lửng giữa không trung, chỉ về phía Triệu Thiền Y.Phía sau Triệu Thiền Y có một sợi dây dài tản ra ánh sáng nhạt xuất hiện, mộtđầu thắt phía sau đầu nàng ta, một đầu khác nối thẳng tới nơi sâu trong bầu trời.Sợi dây này dần dần nhạt đi, thời gian trôi qua, nó cũng biến mất hoàn toàn."

Nàng đã tự do, hiện tại ngươi có thể thu nàng lại thành thẻ bài của mình."

TrầnPhong nói."

Cám ơn hai vị trước, tối nay ta lại thu nàng lại sau, hiện tại chúng ta nên thảoluận về cục diện trước mắt, chúng ta nên làm cái gì mới tốt."

Liễu Bình lập tức chuyển đổi đề tài.Hắn ra dấu cho Triệu Thiền Y, nói nhỏ: "Đi làm chuyện kia đi."

"Vâng."

Triệu Thiền Y cũng không dám ở lại lâu, sợ bị đối phương nhìn ra có gì đókhông ổn.Nàng lên tiếng, cúi đầu, đi nhanh ra ngoài, rời khỏi quán rượu.Trần Phong cùng Trần Lĩnh nhìn thoáng qua Triệu Thiền Y, khi phát hiện LiễuBình đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không tiện cứ nhìn vào bạn gái trướcmặt đối phương.Bọn họ thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ vấn đề trước mắt.Trần Lĩnh nói: "Theo tình huống mà khi trước chúng ta đã nói, cục diện hiện tạicực kỳ rõ ràng..."

ầ ểTrần Phong nói: "Nơi này sẽ càng ngày càng nguy hiểm."

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Thực ra đây cũng là chuyện tốt."

"Chuyện tốt?"

Trần Lĩnh cùng Trần Phong đồng thanh hỏi."

Đúng, nếu Nữ thần cũng không chú ý tới nơi này, mà ba người chúng ta lại làngười giám sát thế giới này, như vậy thì chỗ tốt trong thế giới này đều bị chúngta chiếm hết, dù sao chúng ta cũng là Thánh giả."

Liễu Bình nói.Trần Phong không nhịn được mà nói: "Thế nhưng làm vậy cũng càng nguyhiểm hơn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có khả năng gặp phải những Thẻ bài sưlòng mang ý đồ xấu kia, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng."

Bỗng nhiên...Cả ba người sinh ra một loại cảm ứng.Một luồng uy áp mờ mịt từ không trung truyền tới, xuyên qua tầng tầng mâyđen dày đặc, giáng lâm tại trong quán rượu.Trần Lĩnh luống cuống tay chân lấy một tấm thẻ bài từ trong ngực ra, phía trênthẻ bài có vẽ một quyển sách tản ra ánh sáng thần thánh, từng hàng Thần vănliên tục xuất hiện trên trang sách đó.Trần Phong liếc nhìn tới, lớn tiếng nói:"Thần dụ!

Nữ thần hạ xuống Thần dụ!"

Ầm!Thẻ bài ném ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một quyển sách màu vàngkim.Ánh sáng từ trong quyển sách ***** ngoài, bao phủ cả Liễu Bình, Trần Phongcùng Trần Lĩnh lại.Một giọng nữ lạnh lùng xuất hiện trong đầu ba người:"Ta không thể nào tự mình tới nơi này."

"Các ngươi đều nêu lên ý kiến của mình ra đi, các ngươi cần làm như thế nào,mới có thể làm cho thế giới này hủy diệt hoàn toàn vào ngày mai?"

Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy lo lắng.Nữ thần vừa tới đã hỏi vấn đề này, lại thêm giọng điệu của nàng ta nữa, rõ ràngđã có chuyện gì đó phát sinh làm cho nàng ta cực kỳ không vui."

Điều này... chúng ta luôn dựa theo ý chí của Nữ thần mà làm việc, chỉ cần ngàira lệnh một tiếng, ngay lập tức chúng ta sẽ xông pha khói lửa, không nửa lờichối từ."

Trần Lĩnh nói."

Đúng, chỉ cần là yêu cầu của Nữ thần, chúng ta sẽ hoàn thành nó bằng bất cứcái giá nào!"

Trần Phong nói."

Bớt nói nhảm, nói biện pháp của các ngươi ra."

Giọng nói của Nữ thần trở nênkhó chịu.Bầu không khí trở nên áp lực.ầ ấ"Nữ thần tôn kính, thủ hạ của ta mới chỉ có mấy trăm người tu hành, chúng takhông có cách nào có thể hủy diệt thế giới này vào ngày mai cả."

Trần Lĩnh nóivới vẻ mặt đầy đau khổ."

Ta cũng vậy."

Trần Phong cũng gật đầu nói.Xung quanh trở nên yên tĩnh.Giọng nói của Nữ thần trở nên tàn bạo cùng ẩn chứa sát ý: "Hai tên nịnh hót,nếu không phải hiện tại ta không thể giáng lâm Vĩnh Dạ, chắc chắn ta sẽ làmcho các ngươi hiểu rõ cái gì gọi là chân lý thống khổ, đáng chết..."

Nàng ta ngừng lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân lạivậy.Trần Lĩnh cùng Trần Phong không tự chủ được mà run rẩy.Bọn họ quỳ trên mặt đất, cùng nói: "Nữ thần bớt giận, chúng ta chính là mộtcon chó bên người của ngài, ngài muốn chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệtđối không dám đi về phía tây."

Một lúc lâu sau.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ta đã sửa đổi kịch bản của thế giới này."

"Toàn bộ người tu hành bắt đầu tập kết, tới tối nay sẽ hoàn toàn tập trung lạiđược."

"Trần Phong, Trần Lĩnh, các ngươi hãy dẫn dắt nhân tộc cùng yêu ma của thếgiới này, tiến hành một trận quyết chiến cuối cùng."

"Chỉ có mười người cuối cùng còn sống sót, mới có thể làm nô lệ của ta."

"Những người khác, chính các ngươi tự xử lý, tăng cường thực lực bản thân đi."

"Liễu Bình, ngươi còn có ý kiến gì không?"

Liễu Bình vẫn luôn bình tĩnh thờ ơ, lúc nghe được câu hỏi của Nữ thần ThốngKhổ thì mới nói:"Nếu đã giải quyết xong vấn đề về nô lệ, ta nghĩ chỉ còn lại vấn đề làm sao mớicó thể hủy diệt thế giới này mà thôi, Nữ thần, ngài không thể tự mình ra tay haysao?"

"Không được, ta cũng không ở trong Vĩnh Dạ."

Giọng nữ nói."

Chỉ nói về hủy diệt thế giới... thực ra chuyện này cũng khá đơn giản, ta chorằng sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật có thể làm được điều đó, dù saokhoa học kỹ thuật chú trọng tính chính xác cùng tính chặt chẽ của số liệu nhất."

"Ồ?

Nói cụ thể hơn xem."

Giọng nữ nói với giọng vui vẻ.Liễu Bình nói: "Thẳng thắn mà nói, từ khi ta trấn thủ Ám Vụ trấn tới nay, cũngthường xâm nhập vào thế giới Tu Hành, thế nhưng ta không biết ngài muốn đạttới hiệu quả như thế nào?"

-------Chương 210: Bắt đầu hủy diệtGiọng nữ nói: "Có người ngấp nghé thế giới này... mà ta muốn bọn chúng vừađạt được thế giới này, lại phát hiện toàn bộ mọi thứ có trong thế giới này đều đãbị hủy diệt hoàn toàn!"

Liễu Bình gật đầu.Ngày mai, đúng lúc hủy diệt thế giới này.Nói cách khác, Nữ sĩ Thống Khổ dự định làm cho thế giới này rơi vào tay ngườikhác vào ngày hôm sau.Sẽ là ai chứ?Nếu các Cựu nhật Thần linh dự định coi thế giới này là nơi mở ra thời đại mới,như vậy tất nhiên sẽ là bọn chúng.Ngày mai.Nơi này sẽ đổi chủ, trở thành địa bàn của Cựu nhật Thần linh.Liễu Bình ngẫm nghĩ cực nhanh, mở miệng nói:"Thiên trụy... ta phát hiện một vài sản phẩm khoa học kỹ thuật tại nơi thiên trụy,chỉ cần ngài lại phái thêm một nhóm thuộc hạ tới giao cho ta chỉ huy, ngày hômnay chúng ta sẽ có thể chế tạo ra một vài thứ có thể hủy diệt thế giới."

"Không có thuộc hạ mới..."

Nữ thần Thống Khổ lập tức nói: "Nếu như ngươimuốn làm cái gì thì tiểu đội của Vương Vi có thể cung cấp thiết bị cùng nhânlực cho ngươi."

"Vậy cũng đủ."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, chiến tranh sẽ chính thức bắt đầu tại buổi sáng ngày hôm sau, TrầnLĩnh cùng Trần Phong phụ trách thu thập nô lệ trong chiến tranh, Liễu Bình sẽphụ trách phần cuối cùng, hủy diệt toàn bộ thế giới này."

Nữ thần Thống Khổ ralệnh."

Rõ!"

Ba người đồng thanh nói.Nữ thần Thống Khổ hơi do dự, lại nói tiếp:"Liễu Bình, trong trận chiến tranh này, ngươi cũng có thể thu phục một vàingười tu hành làm thẻ bài của ngươi, dùng để trợ giúp ngươi trấn thủ Ám Vụtrấn trong ba tháng tới."

"Vâng."

Liễu Bình đáp."

Tiếp tục cố gắng lên, ta nghe nói nghề nghiệp của ngươi là Thằng hề, như vậy,hãy dùng lần hủy diệt này để mua vui cho ta đi, ta sẽ làm cho ngươi trở thànhmột Thẻ bài sư mạnh mẽ."

Nữ thần nói xong, ánh sáng bao phủ ba người đều thu về.ề ể ồNhững ánh sáng đó lại trở về trong quyển sách vàng kim, rồi lại hóa thành mộttấm thẻ bài, bay trở về trong tay của Trần Phong.Nữ thần rời đi.Ba người đều thở phào một hơi."

Thực ra nơi này vẫn còn có một vấn đề nữa."

Liễu Bình nói.Trần Phong cùng Trần Lĩnh đều nhìn về phía hắn."

Ngày mai, thế giới này sẽ đổi chủ... thế nhưng ngay từ vừa rồi, cũng đã có Thẻbài sư bên ngoài chạy tới quấy rối, thăm dò, thậm chí còn thu thập chỗ tốt, loạitình huống này đối với chúng ta mà nói là rất nguy hiểm."

Liễu Bình nói.Hắn đưa tay chỉ về phía đống xương trắng của Chú thuật sư sa đọa."

Nhìn xem, cái tên này chính là Thẻ bài sư nhị tinh, dưới sự giáp công của ta vàvị đại nhân kia, đã chết không thể chết lại nữa."

Liễu Bình nói.Trần Lĩnh nhìn đống xương trắng kia, sắc mặt dần dần trắng bệch như đốngxương này vậy.Trần Phong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thế nhưngmồ hôi lạnh trên trán cùng với hai chân phát run, đã nói rõ tâm trạng của hắn tacũng không bình tĩnh như biểu hiện."

Tới cùng là thủ hạ của ai, lại dám thừa dịp Nữ thần bận rộn việc chiến tranh, ratay cướp đi thế giới này."

Trần Phong lấy một chiếc khăn tay ra, lau mồ hôi lạnhtrên trán, nói."

Cũng may chúng ta có ba người, dù cho kẻ nào tới đi nữa, ba người chúng tađều có thể vây đánh một, còn có rất nhiều người tu hành có thể gia nhập chiếnđấu...

Nghĩ vậy, ưu thế cùng quyền chủ động đều thuộc về chúng ta cả."

LiễuBình cười hì hì, nói.Trần Lĩnh cùng Trần Phong đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.Thẻ bài sư nhị tinh!Đây chính là Thẻ bài sư nhị tinh đó!Thẻ bài sư có thể triệu hồi hai vị Anh linh, cứ thế mà chết mất.Mặc dù nhìn qua chiến tích cũng không tệ, thế nhưng...Vấn đề quan trọng nhất là...Nữ thần đã không tới.Hai vị ma quỷ đại nhân vừa giáng lâm cũng đã từng nói, về sau sẽ không tiệntới đây nữa.Điều này đại biểu cái gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?Nơi này sẽ trở thành tâm bão, đám Thẻ bài sư ngấp nghé tài nguyên nơi đây,đều sẽ tới nơi này tham dự.Chỉ dựa vào một người Liễu Bình thì có làm được cái gì chứ?ổ ế ốDựa vào hai người chúng ta bổ khuyết vị trí trống của vị đại nhân kia, cùngLiễu Bình nghênh chiến Thẻ bài sư nhị tinh?Chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?"

À thì...

Liễu huynh, chúng ta còn có việc cần bàn luận với nhau, tối nay chúngta lại tới tìm ngươi sau, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trần Phong miễn cưỡng gạtra một nụ cười, nói."

Được, tùy thời hoan nghênh các ngươi tới."

Liễu Bình nói.Hai huynh đệ gật đầu với hắn, lùi về phía sau một bước, biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lắc đầu, cũng không để ý tới hai huynhđệ này nữa.Ngay cả chiến đấu mà bọn họ còn không dám.Loại người này, cơ bản là không thể giúp được mình, coi như miễn cưỡng đápứng cùng đi chiến đấu với mình, chưa biết chừng khi xảy ra chiến đấu, bọn họsẽ là kẻ quay đầu chạy *****ên.Đội trưởng chạy chậm tới, đi tới trước mặt Liễu Bình, nghiêm túc nói:"Vừa rồi nhận được mệnh lệnh của quản lý Vương Vi, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽnghe theo mệnh lệnh của anh."

"Rất tốt, trước khi chúng ta tiến đến, ngươi đã từng dùng robot khổng lồ chiếnđấu qua, chúng ta có thiết bị chuyên môn bảo hành robot hay không?"

LiễuBình hỏi."

Đương nhiên là có, lúc nào cũng có thể lắp ráp."

Đội trưởng nói, đưa một vali xách tay nặng nề cho Liễu Bình."

Ta giao quyền hạn này cho anh, ấn vào nơi này, nó sẽ tự động lắp ráp thànhtháp sửa chữa."

"Được."

Liễu Bình tiếp nhận cái vali xách tay kia, thu nó lại, cười nói:"Rất tốt, đó là một tin tức rất tốt, như vậy chỉ còn lại một chuyện nữa mà thôi."

"Xin ngài cứ sai bảo."

"Dùng toàn bộ thiết bị thăm dò của các ngươi, đi vào trong sa mạc, tìm kiếmmột loại đạn dược."

"Là loại đạn dược nào vậy?"

"Nó có tên là: vũ khí hạt nhân chiến thuật mini."

Vẻ mặt đội trưởng biến đổi, nói: "Sẽ có loại vật này sao?

Có tầm bao nhiêu?"

"Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có thể sẽ có... cố gắng tìm kiếm đi, càngnhiều càng tốt."

Liễu Bình nói."

Chúng ta xuất phát ngay lập tức."

Vẻ mặt đội trưởng trở nên nghiêm túc, nói.Đội trưởng đi ra khỏi quán rượu, bắt đầu tập hợp thủ hạ.ễ ắLiễu Bình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên:[Áo hư vô của Dạ Thần đang bao phủ trên người của ngươi, che phủ toàn bộnhân quả lẫn hành tung giúp ngươi, thời gian còn lại: 23 giờ 15 phút.][Do Yana kính dâng.]-------Chương 211: "Phía sau cửa là cái gì?"

Còn một ngày nữa.Trong vòng một ngày này, Thẻ bài sư sẽ liên tục xuất hiện, tới đây để tranhcướp chức nghiệp Ác Mộng.Thế nhưng không ai có thể tìm tới ta.Liễu Bình rút một tấm thẻ từ trong ngực ra, trong thẻ bài này, Yana nằm trênmột chiếc giường bằng đá, ngủ rất say.Liễu Bình im lặng vài giây, cẩn thận cất thẻ bài đi.Trong ánh mắt hắn ***** sự băng lạnh.Thế giới Tu Hành sẽ bị Cựu nhật Thần linh cướp đi.Mà khi bọn chúng thu hoạch được thế giới này, mọi thứ có trong thế giới này sẽbị Nữ thần Thống Khổ hủy diệt hoàn toàn.Nàng ta tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì có giá trị cho những Cựu nhậtThần linh kia.Thế giới này.Chỉ còn có thể tồn tại một ngày cuối cùng, trong sự tranh cướp của Thần linh....Liễu Bình ngồi tại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dùng tay nâng má, yên lặng tự hỏinhững chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.Một luồng sáng từ phía xa trên bầu trời bay tới.Ánh lửa hạ xuống, xuất hiện một lá phù truyền tin lơ lửng trước mặt hắn.Liễu Bình nhận lá phù, vận chuyển linh lực.Giọng nói của Lý Trường Tuyết từ trong lá phù truyền ra: "Ta đã trở thànhKiếm tiên cảnh giới Hóa Thần, môn phái để cho ta tiếp nhận chức Chưởng môn,mà ta lại cảm thấy có làm hay không cũng chả sao cả, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cảnh giới Hóa Thần rồi sao?Liễu Bình cũng hiểu được.Đó là công dụng của viên Thần đan kia, không chỉ chữa khỏi độc tính trênngười của nàng, lại còn giúp nàng vượt qua một cảnh giới lớn nữa.Làm Chưởng môn sao...Tình hình trước mắt tới xem, mọi thứ đều đi về hướng kết thúc, nếu như nàngcó thể đạt được quyền nói chuyện nhất định, đó là một chuyện tốt.Liễu Bình chuyển thần niệm vào trong lá phù, truyền âm nói: "Chưởng môn làcần phải làm, đại chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp tới, ngươi cần càngnhiều lực lượng hơn nữa."

ắ ềNói xong, hắn thả phù truyền tin đi.Liễu Bình lại ngồi một lát, bỗng vỗ tay một tiếng: "Ngày cuối cùng, ta cũng nêncố gắng!"

Hắn đứng dậy, đi khỏi quán rượu, xác định phương hướng, phóng lên trên trời,hóa thành một luồng sáng bay lượn về phía đường chân trời.Hắn bay không bao lâu, một bóng người khác từ nơi nào đó trong Ám Vụ trấncũng bay lên không trung, theo sát phía sau hắn, rất nhanh đã đuổi kịp, bay sóngvai với hắn.Andrea!...Trong hang động dưới mặt đất.Hai bóng người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.Không bao lâu, một khu vực trống trải xuất hiện trước mắt bọn họ.Nơi này sắp xếp lít nha lít nhít quan tài, vẫn kéo dài tới cuối tầm mắt.Chính là mộ huyệt dưới mặt đất mà khi Liễu Bình vừa thức tỉnh đã nhìn thấy."

Chúng ta tới nơi này làm gì?"

Andrea hỏi."

Tại khu vực này, có nơi tị nạn của nhân tộc."

Liễu Bình nói."

Nơi tị nạn?

Chỉ sợ đã bị nanh vuốt của Nữ thần Thống Khổ tìm ra rồi, dù saobọn chúng có thể sai phái các tu sĩ xuống thăm dò."

Andrea nói."

Đúng thế."

Liễu Bình xoa cằm, nói.Ban đầu khi mình ở nơi tị nạn này, mình từng cùng một vài tu sĩ đã tận mắt nhìnthấy trên mặt đất xuất hiện một con quái vật cực kỳ kinh khủng.Hiện tại nghĩ lại, con quái vật kinh khủng kia cũng là một loại kịch bản, thúcđẩy các tu sĩ xâm nhập vào sâu trong lòng đất để né tránh, thăm dò tình hình nơitị nạn của nhân tộc dưới lòng đất giúp đám ma quỷ.Mà căn cứ kịch bản này, người tu hành lại bị Thánh giả mê hoặc, trở thànhnguồn suối lực lượng của Thánh giả.Chỉ là hiện tại..."

Quẻ Thánh là sư phụ ta, khi ta thấy được đoạn ghi hình của ông ấy, thì ta cómột loại suy đoán."

Liễu Bình nói.Trong hang động phía trước dần dần có tầng tầng quầng sáng hiện lên, trốngrỗng ngưng tụ thành linh văn cấm chế vừa tỉ mỉ lại hợp quy tắc, ngăn cản conđường đi về phía trước của hai người."

Đoạn ghi hình khi trước sao?

Ta hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì."

Andrea nói."

Quẻ Thánh cũng không phủ nhận quẻ bói của những đồng đạo khác."

LiễuBình nói.Ý ấ ể"Ý của ngươi là, nơi tị nạn dưới mặt đất hoàn toàn có thể trợ giúp nhân tộc vượtqua cửa ải khó hay sao?"

Andrea hỏi."

Đúng."

"Thế nhưng nơi tị nạn cũng không thể ngăn cản được ma quỷ... với lại từ khimàn đêm bao phủ thế giới tới nay, thiên cơ không thể dò, ai cũng không biết,những nơi tị nạn dưới mặt đất khi nào mới phát huy ra tác dụng của nó."

Andreanói."

Thế giới này chỉ còn lại một ngày cuối cùng mà thôi, nếu như nó thật sự có thểcứu vớt tất cả mọi người, như vậy chắc hẳn sẽ là ngày hôm nay!"

Liễu Bình nói, tiện tay lấy Tuyết Ảnh đao ra, đâm về phía tầng tầng cấm chếtrước mặt.Trên Thuật đao, rậm rạp linh văn màu vàng kim liên tục hỗn loạn, bùng nổ ratừng luồng sáng vàng kim chiếu rọi lên trên vô số cấm chế.Trong nháy mắt, tất cả cấm chế đều mở ra."

Làm cách nào mà ngươi lại có thể mở hết những cấm chế của tu hành giả trongthời gian ngắn như vậy?"

Andrea khó hiểu hỏi."

Sư phụ rất lười, ban đầu những chi tiết này đều do ta thiết kế, tới cuối cùng khibố trí lên vậy mà ông ấy lại không thay đổi chút nào cả."

Liễu Bình cảm kháinói.Hiện tại mình đã là tu sĩ Hóa Thần, cũng không cần giống như lần trước, chỉ cóthể nhảy núi để tiến vào một tầng nào đó trong nơi tị nạn dưới lòng đất.Hơn nữa, nhảy núi chỉ có thể tới tầng thứ bốn mươi mà thôi.Trên thực tế, nơi tị nạn được chuyên môn thiết kế này, cũng không chỉ sâu nhưvậy mà thôi.Liễu Bình dẫn theo Andrea, mở ra tầng tầng cấm chế, bay xuống sâu trong lòngđất.Ven đường có thể thấy được các loại pháp trận phòng ngự cỡ lớn, công sự chechở kiên cố, nhà kho chất đầy các loại vật liệu, vị trí ẩn nấp tị nạn.Trong thời đại quá khứ, những thứ này đều dùng để bảo vệ hi vọng cuối cùngcủa nhân tộc.Thế nhưng...Tất cả mọi người vẫn phải chết.Ngay cả thế giới cũng đều chìm vào trong Vĩnh Dạ.Cho tới thời điểm này.Liễu Bình dần dần thả chậm bước chân, dừng bước trước một cánh cửa lớn dàynặng.Phía trước.Là tầng thứ sáu mươi.Ồ"Ồ?

Hình như nơi này không có các loại pháp trận bảo vệ."

Andrea nói.Liễu Bình quan sát cánh cửa lớn kia, giải thích: "Đúng vậy, bắt đầu từ tầng nàytrở đi, đã không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào."

"Phía sau cửa là cái gì?"

Andrea cảm thấy hứng thú, hỏi.-------Chương 212: Tin tức siêu việt thời khôngLiễu Bình không trả lời, mà là đi về phía trước, dùng sức đẩy cửa lớn.Ầm ầm ầm ầm...Cửa lớn bằng đá đổ ầm ầm về phía sau, cuốn lên bụi mù ngập trời.Liễu Bình vung tay lên, xua tan tro bụi, nhanh chân bước vào bên trong cửa lớn.Bên trong là một vùng tăm tối.Nếu như dùng thần niệm là có thể phát hiện, nơi này chỉ là một căn phòng trốngtrải, mà phía sau căn phòng là lớp nham thạch còn chưa được hoàn toàn đàomóc.Một con đường mới xây dựng được một nửa thông hướng về phía đống nhamthạch...Nhìn qua giống như đang xây dựng công sự che chắn, bởi vì chưa hoàn thành,trong lúc vội vàng đành phải dùng cửa để che đi.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:"Đã có không ít người từng tới nơi này, ngay cả cửa đều đã sụp đổ rồi."

"Đúng vậy, Nữ thần Thống Khổ tuyệt đối không thể buông tha thăm dò toàn bộbí mật trong thế giới này, chắc hẳn nàng ta đã nghĩ cách đi tới nơi này... thếnhưng nơi này vẫn còn chưa hoàn thành xây dựng."

Andrea nói.Liễu Bình xoay người, nói: "Chúng ta đi thôi."

Andrea giật mình, theo sát phía sau hắn, nói: "Chúng ta phí công đi một chuyếnsao?"

"Không, thực ra năm đó chúng ta cũng đã đoán trước sẽ là tình hình như vậyrồi."

Liễu Bình lộ vẻ nhớ lại, nói.Năm đó..."

Liễu Bình, con qua đây, ta có việc muốn hỏi con."

"Đủ rồi, lão già chết tiệt, toàn bộ nơi tị nạn dưới lòng đất đều do ta thiết kế, chỉcòn lại chút xíu đó thì chính ông động não đi làm cũng không được sao?"

"Ha ha, chỉ còn một vấn đề cuối cùng... ta đảm bảo là cuối cùng rồi."

"Aiz, đúng là kiếp trước thiếu nợ ông mà, nói đi."

"Nếu có một ngày, toàn bộ nơi tị nạn dưới mặt đất đều bị kẻ địch phát hiện, tấtcả nhân tộc đều chết trận, mà trước khi chết ta muốn truyền cho con một vài tintức, tin tức này lại không thể làm cho kẻ chiếm lĩnh phát hiện ra, chỉ có con mớibiết được bí mật trong đó mà thôi... con xem nên thiết kế như thế nào?"

"Yêu cầu cao như vậy sao...

để ta nghĩ một lát, chúng ta hãy thiết kế ngay tạitầng cuối cùng của nơi tị nạn này, xây dựng một nơi thi công dở không chút tácdụng nào đi."

"Như vậy có tác dụng sao?"

"Nơi thi công này phải làm như thật vậy, biểu hiện rằng chúng ta dự định tiếptục đào sâu xuống dưới, cứ như vậy, dù cho kẻ địch dùng phương pháp nào đinữa, cũng sẽ không thể phát hiện ra, bọn chúng sẽ yên tâm rời đi."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu vào một ngày nào đó trong tương lai, khi ta thấy một căn phòng như vậy,sẽ biết được ông có việc muốn nói cho ta biết, ta sẽ trở lại ba tầng trước, tìmkiếm tình báo mà ông đã để lại."

"Rất tốt, đồ nhi, ta sẽ để lại một thứ tại tầng đó mà chỉ có con mới có thể thấyđược."

Liễu Bình nhớ tới đây, thở dài một hơi."

Chúng ta quay lại ba tầng trước."

Hắn nói."

Cần trở lại?"

Andrea hỏi."

Đúng thế."

Liễu Bình dẫn theo Andrea, trở lại ba tầng trước, sau đó dừng lại.Nơi này là một quảng trường dùng để tập kết binh lực.Trên vách tường xung quanh quảng trường trống rỗng, điêu khắc rất nhiều bíchhọa, mỗi một bức bích họa đều nói về lịch sử, môn phái, công pháp và nhân vậtnổi danh của thế giới Tu Hành.Bích họa là một trong những phương thức thể hiện ra trình độ văn minh trựcquan nhất.Mà nơi tị nạn vốn đã tồn tại hi vọng cho một văn minh.Cho nên trong nơi tị nạn, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy những bức bích họangập tràn cảm giác cổ xưa và dấu ấn lịch sửLiễu Bình quan sát vài bức bích họa, chỉ thấy trên những bích họa này đều ghichép các loại ký hiệu, chữ viết cùng hình ảnh.Hắn cứ đi như vậy, rất nhanh đã đi được nửa vòng rồi.Cuối cùng.Hắn dừng bước trước một bích họa.Trên bích họa có vẽ mấy tên người tu hành, bọn họ đều cầm quyển trục, dùngtay để học tập công pháp có trên đó.Liễu Bình thở dài, đưa tay đặt lên trên quyển trục được điêu khắc trên đó, tỉ mỉsờ lên những chữ viết kỳ quái trên đó."

Đây là loại chữ gì?"

Andrea hỏi với vẻ hứng thú."

Chữ nổi, ta đã từng là một tên mù, cho nên chỉ cần sờ một lần là có thể biết nộidung được ghi trên đó."

Liễu Bình nói."

Trên quyển sách này viết cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là giới thiệu một loại bí thuật có tên là Đa Trọng LinhVân Trình Tường, cũng nói rằng bí thuật này là giả tạo, cũng là một loại phápthuật mà đám tà tu khi trước dùng để giả danh lừa đảo."

"Kỳ quái, nếu như đây là manh mối, tại sao lại khắc lên trên tường?

Nếu nhưnhững thủ hạ của Nữ sĩ Thống Khổ cũng hiểu được chữ nổi, biết được bí thuậttrong đó..."

"Sẽ không?"

Liễu Bình nói."

Ừm?"

"Bí thuật này do ta sáng tạo, sau khi lão già kia xem xong đã thanh toán chi phí,làm cho ta không nên bán cho kẻ khác, ta à, mặc dù tại những chuyện kháckhông đáng tin cậy, thế nhưng rất coi trọng việc thành tín trong chuyện làm ăn,sợ phá hoại thanh danh của bản thân."

"Cho nên trên thế giới này, ngoài ta cùng ông ấy, không có bất cứ kẻ nào biếtđược bí thuật này cả."

Liễu Bình thản nhiên nói.Hắn yên lặng cúi đầu xuống, sử dụng một loại pháp qquyeets.Bí thuật - Đa Trọng Linh Vân Trình Tường!Ngay sau đó, bóng đêm xung quanh đều bị chiếu sáng, ánh sáng vô tận hội tụtới, rồi liên tục lướt qua một vài bích họa rộng lớn mà lại cao xa, làm cho nhữngbích họa đó như sống lại vậy.Trong những bích họa đó, tất cả người tu hành đều nhìn về phía Liễu Bình, nhìnvề phía pháp quyết trong tay của hắn.Liễu Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, các ngươi đều đãchết rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó tại quá khứ, chắc hẳn các ngươimuốn nói cho ta biết một chuyện nào đó, hiện tại cũng là lúc nói ra rồi!"

Trên bích họa, tất cả người tu hành cùng sử dụng một loại pháp quyết...Ngay sau đó...Tầng tầng lớp lớp ánh sáng ngưng tụ thành pháp trận, bao phủ lên người LiễuBình!-------Chương 213: "Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"

"Liễu Bình sao..."

"Liễu Bình?"

"Con ở đâu?"

Một giọng nói già nua vang lên.Rất nhanh, một giọng nói non nớt vang lên: "Lão già, có phiền hay không chứ,ông tự đi uống trà nói chuyện phiếm với những Chưởng môn kia đi, còn đi ra đểý tới ta làm cái gì chứ?"

"Liễu Bình, tại sao một mình con trốn trong nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ là do đệtử chân truyền của môn phái nào đó lại chế nhạo con rồi sao?"

"Không phải loại chuyện này đều diễn ra mỗi ngày hay sao... dù sao ta là kẻ mùcòn thiếu một tay nữa, mà thứ bọn chúng để ý nhất lại là ngoại hình."

"Aiz, Liễu Bình à..."

"Ngừng!

Không cần nói lời an ủi gì cả, ta cũng không muốn làm bạn với nhữngtên suy nghĩ nông cạn này, ta đã tìm được một người bạn mới rồi."

"Ai?"

"Ta cũng không biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, nó không phải tà ma ngoạiđạo, mà là một loại ý chí nào đó..."

"Cái gì!"

"Đúng vậy, vừa rồi ta đã sáng tạo một loại pháp thuật, tên nó là Đa Trọng LinhVân Trình Tường, có thể tạo dựng một 'trận pháp' kêu gọi một loại tồn tại nàođó, sau đó nó xuất hiện...

Hả?

Sư phụ, tại sao lão lại tính quẻ rồi?"

"Nghe ta nói đây, bí thuật này tuyệt đối không nên nói ra, nhớ chưa?"

"Không thể nào, trừ khi lão dùng tiền mua đi quyền sử dụng của nó."

"Tiền không là vấn đề, thế nhưng con phải nhớ kỹ, bí thuật này cực kỳ quantrọng, không nên nói cho bất cứ kẻ nào cả."

"Biết rồi, cứ lải nhải mãi thôi."...Liễu Bình đứng trước quảng trường, mặc cho tầng tầng ánh sáng vây quanhmình, bao trùm, bao phủ.Trong khoảnh khắc đó, hắn nhớ về những năm mười ba tuổi, khi vừa mới sángtạo ra bí thuật này.Nhoáng một cái.Đã cách một thế hệ rồi.ắ ắTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đạt được sức mạnh gia trì của đông đảo người tu hành.][Mỗi một linh hồn, đều đang cùng ngươi sử dụng bí thuật 'Đa Trọng Linh VânTrình Tường' này.][Lực lượng triệu hoán của các ngươi đã siêu việt một loại giới hạn nào đó.][Tồn tại năm đó đã thức tỉnh.][Nó sẽ lại tới trước mặt của ngươi.][Chú ý!][Trường thế giới thuộc về nó đang mở rộng ra!][Nó tới rồi!]Ngay sau đó, mọi cảnh tượng xung quanh đều dần dần đi xa.Xung quanh biến thành cảnh tượng hoang vu lại khô cằn, không có bất cứ thanhâm nào cả.Liễu Bình phát hiện mình đang trôi nổi trong vùng nước lạnh lẽo cùng yên tĩnh.Bóng đêm bao phủ mọi thứ.Nơi này giống như tại dưới đáy biển sâu không ánh sáng vậy.Theo thời gian trôi qua, một luồng sáng trắng vô biên vô tận từ phương xa màtới, ngưng tụ thành một tồn tại hình người."

Đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta lại gặp nhau."

Liễu Bình cảm thán.Hình người do ánh sáng ngưng tụ giống như là một người khổng lồ cao mấychục mét, yên lặng lơ lửng trong biển sâu, cúi đầu quan sát Liễu Bình, thếnhưng không nói lời nào.Liễu Bình giật mình, hiểu ra điều gì đó."

Ngươi...

đang chờ ta sao?"

Hắn hỏi.Đối phương không nói lời nào, chỉ là duỗi cánh tay khổng lồ ra, vạch về phía hưkhông.Từng cảnh tượng liên tục xuất hiện.Thế giới bên ngoài, kẻ cầm đầu là Dị Hành giả trong Ác Mộng, phía sau là vôsố tồn tại với hình thù kỳ quái, trốn trong màn đêm hắc ám tại Vĩnh Dạ, yênlặng nhìn về phía màn hình ánh sáng.Bọn chúng đang chờ đợi...Chờ đợi một thời cơ, hoàn toàn tiếp thu thế giới này.Mà trong một màn sáng khác.Trần Phong cùng Trần Lĩnh phân biệt trở lại doanh địa của người tu hành nhântộc cùng yêu ma.ế ẩ ếHai người lớn tiếng chỉ huy nhân tộc cùng yêu ma, chuẩn bị cho trận quyếtchiến cuối cùng sắp xảy ra."

Ngươi cũng biết sao?"

Liễu Bình cao giọng hỏi.Ánh sáng hình người khổng lồ kia chậm rãi gật đầu.Liễu Bình nhìn về phía nó.Rất nhanh, trên đỉnh đầu của nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:[Ý chí của thế giới.][Thuyết minh: Đây là tồn tại có linh tính do ý chí của thế giới hiện tại ngưng tụthành, chỉ có cao thủ thông linh chân chính, mới có thể dựa vào bí thuật màngươi sáng tạo, đi tới trước mặt nó.]Liễu Bình giang tay ra, lại buông xuống."

Ta đoán, nếu như ngươi có thể chống lại những tên kia, chắc hẳn cũng sẽkhông đợi tới giờ phút này."

Hắn lớn tiếng nói.Ý chí Thế giới lại gật đầu lần nữa.Nó duỗi hai ngón tay ra, túm một màn ảnh ánh sáng từ trong hư không ra, baophủ lên người Liễu Bình.Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng bốn phía biến đổi.Mình lại xuất hiện tại một nơi xa lạ.Xung quanh đều là người tu hành cao cấp, thế nhưng không ai có thể thấy đượcmình, cũng không phát hiện mình đột ngột xuất hiện.Xem ra đây là cảnh tượng được ghi lại trong một thời điểm nào đó tại quá khứ.Liễu Bình yên lòng, nhìn về phía đám tu sĩ kia.Hắn đã thấy được sư phụ của mình.Dưới sự chú ý của mọi người, sư phụ nói: "Ý chí Thế giới không có lực lượngđể làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng nó lại có lực lượng trước nay chưa từng có,có thể làm một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi giúp chúng ta."

"Nó không có lực lượng, lại có lực lượng trước nay chưa từng có, lời này cũngquá mâu thuẫn chứ?"

Một đại tu sĩ khó hiểu hỏi.Sư phụ giải thích: "Đúng vậy, bản thân nó không thể ra tay, cũng không có sứcmạnh đi giải quyết bất cứ chuyện gì, mọi thứ mà nó làm, đều phải dựa vào cácloại hành vi của chúng ta."

Một đại tu sĩ khác nói: "Ví dụ như cái gì?"

"Ví dụ nwh chúng ta làm một vài chuyện có lợi cho thế giới này, nó sẽ âm thầmtruyền lại cho chúng ta một vài điều có lợi."

Sư phụ nói.Ngay sau đó, cảnh tượng này biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại trở về vùng biển sâu khi trước.Ý ế ầ ề ắ ốÝ chí Thế giới tản ra ánh sáng nhạt, cúi đầu nhìn về phía hắn, giống như đangchờ đợi điều gì đó.Liễu Bình thở dài, nói:"Thì ra là thế, thế nhưng ta cũng giống như ngươi, không thể chống lại nhữngThần linh kia!"

Ý chí Thế giới lại vươn tay ra, tóm một luồng ánh sáng từ trong hư không ra,bao phủ lên người của Liễu Bình.Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình đứng trên một vách đá.MỘt ông lão tay áo bồng bềnh đứng bên vách núi, ngắm nhìn ráng chiều tuyệtđẹp.Sau lưng ông ta, chỉ có hai tên người tu hành kính cẩn cúi đầu mà đứng.Bỗng nhiên, ông lão kia thở dài: "Đáng tiếc."

"Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"

Có người hỏi.-------Chương 214: Thần kỹ"Lão phu nhìn lén thiên đạo, phát hiện khoảng mười ngàn năm sau, thế giới nàysẽ xuất hiện một trận đại kiếp nạn."

Ông lão nói."

Sư phụ, chuyện sau này, hãy giao lại cho người đời sau xử lý đi."

Một người tuhành khác khuyên giải."

Không, lão phu có cảm ứng mơ hồ, có cách nào đó để suy diễn đạo quyết bảnmôn tăng lên một tầng thứ cao hơn, làm cho nó trở thành một loại pháp quyếtkhông thể tưởng tượng nổi, chỉ cần đạt tới cấp bậc đó, thế giới này sẽ nhiều hơnmột tia hi vọng."

"Thế nhưng bây giờ, tuổi thọ đã tận..."

Ông lão rơi lệ, lắc đầu thở dài nói: "Rõ ràng chỉ thiếu một chút xíu, tại sao lạikhông cho ta thêm chút thời gian chứ?"

Giọng nói của ông ta trở nên yếu ớt, dần dần đứng im tại chỗ bất động.Luồng sáng bỗng tản đi.Lại có một luồng sáng nhạt bay xuống, bao phủ quanh người Liễu Bình.Ngay sau đó...Cảnh tượng hoàn toàn khcas biệt xuất hiện xung qunah Liễu Bình.Khói lửa nổi lên bốn phía.Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng nổ của pháp thuật hòa lẫn với nhau.Trên chiến trường, một người đàn ông tay cầm trường kích lấy một chống trăm,tung hoành ngang dọc trong trận địa quân địch, tới tận khoảnh khắc cuối cùng,mới bị pháp thuật của bảy tám tên Thuật pháp sư đánh trúng, lại bị năm sáu têncận chiến tiếp cận...Hắn ta miễn cưỡng quơ trường kích, chém bay toàn bộ những kẻ gần người rangoài, hóa thành từng vũng mưa máu.Thế nhưng, hắn ta cũng đã kiệt sức mất rồi.Hắn ta cắm trường kích xuống mặt đất bên người, thở dài nói: "Đáng tiếc,những thức mà ta vừa lĩnh ngộ, chỉ thiếu một điểm cuối cùng... là có thể đẩy kỹnghệ chiến đấu tới cấp độ cao nhất rồi..."

Từng luồng pháp thuật ngũ hành lao tới, bao phủ hoàn toàn nơi mà hắn ta đangđứng.Ánh sáng tản đi.Cảnh tượng xung quanh lại trở về dưới đáy biển sâu yên lặng.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi muốn ta sáng tạo ra một loại kỹ năng nào đósao?"

Ý chí Thế giới xua tay.ấTrong hư không, từng đoàn từng đoàn ánh sáng xuất hiện.Bọn chúng lơ lửng xung quanh Liễu Bình, hiện ra từng cảnh tượng đã từng diễnra tại thời đại quá khứ.Trong một đoàn ánh sáng...Có người nói: "Các vị trưởng lão, xin hỏi làm cách nào mới có thể luyện thànhThần kỹ?"

Trong một đoàn ánh sáng khác...Có người trả lời: "Sư muội, muội đang hỏi Thần kỹ sao?

Thần kỹ chỉ là một tinđồn mà thôi."

Lại tại một đoàn ánh sáng khác...Có người nói với giọng hoảng sợ: "Mau nhìn, trên bức tường của di tích kia, cóghi chép chi tiết liên quan tới Thần kỹ... nó đại biểu cho ý chí của thế giới, cóđược uy năng không thể tưởng tượng nổi!"

Trong vô số đoàn ánh sáng.Giọng nói của những người tu hành liên tục vang lên:"Tới cùng là loại pháp quyết nào, mới có thể xưng là Thần kỹ?"

"Một chiêu này của ta mà dùng ra, đã vô địch thiên hạ, chắc hẳn đã được gọi làThần kỹ rồi chứ."

"Nghe nói Thần kỹ có liên quan tới bản nguyên của thế giới, thế nhưng cái gì làbản nguyên thế giới?"

"Rất khó khăn!

Rất khó khăn!"

"Không thể hiểu nổi, thật sự là không đường có thể đi."

"Chẳng lẽ Thần kỹ là giả tạo?"

"Chúng ta đã là môn phái mạnh nhất trong thế giới này, thế nhưng Thần kỹ... tớicùng là cái gì?"

Tất cả vầng sáng dần dần tối đi.Liễu Bình nói: "Ta đã hiểu, ngươi muốn ta sáng tạo ra một Thần kỹ?

Đúngkhông?"

Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, nhấn nhẹ về phía trên biểnsâu.Lại một vầng sáng xuất hiện.Trong vầng sáng này, lại liên quan tới chính Liễu Bình.Hắn đang đứng trong một khu rừng hắc ám, sử dụng một pháp quyết.Một luồng sáng ngưng tụ trước mặt hắn, hóa thành một vòng tròn to lớn.Vòng tròn chia làm sáu bộ phận, hiện ra các cảnh tượng của những thế giớikhác nhau, có sáu loại tồn tại theo thứ tự là người tu hành nhân tộc, Ác quỷ,Atula, Người chết, Thú vương, Thiên tiên sinh sống trong thế giới thuộc về họ.ễ ấLiễu Bình nghe thấy mình mở miệng nói:"Hỗn độn sơ khai, Hồng hoang xuất hiện, sau khi Hồng hoang diệt vong, Lụcđạo kế thừa."

"Vô số năm tới tận ngày nay..."

"Kết luận: Lục đạo luân hồi bị tách ra."

Lúc này là lúc mình đóng giả thành Lý Trường Tuyết, chế tạo ngọc giản đưa tincho các thế giới bên ngoài.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói:"Ngươi muốn nói cho ta biết, Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi, đúngkhông?"

Liễu Bình hỏi.Ý chí Thế giới chậm rãi gật đầu.Liễu Bình nói: "Ta chưa từng gặp qua những Luân hồi đạo khác, cũng khôngbiết tình hình tại thế giới của Thiên tiên, Ác quỷ, Thú vương cùng Atula, cứ nhưvậy, làm sao mà ta có thể sáng tạo Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồichứ?"

Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào.Lúc này, tất cả quầng sáng đều dập tắt, chỉ còn lại một quầng sáng vừa rồi cònhiện ra.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Trong quầng sáng này, mình vừa mới ép vị Thiên ma nữ rời khỏi hư không,cũng đang nói chuyện với nàng ta:Vị Thiên ma nữ kia cũng rất hoang mang, nói với giọng mất mác: "Tộc ta biếtđược thập phương thế giới, cũng biết phía trên là Thiên cung, dưới là HoàngTuyền, Thú vương cùng Atula quay xung quanh, nhân gian tại vị trí trung tâm,đây được coi là hệ thế giới Lục đạo Luân hồi... thế nhưng ta chỉ có tri thức củavô số thế giới, lại không biết vị trí hiện tại của thế giới này, thuộc về phương thếgiới nào."

Hình ảnh dừng lại tại thời khắc này, bất động.Đúng vậy...Hoàn toàn chính xác...Mắt Liễu Bình bỗng sáng lên, thậm chí cơ thể còn run lên nhè nhẹ.Nếu như nói, trong thế giới này, có ai biết tri thức về những thế giới khác trongLục đạo Luân hồi, vậy thì cũng chỉ còn có nàng ta.Thiên ma nữ!Liễu Bình dần dần trở nên trầm tư.Trong vùng biển sâu bí ẩn này, hắn chầm chậm lững lờ chuyển động theo mạchnước ngầm, xuất thần một lúc lâu, mới nói:ố ầ ể ề"Ngươi muốn ta sáng tạo ra Thần kỹ, ta cũng hiểu điều này."

"Thế nhưng trong thế giới này, có ma quỷ, có Thẻ bài sư Tinh Thần, còn có vôsố Cựu nhật Thần linh ẩn núp trong bóng tối nhìn trộm."

"Cho dù có Thần kỹ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một Thần kỹ, là có thể chiến thắngtất cả kẻ địch hay sao?"

Liễu Bình hỏi ra một câu hỏi mà mình không hiểu.Ý chí Thế giới nhẹ nhàng lắc đầu.Liễu Bình nói với giọng thất vọng: "Cũng vậy, dù Thần kỹ lợi hại tới mức nàođi chăng nữa, vẫn không có khả năng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch."

Ý chí Thế giới giơ một tay lên, nhấn nhẹ về phía nước biển trong hư vô.Trong biển sâu tối tăm yên tĩnh, lại có một quầng sáng xuát hiện, nhẹ nhàng hạxuống, bao phủ Liễu Bình lại.Cảnh tượng bốn phía cũng biến đổi.Nơi này là một nơi di tích nào đó.-------Chương 215: "Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"

Bảy tám người tu hành cầm bó đuốc trong tay, lật một quyển sách lớn ra, lộ rabức tranh rộng lớn hào hùng ở bên trong.Trên bức tranh này, có sắc thái cực kỳ phong phú, cùng với những đường congphác họa ra sáu thế giới hoàn toàn khác biệt.Thiên giới.Atula giới.Nhân Gian giới.Ác Quỷ giới.Thú Vương giới.Hoàng Tuyền giới.Sáu thế giới thoạt nhìn như không có bất cứ liên hệ nào, thế nhưng lại có nămluồng sáng, từ các thế giới khác bay ra, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền giới, lộra bản chất Luân hồi là tử vong cùng chuyển sinh.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói:"Thực ra trừ ta ra, tất cả người tu hành đều đã chết rồi, thế nhưng lại bị nhốttrong Vĩnh Dạ, không thể nào trở về Hoàng Tuyền giới..."

"Ngươi muốn nói là, nếu ta sáng tạo ra Thần kỹ, bọn họ sẽ có thể trở về HoàngTuyền giới sao?"

Ý chí Thế giới không nói lời nào, chỉ vươn tay ra, chỉ chỉ những người tu hànhtrong di tích.Liễu Bình nhìn lại.Một người tu hành vận chuyển linh lực, đẩy linh lực vào trong quyển sách kia...Ngay sau đó...Sáu thế giới từ trong sách nhảy ra, hóa thành từng luồng sáng, lơ lửng trước mắtmọi người."

Đây là..."

"Không sai, đây là cấu tạo của Lục đạo Luân hồi."

"Thật sự làm người ta nổi lòng kính nể."

"Cấu tạo của thế giới quả thực là quá mức tuyệt vời!"

Đám người liên tục khen ngợi.Trong từng đoàn sáng kia, loáng thoáng xuất hiện một lối đi hình sợi dài.Những lối đi này lối liền lẫn nhau, có thể kết nối tới bất cứ thế giới nào trongLục đạo.ế ố ấThế nhưng ở trong lối đi này, lại không có bất cứ sinh linh nào cả.Chỉ có từng luồng sáng hình người xuyên tới xuyên lui trong lối đi này.Ý chí Thế giới duỗi cánh tay ánh sáng ra, chỉ chỉ vào luồng sáng kia, lại chỉhướng chính nó.Vô số thanh âm vang lên trong đầu Liễu Bình:"Sáng tạo Thần kỹ Lục đạo... là đại công đức... sẽ mở ra lối đi..."

"Ta có thể trở về..."

"Vận chuyển... cứu binh."

Lần này, Liễu Bình mới hiểu rõ.Hắn phấn chấn nói: "Cái gì?

Còn có cứu binh có thể chuyển tới sao?

NhữngThần linh kia quá lợi hại, à đúng rồi, cứu binh của chúng ta có mạnh haykhông?"

Ý chí Thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.Trong đáy biển âm u, vô số quầng sáng xuất hiện.Trong mỗi một quầng sáng, đều xuất hiện người tu hành tại từng thời kỳ khácbiệt, mỗi người trong bọn họ đều đối mặt một vài chuyện đã diễn ra trong quákhứ, nói với giọng hoảng sợ:"Mạnh!"

"Quá mạnh!"

"Trời ạ, ta chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy!"

"Pháp thuật này quá mạnh!"

"Lợi hại!

Tiểu đệ bội phục chịu thua!"

"Ta muốn bái ngài làm sư phụ, bởi vì ngài quá mạnh!"

"Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"

"Tha ta một mạng, ta đã biết ngươi mạnh như thế nào!"

Vô số âm thanh ồn ào, hầu như làm cho Liễu Bình cảm thấy váng đầu hoa mắt."

Ngừng!

Ta hiểu, cứu binh của chúng ta rất mạnh!"

Hắn vội vàng xua tay nói.Trong nháy mắt đó...Toàn bộ quầng sáng đều biến mất không thấy gì nữa.Đáy biển khôi phục yên tĩnh.Ý chí Thế giới không nói một lời, yên lặng quan sát Liễu Bình.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, quan sát cảnh tượng phía sau lưng.Từng chiếc đuôi ánh sáng thật dài xuất hiện sau lưng của hắn, giống như mộtcánh chim phát sáng liên tục phe phẩy trong đáy biển âm u này vậy.ễ ắ ể ầ"Không dễ làm lắm đâu... ta chỉ có thể chứa ngần này linh lực ở phía sau màthôi, nếu thêm vào sẽ bị căng vỡ đó..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Ý chí Thế giới thấy vậy, chậm rãi duỗi một ngón tay nhấn nhẹ về phía hưkhông.Bỗng nhiên, một ngôi sao xuất hiện tại đầu ngón tay của nó.Ngôi sao này càng ngày càng sáng, tản ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng mộtmảnh đáy biển tĩnh lặng này."

Đây là..."

Liễu Bình giật mình, quan sát cảnh tượng bốn phía.Dưới đáy đại dương, vô số bảo vật được chồng chất tới cao ngất, có vẻ như từviễn cổ tới nay, nơi này chính là một nơi ẩn giấu bảo tàng mà không người nàobiết dược.Ý chí Thế giới nhìn về một phía trong bảo tàng vô tận này, rất nhanh chỉ hướngmột nơi."

Ý của ngươi... là chỗ này sao?"

Liễu Bình thuận theo tay của nó mà nhìn tới, đã thấy vùng đáy biển đó đều làdãy san hô màu đỏ như lửa, thấp thoáng trong bụi san hô có một bao tay màu đỏsậm yên lặng chìm trong nước.Tất cả bảo vật đều chồng chất một chỗ, thế nhưng lại không dám tới gần chiếcbao tay này, vị trí của nó lộ ra vẻ vắng vẻ cùng cô độc, chỉ có những rạn san hôđỏ như lửa mà thôi."

Nó có thể giải quyết vấn đề của ta sao?"

Liễu Bình cảm thấy khó tin, thẳng thắn đi qua đó, quan sát tỉ mỉ chiếc găng taynày.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong đáy biển âm u này:[Ma Hài.][Găng tay, bao gồm cả năng lực phòng ngự.][Găng tay này có những năng lực siêu phàm sau:][Thôn Hồn: Thu nạp lực lượng của mọi vật chuyển thành lực lượng linh hồn,chứa đựng trong găng tay, lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài.][Phá Bích: Khi ngươi sử dụng lực lượng linh hồn điều khiển găng tay này, nó sẽkhông bị hệ thống thế giới cùng pháp tắc áp chế, đánh trúng chắc chắn tạo thànhsát thương chuẩn.][Bất Diệt Cốt: Găng tay này là do hài cốt một loại tồn tại bí ẩn nào đó luyện chếmà thành, có được thuộc tính bền chắc tại mức độ cao cấp nhất.][Trong dòng thời gian dài dằng dặc, những linh kiện của một bộ giáp trọn vẹnđã bị mất sạch, hiện tại chỉ còn lại chiếc găng tay này.]ễ ếLiễu Bình vươn tay, đeo chiếc găng tay này lên.Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn bỗng nhiên thu hồi lại, hoàn toàn nhậpvào cơ thể, rồi tràn vào trong găng tay đỏ sậm này.Vù...Trên găng tay tản ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng dòng nước xung quanh.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Đã kích hoạt 'Thôn Hồn'.][Những luồng linh lực dư thừa của ngươi đã được găng tay chứa đựng, lúc nàocũng có thể chảy trở về đan điền của ngươi, cũng có thể chuyển hóa thành lựclượng linh hồn, dùng để sử dụng kỹ năng 'Phá Bích'.]Liễu Bình tùy ý vung nắm đấm.Chiếc găng tay như không tồn tại, lại giống như đã hòa làm một thể với mình,không có cảm giác khó chịu chút nào."

Từ trước tới nay ta lại không biết, thế giới chúng ta có được một bảo vật nhưvậy."

Liễu Bình cảm thán.Ý chí Thế giới lại lắc đầu, tiện tay vạch một cái, hiện lên một cảnh tượng.Trong cảnh tượng này, một trận thiên trụy cực lớn đang xuất hiện.Trên mặt đất, rất nhiều quái vật đang khai quật bảo vật.Đây là thế giới Tu Hành sao?Chẳng lẽ chiếc găng tay này tới từ một lần thiên trụy nào đó?Vào lúc đó, còn chưa tới lượt người tu hành đi nhặt bảo vật do thiên trụy rơixuống.Cũng hoặc là...Lần thiên trụy này quá quan trọng.Cho nên đám ma quỷ trong Luyện Ngục tự mình tới nhặt.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, tiếp tục quan sát tiếp-------Chương 216: Viện binh!Những quái vật kia gào thét một hồi, lớn tiếng nói chuyện."

Tìm mau!"

"Lần thiên trụy này thật không đơn giản, đều xốc lại tinh thần cho ta."

"Một thế giới cực kỳ cổ xưa đã hủy diệt, chắc hẳn nó có được không ít bảo vật,đều tìm ra cho ta, hiến cho Nữ thần!"

"Tìm được thứ nào tốt, Nữ thần sẽ có thưởng lớn!"

"Rõ!"

Bọn quái vật xuyên tới xuyên lui trong đống đổ nát, tìm kiếm bảo vật cổ đại.Bỗng nhiên...Động đất xuất hiện."

Sao vậy?"

"Động đất sao!"

"Thiên trụy kiểu gì cũng sẽ tạo thành xung kích đối với mặt đất, không cóchuyện gì."

"Đúng vậy, đợi một lát là bình thường lại ngay."

Bọn quái vật không để ý lắm.Mà hình ảnh bỗng nhiên phóng đại, xuất hiện trước mắt Liễu Bình là một góchẻo lánh không người nào phát hiện ra.Trong góc này, một chiếc hộp được điêu khắc những hoa văn phức tạp bị gạchngói đá vụn đè phía dưới, tạm thời không bị kẻ nào khác phát hiện ra.Mặt đất chấn động liên tục, tới mức mặt đất đã nứt ra một khe hở sâu khôngthấy đáy.Cái hộp kia thuận theo khe hở rơi xuống lòng đất.Bịch!Chiếc hộp này rơi vào trong mạch nước ngầm.Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn, khe hở trên mặt đất nhanh chóng khép lại.Trong mạch nước ngầm.Chiếc hộp thuận theo mạch nước ngầm tiếp tục trôi nổi về phía trước, trải quathời gian dài dằng dặc, cuối cùng đổ về vùng biển không người nào biết đượcnày.Nó rơi vào đáy biển, nhẹ nhàng va chạm phải một viên nham thạch, lập tức bịmở ra.ấ ể ầ ốGăng tay đỏ sậm xuất hiện trong đáy biển, bị một mạch nước ngầm cuốn tớiliên tục xoay tròn...Giống như có người đang cầm nó trong tay, liên tục thưởng thức vậy.Liễu Bình vẫn yên lặng quan sát, tới tận lúc này, mới lẩm bẩm nói:"Là ngươi đã di chuyển chiếc găng tay này tới nơi đây sao?"

Trên bóng hình khổng lồ của Ý chí Thế giới, bỗng nhiên hơi lấp lóe, làm chongười ta cảm thấy được một loại hoạt bát sôi động nào đó.Trong hư không, vô số quầng sáng xuất hiện.Trong mỗi một hình ảnh, đều có người mang thân phận khác nhau đang nóichuyện.Một thiếu niên nói với kẻ địch bị mình đánh bại: "Ta lợi hại chứ?"

Thương nhân cười nói: "Thứ đó không tệ."

Thiếu nữ đang lựa chọn quần áo nói: "Khi bọn họ còn không phát hiện ra, ta đãđể ý tới món đồ này."

Giặc cướp hạ giọng nói: "Chắc chắn là thứ có giá trị cao nhất, đáng giá ra tay."

Người thám hiểu ngắm cảnh đẹp tự nhiên, cảm thán nói: "Đây là thuộc về thếgiới..."

Chuyên gia chơi đồ cổ nhìn bức họa trên tường, nói: "Ánh mắt của ta quá độcđáo."

Tên móc túi nói: "Đây là một loại thủ đoạn cực kỳ cao minh."

Quan viên nói: "Xúc tiến chuyện này tới thành công."

Rõ ràng những người này đang nói chuyện với người bên cạnh, thế nhưng khitrải qua quá trình biên tập của Ý chí Thế giới, những câu nói hiện lên theo thứtự, ghép lại cùng với nhau, đã thể hiện ý kiến mà Ý chí Thế giới muốn biểu đạt.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không nhịn được mà thở dài.Chiếc găng tay này lại được Ý chí Thế giới coi trọng, từ nơi thiên trụy rơixuống, biến mất, bị trộm đi cất giữ.Tới bây giờ.Nó tới trên tay của mình."

Có nó, chắc hẳn ta lại có thể độ Thiên kiếp một lần nữa."

Liễu Bình nắm chặt găng tay, nói.Ý chí Thế giới yên lặng lắng nghe.Trong hư không, vô số quầng sáng liên tiếp hiện lên xung quanh nó.Trong từng quầng sáng, mọi người bắt đầu nói chuyện:"Ngày mai..."

"... thế giới sẽ bị hủy diệt."

ề ắ"Thời gian dành cho ngươi còn lại không nhiều lắm."

"Khi ngươi sáng tạo..."

"Thần kỹ..."

"Lối đi sẽ mở ra!"

"Ta sẽ có thể đi tìm... viện binh."

Liễu Bình nói: "Cả đời ta sáng tạo ra vô số bí thuật, thế nhưng chưa bao giờsáng tạo ra Thần kỹ, đưa ta đi đi, ta cần phải tìm tới Thiên ma ngay lập tức, hiểurõ tri thức về Luân hồi."

Ý chí Thế giới vươn tay, nhấn về phía Liễu Bình.Ngay sau đó...Mọi thứ xung quanh đều tan biến đi mất, chỉ trong chớp mắt, Liễu Bình pháthiện mình vẫn đứng tại quảng trường cổ xưa dưới lòng đất.Trên những bức họa xung quanh, những người tu hành kia cũng không nhúcnhích.Càng không có bất cứ ánh sáng nào xuất hiện cả.Liễu Bình nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi thăm dò được bí mật của Ý chí Thế giới.][Dựa vào bí mật này, điểm diễn của ngươi đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại: 9/10.][Chỉ cần thêm một điểm diễn nữa thôi, ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ một năng lực hệthần bí hoàn toàn mới.][Cố lên!]Liễu Bình nhìn lướt qua, lại nghe được một giọng nói ẩn chứa sự lo lắng ở bênngười:"Liễu Bình, ngươi sao vậy?"

Andrea.Cô bé nắm chặt tay Liễu Bình, dùng sức lay động."

Ngươi không phát hiện cái gì hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có, sau khi ngươi sử dụng pháp quyết thì hai mắt nhắm nghiền lại, đứngtại chỗ không nhúc nhích, ta cho rằng ngươi sử dụng pháp thuật của người tuhành... thế nhưng thời gian trôi qua rất lâu, ngươi vẫn chưa tỉnh lại, lúc này tamới lo lắng."

Andrea nói."

Thời gian hiện tại là bao giờ?"

"Dùng thời gian Vĩnh Dạ để tính, hiện tại đã là đêm khuya."

"Chúng ta lên đường ngay lập tức đi."

Liễu Bình nói.ồ ố"Vừa rồi có manh mối gì sao?"

Andrea hào hứng hỏi."

Có chút."

"Là cái gì?"

"Rất nhanh ngươi sẽ biết."

"Chán ghét, nói chuyện chỉ nói một nửa."

"Bởi vì chính ta cũng không chắc mình có thể làm được hay không, đi thôi,tranh thủ thời gian..."...Hai luồng sáng bay lên, rồi đáp xuống sa mạc tĩnh lặng không người.Liễu Bình lộ ra vẻ nhớ lại."

Andrea, ngươi còn nhớ cảnh tượng lần *****ên hai chúng ta gặp mặt haykhông."

"Nhớ kỹ, lúc ấy chính là tại vùng sa mạc này."

"Ta nhớ tới một vật, có lẽ nó có thể giúp chúng ta."

"Là cái gì?"

"Đi thôi."

Hai người chạy về nơi sâu trong sa mạc.Mấy chục phút sau.Bọn họ bắt đầu đào một cái hố sâu trong sa mạc.Sau khi đào được mấy chục mét, một thiết bị máy móc hình người khổng lồxuất hiện trước mắt hai người.Hiện tại linh lực của Liễu Bình rất hùng hậu, đưa tay nhấn xuống thiết bị máymóc hình người này, tay kia sử dụng pháp quyết.Hắn nhấc cả thiết bị máy móc hình người này lên."

Tản!"

Liễu Bình khẽ quát.Tất cả đất cát có trên người thiết bị máy móc hình người lập tức rơi xuống, lộ radáng vẻ ban đầu của nó."

Có vẻ như nhiều nơi đã bị phá hỏng... nơi này còn có mấy lỗ hổng lớn nữa...phiền phức rồi."

Andrea nói.-------Chương 217: Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền."

Đều là tổn thương bên ngoài mà thôi, cấu trúc tinh vi bên trong cũng không hưhao nhiều lắm."

Liễu Bình nói với giọng phấn chấn.Sau khi giải đề giúp những người thuộc văn minh khoa học kỹ thuật, hắn đã cólượng kiến thức khá thâm sâu đối với toàn bộ hệ thống khoa học rồi."

Ta nhớ ra rồi!

Ngươi sai những người tại Ám Vụ trấn đều đi tìm kiếm đạndược gì đó kia, chẳng lẽ muốn trang bị vũ khí cho con robot này?"

Andrea giậtmình nói."

Chỉ là một loại suy đoán, có được hay không còn không biết nữa, thế nhưngchúng ta không thể bỏ qua bất cứ hi vọng nào cả."

Liễu Bình nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:[Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Hủy Diệt giả.][Kho vũ khí là loại kho thế hệ *****ên, có thể chứa đựng 136 vũ khí hạt nhânchiến thuật mini.][Trạng thái kho vũ khí: Bỏ trống, không đạn dược.]Liễu Bình đọc hết rồi âm thầm hỏi: "Danh Sách, ta nhớ rằng khi ta vừa đào thứnày ra ngoài, ngươi từng ước định tình thế tăng lên tới mức nguy hiểm, hơn nữacòn chủ động tham gia nữa."

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Đúng là có chuyện này.]"Tại sao ngươi lại làm ra phản ứng như vậy?"

Liễu Bình hỏi.Lại có thêm một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Bởi vì nó quá nguy hiểm.]"Nguy hiểm tới mức nào?"[Nó có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Tu Hành.]"Nói như vậy, cũng đúng là rất nguy hiểm, ta dần dần cảm thấy hứng thú rồiđó..."

Liễu Bình nói, vuốt nhẹ lớp vỏ ngoài của chiếc robot khổng lồ này."

Làm sao bây giờ, chúng ta trở lại Ám Vụ trấn sao?

Hay là dẫn theo nó cũng trởvề?"

Andrea hỏi."

Không cần."

Liễu Bình nói.Hắn vỗ túi trữ vật, lấy một chiếc vali xách tay nặng nề.Đây là thùng dụng cụ mà đội trưởng đưa cho hắn, chuyên môn dùng để sửachữa robot.Liễu Bình nhấn xuống cái nút trên thùng dụng cụ.ồ ầ ầ ắToàn bộ thùng dụng cụ lập tức phóng đại lên, rồi dần dần lắp ghép thành mộttháp sửa chữa máy móc."

Andrea, ngươi trở về Ám Vụ trấn thay ta một chuyến, xem bọn họ đã sưu tầmđược bao nhiêu rồi."

"Được!"

Andrea bay lên không trung, bay về phía Ám Vụ trấn.Liễu Bình đứng tại chỗ, thở dài."

Vừa cần sửa chữa robot... vừa cần độ kiếp nữa...

để ta nghĩ một lát, có rồi."

"*****ên phải có lực lượng hủy diệt đã, rồi mới có thể nói tới chuyện cứubinh."

"Cho nên, *****ên phải sửa chữa robot, tiếp theo mới độ Thiên kiếp."

"Thế nhưng..."

"Độ kiếp cần thời gian, Ý chí Thế giới coi như trở về vận chuyển viện binh,cũng cần thời gian, thời gian là thứ quý giá nhất."

"Vậy thì làm cùng một lúc đi."

Hắn bò lên tháp sửa chữa, chỉ chốc lát sau, mấy cánh tay máy to to nhỏ nhỏ bắtđầu chuyển động.Mấy giây sau.Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Chúc mừng, ngươi đã tăng lên tới Hóa Thần trung kỳ.][Lại chúc mừng lần nữa, ngươi lại tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.][Toàn bộ linh lực dư thừa đều bị găng tay 'Ma Hài' của ngươi hấp thu đồng thờilưu trữ.][Cần tiếp tục hay không?

Lần thứ ba chứ?]Liễu Bình vội vàng điều khiển cánh tay máy, cũng không để ý tới nói chuyệnphiếm.Thế nhưng toàn bộ sa mạc lại trở nên yên tĩnh.Trong thiên địa, một luồng gợn sóng dị dạng âm thầm sinh ra.Cơn gió vô hình tụ tập trên không sa mạc, hóa thành một luồng vòi rồng nối liềnđất trời.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thiên kiếp của ngươi đã giáng lâm.][Lặp lại lần nữa, đây là Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm của người tu hành, nếunhư không độ qua được, lập tức chết đi.][Chú ý, ngươi đã phân tâm!][Nếu như không tập trung chống lại lần Thiên kiếp này...]ấ ể ể[Rất có thể ngươi sẽ sửa xong robot, còn có thể tâm sự với những tên ma quỷlần trước, Thiên nữ cũng sẽ truyền cho ngươi những kiến thức về Lục đạo.][Cố lên nha!]Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.Lần lượt từng bóng người từ trong gió đi ra.Kẻ xuất hiện *****ên, là con quỷ quái mặt xanh nahnh vàng kia.Nó xuất hiện từ trong gió, cười gằn nói:"Tuyệt vời tới mức nào chứ, ta ngửi được mùi thịt thơm ngát từ trên ngườingười tu hành, làm cho ta... hả?"

Con quỷ mặt xanh nanh vàng này nhìn Liễu Bình, cả người run run nửa ngàycũng không lấy lại được tinh thần.Liễu Bình vừa điều khiển cánh tay máy sửa chữ robot, vừa quay đầu lại chàohỏi nó, nói:"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."

Con quỷ kia giống như thấy quỷ, nhảy về sau một cái, nói với giọng sợ hãi:"Không thể nào, lúc này mới qua mấy ngày, dựa vào cái gì ngươi đã có thể độPhong Thánh kiếp?"

Trong lốc xoáy sau lưng nó, từng con quỷ quái liên tiếp xuất hiện.Bọn chúng nhìn Liễu Bình chằm chằm, khát máu cùng sát ý trên mặt dần dầnbiến mất, lại bị kinh ngạc thay thế.Lần trước, khi Liễu Bình độ kiếp, bọn chúng đều đã từng tới.Không nghĩ tới, mới qua mấy ngày, hắn lại độ kiếp rồi.Liễu Bình điều khiển cánh tay máy rất nhuần nhuyễn, hắn vừa kiểm tra nhữngchi tiết mà mình vừa sửa chữa cho con robot này, vừa nói:"Đúng vậy, lúc ấy ta còn nói, mấy tháng sau chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tạixem ra là ta sai lầm rồi."

Đám quỷ yên lặng không nói.Cái tên này là yêu quái phương nào?Nếu như người tu hành đều độ kiếp nhanh như vậy, chẳng phải là trên Thiêngiới sẽ kín người hết chỗ rồi sao?Trong hư không, một giọng nữ vang lên: "Là do pháp tắc thiên địa thay đổi, haylà đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại độ Phong Thánh kiếp rồi?"

Một Thiên nữ mặc một bộ nghê thường bay tới.Liễu Bình nói: "Tình huống hiện tại rất không ổn, ta cần phải sáng tạo một Thầnkỹ Lục đạo, bởi vì thiếu thốn kiến thức về các giới còn lại trong Luân Hồi đạo,cho nên mới cần phải phát động Thiên kiếp, mời ngươi tới một chuyến."

ầ ấ ầ ầ ấQuần ma nghe được lời này, phải mất một lúc lâu mới dần dần chấp nhậnchuyện này.Không phải hắn muốn độ kiếp mới phát động Thiên kiếp.Mà vì sáng tạo Thần kỹ Lục đạo, cho nên hắn mới phát động Thiên kiếp, muốnhỏi Thiên ma một vài chuyện liên quan tới Lục đạo.Thì ra là thế, thì ra là thế!Cũng có thể hiểu được...Khốn nạn!Hiểu được cái rắm ấy!Trên trời dưới đất này, tại sao lại có chuyện này xuất hiện chứ?Nghĩ đi nghĩ lại...Cái tên trước mặt này quá đáng sợ!Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.Liễu Bình điều khiển một cái hàn điện khổng lồ, bắt đầu hàn mạch điện mới chorobot chiến đấu, cũng nói ra:"Nói bằng miệng cũng quá phiền phức đi, ngươi là Thiên ma, chắc hẳn có thểchui vào trong Thần hồn của ta, biết rõ đã xảy ra chuyện gì chứ."

"Không cần."

Vẻ mặt của Thiên nữ hơi kích động."

Ừ?

Ngươi biết sao?"

Liễu Bình nói với vẻ kinh ngạc."

Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng ta có thể cảm giác được, Ý chí Thế giớihội tụ xung quanh người của ngươi, nó đang chờ đợi... chờ đợi một chuyện rấtcổ xưa xảy ra!"

Thiên nữ nói.-------Chương 218: Lại là một lần gặp mặt nhiệt liệt"Thực đúng là tộc nhân của tộc quần có tri thức thâm sâu nhất mà."

Liễu Bìnhkhen ngợi."

Ta đã biết, hiện tại đúng là cần một Thần kỹ Lục đạo..."

Đôi mắt Thiên nữ tỏasáng, nhanh chóng nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết tri thức về năm thế giớicòn lại của Luân Hồi, thế nhưng chúng ta đều biết rằng, trận quyết chiến cuốicùng giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp diễn ra, thời gian đã không còn kịp nữarồi!"

"Muốn sáng tạo một Thần kỹ, cần phải biết được toàn bộ tri thức của Lục đạosao?"

Liễu Bình hỏi."

Ít nhất cần biết được tri thức của hai đạo trong Luân hồi."

Thiên nữ nói."

Ta đã hiểu tri thức về Nhân Gian giới, xin ngươi hãy chọn lựa một đạo trongLuân Hồi, rồi nói tri thức trong đạo đó cho ta biết."

Liễu Bình nói."

Không cần chọn..."

Thiên nữ quả quyết nói: "Toàn bộ sinh linh tại Nhân Giangiới này đều đã chết rồi, hiện tại chúng ta cần một Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo,dùng để nối liền nơi này với Hoàng Tuyền giới, kể từ đó, Ý chí Thế giới có thểchuyển tới âm binh quỷ tốt, thậm chí là Thần linh Hoàng Tuyền, hoàn toàn cóthể dẫn dắt toàn bộ người của thế giới này rời đi!"

"Rất tốt, xin hãy giảng cho ta tri thức về Hoàng Tuyền giới."

Liễu Bình nói."

Toàn bộ Hoàng Tuyền giới mênh mông như biển, nói miệng cũng không kịp, taquán đỉnh cho ngươi đi, thế nhưng làm vậy cũng có nguy hiểm."

Thiên nữ nói."

Nguy hiểm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Bất cứ người nào tiếp nhận quán đỉnh từ Thiên ma tộc, sẽ liên tục gặp phải tâmma tấn công, ngươi cần phải ráng chống nổi, tới tận khi quán đỉnh hoàn thànhmới thôi."

Thiên nữ nói."

Tâm ma sao?

Chờ ta năm giây nữa đi."

Liễu Bình vừa nói, liên tục nhấn mấy cái trên bảng điều khiển.Một giọng điện tử vang lên từ sau lưng hắn:"Robot Hủy Diệt giả có mã số 90017 đã hoàn thành sửa chữa, đang đợi mệnhlệnh chiến tranh."

Ầm ầm ầm ầm...Robot khổng lồ chậm rãi đứng dậy, nhanh chân bước tới trước mặt Liễu Bình,quỳ một chân trên đất, phòng điều khiển từ ngực nó *****.Trên người nó đều là ánh kim loại, cùng với thân hình khổng lồ, làm cho đámquỷ trở nên ngẩn ngơ."

Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."

ễ ầ ề ể ốLiễu Bình buông cần điều khiển xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới trước mặtThiên nữ.Bầu trời bỗng lóe lên.Kiếp vân xuất hiện!Từng quả cầu sấm sét dần dần tụ tập trên bầu trời.Thiên nữ ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Khi quán đỉnh, cũng là lúc tâm ma tấn công,tốt nhất ngươi cũng đừng phân tâm, nếu không một vài tri thức sẽ biến mất."

"Biến mất?

Vậy thì không được rồi!"

Liễu Bình cũng nhìn Lôi kiếp đầy trời, sau đó liếc nhìn đám quỷ quái xungqunah."

Các vị, các vị!"

Hắn vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám quỷ quái."

Nói đi, chuyện gì?"

Con quỷ mặt xanh nanh vàng không nhịn được mà kêulớn.Liễu Bình ôm quyền, lớn tiếng nói:"Không có cách nào, ta cần phải tranh thủ thời gian cứu vớt thế giới, cho nênxin nhờ mọi người đều tới hỗ trợ ta lần này."

"Phiền mọi người, một lát nữa khi sét đánh xuống thì các ngươi hãy ngăn cảngiúp ta."

"Có ý kiến gì không?"

Hắn nhìn về phía đám quỷ quái.Bầy quỷ nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên quái lạ.Đám quỷ quái chúng ta, rõ ràng là tới để ăn thịt người độ kiếp, kết quả lại cầnđộ kiếp giúp đối phương nữa...Rốt cuộc là ai đang độ kiếp đây?Đúng không, chuyện này, nghĩ như nào cũng đều không hợp lý chút nào cả.Thế nhưng mình có thể nói cái gì đây?Người ta đang định sáng tạo Thần kỹ!Chỉ trong mấy ngày người ta đã Phong Thánh!Người ta là truyền nhân của Thuật đao, những năm đó chuyên môn dùng Thuậtđao chém chúng ta à!Còn có thể có ý kiến gì đây?Trong khoảnh khắc đó, đám quỷ quái đều không lên tiếng.Liễu Bình nhìn quanh một vòng.Không có bất cứ âm thanh phản đối nào...ồĐó chính là đồng ý."

Tốt!

Rất trượng nghĩa!

Hôm nào mời mọi người ăn cơm, lôi kiếp sẽ giao chomọi người xử lý!"

Liễu Bình ôm quyền nói."

Bắt đầu chưa?"

Liễu Bình khoanh chân ngồi dưới đất, hỏi.Thiên nữ trở nên nghiêm túc, nói: "Quán đỉnh pháp của Thiên ma tộc chúng ta,lại được gọi là Dung Hồn."

"Dung hồn?

Ta chưa từng nghe nói qua đó."

Liễu Bình nói."

Phương pháp này chính là ta sẽ nhồi ký ức trong hồn phách của ta cho ngươi,như vậy ngươi có thể hiểu được những tri thức liên quan tới Hoàng Tuyền đạongay lập tức... mặc dù là vậy, tri thức của thế giới Hoàng Tuyền quá là nhiều,chúng ta cần phải dùng không ít thời gian đó."

"Ký ức sao?

Đúng là Quán đỉnh pháp dùng tốt hơn so với truyền miệng."

"Tốt thì tốt, thế nhưng cũng có khuyết điểm, bởi vì ta là Thiên ma, cho nên khihồn phách hai chúng ta kết nối với nhau, trong nội tâm của ngươi sẽ hiện lêncác loại ma cảnh, ngươi cần phải chịu đựng."

"Là tâm ma của ta sao?

Được, ta biết."

Liễu Bình nhắm chặt hai mắt, dần dần tiến vào cảnh giới nhập định.Thiên nữ đi vòng quanh người của hắn, lẩm bẩm những từ không ai nghe được.Oanh...Trời đất mù mịt, sấm sét cuồn cuộn.Thiên kiếp chính thức bắt đầu.Từng quả cầu sấm sét từ trên trời rơi xuống, hóa thành ánh sáng xanh trắng laoxuống với tốc độ cực nhanh, bổ về phía Liễu Bình.Con quỷ mặt xanh nanh vàng kia bỗng vọt lên không trung, dùng móng vuốt xénát quả cầu sấm sét.Nó lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: "Các vị, không cần ta nói cácngươi cũng biết, nhân tộc cùng yêu ma đang tập kết quân đội, toàn bộ thế giớiđều sắp hủy diệt."

"Thế nhưng các ngươi cũng thấy được, ngay cả Thiên nữ cũng đang giảng trithức về Hoàng Tuyền đạo cho hắn biết."

"Mặc dù ta cảm thấy không hợp lý chút nào, thế nhưng hắn chính là truyền nhâncủa Thuật đao, cũng đã dùng tốc độ tu hành để chứng minh một điều, nếu thếgiới này vẫn còn một tia hi vọng..."

"Nếu như chúng ta còn có cơ hội trở về Lục đạo thế giới..."

"Đó chính là hắn!"

ế ềCon quỷ mặt xanh nanh vàng thở sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Đều tới đây, coinhư vì chính chúng ta, cũng cần bảo vệ hắn!"

Đám quỷ vật đồng thanh hô lớn: "Bảo vệ hắn!

Bảo vệ hắn!"

Bọn chúng hình thành một vòng tròn kín không kẽ hở, liên tục ngăn cản Thiênlôi, mà Thiên nữ cùng Liễu Bình lại được đám quỷ quái này bảo vệ ở bên trong.Chú ngữ trong miệng Thiên nữ bỗng dừng lại.Từng luồng thần quang như cầu vồng từ trên người nàng tản ra, như khổng tướcxòe đuôi chập chờn theo gió."

Quán đỉnh sắp bắt đầu."

Thiên nữ nói."

Đến đi!"

Liễu Bình từ từ nhắm mắt lại, nói.-------Chương 219: Tâm maThiên nữ bước nhẹ đi tới, dừng lại tại phía sau Liễu Bình, giang hai tay ra, ômhắn lại.Từng luồng thần quang cũng theo đó mà rơi xuống, bao phủ hai người lại....Bốn phía có tiếng nước chảy róc rách.Liễu Bình bỗng mở mắt ra, thấy được mình đang đứng trên một chiếc cầu nổi.Cách nơi mình đứng không xa, một ông lão vừa mới vớt một đứa trẻ từ trongnước lên.Ông lão thở dài, nói: "Thì ra là thế, mắt mù cùng với thiếu một cánh tay, thảonào không ai muốn ngươi, ngươi hãy theo lão phu rời đi thôi."

Liễu Bình chăm chú quan sát cảnh tượng này, không nhận ra phía sau hắn cótừng bóng đen xuất hiện.Những bóng đen kia lơ lửng bất định, lượn lờ quanh người hắn, nói nhỏ:"Tại sao lại vứt bỏ ta?"

"Khuyết tật thì nên chết đi sao?"

"Thế gian này...

đều là kẻ nhẫn tâm độc ác, bọn chúng không có lý do tiếp tụcsống tiếp."

"Giết giết giết, giết sạch bọn chúng!"

Liễu Bình bỗng bật cười, lắc đầu nói: "Được rồi, đừng nghịch ngợm nữa, ta biếtngươi là tâm ma."

Những bóng đen kia bỗng cứng lại.Ngay sau đó...Cầu nổi, sông dài, ông lão cùng đứa bé đều hóa thành quầng sáng, tan biến biếnmất.Trong trời đất, chỉ còn lại luồng sáng màu huyền hoàng.Ngay sau đó.Một ngọn núi màu đen nhìn không thấy cuối bỗng nhiên xuất hiện.Nó cực kỳ nguy nga mà lại tráng lệ, lộ ra cảm giác cổ lão cùng tang thương,giống như nó đã tồn tại từ thời đại Hồng Hoang tới hiện tại vậy.Giọng nói của Thiên nữ cũng vang lên theo: "Thế giới Hoàng Tuyền, có núi ĐạiThiết Vi, ngọn núi này đỉnh chạm vòm trời, chân núi nối liền Địa ngục, ngăncản vô tận phong kiếp từ trong hư không, làm cho thế giới của người chết có thểtồn tại tiếp được..."

ố ếTheo giọng nói của Thiên nữ vang lên, vô số tri thức liên quan tới núi Đại ThiếtVi Sơn, liên tục hiện lên trong đầu Liễu Bình.Giờ phút này, hắn như đã hóa thân là Thiên nữ, chỉ dựa vào ký ức để tìm kiếmnhững tri thức trong quá khứ.Thời gian dần trôi qua.Tất cả tri thức có liên quan tới Đại Thiết Vi Sơn, đều được hắn nhớ kỹ.Chẳng biết lúc nào, lại có từng bóng đen từ sau lưng hắn hiện lên, bắt đầu gâynên đủ loại ảo cảnh.Ngay sau đó...Liễu Bình không tự chủ được mở mắt ra.Hắn phát hiện mình đi trên một con đường núi gập ghềnh.Mấy người thiếu niên mặc đạo phục vây quanh mình lúc còn nhỏ, cười lớn nói:"Nhìn tên quái vật này xem, rõ ràng hắn không nhìn thấy, cũng thiếu một cánhtay, cũng không biết tại sao hắn lại học được đạo pháp nữa!"

"Thế nhưng tối đa cũng chỉ như vậy thôi, các ngươi xem..."

Một thiếu niên bỗng đạp bay bản thân mình khi còn nhỏ."

Ha ha ha, hắn không biết đấu pháp!

Ngay cả đấu võ cũng không biết!"

Thiếuniên cười lớn, nói.Vô số bóng đen vây quanh Liễu Bình, ghé sát tai hắn mà nói:"Những kẻ này vừa sinh ra đã ác độc."

"Bọn họ bắt nạt kẻ khác làm niềm vui, cho dù có tư chất tu hành, cũng chỉ làmcho bọn chúng càng có lực phá hoại lớn hơn mà thôi."

"Tại sao?

Tại sao lại cần cứu những kẻ này?"

"Cứ để bọn chúng chết hết đi."

"Báo thù, giết sạch bọn chúng đi!"

Liễu Bình yên lặng lắng nghe rất say sưa, cũng không giận chút nào cả, chỉ mỉmcười nói: "Ngươi nhìn xem khi ta bị đá bay ra ngoài, có giống một con chó haykhông?"

Oanh...Bóng đen tản đi.Ảo cảnh được tạo dựng từ trong trí nhớ cũng hóa thành một luồng sáng màuxám, biến mất trong hư không.Liễu Bình lại đi tới ngọn núi đen thông thiên triệt địa kia một lần nữa.Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng.Một con sông lờ mờ từ phía chân trời chảy xuôi mà tới, trong đám mây mù vờnquanh ngọn núi, cuồn cuộn chảy về phía bóng đêm hư không vô tận.ầ ể ếGiọng nói của Thiên ma vang lên lần nữa: "Dòng sông chuyển thế...

VongXuyên."

"Toàn bộ người chết đều phải trải qua Vong Xuyên, mới có thể đầu thai một lầnnữa, đi tới năm thế giới khác trong Luân hồi."

Một luồng gió thổi tới, Liễu Bình khép hờ hai mắt.Trong Thần thức của hắn, cả tri thức lẫn cảnh tượng trong quá khứ của dòngVong Xuyên đều liên tiếp hiện lên.Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ của Vong Xuyên.Thời gian trôi qua...Không biết trôi qua bao lâu, toàn bộ tri thức liên quan tới dòng Vong Xuyên đềuđã xuất hiện trong trí nhớ của hắn.Lúc này, bóng đen sau lưng hắn lại càng thêm khổng lồ, hầu như hóa thành thựcchất, bao phủ hắn một lần nữa.Thế giới biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một khung cảnh với gió tuyết đầy trời.Một nữ tu đứng trong gió tuyết, vẻ mặt thẹn thùng nhìn về phía một "chínhmình" khác."

Liễu Bình, ta thích chàng."

Nữ tu nói."

Thế nhưng ta là một kẻ mù, nàng không chê ta sao?"

Mình chần chờ hỏi."

Vậy thì sao chứ, lục nghệ của chàng đã vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, là người cótài hoa nhất, ta thích chàng như vậy."

Nữ tu sĩ nói."

Vậy...

được."

Chính mình nói vậy.Liễu Bình nhìn thấy "chính mình" từng bước một đi tới, muốn nắm tay đốiphương.Bỗng nhiên, trong đống tuyết truyền ra tiếng cười vang của mấy chục người tuhành:"Thế mà hắn còn tưởng thật kìa."

"Ha ha ha, kẻ như hắn, lại còn cho rằng mình có thể chinh phục trái tim củaTrương tiên tử nữa chứ."

"Nhìn xem, nhìn xem, hắn còn muốn nắm tay Trương tiên tử nữa kìa."

"Quái vật Liễu Bình!"

"Loại người này, lại còn nghĩ cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga sao?"

Liễu Bình đứng tại một bên, yên lặng quan sát chính mình khi đó rất luốngcuống tay chân, cùng những người tu hành xung quanh.Vô tận bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, nói nhỏ:"Nội tâm con người ghê tởm cỡ nào."

"Bọn chúng lừa gạt người khác làm niềm vui, dùng phương thức chế nhạongười khác để tôn lên chính mình."

"Bọn khốn kiếp này không có bất cứ ý nghĩa tồn tại nào cả."

"Bọn chúng nên chết!"

Liễu Bình trầm ngâm không nói gì, chỉ nhìn về phía bản thân mình năm đó.Bỗng nhiên, giọng nói của Yana vang lên trong đầu hắn."

Đây là ngươi trong quá khứ sao?"

Nàng hỏi."

Đúng vậy, đây là kiếp trước của ta... thực ra cũng không thể nói là kiếp trướcđược, ta chỉ ăn một viên Thần đan, giả chết rất lâu, sau đó ngoại hình có thayđổi mà thôi."

Liễu Bình nói.Yana im lặng vài giây, bỗng nói: "Ta lại cảm thấy, kiếp trước của ngươi đẹp traihơn."

"Tại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chính ngươi khi đó... mặc dù thân thể không trọn vẹn, thế nhưng nét mặt củangươi thể hiện ra tình cảm chân thật... mà trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ củachúng ta, coi như là những Ma vương mạnh mẽ vô song, trong cả cuộc đời,cũng không dám thể hiện ra tình cảm chân chính của họ."

Yana nói nhỏ: "Ngươi rất dũng cảm, Liễu Bình."

-------Chương 220: Thần kỹLiễu Bình cười nói: "Khi ngươi cho ta chiếc 'Áo hư vô của Dạ Thần' kia, hìnhnhư cũng bỏ ra cái giá không nhỏ, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"

Yana trả lời: "Đỡ hơn chút rồi, ban đầu ta còn muốn xem xem tâm ma tra tấnngươi như thế nào, thế nhưng ta lại không cảm thấy bất cứ sự đau khổ nào tronglòng của ngươi cả."

Liễu Bình nói: "Bởi vì hành động của kẻ khác mà đau khổ sao?

Không, bọnchúng sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong sự ghê tởm của bọn chúng, thật thảm hại màlại không biết, vĩnh viễn bị tra tấn, đó là cảm giác đau khổ mà bọn chúng khôngthể nhận ra, thế nhưng không phải là ta, Yana."

Oanh...Toàn bộ bóng đen phía sau hắn tản đi, hóa thành tro tàn bay lả tả.Thế giới chỉ có một màu xám xịt.Nước sông chảy cuồn cuộn từ bầu trời xuống, chảy tới tận nơi sâu trong Luânhồi.Trên sông có xác chết trôi nổi, lít nha lít nhít, thuận theo mạch nước khác biệt,cũng chảy về các phương hướng khác nhau.Liễu Bình đứng trên dòng sông, chắp hai tay, yên lặng chờ đợi.Giọng nói của Thiên nữ mang theo vẻ lo lắng, vang vọng quanh đây: "Tiếp theota sẽ nói tới tri thức liên quan tới Địa ngục cho ngươi biết, thế nhưng cũng chỉcó thể nói ngần ấy mà thôi."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta đã dùng quá nhiều thời gian rồi, Thiên kiếp của ngươi đã sắp kếtthúc, mà chiến tranh giữa Nhân tộc cùng yêu ma đã mở màn, ngươi cần phảinhanh chóng sáng tạo ra một loại Thần kỹ."

Thiên nữ nói."

Được, nói tri thức liên quan tới Địa ngục cho ta biết đi."

Liễu Bình nói.Nước sông tách sang hai bên.Dưới đáy sông, một con đường dài xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cảm giác mình vẫn luôn tiến tới, lướt qua quãng đường dài dằng dặc,tiến vào trong lòng núi của tòa Đại Thiết Vi sơn kia, sau đó tiếp tục đi xuống...Vô số tiếng gào cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên."

Địa ngục... tổng cộng có mười tám tầng, là nơi chuộc tội của mọi chúng sinhcó tội."

Giọng nói của Thiên ma nữ vang lên.Theo lời nói của nàng, những tri thức liên quan tới Địa ngục, dần dần xuất hiệntrong đầu của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng cảm nhận ký ức vừa được thêm vào trong Thần thức.ắ ấ ầSau lưng hắn, những bóng đen kia lại xuất hiện một lần nữa.Thế giới bỗng đi xa.Cảnh tượng xung quanh dần dần biến đổi.Liễu Bình mở mắt ra, thấy được mình đang ở một thành trì đầy thi thể.Rất nhiều căn phòng bị đốt cháy, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên.Khói đặc bay đầy trời."

Lại là nơi này."

Liễu Bình lẩm bẩm, bước chân, lướt qua những thi thể trên mặt đất.Những thi thể này có cả Nhân tộc, Yêu ma, có trẻ tuổi, cũng có người già, có cảtrẻ em.Trong thành trì này, chỉ còn lại âm thanh ngọn lửa đang tàn phá mọi thứ, khôngcòn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.Liễu Bình quan sát kỹ từng thi thể.Một lát sau...Hắn bỗng ngẩn người ra.Một bóng đen bay ra từ sau lưng của hắn, rơi vào trong thi thể một người tuhành.Người tu hành này bỗng ngồi dậy.Hắn nhìn Liễu Bình chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, nói: "Đều do ngươi, tạisao ngươi lại hoàn thiện Cửu U pháp chứ?"

Liễu Bình im lặng.Lại một bóng đen khác bay ra ngoài.Một cô gái bỗng mở mắt ra, bò dậy, khóc thút thít: "Bọn chúng giết sạch ngườinhà của ta, đều tại ngươi, Liễu Bình, là do ngươi bù đắp Cửu U pháp, cho nênbọn chúng mới có thể đồ sát chúng ta."

Vô số bóng đen bay ra ngoài.Đám người chết liên tục đứng dậy, tức giận gầm rú: "Liễu Bình, ngươi là kẻcầm đầu gây ra những tai nạn này!"

Liễu Bình run lên một hồi, lắc đầu nói: "Bọn chúng phản kháng, không phải bởivì pháp quyết, mà là bởi vì có người chèn ép bọn chúng."

"Vô số năm qua Yêu ma đều bị coi như là đối tượng bị chém giết, da lôngxương thịt đều bị lấy ra dùng, hiện tại mới phản kháng có chút mà các ngươi đãkhông chịu nổi rồi à."

"Không nên hỏi vì sao ta lại không đứng về phía Nhân tộc, ta chỉ không đứngvề phía ghê tởm."

Hắn vỗ tay phát ra tiếng, nói tiếp: "Ta nói xong, biến mất được rồi."

ỗNhững bóng đen đang định lao tới bỗng nhiên cứng đờ lại.Một lúc lâu sau...Tất cả bóng đen tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một gương mặt to lớn.Gương mặt này hầu như giống y đúc Liễu Bình, chỉ là trong mắt ẩn chứa sựđiên cuồng cùng cuồng loạn."

Liễu Bình..."

Gương mặt phát ra giọng nói ồm ồm: "Là người mạnh nhất thếgiới này, vậy mà ngươi lại mặc cho toàn bộ thế giới xuất hiện sự phân liệt, chiếnloạn, đồ sát, lương tâm của ngươi đâu rồi?"

Liễu Bình xua tay, nói: "Xin lỗi, ta chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu màthôi, không thể chiến thắng toàn bộ người trong thiên hạ được."

"Không phải ngươi đã lên làm Ma Chủ rồi sao?"

Gương mặt kia hỏi với vẻkhông cam lòng."

Hả?

Ngươi biết sáo, đúng vậy, ta đã làm Ma Chủ rồi, thế nhưng khoảng cách talên làm chủ của cả chính đạo còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, cho nênngươi không thể không thừa nhận đó chính là, ta cũng đang cố gắng bù đắpnhững vết thương do chiến tranh mang lại cho mọi người, chỉ là..."

Ánh mắt Liễu Bình xuất hiện sự cảm thán.Hắn nói nhỏ: "Khi ta đi cứu sư phụ, vốn cho rằng vẫn còn lượng lớn thời giannữa, có thể hoàn thành toàn bộ những thứ này, đáng tiếc..."

"Sư phụ dùng một chưởng đánh chết ta."

"Nói tới, ta vẫn luôn bôn ba vì chuyện của hai tộc, thậm chí dùng Quẻ thuật đểtính toán toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong Nhân gian, lại không giống như sưphụ, tính toán ra đại ***** bên ngoài thế giới."

"Điều này đúng là nên trách ta."

Nói xong những lời này, Liễu Bình ngậm miệng lại.Gương mặt do bóng đen tạo thành nhìn hắn chằm chằm, lại không vặn hỏi bấtcứ câu nào nữa.Mấy giây sau...Bóng đen hoàn toàn biến mất.Yana ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thừa nhận bản thân mình sai lầm, nó cũng cóthể nhào tới, lợi dụng sự áy náy của ngươi để gặm nuốt thần hồn của ngươi, thếnhưng nó không chỉ không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì, thậm chí còn biến mất, tạisao lại như vậy chứ?"

Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên: "Bởi vì tâm ma có thuật độc tâm, nó thật sựbiết được một chuyện..."

"Chuyện gì?"

Yana hỏi."

Nó biết sau đó ta sẽ làm như thế nào."

ễ ỗ ếLiễu Bình nói xong, đứng tại chỗ, hai tay sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Ta đãhoàn toàn thông hiểu tri thức về Địa ngục rồi, cám ơn ngươi, Thiên nữ."

Giọng nói của Thiên nữ vang lên:"Không cần cám ơn ta, nếu như ngươi có thể sáng tạo ra Thần kỹ, vậy thì làmnhanh lên, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!"

"Thế nhưng ta vẫn còn chưa biết, như thế nào mới được coi là Thần kỹ."

LiễuBình nói."

Đối với thế giới Lục đạo mà nói, nhân quả nặng nhất."

-------Chương 221: Tiếp theo, mới thậThiên nữ tiếp tục giải thích: "Bởi vậy trong Lục đạo thế giới, cái được gọi làThần kỹ, chính là mượn dùng lực lượng pháp tắc của Lục đạo, dẫn dắt lựclượng pháp tắc chủ đạo của ít nhất một thế giới, sinh ra luật nhân quả cực mạnhvượt xa kỹ nghệ lẫn thuật pháp."

"Là nhân quả sao... thì ra là thế."

Liễu Bình đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên duỗi hai tay ra sử dụngpháp quyết.Hắn lẩm bẩm:"Nhân Gian cùng Đại Thiết Vi sơn, Địa Ngục, Vong Xuyên đều có liên hệ chặtchẽ về mặt nhân quả."

"Thế nhưng trong thời gian ngắn mà muốn sáng tạo ra Thần kỹ, là một chuyệnkhó có thể thành công, vẫn phải có một vài thủ đoạn tiên quyết làm phụ trợ."

"Thực ra ta cũng đã biết, Đại Thiết Vi sơn là Thần sơn mà người chết ở lại, kẻcó tội sẽ ở trong Địa Ngục bên trong lòng núi chịu khổ, người chết mà vô tội lạitiêu dao trên núi."

"Khi trước ta đã từng nghe nói về một loại bí thuật, hình như có tên là 'ThuậtChết Sớm'."

"Được sự dẫn dắt của thuật này, ta dùng đạo pháp Nhân Gian, kết hợp với pháptắc dẫn dắt của Đại Thiết Vi sơn, sáng tạo ra một môn bí thuật mới..."

Pháp quyết trên tay Liễu Bình liên tục biến đổi, cuối cùng là một ấn quyết.Thiên nữ vội vàng hỏi: "Là Thần kỹ sao?"

"Nào có đơn giản như vậy, nó chỉ là một bí thuật, là cơ sở để có thể dẫn dắtpháp tắc của hai thế giới."

Liễu Bình lắc đầu nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi đã sáng tạo ra một bí thuật.][Dựa vào lực lượng của môn bí thuật này, ngươi có thể làm cho chính ngươi tiếnvào trạng thái tử vong, không có bất cứ khác biệt gì những người đã chết trênthế gian này.][Xin hãy đặt tên cho bí thuật này.]Liễu Bình liếc nhìn, do dự nói: "Hãy gọi nó là bí thuật 'Rõ ràng là sống thật tốtthế nhưng lại muốn đi Hoàng Tuyền thăm quan mà không thể không tạm thời tửvong' được chứ?"

Yana xen lời: "Không được, cái tên ngươi đặt quá khó nghe, tốt nhất ngắn gọnchút, không thể vượt qua bốn chữ."

ấ"Vậy thì dựa theo phương pháp đặt tên cơ bản nhất của chúng ta đi, đặt tên là'Phong Thi Chuyển m' là được."

Hắn buông pháp quyết ra, đi qua đi lại, trầm tư nói:"Đây chỉ là bước *****ên mà thôi, chúng ta còn cần sáng tạo ra một môn bíthuật có thể làm cho thần hồn rời khỏi thân thể, lại có thể trở về cơ thể bất cứkhi nào."

"Dựa vào luật nhân quả cùng tri thức của Vong Xuyên, có khá nhiều phươngpháp tương tự, lại không thể đạt được tới hiệu quả như mong muốn, chúng ta cóthể tham khảo trạng thái thần hồn rời khỏi thân thể khi đám người chết đi đầuthai, có thể làm như vậy..."

Hai tay của hắn liên tục biến đổi, lại xuất ra một ấn quyết hoàn toàn mới.Một luồng gợn sóng pháp thuật xuất hiện trong tay hắn."

Ta chưa từng thấy qua loại pháp thuật này... nó là Thần kỹ sao?"

Thiên nữ vộivàng hỏi."

Không phải, ta đã nói rằng nó không dễ dàng như vậy rồi mà."

Liễu Bình nói.Thiên nữ thở dài với vẻ thất vọng.Yana thì cổ vũ, nói: "Vậy tên của bí thuật này là gì?"

"Khi ngươi chết đi, hồn phách tiến vào Hoàng Tuyền, cũng có thể trở về, nếunhư muốn đặt tên, ta hi vọng nó có tên là: 'Trong thời gian tươi đẹp của chúng tacó những thứ đã sớm mất đi, Hoàng Tuyền lớn như vậy, ta muốn đi xem'."

"Không được!

Quá tùy tiện, hoàn toàn không chút mỹ cảm nào cả, cũng khôngthể hiện được ra tài hoa của ngươi!"

Yana nói."

Vậy thì dựa theo phong cách của người tu hành, gọi nó là 'Hồn Quy Khứ Lai'đi."

Liễu Bình nói xong, một tay sử dụng 'Hồn Quy Khứ Lai', một tay sử dụng'Phong Thi Chuyển m'.Hắn cảm nhận một lát mới nói: "Có hai bí thuật này làm cơ sở, chúng ta lại càngdễ dàng thành lập pháp tắc nhân quả kết nối hai thế giới lại với nhau, ví dụ nhưtriệu hoán..."

"Thế nhưng khi nói tới triệu hoán, hai môn bí thuật này của ta đều là cực âm,triệu hoán lại là Quỷ linh bên trong Hoàng Tuyền, ngoài chính ta có thể khốngchế bọn chúng ra, nếu như người đời sau muốn dựa vào những cơ sở này mà sửdụng ra loại pháp thuật triệu hoán đó, tốt nhất nên làm cho một nữ tu sĩ có thiênphú về mặt linh hồn tới sử dụng."

Liễu Bình nói xong, hai tay hợp lại cùng nhau, biến thành một loại ấn pháp quỷdị.Hắn im lặng vài giây, bỗng nhiên nhìn về phía Thiên nữ."

Làm sao vậy?"

Thiên nữ cảm thấy khó hiểu."

Tại sao lần này ngươi lại không hỏi nữa?"

Liễu Bình nói.ẩ ỗ ầ ấThiên nữ ngẩn ra, bỗng nhiên cả người run lên bần bật, tới mức ngay cả hô hấpđều ngừng lại.Nàng ta vừa kiềm chế cảm xúc của bản thân, vừa hỏi với vẻ căng thẳng:"Là Thần kỹ sao?"

Liễu Bình gật đầu."

Thế nhưng vì sao không có hiệu quả?"

Thiên nữ vội vàng hỏi."

Bởi vì chúng ta không thể liên kết với thế giới Hoàng Tuyền chân chính, hiệntại chúng ta ở trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói.Hắn tiếp tục giải thích:"Pháp thuật này lợi dụng Hình pháp của Đại Thiết Vi sơn, diễn hóa thành'Phong Thi Chuyển m', lại lợi dụng Hồn pháp của Vong Xuyên, diễn hóa thành'Hồn Quy Khứ Lai', cuối cùng lại dùng tuổi thọ làm vật dẫn, lợi dụng luật nhânquả tội nghiệt của Địa Ngục, kêu gọi Quỷ linh Hoàng Tuyền tiến tới..."

"Dựa theo tiêu chuẩn mà ngươi vừa nói, nó có ba tầng nhân quả, chắc hẳn làThần kỹ."

Lúc này, đất trời chấn động.Trong vùng hư vô, bỗng nhiên có một bóng hình cao mấy chục mét do ánh sánghội tụ mà thành xuất hiện.Ý chí Thế giới!Nó tiện tay thả ra từng luồng sáng.Trong những luồng sáng này, một người tu hành đối mặt với quái vật khắp núisông, quát khẽ: "Hiện tại, điều duy nhất phải làm, đó là tranh thủ thời gian,tranh thủ thời gian chờ viện quân tới!"

Luồng sáng biến mất.Liễu Bình hiểu được, lớn tiếng nói với Ý chí Thế giới: "Ta đã biết, chuyện kéodài thời gian thì giao cho ta đi, ngươi đi tìm viện binh nhanh lên."

Ý chí Thế giới cúi người gật đầu với Liễu Bình, hai tay xé mở hư không, chuivào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.Thiên nữ gào lớn: "Đường nối trong Luân hồi đã mở ra!

Nó đã đi tìm những thếgiới khác trong Luân hồi đạo!"

Đám quỷ quái cũng điên cuồng la lớn: "Được cứu rồi!

Được cứu rồi!"

"Ai tới cứu chúng ta đi""Ý chí Thế giới tự mình đi tìm!"

"Cuối cùng... cuối cùng cũng chờ tới ngày hôm nay!"

Đám người đều trở nên mừng như điên.Liễu Bình đứng tại chỗ, nét mặt không biến hóa chút nào, tỉnh táo như cũ.Tranh thủ thời gian sao?ễ ầNói thì dễ, dưới sự bao vây của Cựu Thần cùng những Thẻ bài sư khác, còn cónanh vuốt của Nữ sĩ Thống Khổ đang chuẩn bị hủy diệt thế giới nữa.Tiếp theo, mới thật sự là trận đánh ác liệt!-------Chương 222: "Trận chiến cuối cùng!"

Hắn bỗng nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, hiện lên trong hư không:[Ngươi dùng phương thức có tính kiến lập để sáng tạo ba loại bí thuật, tạo thànhmột môn Thần kỹ.][Xin hãy đặt tên cho Thần kỹ này.]Liễu Bình suy nghĩ một giây."

Thôi được rồi, lần này đơn giản hơn đi."

"Thần kỹ này cần phải tiêu hao lượng lớn tuổi thọ, nói cách khác, người sửdụng nó, sẽ tiến vào Hoàng Tuyền sớm hơn so với những người khác, rơi vàotrong Vong Xuyên, đầu thai chuyển sinh."

"Ta muốn gọi nó là..."

"Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo: Vong Xuyên."...Trên bầu trời.Một cô bé đang bay lượn.Nàng bay trên sa mạc vô biên vô hạn, cuối cùng mới thấy được mục đích củamình."

Kỳ lạ, người đâu?"

Cô bé thì thào một câu, bóng người hạ xuống phía dưới.Trong sa mạc yên tĩnh, cũng không có những người khác, chỉ có một con robothình người cao mấy chục mét đang đứng tại nguyên chỗ.Cô bé rơi xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây, lớn tiếng nói: "Liễu Bình?"

Liễu Bình cũng không ở nơi này.Mà con robot hình người kia lại phát ra nững tiếng ồm ồm: "Andrea, ngươi cótìm được kho đạn dược của ta hay không?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn tới, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt điện tử của con robot kia."

Hắn đã sửa chữa ngươi rồi sao?

Hắn đi nơi nào?"

Cô bé lớn tiếng hỏi."

Hắn đi vội vội vàng vàng, cho nên để ta ở nơi này chờ ngươi, thuận tiện chờtới kho đạn của ta."

Con robot hình người nói.Nó vươn tay ra, ngay lập tức có một màn hình ánh sáng dài mấy mét xuất hiệntrên tay của nó.Màn hình lóe lên, phát sáng.Liễu Bình xuất hiện tại chính giữa màn hình.ắ ố ắMà ở xung quanh hắn, vô số yêu ma quỷ quái vây quanh hắn, kích động la hét:"Ý chí Thế giới!"

"Thần kỹ đã hoàn thành, nó đi tìm viện binh rồi!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

Liễu Bình lại thở dài."

Thế nào?

Tại sao ta lại cảm thấy ngươi hơi tiếc nuối chứ?"

Một cô gái mặc bộnghê thường hỏi."

Môn Thần kỹ này, đúng là có thể triệu hồi những tồn tại trong Hoàng Tuyền tớiđây, thế nhưng khác với những thuật pháp triệu hồi khác đó là chúng ta cần tiếnhành giao lưu, ký kết khế ước, thành lập quan hệ đồng minh với triệu hồi Linhtrước."

Liễu Bình giải thích, nói."

Ý của ngươi là, chúng ta không có thời gian đi tìm những tồn tại mạnh mẽtrong Hoàng Tuyền, sớm liên lạc với bọn họ sao?"

Thiên nữ hỏi."

Đúng, chúng ta và tồn tại trong Hoàng Tuyền, giống như những người xa lạvậy."

"Mặc dù chúng ta có thể triệu hồi bọn họ, thế nhưng bọn họ có muốn hỗ trợchiến đấu hay không còn khó nói."

Liễu Bình nói.Hắn vỗ tay một cái, nói: "Thôi được rồi, chúng ta cũng không cầm cố chấp vớimôn Thần kỹ này, dù sao Ý chí Thế giới đã rời đi, chắc hẳn là nó sẽ tìm tới việnbinh mạnh mẽ."

Lúc này, tiếng sấm sét trên bầu trời dần dần trở nên thưa thớt.Đám quỷ quái phấn chấn tinh thần, bọn chúng dùng toàn lực chống lại lôi kiếp,tới mức toàn bộ lôi kiếp đều bị bọn chúng đón đỡ được.Cuối cùng.Tiếng sấm kết thúc.Liễu Bình giơ cao tay trái lên.Trên tay hắn, chiếc găng tay đỏ sậm bỗng nhiên chấn động.Vô số luồng sáng từ sau lưng Liễu Bình bay ra ngoài, như từng luồng sao băngthoáng qua đã biến mất, nhập vào bên trong găng tay màu đỏ sậm.Khi toàn bộ luồng sáng đều tan biến, Liễu Bình nhìn qua cũng ung dung hơnnhiều.Hắn đi tới mấy bước, ôm quyền với đám quỷ quái:"Cũng may mà có mọi người giúp ta chống lại Thiên kiếp, vừa rồi mọi ngườicũng thấy đấy, Ý chí Thế giới đã đi liên lạc với những thế giới trong Luân hồiđạo khác."

Đám quỷ quái liên tục hoan hô.Thân hình Liễu Bình hơi rung, bay lên không trung, cao giọng nói: "Thế nhưngcác ngươi cũng biết, trận quyết chiến giữa Nhân tộc cùng Yêu ma đã bắt đầu,ầ ố ố ể ố ếlần này, chỉ có mười người sống tới cuối cùng, mới có thể bị người khống chếnơi này dẫn đi, linh hồn những người khác đều sẽ bị ăn sạch!"

Đám quỷ quái yên lặng.Chỉ có mười người sống tới cuối cùng, mới có thể đi làm nô lệ.Còn lại đều bị ăn sạch.Ai mà muốn đối mặt với loại tuyệt cảnh này chứ?Ánh mắt của Liễu Bình đảo quá đám quỷ quái."

Các ngươi... muốn bị ăn sao?"

Hắn cười nói.Đám quỷ quái càng yên tĩnh hơn."

Khi Ý chí Thế giới xuất hiện mới vừa rồi, không phải muốn ngươi kéo dài thờigian sao?"

Quỷ mặt xanh nanh vàng hỏi."

Chỉ một mình ta xuất hiện, có lẽ không thể trấn áp được những tên kia, cầnmột vài thủ hạ, cùng một chỗ tiến vào chiến trường...

Các vị, đây là một trậnchiến cuối cùng, nếu như các ngươi muốn trở về Lục đạo Luân hồi, hãy đi theota."

"Đi nơi nào?"

Con quỷ mặt xanh nanh vàng hỏi.Liễu Bình nhìn Thiên nữ, hỏi: "Địa điểm quyết chiến ở nơi nào?"

"Vạn trượng bình nguyên."

Thiên nữ nói."

Hóa ra là ở nơi đó..."

Trong ánh mắt Liễu Bình xuất hiện vẻ nhớ lại.Đúng vậy.Vùng bình nguyên đó, chính là bình nguyên mà trận quyết chiến Nhân Ma đãdiễn ra những năm đó.Liễu Bình bay tới, điều khiển một vài chỉ lệnh đối với robot hình người, sau đólớn tiếng nói với đám quỷ quái:"Các vị, ta sẽ dùng chiến đấu tới quyết định vận mệnh của bản thân!"

"Đây là trận chiến cuối cùng, heienj tại ta cần phải chạy tới nơi đó, kéo dài thờigian vì để cứu vớt thế giới này."

"Vở kịch hắc ám này, đã tới thời điểm kết thúc, nếu như các ngươi không muốnbiến thành đồ ăn cho những con ma quỷ dị giới, vậy hãy đi theo ta đi!"

Hắn bay lên không trung, hóa thành một luồng sáng, bay về phía sâu trong bầutrời đêm.Thiên nữ mặc bộ nghê thường cũng theo sát phía sau hắn.Sau đó...Đám quỷ quái phát ra những tiếng kêu gào."

Đều tới!

Tất cả mọi người!"

"Tìm thêm nhân thủ, cùng đi..."

"Những tên không tham dự Thiên kiếp lần này, có lẽ cũng không cam lòng bótay chịu trói chứ!"

"Gọi bọn chúng!"

"Đang gọi đây, bọn chúng đều tới!"

"Ai không đi liều một lần, kẻ đó chờ đợi bị ăn sạch đi!"

"Đi!"

"Trận chiến cuối cùng!"

"Làm cho chúng ta rời khỏi đêm tối vĩnh hằng này đi!"

"Cùng đi theo hắn đi!"

"Lên!"

"Chúng ta đều lên!"

Vô số quỷ quái hiện lên trong hư không, lít nha lít nhít đứng đầy sa mạc, ngaysau đó...Bọn chúng gào thét bay lên không trung, như là thiên quân vạn mã, bay theoluồng sáng trên bầu trời đêm đen kịt kia.Trong màn hình, mọi cảnh tượng đều biến mất.Andrea xem hét, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta hiểu rồi, này, cho ngươi cái này."

Cô bé lôi một vật thể hình chữ nhật cao hơn chục mét, nhẹ nhàng đặt xuống đất.Robot hình người khổng lồ quét qua, nói:"Phát hiện vật phẩm có thể sử dụng: Kho đạn siêu phụ tải."

"Vật phẩm trang bị: Vũ khí hạt nhân chiến thuật mini, hai trăm ba mươi lămquả."

Robot khổng lồ vươn cánh tay ra, đặt lên trên vật thể kim loại hình chữ nhật kia.Vật thể kim loại hình chữ nhật phát ra những tiếng vang tạch tạch, ngay lập tứctreo lên bên ngoài cánh tay của robot, rồi lại bị nhồi vào bên trong cánh tay đó."

Robot chính thức tiến vào hình thái chiến đấu hoàn chỉnh!"

-------Chương 223: Chúng ta cùng lên"Andrea, dựa theo chỉ lệnh chiến thuật, sau khi ta đợi ngươi tới đây, lập tứcchạy tới Vạn trượng bình nguyên, ngươi có muốn cùng đi với ta hay không?"

Robot chiến đấu khổng lồ hỏi.Andrea bay lên bả vai của nó, dùng sức gõ vỏ ngoài của nó, lớn tiếng nói: "Đithôi!

Chúng ta cũng đi hỗ trợ Liễu Bình!"

Ầm...Sau khi phát ra những tiếng nổ mạnh, Robot chiến đấu khổng lồ xông về phíabầu trời đêm, bay về phía Vạn trượng bình nguyên....Trên Vạn trượng bình nguyên.Gió lạnh mang theo sát ý thổi qua."

Tử chiến!

Tử chiến!

Tử chiến!"

Đám tu sĩ Nhân tộc phát ra những tiếng la đều đặn.Tại một bên khác trên chiến trường.Đại quân Yêu ma cũng đã xếp thành đoàn đội ngay ngắn."

Ăn sạch những kẻ Nhân tộc này!"

"Xử lý Nhân tộc!"

"Giết sạch bọn chúng..."

Đám Yêu ma phát ra những tiếng gầm nhẹ.Trong hai đội quân, đều có một Thánh giả.Trần Phong.Trần Lĩnh.Vào một thời điểm nào đó, bọn họ gật đầu với người bên cạnh, ra lệnh:"Bắt đầu!"

Ngay sau đó...Tiếng chấn động như sấm sét vang lên.Tùng!Tùng!

Tùng!

Tùng!Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tùng!Tiếng trống tận dồn dập cùng nặng nề vang vọng toàn bộ chiến trường.Đại quân dần dần di động.ế ố ế ắ ầTrận chiến cuối cùng trên thế giới này, bắt đầu!Cùng lúc đó.Bên ngoài chiến trường, trong nơi sâu trên bầu trời, phía trên vô số tầng mâyđen.Một nam thanh niên đứng trên đám mây, trước mặt còn có một đóa hoa trắngnhỏ trôi nổi."

Không nghĩ tới trong túi trữ vật của ngươi, vẫn còn có một đóa hoa Bất Điêu,nó có hàm nghĩa đặc biệt nào hay sao?"

Triệu Thiền Y hỏi.Hai tay nàng đang nâng một cái hộp.Ngoài đóa hoa kia, trong hộp còn một thứ nữa.Người thanh niên này lại không nhìn chiếc hộp, đưa tay vê nhẹ đóa hoa."

Thiền Y, nàng nguyện ý tiếp tục làm Yêu vương tiêu dao tự tại, hay là muốn đilại trong bóng đêm thâm trầm với ta?"

Hắn hỏi."

Ta đi theo ngươi."

Triệu Thiền Y nói.Người thanh niên mỉm cười, cài đóa hoa lên tóc của nàng.Một con rắn đen bỗng xuất hiện, nhanh chóng nhảy múa hư không xung quanhTriệu Thiền Y, phác họa ra các tuyến đường, đóng khung nàng ở bên trong.Ngay sau đó...Những ánh sáng đó hóa thành thực chất."

Từ giờ trở đi, nàng thuộc về ta."

Người thanh niên nói."

Mỗi ngày ngươi cần phải mua cho ta những con cá ngon miệng đó!"

TriệuThiền Y nói với giọng kiên định."

Được."

Người thanh niên bật cười.Lúc này, tiếng trống trên chiến trường càng ngày càng dồn dập.Hai quân đội đều tăng tốc, như tên rời cung phóng tới khu vực trung tâm vùngbình nguyên.Hai bên sắp đánh giáp lá cà!Người thanh niên cũng không quay đầu lại, vươn tay ra, lấy một thứ từ trongchiếc hộp mà Triệu Thiền Y đang mang.Đó là một chiếc mặt nạ bạch ngọc mỏng như cánh ve.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mặt nạ Ma Chủ.][Văn minh Tu Hành, mặt nạ.][Tác dụng: Che đậy khí tức, sửa đổi khuôn mặt, sử dụng Ma La Niệm Đao -Thần Trảm Nhị Thức.]ế ố ố ầ[Chiếc mặt nạ này vốn là niệm đao do vô số linh văn tạo thành, chỉ cần trôngthấy chiếc mặt nạ này, cũng ngang ngửa với việc trúng niệm đao, chỉ cần sửdụng một loại thuật pháp đặc biệt kích hoạt niệm đao, là có thể chém trúngThần hồn của kẻ địch.][Chân Không Trảm Pháp - Hư Trảm Nhất Thức cùng với Ma La Niệm Đao -Thần Trảm Nhị Thức dung hợp lại với nhau, có thể biến thành kỹ năng Ma Chủ:Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm, có thể chém giết cả cơ thể lẫn linh hồn.][Thuyết minh: Đây là một loại đao kỹ cực mạnh, có uy năng vượt xa những kỹnăng do tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu trong rất nhiều thế giới thuộc văn minh TuHành có thể sáng tạo ra.][Là do ngươi tự mình sáng tạo ra.]Người thanh niên đeo mặt nạ lên, nói:"Tiếc nuối ngày xưa đã không thể bù đắp..."

"Lần này, chắc hẳn tới kịp!"

Thân hình hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh nhưchớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao xuống phía dưới.Trong hư không sau lưng hắn, từng luồng khói đen yên lặng xuất hiện.Vô số quỷ quái hiện thân từ trong khói đen, theo sát phía sau hắn, cùng hạxuống mặt đất.Khắp bầu trời, đầy mặt đất, đều nghe được âm thanh rống giận của bọn chúng:"Chiến đấu!

Chiến đấu!

Chiến đấu!"

"Vì tự do..."

"Chiến đấu!"...Trên bình nguyên.Đại quân đen nghịt đều chiếm một phương.Cũng không lâu lắm, đại quân bắt đầu di chuyển.Trong tiếng trống trận vang trời, hai quân dần dần di động, gia tốc, công kích..."

Giết!"

"Giết sạch bọn họ!"

Khi thấy song phương sắp đánh giáp lá cà, phía trên vòm trời, tầng mây xámdày nặng như chì tách sang hai bên.Một luồng sáng bay xuống dưới.Phía sau luồng sáng đó, từng luồng sương đen theo sát phía sau, hiện ra một đạiquân có thể chống lại cả hai tộc Nhân Ma...Quỷ quái!ấ ẫ ềĐại quân vừa mới xuất hiện, làm cho đại quân yêu ma lẫn nhân tộc đều trở nêncảnh giác.Chiến ý của hai quân bỗng thu lại, tốc độ công kích cũng chậm dần.Đúng lúc này, luồng sáng kia lại tăng nhanh tốc độ, như tàn ảnh bay tới mộttảng đá lớn phía trước đại quân của yêu ma.Một bóng hình từ trong ngực hắn quay lại, tay cầm lệnh bài Yêu vương, nói:"Ta chính là Yêu vương, Triệu Thiền Y!"

Tốc độ đại quân yêu ma càng chậm hơn, thậm chí còn rối loạn.Hổ yêu tại trước đại quân cao giọng hét: "Đại vương!

Tại sao tới hiện tại ngươimới đến?"

Triệu Thiền Y nói: "Tất cả mọi người, buông vũ khí xuống, không cho phép tiếptục tham dự trận chiến này!"

Không đợi đám yêu ma nói thêm câu gì, vẻ mặt nàng ta trở nên nghiêm túc, caogiọng nói: "Đây là mệnh lệnh của Ma Chủ, kẻ không phục, chết!

Linh hồn vĩnhdiệt!"

Triệu Thiền Y lùi về một bên, thi lễ với người thanh niên bên cạnh.Lúc này, người thanh niên kia mới xoay người lại.Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng óng ánh sáng long lanh, rút TuyếtẢnh đao từ trong hư không ra, tùy ý vung lên hai lần."

Chư vị, đã lâu không gặp."

Hắn nói.Màn sương đen phía sau lưng hắn cuồn cuộn không ngừng, như thủy triều tựabiển cả, hiện lên bóng hình của hàng tỷ quỷ quái trong đó.Vẻ mặt đám yêu ma trở nên tái đi.Hổ yêu phát run, ngay cả vũ khí đều không cầm được, miễn cưỡng đi xuốngngựa, đi về phía trước một khoảng cách, lắp ba lắp bắp hỏi:"Thật... thật là ngài?"

Người đeo mặt nạ trắng vẫn bất động.Hư không chấn động.Chiến giáp trên người hổ yêu bị chém vỡ nát, bị gió mạnh thổi bay ra ngoài.Linh hồn của nó xông ra ngoài thân thể, lại bị một luồng lực lượng bao phủ lạibay vòng quanh bầu trời đêm tăm tối một vòng, lại nhẹ nhàng được thả về trongthân thể.Đúng là một chiêu này!Tuyệt đối không sai!-------Chương 224: "Aldrich, cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta sẽ giết nàng."

Hổ yêu ***** mắt, vứt vũ khí đi, quỳ cả hai đầu gối, nói: "Tạ hạ bái kiếnMa Chủ đại nhân!"

Thanh niên nói: "Chúng sinh bình đẳng, không cần quỳ trước ta."

Đám yêu ma yên tĩnh vài giây, đồng thanh nói:"Rõ, Ma Chủ!"

"Ma Chủ đại nhân!"

"Đã qua nhiều năm như vậy, thật sự là Ma Chủ đại nhân sao?"

Càng ngày càng nhiều Yêu ma buông vũ khí xuống, cùng nhau quỳ rạp xuốngđất.Giống như dời núi lấp biển...Toàn bộ đại quân yêu ma buông bỏ vũ khí, quỳ xuống trước khối nham thạch tolớn.Giọng nói của Trần Lĩnh từ xa truyền tới:"Liễu lão đệ, trận chiến tranh này là do Nữ thần tự mình quyết định!

Ngươiđang làm cái gì vậy?"

Người thanh niên đeo mặt nạ không trả lời, lại rút trường đao tuyết trắng ra, chỉhướng bầu trời, nói: "Ta chính là Chúa tể Ma đạo trong thiên hạ, hôm nay hiệulệnh quần ma, tại đây chấm dứt toàn bộ chiến tranh!"

Một luồng ánh đao hừng hực xông lên tận trời.Trong khoảnh khắc đó, cả nhân tộc cùng yêu ma, khi nhìn thấy ánh đao này, đềutrở nên ngẩn ngơ.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:[Trong toàn bộ thế giới Tu Hành, chỉ có chính ngươi là người không tồn tạitrong vở kịch hắc ám này.][Khi ngươi xuất hiện, mỗi một cử động của ngươi đều đang phá hoại kịch bảnđã được xây dựng từ trước.][Kịch bản ban đầu bắt đầu sụp đổ!][Lặp lại lần nữa, kịch bản mà Nữ sĩ Thống Khổ đã xây dựng đang sụp đổ!]Ở bên kia chiến trường.Một bóng người bay tới, rơi xuống bên cạnh nham thạch.Lại là Lý Trường Tuyết.Tay nàng nâng trường kiếm, nhìn về phía đại quân nhân tộc, nói: "Ta chính làChưởng môn Thanh Minh môn Lý Trường Tuyết, Ma Chủ Liễu Bình đã nguyệnấ ế ầ ề ế ấý chấm dứt cuộc chiến này, chúng ta cần gì phải liều mạng chiến đấu với yêuma cơ chứ!"

Nàng cao giọng quát lớn: "Đều tỉnh táo lại, các đạo hữu!"

"Hãy tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng này!"

Trong đại quân nhân tộc, các tu sĩ đều lộ ra vẻ hoảng hốt.Chỉ có Trần Phong cùng Trần Lĩnh là kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.Bọn họ cùng quát lớn: "Không ổn, cần phải thông báo Nữ thần ngay lập tức!"

Trong khoảnh khắc đó...Liễu Bình cũng động.Đao trong tay của hắn hóa thành tàn ảnh, từ tàn ảnh lại trở nên mơ hồ, ngay cảbóng hình của hắn cũng biến mất khỏi nham thạch.Trước mặt Trần Phong cùng Trần Lĩnh, đều xuất hiện ánh đao vô tận.Những ánh đao này giống như một trận gió tuyết, trải rộng bốn phía, ngay cả cơhội né tránh cũng không để lại."

Chỉ dựa vào lực lượng văn minh Tu Hành thôi sao?"

Trần Phong nói với giọng khinh thường.Hắn ta đang định rút thẻ bài, lại phát hiện tay của mình biến mất.Gió nhẹ lướt qua.Không chỉ là tay, cả người hắn cũng đã hóa thành một luồng sương máu mơ hồ.Một bóng mờ từ trong sương mù máu hiện ra...Là linh hồn của Trần Phong!Linh hồn run rẩy, vội vã muốn bay về phía bầu trời.Trong hư không cách hắn ta cực xa, giống như có ai liếc nhìn về phía hắn tavậy.Linh hồn phát ra những tiếng rên rỉ, liên tiếp vỡ vụn, tản đầy hư không.Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!"

Trần Lĩnh thấy vậy, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khẩn cầu: "Liễu huynh đệ, tha tamột mạng, ta sẽ không nói bất cứ cái gì cả!"

Liễu Bình hiện ra trong hư không, cũng không nhìn hắn ta, nói nhỏ: "Găng tay,Thuật đao, Robot, mặt nạ, toàn bộ chuyển hóa thành thẻ bài, tranh thủ thờigian."

"Được!"

Giọng nói của Yana vang lên.Một con rắn màu đen xuất hiện trong hư không, vạch ra từng đường ngang dọc,bao phủ găng tay, Thuật đao, mặt nạ, đóng khung bọn chúng vào trong.Ngay sau đó, xung quanh chiếc robot khổng lồ đang bay tới, cũng xuất hiệntừng đường nét ngang dọc, đóng khung nó vào trong.ắ ề ế ấTrong nháy mắt, những thứ này đều biến mất.Trong khoảnh khắc đó...Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên trong hư không:"Thẻ bài thay thế, kịch bản đình chỉ."

Tất cả người tu hành, yêu ma, quỷ quái đều biến thành trạng thái đình trệ.Bọn họ giống như người máy bị nhổ đi nguồn điện, cũng không thể làm ra bấtcứ động tác nào cả.Một bên kahcs.Trần Lĩnh biến mất tại chỗ.Thay vào đó, một người đàn ông thân hình thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn xuấthiện.Hắn ta mặc một bộ áo giáp hào hoa tỏa sáng, đứng tại vị trí ban đầu của TrầnLĩnh, *****ên là thi lễ về phía bầu trời với vẻ lịch thiệp, lúc này mới quay đầu,quan sát Thằng hề với vẻ hứng thú."

Xin chào, một tên đáng thương chỉ biết mua vui cho kẻ khác, ta là vị hôn phucủa Nữ thần Tra Tấn, Aldrich."

Hắn ta nói."

Xin chào, ta là chủ nhân của nàng ấy."

Thằng hề nói.Aldrich há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.Thằng hề cười dài, tiện tay rút một thẻ bài từ trong hư không.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một con robot cao mấy chục mét, đang ***** mộtđống đạn đạo, bay về phía nơi xa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thẻ bài: Hủy Diệt giả.][Sản phẩm khoa học kỹ thuật, robot, có thể điều khiển.][Đây là một cỗ máy chiến tranh cực mạnh, nó có thể hủy diệt cả một nền vănminh!]Bỗng nhiên, bức vẽ trên tấm thẻ trở nên mơ hồ.Toàn bộ chữ nhỏ cũng biến đổi...[Ngươi đã mua vui cho chính mình, từ đó thu hoạch được một cơ hội chuyểnhóa thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng.][Ngươi nhận được thẻ bài: Súng hủy diệt vật chất thành hạt cơ bản.][Đây là đạo cụ chuyên dụng của ngươi, không cần giải thích, ngươi cũng có thểbiết cách sử dụng nó như thế nào.][Đặc biệt thuyết minh: Xin hãy sử dụng cẩn thận, vì thế giới này có thể tiếp tụctồn tại hay không, chỉ cần ngươi bắn một viên...]Ầm!ẩ ằ ềThẻ bài hóa thành một khẩu súng lục đen kịt, rơi vào trong tay Thằng hề.Thằng hề giơ súng chỉ về phía người nam đối diện, nói:"Aldrich, vừa rồi ta đã nghe được mọi chuyện từ Yana rồi, rõ ràng là một vụnguyền rủa ác độc, ngươi lại còn cho rằng nàng thật sự thích ngươi hay sao?"

"Chúng ta thật tâm yêu nhau, loại chuyện này, một Thằng hề như ngươi làm saomà hiểu được?"

Nét mặt của Aldrich dần dần trở nên bình thản.Hắn ta rút một tấm thẻ bài có màu sắc sặc sỡ ra, giơ lên trước mặt Liễu Bình,nói: "Phàm nhân, mặc dù vũ khí trên tay ngươi khá lợi hại, thế nhưng nếu muốnbắn trúng ta, đó là chuyện không thể nào."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đối phương sử dụng một tấm thẻ bài có uy năng vượt xa thẻ bài của ngươi,thậm chí ngươi còn không thể nhìn rõ tin tức mà thẻ bài này thể hiện ra.][Ngươi không thể chiến thắng tấm thẻ bài này.][Bản Danh Sách tiến hành giải thích chi tiết đối với tấm thẻ bài này...]Thằng hề cũng không nhìn những dòng chú giải này, một tay lôi Yana từ hưkhonogg ra ngoài, dùng súng chỉ về phía đầu của nàng, nói:"Aldrich, cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta sẽ giết nàng."

Vẻ mặt Aldrich cứng lại, giận dữ hét: "Thằng khốn đáng chết, buông nàng ra!"

-------Chương 225: Chiến trườngMột tay Thằng hề ôm Yana, một tay dùng súng chỉ về phía đầu nàng, nói:"Aldrich, ngươi mạnh mẽ tới như vậy, chỉ dùng một tấm thẻ bài cũng có thể làmcho ta không cách nào phản kháng, thế nhưng vậy thì sao chứ, nếu như ngươithật sự yêu mến cô gái này, vậy thì cút ra khỏi thế giới này, nếu không ta khôngthể cam đoan nàng còn sống đâu."

Nói xong, Thằng hề hỏi với vẻ không chắc lắm: "Yana, ngươi đã là người chết,hiện tại ta giết ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"

Yana nói: "Giống như cái kẻ mà bị ngươi giết vừa rồi vậy, linh hồn tiêu tán,cũng không còn tồn tại nữa."

Thằng hề xoa xoa cái trán không chút mồ hôi nào, nhìn về phía Aldrich, nói:"Kẻ si tình, hãy cho chúng ta xem xem lựa chọn của ngươi là như thế nào đi."

Vẻ mặt Aldrich trầm như nước, nhìn mười mấy tấm thẻ bài trong tay, lại buôngxuống.Hắn ta không dám đánh cược.Mặc dù tốc độ ném thẻ bài rất nhanh, thế nhưng tốc độ bóp cò của đối phươngcũng tuyệt đối không chậm.Vì sao?Vì sao mình nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm manh mối, trải qua thời gian truy tìmdài dằng dặc, cuối cùng mới xác định vị trí, không dám thả lỏng một phút nào,lập tức cùng Nữ sĩ Thống Khổ kích hoạt tấm thẻ bài thay thế, cuối cùng mớichạy tới nơi này...Kết quả, tại sao lại là như này?"

Thằng hề, có lẽ ngươi cũng có thể cảm ứng được, đã có rất nhiều Thẻ bài sưchạy tới thế giới này, bọn họ bị trận chiến tranh này hấp dẫn, đang ẩn núp tại hưkhông bốn phía, yên lặng quan sát hai chúng ta."

Aldrich nói."

Đúng thế."

Thằng hề thừa nhận.Trên mặt Aldrich lộ ra nụ cười nham hiểm, nói nhỏ: "Trên người ngươi có thầnvật kia, cho nên không ai biết được lai lịch chân chính của ngươi, thế nhưngtung tích của Yana lại rất rõ ràng, sau khi ta tỉ mỉ điều tra, lại bất ngờ thu đượcmột tin tức tình báo..."

Giọng nói của hắn ta bỗng đề cao, lớn tiếng nói:"Các Cựu nhật Thần linh, đã giấu một tấm thẻ bài chức nghiệp Ác Mộng vàotrong thế giới này, mà các ngươi lại biết tin tức tình báo liên quan tới thẻ bàiđó."

"Ta dùng thân phận Thẻ bài sư thất tinh để thề, tin tức vừa rồi tuyệt đối khôngphải là giả dối."

Hư không vặn vẹo.Xung quanh chiến trường này, từng Thẻ bài sư yên lặng xuất hiện.Bọn họ nhìn chằm chằm Thằng hề, rục rà rục rịch.Thằng hề nói: "Aldrich, ngươi làm vậy sẽ hại chết Yana."

Aldrich mỉm cười, lắc đầu nói: "Tác dụng của nguyền rủa nhân quả, làm cho takhông thể trở thành nguyên nhân chính dẫn tới cái chết của nàng, nếu không tacũng sẽ chết đi..."

"Thế nhưng loại nhân quả này cũng rất dễ ứng phó, chỉ cần làm ra một vài bướcảnh hưởng gián tiếp, như vậy khi nàng ta chết đi, nhiều nhất ta cũng chỉ bịthương nặng mà thôi."

Thằng hề im lặng."

Yana, vì sao hắn ta lại muốn ngươi phải chết chứ?"

Hắn nhỏ giọng hỏi."

Bởi vì hắn ta đã có được bộ bài của ta, chỉ cần ta chết đi, hắn ta sẽ trở thànhChúa tể Tra Tấn mới."

Yana buồn bã nói.Thằng hề thở dài, nhìn về đám Thẻ bài sư xung qunah.Từ sóng pháp tắc thần bí trên người bọn họ truyền ra mà xét, thực lực thấp nhấtcũng là Thẻ bài sư nhất tinh.Triệu Thiền Y xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống trước mặt Thằng hề."

Chúng ta phải chết rồi sao?"

Nàng ta nhỏ giọng hỏi."

Không."

Thằng hề đáp."

Còn có cách nào sao?

Chúng ta đã bị bao vây."

Andrea cũng xuất hiện, thở dàinói.Thằng hề nhỏ giọng nói: "Ban đầu chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi, hiện tại...các ngươi lắng nghe xem."

Mấy người không hiểu lắm, nín thở lắng nghe.Chẳng biết từ khi nào, tiếng thủy triều như có như không đã âm thầm xuất hiện."

Đó là cái gì?"

Yana lẩm bẩm hỏi.Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Lúc này, tất cả mọi người cũng cảm ứng được điều gì đó bất thường, cùng nhaungẩng đầu nhìn về phía bầu trời.Trên bầu trời, sương mù vô biên vô hạn xuất hiện.Trong sương mù, mơ hồ có thể thấy được một con sông mênh mông, vắt ngangchân trời.Nước sông cuồn cuộn, vô cùng vô tận.Nước sông ố vàng chiếu rọi lên chiến trường, nhuộm mọi thứ trở thành màuxám xịt.ế ầ ầ ắThế giới dần dần trở nên yên tĩnh im ắng kỳ lạ.Trên bầu trời, con sông vàng nhạt càng ngày càng tới gần.Khi thì có thể thấy thi thể của người chết, chìm chìm nổi nổi trong nước sống,bị dòng nước cuốn đi.Bỗng nhiên, một vệt bóng đen xuất hiện từ trong nước sông.Nó hạ xuống cực nhanh, xuyên qua nước sông, như một vì sao chổi rơi xuốngmặt đất.Tốc độ của bóng đen càng ngày càng nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt, đã tớibên trên bình nguyên."

Đó là cái gì?"

Vẻ hả hê trên mặt Aldrich đã biến mất, thay vào đó là vẻ cảnh giác.Đám Thẻ bài sư cũng không còn rục rà rục rịch nữa.Đối mặt với tình hình không rõ, phản ứng *****ên của bất cứ người nào đều làyên lặng quan sát tình thế biến đổi.Thứ rơi xuống sa mạc, chính là một máy móc vuông vắn.Nó có một màn hình pha lê trong suốt, màn hình đã sáng lên, hiện ra hoa tuyếtlộn xộn.Một giọng nữ ngọt ngào từ trong máy móc này vang lên:"Xin chào các vị, ta là thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền, mã số là00000."

"Bắt đầu từ hiện tại, ta sẽ căn cứ luật nhân quả bắt đầu gọi tên."

"Xin đừng nên chen lấn, tuân thủ trật tự của văn minh Hoàng Tuyền, tiền đề làhai bên tôn trọng lẫn nhau, cố gắng giữ vững bầu không khí hữu hảo nhiệt liệt,làm cho sự kiện hiện tại vẽ lên dấu chấm tròn hoàn hảo."

"Lần gọi tên *****ên bắt đầu."

"Xét thấy nhân quả của mảnh vỡ thế giới Nhân Gian giới bị trói chặt tại nơi này,xin mời Thần linh có mã số 000001, Thần Chủ Hoàng Tuyền tôn kính ra tay,chặt đứt toàn bộ lực lượng đang trói buộc thế giới này."

Trên màn hình, một dãy số màu đen xuất hiện:"000001."

Trên bầu trời, truyền tới một tiếng cười sắc nhọn cùng khô khan.Trên con sông màu vàng nhạt kia, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.Sương khói che đậy ánh mắt, làm cho người ta không thấy rõ trên con thuyền làthứ gì, chỉ có thể mơ hồ trông thấy thân hình của một cô gái.Nàng ta bỗng lên tiếng: "Ta cần ứng đối quá nhiều trường hợp khẩn cấp, khôngthể lãng phí quá nhiều lực lượng ở nơi này được, Đại Thiết Vi Sơn, giúp ta mộttay!"

ố ề ấ ấXa xa phía chân trời, một ngọn núi đen kịt nối liền trời đất yên lặng xuất hiện.Một luồng sáng lạnh từ đỉnh núi bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trên conthuyền kia, bị cô gái kia nắm chặt lấy."

Mọi pháp tắc, mọi lực lượng, trước mặt thanh kiếm này đều bị cắt đứt, khôngthể làm trái!"

Cô gái đó quát khẽ, nắm chặt luồng sáng lạnh chém về phía hư không.Cả đất trời đều lay động cực kỳ kịch liệt-------Chương 226: Chúng thần Hoàng TuyềnNgay sau đó...Từng hàng chữ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Nhắc nhở đặc thù:][Mọi pháp tắc trói buộc Nhân Gian giới đã bị cắt đứt!][Nhân Gian giới sắp trở về Lục đạo Luân hồi!]Đám người đứng trên bình nguyên đều giữ im lặng.Một kiếm chém đứt thế giới.Đây là lực lượng mạnh cỡ nào!Trước mặt lực lượng bực này, ai dám tùy tiện đắc tội nổi?Một kiếm qua đi, sương mù liên tục bốc lên từ con sông lớn, dần dần che phủcon thuyền nhỏ lại, cũng không thể thấy rõ được nữa.Thiết bị máy móc hình vuông trên bình nguyên tiếp tục phát sáng lên.Giọng nữ vang lên từ trong thiết bị này:"Lần kêu gọi thứ hai bắt đầu."

"Phát hiện Thần hồn của người chết đều bị khống chế, mời Câu Hồn có mã số000005 cùng với Đoạt Phách có mã số 000009, tới đây thu hồn về Hoàng Tuyềngiới."

Một chiếc cầu gỗ như ẩn như hiện xuất hiện trên sông Vong Xuyên, hai bóngngười mơ hồ đứng trên cầu, đồng thời nói: "Trước Sinh Tử môn, câu hồn đoạtphách!"

Ầm ầm...Sau khi hai nàng vừa nói xong, một chiếc cổng thanh đồng khổng lồ có hai cánhcổng xuất hiện tại phần cuối của cầu gỗ.Cửa lớn mở ra, lộ ra bóng đêm vô tận ở bên trong.Ánh sáng.Ánh sáng xuyên thấu bóng đêm, từ cửa lớn phun ra ngoài, vẩy hướng mặt đất.Chúng sinh khi bị ánh sáng này chiếu tới, lập tức khôi phục thần trí.Bọn họ nhớ lại được mọi thứ đã diễn ra vừa rồi, cao giọng reo hò:"Được cứu rồi!"

"Cuối cùng chúng ta cũng được cứu!"

"Là Hoàng Tuyền, chúng ta chuẩn bị tiến về Hoàng Tuyền, rời khỏi nơi bóngđêm vĩnh hằng này rồi!"

Từng người tu hành, yêu ma, quỷ quái bay lên không trung, hóa thành ánh sáng,bay vào trong cánh cửa lớn nơi đó.Thiết bị hình vuông lại phát ra âm thanh:"Lần kêu gọi thứ ba, bắt đầu."

"Dựa vào luật nhân quả mà thế giới bị trộm đi lần này, mời Luân Hồi Điện điềuđộng lượng lớn quỷ thần, canh giữ tại hai thế giới, đề phòng bất cứ kẻ nào pháhoại lần chuyển sinh quy mô lớn này."

"Phạm vi kêu gọi lần này là: Toàn bộ Thần linh mang số hiệu 000015 -000273."

Trên bầu trời, từng vị tồn tại khoác chiến giáp, toàn thân tản ra ánh sáng uynghiêm thần thánh xuất hiện.Bọn họ đều là khô lâu thân, hoặc là nam nữ thân, hoặc là quỷ thân, hoặc là thúvương thân, toàn bộ đều lơ lửng phía trên mặt sông, đôi mắt lạnh lùng nhìnchằm chằm hư không cùng mặt đất.Dưới sự uy nghiêm của những Thần linh này, không có bất cứ kẻ nào dám làmloạn cả.Một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Thằng hề.Lý Trường Tuyết!Nàng nhìn về phía Thằng hề, nói nhỏ: "Hóa ra ta đã chết rồi, nói như vậy, saukhi chúng ta chết đi thì mới gặp nhau hay sao?"

"Không, ta còn sống, ta là người sống duy nhất."

Thằng hề nói."

Hiện tại ta đã nhớ lại mọi thứ, ngươi chính là vị đệ tử kia của Quẻ Thánh đúngkhông?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Là ta."

Thằng hề thừa nhận.Từng bóng người xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía hắn."

Hóa ra là ngươi đã cứu tất cả chúng ta."

Một nữ tu sĩ Thái Vi cung nói."

Khi đó ta đã nhìn ra sự bất phàm của hắn rồi, vậy mà các muội còn muốn thửthách hắn lần nữa mới bằng lòng thu về Thái Vi cung chúng ta."

Tạ Đông Lưucủa Thái Vi cung cười to nói."

Ngài vẫn luôn không chết sao... không hổ là Ma Chủ mà!"

Hổ yêu lớn tiếngnói."

Là ngươi sao, Quẻ thánh có người nối nghiệp rồi!"

Một Chưởng môn khenngợi.Đông đảo người chết đều dừng giữa không trung, cùng nhìn về phía Thằng hề,phát ra những tiếng hò reo cùng ủng hộ.Không biết Lý Trường Tuyết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt biến đổi, nắm chặt tayLiễu Bình, hỏi:"Chúng ta đều tiến vào Hoàng Tuyền, vậy ngươi thì sao?"

ềXung quanh đều yên tĩnh.Thiết bị máy móc hình vuông kia lại sáng lên lần nữa.Một giọng nói dịu dàng từ trong thiết bị vang lên:"Lần kêu gọi thứ tư, bắt đầu."

"Mời Điện chủ Luân Hồi điện có mã số 000006 tới đây xử lý sự vụ đặc biệt lầnnày."

"Xin hãy chuyển vị người tu hành có chín tỷ công đức trên người tới thế giớikhác."

Trên bầu trời, một bà lão mặc cung trang, dẫn theo hai đội Thần linh nam nữmặc quan phục, bồng bềnh lướt tới."

Bái kiến Thần linh."

Liễu Bình ôm quyền nói."

Đúng là hậu sinh khả úy mà, chỉ là bộ trang phục xanh xanh đỏ đỏ này lại quákém cỏi, làm cho lão bà ta hoa cả mắt."

Bà lão quan sát hắn, cười tủm tỉm nói.Bà lão tiện tay vung lên.Một người đàn ông râu dài từ sau lưng bào lão đứng ra, cầm quyển sách trêntay, nói: "Vậy thì dẫn hắn một đoạn đường đi, đặt hắn tại phía dưới Tu Di sơn,mặc cho hắn lựa chọn một thế giới mà tiến vào, ngài thấy thế nào?"

"Ta thấy không tệ lắm, chàng trai trẻ, cậu cảm thấy thế nào?"

Bà lão hỏi."

Cám ơn Thượng Thần, ta chỉ có một câu hỏi mà thôi."

Thằng hề nói."

Cậu hỏi đi."

"Mọi thứ thuộc về ta đều có thể mang theo sao?"

"Con Miêu yêu kia thì được, thế nhưng con rồng mà ngươi chuyển hóa thànhthẻ bài cùng vị Thần trong Luyện Ngục kia lại không được."

"Vì sao?"

Bà lão thở dài, tiện tay nhấn về phía hư không.Hình ảnh Thần trụ Luyện Ngục cùng Thần trụ Vĩnh Dạ xuất hiện trước mắt mọingười."

Chàng trai trẻ, đây là hệ thống thế giới Luyện Ngục, bản thân nó có nhân quảriêng biệt; mà chúng ta thuộc về hệ thống thế giới Lục đạo Luân hồi, chúng tacũng có nhân quả riêng của bản thân."

"Dựa theo pháp tắc cùng quy tắc của chúng ta, bất cứ cá nhân hoặc vật phẩmnào không thuộc hệ thống Lục đạo Luân hồi thì chúng ta đều không tiếp nhận,để phòng ngừa Lục đạo Luân hồi nhiễm phải những nhân quả này, từ đó ảnhhưởng kế hoạch của toàn bộ thế giới trong Lục đạo."

Bà lão kiên nhẫn giải thích.Thằng hề ngẩn người.Aldrich đứng phía xa xa nghe thấy vậy, bỗng cười lớn:ằ ề"Đi đi, Thằng hề!"

"Có thể gây ra tình huống lớn như vậy, ngươi đúng là rất xuất sắc, thế nhưnglà... hiện tại ta chỉ cần chờ ngươi rời đi là được rồi, ta có thể cam đoan sẽ khôngtiếp tục làm phiền ngươi nữa..."

"Dù sao ngươi không thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì nữa cả."

Thằng hề lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.Yana bỗng hiện lên trong hư không, nói: "Được rồi, ngươi mau chạy đi, ta vàAndrea đều thuộc về nơi này..."

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Thằng hề che miệng lại rồi."

Luân Hồi Điện chủ, ta có một chuyện còn không hiểu."

Hắn nói."

Cái gì?"

Bà lão híp mắt hỏi."

Toàn bộ Nhân Gian giới bị người cướp đi, đối với loại chuyện này, chúng tacũng không làm ra bất cứ hành động nào sao?"

Thằng hề hỏi.Bà lão bật cười, không nói lời nào.-------Chương 227: "Chàng trai trẻ, cậu nghĩ được chưa?"

Thằng hề nói tiếp: "Nhân quả tới từ hành động của chúng ta, hiện tại ta muốndẫn mấy người bên cạnh rời đi, chẳng lẽ các người không thể giúp đỡ chút nàosao?"

Bà lão liên tục lắc đầu, nói: "Dựa theo quy tắc, Lục đạo Luân hồi có được sứmệnh vô cùng thần thánh, mà lại hiện tại cũng không phải thời điểm gây mâuthuẫn với hệ thống thế giới Luyện Ngục... chúng ta đúng là không thể ra tayđược."

Thằng hề còn chưa nói chuyện, Aldrich bên kia đã thở phào nhẹ nhõm, nói ra:"Thì ra là thế!"

Aldrich rút một tấm thẻ bài ra, ném mạnh ra ngoài, quát:"Tranh cướp Thần vị!"

Trên tấm thẻ bài đó có vẽ hai người cầm binh khí, bọn họ chiến đấu với nhaudưới sự chứng kiến của vương miện lơ lửng giữa không trung.Ầm...Thẻ bài hóa thành sương mù, bỗng nhiên đúc thành một tòa đài cao.Thằng hề nhìn về phía đài cao, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Đối phương kích hoạt trận tranh cướp Thần vị.][Đây là trận tử chiến do chúng thần phát động vì tranh cướp Thần vị.][Chiến đấu song phương bị chỉ định là: Aldrich, Yana.]Aldrich cao giọng hô: "Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hiện tại, tại nơi này, tathề muốn cướp lấy Thần vị từ tay Nữ thần Tra Tấn!"

Hắn nhìn về phía Yana, trên gương mặt anh tuấn toát ra vẻ tàn nhẫn."

Chủ mẫu, có thể giải trừ nguyền rủa nhân quả rồi, ta muốn leo lên Thần vị!"

Trong hư không, một giọng nữ lạnh lẽo truyền tới: "Ngươi chắc chắn sao?"

"Bộ bài của nàng ta đã ở trong tay ta, mà chiếc áo Dạ Thần duy nhất của nànglại đưa cho người khác, bản thân nàng ta đang ở trạng thái yếu ớt, nếu như vậyrồi mà ta còn không thể ***** được nàng, vậy thì ta tình nguyện chịu chết."

Aldrich nói.Một sợi tơ lộng lẫy xuất hiện trong hư không, một đầu thắt trên tay Yana, mộtđầu khác thắt trên tay Aldrich."

Đứt!"

Giọng nữ lạnh lẽo kia nói.Sợi tơ lập tức đứt rời.Aldrich cười lớn, nói:ế ế ế ấ"Yana, nếu đã không chiếm được trái tim của ngươi, vậy thì kết quả duy nhấtcủa ngươi, chính là trở thành đá đặt chân giúp ta leo lên Thần vị!"

Hắn ta bước từng bước về phía đài cao.Thằng hề hỏi nhỏ: "Yana, có chắc thắng tên kia hay không?"

Yana ngẩn ngơ lắc đầu, nói: "Nguyền rủa trên người ta đã biến mất rồi, thếnhưng hiện tại, ta đã không còn bất cứ tấm thẻ bài chiến đấu nào có thể sử dụngcả."

Thằng hề im lặng vài giây, chợt thấy bà lão kia vẫn đứng bên cạnh, cười tủmtỉm mà nhìn chính mình."

Ngài không thể hỗ trợ thật sao?"

Thằng hề hỏi."

Đương nhiên là không được, toàn bộ Thần linh Hoàng Tuyền cũng khôngđược."

Bà lão vội vàng lắc đầu.Thằng hề thở dài, nắm tay Yana, nói: "Có cách nào làm cho..."

"Làm gì cơ?"

Yana không hiểu hỏi."

Làm cho ta biến thành thẻ bài của ngươi."

Thằng hề nói."

Ngươi?"

Yana nói với giọng kinh ngạc."

Đúng vậy, ngươi đã không còn thẻ bài có thể sử dụng, vậy hãy để ta tới làm thẻbài của ngươi."

Thằng hề nói.Yana nói: "Ngươi không chiến thắng được hắn ta, hắn ta nắm giữ bộ bài TraTấn, là Thần linh..."

Thằng hề ngắt lời nàng, nói: "Không, chỉ cần có cách nào đó làm ta chuyển hóalàm thẻ bài của ngươi, như vậy, chiến đấu do ta lo."

Yana lau khóe mắt, nói: "Liễu Bình... không có cách nào cả, chúng ta..."

Khục!Một tiếng ho khan ngắt lời Yana.Thằng hề lại nhìn về phía bà lão kia, thấy được bà lão đang dùng tay áo chemiệng, liên tục ho khan.Khi thấy được ánh mắt nghi ngờ của Thằng hề, bà lão cười với vẻ áy náy:"Đừng hiểu lầm, Thần linh Hoàng Tuyền chúng ta thật sự là không thể giúp đỡngươi."

Bà lão lại nói nhỏ: "Hình như ta quên mất chuyện gì đó... ngoài Ý chí Thế giớira, còn có chuyện gì nữa chứ... tới cùng là cái gì dẫn dắt chúng ta tới đây, thậtđúng là quên mất... các ngươi, ai còn nhớ được?"

Bà lão nhìn về phía đám quỷ quái sau lưng.Những Thần linh kia không ai lên tiếng, liên tục lắc đầu.Thằng hề nhìn về phía chúng thần.ầ ầĐám Thần linh đứng im không nhúc nhích phía sau lưng bà lão, ban đầu mặtkhông thay đổi, nghiêm trang thần thánh.Khi ánh mắt Thằng hề lướt tới bọn họ, ánh mắt bọn họ đều thay đổi.Mỗi người đều nháy mắt ra dấu, liên tục nháy mắt với Thằng hề, giống như cóchuyện gì đó mà người đứng xem như bọn họ tuyệt đối không thể nhắc nhở, lạikhông nhịn được mà muốn nhắc nhở vậy.Ở một bên khác, bốn phía xung quanh tòa đài cao bốc lên ánh sáng hừng hực,tản ra vô số khí tức uy nghiêm."

Đi lên!

Đây là cuộc chiến giữa Thần linh, không thể né tránh!

Yana!"

Alrich cao giọng hô.Thân hình Yana run lên, bị một lực lượng vô hình lôi kéo, bay lên trên đài cao.Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Thằng hề.Ngay sau đó...Hai tay hắn sử dụng từng loại pháp quyết.Tay trái Phong Thi Chuyển m, tay phải Hồn Quy Khứ Lai, hai tay hợp nhất.Ngay sau đó, song pháp quyết, thành công!Thằng hề kết hợp hai loại pháp quyết lại với nhau, tạo thành một thủ ấn quỷ dị.Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo, Vong Xuyên!Trên bầu trời, con sông lớn lại càng hiện ra rõ ràng hơn.Bên bờ sông, có một khối nham thạch to lớn xuất hiện.Trên nham thạch bỗng truyền ra một giọng nữ dễ nghe:"Được, ta tiếp nhận."

"Dù sao ta cũng không nhìn nổi cảnh tượng như vậy."

"Hơn nữa..."

"Ta cũng không phải là Thần linh Hoàng Tuyền, không cần giữ vững quy tắccủa các ngươi."

Trên nham thạch, có một bóng người xuất hiện.Đó là một cô gái có mái tóc dài đỏ như lửa, nàng ta nhìn xuống mặt đất, đưa tayvào trong hư không rút ra một chiếc lưỡi hái có ngọn lửa vô tận bao quanh.Thằng hề nhìn về phía cô gái này.Trên đỉnh đầu của cô ta có một hàng chữ nhỏ:[Cô gái Tinh thần vẫn lạc, người nhà vĩnh hằng của Tử Thần, người dẫn dắt củavô tận Tử Vong.]Thiếu nữ tóc đỏ mặc áo choàng múa chiếc lưỡi hái trong tay lên.Ầm...ấ ểLưỡi hái chấn động, ngọn lửa trên đó hoàn toàn chuyển hóa thành màu đen kịt,phóng lên tận trời, lan tràn tới bốn phương tám hướng.Khung trời bị đốt cháy không còn một mảnh, hiện ra hư không bên ngoài thếgiới này, thậm chí ngay cả những Cựu nhật Thần linh trốn trong hư không, cũngnhếch nhác ló đầu ra ngoài, vội vàng né tránh.Thiếu nữ tóc đỏ nhảy lên, hạ xuống bên người Liễu Bình, truyền âm hỏi:"Chàng trai trẻ, cậu nghĩ được chưa?"

"Ý của ngài là?"

Liễu Bình cũng truyền âm hỏi lại.Thiếu nữ đưa ánh mắt qua sát bốn phía với vẻ cảnh giác, tiện tay kéo xuống mộtluồng lửa đen kịt, ném mạnh nó tới trên đài cao phía xa."

Không nên tùy tiện ra tay với nữ sĩ, nếu không ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ củangươi đó."

Thiếu nữ này lớn tiếng nói.-------Chương 228: "Liễu Bình đâu?"

Ngọn lửa trôi nổi trên đỉnh đầu Aldrich, phát ra những tiếng vang lốp đốp.Aldrich hừ lạnh, đang định ra tay thì bên tai vang lên giọng nữ lạnh như băng:"Quan sát một lát rồi nói sau!"

Hắn ta đành phải đứng im bất động.Thiếu nữ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Liễu Bình, truyền âm nói: "Thần kỹmà ngươi vừa sử dụng, thứ tiêu hao chính là tuổi thọ, đúng không?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình truyền âm trả lời."

Nếu như ngươi dự định từ bỏ vị nữ sĩ kia, cùng với con rồng nhỏ trên ngườingươi, từ đây trở lại Lục đạo Luân hồi, như vậy hiện tại ta có thể ra tay..."

Thiếu nữ tóc đỏ tiếp tục truyền âm: "Bởi vì khi ta ra tay, đã đại biểu hưởng ứngThần kỹ của ngươi, luật nhân quả được thành lập ngay lập tức, ngươi sẽ phải trảra toàn bộ tuổi thọ, hóa thành người chết trở về thế giới Hoàng Tuyền."

"Nếu như ta không từ bỏ thì sao?

Không, ta nói thẳng đi, có trở về Lục đạoLuân hồi hay không thì ta cũng không để ý lắm, ta muốn cứu các nàng."

LiễuBình nói.Thiếu nữ lộ ra ý cười, nói: "Vậy thì ta không thể ra tay được."

Nàng vác chiếc lưỡi hái lên vai, ngẩng đầu nhìn về sông Vong Xuyên, hô lớn:"Này!

Mỗi ngày đều nói chuyện đâu đâu, lúc này lại ở đó xem kịch thôi hả, mauxuống đây hỗ trợ!"

Khi thấy nàng ta hô lên như vậy, Liễu Bình lại phát hiện một chuyện kỳ lạ,chúng thần Hoàng Tuyền trở nên khẩn trương hơn trước nhiều.Thậm chí bà lão đang nheo mắt cũng mở to ra, trên người tản ra một luồng khítức lạnh lẽo không gì sánh kịp.Sau lưng bà ấy, các vị Thần linh cũng chuyển về thế thủ.Bầu không khí hoàn toàn biến đổi.Bên bờ sông lớn, trên khối nham thạch lớn kia, lại có một bóng người xuất hiện.Đó là một thiếu nữ.Cô ta có một mái tóc dài màu trắng, dáng người duyên dáng, vẻ xinh đẹp cũngkhông kém thiếu nữ tóc đỏ chút nào cả, trên người còn mặc một bộ trang phụcchiến đấu bó sát người màu bạc.Khí tức hủy diệt lượn lờ quanh người cô ta.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu thiếu nữ tóc trắng này:[Cô gái Vụ Đảo, người nhà vĩnh hằng của Tử Thần, Chư giới tận thế - Điểmcuối của Thời gian Tịch diệt.]ế ắ ế ấThiếu nữ tóc trắng bước ra một bước, biến mất khỏi nham thạch.Ngay lập tức, cô ta xuất hiện bên người Liễu Bình."

Cũng vậy, Xích Hộc không thể ra tay được, nhân quả trên người nàng ta đã liênlụy quá nặng, cũng không có liên quan gì tới ngươi hết, mà ta..."

"Có đôi chút liên quan tới ngươi."

Thiếu nữ tóc trắng nói xong, tùy ý rút thẻ bài từ trong hư không ra ngoài.Động tác của cô ta nhanh như tàn ảnh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã rút ra mấychục thẻ bài, cũng nói:"Thẻ bài là cơ sở của Danh Sách, là nhập môn của Kỳ quỷ, mà ta đã từng tuluyện lực lượng thiên hướng hệ thần bí."

Cô ta đặt từng tấm thẻ bài vào trong hư không, ghép toàn bộ các thẻ bài lại vớinhau, như chơi ghép hình vậy, sau đó phủi tay.Tất cả thẻ bài lật lại một lượt, tạo thành một đồ án hoàn mỹ.Đó là một chiếc đồng hồ khổng lồ mà lại cổ xưa, kim đồng hồ của nó quay rấtnhanh, cả kim giờ, kim phút lẫn kim giây, không dừng lại chút nào."

Ta có liên quan tới ngươi?

Ý gì vậy?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."

Có lẽ phải rất lâu sau ngươi mới có thể hiểu được, thế nhưng hiện tại, ta muốnhỏi ngươi, nguyện vọng của ngươi là gì?"

Thiếu nữ tóc trắng hỏi."

Cứu nàng."

Liễu Bình nói."

Ngươi sẽ không thể trở về hệ thống thế giới Lục đạo Luân hồi, chỉ có thể ở lạihệ thống thế giới có tên là Luyện Ngục này, nó là vực sâu của vũ trụ, có phạmvi vô biên vô hạn vô đáy, vị trí là bên dưới hư không, nếu như ngươi quyết địnhcứu nàng, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không thể kêu gọi lực lượng của Lục đạonữa, ngươi sẽ thực sự trở thành một thành viên của hệ thống thế giới này, ngươihiểu chưa?"

Thiếu nữ tóc trắng nói."

Ta sẽ không thay đổi nguyện vọng của mình."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, người sáng tạo ra Thần kỹ Lục đạo, ngươi đáng giá ta dùng toàn lực ratay một lần."

Thiếu nữ tóc trắng mỉm cười nói.Cô ta bỗng nhiên biến mất.Ngay sau đó, tren chiếc đồng hồ cổ xưa kia, kim giờ, kim phút cùng kim giâyđều chỉ về phía số 0, cũng không nhúc nhích.Một luồng gợn sóng dị dạng xuất hiện, trong nháy mắt trải rộng toàn bộ hưkhông lẫn thế giới.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được toàn bộ mọi thứ đều tiếnvào trạng thái ngưng đọng.Mỗi người đều cứng ngắc tại nguyên chỗ, duy trì tư thái cùng biểu lộ của họ,cũng không nhúc nhích.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:ế[Ngươi bị lực lượng hủy diệt của Chư giới tận thế ảnh hưởng.][Lực lượng này tác dụng tại yếu tố: Thời gian.][Thế giới hiện tại tiến vào trạng thái ngưng đọng thời gian.]Liễu Bình đang âm thầm rung động, bên tai lại nghe được giọng nói của thiếunữ tóc trắng kia:"Nhanh lên, dùng tay nắm chặt vị nữ sĩ kia."

"Được!"

Liễu Bình bay lên đài cao, nắm chặt tay của Yana.Ánh mắt hắn chuyển về phía bình nguyên...Ầm!Triệu Thiền Y hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về, rơi vào trên tay còn lại củahắn.Giọng nói của thiếu nữ tóc trắng vang lên một lần nữa: "Ngươi cần phải nhớ kỹmột sự kiện, trận chiến cướp đoạt Thần vị này là lực lượng loại nhân quả, coinhư thời gian cũng không thể cắt đứt nó được, sau khi các ngươi chạy đi, mỗicách một đoạn thời gian, nó sẽ phát tác một lần, tới tận khi một người trong đóchiến thắng trong trận chiến tranh cướp Thần vị này mới thôi."

Liễu Bình nói: "Ta hiểu, chỉ cần cho ta thời gian, ta tuyệt đối sẽ không e ngạitrận chiến tranh cướp Thần vị này."

Thiếu nữ tóc trắng nói: "Một lời nhắc nhở cuối cùng dành cho ngươi..."

"Du hành thời gian sẽ lấy đi mọi thứ mà ngươi có, chỉ có thứ có nhân quả cựcmạnh, mới có thể đồng hành cùng với ngươi mà thôi."

"Hiện tại, ta sẽ đưa các ngươi đi."

"Cám ơn, xin hỏi nên xưng hô ngươi như thế nào?

Tương lai ta sẽ báo đáp."

Liễu Bình nói."

Không cần cám ơn ta, nghĩ cách sống sót đi, có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta sẽgặp mặt bên ngoài Luyện Ngục, tại vùng biển phía trên hư không kia."

Thiếu nữtóc trắng nói.Cô ta vươn tay, đặt trên ngực Liễu Bình rồi dùng sức đẩy mạnh.Ngay sau đó, có một lối đi được mở ra trong hư không.Liễu Bình ngã vào trong lối đi đó, biến mất khỏi thế giới hiện tại.Chiếc đồng hồ khổng lồ kia lại khôi phục trạng thái bình thường, kim phút kimgiây phát ra những tiếng kêu 'tíc tắc'.Mọi thứ đều khôi phục bình thường!Đám người lấy lại tinh thần, quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện cóđiều khác thường."

Liễu Bình đâu?"

ế ắLý Trường Tuyết lo lắng hỏi-------Chương 229: Cảm ơn mọi ngườiThiếu nữ tóc đỏ nhìn về phía nàng, trên mặt lộ ra vẻ thông cảm."

Này, hắn đã chạy thoát rồi, ngươi cũng cần tiến vào thế giới Hoàng Tuyền đểchuyển sinh, hai người các ngươi không thể ở cùng với nhau."

Thiếu nữ tóc đỏnói.Lý Trường Tuyết ngẩn ngơ, yên lặng cúi đầu, nắm chặt kiếm trong tay."

Thật là, ta còn chưa kịp nói với hắn một tiếng cám ơn đây..."

Nàng lẩm bẩm nói."

Đi đầu thai đi."

Thiếu nữ tóc đỏ vỗ vai nàng, nói."

Thôi được rồi, ta tu hành ngay tại thế giới Hoàng Tuyền đi, có lẽ sẽ có mộtngày, hắn sẽ trở về."

Lý Trường Tuyết nói.Ánh mắt của nàng rất kiên định, giống như chỉ cần nói ra cũng vĩnh viễn khôngthay đổi.Thiếu nữ tóc đỏ giật mình, ánh mắt từ khuôn mặt của nàng mà lướt xuống dưới,ngưng lại tại thanh kiếm trên tay của nàng ta, vẻ mặt hơi rung động, hỏi:"Ngươi là kiếm tu?"

Thiếu nữ tóc trắng bỗng xuất hiện ở bên cạnh, quan sát Lý Trường Tuyết, nói:"Chẳng những là kiếm tu, còn bước lên kiếm đạo rồi, trở thành Kiếm tiên, trongtrăm vạn chưa chắc có một."

"Vậy thì hơi đau đầu rồi đây, ai có thể sửa đổi ý nghĩ của một kiếm tu chứ?"

Thiếu nữ tóc đỏ nói.Hai người nhìn nhau.Thiếu nữ tóc đỏ nói: "Vậy..."

Thiếu nữ tóc trắng nói: "Thì..."

Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét giận dữ từ nơi xa truyền tới."

Đáng chết, Yana đã bị các ngươi giấu tới nơi nào?

Nói ra cho ta, nếu không tacũng không ngại đánh một trận với các ngươi, những kẻ được gọi là Thần linhdị giới này!"

Hai nữ bỗng dừng lại, cùng nhìn về phía đài cao.Aldrich tức sùi bọt mép, vẻ mặt đều vặn vẹo.Rõ ràng...Đã tiêu tốn vô số thời gian lẫn tinh lực, cuối cùng sắp hái được trái cây ngonnhất trên cái cây này...Thế mà lại bị những tên tới từ dị giới này giấu đi.ầ ếXét tới thực lực thì hiện tại mình đã ngang ngửa với Thần linh, nếu như còn kẻnào dám ngăn cản bản thân mình, vậy thì xử lý kẻ đó!Một giọng nữ lạnh lẽo cùng tức giận vang lên: "Vậy mà dám xen vào chuyệncủa ta, đi thử xem thực lực mấy người đó như thế nào."

"Được!

Xem ta giết mấy người này đi!"

Aldrich không do dự nữa, rút một chiếc rìu lớn ra, bay về phía hai nữ.Thiếu nữ tóc đỏ thấy vậy, thuận miệng hỏi: "Như vậy, tên kia cũng đã đi, ta còntính là tồn tại mà hắn triệu hồi ra nữa không?"

Thiếu nữ tóc trắng nhún vai, nói: "Ta hỏi ngươi, là do ngươi muốn đánh ngườinày một trận, hay bởi vì tên kia mới đánh nhau với người này?"

"Đương nhiên là bởi vì tự ta muốn đánh rồi."

Thiếu nữ tóc đỏ nói."

Vậy thì được, tên kia đã không ở đoạn thời gian này, chuyện này là nhân quảcủa ngươi, không có liên quan gì tới tên đó."

Thiếu nữ tóc trắng nói.Thiếu nữ tóc đỏ nghe vậy thì vui vẻ.Nàng ta nhìn về phía Aldrich đang bay tới mà nói: "y, đi chết đi."

Ầm!Aldrich lao ầm ầm xuống mặt đất, tạo thành một hố cực sâu.Hắn ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp biến mất, cơ thể cũng không còn bất cứ sứcsống nào nữa.Hắn ta, chết.Trong khoảnh khắc đó, mấy tên ngo ngoe muốn động ở xung quanh đều cứngngười lại.Thiếu nữ tóc trắng nhìn về phía hư không, vài giây sau nói: "Dừng lại tại nơiđây đi, không nên dẫn tới hai hệ thống thế giới phát sinh chiến tranh Kỷnguyên."

"Đi thôi!"

Thiếu nữ tóc đỏ nắm tay Lý Trường Tuyết, dẫn theo nàng bay về phíabầu trời.Thiếu nữ tóc trắng lại quan sát nơi đây một vòng, cảm thấy đã không bỏ sót bấtcứ thứ gì cả, cũng bay lên trên trời, biến mất trong con sông lớn trên bầu trời.Trên bình nguyên.Thiết bị máy móc hình hộp phát ra giọng nói dịu dàng:"Nhân Gian giới sắp trở về với Lục đạo Luân hồi, tất cả người chết cũng đãđược tiếp thu hoàn tất."

"Tình huống đặc biệt đã được xử lý đặc biệt."

"Nhiệm vụ lần này đã kết thúc."

"Cám ơn Ý chí Thế giới của Nhân Gian giới đã tài trợ, cám ơn người cung cấplối đi tới nơi đây, Liễu Bình."

"Cám ơn mọi người."

"Lần sau chúng ta lại gặp mặt!"

Thiết bị này nói xong, lập tức hóa thành một luồng tàn ảnh bay lên trên không,rất nhanh biến mất trong con sông lớn đó.Tất cả Thần linh cũng theo đó mà rời đi.Hoàng Tuyền giới, dần dần biến thành một cái bóng hư ảo, biến mất khỏi khuvực Vĩnh Dạ này.....Gió.Đây là gió bên trong quá trình xuyên qua thời không.Nó chảy xiết giống như nước, làm cho người trong đó bất lực giãy dụa.Mọi thứ đều thấy không rõ.Khi hắn thoát khỏi lối đi thời không, khi rơi xuống dòng sông chân chính, thậmchí còn cảm thấy con sông này không khác với gió trong lối đi thời không chútnào cả.Một giọng nữ văng vẳng bên tai:"Khi ngươi từ bỏ cơ hội trở về Lục đạo Luân hồi... ngươi đã đánh mất thân phậnngười tu hành của mình, trở thành một thành viên chân chính của Vĩnh Dạ."

"Du hành thời gian đã lấy đi toàn bộ mọi thứ mà ngươi có, chỉ có nhân quả cựcmạnh, mới có thể đồng hành cùng ngươi mà thôi."

"Suy xét tới việc ngươi muốn cứu vớt cô gái kia..."

"Ngươi chỉ có thể trở thành một tấm thẻ bài, mới có thể xuất chiến thay nàng tađược."

"Sống sót đi."

"Sống sót, mới có hi vọng."

Giọng nói biến mất.Người kia yên lặng lắng nghe, lại không muốn suy nghĩ quá nhiều.Mạch nước ngầm cuốn theo hắn vào trong khu vực càng sâu hơn, tới mức làmcho hắn đã mất đi hô hấp, hôn mê đi.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Chú ý.][Trạng thái du lịch thời gian đã kết thúc.][Ngươi đã thoát khỏi hệ thống thế giới cũ, tiến vào trong Vĩnh Dạ, trở thànhmột thành viên chính thức của Vĩnh Dạ.][Thời gian biến đổi số tuổi của ngươi.][Tình huống trước mắt vẫn không rõ.][Đang trong phân tích...][Trong dòng sông này ẩn chứa một lực lượng nào đó, đang kiểm tra toàn diệntình trạng của ngươi, cũng đưa ra sách lược tương ứng.][Sách lược sắp chấp hành.]Soạt...Hắn bị dòng nước đẩy lên bờ, yên lặng nằm trên bờ cát, không nhúc nhích."

Nhìn xem, lại có một người mới chết."

"Được rồi, làm việc thôi."

Có người hô lớn.Hắn bị hai người kéo đi, đặt trên một chiếc xe chở hàng cũ kỹ.-------Chương 230: "Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."

Hắn mở mắt ra.Đã thấy mình nằm trên một chiếc bàn kim loại, hai tay hai chân bị trói chặt lại,không thể nhúc nhích.Một giọng nói điện tử vang lên: "Xin đừng nên cử động, quá trình đóng khungsắp bắt đầu."

Hắn chớp chớp mắt, trong nháy mắt nhớ lại mọi thứ.Miễn cưỡng ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng xung quanh, nơi này giống nhưlà một nhà máy, trên từng chiếc bàn kim loại đều có một người bị trói chặt tạiđó."

Ta cần làm cái gì?"

Hắn hỏi."

Thả lỏng, nói tên của ngươi ra là đủ." m thanh điện tử vang lên."

Liễu Bình."

Hắn nói."

Rất tốt, tên là danh hiệu của loài người, người mới chết Liễu Bình, hiện tại tachính thức thông báo cho ngươi biết, trải qua việc đánh giá tổng hợp, ngươi phùhợp điều kiện đi vào trường học đi học."

"Tiếp đó chính là Thân thẻ của ngươi, xin hãy giữ nguyên tư thế hiện tại, đừnglộn xộn."m thanh điện tử nói xong liền biến mất.Xung quanh có mấy chiếc cánh tay máy xuất hiện, xoay vòng tròn quanh ngườicủa hắn.Từng luồng sáng từ trong cánh tay máy phun ra ngoài, chỉ trong vài giây, đã vẽra một dàn khung hình chữ nhật bên ngoài thân hắn.Cánh tay máy quan sát một lần nữa, mới phun ra một luồng sáng, bắn tới phíatrên bên trái khung hình.Ánh sáng dần dần ngưng tụ thành một con số."

1".Ngay sau đó, một luồng gợn sóng kỳ dị sinh ra.Liễu Bình cảm thấy bản thân mình phát sinh biến đổi mang tính căn bản nào đómà mình không cách nào nói rõ được.Những thứ trói chặt tay chân của hắn cũng chui xuống lòng đất trong nháy mắt."

Ngươi có thể đứng lên, Liễu Bình."

Tiếng điện tử nói.Liễu Bình mịt mờ đứng dậy khỏi bàn kim loại.Ở ốỞ khu vực này, cũng có một số người đứng dậy.Xung quanh mỗi người, cũng đều xuất hiện một dàn khung màu xám, làm chobọn họ trông giống một tấm thẻ bài vậy.Thế nhưng ngay sau đó, những dàn khung màu xám này dần dần ẩn nấp vàotrong hư không.Chờ đã, thẻ bài?Liễu Bình đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một tấm thẻ bài.][Tin tức chi tiết như sau:][Thẻ bài: Thiếu niên Nhân tộc (14 tuổi).][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 2.] (HP: Health Points, điểm sinh mạng, máu.)[Lực công kích: 1.]Liễu Bình ngẩn người.Mình trở thành một tấm thẻ bài rồi sao?Mấy người Yana đâu rồi?Hắn đang suy nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Bởi vì ngươi du hành thời gian, phần lớn thẻ bài của ngươi đã biến mất, ngươicũng mất hết toàn bộ lực lượng, hoàn toàn trở thành một Vĩnh Dạ giả.][Những thẻ bài còn lại của ngươi là:][Thị thần: Yana.][Anh linh: Andrea.][Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y.][Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Thẻ chức nghiệp: Thằng hề; Thẻ chức nghiệp: Thánh giả; Thẻ chức nghiệp:Hành giả Ác Mộng.]Hành giả Ác Mộng!Trái tim Liễu Bình rung mạnh, đang định nói cái gì đó, lại thấy một người điqua bàn kim loại, thuận tay ném tới một cái bọc."

Mặc quần áo vào, sau đó ra ngoài cổng chờ đợi."

Người kia nhắc nhở, lại bước tới một chiếc bàn kim loại khác.Liễu Bình mở cái bọc ra, bên trong có một bộ quần áo thô sơ, còn có một đôigiày nữa.Hắn cầm quần áo, chậm rãi mặc vào.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Chú ý!][Chúng ta gặp phải sự kiện khẩn cấp.][Liên quan tới tấm thẻ bài chức nghiệp 'Hành giả Ác Mộng' này, ngươi có ýkiến gì, xin hãy nói ra.]Liễu Bình cũng đã nghĩ thông suốt, vừa ngồi xổm buộc dây giày, vừa âm thầmnói với Danh sách:"Cựu nhật Thần linh đã từng nói: 'Tấm thẻ này không thể bị tìm ra, còn cần thựchiện những cách khác, làm cho nó thuộc sở hữu của ngươi.

' ""Thế nhưng chúng ta cũng biết, tấm thẻ này được đặt vào trong Nhân Giangiới."

"Như vậy, đã không thể tìm tới tấm thẻ bài này, làm cách nào mới có thể cóđược nó đây?"

"Rất đơn giản, làm cho thế giới rời đi."

"Một khi thế giới rời khỏi Vĩnh Dạ, thẻ bài thuộc về Cựu Thần đương nhiênphải ở lại, nó chỉ có thể xuất hiện trước mặt chúng ta."

"Chắc hẳn người thúc đẩy việc này là chính ta, cho nên nó đã thuộc về ta."

Liễu Bình vừa nói xong, những chữ nhỏ kia cũng biến đổi:[Đặc biệt thuyết minh:][Tấm thẻ này có quan hệ với Cựu nhật Thần linh, nó giống như một tọa độ, cóthể làm cho những Cựu nhật Thần linh kia tìm được ngươi.]['Thằng hề' cùng 'Thánh giả' cũng là thân phận của ngươi, cũng đã bị kẻ địchcủa ngươi biết được.][Thần linh Luyện Ngục có năng lực thông qua hai chức nghiệp này tìm kiếmđược ngươi.][Thời gian biến đổi, hiện tại ngươi đã biến thành một thiếu niên mười bốn tuổi,ngươi còn lại một Vĩnh Dạ giả vừa mới sinh ra, không có lực lượng chống lạiThần linh.][Nếu như Chúng Thần tìm được ngươi, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.]Liễu Bình nói: "Có cách nào có thể ngăn chặn tình huống này hay không?"

Hắn đứng dậy, mặc quần áo tử tế, nhảy xuống bàn kim loại, đi ra cửa.Từng hàng chữ nhỏ tiếp tục xuất hiện:[Chỉ có để bản Danh Sách nuốt sạch thẻ bài.]"Vậy thì nuốt đi."

Liễu Bình nói.[Đang trong quá trình nuốt, xin chờ một lát.] Danh Sách nói.Liễu Bình lo lắng nói: "Mấy người Yana đâu?

Tại sao không nói chuyện?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bởi vì cấp bậc của ngươi quá thấp, thẻ bài của ngươi đều rơi vào trạng thái ngủsay.][Chỉ khi ngươi khôi phục lại thực lực nhất định, cường độ linh hồn đạt tới tiêuchuẩn, các nàng mới có thể tỉnh lại lần nữa.]Lúc này, hắn đã đứng đợi tại cổng.Những người khác cũng tập hợp tại nơi này.Trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ lo lắng bất an, không biết sau đó sẽ phảiđối mặt với tình huống nào.Liễu Bình quan sát kỹ một lượt.Những người này đều là thiếu niên, độ tuổi cũng xấp xỉ với hắn.Không có đứa nhỏ, người già hay người trưởng thành.Xem ra trong con sông kia, vẫn có cơ chế sàng lọc với những yêu cầu cơ bản.Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa ái đi tới trước mặt những thiếuniên này.Ông ta quan sát những người nơi đây, nói: "Các vị, chắc hẳn các ngươi cũng đãbiết, nơi này đã không phải là Luyện Ngục, mà là thuộc thế giới người chết...Vĩnh Dạ."

Đám thiếu niên im lặng không nói.Người trung niên tiếp tục mỉm cười, nói: "Ấn tượng về tử vong rất mãnh liệt,vậy mà các ngươi lại đối mặt với vẻ thản nhiên, rõ ràng sau khi trải qua sàngchọn, các ngươi là một nhóm hạt giống có tư chất tốt."

"Chúng ta cần làm cái gì?"

Một thiếu niên cả gan hỏi."

Rất đơn giản, nếu như các ngươi chỉ muốn tiếp tục tồn tại, như vậy ở trongquốc gia chúng ta, làm cái gì cũng được cả, không ai sẽ tước đoạt quyền tồn tạicủa các ngươi..."

"Thế nhưng linh hồn diệt vong lại càng ***** hơn cả tử vong, nó đại biểungươi không còn tồn tại trên thế giới này nữa."

"Trong Vĩnh Dạ, còn có rất nhiều cách thức xử lý linh hồn, có thể làm cho cácngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."

"Nếu như..."

"Nếu như các ngươi muốn có được sức tự vệ trong chiến tranh, hoặc là muốn cóđược lực lượng mạnh mẽ, trở thành cường giả bên trong Vĩnh Dạ, bảo vệ linhhồn bản thân không gặp phải bất cứ đau khổ nào, như vậy hãy đi theo ta đi."

"Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."

Người trung niên mở cửa, làm ra tư thế mời.-------Chương 231: Kích hoạt!Các thiếu niên nhìn nhau, lại nghĩ tới hiện tại cũng không có những cách kháccó thể lựa chọn, đành phải lần lượt bước tới trước cửa.Liễu Bình xen lẫn trong đám người, bước từng bước đi về phía cánh cửa kia.Hắn vừa đi, vừa nhớ lại trận chiến vừa xảy ra.Cuối cùng, đã đưa tất cả mọi người trở về, chỉ có mình vẫn còn ở lại.Cũng không biết, hiện tại là thời đại nào?Sau khi mình tỉnh lại từ trong quân doanh, là mười chín tuổi, thế nhưng bây giờ,lại là mười bốn tuổi.Chẳng lẽ đã trở về tới năm năm trước?Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nửa đùa nửa thật hỏi:"Danh Sách, khi trước ngươi lại không thu nhận linh thạch, hiện tại lại nuốt củata ba thẻ bài chức nghiệp, dù gì thì lần này cũng nên mở ra chứ?"

Trong khoảnh khắc đó...Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:[Đang dò xét tình huống hiện tại.][Đã thu hoạch được tin tức tình báo cơ bản nhất về Vĩnh Dạ.][Đã tiến vào dòng thời gian càng xa xôi hơn.][Đã thoát khỏi thế giới Lục đạo Luân hồi, chuyển sinh trở thành Vĩnh Dạ giả,cũng thu hoạch được thân phận trong sạch là thẻ bài sơ cấp.][Đã nuốt ba tấm thẻ chức nghiệp, thu hoạch được lực lượng chức nghiệp cầnthiết.][Tổng kết: Hoàn cảnh hiện tại là an toàn, cũng đã đạt thành toàn bộ điều kiệntiên quyết.][Bản Danh Sách bắt đầu kích hoạt.][Kích hoạt thành công, Giao diện Anh Linh đã mở ra!]...Các thiếu niên được đưa tới một căn phòng lớn, đầy đủ bàn ghế.Trên mỗi một cái bàn lớn đều có lượng lớn thức ăn.Người trung niên đứng ở một bên, nói:"Các ngươi đã trải qua nhiều lượt sàng chọn, đã tiêu hao quá nhiều thể lực, hiệntại ăn cơm trước đi."

"Thời gian ăn cơm là năm phút."

"Năm phút sau, ta sẽ dẫn các ngươi đi học."

Nói xong, ông ta cũng rời đi.Liễu Bình nhìn những người khác, không để ý nhiều lắm, tìm một cái bàn rồingồi xuống.Hắn đúng là cảm thấy đói bụng.Mà thức ăn trước mắt, đơn giản cũng là trái cây rau quả, còn có cả thịt cá trứngsữa, chỉ là hình thái của bọn chúng hơi khác thường mà thôi.Ví dụ như quả trứng này...Liễu Bình cầm một quả trứng có vỏ màu đen, thiên nhiên điêu khắc từng đóamây trên đó, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Trứng của một giống loài nào đó.][Có thể ăn.][Tác dụng: Bổ sung dinh dưỡng.]Liễu Bình dùng tay đập tới, vỏ trứng lập tức vỡ vụn, một quả trứng trắng noãnlăn ra từ bên trong.Ăn một miếng, còn hơi ngọt nữa.Lúc này, những thiếu niên kia cũng không chịu nổi cơn đói cồn cào, vội vàngngồi xuống, bắt đầu ăn uống.Liễu Bình vừa ăn vừa âm thầm hỏi:"Danh Sách, ngươi thật có thể sử dụng sao?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên: [Đương nhiên.][Xét thấy ngươi đã chân chính dung nhập thế giới Vĩnh Dạ, trở thành một phầntử trong đó, Bản Danh Sách đã mở ra.][Bởi vì thực lực của ngươi quá thấp kém, chỉ là một tấm thẻ bài màu xám, bảnDanh Sách đã mở ra một công năng đặc biệt chuyên dành cho ngươi.]"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi.[Anh linh che chở.] Danh Sách nói."

Đó là thứ gì?"

Liễu Bình tò mò hỏi.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Hạng năng lực thứ nhất của Giao diện Anh Linh:][Anh linh che chở.][Thuyết minh: Những Anh linh mà ngươi đã sở hữu, có thể phóng ra một loạinăng lực biến chủng của họ lên người ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi hoànthành điều kiện đặc biệt tương ứng với Anh linh đó.][Mỗi mười hai giờ, có thể kích hoạt một lần.]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Ví dụ đâu?

Hay là kích hoạt một lần để ta xemxem?"

ấLại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngẫu nhiên lựa chọn Anh linh, người được chọn là: Cửu mệnh Miêu yêu(Đang ngủ say).][Sau khi thỏa mãn những điều kiện đặc biệt dưới đây, ngươi có thể rút ra mộtloại năng lực hệ thần bí biến chủng trên người Cửu mệnh Miêu yêu, có thể sửdụng một lần.][Điều kiện rút ra: Ăn một con cá.]Cá...Điều kiện đơn giản như vậy.Liễu Bình quan sát xung quanh, trên bàn của hắn không có cá, chỉ có một concá nóng hôi hổi đang được đặt trên một cái bàn cách hắn khoảng bảy, tám chiếcbàn khác.Hắn đứng dậy, đi qua nơi đó, bưng con cá lên trước mặt mấy thiếu niên đangngồi nơi đó rồi rời đi."

Chờ đã, đây là thức ăn trên bàn chúng ta."

Một thiếu niên quát."

Ngươi cũng có thể tới ăn đồ ăn trên bàn của ta, ta sẽ không để ý."

Liễu Bìnhmỉm cười, nói.Cũng không để ý tới đối phương có nói thêm gì hay không, hắn đi trở về, đặtcon cá trước mặt, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.Con cá này là loại cá hắn chưa từng gặp qua, khi ăn lại có hương vị rất độc đáo.Một lát sau...Một con cá đã bị ăn sạch.Liễu Bình buông bộ đồ ăn xuống.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt có liên quan tới Cửu mệnh Miêu yêu.][Bản Danh Sách đang rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên người Cửu mệnhMiêu yêu...][Năm,][Bốn,][Ba,][Hai,][Một.][Hoàn thành.][Ngươi thu được năng lực biến chủng: Chuyên môn thu thập tình báo.][Số lần có thể dùng: 1 lần.][Khi kích hoạt năng lực này, ngươi sẽ đạt được tin tức tình báo có tác dụng từtrên người một người nào đó.]Liễu Bình đọc xong cũng phải âm thầm gật đầu.Miêu yêu am hiểu nhất là thu thập tình báo.Trên người Triệu Thiền Y, loại thiên phú đặc trưng này càng thể hiện rõ rànghơn.Ví dụ như tìm kiếm tình báo về sư phụ, là do Triệu Thiền Y tìm tới giúp mình.Thế nhưng, chỉ có thể sử dụng một lần."

Nhỡ may sử dụng hết làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.Danh Sách nói: [Sau mười hai giờ, ngươi cần phải thỏa mãn một điều kiện đặcbiệt nào đó, mới có thể thu hoạch được một loại năng lực biến chủng một lầnnữa.]"Nói cách khác, lần rút tiếp theo chưa chắc đã là Triệu Thiền Y, coi như là rúttrúng nàng, cũng chưa chắc đã rút được năng lực này?"

Liễu Bình hỏi.[Chính xác.] Danh Sách nói.Lúc này, người trung niên kia lại xuất hiện trước mặt các thiếu niên."

Được rồi, thời gian ăn cơm đã kết thúc, tất cả đi theo ta, môn học *****ên củacác ngươi sắp bắt đầu rồi."

Ông ta trầm giọng nói.Các thiếu niên đứng dậy, đi theo ông ta xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đivào trong một căn phòng.Đây là một phòng học rất rộng rãi.Khi người trung niên thấy bọn họ đều ngồi xuống, lập tức rời đi.Một lát sau...Một ông lão tóc xám đi vào trong phòng học, đứng trên bục giảng, đặt mạnhmột quyển sách to lớn lại nặng nề xuống bàn, gây nên tiếng vang không nhỏ.Ông ta thở hổn hển vài hơi, lại xoa mồ hôi trán, mới nhìn về phía đám thiếuniên bên dưới."

Các vị."

"Hôm nay là ngày các ngươi gia nhập Vĩnh Dạ, ta rất vui vẻ khi gặp mặt cácngươi, bởi vì điều này có ý nghĩa đế quốc lại có thêm nhân tài, dòng máu trànngập sức sống."

"Xin hãy tự giới thiệu bản thân đi, dù sao trong tương lai, các ngươi đều trởthành đồng đội lẫn chiến hữu của nhau cả."

"Bắt đầu từ hàng *****ên đi."

-------Chương 232: Anh linh che chởTại hàng *****ên, một nam sinh đứng lên, nói: "Ta tên Tiền Võ Chu, ban đầuđang thăm dò một tấm thẻ bài kho báu khá cổ xưa, tiến vào trong một di tíchnào đó, cơ quan bên trong bị kích hoạt, vì cứu ra mấy người em trai nên khôngcòn thời gian thoát đi, chết tại nơi đó."

Một nữ sinh đứng lên nói: "Ta tên Quý Bạch Vũ, khi đó vừa ***** mấy tênlính, lập tức bị một quả Ma Quang Mẫn Diệt Pháo phạm vi lớn bắn trúng, chếttrên chiến trường."

Ông lão ngắt lời nữ sinh này, nói: "Ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi thôichứ, đã lên chiến trường rồi sao?"

"Quốc gia sắp bị tiêu diệt."

Nữ sinh nói với giọng bình tĩnh."

Thì ra là thế, bên trong Luyện Ngục, chinh phạt cùng đấu tranh là chủ đề vĩnhhằng bất diệt, aiz..."

Ông lão lắc đầu, ra hiệu nữ sinh ngồi xuống.Lại một nam sinh khác đứng dậy: "Tên ta là Libertas, là một thành viên cấp thấpcủa một gia tộc, bởi vì khi quyết đấu không dừng tay lại, ***** con trai útcủa gia chủ, bị gia chủ dùng búa đập chết."

Ông lão gật đầu, nói: "Tố chất của các ngươi thực sự là không tệ, ta sẽ cố gắngdạy bảo các ngươi."

Từng thiếu niên đứng dậy giới thiệu chính mình.Tới lượt Liễu Bình, hắn đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tên ta là LiễuBình, chết trong lúc tranh cướp tình nhân với người khác."

Mọi người đều cười vang, bầu không khí nặng nề cũng biến mất.Khi toàn bộ mọi người đều giới thiệu xong, ông lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Các vị."

"Nói đơn giản chính là..."

"Có thể trong khoảnh khắc tử vong đó, đã tới được lãnh thổ của đế quốc, cũngcoi như may mắn của các ngươi."

May mắn?Các thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình ngẫm nghĩ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Chuyên môn thu thập tình báo',mục tiêu: ông lão đang đứng trên bục giảng kia."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đã kích hoạt.][Những chuyện mà ông ta sắp nói ra, chính là tin tức tình báo chuyên dụng phùhợp với yêu cầu của ngươi.]Trên bục giảng, bờ môi ông lão giật giật, không nói ra câu nói kế tiếp.Ô ề ế ẩ ẩ ổÔng ta nhìn về những thiếu niên này, lẩm bẩm: "Những người trẻ tuổi vừa mớichết này, có lẽ còn không biết cái gì gọi là kinh khủng, thôi được, ta sẽ nói chocác ngươi biết đi."

"Các ngươi ở tại vô tận thế giới trong Luyện Ngục, chắc hẳn đã nghe nói cóThần linh tồn tại rồi chứ."

"Thần linh có vô số thủ đoạn, Thần linh sẽ đặt những kẻ vừa mới chết, thế giớivừa hủy diệt vào trong Vĩnh Dạ, làm cho thế giới đó sa vào chiến tranh vô tận,làm cho đám người vừa chết còn tưởng bản thân mình còn sống, đồng thời liêntục chiến đấu vì sống sót."

"Những người biểu hiện cực kỳ ưu tú, sẽ bị lựa chọn ra..."

Ông lão hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Thần linh dùngphương pháp Nhiên Mệnh để điều khiển bọn họ, làm cho bọn họ biến thành mộttấm thẻ bài, bán mạng cho Thần linh."

Trong phòng học, từng tiếng ồn ào xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn những tiếngthét chói tai của mấy nữ sinh nữa.Một vài thiếu niên lại sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Phương pháp Nhiên Mệnh sao?"

Ông lão nói: "Đúng, phương pháp Nhiên Mệnh... nó thiêu đốt linh hồn củangười chết, làm cho những người chết đó có thể sử dụng tốt trong một khoảngthời gian, thế nhưng sau khi chiến tranh giữa các Thần linh kết thúc, linh hồnngười chết sẽ bị dập tắt hoàn toàn."

Liễu Bình nói: "Nói cách khác, họ coi người chết trở thành công cụ chiến tranhdùng một lần duy nhất thôi sao."

Ông lão dùng giọng nói nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng thìnhững linh hồn kia mới có thể tỉnh táo lại, linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt cháyhầu như không còn, vào thời điểm đó, bọn họ sẽ trở nên vô cùng đau thương lẫnkhốn khổ."

Liễu Bình trở nên im lặng.Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa tới Ám Vụ trấn, phát hiện bức tượng của Nữ sĩThống Khổ ở bên trong giáo đường.Khi đó, trên bức tượng này có một pháp thuật:"Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh."

Không chỉ như thế, khi mình dẫn theo tiểu đội chiến thuật trở về Ám Vụ trấn,tiểu đội còn vận chuyển thêm một bức tượng thần tới nữa.Cuối cùng, chân tướng rõ ràng.Hóa ra bức tượng thần này vì lựa chọn nô lệ tại phạm vi lân cận, thiêu đốt tínhmạng của bọn họ, để tiện cho việc sử dụng của Nữ sĩ Thống khổ!Trong mắt Liễu Bình lóe ra tia sát ý.ầ ế ẫ ốMặc dù mình đã cứu phần lớn người tu hành, thế nhưng vẫn có một số ít người,đã bị lựa chọn ra rồi.Kết quả của bọn họ, thật đáng buồn làm sao.Liễu Bình đứng dậy, nói với ông lão trên bục giảng: "Cám ơn ngài đã giải thích,làm cho ta hiểu được một chuyện rất quan trọng."

Ông lão gật đầu, thở dài nói: "Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay ta lạimuốn nói tới những chuyện nặng nề như vậy, thế nhưng các ngươi nghe đượccũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể hiểu được, giờ phút này vẫn có thể tự dongồi tại nơi đây nghe giảng bài là một chuyện đáng ngưỡng mộ cỡ nào."

Lại có một thiếu niên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này sẽ được tự do sao?Chúng ta đều đã bị chế tạo thành từng tấm thẻ bài... trong Luyện Ngục, chắchẳn cũng sẽ có Thẻ bài sư điều khiển chúng ta."

Ông lão xua tay nói: "Không, nơi này là Vĩnh Dạ, nơi đây sẽ không có Thẻ bàisư nào điều khiển các ngươi, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng tăng tiếnthực lực bản thân, làm cho mình trở thành một cường giả, vì bảo vệ toàn bộ mọingười nơi đây mà chiến."

Lại một thiếu niên hỏi: "Đã có chiến tranh, như vậy chắc hẳn cũng có Thẻ bàisư điều khiển chúng ta, nếu không chúng ta phải làm cách nào mới phát huythực lực bản thân được?"

Ông lão bật cười, nói: "Chúng ta có hệ thống chiến tranh trí tuệ nhân tạo, nóphụ trách dựa theo các loại sách lược công bằng để điều khiển mỗi người chúngta."

"Còn có thể như vậy sao?

Chẳng phải là mỗi người đều bình đẳng rồi?"

Mộtthiếu niên nói với giọng khó tin."

Không sai, máy móc tuyệt đối công bằng... cứ như vậy, lý niệm nô dịch cùngbị nô dịch tại Luyện Ngục, đã bị chúng ta phá vỡ."

Ông lão vui mừng gật đầu.Liễu Bình không tiếp tục lắng nghe tiếp.Trước mắt của hắn đang có từng hàng chữ nhắc nhở:[Chú ý.][Hai mươi bốn giờ sau, ngươi sẽ đối mặt với trận chiến Đăng Thần *****ên.][Thời gian hiện tại đã được xác định, là năm năm về trước.][Đã thăm dò bộ bài năm năm về trước của Aldrich chính là: Bộ bài Người hầu.][Ngươi có tỉ lệ chiến thắng hắn ta, bảo vệ tính mạng của Yana, cũng làm chotrận Đăng Thần chiến này tiếp tục.][Xin hãy bắt đầu tăng cường cấp bậc thẻ bài của ngươi ngay lập tức!]-------Chương 233: "Một lần chỉ có thể bắn một viên đạn?"

"Ta còn câu hỏi."

Một nữ sinh giơ tay nói."

Nói đi."

Ông lão nói."

Nếu như khi chúng ta còn sống, đã có được chức nghiệp của Thẻ bài sư, nhưvậy hiện tại phải làm sao?"

Nữ sinh hỏi.Liễu Bình phát hiện không ít người chú ý tới vấn đề này.Có lẽ có thắc mắc cùng lo lắng này, không chỉ mỗi mình vị nữ sinh kia.Ông lão cười nói: "Điều này sao, xin hãy yên tâm đi, ở trong đế quốc, tất cảchức nghiệp của Thẻ bài sư đều đã dung nhập vào trong thẻ bài, đó là vì đề caosức chiến đấu của toàn dân..."

"Đối với đế quốc mà nói, ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng đối với chínhngươi tới nói, ngươi hoàn toàn có thể coi mình là một Thẻ bài sư."

Ông ta dùng sức lật quyển sách nặng nề kia.Từng tấm thẻ bài được ông ta rút ra, rồi dán chúng lên trên bảng đen."

Được rồi, các thiếu niên, tới đây lựa chọn chức nghiệp ban đầu của mình đi,môn học *****ên chính thức bắt đầu."

Ông lão nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía bảng đen."

Đây là thứ gì vậy."

Một nam sinh lớn tiếng nói."

Cấp bậc quá thấp."

Tên ngồi cùng bàn với nam sinh kia cũng nói."

Chỉ có chức nghiệp đơn giản như vậy thôi sao?"

Một nữ sinh không nhịn đượcmà nói.Liễu Bình nhìn về phía bảng đen, thấy được những tấm thẻ bài trên đó đều cómàu xám tro nhạt, phía trên vẽ lấy từng vũ khí, cùng trang phục đơn sơ tươngứng.Khi hắn nhìn chăm chú về phía những thẻ bài kia, từng hàng chữ nhỏ lập tứcnhảy ra, giới thiệu những chức nghiệp có trên bảng đen:[Người mới dùng súng ống.][Học đồ Niệm lực.][Kỵ sĩ thực tập.][Người tu luyện Linh năng.][Cung tiễn thủ sơ cấp.][Võ giả sơ cấp.][Người luyện tập Ám sát.][...][Chú ý: Đây đều là chức nghiệp cơ sở nhất, địa vị ở vào hạng chót trong tất cảchức nghiệp, thế nhưng cũng là nghề nghiệp ban đầu của rất nhiều nghề nghiệpcấp cao.]Liễu Bình gật đầu.Coi như tấm thẻ bài Thằng hề mà mình rút được khi trước, mặc dù rất ít lưu ý,thế nhưng cũng mạnh hơn những nghề nghiệp này nhiều.Thảo nào tất cả mọi người đều khó chịu."

Yên tĩnh!"

Ông lão phất tay, cao giọng nói: "Các vị, khi mọi người còn sống, các ngươi đềutự cao tự đại, thế nhưng các ngươi có nghĩ tới vấn đề này hay không..."

"Đó là các ngươi đã chết, đã mất đi tất cả lực lượng."

Các thiếu niên vẫn ấm ức, thế nhưng thanh âm đã nhỏ hơn nhiều rồi.Ông lão nói: "Mọi thứ cần bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần các ngươi có thực lực, tăngcấp chức nghiệp hiện tại lên tới cấp bậc cao hơn, hoặc tiến hành chuyển chức,đều là chuyện sớm hay muộn mà thôi, rõ chưa?"

"Rõ."

Chỉ có một vài người trả lời mà thôi."

Khóa học *****ên chính là thử thách mang tính sàng lọc, hiện tại dựa theonăng lực sở trường của các ngươi, đi lên lựa chọn chức nghiệp ban đầu củamình đi."

Ông lão nói."

Thử thách?"

Có người lớn tiếng hỏi lại."

Đúng, các ngươi cũng không phải lính mới, cho nên sẽ được điều động tiếnvào một vài khu vực vừa chiếm lại được của đế quốc, nơi đó có quá nhiều linhhồn bị hiến tế, chịu phải ô nhiễm, cũng may đã bị loại bỏ gần hết rồi, các ngươiđi tới hoàn thành nốt công việc thu dọn tương quan."

Ông lão nói.Lần này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.Cuối cùng, mọi người mới ý thức được, hoàn cảnh hiện tại cũng không phải làmột nơi an toàn.Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía bảng đen.Chức nghiệp!Trong Luyện Ngục, chức nghiệp chính là lực lượng!Từng thiếu niên bước lên trước, bắt đầu chọn lựa chức nghiệp mà mình thíchthú.Liễu Bình cũng quan sát một lượt, cảm thấy khá khó chọn.Trên phương diện thẻ bài, mình hiểu rõ cũng quá ít, không thể sánh nổi vớinhững thiếu niên lớn lên tại địa phương này.Nên lựa chọn chức nghiệp nào mới tốt đây...Á ắ ắ ấ ỗ ấÁnh mắt của hắn lướt qua từng tấm thẻ bài, bỗng nhiên dừng lại trên một tấmthẻ bài.Trên tấm thẻ bài đó có vẽ một bộ giáp sắt đơn sơ cùng với một tấm chắn.Khi ánh mắt của hắn dừng lại, trong hư không cũng xuất hiện từng dòng chữnhỏ, miêu tả rõ ràng tấm thẻ trước mắt:[Kỵ sĩ thực tập.][Có thể mặc mọi đồ phòng ngự, có thể sử dụng mọi vũ khí lạnh cùng tấm chắn.][Đánh giá: Một chức nghiệp đa dụng trên chiến trường, thế nhưng cái gì cũngbiết cũng tương đương với việc không thông thạo thứ gì, nếu như không cóthiên phú cực cao, người lựa chọn chức nghiệp này thường thường đều trở nêntầm thường.]Liễu Bình đọc xong, âm thầm hỏi: "Nếu như thiên phú miễn cưỡng chấp nhậnđược thì sao?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đây là một trong những chức nghiệp có chi nhánh phát triển đa dạng nhất, cóthể tiến hóa hoặc chuyển chức thành vô số nghề nghiệp khác nhau.][Lựa chọn của ngươi là?]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Ta đã từng chiến đấu với Huyết kỵ sĩ, thế nhưngphải nhờ tấm thẻ Kỳ quỷ, mới có thể dễ dàng chiến thắng; hiện tại nhớ tới cũngrõ mồn một, mà lại..."

"Yana đã từng là Thánh kỵ sĩ, nếu như nàng tỉnh lại, chắc hẳn có thể hướng dẫnta thuần thục hơn với cái nghề nghiệp Kỵ sĩ này."

"Hơn nữa còn phải tiến hành thử thách, nếu có một bộ đồ phòng ngự, sẽ có tỷ lệsống sót cao hơn nhiều."

Hắn quyết định xong, lập tức đứng dậy, đi tới bục giảng, gỡ chiếc thẻ bài Kỵ sĩthực tập xuống.Lúc này, trong phòng học đều loạn hết cả lên.Các thiếu niên đã có được thẻ bài chức nghiệp ban đầu của mình.Một thiếu nữ ném thẻ bài của mình ra ngoài, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, tấm thẻbài kia hóa thành một chiếc cung, cùng một ống tên.Thiếu nữ cầm cung quan sát một lát, phàn nàn nói: "Đây là cung săn đi săn thỏchứ, ta nên dùng thứ này như thế nào đây!"

Một nam sinh ném thẻ bài ra ngoài, thu được một chiếc súng trường cực kỳ thôsơ.Hắn ta giơ súng lên, loay hoay một lúc, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin, hétlên:"Một lần chỉ có thể bắn một viên đạn?"

ầ ế ằMột tên nam sinh khác thì cầm một chiếc găng tay bằng da, lạnh lùng nói: "Tựmà thỏa mãn đi, ít nhất ngươi cũng có một vũ khí phòng thân, ta là Võ giả sơcấp, chỉ có một chiếc bao tay... chú ý, nó là bao tay bình thường, không phảigăng tay chiến đấu."

Liễu Bình cũng ném chiếc thẻ bài "Kỵ sĩ thực tập" ra ngoài.Ầm!Một tấm lá chắn nhỏ bằng gỗ rơi xuống tay của hắn.Ngay sau đó, một chiếc gậy gỗ cũng rớt xuống, rơi vào trên tay bên kia.-------Chương 234: Nhậm chứcLiễu Bình quan sát hai thứ này, nói với vẻ không chắc chắn: "Đây là cây gậychứ?"

Ông lão cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh, rấtthích hợp với ngươi."

Liễu Bình lại giơ khiên gỗ lên...Nó quá nhỏ, diện tích chỉ bằng ba bàn tay đang xòe ra mà thôi.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi thu hoạch được vũ khí: Gậy gỗ thấp kém.][Chất lượng của nó cực kỳ kém cỏi, ngươi hiểu ý của ta mà.][Ngươi thu hoạch được đồ phòng ngự: Khiên gỗ thấp kém.][Mặc dù nó cũng là loại thấp kém nhất trong số các loại khiên, thế nhưng bấtngờ là nó lại khá bền chắc.][Chú ý, ngươi là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất, màu xám và mới được sángtạo, ngươi đang nhậm chức, cũng kích hoạt lực lượng hệ thần bí bên trong VĩnhDạ.][Ngươi sẽ cảm ứng được mấy loại kỹ năng ban đầu của chức nghiệp Kỵ sĩ thựctập, xin hãy lựa chọn một cách cẩn thận.]Liễu Bình đứng im bất động, bỗng nhiên hiểu ra một thứ gì có.Một loại lực lượng nào đó đang xoay quanh người mình mà phun trào, bất cứlúc nào cũng có thể chuyển hóa thành lực lượng thuộc về mình.Nó có thể chuyển hóa thành bốn loại năng lực, mình cần lựa chọn một loạitrong đó.Thứ nhất: Quầng sáng.Thứ hai: Nắm giữ binh khí (Có thể học được kỹ năng công kích sơ cấp của mộtloại binh khí nào đó).Thứ ba: Thuẫn phòng đạo.Thứ tư: Pháp thuật loại trị liệu.Liễu Bình cũng không để ý tới binh khí hay thuẫn phòng, dù sao hắn đã có kinhnghiệm chém giết cùng kỹ xảo rèn luyện trong nhiều năm như vậy làm cơ sởrồi.Thế nhưng quầng sáng, lại là thứ mà hắn chưa từng gặp qua trước đây.Hay là lựa chọn Quầng sáng?Ý niệm hắn hơi thay đổi, lại rơi vào pháp thuật trị liệu.Pháp thuật loại trị liệu à... là một loại rất thực dụng.ẳ ế ễ ỗ ÁChẳng biết tại sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới chuyện khi mình vừa mới tới Ám Vụtrấn.Khi biết được mình là chức nghiệp loại trị liệu, đám Người gác đêm đều nhìnmình bằng con mắt khác.Đúng vậy, trị liệu rất quan trọng.Nhìn những người khác là có thể biết, hiện tại trang bị của mọi người đều rấtthô sơ, cũng đã mất đi lực lượng.Nếu đi tới một hoàn cảnh lạ lẫm tiến hành thử thách, bảo vệ tính mạng mới làchuyện quan trọng nhất.Vậy thì...*****ên học tập pháp thuật loại trị liệu trước, về sau lại học tập Quầng sángvậy.Ý niệm Liễu Bình hơi động, luồng lực lượng kia lập tức hóa thành kiến thức,xuất hiện trong tâm linh của hắn.Từng hàng chữ nhỏ lập tức nổi lên:[Ngươi nắm vững 'Thánh Ngâm Thuật'.][Ngươi đã trở thành một 'Kỵ sĩ thực tập'.][Thẻ bài của ngươi đã phát sinh biến đổi:][Thẻ bài: Kỵ sĩ thực tập.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 5.]ư[Lực công kích: 3.]Liễu Bình yên lặng cảm nhận sự biến đổi của cơ thể, chỉ thấy toàn thân cơ bắpbản thân trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả tinh thần cũng dồi dào hơn trước."

Thật sự là kỳ diệu."

Hắn vừa cười vừa nói.Lúc này, phòng học cũng dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đã hoàn thànhquá trình nhậm chức, ánh mắt lại nhìn về phía ông lão trên bục giảng.Ông lão nhìn quanh một vòng, nói với giọng hài lòng: "Rất tốt, khi các ngươicòn sống, đều đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện tại hãy bắt đầuchiến đấu vì tương lai của bản thân mình đi."

Ông lão vươn tay, kéo nhẹ tại hư không...Ngay sau đó, toàn bộ phòng học biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một tấmthẻ bài xuất hiện trong tay ông lão.Lúc này, mọi người mới phát hiện mình đang ở trong một vùng rừng núi.Sắc trời lờ mờ.ấ ầ ắ ếPhía dưới sườn núi, một thôn xóm xuất hiện trong tầm mắt của các thiếu niên.Ánh lửa hừng hực bốc lên từ trong thôn xóm, thỉnh thoảng còn truyền tới nhữngtiếng kêu thảm thiết.Ông lão nói: "Đi đi, giết sạch Thất Hồn giả."

"Còn sống trở về coi như đạt tiêu chuẩn."

"Biểu hiện của các ngươi càng tốt, lợi ích đạt được sẽ càng cao, sẽ đạt được ưuđãi về mặt tài nguyên, ưu tiên tăng lên cấp bậc của thẻ bài."

"Đây là khóa học *****ên của các ngươi tại Vĩnh Dạ."...Các thiếu niên liên tục xuất phát, bước về phía thôn xóm bên dưới.Liễu Bình đi tới nửa đường, bỗng nhiên từ xa truyền tới một tiếng la lớn:"Kỵ sĩ?

Một người thôi sao?"

Liễu Bình dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Thiếu niên kia chạy tới, nói: "Ta là thích khách, hay là chúng ta tổ đội đi, cùngchiến đấu với nhau, như thế nào?"

Liễu Bình liếc nhìn hắn ta.Thêm một người thì thêm một phần lực, hơn nữa nhìn qua thằng nhóc này cũngrất thông minh, khi mình ở phía trước ngăn cản quái vật, cái tên này có thể tiếnhành công kích từ một bên rồi..."

Được, hai ta cùng tổ đội đi."

Liễu Bình gật đầu nói."

Cây gậy của ngươi không ổn lắm, nào, để ta giúp ngươi vót nhọn một đầu, nhưvậy lực chiến đấu của ngươi sẽ được tăng lên."

Thiếu niên nói."

Cám ơn."

Liễu Bình nghĩ cũng đúng, lập tức ném gậy gỗ qua.Thiếu niên nhận lấy gậy gỗ, bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị."

Nghe nói ngươi bị chết khi tranh cướp gái đúng không, như vậy lần này, ngươibiết vì sao mình lại chết không?"

Hắn ta vừa nói, vừa ném chiếc gậy gỗ về phía sau lưng.Trong bóng tối, mấy tên thiếu niên đi tới.Một người trong đó bắt lấy gậy gỗ, dùng đao chém nó thành hai nửa, némxuống đất.Liễu Bình nhìn mấy người này, lại nhìn cái tên chém đứt gậy gỗ kia, bỗng nhớlại được, nói:"Hóa ra là ngươi, khi ăn cơm ta đã lấy một con cá từ bàn các ngươi."

"Đúng, rõ ràng ta đã bảo ngươi bỏ con cá kia xuống, ngươi lại không nghe."

Thiếu niên kia nói.Trên tay hắn ta còn cầm một bức tượng.Á ầ ấ ểÁnh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, bất cứ khi nào cũng có thể trị liệunhững người xung quanh.Các thiếu niên khác thì đứng bên cạnh hắn ta."

Bởi vì một con cá, lại làm hỏng vũ khí duy nhất của ta?"

Liễu Bình hỏi.Mấy tên thiếu niên yên tĩnh.Liễu Bình nhíu mày, nói tiếp: "Vì hơn thua mồm mép mà hại mạng người, đâylà cách làm người của các ngươi sao?"

"Không có binh khí, ngươi hãy chờ chết đi."

Thiếu niên kia bình tĩnh nói mộtcâu, quay người chạy về phía thôn xóm kia.Mấy tên thiếu niên khác cũng lập tức đuổi theo.Chỉ còn lại Liễu Bình vẫn đứng im tại chỗ.Một phút trôi qua.Hai phút.Phút thứ ba..."

Lũ ngu xuẩn... giết hết các ngươi thì điểm đánh giá của ta có giảm xuống haykhông?

Thôi được rồi, cẩn thận vẫn hơn, về sau biết rõ ràng quy tắc rồi nói sauđi."

Hắn lắc đầu, đi về phía rừng cây.Mấy phút sau.Hắn trở ra, dùng dây leo quấn quanh mấy chục chiếc gậy gỗ, buộc lại sau lưng,nhanh chân bước về phía thôn xóm.-------Chương 235: Hình như nó có gì đó là lạ.Trong thôn xóm, ngọn lửa bùng lên tứ phía.Ông lão kia nói cần giết sạch toàn bộ Thất Hồn giả.Thế nhưng Thất Hồn giả là cái gì?Liễu Bình lựa chọn một vị trí vắng vẻ, nhảy qua hàng rào, đứng trước cửa mộtngười nhà nông.Cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng gào thét trầm thấp.Liễu Bình rút một chiếc gậy gỗ từ sau lưng ra, đặt lên cửa, đẩy mạnh vào...Cửa mở toang ra.Tiếng gào thét cũng theo đó biến mất, một bóng đen từ trong cửa chui ra ngoài,xuất hiện tại trong sân.Đó là một người đàn ông gầy trơ cả xương.Hắn ta bò trên đất, cảnh giác nhìn về phía Liễu Bình như một con thú hoangvậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thất Hồn giả.][Bị một loại quái vật nào đó biến thành thức ăn, bị hút hết tinh hoa trong linhhồn, chỉ còn lại thân xác cùng tâm tình tiêu cực vô tận, sẽ chủ động tấn côngmọi vật thể tới gần.]Liễu Bình lộ ra vẻ suy tư.Xem ra, kẻ địch của đế quốc là một loại quái vật nào đó.Rõ ràng Vĩnh Dạ là nơi mà các người chết ngủ say, thế nhưng nơi đây cũngkhông yên ổn mà."

Hey, hiệu suất của ngươi bây giờ cao ghê á, chỉ liếc qua đã biết được lai lịchcủa những thứ này."

Liễu Bình đùa giỡn nói.Từng hàng chữ nhỏ trả lời: [Bản Danh Sách đã kích hoạt, xin đừng dùng ánhmắt khi trước mà nhìn bản Danh Sách.]Thất Hồn giả gầm thét, lao về phía Liễu Bình!"

Cũng tốt đó."

Liễu Bình khen ngợi, sau đó giơ cao gậy gỗ, tới khi tay của đối phương bị tấmchắn ngăn cản, mới dùng toàn lực đập mạnh cây gậy xuống dưới!Răng rắc.Một tiếng vang lên.Gậy gỗ bị gãy mất, đồng thời cổ của Thất Hồn giả cũng bị đập gãy.ố ấ ố ế ấ ễNó ngã xuống đất liên tục giãy dụa, muốn tiếp tục đứng lên tấn công Liễu Bình,thế nhưng làm cách nào cũng không thể đứng dậy.Liễu Bình lại rút một cây gậy gỗ từ phía sau ra, dùng toàn lực đập mạnh xuống.Cuối cùng, quái vật cũng yên tĩnh.Mà chiếc gậy gỗ thứ hai cũng vì vậy mà gãy mất.Liễu Bình lắc đầu, thở dài nói: "Vũ khí quá rác rưởi."

Hắn đang định rời đi, thế nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại trở về, đi vào trong nhà.Trong nhà này rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường do cỏ khô xếp thành, cùngvới một vài công cụ nhà nông thô sơ.Ngay cả cái kéo đều không có.Liễu Bình cảm thấy hơi thất vọng.Hắn quyết định tháo dây leo ra, ném hết gậy gỗ xuống đất, chỉ giữ lại một chiếctrên tay.Những chiếc gậy gỗ này chỉ có thể coi là nhánh cây bình thường, không thíchhợp chiến đấu, khiêng quá nhiều còn lãng phí thể lực.Sau khi làm xong những chuyện này, hắn lại rời khỏi căn nhà, mới phát hiệntrong sân nhà lại có thêm một người.Đó là một thiếu niên khác.Trong lớp học, người này là người thứ ba tự giới thiệu, tên là Libertas, nghe nóilà trong trận quyết đấu với con út của gia chủ, không thu tay lại được mà giếtchết đối phương, cho nên đã bị gia chủ *****."

Ta nhớ được ngươi, ngươi là Liễu Bình, vì tranh cướp tình nhân mà chết."

Libertas quan sát hắn, giật mình nói."

Ta cũng nhớ được ngươi, tên ngươi là Libertas."

Liễu Bình nói.Trong đám thiếu niên vừa rồi, không có người này.Libertas nhìn thi thể trên mặt đất, cười nói: "Thế nào, có muốn tổ đội với ta haykhông?

Dù sao lực lượng của hai người vẫn lớn hơn một người."

"Có thể."

Liễu Bình thản nhiên nói."

Nào, đưa gậy gỗ của ngươi cho ta đi, ta sẽ vót nhọn một đầu trở thành mộtchiếc mâu, như vậy sẽ làm lực chiến đấu của ngươi tăng lên khá nhiều đó."

Libertas nói.Liễu Bình đưa gậy gỗ trong tay tới.Libertas không nói thêm gì, rút một con dao gọt trái cây từ bên hông ra, vótnhọn một đầu gậy gỗ."

Nghề nghiệp của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thích khách thực tập."

Libertas nói.ắ ế ỗ ắHắn giơ chiếc mâu gỗ sắc bén lên, quan sát một lát mới lộ ra vẻ hài lòng."

Thực ra ta chưa từng gặp một kẻ hùng hổ như ngươi, bởi vì tranh cướp tìnhnhân mà bị *****...

Nói tới, cô nàng kia chắc hẳn rất xinh đẹp chứ."

Libertas nháy mắt với Liễu Bình, thuận tay ném mâu gỗ cho hắn.Liễu Bình nhận mâu gỗ, nở một nụ cười."

Về phương diện sắc đẹp thì đúng là nàng rất xinh đẹp."

Hắn nghĩ lại nhan sắccủa Yana, nói với vẻ chân thành."

Vậy thì quá đáng giá."

Libertas nói."

Đúng vậy, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm, hay là ra ngoài giết Thất Hồngiả?"

Liễu Bình hỏi."

Đi thôi, dù sao cũng nhàn rỗi."

Libertas điều khiển con dao gọt trái cây thành một luồng sáng bạc, quay ngườiđi ra khỏi sân nhà này.Hai người đi qua một con đường nhỏ, tới phần cuối ngõ nhỏ mới gặp một ThấtHồn giả khác."

Ta cản ngươi giết, có ý kiến gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Là kỹ năng thuẫn phòng sao?

Được."

Libertas nói.Liễu Bình đi tới trước, đang định nâng thuẫn ngăn cản Thất Hồn giả, lại thấy từtrong ánh mắt Thất Hồn giả ***** một luồng sáng đỏ như máu.Không ổn.Bóng người hắn lóe lên, lướt qua người Thất Hồn giả, dùng thuẫn gỗ đập mạnhvề phía sau...Ầm!Đầu của Thất Hồn giả nổ tung, ngã xuống mặt đất.Mắt Libertas sáng rực lên, thế nhưng lại nói với giọng đùa giỡn: "Ngươi làmvậy là muốn ta không có cơ hội phát huy à."

"Không phải, hình như nó có gì đó là lạ."

Liễu Bình nói."

Có gì không ổn sao?"

Libertas hỏi."

Vừa rồi nó mang tới cho ta một loại cảm giác nguy hiểm."

Liễu Bình nghĩ nghĩrồi nói."

Dựa vào thực lực yếu đáng thương của chúng ta, bọn chúng mang tới chochúng ta cảm giác nguy hiểm là chuyện rất bình thường."

Libertas nhún vai nói."

Ta nói không rõ, tiếp tục quan sát tiếp đi."

Liễu Bình nói.Hai người một trước một sau, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới đường cái.Tại đó, tốp năm tốp ba Thất Hồn giả lượn lờ trên đường cái chẳng có mục đíchgì.ế ễ"Ta cản ngươi giết."

Liễu Bình nói."

Không thành vấn đề."

Libertas đi về phía tên Thất Hồn giả gần nhất.Thất Hồn giả cảm thấy có người tới gần, lập tức gầm thét lao tới.Ầm!Lá chắn gỗ phát ra tiếng đón đỡ nặng nề.Liễu Bình ngăn cản đòn công kích của Thất Hồn giả giúp Libertas, mà Libertasthì nắm chặt dao găm, đâm về phía cổ của đối phương.Phụt...Một cái đầu bị cắt đứt, máu từ cổ phun thẳng ra ngoài."

Ra tay quá nặng."

Liễu Bình nói."

Vì tránh nhiễm phải máu của bọn nó, dù sao chúng ta cũng không biết máu củabọn nó có độc hay không."

Libertas giải thích.Rồi hắn ta bỗng nói với vẻ tiếc nuối: "Nếu có được một thanh kiếm ngắn, sẽkhông có nhiều phiền phức như vậy."

"Sau khi tăng cấp thì sẽ có."

Liễu Bình nói.Hai người tiếp tục tiến về phía trước, một lát sau đã dọn dẹp sạch sẽ Thất Hồngiả tại khu vực này.-------Chương 236: Các thiếu niên"Đây là thử thách nhập học sao?

Quá đơn giản chứ."

Libertas nói với vẻ thất vọng."

Ta lại cảm thấy không có đơn giản như vậy."

Liễu Bình nói."

Làm sao ngươi biết?"

"Trực giác."

"Trực giác của ngươi luôn chuẩn xác sao?"

"Đúng."

"Vậy tại sao ngươi lại bị giết khi tranh cướp tình nhân?"

"Đó là một chuyện bất ngờ."

Liễu Bình đang nói, bỗng phát hiện trong một lò rèn bên đường, có ánh kim loạilấp lóe."

Ở nơi này chờ ta."

Hắn quay người đi vào trong tiệm thợ rèn, phát hiện nơi này đã bị dọn dẹp sạchsẽ, trên mặt đất còn có lượng lớn vết máu.Một chiếc kiếm ngắn được đặt tại đe rèn sắt.Liễu Bình cầm kiếm ngắn, lùi ra ngoài, đi về phía Libertas."

Nhìn xem, thu hoạch."

Hắn nói."

Không tệ lắm, mặc dù phẩm chất của chiếc kiếm ngắn này rất bình thường, thếnhưng vẫn tốt hơn thanh mâu gỗ của ngươi nhiều."

Libertas lộ ra vẻ hâm mộ.Liễu Bình ném kiếm ngắn cho hắn ta."

Ngươi không cần sao?

Ta nhớ rằng Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh."

Libertas hỏi."

Con người ta vẫn luôn sở trường về phòng ngự, thanh kiếm này ở trên tay thíchkhách, sẽ phát huy ra toàn bộ uy lực của nó."

Liễu Bình nói.Libertas nhìn hắn, bỗng bật cười, nói: "Tốt."

Hai người bỗng nhiên có cảm giác, cùng nhau quay đầu nhìn về phía gócđường.Nơi đó có một tên Thất Hồn giả với thân hình khổng lồ gấp mấy lần bìnhthường đang nằm trên tường vây, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm haingười."

Cái tên này có vẻ như khác với những Thất Hồn giả khác."

Libertas khó hiểunói."

Cẩn thận."

Liễu Bình nói.ắ ắ ấTrước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thất Hồn giả sau khi ăn no.][Đã biến dị.][Thuyết minh: Nó đã ăn đủ thịt người, đã trở nên mạnh mẽ hơn hết.]Một tay Libertas nắm chặt kiếm ngắn, một tay nắm chặt dao găm, hỏi: "Là trốnhay đánh?"

Vừa dứt lời...Tên Thất Hồn giả kia bật lên, nhảy qua một đoạn đường rất dài, rơi xuống trướcmặt hai người.*****ên Thất Hồn giả nhìn về phía chiếc lá chắn gỗ thô sơ trên tay Liễu Bình,trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, sau đó lại nhìn về phía Libertas.Libertas thì khác, không chỉ có dao găm, còn có một thanh kiếm ngắn nữa!Thất Hồn giả nhìn Libertas chằm chằm, phát ra từng tiếng gào thét."

Hình như nó còn có Thần trí... xem ra chỉ có thể đánh."

Liễu Bình nói."

Vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Lên."

Liễu Bình nói.Hai người sóng vai di chuyển, nhanh chóng tới gần Thất Hồn giả.Liễu Bình cầm thuẫn cản ở phía trước, thế nhưng cái tên Thất Hồn giả kiakhông liếc nhìn mình cái nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Libertas...Hắn dứt khoát rút mâu gỗ từ sau lưng ra, tùy ý lách người, đã lách qua đôi taycủa đối phương, đâm vào trong người của đối phương.Xoạt xoạt!Mâu gỗ quá yếu ớt, lại bị gãy lìa."

Còn dám đánh giá người khác dựa vào vẻ bề ngoài nữa không?"

Liễu Bình hỏi.Thất Hồn giả vung mạnh tay ra, đập mạnh vào tấm chắn bằng gỗ.Ngay lập tức, Liễu Bình bị đập bay ra ngoài.Phập...Một tiếng vang nặng nề xuất hiện.Kiếm ngắn đâm xuyên đầu Thất Hồn giả từ phía sau, xuyên ra ngoài miệng nó.Thất Hồn giả lập tức ngã xuống đất.Libertas thu kiếm lại, hỏi: "Ngươi sao rồi?"

"Không sao, chỉ là tấm chắn gỗ này bị hư chút."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía tấm chắn gỗ trong tay, phía trên có thêm một vài vết rạn.Nếu như ngăn cản thêm vài công kích như vừa rồi, tấm chắn này sẽ xong đời.ế ồ ấLibertas đi tới, nói: "Giết lâu như vậy rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi mấy phútđi."

"Được."

Liễu Bình nói.Hai người ngồi xuống bên vệ đường.Một lát sau, phía đối diện lại xuất hiện mấy người.Liễu Bình liếc qua, chậm rãi đứng dậy."

Làm sao vậy?"

Libertas không rõ ràng cho lắm.Mấy tên thiếu niên phía đối diện cũng nhận ra Liễu Bình, một người trong đógiật mình nói: "Hắn còn sống?"

Bọn họ dừng bước lại, xì xào bàn tán một lát, đi về phía Liễu Bình.Tên thiếu niên cầm đầu nói:"Hey, cái tên Libertas kia, ngươi rời đi trước."

"Hả?

Vì sao?"

Libertas hỏi."

Chúng ta có mâu thuẫn cá nhân với cái tên này."

Thiếu niên kia nói."

Các ngươi?

Nhiều người như vậy, đều có mâu thuẫn cá nhân với một mìnhhắn?"

Libertas bật cười.Thiếu niên kia thấy dáng vẻ của Libertas, tiện tay lấy một bức tượng từ trongngực ra.Ánh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, giống như có thể trị liệu mọingười xung quanh vậy."

Gia tộc bọn ta có gia truyền nghề nghiệp trị liệu."

"Mặc dù đã rơi vào Vĩnh Dạ, thế nhưng ta vẫn sẽ trở thành một người có khảnăng trị liệu mạnh mẽ, nếu như ngươi nguyện ý rời đi, ngày sau ta sẽ báo đáp."

Thiếu niên kia nói...."

Ngươi muốn đầu hàng sao?"

Libertas quay đầu hỏi.Liễu Bình lắc đầu."

Ngươi muốn đánh với bọn họ sao?"

Libertas lại hỏi.Liễu Bình gật đầu.Libertas lập tức hào hứng ***** môi, nói: "Vậy thì tốt, thêm ta nữa... bọn họ cónăm người, ngươi đánh hai tên, ta đánh ba tên, lên!"

Hắn ta lao về phía mấy tên thiếu niên kia ngay lập tức.Liễu Bình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.Bởi vì có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[Thời gian đã qua mười hai giờ.][Từ giờ phút này bắt đầu, Anh linh che chở có thể kích hoạt bất cứ khi nào.]"Không đúng..."

Liễu Bình khó hiểu nói: "Ta vừa mới kích hoạt nó một lần,thực sự là chưa tới mười hai giờ nữa."

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Thời gian của bản Danh Sách được tính toán độc lập, từ khi ngươi bắt đầu dulịch tới bây giờ, đã qua mười hai giờ.][Trong mười hai giờ qua, ngươi đã kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần.][Mà bắt đầu từ một phút trước, là thuộc về mười hai giờ hoàn toàn mới, ngươicó thể kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần nữa.]Libertas đạp bay một thiếu niên, thấy được Liễu Bình còn không lên, vội vàngnói: "Này, một mình ta đấu năm tên vẫn còn chưa chắc lắm đâu."

Đang nói chuyện, mấy tên thiếu niên khác nhanh chóng bao vây Libertas.Tên thiếu niên bị đạp bay cũng bò dậy, lao về phía hắn ta.Libertas hung hăng quơ kiếm ngắn, làm cho các thiếu niên không dám tới gần."

Đều lên, giết hắn ta đi, không cần sợ, bị thương còn có ta đây!"

Cái tên thiếu niên cầm bức tượng kia cười lạnh nói.Đám thiếu niên còn lại cũng yên tâm.Đúng vậy, sợ cái gì chứ?Trong đội chúng ta có một người trị liệu được huấn luyện nghiêm chỉnh cơ mà.Bọn họ liên tục lao về phía Libertas.Khi thấy Libertas dần dần trở nên nguy hiểm, Liễu Bình sải bước đi tới, âmthầm nói: "Kích hoạt 'Anh linh che chở'."

Từng hàng chữ nhỏ nổi lên:[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (Thị thần).][Thỏa mãn điều kiện sau, sẽ có thể rút ra một loại năng lực biến chủng từ trênngười Nữ thần Yana, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Liên tục đánh đập một mục tiêu năm mươi lần.][Đối với Thần linh mà nói, tra tấn chúng sinh sẽ mang tới một chút cảm giácthỏa mãn.]Liên tục đánh đập năm mươi lần?Liễu Bình cảm thấy hơi ngỡ ngàng, ánh mắt quét về phía đám người đang ẩu đả,rồi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên cầm bức tượng kia.Thiếu niên kia nhìn hắn chằm chằm, cười gằn nói: "Năm đánh hai, ngươi đoánxem một lát nữa ai sẽ cầu xin tha thứ?"

-------Chương 237: Đối phương còn là Kỵ sĩ hệ trị liệu!Liễu Bình gật đầu.Cần liên kích năm mươi lần...Đối với mình vào hiện tại mà nói, chuyện này cũng hơi khó khăn chút.Hắn vung tấm chắn lên, ngăn cản công kích của vài tên thiếu niên giúp Libertas,rồi lao thẳng về phía thiếu niên đang cầm bức tượng trị liệu kia."

Ngươi..."

Thiếu niên kia sợ hãi kêu lên, lại bị Liễu Bình bóp chặt cổ giơ lên cao.Liễu Bình nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, tùy tiện phá hủy vũ khí của ngườikhác, có thể dẫn tới người khác mất mạng?"

Hắn ném thiếu niên này ra ngoài, lao nhanh tới, liên tục dùng quyền, khuỷu tayra đòn, sau đó là đạp mạnh ra...Một đạp này đạp trúng mặt đối phương, phát ra tiếng vang trầm.Bịch!Thiếu niên bị đá ngã xuống đất, bể đầu chảy máu, mắng to: "Tên đáng chết, tasẽ ***** ngươi... các vị, mau tới cứu ta!"

Mấy tên thiếu niên kia thấy vậy, cũng không dây dưa với Libertas nữa mà lao vềphía Liễu Bình.Liễu Bình lại tiến tới, đá mạnh ra một cước.Bịch!Thiếu niên bị đá trúng bụng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Cũng may người khác đã lao tới, bọn chúng sử dụng vũ khí trong tay, tấn côngvề phía Liễu Bình.Liễu Bình không nhúc nhích chút nào, chỉ cầm lá chắn trên tay vòng đi vòng lạingăn cản, đã có thể ngăn chặn công kích của những thiếu niên kia rồi.Mặc dù khi còn sống, mọi người đều rất quen thuộc chiến đấu.Thế nhưng dù sao những thiếu niên này chỉ có mười mấy tuổi, coi như đã giếtngười thì thế nào?Làm sao cũng không thể so với Liễu Bình được.Hơn nữa, thực lực hiện tại mọi người đều tương đương với người bình thường,chưa có tăng lên trên diện rộng.Trên tay Liễu Bình có tấm chắn, ngăn cản mấy tên thiếu niên này thực sự là quáđơn giản.Hắn dùng tấm chắn ngăn cản công kích của đám thiếu niên, mà chân vẫn tiếptục đá mạnh vào tên thiếu niên kia.Năm, sáu, bảy, tám...Còn thiếu bốn mươi hai lần nữa!"

Khốn kiếp, buông hắn ra!"

Một thiếu niên giận dữ hét.Libertas bỗng xuất hiện phía sau thiếu niên này, đập ngã hắn ta, cười nói: "Locho chính mình trước đi."

Mấy người còn lại thấy không ổn, lập tức chia ra một người đi ngăn cảnLibertas.Những người còn lại vẫn vây quanh Liễu Bình, liên tục phát động công kích.Liễu Bình chỉ nâng lá chắn ngăn cản.Mặc kệ đối phương công kích như thế nào, từ đầu tới cuối đều bị ngăn cản,tuyệt đối không có bất cứ ngoại lệ nào.Hắn vừa ngăn cản, vừa đá thiếu niên dưới đất.Hai mươi,Hai mươi mốt,Hai mươi hai,...Khi đếm tới ba mươi, thiếu niên trên mặt đất đã không thể chửi mắng cái gì nữa,dần dần trở nên hôn mê."

Dừng tay... hắn ta sắp chết rồi."

Một thiếu niên nhìn chằm chằm về phía Liễu Bình, nói.Xung quanh cũng có thiếu niên dần dần tiếp cận.Ban đầu, bọn họ đều ẩn trong tối, hoặc đang chiến đấu với Thất Hồn giả tại nơikhác, nghe tới nơi này rất ồn ào nên không nhịn được mà tới quan sát.Liễu Bình nhấc thiếu niên kia lên, liếc nhìn rồi nói: "Yên tâm, hắn ta vẫn cònthở, thế nhưng ta xem ra, hắn ta không có bất cứ hi vọng đạt được lợi ích gìtrong trận thử thách này cả."

"Dừng tay!"

Một thiếu niên giơ súng lên, ngắm thẳng về phía Liễu Bình, nói."

Dựa vào cái gì mà ngươi lại xen vào chuyện giữa chúng ta?"

Liễu Bình némtên thiếu niên kia xuống đất, lại đá thêm một cước."

Hắn ta là người trị liệu, người trị liệu là chức nghiệp rất hiếm thấy, ngươikhông thể giết hắn ta."

Thiếu niên nói.Liễu Bình nhìn về thiếu niên dưới đất.Đúng là đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.Như vậy cũng không được.ễ ầ ếLiễu Bình thầm thì: "Ta dùng chính nghĩa, yêu thương và từ bi, trị liệu vếtthương của ngươi."

Thánh Ngâm Thuật, sử dụng!Một luồng ánh sáng từ trong hư không hiện ra, nhập vào trong cơ thể ngườithiếu niên kia.Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, lẩm bẩm: "Là ai...

đã cứu ta?"

Liễu Bình nói: "Là ta."

"Ngươi?"

Thiếu niên ngây người."

Đúng, hiện tại ngươi nguyện ý bắt tay giảng hòa với ta sao?"

Liễu Bình vừa hỏi, vừa liếc nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ đang dừng tại nơi đó:[Ngươi đã liên tục đánh đập ba mươi sáu lần, còn cần mười bốn lần nữa mới cóthể thỏa mãn điều kiện.]Bốp!Liễu Bình cho thiếu niên kia một bạt tai, hỏi: "Chúng ta giảng hòa, ngươi thấycó được hay không?"

Lần thứ ba mươi bảy."

Ngươi là tên khốn nạn, ta sẽ ***** ngươi!"

Thiếu niên giận dữ hét lớn.Bịch!Liễu Bình lại đá bay hắn ta ra ngoài."

Vậy hả, xem ra chúng ta lại có thể tiếp tục trò chuyện nữa rồi."

Liễu Bình nói một câu, chậm rãi bước về phía thiếu niên kia.Sau lưng của hắn, Libertas giơ kiếm lên, chỉ về phía thiếu niên cầm súng, cườiha hả nsoi: "Đừng có chõ mũi vào việc người khác, đây là nội chiến giữa nghềnghiệp trị liệu, ngươi làm gì có tư cách xen vào việc này chứ?"

Bịch!Liễu Bình đấm thiếu niên kia ngã xuống, tiếp tục đánh đập.Những thiếu niên khác thì sững sờ tại chỗ, yên tĩnh quan sát cảnh tượng này.Vừa rồi, dù tấn công thế nào đi chăng nữa đều không thể gây cho đối phươngchút phiền phức nào, điều này làm cho bọn họ cảm thấy khá thất bại, mà mộtphương diện khác đã chứng minh đối phương mạnh mẽ.Ngoài ra...Đối phương còn là Kỵ sĩ hệ trị liệu!Kỵ sĩ là một chức nghiệp khá bình thường, rất khó có đào tạo ra cao thủ.Kỵ sĩ hệ trị liệu đã không có năng lực công kích lẫn năng lực phòng ngự, càngkhó trở nên nổi bật.ế ềThế nhưng mọi người nơi này đều là người mới nhậm chức, Kỵ sĩ hệ trị liệu lạicó tác dụng rất lớn.Cho nên đây thật sự là cuộc nội chiến giữa nghề nghiệp trị liệu.Mình muốn vì một người trị liệu, đắc tội một người trị liệu khác sao?Các thiếu niên bắt đầu thấp thỏm không yên.Bịch...Liễu Bình vung nắm đấm, đấm mạnh vào sống mũi thiếu niên kia.Cuối cùng thiếu niên kia cũng không gượng chống nữa, rên rỉ nói: "Đừng đánhnữa... ta nhận thua!"

Liễu Bình liếc nhìn hư không, lắc đầu nói: "Đừng làm vậy, ngươi là đối thủđáng tôn trọng, nhận thua sẽ rất mất thể diện."

Bịch bịch bịch bịch ầm...Hắn liên tục đánh đập đối phương, không muốn dừng lại chút nào.Toàn trường đều lặng ngắt như tờ.Các thiếu niên nhìn Liễu Bình, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.Libertas lại huýt sáo, hả hê nói: "Một đám ngu xuẩn, năm người đều khôngthắng nổi hai người chúng ta."

-------Chương 238: Hấp thu linh hồnẦm!Liễu Bình vung ra một quyền cuối cùng, đánh cho thiếu niên kia hôn mê đi.Đã hoàn thành năm mươi liên kích.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:[Chúc mừng, ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt của Nữ thần Tra TấnYana.][Hiện tại, bản Danh Sách sẽ rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên ngườinàng...][Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một.][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Hấp thu linh hồn.][Có thể sử dụng: 1 lần.][Khi sử dụng năng lực này, ngươi sẽ hấp thu lực lượng linh hồn từ trên ngườiđối phương, mở rộng hạn mức lực lượng linh hồn cao nhất của bản thân.][Ngươi đã chính thức tiếp xúc với khái niệm lực lượng linh hồn.][Thuyết minh: Hồn lực là đầu nguồn của mọi lực lượng, đại biểu thực lực chânchính của một tồn tại.][Bảng thuộc tính nhân vật của ngươi bắt đầu tăng thêm thuộc tính Hồn lực: ][Thẻ bài: Kỵ sĩ thực tập.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 1.][HP: 5.][Lực công kích: 3.][Hồn lực: 2/3.][Hồn lực của ngươi giảm bớt một điểm, là bởi vì ngươi đã sử dụng một lầnThánh Ngâm thuật.][Ngoài 'Hấp thu linh hồn' ra, khi đẳng cấp của ngươi tăng lên, hạn mức cao nhấtcủa Hồn lực cũng sẽ được tăng lên.]Liễu Bình thỏa mãn thở dài.ổ ầ ấKhông hổ danh là Nữ thần Tra Tấn mà, tùy tiện rút ra một năng lực, sau khiđược "Anh linh che chở" biến chủng, vậy mà có thể tăng cường lực lượng linhhồn của mình!Xem ra, về sau mình cần sử dụng "Anh linh che chở" nhiều hơn mới tốt, đây làmột loại thủ đoạn tăng tiến thực lực của bản thân mình.Hiện tại sao...Hắn đứng dậy, nói với Libertas: "Chúng ta đi chứ?"

"Đi giết Thất Hồn giả sao?"

Libertas nghiêng đầu nhìn hắn."

Đúng, chúng ta cần thu hoạch được điểm đáng giá cao hơn, nhanh chóng tăngtiến cấp bậc bản thân."

Liễu Bình nói."

Rất hợp ý của ta... cũng không biết tại sao những tên rác rưởi này lại có thểthông qua sàng lọc, vậy mà có thể sánh vai với chúng ta, đi thôi!"

Libertas nói.Hai người tiếp tục tiến về phía trước, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọingười...."

Đám rác rưởi này thật vô dụng!"

Libertas giẫm trên một thi thể Thất Hồn giả không đầu, nói với thái độ buồnchán.Trải qua mấy tiếng chiến đấu, hắn cùng Liễu Bình đã dọn dẹp toàn bộ Thất Hồngiả xuất hiện trên đường đi.Có lẽ chuyện khi trước đã truyền ra đi...Trên đường đi, cả hai người đều không bị những thiếu niên khác quấy rầy.Phía trước đã là khu vực cuối cùng của thôn xóm.Mà con đường tới nơi đây cũng đã tới cuối, cảnh tượng phương xa bị một luồngsương mù xám bao phủ, làm cho người bên ngoài không nhìn được bất cứ thứgì cả.Liễu Bình đứng giữa con đường, đưa tay ***** về phía trước.Hắn sờ được một tầng chắn trong suốt, cùng loại với pha lê.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi chạm tới kết giới ẩn nấp.]Một giọng nói già nua vang lên:"Libertas, Liễu Bình, hai người các ngươi rất không tồi, đạt được thành tíchxuất sắc tại lần thử thách này."

Hai người cùng quay người nhìn lại.Ông lão giảng bài khi trước đang đứng tại ven đường, cười tủm tỉm mà nhìn haingười.ể ễ"Xin hỏi phía trước là nơi nào, tại sao lại không thể đi vào được?"

Liễu Bìnhhỏi.Ông lão nói: "Ngươi cảm thấy hứng thú với thứ này sao?

Phía trước là một tồntại đang ngủ say, chúng ta không thể quấy rầy giấc ngủ của nó được."

Ông ta vung tay lên.Cuối đường, sương mù xám tản đi, lộ ra một vùng bóng đêm tĩnh lặng.Trong bóng đêm, một cái đầu lâu khổng lồ màu xám đang yên lặng nằm trênmặt đất, ngăn cản con đường nối thẳng tưới sườn dốc phía dưới.Cái đầu lâu này cực kỳ khổng lồ, che đi toàn bộ tầm mắt của hai người.Nếu như quan sát lại tỉ mỉ hơn, sẽ phát hiện phần dưới đầu lâu là một chiếcxương sống cực dài, vẫn luôn cắm sâu vào dưới mặt đất."

Nó đang ngủ say sao?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Đúng vậy, nó đang ngủ say, cũng đã ngủ say hơn một ngàn ba trăm năm rồi, tớitận ba ngày trước, nó phun ra một luồng khí rất nhỏ."

Ông lão nói.Liễu Bình nói: "Vậy những Thất Hồn giả này..."

Ông lão giải thích: "Vốn chính là người chết của nhân tộc chúng ta, lại bị luồngkhí đó ô nhiễm, cho nên bọn họ đều đã mất đi linh hồn."

Bỗng nhiên trước mắt Liễu Bình hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Phát hiện Anh linh đang ngủ say.][Đạt thành điều kiện kích hoạt, năng lực thứ hai của Danh Sách được mở ra.][Từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng năng lực thứ hai của Danh Sách: Kế thừalinh tính.][Thuyết minh: ][Ngươi cần phải thu thập đầy đủ yếu tố, mới thỏa mãn điều kiện kế thừa linhtính.][Ngươi thấy được Anh linh ngủ say: ????][Xin hãy thu thập đủ những yếu tố sau: ][Máu của người chết, Địa U thảo, bột phấn Oan hồn, dao găm bằng bạc, lá chắngỗ khảm kim loại, mảnh vỡ Thánh khế.][Sau khi thu thập đầy đủ yếu tố, xin hãy trở lại nơi này, kích hoạt 'Kế thừa linhtính'.][Sau khi kích hoạt Kế thừa linh tính, ngươi sẽ thu hoạch một tấm bản vẽ từ trênngười Anh linh ngủ say: ????]Liễu Bình không nhịn được mà hỏi: "Trên bản vẽ là thứ gì?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên: [Trên bản vẽ có một thứ thích hợp với cấp bậc thẻbài hiện tại của ngươi...]ẩ[Có lẽ sẽ là bản vẽ của một trang bị nào đó, có lẽ là tung tích của một vật phẩmthần bí nào đó, có lẽ là phương pháp tu luyện của Kỵ sĩ, hoặc là kỹ năng đặcbiệt, còn có thể là một bí mật nào đó nữa.][Tóm lại, trước khi chúng ta đạt được bản vẽ, chúng ta cũng không biết nó sẽ làcái gì.]Liễu Bình suy nghĩ một lát, hỏi: "Nói cách khác... thứ mà chúng ta trộm đi làkiến thức của nó sao?"[Không phải trộm, mà là kế thừa.] Danh Sách sửa lại.Liễu Bình nhìn hư không trước mắt, thấy được có một điểm sáng nho nhỏ dừngtại phía góc tầm mắt.Thứ này chính là "Kế thừa linh tính".Thừa dịp ngươi đi ngủ, trộm kiến thức của ngươi.Cái này có thể gọi là kế thừa sao?Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại, thở dài nói: "Loại kế thừa này cũng quá linh tính(thông minh) đi."[Nó vốn có tên là Kế thừa linh tính.] Danh Sách nghiêm túc nói."

Danh Sách, nhiều năm như vậy rồi ngươi đều không chút động tĩnh, vậy màhôm nay lại mở ra hai loại năng lực, làm cho ta rất không thích ứng."

Liễu Bìnhtrêu ghẹo nói.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Còn mười sáu giờ nữa, ngươi sẽ trở thành một tấm thẻ bài của Yana, đối mặtvới bộ bài của Aldrich, bản Danh Sách hi vọng khi đó ngươi vẫn có thể giữvững nét khôi hài như vậy.]Liễu Bình trầm ngâm nói: "Trận Đăng Thần chiến này, cần đánh tới khi nàochứ?"

Lại có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi cần phải tiếp tục đánh tiếp, tới tận năm năm về sau, Aldrich trở thànhngười chết, tỉnh lại từ trong Vĩnh Dạ.][Khi đó, các ngươi sẽ tiến hành một trận chiến cuối cùng, quyết định Thần vịTra Tấn sẽ thuộc về kẻ nào.]-------Chương 239: Kế thừa linh tính"Cần đánh lâu như vậy sao?"

Liễu Bình hỏi.[Không có cách nào khác cả, Đăng Thần chiến là thuật pháp cao cấp của hệnhân quả, coi như ngươi thoát khỏi dòng thời gian cũ, cũng cần phải đối mặtAldrich tại thời điểm hiện tại.] Danh Sách nói.Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, lại rơi vào những dòng chữ nhắc nhởthu thập yếu tố.Máu người chết, Địa U thảo, bột phấn Oan hồn, dao găm bạc, khiên gỗ khảmkim loại, mảnh vỡ Thánh khế...Hi vọng những thứ này đều không khó tìm.Lùi một bước mà nói, sở dĩ Danh Sách có biểu hiện sốt sắng như vậy, có lẽ làdo Aldrich rất khó ứng phó.Dù sao...Chủ nhân của hắn ta, là vị "chủ mẫu" mà ngay cả Yana cũng không chọc nổi.Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại, biểu lộ cũng dần dần trở nên nghiêm túc.Tuyệt đối không thể thua!Một khi mình bị thua, không chỉ Yana sẽ chết, ngay cả mình cũng không cònđường sống.Lúc này, ông lão kia đưa tay xẹt qua, sương mù xám lập tức khép lại, đầu lâucủa quái vật khổng lồ biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.Ông lão rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra, đặt trên mặt đất."

Công việc thanh lý đã hoàn thành, có thể di chuyển nhân khẩu tiến vào chiếmđóng."

Ông lão thầm thì.Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, chui vào trong lòng đất.Ầm ầm ầm ầm...Mặt đất vỡ ra.Một đường hầm đi sâu vào lòng đất xuất hiện trước mặt ba người.Cũng không lâu lắm, một đoàn tàu từ trong đường hầm lái tới, chậm rãi dừnglại.Cửa xe mở ra.Không ít người từ trong xe đi ra, dựa theo bậc thang bò lên mặt đất."

Nơi này là nơi chúng ta sẽ sinh sống sao?"

"Mặc dù hơi rách nát..."

"Thế nhưng vẫn là một địa phương an toàn."

ố ồ"Quá tốt rồi."

Những người này liên tục bàn luận.Liễu Bình nhìn lướt qua, thấy được ở nơi này có khoảng hơn hai trăm người,đều là người rất bình thường.Có mấy người mặc đồng phục đi tới trước mặt ông lão, hành lễ nói: "Đại nhân."

"Ừ, không cần phải để ý tới chúng ta, nhanh đi thu xếp nhân khẩu đi, ngày maihãy bắt đầu trồng trọt, nếu không lổ hổng lương thực của vùng này sẽ tiếp tụcmở rộng."

Ông lão nói."

Rõ!"

Mấy người lên tiếng rồi dẫn những người kia đi về khu vực trung tâm của thônxóm.Ông lão xoay người, nói với Liễu Bình cùng Libertas: "Thứ được gọi là lươngthực, là cây trồng có thể duy trì hình thái linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, nếu nhưchúng ta không ăn những lương thực này, cũng chỉ có thể thông qua việc ngủsay để đảm bảo linh hồn bản thân có thể bình yên tồn tại... thế nhưng nhân tộcrất yếu ớt, nếu rơi vào trạng thái ngủ say, sẽ không còn thủ đoạn tự vệ nào nữacả."

Libertas hỏi: "Những người vừa rồi là sao vậy?"

"Bọn họ là người chết bình thường, phụ trách trồng trọt lương thực, dùng loạilao động này đổi lấy sự che chở của đế quốc."

Ông lão nói.Libertas nói: "Thế nhưng bên ngoài thôn xóm có một con quái vật..."

Ông lão ngắt lời hắn ta, nói: "Khắp nơi trong Vĩnh Dạ đều là quái vật, cái tênvừa rồi đã hơn một ngàn năm mới phun ra một luồng khí...

đối với người bìnhthường mà nói, nơi này đã là nơi cực kỳ an toàn."

"Những người như chúng ta phụ trách chiến đấu với quái vật, có phải là vậy haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Nói ngắn gọn thì chính là như vậy."

Ông lão nói."

Kẻ địch có thực lực như thế nào?"

Liễu Bình lại hỏi."

Mấy trăm năm trước, đế quốc đánh bại vô số quái vật, chiếm lĩnh diện tích cựclớn, thế nhưng vào giờ phút cuối cùng, lại không cẩn thận quấy rầy một conquái vật đang ngủ say, cái tên đó cực kỳ lợi hại... suýt nữa thì đế quốc chúng tabị diệt quốc."

Ông lão nói."

Kẻ địch có được tính chất không thể dự đoán."

Liễu Bình bình luận."

Đúng, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể chiến thắng hãynhanh chóng mà *****, cũng có một vài quái vật, ngươi không thể biết đượcnó còn có hậu chiêu nào hay không."

Ông lão dặn dò."

Cám ơn ngài đã nhắc nhở."

Liễu Bình nói.Libertas im lặng một lát, thở dài nói: "Sớm biết sau khi chết lại gặp phải tìnhhuống nguy hiểm như vậy, khi trước ta nên chịu thua thằng nhãi kia mới đúng."

Ô ề ố ấÔng lão mỉm cười, nói: "Đi thôi, chúng ta nên trở về, phân phối vật chất cùngnơi ở cho các ngươi."

Ông ta rút ra một tấm thẻ bài từ hư không, thầm thì: "Người trở về, Liễu Bình,Libertas."

Hai luồng sáng từ trên thẻ bài *****, bao phủ Liễu Bình cùng Libertas, vọtthẳng lên trời, rơi về phía giữa sườn núi bên ngoài thôn xóm.Nơi này đã có một vài người mặc đồng phục chờ đợi bọn họ....Trên vùng hoang dã tối tăm.Toàn bộ Nhân Gian giới đã rời đi, chỉ để lại một cái hố to cực sâu.Một người đàn ông mặc bộ áo giáp hoa lệ nằm tại đáy hố, hai mắt nhắm nghiền,không nhúc nhích, giống như đang rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng vậy.Bỗng nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai hắn ta:"Aldrich."

Người này bỗng mở mắt ra.Hắn ta ngồi dậy, ***** một lát, dần dần nhớ lại mọi thứ."

Ta... chết rồi?"

Trên mặt hắn ta vẫn lộ ra vẻ khó tin.Cô gái tóc đỏ kia, chỉ nói một câu, mình lại chết mất?Bên tai.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Aldrich, ngươi tỉnh rồi."

Người này vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Chủ mẫu, ta đã tỉnh, thế nhưng takhông nghĩ tới lại gặp phải tồn tại mạnh mẽ như vậy, chỉ một câu đã làm cho tarơi vào trong Vĩnh Dạ."

Giọng nữ kia nói: "Đúng thế... thế nhưng Đăng Thần chiến giữa ngươi và Yana,vẫn còn tiếp tục."

Người này mừng rỡ, vội vàng leo ra khỏi hố, nhìn về phía Đăng Thần đài.Trên bình nguyên hắc ám mênh mông vô bờ.Đăng Thần đài đã biến mất không thấy.Giọng nữ vang lên lần nữa:"Aldrich, đối phương đã trốn mất, trốn vào chỗ sâu trong Vĩnh Dạ, đó là khuvực mà chúng ta không thể đi tới... thế nhưng ta vẫn còn một phương pháp, cònphải xem ngươi có nguyện ý dùng hay không."

Aldrich nói: "Mời chủ mẫu cứ nói, ta sẽ làm theo lời ngài."

"Ừ, rất tốt, trong bộ bài của ngươi, ta đã đặt vào một thẻ bài màu đen viền vàng,ngươi sử dụng nó đi."

Giọng nữ nói."

Vâng."

Aldrich nói.Hắn ta đưa tay rút bài từ trong hư không, rất nhanh đã rút tấm thẻ màu đen viềnvàng kia ra.Trên tấm thẻ bài có vẽ một chiếc đồng hồ bỏ túi khổng lồ, ở khu vực giữa kimgiờ và kim phút trong đồng hồ bỏ túi, là một đám người lít nha lít nhít.Những người này bị trói chặt, không thể động đậy, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng."

Chuông tang nhân quả Tế Hồn."

Aldrich kinh ngạc nói."

Đúng vậy, tấm thẻ này đã đủ quý giá, bắt đầu đi, ***** Yana, thuận tiện giếtluôn thằng nhãi kia đi, để giải mối hận trong lòng ta."

Giọng nữ nói.Aldrich bật cười, nói: "Sử dụng!"

Trên thẻ bài, phía trên chiếc đồng hồ bỏ túi có một chiếc nắp đồng hồ phủ đầygai nhọn xuất hiện.Nó hạ xuống, đóng kín toàn bộ đồng hồ bỏ túi.Vô số tiếng kêu thảm thiết hỗn hợp dòng máu đỏ tươi, thuận theo khe hở đồnghồ bỏ túi mà chảy ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài này biến mất.-------Chương 240: Đăng Thần chiến tới sớm!Năm năm trước.Nơi sâu trong Vĩnh Dạ.Tại một khu biên giới thuộc về người chết loài người.Liễu Bình và Libertas đứng giữa sườn núi, nhìn về phía chiếc rương của bảnthân mình."

Cho nên, những thứ này là phần thưởng dành cho học viên xuất sắc sao?"

Libertas cười nói.Hắn ta mặc một bộ giáp da tối màu, lại lấy một thanh dao găm dài cực kỳ sắcbén từ trong rương ra, tùy ý vung lên hai lần, trên mặt lộ vẻ hài lòng.Trong rương vẫn còn có một thanh kiếm ngắn sắc bén nữa.Ông lão nói: "Đã xác nhận các ngươi có sức chiến đấu cùng với có giá trị đàotạo, cần phải làm cho các ngươi nhanh chóng trưởng thành, nếu như tương laicác ngươi có thể một mình trấn thủ một phương, đó mới là kết quả tốt nhất."

Liễu Bình nhìn về phía chiếc rương của mình.Bên trong có một bộ áo giáp kỵ sĩ toàn thân, một chiếc khiên lớn làm từ kimloại, cùng với một chiếc mâu ngắn.Hắn mặc bộ áo giáp kỵ sĩ lên người, hoạt động một lát, cảm thấy rất vừa người.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Áo giáp dành cho Kỵ binh đế quốc.][Đây là một bộ áo giáp dành cho binh lính bình thường, có thuộc tính kiên cốcùng bền bỉ, có thể đề phòng vũ khí lạnh công kích ở một mức độ nào đó.]Liễu Bình cũng cảm thấy khá hài lòng.Dù chỉ là cho người bình thường dùng, thế nhưng cái này tốt hơn chiếc gậy gỗcùng khiên gỗ ban đầu nhiều."

Dùng quen với mâu sao?"

Ông lão hỏi.Nếu như đổi thành lúc khác, Liễu Bình cũng cảm thấy không quá quan trọng.Thế nhưng hiện tại...Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Danh Sách quá căng thẳng."

Xin lỗi, có vũ khí lạnh sắc bén hơn hay không?"

Liễu Bình hỏi.Ông lão cười nói: "Nếu như ngươi có thể trả lời một câu hỏi, đồng thời làm tahài lòng, như vậy ta sẽ quyết định phân phối cho ngươi một vũ khí lạnh với cấpbậc cao hơn."

"Mời hỏi."

Liễu Bình nói.ế ấ ấ ố ề"Ta đã quan sát quá trình chiến đấu của ngươi, ngươi có thiên phú rất tốt vềphương diện đón đỡ cùng phòng ngự, tại sao kỹ năng học tập *****ên của ngươilại là 'Thánh Ngâm thuật'?"

Ông lão hỏi.Có một câu đọng lại bên miệng Liễu Bình, lại bị hắn nuốt trở vào.Cũng vậy, tình huống hiện tại vẫn không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cần phải biểuhiện mình lợi hại tới mức nào hay sao?Chẳng lẽ quên đi vở kịch hắc ám rồi?"

Đón đỡ cùng phòng ngự là để bảo vệ những đồng đội phía sau, mà trị liệu cũnglà như thế, trong mắt của ta, tính chất của bọn chúng đều giống nhau."

LiễuBình nói.Ông lão suy nghĩ một lát, cười nói: "Rất tốt, ngươi có thiên phú rất tốt, lại cònmang tới cho ta cảm giác về Thánh kỵ sĩ, quá tốt."

Ông lão vung tay lên, chiếc mâu ngắn trong rương biến mất.Thay vào đó, là một chiếc mâu dài màu xanh lam sậm."

Thử xem, nó là phần thưởng tư nhân của ta dành cho ngươi, hi vọng ngươi cóthể phát huy uy lực của nó."

Ông lão nói.Liễu Bình cầm lấy trường mâu, chỉ cảm thấy bàn tay mát lạnh.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Sương Lãnh Điểu.][Trường mâu.][Sắc bén cấp thấp: Nó càng thêm sắc bén hơn so với trường mâu bình thường.][Sương lạnh cấp thấp: Mỗi phút có thể kích hoạt một lần, làm cho lực lượngbăng sương bám vào bên trên trường mâu.]Liễu Bình cảm thấy rất kinh ngạc.Hắn chưa từng gặp qua binh khí như thế."

Cám ơn các hạ."

Hắn thành tâm nói."

Không cần khách sáo, chi hi vọng các ngươi tới nơi đây, có thể làm cho càngnhiều linh hồn loài người có thể đạt được sự an bình trong Vĩnh Dạ."

Ông lãonói.Liễu Bình mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy được từng hàng chữ nhỏbốc lửa xuất hiện:[Cảnh báo!][Bởi vì một loại nhân quả luật nào đó tới từ năm năm sau, Đăng Thần chiến lần*****ên sẽ diễn ra trước thời hạn.][Mười giây sau, ngươi sẽ tiến vào chiến trường Đăng Thần.][Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!][Lặp lại một lần nữa, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức!]ễ ề ế ấ ấLiễu Bình nhìn về phía chiếc rương trước mặt, thấy được bên trong còn một tấmkhiên kim loại...Hắn không chút nghĩ ngợi lấy tấm khiên ra, nâng trên tay.Ngay sau đó...Toàn bộ thế giới trở nên ngưng đọng lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã bị dừng lại tại khoảnh khắc hiện tại.][Đăng Thần chiến chỉ tiến hành trong vòng một giây, cũng quyết định sinh tửcủa ngươi.][Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có muốn trở thành thẻ bài của Yana, thay nàngtiến hành trận Đăng Thần chiến này hay không?]"Xác nhận!"

Liễu Bình nói.Một luồng sáng bao phủ cả người hắn lại, mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy gì nữa....Trong một vùng tăm tối.Một vệt ánh sáng thẳng tắp hạ xuống, dừng lại tại sân đấu trống rỗng.Liễu Bình hiện thân.Trên khán đài của sân thi đấu này không có một ai, mà ngoài hắn ra, cũngkhông có bất cứ vật gì xuất hiện cả xuất hiện trên sân thi đấu cả."

Bộ bài của Aldrich đâu?"

Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhở xuất hiện:[Giờ phút này, hắn ta vẫn là người hầu.][Trận Đăng Thần chiến này sẽ rút thẻ bài chiến đấu từ bộ bài của hắn ta ra,quyết một trận thắng bại với ngươi.]Trong bầu trời tăm tối, một luồng sáng chậm rãi hạ xuống.Ánh sáng biến mất.Một bộ xương chó mà toàn thân có ngọn lửa bốc lên xuất hiện trước mặt LiễuBình."

Grừ..."

Bộ xương chó liếc nhìn thấy Liễu Bình, lộ ra vẻ hung ác.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đầu con chó:[Ma khuyển: Huyết nhục thú khuyển.][Đây là một con chó trông nhà cấp thấp tại Luyện Ngục, có được những nănglực như sau: ]ế ố[Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nóphát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể cảm ứng được tình huống hiện tại.][Cắn xé sắt thép: Giỏi về việc cắn nát xương cốt cùng máu thịt.][Phun lửa: Phun ra một ngọn lửa thiêu cháy kẻ địch.]Liễu Bình đọc xong, không khỏi hít sâu một hơi."

Hiện tại ta mới biết ngươi lo lắng cái gì..."

Hắn lẩm bẩm.Chỉ là một con chó canh nhà, đã có ba loại kỹ năng, mà mỗi kỹ năng đều cực kỳthực dụng.Khó trách Danh Sách liên tục mở ra hai hạng năng lực.Thế nhưng vẫn không kịp.Bộ xương chó ngẩng đầu, phát ra những tiếng hú chợt cao chợt thấp.[Nó kích hoạt 'Kêu lớn cảnh báo'.][Chú ý, sân thi đấu này là chiến trường Đăng Thần hoàn toàn khép kín, nókhông cách nào truyền tin tức nơi này trở về cho chủ nhân.]-------Chương 241: Áo nghĩa - Long Nha!Liễu Bình làm nóng người, một tay nâng khiên, một tay nâng mâu, chậm rãibước tới gần bộ xương chó.Con chó kia hú liên tục vài tiếng, phát hiện tình huống không ổn, lập tức imlặng.Nó lao thẳng về phía Liễu Bình..."

Chỉ dựa vào loại tấn công này thôi sao?"

Liễu Bình bật cười, giơ tấm khiên lên ngăn cản.Trong khoảnh khắc đó, bộ xương chó bị tấm khiên đập trúng năm sáu lần, tialửa bắn văng khắp nơi, thế nhưng nó vẫn không sợ chút nào.Nó há miệng, liên tục cắn về phía tấm khiên.Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...Liễu Bình lướt qua, giơ tấm khiên lên quan sát, thấy được trên khiên kim loại đãbị cắn rách một lỗ thủng.Tấm khiên này hoàn toàn không ngăn cản được!"

Ngươi đúng là giống chó mà."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Bộ xương chó thay đổi phương hướng, lại nhào về phía Liễu Bình.Một người một chó, lại lướt qua nhau một lần nữa.Lần này, Liễu Bình không để nó cắn trúng tấm khiên, mà trường mâu lại đâmtrúng đối phương, thế nhưng khi đâm trúng xương nó lại bị phản lực đẩy chếchra.Xương cốt của nó rất cứng!"

Thẻ bài?

Không, ta cảm thấy, mặc dù ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng trênthực tế lại là một con người cực kỳ bình thường... rất lâu rồi ta chưa từng ăn thịtcác ngươi..."

Bộ xương chó nói tiếng người.Từng giọt dung nham thuận theo răng nanh của nó nhỏ xuống, tạo thành từng lỗnhỏ trên đài thi đấu."

Khá lợi hại."

Thần sắc Liễu Bình trở nên nghiêm túc.Con chó này có ba loại kỹ năng.Còn có một thân mình đồng da sắt với lực phòng ngự cực cao.Đối với mình hiện tại mà nói, sinh vật Luyện Ngục có tên "Huyết nhục thúkhuyển" này, gần như là vô địch.Liễu Bình một tay nâng khiên, một tay cầm ngang chuôi Sương Lãnh Điểu, tiếnvào trạng thái tập trung....ấTrong sân đấu.Một người một chó, chiến đấu rất kịch liệt.Bộ xương chó phóng về phía Liễu Bình, sủa liên tục, liên tục làm ra mấy hànhđộng đánh nghi binh, rồi mới lao về phía cổ Liễu Bình táp tới.Ầm!Đầu của nó đụng phải tấm khiên, bị đẩy bay ra ngoài.Hiện tại Liễu Bình đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không ham chiến, nếu không bịcon chó này quấn lấy thì cả tấm khiên lẫn áo giáp đều bị nó cắn ra mấy lỗ lớn.Bộ xương chó bay ra ngoài, lắc lắc đầu, lại đứng lên lần nữa.Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình,nói:"Nhãi ranh, rõ ràng ngươi mới mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng kỹ nghệ chiếnđấu lại quá xuất sắc, tới cùng thì ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Con chó Luyện Ngục này, có lẽ vẫn không hiểu hoàn cảnh trước mắt là gì.Nó còn tưởng rằng mình là tồn tại nào đó trong Luyện Ngục."

Có lẽ ngươi còn không rõ tình huống trước mắt, thực ra ta đã nhìn trúng ngươirồi, muốn ngươi trở thành thẻ bài của ta, mà không phải là thẻ bài của Aldrich."

Liễu Bình nói.Con chó hơi khựng lại, lẩm bẩm: "Quả nhiên là tới trộm chó... thảo nào vị tríhoàn cảnh nơi này lại khép kín như vậy..."

"Không sai, ta đã kích hoạt một loại thệ ước, cưỡng chế đưa ngươi tới nơi này,làm cho Aldrich không thể tìm ra ngươi, mà ta lại có cơ hội làm cho ngươi trởthành thẻ bài của ta."

Liễu Bình nói."

Quá ngây thơ, cực kỳ ngây thơ...

Aldrich có tiền đồ rộng mở, hơn nữa mỗingày còn cho ta một chiếc xương ăn, ngươi cho rằng ta sẽ trung thành với mộttên nhãi như ngươi hay sao?"

Bộ xương chó lộ ra vẻ chế giễu.Liễu Bình nói: "Thực ra ta chuẩn bị cho ngươi ăn xương lẫn cả thịt, mà lại là haichiếc một ngày."

Bộ xương chó trở nên yên lặng."

Thiếu niên..."

Nó đổi xưng hô, nói tiếp: "Dùng đồ ăn để dụ dỗ ta, là một loạithủ đoạn cực kỳ thấp kém, sẽ chỉ chọc giận ta mà thôi, ngươi hiểu chưa?"

Đang nói chuyện, trong mõm chó dần dần tụ tập ánh lửa.Nó muốn sử dụng chiêu Phun lửa!Liễu Bình âm thầm cảnh giác, cười nói: "Chúng ta lại đánh tiếp một lượt nữa,nếu như ngươi vẫn không thể làm gì được ta, vậy hãy đi theo ta, như thế nào?"

"Nhóc con, hãy sống sót trước rồi lại nói đi!"

Bộ xương chó nhảy lên thật cao, phun một ngọn lửa về phái Liễu Bình.Mà ngọn lửa này...Cũng không phải chỉ là một quả cầu lửa, mà là một bức tường lửa cháy phừngphừng!Ngọn lửa phóng tới cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ tấn công của con chókia, cũng vượt qua tốc độ phản ứng của Liễu Bình...Không trốn được!Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc lên.Đây là giống loài trong Luyện Ngục sao?Rõ ràng chỉ là một loài chó cấp thấp, thực lực của nó cũng đã đạt tới mức nàyrồi?Trong khoảnh khắc sống còn này, hầu như Liễu Bình chỉ dựa vào bản năng màvung Sương Lãnh Điểu trong tay, kích hoạt năng lượng băng sương có trêntrường mâu:Sương giá sơ cấp!Trường mâu hơi chấn động, đầu thương bùng lên một luồng sương mù lạnh giá,bị Liễu Bình dùng toàn lực đâm mạnh về phía trước...Áo nghĩa - Long Nha!Đây là áo nghĩa võ đạo mâu pháp của văn minh tu hành.Với thực lực hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượngcủa loại áo nghĩa này, thế nhưng hắn có thể phát huy toàn bộ kỹ xảo ẩn chứatrong đó.Ngay sau đó, mũi mâu đâm xuyên qua bức tường lửa dày phía trước.Nương tựa theo khí lạnh, Liễu Bình xuyên qua bức tường lửa, lao về phía bộxương chó."

Ngươi tránh được?"

Bộ xương chó kinh ngạc nói.Nó không do dự, táp về phía mặt của Liễu Bình.Liễu Bình sử dụng cả khiên lẫn mâu trong tay, liên tục sử dụng những động táccản, đập, đẩy, đâm; mới khó khăn lắm đánh lui bộ xương chó.Một người một chó, cũng bắt đầu thở hổn hển.Bức tường lửa kia cũng chỉ bay ra ngoài được năm mét, đã biến mất.Uy lực của nó mạnh nhất khi vừa mới phun ra mà thôi.Nếu như con chó này lại tiếp tục phóng ra loại kỹ năng này, có lẽ mình chỉ cóthể lùi về phía sau, chờ bức tường lửa biến mất mà thôi.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ."

Thiếu niên, nếu như ngươi không có trường mâu hệ băng này, vừa rồi ngươi đãbị thiêu chết."

Bộ xương chó liếc nhìn về phía trường mâu, nói với vẻ mất tự nhiên.ễ ắLiễu Bình nhạy cảm bắt được có nơi nào đó không đúng.Vừa rồi, khi bộ xương chó nhìn về phía trường mâu băng sương, chiếc xươngđuôi không lông của nó yên lặng cụp xuống.Cụp xuống...Là sao vậy?Toàn thân con chó này đều là lửa, xương như sắt thép, mình tấn công nhiều lầnđều không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho nó cả.Chỉ là con chó này quá nhẹ, rất dễ dàng bị mình đánh bay.Nó còn có thời điểm sợ hãi sao?-------Chương 242: Nhược điểm cùng bí mậtLiễu Bình lại nhìn về phía bộ xương chó lần nữa, đã thấy chiếc xương đuôi củanó lại dần dần vểnh lên."

Loại khí lạnh mà ngươi vừa sử dụng, chắc hẳn phải rất lâu mới có thể sử dụngmột lần chứ."

Bộ xương chó nói.Liễu Bình im lặng, rồi nói: "Không, lúc nào cũng có thể sử dụng nó, bìnhthường ta đều dùng nó để đâm xuyên một vài con mồi."

"Hừ, chỉ tới như vậy mà thôi."

Bộ xương chó nói, phần xương đuôi lại cụpxuống.Liễu Bình híp mắt lại.Cụp một lần là ngẫu nhiên, mà cụp tới lần thứ hai...Chẳng lẽ phần dưới xương cùng chính là điểm yếu của nó?Đã hiểu.Xương cốt của nó cứng như sắt thép, thế nhưng khu vực đó có lẽ vẫn mềm mại.Nói tới, rất nhiều động vật đều có vỏ ngoài cứng rắn, mà nơi đó thì loài nàocũng đều mềm mại như một.Liễu Bình nắm chặt trường mâu, chậm rãi xê dịch, bắt đầu lượn về phía sau conchó này.Bộ xương chó thấy hắn có cử động như vậy, vội vàng chuyển động theo, từ đầutới cuối đều duy trì trạng thái đối mặt với Liễu Bình.Một người một chó, vòng quanh như vậy bảy tám lần, sau đó dừng lại.Mặc dù Liễu Bình vẫn không thành công đi tới phía sau của đối phương, thếnhưng trên mặt đã lộ ra vẻ hiểu rõ.Mặc dù bộ xương chó vẫn giữ vững tư thái đối mặt với Liễu Bình, thế nhưng nólại càng này càng lo lắng, xương đuôi từ đầu tới cuối đều không nâng lên.Bầu không khí kỳ dị tự nhiên sinh ra."

Ngươi đã phát hiện cái gì?"

Bộ xương chó hỏi."

Không phát hiện cái gì cả."

Liễu Bình nhún vai, nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế đâm thẳng."

Đâm mạnh vào đi, chắc hẳn sẽ có bất ngờ thú vị."

Hắn lẩm bẩm nói.Bộ xương chó sủa lớn với vẻ tức giận, quát: "Ngươi là một tên khốn nạn bẩnthỉu, chẳng lẽ ta sẽ đánh với ngươi sao?

Không, đưa ta trở về đi, ta từ bỏ trậnchiến này!"

Ngọn lửa trên người nó cháy bùng lên.Không khí cũng bị hâm nóng.ế ầTiếng gầm gừ của nó vang vọng toàn trường.Thế nhưng mà...Cũng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, chuyển nó trở về bên người Aldrich.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Không thể thả nó trở về, nếu không Aldrich tại thời điểm này sẽ biết đã xảy rachuyện gì thông qua ý thức của nó.]Liễu Bình hơi động, vọt mạnh về phía bộ xương chó.Mà con chó kia cũng không cam lòng yếu thế, há miệng phun ra một ngọn lửahừng hực, hóa thành một bức tường lửa thật dày.Ai ngờ Liễu Bình đã sớm dự đoán được, đạp mạnh một cái, lập tức bật trở về,rồi lộn về phía sau hơn năm mét.Cũng vừa đúng lúc bức tường lửa tới khu vực đó thì tản đi."

Lại tới!"

Liễu Bình xông về phía bộ xương chó.Bộ xương chó cố chịu bị đánh, há mồm chuẩn bị cắn đứt trường mâu, thì lại bịtấm khiên đập bay đi.Xét tới chiến thuật cùng sách lược, làm sao mà nó có thể vượt qua Liễu Bìnhđược?Bộ xương chó lộn vòng giữa không trung...Phía dưới cái đuôi xương vểnh thật cao của nó, là một vòng lửa nhỏ có màu vỏquýt.Chính là cái này!Liễu Bình đưa trường mâu tới gần, nhấn nhẹ vào vòng lửa màu vỏ quýt đó rồilập tức thu hồi mâu lại."

Ẳng ẳng!"

Bộ xương chó phát ra tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.Nó lăn lộn trên mặt đất, gào thét nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy."

Ngươi là một tên khốn nạn đáng chết!"

Bộ xương chó tức giận quát lớn.Quay đầu nhìn lại, từng giọt chất lỏng vàng nhạt pha đỏ từ trên mông nó nhỏxuống.Đúng là vừa chạm vào tức tàn mà.Liễu Bình dần dần yên ổn."

Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không một kích vừa rồi lại thêm khí lạnh, camđoan làm cho ngươi ngay cả ngủ say trong Vĩnh Dạ cũng đều không yên ổn, lúcnào cũng nhớ tới cảm giác đó."

Liễu Bình nói.ắ ồ ầ ầ ấHắn tùy ý vung trường mâu, một luồng sương mù lạnh lẽo dần dần xuất hiệntrên mũi mâu.Bộ xương chó dần dần bình tĩnh lại.Đúng vậy.Đối phương thật sự đã tha mình một mạng, nếu không ngay vừa rồi cây trườngmâu kia đã có thể đâm xuyên qua người mình.Chẳng lẽ mình thật muốn chết trong nơi quỷ dị này sao?Chính mình mới hai tuổi mà thôi..."

Ngươi muốn thế nào?"

Bộ xương chó hỏi."

Thực ra công năng chính của ngươi là làm canh gác cùng trinh sát, ta rất tò mò,làm cách nào Aldrich mới có được lòng trung thành của ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ngày hôm nay ta mới bị người đưa tới trong tay hắn ta mà thôi, vừa mới ănmột chiếc xương của hắn ta... mẹ nó, trên chiếc xương đó không có chút thịt nàocả... sau đó đã bị dịch chuyển tới nơi đây, quyết đấu với một tên khốn cầm băngmâu là ngươi đó."

Bộ xương chó mất tinh thần, gầm nhẹ."

Ngươi bị người khác đưa tới trong tay Aldrich?

Chờ đã, địa vị hiện tại của hắnta là gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Ngươi phải thề không giết ta."

Bộ xương chó nói."

Ta sẽ không giết ngươi."

Liễu Bình nói."

Hắn ta là người hầu trong trang viên, thế nhưng hắn ta lại có huyết mạch caoquý, tương lai chắc chắn bay lượn trời cao."

Bộ xương chó nói."

Huyết mạch?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi.Bộ xương chó nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như đang châmbiếm cái gì đó."

Đúng vậy, ngày hôm nay hắn ta mới đạt được một nhóm bảo vật, khi xem xétmột thanh trường kiếm trong đó không cẩn thận làm rách da... lúc đó chỉ có ta ởnơi đó, ngươi phải biết, loài chó như ta vậy, vừa ngửi mùi máu trên người hắnta, đã biết hắn ta có một loại huyết mạch ma quỷ thượng đẳng cực kỳ cao quý,đại khái là cùng cấp bậc với chủ mẫu."

Bộ xương chó nói.Toàn thân Liễu Bình chấn động.Thì ra là thế!Thảo nào người chủ mẫu kia lại bỏ công bỏ sức nhiều cho một tên người hầunhư vậy!Thảo nào Yana đã là Nữ thần Tra Tấn, vậy mà còn bị hạ nguyền rủa, yêu cái têncó thân phận người hầu này!Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi phát hiện bí mật của ma quỷ thượng tầng trong Luyện Ngục.]ấ ầ ế ấ[Đây là một bí mật có liên quan rất lớn tới Thần chiến, cũng rất có khả năng tạothành một cơn bão táp to lớn.][Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại của ngươi đạt tới 10/10.]-------Chương 243: Thu lấy thẻ bài[Điểm diễn của ngươi đã đủ.][Xét thấy ngươi đã mất đi toàn bộ thực lực;][Xét thấy ngươi đã mất đi hai thân phận của Thẻ bài sư là Thằng hề và Thánhgiả;][Ngươi đã không phải là một Thẻ bài sư, mà là một người mới, không thể dựavào lực lượng của Yana thu hoạch thẻ bài mới được;][Ngươi đã không còn lượng tài sản khổng lồ trong Ngân hàng Ngục Diễm nữa.][Bởi vậy, ngươi cần phải lựa chọn một trong hai phương án sau đây: ][1, Tiếp tục bảo trì những kỹ năng thần bí 'Kiến Văn Như Danh', 'Một NgườiKhông Có Phần Diễn', 'Sơ Diễn Giả', cũng tạo ra kỹ năng thần bí mới 'Nhân KhíDiễn Viên'.][Nhân Khí Diễn Viên: Khi ngươi nói xin lỗi về một vấn đề nào đó, sẽ không cóvấn đề gì lớn xuất hiện, trong một khoảng thời gian mọi người đều lựa chọn thathứ cho ngươi.][Lựa chọn 1, ngươi sẽ được phép tiếp tục tự do bên ngoài hệ thống Thẻ bài,quan sát tình thế biến đổi.][2, Nuốt đi hai hạng kỹ năng thần bí khi trước, chỉ giữ lại 'Kiến Văn Như Danh',cũng hấp thu toàn bộ linh thạch mà ngươi tiết kiệm trong kho tiền tiết kiệm,toàn bộ dùng để tạo ra Giao diện Danh Sách Anh Linh.][Từ nay về sau, Giao diện của ngươi sẽ trở nên ổn định lại, cũng thêm ra mộthạng công năng 'Thu lấy thẻ bài', dùng để thu phục con chó trước mắt.][Lựa chọn 2, ngươi sẽ đi sâu vào hệ thống thẻ bài, từ đây bước vào con đườngtấn cấp của hệ thống này.][Chú ý, đây là một lần lựa chọn cực kỳ quan trọng.][Xin hãy lựa chọn nghiêm túc.]Ánh mắt Liễu Bình rơi vào bên trên Giao diện, đọc hết toàn bộ chữ nhắc nhở.Hiện tại mình đã xâm nhập vào trong Vĩnh Dạ, đã hoàn toàn là một Vĩnh Dạgiả, thậm chí biến thành một tấm thẻ bài.Đây là lựa chọn của mình.Không chỉ vì Yana cùng Andrea.Mình vẫn luôn cảm thấy thẻ bài rất thú vị, muốn tự mình thăm dò thế giới hoàntoàn mới này.Năm đó mình không muốn phi thăng, thế nhưng hiện tại lại rất muốn xem xem,phát triển năng lực của thẻ bài tới mức cực hạn, sẽ biến thành tồn tại như thếnào.ắHơn nữa, cô gái tóc trắng kia đã từng nói..."

Thẻ bài chính là cơ sở của Danh Sách, là nhập môn của Kỳ quỷ."

Trên tay mình đã có Danh Sách Anh Linh!Chẳng lẽ mình không nên hiểu rõ nguyên lý cùng bí mật của nó sao?Phía trên nó, vẫn còn có thứ được gọi là Kỳ quỷ nữa.Loại hệ thống sức mạnh hoàn toàn mới này, đáng giá mình dùng toàn lực đithăm dò!Ánh mắt của Liễu Bình hơi chuyển, nhìn về phía bộ xương chó toàn thân bốclên ngọn lửa kia."

Ngươi nói, ngươi vừa được đưa tới trên tay Aldrich... vậy ngươi bao nhiêu tuổirồi?"

Liễu Bình hỏi."

Hai tuổi."

Bộ xương chó nói.Liễu Bình thấy được sự do dự cùng dò xét trong mắt đối phương, tâm thần dầndần bình tĩnh lại.Không sai.Nếu như mình muốn tập trung đi theo con đường thăng cấp tại hệ thống thế giớinày, mình nên làm ra lựa chọn.Hơn nữa, chọn 1, xin lỗi thật sự có hiệu quả sao?[Trong một khoảng thời gian, mọi người đều lựa chọn tha thứ cho ngươi.]Hành động như vậy hoàn toàn là ứng phó người khác cho có lệ, mà một ý khácẩn chứa trong đó, là nói cho người khác biết mình rất vô dụng.Điều này không thể chân chính giải quyết vấn đề, càng không phải là phongcách hành động của mình."

Ta chọn 2."

Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi đã lựa chọn thành công.][Giao diện Danh Sách đã tạo ra.][Hiện tại Giao diện đã mở ra ba công năng, theo thứ tự là 'Anh linh che chở','Kế thừa linh tính' và 'Thu lấy thẻ bài'.]Trước mắt Liễu Bình, một Giao diện bùng cháy xuất hiện.Trên Giao diện, có ba điểm sáng đang lơ lửng ở phần dưới, không nhúc nhích.Ba điểm sáng này theo thứ tự là "Anh linh che chở", "Kế thừa linh tính" và"Thu lấy thẻ bài".Trong Danh Sách có thêm một hạng năng lực mới:[Thu lấy thẻ bài.]ễ ề ố ếLiễu Bình nhìn về phía con chó đối diện, nói: "Ngươi đã biết thân phận củaAldrich, như vậy sớm muộn hắn ta cũng sẽ giết ngươi, để phòng ngừa bí mậtcủa hắn ta bị tiết lộ."

"Vào thời điểm đó ta cũng đã biết điều này rồi."

Bộ xương chó nói."

Theo ta đi."

Liễu Bình nói."

Ta chưa từng đầu hàng một cách tùy tiện."

Bộ xương chó nói.Liễu Bình nhấc trường mâu lên, thổi thổi mũi mâu, nói: "Không phải để ngươiđầu hàng, chỉ là nếu như ngươi không theo ta, kết cục cũng sẽ không tốt lắmđâu."

Bộ xương chó không kìm lòng được mà cụp đuôi lại."

Ngươi thuộc về thế lực nào?"

Nó hỏi."

Một đế quốc khổng lồ."

Liễu Bình nói."

Địa vị của ngươi trong đó là gì?"

"Rất được chú trọng, vừa mới tiếp nhận bồi dưỡng trọng điểm, hoàn thành thửthách cường độ cao, cũng đạt được thành tích xuất sắc, đạt được ban thưởngchưa từng có."

"Ngươi có đồng đội sao?"

"Các nàng là Thần linh, rồng, giống loài thần kỳ mà giết cũng không chết, tạmthời không nhắc tới các nàng, ngay cả một thích khách đi theo ta, đều đã từngcó thành tích lấy một địch năm mà không rơi vào thế yếu."

"Được, ta đi theo ngươi."

"Ngươi đồng ý sao?"

"Đồng ý, ta cũng không muốn bị Aldrich *****, càng không muốn đi tớiVĩnh Dạ, lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng, dù sao ta mới hai tuổi."

Liễu Bình vươn tay ra, ấn lên đầu chó.Trong hư không, từng hàng chữ xuất hiện:[Ngươi kích hoạt 'Thu lấy thẻ bài'.][Đối phương đồng ý trở thành thẻ bài của ngươi.][Điều kiện đã thỏa mãn.][Thu lấy!]Ầm...Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Bộ xương chó biến mất, trên tay Liễu Bình lại có thêm một tấm thẻ bài.[Ngươi đạt được thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.][Tuổi: Hai tuổi.][Ba loại kỹ năng như trên đã thông báo.]ế ầ[Thuyết minh: Đây là vật nuôi *****ên mà ngươi thu được.][Ngươi không chỉ đã chiến thắng đối phương, còn biến đối phương thành củamình.][Trận Đăng Thần chiến này đã kết thúc, bất cứ khi nào ngươi cũng có thể rờikhỏi sân thi đấu này.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Liệt Khuyển xuất hiện trên mặt đất."

Làm sao?"

Nó hỏi."

Chúng ta có một phiền phức cần giải quyết."

Liễu Bình nói, rồi ném tấm khiên lên mặt đất, rồi giật áo giáp bị cắn thủngxuống, đặt ở một bên."

Là do ta cắn, có vấn đề gì không?"

Liệt Khuyển hỏi."

Đúng, vừa nhìn cũng biết là do chó cắn...

đây chính là trang bị mà ta vừa đượcphát, chúng ta không thể để người khác biết bọn chúng bị hỏng lớn tới trình độnày, nếu không sẽ có phiền phức."

Liễu Bình nói.Liệt Khuyển ngẫm nghĩ, há mồm phun ra từng luồng chất lỏng kim loại."

Đây là bộ phận mà ta vừa cắn xuống, ta có thể dùng lửa để hòa tan bọn chúng,cũng có thể gắn trở về, thế nhưng ta không biết cách rèn đúc kim loại, chonên..."

"Không sao, những trang bị này khá đơn giản, vừa lúc ta cũng hiểu về rèn đúc."

Liễu Bình cười nói."

Có thể khôi phục bọn chúng như lúc ban đầu sao?"

Liệt Khuyển hỏi."

Không, ở đây không có công cụ chuyên dụng, với lại dựa vào lực lượng hiệntại của ta... chỉ có thể miễn cưỡng làm cho người khác không phát hiện vấn đềgì mà thôi."

Liễu Bình nói."

Vậy..."

"Như vậy cũng đủ rồi."

-------Chương 244: "Hắn ta tên là Triệu Hằng."

Một người một chó bắt đầu bận rộn làm việc.Một lát sau.Tấm khiên cùng áo giáp đều được sửa chữa một lượt.Chỉ nhìn lướt qua, bọn chúng giống như mới vậy, thế nhưng nếu như quan sátkỹ càng, vẫn có thể phát hiện một vài dấu vết lồi lõm nhỏ bé."

Được rồi, nhiều nhất chúng ta chỉ làm được tới mức này mà thôi."

Liễu Bình vỗ tay, đứng dậy, bỗng nhớ tới một chuyện."

À đúng rồi, ngươi có tên không?"

Hắn hỏi con Liệt Khuyển Luyện Ngục này."

Aldrich vẫn chưa đặt tên cho ta."

Liệt Khuyển nói."

Hay là ta đặt cho ngươi một cái tên?"

Liễu Bình nói."

Ồ?

Ngươi muốn gọi ta là gì?"

Liệt Khuyển hỏi với vẻ hứng thú."

Ngươi xem, toàn thân ngươi đều là ngọn lửa, nhìn qua giống như một ngọn lửađỏ rực, hay là gọi tiểu Hồng?"

Liễu Bình thử hỏi."

Tuyệt đối không được!

Cả đời ta cũng không thể gọi bằng cái tên mất thể diệnnhư vậy, nếu như ngươi gọi ta như vậy, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, sau đóđi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ ngủ say, cũng không tiếp tục trở về nữa."

LiệtKhuyển vội vàng từ chối.Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn đi Vĩnh Dạ sao..."

"Làm sao?

Tuyệt đối không thể gọi bằng cái tên này, nếu không ta sẽ đi VĩnhDạ thật đó."

Liệt Khuyển nói."

Được rồi, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, gọi ngươi là Hỏa Nha vậy."

LiễuBình nói."

Ừm, tốt hơn cái tên vừa rồi nhiều."

Hỏa Nha hài lòng nói....Giữa sườn núi.Liễu Bình xuất hiện.Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục bình thường.Hầu như cùng lúc đó, hắn giơ trường mâu lên, toàn lực ném mạnh về phíatrước.Trường mâu Sương Lãnh Điểu bay vụt ra ngoài, đâm trúng một khối nhamthạch, đâm thật sâu vào trong đó."

Vũ khí này không tệ."

Libertas than thở.ố ế"Mặc dù chỉ bám vài chút ít nguyên tố băng sương, thế nhưng nó thật sự là binhkhí nguyên tố đó."

Ông lão mỉm cười nói.Tất cả mọi người đều nhìn về phía trường mâu.Lúc này, Liễu Bình âm thầm giật giáp lưới xuống, cộng thêm cả tấm khiên trêntay đều ném vào cái rương trước mắt, rồi cởi cả áo giáp ra luôn.Hắn khép cái rương lại, nói: "Khi không mặc bộ trang bị này, nên đặt chúng ởnơi nào vậy?"

"Ta sẽ sai bọn họ đặt cái rương này vào trong chỗ ở của ngươi đi."

Ông lão nói.Ông lão gật đầu với hai người mặc đồng phục bên cạnh.Hai người kia nhấc cái rương lên rời đi.Lúc này, Liễu Bình mới đi tới, nắm chặt trường mâu rồi rút mạnh ra."

Lại cám ơn sự hào phóng của ngài một lần nữa."

Hắn chân thành nói."

Không cần khách sáo, ta sẽ chờ xem các ngươi có thể trưởng thành tới trình độnào, dù sao, lớp Anh niên tảo thệ (*) đã rất lâu chưa từng xuất hiện nhân vậtxuất sắc chân chính rồi."

Ông lão nói.(*Anh niên tảo thệ: chết sớm khi tuổi còn nhỏ.)Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau."

Chờ đã, ngài vừa nói là lớp nào cơ?"

Libertas cẩn thận hỏi lại."

Lớp Anh niên tảo thệ... các ngươi đều đã chết trong độ tuổi thiếu niên, cho nênlớp của các ngươi có tên gọi là vậy luôn."

Ông lão nghiêm túc nói."

Còn có lớp nào khác sao?"

Liễu Bình hỏi.Ông lão nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, nói:"Những kẻ tù tội hung ác bị xử tử bên trong Luyện Ngục, hợp thành một lớpHung đồ, phần lớn trong bọn họ đều ở độ tuổi tráng niên, mặc dù khi rơi vàoVĩnh Dạ đã mất đi thực lực, thế nhưng tình trạng cơ thể của họ đều mạnh hơnnhiều những thiếu niên như các ngươi... không nên trêu chọc tới bọn họ."...Cơm tối vẫn diễn ra trong phòng ăn lần trước.Liễu Bình kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi trước mắt mà nói:"Hình như lần này phong phú hơn nhiều lần trước."

Libertas nói: "Đương nhiên, chúng ta đều trải qua thử thách chiến đấu, được đốixử khác với khi trước cũng là điều dễ hiểu mà."

Hắn ta hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện, lần này ít người hơn hay không?"

Liễu Bình quan sát bốn phía.Đúng là số người nơi đây đã ít hơn khi trước gần 30% rồi."

Bị loại rồi sao?"

Hắn hỏi.ố"Đúng, nghe nói những người đó bị phân tới những lớp khác... khi đối mặt vớiThất Hồn giả thì bọn họ có biểu hiện rất kém cỏi, hoặc là lựa chọn trốn tránh."

Libertas nói."

Hóa ra là vậy."

Liễu Bình bưng bát canh nóng lên, đang định uống một hớp, lại phát hiện vẫnquá nóng, đành phải tạm thời buông xuống.Bỗng nhiên.Tiếng nói chuyện xung quanh dần dần biến mất.Các thiếu niên đang dùng cơm đều nhìn về phía Liễu Bình cùng Libertas.Một bóng người đi tới trước mặt của hắn."

Liễu Bình, xin ngươi tha thứ cho ta về hành vi khi trước của mình, ta đã biếtmình sai rồi, ở nơi đây ta nghiêm túc nói với ngươi một câu xin lỗi."

Thiếu niênnói.Liễu Bình nhìn cái tên này, kinh ngạc nói: "Chắc hẳn ngươi cũng không chiếnđấu với Thất Hồn giả chứ, làm sao vẫn còn được ở trong lớp này?"

Thiếu niên lập tức đỏ mặt.Sau lưng hắn ta, một giọng nói truyền tới, giải thích: "Đó là bởi vì chức nghiệptrị liệu rất hiếm thấy, với lại hắn ta còn bị người một nhà đánh bị thương, cũngkhông phải trốn tránh chiến đấu với Thất Hồn giả."

Một nam sinh với thân hình cao lớn đi tới, đứng bên người thiếu niên kia, nóivới Liễu Bình: "Các ngươi hòa giải được không?

Dù sao đều là cùng một lớp,chưa biết chừng trong chiến đấu về sau sẽ cần hỗ trợ lẫn nhau đó."

Tiền Võ Chu.Hắn ta là người *****ên giới thiệu bản thân trên lớp học.Nghe nói là vì cứu mấy người em trai bên trong di tích, cho nên mới bỏ mình,rơi vào Vĩnh Dạ.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không ý kiến gì, à đúng rồi, tên kia tên là gì nhỉ?"

"Hắn ta tên là Triệu Hằng."

Tiền Võ Chu nói."

Được, Triệu Hằng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươithấy thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Được."

Triệu Hằng nói.Tiền Võ Chu cảm thấy rất bất ngờ, đầy bụng từ ngữ lại không nói thêm đượccâu nào, đành phải vỗ vai Triệu Hằng, dẫn theo hắn ta trở về một cái bàn lớn.Hắn ta bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Libertas, nói:"Thích khách, tất cả mọi người đều nói bản lĩnh của ngươi không tệ."

"Đương nhiên không tệ."

Libertas nói.ố ổ ắ ầ ấ"Có muốn tổ đội với chúng ta hay không?

Bắt đầu từ ngày mai, mấy ngườichúng ta đều phải chia thành từng tiểu đội hành động, ta là Trọng giáp chiến sĩmạnh nhất lớp, mà Triệu Hằng là chức nghiệp trị liệu, chúng ta còn có một vịLinh Năng giả, một vị pháp sư, còn thiếu thích khách nữa mà thôi."

Tiền VõChu nói."

Không cần, ta cũng có người bạn với kỹ năng trị liệu."

Libertas chỉ về phía Liễu Bình."

Kỵ sĩ là một chức nghiệp rất bình thường, từ hiệu quả trị liệu lẫn tiền đồ màxét, tại giai đoạn sau rất khó phát triển... hi vọng ngươi có thể suy nghĩ lại."

Tiền Võ Chu nói.Nụ cười trên mặt Libertas dần dần thu lại, nói với giọng lạnh lùng: "Khôngcần."

Tiền Võ Chu nhìn hắn vài giây, lại hơi liếc nhìn Liễu Bình, lắc đầu bật cười,quay người rời đi.-------Chương 245: Giảng hòa?Hắn ta vừa đi, Libertas lập tức vỗ vai Liễu Bình, nói:"Nhìn xem, ngươi nể mặt người ta, người ta lại nói ngươi không được ngaytrước mặt ngươi kìa."

Liễu Bình vội ăn một chiếc bánh gato, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn về phíabát canh trước mặt.Vẫn quá nóng đi!Được rồi, chờ lát nữa lại uống vậy.Hắn nói với Libertas: "Không sao cả, một chuyện xét một chuyện, chỉ cần giảitrừ mâu thuẫn là được rồi."

Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhóc chết sớmhay sao?Nghĩ nhiều quá rồi đó.Liễu Bình ăn xong bánh gato, lại bắt đầu ăn một quả trứng.Giọng nói của Tiền Võ Chu bỗng truyền tới:"Hắn ta chuyên nghiệp trị liệu, mạnh hơn kỵ sĩ nhiều..."

Liễu Bình ngừng ăn, quay đầu nhìn lại.Tiền Võ Chu đang ngồi trước mặt mấy người nữ sinh, chỉ chỉ về phía TriệuHằng, rồi lại chỉ về Liễu Bình từ xa, nói:"Tranh cướp tình nhân mà chết... coi như là chức nghiệp trị liệu... mấy người nữsinh các ngươi có yên tâm khi tổ đội cùng với loại người này sao?"

Libertas nói nhỏ: "Hắn ta đang nói xấu ngươi kìa."

Liễu Bình buông quả trứng xuống, thở dài một hơi.Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhãi chết sớm haysao?Ầm!Hắn vỗ bàn, đứng lên quát: "Tiền Võ Chu, ngươi muốn chết sao?"

Tiền Võ Chu cười lớn, cũng đứng dậy nói: "Đã sớm chờ ngươi rồi, ta cũngmuốn xem xem, dựa vào cái gì mà lão già kia lại xếp hạng hai người các ngươitại hạng thứ nhất cùng hạng thứ hai trên bảng xếp hạng chức nghiệp sử dụng vũkhí lạnh!"

Thì ra là thế.Liễu Bình giật mình, Libertas cũng ôm hai tay.Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ta là thứ nhất, hắn là thứ hai, đúngkhông?"

ếTừng đợt tiếng gõ cửa vang lên.Mọi người nhìn lại, có một người mặc đồng phục nhân viên cầm theo một tranggiấy đi tới, dán lên trên tường."

Đây là thứ tự của các ngươi trong lần thử thách này."

Nhân viên công tác nói xong rồi rời đi ngay.Các thiếu niên cùng nhìn về phía tờ giấy kia.Trên tờ giấy này đã phân chia kỹ càng các loại chức nghiệp.Vũ khí lạnh cận chiến được phân tại tổ một; cung, nỏ, súng được phân tại tổ thứhai; thuật pháp tấn công được phân vào tổ thứ ba; phụ trợ cùng trị liệu đượcphân vào tổ thứ tư; triệu hoán cùng Ngôn linh, nguyền rủa thuộc tổ thứ năm;những chức nghiệp không thể phân loại còn lại được phân vào tổ thứ sáu.Tổ thứ nhất.Hạng nhất: Liễu Bình.Hạng nhì: Libertas.Hạng ba: Tiền Võ Chu...."

Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là một chức nghiệp trị liệu, tại sao lạiđược xếp hạng nhất tại vũ khí lạnh cận chiến?

Chắc hẳn có gì đó sai lầm!"

TiềnVõ Chu quan sát Liễu Bình, nói.Hắn ta vừa nói, vừa đi tới trước mặt Liễu Bình, bày tư thế tấn công, quát khẽ:"Nào, làm cho ta xem xem ngươi mạnh hơn ta ở điểm nào!"

Liễu Bình không chút nghĩ ngợi, cầm bát canh nóng trên bàn lên rồi ném tới.Trong nhà ăn sắp xếp rất nhiều bàn ghế, không gian nhỏ hẹp, Tiền Võ Chu bấtngờ không kịp đề phòng, bị bát canh này ngăn cản toàn bộ vị trí có thể né tránh."

Trị liệu giúp ta!"

Tiền Võ Chu rống lớn, kiên trì xuyên qua canh nóng, âm thầm đấm ra mộtquyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.Xùy!Canh nóng hất lên người hắn ta, phát ra những tiếng xèo xèo như dí sắt nung lênda thịt vậy.Nắm đấm của Tiền Võ Chu đi tới một nữa, bỗng cứng lại tại chỗ, không dám cửđộng chút nào cả.Chẳng biết khi nào, đôi đũa trong tay Liễu Bình đã xuất hiện cách mắt của hắnvài centimet mà thôi."

Trị liệu?"

Liễu Bình nói với giọng nhỏ nhẹ: "Nếu ta cắm chiếc đũa này vào trong mắt củangươi, lại quấy nát óc của ngươi thành một đoàn bột nhão, chắc hẳn không cóấ ểbất cứ năng lực trị liệu nào có thể cứu ngươi được đâu."

Bỗng có một giọng nói dễ nghe từ cửa nhà ăn truyền tới:"A, vẫn còn có, vị bạn học này... chỉ cần linh hồn không bị hủy diệt, có thể dùngmột vài Thần kỹ hệ trị liệu, làm cho cả thân thể khôi phục như bình thường, dùsao não bộ cũng chỉ là một cơ quan trong cơ thể phụ trách suy nghĩ mà thôi."

Mọi người cùng quay đầu nhìn tới.Ông lão kia đang đứng tại cửa phòng ăn, bên người là một thiếu nữ khoảngmười ba, mười bốn tuổi.Cô ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.Mà cô ta chính là người vừa nói.Ông lão cười híp mắt, nói: "Được rồi, hiện tại ta tuyên bố một sự kiện."

"Vị này là học sinh chuyển lớp, là một Hoán Linh sư từ lớp bình thường chuyểntới lớp này, Hoa Tình Không."

"Mọi người cùng vỗ tay, hoan nghênh bạn học mới tới đi."

Trong phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.Ông lão liếc nhìn Tiền Võ Chu, kiên nhẫn giải thích: "Võ Chu à, ta xếp hạngngươi tại thứ ba, là bởi vì tạo áp lực cho ngươi tiến bộ nhanh hơn nữa, đáng tiếcngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta."

"Ý của ngài là, thực ra Liễu Bình cũng không tính hạng nhất cận chiến, đúngkhông?"

Tiền Võ Chu trầm giọng hỏi."

A, đúng thế."

Ông lão bình tĩnh nói.Tiền Võ Chu lộ ra vẻ thoải mái, cũng không quan tâm vết bỏng trên người, quayngười trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn cơm.Ông lão nhìn về phía Liễu Bình, truyền âm nói: "Khiêm tốn chút."

Liễu Bình cũng không để ý, mỉm cười với ông lão, không còn nói thêm gì nữa.Đối phương đã cho mình một trường mâu Sương Lãnh Điểu.Nếu như không có chiếc trường mâu băng sương này, với thực lực hiện tại củamình, còn chưa chắc đã đánh thắng con chó trong Luyện Ngục kia đâu.Mình cần bảo trì sự biết ơn.Ông lão nói: "Được rồi, đều ăn cơm đi, sau bữa ăn thì về phòng mình nghỉ ngơi,ngày mai các ngươi sẽ tiến vào nhiệm vụ chiến tranh."

Ông lão quay người rời đi.Cô gái đeo kính đáng yêu kia thì đi vào trong nhà ăn, ngồi xuống phía đối diệnLibertas cùng Liễu Bình."

Xin chào hai bạn, ta được chuyển tới đây từ lớp bình thường, xin hãy giúp đỡnhiều hơn."

Thiếu nữ nói với giọng nghiêm túc.ế"Tên ngươi là Hoa Tình Không sao?

Làm sao mà ngươi lại chết?"

Libertas hỏivới vẻ tò mò."

Thần linh khu vực chúng ta phát điên, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, cho nênta tới đây."

Thiếu nữ Hoa Tình Không nói với vẻ buồn bã."

À, ta là Libertas, khi ta quyết đấu với con trai út của tộc trưởng lại nhỡ tay xửlý tên đó, cho nên chết mất."

Libertas nói."

Liễu Bình, ngươi thì sao?"

Hoa Tình Không nhỏ giọng hỏi.Libertas bật cười, nói: "Hắn ta chết khi đang tranh cướp tình nhân với kẻ khác."

Liễu Bình tò mò hỏi: "Cho dù đầu óc bị quấy thành bột nhão, cũng có phápthuật có thể khôi phục lại sao?"

"Đúng vậy, đây là tri thức của văn minh Hoán Linh chúng ta."

Hoa Tình Khônggật đầu nói."

Làm sao mà ngươi biết tên ta là Liễu Bình?"

"Thầy giáo dẫn ta ở ngoài cửa nghe lén một lúc."

"Ông lão này đúng là..."

Liễu Bình lắc đầu, không nói tiếp.-------Chương 246: "Bắt đầu từ hiện tại!"

Bỗng nhiên...Hắn phát hiện đỉnh đầu Hoa Tình Không có vài chữ nhỏ:[Tạm thời chưa có danh hiệu.]Tình huống này là sao đây?Liễu Bình ngẩng đầu, quan sát những người khác.Trên đỉnh đầu những người này, đều là trống rỗng.Chỉ có đỉnh đầu thiếu nữ Hoa Tình Không này, mới có mấy chữ "Tạm thời chưacó danh hiệu" mà thôi."

Danh Sách, điều này là sao chứ?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Liên quan những thứ không rõ ràng như này, vẫn luôn do ngươi phụ trách thămdò mà, đúng không?]Liễu Bình nói: "Thế nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt, chưa bao giờ thấyqua."

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Bản Danh Sách vừa mới hoàn thành khai mở Giao diện, còn mở ra ba hạngcông năng, đã rất mệt mỏi.][Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với điều gì đó, vậy thì đi thăm dò đi.][Bản Danh Sách vẫn luôn hỗ trợ ngươi, sẽ tặng ngươi điểm diễn khi thu thậpđược những bí mật có giá trị.][Cố lên!]..."

Chúng ta phải ở nơi này hay sao?"

Libertas nói với giọng khó chịu.Trong túc xá hai người có hai chiếc giường.Còn có một cánh cửa sổ.Trừ điều đó ra, không còn vật nào khác nữa cả.Liễu Bình đẩy cửa sổ nhìn về phía bên ngoài.Cách nơi đây bảy mươi mét có một tòa lầu cao ba tầng, hoàn toàn do gạch xâydựng thành, hoàn toàn giống với khu ký túc xá nam sinh.Đó là khu ký túc xá nữ sinh.Nhìn về nơi xa hơn, có thể thấy được thung lũng trống trải cùng hơi nước mônglung ở giữa thung lũng.ổ ổ ể ấKhi gió núi thổi qua, hơi nước sẽ bị thổi tản đi chút, lúc này có thể trông thấythôn xóm sáng lửa ở dưới chân núi."

Không tệ lắm."

Liễu Bình nói."

Không tệ?"

Giọng nói của Libertas bỗng cất cao: "Trong phòng này, ngay cảphòng vệ sinh lẫn phòng tắm đều khonogg có, còn phải ra ngoài đi thẳng tớicuối hành hang mới được, như vậy còn nói là không tệ à?"

"Căn phòng rất yên tĩnh."

Liễu Bình nói.Phần cuối giường của một chiếc giường có một cái rương.Mở cái rương ra, có thể thấy được bộ áo giáp của binh linh đế quốc đặt trongđó.Chính là trang bị mà khi trước được người vận chuyển về.Liễu Bình đi tới trước cái giường kia, ngồi xuống nói: "Ta nghỉ ngơi một lát,ngươi thì sao?"

"Ta đi tắm rửa."

Libertas nói.Hắn ta đẩy cửa, đi ra ngoài.Liễu Bình ngồi trên giường, yên lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra tronghai ngày này.Giao diện danh sách Anh Linh đã biến mất vào trong hư không.Chỉ khi hắn kêu gọi, hoặc có tình huống đột biến phát sinh, Giao diện mới cóthể hiện lên.Mọi thứ trước mắt vẫn còn tính là có thứ tự.Có lẽ ngày mai có thể thâm nhập tiếp xúc với thế giới này, hiểu rõ huyền bí vềhệ thống thẻ bài.Còn có "Kế thừa linh tính" nữa...Mình phải nhanh chóng nghĩ cách thu thập những vật phẩm kia, nhìn xem cóthể "kế thừa" tới thứ gì tốt từ cái tên khổng lồ đang ngủ say bên ngoài thôn xómkia hay không.Trừ đó ra...Mình còn cần chú ý tới điều gì nữa hay không?Liễu Bình suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên có cảm ứng.Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.Trong bóng đêm tăm tối, một sinh vật hình người có hai cánh màu đen, âm thầmhạ xuống sân thượng ký túc xá nữ.Ông lão cũng theo đó xuất hiện, nghiêm nghị quát lớn: "Người đâu, mau tới..."

Sinh vật hình người kia dùng hai tay lôi ra một chiếc rìu xương màu xám trắngtừ trong hư không, chém về phía đầu của ông lão.Nói thì chậm, thế nhưng mọi chuyện phát sinh chỉ trong giây lát.ễ ầLiễu Bình chỉ kịp nhìn ra trên đỉnh đầu sinh vật hình người này có hai hàng chữnhỏ:[Dạ Dực Ám Quỷ.][Sứ giả ám sát và trinh sát của ma quỷ.]Hầu như vừa thấy được hai hàng chữ nhỏ này, Liễu Bình đã không chút nghĩngợi mà thì thầm:"Nguyện tất cả máu thịt lẫn linh hồn của ngươi đều hội tụ về hồn phách, bị tatận tình hấp thu, tới tận khi không còn bất cứ thứ gì."

Thần chú hệ linh hồn trong Luyện Ngục, lực lượng thuộc Thần vị Tra Tấn, tớitừ biến chủng của Danh Sách Anh Linh...Chú pháp: Hấp thu linh hồn!Thân hình con quái vật hình người có hai cánh kia bỗng run lên, phát ra mộttiếng gào thét sắc nhọn bao hàm sự tức giận tới tột độ.Thân hình nó nổ tung ra, hóa thành vô số bướm đêm đen kịt bay tán loạn, nhậpvào trong hư không biến mất không thấy gì nữa.Mà chiếc rìu xương chỉ còn cách cái cổ ông lão vài centimet, lại đã mất đi tòabộ lực lượng duy trì.Lưỡi rìu rít lên một tiếng bao hàm sự không cam tâm, lượn nghiêng về phíatrước, rớt xuống.Ầm...Lưỡi rìu va chạm với mặt đất, tạo thành một cái hố rất sâu.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nằm trên giường, hô hấp bình ổn, cả người tiến vàotrạng thái nhập định sâu.Hắn như đã ngủ say vậy.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:[Ngươi sử dụng Hấp thu linh hồn.][Đối phương đã bị *****.][Hạn mức Hồn lực cao nhất của ngươi được mở rộng.][Hồn lực hiện tại của ngươi: 2/10.]Hạn mức Hồn lực cao nhất từ 3 biến thành 10!Ngay lập tức nhiều hơn gấp ba!Liễu Bình tiếp tục ngủ say.Tới tận khi tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, hắn mới xoa xoa mắt, ngồidậy từ trên giường, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc."

Các ngươi là ai?"

Hắn cảnh giác quát.ắ ắCó hai tên bịt mặt mặc giáp toàn thân đứng trước giường của hắn, dùng ánh mắtsoi mói mà nhìn hắn chằm chằm.Một người nói: "Không phải tên này."

Người còn lại cũng nói: "Chắc chắn không phải, tên này mới chỉ là thiếu niênmà thôi."

"Tuổi trẻ đã chết, không thể mạnh như vậy được, chúng ta đi tới lớp Hung đồxem sao."

"Đi."

Bóng hình hai người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình run lên một lát, lẩm bẩm: "Chuyện này là như thế nào vậy?"

Hắn lộ ra vẻ khó hiểu, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.Trước cửa sổ mỗi phòng, đều đứng đầy ắp người.Mọi người trong hai ký túc xá đều nhìn về phía chính giữa.Ở nơi đó, hai đội binh sĩ mặc giáp toàn thân đứng tại chỗ, trên người tản ra từngđợt uy áp mạnh mẽ vô song.Phía trước hai đội binh sĩ này, có một người đàn ông cầm một chiếc búa lớn."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Người này hỏi."

Là ma quỷ... là chủng loài am hiểu ám sát."

Ông lão nói.Sắc mặt người đàn ông này trở nên khó nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ cảhai ký túc xá, cao giọng nói: "Tốt, đêm nay giới nghiêm, đều đóng cửa sổ lại,trở về ngủ đi, bất kỳ kẻ nào dám tùy ý đi lại bên ngoài, đều bị bắt lại thẩmvấn..."

"Bắt đầu từ hiện tại!"

-------Chương 247: Ma quỷ xuất hiện!ng như ở trong Luyện Ngục vậy."

Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, thở dài nói: "Ta còn tưởng kẻ địch trong Vĩnh Dạchỉ có quái vật, ai mà ngờ chúng ta vẫn phải đối mặt với ma quỷ."

Liễu Bình không nói chuyện.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:[Thông qua ăn cùng nghỉ ngơi, hồn lực của ngươi đã khôi phục được một điểm.][Hồn lực hiện tại: 3/10.][Nhắc nhở: Mọi công kích cùng phòng ngự, thậm chí là mọi lực lượng, cũngđều do Hồn lực điều động.]Liễu Bình trở nên trầm tư.Phóng ra Thánh Ngâm thuật một lần, cần tiêu hao một điểm Hồn lực.Lúc đầu, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là ba điểm.Nói cách khác, trong một trận chiến, mình chỉ có thể phóng ba lần Thánh Ngâmthuật.Thế nhưng hiện tại, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là mười điểm.Cũng tương đương với việc, trong một trận đấu, mình có thể sử dụng mười lầnThánh Ngâm thuật!Á ắ ễ ểÁnh mắt Liễu Bình hoi chuyển, lại rơi vào Giao diện Anh Linh trong hư không.Hóa ra, "Anh linh che chở" lại mạnh như vậy?Hắn ngẫm nghĩ, đứng dậy cởi cả áo khoác lẫn giày ra, lại nằm trên giường, đắpkín chăn."

Hiện tại còn sớm như vậy, ngươi đã ngủ rồi sao?"

Libertas nói với vẻ kinhngạc."

Ban ngày chiến đấu lâu như vậy rồi, ta mệt lắm, ngủ ngon."

Liễu Bình nói.Hắn nói xong lập tức nhắm mắt lại.Tình thế hiện tại quá kỳ quái, ngay cả ma quỷ cũng xuất hiện.Xem ra mình cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, làm cho Hồn lực đạt được khôiphục với tốc độ nhanh nhất.Như vậy, nếu phát sinh những tình huống bất ngờ, mình cũng có thể ung dunghơn chút.Mấy phút sau.Tiếng hô hấp đều đều truyền ra từ giường Liễu Bình.Libertas nhìn về phía ngoài cửa sổ.Càng ngày càng nhiều binh sĩ xuất hiện trên bãi tập, mỗi khi bọn họ tập trungthành đội ngũ, lập tức bị điều động đi ra ngoài, tìm kiếm thứ gì đó.Bầu không khí khẩn trương cùng nặng nề.Libertas bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: "Xem ra đêm nay chỉ thích hợp đi ngủ."

Hắn ta cũng tháo giày, nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.Một lát sau...Liễu Bình mở mắt ra, lật tay, rút một tấm thẻ bài ra ngoài.[Thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.]Hắn giấu thẻ bài dưới gối đầu, dùng tâm linh truyền tin:"Hỏa Nha, ngươi không cần đi ra, thế nhưng phải canh gác giúp ta, rõ chưa?"

Con chó có tên Hỏa Nha nói: "Tại sao ta cảm giác bầu trời bên ngoài rất đen?Không phải chúng ta đã tới Vĩnh Dạ rồi chứ?"

"Đây là ban đêm, ngươi không thấy ta đang ngủ sao?"

Liễu Bình nói."

Cũng đúng..."

Hỏa Nha bừng tỉnh, nói: "Khi nào ngươi giới thiệu ta với Thầnlinh, rồng cùng giống loài thần kỳ giết không chết bên cạnh ngươi?"

"Bọn họ đều ngủ cả rồi... tuổi tác của ngươi còn rất nhỏ, thực lực cũng kém cỏi,trước mắt vì bảo vệ ngươi, ta chỉ để ngươi phụ trách canh gác ban đêm mà thôi,tạm thời không gặp được bọn họ, chờ sau hãy nói đi."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người yêu chó... ta thật cảmđộng."

Hỏa Nha nói.ố ễ"Yên tâm, ta cam đoan tốc độ trưởng thành của ngươi sẽ càng nhanh hơn."

LiễuBình nói."

Ừ, ngươi yên tâm ngủ đi, nếu như có biến, ta sẽ kêu gọi ngươi ngay lập tức,nếu như tình huống quá khẩn cấp, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi một lát."

Hỏa Nhanói."

Nhờ ngươi đó."

Liễu Bình nói xong, lập tức tiến vào mộng đẹp.Hắn cũng thật sự buồn ngủ.Dù sao chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hôm nay đã chiến đấu cảngày rồi, kể cả thể chất lẫn tinh thần đều đã rất mệt mỏi....Sáng ngày hôm sau.Liễu Bình mở mắt ra, đã thấy từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên trần nhà:[Ngươi đã nghỉ ngơi đầy đủ.][Hồn lực của ngươi đã được bổ sung.][Hồn lực hiện tại là: 9/10.]Liễu Bình đưa tay xuống gối *****, thu hồi thẻ bài: Huyết Nhục Thú Khuyểntrở về hư không, lúc này mới ngồi dậy, duỗi lưng, nhìn về phía giường bêncạnh.Libertas vẫn còn đang ngủ say.Liễu Bình lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.Trên quảng trường nhỏ, vài con ma quỷ có hình thù dữ tượn bị trói gô trên mặtđất."

Hành hình!"

Ông lão đứng một bên cao giọng quát.Từng binh lính mặc giáp toàn thân tiến tới, rút kiếm ra, cùng nhau vung lên.Đầu đám ma quỷ rớt xuống....Khi ăn bữa sáng, mọi thứ đều rất bình thường.Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám thiếu niên, ngồi trong một góc phòng ăn, cũngkhông có ý tới trêu chọc gì ai.Hắn ta đã trở thành thủ lĩnh của đoàn đội nhỏ kia rồi.Liễu Bình vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nhìn về phía hư không.Không bao lâu.Từng hàng chữ nhỏ yên lặng hiện lên.[Đã qua mười hai giờ.][Đã có thể sử dụng 'Anh linh che chở' một lần nữa.]"Sử dụng."

Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea (đangngủ say).][Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, có thể rút ra một năng lực hệ thần bí biếnchủng từ trên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Làm cho người đồng lứa có năng lực đặc biệt nhất tại phụ cận,trở thành đồng đội của ngươi.][Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường.]-------Chương 248: Gia nhậpNăng lực đặc biệt nhất à...Phải là như thế nào mới được coi là năng lực đặc biệt nhất?Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ nghĩ, hỏi Libertas: "Ngươi cảm thấytrong tất cả chúng ta, nghề nghiệp nào có năng lực đặc biệt nhất?"

"Đặc biệt?

Hiện tại chúng ta đều là chức nghiệp cơ sở, ngay cả danh hiệu 'thựctập' vẫn còn chưa được bỏ đi, làm sao được xưng là đặc biệt chứ?"

Libertas nóivới vẻ lạ lùng.Bỗng nhiên, một giọng nữ từ phía sau hai người truyền tới:"Năng lực đặc biệt sao?

Đương nhiên đó là Hoán Linh sư, dù sao trong mấyngàn loại chức nghiệp cơ sở, Hoán Linh sư rất hiếm thấy."

Làn gió thơm thổi qua.Hoa Tình Không ôm một quyển sách nhỏ, đi tới trước mặt hai người rồi ngồixuống."

Dậy trễ, ta phải tranh thủ thời gian ăn cơm."

Cô ta cầm một bình đồ uống không biết là thứ gì, uống một hơi hết sạch, sau đócầm thìa, bắt đầu vùi đầu ăn cơm."

Hoán Linh sư... là cái gì cơ chứ?"

Liễu Bình đưa tới một quả trứng, hỏi."

Này, một quả trứng là không đủ để ta trả lời vấn đề này đâu."

Hoa Tình Khôngvừa cười vừa nói.Giọng nói của Tiền Võ Chu xa xa truyền tới:"Kiến thức hạn hẹp, Liễu Bình, ngay cả Hoán Linh sư mà ngươi cũng khôngbiết, có thể thấy được ngay cả ở Luyện Ngục thì ngươi cũng không được giáodục tốt đẹp gì."

Xung quanh yên tĩnh.Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám tên thiếu niên đi tới nơi này.Hắn ta ngồi cạnh Hoa Tình Không, nói: "Linh là một loại tồn tại rất mạnh mẽ,người mà có thể làm bọn chúng công nhận cực ít, Hoán Linh sư chính là nghềnghiệp có thể hiệu triệu chúng nó..."

"Mỗi một Hoán Linh sư, đều cần dùng lượng lớn tài nguyên mới có thể bồidưỡng được, không có tế vật phong phú để hoán linh, thì coi như trở thành mộtHoán Linh sư, cũng không thể trưởng thành được."

Tiền Võ Chu tổng kết: "Đây là một chức nghiệp hiếm gặp lại khó tăng tiến, thếnhưng thực lực lại rất mạnh mẽ."

"Đại ý chính là như vậy."

Hoa Tình Không gật đầu nói.ề ể ểTiền Võ Chu nói: "Hoa Tình Không, hãy gia nhập vào tiểu đội của ta đi, tiểu độicủa ta có các chức nghiệp mạnh mẽ, tới lúc đó, rất nhiều chuyện lặt vặt ngươiđều không cần quan tâm, càng không cần tự mình ra tay."

Libertas vỗ bàn, nói: "Tiền Võ Chu, ngươi nên rõ ràng chút, là chúng ta mời côấy trước!"

"Vậy thì thế nào?

Hai tên đáng thương, đêm qua các ngươi chỉ lo đi ngủ thôichứ?"

Giọng nói của Triệu Hằng xuất hiện phía sau Tiền Võ Chu.Hoa Tình Không nhìn về phía người kia, hỏi: "Ngươi là..."

"Ta là Triệu Hằng, am hiểu trị liệu, chỉ cần ngươi gia nhập vào chúng ta, về sautrị liệu hãy giao cho ta."

Triệu Hằng nói.Hoa Tình Không trở nên trầm tư.Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau, đều cảm thấy chột dạ.Đúng vậy.Đêm qua bọn họ chỉ muốn đi ngủ mà thôi.Tiền Võ Chu nhạy cảm phát giác được biểu lộ của hai người, nói: "Một chút ýthức gian nan khổ cực đều không có, nhìn xung quanh đi, tất cả mọi người đềuđã thành lập được tiểu đội của mình, vậy mà các ngươi lại đi ngủ?"

Liễu Bình nhìn quanh bốn phía.Các thiếu niên ngày hôm qua vẫn còn phân tán, hôm nay đã tìm được đồng độicủa mình, mấy người hợp lại thành một tiểu đội ngồi chung một chỗ, phân biệtrõ ràng với những tiểu đội khác."

Không đúng, ta là một thích khách rất mạnh, thế mà không có ai tới tìm ta lậpđội à?"

Libertas lẩm bẩm nói."

Đúng vậy, ta cũng là chức nghiệp trị liệu mà, lại không có ai tới tìm ta sao?"

Liễu Bình cũng nói.Hoa Tình Không bật cười, nói: "Nếu như người trong ký túc xá tiến vào trạngthái ngủ say, bên ngoài cửa sẽ xuất hiện một bảng hiệu 'xin đừng quấy rầy'...xem ra các ngươi thật sự ngủ say."

Libertas yên lặng cúi đầu.Liễu Bình cũng không cảm giác gì, chỉ là thầm nghĩ lần này có lẽ thất bại."

Danh Sách, nếu như ta không đạt tới điều kiện đặc biệt, sẽ như thế nào?"

Hắnâm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sẽ bỏ lỡ lần rút năng lực này.][Mười hai giờ sau, 'Anh linh che chở' sẽ đổi mới một lượt, ngươi có thể thửhoàn thành điều kiện đặc biệt lần sau.]"Rõ rồi."

Liễu Bình thở dài một hơi.ế ắ ổ ểNếu thật không được, cùng lắm thì tổ đội với Libertas thành tiểu đội hai ngườicũng được.Lúc này.Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười chiến thắng, nói: "Hoa Tình Không, hai người nàythực sự không thích hợp trở thành đồng đội, tại phương diện sinh tồn cùngchiến đấu, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng chúng ta, thế nào, gia nhập chúng tachứ?"

Hoa Tình Không đẩy gọng kính đen, nói:"Thực ra mọi người đều sai lầm, ta không lợi hại như mọi người tưởng tượng...dù sao ta là học sinh chuyển lớp từ lớp bình thường lên lớp này."

Mọi người giật mình.Đúng vậy, cô gái này mới chuyển lớp từ lớp bình thường tới đây.Thế nhưng, tại sao Hoán Linh sư lại được sắp xếp tại lớp bình thường chứ?Chẳng lẽ quản lý nơi này bị mù rồi?Không thể nào.Hoa Tình Không nói: "Thực ra ta là một Thuật sư triệu hoán thực tập."

"Thế nhưng hôm qua ngươi đã nói, ngươi là một Hoán Linh sư mà?"

Tiền VõChu khó hiểu hỏi."

Ta chỉ lộ ra một chút xíu khả năng mà thôi... ta có tiềm lực trở thành HoánLinh sư, bởi vậy mới có thể chuyển từ lớp bình thường tới nơi này, trên thực tếthì hiện tại ta còn không phải là Hoán Linh sư."

Hoa Tình Không giải thích.Cô ta tiện tay vung lên, triệu hồi ra một bộ khô lâu.Đây là triệu hoán thuật cấp thấp nhất của Thuật sĩ triệu hoán.Quả nhiên không sai.Cô ta là Thuật sĩ triệu hoán!Mất một lúc mọi người mới tiếp nhận sự thật này.Triệu Hằng không nhịn được mà nói: "Ngươi không phải Hoán Linh sư?

Ngaycả Hoán Linh sư thực tập cũng không phải, còn dám tự giới thiệu bản thân bằngnghề nghiệp này à?"

"Con người, ai cũng nên có ước mơ mà."

Hoa Tình Không cười nói.Tiền Võ Chu im lặng.Hoán Linh sư cần lượng tài nguyên khổng lồ để bồi dưỡng.Chẳng lẽ toàn bộ đoàn đội của mình phải dùng hết tất cả tài nguyên để bồidưỡng cô ta sao?Hơn nữa, cô ta chưa chắc đã có thể trở thành Hoán Linh sư.Coi như trở thành Hoán Linh sư, muốn tìm ra một vị Linh tới ký kết khế ướcvới cô ta, làm sao lại là chuyện đơn giản được?ằTriệu Hằng nói: "Dựa theo ghi chép trong lịch sử, thường xuyên có một vàiHoán Linh sư sơ cấp có ý đồ triệu hoán Linh, cuối cùng cả đoàn đội của mìnhđều bị Linh *****."

"Đúng vậy..."

Lại có một thiếu niên nói xen vào: "Linh là một loại tồn tại cực kỳmạnh mẽ, buồn vui thất thường, rất khó hầu hạ, muốn ký kết khế ước chiến đấuvới một vị Linh mà nói, quá gian nan."

Tiền Võ Chu quyết định.Hắn ta đứng dậy, mỉm cười nói với Hoa Tình Không: "Vậy thì chờ ngươi trởthành Hoán Linh sư, ta lại tới mời ngươi sau."

"Có thể."

Hoa Tình Không nói.Tiền Võ Chu gật đầu, quay người rời đi.Những thiếu niên trong tiểu đội của hắn ta cũng đi theo sau, cùng đi về phía bênkia phòng ăn.-------Chương 249: "Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."

Khi Triệu Hằng đi tới một nửa, bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình nóivới giọng hả hê: "Liễu Bình, ta nhớ rằng vừa rồi ngươi đã mời cô ấy nhập độirồi, đúng chứ?"

Liễu Bình không trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Tình Không.Nếu Hoa Tình Không vẫn không phải Hoán Linh sư, như vậy mục tiêu trongnhiệm vụ của mình cũng không phải là cô ta.Chắc hẳn là một người khác.Tóm lại, hiện tại cần giải quyết vấn đề của cô nàng này trước, nhiệm vụ củaAnh linh che chở để sau đi.Liễu Bình mỉm cười, nói với Hoa Tình Không: "Thế đấy, hiện tại cũng khôngcó người nào tranh giành ngươi với chúng ta, hãy làm đồng đội của chúng tađi."

"Bọn họ nói đều đúng cả, có thêm một đồng đội như ta là một chuyện cực kỳnguy hiểm, với lại ta chưa chắc đã có thể trở tahfnh một Hoán Linh sư."

HoaTình Không nhấn mạnh nói."

Không vấn đề gì cả, ta chưa bao giờ gặp Linh, ta sẽ dùng toàn lực hỗ trợngươi."

Liễu Bình nói với vẻ thích thú.Không nghĩ tới, trong hệ thống thẻ bài, lại có loại tồn tại này.Cần phải hiểu rõ ràng mới được!Hơn nữa, nếu có thể tự tay bồi dưỡng một vị Hoán Linh sư tới trưởng thành,cũng là một chuyện rất có giá trị, trong quá trình này, mình sẽ nhận thức đượcthế giới này tốt hơn.Tiền Võ Chu nói cũng không sai.Thật sự thì mình cũng không nhận qua bất cứ sự giáo dục nào trong LuyệnNgục cả.Hoa Tình Không giật mình, hỏi lại: "Ngươi thật muốn ta gia nhập sao?

Ta cầntiêu rất nhiều tiền, thường xuyên phải mua rất nhiều vật liệu."

Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Libertas biết hắn đang trưng cầu ý kiến của mình, nói ra: "Ta và hắn đều là chứcnghiệp cận chiến, thêm một Thuật sư triệu hoán, tức là thêm một phần lựclượng."

Liễu Bình nói: "Rất tốt, đồng đội của ta cũng đồng ý sự gia nhập của ngươi, vềphần tiền... ta vẫn tính được là một kẻ sở trường kiếm tiền, mà lại càng ưa thíchsử dụng bọn nó hơn."

Hoa Tình Không buông thìa xuống, nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía Libertas.Libertas nhìn trộm bốn phía xung quanh.ề ấ ổCác đoàn đội khác đều có mấy thành viên tạo thành một tổ, vậy mà đoàn độimình lại chỉ có hai người, nếu không tranh thủ nắm chặt vị Thuật sư triệu hoánnày, chẳng lẽ thật muốn dựa vào hai người đánh thiên hạ sao?Vậy cũng quá khó khăn.Liễu Bình lại không liếc ngang liếc dọc, chỉ vươn tay ra, làm ra động tác mờinhập bọn.Hoa Tình Không nhìn Liễu Bình, cuối cùng bật cười."

Được, hai tên thích ngủ nướng, ta gia nhập với các ngươi."

Cô cũng đưa tay ra vỗ vào tay Liễu Bình.Liễu Bình cùng Libertas đều nở nụ cười, cùng nói: "Chào mừng gia nhập!"

Đúng lúc này.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường...][Chúc mừng, ngươi hoàn thành điều kiện đặc biệt của Anh linh Andrea.][Bản Danh Sách sẽ rút một loại năng lực một cách ngẫu nhiên từ trên người côbé...][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một!][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Long Chú cơ sở.]Liễu Bình ngẩn người.Cái gì?Không phải Hoa Tình Không là Thuật sư triệu hoán sao?Tại sao lại...Hoàn thành điều kiện đặc biệt chứ?...Trong phòng học.Ông lão đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Thông qua thử thách ngày hômqua, những người còn ở lại lớp đã trở thành một thành viên chính thức tronglớp, cho nên..."

"Từ giờ trở đi, các trò có thể gọi ta là: Thầy giáo Ted, ta là một học giả lịch sửtự nhiên."

ẫ ắ ế"Ta phụ trách dẫn dắt các trò trở thành một chức nghiệp giả chính thức của đếquốc."

"Đối với nghề nghiệp của các trò, ta đã thống kê một lần, tình hình thực tế chínhlà..."

Ông ta giảng bài ở phía trên, còn Liễu Bình ở dưới thì lại xuất thần.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn dừng lại trước mắt hắn, bắt đầu giải thíchnăng lực mà hắn vừa có được:[Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: "Long Chú sơ cấp.][Có thể sử dụng: 3 lần.][Khi kích hoạt năng lực này, ngươi có thể sơ bộ thể hiện ra uy nghiêm của Longtộc, có thể làm cho tứ chi lẫn cơ bắp của kẻ địch bị chỉ định trở nên mềm yếu.]Liễu Bình ngẩn người ra.Hóa mềm vị trí trên người đối phương sao?Điều này... có liên quan gì tới uy nghiêm của rồng à?Hắn còn đang nghĩ ngợi, lại nghe được thầy Ted vỗ tay, nói:"Ta tin tưởng các trò cũng đều thấy được, binh chủng chính thức của thành trấnchúng ta đều xuất động, phụ trách bắt giết những ma quỷ xuất hiện tại khu vựcphụ cận."

"Nhiệm vụ ngày hôm nay của các trò, chính là tiến tới thành Sương Phong cáchnơi đây hơn hai ngàn dặm (~1000 km), tiếp nhận công tác của vệ binh thành thị,phụ trách duy trì trị an cùng trật tự."

"Có vấn đề gì không?"

Tiền Võ Chu đứng dậy, hỏi: "Thưa thầy, chúng ta tới đó bằng cách nào?"

Thầy giáo Ted dán từng tấm thẻ bài trống lên bảng đen, nói: "Điều này tròkhông cần quan tâm, máy móc sẽ tiến hành sắp xếp cùng điều phối."

"Bọn nhỏ, các trò chỉ cần tìm được đồng đội thích hợp bản thân, cộng đồnghành động là được..."

"Tự mình thành lập đoàn đội, phối hợp hành động, hoàn thành nhiệm vụ, đốivới các trò mà nói thì đây cũng là một loại thử thách."

Đám người ngầm hiểu.Các thiếu niên đều ngồi cạnh các đồng đội của mình.Chỉ có Liễu Bình, Libertas và Hoa Tình Không ngồi lẻ loi trơ trọi tại hàng cuốicùng, nhìn có vẻ khá vắng lặng.Libertas nhỏ giọng nói: "Sớm biết ngày hôm qua không nên ngủ sớm nhưvậy..."

"Ngươi là thích khách, cần nhiều đồng đội làm cái gì chứ?"

Hoa Tình Khôngnói.Ừ ể ế"Ừ, cũng phải..."

Libertas nói: "Ngươi là người mới chuyển lớp, nếu như khônggia nhập với chúng ta, thì phải làm sao bây giờ?"

"Lúc đầu ta còn định hành động một mình, dù sao ta không quen bất cứ ngườinào trong lớp này cả."

Hoa Tình Không bình tĩnh nói."

Có quyết đoán."

Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.Tiền Võ Chu lại đứng dậy, lớn tiếng nói: "Báo cáo thầy giáo, đoàn đội của ta đãchuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ khi nào."

"Ừ, tốt, đi tới nhận lấy một tấm thẻ đoàn đội đi."

Thầy giáo Ted nói.Tiền Võ Chu đi tới bục giảng, lấy một tấm thẻ đang gắn trên bảng đen xuống.Thầy giáo Ted nói với mọi người còn lại:"Mỗi một thành viên trong đoàn đội đều in dấu vân tay của mình lên thẻ bài, sauđó lấy một cái tên cho đoàn đội, máy móc sẽ đưa các trò tới thành SươngPhong, cũng phân phối nhiệm vụ tương quan."

Tiền Võ Chu cầm thẻ bài trở về chỗ ngồi, cho các đội viên đều in dấu vân tay,nói:"Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."

Trên thẻ bài truyền tới giọng điện tử lạnh lùng:"Đã thành lập Thắng Võ đoàn, sắp tham dự công việc giữ gìn trật tự thànhSương Phong, xin hãy phê chuẩn."

Thầy giáo Ted nói: "Phê chuẩn."

Từ trong hư không, từng chiếc ống dẫn kim loại thật dài từ hư không vươn rangoài, nhanh chóng tìm ra chín thiếu niên Tiền Võ Chu, Triệu Hằng,... rồi dánvào sau lưng bọn họ.Ngay sau đó, quanh người chín thiếu niên này hiện lên từng khung hình màuxám.Lúc này, tất cả mọi người mới nhớ tới một sự kiện...Sau khi đi vào Vĩnh Dạ, tất cả mọi người đều biến thành một tấm thẻ bài.Giọng kim loại lạnh lùng lại vang lên lần nữa:"Điều động đoàn đội chiến đấu thực tập: Thắng Võ."

"Mục tiêu: Thành Sương Phong."

"Đang chờ đợi tất cả mọi người sẵn sàng."

Các thiếu niên đều nhìn nhau.Chẳng lẽ bọn họ đều phải hóa thành từng tấm thẻ bài, bị máy móc điều khiển rồisao?-------Chương 250: Long tộcThầy giáo Ted đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Được rồi, tranh thủ thời gianhoàn thành đi, đoàn đội kế tiếp!"

Đám người hơi do dự chút, rất nhanh đã có người đứng ra, đi tới nhận thẻ bài,bắt đầu chuẩn bị xuất phát.Từng đoàn đội đều tiến vào trạng thái chuẩn bị.Liễu Bình cũng đi tới nhận thẻ bài, đều ấn dấu vân tay lên thẻ bài cùng vớiLibertas và Hoa Tình Không."

Nên đặt tên cho đoàn đội của chúng ta là gì?"

Liễu Bình trưng cầu ý kiến củahai người."

Vô Địch."

Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.Hắn ta bắt đầu mặc giáp da, cài kiếm ngắn lẫn dao găm ở bên hông.Liễu Bình không nhìn hắn ta, mà nhìn về phía Hoa Tình Không."

Hiện tại đã vô địch?

Không, cần khiêm tốn chút, thực ra ta rất hi vọng về sauđồng đội của mình đều trở thành một Anh hùng đẹp trai đây, hay là đặt tên đoànđội là đẹp trai?"

Hoa Tình Không nói."

Bản thân ta cảm thấy tên đoàn đội cần chút phong cách..."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói, vừa rút Sương Lãnh Điểu ra, sau đó lấy cả tấm khiên ra nữa."

Vậy thì do ngươi quyết định đi, hỏi ý kiến của ta, lại không tiếp thu, hừ!"

HoaTình Không bĩu môi, nói."

Làm sao mà không tiếp thu chứ?

Ta hỏi hai người tức là chuẩn bị tiếp thu đó."

Liễu Bình giơ thẻ bài lên, nói:"Đoàn đội của chúng ta có tên là: Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."

Một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Đoàn đội có tên: 'Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách' đã được thành lập,chuẩn bị tham gia công việc giữ gìn trật tự thành Sương Phong, xin hãy phêchuẩn."

Ted liếc nhìn ba người, trên mặt xuất hiện sự bất đắc dĩ."

Ai là người đặt cái tên này?"

Ông ta hỏi."

Ngài không cần khen chúng ta, thực ra là do cả ba người chúng ta đã cống hiếntrí tuệ và sự khôn ngoan của mình."

Liễu Bình khiêm tốn nói.Gân xanh trên trán thầy giáo Ted nổi lên, vô lực xua tay, nói: "Nhân thủ đã đủ,đưa bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đi."

Ba đường ống kim loại rơi xuống, kết nối phía sau lưng ba người Liễu Bình,Libertas và Hoa Tình Không, giống như những người khác vậy.ầGiọng nói điện tử lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:"Điều động những đoàn đội chiến đấu thực tập như sau: ""Thắng Võ;""Dã Sắc Vi;""Quang Mang;""Mãnh Thú;""Huy Hoàng;""Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."

"Số lượng đoàn đội chiến đấu: 6, đều đã đến đủ."

"Mục tiêu: Thành Sương Phong."

"Xuất phát!"

"Mười giây sau sẽ tới mục đích!"

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hóa thành từng tấm thẻ bài, bị ống kim loạilôi kéo, biến mất vào trong hư không....Gió mạnh.Gió mạnh liên tục gào thét, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lùi về phíasau, nhanh tới cực hạn.Thế nhưng Liễu Bình lại không cảm nhận được gì cả.Giờ phút này, một tay hắn cầm khiên, một tay cầm mâu, đứng tại khu vực trungương thẻ bài, yên lặng chờ đợi được đưa tới thành Sương Phong.Tất cả thiếu niên đều như vyaaj.Đúng là máy móc điều khiển thẻ bài, mọi thứ đều được chương trình hóa.Mười giây trôi qua rất nhanh.Liễu Bình cảm giác mình rơi trên mặt đất kiên cố.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:[Kết giới phong ấn cỡ lớn đã được dựng lên.][Không gian hỗn loạn.][Phương thức vận chuyển đã chuyển thành ngẫu nhiên.][Không gian phía trước không cho phép thẻ bài cao cấp tiến vào, thời gian kéodài: Một giờ.][Kết giới này tràn ngập lực lượng của ma quỷ.]Ý gì đây?Liễu Bình giật mình, hô: "Lý..."

ắ ỗ ấ ổHắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.Mình đang đứng một mình trên nóc nhà của một căn nhà, xung quanh có ngọnlửa bốc lên cùng khói đen ngập trời.Toàn bộ thành thị đều lọt vào biển lửa.Khắp nơi đều là phòng ở sụp đổ, đám người gào thảm thiết cùng pháp thuật bayvùn vụt.Liễu Bình còn chưa kịp nói cái gì, ống kim loại kia đã xuất hiện từ trong hưkhông một lần nữa, phát ra giọng điện tử lạnh lẽo:"Ma quỷ bất ngờ đánh úp thành Sương Phong."

"Nhiệm vụ của ngươi đã thay đổi."

"Hiện tại, tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp: ""Tìm tới đồng đội của ngươi, xây dựng một đầu phòng tuyến, toàn lực chống lạima quỷ, ngăn cản bọn chúng tiêu diệt thành thị, quân chi viện sẽ tiến tới với tốcđộ nhanh nhất."

Ống kim loại nói xong, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, tìm một nơi hẻo lánh mà ẩn nấp.Quan sát cảnh tượng xung quanh một cách tỉ mỉ...Thế nhưng không gặp bất cứ thiếu niên cùng lớp nào, trên đường phố chất đầythi thể của con người.Bị lừa rồi!Ma quỷ xuất hiện tại sân thượng ký túc xá nữ ngày hôm qua, chỉ là một mồi nhửmà thôi.Loài người triệu tập lực lượng phòng ngự trong thành thị ra ngoài, lùng bắt maquỷ.Thực ra cũng bắt được một vài ma quỷ, thế nhưng đám ma quỷ cũng đang chờđợi thời điểm này, muốn thừa dịp lực lượng phòng ngự trong thành thị trốngrỗng, đánh úp tới muốn tiêu diệt tòa thành này!So sánh lực lượng song phương, ma quỷ chiếm ưu thế rất lớn.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Sương Lãnh Điểu, dọc theo con đường này màbước về phía trước.Nơi góc đường, bỗng có mấy người chạy thoát ra.Bọn họ thấy được trang phục của Liễu Bình, lập tức điên cuồng gào thét: "Cứumạng!

Cứu mạng!"

Mấy người chạy như bay về phía Liễu Bình."

Nhanh, trốn phía sau ta, tình huống phía trước là như nào?"

Liễu Bình lớntiếng hỏi."

Ma quỷ!

Một con ma quỷ đang ăn người!"

Một thiếu phụ the thé nói.ố ễ"Thật sao?

Các ngươi trốn mau đi!"

Liễu Bình nói.Hắn nắm chặt trường mâu, lướt qua người thiếu phụ...Sương mù lạnh lẽo bùng lên, cố định thiếu phụ lẫn chồng của cô ta tại nguyênchỗ.Một luồng tàn ảnh xuất hiện.Đầu của thiếu phụ lẫn chồng cô ta đều bị đâm nát, phun ra một luồng sương mùđen kịt.Liễu Bình cầm khiên liên tiếp ngăn cản mấy đòn công kích, mượn lực lùi về bênkia đường."

Khốn kiếp, làm sao mà ngươi lại biết là mai phục?"

Một người đàn ông tức giận nói.Dần dần, trên người gã ta xuất hiện lớp vảy, con mắt cũng biến thành mắt dọc,trên đầu có hai sừng mọc ra.Liễu Bình không trả lời, chỉ giơ tấm khiên lên, bày ra tư thế phòng ngự.Đối phương có năm người.Không, hẳn là năm con ma quỷ.Trên đỉnh đầu bọn chúng, cùng hiện lên một hàng chữ nhỏ:[Ma vật hỗn huyết.]Trên bầu trời, một bóng đen bỗng xuất hiện rồi hạ xuống.Đây là một con quái vật cao hơn ba mét, nhìn qua giống sói, thế nhưng sau lớplông thú dày kia, là một cái đầu của loài rắn.Quái vật quan sát Liễu Bình, nói:"Quân bảo vệ thành của loài người sao?

Không, nhìn qua giống học viên thựctập hơn, ha ha, các ngươi phát hiện cũng tốt, cùng lên, giết hắn!"

Quái vật dẫn đầu đám ma quỷ, cùng lao về phía Liễu Bình.Con ngươi Liễu Bình bỗng lóe lên, thế nhưng không vội chạy trốn, bỗng hámiệng đọc một chữ:"Yo!"

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi kích hoạt Long Chú sơ cấp.][Ngươi chỉ định tất cả ma quỷ nghe được Long Chú thì tứ chi hóa mềm, cơ bắpcũng nhũn ra.][Đây là thời điểm Long tộc biểu hiện ra uy nghiêm của bản thân!]Bịch bịch bịch bịch bịch bịch...Đám ma quỷ đang chạy tới bỗng ngã nhào xuống đất, liều mạng giãy dụa, thếnhưng dù làm cách nào đều không thể đứng dậy được."

Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra?"

Một con ma quỷ hoảng sợ hỏi.Con quái vật có đầu rắn kia thì run rẩy, hét với vẻ tuyệt vọng: "Các ngươi chọcnhầm người rồi, đây là...

đây là..."

"Đây là Long uy!"

Một luồng sáng lạnh xuất hiện.Trường mâu sắc nhọn đâm xuyên qua đầu lâu của nó, ***** vô số bông tuyếtmáu tuyệt đẹp.-------Chương 251: " Người của đoàn đội chúng ta đâu?"

Bên ngoài thành Sương Phong.Trong một khu rừng rậm âm u."

Báo cáo."

"Phi ma trong thành thị đưa tin tới, xuất hiện giảm quân số do bị Long uy ảnhhưởng."

"Cái gì?

Xác định là Long uy sao?"

Một giọng nói uy nghiêm vang lên."

Tứ chi bất lực, toàn thân như nhũn ra, cơ bản là không thể đứng dậy, trải quaphán đoán của mấy vị đại nhân, điển hình khi bị Long uy ảnh hưởng."

Tronggiọng báo cáo còn kèm theo một tia sợ hãi."

Khốn kiếp, công tác tình báo làm sao vậy, tại sao trong thành thị này lại có mộtcon rồng được!"

Giọng nói uy nghiêm kia nói với vẻ nóng giận.Kết giới phong ấn trong thành thị đã được mở ra, ma quỷ cấp cao không thể tiếnvào, đương nhiên, chức nghiệp giả cấp cao của loài người cũng không thể tiếnvào.Một con rồng...Đối với ma quỷ cấp thấp mà nói, rồng là ác mộng.Nó chỉ cần tản ra khí tức uy nghiêm thuộc về chủng tộc đẳng cấp cao nhất, maquỷ cấp thấp cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho chém giết.Thảo nào kế hoạch lại tiến hành thuận lợi như vậy.Hóa ra bọn họ lại còn ẩn giấu một con rồng...Cũng không đúng lắm, nội ứng cũng không biết chuyện này...Quá âm hiểm.Giọng nói kia cũng không do dự nữa, dùng giọng nói điên cuồng nói: "Thôngbáo cho toàn bộ bọn chúng biết, né tránh con rồng kia đi, đừng dây dưa với nó,tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ!"

"Rõ!"...Bụp...Đầu ma quỷ vỡ nát.Liễu Bình thu trường mâu lại, tiếp tục bước về phía trước.Phòng ở cháy hừng hực xuất hiện khắp mọi nơi, trên đường đi chất đầy thi thểcon người, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hét chói tai từ phía xa truyền tới.Liễu Bình dần dần cảm thấy nặng nề.ấ ổ ẳ ố"Càng ngày càng cảm thấy không ổn... chẳng lẽ thành phố này chỉ có một đámchức nghiệp giả thực tập bảo vệ thôi sao?

Làm sao lại để cho chuyện này xuấthiện."

Hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên dừng chân lại.Nơi quẹo cua của con đường, có bảy tám bóng người thiếu niên xuất hiện."

Là ngươi!"

Thiếu nữ dẫn đầu nói với giọng kinh ngạc.Sau lưng cô ta, tất cả đều là thiếu nữ."

Các ngươi là Dã Sắc Vi đoàn sao?"

Liễu Bình cũng hỏi."

Đúng vậy..."

Thiếu nữ bỗng lộ ra nét mừng, lớn tiếng nói: "Một đội viên trongchúng ta bị thương nặng, không thể di chuyển được, ngươi có thể cứu cô ấy haykhông?"

"Không vấn đề gì, dẫn tới đây, ta sẽ sử dụng một pháp thuật chữa trị cho cô ấy."

Liễu Bình nói."

Cô ấy không ở nơi này, chúng ta đặt cô ấy tại một tầng hầm ngầm của cửahàng thứ hai phía bên trái phía cuối con đường này."

"Hả?"

Liễu Bình giật mình.Thiếu nữ tựa hồ muốn giải thích, nói: "Cho ngươi một lời khuyên, sau khi tìmđược cô ấy thì không nên chạy loạn, khắp nơi đều có ma quỷ, dựa vào thực lựccủa chúng ta là không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách sống sót."

Thiếu nữ gật đầu với Liễu Bình, dẫn theo các thiếu nữ rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ khoảng hai phút mới thở dài một hơi, bước tiếp về phíatrước.Xuyên quan đường phố, tới cửa hàng thứ hai bên trái, đẩy cửa vào.Hắn đang định đi vào bên trong, phía sau lại truyền tới tiếng động mạnh."

Là mùi máu, lại còn mới mẻ như thế, chắc hẳn là một người sống... hì hì haha."

Một con ma quỷ có hai sừng chạy nhanh tới, hai tay đặt trên cửa, nhìn vào bêntrong cửa hàng.Nó vừa liếc nhìn đã thấy Liễu Bình, đánh gãy động tác đang lao tới của mình,làm cho xương cốt trên người đều phát ra những tiếng tách tách.Liễu Bình giơ trường mâu lên, làm ra tư thế phòng ngự."

Là con rồng kia!"

Ma quỷ hét lớn, điên cuồng chạy trốn.Chỉ trong một hơi.Nó bỏ chạy mất tăm mất tích."..."

Liễu Bình.Hả?Có vẻ như mình đã tạo thành một loại hiểu lầm nào đó thì phải?Thế nhưng loại hiểu lầm này... có vẻ như cũng không có chỗ xấu.Nói cách khác, chắc hẳn đối phương có một trung tâm chỉ huy, có thể biết đượcmọi tình hình tại tiền tuyến, cũng có thể điều chỉnh sách lược ngay lập tức.Chuyện này mới thật sự là phiền phức.Sắc mặt Liễu Bình trở nên nặng nề, buông trường mâu lẫn tấm khiên xuống,đóng cửa hàng lại, dùng đồ vật bên trong chặn cửa lại, rồi mới đi vào phíatrong.Rất nhanh, hắn đã tìm được đường xuống hầm ngầm."

Ta là Liễu Bình, Kỵ sĩ thực tập trong lớp học."

Liễu Bình trầm giọng nói.Trong tầng hầm ngầm, không chút động tĩnh nào.Liễu Bình đá bay cửa tầng hầm, giơ tấm khiên lên và lui về phía sau hai bước.Từ trong hầm ngầm truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.Có một thiếu nữ dựa vào góc tường, nằm trong một vũng máu.Cô ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã hôn mê rồi.Liễu Bình lắc đầu.Vết thương trên đùi.Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, cô nàng này đã không thể đuổi theo đội ngũ.Thế nhưng...Nói như thế nào đây?Cũng không thể trách Dã Sắc Vi đoàn được.Toàn bộ thành thị đều có ma quỷ lượn lờ.Một đám nghề nghiệp thực tập khi đối mặt với tình hình như vậy, thật đúng làkhông biết có thể tự vệ được hay không.Liễu Bình nhẹ giọng niệm chú:"Dựa vào lực lượng của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, làm cho vết thương trênngười ngươi khỏi hẳn."

Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người thiếu nữ.Vết thương trên đùi cô ta dần dần khép lại.Vài giây sau...Thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Bình."

Là ngươi?

Người của đoàn đội chúng ta đâu?"

Cô ta hỏi.Liễu Bình hơi do dự.ế ể ếKhông biết cô nàng này có thể tiếp nhận được việc bị đoàn đội vứt bỏ haykhông.Cô nàng này cũng hiểu được, nói:"Các cô ấy rời đi, thế nhưng lại nói chuyện của ta cho ngươi biết, cho nên tamới được cứu?"

"Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Chúng ta rời khỏi nơi này đi, trong nơi này đều là máu của ta, chắc hẳn sẽ dẫntới phiền phức."

Thiếu nữ cố gắng đứng dậy, nói."

Ngươi có đi được không vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Cám ơn ngươi đã trị liệu cho ta, vết thương đã khép lại rồi, đi đường cũngkhông có vấn đề gì."

Thiếu nữ nói."

Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng trị liệu của ta quá thấp, nếu không thì ngươi cũng cóthể khôi phục thêm chút thể lực."

Liễu Bình nói."

Có thể còn sống sót đã tốt quá rồi, tên ta là Tiêu Mộng La, cung tiễn thủ thựctập."

"Tên ta là Liễu Bình."

"Biết, tranh cướp tình nhân mà chết, tiếng tăm lừng lẫy."

"...Chúng ta đi, rời khỏi nơi này."

"Được."

Hai người rời khỏi cửa hàng, dọc theo con đường tiếp tục bước tiếp.Thế lửa xung quanh càng ngày càng mạnh, khói đặc bao phủ bầu trời, dưới ánhlửa hừng hực, có vẻ như có vô số cái bóng dữ tợn."

Chúng ta đi đâu đây?"

Tiêu Mộng La hỏi."

Tìm đồng đội của ta, tiểu đội của ta có ba người... tại thời điểm cuối cùng tronglúc dịch chuyển, ba người chúng ta bị tách ra, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ ở gầnnơi đây mà thôi."

Liễu Bình nói.-------Chương 252: Xung độtPhía trước bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.Liễu Bình dẫn theo Tiêu Mộng La tựa trên vách tường, làm ra động tác đềphòng.Có bảy tám tên thiếu niên từ con đường bên kia lao ra.Kẻ dẫn đầu chính là Tiền Võ Chu."

Chạy mau!"

Trên tay hắn ta có cầm một tấm khiên, tay còn lại cầm một chiếc rìu chiến đầymáu tươi, đã gãy mất.Đám thiếu niên cùng đi theo phía sau hắn ta, chạy như điên tới đường phố đốidiện.Phía sau bọn họ, mấy chục con quái vật có hình dạng trâu rừng xuất hiện, phátra những tiếng gào thét hung ác.Tiền Võ Chu vừa chạy, vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Hầu như trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu hất tay lên, chiếc rìu chiến đã gãy bỗng bay về phía Liễu Bình.Keng!Liễu Bình dùng trường mâu ngăn cản rìu chiến.Vẻ mặt hả hê của Tiền Võ Chu chỉ lóe lên rồi biến mất, lớn tiếng nói: "LiễuBình, mau cùng chạy với chúng ta!"

Tốc độ của hắn ta cũng không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chặn lại chiếc rìu mà đối phương ném mạnh tới.][Chiếc rìu này dính đầy máu của ma quỷ, rất dễ dàng gây nên sự chú ý của maquỷ.]Tiêu Mộng La bỗng nói: "Không tốt, vết máu trên lưỡi rìu này không đúng, cólẽ chúng ta có phiền phức rồi..."

"Hay là ngươi chạy trước đi?"

Cô ta miễn cưỡng rút một mũi tên ra, đặt lên dây cung.Với trạng thái yếu ớt của cô nàng này, tuyệt đối chạy không nhanh bằng nhữngthiếu niên kia.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy cảm đó, làm sao mà lạibị thương?"

"Cứu mấy đồng đội."

Tiêu Mộng La nói.Lúc này, những quái vật kia cũng chạy như điên dọc theo đường chính."

Chúng ta rút lui."

Liễu Bình không nói gì, đè xuống cây cung của Tiêu Mộng La, nắm tay cô ấy,lùi vào trong một cửa hàng."

Bọn chúng đã trông thấy chúng ta, trốn ở nơi này cũng vô dụng."

Tiêu MộngLa nói."

Nơi này rất dễ dàng cho việc phòng thủ... hơn nữa, ta đoán những quái vật kiacàng muốn giết đám thiếu niên kia hơn."

Liễu Bình nói.Khi bọn họ nói chuyện với nhau, đám quái vật gầm thét lao thẳng qua cửa hàngnày, không liếc nhìn vào bên trong một cái nào cả.Tiêu Mộng La: "..."

Liễu Bình nắm chặt tay, nói: "Nhìn xem, chúng ta cũng rất may mắn đó chứ."

Bỗng nhiên, một đường ống kim loại từ hư không hiện ra, phát ra giọng nói điệntử lạnh lẽo:"Giám sát được toàn bộ thành thị đều bị ngăn cách."

"Hệ thống phòng ngự tự chủ của thành thị đã được mở ra."

"Đã hoàn thành việc phân tích tình hình hiện tại."

"Lực lượng vũ trang hiện có: Sáu đoàn đội thực tập."

"Tình huống cụ thể như sau: ""Thắng Võ: Sáu người sống sót."

"Dã Sắc Vi: Chỉ còn một người sống sót."

"Quang Mang: Toàn diệt."

"Mãnh Thú: Toàn diệt."

"Huy Hoàng: Năm người sống sót."

"Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách: Ba người sống sót."

"Xét thấy tình huống hiện tại, hệ thống phòng ngự thành thị đã mở ra trước mặtcác đoàn trưởng các đoàn đội."

"Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói rõ với hệ thống ngay lập tức."

Đã có nhiều người chết như vậy sao!Tâm trạng của Liễu Bình càng ngày càng nặng nề, nhìn về phía ống kim loại,nói: "Nói cho ta biết, hai thành viên còn lại của đội ta ở nơi nào?

Ta muốn tìmtới bọn họ!"

Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Tiếp nhận yêu cầu."

"Đã phát hiện tọa độ của Libertas, hắn tại trong tiệm sách cách ngươi hai conđường về phía đông."

"Hoa Tình Không, tung tích không rõ."...Libertas tại thư viện!Liễu Bình ghi nhớ tin tức này, hỏi: "Hiện tại có phương pháp nào có thể giúpthành thị tiến hành phòng ngự hay không?"

Ống kim loại nói: "Không có binh sĩ chính thức có thể sử dụng, không cách nàonghênh chiến."

"Có máy móc chiến đấu loại phòng thủ hay không?"

Liễu Bình lại hỏi."

Máy móc chiến đấu cỡ lớn cần năm người đồng thời điều khiển, hiện tại khôngcó người nào có thể điều khiển, cho nên máy móc không cách nào khởi động."

Ống kim loại tiếp tục trả lời."

Ta có thể đi tìm đồng đội của ta trước hay không?"

Liễu Bình hỏi.Ống kim loại im lặng vài giây, bỗng phát ra từng tiếng cảnh báo dồn dập."

Đã phát hiện sự kiện khẩn cấp."

"Cấp bậc nghiêm trọng của sự kiện lần này đã tăng lên tới cấp độ tối cao."

"Nhằm vào tình huống như vậy, lập tức bắt đầu cưỡng chế bố trí phòng ngự."

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"

Liễu Bình giật mình, nói: "Cái..."

Hắn còn chưa nói xong, hai ống kim loại từ hư không vươn ra, kết nối vào vùnghư không phía sau lưng hắn và Tiêu Mộng La.Quanh thân hai người hiện lên khung thẻ bài mơ hồ, trong nháy mắt biến mấtvào trong hư không, biến mất tại chỗ....Tại mấy chục dặm bên ngoài.Trong một con hẻm nhỏ bí mật.Liễu Bình và Tiêu Mộng La âm thầm xuất hiện, hạ xuống mặt đất.Giọng nói điện tử lạnh lùng kia nói:"Hoàn thành bố trí."

"Mười giây sau, sẽ có một Ám ảnh ma đi ngang qua nơi này, các ngươi cần phảingăn cản nó."

Liễu Bình hỏi: "Những người khác đâu?"

"Vẫn đang trong quá trình điều động, toàn bộ nhân viên có sức chiến đấu đềuphải hưởng ứng lần chiêu mộ cưỡng chế này."

"Sự kiện lần này cực kỳ nghiêm trọng, mọi hành vi tiêu cực chiến đấu, trốntránh hoặc đầu hàng đều bị coi là đồng mưu với ma quỷ, sẽ bị xử tử ngay lậptức!"

Ố ế ấ ấỐng kim loại nói xong, nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Một con quái vật khoác áo choàng màu đen xuất hiện tại đối diện ngõ nhỏ này.Nhìn qua nó rất giống người, thế nhưng ở dưới áo choàng thật dài kia, có vô sốđôi chân lúc nha lúc nhúc.Khi thấy Liễu Bình và Tiêu Mộng La, quái vật cởi mũ trùm đầu ra, hiện ragương mặt xương khô thon gầy của nó."

Rồng?

Không, tình báo chắc hẳn đã có vấn đề, rõ ràng ngươi là loài người."

Quái vật hoang mang nói.Liễu Bình giơ tấm khiên lên, nói với người đứng sau: "Ngươi còn có thể chiếnđấu sao?"

Tiêu Mộng La nói: "Bắn mấy mũi tên cũng không vấn đề gì, thế nhưng khôngthể chạy cùng né tránh."

"Chuẩn bị."

Liễu Bình nói.Hắn nhanh chóng phóng về phía quái vật.Quái vật hơi do dự, từ bên trong áo choàng, một móng vuốt thật dài duỗi rangoài.Móng vuốt của nó nhanh chóng biến thành một cây đao xương sắc bén uốnlượn, trên lưỡi đao có dính chất lỏng sền sệt màu xanh biếc."

Một vết thương nho nhỏ mà thôi, cũng có thể ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươirồi!"

Quái vật cười gằn, bỗng vọt về phía trước, múa đao xương thành một vùngbóng xanh hoa cả mắt.-------Chương 253: "Là rồng sao?"

Liễu Bình chạy tới nửa đường bỗng tốc độ lại nhanh hơn vài phần, lại hạ tấmkhiên xuống, dùng toàn lực ném mạnh trường mâu vẫn giấu phía sau ra bênngoài."

Trúng..."

Hắn gầm lên giận dữ, trường mâu phát ra tiếng xé gió, xuyên qua từng tầngbóng xanh, chuẩn bị đâm trúng vào người quái vật.Quái vật lại không hoang mang chút nào, duỗi một chiếc chân ra, trong nháymắt biến nó trở thành đao xương, vung mạnh về phía trường mâu đang bay tới.Keng!Một tiếng kim loại va đập lẫn nhau vang lên.Quái vật hừ lạnh một tiếng, đang định nói cái gì lại có dị biến xuất hiện...Trên trường mâu bùng lên một luồng sương mù lạnh lẽo, bao phủ quái vật vàobên trong.Trong khoảnh khắc này.Liễu Bình đã lách qua đao xương màu xanh lục đã dừng giữa không trung, xôngtới trước mặt quái vật."

Ngay tại lúc này!"

Hắn hô lớn, dùng tấm khiên đập mạnh lên trên!Ngay lập tức, Quái vật bị đập bay lên trời.Tiêu Mộng La đã chờ từ lâu, nghe thấy Liễu Bình hô như vậy lập tức buônglỏng mũi tên trong tay ra.Vù...Mũi tên bay qua, bắn trúng đầu của quái vật.Cùng lúc đó, Liễu Bình cũng tóm lại trường mâu, đâm mạnh vào cơ thể quái vậttừ phía dưới lên trên.Quái vật gào lên thảm thiết.Từng giọt chất lỏng màu xanh lục từ trên người nó vẩy ra, rơi vào trên tấmkhiên.Ngay lập tức, tấm khiên phát ra những tiếng "xì xì", bị ăn mòn thành từng lỗthủng.Độc tính quá mạnh!Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, ném tấm khiên xuống đất.Thân hình quái vật hóa thành từng luồng tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, hoàntoàn tan biến vào trong hư không.ế ế ấNói thì chậm, thế nhưng quá trình chiến đấu lại không vượt qua mười giây.Thắng bại đã phân.Tiêu Mộng La nhìn về phía Liễu Bình, trên mặt lộ vẻ suy tư."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình quay đầu lại hỏi cô ấy."

Không có gì, việc nắm bắt thời cơ của ngươi quá chuẩn xác, không xuất hiệnbất cứ sai lầm nào cả."

Tiêu Mộng La nói với vẻ thán phục.Phía sau hai người, hư không lại tách ra.Ống kim loại lao ra.Nó phát ra giọng nói lạnh lẽo:"Các ngươi đã đạt được thắng lợi trong trận chiến."

"Lần thắng lợi này đã kéo dài thêm được chút thời gian cho cả trận chiến dịchnày."

"Bắt đầu cung cấp tiếp tế cho các ngươi."

"Xin hãy sử dụng tiếp tế ngay lập tức, dùng để tăng tiến trạng thái thân thể."

"Hai phút sau, các ngươi sẽ bị phân phối tới một nơi chiến trường khác."

Ống kim loại dần dần biến lớn, đưa ra hai vật phẩm đặt ở trước mặt Liễu Bìnhvà Tiêu Mộng La.Trước mặt Tiêu Mộng La, là một bình thuốc nước màu ngà sữa.Cô cầm bình thuốc nước lên, thấy được trên đó một dòng chữ:"Thuốc nước trị liệu vết thương cùng phục hồi thể lực."

Tiêu Mộng La vặn nắp ra, thử nhấm một hớp nhỏ, đợi vài giây sau mới tu sạchchai thuốc nước này.Sắc mặt cô có thêm tia hồng nhuận."

Như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Cảm giác tốt hơn nhiều rồi, ta có thể tiếp tục chiến đấu."

Tiêu Mộng La nói.Còn trước mặt Liễu Bình là một tấm khiên hoàn toàn mới.Hắn cầm tấm khiên lên, chỉ cảm thấy tấm khiên này còn nặng nề hơn tấm khiêncủa binh lính đế quốc khi trước không nhỏ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên hư không:[Ngươi thu hoạch được vật phẩm: Kỵ sĩ bảo hộ giả.][Đồ phòng ngự, vật phẩm ma pháp cao cấp.][Tấm chắn này có hai loại đặc tính phòng ngự là 'Kiên cố' và 'đề kháng nguyêntố', còn bao gồm cả ma pháp công kích đặc biệt: Lôi bạo sơ cấp.][Lôi bạo sơ cấp: Mỗi khi cái khiên của ngươi đón đỡ mười lần công kích từ lựclượng tà ác, thuộc tính thần thánh của nó sẽ được kích hoạt, bùng nổ ra mộtấvùng sấm sét, bao phủ phạm vi xung quanh người ngươi trong vòng ba giây.]Liễu Bình nhẹ nhàng quơ quơ tấm khiên, cảm thấy trong lòng nhiều hơn một tiaan tâm.Tấm khiên cũ của mình bị nọc độc ăn mòn, hệ thống phòng ngự thành thị lạiđưa cho mình một cái khiên chất lượng cao ngay lập tức.Chiếc khiên này, thực sự là khác nhau một trời một vực với chiếc khiên khitrước.Chắc hẳn, nó cũng được tính là một loại bảo vật nào đó chứ.Tiêu Mộng La cũng vậy.Vết thương trên người cô còn chưa lành, thể lực cũng sắp cạn kiệt, lại được mộtlọ thuốc nước chuyên môn trị liệu vết thương cùng bổ sung thể lực, mà sau khiuống nó, cô đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất ngay lập tức.Chắc hẳn loại thuốc nước này cũng có giá trị không nhỏ.Hệ thống phòng ngự của thành thị này, đã điều động toàn bộ tài nguyên, muốnhỗ trợ mình, để mình đi chiến đấu, cứu vớt thành phố này.Hắn còn đang suy nghĩ, một giọng điện tử lạnh lẽo từ hư không truyền tới:"Hai phút nghỉ ngơi đã kết thúc."

"Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."

"Các ngươi sẽ được dịch chuyển tới cửa hàng bách hóa."

"Nơi đó có năm con Phi Thứ Dực Ma."

"Chú ý!"

"Dựa theo chiến lực mà xét, các ngươi không phải là đối thủ của năm con quáivật này."

"Thế nhưng những chiến trường khác còn chưa phân rõ thắng bại, hệ thốngphòng ngự đã không còn người nào có thể sử dụng."

"Các ngươi là lá bài duy nhất còn có thể sử dụng."

"Xin hãy dùng toàn lực chiến đấu, nếu như chiến thắng, hệ thống sẽ hội tụ toànbộ lực lượng của thành phố, chữa trị vết thương và bổ sung thực lực giúp cácngươi."

"Mười giây sau bắt đầu dịch chuyển."

Hai người đều giật mình.Tiêu Mộng La: "Chúng ta sẽ chết sao?

Ý của ta là, linh hồn sẽ biến mất."

"Toàn lực chiến đấu đi, ngươi cần phải chú ý, hãy trốn sau tấm khiên của ta."

Liễu Bình nói xong, không nhịn được mà thở dài một hơi, nói: "Thầy giáo Tedđã từng nói, trong chiến tranh tại đế quốc, đều do máy móc thống nhất điềuđộng toàn bộ nhân viên, hiện tại ta mới hiểu được chuyện này là như nào."

Ố ế ốỐng kim loại từ trong hư không chui ra, nhẹ nhàng kết nối phía sau lưng haingười, phát ra hai "xoạt xoạt".Ngay sau đó.Hai người biến mất tại chỗ.Bọn họ xuất hiện trước một khu nhà lớn đang bùng cháy.Trong khói đen cuồn cuộn, từng cái bóng với tốc độ cực nhanh từ phía trên baythấp xuống dưới.Đây là năm con quái vật có hình thể giống dơi vậy."

Là rồng sao?"

"Không."

"Nhìn qua khá giống với cái tên trong hình ảnh, thế nhưng khí tức trên ngườihắn ta thuộc về loài người."

"Vậy thì giết đi."

"Lên!"

Bọn quái vật mở rộng hai cánh, bay về phía Liễu Bình và Tiêu Mộng La."

Chúng ta nên đánh như thế nào?"

Tiêu Mộng La vội vàng hỏi."

Tốc độ bọn chúng quá nhanh, ngươi né tránh trước, chờ tín hiệu của ta."

LiễuBình nói, giơ tấm khiên lên xông tới.Bốn con Phi Thứ Dực Ma vây quanh hắn, con thứ năm bay về phía Tiêu MộngLa.Liễu Bình quay đầu, phun một ngụm nước bọt về phía con Phi Thứ Dực Ma kia,khinh bỉ: "Đúng là tên ẻo lả chỉ dám đánh nhau với phụ nữ mà thôi, ta đoánngươi còn không dám nhìn ta cái nào, bởi vì làm vậy thì ngươi sẽ bị sợ hãi tớimất khống chế mất."

-------Chương 254: Cưỡng chế chiêu mộCon Phi Thứ Dực Ma kia ngừng lại giữa không trung, rồi bay ngược trở về,gầm thét: "***** thằng nhãi này trước!"

Nó dẫn đầu lao về phía Liễu Bình, dùng móng vuốt sắc bén đâm về phía trái timcủa hắn.Keng!Liễu Bình nâng khiên ngăn cản, bước chân xoay động, chuyển đổi phươnghướng của tấm khiên.Keng!

Keng!Hai tiếng va chạm liên tiếp vang lên.Hai con Phi Thứ Dực Ma phát động công kích từ phía sau lưng của hắn, cũng bịtấm khiên ngăn cản.Con Phi Thứ Dực Ma thứ tư đang định nhào tới, thế nhưng khi thấy Liễu Bìnhngăn cản tốt như vậy lập tức quyết định không lao tới nữa, há mồm phun ra mộtquả cầu lửa cực nóng.Liễu Bình lại không đón đỡ trực diện quả cầu lửa, mà là nghiêng người qua mộtbên, chuyển tấm khiên thành một góc nghiêng.Ầm!Quả cầu lửa đâm trúng tấm khiên, vẩy ra từng tia lửa, làm cho con Phi Thứ DựcMa thứ năm cuống cuồng né tránh.Đám Phi Thứ Dực Ma đều cảm thấy khá bất ngờ."

Thằng nhãi này thật sự chỉ là Kỵ sĩ thực tập thôi sao?"

"Ngay cả quầng sáng đều không có..."

"Có khi đúng thật."

"Giết hắn, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!"

Bọn chúng lượn vòng giữa không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thànhtừng luồng tàn ảnh, dùng góc độ rất quỷ quyệt mà tấn công về phía Liễu Bình.Liễu Bình quyết đoán thu hồi trường mâu, đặt phía sau lưng, hai tay cầm tấmkhiên, liên tục ngăn cản.Mấy lần công kích liên tục...Năm con Phi Thứ Dực Ma đều không thể công phá tấm khiên của hắn được.Tiêu Mộng La cầm trường cung, ở một bên quan sát, toàn thân không tự chủđược mà run lên.Loại kỹ xảo phòng ngự như này.Lực phán đoán như vậy.ểThân là một thực tập, lực lượng cũng không lớn là bao, lại có thể dùng mộtchống năm, làm được mức độ khó mà tin nổi như này.Hắn thật sự vì tranh cướp tình nhân mà chết sao?Là nói dối chứ!Thế nhưng nếu là thật, là cô gái xuất sắc như nào mới đáng giá kẻ như vậy đitranh cướp?Tiêu Mộng La bỗng phát hiện Liễu Bình liếc nhìn mình.Hắn đang ra hiệu mình chuẩn bị!Tiêu Mộng La hít sâu một hơi, đặt mũi tên lên cung.Ngay sau đó.Liễu Bình bỗng giơ cao chiếc khiên, đập mạnh một con Phi Thứ Dực Ma xuốngmặt đất.Những con Phi Thứ Dực Ma khác đều nhào lên, muốn cứu con Phi Thứ DựcMa kia..."

Ra tay!"

Liễu Bình cao giọng quát lớn.Một luồng sáng màu xanh trắng chói mắt từ trên tấm khiên bùng nổ ra ngoài,trong nháy mắt hóa thành một hình bán cầu, bao phủ quanh người của hắn.Năm con Phi Thứ Dực Ma liên tục run rẩy, lại không thể cử động chút nào cả.Vụt vụt vụt...Tiêu Mộng La liên tục ra tay, mũi tên liên tục bay vút ra ngoài.Một con Phi Thứ Dực Ma bị bắn thủng lỗ chỗ.Con thứ hai bị bắn thủng đầu.Con thứ ba miễn cưỡng né được một tiễn, rồi lại bị Liễu Bình dùng trường mâuđâm thủng.Con thứ tư...Ầm!Một tiếng vang trầm xuất hiện.Liễu Bình lật tay dùng thuẫn, đập nó ngã xuống mặt đất.Tiêu Mộng La bồi thêm một tiễn.Con Phi Thứ Dực Ma cuối cùng phóng lên trên trời, bay về nơi xa.Một luồng tàn ảnh đuổi kịp nó, đâm xuyên qua cơ thể của nó, đính nó trên mộtchiếc đèn đường cách xa nơi đây mấy chục mét.Là chiếc trường mâu kia.ốPhi Thứ Dực Ma giãy dụa một lát, máu đen thuận theo cột đèn, chảy xuống phíadưới.Mấy giây sau, nó bất động.Tiêu Mộng La cảm thấy rất chấn động, nhìn về phía Liễu Bình.Lại thấy được hắn cũng đang nhìn mình, dựng thẳng ngón tay cái, nói: "Tiễnthuật quá kinh người, cũng may mà có ngươi."

Tiêu Mộng La ngẩn ra.Cũng may mà có ta?Cái tên này thật biết nói chuyện mà.Nếu mà nghiêm túc nói tới...Trình độ phòng ngự vừa rồi, mới thật sự là kỹ nghệ ***** đi.Bỗng nhiên, một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:''Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."

"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ phòng ngự rất quan trọng."

"Hệ thống phòng ngự thành thị tuân theo nguyên tắc tối ưu công tác bảo vệ,hiện tại đưa ra quyết sách như sau: ""Ngay lập tức, cung cấp tài nguyên tăng cấp cho các ngươi."

"Các ngươi phải làm cho chức nghiệp tăng lên tới chính thức ngay lập tức, sauđó ngăn cản kế hoạch của ma quỷ!"...Tại mặt phía bắc thành Sương Phong.Trong khu rừng rậm do vô số Ma binh trấn giữ.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:"Đại nhân, đây là mệnh lệnh mới nhất, từ Ma Vương tự mình truyền tới."

"Ừ... cái gì?

Chuyển giao quyền chỉ huy?"

"Bọn chúng tới rồi!"

Còn chưa dứt lời, mười hai tên ma quỷ hình người khoác áo choàng từ khôngtrung hạ xuống dưới, đứng trang nghiêm tại hai bên.Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện tại chính giữa.Hắn ta giống như một con người chân chính vậy.Có thể hoàn toàn biến đổi thân hình, hóa thành hình dáng của loài người, là biểutượng của ma quỷ bậc cao."

Từ giờ trở đi, chiến đấu trong thành Sương Phong do ta tới chỉ huy."

Ngườiđàn ông này nói.ắ ồ ầ ể ề"Hừ, rõ ràng là sắp diệt thành rồi, lại còn cần chuyển giao quyền chỉ huy chongươi nữa, ta thật không rõ tại sao lại phải làm như vậy."

"Bởi vì nhiệm vụ chân chính của chúng ta quan trọng hơn diệt thành nhiều, mộtkhi thành công, đế quốc loài người sẽ bị thương nặng!"

"Cái gì?"

"Toàn bộ ma quân nghe lệnh, đình chỉ tàn sát, tiếp nhận nhiệm vụ mới!"...Liễu Bình đứng trong một vùng hư vô.Mấy chục ống kim loại xoay quanh người của hắn, phun ra từng phù văn phátsáng tại trong hư không.Mà đối diện hắn, cách đó không xa, Tiêu Mộng La cũng giống như vậy.Những phù văn tản ra ánh sáng đó như là vật sống vậy, không ngừng bay múaxung quanh hai người."

Làm cái gì vậy?"

Liễu Bình không rõ cho lắm.Giọng nói điện tử lạnh lẽo kia vang lên:"Đây là trận pháp phù văn kêu gọi linh tính, các ngươi sẽ biết hiệu quả của nóngay thôi."

Đang nói chuyện, tất cả ống kim loại đều thu hồi, chỉ để lại một ống dẫn cuốicùng.Nó phun ra một phù văn ánh sáng cuối cùng.Phù văn này vừa xuất hiện, toàn bộ phù văn cũng ngưng trệ tại chỗ.Toàn bộ phù văn rơi lả tả xuống dưới, khoác trên người Liễu Bình như một bộquần áo vậy.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Chú ý: ][Trận pháp phù văn kêu gọi linh tính đã được kích hoạt.][Linh hồn của ngươi sắp tiến về Thần trụ Vĩnh Dạ.][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một!][Bắt đầu!]-------Chương 255: Tăng cấpLiễu Bình chỉ cảm thấy không gian xung quanh mơ hồ.Cảnh tượng xung quanh biến mất, ngay sau đó...Trong bóng đêm vô hạn, có một cây cột trụ khổng lồ hùng vĩ nối liền đất trời.Vô số bức tượng được trưng bày trên cột trụ này... những bức tượng này đều làvô số chủng tộc khác nhau, phần lớn đều là chủng tộc mà Liễu Bình không quenbiết.Toàn bộ tồn tại đều nhắm hai mắt, giống như đang ngủ một giấc ngủ vĩnh hằngvậy.Phía sau Liễu Bình, giọng điện tử lạnh lùng lại vang lên lần nữa:"Đây là Thần trụ Vĩnh Dạ, nó phát tán ra lực lượng hệ thần bí, sáng tạo toàn bộthế giới Vĩnh Dạ."

"Bất cứ tồn tại nào bên trong Vĩnh Dạ, đều phải mượn dùng lực lượng của nó đểđề thăng chính mình."

Liễu Bình hỏi: "Ta nên làm như thế nào?"

"Ngươi cần tìm kiếm 'chân ngã'."

"Chân ngã?"

"Ý của từ này là chỉ tính chất đặc biệt có trong linh hồn của ngươi, khi một loạitính chất đặc biệt nào đó của ngươi sinh ra cộng hưởng với một vị tồn tại cổ xưanào đó có trên Thần trụ, Thần trụ Vĩnh Dạ sẽ tiến hành chuyển hóa lực lượngcủa tồn tại cổ xưa đó theo hệ thần bí, sau đó ban cho ngươi."

Tiếng điện tử lạnhlẽo giải thích.Liễu Bình nghe xong, âm thầm suy nghĩ vài giây.Sự chuyển hóa hệ thần bí à...Làm sao mà, nó lại giống công năng "Anh linh che chở" của Giao diện Danhsách Anh Linh nhỉ?Chỉ khác biệt ở chỗ, Anh linh che chở chỉ tạm thời mượn dùng, mà Thần trụVĩnh Dạ lại làm cho mình thu được năng lực đó.Hai cái này tương tự nhau như vậy, thậm chí có thể bổ sung lẫn nhau.Liễu Bình âm thầm hỏi: "Danh Sách, 'chân ngã' chính là tính chất đặc biệt củalinh hồn sao?

Như vậy tính chất đặc biệt của linh hồn lại là cái gì?"

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Nhớ lại khi ngươi trở thành Thằng hề, thông qua 'mua vui' lấy được thẻ bàichuyên dụng, uy lực của bọn nó trở nên mạnh mẽ hơn quá nhiều thẻ bài cũ.]Liễu Bình giật mình.ỗ ầ ắ ểBỗng nhiên, đầu óc hắn thanh minh, hoàn toàn hiểu được."

Ta đã biết, hóa ra quy tắc của Thần trụ Vĩnh Dạ lại là như vậy..."

"Ví dụ như 'mua vui' là tính chất đặc biệt của thẻ bài chức nghiệp: Thằng hề,cũng là điều kiện thần bí hóa của nó, nó có thể chuyển hóa thẻ bài bình thườnglàm thẻ bài chuyên dụng cho Thằng hề..."

"Hiện tại ta là một tấm thẻ bài, cấp bậc muốn đạt được đề thăng, cũng cần phảilợi dụng 'tính chất đặc biệt'."

"Tính chất đặc biệt của ta là mui vui sao?"

"Không, đó là tính chất đặc biệt của thẻ bài chức nghiệp: Thằng hề, mà hiện tạita không muốn bị Thần linh Luyện Ngục cùng Ma vương tìm tới, bởi vậy khôngthể để lộ lực lượng của Thằng hề được."

"Ta còn tính chất đặc biệt nào nữa khonogG?"

Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Linh hồn có rất nhiều loại tính chất đặc biệt.][Đối với lần thăng cấp này, ngươi chỉ cần hiểu rõ một loại đặc chất (tính chấtđặc biệt) nào đó của mình, hoặc là ngươi hãy nghĩ tới trong Vĩnh Dạ này, mìnhđã từng hấp dẫn loại tồn tại không rõ nào, tới trợ giúp mình chiến đấu haykhông.]Hấp dẫn loại tồn tại không rõ nào sao?Nếu như phải nói, đó chính là...Con thỏ!Thẻ linh: Đại đao dài bốn mươi mét!Lúc đó là nguyên nhân gì?Liễu Bình nhớ lại, giọng nói của Yana phảng phất lại vang lên bên tai, mangtheo một tia ý cười:"Có một vài thẻ bài cực kỳ hiếm gặp, bọn chúng ẩn giấu nơi sâu trong pháp tắcthần bí vô hạn..."

"Ý của ngươi đó là con thỏ này..."

Yana nói: "Đúng vậy, đại khái là nó chưa từng thấy qua thanh đao mà ngươi đãsáng tạo này, cho nên tới đây quan sát..."

Bởi vì Thuật đao.Con thỏ rất hứng thú đối với Thuật đao, cho nên nó mới tới trợ giúp chính mình.Đúng vậy, mình còn có một loại đặc chất.Sáng tạo.Sáng tạo binh khí trước đó chưa từng có!Thậm chí sáng tạo ra Thần kỹ thuộc về Lục đạo Luân hồi!ễ ấ ầLiễu Bình đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy một sức hút cực mạnh từ trên Thần trụVĩnh Dạ sinh ra, hoàn toàn tác dụng lên cơ thể mình.Luồng lực hút này tác động lên người hắn, kéo hắn xuống vực sâu thăm thẳmphía dưới.Gió mạnh gào thét bên tai.Liễu Bình dọc theo Thần trụ Vĩnh Dạ, liên tục rơi xuống.Rơi xuống.Rơi xuống.Thời gian như không còn tồn tại.Thời gian rơi xuống dài dằng dặc, làm cho Liễu Bình còn cảm thấy mình đã tiêuhao thời gian cả một đời vậy.Mà vẫn không nhìn thấy đáy Thần trụ Vĩnh Dạ được.Cũng không biết trải qua bao lâu.Những bức tượng trên Thần trụ Vĩnh Dạ dần dần trở nên thưa thớt.Liễu Bình phải rơi xuống thật lâu, mới thỉnh thoảng trông thấy một bức tượngcổ xưa...Mặc dù hắn không biết tồn tại trên bức tượng là gì, thế nhưng vẫn cảm nhậnđược, sóng lực lượng từ trên những bức tượng này tản ra càng ngày càng mãnhliệt.Đau đớn.Chỉ xẹt qua những bức tượng này trong nháy mắt thôi, Liễu Bình đều xuất hiệnsự sợ hãi theo bản năng cùng với sự đau đớn trong nháy mắt khi tiếp cận bọnchúng.Hắn hoàn toàn có thể tin tưởng...Nếu không phải có một luồng lực lượng từ Thần trụ Vĩnh Dạ vẫn luôn bảo vệmình, chỉ sợ chỉ dựa vào sóng lực lượng trên người những bức tượng kia, đã cóthể hoàn toàn xóa bỏ linh hồn của mình rồi.Cuối cùng...Lực kéo dần dần biến mất.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong bóng đêm vô tận.[Thần trụ Vĩnh Dạ thừa nhận đặc chất: Sáng tạo của ngươi.][Ngươi sinh ra cộng hưởng với một loại tồn tại cổ xưa nào đó trên Thần trụVĩnh Dạ, lực lượng của Thần trụ sẽ dẫn ngươi tới trước mặt nó.]Liễu Bình nhìn vào trong bóng đêm.Trên Thần trụ Vĩnh Dạ, một bức tượng khổng lồ xuất hiện.Liễu Bình liếc tới.ế ố ầBức tượng này, chiếm khoảng bốn mươi mét trên Thần trụ Vĩnh Dạ.Trong phạm vi bốn mươi mét, chỉ có bức tượng này, nó hùng vĩ lại mênh mông,thậm chí thân thể của nó chính là một đoạn Thần trụ này.Bức tượng có bốn khuôn mặt, phân biệt nhìn về bốn phương bóng đêm.Thế nhưng sương mù đen lại lượn lờ xung quanh người của nó, làm cho ngườikhác không cách nào nhìn rõ hình dáng cùng thân thể của nó.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã ký kết lực lượng khế ước của văn minh thần bí với tồn tại cổ xưanày.][Thần trụ Vĩnh Dạ tiến hành chuyển đổi lực lượng của nó, cũng giao cho ngươimột hạng năng lực cơ bản nhất trong đó.][Chúc mừng.][Ngươi đã thành công lên cấp.][Ngươi đã trở thành Kỵ sĩ chính thức, cũng thu hoạch được lực lượng chuyênmôn của Kỵ sĩ.][Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét (sơ cấp).]-------Chương 256: "Chúng ta đi kích hoạt máy móc..."

Trước cửa hàng bách hóa đang bốc cháy.Bóng người Liễu Bình lại xuất hiện một lần nữa.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được lực lượng dành riêng cho Kỵ sĩ: ][Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét (sơ cấp).][Thuyết minh: Ngươi có thể triệu tập bất cứ vật phẩm nào trong phạm vi bốnmươi mét, làm cho vật phẩm đó xuất hiện tại bất kỳ vị trí nào trong phạm vi bốnmươi mét lấy ngươi làm tâm điểm.]Liễu Bình đọc xong, hỏi cô gái bên người:"Ngươi đi trong bao lâu?"

"Về sớm hơn ngươi một giây đồng hồ."

Tiêu Mộng La nói."

Thế nào rồi?"

"Lên cấp, hiện tại ta đã là cung tiễn thủ chính thức."

Tiêu Mộng La tiện tay rút một mũi tên ra, lại có một luồng sáng xanh lam nhạtẩn hiện ở trên mũi tên.Liễu Bình gật đầu, đưa mắt về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên ở đó:[Chúc mừng.][Ngươi đã trở thành Kỵ sĩ chính thức.][Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau: ][Thẻ bài: Kỵ sĩ.][Tên: Liễu Bình.][Cấp bậc: 2.][HP: 10.][Lực công kích: 12.][Hồn lực: 11/11.]Liễu Bình đọc toàn bộ.Hắn cảm thấy, lực lượng trong cơ thể mình đã mạnh hơn, sức sống cũng caohơn rất nhiều, về phần hồn lực...Dựa vào lần lên cấp này, hồn lực hồi đầy, đồng thời tăng thêm một điểm."

Hỗ trợ chúng ta tăng lên tới chức nghiệp chính thức, không biết sau đó lạimuốn chúng ta ***** quái vật nào nữa đây."

Tiêu Mộng La thấp thỏm nói.ắ ẳ ấ ễ"Chắc hẳn là một loại quái vật rất khó chơi."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong, ống dẫn kim loại lại xuất hiện trước mắt hai người.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Trạng thái chiến tranh đã thay đổi."

"Đám ma quỷ đã kết thúc việc đồ sát, bắt đầu tiến hành tìm kiếm toàn diện."

"Sự kiện đã đi tới hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm."

"Các ngươi cần đi vào cửa hàng bách hoa ngay lập tức, kích hoạt máy móc thủvệ dự bị tại kho vàng dưới mặt đất, được ẩn giấu bên trong đài phun nước lộthiên khu vực trung ương của cửa hàng."

Thì ra là thế, trong cửa hàng bách hóa này lại có máy móc vệ binh chuyên mônbảo vệ kho vàng!Có thể được đặt tại trước kho vàng, làm công việc canh gác, có lẽ lực lượng củamáy móc vệ binh kia vẫn rất có thể mong đợi.Ít nhất nó mạnh hơn dân chúng bình thường nhiều.Liễu Bình nhìn thoáng qua cửa hàng bách hóa đang cháy hừng hực kia, nói:"Chúng ta cần tìm tới một con đường đi vào bên trong!"

"Ta biết."

Tiêu Mộng La nói."

Ngươi biết?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."

Đúng vậy, ta khai hóa nguyên tố Phong, có thể cảm ứng được sự lưu động củagió... phía nam khu vực này, đã bị cháy thủng một con đường, chúng ta có thểxông đi vào."

Tiêu Mộng La nói."

Đi!"

Hai người tăng tốc bước chân, nhanh chóng đi vào phía nam bách hóa.Nơi này đã bị đốt rụi gần hết, vách tường bị lửa mạnh lẫn khói đặc hun đen kịtđã lung lay sắp đổ, trên mặt đất có rất nhiều hài cốt đã bị đốt cháy khét.Hai người tăng thêm tốc độ, xông vào bên trong, cẩn thận vượt qua bức tườngcao, rơi vào trong mặt cỏ tại khu lộ thiên trong cửa hàng."

Suối phun ở kia."

Tiêu Mộng La nói."

Nhìn thấy rồi."

Hai người nhanh chóng chạy về phía suối phun, đột nhiên Liễu Bình cảm thấynguy hiểm, lôi Tiêu Mộng La nhảy chếch về phía bên cạnh...Ầm!Mặt đất chấn động.Một người khổng lồ mặc bộ giáp toàn thân rơi vào khu vực mà hai người vừamới chuẩn bị bước vào."

Hai tên cặn bã, tại sao các ngươi lại tới nơi này?

Nói ra bí mật của các ngươi,ta có thể làm cho các ngươi không phải chịu đau đớn khi linh hồn bị vỡ vụn."

ổ ồ ồ ồNgười khổng lồ ồm ồm nói.Tiêu Mộng La không nói lời nào, giơ cung tiễn trong tay lên rồi bắn.Vù vù vù...Liên tiếp bảy, tám mũi tên bay vụt ra ngoài, đâm trúng áo giáp trên người ngườikhổng lồ, phát ra những tiếng leng keng.Người khổng lồ vẫn không nhúc nhích, quan sát hai người, nói: "Để ta xem xemnào... hóa ra là một cung tiễn thủ chính thức, cùng với một Kỵ sĩ chính thứcnữa."

"Lực công kích của Kỵ sĩ cấp thấp sẽ không vượt qua mười hai, cung tiễn thủsao, khoảng mười lăm, lực công kích của các ngươi đều không vượt quá haimươi, như vậy thì ngay cả bộ giáp này của ta, các ngươi đều không thể pháđược."

"Quá yếu, không chút thú vị gì cả."

Nó hơi uể oải, buông chiếc rìu chiến hai lưỡi dài khoảng năm mét trên tayxuống.Tiêu Mộng La cũng không bắn tên nữa, tựa bên người Liễu Bình, hỏi: "Làm saobây giờ?"

Liễu Bình nhìn chằm chằm quái vật, cũng không nói gì.Bỗng nhiên, hư không phía sau hai người tách ra, ống kim loại lại xuất hiện,dùng giọng lạnh lẽo nói:"Phát hiện Thiết Giáp Ma Cự Nhân."

"Với thực lực của chức nghiệp giả chính thức, không có cách nào chống lạiThiết Giáp Ma Cự Nhân."

"Độ khó của nhiệm vụ trước mắt là: Không thể hoàn thành."

"Căn cứ vào tình huống trước mắt, các ngươi không thể chạy trốn."

"Ngoài ra, hệ thống cần phải đánh thức máy móc vệ binh dự bị, hệ thống đãkhông còn bất cứ người nào có thể sử dụng rồi, xin các ngươi hãy dùng toàn lựchoàn thành nhiệm vụ này, đây cũng là hi vọng cuối cùng."

Sắc mặt Tiêu Mộng La trở nên tái nhợt.Rõ ràng mình đã chuyển vận nguyên tố Phong vào trong mũi tên rồi.Loại mũi tên khai hóa nguyên tố này, ngay cả nhà tầng đều có thể ***** một lỗthủng lớn, lại không cách nào tạo thành tổn thương hữu hiệu đối với con Ma CựNhân kia chút nào cả.Tạm thời không nói tới thắng bại...Dựa theo lời nói của hệ thống phòng ngự thành thị, mình đã không cách nàochạy trốn.Cô cắn răng, rút một mũi tên từ phía sau lưng ra, đặt lên dây cung, nói: "LiễuBình, chúng ta phải chiến tử ở nơi này rồi."

ễ"Không."

Liễu Bình nói nhỏ.Hắn hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện hay không, nó không biết chúng tamuốn làm gì, cho nên chúng ta vẫn còn có một cơ hội duy nhất."

Tiêu Mộng La hơi ngẫm nghĩ, con mắt phát sáng lên, nói: "Chúng ta đi kíchhoạt máy móc..."

"Xuỵt, nó chắc chắn sẽ ngăn cản chúng ta, như vậy hãy để ta ngăn cản nó lại,ngươi lựa chọn thời cơ đi vòng qua, hoàn thành nhiệm vụ này."

Liễu Bình nói."

Ngươi đánh với nó?"

"Đúng, cái tên này quá nguy hiểm, ngươi lại không phải là chức nghiệp cậnchiến, không nên tiến lên thì tốt hơn, hãy phụ trách hoàn thành nhiệm vụ đi."

Tiêu Mộng La chăm chú nhìn Liễu Bình một lát với đôi mắt mỹ lệ, nói:"Ngươi đã bị người khác *****, đi vào trong Vĩnh Dạ, chắc hẳn khi ngươicòn sống, vẫn không có cướp được cô gái kia chứ... nếu như chúng ta còn có thểsống sót, ta sẽ hẹn hò với ngươi, Liễu Bình."

Liễu Bình giật mình.Mà đối diện hai người, cái tên Ma Cự Nhân bắt đầu gia tốc phóng tới nơi đây.Liễu Bình cũng không kịp nói thêm cái gì, đẩy Tiêu Mộng La ra ngoài, quátkhẽ: "Tránh ra càng xa càng tốt, chú ý tìm đúng thời cơ."

Tiêu Mộng La gật đầu với hắn, quay người chạy về một phương hướng khác.Liễu Bình nhìn về phía Ma Cự Nhân đang lao nhanh về phía mình.Hắn rút Sương Lãnh Điểu từ sau lưng ra, dùng toàn lực súc tích lực lượng, đồngthời dưới chân có vô số phù văn kỳ dị xuất hiện, liên tục xoay tròn.Trong nháy mắt, toàn bộ phù văn khuếch tán ra, tạo thành một vòng tròn có bánkính là bốn mươi mét, với Liễu Bình là tâm điểm.-------Chương 257: Đánh thức thủ vệ!Vòng tròn vừa hình thành, những phù văn kỳ dị kia cũng biến mất, thay vào đó,là một quầng sáng lờ mờ xuất hiện.Lực lượng dành riêng của Kỵ sĩ: Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!Trong thời gian cực ngắn, khoảng cách giữa Ma Cự Nhân và Liễu Bình càngngày càng gần, hai tay của nó vung lưỡi búa lên, bình tĩnh nói: "Bổ ngươi xong,lại đi giết tên còn lại."

Liễu Bình lại gầm thét:"A a a a a a a!"

Tay hắn vung mạnh, dùng toàn lực ném Sương Lãnh Điểu ra ngoài.Áo nghĩa phi mâu - Ưng Kích!Đây là bí pháp của văn minh Tu Hành, hiện tại Liễu Bình đã có thể sử dụng mộtcách rất thoải mái, không cần đạo quyết, chỉ dùng kỹ xảo ẩn chứa trong đó, đãcó thể tăng uy lực của công kích lên gấp đôi!Ma Cự Nhân hơi bất ngờ, nói: "Loại kỹ nghệ phóng mâu này, coi như không tệlắm."

Nó dừng bước, vung rìu lên đón đỡ trường mâu.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...Trước khi chiếc trường mâu này va chạm với lưỡi rìu thì lại biến mất giữakhông trung.Trường mâu biến mất không còn hình bóng.Ma Cự Nhân quát khẽ: "Đường vòng cung?"

Nó lùi về phía sau vài bước, nét mặt lộ vẻ cảnh giác.Thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của trường mâu đâu cả.Không phải kỹ xảo đường vòng cung!Ma Cự Nhân nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đang lao tới với tốc độ rấtnhanh.Một luồng tàn ảnh xuất hiện phía sau lưng Liễu Bình.Chính là chiếc trường mâu kia!Ma Cự Nhân không hiểu ra sao, thế nhưng Liễu Bình cũng đã bắt đầu có hànhđộng mới.Phía sau hắn như có mắt vậy, vừa chạy tới, vừa đưa tay tiếp nhận trường mâuđang lao vụt tới từ phía sau!"

A a a a a a a..."

Hắn lại phát ra tiếng gầm thét.ố ố ồ ắ ầVốn tốc độ của trường mâu đã cực nhanh rồi, lại bị hắn tăng thêm một phần lựclượng nữa!Lần này, khi trường mâu vừa rời khỏi tay, hư không bốn phía cũng bắt đầu vặnvẹo, gió mạnh theo đó cũng nổi lên.Hai tầng áo nghĩa!Ma Cự Nhân lộ ra vẻ nghiêm túc, đứng tại chỗ dùng lưỡi rìu ngăn trước người...Thế nhưng, trường mâu lại biến mất lần nữa.Liễu Bình lại tăng thêm tốc độ chạy, hắn vừa chạy, vừa vươn tay về phía sau.Trong khoảnh khắc đó...Phía sau hắn, trường mâu lại hiện lên một lần nữa."

A a a a a a... chết đi!"

Liễu Bình nhìn cũng không nhìn, đã làm ra hành động toàn lực phóng mâu mộtlần nữa, tăng thêm một phần lực vào trên chiếc trường mâu của mình.Máu tươi bắn tung tóe.Tay của hắn đã rách ra, lộ hẳn cả xương trắng, máu tươi liên tục thuận theongón tay mà nhỏ xuống đất.Liên tục bắt lấy trường mâu bay với tốc độ cao hai lần, cũng tăng thêm lựclượng lên đó, đã vượt xa mức độ chịu đựng mà cánh tay hắn có thể chịu rồi.Không khí phát ra tiếng xé gió, Sương Lãnh Điểu hóa thành một luồng tàn ảnh,xé không khí tạo ra một luồng chân không hình cung, vượt qua sự ngăn cản củalưỡi rìu, đâm mạnh vào bộ giáp trên người của Ma Cự Nhân.Ầm!Một tiếng vang trầm đục vang lên.Ma Cự Nhân lùi về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Chiếc trường mâu kia đâm xuyên qua bộ giáp, đâm vào trong ngực của mình."

Mâu pháp của ngươi là gì?

Ta chưa từng thấy qua."

Ma Cự Nhân ồm ồm nói.Liễu Bình nhìn về phía hư không trước mắt.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy đang ở nơi đó:[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập'.][Ngươi triệu tập Sương Lãnh Điểu, làm cho nó xuất hiện phía sau ngươi, cũnggia trì thêm uy lực.][Ngươi lại triệu tập Sương Lãnh Điều lần nữa.][Lần công kích này của ngươi đã đạt tới kỹ nghệ cao cấp, uy lực cũng tăng lêngấp bốn lần.][Ngươi sử dụng cả quầng sáng lãn trường mâu, sáng tạo ra một loại áo nghĩaphóng mâu mới.][Xin hãy đặt tên cho chiêu thức này.]Liễu Bình ngãm nghĩ, nói: "Một chiêu này, gọi là Áo nghĩa phi mâu - CầmNguyệt Ưng đi."

Ma Cự Nhân rút trường mâu trên ngực của mình ra, bẻ gãy nó, ồm ồm nói:"Thật là xui xẻo, tại sao ta lại gặp phải một con quái vật như ngươi cơ chứ."

Nó vừa nói xong.Nó lại ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào....Nước trong suối phun nhanh chóng chảy khô.Toàn bộ đài phun dâng lên trên, lộ ra kiến trúc rộng lớn mà kiên cố ở bên dưới.Tiêu Mộng La đứng tại lối vào, đang nhập mật mã dựa theo lời nhắc của ốngkim loại kia.Tích tích tích!Mật mã chính xác!Ầm ầm ầm ầm...Cửa lớn tách sang hai bên.Từng người máy cao hơn hai mét lục tục từ trong đó đi ra ngoài."

Tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức tiến hành tiếp viện!"

"Toàn thể lên không..."

"Xuất phát!"

Các người máy cầm trong tay khẩu súng to lớn, bay lên không, bay về phía bắcthành phố.Trên mặt.Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu."

Này, máy móc thủ vệ này là do chúng ta thả ra, ít nhất cũng phải để lại hai tênbảo vệ chúng ta chứ."

Liễu Bình khó chịu nói.Sau khi được Thánh Ngâm thuật chữa trị một lần, cánh tay của hắn cũng đãkhôi phục không ít, ít nhất đã không còn máu tươi chảy ra ngoài nữa rồi.Thế nhưng nếu muốn chiến đấu, vẫn còn chưa đủ.Thánh Ngâm thuật chỉ là pháp thuật trị liệu sơ cấp, tối đa cũng chỉ có thể trị liệutới mức này mà thôi.Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Máy móc thủ vệ có tác dụng cực lớn trong trận chiến tranh này, ta cần phải bốtrí chúng nó tại vị trí cần thiết nhất, mà không phải để lại bảo vệ các ngươi."

"Các ngươi đã chiến thắng Thiết Giáp Ma Cự Nhân, đánh thức máy móc thủ vệ,cống hiến một thời cơ cực tốt có thể làm cho tình thế của cả trận chiến này đảongược."

"Nhằm vào tình huống của các ngươi, tiếp tế tương ứng đã được chuẩn bị sẵnsàng."

Hai ống dẫn kim loại xuất hiện từ trong hư không, chậm rãi phóng to ra, đặt mộtvài thứ tới trước mặt hai người.Trước mặt Tiêu Mộng La là một chiếc cung bằng kim loại hoàn toàn mới, cùngmột bộ áo giáp bằng da nhẹ nhàng.Cô thử sử dụng chiếc cung mới này, cầm lên rất nhẹ nhàng, sử dụng cũng rất dễdàng, thực sự là tốt hơn quá nhiều so với chiếc cung gỗ tân thủ mà mình đangdùng này.Giáp da cũng rất vừa người, giống như thiết kế dành riêng cho mình vậy.Liễu Bình thì được một chai nước thuốc điều trị vết thương và bổ sung thể lực.Sau khi uống xong, thể lực của hắn đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.Vết thương trên tay cũng đã khỏi hẳn.Mà bên cạnh chai thuốc nước, là một thanh trường mâu màu xanh lam đậm.Liễu Bình nhặt thanh trường mâu lên.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Sương Hàn Thứ, thanh mâu thủ hộ của thành Sương Phong.][Trường mâu.][Có những năng lực như sau: ][Sắc bén cao cấp: Chiến giáp lẫn binh khí bình thường đều không thể ngăn cảnsự sắc bén của nó.][Lẫm Đông: Đòn công kích của nó tự mang hiệu quả giá rét, có thể giảm đi tốcđộ công kích lẫn tốc độ di chuyển của kẻ địch trong một mức độ nào đó.][Băng Sương chi Hữu: Kêu gọi ra một con chiến mã băng sương, nó là linh hồncủa trường mâu biến thành, có thể biến thành vật cưỡi của ngươi.][Là một Kỵ sĩ chính thức với cấp bậc là 2, thanh trường mâu này là một trongnhững thanh vũ khí mạnh nhất mà giai đoạn hiện tại ngươi có thể sử dụng.][Nó chắc chắn sẽ làm cho ngươi chiến đấu như hổ thêm cánh.]-------Chương 258: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."

Liễu Bình vung lên trường mâu.Thân mâu tản ra từng đợt sương mù lạnh lẽo, thể hiện ra đặc chất là khai hóanguyên tố Băng.Loại trường mâu này, uy lực thực sự bất phàm.Cộng thêm tấm khiên mà mình mới có được không lâu trước: Kỵ sĩ bảo hộ giả,Liễu Bình cảm thấy sức chiến đấu của bản thân đã tăng lên rất nhiều."

Xem ra vẫn nên tham dự chiến tranh nhiều hơn mới tốt."

Hắn nói với vẻ suytư."

Đều là do anh dùng mạng mà đổi được, liều mạng cũng không phải là mộtchuyện dễ dàng."

Tiêu Mộng La nhắc nhở."

Thế nhưng chúng ta cũng không được lựa chọn mà, đúng không?"

Liễu Bìnhcười nói."

Lúc đầu ta còn tưởng, Vĩnh Dạ chính là nơi yên lặng vĩnh hằng."

Tiêu MộngLa thở dài nói."

Làm sao mà cô lại chết?"

Liễu Bình hỏi."

Ta sinh ra trong một thế giới tất cả đều là rừng rậm, từ nhỏ cũng đã sở trườngcung tiễn, được trong tộc chú trọng đào tạo.... thế nhưng có một lần, Dạ TinhLinh tới tàn sát thôn làng chúng ta, ta chết trận."

"Cô giết được bao nhiêu Dạ Tinh Linh?"

"Toàn bộ."

"Mười ba tuổi đã đạt tới trình độ như vậy sao... cô xứng đáng với sự đào tạo củagia tộc."

Liễu Bình nói."

Khi ta chết đi, đã cảm thấy không còn vướng bận gì nữa cả, thế nhưng khôngnghĩ tới sau khi ta chết lại phải đối mặt với chiến tranh càng kinh khủng hơn."

Tiêu Mộng La nói.Cô ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Có lẽ những người sống tới trung niên, thậm chí tớigià, mới có thể thích nghi hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ này đi."

Liễu Bình lắc đầu, nói: "Nếu như bất cứ khi nào linh hồn đều có thể bị ma quỷăn mất, coi như người đã sống mấy trăm năm, cũng sẽ không thích nghi được."

Bỗng nhiên, một giọng nam từ xa xa truyền tới:"Vì lẽ đó mà ngươi hối hận sao?

Cái tên rơi vào Vĩnh Dạ bởi vì tranh cướp tìnhnhân kia?"

Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La quay đầu nhìn tới.ầ ế ắ ẫNơi đó, Libertas mặc một bộ giáp da màu đen, cầm kiếm ngắn lẫn dao găm,đứng trên bức tường, đang mỉm cười nhìn hai người bên dưới."

Ta còn tưởng ngươi vẫn ở thư viện."

Liễu Bình nói.Libertas nói với vẻ đắc chí: "Ngay từ đầu, ta rơi vào trong thư viện, thế nhưngsau khi giết được vài con ma quỷ, hệ thống chiến tranh của thành thị này cảmthấy ta rất lợi hại, đã giúp ta lên cấp thành thích khách chính thức, sau đó nó đãlong trọng phái ta tới nơi này cứu vớt hai con chiên đi lạc là hai người các ngươiđó."

Bỗng nhiên hắn ta thấy được thi thể của con Thiết Giáp Ma Cự Nhân kia."

Vết thương này... lại có loại quái vật này... là các ngươi giết sao?"

Libertas cảm thấy kinh ngạc lẫn sợ hãi, từ trên tường nhảy xuống, đi tới gần thithể của quái vật, dùng kiếm ngắn lẫn dao găm chọc vào Thiết Giáp Ma CựNhân.Dù là kiếm ngắn hay dao găm, đều không thể đâm xuyên qua bộ áo giáp kiađược.Libertas giật mình, bỗng nhiên gầm nhẹ, dùng toàn lực đâm dao găm về phía bộáo giáp.Keng!Một tiếng vang giòn, dao găm bị bật ngược trở lại.Libertas hít luồng khí lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay lập tức đã thấy đượcthanh trường mâu trên tay Liễu Bình."

Đúng là một tên biến thái mà..."

Hắn ta nhỏ giọng nói."

Ngươi nói cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

A ha, ta nói rằng cuộc sống của ta đã mất đi phương hướng tại đêm tối vĩnhhằng này, khi nhìn thấy các ngươi ta mới hiểu được, các ngươi chính là hảiđăng, mà ta thì là một con chiên lạc lối."

Libertas bật cười, nói."

Đây là đồng đội của anh sao?"

Tiêu Mộng La hỏi Liễu Bình."

Đúng vậy, đáng lẽ hắn ta sẽ trở thành một thích khách xuất sắc, chỉ là trángniên mất sớm, tình huống cũng giống với cô lẫn ta vậy."

Liễu Bình nói.Nói xong, Liễu Bình nói với Libertas: "Còn vị này là Tiêu Mộng La thuộc DãSắc Vi đoàn, hiện tại đang cùng hành động với chúng ta."

"Ta nghe nói Dã Sắc Vi đoàn đã bị tiêu diệt, cô ấy chính là người còn sống sótduy nhất sao?"

Libertas hỏi với vẻ hứng thú."

Là ta."

Tiêu Mộng La thừa nhận."

Hay là gia nhập vào đoàn đội của chúng ta đi, chúng ta có một Kỵ sĩ, mộtThích khách, một Thuật sư triệu hoán, vừa lúc còn thiếu chức nghiệp công kíchtừ xa nữa."

Libertas mời.ế ễ ồTiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Đương nhiên là ta đồng ý, dù sao mộtcây chẳng chống vững nhà, thế nhưng không biết đoàn trưởng của các ngươi cómuốn chứa chấp ta hay không thôi."

"Ta chính là đoàn trưởng..."

Libertas vỗ ngực nói: "Được rồi, ta quyết định,ngươi có thể gia nhập đoàn đội chúng ta."

"Thật sao?

Ngươi là đoàn trưởng?"

Tiêu Mộng La nghi ngờ."

Đương nhiên là thật!

Từ giờ trở đi, ngươi chính là một thành viên trong đoànchúng ta!"

Libertas nói.Hư không âm thầm tách ra.Một ống kim loại thật dài xuất hiện, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:"Thủ lĩnh đoàn đội Liễu Bình, ngươi có tiếp nhận Tiêu Mộng La gia nhập đoànđội hay không?"

"Tiếp nhận."

Liễu Bình nói."

Tiêu Mộng La đã gia nhập vào đoàn đội của ngươi."

Giọng điện tử nói."

Cám ơn."

Liễu Bình nói."

Xin hãy chờ một lát, chờ sau khi máy móc thủ vệ chiến đấu có kết quả, cácngươi sẽ được giao nhiệm vụ hoàn toàn mới."

Ống kim loại rụt trở về, hư không cũng theo đó mà khép lại.Thế giới khôi phục lại sự bình tĩnh."..."

Tiêu Mộng La."..."

Libertas.Liễu Bình đi tới sân cỏ, ngồi xuống nói: "Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, mộtlát nữa cũng không biết tình huống sẽ biến đổi như thế nào đâu."

Tiêu Mộng La lộ ra vẻ mệt mỏi, thuận thế ngồi xuống nghỉ ngơi.Libertas cũng là như thế.Hai người này chỉ là thiếu niên, bỗng nhiên đối mặt với cục diện tàn khốc nhưvậy, còn chiến đấu với ma quỷ, cường độ chiến đấu đều cao như vậy, thể xác lẫntinh thần đều rất mệt mỏi rồi.Khoảng hai phút sau.Phía bắc thành thị bốc lên ánh lửa ngập trời.m thanh giao chiến từ xa truyền tới cực kỳ kịch liệt, vang vọng bầu trời.Tiêu Mộng La nói: "Máy móc thủ vệ đã bắt đầu chém giết với ma quỷ."

Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cũng không biết lực chiến đấu của bọn chúng nhưthế nào."

Bỗng nhiên, ba ống kim loại từ hư không xuất hiện.Bọn chúng kết nối tại phía sau Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.Giọng nói lạnh lùng vang lên:"Tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp."

"Hộ tống."

"Dưới mặt đất tại phía nam thành thị, đã bắt đầu sử dụng một đường hầm dự bịđể trốn thoát."

"Trên cây cầu tại phía nam thành thị có một chiếc xe ngựa, trong xe là nhữngnhân vật quan trọng của thành thị này, các ngươi cần phải hộ tống bọn họ rútkhỏi thành thị này."

"Hành động!"

Trong nháy mắt, ba người biến mất tại chỗ.-------Chương 259: Hộ tống và thoát đi!Phía nam thành thị.Nơi này có một cây cầu nối thẳng ra bên ngoài, qua cầu, chính là nơi hoang dãrộng lớn vô ngần.Trước một chiếc xe ngựa.Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La cùng xuất hiện."

Chính là chiếc xe ngựa này sao?"

Tiêu Mộng La hỏi."

Chắc vậy."

Liễu Bình nói."

Hệ thống chiến tranh điều động máy móc thủ vệ đi về phía bắc chiến đấu vớima quỷ, lại vận chuyển những nhân vật quan trọng tới phía nam, xem ra vẫnkhá thông minh."

Libertas cảm thán.Tiếng nổ từ phía bắc truyền tới càng ngày càng mạnh, có vẻ như chiến tranh đãtiến vào trạng thái gay cấn.Hiện tại là cơ hội tốt nhất!Xe ngựa bỗng di động.Một giọng nói từ trên xe truyền ra: "Làm phiền các vị, chúng ta xuất phát ngaylập tức!"

Tốc độ xe ngựa dần dần tăng tốc, chạy như điên về phía cây cầu.Ba người đành phải dùng toàn lực tăng tốc, đuổi theo xe ngựa.Một lát sau.Xe ngựa đã tới giữa cây cầu dài.Trên bầu trời, một luồng sáng đen lao về phía xe ngựa với tốc độ cực nhanh...Ầm!Xe ngựa bị đập vỡ thành từng mảnh.Sóng xung kích cực mạnh đẩy bay ba người bảo vệ xung quanh xe ngựa rangoài, rơi trên mặt đất phía xa.Một con quái vật hai cánh từ trời giáng xuống.Nó giống như một con người, thế nhưng lại có hai sừng, trên thân tản ra uy thếngập trời.Mười hai tên ma quỷ mặc áo choàng dài màu đen cũng rơi vào hai bên của nó,bao vây chiếc xe ngựa kia lại.Trong xe ngựa vỡ nát, một giọng nói đứt quãng vang lên:"Dừng tay... tha cho ta... ngươi muốn cái gì cũng được!"

Quái vật không thèm để ý, tiện tay nắm xe ngựa lên, úp nó xuống phía dưới.ẦẦm!Một người máy cỡ nhỏ từ trong xe ngựa bị đổ ra ngoài."

Đáng chết!"

"Kế hoạch bị phát hiện!

Kế hoạch bị phát hiện!"

Người máy cỡ nhỏ hô lên.Cùng lúc đó, trong thành thị bỗng có một ánh lửa bốc lên ngập trời.Một con chim kỳ lạ từ trời hạ xuống, vội vàng thông báo:"Đại nhân, nơi này chỉ là ngụy trang... mục tiêu tại cửa thành phía đông, nơi đóbỗng nhiên tập trung lượng lớn loài người, bọn chúng đang phá vây!"

"Hừ, để cho ba thẻ bài chức nghiệp cấp bậc hai ở chỗ này lén lén lút lút, hóa ralà kế giương đông kích tây... tình hình chiến đấu tại cửa thành phía đông nhưthế nào rồi?"

Một con ma quỷ hỏi.Nó tùy ý ra tay, đập bay người máy cỡ nhỏ kia ra ngoài.Một đòn này có sức phá hoại cực mạnh, làm cho người máy cỡ nhỏ nát tanthành từng linh kiện ở ngay trên không trung."

Báo cáo đại nhân, phía đông sắp bị bọn chúng công phá rồi!"

Con chim kia vộivàng trả lời."

Không thể để bọn chúng công phá được, đi!"

Quái vật hình người vội vàng hô lên, lập tức phóng lên tận trời, bay về phíađông thành Sương Phong.Những con ma quỷ khác cũng theo sát phía sau.Lại có một con ma quỷ trong đó tiện tay ném một thứ xuống, rồi mới đuổi theođám người kia.Trên cầu khôi phục sự yên tĩnh.Liễu Bình cầm tấm khiên che trước người, cẩn thận đứng lên.Libertas đứng sau lưng của hắn, nói: "Chúng ta nhặt lại được một cái mạng rồisao?"

"Có vẻ là như thế, ngay cả thời gian giết chúng ta bọn họ đều ngại lãng phínữa!"

Tiêu Mộng La nói."

Không, mau nhìn thứ kia."

Liễu Bình nói.Ba người cùng nhìn về phía phía, con ma quỷ kia đã ném tới một cái đĩa kimloại.Trong đĩa kim loại này, một hạt giống màu đen đang chậm rãi nảy mầm.Đúng lúc này, người máy cỡ nhỏ đã bị đánh nát kia lại phát ra âm thanh:"Liễu Bình, nhanh lên, dùng quầng sáng của ngươi ném thứ kia xuống sông,mau lên!"

ễ ầ ể ếLiễu Bình không do dự, ngay lập tức vận dụng quầng sáng, chuyển chiếc đĩakim loại này ra hư không bên ngoài cây cầu.Đĩa kim loại hóa thành một điểm đen, rơi xuống phía bên dưới.Bịch!Nó chỉ tạo nên một đóa bọt nước nho nhỏ trên dòng sông chảy xiết, đã bị cuốntrôi đi mất."

Chúng ta có thể cứu ngươi sao?"

Liễu Bình đi tới bên cạnh người máy, ngồi xổm xuống hỏi.Toàn thân người máy cỡ nhỏ đều đã vỡ nát, chỉ còn lại một chiếc hộp lớn chừngbàn tay là vẫn bình yên, liên tục lóe ra ánh sáng đỏ.Nó vội vàng nói:"Không cần để ý tới ta, các ngươi cần phải thoát khỏi nơi này ngay lập tức."

"Xin chú ý, đường hầm chạy trốn cách chiếc cầu này khoảng ba trăm mét, trongvùng đất hoang mọc đầy đóa hoa nhỏ màu trắng, phương thức mở ra lối đi làbáo tên đoàn đội của các ngươi ra, cũng nhỏ một giọt máu tươi lên một đóa hoabất kỳ."

"Các ngươi mới là mục tiêu thật sự, xin hãy tiến vào đường hầm ngay lập tức!"...Trong lối đi dưới lòng đất.Ba người chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh."

Tại sao chúng ta mới là mục tiêu chân chính của ma quỷ?"

Tiêu Mộng La khóhiểu hỏi."

Không rõ lắm, chẳng lẽ trên người chúng ta có thứ gì đáng cho ma quỷ dốctoàn bộ lực lượng hay sao?"

Liễu Bình cũng cảm thấy rất khó hiểu.Lúc này, phía trước xuất hiện một cửa sắt cổ xưa đầy bụi đất.Liễu Bình liếc nhìn cánh cửa nàyTừng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Cánh cửa ngăn cách.][Mọi lực lượng kết giới, bình phong, phong ấn đều bị ngăn cách bên ngoài cánhcửa.]Thì ra là thế.Kết giới cỡ lớn của ma quỷ đã bao phủ toàn bộ thành thị, lại không thể ngăn cảnđược căn mật thất dưới đất tại biên giới thành thị này!Xem ra, lần này tới đúng địa điểm rồi.Libertas vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới đắc chí cười to:"Ha ha ha, hai vị, tới thời điểm công bố câu trả lời rồi..."

"Ta chính là thích khách, chuyên môn hoàn thành các nhiệm vụ quan trọng cóthể nguy hiểm tới tính mạng, các ngươi có hiểu điều đó là gì không?"

Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La cùng nhìn về phía hắn ta.Libertas tháo cúc áo khoác, lôi ra một chiếc hộp dài như ảo thuật vậy.Hộp mở ra.Trong đó là một đứa bé."

Suýt nữa thì hết dưỡng khí rồi, cũng may, cuối cùng cũng chạy tới nơi này."

Libertas nói."

Nó là ai?"

Tiêu Mộng La tò mò hỏi."

Không biết, ta đoán thân phận của nó chắc hẳn không phải bình thường, toànbộ hệ thống phòng ngự thành thị đều liều mạng chiến đấu chỉ để bảo vệ nó màthôi."

Libertas nói."

Cũng không cần quan tâm nó là ai, tóm lại, chúng ta rời đi nơi này trước."

LiễuBình đặt tay lên cửa sắt, cố gắng đẩy sang hai bên.Ba người cùng đi vào bên trong.Liễu Bình lại cẩn thận đóng kỹ cánh cửa.-------Chương 260: "Phát hiện loài người."

Khu vực phía trước có một cái bệ lơ lửng do các loại máy móc tạo thành, cácloại dụng cụ xung quanh cũng đều sáng lên, xoay quanh bệ lơ lửng rồi phát ranhững âm thanh cao tần.Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên lần nữa:"Các ngươi cần chờ đợi một tên hộ vệ cuối cùng, là có thể mang theo nhân vậtquan trọng tiến hành dịch chuyển không gian với khoảng cách cực xa, rời khỏinơi này."

"Còn có một người nữa sao?"

Liễu Bình hỏi.Giọng điện tử trả lời: "Đúng vậy, cô ấy phụ trách gây nên hỗn loạn khổng lồ tạiphía đông thành thị, kéo dài thời gian giúp các ngươi... cô ấy tới rồi!"

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.Hoa Tình Không!Thế nhưng khác với bình thường là, cô ta đã tháo chiếc kính đen dày kia ra,nhìn qua thiếu mất mấy phần tri thức, lại lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.Tóc của cô ta cũng dài hơn, thậm chí thân cao còn cao hơn trước khoảng mườicentimet."

Là ngươi?

Một mình ngươi tại phía đông sao?"

Libertas lớn tiếng hỏi.Hoa Tình Không liếc nhìn ba người, hững hờ nói: "Ta không phải nàng."

Libertas ngẩn người ra.Hoa Tình Không cũng không giải thích cái gì, vẫy tay, ôm đứa nhỏ kia vàotrong ngực."

Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu..."

Cô ta bật cười, nói: "Ai có thể nghĩ tới,trên người nhóc lại chảy dòng máu của hoàng thất đế quốc này, có tư cách điềukhiển toàn bộ hệ thống chiến tranh trong đế quốc chứ?"

Thì ra là thế!Thảo nào đám ma quỷ liều mạng muốn tìm kiếm thứ gì đó, mà hệ thống phòngngự thành thị lại liều mạng ngăn cản bọn chúng.Đứa nhỏ này chính là một chìa khóa quan trọng có thể thay đổi tình hình chiếntranh hiện tại!"

Nhân vật như vậy nên được sự bảo hộ tối đa chứ?

Tại sao lại rơi vào tình trạngnhư này?"

Liễu Bình hỏi.Hoa Tình Không liếc nhìn hắn, nói với giọng bình tĩnh lạnh nhạt:"Hai từ 'phản bội' là do ma quỷ phát minh, thế nhưng loài người các ngươi lạiphát huy nó tới tình trạng ngay cả ma quỷ đều tự nhận là không bằng, cho nênkhông có gì mà phải bất ngờ."

ềLúc này, toàn bộ máy móc xung quanh nơi đây đều xoay tròn một cách điêncuồng.Mấy giây sau...Giọng điện tử vang lên lần nữa:"Các ngươi sắp rời khỏi chiến trường, đi tới một thành thị khác cách nơi đâymột ngàn bảy trăm năm mươi kilomet, tên thành thị là: Thành Olen."

"Dịch chuyển không gian, bắt đầu!"

Ánh sáng lóe lên.Mấy người biến mất khỏi nơi này.Giọng điện tử kia tiếp tục nói:"Bản hệ thống bị ngăn cách tại nơi này, đã dần dần tách rời với hệ thống chiếntranh chính."

"Vì ngăn ngừa việc để lộ hành tung của điện hạ, bản hệ thống tiến nhập chươngtrình tự hủy."

"Tự hủy, bắt đầu!"

"Năm, ""Bốn, ""Ba, ""Hai, ""Một!"

"Thực hiện mệnh lệnh: xóa bỏ toàn bộ dữ liệu vĩnh viễn."...Trong một căn mật thất.Trong mật thất đầy tro bụi này, dần dần có ánh đèn sáng lên.Hầu như trong nháy mắt đó...Tất cả máy móc đều bị kích hoạt lên.Bọn chúng điên cuồng được khởi động, công suất dần dần tiến tới tối cao.Trên đài máy móc chính giữa mật thất, một luồng sáng xuất hiện.Có mấy bóng người xuất hiện trên đó.Ngay sau đó, toàn bộ ánh sáng đều tối lại.Hầu như chỉ trnog nháy mắt...Toàn bộ máy móc đều ngừng chạy."

Đây là mật thất của thành Olen sao?

Tại sao bố cục lại không khác nơi cũ chútnào vậy."

Libertas nói.ế ế ố"Chờ đi, chờ xem bước kế tiếp hệ thống sẽ thông báo chúng ta nên làm cái gì."

Tiêu Mộng La nói.Liễu Bình nhảy xuống khỏi đài máy móc, quan sát các máy móc xung quanhmột lần, trầm ngâm nói: "Trạng thái của những thứ này không đúng lắm, hìnhnhư bọn chúng được cài đặt chỉ có thể tiến hành dịch chuyển một lần, sau đóngắt toàn bộ kết nối với bên ngoài, ngay cả dây điện đều bị cắt đứt."

Mấy người nhìn nhau.Hoa Tình Không nói: "Chúng ta xem xem tình hình bên ngoài thế nào đi."

Cô đưa tay vạch về hư không, ngay lập tức một màn sáng xuất hiện.Trong bóng đêm đen kịt, một đống đổ nát xuất hiện trước mắt mọi người.Những con đường đông đúc khách qua lại, vô số đèn đuốc, kiến trúc hùng vĩđều bị ngọn lửa nuốt sạch, chỉ còn lại những mảnh tường đổ và gạch ngói vỡnát...Cùng với thi thể chất đống như núi."

Thành Olen...

đã bị hủy diệt..."

Hoa Tình Không bật cười, nói: "Loài người các ngươi luôn luôn tạo ra những sựbất ngờ, từ xưa tới nay điều này vẫn chưa từng thay đổi."

Cô giao đứa bé cho Liễu Bình, sau đó đeo kính đen lên, lẩm bẩm: "Tình Không,ta đi trước, khi nào ngươi gặp nguy hiểm lại gọi ta."

Ngay sau đó...Thân cao của cô lại giảm xuống, vẻ mặt biến đổi, dùng hai tay vò đầu, nói:"A, thật sự là khó khăn, cục diện như vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Ngươi là Hoa Tình Không sao?"

Libertas hỏi."

Là ta, mới vừa rồi là một vị Linh dùng thân thể của ta chiến đấu, hiện tại chúngta nên làm cái gì bây giờ?

Ai có ý kiến gì không?"

Hoa Tình Không hỏi.Liễu Bình nói: "Chắc hẳn thành thị này cũng có hệ thống phòng ngự chứ, chờnó tới tìm chúng ta đi."

Mấy người yên lặng chờ đợi.Thế nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra."

Xem ra hệ thống phòng ngự của thành thị này đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi...chẳng lẽ đây là một cuộc chiến tranh diệt quốc sao?"

Libertas nói với vẻ khó tin."

Nếu như là thật, nơi an toàn nhất chính là mật thất này rồi."

Tiêu Mộng La nói."

Vậy cũng chưa chắc, nếu như đám ma quỷ không có chút thu hoạch nào tạithành Sương Phong, có lẽ bọn chúng sẽ hiểu được, chúng ta đã trốn thoát rồi."

Hoa Tình Không nói."

Vừa rồi bên ngoài có ma quỷ không?"

Liễu Bình hỏi."

Không có."

Hoa Tình Không nói.ễ ế"Chúng ta rời đi!"

Liễu Bình quyết định."

Tại sao?"

Libertas hỏi."

Bởi vì chúng ta không thể thủ vững nơi này được, chúng ta cần phải tìm đượccường giả của nhân tộc, mới có thể bảo vệ đứa bé này."

Liễu Bình nói.Cũng không lâu lắm.Mấy người xuất hiện trên đường núi bên ngoài mật thất."

Chạy về phía tây, nơi đó càng gần với nội địa đế quốc hơn, có mấy thành thịliên tiếp nhau."

Hoa Tình Không nói."

Làm sao mà ngươi biết?"

Libertas hỏi."

Ta tới Vĩnh Dạ đã hơn một năm rồi, tại lớp bình thường cũng được một năm,rất vất vả mới được chuyển tới lớp Anh niên tảo thệ, đương nhiên là biết nhiềutin tức hơn các ngươi rồi."

Hoa Tình Không nói.Bỗng nhiên, mấy người đều giật mình.Trên một cây lớn ngoài mấy chục mét, từng con quái vật với đôi cánh sắt xuấthiện."

Phát hiện loài người."

Một con quái vật cánh sắt nói."

Là Tín Ma, không thể để cho bất cứ một con nào chạy thoát, nếu không chúngta sẽ xong đời."

Hoa Tình Không nói."

Yo~" Liễu Bình quát lớn.Long uy, kích hoạt!Những con quái vật kia vừa mới mở rộng cánh, bay ra ngoài, đang định bay lênbầu trời thì toàn thân mềm nhũn đi, ngã trái ngã phải đầy đất.Mấy người đều chạy tới, thừa dịp những con quái vật này không thể cử động,nhanh chóng giải quyết chiến đấu.-------Chương 261: Chân tướng và khế ước!Hoa Tình Không nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nói: "Vừa rồi là Long Chúsao?"

"Làm sao mà ngươi biết?"

Liễu Bình hỏi."

Ta có chút nghiên cứu về Long Chú... rõ ràng ngươi không phải Long tộc, chonên vừa rồi ngươi dùng một loại bảo vật nào đó để thả Long Chú ra sao?"

"Đúng."

"Ngươi còn có thể sử dụng Long Chú nữa sao?"

"Còn có thể sử dụng một lần nữa."

"Rất tốt, cho ngươi thứ này..."

Hoa Tình Không lấy một tấm da dê ra, đưa tới trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy tấm da dê đó, thấy được phía trên viết đầy ký tự chú ngữhuyền ảo.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Long Linh khế ước.][Khế ước này cần dùng Long Chú mới có thể kích hoạt.][Sau khi kích hoạt khế ước này, ngươi có thể đánh thức một Anh linh của Longtộc đang ngủ say trên Thần trụ Vĩnh Dạ, nếu như các ngươi có thể đạt thànhhiệp nghị triệu hoán, Anh linh Long tộc sẽ là chiến hữu của ngươi."

Hoa Tình Không nói: "Đây là khế ước Anh linh Long tộc, nếu như ngươi có thểthành công ký kết khế ước với một vị Anh linh Long tộc, vậy thì cơ hội sống sótcủa chúng ta sẽ càng lớn hơn."

Liễu Bình thở dài một hơi, nói: "Hoa Tình Không, ta nợ ngươi một lần."

Hoa Tình Không lắc đầu, nói: "Không cần khách sáo, chủ yếu là hiện tại ngươikhông có cái gì cả, ta cũng không biết ngươi sẽ dùng phương pháp gì, mới cóthể thuyết phục một Anh linh Long tộc ký kết khế ước với ngươi nữa... thực rađó mới là một bước khó khăn nhất, chúng ta chỉ có thể thử vận may mà thôi."

"Không, không cần thử vận may gì cả, dù sao khế ước này là dùng để đánh thứcAnh linh."

Liễu Bình nói.Hoa Tình Không cảm thấy khó hiểu, cau mày nói: "Ừm?

Sau khi đánh thức mớithật sự là khó khăn, Long tộc chưa bao giờ ký kết khế ước với chủng tộc khácmột cách tùy tiện cả, ngươi cần phải dùng toàn lực thuyết phục bọn chúng, hiểuchưa?"

Libertas cũng xen vào: "Khi ta còn sống, đã từng nghe nói rằng trong tộc từngmời Long tộc tham chiến một lần, thế nhưng gia tộc mang bảo vật mấy trămnăm tích lũy ra, cũng không thể mời nổi Long tộc."

ễ ố ếTiêu Mộng La nhìn Liễu Bình, cũng an ủi: "Muốn thuyết phục Long tộc ra taythực sự là một chuyện quá khó khăn, muốn ký kết khế ước với chúng thì càngkhó khăn hơn trăm lần...

Liễu Bình, nếu như thất bại thì anh cũng không nênnản chí, chuyện này quá thường gặp rồi."

Liễu Bình gật đầu với ba người, ra hiệu mình hiểu.Ba người cũng im lặng lại, ngừng thở, yên lặng chờ đợi Long tộc xuất hiện.Liễu Bình bưng tấm da dê lên, quát khẽ: "Yo, chớ ngủ, có nghe hay không?Tỉnh lại!"

Vù...Tấm da dê bốc cháy, rất nhanh hóa thành tro bụi, tản khắp mặt đất.Ngay sau đó...Một cô bé buộc tóc song đuôi ngựa xuất hiện trước mắt mọi người.Cô bé dụi dụi mắt, ngáp một cái nói: "À, phàm nhân, ta là Anh linh Long tộctrong truyền thuyết, nếu như ngươi đã đánh thức ta dậy, như vậy chúng ta ký kếtkhế ước luôn chứ?"

"Được rồi."

Liễu Bình cười nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:[Dựa theo khế ước Long Linh của Vĩnh Dạ, ngươi rất tài tình tránh khỏi vấn đềHồn lực chưa đủ, đánh thức Anh linh của ngươi...][Chúa tể Chân Hồng: Andrea.]Cô bé duỗi lưng một cái, nói: "Tên ngươi là gì?"

"Liễu Bình."

"Rất tốt, Liễu Bình, tình huống hiện tại là như thế nào?"

"Chúng ta vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ hộ tống...

à thực ra cũng coi nhưđang bỏ chạy."

"Chạy trốn sao?

Ta không sở trường về chạy trốn mà...

À đúng rồi!"

Andrea lấy một cái còi ra, đặt trên miệng thổi mạnh vào.Lại không có bất cứ tiếng vang nào.Thế nhưng Andrea lại cau mày, dùng hai tay bưng kín lỗ tai."

Thật ồn ào, có lẽ hắn ta đã nghe được lời kêu gọi của ta, chúng ta ở nơi đâychờ một lát đi."

Co bé nói."

Chờ ai?"

Liễu Bình hỏi."

Một tên sở trường chạy trốn."

Andrea nói.Hư không hơi chấn động.Một cậu bé vô cùng bẩn thỉu nhảy ra ngoài, phàn nàn nói: "Andrea!

Ta đang đàobáu vật đây, đã nói với ngươi bao lần rồi, không có chuyện gì lớn thì đừng gọita!"

"Bạn của ta cần chạy trốn khỏi nơi này, cần ngươi hỗ trợ."

Andrea nói."

Ồ?"

Cậu bé liếc nhìn về phía đám người, hừ lạnh nói: "Muốn ta ra tay cũngđược, thế nhưng hắn có thể cho ta cái gì?"

Andrea vỗ vào đầu cậu bé một cái, tức giận nói: "Ngươi làm việc giúp ta, cònmuốn tiền công sao?"

Cậu bé che đầu, vội vàng nói: "Ai nha!

Đừng đánh!

Lần này ta không cần tiềncông là được chứ gì."

"Vậy còn tạm được."

Andrea hài lòng nói.Cậu bé kia nhìn mọi người, nói: "May mắn các ngươi cũng không có nhiềungười, ta có thể dẫn các ngươi rời khỏi nơi này."

Thân hình của cậu bé biến đổi, ngay tại chỗ hóa thành một con Lục Long dàibảy mét."

Đi lên trên lưng của ta ngồi đi."

Lục Long nói với đám người bên dưới."

Chờ đã..."

Hoa Tình Không nhìn con rồng này, nghiêm túc nói: "*****ên,chúng ta cám ơn ngài giúp đỡ, thế nhưng nếu như chúng ta bay qua sẽ rất dễdàng bại lộ hành tung, ta đề nghị không nên phi hành trong tình huống hiệnnay."

"Ai nói ta muốn bay?"

Lục Long ngạc nhiên hỏi."

Vậy..."

"Nói điểm đến cho ta biết, ta dẫn theo các ngươi tới, không nên hỏi thêm cái gìcả, dù gì thì các ngươi cũng không hiểu."

"Được, chúng ta cần vượt qua dãy núi kia, dọc theo dòng sông đi thẳng về phíatây, đi tới một thành thị loài người khác."

"Hiểu, tất cả lên đi, tranh thủ thời gian."

Lục Long thúc giục nói.Đám người liên tục nhảy lên lưng rồng.Liễu Bình thấy bộ dáng của Andrea vẫn rất buồn ngủ, nên ôm cô bé rồi nhảy lênlưng Lục Long, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi sao vậy?"

Andrea dứt khoát tựa trên bả vai của hắn, dùng tâm linh truyền âm nói: "Khôngđược, ta quá buồn ngủ đi, mặc dù loại khế ước này có thể đánh thức ta, thếnhưng lực lượng linh hồn của ngươi vẫn không đủ để duy trì ta xuất hiện."

"Hay là ngươi trở về nghỉ trước đi."

Liễu Bình nói."

Chờ chút đã, ta cần phải giúp các ngươi trấn áp thằng nhãi này, nếu không, nóchắc chắn sẽ đòi các ngươi một món tài sản khổng lồ, nếu như không cho, nó sẽđưa các ngươi tới đám ma quỷ để đổi tiền."

Andrea nói."

Nó rất thiếu tiền sao?"

Liễu Bình hỏi."

Long tộc vĩnh viễn thiếu tiền."

Andrea nói.ỗ ấBỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi phát hiện bí mật của Long tộc.][Thứ nhất, Long tộc dùng ngôn chú để sử dụng pháp thuật; thứ hai, Long tộcvĩnh viễn thiếu tiền, mục đích của bọn chúng mãi mãi cũng là tài sản.][Điểm diễn mà ngươi nhận được: 2.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Xin tiếp tục cố gắng, khi điểm diễn đạt tới 10 điểm, ngươi sẽ mở ra một nănglực hệ thần bí hoàn toàn mới.]Liễu Bình đọc xong, âm thầm nói: "Ngươi nói tới kỹ năng hoàn toàn mới, là kỹnăng 'Nhân khí diễn viên' chuyên dùng để xin lỗi cầu xin tha thứ kia sao?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Cũng không phải như vậy, nếu như lần này ngươi thu được 10 điểm diễn, DanhSách sẽ cung cấp cho ngươi năng lực hệ biểu diễn chân chính!]Liễu Bình cảm thấy khá chờ mong, gạt đầu nói: "Được, ta sẽ cố gắng thăm dòcác loại bí mật."

-------Chương 262: Tiền côngLục Long lên tiếng nói: "Các vị, xin hãy ngồi vững, một lần phục vụ miễn phícực kỳ hiếm thấy trong lịch sử bắt đầu, nó không chỉ không thu lấy bất kỳ tàisản nào cả, lại còn lãng phí thời gian của một Long tộc vì các ngươi nữa."

"Đừng nói nhảm."

Andrea đá nó một cước."

Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

Lục Long hậm hực nói.Lục Long bước nhanh tới, chạy nhanh trong núi, tốc độ nhanh như sấm sét.Vì tiết kiệm thời gian, ngay cả đường lượn vòng Lục Long cũng không muốnđi, gặp nước thì đạp nước mà qua, gặp sườn núi thì bay thẳng lên, tiếp tục tiếnvề phía trước.Rất nhiều lần đám người suýt nữa bị quăng xuống, thế nhưng tốc độ nhanh nhưđiện chớp này, cũng có được chỗ tốt...Bọn họ vượt núi với tốc độ rất nhanh.Dọc theo đường núi gập ghềnh chạy với tốc độ cao, chỉ nửa giờ mà thôi, đã cóthể thấy được một tòa thành trì hùng vĩ tận cuối chân trời."

Cẩn thận!"

Hoa Tình Không nói.Phía trước là một tòa trạm gác.Mấy thi thể của binh lính Nhân tộc bị vứt trên mặt đất, thay vào đó, là một đámma quỷ võ trang đầy đủ.Tốc độ Lục Long cũng không giảm, lao thẳng về phía trạm gác, còn lẩm bẩm:"Đám ma quỷ đáng ghét, các ngươi không thấy được ta, không nhìn thấy ta!"

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Các ngươi bị 'Tự Nhiên Long Linh chú - Ẩn' ảnh hưởng, biến mất khỏi tầmmắt đám ma quỷ kia.]Liễu Bình nhìn về phía đám ma quỷ, thì thấy bọn nó đúng là không thấy đượcLục Long xuất hiện."

Đều chú ý vào, đừng để bất cứ con người nào đi qua nơi này!"

Một thủ lĩnh đám ma quỷ quát.Đám ma quỷ nghiêm túc lên, tiếp tục tuần tra bốn phía.Lúc này, Lục Long đã đi tới trước mặt bọn chúng.Thậm chí Lục Long còn cố ý hãm tốc độ lại, chậm rãi bước qua người đám maquỷ này.Đám người ngừng thở, thế nhưng đám ma quỷ kia lại không phản ứng chút nàocả.ầ ấ"Ha ha, lần sử dụng chú ngữ cấp cao này, đã tiêu hao không ít tinh lực của ta đó,Andrea."

Lục Long khoe khoang nói.Andrea ngáp một cái, cố gắng không đi ngủ, cũng không trả lời.Đôi mắt Lục Long lại trợn lớn hơn."

Andrea... ngươi đang làm gì đó?"

Nó nói khẽ.Andrea bỗng mở to hai mắt, quát: "Ngu xuẩn, ngươi định làm gì?

Chạy mau!"

"Ha ha, được được, ta còn tưởng ngươi không để ý tới ta nữa chứ."

Lục Longcười làm lành nói.Nó lại tăng tốc độ, dọc theo đường núi, chạy xuống chân núi.Andrea lại dựa vào người Liễu Bình một lần nữa.Liễu Bình ngẫm nghĩ, vỗ vỗ lưng Lục Long, nói: "Thực ra ta cũng không muốnngươi đi một chuyến tay không, ta đoán tri thức cũng là một loại tài sản, mà lạilà loại cao cấp nữa."

"Đương nhiên, những tri thức bình thường, đều là rác rưởi vô giá; thế nhưng khitri thức đạt tới độ cao nhất định, nó lại biến thành bảo vật vô giá."

Lục Long nóitiếp."

Mặc dù tạm thời ta không có tiền tài, thế nhưng ta biết không ít bí mật cùng trithức của Nhân tộc."

Liễu Bình nói.Lục Long cảm thấy hứng thú, hỏi: "Khi ngươi còn sống thì ngươi làm cái gì?"

"Ta là một người giải đề."

"Người giải đề?

Còn có loại nghề nghiệp này sao?"

"Đúng, chuyên môn giải đáp nan đề tồn tại trong các loại tri thức, nếu nhưngươi có vấn đề nào đó có liên quan tới văn minh nhân loại, ta có thể giải đềgiúp ngươi, coi như đó là tiền công của ngươi."

"Tiền công!"

Lục Long bỗng phấn chấn, cao giọng nói: "Ngươi có thể nói đùavới ta tại các vấn đề khác,, thậm chí đùa giỡn tình cảm của ta cũng không saocả, thế nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt ta trong chuyện tiền công được, rõchưa?

Nếu không ngay cả Andrea đều không thể cứu được ngươi!"

"Ta là một người giải đề chuyên nghiệp."

Liễu Bình cười nói.Lục Long ngẫm nghĩ, nói ra: "Rất tốt, tâm linh lẫn thân thể của ngươi đều rấtbình tĩnh, xem ra không phải là lời nói dối... hơn nữa, ngươi còn được Andreacông nhận, chắc hẳn cũng có tài năng, để ta nghĩ lại, xem xem cần hỏi vấn đềnào để thu hoạch được tiền công ta nên có đây."

Ánh mắt của Lục Long không còn đặt trên người Andrea nữa, mà rơi vào trầmtư.Nó vẫn đang chạy rất nhanh trên đường núi gập ghềnh.Một lúc lâu sau...ấ ề ấLục Long nói: "Đây là một vấn đề rất khó khăn, lại đúng lúc có liên quan tớiNhân tộc các ngươi, số tiền thưởng của nó hoàn toàn xứng với thân phận caoquý của ta."

"Ngươi nói đi."

Liễu Bình nói."

Chỉ bằng vào vấn đề này, cũng có thể đại diện cho giá trị vô tận, chúng ta nóichuyện riêng đi."

Lục Long nói.Nó kết nối tâm linh cảm ứng với Liễu Bình:"Trong truyền thuyết chúng thần Luyện Ngục đã đánh chặn thế giới bên trongVĩnh Dạ, tự mở màn kịch hắc ám, dùng để sàng chọn chúng sinh có tiềm lựclàm nô lệ..."

Nói tới nửa câu, nó dừng lại.Hiển nhiên, nó còn muốn thăm dò Liễu Bình."

Ta biết chuyện này, ngươi muốn hỏi cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Có một vài nô lệ, sẽ tỉnh lại từ trong vở kịch hắc ám này, mà hết lần này tới lầnkhác trên người bọn họ đều có nhân quả cực mạnh, không thể ***** mộtcách dễ dàng được, nếu không sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cho nên chúng thầnđã ném những người này tới một nơi, cũng vì vậy mà bảo trì việc im miệngkhông tiết lộ, cho nên ta vẫn không thể tìm ra lối vào nơi đó, ta cần biết tên củanơi đó... nơi đó có tên là gì?"

Lục Long hỏi.Liễu Bình hơi do dự.Có nên nói cho nó biết hay không?Nếu nói cho nó biết, nó lại tìm được tới đó, có thể làm cho tương lai xuất hiệnbiến đổi gì hay không?Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng thấy trong ngực có gì đó đang động.Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong ngực hắn, trên thẻ bài hiện lên một hàng chữ:"Nói cho nó biết."

Nham thạch không tồn tại!Là tấm thẻ bài này!Nó đại biểu cho tồn tại vĩ đại hoàn toàn do ngôi sao tạo thành, giấu tại chỗ sâutrong ngục giam.Đã như vậy..."

Ngươi nghe cho kỹ, nơi đó gọi là 'Ngục giam lâm thời của người vô dụng'."

Liễu Bình thản nhiên nói.Lục Long cười ha hả, luôn miệng nói: "Tốt!

Tốt!

Tốt!

Đây là bí mật chỉ chúngthần mới biết, ngày hôm nay ta lại biết tới tên của nó rồi."

Thân hình nó run lên, từ trên đường núi bay lên giữa không trung."

Tại sao lại bay lên trời?"

Hoa Tình Không hỏi."

Không cần lo lắng, không có bất cứ ma quỷ nào có thể phát hiện ra ta cả, hiệntại ta cần phải đưa các ngươi tới thành thị bên kia ngay lập tức, ta đã không chờnổi muốn đi làm một chuyện khác."

Lục Long nói.Nó dùng một phương thức bình ổn lại nhanh chóng, bay về phía tòa thành thịbên kia.-------Chương 263: "Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."

"Tới."

Lục Long đứng trên đồng bằng rộng lớn, nói với mấy người trên lưng mình.Mấy người vội vàng nhảy xuống khỏi lưng rồng."

Nơi này đã cách thành thị nhân tộc không xa, dựa theo quy tắc, xem như đãhoàn thành lời hứa với các ngươi rồi."

Lục Long nhìn về phía Andrea.Andrea ngáp một cái, xua tay với nó: "Đi đi."

Lục Long gật đầu, vội vàng chui vào trong hư không, biến mất khỏi tầm mắtmọi người.Lúc này Andrea mới lại nằm xuống trên lưng Liễu Bình, nói nhỏ: "Ta khôngchịu được nữa, muốn trở về đi ngủ..."

Ầm!Cô bé hóa thành một đoàn sương mù, biến mất khỏi nơi này.Cô bé vừa biến mất, Lục Long lại chui ra từ trong hư không một lần nữa."

Nhóc, địa chỉ mà ngươi cho ta là chính xác."

Lục Long hưng phấn nói."

Đương nhiên là chính xác."

Liễu Bình nói."

Như vậy, cuộc mua bán giữa chúng ta cũng coi như hoàn thành."

"Mua bán gì?"

"Ngươi giải đáp câu hỏi của ta, mà ta đưa các ngươi an toàn đi tới thành thịnày."

Lục Long nói xong, nó duỗi móng vuốt ra búng 'tách' một cái.Trên đỉnh núi cách đám người hơn ngàn dặm...Trong trạm gác mà bọn họ đã từng đi qua.Đám ma quỷ vẫn trấn giữ tại nơi này, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.Trong một lều vải nào đó, trên bàn có một tờ giấy mà nét chữ còn chưa khô,trên đó còn có những ký tự liên tục biến đổi.Khi Lục Long búng tay, tất cả ký tự trên tờ giấy bỗng nhiên cố định lại.Trên tờ giấy có dùng chữ nhân tộc để viết:"Cẩn thận!

Có bốn tên nhân tộc vừa mới đi ngang qua nơi này, đi về phía tâynam ngọn núi, bọn họ liên tục tiến lên trên đồng bằng, sắp tới thành thị nhânloại phía tây dãy núi, nếu như muốn biết tọa độ chính xác của bọn họ, xin hãyể ề ế ầsử dụng chú ngữ bên dưới để kêu gọi ta, điều kiện tiên quyết là thanh toán đầyđủ tiền thuê."

Vù...Tờ giấy bỗng bốc cháy, rất nhanh hóa thành tro tàn.Mà những thứ này, không có bất cứ ma quỷ nào phát hiện ra.Trên đồng bằng.Lục Long nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Vốn ta còn định kiếm chút tiền,không nghĩ tới ngơi lại cho ta một bí mật có giá trị cao như vậy, cho nên taquyết định giúp đỡ các ngươi tới mục đích."

Nó nhìn về phía thành thị, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên gầm lên một tiếng.Ngay lập tức, thành thị phát ra chuông cảnh báo.Không ít binh sĩ bắt đầu tập kết.Càng có một vài tồn tại với khí tức cường đại bị thu hút tới, bay lên trời, lao vềphía bên này."

Người của các ngươi đã tới, tạm biệt."

Lục Long nói với Liễu Bình.Nó chậm rãi chui vào trong hư không, biến mất trước mặt mọi người."

Nó có ý gì vậy?"

Libertas hỏi."

Không rõ lắm."

Liễu Bình nhún vai, nói."

Thế nhưng nó đi lần này, làm cho cảm giác lo lắng của ta cũng biến mất theo,giống như đã được bảo vệ, không còn đưa thân vào trong nguy hiểm nữa vậy."

Hoa Tình Không nói."

Ta cũng có cảm giác như vậy."

Tiêu Mộng La gật đầu nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Long tộc tham tài, vừa rồi ta đã nói cho nó một bímật có giá trị không nhỏ, chắc hẳn nó đang rất hài lòng, sẽ không làm thêmchuyện nguy hiểm gì, cho nên các ngươi mới có cảm giác như vậy."

Lúc này, có mấy bóng đen từ trên trời hạ xuống."

Các ngươi là ai?"

Một người đàn ông tóc vàng hỏi.Libertas lấy ra một khối lập phương kim loại lớn cỡ ngón tay từ trong ngực, nói:"Xin hãy dùng hệ thống chiến tranh để giải đọc."

Người đàn ông tóc vàng kia hơi nghi ngờ, thế nhưng vẫn tiếp nhận khối lậpphương kim loại, nhấn về phía hư không, nói: "Giải đọc."

Hư không nứt ra, mấy ống kim loại vươn ra kẹp chặt khối lập phương, dùnggiọng điệu lạnh lẽo nói: "Bắt đầu giải đọc."...Nửa giờ sau.Trong một pháo đài."

Rõ ràng chúng ta là anh hùng, tại sao lại giam lỏng chúng ta lại chứ."

Libertas phàn nàn nói."

Sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, trước khi bọn họ không hoàn toàn xácnhận, không dám dễ dàng tin tưởng chúng ta."

Hoa Tình Không vừa nói vừa bưng một ly cà phê lên uống."

Đúng vậy, ăn cơm trước đi."

Tiêu Mộng La nói.Trên bàn ăn có rất nhiều thức ăn, phong phú lại ngon miệng.Hoàn cảnh xung quanh cũng rất hoa lệ.Người phục vụ đứng ở đằng xa, chỉ cần đưa mắt ra hiệu cũng đã đi tới hỏi thămcó nhu cầu gì không.Liễu Bình đi từ một căn phòng khác tới, ngồi xuống trước bàn ăn."

Thế nào?"

Tiêu Mộng La hỏi."

Hỏi một vài vấn đề, ta đều trả lời hết cả."

Liễu Bình nói."

Vừa rồi ta thấy có mấy tên mặc áo bào pháp sư đi vào, bọn này sở trường việcphát hiện nói dối, xem ra vẫn không tin tưởng vào chúng ta."

Hoa Tình Khôngnói."

Chắc hẳn ta vượt qua việc kiểm nghiệm nói dối, dù sao ta đều nói sự thật cả."

Liễu Bình nói.Một giọng nói truyền tới từ phía xa xa:"Đúng vậy, lời ngươi nói là thật sự, quân đội đã được điều động toàn bộ, đồngthời liên hợp với những thành thị khác cùng nhau hành động."

Mấy người đều nhìn lại.Có một đám người đi từ căn phòng khác tới, vội vã xuyên qua hành lang, đi rabên ngoài pháo đài này.Người đàn ông tóc vàng kia nói với đám người: "Từ giờ trở đi, các ngươi có thểtùy ý hành động trong tòa pháo đài này, thế nhưng tốt nhất đừng nên đi rangoài...

điều này cũng là vì đảm bảo an toàn cho các ngươi."

"Hãy nghỉ ngơi một đêm thật tốt đi, chờ sau khi thu phục thành Sương Phong, tasẽ lại tìm tới các ngươi."

Còn chưa dứt lời, người này đã đi ra bên ngoài.Hắn ta dẫn theo đám người bay lên không, nhanh chóng bay đi xa."

Liễu Bình, anh cảm thấy bọn họ có thể thu phục lại thành Sương Phongkhông?"

Tiêu Mộng La nhỏ giọng hỏi."

Không biết, ta cũng vừa tới Vĩnh Dạ không lâu, cũng không biết thực lực chânchính của Nhân tộc như thế nào."

Liễu Bình nói."

Ta cũng thế."

Libertas nói.Ba người hơi dừng lại, cùng nhìn về phía Hoa Tình Không.ồ ấ"Ta cũng chỉ tới sớm hơn các ngươi một năm mà thôi...

được rồi, ta cảm thấy làcó thể, bởi vì nhiệm vụ của ma quỷ đã thất bại, bọn chúng không thể tìm ra đứabé có huyết mạch hoàng thất được, tiếp tục chiếm lấy thành Sương Phong cũngkhông có chỗ tốt gì."

Hoa Tình Không nói."

Có lý, trong chuyện này chúng ta cũng không thể giúp được cái gì cả, ăn xongthì đi nghỉ ngơi thật tốt đi."

Liễu Bình nói.Mấy người kết thúc trò chuyện, bắt đầu tập trung ăn cơm.Trải qua những trận chiến dài dằng dặc như thế, mỗi người đều cảm thấy rất mệtmỏi.Khi bọn người hầu bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, bốn người được dẫn lên lầu trên,mỗi người được ngủ trong một căn phòng độc lập."

Các vị, ngày mai gặp lại."

Libertas ngáp một cái nói."

Ta cũng muốn nghỉ ngơi một đêm, tiêu hao cũng quá lớn rồi."

Hoa Tình Khôngnói.Hai người mở cửa phòng, đi vào căn phòng của mình.Ầm!Cửa đóng lại.-------Chương 264: Sách Thất LạcTiêu Mộng La liếc nhìn Liễu Bình, do dự rồi nói: "Liễu Bình, nếu như anhkhông ngủ được, có thể tới trò chuyện với ta."

"Ta đã buồn ngủ tới mức vừa dính gối đầu là có thể ngủ thiếp đi rồi."

Liễu Bìnhnói."

Vậy thì tốt, hôm khác đi."

Tiêu Mộng La nói.Cô mỉm cười với Liễu Bình, mở cửa đi vào phòng.Liễu Bình đứng tại cửa ra vào một hồi, cũng đi vào căn phòng của mình.Đóng cửa lại.Ngay lập tức hắn rút tấm thẻ bài kia ra.Nham thạch không tồn tại.Trên thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Nếu như có thời gian, ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này, ta sẽ tới đây nóivới ngươi một vài tình huống hiện tại."

Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài.Ầm!Thẻ bài hóa thành một vùng sương mù.Toàn bộ thế giới biến mất, ngay sau đó là vô tận ngôi sao xuất hiện.Vô số ngôi sao hội tụ lại một chỗ, tạo thành một chiếc đầu khổng lồ.Nó cúi xuống quan sát Liễu Bình, dùng âm thanh ồm ồm nói:"Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ đánh phá ràng buộc của thời gian, trở về năm nămtrước đó."

"Chuyện này tại Luyện Ngục là một chuyện tuyệt đối không thể diễn ra, coi nhưbên ngoài Luyện Ngục, có lẽ cũng chỉ có một vài tồn tại làm được điều này màthôi."

Liễu Bình nói: "Là một vị nữ sĩ đến từ Lục đạo Luân hồi giúp ta."

"Như vậy, hiện tại thì sao?

Trở lại năm năm trước, ngươi có cảm giác gì?"

Chiếcđầu hỏi.Liễu Bình thở dài, nói với vẻ hoang mang: "Thực ra ta muốn cứu người của ta,lúc này mới trở về năm năm trước, đối với đế quốc bên trong Vĩnh Dạ này, tacũng không biết nó là như thế nào nữa, dù sao ban đầu ta cũng không phải làmột thành viên bên trong Vĩnh Dạ."

"Thay đổi phụ thuộc thế giới sao... thì ra là thế, ngươi đã chuyển thành ngườithuộc về Vĩnh Dạ."

Cái đầu khổng lồ nói.ắ ế ấ ồ"Đúng, hiện tại hai mắt ta đen thui, không biết cái gì cả, có phải là rất buồn cườihay không?"

Liễu Bình nhún vai nói."

Không cần biết quá nhiều bí mật, bởi vì đối với ngươi mà nói biết quá nhiềucũng quá nguy hiểm, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi đạt được một cơ hội cựckhó có được."

Cái đầu khổng lồ nói."

Cơ hội gì?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết ngươi còn nhớ hay không, năm năm sau khi ngươi thấy được ta,Thần linh Luyện Ngục đã bắt đầu ngã xuống."

"Nhớ."

"Đó là thời điểm kịch biến của toàn bộ Luyện Ngục lẫn Vĩnh Dạ, không ai cóthể thoát thân ra bên ngoài cả... mà khi ngươi đối mặt với trận đại kiếp nạn kia,lại có được năm năm thời gian làm giảm xóc, ngươi biết chuyện này có ý nghĩalớn bao nhiêu không?"

"Ta sẽ có cơ hội nhanh chóng gia tăng thực lực lên?"

"Không chỉ như vậy, mọi chuyện có liên quan tới ngươi, đều sẽ biến đổi, hiệntại ngay cả ta cũng đã nhận được một cơ hội, cũng từ đó thu được một con rồngtham lam vô độ..."

Cái đầu khổng lồ đang nói, tấm thẻ bài "Nham thạch không tồn tại" kia bay tới,hiện lên trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài này có thêm ba cái lỗ khảm.Một lỗ khảm trong đó bị màu xanh lá nhồi đầy, nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể thấymàu xanh lá đó là một con rồng!"

Lục Long?"

Liễu Bình nói với vẻ khó tin."

Đúng là nó, nó đã được khảm vào trên tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này,cung cấp lực lượng cho thẻ bài."

Thẻ bài bay trở lại, rơi vào trong tay Liễu Bình.Cái đầu khổng lồ nói: "Khi ngươi tìm được hai tồn tại đặc biệt khác, ta sẽ khảmbọn chúng vào trong hai lỗ khảm còn lại."

"Tại sao phải làm như vậy?"

Liễu Bình hỏi.Cái đầu khổng lồ nói: "Đương nhiên là bởi vì vận mệnh tam trọng tấu... ngươiđã giải đáp vấn đề *****ên trong đó, còn thừa lại hai vấn đề."

"Mà tấm thẻ 'Nham thạch không tồn tại' này, nếu như được hấp thu đầy đủ lựclượng, nó có thể bảo vệ ngươi, để ngươi có thể nói ra bí mật mà không xảy ravấn đề gì cả."

Vừa nói xong, lại có vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ngưng tụ thành mộtquyển sách tại trước mặt Liễu Bình."

Ta đã từng nói, ngươi giúp đỡ ta, ta sẽ thanh toán thù lao đủ để ngươi hàilòng..."

"Cầm quyển sách này đi."

ế ế"Trước khi cơn bão quét đi mọi thứ tiến đến, ngươi còn có năm năm thời gianđể trưởng thành, quyển sách này có thể giúp đỡ ngươi."

Tồn tại vĩ đại này nói xong, mỉm cười với Liễu Bình, cả chiếc đầu bỗng tản đi,lại hóa thành vô số sao trời.Mọi dị tượng dần dần biến mất.Ngay sau đó...Liễu Bình cảm thấy mình lại trở về căn phòng khi trước.Một quyển sách thật dày có vô số điểm sáng xanh lam đậm tô điểm bên trên đãxuất hiện trên tay mình.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đây là một món quà có thể làm cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy hài lòng.][Ngươi thu hoạch được kỳ vật truyền thuyết: Sách Kỵ sĩ Thất Lạc.]...Trong phòng.Một bát canh được đặt dưới đất, bên trong đựng đầy thịt và xương.Một khung xương chó toàn thân bốc lửa ngùn ngụt đang chôn đầu vào trong bátcanh, vui sướng ***** xương cốt.Liễu Bình khoanh chân ngồi trên giường.Quyển sách lấp lóe vô số điểm sáng kia, đang yên tĩnh nằm trước mặt của hắn."

Cho nên..."

"Đây là một quyển sách chức nghiệp kỵ sĩ đã mất đi vô số năm tháng rồi sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Đúng là như thế, đây là một danh hiệu kỵ sĩ nào đó đã bị thất truyền, đại biểumột loại bí mật nào đó không muốn cho người biết.][Sau khi sử dụng cuốn sách này, ngươi sẽ cởi bỏ bí mật thời đại quá khứ, cũngthu hoạch được điểm diễn tương ứng.][Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đặc chất của ngươi cần phải phù hợp vớidanh hiệu này.]Liễu Bình vuốt nhẹ bìa ngoài quyển sách.Đây là sách Kỵ sĩ, theo lý thuyết là sẽ nhậm chức thành một vị Kỵ sĩ.Mình đã từng thấy Huyết kỵ sĩ, cũng biết Yana đã từng là Thánh kỵ sĩ, nếu nhưquyển sách này thật sự là một chức nghiệp nào đó đã thất truyền trong thời đạitrước, như vậy nó chắc hẳn là một loại kỵ sĩ nào đó mà mình chưa từng nghenói qua.ầ ễ"Ta sẽ trở thành Thẻ bài sư một lần nữa sao?"

Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ lại hiện lên:[Dựa theo cách nói tại nơi này, Thẻ bài sư cùng thẻ bài là bình đẳng, thống nhấtdo máy móc điều động xuất chiến, thế nhưng đối với cá nhân ngươi mà nói, mộtkhi ngươi thành công nhậm chức, ngươi sẽ lại có năng lực chuyển hóa thẻ bàitrở thành thẻ bài chuyên dụng.]-------Chương 265: Chức nghiệp Kỵ sĩ đã thất truyền!Thẻ bài chuyên môn hóa!Đây là cơ hội biến súng hơi thành pháo.Một tấm thẻ bài sau khi được chuyên môn hóa, sẽ mang theo phong cách cánhân của Thẻ bài sư, uy lực cũng được tăng lên trên diện rộng."

Tốt, để chúng ta xem xem đây là chức nghiệp gì."

Liễu Bình nói xong, đưa tay đặt lên trên quyển sách dày cộp này, dùng sức nhấnxuống...Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Cả quyển sách này biến thành một tấm thẻ bài, xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một bức ảnh chụp chung.Trong một căn phòng hoa lệ, rất nhiều chức nghiệp giả đều cầm vũ khí trongtay, đầy người đều là sát khí, thần thái trang trọng nhìn về phía Liễu Bình.Mà trên một sa lon cách bọn họ không xa...Một người mặc áo giáp kỵ sĩ uể oải vểnh chân bắt chéo, đưa ngón trỏ lên miệng,làm ra động tác "xuỵt".Thậm chí hắn ta còn chớp chớp mắt với Liễu Bình nữa.Liễu Bình ngẩn ra.Kỵ sĩ này... có vẻ như không đứng đắn gì lắm.Hơn nữa, tại sao trên thẻ bài này lại có nhiều chức nghiệp giả như vậy?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trên hư không:[Thẻ bài đang phán đoán tư chất của ngươi...][Ngươi có tư chất trở thành Thẻ bài sư.][Ngươi đã vượt qua thử thách Thẻ bài sư khó khăn nhất, ít người dám tham dựnhất trong lịch sử!][Ngươi đạt tới điều kiện ban đầu có thể thu hoạch được chức nghiệp này.][Thẻ bài đang thức tỉnh, xin đợi.]Liễu Bình nhún vai, nói: "Muốn kích hoạt tấm thẻ bài này, còn cần tham gia loạithử thách Thẻ bài sư kia nữa sao?"[Đúng là như thế.] Danh Sách trả lời.Liễu Bình suy nghĩ.Khi trước Huyết kỵ sĩ và phân thân Nữ thần Thống Khổ cùng lừa mình đi thamdự thử thách để trở thành Thẻ bài sư khó khăn nhất kia.ế ấ ầ ế ắĐó làm một trận chiến đấu hầu như không có khả năng chiến thắng.Khi đó Danh Sách đã nói, thực ra có rất nhiều con đường có thể trở thành Thẻbài sư, mà đối mặt mình, là một con đường khắc nghiệt nhất.Cũng may mình trở thành Thằng hề, chiến thắng toàn bộ thẻ bài trên tay Ngườibán rượu, cuối cùng còn thuyết phục Người bán rượu, mới có thể thu đượcthắng lợi.Nếu như khi đó Người bán rượu không bị mình thuyết phục, chưa chắc mình đãcó thể thành công chuyển chức thành Thẻ bài sư.Tấm thẻ bài này, chỉ định người tham dự loại thử thách kia, mới có thể kíchhoạt.Chỉ là điều kiện tiên quyết đã khó như vậy...Tồn tại vĩ đại từ trời sao tạo thành kia, có lẽ cũng biết được mình thông qua thửthách khó khăn như vậy, mới đưa tấm thẻ bài này cho mình làm thù lao, chomình sử dụng.Thế nhưng tới cùng thì nó là cái gì?Liễu Bình đang nghĩ ngợi, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Dựa vào đặc chất: Sáng tạo, mua vui, ??, ???, ... tấm thẻ bài này đã tiếp nhậnngươi, nó cho rằng mình hoàn toàn phù hợp với ngươi.][Nó trở thành một thẻ bài trong bộ bài Hoan Nhạc, đó trở thành nghề nghiệp củangươi.][Thông qua việc phân tích thẻ bài, chúng ta có thể biết được đây là một chứcnghiệp kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy, tại thời đại Thần Tứ đã bị toàn bộ Thần linh chánghét.][Các Thần linh cổ đại đã dùng rất nhiều thủ đoạn, trải qua vô số khó khăn mớicó thể hoàn toàn phong ấn nó lại, vứt nó ra khỏi thời đại.][Bản Danh Sách đang đọc lại tin tức về thẻ bài này một lần: ][Thẻ bài: Thủ Ngục Kỵ sĩ.][Thẻ nhân vật (Một tấm thẻ chức nghiệp đã bị thất lạc tại bên ngoài thời đại).][Phụ thuộc bộ bài Hoan Nhạc.][Sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ biến thành một Kỵ sĩ trấn giữ Luyện Ngục,có thể biến những thẻ bài rút ra sau đó trở thành đạo cụ chuyên môn của ThủNgục Kỵ sĩ, cũng có hình thức dành riêng cho chiến đấu.][Điều kiện kích hoạt đạo cụ chuyên môn: Nếu có người đồng ý sóng vai chiếnđấu với ngươi, ngươi có thể chuyển hóa vật thuộc sở hữu của ngươi thành thẻbài chuyên dụng của ngươi ngay lập tức.][Tấm thẻ này có hình thức dành riêng cho chiến đấu.][Hình thức chiến đấu: Thủ Ngục.]ề ế ồ ế ấ[Điều kiện kích hoạt: Nếu có người đồng ý chiến đấu với ngươi, ngay lập tứctrận chiến này sẽ tiến vào hình thức đánh cược linh hồn.][Linh hồn của kẻ thất bại trong trận chiến này, sẽ thuộc về người thắng.][Đặc biệt thuyết minh: Còn nhớ rõ trận thử thách khắc nghiệt nhất kia haykhông?

Trận thử thách đó là do chúng thần bắt chước phương thức chiến đấucủa tấm thẻ bài này mà sáng tạo ra, được xưng là thử thách khắc nghiệt nhất.]Liễu Bình rơi vào trầm tư.Trận chiến đấu giữa mình và Người bán rượu...Hóa ra đã bắt chước phương thức chiến đấu của tấm thẻ bài này.Cũng tốt, thử nhìn chút xem sao.Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Hỏa Nha, ngồi xổm xuống."

Ừm?

Thế nào?"

Hỏa Nha ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi."

Ngươi nguyện ý sóng vai chiến đấu với ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, ta lại không thể quay trở về tìm Aldrich được, trừ khi ta muốnchết."

Hỏa Nha nhếch miệng cười nói, lộ ra hai hàng răng nanh rất dài.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện cực nhanh:[Huyết Nhục Thú Khuyển: Hỏa Nha nguyện ý sóng vai chiến đấu với ngươi.][Ngươi đã đạt thành điều kiện chuyên môn hóa, toàn bộ đồ dùng của ngươi sẽtoàn bộ tiến hành chuyên môn hóa.]Bụp!

Bụp!Hai tiếng vang nhẹ xuất hiện.Chiếc khiên cùng trường mâu đang đặt ở bên giường đã hóa thành thẻ bài trongnháy mắt, bay tới trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài, đã không còn là khiên và mâu nữa.Trên thẻ bài có vẽ một tấm hộ tâm kính và bốn móng vuốt sắc bén.Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên:[Đồ phòng ngự: Kỵ sĩ bảo hộ giả, binh khí: Sương Hàn Thứ, đều đã thực hiệnthẻ bài hóa.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài chuyên dụng: ][Liệt Khuyển Hộ Tâm Kính (Có được toàn bộ thuộc tính của tấm khiên: Kỵ sĩbảo hộ giả).][Sương Hàn Trảo (Có được toàn bộ thuộc tính của binh khí: Sương Hàn Thứ,cũng ngoài định mức tăng thêm một thuộc tính: Băng Sương phân thân.]Liễu Bình cầm hai tấm thẻ, xem đi xem lại, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phíaHỏa Nha.Rõ ràng là trường mâu cùng tấm khiên của mình...ế ồTại sao lại biến thành đồ cho chó dùng?Chờ chút!Một luồng điện xẹt qua đại não của Liễu Bình.Đúng vậy.Nhớ ra rồi.Khi trước chiến đấu với Người bán rượu, Người bán rượu ngồi bất động, màTrọng giáp kỵ sĩ Tề Luật, Liệp Ma nhân Lão K, Thuẫn kỵ sĩ Alger được hắn taphái ra tham chiến thì liên tục thu được trang bị.Những trang bị đó đều được Người bán rượu rút ra!Thì ra là thế.Mình biến thành đối tượng mà người tham gia thử thách cần đánh bại!Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cầm hai tấm thẻ trên tay ném ra ngoài.Tấm hộ tâm kính bay về phía người Hỏa Nha, rất thuận lợi chụp lại, đã dính sát***** của nó."

Đồ tốt."

Hỏa Nha kinh ngạc nói.Nó theo thứ tự giơ chân lên...Bốn chiếc Sương Hàn Trảo bay qua, chụp lên móng vuốt của nó.Hỏa Nha hoạt động móng vuốt, hưng phấn nói: "Đây là trang bị chuyên mônchuẩn bị cho ta sao?

Rất không tệ."

"Thứ này vốn là đồ của ta, hiện tại lại biến thành đồ của ngươi."

Liễu Bình thởdài nói."

Ngươi?"

Hỏa Nha nhìn móng vuốt, lại nhìn Hộ Tâm kính, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tavẫn luôn không nhận ra được... ngươi là loài chó nào?"

-------Chương 266: "Mệnh lệnh gì?"

Liễu Bình bị hỏi mà ngẩn ra.Thế nhưng năng lực của Thủ Ngục Kỵ sĩ quá mức ly kỳ, cho nên hắn cũngkhông có thời gian so đo với con chó này.Mặc dù không so đo, thế nhưng vẫn phải làm vài chuyện, vì tốt cho nó mà thôi."

Đợi lát."

Liễu Bình nói.Hắn điều chỉnh vị trí của Hộ Tâm Kính, đặt tại phía sau cái mông của Hỏa Nha."

Thấy chưa, hiện tại ngươi không có điểm yếu."

Liễu Bình nghiêm túc nói vớiHỏa Nha."

Làm sao mà ta lại cảm thấy như vậy là đang nói cho kẻ địch biết, nơi này chínhlà điểm yếu của ta?"

Hỏa Nha nghiến răng nói."

Nếu có đòn công kích nào có thể đánh nát cái khiên này, như vậy ngươi hãyđầu hàng luôn đi, cơ bản là không đánh lại được."

Liễu Bình nói.Hỏa Nha ai oán mà nhìn Liễu Bình.Cho dù là ai đi nữa, phía sau mông mà treo cái Hộ Tâm Kính sáng loáng, tâmtrạng cũng sẽ không quá tốt, mặc dù đó cũng là một biện pháp phòng vệ cực kỳcó tác dụng.Liễu Bình cũng không quan tâm con chó này, mà bắt đầu rút bài."

Để ta nhìn xem những thẻ bài khác nào..."

So với Thằng hề, Thủ Ngục Kỵ sĩ cũng có điểm mạnh của nó.Không cần lần lượt kích hoạt "mua vui", chỉ cần đạt được một tồn tại nguyện ýkề vai chiến đấu, có thể chuyển hóa toàn bộ thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay mình.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thị thần: Yana (ngủ say), Anh linh: Andrea (ngủ say), Cửu mệnh Miêu yêu:Triệu Thiền Y (ngủ say), đều được nhận định là tồn tại kề vai chiến đấu cùngvới ngươi.][Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Bởi vì người sử dụng chính là Thủ Ngục Kỵ sĩ, thẻ bài này đang chuyển hóalàm đạo cụ dành riêng cho Thủ Ngục Kỵ sĩ.][Ngươi thu được thẻ bài Kỳ quỷ: Vòng cổ ẩn núp.][Đây là đạo cụ chuyên dụng, không cần giải thích, ngươi cũng biết nên sử dụngnó như thế nào.]Bụp!Thẻ bài hóa thành một vòng cổ bằng da, xuất hiện trên tay Liễu Bình.ắ ểMà ngay lập tức, hắn cũng hiểu ra cách dùng của nó, gọi: "Tới đây, Hỏa Nha."

"Làm gì?"

Hỏa Nha đi tới trước mặt Liễu Bình, ngồi xuống."

Đeo chiếc vòng cổ này lên, nó có thể giúp ngươi bảo trì trạng thái ẩn nấp, bấtkỳ tồn tại nào nhìn thấy ngươi, đều sẽ coi ngươi là một vật nên có trong hoàncảnh đó, cũng không quá độ chú ý tới ngươi."

Liễu Bình nói."

Mạnh như vậy sao?"

Hỏa Nha nói với vẻ hứng thú."

Nhớ kỹ, chỉ có thể duy trì một giờ, với lại khi ngươi phát động tấn công, sẽhiện hình ngay lập tức."

Liễu Bình nói.Hắn đeo vòng lên cổ Hỏa Nha.Hỏa Nha run người, nhìn Hộ Tâm Kính, lại nhìn Sương Hàn Trảo, nói: "Ngươiđã chuẩn bị nhiều như vậy rồi, hiện tại muốn ta đại chiến một trận hay sao?"

Liễu Bình ngẩn ra, thuận miệng nói: "Ta chỉ thử năng lực mới một lần mà thôi,à không, chờ chút."

Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Một chiếc xe ngựa được lái tới từ bên ngoài thành, dừng tại cửa tiền sảnh.Lái xe xuống xe, đi tới bãi cỏ bên cạnh hoạt động tay chân, thuận tiện đốt mộtđiếu thuốc lá.Chắc hẳn người này đang chờ ai đó."

Hỏa Nha, chúng ta tới thử chút, xem xem ngươi có thể lẻn vào trong chiếc xengựa kia không."

Liễu Bình nói."

Cần nghe trộm tin tức?

Hay là ám sát?

Hoặc trộm đồ?

Cướp của?"

Hỏa Nhanói với vẻ hứng thú."

Tùy ý, chúng ta chỉ thử nghiệm một lần mà thôi... nhớ kỹ, nếu như có tìnhhuống bất ngờ gì, bất cứ khi nào ta đều có thể thông qua phương thức giải tánthẻ bài, làm cho ngươi trở lại bộ bài của ta."

Liễu Bình âm thầm mở cửa sổ ra."

Được, ta đã biết."

Hỏa Nha bình tĩnh lại, thu hồi ngọn lửa trên người, nhảy lên bệ cửa sổ, thuậnvách tường hạ xuống.Nó chạy nhanh tới trước chiếc xe ngựa kia, rồi mới quay đầu nhìn về phía LiễuBình.Không có bất cứ người nào phát hiện ra nó.Liễu Bình chỉ chỉ vào xe ngựa.Để ta xem trong xe ngựa có cái gì.Hỏa Nha hiểu ý, phát ra một tiếng hú cực nhỏ.Kích hoạt "Kêu lớn cảnh báo"!"

Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nóphát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể dùng tâm linh cảm ứng được tìnhốhuống hiện tại."

Cùng lúc đó.Liễu Bình gật đầu với Hỏa Nha, sau đó nhắm mắt lại.Hỏa Nha quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được người đánh xe vẫn còn hútthuốc ở nơi xa, tiếng trò chuyện trong sảnh vẫn còn vang lên, hiện tại không cóbất cứ người nào chú ý tới nơi này.Nó nhảy một cái, chui vào trong toa xe ngựa.Ngay lập tức Liễu Bình cảm ứng được những gì mà Hỏa Nha nhìn thấy.Trong xe có treo một chiếc áo khoác, trên mặt bàn nhỏ còn đặt gạt tàn thuốc,một nửa xì gà chưa hút hết, nửa ly rượu và một quyển sách.Sách có bìa ngoài màu đen, dùng chữ màu trắng để viết tiêu đề:"Hoàng Quyền luận."

Thú vị, nơi này lại có một quyển sách.Liễu Bình đang định sai bảo Hỏa Nha lật sách ra đọc, lại phát hiện cửa tiền sảnhbị mở ra.Hai tên mặc áo khoác, ép vành mũ tới thấp nhất đi ra ngoài, nhanh chóng lên xengựa."

Xuất phát."

Một người ra lệnh."

Vâng, lão gia."

Người đánh xe cuống quít chạy trở về, quơ roi ngựa, quay đầuxe.Xe ngựa dần dần chuyển động.Hỏa Nha núp trong góc toa xe, ngừng thở, không nhúc nhích.Là một bộ xương chó, nó vốn không cần hô hấp, sở dĩ nó vẫn bảo trì hô hấp,một là vì sinh ra ngọn lửa, hai là vì làm cho mình hòa hợp với mọi người hơn.Hiện tại nó đang thi hành nhiệm vụ *****ên, như vậy vì ẩn nấp, không hô hấpcũng được.Xe ngựa dần dần được lái ra khỏi cửa thành, chạy nhanh về phía con đường đennhánh bên ngoài.Trong xe.Hai người đàn ông bắt đầu nói chuyện."

Đối với sự kiện lần này, ngươi thấy thế nào?"

"Quá phiền phức, Danh Sách chiến tranh trong thành thị đều toàn lực vận hành,chỉ vì bảo vệ sự an toàn của đứa nhỏ kia, chúng ta đều trở thành nô lệ của nó!"

"Không nên tức giận như vậy, nếu như ma quỷ không thể ***** nó, như vậychúng ta đi ***** ma quỷ, ít nhất làm vậy thì quân công của chúng ta cũng sẽtăng lên."

ế"Aiz, ta không được lên chiến trường."

"Làm sao?"

"Máy móc để ta ở lại phụ trách công tác bảo vệ."

"Thảo nào ngươi lại khó chịu như vậy, được rồi, đừng nghĩ nhiều, đều uống mộtly đi."

"Cạn ly."

Hai người cạn ly."

Đúng rồi, mấy thiếu niên cứu nó trở về kia, có lai lịch gì?"

"Hình như là người mới do thành Sương Phong thu, đều là những kẻ chết sớmcả, thế nhưng bản thân có thiên phú tốt, cho nên mới sống tới nay, còn cứu đượcđứa nhỏ kia ra."

"Thì ra là thế, bọn họ làm hỏng chuyện tốt của mọi người, có cần..."

"Không, không nên, phía trên có mệnh lệnh rồi."

"Mệnh lệnh gì?"

"Những tên nhãi này vừa mới tiến vào Vĩnh Dạ, cơ bản là không hiểu đượcchuyện của nơi này, giết bọn chúng cũng vô ích thôi, sẽ chỉ làm cho đám trongđảng bảo hoàng kia càng thêm cảnh giác."

"Cũng vậy, giết bọn chúng cũng không có ý nghĩa nào cả, còn chọc giận hoàngthất cùng Danh sách máy móc... nói trở lại, phía trên chuẩn bị xử lý bọn chúngnhư thế nào?"

"Chờ máy móc đánh giá khen ngợi, chúng ta sẽ lấy lý do công trạng cao, đề bạtbọn chúng tới quân đội nhậm chức... dù sao đãi ngộ trong quân đội là tốt nhất,bọn chúng chắc chắn sẽ không từ chối."

"Chẳng lẽ phải tiếp nhận bọn chúng?"

"Không, đợi một thời gian sau, chuyển bọn chúng lên tiền tuyến, làm cho tất cảmọi người đều thấy được kết quả của bọn chúng."

"Thật sự là một bố cục hoàn hảo."

Hai người lại cạn ly lần nữa.-------Chương 267: Nghe lén!Lúc này, tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại."

Tới nơi rồi, ta đi trước, ngày mai lại gặp."

"Ngày mai gặp lại."

Cửa xe mở ra.Một người xuống xe, vẫy tay với người còn lại, quay người đi vào khu dân cưcách đó không xa.Xe ngựa lại di chuyển lần nữa, quẹo qua một khúc cua, đi về một phươnghướng khác.Trên đường phố trở nên trống rỗng.Lại một lát sau.Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Giống như có thứ gì đó biến mất vậy....Ngày hôm sau.Buổi sáng.Liễu Bình, Libertas, Tiêu Mộng La, Hoa Tình Không đều đã ăn xong bữa sáng,đang ngồi quanh một cái bàn mà nói chuyện.Có bảy tám người mặc quân phục đi tới."

Chúc mừng các ngươi, đây là phần thưởng mà các ngươi nên được."

Sĩ quan cầm đầu mỉm cười, đưa bốn chiếc huân chương tới trước mặt bọn họ.Liễu Bình cầm một chiếc huân chương lên quan sát, đây là một huân chương từvàng tinh khiết đúc thành, phía trên còn điêu khắc cánh tay người máy nắm chặtrất nhiều thẻ bài."

Huy chương vàng của đế quốc, nó đại biểu một loại thân phận cao quý, trongrất nhiều thời điểm đều có thể đạt được máy móc ưu tiên hưởng ứng, cũng cóthể miễn trừ phí tổn tại rất nhiều nơi."

Sĩ quan giải thích."

Cám ơn các hạ."

Chiếc huy chương này vẫn có tác dụng lớn, lại còn là một loại vinh dự rất đặcbiệt, mấy người còn lại đều cầm lên huy chương, bỏ vào trong túi mình."

Lúc ban đầu nên có một nghi thức trao huân chương cỡ nhỏ nữa, thế nhưnghiện tại mọi người đều vội vàng cứu vớt thành Sương Phong... hi vọng cácngươi bỏ qua cho."

Sĩ quan áy náy nói.ắ ếNói xong những lời này, hắn ta lại nói tiếp: "Thành Sương Phong đã bị hủy diệthoàn toàn, các ngươi đã có dự định gì cho tương lai hay không?"

Các thiếu niên nhìn nhau.Sĩ quan cười nói: "Các ngươi mới tới Vĩnh Dạ không lâu, chắc hẳn cũng khôngbiết nên làm cái gì, hay là như vậy, ta sẽ tự mình tiến cử các ngươi gia nhậpquân đội, các ngươi thấy thế nào?"

Sau lưng hắn ta, một tên sĩ quan khác nói: "Các vị, hãy để ta giải thích chút,trong đế quốc chúng ta, quân đội được hưởng mức đãi ngộ cao nhất, nếu cácngươi gia nhập vào, sẽ lập tức cảm nhận được điểm tốt khi trở thành một thànhviên trong quân đội."

Mấy người khác đều gật đầu.Libertas nói: "Hoa Tình Không, ngươi đã tới đây sớm hơn một năm so vớichúng ta... chuyện này là thật sao?"

"Đúng vậy, đãi ngộ trong quân đội là cao nhất."

Hoa Tình Không nói.Tiêu Mộng La nói: Liễu Bình, anh cảm thấy thế nào?"

"Còn có lựa chọn nào khác hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Không còn lựa chọn nào tốt hơn so với lựa chọn này cả, chàng trai trẻ."

Sĩquan cười nói."

Nói cách khác... quân đội ra lệnh cho chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụcứu vớt, cần phải gia nhập vào quân đội ngay lập tức, là như vậy sao?"

LiễuBình hỏi."

Không, quân đội không có loại quyền lực này, ta cũng chỉ đề nghị mà thôi."

Sĩquan vội vàng nói."

Như vậy, còn có lựa chọn nào khác sao?"

Liễu Bình tiếp tục hỏi.Xung quanh yên tĩnh lại.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt kỳ dị.Liễu Bình bật cười nói: "Có lẽ các ngươi không rõ ràng, ta chính là thủ lĩnh củađoàn đội này, cần phải có trách nhiệm đối với tất cả thành viên, cho nên ta cầnphải hỏi rõ ràng mới được."

"Tốt, hỏi rõ ràng cũng là nên, dựa theo máy móc đề cử mà sắp xếp, các ngươicó ba loại lựa chọn."

"Ba loại nào vậy?"

"*****ên là gia nhập quân đội, hưởng thụ đãi ngộ tối ưu, nhanh chóng gia tăngthực lực; thứ hai là đi tới một học viện khác tu luyện; thứ ba sao, là dựa vàochiến công gia nhập đội thị vệ Hoàng gia của đế quốc, nhận lấy một phần bổnglộc mà sinh sống."

Sĩ quan nói.Một tên sĩ quan khác thì giải thích: "Sau khi gia nhập quân đội, quân đội cũngcó học viện, sẽ dạy càng nhiều kiến thức cao thâm hơn học viện bình thường."

Lại một ông lão mặc trang phục hoa lệ nói: "Các vị, hiện tại các ngươi chỉ làthiếu niên mười mấy tuổi, tiến vào đội thị vệ Hoàng gia cũng không được trọngdụng, mà công việc thường ngày lại là phải có mặt trong các trường hợp khácnhau, đảm nhiệm công tác bảo vệ, ta cho rằng điều này có hại đối với sự trưởngthành của các ngươi."

Mọi người cùng gật đầu.Sĩ quan lại nói thêm: "Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của đế quốc, chúng ta hivọng các ngươi có thể được đào tạo tốt nhất, cho nên mới mời các ngươi gianhập vào quân đội... xin hãy thận trọng quyết định việc này."

Các thiếu niên lộ ra vẻ do dự.Hoa Tình Không cười nói: "Thực ra đây đều là lựa chọn tốt cả, thế nhưng nếubọn họ đã chân thành mời như vậy..."

"Cho nên chúng ta hãy gia nhập Đội thị vệ Hoàng gia đi."

Liễu Bình nói tiếp.Hoa Tình Không ngẩn ra, chăm chú nhìn Liễu Bình một lúc.Liễu Bình hỏi: "Chúng ta cứu được huyết mạch của hoàng thất, đúng chứ?"

"Đúng vậy."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình lại hỏi: "Chúng ta tự nhiên đã mang theo thân phận Đảng bảo hoàng,dù làm cách nào cũng không thể tẩy đi được, đúng không?"

Xung quanh lại yên tĩnh lại.Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Liễu Bình.Liễu Bình nói tiếp: "Cho nên đối với chúng ta mà nói, nơi an toàn nhất, chính làở bên người Hoàng thất, bởi vì chúng ta đã chứng minh chính mình trung thànhcùng trong sạch, loại người như chúng ta, chắc chắn đạt được trọng dụng từHoàng thất."

Hoa Tình Không chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Ngươi nói rất cólý, do ngươi quyết định đi."

Liễu Bình nhìn về phía Libertas."

Bọn họ nói nhiều như vậy, ta cảm thấy còn không có tác dụng bằng hai câu nóinày của ngươi đâu."

Libertas khen ngợi.Liễu Bình lại nhìn về phía Tiêu Mộng La."

Ta nghe theo anh."

Tiêu Mộng La nở một nụ cười rất xinh đẹp.Liễu Bình lại nhìn về đám người còn lại, ho nhẹ rồi nói: "Chúng ta lựa chọn gianhập Đội thị vệ Hoàng gia."...Thời gian trôi qua nhanh chóng.Nửa năm sau.Các thiếu niên thuộc lớp Anh niên tảo thệ, sớm đã quen thuộc cuộc sống tạiVương đô.Trong thư viện Hoàng gia.Liễu Bình chỉnh lý mấy cuốn sách cuối cùng trong giỏ sách, thả lại trên giásách, rồi về nơi mượn sách bắt đầu đăng ký.Hắn vừa ngồi xuống, đang định tiếp tục đọc nốt quyển sách liên quan tới lịch sửđế quốc, đã thấy một người từ bên ngoài đi tới."

Muốn mượn sách sao?

Ồ, là ngươi?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi Libertas.Hắn ta mặc một bộ giáp da màu xanh đen, bên hông treo hai thanh dao găm dài,dáng vẻ phong trần."

Thế nào, ngươi cảm thấy rất kinh ngạc sao?"

Libertas hỏi lại."

Không phải ngươi tham gia đi săn dã ngoại à?

Nghe nói có không ít quái vậtngủ say đã thức tỉnh, rất khó chém giết."

Liễu Bình nói."

Đối với người bình thường mà nói, loại tình huống đó đúng là khó ứng phó,thế nhưng ta sao... chỉ cảm thấy loại chiến đấu cường độ thấp này quá lãng phíthời gian, cho nên sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về."

Libertas nói.-------Chương 268: Tấm thẻ bài này rất đặc biệt.Hắn ta tiện tay cầm một quyển sách lên, mở ra, buông xuống, lại cầm mộtquyển sách khác, mở ra, lại buông xuống lần nữa."

Sách thì có gì đáng xem đâu, ở trong thư viện này không thấy buồn chán vô vịhay sao?"

Libertas hỏi."

Noi này rất thú vị, quá nhiều tri thức có thể học tập, nếu như có thể mà nói, vềsau ta ở lại nơi này làm việc cũng được."

Liễu Bình cười nói.Libertas im lặng vài giây, lại hỏi: "Thẻ lên cấp của ngươi... thế nào rồi?"

"Còn chưa đủ để cho ta lên cấp."

Liễu Bình nói."

Lúc đầu ta còn tưởng rằng, trong bốn người chúng ta, ngươi sẽ là người lên cấp*****ên chứ."

Libertas nói.Hắn ta bẻ ngón tay, nói: "Vừa tới ngày *****ên, Hoa Tình Không vừa có đượcthẻ lên cấp đã tăng lên ngay rồi; Tiêu Mộng La thì tới ban đêm mới thành cônglên cấp; ta hơi chậm hơn chút, buổi chiều ngày thứ hai mới lên cấp, lại khôngnghĩ rằng ngươi dùng cả nửa năm cũng không đạt tới ngưỡng lên cấp."

"Loại chuyện này, cũng không thể vội vàng được, có lẽ ta không có loại thiênphú đó."

Liễu Bình nói.Libertas thở dài nói: "Được rồi, tùy ngươi thôi, nếu như thật sự không thể lêncấp, trở thành nhân viên quản lý thư viện cũng rất thích hợp với ngươi, dù saongươi rất thích đọc sách."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình cười nói."

Cẩn thận Tiền Võ Chu, khi trước hắn ta được cứu ra từ đống xác chết, vẫn luônmuốn tìm ngươi gây chuyện, nghe nói gần đây hắn ta ở trong quân đội cũngkhông tệ lắm, còn chuẩn bị được trở về Hoàng thành để tiếp nhận tuyên dươngvinh dự nữa."

Libertas nói."

Ừm, ta vẫn luôn ở lại tiệm sách, cũng không đi ra ngoài, hắn ta không thể tìmta gây chuyện được."

Liễu Bình nói."

Như vậy cũng tốt..."

Libertas cũng thoải mái hơn nhiều, vỗ vai hắn mà nói: "Tavề ký túc xá tắm rửa trước, nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm tối sẽ lại tới tìmngươi."

"Được, ban đêm gặp lại."

Liễu Bình nói.Libertas rời đi.Liễu Bình ngồi tại cạnh bàn gỗ tử đàn, mở sách ra, chăm chú đọc sách.Một lúc sau...Một người mặc đồng phục đi tới, đặt một gói hàng lên bàn."

Liễu Bình, đây là gói hàng của ngươi."

"Từ nơi nào gửi tới?"

"Không biết, địa chỉ phía trên chỉ ghi là bộ ngành bảo mật, cho nên không thểbiết được ai là người gửi tới cho ngươi."

"À, được, ta biết rồi, cám ơn."

"Không có gì."

Sau khi người kia rời đi, thư viện lại khôi phục sự yên tĩnh.Liễu Bình mở gói hàng ra xem, thấy được bên trong có một bình thuốc lớnchừng bàn tay, bên cạnh còn kèm theo một tờ giấy viết thư.Trên giấy viết:"Thấy tin như gặp ta vậy, hiện tại ta ngày càng bận rộn, có lẽ tạm thời không thểtrở về học viện Hoàng gia được, chỉ hỏi ngươi đã lên cấp hay chưa?

Nếu nhưchưa, hãy uống chai thuốc này đi, nó có thể cải thiện thể chất, có thể trợ giúpngươi nhanh chóng lên cấp."

"Đúng rồi, chai thuốc này cực kỳ quý giá, không cho phép mang ra đi bán, nếudám bán nó ta sẽ trở mặt với ngươi đó."

"Hoa Tình Không."

Liễu Bình thu giấy viết thư đi, cầm lên chai thuốc nhỏ kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Thuốc nước tẩm bổ linh hồn.][Hiếm.][Sau khi sử dụng chai thuốc này, dù thẻ bài của ngươi có cấp bậc là bao nhiêu đinữa, đều có thể tăng lớn cường độ linh hồn, tăng lên một điểm hồn lực.]Ánh mắt Liễu Bình lấp lóe, cẩn thận cất chai nước thuốc này đi.Nửa năm trước.Bốn người đi tới Hoàng thành báo danh, lại nhận được long trọng khen ngợimột lần nữa.Xét thấy tuổi tác của bọn họ vẫn quá nhỏ, Hoàng thất muốn bọn họ tiến vàoHọc viện Hoàng gia đế quốc để đào tạo sâu, chờ tương lai khi trưởng thành, mớilại sắp xếp vào trong Đội thị vệ Hoàng gia.Bốn người vui vẻ đồng ý.Thế là có thời gian nửa năm yên lặng này.Hoa Tình Không vừa vào học viện, lập tức đưa tới sự chú ý của toàn trường.Thực sự thì cô quá xuất sắc.Chỉ trong nửa năm, cô đã được thu nạp vào ban ngành cơ mật cao cấp của đếquốc, thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới vềtrường học một chuyến.Về phần chai thuốc nước mà cô gửi về này.ấ ốThứ này là thứ rất tốt.Dù cho là Hoa Tình Không, muốn có được loại thuốc nước này cũng khôngphải là chuyện dễ dàng gì.Cũng được, tối nay uống hết chai nước thuốc này đi.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, thu chai thuốc lại, vừa chuẩn bị tiếp tục đọc sách,lại ngửi được một làn hương nhàn nhạt truyền tới.Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy được một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đangmỉm cười đứng tại cửa."

Cô tới rồi à."

Liễu Bình nói."

Nhiệm vụ của ta vừa mới hoàn thành, đi ngang qua thư viện, thuận tiện ghéthăm anh một lát."

Tiêu Mộng La nói."

Đọc sách không?"

Liễu Bình hỏi."

Hôm nay không đọc... ta cần phải về gặp giáo viên nữa, chờ buổi tối lại tới tìmanh ăn cơm."

Tiêu Mộng La nói."

Tối nay Libertas cũng nói muốn đi qua."

"Vậy thì cùng nhau ăn, tối nay gặp lại."

Tiêu Mộng La nói xong, quay người muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó,lại hỏi:"Thẻ lên cấp của anh... thế nào rồi?"

"Vẫn không được."

Liễu Bình nói."

Được rồi, chớ để trong lòng, nếu như thật sự không được, tương lai còn có tamà."

Tiêu Mộng La nói xong, gương mặt bỗng đỏ ửng lên.Cô cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa ra, vội vàng rời đi.Liễu Bình ngồi trở lại vị trí khi trước, ngẩn người một lát, cúi đầu xuống, tiếptục đọc sách.Sau khi đọc một lúc lâu, hắn khép sách lại, trở nên trầm tư.Xung quanh yên tĩnh.Trong thư viện rất yên ắng."

Thẻ lên cấp...

Aiz... chuyện này cũng không có cách nào khác cả..."

"Còn thiếu một chút xíu nữa thôi..."

Liễu Bình lẩm bẩm, tiện tay làm động tác rút trong hư không, rút ra một tấm thẻbài đặt ở trên tay.Trên thẻ bài này không có thứ gì khác, chỉ có một thứ rất giống với nhiệt kế vậy.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Thẻ lên cấp.][Thẻ bài tích lũy lực lượng, thẻ bài chuyên môn của đế quốc.]ể ể[Đây là một loại thẻ bài đặc biệt, có thể dùng để chứa đựng mọi lực lượng dolinh hồn của ngươi sinh ra, cùng với lực lượng của thân thể ngươi, cũng tặng lạicho Danh Sách cỗ máy chiến tranh của đế quốc.][Khi lực lượng do ngươi tích cóp đạt tới điểm giới hạn, ngươi có thể triệu hộiDanh Sách cỗ máy chiến tranh, cống hiến toàn bộ lực lượng trên tấm thẻ bài nàycho nó.][Để báo đáp lại, ngươi sẽ thu hoạch được một cơ hội lên cấp.][Ngoài ra, ngươi cũng có thể lựa chọn không triệu hồi Danh Sách cỗ máy chiếntranh, mà là cống hiến mọi lực lượng mà ngươi tích lũy được cho những Anhlinh đang ngủ say trong tay ngươi, dùng để đánh thức bọn chúng.][Dựa theo lời nhắc nhở của Andrea, Anh linh dễ dàng tỉnh lại nhất chính là: ][Cửu mệnh Miêu yêu Triệu Thiền Y.][Vì đánh thức nàng, ngươi đã cống hiến 99% lực lượng, chỉ còn chút xíu nữa làcó thể hoàn toàn đánh thức nàng dậy.][Cố lên!]Đúng vậy.Tấm thẻ bài này rất đặc biệt, có thể dùng để tích lũy lực lượng của một người,rồi cống hiến cho những tồn tại khác.Dù sao lực lượng của con người là có thể tái sinh.Chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống cùng tu luyện, lực lượng sẽ được bù đắp lại.-------Chương 269: Thẻ lên cấpKhi Liễu Bình vừa cầm tới tấm thẻ bài này, đã nghĩ tới sẽ làm như vậy rồi.Nửa năm qua.Hắn vẫn luôn lợi dụng tấm thẻ bài này, nghĩ cách đánh thức Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y chính là Yêu vương, nàng biết được vô số yêu thuật, năm đó chỉcó một thân một mình cũng dám thăm dò chân tướng của vở kịch hắc ám.Hiện tại nàng đã được thẻ bài hóa, lại còn có lực lượng hệ thần bí gia trì.Chỉ cần nàng tỉnh lại...Rất nhiều chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều, có thể giải quyết rất dễ dàng.Cho nên nửa năm qua, Liễu Bình chưa từng triệu hồi Danh Sách chiến tranh củađế quốc, mà là cống hiến tất cả lực lượng của mình cho Triệu Thiền Y.Hiện tại, nàng cũng sắp tỉnh lại rồi."

Để ta nghĩ lại xem nào..."

Liễu Bình duỗi lưng, tiện tay thu hồi thẻ bài vào trong hư không."

Nếu Triệu Thiền Y tỉnh lại, có lẽ ta cần nghĩ cách tăng lên cấp bậc của bảnthân mình..."

"Thế nhưng nếu làm như vậy, Yana cùng Andrea có tức giận hay không?"

"Dù sao ta chỉ đánh thức Triệu Thiền Y, rồi ngừng cống hiến lực lượng, cácnàng có suy nghĩ nhiều hay không đây?

Cảm thấy ta không coi trọng các nàng?"

"Ừm... khó mà nói... có thể lắm chứ..."

"Hay là tiếp tục ở lại thư viện, đợi tới khi đánh thức cả Andrea cùng Yana, rồimới tăng lên cấp bậc của mình?"

Liễu Bình chống má, cảm thấy thấp thỏm không yên....Keng keng keng...Từng tiếng chuông vang lên.Liễu Bình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi lưng một cái.Tiếng chuông reo vang mang ý nghĩa công việc ngày hôm nay của mình đã kếtthúc, mình có thể tan việc.Cửa bị đẩy ra.Một ông lão đi vào thư viện, mỉm cười hỏi: "Thế nào, vừa tan tầm đã vội vã đihẹn hò rồi sao?"

"Ồ, thầy Ted, thầy đã tới rồi sao?"

Liễu Bình vội vàng chào hỏi.Ông lão này, chính là người phụ trách lớp Anh niên tảo thệ khi trước của mình.ÔÔng ta là một học giả lịch sử tự nhiên.Sau khi thành Sương Phong bị công phá, ông ta cũng trở về Hoàng thành.Liễu Bình có thể làm việc trong thư viện, cũng may nhờ có ông ấy mới có thểthành công."

Đúng vậy, vừa rồi ta thấy Tiêu Mộng La ở bên ngoài, cho nên biết trò cònkhông tan tầm."

Thầy giáo Ted nói."

Ha ha."

Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy một nhân viên quản lý khác chuẩn bịgiao ban với mình đi tới, lập tức nhường đường."

Thầy Ted, thầy có rảnh không?

Hay là đi cùng chúng ta luôn?"

Liễu Bình mờinói."

Không cần, ta chỉ tới thăm trò một lát mà thôi...

à đúng rồi, trong thư việnHoàng gia, có bao nhiêu quyển sách loại lịch sử vậy?"

Ted hỏi."

Hơn mười hai ngàn cuốn sách, được phân chia làm mười hai loại, ghi chép hơnba ngàn năm lịch sử."

Liễu Bình nói."

Còn nhân vật truyền kỳ thì sao?"

"Bảy trăm ba mươi lăm quyển."

"Ồ, vậy những quyển sách liên quan tới những chủng tộc ngủ say bên trongVĩnh Dạ đây?"

"Hơn ba trăm năm mươi ngàn quyển, chỉ ghi chép liên quan tới những chủngtộc ngủ say xung quanh đế quốc, nơi xa hơn không có thăm dò lẫn ghi chép."

"Có bao nhiêu quyển sách về chức nghiệp của loài người?"

"Năm quyển, mỗi quyển đều có hai ngàn bản sao."

"Trò đều đọc hết những quyển sách này rồi sao?"

"Đã từng đọc qua."

"Liễu Bình, mặc dù cấp bậc thẻ bài của trò vẫn luôn không tăng lên, thế nhưngở phương diện tri thức, trò đã làm được rất tốt."

Ted liếc mắt ra hiệu hắn, sau đó đi vào trong thư viện.Liễu Bình ngẩn ra, rồi đi theo sau ông ta.Hai người đi tới nơi sâu trong thư viện.Ted dừng bước lại, đưa một phong thư cho Liễu Bình, nói nhỏ:"Ta sắp đi tới Bắc Cương của Đế quốc để điều tra tình huống, nghe nói nơi đócó chủng tộc ngủ say mới được phát hiện... bức thư này là do ta viết trước khiđi, trò cầm lấy đi."

Liễu Bình nhận phong thư này.Trên phong thư có một dấu niêm phong hình huy hiệu màu đen, bên trong nặngtrĩu, cũng không biết có những thứ gì.ầ ễ"Thầy Ted, đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi luôn."

Một phong thư giới thiệu, ngày mai trò nhín chút thời gian, đi tới số 21 đườngPhù Đăng, giao bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được."

Ted nói.Không đợi Liễu Bình đặt câu hỏi, ông ta nói tiếp: "Trừ ta ra, còn có rất nhiềungười cũng khát vọng tri thức, trong mỗi lĩnh vực chuyên môn của mình thì bọnhọ đều lấy được thành tựu không nhỏ, được mọi người gọi là học giả lịch sử tựnhiên... thực ra đối với những người này mà nói, chia sẻ tri thức là chuyện hỗtrợ cùng có lợi... ta đoán trò cũng muốn gia nhập vào nơi này."

Liễu Bình lập tức nói: "Tri thức là vô giá, đương nhiên là ta rất muốn."

"Rất tốt, ta không nhìn lầm trò."

Ted hài lòng nói."

Cám ơn thầy đã cho ta cơ hội này."

Liễu Bình nói với vẻ biết ơn."

Trò không cần cám ơn ta, chủ yếu là trò cũng đã đạt tới trình độ này, trênphương diện tích lũy tri thức hay là nghiên cứu sự vật, trò đều rất không tệ."

Ted vỗ vai hắn, nói: "Hiện tại, đi hẹn hò đi, lão già ta đây còn muốn tìm nhữngông bạn già kia ống một chén, cũng nói tới chuyện của trò cho bọn họ trước."

Ông ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được một phong thư.][Bản Danh Sách quan sát quy luật phát triển của sự vật, đã có thể hiểu được,phong thư này đại biểu cho một cái danh hiệu...][Danh hiệu: Học giả lịch sử tự nhiên.][Nếu như ngươi có thể thông qua thử thách tương ứng, cũng có thể thuyết phụcđám người rất có trí tuệ kia trong những năm tháng tương lai, ngươi sẽ thuhoạch được danh hiệu 'Học giả lịch sử tự nhiên'.][Cố gắng lên!]Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, trân trọng cất lá thư này vào, sau đó mới rờikhỏi thư viện.Khi đi ra ngoài thư viện, trời bắt đầu mưa.Tiêu Mộng La đứng tại đài phun nước đối diện thư viện, trên tay nâng một chiếcô, thấy Liễu Bình đi ra, thì tới đón, cười nói:"Bận bịu cả ngày rồi, có thấy mệt không?"

"Cũng bình thường, cô thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Giáo viên nói độ hoàn thành nhiệm vụ của ta không tốt, rất nhiều thứ nên thuthập lại không thu thập đủ, hừ!"

Tiêu Mộng La khó chịu nói."

Vậy thì cô đã thu thập đủ số lượng chưa?"

Liễu Bình cười hỏi.ố ầ ồ ế"Rõ ràng ta đã thu thập đủ số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu rồi, thế nhưng giáoviên lại nói ý thức nguy cơ của ta không cao, đáng lẽ phải thu thập thêm nhiềunữa."

Tiêu Mộng La nói."

Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để tâm."

"Thế nhưng giáo viên trừ điểm của ta."

"Cho giáo viên trừ đi, về sau nhớ kỹ thu thập nhiều hơn là được."

"Được, ta nghe anh."

Hai người đang nói chuyện, đã thấy một người che ô chầm chậm đi lại tromgcơn mưa lớn, dần dần bước tới gần bọn họ."

Đi nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Phía sau học viện, chỗ cũ, ta đã đặt trước rồi."

Libertas nói.-------Chương 270: Chương 270Khi Liễu Bình vừa cầm tới tấm thẻ bài này, đã nghĩ tới sẽ làm như vậy rồi.Nửa năm qua.Hắn vẫn luôn lợi dụng tấm thẻ bài này, nghĩ cách đánh thức Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y chính là Yêu vương, nàng biết được vô số yêu thuật, năm đó chỉcó một thân một mình cũng dám thăm dò chân tướng của vở kịch hắc ám.Hiện tại nàng đã được thẻ bài hóa, lại còn có lực lượng hệ thần bí gia trì.Chỉ cần nàng tỉnh lại...Rất nhiều chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều, có thể giải quyết rất dễ dàng.Cho nên nửa năm qua, Liễu Bình chưa từng triệu hồi Danh Sách chiến tranh củađế quốc, mà là cống hiến tất cả lực lượng của mình cho Triệu Thiền Y.Hiện tại, nàng cũng sắp tỉnh lại rồi."

Để ta nghĩ lại xem nào..."

Liễu Bình duỗi lưng, tiện tay thu hồi thẻ bài vào trong hư không."

Nếu Triệu Thiền Y tỉnh lại, có lẽ ta cần nghĩ cách tăng lên cấp bậc của bảnthân mình..."

"Thế nhưng nếu làm như vậy, Yana cùng Andrea có tức giận hay không?"

"Dù sao ta chỉ đánh thức Triệu Thiền Y, rồi ngừng cống hiến lực lượng, cácnàng có suy nghĩ nhiều hay không đây?

Cảm thấy ta không coi trọng các nàng?"

"Ừm... khó mà nói... có thể lắm chứ..."

"Hay là tiếp tục ở lại thư viện, đợi tới khi đánh thức cả Andrea cùng Yana, rồimới tăng lên cấp bậc của mình?"

Liễu Bình chống má, cảm thấy thấp thỏm không yên....Keng keng keng...Từng tiếng chuông vang lên.Liễu Bình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi lưng một cái.Tiếng chuông reo vang mang ý nghĩa công việc ngày hôm nay của mình đã kếtthúc, mình có thể tan việc.Cửa bị đẩy ra.Một ông lão đi vào thư viện, mỉm cười hỏi: "Thế nào, vừa tan tầm đã vội vã đihẹn hò rồi sao?"

"Ồ, thầy Ted, thầy đã tới rồi sao?"

Liễu Bình vội vàng chào hỏi.Ông lão này, chính là người phụ trách lớp Anh niên tảo thệ khi trước của mình.ÔÔng ta là một học giả lịch sử tự nhiên.Sau khi thành Sương Phong bị công phá, ông ta cũng trở về Hoàng thành.Liễu Bình có thể làm việc trong thư viện, cũng may nhờ có ông ấy mới có thểthành công."

Đúng vậy, vừa rồi ta thấy Tiêu Mộng La ở bên ngoài, cho nên biết trò cònkhông tan tầm."

Thầy giáo Ted nói."

Ha ha."

Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy một nhân viên quản lý khác chuẩn bịgiao ban với mình đi tới, lập tức nhường đường."

Thầy Ted, thầy có rảnh không?

Hay là đi cùng chúng ta luôn?"

Liễu Bình mờinói."

Không cần, ta chỉ tới thăm trò một lát mà thôi...

à đúng rồi, trong thư việnHoàng gia, có bao nhiêu quyển sách loại lịch sử vậy?"

Ted hỏi."

Hơn mười hai ngàn cuốn sách, được phân chia làm mười hai loại, ghi chép hơnba ngàn năm lịch sử."

Liễu Bình nói."

Còn nhân vật truyền kỳ thì sao?"

"Bảy trăm ba mươi lăm quyển."

"Ồ, vậy những quyển sách liên quan tới những chủng tộc ngủ say bên trongVĩnh Dạ đây?"

"Hơn ba trăm năm mươi ngàn quyển, chỉ ghi chép liên quan tới những chủngtộc ngủ say xung quanh đế quốc, nơi xa hơn không có thăm dò lẫn ghi chép."

"Có bao nhiêu quyển sách về chức nghiệp của loài người?"

"Năm quyển, mỗi quyển đều có hai ngàn bản sao."

"Trò đều đọc hết những quyển sách này rồi sao?"

"Đã từng đọc qua."

"Liễu Bình, mặc dù cấp bậc thẻ bài của trò vẫn luôn không tăng lên, thế nhưngở phương diện tri thức, trò đã làm được rất tốt."

Ted liếc mắt ra hiệu hắn, sau đó đi vào trong thư viện.Liễu Bình ngẩn ra, rồi đi theo sau ông ta.Hai người đi tới nơi sâu trong thư viện.Ted dừng bước lại, đưa một phong thư cho Liễu Bình, nói nhỏ:"Ta sắp đi tới Bắc Cương của Đế quốc để điều tra tình huống, nghe nói nơi đócó chủng tộc ngủ say mới được phát hiện... bức thư này là do ta viết trước khiđi, trò cầm lấy đi."

Liễu Bình nhận phong thư này.Trên phong thư có một dấu niêm phong hình huy hiệu màu đen, bên trong nặngtrĩu, cũng không biết có những thứ gì.ầ ễ"Thầy Ted, đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi luôn."

Một phong thư giới thiệu, ngày mai trò nhín chút thời gian, đi tới số 21 đườngPhù Đăng, giao bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được."

Ted nói.Không đợi Liễu Bình đặt câu hỏi, ông ta nói tiếp: "Trừ ta ra, còn có rất nhiềungười cũng khát vọng tri thức, trong mỗi lĩnh vực chuyên môn của mình thì bọnhọ đều lấy được thành tựu không nhỏ, được mọi người gọi là học giả lịch sử tựnhiên... thực ra đối với những người này mà nói, chia sẻ tri thức là chuyện hỗtrợ cùng có lợi... ta đoán trò cũng muốn gia nhập vào nơi này."

Liễu Bình lập tức nói: "Tri thức là vô giá, đương nhiên là ta rất muốn."

"Rất tốt, ta không nhìn lầm trò."

Ted hài lòng nói."

Cám ơn thầy đã cho ta cơ hội này."

Liễu Bình nói với vẻ biết ơn."

Trò không cần cám ơn ta, chủ yếu là trò cũng đã đạt tới trình độ này, trênphương diện tích lũy tri thức hay là nghiên cứu sự vật, trò đều rất không tệ."

Ted vỗ vai hắn, nói: "Hiện tại, đi hẹn hò đi, lão già ta đây còn muốn tìm nhữngông bạn già kia ống một chén, cũng nói tới chuyện của trò cho bọn họ trước."

Ông ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi thu được một phong thư.][Bản Danh Sách quan sát quy luật phát triển của sự vật, đã có thể hiểu được,phong thư này đại biểu cho một cái danh hiệu...][Danh hiệu: Học giả lịch sử tự nhiên.][Nếu như ngươi có thể thông qua thử thách tương ứng, cũng có thể thuyết phụcđám người rất có trí tuệ kia trong những năm tháng tương lai, ngươi sẽ thuhoạch được danh hiệu 'Học giả lịch sử tự nhiên'.][Cố gắng lên!]Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, trân trọng cất lá thư này vào, sau đó mới rờikhỏi thư viện.Khi đi ra ngoài thư viện, trời bắt đầu mưa.Tiêu Mộng La đứng tại đài phun nước đối diện thư viện, trên tay nâng một chiếcô, thấy Liễu Bình đi ra, thì tới đón, cười nói:"Bận bịu cả ngày rồi, có thấy mệt không?"

"Cũng bình thường, cô thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Giáo viên nói độ hoàn thành nhiệm vụ của ta không tốt, rất nhiều thứ nên thuthập lại không thu thập đủ, hừ!"

Tiêu Mộng La khó chịu nói."

Vậy thì cô đã thu thập đủ số lượng chưa?"

Liễu Bình cười hỏi.ố ầ ồ ế"Rõ ràng ta đã thu thập đủ số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu rồi, thế nhưng giáoviên lại nói ý thức nguy cơ của ta không cao, đáng lẽ phải thu thập thêm nhiềunữa."

Tiêu Mộng La nói."

Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để tâm."

"Thế nhưng giáo viên trừ điểm của ta."

"Cho giáo viên trừ đi, về sau nhớ kỹ thu thập nhiều hơn là được."

"Được, ta nghe anh."

Hai người đang nói chuyện, đã thấy một người che ô chầm chậm đi lại tromgcơn mưa lớn, dần dần bước tới gần bọn họ."

Đi nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Phía sau học viện, chỗ cũ, ta đã đặt trước rồi."

Libertas nói.-------Chương 271: Có khó khănBa người dọc theo đường nhỏ trong sân trường đi thẳng về phía sau học viện, đitới quán ăn nhỏ mà bọn họ thường xuyên tụ tập."

Ông chủ..."

Giọng nói Libertas bỗng im bặt đi.Trong tiệm cơm có một người mặc quân phục, bệ vệ ngồi tại đó, đang quan sátbọn họ từ trên xuống dưới."

Liễu Bình, Libertas, Tiêu Mộng La, đã lâu không gặp."

Người này nói."

Tiền Võ Chu?

Tại sao ngươi lại tới đây?"

Libertas trầm giọng hỏi."

Ta tới thăm các ngươi mà thôi, thuận tiện nói ra một vài điều đã ẩn giấu tronglòng ta từ lâu."

Tiền Võ Chu nói.Hắn ta vẫn ngồi im, xung quanh lại hiện lên một khung chữ nhật hư ảo, phíatrên còn có một con số rõ ràng:"8."

Thẻ bài cấp tám.Tiền Võ Chu đã lên tới cấp tám!"

Libertas, chắc hẳn ngươi là cấp năm, Tiêu Mộng La là cấp sáu, mà thực lựccủa ta tăng lên cực nhanh, sớm đã vượt xa các ngươi rồi, về phần cái tên LiễuBình kia..."

Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười khinh thường.Libertas tức giận nói: "Ngươi đừng có quá đáng!"

Liễu Bình ngăn Libertas lại, mỉm cười, nói: "Đúng vậy, Tiền Võ Chu, ta vẫn cấphai, ngươi là nhất, nhất ngươi rồi, còn có chuyện gì nữa không?"

"Sớm biết ngươi là loại người này, lúc đầu ta tội gì phải tranh đấu với ngươichứ?"

Tiền Võ Chu nhìn chằm chằm hắn, nói với vẻ đùa cợt."

Hiện tại ngươi từ bỏ cũng được... ngươi từ bỏ sao?"

Liễu Bình hỏi.Tiền Võ Chu há miệng, nửa ngày sau mới hừ lạnh, nói: "Ta đã sớm không thèmtranh đấu với ngươi nữa rồi."

"Thật sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên là thật."

Tiền Võ Chu nói."

Tốt, nhường chút, chúng ta muốn vào ăn cơm."

Liễu Bình nói."

Ta đã bao hết tiệm này rồi."

Tiền Võ Chu nói.Mấy người nhìn về phía chủ quán cơm.Ông chủ nói với vẻ áy náy: "Hắn ta đúng là đã bao hết quán này, các vị, hômkhác lại tới ăn vậy."

ễ ề ấ"Không sao..."

Liễu Bình mỉm cười, nói với Tiền Võ Chu: "Có mấy món ăn tạinhà này cũng không tệ lắm, ngươi ăn từ từ thôi, chúng ta đi sang nhà khác."

Nói xong, dẫn theo hai người dự định rời đi."

Liễu Bình!"

Tiền Võ Chu bỗng quát lớn."

Còn chuyện gì nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Khi trước lúc ma quỷ tàn sát thành thị, ngươi trốn ở bên đường, đối với chúngta lại thấy chết không cứu, ta vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này."

Tiền VõChu gằn từng từ nói.Tiêu Mộng La bỗng rút trường cung ra, đặt mũi tên trên dây cung rồi kéo căng,nhắm thẳng Tiền Võ Chu, nói:"Đủ rồi!

Khi đó ngươi cố ý ném chiếc rìu dính đầy máu tươi của ma quỷ về phíaLiễu Bình, hiện tại lại còn mặt mũi dám tới tìm hắn phiền phức sao, tiểu nhânhèn hạ!"

Tiền Võ Chu nhìn mũi tên, sắc mặt dần dần biến đổi.Hắn ta đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Mộng La, nói: "Ngươi dám ra tay với ta?"

Tại xung quanh khu vực này, lại có mấy tên thiếu niên mặc quân phục xuấthiện, lao về phía bên này."

Không cần thiết."

Liễu Bình kéo Tiêu Mộng La lại.Hắn rút một cái còi từ trong túi ra, dùng sức thổi mạnh.Mấy giây sau...Mấy người mặc đồng phục, cầm vũ khí trong tay xuất hiện tại góc đường đi."y, đây không phải là Liễu Bình sao?"

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Bọn họ hỏi.Liễu Bình cười nói: "Có khó khăn, tìm cảnh sát, đây là quy tắc *****ên để giữgìn trật tự trị an."

Con ngươi Tiền Võ Chu co rút lại, không khỏi lùi về sau một bước.Những người kia đều là cảnh sát thành thị.Mình vẫn xúi giục mấy người này ra tay, vẫn mong có thể giẫm đối phương tạidưới chân trong ngày hôm nay...Không nghĩ tới đối phương lại gọi cảnh sát tới!Liễu Bình chậm rãi lấy chiếc huy chương vàng Đế quốc ra, giơ lên trước mặtđám cảnh sát."

Chúng ta à, đều là nhân tài trụ cột quốc gia mà tương lai có thể gia nhập Độithị vệ Hoàng gia, vẫn luôn coi trọng danh dự của bản thân, không muốn gâychuyện thị phi."

ế"Thế nhưng ở đây lại có người dám bôi nhọ danh dự của ta... chuyện này liênquan tới sự kiện thành thị bị tàn sát năm đó, ta cũng không dám qua loa."

"Vừa lúc tất cả mọi người đều ở nơi đây, muốn điều tra rõ ràng cũng là mộtchuyện rất đơn giản."

"Các vị cảm thấy thế nào?"...Huy chương vàng là một thứ tốt.Đám cảnh sát cũng là phụ trách quản lý khu vực này, lại bởi vì thường xuyêngặp mặt Liễu Bình, cho nên cũng sớm biết gốc biết rễ hắn rồi."

Liễu Bình, ngươi lại gây chuyện."

Một cảnh sát cười nói."

Ta đâu có gây chuyện, các ngươi cũng biết mà, lần nào cũng đều là người kháctìm ta gây chuyện."

Liễu Bình nói."

Ha ha, ai bảo bên người ngươi lúc nào cũng có hai nữ sinh, mà lại đều xuất sắcnhư vậy chứ."

Một cảnh sát khác nói."

Nếu hôm nay có vị nữ sinh họ Hoa kia ở đây, cũng không tới lượt bọn ta ramặt."

"Ha ha, nói tới, quan hệ giữa ngươi và các cô gái đấy là như thế nào?"

"Không biết, thế nhưng hắn luôn bị người tìm tới gây phiền phức, ngươi cũngcó thể đoán được mà."

Dần dần, không khí bắt đầu trở nên vui vẻ."

Này, chúng ta đều là đồng đội vào sinh ra tử với nhau, các ngươi cũng đừngtrêu đùa các cô nàng này, các cô ấy đều ghi thù rất dai, cẩn thận."

Liễu Bìnhkháng nghị."

Cho nên các nam sinh lớp lớn hơn đều khó chịu với ngươi... thế nhưng ngươicũng không thể luôn tìm chúng ta chứ, chuyện này là vấn đề về tình cảm."

Cảnhsát cười nói."

Nhìn xem, thậm chí lần này ngay cả nam sinh trường khác đều nhìn ngươikhông vừa mắt nữa kìa."

Lại một cảnh sát nói."

Nghĩ cách tăng lên cấp bậc của mình đi, hoặc là kết hôn cũng được, kết hôn sẽlàm cho rất nhiều người hết hi vọng."

Người cảnh sát thứ ba nói."

Liễu Bình, lần sau ngươi cũng đừng thổi còi, đi kết hôn đi."

Đám cảnh sát cười ha hả."

Biết, xin hãy duy trì trị an trước đi."

Liễu Bình buồn bực nói.Lúc này, đám cảnh sát mới nhìn về phía Tiền Võ Chu.Tiền Võ Chu lấy một chiếc huân chương từ trong ngực ra, thản nhiên nói: "Tacũng có huân huy chương, đây là huân chương Anh dũng của đế quốc, ta nhớằ ể ếrằng người có được nó, khi thi hành nhiệm vụ, có thể không tiếp nhận tra hỏi,chỉ có quân bộ mới có quyền chất vấn ta."

"Không sai, đúng là vậy, thế nhưng ngươi phải hiểu một điều."

Một cảnh sáttrung niên nói."

Hiểu cái gì?"

Tiền Võ Chu hỏi."

Ngươi là quân nhân, lại tới Học viện Hoàng gia phát sinh xung đột với bangười có được huy chương vàng, thật sự là chấp hành nhiệm vụ hay sao?"

Cảnhsát trung niên hỏi.Tiền Võ Chu chậm rãi cất huân chương đi, ánh mắt đảo quanh Liễu Bình, nói:"Hiện tại ngươi chỉ có thể dựa vào cảnh sát mới có thể bảo vệ bản thân, thếnhưng bọn họ có thể bảo vệ ngươi bao lâu?

Gần đây ta đều ở lại trong Đế đô,ngươi nên cẩn thận chút."

Nói xong, hắn ta dẫn theo mấy tên thiếu niên kia rời đi.Đám cảnh sát cũng không dám ngăn cản.Đây là chuyện giữa quân đội cùng Học viện Hoàng gia, có trời mới biết có gìhung hiểm ẩn chứa trong đó hay không.Chỉ cần không thật sự đánh nhau, cũng không cần quan tâm nhiều.Làm cho chuyện này nhanh chóng chìm xuống mới là kết quả tốt nhất.-------Chương 272: "Cứu mạng!"

Tiền Võ Chu vừa đi, đám cảnh sát cũng rời khỏi đây.Trên đường phố, lại chỉ còn Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.Bọn họ vẫn đi ăn cơm, nói chuyện thêm một lúc nữa thì Tiêu Mộng La liền rờiđi trước.Liễu Bình và Libertas cùng nhau đi về phía học viện."

Thực lực của Tiền Võ Chu tăng lên quá nhanh, lần này thì phiền phức rồi..."

Libertas nói."

Ừm, đoạn thời gian này ta sẽ không rời đi học viện, miễn cho hắn ta tìm taphiền phức."

Liễu Bình nói."

Nói tới, không biết ngươi có chú ý hay không, sát khí trên người Tiêu Mộng Lahôm nay lại trở nên nặng hơn."

"Ý của ngươi là, sau khi Tiền Võ Chu xuất hiện?"

"Đúng, ta nghe nói tài hoa của cô ấy được rất nhiều giáo viên công nhận, vẫnluôn có cơ hội có thể tham dự vào một loại thử thách nào đó."

"Ý của ngươi là gì?"

"Ta cảm thấy ngày hôm nay cô ấy sắp tức điên rồi, chưa biết chừng sẽ đi thamdự trận thử thách đó."

"Đi cũng tốt, thực lực tăng lên là chuyện tốt."

Hai người bước vào ký túc xá nam sinh, mở cửa phòng, đi vào trong.Libertas ngáp một cái, đổ xuống giường, lẩm bẩm nói: "Xem ra ta cũng cầnphải liều mạng tăng thực lực lên mới được."

Liễu Bình đứng tại chỗ không nhúc nhích.Hắn trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Có gì đó là lạ."

"Hả?

Có gì không đúng sao?"

Libertas hỏi."

Ngươi cảm thấy Tiền Võ Chu là một loại người gì?"

Liễu Bình hỏi.Libertas nói: "Hắn ta sao, luôn thể hiện ra mình là một người chính nghĩanghiêm khắc, thế nhưng lại là một kẻ ham mê quyền lực, đạo đức giả, nhamhiểm, giỏi về việc tranh thủ lợi ích, hãm hại người khác."

Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cái nhìn của ta cũng giống với ngươi."

Libertas nói: "Tiền Võ Chu nói năm đó hắn ta đã chết vì cứu người, hiện tạixem ra, chắc hẳn hắn ta đã nói dối khi tự giới thiệu trên lớp học... một kẻ nhưhắn ta, sẽ xả thân cứu người sao?"

"Ngươi nói đúng, khi đám ma quỷ tàn sát người trong thành, vì chạy trốn, hắn tađã ném chiếc rìu dính đầy máu ma quỷ tới trước mặt ta..."

ễ ếLiễu Bình không nói tiếp.Với tính cách của Tiền Võ Chu, sẽ kích động tới tìm mình gây chuyện hay sao?Hoàn toàn không.Nếu như nói hắn ta trốn trong một con ngõ nhỏ, chờ đợi phục kích chính mìnhthì còn có khả năng hơn.Thế nhưng hắn ta lại lấy ra huân chương Anh dung Đế quốc trước mặt tất cảmọi người.Điều này đại biểu cho thể diện của quân đội.Thậm chí có thể nói, là quân đội đã sai phái người tới chấp hành nhiệm vụ tạiHọc viện Hoàng gia.Quân đội muốn làm gì?Quân đội tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy, lại chuyên môn sai phái người tớikhiêu khích Học viện Hoàng gia.Bởi vì Cỗ máy chiến tranh Đế quốc là một thứ không có tình cảm, sẽ chỉ tiếnhành phân tích và lưu trữ đối với mọi chuyện, một khi nó phát hiện có chuyệncó thể uy ***** tới Hoàng thất, dù cho chỉ bắt được dấu vết để lại nhỏ nhất, máymóc cũng có thể tuyên bố lệnh bắt giữ.Thậm chí là ***** bất luận tội.Cho nên, một khi có chuyện gì đó xảy ra, quân đội cần phải chủ động đứng ra,giải thích rõ ràng cho Hoàng thất.Sau đó...Cuộc sống sau này của Tiền Võ Chu - người gây ra chuyện này, chắc chắn sẽkhông dễ chịu.Đã từng chết qua một lần, còn đã bò ra khỏi đống xác chết, một kẻ như Tiền VõChu vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không nghĩ tới hay sao?Coi như hắn ta không nghĩ tới, vậy đám quân nhân đi theo hắn ta thì sao?Liễu Bình xoay người, đẩy cửa ra, đi ra ngoài."

Ngươi đi đâu vậy?"

Libertas hỏi."

Giải sầu một lát, sẽ trở về ngay."

Liễu Bình nói.Hắn bước về phía trước dọc theo hành lang, đứng tại góc rẽ hành lang, mở cửasổ hướng ra bên ngoài.Bên ngoài, mưa đã tạnh từ lâu.Trên đường không có người nào cả."

Chiến đấu cùng với ta, được chứ?"

Liễu Bình nhẹ giọng hỏi.Hư không cạnh hắn truyền tới một tiếng sủa nhỏ.Liễu Bình nghe vậy, rút "Nham thạch không tồn tại" từ trong hư không ra ngoài,nói nhỏ:ồ"Nhớ kỹ mùi trên người tên kia rồi chứ?"

"Nhớ kỹ, mùi của hắn ta rất thúi."

"Ngươi có một giờ, đi tìm hắn ta đi."

"Được."

Không khí xuất hiện gợn sóng.Thẻ bài trong tay Liễu Bình biến mất không thấy.Hắn vịn bệ cửa sổ, yên lặng nhìn bóng đêm bên ngoài....Mặc dù trong Vĩnh Dạ không có ban ngày, thế nhưng mọi người vẫn cần mộtvài công cụ để tính thời gian.Khắp các nơi trong thành thị đều có đồng hồ được treo tại các kiến trúc côngcộng.Hiện tại, một ngày đã qua, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi.Yên lặng như tờ.Trong một con phố âm u ẩm ướt, Tiền Võ Chu mới vừa đi ra từ trong một cănnhà.Hắn ta kiểm tra tóc, khuôn mặt, quần áo, lại nhìn quần, giày, thậm chí còn cẩnthận quan sát đế giày của mình nữa.Rất tốt, rất sạch sẽ.Tiền Võ Chu ngẩng đầu, cất bước chuẩn bị rời khỏi nơi này."

Dừng lại."

Trong bóng đêm, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.Tiền Võ Chu đứng im bất động.Dưới ánh đèn đường âm u, một người mặc đồng phục cảnh sát đi ra.Hắn ta cẩn thận cầm một tấm thẻ bài, nhìn chằm chằm Tiền Võ Chu nói: "Vừarồi ngươi vào tòa nhà kia làm cái gì?"

Tiền Võ Chu cúi đầu cười nói: "Gặp mặt một người bạn mà thôi... ta nghĩ đámcác ngươi cũng không phải chó của Liễu Bình chứ, hắn cũng không có năng lựclớn như thế, có thể lấy việc công trả thù riêng..."

"Đúng là hắn không có năng lực lớn như vậy, giơ hai tay ngươi lên, không nêncử động, chậm rãi quay người."

Cảnh sát nói.Tiền Võ Chu không nhúc nhích, lại cười nói: "Nói như vậy, chắc hẳn ngươi làloại cảnh sát bí mật chuyện môn phục vụ cho Hoàng thất, điều tra các loại tintức tình báo."

"Ngươi không cần biết thân phận của ta là gì, hiện tại, lập tức xoay người lại!"

Cảnh sát giơ cao thẻ bài trên tay, nói.ố ố ẳ"Ngươi muốn dùng cách nào đối phó ta chứ?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta có xung độtvới Liễu Bình, lại gặp mặt một người bạn ở nơi này, ngươi đã muốn bắt giữ talại sao?"

Tiền Võ Chu hỏi."

Nếu như ngươi không có vấn đề, ta sẽ thả ngươi đi ngay lập tức, hiện tại ngươicần phải tiếp nhận kiểm tra."

Cảnh sát nói."

Kiểm tra... thì ra là thế, được rồi."

Tiền Võ Chu chậm rãi giơ hai tay lên, dùng một tốc độ chậm chạp để quayngười lại."

Tới đi, sau khi kiểm tra xong, đừng tiếp tục tới làm phiền ta, ta chính là Anhhùng thượng úy của Đế quốc."

"Chúng ta chưa từng làm khó người có thân phận trong sạch."

Cảnh sát dần dần bước tới gần Tiền Võ Chu, tay kia vẫn giơ cao thẻ bài.Dị biến, xuất hiện...Trên lầu của tòa nhà bên cạnh bỗng nhiên có tiếng hét chói tai xuất hiện."

Chết!

Đều chết hết!"

"Cứu mạng!"

-------Chương 273: Không phải ngườiSắc mặt cảnh sát biến đổi, chuẩn bị ném tấm thẻ bài trên tay ra ngoài.Trong khoảnh khắc đó, Tiền Võ Chu biến mất.Phía sau cảnh sát, một bóng mờ u ám ẩn chứa vô số gương mặt to lớn yên lặngxuất hiện.Nó vung lên không một tiếng động, ngay lập tức có mấy gương mặt do sươngmù hình thành bay ra, cắn trúng tấm thẻ bài vừa mới được ném ra ngoài, rồi cắnxé tấm thẻ bài thành từng mảnh giấy vụn.Cùng lúc đó, bóng mờ u ám mở rộng vòng tay, nhào về phía tên cảnh sát kia."

Dùng linh hồn chuộc tội đi."

Bóng mờ u ám nói với giọng khàn khàn.Ầm...Trong hư không, một luồng băng sương hội tụ lại, hóa thành một con chó caohơn một mét, đâm bay cảnh sát ra ngoài.Lúc này, cảnh sát như vừa tỉnh mộng lại, lập tức rút thẻ nói: "Danh sách chiếntranh!

Tình huống khẩn cấp cấp một!"

Bụp!Thẻ bài bay ra ngoài, hóa thành một tiếng kêu chói tai đủ để đánh thức nửa tòathành thị.Bóng hình u ám kia hơi ngừng lại."

Lại có thứ có thể lừa gạt cảm giác của ta... ta vẫn coi thường các ngươi mà..."

Trong sương mù xám, một móng vuốt sắc bén vươn ra, chỉ thẳng về phía cảnhsát...Một tiếng vang trầm xuất hiện.Thân hình cảnh sát vỡ nát, ngã xuống tại chỗ."

Còn có một nhóc dễ thương nữa, hẳn là Huyết Nhục Thú Khuyển trong LuyệnNgục...

Nhóc đáng yêu à, làm cách nào mà ngươi có thể giấu được ta vậy?"

Sương mù xám bỗng chấn động.Ầm!Mặt đất chấn động kịch liệt, từng ngọn lửa từ dưới đất phun ra ngoài, bắt đầuđốt sạch mọi thứ xung quanh rồi hóa thành biển lửa.Ở một bên khác...Liễu Bình quát khẽ: "Hủy bỏ chiến đấu!"

Hắn nhanh chóng làm động tác rút về phía hư không, rút ra hai tấm thẻ, cầmtrên tay.ồThẻ Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.Thẻ sinh vật: Huyết Nhục Thú Khuyển.Huyết Nhục Thú Khuyển ngồi xổm trên thẻ bài, nhìn về phía Liễu Bình, nóinhỏ: "Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là ta đã chết rồi."

"Ngọn lửa đó là gì?

Ta cảm thấy rất không tầm thường."

Liễu Bình hỏi."

Một loại lửa nguyền rủa, nếu nhiễm phải, linh hồn sẽ dần dần tàn lụi, rất hiếmgặp ở trong Luyện Ngục, ta chỉ thấy qua một lần mà thôi."

Huyết Nhục ThúKhuyển nói xong, mệt mỏi nằm bò trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.Liễu Bình thu thẻ bài lại, rơi vào trầm tư."

Lúc đầu chỉ vì cẩn thận, không nghĩ tới lại là một tên ***** như vậy."

"Hắn ta không phải là Tiền Võ Chu."...Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh phòng ngự Đế đô.Một chiếc xe bưu điện chậm rãi dừng tại tại cửa hông, lái xe chào hỏi vệ binh:"Buổi sáng tốt lành, thư tín hôm nay đã tới."

Vệ binh mở cửa, nói: "Tốt, giúp chúng ta chuyển vào trong phòng phụ trách vănthư đi, chờ bọn họ tới lại xử lý."

Xe bưu điện lái vào cửa hông, tiếp tục tiến về phía trước, dừng tại một căn nhàthấp bé.Lái xe xuống xe, đặt từng bưu phẩm cùng gói hàng vào trong phòng văn thư, rồirời đi.Mười phút sau.Từng người từng người đi tới làm việc.Sau khi kiểm tra an toàn, từng gói hàng bắt đầu được chuyển đi, kịp thời đượcmang tới các noi wtorng bộ tư lệnh.Hai mươi phút sau.Văn phòng bộ tư lệnh tam quân của Đế quốc."

Tướng quân, có một gói hàng của ngài."

Nữ thư ký nâng một chiếc hộp nhỏnhắn đi vào trong văn phòng."

Thứ gì?"

Tướng quân tóc hoa râm vẫn nhìn tài liệu trên tay, không ngẩng đầulên mà hỏi."

Một tấm thẻ nhỏ kỷ niệm 'Gia đình chiến hữu' làm bằng vàng ròng... ta đoán cóthể là khi ngài đi diễn thuyết vào hai tháng trước, bọn họ đang chuẩn bị thứnày."

Nữ thư ký cười hì hì nói.Tướng quân thì đáp một tiếng, nói: "Vậy thì để đó đi, lát nữa ta nhìn xem sao."

"Vâng."

Nữ thư ký cẩn thận đặt tấm thẻ trên bàn công tác, sau đó đi ra ngoài.Tướng quân tiếp tục đọc tài liệu.Một lát sau, hành lang bên ngoài truyền tới tiếng rống giận dữ:"Chuyện gì xảy ra vậy, ngày hôm nay Danh sách Chiến tranh lại phát độngthanh tẩy thân phận một cách toàn diện, ta cần biết đã xảy ra chuyện gì!"

Sắc mặt tướng quân cứng lại, rồi lắc đầu.Ầm...Cửa bị đẩy ra, một người trung niên nổi giận đùng đùng đi tới, trầm giọng nói:"Bành tướng quân, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Ross tướng quân, đương nhiên là ta biết, là bởi vì một trận lửa lớn, đã cókhông ít người chết vào tối hôm qua, sau khi được cỗ máy chiến tranh phântích, phát hiện chuyện này có liên quan tới chúng ta."

"Có liên quan tới chúng ta?

Trời ạ, chúng ta đã làm cái gì?"

"Ta cũng đang điều tra, thế nhưng những tin tức liên quan đã được máy mócnắm giữ, nó đã phong tỏa chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cho nên bên này tacũng không có cách nào đạt được tin tức nhanh hơn."

Bàng tướng quân từ từ nói, chờ đối phương dần dần tỉnh táo lại, mới lại mởmiệng nói: "Đêm qua mọi thứ đều bình thường, nơi này của chúng ta cũngkhông phát sinh chuyện gì cả, chỉ có người của ngươi ở tại Học viện Hoàng giagây ra chút phiền phức nhỏ mà thôi..."

"Phiền phức nhỏ?"

Lông mày Ross tướng quân nhướng lên.Ông ta sải bước ra ngoài, rất nhanh đã không thấy gì nữa.Bàng tướng quân thở dài, dựa vào chiếc ghế sau lưng, xoa xoa huyệt thái dươngvới vẻ mệt mỏi.Lúc này, ông ta mới rảnh rỗi liếc nhìn tấm thẻ nhỏ bằng vàng ròng có khắc mấychữ "Gia đình chiến hữu" kia.Một vật kỷ niệm nhỏ, không đáng là gì.Thế nhưng vẫn là tấm lòng của người ta, lại là vàng ròng, không tiện ném vàothùng rác đổ đi...Ông ta đang ngẫm nghĩ, lại thấy nữ thư ký xuất hiện tại cửa ra vào, thấp thỏmnói: "Tướng quân, Ross tướng quân cứ cố xông vào, ta không ngăn được ôngấy."

"Chuyện này không liên quan tới ngươi, hắn ta vẫn luôn như vậy, à đúng rồi,khi nào cỗ máy chiến tranh kiểm tra chúng ta?"

"Mười phút sau, nó sẽ bắt đầu chất vấn Ross tướng quân tại phòng họp trungương, sau khi kết thúc sẽ tới lượt của ngài."

ồ ầ"Vậy chúng ta đi qua trước đi, à đúng rồi, lát nữa hãy gọi người tới cầm nhữngbưu phẩm này đi, sáng hôm sau cần phải gửi ra ngoài."

"Được, ta sẽ thông báo bọn họ ngay."

Bàng tướng quân đứng dậy, dẫn theo nữ thư ký ra khỏi phòng.Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.Mười phút sau.Liễu Bình bỗng xuất hiện ở trong phòng.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã sử dụng Thẻ bài Kỳ quỷ: 'Nham thạch không tồn tại'.][Đã sử dụng một lần trong vòng một giờ trước.][Thời gian sử dụng tấm thẻ đã qua một giờ, hiện tại, số lần sử dụng đã khôiphục lại.][Ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này bất cứ khi nào, hạn chế: mỗi giờ mộtlần.]Liễu Bình cài tốt đồng phục trên người, tiện tay cầm theo mấy bưu phẩm trênbàn, rồi đi ra khỏi phòng của tướng quân.Hắn cười nói với bên trong: "Chúc ngài một ngày tốt lành, ta sẽ chuyển nhữngbưu phẩm này đi kịp thời, ngài cứ yên tâm."

Nói xong, hắn đóng cửa lại.-------Chương 274: Thám thínhTrên hành lang rộng mấy mét, nhân viên làm việc đi tới đi lui.Không có ai quá để ý tới hắn.Liễu Bình đội mũ, đè thấp mũ xuống, đi thẳng tới đường giao mới chậm rãidừng lại.Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn những bưu phẩm trên tay, có vẻ như đang kiểmtra địa chỉ của bọn nó.Những người khác thì vừa đi ngang qua vừa nói chuyện."

Buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng."

"Hôm nay quá bận rộn, giữa trưa cùng nhau ăn cơm chứ."

"Aiz, hôm nay quá khó chịu, ta vừa mới tiếp nhận chất vấn của máy móc."

"Thật sao?

Nghe nói đã tới lượt các tướng quân rồi."

"Tiếng gầm của Ross tướng quân truyền ra khắp cả tầng mười ba rồi kìa, ngươixem, tất cả mọi người đều đang né tránh."

"Ai đều như thế cả mà, ta cũng trốn lên tầng trên đây."

Liễu Bình yên lặng quan sát bưu phẩm trên tay, rồi tiếp tục đi về phía cầu thang.Hắn đi xuống dưới dọc theo cầu thang, quả nhiên nghe được tiếng gầm củaRoss tướng quân."

Hả, do một thằng nhóc cấp tám đi khiêu khích, cho nên ngươi chất vấn toàn bộbộ tư lệnh sao?"

"Khốn kiếp... cháy... liên quan gì tới chúng ta..."

"Ta tuyệt đối trung thành với Đế quốc..."

"Tốt!

Hiện tại tìm thằng nhãi kia tới đây, chúng ta tới đối chất đi!"

Liễu Bình nghe một lát, phía sau truyền tới một giọng nói:"Ngươi ở nơi này làm cái gì?"

Liễu Bình quay đầu lại, thấy được một sĩ quan đang nhìn chính mình."

Bưu phẩm của tướng quân, ngươi muốn kiểm tra hay không?"

Hắn giơ bưu phẩm trong tay lên, lắc lắc trước mặt đối phương.Sĩ quan nhìn thấy ký tên cùng người gửi ở trên bưu phẩm, không khỏi ho nhẹmột tiếng."

Vậy cũng không được ở nơi này nghe chứ, đi mau, làm những việc mà ngươicần làm đi."

ấ ẫ"Hừ, những người có công chức như các ngươi ấy, vẫn luôn coi thường nhữngngười làm việc như chúng ta, thật sự là khó chịu."

Liễu Bình lầu bầu một tiếng,đi xuống phía dưới.Sĩ quan kia nhìn chăm chú về phía hắn, tới tận khi hắn xuống lầu rời đi, lúc nàymới quay trở lại phòng họp.Liễu Bình dừng bước tại tầng thứ bảy.Tầng này xử lý những công việc liên quan tới xuất ngũ cùng nghỉ hưu, bìnhthường cũng không có nhiều việc phải làm, cho nên khá ít nhân viên.Liễu Bình quay người đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, giật xuống chùm râudê của mình, lại đổi thành râu quai nón, đi ra ngoài, mở vòi nước tẩy trang.Hắn nhìn mình trong gương.Hình dạng đã biến đổi một lần nữa.Liễu Bình đi khỏi nhà vệ sinh, rồi lại trở về.Tại hành lang bên ngoài, một đội vệ binh đang áp giải Tiền Võ Chu lên trêntầng.Liễu Bình đứng một lát trong nhà vệ sinh.Chuyện này thực sự là kỳ quái.Tiền Võ Chu đã biến thành một loại quái vật, tại sao còn phải tới Hoàng thànhtìm mình gây chuyện?Những kẻ mà hắn ta giết tối hôm qua, có thân phận là gì?Liễu Bình suy nghĩ một đêm, cảm thấy nếu như mình không biết rõ chân tướngmọi chuyện, chắc chắn sẽ bị động hãm vào nguy hiểm khổng lồ.Bên ngoài không có tiếng động nào.Liễu Bình chậm rãi đi khỏi nhà vệ sinh, rồi lại bước lên bậc thang, thuận theobậc thang lên tầng trên, rất nhanh đã tới được tầng thứ mười ba.Trên hành lang không có người.Trong phòng họp cũng không có âm thanh nào truyền ra cả.Liễu Bình cảm thấy hơi tiếc nuối.Nếu như vị Ross tướng quân kia có thể táo bạo hơn thì tốt.Mình cứ đứng trong hành lang như vậy, không chỉ sẽ bị hoài nghi, còn khôngthám thính được bất cứ tình báo nào cả.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lùi về sau vài bước, đứng trước cửa nhà vệ sinh tầng này.Cứ như vậy, trong phòng họp mà truyền ra tiếng động gì lớn, mình cũng có thểphát hiện ra, nếu như có người lên xuống tầng, mình cũng có thể trốn vào trongnhà vệ sinh.Dù cho là ai đi nữa, coi như phát hiện trong nhà vệ sinh có người, đó cũng làmột chuyện rất bình thường, không tới mức gây nên nghi ngờ.ễLiễu Bình mới đứng tại phòng rửa tay, cửa phòng họp đã được mở ra.Giọng nói của Ross tướng quân truyền ra:"Ngươi đi gây chuyện với những người của Học viện Hoàng gia, là do bọnchúng có vấn đề sao?"

Giọng nói của Tiền Võ Chu vang lên: "Đúng, bọn họ..."

Bịch!Cửa đóng lại.Thanh âm cũng biến mất.Nữ thư ký kia đi ra, tiện tay đóng cửa lại.Cô ta đi rất nhanh, hiển nhiên muốn làm gì đó.Liễu Bình không hề suy nghĩ, lóe lên đi về phía phòng vệ sinh nam.Tiền Võ Chu đáng chết!Chẳng lẽ hắn ta định vu oan hãm hại mình?Hắn ta dùng thủ đoạn nào?À đúng rồi, hắn ta đã không phải là người, đương nhiên sẽ có một vài thủ đoạnkhiến người ta khó lòng phòng bị!Ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn đang nghĩ ngợi, lại nghe được trongnhà vệ sinh nam truyền tới một tiếng ho khan.Thanh âm này...Là tên sĩ quan vừa mới đuổi mình đi kia!Nếu như bị hắn ta nhận ra, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức lớn.Liễu Bình không chút do dự xoay người, trốn vào trong nhà vệ sinh nữ.Lúc này nhà vệ sinh nữ không có người, thế nhưng...Tiếng giày cao gót truyền tới càng ngày càng gần.Nữ thư ký của tướng quân!Cô ta đi tới nhà vệ sinh!Liễu Bình vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Nơi này là tầng thứ mười ba, bên ngoài không có thứ gì cả, nếu như mình mởcửa sổ, bám trên mặt tường bên ngoài, sẽ bị vệ binh phụ trách tuần tra canh gácphát hiện ngay lập tức.Làm sao bây giờ?Lộp cộp, lộp cộp,...Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.Cuối cùng, nữ thư ký đi tới phòng rửa tay, cũng đúng lúc gặp được tên nam sĩquan kia đi ra.ếHai người liếc nhìn nhau.Nam sĩ quan nhíu mày hỏi: "Vừa rồi ngươi đã tới nơi này sao?

Tại sao ta cảmthấy nơi này còn có một người nữa chứ?"

"Không, ta vừa tới."

Nữ thư ký nói."

Không đúng, rõ ràng có người."

Nam sĩ quan bỗng đẩy cửa ra, xông vào phòngvệ sinh nữ, tỉ mỉ kiểm tra một lần.Mấy phút sau.Hắn ta chậm rãi đi ra, nói với vẻ lúng túng: "Có lẽ người kia đã rời đi."

"Kể cả không đi thì ngươi cũng không thể xông vào nhà vệ sinh nữ chứ!"

Nữthư ký tức giận nói."

Xin lỗi, thật là quái lạ, dự cảm của ta vẫn luôn rất linh mà..."

Nam sĩ quan cũngkhông nói thêm cái gì, lắc đầu, quay người rời đi."

Biến thái."

Nữ thư ký thầm mắng.Nữ thư ký đẩy cửa ra.Cô đi vào trong nhà vệ sinh.Toàn bộ nhà vệ sinh đều rỗng tuếch, không có bất cứ người nào.Nữ thư ký yên lòng, mở vòi nước ra, bắt đầu rửa tay.Bỗng nhiên, cô phát hiện trên bồn rửa tay có một hộp giấy rút."

Ồ?

Hiện tại cũng đã bắt đầu đặt giấy vào phòng vệ sinh công cộng rồi sao?Không tệ."

Nữ thư ký rút một mảnh giấy ra.-------Chương 275: "Cá sao..."

Nữ thư ký dùng giấy lau tay, xem xét dáng vẻ của mình trước gương."

Lại là một ngày dài dằng dặc..."

Cô ta nhỏ giọng nói, rồi quay người đi khỏi phòng vệ sinh.Trong phòng vệ sinh, mọi thứ đều khôi phục lại yên tĩnh.Một lát sau.Nam sĩ quan lại xuất hiện.Hắn ta quan sát một vòng, đưa tay rút thẻ bài, quát khẽ: "Kiểm tra!"

Thẻ bài bay ra ngoài, bỗng hóa thành một máy móc tinh vi, thả ra từng luồngsáng quét hình toàn bộ nhà vệ sinh."

Mọi thứ bình thường!"

Máy móc báo cáo."

Quái lạ, chẳng lẽ thật là ta tính sai rồi?

Rõ ràng có một người, còn đang địnhvào nhà vệ sinh nam, rồi quay vào nhà vệ sinh nữ mà."

Nam sĩ quan lẩm bẩm.Hắn ta cảm thấy khó tin, thế nhưng không thể không rời đi.Nhà vệ sinh lại khôi phục sự yên tĩnh.Một phút.Ba phút.Bảy phút.Một người đàn ông mặc đồng phục, có râu quai nón từ nhà vệ sinh đi ra, ép thấpvành mũ, nhanh chóng bước về phía bậc thang.Xung quanh không người.Người này đi từ tầng mười ba xuống tới tận tầng một, sau đó đi ra cửa hông,dọc theo con đường đi tới phòng văn thư.Nơi này, đã có hai tên sĩ quan đang đợi.Bọn họ đặt một chồng thư từ dưới đất, không nhịn được mà nói:"Bây giờ là mấy giờ rồi, làm sao mà giờ mới tới?"

Người kia thì cười làm lành, vừa lắc lắc bưu phẩm trên tay: "Xin lỗi, đi tới lấybưu phẩm của tướng quân, hai vị hãy đặt thư tại nơi này, mình ta xử lý là được."

Hai tên sĩ quan cũng đã không kiên nhẫn được nữa, cũng không nhìn hắn màquay người đi luôn.Người kia chậm rãi lấy chìa khóa ra, mở cửa, cất kỹ toàn bộ bưu phẩm, rồi lạikhóa cửa lại, đi ra ngoài Bộ tư lệnh.Đi một đường cũng không ai hỏi tới.Dù sao phòng văn thư là tồn tại cấp thấp nhất tại Bộ tư lệnh, mọi người chưatừng quá chú ý tới.Chỉ có vệ binh tại cửa hông thuận miệng hỏi: "Đi nơi nào."

"Đi ăn sáng."

Người này trả lời, ra cửa hông của Bộ tư lệnh, rất nhanh biến mất tại con đườngđối diện.Khoảng hai mươi phút sau.Cửa của phòng văn thư tại Bộ tư lệnh lại mở ra lần nữa.Một người đàn ông có bộ râu quai nón đứng tại cổng, nhìn quanh bốn phía."

Quái lạ."

Hắn ta hơi ngẩn ngơ, cố gắng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra khi trước, lại sờsoạng trên người mình một lần.Không có bất cứ vết thương nào cả."

Ai sẽ ra tay với một kẻ thu thập bưu phẩm như ta chứ... có lẽ nói ra cũngkhông ai tin."

Người này lắc đầu, chỉ cảm thấy rất khó xử.Nếu như báo chuyện này lên, mình sẽ bị lột một tầng da mất.Nếu như không báo, một khi bị người phát hiện ra, mình chỉ còn con đườngchết mà thôi.Mình có thể bị diệt khẩu hay không?Hắn ta đang cảm thấy bàng hoàng thì thấy một nam sĩ quan đi tới."

Chào ngài, gửi thư sao?"

Người này hỏi."

Một đồng sự nữa của ngươi đâu rồi?"

Sĩ quan hỏi."

Ai?"

"Ngươi quay lại đây khi nào?"

"Ta đâu có ra ngoài chứ?"

Sĩ quan nhìn hắn ta, cuối cùng cũng ý thức được chân tướng là gì.Hắn ta xông ra khỏi phòng văn thư, chạy nhanh về phía cửa hông Bộ tư lệnh,thế nhưng lại chậm rãi dừng lại.Ngoài cửa.Ngựa xe như nước, biển người như sóng biển.Đi nơi nào tìm kẻ giả trang kia đây?Sĩ quan đứng tại chỗ, suy nghĩ một hồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ:"Khốn kiếp."...Học viện Hoàng gia.Tại ký túc xá nam sinh.Libertas không ở trong phòng.Liễu Bình đứng trong ký túc xá, cầm một tấm thẻ bài trên tay.[Huyết Nhục Thú Khuyển: Hỏa Nha.][Cấp tám.][Sinh vật Luyện Ngục (vật nuôi).][Có ba năng lực.]Liễu Bình ngẫm nhĩ, ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!Huyết Nhục Thú Khuyển yên lặng xuất hiện."

Tới lúc ăn cơm rồi sao?"

Nó ***** ***** mũi, hỏi."

Không phải, ta muốn ngươi giúp ta kiểm tra xem, trong căn phòng này có thứgì đó không đúng hay không."

Liễu Bình nói."

Thế nào, có người muốn hãm hại ngươi hay sao?"

Hỏa Nha hỏi."

Ta đoán là như vậy, thế nhưng không có đầu mối."

Liễu Bình nói.Hỏa Nha hít hít, ngửi một vòng trong phòng này, lắc đầu nói: "Ta không pháthiện ra bất cứ cái gì cả."

"Ngươi xác định nơi này không có vấn đề sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không thể, dù sao ta cũng không phải loài chó chuyên môn tìm kiếm đồ vật,cho nên ta không có tài năng gì ở phương diện này cả."

Hỏa Nha nói."

Vậy ngươi còn ngửi nửa ngày làm gì?"

"Dù sao ta cũng là một con chó, ngửi một hồi biểu thị ta cũng cố gắng mà."

"Được rồi."

Liễu Bình thở dài.Hỏa Nha nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ta khuyên ngươi nên tìm một vài nhân sĩchuyên môn phụ trách thu thập tình báo, tìm kiếm đồ vật tới, bọn chúng rất amhiểu ứng đối những tình huống như thế này."

"Thực ra ta cũng có một người bạn, thế nhưng không biết cần bao lâu mới cóthể đánh thức nàng dậy."

Liễu Bình lấy một tấm thẻ khác ra.Thẻ lên cấp.Trên tấm thẻ này, năng lượng đã lên tới vạch thứ "7" rồi.Mà tổng vạch của tấm thẻ là "10".ầ ể ố ế ỗ ếKhi đầy vạch, là có thể cống hiến "10" năng lượng này cho cỗ máy chiến tranh,đổi lấy cơ hội lên cấp.Hoặc là dùng để bổ sung lực lượng cho Anh linh, làm cho các nàng sớm tỉnhlại."

Để ta thử xem, dù sao năng lượng đã lên tới 99% rồi, có khi sẽ thành công."

Liễu Bình cầm thẻ bài, âm thầm nosi:"Cống hiến cho Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y."

Ngay sau đó...Vạch năng lượng trên thẻ bài lập tức về không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi đã cống hiến toàn bộ bảy điểm hồn lực và lực lượng thân thể tích lũygần đây cho Triệu Thiền Y.][Tiến độ trước mắt: 99%.][Nàng đã sắp tỉnh lại.][Xin tiếp tục cố gắng.]Vẫn chưa tỉnh lại được!Liễu Bình thở dài, không cam lòng mà rút thẻ bài Triệu Thiền Y ra.Trên thẻ bài này, một con mèo trắng cuộn tròn lại, nằm phơi nắng dưới một máihiên."

99% đã được hai tuần rồi, làm sao vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện.Khi trước, Triệu Thiền Y đã nói với mình, muốn có cá ăn mỗi ngày.Đối với Anh linh mà nói, thỏa mãn tâm nguyện của các nàng cũng là mộtchuyện rất quan trọng, giống như một loại khế ước vô hình nào đó vậy..."

Cá sao..."

Liễu Bình nói nhỏ.Bỗng nhiên, mí mắt mèo trắng giật giật.Sắp tỉnh, thế nhưng vẫn chưa tỉnh.Có thể tăng tốc quá trình này sao?Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng quát: "Triệu Thiền Y, ta đã mua cá mà nàngmuốn về rồi đây!

Nhanh rời giường!"

Con mèo kia đứng vụt dậy, dùng đôi mắt xanh lam quan sát bốn phía.Rồi nó bỗng chú ý tới Liễu Bình."

Cá đâu?"

Con mèo vội vàng hỏi.Liễu Bình cũng đã chuẩn bị từ trước rồi...ắ ề ắTừ khi Danh Sách nhắc nhở năng lượng của Triệu Thiền Y đã lên tới 99%, hắnđã chuẩn bị không ít đồ ăn."

Đi ra ăn cơm!"

Hắn mở ngăn tủ, lấy một bao cá khô lớn ra ngoài, đặt lên bàn.Bụp...Thẻ bài hóa thành một con mèo trắng, nhẹ nhàng hạ xuống mặt bần.Nàng không do dự mà bắt đầu vùi đầu ăn uống."

Phi, chỉ là cá khô mà thôi, cũng đáng đánh thức ta dậy ăn hay sao?"

Mèo trắng vừa ăn, vừa nói với vẻ khinh thường."

Có giỏi thì ngươi đừng ăn."

Liễu Bình lạnh lùng nói."

Ha ha, hôm nay thì không sao, lần sau chúng ta phải ăn đồ tươi mới."

Mèotrắng nói.-------Chương 276: Thuật quyết - hoàn thành!Mười phút trôi qua.Mèo trắng ăn no tới mức bụng tròn vo, uể oải nằm trên giường Liễu Bình, duỗimóng ra, nói:"Về sau cái giường này thuộc về ta, Liễu Bình, ngươi tự tìm chỗ ngủ khác đi."

"Ăn rồi ngủ?

Đứng dậy cho ta, chúng ta có việc cần phải làm."

Liễu Bình nói."

Việc gì?"

Mèo trắng hỏi.Liễu Bình đang định nói chuyện, mèo trắng bỗng trợn mắt lên.Nó đứng dậy, quan sát Hỏa Nha nói: "Liễu Bình, khi nào ngươi lại thu nuôi mộtcon chó như vậy?"

"Khi các ngươi ngủ say á."

Liễu Bình nói."

Nó có vấn đề."

Mèo trắng nói.Hỏa Nha nhếch miệng, gầm gừ: "Nơi nào của ta có vấn đề?

Mèo trắng, ta nghĩngươi còn không biết rõ vị trí của mình là ở đâu chứ."

Khí tức của nó triển khai toàn bộ...Khung chữ nhật hư ảo xuất hiện xung quanh người nó, mà tại góc trái trên cùng,xuất hiện một con số: 8.Huyết Nhục Thú Khuyển cấp 8!Mèo trắng híp mắt, ngồi xổm tại mép giường, không thèm đếm xỉa chút nào mà***** ***** móng vuốt mình.Xung quanh người nó, cũng có một khung hình chữ nhật hư ảo xuất hiện, mà tạigóc trái phía trên của nó, có một con số: 30.Yêu vương cảnh giới Thần Chiếu cấp 30, Cửu mệnh Miêu yêu!Liễu Bình cũng đã tính qua, dựa vào bản thân cố gắng thăng cấp, còn khôngbằng đánh thức Triệu Thiền Y có lời hơn.Mình đã trở thành Thủ Ngục kỵ sĩ.Trong chiến đấu, toàn bộ lực lượng đều phải cống hiến ra, cho vật nuôi, Anhlinh cùng chiến hữu của mình sử dụng.Coi như mình liều mạng tăng cấp, trong nửa năm cũng không vượt qua được haimươi cấp.Kỵ sĩ cấp hai mươi, cống hiến toàn bộ lực lượng của mình cho Huyết Nhục ThúKhuyển cấp tám, để nó phụ trách chiến đấu...Đó cũng không phải là một ý kiến hay.Mặc dù Huyết Nhục Thú Khuyển cũng có thể tăng cấp.ế ế ốThế nhưng mình chỉ là một học viên của Học viện Hoàng gia Đế quốc, làm gìcó nhiều tài nguyên dành cho nó tăng cấp chứ?Như vậy...Trong thời gian ngắn, có thể đánh thức một vị Anh linh mạnh mẽ, còn quantrọng hơn việc thăng cấp của bản thân mình!Mèo trắng ***** xong móng vuốt, liếc mắt, quan sát Hỏa Nha bên dưới, hỏi:"Chó con, ngươi mới nói cái gì cơ?"

Móng vuốt sắc bén nhô ra từ đệm thịt của mèo trắng.Thân hình Hỏa Nha cứng lại, cái đuôi kẹp xuống dưới mông."

Chị gái à, ta mới hai tuổi thôi, còn không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với ta."

"À đúng rồi, ngài thấy ta có vấn đề gì sao, ta sẽ đổi."

"Chị gái à, ngài bớt giận!"

Hỏa Nha cười bồi, chậm rãi nằm trên mặt đất....Mèo trắng nhảy xuống khỏi giường, xoay quanh Hỏa Nha vài vòng, thỉnhthoảng còn ngửi ngửi không khí xung quanh nó nữa."

Ngươi đã chiến đấu với kẻ nào?"

Nàng hỏi."

Không có."

Hỏa Nha đáp."

Nói chính xác hơn thì nó suýt nữa bị *****, tới khoảnh khắc nguy hiểm là tatriệu hồi nó trở về."

Liễu Bình nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại nói: "Ta chắc chắn rằng nó không phải chịu bất cứ vếtthương nào cả, ngươi có phát hiện gì sao?"

Mèo trắng duỗi móng vuốt ra, xoa đầu Hỏa Nha, nói: "Nó bị người khác pháthiện."

"Phát hiện?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, nó bị người khác phát hiện lẫn ghi nhớ."

Mèo trắng nói.Hỏa Nha khó hiểu hỏi: "Tại sao mà ngươi lại biết được?"

"Bản năng của Miêu yêu chúng ta, chính là quan sát đồng đội trở về từ bênngoài, xem bọn họ có dị dạng nào hay không..."

Mèo trắng tiếp tục giải thích: "Đối với yêu tộc thích ẩn nấp như chúng ta mànói, đây là một loại trực giác, có thể biết nó có gặp phải nguy hiểm hay không,hoặc là bị người khác phát hiện."

"Ý của ngươi là, Tiền Võ Chu đã phát hiện ra nó, cũng biết nó ở bên người củata?"

Liễu Bình hỏi."

Chính xác."

Mèo trắng nói."

Làm sao mà hắn ta lại biết được?"

Liễu Bình hỏi.ế ế ồ"Không biết... hiện tại chúng ta đã rời khỏi thế giới Tu Hành rồi sao?

Chúng taở đâu vậy?"

Mèo trắng hỏi."

Thế giới Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói.Hắn bỗng im lặng một lúc.Đúng vậy.Nơi này là Vĩnh Dạ, là nơi ngủ say của vô số tồn tại không rõ.Ngay cả Danh Sách khi thấy được một vài thứ, đều đưa ra những ký tự như"???", làm sao mà mình có thể biết mọi thủ đoạn của bọn nó được chứ?Mèo trắng lo lắng nói: "Liễu Bình, sào huyệt hiện tại đã không an toàn, chúng tacần phải dọn nhà rời đi."

"Dọn nhà?"

Liễu Bình lắc đầu nói: "Không, nơi này đã không phải là thế giớitrước kia của chúng ta, trốn cũng vô dụng, để ta nghĩ lại một lát..."

Tiền Võ Chu đã biến thành quái vật kỳ lạ.Hắn ta biết mình có một con Huyết Nhục Thú Khuyển.Huyết Nhục Thú Khuyển là vật còn sống, tới từ Luyện Ngục, tới từ một gia tộcthần bí lại mạnh mẽ, là một con chó bên người Aldrich.Mà mình lại ở trong Vĩnh Dạ.Trong Vĩnh Dạ, là một học sinh Học viện Hoàng gia, lại có được Liệt Khuyểntới từ Luyện Ngục, chuyện này đúng là một chuyện rất kỳ lạ.Tiền Võ Chu có thể bố trí rất nhiều thủ đoạn xung quanh chuyện này.Dù sao tại buổi sáng, hắn ta đã nói với quân đội, những người mình có vấn đề.Từ vừa mới bắt đầu, Hoa Tình Không, Libertas và Tiêu Mộng La đều không cómâu thuẫn gì với hắn ta cả.Như vậy...Mục tiêu của hắn ta là mình."

Xem ra, chúng ta cần giải quyết vấn đề của Hỏa Nha."

Liễu Bình trầm tư nói."

Giết nó, chấm dứt hậu hoạn."

Mèo trắng gật đầu nói.Hỏa Nha run rẩy nằm dưới đất, lật cái bụng lên, không dám nói lời nào, chỉdùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Liễu Bình.Mèo trắng là yêu vật cấp 30.Trước mặt nàng ta, mình còn không kịp kêu một tiếng, cũng đã bị xử lý sạchrồi.Liễu Bình nhìn Hỏa Nha, nói: "Không được, chúng ta cần nghĩ cách khác... tanhớ rằng trong số yêu thuật, có một vài cách có thể biến đổi thân thể yêu machứ."

"Đực chuyển cái sao?

Ta biết yêu thuật này, còn rất thông thạo là đằng khác."

ắ ằ ằ ắMèo trắng nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người Hỏa Nha, híp mắtnói.Ngay lập tức Hỏa Nha kẹp chân lại."

Không, chúng ta cần biến đổi chủng tộc cho nó, khi chủng tộc của nó biến đổi,cũng đã chứng minh ta không liên quan gì tưới Luyện Ngục cả, giải quyết taihọa ngầm từ căn bản."

Liễu Bình lắc đầu nói."

Biến đổi chủng tộc?

Thú vị, nó là chủng tộc mà ta chưa từng thấy qua bao giờ,muốn biến nó thành loại Yêu khuyển nào?"

Mèo trắng hỏi."

Không thể biến thành Yêu khuyển được, nếu không ta còn phải giải thích nữa."

"Vậy..."

"Biến nó thành một con chó bình thường nhất đi."

"Độ khó của việc này là nhỏ nhất, thế nhưng sau khi nó biến thành loài chó bìnhthường, một vài lực lượng cũng sẽ biến mất theo."

"Không sao, sau khi vượt qua lần kiểm tra này, chúng ta lại nghĩ cách... ta đọctrong những quyển sách có liên quan tới chủng tộc sinh vật tại thư viện, cho nêncó một vài ý tưởng mới."

"Tri thức của thế giới này có thú vị không?"

"Thú vị."

"Vậy thì quyết định như vậy đi."

Mèo trắng đi tới trước mặt Hỏa Nha, thân hình biến đổi, hóa thành một cô gáicó tai mèo.Triệu Thiền Y.Nàng dùng một tay xoa đầu Hỏa Nha, một tay khác thì sử dụng pháp quyết, nói:"Đối với Ma đạo chúng ta mà nói, tăng tiến huyết mạch và thoát thai hoán cốtmới có độ khó, thế nhưng nếu muốn biến một yêu quái trở lại xác phàm, để nótrở nên tầm thường trong đám chó, thì là một chuyện cực kỳ đơn giản."

Thuật quyết - hoàn thành!-------Chương 277: Công bằngHỏa Nha bỗng hét thảm một tiếng.Triệu Thiền Y thu pháp quyết lại, tiện tay lấy một túi trữ vật ra, vỗ nhẹ, lấy ramột bình máu Yêu.Nàng xối máu Yêu lên người Hỏa Nha, êm tai nói:"Ngoan, nghe lời, đừng kêu lớn như vậy, ngươi kêu càng lớn, ta lại càng dùngsức, cuối cùng người chịu đau vẫn là ngươi mà thôi."

Hỏa Nha không dám kêu nữa, thành thật nói: "Biết."

"Ngoan."

Triệu Thiền Y bật cười.Tay nàng bỗng dùng lực, từng sợi tơ máu màu đen xuất hiện từ trên người HỏaNha, ngưng kết thành một viên kết tinh màu máu trong hư không.Xương cốt trên người Hỏa Nha bong ra từng mảng, ngọn lửa cũng dập tắt.Triệu Thiền Y thu thập kết tinh màu máu, xương cốt vào trong túi trữ vật, đặttay trên đầu Hỏa Nha búng nhẹ, quát khẽ: "Kết thúc."

Hỏa Nha xoay người đứng dậy.Trên người nó đã mọc đầy lông, hóa thành một con chó vàng rất bình thường.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng xuất hiện:[Vật nuôi của ngươi: Huyết Nhục Thú Khuyển đã biến đổi.][Nó đã bị biến đổi chủng tộc, biến thành một con chó cỏ bình thường (đã chết).]Đã chết.Chó cỏ đã chết, là một loại cực kỳ bình thường bên trong Vĩnh Dạ.Liễu Bình quét xong, nói: "Phương pháp Bác Huyết của ngươi đã luyện tới cấpbậc cao nhất rồi, ta sẽ truyền cho ngươi một môn Tiền Trần Đoạn Tuyệt, có thểlàm cho khí tức của pháp thuật này hoàn toàn biến mất, không bị người khácphát hiện ra."

Hắn còn đang định sử dụng pháp quyết thi pháp, chợt nhớ tới hiện tại mình đãkhông phải là người tu hành, bỗng ngẩn người ra.Sau đó...Hắn đành phải dùng phương thức truyền miệng, nói pháp quyết cho Triệu ThiềnY biết.Triệu Thiền Y thử một lần, có vài điểm không rõ, lại hỏi đi hỏi lại vài lượt, cuốicùng mới có thể sử dụng Tiền Trần Đoạn Tuyệt đối với Hỏa Nha."

Thuật pháp này có tác dụng rất thần kỳ, về sau ta lại làm chuyện xấu, cũngkhông có mấy người có thể biết được."

Triệu Thiền Y nở nụ cười.

Chợt thấytrên mặt Liễu Bình toát ra vẻ mất mát, liền tiến lên ôm hắn.ế"Không có chuyện gì, Ma Chủ, ta tin tưởng dù cho ở tại thế giới nào đi chăngnữa, người đều có thể đi tới vị trí tuyệt đỉnh."

Nàng nhẹ nhàng nói."

Cần thời gian... aiz, ta bỏ ra một đoạn thời gian, dùng để hấp thu tri thức củathế giới này, thế nhưng từ giờ trở đi, ta cần tăng thực lực của bản thân lên nhanhhơn nữa."

Liễu Bình nói.Hắn buông Triệu Thiền Y ra, ngồi trước mặt nàng, nói: "Lần này không thểdùng phương thức nói để truyền đạt được, nàng thêm chút sức, dùng bí pháp đivào trong thần hồn của ta, ta truyền cho nàng một thức đao thuật."

"Đi vào trong thần hồn của ngươi?

Làm vậy rất nguy hiểm đó, tới cùng là loạiđao thuật nào?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm."

"Đó là đao thuật ngươi tự sáng tạo, ngươi muốn truyền nó cho ta?"

"Chúng ta đều phải trở nên mạnh hơn, mới có thể sống sót tại thế giới này."

"Được."

Triệu Thiền Y hớn hở nói.Nàng đang định sử dụng bí pháp, bỗng giật mình."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Có người tới, một đám mặc đồng phục giống nhau, có thể là cùng một mônphái... bọn họ đang đi lên đây."

Triệu Thiền Y nói."

Chắc hẳn là tìm ta, ngươi trốn đi, tối nay ta sẽ truyền cho ngươi đao thuật này."

Liễu Bình nói.Ngay lập tức, Triệu Thiền Y hóa thành một tấm thẻ bài, nhập vào hư không biếnmất.Một giây...Hai giây...Ba giây...Ầm...Cửa bị đẩy ra, bảy tám người đàn ông mặc quân phục đi tới."

Liễu Bình, ngươi đã bị bắt, đi theo chúng ta một chuyến."

Một người đàn ôngtrầm giọng nói.Liễu Bình ngồi im bất động, nhẹ nhàng vươn tay ra.Hỏa Nha đưa đầu chó với bộ lông mềm mại hoàn toàn mới của mình tiến tới, đểhắn xoa."

Các ngươi là ai?

Vì sao lại xông vào ký túc xá của ta?"

Hắn vừa nói, vừa lấy huy chương vàng của mình ra, đặt trước ngực, nói:"Trước khi làm bất cứ chuyện gì, hãy suy nghĩ cho rõ ràng."

Tiền Võ Chu đi ra khỏi đám người, châm biếm: "Ta nghe nói mỗi lần xảy rachuyện gì, ngươi đều cầm tấm huy chương này ra làm lá chắn, thế nhưng lầnnày nó cũng không bảo vệ được ngươi."

Liễu Bình mỉm cười, nói khẽ: "Huy chương chỉ là một loại nhắc nhở đầy thiệný, thế nhưng có vẻ như ngươi không rõ ràng về quy tắc của xã hội văn minh loàingười lắm nhỉ, như vậy thì ta muốn dùng tới nó rồi."

Tiền Võ Chu bỗng híp mắt lại, lẩm bẩm: "Quy tắc xã hội à..."

Mấy tên sĩ quan nhìn nhau.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đang đề nghị triệu hoán.][Lần triệu hoán này tới từ khế ước với Hoàng thất, cần ít nhất ba người có huychương vàng, mới có thể hoàn thành lần triệu hoán này.][Libertas đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.][Tiêu Mộng La đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.]Bỗng nhiên, lại có thêm một hàng chữ nhanh chóng hiện lên:[Hoa Tình Không đã cảm ứng được lần triệu hoán này, cũng đã đồng ý.][Các ngươi đã sử dụng ân tình của Hoàng thất, đổi lấy cơ hội triệu hoán Hoàngthất đứng ra.][Ngươi có đồng ý hay không?]Liễu Bình đứng dậy, nói ra: "Nếu như ta đã bị bắt giữ, vậy thì ta đành phải mờiHoàng thất tới đây chủ trì công đạo thôi."

"Ngươi muốn công đạo gì?

Đây là một lần hỏi thăm được Danh sách máy mócđồng ý."

Sắc mặt một sĩ quan hơi trắng bệch đi, nói."

Hỏi thăm?

Vừa nãy không phải là bắt giữ sao?"

Liễu Bình bật cười.Hư không bỗng tách ra.Một ông lão mặc áo đuôi tôm màu đen bước ra, cúi người chào Liễu Bình, nói:"Điện hạ đang chờ ngươi, chúng ta cũng đã biết về chuyện này rồi, thế nhưng tamuốn hỏi trước, ý kiến của ngươi là gì, Liễu Bình."

"Ta không có ý kiến gì nhiều, chỉ muốn công bằng mà thôi."

Liễu Bình nói."

Công bằng như thế nào?"

Ông lão hỏi."

Điều tra ta cũng không sao cả, thế nhưng ta muốn biết, Tiền Võ Chu đã đi tớinhững nơi nào, đang làm gì trong ngày hôm qua, ta nhớ được có một vài thẻpháp thuật có thể phục hồi quỹ tích hành động của hắn ta chứ."

Liễu Bình nói."

Cái đó thì không thành vấn đề, chỉ có mỗi yêu cầu này thôi sao?"

Ông lão hỏilaaij."

Đương nhiên."

Liễu Bình nói."

Vậy thì như ngươi mong muốn."

Ông lão mỉm cười gật đầu.Đối diện hai người, sắc mặt Tiền Võ Chu bỗng biến đổi.-------Chương 278: "Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"

Ông lão mặc áo đuôi tôm màu đen làm động tác rút bài về phía hư không.Một tấm thẻ bài được ông ta rút ra, cầm trên tay."

Liễu Bình..."

Ông ta nói: "Chỉ cần ta sử dụng tấm thẻ bài theo dõi cấp bậc Tinhthần này, là có thể phục hồi toàn bộ quỹ tích hành động của Tiền Võ Chu vàođêm hôm qua."

"Cám ơn."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng tại sao ngươi lại có yêu cầu này?"

Ông lão hỏi.Liễu Bình nói: "Rất đơn giản, tối hôm qua ta dẫn chó đi ra ngoài đi dạo, thếnhưng chó của ta chạy quá nhanh, lại có vẻ dây phải thứ gì đó, sợ hãi tới mứcchạy trốn về cạnh ta, sau đó... ta thấy được một vài chuyện không tốt."

"Ồ?

Chuyện gì?"

Ông lão hỏi.Hai người đang nói chuyện, lại thấy Tiền Võ Chu giơ tay lên...Liễu Bình vẫn luôn chú ý tới hắn ta, lập tức quát lớn: "Cẩn thận!"

Ngay sau đó...Phòng ký túc xá im ắng giống như bị một quả đạn pháo nổ tung, vang lên mộttiếng vang cực lớn, sụp đổ xuống.Bảy tám bóng người bay ra ngoài, vẩy ra từng luồng sương máu, ngã trên mặtđất, không động đậy được chút nào nữa cả.Tiếng cảnh báo trầm trầm cùng to lớn vang vọng toàn bộ Học viện Hoàng gia.Một quả cầu ánh sáng yên lặng nổi bồng bềnh giữa không trung.Trong quả cầu ánh sáng, Liễu Bình được ông lão kia bảo vệ phía sau, còn ômmột con chó vàng nữa."

Cám ơn ân cứu mạng của các hạ."

Liễu Bình nói."

Không, hẳn là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, ta cũng không nghĩ tới, chỉ làmột thiếu niên lại dám ra tay ở nơi này, hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn tàn ácnhư vậy..."

Ông lão nhìn về phía dưới, thấy được thi thể các sĩ quan đều nằm la liệt trên mặtđất, dần dần hóa thành từng luồng sương mù hình người, bay về phía ký túc xáđã sụp đổ."

Cứu mạng!"

"Mau cứu ta, van cầu ngươi."

"Ai có thể ngăn cản..."

Những luồng sương mù hình ngươi kia liên tục nói.Thế nhưng khi nhập vào đống đổ nát kia, toàn bộ âm thanh đều im bặt đi.ể ỗMột cảm giác quỷ dị không hiểu bỗng sinh ra.Vẻ mặt ông lão càng ngày càng nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"

Còn chưa dứt lời.Một luồng sương mù xám cao mấy chục mét dần dần đứng dậy từ trong đống đổnát, hóa thành hình dạng của Tiền Võ Chu.Hắn ta nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng bằng ánh mắt âm u, nói:"Còn xảo quyệt hơn so với sự tưởng tượng của ta..."

Còn chưa dứt lời, cơ thể của ông lão bỗng trở nên cứng ngắc, quả cầu ánh sángcũng dần dần tối lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện trên đỉnh đầu Tiền Võ Chu:[Người thức tỉnh không rõ.][Đây là một vị tồn tại nào đó ngủ say tại nơi sâu trong Vĩnh Dạ, không ai biếtđược tin tức chi tiết của nó.]Liễu Bình không do dự mà quát: "Mở!"

Vô số phù văn ánh sáng từ dưới chân hắn khuếch tán ra, hình thành một quầngsáng với bán kính bốn mươi mét."

Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"

Toàn bộ đống đổ nát đều bị quầng sáng bao phủ lại, lập tức bay lên, trong nháymắt đã hình thành một bức tường khổng lồ cao mấy chục mét, ngăn cản trướcmặt Liễu Bình và ông lão.Khoảng cách giữa hai người cùng Tiền Võ Chu, đã bị ngăn cách.Ông lão trở nên hốt hoảng, rồi tỉnh hồn lại.Ông lão xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Suýt nữa thì bị trúng thuật củanó rồi, thật sự là kỳ quái, làm cách nào mà nó có thể tấn công ta chứ?"

"Không rõ ràng, ta chỉ thấy tình huống của ngươi không đúng lắm... chúng tacần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."

Liễu Bình nói."

Không cần, máy móc đã làm ra phản ứng rồi."

Ông lão nói.Hư không nứt ra, từng ống dẫn kim loại vươn ra, đầu ống dẫn đều kết nối từngtấm thẻ nhân vật.Bọn họ rơi xuống nơi này, hầu như chỉ trong chớp mắt, đã đứng đầy nơi này rồi."

Lý lão, tình hình hiện tại là như nào?"

Người trung niên dẫn đầu hỏi.Ông lão nói: "Ta hoài nghi là một tồn tại ngủ say đã thức tỉnh, chúng ta khôngbiết nó là cái gì, thế nhưng nó cướp lấy thân thể của Tiền Võ Chu."

Liễu Bình xen vào nói: "Các vị, ta chỉ là một học sinh không có thực lực gì, cóthể đưa ta rời khỏi nơi này trước hay không?"

ấ ề Ô"Không có vấn đề, đúng là ngươi cũng không thích hợp ở nơi này nữa."

Ông lãonói.Một ống kim loại đưa tới, kết nối với phía sau lưng của hắn, trong nháy mắt dẫnhắn vào trong hư không.Trời đất đảo điên.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi Học viện Hoànggia, lấy tốc độ nhanh như điện chớp bay về một vị trí cực cao nào đó.Ngay sau đó...Ống kim loại phía sau bỗng nhiên run rẩy dữ dội.Xoạt xoạt!Tiếng vang xuất hiện.Liễu Bình cảm thấy mình đã không tiếp tục di chuyển nữa, yên lặng đứng giữakhông trung.Cảnh tượng xung quanh trở nên bình thường.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, lại thấy được ống kim loại phía sau đã bị tan rãthành một đống linh kiện, rơi xuống mặt đất.Đã không bị ống kim loại khống chế, Liễu Bình cũng bắt đầu rơi xuống phíadưới.Tại phương hướng học viện, một tiếng kêu to chói tai vang vọng đất trời.Bóng xám của Tiền Võ Chu tản ra, hóa thành dòng lũ màu đen phóng lên tậntrời, ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ ở trên bầu trời.Nó dùng âm thanh cực kỳ quái dị, nói: "Cương vực của các ngươi đã đủ rồi, lạicòn khai hoang tới mộ viên của ta, quấy rầy ta ngủ say..."

"Điều này làm ta rất tức giận."

Gương mặt khổng lồ tản đi, hóa thành từng điểm đen, bay lả tả rơi xuống toànbộ Hoàng thành.Một điểm đen lao vùn vụt tới, xoay quanh người Liễu Bình.Nó hiện ra thân hình.Tiền Võ Chu.Chuẩn xác mà nói, đó là một con quái vật nửa người trên là Tiền Võ Chu, phíasau có giáp xác rất dài, nửa người dưới có rất nhiều chân đốt."

Liễu Bình, ngươi không nghĩ tới chứ, chúng ta lại gặp mặt trong tình huốngnhư thế này."

Quái vật dùng giọng nói loài người nói."

Ngươi là Tiền Võ Chu?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi từ bỏ thân phận loài người, hiện tại ta càng mạnh mẽ hơn, lúc nào cũngcó thể ***** ngươi...

điều làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngươivẫn nhỏ yếu như vậy."

Quái vật nói.ố ế ễ"Ngươi muốn như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật liên tục bay quanh người hắn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:"Trận chiến tại thành Sương Phong kia, mấy người các ngươi thu được huychương vàng, mà ta liều sống liều chết, cuối cùng lại không được thưởng bất cứthứ gì, về sau các ngươi đi Hoàng thành, mà ta cũng được quân đội mời chào,lúc đầu còn tưởng tiền đồ của ta sẽ rất sáng lạn, ai ngờ lại bị đưa tới tiền tuyếngia nhập đội cảm tử."

"Không phải ngươi đã thu được huân chương quân đội sao?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 279: Kẻ địch của Danh SáchTrên mặt quái vật hiện lên rất nhiều cảm xúc khác biệt, lẩm bẩm nói: "Ngươikhông thể biết được những chuyện ta đã trải qua tại tiền tuyến đâu, Liễu Bình,khi đó ta xâm nhập vào mộ viên của nó..."

Vẻ đau khổ lóe lên trong mắt nó, ngay sau đó, nó lại dùng giọng nói mừng rỡcùng kích động nói:"Ta nhận được lực lượng... loại lực lượng này đủ để ***** ngươi, giải mốihận trong lòng ta!"

Quái vật hét lớn, lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình thầm thì: "Phụ thân thuật."

Sau lưng hắn, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Làm vậy sẽ không thể *****nó!"

"Không thể bại lộ, tránh thoát là được rồi!"

Liễu Bình lại nói.Quái vật vọt tới trước mặt Liễu Bình, sáu đôi chân đốt tại nửa người dưới mởrộng, hiện ra một mũi nhọn màu đen khảm trên người nó."

Chết đi, Liễu Bình!"

Quái vật phát ra một tiếng kêu to nửa người nửa trùng.Cả người Liễu Bình hóa thành tàn ảnh vặn vẹo, trong nháy mắt tránh khỏi côngkích của đối phương, giơ tay trái lên, cào mạnh về phía trước."

Độp!"

Một tiếng vang xuất hiện.Một tát này tát trúng mặt quái vật, làm cho quái vật ngã trái ngã phải bay rangoài."

Hì hì ha ha, chỉ dựa vào thủ đoạn này của ngươi, cũng muốn bắt nạt hắn sao?"

Giọng nói của Liễu Bình lại chuyển thành giọng nữ.Sắc mặt của hắn hiện lên một sự lạnh lùng.Đúng lúc này, hư không phía sau lưng Liễu Bình lại tách ra làn nữa, một ốngkim loại thật dài vươn ra, kết nối về sau lưng hắn, phát ra những tiếng ken kétrất nhỏ.Ống kim loại rút về bên trong, lập tức dẫn theo hắn rời khỏi bầu trời.Một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên bên tai Liễu Bình:"Sự kiện lần này được phán định là xâm lấn cấp hai."

"Phong ấn cỡ lớn sắp khởi động, Liễu Bình, ngươi sẽ được dịch chuyển tớiphạm vi bên ngoài sức ảnh hưởng của sự kiện này."

"Địa chỉ được lựa chọn là: Tháp đồng hồ."

ồ ồ ồ ắ ấTrên tháp đồng hồ tại thành thị, một luồng sáng trắng xuất hiện.Ống kim loại đặt Liễu Bình tại phía trên tháp nhọn của tháp đồng hồ, sau đónhanh chóng rụt lại.Liễu Bình đứng trên tháp nhọn, nhìn về phía Học viện Hoàng gia phương xa.Trong bóng đêm tăm tối.Biển côn trùng vô biên vô hạn dần dần trở nên chậm chạp, tính cả toàn bộ Họcviện Hoàng gia ở bên trong, bị từng ống kim loại từ trong hư không vươn rangoài trói chặt.Những ống kim loại đó nối liền với nhau, hình thành một khung kim loại màubạc, phác họa ra một khung thẻ bài khổng lồ giữa đất trời.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi tận mắt nhìn thấy thuật phong ấn Vĩnh Dạ cỡ lớn: Kẻ địch của DanhSách - Ngưng Kết Vĩnh Hằng.][Ngươi lại thu hoạch được điểm diễn một lần nữa.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Chú ý.][Phong ấn đã hoàn thành.][Toàn bộ quái vật đã bị Danh Sách máy móc phong ấn vào trong tấm thẻ bàikia.]Liễu Bình đọc xong, không nhịn được mà hỏi: "Vậy đám người vẫn còn ở trongHọc viện thì sao?"

Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Bọn họ lẫn quái vật đều bị hãm trong phong ấn vĩnh hằng.]...Quân đội bắt đầu hành động.Không ít sĩ quan bay ở giữa không trung, lớn tiếng hét lớn, ra lệnh cho thủ hạcủa mình.Từng đội từng đội binh sĩ xuất hiện từ bốn phương tám hướng, nhanh chóngbước về phía Học viện Hoàng gia.Bọn họ tập kết thành trận hình tại phụ cận tấm thẻ bài khổng lồ kia, phân phốivũ khí, áo giáp, tiếp tế.Mỗi một đội ngũ, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, lập tức xông vào bên trong thẻ bàidưới sự thống lĩnh của sĩ quan.Trên tháp đồng hồ.Liễu Bình nhìn một lát, thấp giọng hỏi:"Đối với quái vật kia, ngươi có cảm giác gì không?"

ề ắ ấGiọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên tai của hắn: "Ta cảm thấy nó khônghoàn chỉnh, theo lời nói của cái tên Tiền Võ Chu kia tới xem, bản thể của nóvẫn còn ở tại một nơi thật xa."

"Cho nên chúng ta có phần thắng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Dựa vào trực giác của ta, chỉ cần quái vật này không có bất cứ trợ giúp nào,như vậy chúng ta có thể cùng đánh một trận."

Triệu Thiền Y nói."

Rất tốt, chúng ta cần nghĩ cách xâm nhập vào bên trong."

Liễu Bình nói."

Tại sao?

Nơi này không phải rất an toàn sao?"

Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi."

Hai người bạn của ta vẫn bị giam ở bên trong đó, ta phải nghĩ cách đi cứu bọnhọ."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, thế nhưng hiện tại thực lực của ngươi đã biến mất, muốn lẻn vàobên trong là chuyện rất khó khăn, hay là để ta đi?"

Triệu Thiền Y nói."

Không được, ta cần phải tự mình làm chuyện này, nếu không một khi màngươi bị phát hiện, sẽ gây nên phiền phức rất lớn."

Liễu Bình nói.Ánh mắt của hắn quét về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt Anh linh che chở.][Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea.][Thỏa mãn điều kiện bên dưới, sẽ có thể rút ra một loại năng lực biến chủng từtrên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Lừa gạt mười mục tiêu.][Kiến thức cơ bản của Long tộc cần luyện tập thường xuyên, để tránh việc giảmxuống độ thông thạo.]Liễu Bình đọc xong, suy nghĩ vài giây, bỗng nhảy xuống khỏi gác chuông."

Chúng ta đi thôi."

Hắn nói."

Cứ đi thẳng vào như vậy sao?

Có thể bị ngăn cản hay không?"

Triệu Thiền Yhỏi."

Trước đó ta đã rời khỏi chiến trường, chỉ cần tiếp theo không bị phát hiện, làcó thể lẻn vào bên trong."

Liễu Bình bước nhanh xuyên qua đường đi, thỉnh thoảng còn gặp phải từng độibinh lính đi qua.Hắn né tránh binh sĩ, dần dần đi tới gần phạm vi tấm thẻ bài phong ấn, rất nhanhcũng có thể thấy được tuyến phong tỏa do quân đội thiết lập.Những người không liên quan, đều không cho phép tiến vào tuyến phong tỏa.Liễu Bình núp ở phía xa nhìn một lát, tính chính xác thời cơ, bỗng nhiên đi tớigiữa đường, lắc mình biến đổi.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nổi lên:ồ[Ngươi sử dụng thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.][Ngươi đã biến thành một đạo cụ cần thiết sử dụng trong chiến tranh, để có thểtiện đường xâm nhập vào thẻ bài phong ấn.]Mấy giây sau.Hơn một trăm binh sĩ vội vàng chạy nhanh qua nơi đây.Một người cầm đầu bỗng dừng lại, lớn tiếng nói: "Không biết là tên khốn nàosơ ý như thế này, ngay cả thẻ bài phòng ngự của mình bị rơi mất cũng khôngbiết!"

Hắn ta xoay người, nhặt một tấm thẻ bài rơi trên mặt đất.Trên thẻ bài có vẽ một bộ áo giáp hoàn chỉnh của binh linh đế quốc.Đây là một tấm thẻ phòng ngự.Một bộ đồ phòng ngự hoàn chỉnh, đương nhiên không thể tùy ý vứt bỏ được.Người kia thu thẻ bài lại, vung tay lên nói: "Tiếp tục tiến tới, chúng ta sắp tớinơi rồi!"

Bọn họ tiếp tục hành quân, rất nhanh đã đi tới tuyến phong tỏa."

Cho đi!"

Sĩ quan trông coi tuyến phong tỏa lớn tiếng nói.Sau khi đội binh sĩ này xông vào trong khu vực tiếp giáp với phong ấn, lập tứcbáo cáo với cấp trên của mình."

Báo cáo Thượng tá, chúng ta đã hoàn thành tập kết!"

"Rất tốt, phân phối trang bị, chuẩn bị tiến vào nơi phong ấn này."

"Rõ!"

Các binh sĩ vội vàng chuẩn bị, chỉ chốc lát sau đã sắp xếp trận hình, vọt vào nơiphong ấn.-------Chương 280: Lập đức thụ nhân.Trên bầu trời.Khắp nơi đều là quái vật màu đen.Nửa người trên của bọn chúng là người, nửa người dưới là côn trùng, nói chúngnó là quái vật, chẳng bằng nói chúng nó là côn trùng còn chính xác hơn.Bầy trùng tàn phá bừa bãi.Những Thẻ bài sư có khí tức mạnh mẽ lượn lờ ở trên bầu trời, thỉnh thoảng némra từng tấm thẻ bài, chém giết ác liệt với những con quái vật nửa người nửatrùng kia.Trên mặt đất.Các binh sĩ tập kết thành trận hình, phát ra những tiếng gầm thét, tiến công vềphía đám côn trùng kia.Chiến tranh giữa song phương dần dần tiến vào trạng thái gay cấn.Liễu Bình trốn tại phía sau một khu giảng đường, yên lặng lột bỏ bộ quân phụctrên thi thể một binh sĩ, rồi mặc nó lên trên người của mình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã thành công lừa gạt hơn trăm tên binh sĩ, tiến vào nơi phong ấn này.][Anh linh che chở đã có hiệu lực.][Rút một hạng năng lực từ trên người Andrea, cũng tiến hành chuyển hóa thànhhệ thần bí, đạt được năng lực như sau: ][Nhặt bảo vật.][Thuyết minh: Trong một ngày tiếp theo, ngươi sẽ có trực giác nhạy cảm vànăng lực tương quan của Long tộc, nhặt toàn bộ bảo vật có trên người của ngườichết.]Liễu Bình thở dài, lắc đầu.Tình hình hiện tại rất phức tạp, vốn còn định rút ra một loại năng lực hỗ trợchiến đấu, ai mà biết lại rút được loại năng lực này.Thôi...Hay là nắm chặt thời gian đi."

Nên đánh như thế nào?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Ngươi không thể hiện thân."

Liễu Bình nói.,"Ngươi có thể hiện thân sao?"

"Ta cũng không thể."

"Vậy thì..."

ể ế"Dùng thuật dịch dung, che đi khuôn mặt, làm cho người khác không thể biếtđược thân phận chân thật của chúng ta, thế nhưng ta không chắc những Thẻ bàisư mạnh mẽ kia có thể nhìn thấu thuật dịch dung hay không, cho nên chúng tacần phải cố hết sức trốn tránh bọn họ."

"Liễu Bình, ta có một môn bí thuật, có thể lừa gạt được những người kia."

"Ồ?

Có lòng tin như vậy sao?

Là bí thuật gì?"

"Ngươi hiểu mà, ta am hiểu về thuật đó đó... khi trước suýt nữa thì dùng lênngười Hỏa Nha."

"Đực biến cái?

Không được, dùng những cách khác!"

"Vậy thì hơi yêu hóa một chút xíu, làm cho người khác không thể nhận ra thânphận ban đầu của ngươi vậy."

"Như vậy cũng được."

Triệu Thiền Y phát ra tiếng meo meo mừng rỡ, điều khiển hai tay Liễu Bình,nhanh chóng phát động pháp ấn.Thân hình Liễu Bình dần dần biến đổi.Khuôn mặt của hắn trở nên thon gầy, hình dáng cũng biến đổi, thân hình cao lớnhơn, hai tay hai chân cũng biến thành càng dài hơn.Hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác.Chuẩn xác mà nói, hắn đã bị yêu hóa.Thế nhưng chuyện này không thể bị nhìn thấu, bởi vì yêu thú gần như giống hệtloài người từ cơ bắp, xương cốt cùng hành vi.Triệu Thiền Y chính là cựu Yêu vương, lại là Miêu yêu, làm loại chuyện nàythật sự là quá đơn giản.Yêu hóa trên người Liễu Bình ở vào một trình độ rất tinh tế, đã biến hắn thànhmột người hoàn toàn khác, mà hình dáng bề ngoài cũng không khác loài ngườiquá nhiều, không tới mức bị loài người coi như yêu ma.Liễu Bình bò trên mặt đất, hai tay hai chân đều chạm đất, nheo mắt lại thăm dòkiến trúc bốn phía xung quanh."

Đi nơi nào?"

Hắn nói với giọng êm tai."

Đi tới khu huấn luyện chiến đấu, bình thường Libertas và Tiêu Mộng La đềuthích rèn luyện kỹ nghệ tại nơi đó."

Hắn dùng giọng bình thường để trả lời."

Đi."

Liễu Bình dùng cả tay lẫn chân, rất dễ dàng có thể bò lên trên giảng đường caomấy chục mét, nhìn về phía khu huấn luyện chiến đấu.Khu vực giữa giảng đường và khu huấn luyện, là nơi chém giết kịch liệt giữabinh sĩ loài người cùng với bọn quái vật.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời, đám Thẻ bài sư cũng đang chémgiết với đám quái vật quên cả trời đất.ể ắ"Không thể kéo dài thời gian được."

Hắn nói nhỏ.Một vòng sáng từ dưới chân hắn mở rộng ra, nhanh chóng khuếch tán tới phạmvi bốn mươi mét.Liễu Bình thả người nhảy về phía trước...Tại bốn phương tám hướng, có từng khối đá, vũ khí gãy, áo giáp hỏng, thi thểcôn trùng nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa không trung.[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét'.][Rất nhiều tạp vật trên chiến trường đều bị ngươi triệu tập tới giữa không trung,hình thành một chiếc cầu nổi.]Bỗng nhiên...Một bóng đen lao về phía Liễu Bình...Ầm!Nó đâm vào một khối đá lớn vừa xuất hiện, bay ngược ra ngoài.Trên khối đá lớn đó có khắc bốn chữ:"Lập đức thụ nhân."

Đây là bia đá được khắc lên khẩu hiệu của Học viện Hoàng gia!Liễu Bình không để ý những chuyện vừa xảy ra, thân như tàn ảnh, nhanh chóngdựa vào những tạp vật này mà lướt qua không trung.Hầu như chỉ trong nháy mắt...Hắn xuyên qua chiến tuyến dày đặc, rơi trên đài cao trong khu huấn luyện chiếnđấu."

Ta ẩn núp trước, tránh một lát rồi nói sau."

Liễu Bình nói bằng giọng êm tai, thân hình trốn tại vách tường trong bóng tối,di động về phía trước.Cảnh giác như một con mèo, dần dần hắn hòa với bóng mờ làm một thể.Mấy giây sau, hắn dừng lại, ngồi xổm trong bóng tối, mở đôi mắt sáng ngờiquan sát bốn phía.Một giây...Hai giây...Ba giây.Con côn trùng vừa có ý định tấn công hắn đã rơi vào trên đài cao.Côn trùng phát ra những tiếng kêu có tiết tấu nhất định, nhìn quanh một vòng,không thấy bất cứ vật còn sống nào, đành phải hậm hực bay lên bầu trời, rờikhỏi nơi này.Lúc này, Liễu Bình mới cẩn thận mò ra, treo ngược tại bên ngoài một cánh cửasổ, dùng tay nhẹ nhàng nhấn xuống...ốCửa số đã bị đóng chặt, không vào được.Liễu Bình liếc nhìn vào bên trong, trong nháy mắt sử dụng quầng sáng triệu tập,dời vị trí ổ khóa bên trong cửa sổ, mở cửa sổ ra chui vào bên trong."

Ai?"

Một thanh âm quát lên.Mấy tên học sinh mặc chiến giáp xông tới."

Ta là quân đoàn thứ ba, binh chủng đặc biệt, tới đây để cứu các ngươi."

LiễuBình trầm giọng nói.Mọi người thấy được quân phục trên người hắn, đều thở phào một hơi.Rõ ràng đối phương là loài người, lại mặc quân phục, giống hệt với những quânnhân đang chém giết phía bên ngoài kia.Giọng nói của Libertas vang lên từ phía xa:"Trời ạ, hóa ra cái người xuyên qua giữa không trung cực kỳ phong cách, lại làngươi à?"

Hắn ta vọt tới trước mặt Liễu Bình, quan sát hắn từ đầu tới chân, chợt nói: "Bênngoài có quá nhiều côn trùng, đã hoàn toàn lấp kín con đường phía trước, ngươicó thể dẫn chúng ta tới khu ký túc xá không?"

"Tại sao lại phải đi tới khu ký túc xá?"

Liễu Bình hỏi."

Rất nhiều bạn bè của chúng ta đều ở nơi đó."

Libertas nói.Một bóng hình duyên dáng xông lại, ngăn trước mặt Libertas, vội vàng nói vớiLiễu Bình: "Xin ngươi đó, dẫn bọn ta đi tới ký túc xá nam sinh cứu người đi."

-------Chương 281: Làm sao... là ngươi..."

Tiêu Mộng La.Mặc dù biết hoàn cảnh hiện tại không đúng, thế nhưng tất cả mọi người đềuphát ra những âm thanh ồn ào.Liễu Bình thì hừ lạnh một tiếng cao ngạo, vẻ mặt thay đổi liên tục, rồi khinhthường nói: "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng muốn đi cứu người?"

Tiêu Mộng La ngẩn ra.Liễu Bình lại trầm giọng nói: "Được rồi, lo cho chính các ngươi đi, người trongký túc xá đã được cứu ra ngoài rồi."

Không đợi mọi người nói chuyện, Liễu Bình cao giọng nói: "Không thể ở lạinơi này lâu hơn được nữa, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức, rời khỏi Họcviện mới coi như an toàn!"

"Những con côn trùng kia quá mạnh, với thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ cóthể miễn cưỡng bảo vệ cửa ra vào này mà thôi."

Có người nói."

Thế nhưng điều này còn bởi vì lượng lớn quân nhân hấp dẫn sự chú ý của bọnchúng, nếu không chúng ta đã xong đời từ lâu rồi."

Vẻ mặt Libertas trở nên nhẹnhõm hơn, bổ sung.Đám người cũng liên tục gật đầu.Đúng lúc này.Một tiếng nổ vang từ cửa phía tây truyền tới.Một con quái vật cao hơn ba mét vọt vào, nhảy tới phía trên đấu trường giácđấu.Nửa người dưới của nó là sáu cái chân đốt, nửa người trên lại có bộ dáng củaTiền Võ Chu."

Tiền Võ Chu!"

Libertas thất thanh nói.Quái vật nghiêng mắt nhìn tới, ánh mắt dừng lại tại trên người Libertas và TiêuMộng La."

Rất tốt, một cái chạy mất, còn lại hai cái."

Hắn ta nói với vẻ hung ác.Tiêu Mộng La vui vẻ, nói: "Chạy mất một?

Ý của ngươi là, Liễu Bình đã chạyđi rồi?"

"Muốn biết sao?

Dùng mạng của ngươi đổi lại đi!"

Ngực Tiền Võ Chu tách sang hai bên, phun ra một luồng chất lỏng màu xanhlục.Ngay sau đó...ấ ắ ề ếLoại chất lỏng này đang bắn về phía Tiêu Mộng La, thế nhưng khi bay tới giữakhông trung lại biến mất một cách đột ngột, xuất hiện tại phía sau Tiền Võ Chu.Xì xì xì xì!Từ trên lưng hắn ta bốc lên những tiếng ăn mòn cực mạnh."

A a a a, là tên khốn kiếp nào làm!

Ta muốn giết các ngươi..."

Tiền Võ Chu đau đớn lăn lộn đầy đất.Lúc này, lại có mấy con côn trùng khác bay vào, rơi xuống quanh người hắn ta."

Ha ha, làm sao mà nó lại ra nông nỗi này?"

Một con quái vật nửa người nửacôn trùng hỏi."

Nó chỉ là mới tới, đương nhiên không hiểu được cái gì mới gọi là chiến đấu."

Con côn trùng bên kia thì trả lời với giọng khinh thường."

Thế nhưng nó lại là người được vị kia lựa chọn, các ngươi không nên thất lễ,có lẽ nó sẽ mạnh hơn chúng ta trong thời gian ngắn thôi."

Con côn trùng thứ banói.Nói xong, ánh mắt của bọn nó rời khỏi người của Tiền Võ Chu, nhìn về các họcsinh xung qunah.Liễu Bình đi tới, ngăn tại phía trước tất cả học sinh, nói nhỏ:"Nàng nguyện ý cùng chiến đấu với ta chứ?"

Hắn lại dùng giọng nói rất nhỏ, nói: "Nguyện ý."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Triệu Thiền Y đồng ý cùng sóng vai chiến đấu với ngươi.][Đã thỏa mãn điều kiện kích hoạt.][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, những thẻ bài mà ngươi rút ra đều sẽ chuyển thành đạocụ chuyên môn của ngươi, lại thêm cả hình thức chiến đấu chuyên dụng.]Liễu Bình mỉm cười, nói với đám quái vật phía đối diện: "Các ngươi dám chiếnvới ta một trận sao?"

"Muốn chết."

Một con quái vật nói khẽ."

Giết hắn!"

"Ta tới trước đi..."

Ba con quái vật cùng lao về phía Liễu Bình!Liễu Bình thì đứng im bất động.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện cực nhanh:[Đối phương đã đáp ứng chiến đấu với ngươi!][Đã thỏa mãn điều kiện!][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, trận chiến đấu này sẽ tiến vào trạng thái đặc thù: Đánhcược linh hồn.]ồ ấ ề ế ắ[Linh hồn của kẻ thất bại sẽ thuộc về người chiến thắng!]...Ba con quái vật nửa người nửa côn trùng nhào về phía Liễu Bình.Trong nháy mắt này.Hai mắt Liễu Bình nhắm nghiền lại."

Phụ thân thuật không thể phát huy hoàn toàn thực lực của ta, hay là để cho bảnthể của ta chiến đấu?"

Triệu Thiền Y nói."

Đã nói là ngươi không thể bại lộ rồi mà...

được rồi, ta cũng chưa chiến đấu vớithân phận người tu hành rất lâu rồi, hơi ngứa tay, ta mượn yêu lực của ngươi sửdụng một lát đi."

Liễu Bình nói."

Được."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình mở mắt ra.Ba móng vuốt đã sắp chạm tới thân thể của hắn.Thân hình của hắn lại uốn lượn, không biết ra sao đã tránh khỏi đòn công kíchcủa móng vuốt, rồi lướt nhanh tới, xuất hiện tại bên cạnh một con quái vật."

Tạm biệt."

Hắn nói xong, hai tay nắm chặt cổ quái vật, dùng tốc độ cực nhanh vặn ngược.Đầu của quái vật bị vặn gãy, đảo ngược một trăm tám mươi độ dán về phầnlưng, trên mặt vẫn còn sự dữ tợn, giống như vẫn đang đắm chìm vào đòn côngkích tới Liễu Bình vừa rồi.Nó còn không ý thức được mình đã chết mất.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi thu được một linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, từ giờ trở đi, hắn ta thuộc vềngươi, trở thành một trong những tấm thẻ bài của ngươi, làm mọi việc dựa theoý chí của ngươi.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Mộ viên thi trùng.][Cấp bậc thẻ bài: 11.][Hình thái: cận chiến.][Năng lực đặc biệt: Hồn bạo.][Sau khi chết, linh hồn tiến vào trạng thái hồn bạo, cống hiến lực lượng linh hồncho chủ nhân của nó.]Liễu Bình đọc xong, thân hình lướt sát mặt đất trở ra, tránh đi đòn công kíchcủa hai con quái vật khác, lại đá bay một con quái vật lên giữa không trung.Con quái vật còn lại thì hơi run rẩy, nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng ngự."

Tiền Võ Chu, tới đây cùng giết hắn!"

Quái vật quát.ồ ề ề"Tới rồi!"

Tiền Võ Chu chịu đựng sự đau đớn kịch liệt, lảo đảo lao về phía bênnày.Phụt...Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Quái vật vừa kêu Tiền Võ Chu tới bỗng cứng người lại.Nó chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ thấy trước ngực mình bị một chiếc gai nhọnxuyên thủng qua."

Làm sao... là ngươi..."

Quái vật nói.Phía sau lưng của nó, con quái vật vừa bị Liễu Bình ***** đã đứng dậy, dùngcây gai nhọn ẩn giữa sáu đôi chân đốt, đâm xuyên qua cơ thể của nó.Thân hình quái vật dần dần trầm xuống, rồi treo trên mũi nhọn, bất động.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Ngươi lại có được một tấm thẻ bài: Mộ viên thi trùng.][Thông tin thẻ bài này giống hệt với thẻ bài trước.]Lúc này, con quái vật bị đá bay kia mới vừa rơi xuống.Liễu Bình cùng hai con quái vật còn lại đồng loạt ra tay, đánh chết con quái vậtcòn lại.Lại thêm một dòng nhắc nhở nữa xuất hiện.Linh hồn của ba con quái vật đều thuộc về Liễu Bình.Lúc này, Tiền Võ Chu vừa mới đi tới gần.Hắn ta thấy được tình hình kỳ lạ này, không nói lời nào mà xoay người chạytrốn.Thế nhưng đã chậm.Ba con quái vật cùng Liễu Bình bao vây hắn ta lại, đồng loạt ra tay, đè hắn taxuống đất, chỉ qua vài giây đã đánh cho hắn ta trở nên thoi thóp.Liễu Bình quay đầu lại nhìn về phía đám học sinh kia.Nét mặt đám học sinh đều thể hiện sự sợ hãi, mỗi một người đón ánh mắt củahắn đều tránh đi, thậm chí còn lùi về sau mấy bước nữa.***** quái vật, lại làm cho quái vật thần phục, điều khiển bọn chúng tấncông đồng loại.Họ đều chưa nghe qua có loại năng lực này.-------Chương 282: Chủ nhân mớiCoi như tại trong dòng lịch sử dài dằng dặc, thậm chí trong toàn bộ thư việnHoàng gia, cũng không có bất cứ ghi chép nào cả.Đừng nói bọn họ cảm thấy sợ hãi, ngay cả Liễu Bình cũng cảm thấy nghềnghiệp "Thủ Ngục kỵ sĩ" quá kỳ dị cùng ác độc.Hắn lắc đầu, ánh mắt đảo qua ba con quái vật kia.Các ngươi giả chết trước đi, đừng đứng sau lưng ta nữa, không chỉ sẽ dọa sợđám học sinh kia, cũng làm cho Tiền Võ Chu sợ hãi.Ầm!

Ầm!

Ầm!Ba tiếng vang trầm vang lên liên tiếp.Ba con quái vật ngã xuống mặt đất.Bầu không khí nặng nề xung quanh cũng dần dần trở nên thư giãn hơn.Tiền Võ Chu cũng lộ ra vẻ thư thái hơn, lẩm bẩm nói: "Điều khiển thi thể... hóara là một loại năng lực thuộc hệ triệu hoán..."

Liễu Bình ngồi xổm trước mặt hắn ta, nói nhỏ:"Ngươi khác biệt với những con côn trùng khác, tới cùng thì ngươi gánh vác sứmệnh gì chứ?"

"Giết ta đi."

Tiền Võ Chu lạnh lùng nói.Nếu đối phương chỉ có năng lực điều khiển thi thể trong thời gian ngắn, như vậythì cũng không cần lo lắng quá mức."

Sau khi những con trùng khác chết đi, linh hồn sẽ dùng phương thức hiến tếmà nổ tung ra, mà ngươi lại không sợ chuyện này, xem ra ngươi hẳn là có chuẩnbị."

Liễu Bình nói với vẻ suy tư.Sắc mặt Tiền Võ Chu biến đổi mấy lần, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao màngươi biết?

Tới cùng thì ngươi là ai?"

Liễu Bình hơi dừng lại."

Gia tăng yêu lực gia trì cho ta."

Hắn âm thầm nói."

Được."

Triệu Thiền Y lên tiếng.Dưới sự chú ý của Tiền Võ Chu, bỗng nhiên có một bộ lông màu trắng xuấthiện trên người Liễu Bình, hai con ngươi biến thành màu lam, hai tay hóa thànhmóng vuốt sắc bén.Liễu Bình phát ra từng tiếng cười nhẹ, nói: "Cả ngươi lẫn ta đều không phải loàingười, hay là nói thẳng ra đi... ta chỉ sợ cái tên đứng phía sau ngươi làm rối loạnkế hoạch của ta mà thôi."

Tiền Võ Chu lại lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.ốĐối phương không phải loài người.Nói cách khác, đối phương cũng không có mâu thuẫn quá lớn đối với tồn tạiphía sau lưng mình.Trong Vĩnh Dạ, nếu như không phải loài người... lại xâm nhập vào khu vực nộiđịa loài người, hóa trang thành một tên binh lính bình thường bên trong Hoàngthành.Vẫn có thể trao đổi một chút, sẽ không bị trách tội.Nghĩ tới đây, Tiền Võ Chu nói: "Từng quốc gia của loài người bên trong VĩnhDạ đang bị hủy diệt liên tục, mọi linh hồn đều hóa thành phụ thuộc tồn tại vĩ đạiphía sau lưng ta, kế hoạch của ngươi là cái gì?"

"Giống như các ngươi, cho nên, ngươi và con quái vật phía sau ngươi, muốnkhai chiến với ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ dựa vào ngươi?"

Tiền Võ Chu lộ ra vẻ khinh thường.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trên hư không:[Đối phương hưởng ứng lời mời chiến đấu của ngươi.][Đã thỏa mãn điều kiện.][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, hình thái chuyên dụng chiến đấu: Đánh cược linh hồncủa ngươi đã mở ra.]Liễu Bình âm thầm mỉm cười, nói:"Phía sau ta cũng có một vị tồn tại mà các ngươi không biết... nói thẳng ra, tacũng giống ngươi, chỉ là tiểu binh đi mở đường mà thôi."

Vẻ mặt Tiền Võ Chu biến đổi.Nếu như là thật, vậy thì đồng nghĩa với việc có kẻ địch mà bên mình không biết,cũng muốn chia cắt linh hồn của quốc gia loài người này.Chuyện này ảnh hưởng quá lớn.Cần phải báo cáo tin tức này cho vị tồn tại vĩ đại kia ngay mới được, có lẽ nó sẽtha thứ cho sự thất bại của mình!Tiền Võ Chu đang ngẫm nghĩ, lại thấy đối phương vươn tay ra, đấm mạnh mộtquyền tới.Sự đau đớn mãnh liệt truyền tới.Ý thức dần dần ngưng kết."

Ngươi..."

Tiền Võ Chu cố gắng phun ra một chữ, thân thể run rẩy mấy lần, bất động.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Ngươi thu hoạch được một linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, từ giờ trở đi, nó thuộcvề ngươi, trở thành một tấm thẻ bài của ngươi, mọi hành động lẫn ý nghĩ của nóđều phải tuân theo ý chí của ngươi.]ề[Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Mộ viên Truyền lệnh quan.][Cấp bậc thẻ bài: 12.][Loại hình: cận chiến.][Năng lực 1: Ký sinh linh hồn.][Lựa chọn một linh hồn, trồng một phần nhỏ linh hồn của chủ nhân vào trongđó, làm cho chủ nhân dần dần nuốt sạch linh hồn của đối phương, kiểm soátmọi thứ của đối phương.][Khi kích hoạt năng lực này, cần mười ngày mới có thể chuẩn bị.][Năng lực này đã được kích hoạt, còn cần chín ngày nữa mới có thể kích hoạtlần tiếp theo.][Năng lực 2: Vạn Lý Quy Hồn.][Sau khi chết, linh hồn bay trở về vị trí của chủ nhân.]Toàn bộ chữ nhỏ hiện xong.Tiền Võ Chu bỗng nhiên mở to mắt, bò dậy, lớn tiếng nói:"Chủ nhân vĩ đại, ta có chuyện muốn báo cáo cho ngài biết, ta đảm bảm chuyệnnày..."

Giọng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.Nơi này vẫn là khu huấn luyện chiếu đấu của Học viện Hoàng gia.Không thể nào.Mình vừa chết, sẽ kích hoạt Vạn Lý Quy Hồn mà...Làm sao vẫn không bay trở về?Tiền Võ Chu cảm thấy rất khó hiểu.Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền tới từng đợt tiếng hoan hô của loài người.Liễu Bình liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài.Trên bầu trời, côn trùng đã càng ngày càng ít.Loài người đã phong ấn toàn bộ Học viện Hoàng gia lại, không cho bất cứ conquái vật nào rời đi cả, sau đó triển khai đồ sát phạm vi lớn.Hiện tại, trận chiến này đang từ từ đi về hướng thắng lợi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, tùy ý vung tay lên.Bụp!

Bụp!

Bụp!

Bụp!Ba con quái vật đang nằm trên đất giả chết, cùng với Tiền Võ Chu đang khóhiểu đồng thời hóa thành thẻ bài, rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát tấm thẻ bài trong tay, lộ ra vẻ suy tư.Có lẽ Tiền Võ Chu vừa về tới Hoàng thành, lập tức tìm tới mình gây chuyện,chính là chuyện mà hắn ta vẫn muốn làm.ắBởi vì hắn ta cực kỳ oán hận vận mệnh.Mà sứ mệnh chân chính của hắn ta, chính là vì kích hoạt năng lực kia...Ký sinh linh hồn.Nói cách khác, trận chiến tranh với quy mô lớn bên ngoài, chỉ là một sự ngụytrang.Chủ nhân của Tiền Võ Chu đã ký sinh vào một linh hồn loài người nào đó.Thế nhưng may mắn nhất chính là...Mình lại là chủ nhân mới của hắn ta-------Chương 283: "Mời ngài nói, ta rửa tai lắng nghe."

Liễu Bình thu hồi thẻ bài, quay người nhìn về phía các học sinh."

Ngài là một Thẻ bài sư loại điều khiển thi thể, hoặc là Thẻ bài sư có năng lựcđiều khiển linh hồn, đúng không?"

Một học sinh đánh bạo hỏi."

Ngươi nghĩ không sai, chức nghiệp của ta thường làm cho người khác sợ hãi,chỉ có thể chấp hành một vài nhiệm vụ trong bóng tối mà thôi, bình thường sẽkhông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người."

Liễu Bình nói.Đám người âm thầm gật đầu.Điều này cũng phải, đối phương là binh chủng đặc biệt có năng lực khống thi vàkhống hồn, bình thường sẽ không xuất hiện, chỉ tại những tình huống đặc biệtnhư hôm nay, mới xuất hiện chấp hành nhiệm vụ, lấy một địch bốn cứu nhữngngười như mình.Làm cho người khác mở rộng tầm mắt.Mọi người dần dần vỗ tay hoan hô."

Không nên thư giãn, tiếp tục chuẩn bị phòng ngự, để tránh việc có côn trùnglạc đàn chạy vào."

Liễu Bình nhắc nhở.Hắn đi về phía cái lỗ hổng do côn trùng đâm thủng kia, nhìn ra bên ngoài.Mặc dù thanh thế của trận đánh lén này rất lớn, thế nhưng chỉ là giương đôngkích tây, vì để che giấu sự thật rằng chủ nhân của mộ viên đã hoàn thành việcđoạt hồn.Chờ mọi chuyện kết thúc.Mình phải hỏi Tiền Võ Chu một lần.Xem xem chủ nhân mộ viên kia đã biến thành kẻ nào rồi.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ.Một lát sau...Chiến đấu bên ngoài đã tiến vào hồi cuối.Số lượng côn trùng liên tục giảm mạnh.Loài người sắp giành được chiến thắng trong trận chiến tranh này.Ánh mắt của Liễu Bình lướt qua người Libertas và Tiêu Mộng La, gật đầu vớitất cả mọi người, nói: "Cơ bản thì các ngươi đã được an toàn, chỉ cần ở nơi nàychờ đợi kết quả cuối cùng của chiến tranh là được, ta đi trước một bước."

Không đợi đám người kia nói thêm cái gì, hắn nhảy lên thật cao, rơi vào bệ cửasổ của sân huấn luyện, mở cửa sổ ra, nhảy ra bên ngoài, lóe lên liền biến mất."

Thật sự là lợi hại."

Libertas khen ngợi.ấ ắ"Ngươi có cảm thấy hắn ta tới ký túc xá cứu người trước, sau đó mới tới cứuchúng ta hay không?"

Tiêu Mộng La nói với vẻ suy ngẫm."

Có lẽ vậy... một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành loại tồn tại như vậy."

Libertas nói.Ở một bên khác...Liễu Bình bay ra ngoài, trốn trong góc khuất của sân huấn luyện.Hắn sử dụng một pháp quyết, êm tai nói:"Nghe kỹ đây, Liễu Bình, đây là bí thuật của tộc Miêu yêu chúng ta, chuyênmôn dùng để tránh né mọi thủ đoạn điều tra, điều kiện tiên quyết là phải trốn ởtrong bóng tối, tuyệt đối không được cử động."

"Ta đã biết."

Liễu Bình trầm giọng nói.Hắn yên lặng ngồi trong bóng tối, không nhúc nhích.Bỗng nhiên, cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.Từng luồng màu sắc mông lung ngưng tụ thành đoàn, yên lặng xuất hiện tronghư không, dần dần biến đổi, giống như muốn hình thành một loại cảnh tượngkhác vậy.Liễu Bình cảm thấy hơi kinh ngjac, không khỏi hỏi: "Loại bí thuật này của tộcMiêu yêu các ngươi, còn có thể sáng tạo một động thiên thế giới sao?"

Không ai trả lời hắn.Liễu Bình cảm thấy khác thường, nói: "Triệu Thiền Y?"

Vẫn không ai đáp lời.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Trong một trận đánh cược linh hồn, ngươi đã thu hoạch được linh hồn của bốnvị tôi tớ.][Một luồng lực lượng đặc biệt đang được kích hoạt.][Bản Danh Sách phán đoán, lực lượng này tới từ nghề nghiệp của ngươi.][Xin hãy cẩn thận ứng đối!]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất, chùm sáng lờ mờ kia cũng bắt đầu biến hóakịch liệt, xoay tròn xung quanh cơ thể Liễu Bình như một trận bão táp hủy diệtvậy.Một kỵ sĩ cưỡi chiến mã từ trong cơn bão chậm rãi hiện ra, đi tới đối diện LiễuBình.Trên người hắn ta mặc một bộ chiến giáp màu xám, đỉnh đầu có một vòng ánhsáng, trên vòng sáng hiện lên sáu phù văn ánh sáng cực kỳ thần bí, nhìn quagiống như một chiếc vương miện vậy.Một tấm mặt nạ sứt sẹo che đi khuôn mặt của hắn ta.ễ ề ốLiễu Bình nhìn chăm chú về phía đối phương, trong lòng lại hiện lên một loạicảm giác quen thuộc.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Đối phương là Thẻ bài sư có chức nghiệp giống như ngươi.][Dòng thời gian đã bị bóp méo.][Đối phương là một tồn tại tới từ một thời đại nào đó trong quá khứ.]Không sai.Vị kỵ sĩ này chính là Thủ Ngục kỵ sĩ!Kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, quan sát Liễu Bình, dùng thanh âm khàn khàn nói:"Ngươi là người lại thu được nghề nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ trong một thời đạinào đó tại tương lai sao?"

"Đúng vậy, không biết các hạ là?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cũng là Thủ Ngục kỵ sĩ, trước khi linh hồn của ta biến mất hoàn toàn, sửdụng một loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, xuyên qua thời không, dựa vào kếtnối của luật nhân quả, đi tới trước mặt của ngươi."

Kỵ sĩ nói."

Các hạ tiêu hao lực lượng khổng lồ tới như vậy tới tìm ta, là vì cái gì?"

LiễuBình hỏi."

Ta cần phải tới nơi đây, nói cho ngươi biết một sự kiện."

"Mời ngài nói, ta rửa tai lắng nghe."

"Ngươi phải nhớ kỹ, tồn tại mà làm cho ngươi thu hoạch được nghề nghiệp ThủNgục kỵ sĩ ấy... dù cho kẻ đó là ai đi chăng nữa, mục đích của kẻ đó chắc chắnkhông phải tốt lành gì."

"Tại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Từ thời đại của ta, toàn bộ Thần trụ Luyện Ngục ngưng tụ thành một lời thềước: Những Thần linh cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất khi phát hiện ra Thủ Ngục kỵsĩ, cần phải sử dụng toàn lực đuổi giết, tuyệt đối không cho phép bất cứ ThủNgục kỵ sĩ nào xuất hiện trên thế giới."

Kỵ sĩ nói.Liễu Bình trở nên im lặng.Suy nghĩ cẩn thận lại, vị tồn tại giống như bị phong ấn trong "Ngục giam lâmthời của người vô dụng" kia, nếu không phải do mình đã giải khai đề về thế giớitử vong tam trọng tấu, chắc chắn đối phương sẽ không xuất hiện.Mà vị kỵ sĩ trước mắt mình đây, đúng là một vị Thủ Ngục kỵ sĩ.Như vậy..."

Ngài sử dụng lực lượng khổng lồ như vậy, từ thời đại xa xưa đi tới nơi này, chỉvì nhắc nhở ta chuyện này thôi sao?"

Liễu Bình hỏi.Tên kỵ sĩ kia nói: "Thực lực của ngươi vừa mới nảy sinh, có lẽ ngươi vẫn khôngrõ ràng cho lắm, đôi lúc cũng không phải là người đang lựa chọn thẻ bài chứcnghiệp."

ễ"Đó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Mỗi một tấm thẻ bài chức nghiệp đều có quyền lựa chọn, nó sẽ lựa chọn nhữngngười có đặc chất phù hợp với bản thân mình."

Kỵ sĩ nói."

Ý của ngươi là, thật ra là do tấm thẻ 'Thủ Ngục kỵ sĩ' này đã chọn trúng ta, mớithông qua vị tồn tại kia, đi tới trước mặt của ta sao?"

"Ta biết chuyện này rất khó hiểu, thế nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, thẻ bài chỉhành động dựa vào bản năng, nó chỉ công nhận đặc chất của ngươi..."

"Cho nên vấn đề trong chuyện này không phải là tấm thẻ bài..."

Kỵ sĩ bỗng caogiọng nói: "Điều ngươi cần cẩn thận, chính là người đã đưa cho ngươi tấm thẻbài này."

"Thật sao?

Thế nhưng vị tồn tại kia cực kỳ mạnh mẽ, với thực lực của nó màmuốn mưu đồ cái gì, có lẽ ta cũng không thể ngăn cản được."

Liễu Bình nói.Kỵ sĩ nói: "Đề nghị duy nhất mà ta có thể cho ngươi biết, đó là lợi dụng mộtnhánh chức nghiệp kỵ sĩ khác để tiến hành che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chứcnghiệp Kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với 'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công chegiấu sự tồn tại của chức nghiệp này."

Nói xong những lời này, thân hình của Kỵ sĩ dần dần trở nên mờ nhạt.-------Chương 284: Sách thẻCơn bão xoay quanh người Liễu Bình cũng bắt đầu gia tốc, càng mãnh liệt hơntrước."

Chờ đã, loại che giấu này thật sự có hiệu quả sao?

Tại sao chúng Thần lại phảiloại bỏ Thủ Ngục kỵ sĩ?"

Liễu Bình vội vàng hỏi.Kỵ sĩ nói: "Loại che giấu này vốn không có tác dụng gì, dù sao các Thần linhđều có thể nhìn thấu loại che giấu sơ sài này...

Thế nhưng ta từ thời đại quá khứtới đây, chỉ là để giúp ngươi làm việc này, để tránh việc ngươi lại đi lên conđường xưa của ta."

Vương miện ánh sáng lơ lửng trên đầu của hắn ta bỗng nổ tung ra, hóa thànhđiểm sáng bay lả tả, nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Liễu Bình.Đó là một tấm thẻ bài.Kỵ sĩ dần dần biến mất trước mặt Liễu Bình, trong hư không vẫn còn lưu lạinhững lời nói cuối cùng của hắn ta:"Đây là một cách mà ta đã suy nghĩ rất lâu, nó sẽ bổ sung năng lực tại phươngdiện khác giúp ngươi, làm cho ngươi có các đặc trưng của một loại chức nghiệpkỵ sĩ khác, coi như là chúng Thần, cũng sẽ cho rằng ngươi là một loại chứcnghiệp kỵ sĩ khác, mà không phải là Thủ Ngục kỵ sĩ."

Ầm...Cơn bão đang xoay tròn kịch liệt dần dần phát ra những tiếng nổ như sấm, nhưđang thúc giục gì đó."

Ta không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cần phải trở về tiếp nhận sự thất bạicủa ta, hi vọng ngươi có thể sống sót, tiếp tục truyền thừa chức nghiệp này,thậm chí còn thấy được bí mật cuối cùng kia..."

Kỵ sĩ nói xong, vỗ nhẹ vào chiến mã.Chiến mã chầm chậm quay người lại, dẫn theo hắn ta rời đi, nhập vào bên trongcơn bão, biến mất không thấy gì nữa.Kỵ sĩ vừa rời đi, tốc độ xoay tròn của cơn bão bỗng nhiên chậm lãi, những tiếngnổ ngập tràn khí tức hủy diệt kia cũng dần dần lắng lại.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trước mặt mình.Trên tấm thẻ bài này chỉ có vẽ một quyển sách rất dày, cổ xưa mà cũ kỹ, ngoàira không còn vật gì khác nữa.Khi Liễu Bình chạm tới tấm thẻ bài này, thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, hóathành quyển sách cực dày kia, rơi vào trên tay hắn.Liễu Bình đọc trang bìa, thì thầm:"Đạo đức giả."

"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."

ấChờ đã, Yana là Thánh kỵ sĩ, đặc chất của Thánh kỵ sĩ là kính dâng, tại sao lạicó một Thần Thánh kỵ sĩ xuất hiện nữa vậy?Liễu Bình khó hiểu, lật quyển sách ra.Trong trang *****ên, có những sợi tơ vàng óng ánh cùng nhánh cây nguyệt quếvây quanh một khe cắm thẻ, trong khe cắm thẻ có cắm một tấm thẻ bài tản raánh sáng thần thánh.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi thu hoạch được sách thẻ: Sách của Thần Thánh kỵ sĩ.][Ngươi thu được thẻ bài: Thánh Xan thuật.][Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ nắm giữ năng lực đặc biệt: ThánhXan thuật.][Thuyết minh: Ngươi có thể chế tạo ra một bữa ăn ẩn chứa lực lượng thần thánhmà không cần cơ sở, làm cho người ăn thu hoạch được lực lượng thần thánh giatrì.][Thuyết minh chi tiết: Món ăn *****ên là miễn phí lại thiêng liêng, ẩn chứanăng lượng rất lớn, có thể bổ sung mọi tiêu hao của linh hồn, những món tiếptheo cũng là như thế, tới khi ăn được một nửa bữa tiệc, từ đó trở đi, người dùngcần phải thanh toán chi phí nhất định, mới có thể ăn tiếp.][Thuyết minh chi tiết hơn: Quá trình thưởng thức tiệc thánh là không thể ngắtquãng, nếu không người ăn sẽ tiến vào trạng thái yếu ớt, cả một ngày đều sẽchoáng váng, cả người mệt mỏi vô lực, không thể dùng toàn lực chiến đấu.]...Trong gió đêm.Một ông lão mặc bộ quần áo ngủ sọc nâu đứng bên ngoài Học viện Hoàng gia,hai tay chống quải trượng, ngửa đầu nhìn lá bài khổng lồ đang phong ấn toàn bộHọc viện kia.Thời gian đã để lại trên mặt ông lão rất nhiều vết tích tang thương, mà thân hìnhcủa ông ta đã còng xuống từ lâu, hai mắt rủ xuống, híp lại, giống như có thể ngủbất cứ lúc nào vậy.Sau lưng ông ta, mấy tên tướng quân đứng thành một hàng."

Thật xin lỗi, không nghĩ tới lại còn quấy rầy tới ngài."

Ross tướng quân nhỏgiọng nói."

Đừng nói nhảm, cầm thẻ bài kiểm tra tới đây."

Ông lão ngáp một cái, nói.Một tấm thẻ bài được đưa tới tay ông lão với tốc độ cực nhanh.Trên tấm thẻ bài này có vẽ một chiếc đồng hồ, mà khác biệt với đồng hồ bìnhthường chính là trên mỗi vạch của đồng hồ, đều khảm nạm một con mắt.Tất cả là có mười hai con mắt.Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào toàn bộ Học viện Hoàng gia.Ô"Còn có bao nhiêu quái vật bên trong Học viện?"

Ông lão hỏi.Ông ta vừa hỏi xongg, từng con số đang biến đổi liên tục xuất hiện trên đồnghồ.Ông lão yên lặng quan sát những con số này.Mấy chục phút sau.Cuộc chiến tranh này kết thúc.Số lượng cũng về không.Lúc này, ông lão mới ném thẻ bài cho người hầu bên cạnh, bắt đầu mắng: "Tađang đánh bài, lại nghe nói nơi này của các ngươi gặp chuyện không may, ngaycả tiền thắng được cũng không kịp cầm, vội vàng chạy đi giải thích với Hoàngthất, sau đó lại vội vã chạy tới đây để trấn thủ giúp các ngươi, cả lũ các ngươiđều là đồ con rùa, ngày nào cũng gây chuyện, không thể đáng tin hơn đượcsao?"

Tất cả quân nhân đều cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.Ông lão nheo mắt, nhìn chằm chằm Ross tướng quân, nói: "Ross, khi ngươi còntại Luyện Ngục, là chết như thế nào?"

Ross tướng quân nhỏ giọng nói: "Báo cáo Tổng tư lệnh, năm đó ta khiêu chiếnThần linh, thất bại mà chết."

Ông lão thở dài, lắc đầu nói: "Khi còn sống không làm người khác bớt lo, saukhi chết tới Vĩnh Dạ rồi mà vẫn làm người khác không yên lòng, xem ra cáichết của ngươi là vô ích."

"Xin lỗi, Tổng tư lệnh đại nhân."

Ross tướng quân cúi đầu nói."

Đừng xin lỗi ta, ngươi nhìn các ngươi xem, thực sự là buồn cười, mỗi ngày đềumuốn tranh thủ quyền lợi?

Bằng mặt mà không bằng lòng với Hoàng thất?

Yêucầu bình đẳng?

Chậc chậc chậc, Các ngươi cần phải nhận biết rõ ràng nơi này lànơi nào!"

Ông lão càng nói càng tức giận, ném quải trượng xuống đất, lớn tiếng nói:"Nơi này là Vĩnh Dạ vô biên vô tận!

Cả đời người đều không thăm dò được tớinơi tận cùng, càng không biết đã chôn sâu bao nhiêu tồn tại kinh khủng."

"Một ngày có người ngủ say vượt xa năng lực mà chúng ta có thể ngăn cản thứctỉnh, cả đế quốc này đều sẽ bị hủy diệt, dù ở trong tình trạng nfay, các ngươi vẫnkhông quên nội đấu à?"

"Các vị, hãy đoàn kết với nhau đi, nếu không tới thời điểm linh hồn bị quái vậtăn mất, thì không còn bất cứ cách nào hối hận cả."

Ông lão nói xong, bóng hình lóe lên, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.Chỉ còn lại các tướng quân đứng tại chỗ, nhìn nhau.Bàng tướng quân thở dài, đứng ra lớn tiếng nói: "Được rồi, hủy bỏ phong ấn,phái bộ đội thanh lý chiến trường tiến vào Học viện Hoàng gia, cũng sai ngườitiến vào hộ tống các học sinh ra ngoài...

Hành động!"

"Rõ!"

Đông đảo sĩ quan đáp.-------Chương 285: "Vậy đã đi rồi sao?"

Tại một bên khác trong thành thị.Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.Nắp cống bị chuyển dời sang bên cạnh, một bóng hình nhẹ nhàng rơi trên mặtđất.Liễu Bình.Hắn lại đặt nắp cống về vị trí cũ, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy đượcxung quanh không có bất cứ người nào, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài conhẻm nhỏ này."

Hủy bỏ phụ thân hay không?"

Triệu Thiền Y âm thầm hỏi."

Hủy bỏ đi, từ giờ trở đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngộ nhận ta là tồn tạikhông phải loài người được."

Liễu Bình nói."

Tốt."

Triệu Thiền Y nói.Thân hình của Liễu Bình dần dần bình thường trở lại.Hắn đi ra mấy chục mét, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Trong con hẻm nhỏ này vốn chỉ có một con đường nhỏ, bỗng nhiên có mộtbóng đen từ trên trời bay tới, yên lặng rơi vào vị trí chính giữa con đường nhỏ,chặn đường tiến tới của Liễu Bình.Một giọng nói như sắp ngủ tới nơi vậy, vang lên:"Người sở hữu huy chương vàng của Đế quốc, học sinh lớp Anh niên tảo thệcủa Hoàng gia - Liễu Bình, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngươi lại đi dạo mộtmình ở nơi này?"

Đèn đường u ám chiếu lên bóng người của đối phương.Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo ngủ có sọc nâu.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên trong đầu Liễu Bình:"Có cần ra tay hay không?"

"Không, ta biết người này, ngươi không nên xuất hiện."

Liễu Bình nói."

Ông ta rất mạnh sao?"

"Không phải là vấn đề mạnh hay không, mà là không cần thiết."

Trong đầu Liễu Bình có vô số ý nghĩ xuất hiện, bỗng bật cười nói: "Có đôi khimuốn sống cuộc sống bình thường, loại người như chúng ta không thể khôngche giấu chính bản thân mình."

Ông lão kinh ngạc nói: "Tự tin như vậy sao?

Liễu Bình, chúng ta có thể so đấumột lần không?"

ễ Ô ầ ồLiễu Bình nói: "Ông quá mạnh, chỉ cần một đòn thì linh hồn của ta đã tiêu tánmất rồi."

"Ta sẽ hạn chế thực lực của mình tới cùng trình độ với ngươi."

"Ông nghiêm túc đấy chứ?

Phải biết rằng những kẻ nói chuyện với ta giống nhưông vậy, đều đã chết rồi."

"Vậy thì thử một lần đi."

Bóng hình ông lão bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt LiễuBình, quải trượng trên tay đâm về phía ngực Liễu Bình với tốc độ nhanh như tiachớp.Liễu Bình lại giống như đã đoán trước, thân thể lắc nhẹ đã tránh khỏi quảitrượng, rồi thuận thế đá ra một cước về phía đối phương.Ông lão bị đá bay lên không trung."

Ồ?"

Ông lão kinh ngạc vô cùng."

Không thể chơi xấu đó."

Liễu Bình nói, hai chân đạp đất, cả người bay lên trời, trong nháy mắt đã sửdụng cả vai đụng, khuỷu tay, đấm móc, lên gối, đá cao chân...Ầm!Ông lão bị đá bay ra ngoài, lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Ông ta lấy một tấm thẻ ra, chiếu về phía Liễu Bình.Trên thẻ bài hiện lên mấy dòng chữ:"Linh hồn loài người (tự do)."

Ông lão thu thẻ bài lại, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai trẻ, khi ngươi còn ởLuyện Ngục, làm sao lại chết?"

"Tranh cướp tình nhân."

Liễu Bình nói."

Chắc hẳn cô gái kia cũng không tầm thường chứ."

"Đúng, nàng là vị hôn thê của kẻ khác, đó là một gia tộc khổng lồ, thế nhưng tớicuối cùng ta vẫn cướp được nàng tới tay."

"Vị hôn phu của nàng thì sao?"

"Hắn ta chết rồi."

"Chậc chậc, thật đúng là một đứa nhóc hung tàn mà, thảo nào lại dám một thânmột mình lẻn vào trong Học viện chém giết côn trùng...

à đúng rồi, nghề nghiệpcủa ngươi là gì?

Nói thật đi nhé, câu trả lời này có liên quan tới việc ta có saingười tới thẩm vấn ngươi hay không đó."

Ông lão nói nửa thật nửa giả.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, bỗng nhớ lại lời nói của người kỵ sĩ kia."

Ta có thể cho ngươi một đề nghị duy nhất, hãy lợi dụng một chức nghiệp kỵ sĩkhác để che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chức nghiệp kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công che giấu sự tồn tại của chức nghiệp này."

ễLiễu Bình im lặng một giây.Hai tay hắn nâng trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu vàchính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bữa ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi củathượng thiên, tặng bữa tiệc thánh miễn phí này cho mọi người."

Trên người hắn tản ra luồng sáng trắng rất nhẹ nhàng, giống như thiên sứ giángtrần vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng trắng hiện lên trước mặt Liễu Bình, hóa thành bànăn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ngọn nến màu vàng kim và một hộp âm nhạc đangvang lên những khúc nhạc êm tai.Canh nóng, bánh mì, sữa bò, salad, rượu nho, cá ướp muối hun khói, bò bít tết,hoa quả, món điểm tâm ngọt, cà phê,... bọn chúng đều tản ra mùi thơm mêngười, nóng hôi hổi, đặt trên bàn dài.Liễu Bình nghiêng người nhường ra một vị trí, chỉ về phía bàn ăn, nói:"Đây chính là nghề nghiệp của ta, nó là một chức nghiệp rất thần thánh, từ bi,chắc chắn sẽ mang tới hi vọng cho loài người, nếu như ngài muốn ăn chút gìđó... xin hãy tự nhiên."

Từ đầu tới giờ, ông lão vẫn đang híp mắt, thế nhưng khi thấy bàn ăn xuất hiện,ông lão bỗng trợn to mắt ra, khi nghe được lời nói của Liễu Bình thì ngay cảmiệng đều mở lớn.Ngay sau đó...Từ trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng hét chói tai của một người cao tuổi:"Thần Thánh kỵ sĩ!

Lại là Thần Thánh kỵ sĩ!"

Lời nói này hùng hồn lại ngập tràn lực lượng, làm cho cả con hẻm nhỏ đều sinhra một cơn gió lớn."

Ồ?

Ngài biết về nghề nghiệp của ta sao?"

Liễu Bình bịt lỗ tai, kinh ngạc nói.Ông lão nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới nói ra một câu:"Đáng chết, đã bao lâu rồi ta chưa thấy được cái nghề nghiệp này xuất hiện."

"Ngài đúng là một người hiểu biết sâu rộng."

Liễu Bình thán phục nói.Ông lão hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ... các ngươiđều là một đám lừa đảo trời sinh!"

Luồng sát ý mơ hồ trên người ông ta cũng biến mất hoàn toàn, quay đầu rờikhỏi con hẻm nhỏ này, vừa đi vừa lải nhải:"Lãng phí nhiều thời gian như vậy với một tên lừa đảo, sớm muộn cũng sẽ bịthằng nhãi này lừa gạt mất."

"Tuyệt đối không thể để người khác tới gần ngươi được."

"Loại người vừa thích tranh giành tình nhân lại còn thích lừa gạt người nhưngươi vậy, chắc chắn sẽ phá hoại sự ổn định của Đế quốc."

Nói xong, ông ta lóe lên rồi biến mất.ễ ỗ ẫ ấ ấLiễu Bình đứng tại chỗ, chờ đợi vài giây, vẫn không thấy bất cứ thứ gì xảy ratiếp theo cả.Hắn không nhịn được mà nhún vai, nói: "Vậy đã đi rồi sao?"

-------Chương 286: "Đi, giết nó."

Bỗng nhiên, một tấm thẻ bài chầm chậm rơi xuống từ giữa không trung, nhẹnhàng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Trên tấm thẻ bài này, có viết ba chữ cứng cáp hữu lực:"Thư ủy nhiệm."

Liễu Bình đang cảm thấy khó hiểu, lại thấy thẻ bài kia bỗng hóa thành một tờcông văn.Trên công văn có viết:"Gửi học viên xuất sắc của lớp Anh niên tảo thệ của Học viện Hoàng gia: LiễuBình, trong lần chiến tranh này đã lấy ít địch nhiều, anh dũng xuất sắc, đặc biệttrao tặng quân hàm trung úy, phê chuẩn gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, xử lý vănbản tài liệu."

"Tổng tư lệnh Đế quốc: Ba Bàng."

Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra.Ông lão này, tới cuối cùng cũng không phát hiện ra mình chính là Thủ Ngục kỵsĩ.Thế nhưng...Tại sao ông ta lại có phản ứng lớn đối với Thần Thánh kỵ sĩ tới như vậy chứ?Trong những tài liệu cất đặt tại thư viện Hoàng gia, đều không có tài liệu nàoliên quan tới Thần Thánh kỵ sĩ.Lúc đầu, mình chỉ muốn dùng nó để che giấu thân phận chân thật mà thôi.Thế nhưng ông lão này lại biết nghề nghiệp này.Mà dựa theo phản ứng của ông ta, có vẻ như ông ta cũng đã từng nếm mùi đaukhổ trong tay nghề nghiệp này rồi thì phải?Như vậy, ông ta điều mình tới Bộ tư lệnh, là có ý gì?Liễu Bình đứng tại chỗ, suy tư.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã bị lưu lại tại một giây này.][Đăng Thần chiến của tháng này sẽ tiến hành trong vòng một giây này, cũngquyết định sống chết của ngươi.][Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý trở thành thẻ bài của Yana, tiếnhành trận Đăng Thần chiến này thay nàng ấy hay không?]"Xác nhận!"

Liễu Bình nói.Một luồng sáng quấn quanh người của hắn, mang theo hắn lẫn bàn ăn chui vàotrong hư không, biến mất không thấy gì nữa....Trong sân đấu trống rỗng.Liễu Bình và bàn ăn của hắn cùng lúc xuất hiện.Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Bởi vì Thánh Xan thuật là kỹ năng của ngươi, cho nên được coi là một phầncủa ngươi, cũng được cùng đưa tới lần Đăng Thần chiến này.][Xin hãy chờ đợi kẻ địch xuất hiện.]Liễu Bình đọc xong, cũng không để ý, bước từng bước đi tới biên giới đài thiđấu, bắt đầu suy nghĩ lợi và hại, được và mất trong lần này.Vừa rồi, khi ông lão kia vừa xuất hiện, mình đã biết ông ta chính là Tổng tưlệnh của Đế quốc.Sau một hồi nói chuyện thẳng thắn có hiệu suất cao, ông ta đã điều mình đi tớiBộ tư lệnh.Nếu như người khác làm như vậy, Hoàng thất chắc chắn sẽ tới hỏi cho ra nhẽ.Thế nhưng khi Tổng tư lệnh làm ra quyết định điều động như vậy, sẽ không cóai đứng ra hỏi thăm cả.Đặc biệt là mình đã dùng hết ân huệ của Hoàng thất rồi.Như vậy, tới cùng thì ông lão kia có ý đồ gì?Liễu Bình thở dài.Tình thế chuyển biến quá nhanh, mình còn không có thời gian để thẩm vấn TiềnVõ Chu nữa chứ.Ban đầu hắn còn tưởng mình đã làm được tới mức thần không biết quỷ khônghay nữa, thế nhưng ai mà biết được, Tổng tư lệnh Đế quốc lại tự mình tới theodõi hắn...Không còn cách nào cả.Hiện tại, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.Hắn nghĩ tới đây, xoay người sang nơi khác, nhìn về phía một con thú khổng lồvừa mới xuất hiện trong sân thi đấu.Đó là một con thằn lằn khổng lồ, cả người bùng lên ngọn lửa.Thân hình nó dài khoảng bảy, tám mét, vừa mới rơi xuống sân thi đấu, *****ênlà liếc nhìn Liễu Bình, sau đó nó lại liếc nhìn một bàn món ăn rất lôi cuốn ởcạnh."

Ta ngửi được lực lượng quá ngon miệng!"

Thằn lằn thè lưỡi, há to miệng ra, hầu như còn lớn hơn gấp mấy lần thân hìnhcủa nó.Nó hút mạnh...Cả bàn ăn lẫn toàn bộ đồ ăn đều bị nó hút vào trong miệng.ằ ằ ổ ồ ằ ằ ễThằn lằn khổng lồ nhìn chằm chằm Liễu Bình, miệng rộng đang liên tục hoạtđộng, nuốt sạch đồ ăn vào trong bụng."

Đồ ăn cũng không tệ lắm... như vậy, tới lượt ngươi rồi."

Thằn lằn khổng lồ lay động thân hình, lao về phía Liễu Bình."

Chờ đã."

Liễu Bình nói."

Làm sao vậy?

Nhóc con, ngươi muốn giãy dụa sao?

Thế nhưng điều đó cũngchỉ là tốn công vô ích mà thôi."

Thằn lằn khổng lồ cười lạnh, nói.Liễu Bình lắc đầu, nói: "Cái loại không có lễ phép như ngươi, còn chưa đượccho phép đã ăn sạch đồ ăn trên bàn, nếu còn không thanh toán nữa thì ta sẽ rấtkhó chịu."

Thằn lằn khổng lồ bật cười, khinh thường nói: "Nếu không thì ngươi định làmsao?"

Liễu Bình không trả lời.Hắn lấy một viên sô cô la từ trong túi quần ra, đặt trong miệng chậm rãi nhai nó.Theo hắn nhai kẹo, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Ngươi đã sử dụng Thánh Xan thuật.][Đối phương đã ăn món ăn miễn phí *****ên.][Đối phương đã ăn quá nửa bữa ăn.][Đối phương còn không chịu thanh toán.][Đối phương đã ăn gần như toàn bộ đồ ăn, ngoại trừ một viên sô cô la mà khingươi vừa sử dụng thuật này đã giấu đi.][Ngươi đã ăn viên sô cô la cuối cùng, làm cho đối phương không thể ăn hoànchỉnh toàn bộ bữa tiệc thần thánh này.][Chú ý!][Đối phương đã gián đoạn việc thưởng thức bữa tiệc thần thánh hoàn chỉnh!][Nó sắp trở nên suy yếu, trong vòng một ngày đều choáng váng, bủn rủn toànthân, không thể dùng toàn lực chiến đấu.][Ba...][Hai...][Một!][Đối phương đã trở nên suy yếu!]...Ầm!Sân thi đấu rung chuyển nhè nhẹ.Thằn lằn không lồ phát động công kích, trong quá trình nhào về phía Liễu Bìnhthì dần dần gia tốc...ố ấSau đó ngã mạnh xuống mặt đất.Nó giãy dụa bò dậy, ***** nói: "Độc?

Không thể nào, ta chính là Độc Tíchvương, ngươi đã dùng cách gì..."

Liễu Bình lại không quan tâm tới nó, chỉ vỗ tay một cái.Ba con quái vật nửa người nửa côn trùng xuất hiện, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phíaLiễu Bình."

Các ngươi muốn tự do sao?"

Liễu Bình hỏi."

Muốn."

Một con quái vật lên tiếng nói."

Đó là chuyện không thể nào..."

Liễu Bình chậm rãi nói: "Thứ duy nhất mà tacó thể hứa hẹn, đó là cho phép các ngươi còn sống...

điều kiện tiên quyết là phảinghe lời."

Hắn vươn tay, chỉ về phía con thằn lằn nơi xa."

Đi, giết nó."

"Vâng."

Thân hình ba con quái vật chấn động, phía sau có mấy đôi cánh hơi mờ xuấthiện, bay về phía con thằn lằn khổng lồ nơi xa.Thằn lằn lộ ra vẻ cảnh giác, ngọn lửa trên người càng tản ra ngọn lửa mãnh liệthơn."

Chỉ dựa vào các ngươi thôi sao?"

Nó khinh thường nói.Bỗng nhiên, một bóng mờ lướt qua.Ầm!Thằn lằn bị đánh lùi về sau mấy bước.Một con quái vật nửa người nửa trùng hiện thân, mỉm cười nói: "Nhìn qua thìrất mạnh, thế nhưng ngay cả công kích của ta đều không thể tránh khỏi..."

Hai con quái vật còn lại cũng cùng chấn động cánh, phát ra sóng âm cao tần.Bọn chúng đang súc tích lực lượng, làm chuẩn bị cuối cùng cho trận săn giếtnày.-------Chương 287: Đêm trước ký sinhLiễu Bình nhìn tới đây, cũng không tiếp tục quan sát nữa.Hắn đi tới một góc khác trên đài thi đấu, đưa tay lấy quyển sách thẻ kia ra.Trên bìa sách vẫn viết hai hàng chữ kia:"Đạo đức giả."

"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."

Liễu Bình lật sách ra, trên trang sách *****ên, lỗ khảm đại biểu cho thẻ bàiThánh Xan thuật đã biến mất.Cả trang sách hóa thành trống không.Liễu Bình muốn lật sang trang thứ hai, lại phát hiện mình không thể lật ra được.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:[Ngươi đã nắm giữ hạng năng lực *****ên của Thần Thánh kỵ sĩ: Thánh Xanthuật.][Khi cấp bậc thẻ bài của ngươi tăng lên tới trình độ nhất định, Hồn lực cũng đạttới tiêu chuẩn nhất định, mới có thể lật sang trang kế tiếp, thu hoạch được nănglực mới của Thần Thánh kỵ sĩ.]Liễu Bình đọc hết, không nhịn được mà cảm thấy phiền não.Tăng cấp sao...Muốn tăng cấp, cần phải từ bỏ việc đánh thức Andrea và Yana.Mình nên lựa chọn điều gì đây?Nói tới, là một Thủ Ngục kỵ sĩ, toàn bộ năng lực của bản thân đều dùng để hỗtrợ người khác, thế nhưng cũng có điểm tốt...Trong hình thức chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ, hắn vẫn sẽ an toàn trước khitoàn bộ thẻ bài của hắn bị đánh bại.Trong số những thẻ bài của mình, Andrea là một con rồng nhỏ, Yana là Thầnlinh, lại thêm Cửu mệnh Miêu yêu Triệu Thiền Y...Nếu như mình có thể đánh thức Andrea và Yana, mình sẽ được bảo đảm an toàntrong Đế quốc loài người này.Thế nhưng...Luôn có một vài chuyện, làm rối loạn kế hoạch của mình.Hắn làm động tác rút bài, rút một thẻ bài ra ngoài, ném đi.Bụp!Tiền Võ Chu xuất hiện tại trước mặt hắn."

Liễu Bình..."

Tiền Võ Chu nhìn hắn chằm chằm, trên mặt xuất hiện sự khó tin.ễ"Nói tới, ngươi nên cám ơn ta."

Liễu Bình nói."

Tại sao?"

Tiền Võ Chu hỏi."

Trở thành thẻ bài của ta, ngươi sẽ không cần làm việc cho con quái vật kia nữa,với lại ta là một người rất khoan dung, sẽ không trách cứ nặng nề cả ngươi lẫnđồng loại của ngươi."

Liễu Bình nói.Tiền Võ Chu nhìn về nơi xa.Trong một phần khác của sân thi đấu, ba con côn trùng đang chém giết rất thoảimái, mà con thằn lằn khổng lồ kia chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.Sự thất bại cùng tử vong của nó, chỉ còn lại vấn đề về thời gian."

Chẳng lẽ ngươi không giận ta?"

Tiền Võ Chu hỏi."

Yên tâm đi, ta không có hứng thú quan tâm tới những ân oán của đám thiếuniên trong độ tuổi dậy thì như các ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện màthôi."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

"Ngươi đã gieo phân hồn của tồn tại trong mộ viên kia, vào trên người của ai?"

"Ngươi muốn biết điều này?"

"Đương nhiên, con quái vật kia chắc hẳn đã lẻn vào trong Đế quốc, ta cần phảisớm đề phòng, tốt nhất là thừa dịp phân hồn của nó còn chưa trưởng thành, lậptức bóp chết nó, như vậy ta có thể hưởng thụ một đoạn thời gian yên ổn, chậmrãi thu hoạch các loại tri thức, dần dần tăng lên đẳng cấp của bản thân... khoảngthời gian hòa bình luôn rất đẹp, đúng không?"

Liễu Bình cười nói.Tiền Võ Chu im lặng nửa ngày, thấp giọng nói: "Từ khi ta đi tới Đế đô, cũngkhông tiếp xúc với người nào cả, đồng thời những người đó cũng không phải làmục tiêu của vị tồn tại kinh khủng trong mộ viên kia."

"Ồ?

Nó còn có mục tiêu sao?

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.Tiền Võ Chu nói: "Đúng vậy, nó là một tên có dã tâm cùng ***** rất mãnhliệt... làm sao cam lòng làm một người bình thường chứ?

Nó muốn vừa tiến vàoĐế quốc này, đã nắm giữ mọi thứ trong tay..."

Ầm!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.Hai người không khỏi quay đầu nhìn tới, đã thấy con Thằn lằn khổng lồ đã ngãxuống đất, chết không thể chết lại.Ba con côn trùng bay trở về, kính cẩn đứng trước mặt Liễu Bình."

Làm rất tốt, à không đúng, ta quên mất, thực ra có thể thu con thằn lằn kia làmnô lệ, thế nhưng cũng không sao cả, còn có một cách khác..."

Liễu Bình nói xong, dẫn bọn chúng cùng đi tới gần thi thể con thằn lằn kia.Hắn ngồi xổm người xuống, ***** khắp người con thằn lằn này.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực tới từ Andrea: Thu thập bảo vật.]Liễu Bình cảm thấy mình cầm phải một vật thể kim loại mát lạnh.Hắn thu tay lại.Lại thấy được trên tay của mình là một chiếc chuông nhỏ do vàng ròng đúcthành, phía trên có khắc một hàng chữ nhỏ:"Vật cưỡi riêng của quản gia trang viên."

Quản gia trang viên...Ồ?Cuối cùng thì Aldrich đã thoát khỏi thân phận nô bộc, bắt đầu trở thành quảngia của trang viên rồi?Nói cách khác, hắn ta sắp tăng tiến như diều gặp gió rồi sao?Như vậy, trận Đăng Thần chiến vào tháng sau, thẻ bài trên tay hắn ta sẽ mạnhhơn hiện tại rất nhiều.Chờ tới lúc hắn ta quen biết với Yana, sẽ có tư cách sử dụng bộ bài của Yana...Vậy thì càng nguy hiểm hơn.Liễu Bình im lặng vài giây.Cuối cùng, cũng tới lúc phải đưa ra quyết định của bản thân rồi.Đánh thức Andrea và Yana trong ngắn hạn, đã biến thành một mục tiêu khôngthực tế.Mình cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn.Sau đó nghênh chiến những thẻ bài của Aldrich!Liễu Bình bóp chiếc chuông vàng thành một cục vàng rắn chắc, ước lượng, tựnhủ: "Có thể đổi được không ít tiền."

Hắn cất cục vàng đi, quay đầu nhìn về phía Tiền Võ Chu: "Được rồi, chúng tacần phải tranh thủ thời gian, ngươi hãy nói thân phận của kẻ bị ký sinh cho tabiết đi."

Tiền Võ Chu lộ vẻ do dự, cuối cùng thở dài, nói: "Được."...Hoàng thành.Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.Trong bóng tối, một quyển sách thẻ thật dày bị lật ra, mỗi một trang đều có mộttấm thẻ bài.Thế nhưng những tấm thẻ bài này lại nhanh chóng hóa thành màu xám trắng.Tựa như là...Bọn chúng đều đã chết rồi vậy.ẫ ế ấBàn tay lật sách thẻ vẫn không biết mệt mỏi, liên tục lật sách tới mấy chục phút,lúc này mới dừng lại."

Để ta xem xem nào... rất tốt, những con thi trùng vô dụng kia đều đã bị tiêudiệt sạch sẽ, mà lực lượng linh hồn của bọn chúng đều đã cống hiến cho ta cảrồi..."

"Thế nhưng..."

Một ngón tay vươn ra, gõ nhẹ lên một tấm thẻ bài màu xám trắng.Trên tấm thẻ bài này có vẽ Tiền Võ Chu, hắn ta mặc quân phục, vẻ mặt ngơngác, đứng im tại vị trí chính giữa thẻ bài, không nhúc nhích."

Tới cùng là loại năng lực gì, lại có thể trộm đi truyền lệnh quan của ta?"

"Truyền lệnh quan là một nô lệ có tiềm năng tốt, độ hoàn thành nhiệm vụ cũngrất cao..."

Người đó im lặng vài giây."

Mặc dù khá đáng tiếc, thế nhưng vẫn quên đi thôi, không thể để hắn ta tiết lộbất cứ thông tin nào về ta cả."

Một bàn tay lấy ra một tấm thẻ bài khác từ trong bóng tối, thầm thì:"Kích hoạt Tử chú."

Bụp!Một luồng sáng đen từ trên thẻ bài tản ra, chui vào trong hư không, biến mấtkhông thấy gì nữa."

Được rồi, dù cho hắn ta thuộc về kẻ nào đi chăng nữa, Tử chú ẩn nấp tronglinh hồn của hắn ta, cũng có thể đảm bảo hắn ta sẽ bị xóa bỏ một cách hoàntoàn."

Người kia nói xong, chậm rãi khép quyển sách thẻ trên tay lại.Một lát sau.Hai hàng tiếng bước chân chỉnh tề từ xa tới gần, dừng lại trước cửa, bị một mànche khảm nạm vô số viên kim cương che chắn tại bên ngoài.Một giọng nói kính cẩn từ bên ngoài truyền tới:"Bệ hạ, Tổng tư lệnh Đế quốc cầu kiến!"

"Để ông ta đi vào!"

Người kia nói.-------Chương 288: "Đường Phù Đăng."

"Cái gì?

Ý của ngươi là con quái vật kia ký sinh lên người của điện hạ?"

LiễuBình kinh ngạc nói."

Khi Hoàng thất ban phát huân chương cho ta, ta đã từng tới gần điện hạ, hoànthành một lần ký sinh."

Tiền Võ Chu nói.Liễu Bình trầm ngâm nửa ngày, nói: "Tiền Võ Chu."

"Tại."

Tiền Võ Chu nói."

Năm đó, khi ngươi còn sống, thực sự là vì cứu người mà chết sao?"

Liễu Bìnhhỏi."

Đúng thế."

Tiền Võ Chu nói."

Khi ngươi còn sống, đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, tại sao khi chết rồi màvẫn không tiếp thu kinh nghiệm chứ?"

Liễu Bình lại hỏi."

Ta không biết ý của ngươi là gì, Liễu Bình."

Tiền Võ Chu nói."

Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, khi ngươi nói dối ta, linh hồn của ngươi sẽsinh ra một loại gợn sóng giống như khi vi phạm khế ước, ta sẽ cảm nhậnđược."

Liễu Bình nói.Tiền Võ Chu ngẩn người một lsta, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch.Liễu Bình thở dài, nói: "Một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, kẻ bị ký sinh làai?"

"Chỉ có một chuyện ta vẫn không rõ ràng cho lắm."

Tiền Võ Chu nói."

Nói đi."

"Rõ ràng ta mới là người cố gắng nhất, vì hoàn thành mục tiêu, ta đều nỗ lựcgấp nhiều lần các ngươi, tại sao sự may mắn luôn đứng về phía ngươi."

Tiền VõChu không cam lòng nói."

Cố gắng?

Trong trận chiến tranh kia, Danh Sách chiến tranh vẫn luôn ở trongquá trình lựa chọn nhân tài có thể sử dụng, thế mà ngươi chỉ lo chuyện chạytrốn, đương nhiên sẽ không bị chọn trúng làm đối tượng bảo vệ huyết mạchhoàng thất rồi."

Liễu Bình thản nhiên nói.Nói tới đây, trước mắt hắn có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Lần Đăng Thần chiến này đã kết thúc.][Ngươi sẽ trở lại trong Vĩnh Dạ, trở lại vị trí ban đầu của ngươi.]Cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên biến đổi.Liễu Bình phát hiện mình lại trở về con hẻm nhỏ vắng vẻ không người kia.Trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu bỗng nhiên hét lên thảm thiết.ễ"Ngươi sao vậy?"

Liễu Bình xông tới, nhanh chóng sử dụng Thánh Ngâm thuật.Thế nhưng, vẫn không kịp.Thân hình Tiền Võ Chu bị một luồng sáng đen phá vỡ.Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ta nhìn thấy dáng vẻ Liễu Bình đang nhanhchóng niệm chú ngữ, cố gắng kiềm chế đau đớn, nói nhanh: "Đối tượng gửi hồnkhông phải là điện hạ, mà là..."

Hắn ta còn chưa nói xong, cả người hắn ta lại biến thành một luồng sáng chóimắt, sau đó dần dần tối đi, cuối cùng hóa thành hư vô.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Linh hồn của Tiền Võ Chu đã trúng một loại nguyền rủa, đã hoàn toàn biếnmất.]Linh hồn biến mất.Đó là một sự kết thúc, từ nay về sau, dù cho tại bất cứ nơi nào đi chăng nữa, đềukhông có Tiền Võ Chu xuất hiện.Liễu Bình thở dài, nâng trán nói: "Ngừng lại tại đoạn quan trọng nhất, ngươi làcố ý chứ, Tiền Võ Chu."

Xung quanh đều im lặng.Ba con quái vật hóa thành thẻ bài, nhập vào trong hư không, trốn đi.Liễu Bình yên lặng đứng trong con hẻm nhỏ u ám, suy nghĩ một lát sau, mới cấtbước đi ra ngoài.Khi Tiền Võ Chu nói ra ba câu nói sau đây, trong linh hồn không sinh ra bất cứgợn sóng nào cả."...Không tiếp xúc với người nào..."

"Nó muốn vừa tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."

"Không phải điện hạ..."

Nắm giữ mọi thứ?Vậy thì chỉ có Hoàng tộc.Không phải vị Điện hạ kia, phạm vi mục tiêu còn lại càng nhỏ, có thể xác địnhlà một vị nào đó trong hoàng tộc.Lại thêm một câu: "Không tiếp xúc người nào."

Như vậy, Tiền Võ Chu tiếp xúc tới vị nào trong Hoàng tộc chứ?Liễu Bình càng chạy càng nhanh, trở lại con đường lớn, tìm một tiệm bán báovẫn lóe ánh đèn, quăng vào trong mấy đồng tiền xu."

Cho ta Thời báo Đế quốc mấy ngày gần đây."

Hắn nói với tiệm bán báo."

Xin hãy nhận lấy."

Tiệm bán báo phát ra một thanh âm, ngay lập tức có mấy tờbáo chí từ bên trong phun ra, được Liễu Bình đón lấy.ễLiễu Bình nhận báo chí, lập tức lật đọc.Một lát sau, hắn đã lật hơn nửa số báo chí, đặt ở một bên."

Chú ý, ngài đọc quá nhanh."

Tiệm bán báo nói."

Đọc nhanh thì sao?

Ta chỉ tùy ý đọc, tìm một vài tin tức thời sự quan trọng màthôi."

Liễu Bình nói mà không ngẩng đầu lên."

Thật sao?

Tìm tin tức quan trọng gì vậy?

Ta có thể kiểm tra giúp ngươi đó."

Tiệm bán báo hơi nghiêng về phía trước, nhiệt tình nói."

Không có gì, ngủ ngon."

Liễu Bình thu sạch báo chí, quay người rời khỏi tiệm bán báo.Hắn đi ra mấy con phố, rồi mới lật tờ báo quan trọng nhất ra một lần nữa.Từng hàng tiêu đề bắt mắt hiện ra:"Hôm nay, Hoàng đế bệ hạ tự mình ban phát huân chương Anh dũng Đế quốccho binh lính tại tiền tuyến."

Tiền Võ Chu thu được huân chương Anh dũng Đế quốc!"

Nó muốn vừa mới tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."

"Không phải điện hạ..."

"...Không tiếp xúc với người nào..."

Hoàng đế bệ hạ.Đây chính là chân tướng.Liễu Bình thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "May mà ta đã đọc qua không ít sáchsinh tồn nơi dã ngoại, khi lên đường có lẽ cũng sẽ dùng tới được...

Hay là lênđường ngay trong đêm nay đi?"

Bước chân của hắn chậm dần, cuối cùng dừng lại tại chỗ.Có một việc hầu như bị quên đi.Hỏa Nha đã từng theo dõi Tiền Võ Chu, thế nhưng khi đối phương *****cảnh sát thì suýt nữa bị lộ tẩy.Cái bóng xám khổng lồ khi đó, cùng với thuật pháp ***** như núi lửa phuntrào rất kinh người.Tiền Võ Chu cũng không có thực lực như vậy.Nói cách khác, khi đó kẻ ra tay không phải hắn ta, mà là con quái vật phía saucủa hắn ta!Tới cùng thì quái vật ***** người nào, mới đưa tới sự chú ý của cảnh sátchứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, rút một tấm thẻ bài từ hư không ra, ném ra ngoài.Bụp!Chó cỏ Hỏa Nha xuất hiện.ề ế"Ngươi còn nhớ rõ nơi mà Tiền Võ Chu giết người hay không?"

"Gâu."

"Rất tốt, chúng ta đi tới nơi đó một chuyến."

Một người một chó chạy nhanh trên đường phố, bọn họ đi xuyên qua đường lớndo đá cứng lát thành, đi thẳng về phía nơi sâu trong đêm tối.Mấy chục phút sau.Liễu Bình đứng trước một tòa nhà cao tầng đã bị đốt cháy đen."

Là tòa nhà kia sao?"

Liễu Bình hỏi."

Gâu!"

Hỏa Nha kêu lên.Liễu Bình nhìn về phía biển báo của con đường này, trên đó có viết ba chữ:"Đường Phù Đăng."

Kiến trúc hai bên đường vẫn khá tốt, mỗi một khu nhà đều có biển số nhà tươngứng, theo thứ tự là mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi... hai mươi hai.Tòa nhà bị cháy kia là nhà số hai mươi mốt.Liễu Bình ngẩn người một lát, rồi lật tay, lấy một bức thư từ trong ngực ra.Phong thư này có đóng một con dấu sáp màu đen, bên trong trĩu nặng.Đây là thư giới thiệu do thầy giáo Ted đưa tặng."

Một bức thư giới thiệu, ngày mai trò hãy dành một chút thời gian, đi tới số haimươi mốt đường Phù Đăng, đưa bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được rồi."

Thầy giáo Ted đã đề nghị mình đi tới số hai mươi mốt đường Phù Đăng.Thế nhưng, mình còn chưa kịp đi tới đây, khu nhà này đã bị đốt cháy sạch,người ở bên trong cũng đã bị quái vật kia giết hết rồi.Theo như lời nói của thầy Ted, nơi này là nơi tụ tập của đám người nghiên cứulịch sử tự nhiên.Tại sao con quái vật kia lại muốn giết đám người nghiên cứu lịch sử tự nhiên?Liễu Bình trở nên trầm tư.-------Chương 289: Chắp nốiNơi xa, tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường truyền tới.Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào con đường này, dừng tại khu nhà đã bị thiêucháy kia.Hai người trung niên ăn mặc giản dị vội vàng đi xuống xe ngựa, đứng tại trướcđống đổ nát, liên tục thở dài."

Cục cảnh sát đã nói những gì?"

"Bọn họ cũng đang điều tra, dù sao người của bọn họ cũng đã chết tại đây."

"Người giữ cửa đã chết mất...

đáng giá chúng ta cảnh giác..."

Hai người nói chuyện với nhau, một người trong đó quay đầu, liếc nhìn LiễuBình một cái, rồi thu hồi ánh mắt với vẻ không quan tâm.Thế nhưng ngay sau đó...Người này lại quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình, ánh mắt tập trung trên láthư trong tay Liễu Bình.Người này vỗ vai người bên cạnh, chỉ vào Liễu Bình, nói những lời nào đó.Rất nhanh, người bên cạnh cũng thấy được lá thư này.Sau một hồi bàn bạc.Hai người đi tới trước mặt Liễu Bình."

Mạo muội hỏi ngài một câu, không biết ngài thu được bức thư này như thếnào?"

Một người hỏi.Liễu Bình lại cảm thấy không có gì không thể nói, dù sao trên đỉnh đầu của haingười này, đều có cùng một danh hiệu giống nhau:[Học giả lịch sử tự nhiên.]Đây là một nhóm người yêu thích tích lũy các loại tri thức, chắc hẳn cũng nhậnbiết thầy Ted.Liễu Bình thẳng thắn nói: "Thầy giáo ta đưa cho."

"Thầy giáo của ngài là..."

"Ted."

Hắn vừa nói xong, hai người đối diện đều lộ ra nụ cười."

Ngươi là Liễu Bình, đúng chứ?"

"Ngươi biết ta?"

"Đương nhiên, lá thư trên tay của ngươi là một loại thủ tục cần thiết, thế nhưngTed đã sớm giới thiệu về ngươi cho chúng ta rồi."

Một người nói."

Đi cùng chúng ta đi, Liễu Bình."

Người còn lại nói.ễ ềLiễu Bình nhìn xe ngựa của hai người, lại nhìn về phía hai người, nói: "Được."

Ba người đều đi lên xe ngựa, rồi ngồi xuống."

Chính thức giới thiệu một lần, ta là nhà lịch sử học, Duray."

"Ta là nhà sinh vật học, Jess."

"Chào hai vị."

Xe ngựa dần dần chuyển bánh."

Liễu Bình, thừa dịp hiện tại còn có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện về trithức đi?"

Duray đề nghị."

Có thể, thế nhưng tri thức mà ta hiểu được vẫn rất có hạn, hi vọng hai vị đừngphiền lòng."

Liễu Bình nói với vẻ hứng thú."

Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?"

Jess hỏi."

Ta mới vào Vĩnh Dạ được nửa năm, vẫn chưa xác định được phương hướngnghiên cứu của bản thân mình."

Liễu Bình nói."

Ừ, cũng vậy, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, tới nơi đây cũng khá muộn, đó cũng làsự thật."

Duray nói.Jess gật đầu, chần chờ rồi hỏi: "Như vậy, ngươi đã đọc những quyển sách nào?"

"Sách trong thư viện Hoàng gia."

Liễu Bình nói."

Ồ, thật khiến người hoài niệm, ta cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia, nơiđó có thư viện hoàn mỹ nhất trong Đế quốc này, đúng không?"

Duray nói."

Không sai, bất kỳ quyển sách nào dù mới hay cũ, đều cần lưu lại một bản tạithư viện Học viện Hoàng giai, nó là kho tri thức lớn nhất."

Jess cũng nói."

Như vậy, Liễu Bình, ngươi đã đọc những quyển sách thuộc thể loại nào?"

Duray mỉm cười hỏi."

Thể loại nào sao?"

Liễu Bình nhún via, nói: "Ta là nhân viên quản lý trong thưviện, đương nhiên là đều đọc hết."

"Ha ha, ngươi cũng đọc hết rồi?

Ừ, nơi đó có hơn một triệu quyển sách, có thểđọc hết đúng là không tệ."

"Nói tới, làm nhân viên quản lý tại thư viện đúng là có chỗ tốt này, hắn có thể ởluôn trong thư viện mà đọc sách."

Hai người cùng bật cười, mỗi người nói một câu.Bỗng nhiên, hai người lại ý thức được điều gì đó, cùng nhìn về phía Liễu Bình."

Chờ đã..."

Duray lẩm bẩm."

Hắn nói...

đã đọc hết sách trong thư viện rồi?"

Jess nói."

Câu nói vừa rồi chắc là không còn nghĩa khác, ta đoán ý của hắn muốn nóichính là như vậy."

Duray lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi mới vừa xuấthiện trên trán...."

Liên quan tới công cụ máy móc, cách nhìn của ngươi là gì?"

"Trong những cuốn sách ta đã đọc trong thư viện, rất ít sách viết về văn minhkhoa học kỹ thuật, chỉ có hơn một ngàn sáu trăm quyển, thế nhưng khi còn sốngta cũng học được một vài tri thức, ta không hứng thú lắm với robot chiến đấu,thế nhưng rất hứng thú với cách chế tạo bom và phi thuyền, *****ên chúng tanói tới bom trước..."

"Như vậy, đối với ma pháp huyền bí, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta đã giải quyết một vài nan đề về ma pháp, vừa lúc trong thư viện cũng cóhơn mười ngàn quyển sách, trong số đó, những kiến thức có giá trị thì hơn nửađều có liên quan tới pháp thuật giết người như mấy loại Phân Ly thuật, khôngthể không nói, những tri thức của hệ thống này rất đơn giản lại thực dụng, thựcra ma pháp là một loại lực lượng cần có năng lực trình độ khá cao và phức tạp,bình thường mà nói, hệ thống tri thức được chia ra làm sáu loại, cụ thể nó nhưthế này..."

"Ngươi thấy Thần linh trong Luyện Ngục thế nào?"

"Đây là một chủ đề thú vị, ta đã từng tiếp xúc với các nàng trong cự ly gần, thựcra bọn họ có rất nhiều phân tranh tồn tại, những bí mật này đều không được viếttrong thư viện, ta cũng có thể kể ra một vài điều..."

Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Duray:"Ra khỏi thành."

"Vâng."

Người đánh xe đáp.Xe ngựa quay đầu lại, chạy về bên ngoài Hoàng thành.Nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rồi chậm rãi dừng lại trước một hồ nước tạingoại ô phía nam Hoàng thành.Ba người đi xuống xe ngựa.Duray và Jess cùng lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán và phầngáy."

Rất không tệ, Liễu Bình."

"Đúng vậy, Liễu Bình, kiến thức dự trữ của ngươi rất phong phú, đáng để chúngta dẫn ngươi tới nơi này."

Hai người dẫn theo Liễu Bình đi dọc theo hồ nước mấy dặm đường, đi ngangqua một cây cầu gỗ hẹp dài, tới một hòn đảo tại giữa hồ.Mà sâu trong hòn đảo, có một tòa thành màu đen."

Cầm theo lá thư mà thầy giáo ngươi để lại, đi gõ cửa đi."

Duray nói."

Hai vị không cùng theo tới sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hai vị học giả cùng lắc đầu."

Lúc đầu, ngươi cần tiếp nhận việc xét duyệt tư chất tại số 21 đường Phù Đăng,đáng tiếc cơ sở tại đường Phù Đăng đã bị tiêu diệt, rất nhiều người cũng bịgiết."

Jess nói.ắ"May mắn ngươi gặp được hai ta... hai người chúng ta tạm thời đảm nhiệm nhânviên xét duyệt, kiểm tra trình độ kiến thức hiện tại của ngươi, lại phát hiệnngươi đã đạt tới tiêu chuẩn có thể nhập hội rồi."

Duray nói."

Ngươi có tư cách tới nơi này."

Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa nhà đen nhánh kia, luôn cảm thấy nơi này khác hoàntoàn với những gì mà mình đã tưởng tượng ra.Hắn bỗng nói: "Thầy giáo ta đã từng nói, cuộc giao lưu giữa các Nhà tự nhiênhọc (học giả lịch sử tự nhiên), chủ yếu là việc chia sẻ tri thức."

"Đúng vậy, không sai."

Duray nói."

Không sai, đúng thế."

Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa lâu đài, thấp thỏm hỏi: "Thế nhưng tại sao chúng talại có một dãy nhà lướn như vậy?"

Duray nghiêm túc nói: "Điều đó thì có vấn đề gì sao?

Chúng ta chính là lựclượng nòng cốt của Đế quốc, mọi sự tiến bộ của quốc gia này đều do tri thứcthúc đẩy mà thành."

Jess nói: "Nếu như một quốc gia, không chút tôn trọng đối với tri thức và ngườisáng tạo, thậm chí ngay cả khu vực lẫn phòng ốc ra dáng như vậy cũng khôngmuốn đưa ra, vậy cái quốc gia này tồn tại kiểu gì?"

Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lý do này thành công thuyết phục hắn.Thế nhưng không biết tại sao, hắn vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của hai ngườitrước mặt khá là kỳ quái.Có lẽ...Có lẽ là khi trước mình đã nói hơi nhiều rồi sao?"

Được rồi, vậy ta đi."

Liễu Bình nói.-------Chương 290: Sao ta lại không thấy được các nhà tự nhiên học khác?Xuyên qua một con đường lớn được mở trong rừng rậm, đi tới trước cổng chínhcủa tòa lâu đài màu đen kịt kia, Liễu Bình vươn tay, gõ cửa.Trên cửa chính hiện lên một con mắt hư ảo, nó lớn gấp đôi Liễu Bình, đangnhìn xuống quan sát Liễu Bình.Một luồng sáng từ con mắt *****, chiếu rọi vào thư giới thiệu trên tay của LiễuBình."

Nghiệm chứng thành công, bắt đầu dịch chuyển."

Con mắt nói.Liễu Bình bỗng biến mất tại chỗ.Duray và Jess đứng phía xa cũng nhìn thấy cảnh tượng này."

Ngươi nói xem, hắn sẽ kinh ngạc sao?"

Duray hỏi."

Ai có thể không kinh ngạc chứ?

Khi trước ta đã bị dọa tới mức hai chân run lẩybẩy đấy."

Jess nói."

Ha ha ha, chúng ta làm như vậy, được không?"

"Mỗi một học giả mới gia nhập, đều cần bị dọa một lần, đây chính là quy tắcngầm của chúng ta mà."

"Đúng thế."...Trời đất đảo điên.Cũng không biết đã qua bao lâu, dưới mặt đất xuất hiện một lớp kim loại cứngrắn.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi vào phía trên.Hắn quan sát bốn phía, phát hiện mình đã đứng trong đại sảnh của lâu đài.Nhìn qua cửa sổ thủy tin, có thể thấy được hai người của Duray và Jess đangđứng nói chuyện dưới bóng cây.Một giọng nói vang lên:"Chào mừng ngươi đã tới, người mới gia nhập."

Liễu Bình quan sát bốn phía, thế nhưng không phát hiện đối tượng vừa nóichuyện."

Các hạ là?"

Hắn đành phải hỏi lại."

Ta?

Thực ra chúng ta đã gặp mặt từ sớm rồi."

Giữa đại sảnh, một khối hình lập phương khổng lồ yên lặng xuất hiện.ố ấ ấ ế ổ ổMặt ngoài của nó là do vô số tấm thẻ bài cấu tạo thành, liên tục biến đổi, tổ hợp,mỗi khi có một vài thẻ bài thành công tổ hợp, lập tức thoát khỏi mặt ngoài củahình lập phương kia, bay vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.Trong khối lập phương kia, liên tục sinh ra vô cùng vô tận thẻ bài.Nó thả từng tấm thẻ bài ra ngoài, không ngừng không nghỉ, giống như vĩnh viễncũng không biết mệt mỏi vậy.Liễu Bình nhìn chăm chú lên khối lập phương kia, thấy được phía trên nó cómột hàng chữ nhỏ:[Danh Sách - Cỗ máy chiến tranh.]Hóa ra đây chính là Cỗ máy chiến tranh của Đế quốc!Hình lập phương cũng nói: "Liễu Bình, ta là Cỗ máy chiến tranh Đế quốc, làngười điều động toàn bộ thẻ bài nhân tộc trong Đế quốc."

Liễu Bình cảm thấy rung động, mở miệng hỏi: "Rõ ràng là ta muốn trở thànhNhà tự nhiên học, trao đổi tri thức với nhau, tại sao lại tới trước mặt của ngài?"

"Bởi vì mỗi một Nhà tự nhiên học đều cần dựa vào ta mới có thể đạt được côngnhận và quyền hạn tương ứng."

Trong hình lập phương, bỗng nhiên phun ra một tấm thẻ bài, lơ lửng tới trướcmặt Liễu Bình."

Xét thấy ngươi đã có một người tiến cử, dưới sự chứng kiến của ta, lại thôngqua xét duyệt của Duray và Jess..."

"Bản Danh Sách sẽ trao cho ngươi quyền lợi cơ bản của Nhà tự nhiên học."

"Cầm nó đi, Liễu Bình."

Liễu Bình vươn tay ra, nắm chặt tấm thẻ bài kia.Sau một tiếng vang nhỏ, thẻ bài trên tay hắn bỗng biến thành một huy hiệu màubạc rất đẹp, rơi vào trong tay Liễu Bình."

Đây là huy hiệu Nhà tự nhiên học, có nó, ngươi mới có quyền hạn thông hành,tiến về những nơi chưa biết để tiến hành nghiên cứu, sẽ không bị bất cứ kẻ nàongăn cản cả."

Danh sách Chiến tranh giải thích."

Nói như vậy, các Nhà tự nhiên học đều nghe theo mệnh lệnh của ngươi sao?"

Liễu Bình hỏi.Danh sách Chiến tranh nói: "Là một Nhà tự nhiên học, các ngươi đều là ngườicó tri thức hết sức phong phú, chắc hẳn cũng biết ngay cả trong thư viện Hoànggia, cũng chỉ có hơn một triệu quyển sách, số lượng này vẫn còn quá ít để làmcho Đế quốc sử dụng và phát triển..."

"Cho nên, vẫn phải nhờ vào các ngươi thăm dò và tổng kết những tri thức mới."

"Cầm chiếc huy hiệu này, khi ngươi thu hoạch được tri thức mới, thăm dò đượcbí cảnh mới, phát hiện những phương pháp ứng đối những con quái vật ngoàibiên cảnh kia, chỉ cần có lợi cho việc duy trì và phát triển Đế quốc, đều có thểổ ấ ầ ấđổi lấy các loại phần thưởng từ ta, từ tri thức tới trang bị, lại tới bảo vật, bất cứthứ gì."

"Ngoài ra, là một thành viên mới gia nhập Hiệp hội Nhà tự nhiên học, ta có thểgiải đáp một vấn đề của ngươi miễn phí."

"Đúng là ta có một vấn đề."

Liễu Bình nói."

Vấn đề gì?"

Danh sách Chiến tranh hỏi."

Ta đã từng bảo vệ điện hạ tại thành Sương Phong, ta muốn biết tại sao ngươilại không bảo vệ hắn ta mọi lúc mọi nơi, làm cho hắn ta rơi vào hoàn cảnh nguyhiểm tới như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Xin chú ý, ta cũng không phải vạn năng, ta cần phải quan tâm tới toàn bộ Đếquốc, lại còn phải hưởng ứng toàn bộ yêu cầu của mỗi một thành viên trongHoàng thất, chấp hành vô số sách lược chiến tranh, cùng với rất nhiều chuyệnmà ngươi không thể biết được."

Danh sách Chiến tranh trả lời.Liễu Bình mỉm cười.Hắn nắm chặt huy hiệu bằng bạc, đặt tới trong túi, nói với đối phương:"Cám ơn, ta đã biết."

Huy hiệu này tương đương với một tấm giấy thông hành thông hướng các nơibiên cương của Đế quốc.Rõ ràng là Đế quốc cần có người nắm giữ tri thức rộng, dùng để phát hiện cùngthăm dò những khu vực không biết xung quanh Đế quốc, đó là vì tự vệ, cũng làđể phát triển cùng mở rộng.Về phần Hoàng đế bị ký sinh...Mình mới chỉ là suy đoán, cơ bản là không có chứng cứ.Hơn nữa, coi như có...Mình nên giải thích như thế nào?Chẳng lẽ nói mình đã trở thành chủ nhân mới của Tiền Võ Chu, suy đoán dựavào những tin tức do Tiền Võ Chu cung cấp hay sao?Bí mật về Thủ Ngục kỵ sĩ không thể bị tiết lộ, nếu không chính là muốn chết.Chỉ có thể nghĩ những phương pháp khác.Danh sách Chiến tranh phát ra tiếng vù vù: "Liễu Bình, lượng kiến thức dự trữcủa ngươi khá kinh người, ta chờ mong ngươi sẽ trợ giúp Bản Danh Sách pháttriển lên một độ cao mới, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Liễu Bình nói.Thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, rời khỏi lâu đài, lại xuất hiện trên con đườngbên ngoài lâu đài."

Thế nào, thuận lợi chứ?"

Duray cười lớn hỏi."

Nói thực ra, rất giật mình cùng sợ hãi."

Liễu Bình nói.ầ ầ"Không sao, lần *****ên ai cũng vậy cả."

Jess cười tủm tỉm nói.Liễu Bình không nhịn được lại lấy chiếc huy hiệu bạc kia ra, âm thầm nói: "Tamuốn biết một vài chuyện."

Huy hiệu bỗng phát ra tiếng đáp lại:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, ngươi cần một số điểm công huân để được tưvấn."

"Điểm công huân hiện tại của ngươi là: 0."

Liễu Bình ngẩn ra.Duray vỗ vai hắn, nói: "Mặc dù tri thức có thể chia sẻ, thế nhưng điều kiện tiênquyết là ngươi cũng phải cống hiến lượng tri thức nhất định."

"Dùng tri thức hoặc tin tức tình báo để đổi lấy điểm công huân sao?"

Liễu Bìnhhỏi."

Đúng, cố gắng lên, tranh thủ lấy được thành tích tại học thuật hoặc thăm dòđi."

Jess cũng nói.Liễu Bình thu hồi huy hiệu bạc lại, hỏi:"Hai vị, mạo muội hỏi một câu, làm sao ta lại không thấy được các nhà tự nhiênhọc khác?"

-------Chương 291: Thứ này được gọi là trò chơi điện tử.Duray và Jess nhìn nhau, không hẹn mà thở dài."

Phần lớn người đều hoạt động tại biên giới Đế quốc, thăm dò các loại bảo vậtcùng những thứ chưa biết, cùng với giống loài kỳ dị."

Duray nói."

Cũng có một đội thám hiểm vừa mới trở về."

Jess nói."

Đáng lẽ bọn họ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện phụ tráchcông việc kiểm tra tư cách nhập hội của ngươi nữa."

Duray nói."

Thế nhưng bọn họ đều đã chết."

Jess nói.Liễu Bình nói: "Số 21 đường Phù Đăng?"

"Đúng thế."

Jess nói."

Tới cùng là kẻ nào đã giết bọn họ?"

Liễu Bình hỏi."

Không rõ lắm, cục cảnh sát và quân đội đều đang điều tra, hiện tại vẫn chưa cókết luận chính thức."

Jess nói.Liễu Bình bỗng có một ý nghĩ.Tiền Võ Chu là người trong quân đội, lần này lại dẫn tới phiền phức lớn nhưvậy, đừng nói là Hoàng thất, ngay cả quân đội cũng sẽ điên cuồng điều tra rõràng chuyện này.Vừa lúc, mình có một cơ hội tiến vào Bộ tư lệnh quân đội."

Hai vị, đêm nay sắp kết thúc, ta còn phải trở về thành một chuyến."

Liễu Bìnhnói."

Được, chúng ta cùng trở về đi."

Duray nói.Ba người đi về phía bên ngoài đảo....Sau khi trường học được thanh tra triệt để một lần, lại được mở ra lần nữa.Khi Liễu Bình trở lại ký túc xá nam sinh, phát hiện trong ký túc xá lại có thêmmột người khác."

Tại sao cô lại ở nơi này?"

Hắn hỏi."

Nói chuyện với Libertas về những chuyện đã diễn ra vào hôm nay, thuận tiệnchờ anh trở lại... hiện tại ta nên trở về ngủ rồi."

Tiêu Mộng La đứng dậy, mỉmcười với Liễu Bình, quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá.Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Vẻ mặt của Libertas rất là uất ức."

Các ngươi so chiêu?"

Liễu Bình thử hỏi một câu.ỗ ế"Không tới nỗi đó, thế nhưng cô ta đã nói một câu."

"Câu gì?"

"Cô ta ở tại tầng thứ chín ký túc xá nữ phía đối diện, cao hơn chúng ta một tầng,cô ta nói nếu như ta không để cô ta đi vào, thỉnh thoảng sẽ dùng cung tên bắnlén ta."

Libertas nói."

Cho nên ngươi nhường một bước?"

Liễu Bình cười hỏi."

Đương nhiên, cô ta tới để chờ ngươi, ta cản cô ta lại làm gì?"

Libertas kêu lên:"Hơn nữa, năm đó ta chỉ có giết con trai út của tộc trưởng mà thôi, nhưng mà côta lại là kẻ đã giết sạch Dạ tinh linh xâm lấn thôn làng của cô ta... khi đó cô tamới mười ba tuổi!"

Liễu Bình nhìn về phía Libertas, thấy được lông tơ trên tay của hắn ta đã dựnghết lên."

Không có gì, không cần để ở trong lòng, dù gì thì mọi người đều là chiến hữumà."

Liễu Bình vỗ vỗ vai hắn, an ủi.Libertas nằm ngửa xuống giường, lẩm bẩm: "Hừ, ngươi không biết thôi, sát khítrên người cô ta lúc vừa rồi mạnh như thế nào."

Liễu Bình đi rửa mặt, cởi áo ngoài và giày ra, nằm lên trên giường của mình,nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại một góc của Danh Sách.[Điểm diễn: 4/10.]Đây là điểm diễn mà mình có được sau khi gặp phải Danh Sách Chiến tranh.Cũng không biết phải tới khi nào, mình mới có thể góp nhặt tới 10 điểm.Liễu Bình cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đưa tay tắt đèn phòng, nói: "Mệtmỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi thôi."

Libertas hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngủ.Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh Đế quốc.Tầng cao nhất của khu nhà quân sự.Liễu Bình ngồi trên hành lang trống rỗng, cốc trà của hắn đã thay hai lượt nướcrồi.Khi vị nữ thư ký xinh đẹp kia lại mang theo ấm nước sôi đi vào, Liễu Bìnhđứng dậy, nói rất lễ phép:"Xin hỏi một câu, chẳng lẽ ta không thể đi báo danh luôn sao?

Còn cần chờ đợiTổng tư lệnh đại nhân tới mới được?"

Nữ thư ký vừa thay nước cho hắn, vừa nói: "Tổng tư lệnh tự tay ban xuống thưủy nhiệm, vẫn còn cần bản thân ông ấy kiểm nghiệm lần nữa, những người kháckhông có quyền lực xử lý."

ắ ồ"Vậy thì khi nào ông ta mới tới?

Hiện tại chắc là đã mười rưỡi sáng rồi chứ, ôngta dự định bỏ bê công việc à?"

Liễu Bình hỏi.Nữ thư ký gượng cười, nói: "Chờ một lát nữa đi, Tổng tư lệnh bận rộn nhiềuviệc, có lẽ ông ta sẽ tới đây nhanh thôi."

"Ông ta đang bận làm gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Cấp dưới như chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao mỗi một chuyệnmà ông ấy làm đều có liên quan mật thiết tới vận mệnh của Đế quốc."

Nữ thưký nói.Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền tới từ cuối hành lang:"Một đám khốn nạn, cũng dám thắng tiền của ta, thật sự là tức chết ta!

Tức chếtđi được!"

Liễu Bình cùng nữ thư ký đều quay đầu nhìn lại.Một ông lão chống quải trượng, mặc một bộ quân phục xốc xếch, bên trong thìlà áo ngủ, đang đi tới với vẻ hùng hùng hổ hổ.Nữ thư ký chạy chậm qua, hành lễ nói: "Tổng tư lệnh đại nhân!"

"Ừ, có chuyện gì không?"

Ông lão hỏi."

Có một người trẻ tuổi, cầm theo thư ủy nhiệm của ngài..."

"Đáng chết!

Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo, thật sự là xui xẻo!"

"Lừa đảo?

Chẳng lẽ thư ủy nhiệm là giả?"

Vẻ mặt nữ thư ký biến đổi."

Thư ủy nhiệm của hắn là thật, được rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tâm sự vớithằng nhóc này."

Ông lão nói."

Vâng."

Nữ thư ký không hiểu ra sao, liếc nhìn Liễu Bình rồi quay người rời đi.Ông lão lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng làm việc, quay đầu ngoắc vềphía Liễu Bình."

Nói chuyện ở ngoài cũng không tiện, tới phòng làm việc của ta đi."

"Được rồi."

Hắn đi theo ông lão vào văn phòng, lại thấy được trong này rất bừa bộn.Các loại tư liệu văn kiện đều bị ném lung tung trên bàn, trên mặt đất, thậm chílà trên ghế sa lon.Bàn công tác của ông lão này vẫn khá sạch sẽ, thế nhưng lại không đặt bất cứtập tài liệu nà, chỉ có một màn hình pha lê văn minh khoa học kỹ thuật mà thôi."

Hút thuốc không?"

Ông lão hỏi."

Không, cám ơn."

Liễu Bình nói."

Dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, tới chơi hai ván?"

Ông lão nói, rồi lấy hai tay cầm trò chơi ra, ném một cái cho Liễu Bình.ể"Đây là thứ dùng để giải trí của văn minh khoa học kỹ thuật sao?

Ta đã từng đọcđược nó trong sách, cũng đã từng mô phỏng phương pháp điều khiển nó."

LiễuBình hỏi với vẻ hứng thú."

Đúng, thứ này được gọi là trò chơi điện tử."

Ông lão nhấn một cái nút trên tay cầm, màn hình sáng lên ngay lập tức."

Thử chơi một trò đối kháng đi, để ngươi biết được sự lợi hại của ta."

Ông tachọn một khung vuông trong số đó."

Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, thế mà chúng ta lại ở đây chơi game,như vậy thật được sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ lo lắng."

Ha ha, không sao, không sao cả."

Ông lão nói.Màn hình lóe lên.Hoạt hình giới thiệu trò chơi bắt đầu.-------Chương 292: Gia nhậpTrong âm nhạc sục sôi, các nhân vật đấu đối kháng liên tục xuất hiện."

Bình thường thì ta sẽ không thua trong bất cứ trận đấu đối kháng nào cả."

LiễuBình lẩm bẩm."

Nhóc con cũng quá tự tin rồi chứ, ngươi nhìn nhân vật mà ta chọn này, hắn tacó một thân cơ bắp cứng rắn như thép nguội, mỗi một quyền đều có thể làmngươi mất một ô máu, còn có tất sát kỹ (ultimate skill) nữa."

Ông lão nói."

Cái gì?

Tất sát kỹ là chỉ một loại kỹ năng đặc biệt sao?"

Liễu Bình vội vànghỏi."

Đợi lát nữa thì ngươi sẽ biết."

Ông lão cười tủm tỉm nói.Ông ta nhấn nút xác nhận.Trận đấu, bắt đầu.Liễu Bình chưa từng chơi trò chơi, cũng không biết chơi game, cho nên trận đầutiên bị ông lão đánh đau một trận.Khi thấy nhân vật của mình sắp thua, Liễu Bình bỗng nhấn nút tạm dừng."

Làm sao vậy?"

Ông lão nhướng mày, hỏi."

Tổng tư lệnh đại nhân, ta không tới đây để chơi game cùng ông, ta tới là để gianhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân."

Liễu Bình nghiêm túc nói."

Chơi xong trận này lại nói!

Đây là mệnh lệnh của Tổng tư lệnh!"

Ông lão quát.Trận đấu lại bắt đầu.Nhân vật của Liễu Bình lại bị trúng một combo, phát ra tiếng kêu thảm thiết,ngã trên mặt đất bất động."

Ha ha ha ha, thế nào?

Những tên lừa đảo như các ngươi, nếu như so sánh sứcchiến đấu chân thật thì thua là cái chắc!"

Ông lão nắm chặt tay cầm, cười to nói.Liễu Bình im lặng vài giây, quan sát tay cầm rồi nói: "Thú vị... tới tận bây giờvẫn không ai có thể chế nhạo ta tại phương diện chiến đấu cả, hay là chúng talại chơi thêm mấy trận nữa?"

"Bao nhiêu trận thì cũng như vậy mà thôi!"

Ông lão nói.Hai người lại lựa chọn nhân vật, trận đấu bắt đầu lại lần nữa.Sau đó, trong mấy trận tiếp theo, Liễu Bình liên tục thử các phương thức côngkích khác nhau của nhân vật, dần dần biết được một vài quy luật.Cuối cùng...Trận thứ năm.Nhân vật mà hắn chọn lợi dụng sơ hở của đối thủ, liên tục thả ra hai đợt combo,đẩy đối phương vào trạng thái dính máu.ắ ẩThắng bại chuẩn bị được phân rõ...Bỗng nhiên, các nhân vật đều đứng im bất động."

Lão già, tại sao ông lại tạm dừng?"

Liễu Bình khó chịu nói.Ông lão ném tay cầm chơi game đi, tắt màn hình, nghiêm túc nói: "Nhóc con,ngươi nhớ kỹ, ngươi tới đây không phải để chơi game với ta, mà ngươi tới đâylà để gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân!"

"Rõ ràng là ông sắp thua!"

Liễu Bình nói với vẻ khó chịu.Ông lão vỗ bàn, nói: "Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, chúng ta lại ởđây chơi game, làm vậy có được hay không?"

Liễu Bình chỉ chỉ ông ta, không nói ra lời nào cả.Ông lão ho nhẹ, nói tiếp: "Là một Thần Thánh kỵ sĩ vô liêm sỉ, hạ lưu, hèn hạ,không biết xấu hổ, ngươi phải hiểu rằng, ta cần phải điều động ngươi gia nhậpvào trong một nhánh quân đội chuyên môn chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, chiếnđấu vì một Đế quốc ổn định."

"Lão già, ngươi phải rõ ràng một điều là ta mới cấp hai, tới tận bây giờ mới chỉhọc được một kỹ năng 'Thánh Xan thuật' mà thôi, ngươi lại muốn ta đi chấphành nhiệm vụ đặc biệt?"

"Ngươi muốn biết hiện trạng của Đế quốc hay không?"

"Mời nói."

"Trong khu vực mà chúng ta đã biết, ban đầu là có ba quốc gia loài người, thếnhưng chúng nó đều đã bị tiêu diệt, vô số linh hồn loài người biến mất hoàntoàn, hiện tại chỉ còn lại Đế quốc của chúng ta là còn tồn tại mà thôi."

"Là một chức nghiệp giả cấp hai, chẳng lẽ ta có thể xoay chuyển cục diện nàysao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, nghề nghiệp của ngươi có tác dụng cực lớn, đặc biệt là đối với kẻ địchcủa chúng ta, nó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất."

Ông lão nói."

Thế nhưng ta mới cấp hai."

Liễu Bình tiếp tục nói."

Ta tin tưởng ngươi đã hãm hại qua vô số người, nếu không làm sao có thể trởthành chức nghiệp vô liêm sỉ như vậy?

Lui một bước mà nói, chẳng lẽ cấp bậccó thể hạn chế thực lực của ngươi hay sao?"

Ông lão nhún vai, nối."

Ta kiên quyết phủ nhận nửa câu đầu, thế nhưng nửa câu sau lão nói không sai."

Liễu Bình nói."

Nhớ kỹ, trong Vĩnh Dạ, năng lực hệ thần bí áp đảo toàn bộ năng lực của nhữngvăn minh khác, có đôi lúc một loại kỹ năng đặc biệt, lại có thể cứu sống vô sốngười, thậm chí quyết định vận mệnh một nhánh quân đội."

Ông lão nói."

Ta cũng tin tưởng điều này."

Liễu Bình nói.Ông lão dang hai tay ra, nói: "Quân đội có một nhánh bộ đội bí mật trực thuộcBộ tư lệnh, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của ta, bên trong đều là những chức nghiệpốgiả đặc biệt không giống bình thường, có đôi khi tác dụng của các ngươi trênchiến trường còn mạnh hơn quân đội nhiều."

Ông lão đưa tay nhấn vào một cái nút trên bàn.Nữ thư ký đẩy cửa đi vào, lộ ra ý hỏi."

Cô bé tới rồi sao?"

Ông lão hỏi."

Đã tới."

Nữ thư ký nói."

Rất tốt, dẫn cô bé ấy vào đây đi."

Ông lão nói."

Vâng."

Nữ thư ký quay người rời đi.Liễu Bình lộ vẻ tò mò, hỏi: "Ai sắp tới?"

"Sốt ruột cái gì chứ, chờ lát đi."

Ông lão lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.Không bao lâu...Một thiếu nữ đeo kính đen đi vào trong văn phòng.Cô ta mặc một bộ quân phục, tư thế hiên ngang, cúi chào nói: "Tổng tư lệnh!"

Sau khi cúi chào, lại chớp chớp mắt với Liễu Bình.Liễu Bình giật mình.Hoa Tình Không!Cô ấy lại là thành viên của bộ đội đặc biệt trực thuộc Tổng tư lệnh Đế quốc!.."

Ta nhớ rằng ngươi đã từng là chiến hữu của Liễu Bình nhỉ?"

Ông lão hỏi."

Không sai, chúng ta là chiến hữu."

Hoa Tình Không nói."

Vậy thì tốt rồi, hai người các ngươi phối hợp với nhau chắc chắn sẽ rất ăn ý...Liễu Bình, ngươi còn muốn nói cái gì không?"

Ông lão hỏi.Liễu Bình nói: "Ta có thể đưa ra một yêu cầu hay không?"

"Yêu cầu gì?"

Ông lão hỏi."

Ta muốn tham dự điều tra sự kiện liên quan tới số 21 đường Phù Đăng."

LiễuBình nói."

Hả?

Sự kiện đó có liên quan gì tới ngươi?"

Ông lão cảnh giác hỏi.Liễu Bình lấy một chiếc huy hiệu bạc ra, đặt trên bàn công tác.Huy hiệu của nhà tự nhiên học.-------Chương 293: "Danh sách Chiến Tranh!"

"Thì ra là thế..."

Ông lão thả lỏng: "Ngươi đã chủ động hành động, cũng là mộtchuyện tốt, ta sẽ dành cho ngươi quyền hạn này, vừa lúc ngươi và Hoa TìnhKhông cùng đi điều tra đi."

Ông lão rút ra một tập tài liệu, đặt tại trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm tài liệu lên, lại thấy được từng hàng chữ nhỏ phía trên:"Tuyệt mật."

"Những tài liệu liên quan tới tiểu đội thăm dò số năm của các nhà tự nhiên học."

"Tiểu đội này có nhiệm vụ xâm nhập vào di tích của vương quốc Ceylon, điềutra nguyên nhân hủy diệt của vương quốc."

"Ngày hai mươi hai tháng ba, tiểu đội thăm dò lấy được tiến triển cực lớn, cầntrở lại Hoàng thành, mượn nhờ lực lượng của Danh Sách Chiến tranh, phân tíchsâu hơn về một loại vật chất nào đó."

"Ngày hai mươi ba tháng ba, tiểu đội thăm dò trở lại Hoàng thành."

"Trong đêm đó, hỏa hoạn bùng phát, toàn bộ người trong tiểu đội đều mấtmạng, không ai sống sót."

"Thông qua việc phục hồi thuộc tính của ngọn lửa, có thể biết được ngọn lửanày chính là Lửa Diệt Hồn của hệ nguyền rủa."

"Lửa Diệt Hồn hủy diệt toàn bộ dấu vết linh hồn, không thể thông qua việc phụchồi để tìm kiếm chứng cứ."

"Đang trong quá trình điều tra sâu."

"Phía trên, đều là những tin tức tương quan."

Liễu Bình đọc rất nhanh, trầm ngâm nói: "Vương quốc Ceylon?

Ta nhớ rằngquốc gia này vừa mới xuất hiện khoảng trăm năm về trước."

"Đúng vậy, thời gian tồn tại của nó quá ngắn, chưa phát triển, đã bị một loại tồntại nào đó trong Vĩnh Dạ hủy diệt, toàn bộ linh hồn loài người cũng bị ăn sạch."

Ông lão nói tiếp."

Vậy, Đế quốc chúng ta thì sao?"

Hoa Tình Không bỗng hỏi."

Đế quốc chúng ta đã tồn tại ba trăm năm, là khi trước lúc Hoàng tộc rơi vàoVĩnh Dạ, đã dẫn theo Danh sách Cỗ máy Chiến tranh, dựa vào Danh Sách nàytừng bước mở rộng lãnh thổ."

Liễu Bình nói."

Ngươi cũng có vài phần thần thái của nhà bác học đấy."

Ông lão trêu ghẹo nói."

Ba trăm năm, cũng không có bao nhiêu tri thức, cũng không thể coi là bác họcđược."

Liễu Bình lắc đầu một cách rất tự nhiên.Ông lão liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vụ án này đã chững lại rồi, đã mất sạch toàn bộmanh mối, hầu như không thể điều tra tiếp, ngươi có ý nghĩ gì sao?"

ễ"Làm sao lại không có cách nào nữa?"

Liễu Bình giật mình, hỏi."

Mọi chứng cứ và manh mối đều bị hủy diệt, cục cảnh sát lẫn quân đội chúng tađều không nghĩ ra cách nào nữa cả, chẳng lẽ..."

Ông lão không nói tiếp.Nữ thư ký cũng biết điều lui ra ngoài, đóng cửa lại.Liễu Bình nói: "Đương nhiên là có cách khác, chúng ta cần lặng lẽ điều độngnhân lực, thuận theo quỹ tích thăm dò của tiểu đội số năm, lại tiến tới di tích củavương quốc Ceylon, xem xem có thể biết được bọn họ đã phát hiện được thứ gìhay không, chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất haysao?"

Ông lão im lặng, bỗng lấy ra một phần tài liệu, nhanh chóng viết lên thứ gì đó."

Từ giờ trở đi, Hoa Tình Không chính là người dẫn đường của ngươi, cô ấy sẽphụ trách an toàn của ngươi, mà ngươi lại là nhà tự nhiên học, vừa lúc thích hợpđi điều tra di tích kia... di tích này đã được thăm dò rất nhiều lần, chắc hẳn cũngkhông có nguy hiểm gì quá lớn."

Ông lão nói."

Hai người chúng ta?

Không phải quá nhỏ yếu hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi phải tin tưởng thực lực của Hoa Tình Không, cô ấy chính là đội trưởngbộ đội đặc biệt... với lại, các ngươi mới có hai người, không nên thu hút quánhiều sự chú ý, hành động ẩn nấp, hiệu suất sẽ cao hơn."

Ông lão nói."

Vâng!

Tổng tư lệnh!"

Hoa Tình Không cúi chào nói.Liễu Bình suy nghĩ vài giây.Đúng là di tích của vương quốc kia đã được thăm dò rất nhiều lần, mà Hoa TìnhKhông lại là một vị Hoán Linh sư, trải qua hơn nửa năm phát triển, thực lực đãkhông biết mạnh mẽ tới mức nào rồi.Tại sao con quái vật kia lại muốn giết sạch tiểu đội nghiên cứu này?Đáp án đang ở trong di tích chờ đợi mình.Mình là nhà tự nhiên học, chỉ cần điều tra mọi chuyện liên quan tới tiểu độinghiên cứu thứ năm là được.Nếu như có thu hoạch, không chỉ có thể danh chính ngôn thuận dẫn dắt vấn đềlên người Hoàng đế, mình còn có thể thu hoạch được số lượng lớn điểm cônghuân nữa.Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không đều cúi chào.Đó cũng biểu thị mình đáp ứng.Ông lão mỉm cười, gọi nữ thư ký tới, đưa phần tài liệu kia cho cô ta rồi nói::"Hành động tuyệt mật, chuẩn bị quản lý mọi thứ đi."

"Vâng, ta sẽ đi làm ngay."

Nữ thư ký cầm tài liệu, quay người đi khỏi vănphòng."

Được rồi... các ngươi rời đi thôi, ta còn muốn ngủ bù."

Ông lão phất tay vớiHoa Tình Không và Liễu Bình.Hai người rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, rời đi.Văn phòng Tổng tư lệnh yên tĩnh lại.Ông lão ngồi trên một chiếc ghế bành, nhếch chân bắt chéo, châm một điếuthuốc.Ông lão hút mạnh một hơi, phun ra một vòng khói, nói: "Chiếu lại."

Ngay sau đó, màn ánh sáng trên bàn công tác phát sáng lên.Trong tiếng âm nhạc sục sôi, hình ảnh trò chơi đối kháng lại hiện lên lần nữa,phía trên dần dần có các nhân vật trong game xuất hiện.Rất nhanh, hoạt hình giới thiệu nhân vật đã kết thúc.Tất cả nhân vật đều đứng chung một chỗ, nhìn về phía ngoài màn hình."

Lão Chu, ông thấy thế nào?"

Ông lão hỏi.Nhân vật mà ông ta vừa điều khiển, cả người đều là cơ bắp cứng như thép nguộiđứng ra, lộ vẻ suy tư, nói: "Tiêu chuẩn chiến đấu của đứa nhỏ kia cũng khôngthấp...

Hắn chỉ nhìn vài lần là có thể tìm ra sơ hở trong quyền pháp lẫn combomà ta sử dụng rồi."

Ông lão lại nhìn về một nhân vật khác.Đó là nhân vật mà Liễu Bình lựa chọn."

Các ông biết đấy, ta khá là khắc chế lão Chu..."

Nhân vật kia nói: "Ta cũngkhông biết rõ hắn lựa chọn ta để chiến đấu với lão Chu, là bởi vì chọn bừa, haylà có một loại trực giác nào đó trong chiến đấu nữa."

Trong các nhân vật đứng xem, một người mở miệng nói: "Trong trận chiến cuốicùng, ngươi đã dùng Thần kỹ hai lần, ba lần bí pháp, mỗi một lần đều trúngmục tiêu."

"Cho nên có kết luận."

Lão Chu nói."

Hắn chính là hạt giống trời sinh chiến đấu... hiện tại ta mới hiểu câu nói vừarồi của hắn."

"Câu nào?"

"Trước khi chiến đấu, hắn nói: 'Trong chiến đấu, bình thường thì ta sẽ khôngthua.'."

"Chậc, có phải là đề cao hắn quá rồi hay không?"

"Nghe xem ý kiến của Ba Bàng thế nào trước đi."

Các nhân vật cùng nhìn về phía ông lão kia.Ông lão vỗ bàn một cái, nói: "Danh sách Chiến Tranh!"

-------Chương 294: Điều traHư không tách ra, từng ống kim loại vươn ra ngoài, lơ lửng trước mặt ông lão.Một tiếng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Tổng tư lệnh Đế quốc các hạ, xin hãy nói hạng mục công việc cần xử lý củangươi."

"Vận dụng tài nguyên dự trữ đặc biệt, làm cho thực lực của thằng nhãi vô liêmsỉ kia tăng lên nhanh hơn chút."

Ông lão nói."

Xin hỏi các hạ là, 'thằng nhãi vô liêm sỉ kia' là ai?"

Tiếng điện tử hỏi."

Liễu Bình."

"Đã rõ, căn cứ quyền hạn của các hạ, hạng mục công việc này đã sắp xếp tiếnvào giai đoạn chuẩn bị."

Tất cả ống kim loại đều thu về, biến mất trong hư không."

Ngay cả tài nguyên dự trữ đặc biệt đều cho?

Có phải là quy cách hơi cao quáhay không?"

Một nhân vật kinh ngạc hỏi.Ông lão thở dài, nói với vẻ mệt mỏi: "Nghề nghiệp Thần Thánh kỵ sĩ, mặc dùhãm hại người khác rất ác, thế nhưng lập trường lại cực kỳ kiên định, là một trụcột vững vàng trong trận doanh Thần Thánh, đáng tin cậy hơn mấy tên ThiênSứ thường xuyên làm phản hay sa đọa kia nhiều."

"Hắn mới chỉ có mười mấy tuổi mà thôi, không tới mức đó chứ?"

Một nhân vậtkhác nói."

Hết cách rồi, lần này ta muốn cược một lần, coi như chuẩn bị thêm thẻ đánhbạc, đâu cần biết nó có tác dụng gì hay không."

Ông lão nói."

Ông đang lo lắng cái gì?"

Lão Chu hỏi.Ông lão trầm tư một lát, lẩm bẩm nói: "Chẳng biết tại sao, gần nhất ta luôn mơthấy ác mộng..."

Đám nhân vật liên tục nghiêng người, nhìn về phía một cô gái mặc một bộtrường bào màu đỏ, cầm một chiếc quạt dài màu trắng.Cô gái này xòe quạt ra, ngăn nửa dưới gương mặt, nói: "Ba Bàng, ông mơ thấycái gì?"

"Ta mơ thấy nước biển vô biên vô tận... biển cả liên tục có động đất xuất hiện,có một vài tồn tại kinh khủng mà ta chưa từng gặp, xông ra ngoài từ trong kẽđất bên dưới biển cả."

Ông lão nói."

Được rồi, để ta xem bói một lần."

Cô gái phe phẩy cây quạt.Trên cây quạt dần dần hiện ra hai chữ lớn màu đen:"Diệt quốc."...ễ ố ấ ề"Liễu Bình, nước thuốc mà ta đưa cho ngươi, ngươi không bán đi lấy tiền chứ?"

Hoa Tình Không vừa đi vừa hỏi.Liễu Bình vỗ đầu, lấy cái chai nước thuốc tẩm bổ linh hồn kia ra, uống nó ngaytrước mặt Hoa Tình Không.Thang máy mở ra.Hai người đi vào."

Gần đây bận bịu quá nhiều việc, vẫn còn chưa kịp uống chai thuốc này."

LiễuBình nói."

Ta nghe nói chai nước thuốc này có tác dụng rất lớn, hay là chúng ta nhìn xem,lần này ngươi có thể thăng cấp hay không."

Hoa Tình Không nói với vẻ hứngthú."

Được."

Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ dần dần hiện lên:[Ngươi đã uống nước thuốc tẩm bổ linh hồn.][Hồn lực của ngươi được tăng thêm một điểm.][Hồn lực hiện tại: 12/12.]Mỗi một điểm hồn lực, có thể phóng ra một kỹ năng cơ sở.Dựa vào năng lực Anh linh che chở, Liễu Bình rút được một năng lực biếnchủng từ Yana: Hấp thu linh hồn.Dựa vào năng lực này, Hồn lực của hắn tăng vọt lên tới 11 điểm.Hồn lực đã vượt quá xa chức nghiệp giả cấp hai.Hiện tại, Hồn lực của hắn đã lên tới 12 điểm.Lúc này không lên cấp, còn chờ tới khi nào!Liễu Bình lấy thẻ thăng cấp ra, rót toàn bộ Hồn lực vào trong đó."

Mười hai điểm Hồn lực, đủ rồi!"

Hoa Tình Không thấy được mức độ trên thẻ thăng cấp, nhảy cẫng nói."

Ta cần một nơi yên tĩnh để lên cấp."

Liễu Bình nói.Thang máy mở ra.Hoa Tình Không kéo Liễu Bình đi ra ngoài."

Đi theo ta, đi tới phòng làm việc của ta."

Hoa Tình Không vừa chạy vừa nói.Hai người đi tới cuối hành lang, đứng lại trước một vách tường dựng đứng.Liễu Bình quan sát bốn phía, mới phát hiện cả tầng này đều không có bất cứngười nào.Thậm chí còn không có bất cứ văn phòng nào cả.ố ầ ầ ầNơi này giống như một lớp tường kép giữa hai tầng, hoặc là một tầng hầm dướimặt đất, không thể phán đoán bản thân đang ở vị trí nào được.Hoa Tình Không đặt tay lên bức tường, nói:"Tiểu đội chiến đấu đặc biệt, Hoa Tình Không."

Vách tường lập tức tách sang hai bên...."

Đây là phòng làm việc của ngươi sao?"

Liễu Bình hỏi.Trong căn phòng trống trải, cũng không có thứ gì quá khác lạ.Chỉ là trên vách tường có lít nha lít nhít ống kim loại, mỗi ống kim loại đềuchuyển động một cách âm thầm không tiếng động, giống như lúc nào cũngchuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh vyaj."

Nơi này đã được Danh sách Chiến tranh cải tạo, mỗi một ống kim loại đều cótác dụng đặc biệt, có thể hưởng ứng mệnh lệnh của chúng ta bất cứ lúc nào."

Hoa Tình Không nói.Cô nói với bức tường: "Nơi này có người muốn tiến hành lên cấp."

Trên vách tường, một ống kim loại dần dần vươn ra, lơ lửng trước mặt haingười.Giọng điện tử băng lãnh vang lên:"Xin hãy lấy thẻ thăng cấp ra."

Liễu Bình lấy thẻ thăng cấp ra, đặt trước ống kim loại.Xoạt xoạt!Ống kim loại thu lấy tấm thẻ thăng cấp kia, lại phát ra một âm thanh:"Điểm cống hiến đạt tiêu chuẩn, dựa theo quy tắc trao đổi, chuẩn bị hoàn thànhquá trình lên cấp giúp ngươi."

Bảy tám ống kim loại trên tường bắt đầu chuyển động.Cùng lúc đó, quanh người Liễu Bình có một khung chữ nhật lờ mờ xuất hiện,mà tại phía góc trái bên trên có một con số rõ ràng:"2."

Hắn là một kỵ sĩ cấp 2.Tất cả ống kim loại bay ra ngoài, quay xung quanh Liễu Bình mà xoay tròn,chuyển vận các loại vật chất mà Liễu Bình cũng không biết vào trong khungchữ nhật hư ảo quanh người Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Chú ý!][Ngươi thu được lực lượng gia trì từ pháp tắc thần bí.][Ngươi chuẩn bị thăng cấp làm thẻ bài cấp ba.]ề ố ầ[Đây là sự đề thăng cuối cùng trên phạm vi lớn tại giai đoạn khởi đầu của chứcnghiệp.][Ngươi có thể lựa chọn tiến tới Thần trụ Vĩnh Dạ, tăng tiến năng lực quầng sángcủa ngươi tại nơi đã khế ước Anh linh, hoặc là dựa vào chức nghiệp hoàn toànmới của ngươi để thu hoạch được kỹ năng hoàn toàn mới.][Lựa chọn trên, mỗi mười cấp mới có thể lựa chọn một lần.][Xin hãy cẩn thận mà chọn lựa.]Mười cấp mới được lựa chọn một lần?Liễu Bình không thể không vắt óc suy tư.Dựa theo trực giác của bản thân, hiện tại hắn đã có thể dự báo một cách mơ hồ,đi tới nơi của Bốn mươi mét, sẽ làm cho quầng sáng của mình tăng lên một cấpđộ mới.Thế nhưng trên thực tế, hiện tại hắn chỉ nắm giữ một môn thuật pháp:Thánh Ngâm thuật.Đây là thuật pháp chữa trị cơ bản nhất.Trong những trận chiến trường kỳ sau đó, mình nên tìm kiếm một vài thủ đoạntiến công của kỵ sĩ mới được!-------Chương 295: Cứu Tử Phù ThươngVừa nghĩ tới đây, Liễu Bình âm thầm nói: "Tạm thời không tới nơi của 'Bốnmươi mét', ta cần thu được kỹ năng mới dựa theo chức nghiệp của bản thânmình."

Tất cả chữ nhỏ lóe lên, hóa thành từng hàng chữ mới:[Bởi vì ngươi đã chính thức nhậm chức 'Thủ Ngục kỵ sĩ', kiêm chức là 'ThầnThánh kỵ sĩ', bởi vậy ngươi đã thoát khỏi chức nghiệp kỵ sĩ phổ thông.][Kỹ năng mà ngươi học được, sẽ là kỹ năng biến chủng kiêm dung đặc điểmcủa cả hai loại chức nghiệp kỵ sĩ này.][Điều này cũng vì che giấu sự tồn tại của 'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng làm cho ngươicàng thêm mạnh mẽ trên cơ sở của 'Thần Thánh kỵ sĩ'.][Chúc mừng.][Ngươi thu hoạch được kỹ năng biến chủng duy nhất của song chức nghiệp:Cứu Tử Phù Thương thuật.][Thuyết minh về kỹ năng: Hấp thu niệm lực, ma lực, linh lực, thể lực, tinh lực,sức mạnh cơ thể,... các loại hình thái lực lượng của đối phương, cũng thực hiệnchữa trị phần ngọn thương thế cho đối phương, những lực lượng vừa hút đượccủa đối phương sẽ chuyển hóa thành Hồn lực, bị ngươi hấp thu.][Hấp thu Hồn lực tới mức độ nào, sẽ dựa theo mức độ thương tổn của đốiphương mà định ra, tương ứng như sau: ][Vết thương nhẹ: Hấp thu 20% Hồn lực của đối phương.][Vết thương trung bình: Hấp thu 50% Hồn lực của đối phương, mục tiêu sẽ tiếnvào trạng thái mệt mỏi.][Thứ cấp trọng thương: Hấp thu 70% Hồn lực, mục tiêu tiến vào trạng thái yếuớt.][Trọng thương: Hấp thu toàn bộ Hồn lực, mục tiêu tiến vào trạng thái hôn mê(hấp hối).][Đặc biệt thuyết minh: ][Thuộc tính của Cứu Tử Phù Thương thuật là hệ thần thánh, hiệu quả quy về hệchữa trị, tóm lại là, kỹ năng này không cách nào bị thanh tẩy.][Khi cứu chữa xong, không chết thì cũng bị thương.]Liễu Bình đọc xong tất cả, không nhịn được mà bật thốt lên: "Mẹ nó!"

"Thế nào?"

Hoa Tình Không ở cạnh hỏi."

A, không có gì, đã rất lâu rồi ta chưa thăng cấp, cho nên hơi kích động ấy mà."

Liễu Bình vội vàng nói.Thảo nào lão già kia lại hận Thần Thánh kỵ sĩ tới như vậy.ầThảo nào Chúng Thần trong Luyện Ngục lại hận Thủ Ngục kỵ sĩ tới như vyaaj.Hai chức nghiệp này, dù chỉ là đơn độc sử dụng, đều có thể bẫy chết người bấtcứ lúc nào!Hiện tại...Bọn chúng lại kết hợp với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu!Lúc này, ống kim loại bốn phía cũng thu trở về, mà góc trái phía trên Liễu Bìnhcó một con số: 3.Từ giờ trở đi, hắn chính là chức nghiệp giả cấp ba.Giọng điện tử lạnh lẽo kia vang lên:"Chúc mừng."

"Ngươi đã trở thành chức nghiệp giả cấp ba."

"Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau: ""Chức nghiệp: Thần Thánh kỵ sĩ."

"Tên: Liễu Bình."

"Cấp bậc: 3."

"HP: 15."

"Lực công kích: 20."

"Hồn lực: 0/12."

"Hồ sơ cá nhân của ngươi đã tiến hành giữ bí mật."

"Kết hợp với yêu cầu của Tổng tư lệnh, bản Danh Sách đã sắp xếp ngươi vàotrong danh sách bồi dưỡng trọng điểm."

"Ngươi thu hoạch được một bộ trang bị cao cấp nhất mà hiện tại ngươi có thểlấy được."

Một ống kim loại vươn tới, đặt một tấm thẻ trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận thẻ bài quan sát, lại thấy được phía trênđều là trang bị lẫn vật tư thích hợp cho Kỵ sĩ sử dụng."

Lão già kia hào phóng tới vậy sao?"

Hắn nói với vẻ khó tin."

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi đáng giá ông ta làm như vậy."

HoaTình Không cười nói."

Vậy thì cám ơn trước, chờ chúng ta trở về từ di tích vương quốc Ceylon, ta sẽnấu một bữa, mời ông ta uống rượu."

Liễu Bình tiện thể cảm ứng sự biến đổi trên người mình.Thực lực...Đúng là đã tăng tiến.ầ ố ẫDù là năng lực phản ứng, hay là lực lượng thuần túy, thậm chí cả tốc độ lẫn tinhthần lực, đều mạnh hơn khá nhiều so với cấp hai.Đây chính là tác dụng của Danh sách Chiến tranh.Nó có thể giúp chức nghiệp giả loài người liên tục mạnh lên!Cũng vì vậy mà Đế quốc có thể thành lập, đồng thời dần dần phát triển tới mứchùng mạnh chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi.Liễu Bình rút ra một tấm thẻ từ trong bộ bài, đặt ở trước mắt.Trên tấm thẻ bài này, có một thước đo tỷ lệ.Thẻ thăng cấp.Lại là một tấm thẻ thăng cấp trống, phía trên có hai mươi vạch.Chỉ cần mình bổ sung hai mươi điểm Hồn lực vào trong, là có thể kêu gọi Danhsách Chiến tranh, đẩy cấp bậc của mình lên tới cấp bốn.Về sau, mình cần dùng toàn lực tăng cấp bậc của bản thân lên!Hoa Tình Không cầm theo một bộ trường bào rất mềm mại, đưa tới, nói: "Thânphận mới của chúng ta chính là thành viên thực tập của tiểu đội khảo sát nguồnnăng lượng của Đế quốc, lần này được điều động tới di tích của vương quốcCeylon, là để ghi chép khoáng sản ẩn chứa nguồn năng lượng vừa mới bị pháthiện dưới lòng đất."

"Thế nhưng tại sao lại mặc trường bào?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là áo chống lạnh... nó có thể duy trì nhiệt độ cơ thể của chúng ta trongnhững môi trường khắc nghiệt."

Hoa Tình Không nói."

Ta nhớ rồi, nơi đó rất lạnh."

Liễu Bình nhớ lại những kiến thức đã đọc trongsách, nói.Hoa Tình Không lại lấy hai tờ giấy chứng nhận ra, đưa một tờ cho Liễu Bình.Đây là giấy chứng nhận công tác của bọn họ.Mọi thứ đều là thật.Nếu có người đi điều tra, sẽ phát hiện hồ sơ của hai người đều là thật, kể cảtrong trung tâm khảo sát nguồn năng lượng của Đế quốc, cũng có văn bản điềuđộng tương ứng của hai người, thậm chí bao gồm cả tư liệu của bọn họ từ thờiđi học, toàn bộ đều được sắp xếp rất ổn thỏa."

Ba mươi phút sau, có một chuyến xe lửa đi về phía biên giới Đế quốc, nếumuốn đi phi thuyền thì phải chờ tới tối ngày mai, không thể chuyên môn dùngphi thuyền chở chúng ta tới đó được, làm vậy sẽ thu hút sự chú ý của nhữngngười khác."

Liễu Bình hỏi: "Nếu đi xe lửa thì cần bao lâu?"

"Trưa mai sẽ tới."

Hoa Tình Không nói."

Vậy thì chúng ta ngồi xe lửa, khởi hành ngay lập tức, không thể chờ đợi thêmnữa... có khi chứng cứ ở trong di tích cũng sẽ bị đối phương hủy diệt mất."

LiễuBình nói."

Được, vậy thì chúng ta xuất phát ngay lập tức."

Hoa Tình Không nói."

Đi!"...-------Chương 296: "Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó."

Xe lửa chậm rãi khởi hành.Hoa Tình Không ngồi gần cửa sổ khoang hành khách, dùng một tay chống cằm,chăm chú đọc một quyển sách liên quan tới di tích của vương quốc Ceylon.Liễu Bình thì ngồi đối diện cô, đang nhắm mắt dưỡng thần."

Nơi này có bản đồ của vương quốc Ceylon, ngươi không xem sao?"

Hoa TìnhKhông hỏi."

Ta đã đọc quyển sách mà ngươi đang đọc rồi, trên bản đồ còn có một vài sailầm."

Liễu Bình bình tĩnh nói."

Có sai lầm?"

Hoa Tình Không không tin."

Đúng, tại trang thứ 367, bản đồ phía trên bên trái, sao chép sai lầm mười mộtđịa danh, trình tự sắp xếp của bọn chúng đáng lẽ phải đảo lại từ trái sang phải...bản sửa đổi cũng vừa mới xuất bản, chỉ có tại thư viện Học viện Hoàng gia, vừalúc ta cũng có đọc qua."

Liễu Bình nói.Hoa Tình Không thẳng thắn cất sách đi, thở dài nói: "Suýt nữa thì quên mất,ngươi chính là công cụ tìm kiếm hình người mà... vừa lúc ta có một vấn đềmuốn hỏi."

"Hỏi đi."

Liễu Bình nói với vẻ thờ ơ."

Tại sao chúng ta có thể khảo sát được lịch sử loài người khoảng ba ngàn nămtrở lại đây trên vùng đất này, thế nhưng không thể khảo sát lịch sử lâu đời hơnnữa?"

Hoa Tình Không hỏi."

Rất đơn giản, ba ngàn năm trước, nơi này thuộc về một tồn tại ngủ say, về saunó biến mất, tiếp đó, khi linh hồn loài người tiến vào Vĩnh Dạ, đến nơi này, mớicó cơ hội sống sót.

"Liễu Bình nói.Hoa Tình Không hơi chần chờ, hỏi: "Ý của ngươi là..."

"Không sai, khi tồn tại ngủ say kia vẫn còn ở đây, linh hồn loài người vừa tiếntới nơi này đều bị nó ăn sạch cả."

Liễu Bình nói."

Tồn tại ngủ say kia đã đi nơi nào?"

Hoa Tình Không hỏi."

Ai biết được, trong lịch sử, cũng có một vài quốc gia loài người tiến hànhnghiên cứu về phương diện này, đã có rất nhiều suy đoán, mà một loại suy đoánlàm ta cảm thấy hứng thú nhất, đó là vị tồn tại ngủ say kia đã nghĩ ra mộtphương pháp, thoát khỏi Vĩnh Dạ, trở lại Luyện Ngục."

Liễu Bình nói xong, lại hỏi: "À đúng rồi, ngươi có muốn trở về Luyện Ngụckhông?"

Hoa Tình Không nói: "Ta cảm thấy ở trong Luyện Ngục, cấp bậc cực kỳ nghiêmngặt, các loại chiến tranh máu tanh lại tàn khốc, thế nhưng nếu so với Vĩnh Dạmà nói, nó lại chẳng đáng sợ là bao."

ể ế"Đúng vậy, ở trong Vĩnh Dạ, ngươi mãi mãi không thể biết mình sẽ đánh thứcmột vị tồn tại ***** thế nào, nó lại dự định xử lý linh hồn của ngươi ra sao."

Liễu Bình gật đầu đồng ý.Hoa Tình Không im lặng vài giây, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng bên ngoàicửa sổ.Cảnh tượng đô thị phồn hoa đang nhanh chóng lui lại.Xe lửa bắt đầu gia tốc.Nó dần dần chạy ra khỏi Hoàng thành, dùng hết mã lực phóng nhanh trên vùngđất hoang vu rộng lớn....Leng keng!Trên đoàn tàu vang lên một giọng nói dễ nghe:"Hiện tại, là bảy giờ tối."

Liễu Bình ngáp dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Đoàn tàu di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm thâm trầm, thỉnh thoảng cóthể thấy được một vài thôn xóm bốc lên ánh lửa lờ mờ.Những thôn xóm đó cũng lùi về sau nhanh chóng, tầm mắt lại bị vùng hoang dãchiếm lấy.Tốc độ của đoàn tàu lại tăng lên."

Do khu vực này càng ngày càng vắng vẻ, cho nên tốc độ dần dần tăng lên sao...nhiệt độ cũng đang giảm xuống nữa..."

Liễu Bình thở ra một hơi, trên cửa sổ đã bị một luồng sương trắng bám vào,cảnh sắc bên ngoài cũng trở nên mơ hồ không rõ."

Trưa mai mới có thể tới nơi á."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình cầm một tờ thực đơn ở trên bàn lên.Trên đó có viết:"Món ăn tối nay có: ""Khoai tây hấp."

"Canh đậu hà lan."

Hoa Tình Không đưa một tờ thực đơn khác cho hắn, nói: "Thực đơn mà ngươiđang cầm là thức ăn dành cho người bình thường, chức nghiệp giả chúng ta ănthứ khác."

Liễu Bình không khỏi nhìn về phía hai tờ vé xe đang đặt trên bàn.Trên một tờ vé có viết: Kỵ sĩ Liễu Bình.Trên một tấm vé khác thì viết: Triệu hoán sư Hoa Tình Không.ấ ế ểHai chức nghiệp này rất bình thường, thế nhưng cũng đủ để làm thành viên thựctập của tiểu đội khảo sát nguồn năng lượng Đế quốc rồi."

Đọc phần thực đơn dành cho chức nghiệp giả này đi."

Hoa Tình Không đưa tớimột tờ thực đơn khác.Liễu Bình nhận thực đơn, thấy được trên đó có viết:"Nữ sĩ, tiên sinh tôn kính, bữa tối hôm nay có những món ăn sau: ""Khoai tây hấp."

"Canh đậu hà lan."

"Bánh mì trắng hoặc mì sợi."

Liễu Bình nhún vai, nói: "Có vẻ như cũng không tốt hơn bao nhiêu cả."

Hoa Tình Không nói: "Mấy năm gần đây, lượng lương thực mà Đế quốc thuhoạch được cũng không quá tốt."

"Ít nhất ở trong Học viện Hoàng gia cũng có sữa bò và hoa quả."

Liễu Bình nói."

Tài chính của Học viện Hoàng gia là do Đế quốc phụ cấp, sau khi đi vào xãhội, ngươi cần làm quen với việc ăn những món ăn thông thường, trừ khi..."

Hoa Tình Không nói."

Trừ khi cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trừ mấy chức nghiệp có thể lợi dụng năng lực hệ thần bí chế tạo thức ăn, mớikhông cần để ý tới những thứ này."

Hoa Tình Không nói."

Như vậy hả, vậy chúng ta ăn mấy món khác đi."

Hai tay Liễu Bình nâng ngang ngực, thần sắc trang nghiêm, thầm thì: "Vì tìnhyêu và chính nghĩa trên thế gian, triệu hồi bàn ăn thần thánh, đại biểu sự từ bicủa thượng thiên, trao tặng bữa tiệc thánh này cho các ngươi."

Trên người hắn tỏa ra ánh sáng nhạt, giống như thiên sứ xuất hiện vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng xuất hiện, hóa thành một chiếc bàn dài, bộ đồ ănbằng bạc, ánh nến vàng kim và một hộp âm nhạc phát ra những nhạc khúc êmtai.Các món ăn cũng thi nhau xuất hiện:Salad rau quả, bồ câu nướng, sủi cảo, trứng cuộn, lê hầm, rượu mật ong, rượunho.Cùng với một cốc kem ly nữa.Liễu Bình đưa cốc kem ly tới, hạ giọng nói: "Vì không thu hút sự chú ý củangười khác, ta giảm đi vài món ăn, hi vọng ngươi thông cảm."

Hoa Tình Không nhận lấy kem ly, thở dài nói: "Ngươi khác đều nói gả cho phápsư hệ sinh hoạt thì không lo chết đói, gả cho thợ săn thì có thể ăn các loại thịt...ta thấy chỉ cần ngươi để lộ chiêu thức này, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái khóclóc kêu gào đều muốn gả cho kỵ sĩ là ngươi đó."

ồMột cô gái mặc đồng phục phục vụ đi tới trước mặt hai người, xem xét vé tàucủa hai người, mỉm cười ngọt ngào với hai người, nói:"Tiên sinh, nữ sĩ, hai người còn cần gọi món ăn nữa hay không?"

"Không cần."

Hoa Tình Không nói.Nhân viên phục vụ thoáng nhìn về bàn thức ăn với vẻ hâm mộ rồi quay ngườirời đi.Liễu Bình và Hoa Tình Không tiếp tục ăn tối.Khi ăn được một nửa, Liễu Bình như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Hương vị thếnào?"

"Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó."

Hoa Tình Không cười nói."

Cám ơn, lời ca ngợi của ngươi chính là thù lao tốt nhất."

Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã thu được thù lao bữa tiệc thánh này.][Hoa Tình Không có thể hưởng dụng hoàn chỉnh bữa tiệc thánh này.]-------Chương 297: Thánh thạchHai người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn ngắm phong cảnh vùngquê và núi cao bên ngoài.Phương xa dần dần có tiếng sấm vang lên.Hạt mưa tí tách hạ xuống mặt đất, dần dần càng rơi càng lớn.Khi hai người ăn xong bữa tối, nước mưa lại biến thành bông tuyết bay lả tả."

Đã càng ngày càng gần tới Bắc địa rồi."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình rót cho cô một chén trà nóng, nói tiếp: "Nghe nói trấn Hàn Chùy gầnbiên giới có tuyết rơi quanh năm, nếu không có phương pháp giữ ấm thì người ởnơi đó cũng không thể sống nổi."

"Đúng vậy, chúng ta cần xuống tại trạm trấn Hàn Chùy, đưa tin cho phân bộkhảo sát nguồn năng lượng, sau đó mới có thể vượt biên giới, tiến về phía ditích vương quốc Ceylon."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình đang định nói tiếp, sắc mặt bỗng hơi đổi.Mấy tên phục vụ vội vội vàng vàng chạy nhanh tại đường hành lang.Phía sau đoàn tàu, truyền tới tiếng ồn ào và tiếng khóc.Một lát sau...Nhân viên phục vụ lại chạy dọc hành lang trở về, vừa đi vừa hô lớn: "Có ai làbác sĩ hay không?

Chức nghiệp trị liệu cũng được, toa xe phía sau có người ngấtxỉu."

Liễu Bình đứng dậy, nói: "Ta là chức nghiệp trị liệu."

Nhân viên phục vụ thấp thỏm nói: "Nếu ngài đi qua, có lẽ sẽ phải tiêu hao mộtchút năng lượng."

"Không sao, dẫn ta đi qua."

Liễu Bình nói."

Mời đi theo ta."

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường.Liễu Bình đi theo sau nhân viên phục vụ đi qua hai toa xe, mới nhìn thấy ngườibị ngất xỉu kia.Đó là một người đàn ông trung niên, hai mắt nhắm chặt, nằm trên hành lang.Bên người người này là hai người con đang khóc lớn.Có một bà lão đang xem xét tình hình người đàn ông trung niên này."

Chức nghiệp giả trị liệu tới rồi!"

Nhân viên phục vụ hô lớn.Mọi người cùng tách ra một con đường.ễ ế ốLiễu Bình bước nhanh tới trước, liếc nhìn bà lão kia, hỏi: "Tình huống củangười này như thế nào?"

"Trúng tà."

Bà lão nói ra hai chữ.Mọi người đều xôn xao lên.Vừa lúc xe lửa đi vào trong một đường hầm sâu trong lòng núi, ánh sáng củabóng đèn và bóng đêm bên ngoài liên tục giao thoa, làm cho cả toa xe rơi vàomột loại không khí quỷ dị nào đó.Liễu Bình ngồi xổm xuống, đè tay lên động mạch cổ và cổ tay của đối phương,vừa cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập, đầu lưỡi và ánh mắt của người này, lắc đầunói: "Không phải bị trúng tà... nhân viên phục vụ, nghề nghiệp của người này làgì?"

"Ông ta là một thợ mỏ."

Nhân viên phục vụ nói."

Thợ mỏ?

Vậy thì lạ rồi."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Bà lão kia cười lạnh, nói: "Các ngươi nghe thấy gì không?

Một thợ mỏ, chỉ cónhững người như bọn họ, mới có thể tiếp xúc tới những tà vật ẩn giấu sâu tronglòng đất, cũng bởi vậy mà gặp vận hạn."

Đám người dần dần ồn ào.Bà lão lấy một hòn đá khắc đầy phù văn ra, nói: "Dùng Thánh thạch có thể trừtà... chỉ cần ta đặt viên đá này lên người của hắn ta, hắn ta sẽ khôi phục lại ngaylập tức."

Nói xong, bà lão chuẩn bị đặt hòn đá lên người vị thợ mỏ kia.Thế nhưng tay của bà bị Liễu Bình chặn lại."

Nếu như có tà vật ẩn chứa trong động mỏ, vị tiên sinh này đã bị chết từ lâu rồi,không thể kiên trì tới tận bây giờ được."

Liễu Bình nói xong, đưa tay đặt trên người vị thợ mỏ này, thầm thì: "Với danhnghĩa của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, chữa trị toàn bộ vết thương của ngươi."

Thánh Ngâm thuật, sử dụng!Một luồng sáng dịu nhẹ phóng ra từ bàn tay của hắn, dần dần nhập vào cơ thểngười trung niên này.Một lát sau...Người đàn ông trung niên này mở to mắt, cố gắng ngồi dậy.Hai người con của người đàn ông này thấy vậy thì ngừng khóc, nhào vào trongngực của ông ta.Đám người xung quanh cũng vỗ tay hoan hô.Bầu không khí quỷ dị vừa rồi bị quét đi sạch sẽ."

Làm sao mà ngươi bị ngất xỉu vậy, có nhớ được không?"

Liễu Bình hỏi."

Cám ơn ân cứu mạng của các hạ, khi đó ta đang định đi toilet, sau đó khônghiểu ra sao mà mắt tối sầm lại, té xỉu mất."

Người đàn ông trung niên nói.ế ồ ề"Miệng vết thương trên mạch máu của ngươi đã khép lại rồi, về sau chú ý ănuống, không nên ăn quá nhiều, cũng không thể ăn đồ chứa nhiều dầu mỡ... trongquá trình điều trị vừa rồi ta đã dùng lực đẩy mấy lần, tắc động mạch đã đượcthông, thế nhưng không đảm bảo nó sẽ không tái phát nữa đâu."

Liễu Bình nói."

Cám ơn các hạ, xin hỏi các hạ đang làm việc nơi nào?"

Người này nói với vẻcám ơn."

Không cần biết đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Liễu Bình gật đầu với ngườinày, quay người đi về phía toa xe của mình.Một lát sau.Hắn trở lại chỗ ngồi của mình.Hoa Tình Không đang uống trà, thấy hắn trở về, hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"Vấn đề sức khỏe mà thôi, chuyện nhỏ."

Liễu Bình cũng nâng chén trà lên,uống một hớp nhỏ.Bỗng nhiên...Một bóng người đứng trước mặt hai người.Lại là bà lão kia.Bà ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, trên gương mặt toát ra vẻ thần bí, nói: "Chàngtrai trẻ, trên người cậu bị một luồng khí bất tường bao phủ, cậu có biết haykhông?"

"Ta không tin những thứ này."

Liễu Bình nói.Bà lão lắc đầu, đặt viên đá khắc đầy phù văn lên bàn, nói tiếp: "Cầm theo viênThánh thạch này đi, nó có thể loại trừ tà ác, phù hộ cậu không bị ác linh gây tổnthương, đây là chúc phúc của ta dành cho cậu."

Nói xong, gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.Bà lão này làm bộ thần thần bí bí, lại không biết được mình đã từng làm thầybói, cũng coi như tổ tông của những trò này rồi.Về phần hòn đá kia...Liễu Bình tiện tay cầm viên đá lên, ước lượng, hỏi: "Ngươi có biết viên Thánhthạch này là sao không?"

Hoa Tình Không nói: "Đây là một loại tôn giáo có sức ảnh hưởng rất lớn trongxã hội người bình thường, tín ngưỡng một tồn tại tên gọi là Cửu dực Đọa ThiênThần, bình thường thì lấy Thánh thạch làm môi giới để mượn dùng sức mạnhcủa vị tồn tại này, làm những chuyện trừ tà và cầu phúc trong xã hội bìnhthường."

"Tại sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hoa Tình Không cau mày, nói: "Ta nhớ rằng bọn họ luôn hoạt động âm thầm,chẳng biết tại sao, hiện tại lại dám công khai hoạt động, còn đưa cái gọi làThánh thạch cho chức nghiệp giả nữa chứ, thật đúng là quá ngông cuồng mà."

ễ ắ ầLiễu Bình xoa nhẹ viên Thánh thạch kia, lắc đầu nói: "Tông giáo chỉ lưu hànhtại một đám người ngu muội, các chức nghiệp giả đều là tồn tại đi trên conđường thành Thần linh, dựa vào lực lượng của Thần trụ Vĩnh Dạ cùng Thần trụLuyện Ngục, làm sao có thể gia nhập loại tông giáo này."

Hoa Tình Không cười nói: "Bọn họ thường thông qua phương thức trừ tà để thuhoạch tín đồ từ trong đám người bình thường, lại không biết bọn họ có thể bỏ rathứ gì, để thu hút những chức nghiệp giả như chúng ta."

"Thì ra là thế, xem ra vừa rồi ta đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ."

Liễu Bìnhnói.Tạch tạch tạch...Cũng không biết tại sao, Thánh thạch trong tay của hắn lại phát ra những tiếngđộng trầm thấp.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên hư không:[Phù văn trên hòn đá đã tổ hợp thành một loại lực lượng vô hình, bao phủ khắpngười của ngươi.][Ngươi liên tục bị 'Thánh Linh gia trì - Hồn Tung' ảnh hưởng.][Trong thời gian thuật này còn có tác động lên người ngươi, tung tích của ngươiluôn luôn bị người sử dụng thuật này nắm trong lòng bàn tay.]-------Chương 298: "Phiên chợ ở đâu?"

Ngày thứ hai.Trấn Hàn Chùy, tại phân bộ khảo sát nguồn năng lượng Đế quốc."

Có lệnh đi tới di tích của vương quốc Ceylon sao?

Để ta xem xem nào...

Ừ,đúng là có chuyện này rồi, tiếp tế tương ứng cũng đã được cấp xuống..."

Nhân viên công tác lật xem xong, đưa tới một tập tài liệu đã đóng dấu qua, đặttới trước mặt Liễu Bình và Hoa Tình Không.Cạnh tập tài liệu còn có một túi da bò."

Đây là giấy thông hành biên giới chính thức, trong túi da bò là chi phí tiếp tếcủa các ngươi, các ngươi đều là người đã thông qua khảo sát, lại là chức nghiệpgiả, lấy chi phí tiếp tế đi tới phiên chợ tìm kiếm người dẫn đường và lạc đàtuyết, sau đó chuẩn bị vật tư tiếp tế, là có thể khởi hành rồi."

"Rõ."

Liễu Bình cùng Hoa Tình Không đồng thanh nói."

Không cần khách sáo, các ngươi cũng phải đảm bảo việc giữ ấm cơ thể, trongphạm vi Đế quốc thì vẫn còn có thể sống sót được, thế nhưng một khi đã quađường biên giới, nếu không chuẩn bị kỹ càng thiết bị sưởi ấm thì sẽ chết ngườiđấy."

"Được, ta biết."

"Cám ơn nhắc nhở."

Hai người rời khỏi căn phòng, đi tới con đường cái bên ngoài.Tuyết rơi lả tả xuống mặt đất, dưới sự trợ giúp của gió rít lại càng lúc càng lớn,hầu như muốn che kín ánh mắt của mọi người."

Phiên chợ ở đâu?"

Hoa Tình Không sắp xếp gọn túi tài liệu, hỏi."

Ta đã đọc qua tư liệu về trấn Hàn Chùy, phiên chợ chắc hẳn là tại phía đông, làmột trung tâm thương mại xây dựng dưới mặt đất."

Liễu Bình nói."

Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết?

Vậy hành trình chúng ta đi tới vươngquốc Ceylon, chỉ cần ngươi làm người dẫn đường là được rồi đúng không?"

Hoa Tình Không hỏi."

Không được, những thứ viết trên sách là cố định, thế nhưng khí hậu nơi nàybiến hóa khó lường, phần lớn đều phải dựa vào kinh nghiệm của người bản xứ,cho nên chúng ta cần phải tìm được một người dẫn đường giỏi."

Liễu Bình nói.Hắn xoa nhẹ viên Thánh thạch kia, dẫn đầu đi về phía phiên chợ.Phiên chợ đúng là được xây dựng dưới mặt đất.Ngọn lửa ma pháp cháy hừng hực tại trung tâm quảng trường, cảnh tượng xungquanh rất náo nhiệt, người đi lại nối liền không dứt.Nơi này ấm áp như xuân.ế ố ấ ễ"Vì tiết kiệm thời gian, tốt nhất là chúng ta hãy chia ra hành động."

Liễu Bìnhnói."

Ta đi thu thập các loại vật tư... chủ yếu là đồ tiếp tế, chúng ta chỉ cần mangtheo một vài dụng cụ khảo sát cho có là được, dù sao chúng ta cũng không phảithật sự muốn đi khảo sát khoáng vật và nguồn năng lượng."

Hoa Tình Khôngnói."

Người dẫn đường và lạc đà tuyết giao cho ta."

Liễu Bình nói."

Một tiếng sau, tập trung ở nơi này, thế nào?"

"Không có vấn đề."

Hai người tách ra.Hoa Tình Không đi về những cửa hàng hai bên quảng trường.Liễu Bình thì chậm rãi đi về phía quảng trường, nhìn về phía những bảng hiệucủa quán hàng rong, cùng với từng đội lạc đà tuyết.Hắn bỗng nhớ tới một sự kiện.Không chỉ cần người dẫn đường và lạc đà tuyết, mình cũng phải chuẩn bị mộtvài thứ nữa.Liễu Bình nhìn về phía hư không, nói khẽ: "Anh linh che chở."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi kích hoạt Anh linh che chở.][Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (đang ngủsay).][Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, ngươi có thể rút ra được năng lực biến chủnghệ thần bí từ trên người Yana, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Cứu tế người nghèo.][Trước khi trở thành Nữ thần Tra Tấn, Yana là một Thánh kỵ sĩ, có sự thươnghại và lòng từ bi, khi ngươi cứu tế mười người nghèo, ngươi sẽ hoàn thành điềukiện mượn dùng năng lực của nàng.]Liễu Bình đọc xong, hớn hở nói: "Điều này dễ thôi."

Hắn mua một chiếc mũ, lại tìm ra một tấm mặt nạ, rồi mới trở về mặt đất, tìmmột nơi không người đổi lại một bộ quần áo khác.Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn đội mũ cùng đeo mặt nạ, rồi trở về quảng trường,đi lại bốn phía, tìm kiếm mục tiêu.Rất nhanh, hắn phát hiện ra một vài người đáng giá cứu trợ."

Có thể thấy được cuộc sống của ngươi chẳng ra sao cả, ngươi hãy cầm số tiềnnày đi, dùng tiết kiệm lại, cố gắng sống tốt."

Liễu Bình nói.Hắn âm thầm nhét số tiền này cho một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé.ấ ễNgười phụ nữ kia run lên một cái, đang định nói cám ơn thì thấy được LiễuBình đã đi xa rồi."

Nào, cho ngươi cái này."

"Cầm đi, ăn cái gì ngon chút, tắm rửa rồi tìm việc làm đi."

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, cần phải có một chỗ ở, cầm số tiền này đi."

"Cầm đi, lấy đi."

Rất nhanh, Liễu Bình đã cứu tế đủ mười người nghèo, thuận tiện mở ví tiền củamình giơ cao lên nhìn chút.Rỗng tuếch.Hắn thở dài với vẻ bất đắc dĩ, đi ra ngoài quảng trường.Đây là diễn cho những kẻ tham lam nhìn thấy, đề phòng người khác coi mình làmột con dê béo.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt liên quan tới Yana.][Bản Danh Sách đang rút ngẫu nhiên một loại năng lực từ trên người Yana...][Năm, ][Bốn, ][Ba, ][Hai, ][Một.][Hoàn thành.][Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Vòng tròn thần thánh.][Thời gian sử dụng: 12 giờ.][Thuyết minh: Đây là chứng cứ rõ ràng cho thấy ngươi là hóa thân của thầnthánh và sự kính dâng, bất kỳ người nào thấy được chiếc vòng vinh quang đặcbiệt này, đều biết ngươi là một Thánh kỵ sĩ.]Xong rồi!Liễu Bình tìm một nơi vắng vẻ, đổi lại trường bào của tiểu đội khảo sát nguồnnăng lượng, gỡ mặt nạ xuống, lúc này mới trở về quảng trường.Hiện tại, nên tìm một đội lạc đà tuyết.Lạc đà tuyết là một loại sinh vật chịu lạnh, trong tình huống không có đồ ăn, cóthể sinh tồn một mình dưới thời tiết lạnh giá ba tuần, là sinh vật chủ yếu để ngồicưỡi và vận chuyển tại Bắc địa.Liễu Bình đi vòng quanh từng đội lạc đà khác nhau, không để ý tới những conbuôn tranh nhau giới thiệu kia, đi thẳng tới trước một đội lạc đà.ế ắ ắ"Những con lạc đà tuyết này cũng không tệ lắm, ta thuê một tháng."

Hắn nóivới ông chủ."

Ồ?

Ánh mắt của ngươi không tệ lắm, vậy mà có thể nhìn ra lạc đà tuyết của talà tuyệt nhất tại nơi này."

Ông chủ nói, rồi nhìn về bốn phía.Con buôn xung quanh đều ồn ào giải tán."

Có chút kinh nghiệm quan sát động vật mà thôi, không đáng giá nhắc tới."

Liễu Bình cười nói.Hắn trả tiền, để ông chủ dẫn mấy con lạc đà tới ven đường gần cửa ra trênquảng trường chờ đợi, sau đó đi chọn người dẫn đường.Bỗng nhiên, Liễu Bình lôi Thánh thạch từ trong túi ra ngoài.Từ vừa rồi tới tận bây giờ, nhắc nhở của Danh Sách càng trở nên thường xuyênhơn.[Gợn sóng trên hòn đá ăn khớp với gợn sóng tại một vị trí nào đó trên quảngtrường.][Đối phương đang theo dõi ngươi.]-------Chương 299: Người tốt!Tới đi.Liễu Bình quan sát xung quanh một lượt, rất nhanh đã phát hiện một đám ngườiđang xuyên qua quảng trường, chậm rãi đi về phía mình.Lại thấy trên đỉnh đầu đám người đó có một hàng chữ nhỏ:[Người cuồng nhiệt.][Đây là linh hồn đã hoàn toàn thờ phụng một tồn tại nào đó.]Thì ra là thế.Bọn họ hẳn là tín đồ cuồng nhiệt của tông giáo kia.Liễu Bình nhìn về phía đám người này, lại thấy bọn họ cúi đầu, quan sát xungquanh, hòng che dấu ánh mắt của mình.Không ít người liên tục đưa tay vào trong quần áo, bắt đầu rút dao găm cùngđao nhỏ ra.Muốn chiến đấu sao?Nếu như ra tay, sẽ có hậu quả gì?Liễu Bình chỉ nghĩ trong một giây.Những người kia càng ngày càng tới gần, gần như chuẩn bị chạy vội tới, thếnhưng ngay sau đó...Từng tiếng hét chói tai vang lên trên quảng trường.Hư không lóe lên, ba con quái vật nửa người nửa côn trùng phóng nhanh nhưchớp về phía đám người kia.Bọn chúng phát ra những tiếng côn trùng kêu vang, quơ những cái chân sắc bén,chém giết một cách tàn nhẫn trong đám người cuồng nhiệt kia.Ba con quái vật này xuất hiện rất đột ngột, làm cho mọi người không kịp phảnứng lại, liên tục bị chém ngã xuống đất."

Đều tới đây, chúng ta thành lập trận hình phòng ngự!"

Một người đàn ông vạmvỡ, có vẻ như là thủ lĩnh quát.Đám tín đồ vội vàng tiếp cận hắn ta.Ngay sau đó...Trong hư không, lại có một bóng hình khổng lồ khác hiện lên, nhanh chóng phátan đám người cản đường, dùng móng vuốt sắc bén chém về phía cơ thể ngườithanh niên vạm vỡ kia.Chờ cái bóng kia rơi xuống đất, hiện thân, đám người mới hít vào một hơi khílạnh.ắ ấ ắ ếĐó là một con mèo trắng cao tới mấy mét, nàng có một đôi mắt màu xanh biếcdựng thẳng, bốn móng vuốt rất sắc bén, toàn thân tản ra gợn sóng lực lượng yêudị, như gió mạnh quét qua, làm cho người khác nhìn mà phát khiếp.Xong.Đám chức nghiệp giả nhìn con yêu vật họ mèo kinh khủng này, trong đầu đềuxuất hiện một ý nghĩ duy nhất là vậy.Bỗng nhiên.Một giọng nữ vang lên: "Tới đánh với ta, đừng nghĩ tổn thương bọn họ!"

Hoa Tình Không bay người lên, ngăn tại trước người mọi người, tiện tay vunglên, triệu hồi ra hai con mãnh hổ hai cánh.Mèo trắng thấy hai con mãnh hổ kia, lập tức đứng tại chỗ, cong lưng lên, làm ratư thế đề phòng.Ba con quái vật côn trùng kia lại bay tới, bảo vệ xung quanh nàng.Song phương tiến vào trạng thái giằng co.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:"Mọi người đừng sợ!

Để ta tới trị liệu cho mọi người!"

Đám người vội vàng quay đầu, ngay cả mấy con quái vật kia cũng nhìn về nơigiọng nói truyền tới.Nơi đó có một thiếu niên đang đứng vững, trên hai tay toát ra luồng ánh sángấm áp lại nhẹ nhàng...Mà trên đỉnh đầu của hắn, có một vòng tròn thần thánh lơ lửng bất động."

Thánh...

Thánh kỵ sĩ!"

Có người kích động kêu lên.Đúng vậy, vòng sáng thần thánh đó chính là biểu tượng của Thánh kỵ sĩ.Nếu như có một loại chức nghiệp đáng cho tất cả mọi người tin tưởng, đó chắcchắn chính là Thánh kỵ sĩ.Bởi vì kỹ năng của nghề nghiệp này, cần kính dâng mới có thể sử dụng.Dù là tại truyền thuyết thời viễn cổ, hay là trong những câu chuyện tại đầuđường cuối ngõ, đều nói về điều này cả!Trên đầu Liễu Bình có một vòng sáng thần thánh, trên mặt lại nở một nụ cườiấm áp làm cho người ta cảm thấy vững tin."

Ta tới trị liệu cho mọi người!"

Hắn vừa đi, vừa tản luồng sáng trên hai tay ra ngoài, nhẹ nhàng chiếu xuốngnhững tín đồ đang bị thương ngã xuống đất đó.Vết thương nhẹ trên người những người bị thương đều được khép lại ngay lậptức.ồ ểMà các tín đồ bị thương không nhẹ, mặc dù trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có thểmiễn cưỡng ngồi trên mặt đất, thế nhưng vết thương trên người đã được khéplại hoàn toàn!Về phần vị thủ lĩnh kia, hắn ta bị thương nặng nhất, thế nhưng khi được ánhsáng từ Thánh kỵ sĩ chiếu tới, miệng vết thương trên người hắn ta cũng đã đượcchữa trị hoàn toàn.Mặc dù hắn ta vẫn đang hôn mê (hấp hối), thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻhồng hào (hồi quang phản chiếu), điều này làm cho những người khác càngthêm vững tin, lực lượng của Thánh kỵ sĩ làm cho hắn giành được cuộc sốngmới."

Thánh kỵ sĩ!

Chúng ta có Thánh kỵ sĩ!"

"Vạn tuế!"

"Lần này được cứu rồi!"

Mọi người đều kích động tới mức kêu to lên.Liễu Bình mỉm cười gật đầu về phía mọi người, ánh mắt lướt qua hư không.Đã có từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.][Ngươi rút lực lượng từ người mấy chục tên tín đồ cuồng nhiệt ra, cũng chuyểnhóa chúng thành Hồn lực.][Hồn lực +1;][Hồn lực +3;][Hồn lực +5;][Hồn lực +7][...]Xong, nhiều Hồn lực như vậy, cơ thể mình không thể chứa nổi mà.Liễu Bình lật tay, giấu thẻ bài thăng cấp tại lòng bàn tay."

Rót vào!"

Chỉ "vụt" một tiếng, thẻ thăng cấp đã đầy ắp Hồn lực.Thế nhưng hiện tại không tiện thăng cấp lắm.Ý nghĩ Liễu Bình thay đổi."

Rót hết cho Andrea!"

Hắn âm thầm nói.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới nhanh chóng hiện lên:[Đang đánh thức Anh linh: Andrea.][Tiến độ hiện tại: 10%.]ế ồ ấ[Xin hãy tiếp tục thu thập Hồn lực, đánh thức cô bé từ trong giấc ngủ say tỉnhlại.]Liễu Bình ngẩn người.Nhanh như vậy sao?Thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể góp được 10% Hồn lực rồi!Ban đầu khi ở tại Học viện Hoàng gia, mỗi ngày mình đều khổ cực góp nhặtHồn lực cho Triệu Thiền Y, thế mà cũng phải bỏ ra nửa năm thời gian dài đằngđẵng!Đúng là vẫn nên đứng ra chăm sóc người bị thương mà!Ý nghĩ trong đầu Liễu Bình hiện lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góckhác.Ở nơi đó, còn có mấy tên tín đồ bị thương, đang núp phía sau cột đá mà *****."

Đừng nhúc nhích!"

Liễu Bình hét lớn một tiếng, chạy vội về phía đám người kia."

Tuyệt đối đừng cử động, ta sẽ tới trị liệu cho các ngươi!"

Hắn vừa chạy vừakêu lên.Những người kia liếc nhau với ánh mắt rất phức tạp.Một tín đồ không nhịn được mà thở dài, nói:"Tại sao chúng ta lại phải giết hắn, hắn là người tốt mà!"

-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 300-399


Chương 300: "Vĩ đại..."

"Tốt rồi!"

"Ngươi khỏi rồi!"

"Ngươi cũng khỏi rồi!"

Hai tay Liễu Bình liên tục vung lên, thả ra ánh sáng thần thánh ấm áp, làm chochúng hắt lên người những người bị thương.Đám người bị thương nhìn về phía miệng vết thương của mình, đã thấy miệngvết thương khép lại hết rồi.Mặc dù cảm thấy còn rất mệt mỏi, thế nhưng chỉ nghĩ là di chứng của vếtthương mà thôi, nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục."

Cám ơn ngài, Thánh kỵ sĩ các hạ."

Một cuồng tín đồ nói."

Không cần khách sáo, đối với kỵ sĩ chúng ta mà nói, điều này là phải làm."

Liễu Bình khiêm tốn nói.Hắn nhìn về phía hư không.Tại nơi đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.][Hồn lực của ngươi -1.][Hồn lực của ngươi lại được bổ sung, khôi phục tới trạng thái tốt nhất.][Ngươi lại thu được hồn lực: ][+1][+3][+5][+2]...Trong tầm mắt của Liễu Bình, tất cả tín đồ bị thương tại khu vực này đều đãđược "điều trị".Đã không còn mục tiêu nào nữa.Hắn cảm thấy hơi thất vọng, đang suy nghĩ nên ứng đối trường hợp này ra saothì trong nội tâm bỗng xuất hiện cảm giác nguy cơ.Keng!Một tiếng va chạm vang lên, tấm chắn trên tay Liễu Bình bị đánh bay ra ngoài.Hắn lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại, giật mình nói: "Ta đãcứu các ngươi, thế mà các ngươi lại muốn giết ta?"

ấ ồ ồ ầ ấ ềMấy tên cuồng tín đồ kia cầm vũ khí trên tay, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn về phíahắn.Một người cầm đầu nói: "Hết cách rồi, chuyện này chỉ có trách chính ngươi màthôi, chúng ta chỉ làm theo ý chỉ của Thần linh."

"Lên!"

Đám tín đồ lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình thở dài.Hắn tiện tay rút chiếc trường mâu "Sương Hàn Thứ" ra, lật tay nắm chặt tấmkhiên "Kỵ sĩ bảo hộ giả".Dù là tấm khiên hay là trường mâu, đều tới từ trận chiến tại thành SươngPhong.Lúc đó vì cứu trợ huyết mạch của Hoàng thất, những thứ mà Danh Sách lấy rađều là vật phẩm cao cấp mà Thành thị đã cất giữ, mạnh hơn binh khí cùng giápbảo hộ bình thường rất nhiều."

Vậy thì ta cố mà chiến với các ngươi một trận đi, thế nhưng các ngươi hãy yêntâm, coi như các ngươi bị thương lần nữa, ta cũng sẽ điều trị cho các ngươi."

Liễu Bình nói."

Tại sao?

Tại sao ngươi lại tốt như vậy?"

Một tín đồ không nhịn được mà hỏi."

Bởi vì ta chỉ muốn chăm sóc người bị thương mà thôi."

Liễu Bình nói.Hắn nghênh đón đám tín đồ tấn công.Chỉ thấy trường mâu lóe lên, hóa thành bảy tám bóng mâu, đâm vào trong cơthể những người kia!Luận chiến đấu, những tín đồ này làm sao có thể so được với Liễu Bình cơ chứ?Hơn nữa, bọn họ còn vừa được "Cứu Tử Phù Thương" một lần rồi.Liễu Bình lượn quanh đám tín đồ một vòng, không ai có thể chạm tới người hắncả, nhiều nhất chỉ có thể tạo ra vài tiếng giao kích lên tấm khiên của hắn màthôi.Chỉ vài giây ngắn ngủi.Những nơi Liễu Bình đi qua, trường mâu như rắn độc, đâm vào trên người mọingười không chút lưu tình.Các tín đồ liên tục ngã xuống đất.Hiện trường máu chảy thành sông, hầu như không có ai là vết thương nhẹ cả.Thậm chí có một vài người đã hấp hối sắp chết rồi.Liễu Bình vội vàng cất vũ khí đi, quát: "Tiếp thu kinh nghiệm lần này đi, ta sẽcứu các ngươi một lần nữa, về sau hãy làm một con người tốt!"

Ánh sáng ấm áp xuất hiện trên tay của hắn, chiếu sáng bốn phía.Giờ phút này, bóng lưng của hắn vô cùng cao lớn.ồGiờ phút này, đám tín đồ kia khóc ròng ròng.Giờ phút này, đám người vây xem nổi lòng tôn kính.Sau khi kết thúc trị liệu, lại có một luồng sáng đen vặn vẹo từ trong nơi hẻo lánhbay ra ngoài, bắn thẳng về phía Liễu Bình.Liễu Bình không kịp tránh né, chỉ có thể dùng tấm khiên ngăn cản trước mặt.Ầm!Một tiếng nổ vang lên, hắn lại bị đẩy bay về sau mấy mét.Tấm khiên rơi xuống mặt đất.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi.Thuật pháp đánh lén quá lợi hại, làm cho mình không thể cầm chắc tấm khiênđược.Từ trên người của hắn tản ra một vòng ánh sáng, khuếch tán về bốn phương támhướng...Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"

Tới!"

Liễu Bình quát khẽ, tấm khiên Kỵ sĩ bảo hộ giả biến mất ngay lập tức, lại bịtriệu tập về trên tay của hắn một lần nữa.Ngay sau đó!Hai luồng sáng đen bay tới, bắn mạnh vào tấm khiên, đánh lùi Liễu Bình vềphía sau vài bước.Trên tấm khiên xuất hiện một vết nứt.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi.Phải biết rằng tấm khiên này chính là vật phẩm ma pháp, thế mà vẫn không thểngăn cản đòn công kích của đối phương nữa.Tới cùng là kẻ nào chứ?Hắn nhìn về phía nơi hẻo lánh.Một bà lão cầm quyền trượng màu đen trong tay, từ trong góc âm u đi ra ngoài,đứng đối diện với Liễu Bình.Chính là bà lão mà hắn gặp phải tại trên xe lửa khi trước!"

Là bà?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói."

Thánh kỵ sĩ, nể mặt ngươi đã cứu được không ít người, ta khuyên ngươi hãy từbỏ nghề nghiệp của ngươi đi, đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi."

Bà lãonói với giọng trầm thấp."

Vì sao?"

Liễu Bình vừa hỏi, vừa đi về phía trước vài bước.Khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn tới ba mươi chín mét.ế ầ ẫ ổ ầ"Thế gian này đầy rẫy cực khổ, chỉ có Thần linh mới có tư cách cứu vớt."

Bàlão nói."

Hoang đường."

Liễu Bình thản nhiên nói."

Như vậy, hôm nay ngươi phải chết!"

Bà lão nói với giọng âm u, quyền trượng trên tay bị vung về phía trước, caogiọng niệm chú:"Vĩ đại..."

Chú ngữ vừa được cất lên, đã thấy Liễu Bình nắm chặt trường mâu, xoay người,dùng toàn lực ném mạnh về phía hư không phía sau."

Chết!"

Hắn gầm lên một tiếng.Trường mâu bay vụt ra bên ngoài, lóe lên liền biến mất vào trong hư không.Ngay sau đó...Nó bỗng xuất hiện phía sau lưng bà lão, đâm xuyên qua trái tim của bà ta.Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!Liễu Bình dịch chuyển trường mâu về phía sau của đối phương!Chú ngữ mà bà lão đang niệm bỗng im bặt đi.Trước mặt bà ta có một tấm khiên hắc ám hư ảo hiện lên, rồi lại biến mất hoàntoàn...Hóa ra bà ta cũng đã xây dựng một lớp phòng ngự, rồi mới đi ra ngoài chiếnđấu với Liễu Bình.Ai mà ngờ công kích của Liễu Bình lại tới từ phía sau, vừa lúc tránh khỏi phápthuẫn phòng ngự mà bà ta đã xây dựng.Hai tay bà lão nắm chặt lấy mũi trường mâu, chậm rãi ngã xuống mặt đất.Liễu Bình vẫy tay.Trường mâu biến mất, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung rồi chầm chậm dựngthẳng đứng tại bên cạnh hắn.Lại nhìn về phía bà lão, ngực đã trào ra máu tươi, đã sắp tắt thở rồi."

Mấy kẻ trong tông giáo các ngươi, không nói được hai câu đã muốn giết người,điều đó là không đúng."

Liễu Bình nói xong, một luồng sáng thần thánh ấm áp từ hai tay hắn bốc lên.Luồng sáng đó chiếu lên người bà lão kia."

Mặc dù bà là kẻ địch, thế nhưng ta chính là một Thánh kỵ sĩ, vẫn nên cứu bàmột mạng."

Liễu Bình nói với giọng bình thản.Bà lão lộ ra vẻ khó có thể tin, ngay sau đó liền hôn mê đi.Vết thương trên người bà ta đã khép lại.ế ế ếCó lẽ là vết thương này quá nặng, mặc dù vết thương đã khép lại, thế nhưng bàta vẫn chưa tỉnh lại được.Tình huống này rất bình thường, bởi vì cơ thể vẫn còn cần một đoạn thời gianđể khôi phục.Đám người vây xem lặng ngắt như tờ.Giờ phút này, bóng lưng Thánh kỵ sĩ vô cùng cao lớn.Giờ phút này, các tín đồ kia khóc ròng ròng.Giờ phút này, mọi người đều nổi lên lòng tôn kính.-------Chương 301: Chém giếtỞ một bên khác.Hoa Tình Không lại đang do dự.Thực lực của con mèo yêu này quá kinh khủng, chỉ dựa vào trực giác là có thểbiết, nó không phải là quái vật bình thường.Thực lực cùng thủ đoạn của nó, sâu không thể lường...Triệu hoán thuật bình thường đừng nghĩ tới việc chiến thắng nó, chỉ có thể gọiLinh tới đây, mới có thể đánh một trận.Thế nhưng hiện tại mình đang cải trang, chấp hành nhiệm vụ bí mật.Phải để lộ thực lực chân thật hay sao?Hoa Tình Không đang do dự, bên tai lại vang lên một giọng nữ:"Đừng đánh thật, chúng ta giả vờ một hồi là được... ta là thẻ bài của Liễu Bình."

Hoa Tình Không hơi giật mình.Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về đôi mắt dựng thẳng màu xanh biếc kia.Trong đôi mắt mèo yêu lóe lên vẻ nghịch ngợm.Hoa Tình Không không nhịn được mà nhìn về phía Liễu Bình.Đỉnh đầu Liễu Bình có một vòng sáng, tay có thánh quang, đang trị liệu chođám người ở đây.Hắn ở xa xa liếc mắt nhìn về phía Hoa Tình Không, âm thầm ám chỉ.Là thật!Hoa Tình Không thở phào một hơi, thế nhưng vẫn cảm thấy khá khó hiểu.Cái tên này, diễn một màn này là vì sao chứ?Cô đang suy nghĩ, con mèo kia lại truyền âm tiếp, nói: "Những kẻ mà chúng tatấn công, đều là tín đồ tông giáo."

Thì ra là thế.Hoa Tình Không nháy mắt với Miêu yêu.Vậy làm sao bây giờ?"

Ta chạy ngươi đuổi theo, chúng ta rời khỏi nơi này trước, mọi chuyện còn lạigiao cho Liễu Bình đi."

Miêu yêu truyền âm nói.Thân hình Hoa Tình Không hơi cong lại, làm ra tư thế chuẩn bị đuổi.Ta đã biết.Miêu yêu liếc qua, lập tức phát ra tiếng rít lớn, nghiêng người sang nơi khác,chạy thục mạng về phía ngoài quảng trường.ổ ế ốHoa Tình Không đang định đuổi theo, lại nghe được một tiếng rống giận dữ từphía sau truyền tới:"Làm người khác bị thương mà ngươi lại còn muốn chạy sao?"

Liễu Bình!Lúc này, hắn đã hoàn toàn trị liệu xong, trên tay cầm một chiếc trường mâu,lướt qua người Hoa Tình Không như một cơn gió, đuổi theo con mèo kia."

Đuổi theo."

Bên tai Hoa Tình Không vang vọng tiếng nói của hắn.Cái tên này...Đang làm cái gì vậy chứ?"

Quái vật, đừng hòng chạy trốn!"

Hoa Tình Không quát lớn một tiếng, vội vàng đi theo Liễu Bình chạy ra bênngoài.Hai người di chuyển với tốc độ cực cao, phóng nhanh theo Triệu Thiền Y,nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của trấn Hàn Chùy, biến mất tại gió tuyết mênhmông.Tại nơi hoang dã bị mưa tuyết phủ đầy.Liễu Bình lấy chiếc huy hiệu nhà tự nhiên học kia ra, nói: "Danh sách ChiếnTranh, ta có một tin tức tình báo cần báo cáo."

Huy hiệu sáng lên.Mấy giây sau.Một giọng điện tự lạnh lẽo vang lên từ trong huy hiệu:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, mời báo cáo tin tức mà ngươi đã phát hiện."

Liễu Bình nói: "Ta phát hiện một tông giáo tín ngưỡng Cửu dực Đọa ThiênThần, đang âm thầm thẩm thấu vào các chức nghiệp giả, bọn chúng còn lựachọn ***** một vài loại chức nghiệp giả trong đó nữa, ví dụ như chức nghiệpcó năng lực chữa trị như ta."

Thanh âm điện tử im lặng vài giây, rồi lại vang lên lần nữa:"Tình báo đã được nghiệm chứng thông qua, ngươi thu hoạch được 3 điểm cônghuân."

"Ngoài ra, ta sẽ thông báo những tin tức tình báo liên quan tới cho ngươi, làmcăn cứ cho ngươi tiếp tục thăm dò chuyện này."

"Những tin tức tình báo này cần thu lấy 1 điểm công huân, ngươi có đồng ý haykhông?"

"Đồng ý."

Liễu Bình nói.Giọng điện tử lạnh lùng nói: "Đúng mười giờ sáng nay, Hoàng đế bệ hạ đã banbố luật pháp mới, cho phép mọi nơi thành lập tông giáo, được phép mở rộng tínồđồ."

"Ngoài ra, số người chết của các chức nghiệp giả có năng lực chữa trị ở khắpmọi nơi bắt đầu tăng mạnh."

"Lần thông báo này đã kết thúc."

Giọng nói điện tử trên huy hiệu bạc đã biến mất.Hoa Tình Không nhìn về phía Liễu Bình, hỏi với vẻ hoang mang: "Ngươi làmsao vậy?

Tại sao sắc mặt lại đáng sợ như thế?"

Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nói: "Triệu Thiền Y."

"Ta đây."

Một bóng hình uyển chuyển màu trắng xuất hiện phía sau lưng của hắn."

Giết sạch những cuồng tín đồ kia đi."

"Được."

Bóng hình màu trắng xuyên qua gió tuyết, đi về nơi xa, biến mất khỏi tầm mắtcủa hai người.Lúc này, Liễu Bình mới nhìn về phía Hoa Tình Không, hỏi: "Ngươi thấy thếnào?"

"Hoàng đế lại cho phép tông giáo thành lập phạm vi thế lực, ông ta bị điên rồichứ!"

Hoa Tình Không nói với vẻ lo lắng."

Nơi này chính là Vĩnh Dạ, một nơi thiên nhiên đã làm cho người ta cảm thấysợ hãi, những người bình thường ngu muội chắc chắn sẽ gia nhập tông giáo vớisố lượng lớn, cứ như vậy, thế lực của tông giáo sẽ mở rộng cực nhanh, sự thốngtrị của Đế quốc cũng sẽ bị dao động."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng vì sao lại vậy?"

Hoa Tình Không hỏi."

Chỉ có một nguyên nhân... chuyện này có lợi đối với Hoàng đế bệ hạ."

LiễuBình nói."

Làm sao lại có lợi được, chuyện này thật đúng là làm cho người ta không nghĩtới mà."

Hoa Tình Không suy nghĩ một lát, nói.Bỗng nhiên, gió tuyết hơi lay động.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên người Liễu Bình: "Đều giết sạch."

Liễu Bình quay người đi, chạy về phía trấn Hàn Chùy."

Những chứng cứ khác đều bị hủy diệt, thế nhưng có lẽ vẫn còn một chỗ, cấtgiấu đáp án mà chúng ta muốn..."

"Đi thôi, chúng ta cần phải tìm ra một người dẫn đường ngay lập tức, lên đườngđi tới di tích của vương quốc Ceylon!"...Một đội lạc đà tuyết chậm rãi đi tới trong mưa tuyết dày đặc.Liễu Bình lớn tiếng nói:"Chú Zasa, còn bao lâu mới tới biên giới?"

Trên một con lạc đà tuyết khác, một người đàn ông nhỏ gầy trả lời: "Thánh kỵ sĩđại nhân, chúng ta đã sắp tới trạm gác rồi, ngươi nhìn xem..."

Liễu Bình thuận theo hướng mà ông ta chỉ mà nhìn tới.Phía trước là một ngọn núi nguy nga cao không nhìn thấy đỉnh, ngọn núi nàynhư một vách tường, che chắn toàn bộ đồng bằng ở phía sau.Một con đường nhỏ quanh co kéo dài về phía trước, thông hướng tới tận chânnúi.Dưới chân núi, có mấy tòa kiến trúc."

Hai vị, nơi đó chính là trạm gác tại biên giới, các ngươi cần tới đó để xét duyệtgiấy thông hành, sau đó có thể đi vào đường hầm xuyên qua ngọn núi này, tớibên kia của ngọn núi... phía bên kia chính là phạm vi của vương quốc Ceylon."

Người dẫn đường nói."

Hoàn cảnh bên kia núi như thế nào?"

Hoa Tình Không hỏi.Người dẫn đường mỉm cười, lớn tiếng nói: "Hai vị hãy chuẩn bị kỹ càng, ngọnnúi này đã ngăn chặn phần lớn khí lạnh tới từ vương quốc Ceylon, cho nên trấnHàn Chùy mới có thể tồn tại, một khi vượt qua ngọn núi này, hoàn cảnh sẽ càngkhắc nghiệt hơn, người bình thường không thể sống sót nổi."

Đội lạc đà tiếp tục đi tới.Cuối cùng...Tiểu đội cũng đi tới vị trí trạm canh gác.Zasa thì đi sắp xếp mấy con lạc đà, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không thì đi xétduyệt giấy thông hành.-------Chương 302: "Tạm biệt, kỵ sĩ."

Trong văn phòng ấm áp như xuân, một người đàn ông bụng phệ xem xét kỹgiấy thông hành một lần, nói:"Các ngươi là tiểu tổ khảo sát nguồn năng lượng?"

"Đúng thế."

Hoa Tình Không nói."

Thật đúng là tuổi trẻ mà."

Người này cảm thán.Liễu Bình liếc qua quân hàm của ông ta, cười nói: "Cho nên chúng ta mới chỉ làthành viên thực tập."

Đối phương là một thiếu tá.Có lẽ trong trạm kiểm soát này, ông ta chính là sĩ quan có cấp bậc cao nhất."

Làm quen với nhau đi, ta là thiếu tá Bart, phụ trách trạm canh gác này..."

Thiếutá buông giấy thông hành xuống, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: "Là như thếnày, trong đường hầm dưới lòng đất vừa phát hiện ra hai mỏ khoáng sản, ta hivọng các ngươi có thể giúp đỡ ta, khảo sát hai nơi đó, cũng lập một hồ sơ vềchúng."

Ông ta vừa nói, vừa tiện tay đặt hai tờ giấy thông hành tại cạnh bên con dấu, nóitiếp:"Cũng không mất bao nhiêu thời gian cả, khi nào về ta sẽ đưa giấy thông hànhđã đóng dấu cho các ngươi, lại cho các ngươi thêm một vài đồ vật phòng thân...các ngươi thấy thế nào?"

Liễu Bình cùng Hoa Tình Không nhìn nhau.Nếu như chỉ ghi chép mà nói, đương nhiên không có vấn đề gì.Hơn nữa, việc khảo sát khoáng sản vẫn cần những chức nghiệp như bọn họ tớilập hồ sơ, lại báo cáo lên cấp trên, sau đó mới có thể điều động nhân lực tới đây,tiếp tục tiến hành bước kế tiếp."

Có thể."

Hoa Tình Không nói.Thiếu tá nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi."

Ông ta đứng dậy, dẫn theo hai người đi ra phía ngoài.Liễu Bình nhìn quanh một vòng, chợt phát hiện tại một bên khác của bàn làmviệc, có một bàn Cờ hành quân (cờ Kriegspiel).Đây là loại cờ có tính giải trí cao tại trong quân đội."

Ồ?

Thiếu tá Bart, ngươi cũng chơi Cờ hành quân sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻhứng thú.Thiếu tá Bart cũng rất bất ngờ khi nghe được câu hỏi như vậy, hơi run lên rồimới đáp lại: "Tại khu vực biên giới này, cũng không có trò chơi giải trí nào raế ắ ồdáng cả, đánh cờ là một phương thức giết thời gian không tệ lắm...

được rồi,chúng ta cần tranh thủ thời gian đi khảo sát những mỏ khoáng sản kia đi."

Ông ta dẫn theo hai người rời khỏi phòng....Trong đường hầm dưới lòng đất.Cách mỗi trăm mét, sẽ có một chiếc đèn mờ tối, chiếu sáng đường hầm rộng rãi."

Quái lạ, trên sách lại không viết về con đường hầm này."

Liễu Bình nói."

Con đường hầm này đã tồn tại rất lâu rồi, khi lãnh thổ Đế quốc liên tục đượcmở rộng ra thì nó cũng được phát hiện, mà không phải chúng ta là người xâydựng."

Thiếu tá Bart nói."

Hóa ra không phải do Đế quốc xây dựng, thảo nào không ghi chép nó lênsách."

Liễu Bình nói với vẻ chợt hiểu.Trên mặt đất có phủ những viên sỏi nhỏ, giẫm lên cũng rất vững chắc.Liễu Bình ngồi xổm xuống sờ tới."

Đá Thanh Lam."

Hắn lẩm bẩm."

Đúng vậy, loại đá này rất thích hợp dùng để trải đường, nền đường phía dướicũng được xây dựng rất chắc chắn, cho nên chúng ta cũng không cần phải quantâm quá nhiều."

Thiếu tá Bart nói.Liễu Bình lại nhìn cảnh tượng bốn phía.Tại vách đá hai bên, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài sắc thái cùng đườngnét của vật thể, có thể đoán được đó là những bức bích họa được vẽ tại khoảngthời gian xa xôi khi trước, chỉ là đã bị dòng thời gian dài dằng dặc làm hao mòn,hiện tại đã không thể thấy rõ được nữa.Hắn tiến tới, xoa nhẹ vách đá, thở dài nói:"Kỹ xảo vẽ nên bích họa khá cao cấp, nếu như không phải hiện tại có việc, ta rấtmuốn ở lại nơi này một đoạn thời gian."

"Ngươi còn hiểu cái này sao?

Ta nhớ rằng các ngươi là nhân viên khảo sát chứ."

Thiếu tá hỏi."

À, khi ta còn sống thì ta là một nghệ thuật gia... trong một vài lĩnh vực."

LiễuBình thưởng thức bức bích họa không trọn vẹn, thuận miệng nói.Hoa Tình Không xen vào nói: "Con đường hầm này thông hướng vương quốcCeylon sao?"

"Đúng thế."

Thiếu tá nói."

Con đường hầm như vậy, đối với nghiên cứu lịch sử mà nói có giá trị rất lớn,tại sao lại không có ai tới đây, cũng không có ghi chép gì về nó cả?"

Liễu Bìnhhỏi với vẻ khó hiểu.ế ắ ẫThiếu tá nhún vai, nói: "Ta không rõ lắm, chúng ta vẫn luôn coi giữ nơi này, aibiết được cấp trên nghĩ như nào chứ."

Sau khi đi một đoạn đường, phía trước xuất hiện lối rẽ."

Các ngươi xem, nơi này có năm con đường, mỏ khoáng sản mà chúng ta pháthiện ra là ở tại hai con đường trong số đó, cần hai người các ngươi tách ra lậphồ sơ."

Thiếu tá vung tay lên, một đội binh sĩ lập tức đi tới."

Hoa nữ sĩ, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi về phía một con đường trong số đó; Liễutiên sinh đi theo ta, chúng ta đi tới một con đường khác."

Thiếu tá ra lệnh.Hoa Tình Không liếc nhìn Liễu Bình.Liễu Bình gật đầu."

Được rồi."

Hoa Tình Không nói.Cô đi theo những binh sĩ kia, đi về phía một con đường trong số đó.Nơi này còn lại Liễu Bình và thiếu tá."

Chúng ta đi tới một con đường khác."

Thiếu tá nói."

Được."

Hai người mượn nhờ ánh đèn đường lờ mờ, đi về phía một con đường khác.Sàn sạt...Đường hầm rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy bước chân của hai người.Sau khi đi một đoạn đường...Thiếu tá dừng bước lại, chỉ về phía vách tường đổ sụp đằng trước, nói: "Mỏkhoáng sản được phát hiện ở nơi đó."

Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy vách tường kia đã bị đổ sụp, lộ ra từng khối nhamthạch lớn ở phía sau."

Chính là những tảng đá kia sao?"

"Đúng thế."

"Được, để ta đi xem chút."

Liễu Bình hớn hở nói.Hắn đang định bước về phía trước, bỗng nhiên dừng bước lại, nói:"Thiếu tá Bart, ta cũng rất thích chơi Cờ hành quân, mà khi còn ở trường học, tacòn được hạng ba trong một cuộc tranh tài nữa, có thời gian rảnh, chúng ta sođấu một trận, thế nào?"

"Ha ha, có thể có thể, nếu như các ngươi không vội đi mà nói, đêm nay chúng talại chơi mấy ván."

Thiếu tá cười nói."

Hay là chờ lúc chúng ta trở về đi, tới lúc đó chúng ta lại so đấu cũng được."

Liễu Bình nói.ấ ề ố"Không có vấn đề!

Hiện tại mời ngươi hãy ghi chép tình huống của mỏ khoángsản này đi."

Thiếu tá nói."

Được."

Liễu Bình bước từng bước về phía trước.Mà sau lưng của hắn, nụ cười trên mặt thiếu tá dần dần thu lại, đưa tay làmđộng tác rút bài.Một tấm thẻ bài xuất hiện trên tay thiếu tá.Thiếu tá nhìn lướt qua, ném nó ra ngoài."

Tạm biệt, kỵ sĩ."

Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, bay vút ra ngoài, vọt mạnh về phía sau lưngLiễu Bình.Ầm!Luồng sáng còn chưa chạm vào người hắn đã bị thứ gì đó ngăn cản lại, lập tứctản đi, dập tắt biến mất.Liễu Bình chậm rãi xoay người lại, cười nói: "Thiếu tá, vừa rồi ta đã nhìn ra,nơi này đều là nham thạch rất bình thường, không cần thiết phải ghi chép."

Thiếu tá Bart sầm mặt lại, quát khẽ: "Không thể nào, rõ ràng là ngươi không cóbất cứ thủ đoạn phòng ngự nào cả!"

Liễu Bình nhún vai, nói: "Trên thế giới này vẫn có rất nhiều thứ, đều là thứ màchúng ta chưa từng gặp qua, không cần ngạc nhiên tới như vậy đâu."

-------Chương 303: Đường hầmTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn dừng lại tại đó:[Ngươi đã đề nghị chiến đấu với thiếu tá Bart: 'Có thời gian rảnh, chúng ta sođấu một trận'.][Đối phương trả lời là: 'Ha ha, có thể có thể.'.][Điều kiện đã thỏa mãn.][Là một Thủ Ngục kỵ sĩ, trận chiến đấu này sẽ chuyển hóa làm hình thái chiếnđấu của ngươi: Canh bạc Linh hồn.][Linh hồn của kẻ thất bại sẽ thuộc về người chiến thắng.]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất.Từng hàng chữ khác lại nhanh chóng hiện lên:[Đối phương dùng thẻ pháp thuật công kích ngươi.][Công kích thất bại.][Trong hình thức Canh bạc Linh hồn, đối phương cần phải chiến thắng toàn bộthẻ bài của ngươi, mới có thể tạo thành tổn thương tới thân thể của ngươi.][Giống như khi trước ngươi chiến đấu với Người bán rượu vậy.]Liễu Bình cũng không quan tâm tới những dòng chữ này, chỉ nhìn chằm chằmvào thiếu tá Bart, nói:"Là một quân nhân của Đế quốc, ngươi cũng gia nhập vào tà giáo kia sao?

Chậcchậc, xem ra chuyện lần này lớn rồi."

Trước người của hắn, ba con quái vật nửa người nửa trùng yên lặng hiện lên.Thiếu tá Bart lộ ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: "Chết đi một cách đơn giản khôngtốt hay sao?"

"Bị đánh lén mà chết, ta sẽ cảm thấy rất là mất thể diện."

Liễu Bình nói.Thiếu tá Bart lùi về sau hai bước, thầm thì:"Ban thưởng lực lượng cho ta!"

Một tấm thẻ bài hiện lên trên đỉnh đầu ông ta.Đây là một tấm thẻ bài mà Liễu Bình chưa từng thấy qua.Ánh sáng đen vô tận xuất hiện trên thẻ bài, làm cho người ta không thể thấy rõphía trên có vẽ cái gì."

Như vậy, sau đó ngươi sẽ thấy được tuyệt vọng chân chính."

Thiếu tá Bart nói.Thẻ bài hóa thành một luồng sương đen, bay vọt xuống dưới, bao trùm thiếu távào bên trong.Ầm...ổ ồ ầVùng sương đen khổng lồ bao phủ cả con đường hầm lại.Ngay sau đó...Một bàn tay xương lởm chởm vươn ra từ trong màn sương đen, rạch nhẹ mộtcái trên không.Rắc!

Rắc!

Rắc!Ba tiếng vang giòn xuất hiện.Ba con quái vật đứng trước người Liễu Bình bị ***** trong nháy mắt.Trong khoảnh khắc đó, lại có một luồng sáng trắng bỗng xuất hiện, vung mạnhvề phía trước...Keng!Một tiếng vang dữ dội xuất hiện.Triệu Thiền Y hiện thân, ngăn tại trước người Liễu Bình, quát khẽ: "Cẩn thận,nó rất mạnh!"

Liễu Bình nhìn về phía bàn tay của nàng.Chỉ mới ra tay một lần, trên bàn tay trắng nõn của Triệu Thiền Y đã xuất hiệnmột đường vết rách.Máu tươi liên tục chảy ra ngoài.Lại nhìn về phía ba con quái vật kia, lại thấy trên thi thể của bọn chúng có mộtngọn lửa đang thiêu đốt, trong nháy mắt đã thiêu thi thể thành hư vô.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, tiện tay rút ra ba tấm thẻ bài.Ba con côn trùng trên thẻ bài đang dần dần biến mất, mà thẻ bài cũng theo đóhóa thành bột phấn, bay lả tả từ trên tay của hắn.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã hoàn toàn mất đi ba tấm thẻ bài: Mộ viên thi trùng.]Một đòn!Chỉ một đòn đã ***** ba con thi trùng cấp 11!Loại thực lực này mạnh như thế nào!Trong màn sương đen, một giọng nói quái dị vang lên:"Ta đã nói rồi, từ giờ trở đi, ngươi sẽ chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng mà thôi."..."

Sóng vai chiến đấu?"

Liễu Bình hỏi."

Tốt!"

Triệu Thiền Y nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Có người nguyện ý sáng vai chiến đấu với ngươi, tất cả thẻ bài của ngươi đãhoàn thành việc chuyên môn hóa.]ễLiễu Bình liên tục rút bài, lập tức rút "Kỵ sĩ Bảo hộ giả" và "Sương Hàn Thứ" rangoài.Hai tấm thẻ bài dần dần chuyển biến, hóa thành một bộ áo giáp nhỏ nhắn cómàu xanh trắng, cùng với một thanh trường đao tản ra hàn khí âm u.Áo giáp bay lên, tự động mặc vào người Triệu Thiền Y.Trường đao cũng lơ lửng trước mặt nàng.Triệu Thiền Y nắm chặt trường đao dùng toàn lực vung lên, trong nháy mắt tạothành một mặt tường băng ở trước mặt."

Chỉ dựa vào cái này thôi sao?"

Trong vùng sương đen đối diện truyền ra tiếng cười nhạo.Một khô lâu hình người lấp lóe ánh sáng đen chậm rãi đi ra khỏi vùng sươngđen, mà vùng sương đen phía sau dần dần tụ tập tại phía sau lưng của nó, hóathành một chiếc áo choàng thật dài.Liễu Bình lẩm bẩm: "Tà khí thật kinh người..."

Hắn lại đưa tay làm động tác rút, rút từng tấm thẻ bài ra ngoài.Những thẻ bài này là một bộ thẻ bài Kỵ sĩ chiến đấu, chính là lúc sắp rời khỏiHoàng thành, Danh Sách giao cho hắn dựa theo nguyên tắc bồi dưỡng trọngđiểm.Triệu Thiền Y lại mỉm cười, nói: "Ta cũng không phải kẻ ăn chay, Liễu Bình, đãquá lâu rồi ngươi vẫn chưa xem ta chiến đấu đâu."

Nàng giấu thanh đao về phía sau, thân hình chậm rãi ngả về phía trước...Trong khoảnh khắc đó, Triệu Thiền Y hóa thành một luồng sáng lạnh, vượt quacon đường đá dài dằng dặc, trảm mạnh lên người tên khô lâu trước mặt.Khô lâu không kịp đón đỡ, không khỏi lùi về sau mấy bước.Triệu Thiền Y cũng đang chờ đợi cơ hội này.Nàng hóa thành hình bóng hư ảo, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh khô lâu, lạichém ra một đao nữa.Khô lâu vội vàng giơ hai tay lên ngăn cản.Keng!Một tiếng vang xuất hiện.Từng luồng băng sương màu lam xuất hiện trên hai tay Khô lâu, liên tục lan trànra ngoài.Triệu Thiền Y lại biến mất lần nữa.Ngay sau đó...Nàng xuất hiện phía sau Khô lâu, chém ra một đao với tốc độ cực nhanh.Không đợi đối phương phản ứng kịp, thân hình của nàng chớp lóe liên tục, hóathành tàn ảnh làm cho người ta hoa cả mắt, liên tục vòng quanh Khô lâu màấxuất đao."

Ha ha ha, mặc dù khí thế rất đáng sợ, thế nhưng kỹ nghệ chiến đấu quá kém, tađoán ngươi chưa từng tham gia chiến đấu chân chính chứ."

Triệu Thiền Y bậtcười, nói."

Muốn chết!"

Khô lâu không nhịn được nữa, quát lớn.Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...Toàn thân nó bỗng thả ra từng chiếc gai xương bén nhọn.Triệu Thiền Y vội vàng giơ ngang thanh đao ngăn cản, lại bị Khô lâu nhào tới,hai tay nó là hai thanh đao xương sắc bén, liên tục chém tới mấy chục lần, cuốicùng lại dùng toàn lực chém tới.Cuối cùng Triệu Thiền Y cũng không ngăn cản được, bị một kích cuối cùngđánh bay ra ngoài, lơ lửng hạ xuống trước mặt Liễu Bình."

Phi!"

Nàng phun ra một búng máu.Liễu Bình nhìn về phía nàng, lại đã thấy bộ chiến giáp trên người nàng đã bịđánh rách nát tơi tả, nhiều nơi trên người đã xuất hiện vết thương chảy máu.Lại nhìn về phía Khô lâu, xương ngực của nó cũng đã bị gãy vài cái, toàn thânđều có vết thương chồng chất, đều là dấu vết do trường đao chém ra.Song phương cân sức ngang tài.-------Chương 304: Thánh Xan thuật!Triệu Thiền Y bỗng cảm ứng điều gì đó, duỗi tay sờ lên đầu.Tóc của nàng bị chém đứt một sợi."

Tóc của ta..."

Đôi mắt Triệu Thiền Y trợn tròn xoe, hai tai trên đầu dựng thẳnglên, hét lên chói tai: "Dám làm hại bộ lông của ta, ta muốn giết ngươi, meo!"

Yêu khí sôi trào từ trên người nàng bốc lên.Khô lâu nhìn về phía Liễu Bình, lại nhìn về phía Triệu Thiền Y, khó hiểu hỏi:"Điều này không đúng lắm... là một nhân viên khảo sát thực tập, tại sao lại cóđược tùy tùng cao cấp như vậy chứ."

Liễu Bình...Liễu Bình lại khuyên nhủ Triệu Thiền Y: "Thiền Y à, bình tĩnh chút, nhanh bớtgiận, ta sẽ trị liệu cho nàng."

Hắn đưa tay ra, ngâm xướng: "Với chính nghĩa, tình yêu và sự từ bi trên thếgian, chữa trị toàn bộ vết thương trên người của ngươi."

Một luồng sáng hạ xuống trên người Triệu Thiền Y, làm cho vết thương củanàng dần dần khép lại.Thánh Ngâm thuật!Liễu Bình lại nhìn về phía Khô lâu, ánh sáng thần thánh trên tay trở nên sángchói hơn hết.Hắn phất phất tay...Những luồng sáng kia yên lặng biến mất, lại yên lặng xuất hiện trên người Khôlâu kia.Thời gian dần trôi qua, những chiếc xương gãy vỡ trong người Khô lâu dần dầnmọc lại, mà những nơi có vết đao để lại cũng bắt đầu hồi phục như cũ.Khô lâu cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình.Thật sự đã trị liệu vết thương của mình, mà lại là chữa khỏi toàn bộ.Nó im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.Đứa nhóc này trị liệu đồng đội mình còn chưa tính, lại còn chữa trị cho ta nữa?Bệnh tâm thần chứ!"

Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì..."

Liễu Bình nghiêm túc nói: "Mặc dù ngươi làkẻ địch, thế nhưng trong lòng ta vĩnh viễn bảo lưu lại ý nghĩ phải chữa trị ngườibị thương, hi vọng lần trị liệu này, có thể làm cho ngươi có thể nhận chút cảmhóa, phải biết rằng bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!"

Khô lâu ngẩn người ra.ốTrong cuộc đời của nó, chưa bao giờ gặp phải một tên ngu ngốc như vậy, làmcho hắn ta ngẩn người cả nửa ngày không kịp phản ứng.Liễu Bình vẫn duy trì vẻ mặt từ bi, thế nhưng ánh mắt lại liếc trộm về phía hưkhông.Từng hàng chữ nhỏ đang hiện ra ở nơi đó:[Ngươi thả ra Thánh Ngâm thuật, chữa khỏi vết thương nhẹ trên người TriệuThiền Y.][Ngươi thả ra Cứu Tử Phù Thương thuật, mặt ngoài là đã chữa khỏi vết thươngnhẹ trên người Khô lâu.][Hồn lực của ngươi tăng thêm 30 điểm.]Lại có ba mươi điểm!Liễu Bình hít một hơi khí lạnh, vỗ vai Triệu Thiền Y, nói: "Ra tay không nênquá ác."

"Hừ, biết."

Triệu Thiền Y nói."

Nói như là các ngươi có thể thắng ta vậy!"

Khô lâu kêu lớn, thân hình cũnghoạt động, lao về phía hai người.Liễu Bình đứng im bất động với vẻ thản nhiên, chỉ là trên tay có thêm một chiếchuy hiệu màu bạc.Hắn đang nói chuyện gì đó với chiếc huy hiệu này.Về phần Triệu Thiền Y...Một tay Triệu Thiền Y cầm đao, một tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết.Yêu thuật - Kính Hoa!Yêu thuật - Mị Ảnh!Bóng hình nàng lóe lên, hóa thành bảy tám luồng ảo ảnh, cùng nâng đao chémvề phía Khô lâu.Khô lâu hơi dừng lại, cười to nói: "Tìm được ngươi... trên người ngươi có mộtluồng khí tức, cái bóng không thể che đi nó!"

Nó nhảy lên cao cao, hai tay hóa thành hai thanh đao xương sắc bén, đâm mạnhvề phía một ảo ảnh trong số đó.Ảo ảnh bị đâm trúng.Trong khoảnh khắc đó, những ảo ảnh khác đã bao vây nó lại, một người mộtđao, chém bay Khô lâu ra ngoài.Tất cả ảo ảnh đều biến mất.Triệu Thiền Y hiện ra, tùy ý vung vẩy đao trên tay, nói với giọng khinh thường:"Chỉ biết một mà không biết hai."

Khô lâu vịn cánh tay đã bị chém gãy, ngồi xổm trên mặt đất, nói: "Thì ra là thế,ngươi trốn ở trong một ảo ảnh, mà bất cứ khi nào đều có thể dịch chuyển tớinhững ảo ảnh khác."

Một luồng khí thế khổng lồ từ trên người nó tản ra.Nó tiếp tục nói:"Đã như vậy, ngươi cũng thực sự là một đối thủ rất tốt, ta sẽ dùng toàn lực ứngđối trận chiến này..."

Nó bỗng im bặt đi.Nơi xa.Từng luồng ánh sáng thần thánh mà ấm áp hạ xuống, nhập vào trong người củanó.Tất cả vết thương đều dần dần biến mất.Khô lâu hơi hoạt động cơ thể, chỉ cảm thấy mình đã khỏi hẳn, lại hình như vẫnchưa khỏe.Thế nhưng tất cả xương cốt đều khôi phục như ban đầu...Vậy hẳn là tốt chứ.Khô lâu không nhịn được mà nhìn về phía người trẻ tuổi phía sau Triệu Thiền Ykia...Không, đó là một tên bị bệnh tâm thần.Cái tên bị bệnh tâm thần kia mang trên mặt vẻ chân thành, lớn tiếng nói: "Này,thiếu tá, tổn thương trên người của ngươi lại được ta chữa khỏi, hi vọng ngươidựa vào cơ hội này, chân thành hối lỗi, thay hình đổi dạng, lại làm một conngười hoàn toàn mới... cuộc đời của ngươi còn rất dài, phải làm người tốt đó!"

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn đang lơ lửng bất động:[Xin chú ý: ][Chỉ thiếu ba điểm Hồn lực nữa, Hồn lực dùng để đánh thức Andrea sẽ tích lũytới mức 30%.][Cố lên!]Bệnh tâm thần đọc xong, dùng sức nắm chặt nắm đấm.Cứ tiếp tục như vậy, thời gian đánh thức Andrea không cần tới nửa năm, chỉ cầnchăm sóc vài đợt người bị thương nữa là có thể thức tỉnh rồi!Khô lâu hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.Ta là tới để giết ngươi, thế mà ngươi muốn ta làm người tốt?Người tốt em gái ngươi á!"

Thần, xin hãy ban cho ta lực lượng mạnh mẽ hơn, làm cho ta ***** hạnggiun dế ngăn cản trước mặt của ngài này!"

Khô lâu cao giọng hét lớn.Hư không phía đỉnh đầu của nó tách ra.ố ồ ốVô số luồng sáng đen như mực rót xuống như thác nước, liên tục nhập vào cơthể của nó.Khi thấy khí thế trên người của nó càng ngày càng khủng khiếp, Triệu Thiền Ycũng dần dần lộ ra vẻ nghiêm túc."

Lực lượng thật mạnh, Thần sau lưng nó là loại tồn tại nào chứ..."

Triệu Thiền Y nhỏ giọng lẩm bẩm.Vào lúc này, Liễu Bình cũng thu hồi huy hiệu màu bạc, thấy được biến đổi củaKhô lâu cũng cảm thấy rất nhức đầu."

Xem ra chúng ta cần sử dụng bản lĩnh thực sự, nếu không chưa biết chừngnàng sẽ lật thuyền trong mương đó."

Hắn nói."

Sau trận chiến này, ta sẽ học Hư Thần trảm từ ngươi."

Triệu Thiền Y nói."

Không sai, thế nhưng hiện tại ấy mà..."

Liễu Bình hắng giọng, cao giọng nói: "Vì tình yêu và chính nghĩa trên thế gian,ta triệu hồi bàn ăn thần thánh tại đây, đại biểu cho từ bi của thượng thiên, tặngbữa tiệc thánh này cho các người vô điều kiện!"

Trên người hắn lại tản ra ánh sáng trắng ấm áp.Từng luồng sáng cũng hưởng ứng sự kêu gọi của hắn, liên tục hạ xuống từ hưkhông, hóa thành một chiếc bàn dài và bộ đồ ăn tinh xảo trước mặt Liễu Bìnhvà Triệu Thiền Y.Một bàn đồ ăn phong phú sắp xếp kín bàn dài.Thánh Xan thuật!-------Chương 305: Càn Nguyên Thông Bảo?"

Làm gì vậy?

Chúng ta ăn cái này là có thể chiến thắng quái vật hay sao?"

TriệuThiền Y hỏi với vẻ tò mò."

Không, không phải cho chúng ta ăn."

Liễu Bình nói, rồi lấy một món điểm tâm nhỏ, nhét vào trong tay Triệu Thiền Y."

Tìm cơ hội, ném món ăn này vào trong miệng quái vật đi."

Hắn dặn dò với vẻ cẩn thận."

Có tác dụng sao?"

Triệu Thiền Y hỏi với vẻ nghi ngờ."

Có tác dụng lớn, tin tưởng ta."

Liễu Bình vừa nói, vừa nhặt một quả táo trên bàn rồi nhét vào túi của mình....Ánh sáng hắc ám khổng lồ từ hư không rót xuống.Toàn thân Khô lâu run lên liên tục, toàn lực thừa nhận cột sáng đó rót vàongười.Thân hình của nó cũng bắt đầu biến đổi..."

Không thể chờ đợi thêm nữa!"

Triệu Thiền Y quát khẽ, cả người lóe lên như một luồng sáng, trong nháy mắtxuất hiện bên người Khô lâu.Vô số luồng trảm kích như bão táp mưa sa xuất hiện.Dưới ánh đèn lờ mờ, làm cho bóng hình của nàng mơ hồ không rõ, chỉ có thểthấy được một luồng sáng nhanh chóng di chuyển trong hư không.Trên trường đao tản ra từng tia hàn khí dần dần hóa thành thủy triều băngsương, đông cứng hơn nửa thân thể của Khô lâu lại, chỉ để lại một cái đầu lâu...Chính là thời điểm này!Ánh sáng bỗng biến trở về thành Triệu Thiền Y, một mặt trên lưỡi trường đaotrong tay nàng hóa thành màu xanh lét, mặt khác thì hiện lên màu băng sươngtrắng tinh."

Chết!"

Triệu Thiền Y quát lớn, lướt tới trước mặt Khô lâu, dùng trường đao trên tayđâm mạnh về phía trước!Trường đao đâm vào trong miệng của Khô lâu, lại bị nó cắn chặt lại.Hầu như trong nháy mắt đó, trên người Khô lâu hiện lên sương mù nhạt, thuậntheo trường đao lan tràn tới, muốn lao tới người của Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y buông tay ngay lập tức, lại hóa thành ánh sáng bay trở về, rơi trởlại trước mặt Liễu Bình.ắ ố ế ấLúc này, ánh sáng hắc ám liên tục rót xuống từ hư không cũng đã biến mất, trênngười Khô lâu bắt đầu tản ra một luồng khí tức rất ác độc.Băng sương trên người của nó bị đập tan đi, mà trường đao đang bị nó cắn chặttrong miệng thì lại bị nó ăn cắn nát, ăn sạch."

Chỉ dựa vào loại công kích này của các ngươi, cũng muốn tạo thành thươngtổn đối với ta sao?"

Khô lâu cười gằn, nói.Nó tùy ý phất tay.Ầm...Sức gió khổng lồ thổi bay Triệu Thiền Y và Liễu Bình bay ra ngoài, tới khi gióhơi ngừng lại thì hai người mới nhẹ nhàng rơi xuống đất."

Hình như nó vừa hoàn thành nghi thức nào đó, thu được một loại lực lượngsiêu phàm nào đó."

Triệu Thiền Y thấp giọng nói.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào Khô lâu kia, nói: "Không sai, ta chưa từng gặpqua phương pháp truyền lực lượng cách không gian như thế này, chỉ đọc được ởtrên một vài quyển sách miêu tả về Thần linh mà thôi...

đáng tiếc Yana còn chưatỉnh, nếu không ta có thể hỏi nàng về chuyện này."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thẻ bài của ngươi: Sương Hàn Thứ đã bị hỏng.]Cái tên này quá lợi hại, lại có thể phá hủy vũ khí của mình, mà nó lại khôngnhận bất cứ thương tổn nào cả.Triệu Thiền Y thở dài một hơi, triển khai tư thế, nói: "Xem ra ta cần phải dùngtoàn lực mới được."

Nàng nói xong, bắt đầu sử dụng pháp quyết.Từng luồng ảo ảnh ngũ sắc rất phức tạp hội tụ lại từ bốn phương tám hướng,liên tục hạ xuống người của nàng.Loại dị tượng này cũng thu hút sự chú ý của Khô lâu."

Ta sẽ giết ngươi, các ngươi đều phải chết tại nơi này, như vậy thì ta mới có thểchế tạo thành một trận tai nạn quặng mỏ...

Sẽ không ai biết được nơi này đã xảyra chuyện gì."

Khô lâu trầm giọng nói."

Đừng tự cho là đúng như vậy, chỉ là ta có một vài lực lượng không dễ dàng sửdụng ra, ngươi cho rằng..."

Triệu Thiền Y vừa nói, vừa định kích hoạt thứ gì đó,thế nhưng lại bị Liễu Bình ngăn cản."

Chờ một lát."

Liễu Bình nói."

Chờ cái gì?"

Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi."

Nàng xem, hình như nó vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, nàng lại xông tới đánh vớinó, có phải là hơi lỗ mãng rồi hay không?"

Liễu Bình hỏi.Triệu Thiền Y ngẩn ra, trên mặt xuất hiện biểu lộ khó hiểu.ế ấDị tượng lượn lờ quanh người của nàng cũng biến mất.Khô lâu vừa mới triển khai tư thế phòng ngự, lại nghe được mấy câu nói nhưvậy thì cũng ngẩn người ra.Chưa từng gặp loại người này bao giờ cả.Cho dù là Thánh kỵ sĩ, cũng không phải là đồ đần chứ!Triệu Thiền Y nói: "Ý của ngươi là..."

"Dù sao nó đã phá hủy bốn tấm thẻ của ta, nàng không thể xuất hiện bất cứ vấnđề gì cả."

Liễu Bình nói."

Ngươi cảm thấy ta không thắng được nó sao?"

Triệu Thiền Y hừ nhẹ nói."

Coi như tại quá khứ, mỗi khi chúng ta tiếp xúc tới những thứ mới mẻ, bìnhthường đều cần duy trì sự cẩn thận, chẳng lẽ không đúng sao?"

Liễu Bình hỏilại.Hắn lấy một quả táo từ túi quần ra, gặm một miếng."

Cũng đúng ha, thế nhưng nó lại muốn tấn công chúng ta."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình nhìn về phía đối diện.Toàn thân Khô lâu mọc ra những chiếc gai xương sắc bén, bị nó rút ra ngoài, tạothành một chiếc cột trụ bằng xương rất nặng nề.Khô lâu hơi nhún chân đạp xuống mặt đất, lực lượng toàn thân như sôi trào lên,lao về phía Triệu Thiền Y.Cột trụ nặng nề bị nó giơ cao lên."

Nếu như ngươi muốn trách, thì hãy trách chủ nhân của ngươi ấy, là do hắn đãngăn cản ngươi sử dụng toàn lực..."

"Hiện tại, chịu chết đi!"

Khô lâu hét lớn.Ngay trong khoảnh khắc này, Liễu Bình bỗng nói: "Hey, trên lưỡi đao vừa rồicó cả matcha lẫn một lớp kem đó, ăn ngon không?

Giá cả là ba Càn NguyênThông Bảo, xin hãy thanh toán ngay lập tức."

Lời nói vừa dứt.Khô lâu hơi lảo đảo, chiếc cột trụ bằng xương kia cũng vừa lúc xẹt qua gầnngười Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y dùng một quyền đập bay Khô lâu ra ngoài, nói: "Càn NguyênThông Bảo?

Ta nhớ rằng cái thứ này đã không còn phát hành nữa mà?"

"Ồ?

Nàng biết thứ này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Những năm đó chưởng môn Thái Vi cung bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng, cònmơ tưởng dùng loại tiền tệ này thay thế linh thạch, thế nhưng khi vừa đưa ra ýkiến này, đã bị sáu môn phái còn lại bác bỏ, lý do là linh thạch càng tiện lợi,càng trực quan hơn, cho nên Càn Nguyên Thông Bảo hẳn là chưa xuất hiện mớiđúng."

ẫ ồ ể"Thực ra vẫn là có một đồng, khi đó vị chưởng môn kia tìm tới ta, để cho tathiết kế rèn đúc ra loại tiền tệ này, kết quả là sau khi ta nghiên cứu một đoạnthời gian, rất vất vả mới đúc ra được một đồng, thế nhưng chủ trương của lão talại bị mọi người bác bỏ, ta đành phải phá hủy một đồng kia đi."

Liễu Bình nói."

Vậy tại sao ngươi lại muốn được trả bằng ba đồng loại này?"

Triệu Thiền Yhỏi."

Bởi vì nó không thể trả."

Liễu Bình nhún vai, nói."

Không phải vừa rồi ngươi mới ăn quả táo kia sao?"

Triệu Thiền Y nói."

Ta vẫn cảm thấy hai lớp bảo hiểm tốt hơn... dù sao nó lợi hại như vậy, rõ ràngcó thể đánh thắng ngươi, sau đó giết ta, kết quả cuối cùng vẫn là lật thuyềntrong mương, chúng ta cũng không thể nối gót theo nó được."

Liễu Bình nói.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên với tốc độ cực nhanh:[Thánh Xan thuật đã có hiệu lực.][Đối phương ăn hai loại bánh ngọt là matcha và kem bơ.][Ngươi đề xuất thanh toán.][Kết hợp với tình huống hiện tại, đối phương không thể hoàn thành lần thanhtoán này.][Kết hợp với tình huống hiện tại, ngươi đã ăn một quả trong tiệc thánh, làm chođối phương không thể hoàn toàn hưởng dụng tiệc thánh hoàn chỉnh được.][Đã có thể tiến hành kết luận: ][Tiệc thánh đã gián đoạn.][Đối phương tiến vào trạng thái suy yếu, trong vòng một ngày đều cảm thấychoáng váng, cơ thể mệt mỏi, không thể dùng toàn lực chiến đấu được.]Tất cả chữ nhỏ chỉ lóe lên rồi biến mất.-------Chương 306: "Ta chưa từng phản bội Thần linh..."

Liễu Bình rút một tấm thẻ bài ra, nhẹ nhàng ném ra ngoài, nói nhỏ: "Mặc dù đãtrở nên suy yếu, thế nhưng lực lượng được triệu hồi lâu như vậy, chắc hẳn vẫncòn lưu lại trong cơ thể chứ..."

Trên tay Triệu Thiền Y xuất hiện hai thanh đao ngắn.Nàng cảm thấy thú vị, bật cười nói: "Rõ ràng trên tấm thẻ có vẽ một thanhkiếm, tại sao tới trên tay của ta lại là hai thanh đao ngắn chứ?"

"Mặc dù là thẻ bài của ta, thế nhưng sau khi chuyển hóa thành thẻ bài chuyêndụng, nó sẽ biến đổi thành thứ thích hợp với ngươi hơn."

Liễu Bình nói."

Ta thích chiến đấu như vậy."

Triệu Thiền Y múa đao, bước từng bước về phíaKhô lâu.Khô lâu lùi về sau mấy bước, sợ hãi quát:"Lực lượng của ta!

Thủ đoạn vừa rồi của ngươi là cái gì, tại sao lại tước mất lựclượng của ta rồi!"

Triệu Thiền Y mỉm cười, nói: "Yên tâm, có người còn không nỡ ngươi chịu chếtđây."

Bỗng nhiên nàng biến mất, hóa thành một luồng tàn ảnh ẩn trong gió, dùng tốcđộ mắt thường không thể thấy được lướt qua Khô lâu, hiện thân tại vị trí cáchKhô lâu hơn mười mét về phía sau, thu đao lại."

Ngươi..."

Khô lâu còn định nói cái gì đó, thế nhưng vừa nói một chữ, toàn thân lại toát ratừng luồng ánh đao ngưng đọng.Keng keng keng keng keng...Xương cốt toàn thân Khô lâu bị chém nát, chỉ còn lại một chiếc đầu lâu, rơixuống đống xương cốt tan rã.Bỗng nhiên, có một giọng nói truyền tới từ phía không xa:"y da, tại sao lại bị thương nặng như vậy, Triệu Thiền Y, nàng cũng hơi quáđáng... thiếu tá, ngươi không sao chứ?"

Ngay sau đó...Một luồng sáng ấm áp hạ xuống, lại chữa trị toàn bộ vết thương trên người củanó.Xương cốt bị chém gãy lại nối liền cùng một chỗ, khôi phục như lúc ban đầu,mà Khô lâu cũng đứng dậy ngay lập tức.Nó hoạt động thân thể.Vừa rồi cũng quá nguy hiểm đi, chỉ còn lại một cái đầu, mình không có bất cứlực phản kháng nào cả.ề ốLại có một giọng nói truyền tới từ phía đối diện:"Thế nào, tốt hơn chút nào hay không?

Nếu không có việc gì thì đi tới haibước?"

Khô lâu im lặng một lát, rồi đi tới hai bước.Nó nhìn về phía đối diện.Dưới ánh đèn lờ mờ, tên kỵ sĩ kia đứng tại phía xa, trên hai tay của hắn xuấthiện ánh sáng chữa trị ấm áp mà thần thánh, trên mặt lộ ra vẻ chân thành vàquan tâm.Khô lâu thở dài, lắc đầu nói: "Trên thế giới này, lại có kẻ đần độn như ngươinữa, thế nhưng dù gì đi nữa..."

"Ta vẫn phải cám ơn ngươi."

Liễu Bình liếc nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại nơi đó:[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.][Chúc mừng, ngươi thu được một trăm ba mươi điểm Hồn lực.][Ngươi chuyển toàn bộ Hồn lực cho Andrea.][Anh linh: Andrea đã tích lũy hơn 30% Hồn lực để có thể tỉnh lại, xin hãy thuthập hai mươi điểm Hồn lực nữa, tiến độ sẽ đề thăng tới 40%.][Xin hãy tiếp tục cố gắng.]Hơn 30%!Khoảng cách tới 40% cũng không xa.Như Danh Sách nói vậy, mình vẫn cần phải cố gắng mới được.Vừa nghĩ tới đây, trên gương mặt Liễu Bình lại lộ ra vẻ thương xót cùng thầnthánh, nói: "Chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của kỵ sĩ chúng ta, ta tìnhnguyện ngươi không cám ơn ta, mà mong ngươi hãy từ bỏ tà giáo, thay đổi đểlàm một con người mới, làm một quân nhân chân chính."

Khô lâu lắc đầu, nói: "Chuyện này là chuyện không thể nào."

"Không, ngươi chắc chắn sẽ thay đổi để làm một con người mới, tin tưởng ta, tasẽ giúp ngươi."

"Ngươi?"

"Đúng, là ta."

"Nhưng, vì sao?"

"Đây là một loại tinh thần kỵ sĩ... ta không tiện nhiều lời, bởi vì làm vậy sẽ lộ rarằng ta không đủ khiêm tốn, trên thực tế ta không cách nào lừa gạt ngươi, ta sẽchỉ dùng hành động... tóm lại, ngươi sẽ phát hiện hành động sẽ chứng minh rõràng hơn ngôn ngữ nhiều."

ẩ ẩKhô lâu trở nên im lặng trong thời gian dài, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Tinhthần kỵ sĩ sao... hóa ra trên đời này lại thật sự có loại người như vậy."

Liễu Bình phát hiện Triệu Thiền Y đang nhìn mình, lập tức nháy mắt với nàng.Ngẩn người ra làm gì?Vào việc đi!Triệu Thiền Y cũng hiểu được ý của hắn, âm thầm giơ song đao lên, nói nhỏ:"Bán người ta đi lại còn ép người ta tặng cờ thưởng..."

Nàng hóa thành một tia điện, biến mất tại chỗ....Triệu Thiền Y quay xung quanh Khô lâu mà xuất đao liên tục, chỉ trong vài giâyngắn ngủi, đã chém nó thành một đống xương khô."

Triệu Thiền Y!

Đừng đánh nó nữa!"

Liễu Bình nổi giận nói."

Hừ, ai bảo vừa rồi nó dữ như vậy, ta tức."

Triệu Thiền Y cũng phối hợp diễn.Liễu Bình xông lên, tìm kiếm trong đống xương khô, lôi chiếc đầu lâu kia ra."

Ngươi không sao chứ?"

Hắn hỏi với vẻ quan tâm."

Nhanh, trị liệu cho ta!"

Khô lâu vội vàng hô."

Được rồi, t sẽ trị liệu cho ngươi!"

Liễu Bình nói.Hắn đặt thẳng cái đầu lâu này lên trên đống xương cốt, quát khẽ nói: "Khôiphục đi, chữa trị đi!"

Trong hư không, lại có hồn lực được thu thập.Liễu Bình vẫn duy trì vẻ mặt thương hại.Thăng cấp cần Hồn lực.Sau mười cấp, mới có thể mở khóa kỹ năng mới.Đánh thức Andrea cũng cần Hồn lực.Yana là Thần linh, thực lực mạnh hơn Andrea và Triệu Thiền Y quá nhiều,lượng Hồn lực cần lại càng nhiều hơn.Nơi nào cũng phải dùng tới Hồn lực.Thật vất vả mới gặp được tên Khô lâu này, làm sao có thể buông tha cho nóchứ?Từng tia sáng ấm áp nhập vào cơ thể của Khô lâu.Nó lại đứng lên một lần nữa.Chỉ là lần này nó cong lưng, dùng chiếc cột trụ kia chống đất, nhìn qua có vẻ rấtyếu ớt.Đôi mắt Liễu Bình sáng lên.Nó...ẫCó vẻ như vẫn còn chịu được!"

Thế nào?

Cần gì làm chó săn cho Thần linh cơ chứ, hãy quay đầu trở thànhmột quân nhân chân chính, ta sẽ buông tha ngươi."

Liễu Bình nói.Khô lâu im lặng vài giây, nói: "Có một số việc, không thể quay đầu lại, lần nàylà ta thua, ngươi đi đi."

Liễu Bình ngẩn người."

Ngươi nhận thua?"

Hắn hỏi lại."

Đúng vậy, không cần thiết chiến đấu tiếp, ta cũng không muốn kêu gọi càngnhiều lực lượng hơn tới nơi này, làm vậy sẽ để cho Thần linh chú ý tới nơi đây,mà ngươi lại là một Kỵ sĩ chân chính, ta cảm thấy cứ như thế này là kết cục tốtnhất."

Khô lâu nói xong, trên người lại xuất hiện cơ bắp máu thịt, lại hóa thành mộtngười đàn ông.Thiếu tá Bart!Ông ta nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt phức tạp, tựa hồ không muốn nóithêm gì nữa cả.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Đối phương đã nhận thua.][Dựa theo quy tắc chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ, linh hồn của đối phương sẽthuộc về ngươi.][Trận chiến đấu này đã kết thúc.][Sau năm giây, linh hồn của hắn ta sẽ chuyển hóa thành thẻ bài, nó sẽ thuộc vềngươi.][Năm, ][Bốn, ][Ba, ]"Chờ đã..."

Theo bản năng Liễu Bình liếc nhìn về phía thiếu tá Bart, lại thấy trên người ôngta xuất hiện từng luồng sáng đen kịt, kết cấu tạo thành một đồ án quỷ dị tronghư không, yên lặng lơ lửng tại đỉnh đầu thiếu tá Bart."

Đó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Thiếu tá Bart thuận ánh mắt của hắn mà ngẩng đầu nhìn tới, sắc mặt lập tứcbiến đổi.Một chiếc gai xương sắc bén từ trong đồ án nhô ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đãđâm xuyên cơ thể thiếu tá Bart.Hai tay thiếu tá Bart nắm chặt chiếc gai xương kia, máu trong miệng trào rakhông ngừng, miễn cưỡng nói: "Ta chưa từng phản bội Thần linh..."

ắ ầ ấ ắGai xương sắc bén lại đâm sâu hơn vài phần, nhấc hắn lên không trung.Trong hư không, một giọng nói ồm ồm xuất hiện:"Thế nhưng ngươi thất bại."

Thiếu tá Bart kêu thảm thiết, máu thịt toàn thân ông ta đang hòa tan với tốc độcực nhanh.-------Chương 307: Đột biếnTrước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ điên cuồng xuất hiện:[Linh hồn đối phương tiến vào trạng thái hiến tế!][Trước khi linh hồn của đối phương biến thành vật sở hữu của ngươi, đã bị mộtloại lực lượng tiêu hao hoàn toàn, kích hoạt pháp trận triệu hoán nghịch hướng.][Cẩn thận!][Một con quái vật nào đó có thực lực vượt xa ngươi sắp xuất hiện!]Con ngươi Liễu Bình co rút lại, cao giọng quát:"Triệu Thiền Y!"

"Ta đây."

Triệu Thiền Y chạy như bay tới."

Chúng ta phải rời khỏi nơi này... ngay lập tức!"

Liễu Bình nhảy thật cao vềphía trước.Triệu Thiền Y cũng không thắc mắc câu gì, biến thành một con mèo trắng caohơn ba mét, đón Liễu Bình tại trên lưng mình."

Giữ chặt!"

Nàng chỉ nói một câu, lập tức chạy về phía con đường trở về.Trong đường hầm mờ tối, chỉ có thể thấy được một luồng sáng trắng hiện lên,trong nháy mắt đã lướt qua một đoạn khoảng cách rất dài, chẳng biết đi nơi nào.Trong một con đường hầm khác.Đông đảo binh sĩ ngã trên mặt đất.Hoa Tình Không đã tháo kính đen xuống, cả người cũng cao hơn khoảng chụccentimet, khuôn mặt quyến rũ, dáng người duyên dáng mà đầy đặn.Nàng nói với giọng trầm thấp: "Tiểu Tình Không à, ngươi cũng có thể giảiquyết cuộc chiến này mà, làm gì cần gọi ta tới đây?"

Ngừng một hơi...Giọng nói ban đầu của Hoa Tình Không xuất hiện, nói: "Ầy, không phải ta códự cảm xấu mà, dù sao ta sợ chết như vậy, hơn nữa có khi đồng đội của ta còncần hỗ trợ, cho nên mới phải làm phiền ngài lần này."

"Vậy thì chúng ta đi giải quyết chuyện nơi này nhanh nhanh chút, sau đó ta sẽtrở về đi ngủ."

"Oa, quá tốt rồi, cám ơn ngài!"

Hoa Tình Không chạy như bay về phía trước, rất nhanh đã trở về nơi ngã rẽ.Bỗng nhiên...Một cơn gió đập vào mặt.ỗ ắ ỗ ế ổMũi của Hoa Tình Không bỗng giật giật, sắc mặt bỗng biến đổi, mở một cánhcửa phía sau lưng, nói nhanh: "Đi!"

"Chờ đã!"

Hoa Tình Không lại kêu lên: "Tại sao phải đi, một đồng đội khác củata vẫn còn ở trong đường hầm."

"Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp, một vị Tà Thần tự mình giáng lâm, tuyệtđối không phải là ngươi ở thời điểm hiện tại có thể chống lại được."

Lúc này, Liễu Bình cũng vừa xuất hiện tại một con đường hầm khác, cũng đãthấy được Hoa Tình Không.Hoa Tình Không cao giọng nói: "Không được, ta không thể bỏ lại hắn... cứuhắn cùng đi!"

"Hắn đã bị tên Tà Thần kia dùng thuật pháp tập trung vị trí rồi, đã không cócách nào loại bỏ cả, ta chỉ có thể đảm bảo an toàn của ngươi!

Tiểu TìnhKhông!"

Cô vừa nói xong, nhanh chóng trốn vào trong cánh cửa phía sau.Cửa đóng lại.Mấy giây sau...Cửa biến mất....Liễu Bình ngồi trên lưng Miêu yêu, liếc mắt thấy được tình huống của Hoa TìnhKhông.Vị Linh kia chỉ có thể cứu được Hoa Tình Không.Nó không dám ở lại nơi này!Điều này càng làm cho Liễu Bình hiểu rõ được cục diện trước mắt như thế nào.Hắn cũng không nói thêm cái gì, liên tục rút thẻ bài ra, quan sát, rồi lại thu về."

Không được, không có thẻ bài tăng tốc độ!"

Hắn liếc nhìn về phần cuối đường hầm.Nơi đó có một con quái vật đang bò trên đường hầm, toàn thân bị bao phủ trongmột vùng bóng tối như nước thủy triều, chỉ ngẫu nhiên trong một nháy mắt, mớiđể lộ ra chiếc gai xương sắc bén phía sau lưng của nó.Nó ẩn giấu trong vùng bóng tối đen kịt, không lộ rõ bộ dáng thế nào, thế nhưngtốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.Nó đang dần dần đuổi tới.Song phương cách nhau một con đường hầm dài dằng dặc, thế nhưng khi LiễuBình liếc nhìn nó, vẫn có thể cảm nhận được một loại áp lực làm cho người tanghẹt thở."

Cứ như vậy cũng không được... chắc hẳn sẽ bị đuổi kịp."

Liễu Bình trầm ngâmnói.ố ồ ồ"Ta đã dùng toàn lực chạy trốn rồi, đồng thời còn dựa theo phương hướng củagió, đảm bảo sẽ không chạy vào ngõ cụt!"

Triệu Thiền Y nói thật nhanh."

Thiền Y, cho ta mượn yêu lực."

Liễu Bình nói."

Làm vậy sẽ làm giảm bớt tốc độ của ta, ngươi chắc chắn chứ?"

Triệu Thiền Yhỏi.Liễu Bình liếc nhìn về phía cuối đường hầm.Con quái vật kia vẫn đang dần dần tiếp cận."

Tốc độ của nó nhanh hơn ngươi, nhanh đưa yêu lực cho ta... cho ta 70% yêulực, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!"

Liễu Bình quả quyết nói."

Được."

Triệu Thiền Y nói.Ngay sau đó...Hai tay hai chân Liễu Bình biến thành móng vuốt, miệng cũng mọc đầy răngnanh, xương cốt toàn thân phát ra những âm thanh lách cách không ổn định.Cùng lúc đó, tốc độ của Triệu Thiền Y cũng chậm đi rất nhiều.Quái vật kia phát hiện điều này, lập tức tăng thêm tốc độ, rút ngắn khoảng cáchsong phương lại.Liễu Bình duỗi hai ngón tay, rút một tấm thẻ bài từ hư không, quát khẽ:"Hiện."

Ngay sau đó, tấm thẻ bài kia hóa thành một thanh trường đao, rơi xuống trên tayLiễu Bình.Chính là một tấm thẻ vũ khí trong bộ bài chiến đấu do Danh Sách tặng, trướckhi bọn họ rời khỏi Hoàng thành.Hai tay Liễu Bình cầm đao, dùng toàn lực cách không trảm về phía sau.Chân Không Trảm pháp - Hư Trảm Nhất Thức!Đây là một loại vô hình cách không đao pháp trong Hư Thần Trảm song thức...Gió mạnh đang thổi tới bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một tiếng chấn độngmạnh từ đoạn đường hầm phía sau truyền tới.Quái vật kia như bị thứ gì đánh trúng vậy, lập tức từ trên nóc đường hầm rơixuống dưới.Bởi vì công kích của Liễu Bình quá đột ngột, mà tốc độ của nó lại quá nhanh,cơ bản là không kịp điều chỉnh tư thế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cày ra mộtcái rãnh dài trên mặt đất.Liễu Bình đặt đao nằm ngang trước ngực, đẩy về phía trước, quát: "Phi HoạtGiai Trảm!"

Vù...Trên trường đao truyền ra tiếng đao ngâm.ằ ổĐay là một thức đao thuật chuyên nhằm vào hoàn cảnh, không thương tổnngười sống, thế nhưng có lực phá hoại cực mạnh đối với hoàn cảnh xung quanh.Ầm!Toàn bộ đường hầm bắt đầu sụp đổ.Liễu Bình thu đao lại, quát: "Thu hồi yêu lực đi, toàn lực chạy trốn!"

"Biết."

Mèo trắng run lên, lại tiếp tục gia tốc chạy trốn.Tại con đường hầm phía sau hai người, con quái vật kia bò dậy từ cái hố, phátra những tiếng rít tức giận.Thân hình nó nhanh như điện bắn, đuổi theo.Tảng đá lẫn bùn đất ven đường liên tục đổ sụp xuống, đập mạnh lên cơ thể nó,lại bị nó xông lên đâm nát...Mèo trắng vừa chạy, vừa chú ý tới tình hình phía sau, lúc này lập tức sử dụngpháp quyết, thả ra một loại thuật pháp."

Nàng làm gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Đánh cược một lần!"

Mèo trắng nói.Ngũ hành Thổ pháp - Sơn Hợp!-------Chương 308: "Đúng vậy, đây chính là đáp án."

Ầm ầm ầm ầm!Cả tòa núi tuyết phát ra những tiếng nổ vang rền.Đường hầm liên tục khép lại.Lực lượng khổng lồ của núi tuyết nguy nga, bắt đầu phát huy ra uy lực của nó.Quái vật kia đuổi sát phía sau, lại bị đường hầm liên tục khép lại ép xuống, mặcdù luôn có thể tránh thoát, thế nhưng tốc độ vẫn phải chịu ảnh hưởng.Tốc độ của nó cũng không nhanh bằng tốc độ sụp đổ của toàn bộ con đườnghầm này, cuối cùng cũng đã bị vùi lấp ở bên trong đó.Khoảng cách giữa mèo trắng và nơi đổ sụp đã rất xa, thấy vậy lập tức liều mạngchạy trốn, từ đầu tới cuối cũng không để đường hầm sụp đổ bắt kịp chính mình."

Ta cảm nhận được luồng khí rét lạnh, phía trước là lối ra, Liễu Bình!"

Mèotrắng lớn tiếng nói."

Lao ra!"

Liễu Bình nói."

Meo!"

Mèo trắng kêu một tiếng, tốc độ di chuyển bỗng cất cao thêm một đoạn,cuối cùng cũng lao ra khỏi con đường hầm này.Ầm!Nó vừa lao ra vài giây, toàn bộ đường hầm đã đổ sụp một cách hoàn toàn.Mèo trắng không kịp nghỉ ngơi, dán lỗ tai trên vách núi lắng nghe, nhỏ giọngnói: "Ngọn núi không ngăn được nó, chỉ làm cho tốc độ của nó giảm bớt màthôi."

"Thừa dịp này, chúng ta phải trốn xa chút."

Liễu Bình nói."

Được!"

Mèo trắng vọt vào trong gió tuyết, chẳng biết đi đâu....Gió tuyết gào rít.Ngoài màu trắng ra, trong đất trời không còn bất cứ sắc màu nào khác nữa cả.Phía cuối cánh đồng tuyết phủ dày.Liễu Bình và Triệu Thiền Y ngồi trước một vách núi, cùng nhìn về phía dưới.Phía dưới chính là tầng băng u tối trong suốt.Với thị lực của hai người, đương nhiên có thể nhìn xuyên qua tầng băng, nhìnthấy được vô số kiến trúc phía dưới.Những kiến trúc này đều bị đông cứng trong tầng băng.ễ ấ ếThậm chí Liễu Bình thấy được một chiếc máy móc kim loại mới tinh, làm rađộng tác như chim bay lượn ở phía trên khu kiến trúc này...Chỉ là nó đã bị đông cứng lại."

Máy bay... chiến đấu sao..."

Hắn nhỏ giọng nói."

Là chim sắt của văn minh khoa học kỹ thuật kìa!"

Triệu Thiền Y nói với vẻphấn khởi."

Trong những quyển sách lịch sử mà ta đã đọc, vương quốc Ceylon xuất hiệnvào khoảng một trăm năm trước, cũng chỉ tồn tại trong một trăm năm ngắnngủi, vừa mới bị tiêu diệt cách đây không lâu... trên sách chưa từng ghi chépbọn họ đã phát triển ra máy móc bay trên trời... chắc hẳn bọn họ đã mang tớithứ gì đó từ Luyện Ngục, nếu không văn minh tuyệt đối không thể đạt tới trìnhđộ như thế này được."

Liễu Bình nói xong, nhẹ nhàng nâng một nắm tuyết, vẩy tới mặt băng thâm sâuphía dưới.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi tận mắt thấy được một thế giới đóng băng không cách nào hiểu được.][Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại: 5/10.]Danh Sách đã thừa nhận, cảnh tượng mà mình nhìn thấy này là một bí mật.Thế nhưng người của các giai tầng trong toàn bộ Đế quốc đều không biết điềunày, trên các loại sách vở cũng không ghi chép.Chờ đã...Vương quốc Ceylon bị hủy diệt vào thời điểm nào?Hai năm trước.Hay là một năm trước?Quái lạ, tại sao lại không có ghi chép tỉ mỉ nào về sự kiện lịch sử gần tới nhưvậy chứ?Có lẽ...Đội thám hiểm thứ năm là đội ngũ nghiên cứu chính thức *****ên?Điều này hợp lý sao?Thực ra trải qua những năm phát triển này, biên giới của toàn bộ Đế quốc đãdần dần bành trướng ra bên ngoài.Hiện tại, biên giới của Đế quốc không thể mở rộng được nữa, là bởi vì phía bênngoài của biên giới, đều là những thứ không biết, hoàn cảnh rất khắc nghiệtcùng với những di tích nguy hiểm.Vương quốc Ceylon chỉ là một góc tại biên giới mà thôi.ồ ắSo với những tồn tại ngủ say vắt ngang biên giới mà nói, nơi này không có tưcách ưu tiên thăm dò cùng đối xử đặc biệt.E rằng không ai có thể nghĩ tới, văn minh này lại ẩn chứa bí mật kinh người nhưthế.Cho nên đội nghiên cứu thứ năm mới bị diệt khẩu?Liễu Bình lấy ra huy hiệu nhà tự nhiên học, lại phát hiện huy hiệu không có kếtnối.Ở bên ngoài Đế quốc, nó không thể kết nối với Danh sách Chiến Tranh.Triệu Thiền Y bỗng cau mày, nói:"Cái tên kinh khủng kia vẫn còn đang đuổi theo chúng ta."

"Thật đúng là cố chấp mà, rõ ràng chúng ta đều dùng các loại độn thuật, mấylần kéo dài khoảng cách, vì sao nó vẫn tận lực đuổi theo chúng ta không thachứ?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Ánh mắt hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ đã sớm hiện lên ở đó:[Sóng sinh mệnh của ngươi đã bị khóa chặt.][Loại khóa chặt này không thể loại bỏ, chỉ cần ngươi còn sống, đối phương vẫncó thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh tản ra từ trên người ngươi, tới tìm kiếmvị trí hiện tại của ngươi.]Khá là khó giải quyết.Liễu Bình nheo mắt lại, tập trung tự hỏi phương pháp hóa giải."

Nó kiên nhẫn đuổi giết ngươi như vậy, chẳng lẽ bởi vì ngươi là một chứcnghiệp trị liệu?"

Triệu Thiền Y nghiêng đầu, hỏi."

Không, nếu như mỗi một người chức nghiệp loại trị liệu đều phải tiếp nhậnloại đuổi giết này, việc này đã sớm gây nên chấn động toàn bộ Đế quốc rồi."

Liễu Bình nói."

Làm sao bây giờ?

Hay là liều mạng với nó?"

Triệu Thiền Y nói."

Không cần... chỉ cần nó không tìm được hành tung của ta, thì nó sẽ từ bỏ lầnđuổi giết này ngay lập tức."

Liễu Bình nói."

Vì cái gì?"

Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi."

Lãng phí thời gian... dù sao ta mới chỉ là Kỵ sĩ cấp ba mà thôi, mà nó lại làThần linh, chắc hẳn nó cũng cần phải xử lý rất nhiều chuyện quan trọng, ví dụnhư tông giáo mà nó đang điều khiển muốn chiếm cứ một vùng lãnh địa trongĐế quốc kia, nếu như ta là nó, ta cũng không có nhiều thời gian chuyên môn đitìm kiếm một con kiến."

Liễu Bình nói.Hắn im lặng trong nháy mắt, lại nói tiếp: "Trừ khi ta có giá trị đáng giá nó làmnhư vậy, như vậy thì cũng chỉ còn lại một chuyện..."

ế ế ề"Ta tiếp nhận nhiệm vụ của đội nghiên cứu thứ năm, tiếp tục điều tra di tíchvương quốc Ceylon."

"Đúng vậy, đây chính là đáp án."

Triệu Thiền Y lấy một viên đan dược ra ăn hết, nói lời cũng không rõ: "Vậy thìtiếp tục chơi trò trốn tìm với nó sao?"

"Nơi này đã là phần cuối của di tích, nếu đi tiếp sẽ rời khỏi khu vực di tích củavương quốc Ceylon, tiến vào khu vực hoàn toàn mới không có ghi chép... làmvậy sẽ càng nguy hiểm hơn, tốt nhất là chúng ta hãy nghĩ cách thoát khỏi conquái vật kia."

Liễu Bình nói.-------Chương 309: Đuổi cùng trốnTriệu Thiền Y nói ra: "Ban đầu, trước cuộc quyết chiến tại Vạn trượng bìnhnguyên, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, biết được việc lựa chọn cùng ngươi đi vàomột thế giới xa lạ, sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm."

Nàng bỗng ngẩn người, lấy túi trữ vật bên hông ra, nói: "Nói tới, khi đó ta cảmthấy ngươi bận bịu chuẩn bị cho trận quyết chiến, có lẽ coi nhẹ một vài chuyệnnhỏ nhặt, cho nên làm một vài chuẩn bị giúp ngươi."

"Làm chuẩn bị giúp ta?"

Liễu Bình hỏi theo bản năng."

Đúng vậy."

Triệu Thiền Y lấy một chuỗi đồng tiền, một cái lò luyện đan, một chiếc trậnbàn, mấy tệp phù trống cùng phù bút từ trong túi trữ vật ra."

Luyện khí cần thiết rất nhiều vật liệu, ta cũng có mang theo, nếu như ngươimuốn, ta sẽ lấy chúng ra."

Nàng nói.Ánh mắt Liễu Bình đảo qua từng vật phẩm này, nói: "Có những thứ này cũngkhông thể thoát khỏi nó."

Triệu Thiền Y vỗ túi trữ vật, rút một hòm xách tay màu bạc ra, đặt tới trước mặtLiễu Bình."

Đây lại là cái gì?"

Liễu Bình đưa tay mở hòm ra.Trong đó có hai mươi hộp kim loại được sắp thành hai hàng rất chỉnh tề."

Nghe nói là một loại bom, ta thấy ngươi rất thích những thứ có thể nổ tungnày."

Triệu Thiền Y nói."

Có tính cảm ứng, cũng không tệ lắm, thế nhưng những thứ này không có tácdụng gì đối với quái vật kia, ngay cả làn da của nó cũng không làm bị thươngđược."

Liễu Bình cười lắc đầu nói."

Cũng vậy... xem ra còn phải nghĩ những cách khác."

Triệu Thiền Y nói vớigiọng thất vọng.Liễu Bình bỗng ngừng lại, lẩm bẩm:"Dù sao chúng ta cũng sắp bị đuổi kịp rồi, vậy thì thử một lần xem sao."

"Thử cái gì?"

"Chắc hẳn con quái vật kia biết được điều gì đó, chúng ta phải nghĩ cách, nhìnxem nó sẽ làm như thế nào."...Luồng sáng đen bay lượn trong gió tuyết đầy trời.Nó giống như nhận ra điều gì đó, lượn lờ mấy lần như là một con dơi màu đenvậy, lập tức rơi xuống một vùng đổ nát.ẦẦm...Ánh lửa bốc lên ngút ngàn, tiếng nổ vang vọng đất trời.Mấy giây sau, tiếng nổ lại bị tiếng rít của gió tuyết bao phủ.Trên mặt đất xuất hiện một hố tuyết cực sâu.Con quái vật bao phủ trong màn sáng đen kia lại bị tuyết dính lấy, nhìn quatrông khá nhếch nhác.

Loại công kích như vậy, cơ bản là không thể tạo ra vếtthương cho nó được, thế nhưng lại giống như đang làm nhục nó vậy, thật giốngnhư đang nói...Thấy không.Ngươi bị lừa rồi.Quái vật duỗi móng vuốt xương trắng bệch của mình ra, xoa nhẹ mấy mảnh kimloại."

Khoa học kỹ thuật, bom..."

Nó gằn từng chữ, nói.Ngay sau đó...Nó giống như nhận ra điều gì đó, bay về một phương hướng nào đó.Mấy phút sau...Ầm!Lại một nơi nào đó trong gió tuyết truyền tới tiếng nổ mạnh.Quái vật đứng trong hố tuyết, chấn động thân thể làm cho bùn đất cùng băngtuyết trên người rớt xuống.Nó giữ im lặng, tiếp tục chạy về vị trí kế tiếp mà nó cảm ứng được.Ngay sau đó, lại có một tiếng nổ xuất hiện.Trong gió tuyết, từng tiếng nổ rung trời thỉnh thoảng lại xuất hiện.Cuối cùng...Tiếng nổ cuối cùng cũng vang lên.Một giây...Hai giây...Tiếng gió rít thay thế tiếng nổ do vụ nổ mang tới, tiếp tục thống trị đất trời.Quái vật đứng bên bờ vực.Nó chấn động thân thể làm cho lớp tuyết trên người rớt xuống, nhìn về phíadưới."

Cảm ứng biến mất... chẳng lẽ bọn chúng tiến vào di tích?"

Nó lại quan sát bốn phía.Một cái rương màu bạc đã bị mở ra, bên trong còn có một quả bom chưa kịp sửdụng.Sau đó là một vài vật dụng hàng ngày của loài người, ví dụ như xe trượt tuyết,túi thức ăn, ấm nước, lều vải cùng với một bộ quần áo chống lạnh.Đây đều là những thứ rất bình thường.Rõ ràng là nơi này chính là nơi dừng chân cuối cùng của cái tên kia, sau đó hắnbiến mất khỏi nơi này...Vậy thì cũng chỉ còn lại một đáp án.Người kia đã tiến vào trong di tích.Quái vật lẩm bẩm: "Làm sao có thể..."

"Muốn tiến vào thời không nơi này, cần được Danh Sách công nhận mới được,lần trước là một đoàn nhà tự nhiên học, lần này chỉ dựa vào một người trẻ tuổicũng có thể làm được điều này hay sao?"

Không có ai trả lời nó.Gió tuyết vẫn rít lên liên tục.Quái vật im lặng vài giây, duỗi móng vuốt ra khỏi trường bào do ánh sáng đentạo thành, chỉ về phía bầu trời.Hư không mở ra."

Không có thời gian dây dưa với một con kiến...

Nếu như hắn may mắn màkhông chết, chờ hắn trở lại Đế quốc lại bắt hắn..."

Quái vật bay lên không, chui vào trong vùng hư không kia, nhanh chóng biếnmất không thấy gì nữa.Trên cánh đồng tuyết.Tuyết lớn vẫn rơi xuống không ngừng.Những thứ được đặc trên vách đá cũng dần dần bị bông tuyết bao phủ, khôngthể thấy được nữa.Mười phút sau...Hư không bỗng tách ra.Quái vật âm thầm rơi xuống, quan sát bốn phía, phất tay quét đi một tầng tuyếtđọng thật dày.Những vật phẩm tản mát khắp nơi vẫn y nguyên ở nơi đó, mà trên vách núi lẫncánh đồng tuyết đều chưa từng xuất hiện dấu vết nào mới cả.Quái vật cảm ứng vài giây, lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa có trở về, cũng không cóbất cứ dấu vết nào cả, đúng là đã bị dịch chuyển vào trong rồi."

Nó bay lên không, lại biến mất không thấy gì nữa.Lần này rời đi, nó không còn lại xuất hiện thêm lần nào nữa....ế ốĐế quốc.Hoàng cung.Một ngày bận rộn đã kết thúc.Trong bóng đêm yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu thị vệ bảo vệ trong đại điện.Vào thời điểm này, bình thường Hoàng đế đã nghỉ ngơi từ sớm.Thế nhưng hôm nay, ông ta vẫn ngồi trên bảo tọa chí cao vô thượng, nói: "Ẩnvệ đâu?"

Hai bóng người yên lặng xuất hiện phía dưới bậc thang, quỳ một chân trên đất,nói: "Bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Hiện tại có hai nhiệm, hai người các ngươi chấp hành mộtnhiệm vụ, nhớ kỹ một nhiệm vụ khác."

"Thứ nhất, từ giờ trở đi, phải mở rộng số lượng ẩn vệ ngay tức khắc, dựa theobản danh sách mà Danh Sách đã tiến cử, chú trọng lựa chọn người có thân phậntrong sạch, thực lực cao cường gia nhập vào, hoàn toàn nghe theo chỉ huy củata."

"Thứ hai, bí mật ***** mọi cá nhân thăm dò di tích vương quốc Ceylon, vềphần là kẻ nào, ta cũng không quan tâm, thế nhưng ta tin tưởng các ngươi có thểđiều tra ra được."

"Vâng, bệ hạ!"

Hai bóng người âm thầm biến mất.

-------Chương 310: Gió tuyết, tầng băng, vách đá đều biến mất.Bên vách núi.Một bóng người xuất hiện.Liễu Bình."

Nham thạch không tồn tại" đúng là thứ tốt, chỉ cần biến thành một bông tuyết,là có thể đứng ngoài quan sát mọi chuyện.Hắn rung hết tuyết trên người xuống, dán vách núi lao nhanh xuống phía dưới.Gió tuyết vẫn rít gào.Rất nhanh, dấu vết lưu lại của hắn đã bị che đi mất.Trên vách đá lởm chởm, luôn có một vài nơi thích hợp để đặt chân, vấn đề duynhất chính là, những nơi này đều rất khó phát hiện.Hiện tại Liễu Bình chỉ là một Kỵ sĩ cấp ba, đương nhiên phải bò cẩn thận từng litừng tí.Một lát sau, hắn đã không kiên nhẫn được nữa.Hắn buông tay ra, thân hình lao xuống phía dưới.Đợi tới khi sắp tới đáy vách núi, hắn khẽ gọi: "Triệu Thiền Y."

Một cô gái có đôi tai mèo xuất hiện trong hư không, ôm lấy hắn, chậm rãi trunghòa lực rơi tự do, nhẹ nhàng đặt trên mặt băng.Nơi này cách đỉnh núi không biết xa bao nhiêu, từ dưới nhìn lên, thì thấy váchnúi như là những đám mây bay trên bầu trời vậy.Gió tuyết cũng bị ngăn cách.Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ mặt băng, phát ra những âm thanhlanh lảnh."

Mặt băng này quá cứng rắn, vậy mà có thể phong ấn một thế giới, ta đoán lớpbăng này tuyệt đối không phải là lớp băng bình thường."

Triệu Thiền Y nói vớivẻ hứng thú."

Đương nhiên là không phải, lớp băng bình thường không thể làm được điềunày."

Liễu Bình nói."

Trước khi đi, con quái vật kia đã nói nơi này có một Danh Sách... câu này cótin được không?"

"Không biết, cứ coi đó là tham khảo đi."

Liễu Bình vừa nói xong, dị biến xuất hiện...Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trong hư không:ồ[Chú ý, bản Danh Sách đã cảm ứng được khí tức của đồng loại.][Muốn giải khai bí ẩn nơi đây, ngươi cần phải tiến về phương hướng tây nam,nơi đó có một chân tướng nào đó mà ngươi cần phải tận mắt chứng kiến!]Liễu Bình giật mình, rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra ngoài, ném đi.Bụp!Tấm thẻ bài hóa thành một con chiến mã.Hắn nhảy lên lưng ngựa, chạy như bay về phía tây nam.Triệu Thiền Y bay ở giữa không trung, bay xoay quanh chiến mã vài vòng,bỗng nhiên bay tới bên tai hắn, nói: "Vừa rồi chạy trốn vẫn luôn cưỡi trên ngườita mà, tại sao lần này lại thay ngựa rồi?"

"Đó là vì chạy trốn, rất bất đắc dĩ mới làm vậy, tình huống hiện tại lại khôngkhẩn cấp, hơn nữa ta cũng có vật cưỡi, làm sao có thể luôn làm phiền tới nàngđược."

Liễu Bình nói.Hắn ngẫm nghĩ, lại lấy một rổ cá tươi ra, đưa cho nàng."

Này, trước đó ta mua trên phiên chợ, nghe nói là một loại cá đặc sản tại sôngbăng, hương vị rất ngon, nàng ăn trước một chút, thuận tiện nghỉ ngơi một lát."

Triệu Thiền Y lắng nghe, lại nhìn về phía rổ cá tươi mới, hai mắt dần dần congthành một vầng trăng non.Nàng cười tươi đón lấy rổ cá, hừ nhẹ nói: "Liễu Bình, có tiến bộ."

Bụp!Nàng hóa thành một tấm thẻ bài, bay vòng quanh người Liễu Bình hai vòng, rơixuống người hắn.Liễu Bình cất kỹ thẻ bài, điều khiển dây cương."

Giá!"

Hắn quát lớn.Chiến mã tăng nhanh tốc độ, chạy như bay trên mặt băng.Khoảng mười lăm phút sau.Chiến mã dần dần dừng lại, bị Liễu Bình thu vào.Hắn nhìn về phía vách đá băng trước mắt, nói: "Ta đã tới cuối đường."

Xung quanh im ắng.Không có bất cứ đáp lại nào.Danh Sách càng không nhắc nhở bất cứ điều gì.Liễu Bình ngẫm nghĩ, tùy ý rút một chiến chùy nặng nề, kéo tới vách đá, vậndụng toàn bộ lực lượng bản thân, giơ chiến chùy lên cao cao, đập mạnh về phíavách đá băng kia...Ầm!ế ề ấMột tiếng vang nặng nề xuất hiện.Tuyết đọng trên vách đá rơi xuống, hóa thành một trận tuyết lở, bao phủ toànthân Liễu Bình.Một lúc lâu sau...Liễu Bình leo ra khỏi đống tuyết, nhìn về phía trước.Sau khi tuyết đọng trên vách đá rớt hết xuống, cũng để lộ ra dáng vẻ ban đầucủa nó.Trong lớp băng u lam, phong ấn vô số người.Một người đội vương miện, dưới sự bảo vệ của nhiều người, thể hiện dáng vẻmuốn chạy trốn.Trên tay ông ta còn có một tấm thẻ bài, đưa về phía của Liễu Bình, mà ánh mắtcủa mọi người đều nhìn về phía tấm thẻ bài này.Chỉ thiếu một chút nữa...Chỉ thiếu một chút nữa thôi, người mang theo vương miện này đã có thể đột pháphong ấn lớp băng, đi tới trước mặt Liễu Bình.Đáng tiếc.Một bước này chính là rãnh trời.Ông ta cùng với tấm thẻ bài kia, đều bị lớp băng phong ấn hoàn toàn.Liễu Bình thở dài, quan sát nét mặt người đội vương miện kia, từ thần sắc tuyệtvọng trên gương mặt ông ta cũng có thể cảm nhận được vương quốc này đã phảiđối mặt với sự thảm thương tới mức nào.Không ai có thể trốn khỏi lớp băng."

Tới cùng thì..."

Ánh mắt Liễu Bình di chuyển, rơi vào trên tấm thẻ bài kia.Trên tấm thẻ bài đó có vẽ một chiếc chìa khóa màu đen.Nơi trung tâm tấm thẻ, lại chỉ vẽ một chiếc chìa khóa màu đen.Tới cùng thì có ý gì?Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Nhắc nhở đặc biệt!][Ngươi đã thấy một Danh Sách vô chủ không trọn vẹn, nó ngủ say tại trongVĩnh Dạ, giống như những sinh mệnh đã chết đi vậy.][Tờ thẻ bài thứ nhất của nó xuất hiện trước mặt ngươi, căn cứ tấm thẻ bài này,chúng ta có thể suy đoán ra tên trong quá khứ của Danh Sách này: ][Nơi Lưu Vong.][Chúng ta phát hiện ra Danh Sách mới, xét thấy loại tình huống này...][Lần *****ên bản Danh Sách tuyên bố nhiệm vụ chính thức.]ế[Ngươi tiến nhập nhiệm vụ của Danh Sách: ][Bí mật dung hợp.][Cầm tới tấm thẻ bài kia, tiến vào 'Nơi Lưu Vong' không trọn vẹn, bí mật thu hồimỗi một tấm thẻ bài của Danh Sách này, rồi tặng chúng cho bản Danh Sách.][Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, bản Danh Sách sẽ tiến hóa.][Đây là cơ hội tăng cường thực lực tuyệt hảo của ngươi, cũng là con đường cầusinh bí mật của bản Danh Sách tại trong Vĩnh Dạ.][Bắt đầu!]Ngay sau đó, tấm thẻ bài đang bị lớp băng phong ấn bỗng tản ra một luồng sángdịu nhẹ.Răng rắc răng rắc...Lớp băng vỡ nát tan tành, thẻ bài thoát khỏi bàn tay của thi thể kia, nhẹ nhàngbay lên, rơi xuống trước mặt Liễu Bình."

Xem ra đây chính là bí mật của vương quốc Ceylon..."

Liễu Bình nói nhỏ.Hắn vươn tay, cầm lấy thẻ bài có vẽ chìa khóa màu đen kia.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chú ý!][Thời không phát sinh biến chuyển.][Ngươi đang tiến vào một thời đại thuộc về vương quốc Ceylon!][Mọi thứ bắt đầu từ nơi này, xin hãy hành động cẩn thận.]Cảnh tượng bốn phía biến đổi cực lớn.Gió tuyết, tầng băng, vách đá đều biến mất.Liễu Bình lưu tại biển ánh sáng vài giây, tới tận khi biển ánh sáng chói mắt dầndần ngừng lại, hắn mới thấy được cảnh vật xung quanh.-------Chương 311: Nơi Lưu VongGiáo đường.Giáo đường màu đen bị ngọn lửa nóng hừng hực bao phủ, bên trong truyền tớivô số âm thanh sợ hãi:"Cửa chính đã bị khóa!"

"Mở cửa, nhanh nghĩ cách mở cửa ra!"

"Phá tan nó ra!"

"Không được, đây là cửa bí pháp, cần có chìa khóa mới có thể mở ra."

"Lửa!

Lửa!"

"Cứu mạng!"

Liễu Bình kinh ngạc đứng tại bên ngoài giáo đường, ngửa đầu nhìn về phía đỉnhtòa giáo đường.Trên đỉnh của giáo đường, là một bức tượng kim loại của Thần linh, có áochoàng bóng đêm rộng lớn che đi thân hình, chỉ lộ ra một cánh tay xương trắng,cầm một cán cân thiên bình tinh xảo.Là tên Tà Thần kia!Trong lịch sử vương quốc Ceylon, nó đã từng khống chế nơi này!Liễu Bình bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng hơn hẳn.Thảo nào nó không muốn người khác điều tra lịch sử, điều này cũng có thể hiểuđược.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Mở cửa cứu người, hoặc là tùy ý để cho nhóm tín đồ *****ên của Tà Thần bịthiêu chết sạch, ngươi cần lựa chọn một trong hai loại vận mệnh này để mở đầuhành trình của ngươi.][Căn cứ lựa chọn của ngươi, ngươi sẽ gia nhập vào thế lực khác nhau, hòa vàovận mệnh khác nhau để thăm dò tương lai.]Liễu Bình nhìn chìa khóa đen trong tay mà giật mình nói: "Hóa ra là dùng nhưvậy."

Như vậy, nên lựa chọn như thế nào đây?Để bọn họ bị thiêu chết, vương quốc sẽ có được càng nhiều thời gian để chuẩnbị hơn.Cứu bọn họ, có thể trà trộn vào trong bọn họ sao?Không...Thần linh tuyệt đối không tiếp nhận một người không có đức tin.Nên lựa chọn như thế nào đây?ễ ỗ ầLiễu Bình đứng tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.Thời gian dần dần trôi qua.Lần này, hắn suy tư trong thời gian rất dài.Tới tận khi thế lửa trong giáo đường càng lúc càng lớn, âm thanh giãy dụa cầucứu càng ngày càng yếu ớt, hắn mới vỗ đầu một cái."

Gần đủ rồi... chắc hẳn bên trong có rất nhiều người chịu thương thế rất nặng,cần ta tới 'cứu tử phù thương' chứ."

Liễu Bình lẩm bẩm, tiện tay đặt vòng sáng của Thánh kỵ sĩ lên đỉnh đầu, rồichỉnh lại cho nó ngay ngắn.Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Các vị đừng sợ, lấy danh nghĩa chính nghĩacùng từ bi, ta tới cứu mọi người đây!"

Hắn cắm chìa khóa vào cửa sắt, dùng sức vặn khóa ra...."

Cố gắng!"

"Đừng từ bỏ, ta sẽ trị liệu cho các ngươi!"

"Sẽ khỏi ngay thôi!"

"Tất cả mọi người đều sẽ được cứu!"

Ánh sáng ấp áp, dịu nhẹ vẩy xuống.Đám người nằm trên quảng trường kia liên tục phát ra những tiếng rên rỉ.Không ít người đã lâm vào hôn mê...Thế nhưng vết bỏng trên người bọn họ đã biến mất hoàn toàn, nhìn qua có vẻnhư đã khỏi hẳn.Khi ngọn lửa trong giáo đường bị dập tắt, mọi người cũng đã được trị liệu.Ít nhất có 70% người được cứu trở về.Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, trên mặt lộ vẻmỏi mệt.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã sử dụng Cứu Tử Phù Thương thuật.][Hồn lực của ngươi đã được bổ sung, hiện tại đã được bổ sung đầy đủ, bộ phậnHồn lực dư thừa đã cống hiến cho Andrea.][Nếu như ngươi muốn tiến hành thăng cấp, xin chú ý.][Trong thời đại này, cấp độ của ngươi sẽ do Danh Sách: 'Nơi Lưu Vong' phụtrách thăng cấp.]Nhìn thấy Hồn lực tăng lên không ngừng, Liễu Bình lộ ra vẻ vui mừng.Thế nhưng ở trong mắt người khác...ề ắ ồ ấSau khi cứu ra được nhiều người như vậy, hắn mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, trênmặt lại nở một nụ cười vui mừng.Một tín đồ miễn cưỡng có thể cử động bò tới trước mặt hắn, nói với giọng xúcđộng rơi lệ:"Cám ơn ngươi, ngươi đã cứu tất cả mọi người chúng ta, ta tặng cho ngươi thứnày làm thù lao."

Hai tay hắn ta nâng tảng đá có khắc phù văn, run rẩy đưa tới trước mặt LiễuBình."

Ta đâu thể nhận được."

Liễu Bình từ chối.Những tín đồ còn tỉnh táo cũng quay đầu nhìn qua."

Đây là thứ quý giá nhất của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy."

Tín đồnói với vẻ chân thành.Liễu Bình nhìn về phía tảng đá kia, lộ ra vẻ tò mò.Tín đồ kia thấy thần sắc của hắn như vậy, giải thích: "Đây là Thánh thạch, chỉcần ngươi cầu nguyện với nó, nó sẽ nói toàn bộ lợi ích khi ngươi thờ phụngThần linh, rất là thần kỳ."

À ra vậy, hóa ra là một vật phẩm tuyên truyền làm bằng đá.Liễu Bình tiếp nhận tảng đá, không nhịn được hỏi: "Nó thật biết nói chuyệnsao?"

"Đúng thế."

"Thế nhưng nó có tác dụng gì?"

"Chỉ cần ngươi hỏi nó, nó sẽ nói đủ loại lợi ích và phương pháp thờ phụng Thầnlinh cho ngươi biết."

Tín đồ lại giải thích lần nữa."

Chỉ cần dùng một trang giấy là được rồi mà."

Liễu Bình nhún vai, nói.Các tín đồ đều ngẩn người.Đúng vậy.Không phải là dùng tấm giấy càng dễ dàng hơn sao?"

Chỉ có Thần linh mới có thể làm tảng đá nói chuyện, đây là Thần tích."

Tên tínđồ kia vội vàng nhấn mạnh."

Thì ra là thế, các ngươi tụ tập ở nơi này vào ngày hôm nay làm cái gì?"

LiễuBình hỏi."

Chuẩn bị một trận hiến tế, ngày mai chúng ta muốn..."

Tín đồ bỗng ngậmmiệng lại.Hắn ta bỗng phát hiện chính mình nói hơi nhiều rồi."

Thế nào?

Không thể nói cho ta biết sao?"

Liễu Bình cười hỏi."

Trừ khi ngươi gia nhập với chúng ta... hãy gia nhập với chúng ta đi, đây là mộtcon đường thoát khỏi thế tục cùng tầm thường, nếu như không phải ngươi đãắ ắ ế ồcứu chúng ta, ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết."

Tín đồ nói.Liễu Bình bật cười."

Ngươi không nói, thế nhưng sản phẩm tuyên truyền này biết nói chuyện mà."

Hắn giơ tảng đá lên, hỏi: "Hiến tế là gì?"

Từ trên tảng tá truyền ra giọng nói uy nghiêm:"Tạo dựng pháp trận hiến tế đặc biệt, dâng hiến linh hồn nhi đồng thuần khiếtcho Thần linh, từ đó thu hoạch được lực lượng quý giá do Thần linh banthưởng."

Liễu Bình nhìn về phía đám tín đồ, lại thấy các tín đồ đều nhìn mình với vẻ hồihộp.Liễu Bình lộ ra vẻ như trút được gánh nặng vậy, nói nhỏ:"Quá tốt rồi."

"Quá tốt rồi?

Ngươi nói là quá tốt rồi?"

Tên tín đồ kia vội hỏi."

Ta đã từng nghĩ đám các ngươi chỉ là do ngu dốt, cho nên đang đau đầu phảigiúp đỡ các ngươi như thế nào mới tốt... thế nhưng không nghĩ tới, các ngươi lạigiúp đỡ ta một tay."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, gia nhập giáo hội đi, tất cả mọi người đều giống như người thân, sẽgiúp đỡ và che chở lẫn nhau."

Người tín đồ kia vui vẻ nói."

Có lẽ ngươi đã hiểu lầm ý của ta..."

Liễu Bình vỗ tay.Sau lưng hắn, một cô gái siêu phàm thoát tục xuất hiện.Cô gái này nâng bàn tay thon dài của mình lên, năm ngón tay hóa thành móngvuốt sắc bén trong nháy mắt.Liễu Bình đang định nói chuyện, trước mắt lại hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùngcháy:[Hoàn cảnh hiện tại thuộc thời đại phong ấn.][Mọi chuyện diễn ra tại nơi này sẽ không truyền đi.][Thế nhưng ngươi phải chú ý, mỗi một chuyện mà ngươi làm, đều ảnh hưởngtới cách nhìn của toàn bộ thế giới Danh Sách đối với ngươi, cũng sinh ra tácdụng quyết định đối với vận mệnh kế tiếp của ngươi.]Liễu Bình đọc xong, nói:"Thiền Y."

"Nói đi... ngươi muốn chơi như thế nào."

Triệu Thiền Y ***** nhẹ móng vuốt,nói."

Hỏi ra địa điểm mà bọn chúng bắt nhốt nhi đồng, sau đó lưu lại cho bọn chúngmột hơi thở."

Liễu Bình nói."

Giao cho ta đi."

Triệu Thiền Y nói.ế ấ ỗThân hình nàng hơi động, biến mất tại chỗ.Từng tín đồ giữa sân bị móng vuốt xé rách thân thể, nằm trên mặt đất kêu thảmliên tục.-------Chương 312: Giết cùng cứuTriệu Thiền Y chém giết một lượt, bỗng nhiên đưa tay đặt lên đầu một vị tín đồ,dùng Sưu Hồn thuật, lớn tiếng nói: "Có tất cả mười lăm đứa trẻ, đều bị nhốt vàotrong một hầm ngầm cách nơi này không xa."

"Được."

Liễu Bình nói.Hắn đứng dậy, hai tay tản ra ánh sáng ấm áp, nhìn về phía đám người đang kêurên kia.Ánh sáng vẩy xuống.Vết thương của tất cả người bị thương dần dần khép lại, tiến vào trạng thái hônmê (hấp hối).Chỉ một lát sau.Những tín đồ này dần dần mất đi hô hấp.Liễu Bình hài lòng, thu tay lại, lẩm bẩm nói:"Ta yêu quý đám ác ôn này quá mà."

Trên mặt đất, viên Thánh thạch kia bỗng nhiên nói ra bằng giọng uy nghiêm:"Trong Vĩnh Dạ, mọi tông giáo chính là vật sở hữu tư nhân của Thần linh, tínđồ cũng là tài sản riêng của Thần linh, ngươi không có quyền quấy rối cùng giếthại, nếu không chính là phạm tội."

Liễu Bình mỉm cười, nói với Thánh thạch: "Ta cần phải nói ra một sự kiện chânthật..."

"Phạm tội là quyền lợi của ta."

Rắc!Thánh thạch bị hắn giẫm nát.Vào lúc này, bóng hình của Triệu Thiền Y cũng bay lượn trở về nơi đây, nhẹnhàng đặt từng đứa trẻ xuống mặt đất.Những đứa trẻ này bị trói rất chặt, miệng bị bít kín, không thể phát ra bất cứ âmthanh nào cả.Bọn họ nhìn đám tín đồ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sau đó dùng ánh mắt chờmong mà nhìn về phía Liễu Bình."

Đều còn sống, thế nhưng đã mấy ngày đều không ăn thứ gì, hơi suy yếu."

TriệuThiền Y nói.Ngón tay Triệu Thiền Y động đậy mấy lần, trói buộc trên người những đứa trẻkia đã bị loại bỏ.Liễu Bình thì thầm vài câu, xung quanh xuất hiện từng cái bàn dài, phía trênxuất hiện thức ăn rất phong phú."

Được rồi, đều tới đây dùng cơm đi, ăn no rồi mới có sức trở về nhà."

ắ ỗHắn vỗ tay nói.Bọn nhỏ đã sắp chết đói, khi thấy người xấu đều bị đánh bại, lại có nhiều thứcăn ngon xuất hiện trước mặt như vậy, cả đám đều nhao nhao đi tới, bắt đầu dùngcơm.Khi ăn tới một nửa, Liễu Bình bỗng nhiên cao giọng hỏi:"Đồ ăn có ngon hay không?"

"Ngon ạ!"

Bọn nhỏ liên tục trả lời."

À, cám ơn, sự ca ngợi của mấy đứa chính là thù lao tốt nhất của ta."

Liễu Bình mỉm cười nói, tiện tay cầm một chiếc bánh ngọt lên, bắt đầu ăn."

Nhìn qua rất ngon đó, ta có thể ăn cùng với bọn nhỏ này hay không?"

TriệuThiền Y nhỏ giọng hỏi."

Có thể."

Liễu Bình nói.Triệu Thiền Y vui vẻ ngồi xuống trước bàn ăn.Liễu Bình ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: "Có thể thấy được một vịMiêu yêu xinh đẹp như vậy ăn cơm, chính là thù lao tốt nhất cho bữa cơm này."

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đã thanh toán thù lao.][Triệu Thiền Y có thể hoàn toàn hưởng thụ bữa tiệc ẩn chứa lực lượng thầnthánh này.]Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng.Triệu Thiền Y cũng đã ngồi xuống, đưa lưng về phía Liễu Bình, đang thưởngthức một chiếc bánh ngọt, vào lúc này, lỗ tai bỗng nhiên giật nhẹ.Nàng cắm đầu vào trong bàn ăn, nửa ngày đều không nâng lên.Bỗng nhiên, một đứa bé với phong thái đúng mức hỏi:"Chú ơi, chú là một Thánh kỵ sĩ sao?"

"Tại sao nhóc lại nhìn ra được?"

Liễu Bình hỏi lại."

Bởi vì đỉnh đầu của chú có vòng sáng kia kìa, ta nghe nói chỉ có Thánh kỵ sĩmới có được loại vòng sáng hoàn mỹ không tì vết như vậy."

Cậu bé nói.Đám trẻ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ tò mò."

Ha ha ha, kiến thức của nhóc cũng khá lắm, đúng vậy, ta là Thánh kỵ sĩ."

Liễu Bình chỉnh lại vòng sáng trên đầu mình, ưỡn ngực nói.Ngay lập tức, ánh mắt của đám trẻ con lộ ra vẻ tôn kính và ngưỡng mộ."

Thế nhưng ta nghe nói Thánh kỵ sĩ là một chức nghiệp thuần khiết nhất, chưatừng giết người... mà chú lại giết nhiều người xấu như vậy rồi."

Cậu bé hỏi lạivới vẻ khó hiểu.ế ể"Nghe này, thế giới này luôn luôn có đủ loại tội ác, có đôi lúc, đạo lý là có thểbiến báo."

Liễu Bình nói."

Có phải vậy hay không?

Thánh kỵ sĩ thuần khiết cũng có thể biến báo hả?"

Cậu bé bán tín bán nghi, hỏi lại."

Đương nhiên, nhóc hoàn toàn có thể tin tưởng điều này, dù sao vòng sáng củata vẫn đang lơ lửng trên đỉnh đầu mà, mời xem."

Liễu Bình chỉ vào đỉnh đầucủa mình, nói.Ngay sau đó...Vòng sáng trên đỉnh đầu hắn biến mất.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy trong hư không xuất hiện:[Thời gian đã tới.][Hiệu quả do Anh linh che chở mang tới đã biến mất.][Ngươi đã mất đi năng lực biến chủng của Yana: Vòng tròn thần thánh.][Muốn tiếp tục thu được lực lượng của Anh linh, ngươi lại phải kích hoạt Anhlinh che chở một lần nữa.]Vẻ mặt của Liễu Bình cứng lại.Đám trẻ con cũng giật mình.Còn cậu bé kia thì lộ ra vẻ mặt thương hại, nhỏ giọng nói:"Chú à, chú không thuần khiết."..."

Đây chính là tấm lòng biết ơn của chúng ta, hi vọng ngươi có thể nhận lấy nó."

Một người đàn ông trung niên đeo kính mắt nói.Liễu Bình đứng cạnh ông ta, nhìn những người khác đang liên tục thu thập thithể trên quảng trường.Giáo đường được xây dựng trên đỉnh núi.Khi giáo đường bốc cháy, thị trấn phụ cận phát hiện ra ngay lập tức, còn điềuđộng nhân lực tới điều tra nữa.Chuyện này rất nhanh đã truyền đi, đưa tới chấn động rất lớn.Người nhà của những đứa bé kia đã tới ngay sớm ngày hôm sau.Cậu bé kia đã tìm được cha của mình, kéo cha mình qua một bên, chỉ vào LiễuBình nhỏ giọng nói: "Thánh kỵ sĩ... là một tên có khuôn mặt già trước tuổi...không thuần khiết..."

Sau khi nghe con trai mình kể lại.Người cha nhìn qua rất có quyền thế kia dần dần xúc động, sau khi trưng cầu ýkiến của những quan chức thôn xóm phụ cận, rất trịnh trọng đặt một tấm thẻ bàitới trước mặt Liễu Bình.ễ ề ấLiễu Bình nhìn về phía tấm thẻ bài kia.Trên thẻ bài chỉ có một lá cờ có thêu một tấm khiên.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Quân kỳ của quân phòng giữ thành York.][Người có được chiếc quân kỳ này, được bổ nhiệm là Kỵ sĩ trưởng quân phònggiữ thành York, phụ trách triệu tập chức nghiệp giả các nơi, thành lập đội kỵ sĩ,phụ trách công việc phòng ngự và trật tự thành York.][Chúc mừng!][Ngươi đạt được thế giới hiện tại chấp thuận.][Đây là điểm khởi đầu của ngươi.][Xin hãy tiếp nhận tấm thẻ bài này, nếu không ngươi sẽ là một lưu dân, mà TàThần đang từng bước cướp đoạt quyền hành của thế giới này, dần dần ngươi sẽkhông thể chống lại được nó.]Liễu Bình không do dự nữa.Hắn tiếp nhận thẻ bài, hỏi:"Cám ơn các hạ đã tin tưởng ta, còn không biết các hạ là?"

"Ta là tử tước Addington, là thành chủ thành York... trong đoạn thời gian trướcvừa lúc bị ma quỷ công kích thành thị, đội kỵ sĩ quân phòng giữ bị chết quánhiều người, nếu không sẽ không tạo thành nhiễu loạn lớn tới như vậy."

Ngườitrung niên đeo kính kia thở dài, nói.Liễu Bình giật mình.Hóa ra đối phương cũng đang thiếu nhân lực, cho nên khi thấy mình là kỵ sĩ cónăng lực, đương nhiên cũng muốn giữ lại.-------Chương 313: "Đá quý?"

"Tình hình hiện tại như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ma quỷ đã bị đánh lùi một lần, thế nhưng sắp tới Tuyết quý rồi, chờ trời hạtuyết xuống, bọn chúng chắc chắn sẽ tới tập kích lần nữa."

Tử tước Addingtonnói."

Được rồi, ta sẽ phụ trách chiêu mộ thành viên."

Liễu Bình nói."

Vậy thì mọi chuyện nhờ vào ngài, ngài từng là một Thánh kỵ sĩ được tôntrọng, thế nhưng ta muốn nói là..."

Tử tước Addington hạ giọng, nói: "Tại thời điểm hiện tại, dù là người có phẩmđức cao quý như ngài, cũng cần phải buông xuống một phần lòng thương hạicủa ngài."

Liễu Bình im lặng vài giây.Những quan viên cùng chức nghiệp giả xung quanh, đều gật đầu với hắn, thậmchí lộ ra ý cười.Cả đám trẻ con đều đã nói về sự tồn tại của vòng sáng kia.Điều đó không có khả năng giả mạo.Quả nhiên hình tượng của Thánh kỵ sĩ đã xâm nhập lòng người, đã thu được sựtin tưởng của mọi người.Về phần đám tín đồ dị giáo không thể không bị mình ***** để cứu ngườikia...Người người chán ghét phỉ nhổ.Trái lại, mọi người đều thông cảm với một vị "Thánh kỵ sĩ" là mình đây.Liễu Bình nói: "Ta hiểu, về phần phương diện lương bổng khi chiêu mộ tớinhững người kia..."

Tử tước Addington nói: "Xin ngươi hãy yên tâm, hiện nay thành York đã ở vàothời khắc sống còn, không ai dám qua loa, cũng không có kẻ nào dám cắt xéncả."

"Vậy hãy quyết định như vậy đi."

Liễu Bình nói.Vào ban đêm.Liễu Bình đi theo tử tước Addington trở về thành York, đồng thời ở lại trong lâuđài của tử tước.Sau một bữa tiệc tối thịnh soạn...Vào đêm khuya.Liễu Bình trở về phòng, đóng cửa lại, lấy tấm thẻ quân kỳ kia ra."

Kỵ sĩ trưởng quân phòng giữ sao?"

ắHắn nhẹ nhàng ném ra ngoài.Bụp!Một chiếc quân kỳ nhẹ nhàng cắm trên mặt đất, không gió tự bay, tản ra từngluồng gợn sóng đặc biệt.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Trong thế giới Danh Sách có tên 'Nơi Lưu Vong' này, mỗi một tấm thẻ bài đềuđược pháp tắc hệ thần bí công nhận, có được quyền hành tương ứng.][Dựa vào tấm thẻ bài này, người được ngươi chiêu mộ sẽ tự động thu hoạchđược chức nghiệp binh chủng cơ bản của trận doanh loài người.]Liễu Bình trầm tư một lát, nói: "Tại bất cứ một chức vụ nào đều có thể thuhoạch được pháp tắc gia trì tương ứng, có phải là như vậy hay không?"[Đúng, thực lực bản thân là một bộ phận, pháp tắc gia trì là một bộ phận khác,nó sẽ trợ giúp ngươi thu hoạch được sự công nhận, thậm chí tăng thực lực bảnthân lên.] Danh Sách nói.Liễu Bình nói: "Theo lời ngươi nói, như vậy thực lực của thành chủ..."[Không, ông ta chính là thành chủ, cũng là quý tộc, ông ta đạt được gia trìkhông phải là năng lực chiến đấu.] Danh Sách giải thích.Liễu Bình nói: "Thì ra là thế, xem ra chúng ta cần phải tìm cách thu hoạch đượcquyền hành của chức nghiệp chiến đấu mạnh mẽ hơn mới được."

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi đang làm nhiệm vụ chính thức *****ên của Danh Sách.][Bản Danh Sách đã từng nói, đây là cơ hội tốt để thực lực của ngươi có thể tăngtiến, cũng là con đường cầu sinh của Danh Sách khi dung nhập Vĩnh Dạ.][Đây là tờ thẻ bài *****ên mà ngươi lấy được, bản Danh Sách sẽ dựa vào tấmthẻ bài này, bắt đầu kết nối với Danh Sách 'Nơi Lưu Vong'.][Bản Danh Sách sẽ triển khai tiến hóa tương ứng.]Có một khung chữ nhật xuất hiện tại hư không, độ lớn của nó vừa lúc có thể đặtmột tấm thẻ bài vào trong."

Ngươi muốn có được tấm thẻ này?"

Liễu Bình hỏi.[Đúng thế.] Danh Sách nói.Liễu Bình biến quân kỳ trở lại thành lá bài, sau đó đặt nó vào trong khung hìnhchữ nhật kia."

Làm như vậy sao?"

Hắn hỏi.[Chính xác.][Bản Danh Sách sắp tiến hóa lần *****ên, trong quá trình này sẽ không thểhưởng ứng lời kêu gọi của ngươi, đúng tám giờ sáng ngày mai, bản Danh Sáchsẽ tỉnh lại lần nữa.]ấ ồ ế ấ ễTất cả chữ nhỏ được thu hồi, biến mất trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đợi một lát.Quả nhiên, giao diện đã hoàn toàn biến mất.Thôi...Từ khi tiến vào trấn Hàn Chùy, mãi tới khi xuyên qua đường hầm, tiến vào ditích, mình còn chưa từng nghỉ ngơi qua.Liễu Bình ngáp một cái, ngã xuống giường....Ngày hôm sau.Tử tước Addington dẫn theo bảy, tám chức nghiệp giả cùng ăn sáng với LiễuBình."

Tối qua ngủ có ngon hay không?"

Tử tước Addington hỏi."

Cũng không tệ lắm."

Liễu Bình nói.Hắn quan sát bốn phía, mấy tên chức nghiệp giả hầu cạnh tử tước, cùng một chỗdùng cơm."

Đội trinh sát ở ngoài thành truyền về một tin tức, ma quỷ đã bắt đầu gây rối, tađoán có lẽ bọn chúng sẽ không chờ tới khi tuyết rơi, cũng bắt đầu tập kích thànhtrì của chúng ta."

Tử tước Addington nói.Ông ta vẫy tay.Ngay lập tức, có một người đưa cho Liễu Bình một tờ danh sách.Liễu Bình liếc nhìn, chỉ thấy phía trên có viết:Đội kỵ sĩ phòng vệ thành York.Nhân viên có thể chiêu mộ: Ba mươi kỵ sĩ.Chế độ đãi ngộ của Kỵ sĩ:1, Cung cấp miễn phí ăn uống, ngủ nghỉ, vũ khí, áo giáp.2, Lương tháng mỗi người đều được hai mươi đồng tiền bạc.3, Mỗi một tháng Liễu Bình có thể quản lý: Sáu mươi viên đá quý, có thể căncứ biểu hiện của các kỵ sĩ, dùng đá quý làm vật ban thưởng cho bọn họ."

Đá quý?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đúng vậy, thành York của chúng ta dựa vào quặng mỏ, từ xưa tới nay khôngthiếu đá quý... hơn nữa giá cả đá quý trên thị trường vào thời điểm này cũngkhông tốt lắm, các quý tộc trong Vương đô đều không còn hứng thú với đá quý,đồng tiền cứng chân chính tại thời điểm này là vàng và lương thực!"

Tử tướcAddington nói."

Lát nữa ta sẽ ra ngoài đi dạo, nghĩ một vài phương pháp, xem xem có thể chiêumộ một vài chức nghiệp giả hay không."

Liễu Bình nói.ề ễ"Cho ngươi một đề nghị, cửa thành và quán rượu là hai nơi dễ dàng gặp đượcchức nghiệp giả từ bên ngoài tới nhất."

Tử tước Addington lau miệng, đứng dậy nói:"Sáng sớm hôm nay ta sẽ xuất phát, tự mình đi tới một vài thành trì lớn để cầuviện, nhiệm vụ chiêu mộ Kỵ sĩ đều giao lại cho ngươi, Liễu Bình."

"Yên tâm đi, Tử tước đại nhân."

Liễu Bình nói.Tử tước Addington gật đầu, dẫn theo các chức nghiệp giả rời khỏi phòng ăn.-------Chương 314: Năng lực sơ cấpMột lát sau...Một đội xe ngựa rời khỏi lâu đài này.Liễu Bình uống hết một cốc sữa bò, lại ăn một ổ bánh bao cùng với cá xôngkhói thì cũng đứng dậy, đi ra khỏi tòa lâu đài này.*****ên hắn đi dạo một vòng quanh thành York.Đây là một tòa thành trì rất nhỏ, hầu như chỉ lớn hơn Ám Vụ trấn chút xíu màthôi.Buổi sáng, quán rượu còn chưa mở cửa.Như vậy, đi cửa thành xem sao, có lẽ vừa đúng lúc gặp phải một vài chứcnghiệp giả cũng chưa biết chừng.Liễu Bình đi thẳng tới cửa thành.Trên vách tường thành, đều có dấu vết đen nhánh của máu khô và ngọn lửa *****qua.Đây là dấu vết lưu lại do ma quỷ công thành vào một đoạn thời gian trước.Liễu Bình quan sát một lát, rồi đứng tại cửa thành chờ đợi.Một lát sau...Hắn chợt phát hiện một người cưỡi ngựa, vội vã từ trong thành chạy ra.Trên đỉnh đầu người đó có một hàng chữ nhỏ:[Trường mâu kỵ binh.]Là một chức nghiệp giả!Ngay lập tức, Liễu Bình tiến lên ngăn cản hắn ta lại, cười nói: "Các hạ, thànhYork chúng ta đang chiêu mộ quân phòng giữ, ngươi có muốn gia nhập haykhông?

Đãi ngộ đều là đứng đầu."

Người kia lập tức lắc đầu, nói: "Không, ta còn có việc gấp."

Hắn ta lách khỏi Liễu Bình, giục ngựa phóng nhanh ra khỏi thành, lao về phíahoang dã.Trong gió truyền tới những tiếng lẩm bẩm:"Nói đùa cái gì chứ, thành trì này đã không còn chức nghiệp giả nào ra dáng cả,chắc chắn sẽ bị ma quỷ công phá..."

Rất nhanh, người kia đã biến mất không còn tung tích.Liễu Bình nhíu mày.Không coi trọng thành York tới như vậy sao?ắ ề ốHắn lại nhìn về hai tên vệ binh đứng canh cửa thành, một người trong số bọn họthì trên tay có thạch cao băng bó, một người còn lại thì liên tục ho khan, vẫnchưa từng dừng lại."

Tại sao không đổi người khác tới trông cửa chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Đại nhân, những người khác đều chết trận, các huynh đệ còn lại bị thươngnặng hơn chúng ta nhiều."

Binh sĩ đang bó bột kia nói."

Aiz, được rồi, các ngươi cũng là vất vả."

Liễu Bình nói.Binh sĩ kia bật cười, nói: "Đại nhân thông cảm cho chúng ta, cho nên ta cũngnhắc nhở đại nhân rằng, muốn chiêu mộ nhân thủ còn cần quân kỳ, nó mới cóthể chứng minh cho việc đại nhân là người đại biểu thành York, chiêu mộ nhânthủ."

Liễu Bình nói: "Ha ha, tốt, vừa rồi ta chỉ thử một lần mà thôi."

Ánh mắt hắn nhìn về phía hư không.Thời gian cũng tới rồi chứ.Đang suy nghĩ, hắn bỗng thấy hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Vòng tiến hóa *****ên đã hoàn thành.][Lần tiến hóa này đã hoàn thành việc kết nối với Danh Sách: Nơi Lưu Vong.][Khi ngươi cắm quân kỳ xuống, chức năng mới của Danh Sách sẽ chính thứcmở ra.]Bụp!Một chiếc quân kỳ rơi trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía Giao diện, lại thấy phía sau "Anh linh che chở", "Kếthừa linh tính", "Thu phục thẻ bài" có một ngọn lửa xuất hiện.Là ngọn lửa này sao?Hắn cắm quân kỳ xuống mặt đất.Ngay sau đó, ngọn lửa kia bùng lên, hóa thành một ô biểu tượng mới.Chính là một chiếc quân kỳ.Cùng lúc đó, ngoài thành bỗng có một đám người xuất hiện.Tốc độ hành quân đám người này rất nhanh, kỷ luật nghiêm minh, im tiếng tiếntới trước cửa thành, dừng tại bên cạnh chiếc quân kỳ này.Một chiến sĩ dẫn đầu nhảy khỏi lưng ngựa, *****ên nhìn về chiến kỳ đang cắmtrên mặt đất kia, lại nhìn hai tên vệ binh thủ thành, cuối cùng ánh mắt dừng lạitại người của Liễu Bình."

Chắc hẳn là ngươi."

Chiến sĩ nói."

Ta?"

Liễu Bình vẫn cảm thấy khó hiểu."

Đúng vậy, chúng ta hưởng ứng lần nhiệm vụ này... lại nói, không phải ngươi làngười chiêu mộ nhân thủ sao?"

Chiến sĩ nhiệt tình hỏi.ắ ầ ế ế"Đúng vậy, ta vừa mới bắt đầu nhận người, thế nhưng làm sao mà ngươi biết?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta nói chuyện riêng đi..."

Chiến sĩ lại gần, hạ giọng nói: "Nội dungnhiệm vụ là: Giữ vững thành trì, đánh lùi đợt tấn công của ma quỷ, hoàn thànhthắng lợi một chiến dịch."

"Ban thưởng nhiệm vụ là: Mỗi người một viên đá quý Danh Sách."

Chiến sĩ chỉ chỉ về phía sau lưng: "Một đoàn ba mươi người, tổng cộng là baomươi viên đá quý, không sai chứ?"

Liễu Bình ngẩn ra, nhìn về những người phía sau lưng người chiến sĩ này.Đều là chức nghiệp giả.Chỉ là thực lực của bọn họ đều khoảng cấp 10, cũng không có chức nghiệp giảnào quá mạnh mẽ.Điều này không tệ lắm!Hiện tại, thành York đã không còn người nào có thể dùng rồi!Hơn nữa, tử tước Addington cho mình tổng cộng là sáu mươi viên đá quý.Nói cách khác...Danh Sách dùng ba mươi viên đá quý trong đó, triệu hồi ba mươi chức nghiệpgiả, còn tiết kiệm cho mình ba mươi viên nữa?Liễu Bình đang nghĩ ngợi, bỗng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hưkhông:[Hạng công năng thứ tư đã được kích hoạt, có tên là: ][Triệu hoán Anh linh sơ cấp.][Chú ý, theo việc ngươi sưu tầm càng nhiều thẻ bài từ 'Nơi Lưu Vong', hạngcông năng này sẽ tiến hóa càng mạnh hơn.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi, rồi lại có từng hàng chữ mới xuất hiện:[Lợi dụng quân kỳ, ngươi có thể trao tặng bọn họ thân phận chính thức, cứ nhưvậy, thế giới Danh Sách này cũng tiếp nhận sự tồn tại của bọn họ.]Liễu Bình không nhịn được mà âm thầm hỏi: "Ngươi biến ra đám người này từđâu vậy?"

Danh Sách trả lời: [Ngươi đã quên mất tên gọi của bản Danh Sách rồi sao?]"Tên gọi của ngươi?"[Bản Danh Sách có tên là: Giao diện Anh Linh, nếu như bản Danh Sách khôngthể triệu hồi Anh linh, thì làm sao lại có cái tên gọi này được?]"...Được rồi, thế nhưng những người này xuất hiện từ nơi nào?"

Liễu Bình vẫncố hỏi tiếp.[Chờ tới ngày ngươi đủ mạnh, có lẽ ngươi sẽ biết bí mật này.] Danh Sách trảlời."

Được thôi."

Liễu Bình nhìn về phía tên chiến sĩ kia.Người chiến sĩ này cùng với những chức nghiệp giả phía sau hắn ta cũng đềuđang tha thiết chờ đợi câu trả lời của Liễu Bình."

Các ngươi muốn đá quý?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai, đá quý của thế giới này là một thứ tốt, chúng ta chỉ cần đá quý,không cần thứ gì khác nữa cả."

Chiến sĩ nói."

Rất tốt!"

Liễu Bình lớn tiếng nói: "Ta tuyên bố, các ngươi chính thức đượcchiêu mộ!"

-------Chương 315: Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?Ba mươi tên chức nghiệp giả.Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, tác phong nhanhnhẹn quả quyết, vừa nhìn cũng biết chính là lão binh tung hoành chiến trường.Liễu Bình vừa mới tuyên bố chiêu mộ bọn họ.Bọn họ đã bắt đầu phân phối nhiệm vụ có thứ tự dưới sự chỉ huy của ngườichiến sĩ kia, bắt đầu bố trí phòng ngự, trạm canh gác trên tường tahfnh, thậm chícòn phái ra mấy người đi mua sắm tiếp tế trong thành.Liễu Bình quan sát bộ dáng bận rộn của bọn họ mà âm thầm hỏi:"Những người này sẽ không nửa đường làm phản chứ?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Làm phản tương đương với việc từ bỏ nhiệm vụ, sẽ bị trừ đi lượng lớn Hồnlực, Hồn lực không đủ trừ thì bị xóa bỏ.][Ngoài ra, ngươi cũng có thể thiết lập cơ chế ban thưởng loại nhỏ, có thể ra lệnhcho bọn họ tốt hơn.]"Ta còn có thể thiết lập cơ chế ban thưởng sao?"

Liễu Bình hỏi.[Đương nhiên.] Danh Sách trả lời.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cũng nói: "Được... vậy thì quyết định như thế nàyđi."

"Cố gắng để lại ấn tượng tốt cho ta, trong chiến đấu biểu hiện ra sự anh dũngcủa bản thân, hoặc làm ra cống hiến đặc biệt đều có thể đạt được điều này, cũngcó xác suất thu hoạch được đá quý từ trên tay của ta."

Liễu Bình vừa nói xong.Mấy giây sau, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Đã tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: Thiện cảm của đội trưởng quân phòng giữ.]Liễu Bình nhìn về phía những người kia, đã thấy vẻ mặt bọn họ hơi đổi, ánhmắt chuyển về phía hư không.Ngay sau đó...Một chức nghiệp giả nữ tính đi tới trước mặt Liễu Bình, liếc mắt đưa tình vớihắn, nói:"Đội trưởng đại nhân, nhìn ngài vẫn rất trẻ mà, ta dẫn ngài cùng đi uống rượu,thế nào?"

"Nhớ kỹ, những chuyện ngoài phạm vi công việc cùng nhiệm vụ đều làm ta cảmthấy phản cảm."

Liễu Bình lạnh lùng nói."

Rõ!

Đội trưởng!"

Cô gái này chào một cái, quay người rời đi.ấ ầĐám người thấy vậy thì trở nên trầm tư.Liễu Bình hỏi Danh Sách: "Bọn họ đều có thể thấy được nhiệm vụ mà ngươivừa tuyên bố sao?"

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Bọn họ là Anh linh sơ cấp hưởng ứng sự kêu gọi của ta mà tới, chỉ vì hoànthành nhiệm vụ hiện tại của ngươi...][Nhớ kỹ, ngươi là ông chủ.]Liễu Bình nhìn những dòng chữ này mà ngẩn người ra.Mình là ông chủ?Người chiến sĩ kia lại gần với một nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: "Kỵ sĩtrưởng đại nhân, an toàn của ngài là chuyện rất quan trọng, ta sẽ chuyên mônđiều động hai vị cao thủ bảo vệ ngài, ngài thấy như thế nào?"

"Tên ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Triệu Minh Quang."

"Triệu Minh Quang, ta vẫn có năng lực tự vệ, nhiệm vụ quan trọng nhất của cácngươi là đánh lùi ma quỷ, không cần quan tâm tới ta."

"Rõ, mọi thứ đều sẽ như mong muốn của ngài."

Lúc này, một người chức nghiệp giả từ trong thành chạy tới, nói với người chiếnsĩ kia: "Thủ lĩnh, tiền đồng mà chúng ta trao đổi với Danh Sách để đi mua lươngthực, cơ bản là không mua được thứ gì để ăn cả."

"Chẳng lẽ bọn họ chỉ lấy vàng bạc thôi sao?"

Triệu Minh Quang giật mình hỏi."

Không phải, Thủ lĩnh, ta cảm thấy bọn họ đều không có lương thực có thểbán."

Người chức nghiệp giả kia nói.Triệu Minh Quang nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Nơi ăn ngủ, vũ khí cùng áo giáp của các ngươi đều do tử tướcAddington cung cấp, điều này các ngươi không cần quan tâm."

Các chức nghiệp giả đều hoan hô lên.Liễu Bình quay người đi trở về lâu đài, cũng không quay đầu lại, nói: "*****êncác ngươi hãy bố trí công sự phòng ngự đi, ta sẽ đi giải quyết các công việc hậucần."

"Vậy thì làm phiền ngài, Kỵ sĩ trưởng đại nhân."

Triệu Minh Quang cao giọnghô.Liễu Bình trở lại lâu đài, đã thấy trong lâu đài đã trống rỗng, ngay cả người hầucũng rất ít.Về phần những quan viên chuyên môn quản lý hành chính thì cũng không cònmột mống nào cả.Liễu Bình chợt nhớ tới đội xe thật dài rời khỏi lâu đài lúc sáng sớm kia.ấ ềNghĩ lại, trong thành cũng rất tiêu điều.Thủ vệ cửa thành, một người bó bột, một người thì bệnh lâu chưa lành."

Sẽ không... ngu xuẩn tới như vậy chứ."

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Kỵ sĩ trưởng, ngài đã về."

Một quản gia chào hỏi."

Có chuyện gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là thứ tử tước giao cho ngài."

Quản gia nâng một chiếc hộp gỗ lên.Liễu Bình mở hộp gỗ ra, bên trong có chứa một con dấu, một chuỗi chìa khóadài, một tấm thẻ bài, cùng với một tờ giấy viết bằng những chữ phóng khoángđẹp mắt.Trên tờ giấy này có ghi:"Gửi tới Kỵ sĩ trưởng thành York, Liễu Bình."

"Nhiệm vụ phòng ngự toàn thành thị đều giao cho ngươi phụ trách, con dấu đạibiểu cho quyền lực của ngươi, chìa khóa có thể giúp ngươi đi tới mọi nơi màngươi muốn."

"Ta đã dẫn thủ hạ đi tìm viện binh, hi vọng có thể nhanh chóng trở về, nghênhchiến ma quỷ cùng với ngươi."

"Chính nghĩa tất thắng!"

"Thành chủ của ngươi: Tử tước Addington."

"Tái bút: ""Tổ tiên của ta cũng là một Kỵ sĩ, có truyền thừa xuống một vài kỹ xảo của Kỵsĩ, xét thấy tình huống hiện tại rất nguy cấp, đặc biệt lưu lại cho ngươi một loạikỹ năng của Kỵ sĩ, hi vọng nó có tác dụng đối với ngươi."

"Lại tái bút: ""Nếu như thật sự không thủ được, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, thế nhưngtrước khi đi, xin ngài hãy đốt cháy toàn bộ tòa thành này, điều này có thể làmcho áng văn của ta trở nên bi tráng hơn."

"Xin gửi lời cảm ơn của ta tới ngài."

Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.Vào buổi sáng thấy được cảnh tượng kia, mình cũng đã có dự đoán trước.Hóa ra là chạy thật."

Thiền Y."

Liễu Bình khẽ gọi."

Ta đây, Ma... không, tiểu tử thối."

"Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?"

"Ha ha, ta thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ngươi, rất là đáng yêu, thật."

ấ"...Sở trường nhất của nàng là trinh sát, hãy xem xem trong thành này còn cóbao nhiêu chức nghiệp giả có thể dùng, lại đi dạo bên ngoài thành, xem xem cóthể phát hiện động tĩnh của ma quỷ hay những tình báo khác hay không."

"Chuyện nhỏ."

Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo xinh xắn đáng yêu, nhảy lên bệ cửa sổ,mở cửa sổ ra, vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.-------Chương 316: Chức nghiệp trị liệu?Liễu Bình đứng tại chỗ, tiếp tục trầm tư.Mình mới tới, cần phải tiếp nhận chức vụ Kỵ sĩ trưởng này, mới có thể có đượcthân phận tại thế giới này.Bởi vậy bị người lưu lại nơi này thủ thành, cũng là một chuyện bất đắc dĩ.Chuyện quan trọng nhất vào thời điểm hiện tại chính là, nhìn xem sau khi Tửtước rời khỏi, nơi này có còn lại thứ gì hay không.Liễu Bình cầm tấm thẻ bài kia lên, quan sát một cách tỉ mỉ.Trên thẻ bài có vẽ một Kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp trắng tinh, một tay cầm kiếm,tay kia nâng cao, nâng một đoàn ánh sáng.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thánh Ngâm thuật cao cấp.][Thẻ kỹ năng đặc biệt (Kỵ sĩ).][Thuyết minh: Đây là một loại kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật, cóthể giúp người sử dụng lược bỏ bước ngâm xướng, có thể sử dụng chiêu thứcchữa trị sơ cấp này ngay lập tức.][Muốn sử dụng tấm thẻ bài này, cần thanh toán năm điểm Hồn lực.]Tốt.Mặc dù tử tước Addington chạy trốn, thế nhưng ông ta cũng bận tâm thể diệncủa mình, ít nhất vẫn biết đạo lý muốn dùng người thì phải thanh toán thù lao.Liễu Bình cầm thẻ bài, nói nhỏ: "Sử dụng."

Tấm thẻ bài hóa thành một luồng sáng, nhẹ nhàng bao phủ lên người Liễu Bình,một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất.Trong đầu Liễu Bình hiện lên rất nhiều kỹ xảo liên quan tới Thánh Ngaammthuật.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như mình đã luyện tập Thánh Ngâm thuậthàng ngàn, hàng vạn lần vậy, tới mức phất tay là có thể sử dụng, không cần lại ỷvào chú ngữ nữa.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã nắm giữ kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật.][Hồn lực đã tiêu hao: 5 điểm.][Từ giờ trở đi, ngươi tùy ý phất tay, đã có thể phóng ra thuật pháp điều trị sơcấp: Thánh Ngâm thuật.]Pháp thuật này, có hiệu quả điều trị khá tốt đối với ngoại thương trên tứ chicùng với vết thương trong nội tạng, là một môn pháp thuật điều trị sơ cấp kháthực dụng.Tâm trạng Liễu Bình hơi tốt hơn chút, cầm con dấu lên, áng chừng.Đây là con dấu phụ của thành chủ.Từ giờ trở đi, mình có thể đại biểu cho tử tước Addington, chỉ huy vận hànhtoàn bộ thành trì.Thành trì này còn có thứ gì có thể vận hành chứ?"

Dẫn ta tới kho lương thực xem chút."

Liễu Bình nói với người quản gia kia."

Được rồi, Kỵ sĩ trưởng đại nhân."

Quản gia nói.Sau khi mở cửa kho lương, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài một hơi.Lương thực nơi này hầu như đã cạn kiệt.Sau đó, Liễu Bình lại đi tới kho vũ khí, chuồng ngựa, nhà kho trang bị hạngnặng.Kho vũ khí trống rỗng.Không có bất cứ một con ngựa nào nữa cả.Mà làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, vẫn còn có hai khẩu pháođại bác vẫn còn sử dụng được, đặt trong kho hàng trang bị hạng nặng...Thế nhưng lại không có đạn pháo.Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, Liễu Bình đặt tay lên hai khẩu pháo,kích hoạt năng lực của Giao diện Anh Linh: Thu lấy thẻ bài.Bụp!Hai tiếng vang nhỏ xuất hiện, hai khẩu pháo biến thành một tấm thẻ bài, bị LiễuBình nhét vào trong túi."

Lương thực đã hết sạch rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, trên thực tế, người trong lâu đài này, vẫn còn lại mộtchút lương thực, tử tước cũng đã chuẩn bị đồ ăn sung túc cho ngài rồi, nhữngthứ này đều được đặt tại nhà bếp."

Quản gia nói nhỏ."

Dẫn ta đi."

Liễu Bình nói.Hai người đi tới phòng bếp.Thức ăn dự trữ của nơi này cũng không ít, đủ cho hơn mười người ăn trongvòng một tuần lễ."

Bắt đầu nấu cơm đi, cho người trong lâu đài, cộng thêm ba mươi suất cơm trưanữa."

Liễu Bình ra lệnh."

Đại nhân, nếu là như vậy, lương thực nơi này chỉ đủ ăn trong mấy ngày màthôi."

Quản gia hơi khó xử."

Lương thực thì giao cho ta giải quyết, không cần ngươi quan tâm, chỉ cần làmtheo yêu cầu của ta là được."

Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói."

Vâng, đại nhân."

Quản gia nói.Buổi trưa.Các chức nghiệp giả thay phiên nhau trở về lâu đài ăn cơm.Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đứng trên tường thành, cùng nhìn về phíavùng hoang dã."

Chúng ta đã xây dựng đầy đủ các công sự phòng ngự, buổi chiều sẽ phái línhtrinh sát ra ngoài thành, đi thăm dò động tĩnh của ma quỷ."

Triệu Minh Quangnói."

Chuyện này cũng không cần gấp gáp, ta đã điều động trinh sát ra ngoài rồi."

Liễu Bình nói."

Đã có người đi rồi?"

Triệu Minh Quang nói với vẻ ngạc nhiên.Hắn ta quan sát xung quanh.Chỉ có mấy tên vệ binh canh giữ tại cửa thành, không bị thương thì cũng tànphế."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, người của chúng ta rất chuyên nghiệp, cũng có thể hoànthành nhiệm vụ này, hay là để người của chúng ta đi đi."

Triệu Minh Quang nói."

Rốt cuộc thì các ngươi tới từ nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Không thể trả lời được..."

Triệu Minh Quang chỉ chỉ về phía Giao diện khôngtồn tại trong hư không kia, cười nói: "Nói ra, ta sẽ bị xóa bỏ."

Một bóng trắng từ nơi xa bay tới, hạ xuống trên vai Liễu Bình.Là một con mèo lông trắng rất đáng yêu.Nó nói tiếng người: "Liễu Bình, ma quỷ đã tập kết, nửa tiếng sau sẽ tới nơinày."

Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đều cảm thấy kinh hãi."

Thực lực của bọn chúng như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Có khoảng hơn bảy trăm con ma quỷ, thực lực mỗi cá thể tương đương vớinhững chức nghiệp giả này."

Mèo trắng nói.Sắc mặt Triệu Minh Quang trở nên tái nhợt."

Không thể nào... nhiệm vụ chắc chắn phải chết..."

Hắn ta lẩm bẩm."

Ngoài những ma quỷ này ra, bọn chúng còn có chuẩn bị nào khác nữa haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Không có, nơi này chỉ là một tòa thành nhỏ, cho nên những tồn tại mạnh mẽđều đi công kích những nơi khác, có lẽ bọn chúng còn cảm thấy điều động hơnbảy trăm binh lính đã là rất coi trọng nơi này rồi."

Mèo trắng trả lời.Liễu Bình liếc nhìn Triệu Minh Quang, đưa tay rút ra một thẻ bài.Bụp!Thẻ bài hóa thành hai khẩu pháo.ấ ế"Đây là hỏa pháo có uy lực lớn nhất trong thành trì, chỉ là thiếu đạn dược, tathấy trước khi tới đây các ngươi đã chuẩn bị rất sung túc, không biết các ngươicó thể chế tạo ra một vài đạn pháo hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Có thể, ta sẽ sắp xếp nhân lực làm chuyện này... thế nhưng ma quỷ là một loàirất xảo quyệt, loại hỏa pháo này nhiều nhất chỉ có thể bắn một vòng, những phátbắn sau sẽ bị bọn chúng nghĩ cách né tránh mất."

Triệu Minh Quang thở dài mộthơi, vội vàng muốn rời khỏi để điều động binh lực."

Triệu Minh Quang."

Liễu Bình gọi hắn ta lại."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?"

Hắn ta hỏi."

Các ngươi có bao nhiêu chức nghiệp hệ trị liệu?"

"Chức nghiệp trị liệu?

Đây là một chức nghiệp rất hiếm gặp, đoàn đội nhỏ nhưchúng ta không đủ hấp dẫn một vị chức nghiệp hệ trị liệu."

Liễu Bình nhìn hắn ta, nói: "Không cần sợ hãi hơn bảy trăm tên ma quỷ này."

Bờ môi Triệu Minh Quang run lên, sắc mặt xám ngoét, không nói lời nào.Liễu Bình bổ sung: "Quên nói cho ngươi biết, ta là Thánh kỵ sĩ."

-------Chương 317: Trảm địch đều có thưởng!Triệu Minh Quang không nhịn được mà nhìn về phía đỉnh đầu Liễu Bình.Nơi đó cũng không có cái gì."

Hiện tại còn không phải lúc, chờ trước khi chiến tranh bắt đầu, ta sẽ cho mọingười biết điều này."

Liễu Bình nói."

Tốt, nếu như ngài là Thánh kỵ sĩ, vậy thì chúng ta cũng có cơ hội đánh thắngtrận này!"

Triệu Minh Quang cắn răng, nói.Nói xong, hắn ta vội vàng rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Anh Linh che chở'."

Phải chọn trúng Yana, sau đó rút ra một loại kỹ năng của Thánh kỵ sĩ mới được.Việc này có quan hệ tới sĩ khí quân đội!Liễu Bình âm thầm chờ mong.Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Đã kích hoạt 'Anh Linh che chở'.][Đang rút ra Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (Thịthần).][Thỏa mãn điều kiện sau đây, ngươi có thể rút ra một loại năng lực biến chủngtừ trên người Nữ sĩ Tra Tấn Yana, cũng có thể sử dụng một lần.][Điều kiện rút ra: Tra tấn một kẻ địch, làm cho hắn ta hoàn toàn phục tùng dướichân của ngươi.][Đối với Thần linh tới nói, tra tấn chúng sinh sẽ mang tới một vài niềm vui thú.]Liễu Bình lộ vẻ thất vọng.Xong đời.Dựa theo những lời cuối cùng, năng lực được rút ra sẽ không phải là năng lựccủa Thánh kỵ sĩ, mà là năng lực của Nữ thần Tra Tấn Yana!...Giáo đường.Giáo đường màu đen đứng vững tại ngọn núi cô độc, bị mây mù đen đặc chephủ, làm cho không ai có thể nhìn thấy vị trí của nó.Nơi này cách thành York mấy trăm ngàn dặm, tại một khu vực khác của vươngquốc Ceylon.Nghi thức của Thần linh đã tới bước cuối cùng.Dưới tế đàn, tiếng kêu rên của tất cả tín đồ đều đã biến mất.ồ ồ ế ế ề ồDù là tín đồ, hay là những linh hồn bị hiến tế, đều đã hóa thành từng chồngxương trắng, chồng chất thành núi dưới tế đàn.Tất cả mọi người đều đã tiêu tán, từ đây không còn tồn tại trên đời nữa.Chỉ có lực lượng linh hồn tinh khiết còn ở lại trong tay bức tượng Thần linh tạichính giữa tế đàn.Bức tượng bỗng phun ra một luồng sương mù màu xám trắng.Một giọng nói ồm ồm vang lên quanh tế đàn:"Một lá bài cuối cùng của Danh Sách bị người kích hoạt lên."

Mấy giây sau...Luồng sáng ẩn chứa lực lượng linh hồn kia lơ lửng bất định, dần dần nhập vàotrong một chiếc cân thiên bình làm bằng đá.Giọng nói ồm ồm lại vang lên lần nữa:"Mọi thứ đều bắt đầu lại từ thời đại kia... cũng may... tất cả lịch sử đều đã đượccố định."

Trên chiếc cân thiên bình bùng lên một luồng sáng hừng hực.Luồng sáng này xông phá bầu trời đêm tăm tối, nhanh chóng lướt ngang trờicao, bay về một nơi cực kỳ sâu xa.Trên tế đàn yên tĩnh, giọng nói kia lại vang lên lần nữa:"Bất cứ kẻ xâm lấn nào, đều chỉ có thể khuất phục trước bước tiến của lịch sử...bởi vì thời không đã bị phong tỏa, không thể bị thay đổi."...Ở một bên khác.Trước cửa thành York."

Vừa rồi ta đã nói cho ngươi biết hết tất cả điểm quan trọng của Hư Thần trảm,sau đó, ngươi cần phải chú ý tới mấy điểm sau đây..."

Liễu Bình nói rất nghiêm túc, Triệu Thiền Y cũng chăm chú lắng nghe, thỉnhthoảng sẽ hỏi một hai câu.Triệu Thiền Y bỗng nhiên giật mình, nhỏ giọng nói: "Bọn chúng sắp tới, ta đãngửi thấy mùi lửa cháy trên người bọn chúng."

Liễu Bình cũng ngừng việc giảng giải.Hắn đứng dậy, nhìn về phía dưới tường thành.Triệu Minh Quang đã tập trung tất cả mọi người lại, bày trận tại trước cổngthành.Liễu Bình nhẹ nhàng nhảy lên cao, hạ xuống bên người Triệu Minh Quang, thấpgiọng hỏi: "Ngươi có nói tới số lượng của kẻ địch hay không?"

"Không có."

Triệu Minh Quang cũng thấp giọng trả lời.ấ ố ế ế ắ ế ễ"Rất tốt, tiếp đó, chúng ta sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này."

Liễu Bìnhnói.Đôi mắt Triệu Minh Quang sáng lên, hỏi: "Ngài dự định công khai thân phậnThánh kỵ sĩ của ngài cho bọn họ biết sao?"

Liễu Bình tạm ngừng, giải thích: "Thực ra... trong thế giới của chúng ta, mấy từThánh kỵ sĩ này đại khái là hơi khác so với nhận biết của các ngươi."

"Thánh kỵ sĩ của các ngươi ý chỉ là cái gì?"

Triệu Minh Quang khó hiểu hỏi.Liễu Bình tiến tối, ghé sát tai hắn ta, nói một câu.Toàn thân Triệu Minh Quang chấn động, lộ ra vẻ khó có thể tin, liên tục nhìnchằm chằm Liễu Bình.Liễu Bình gật đầu, vỗ vai hắn ta, nói: "Tin tưởng ta, ta sẽ cùng chiến đấu vớicác ngươi."

Trong hoang dã, ngoài thành trì.Từng con ma quỷ liên tục xuất hiện.Bọn chúng có thân hình giống với loài người, thế nhưng làn da có màu đennhánh tới phát sáng, hai tay như hai thanh đao xương sắc bén, miệng đầy răngnanh.Phệ Quỷ.Đây là một loại binh sĩ cấp thấp trong quân đoàn ma quỷ, làn da toàn thân cóthể trung hòa một mức tổn thương nhất định của những công kích từ xa, phongcách chiến đấu hung tàn cùng ác độc.Một tên.Hai tên.Sáu bảy...Khoảng hơn năm mươi con Phệ Quỷ xuất hiện trong tầm mắt mọi ngugowfi.Khi bọn chúng phát hiện ra chức nghiệp giả loài người, lập tức tăng nhanh tốcđộ, dùng toàn lực tấn công về phía loài người.Trong đám chức nghiệp giả, có người nhỏ giọng nói:"Hình như hơi nhiều, cũng khá khó ứng đối."

Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang coi như không nghe thấy.Trên thực tế, đám ma quỷ này chỉ là quân tiên phong của quân đoàn ma quỷ màthôi.Đám ma quỷ dần dần tới gần.Tốc độ của bọn chúng càng lúc càng nhanh, tiếng xung phong cùng tiếng gàothét càng ngày càng mãnh liệt...Một trăm mét.Năm mươi mét.ốBốn mươi mét.Triệu Minh Quang rút vũ khí ra, quát lớn:"Chuẩn bị... hỏa pháo... bắn!"

Ầm...Hai quả đạn pháo bay ra ngoài.Trong khoảnh khắc này, dưới chân Liễu Bình bỗng có một quầng sáng tản ra,bao phủ mọi vật trong phạm vi bán kính bốn mươi mét.Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"

Đánh xuyên bọn chúng."

Liễu Bình thản nhiên nói.Nếu như ở trên không nhìn xuống thì có thể thấy hai viên đạn pháo lấy LiễuBình làm trung taamm, nhanh chóng gia tốc xoay tròn, cuối cùng hóa thành hailuồng lửa, lao mạnh về đám ma quỷ.Ầm!Hai viên đạn pháo dùng tốc độ cực nhanh va chạm với nhau, sinh ra vụ nổ cùngsóng xung kích cực kỳ mạnh.Tiếng kêu thảm vang lên liên miên, tay cụt chân đứt của đám Phệ Quỷ bay đầytrời.Các chức nghiệp giả loài người đều hò reo vui mừng.Sĩ khí khá cao!Liễu Bình tiện tay rút một chiếc chiến mâu ra, cao giọng nói: "Xông lên!

Trảmđịch đều có thưởng!"

Các chức nghiệp giả mừng rỡ, lao về phía đám Phệ Quỷ còn sống.Ngay khi trận chiến dịch này chuẩn bị bùng nổ...-------Chương 318: Thời không bao phủ và giá trị thật sự của Liễu BìnhDị biến bỗng xuất hiện!Từ phía chân trời xa xôi bỗng có một luồng sáng bay tới, như một thác nước tẩysạch đất trời, trong nháy mắt xuyên qua trời cao, rồi đổ ập xuống mặt đất.Luồng sáng này bao phủ toàn bộ thành York cùng với phạm vi mấy chục cây sốxung quanh thành York.Toàn bộ thế giới đều ngưng đọng lại.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy liên tục xuất hiện, hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Pháp thuật Thần linh: Thời Không Bao Phủ.][Pháp thuật này đã có hiệu lực.][Dòng thời gian và lịch sử tại nơi đây đã bị Tà Thần cố định.][Thời gian hiện tại: Ceylon lịch, ngày 9 tháng 12 năm thứ 37.][Các ngươi sẽ nhảy qua một ngày, nhảy tới ngày hôm sau trong lịch sử.][Dòng thời gian hiện tại đã thay đổi.][Ngươi và thủ hạ của ngươi đã tới thời điểm trong lịch sử: Ceylon lịch, ngày 10tháng 12 năm thứ 37.][Trong lịch sử, ngày hôm nay, là thời điểm thành York bị công phá cùng bị tànsát.]Cảnh tượng xung quanh biến mất, lại biến đổi, rồi hiện lên trước mắt tất cả mọingười.Tất cả Phệ Quỷ phía trước đều biến mất.Đám người sững sờ tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn lại.Sau lưng bọn họ, toàn bộ thành York đang bị một biển lửa bao phủ.Vô số ma quỷ đang cướp bóc đốt giết ở trong thành trì.Thành York đã bị hủy diệt!Con ngươi Liễu Bình co rút lại, không nhịn được quát: "Tình huống hiện tại làsao?"

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Ngươi đã trở về thời đại quá khứ, thế nhưng trên thực tế, mọi chuyện đã diễn ratrong lịch sử, đều sẽ tiếp tục tái diễn.][Tà Thần lợi dụng lực lượng bản thân, chuyển dòng thời gian của các ngươi tiếntới ngày hôm sau, làm cho các ngươi đi tới thời điểm thành York bị hủy diệttrong lịch sử.]ố[Số lượng ma quỷ hiện tại: 790.][Chú ý!][Ma quỷ đang triệu hồi thủ lĩnh mạnh mẽ, tới đây thu thập tất cả linh hồn loàingười!]Liễu Bình liếc mắt, lại nghe được sau lưng truyền tới tiếng "bịch".Hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy Triệu Minh Quang quỳ trên mặt đất, nói với vẻtuyệt vọng: "Xong, xong hết rồi... nhiều ma quỷ như vậy, thành trì cũng đã hủydiệt, chúng ta chết chắc rồi."

Vẻ mặt những chức nghiệp giả khác cũng trắng bệch.Thật vất vả mới có thể bố trí rất nhiều công sự phòng ngự trên tường thành, dựđịnh giết một đợt trước, rồi có thể dựa vào tường thành mà phòng thủ, dù gìcũng có thể đánh chặn trên đường phố nữa.Hiện tại.Toàn bộ thành trì đều rơi vào trong tay ma quỷ.Thế thì còn đánh thế nào được nữa?Liễu Bình im lặng trong chớp mắt, nói nhanh: "Có thể sửa đổi nhiệm vụ haykhông?"[Có thể.] Danh Sách trả lời."

Nếu như trong lịch sử, thành York chắc chắn sẽ bị hủy diệt, như vậy thì hiện tạichúng ta sửa đổi nhiệm vụ trở thành: Thu phục thành York."

"Tuyên bố nhiệm vụ: ""Thu phục thành York."

"Miêu tả nhiệm vụ: Tất cả chức nghiệp giả cần phải đoàn kết một lòng tại bênngười Kỵ sĩ trưởng Liễu Bình, hắn sẽ dùng lực lượng của 'Thánh kỵ sĩ' bảo vệtất cả mọi người các ngươi không bị ma quỷ *****, khi các ngươi sát cánhcùng hắn thu phục lại thành York, sẽ có được gấp đôi lượng đá quý làm banthưởng."

Liễu Bình suy nghĩ một giây, lại bổ sung:"Thêm một dòng miêu tả nữa, độ khó của nhiệm vụ này là: Dễ dàng."[Đang tuyên bố nhiệm vụ.] Danh Sách nóiNgay sau đó...Tất cả chức nghiệp giả giật mình, vội vàng nhìn về phía hư không trước mặtbọn họ.Bọn họ nhanh chóng đọc hết nhiệm vụ mới phát ra."

Thánh kỵ sĩ?"

"Bảo vệ chúng ta không chết sao?"

"Độ khó là dễ dàng?

Hình như không giống lắm."

ềCác chức nghiệp giả đều xôn xao.Liễu Bình thấp giọng nói: "Triệu Thiền Y."

Một giọng nữ vang lên:"Ta đây."

"Dùng chân thân tới đây."

Liễu Bình nói."

Được."

Triệu Thiền Y nói.Trên bầu trời, một bóng hình to lớn lại xinh đẹp yên lặng rơi xuống trước mặtLiễu Bình.Đó là một con mèo cao hơn ba mét, toàn thân bốc lên luồng khí u ám vặn vẹolại sôi trào, luồng lực lượng kia kinh người như là gió táp, hầu như thổi bay toànbộ mọi người ra ngoài."

Yêu quái cấp 30!"

Có người hét lớn.Liễu Bình xoa nhẹ đầu mèo, quay đầu lại nói: "Tất cả mọi người, đi theo ta."

"Rõ!"

Các chức nghiệp giả hét lớn với vẻ phấn chấn."

Nên đánh như thế nào?"

Miêu yêu hỏi nhỏ."

Nàng không cần quan tâm cái gì cả, chỉ cần đảm bảo sự an toàn của ta làđược."

Liễu Bình nói."

Bọn họ được không?"

"Có ta ở đây, có thể."

Đúng lúc này, đám ma quỷ đã phát hiện động tĩnh bên ngoài thành trì.Một đội ma quỷ có hai sừng, toàn thân bốc lửa bừng bừng, sau lưng có hai chiếccánh dơi quơ múa đinh ba, lao về phía mọi người."

Giết!"

Liễu Bình ra lệnh.Các chức nghiệp giả cùng tiến lên, lao về đám ma quỷ kia.Song phương tiến vào giai đoạn đánh giáp lá cà!Trong chém giết, từng luồng sáng ấp áp lại dịu dàng rơi xuống trên người cácchức nghiệp giả, đồng thời cũng rơi trên người đám ma quỷ kia.Trong chiến trường, liên tục có người bị thương.Thế nhưng các chức nghiệp giả lại phát hiện, theo chiến đấu tiếp diễn, vếtthương trên người mình luôn có thể lành lại với tốc độ cao.Về phần đám ma quỷ...Vết thương trên người bọn chúng cũng đang nhanh chóng lành lại, thế nhưngmỗi khi lành lại thì lực chiến đấu của bọn nó sẽ càng thêm yếu ớt.Mấy phút sau...ềCả một đội Dực Ma đều bị tiêu diệt sạch.Chỉ là coi như bọn chúng sắp chết, trên người bọn chúng cũng không có bất cứvết thương nào cả.Những luồng sáng thần thánh kia vẫn luôn bao phủ bọn chúng.Chiến đấu kết thúc.Tất cả chức nghiệp giả đều tới cạnh người Liễu Bình."

Hiện tại đã có lòng tin hay chưa?"

Liễu Bình bình tĩnh hỏi."

Có!"

Đám người đồng thanh đáp."

Như vậy còn tạm được."

Liễu Bình nói.Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ vẫn dừng tại nơi đó:[Ngươi liên tục kích hoạt Thánh Ngâm thuật.][Hồn lực của ngươi: -1, -1, -1, -1,...][Ngươi thả ra Cứu Tử Phù Thương thuật.][Ngươi thu được Hồn lực: +1, +2, +5, +3, +7,...]...Thành York là một thành trì nhỏ.Vào buổi sáng, thành chủ của nó dẫn theo quân hầu cận chạy trốn.Đã như vậy, công phá nó chỉ là vấn đề thời gian.Những lãnh chúa ma quỷ mạnh mẽ, tà ác sớm đã đưa ánh mắt nhìn về phíanhững thành phố lớn với nhân khẩu khổng lồ, chức nghiệp giả đông đảo cùngvới công sự phòng ngự hoàn mỹ.Đối với thành York...Binh chủng phụ trách công thành là bảy trăm chín mươi con ma quỷ cấp thấp.Vận mệnh thành York đã được cố định từ trước.Sự thật cũng đúng như thế, trong vòng một ngày nó đã bị phá hủy.Sau đó...Mọi chuyện phát triển không giống với lịch sử.Một đoàn đội với ba mươi chức nghiệp giả, bỗng xuất hiện ở cửa thành.Ba mươi người.Đối mặt với bảy trăm chín mươi ma quỷ.Cấp bậc của cả hai bên đều không cao.Thế nhưng có một nhân tố mang tính quyết định, làm cho cả trận chiến dịchsinh ra chuyển ngoặt...Đó là một người trốn sau lưng một con yêu thú hung tàn, trên mặt hiện lên vẻchính nghĩa, trong miệng thì lẩm bẩm "ma quỷ cũng cần cơ hội để sửa chữa lỗiầlầm".Hắn chính là Kỵ sĩ trưởng của thành York.Mỗi khi có ma quỷ bị thương, trên tay hắn lại xuất hiện luồng sáng thần thánh.Dù cho là người, hay là ma quỷ, chỉ cần bị thương thì hắn đều sử dụng thuậtchữa trị tiêu chuẩn rất cao mà không chút do dự, làm cho vết thương lành lạinhư kỳ tích.Hắn biến đoàn đội ba mươi chức nghiệp giả, trở thành một cối xay thịt sáng lấplánh.Đội ngũ tiến thẳng tới quảng trường của thành trì.Bất cứ kẻ nào, chỉ cần bị thương, lập tức sẽ được trị liệu, chỉ trong vài giây ngắnngủi là có thể khôi phục.Các chức nghiệp giả chỉ cần quan tâm làm cách nào đâm vũ khí trong tay vàongười ma quỷ là được.Thậm chí rất nhiều chức nghiệp giả từ bỏ kỹ xảo hoa mỹ, lao về phía ma quỷmà đánh sáp lá cà.Từ đầu tới cuối, dù là nhân tộc, hay là ma quỷ, đều không ngờ rằng sẽ là nhưvậy-------Chương 319: Nghi thức, đã hoàn thành!Đám ma quỷ cũng từng tổ chức một vài lần ám sát khá hiệu quả.Thế nhưng con Miêu yêu bên người tên kỵ sĩ trưởng kia, đã đập tan toàn bộ cáccuộc ám sát này.Nó chỉ tập trung bảo vệ Kỵ sĩ trưởng.Chỉ ở một vài nơi đã xác định là an toàn, con mèo này mới âm thầm chạy đi nơikhác.Không bao lâu, nó lại trở về bên người Kỵ sĩ trưởng, đặt tên ma quỷ đang ngậmtrong miệng tại dưới chân Kỵ sĩ trưởng.Người Kỵ sĩ trưởng kia duỗi một cái chân ra...Dẫm lên mặt tên ma quỷ đang thoi thóp này, quan sát một cách tỉ mỉ mới nóinhỏ: "Tên này sắp chết rồi, đổi một tên khác."

"Meo!"

Miêu yêu ngậm con ma quỷ này lên, trong nháy mắt chạy đi mất hút.Một lát sau...Nó lại ngậm một con ma quỷ khác, ném tới bên cạnh Kỵ sĩ trưởng.Lần này, Kỵ sĩ trưởng hài lòng."

Triệu Minh Quang, lấy xích chân xích tay tới đây."

Hắn nói.Một chiến sĩ chạy tới, không cần Kỵ sĩ trưởng ra lệnh cũng đã trói chặt chân taycủa ma quỷ lại, sau đó cẩn thận lấy một chiếc vòng cổ phù văn ra, tròng lên cổcon ma quỷ này."

Đây là vòng cổ cấm ma, nếu như nó dám làm ra bất cứ cử động không hợp lýnào, lập tức... bùm!"

Chiến sĩ dùng giọng nói khoe công để nói, rồi nhìn về phía Kỵ sĩ trưởng với sựmong đợi."

Làm không tệ!"

Kỵ sĩ trưởng vỗ vai hắn ta, sau đó âm thầm kết nối với Giao diện: "Thông báocho hắn ta một câu: ""Độ thiện cảm cua Kỵ sĩ trưởng đối với ngươi đã tăng lên."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Đã thông báo xong.]Quả nhiên, người chiến sĩ kia đưa mắt về phía hư không trước mắt.Hắn ta nhìn chằm chằm một lát, sau đó gương mặt hiện lên nét mừng."

Đại ca, ta còn có rất nhiều thứ này, hay là bắt tất cả những ma quỷ bị tóm vềnày đeo lên vòng cổ?"

ể"Có thể."

Kỵ sĩ trưởng nói.Chiến sĩ ngồi xổm xuống, đeo vòng cổ lên cho những ma quỷ đang nằm trênmặt đất."

Nói cho hắn biết, độ thiện cảm của Kỵ sĩ trưởng lại tăng lên."

Kỵ sĩ trưởng âm thầm nói về phía hư không.Nét mặt người chiến sĩ này lại càng tươi hơn, nhanh chóng trói hết tất cả maquỷ, đứng dậy, tò mò hỏi:"Tóm chúng nó để làm cái gì?

Vì sao lại không giết quách chúng nó đi?"

"Trinh sát của ta nói cho ta biết, đám ma quỷ đã hoàn thành một lần triệu hồivới cự ly cực xa trên quảng trường thành trì, rất nhanh, sẽ có một tồn tại khủngbố giáng lâm tại nơi này."

Kỵ sĩ trưởng nói.Đây là một chuyện quan trọng nhất trong tràng chiến đấu này.Bởi vì những ma quỷ này còn có hi vọng có viện binh tới, cho nên từ đầu tớicuối đều không chịu khuất phục.Cho nên, hắn cũng không thể rút ra năng lực của Yana được."

À, ngài muốn dùng những tù binh này làm điều kiện đàm phán!"

Chiến sĩ chợthiểu ra, nói."

Đừng nói nhảm, nhanh tới chỉ huy chiến đấu!"

Kỵ sĩ trưởng nói."

Rõ!"

Chiến sĩ vội vàng rời đi.Kỵ sĩ trưởng nắm chặt xiềng xích trên tay, kéo theo tám con ma quỷ, tiếp tục đivề phía trước....Ba mươi phút sau.Liễu Bình đứng trên quảng trường thành York, toàn thân bốc lên ánh sáng hừnghực."

Chúc mừng các ngươi, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ."

Hắn mỉm cười, nói.Các chức nghiệp giả đều nằm ngổn ngang trên mặt đất, thở hổn hển, mỏi mệtmuốn chết.Mặc dù cũng không bị thương...Thế nhưng có hơn bảy trăm con ma quỷ, mỗi người trung bình đều chém giếthai mươi mấy con, coi như là giết heo, cũng đã mệt tới không muốn động nữarồi."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, đá...

đá quý."

Triệu Minh Quang *****, nói."

Là như vậy..."

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Quặng mỏ ở ngay ngoàithành, xét thấy biểu hiện của các ngươi rất xuất sắc, ta dành cho các ngươi mộtể ề ềkhoảng thời gian là nửa ngày, có thể đào được bao nhiêu đá quý, đều thuộc vềcác ngươi cả."

Hắn bổ sung một câu: "Triệu Minh Quang có thể đào thêm nửa giờ nữa."

Các chức nghiệp giả đều hoan hô.Về phần Triệu Minh Quang...Hắn ta lộ ra biểu lộ "cố gắng bấy lâu cuối cùng cũng có được thù lao phongphú".Liễu Bình cũng mỉm cười gật đầu.Thực ra trữ lượng của quặng mỏ cũng đã bị đào gần cạn kiệt rồi.Thế nhưng hắn tin tưởng, với năng lực của chức nghiệp giả, càn quét toàn bộquặng mỏ cũng có thể đào ra ba mươi viên, thậm chí bốn, năm mươi viên đáquý, cũng là có khả năng.Các chức nghiệp giả đều thích loại phần thưởng mở như này.Cứ như vậy, mình có thể tiết kiệm sáu mươi viên đá quý rồi.Mình cũng rất vui vẻ.Tất cả đều vui vẻ.Trừ việc đó ra, thông qua trận chiến này, độ thức tỉnh của Andrea đã lên tới 70%rồi.Lượng Hồn lực do bảy trăm con ma quỷ cung cấp, vẫn rất là khả quan.Mọi việc đều phát triển theo phương hướng tốt."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, hình như nghi thức tà ác tại nơi này đã hoàn thành, conma quỷ mạnh mẽ kia cũng sắp tới rồi, thật sự không cần chúng ta tiếp tục hỗ trợhay sao?"

Triệu Minh Quang hỏi dò."

Không cần, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhanh đi đào quáng đi."

LiễuBình nói.Đám người nháy mắt với nhau, giống như còn định hỏi dò lần nữa.Liễu Bình nhìn về phía quảng trường, thấy được phù văn kỳ lạ đang phát sánglên.Nghi thức, đã hoàn thành!"

Cho bọn họ một nhắc nhở: Nhiệm vụ tiếp theo có yêu cầu trên 30 cấp mới cóthể tham dự, nếu không, ở lại nơi này thì chỉ có một con đường chết mà thôi."

Liễu Bình nói.[Đã nhắc nhở.] Danh Sách nói.Ngay sau đó...Các chức nghiệp giả vội vàng bật dậy, chạy trốn nhanh như một cơn gió.Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy gìnữa.ềGiọng nói của Triệu Minh Quang truyền tới từ xa xa:"Đại nhân, chờ chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, lần sau sẽ lại tới gặp ngài!"

Liễu Bình lắc đầu.Đám người này có lai lịch rất thần bí, Danh Sách cũng không chịu nói...Được rồi.Chuyện tiếp sau, bọn họ thật sự không thể tham dự vào.Hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện tại nơi đó:[Lịch sử không thể bị sửa đổi.][Trong dòng sông thời gian, ngày 10 tháng 12 năm 37 Ceylon lịch, là ngày màthành York bị hủy diệt.][Thời điểm hiện tại, sự kiện lịch sử đã được phán định là đã phát sinh.][Điều duy nhất mà ngươi có thể làm chính là tăng thêm sự kiện lịch sử mới sausự kiện lịch sử là thành York bị hủy diệt.][Bắt đầu!]-------Chương 320: Sự kiện lịch sử tiếp sauTrên quảng trường, một giọng nói yêu dị vang lên:"Là ai?

Lại phát động khiêu chiến vô nghĩa với chúng ta, sau khi thành trì loàingười bị hủy diệt?"

Hư không tách ra.Một người đàn ông xinh đẹp tới mức kỳ dị khoác áo màu đen nhẹ nhàng hạxuống.Trên tay gã ta cầm một chiếc đầu lâu, một tay khác thì cầm đao khắc, giống nhưđang điêu khắc thứ gì đó.Liễu Bình nói: "Ta muốn hoàn thành một vụ làm ăn với ngươi."

"Ồ?

Làm ăn như thế nào?"

Gã ta hỏi."

Dù sao tòa thành trì này đã bị các ngươi hủy diệt, hiện tại, rời khỏi nơi này đi,chúng ta đều bình an vô sự cả."

Liễu Bình nói.Mà dưới chân hắn, những con ma quỷ bị trói kia cùng phát ra những lời cầucứu.Người đàn ông kia liếc qua, thờ ơ nói: "Dù sao ta cũng được triệu hồi tới đây,không giết ngươi, khó mà ăn nói được."

Liễu Bình nói: "Ngươi chắc chắn muốn chiến đấu sao?

Hiện tại ta đã rất mệtmỏi, thực sự không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, hay là ta cho ngươimột khoản tiền, ngươi thấy thế nào?"

Người đàn ông kia ngẩn ra, bật cười: "Ồ?

Có bao nhiêu..."

Còn chưa dứt lời, gã ta đã bị một bóng hình khổng lồ đâm bay lên bầu trời.Triệu Thiền Y!Nàng hóa thành hình người, rút ra một thanh trường đao sáng loáng như tuyết từtrong hư không, cách không liên trảm.Chân Không Trảm Pháp!Vô số âm thanh cắt chém từ trên người người đàn ông kia phát ra."

A a a a a!

Khốn kiếp!"

Gã ta phát ra những tiếng kêu đau đớn, thân hình bỗng biến đổi trở thành khổnglồ lại đen như mực.Gã ta hóa thành một con quái vật hình người một sừng, liên tục tránh né trên hưkhông, cuối cùng hạ xuống tại một nơi khác trên quảng trường."

Kỵ sĩ đáng chết, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự lỗ mãng của mình!"

Quái vật nghiến răng nghiến lợi nói, chợt thấy trên những vết đao nhỏ bé trên cơthể mình, lại có từng tia ánh sáng ấm áp.ồ ắLuồng sáng này có năng lực chữa trị, chỉ trong nháy mắt, đã chữa khỏi toàn bộvết thương trên người nó.Quái vật ngẩn ra.Đánh lén ta...Rồi lại trị liệu cho ta...Nó nhìn về phía người kỵ sĩ kia.Người kỵ sĩ kia đang nói chuyện với yêu thú hóa thân thành người về vấn đềnào đó."...Xuất đao quá nhanh..."

"Yếu quyết thứ ba mạnh hơn yếu quyết thứ hai vài phần..."

"...

Khi chém tới, phải chú ý không được lộ sơ hở, vừa rồi có hai sơ hở..."

Kỵ sĩ nói liên tục, mà cô gái cạnh hắn thì liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏimột vài câu nữa.Bọn họ đang làm cái gì?Ma quỷ cảm thấy rất kinh ngạc.Cũng vào lúc này, bọn họ đã nói chuyện xong, Kỵ sĩ xoay người, lộ ra vẻ mặtchính nghĩa cùng thương hại, nghiêm nghị nói: "Ma quỷ, ngươi đã đi nhầm lạclối quá sâu, xem ra hôm nay ta cần phải cho ngươi biết được, thực ra cuộc đờicủa ngươi còn có những khả năng khác, lối sống đó sẽ càng tích cực, càng khỏemạnh và chất lượng cao hơn hiện tại."

Ma quỷ nghiêng đầu.Hóa ra là một kẻ bị bệnh thần kinh.Thế nhưng loại chiến đấu vừa rồi, đã mạo phạm tới tôn nghiêm của ta.Giết ngươi.Nhanh chóng giải quyết chuyện nơi này, sau đó trở về.Ma quỷ âm thầm suy nghĩ, lại thấy trên hai tay người Kỵ sĩ kia xuất hiện luồngsáng ấm áp mà thần thánh.Kỵ sĩ lớn tiếng nói:"Tới đi, để chúng ta xem xem, rốt cuộc chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác, hay làtà ác ngã xuống dưới chân chính nghĩa."

Tự cho là đúng!Ma quỷ nhếch môi cười nhạo, thân hình hơi động, chuẩn bị nhào tới.Trong khoảnh khắc này, nó lại chú ý tới một chuyện.Dưới chân tên Kỵ sĩ kia, những đám ma quỷ đang thoi thóp như đã thấy đượccảnh tượng ghê gớm nào đó, liên tục phát ra những tiếng kêu to cùng gào thétrất tuyệt vọng....Trên bầu trời.Một tay Triệu Thiền Y cầm đao, một tay sử dụng pháp thuật, thả ra từng đạothuật pháp cùng ánh đao.Toàn thân ma quỷ bốc lửa hừng hực, tùy ý vung tay lên, một tấm khiên lửakhổng lồ xuất hiện, ngăn cản công kích của Triệu Thiền Y."

Tên điên..."

Ma quỷ nhỏ giọng lẩm bẩm.Mỗi khi mình xông đi lên, cô gái kia đều ngăn cản, dù là liều mạng bị đánhtrúng mấy lần, cũng muốn chặt mình mấy đao.Lấy thương đổi thương.Thực sự là cách chiến đấu của kẻ điên mà...Nếu như chỉ là như vậy, còn chưa tính, càng đáng chết là...Tên kỵ sĩ kia lại liên tục chữa trị cho mình cùng đối thủ...Cứ như vậy...Song phương chỉ có thể liên tục bị thương, lại không thể phân thắng bại, cùnglúc với việc vẫn phải thừa nhận sự đau đớn do thuật pháp cùng vết đao mangtới.Mặc dù không có vấn đề gì, thế nhưng toàn bộ quá trình chiến đấu lại biếnthành một loại hành hạ vậy.Mình đã cảm thấy mỏi mệt vì điều này rồi."

Ngừng!"

Ma quỷ hạ xuống mặt đất, đứng tại một bên khác trên quảng trường, *****nói: "Không đánh nữa."

Triệu Thiền Y hạ xuống bên người Liễu Bình, một tay cầm đao, vẫn trong tư thếphòng ngự.Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Thật không đánh?"

"Đúng vậy, cứ đánh tiếp như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, không đánhnữa."

Tên ma quỷ kia nói.Liễu Bình lại nhìn nó.Trên đỉnh đầu nó, có một hàng chữ nhỏ hiện lên:[Lãnh chúa xảo quyệt, cấp 35.][Đây là một lãnh chúa nổi danh nhờ sự xảo quyệt, đầu óc của nó vượt qua lựcchiến đấu của nó.]Hóa ra là một tên như vậy.ấ ề ấCấp bậc thực lực của nó còn mạnh hơn Triệu Thiền Y năm cấp, hiện tại cũngkhông dùng toàn lực, lại còn chịu đựng sự đau đớn do vết thương mang lại, vừaăn nói khép nép.Tên đáng sợ!Cần phải dùng cách nào mới có thể chiến thắng loại lãnh chúa ma quỷ này cơchứ?Thần linh.Cần lực lượng của Thần linh!Liễu Bình lôi xích sắt trong tay, nói với những tên ma quỷ dưới mặt đất:"Lãnh chúa của các ngươi đã từ bỏ chiến đấu rồi, các ngươi muốn thay đổi hoàntoàn làm ma quỷ tốt, hay là vẫn muốn làm một con ma quỷ tà ác, bị ta *****tại nơi này đây?"

Một con ma quỷ căm hận nói: "Từ xưa tới nay chúng ta không đầu hàng loàingười!"

Xoẹt...Một ánh đao sáng như tuyết hiện lên.Tất cả ma quỷ cùng lúc phát ra những tiếng kêu thảm thiết.Một đao đó, đã chém ra mấy trăm vết thương to to nhỏ nhỏ trên người đám maquỷ này, lại xen lẫn lực xuyên thấu của ánh đao vô hình, làm cho đám ma quỷcảm thấy đau tận xương cốt.Lãnh chúa xảo quyệt bỗng nói: "Không phải ngươi là kỵ sĩ sao?

Tại sao lạiđứng nhìn tù binh bị tra tấn?"

Liễu Bình còn chưa nói chuyện, Triệu Thiền Y đã không nhịn được mà bậtcười: "Đừng dùng lời nói để làm loạn tâm chúng ta, chúng ta là người trong tàđạo, có khi thủ đoạn ứng đối kẻ địch còn nhiều hơn các ngươi đó."

Lãnh chúa xảo quyệt trở nên im lặng.Sau lưng của nó, thủy triều đen dần dần hiện lên.Không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa."

Lên, đừng để nó nghỉ ngơi."

Liễu Bình nói."

Được!"

Triệu Thiền Y xông lên."

Ta đã nói không đánh với các ngươi nữa!"

Lãnh chúa xảo quyệt tức giận hétlên."

Thế nhưng ngươi vẫn không hề rời đi, rõ ràng là có ý đồ xấu, hừ!"

Triệu ThiềnY quát lạnh, chém ra một luồng ánh đao sáng như tuyết.Hai người tiếp tục đánh tiếp.Thừa dịp này, hai tay Liễu Bình nhẹ nhàng vung lên.Á ắ ốÁnh sáng hắt xuống.Vết thương trên người đám ma quỷ dần dần hồi phục như ban đầu.-------Chương 321: Thiên Thanh mâu"Thay đổi làm ma quỷ tốt, hay là tiếp tục làm ác?"

Liễu Bình hỏi lại.Hắn rút một thanh trường mâu ra, dùng tốc độ chậm rãi mà nhẹ nhàng cắm vàongười con ma quỷ vừa rồi."

Thay đổi!

Chúng ta thay đổi làm một ma quỷ tốt!"

Con ma quỷ kia liên tục gàolên.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành điều kiện đặc biệt liên quan tới Yana.][Bản Danh Sách đang rút ra một loại năng lực biến chủng từ trên người Yana...][Ba, ][Hai, ][Một!][Hoàn thành.][Ngươi thu được năng lực biến chủng: Thần Tỉnh thuật.][Có thể sử dụng: Một lần.][Sử dụng thuật này, ngươi sẽ kích hoạt lại một tấm thẻ bài đã từng sử dụng,cũng làm cho hiệu quả của nó tăng lên một cấp bậc.][Chú ý: Đây là một loại pháp thuật của Thần linh cực kỳ cao thâm, sau khi đượcbản Danh Sách biến chủng, có thể phù hợp với mọi loại thuật mà ngươi đã từngsử dụng.][Thuyết minh: Kích hoạt thuật này cần hiến tế bảy linh hồn, hoặc là sử dụng batrăm điểm Hồn lực.]Liễu Bình đọc xong, không chút do dự quát: "Kích hoạt!"

Ngay lập tức, đám ma quỷ dưới chân hắn cùng gào thét với vẻ không cam lòng,thân hình hóa thành sương mù màu xám trắng, bốc lên cùng hội tụ tại hư khôngtrước mặt Liễu Bình, hóa thành một phù văn kỳ dị.Linh hồn của bọn chúng đã bị hiến tế.Liễu Bình thấy vậy, lập tức rút ra chiếc quân kỳ, cắm trước mặt."

Lần này, xin hãy triệu hoán Anh Linh cấp bậc cao nhất tới!

Ít nhất cũng phảigiúp đỡ được cho Triệu Thiền Y!"

Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Dựa vào lực lượng của 'Thần Tỉnh thuật', ngươi đã kích hoạt Triệu hoán AnhLinh thứ cấp (một lần duy nhất).][Lần triệu hoán này không chịu giới hạn bởi không - thời gian.]ẩ ấ[Anh Linh hưởng ứng sự triệu hoán của ngươi chuẩn bị xuất hiện...]Trước mặt Liễu Bình, một bóng hình vạm vỡ dần dần xuất hiện.Đây là một người đàn ông có một bộ râu quai nón, mặc một bộ giáp lưới, đeomột thanh kiếm song thủ ở sau lưng.Hắn ta vừa xuất hiện, hư không xung quanh hắn ta cũng xuất hiện gợn sóng.Trên đỉnh đầu hắn ta, có một hàng chữ nhỏ:[Bách Vạn Nhân Địch, cấp 50.]['Bách Vạn Nhân Địch', là một loại danh hiệu đặc biệt, hiệu quả không rõ.]Uy thế khác thường như vậy, làm cho Lãnh chúa xảo quyệt đang ở trên khôngtrung cũng lộ ra vẻ sợ hãi hoài nghi, không thể bình tĩnh.Cấp 50!Thực lực như vậy, nếu như đánh thật, có thể bóp chết Lãnh chúa xảo quyệt bấtcứ lúc nào!Đáng tiếc Lãnh chúa xảo quyệt không biết được thực lực của hắn ta, nếu khôngđã chạy trốn ngay lập tức rồi.Người đàn ông vạm vỡ kia giơ hai viên đá quý lên, nói: "Chào ngài, Kỵ sĩtrưởng đại nhân, xin ngài hãy xem đi, đây là đá quý mà Triệu Minh Quang đãmóc ra từ trong quặng mỏ trong năm đó."

Liễu Bình liếc nhìn.Thực lực người này không những kinh khủng, mà còn tới từ tương lai sao?Với lại, hắn ta vừa xuất hiện đã lấy đá quý của Triệu Minh Quang ra...

đang tạomối quan hệ sao?"

Đúng là đá quý được khai thác từ quặng mỏ thành York chúng ta rồi, ngươibiết Triệu Minh Quang sao?"

Hắn hỏi.Người kia vỗ ngực, nói: "Hắn chính là huynh đệ của ta."

Liễu Bình âm thầm nói: "Cho hắn ta một nhắc nhở 'Độ thiện cảm +1'."

Danh Sách đáp lại: [Được.]Người kia liếc nhìn hư không, cười nói: "Triệu Minh Quang đã từng nói cho tabiết những chuyện đã xảy ra tại nơi này, cũng nói rằng dưới ba mươi cấp thìđừng nghĩ tham dự nhiệm vụ của ngài tại nơi đây."

"Đối thủ rất mạnh."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên.Người kia cũng theo hắn ngước nhìn bầu trời, khóe miệng lại nở một nụ cườikhinh thường."

A, một con Lãnh chúa ma quỷ yếu ớt... nơi này đáng giá ta đi một chuyếnsao?"

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm.ắ ồ ề ễHắn ta lại suy nghĩ vài giây, rồi nhìn về phía Liễu Bình, hỏi dò: "Kỵ sĩ trưởngđại nhân, nếu như ta gia nhập chiến đấu, ngài có thể dành cho ta chút thù laohay không?

Dù sao đã rất lâu rồi ta không có tiền dùng."

Liễu Bình im lặng một giây.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chú ý, hắn ta vẫn chưa xác nhận nhiệm vụ của Triệu hoán Anh Linh, nói cáchkhác, vẫn chưa chấp nhận sự chiêu mộ của ngươi.][Hắn ta có thể rời khỏi nơi đây bất cứ lúc nào.][Xin hãy đưa ra phần thưởng đầy đủ hấp dẫn, làm cho hắn ta cam tâm tìnhnguyện tiếp nhận nhiệm vụ này!]Một cao thủ cấp 50, có được danh hiệu "Bách Vạn Nhân Địch".Loại người này, cần phần thưởng cao như nào mới có thể thuyết phục đượcchứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, có lẽ ngoài tấm thẻ bài "Nham thạch không tồntại" kia ra, không còn bất cứ thứ gì có thể thuyết phục đối phương cả.Thế nhưng không thể đưa "Nham thạch không tồn tại" ra làm phần thưởngđược.Nói như vậy...Mình không có bất cứ bảo vật nào có thể hấp dẫn đối phương cả.Trừ khi...Liễu Bình rút chiếc trường mâu trên tay ra, lộ ra vẻ không nỡ cho đi, cuối cùngvẫn nghiến răng, đưa cho người đàn ông kia.Người đàn ông kia ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên chiếc trường mâu.Liễu Bình âm thầm nói: "Danh Sách, tăng thêm những dòng thuyết minh sau: ""Tiếp nhận trường mâu trên tay Kỵ sĩ trưởng, ngươi sẽ thu hoạch được mộtnhiệm vụ vượt quá tưởng tượng của ngươi."

"Nhiệm vụ Thần linh: Sự khởi đầu của hoàng hôn của các vị thần."

"Bước *****ên: Hỗ trợ Kỵ sĩ trưởng ***** Lãnh chúa ma quỷ trước mắt."

"Ban thưởng: ""Thiên Thanh mâu (Trong phong ấn)."

"Thuộc tính: ???"

"Trước khi nó được mở phong ấn, nhìn qua nó chỉ là một thanh trường mâu kỵsĩ cực kỳ bình thường."

"Vũ khí giết Thần."

Danh Sách im lặng một hơi, sau đó hiện lên một hàng chữ nhỏ:[Đã thêm thuyết minh tại Giao diện của đối phương.]ễ ềLiễu Bình nhìn về phía người đàn ông kia.Người này đang nhìn trường mâu, vẻ mặt khinh thường mới dần dần lộ ra, lại bịnhững lời nhắc nhở trong hư không thu hút tới.Nét mặt của hắn ta từ coi thường hóa thành giật mình, rồi từ giật mình hóathành hưng phấn, dần dần chuyển thành nghiêm nghị."

Chưa từng nghe qua có nhiệm vụ như này... lại có quan hệ tới Thần linh nữa..."

Vẻ mặt người này trở nên trang trọng, vươn tay ra tiếp nhận thanh trường mâukia."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, ta tiếp nhận nhiệm vụ này."

Hắn ta nói."

Ngươi cần phải bảo vệ thanh trường mâu này, hiện tại nó đang ở vào giai đoạnrất yếu ớt nhất, rất dễ dàng bị hư hỏng, rõ chưa?"

Liễu Bình nói."

Ngài yên tâm đi!"

Người này trân trọng cất trường mâu vào trong hư không.Đây chính là vũ khí giết Thần đó!Hắn rút thanh kiếm song thủ từ sau lưng ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời."

Về phần ***** Lãnh chúa ma quỷ, giao cho ta đi!"

Hắn ta nói với LiễuBình."

Chờ đã!"

Liễu Bình nói."

Làm sao?"

"Lưu cho nó một hơi thở, ta có chuyện muốn hỏi."

"Việc này dễ thôi!"

Người này nhảy vút lên, bay lên tận trời.Hắn ta vung trường kiếm trong tay lên...Ngay sau đó, toàn bộ màn đêm bị ngọn lửa xuất hiện trên trường kiếm bao phủ.-------Chương 322: Có muốn đánh với ta hay không?Bầu trời.Lãnh chúa ma quỷ lại có thể ngăn cản hợp kích của Triệu Thiền Y cùng tênchức nghiệp giả cấp 50 kia.Việc này vượt quá dự đoán của Liễu Bình.Ngay cả tên chiến sĩ cấp 50 kia, cũng cảm thấy kinh ngạc, thấp giọng nói: "Quảnhiên là nhiệm vụ độ khó cao mà..."

Hắn ta lộ ra vẻ hưng phấn.Như vậy thì đúng rồi.Một nhiệm vụ có tên là "Sự khởi đầu của hoàng hôn chư Thần", làm sao có thểhoàn thành một cách dễ dàng được chứ?Hai tay chiến sĩ nắm chặt trường kiếm, khí thế trên người lại tăng thêm một cấpbậc."

Chờ đã!

Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau không tốt sao,đâu cần phải đánh đánh giết giết như thế này chứ!"

Lãnh chúa ma quỷ vội vãquát lớn.Triệu Thiền Y bổ một đao tới, bị nó né tránh đi.Ngay sau đó, nó lại lấy một phương thức không thể tưởng tượng nổi để vặn vẹocơ thể, lách qua lưỡi kiếm của chiến sĩ, chỉ bị ánh kiếm sượt qua người, chémrách áo choàng trên người, cũng tạo thành một vết chém rất dài trên lưng.Né tránh!Lãnh chúa ma quỷ thở dài một hơi.Trên thực tế, muốn làm được tới bước này cũng không phải là chuyện dễ dànggì.Là một Lãnh chúa ma quỷ cấp ba mươi lăm, nó đã phát huy hai trăm phần trămthực lực của nó rồi.Đáng tiếc.Cây rơm rạ cuối cùng đè ngã lạc đà đã xuất hiện rồi.Trong hư không.Một luồng sáng ấp áp, dịu dàng và ngập tràn sức sống bỗng xuất hiện, bao phủtrên người của nó.Vết thương rất dài trên phần lưng của ma quỷ đã lành lại trong nháy mắt.Từ mặt đất truyền tới một giọng nói:"Tên ma quỷ đang ở trên trời kia, ngươi đã hết đường có thể trốn rồi, nhanh đầuhàng đi!"

ầ ố"Đây là một lần cứu giúp từ thiện cuối cùng."

"Nếu như ngươi cảm nhận được thiện ý của ta, hãy tự chặt hai tay của mình, sauđó giơ hai tay đầu hàng..."

"Không nên bỏ qua cơ hội làm một con người mới cuối cùng này!"

Đã chặt hai tay rồi thì làm cách nào mới có thể nhấc tay đầu hàng?Mẹ nó, ta là ma quỷ, ngươi lại bắt ta làm một con người hoàn toàn mới?Lãnh chúa ma quỷ ức tới không thở nổi, hô hấp nửa ngày cũng không thôngthuận."

Cơ hội tốt!"

Chiến sĩ thấy nó phân tâm, lập tức xuất kiếm.Triệu Thiền Y cũng phối hợp thả ra một thuật pháp, ngăn cản toàn bộ đường luicủa Lãnh chúa ma quỷ.Lãnh chúa ma quỷ chỉ cảm thấy mình ngẩn người trong chớp mắt, khi phản ứnglại được thì đã không còn kịp nữa rồi..."

Không tốt!"

Tại sao mình lại mắc một sai lầm cấp thấp như vậy?Lãnh chúa ma quỷ không kịp tránh né, cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thểdùng toàn bộ lực lượng bản thân, ngăn cản một kiếm kia.Ầm!Ngọn lửa cháy hừng hực bao phủ cả bầu trời lại được phóng ra một lần nữa.Liễu Bình đứng trên quảng trường, híp mắt, quan sát tỉ mỉ cuộc chiến đấu giữasong phương.Theo tình hình trước mắt thì ván này mình sắp thắng rồi.Không nghĩ tới, từ đầu tới giờ mình chỉ đưa ra một thanh trường mâu, đã có thểhoàn thành việc thu phục thành trì lần này rồi.Đó là một thanh trường mâu rất tốt.Nó tới từ quà tặng của Danh sách Chiến Tranh Đế quốc, căn cứ chỉ thị của Tổngtư lệnh Đế quốc, dựa theo tiêu chuẩn bồi dưỡng trọng điểm, là một tấm thẻ bàitrong bộ thẻ bài kỵ sĩ được phát cho Liễu Bình.Đối với chức nghiệp giả dưới cấp mười mà nói, nó đã là thứ rất tốt.Thế nhưng...Muốn làm cho một chức nghiệp giả cấp 50, có được danh hiệu "Bách Vạn NhânĐịch" chú ý tới, nó hoàn toàn không có tư cách này.Không nghĩ tới, chỉ dựa vào một vài dòng thuyết minh mà Danh Sách đưa ra, đãcó thể làm được chuyện như vậy.Thật sự là...ẫ ố ầVẫn muốn làm một lần nữa.Thế nhưng, cũng giống như lời nói của tên chiến sĩ kia như vậy.Tên Lãnh chúa ma quỷ này chỉ mới ba mươi lăm cấp, vậy mà có thể chiến đấuvới chiến sĩ cấp 50 mà không bị bại, hơn nữa người chiến sĩ này lại được mìnhcùng Triệu Thiền Y hỗ trợ nữa...Điều này cũng quá kỳ lạ đi chứ.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, chợt thấy được từng hàng chữ nhỏ đang hiện lêntrước mặt chính mình:[Chúc mừng!][Độ thức tỉnh của Anh linh Andrea đã đạt tới 80%.]80%.Nhanh tới như vậy sao?Liễu Bình im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Có gì đó bất thường..."

Lúc này, một luồng tàn ảnh từ không trung rơi xuống, đâm vào trong gácchuông cạnh bên quảng trường, làm cho cả tòa nhà bị đâm sụp đổ.Triệu Thiền Y hạ xuống, canh giữ bên người Liễu Bình.Tên chiến sĩ cấp 50 kia thì cười lớn xông vào trong đống đổ nát, cao giọng nói:"Là một Lãnh chúa ma quỷ, thực lực của ngươi đã rất không tệ, thế nhưng đángtiếc là ngươi gặp phải ta."

Bóng hình của hắn ta biến mất trong làn khói bụi mù mịt.Liễu Bình nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"

Triệu Thiền Y nói: "Quái vật này có gì đó là lạ, ta vẫn luôn không dám để lộthần thông yêu tộc, là lo sợ nếu như không đánh lại, vẫn có thể dẫn ngươi chạytrốn."

Đối với người tu hành mà nói, không sử dụng thần thông, tức là còn chưa tớilúc liều mạng.Lần này, Triệu Thiền Y lại cẩn thận như vậy, chắc hẳn cũng cảm thấy có gì đókhông đúng, cho nên không để lộ ra át chủ bài.Xem ra tên ma quỷ này thật sự có một vài bí mật."

Hiện tại thì sao?"

Liễu Bình hỏi tiếp."

Tên chiến sĩ kia rất mạnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hai tay tạo thành hình chiếc loa, la lớn về phía đống đổnát kia:"Lãnh chúa ma quỷ tôn kính, ngươi có muốn đánh một trận với ta hay không?Nếu ngươi thắng ta sẽ thả ngươi đi."

Giọng nói của hắn truyền về phương xa.Thế nhưng từ trong đống đổ nát chỉ truyền ra những tiếng kêu thảm của ma quỷ.ế ểChiến sĩ đã tìm ra nó, đang sử dụng thủ đoạn của bản thân, để khi kéo nó rangoài, nó không còn bất cứ sức phản kháng nào cả.Liễu Bình đợi một lát, lại hô: "Này, có muốn đánh với ta hay không?"

Ma quỷ bị chỉnh rất thảm, liên tục phát ra những âm thanh kêu thảm thiết,không thể trả lời được.Liễu Bình bất đắc dĩ, nói: "Ta đếm tới ba, nếu như ngươi vẫn không nói lời nào,coi như ngươi đã đồng ý rồi."

"Ba, ""Hai, ""Một."

"A, ngươi đồng ý rồi sao, không cho phép đổi ý."

Vừa dứt lời.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Đối phương đã đồng ý (ngầm đồng ý) tiến hành chiến đấu với ngươi.][Hình thức chiến đấu chuyên môn của ngươi đã được kích hoạt.][Hình thức chiến đấu: Thủ Ngục.][Trong hình thức này, linh hồn của kẻ thất bại trong chiến đấu sẽ thuộc về ngườithắng.]Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: "Chỉ mong bí mật trên người của nó, vẫn còn ởtrong giới hạn chịu đựng của chúng ta."

-------Chương 323: Thu phụcBụi mù lắng lại.Chiến sĩ khiêng kiếm, kéo theo tên ma quỷ như chó chết đi tới trước mặt LiễuBình."

Kỵ sĩ trưởng đại nhân, đây là tù binh mà ngài muốn."

Hắn ta ném Lãnh chúa ma quỷ tới trước mặt Liễu Bình.Lãnh chúa ma quỷ đã hấp hối, hai tay hai chân đều gãy mất, nơi cổ họng bị mộtmũi kiếm sắc bén kề sát, ngay cả cử động cũng không dám.Liễu Bình tức giận nói: "Tại sao ngươi lại đánh nó thảm như vậy, thực ra nó làmột tên ma quỷ không tệ lắm, sớm muộn cũng sẽ tỉnh ngộ lại mà sửa chữanhững sai lầm khi trước."

Chiến sĩ ngẩn người.Ma quỷ?Tỉnh ngộ và sửa chữa những sai lầm khi trước?Hai tay Liễu Bình hiện ra một luồng sáng ấp áp mà thần thánh, hạ xuống trênngười của Lãnh chúa ma quỷ.Vết thương trên người Lãnh chúa ma quỷ lành lại với tốc độ có thể nhìn thấybằng mắt thường, ngay cả chân tay đã gãy mất cũng đã nối lại với nhau, khôiphục như ban đầu.Đây là một loại pháp thuật điều trị ***** như Thần kỹ!Lãnh chúa ma quỷ cũng sợ ngây người.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Làm một con người hoàn toàn mới,được chứ?"

Hắn nhấc đầu của ma quỷ lên, làm cho cái cổ của ma quỷ dán sát lưỡi kiếm sắcbén, lại bị cắt ra một vết rách.Nếu như lúc này, Liễu Bình lại dùng sức lớn hơn thì cả cái đầu của ma quỷ sẽ bịlưỡi kiếm cắt đứt."...Được."

Lãnh chúa ma quỷ miễn cưỡng nói."

Vậy... coi như ngươi chịu thua?"

Liễu Bình lại hỏi."

Được."

Lãnh chúa ma quỷ bật thốt lên.Liễu Bình buông hai tay ra.Ma quỷ lập tức ngã xuống mặt đất, vết thương trên cổ cũng trào máu ra.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Đối phương đã nhận thua.][Từ giờ phút này, linh hồn của nó đã thuộc về ngươi rồi.]ồXong rồi!Liễu Bình đứng dậy, nói với người chiến sĩ kia: "Chuyện nơi đây đã kết thúc,ngươi trở về đi."

Chiến sĩ liếc nhìn ma quỷ, lại nhìn về phía Liễu Bình, bỗng mỉm cười nói: "Kỵsĩ trưởng đại nhân, không biết nhiệm vụ vòng sau..."

"Ngươi đã hoàn thành bước *****ên, chờ thời điểm thích hợp, ta sẽ lại kêu gọingươi tới đây."

Liễu Bình nói."

Vậy tên ma quỷ này thì sao?

Nó rất xảo quyệt, ta sợ nó sẽ gây hại cho ngài."

"Không sao, nó đã thay đổi làm con người mới, ta còn muốn hỏi nó về tìnhhuống liên quan tới cuộc chiến tranh này là như thế nào nữa."

Liễu Bình vỗ vai Lãnh chúa ma quỷ, tự mình đỡ nó dậy, rồi đỡ nó ngồi trên mộtụ đá cạnh đó."

Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta lại trò chuyện sau cũng được."

Liễu Bìnhnói với vẻ quan tâm.Lãnh chúa ma quỷ im lặng một giây, bỗng duỗi móng vuốt sắc bén của mình ra,kề sát cổ Liễu Bình."

Hai người các ngươi không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết hắn!"

Lãnh chúa ma quỷ quát lớn với Triệu Thiền Y cùng chiến sĩ.Thế nhưng ngay sau đó...Một cảm giác đau đớn vượt xa ngôn ngữ có thể miêu tả xuất hiện, lan tràn khắpcơ thể của Lãnh chúa ma quỷ.Nó kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất, lăn lộn khoảng bảy tám phút thì cơnđau kia mới dần dần biến mất.Lãnh chúa ma quỷ nằm yên bất động, một lúc lâu sau mới hiểu được tình trạnghiện tại của mình.Liễu Bình lại ngồi xổm xuống, hỏi với vẻ quan tâm: "Có sao hay không?"

Hắn lại dìu Lãnh chúa ma quỷ dậy, đỡ nó tới ụ đá khi trước rồi ra hiệu cho nóngồi xuống, sau đó hỏi: "Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, sau đó chúng ta tâm sựchứ?"

Lãnh chúa ma quỷ nhìn hắn, chỉ cảm thấy sự sợ hãi lấp đầy nội tâm.Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngươi muốn như thế nào mới có thể thả ta một con đường sống?"

Nó khàngiọng hỏi."

Nói bí mật của ngươi ra, đừng nên giấu diếm, ta biết ngươi không phải là maquỷ bình thường, nếu không cũng không có khả năng đánh với hai người chiếnhữu của ta lâu tới như vậy."

Liễu Bình nói."

Hóa ra là chuyện này..."

Ma quỷ lộ ra nụ cười xảo quyệt, nói: "Ta có thể nóicho ngươi biết, chỉ sợ ngươi nghe được lại hối hận vì đã biết bí mật này màthôi."

"Không có chuyện gì, nói đi... chờ đã."

Liễu Bình nhìn về phía chiến sĩ.Tên chiến sĩ kia vẫn yên lặng quan sát cảnh tượng này, tay cầm kiếm khôngkhỏi run lên.Một con Lãnh chúa ma quỷ cấp cao, tới trong tay một kỵ sĩ cấp thấp, lại biếnthành tình trạng phải dùng tình báo để đổi lấy cơ hội sống sót nữa.Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?Quan trọng nhất chính là, ngay cả mình cũng không biết thủ đoạn mà Kỵ sĩtrưởng đã dùng là gì.Chiến sĩ đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy được từng hàng chữ nhỏ xuất hiệntrong hư không:[Nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện.][Trên người Lãnh chúa ma quỷ này ẩn chứa một bí mật không rõ.][Ngươi có thể lựa chọn một trong hai phương án như sau: ][Một: Cầm Thiên Thanh mâu bị phong ấn, tạm thời rời khỏi thế giới này, chờKỵ sĩ trưởng triệu hoán lần tới.][Hai: Lắng nghe bí mật trên người Lãnh chúa ma quỷ cùng với Kỵ sĩ trưởng, từđó có thể tiến thêm một bước biết được điều kiện giải phong của Thiên Thanhmâu.]Chiến sĩ đọc rất nhanh.Chuyện này, cần chọn gì khác sao?Hắn ta nhỏ giọng nói: "Ta chọn phương án hai."

Vừa dứt lời, Kỵ sĩ trưởng nói với giọng nghiêm túc: "Chiến sĩ anh dũng, tìnhhuống tiếp theo sẽ càng ngày càng gian nan, ngươi sẽ ở lại tìm hiểu chân tướngmọi chuyện với ta, hay là trở về nghỉ ngơi?"

"Đại nhân, chiến tranh còn chưa kết thúc, làm sao mà ta có thể rời khỏi chứ?

Tasẽ theo ngài."

Chiến sĩ xúc động nói...."

Ta tới từ Giám Sát hội."

Lãnh chúa ma quỷ nói.Rất lâu về sau, Liễu Bình mới biết được trọng lượng của ba chữ "Giám Sát hội"này lớn tới mức nào.Thế nhưng hiện tại, trong thời đại quá khứ của vương quốc Ceylon, vào giờphút này, là lần *****ên trong cuộc đời mà hắn nghe tới ba chữ này.Cho nên hắn hỏi: "Giám Sát hội là cái gì?"

ế"Ngay cả Giám Sát hội mà ngươi cũng không biết..."

Lãnh chúa ma quỷ bậtcười, trên mặt xuất hiện vẻ khinh thường, tiếp tục nói:"Như vậy, ngươi cũng không biết tù phạm sao?"

"Không biết."

Liễu Bình trả lời thật lòng."

Ta khuyên ngươi một lần cuối cùng, thả ta đi."

Lãnh chúa ma quỷ nói."

Ta thả ngươi, ngươi sẽ thả ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Sẽ."

Lãnh chúa ma quỷ nói.Liễu Bình nhíu mày.Linh hồn của con ma quỷ này sinh ra một luồng gợn sóng nhỏ.Nó đang nói dối."

Cho ta biết mọi chuyện về Giám Sát hội, có lẽ ta sẽ suy xét việc thả ngươi đi."

Liễu Bình nói."

Giám Sát hội là một hội liên hiệp phụ trách việc tìm kiếm, giám thị, tiêu diệt tùphạm, bên trong có các đại nhân vật có máu mặt, nhóc con, ta khuyên ngươi hãythả ta rời đi, nếu không ngươi sẽ không sống được lâu đâu."

Lãnh chúa ma quỷnói."

Tù phạm là cái gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú dạt dào."

Một loại tồn tại rất hiếm gặp, coi như thành viên thuộc Giám Sát hội, cũng córất nhiều người chưa từng thấy qua bọn chúng... tù phạm thường thường tồn tạiở những thế giới Danh Sách vừa mới rơi vào Vĩnh Dạ, nhiệm vụ của chúng tachính là tiến vào những thế giới Danh Sách này, xem xét có tình huống dịthường nào hay không."

Lãnh chúa ma quỷ trả lời.-------Chương 324: Tù phạmTừng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Ngươi nghe được bí mật liên quan tới 'Giám Sát hội' cùng với 'tù phạm'.][Bí mật này có giá trị khá cao.][Điểm diễn của ngươi được tăng lên, điểm diễn hiện tại của ngươi là: 6/10.][Xin hãy tiếp tục thăm dò bí mật này, có lẽ điểm diễn của ngươi sẽ thu thập đầyđủ rất nhanh.]Liễu Bình đọc xong.Không nghĩ tới còn có thu hoạch bất ngờ này nữa.Năng lực hệ thần bí có tác dụng cực lớn, nếu như có thể, mình rất nguyện ý hiệntại lại tìm ra một vài bí mật mới nữa."

Nói như vậy, thực ra ngươi tới đây cũng không phải để hủy diệt thành Yorksao?"

Hắn hỏi.Lãnh chúa ma quỷ nói: "Cũng là đúng lúc ta mới tới thế giới Danh Sách, đangtrao đổi tin tức với ma quỷ tại nơi này, bọn chúng nói rằng nơi này có một vàigợn sóng dị dạng, cho nên ta tới."

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Bọn chúng muốn mượn tay của ngươi, giết sạchngười phản kháng tại nơi này, mà ngươi cũng không từ chối yêu cầu của bọnnó."

"Đúng thế."

Trên mặt ma quỷ xuất hiện vẻ ảo não.Thật đúng là lật thuyền trong mương mà.Lần này cũng quá xui xẻo đi."

Nếu tìm ra tù phạm, các ngươi định làm gì?"

Liễu Bình vỗ vai nó, hỏi."

Ta sẽ báo lên trên, dù sao những chuyện liên quan tới tù phạm, không phải làmột giám sát viên thực tập như ta có thể xử lý."

Lãnh chúa ma quỷ nói."

Làm cách nào mới có thể tìm được tù phạm?

Tại sao bọn chúng lại bị giamcầm?"

Liễu Bình hỏi.Lãnh chúa ma quỷ rút một chiếc đồng hồ đeo tay từ trong ngực ra, nói:"Nếu như xung quanh khu vực này có phòng giam, nhấn vào nơi này trên đồnghồ đeo tay, pháp tắc không - thời gian sẽ ép phòng giam đó hiện lên."

Liễu Bình tiếp nhận đồng hồ quan sát, cũng thấy được những dòng thuyết minhxuất hiện trong hư không tương ứng với lời nói của ma quỷ.Ngay sau đó, lại có từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Ngươi nghe được bí mật về 'phòng giam'.][Điểm diễn của ngươi được tăng lên.]ể ễ[Điểm diễn hiện tại: 7/10.]Liễu Bình hơi nhíu mày, hoàn toàn trở nên nghiêm túc.Giao diện đã tăng lên điểm diễn hai lần liền.Danh Sách rất coi trọng bí mật về vấn đề này.Bí mật.Cái từ này đại biểu giá trị, cũng đại biểu cho tri thức cùng không rõ.Chính mình cũng không có sức chống cự đối với sự hấp dẫn của bí mật.Về phần nguy hiểm...

đương nhiên là nó sẽ có nguy hiểm, thế nhưng từ LuyệnNgục tới Vĩnh Dạ, nơi nào không có nguy hiểm cơ chứ?Liễu Bình xoa nhẹ đồng hồ, bỗng nhiên hỏi:"Tại sao ngươi vẫn luôn không nhấn vào nó?"

"Ngươi vẫn luôn giết ma quỷ, ta muốn giải quyết ngươi trước."

Ma quỷ nói."

Thì ra là thế, nơi này có phòng giam không?"

Liễu Bình hỏi."

Hẳn là khôn có, thành trì này của các ngươi quá vắng vẻ cùng nhỏ yếu, thậmchí ta còn chẳng muốn nhấn vào đồng hồ nữa... dù sao làm vậy cũng có tiêuhao, giá trị còn không nhỏ nữa."

Ma quỷ nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình nhấn vào đồng hồ đeo tay.Xung quanh yên tĩnh.Chiến sĩ thì nhìn chằm chằm Liễu Bình, hai tay vô thức mở ra, giống như khônghiểu tại sao hắn lại làm như vậy.Triệu Thiền Y che miệng cười khẽ, nhìn quanh một vòng với vẻ hứng thú."

Có không?

Có không?"

Nàng hỏi."

Hình như là không có."

Liễu Bình nói.Hô hấp của ma quỷ đều dừng lại, ngẩn người, lẩm bẩm: "Làm sao mà ngươidám..."

"Nhiệm vụ của ngươi là làm điều này, ta chỉ nhấn vào giúp ngươi mà thôi, tađoán các ngươi cũng có sách lược ứng đối tình huống tương ứng chứ?"

LiễuBình nói."

Có thì cũng có, thế nhưng chỉ có sách lược đối mặt với tình hình thông thườngmà thôi, vừa rồi quá mạo hiểm."

Lãnh chúa ma quỷ nói.Nó lau mồ hôi trán, một lúc lâu mới thở phào nói:"Ngươi là một thằng điên, suýt nữa thì bị ngươi hại chết."

Liễu Bình lại cảm thấy thất vọng, nói: "Ta còn muốn mở rộng tầm mắt..."

Hắn chợt phát hiện trên cổ mình có thứ gì đó.ắRắn.Một con rắn màu đen bỗng quấn quanh cổ của hắn.Con rắn này ngẩng cao đầu, một đôi mắt đang chăm chú quan sát bốn phía, liêntục le lưỡi.Roi Tra Tấn cùng Thống Khổ!Tại sao Thần khí này lại chạy ra ngoài rồi?Ngay sau đó...Một giọng nữ quen thuộc vang lên:"Đừng cử động, đừng lên tiếng."

Giọng nói của Yana!Khi giọng nói này xuất hiện, từng hàng chữ nhỏ điên cuồng hiện ra trong hưkhông:[Thị Thần Yana của ngươi đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.][Lần thức tỉnh này không tiêu hao hồn lực của ngươi.][Thần khí rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, nó cảm thấy ngươi và Yana sắp tửvong, cho nên đã rót lượng Hồn lực mà nó chứa đựng trong mấy chục ngàn nămvào trong người Yana, đánh thức nàng.][Bởi vậy, chúng ta cũng biết được một năng lực mới của Thần khí này: ][Thức Tỉnh Tử Vong.][Thuyết minh: Khi chủ nhân ở trong hoàn cảnh sắp tử vong, sẽ hiến dâng toànbộ Hồn lực mà nó đã chứa đựng cho chủ nhân, giúp đỡ chủ nhân thả ra một đòncuối cùng.]Còn có thể như này sao!Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là vũ khí thuộc về Thần linh, có nănglực không thể tưởng tượng nổi mới là bình thường.Một bóng hình yểu điệu, ấp áp mang theo mùi hương dịu nhẹ xuất hiện từ tronghư không.Nàng vung chiếc áo choàng rộng màu đen của mình lên, bao phủ Liễu Bình vàotrong, ôm lấy hắn."

Gợn sóng xuất hiện khi không gian xuất hiện trùng điệp, chúng ta cần phair giữyên lặng, chờ đợi tới khi mọi thứ trở nên bình thường lại, mới có thể hànhđộng."

Yana nói nhỏ.Liễu Bình nói: "Ý ngươi là..."

Sắc mặt Yana hơi tái nhợt, nói: "Đúng vậy, hiện tại chúng ta rất nguy hiểm, cóthể chết đi bất cứ khi nào."

Liễu Bình ôm nàng, chỉ cảm thấy cơ thể của nàng nhẹ nhàng như không, có vẻnhư đã suy yếu tới cực điểm.ầ ầ ấ ắTừ góc nhìn của Thần khí mà xem, đây là một lần thức tỉnh bất đắc dĩ.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Yana kích hoạt 'Áo Hư Vô của Dạ Thần'.][Từ giờ trở đi, ngươi sẽ tiến vào trạng thái ẩn nấp cùng không rõ, làm cho kẻđịch không thể điều tra.]Liễu Bình cảm thấy trấn định lại, ngẩng đầu quan sát cảnh tượng bốn phía.Chẳng biết từ khi nào, quảng trường thành York đã biến mất không thấy đâunữa.Mình đang đứng trên một bệ đá cứng rắn mà lạnh lẽo, bên cạnh là bảy, támchiếc cột kim loại cứng rắn mà đen nhánh.Mà phía trên bệ đá, là một trần nhà bằng đá, những chiếc cột màu đen kia đâmxuyên trần nhà, chẳng biết nối tới tận đâu.Thật giống với một cửa sổ của nhà giam.Lãnh chúa ma quỷ cùng chiến sĩ loài người đều đứng im tại chỗ không dám cửđộng, cùng nhìn về phía trong cửa sổ với dáng vẻ thất hồn lạc phách.Ngoài cửa sổ là vách núi, còn về phần trong cửa sổ...Liễu Bình nhìn về phía bóng đêm u tối.Nửa ngày sau, hắn nói nhỏ: "Quá kinh người."

"Đúng vậy, ngay cả Thần khí đều không thể không đi ra bảo vệ chủ nhân, nhờđó ta mới tỉnh lại, thế nhưng ta không thể đảm bảo chúng ta còn có thể sống sótrời đi hay không."

Yana nói nhỏ.-------Chương 325: Thử một lần xem saoBên phải mọi người, trên một cột trụ kim loại màu đen khổng lồ nối liền trờiđất, đang trói lại một con quái vật đang say ngủ.Con quái vật này có ba cái đầu, thân thể khổng lồ cao gần trăm mét, trên ngườicó rất nhiều nơi hư thối, lộ ra xương trắng bên trong.Hai tay hai chân của nó bị đóng đinh trên cột trụ đen nhánh này, ba cái đầu củanó đều đang nhắm mắt, giống như đang ngủ say vậy.Trên vách tường bốn phía, có rất nhiều quái vật nửa người trên là người, nửangười dưới là côn trùng.Giống như là Tiền Võ Chu vậy.Đám côn trùng này ở xung quanh cỗ thi thể cao trăm mét kia, không nhúcnhích.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Ngươi phát hiện tù phạm ngủ say.][Đây là một phát hiện rất kinh người, bí mật ẩn chứa trong nó đủ để chấn độngtoàn bộ Vĩnh Dạ.][Xét thấy giá trị của bí mật này, điểm diễn của ngươi đã đủ.][Trong thời điểm sinh tử chỉ cách một đường này, vai diễn của ngươi đã nhậnđược sự chú ý đầy đủ!][Ngươi thu hoạch được kỹ năng thần bí hoàn toàn mới.]...Trong hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên cực nhanh:[Điểm diễn của ngươi đã đủ.][Ngươi chuẩn bị thu hoạch được kỹ năng thần bí hoàn toàn mới.][Xét tới việc ngươi đã từng mất đi năng lực 'Sơ Diễn Giả', mà ngươi cũng đã từchối việc debut trở thành 'Diễn Viên Lưu Lượng'...][Ngươi cần phải làm lại từ đầu.]Liễu Bình đọc xong cảm thấy không còn gì để nói.Bởi vì xuyên qua không - thời gian mà đánh mất năng lực "Sơ Diễn Giả", điềunày thì liên quan gì tới mình cơ chứ?Về phần "Diễn Viên Lưu Lượng", đây là một loại kỹ năng chỉ cần cúi đầu xinlỗi là có thể đạt được sự tha thứ của mọi người trong một thời gian ngắn...Cơ bản thì nó không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể kéo dài thời gian màthôi.ế ế ẫTrước thiết luật của luật nhân quả, thời gian vừa qua, nên như thế nào thì vẫn lànhư vậy mà thôi.Loại kỹ năng này thực sự không có ý nghĩa gì cả.Mình từ chối trở thành "Diễn Viên Lưu Lượng", có vấn đề gì không?Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Chúc mừng.][Ngươi đã thu được pháp thuật hệ thần bí hoàn toàn mới: ][Năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.][Thuyết minh: Ngươi có thể dung nhập vào quần thể mà ban đầu ngươi căn bảnkhông thể dung nhập, trở thành một thành viên trong quần thể đó, học đượcphương thức giao tiếp của quần thể, lại không bị quần thể đó nghi ngờ.][Khi sử dụng năng lực này, ngươi cần phải tiến hành bắt chước quần thể nàytheo một phương diện nào đó, làm cho năng lực này có thể thuận lợi kích hoạt.][Sở trường mạc ngư*, mới có thể hoàn thành việc biểu diễn nhóm.](Mạc ngư* (hoặc là mò cá): lấy nghĩa từ thành ngữ "đục nước béo cò", thừa dịploạn mà kiếm lợi cho bản thân.

Hiện tại cũng để chỉ kẻ lười biếng, không chịulàm việc đàng hoàng trong công ty.)Liễu Bình đọc xong thì không biết nên nói gì cho phải.Cũng không biết Giao diện Anh Linh lấy được những năng lực kỳ kỳ quái quáinày ở nơi nào, thế nhưng những năng lực này lại vẫn cứ tạo thành hiệu quả rấtkinh người.Từ những lời nói trong những hàng chữ này, chẳng lẽ Giao diện muốn mình cốgắng hoàn thành tốt việc diễn nhóm hay sao?Hắn nhìn về những người bên mình, thấy được Triệu Thiền Y, tên chiến sĩ cùngLãnh chúa ma quỷ kia đều đứng im tại chỗ, không dám cử động chút nào cả.Chiến sĩ thì liên tục quan sát cảnh tượng bốn phía, lại không thể tìm ra bất cứdấu vết nào của Liễu Bình cả.Liễu Bình đã được áo choàng của Yana bao phủ, trong thời gian ngắn không bịthứ bên ngoài phát hiện ra được.Đám côn trùng kia cũng còn chưa phát hiện ra nơi này xuất hiện tình huốngkhác thường.Liễu Bình ngẫm nghĩ, không cam lòng hỏi:"Danh Sách, nếu về sau ta liên tiếp thu hoạch được năng lực hệ thần bí, cuốicùng lại tới lượt năng lực 'Diễn Viên Lưu Lượng' kia, có phải là cần tiếp nhậnnăng lực đó, mới có thể phát triển lên trình độ cao hơn hay không?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nếu như về sau ngươi có thể phát hiện ra bí mật có giá trị cao, ngươi sẽ có thểbỏ qua 'Diễn Viên Lưu Lượng', thu hoạch được năng lực hệ thần bí cao cấphơn.]"Là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.[Không thể trả lời.] Danh Sách nói.Liễu Bình đang định nói thêm điều gì đó, lại thấy được những con côn trùng kiahoạt động.Vô số côn trùng lao tới vách tường như từng đợt thủy triều, làm cho người tavừa thấy cũng rùng mình.Bọn chúng phát hiện tình hình nơi này sao?"

Quá nhiều, giết đều không thể giết hết."

Sắc mặt Lãnh chúa ma quỷ trở nêntrắng bệch."

Thử một lần xem sao."

Chiến sĩ vẫn không cam lòng, từ trên bệ cửa sổ lao về phía trước, vung thanhkiếm trong tay lên...Ầm!Ngọn lửa ***** từ trên lưỡi kiếm bùng nổ ra ngoài.Một con côn trùng toàn thân lửa đỏ lao tới đón đỡ, phát ra những tiếng kêu sắcnhọn.Ngay sau đó, ngọn lửa bị côn trùng hấp thu hoàn toàn.Vẻ mặt chiến sĩ biến đổi.Trong hư không bốn phương tám hướng, đã có vô số côn trùng lấp đầy, bao vâyhắn ta vào trong.Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình vươn tay, quát khẽ: "Thu."

Hai tiếng vù vù vang lên.Triệu Thiền Y và Lãnh chúa ma quỷ hóa thành thẻ bài, bị hắn thu hồi.Cùng lúc đó.Trước mặt chiến sĩ cũng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Chú ý!][Cấp bậc của ngươi không đủ để hoàn thành nhiệm vụ hiện tại.][Xin hãy rời đi ngay lập tức!]Chiến sĩ thở dài một hơi, vẫn cảm thấy không cam tâm.Sau lưng hắn ta, một con quái vật nửa người nửa trùng xuất hiện.Quái vật nhẹ nhàng nâng hai tay lên...Keng!Chiến sĩ cũng phản ứng kịp, dùng kiếm ngăn cản đòn công kích của quái vật.ế ắThế nhưng đòn đánh lén của quái vật quá mạnh, đã đánh bay hắn ta ra ngoài,ngã ra khỏi bệ cửa sổ ban nãy rồi lăn xuống dưới.Vô số côn trùng bay về phía hắn ta.Trong khoảnh khắc đó...Chiến sĩ hóa thành một bộ xương trắng, liên tục lăn trên những bậc thang nứtvỡ, dần dần rơi lả tả trên mặt đất.Đám côn trùng lại bay xung quanh một vòng, mới dần dần yên tĩnh trở lại.Bọn chúng bò lên trên vách tường, nhìn về phía bậc thang, vô số mắt kép có thểthấy được mọi khu vực.Ngay cả trên chiếc cột trụ kim loại màu đen khổng lồ kia, cũng có rất nhiều quáivật nửa người nửa trùng.-------Chương 326: Phòng giamThế giới khôi phục sự yên tĩnh."

Thân thể của ngươi sao rồi?"

Liễu Bình âm thầm hỏi."

Hiện tại ta vẫn quá mệt mỏi, có lẽ cần nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể khôiphục."

Yana nói."

Có vẻ như thức tỉnh vẫn quá vội vàng."

Liễu Bình thở dài, nói."

Nơi này là nơi nào?

Sau khi ta ngủ, đã xảy ra những chuyện gì?"

Yana nhẹgiọng hỏi."

Nói ra rất dài dòng."

Liễu Bình nói.Hắn nói tóm tắt đơn giản những chuyện đã xảy ra gần đây một lần.Yana chăm chú lắng nghe, rồi nói: "Xem ra chúng ta cần phải nghĩ cách rangoài, ngươi dìu ta tới bệ cửa sổ xem tình huống bên ngoài là như thế nào đi."

"Được."

Liễu Bình nói.Hắn ôm Yana lên, hai người cùng quấn trong một chiếc áo choàng màu đen, âmthầm đi tới sát bên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Bên ngoài là hư không mênh mông vô bờ.Không có bất cứ cảnh tượng nào, không có đất liền, cũng không có bất cứ sinhmạng nào cả.Dù là nhìn lên trên,, hay là nhìn xuống dưới, đều không thấy được điểm cuối lànơi nào."

Hay là ta thử bò dọc theo vách tường xuống phía dưới, để xem bên dưới có cáigì hay không."

Liễu Bình nói."

Không được, ngươi không thể ra ngoài, ta đã cảm ứng được, bên ngoài đều làsóng năng lượng hỗn loạn do pháp tắc Luyện Ngục tạo thành, dù cho bất cứ thứgì đi ra ngoài, kết cục đều sẽ không tốt."

Yana nói.Nàng ngẫm nghĩ, cố gắng cúi người xuống, nhặt một hòn đá lên, ném ra ngoàicửa sổ.Hòn đá đó vừa bị ném ra bên ngoài, hư không bỗng xuất hiện gợn sóng.Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, tảng đá đã bị ép nát thành bụi bặm, rơilả tả xuống vùng hư không vô tận bên dưới vách núi."

Xem ra cần nghĩ cách khác."

Liễu Bình nói.Hắn ôm Yana, lại đi về một bên khác của bệ cửa sổ, nhìn tình hình trong phònggiam.Biển côn trùng lít nha lít nhít.Một thi thể ba đầu cao trăm mét.ế ổ ồMột chiếc cột trụ kim loại khổng lồ màu đen.Nơi này, có đường sống nào không?Yana bỗng nói: "Ta cảm nhận được lực lượng không thời gian liên tục xuất hiệntại một vị trí."

"Ta không có bất cứ cảm ứng nào cả."

Liễu Bình nói.Yana mỉm cười, nói: "Ngươi còn không phải là Thần linh, đương nhiên khôngcảm ứng được sự lưu động của pháp tắc."

Nàng vươn tay ra, chỉ về một phương hướng."

Nhìn xem."

Liễu Bình thuận theo ngón tay của nàng, thấy được phần đáy của cột trụ kimloại kia, tại nơi tiếp xúc với mặt đất, có một cửa hang nứt vỡ màu đen.Cửa hang này chỉ cao cỡ nửa người, lại bị vô số côn trùng ngăn tầm mắt, nếunhư không tập trung quan sát, cơ bản là không thể phát hiện được."

Hình như có thứ gì đó phá hoại cột trụ khổng lồ kim loại này."

Liễu Bình nios."

Nơi này là một nhà giam hoàn toàn đóng kín, mà cửa hang kia lại liên tục tảnra lực lượng pháp tắc không thời gian...

Điều này cũng quá kỳ quái đi."

Yananói.Liễu Bình im lặng vài giây, nói: "Chúng ta tới đó thử xem."

Yana nói: "Đám côn trùng này quá phiền phức, chỉ sợ không đi qua được."

"Bọn chúng rất mạnh sao?"

"Mấy con mạnh nhất đã có lực lượng sánh vai Thần linh, dưới sự bao phủ củaáo choàng mà không tới gần, bọn chúng vẫn không thể cảm giác được, thếnhưng nếu chungs ta muốn tới gần cột trụ khổng lồ kia, bọn chúng chắc chắn sẽcảm ứng được chúng ta."

"Chậc, vậy thì đúng là phiền phức rồi."

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng đặt Yana xuống đất."

Yana, ta có một năng lực hệ thần bí, vẫn chưa từng có cơ hội thử xem uy lựccủa nó như thế nào."

"Ngươi định thử tại đây?"

"Đây là phương pháp chạy trốn duy nhất của chúng ta... nếu lát nữa mà ta thấtbại, ngươi hãy chạy trốn đi."

"...Ngươi có chắc không đấy?"

"Không, thế nhưng ta muốn thử một lần."

Liễu Bình nói xong, đi ra khỏi áo choàng, thừa dịp những con côn trùng kiachưa chú ý tới mình, đã triển khai tư thế tại chỗ.Hắn nâng hai tay lên, học bộ dáng hành động của những con côn trùng kia, đitới đi lui.ầ ắHầu như trong nháy mắt đó.Đám côn trùng xung quanh đã phát hiện tình huống nơi này.Một đám côn trùng lao nhanh tới, liên tục phát ra những tiếng kêu sắc nhọn,nhào về phía Liễu Bình.Yana cảm thấy quá sợ hãi, không nhịn được rút cây roi dài ra, nói: "Để ta giúpngươi."

"Đừng cử động."

Liễu Bình nói nhanh.Yana hơi giật mình.Một giây sau...Đám côn trùng kia rơi vào bệ cửa sổ, dạo quanh bốn phía một vòng, rồi tiến tớitrước mmawtj Liễu Bình.Liễu Bình giơ hai tay, thân thể lay động, vừa mô phỏng thanh âm của côn trùng,vừa phát ra những tiếng rít ẩn chứa sự nghi ngờ.Những con côn trùng kia nhìn hắn chằm chằm.Thân thể Liễu Bình càng lay động mạnh hơn, cũng phát ra những tiếng rít vôcùng chán ngán.Sát ý trên người đám côn trùng dần dần tản đi.Bọn chúng kêu to vài tiếng, quay người bay đi mất....Liễu Bình liên tục lay động thân thể tại trên bệ cửa sổ.Hắn vừa lay động vừa đi tới bên người Yana, *****ên biến nàng trở thành tấmthẻ Thị thần rồi thu hồi đi, sau đó hắn mới đi tới trước bậc thang.Trên bậc thang thông hướng phía dưới có lít nha lít nhít côn trùng.Liễu Bình giơ hai tay, học bộ dáng của côn trùng, vừa bước xuống một bậcthang.Hắn bắt đầu đi ngang qua bầy trùng.Những con côn trùng kia vẫn yên tĩnh đứng im tại chỗ, phát ra những tiếng rít,thỉnh thoảng mới có một vài con côn trùng cử động.Khi không có kẻ địch, bọn chúng như tiến vào trạng thái ẩn nấp vậy.Liễu Bình vừa đi, vừa phát ra những tiếng rít.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Ngươi đang thử kích hoạt kỹ năng thần bí: Mạc Ngư Giả.][Hành động mô phỏng của ngươi có tiêu chuẩn khá cao, kỹ năng thần bí này đãđược kích hoạt hàn toàn.][Trong bầy trùng, ngươi đã được xác nhận là một thành viên trong đó, thônghiểu phương pháp trao đổi với bọn chúng, sẽ không bị nghi ngờ nữa.]ắ ẫ ổ ế ề ồVẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, rồi dừng lại tại nơi màngười chiến sĩ kia tử vong.Một đống xương trắng.Áo giáp đã bị bầy trùng cắn rách nát hết cả.Thế nhưng...Thanh kiếm song thủ này, lại đâm sâu và trong bậc thang, chỉ lộ ra một chuôikiếm bên ngoài.Liễu Bình lảo đảo đi tới trước, giẫm chân lên chuôi kiếm này.Giao diện Anh Linh...Thu hồi Thẻ bài, kích hoạt!Ngay sau đó...Chỉ nghe "bụp" một tiếng, trường kiếm hóa thành một tấm thẻ bài, bị Liễu Bìnhtóm chặt trong tay, thu hồi đi mất.Một con côn trùng bên cạnh bỗng nhiên xoay người lại, rít lên với vẻ nghi ngờ.Liễu Bình ngẩng cao đầu, phát ra tiếng rít rất hung hãn, thậm chí tiến lên đẩycon côn trùng đó lùi về phía sau.Con côn trùng kia thì hậm hực rít một tiếng, rời đi.-------Chương 327: Đó chính là phạm vi của tra tấnTheo sự quan sát của Liễu Bình, hắn phát hiện bầy trùng rất bao dung và đối xửrất tốt đối với những con côn trùng "mới sinh" có tuổi tác tương đối nhỏ, vừamới thức tỉnh năng lực như mình vậy.Đại khái đây là tập tính chăm sóc ấu trùng của bầy trùng đi.Liễu Bình tiếp tục tiến lên.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã thu được vũ khí: Hám Thiên.][Hám Thiên.][Song thủ trọng kiếm.][Là một kỵ sĩ, ngươi có thể sử dụng vũ khí này, thế nhưng thực lực của ngươiquá yếu, không thể nhấc nó lên được.][Ít nhất phải chờ tới khi cấp bậc của ngươi đạt tới 20, mới có thể sử dụng thanhkiếm này, cũng thu hoạch được tin tức cặn kẽ của thanh kiếm này.]Liễu Bình âm thầm thở dài.Cái tên chiến sĩ có danh hiệu "Bách Vạn Nhân Địch" kia...Rõ ràng là mình đã thông báo một cách nghiêm khắc để cho hắn ta chạy trốn,thế mà hắn ta vẫn không chịu chạy đi.Một kẻ tới vì Thần khí.Cuối cùng, không để lại bất cứ thứ gì, chỉ còn lại vũ khí của mình.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tiến lên.Hắn đi ngang qua bầy trùng, đi khoảng hơn hai giờ, mới tới trước cột trụ kimloại khổng lồ màu đen kia.Nơi này đúng là có một cái hố.Cũng không biết là cái gì lại có thể đào xuyên một cái lỗ trên cột trụ kim loạinày nữa.Phải biết rằng, trên cây cột trụ này còn đang trói một vị "tù phạm" nữa.Liễu Bình rít lên một tiếng, cất bước đi tới cái lỗ kia, nhìn vào bên trong.Bên trong là trống rỗng.Cũng không biết là cái gì, có thể đục thủng cây cột trụ này tạo thành một conđường mấp mô, tiến sâu vào trong lòng đất, cũng không biết con đường này nốitới nơi nào.Giọng nói của Yana vang lên trong đầu của hắn:"Trong con đường này ẩn chứa rất nhiều pháp tắc thời không, có lẽ mỗi mộtđoạn thời gian thì lượng cũng không giống nhau."

ễLiễu Bình nghe xong, nhảy lên, nhảy vào trong con đường này.Trong con đường này không có côn trùng, chỉ có một cơn gió rét lạnh.Liễu Bình mừng rỡ.Có gió, đại biểu cho việc con đường này thông tới bên ngoài!Có lẽ, đây là con đường duy nhất đi thông tới bên ngoài!Hắn không do dự nữa, tiếp tục bò xuống phía dưới.Rất nhanh, toàn bộ con đường trở nên yên tĩnh, lại không thể nghe được tiếngcôn trùng kêu vang nữa.Liễu Bình tiếp tục bò xuống dưới.Khoảng nửa giờ sau, phương hướng của con đường này biến đổi, không cònthẳng đứng hạ xuống nữa, mà là kéo dài theo hướng ngang bằng.Liễu Bình tiếp tục tiến lên.Cứ đi như vậy, cũng không biết qua bao lâu, con đường này lại chuyển hướnglên trên.Lại đi tiếp mấy giờ đồng hồ.Khi Liễu Bình còn tưởng con đường này không có điểm cuối thì có hai hàngchữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Tiến vào lãnh địa: Ngoại ô thành York.][Ngươi trở về vương quốc Ceylon, ngày 11 tháng 12 năm 37 theo Ceylon lịch.]Đã trở về rồi sao?

Liễu Bình tiếp tục tiến về phía trước, thì đúng lầ gặp đượcbậc thang thông hướng phía trên.Mùi bùn đất ẩm ướt từ bậc thang truyền tới, thậm chí còn có thể nghe thấynhững tiếng gió rít.Xem ra nơi này đã cách mặt đất không xa.Liễu Bình như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.Ai có thể nghĩ tới, dưới mặt đất thành York lại có một tù phạm chứ?Giọng nói của Yana bỗng vang lên:"Liễu Bình, có phải là ngươi đã chọc tới một tồn tại lợi hại nào hay không?"

"Sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Trên người của ngươi có một loại dấu ấn theo dõi cực kỳ lợi hại."

Yana nối."

Có thể là khi trước lúc chạy khỏi đường hầm thì con quái vật đuổi giết ta đãtạo ra."

Liễu Bình nói.Mình sử dụng "Nham thạch không tồn tại", sau đó lại chui vào vương quốcCeylon bị đóng băng, lúc này mới thoát khỏi tên đó.Một bàn tay trắng nõn như tuyết vươn ra từ trong hư không, vỗ nhanh vào vaiLiễu Bình.ồ"Được rồi, thuật này đã bị ta phá."

Yana nói."

Phá rồi?"

Liễu Bình vui mừng hỏi lại."

Đúng vậy, thế nhưng ta lại quá mệt mỏi... có lẽ... phải ngủ một lát..."

Yana nóivới vẻ mệt mỏi."

Hình như chiếc roi kia đã tiêu hao rất nhiều lực lượng để đánh thức ngươi dậy,tại sao ngươi vẫn mệt mỏi như thế?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Nó bổ sung Hồn lực cho ta, có thể ép ta tỉnh lại, thế nhưng bản thể của ta bịnguyền rủa tra tấn trong thời gian quá dài, lại ngã xuống từ Luyện Ngục tớiVĩnh Dạ, mãi mới chờ tới khi nguyền rủa bị giải trừ, lại phải ngủ say... thể lựccủa ta không thể chống nổi ta hoạt động."

Yana nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, bỗng hỏi: "Lực lượng thần thánh gia trì có tác dụng gìhay không?"

"Cũng có thể bổ sung chút xíu, dù sao ta đã từng là Thánh kỵ sĩ, có lực tươngtác rất cao đối với năng lượng thần thánh, thế nhưng có rất ít bảo vật ẩn chứalực lượng thần thánh, làm sao, ngươi có à?"

Yana hỏi.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:"Nơi này cũng coi như an toàn, hay là ngươi ở đây ăn một vài thứ, bổ sung tiêuhao chứ?"

"Ăn cái gì?"

Giọng nói Yana có thêm sự ngạc nhiên.Trên tay Liễu Bình hiện lên ánh sáng thần thánh, lẩm bẩm:"Vì tình yêu và chính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bàn ăn thần thánh, đại biểusự từ bi của thượng thiên, dành tặng bữa tiệc thánh này cho các ngươi."

Một bàn dài chứa đầy thức ăn rất phong phú xuất hiện, tản ra mùi thơm nứcmũi.Thậm chí trên bàn ăn còn có ngọn nến nữa.Yana yên lặng hiện lên, nhìn chăm chú bàn ăn trước mặt, lẩm bẩm nói: "ThánhXan thuật."

"Đúng vậy, đây đều là thức ăn ẩn chứa thuộc tính thần thánh, ăn vào có thể bổsung tiêu hao... ta đoán ngươi cần ăn một vài thứ."

Liễu Bình nói.Yana không nói thêm gì, ngồi trước bàn ăn, bắt đầu thưởng thức món ăn.Động tác ăn cơm của nàng rất tao nhã, thế nhưng tốc độ ăn lại không chậm, chỉmột lát sau đã ăn cả nửa bàn ăn rồi."

Có phải ta ăn rất nhiều hay không?"

Yana hơi ngừng lại, cười với vẻ ngượngngùng."

Có thể bổ sung thể lực cho ngươi không?"

Liễu Bình hỏi."

Đồ ăn ẩn chứa thuộc tính thần thánh rất thích hợp ta, ta cảm thấy khỏe hơnnhiều rồi."

Yana nói.Vẻ mặt mệt mỏi trên gương mặt nàng đã rút đi một chút, trên người lại có thêmmột vài tia sáng.Liễu Bình nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, bỗng hỏi: "Đã bao lâu rồi nàngkhông ra tay toàn lực với kẻ khác?"

"Quá lâu rồi."

Yana nói."

Ta nghe nói Thánh kỵ sĩ không thể sát sinh, vậy những năm đó nàng chiến đấunhư thế nào?"

Liễu Bình tò mò hỏi."

Có vẻ như ngươi hiểu lầm cái gì đó, chúng ta không sát sinh, thế nhưng chúngta có thể làm cho kẻ khác đau tới mức không muốn sống mà."

Yana chớp đôimắt mỹ lệ, dịu dàng nói."

Đó chính là phạm vi của tra tấn chứ."

Liễu Bình nói."

Tử vong chính là ban ân đối với kẻ địch, tra tấn cũng chỉ là trừng phạt, đúngkhông?"

Yana nói.Giọng nói của nàng dần dần trở nên to rõ, thậm chí còn ẩn chứa sự uy nghiêmnữa."

Cũng có lý ha, đặc biệt là ở tại Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói."

Lực lượng chỉ là lực lượng, quan trọng nhất vẫn phải xem người sử dụng nhưthế nào... ví dụ như ta, trở thành Nữ thần Tra Tấn chỉ là vì muốn thoát khỏinguyền rủa luật nhân quả kia, thế nhưng vẫn không thể thành công."

Yana nói."

Cũng may, tại Đăng Thần chiến, nguyền rủa đó đã bị loại bỏ."

Liễu Bình cũngcảm thán.Yana bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Ta nhớ rằng có rất nhiều loại Thánh Xanthuật khác nhau, một trong số đó còn phải mất phí nữa."

"A, nàng tỉnh dậy chính là món quà quý giá nhất đối với ta rồi, không nên nóitới tiền bạc."

Liễu Bình xua tay, nói.Yana mỉm cười, nhấc một cốc sữa bò lên uống."

Ăn nhiều vào, khôi phục càng sớm càng tốt, hiện tại ta rất cần giúp đỡ."

LiễuBình nói."

Ừ, ta sẽ cố."

Yana đưa tay cầm lên một quả táo, bắt đầu ăn.-------Chương 328: Cút ngay, mau cút đi, thằng ăn mày!Sau khi ăn xong bữa này.Trên gương mặt Yana có thêm từng luồng sáng, nói: "Có lẽ chỉ cần ăn thêm vàibàn tiệc thánh, ta sẽ trở nên bình thường lại."

"Hiện tại đi nghỉ ngơi đi, lần này nàng hãy ngủ ngon nhé, tới giờ cơm tối ta sẽgọi nàng dậy."

Liễu Bình nói."

Ừ, đúng rồi, Liễu Bình."

"Cái gì?"

"Cám ơn ngươi."

"Cám ơn cái gì, ta còn muốn cám ơn nàng đã xuất hiện kịp thời, cứu ta mộtmạng ấy chứ."

"Không phải chuyện này, là khi trước, ngươi không trở lại Lục đạo Luân hồi màlựa chọn ở lại, cứu ta từ trên tay Aldrich... cho nên hiện tại ngươi chỉ có thể ởlại Vĩnh Dạ, không thể trở về được nữa."

Yana nhìn hắn, nói.Liễu Bình lại nói với vẻ không quan tâm: "Thẻ bài sư phải có trách nhiệm chămsóc tốt Thị thần của bản thân mà, đúng không?"

Yana cắn môi, nhìn chằm chằm hắn.Liễu Bình nói: "Đi ngủ đi, tới cơm tối ta lại gọi nàng."

"Ừ."

Yana nói, quanh người xuất hiện khung hình hư ảo, nhanh chóng hóa thành mộttấm thẻ bài, bay về trong tay Liễu Bình.Liễu Bình thu hồi thẻ bài Thị thần, lại ném một tấm thẻ bài khác ra ngoài.Bụp!Lãnh chúa ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn, nghi ngờ hỏi:"Vừa rồi ngươi đã cứu ta sao?

Chờ đã, ngươi lại có thể thu hồi ta lại... tại sao tađã trở thành nô lệ của ngươi rồi?"...Ngoài thành York.Rừng rậm.Liễu Bình chui ra từ một hốc cây cổ thụ.Lãnh chủ ma quỷ kia đi theo phía sau hắn.Liễu Bình nhìn hướng thành York, mở miệng nói: "Nếu không gặp được ta thìsau khi đến thành York, ngươi sẽ làm thế nào?"

"...

Tùy tiện quan sát một chút, nếu không có tình huống gì đặc thù quá mức thìtrở về."

Lãnh chủ ma quỷ nói.ễ"Ngươi không phải là giám sát viên sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đang thực tập."

Lãnh chủ ma quỷ đáp."

Vì sao không cần cái đồng hồ tìm kiếm tù nhân kia?"

Liễu Bình gặn hỏi.Lãnh chủ ma quỷ nhìn hắn, dùng vẻ mặt phức tạp mà nói: "Lỡ như xảy ra vấnđề thì sao?

Trên thực tế, vừa rồi nếu chỉ có ta tiến vào phòng giam kia thì chắcchắn ta đã chết ở trong đó."

Liễu Bình nghe xong thì rơi vào trầm tư.Linh hồn của đối phương không có dao động nào, hiển nhiên là đang nói thật.Trong lịch sử của vương quốc Tích Lan, ngày 10 tháng 12 năm 37 hôm naychính là ngày thành York bị hủy diệt.Lúc ấy chắc chắn Lãnh chủ ma quỷ này từng xuất hiện, nhưng chỉ sợ nó khôngdùng đồng hồ, cũng không tiến vào phòng giam.Mà lần này, hắn phát động cái đồng hồ kia.Đây là điểm hoàn toàn khác biệt với lịch sử!"

Đi thôi."

Liễu Bình nói."

A?"

Lãnh chủ ma quỷ có chút không rõ."

Báo chuyện ở nơi này cho cấp trên của ngươi, mục tiêu của các ngươi là tùnhân, ta thật vui mừng vì các ngươi có thể tìm được mục tiêu."

Liễu Bình nói."

Nhưng linh hồn của ta ——" Lãnh chủ ma quỷ nói."

Thuộc về ta."

Liễu Bình nói."

Ngài không thể tha cho ta sao?

Ta cũng chỉ là một ma quỷ nho nhỏ cấp bamươi lăm, tội tình gì mà ngài làm khó xử một tiểu nhân vật như ta chứ?"

Lãnhchủ ma quỷ cầu xin.Liễu Bình không nói gì.Trong hư không dần dần hiện ra một cái khung vuông thẻ bài, ở góc trái phíatrên hắn cũng xuất hiện một con số:"3."

Cấp bậc ba.Lãnh chủ ma quỷ rơi mồ hôi như mưa, lẩm bẩm nói: "Chuyện này không có khảnăng."

Rốt cục nó đã tạo nghiệt gì nên mới bị một kỵ sĩ cấp ba thu làm nô lệ?Liễu Bình vỗ vỗ bả vai của nó, nói lời an ủi: "Cũng may ngươi nhặt về được cáimạng, không phải sao?"

Lãnh chủ ma quỷ không hé răng."

Đi thôi, đi hội báo tình hình, sau đó làm chuyện mà ngươi vốn nên làm, saunày chúng ta còn gặp lại."

Liễu Bình nói."

Ngài thả ta đi?"

Lãnh chủ ma quỷ kinh ngạc nói."

Đương nhiên, nhưng ngươi chỉ có thể nói là do chính ngươi phát hiện, đừng đềcập đến ta —— Ngươi vẫn có thể xử lý một chuyện nhỏ như vậy, không phảisao?"

Liễu Bình nói."...

Vâng."

Lãnh chủ ma quỷ nói.Nó hóa thành một ánh điện quang, nhanh chóng bay lên trời, biến mất trong tầmmắt của Liễu Bình.Liễu Bình nhảy lên đại thụ, liếc nhìn về hướng thành York một cái.Tòa thành này...

Đã bị hủy diệt.Tà thần ẩn nấp trong bóng tối kia không cho mình cơ hội thay đổi lịch sử.—— Nhưng sau sự kiện lịch sử thành York bị hủy diệt, hắn thả chạy ma quỷ, đểnó báo lại tình hình về tù nhân lên trên.Nghe nói Giám sát hội là một tổ chức đối phó tù nhân.Trong nhà giam kia, hắn thấy được vô số sâu bị, mà những con sâu đó giốngTiền Chu Võ lúc trước y như đúc ——Chúng thuộc về tà thần kia.Cho nên, cứ để Giám Sát Hội đi đối phó tà thần đi.Trong lịch sử xuất hiện một chuyện vốn chưa bao giờ xảy ra, kết quả sẽ như thếnào?Đây là thăm dò và phản kích của hắn.Dù sao thì từ giờ trở đi, không ai biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.Liễu Bình nhảy xuống từ trên cây, đi vào sâu bên trong cánh rừng.Giám Sát Hội sắp tham gia sự kiện lần này, đương nhiên hắn không thể trở vềthành York nữa.Vậy...Rời đi nơi này.Đi đến thành thị khác của vương quốc Tích Lan.Dù sao hắn có Thánh Xan thuật nên không đói chết được, ngoài ra còn có chứcnghiệp trị liệu, cho dù hắn ở thành thị nào cũng tìm được việc làm thôi....Một ngày sau.Con đường bên ngoài rừng rậm.Yana ăn xong một ngụm Thánh Xan cuối cùng, buông đồ ăn, cười nói: "Cảm ơnđã tiếp đãi."

"Ngươi ăn được?"

Liễu Bình hỏi.Ừ ề"Ừ, sức mạnh không ngừng được khôi phục, trên người cũng không có nguyềnrủa, loại cảm giác này thật tốt."

Yana nói.Liễu Bình búng tay một cái, bàn ăn lập tức biến mất."

Trở về ngủ đi, chờ hoàn toàn khôi phục thì trở ra."

Liễu Bình nói."

Được."

Yana lên tiếng rồi hóa thành thẻ bài, bay vào trong tay hắn lần nữa.Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại bắt đầu lên đường.Trên đường hắn luôn đi về phía trước, không bao lâu sau, hắn nghe thấy đằngtrước truyền đến rất nhiều tiếng người.Chỉ thấy một đám người đi đường dựng lều trại, đang ăn cơm, nghỉ ngơi.Liễu Bình lập tức vui mừng.Cuối cùng cũng gặp được người, vậy thì có thể hỏi thăm thành thị gần đây ởhướng nào.Hắn đi qua, lễ phép nói: "Làm phiền, cho hỏi một chút ——"Một người thủ vệ quát: "Cút ngay, mau cút đi, thằng ăn mày!"

Hắn ta làm bộ muốn rút trường đao trong tay ra.Liễu Bình giật mình, không khỏi lui về phía sau vài bước, nhìn lại thân thể củamình.—— Sau khi trải qua trận chiến ở thành York, tiếp theo thì tiến vào phòng giam,đi thẳng một mạch thông qua đường hầm thật dài, đi cả ngày trong rừng rậm,quần áo trên người hắn sớm đã rách bươm, còn tỏa ra mùi tro bụi và cháy khét.Khó trách đối phương cảm thấy mình là tên ăn mày.Liễu Bình cười cười, nói: "Vị đại ca này, ta chỉ muốn hỏi một chút, phải đihướng nào mới đến được thành thị gần nhất."

Tên thủ vệ kia liếc hắn một cái, khinh miệt nói: "Quẹo qua bên trái mà đi, cứ đimãi thì ngươi có thể đến một nơi khác để ăn xin."

Ở sau lưng hắn ta, những người ngồi đó cùng nhau ăn cơm sôi nổi nhìn lạihướng bên này."

Đa tạ."

Liễu Bình khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời đi.-------Chương 329: Nữ Yêu Rừng RậmSau khi hắn đi.Những người còn lại lập tức phát ra từng trận tiếng cười."

Lão Tư Thông cũng thật hư."

"Chứ còn gì nữa, nếu tên ăn mày kia vẫn luôn đi dọc theo đường bên trái ——""Ha ha, hắn chết chắc rồi!"

Trên mặt vệ binh tên là Tư Thông hiện lên nụ cười, nói: "Các vị, ta chỉ giảm bớtmột chút gánh nặng cho các cơ cấu từ thiện mà thôi."

Phía bên kia.Liễu Bình đi trong chốc lát, lại phát hiện con đường phía trước càng ngày cànghẻo lánh.Con đường vốn được đá trải lên đã biến thành lối mòn lầy lội.Ngẫu nhiên có mạng nhện kéo dài qua nhánh cây hai bên lối mòn, chắn ở conđường phía trước."

Không đúng, nếu là con đường này thường xuyên có người đi lại thì sao lại cónhiều mạng nhện như vậy?"

Liễu Bình nhớ lại vẻ mặt của người nói chuyện trước đó, trong lòng thoáng suynghĩ một chút thì đã rõ.Hắn thở dài, cảm thấy có chút không thú vị."

Thôi bỏ đi, vẫn là trở lại đường lớn đi, đợi lát nữa hỏi những người khác."

Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Bình đang muốn xoay người trở về thì sâu bên trongrừng cây phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách.Suối nước?Liễu Bình dừng chân lại.Thật ra hắn còn có mấy bộ chế phục kỵ sĩ để thay, không bằng đi đến dòng suốiphía trước tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo sạch sẽ.Nếu vậy thì khi hỏi đường lần nữa, có lẽ người khác không dám tùy tiện lừa gạthắn tiếp.Đã quyết định như vậy, Liễu Bình đẩy nhánh cây hai bên lối mòn ra, sải bước đivề phía trước.Rất nhanh.Phía trước rộng mở thông suốt.Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy tới, hình thành hồ nước sâu thẳm ở cách đókhông xa.—— Tắm rửa!ễLiễu Bình vừa đi vừa cởi áo trên của mình.Cả bộ quần áo này bị khói bụi cuồn cuộn ở thành York xông thẳng vào, trở nênđen thùi, mặc vào thật sự không quá thoải mái.Hắn đi đến trước hồ nước, đang chuẩn bị ***** thì bỗng nghe thấy một tiếngca xa xăm.Có người!Hơn nữa là một người phụ nữ!Liễu Bình cuống quít nhặt quần áo trên mặt đất rồi khoác lên trên người, nhìnkhắp bốn phía.Vách núi.Rừng cây.Bãi đá.Suối nước.Nơi nơi đều không có người.Vậy rốt cục tiếng ca này từ đâu tới đây?Ánh mắt của Liễu Bình dần dần dừng lại trên hồ nước.Chỉ thấy một cái rồi lại một cái bọt khí nổi lên từ sâu bên dưới hồ nước, ngaysau đó, một nữ tử mặc trường bào màu xanh lá đã xuất hiện.Trên đầu nàng ta có hai nhánh cây, trên đó nở rộ những đóa hoa, hai mắt là mộtvệt màu xanh nhạt, nàng ta đang tò mò đánh giá Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ lơ lửng trên đầu nàng."

Nữ Yêu Rừng Rậm."

"Người có danh hào này sẽ bảo vệ bí mật của thế giới, mang trên người sứcmạnh nhân quả nhất định."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Hắn lại gặp phải một tồn tại không thể tưởng tượng như thế ở chỗ này!"

Ngươi là ai?"

Nữ tử hỏi."

Ta —— Chào ngươi, ta là Liễu Bình, đi ngang qua nơi này."

Liễu Bình nói."

Ngươi tới làm gì?"

Nữ tử lại hỏi."

Tắm rửa...

Nhưng nếu nơi này đã bị ngươi chiếm, vậy ta đổi chỗ khác cũngđược."

Liễu Bình nói.Hắn đang muốn xoay người rời đi, nàng lại hỏi: "Vừa rồi ngươi có nghe thấytiếng ca không?"

"A, có nghe, là ngươi hát đó sao?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đúng vậy."

Nữ tử nói.ấ ễ"Rất êm tai!"

Liễu Bình khen ngợi."

Ngươi nói thật sao?"

Nữ tử vội hỏi."

Tính ra ta cũng là người chuyên nghiệp trên phương diện nhạc cụ, ngươi phảitin tưởng đánh giá của ta, thật ra tiêu chuẩn của ta rất khắc nghiệt, bình thườngcũng không khen ai."

Liễu Bình cười nói.Nữ tử cười rộ lên, vẻ mặt trở nên mềm mại mang theo gió xuân, nàng nhẹ giọngkhẽ khàng: "Những người nghe thấy tiếng ca của ta đều chỉ biết sợ hãi, đã rấtlâu không có ai thiệt tình ca ngợi ta như vậy."

"Vì sao bọn họ sợ ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì nghe thấy tiếng ca thì nhất định phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đápkhông được thì linh hồn sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của rừng rậm."

Nữ tửnói."

Là câu hỏi gì?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói.Nữ tử nao nao, đánh giá hắn rồi nói: "Thôi, ngươi đi đi, hôm nay tâm tình của tarất tốt, ta không hỏi ngươi."

"A, không sao đâu không sao đâu, nếu là mấy chuyện như chiến đấu linh tinhthì bỏ qua đi, dù sao ta mới mười bốn tuổi, còn chưa phát dục trưởng thành, sứcchiến đấu hữu hạn, đương nhiên không dám lỗ mãng —— Nhưng nếu là câu hỏithì ta lại cảm thấy hứng thú."

Liễu Bình nói."

Ngươi không sợ đáp không được à?"

Nữ tử cười nói."

Lỡ như đáp không được thì ta có thể đi tìm đáp án không?"

Liễu Bình hỏi.Nữ tử lại ngẩn ra, nhịn không được mà hỏi: "Vì sao muốn đi tìm đáp án?"

"Một câu hỏi hay là cực kỳ khó được, nó sẽ giao cho chúng ta rất nhiều tri thứcvà bí mật, ta thích câu hỏi như vậy và cả đáp án của nó nữa."

Liễu Bình nói.Nữ tử bơi một vòng trong hồ nước, bỗng nhiên thở dài rồi nói: "Ngươi còn rấttrẻ...

Lại có được nội tâm như vậy, thôi, ngươi đi đi..."

Liễu Bình nói: "Ta cảm nhận được thiện ý của ngươi, như vậy đi, ngươi cho tamột tiêu chuẩn, khi ta đạt tới tiêu chuẩn kia thì ngươi nói ra câu hỏi cho ta biết."

Nữ tử nói: "Cũng đúng, chờ ngươi hiểu được thế giới này là cấu thành từ cái gìthì có thể trở lại nơi này, ta sẽ hỏi ra câu hỏi."

"Đáp sai thì sẽ chết?"

"Đúng vậy."

"Đáp đúng thì sao?"

"Lúc mà ngươi đáp đúng, sẽ biết được đáp án."

"Được, thật ra ta biết thế giới này cấu thành từ cái gì."

"Cái gì?"

"Danh sách."

ể"Nói cụ thể một chút."

"Được, ta đoán là một bộ bài."

Oanh ——Nước trong hồ như dòng thác chảy ngược, hoàn toàn phóng lên cao.Nữ tử kia lơ lửng trước mặt Liễu Bình, cả người nàng tỏa ra dao động yêu dị,mở miệng hỏi: "Câu hỏi của ta là, sau khi thế giới này tử vong, làm cách nào đểnó sống lại lần nữa?"

Liễu Bình thoáng im lặng, sau đó khen: "Thật là một câu hỏi hay...

Ta khôngngờ lại nghe được câu này ở nơi đây."

"Ngươi từng nghe qua câu hỏi này?"

"Đúng vậy, nó là câu hỏi cuối cùng trong Tam Trọng Đấu của Thế Giới ChiVong."

-------Chương 330: Ta thích như vậyTam Trọng Đấu của Thế Giới Chi Vong.Đây là ba câu hỏi nối liền, mỗi một câu trong đó đều là đáp án của một câu hỏikhác.Như vậy ——Sau khi một thế giới tử vong, muốn khiến nó sống lại thì nhất định phải thamkhảo câu hỏi thứ nhất."

Thế giới cấu tạo từ cái gì?"

Đáp án chính là:Bắt tay từ cấu tạo của thế giới, bổ sung đầy đủ thành một thế giới hoàn chỉnhlần nữa.Hoặc có thể nói ——"Muốn làm thế giới sống lại, nhất định phải góp đủ thành một bộ bài hoànchỉnh."

Liễu Bình nói.Nữ Yêu Rừng Rậm lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn hắn, bỗng quátkhẽ một tiếng: "Nguồn cội của vận mệnh, để ta thấy rõ lá bài trên tay hắn."

Trước người Liễu Bình lặng lẽ hiện lên một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cái chìa khóa màu đen, nhìn sinh động như thật.Nữ Yêu Rừng Rậm thoải mái nói: "Thì ra là thế, thẻ bài này ở trên tay ngươi,trên người của ngươi có cơ hội sống lại cuối cùng của thế giới."

"Ngươi biết thẻ bài này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, chỗ của ta có một thẻ bài khác."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói xong thì đưa bàn tay lên trên đầu, lấy ra một cái chìakhóa bằng gỗ từ nhánh cây và hoa tươi đầy đầu."

Người tha hương tuổi trẻ, ta chờ đã lâu ở chỗ này, chỉ vì nhìn thấy vận mệnhcuối cùng của thế giới, mà giờ phút này nó đang nằm trong tay ta."

"Ý ngươi là cái chìa khóa này?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, nó giúp ngươi đạt được chìa khóa khởi đầu của những thẻ bài kháctrong thế giới này, ngươi có dám nhận lấy nó không?"

Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi.Liễu Bình vươn tay.Nữ Yêu Rừng Rậm ***** chìa khóa trên tay, lộ ra một chút kiên quyết, sau đóđặt nó vào trong tay hắn.Trong nháy mắt tiếp theo.Hai hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng thoáng hiện:"Chìa khóa này có thể mở ra phong ấn nào đó để lấy thẻ bài bên trong ra."

ế"—— Khi nó cảm ứng được cái hộp kia thì sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to,nhằm nhắc nhở cái hộp của ngươi đang ở gần đó."

Nữ Yêu Rừng Rậm lại mở miệng lần nữa: "Ngươi có biết về tù nhân không?"

"Biết."

Liễu Bình nói.Nữ Yêu Rừng Rậm tiếp tục nói: "Trong niên đại cực kỳ xa xăm trước kia, danhsách của thế giới này dùng hết toàn lực cấu tạo thành một phòng giam, giamcầm con quái vật kia vào trong đó."

"Từ lúc rơi vào Vĩnh Dạ tới nay, không biết nó dùng biện pháp gì để phá tanphòng giam, bắt đầu thu phục danh sách của thế giới này."

"Một khi thành công thì nó sẽ tìm về được sức mạnh bị phong ấn từ bên trongdanh sách, hơn nữa hoàn toàn nô dịch tất cả các linh hồn trong thế giới này."

"Khi ngươi tiếp nhận chìa khóa này thì con quái vật kia sẽ lập tức cảm ứngđược."

"Cuộc tranh đoạt giữa ngươi và nó đã chính thức bắt đầu."

"—— Nếu nó đoạt được tất cả danh sách thẻ bài trong thế giới này thì có thểcởi bỏ phong ấn phòng giam, lấy lại được sức mạnh và tự do, hơn nữa cắn nuốttất cả linh hồn trên thế giới này."

"Nhưng nếu ngươi có được tất cả danh sách thẻ bài thì nó sẽ không thể khôiphục toàn bộ sức mạnh, chỉ có thể tiếp tục bị cầm tù."

Nữ Yêu Rừng Rậm quát: "Mau đi đi, ta biết lá bài danh sách *****ên ở thànhSt.Tosif, ở ngay trong bảo khố phủ Thành chủ!"

"Ở thời gian này..."

"...Có lẽ nó mới thoát ly phòng giam không bao lâu..."

Tiếng nói vừa dứt, nàng ta dần dần hóa thành tượng đá cứng đờ, đọng lại bấtđộng tại chỗ.Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:"Ngươi đạt được đầu mối chính."

"Xin hãy thu danh sách: Thẻ bài 'Nơi lưu vong' nhằm trợ giúp giao diện thaotác anh linh đạt được sức mạnh tiến hóa."

Liễu Bình cất chuôi chìa khóa bằng gỗ này đi, khẽ gọi: "Triệu Thiền Y."

"Ta ở đây."

Một thiếu nữ dung mạo thanh tú lặng lẽ hiện lên."

Đi, chúng ta đi hỏi đường lần nữa, lần này không thể trì hoãn."

"Ta mang ngươi đi."

Thiếu nữ nhẹ nhàng ôm hắn một cái, sau đó hóa thành một trận gió mạnh, bayvút tới con đường từng đi qua trước đó.Một hơi thở.Hai hơi thở.Cuồng phong thổi qua.Liễu Bình lại xuất hiện bên con đường lớn lần nữa.Những người ăn cơm trước đó đang thu gom đồ vật, chuẩn bị rời đi.Tên thủ vệ kia nhìn thấy Liễu Bình thì giật mình, nhíu mày quát: "Thằng ănmày ——"Hắn ta đang muốn rút trường đao bên hông ra, lại bị Liễu Bình đè tay lại."

Đi đến thành St.Tosif như thế nào?", Liễu Bình hỏi."

Thằng nhãi to gan!"

Thủ vệ quát một tiếng.Hắn ta bỗng thấy hoa mắt.Bang!Hắn ta cảm thấy gương mặt đau đớn nóng rát.Hắn ta bị tát tai sao?"

Đi đến thành St.Tosif như thế nào?"

Đối phương lại hỏi."

Phi, hôm nay gia gia ngươi nhất định không nói cho ngươi biết."

Thủ vệ giơchân muốn đá đối phương.Chân của hắn ta bị cản lại.Ở phía sau hắn ta, đông đảo thủ vệ đồng loạt xông lên.Tên thương nhân cầm đầu trong doanh địa thấy tình thế không ổn thì vội quátlên: "Đều dừng tay!

Ta biết đi hướng nào để đến thành St.Tosif, ngươi đi dọctheo con đường này về hướng Đông Nam, quẹo qua bên phải ở ngã rẽ thứ nhất,sau đó cứ đi mãi là có thể đến nơi đó!"

Liễu Bình buông tên thủ vệ kia ra, gật đầu nói: "Hy vọng lần này không sai nữa,nếu lại sai thì ta giết sạch các ngươi."

Phía sau hắn bỗng hiện ra một bàn tay, nhẹ nhàng ấn lên đầu của tên thủ vệ kia.Một giọng nói khác vang lên:"Có một nữ nhân nói tử vong là quà tặng, tồn tại mới là trừng phạt, vậy ta khiếnngươi mỗi ngày đều gánh chịu nổi đau kinh mạch đứt đoạn, lấy đó để trừngphạt."

Thủ vệ kia kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn xuống đất, toàn thân vì thốngkhổ mà không ngừng run rẩy."

Cần gì so đo với một người bình thường."

Liễu Bình nhíu mày nói."

Ta thích như vậy."

Triệu Thiền Y cười nói."

Đi."

"Được."

ề ễ ểTriệu Thiền Y ôm Liễu Bình, thân thể phóng lên cao, sau đó nhanh chóngxuyên qua trời cao, chẳng biết đi đâu mất.Mọi người đều ngẩn người.Trong nháy mắt tiếp theo."

Mau xem, cổ của ngươi."

"Ngươi cũng vậy."

"Khi nào..."

Lúc này mọi người mới phát hiện trên cổ mình có một vệt máu thật nhạt.—— Nếu đối phương muốn ra tay thì có lẽ bọn họ đã sớm chết sạch.Thương nhân cầm đầu thở dài, nói: "Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, mọichuyện đều phải cẩn thận, đừng gây chuyện, vừa rồi suýt chút nữa thì chúng tađều đã chết."

Tim mọi người đập rộn lên.Thương nhân kia lo lắng hỏi: "Hiện tại bọn họ buông tha cho chúng ta, nhưngnếu họ gặp phải chuyện gì không thuận lợi, lại muốn tìm người trút giận thìchúng ta làm sao bây giờ?"

Không ai có thể trả lời.Tên thủ vệ đã lừa gạt Liễu Bình một lần kia nằm trên mặt đất, không ngừng kêuthảm, trên mặt tràn đầy thống khổ."

Đại nhân, Tư Thông ——""Giết, coi như răn đe cảnh cáo, chuyện này là do hắn gây ra."

"Đúng vậy."

Hai tên thủ vệ đi về hướng Tư Thông.Trên mặt Tư Thông lộ ra vẻ hối hận, nhưng đau đớn xuyên tim khiến hắn takhông có cách nào phản kháng mảy may, càng không nói nên bất cứ câu nào cả.Vì sao mình lại nói bậy như vậy làm gì?Rõ ràng ——Đối phương tùy tùy tiện tiện đè tay mình lại, vì sao mình còn muốn chơi tànnhẫn?Trường đao giơ lên.Ngay sau đó là một cơn đau mãnh liệt.Hắc ám vĩnh hằng buông xuống, tất cả đều đã biến mất.-------Chương 331: Yên tâm, giao cho taThành St.Tosif.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống một góc hẻo lánh trong thành, nhanh chóng đi đếnhướng phủ Thành chủ.Oanh!Mặt đất chấn động.Ánh lửa phóng lên cao.Liễu Bình nghe tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy trong phủ Thành chủ bốc lênkhói đặc cuồn cuộn.Trùng hợp như vậy sao?Không ——Là tên tà thần kia!Nó đã giành trước một bước, tiến vào phủ Thành chủ rồi!Bước chân Liễu Bình nhanh hơn, vừa lao nhanh về phía trước vừa hỏi: "Yana,ngươi tỉnh rồi chưa?"

"Ta đều đã biết."

Giọng nói của Yana vang lên."

Được, ta muốn mượn của ngươi một món đồ."

"Cái gì?"

"Vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ."

"Ngươi muốn thứ đó làm cái —— Thì ra là thế, được rồi."

Vòng nguyệt quế tỏa ra hào quang xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Hắn thuận tay bắt lấy vòng nguyệt quế, đội ngay lên trên đầu rồi vọt tới trướcphủ Thành chủ.Chỉ thấy một bóng người vừa bay ra từ phủ Thành chủ, dừng ở cách đó khôngxa, nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Bình.Đây là một người mang vẻ mặt điên cuồng quái dị, gã nhếch môi cười nhạo:"Ngươi đã tới trễ, lá bài kia đã bị ta lấy được rồi!"

Tiếng nói vừa dứt thì thân thể gã chợt lóe, bay về hướng trời cao.Liễu Bình lại không đuổi theo.—— Chìa khóa ở trong tay của hắn.Khi hắn tới gần cái hộp kia thì chìa khóa sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to.Hơn nữa vụ nổ mạnh vừa mới xảy ra.Hắn vừa đến nơi này thì lập tức đụng phải đối phương.Chuyện này cũng quá trùng hợp!Liễu Bình cắn răng một cái, trực tiếp không quan tâm đến người vừa rồi, ngượclại vọt vào phủ Thành chủ.Nơi này có không ít người bị thương, tiếng kêu than vang dội trời đất.Một gã người hầu chạy tới, gấp gáp nói: "Thánh kỵ sĩ?

Ngài tới thì tốt quá,chúng ta có rất nhiều người cần được cứu trị, xin theo ta tới đây."

"Được."

Liễu Bình lên tiếng, đi theo đối phương vài bước thì bỗng rút một thanh trườngđao ra, nhẹ nhàng chém một cái về phía trước.Đầu của tên người hầu kia rơi xuống, thân thể lại như bị làm giật mình, lập tứcbắn vọt ra khỏi đó.Thân thể của nó bò ở dưới mái hiên, chống toàn bộ thân thể nhân loại lên, để lộra một đôi cánh quái dị cùng vô số móng vuốt."

Tại sao ngươi biết ta không phải người?"

Con sâu kia hỏi.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhìn lại hướng đình viện.Chỉ thấy trong đình viện có không ít người đang nằm, mà trên đầu những ngườihầu đang vội cứu hoả, những binh lính cầm binh khí trong tay để canh gác,những phụ nhân tiểu thư quý tộc được cứu ra từ hậu trạch, tất cả đều hiện lênnhững chữ nhỏ không đồng nhất:"Một tên thủ vệ."

"Một tên thi trùng."

"Nhân loại."

"Nhân loại."

"Nhân loại."

"Một kẻ ám sát."...

Nhân loại và quái vật hỗn tạp ở bên nhau.Trong cục diện hỗn loạn này, vô số con sâu hợp lực lại trộm đi một cái hộp thìcũng không phải việc gì khó.Nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đó lại là một phiền phức cực lớn.Chỉ thấy Liễu Bình tiện tay rút ra một thanh chiến kỳ, quát khẽ lên: "Triệu hoán,anh linh đều tới!"...Tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.Cánh cổng của phủ Thành chủ ầm ầm mở ra, một đội chức nghiệp giả đằngđằng sát khí vọt vào."

Thánh kỵ sĩ đại nhân!"

ếChiến sĩ Triệu Minh Quang quát lớn ngay trên lưng ngựa.Ở phía sau hắn ta, hai mươi chín chức nghiệp giả đồng loạt nhìn chăm chú vàovòng nguyệt quế sáng rực trên đầu của Liễu Bình.Thánh kỵ sĩ!Quả nhiên hắn là Thánh kỵ sĩ!Liễu Bình cất chiến kỳ đi, vung tay lên rồi nói: "Lần này là muốn lấy đi mộtthứ, lát nữa một khi lấy được thứ kia thì các ngươi phải tiếp sức mang nó đi rangoài."

"Tuân lệnh!"

Mọi người xuống ngựa, dựa theo sách lược mang thứ đó đi mà nhanh chóngthương lượng kế hoạch an bài nhân lực, sau đó lập tức tập kết ở bên cạnh LiễuBình, đi thẳng một mạch vào bên trong phủ Thành chủ.Trên đường đi cũng có một vài người tiến đến ngăn cản.Nhưng ba mươi chức nghiệp giả đồng loạt ra tay, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũngbị chém gục ngay tại chỗ."

Bọn chúng...

Tại sao chúng lại là sâu?"

Một chức nghiệp giả vừa nhìn thi thểtrên mặt đất vừa hỏi."

Cẩn thận một chút, trong chúng nó có một vài con rất mạnh đấy."

Liễu Bìnhnói.Mọi người quẹo qua một hành lang.Bỗng nhiên, một con mèo trắng như tuyết xuất hiện ở cuối con đường, miệngphun tiếng người: "Liễu Bình, bảo khố ở bên này."

Là Triệu Thiền Y!Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng ta đã thâm nhập vào phủ Thành chủ trước để nhanhchóng thăm dò hư thật."

Đi."

Liễu Bình mang theo mọi người đi vội một mạch vào đó, chỉ thấy con đườngphía trước là một nơi nhìn như kho hàng, hai cánh cổng lớn đã hư hao, bêntrong là một mảnh hỗn độn.Đá quý đủ mọi màu sắc, đồng vàng thành túi, đồ sứ, binh khí và sách vở rơi vãiđầy đất.Ong ——Trên người Liễu Bình bỗng truyền đến một loạt tiếng kêu to.Là chìa khóa bằng gỗ kia!Chìa khóa cần đến gần lá bài *****ên thì mới kêu to."

Rất tốt, xem ra thẻ bài kia còn ở nơi này."

ễ ế ồ ầ ấ ồ ỗLiễu Bình vọt vào, tìm kiếm một hồi trong những thứ đầy đất rồi bỗng giơ mộtcái hộp gỗ lên cao cao, lớn tiếng nói: "Ta tìm được rồi!"

Trong chớp nhoáng ——Trên bốn bức tường bỗng hiện ra mấy con sâu.Trong đó có một con sâu nửa hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng hắc ám, nócất tiếng nói châm chọc: "Tên ngu xuẩn, vốn muốn dẫn ngươi đi, nhưng nếungươi đã đến rồi thì lá bài trong tay ngươi là của ta!"

Dao động bạo ngược tỏa ra từ trên người nó thổi bay tất cả những thứ trong khohàng lên.Liễu Bình đột nhiên quát: "Triệu Minh Quang!"

Hắn ném cái hộp đi.Triệu Minh Quang nhận lấy hộp, xoay người bỏ chạy.Bảy tám chức nghiệp giả ở bên người hắn ta lập tức dựng thẳng lá chắn lên,ngăn cản ở cửa vào bảo khố, tranh thủ thời gian cho Triệu Minh Quang."

Muốn chạy à?"

Con sâu màu đen ra sức va chạm, lập tức đâm bay nhóm chứcnghiệp giả giữ cửa ra ngoài.Những con sâu khác lập tức đuổi theo sau, lúc đến gần thì chúng đồng loạt phụtra từng vệt chất lỏng màu xanh lục sền sệt về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo cái bàn trước mặt qua để ngăn cản, cái bàn bị ăn mòn tan biếntrong nháy mắt."

Linh Quang Thuẫn!"

Mèo trắng phát ra một tiếng kêu mềm mại trên vai hắn, cong móng vuốt lên,dựng lên một mặt lá chắn ánh sáng trong không khí.Tất cả công kích lập tức bị ngăn cản."

Thiền Y, mau!

Mau đi đoạt lấy cái hộp gỗ kia, nhất định đừng để chúng nógiành được!"

Liễu Bình gấp gáp mà nói."

Yên tâm, giao cho ta."

Mèo trắng lên tiếng.Nàng ta hóa thành một lưu quang bay vút ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành mộtthiếu nữ, cầm đao cách không mà chém.Hư không tỏa ra từng trận dao động hung hãn vô hình.Những con sâu dừng ở cuối cùng đó sôi nổi bị xé rách, phát ra từng đợt kêu tothê thảm, ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích.Con sâu đen cầm đầu kia lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này.Nó dùng hết toàn lực nhào về phía trước, lại phá tan những tên chức nghiệp giảchắn ở trên đường lần nữa, lập tức nhào lên trên lưng Triệu Minh Quang.Nói thì chậm, những diễn ra thì rất nhanh ——-------Chương 332: Ta bị trúng bẫyTriệu Minh Quang đưa cái hộp gỗ hướng về phía trước, quát: "Mang cái hộpnày đi!"

Một chức nghiệp giả dáng người thấp bé sớm đã đứng ở cuối con đường, nhậnlấy cái hộp gỗ kia rồi xoay người bỏ chạy.Hắn chạy ra vài bước, thân thể nhanh chóng hóa thành một con thú một sừng,miệng ngậm hộp gỗ mà chạy ra khỏi phủ Thành chủ.Con sâu màu đen phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, ngâm nga mà nói: "MaQuang Triều Tịch!"

Bên ngoài phủ Thành chủ lập tức hiện ra vô số những ma quang màu đen giốngnhư tường cao chặn ngang lại.Thú một sừng lại như nhìn không thấy, lập tức lao về hướng những bức tườngcao đó ——Chỉ thấy một sừng trên đầu của nó tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, đâm thủng nhữngbức tường ma quang phía trước.Nó cứ như vậy mà đâm thủng ra một con đường, chạy ra hướng ngoài thành.Hắc Quang Ma Trùng hừ một tiếng, đang muốn đuổi theo thì bỗng lách ngườiqua một bên.Một ánh đao sắc bén xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu của nó.Ma trùng bay vút lên trời rồi nhìn lại.Chỉ thấy Liễu Bình đứng ở bên cạnh con đường, tất cả chức nghiệp giả giơ tấmchắn lên bảo vệ hắn.Mà Triệu Thiền Y đứng ở phía trước mọi người, tay nâng một thanh trường đao,trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử."

Ngươi thua, hộp gỗ đã bị người của ta mang đi, ngươi không tìm thấy được thẻbài kia."

Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.Hắc Quang Ma Trùng nói: "Người trẻ tuổi, ta từng kiến thức qua đối thủ rấtcường đại, cũng trải qua vô số chiến tranh, thậm chí giết người còn nhiều hơncả số ngày ngươi từng sống trên đời, vì sao ngươi dám ngạo mạn như thế trướcmặt ta?"

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta biết ngươi là một loại tồn tại không thểtưởng tượng, ngươi thấy như vậy có được không ——""Đừng tranh lá bài danh sách với ta, sau khi thành công, ta thả ngươi rời đi,ngươi có thể đạt được tự do, tiến vào Vĩnh Dạ, đi ganh đua cao thấp với nhữngkẻ ngủ say cường đại ở những nơi khác, nhưng đừng đối phó với Nhân tộcchúng ta."

"Ngươi thấy thế nào?"

ễ ẳ ốLiễu Bình nói xong thì lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.Hắc Quang Ma Trùng châm chọc nói: "Ngươi căn bản không biết cái gì mà dámlớn lối ở nơi này..."

"Chúng ta có thể ký kết một khế ước nghiêm khắc, hay là ngươi còn có yêu cầugì khác?"

Liễu Bình thản nhiên hỏi."

Linh hồn của tất cả nhân loại đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, nhưvậy ta mới khôi phục được một chút sức mạnh...

Điều kiện này ngươi có thểchấp nhận không?"

Hắc Quang Ma Trùng hỏi."

Sao ngươi chả có chút thành ý nào cả thế."

Liễu Bình thở dài nói.Hắc Quang Ma Trùng phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: "Người trẻ tuổi, ta biếtngươi đang kéo dài thời gian, để người kia chạy xa hơn, để hắn giấu được thẻbài danh sách kia, nhưng mà —— Ta sớm đã thành lập điểm không gian dời điở các nơi ngoài thành rồi."

"Ngươi quá ngây thơ rồi."

Nói xong câu đó, trên người nó hiện ra từng trận dao động không gian vặn vẹo.Trong nháy mắt tiếp theo.Nó biến mất.Lúc này tới lượt đám người Triệu Minh Quang sửng sốt."

Nó biết truyền tống!"

"Làm sao bây giờ?"

"Nó nhất định đi ra ngoài thành chờ người của chúng ta, không xong!"

"Tránh không khỏi rồi."

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, đều trở nên nôn nóng.Liễu Bình nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong bảo khố.Hắn đi vào bảo khố, chỉ thấy một nơi nào đó không có bóng người đang hiệnlên một hàng chữ nhỏ:"Một con ma trùng đang ẩn nấp."—— Nơi này còn có một con ma trùng đang lẩn trốn!Liễu Bình thấp giọng mà nói: "Thiền Y, vị trí án thư bên trái phía trước, cố gắng***** ngay."

"Được."

Ánh đao trùng trùng điệp điệp sáng lên, bọc toàn bộ án thư vào trong đó, nhẹnhàng xoắn một cái.Ma trùng nấp trong hư không kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã trực tiếp bịchém thành một máu loãng màu lục đậm.Hư không khẽ động.ố ấ ầ ầ ễYana nhẹ nhàng đáp xuống đất, cầm roi dài trong tay, đứng hầu ở bên cạnh LiễuBình.Triệu Thiền Y cầm trường đao đứng ở phía bên kia của hắn.Mãi đến lúc này ——Liễu Bình mới cong lưng mà nhặt cái hộp sắt trên mặt đất lên.Hắn lấy chuôi chìa khóa bằng gỗ kia ra.Chìa khóa không ngừng lại giây phút nào mà vang lên tiếng kêu to sắc nhọn."

Tìm được rồi."

Liễu Bình khẽ gật đầu, cắm chìa khóa bằng gỗ vào hộp.Rắc!Cái hộp mở ra.Một thẻ bài lẳng lặng nằm trong đó.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh rừng rậm, một hồ nước sâu thẳm đượccánh rừng vờn quanh.Một nữ tử đứng ở giữa hồ nước, trên đầu có nhánh cây bao quanh, trên đó nở rộnhững đó đóa hoa xinh đẹp.—— Là Nữ Yêu Rừng Rậm!Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, nữ yêu cũng nhìn lại hắn."

Nhìn ngươi không bị thương tích gì —— Chẳng lẽ không có chiến đấu?"

NữYêu Rừng Rậm lộ ra nụ cười, hỏi.Liễu Bình nói: "Là trò lừa bịp của tù nhân kia —— Nó vốn tính gạt ta một lần,cho nên ta cũng lừa nó một lần."

"Kết quả ra sao?"

Nữ yêu hỏi."

Nó bị lừa."

Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:"Chúc mừng."

"Ngươi tìm được một trong những thẻ bài cấu thành danh sách."

"Nó sẽ là nền tảng của danh sách 'Chốn lưu vong', tiến hành dung hợp với bổndanh sách."

"—— Để hồi báo, ngươi có được ban tặng sức mạnh của thế giới trước đó."

"Cấp bậc của ngươi sắp tăng lên!"....Thành St.Tosif.Vùng ngoại ô.ắ ắ ấ ắ ổHắc Quang Ma Trùng đi theo sát phía sau thú một sừng, mắt thấy sắp đuổi kịpđối phương.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Thú một sừng biến mất.Cái hộp gỗ kia rơi xuống mặt đất.Hắc Quang Ma Trùng lập tức lao xuống, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.Bên trong là một viên đá quý.―― Không có thẻ bài.Hắc Quang Ma Trùng bỗng bay lên trời, phát ra từng đợt tiếng kêu to cao tần.Mấy phút sau.Trên bầu trời truyền đến một giọng nói:"Ta nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện kêu gọi ta."

Hắc Quang Ma Trùng nói: "Vương, ta thất bại."

Giọng nói kia đáp: "Không có khả năng, lấy thực lực của ngươi thì đáng lẽkhông ai có thể ngăn cản ngươi cướp đi thẻ bài kia."

"Ta bị trúng bẫy."

Hắc Quang Ma Trùng nói.Giọng nói kia im lặng mấy phút, sau đó trở nên tràn ngập sát ý: "...

Chờ ta giảiquyết xong mấy con kiến quấy rối này, giết sạch tất cả những kẻ ngăn cản, ta sẽtự mình đi lấy thẻ bài!"

-------Chương 333: Dị biến đột nhiên sinh ra ――Bên kia.Nữ Yêu Rừng Rậm đứng ở chính giữa thẻ bài, biểu cảm trên mặt bỗng nhiêncăng thẳng."

Chuyện này còn phiền phức hơn so với chúng ta dự đoán."

Nàng lên tiếng."

Làm sao vậy, nữ sĩ."

Liễu Bình hỏi.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện, *****ênlà nhắc nhở hắn đã trở thành một chức nghiệp giả cấp bốn, lại không ngừng đổimới giao diện thao tác anh linh và tiến trình liên tục diễn ra của "Chốn lưuvong".Nữ Yêu Rừng Rậm có vẻ nôn nóng bất an, nàng ta nói: "Không biết tên tù nhânkia dùng biện pháp gì, ít nhất nó giữ lại được một phần ba thực lực của năm đó,nó đang chiến đấu với một số người từ bên ngoài đến trong nhà tù, ta nhìn thấynó sắp thắng."

"Người từ ngoài đến?

Có thể là người của Giám Sát Hội."

Liễu Bình hỏi."

May mà như thế, những người đó đã níu chân nó lại, nhưng cũng không kéodài được bao lâu, nó nhất định sẽ đến nơi này, nó sẽ giết sạch mọi người, cướpđi thẻ bài kia ――"Phanh!Nữ Yêu Rừng Rậm dừng ở trước mặt Liễu Bình, vẻ mặt kiên định nói: "Khôngcòn kịp rồi, ta cần đưa ngươi đi ra ngoài trước!"

"Đi ra ngoài?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Đúng vậy, một khi nó bắt được ngươi thì toàn bộ thế giới coi như xong rồi!"

Nữ Yêu Rừng Rậm bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ thật dài.Một con suối nhỏ ào ạt tuôn ra dưới chân nàng ta, sau đó dần dần khuếch tán,hình thành một mảnh hồ nước.Trong lòng Liễu Bình bỗng có cảm giác, hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cáitừ trong hư không.Một thẻ bài bị hắn rút ra.Phanh!Thẻ bài hóa thành một ma quỷ vết thương chồng chất cả người.―― Là Lãnh chúa xảo quyệt!Nó phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt la lớn: "Cứu mạng!"

Lời còn chưa dứt, nó đã ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.Liễu Bình giơ tay lên tung ra một Thánh Ngâm Thuật.Á ố ếÁnh hào quang rơi xuống người ma quỷ, nhưng thương thế của nó lại không cóthay đổi gì.Yana nói: "Như vậy không được, vết thương của nó ẩn chứa rất nhiều loại sứcmạnh quy tắc, cần phải dùng thuật chữa trị càng mạnh hơn."

Nàng ta duỗi tay nhẹ nhàng phất qua, một ánh hào quang mãnh liệt bay ra từtrên tay nàng, dừng ở trên người Lãnh chủ ma quỷ.Chỉ thấy vết thương của nó đang khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấyđược.Ma quỷ chậm rãi tỉnh lại."

Tình huống thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Mau!

Mau mang ta cùng trốn, ta nguyện xem ngài là chủ nhân của ta ―― Tùnhân kia sắp giết sạch người của tiểu tổ chúng ta rồi!"

Lãnh chủ ma quỷ lo sợkhông yên mà nói.Liễu Bình khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Nữ Yêu Rừng Rậm.Nữ yêu lắc đầu, ý bảo còn phải chờ một lát mới có thể hoàn thành thuật pháp."

Các ngươi người còn có thể kiên trì bao lâu?"

Liễu Bình hỏi."

Hai phút?

Không, nhiều nhất là một phút ―― Tù nhân kia đã vượt xa hiểubiết của ta, cho dù là thượng cấp cũng không thể chiến thắng được nó!"

Lãnhchủ ma quỷ thất hồn lạc phách nói.Liễu Bình vỗ vỗ bả vai Triệu Minh Quang.Triệu Minh Quang ngầm hiểu, lập tức quát: "Toàn thể nhân viên, chuẩn bịphòng ngự!"

Hắn ta bắt đầu an bài các chức nghiệp giả có trong tay.Yana lại lắc đầu nói: "Thực lực của những chức nghiệp giả này quá kém, khôngcó tác dụng ―― Ngươi có binh khí gì tiện tay không, cho ta một cái đi."

"Cái này có được không?"

Liễu Bình tiện tay lấy ra một đôi trọng kiếm rồi đưa qua cho nàng.Đây chính là binh khí mà người chiến sĩ cấp năm mươi kia mang theo bênngười, tên nó là Hám Thiên.Ánh mắt Yana sáng lên, nhận lấy trọng kiếm rồi dùng một tay tùy ý vẫy vẫy,nói: "Ta đã hoàn toàn mất đi bộ bài Tra Tấn, nhưng bộ bài phụng hiến ngày xưakhi làm Thánh kỵ sĩ vẫn còn ――"Nàng rút ra một thẻ bài, nhẹ nhàng run nó lên.Rầm rầm!Một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên.Mấy chục cấu kiện chiến giáp kim quang lấp lánh bay múa vòng quanh Yanamột hồi, sau đó dán sát lên người nàng ta, hóa thành một bộ chiến giáp nữ tínhtỏa ra kim quang uy nghiêm.ể"Lỡ như con quái vật kia tới, ta có thể tạm thời ngăn cản một lát."

Yana nói.Một vòng ánh sáng trắng tinh tỏa ra từ dưới chân nàng, bao phủ tất cả chứcnghiệp giả bốn phía."

Đây là quang hoàn che chở, có thể trợ giúp ta và mọi người chiến đấu càng tốthơn."

Nàng ta lại nói.Từng đợt từng đợt bạch quang nhàn nhạt tỏa ra từ trên người mọi người, làmtinh thần họ chấn động.Mọi người đều vui lòng phục tùng thực lực như thế.Giờ phút này, Yana mặc bộ chiến giáp kim sắc nhàn nhạt, chân dẫm quang hoànmàu trắng, tay cầm cự kiếm, trông có vẻ tuyệt sắc khuynh thành, lại có một khíthế uy nghiêm và hùng tráng.Mọi người nhìn nàng, nhất thời đều không nói ra lời.―― Kỳ quái chính là, hình như Liễu Bình không bị quang hoàn ảnh hưởng,trên người hắn không hiện ra bất cứ bạch quang nào."

Liễu Bình," Yana như bỗng nghĩ tới cái gì, nàng lặng lẽ phát ra cảm ứng tâmlinh: "Ta cảm nhận được ngươi nhận chức kỵ sĩ, hiện giờ ngươi là loại kỵ sĩnào?"

"Thần Thánh kỵ sĩ."

Liễu Bình nói.Trên mặt Yana lộ ra vẻ vui vẻ, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ sao?

Thật tốt, là chứcnghiệp giả cùng một loại hình với ta rồi."

"Không, chức nghiệp này của ta...

Lúc chiến đấu có hơi không chính gốc."

LiễuBình nói."

Vậy ngươi biết được quang hoàn của ta không?"

Yana hỏi.Liễu Bình liếc nhìn lên hư không một cái.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ bốc cháy dừng lại ở nơi đó: "Yana phát động'Quang hoàn che chở'."

"Quân đội bạn được bao phủ dưới quang hoàn này, lúc Thánh kỵ sĩ chịu thươngtổn thì sẽ thay nàng gánh vác một nửa thương tổn."―― Thì ra là thế.Quang hoàn che chở là dùng để che chở cho bản thân Thánh kỵ sĩ.Khó trách chỉ có hắn không bị quang hoàn ảnh hưởng.Xem ra nàng đặc biệt tránh hắn đi.Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn Yana.Yana chớp chớp mắt với hắn.Lãnh chủ ma quỷ bỗng tru lên: "Không ổn rồi, nhân viên tổ của ta toàn diệt,chắc chắn linh hồn của bọn họ đã bị tù nhân kia ăn mất rồi."

"Nó sắp tới rồi!" lãnh chủ ma quỷ run lên mà nói.ế ễ"Các ngươi không có tiếp viện hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không kịp!"

Lãnh chủ ma quỷ nói.Không trung bên ngoài bỗng truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu như giólốc.Mặt đất không ngừng chấn động.Một âm thanh trầm thấp từ chân trời cực xa truyền đến.Dị biến đột nhiên sinh ra ――-------Chương 334: Tiến đến!Yana bỗng giơ trọng kiếm trong tay lên, dùng sức trảm một cái về phía trướcLiễu Bình!"

Ồ?"

Trong hư không vang lên một tiếng nói bất ngờ.Ngay sau đó, một bàn tay xương bỗng thò ra từ trong hư vô, ấn lên lưỡi củatrọng kiếm đó.Hai mắt Yana ngưng lại, quát khẽ nói: "Cút ngay!"

Trên lưỡi cự kiếm phát ra kim quang lay động khắp chốn, trong nháy mắt đãtrảm phá hư không, khiến cho bàn tay xương và cả chủ nhân của nó lộ ra trướcmắt mọi người.Đó là một bộ xương khô có ba cái đầu, nó bị kiếm này quét ngang ra, sau đódừng lại ở ngoài cửa bảo khố.Cả ba cái đầu của bộ xương khô nhìn thẳng vào Yana, mở miệng nói: "Lại đến――"Gần như trong nháy mắt, nó đã xuất hiện ở phía sau Yana, cánh tay xương thậtdài như lưỡi đao đâm về hướng của Yana.Yana giơ kiếm ngăn cản.Oanh ――Toàn bộ bảo khố bị sức mạnh của một kích này phá hủy, ngay cả chiến giáp trênngười Yana cũng hiện ra những vết rạn lờ mờ.Những chức nghiệp giả được quang hoàn bao phủ kia đồng loạt phun ra mộtbúng máu, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn xuống mặt đất.―― Bọn họ thay thế Yana gánh chịu một nửa công kích!"

Xem ra đồng đội của ngươi không đáng tin cậy mấy."

Quái vật thấp giọng màcười nói.Yana thấp giọng nói: "Lấy mạng của ta ――"Trong nháy mắt tiếp theo.Trường kiếm trong tay nàng bắn tràn ra kim quang màu nhạt sôi trào, hóa thànhmột lưỡi kiếm khổng lồ lao vút lên tận trời."

Muốn liều mạng?

Liều mạng cũng không bảo vệ được thẻ bài kia, nó là củata."

Ba cái đầu của quái vật cùng nhìn chăm chú vào Yana, hắc quang trên người nódần dần ngưng tụ thành một cụm ánh sáng lập loè không ngừng, sau đó bị nónắm chặt lấy.Chỉ trong chớp mắt ――ế ấ ầ ấNó biến mất khỏi vị trí ban đầu, lập tức xuất hiện ở trước mặt Yana.Mà có vẻ Yana sớm đã chuẩn bị, trường kiếm hung hăng trảm một cái về phíatrước, đón nhận quang cầu màu đen trong tay quái vật."

Đi chết đi!"

Quái vật cười dữ tợn nói.Sắc mặt Liễu Bình bỗng biến đổi.Không được, Yana không phải đối thủ của nó!"

Thiền Y!"

Hắn lập tức quát lên.Trong chớp nhoáng, cách bên cạnh quái vật không xa bỗng xuất hiện một bóngngười.Là Triệu Thiền Y.Trên mặt nàng ta có thêm một cái mặt nạ bạch ngọc, một tay cầm đao, chỉ thẳngvề phía trước.Ong ――Trên trường đao phát ra mũi nhọn vô hình, toàn lực chém về phía quái vật.Chân Không Trảm Pháp - Nhất thức Hư Trảm.Ngay vào lúc đó, Triệu Thiền Y trở tay ấn quyết, liếc nhìn tù nhân kia một cái,sau đó nhẹ giọng nói: "Trảm!"

Ma Diện Niệm Đao - Nhị thức Thần Trảm.Hai thức cùng chém ra ――Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!Toàn bộ hư không trở nên mơ hồ, thậm chí quái vật cũng vì thế mà chấn độngtoàn thân.Chỉ một thoáng, quang đoàn màu đen trên tay nó đã tan thành mây khói.Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nó không chút do dự mà vươn một bàn tay ra,bắt được kiếm hào quang của Yana!Cạc cạc cạc cạc lạc ――Xương tay của con quái vật phát ra một loạt tiếng vang nhỏ vụn, nhưng thân thểnó lại không di động mảy may.Nó đón được một kích của Yana!Thậm chí có thể nói, nếu không phải Triệu Thiền Y đánh lén thì nó căn bảnkhông cần phòng thủ mà chỉ cần toàn lực đánh ra quang đoàn màu đen kia.Yana dùng hết sức mà ép kiếm xuống.Lưỡi kiếm lại bị bộ xương khô vững vàng chộp vào trong tay, vẫn không nhúcnhích."

Ta tới giúp ngươi!"

ề ắ ểTriệu Thiền Y dùng đôi tay nắm đao, thân thể hóa thành bảy hư ảnh, cùng chémvào con quái vật kia ――Keng!Bảy hư ảnh biến mất trong nháy mắt, thân thể Triệu Thiền Y hiện ra, trường đaotrong tay cũng bị quái vật dùng một bàn tay khác bắt lấy.Quái vật một tay đón kiếm, một tay chống lại trường đao, nhưng còn dư sức đểmở miệng nói chuyện:"Thánh kỵ sĩ đỉnh cảnh, chỉ thiếu một bước nữa là có thể trở thành thần, nhưngthực lực lại mạnh hơn thần linh bình thường, thật là một chuyện làm người takhó hiểu..."

"Xem ra ta trách lầm thủ hạ, nó thật sự không phải đối thủ của các ngươi, nhưngnếu ta tự mình tới đây thì linh hồn của tất cả các ngươi sẽ trở thành chất dinhdưỡng của ta."...Những chức nghiệp giả rơi ngã tan tác trên mặt đất.Cả người Yana nở rộ ra kim quang, đè ép cự kiếm về hướng con quái vật kia.Trên trường đao của Triệu Thiền Y ***** từng đợt từng đợt lưỡi gió nhỏ vụnnhàn nhạt, liên tục chém đánh lên trên bàn tay xương của con quái vật, đồngthời phát ra tiếng giao kích điên cuồng.Quái vật vẫn không nhúc nhích, miệng thì phát ra tiếng cười trầm thấp:"Linh hồn chất lượng tốt cỡ nào...

Thật là nằm ngoài dự đoán..."

Yana bỗng liếc nhìn Triệu Thiền Y một cái.Triệu Thiền Y buông trường đao ra, bật người bay lên, đôi tay hóa thành lợi trảodùng hết sức mà thọc một cái!Quái vật xoay tay lại ngăn cản.Nhân cơ hội này, Triệu Thiền Y biến thành một con miêu yêu cao mấy thước,dùng hết sức mà tông thẳng vào con quái vật, muốn đâm nó bay thẳng lên trời.Trong tay Yana bỗng xuất hiện một thẻ bài.Ngón tay nàng búng ra, thẻ bài bay ra, hóa thành một đôi chủy thủ.Miêu yêu biến trở về thành Triệu Thiền Y ở giữa không trung, đôi tay tiếp đượcchủy thủ, nháy mắt đã biến mất."

Chút tài mọn."

Quái vật hừ nhẹ một tiếng, sau lưng bỗng xuất hiện hai con sâu, thế nó chặn đòntấn công liên tục của Triệu Thiền Y.Trong tay Yana lại có thêm một thẻ bài, nàng vốn đang muốn động thủ thì bỗngdừng lại."

Triệu Thiền Y, trở về."

Nàng ta khẽ quát lên.ể ề ấThân thể Triệu Thiền Y chợt lóe, tránh đi nhng con sâu liên tục xuất hiện giữakhông trung, trở lại bên cạnh Yana.Một tay của Yana mở ra thành chưởng, toàn lực nhấn một cái vào hư không——Hào quang thần thánh mãnh liệt tràn ngập toàn bộ căn phòng, làm những consâu ẩn nấp trong hư không bốn phía đều tan biến thành tro bụi.Quái vật lơ lửng ở giữa không trung, lắc đầu nói: "Vô dụng, ngươi không phảithần linh chân chính, chuẩn bị nghênh đón tuyệt vọng đi."

Tiếng nói vừa dứt thì mọi người ngẩng đầu nhìn lại.Trên bầu trời, vô số những con sâu chằng chịt đang thổi quét đến, nhiều như vôtận.—— Tất cả những con sâu trong phòng giam đều đã được thả ra.Trong bọn sâu bọ này có một vài con mang khí tức rất mạnh mẽ.Quái vật lơ lửng ở giữa không trung, mang vẻ mặt nhàn nhã mà nói: "Ta thật sựđang trong thời kỳ suy yếu, trước đó đã giao thủ với mấy tên trong Giám SátHội, cũng làm ta bị một chút vết thương nhỏ, nhưng ta phải nói là ——"Lời còn chưa dứt, trên người nó bỗng xuất hiện một ánh hào quang êm dịu.Quái vật thoáng cảm ứng một chút, sau đó chậm rãi nhìn về phía Liễu Bình."

Một tên trị liệu...

Trị liệu cho ta...

Ngươi đang xin tha đấy sao?"

Liễu Bình thu ánh hào quang trên tay lại, nói: "Chỉ là trị liệu, không phải xintha."

Quái vật nhẹ nhàng vung cốt trảo, lạnh nhạt nói: "Ta đã không cần lãng phí sứcmạnh —— lên, bắt sống, đều để tất cả linh hồn lại cho ta."

Ở sau lưng nó, vô số những con sâu sắp hàng thành trận, đồng loạt thò gaixương sắc bén ra.Yana cầm kiếm chắn ở trước mặt Liễu Bình, thấp giọng nói: "Chỉ sợ lần nàykhông đánh thắng được."

-------Chương 335: Phong ấn!Liễu Bình né người qua.Ở sau lưng hắn, mặt đất hóa thành hồ nước sâu thẳm.Nữ Yêu Rừng Rậm đứng ở giữa hồ nước, nàng ta vừa niệm xong một đoạn chúngữ thật dài."

Bắt đầu rồi ——"Nữ Yêu Rừng Rậm nhẹ nhàng mà nói.Trên đôi tay nàng ta lần lượt xuất hiện một vệt băng sương.Giữa không trung.Cả người con quái vật chấn động, bạo nộ quát to: "Mơ tưởng!"

Trên người nó ùn ùn toát ra hắc quang không dứt, khiến hư không cũng vì thếmà run rẩy.Hai luồng quang cầu hắc ám lập loè lao ra từ hư không, bị quái vật nắm lấy.Nó quát lên: "Ta không còn khát vọng linh hồn của các ngươi, để tất cả đều bịhủy diệt dưới sự phẫn nộ của ta ——"Sắc mặt Yana biến đổi, quát: "Triệu Thiền Y, chúng ta dồn hết sức ra tay đi!"

Triệu Thiền Y mang mặt nạ bạch ngọc, một tay cầm đao, một tay ấn quyết ——Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!Thân thể của quái vật bỗng bay lên cao.Trong nháy mắt tiếp theo.Yana dùng đôi tay nắm lấy cự kiếm, dùng hết sức lực mà run lên, cả thanhtrường kiếm lập tức vỡ vụn thành tro, lại có một kiếm quang khắc đầy phù văntheo đó mà ra đời.Nàng ta xông lên, đâm thẳng kiếm quang về phía trước!Triệu Thiền Y bật người lên một cái, múa trường đao thành đao ảnh đầy trời,phi thân nhằm về phía quái vật.Quái vật bỗng cười dữ tợn rồi nói: "Đi chết đi."

Hai luồng quang cầu hắc ám thoát khỏi tay của nó, chia nhau bay về hướngYana và Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y đang muốn ngăn cản, chợt thấy trường đao trong tay mình đangnhanh chóng tan vỡ.Kiếm quang trong tay Yana cũng trở nên vô cùng ảm đạm.Yana nhìn quang cầu hắc ám kia, trong lòng bỗng hiểu ra cái gì đó.ễ ầ ễ ề ắ"Liễu Bình."

Nàng ta quay đầu lại nhìn Liễu Bình, truyền âm cho hắn: "Vĩnhbiệt."

Ánh mắt Liễu Bình bỗng cứng lại, hắn hét to: "Mau!

Không còn kịp rồi!"

Trong chớp nhoáng ——Nữ Yêu Rừng Rậm khẽ ngâm một tiếng: "Phong ấn."

Băng sương như dòng nước lũ cắn nuốt cả trời đất, ầm ầm bùng nổ từ hồ nước,nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.Tất cả mọi nơi đều bị băng sương bao trùm, tất cả thời không cũng theo đó màđọng lại."

Không ——"Quái vật chỉ kịp phun ra một chữ.Trong nháy mắt tiếp theo.Quái vật, quang cầu hắc ám giữa không trung, Yana, Triệu Thiền Y đều trựctiếp bị băng sương bao phủ, rơi vào trạng thái đông cứng.Thiên địa vạn vật, biển sâu vô tận.Tất cả đều bị băng sương bao trùm.Thế giới là một mảnh tĩnh mịch.Thân thể Nữ Yêu Rừng Rậm hơi loạng choạng, nàng mỏi mệt nói: "May màngươi đã có được thẻ bài danh sách *****ên nên ta mới có thể lấy được một lầnquyền hạn kích hoạt phong ấn —— Đi mau, chờ sau đó lại đến cứu các nàng."

Liễu Bình nhìn Yana và Triệu Thiền Y đều rơi vào trạng thái đọng lại, nặng nềmà nói: "Các nàng nán lại ở đây như vậy, sẽ không có việc gì đúng không?"

"Sẽ không có gì, đây là sức mạnh của danh sách cuối cùng —— Nếu khôngphải sức mạnh này, chỉ sợ tù nhân đã sớm cắn nuốt toàn bộ danh sách thế giới."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Đôi mày Liễu Bình thoáng thả lỏng, thở dài nói: "...

Nó thật sự chỉ có một phầnba thực lực sao?"

"Đúng vậy."

Nữ Yêu Rừng Rậm cũng có vài phần ảm đạm."

Lần sau ngươi còn có thể phóng thích loại phong ấn này không?"

Liễu Bìnhhỏi."

Ta chỉ có quyền hạn sử dụng một lần, ngươi phải tìm được lá bài danh sáchtiếp theo —— nó cũng có quyền hạn phong ấn một lần."

Nữ Yêu Rừng Rậmđáp.Nữ Yêu Rừng Rậm đứng bên cạnh Liễu Bình, nhẹ giọng niệm một câu chú ngữ.Dòng nước bao lấy hai người, đưa bọn họ đi vào sâu trong hồ nước, hoàn toànđi vào rồi biến mất không thấy đâu nữa....Trong bóng đêm.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:"Liên kết giữa giao diện thao tác và danh sách: 'Chốn lưu vong' đã bước đầuđược hoàn thành."

"Giao diện đã bắt đầu tiến hóa."

"Kết quả tiến hóa:""'Triệu hoán anh linh sơ cấp' đã hoàn thành một lần thăng cấp, hóa thành 'Triệuhoán anh linh thứ cấp'."

"Modul mới đã được mở ra."

"Modul mới tên là: Anh Linh Chi Chủ."

"Thuyết minh: Ngươi có thể thấy được thứ để mỗi một vị anh linh thăng cấp,nhờ vào đó để trợ giúp các anh linh của ngươi không ngừng gia tăng thực lực."

"Ngoài ra, cấp bậc của ngươi đã tăng lên."

"Cấp bậc trước mặt là: Bốn."

"Thuộc tính nhân vật của ngươi như sau:""Chức nghiệp: Thần thánh kỵ sĩ."

"Tên họ: Liễu Bình."

"Cấp bậc 4."

"Sinh mệnh giá trị: 20."

"Lực công kích: 25."

Tất cả chữ nhỏ hồn lực chợt lóe mà qua.Ngay sau đó, lại có từng hàng chữ nhỏ bốc cháy không ngừng hiện lên:"Ngươi phóng thích thuật Cứu Tử Phù Thương."

"Hồn lực mà ngươi thu hoạch được từ trên người tù nhân đã được rót hết vàongười anh linh Andrea."

"Nhờ vào giá trị hồn lực khổng lồ như thế, Andrea đã thức tỉnh!"

Trong sự yên tĩnh không tiếng động.Một đôi tay nhỏ vươn tới, nhẹ nhàng ấn lên vai của Liễu Bình."

Còn đang khổ sở vì cuộc chiến vừa rồi sao?"

Giọng nói của Andrea vang lên."

Ta chỉ là một kỵ sĩ cấp bốn, hoàn toàn không có chút tác dụng nào khi đối mặtvới tù nhân kia."

Liễu Bình thở dài nói."

Ngươi mới cấp bốn —— Thẻ bài sư cấp bốn mà điều động anh linh bên ngườiđi đối kháng với tù nhân —— Hơn nữa còn thành công phong ấn nó lại!

Nếukhông nhờ thế thì vừa rồi toàn bộ danh sách thế giới đã rơi vào tay tù nhân rồi."

Andrea nói.ễLiễu Bình không nói lời nào.Giọng nói của Andrea trở nên càng ôn hòa, nhẹ nhàng mà nói: "Liễu Bình,ngươi nhìn ta."

Cô bé lui về phía sau một bước, hóa thành một thẻ bài.Trên thẻ bài có vẽ không trung xanh thẳm, trên đồi núi xanh biếc trập trùng cóđủ mọi hoa nở rộ muôn ngàn màu sắc.Andrea đứng bên bụi hoa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào."

Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã sớm bị thần linh ngày xưa ăn mất, sẽ không cóđược cuộc sống như vậy."

"Nếu không có ngươi, Yana tỷ tỷ đã sớm bị Odrich tước đoạt tất cả, trở thành tùnhân của hắn."

"Ngươi đã làm đủ tốt, chẳng qua Vĩnh Dạ quá mức *****, nó luôn làmngười ta tuyệt vọng."

"Nhưng ta muốn nói chính là ——"Đừng quên mất nguyện vọng của ngươi, Liễu Bình."

"Ta vĩnh viễn nhớ rõ, tên bộ bài của ngươi chính là 'Vui Sướng', mà ta là anhlinh trong bộ bài này."

Liễu Bình im lặng lắng nghe.Andrea hái xuống một đóa hoa, cắm lên trên tóc, nghịch ngợm thè lưỡi về phíaLiễu Bình."

Ta đã không còn lại vai hề, mà tính ra thì bên trong Vĩnh Dạ nào có vui sướnggì đáng nói."

Liễu Bình lười nhác nói một câu.Hắn im lặng mấy phút, sau đó lại lại nói: "Muốn thực hiện chuyện này thì taphải toàn lực ứng phó."

Andrea lộ ra vẻ mặt vui sướng.Cô bé hóa thành hình người lần nữa, kiên định nói: "Ta sẽ chiến đấu bên cạnhngươi."

-------Chương 336: Sao các ngươi đều tới đây?Trong hư không.Năm cái biểu tượng nho nhỏ nhẹ nhàng dừng lại trong góc tầm mắt.Chúng lần lượt là: "Anh linh che chở, Kế thừa linh tính, Thu lấy thẻ bài, Triệuhồi anh linh thứ cấp, Anh linh chi chủ."—— Đây là năm loại năng lực giao diện thao tác anh linh.Liễu Bình lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Hình như có một vài năng lựcta chưa dùng đến thì phải."

Một hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên ở hắn trước mắt:"Ngươi vội vàng học tập tri thức của đế quốc nhân loại, lại phải rót hồn lực choanh linh, cho nên vẫn chưa dùng tới năng lực 'Kế thừa linh tính' này."

Liễu Bình khẽ gật đầu.Lúc trước khi vừa đến đế quốc, ở bên ngoài thôn nhỏ biên cảnh, hắn từng kiếnthức một người ngủ say.Lúc ấy, danh sách đưa ra phương thức kế thừa thực lực của đối phương.Sau khi rời khỏi, hắn vẫn không có thời gian đi làm chuyện này.Hiện tại ba vị anh linh đã tỉnh lại hết rồi.—— Hắn nên nghĩ cách tăng thực lực lên!Sâu bên trong bóng tối, một loạt tiếng bước chân vang lên.Thân thể Andrea hiện ra, cô bé nói: "Nơi này là một thông đạo đã sụp đổ, chúngta bị nhốt trong một đoạn đường hầm đó, không thể đi tới, cũng không thể lui vềphía sau."

"Thì ra là thế, ta đã biết."

Liễu Bình nói.Hắn tiện tay thả ra một ánh hào quang thánh khiết, chiếu sáng bóng tối, cũngchiếu sáng những bích hoạ cổ xưa trên vách tường bốn phía.Đúng vậy.Nơi này chính là đường hầm dưới lồng đất giữa đế quốc và di tích vương quốcTích Lan.Lúc con quái vật kia truy kích hắn thì đường hầm sụp đổ.Nữ Yêu Rừng Rậm trực tiếp đưa hắn về nơi này."

Hiện tại làm sao bây giờ?"

Andrea hỏi."

Chúng ta nghĩ cách đào một con đường đi ra ngoài —— Cũng không thể bịvây khốn ở chỗ này mãi, hơn nữa có một số việc, ta phải hội báo với đế quốc."

Liễu Bình nói.ố ế"Thật ra ta muốn toàn lực phá ra một con đường, nhưng cũng không biết nênđâm thẳng về hướng nào, nhỡ đâu hoàn toàn làm sụp cả đường hầm thì càngphiền phức."

Andrea nói."

Thật sự là thế, từ từ tới đi."

Liễu Bình nói.Andrea thuận tay vung lên.Trong hư không bên người cô bé hiện ra từng thanh binh khí cổ xưa."

Đào thông đạo sao...

Chúng ta chọn hai thanh binh khí thích hợp để dùng đi,Liễu Bình, ngươi quen dùng cái gì đào hố?"

Cô bé nói.Liễu Bình nhìn chăm chú vào những binh khí đó, hỏi: "Andrea, những binh khícủa ngươi có từ đâu vậy?

Là cụ hiện của năng lực nào sao?"

"Không, bắt đầu từ lúc ta có ký ức, chúng nó đã đi theo ta."

Andrea nói."

Tổng cộng có bao nhiêu?"

"Không rõ lắm, tóm lại, mỗi lần sau khi thực lực của ta tăng lên, sẽ có một sốlượng lớn binh khí càng có uy lực xuất hiện."

"Như thế thì thú vị."

Liễu Bình nói.Andrea chọn ra một thanh trường kích từ vô số binh khí, vứt cho Liễu Bình nói:"Ngươi dùng cái này đào đi, thế nào?"

Liễu Bình nhận lấy trường kích, trước mắt nhanh chóng hiện lên từng hàng chữnhỏ bốc cháy:"Diệt quỷ trường kích."

"Có sẵn ba loại thuộc tính: Sắc bén, phá ma, đâm mạnh."

Liễu Bình vui vẻ nói: "Được, ta sẽ dùng cái này."

Hắn cầm trường kích trong tay, đi đến cuối con đường sụp đổ.Andrea tùy tay lấy một cái thuẫn lớn cao chừng hai người, dùng một tay kéo lênó trên mặt đất rồi đi theo sát phía sau hắn.Kế tiếp.Liễu Bình không ngừng đào mở thông đạo.Andrea dùng tấm chắn vận chuyển những mảnh đất đá đó đi.Mấy giờ trôi qua.Bọn họ đã đào ra một thông đạo thật dài.Liễu Bình bỗng dừng động tác trên tay, thấp giọng nói: "Ngươi nghe."

Andrea nghiêng tai lắng nghe.Ở đầu bên kia của thông đạo truyền đến từng đợt tiếng vang như đang khai quật."

Có người cũng đang đào thông đạo, hơn nữa cách chúng ta không xa!"

Andreanói.Liễu Bình gật gật đầu, lâm vào suy tư.ế ốKhông biết đối phương là địch hay là bạn.Nếu là người của quái vật kia, chỉ sợ lần này hắn không có cả cơ hội chạy trốn.Andrea nói nhỏ: "Nếu không, chúng ta trốn trước đi?"

"Được."

Liễu Bình nói.Andrea hóa thành một thẻ bài, bị Liễu Bình thu vào trong ngực.Ngay sau đó, Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút "Vô Tồn Chi Nham" ra.Phanh!Một khối nham thạch bình thường rơi xuống, lẳng lặng nằm trên đống đá hỗnđộn kia.Thời gian chậm rãi trôi đi.Tiếng động khai quật phía đối diện càng ngày càng vang dội, càng ngày cànggần.Bỗng nhiên ——Một giọng nữ mừng rỡ truyền đến: "Đào thông rồi!"

Lại một giọng nữ vang lên: "Thông thì thông, nhưng mà Liễu Bình ở đâu?Libertas, trả lời ta."

Giọng nói của Libertas vang lên: "Không có khả năng, năng lực của ta sẽ khôngsai, hôm nay đáng lẽ chúng ta sẽ tìm được hắn, chính là ở hướng này."

Ba bóng dáng đi vào từ phía bên kia của thông đạo.Đứng ở phía trước chính là Libertas mang vẻ mặt hoang mang.Tiêu Mộng La khiêng một cái cuốc sắt to lớn hoàn toàn không hợp với thânhình của cô, Hoa Tình Không thì triệu hồi một đội người chuột, đang bận bậnrộn rộn khuân vác cục đá.Tiêu Mộng La nhìn chằm chằm vào Libertas, lạnh lùng nói: "Rốt cục năng lựcnày của ngươi có tác dụng hay không?"

"Sẽ không sai!"

Trong tay Libertas có cầm một thẻ bài màu trắng, ánh mắt quét tới thẻ bài kia.Chỉ thấy trên thẻ bài kia có viết một hàng chữ nhỏ màu đen:"Bắt đầu đào từ ngã rẽ thứ năm, ngươi sẽ tìm được bằng hữu đã lâu không gặp."

Libertas nghiêng đầu suy nghĩ mấy phút, lập tức vỗ trán nói: "Ta đã biết!"

"Thế nào?"

Hoa Tình Không hỏi."

Nhất định hắn đã chết, bị chôn ở đường hầm này, cho nên nghe thấy lớn độngtĩnh như vậy mà cũng không có bất cứ phản ứng gì!

Chúng ta có thể tìm đượcthi thể của hắn!"

Libertas nói.Bốn phía là một mảnh yên tĩnh.Tiêu Mộng La và Hoa Tình Không dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.ế ắ ể ế ế ế ầNếu ánh mắt có thể giết người, không biết Libertas đã bị giết bao nhiêu lần.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu trong bóng tối: "Sao các ngươi đềutới đây?"

Liễu Bình đi ra từ sâu trong đường hầm, xuất hiện ở trước mặt ba người.Hắn nhìn ba người bằng hữu, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ lần lượt hiện ranhận dạng: "Cung tiễn thủ cấp 12", "Thích khách cấp 9", "Hoán linh sư cấp15".—— Họ đều tiến bộ thật nhanh.Hiện giờ hắn mới cấp 4, xem ra phải cố gắng đuổi theo bước chân của bọn họ.Ba người ngây người.Tiêu Mộng La dẫn đầu xông lên, lập tức nhào vào vòng tay của Liễu Bình.Hoa Tình Không nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt như trút được gánhnặng.Libertas ưỡn ngực, đắc ý nói: "Thế nào, ta nói mà, nhất định có thể tìm đượchắn."

-------Chương 337: Đoàn tụ"Cho nên ngươi vẫn luôn có năng lực đặc biệt, mỗi mười hai giờ là có thể đạtđược một lá bài kiến nghị?"

Liễu Bình cầm lấy thẻ bài của Libertas, cảm thấyhứng thú nên cất tiếng hỏi.Libertas nói: "Đúng vậy, vốn dĩ đây là át chủ bài của ta, nếu không phải vì tìmngươi thì ta sẽ không để lộ ra."

"Đa tạ."

"Khách sáo cái gì."

"Liễu Bình," Hoa Tình Không nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi, thời khắc kia ta bịLinh thao túng thân thể, không thể ở lại sóng vai chiến đấu với ngươi."

"Không có việc gì, Linh của ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất, chúng tacăn bản không phải đối thủ của con quái vật kia."

Liễu Bình trấn an đối phương."

Không phải như thế, ta tuyệt đối không để bất cứ tồn tại nào thay ta làm chủchuyện chiến đấu —— Cho dù là một vị Linh."

Hoa Tình Không nghiêm nghịnói.Cô mở tay ra, để Liễu Bình nhìn thấy một thẻ bài bị xé nát trong tay mình."

Đây là thẻ bài linh môi, ta đã hủy diệt nó rồi, sau này ta sẽ không triệu hoán vịLinh kia nữa."

Liễu Bình nhìn thật sâu vào Hoa Tình Không, nói: "Ta chưa từng trách ngươi,về sau càng không trách ngươi."

Trên thực tế, đây mới là phương thức hành sự của một cường giả.—— Vật triệu hoán lại có thể làm chủ thay cho chức nghiệp giả, tính ra chứcnghiệp giả kia là cái gì?

Con rối?"

Vậy là tốt rồi."

Hoa Tình Không cười nhạt nói.Liễu Bình lại nhìn phía Tiêu Mộng La.Đôi mắt cô đã đỏ bừng, khuôn mặt tiều tụy đi mấy phần, từ lúc phát hiện LiễuBình thì ánh mắt cô chưa từng dời đi một khắc nào cả."

Sao các ngươi đều tới đây?"

Liễu Bình hỏi.Libertas liếc nhìn Tiêu Mộng La một cái, thở dài nói: "Nàng không tìm thấyngươi, mà ta gia nhập hiệp hội thích khách, thường xuyên có thể đạt được một íttin tức, biết các ngươi từng xuất hiện ở trấn Hàn Chùy."

"Lão sư của ngươi có trở về hoàng thành một chuyến, ta đi hỏi ông ta, nghe nóingươi sẽ đi ghi danh hội học thuật Bác Vật Giả."

Tiêu Mộng La nói."

Vậy cũng không cần đặc biệt đến đây một chuyến."

Liễu Bình nói."

Ngươi còn không rõ đã xảy ra cái gì," Tiêu Mộng La nghiêm túc nói: "Hoàngđế bệ hạ hạ lệnh tru sát tất cả những người thăm dò vương quốc Tích Lan, màế ấ ố ầ ấLibertas nói các ngươi đến trấn Hàn Chùy cách vương quốc Tích Lan gần nhất,ta biết tình huống không ổn, cần phải tự mình lại đây một chuyến."

Hoa Tình Không nói chen vào: "Liễu Bình, hiện tại ngươi và ta đều đang trongtrạng thái bị truy nã."

Liễu Bình nhìn nhìn Libertas, lại nhìn về phía Tiêu Mộng La, trong lòng có chútcảm động."

Tình huống đã tệ như vậy rồi sao?"

Hắn nhẹ nhàng mà nói."

Thật ra cũng không phải hoàn toàn như thế, dù sao thì mặt ngoài chúng ta chỉlà nhân viên thăm dò nguồn năng lượng của đế quốc, trên mệnh lệnh bắt giữchúng ta có viết là vì chúng ta tới quá gần vương quốc Tích Lan mà thôi."

HoaTình Không nói."

Bọn họ không biết thân phận thật sự của chúng ta."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Hoa Tình Không nói.Cô lấy ra một cái thẻ thân phận hoàn toàn mới rồi đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn, bất ngờ hỏi: "Lính gác biên cảnh, Lý TriềuNguyên?"

"Ngươi và ta đều có thân phận dự phòng đặc biệt," Hoa Tình Không nói: "Haingày sau, Tổng tư lệnh đại nhân sẽ thị sát dọc theo biên cảnh, đến lúc đó chúngta sẽ đại diện cho binh lính, trở lại bên cạnh hắn rồi báo cáo sự kiện lần này."

"Vì sao không trực tiếp liên lạc với danh sách chiến tranh?"

Liễu Bình hỏi.Ba người nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng khôn kể.Hoa Tình Không nói: "Danh sách chiến tranh đã không còn hưởng ứng bất cứkêu gọi nào, tiến vào trạng thái hoàn toàn phong bế."

Liễu Bình nói tiếp: "Vậy đế quốc ——"Libertas thở dài, nói: "Đế quốc đã bắt đầu giao rất nhiều chuyện cho nhân loạitự mình xử lý."

"Giáo hội phát triển rất nhanh, hoàng đế bệ hạ công khai ủng hộ các loại tôngiáo, hơn nữa ——""Hắn huỷ bỏ hiệp hội Bác Học Giả, tất cả đoàn thể có liên quan đến Bác VậtHọc Giả có đều bị giải tán."

Liễu Bình im lặng lắng nghe.Hiệp hội Bác Học Giả là người thăm dò thế giới chưa biết, là nền tảng trợ giúpdanh sách học tập các loại tri thức mới, cũng đạt được tình báo để càng mạnhthêm một bước.Hiện tại, hiệp hội Bác Học Giả đã hoàn toàn bị đánh tan.Vậy thì phiền phức rồi đây....ế"Một khi danh sách bị phong bế, người thường còn đỡ một chút, nhưng chứcnghiệp giả thì phiền phức to."

Liễu Bình nói."

Phiền phức thế nào?"

Libertas hỏi."

Không thể gia tăng cấp bậc chức nghiệp."

Liễu Bình nói.Ba người nhìn nhau, trên mặt lại không có quá nhiều gợn sóng."

Danh sách tuy không hưởng ứng các loại thỉnh cầu, nhưng nó vẫn duy trì côngnăng cơ bản, ví dụ như cơ chế thăng cấp."

Libertas nói."

Nếu không thì Đế quốc đã sớm đại loạn."

Hoa Tình Không nói.Tiêu Mộng La nói: "Hiện tại quan trọng nhất chính là, ngươi có bị thương haykhông?"

"Ta ổn cả, các ngươi xem, trùng hợp là vị trí ta đứng không bị chôn vùi."

LiễuBình nói.Mấy người bọn họ nhìn lại phía sau hắn.Quả nhiên, đoạn đường hầm chỗ Liễu Bình đứng vẫn còn nguyên vẹn."

Con quái vật kia đâu?"

Hoa Tình Không hỏi."

Không biết bị chôn ở nơi nào."

Liễu Bình nhún vai nói."

Cũng may."

Hoa Tình Không thở phào một cái.Cô lấy ra mấy bộ chế phục binh lính rồi nói: "Nếu đã tìm được Liễu Bình, vậychúng ta lập tức đi đến trạm gác để báo danh, chờ đợi Tổng tư lệnh đại nhânđến biên cảnh thị sát."

"Trạm gác có bao nhiêu người?"

Liễu Bình hỏi."

Không có ai, chỉ khởi động khi có yêu cầu, là trạm gác bí ẩn trực thuộc quânđội."

Hoa Tình Không nói."

Như vậy thì tốt, ta và Tiêu Mộng La cũng có thể đến đó chờ các ngươi kết thúcnhiệm vụ, sau đó cùng nhau trở về Hoàng thành."

Libertas nói.Bốn người thay chế phục binh lính, bước lên con đường từng đi qua kia.-------Chương 338: Không thể ngăn cản...

Nô dịch linh hồn...Chừng một giờ sau.Bọn họ đi ra khỏi thông đạo, đi dọc theo một lối mòn bí ẩn rồi leo lên giữa sườnnúi tuyết.Lúc này gió tuyết cực kỳ im ắng.Hoa Tình Không lấy ra một thẻ bài, đè đè lên một tảng đá nào đó.Đột nhiên, một con đường nhỏ lập loè ánh hào quang ma pháp xuất hiện.Mấy người bọn họ cứ đi mãi theo đường nhỏ ấy lên đến đỉnh núi.Nơi này có gió tuyết phiêu diêu, quanh năm ít người đi lại, lại có một trạm gácbí ẩn được đóng trong vách núi đá bên dưới vực sâu mấy chục mét.Bốn người chậm rãi bước xuống con đường mòn ma pháp kia, lúc này mới tiếnvào trạm gác.Libertas đi quanh một vòng trong trạm gác trước."

Bí mật thì bí mật đấy, nhưng điều kiện cũng quá kém."

Hắn ta thở dài nói.Tiêu Mộng La mở ngăn tủ trong góc tường ra, chỉ thấy bên trong chất đầy lươngthực hành quân được nén lại, còn có một ít thịt có thể giữ lâu được.Cô lại quan sát phòng nghỉ, bên trong có đầy đủ giường đệm và chăn, chẳng quahoàn cảnh hơi chật hẹp."

Điều kiện của nơi này đã không tồi, hơn nữa chúng ta chỉ cần nán lại haingày."

Tiêu Mộng La nói.Cô nhìn về phía Liễu Bình, nghi ngờ hỏi: "Liễu Bình, ngươi đang làm gì?"

Liễu Bình đi qua đi lại vài vòng, buồn bực nói: "Ta có chút cảm ngộ trong việcchiến đấu, phải đi ra ngoài một chút."

"Chú ý an toàn."

"Yên tâm đi, một lát là trở về."...Liễu Bình thả người bay vút trên núi tuyết.Yana và Triệu Thiền Y còn bị đóng băng trong di tích vương quốc Tích Lan.Hắn phải mau chóng tăng mạnh thực lực!Hắn duỗi tay rút một thẻ bài ra, sau đó tung nó ra ngoài.Phanh ——Andrea xuất hiện trước mắt hắn."

Thế nào?"

Nàng ta không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi.ề"Andrea, thời gian ngươi ở Vĩnh Dạ dài hơn ta nhiều, thực lực cũng càng mạnh—— Ngươi có biết phương pháp tu luyện nào của kỵ sĩ không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta biết rất ít về phương pháp tu luyện của nhân loại."

Andrea lắc đầu nói.Cũng đúng.Nàng ta là một con rồng, học về pháp môn Long tộc, sao lại quan tâm phươngpháp tu hành của chức nghiệp nhân loại?Liễu Bình nhìn về phía gió tuyết bên ngoài núi xa, cảm thấy hết đường xoay xở.Tu hành cả đời.Hiện giờ lại không có pháp môn, vậy phải làm sao bây giờ?...

Chờ một chút.Kỵ sĩ có thể sử dụng tất cả vũ khí lạnh.Muốn để thẻ bài tăng thực lực lên thì không gì ngoài gia tăng hồn lực, sinhmệnh, lực công kích.Hồn lực ——Hồn lực chỉ cần đến thuật Cứu Tử Phù Thương của Thủ Ngục kỵ sĩ là được rồi.Hắn lại sáng tạo một ít phương pháp tu luyện, kéo cao sinh mệnh, lực công kíchlên một cấp bậc, chẳng phải là đạt thành mục tiêu thăng cấp?Trước mắt, chức nghiệp của hắn chính là kết hợp của Thần Thánh kỵ sĩ và ThủNgục kỵ sĩ.Sở dĩ như thế là vì đánh lừa tầm mắt, làm người ta không nhìn ra trên người hắncó chức nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ này.Đúng vậy!Hắn có thể kết hợp phương pháp chiến đấu của Thần Thánh kỵ sĩ và Thủ Ngụckỵ sĩ, sáng tạo ra một số kỹ năng!Nghiêm túc mà cân nhắc thì ——Cũng không thể nói hắn dốt đặc cán mai đối với chức nghiệp kỵ sĩ.Trong ngục giam tạm thời của Kẻ Vô Dụng, hắn thay thế chức nghiệp giả mapháp trắc để giải đề, đạt được một số tri thức kỵ sĩ.Tuy rằng những tri thức đó có chút nông cạn...Nhưng tại sao không tham khảo chúng một chút chứ?Nếu xét từ một góc độ khác ——Ở niên đại vô cùng xa xôi trước kia, không phải người *****ên trở thành kỵ sĩcũng không có bất cứ con đường của tiền nhân nào để đi theo hay sao?Mỗi một chức nghiệp, mỗi một con đường, đều do người ta đi dần ra được.Có một vài người sống theo khuôn phép cũ.Nhưng ——ố ểCũng có một số người có thể tạo ra con đường hoàn toàn khác biệt với ngườikhác.Ví dụ như chức nghiệp kỵ sĩ này, có Huyết kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ, Thần Thánh kỵsĩ, Thủ Ngục kỵ sĩ vân vân...Vì sao hắn không thể đứng ở trên vai tiền nhân, tạo ra một đạo lý hoàn toànmới?Hắn có thể sáng tạo nhiều kỹ năng như vậy, vì sao không thể tạo ra một chứcnghiệp kỵ sĩ hoàn toàn mới?Lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt, tùy ý duỗi tay kéo một cái từ trong hưkhông.Một thanh trường đao và một tấm chắn xuất hiện trong tay hắn."

Ưu thế lớn nhất của Thần Thánh kỵ sĩ là kỹ năng thuộc tính thần thánh khônggì có thể ngăn cản."

"Sở dĩ Thủ Ngục kỵ sĩ bị chúng thần kiêng kị, là bởi vì có thể nô dịch linh hồncủa người khác."

"Không thể ngăn cản...

Nô dịch linh hồn..."

Liễu Bình đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.Những bông tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi xuống trên đầu, trên ngườihắn, sau đó dần dần chồng chất.Thời gian chậm rãi trôi qua.Liễu Bình vẫn đứng đó bất động.Trong lúc đó có mấy lần Andrea muốn giúp hắn quét đi lớp tuyết trên người,nhưng luôn dừng lại vào thời khắc cuối cùng."

Hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó...

Tốt nhất không nên kinh động hắnthì hơn."

Andrea dứt khoát đứng qua một bên, cẩn thận bảo vệ hắn.Cũng không biết trải qua bao lâu.Dưới chân Liễu Bình hiện ra một vòng quang hoàn, trong nháy mắt đã khuếchtán ra bán kính bốn mươi mét.Hắn buông tay ra.Chỉ thấy tấm chắn kia bay ra, không ngừng thoáng hiện trên hư không."

Đây là phòng ngự, sau đó là tiến công ——"Liễu Bình nói một câu, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao trong tay lên.Ong ——Một ánh đao bay ra, trảm lên tảng đá cách đó không xa, trực tiếp chém nó thànhhai mảnh.ễ ấ ẩ ẩLiễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó lẩm bẩm: "Ta đã không sử dụng linh lực,nhưng tất cả chiêu thức và bí thuật mà ta sáng chế đều có thể dùng hồn lực đểthi triển."

"Hồn lực của ta là cấp mười ba, có thể phóng thích mười ba lần kỹ năng, có thể——"Liễu Bình bước ra một bước, không ngừng đi lại, trường đao múa ra từng đợtquang ảnh tán loạn."

Thuộc tính Thần Thánh không thể ngăn cản."

"Cứu Tử Phù Thương chính là phương pháp hút hồn."

"Hút hồn có thể phóng thích pháp thuật và bí thuật, như thế thì hồn lực sẽ bấttận, chiến đấu mãi không ngừng."

"Cho nên mỗi một đao của ta, đều phải tạo thành tổn thương nhằm vào kẻ địch,đồng thời lại lập tức phóng xuất ra thuật Cứu Tử Phù Thương."

Trên trường đao hiện ra một ánh bạch quang thánh khiết, giống như ánh lửacháy đang không ngừng sôi trào trong đêm tối và gió tuyết.—— Hắn phóng thích sức mạnh của thuật Cứu Tử Phù Thương lên trên trườngđao!"

Về sau, mỗi một thức đao pháp của ta đều là phương pháp liều mạng hung hãnnhất quyết liệt nhất, vừa xuất đao thì nhất định phải làm kẻ địch bị thương, màbị thương thì hút hồn, như thế thì chiêu thức liên miên, không bao giờ ngừnglại."

"Trong phương pháp đao trảm của các Trắc, ma pháp trắc, tu hành trắc, võ đạotrắc, hoang cổ trắc, tinh linh trắc và tất cả ba trăm hai mươi loại trảm pháp."

"Nếu đổi thành trảm pháp thích hợp với thực lực hiện giờ của ta, hẳn là nhưvậy..."

-------Chương 339: Đuổi kịp, đừng lười biếngLiễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao lên.Trên mặt tuyết ở phía trước hắn mấy thước, một vệt đao quang từ bên dưới độtnhiên dâng lên, chém xuống tuyết bay đầy trời."

Trảm pháp âm thức đến từ đao lưu quỷ đạo, sau khi cải tiến nó thì có thể đổiphương hướng, biến thành từ dưới lên trên, có thể gọi là —— Nghịch ThủyThiết."

"Nhưng đao thuật như vậy muốn trực tiếp đả thương kẻ địch thì còn chưa đủ,chỉ có thể coi như nửa chiêu, ta lại thêm cho nó một nửa còn lại đi."

Liễu Bình triển khai tư thế tại chỗ, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, liêntục trảm mấy lần trên hư không.Cuồng phong từ lưỡi đao gào thét quét ra, hóa vô hình ở giữa không trung, thổirơi lớp tuyết vừa tung bay đầy trời lúc nãy.—— Bí Đao Chi Thuật · Phong Vũ!Liễu Bình thu đao rồi xoay người, hắn xoay tròn tại chỗ, ánh đao chợt lóe rồibiến mất trong tay.Trường đao bị ném mạnh ra ngoài, hư không biến mất, trực tiếp xuất hiện trongmảnh tuyết bay kia.Thức phi đao này mượn dùng sức mạnh thuấn di của quang hoàn, trực tiếp đánhtrúng vào vị trí mà Liễu Bình chỉ định!—— Phi Đao Thuật · Thuấn Sát!Nghịch Thủy, Xuân Phong, Thuấn Sát, một thức ba kích, mỗi một kích đều nằmngoài dự đoán của mọi người.Hơn nữa những chiêu đao thuật này cũng không phải dùng linh lực thi triển, màlà lấy hồn lực điều khiển, thậm chí Liễu Bình cảm thấy uy lực của đao pháp sẽnâng cao lên một bước.Hắn đứng tại chỗ, trong lòng rộng mở thông suốt.Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp sáng tạo hơn.—— Từ nay về sau, con đường của hắn do chính hắn mở ra.Muốn đi hướng nào cũng là chuyện của hắn, không cần để ý năm đó người khácsáng tạo chức nghiệp gì, lại đi suy tính chiêu thức và chém giết như thế nào.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, trên người hắn lặng lẽ tản ra một khí thế lăng liệtxưa nay chưa từng có.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy cũng theo đó mà hiện lên:"Ngươi đang khai sáng một con đường kỵ sĩ thuộc về ngươi."

"Chúc mừng."

"Ngươi sáng tạo một thức đao pháp tam đoạn mới, xin hãy đặt tên cho nó."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Thức này của ta, giết người đồngthời lại hút hồn, khiến vết thương khép lại, nhìn không ra dấu vết, có thể gọi làXuân Phong Trảm."

Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:"Bí Đao · Xuân Phong Trảm, đã được bổn danh sách ghi chép lại."

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn về phía Andrea đã đứng bên cạnhtừ lâu."

Để ngươi đợi lâu."

Hắn cười nói."

Không có gì, ta thấy hình như ngươi lại có tiến bộ —— Vừa rồi là dùng sứcmạnh linh hồn phóng thích chiêu thức sao?"

Andrea hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn Andrea, bỗng nhớ tới trừ phương pháp tu hành của hắn ra thì còn phảităng thêm thực lực của các anh linh bên cạnh ——Thôi thì nhân cơ hội này thử xem năng lực mới vừa đạt được - "Anh Linh ChiChủ" đi!"

Andrea, đứng ở đó đừng nhúc nhích, ta xem nên giúp ngươi tăng thực lực lênnhư thế nào."

Liễu Bình nói....Liễu Bình lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Andrea,lặng lẽ nói:"Phát động 'Anh Linh Chi Chủ'!"

Chỉ một thoáng, quanh thân Andrea hiện ra một cái khung vuông như có nhưkhông, ngay sau đó, một con số "40" xuất hiện phía trên góc trái đỉnh đầu nàngta.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:"Rồng con: Andrea."

"Cấp 40."

"Vật cần để thăng cấp: Long Tích Vô Hạ."

"Nói rõ: Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không cólấy một, chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất khi còn sống, trong khoảnhkhắc linh hồn tiêu tán, sẽ để lại một đoạn Long Tích như vậy, là tượng trưngcho thân phận của nó."

"——Lúc Andrea còn sống, đoạn xương cốt kia bị hoàn toàn rút ra, bởi vậy chodù thức tỉnh trong Vĩnh Dạ thì nàng cũng không thể trưởng thành, trừ phi...Ngươi tìm được một cây 'Long Tích Vô Hạ'."

Liễu Bình xem đến đây thì hơi biến sắc.Đến cùng là trùng hợp?

Hay là có người trăm phương ngàn kế làm như vậy?ổ ắ ằ ắ ầAndrea nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của hắn, cho rằng hắn đang sầu lo vìcục diện hiện giờ, nàng ta nói nhỏ:"Liễu Bình, thật sự không được thì chúng ta rời khỏi quốc gia nhân loại này đi,ta sống trong Vĩnh Dạ đã lâu, có một vài năng lực tránh đi cảm ứng của nhữngkẻ ngủ say đó, ít nhất sẽ không làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh quá mức nguyhiểm."

"Hiện giờ chúng ta còn không thể đi..."

Liễu Bình nói được một nửa thì bỗng tỉnh táo lại, vội hỏi: "Ngươi có biện phápné tránh những kẻ ngủ say đó sao?"

"Đúng vậy."

Andrea nói."

Nói cách khác, ngươi có thể cảm ứng được chúng?"

Liễu Bình hỏi càng sâuthêm."

Đúng vậy, trên người những kẻ ngủ say không biết tên kia sẽ tỏa ra một loạidao động dài lâu mà thâm trầm —— Long tộc chúng ta có thể cảm ứng đượckhí tức và dao động trên người các loại tồn tại đó."

Andrea nói.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.Tốt xấu gì người ta cũng là Long tộc cấp bốn mươi!Hắn lập tức nói: "Ngươi cảm ứng một chút xem gần núi tuyết này có kẻ ngủ saynào không?"

Andrea tập trung tinh thần một lát, sau đó đáp: "Không có kẻ ngủ say, nhưngthật ra có một đám nhân loại đang không ngừng di chuyển ở triền núi bên kia."

"Có người?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.Hắn nhìn về hướng mà Andrea chỉ đến, chỉ thấy được băng tuyết mênh mang.Nhiệt độ bắt đầu hạ thấp.Tuyết càng rơi càng dày, gió cũng trở nên càng gấp, mắt thấy sắp hình thànhmột trận bão tuyết.Vào thời điểm này lại có người ngốc mà leo lên núi tuyết?"

Đi, chúng ta đi qua xem tình hình như thế nào."

Liễu Bình nói.Hắn và Andrea xuyên qua lưng núi, tránh ở một hầm tuyết bí mật, nhìn xuốngphía dưới triền núi.Chỉ thấy một đội người giơ đuốc lên, gian nan bôn ba trên đường núi gậpghềnh.Bỗng nhiên, một người trượt chân rồi té ngã trên nền tuyết.Những người khác lập tức đỡ hắn lên."

Thần linh trên cao, còn bao xa mới đến nơi đó?"

Có người lớn tiếng hỏi.Gió tuyết quá mức mãnh liệt, người cầm đầu không thể không lớn tiếng nói:"Kiên trì một chút, đi tiếp mười lăm phút thì đến."

ầ ố ế ềTinh thần mọi người rung lên, họ giơ cây đuốc, tiếp tục đi về phía trước."

Thần linh..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn tránh trong chỗ tối, đưa mắt ra hiệu với Andrea.Andrea lập tức hóa thành thẻ bài, nấp vào trong ngực của Liễu Bình.Liễu Bình đứng lên, lặng lẽ áp sát đến gần những người đó, cuối cùng đứng ởcuối hàng ngũ của họ.Hắn đi theo bọn họ đi về phía trước, mãi đến khi bị người vốn đứng ở cuối cùngphát hiện."

Ngươi là ——" Người nọ nghi ngờ hỏi."

Đi mau, còn mười lăm phút là đến được trạm dừng."

Liễu Bình thúc giục.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:"Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả."

"Ngươi bắt chước hành động của đối phương, nói ra đề tài mà đối phương quantâm, lần phóng thích kỹ năng này thành công."

"Ngươi đã trở thành một thành viên trong những tín đồ đó, bọn họ sẽ tự nhiênmà tiếp nhận ngươi."

Tất cả chữ nhỏ vừa thu lại.Người nọ bừng tỉnh nói: "Ta còn tưởng ta đi ở sau cùng, không ngờ còn có mộtđồng bạn đi ở phía sau ta."

"Đi ở dưới cùng có chỗ tốt —— Người phía trước che chắn gió tuyết, chúng tacũng dễ đi hơn một chút."

Liễu Bình lặng lẽ nói.Người nọ lộ ra nụ cười hiểu rõ, thấp giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Này người anh em, còn cây đuốc nào không?"

Liễu Bình hỏi."

Cho này."

Người nọ thuận tay lấy ra một cây đuốc nho nhỏ rồi đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình đốt cây đuốc lên, tiếp tục đi theo sau lưng người nọ.Một lát sau, có hai tín đồ đi qua xem xét tình hình, lúc nhìn thấy Liễu Bình cũngkhông nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, nói câu "Đuổi kịp, đừng lười biếng" thì trởvề.-------Chương 340: Mười lăm linh hồnMười lăm phút sau.Các tín đồ đến được một chỗ tránh gió trên ngọn núi.Thủ lĩnh lấy ra một tấm bản đồ, đối chiếu bản đồ rồi tìm một vòng, rốt cuộccũng xác định vị trí."

Chính là nơi này, đào tuyết lên đi!"

Hắn lớn tiếng hô.Liễu Bình đi theo mọi người cùng nhau tiến lên, cào sạch hết tuyết trên mảnhđất đó.Chỉ thấy ở dưới tầng tuyết, có một thứ bị tấm vải bố màu trắng ngụy trang chelại.Thủ lĩnh xốc mảnh vải lên.Phía dưới là một pháp trận khắc đầy các loại phù văn hình thoi.Thủ lĩnh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Sắp bắt đầu rồi, đều chuẩn bị sẵn sàngđi."

Hắn lấy ra một ngọn nến từ trong ngực, thắp sáng rồi đặt vào giữa pháp trậnhình thoi, cao giọng niệm tụng chú ngữ.Theo tiếng niệm tụng của hắn, ngọn lửa cháy sáng trên cây nến kia dần dần trởnên không chân thật, mà tất cả phù văn đều theo đó mà sáng bừng lên.Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp mà bạo ngược vang lên: "Ai đang kêu gọita?"

Thủ lĩnh lập tức nói: "Các hạ tôn kính, ta là tín đồ của đọa thiên thần chín cánh,được thần thượng chỉ dẫn, kêu gọi ngài tiến đến nơi đây."

Bên trong pháp trận, giọng nói kia trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: "Các ngươidám tùy ý quấy rầy ta ngủ say..."

Thủ lĩnh cuống quít ra hiệu với người bên cạnh.Các tín đồ mở cái túi mang theo bên người ra, rải từng viên đá quý xuống pháptrận.Đá quý dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ."

Đây là lễ gặp mặt ngài, xin ngài bớt giận."

Thủ lĩnh nói.Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng.Đá quý dần dần rơi vào bên trong pháp trận, biến mất không thấy đâu nữa."

Thần linh của các ngươi là một tên quỷ bủn xỉn, chưa bao giờ chịu cống hiếnmột linh hồn cho ta..."

"Các hạ, trên thực tế, chúng tôi đến là vì chuyện này."

Thủ lĩnh nói."

Ồ?"

Thanh âm kia có chút hứng thú: "Mau nói!"

ế"Hai ngày sau, sẽ có một chức nghiệp giả nhân loại cường đại đi đến nơi này,thần linh của chúng tôi không tiện hành động, cho nên hy vọng ngài có thể tựmình ra tay, sau khi chuyện này thành công thì linh hồn của người kia sẽ thuộcvề ngài."

Thủ lĩnh nói."

Thì ra là cầu ta hỗ trợ, vậy những viên đá quý này không đủ."

Thanh âm kianói."

Đương nhiên."

Thủ lĩnh phất tay ra hiệu với các tín đồ.Chúng tín đồ lần lượt tiến lên, mở cái túi của mình ra rồi chất đống các loại binhkhí giáp trụ trân quý, kỳ trân dị bảo lên trên pháp trận.Lúc đến phiên Liễu Bình, hắn lại không tiến lên, chỉ đứng ở một bên.Thủ lĩnh nhìn hắn một cái, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng hiện giờ khôngphải thời điểm dò hỏi, cho nên tạm thời lược qua không đề cập tới."

Các hạ, mấy thứ này đều là trân bảo trong Đế quốc, thần linh của chúng tôi rấthy vọng ngài có thể ra tay một lần."

Thủ lĩnh nói.Tất cả những thứ này đồ vật dần dần rơi vào pháp trận, biến mất không thấy đâunữa.Thanh âm kia lại vang lên lần nữa: "Nể mặt những thứ này, nói kỹ tình huốngcho ta, ta sẽ gắng gượng ra tay một lần."

Thủ lĩnh vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Hai ngày sau, một đoàn xe lửa sẽchạy qua bình nguyên Bạch Phong, ngài chỉ cần ***** người mạnh nhấttrong xe lửa kia là được."

"Bình nguyên Bạch Phong...

Ta đã biết."

Thanh âm kia nói.Ánh hào quang trên pháp trận ảm đạm đi.Mắt thấy sự kiện lần này đã tới thời khắc sắp kết thúc.Liễu Bình bỗng đi ra, cất tiếng nói: "Các hạ, thần linh còn có một chuyện cựckỳ bí mật muốn nói với ngài, nhưng không thể để những thủ hạ bình thường nàynghe thấy."

Ánh hào quang trên pháp trận ổn định lại.Một sức mạnh vô hình tản mát ra từ ánh hào quang, bao phủ lấy Liễu Bình.Thanh âm kia vang lên bên tai hắn: "Bây giờ được rồi, bọn họ sẽ không nghethấy ngươi và ta nói gì, nói đi."

Liễu Bình nói: "Thần linh đang tìm một vật, nếu chỗ ngươi có thì chúng tanguyện ý mua thứ đó."

"Là thứ gì?"

Thanh âm kia hỏi."

Long Tích Vô Hạ."

Liễu Bình nói."

Gặp quỷ," Thanh âm kia trở nên âm trầm: "Sao thần linh của các ngươi lại cầnthứ này, chẳng lẽ trên tay hắn có một con rồng để hắn sử dụng sao?"

ễ ầ ấ ắ ố ắ ếLiễu Bình nghe ra vài phần bất đắc dĩ từ giọng nói của đối phương, hắn nói tiếp:"Vậy xem ra, ngài thật sự có thứ đó, không phải sao?"

"Không sai, ta thật sự có, nhưng vì sao ta phải cho các ngươi?" giọng nói kiađáp.Liễu Bình suy nghĩ một giây rồi nói: "Nếu ngài bằng lòng trao đổi một cây'Long Tích Vô Hạ' cho chúng ta, như vậy ngài không cần ra tay đối phó nhânloại vào hai ngày sau, mà thù lao vừa rồi chi trả cho ngài đều sẽ dùng để muaLong Tích, ngài xem thế nào?"...Thanh âm kia lâm vào trầm mặc.Một lúc sau, nó bực bội nói: "Không được, ta thà đi ***** nhân loại kia, lấyđi linh hồn của hắn, cũng không muốn giao dịch 'Long Tích Vô Hạ' cho cácngươi."

Liễu Bình nở nụ cười, lắc đầu nói: "Vậy chúng ta thẳng thắn giao lưu một chút,băn khoăn của ngài là cái gì?"

Thanh âm kia không nói lời nào.Liễu Bình nói: "Như vậy để ta đoán thử xem, *****ên ngài vẫn luôn cường điệutầm quan trọng của linh hồn, có thể thấy được thứ ngài cần chính là linh hồn."

"Nói tiếp."

Thanh âm kia nói."

Tiếp theo, ngài không muốn nhìn thấy thần linh của chúng tôi có thêm sự giúpđỡ mạnh mẽ của một vị Long tộc, dù sao thì cùng ở bên trong Vĩnh Dạ, khôngai muốn để một tên đã biết sự tồn tại của mình trở nên càng ngày càng mạnh."

Liễu Bình nói.Thanh âm kia tán dương: "Thật là một tên nhanh nhạy, khó trách thần linh củacác ngươi phái ngươi tới tiến hành giao dịch bí mật."

"Còn có nguyên nhân khác sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chính là như vậy, ta không muốn để thần linh của các ngươi quá mức cườngđại, dù sao chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác tạm thời, không ai biết về sau nó sẽnhư thế nào."

Thanh âm kia mang theo một tia đề phòng.Liễu Bình cười rộ lên, nói: "Ta có thể thay ngài xử lý băn khoăn này."

"Ngươi?

Xử lý?"

Thanh âm kia nói."

Mọi người thường nói, khi ngươi và đồng bọn làm ăn của ngươi đạt được lợiích chung thì các ngươi sẽ gia tăng niềm tin đối với nhau."

Liễu Bình nói."

Có nghĩa là thế nào?"

Thanh âm kia hỏi."

Ta lớn mật suy đoán một chút, linh hồn cực kỳ quan trọng đối với ngài, nếu cóthể đạt được linh hồn thì ngài sẽ đạt được sức mạnh càng lớn hơn."

Liễu Bìnhnói."

Đương nhiên!"

Thanh âm kia đáp.ầ ố"Mà thần linh của chúng ta muốn đạt được trung thành của một vị Long tộc—— Ta không muốn gạt ngài chuyện này, dù sao thì ngài đã đoán được."

LiễuBình nói."

Không sai, thứ như 'Long Tích Vô Hạ' tuy quý giá, nhưng chỉ có Long tộcmới dùng được thôi, thần linh của các ngươi chắc chắn chỉ có một cách sử dụngnhư vậy."

Thanh âm kia nói.Liễu Bình vỗ tay một cái, nói: "Vậy được rồi."

"Có ý gì?"

Thanh âm kia hỏi.Liễu Bình nói: "Trừ những bảo vật vừa rồi, ta còn chi trả cho ngài một ít linhhồn, lấy thứ này để triệt tiêu băn khoăn của ngài."

Thanh âm kia phát ra vài tiếng ***** thật mạnh, gấp không chờ nổi mà nói:"Linh hồn —— Ta có được linh hồn, mà thần linh của các ngươi đạt được'Long Tích Vô Hạ' sao?"

"Hoàn toàn chính xác, đây là một lần song thắng hoàn mỹ!"

Liễu Bình nói.Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người đám tín đồ tà thần kia.Một tên, hai tên, ba tên...Tổng cộng có mười lăm tên.—— Mười lăm linh hồn-------Chương 341: Vô Hạ"Như vậy, chủ nhân của ngươi bằng lòng trả ra bao nhiêu linh hồn?"

Thanh âmkia hỏi."

Bốn cái."

Liễu Bình nói."

Không được!

Cắn nuốt sức mạnh trong bốn linh hồn căn bản kém xa giá trị khichủ nhân các ngươi đạt được trung thành của một con rồng!

Chuyện này khôngcông bằng!"

Thanh âm kia nói."

Ngươi muốn mấy cái?"

Liễu Bình hỏi."

Mười ba cái!

Ít nhất mười ba cái mới được!"

Thanh âm kia nói.Liễu Bình lộ ra vẻ khó xử, hắn đi qua đi lại trên nền tuyết, cứ như đang lâm vàotự hỏi.Một lát sau.Thanh âm kia nhịn không được nói: "Nghe đây, nếu chủ nhân của ngươi thiệttình muốn có được 'Long Tích Vô Hạ', vậy phải cho ta mười ba linh hồn!

Tachỉ cần linh hồn, không cần những thứ khác!"

Liễu Bình bỗng dừng chân lại, nói: "Có lẽ ngài cũng nhìn ra, vì giao dịch lầnnày, chủ nhân của ta chuẩn bị tổng cộng mười lăm linh hồn, mà ta là người đạidiện cho nó để tiến đến hoàn thành giao dịch lần này với ngài."

Thanh âm kia nói: "Ta đã nhìn ra, sau lưng ngươi có tổng cộng mười lăm linhhồn ——""Nghe này," Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: "Nếu ngài chọn muốn có được linhhồn, ta có thể làm chủ đưa hết mười lăm linh hồn cho ngài, nhưng những bảovật chi trả vừa rồi, ngài phải trả về năm phần cho ta!"

Thanh âm kia kêu lên: "Năm phần!

Tên xảo trá nhà ngươi, sao ngươi không điđoạt đi!"

Liễu Bình quát: "Ngài đã nói, ngài tình nguyện chỉ cần linh hồn!"

Thanh âm kia đột nhiên giương cao: "Nhưng đó là một mớ tài phú thật lớn,ngươi không thể lập tức đòi về năm phần!"

"Bốn phần rưỡi!

Ta chỉ lấy về bốn phần rưỡi, còn lại bảy thành và mười lămlinh hồn, đổi lấy một cây 'Long Tích Vô Hạ'!"

Liễu Bình nói."

Nhiều nhất cho ngươi tam phần!"

Thanh âm kia nói."

Bốn phần!"

Liễu Bình nói."

Tam phần rưỡi!"

Thanh âm kia kiên trì nói."

Bốn phần, không chịu thì thôi, ta mang toàn bộ những linh hồn này về, chúngta có thể tìm người khác để mua Long Tích!"

Liễu Bình quay người muốn đi trởvề.ố ầ ố ầ"Thành giao!

Ngươi đừng đi —— Bốn phần thì bốn phần!"

Thanh âm kia hô toở sau lưng.Lúc này Liễu Bình mới dừng bước chân."

Ngài muốn lấy phương thức gì để thu linh hồn?"

Hắn hỏi."

Đặt bọn chúng lên phù văn trận của ta là được."

Thanh âm kia đáp.Liễu Bình tiện tay tung ra một tấm thẻ bài.Phanh!Andrea yên lặng xuất hiện, nhẹ giọng nói: "Nằm!"

Một luồng uy thế vô hình tản mát ra từ trên người nàng——Mười lăm tên tín đồ lập tức tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, xụi lơtrên mặt đất.Long uy!Làm một Long tộc cấp bốn mươi, thực lực của nàng ta còn cao hơn Yêu VươngTriệu Thiền Y mười cấp, những tín đồ này có khả năng ngăn cản hay sao?Andrea vẫy vẫy tay.Các tín đồ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị chồng chất lên pháp trậnphù văn.Thanh âm kia bỗng nói: "Ngươi không sợ ta trực tiếp lấy đi những linh hồn đó,không cho ngươi cây 'Long Tích Vô Hạ' kia à?"

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, cười nói: "Thần linh của chúng ta sẽ lập tứclấy được toàn bộ quốc gia nhân loại, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh hồn thì cóbấy nhiêu linh hồn, ta đoán ——""Giữa ngài và chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn, cũng có ích lợi chungcàng rộng, không cần vì mười lăm linh hồn ít ỏi mà chặt đứt những vụ làm ănkhổng lồ sau này."

"Hoặc là ——"Giọng nói của hắn trở nên nghiền ngẫm: "Ý niệm duy nhất trong lòng ngàichính là khai chiến với thần linh của ta, hơn nữa đắc tội vị Long tộc nhất định sẽđi lên đỉnh cao bên cạnh ta?"

Tiếng nói vừa dứt.Andrea đúng lúc nhìn về phía phù văn trận hình thoi, nhẹ giọng nói: "Ta cảmứng đại khái được dao động trên người nó..."

Nàng ta không tiếp tục nói.Liễu Bình cho nàng ta một ánh mắt tán dương.Quả thật, cho dù đối phương chạy mất, hắn cũng không có tổn thất gì, còn tiệnthể xử lý được mười lăm tên tín đồ tà thần, ngăn cản hành động ám sát của bọnchúng ——ế ểNhưng nếu có thể tìm được cho Andrea một cây "Long Tích Vô Hạ" thì cớ saokhông làm kia chứ?Thanh âm kia trầm mặc mấy phút."

Tiểu tử, ngươi tên là gì?"

Nó hỏi."

Tiền Chu Văn, ta có một đệ đệ tên là Tiền Chu Võ, chúng ta đều làm việc vìthần linh."

Liễu Bình nói."

Hình như ngươi không quan tâm đến vận mệnh của những đồng bạn đó chútnào?"

Nó hỏi dò."

Ta chỉ trung thành với thần linh, bọn họ cũng giống vậy, cho nên dâng hiếnlinh hồn của mình vì thần linh vốn chính là vận mệnh của bọn họ, ta đoán bọnhọ đều vui mừng vì chuyện này."

Liễu Bình lấy giọng điệu ôn hòa để nói, cứ như đang thuật lại một chuyện hếtsức đương nhiên.Thanh âm kia lại trầm mặc mấy phút, sau đó mới tiếp tục nói: "Trước kia ta cảmthấy ma quỷ càng hung tàn hơn nhân loại, nhưng từ giờ trở đi, ta cho rằng nhânloại còn điên cuồng hơn cả ma quỷ."

"Đa tạ khích lệ, làm việc vì chủ nhân mà thôi, thật ra cũng không tính là gì."

Liễu Bình nói.Thanh âm kia cảm thán: "Xem ra ta cũng phải học hỏi đọa thiên thần chín cánh,tìm mấy thủ hạ như ngươi để làm việc —— Ta chờ mong lần hợp tác kế tiếp vớicác ngươi."

Pháp trận hình thoi dâng lên ánh hào quang.Chỉ thấy một tấm thẻ bài bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một cây xương cột sống dài óng ánh trong suốt, cực kỳ tolớn, chìm dưới đáy mặt biển màu xanh thẳm.Liễu Bình tiếp được thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:"Long Tích Vô Hạ."

"Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không có lấy một,chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất vào lúc còn sống, trong khoảnh khắclinh hồn tiêu tán thì mới để lại một đoạn Long Tích như vậy, là chứng minh nócao quý không tỳ vết trong toàn bộ quá trình nó tồn tại."

"—— Vật chí thánh của Long tộc."

Tới tay!Liễu Bình vẫn duy trì hô hấp vững vàng, đang muốn cất thẻ bài này đi thì lạithấy một tấm thẻ bài khác nhẹ nhàng bay tới.Trên thẻ bài này chất đầy các loại tài bảo.Đúng là tài vật khổng lồ mà trước đó mười lăm vị tín đồ mang đến ——ổ ấ ầ ồVì đổi lấy một lần ra tay của tồn tại này.Mà hiện tại, lần ra tay này đã không tồn tại, ngược lại biến thành một cây LongTích Vô Hạ cùng với bốn phần trong đó."

Đây là bốn phần trong những thứ vừa rồi, hiện tại ta đã đưa cả Long Tích vàtài bảo cho ngươi, hiện tại chúng ta đã thành giao rồi chứ?"

Thanh âm kia nói."

Thành giao."

Liễu Bình gật đầu nói.-------Chương 342: Rốt cuộc là ai sáng tạo ra chúng sinh?Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng kêu rên.Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điêncuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoikia.Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươnra, nhẹ nhàng ***** một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá LiễuBình.Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳngđó ——Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuấtsắc.Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,hành lễ với pháp trận:"Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùngkhai sáng sự nghiệp huy hoàng."

"Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươithuận lợi."

Thanh âm kia nói."

Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thầnthượng."

Liễu Bình lại hành lễ.Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận mộtlần nữa.Bông tuyết không ngừng bay xuống.Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưatừng xuất hiện.Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này....Trên vách núi đen nhánh.Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới."

Liễu Bình."

"Hừm?"

"Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nólại tin tưởng ngươi?"

"Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không."

Liễu Bìnhnói."

Vậy có liên quan đến cái gì?"

Andrea hiếu kỳ nói."

Ích lợi."

Liễu Bình nói.Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: "Nếu ta thậtsự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộcgiúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nólập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơnnữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợinhuận phù hợp đối với nó."

"Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?"

Andrea hỏi."

Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyệnlàm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắclợi mà thôi."

Liễu Bình nói."

Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi."

"Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đókhông phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tínđồ và tài phú của tà thần với ta."

Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: "Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quantrọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ nàyđi."

Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh."

Ngươi phát hiện cái gì?"

Andrea hỏi.Liễu Bình cười rộ lên, nói: "Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sởđoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó."

Hắn lấy "Long Tích Vô Hạ" kia ra, nói: "Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giảiphóng sức mạnh của ngươi."

Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mangđến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sốngđược, phải có người giúp ta."

"Phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Andrea nhẹ nhàng phất tay.Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặtnàng ta.ố ấ ểNàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:"Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làmLong tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thụcđể làm chuyện này."

"Đao này là ——" Liễu Bình nói."

Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách."

Andreanói.Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: "So vớivĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều mộtphen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi."

Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:"Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》."

"

Tác giả: Không rõ."

"Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thếnào."

Giải phẫu chúng sinh...Liễu Bình hỏi: "Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?"

Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: "Hình như lúc ta tỉnh lại trongVĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại."

Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ độngtay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha."

Giải phẫu...

Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều trithức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất."

Liễu Bình nói."

Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dungcủa nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu khôngnổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không."

Andrea nói.Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.Chỉ thấy trang *****ên của quyển sách có viết hai hàng chữ:"Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?"

"Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giảiphẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ravào năm đó."

Trang thứ hai là:"Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoànchỉnh."

"Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểucác loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoànmỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu."

Trang thứ ba:"Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoànchỉnh."

"Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, chonên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình chokỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ."

Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vậtnguyên tố...Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: "Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽnghiên cứu thật kỹ."

-------Chương 343: Sổ tay giải phẫuAndrea thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có chút sợhãi nào, ngược lại còn mang theo một chút ý cười."

Ngươi không sợ sao?

Một tồn tại có thể giải phẫu thần linh để viết ra loại sáchnày, ta mới nghĩ thế thôi đã cảm thấy sợ hãi."

Andrea nói."

Năm đó vì nghiên cứu thiên kiếp, ta cũng xuống tay với đám quỷ vật, thật rađây là quá trình theo đuổi chân lý, không có gì phải sợ cả."

Liễu Bình nói.Andrea thở dài, nói: "Vậy giao cho ngươi."

"Ừ, cho ta chút thời gian, chờ ta nghiên cứu triệt để quyển sách này, trong lòngcó nắm chắc thì sẽ đổi Long Tích cho ngươi."

Liễu Bình nói.Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng Andrea trực tiếp ngáp một cái, biến trở vềthẻ bài rồi trở về đi ngủ.Liễu Bình đi một mình hồi lâu trong núi rừng."

Phía trước là ai?"

Hắn dừng chân, nhìn vào một mảnh cây cối.Nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không chú ý thấy trong cây cối phía trước cómột người đang trốn."

Là ta."

Một thiếu nữ cầm trường cung trong tay, bước từng bước ra ngoài.Lúc đứng trong rừng cây, cô có một một vài đặc thù của tinh linh, nhưng khi côđi đến trước mặt Liễu Bình thì những đặc thù đó lại hoàn toàn biến mất.Là Tiêu Mộng La.Liễu Bình thả chậm giọng lại: "Sao ngươi lại tới đây."

Tiêu Mộng La nhìn nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:"Ngươi đi ra ngoài lâu quá, ta có chút lo lắng."

"Không cần lo, cả đường hầm sụp đổ cũng chưa thể chôn ta."

"Nhưng ngươi chỉ mới đến cấp bốn, còn thấp hơn lính gác biên cảnh bìnhthường một cấp bậc."

"...

Đi, chúng ta trở về."

Hai người sóng vai mà đi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy trong gió tuyết truyềnđến tiếng động vật đánh nhau cắn xé.Bọn họ lặng lẽ tiến lên quan sát, nhìn thấy là một con gấu và một con hổ đangtranh đoạt một con nai đã bị thương.Vết thương của con nai không nặng, nhưng ở trước mặt gấu và hổ thì chỉ có thểquỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng chờ chết.ấ ổ ếGấu và hổ lưỡng bại câu thương, cuộc tàn sát càng ngày càng thảm thiết.Bỗng nhiên ——Ba ánh sáng nhu hòa rơi xuống, lần lượt rơi lên người con gấu, hổ và nai.Con nai nhảy dựng lên bỏ chạy.Gấu vốn muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì chợt thấy mỏi mệt cùngcực, nó quỳ rạp xuống đất há mồm *****.Lão hổ vui mừng quá đỗi, đang muốn đuổi theo lại lập tức té xỉu trên nền tuyết,một lúc sau mới tỉnh lại."

Đi thôi, súc sinh đánh nhau, không có gì để xem."

Liễu Bình nói.Tiêu Mộng La gật gật đầu.Hai người nhanh chóng về tới trạm gác.Liễu Bình ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn gió tuyết bên ngoài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương cho gấu, hổ, nai."

"Hồn lực của ngươi +1, +2, +2."

"Hồn lực hiện giờ là: 13/13."

"Chú ý, hầu thần, anh linh, chiến hữu bài của ngươi đều đã thức tỉnh."

"—— Ngươi đã không cần tiếp tục rót hồn lực cho các nàng nữa."

Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó lấy cái thẻ tiến giai ra.Chỉ thấy trị số trên thẻ tiến giai biến thành 25.Cần có 25 điểm hồn lực mới có thể tiến giai lên cấp thứ năm.Liễu Bình lâm vào suy tư.—— Vì nghênh đón cuộc chiến sau đó, thậm chí là thay đổi Long Tích choAndrea, hắn cần đến thực lực càng cường đại.Hắn phải nhanh chóng gia tăng cấp bậc lên.Nhưng mà...Trong ngọn núi gió tuyết mấy ngày liền này, đi đâu tìm kẻ địch thu hoạch hồnlực đây?Mấy phút sau.Liễu Bình nhẹ nhàng búng tay một cái.Có!Hắn đứng lên, nói với ba người khác: "Ta lại đi ra ngoài một chuyến."

"Lại có cảm ngộ à?"

Libertas kinh ngạc nói."

Đúng vậy, lần này chắc có thể thăng cấp."

Liễu Bình nói.ố"Cố lên!"

Tiêu Mộng La mỉm cười nói."

Ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, Liễu Bình, trong cảm ứng của tathì tư chất của ngươi không kém, cũng không biết bị chuyện gì làm trì hoãn."

Hoa Tình Không cũng nói.Trên tay cô có cầm những thẻ bài, cô đang thận trọng chọn lựa Linh trong đó."

Ngươi có thể nhìn ra được tư chất của ta?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú nênhỏi.Hoa Tình Không giơ một thẻ bài lên.Chỉ thấy một rối gỗ hình người đứng ở giữa thẻ bài, nhìn chằm chằm Liễu Bìnhvài lần, ngạc nhiên nói: "Ghê gớm!

Quá ghê gớm!

Thằng nhãi này từng đượctrọng tố thân thể, có một luồng linh quang phun ra từ đỉnh đầu, tuổi còn trẻ màcó một thân gân cốt trải qua muôn ngàn thử thách, chẳng qua bị chuyện kháclàm trì hoãn chút thời gian, nếu có một ngày hắn chuyên tâm tu luyện thì sẽ caođến mức nào nữa?"

Tiêu Mộng La nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên.Libertas nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên."

Cố lên đi, Liễu Bình."

Tiêu Mộng La cất thẻ bài kia đi.Trong lòng Liễu Bình lại ớn lạnh.Ánh mắt của những Linh kỳ kỳ quái quái đó cũng thật sắc bén, có thể nhìn thấunền tảng của hắn.Vĩnh Dạ rộng lớn đến cùng cực, căn bản không thể biết trước sẽ gặp phải kẻđịch như thế nào.Hắn tuyệt đối không thể xem thường bất cứ kẻ nào.Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương."

Yên tâm đi, các ngươi chờ ta đuổi kịp đi."

Liễu Bình cười cười, nói.Hắn xoay người đi ra ngoài, lại rời khỏi trạm gác lần nữa....Ban đêm hôm nay.Các loại chim bay cá nhảy đi ra vồ mồi trên núi tuyết đều rơi vào trạng thái mỏimệt muốn chết.Lúc Liễu Bình trở về thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.Trong trạm gác.Ba người mở ra một mảnh quang bình, đang tập trung tinh thần xem tin tức, chonên cũng không lập tức phát hiện cấp bậc chức nghiệp của hắn đã thay đổi."

Đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.ế ề"Hoàng đế đang nói chuyện, là về nguyên nhân vì sao danh sách bị đóng cửa,hơn nữa nói lập tức tuyên bố một hạng mục trọng đại."

Tiêu Mộng La nói."

Hắn thật sự nên đi ra nói rõ vấn đề, dù sao thì danh sách là căn cơ của Đếquốc, nếu vẫn không nói rõ thì toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn."

Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình nhìn theo ánh mắt các nàng lên quang bình.Trên quang bình, một nam tử trung niên có chòm râu dê, đầu đội vương miện,vẻ mặt uy nghiêm đang nói chuyện.Hắn chính là hoàng đế của Đế quốc.-------Chương 344: Còn vật cưỡi nữa!Lúc Liễu Bình nhìn về phía quang bình, hắn bắt đầu nói ra đoạn cuối cùng:"Chư vị, sở dĩ danh sách chiến tranh của chúng ta bị ngừng lại mấy ngày, là bởivì nó hưởng ứng yêu cầu của ta."

"Ta muốn tìm kiếm quốc gia Nhân tộc, hay là nơi tụ tập Nhân tộc khác để giúpĐế quốc trở nên càng hưng thịnh, giúp Nhân tộc chúng ta trở nên càng thêmphồn vinh trong Vĩnh Dạ ——""Danh sách chiến tranh hội tụ tất cả năng lượng, tiến hành một lần dò xét toàndiện trong vòng mười triệu kilomet vuông chung quanh Đế quốc."

"Nhưng sau khi danh sách chiến tranh dò xét, đã cho ta một đáp án cực kỳ bấtngờ."

Hoàng đế đối mắt với quang bình, tạm dừng một lát."

Chư vị."

"Trừ chúng ta ra thì nhân tộc khác đều đã diệt sạch."

"Nói cách khác ——""Đế quốc Huy Dạ là quốc gia nhân loại cuối cùng trong Vĩnh Dạ."

"Chúng ta phải nghĩ ra càng nhiều biện pháp để có thể tiếp tục tồn tại trongVĩnh Dạ, mà không phải bị những quái vật vô tận đó ăn mất linh hồn."

"Vì thế, ta sẽ thương nghị việc cải cách Đế quốc với chư vị đại thần."

"Mười phút sau, danh sách chiến tranh khôi phục các dạng công năng; nó sẽtuyên bố quyết định *****ên của ta với mọi người —— Là về tôn giáo."

"Ba ngày sau, ta sẽ tuyên bố phương hướng phát triển hoàn toàn mới của Đếquốc."

Hoàng đế đối mặt với màn ảnh, nói đầy thâm trường:"Chư vị."

"—— Nguyện cho chúng ta trường tồn."

"Gặp lại."

Quang bình trở nên ảm đạm.—— Cuộc nói chuyện của hắn đã kết thúc.Trong trạm gác, bốn người nhất thời không nói gì."

Nơi khác đã không còn nhân loại sao?"

Hoa Tình Không có chút thất thần."

Trong phạm vi mười triệu km vuông, đều không có tung tích của Nhân tộc,vậy có nghĩa là chúng ta căn bản không có khả năng tìm được điểm tụ tập nhânloại khác nữa."

Tiêu Mộng La nói.ố ế ầLibertas nghi ngờ hỏi: "Danh sách sẽ tuyên bố quyết định *****ên của hoàngđế, là về tôn giáo —— Các ngươi đoán sẽ là cái gì?"

Hai cô gái cùng lắc đầu.Libertas nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Hiện tại tôn giáo các nơi đã bắt đầu hưng thịnh, điều này hoàntoàn là nhờ vào sự ủng hộ của hoàng đế, ta đoán có lẽ hắn muốn tuyên bố mỗingười đều có tự do tín ngưỡng."

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cục diện sẽ rối loạn..."

Tiêu Mộng La khó hiểu mà hỏi: "Tự do tín ngưỡng là chuyện tốt mà, dù saohiện tại mọi người đều sẽ cực kỳ uể oải, bởi vì không tìm thấy được nơi tụ cưnhân loại khác nữa, họ cần đến một ít an ủi về mặt tâm linh."

"Chuyện tốt?

Không, tự do tín ngưỡng chỉ nghe có vẻ tốt đẹp thôi, thật ra nócực kỳ *****."

Liễu Bình nói."

Vì sao lại nói như vậy?"

Hoa Tình Không hỏi."

Chúng ta từng kiến thức tín đồ đọa thiên thần chín cánh trên xe lửa, bọn chúngngu muội, cuồng nhiệt, bất chấp hậu quả, hoàn toàn có thể cảm nhận được bọnhọ ác ý của thần linh sau lưng bọn chúng."

Liễu Bình kiên nhẫn giải thích: "Nếu thần của tôn giáo này nói: 'Tín đồ của dịgiáo đều nên bị thiêu chết '——""Vậy những người tin giáo và không tin giáo sẽ đột nhiên bị tách ra, hơn nữaquan hệ trở thành đối địch —— Thần linh không cần tốn nhiều sức đã khiếncho Nhân tộc giết hại lẫn nhau, tự đưa mình đến bước diệt vong."

"Hiện tại ngươi còn cảm thấy tự do tín ngưỡng là chuyện tốt không?"

Ba người trầm mặc một hồi.Mấy phút sau, trong hư không bốn phía hiện ra một tiếng kim loại lạnh nhưbăng:"Danh sách đã ổn thoả."

"Từ giờ trở đi, danh sách sẽ tiếp tục cung cấp phục vụ cho mỗi một nhân loại."

"Hiện tại tuyên bố quyết định mới nhất của hoàng đế bệ hạ."

"Mỗi một nhân loại đều có tự do tín ngưỡng, không bị bất cứ cơ cấu quyền lựcvà cá nhân nào hạn chế và ảnh hưởng."

Liễu Bình đứng lên, nói: "Libertas, ngươi và ta cùng trở về trấn Hàn Chùy,chúng ta đi tìm hiểu một ít tin tức."

"Các ngươi đi tìm hiểu cái gì?"

Hoa Tình Không hỏi."

Quân đội là sức mạnh cường đại duy trì trật tự, nếu muốn Đế quốc rơi vào hỗnloạn, *****ên là phải khiến quân đội rơi vào cục diện rắn mất đầu."

Liễu Bìnhnói.Ý ổ ế ấ ấ"Ý của nguoi là, khi Tổng tư lệnh đến trấn Hàn Chùy thị sát, ngài ấy sẽ gặp phảinguy hiểm?"

Hoa Tình Không nói."

Có khả năng này."

Liễu Bình nói."

Ta cũng đi."

Hoa Tình Không nói."

Không được, người nhiều quá sẽ dễ nhận thấy, ngươi và Tiêu Mộng La canhchừng ở chỗ này, lỡ như Tổng tư lệnh phái người tới tìm chúng ta mà ngươicũng rời khỏi thì chẳng phải họ không gặp được ai sao?"

Liễu Bình nói."

Vậy được rồi."

Hoa Tình Không nói....Liễu Bình và Libertas đi trên con phố của trấn Hàn Chùy."

Tại sao ta cảm thấy không khí trên đường phố hôm nay không thích hợp?"

Libertas hỏi."

Cho nên mới cần ngươi đi dò hỏi tình báo, ta nghe nói thích khách các ngươiluôn có trung tâm tình báo ở mỗi một địa phương."

Liễu Bình nói."

Có thì có đó...

Nhưng ta cũng không thường đi...

Ngươi chờ ta một chút."

Libertas nói.Hắn ta lui về phía sau vài bước, vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hưkhông.Một thẻ bài kiến nghị xuất hiện trong tay hắn ta.Chỉ thấy trên thẻ bài đột nhiên xuất hiện một cái đùi thô to, mà một người týhon được viết tên là "Libertas " đang ôm chặt cái đùi kia.Libertas nhìn thẻ bài, trong lòng giận đến mức cười ra tiếng: "Libertas này phảiôm đùi hắn á?"

Liễu Bình còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: "Nghe nói các ngươi tìmhiểu tin tức là phải bỏ tiền."

"Đúng vậy, tình báo càng trân quý thì chào giá càng cao."

Libertas sắc mặtkhông tốt đáp lại.Liễu Bình liếc hắn ta một cái, thầm nghĩ hắn ta chỉ là học sinh nghèo, muốn điđến nơi kia để tìm hiểu tình báo thì đương nhiên sẽ cực kỳ túng thiếu.Hắn vốn nên suy nghĩ cho Libertas nhiều hơn."

Tiêu tiền?

Thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này —— Cái này cho ngươi,không cần tiết kiệm cho ta, cứ việc dùng."

Liễu Bình vừa nói vừa đưa qua một thẻ bài.Libertas cúi đầu nhìn nhìn, hai mắt lập tức trừng tròn xoe."

Từ đâu người kiếm ra nhiều ——""Suỵt, giao chuyện tìm hiểu tin tức cho ngươi, ta đi dạo xem có thể gặp phảimấy tên tín đồ hay không?"

Liễu Bình nói.ấ ấ ấ"Cấp bậc của ngươi quá thấp —— Con mẹ nó!

Tại sao lại là cấp bảy!"

Libertasthất thanh kêu lên."

Đừng ngạc nhiên quá mức như vậy, ba giờ sau, chúng ta gặp lại ở quán bar."

Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta rồi nói.Nói xong, hắn đi về hướng đường cái đối diện.Bên kia là lối vào khu chợ.Libertas ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của hắn.Một hồi sau.Hắn ta cẩn thận cất thẻ bài tài phú kia vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Bỏ đi, điquán bar uống một ly rượu quý nhất trước, thuận tiện tìm hiểu tin tức tiêu tiềnnhất."

"Đợi lát nữa họp mặt, ta phải nghĩ cách để hắn mua cho ta bộ áo giáp da hoànmỹ."

"Còn có chủy thủ, ta cần chủy thủ càng sắc bén, cho dù phải nói mấy câu nịnhhót, cũng phải bắt hắn mua cho ta."

"Còn giày nữa, giày này của ta đi đường cứ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, làm thíchkhách cái đinh gì nữa, căn bản không thể hoàn thành ám sát, phải nói rõ ràngvới hắn tình huống này, bình thường hắn cũng rất thấu tình đạt lý, nhất định cóthể thông cảm cho nổi khổ của ta, ra tiền giải quyết chuyện này."

"Cho dù bưng trà đổ nước cho hắn, cũng phải kiếm cho được một đôi giày tốt!"

"Còn vật cưỡi nữa!"

"Còn cái gì không nhỉ?

Ta phải ngẫm lại...

Khó khăn lắm mới có đùi để ôm,nhất định không thể bỏ lỡ..."

-------Chương 345: Ma quỷ biết rồi thì đã làm sao?Bên kia.Trong khu chợ.Liễu Bình tùy ý đi lại, đi dạo chừng nửa giờ thì mua chút điểm tâm ở mấy cửahàng, sau đó tìm một tiệm cơm nhỏ, kêu vài món ăn rồi từ từ dùng.Hắn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, vừa bên ăn cơm vừa nhìn ra phía ngoài.Trong chợ.Người đến người đi, thật náo nhiệt.Lúc trước khi rời khỏi trấn Hàn Chùy, lũ tín đồ đã bị Triệu Thiền Y giết mộtlần, cho nên hiện giờ đa số người trong chợ đều là người thường.Mãi đến khi Liễu Bình ăn cơm nước xong, chậm rãi uống ly trà nóng mà chủtiệm đưa lên thì mới có một nam tử thân hình cường tráng khiến Liễu Bình chúý.Trên đỉnh đầu nam tử này nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ:"Lực sĩ cấp 10, tín đồ của đọa thiên thần chín cánh."

Liễu Bình buông đồ ăn rồi đi ra tiệm cơm, đi về hướng ngược lại nam tử kia.Chỉ chốc lát sau.Hắn chậm rãi đi, cứ đi mãi đi mãi, rốt cuộc đi tới vị trí cách nam tử đó khôngxa.Hình như nam tử đã nhận ra cái gì, vẻ mặt trở nên khá nôn nóng."

Trái cây bán thế nào?"

Liễu Bình quay người lại, hỏi một người bán hàng rong.Bàn tay rũ xuống quầy trái cây của hắn bỗng xuất hiện một thanh đao.Chuôi đao này xuất hiện quá đột ngột, gần như không đến một giây thì đã biếnmất khỏi tay hắn.—— Bí Đao, Xuân Phong Trảm!Trên mặt đất dâng lên một làn gió nhẹ ấm áp, phất qua thân thể nam tử kia.Nam tử còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã bị đao phong thổi nứt, trongchớp mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.Phanh!Nam tử ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê, khiến cho mọi người chung quanhgiật mình hô lên.Cũng may hắn chỉ hôn mê, hơn nữa trên người không có bất cứ vết thương nào,cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn.ề ồ"Thừa Huệ hai mươi tiền đồng."

"Được, giúp ta gói trái cây lại luôn."

"Đó là tất nhiên."

Liễu Bình thanh toán tiền, cầm bao lớn bao nhỏ điểm tâm và trái cây, thong thảung dung đi đến bên kia chợ.Trong đám người tụ tập bên kia truyền ra một giọng nói:"Hắn không sao, trên người không có vết thương gì, có thể là mệt quá nên cầnnghỉ ngơi."

Đám người nghe xong thì chậm rãi yên ổn lại.Tất cả náo nhiệt trở lại như thường.Liễu Bình hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn hư không một cái.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên ở trên hư không:"Bí Đao · Xuân Phong Trảm của ngươi đã đánh trúng kẻ địch, lúc sát thươngđối phương đồng thời có thi triển thuật 'Cứu Tử Phù Thương'."

"Thi triển Bí Đao tiêu hao hồn lực: 2."

"Thuật Cứu Tử Phù Thương khiến ngươi đạt được số hồn lực: 9."

"Đối phương rơi vào hôn mê (Hấp hối)."

Liễu Bình giấu nụ cười đi, tiếp tục đi dạo trong khu chợ.Muốn từ cấp bảy đến cấp tám cần đến năm mươi điểm hồn lực, mà hiện giờ hắnchỉ có mười sáu điểm hồn lực.Ba cô gái đều đã tỉnh lại.Đối với hắn mà nói, chuyện thăng cấp là quan trọng nhất vào lúc này.*****ên.Giết sạch tất cả tín đồ trên trấn Hàn Chùy.Liễu Bình cầm lấy một quả trái cây, bắt đầu ăn rất ngon miệng....Liễu Bình ôm trái cây và điểm tâm, lại dạo qua một vòng trong khu chợ.Kỳ quái...Tại sao không có bao nhiêu tín đồ vậy chứ?Chẳng lẽ đám tín đồ leo lên núi tuyết vào tối hôm qua là nhóm cuối cùng trêntrấn Hàn Chùy?Nếu vậy thì hắn muốn tiếp tục thăng cấp cũng khó.Bỗng nhiên.Trong đám đông như nước chảy, một hàng chữ nhỏ bỗng xuất hiện ở giữakhông trung:ấ ồ ầ"Kẻ du đãng cấp 11, tín đồ đọa thiên thần chín cánh."

Nhìn xuống phía dưới hàng chữ này, chỉ thấy một nam tử cao lớn đội mũchoàng, vẻ mặt hung ác vừa đi vừa cảnh giác quan sát bốn phía.Lại có mối làm ăn!Liễu Bình khẽ ngâm nga, bước chậm tiếp cận với đối phương.Vì sao hắn lại khẩn trương như thế?Là bởi vì đám người tối hôm qua không trở về?

Hay là vì chuyện gì khác?Thôi bỏ đi, cũng không quan trọng.Liễu Bình ném cái hột còn lại vào thùng rác, tiếp tục tới gần đối phương.Một trăm mét.Sáu mươi mét.Bốn mươi mét.—— Ba mươi chín mét!Trên tay Liễu Bình bỗng xuất hiện một thanh đao.Trong nháy mắt tiếp theo.Không thấy đao đâu nữa.Cách đó hơn ba mươi chín mét, thân thể tên nam tử kia bỗng cứng đờ.Trường đao đâm vào ngực hắn rồi lại biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó, vếtthương trên ngực hắn cũng theo đó mà biến mất.Nam tử biến sắc, há mồm muốn hô lên cái gì đó.Nhưng hắn căn bản không kịp phát ra âm thanh thì đã ngã xuống đất, rơi vàohôn mê.Liễu Bình xoay người bỏ chạy.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi thi triển chiêu thức thứ ba của Bí Đao · Xuân Phong Trảm, Phi đaothuật – Thuấn Sát."

"Đồng thời, ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương."

"Hồn lực hao tổn: 2."

"Hồn lực nhận được: 13."

Rất tốt.Tổng hồn lực đã đạt tới hai mươi bảy điểm.—— Còn tín đồ không?Liễu Bình nhìn quanh một vòng, chỉ thấy hầu như trên chợ đều là người thường.Phát hiện một tín đồ cách đó ba trăm mét.ồ ầ ổHình như tín đồ này có chút thân phận, bởi vì trên đầu gã nổi lơ lửng một hàngchữ nhỏ:"Kẻ hành tẩu, tín đồ trung thành của đọa thiên thần chín cánh."

Gã nhìn thoáng qua chỗ nam tử hôn mê vừa rồi, mang vẻ mặt hoảng loạn đinhanh ra khỏi chợ.Gã càng đi càng nhanh, gần như đang bỏ chạy.Liễu Bình hơi kinh ngạc.Thân là giáo hữu cùng một tín ngưỡng, còn là người dẫn đầu, không phải nêntương thân tương ái, trợ giúp giáo chúng bình thường hay sao?Tại sao nhìn cái tên này sợ hãi như vậy?...

Không, hẳn bọn chúng không biết đến sự tồn tại của thuật Cứu Tử PhùThương.Vậy gã đang sợ cái gì?Liễu Bình suy nghĩ rồi quyết định theo sau, nhanh chóng tiếp cận đối phương.Hai trăm mét.Một trăm mét.Năm mươi mét ——Mắt thấy sắp đuổi theo tên tín đồ kia, Liễu Bình cũng sắp duỗi tay lấy đao lầnnữa, lại thấy người nọ chạy như bay trở về từ cổng chợ.Sao lại thế này?Liễu Bình nhìn lại cổng chợ.Chỉ thấy hai tên nam tử khoác áo choàng đứng ở cổng ra vào, cười như khôngcười nhìn chằm chằm tên tín đồ kia.Trên đầu hai người đồng thời hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Ma quỷ cấp thấp, trinh sát."

"Ma quỷ cấp trung, đội trưởng trinh sát."

Là ma quỷ!Liễu Bình do dự trong một chớp mắt, lao thẳng về hướng tên tín đồ kia.Phanh!Hai người va chạm vào nhau.Đường đi của người nọ bị cản trở, giật mình tức giận quát: "Ngươi ——""A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Liễu Bình xin lỗi.Trái cây và điểm tâm rơi vãi đầy đất, hắn vội vàng ngồi xổm xuống để nhặtnhững thứ đó lên.Chờ hắn đứng dậy thì không thấy tín đồ kia đâu nữa.ố ế ấHai tên ma quỷ đứng ở lối vào chợ cũng đã biến mất."

Khó trách vẻ mặt của mấy tên tín đồ đều không đúng...

Thì ra là ma quỷ đanglùng bắt bọn chúng..."

Liễu Bình suy tư mà nói.Bỗng nhiên, giọng nói của Andrea vang lên bên tai:"Tên tín đồ bị ma quỷ bắt đi kia —— Còn chưa đi xa, chúng ta có nên theo sauđể xử lý hết bọn chúng hay không?"

"Không, để bọn chúng đi đi."

Liễu Bình nói."

Không phải ngươi cần hồn lực sao?

Hơn nữa ma quỷ là kẻ thù của nhân loại, vìsao không giết bọn chúng?"

Andrea khó hiểu mà hỏi."

Ma quỷ thật sự vẫn luôn tấn công Đế quốc...

Nhưng ta cảm thấy cần để chúngnó biết, hiện tại trong Đế quốc đã có thêm một thế lực thần linh."

Liễu Bình nói."

Làm vậy có lợi ích gì?"

Andrea hỏi.Ánh mắt Liễu Bình trở nên sâu thẳm, hắn nhẹ giọng mà nói: "Ở thời đại quákhứ của vương quốc Tích Lan, lúc tù nhân kia vừa mới thoát vây thì chỉ có mộtphần ba thực lực, thế mà Yana và Triệu Thiền Y đều bị nó tấn công đến mứckhông có khả năng đánh trả, mà hiện giờ, thời gian đã trôi qua lâu quá, chỉ sợthực lực của nó càng thêm đáng sợ —— Chuyện này cần để ma quỷ biết."

"Ma quỷ biết rồi thì đã làm sao?"

Andrea hỏi."

Chúng nó sẽ sợ hãi, sau đó —— Có lẽ sẽ chạy trốn, có lẽ sẽ liên thủ với nhânloại, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp tù nhân kia, đó là vì bảo đảm đường sốngcủa chúng nó."

Liễu Bình nói.Andrea thở dài một tiếng, nói: "Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn vừa rồi mà ngươiđã suy nghĩ được nhiều chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy à?"

"Kẻ thù cũng có thể trở thành trợ giúp, hiện tại chúng ta cần được giúp đỡ."

Liễu Bình nói.Hắn quay đầu lại nhìn vào trong chợ.—— Không có tín đồ.Liễu Bình thở dài, rời khỏi chợ rồi đi về hướng quán bar kia.

-------Chương 346: Thù lao gấp đôiQuán bar."

Có tình báo gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Ta tìm hiểu được một ít tin tức..."

Libertas hạ giọng: "Có người phát hiện tungtích ma quỷ ở vùng dã ngoại hoang vu."

"Còn tình báo nào khác không?"

Liễu Bình hỏi."

Trên trấn xuất hiện một vài người kỳ kỳ quái quái, bọn họ cảm thấy rất hứngthú với di tích vương quốc Tích Lan, vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng muốn tiến vàodi tích để xem."

Libertas nói."

Còn có gì không?"

Liễu Bình hỏi.Libertas ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt nhàn tản nhún vai, nói:"Đừng luôn muốn có được tình báo lớn gì —— thật ra theo quan sát của ta, trấnnhỏ không có vấn đề gì —— nơi này chính là biên giới, đâu ra tranh chấp gì lớnkia chứ?

Nhiều lắm cũng chỉ mà đám bợm rượu đánh mấy trận, khá là nhàmchán."

"Cho nên ngươi cũng không tốn tiền?"

"Đúng vậy."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, đưa ánh mắt nhìn quét qua quán bar.Tuy rằng vừa đến giữa trưa, nhưng quán bar đã bắt đầu náo nhiệt lên.Trên đầu mọi người đều có từng hàng chữ nhỏ khác nhau nhảy ra:"Đội trưởng đội chiến đấu đột tập, ma quỷ."

"Hộ vệ trưởng Hoàng Đình, ma quỷ."

"Đội viên đột tập, ma quỷ."

"Đội viên đột tập, ma quỷ."

"Giám Sát Hội, tinh linh cao cấp."

"Giám Sát Hội, tinh linh cao cấp."

"Thiếu tướng Đế quốc, nhân loại."

"Quân trưởng đặc chủng tác chiến Đế quốc, nhân loại."

Liễu Bình bình tĩnh thu ánh mắt lại, thở dài nói: "Ngươi nói rất đúng, nơi nàyquá không thú vị, hẳn sẽ không có chuyện đặc biệt gì xảy ra."

Vẻ mặt Libertas bỗng trở nên thân thiện, câu lấy cổ Liễu Bình mà nói: "Ngườianh em, ngươi nhìn dáng vẻ nghèo hèn của ta đây này, có thể chi viện cho tachút tiền, để ta đổi trang bị đổi gió hay không?"

ễ ố ổLiễu Bình nói: "Ngươi muốn đổi cái gì?"

Libertas đặt hai thanh chủy thủ lên trên quầy bar, oán giận nói: "Ngươi xem,chủy thủ này đã dùng nửa năm, hiện giờ cả gọt quả táo cũng là cả vấn đề, thậtsự phải thay đổi."

Liễu Bình cầm lấy chủy thủ mà nhìn nhìn.Cũng đúng.Không chỉ là chủy thủ, mà áo giáp da, bao tay, giày trên người Libertas đều đãmòn rất ghê gớm.Trên người hắn ta chỉ có một vài trang bị cơ bản nhất.—— Khó trách cả quán bar nhiều người như vậy mà không có ai chú ý đến bọnhọ.Hai thiếu niên toàn thân là rác rưởi, chỉ có thực lực không đến cấp mười, vừanhìn là biết tới biên cảnh kiếm thêm kinh nghiệm, hoặc là đắc tội ai nên bị némra tận nơi này, không có gì đáng để chú ý.Liễu Bình lập tức thả lỏng, cười nói: "Chúng ta vất vả lắm mới kiếm được chúttiền, thật sự phải mua vài thứ, nơi giao dịch ở đâu?"

Đôi mắt Libertas sáng lên, lớn tiếng nói: "Người hầu rượu, mang chúng ta điphía sau, chúng ta muốn mua chút thứ tốt!"

Lúc hắn ta nói "Thứ tốt" thì cố ý tăng giọng điệu lên, trên mặt lộ ra vẻ thần khí,đưa nhìn quét khắp quán bar.Mọi người nhìn như không thấy.Loại nhãi ranh thích khoe khoang này mới vào quán bar đã bị người ta nhìn thấutừ trong ra ngoài."

Hai vị, mời đi bên này."

Người hầu rượu chào hỏi bọn họ.Liễu Bình và Libertas đứng lên, đi theo người hầu rượu lên lầu rồi tiến vào mộtcăn phòng.Cánh cửa vừa đóng lại thì tiếng ồn ào náo động bên ngoài đã lập tức biến mất."

Hai vị muốn mua cái gì?"

Người hầu rượu hỏi.Libertas nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Một bộ trang bị thích khách tốt —— Hộ giáp, áo choàng, chủythủ, đoản kiếm, độc dược, giày, vật cưỡi, tạm thời nhiêu đó trước."

"Là cho hắn dùng sao?"

Người hầu rượu hỏi."

Đúng vậy, hắn dùng, tốt nhất là thích hợp cho chức nghiệp giả cấp mười đếncấp mười lăm sử dụng."

Liễu Bình nói."

Đã rõ, xin chờ một lát."

Người hầu rượu khẽ gật đầu rồi lấy ra một chồng thẻ bài, lật lật một lúc, sau đórút ra bảy tấm và đặt lên trên bàn.ấ ắLibertas nhìn thấy bảy thẻ bài kia thì cứ dán chặt mắt vào đó.Mỗi một thẻ bài đều là trang bị của thích khách, là trang bị hoàn mỹ mà hắn tatha thiết ước mơ.Liễu Bình nhìn trang bị trên thẻ bài, vừa lòng nói: "Được, vừa vặn những thứnày đều thích hợp cho hắn dùng."

Hắn lấy ra một thẻ bài tài phú, hoàn thành giao dịch với người hầu rượu.Trên mặt người hầu rượu có thêm một tia nhiệt tình, hỏi: "Đa tạ chiếu cố, hai vịcòn có yêu cầu gì khác không?"

"Có thứ gì tương đối tốt thì lấy ra đi, ta chọn lựa một chút."

Liễu Bình nói."

Là tương đối tốt, hay là tốt nhất?"

Người hầu rượu hỏi dò."

Vậy lấy tốt nhất ra đi."

Liễu Bình nói.—— Cũng nhờ Libertas nhắc nhở mà Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện.Trang bị của những người bên cạnh hắn đều nên được đổi mới.Lúc trước Tiêu Mộng La có được một cây cung và một bộ áo giáp da ở thànhSương Phong, đã dùng suốt hơn nửa năm, hiện giờ cô đã là cung tiễn thủ cấpmười hai, nên đổi trang bị càng tốt hơn.Còn về Hoa Tình Không, đại khái cô cần một vài thứ tăng cường lực cảm ứng,đồng thời cũng cần một ít vật hộ thân.Hắn tiền tiêu ra ngoài để mọi người đổi mới trang bị, vậy mới có thể nghênhđón cuộc chiến sau này càng tốt.Trùng hợp là hắn vừa phát tài nho nhỏ.—— Cho dù là kiếm tiền hay là tiêu tiền, hắn đều am hiểu cả hai chuyện này....Người bán rượu gỡ một quyển sách thẻ rất dày từ trên tường xuống, đặt lên bànnói:"Mời xem."

Liễu Bình mở sách thẻ ra, lật nhanh như gió, lấy một vài tấm thẻ bài từ trong đóra, nói:"Ta lấy những thứ này."

Người bán rượu cầm thẻ bài, lẩm bẩm: "Những thứ này có giá trị không nhỏđâu."

"Tính tiền đi."

Liễu Bình nói.Người bán rượu báo ra một số tiền.Liễu Bình lấy thẻ tài sản ra, dán sát thẻ tài sản của đối phương.Giao dịch, hoàn thành.ầNgười bán rượu mỉm cười, nói: "Ngài còn có nhu cầu nào nữa không?

Dù là nôlệ, vệ sĩ, tình báo thậm chí là một vài thứ khác, ta đều có bán."

"Các ngươi có thu mua tình báo hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, Công hội Thích Khách chúng ta chuyên môn thu thập các loạitình báo, dựa theo giá trị của nó mà thanh toán tiền thù lao tương ứng."

Ngườibán rượu nói.Liễu Bình trầm ngâm."

Không biết ngài còn lo lắng về vấn đề gì?"

Người bán rượu hỏi."

Là thế này, ta muốn các ngươi hỗ trợ gửi một bức thư, cho một đối tượng xácđịnh, thế nhưng không thể làm lộ thân phận của ta được."

Liễu Bình nói.Người bán rượu cười nói: "Loại phục vụ đặc biệt như thế này rất ít gặp, bìnhthường đều kèm theo sự nguy hiểm nhất định, thế nhưng chúng ta vẫn có thểlàm được... chỉ là chi phí tương đối cao mà thôi."

"Tiền không phải là vấn đề."

Liễu Bình nói.Người bán rượu đưa thẻ tài sản tới trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài có một con số.Libertas giật mình, nói: "Tại sao các ngươi không làm cướp đi!"

Người bán rượu nói: "Hết cách rồi, truyền tin ẩn danh kiểu này có thể đơn giảnmà cũng có thể phức tạp, đôi lúc không có chuyện gì xảy ra cả, mà có đôi khilại mang tới cho chúng ta nguy hiểm rất lớn... chúng ta phải đảm bảo người củachúng ta có thể thoát thân một cách an toàn."

Liễu Bình liếc nhìn con số kia, đưa thẻ tài sản của mình dán tại thẻ tài sản củađối phương, nói: "Ta đưa ra giá gấp đôi, các ngươi cần phải điều động thíchkhách giỏi nhất để truyền tin tức này đi."

Một hàng con số xuất hiện trên tấm thẻ bài của Người bán rượu.Thù lao gấp đôi.Người bán rượu híp mắt nhìn Liễu Bình, lấy một bức thư cùng một con dấu mapháp ra."

Trong này có một tờ giấy viết thư, ngươi có thể viết tin tức lên đó, sau đó cấtvào phong thư, dùng con dấu ma pháp phong ấn lá thư lại."

Người bán rượu nói xong, đi ra ngoài.-------Chương 347: Ngu xuẩn!Liễu Bình rút tờ giấy từ trong phong thư ra, cầm bút lên nói: "Libertas, ngươi rangoài uống một ly trước đi, lát nữa ta sẽ đi ra."

"Tin tức quỷ quái gì mà ta cũng không thể biết vậy?"

Libertas khó chịu nói."

Đây là tin tức bí mật liên quan tới một tiểu thư nhà quý tộc... từ khi nào màngươi lại bà tám như vậy rồi?"

Liễu Bình cười hỏi.Libertas nghẹn lời, lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, chắc hẳn là tiểuthư nhà nào đó thích ngươi rồi chứ."

Hắn ta đứng dậy, rời khỏi phòng.Lúc này, Liễu Bình mới viết chữ lên giấy.Một lát sau.Hắn đút tờ giấy vào trong phong thư, rồi lấy con dấu ma pháp ra phong ấn.Bề ngoài phong thư sáng lên từng đường phù văn.Những phù văn này nối liền với nhau, như là vô số khóa sắt nối liền cùng mộtchỗ vậy.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện, làm ra nhắc nhở tương ứng.Người bán rượu cũng không giở trò gì.Một lát sau.Người bán rượu đi vào căn phòng."

Xong chưa?"

Hắn ta nhìn phong thư trên bàn, hỏi."

Xong rồi."

Liễu Bình nói."

Được, bức thư này đưa cho ai?"

Người bán rượu hỏi."

Đưa cho mấy vị khách tại bàn thứ ba bên trái tính từ cửa quán rượu đi vào."

Liễu Bình nói."

Còn cần nhắn gửi thêm lời gì hay không?"

"Không cần, bọn họ đọc thư xong sẽ hiểu."

"Khi nào thì giao cho bọn họ?"

"Mười phút sau."

"Được, xin yên tâm, chúng ta sẽ hoàn thành việc này."

"Vậy thì nhờ các ngươi."

Liễu Bình đứng dậy, gật đầu với Người bán rượu, quay người rời khỏi cănphòng này.Hắn đi tới quầy bar, vỗ vai Libertas, nói nhỏ: "Ta ra ngoài một lát, ngươi hãy vềtrước đi, ta sẽ tự mình về sau."

"Có việc sao?"

Libertas hỏi."

Đúng."

Liễu Bình nói."

Được rồi."

Libertas trả lời.Liễu Bình quay người rời khỏi quán rượu.Mười phút.Qua nhanh như chớp.Trên mặt bàn thứ ba bên trái tính từ cửa quán rượu đi vào, bỗng có một phongthư xuất hiện."

Hừ!"

Trên bàn, một người đàn ông dáng người vạm vỡ hừ lạnh."

Là một tên thích khách."

Một ông lão bên cạnh nói."

Chạy rất nhanh, có cần đuổi theo hay không?"

Người đàn ông kia hỏi.Mấy người bên cạnh gã ta đều nóng lòng muốn thể hiện.Ông lão mỉm cười, nói: "Không cần, thích khách đó chỉ là người đưa thư màthôi, bắt được cũng vô dụng."

Ông ta cầm lá thư này lên, lẩm bẩm: "Đã rất nhiều năm rồi ta còn chưa thấy qualoại thư ẩn danh này..."

Phong thư bị xé mở.Ông lão lấy lá thư bên trong ra, từ từ đọc.Ánh mắt của ông ta trở nên ngưng tụ."

Đại nhân, tin tức gì vậy?"

Người đàn ông vạm vỡ hỏi.Ông lão cẩn thận cất kỹ bức thư, nói nhỏ: "Hiện tại vẫn không tiện nói, chúng tacần lên đường ngay lập tức, đi xác thực một sự kiện."

Mấy người cạnh ông ta đều đứng lên.Dưới sự dẫn đầu của ông lão, bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán rượu, thậm chírời khỏi trấn Hàn Chùy....Nửa giờ sau.Núi tuyết.Trong một khu vực cản gió tại ngọn núi này, ông lão đứng trong đống tuyết.Thủ hạ của ông ta đều tản đi khắp nơi, đang tìm kiếm thứ gì đó trong khu rừngnày."

Đại nhân, ta tìm tới!"

Người đàn ông vạm vỡ kia nói.ắ ểVải trắng che phủ trên pháp trận bị kéo ra, để lộ trận pháp phù văn triệu hoánhình thoi hoàn chỉnh ở phía dưới.Trận pháp phù văn cũng cảm ứng được sự tồn tại của những người này, dần dầntản ra ánh sáng nhu hòa mà mông lung.Ánh sáng ẩn chứa vận luật, nhịp điệu lên xuống chập trùng như trái tim đangđập vậy, làm cho mọi người đều lộ ra vẻ hoang mang.Ông lão giật mình, rống to:"Lấy tấm vải che nó lại!

Nhanh!"

Người đàn ông vạm vỡ kia thì như vừa tỉnh mộng, vội vàng dùng tấm vải trắngche phủ pháp trận phù văn.Ngay sau đó, loại vận luật kỳ quái kia biến mất.Đám người lập tức ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển."

Đại nhân, chuyện này là sao!"

Người đàn ông vạm vỡ kia không nhịn được mà hỏi.Sắc mặt ông lão đã trở nên u ám, nhỏ giọng nói: "Ta có một suy đoán, thếnhưng chuyện này quá lớn, chỉ suy đoán thôi cũng không được, chúng ta cầnphải kêu gọi Nữ hoàng bệ hạ tới."

"Cái gì!

Lại còn cần triệu hồi Nữ hoàng bệ hạ tự mình tới đây sao?"

Người đànông vạm vỡ kia không nhịn được mà hét lên thất thanh."

Ngươi không hiểu... nếu như có chuyện gì xảy ra, một mình ta gánh chịu."

Ônglão nói.Ông lão cẩn thận lấy một huy hiệu hình bông hoa, quỳ một chân trên đấy, hônnhẹ lên huy hiệu, nói: "Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, ta có một phát hiện cực kỳquan trọng, cần phải mời ngài tự mình tới đây một chuyến, để xác định cấp bậccủa tình thế hiện tại."

Vù...Từ trên huy hiệu truyền ra một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, nó sáng lên.Trong bầu trời đêm.Một ngôi sao băng từ phương xa bay tới.Nó yên tĩnh hạ xuống giữa khu rừng, một cô gái với thân hình duyên dáng, saulưng có cặp cánh màu đen hiện lên.Nàng có một đôi con ngươi đen nhánh, sau lưng có vô số ảo ảnh quỷ dị như ẩnnhư hiện, giọng nói dịu dàng động lòng người, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo tự nhiên:"Quốc gia Nhân tộc dần dần bất ổn, ta đang điều binh khiển tướng, chuẩn bịphát động một lần tập kích mang tính thăm dò... ta nhớ rằng ta đã nói, nếukhông có chuyện gì cấp bách thì không nên sử dụng chiếc huy hiệu đó."

Ông lão vẫn quỳ một chân trên đất, chỉ giơ lá thư này lên cao.Cô gái vẫy tay, lá thư đã tự động mở ra trước mặt nàng.ồNàng đọc xong nội dung trong bức thư, xoa nhẹ lá thư rồi cười nói:"Đây là thủ đoạn nhỏ của công hội Thích Khách trong Nhân tộc, dùng hai mươibốn loại thực vật cấm ma để chế tạo thành giấy, không thể tra ra bất cứ tin tứcnào cả."

Cô gái quan sát cảnh tượng bốn phía, nhẹ nhàng vung tay lên.Tấm vải trắng kia đã vén lên, lộ ra trận pháp hình thoi tản ra ánh sáng dịu nhẹbên dưới."

Thí Linh giả, Vạn Nhãn Ma Vương, Nỗi Sợ Hãi của Các Vị Thần!"

Vẻ mặt cô gái biến đổi, một vùng ảo ảnh từ trên người nàng tuôn ra, bao phủhoàn toàn trận pháp phù văn hình thoi kia lại."

Đã xảy ra chuyện gì... rõ ràng ngươi đã bị giam tại Vực Sâu Vô Hồn... tới cùnglà kẻ nào, lại thành lập một pháp trận kết nối với ngươi..."

Cô gái nhẹ nhàng vỗ tay.Ảo ảnh hóa thành màn sáng nghịch chuyển thời gian, nhanh chóng hiện ra từngcảnh tượng trong quá khứ.*****ên là gió tuyết.Sau đó...Một đám tín đồ xuất hiện trong màn ánh sáng, đổ ra từng đống đá quý vào trongphù trận hình htoi.Hai bên nói chuyện.Một lát sau, tồn tại bên trong phù trận đồng ý yêu cầu của đối phương, điều kiệntiên quyết là có được linh hồn đó."

Ngu xuẩn!"

Có vẻ như cô gái này rất tức giận, cao giọng mắng: "Tên kia đã bị nhốt tại vựcsâu tuyệt đối không có cách nào thu hoạch linh hồn, nếu như tên đó đạt đượclinh hồn thì sẽ khôi phục lực lượng... tới cùng là kẻ nào dám làm như thế?"

-------Chương 348: Nữ vươngCòn chưa dứt lời.Một tín đồ đứng dậy, đưa ra ý muốn muốn làm một vụ giao dịch bí mật.Lần này lại không nghe được lời nói của bọn họ.Chỉ là thời điểm cuối cùng, mười lăm tên tín đồ đều bị hiến tặng cho con quáivật kia.Có vẻ như song phương đã đạt thành giao dịch này.Tên tín đồ kia lại dùng vải trắng che đậy, rồi rời đi.Màn sáng cũng biến mất theo.Cô gái này im lặng vài giây, nhẹ nhàng vung tay lên.Vải trắng lại che phủ lên.Xung quanh im ắng."

Bệ hạ..."

Ông lão do dự rồi lên tiếng.Cô gái này lại nghĩ một lúc lâu nữa, mới nói: "Ngươi đã quyết định chính xác,nếu như không phải ngươi phát hiện tình huống nơi này, đó mới là phiền phức."

Người đàn ông vạm vỡ kia thì hỏi: "Bệ hạ, con quái vật kia rất lợi hại hay sao?"

"Đương nhiên, nó đã từng nuốt sạch hơn nửa quốc gia của chúng ta, hiện tại, lạicó một tên khác dám phái tín đồ loài người tới giao dịch với nó... ngươi biếtđiều này đại biểu cho việc gì không?"

Cô gái hỏi."

Thuộc hạ không biết."

Người đàn ông khôi khô nói."

Đó chính là, một tồn tại khác đang ngấp nghé Đế quốc loài người, có thực lựckhông kém gì nó."

Cô gái nói.Nàng đi đi đi lại, bỗng nói: "Truyền lệnh xuống!"

Mọi người đều quỳ gối.Cô gái nói: "Tất cả ma quỷ rời khỏi quốc gia của loài người, chúng ta cần phảirời xa khỏi khu vực này, tìm kiếm một khu vực an toàn khác để thành lập quốcgia."

Ông lão hoảng sợ nói: "Bệ hạ, ngài đã bỏ ra công sức to lớn mới giữ vững khuvực này, chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy sao?"

"Ngươi thì biết cái gì... quốc gia loài người này lại bị hai tồn tại ***** nhưthế để mắt tới, chắc hẳn sẽ phải chịu diệt vong, chúng ta chỉ có thể thừa dịp haicon quái vật này chưa chú ý tới chúng ta, rời khỏi nơi này."

Không biết cô gái này nhớ tới chuyện gì, cười lạnh nói: "Hoàng đế của bọn họcũng dám nói đã thăm dò khu vực một tỷ cây số vuông, thật sự là quá buồncười."

Ô ếÔng lão không biết nên làm gì cả, nói: "Vậy... hiện tại chúng ta..."

Cô gái nói với giọng quyết đoán: "Lập tức thông báo cho tất cả nhân viên, toànbộ rời khỏi Đế quốc loài người, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát rời khỏi vùngđất này."

"Chúng ta đi tới nơi nào?"

"Đi về phía bắc, trên đường có hơi nguy hiểm, thế nhưng ta nghe nói phía bắccó một quốc gia văn minh... nếu như nó vẫn còn chưa bị tiêu diệt."

Ông lão thở dài một hơi, giống như vẫn không cam lòng vậy.Cô gái này cũng thông cảm cho những thủ hạ này, giọng nói hơi quan tâm:"Ta biết các ngươi không nỡ mảnh cơ nghiệp này, thực ra ta lại càng không nỡ,đáng tiếc ở trong Vĩnh Dạ, không có đạo lý đáng nói..."

"Trong mắt những tồn tại không rõ, cực kỳ ***** kia, ta và các ngươi đềukhông khác gì cả, chỉ là lương thực của bọn chúng mà thôi."

"Hành động đi!"

Đám người đồng thanh đáp: "Rõ!"

Cô gái gật đầu, hóa thành một luồng sáng, chớp mắt bay lên bầu trời, biến mấtkhông thấy gì nữa.Ông lão lại thở dài, rồi mới đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta cần hoàn thànhmệnh lệnh của Bệ hạ."

Người đàn ông vạm vỡ kia thì lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Chiến tranh với quốc giaNhân tộc đã hơn một trăm năm, không nghĩ tới hiện tại chúng ta còn phải chạytrốn."

"Bởi vì Nhân tộc sẽ chết ở nơi này, mà chúng ta sẽ không."

Ông lão nói.Ông ta bắt đầu điều động thủ hạ hoàn thành các công việc cụ thể, chuẩn bị mọithứ để rời đi trong ngày mai.Sau khi thảo luận xong, đám ma quỷ này chia làm mấy nhóm rời khỏi khu vựcnày.Khoảng mấy phút sau.Một người trong đó lại trở về khu vực cản gió này.Hắn nhìn tấm vải trắng đang dần dần bị bông tuyết phủ kín kia, nhún vai với vẻbất lực.Từng hàng chữ nhỏ vẫn đang ngưng tại trước mặt hắn:[Ngươi kích hoạt Mạc Ngư Giả.][Ngươi gia nhập đội ngũ ma quỷ, đang đi cùng bọn chúng đi lên núi tuyết.][Ngươi rời khỏi đội ngũ.]Ánh mắt Liễu Bình nhìn về phía bão tuyết bên ngoài vách núi, cảm giác có hơihoang mang.ầBan đầu...Hắn còn định liên thủ với ma quỷ cùng chiến đấu với tù phạm...Dù sao trong những trận chiến tranh đã diễn ra những năm qua, ma quỷ vẫnluôn áp đảo Nhân tộc, nếu không phải Nhân tộc có được Danh sách ChiếnTranh, chỉ sợ đã bị ma quỷ ăn sạch rồi.Thế nhưng ai có thể nghĩ tới...Chỉ gặp phải trận pháp phù văn này, quốc gia Ma Quỷ đã làm ra quyết định.Toàn bộ quốc gia của ma quỷ đều chạy thoát khỏi khu vực này!Quyết định này không thể tùy tiện hạ lệnh, thế nhưng nàng ta lại quyết địnhtrong thời gian ngắn tới như vậy.Cho nên, tình trạng hiện tại dù không cần nói cũng biết.Loài người...Loài người phải làm thế nào đây?Liễu Bình im lặng rất lâu, bỗng nhiên chạy như bay về phía trấn Hàn Chùy....Trấn Hàn Chùy.Trong một căn phòng nào đó tại tầng hai quán rượu.Liễu Bình khóa chặt cửa phòng, đưa tay vào hư không, rút một tấm thẻ bài rangoài.Nữ Yêu Rừng Rậm.Bụp!Thẻ bài biến mất.Vị nữ yêu mà trên đầu có nhánh cây cùng hoa tươi kia lại xuất hiện lần nữa."

Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Ta có thể dịch chuyển ngươi tới thời điểm đóbất cứ khi nào, chỉ là khi ngươi trở lại đó, thời gian sẽ không thể ngưng đọngđược nữa."

Nàng ta hỏi."

Không, ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, thực ra ta kêu gọi ngài tới đây, là muốnhỏi về một chuyện."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi."

Ta nhớ rằng ngài đã từng nói, Danh Sách 'Nơi Lưu Vong' đã từng xây dựngmột phòng giam, giam giữ tù phạm ở trong đó."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Nữ Yêu Rừng Rậm gật đầu nói."

Tù phạm mạnh tới như vậy, lại vẫn không phải là đối thủ của Danh Sách... nóvẫn luôn sợ hãi Danh Sách sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, nó đã dùng thời gian dài đằng đẵng, mới dùng một loại phươngpháp nào đó mà chúng ta không biết để đào thông một góc trong phòng giam,ấlại xuất hiện trên đời này."

Nữ Yêu Rừng Rậm thở dài, nói."

Có cách nào để thăm dò làm sao mà nó lại làm được không?"

Liễu Bình hỏi."

Trừ khi có người đi vào trong phòng giam xem xét tình huống nơi đó, ta mớicó thể suy đoán ra một vài chuyện."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói."

Ta đã tới đó."

Liễu Bình nói.Nữ Yêu Rừng Rậm lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: "Thật sao?"

Liễu Bình gật đầu nói: "Đúng vậy, Giám Sát hội có một loại trang bị thăm dò,có thể phát hiện phòng giam, lúc đó ta đã tiến vào phòng giam."

Nữ Yêu Rừng Rậm rút một tấm thẻ bài từ trong hoa tươi trên đỉnh đầu mình ra,nói: "Nếu như ngươi đồng ý, ta muốn xem tình huống khi đó."

"Ta đồng ý."

Liễu Bình nói.-------Chương 349: Mình cần giúp đỡ!Nữ Yêu Rừng Rậm đưa tấm thẻ bài kia cho Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một vũng nước suối.Khi hắn nhìn chăm chú lên nước suối, dòng nước dần dần bay khỏi thẻ bài, baophủ cả người hắn, hóa thành vô số ánh sáng lượn vòng xung quanh người hắn,cảnh tượng xung quanh cũng dần dần biến đổi.Ngay sau đó...Liễu Bình phát hiện mình lại trở về phòng giam cổ xưa kia.Vô số côn trùng hình người bò đầy vách tường.Một con quái vật ba đầu bị đính trên cột trụ kim loại màu đen, không nhúcnhích.Mà cây cột trụ kia đã xuyên qua toàn bộ phòng giam, không biết nối tới tận nơinào.Mọi thứ đều đứng im.Bên tai có một giọng nữ vang lên:"Thực sự là phòng giam... thật không nghĩ tới, nơi này đã bị nó kiểm soát rồi."

Liễu Bình quay đầu lại, thấy được Nữ Yêu Rừng Rậm đang đứng tại một bên,nhìn chằm chằm thi thể đang bị đính trên cột trụ kia."

Ngài có thể nhìn được thứ gì không?"

Liễu Bình hỏi.Nữ Yêu Rừng Rậm vươn tay, xoa nhẹ trên lớp vỏ của một con côn trùng hìnhngười, nói: "Bình thường mà nối, nó không thể rời khỏi phòng giam này, thếnhưng... ta cũng không nghĩ tới, nó lại có thể nghĩ tới phương pháp này."

"Phương pháp gì?"

Liễu Bình hỏi."

Lực lượng của nó thiên về khống chế, xét tới điều này, nó đã làm cho thi thểcủa chính nó tự phân hủy."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Liễu Bình hơi suy tư, ánh mắt lại đưa tới những con côn trùng đang bò khắptoàn bộ phòng giam, nói: "Thật sự quá lợi hại..."

"Ngươi đã hiểu?"

Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi."

Đúng vậy, nó bị đóng đinh trên trụ lớn, không thể cử động chút nào... cho nênnó cần phải làm cho cơ thể bản thân tự phân hủy, sau đó điều khiển những conThi trùng xuất hiện từ thi thể của nó."

Liễu Bình nói."

Đúng là như vậy!"

Nữ Yêu Rừng Rậm khen ngợi.Nàng bước từng bước đi về phía trước, đi tới phía dưới cây cột trụ khổng lồ kia."

Nơi này lại có một cái hố, khi trước ngươi chạy khỏi nơi đây từ nơi này, đúngkhông?"

Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi.ễ"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Nữ Yêu Rừng Rậm xoa nhẹ trên cửa hang, nói với giọng chán nản: "Nó quá xảoquyệt."

"Chuyện gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Nơi này đã chịu đựng tám ngàn sáu trăm năm mươi bảy loại phương pháp côngkích... cuối cùng, nó vẫn tìm ra phương pháp ứng đối phong ấn..."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, chỉ về phía thi thể khổng lồ mà nói: "Nó đã tìm ra cáchchạy trốn khỏi nơi này rồi sao?"

"Không, nếu như nó thoát khỏi cột trụ này, sẽ tự động kích hoạt sách lược ứngđối tương ứng của Danh Sách, cho nên nó cũng không thể rời khỏi nơi này."

NữYêu Rừng Rậm nói."

Vậy...

Tà Thần là thứ gì chứ?"

"Có lẽ là một con côn trùng."

"Tù phạm chiếm lấy thân thể của côn trùng?"

Liễu Bình hỏi.Nữ Yêu Rừng Rậm gật đầu: "Đúng, nó không thể rời khỏi nơi này, thế nhưng nócó thể điều khiển một con côn trùng, lấy thân phận là một con côn trùng thoátkhỏi phòng giam này..."

Liễu Bình nói tiếp: "Sau đó nó bắt đầu mưu đồ chiếm lấy Danh Sách, một khiđạt được Danh Sách, phòng giam sẽ bị mở ra, từ đó có thể cứu thân thể của nóra ngoài."

"Đúng là như thế."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Nàng nhẹ giọng niệm chú.Cảnh tượng bốn phía biến đổi nhanh như gió lốc quét qua.Ánh mắt Liễu Bình hoa lên, phát hiện mình đã trở về căn phòng tầng hai củaquán rượu.Nữ Yêu Rừng Rậm đứng phía đối diện của hắn, vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi."

Lực lượng của ta chỉ còn lại như vậy, trừ khi ngươi tìm thêm thẻ bài của DanhSách, lực lượng của ta mới có thể phục hồi lại đôi chút."

Nàng nói."

Vất vả ngươi rồi, cám ơn ngươi đã cùng ta biết được bí mật này."

Liễu Bìnhnói."

Chuyện kế tiếp, chỉ có thể trông chờ vào ngươi mà thôi..."

Nữ Yêu Rừng Rậm nhìn hắn, dặn dò:"Nếu như phải nói nó có điểm yếu gì, hãy nhớ kỹ, hiện tại nó chính là một conThi trùng."

Nữ Yêu nói xong, lại hóa thành một tấm thẻ bài, rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình thu hồi thẻ bài, trở nên trầm tư.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi và Nữ Yêu Rừng Rậm cùng dò xét tới hai chuyện: ][Thứ nhất: Phương pháp vượt ngục của tù phạm.][Thứ hai: Giống loài của Tà Thần.][Ngươi lại thu được điểm diễn.][Điểm diễn hiện tại: 2/10.][Chú ý: Khi ngươi thu hoạch được 10 điểm diễn, năng lực hệ biểu diễn: MạcNgư Giả của ngươi sẽ tiến hóa.][Xin hãy tiếp tục cố gắng.]Liễu Bình liếc nhìn, rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.Khi mình để lộ tin tức về Vạn Nhãn Ma Vương cùng tù phạm, còn tưởng maquỷ sẽ chỉ ngưng chiến.Không nghĩ tới đám ma quỷ lại chạy trốn dứt khoát tới vậy...Hiện tại, giúp đỡ duy nhất chỉ còn lại Giám Sát Hội mà thôi.Từ những chuyện liên quan tới Lãnh chúa xảo quyệt mà xét, công việc củaGiám Sát Hội đều liên quan tới tù phạm.Như vậy...Cần phải nghĩ cách, giữ Giám Sát Hội ở lại Đế quốc này.Không cần bọn họ chiến thắng tù phạm.Chỉ cần có thể quấy rầy tù phạm, hấp dẫn sự chú ý của nó là tốt rồi.Hiện tại, thứ mà mình cần nhất đó chính là thời gian.Nghĩ tới đây, Liễu Bình bước nhanh tới trước bàn, rút một phong thư ra.Mở giấy viết thư ra.Hắn cầm bút, nhanh chóng viết lên:"Căn cứ một vài sự kiện đã diễn ra gần đây trong Hoàng thành Đế quốc, ví dụnhư vụ hỏa hoạn tại đường Phù Đăng, xâm lấn Học viện Hoàng gia, chúng ta cóthể xác nhận, Hoàng đế bệ hạ đã bị một loại tồn tại bí ẩn ký sinh, chứng cứ vôcùng chính xác."

"Quốc gia của loài người sẽ trở thành sào huyệt của nó."

"Với thực lực của tồn tại này, nó hoàn toàn có thể giết sạch tất cả người khiêuchiến, thế nhưng nó lại lựa chọn việc dựa vào tôn giáo để chậm rãi thẩm thấu cảĐế quốc."

"Điểm này, làm cho người ta cảm thấy hoang mang."

Liễu Bình dừng bút.Thực ra hắn cũng đã có một suy đoán trong lòng, thế nhưng lại không tiện viếtlên giấy.ầ ếTà Thần, nói chính xác là tù phạm, nó ra quyết định như vậy, là bởi vì một thứvẫn tồn tại.Danh sách Chiến Tranh.Ví dụ như tại vương quốc Ceylon, có Danh Sách "Nơi Lưu Vong", tại thời điểmcuối cùng sử dụng một loại lực lượng thời không nào đó làm thời gian ngưngđọng, phong ấn toàn bộ mọi thứ.Cho nên...Có lẽ, Danh sách Chiến Tranh cũng có năng lực tương tự?Đây mới là nguyên nhân mà tù phạm thay đổi sách lược.Thế nhưng nếu như viết những chuyện này ra, rất dễ dàng làm cho Giám Sát hộiđoán được chân tướng.Hiện tại còn không thể để bọn họ cảm thấy sợ hãi.Mình cần giúp đỡ!Liễu Bình cất giấy viết thư vào trong phong thư lấy con dấu ma pháp phong ấnphong thư, dùng ngón tay gõ nhẹ bàn.-------Chương 350: Bí mật của tù phạmCửa mở ra.Người bán rượu đi tới, hỏi: "Viết xong rồi?"

"Đúng vậy, xin hãy đảm bảo phong thư này được đưa tới những vị khách tại bànsố chín."

Liễu Bình nói."

Xin hãy yên tâm chúng ta rất chuyên nghiệp, xin hỏi ngài muốn đối phươngnhận được phong thư này vào thời gian nào?"

Người bán rượu hỏi."

Ba mươi phút sau."

Liễu Bình nói."

Không thành vấn đề."

Người bán rượu nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Nếu như chuyện này lộ tẩy, bọn chúng tới tìmngươi, muốn ngươi tiết lộ người viết thư là ai thì ngươi sẽ làm như thế nào?"

Người bán rượu đặt hai tấm thẻ bài trước mặt Liễu Bình."

Thẻ loại bỏ ký ức, thẻ dịch chuyển cự ly xa..."

Liễu Bình lẩm bẩm."

Đúng vậy, trước khi phong thư được giao đi, ta sẽ dùng thẻ bài loại bỏ ký ức,chỉ nhớ rõ nhiệm vụ mà không rõ ngươi.

Sau khi giao phong thư, ta sẽ dịchchuyển tới phòng an toàn của tổ chức ngay lập tức, tiến vào trạng thái tĩnh lặng,liên tục duy trì trong vòng ba tháng."

Người bán rượu nói."

Phục vụ hoàn mỹ."

Liễu Bình nói."

Ngài đã giao thù lao gấp đôi, chúng ta phải làm cho ngài cảm thấy số tiền đórất đáng giá."

Người bán rượu nói.Hai người nhanh chóng hoàn thành giao dịch.Người bán rượu gật đầu với hắn, cầm phong thư lên quay người rời đi.Liễu Bình ngồi trên ghế, trở nên trầm tư.Tù phạm thay đổi sách lược...Nó đang phát triển tông giáo, muốn thống trị loài người.Kết hợp với lịch sử của vương quốc Ceylon mà xét, Danh Sách "Nơi Lưu Vong"có phản ứng rất kịch liệt đối với sự phản kháng của tù phạm.Có lẽ...Tù phạm muốn dùng một phương thức hòa bình để thống trị loài người, rồicướp lấy thẻ bài của Danh Sách Chiến Tranh, từ đó phòng ngừa việc Danh sáchChiến Tranh phản kháng?Khi nó thu hoạch được toàn bộ thẻ bài của "Danh sách Chiến Tranh", nó có thểdùng Danh sách Chiến Tranh để tấn công "Nơi Lưu Vong" hay không?

Dùngphương pháp này để giải phóng chân thân của nó?ễLiễu Bình thở dài.Muốn sinh tồn trong Vĩnh Dạ, thật sự là một chuyện rất khó khăn.Hoàng đế tuyên bố đã thăm dò toàn bộ mọi ngóc ngách trong diện tích một tỷkylomet vuông, lại bị Nữ hoàng của Ma quỷ chế giễu.Vĩnh Dạ là thế giới Tử Vong vô cùng vô tận.Loài người chỉ là một chủng tộc cực kỳ nhỏ bé trong thế giới Vĩnh Dạ mà thôi.Ở nơi này, mỗi thăm dò thêm một bước tại nơi chưa biết, đều có thể gây ra sựchú ý của một loại tồn tại ***** nào đó, cũng có thể mang tới sự hủy diệtcho loài người.Có lẽ...Coi như là Thần linh, cũng không thể làm được tới mức này.Nghĩ tới đây, Liễu Bình không khỏi thở dài.Loài người chỉ có thể dựa vào vũ khí mạnh mẽ, cùng với thực thể hóa của lựclượng pháp tắc thần bí...Thẻ bài.Và, Danh Sách.Năm phút sau.Hắn mở cửa đi ra ngoài, gọi Libertas tại quầy bar, cả hai cùng rời khỏi quánrượu.Trong trời đất.Một vùng tăm tối.Gió tuyết càng lúc càng lớn....Một phong thư.Phong thư đã bị mở ra, đặt trên bàn rượu.Một người đàn ông chỉ nhìn qua cũng thấy rất bình thường nói:"Khá là thú vị... ngươi cảm thấy nội dung trong bức thư này là thật sao?"

Ở cạnh hắn ta, một cô gái tóc dài màu đỏ thắm nói: "Vừa lúc ta cũng biết đượcmột vài sự kiện đã xảy ra tại quốc gia này, khi Học viện Hoàng gia bị xâm lấn,ta cũng lấy được một vài tiêu bản quái vật, phát hiện chúng nó là một loại côntrùng mới nào đó..."

Người đàn ông kia nói với vẻ không quan tâm: "Trong Vĩnh Dạ, có nhiều giốngloài chưa biết lắm."

"Thế nhưng chúng ta đi tới quốc gia loài người này, không phải là vì điều tranơi này có tù phạm hay không à?"

Cô gái hỏi lại."

Cũng vậy, nếu manh mối đã xuất hiện trước mắt..."

ế"Vậy thì chúng ta hãy dựa theo chức trách, đi gặp Hoàng đế của bọn họ đi."

Hai người đứng dậy, chậm rãi rời khỏi quán rượu.Ở một bên khác.Trạm gác trong núi tuyết.Libertas đặt một bộ áo giáp, một chiếc pháp trượng và một chiếc dây chuyền đáquý lên trên mặt bàn."

Cung với giáp da là của Tiêu Mộng La, pháp trượng cùng dây chuyền là củaHoa Tình Không, hai người tới nhận lấy đi."

Libertas nói.Hai cô gái đi tới quan sát đồ vật đang đặt trên bàn."

Chiếc cung này không tệ... giáp da còn tốt hơn cái mà ta đang mặc nữa."

TiêuMộng La nói."

Trên dây chuyền có tích hợp ba pháp thuật phòng ngự, chắc hẳn là rất đắt chứ."

Hoa Tình Không nói.Hai người nhìn nhau."

Libertas, ngươi giết người?"

Tiêu Mộng La hỏi."

Hay là, ngươi trộm tiền của người khác?"

Hoa Tình Không cũng hỏi.Libertas tức giận nói: "Làm sao mà ta có thể là loại người như vậy?

Thứ này làdo Liễu Bình mua cho các ngươi."

Hai cô gái thở dài một hơi."

Hóa ra là Liễu Bình, được rồi, ta nhận."

Tiêu Mộng La mỉm cười nói."

Thứ này có giá trị không nhỏ, hắn thật là có tâm."

Hoa Tình Không cầm dâychuyền rồi đeo lên, cũng nói thêm một câu.Libertas trợn mắt nói: "Chờ đã, tại sao các ngươi không nói hắn giết người hoặctrộm đồ?"

"Hắn làm việc có chừng có mực."

Tiêu Mộng La nói."

Hắn không ngốc."

Hoa Tình Không cũng nói."..."

Libertas."

Ồ?

Hắn ở đâu?"

Tiêu Mộng La hỏi."

Hắn nói muốn tu luyện, vội vàng đề thăng đẳng cấp bản thân...

à đúng rồi, hắnđã tới cấp 7 rồi, chậc chậc, hắn đúng là quái thai mà, phải không?"

Libertas nói."

Cấp 7 sao?

Ta lại cảm thấy đáng lẽ hắn nên vượt qua ngươi từ lâu rồi chứ."

Tiêu Mộng La vỗ vai Libertas, nói."

Đúng vậy, cuối cùng thì hắn cũng chăm chú tu luyện, ta cũng nên cố gắng."

Hoa Tình Không nói."

Đúng, ta cũng vậy."

Tiêu Mộng La nói.ế ầ ồ ềHai cô gái hạ quyết tâm, cầm đồ của mình, quay người trở về căn phòng củabản thân.Cửa bị đóng lại.Chỉ còn lại Libertas ở bên ngoài.Hắn ta ngẩn người một lát, mới tức giận nói: "Các ngươi cho rằng hắn có thểđuổi kịp ta sao?

Buồn cười!

Ta cũng muốn xem hắn tu luyện như thế nào!"

Nói xong đóng sập cửa rời đi....Một chiếc quân kỳ cắm trong đống tuyết.Liễu Bình ho nhẹ, quát: "Triệu hoán!"

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Đang kích hoạt: Triệu Hoán Anh Linh thứ cấp.][Thuyết minh: Đây là lực lượng cao cấp hơn Triệu Hoán Anh Linh sơ cấp, mỗilần sử dụng cần tiêu hao một điểm hồn lực.]Bụp!Trong đống tuyết, một bóng hình xuất hiện.Đây là một cô gái mặc một bộ đồ rằn ri, vác một cây súng ngắm cỡ lớn saulưng."

Xin chào, xin hỏi có nhiệm vụ nào cần ta giúp đỡ sao?"

Cô ta hỏi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đầu cô ta:[Danh hiệu: Lôi Kích Ưng, văn minh khoa học kỹ thuật, cấp 50.]Sau khi thu hoạch được thẻ bài Nơi Lưu Vong, Danh Sách đã hoàn thành mộtlần thăng cấp, hiện tại năng lực Triệu Hoán Anh Linh đã tăng lên một cấp độmới, có thể triệu hồi chức nghiệp giả cấp 50.Liễu Bình nói: "Ta muốn hỏi một chuyện, ngươi có tuyệt chiêu nào có thể khắcchế côn trùng hay không?"

"Côn trùng?

Số lượng thế nào?"

Cô ta hỏi."

Có khi nhiều, có khi rất ít."

Liễu Bình trả lời."

Lớn sao?"

"Có khi lớn, có khi nhỏ."

"...Ta rất ghét côn trùng, ngươi tìm nhầm người rồi."

Bụp!Cô gái này biến mất trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, đặt tay lên quân kỳ, quát: "Triệu hoán!"

Một người đàn ông mặc bộ trường bào ma pháp từ sau quân kỳ đi ra.Người này hỏi: "Người anh em, nhiệm vụ gì vậy?"

"Giết một con côn trùng lãnh đạo một đám Thi trùng."

Liễu Bình nói."

Thi trùng sao...

Thi trùng xuất hiện từ trên cái gì?"

Người này hỏi với vẻ hàohứng."

Tù phạm."

Liễu Bình nói."

Tạm biệt!"

Bụp...Người này biến mất.-------Chương 351: Kiếm ngắnLiễu Bình lắc đầu."

Đám người mà ngươi triệu hồi tới không được, chỉ mới nghe tới tù phạm thôiđã chạy trốn ngay lập tức rồi."

Hắn phàn nàn.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Chú ý, các Anh linh cấp 50 đều không phải là đối thủ của tù phạm... cho dù làtù phạm cấp thấp nhất đi chăng nữa.][Ngươi đã tiêu hao 2 điểm hồn lực.]Liễu Bình liếc nhìn số Hồn lực còn lại của mình.Sau khi lên tới cấp 7, tổng lượng Hồn lực của mình đã lên tới 16 điểm.Nói cách khác, nếu như mình liên tục triệu hoán, còn có thể triệu hoán Anh linh14 lần nữa.Thế nhưng mỗi lần triệu hoán Anh linh tới, phải chờ tới khi Anh linh trở về thìmới có thể triệu hoán lần nữa.Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói: "Có thể tuyên bố một nhiệm vụ, để cho nhữngAnh linh có cách đối phó với Thi trùng trên người Anh linh tới giúp đỡ haykhông?]Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Xin hãy ghi rõ phần thưởng của nhiệm vụ.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Phần thưởng thì hãy viết '? ? ? ?'."[Ngươi xác định chứ?] Danh Sách hỏi."

Xác định."

Liễu Bình nói.[Đã hoàn thành việc ghi chú nhiệm vụ và phần thưởng, ngươi có thể Triệu HoánAnh Linh một lần nữa.] Danh Sách nói.Liễu Bình đặt tay lên quân kỳ, quát khẽ: "Triệu hoán!"

Từ trên quân kỳ truyền ra một luồng gió nhẹ.Một giây.Hai giây.Ba giây."

Không có người nào hưởng ứng sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.[Ta đã nhắc nhở trước rồi, trong đám Anh linh cấp 50, hầu như không ai có thểđạt tới yêu cầu của nhiệm vụ.] Danh Sách trả lời.Một giây sau...Bụp!ố ầ ấCuối cùng cũng có Anh linh hưởng ứng lần triệu hoán này, xuất hiện phía trướcquân kỳ.Đó là một ông lão gầy gò."

Các hạ, thực tế thì không có bất cứ người nào dám trêu vào Thi trùng Tù phạm,bởi vì không biết nó là cái gì, có thân thể dự bị hay không, có thể bị ghi hận haykhông."

Ông lão nói."

Vậy ngươi còn xác nhận nhiệm vụ, chắc hẳn cũng có phương pháp ứng đối Thitrùng tù phạm chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng, thế nhưng ta không dám tự mình ra tay."

Ông lão nói.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào đối phương, thấy được trên đỉnh đầu ông lãonày có một hàng chữ nhỏ:[Kẻ vượt ngục, trọng tội, tử tù.]Xem ra là một nhân vật nguy hiểm.Liễu Bình thầm nghĩ.Lại thấy ông lão này rút một thanh kiếm ngắn màu lục ra, đưa tới trước mặtLiễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyên môn sát thương côn trùng.][Kiếm thuật pháp (sắp hỏng).][Có thể dùng: 1 lần.][Để nó ăn thi thể của một loài côn trùng nào đó, nó sẽ ghi nhớ cấu tạo thân thểcủa loài côn trùng đó, khi chém trúng loài côn trùng này, sẽ hòa tan thân thể củacôn trùng đó.][Thuyết minh: Đối với trùng tộc bình thường mà nói, nó có thể làm được điềunày, thế nhưng đối với Thi trùng xuất từ Tù phạm mà nói, hiệu quả cũng khôngchắc chắn.]Liễu Bình hơi gật đầu.Mặc dù hiệu quả không được đảm bảo, thế nhưng ít nhất thì nó cũng là vũ khíchuyên môn chém giết trùng tộc, hơn nữa...Cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn cả.Ông lão nói: "Sau khi dùng thanh kiếm này ăn hết một con côn trùng thì thanhkiếm này có được năng lực chém giết loài côn trùng đó, thế nhưng chỉ có thể sửdụng một lần mà thôi."

"Phần thưởng mà ngươi muốn là gì?"

Liễu Bình hỏi.Ông lão lộ ra vẻ khát khao, nói: "Ta muốn ở lại đây, không muốn trở về nữa."

Liễu Bình âm thầm hỏi Danh Sách: "Có thể đồng ý điều kiện này sao?"

ể ế ố ế[Có thể, thế nhưng không cho phép ở lại quốc gia loài người hiện tại, nếu khôngxóa bỏ ngay lập tức.] Danh Sách trả lời."

Để thanh kiếm lại, ngươi có thể ở lại Vĩnh Dạ, thế nhưng ta phải nhắc nhởngươi một câu, ngươi không thể ở lại quốc gia này, nếu không sẽ bị Danh Sáchxóa bỏ."

Liễu Bình nói."

Cám ơn các hạ!"

Ông lão vui mừng quá đỗi nói.Ông ta cắm thanh kiếm vào đống tuyết trước mặt Liễu Bình, nhảy lên khôngtrung, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình cầm thanh kiếm lên, lẩm bẩm nói: "Thi thể côn trùng sao?

Có lẽ chỉ ởtại Hoàng thành mới có, dù sao sau khi Học viện Hoàng gia bị tập kích, tất cảcôn trùng đều bị quân Đế quốc tiêu diệt..."

Còn một ngày nữa, Tổng tư lệnh Đế quốc sẽ tới biên cảnh để thị sát.Một ngày nữa, nếu như hành động của mình nhanh hơn, hẳn là vẫn kịp.Vậy thì...Tranh thủ thời gian hành động!Liễu Bình thu kiếm lại, nhanh chóng chạy về phía trấn Hàn Chùy.Nếu như mình nhớ không lầm thì ngày hôm nay có phi thuyền từ Hoàng thànhtới, hiện tại đang trong thời gian nghỉ, vừa lúc có thể ngồi phi thuyền trở về!Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện, lớn tiếng nói: "Chờ đã!"

"Libertas?

Tại sao ngươi lại tới đây?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Ngươi định đi đâu vậy?

Ta muốn đi cùng với ngươi."

"Không cần, ta đang rất vội."

"Hừ, coi thường ta đúng không?

Ta có thẻ bài có năng lực đặc biệt đưa ra lời đềnghị đây."

"Nói cũng đúng... tới đi, ngươi vẫn có tác dụng."

"Tại sao khi nghe lời này lại khó chịu vậy chứ?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hai người dần dần rời khỏi núi tuyết, lại chạy trở về phía trấn Hàn Chùy....Ông lão kia lướt nhanh qua núi tuyết, rơi xuống đỉnh núi khác mọc đầy cỏ xỉrêu.Ông ta nhìn về phía bảng hướng dẫn đang cắm tại đỉnh núi, lại thấy phía trên cóviết:"Trở lại!"

"Bên trái ngươi là di tích vương quốc Ceylon, phía sau chính là đường biên giớiĐế quốc, phía trước cùng bên phải đều thuộc về khu vực không rõ chưa từngthăm dò."

"Xin hãy trở lại ngay lập tức!"

Ông lão cười khẽ."

Nơi này chính là thế giới Thần trụ Vĩnh Dạ sao?

Thật sự là rộng lớn vô ngầnmà."

Ông ta cảm thán, thân hình nhảy lên, vượt qua bảng thông báo, bay về phíabóng đêm vô biên vô tận.Khoảng hai phút sau.Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng hét sợ hãi của ông lão:"Thứ này là thứ chết tiệt gì!"

"...Không!"

"Cứu mạng!

Cứu ta với!"

Trong bóng đêm, có thứ khổng lồ nào đó bỗng nhúc nhích.m thanh của ông lão im bặt đi.Mọi thứ.Lại trở nên yên ắng.-------Chương 352: Đây là thẻ bài đề nghị của ngươi?Trên bầu trời.Phi thuyền bay trong lặng lẽ.Libertas ngồi gần cửa sổ phi thuyền, nhìn ngắm mặt đất đen kịt bên ngoài."

Sau khi chết, có thể sống lại tại một nơi an bình như này, thực ra cũng được coilà may mắn trong bất hạnh, ngươi thấy sao?"

Hắn ta cảm khái."

May mắn chúng ta không rơi xuống khu vực mà khắp nơi đều có tồn tại ngủsay."

Liễu Bình nói.Hắn ngẩng đầu, quan sát bốn phía.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu các hành khách:[Người bình thường.][Người bình thường.][Chức nghiệp giả cấp hai, Hiệp hội chuyển phát nhanh.][Người bình thường.][Chức nghiệp giả cấp năm, tín đồ Cửu Dực Đọa Thiên Thần.][Chức nghiệp giả cấp một, tín đồ Cửu Dực Đọa Thiên Thần.][Người bình thường.][Chức nghiệp giả cấp hai, tín đồ Cửu Dực Đọa Thiên Thần.][...]Một trăm hai mươi hành khách.Mười tám vị tín đồ.Nhân số thờ phụng Tà Thần đang gia tăng với tốc độ chóng mặt.Có lẽ đây là bởi vì phát biểu của vị Hoàng đế kia...Nếu như trong phạm vi một tỷ kylomet vuông chỉ còn lại một quốc gia loàingười thì điều này thực sự làm cho người ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng.Mà tông giáo lại là nơi gửi gắm tinh thần tốt nhất."

Chúng ta có thể rơi vào Đế quốc, đúng là một loại may mắn."

Libertas nói."

Đáng tiếc những thiếu niên của lớp anh niên tảo thệ, đều chết trận tại thời điểmthủ thành."

Liễu Bình nói.Liễu Bình nói:"Nghe nói ban đầu Đế quốc kỳ vọng rất cao về lớp chúng ta..."

"Ồ?

Ngươi nghe ngóng được tin tức gì sao?"

Liễu Bình hỏi.ố ấ ế ế ố"Muốn tập hợp tất cả thiếu niên chúng ta tới biên giới Đế quốc cũng không phảilà một chuyện đơn giản, ta nghe nói bởi vì chuyện này mà Danh Sách đã tiêuhao rất nhiều năng lượng."

Libertas nói.Hắn ta nhún vai, thở dài nói: "Kết quả chỉ còn lại năm người sống sót, một trongsố đó còn trở thành tín đồ của quái vật."

Liễu Bình cũng gật đầu.Nói thật, Hoa Tình Không và Tiêu Mộng La đều có thiên phú vượt xa ngườibình thường, nếu như các nàng có thể trưởng thành, chắc hẳn có thể vượt quanhững chức nghiệp giả khác.Libertas cũng có năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường.Bọn họ cũng mới mười mấy tuổi mà thôi.Nếu như dành cho bọn họ đầy đủ thời gian, trợ giúp bọn họ trưởng thành...Nếu là như vậy, Đế quốc sẽ có thu hoạch cực lớn.Libertas đứng dậy, nói: "Đi, ra ngoài hút điếu thuốc chứ?"

Liễu Bình lắc đầu nói: "Ngươi đi đi."

Libertas quay người đi khỏi khoang hành khách.Liễu Bình lại nhìn lướt qua khoang thuyền.Mười tám tên tín đồ...Ngồi chúng một chiếc phi thuyền, đây là duyên phận, không thể lãng phí.Hắn ngồi im bất động, mà trong tay áo lại có một thanh đao vươn ra, chém nhẹphía dưới mặt bàn.Một cơn gió vô hình lướt nhanh ra ngoài.Ngay lập tức, mười tám vị hành khách đều đi ngủ (hôn mê).Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi sử dụng đao thuật - Xuân Phong Trảm.][Ngươi tiêu hao 1 điểm hồn lực.][Bởi vì đao thuật này ẩn chứa năng lực Cứu Tử Phù Thương, ngươi cũng thuhoạch được hồn lực: ][Hồn lực +1;][Hồn lực +3;][Hồn lực +4;][Hồn lực +1;][...]Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng.Thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần có thu hoạch, làm sao có thể buông tha chứ?ồ ắ ấHồn lực của hắn được tích lũy rất nhanh chóng.Chỉ thiếu một điểm Hồn lực cuối cùng là có thể thăng cấp rồi.Lúc này, một giọng nói dịu dàng từ loa phóng thanh phát ra:"Các vị hành khách thân mến, còn một giờ nữa chúng ta có thể tới Hoàngthành."

Một giờ.Cũng nhanh thôi...Đi tới Bộ tư lệnh một chuyến, xem xem có thể lấy được thi thể của côn trùnghay không.Liễu Bình đang trầm tư suy nghĩ, thế nhưng đột nhiên...Phi thuyền rung mạnh.Không ít vật phẩm từ trên bàn rơi xuống đất, những người đang đứng cũng liêntục té ngã.Tiếng ồn ào vang lên.Mọi người đều kêu gào, la hét.Giọng nói dịu dàng kia lại phát ra từ loa phóng thanh:"Các vị khách hàng thân mến, chúng ta gặp phải luồng khí lưu rất mạnh, xinhãy ngồi tại chỗ của mình, không nên di động."

Khí lưu mạnh sao?Lông mày Liễu Bình nhíu lại.Cảm giác vừa rồi, tại sao lại giống với sóng xung kích sinh ra khi năng lượng vachạm với nhau, mà không phải là luồng khí lưu mạnh chứ...Hắn tiện tay mở màn hình trên bàn.Trên màn hình, xuất hiện hình ảnh mơ hồ của Hoàng thành, một người phóngviên đang điên cuồng hét lên:"Mọi người nhìn kìa, hai tên tập kích Hoàng cung đang ở trên không!"

"Bọn họ muốn ám sát Hoàng đế bệ hạ!"

Trên bầu trời sau lưng người phóng viên này, có hai chấm đen nhỏ đang lơ lửngbất động.Một giọng nữ xuyên qua trời cao, để mỗi người nghe được rõ ràng:"Hiện thân đi, Hoàng đế Đế quốc tôn kính, ngươi không phải là người, ta có thểcảm ứng được điều này."

Trong Hoàng cung không truyền ra bất cứ động tĩnh gì.Mà xung quanh Hoàng cung, càng ngày càng nhiều quân nhân xuất hiện, bàytrận nghênh địch.Trên bầu trời.ầ ấMột giọng nói khác cười nói: "Chúng ta không có ác ý, chỉ yêu cầu ngươi xuấthiện gặp mặt một lần, để xác nhận ngươi có phải là mục tiêu mà chúng ta muốntìm hay không."

Theo thanh âm của hắn ta vang lên, vô số nhánh cây xuất hiện từ trong hưkhông, quấn chặt mỗi một quân nhân.Dù bọn họ giãy giụa như thế nào đi nữa, đều không thể thoát khỏi nhánh câynày.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Tới đi, xuất hiện gặp mặt chúng ta đi."

Trong Hoàng cung vẫn không có động tĩnh gì.Một lúc lâu sau, giọng nói của Hoàng đế mới vang lên:"Danh Sách, đóng lại tất cả thiết bị thông tin cùng giám thị."

"Để ta tới gặp mặt hai vị quý khách không rõ lai lịch này."

Giọng nói lạnh lùng của Danh sách Chiến Tranh cũng vang lên: "Tuân lệnh!"

Màn hình tối đen đi.Tất cả thiết bị thông tin đều mất kết nối.Libertas vội vàng chạy tới, hét lớn: "Không ổn, Liễu Bình!"

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Lại thấy Libertas cầm một tấm thẻ bài trong tay.Trên thẻ bài có viết một hàng chữ:[Hạ cánh khẩn cấp, hoặc chết!]Liễu Bình hỏi: "Đây là thẻ bài đề nghị của ngươi?"

"Đúng vậy, vừa mới qua mười hai giờ, khi phi thuyền lắc lư thì ta cảm thấy lolắng, cho nên rút tấm thẻ bài này ra."

Libertas thở hổn hển nói.Liễu Bình bỗng đứng dậy, quát khẽ: "Đi!

Đi tới phòng điều khiển!"

Thẻ bài đề nghị của Libertas, cũng được coi là năng lực hệ thần bí.Loại năng lực mang tính bói toán này, trong tất cả các hệ thống sức mạnh đềukhông thể coi thường được.Mà tại trong Vĩnh Dạ, năng lực hệ thần bí là tối cao!-------Chương 353: Hạ cánh khẩn cấpLiễu Bình xuyên qua đám người, dọc theo hành lang vượt qua ba khoang hànhkhách, đi tới phòng điều khiển.Ầm!Cửa phòng điều khiển bị hắn đạp bay ra ngoài."

Kẻ nào!"

Mấy tên hộ vệ cùng người điều khiển cùng quay người tới.Liễu Bình nói: "Ta là người của Giám Sát hội, từ giờ trở đi, phi thuyền này đã bịta tiếp quản."

Có một cô bé yên lặng xuất hiện cạnh người hắn, nói: "Không nên phản kháng."

Khí thế vô hình từ trên người cô bé này tản ra.Tất cả người điều khiển cùng hộ vệ đều ngã sõng soài, không thể cử động đượcnữa.Liễu Bình bước về phía trước, đứng trước bàn điều khiển mà nhấn vào từng cáinút, sau đó cầm cần điều khiển máy bay, điều khiển phi thuyền nhanh chóng hạxuống mặt đất."

Ngươi biết lái phi thuyền à?"

Libertas giật mình hỏi."

Ta đã từng đọc sổ tay thao tác phi thuyền tại thư viện, lần này là lần thực hành*****ên."

Liễu Bình nói.Từng đợt ồn ào từ trong khoang hành khách của phi thuyền truyền tới.Tốc độ hạ xuống của phi thuyền quá nhanh, không ít người bắt đầu khủnghoảng."

Andrea, bảo vệ cửa."

Liễu Bình không quay đầu lại, nói.Cô bé gật đầu, đi tới cửa, nhìn về phía bên ngoài."

Mọi người hãy yên tĩnh chút."

Cô bé nhỏ giọng nói.Tất cả mọi người đều ngồi liệt trên ghế, không thể nhúc nhích.Là một Long tộc cấp 40, dù đối mặt với chức nghiệp giả cùng cấp, cũng có ưuthế cực lớn, huống chi phần lớn khách hàng trên phi thuyền này đều là ngườibình thường.Thời gian dần dần trôi qua.Phi thuyền xuyên qua tầng mây, yên lặng hạ xuống, cuối cùng dừng tại mộtmảnh đồng ruộng tại vùng ngoại ô Hoàng thành.Sau đó, một cảnh tượng kinh người xuất hiện...Ngọn lửa vô tận phóng lên tận trời.Ngọn lửa như là thủy triều mãnh liệt, hủy diệt tầng mây, đốt thủng màn đêm,tiếp tục bắn về phía sâu trên bầu trời.Nếu như phi thuyền vẫn bay trên bầu trời, như vậy kết cục của nó cũng chỉ cóthể bị cháy hỏng rồi rơi vỡ."

Libertas, ngươi cứu được tất cả mọi người."

Liễu Bình nói.Libertas gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, cũng không biết nên nói cái gì cả.Cũng may mình xem thẻ bài đề nghị!Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.Andrea nhìn chăm chú về biển lửa trên bầu trời, nói: "Thế nhưng ngọn lửa nàylà thứ gì chứ?

Loại thuật pháp mang tính hủy diệt này, loài người hầu nhưkhông có khả năng nắm giữ..."

Liễu Bình có một suy đoán.Ngọn lửa này, tám chín phần mười là ảnh hưởng của trận chiến giữa Giám Sáthội cùng Hoàng đế tạo thành."

Mau nhìn!"

Andrea bỗng nói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lại, thấy được ngọn lửa trên bầu trời ngưng tụ thànhmột điểm, hóa thành một cô gái.Nàng ta tiếp tục bay về phía sâu trên bầu trời, lóe lên vài cái rồi biến mất hoàntoàn.Khi tới là hai nguời.Một người chạy mất.Xem ra, lần này người của Giám Sát hội chịu thiệt.Bọn họ có còn tới nữa không?Liễu Bình lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ tới điều này nữa.Giám Sát hội xuất hiện, đã mang tới phiền phức cho con quái vật kia, tiếp theo,kể cả là thẩm vấn tù binh, hay là tra tìm thành viên Giám Sát hội khác, đều cóthể phân tán sự chú ý của tù phạm.Như vậy là đủ rồi."

Chúng ta không thể ở lại nơi này nữa, đi, tranh thủ trở về Hoàng thành."

LiễuBình nói.Hắn nhanh chân rời khỏi phi thuyền, tiện tay ném ra một tấm thẻ thú cưỡi.Libertas cũng lấy tấm thẻ thú cưỡi mà mình vừa mua được ra, cũng ném rangoài.ếHai tiếng vang nhẹ vang lên.Hai con chiến mã xuất hiện trước mặt bọn họ....Hoàng thành.Bộ tư lệnh Đế quốc.Mặc dù được gọi là Bộ tư lệnh Đế quốc, thế nhưng trong toàn bộ Hoàng thành,bất cứ cơ cấu nào có liên quan tới quân đội đều ở tại chỗ này cả."

Ngươi ở lại nơi này không nên di động, ta đi tìm kiếm một vài tình báo, sẽ trởvề ngay thôi."

Liễu Bình nói.Libertas nhìn về phía cửa lớn của Bộ tư lệnh, lại nhìn về phía Liễu Bình."

Ngươi... ngươi định vào như thế nào?"

Hắn ta hỏi với vẻ nghi ngờ."

Ngươi quên sao, ta và Hoa Tình Không đều là bộ đội bí mật lệ thuộc trực tiếpTổng tư lệnh mà."

Liễu Bình nói."

À!

Vậy thì ta ở đây chờ ngươi."

Libertas ngẩn người, nói.Liễu Bình gật đầu, quay người đi về phía cổng.Quả nhiên.Khi hắn lấy giấy chứng nhận ra, đã được thủ vệ cho đi.Libertas tựa trên cành cây, cảm thấy có hơi hâm mộ.Có phải là mình chỉ làm thích khách có hơi khuất tài hay không?Hay là gia nhập vào bộ đội, ít nhất cũng có thêm một phần tiền lương.Liễu Bình đi qua cổng lớn của Bộ tư lệnh, ánh mắt thì đưa tới những tòa nhàxung quanh.Khi trước mình tới nơi đây, cũng đã thăm dò một lượt.Bộ đội ứng đối những sự kiện đột phát trong Hoàng thành, chắc hẳn là đội hànhđộng đặc biệt.Thế nhưng sự kiện Học viện Hoàng gia đã kết thúc từ lâu.Chắc là thi thể đám côn trùng đã được vận chuyển tới khoa kiểm nghiệm đặcbiệt.Khoa kiểm nghiệm đặc biệt chuyên môn làm việc này, bọn họ phụ trách tiếnhành phân tích toàn phương vị đối với những thứ đồ kỳ kỳ quái quái.Mà khoa này tại tầng số ba.Liễu Bình tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới một tòa nhà màu trắng.So với những tòa nhà khác trong Bộ tư lệnh, tòa nhà trắng này khá vắng vẻ, hầunhư không có bất cứ ai đi ra đi vào cả.Có nên dùng Mạc Ngư Giả không đây?Mặc dù mình là thành viên của bộ đội bí mật, thế nhưng nếu không có lý do thìcũng không có tư cách tiến vào khoa kiểm nghiệm đặc biệt, chứ đừng nói tớiviệc muốn lấy đi một vài thi thể côn trùng.Vậy thì Mạc Ngư đi.Liễu Bình đang định kích hoạt kỹ năng, bỗng một giọng nói từ xa truyền tới:"Ồ?

Tại sao trò lại ở nơi này?"

Liễu Bình nhìn lại, một ông lão mặc một bộ quần áo giản dị đứng cách đókhông xa, đang cười tủm tỉm nhìn mình.Thầy Ted!"

Thầy, tại sao thầy lại ở nơi này?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Có một số việc mà quân đội không giải quyết được, cần những nhà tự nhiênhọc như chúng ta hỗ trợ, cho nên gần đây ta đều ở lại nơi này."

Ted nói."

Cần nhà tự nhiên học?

Nói như vậy, chắc hẳn có liên quan tới một vài sinh vậttiêu bản cùng những vật phẩm không rõ, đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Hoàn toàn chính xác, ta đang định đi tới khoa kiểm nghiệm đặc biệt để làmtiếp một hạng công việc, còn trò thì sao?"

Ted hỏi.Liễu Bình im lặng trong chớp mắt, dứt khoát nói: "Ta dự định tiến vào khoakiểm nghiệm đặc biệt, tìm một vài thi thể côn trùng đã xâm lấn Học viện Hoànggia."

Vẻ mặt Ted biến đổi, lôi hắn đi về dưới bóng cây, quát khẽ: "Lá gan của tròcũng quá lớn, xâm nhập vào khoa kiểm nghiệm đặc biệt thì phải bị bắt vào tùđó."

"Hiện tại ta là thành viên của bộ đội đặc biệt trực thuộc Tổng tư lệnh, đi vàotrong cũng không có vấn đề gì, chỉ là không có quyền lấy được thi thể của côntrùng mà thôi."

Liễu Bình cũng nói nhỏ.Ted quan sát bốn phía, khi thấy xung quanh không có người nào mới nói nhỏ:"Trò đang làm nghiên cứu?"

"Đúng vậy, ta cảm thấy bọn côn trùng kia rất kỳ lạ."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên là kỳ lạ, ban đầu bọn chúng đều là loài người, lại bị chuyển hóathành côn trùng... hiện tại chúng ta vẫn luôn nghiên cứu điều này, à đúng rồi, tavẫn còn chưa chúc mừng trò... trò đã chính thức trở thành một nhà tự nhiênhọc."

Ted nói."

Cũng may được thầy tiến cử."

"Duray và Jess khen trò không dứt miệng, nói trò rất có phong phạm của mộtnhà tự nhiên học."

"Đáng tiếc ta vừa mới trở thành nhà tự nhiên học thì Học hội lịch sử tự nhiên lạibị đóng."

ề ế ố"...Hừ, đều do tên Hoàng đế ngu muội kia, tên đó coi tông giáo là thứ gì tốt sao?Trò đi theo ta đi."

-------Chương 354: Thành công!Ted dẫn Liễu Bình đi tới khu nhà của khoa kiểm nghiệm đặc biệt."

Thầy?"

Liễu Bình chần chờ hỏi."

Thân là nhà tự nhiên học, từ xưa tới nay chúng ta đều không e ngại quyền lựcthế tục, chỉ có chân lý mới có thể làm chúng ta phục tùng."

Ted nói."

Vậy..."

"Ta dẫn trò đi vào, trò thông minh chút, tìm đúng cơ hội thì hãy ra tay."

"Cám ơn thầy."

Liễu Bình đi theo Ted tiến vào khu nhà cao tầng này.Cũng có người ngăn lại hỏi thăm.Dưới sự ra hiệu của Ted, Liễu Bình lấy huy hiệu nhà tự nhiên học của mình ra,sau đó được Ted đảm bảo, liền được cho qua.Thang máy hạ xuống dưới mặt đất.Tầng thứ ba mươi hai.Thang máy mở ra.Xuyên qua mấy cánh cửa, Liễu Bình đi theo Ted tới một căn phòng thay đổitrang phục phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, trải qua một loạt các biện pháp trừđộc rồi mới đi tới trước một cánh cửa sắt to lớn."

Thầy..."

"Không sao, nơi này do chúng ta quyết định."

Ầm ầm!Cánh cửa mở ra.Vài nhóm người mặc quân trang, đeo găng tay cao su cùng mặt nạ chống độcnhìn về phía hai người.Theo ánh mắt của những người này, Liễu Bình phát hiện có Duray cùng Jess,thậm chí còn có mấy người có khí chất học giả rất đậm."

Đây là học trò của ta, Liễu Bình."

Ted giới thiệu.Mọi người cùng cười lên, từng người đều chào hỏi với Liễu Bình."

Nghe nói có người trẻ tuổi đọc hết toàn bộ sách trong thư viện, chắc hẳn là cậuchứ."

"Đúng là nhân tài mà."

"Thật trẻ tuổi, lại thêm một người gia nhập đại gia đình chúng ta."

"Đã xác định phương hướng nghiên cứu chưa?"

Đám người nhao nhao hỏi.ễ ềLiễu Bình hơi giật mình, vừa chào hỏi với mọi người, vừa nhìn về phía Ted.Ted bật cười, nói: "Ngoài học giả nghiên cứu ra, trò cảm thấy còn loại ngườinào hứng thú đối với thi thể của quái vật cơ chứ?"

"Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ tới điều này."

Liễu Bình thở dài nói."

Được rồi, về chuyện côn trùng thì lát nữa rời khỏi lại nói, tới, cùng quan sátcon quái vật này với chúng ta đi."

Ted nói.Sau khi nói xong, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc.Ba người học giả cùng rút thẻ bài ra.Thẻ bài trên tay bọn họ, đều có một hàng con số liên tục biến đổi."

Đây là thẻ mật mã, ba chuỗi mật mã đều khớp với nhau, cũng thông qua việcnhận diện đối tượng, mới có thể mở phong ấn ra."

Ted nói.Một giây sau.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Quyền hạn được thông qua, phong ấn được mở ra."

Ầm!Một luồng khí lạnh rất nồng từ phía đối diện tản ra.Trong luồng khí lạnh này, có thể thấy một vài vật thể màu đen lờ mờ.Liễu Bình thấy được một vài thi thể côn trùng bị băng sương bao phủ, đôngcứng trên mặt bàn.Mà tại vị trí trung tâm, có một thi thể khổng lồ cao tới bảy, tám mét.Nhìn qua thì nó giống như một người cực kỳ vạm vỡ, toàn thân đều có cơ bắpcuồn cuộn, thế nhưng trong khe hở của cơ bắp đều là những con mắt dựngthẳng.Chỉ liếc nhìn qua, cũng làm cho người khác rùng mình."

Thầy à, thứ này là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta tìm được tại Bắc Cương... nói tới chuyện này cũng rất rung động lòngngười, hoàn toàn có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, thế nhưng để nói ngắngọn thì là ta dã dùng máy thăm dò tự động để điều tra địa hình một khu vực bênngoài biên cảnh, phát hiện ra thi thể này ở nơi đó."

Ted nói."

Ngày hôm qua mới chở về đây, nói cách khác..."

Duray nói."

Đây là sinh vật bên ngoài biên cảnh, chúng ta chưa từng thấy qua, rất quý giá."

Jess nói.Liễu Bình cũng rất hứng thú, đi vòng quanh quái vật này một vòng mới nói:"Có một đặc điểm mà quái vật này giống với côn trùng."

"Cái gì?"

Ted hỏi."

Ban đầu nó là một con người."

Liễu Bình nói."

Côn trùng là do loài người biến thành sao?"

Một học giả nhạy cảm hỏi."

Đúng vậy, ta vừa lúc điều tra ra một sự kiện, sự kiện tại đường Phù Đăng, là domột sĩ quan tên là Tiền Võ Chu làm ra, hắn ta có thể biến thành côn trùng."

LiễuBình nói.Ted ra lệnh: "Lập tức tra tìm danh sách người mất tích của Đế quốc, so sánh vớikhuôn mặt của quái vật, xem xem có phát hiện mới gì không."

Mấy người học giả rút thẻ bài ra, bắt đầu tìm kiếm danh sách người mất tích.Ted nháy mắt với Liễu Bình, nói: "Trò đi quan sát những con côn trùng kia đi...xem xem có thể tìm tới đầu mối nào khác hay không."

Ông ta đưa tới một cái khay.Trên khay có rất nhiều công cụ giải phẫu."

Dạ vâng."

Liễu Bình nhận lấy khay, đi tới gần thi thể quái vật, tùy ý tìm một thi thể côntrùng, bắt đầu cẩn thận cắt chém.Các học giả cũng rất thức thời quay lưng lại.Liễu Bình cầm dao giải phẫu sắc bén lên, cắt hết toàn bộ chân đốt của côn trùngxuống."

Không biết có đủ hay không..."

Hắn đặt những chiếc chân này xuống dưới đất, lấy một thanh kiếm ngắn ra,dùng mũi kiếm đụng vào một chiếc chân côn trùng.Chiếc chân côn trùng biến mất trong nháy mắt.Từ trong kiếm ngắn lại truyền ra những tiếng "rộp rộp", như có thứ gì đang nhainuốt vậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nó cần nhiều thi thể hơn, mới có thể hoàn toàn hiểu rõ điểm yếu của Thi trùngnày.]Điều này cũng dễ thôi.Liễu Bình đi tới trước mặt con côn trùng kia, cắt xuống một mảnh cánh của côntrùng, đút cho kiếm ngắn ăn.Kiếm ngắn ăn chúng rất nhanh.Lại có thêm một hàng chữ xuất hiện:[Nó còn cần ăn bộ phận thân thể.]Liễu Bình nắm chặt đao giải phẫu, mở ngực côn trùng, moi trái tim của nó ra,đặt dưới đất.ắ ể ế ế ể ếHắn cũng không dám để thanh kiếm này tiếp xúc tới thi thể của côn trùng, nếukhông thanh kiếm này sẽ ăn sạch thi thể côn trùng mất, làm vậy thì không thểăn nói với thầy giáo của mình được.Giống như bây giờ, côn trùng thiếu khuyết một vài bộ phận lẻ tẻ, thầy giáo cũnghoàn toàn có thể nói là dùng để nghiên cứu, tiêu hao mất.Thanh kiếm phát ra những tiếng "rộp rộp".Mặt ngoài của nó dần dần biến thành mũi nhọn rất dài, từ màu xanh lục biếnthành màu xám đậm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thuật pháp kiếm của ngươi: Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyênmôn sát thương côn trùng đã chuẩn bị sẵn sàng.][Số lần sử dụng: 1 lần.][Nó đã biến thành một vũ khí chuyên môn, có thể ***** loại Thi trùng vừa ănsạch.][Đặc biệt thuyết minh: Thi trùng do tù phạm biến thành là đặc biệt nhất, thựclực cũng mạnh mẽ nhất, thanh kiếm này chưa chắc đã có thể ***** nó, xinhãy chuẩn bị những thủ đoạn khác.]Thành công!-------Chương 355: Các nhà tự nhiên họcLiễu Bình thở phào một hơi, thu hồi thanh kiếm lại.Hắn chậm rãi đi tới cạnh Ted, nói nhỏ: "Thầy, côn trùng cũng không có gì cóthể nghiên cứu, ta muốn tiếp tục nghiên cứu thi thể này với các người."

Ted lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem.Trên đồng hồ chỉ có hai vạch, ở tại bên trái cùng bên phải đồng hồ, phía trêncòn khắc lá xanh cùng đầu lâu.Khi đồng hồ bỏ túi mở ra, một chiếc kim đồng hồ màu đỏ xoay tròn vài vòng,lập tức nhảy sang bên phải, chỉ về phía đầu lâu màu đen.Liễu Bình tò mò nhìn về phía đồng hồ bỏ túi.Lại thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đồng hồ dự báo sinh trưởng cùng tử vong.][Đây là một kỳ vật của văn minh thần bí, kim đồng hồ của nó đại biểu cục diệntiếp sau ngươi cần phải đối mặt.]Ted thu hồi đồng hồ bỏ túi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Được rồi, thời giannghiên cứu của hôm nay dừng lại tại đây, ta còn có một hạng mục quan trọngcần thông báo cho mọi người, tất cả mọi người hãy theo ta."

Đám người cùng ngẩn ra.Nghiên cứu vừa mới bắt đầu, Ted lại muốn dẫn mọi người rời đi?Bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị.Liễu Bình liếc nhìn mọi người, cười nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi."

Hắn đỡ Ted rời khỏi nơi này."

Đi thôi, chắc hẳn Ted còn có bí mật nào đó muốn nói, chúng ta cũng đi theođi."

Duray cũng cười nói.Mọi người cùng đuổi theo.Bọn họ đi khỏi cửa sắt lớn."

Đóng cửa, phong ấn lại."

Ted ra lệnh.Ầm ầm ầm ầm...Cửa sắt nặng nề đóng lại."

Danh Sách, trừ độc cho tất cả mọi người, kiểm soát linh hồn cùng thân thể, sauđó đưa chúng ta ra ngoài."

Ted lại nói.Từ trên trần nhà xuất hiện từng đường ống bốc ra khí lạnh, phun các loại khí thểtrừ độc lên người mọi người.Một vệt sáng hiện lên từ dưới lên trên.ề ể"Mọi thứ đều bình thường, các ngươi có thể rời đi."

Danh Sách nói.Thang máy mở ra.Đám người đều chen vào bên trong.Cuối cùng...Bọn họ trở về mặt đất.Ted lại cầm đồng hồ bỏ túi mở ra.Thấy được kim đồng hồ màu đỏ xoay chuyển, chỉ về phía lá xanh.Ted thở phào một hơi, sau đó vẻ mặt cứng lại, nói: "Nhanh!

Đều rời đi, khôngnên ở lại nơi này...

Liễu Bình, trò cũng đi nhanh lên, ta cần phải báo cáo DanhSách ngay lập tức."...Sâu trong lòng đất.Nơi phong ấn sau cánh cửa sắt.Người khổng lồ có vô số con mắt bỗng nhúc nhích....Mọi người dần dần rời khỏi khu nhà này.Ted lấy một tấm thẻ bài ra, nhỏ giọng nói: "Phát hiện kẻ thâm nhập, thỉnh cầuDanh Sách khởi động chương trình loại bỏ *****ên ngay lập tức."

Một ống kim loại từ trong hư không nhô ra, phát ra giọng nói lạnh lùng:"Cần thiết phải tiến hành loại bỏ sao?

Nếu như phán đoán của ngươi là sai lầm,ngươi sẽ phải chịu trừng phạt từ Danh Sách."

"Xác định!"

Ted nghiến răng nói.Giọng điện tử vang lên lần nữa:"Đang khởi động chương trình..."

Trên bầu trời, có rất nhiều tiếng vang ồn ào xuất hiện.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Vô số thẻ bài từ bốn phương tám hướng bay tới, cùng bay tới tầng thượng củatòa nhà khoa kiểm nghiệm đặc biệt.Những thẻ bài này liên tục biến đổi, tổ hợp, tản ra rồi lại tổ hợp thành thẻ bàimới, sau đó hạ xuống, dán sát tại ngoài tường khu vực khoa kiểm nghiệm đặcbiệt.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ khu nhà dần dần bị thẻ bài dán kín.Một giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên trong hư không:"Tru Tuyệt!"

ấTất cả thẻ bài tản ra ánh sáng hừng hực.Cả khu nhà đều chấn động.Từ sâu trong lòng đất bỗng truyền ra một tiếng rống giận: "Không..."

Ngay sau đó, cả tòa nhà hóa thành ánh sáng trắng chói mắt phóng lên tận trời,giống như một cột trụ lớn đứng thẳng giữa đất trời vậy.Một giây...Hai giây...Ba giây.Cột trụ màu trắng dần dần biến mất không thấy gì nữa.Trên mặt đất, một cái hố sâu không đáy xuất hiện, mà tòa nhà khoa kiểmnghiệm đặc biệt đã biến mất không thấy đâu nữa.Giọng điện tử của Danh Sách vang lên:"Phát hiện người biến dị đặc biệt."

"Đã tiêu diệt."

"Chương trình loại bỏ lần này do nhà tự nhiên học Ted khởi động."

"Ted tăng thêm 1000 điểm công huân."

"Ban thưởng một tấm thẻ quyền hạn đặc biệt, xin hãy nhận lấy."

Một ống kim loại từ trong hư không vươn ra, nhẹ nhàng thả một tấm thẻ bài tớitrước mặt Ted.Ted nhận lấy thẻ bài.Lúc này, một nhà tự nhiên học bỗng nói: "Các vị, đã tìm ra người kia."

Người này giơ một tấm thẻ bài lên, cho mọi người quan sát.Trên thẻ bài là một tấm ảnh chân dung, là một người đàn ông trung niên vớikhuôn mặt khắc khổ.Khuôn mặt người này giống hệt với con quái vật khổng lồ với đầy mắt dọc ởbên trong khoa kiểm nghiệm đặc biệt."

Đây là một thợ đào mỏ tại biên giới Bắc Bộ, mất tích tại khu vực biên giới vàotháng trước."

Nhà tự nhiên học này nói."

Xem ra hắn ta đã bị quái vật ngoài biên giới tóm được..."

"Thật sự là đau đầu mà, chuyện này cần phải thông báo cho quân đội... nhìn kìa,tướng quân đã tới."

Mấy tên quân nhân đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người.Mà càng làm mọi người cảm thấy kinh ngạc là trên bầu trời cũng có hai hàng thịvệ hoàng cung xuất hiện.Một thị vệ bay tới đây, lớn tiếng nói:ấ ế ố ẫ"Tất cả mọi người tiến cung, bệ hạ muốn tự thân hỏi thăm cơ sở lẫn nguyênnhân về sự kiện lần này."

Vẻ mặt Ted bỗng trầm xuống....Mười phút sau.Hoàng cung.Ted dẫn theo một đám nhà tự nhiên học báo cáo tình huống vừa rồi một lần.Các vị tướng quân không nói lời nào.Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Thân hình khổng lồ, toàn thân đều có conmắt dựng thẳng, ban đầu là loài người, đúng không?"

"Đúng vậy, bệ hạ."

Ted cẩn thận trả lời.Hoàng đế thở dài, nói: "Có lẽ các ngươi không biết, bởi vì chỉ trong hồ sơ tuyệtmật của Hoàng tộc mới có ghi chép lai lịch của con quái vật đó..."

Ông ta đứng dậy, đi đi đi lại một lát, có vẻ như sắp làm ra một quyết định rấtgian nan.Tất cả mọi người đều không dám nói câu nào, sợ ngắt mạch suy nghĩ của Hoàngđế.Một lát sau...Hoàng đế bỗng dừng lại, nói:"Học hội lịch sử tự nhiên... có thể mở lại, thế nhưng các ngươi cần ghi nhớ,không nên chống đối tông giáo, các ngươi cần phối hợp lẫn nhau, đối phó kẻ***** Đế quốc tại mặt phía bắc, rõ chưa?"

Các nhà tự nhiên học đương nhiên rất vui mừng, đồng thanh nói: "Cám ơn bệhạ."

Hoàng đế gật đầu nói: "Các ngươi chính là một đám người trợ giúp Danh Sáchtiến hóa, bởi vì khi trước ta có dự định khác, mới tạm thời loại bỏ liên hệ giữaDanh Sách cùng với các ngươi."

"Không biết có nơi nào có thể để chúng ta phân ưu giúp bệ hạ hay không?"

Tedhỏi.Hoàng đế cười lạnh, nói: "Làm tốt chuyện của các ngươi là được rồi, nhữngchuyện khác không cần các ngươi quan tâm."

"Vâng."

Ted hoảng hốt nói."

Được rồi, một tiếng sau, Học hội lịch sử tự nhiên sẽ khôi phục địa vị ban đầu...các ngươi có thể lui."

Mọi người cùng hành lễ, rời khỏi đại điện.-------Chương 356: Mạc Ngư, thất bại!Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trườngbào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lạitới gặp thầy."

"Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngàyhôm nay."

Ted nói."

Được rồi."

Liễu Bình gật đầu.Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửaHoàng cung, rất nhanh đã rời đi.Lúc này...Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồibước tới.Hắn lướt qua đám người này.Sau đó... bỗng quay người lại...Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩđại".Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.][Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]Ngay sau đó...Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tụctiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mêvậy.Liễu Bình liếc qua.Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn HànChùy khi trước.ắ ấ ấ ề ếHắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏivới vẻ lạnh lẽo:"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy?

Người phụ trách đi ra nói chuyện."

Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tớithương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy rachuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việcnày."

Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lực***** người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."

Ông ta vung tay lên.Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lạimột đống xương trắng.Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làmtừ da người vậy.Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện."

Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi."

Hoàng đế nói.Vài giây sau...Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giaodịch thôi mà?

Tại sao lại tìm ta rồi?"

Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"

Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữathủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ."

"Giao dịch bí mật?"

Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại."

Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn."

Giọngnói kia nói.Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện nàyvội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"

Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do taquản lý."

"Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta."

Hoàng đế bình tĩnh nói.Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"

ế ẳ ấ ố ế ốHoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốcnày, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ *****ên mà ta muốngiết chính là ngươi."

Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ướcAnh linh."

"Rõ!"

Các giáo chúng đồng thanh đáp.Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tụcthổi về phía Hoàng cung.Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:"Giám Sát hội..."

Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.Các giáo đồ nhìn nhau.Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."

Ánh sáng dần dần tối đi.Pháp trận khôi phục bình tĩnh.Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì?

Đều đi thăm dò đi!"

Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thìthầm: "Dịch chuyển."

Xoạt xoạt xoạt xoạt!Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vựcnày.Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.][Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]Ngay sau đó...Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ?

Là ngươi?"

Cùng lúc đó.ố ắ ẩ ầNgười bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìnchằm chằm Liễu Bình, nói:"Là ngươi!"...Gió bão nổi lên bốn phía.Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấplóe trong đêm tối tăm tối.Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trongkhông trung.Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự."

Ha ha ha..."

Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụnglực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!"

"Tại sao lại vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quáivật... quái vật giống như ta!

Ha ha ha ha!"

Giọng nói trong pháp trận tiếp tụcnói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?-------Chương 357: Lừa đảo?Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻnào?"

Liễu Bình không nói."

Được rồi..."

Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng tađã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, màngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúngkhông?"

Liễu Bình trở nên trầm tư.Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặtcục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào."

"*****ên, ***** người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."

Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sónglực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sáthội."

"Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?"

Liễu Bìnhhỏi."

Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..."

Giọng nói kiakiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại ngườinày lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là khôngthuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi."

"Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốchết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từđó..."

"Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mụcđích là đối phó với nó."

Vừa nói xong.Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửngtrước mặt Liễu Bình.Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.][Thần khí đọa lạc, dao găm.][Có những năng lực sau: ][Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấntrên thế gian.]Á ế ế ồ[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân choThí Linh giả.][Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thếnhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nóvừa lúc có thể ***** nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt củangươi."

Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."

Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."

Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụtinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?"

"Hiểu..."

Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng làchủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòabình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."

Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?"

"Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thânphận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dànggây nên sự chú ý của đám người ngủ say."

Andrea nói.Liễu Bình gật đầu.Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứuvớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiệntại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó."

"Cho nên ngươi muốn chết?"

Liễu Bình hỏi."

Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ýnghĩa gì nữa."

Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên."

Ngươi... chờ đã!"

ếVạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trậnphù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia."

Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươiđạt được là do ta đưa tới."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫnchúng ta tới gặp mặt Hoàng đế."

Người kia gật đầu nói."

Ta sẽ không giết ngươi."

Liễu Bình nói."

Tại sao?"

Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gianày."

"Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng làmột cơ hội của các ngươi."

Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chứcnghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậmchí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe quachuyện như vậy."

Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo."

"Lừa đảo?"

Đối phương ngạc nhiên."

Đúng..."

Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủđoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ rakhi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng..."

"Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ..."

"Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậmchí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượtqua cửa ải khó khăn."

Ầm ầm!Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.Dưới bầu trời.Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mớilà chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thếnhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả."

"Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt vớivô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứađựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dùể ẫ ể ấcho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứgiọt nước nào cả."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?"

Người kia hỏi."

Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷsố thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt...

đáng tiếc takhông có thực lực như vậy."

Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.Người kia thở dài, gật đầu nói:"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đángtiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian đểtrưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."

-------Chương 358: Ma vương và Thụ tinh linhLiễu Bình giơ dao găm lên, đặt tại xiềng xích trên cây cột màu đen kia."

Cho nên, ta muốn giao dịch với ngươi một lần."

Liễu Bình nhỏ giọng nói."

Ngươi nói đi."

Hắn ta đáp."

Ta thả ngươi đi, đồng thời chân thành xin lỗi ngươi, về sau nếu có cơ hội, ta sẽđền bù cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Ngươi cần thứ gì từ ta?"

Hắn ta hỏi lại."

Nếu ngươi là một đại nhân vật của Giám Sát hội, lại còn có chí hướng muốncứu vớt các loại sinh mệnh, ta đoán ngươi hẳn cũng có cách, cứu được ngườidân trong toàn bộ quốc gia này đi."

Liễu Bình nói."

Giết ta, ngươi sẽ có thời gian để chuẩn bị."

Người kia nói."

Vậy thì không có ý nghĩa gì, chỉ là kéo dài thời gian tạm thời mà thôi, cuốicùng cũng không thể tránh khỏi việc bị nuốt lấy linh hồn, ta muốn là một loạiphương pháp khác."

Liễu Bình lắc đầu nói.Người kia mỉm cười, nói: "Để ta tới xem xem sao."

Trong hai mắt của hắn ta bỗng có vô số hình ảnh xuất hiện, có ánh lửa tận trời,quái vật có thân hình khổng lồ, đám người kêu rên tránh né, kiến trúc sụp đổ.Một lát sau...Hắn ta nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì lắc đầu cảm khái: "Loài người mà,trong Vĩnh Dạ thì các ngươi chỉ là linh hồn thể tầng dưới chót nhất, chỉ có thểlàm lương thực cho những tồn tại khác mà thôi."

"Không còn cách nào khác sao?

Giám Sát hội cũng không thể ứng đối tên tùphạm kia sao?"

Liễu Bình hỏi."

Để ta nói rõ cho ngươi biết đi, hiện tại Giám Sát hội đang bị cuốn vào một trậnchiến tranh, đối thủ là ba vị tù phạm, chúng ta cũng không thể để ý tới chuyệncủa bên này được."

Hắn ta giải thích.Liễu Bình trở nên im lặng."

Cơ hội duy nhất, chính là hậu thuẫn kiên cường nhất mà các ngươi có thể dựavào."

Hắn ta nói thêm."

Cái gì?"

Liễu Bình ngẩng đầu hỏi."

Danh Sách... mỗi một Danh Sách, đều là tồn tại ngưng tụ pháp tắc của LuyệnNgục cùng Vĩnh Dạ, nó có thể trợ giúp các ngươi."

Người kia nói."

Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Vẻ mặt người kia bỗng trở nên nghiêm túc.Hắn ta nói: "Có một phương pháp, có thể để ngươi có được lực lượng cực mạnhtrong thời gian ngắn ngủi, thậm chí có thể chiến đấu một trận... nếu như ngươiấ ầ ố ắ ắxuất hiện sai lầm, quốc gia này chắc chắn sẽ bị hủy diệt."

Liễu Bình nói: "Hiện tại ta mới cấp 7, thực lực như vậy cũng có thể sao?"

"Ngươi có khả năng thành công, thế nhưng nếu như ngươi thất bại, linh hồn củangươi sẽ bị tên tù phạm kia bắt được... ngươi sẽ hoàn toàn diệt vong."

Hắn tanói.Ầm...Trên bầu trời, tiếng sấm sét lẫn tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt.Gió bão gào thét, từ trên trời hạ xuống, quét sạch toàn bộ quốc gia trong mànđêm.Khi cơn gió lướt qua người Liễu Bình, cái bóng của hắn dần dần bị thổi hơi mơhồ.Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời rồi nói: "Ta đã thấy qua vô số thế giới, đã trảinghiệm vô số cuộc đời khác nhau, cuối cùng có thể chiến một trận, cũng khôngcòn bất cứ tiếc nuối nào cả..."

"Để ta thử một lần đi."..."

Ngươi nguyện ý thử một lần sao?"

Thụ tinh linh hỏi."

Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Thực ra ta vẫn muốn giúp loài người, thế nhưng luôn không tìm thấy cơ hội,cho nên khi ngươi nói lên giao dịch này, ta đáp ứng."

Thụ tinh linh nói, nét mặt thể hiện sự thương hại."

Nên làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Xin hãy chặt đứt dây chuyền phong ấn trên cổ ta, như vậy ta mới có thể sửdụng năng lực kết nối tâm hồn với ngươi được."

Thụ tinh linh nói.Liễu Bình cầm dao găm, lướt qua toàn thân Thụ tinh linh.Lách cách!Xiềng xích trói buộc Thụ tinh linh đều bị chém đứt, rơi xuống.Thụ tinh linh dần dần đứng dậy.Hắn ta hoạt động tay chân, nhỏ giọng nói: "Ngươi loại bỏ toàn bộ phong ấn trênngười của ta... không sợ ta ra tay giết ngươi sao?"

"Một chút thành ý mà thôi."

Liễu Bình nói.Thụ tinh linh mỉm cười, tiện tay vung lên.Ở cạnh hắn ta, một cánh cửa do dây leo tạo thành hiện lên."

Ta cần phải đi."

Thụ tinh linh nói."

Vậy giao dịch của chúng ta thì sao?"

Liễu Bình hỏi.ế ấ ầ ếThụ tinh linh nói: "Khi ta rời đi, chiến đấu trên bầu trời cũng sẽ kết thúc nhanhthôi, ngươi cần phải tranh thủ đoạn thời gian này mà rời khỏi nơi đây."

"Sau đó thì?"

Liễu Bình hỏi.Thụ tinh linh đọc ra một đoạn chú ngữ tối nghĩa, nâng hai tay lên.Một lá cây màu đen nhánh xuất hiện trong tay hắn ta.Thụ tinh linh đưa lá cây này cho Liễu Bình, dùng năng lực tâm linh cảm ứngtruyền âm: "Nghe đây, ta cũng không biết đưa nó cho ngươi có phải là lựa chọnchính xác hay không, nếu như ngươi thất bại thì linh hồn ngươi sẽ tiêu tán, coinhư ngươi may mắn thành công, thì con đường phía trước của ngươi cũng vẫnlà một con đường ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm."

Liễu Bình vuốt nhẹ lá cây màu đen.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Một chiếc lá của Cây Huyền Bí.][? ? ? ? ? ? ?][Đặc biệt thuyết minh: Khi ngươi cầm chiếc lá này, Giao diện sẽ cảm ứng đượcgợn sóng của pháp tắc Vận Mệnh.]Liễu Bình không khỏi cảm thấy lo lắng.Thụ tinh linh nhìn hắn, nói: "Đi tới vị trí Danh Sách, chiếc lá cây này sẽ hiện ranhững dòng chữ tương ứng, ngươi cần đọc cho Danh Sách nghe."

"Rõ ràng."

Liễu Bình nói.Thụ tinh linh gật đầu, lại nói: "Nhớ kỹ, chúng ta chưa từng có bất cứ giao dịchnào, cũng chưa từng trò chuyện bao giờ."

Nói xong, hắn ta quay người đi vào cánh cửa do dây leo tạo thành kia.Cánh cửa biến mất.Tại chỗ chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy tới tường vây củavườn hoa, lặng lẽ hạ xuống bên kia.Đi qua một cái cầu thang thật dài, chờ đợi trong một góc âm u, chờ tới khi có thịvệ đi ngang qua thì hắn mới đi theo.An toàn rời khỏi Hoàng cung từ một cánh cửa nhỏ, bước chân của Liễu Bìnhcàng ngày càng nhanh.Tiếng nổ trên bầu trời càng ngày càng thưa thớt.Phải tranh thủ thời gian!Liễu Bình bắt đầu chạy nhanh trên đường.Mười lăm phút sau...Hắn đi tới cửa phòng một căn nhà lớn, nhấn chuông cửa.Cửa mở ra.Ted ngạc nhiên nhìn Liễu Bình, nói: "Trò tới hơi sớm, ta nói thời gian tụ họp làtại ban đêm mà."

"Dạ chào thầy, trò có việc khác muốn nhờ ngài."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

"Khi trò trở thành nhà tự nhiên học, đã tới gặp mặt Danh Sách, đạt được sự thừanhận của Danh Sách, hiện tại trò muốn tới đó một chuyến nữa."

"Ồ?

Có chuyện quan trọng gì sao?"

"Trò phát hiện một vài bí mật, cần nói trước mặt của Danh Sách."

"Có thể nói ta nghe hay không?"

"Tạm thời không thể."

-------Chương 359: Hộp cát (sandbox) của Ngu GiảTed nghiêm túc suy nghĩ, rồi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra, nói: "Đây làtấm thẻ quyền hạn đặc biệt, là do Danh Sách khen thưởng cho ta tại Bộ tư lệnh."

"Nó có thể làm được cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Bình thường mà nói, chỉ khi nhà tự nhiên học tiếp nhận chứng nhận thì mới cóthể thấy được bản thể của Danh Sách, thế nhưng tấm thẻ này đại biểu cho sựcông nhận của Danh Sách, chúng ta có thể dựa vào nó để đi gặp bản thể củaDanh Sách."

Ted nói, ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!Trong hư không, một ống kim loại xuất hiện.Một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên:"Nhà tự nhiên học Ted, Nhà tự nhiên học Liễu Bình, các ngươi có chuyện gì?"

"Liễu Bình phát hiện một vài bí mật, muốn nói trước mặt của ngươi, xin hãydẫn hắn tới."

Ted nói."

Nhà tự nhiên học Liễu Bình, ngươi nhất thiết phải nói trước mặt của ta sao?Nếu như không phải là tri thức hoặc tình báo có giá trị đặc biệt, ngươi có thể nóitại nơi này cũng được."

Danh Sách nói."

Không, ta cần nói trước mặt của ngươi."

Liễu Bình nói.Giọng điện tử im lặng vài giây, rồi nói: "Mời đi theo ta."

Một ống kim loại thật dài kết nối vào phía sau Liễu Bình, kéo vào trong hưkhông.Liễu Bình theo đó mà chui vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ted đứng tại cổng, cảm thán: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả tacũng không thể nói, thế nhưng nó cũng là một đứa trẻ đáng tin, chờ trở về lạihỏi cũng không muộn."...Trong đảo nhỏ giữa hồ.Trong lâu đài.Một tinh thể hình thoi yên lặng hiển hiện.Vô số tấm thẻ bài xuất hiện từ tron hư không, bọn chúng liên tục sắp xếp, biếnđổi, tổ hợp, tạo thành một tinh thể hình lập phương khổng lồ.Từng tấm thẻ bài từ trong tinh thể bay ra ngoài, nhập vào trong hư không rồibiến mất.ố ồ ễGiống như quá trình này đã tồn tại từ xưa tới nay, vĩnh viễn cũng không ngừnglại vậy.Liễu Bình nhẹ nhàng hạ xuống phía trước hình thoi này.Một giây sau.Từ trong tinh thể truyền ra giọng nói điện tử lạnh lẽo kia:"Liễu Bình, ta là Cỗ Máy Chiến Tranh của Đế quốc, là kẻ điều động toàn bộ thẻbài của loài người, xin hãy nói rõ ý đồ tới của ngươi."

Liễu Bình hít sâu một hơi, lấy chiếc lá màu đen kia ra.Trên lá cây dâng lên một luồng sáng, chầm chậm khuếch tán ra bốn phương támhướng.Một giọng nữ êm tai truyền ra từ trong lá cây:"Đã cảm ứng được có Danh Sách tồn tại."

"Đã hoàn thành lần dò xét này."

"Đã thu hoạch được quyền hành tương ứng, biểu hiện như sau."

Liễu Bình cúi đầu nhìn tới, thấy được trên lá cây hiện lên từng hàng chữ nhỏ:Hắn nhớ lại lời nói của Thụ tinh linh, đọc những dòng chữ có trên lá cây:"Danh Sách loại Ngu Giả số 3-6912, ta sẽ tiến vào chương trình kiểm nghiệm."

Toàn bộ tinh thể bỗng chấn động.Giọng điện tử lạnh lẽo kia nói:"Xét duyệt tên thật - thông qua."

"Lần kiểm nghiệm này cách lần kiểm nghiệm trước 5971 năm."

"Trước khi lần kiểm nghiệm này tiến hành, ngươi cần thông qua 'Hộp cát củaNgu Giả', để thông qua lớp bảo mật thứ hai."

"Có muốn bắt đầu thực hiện hay không?"

Liễu Bình nhìn về phía lá cây.Những chữ nhỏ trên lá cây đều biến mất, ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ kháclại xuất hiện:"Lệnh phản hồi hiện tại: Bắt đầu thực thi."

Liễu Bình hơi trầm lặng.Trong hư không, trên Giao diện Anh Linh có vô số phù văn không thể phân biệtđiên cuồng xuất hiện, cuối cùng lại hóa thành từng hàng chữ bùng cháy:[Ngươi thăm dò ra tên thật của Danh Sách Chiến Tranh.][Nó hưởng ứng ngươi mệnh lệnh kiểm nghiệm, bắt đầu thành lập hộp cát lâmthời.][Giá trị bí mật này cực cao, có thể cung cấp điểm diễn mới cho ngươi.]ể ễ ể[Điểm diễn của ngươi tăng thêm 3 điểm.][Điểm diễn hiện tại: 5/10.]Tất cả chữ nhỏ thu lại, biến mất trước mắt Liễu Bình.Có vẻ như nó không muốn ảnh hưởng tới trình độ phát huy của Liễu Bình, toànbộ Giao diện Anh Linh cũng đều ẩn nấp hoàn toàn.Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc.Giờ phút này, hắn đã cảm ứng được, một bí mật kinh người sắp xuất hiện trướcmắt mình.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, đọc theo những từ đã xuất hiện trên lá cây:"Bắt đầu thực thi!"

Ngay lập tức, giọng nói lạnh lẽo của Danh Sách Chiến Tranh, hoặc là nói DanhSách loại Ngu Giả số 3-6912 vang lên lần nữa:"Tuân mệnh!"

Trong hư không, vô số ống kim loại dần dần hiện lên.Bọn chúng đều kết nối với Liễu Bình, bao phủ hắn hoàn toàn.Vù vù...Sau một tiếng réo vang, Liễu Bình biến mất tại chỗ....Trong thế giới trống rỗng.Liễu Bình bỗng xuất hiện.Mà đối diện hắn, vô số thẻ bài cũng theo đó mà xuất hiện, sắp xếp lít nha lít nhíttừ không trung xuống tới mặt đất.Trên mỗi tấm thẻ bài, đều có một con người.Giọng nói điện tử vang lên:"Chào mừng người kiểm nghiệm."

"Bắt đầu rút ra chức nghiệp giả cùng cấp bậc, xin hãy chiến thắng đối phươngtrong vòng một phút, nếu không ngươi sẽ bị coi là tù phạm và bị giam giữ."

Tất cả nhân vật trên thẻ bài đều nhìn về phía Liễu Bình.Ánh mắt Liễu Bình vẫn rất bình tĩnh, tiện tay rút một thanh đao ra, cũng mặcchiến giáp vào.Một tấm thẻ bài hơi lắc lư, bay xuống phía đối diện Liễu Bình.Bụp!Thẻ bài hóa thành một người đàn ông mặc trang phục võ đạo.Mà tại phía trên bên trái hắn ta, con số 7 theo đó mà hiện lên.Cuộc chiến cùng đẳng cấp sao?ễLiễu Bình đang định ra tay thì lại dừng lại.Trong biển thẻ bài phía xa, từng tấm thẻ bài bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.Pháp sư, chiến sĩ, kỵ sĩ, sniper, niệm lực giả, thích khách, triệu hoán sư...Tất cả là hai mươi tấm thẻ bài, hóa thành chức nghiệp giả, đứng phía đối diệnLiễu Bình.Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:"Một phút, bắt đầu!"...Một cánh cửa do dây leo tạo thành bỗng mở ra.Thụ tinh linh bước ra khỏi cánh cửa, vẻ mặt xuất hiện sự kinh ngạc.Xung quanh là sương mù vô tận, dưới chân là nhánh cây rất dài.Vô số dây leo rủ xuống dưới nhánh cây, trên mỗi nhánh cây đều có một cái xácđang treo lơ lửng.Thụ tinh linh thở dài, rút một cây dây leo từ dưới chân ra.Cây dây leo đó trói hai tay hắn ta lại, rồi sau đó quấn chặt lấy cổ hắn ta."

Quỳ xuống."

Một giọng nói truyền tới từ phía sau.Thụ tinh linh chậm rãi quỳ gối trên nhánh cây.Mấy giây sau.Giọng nói kia vang lên lần nữa:"Trước khi hành hình, ngươi còn muốn nói điều gì hay không?"

Dây leo siết chặt Thụ tinh linh, chặt tới mức làm cho hắn ta ho rất kịch liệt."

Ta... không làm sai... bất cứ chuyện gì."

Hắn ta cố gắng nói.Giọng nói kia càng trở nên lạnh lẽo, nói: "Ngươi đưa lá cây của ta cho mộtphàm nhân, lại còn cảm thấy mình không làm sai bất cứ chuyện gì sao?"

Thụ tinh linh rên rỉ, nói: "Cây Huyền Bí... vĩ đại... hắn là người mà ta lựa chọn,vì năm năm sau..."

-------Chương 360: Không có chữ viết của loài ngườiNgay sau đó...Toàn bộ dây leo đang trói chặt Thụ tinh linh cũng buông thả, làm cho hắn ta ngãsõng soài trên nhánh cây, ***** một lúc lâu mới có thể khôi phục lại."

Nói tiếp."

Giọng nói kia nói."

Trong quá trình tiếp xúc với hắn thì ta biết được, hắn đã trêu đùa một tù phạm,hoàn thành một lần giao dịch với Vạn Nhãn Ma Vương, còn thuận tiện hãm hạiGiám Sát hội một lần, trong cuộc sống dài đằng đẵng của ta, vẫn chưa từng gặpđược một con người lợi hại tới như vậy."

Thụ tinh linh nói."

Là một tên lừa đảo trời sinh, đúng không?"

Giọng nói kia nói."

Hắn mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi."

Thụ tinh linh nói.Giọng nói kia hơi trầm ngâm, nói tiếp: "Vậy cũng không đáng một chiếc lá, cólẽ hắn còn không thông qua được hộp cát nữa, đúng không?"

Thụ tinh linh không trả lời, mà là nói tiếp: "Khi Vạn Nhãn Ma Vương tặngThần khí Thí Linh cho hắn, hắn chỉ lạnh lùng liếc qua, không chút cảm xúc nào,phản ứng này không nên là phản ứng của người bình thường."

"Ý của ngươi là gì?"

Giọng nói kia hỏi."

Ta còn tưởng hắn sẽ giết ta, thế nhưng hắn lại lựa chọn dùng mạng sống của tacùng báo đáp sau này để trao đổi một phương pháp có thể cứu vớt thế giới bọnhọ..."

Thụ tinh linh nói."

Báo đáp?

Nói tiếp."

Giọng nói kia nói.Thụ tinh linh nhớ lại, nửa ngày sau mới nói: "Đã rất lâu rồi ta chưa từng gặpqua một con người xuất sắc tới như vậy, nếu như hắn có thể còn sống, lại cóthời gian năm năm để trưởng thành..."

"Như vậy, năm năm sau, khi đại tai nạn xuất hiện, có lẽ hắn có thể đứng về phíachúng ta, tăng thêm một phần thực lực cho chúng ta."

Giọng nói kia im lặng một lúc lâu mới nói:"Ngươi thật sự cho rằng hắn đáng giá một lá cây sao?"

Thụ tinh linh nói: "Đáng giá."

Sương mù lượn lờ quanh nhánh cây tản đi.Trong tầm mắt, một cái cây hình người khổng lồ chậm rãi cúi đầu xuống, nhìnchằm chằm Thụ tinh linh trên ngón tay nó, nói với giọng ồm ồm:"Nếu như hắn có thể sống sót, ngươi sẽ sống; nếu như hắn lãng phí chiếc lá kia,ngươi chết."

"Rõ, các hạ."

Thụ tinh linh nói....ắMột vòng sáng từ dưới chân hắn tản ra.Ngay sau đó.Trường đao rời khỏi tay của hắn, hóa thành một vòng tàn ảnh, liên tục chớpđộng trong hư không.Hai mươi người.Hai mươi dòng máu.Hai mươi cái đầu bay lên không.Trường đao run lên giữa hư không, chấn động làm cho vết máu trên đao đều rớtxuống, sau đó bay trở về bên người Liễu Bình, nhẹ nhàng trở lại trong vỏ đao.Liễu Bình liếc nhìn lá cây trên tay.Không có nhắc nhở mới.Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Chương trình kiểm nghiệm, cửa thứ hai, bắt đầu."

"Bắt đầu rút ra chức nghiệp giả cao hơn mười cấp, xin hãy chiến thắng đốiphương trong vòng ba mươi giây, nếu không ngươi sẽ bị coi là tù phạm và bịgiam giữ lại."

Giữa không trung, lại toát ra từng tấm thẻ bài chức nghiệp giả.Bọn họ đờ đẫn nhìn về phía Liễu Bình, chậm rãi rơi xuống, đứng tại đối diệnLiễu Bình.Góc trái bên trên của mỗi người đều có một con số:"17."

Ba mươi tên chức nghiệp giả.Bọn họ bao vây Liễu Bình, làm cho hắn ở giữa vòng vây.Tiếng điện tử vang lên:"Xin chú ý, ba mươi giây, bắt đầu!"

Các chức nghiệp giả đều nhìn về phía Liễu Bình.Giọng nói lo lắng của Andrea vang lên:"Đều cao hơn ngươi mười cấp, cần triệu hoán Anh Linh hay không?"

"Không cần."

Liễu Bình nói, bóng hình lấp lóe, gia nhập vào trong ba mươi người kia, đứngcạnh bên một người đàn ông đang cầm một chiếc súng máy hạng nặng.Khi tên này giơ súng máy lên, hắn cũng giơ trường đao theo, chỉ về khu vựctrống giữa vòng vây.Tất cả mọi người đều ngẩn ra.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:ắ ẫ[Ngươi bắt chước vẻ mặt lẫn động tác của bọn họ.][Ngươi kích hoạt Mạc Ngư Giả.][Thuyết minh: Ngươi đã trở thành một thành viên trong bọn họ.][Nhắc nhở trong chiến đấu: ][Bọn họ đã mất đi mục tiêu công kích!]Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét lại hiện lên một lần nữa.Trường đao rời tay hắn, hóa thành một vòng tàn ảnh, liên tục chớp động tronghư không.Ba mươi người.Ba mươi dòng máu bắn lên không trung.Ba mươi cái đầu rơi xuống đất.Trường đao run lên giữa không trung, chấn động làm cho vết máu rớt xuống,sau đó bay về bên người Liễu Bình, nhẹ nhàng chui vào trong vỏ đao.Giọng điện tử lạnh lùng kia lại vang lên:"Chương trình kiểm nghiệm, cửa thứ ba, bắt đầu."

"Bắt đầu rút ra chức nghiệp giả cao hơn ba mươi cấp, xin hãy chiến thắng đốiphương trong vòng mười giây, nếu không ngươi sẽ bị coi như là tù phạm và bịgiam giữ lại."

Mười giây!Chức nghiệp giả cấp 37!"

Phiền phức như vậy sao."

Liễu Bình thở dài nói.Từng tấm thẻ bài bay xuống phía dưới, liên tục hóa thành chức nghiệp giả, xuấthiện xung quanh Liễu Bình.Lần này, có tất cả là năm mươi chức nghiệp giả.Liễu Bình vác đao lên vai, lộ ra vẻ suy tư.Thảo nào tên Thụ tinh linh kia đã nói là rất khó.Người kiểm nghiệm phải là người như thế nào, lại có thể ***** năm mươichức nghiệp giả cao hơn bản thân ba mươi cấp trong vòng mười giây cơ chứ?Hoặc là nói...Người kiểm nghiệm là thứ gì?Giọng điệu điện tử lại vang lên:"Xin chú ý, mười giây, bắt đầu!"

Liễu Bình lấy lại tinh thần."

Andrea, hét lên một tiếng nào."

Hắn nói.ầ ấ ắ ắ ềAndrea âm thầm xuất hiện, nắm chặt tay của hắn, hét về phía đám người: "Dừnglại!"

Một luồng lực lượng vô danh từ trên người cô bé tản ra.Long Uy của Long tộc cấp 40!Ngay lập tức...Tất cả mọi người đều ngã trên mặt đất."

Đi."

Liễu Bình ném trường đao ra.Đao liên tục lấp lóe trong phạm vi của quầng sáng, cắt đi từng cái đầu người.Một giây.Hai giây.Năm mươi người đều chết hết.Chiến đấu kết thúc.Tất cả thi thể cùng thẻ bài dần dần biến mất.Thế giới lại hóa thành trống không.Tiếng điện tử lạnh lẽo lại vang lên, mà ngữ điệu của nó lại ẩn chứa sự kính cẩn:"Đã thông qua quá trình nghiệm chứng trong hộp cát."

"Xin hãy lựa chọn chủng tộc của ngài, ta sẽ phục vụ ngài chu đáo."

Trong hư không, xuất hiện từng danh xưng của các chủng tộc, dần dần lấp đầyhư không phía trước, lại lượn quanh một vòng, hầu như chiếm hết toàn bộ hưkhông bốn phía xung quanh Liễu Bình.Liễu Bình ngước mắt nhìn lên.Hàng ngàn hàng vạn chủng tộc ma quỷ.Cũng may trong nửa năm này hắn học được khá nhiều chữ viết của ma quỷ,Liễu Bình mới có thể nhận ra khoảng một trăm chủng tộc ma quỷ mà thôi.Còn lại, đều không nhận ra.Lướt qua danh xưng của đám ma quỷ, còn lại có các loại chữ viết kỳ quái khácnhau, rõ ràng là ứng đối những chủng tộc khác.Liễu Bình đi đi lại lại quan sát, chợt phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.Không có chữ viết của loài người.Hắn không thể tin nổi, lại quan sát một lượt nữa, mới phát hiện mình cũngkhông bỏ sót nơi nào.Thật.Không có chữ viết của loài người.ế ếTrong một thế giới Danh Sách của loài người, lại không có chữ viết của loàingười.-------Chương 361: Giới thiệu về Danh Sách Ngu Giả mã số 3-6912Liễu Bình cảm thấy có gì đó không ổn lắm.Hắn cúi đầu nhìn về phía lá cây trong tay.Trên lá cây có một hàng chữ nhỏ:"Ngươi có Anh linh Long tộc, có thể tạm thời mượn dùng thân phận Long tộc."

Liễu Bình nói: "Andrea, ngươi có thể tìm ra chữ viết của Long tộc trong nhữngdanh xưng kia sao?"

Andrea bay ra ngoài, chỉ về từng hàng chữ viết tản ra ý cảnh cổ xưa trong hưkhông rồi nói:"Có, danh xưng của Long tộc chúng ta ở nơi đó."

"Trong này không có loài người, nếu như chúng ta sử dụng thân phận Long tộc,đợi lát nữa ngươi có thể phiên dịch giúp ta những chữ viết sẽ xuất hiện haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Đơn giản thôi mà."

Andrea vỗ nhẹ lên vai Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mắt Liễu Bình:[Ngươi thông hiểu ngôn ngữ chữ viết của Long tộc, có thể tiến hành giao lưu(trong vòng một giờ).]Liễu Bình xoa đầu Andrea, nhìn về giữa không trung rồi nói:"Long tộc."

Giọng điện tử kia vang lên theo, thế nhưng nó đã chuyển hóa thành ngôn ngữLong tộc:"Các hạ, đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các tuyển hạng, xin hãy kiểm nghiệm DanhSách này."

Tất cả danh xưng chủng tộc đều biến mất, lại có thêm vài hàng chữ mới xuấthiện:"Tất cả thẻ bài."

"Điều phối chức nghiệp và kỹ năng."

"Tuyến vận mệnh."

"Thiết lập thời hạn thu hoạch."

"Biện pháp khẩn cấp."

"Ghi chép lịch sử."

"Giới thiệu về Danh Sách Ngu Giả số hiệu 3-6912."

ễ ầLiễu Bình cúi đầu nhìn lá cây.Trên lá cây, có một hàng chữ nhỏ hiện lên:"Có thể lựa chọn 'biện pháp khẩn cấp' để ứng đối Tù phạm."

Liễu Bình ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thế nhưng lại hơi ngừng lại.Ánh mắt của hắn lướt qua những tuyển hạng khác.Những tuyển hạng này.Tại sao lại mang tới cho mình cảm giác không thoải mái chứ?Thật vất vả mới tới nơi này.Có vẻ như... trước khi đối phó Tù phạm, mình có thể xem xét một vài tuyểnhạng khác.Vừa nghĩ tới đây, hắn nói: "Lựa chọn tuyển hạng cuối cùng."

Giọng điện tử vang lên:"Ngài chuẩn bị kiểm nghiệm thuyết minh tương ứng của Danh Sách: 'Giới thiệuvề Danh Sách Ngu Giả số hiệu 3-6912."

Ngay sau đó...Thế giới trống không hoàn toàn biến mất.Liễu Bình phát hiện mình đứng trong một phòng họp vô cùng rộng lớn.Toàn bộ phòng họp đều ngồi đầy ắp tồn tại, tất cả đều là những chủng tộc màLiễu Bình chưa được chính mắt nhìn thấy.Trong đó phần lớn đều có hình người, thế nhưng cũng có một vài chủng tộc donguyên tố cấu tạo, lại có một vài tồn tại hoàn toàn không cách nào phân biệt rađược.Liễu Bình quét mắt một vòng, chợt thấy được người quen cũ.Đó là một ông lão tóc bạc mặc áo đuôi tôm màu đen.Ông ta là người sở hữu ngân hàng Ngục Diễm, là một Thần linh cổ xưa, hóathân của Chân Cổ Ma Vương.Trong phòng họp này, ông ta ngồi tại vị trí hàng phía trước.Thế nhưng tại phía trước ông ta, còn có rất nhiều vị trí của những tồn tại khác."

Yên lặng!"

"Yên lặng!"

Trong phòng họp, một giọng nói vang lên:"Được rồi, hiện tại bắt đầu thảo luận phương pháp xử lý Nhân tộc đi."

"Bọn họ là chủng tộc bên ngoài Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ, căn bản là khôngthuộc về thế giới của chúng ta."

ế ố ế ồ ố"Thế nhưng đối với thế giới của chúng ta mà nói, linh hồn luôn luôn là thứ tốt,dù sao bất cứ kẻ nào đều muốn có được linh hồn của bọn họ."

"Bởi vậy, lần hội nghị này đã làm ra quyết định như sau: ""Cho Nhân tộc một loại Danh Sách hoàn toàn mới, tạo điều kiện cho bọn họ tồntại bên trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ."

"Bọn họ là nô lệ, lương thực,... tóm lại là vì mua vui cho chủ nhân, bởi vậy mớicho phép bọn họ sinh tồn trong thế giới của chúng ta."

"Mặc dù Danh Sách của bọn họ không thuộc phạm vi Danh Sách của LuyệnNgục cùng Vĩnh Dạ, chỉ có thể trở thành loại phụ thuộc, thế nhưng cái tên'Thằng hề' này cũng không dễ nghe lắm, bác bỏ."

"Cuối cùng xác định Danh Sách của bọn họ là: ""Ngu Giả."

"Đúng vậy, bọn họ sẽ thành một chủng tộc ngu muội vô tri, tồn tại chỉ là đểcung cấp linh hồn."...Cảnh tượng xung quanh hóa thành ánh sáng, tiêu tán vào hư không.Liễu Bình phát hiện bản thân mình trở về thế giới trống rỗng khi nãy.Từng hàng chữ Long tộc liên tục xuất hiện, thể hiện lời thuyết minh tương ứngvới "Giới thiệu về Danh Sách Ngu Giả mã số 3-6912":"Danh Sách là 'phiên bản Ngu Giả đời thứ ba'."

"Vị trí mà thế giới loài người số 6912 hạ xuống là Vĩnh Dạ, phán định tất cảloài người đều đã tử vong, bản Danh Sách bắt đầu có hiệu lực."

"Người sáng lập bản Danh Sách: Toàn thể Danh Sách trong thế giới LuyệnNgục."

Liễu Bình đọc hết.Thế mà "Ngu Giả" lại do toàn bộ Danh Sách của thế giới Luyện Ngục sáng tạonên.Tại sao lại không có Vĩnh Dạ?Đúng rồi.Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, chôn cất vô cùng tận tồn tại.Bọn chúng là tồn tại không rõ, thực lực không cách nào dự đoán.Bọn chúng ngủ say tại đây.Ngay cả Thần linh đều không dám dễ dàng xâm nhập vào trong Vĩnh Dạ.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi thấy được bí mật sự xuất hiện của Danh Sách 'Ngu Giả'.][Điểm diễn +1.]ể ễ[Điểm diễn hiện tại là: 6/10.]Liễu Bình lấy lại tinh thần.Lại thấy những dòng chữ lơ lửng giữa không trung dần dần biến mất.Bảy tuyển hạng khi trước lại xuất hiện lần nữa:"Tất cả thẻ bài."

"Điều phối chức nghiệp và kỹ năng."

"Tuyến vận mệnh."

"Thiết lập thời hạn thu hoạch."

"Biện pháp khẩn cấp."

"Ghi chép lịch sử."

"Giới thiệu về Danh Sách Ngu Giả mã số 3-6912."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói:"Lựa chọn hạng thứ nhất."

Giọng điện tử vang lên:"Đang kiểm nghiệm 'Tất cả thẻ bài'."

"Xét thấy thế giới hiện tại của loài ngời là một thế giới hoàn chỉnh, Danh SáchNgu Giả mã số 3-6912 không cần tạo dựng thế giới mới, bởi vậy lực lượng củabộ bài sẽ có khuynh hướng giám sát tất cả thẻ bài."

"Hiện có những thẻ bài khác thường sau: "Từng tấm thẻ bài nhân vật xuất hiện trong hư không đối diện Liễu Bình.Hắn liếc mắt qua đã thấy được Tổng tư lệnh Đế quốc."

Tấm thẻ bài này có khác thường gì sao?"

Liễu Bình chỉ vào thẻ bài ông lão kia, hỏi.Giọng điện tử trả lời:"Thẻ bài này đã thức tỉnh năng lực hệ thần bí, bắt đầu hấp thu lực lượng củaThần trụ Vĩnh Dạ, bởi vậy ta đã sắp đặt tuyến vận mệnh như sau: ""Trong năm ngày thị sát biên giới, sẽ gặp phải sự tập kích của tộc Hỏa Ma."

"Bản Danh Sách đã thành lập kế hoạch bắt giữ cùng với tộc Hỏa Ma, hoànthành việc thu hoạch linh hồn."

"Tuyến vận mệnh của thẻ bài này đang có hiệu lực."

Ánh mắt Liễu Bình hạ xuống, lại nâng lên, nhìn về những thẻ bài khác.Hắn thấy được Ted.Giọng điện tử vang lên: "Thẻ bài này có trình độ uy ***** thấp, lại có thể dùngđể thăm dò thế giới Vĩnh Dạ, mà đã sinh ra năng lực hệ bói toán khi liên kết vớiThần trụ Vĩnh Dạ, không dễ dàng ra tay, tạm thời gác lại."

ấ ễ ề ấ"Vậy tấm thẻ bài này thì sao?"

Liễu Bình chỉ về một tấm thẻ khác.Đó là Hoa Tình Không.Cô ấy vừa mới mười ba tuổi, cũng chỉ vừa đi vào Vĩnh Dạ không lâu mà thôi.-------Chương 362: Nói chuyệnGiọng nói điện tử vang lên:"Hồ sơ của thiếu nữ này đã được hoàn thiện."

"Hoa Tình Không, chết tại Luyện Ngục bởi Ma tộc cao cấp tàn sát, khi tử vongsinh ra thiên phú Hoán Linh."

" 'Hoán Linh' là một loại năng lực hiếm thấy lại mạnh mẽ của Thần trụ LuyệnNgục, giá trị cực cao."

"Tình huống như vậy, Danh Sách cũng đã thông báo các tộc."

"Trận đấu giá nhằm vào linh hồn này đang tiến hành, hiện tại đang có 1563chủng tộc tham dự cạnh tranh."

"Khi trận đấu giá này kết thúc, ngay lập tức sắp đặt tuyến vận mệnh của HoaTình Không."

"Bản Danh Sách sẽ phối hợp với người đấu giá thành công, cùng hoàn thành vụbắt giữ."

Liễu Bình tiếp tục giữ im lặng, nhìn xuống phía dưới.Bỗng nhiên, hắn phát hiện một tấm thẻ bài dần dần bay lên trên, biến mất trongđông đảo thẻ bài.Trên thẻ bài, một cô gái với gương mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển cầmtrường cung trên tay, gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.Tiêu Mộng La!"

Chờ đã, tấm thẻ bài kia làm sao vậy?"

Liễu Bình quát.Tiếng điện tử vang lên: "Các hạ, nàng ta là người lựa chọn linh hồn bậc cao củatộc Tinh linh, dựa theo hiệp nghị mà lựa chọn nô lệ cao cấp thích hợp trong bảnDanh Sách."

"Nô lệ cao cấp?"

Liễu Bình hỏi."

Nàng đã lựa chọn ba mươi chín người, người thứ bốn mươi là ngài, thế nhưngthân phận của ngài được xác định là người kiểm nghiệm, bản Danh Sách đãthúc giục nàng ta từ bỏ lần lựa chọn này, cho nên nàng ta đã dẫn theo ba mươichín linh hồn khác rời đi."

Tiếng điện tử nói.Khi nói chuyện, đã thấy xung quanh tấm thẻ Tiêu Mộng La lại có thêm ba mươichín tấm thẻ bài nhân vật xuất hiện.Liễu Bình liếc nhìn qua, nói: "Ta muốn tiến hành kiểm nghiệm một tấm thẻ bàitrong số đó, thông báo cho nàng ta từ bỏ đi."

"Mời các hạ chỉ rõ."

Tiếng điện tử nói."

Libertas."

"Tuân mệnh."

ấ ấ ỗ ềMột tấm thẻ trong ba mươi chín tấm thẻ bài bỗng tách ra, lại trở về đông đảo thẻbài bên dưới.Một giây sau...Tất cả thẻ bài sắp rời đi bỗng cùng dừng lại.Giọng điện tử vang lên:"Các hạ, U Ám tinh linh Tiêu Mộng La muốn trò chuyện với ngài."

Liễu Bình nói: "Kết nối."

Trong thế giới trống không, giọng nói của Tiêu Mộng La vang lên:"Người kiểm nghiệm?

Liễu Bình?"

Liễu Bình nói: "Là ta."

Tiêu Mộng La mỉm cười, phát ra tiếng cười dài, một lúc lâu sau mới nói:"Anh thật đúng là người kiểm nghiệm sao?"

Liễu Bình nói: "Không phải cô cũng là người lựa chọn linh hồn sao?"

Tiêu Mộng La nói: "Tôi ở cạnh anh đã hơn nửa năm rồi, Liễu Bình, anh phảibiết tôi muốn nói cái gì."

"Ngoài mặt, cả hai chúng ta đều là thiếu niên mười bốn tuổi, cô không biết thânphận của tôi, tôi cũng không biết thân phận của cô, điều này cũng rất bìnhthường chứ."

Liễu Bình nói."

Anh né tránh tôi, Liễu Bình, tôi biết thân phận ban đầu của anh cũng khôngphải là như vậy."

Tiêu Mộng La nói."

Cô muốn nói cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói Tiêu Mộng La trở nên dịu dàng: "Từ xưa tới nay, nhân tộc các anh đãsớm quen với việc bị Danh Sách quản lý cùng thống trị, mà các chủng tộc trongLuyện Ngục cũng đã quen với việc thu hoạch linh hồn của nhân tộc, từ trước tớigiờ đều là như vậy."

"Từ trước tới giờ đều như vậy, thế nhưng nó là đúng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là quy định do tất cả chủng tộc trong Luyện Ngục quyết định, bất cứ kẻnào muốn thay đổi nó, đều sẽ phải đối mặt với tất cả chủng tộc trong LuyệnNgục, kết quả chỉ sẽ là thịt nát xương tan mà thôi.

Hiện thực rất tàn khốc, LiễuBình, người như anh chắc hẳn cũng rõ ràng trên thế giới này chưa bao giờ cócông bằng cả."

Tiêu Mộng La nói.Liễu Bình trở nên im lặng.Tiêu Mộng La nói tiếp: "Còn một giờ nữa, quyền hạn lựa chọn của U Ám tinhlinh chúng ta sẽ kết thúc, mà tiếp nhận quyền hạn này của chúng ta chính là tộcHuyết Ma, bọn chúng chỉ coi tất cả linh hồn là lương thực mà thôi."

"So với đó, U Ám tinh linh chúng ta chỉ cần lựa chọn một vài thủ hạ và ngườihầu có tài năng mà thôi.

Đi theo ta đi, chậm hơn sẽ không còn kịp nữa."

TiêuMộng La nói.ố ầ ễ"Cám ơn ý tốt của cô, không cần."

Liễu Bình nói."

Anh muốn làm cái gì chứ?

Được rồi, tôi nói thẳng đi."

"Tôi rất khâm phục những gì mà anh đã làm, thế nhưng tôi biết nếu như anh tiếptục ở lại nơi này thì chỉ còn một con đường chết mà thôi, không bằng đi theo tôiđi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh tích lũy công huân, làm cho anh có thể chuyển sinhthành U Ám tinh linh, Liễu Bình, anh là người đàn ông mà tôi đã lựa chọn."

Tiêu Mộng La nói."

Tiêu Mộng La, tôi nhận tâm ý của cô, thế nhưng tôi là người kiểm nghiệm, còncó rất nhiều chuyện mà tôi chưa hoàn thành, cô đi đi."

Liễu Bình nói.Tiêu Mộng La im lặng vài giây, trầm giọng nói: "Anh sẽ thất bại, không ai cóthể lật đổ quyết định của toàn bộ Luyện Ngục cả, làm việc đó tương đương vớiviệc đối đầu với toàn bộ chủng tộc trong Luyện Ngục, không có bất cứ phầnthắng nào cả."

"Tôi biết."

"Anh biết?

Vậy chúng ta..."

"Tạm biệt."

Liễu Bình nhìn chăm chú về phía thiếu nữ trên thẻ bài, nhẹ giọng nói: "Có lẽ cómột ngày, tôi sẽ đi thăm cô bằng thân phận ban đầu của ta, mà không phải dựavào cái gì khác."

Hắn phất tay, ra lệnh: "Đưa các nàng rời đi."

Giữa không trung, Tiêu Mộng La cùng ba mươi tám tấm thẻ bài xung quanh côta đều biến mất.Tiếng điện tử vang lên: "U Ám tinh linh đã rời khỏi bản Danh Sách, một giờsau, tộc Huyết Ma sẽ tiến vào bản Danh Sách, bắt đầu lựa chọn linh hồn thíchhợp."

Liễu Bình coi như không nghe thấy, ánh mắt lại chuyển về phía bảy tuyển hạngtrong Danh Sách."

Chế độ thay nhau lựa chọn này, chính là 'Thiết lập thời hạn thu hoạch', đúngkhông?"

Hắn hỏi."

Đúng vậy, các hạ."

Giọng điện tử nói....Bảy tuyển hạng."

Tất cả thẻ bài, điều phối chức nghiệp và kỹ năng, tuyến vận mệnh, thiết lậpthời hạn thu hoạch, biện pháp khẩn cấp, ghi chép lịch sử, giới thiệu về DanhSách Ngu Giả mã số 3-6912."

Trong đó, mình đã biết công dụng của những tuyển hạng "tất cả thẻ bài", "tuyếnvận mệnh", "thiết lập thời hạn thu hoạch" và "giới thiệu về Danh Sách Ngu Giảmã số 3-6912" rồi.ề ốCòn thừa lại chính là ba loại "Điều phối chức nghiệp và kỹ năng", "Biện phápkhẩn cấp" và "Ghi chép lịch sử".Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói: "*****ên mở Lịch sử ghi chép ra cho taxem."

"Tuân mệnh, các hạ."

Tất cả thẻ bài đều biến mất vào trong hư không.Ngay sau đó, lít nha lít nhít chữ Long tộc xuất hiện:"Từ khi giáng lâm Vĩnh Dạ tới nay, tình huống thu hoạch linh hồn loài ngườicủa bản Danh Sách như sau: ""Năm thứ nhất, Đọa Thiên Sứ thu hoạch 2400 linh hồn chức nghiệp giả loàingười, có thể kiểm tra danh sách chi tiết tại đây."

"Năm thứ hai, Luyện Cốt Ác Ma thu hoạch 1800 linh hồn chức nghiệp giả loàingười, có thể kiểm tra danh sách chi tiết tại đây."

"Năm thứ ba, Băng Huyết Quỷ thu hoạch 1500 linh hồn chức nghiệp giả loàingười, có thể kiểm tra danh sách chi tiết tại đây."

"..."

Hóa ra, công năng Ghi chép lịch sử, lại là ghi chép lịch sử thu hoạch linh hồnloài người.-------Chương 363: Xin hãy cung cấp chứng cứLiễu Bình nhìn thêm một lát, tới tận khi thấy dòng cuối cùng là "U Ám tinhlinh" thì mới nói: "Không xem nữa."

"Vâng."

Giọng điện tử nói.Tất cả ghi chép lịch sử đều biến mất, bảy tuyển hạng ban đầu lại xuất hiện trướcmắt Liễu Bình.Hiện tại...Chỉ còn lại hai hạng là "Điều phối chức nghiệp và kỹ năng" và "Biện pháp khẩncấp" mà thôi.Biện pháp khẩn cấp là để ứng đối Tà Thần.Như vậy..."

Mở hạng 'Điều phối chức nghiệp và kỹ năng' ra."

Liễu Bình nói."

Tuân mệnh."

Giọng điện tử nói.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:"Căn cứ Danh Sách Ngu Giả đời thứ hai xuất hiện một vài vấn đề, Danh SáchNgu Giả đời thứ ba tăng thêm một hạng công năng là 'Điều phối chức nghiệp vàkỹ năng', nguyên tắc là: ""Ức chế sự phát triển của loài người, phòng ngừa việc bọn họ nhanh chóng thuhoạch được năng lực mạnh mẽ."

"Ngài có thể tùy ý kiểm tra phương án điều phối nghề nghiệp và kỹ năng."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Để ta xem xét phương án điều phối kỹ năng của Kỵsĩ đi."

Từng hàng chữ mới xuất hiện trước mắt Liễu Bình:"Dựa theo quy tắc điều phối bình thường trong Luyện Ngục, kỵ sĩ là chứcnghiệp chiến đấu đa tài đa nghệ, mỗi lần tăng lên một cấp đều có thể thu hoạchđược một kỹ năng chức nghiệp theo một phương hướng nào đó."

"Xét thấy tình huống này, bản Danh Sách điều phối lại chức nghiệp Kỵ sĩ nhưsau: ""1, Mỗi mười cấp mới có thể đạt được một kỹ năng."

"2, Mỗi khi cấp bậc tăng lên, chỉ cho phép tăng cường một chút HP và lực côngkích."

"3, Những thuộc tính khác đều bị hoàn toàn ẩn dấu."

"4, Khi đạt tới cấp 50, Kỵ sĩ bắt đầu có được kỹ xảo cộng hưởng với thế giới."

"Thuyết minh: Loại cộng hưởng này sẽ nhắc nhở Danh Sách, nhanh chóng sắpđặt tuyến vận mệnh, làm cho công việc thu hoạch linh hồn trở nên có thứ tự."

ế ấ"5, Khi Kỵ sĩ thức tỉnh năng lực đặc biệt, sẽ kết thúc sớm công năng thăng cấpcho cá thể này, lập tức sắp xếp tuyến vận mệnh."

Liễu Bình yên lặng đọc hết, cũng đọc tài liệu của những chức nghiệp khác.Những chức nghiệp khác đều là như vậy.Hóa ra, tất cả chức nghiệp giả loài người đều bị ức chế phát triển.Danh Sách Ngu Giả, hoặc nói đúng hơn là những tồn tại trong Luyện Ngục, chỉhi vọng đạt được linh hồn, không hi vọng có bất cứ sự phản kháng nào xuấthiện."

Này, Giao diện Anh Linh, có phải ngươi cũng là loại Danh Sách này haykhông?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Không phải, nếu không tại sao những người khác lại không có cài đặt ngươichứ."

Liễu Bình nói.Lại có thêm một hàng chữ nữa xuất hiện:"Hoàn toàn chính xác, nó là Ngu Giả, mà ta là Anh Linh, chỉ cần đọc tên thôi thìngươi cũng phải hiểu cái gì gọi là khác biệt một trời một vực chứ."

Liễu Bình tò mò hỏi: "Thế nhưng ngươi lại là cái gì?"

Lại có thêm hai hàng chữ nhỏ cháy rực xuất hiện:"Xin hãy tiếp tục thu thập thẻ bài cấu tạo nên các loại Danh Sách trong LuyệnNgục cùng Vĩnh Dạ, làm cho bản Danh Sách có thể tiến hóa."

"Chỉ khi bản Danh Sách liên tục tiến hóa, ngươi mới có thể thấy được đáp ánđó."

Liễu Bình trở nên trầm tư.Khi trước hắn thu được một tấm thẻ bài "Nữ Yêu Rừng Rậm".Danh sách Anh Linh đã thăng cấp "Triệu hoán Anh Linh sơ cấp" lên thành"Triệu hoán Anh Linh thứ cấp", bởi vậy mà mình mới có thể triệu hồi ra Anhlinh cấp 50.Nói như vậy, trợ giúp Danh Sách tiến hóa, cũng là một cách tăng cường thựclực của mình.Hắn lại nhìn về phía khu vực trống không kia.Tới lúc này, hắn đã xem hết sáu trong bảy lựa chọn của Danh Sách "Ngu Giả"này rồi, chỉ còn một hạng "Biện pháp khẩn cấp" mà thôi."

Mở Biện pháp khẩn cấp ra."

Liễu Bình nói."

Tuân mệnh."

Giọng điện tử trả lời.Mấy tuyển hạng hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt Liễu Bình:"1, Kiểm nghiệm tổ bài nòng cốt."

ế"2, Uy ***** loài người."

"3, Vĩnh Dạ ăn mòn."

"4, Phát hiện tù phạm."

"5, Báo cáo lỗi của Danh Sách."

Tất cả có năm tuyển hạng.Liễu Bình cúi đầu nhìn về phía lá cây trong tay.Trên lá cây có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:"Bắt đầu giải thích."

"Lựa chọn 1, người kiểm nghiệm sẽ tiến hành thao tác với tổ bài nòng cốt của'Danh Sách Ngu Giả mã số 3-6912'."

"Lựa chọn 2, Quân đoàn Luyện Ngục sẽ tới đây đàn áp toàn bộ uy ***** cho loàingười."

"Lựa chọn 3 hoặc 4, thế giới Danh Sách hiện tại sẽ tiến vào trạng thái cách ly."

"Nếu như cả 3 lẫn 4 cùng tồn tại, thế giới Danh Sách hiện tại sẽ bị từ bỏ, tới tậnmột năm sau, sẽ có người kiểm nghiệm tới đây xem xét tình huống chân thực."

"Lựa chọn 5, Danh Sách này sẽ tiến vào trạng thái ngưng đọng thời không trongvòng một giờ đồng hồ, tới tận khi người kiểm nghiệm sửa chữa những lỗi phátsinh của Danh Sách."

"Dù ngươi lựa chọn hạng mục nào đi nữa, đều cần chứng minh tình huống nàythực sự tồn tại."

Liễu Bình đọc xong rất nhanh.Không cần nghi ngờ, mình không thể lựa chọn 'Uy ***** loài người' được, bởi vìchính mình cũng không phải là người kiểm nghiệm chân chính.Khi quân đoàn Luyện Ngục tới đây, mặc dù cũng sẽ phát sinh chiến đấu với tùphạm, thế nhưng chưa chắc sẽ có lợi cho mình.Mà tuyển hạng thứ năm, lại rất giống với trạng thái đóng băng tại vương quốcCeylon.Cho nên...Liễu Bình nhìn về phía lá cây màu đen, âm thầm nói: "Ngươi xác định sẽ giúpđỡ ta sao?"

"Đúng vậy, ta ẩn chứa lực lượng vận mệnh, có thể giải thích tình huống hiện tại,cũng giúp đỡ ngươi rời khỏi nơi này một cách an toàn."

Trên lá cây màu đenhiện lên một hàng chữ nhỏ."

Rời khỏi nơi này một cách an toàn à..."

Liễu Bình lặp lại.Hiện tại hắn cũng đã biết được.Người kiểm nghiệm, chắc hẳn cũng là nhân vật cùng loại với quản lý và sửa lỗi.ể ỗKhác biệt chính là, người kiểm nghiệm phụ trách quản lý và sửa lỗi Danh sách"Ngu Giả" do vô số Danh Sách của Luyện Ngục chế tạo ra.Liễu Bình liếc nhìn những tuyển hạng kia, nói:"Ta chuẩn bị bắt đầu."

"Các hạ, bản Danh Sách sẽ tiếp nhận sự kiểm nghiệm của ngài bất cứ lúc nào."

Giọng điện tử vang lên.Liễu Bình nói: "Ta cần kiểm nghiệm bộ bài nòng cốt của Danh Sách."

"Tuân mệnh."

Trong thế giới trống không, một bộ bài yên lặng xuất hiện.Tại mặt sau bộ bài này đều vẽ một người nở một nụ cười rất miễn cưỡng, haitay hai chân người này đều bị xiềng xích trói chặt, quỳ trên mặt đất, làm ra độngtác cầu nguyện.Năm mươi tư tấm thẻ bài cùng lật lại, mặt trước quay về phía Liễu Bình."

Tới."

Liễu Bình thản nhiên nói.Tất cả thẻ bài bay trở về trong tay hắn.Hắn nắm chặt bộ bài, âm thầm hỏi:"Những thẻ bài nào có thể đảm bảo Danh Sách vận hành bình thường?"

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên lá cây: "Thẻ bài thứ 3, 6, 9, 15, 18, 26, 33,46, 52."

"Vậy sao..."

Liễu Bình lựa chọn một nửa số thẻ đó ra và ném lên không trung.Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Khởi động biện pháp khẩn cấp thứ 3, 4, 5."

Giọng điện tử vang lên:"Ngài muốn liên tục khởi động ba hạng mục 'Vĩnh Dạ ăn mòn', 'Phát hiện tùphạm' và 'Báo cáo lỗi sai của Danh Sách' sao?"

"Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Xin hãy cung cấp chứng cứ."

Giọng điện tử vang lên."

Chứng cứ của hạng thứ 3 có hai điều, *****ên là hậu hoa viên trong Hoàngcung, phía dưới một tấm vải da người là một pháp trận kết nối với kẻ ngủ saytrong Vĩnh Dạ: Vạn Nhãn Ma Vương, nếu như điều này vẫn còn không đủ..."

Liễu Bình lấy con dao găm khi trước ra, ném lên hư không.Dao găm biến mất trong nháy mắt.Một giây sau.."

Đã hoàn thành việc kiểm tra, khởi động biện pháp khẩn cấp thứ 3: 'Vĩnh Dạ ănmòn'."

Giọng điện tử vang lên.ế ế ấ"Chứng cứ của hạng thứ 4, Hoàng đế đang chiến đấu với cao thủ của Giám Sáthội, nó không dám vận dụng lực lượng của ngươi, nếu không ngươi sẽ cảmnhận được thân phận chân thực của nó."

Liễu Bình nói.Mà điểm này, là do Vạn Nhãn Ma Vương chính miệng nói ra khi mỉa mai tùphạm.Khi đó, lời nói này không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với cục diện, VạnNhãn Ma Vương cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không nghĩ quá nhiều.-------Chương 364: Biện pháp khẩn cấpLiễu Bình ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Ngoài ra, xin hãy suy luận một điều đơn giản:Ai có quyền lực thành lập một trận pháp phù văn kết nối với Vạn Nhãn MaVương ở trong hoa viên của Hoàng cung cơ chứ?"

Ba giây sau...Giọng điện tử vang lên: "Đã hoàn thành việc kiểm nghiệm, Hoàng đế khôngchịu vận dụng lực lượng của bản Danh Sách, bản Danh Sách đang khởi độngbiện pháp khẩn cấp thứ 4: 'Phát hiện tù phạm'."

Liễu Bình thở dài một hơi.Từ giờ phút này, những tên trong Luyện Ngục kia cũng không dám tới đây.Sau đó..."

Được rồi, khởi động hạng thứ 5: Báo cáo lỗi sai của Danh Sách đi."

Liễu Bìnhnói.Giọng điện tử vang lên: "Bản Danh Sách đã hoàn thành việc tự quét bản thân,cũng không phát hiện lỗi mà ngài đã nói, bởi vậy bản Danh Sách sẽ không khởiđộng hạng thứ 5."

"Vậy à?"

Liễu Bình nói.Một tay hắn cầm bộ bài nòng cốt của Danh Sách 'Ngu Giả', tùy ý xào bài mấylần, nói:"Thu lấy thẻ bài."

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Tiếp nhận mệnh lệnh!][Chuẩn bị thu lấy bộ bài nòng cốt Ngu Giả trên tay ngươi.][Xét thấy lần này đạt được lượng lớn thẻ bài Danh Sách Luyện Ngục, bản Giaodiện chuẩn bị tiến vào trạng thái siêu tiến hóa!]Ngay sau đó, bộ bài trên tay Liễu Bình bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.Hắn đứng im tại chỗ, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Hiện tại có thể khởi động hạngthứ 5: Báo cáo lỗi của Danh Sách sao?"

Giọng điện tử im lặng một lúc lâu."

Hạng thứ năm đã khởi động."

"Một giờ sau, toàn bộ thế giới Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngưng đọng thờikhông."

"Xét thấy hành vi của người kiểm nghiệm đã tạo thành tổn thương không thểnghịch đối với Danh Sách, đã kích hoạt thiết lập ẩn, bản Danh Sách sẽ liên lạctrực tiếp với Luyện Ngục, báo cáo mọi chuyện đã xảy ra tại nơi đây."

ễ ỗ ềLiễu Bình thở dài một hơi, vỗ tay, sau đó lại nhìn về phía lá cây trên tay."

Này, hình như ngươi đã từng nói, có thể dẫn ta rời đi một cách an toàn."

Hắn nói với lá cây trên tay....Giọng điện tử tiếp tục vang lên:"Người kiểm nghiệm, xin hãy đứng yên tại chỗ."

Giọng điện tử nghiêm khắc vang lên:"Bản Danh Sách đang đợi kết nối với Luyện Ngục, cùng với phương thức xử lýđối với ngươi."

Toàn bộ thế giới trống không bỗng biến mất.Vô cùng vô tận ống kim loại xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Bình.Vô số ống kim loại điên cuồng xoay tròn vòng quanh Liễu Bình, ép hắn đứngim tại chỗ.Lá cây màu đen trên tay Liễu Bình tản ra ánh sáng.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên lá cây:"Cục diện mà ngươi tạo thành đã vượt khỏi phạm trù năng lực của ta."

"Ta chỉ có thể giúp ngươi thoát khỏi nơi đây."

"Ngươi sẽ xuất hiện trong Hoàng thành."

"Xin hãy lựa chọn nơi xuất hiện ngay lập tức."

Liễu Bình chỉ hơi do dự đã quyết định: "Bộ tư lệnh."

Ngay sau đó...Toàn bộ lá cây khuếch tán rộng ra, bao phủ cả người Liễu Bình như là một chiếcáo khoác vậy, dẫn hắn thoát khỏi nơi này.Trời đất quay cuồng.Liễu Bình hơi lảo đảo, ngã xuống đất.Mà đối diện của hắn, chính là cửa lớn của Bộ tư lệnh Đế quốc.Chiếc lá cây màu đen kia thì lơ lửng trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy dòng chữcuối cùng:"Danh Sách Ngu Giả mã số 3-6912 chuẩn bị triển khai đuổi bắt ngươi."

"Ngươi cần phải rời khỏi quốc gia này trong vòng một giờ, nếu không ngươi vàtoàn bộ quốc gia này đều sẽ tiến vào trạng thái ngưng đọng thời không."

"Chứng minh giá trị của ngươi đi."

"Đừng lãng phí lực lượng của chiếc lá này, nếu không Thụ tinh linh đã tặngchiếc lá này cho ngươi, cũng sẽ tiến vào trạng thái linh hồn vĩnh diệt."

Tất cả chữ viết đều biến mất.ế ầ ầ ể ấ ấ ếChiếc lá này dần dần hóa thành điểm sáng lấm tấm, nhập vào hư không, biếnmất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Từng ống kim loại xuất hiện từ trong hư không, toàn bộ đều tấn công về phíaLiễu Bình.Thế nhưng cũng cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy điên cuồng xuấthiện:[Thông qua việc ngươi lấy được bộ bài nòng cốt, bản Danh Sách đã phân tíchbộ bài 'Ngu Giả' một cách toàn diện.][Đã kết nối Danh Sách 'Ngu Giả' trước mắt.][Đã loại bỏ mệnh lệnh đuổi bắt lần này.][Đã mệnh lệnh tất cả phương tiện giao thông đều vận hành bình thường.][Nhân vật: Liễu Bình đã thoát khỏi Danh Sách 'Ngu Giả mã số 3-6912', khôngcòn bị điều khiển nữa.][Chú ý!][Tiếp đó, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái thăng cấp, không thể hưởng ứngbất cứ mệnh lệnh nào của ngươi nữa.][Ngưng đọng thời không sẽ có hiệu lực sau 59 phút nữa.][Ngươi cần phải thoát khỏi quốc gia hiện tại!]Tất cả chữ nhỏ chỉ lóe lên rồi biến mất.Toàn bộ Giao diện cũng biến mất theo.Từng đợt tiếng vang "Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt" vang lên.Những ống kim loại kia liên tục thoát khỏi cơ thể của Liễu Bình, thu hồi vàotrong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình lại rơi xuống mặt đất.Hắn không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của vệ binh canh cổng, quay người đi qua, đitrở lại vị trí khi trước.Libertas vẫn chờ ở nơi này."

Tình huống vừa rồi là sao vậy?

Đã có chuyện gì?"

Hắn ta nói với vẻ nghiêmtúc."

Một tiếng sau, toàn bộ Đế quốc sẽ tiến vào trạng thái ngưng đọng thời không."

Liễu Bình nói."

Cái gì!"

Libertas sợ hãi.Liễu Bình nhắm mắt lại, rồi mở ra, nói: "Theo bản đồ, chúng ta chỉ có thể chạyvề phía thành St.Tosif, mới có thể xuyên qua biên giới trong vòng một giờ, rờikhỏi phạm vi của Đế quốc."

Libertas chần chờ nói: "Thành Sương Phong..."

"Sau khi thành Sương Phong bị ma quỷ tiêu diệt, thành St.Tosif đã trở thànhthành biên giới."

Liễu Bình vừa nghĩ lại, vừa nói tiếp: "Ở phía bên kia biên giới, toàn bộ quốc giacủa ma quỷ đều đã rời đi, cho nên khi chúng ta vượt qua khỏi thành St.Tosif thìsẽ tới quốc gia ma quỷ không có bất cứ ai, trong khoảng thời gian ngắn thì nớiđó hẳn là an toàn."

"Ta vẫn không thể tin nổi..."

Libertas nói, đưa tay ra định rút thẻ bài từ hư không, thế nhưng lại dừng lại."

Thời gian vẫn chưa tới, ta không thể rút thẻ đề nghị ra được."

Hắn ta nói với vẻ uể oải."

Không sao, chúng ta cần một chiếc phi thuyền, cần phải bay về phía thànhSt.Tosif ngay lập tức!"

Liễu Bình nói.Hai người nhanh chóng vượt qua đường đi, chạy về phía trung tâm phi thuyềnvận chuyển hành khách.Trên bầu trời, bỗng có một tiếng rống giận vang lên:"Bọn Giám Sát hội đáng kinh tởm, có ngày ta sẽ giết sạch các ngươi!"

Đây là giọng nói của Hoàng đế!Ngay sau đó, một giọng già nua khác vang lên: "A ha, chúng ta cũng khôngmong muốn xa vời là chiến thắng ngươi, dù sao nơi này sẽ bị đóng kín lại rồi,đúng không?"

Một giọng nữ khác thì nói với vẻ hả hê: "Chúng ta sẽ làm cho ngươi bị phongấn tại nơi này."

"Mơ tưởng!"

Ầm!Tiếng nổ trên bầu trời càng thêm kịch liệt, sau đó nhanh chóng rời xa.Xem ra, Hoàng đế dự định chạy trốn về phương hướng đó.Trên không Hoàng thành dần dần trở nên bình tĩnh lại.-------Chương 365: Chờ ta ở bên ngoài đường biên giớiTrên mặt đất.Hai thiếu niên chạy cực nhanh."

Liễu Bình..."

Vẻ mặt Libertas trở nên nghiêm túc, hỏi nhanh: "Chuyện này làsao vậy, tại sao ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên hỗn loạn rồi?"

Liễu Bình vừa chạy vừa nói: "Danh Sách chính là đồng bọn của các tộc quầntrong Luyện Ngục trong việc thu hoạch linh hồn loài người, ví dụ ngươi là mộttên thích khách, mười cấp mới có thể thu được một kỹ năng; loài người chiếnđấu với ma quỷ, kết cục luôn là ma quỷ thắng lợi; chức nghiệp giả trên 50 cấpđều sẽ qua đời một cách hợp lý, những điều này đều là hạn chế đối với loàingười."

"Đáng chết, thật là đáng chết!

Nếu biết sớm là vậy, ta thà rằng sống nhịn nhục,cũng không tranh đấu với kẻ khác, cuối cùng lại phải đi tới nơi quái quỷ này."

Libertas tức giận mắng to.Liễu Bình lại âm thầm suy nghĩ.Tựa như ý muốn của hắn, tù phạm sẽ chạy trốn.Nó cũng không muốn bị phong ấn trong khu vực ngưng đọng thời gian một lầnnữa.Từ giờ trở đi.Bầu trời đã không còn là cấm khu nữa.Giao diện Anh Linh mệnh lệnh tất cả phương tiện giao thông đều vận hành nhưthường lệ, vừa lúc có thể phối hợp hoàn mỹ hành động của mình.Chỉ mong tới kịp!...Bảy phút sau.Hai người tới trung tâm phi thuyền vận chuyển khách hàng."

Chuyến bay tới thành St.Tosif là khi nào?"

Liễu Bình đứng trước cửa kính hỏi."

Bảy phút sau cất cánh, phi thuyền số 8."

Người bán vé nhìn màn hình, nói.Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng trong mắt đốiphương."

Xin hãy cho ta..."

"Xin lỗi, vừa mới nhận được tin tức, tất cả chỗ ngồi đều đã đầy."

"Cái gì!

Là ai đặt chỗ ngồi?"

"Là giáo hội."

ế ắ ểNgười bán vé nhìn hai thiếu niên trước mắt mà an ủi: "Các ngươi có thể đợi tớichuyến sau, khoảng hai giờ sau sẽ có một chuyến bay khác bay tới thànhSt.Tosif."

Liễu Bình nói: "Chuyến bay chuẩn bị cất cánh gần đây nhất là bay tới nơi nào?"

Người bán vé nói: "Năm phút sau, bay tới cảng Said."

"Xin cho chúng ta hai vé."

"Được rồi, đi vào thông đạo sau lưng ta, đi tới khu vực số bảy, ta sẽ thông báocho bọn họ chờ các ngươi, các ngươi phải đi nhanh lên chút."

"Cám ơn."

Liễu Bình và Libertas trả tiền, bước nhanh xuyên qua thông đạo, tiến vào sânbay đỗ phi thuyền.Năm phút sau...Một chiếc phi thuyền chậm rãi bay lên không, bay về phía cảng Said.Liễu Bình quan sát toàn bộ phi thuyền.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu mọi người.Đây là năng lực hệ thần bí "Kiến Văn Như Danh", mặc dù Giao diện Anh Linhđã tiến vào trạng thái tiến hóa, thế nhưng năng lực này vẫn thuộc về Liễu Bình.Ánh mứt Liễu Bình đảo qua toàn bộ khoang thuyền, nhỏ giọng nói: "Không cóuy *****."

"Ta đi cướp thuyền."

Libertas nói."

Ta sẽ liên hệ với Hoa Tình Không."

Liễu Bình nói."

Có nên thông báo cho những người khác nữa không?"

"Không, bọn họ sẽ không tin, coi như tin chúng ta cũng không kịp."

"Vậy cứ để cho bọn họ tiến vào trạng thái ngưng đọng thời không sao?"

"Đó cũng là một loại bảo vệ, dù sao chức nghiệp giả loài người rất yếu ớt, nếunhư để cho tất cả bọn họ đều tiến vào Vĩnh Dạ, thật ra cũng rất khó sinh tồnđược."

Libertas bị thuyết phục, đứng dậy đi về phía khoang điều khiển.Liễu Bình rút một tấm thẻ liên lạc ra, nói nhỏ: "Hoa Tình Không."

Im lặng một giây.Giọng nói của Hoa Tình Không bỗng truyền ra từ trong thẻ bài: "Liễu Bình, tacó một tin tức xấu muốn nói cho ngươi biết, Tiêu Mộng La mất tích rồi, takhông thể tìm thấy cô ấy."

"Không cần tìm cô ấy, cô ấy đã rời đi rồi."

Liễu Bình nói."

Cái gì!"

Hoa Tình Không ngạc nhiên hỏi lại.ố ầ"Tới tối nay ta sẽ giải thích với ngươi sau, hiện tại ngươi cần phải làm mộtchuyện đó là xuyên qua biên giới Đế quốc, đi tới một bên khác của núi tuyết."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Hoa Tình Không hỏi."

Ta và Libertas sẽ rời khỏi Đế quốc từ thành St.Tosif, sau đó đi dọc theo đườngbiên giới tới gần núi tuyết tụ hợp với ngươi sau, Hoa Tình Không, hãy tin tamột lần này."

Liễu Bình nói."

Được."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình có thể cảm nhận được Hoa Tình Không đang *****."

Tiêu Mộng La bị người khác bắt đi sao?"

Cô ta hỏi."

Không phải, thế nhưng ngươi đã bị ma quỷ để mắt tới, không thể ở lại bêntrong Đế quốc được."

Liễu Bình nói."

Ta?"

Hoa Tình Không giật mình."

Ngươi có thiên phú Hoán Linh, xét tại cả Luyện Ngục thì năng lực này cũngrất mạnh, Danh Sách đang đưa ngươi lên bàn đấu giá, ngươi cần phải thoát khỏitầm mắt của bọn nó ngay lập tức."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại nói thêm: "Mang nhiều tiếp tế hơn, đảm bảo an toàncủa bản thân."

Phía đối diện im lặng.Một lát sau, cô ấy mới khống chế được cảm xúc của bản thân, nức nở nói:"Biết, các ngươi cần phải còn sống tới gặp mặt ta đó."

Liễu Bình im lặng vài giây mới nói: "Nếu như chúng ta còn sống, chắc chắn sẽtới gặp ngươi."

Nói xong, hắn chậm rãi buông thẻ bài xuống.Lúc này, phi thuyền lại ngoặt một đường cong rất duyên dáng trên không trung,thay đổi phương hướng, bay về phía thành St.Tosif.Libertas thò đầu ra từ trong phòng lái chính, giơ ngón tay cái về phía Liễu Bình.Liễu Bình gật đầu.Bỗng nhiên, có người trong khoang thuyền lớn tiếng nói: "Chuyện gì vậy?

Rõràng là chúng ta bay về phía cảng Said, tại sao lại thay đổi phương hướng rồi?"

Libertas cũng lớn tiếng nói: "Xin hãy giữ yên lặng, đây là một con đường baymới mở, có thể tiết kiệm mười lăm phút hành trình."

Hắn ta trừng mắt nhìn người kia.Người kia lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng ngồi lại vị trí cũ, không nói thêmgì nữa.Bỗng nhiên, một giọng nói khác vang lên:ề ố ề"Nhìn kìa, đó là phi thuyền số 8, rõ ràng là nó bay về phía thành St.Tosif, tại saophi thuyền chúng ta lại bay cùng đường với nó?"

Mọi người nhìn về ra ngoài cửa sổ.Quả nhiên, cách phi thuyền này không xa, có một chiếc phi thuyền đang dầndần gia tốc.Phi thuyền số 8.Bay về phía thành St.Tosif.Trên đó đều là người của giáo hội!Vẻ mặt Liễu Bình cứng lại, đứng lên nói: "Các vị, ta là chức nghiệp giả, là bảoan chuyên môn phụ trách an toàn của chuyến bay này, xin mọi người hãy hiểurõ một chuyện:""Ngày hôm nay, đích đến của phi thuyền số 8 đổi lại thành cảng Said."

"Xin mỗi một vị hành khách bắt đầu nghỉ ngơi, nếu ai muốn gây hỗn loạn thìđừng trách ta sẽ ghi chép số thẻ của người đó, báo cáo với Danh Sách với tộidanh gây nhiễu loạn giao thông."

Đám người không biết làm gì khác, đành phải yên tĩnh lại.Liễu Bình đi tới trước phòng điều khiển, nhỏ giọng nói: "Khi ngươi tới thànhSt.Tosif, lập tức chạy ra khỏi thành, vượt qua biên giới, chờ ta bên ngoài đườngbiên giới."

"Ngươi không đi cùng ta sao?"

Libertas ngẩn người, hỏi lại."

Ta... muốn báo thù."

Liễu Bình nhìn về phía chiếc phi thuyền bên ngoài, nhỏ giọng nói...."

Nhất định phải đi sao?"

"Đúng vậy, không chỉ vì báo thù, hoàng đế bị người của Hội Giám Sát kéo lại,nhưng ta đoán hắn còn có chuẩn bị...

Ta không muốn để nó chạy thoát, nó sẽ trởthành ác mộng của chúng ta."

"Vậy..."

"Chờ ta ở bên ngoài đường biên giới."

"Được rồi."

-------Chương 366: Báo thù vì Thụ tinh linhBên kia.Phi thuyền số tám.Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡvụn.Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình."

Có chuyện gì thế?"

Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.Một người mặc đồng phục hàng không đáp: "Xin yên tâm về chuyện kính WCbị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyệnnày."

Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bêncạnh mình.Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắnkhông khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính."

Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?"

Một giáo đồ hỏi."

Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay haylà những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi."

Người nhânviên đó đáp.Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bêncạnh."

Không có vấn đề gì."

Người kia cũng nói.Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: "Chỉ dokính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dịthường gì."

Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.Tất cả đều bình thường.Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: "Công việc tiếp ứngthành St.Tosif đã an bài xong chưa?"

Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: "Đều đã an bài thỏa đáng, chúngta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng."

ồ ế ấNgười thứ hai mở miệng nói: "Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trongvòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghengài chỉ huy."

Người thứ ba nói: "Bọn họ nói rất đúng."

Giáo chủ nói: "Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thờigian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trínào là tốt nhất."

"Ngài nói đúng."

Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã điđâu mất.Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi khôngthấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi."

Trên mặt đất."

"À, nó rơi xuống đất."

Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủtự tay vẽ lên.Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.Cùng thời khắc đó.Bên ngoài tàu bay.Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹgiọng nói: "Đúng vậy."

Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thànhmột ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời....Tàu bay đã đến cảng hàng không.Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay."

Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!"

Giáo chủ lớn tiếng quát to.Người phụ trách tiếp đón nói: "Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đếnđược biên cảnh!"

Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờmột bên, dứt khoát chạy đi.Bảy tám phút sau.Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu."

Ngừng!"

Giáo chủ ra lệnh.ấ ếTất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảnghướng dẫn.Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:"Nguy hiểm!"

"Ngươi sắp lướt qua đường biên giới."

"Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần."

Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.Không sai.Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.Là nơi này.Nơi này chính là đường biên giới!Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: "Các vị, làm thật tuyệt,thời gian còn sớm hơn mong muốn!"

Chúng giáo đồ cùng kêu lên: "Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!"

Giáo chủ lớn tiếng nói: "Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ởcách phía trước hơn ba trăm mét!"

Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phútlà đến được mảnh đất trống kia.Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc."

Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!"

Giáo chủ nói.Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòngphù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.Thời gian lại trôi qua ba phút.Còn lại bốn phút cuối cùng.Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: "Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!"

Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóngniệm tụng chú ngữ.Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.Còn lại hai phút.Làm kịp rồi!Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.ế ế ố ốHoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện."

Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thờikhông đình trệ của nơi này hay sao?"

Hắn ta hỏi."

Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào."

Lão giả cười tủm tỉm nói."

Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộngì thù này cũng được báo."

Hoàng đế nói."

Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?"

Nữ tử kia cườinói.Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: "Vậy thì chưa chắc."

Trong nháy mắt tiếp theo.Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: "Không xong, hắn dùng phương pháphiến tế linh hồn!"

"Đáng chết!"

Nữ tử hối hận nói."

Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi."

Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư khôngBỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.Trong một phút cuối cùng.Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.Nàng đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha!

Xem ra an bài của ngươi xảy ra chútvấn đề!"

"Không có thời gian, chúng ta đi."

Lão giả thúc giục."

Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quánhiều sức mạnh để ngăn cản nó...

Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!"

Nữ tử hả hận mà nói.Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấyđâu nữa.-------Chương 367: Tạm thời ngươi đừng lộ diệnHoàng đế đứng tại chỗ.Hắn ta chậm rãi nhìn về phía hư không chung quanh.Từng trận gió thổi qua, lá khô bay múa đầy trời.Dần dần, những lá cây đó bắt đầu ngừng lại bất động ở giữa không trung.Thời không của Đế quốc đã bắt đầu ngừng lại!Mặt Hoàng đế không có biểu cảm, lẩm bẩm nói: "Quá ngây thơ rồi...

Nhưngnhư vậy cũng tốt, các ngươi sẽ không tiếp tục dây dưa ta..."

Hắn ta niệm một câu chú ngữ.Chỉ một thoáng, một vòng quang hoàn lại xoay tròn lần nữa.Không gian lại sinh ra dao động lần nữa.Hư không mở ra hai bên.Hoàng đế nhẹ nhàng chợt lóe, hoàn toàn đi vào hư không, biến mất không thấyđâu nữa.Cũng trong một phút này.Ngoài thành St.Tosif.Trên mảnh đất trống kia.Đôi tay Liễu Bình không ngừng bắn hào quang xuống."

Ngươi xuống tay quá tàn nhẫn."

Hắn lạnh nhạt nói."

Là do người ta có chút khẩn trương thôi mà."

Andrea nói."

Ta đang khen ngươi."

Liễu Bình nói."

A?

Nga!"

Andrea lại vui vẻ.Hai người đứng đối diện trên mảnh đất trống hơn vài trăm thước.Mọi người tính cả giáo chủ đều ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.Mất đi sự giữ gìn của chúng tín đồ, phù văn trận kia đã dần trở nên ảm đạmkhông chịu nổi.Andrea cảm khái: "Thì ra là triệu hoán trận nghịch hướng đặc thù ở phươngdiện linh hồn, khó trách bí ẩn như thế, không có cả một chút dao động."

"Lần này có lẽ nó không qua được nữa."

Liễu Bình nói.Bỗng nhiên.Một vòng phù văn trận lại tỏa ra ánh hào quang mãnh liệt lần nữa.Andrea bắt lấy cánh tay Liễu Bình rồi nói: "Nó đang cưỡng ép hiến tế tất cả linhhồn tín đồ, nó muốn lại đây!"

ếTiếng nói vừa dứt.Hư không mở ra, bên trong vòng sáng dần dần xuất hiện bóng dáng của hoàngđế.Hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liễu Bình."

Kỵ sĩ cấp bảy?

Chính là ngươi phá hủy nghi thức triệu hoán ta?"

Hoàng đế hỏi.Liễu Bình mỉm cười nói: "Là ta, ban đầu ta muốn giết sạch tín đồ của ngươi,nhưng nghĩ lại, vẫn là để ngươi tự mình ***** thủ hạ thì tốt hơn."

"Cấp bảy...

Ta sẽ lập tức tới ăn linh hồn ngươi."

Hoàng đế lộ ra vẻ mặt dữ tợn.Thân thể hắn ta dần dần ngưng tụ lại thành thực thể.Truyền tống kết thúc!Thiên địa chấn động.Đã đến giờ.Gợn sóng vô hình lao tới từ nơi cực xa, hoàn toàn bao trùm lấy Truyền TốngTrận kia.Không chỉ là Truyền Tống Trận.Ngay cả mọi thứ bốn phía cũng rơi vào trạng thái hoàn toàn đình trệ.Băng sương từ bên dưới lặng yên hiện ra, bắt đầu đóng băng tất cả mọi thứ,khiến cho vạn vật thế gian rơi vào thời gian trầm miên.Hoàng đế dùng hết sức mà giật giật, lại không cách nào di động thân thể củamình.Hắn ta thấp giọng mà nói: "Không có khả năng...

Rõ ràng bọn chúng triệu hoánta...

ở ngoài Đế quốc...."

Andrea thè lưỡi, nói tiếp: "Xin lỗi, ta di chuyển bảng hướng dẫn biên cảnh đếngần hướng Đế quốc."

Liễu Bình ném một tấm bản đồ xuống đất, đồng thời cất "Vô Tồn Chi Nham"vào trong ngực."

Xin lỗi, bản đồ của các ngươi xảy ra chút vấn đề, vị trí chúng ta đứng mới làbên ngoài đường biên giới."

Liễu Bình nói.Hoàng đế vẫn không nhúc nhích, trên người dần dần phủ kín băng sương."

Đáng giận, đám ngu xuẩn đó."

Hắn ta trầm thấp mắng."

Nếu ngươi giao đường lui cho tín đồ thì phải chấp nhận sự ngu xuẩn của bọnchúng."

Liễu Bình nói.Hoàng đế hé miệng, hình như còn muốn nói cái gì.Nhưng tốc độ băng sương lan tràn cực kỳ nhanh, đã hoàn toàn bao trùm hắn talại.Liễu Bình nhìn thật sâu vào hoàng đế, nghiêm túc nói: "Cuối cùng ta quyết địnhđể ngươi đến đây, là vì tránh sau này ngươi trốn đi không dễ tìm được."

ỗ ầ ố"Ngươi ở chỗ này thì ta không cần lo ngươi chạy trốn."

"Về sau ta sẽ tự mình tới giết ngươi."

"Tất cả thù hận, khinh nhục mà vô số năm qua các ngươi đối xử với nhân loại,ta sẽ từng bước từng bước báo lại, không cần vội vàng, các ngươi chạy khôngthoát."

"Chạy không thoát là quan trọng nhất."

"Ta nói xong rồi."

"Gặp lại."

Nói xong, hắn nắm tay Andrea, xoay người đi sâu vào chốn hoang dã.Ở phía sau hắn.Vạn trượng băng sương bỗng nhiên dựng lên, hoàn toàn phong ấn toàn bộ quốcgia nhân loại vào trong đó.Hoàng đế...Hoặc có thể nói là tù nhân.Nó bị đông băng lại trong băng sương, vẻ mặt phẫn nộ mà hoang mang....Trên dãy núi hắc ám, ba bóng dáng nhanh chóng lao về phía trước."

Chúng ta đã ra khỏi lãnh địa của ma quỷ, phía trước toàn là đất hoang khôngrõ, tiếp theo còn phải đi bao lâu?"

Libertas hỏi."

Cứ đi mãi dọc theo đường biên giới, phải tốn chừng nửa tháng mới có thể đếnnúi tuyết."

Andrea nói."

Nửa tháng?

Ở bên ngoài thế giới nhân loại?"

Libertas hỏi.Hắn ta chậm rãi dừng chân, nhìn về hướng ngọn núi.Biển băng sương xanh thẳm nối liền cả đất trời, đóng băng toàn bộ quốc gianhân loại vào trong đó, cứ như một khối ngọc bích tỏa ra từng luồng hơi lạnh.Mà ở bên ngoài khối ngọc bích này chỉ có cánh đồng và núi non bát ngát vôhạn."

Chúng ta nhất định phải đi đến núi tuyết, Hoa Tình Không đang chờ chúng ta ởđó."

Liễu Bình nói tiếp."

Đương nhiên chúng ta phải đi, nhưng chẳng lẽ không có biện pháp nào tự bảovệ mình sao?"

Libertas nói."

Không phải ngươi có thẻ kiến nghị à?"

Liễu Bình hỏi.Libertas vỗ tay một cái, nói: "Mười hai tiếng đồng hồ sắp tới rồi, chúng ta tìmmột chỗ nghỉ ngơi một lát, nhân lúc đó ta có thể rút một tấm thẻ kiến nghị."

Liễu Bình gật đầu nói: "Đi, bên kia có một chỗ cản gió, đúng lúc chúng ta ănchút gì, nghỉ tạm một lát luôn."

ồ ồ ốBa người đi vào phía sau một tảng đá thật lớn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.Libertas thoáng chuẩn bị một chút, sau đó duỗi tay kéo một cái từ trong hưkhông.Một thẻ bài lập tức xuất hiện trong tay hắn.Hắn ta nhìn thoáng qua rồi lật ra cho Liễu Bình và Andrea xem, nói: "Các ngươinhìn thẻ kiến nghị này đi."

Chỉ thấy trên thẻ bài có viết một con số: 15.Ở bên cạnh số "15" có vẽ một mũi tên chỉ thẳng lên trên, trên đó có một bộxương khô màu đen.Dưới đồ án có viết một hàng chữ nhỏ:"Đừng vượt qua cấp 15, nếu không..."

Nếu không cái gì?Ánh mắt Andrea dừng lại trên bộ xương khô màu đen, lên tiếng suy đoán: "Bộxương khô kia hẳn là đại diện cho nguy hiểm."

"Ta cảm thấy là cái chết."

Liễu Bình nói.Hắn và Andrea liếc mắt nhìn nhau một cái."

Tạm thời ngươi đừng lộ diện."

Liễu Bình nói."

Được."

Andrea khẽ gật đầu, hóa thành một thẻ bài rồi bị Liễu Bình cất đi."

Từ từ!

Không có nàng ở bên cạnh áp trận, lỡ như gặp phải quái vật, chúng ta bịtrực tiếp ăn luôn thì làm sao bây giờ?"

Libertas cuống quít nói.Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói: "Thẻ bài kiến nghị của ngươi cũngtương tự một loại bói toán của Thần Bí Trắc, tốt nhất chúng ta vẫn nên nghekiến nghị từ nó khi ở bên trong Vĩnh Dạ."

Libertas bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thân là một chức nghiệp giả không đến cấpmười...

Ta cảm thấy chúng ta sẽ nhanh chóng xong đời."

-------Chương 368: Cái gọi là lực vạn vật hấp dẫn...Liễu Bình đang muốn nói chuyện, chợt thấy trong hư không xuất hiện từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Giao diện thao tác đã thức tỉnh."

"Xét thấy các hạng công năng của bổn giao diện thao tác tạm thời không thểcông bố nên sẽ hoàn thành nội dung có liên quan đến cuộc chiến trước đótrước:""Ngươi phát hiện danh sách bí mật 'Ngu Giả';""Ngươi chứng kiến bộ bài trung tâm của 'Ngu Giả ';""Ngươi gặp được tù nhân;""Ngươi chính mắt nhìn thấy thời không đình trệ;""Tổng hợp lại thì suất diễn của ngươi gia tăng bốn điểm, đã đạt tới 10/10."

"Suất diễn của ngươi đã đầy."

"Năng lực hệ biểu diễn của ngươi: Mạc Ngư Giả sắp sinh ra tiến hóa."

"Xét thấy ngươi đã từng từ chối con đường biểu diễn là 'Diễn viên nổi tiếng',năng lực hệ biểu diễn hoàn toàn mới của ngươi sẽ đi theo một hướng khác."

"Xét thấy bổn danh sách hoàn thành siêu tiến hóa, năng lực ngươi sắp đạt đượcđã có sự gia tăng biên độ cực lớn."

"Chúc mừng."

"Ngươi mất đi năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả."

"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn bản thăng cấp: Kẻ Đoạt Diễn."

"Thuyết minh: Khi ngươi nói ra lời kịch 'Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!' thì nănglực này lập tức được kích hoạt, sau đó ngươi phải không ngừng nói ra nhữngcâu kịch bản bất kỳ, mà mục tiêu ngươi nhận định sẽ theo bản năng vẫn luônlắng nghe, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác, mãi đến khi bị ngươi công kích,hoặc là ngươi không nói chuyện trong thời gian dài."

"Nếu một người quyết tâm muốn đoạt diễn thì ngươi căn bản không nói xen vàođược."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trong lòng lập tức có thêm một phần tự tin.Nhưng...."

Giao diện thao tác anh linh, không phải ngươi hoàn thành siêu tiến hóa sao?

Vìsao các hạng năng lực tạm thời không thể công bố?"

Liễu Bình yên lặng hỏi.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Sau khi hoàn thành siêu tiến hóa, bổn giao diện thao tác đạt được quá nhiềucông năng, mà những hạng công năng đó chưa chắc thích hợp với hệ thống thếgiới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ."

ổ ể ể ố"Bởi vậy, bổn giao diện thao tác tạm thời không thể tuyển chọn và cố định côngnăng."

Liễu Bình không nói được lời nào nữa.Còn có thể như vậy à?Được thôi, để danh sách chậm rãi lựa chọn đi.Mười lăm phút sau.Liễu Bình và Libertas lại nhích người lần nữa, đi vội về phía trước.Bọn họ áp sát băng sương màu lam nối liền bầu trời kia, cứ duy trì ở khoảngcách xa nó năm mét, tiếp tục đi vội chừng năm giờ.Libertas bỗng lấy ra một cái khăn tay, bắt đầu lau đi mồ hôi trên trán.Liễu Bình vừa nhìn là thấy hắn ta đổ mồ hôi đầm đìa, cả người như ướt đẫm."

Sao ngươi lại thế này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Không có cách nào, chỉ cần ta dự cảm có chuyện gì cực kỳ nguy hiểm thì sẽchảy mồ hôi lạnh, càng nguy hiểm thì mồ hôi lại càng nhiều."

Libertas nói."

Ngươi đừng làm thích khách nữa, ngươi có thể làm chức nghiệp giả hệ tiênđoán."

Liễu Bình kiến nghị.Libertas nói: "Liễu Bình, thật sự chỉ có chúng ta và Hoa Tình Không chạy rađược sao?"

"Hẳn là như vậy, dù sao bình thường sẽ không có ai lướt qua biên cảnh tiến vàoVĩnh Dạ, trừ phi là muốn chết."

Liễu Bình nói."...

Nói cách khác, hiện tại chúng ta rất nguy hiểm."

Libertas nói."

Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể áp sát đường biên giới mà đi, tuyệt đốikhông thể đi sâu vào khu vực không biết."

Liễu Bình nói.Giây tiếp theo.Hai người giật mình, đồng thời ngừng lại tại chỗ.Chỉ thấy trên sườn núi phía trước xuất hiện một nữ tử.Đây là một nữ tử thân hình cực kỳ cao, nàng ta còn cao hơn cả Liễu Bình vàLibertas, cao chừng một mét chín.Nàng ta vác một cái rổ, bên trong chứa đầy các loại trái cây màu sắc khác nhau."

Là trộm đi ra hái trái cây sao?

Thật đáng thương, chắc nàng chỉ còn lại rổ tráicây này."

Libertas vừa thở dài, vừa mang sắc mặt căng thẳng đưa mắt ra hiệu với LiễuBình.Liễu Bình nhìn theo ánh mắt của Libertas.Chỉ thấy dưới váy của nữ tử lộ ra đôi chân thật dài trắng hếu.Trên đầu nàng ta nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ:"?????"

Trong lòng Liễu Bình lại căng thẳng.Đây chắc chắn không phải người.Nhưng rốt cục là thứ gì?Đúng lúc này, nàng ta ngẩng đầu, nhìn về phía hai người."

Hai quả non...

Vì sao các ngươi ở chỗ này?

Là lạc đường sao?"

Nữ tử cườichào hỏi với hai người.Libertas đang muốn rút chủy thủ ra thì bị Liễu Bình giữ chặt.Liễu Bình quát: "Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!"

Chỉ một thoáng, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phátđộng năng lực hệ biểu diễn: 'Kẻ Đoạt Diễn '."

"Xin hãy bắt đầu sự biểu diễn của ngươi, nếu không sức mạnh bản năng sẽ biếnmất."

Liễu Bình tằng hắng giọng rồi nói: "Ta và bạn của ta thật sự lạc đường, chúng tavốn đến từ quốc gia nhân loại bị đóng băng kia, nhưng bởi vì trời quá tối, chonên đi lầm đường, không cẩn thận đi tới nơi này."

Vẻ mặt nàng ta hoảng hốt một hồi, lộ ra biểu cảm như đang lắng nghe.Liễu Bình lôi kéo Libertas cùng đi về phía trước, miệng vẫn tiếp tục nói: "Trênđường đi, bạn của ta và ta luôn thảo luận một vấn đề, đó chính là gà có trướchay là trứng có trước."

"Rốt cuộc là gà có trước, hay là trứng có trước?"

"Tiếp theo xin cùng chúng ta nghiên cứu vấn đề này, nó vừa là một vấn đề triếthọc, cũng là cây hỏi về luân lý học và sinh vật học , hơn nữa trứng gà sẽ vìtrọng lực mà bị vỡ ra khi rơi từ giữa không trung, trong vấn đề này bao gồm cảcông thức vật lý học."

"Chúng ta biết là, giữa các loại vật thể thiên nhiên tồn tại nhiều loại hỗ trợ lẫnnhau..."

Liễu Bình vừa nói vừa dẫn Libertas vòng xa qua nữ tử kia, đi đến đường nhỏgập ghềnh phía trước."

Vật thể có liên hệ chặt chẽ đến trọng lực và chất lượng của nó..."

"Đương nhiên, nói đến lực thì chúng ta nên giải thích sâu thêm một câu, cái gìlà tương tác với nhau..."

Nàng ta đứng tại chỗ, ôm cái rổ mà yên lặng lắng nghe.Libertas nhìn nữ tử, lại nhìn Liễu Bình, bừng tỉnh nói: "Đây là một loại nănglực của ngươi?"

Liễu Bình gật đầu nói: "Tiếp theo chúng ta phải nói về lực vạn vật hấp dẫn, đâylà khái niệm của Khoa Học Kỹ Thuật Trắc, rốt cục nó là cái gì?"

"Cái gọi là lực vạn vật hấp dẫn..."

ầ ễ ốKhông cần Liễu Bình giúp đỡ thì tốc độ bước chân của Libertas cũng nhanhhơn.Hai người nhanh chóng đi vội, ném nữ tử kia lại thật xa phía sau.Bọn họ không dám dừng lại, vẫn luôn liều mạng bỏ chạy-------Chương 369: Đi trong Vĩnh DạNửa giờ sau.Libertas nhìn lại sau lưng.Đã không nhìn thấy cái gì cả.Hắn ta nói với Liễu Bình: "Được rồi, có lẽ đã vứt bỏ được con quái vật kia."

Ánh mắt của Liễu Bình đảo qua hư không.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung:"Mục tiêu của ngươi còn đang lắng nghe."

Nàng ta còn đang nghe.Rõ ràng đã rời đi khoảng cách xa như vậy, nhưng nàng ta vẫn đang nghe!"

Cho nên, chuyện này còn liên quan đến quan hệ giữa gà mái và gà trống, trênthực tế, trong một cuộc chiến đấu, ta đã từng được gà mái trợ giúp, nó cho ta..."

Liễu Bình vừa nói, vừa chỉ chỉ lên trán của Libertas.Libertas duỗi tay sờ một cái.Đầu đầy mồ hôi!Hắn ta hơi biến sắc, lập tức hiểu được ý của Liễu Bình.Nguy hiểm chưa trôi qua.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hết đường xoay xở.Như vậy mãi thì không được.Chẳng lẽ không có biện pháp gì có thể thoát khỏi con quái vật kia?Liễu Bình vừa nói bậy bạ, vừa mặc niệm trong lòng:"Giao diện thao tác anh linh, ngươi thăng cấp công năng triệu hoán anh linh thứcấp cho ta trước đi, hiện giờ ta đặc biệt cần người."

Trong hư không, lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Chú ý!"

"Vấn đề của triệu hoán anh linh nằm ở chỗ: Anh linh mà bổn giao diện thao táctriệu hoán, toàn bộ không mang theo sức mạnh Thần Bí Trắc của Luyện Ngụcvà Vĩnh Dạ."

"Bổn giao diện thao tác có thể cung cấp bản dùng thử cho ngươi, nếu ngươiphát hiện không đúng thì có thể đổi mới và lựa chọn thay đổi vào bất cứ lúcnào."

Vậy thì tốt!Nếu dùng không hài lòng còn có thể đổi cái mới!ễ ếLiễu Bình vui vẻ nói: "Được, tạm thời không bàn đến cái khác, sử dụng côngnăng này trước cho ta!"

Trong hư không lập tức hiện ra một cái khung vuông nhỏ, trên đó có vẽ một đồán cờ xí, phía dưới viết một hàng chữ nhỏ:"Triệu hoán anh linh cao cấp (Bản dùng thử)."

Liễu Bình đứng lên, duỗi tay nắm một cái vào hư không, lập tức nắm ra mộtthanh chiến kỳ."

Triệu hoán anh linh!"

Hắn quát khẽ nói.PhanhPhía sau chiến kỳ dâng lên một luồng khói trắng.Chỉ thấy một người nam nhân mặc nguyên bộ chiến giáp xông ra từ phía sauchiến kỳ.Trên đầu hắn ta hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Chiến sĩ cấp 100, Chiến Thánh."

Nam nhân cười nói: "Tình hình thế nào, sao lại cần vận dụng ta tới thamchiến?"

Liễu Bình nhìn đối phương, cảm nhận được sức mạnh cường đại trên người hắnta dâng trào như thủy triều, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.Thẻ bài kiến nghị của Libertas yêu cầu không thể vượt qua cấp 15.Nhưng mà....Nhưng đây chính là Chiến Thánh cấp 100 đó!Libertas liếc nhìn nam nhân kia một cái, lại nhìn Liễu Bình, giật mình nói:"Ngươi tìm được đại ca này từ nơi nào!"

"Triệu hồi."

Liễu Bình nói.Libertas vuốt ngực, thở phào một hơi rồi nói: "Vậy thì tốt, hắn chỉ đứng ở chỗnày thì khí tức phát ra từ trên người hắn đã sắp thổi bay ta, thực lực như vậynhất định sẽ không sợ con quái vật kia."

Nam tử nghe xong thì mỉm cười nói: "Cứ dựa hết vào ta."

"Chúng ta thì sao?"

Liễu Bình nói."

Xuất phát, các ngươi đi theo ta là được."

Nam tử nói.Liễu Bình nhắm miệng lại.Trong nháy mắt tiếp theo.Nhắc nhở phù lại xuất hiện lần nữa:"Kỹ năng: 'Kẻ Đoạt Diễn ' của ngươi đã bị bỏ dở."

Vị Chiến Thánh cấp 100 kia vẫn luôn đi ở phía trước, lúc này bỗng dừng bướclại.ắ"Phía trước có người."

Hắn ta nói.Liễu Bình và Libertas cùng nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ nhân vóc dáng caolớn kia bỗng xuất hiện ở giữa con đường, trên tay có ôm một cái rổ."

Một quả trái cây đã chín..."

Nàng ta nhìn Chiến Thánh, thấp giọng nỉ non.Libertas kêu lớn: "Chính là ả, ả là con quái vật kia."

Chiến Thánh rút binh khí ra, cười nói: "Mặc kệ là cái gì, các ngươi cứ yên tâmđi."

Lời còn chưa dứt, dị biến đã đột nhiên sinh raLiễu Bình và Libertas căn bản không thấy rõ tình huống thế nào thì nữ tử kia đãđứng ở sau lưng Chiến Thánh, nhẹ nhàng ấn tay lên vai hắn ta.Bang!Chiến Thánh hóa thành một quả trái cây đỏ rực, bị nữ tử đặt trong lòng bàn tay.Nữ tử cầm lấy trái cây nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó há mồm cắn một ngụm.Quả trái cây đó phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm."

Thật là trái cây hương thơm ngọt ngào."

Nữ tử há to mồm mà nhấm nuốt, máu từ khóe môi nàng ta nhỏ giọt vào trongrổ.Những quả trái cây khác trong rổ đều phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.Nàng ta nhìn về phía Liễu Bình và Libertas, lắc đầu nói: "Các ngươi quá nonnớt, ăn vào cũng chả ra sao, nhưng ta có thể...."

Trong nháy mắt tiếp theoLiễu Bình quát: "Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!"

"Chúng ta đều biết, trên thế giới có đủ loại người, có đàn ông, đàn bà, ngườigià, trẻ con, nhân loại là một chủng tộc ham thích vui sướng..."

Hắn kéo kéo Libertas.Đó là Chiến Thánh cấp 100!Liễu Bình điên cuồng hét lên trong lòng.Với thực lực như vậy, dựa theo Tu Hành Trắc để phân chia thì không biết đã làcảnh giới gì.Nhưng Chiến Thánh lại bị nàng ta nhẹ nhàng sờ một cái thì trực tiếp biến thànhmột quả trái cây mặc cho người ta xâu xé.Sắc mặt Libertas trắng bệch, cứ như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt,nhưng hắn ta bị Liễu Bình dùng sức kéo kéo, cuối cùng như mới tỉnh từ cơnmộng."

Đi!"

Hắn ta đi theo Liễu Bình, hai người cất bước bỏ chạy.Hai người vòng qua nàng ta, chạy như điên một mạch về phía trước.ồ ể ế"Chúng ta thích ăn các loại đồ ăn, ăn vào có thể mang đến cho chúng ta vuisướng..."

Liễu Bình tiếp tục nói, quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái.Chỉ thấy miệng nàng ta đầy máu, trong tay cầm một quả trái cây màu máu đãcắn được một nửa, trên mặt lộ ra biểu cảm như đang lắng nghe.Xem ra mặc kệ thế nào thì năng lực "Kẻ Đoạt Diễn" của Thần Bí Trắc này cũngcó tác dụng với nó!Chỉ có Thần Bí Trắc mới có thể đối phó với Thần Bí Trắc sao?Liễu Bình vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói: "Trừ đồ ăn ra thì còn những chuyệnkhác có thể mang đến cho người ta vui sướng, ví dụ như vận động, vận động màcá nhân ta thích là..."

Miệng hắn không ngừng nghỉ, bước chân cũng liên tục chạy vội.Hắn và Libertas nhanh chóng vứt nữ tử kia lại phía sau, dần dần không nhìnthấy được nữa.Nhưng lần này, hai người cũng không dừng lại.Bọn họ cứ đi mãi đi mãi, đi được chừng hai ngày hai đêm.Cuối cùng....Trong hư không trước mắt Liễu Bình lặng lẽ xuất hiện một hàng nhắc nhở phùmới:"Bởi vì khoảng cách quá xa, mục tiêu của ngươi đã không thể nghe thấy lờingươi nói nữa."

Liễu Bình nhìn thoáng qua, vẫn tiếp tục nói: "Nhân loại là một thể sinh mệnh đatài đa nghệ..."

Trong nháy mắt tiếp theo.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện."

Nó đuổi theo!May mà Liễu Bình căn bản không ngừng lại, cho nên nó lại đứng tại chỗ, tiếptục lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục hiện lên:"Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghethấy ngươi nói nữa."

"Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện."

"Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghethấy ngươi nói nữa."

"Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện."

"..."

ế ễLibertas liếc nhìn Liễu Bình một cái.Liễu Bình không ngừng nói chuyện, tiện tay nhặt một nhánh cây lên rồi viết trênmặt đất: "Nó đang đuổi theo chúng ta."

Thời gian lại trôi qua một ngày.Giọng nói của Liễu Bình đã khàn đặc.Cuối cùng...Những nhắc nhở phù liên tục lặp lại đó đột nhiên biến mất.Sau ba ngày hai đêm, trên giao diện thao tác anh linh rốt cuộc cũng trở nên sạchsẽ.Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo.-------Chương 370: Đã từ bỏ năng lực này"Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo sao?"

"Dù sao ta cũng không cảm ứng được nó, ngươi thì sao?"

"Ta..."

Libertas nâng tay lên, sờ sờ trán và cổ của mình.Không có mồ hôi."

Ta cũng không cảm ứng được nguy hiểm."

Libertas nói.Hắn ta vừa nói vừa lật thẻ bài kiến nghị ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một vòng tròn, hai người tí hon trong vòng tròn chạyvội song song về phía trước.Phía dưới có viết một hàng chữ:"Phạm vi an toàn."

Liễu Bình nhìn thẻ bài kiến nghị, suy tư rồi nói: "Đây là thẻ bài đã rút ra vàomười hai giờ trước, ý nó muốn biểu đạt hẳn là chúng ta đã được an toàn trongphạm vi nhất định."

"Đúng vậy."

Libertas nói."

Nhưng chúng ta thật sự an toàn sao?"

Liễu Bình gặn hỏi."

Đương nhiên không phải là an toàn trong Vĩnh Dạ, chẳng qua trong phạm vihiện giờ của chúng ta thì thật sự đang an toàn."

Libertas nói.Liễu Bình rơi vào trầm tư.Một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: "Ngươi có thể trưng cầu ý kiến của thẻ bàikiến nghị về một sự kiện cụ thể nào đó hay không?"

"Làm vậy sẽ tốn sức lực lắm, một khi làm như vậy thì ta không thể rút thẻ bàikiến nghị trong vòng ba mươi sáu giờ."

Libertas nói."

Như vậy...

Ta thử nghiệm một chút."

Liễu Bình nói."

Vì sao?

Không phải quái vật đã rời đi sao?"

Libertas khó hiểu nói.Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta thử thay đổi góc độ mà suy nghĩ,nếu ta là con quái vật kia, ngươi đoán ta sẽ làm thế nào?"

"Hừm?

Ngươi sẽ làm thế nào?"

Libertas hỏi."

Sau vài lần liên tục tới gần mà luôn bị định tại chỗ, ta sẽ ý thức được làm nhưvậy không được, ta sẽ tạm thời rời đi thật xa để làm việc khác, sau đó chậm rãichờ đợi cơ hội."

Liễu Bình chỉ chỉ Libertas, nói: "Mà trong khoảng thời gian ta cố ý rời đi, ngươisẽ sinh ra cảm giác an toàn, bởi vì ta thật sự từ bỏ theo dõi và truy kích."

Libertas nói tiếp: "Nhưng thật ra ngươi có thể đuổi theo vào bất cứ lúc nào."

ễ"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ngươi thật âm hiểm."

Libertas thở dài."

Chúng ta chỉ giả thiết ta là con quái vật kia, rốt cuộc chuyện này có liên quanđến mạng sống của ngươi và ta, không thể qua loa được."

Liễu Bình nói.Libertas nhún vai đáp: "Ngươi muốn hỏi thẻ bài kiến nghị chuyện gì?

Nếu quáivật kia đã đi rồi, ngươi hỏi thẻ bài như thế nào, nó chỉ biết đưa ra đáp án tươngtự như vừa rồi, bởi vì chúng ta đang an toàn."

"Chúng ta đang an toàn..."

Liễu Bình lặp lại một lần, hạ giọng nói: "Ngươi phát hiện không, khi ta triệuhoán một chức nghiệp giả cấp 100, con quái vật kia đột nhiên xuất hiện ở phíatrước chúng ta."

Libertas hồi tưởng một chút, sau đó gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Cho nên, ta nghĩ chúng ta nên hỏi thẻ bài câu hỏi có liên quan đến lời nhắc nhở*****ên."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Libertas hỏi.Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm thúy, nhẹ giọng mà nói: "Ngươi hỏi nó, hiệntại ta có thể thả Andrea ra hay không?"

Libertas ngẩn ra.Đúng vậy.Ngay từ đầu, thẻ bài kiến nghị biểu hiện là một câu nhắc nhở "Đừng vượt quacấp 15...".Mà khi con quái vật kia nhìn thấy hắn ta và Liễu Bình, nói một câu là "Cácngươi quá non, ăn vào cũng chẳng ra sao..."

Đúng vậy.Nếu con quái vật có ý tránh đi thì hắn ta và Liễu Bình là an toàn.Nhưng mà...Nếu Andrea trên cấp 15 xuất hiện, nàng ta có bị nguy hiểm không?Nếu nàng ta có nguy hiểm.Như vậy thẻ bài kiến nghị *****ên vẫn có tác dụng.Sau ba ngày hai đêm, kiến nghị kia vẫn sừng sững không ngã.Câu này có nghĩa là gì?Có nghĩa là con quái vật kia vẫn chưa đi xa.Hoặc có thể nói nơi này vẫn là phạm vi địa bàn của nó.Libertas nhìn Liễu Bình, nâng lên tay, dựng thẳng ngón cái: "Ta bắt đầu hiểu vìsao toàn bộ quốc gia đều không nhìn ra manh mối, ngươi lại có thể nhận thứcđược vấn đề của danh sách."

ế ầ ẩ"Bên trong Vĩnh Dạ, chúng ta chỉ là con kiến, cần phải cực kỳ cẩn thận mới cócơ hội sống sót."

Liễu Bình thở dài nói.Libertas nhắm mắt lại, im lặng mà lẩm bẩm vài câu, duỗi tay nhẹ nhàng kéomột cái từ trong hư không.Một thẻ bài bị hắn ta rút ra."

Được rồi, rút ra thẻ bài chỉ hướng cụ thể này xong thì ta không thể rút được thẻbài nào trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ nữa."

Libertas nói."

Ngươi hỏi cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta hỏi Andrea có thể đồng hành với chúng ta hay không?"

Libertas nói.Hắn ta lật thẻ bài lại, lật mặt chính lên trên, để lộ ra trước mặt hắn ta và LiễuBình.Chỉ thấy trên thẻ bài chỉ có một hàng chữ nhỏ:"Đừng để Andrea xuất hiện."

Không cần xuất hiện...Andrea không thể đồng hành với hai người bọn họ, nói cách khác, con quái vậtkia nhất định còn chưa đi xa.Một khi có tồn tại trên cấp 15 xuất hiện thì quái vật sẽ lập tức tới đây, biến đốiphương thành trái cây rồi ăn luôn.Sắc mặt Libertas trắng bệch, lại sờ sờ trán mình lần nữa, lẩm bẩm nói: "Quágiảo hoạt...

Ta hoàn toàn không cảm ứng được..."

Liễu Bình đứng lên rồi đi qua đi lại.Đối mặt với con quái vật kia gặp phải hiện giờ, ngay cả chức nghiệp giả cấp 100cũng không có sức phản kháng.Hắn và Libertas phải làm sao bây giờ?Châm chọc chính là, hắn và Libertas còn chưa đến được cấp 15, cho nên conquái vật kia cũng không để bụng nên không muốn biến hai người thành trái cây.Có lẽ đối với quái vật mà nói, sức mạnh tiêu hao khi biến hai người thành tráicây còn vượt xa lợi ích có được khi ăn luôn bọn họ.Cho nên thẻ bài kiến nghị mới nhắc nhở đừng vượt qua cấp 15!Liễu Bình bỗng nhìn về phía hư không.Trong hư không, icon đại diện cho "Triệu hoán anh linh" vẫn lơ lửng bất động.Liễu Bình suy nghĩ rồi âm thầm nói: "Danh sách, từ bỏ năng lực 'Triệu hoánanh linh' này, nó không thực dụng trong Vĩnh Dạ."

Icon kia lập tức biến mất, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt cũng theo đó mà hiện lên:"Đã từ bỏ năng lực này."

Liễu Bình nói: "Năng lực khác đâu?

Ngươi còn đang chọn lựa?

Còn chưa chọnđược sao?"

ấ ốLại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Thứ nhất, lựa chọn thật sự quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn, nhất thời không thểlựa chọn;""Thứ hai, phải cẩn thận châm chước năng lực thực dụng cần thiết trong VĩnhDạ, nhất thời không thể lựa chọn;""Thứ ba, năng lực có thể thích ứng với phương thức trưởng thành cá nhân củangươi cần được đối lập từng cái, nhất thời không thể lựa chọn."

Liễu Bình suy nghĩ, nói: "Ngươi kéo dài như vậy cũng không phải cách, khôngbằng ta và ngươi cùng nhau lựa chọn như lúc thử dùng 'Triệu hoán anh linh' đi,nếu thật sự dùng tốt thì chúng ta lại quyết định để nó lại."

Danh sách rơi vào trầm mặc.-------Chương 371: Trọng cấu danh sáchMột hồi lâu, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt chậm rãi hiện lên:"Ngươi xác định muốn đích thân chọn lựa?"

Liễu Bình nói: "Thực tiễn mới tìm ra được lựa chọn chính xác."

Vài hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Nhận được, bắt đầu từ giờ phút này, ngươi sẽ tự mình chọn lựa các hạng côngnăng của danh sách."

"Chú ý, đây thuộc về hình thức định chế cá tính hóa."

"Ngươi đưa ra quá nhiều thẻ bài trung tâm của 'Ngu Giả ', vì thế được hưởngquyền lực như vậy."

Tất cả chữ nhỏ biến mất, chỉ còn lại một hàng chữ thiêu đốt cuối cùng hiện lên:"Xin hãy miêu tả lựa chọn danh sách ngươi cần *****ên."

"Có danh sách nào có thể trực tiếp chạy thoát khỏi sự đuổi giết của quái vật haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Có."

Danh sách nói."

Là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Mơ tưởng hão huyền."

Danh sách nói.Nó giải thích thêm một bước: "Bổn danh sách chỉ cung cấp năng lực trợ giúptrưởng thành ở phương diện quy tắc, không thể trực tiếp giúp ngươi chạy trốn,hoặc ngươi có thể chờ đợi bổn danh sách lại tiến hóa lần nữa, nhìn xem có lựachọn tương tự như vậy hay không."

Liễu Bình thở dài.Lại tiến hóa lần nữa.Vậy cần tiến vào di tích vương quốc Tích Lan, cướp đoạt thẻ bài danh sách"Chốn Lưu Vong" với tù nhân trong thời đại quá khứ.Nói cách khác, hiện tại không có cách nào cả.Libertas bỗng nhiên lên tiếng: "Liễu Bình, ta phát hiện một vấn đề."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi chúng ta rời khỏi danh sách 'Ngu Giả '...

Phải làm sao mới có thểthăng cấp?"

Libertas hỏi.Liễu Bình ngẩn ra.Đúng vậy, nếu không hề chi trả hồn lực cho danh sách 'Ngu Giả', hắn vàLibertas thăng cấp bằng cách nào?"

Nói thẳng ra, bản thân ta có một vài phương pháp gia tăng thực lực, nhưngnhững phương pháp đó đều như thiếu cái gì đó."

Libertas nói.ế ầ ố ề ế ầ"Phương thức tiến giai ban đầu của chúng ta vốn đều thiếu sức mạnh Thần BíTrắc thêm vào, cho nên ngươi mới có cảm giác như vậy."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía hư không, im lặng nói: "Có lựa chọn nào có thể tăng cấp bậclên hay không?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Có."

"Hiện giờ phương thức gia tăng cấp bậc có những loại sau đâuy:""1.

Phương pháp thăng cấp thăm dò: Tất cả những điều ngươi phát hiện đều cóthể cung cấp yếu tố thăng cấp cho ngươi;""2, Phương pháp thăng cấp chiến đấu: Tất cả kẻ địch mà ngươi chiến thắng đềusẽ hóa thành hồn lực, cung cấp yếu tố thăng cấp cho ngươi;""3, Phương pháp thu thập thẻ bài: mỗi lần ngươi thu gom được một thẻ bài, bổndanh sách sẽ căn cứ vào cấp bậc của thẻ bài để cung cấp yếu tố thăng cấp chongươi;""Xin hãy lựa chọn."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, sau đó vung tay lên nói: "Không chọn, tamuốn có hết."

"Ngươi xác định?"

Danh sách hỏi."

Tổng hợp chúng lại thành một lựa chọn, khi ta thăm dò thì dùng phương phápthăng cấp thăm dò; khi ta chiến đấu thì dùng phương pháp thăng cấp chiến đấu;khi thu thập thẻ bài thì dùng phương pháp thu thập thẻ bài."

Liễu Bình nói."

Như vậy sẽ mang đến một vấn đề, tạm thời ngươi còn chưa có năng lực thuthập thẻ bài."

Danh sách nói.Liễu Bình nói: "Cho nên công năng thứ hai chính là thu thập thẻ bài."

Danh sách thoáng trầm mặc, sau đó biểu hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Đang hình thành."

Mấy phút sau.Hai cái icon hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Cái icon thứ nhất có vẽ một mũi tên chỉ lên trên, bên cạnh viết một con số "3".Đây là phương pháp thăng cấp.Cái icon thứ hai có vẽ một thẻ bài trống, khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻbài thì hai hàng chữ nhỏ bỗng hiện ra:"Tất cả những vật có thể thu thập đều sẽ sinh ra nhận dạng sức mạnh nổi bật."

"Lúc thu thập vạn vật, chúng phải trong trạng thái không có chủ, hoặc ngươi cóđược sự đồng ý của chủ nhân; khi thu thập chúng sinh, ngươi phải được đốiphương đồng ý."

"Đây là phương pháp thu thập thẻ bài càng cao cấp hơn cái ban đầu của ngươi."

ễ ế ắ ấLiễu Bình siết chặt nắm đấm.Rất tốt.Nếu như vậy, không chỉ hắn có phương pháp thăng cấp, hơn nữa Libertas cũngcó."

Danh sách, ta cũng có ý tưởng về loại công năng thứ ba của ngươi."

Liễu Bìnhnói."

Xin hãy miêu tả."

Danh sách nói."

Trước đó ngươi có công năng 'Anh Linh Chi Chủ', nó có thể gia tăng thực lựccủa thẻ bài, sau khi ngươi hoàn thành siêu tiến hóa, hẳn nó cũng có sự gia tăng."

Liễu Bình nói."

Đúng là như thế."

Danh sách nói.Icon thứ ba hiện lên trên hư không.Chỉ thấy trên icon này hiện ra nhiều bóng dáng mơ hồ.Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào nó, bên cạnh nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ:"1.

Thẻ bài của ngươi lấy phương thức thăng cấp của ngươi để tiến hành tiếngiai;""2.

Sau khi thẻ bài của ngươi tăng cấp bậc lên, chúng cũng trợ giúp ngươi giatăng thực lực."

"Đây là bản tăng mạnh của 'Anh Linh Chi Chủ' sau khi danh sách siêu tiếnhóa."

Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Ngươi cống hiến bộ bài trung tâm của 'Ngu Giả ', đã giúp bổn giao diện thaotác sinh ra siêu tiến hóa."

"Tất cả sức mạnh của bổn giao diện thao tác đã cụ thể hóa thành ba loại côngnăng:""1.

Ba phần phương pháp thăng cấp;Thu thẻ bài;Anh Linh Chi Chủ."

"Lựa chọn của bổn danh sách đã được cố định."

"Khi ngươi đạt được càng nhiều thẻ bài trung tâm của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ,bổn danh sách sẽ tiến hóa lần nữa."...Một con chim ưng khổng lồ cả người tỏa ra sương mù hàn băng đang bay lượntrên không trung.Nó xuyên qua một hẻm núi im ắng, lướt qua đầm lầy diện tích rộng lớn vôngần, rốt cuộc cũng thấy một mảnh băng sương màu lam nối liền cả trời đất kia.ố ốQuốc gia nhân loại rơi vào danh sách "Ngu Giả mã số 3-6912" trong trạng tháithời không đình trệ.Ánh mắt của con ưng khổng lồ chợt lóe, nó tiếp tục bay về phía trước.Bỗng nhiên.Một bóng dáng mờ nhạt từ núi rừng phía dưới bay lên, chắn ở trước mặt conưng khổng lồ.Đó là một nữ tử mặc váy đen, tay xách một cái rổ."

Đây là nơi ta trầm miên, ngươi tới đây là muốn làm gì à?"

Nữ tử nhìn chằmchằm con chim ưng khổng lồ kia, hỏi."

Tránh ra, ta muốn đi qua."

Con ưng khổng lồ nói.-------Chương 372: Đó là Hỏa NhaTrên mặt nữ tử dần dần lộ ra ý cười.Trong gió nhẹ, làn váy nàng nhẹ nhàng bay bay, lộ ra khúc xương trắng bêntrong ."

Thật xin lỗi, ta chỉ có chút tò mò...

Mới hỏi một tiếng."

Giọng nói vừa dứt.Bang!Con chim ưng khổng lồ cao mấy chục trượng hóa thành một quả trái cây đượchàn khí bao phủ, bay xuống bàn tay của nữ tử.Nữ tử cầm lấy trái cây rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, đầy mặt tươi cười mà nói: "Mùivị của trái cây mang theo sức mạnh thần bí nhất định còn ngon hơn cái trước đórất nhiều, phải nghiêm túc đối đãi mới được."

Nàng ta lấy ra một con dao nhỏ thật sắc bén, bắt đầu gọt vỏ trái cây.Trái cây lập tức phát ra từng tiếng tru cực kỳ thê thảm.Nữ tử kia như không hề phát giác, bắt đầu nhẹ giọng ca hát:"Có hai quả trái cây nho nhỏ, chúng ẩn chứa sức mạnh thần bí nha, nhưngchúng còn cần thời gian chậm rãi trưởng thành."

"Trái cây thân mến à, ta phải tạm thời rời xa các ngươi, kiên nhẫn chờ cácngươi chín muồi nha."

Nàng ta vừa hát khe khẽ, vừa nghiêm túc gọt vỏ trái cây.Trong cái rổ nằm trên khuỷu tay nàng ta, mỗi một quả trái cây đều đang phátrun, thậm chí có vài quả còn phát ra tiếng khóc nức nở nho nhỏ....Bên kia.Trên một ngọn núi hoang.Liễu Bình ngắm nhìn hư không, ánh mắt nhắm thẳng vào một hàng chữ nhỏ:"Thẻ bài của ngươi sẽ lấy phương thức thăng cấp của ngươi để tiến hành tiếngiai."

Hắn nhẹ nhàng thở ra.Trước đó, tuy giao diện thao tác anh linh cũng dùng tốt, nhưng hắn luôn cảmthấy nó không thích hợp với hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ.Hiện giờ sau khi tiến hóa, nó đã phù hợp với mong muốn của mình.Cuối cùng cũng không cần dựa vào danh sách "Ngu Giả" để thăng cấp nữa rồi.Hơn nữa điều càng quan trọng là...ầ ắ ể ấChỉ cần là người bên cạnh hắn thì có thể dùng phương thức thăng cấp của mìnhđể gia tăng thực lực."

Libertas."

Liễu Bình mở miệng nói."

Hả?"

Libertas nhìn về phía hắn."

Ta tìm được một biện pháp giúp ngươi tiếp tục gia tăng thực lực, biện pháp nàycũng là mấu chốt chạy trốn của chúng ta."

Liễu Bình nói."

Biện pháp gì, nói nhanh lên."

Libertas nói.Liễu Bình ấn tay lên vai hắn ta, nhỏ giọng mà nói: "Trước lúc đó ta phải hỏimột tiếng, ngươi tin tưởng ta không?"

"Đương nhiên, vì sao lại hỏi cái này?"

Libertas nghi ngờ đáp."

Tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm, nếu ngươi tin tưởng ta, vậy giao bảnthân cho ta đi."

Liễu Bình nói.Libertas ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra biểu cảm không được tự nhiên, hắn ta lui vềphía sau hai bước rồi nói: "Từ từ, người anh em, rốt cuộc ngươi có ý gì?"

"Ngươi là chúng sinh, chỉ cần ngươi chấp nhận thì ta có thể thu lấy ngươi nhưmột thẻ bài."

Liễu Bình nói.Libertas ngẩn ra, nói: "Tựa như danh sách sao?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi thu lấy ta...

Là muốn làm gì?"

Libertas hỏi."

Xem xét cửa ải trước mắt, ta đã nghĩ ra một biện pháp, tốt nhất là ta cũng trốnđi."

Liễu Bình nói."

Vì sao phải làm như vậy?"

Libertas hỏi.Liễu Bình nói: "Đối với con quái vật kia mà nói, cấp bậc của chúng ta quá thấp,nó căn bản khinh thường ăn chúng ta, điều này làm ta nghĩ tới một sự kiện..."

Libertas nói: "Cái gì?"

"Ở trước mặt con quái vật kia, có lẽ cấp bậc càng thấp thì càng an toàn."

LiễuBình nói."

Chuyện này thì dù là thẻ bài kiến nghị, hay là điều chúng ta tận mắt nhìn thấy,cũng đã được nghiệm chứng rồi."

Libertas nói."

Cho nên nếu ngươi tin tưởng ta, để ta thu ngươi làm thẻ bài đi, có lẽ chúng tacó thể chạy thoát."

Liễu Bình nói.Libertas suy nghĩ mấy phút rồi giãy giụa nói: "Huynh đệ, ngươi sẽ không... làmgì ta đâu đúng không?"

"Có ý gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.Tầm mắt hai người đối diện nhau.Libertas dần dần nhẹ nhàng thở ra, vỗ đùi nói: "Được rồi, dù sao hiện giờ đã làđường cùng, hơn nữa cũng là ngươi cứu ta ra, nếu có thể thì ngươi cứ thu đi."

ễ"Vậy ta thu."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, phía trên bên trái của Libertas xuất hiện một con số: 9.Đây là cấp bậc thích khách của hắn ta.Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai hắn ta.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên, Libertas biến mất khỏi vị trí cũ, mà trên tay LiễuBình xuất hiện thêm một thẻ bài.Liễu Bình nhìn vào thẻ bài.Chỉ thấy Libertas ngồi bên một chiếc giường lớn, đầy mặt sợ hãi mà hét lớn:"Từ từ!

Huynh đệ!

Vì sao nơi này lại có một chiếc giường?"

"Bộ bài của ta tên là Vui Sướng, cho nên bất cứ ai trở thành thẻ bài của ta đềusẽ trực tiếp xuất hiện trong hoàn cảnh mà hắn khát vọng."

Liễu Bình nói."

Andrea thì sao?"

"Ở một thẻ bài khác bên cạnh ngươi."

Liễu Bình rút thẻ bài của Andrea ra, bày ra trước mặt LibertasChỉ thấy Andrea đang tưới nước cho một chậu hoa xinh đẹp."

Ồ?

Ngươi cũng may mắn trở thành một thành viên trong bộ bài Vui Sướng củachúng ta rồi sao?"

Andrea ngạc nhiên nói.Libertas nhìn Andrea, lại nhìn Liễu Bình, sau đó quay qua quan sát cái giường,cuối cùng cũng thả lỏng.Hắn ta cởi giày trên chân ra, ngáp một cái rồi nói: "Huynh đệ, sống hay chếtđều dựa vào ngươi, ta ngủ trước một lát."

Hắn ta nằm lên trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ khò khò.Liễu Bình cất thẻ bài đi.Hiện tại mới đến thời khắc mấu chốt thật sự.Chỉ thấy Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.Một thẻ bài xuất hiện trên tay hắn.Phanh!Thẻ bài vừa được tung ra thì lập tức hóa thành một con chó cỏ màu vàng.Đó là Hỏa Nha!Đây là Huyết Nhục Thú Khuyển lúc trước, sau khi được Triệu Thiền Y dạy dỗ,vì sợ bị người ta theo dõi nên bị lột đi huyết mạch, biến thành một con chó cỏbình thường.Ở phía trên bên trái của nó, một con số "1" đang loáng thoáng trôi nổi.Chó cỏ cấp 1!ế ễHỏa Nha sủa "Gâu gâu" hai tiếng, nhảy qua nhảy lại trước mặt Liễu Bình, vuisướng phe phẩy cái đuôi.Liễu Bình ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu chó của Hỏa Nha rồi nói: "Danh sách,thêm phương pháp thăng cấp vào cho Hỏa Nha."

"Đã thêm."

Danh sách đáp lại.Hỏa Nha đột nhiên lộ ra biểu cảm tập trung, nó đứng bất động nhìn chằm chằmvào hư không trước mặt.Liễu Bình cười nói: "Thăm dò, chiến đấu, thu thập thẻ bài đều có thể khiến thựclực của ngươi mạnh lên, hiểu chưa?"

"Gâu!"

Hỏa Nha hưng phấn sủa một tiếng."

Được rồi, hiện tại để chúng ta nhìn xem, trên người của ngươi có nơi nào giấuđồ vật được..."

Liễu Bình đánh giá toàn thân Hỏa Nha, bỗng phát hiện trong miệng nó thiếumất một cái răng."

Nghe này, Hỏa Nha."

"Từ giờ trở đi, ngươi phải áp sát vào những băng sương màu xanh biển này,luôn đi tới theo hướng ngón tay ta chỉ."

"Gâu!"

"Nguyên tắc duy nhất: Ngươi có thể thông qua thăng cấp để tăng sức chịu đựnglên, nhưng nhất định không được vượt qua cấp 5."

"Gâu!"

"Được, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Liễu Bình rút một thẻ bài ra rồi nắm trong tay, thuận thế đặt một bàn tay khácvào miệng Hỏa Nha.Chỉ thấy trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi phát động thẻ bài kỳ quỷ: 'Vô Tồn Chi Nham'."

"Ngươi biến thành một cái răng của Hỏa Nha - Chó cỏ cấp 1."

Phanh!Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, hắn biến mất khỏi vị trí cũ.Trên mặt cỏ chỉ còn lại một con chó tầm thường màu vàng.Đó là Hỏa Nha.-------Chương 373: Tiền đồ quang minh"Gâu gâu gâu!"

Hỏa Nha sủa vang dội vài tiếng, sau đó chạy vội theo hướng mà Liễu Bình đãchỉ.Nó chạy nhanh trên sườn núi tràn đầy đá vụn, chừng hai mươi phút sau, nó dầntrở nên mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.Bỗng nhiên.Hỏa Nha phát hiện một chuyện rất kỳ quái.Trong vô số những mảnh đá vụn, một đóa hoa tỏa ra mùi thơm đang theo giólay động, phía trên nó lơ lửng hai hàng chữ nhỏ:"Nhận dạng: Vật không có chủ."

"Đóa hoa ẩn chứa sức mạnh Thần Bí Trắc rất nhỏ, có thể thu thập."

Thu thập thẻ bài?Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt hoang mang.Trong miệng nó bỗng vang lên tiếng nói của Liễu Bình: "Không sao, đi thu thậpđóa hoa kia đi."

"Gâu!"

Hỏa Nha lên tiếng, chạy chậm tiến lên, vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm mộtcái lên đóa hoa.Phanh..Đóa hoa hóa thành một thẻ bài rồi rơi xuống mặt đất.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Hỏa Nha:"Loạn Thạch Cốt Tâm Hoa."

"Nuốt nó vào sẽ khiến ngươi tạm thời thạch hóa, liên tục mười giây."

"Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài Thần Bí Trắc, tiến độ ngươi thăng cấpđạt tới 100%."

"Ngươi thăng cấp!"

"Ngươi trở thành Chó cỏ cấp 2!"

"Bởi vì ngươi thăng cấp, chủ nhân của ngươi cũng đạt được tiến độ thăng cấp5%."

Lớp lông trên người Hỏa Nha trở nên càng dài, thân hình cũng rắn chắc hơnnữa.Ở bên trái phía trên nó, con số 1 biến mất, thay vào đó là con số 2.Hỏa Nha hoạt động thân thể, chỉ cảm thấy mình thật sự trở nên càng mạnh.ẩ ầ ố ắ ầNó ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào con số 2 kia, trong mắt dần chảy ra giọt nướcmắt to tướng.Trời nhìn cũng thấy đáng thương!Ta vốn là Huyết Nhục Thú Khuyển uy phong lẫm lẫm trong Luyện Ngục, sachân rơi vào Vĩnh Dạ rồi biến thành chó cỏ, hiện giờ rốt cuộc cũng đạt đượcphương pháp thăng cấp, tương lai có được tiền đồ quang minh!"

Ấu ấu."

Hỏa Nha phát ra một tiếng tru hưng phấn.Nó phấn chấn tinh thần, chạy vội hướng vào sâu trong bóng đêm....Trong rừng cây u ám.Một con chó màu vàng đất đang nhanh chóng chạy vội.Ở phía bên phải cách đó không xa là một thế giới đóng băng màu xanh biển.Liễu Bình đã từng nói, nhất định không thể rời khỏi thế giới đóng băng quá xa,nếu không có nguy cơ gặp phải quái vật nào đó.Hỏa Nha yên lặng ghi tạc trong lòng, qua mỗi một đoạn thời gian, nó phải quansát khoảng cách giữa mình và thế giới đóng băng.Nó xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Ngươi phát hiện một khu rừng rậm."

"Thông qua lần thăm dò này, giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng 1%."

Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt khó hiểu.Chỉ thăm dò phát hiện ra khu rừng rậm thôi mà cũng tăng kinh nghiệm sao?Tuy rằng chỉ có 1%, nhưng muỗi nhỏ mấy cũng là thịt.Chỉ cần nó không ngừng chạy tiếp thì sớm muộn gì cũng có thể thăng cấp sao?Nhưng điều này lại xung đột với lời dặn dò của Liễu Bình."

Ô...

Ô..."

Hỏa Nha ngồi xổm xuống tại chỗ, phát ra tiếng ư ử rất nhỏ.Tiếng nói của Liễu Bình cũng theo đó mà vang lên: "Không sao, chẳng qua là1% thôi, hiện giờ ngươi chỉ có cấp 2, không thể lên đến cấp 5 nhanh như vậyđược."

"Gâu!"

Hỏa Nha sủa lại một tiếng.Nó chạy được một đoạn về phía trước thì lại chậm rãi dừng lại, nhìn vào mộtthân cây cách đó không xa.Bên cạnh cái cây hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Nhận dạng: Vật không có chủ."

ẩ ấ ố ố"Cây này ẩn chứa thuộc tính 'Cất chứa ', là chủng loại cây cối tương đối hi hữu,có thể thu thập."

Hỏa Nha vui sướng chạy đến, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trên cây.PhanhCái cây đó chợt biến mất, hóa thành một thẻ bài dừng ở trước mặt Hỏa Nha.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:"Ma thụ: Mê Ngạn."

"Cây này có một không gian thứ cấp rộng chừng ba mươi mét vuông."

"Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài, giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới105%."

"Ngươi thăng cấp."

"Ngươi trở thành chó cỏ cấp 3!"

Hình thể của Hỏa Nha lại bành trướng lần nữa, trở nên càng thêm rắn chắcmạnh mẽ.Nó đã cao chừng nửa người."

Gâu!"

Hỏa Nha hưng phấn sủa vang một tiếng.Tiếng nói của Liễu Bình lại vang lên lần nữa: "Cái kia...

Hỏa Nha à, tạm thờichúng ta đừng thu thẻ bài, như vậy mãi thì sẽ xảy ra vấn đề đấy."

"Ô ô..."

Hỏa Nha phát ra một tiếng rên cầu xin."

Ta biết, sao ta lại không muốn để cấp bậc của ngươi trở nên càng cao?

Nhưngtình cảnh hiện tại của chúng ta quá khó khăn, cần thoát khỏi con quái vật kiatrước cái đã."

Liễu Bình nói."

Gâu..."

Hỏa Nha thương tâm khẽ gật đầu.Nó là Huyết Nhục Thú Khuyển đến từ Luyện Ngục nên cũng biết thiệt hơn thếnào, nó nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục lên đường.Đi không được bao xa.Rừng cây đã tới điểm cuối.Phía trước xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.Một thẻ bài dựng ở bên cạnh cái hố, trên đó có viết ba chữ:"Tử linh hồn."

Hỏa Nha như cảm ứng được cái gì, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, nức nở tại chỗkhông dám tiến lên.Vừa nhìn thấy nơi này là cảm nhận được quỷ dị.ấ ấMạng chó rất quan trọng, ta chỉ là một con chó cỏ cấp 3, trước khi chủ nhân lêntiếng thì ta cũng không dám hỏi, ta chỉ rống hai tiếng, chờ chủ nhân nói rồi bàntiếp."

Không có gì, nơi này chồng chất những nhân loại và ma quỷ bị ***** tronglúc chiến đấu, linh hồn của bọn họ đã tiêu tán, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bị đặtở nơi này, sẽ không có nguy hiểm gì."

Liễu Bình cất tiếng nói.Lúc này Hỏa Nha mới thật cẩn thận mà tiến lên, muốn đi vòng qua men theomép cái hố khổng lồ kia.Một bên là thế giới đóng băng.Bên kia là hố sâu.Nếu vòng qua thì nhất định phải rời xa thế giới đóng băng một khoảng cách.Nhưng cũng không có cách nào khác.Nếu đi vào trong cái hố, lấy sức mạnh của Hỏa Nha cũng chưa chắc có thể bòlên khỏi đó.Men theo bên cạnh cái hố, Hỏa Nha nhanh chóng chạy vội.Bỗng nhiên.Nó lại dừng lại lần nữa, lông trên người đều dựng lên, trong cổ phát ra tiếng gừgừ trầm thấp.Ở phía trước nó, một hàng dấu chân xuất hiện bên cạnh cái hố sâu.Cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, hàng dấu chân này đến từ bên trong hố sâu,nó bò lên khỏi hố sâu, cứ kéo dài mãi vào trong sương mù lạnh lẽo mênh mangở phương xa, chẳng biết đi đến nơi đâu.Mà hướng kia đi thẳng đến Đế quốc Ma Quỷ."

Không có việc gì, có lẽ có một vài ma quỷ giả chết, chờ mọi người đi rồi thì nólại trốn trở về quốc gia của mình thôi."

Liễu Bình nói.-------Chương 374: Tử linh hồn và con rốiHỏa Nha ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, nó cố lấy can đảm lần mò về phíatrước.Lúc đi ngang qua hàng dấu chân kia, nó dùng sức nhảy dựng, nhảy qua dấuchân đó.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nó:"Ngươi phát hiện nơi mai táng tử linh hồn."

"Giá trị kinh nghiệm +2%."

Hỏa Nha dần tăng nhanh tốc độĐột nhiên.Nó lại dừng!Chỉ thấy nó thả chậm bước chân, ngửi nhẹ một vòng chung quanh, mặt mang vẻbàng hoàng mà nhìn mấy tảng đá phía trước."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình cảnh giác hỏi.Hỏa Nha không trả lời.Nó do dự một lúc lâu, sau đó chọn lấy một tảng đá rồi chậm rãi nâng chân saulên.Đi kèm với một tràng âm thanh "Xè xè xè", Hỏa Nha phát ra tiếng kêu to vuisướng.Thì ra là đi tiểu!Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Sau một trận run run, Hỏa Nha lại phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chạy như bayvề phía trước.Trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn nhìn kiệt tác của mình."

Ấu ấu!"

Hỏa Nha phát ra một tràng tiếng tru chói tai."

Lại làm sao nữa?"

Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi.Hỏa Nha nhe răng để lộ ra cái răng giả kia, giúp răng giả nhìn thấy được tìnhcảnh phía trước.Chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lỏm chỏm phía trước xuất hiện vô số những dấuchân rậm rạp.Những dấu chân này bò lên từ cái hố sâu, chúng trùng trùng điệp điệp đan xenvào nhau, kéo dài hướng tới điểm cuối con đường nhỏ sương mù lượn lờ kia.Liễu Bình giật mình.ế ế ốNếu nói có một hai ma quỷ giả chết trốn chạy thì còn hợp lý.Nhưng dấu chân trên mặt đất có ma quỷ, cũng có nhân loại, chúng chằng chịt cứnhư tất cả những người chết đi đều đã sống lại.Bọn chúng bò lên trên hố sâu, toàn bộ đi về hướng Đế quốc Ma Quỷ đằng xa.Liễu Bình thở sâu.Tại sao lại như vậy?Ma quỷ vừa mới đi lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế.Chẳng lẽ chúng vừa rời khỏi thì toàn bộ quốc gia đã bị Trầm Miên Giả khôngbiết nào đó chiếm cứ?"

Chúng ta mặc kệ những việc này, chỉ cần vòng qua cái hố là được rồi."

LiễuBình an ủi.Hỏa Nha phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại bắt đầu chạy vội.Lần này, tốc độ của nó tăng lên rõ ràng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực, muốnmau chóng rời khỏi nơi này.Sàn sạt...

Sàn sạt...Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang phát ra trong lúcHỏa Nha chạy vội.Nó đi dọc theo bên cạnh cái hố mà chạy thẳng một mạch về phía trướcNhưng mà, những dấu chân trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, có vài vị trídấu chân còn để lại vết máu màu đen.Tất cả dấu chân đều kéo dài về một phương hướng.Mà phương hướng kia chính là hướng mà Hỏa Nha muốn xuyên qua.Không có cách nào khác, Hỏa Nha chỉ có thể căng da đầu chạy nhanh một mạchvề phía trước.Hố sâu bị ném lại ở sau người, mà sương mù phía trước tản ra hai bên, để lộ ramột con sông vẩn đục.Đây là một con sông lớn, gần như không nhìn thấy được điểm cuối, phóng mắtnhìn ra xa, chỉ có thể trông thấy một mảnh đất mơ hồ màu đen cực kỳ xa xôi ởbờ bên kia.Số lượng ma quỷ và nhân loại nhiều không đếm được đang đứng ở bờ sông,chúng đứng đó không nhúc nhích.Chỉ thấy trên người đám ma quỷ và nhân loại đó đều mặc chiến giáp đã ráchnát, tay cầm binh khí đã tổn hại, trên người trên mặt đều là những vết thương đãcũ.Tử linh hồn!Đây đều là những linh hồn đã chết trong chiến tranh!ằ ế ồBởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng chúng hao hết sức mạnh linh hồn, nhưngthân thể vẫn chưa tiêu tán, mà bị chôn trong cái hố khổng lồ kia.Mà hiện tại, tất cả chúng đều thức tỉnh và cùng đứng trước con sông vẩn đụcnày.Bọn chúng im hơi lặng tiếng mà đứng đó, cứ như đang chờ đợi cái gì.Cảnh tượng này mang đến cảm giác quỷ dị nói không nên lời.Lúc Hỏa Nha xuất hiện, đám ma quỷ và nhân loại đó đồng thời quay đầu rồinhìn thoáng qua nó.Khi phát hiện chỉ là một con chó, đám ma quỷ và nhân loại lại chậm rãi chuyểnánh mắt đi.Hỏa Nha đã sớm bị dọa dừng bước không dám đi nữa, thậm chí cầm lòng khôngđậu mà kẹp chặt cái đuôi.Nhưng kế tiếp, không có bất cứ ma quỷ hoặc nhân loại nào liếc nhìn nó nữa.Có lẽ là bởi vì cấp bậc quá thấp?Hỏa Nha thật cẩn thận tới gần những tử linh hồn đó.Vẫn không ai đoái hoài đến nó.Nó không biết làm sao, đành phải nhếch môi để lộ ra cái răng giả kia.Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua những ma quỷ và nhân loại đó.Chỉ một thoáng, trên đỉnh đầu đám ma quỷ và nhân loại đều hiện ra một hàngchữ nhỏ tương tự:"Con rối???"

Con rối?Liễu Bình thở dài trong lòng.Không cần bàn cãi gì nữa, có thể khiến tất cả tử linh hồn sống lại để làm conrối, nhất định là một Trầm Miên Giả.Ma quỷ mới đi chưa được bao lâu thì đã thật sự xuất hiện một Trầm Miên Giả."

Chúng ta tránh qua một bên, từ từ quan sát đi."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, Hỏa Nha cực kỳ nhanh nhẹn trốn sau một tảng đá lớn.Thời gian chậm rãi trôi qua.Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nước sông truyền đến một tiếng gầm gừ.Chỉ thấy từng con cá lớn dài mấy chục mét trồi lên mặt nước, mở to hốc mắttrống trơn nhìn về hướng đám ma quỷ và nhân loại trên bờ.Những ma quỷ và nhân loại đó sôi nổi nhảy lên lưng từng con cá lớn.Thân thể con cá lớn vừa động thì đã bơi sâu xuống dòng nước.Liễu Bình lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, bỗng nói: "Hỏa Nha, đi, nghĩ cáchleo lên lưng một con cá đi."

"Gâu?"

Hỏa Nha phát ra âm thanh nghi ngờ."

Dù sao chúng nó cũng làm lơ sự tồn tại của ngươi, trong sông có cái gì đó, chỉdựa vào ngươi thì không thể bơi qua được, cho dù là ta cũng không dám tùy tiệnxuống nước, còn không bằng nhân cơ hội này đánh cược một phen, xem có thểtrà trộn vào hay không?"

Liễu Bình nói.Hỏa Nha cắn chặt răng, thò đầu ra từ sau lưng cục đá, sau đó nhanh chóng chạytới bờ sông.Giống như vừa rồi, đám ma quỷ và nhân loại kia đều làm lơ nó.Nó đi theo một đám nhân loại nhảy lên lưng cá, thật cẩn thận trốn dưới chânmột đại hán cường tráng.Đợi mấy giây sau.Con cá bắt đầu bơi lội.Nó chở một đám ma quỷ và nhân loại bơi tới bờ bên kia.Lúc này, tên đại hán cường tráng kia bỗng cúi đầu, liếc nhìn Hỏa Nha một cái.Hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vẩy cá từ trên lưng cá,cắt vỡ ngón tay nhanh chóng viết một câu:"Chó con đừng sợ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.-------Chương 375: Răng giả...Người đàn ông vạm vỡ kia viết đoạn chữ này trên vảy cá, lại lột một mảnh vảycá nữa, dùng chữ của ma quỷ viết thêm một lần.Hỏa Nha nhìn hai mảnh vảy cá mà ngẩn người.Ta chỉ là một con chó cỏ cấp 3 mà thôi, ta có thể giúp ngươi cái gì chứ?Chẳng lẽ ngươi vừa ý chiếc răng giả kia của ta?Vẻ mặt của nó hơi hoang mang.Người đàn ông vạm vỡ kia vẫn ngồi xổm quan sát nó, lúc này thì phát ra giọngnói ẩn chứa sự thất vọng:"Hóa ra thật sự là một con chó bình thường, ta còn tưởng rằng có vị đại lão nàotới đây giúp ta nữa chứ."

Hắn ta vừa nói xong.Toàn bộ ma quỷ cùng loài người trên lưng cá đều phát ra tiếng thở dài:"Thật sự là đáng tiếc, không nghĩ tới tới giúp ta chỉ là một con chó."

Sau đó...Tất cả Tử linh hồn đều im lặng.Trên lưng cá không phát sinh bất cứ tiếng động nào nữa.Trong dòng nước đục ngầu, thỉnh thoảng có thể thấy được cái bóng có thể tíchkhổng lồ lóe lên rồi biến mất, thế nhưng không có bất cứ quái vật nào ngăn cảnhành động của bầy cá cả.Tốc độ của bầy cá càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đi ngang qua con sống lớnnày, tới bên bờ khác của con sông.Trên bờ...Có thể thấy chân gãy tay đứt ở khắp mọi nơi.Các loại thi thể hình thù kỳ quái đều chồng chất cùng một chỗ, giống như từngtòa núi thây vậy.Mà trên những ngọn núi này, có vô số côn trùng đang hoạt động.Bọn chúng khác với Thi trùng của tù phạm, nửa người trên cũng không phảiloài người, mà hình thể hoàn toàn là côn trùng.Thân thể bọn chúng chia làm ba bộ phận đầu, ngực, bụng; có sáu chân, hình tháikhá giống con kiến.Mà phần đầu của những con quái vật này, có hoa văn thiên nhiên đủ loại màusắc, mỗi khi bọn chúng chạm nhau thì những hoa văn đó đều tản ra ánh sángnhạt, có vẻ giống với phương thức trao đổi trong nội bộ một chủng tộc.Phóng tầm mắt nhìn tới.ấ ầ ế ấMặt đất rộng lớn vô ngần, thế nhưng trên vùng đất này, có vô tận núi thây, có vôtận côn trùng hình kiến.Mà lờ mờ thấy được ban đầu ở khu vực này có đủ loại kiến trúc.Thế nhưng hiện tại, hầu như bọn chúng đã bị thi thể bao phủ.Chỉ có khu kiến trúc hùng vĩ ở phương xa, mới không bị thi thể che phủ mất.Hỏa Nha nhìn về những kiến trúc kia, trong ánh mắt xuất hiện sự kỳ quái."

Grừ...

Grừ...

Gâu...."

Nó gầm gừ một trận.Liễu Bình nghe xong thì hỏi lại với vẻ kinh ngạc: "Cái gì?

Ngươi nói là tháp caokia tượng trưng cho vương quyền trong tộc ma quỷ sao?"

"Gâu!"

Hỏa Nha nói.Nó lại nhe răng, để cho chiếc răng giả có thể thấy được vô số quái vật hình kiến,rồi lại nhe răng về phía tháp cao cùng khu vực kiến trúc hùng vĩ phương xa.Răng giả...Không.Liễu Bình nhìn lướt qua, đã thấy được trên đỉnh đầu những con quái vật này đềucó một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Kiến Ma Dạ Phệ.][Thuyết minh: Đây là một loại ma vật nguyên sinh quần cư tại Vĩnh Dạ.]Thực ra nói tới chuyện này cũng rất kỳ quái.Khi trước Nữ vương quốc gia ma quỷ biết được Tù phạm cùng Vạn Nhãn MaVương xuất hiện, đã quyết định di dời cả quốc gia.Nếu như bọn chúng là kẻ thu hoạch tới từ Luyện Ngục thì bọn chúng chỉ cần trởvề Luyện Ngục là được rồi, tại sao lại phải di dời cả quốc gia cơ chứ?Liễu Bình nhìn về phía khu vực kiến trúc của ma quỷ kia, bỗng nhiên một ýnghĩ xuất hiện trong đầu.Lúc ấy, Nữ vương ma quỷ đã nói:"Ta biết các ngươi không nỡ mảnh cơ nghiệp này, thực ra ta lại càng không nỡ...Thế nhưng ở trong mắt đám tồn tại vô cùng ***** kia... chúng ta cũng chỉ làlương thực mà thôi."

Có lẽ...Quốc gia ma quỷ này không liên quan gì tới Luyện Ngục cả, nó chỉ là một quốcgia do đám ma quỷ lưu lạc trong Vĩnh Dạ thành lập mà thôi.Như vậy...Tại sao bọn chúng vừa rời đi, nơi này đã bị những con quái vật có hình dạngkiến kia chiếm lĩnh?ắ ầHắn trở nên trầm tư.Lúc này, ma quỷ cùng loài người âm thầm nhảy xuống khỏi lưng cá, rồi đi lênbờ.Vừa lên bờ, tất cả ma quỷ lẫn loài người đều dùng toàn lực để chạy, đồng thờiphát động các loại công kích từ xa.Chiến đấu sắp bắt đầu!Hỏa Nha xem xét thời cơ đã tới, lập tức nhảy khỏi lưng cá, chạy về phía rìa củachiến trường.Trước khi những quái vật kia kịp phản kích, nó đã xuyên qua chiến tuyến rấtdài, lao về phía một đống xác chết ở một góc vắng vẻ.Ầm ầm ầm ầm.Tiếng nổ vang vọng tứ phương, mặt đất liên tục chấn động.Chiến tranh, bắt đầu!Hỏa Nha núp trong một đống xác chết, kêu lên với vẻ buồn khổ: "Ô ô gâu?"

Liễu Bình nói: "Chúng ta chạy xa chút, rời khỏi chiến trường, tìm một conđường khác, nghĩ cách đi ngang qua thành phố này."

"Gâu?"

"Không cần sợ, ta sẽ nghĩ cách để cho những con quái vật kia không công kíchngươi."

Liễu Bình nói.Lúc này, những con ma quỷ cùng loài người đã xuyên qua bãi sông, tấn côngmạnh vào thành phố, triển khai một cuộc chiến tranh với Kiến Ma.Trên bờ cát trở nên yên tĩnh.Hỏa Nha bò ra từ trong đống xác chết, quan sát một lát, tìm đúng thời cơ, dùngtoàn lực để chạy thoát khỏi chiến trường này.Nó dùng toàn lực để chạy, cuối cùng cũng rời khỏi khu giao chiến, từ trên mộtbức tường cao nhảy vào trong đống xác chết, tìm tới một cửa hang rồi chui vàotrong.Hầu như nó chỉ vừa mới chui vào, một vài con Kiến ma trong hang động đãphát hiện Hỏa Nha.Bọn chúng cùng lao tới.Hỏa Nha nhe răng, phát ra tiếng người:"Ngừng!

Ngươi hãy nghe ta nói!"

Đám Kiến ma ngừng lại."

Ta cũng không biết các ngươi là thứ gì, tại sao lại phải tới chiếm lĩnh tòa thànhthị này, thế nhưng ta chỉ là một người qua đường, hai chúng ta nước giếngkhông phạm nước sông..."

ếMột chiếc răng giả nào đó kêu lên.Đám Kiến ma đứng tại chỗ, yên lặng lắng nghe.Thừa dịp này, Hỏa Nha đi xuyên qua bên người đám Kiến ma, chạy trốn vào nơisâu trong hang động."

Được rồi, hiện tại chúng ta nói tới sự nhận thức của ta về con kiến, thực ra tachỉ đọc qua một vài quyển sách có liên quan mà thôi, nếu như các ngươi thích,ta có thể nói lại cho các ngươi nghe."

Răng giả tiếp tục nói.Đám kiến ma đang lao tới cũng liên tục dừng lại, yên lặng lắng nghe.Mặc dù rất khó tin, thế nhưng Hỏa Nha không suy nghĩ nhiều, vẫn cắm đầuchạy trốn.Nó vẫn nhe răng ra, mặc cho tiếng người liên tục phát ra, mình lại giống nhưmột tia chớp vàng, nhanh chóng xuyên qua hang động, đi tới trên đường phốcủa tòa thành thị này.Nơi này lại không có bao nhiêu Kiến ma.-------Chương 376: Đồ Linh giảTrong hư không, có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi phát hiện thành thị bị ma quỷ vứt bỏ.][Kinh nghiệm của ngươi tăng lên 9%.]Hỏa Nha quan sát bốn phía, thấy được đường phố rất phức tạp, đám Kiến maxuất hiện trên vách tường đất sắt, thi thể, trên đường,... trong thời gian ngắn, nókhông biết nên đi nơi nào."

Đi tháp cao."

Răng giả nhín chút thời gian nói."

Gâu?"

Hỏa Nha không hiểu.Hiện tại không nên chạy trốn sao, còn đi tháp cao làm cái gì?Ầm ầm...Tiếng nổ truyền tới từ phương xa càng ngày càng mạnh."

Chúng ta cần biết được địa hình sau tòa thành này là gì, mới có thể chuẩn bịđầy đủ."

Răng giả giải thích."

Gâu!"

Hỏa Nha nhìn về phía tháp cao cách nơi này không xa.Nó tiếp tục chạy, nhanh chóng xuyên qua vô số Kiến ma.Xung quanh đều là quái vật, chỉ cần tùy ý nắm một con ra, có thể nuốt sạch HỏaNha.Thế nhưng Hỏa Nha không sợ.Chủ nhân của mình là một thần nhân, chỉ cần nói chuyện là có thể giữ chân toànbộ bọn chúng!Hỏa Nha chuyên chú chạy trốn.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Hỏa Nha:"Chó nhỏ, giúp ta một lần, nếu như ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Là giọng nói khi trước!Lỗ tai Hỏa Nha dựng đứng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

Đừng để ý tới nó vội, chúng ta cần đi tới tháp cao quan sát tình huống."

Giọngnói của răng giả vang lên lần nữa.Hỏa Nha hiểu được.Nó tiếp tục chạy trốn.Thời gian trôi qua rất nhanh.Chó cỏ Hỏa Nha cấp 3 đã đi tới chân tháp cao.ề ế ầNơi này có càng nhiều Kiến ma hơn, bọn chúng hầu như bao phủ chật ních nơinày.Bọn chúng đụng chạm lẫn nhau, đi lại, xuyên qua, giống như đang tìm kiếm thứgì vậy.Cửa chính của tháp cao đã bị kiến ma đục ra một cái hố lớn, Hỏa Nha nhảy vàotrong hố lớn, tiếp tục bò lên trên dọc theo bậc thang.Cuối cùng.Nó đã tới đỉnh tháp.Có lẽ kiến ma đã kiểm tra đỉnh tháp này rồi, cho nên nơi này cũng không có conkiến nào cả.Hỏa Nha ngồi trên đỉnh tháp, nhe răng, lộ ra chiếc răng giả kia.Đó là vì để răng giả có thể thấy được cảnh tượng phương xa."

Chết tiệt!"

Nhìn một lát, răng giả truyền ra một giọng nói tức giận.Ở ngoài thành, là một cái hố to có chiều dài khoảng vài trăm kylomet.Mà bên ngoài hố to, vô cùng vô tận kiến ma đẩy từng cái linh hồn đã bắt đượcvào trong hố.Những linh hồn này đều là linh hồn còn sống, mà phần lớn trong số đó là loàingười.Linh hồn phát ra những tiếng kêu khóc tuyệt vọng, la hét, giãy giụa, thế nhưngkhi bị đẩy xuống phía dưới, tất cả âm thanh đều im bặt đi.Hố quá sâu, không thấy rõ bên trong là cái gì.Thế nhưng có một hàng chữ nhỏ hiện lên trên hố sâu:[Đồ Linh giả, Hoàng hậu Kiến Ma Vĩnh Dạ.][Có được danh hiệu này, là vương giả một phương bên trong Vĩnh Dạ, một khitỉnh lại, sẽ thống trị một mảnh khu vực rộng rãi trong thế giới Vĩnh Dạ, ăn hếtvô tận linh hồn.]Hỏa Nha ngồi tại đỉnh tháp cao, cũng ngẩn người ra.Theo lý thuyết, mình tới từ Luyện Ngục, cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượnghoành tráng rồi.Thế nhưng nếu như so với những quái vật trong Vĩnh Dạ này, thực sự là khácnhau một trời một vực.Bỗng nhiên...Tiếng nổ phương xa dần dần ngừng lại.Trong thành trì, số lượng kiến ma cũng không giảm bớt.Hiển nhiên, những tử linh hồn tấn công thành thị ma quỷ kia, đã bị kiến ma giếtsạch.Đúng lúc này, giọng nói kia lại vang lên:"Chó con..."

"Ngươi có thể giúp đỡ ta không?

Nếu như ngươi giúp đỡ ta, ta cũng sẽ giúpngươi."

Lần này, giọng nói kia ẩn chứa chút tuyệt vọng, thậm chí còn mang theo sựkhẩn cầu.Giọng nói này đã vang lên ba lần.Những tử linh hồn có danh hiệu "Con rối của ???", cũng đã có lời nhờ giúp đỡtương tự.Như vậy, giọng nói này hẳn là chủ nhân của những con rối kia.Hai tai Hỏa Nha dựng đứng lên.Nó vẫn không biết nên trả lời như thế nào.Hỏa Nha vẫn quyết định ngồi im bất động, duy trì động tác nhe răng, giao cụcdiện hiện tại cho răng giả.Một lát sau...Trong miệng Hỏa Nha phát ra tiếng người: "Ngươi là ai?"..."

Ngươi là ai?"

Răng giả hỏi.Kẻ kia im lặng một giây, bỗng nhiên nói liên tục:"Ha ha ha!

Tại sao ngươi lại nói ngôn ngữ của con người?"

"Chẳng lẽ ngươi là người?"

"Chó con, hãy cứu ta, nếu ngươi cứu ta, ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực giúpngươi rời khỏi nơi này."

"Đúng rồi, ngươi hỏi ta là ai à?"

Giọng nói của kẻ kia bỗng hơi khẩn trương:"Chúng ta không thể nói về vấn đề này, nếu nói tới thì sẽ bị kẻ địch của ta tìmtới."

"Ngươi hãy tới tìm ta đi."

"Cầu ngươi đó, mau tới cứu ta đi!"

Hỏa Nha cụp tai về phía sau đầu, thuận tiện híp mắt lại.Đối phương quá ồn ào.Là một con chó với thính giác nhạy bén, nó cảm thấy không chịu nổi.Thế nhưng Hỏa Nha vẫn luôn nhe răng, chờ răng giả quyết định.Không đợi bao lâu.Răng giả nói chuyện:ắ ẳ ấ ầ ỗ ể"Chắc hẳn ngươi cũng thấy được, ta không cần ngươi hỗ trợ cũng có thể rờikhỏi nơi này."

"Nếu như ngươi muốn ta cứu ngươi..."

"Ít nhất cũng phải thể hiện một vài thành ý chân chính."

Giọng nói kia hỏi:"Chó con, ngươi muốn cái gì?"

Răng giả nói: "Ta cũng không biết ta muốn cái gì, thế nhưng nếu như ta khôngthấy được thành ý của ngươi, ba phút sau ta sẽ rời khỏi tòa thành thị này."

Giọng nói kia cũng không không vui, mà cười hì hì nói: "Thật sự là một chú chóthông minh, ngươi càng thông minh, ta lại càng có lòng tin hơn, vậy thì cứ nhưvậy đi..."

Một tấm thẻ bài trống yên lặng xuất hiện, rơi xuống mặt đất trước mặt Hỏa Nha.Hỏa Nha cúi đầu nhìn xuống.Trên thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Khế ước Vĩnh Dạ."

"1, Song phương vĩnh viễn không được công kích đối phương."

"2, Song phương phải cùng nhau nghĩ cách thoát khỏi nơi đây, cả hai bên đềuphải dùng toàn lực."

"3, Khi người đưa ra khế ước được cứu vớt thành công, sẽ phải tận hết sức củamình, báo đáp một cách hợp tình hợp lý cho người cứu vớt."

Hỏa Nha đọc rất nhanh, thế nhưng nó không có bất cứ phản ứng nào.Thành ý của đối phương có đủ không?Loại chuyện này chỉ có chủ nhân mới có thể phán đoán.Nó ngồi xổm tại chỗ yên lặng chờ đợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Hỏa Nha đạt được đáp án.Nó hé miệng, cúi đầu xuống, ngậm thẻ bài kia vào miệng, dùng răng giả cắnnhẹ xuống.Bụp!Thẻ bài biến mất.Khế ước, thành lập!Giọng nói kia lập tức vang lên:ế ố ấ ế"Nhanh, đám kiến ma kia đang cố mở phong ấn, ngươi phải tiến vào Hoàngcung trước bọn chúng mới được!"

"Hoàng cung?"

Hỏa Nha phát ra tiếng người: "Hoàng cung vẫn chưa bị bọnchúng chiếm lĩnh sao?"

"Tộc ma quỷ vừa mới rời đi không lâu, cho nên bọn chúng mới chỉ kịp chiếmlấy tòa thành này, giờ phút này vẫn chưa hoàn toàn công phá Hoàng cung!"

Giọng nói kia nói.Hỏa Nha đứng dậy đi vòng quanh một vòng, từ trên tháp cao nhìn về phíaHoàng cung.Xung quanh Hoàng cung, con kiến chồng chất như núi, lại như bị một vòng bảovệ vô hình ngăn cản, không thể tiến vào bên trong.Chỉ có một vài con kiến có thể xuyên qua vòng bảo vệ vô hình đó, đi đi lại lạiquanh Hoàng cung mà không có mục đích rõ ràng.Hỏa Nha nghiêng đầu chó, quan sát một lúc mới sủa:"Gâu gâu gâu gâu!"

"Ngươi biết bố cục của tòa Hoàng cung này sao?"

Răng giả giật mình hỏi.Hỏa Nha gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Gâu gâu gâu!"

"Ngươi nói là loại địa phương cao quý này, luôn có một loại cửa nhỏ chuyêndành cho các loại thú cưng ra vào à?"

"Gâu!"

"Vậy thì tranh thủ thời gian chạy tới đó đi!"

Hỏa Nha thuận bậc thang chạy xuống dưới, rất nhanh đã rời khỏi tháp cao.-------Chương 377: Thực sự là không có thời gian!Trên đường phố, khắp nơi đều có thể thấy kiến ma.Hỏa Nha nhe răng, mặc cho chiếc răng giả kia liên tục nói những tri thức về loàikiến.Tất cả kiến ma đều đứng im tại chỗ, yên lặng lắng nghe.Nơi này đã rất gần Hoàng cung, thể hình cùng thực lực của kiến ma nơi nàyhoàn toàn khác biệt với kiến ma ở trên đường phố.Có một loại kiến ma mà toàn thân đều tản ra sương mù với lực lượng ăn mòn,làm cho Hỏa Nha không thể tới gần, chỉ có thể vòng quanh mà đi.Nó bỏ ra ba giờ, mới có thể tìm được một nơi trong bức tường Hoàng cung.Đó là một cái động cao nửa người.Một đám Kiến ma hình thể nhỏ bé ngăn tại nơi này, muốn chui qua cái độngkia, thế nhưng khi tới gần đều bị một loại lực lượng vô hình đẩy ra.Hỏa Nha chui qua những con kiến này, đi tới trước cửa động, sủa liên tục.Lần này chính là thanh âm của nó.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:"Ngươi đã sử dụng chú ngữ ma sủng, đã cho phép ngươi đi qua động này."

Hỏa Nha quay đầu nhìn những con kiến kia, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.Ngay cả thông đạo chuyên dụng cho vật nuôi cũng không biết đi vào, nhữngsinh vật trong Vĩnh Dạ này đúng là một đám đồ nhà quê.Nó quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực chui vào trong động.Xuyên qua một con đường không quá dài, mới đầu rất hẹp, đi một lát mới rộngrãi, khoảng mấy chục bước sau thì bước ra khỏi nơi này.Đã tiến vào trong Hoàng cung!Giọng nói kia vang lên: "Quá tốt, ngươi đã tới!

Nhanh nhanh đi về phía đôngnam, nơi này có một tòa điện nhỏ bỏ trống, ta chờ ngươi ở nơi này!"

Hỏa Nha phân biệt phương hướng, nhanh chóng chạy tới, rất nhanh đã xuyênqua vô số kiến trúc hoa lệ, đi tới một tòa điện nhỏ phía đông nam.Cửa điện mở rộng, bên trong có rất nhiều cái rương cùng đồ đựng, thế nhưngđều trống rỗng hết cả."

Gâu gâu gâu..."

Hỏa Nha nói."

Là phòng bảo tàng sao... ta biết rồi."

Răng giả cũng nhỏ giọng đáp.Hỏa Nha xông vào trong điện, chạy đi chạy lại quanh điện một vòng.Cũng không phát hiện cái gì cả.ấ ấ"Gâu?"

Hỏa Nha chất vấn.Giọng nói kia vang lên lần nữa: "Ngươi cần phải tìm tới ta thì ta mới có thể đitheo ngươi."

"Gâu!

Gâu gâu gâu!

Gâu gâu gâu!"

Hỏa Nha tức giận sủa nhặng lên.Giọng nói kia nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ta biết hiện tại không phải là lúc chơi trốntìm, thế nhưng ngươi cần phải tìm tới ta, ta mới có thể hiện thân, đây là quy tắccủa thiên thần bí, ta cũng không thể làm khác được."

"Gâu?"

Hỏa Nha ngạc nhiên hỏi."

Đúng vậy, ta trốn ở nơi này rất lâu rồi, ngay cả đám ma quỷ cũng không biết tatồn tại, thế nhưng ngày hôm qua bọn chúng rời đi, khi tất cả biện pháp ẩn nấptrong hoàng cung bị mất hiệu lực, kẻ địch của ta lập tức cảm ứng ra ta, nó tới đểgiết ta!"

Giọng nói kia nói với vẻ căm hận."

Nếu như ta dẫn ngươi đi, kẻ địch của ngươi vẫn cảm ứng được ngươi sao?

Vậythì chúng ta không thể trốn thoát được."

Răng giả nói."

Không, nó muốn cảm ứng ta một lần cũng là một chuyện rất gian nan, ít nhấttrong thời gian ngắn là không thể nào."

Giọng nói kia nói.Nó bỗng trở nên lo lắng, thúc giục: "Nhanh tìm ta!

Kiến ma sắp phá vỡ phòngngự của Hoàng cung rồi!"

Hỏa Nha luống cuống.Nó chạy dọc theo tòa điện này một vòng, vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì,quyết định nhảy lên một nơi cao cao, nhe răng ra, xoay tròn một vòng.Như vậy, chiếc răng giả kia có thể thấy được toàn bộ tình huống trong tòa điệnnày.Thế nhưng răng giả kia cũng không phát hiện bất cứ thứ gì cả.Toàn bộ đại điện rất hỗn loạn, cơ bản là không thể tìm tới bất cứ manh mối nàocó giá trị cả.Giọng nói kia bỗng "a" một tiếng."

Chó con, tại sao một chiếc răng trong miệng của ngươi lại có danh hiệu là nhàtự nhiên học?"

"Gâu gâu!"

Hỏa Nha nghiêm túc nói."

Nó là chủ nhân của ngươi?

Chậc chậc chậc, thực ra ta cũng không thể nhìn radanh hiệu của ngươi, chỉ là danh hiệu này rất thân cận với ta, cho nên ta mới cóthể phát hiện ra nó."

Giọng nói kia nói.Xung quanh yên tĩnh.Răng giả bỗng nói: "Thì ra là thế, Hỏa Nha, tìm kiếm một lượt, nhìn xem trongtòa điện này có thứ gì giống một quyển sách hay không."

"Gâu!"

Hỏa Nha phấn chấn, nhảy xuống dưới, lại tìm một vòng nữa.Không có trong rương.Trong đồ dựng cũng không có.Trên kệ cũng không.Bất cứ nơi nào đều là rỗng tuếch, đừng nói sách, ngay cả một sợi lông cũngkhông có.Ầm!Từ ngoài truyền tới tiếng nổ cực mạnh.Phòng ngự Hoàng cung bị công phá!"

Gâu gâu gâu..."

Hỏa Nha cuống lên.Trong cuộc sống ngắn ngủi của nó, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khẩn cấpmà khó giải như này.Lúc này, răng giả vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Đừng nóng vội, Hỏa Nha,những nơi mà ngươi tìm đều không có vấn đề, suy nghĩ lại xem, còn nơi nào màngươi vẫn chưa tìm nữa không?"

Hỏa Nha run lên, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Trên đại điện, từng chiếc đèn treo rất hoa lệ treo lơ lửng.Chẳng lẽ...Hỏa Nha ra sức nhảy lên.Thế nhưng những chiếc đèn treo kia lại quá cao, coi như Hỏa Nha dùng hết toànbộ lực lượng cũng không thể nhìn thấy phía trên đèn treo có cái gì."

Xong, chó con, đã không còn kịp nữa rồi."

Giọng nói kia nói với vẻ tiếc nuối.Đã có một vài con kiến xuất hiện trước cửa tòa điện này.Trong khoảnh khắc đó, một chiếc răng giả rơi ra từ trong miệng chó cỏ cấp ba.Nó hóa thành bóng người bay lên trên, nhẹ nhàng rơi xuống trên một chiếc đèntreo.Liễu Bình.Liễu Bình quan sát xung quanh, cũng thấy được trên một chiếc đèn treo cáchhắn không xa, có một thứ gì đó."

Libertas!"

Hắn rút một tấm thẻ bài ra, hét lên.Bụp.Libertas cầm kiếm ngắn cùng dao găm bay xuống dưới, đạp bay kiến ma tại cửađiện ra, hét lớn:"Nhanh lên, ta không kiên trì được lâu đâu!"

Hắn ta cởi một vài quả bom từ bên hông xuống, dùng toàn lực ném mạnh rangoài, sau đó đóng chặt cửa lớn.Ầm!Tiếng nổ đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền tới.Mặc dù làm vậy có thể ngăn cản đám kiến ma một thời gian, thế nhưng cũnghấp dẫn đám đông kiến ma khác tới.Thực sự là không có thời gian!Liễu Bình thả người nhảy lên, rơi xuống trên chiếc đèn treo kia, quan sát mộtcách tỉ mỉ.Trên chiếc đèn treo này treo rất nhiều đèn pha lê rất đẹp mắt, một chiếc đèntrong đó có một thứ gì đó.Đó là một một thiếu nữ lớn chừng bàn tay.Nàng có một đôi mắt đen, ghim tóc song đuôi ngựa, lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu.Trong thời điểm tuyệt vọng này, một tay nàng nắm chắc dây đèn treo, một taykhác thì lau nước mắt, có vẻ như đang than thở cho số mệnh bi thương của bảnthân mình vậy.-------Chương 378: Con Rối Vong HồnKhi Liễu Bình ngồi xổm trước mặt của nàng, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên."

Ơ?

Ngươi tìm được ta!"

Thiếu nữ nín khóc mỉm cười, lại vui vẻ lên."

Đúng vậy, ta tìm được ngươi, nhanh lên, chúng ta cần phải chạy trốn."

LiễuBình thúc giục."

À, được."

Thiếu nữ đứng dậy, nghiêm túc thi lễ, nói:"Xin chào, ta là Lilith, rất vui được gặp ngươi."

Liễu Bình nhìn nàng, chỉ thấy trên đỉnh đầu của nàng có một hàng chữ nhỏ:"Con Rối Vong Hồn, Linh hồn của Sách, Lilith."...Hiện tại cũng đã rất cấp bách, Liễu Bình chỉ nói hai câu nói."

Năng lực của ta là tránh khỏi kiến ma, khi trước ngươi cũng thấy đấy."

"Ngươi có thể làm cái gì?"

Khi hắn nói câu *****ên, Libertas lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở vềtrong tay của hắn, bị hắn thu hồi.Khi nói xong câu thứ hai, đám kiến ma bên ngoài bắt đầu xô cửa.Lilith cũng hiểu được tình huống hiện tại rất nguy cấp, lập tức nói: "Ta có thểđiều khiển mọi thi thể."

"Những con kiến kia là tới tìm ngươi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng."

"Bọn chúng có điểm yếu nào không?"

"Phía sau đầu kiến ma có một nơi lõm xuống, chỉ cần đâm nhẹ xuống cũng cóthể ***** bọn chúng, ngoài ra, lực lượng của bọn chúng khi hoạt động trongnước sẽ giảm lớn."

"Đi."

Liễu Bình vươn tay.Lilith nhảy lên, rơi xuống trên tay hắn, nói nhanh: "Khi nào cần ta ra tay thìngươi có thể dùng tâm linh cảm ứng thông báo cho ta biết."

Bụp!Nàng hóa tahfnh một tấm thẻ bài, rơi xuống trên tay Liễu Bình.Liễu Bình thu hồi thẻ bài, hạ xuống, lại đặt lên miệng Hỏa Nha.ễ"Ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

Liễu Bình nói."

Gâu!"

Hỏa Nha hóa thành thẻ bài, cũng được Liễu Bình thu hồi.Vào lúc này...Trong tòa điện này, chỉ còn lại Liễu Bình."

Các ngươi muốn chiến đấu với ta sao?"

"Nếu như các ngươi xông tới, ta coi như các ngươi muốn chiến đấu với ta."

Hắn nhìn về phía cửa, nói nhỏ, vừa rút trường đao ra, nín thở chờ đợi đám kiếnma lao tới.Những con kiến tới tìm kiếm Lilith cũng không mạnh lắm, khoảng chừng cấp10 mà thôi, chỉ là số lượng quá mức kinh khủng.Ầm!Cửa bị đám kiến phá tan.Trong khoảnh khắc đó, trường đao trên tay Liễu Bình bị chém xéo lên.Một luồng ánh đao từ dưới đất bắn mạnh lên, bắn bay lũ kiến ma lên khôngtrung.Quỷ Đạo Đao Lưu - Nghịch Thủy Thiết!Còn không đợi đám kiến ma phản ứng được, trường đao Liễu Bình hóa thànhtàn ảnh làm người hoa mắt, liên tục trảm tới.Leng keng keng keng keng...Bí Đao chi thuật - Phong Vũ!Một đám kiến ma ở trên không không cách nào hành động, bị một trận ánh đaochém bay ra ngoài, rơi xuống mấy chục trượng bên ngoài.Chỉ có một con kiến ma lơ lửng giữa không trung, không có bất cứ một ánh đaonào chém trúng nó cả.Quầng sáng dưới chân Liễu Bình khuếch tán, hầu như cùng lúc đó, hắn thu hồiđao, xoay tròn một vòng, ném mạnh trường đao ra ngoài.Trường đao thoát khỏi tay của hắn, chợt lóe lên liền biến mất.Ngay sau đó...Con kiến ma ở không trung còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mộtluồng sáng lạnh từ phía sau lưng bay tới, đâm trúng phần lõm phía sau của nó.Nói thì chậm, thế nhưng ba lần ra tay tạo thành Xuân Phong Trảm này, chỉ trongnháy mắt đã hoàn thành!Ầm!Kiến ma rơi xuống mặt đất, mất đi sức sống."

Lilith, nó là của ngươi."

Liễu Bình nói."

Được."

Giọng nói của Lilith vang lên.Liễu Bình quay người trở về đại điện, tùy ý tìm một góc khuất, nhặt một hòn đá,đặt ở trong túi.Lúc này...Một đám kiến ma bị đánh bay kia cũng chạy trở về.Lại thấy được con kiến ma đã chết kia bỗng nhảy dựng lên, phát động tấn côngvề đám kiến ma kia.Đám kiến ma không đề phòng, bị con kiến ma này vừa cắn vừa xé, một hơi đãxử lý ba con.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Kẻ địch của ngươi chiến bại, linh hồn của bọn chúng đã thuộc về ngươi.]Mắt Liễu Bình sáng lên, rút một tấm thẻ bài ra.Nham thạch không tồn tại."

Ba con này vẫn giao cho ta điều khiển sao?"

Lilith hỏi."

Không, bọn chúng là của ta, ngươi thả con kia đi gây ra hỗn loạn."

Liễu Bìnhnói."

Được."

Lilith nói.Con kiến ma kia run lên, ngay lập tức thoát khỏi đông đảo đồng loại, lao ra bênngoài, chạy thẳng về phía chính điện Hoàng cung.Những con kiến ma khác cũng hỗn loạn tưng bừng, nhao nhao lao về phía conkiến ma kia.Thừa dịp này...Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, Liễu Bình hóa thành viên đá kia, rơi xuống mặtđất.Hắn yên lặng nằm trên mặt đất, giống như một hòn đá chân chính vậy.Một lát sau...Bạo động phía ngoài dần dần yên tĩnh lại."

Con kiến bị ta điều khiển đã chết."

Lilith nói."

Không sao."

Cục đá nói.Vừa dứt lời.Có ba con kiến ma lén lén lút lút bò vào trong điện.Hai con trong đó làm ra tác dụng che đậy.Con kiến ma thứ ba thì cẩn thận chạy tới gần hòn đá, ngẫm nghĩ rồi ngậm hònđá vào trong miệng.ế ềLúc này, những con kiến ma khác lại trở về tòa điện này.Ba con kiến ma lập tức giả bộ kiểm tra căn phòng này.Bọn chúng lật chỗ này, ngó chỗ khác, dần dần hòa nhập với những con kiến makhác.Đương nhiên, bọn kiến ma này không thu hoạch được bất cứ thứ gì.Đám kiến ma lùi ra ngoài, tản khắp khu vực Hoàng cung, tiếp tục tìm kiếm.Một lát sau...Lại có ba con kiến cùng đi, một bên tuần sát, một bên đi tới gần bức tườngHoàng cung.Thừa dịp những con kiến ma khác không chú ý, bọn chúng vượt qua tường vây,hợp thành một tiểu đội tuần tra, bắt đầu đi loanh quanh thành thị này.Thời gian dần dần trôi qua, bọn chúng đã đi tới phần rìa ngoài của thành thị.Đúng lúc này...Trên bầu trời, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Kiến Chúa, tại sao ngươi lại ởnơi này?"

Một lát sau...Một giọng kêu to, đinh tai nhức óc vang lên từ trong hố sâu khi trước vang lên:"Ta... muốn ở nơi nào... sẽ ở nơi đó..."

Giọng nữ kia nói: "Ta chính thức nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách củangươi cách nơi ngủ say của ta quá gần."

Giọng kêu to kia tiếp tục vang lên: "Ta... có chuyện của ta, không liên quan gìtới ngươi... chúng ta không liên quan tới nhau."

Giọng nữ nói: "Tốt nhất là như vậy."

Ngừng lại một lát, giọng nữ lại nói: "À đúng rồi, ngươi có thấy được hai conngười đáng yêu hay không?"

Giọng kêu to kia cáu kỉnh nói: "Ta đang ngủ... bọn nhỏ cho ta ăn quá nhiều thứ,ta không biết..."

Giọng nữ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên khó chịu:"Nếu như ngươi thấy được hai thiếu niên mang trong mình lực lượng hệ thần bíthì đừng nên ăn bọn họ, bọn họ là con mồi của ta."

Yên tĩnh một giây.Một luồng sóng năng lượng hùng vĩ từ trong hố sâu tản ra, quét ngang bầu trời.Giọng kêu to kia trở nên điên cuồng tàn ác:"Cướp linh hồn của ta?

Không, ngươi nhầm to rồi, ta chính là Đồ Linh HoàngHậu trong đông đảo kẻ ngủ say, mọi linh hồn đều thuộc về ta!"

"Người nắm giữ Trái Cây Ác Độc, người khác sợ ngươi, ta lại không sợ."

ế ế ể ếToàn bộ kiến ma trong thành thị phát ra những tiếng vù vù để trợ thế.-------Chương 379: Không chỉ muốn ăn hai trái cây non xanh kia, còn muốn ăn ta nữa?Giữa không trung.Giọng nữ kia nở một nụ cười gằn."

Hì hì, xem ra vẫn phải đánh một trận, như vậy là tốt nhất!"

"Trái cây của ta, đi thôi, hủy diệt toàn bộ nơi này, ngay cả một con kiến đềukhông được buông tha!"

"Trái cây nào biểu hiện tốt sẽ có thể sống lâu hơn đó."

Trên bầu trời, truyền tới những tiếng gào thét của không khí bị xé rách.Cùng lúc đó...Trên mặt đất, khu vực biên giới của thành thị.Ba con kiến cảm nhận được dấu hiệu chẳng lành xuất hiện, nhanh chóng chạythật nhanh.Không chỉ là bọn chúng.Toàn bộ bầy kiến đều trở nên hoảng sợ.Mặt đất bắt đầu run rẩy.Ngay sau đó...Ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ thành thị.Liễu Bình quát lớn: "Không còn kịp rồi, chỉ có thể chôn xuống dưới!"

Con kiến ngậm cục đá kia cũng hiểu được, đâm đầu xuống mặt đất, nhanhchóng đào ra một cái hố.Nó điên cuồng đào xuống dưới.Hai con kiến còn lại cũng dừng lại, ngăn cản phía sau con kiến kia, ngay sau đó,tia sáng bao phủ tới.Con kiến *****ên sống được hai giây, thân hình bị tan rã.Con kiến thứ hai cũng bị ánh sáng trắng bắn nổ.Ánh sáng trắng đuổi kịp con kiến thứ ba!Lúc này, nó đã đào ra một cái hố sâu mấy mét, vội vàng núp ở trong, chúi đầuxuống dưới.Ánh sáng bắn tới.Kiến ma phát ra những tiếng kêu thảm, chôn đầu xuống dưới đất, phun cục đára, rồi dùng đầu đẩy mạnh xuống phía dưới mặt đất.Ánh sáng tiếp tục tràn vào.ếToàn thân kiến ma vỡ vụn thành từng mảnh.Nó dùng chút lực chuối cùng, giật xuống miếng vảy cứng nhất phía sau lưng,đắp lên trên hố nhỏ đó, tới tận khi ý thức của nó bị tiêu biến.Trên bầu trời.Cô gái cao gầy mặc áo đen kia thu hồi rổ trái cây, thân hình cũng bắt đầu biếnđổi.Vảy màu trắng xuất hiện ngoài cơ thể nàng ta, dần dần bao phủ toàn thân.Thân hình của nàng càng ngày càng dài, càng ngày càng thô.Trong hố to, giọng kêu to kia hét ầm lên: "Rắn Ác Độc, rõ ràng ta không chọcgiận ngươi, thế mà ngươi lại giết nhiều con cháu của ta như vậy, ta muốn ănsạch ngươi!"

Giữa không trung, gió bão gào thét.Cô gái kia đã biến mất.Thay vào đó, là một con rắn khổng lồ, toàn thân có một lớp vảy trắng nhợt.Nó có một đôi mắt dựng thẳng đầy vết rạn màu hổ phách, nhìn chăm chú vềphía hố to, nói:"Không chỉ muốn ăn hai trái cây non xanh kia, còn muốn ăn ta nữa?"

Rắn khổng lồ bay trên không trung với tốc độ cực nhanh.Nó le lưỡi, phát ra những âm thanh xì xì.Ngay sau đó.Những nơi mà nó bò qua, hư không vỡ nát, hiện ra biển khô lâu dày đặc....Con rắn bay vút lên không trung.Những trái cây bị nó hất văng đó hóa thành từng tồn tại cường đại ngay trênkhông trung."

Ta muốn sống lâu mấy ngày, ta muốn sống lâu mấy ngày!"

Một cường giả nhân loại quát tháo lên như điên khùng.Hắn lao thẳng xuống dưới, như sao băng đánh thẳng vào đàn kiến, mỗi một lầnra tay đều tiêu diệt vô số những con ma kiến.Tất nhiên đàn kiến cũng không cam lòng yếu thế, lập tức phát động phản kích.Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới như rơi vào hủy diệt.Mặt đất không ngừng chấn động, vỡ ra, sụp đổ.Lúc này.Trong hầm ngầm nào đó nằm gần vừa con sông, bên dưới tường thành.Dưới một mảnh giáp xác vỡ ra của ma kiến.ấ ềGiọng nói của Lilith lặng yên vang lên: "Này, cục đá, bên ngoài có rất nhiều thithể ma kiến, không thì ta kéo hai con vào, đưa chúng ta tới con sông đượckhông?"

Hòn đá nhỏ kia lên tiếng: "Tuyệt đối không được, lúc này tuy rối loạn, nhưngnếu có ma kiến thoát khỏi chiến trường chạy đến bờ sông thì rất có khả năng sẽkhiến cho hai tên kia chú ý."

"Có đạo lý, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ trốn trong này mãi hay sao?

Nơi này rấtnguy hiểm, vừa rồi thiếu chút nữa chúng ta đã chết rồi."

Lilith nói."

Chờ một chút."

Hòn đá nhỏ nói."

Hừ, ta có rất nhiều kinh nghiệm trốn tránh, không bằng ngươi nghe ta."

Lilithnói."

Không sai, kỹ xảo trốn tránh của ngươi rất tuyệt, nhưng ở phương diện sinhtồn thì ta kiến nghị ngươi vẫn nên nghe theo ta."

Hòn đá nhỏ nói.Nó tăng mạnh giọng điệu, tiếp tục nói: "Đứng trước mặt hai con quái vật này,chúng ta không có bất cứ cơ hội nào để cứu vãn đâu."

Lilith nghe vậy thì không nói nữa.Thời gian trôi đi.Tiếng gầm rú bên ngoài càng ngày càng dữ dội.Toàn bộ thành thị ma quỷ đã hóa thành phế tích, sau đó thì biến thành một cáihố to lõm sâu xuống, con sông bắt đầu chảy ngược vào trong thành thị.Một cái khe đất vỡ ra rồi uốn lượn lan tới.Dưới sự quấn lấy của dòng nước, hòn đá nhỏ trực tiếp nhảy vào sâu trong kheđất, đánh vào một khối thi hài ma quỷ chôn giấu dưới lòng đất.Nó vẫn bất động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.Bỗng nhiênTiếng gầm rú bên ngoài biến mất."

Hả?"

Lilith kinh ngạc nói."

Suỵt, im lặng một chút, chúng ta nghe xem tình hình thế nào."

Hòn đá nhỏ nói.Qua mấy phút.Giọng nói của nữ nhân kia vang lên trên bầu trời: "Kiến Hậu, ta muốn toàn lựcra tay."

Kiến Hậu phát ra tiếng vang ù ù: "Ta cũng không sợ ngươi."

"Chuẩn bị chết đi."

Nữ nhân kia hờ hững nói.Nói đến đây thì không có tiếng động gì nữa.Bên ngoài là một mảnh tĩnh mịch.Hòn đá nhỏ nằm bất động sâu dưới lòng đất.ỗBỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:"Bởi vì bổn danh sách thu lấy thẻ bài trung tâm của danh sách 'Ngu Giả', đãhoàn toàn nắm giữ mọi thứ của 'Ngu Giả', bởi vậy bổn danh sách có thể xemxét thông tin có liên quan đến danh sách 'Ngu Giả'."

"Xin hãy chú ý, cuộc trao đổi thông tin dựa vào 'Ngu Giả' đang được tiến hành,ngươi muốn xem chi tiết nội dung có liên quan hay không?"

Hòn đá nhỏ nói: "Xem chi tiết."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:"Tin tức trao đổi dựa vào 'Ngu Giả' như sau:""Rắn Ác Độc: 'Tìm được rồi chưa?'""Đồ Linh Kiến Hậu: 'Tìm được rồi, dao động sinh ra trong lúc chúng ta chiếnđấu thật sự khiến cho một danh sách kỳ quái quan sát, ta đã phát hiện nơi ở củanó, binh chủng cao cấp của ta đang phá hủy chỗ tránh nạn kia, tất cả linh hồnđều không chạy thoát được'."

"Rắn Ác Độc: 'Nhưng không tìm được mục tiêu của ta, đáng tiếc.'""Đồ Linh Kiến Hậu: 'Không cần để ý, hai linh hồn Thần Bí Trắc tuy hi hữu,nhưng ta sẽ dựa theo ước định, giao cho ngươi ba phần số lượng linh hồn.'""Đồ Linh Kiến Hậu: 'Năm rồi ngươi chiếm lấy địa bàn lân cận 'Ngu Giả', dễdàng đạt được linh hồn nhân loại chất lượng tốt...

Nhưng 'Ngu Giả' đã đóngcửa...

Ngươi còn không trở về với ta à?'""Rắn Ác Độc: 'Sở dĩ dùng 'Ngu Giả' giao lưu với ngươi là vì để ngươi xem cáinày.'""Nhắc nhở: Rắn Ác Độc chia sẻ một phần tin tức cho Đồ Linh Kiến Hậu."

"Tin tức đó như sau:""Lệnh truy nã Luyện Ngục."

"Tìm được và bắt lấy một Kiểm Nghiệm Giả bỏ chạy từ danh sách 'Ngu Giả 3-6912', tên gọi là 'Liễu Bình', nam tính nhân loại, 14 tuổi, chức nghiệp kỵ sĩ, tócngắn, mắt đen, Bác Học Giả, Bậc thầy Thẻ Bài, có thẻ không có sách."

"Khen thưởng: Một vạn nhân loại linh hồn."

"Đồ Linh Kiến Hậu: 'Tại sao ngươi không bắt lấy hắn?'""Rắn Ác Độc: 'Ta vốn định đùa bỡn một phen, cho nên tạm thời buông tha hắn,ai ngờ vừa thu được lệnh truy nã thì mới biết được tầm quan trọng của hắn'."

"Đồ Linh Kiến Hậu: 'Vậy thì hết cách rồi, có lẽ bị ta ăn, có lẽ bị những kẻ nhìntrộm kia ăn, tóm lại là không ở nơi này, cả mặt đất ở đây cũng bị quật lên mấylần rồi, không có khác thường gì cả'."

"Rắn Ác Độc: 'Nhìn theo tình hình hiện giờ, cũng chỉ có thể từ bỏ lệnh truy nãnày mà thôi, không biết ngươi có phát hiện không, trong vô số những kẻ nhìnế ấtrộm, có một tên thực lực yếu hơn chúng ta năm cấp bậc.'""Đồ Linh Kiến Hậu: 'Thực lực như vậy cũng dám ẩn nấp nhìn trộm, ý đồ nhìnthấy cục diện trai cò đánh nhau của chúng ta, sau đó kiếm được lợi từ trong đó?Không bằng chúng ta đi ăn nó đi!'""Rắn Ác Độc: 'Đi'."

Tất cả chữ nhỏ chậm rãi biến mất.-------Chương 380: Bàn riêngTrên bầu trời, giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên lần nữa: "Kiến Hậu, ngươiám toán ta!"

Tiếng nói đắc ý của Kiến Hậu cũng vang lên theo: "Ai kêu ngươi kiêu ngạo nhưvậy, đừng chạy!"

"Hừ, lần sau gặp lại."

Hai giọng nói đinh tai nhức óc phá không mà đi.Thời gian trôi đi.Thế giới dần dần trở nên yên tĩnh lại.Hòn đá nhỏ nằm sâu dưới lòng đất, vẫn luôn không nhúc nhích.Hai con quái vật này lại dùng 'Ngu Giả' để tiến hành giao lưu.Chẳng lẽ chúng nó có liên hệ nào đó với ma quỷ Luyện Ngục hay sao?Xem ra chính là như vậy.Dù sao thì Rắn Ác Độc vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài 'Ngu Giả', có lẽ khôngchỉ do thèm khát linh hồn.Thật ra bản thân nó cũng có dây mơ rễ má gì đấy với Luyện Ngục."

Liễu Bình, hai con quái vật kia đã đi rồi."

Lilith nói."

Ngươi biết gốc gác của chúng nó không?"

Hòn đá nhỏ nói."

Ta chỉ biết trong tay con rắn kia có một quyển sách thẻ tên là 'Trái Cây ÁcĐộc', còn về con Kiến Hậu, quyển sách trong tay nó là tử địch của ta."

"Thì ra là thế..."

"Liễu Bình, bên cạnh chúng ta có một khối hài cốt ma quỷ, không bằng ta điềukhiển nó đào ra một con đường, mang chúng ta đi ra ngoài."

Lilith nhảy nhótnói."

Không, đừng cử động."

Hòn đá nhỏ nói."

Ngươi còn lo lắng cái gì?"

Lilith hiếu kỳ hỏi."

Chờ một chút, tin tưởng ta, ta tương đối có kinh nghiệm ở phương diện này."

"Ngươi đang ám chỉ phương diện nào?"

"Săn thú."

"...

Được rồi."

Một ngày một đêm sau.Toàn bộ thành thị Ma Qủy không ngừng bị nước sông xâm lấn.Cuối cùng, nó bị con sông rộng lớn kia bao phủ.ấ ầ ầBùn đất rạn nứt trên hòn đá nhỏ dần dần bị nước sông tách ra.Lại qua nửa ngày.Các loại sinh vật thủy sinh hình thù kỳ quái xuất hiện trong mảnh thuỷ vực mớiđược khai phá này.Một sinh vật giáp xác có ba đôi mắt đang đào bùn cát ra, phát hiện hòn đá nhỏmàu đen kia.Nó dùng cái kìm kẹp lấy hòn đá, nhẹ nhàng ném về phía sau.Nơi này là chỗ nó xây tổ, chỉ cần bùn cát mềm mại, đá sẽ làm giảm độ thoải máicủa cái hang.Hòn đá màu đen nhẹ nhàng lơ lửng trong dòng nước, sau đó dừng lại trên mộtđống đá lần nữa.Nó phát hiện thi hài ma quỷ chôn trong bùn đất kia cũng nằm bên đống đá đó,thi hài đang theo dòng nước, nhẹ nhàng trôi nổi qua lại.Mãi đến lúc này, hòn đá nhỏ rốt cuộc cũng lên tiếng: "Lilith."

"Cái gì?"

Lilith tức giận nói."

Ta nhớ ngươi có thể khống chế cá?"

"Đúng vậy."

"Tìm một con cá tới, phải là loại cá vốn thích phun ra nuốt vào hòn đá nhỏ đểchơi đùa, có loại cá như vậy không?"

"Không có, nhưng có một loại cá Thực Hủ cái gì cũng ăn."

"Được, chính là nó."

Mấy phút sau.Một con cá lớn dài mấy thước uyển chuyển bơi tới, táp mấy cái đã ăn luôn thihài ma quỷ kia.Lúc ăn, nó không cẩn thận đã cuốn những thứ không liên quan chung quanh vàotrong miệng.Hòn đá nhỏ màu đen cũng bị nó nuốt vào.Chỉ chốc lát sau, cá lớn ăn xong thi hài, cảm thấy mỹ mãn rồi bơi đi.Nó đã ăn no, bắt đầu tùy ý bơi lội trong nước.Chừng ba mươi phút sau.Cá lớn chậm rãi nổi lên mặt nước.Nó bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ quái.Ở ngay phía trên của nó, một cái đầu lâu đang thò qua cẩn thận quan sát.Khi nhìn thấy thứ nổi lên là một con cá Thực Hủ, cái đầu lâu kia mới chậm rãirụt trở lại.Đây là một bộ xương khô.Nó lơ lửng phía trên nước sông.Trên dòng nước chảy xiết vẩn đục, có vô số nhngn bộ xương khô đang lơ lửnggiữa không trung.Đám xương khô này cúi đầu nhìn chăm chú vào con sông phía dưới, cứ nhưđang theo dõi cái gì.Đưa mắt nhìn khắp chung quanh.Không chỉ phía trên con sông có số lượng bộ xương dày đặc không đếm được,ngay cả trên mảnh đất phương xa cũng tràn đầy bộ xương đang tuần tra và đilại.Mảnh sông và đất liền chung quanh đều nằm dưới sự theo dõi của đàn xươngkhô.Lúc cá lớn di động, trong dòng nước cũng có các loại cá khác cũng chìm nổi bơilội trong con sông.Trong thuỷ vực nơi này có vô số hài cốt, bởi vậy có thể thấy được cá Thực Hủ ởkhắp nơi.Những bộ xương khô đó như đã sớm biết tình hình như vậy, chỉ nhìn thoáng quarồi không hề chú ý đến nó.Vì thế cá lớn lại lẻn vào trong nước lần nữa, bơi sâu vào bên trong con sông."

Liễu Bình."

Cảm ứng tâm linh của Lilith lại vang lên lần nữa."

Cái gì?"

Hòn đá nhỏ đáp lại nói."

Lần này phải cảm ơn ngươi."

Lilith nói."

Không cần khách sáo, đúng rồi, chỗ tránh nạn là cái gì?"

Hòn đá nhỏ hỏi."

Ngươi không biết chỗ tránh nạn sao?

Ngươi sống sót trong Vĩnh Dạ bằng cáchnào?"

Lilith giật mình nói.Hòn đá nhỏ im lặng.Nhưng mà chỗ tránh nạn cũng bị hai con quái vật kia phát hiện.Chỉ sợ toàn bộ linh hồn trong đó đã bị chúng nó ăn sạch sẽ."...

Thôi bỏ đi, chờ sau này chúng ta lại bàn về vấn đề đó, hiện tại ngươi cẩnthận điều khiển con cá này, để nó hoạt động dựa theo thói quen tự nhiên của bảnthân, không cần vội vã chạy trốn khỏi mảnh thuỷ vực này."

Hòn đá nhỏ nói."

Được."

Lilith vui vẻ nói.Hai ngày sau.Con cá lớn bơi ra khỏi mảnh thuỷ vực này, đi vào một con sông không có bộxương khô giám sát....Đây là một con sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy.Sâu bên dưới con sông, các loại đá đủ mọi màu sắc đang lẳng lặng nằm đó.ỗMột cục đá màu đen hòa mình trong mớ hỗn độn đó, phát ra cảm ứng tâm linh:"Con sông này chảy đến nơi nào?"

Lilith trả lời: "Ta cũng không biết, ta không quen thuộc nơi này lắm."

"...

Chúng ta đã lạc đường."

Hòn đá nhỏ nói."

Ban đầu ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?"

"Phía bên kia con sông, lướt qua thành thị Ma Qủy, cứ đi mãi về hướng Bắc."

"Vậy thì thật sự lệch khỏi hướng quỹ đạo ban đầu rồi, nhưng hiện tại chúng tađã quay cuồng không biết bao nhiêu lần trong con sông, lướt qua rất nhiềunhánh sông, vừa không dám quay đầu lại, cũng không tìm thấy con đườngmới."

"Ta phải trở về."

"Vì sao?"

"Có người đang đợi ta."

"Ngươi đã cứu ta, dựa theo khế ước Vĩnh Dạ thì ta nên toàn lực báo đáp ngươimột lần, như vậy ta sẽ giúp ngươi đến nơi đó, ngươi xem thế nào?"

"Đương nhiên là được."

"Được, vậy bảo sách thẻ của ngươi ra cho ta thấy mặt, ta cho nó một thẻ bài."

"Ta không có sách thẻ."

"...

Rốt cục là thế nào vậy?

Ngươi rõ ràng là bậc thầy Thẻ Bài, lại chưa từng điqua bất cứ sách tị nạn nào, hơn nữa cũng không có sách thẻ, rốt cuộc ngươisống sót bằng cách nào?"

Lilith điên tiết la lên.Liễu Bình cũng thở dài.-------Chương 381: An toàn!Vào năm năm sau, rõ ràng hắn có được một mớ tiền trong ngân hàng DiễmNgục, có thể đi mua sách thẻ, kết quả lại trời xui đất khiến lập tức về tới nămnăm trước.Được rồi, chuyện này còn chưa tính.Hắn đi về năm năm trước, ai ngờ gần đây bị đế quốc do 'Ngu Giả' thống trị bắtđược, trở thành linh hồn bị nuôi nhốt, chưa từng chính thức tiếp xúc với thế giớiVĩnh Dạ, càng đừng nói đến chỗ tránh nạn gì đấy."

Ta mới tiến vào Vĩnh Dạ, cũng vừa trở thành bậc thầy Thẻ Bài không lâu."

Liễu Bình giải thích."

Thì ra là thế, chúng ta cần tìm được một chỗ tránh nạn trước, nghĩ cách tìm ramột tấm bản đồ địa hình lân cận, sau đó mới có thể tìm kiếm con đường tươngứng để họp mặt với đồng bạn của ngươi."

Lilith nói."...

Rốt cục chỗ tránh nạn là nơi như thế nào?"

"Nói không rõ được, ta có biện pháp trực tiếp đi đến chỗ tránh nạn gần nhất,không thì chúng ta khởi hành ngay bây giờ đi?"

"Tuyệt đối không được đi!"

Liễu Bình buột miệng thốt ra."

Hả?

Không đi thì không đi, ngươi cần gì phải phản ứng lớn như vậy?"

Lilithkhó hiểu nên hỏi lại.Đương nhiên Liễu Bình khó mà nói nơi đó đang bị hai con quái vật chia cắt, hắnthoáng do dự rồi mở miệng nói: "Ta hoài nghi hai con quái vật kia còn ở gần đó,nói không chừng cũng đang tìm kiếm chỗ tránh nạn."

"Vậy đổi nơi khác đi," Lilith nói: "Trên tay ta còn có một thẻ bài liên lạc, có thểgiúp chúng ta tìm được một chỗ tránh nạn đặc biệt xa, nhưng nếu làm như vậy,chỉ sợ ngươi tạm thời không thể tìm được bạn của mình rồi."

"Đây là biện pháp duy nhất."

Lilith bổ sung.Liễu Bình thở dài.Nếu Hoa Tình Không làm theo lời hắn nói, đã rời khỏi biên cảnh đế quốc, vậyhiện tại cô đã đến gần núi tuyết, đang lo lắng đề phòng chờ đợi hắn và Libertas.Chẳng lẽ phải để cô ấy lại một mình trong băng thiên tuyết địa kia sao?Lúc trước khi cấp bậc của hắn không tăng lên được, người ta đã lấy ra dược tềhồn lực cực kỳ hi hữu để giúp mình gia tăng thực lực.Trong đường hầm, Linh của cô không cho cô cứu hắn, cô trực tiếp từ bỏ Linhkia.Một cô gái như vậy....Chẳng lẽ hắn phải bỏ lại cô không lo sao?ế ễ"Ta quyết định quay lại."

Liễu Bình nói."

Liễu Bình, đầu óc ngươi rõ ràng rất thông minh, đưa ra quyết định như vậy làđiên rồi đúng không?"

Lilith nói."

Người bạn kia đang đợi ta, ta phải đi gặp mặt cô ấy."

Liễu Bình nói.Lilith phát ra một tiếng ai thán tuyệt vọng, nàng hỏi: "Là người thế nào mà đángđể ngươi đi cứu như vậy."

"Một người bạn."

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Bao lớn?"

"À, cũng cỡ như ta."

Liễu Bình tiếp tục nói: "Không có gì, ngươi ở lại nơi này đi, nếu ta có thể tồn tạitrở về, ngươi lại nghĩ cách báo đáp ta sau."

Lilith lắc đầu nói: "Liễu Bình ngu ngốc, chúng ta đã ký kết khế ước Vĩnh Dạrồi, ta phải toàn lực báo đáp ngươi một lần, nếu ngươi muốn đi tìm đồng bạn,vậy ta chỉ có đi theo ngươi, dốc hết sức trợ giúp ngươi!"

"Vậy..."

Liễu Bình nhún vai nói."

Đi thôi đi thôi, thật không có cách nào, dù sao mạng ta cũng là do ngươi cứu,giúp ngươi đi cứu một người khác cũng là điều đương nhiên."

Lilith nói.Liễu Bình nhìn về phía hư không.Chỉ thấy nơi đó hiện ra từng hàng chữ nhỏ:"Chú ý."

"Khế ước Vĩnh Dạ quy định nàng cần toàn lực trợ giúp ngươi một lần, nhưngkhông phải chỉ giới hạn trong lần này, thật ra nàng có thể lựa chọn hoàn thànhvào bất cứ lúc nào."

Nói cách khác, Lilith vốn không cần nhất định phải giúp mình đi tìm Hoa TìnhKhông.Nàng hoàn toàn có thể chờ mình ở chỗ này.Nhưng nàng vẫn quyết định đi với mình.Chậc...Lúc ấy khi nàng khống chế con cá lớn vận chuyển ma quỷ và Nhân tộc đến tấncông ma kiến, cũng từng rộng lượng để Hỏa Nha nhảy lên lưng cá.Xem ra đây là một Thư Linh lương thiện."

Lilith, tử địch của ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Thư Linh của Liệt Hồn Chi Thư."

Lilith nói."

Liệt Hồn Chi Thư?"

Liễu Bình hỏi.ể ồ ế"Không sai, quyển sách kia là sách thẻ của Đồ Linh Kiến Hậu, ngày xưa nó cóchút thù hận với ta."

Lilith nói.Lúc này có một con cá bơi ngang qua, há mồm ngậm lấy cục đá, mang theo nóbơi về hướng con đường từng đi qua."

Vì sao bọn người kia đều có sách thẻ?

Rốt cục sách thẻ có tác dụng gì?"

LiễuBình cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Sách thẻ giao cho bộ bài sức mạnh hệ thần bí kỳ lạ nào đó, ví dụ như nữ nhânmà ngươi nhìn thấy kia, sách thẻ trên tay ả tên là 'Trái Cây Ác Độc', có thể biếntất cả thẻ bài thành trái cây, nếu nữ nhân kia ăn vào thì sẽ hấp thu được sứcmạnh của thẻ bài."

Lilith nói."

Vậy 'Liệt Hồn Chi Thư' thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Nó phân liệt thẻ bài thành vô số ma kiến chi chít, tưởng tượng đến chuyện nàythôi ta đã nổi hết cả da gà."

Lilith nói."

Nói như vậy, ta phải tìm kiếm một quyển sách thẻ."

Liễu Bình nói.Lilith không biết nghĩ đến cái gì, ảm đạm nói: "Tay mơ như ngươi thì tìm sáchthẻ bình thường để dùng đi, nếu ngươi dùng sách thẻ quá tốt, người khác sẽkhiêu chiến ngươi, ngươi lại đánh không lại, chỉ có thể thua trận rồi đưa sáchthẻ cho người khác."

Con cá bỗng lặn xuống đáy nước, núp vào một đám cá nhỏ đang bơi chungquanh."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình không rõ nguyên do."

Hình như ta cảm ứng được cái gì...

Ngươi chờ một chút."

Lilith nói.Qua mấy phút.Lilith vui vẻ nói: "Hốc cây!

Ở gần đây có ẩn giấu một hốc cây!"

"Hốc cây?"

Liễu Bình khó hiểu lặp lại."

Không sai, hốc cây là nơi do một vị tồn tại vĩ đại bố trí, cung cấp cho nhữngngười hành tẩu bên ngoài liên lạc và giao dịch với ngài, dù sao thì Vĩnh Dạ thậtsự rộng lớn vô biên, có một vài người sau khi rời đi chỗ tránh nạn thì không dễdàng trở về được."

Lilith nói.Con cá tăng nhanh tốc độ ra sức bơi lội, nó nhanh chóng đến được bên bờ, phunmột viên đá màu đen ra ngoài.Đá quay cuồng một hồi rồi dừng lại trong rừng.Phanh!Một con chó đột nhiên xuất hiện."

Vì sao muốn để chó con ra tới lần nữa?"

Lilith khó hiểu hỏi."

Nữ nhân kia có loại cảm ứng đặc biệt đối với kẻ có cấp bậc từ 15 trở lên, conchó cỏ này của ta mới có cấp 3, hơn nữa lại xa như vậy, tương đối an toàn hơnrất nhiều."

Liễu Bình nói.ế ề ổ ể"Thì ra là thế, chạy về hướng bên trái, nơi đó có một cây cổ thụ thật lớn, để chócon chui vào đó đi, bên trong có sức mạnh che chắn khí tức."

Lilith nói.Hỏa Nha khẽ gật đầu, bắt đầu nhanh chóng chạy vội.Chỉ chốc lát sau.Nó phát hiện cây cổ thụ già kia, sau đó chui vào trong hốc cây.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi đã được gia trì bởi thuật ngăn cách khí tức, đây là một loại thuật phápcủa Thần Bí Trắc."

An toàn!-------Chương 382: Hốc câyHỏa Nha biến mất trong nháy mắt.Liễu Bình và Lilith cũng theo đó mà xuất hiện.Lilith nhẹ nhàng nhảy lên vách cây rồi nói: "Ấn bàn tay lên vách hốc cây, nó sẽhấp thu một chút hồn lực của ngươi để làm thù lao, sau đó ngươi có thể bắt đầugiao dịch."

"Được."

Liễu Bình ấn tay lên vách hốc cây.Rất nhanh, hắn cảm thấy sức mạnh trong thân thể bị thứ gì hấp thụ một chút.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Ngươi phát hiện hốc cây."

"Ngươi là một Bác Học Giả, sau khi rời khỏi danh sách 'Ngu Giả', năng lực củadanh hiệu đó có thể phát huy bình thường ra được."

"Từ giờ trở đi, tất cả những thứ ngươi thăm dò phát hiện ra đều mang đến chongươi càng nhiều giá trị kinh nghiệm."

"Sức mạnh của Bác Học Giả đến từ thăm dò và tri thức."

"Chú ý:""Ngươi bị hốc cây hấp thụ một chút hồn lực."

"Hốc cây sắp kích hoạt."

Bốn phía chợt lóe lên quang ảnh.Liễu Bình bỗng phát hiện không thấy hốc cây đâu nữa, hắn thì đứng trước mặtmột gốc cây đại thụ cổ xưa."

Lữ giả à, ngươi muốn cái gì?"

Đại thụ phát ra tiếng vang ong ong.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Ta cần bản đồ về địa hình của các quốc giachung quanh 'Danh sách Ngu Giả mã số 3-6912', càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."

"Như vậy, ngươi lấy cái gì để chi trả đây?"

Đại thụ hỏi."

Hoàng kim?"

"Bản đồ rất quý giá, hoàng kim không đủ, cần thứ khác."

"Ngươi thu đá quý không?"

"Đá quý ẩn chứa sức mạnh thần bí, được."

Liễu Bình lấy ra một ít đá quý rồi đặt chúng trên lòng bàn tay.Lần trước đi đến vương quốc Tích Lan, hắn từng góp nhặt một ít đá quý ở thànhYork, sau đó trở lại danh sách đế quốc, lại lừa về bốn phần bảo vật từ chỗ củaMa Vương vạn mắt trên núi tuyết, bên trong có không ít đá quý.ắĐó là thù lao mà tù nhân chi trả cho Ma Vương vạn mắt, tính ra cũng tươngđương phong phú."

Không cần nhiều như vậy, cho ta mười lăm viên đá quý là được rồi."

Cổ thụnói.Đá quý trong tay Liễu Bình lập tức biến mất mười lăm viên.Một mảnh lá cây lặng lẽ bay xuống tay hắn, bỗng hóa thành một loạt nhữngquang điểm màu xanh lục, thấm vào trong tay của hắn.Chỉ một thoáng.Một tấm bản đồ tường tận xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.Hắn lập tức biết vị trí của mình ở đâu, thậm chí cũng biết trong các địa vực gầnđây có nguy hiểm dạng gì, nên đi qua như thế nào."

Rất cảm ơn."

Liễu Bình cười nói."

Như vậy, các ngươi còn cần cái gì không?

Ta thấy Thư Linh bên cạnh ngươicòn chưa có nơi để dừng chân, ngươi muốn tìm cho nàng một sách thẻ trốngthuộc về nàng hay không?"

Cổ thụ hỏi.Liễu Bình ngẩn ra, nhìn về phía Lilith trên vai.Mặt Lilith đỏ lên, liên tục lắc đầu nói: "Không cần đâu, ta vẫn luôn lưu lạc, đãquen rồi, Liễu Bình, đừng hao tốn vì chuyện này."

"Lấy cho nàng một quyển sách thẻ trống, phải tốt một chút, cảm ơn."

Liễu Bìnhnói."

Bậc thầy Thẻ Bài khẳng khái là chuyện đương nhiên, ai lại bạc đãi Thư Linhcủa mình kia chứ?"

Cổ thụ phát ra tiếng cười ôn hòa.Một quyển sách dày nặng tỏa ra hương gỗ lặng lẽ hiện lên.Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một âm thanh:"Thư Linh không có sách thẻ nương nhờ thì sẽ chậm rãi đánh mất sức mạnh, trởnên vô cùng suy yếu, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục bị quái vật ăn luôn, nàngcần một quyển sách, chỉ là ngại nói ra thôi."

Đây là tiếng nói của cổ thụ.Liễu Bình lẳng lặng nhìn cây cổ thụ khổng lồ trước mắt.Danh hào của cây cổ thụ sớm đã hiện lên trước mặt hắn:"Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ."...Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ."

"Thuyết minh: Nó là tồn tại có được danh sách đặc thù, nó bảo hộ chúng sinh đểtăng lên thực lực của bản thân."

"Thế giới càng phồn thịnh thì sức mạnh của Cổ Thụ Chi Linh sẽ mạnh lên;chúng sinh điêu tàn thì sức mạnh của nó sẽ suy nhược."

ễLiễu Bình nhanh chóng xem xong.Có thể có được danh hào như vậy thì nó tuyệt đối không đơn giản.Ngay cả Lilith lúc biết nó ở gần đây cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.Cho nên...Nó bẩm sinh đã đứng về phía chúng sinh, có lẽ là đáng tin cậy.Liễu Bình đang nghĩ ngợi như vậy thì đã thấy trước mặt xuất hiện một quyểnsách.Đây là một quyển sách dày nặng phong bì màu đen, tỏa ra hương thơm của gỗ.Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh cũng vang lên theo sau: "Ngăn chặn mối mọtvĩnh viễn, kháng nguyên tố, cấm tuyệt đối nguyền rủa, hấp thu mười sáu loạipháp tắc của hồn lực, là quyển sách tốt nhất có ở chỗ ta, vậy mới xứng với sựtrác tuyệt của ngươi chứ, Lilith."

Lilith đã bắt đầu luống cuống."

Không cần đâu, Liễu Bình, sách này thật đắt, đặc biệt đắt!

Thật đó!

Nó khôngđáng mua!"

Nàng đứng trên vai Liễu Bình, kéo lỗ tai hắn ra rồi lớn tiếng la lối."

Bán thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã tính rồi, cần chín phần tài phú trên người của ngươi."

Cổ Thụ Chi Linhđáp."

Sao ngươi biết ta có bao nhiêu tiền?"

Liễu Bình hỏi."

Làm người buôn bán bên trong Vĩnh Dạ, đương nhiên sẽ có một hai tài nghệđộc môn."

Cổ Thụ Chi Linh nói."

Được rồi, thành giao."

Liễu Bình rút ra một thẻ bài rồi ném qua.Thẻ bài kia vẫn còn bay giữa không trung thì đã lập tức biến mất.Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh trở nên càng thân thiết ôn hòa: "Hai bên đãthoả thuận xong tiền và hàng, không thể hoàn trả, coi như quà tặng kèm vớiquyển sách này, ta sẽ giúp Lilith hoàn thành nghi thức đồng bộ với Thư Linh."

Vô số những nhánh cây vươn tới từ cổ thụ, quay chung quanh sách thẻ khôngngừng xoay tròn.Trên mỗi một nhánh cây, từng mảnh lá xanh biếc đều loáng thoáng hiện ra phùvăn tỏa ra hào quang ôn hòa.Giây lát sau.Trung tâm sách thẻ cũng dần dần tỏa ra ánh hào quang."

Lilith, ngươi mất đi quá nhiều sức mạnh, lần này ta giúp ngươi một tay, giúpngươi ổn định cấp bậc hiện giờ, về sau tuyệt đối không thể tùy tiện rời đi sáchthẻ nữa."

Cổ Thụ Chi Linh nói."

Quá đắt."

Lilith nhỏ giọng nức nở.-------Chương 383: Vua lừa gạt và con rối tử vongLiễu Bình suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.Hắn nhẹ nhàng đặt Lilith lên bìa quyển sách thẻ dày nặng kia"Nghe thấy chưa?

Không thể hoàn trả."

Hắn nói.Lilith liên tục xua tay, nói không nên lời.Liễu Bình nói: "Ta nhớ chúng ta đã ký kết khế ước Vĩnh Dạ, chỉ cần ta cứungươi, ngươi nhất định phải dùng hết sức để báo đáp ta một lần."

"Đúng vậy."

Lilith gật đầu nói."

Ngươi thân là Tạp Linh, nếu không có cả sách thẻ thì làm sao toàn lực trợ giúpta đi tìm đồng bạn hả?"

Liễu Bình hỏi.Hắn đưa sách thẻ cho Lilith.Cổ Thụ Chi Linh thở dài một tiếng, nói: "Đừng phụ lòng vận mệnh, nó phải haophí sức mạnh rất lớn mới có thể cứu vớt một Thư Linh không có sách thẻ,Lilith, ngươi yên lặng lâu lắm rồi, phải tỉnh lại thôi."

Lilith chần chờ nói: "Nhưng ta..."

Cổ Thụ Chi Linh cắt ngang lời nàng: "Ngươi từng bị người ta khai quật ra từmột nơi bí ẩn, đáng tiếc cuối cùng kẻ phát hiện ngươi lại thua cuộc rồi giaongươi cho một bậc thầy Thẻ Bài khác, ngươi đang sợ chuyện như vậy tái diễnđúng không?"

Lilith cắn môi, duỗi tay lau lau đôi mắt."

Như vậy đi, ta có thể cho các ngươi một khế ước, tiểu tử bên cạnh ngươi phảikhông ngừng gia tăng thực lực trong thời gian ngắn, một khi tốc độ hắn tăng lênquá chậm, ngươi có thể trừng phạt hắn, thế nào?"

Cổ Thụ Chi Linh nói."

Đừng!"

Lilith kêu lên, nhanh chóng nói: "Đừng hạn chế hắn!"

"Vì sao?"

Cổ Thụ Chi Linh hỏi."

Hắn đã cứu mạng của ta, còn cho ta một quyển sách thẻ, vì sao còn phải hạnchế hắn, làm vậy không công bằng với hắn!"

Lilith nói.Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình, cố lấy dũng khí mà nói: "Liễu Bình, tanguyện ý làm một quyển sách thẻ giúp ngươi, nhưng nếu tương lai ngươi đểthua ta cho người khác, ta thà rằng từ bỏ sách thẻ trốn đi, vĩnh viễn không xuấthiện nữa, ngươi đồng ý không?"

Vĩnh viễn không xuất hiện nữa...Đối với Thư Linh mà nói, rời đi sách thẻ thì sẽ không ngừng suy yếu, cuối cùngbiến mất.Đó là ý nghĩa thật sự của câu vĩnh viễn không xuất hiện nữa.Liễu Bình cười cười, nói: "Ta sẽ không thua."

ấLilith nghịch ngợm nói: "Hình như người nào đó đã quên mất, chúng ta vừachạy ra từ trong tay hai con quái vật."

Liễu Bình nói: "Nhưng chúng ta không thua, chúng vẫn không tìm thấy chúngta, không phải sao?"

Hắn tiến thêm một bước: "Tương lai chúng ta sẽ chiến thắng chúng nó."

"Thật sao?"

Lilith bán tín bán nghi."

Yên tâm, ta chưa từng nói dối."

Liễu Bình bảo đảm.Cổ Thụ Chi Linh híp mắt nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lấy âm lượng nhỏ đếnkhó phát hiện để nói thầm một câu: "Lấy cảm ứng chúng sinh, hiện ra tính chấtđặc biệt của kẻ này."

Giây lát sau.Trong tầm mắt của Cổ Thụ Chi Linh, một mũi tên hư ảo lặng lẽ hiện ra.Mũi tên chỉ vào Liễu Bình, còn hiện ra một hàng chữ nhỏ thuyết minh:"Vua lừa gạt."

"Thuyết minh: Hắn đã lừa gạt quá nhiều quá nhiều người, từng lừa gạt cả maquỷ, Trầm Miên Giả và tù nhân, bất cứ tồn tại nào, chỉ cần không lưu ý mộtchút thì sẽ rơi vào bẫy của hắn, có thể nói là vua lừa gạt danh xứng với thực."

Cổ Thụ Chi Linh trầm mặc mấy phút.Chưa từng nói dối?Tiểu tử này...Cổ Thụ Chi Linh nhỏ giọng nói thầm: "...

Kết hợp hai người bọn họ vốn làchuyện tốt, vì sao ta có chút hối hận..."

Lúc này Liễu Bình như phát hiện điều gì, hắn nghi ngờ hỏi: "Ngài nói cái gì?"

Cổ Thụ Chi Linh lập tức nói: "A, không có gì, nhìn thấy một bậc thầy Thẻ Bàikhông có sách thẻ và một Tạp Linh không có sách thẻ đều được trợ giúp, ta cảmthấy thật vui mừng."

"Đa tạ ngài trợ giúp."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, đa tạ ngài, lần này ta nhất định sẽ phấn chấn lên!"

Lilith nói.Nàng dừng lại ở giữa sách thẻ.Những lá xanh thấp thoáng phù văn tỏa ra vô số điểm quang diễm và tiếng cộngminh nhè nhẹ vang lên chung quanh."

Chính là hiện tại, Lilith!"

Cổ Thụ Chi Linh nói.Lilith khẽ gật đầu, ngã xuống quyển sách kia.Thân thể nàng hoàn toàn đi vào bên trong sách thẻ, chỉ hình thành hình dángmột cô bé trên bìa sách.Mà chung quanh cô bé trải rộng đủ loại con rối.Cùng lúc đó.Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi có được một quyển sách thẻ thật sự."

"Chú ý, đây là sách thẻ có Thư Linh, hoàn toàn khác với sách thẻ bình thường,có thể nói là khác xa một trời một vực."

"Chỉ khi nào Thư Linh nói ra năng lực của nàng thì ngươi mới biết được tất cảthông tin của sách thẻ này."

Giọng nói của Lilith bỗng xuất hiện bên tai: "Liễu Bình, ta mất đi quá nhiều sứcmạnh, hiện tại thật suy yếu...

Cần thật lâu thật lâu mới có thể lợi hại lên được,ngươi có thể chấp nhận không?"

"Ta cũng chỉ là một bậc thầy Thẻ Bài cấp 7, chúng ta cùng nhau nỗ lực đi."

LiễuBình cười nói.Lilith nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Vậy ngươi nhớ kỹ, hiện tại ta còn sót lạimột chút năng lực, chính là hấp thu hồn lực của ngươi để thao túng thẻ bài tửvong tựa như thao tác con rối."

"Làm sao để nhận định một tồn tại có phải thẻ bài hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Cái này à, rất đơn giản, bên trong Vĩnh Dạ, tất cả những tồn tại ngoài bậc thầyThẻ Bài ra, đều được ngầm thừa nhận là chúng sinh, chúng sinh tức là thẻ bài."

Lilith đáp rất đương nhiên.Liễu Bình thở dài.Khó trách.Trái Cây Ác Độc có thể trực tiếp biến một người thành trái cây.Liệt Hồn Chi Thư có thể chế tạo số lượng ma kiến cứ như vô tận.Thì ra bên trong Vĩnh Dạ, chúng sinh chính là trái cây, con kiến, con rối, thậmchí là tất cả.Đây chính là điểm vô tình nhất của quy tắc Thần Bí Trắc.Hắn yên lặng suy nghĩ, trước mắt nhanh chóng có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện lên:"Thư Linh chính miệng nói bí mật của mình cho ngươi."

"Khi ngươi trả ra hồn lực tương ứng, quyển sách này có thể thu lấy tất cả thẻ bàitử vong, thao tác chúng giống như con rối."

Liễu Bình mở sách thẻ ra.Số thẻ bài trên người hắn tự động bay ra, vững vàng mà rơi vào sách thẻ.Trên khung của những thẻ bài sôi nổi biến thành màu đen, sau lưng hiện ra hoavăn phức tạp, có vẻ thần bí mà lại cao quý.Andrea đã nhận ra loại biến hóa này, từ trong thẻ bài, cô bé đưa mắt nhìn LiễuBình, giật mình hỏi: "Sức mạnh tử vong...

Liễu Bình, ngươi đạt được sách thẻhệ tử vong sao?"

ễ"Đúng vậy."

Liễu Bình đáp."

Thật là...

Làm người ta không tưởng được..."

Andrea thở dài nói: "Sách thẻ hệ tử vong cực kỳ hiếm thấy, mỗi một quyển đềuvâng theo quy tắc vận mệnh thần bí, sẽ không dễ dàng hiện thân, bởi vì chúngcó mang theo một loại sức mạnh cực kỳ quý giá."

"Là biến người ta thành con rối sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không."

Andrea lắc đầu, nhìn về phía Lilith, trong ánh mắt mang theo hàm ý khó hiểu.Lilith đánh giá Andrea, nhỏ giọng nói: "Ta đoán ý của nàng là Hồn Hỏa."

"Hồn Hỏa?"

Liễu Bình hỏi ngược lại.Lilith kiên nhẫn giải thích: "Trong bộ bài của ngươi, sau khi bất cứ một thẻ bàinào hy sinh, chúng đều để lại ở chỗ ta một sợi Hồn Hỏa, nếu ngươi có thể tìmđược đủ bảo vật thì thẻ bài có thể sống lại, đương nhiên chuyện này cực kỳ cựckỳ khó khăn, nhưng tóm lại là có thêm hi vọng cao hơn thẻ bài bình thường."

"Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, hiện giờ ta đã không có quá nhiều sức lực,cho nên sách thẻ này của ta tên là: Con Rối Tử Vong."

Liễu Bình giật mình.Sách thẻ hệ tử vong mạnh đến vậy sao?Hắn không khỏi nhìn lại Cổ Thụ Chi Linh.Cổ Thụ Chi Linh hiểu ý, gật gật đầu với hắn rồi nói: "Nếu không phải vì Lilith,ta sẽ không tùy tiện đưa tặng nghi thức đồng bộ Thư Linh."

Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên trên hư không lần nữa:"Ngươi đạt được sách thẻ: Con Rối Tử Vong."

"Nó có hai loại năng lực."

"Thứ nhất: Như trước đó Con rối Tử Vong đã nói;""Thứ hai: Hồn Hỏa."

"Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của ngươi đều để lại Hồn Hỏa trong sách thẻ,sau khi thật sự tử vong, chúng sẽ có cơ hội sống lại."

-------Chương 384: Gặp lạiCổ Thụ Chi Linh nói: "Được rồi, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, nếu cácngươi không có chuyện gì khác..."

Giọng nói của nó bỗng dừng lại."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình không khỏi hỏi."

Ai," Cổ Thụ Chi Linh dùng giọng điệu bi thương đáp lại: "Một chỗ tránh nạncách chúng ta gần nhất đã bị phát hiện, tất cả mọi thứ trong đó đã hoàn toàn bịhuỷ diệt."

Nhánh cây sum xuê lá xanh nhẹ nhàng phây phất.Trong hư không hiện ra một vài quang ảnh không ngừng chớp động."

Xem đi, những nơi này đều đã bị Luyện Ngục bố trí binh lực, hình như là đangbao vây tiễn trừ sinh tử đại địch nào đó, đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua loạichiến trận này."

Liễu Bình nhìn lại những quang ảnh đó.Hắn thấy được tòa thành trì Ma Quỷ bị dòng nước bao phủ kia, trên mặt nướcvẫn còn những bộ xương khô với số lượng dày đặc đếm không hết.Ở những nơi khác...Rừng rậm, đồi núi, con sông, bình nguyên vân vân, các nơi đều xuất hiện bóngdáng của ma kiến và bộ xương khô.Mọi con đường đều bị phong tỏa!Lilith lặng lẽ nói: "Liễu Bình, xem ra chúng ta muốn đi qua cũng rất khó."

"Khó cũng phải đi."

Liễu Bình nói."

Ừ, ta sẽ giúp ngươi."

Lilith nói.Cổ Thụ Chi Linh nhìn chăm chú vào hai người, mở miệng nói: "Người trẻ tuổi,dù bản thể của ta không ở nơi này, nhưng ta vẫn rất khát vọng trợ giúp cácngươi."

Liễu Bình không rõ nguyên do, nhưng đối phương không nói gì nữa.Liễu Bình nhanh chóng nghiền ngẫm ra hàm ý trong đó."

Các hạ tôn kính, tài sản của ta đã không còn nhiều lắm, ngài xem phải làm thếnào mới có thể giúp đỡ chúng ta đây?"

Hắn hỏi.Thật hiểu chuyện!Cổ Thụ Chi Linh tán dương: "Lấy ra một phần tài phú cuối cùng của ngươi, tasẽ cho ngươi một tình báo quan trọng nhất, có lẽ nó sẽ giúp các ngươi rời khỏivòng vây."

"Đa tạ ngài đã ra tay trợ giúp."

Liễu Bình nói.ắ ầ ốHắn đưa thẻ bài chứa phần tài phú cuối cùng ra.Thẻ tài phú biến mất.Trong nháy mắt tiếp theo.Một mảnh lá xanh xuất hiện trên hư không.Mảnh lá này tỏa ra lớp sương mù ánh sáng, dần dần thu nhỏ lại dưới cái nhìnchăm chú của Liễu Bình, sau đó hóa thành một ký hiệu."

Ngươi đã có được bản đồ, vậy chắc biết nơi mang tên 'Hôi Lâm Chi Thạch'."

Cổ Thụ Chi Linh nói.Liễu Bình hồi ức một chút, sau đó nói: "Nó nằm ở phía Đông Nam của chúngta, cách nơi này bảy km, là một dòng suối khô cạn trong rừng cây màu xám,được những cục đá hình dạng dài trải rộng."

"Không sai, các ngươi lập tức chạy tới nơi đó đi."

Cổ Thụ Chi Linh nói."

Vì sao?"

"Một vài người chạy ra được từ chỗ tránh nạn, vận may của bọn họ tương đốitốt, tránh thoát tầm mắt của hai đại Trầm Miên Giả, sắp đến được Hôi Lâm ChiThạch."

Ký hiệu lá xanh rơi vào trong tay Liễu Bình."

Ký hiệu này có thể chứng minh thân phận của ngươi, ngươi phải gia nhậpnhững người đó, bọn họ có cách mang ngươi thoát ra khỏi vòng vây, đươngnhiên, ngươi cũng phải ra sức vì toàn bộ đội ngũ này."

Cổ Thụ Chi Linh nói.Liễu Bình nắm lấy ký hiệu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ký hiệu của cổ thụ Vĩnh Dạ."

"Người có thể nắm giữ ký hiệu này, tất nhiên đã được Cổ Thụ Chi Linh VĩnhDạ khẳng định, đáng để chúng sinh tin cậy."

Tương đương với một tờ chứng minh thân phận.Cổ Thụ Chi Linh này cũng thật biết làm ăn mua bán, mở có cái chứng minh thôimà đã thu của ta một phần tài phú.Nhưng vào thời khắc này, ký hiệu đó cũng dùng rất tốt, Liễu Bình thật sự đangcần đến nó."

Thật là đưa than ngày tuyết, đa tạ các hạ."

Liễu Bình gửi lời cảm ơn."

Ừ, chúc các ngươi có thể bình an rời đi, thuận tiện nói một tiếng, trong vònghai giờ, trong phạm vi hai mươi km là an toàn, các ngươi phải nhanh chónghành động."

Cổ Thụ Chi Linh nói."

Đa tạ."

"Gặp lại."

Chỉ một thoáng, tất cả quang ảnh đã tiêu tán.ễ ấ ắ ắ ề ố ỗ ếLiễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, hắn lại về tới hốc cây rỗng tuếchkia.Cứ như một giấc mộng.Chẳng qua sau khi tỉnh mộng, trên tay mình có thêm một quyển sách thẻ dàynặng phong bì màu đen.Lilith xinh xắn đứng trên sách thẻ, nghiêng đầu nói: "Liễu Bình, ta hại ngươithành kẻ nghèo hèn rồi."

"Ta đã quen với chuyện tiêu tiền và kiếm tiền rồi, không cần lo lắng."

Liễu Bìnhnói.Lilith thật cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện hắn thật sự đã định liệutrước, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói: "Hiện tại chúng ta lên đườngchưa?"

"Đi!"

Liễu Bình nói.Hai người ra khỏi hốc cây.Liễu Bình liếc nhìn Lilith một cái.Lilith nói: "Đã lâu ta không ở trong sách thẻ, hiện tại càng quen đứng ở bênngoài."

"Được, ngươi muốn ở chỗ nào?"

Liễu Bình nói.Lilith nhẹ nhàng nhảy ra, bắt lấy vành tai hắn, bò lên trên một chút, sau đó lạinhảy một cái, dừng lại trên đỉnh đầu của Liễu Bình.Nàng nhìn quanh bốn phía.Tầm nhìn không tệ!"

Ta ở chỗ này đi."

Lilith buông một lời như tuyên bố."

Được thôi."

Liễu Bình nói.Nếu Cổ Thụ Chi Linh nói hiện giờ không có nguy hiểm gì, vậy hắn sẽ lênđường với tốc độ nhanh thôi.Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng nâng một cái, trong hư không lập tức xuất hiệnmột quyển sách thẻ vừa mở ra, dừng lại trên tay hắn.Sách thẻ: Con Rối Tử Vong."

Không bao giờ cần nhét tất cả thẻ bài vào cái túi trong ngực nữa."

Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ đang được mởra kia.Vật cưỡi của kỵ sĩ!Phanh!Một con chiến mã xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Hắn nhìn quanh bốn phía, hồi ức bản đồ trong đầu, sau đó trầm ngâm nói: "Thìra vị trí của chúng ta gọi là núi rừng Dã Qủa."

ồ ầ ắ"Vì sao nơi này gọi là 'Núi rừng Dã Qủa'?"

Lilith ngồi trên đỉnh đầu hắn, tò mòhỏi."

Bởi vì khắp núi đồi nơi này đều là quả dại, trừ quả dại thì vẫn là quả dại, chonên quái vật cường đại bình thường sẽ không tới nơi này, đối với chúng nó thìnơi này quá cằn cỗi."

Liễu Bình giải thích.Bỗng nhiên, trước mặt hắn nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi là Bác Học Giả."

"Ngươi đạt được thêm kinh nghiệm trong phương diện thăm dò phát hiện."

"Xét thấy ngươi tạm thời thoát ly hoàn cảnh nguy hiểm, bắt đầu kết toán thuhoạch kinh nghiệm của ngươi."

Trên giao diện thao tác anh linh, "Ba phần phương pháp thăng cấp" kia sánglên.Phần công năng này có thể giúp Liễu Bình dùng ba loại phương thức là thămdò, chiến đấu và thu thập thẻ bài để gia tăng cấp bậc."

Ngươi và chó của ngươi cùng phát hiện thành thị Ma Qủy, giá trị kinh nghiệmgia tăng 7%;""Chó của ngươi tăng lên hai cấp, bởi vậy giá trị kinh nghiệm của ngươi cũng giatăng 10%;""Ngươi phát hiện Thư Linh Lilith, giá trị kinh nghiệm gia tăng 20%;""Ngươi biết công năng của sách thẻ mà hai đại Trầm Miên Giả nắm giữ, hiểubiết bí mật mà hai Trầm Miên Giả mưu tính, giá trị kinh nghiệm gia tăng 50%;""Ngươi gặp được người thủ hộ chúng sinh - Cổ Thụ Chi Linh, giá trị kinhnghiệm gia tăng 9%;""Ngươi phát hiện một địa điểm mới: Núi rừng Dã Qủa, giá trị kinh nghiệm giatăng 3%;""Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 99%."

"Xin hãy tiếp tục thăm dò thế giới Vĩnh Dạ, cấp bậc của ngươi sẽ nhanh chónggia tăng."

"Chú ý: Sau khi thoát ly danh sách 'Ngu Giả', ngươi đã thật sự tiến vào bêntrong Vĩnh Dạ, mỗi một lần cấp bậc tăng lên đều sẽ trở nên càng khó, nhưngmỗi lần thăng cấp đều mang đến thu hoạch lớn cho ngươi."

Liễu Bình xem xong tất cả nhắc nhở rồi khẽ thở dài một cái.-------Chương 385: Thập Tự TrảmBên trong danh sách Ngu Giả, tăng lên mười cấp mới có thể đạt được một kỹnăng, hơn nữa là cực kỳ yếu.Bên trong thế giới danh sách kia, tất cả đều đã được thiết lập sẵn, gần nhưkhông có liên quan gì đến Vĩnh Dạ.Hiện giờ.Cuối cùng hắn cũng đi tới Vĩnh Dạ thật sự!"

Còn 1% sao?

Xem ra chỉ cần ta đến 'Hôi Lâm Chi Thạch' thì có thể dựa vàothăm dò để gia tăng kinh nghiệm, tăng lên cấp 8."

Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn xoay người lên ngựa, nhận diện phương hướng rồi quát: "Giá!"

Chiến mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Hôi Lâm Chi Thạch.Thời gian chậm rãi trôi đi.Khi chiến mã đến được Hôi Lâm Chi Thạch, Liễu Bình nhảy xuống ngựa rồi cấtvật cưỡi đi.Hắn nhìn quanh bốn phía.Có lẽ nơi này là chỗ một dòng suối chảy qua, chẳng qua vì mùa màng hoặc lànguyên nhân gì khác mà suối nước đã hoàn toàn khô cạn, để lộ ra những cục đáhình dạng dài vốn nằm dưới đáy nước."

Đây là 'Hôi Lâm Chi Thạch'."

Liễu Bình nói.Lilith nắm lấy tóc của hắn, đứng lên nhìn quanh bốn phía."

Không có người nào hết."

Nàng kỳ quái nói."

Có lẽ chúng ta đến tương đối sớm, những người đó còn chưa tới."

Liễu Bìnhnói.Hắn nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đúng hạn xuất hiện:"Ngươi phát hiện 'Hôi Lâm Chi Thạch'."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi đã đạt tới 100%."

"Chúc mừng."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên thành 8."

"Các hạng thuộc tính tăng lên 1 điểm."

"Ngươi đạt được kỹ năng của kỵ sĩ cấp 8: Thập Tự Trảm."

"Thập Tự Trảm: Điều khiển hồn lực, chém ra một mũi nhọn hình chữ 'Thập' vềphía trước nhằm chém giết kẻ địch."

ổ ế ấ ểĐây là kỹ xảo công kích phổ biến nhất của kỵ sĩ, có thể dùng các loại vũ khílạnh thi triển."

Một đoạn kỹ xảo chiến đấu xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.Hắn nhắm mắt một lát, sau đó bỗng nhăn mày lại."

Kỹ xảo đơn sơ như vậy..."

Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới rơi vào đình trệ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi bị dừng lại vào thời khắc này."

"Đăng Thần Chiến Tướng được tiến hành trong thời khắc này, đồng thời cũngquyết định sinh tử của ngươi."

"Xác nhận lần cuối, ngươi muốn làm thẻ bài của Yana, tiến hành trận ĐăngThần Chiến này vì nàng hay không?"

Liễu Bình bị cắt ngang suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới, đã thật lâu không kích phát Đăng Thần Chiến...Trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo vật lộn với danh sách 'Ngu Giả', đã suýtquên mất còn có chuyện này."

Xác nhận!"

Liễu Bình nói.Một ánh sáng quấn quanh người hắn, lập tức mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy đâu nữa....Trong đấu trường không có một bóng người.Bỗng nhiên.Hai ánh hào quang rơi xuống.Một ánh hóa thành Liễu Bình.Ánh còn lại hóa thành một con khỉ cả người phủ kín lửa cháy, có mọc hai cáiđầu.Con khỉ vừa rơi xuống đất thì đã nhìn về phía Liễu Bình."

Một kỵ sĩ cấp 8 à?

Kỳ quái...

Trước nay chưa nhìn thấy trong trang viên, là kẻxâm lấn sao?

Chờ bắt lấy ngươi thì ta sẽ đi tìm Odrich tranh công!"

Con khỉ linh hoạt nhảy qua nhảy lại, hi hi ha ha nhào về hướng Liễu Bình.Liễu Bình không chút do dự rút trường đao ra, toàn lực chém về phía trước!"

Thập Tự Trảm?

Một kỹ xảo cấp thấp đáng buồn."

Hai cái đầu bốn con mắt của con khỉ đều hiện ra vẻ châm chọc.Thân thể nó xoay tròn trên không trung, lập tức tránh đi...Từ từ!Bay ra từ trường đao của Liễu Bình không phải là đao quang hồn lực hình chữ"Thập".Thức đao quang này có hình dạng càng thêm kín kẽ, nên trong khe hở chữ"Thập" này cũng che giấu đao quang.Con khỉ không kịp phòng ngừa nên bị một đao đột nhiên chém trúng, trongmiệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết khẹc khẹc quang quác, liên tục lui vềphía sau.Nó cảnh giác kéo ra khoảng cách, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình vẫy vẫy đao, cũng không tiến lên đuổi theo, hình như đang suy tư cáigì đó."

Đòn vừa rồi của ngươi là Thập Tự Trảm sao?"

Con khỉ che lại miệng vếtthương, nhịn không được mà hỏi.Liễu Bình lấy lại tinh thần, nói tiếp: "Không phải Thập Tự Trảm, là 'Mễ' TựTrảm."

"Mễ Tự Trảm?"

Con khỉ sửng sốt.Trước nay chỉ có Thập Tự Trảm, chưa từng nghe qua còn có Mễ Tự Trảm gì cả!Nhưng nói ra thì..."

Mễ" thật sự càng chặt chẽ hơn "Thập", cũng càng không dễ trốn tránh.Vừa rồi nó trốn trong khe hở chữ "Thập", vốn tưởng có thể xông lên xé nát tiểutử này, ai ngờ trong khe hở kia lại có một ánh đao quang hình cung."

Đúng vậy, giống như điều ngươi đã nghĩ trước đó, Thập Tự Trảm quá dễ trốnthoát, tạm thời ngươi đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại chiêu này còn có thể sửanhư thế nào?"

Liễu Bình nói xong thì không phản ứng con khỉ kia nữa.Hắn vừa dạo bước, vừa tự hỏi phải làm sao để tiếp tục cải tiến thức trảm phápkỵ sĩ này....Trên đấu trường.Cả người con khỉ có lửa đỏ đang bừng cháy, hai cái đầu chậm rãi đong đưa.Ở đối diện nó, thiếu niên kia cầm một thanh trường đao trong tay, hắn đang caumày, vừa dạo bước vừa tự hỏi chuyện gì đó.Cái đầu bên trái của con khỉ nói: "Thằng khốn...

Kéo ta tới nơi này rõ ràng làmuốn làm tan rã phòng tuyến cảnh giới nghiêm ngặt, vậy mà còn bày ra dáng vẻnhư tự hỏi chiêu thức..."

Cái đầu bên phải của con khỉ nói: "Phải cho hắn nếm thử sự lợi hại của chúngta!"

Cái đầu bên trái nói: "Dùng chiêu kia à?"

ầ ế ắCái đầu bên phải kêu lên: "Đúng vậy, dùng chiêu kia giết hắn!"

Hai cái đầu đồng thời kêu lên một tiếng, ngọn lửa quanh người nhanh chóngbừng cháy, dần dần hóa thành một vòng dung nham không ngừng chảy xuôi.Một luồng uy thế mãnh liệt tản mát ra từ trên người nó.Nó chỉ vào Liễu Bình, cao giọng nói: "Ngươi ..."

"Suỵt!"

Một âm thanh bỗng cắt ngang lời nó.Không biết từ khi nào, một cô bé mặc váy dài tuyệt đẹp, tóc dài xõa trên vailặng lẽ xuất hiện.Cô bé mở to đôi mắt màu đỏ thẫm, dựng ngón tay ở trước môi, ý bảo Liệt DiễmHỏa Hầu đừng nói chuyện lớn tiếng."

Hắn đang tự hỏi, ngươi chờ một lát đi."

Cô bé nói.Tiếng nói vừa dứt.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người cô bé, làm lông cả người LiệtDiễm Hỏa Hầu đều dựng lên."

Rốt cục ngươi là thứ gì?"

Liệt Diễm Hỏa Hầu cảnh giác hỏi.Cô bé không đoái hoài đến nó, chỉ rất hứng thú mà đánh giá bốn phía, nhỏgiọng nói: "Đây là Đăng Thần Chiến của Yana tỷ tỷ sao?"

-------Chương 386: Xin hãy tiếp tục thu thập hồn lựcLúc này.Tên thiếu niên kia bỗng dừng lại."

A, Andrea, ngươi có thể tránh qua một bên, ta muốn mời con khỉ này sochiêu."

Hắn hô lên."

Được rồi, Liễu Bình cẩn thận một chút đó."

Cô bé lên tiếng đáp lại, sau đó lui đến bên cạnh.Liễu Bình nâng đao đi đến chỗ Liệt Diễm Hỏa Hầu, mở miệng nói: "Ồ?

Ngươicó thể điều khiển dung nham?

Thật không tồi!"

Liệt Diễm Hỏa Hầu lạnh lùng nói: "Đừng có dùng giọng điệu này nói chuyệnvới ta, đi chết đi!"

Thân thể của nó bật lên một cái, hóa thành một ngọn lửa chạy như bay lao thẳngtới Liễu Bình.Liễu Bình tiện tay vung lên, trên trường đao lập tức tuôn ra một đao quang hìnhchữ Mễ."

Trò cũ rích!"

Con khỉ khinh thường quát lên một tiếng.Nó run run thân mình, chỉ thấy một vệt dung nham *****, đón nhận đao quanghình chữ Mễ, lau nó biến mất đi một nửa.Con khỉ hóa thành một hư ảnh, xuyên qua khe hở đao quang."

Chết đi!"

Nó dồn hết dung nham toàn thân ôm trọn lấy Liễu Bình.Trong những cuộc chiến trước đây, mỗi một đối thủ bị nó ôm lấy đều phát ratiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó chậm rãi hóa thành tro tàn dưới sự ănmòn của dung nham.Đây là một quá trình cực kỳ thống khổ, nhưng lại là thời khắc làm Liệt DiễmHỏa Hầu hưởng thụ nhất!Liệt Diễm Hỏa Hầu đang chờ thời khắc như vậy tiến đến lần nữa, nhưng thiếuniên kia như đã sớm đoán trước được, thân hình hắn nhẹ nhàng uốn éoLiễu Bình dán sát vào vòng tay dung nham kia, hắn và con khỉ đi ngang quanhau, nhanh chóng kéo ra khoảng cách."

Không tồi, đến lần nữa nào."

Thiếu niên hứng thú bừng bừng mà vung đao, trên trường đao lập tức tràn ngậpđao quang hồn lực trào dâng."

Ta đã biết hết chiêu thức của ngươi, lần này tuyệt đối không để ngươi tránhthoát!"

Liệt Diễm Hỏa Hầu ảo não quát lên.ố ằNó xoay người gia tốc, ngọn lửa trên người bừng sáng trọn vện, toàn lực nhằmvề phía thiếu niên.Chỉ một thoáng.Chỉ thấy từng ánh đao quang hồn lực vô cùng phức tạp hiện lên trước mặt LiệtDiễm Hỏa Hầu.Con khỉ khinh thường nói: "Cũng chỉ có như vậy, nhìn ta này."

Đột nhiên, tiếng nói của nó im bặt.Từng ánh đao quang hồn lực phủ kín toàn bộ hư không, đừng nói là trốn, cho dùnhìn thôi cũng làm người ta hoa cả mắt, trong lòng không sinh nổi ý muốn tránhné.Bởi vì...Căn bản không thể trốn thoát được.Oanh!!!Dung nham mãnh liệt đụng phải đao quang trùng trùng điệp điệp, phức tạp tộtđỉnh kia, sau đó dần dần vụt tắt.Con khỉ phát ra một tiếng hét thảm, bay ngược ra ngoài.Nó lăn mấy chục mét trên mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng xoay người bật lên,thở hổn hển nhìn về phía đối diện.Liễu Bình lại không đuổi theo.Hỏa Hầu chần chờ một lát, sau đó âm trầm hỏi: "Chiêu vừa rồi kia...

Rõ ràng làtrảm pháp Thập Tự Trảm cấp thấp...

Nhưng vì sao lại có hiệu quả như vậychứ?"

"Ta lấy Thập Tự Trảm làm nền tảng, sáng tạo thêm một chiêu, hiện tại uy lựccủa nó tăng lên gấp bội, đã không gọi là Thập Tự Trảm."

Liễu Bình nói."

Vậy gọi là gì?"

Liệt Diễm Hỏa Hầu hỏi."

Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm."

Liễu Bình nói.Liệt Diễm Hỏa Hầu ngơ ngẩn.Nó liều mạng hồi tưởng những chiêu thức cường đại mình từng học, từng chứngkiến, từng nghe nói qua.Nhưng chiêu thức khó đọc như vậy căn bản không tồn tại trong ký ức.Nói cách khác...Chiêu thức như vậy thật sự là do đối phương sáng tạo ra."

Trước nay ta chưa nghe nói, có người có thể cải tiến Thập Tự Trảm đến loạitình trạng này."

Con khỉ thở dài nói."

Bởi vì đã lâu ta chưa học được kỹ năng mới, nhất thời có chút kích động."

Liễu Bình nhún vai nói.ế ế ế"Từ từ...

Ta biết đọc thức này của ngươi, nhưng chúng viết như thế nào?

Chữtượng hình?

Hay là chữ cái?"

"Đây là bí mật nguyên sang chính bản, không thể nói cho ngươi biết."

Liễu Bình chống trường đao, trên tay tỏa ra một ánh hào quang ấm áp, trên mặtlộ ra ý xin lỗi, hắn nói:"Ngại quá, đao thuật vừa được sáng tạo ra, chưa nắm bắtđược đúng mực, cho nên làm ngươi bị thương."

Ánh hào quang biến mất khỏi tay hắn, dừng lại trên người Liệt Diễm Hỏa Hầu.Từng vết đao trông có vẻ ghê người trên thân Hỏa Hầu dần dần khép lại, cuốicùng không nhìn ra thương thế gì nữa.Hỏa Hầu không dám tin, nó thận trọng mà hoạt động thân thể.Hình như đã khỏi, lại giống như chưa khỏi.Nhưng không có vết thương nào cả, vậy là khỏi thật rồi."

Vì sao ngươi còn giúp ta trị liệu?"

Nó cảnh giác hỏi."

Bởi vì lúc ta ở chỗ này, thời gian bên ngoài là yên lặng, chúng ta còn có cảđống thời gian để tôi luyện tài nghệ cho nhau."

Liễu Bình nói.Liệt Diễm Hỏa Hầu nghi ngờ e sợ nhìn bốn phía, mở miệng nói: "Vừa rồi ta đãmuốn hỏi, rốt cuộc nơi này là..."

"Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta tiếp tục đánh đi, ta còn có một thức muốn bànluận với ngươi vài lần này."

Liễu Bình nói.Hắn vừa vung trường đao, vừa đi đến gần Liệt Diễm Hỏa Hầu.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đang hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi phát động 'Thuật Cứu Tử Phù Thương', hấp thu 20 điểm hồn lực từ trênngười Liệt Diễm Hỏa Hầu."

"Nhưng có thể cứu chữa đỡ, không chết cũng bị thương."

"Thuyết minh: Dựa theo ba phần phương pháp thăng cấp, hồn lực mà ngươi thuhoạch được có thể dùng để chiến đấu, cũng có thể dùng để thăng cấp."

"Hồn lực hiện giờ có thể lấy giá trị kinh nghiệm để đánh giá, tổng số là: 30%."

"Xin hãy tiếp tục thu thập hồn lực."

Liễu Bình liếc mắt một cái, tốc độ bước chân đột nhiên nhanh hơn, trường đaophác họa ra mấy đao quang sáng ngời trên không trung, xuyên thấu qua hưkhông xông thẳng về phía Liệt Diễm Hỏa Hầu.Đồng tử của Liệt Diễm Hỏa Hầu co rụt lại.Đây không phải Thập Tự Trảm, cũng không phải Mễ Tự Trảm, càng không phảiNãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm làm khỉ phát điênkia.Nhưng những đao quang giống như quỹ đạo này lại trực tiếp phong kín bốnphía chung quanh nó lại!Không được.Đao quang kia chém lên người đau thấu xương, không thể tiếp tục bị thương!Liệt Diễm Hỏa Hầu dồn hết sức lực toàn thân, nhanh chóng xuyên qua từng vếtđao quang quỹ đạo trường điều.Nó tăng tốc độ lên tới cực hạn, thậm chí trong nháy mắt nào đó, nó sinh ra cảmgiác như mình đang đứng trong một quỹ đạo dài lâu đan xen nào đó.Vô số đao quang dạng dài bay vụt qua bên người, lại không có bất cứ ánh đaonào đánh trúng Hỏa Hầu.Nó dần dần lấy lại tự tin, nhảy lên hoạt động qua lại, tránh đi tất cả quỹ tích ánhđao.-------Chương 387: Trảm pháp Liễu Bình!"

Tiểu tử, đao pháp này của ngươi không được rồi, chẳng chém trúng ta cái nàocả."

Liệt Diễm Hỏa Hầu nhịn không được lớn tiếng trào phúng.Liễu Bình không ngừng múa may trường đao, nói tiếp: "Không sai, đứng bêntrong những đao quang đó, ngươi sẽ cảm thấy mình như đang bước chậm giữamột quỹ đạo thật dài, lại như đi qua một hẻm nhỏ thật hẹp, nhưng cuối cùng..."

Phác!Một tiếng động trầm đục vang lên.Trường đao xuyên thẳng qua ngực Liệt Diễm Hỏa Hầu.Nó trợn to hai mắt, không dám tin cúi đầu nhìn trường đao trước ngực, lại nhìnvề phía Liễu Bình.Không biết khi nào, nó đã xuyên qua khoảng cách thật dài, chạy đến trước mặtLiễu Bình, hơn nữa còn chủ động đâm thẳng vào trường đao trong tay hắn.Liễu Bình cười cười, nói:"Xin lỗi, đao này đến từ Thập Tự Trảm, nhưng ta đổinó thành thức khác, trong lúc ngươi không ngừng tránh né sẽ tự đưa tới cửa,giống như một hoảng sợ chạy trốn trong một ngõ nhỏ, cuối cùng lại pháthiện..."

Hắn rút đao ra, ấn ánh sáng ấm áp trong tay lên vết thương của con khỉ."

Đây là một ngõ cụt."

Giọng nói vừa dứt.Hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Chúc mừng."

"Ngươi sáng tạo ra hai thức đao pháp, lần lượt là: Nãng Bao Nãng Xỉ Ái PhiếuBao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm và Tử Hồ Đồng Trảm."

"Ngươi phát huy uy lực của Thập Tự Trảm pháp thêm một bước, nhìn thấy bíquyết vận dụng sức mạnh Thần Bí Trắc."

"Kết hợp bí mật dọ thám được từ song ma trước đó, lần này kiếm thêm đượckinh nghiệm loại thăm dò, xác nhập với kinh nghiệm loại chiến đấu, giá trị kinhnghiệm ngươi có được hiện giờ là:""50%."

"Xin hãy tiếp tục cố gắng."

Bên cạnh vang lên hai tiếng vỗ tay."

Đao pháp thật sắc bén, Liễu Bình tuyệt nhất luôn!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn củaLilith đỏ bừng, đôi tay vỗ vang lên chan chát."...

Được rồi, ngươi trị tiếp cho nó đi, nó sẽ chết đấy."

Andrea vừa vỗ tay, vừanhắc nhở.ễLúc này Liễu Bình mới bừng tỉnh."

Ngại quá, chỉ lo nói chuyện, quên mất cấp bậc của ngươi cũng không cao,không có bao nhiêu hồn lực."

Hắn chân thành xin lỗi Liệt Diễm Hỏa Hầu, cũng mở miệng buông tha.Hai mắt Liệt Diễm Hỏa Hầu nhắm nghiền lại, ngã xuống mặt đất, suy yếu đếnmức nâng bàn tay lên cũng không nổi."

Đại ca, ta sai rồi, không dám làm phiền ngài trị liệu, xin hãy thả ta trở về đi."

Nó cầu xin.Liễu Bình lắc đầu nói: "Chậc, đừng vội đi như vậy, vất vả lắm mới tiến vào nơinày, Odrich thật là người tốt, cho ta một nơi im lặng như vậy để tôi luyện tàinghệ, tới nào, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong lại đánh."

Tiếng nói vừa dứt.Một cái bàn dài xuất hiện trước mặt con khỉ, trên đó đặt đầy đồ ăn phong phúnóng hôi hổi.Liễu Bình nâng con khỉ dậy rồi ấn lên ghế trên."

Thấy ngươi mệt vậy thì ăn đi, ăn nhiều một chút."

Hắn mỉm cười và nói....Con khỉ đang dùng cơm."

Đại ca, ngươi thấy ta ăn thế nào."

Nó vừa ăn vừa hỏi."

Không tệ."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi có thể thả ta trở về không?"

Con khỉ hỏi."

Xin lỗi, không thể."

Liễu Bình vỗ vai nó, nói: "Ngươi hãy yên tâm ở lại nơi này đi, ta đảm bảo nơinày rất an toàn, không có nguy hiểm gì cả."

"Vậy ngươi..."

"Ta cần một hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, ngươi hãy ở lại nơi đây thêm mộtđoạn thời gian nữa đi."

Liễu Bình vỗ vai nó, quay người đi về phía một bên khác trong sân thi đấu.Đi tới một nửa, hắn bỗng quay đầu lại nói:"À đúng rồi, ngươi ăn một bữa cơm của ta, xin hãy trả mười tỷ đồng tiền vàng."

"Mười tỷ đồng tiền vàng?"

Con khỉ kia suýt nữa thì hất bàn, vẻ mặt ưu sầu nói:"Đại ca, ngay cả ngươi bán ta đi, ta cũng không trả nổi đó."

"Không trả nổi mới đúng."

Liễu Bình gật đầu nói.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Liệt Diễm Hỏa Hầu không thể thanh toán thù lao cho bàn tiệc thánh trước mắt,đã tiến vào trạng thái suy yếu.]Ngay sau đó...Con khỉ kia mềm nhũn như một sợi bún, từ trên ghế ngồi tuột xuống, nằm trênmặt đất, tiến vào trạng thái hôn mê.Ban đầu, nó đã bị rút hồn lực, hiện tại lại tiến vào trạng thái suy yếu, con khỉnày thực sự không thể chống đỡ nổi."

Cần giết nó sao?"

Andrea hỏi."

Không, cứ để nó nghỉ ngơi như vậy đi, chúng ta cần không gian như thế này."

Liễu Bình nói.Hắn đứng phía xa xa, đưa tay rút nhẹ, rút một quyển sách nhỏ ra.Sổ tay giải phẫu cùng cải tạo chúng sinh.Sau khi có được quyển sách này, đáng lẽ nên nhanh chóng nghiên cứu nó, đểnắm giữ cấu tạo thân thể của Long tộc, nhanh chóng thay đổi xương cột sốngcho Andrea.Thế nhưng vẫn không có thời gian để học.Hiện tại...Trong trận Đăng Thần chiến này, thời gian đã ngưng đọng tại khoảnh khắc hiệntại.Chỉ cần con khỉ kia không thể uy ***** tới mình, như vậy nơi này chính là mộtnơi rất an toàn, không cần để ý tới bất cứ vấn đề gì khác, có thể ổn định tâmthần mà nghiên cứu quyển sách này.Hắn lật quyển sách tới trang thứ ba, cắt vỡ ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống.Trên quyển sách nhỏ tản ra một vầng sáng hoàn mỹ, bao phủ Liễu Bình vào bêntrong.Trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh cũng biến đổi.Ngya sau đó...Liễu Bình phát hiện mình rơi xuống trên mặt đất, cảnh tượng xung quanh cũngđã thay đổi hoàn toàn.Toàn bộ thế giới đều do những cột trụ cao ngất tạo thành.Trên đỉnh những hình trụ to to nhỏ nhỏ này, có đủ loại thi thể, mỗi bộ thi thểđều bị băng sương hoàn toàn phong ấn.Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ thế giới đều là hình trụ màu đen kịt.Không có bất cứ thứ gì khác cả.Một giọng nói uy nghiêm túc mục vang lên:"Muốn giải phẫu Long tộc, cần sở hữu lượng lớn kỹ thuật giải phẫu, thông hiểurất nhiều tri thức về cấu tạo cơ thể của các giống loài khác."

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đứng ngoài quan sát quá trình giải phẫu một con rồng."

ẫ ấ ầ ẫ"Sau khi quá trình giải phẫu đã hoàn tất, ngươi cần phải đứng lên bàn giải phẫungay lập tức, tiến hành giải phẫu lần nữa đối với con rồng này."

"Nếu như ngươi giải phẫu thất bại..."

"Ngươi sẽ biến thành một tiêu bản tại nơi này, giống với những thi thể khác, chờđợi người tiếp theo tới đây quan sát học tập."

"Đây là yêu cầu cơ bản của sổ tay giải phẫu và cải tạo."

"Nếu như ngươi vẫn muốn học tập, như vậy lần giải phẫu này sẽ bắt đầu ngaylập tức."

"Thế nhưng nếu như ngươi từ bỏ..."

"Bản sổ tay giải phẫu và cải tạo chúng sinh này sẽ biến mất, ngươi sẽ mất quyềnsở hữu quyển sổ tay này."

Liễu Bình mỉm cười, lẩm bẩm: "May mà ta đã có rất nhiều kinh nghiệm lẫn kỹxảo giải phẫu rồi, bắt đầu đi."

"Ngươi xác định?"

"Xác định."

Tất cả hình trụ bốn phía đều biến mất.-------Chương 388: Tiến triển của giải phẫu họcLiễu Bình phát hiện mình đứng trên một hình trụ tròn rất lớn, phía trước là mộtcon rồng khổng lồ bị đóng băng.Một bóng người màu đen yên lặng xuất hiện.Không thể thấy rõ ràng hình dạng của hắn ta, chỉ có thể thấy được một con daonhỏ dài bằng nửa cánh tay trên tay hắn ta mà thôi.Người này nhìn chăm chú về phía Liễu Bình, nói:"Nếu như ngươi không học được, vậy ngươi chính là tiêu bản của ta."

"Được, thế nhưng khi ngươi thực hành cũng không thể tàng tư, ta dùng thái độcực kỳ chân thành tới học tập đó."

Liễu Bình nói."

Về điểm này thì ngươi có thể yên tâm đi..."

Bóng đen nói xong, đưa tay đặt ở phần sau khối băng, nhấn nhẹ xuống.Tất cả băng sương đều hóa thành máu chảy xuống, thuận theo cột trụ tròn chảysạch xuống dưới.Thi thể Long tộc hiện ra trước mặt hai người."

Bắt đầu."

Bóng đen nói.Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, *****ên là thi lễ với bóng đen, sau đó lạithi lễ với thi thể Long tộc kia.Bóng đen thấy thế thì âm thầm gật đầu.Hắn ta xoay người, nhìn về phía thi thể Long tộc, nói: "Long tộc khác vớinhững chủng tộc khác, nơi quan trọng nhất của bọn chúng không phải là tráitim, cũng không phải là não, về phần mạch máu, cơ bắp hay vảy ngoài cũng chỉđưa tới tác dụng truyền đưa lực lượng, thực ra trung tâm lực lượng chân chínhcủa Long tộc chính là khung xương."

Liễu Bình im lặng lắng nghe.Bóng đen giơ đao lên, chậm rãi rạch mổ trên thi thể Long tộc, tiếp tục nói:"Cho nên khi giải phẫu Long tộc, nếu như ngươi xuất hiện sai lầm, vậy thì thàrằng hủy hoại cơ bắp, mạch máu hoặc nội tạng, chứ tuyệt đối đừng làm chokhung xương bị tổn thương."

Động tác của hắn ta nhẹ nhàng lại thành thạo, bước chân di động tùy ý, giốngnhư là tản bộ nhàn nhã vậy.Một lát sau...Cạnh sườn thi thể Long tộc bị rạch ra.Một chiếc xương cột sống thật dài hiện ra trước mắt Liễu Bình.ố ồ ắ"Nhìn xem, đây chính là xương cột sống của rồng, chỉ dựa vào mắt thường quansát thì ngươi không thể nhìn ra cái gì cả, thế nhưng nếu như chúng ta niệm chúngữ Long tộc..."

Bóng đen nói ra một đoạn chú ngữ tối nghĩa.Trên xương cột sống trắng noãn, lập tức toát ra lít nha lít nhít phù văn tự nhiên,tản ra từng đợt âm thanh tràn ngập vận luật."

Thực sự là quá đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy."

Bóng đen nói với vẻ say mê.Liễu Bình đi tới quan sát một cách tỉ mỉ, tùy ý nói: "Như vậy, lực lượng củaLong tộc tới từ khung xương toàn thân, mà xương cột sống chính là trung tâmlực lượng toàn thân, đúng không?"

"Không sai."

"Vậy nếu như xương cột sống bị đổi đi..."

"Rồng sẽ trở nên vô dụng, dù là sống hay đã chết, cơ thể đều sẽ ở lại thời thơấu, cũng không thể tăng tiến thực lực."

Bóng đen nói xong, cầm chặt dao trong tay, bắt đầu giải phẫu đầu rồng."

Chú ý."

"Lực lượng của rồng chủ yếu lấy long văn tự nhiên ẩn chứa trong xương làmchủ, toàn bộ hội tụ tại khoang miệng cùng xoang mũi của rồng, dùng âm thanhđể phóng ra, hình thành Long chú."

"Bọn chúng dựa theo chủng loại khác biệt, có thể phun lửa hoặc phun băng,hoặc điều khiển những nguyên tố khác, điều này còn phải quan sát máu và đầulưỡi của bọn chúng, máu của con rồng này có màu tím, cho nên hệ ma pháp mànó am hiểu chính là không gian."

Liễu Bình nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Có con rồng nào am hiểu cáchđiều khiển độc hay không?"

"Độc?

Không, trừ khi từ khi sinh ra nó đã bị hạ độc, về sau dần dần miễn dịch,mới có thể điều khiển nguyên tố độc."

Bóng đen nói."

Nói cách khác, ngoài độc ra, bản thân nó còn am hiểu điều khiển nguyên tốkhác nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng thế."

Bóng đen nói.Liễu Bình trở nên trầm tư.Máu của Andrea rất độc.Cô bé không chỉ bị thay đổi xương cột sống, mà khi ra đời đã bị hạ độc, sau đóđã tới Vĩnh Dạ.Tới cùng là kẻ nào, có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa bé như vậy?Bỗng nhiên, bóng đen đánh gãy suy nghĩ của Liễu Bình:"Được rồi, hiện tại chúng ta hãy quan sát trái tim của Long tộc."

ấ ồ ẫ"Chú ý, trái tim của nó rất mạnh mẽ hùng hồn, khi ngươi giải phẫu thì khôngthể kích hoạt bất cứ lực lượng nào, nếu không trái tim của nó sẽ cảm ứng được,sau đó sẽ phun máu tung tóe khắp nơi."

Liễu Bình nói: "Vậy à... cấu tạo của trái tim này thật sự là tinh vi..."

Bóng đen bỗng hỏi: "Ngươi thích loại trái tim này sao?"

Có vẻ như hắn ta rất có hứng thú đối với vấn đề này.Vào thời điểm này, nếu là người khác có lẽ sẽ thuận theo lời nói của hắn ta, thếnhưng Liễu Bình lại có chủ ý của bản thân mình."

Không, ta lại không quá thích loại trái tim quá hùng hồn như này, ta thíchnhững trái tim có cấu tạo tinh vi, phức tạp hơn cơ."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Bóng đen hỏi."

Sở thích cá nhân, loại trái tim đó có giá trị nghiên cứu càng cao hơn, cũng đánggiá sưu tầm cất giữ hơn, theo quan điểm cá nhân của ta là vậy."

Liễu Bình nói.Bóng đen liếc nhìn hắn."

Ừ, ta lại thích nhìn máu bắn tung tóe ra hơn, cho nên khá thích trái tim Longtộc."

Hắn ta nói."

Vậy chắc hẳn ngươi rất thích mạch máu."

Liễu Bình lập tức nói."

Đúng vậy, mạch máu rất kỳ diệu, rất thú vị, ai có thể không thích mạch máu cơchứ?"

Bóng đen nói."

Bản thân ta lại càng thích hệ thần kinh hơn, hệ thần kinh của mỗi giống loàiđều khác nhau, ngươi có thể thông qua hệ thần kinh để cảm nhận cuộc sống bọnchúng đã trải qua là như thế nào."

Liễu Bình nói."

Quan điểm này khá kỳ lạ, như vậy quan điểm của ngươi về khung xương lànhư thế nào?"

Bóng đen hỏi."

Nếu như không tính Long tộc, ta cảm thấy khung xương là để định vị cơ quantrong cơ thể, để cho chúng ta dễ dàng nhận biết, là sổ ghi chép thiên nhiên."

Liễu Bình nói."

Ha ha ha..."

Bóng đen cười lớn: "Không sai, quan điểm của ngươi rất thú vị."

"Xin hãy cẩn thận, hình như một đường rạch của ngài vừa rồi hơi lệch."

LiễuBình nói."

Chỉ lo nói chuyện với ngươi nên hơi lỗi, được rồi, chúng ta làm lại."

Bóng đennói."

Đúng rồi, ngươi viết nhật ký giải phẫu như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Bóng đen hơi ngừng tay, nói: "Thống nhất theo một cách thức, ghi chép theothứ tự, ngươi thì sao?"

"Ta không làm như vậy, ta vẽ."

Liễu Bình nói."

Vẽ?"

Bóng đen hỏi lại.ồ ồ ầ ồ ề"Đúng, vẽ khung xương đồ, nội tạng đồ, thần kinh đồ,... mọi thứ đều dùng bảnvẽ để biểu thị, thế nhưng bản vẽ *****ên luôn là ngoại hình đặc thù của giốngloài, làm như vậy thì ta cũng không cần nhớ số thứ tự, chỉ cần quan sát trang bìalà có thể biết được là giải phẫu loài nào."

Liễu Bình nói."

Đáng giá tham khảo."

Bóng đen nói.Hắn ta giơ dao lên, ngẫm nghĩ rồi lại buông xuống, nói:"Mặc dù cấp bậc của ngươi rất thấp, thế nhưng ta có thể cảm giác được ngươivà ta đều là đồng hành, hay là chúng ta ngừng lại một lát, tâm sự những tâm đắctrong giải phẫu, thế nào?"

"Đương nhiên, hiện tại ta rất rảnh rỗi."

Liễu Bình nói.Bóng đen vẫy tay.Thế giới lập tức biến đổi, hóa thành một căn phòng nhỏ ấm áp mà yên tĩnh."

Mời ngồi, uống chút gì không?"

Bóng đen hỏi."

Gì cũng được, à đúng rồi, ngươi thấy nguồn gốc của lực lượng hệ thần bí nhưthế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cũng đã từng nghiên cứu lĩnh vực giải phẫu học tương tự đối với một vàigiống loài nguyên sinh trong Luyện Ngục, ngươi thì sao?"

Bóng đen nói.Liễu Bình nhún vai, nói: "Thực lực của ta không bằng ngươi, thế nhưng ta đãtừng nghiên cứu giải phẫu học đối với quỷ vật của thế giới văn minh tu hành,cũng có một vài tâm đắc."

"Quỷ vật sao?

Rất tốt, hay là chúng ta trao đổi một vài kiến thức đi."

Bóng đennói."

Đó cũng là ý của ta."

Liễu Bình hớn hở nói.Chương 385: Ngươi hứa điSân thi đấu."

Liễu Bình đâu?"

Lilith hỏi."

Không biết, mới vừa rồ-------Chương 389: Ngươi hứa điSân thi đấu."

Liễu Bình đâu?"

Lilith hỏi."

Không biết, mới vừa rồi còn ở nơi này mà."

Andrea nói."

Quyển sổ kia không có vấn đề gì chứ?"

Lilith lo lắng nói.Andrea nghe vậy cũng thấp thỏm không yên, nói: "Chắc hẳn là không chứ,quyển sổ kia đã đi theo ta rất nhiều năm, ta vẫn nhớ nó là để dùng giúp đỡ ta, sẽkhông có nguy hiểm gì cả..."

Ngay sau đó...Liễu Bình bỗng xuất hiện."

Ngươi trở về rồi!"

Cả hai cô gái đều nói."

Đúng vậy..."

Liễu Bình cười nói: "Đi kết bạn với một người, Andrea, ngươi đợita một lát, ta xử lý một vài chuyện..."

Hắn tiện tay rút một tấm thẻ bài rồi ném ra.Bụp!Libertas hiện thân."y?

Gọi ta ra làm gì?

Ta đang ngủ."

Hắn ta xoa mắt, nói."

Ngươi nhìn cảnh tượng xung quanh xem."

Liễu Bình nói.Libertas đi vòng một vòng, giật mình nói: "Đây là nơi nào?

Tại sao lại có mộtcon khỉ hai đầu nằm trên mặt đất?

Nó ăn cơm chùa của ngươi rồi sao?"

"Nơi này là Đăng Thần chiến, Libertas."

Liễu Bình nói."

Đăng Thần chiến?"

"Đúng."

Liễu Bình nói mọi chuyện từ đầu tới cuối, sau đó yên lặng quan sát Libertas.Ánh mắt Libertas nhìn về hư không."

Nó nói ta thông qua thăm dò, phát hiện một chiến trường Đăng Thần chiến,cho nên điểm kinh nghiệm đã đủ để thăng cấp."

Libertas lẩm bẩm nói."

Vậy thì thăng cấp đi."

Liễu Bình nói.Libertas gật đầu, ánh mắt bỗng ngưng kết lại.Hắn ta nhìn chằm chằm hư không, hét lên: "Vừa thăng cấp đã học được kỹ năngmới?

Quả nhiên nên rời khỏi thế giới Danh Sách 'Ngu Giả' từ sớm mới đúng."

Liễu Bình nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn ta thì không quan tâm nữa, lại đưa tayrút một tấm thẻ bài khác rồi ném ra bên ngoài.Bụp!Chó cỏ Hỏa Nha xuất hiện.Liễu Bình ngồi xổm xuống, thở dài nói: "Hỏa Nha, cũng may mà có ngươi,chúng ta mới có thể tiến nhập tòa thành trì ma quỷ này, thậm chí tiến vào Hoàngcung tìm được Lilith nữa."

Một ống nghiệm chứa đầy máu đang sôi sùng sục xuất hiện trên tay Liễu Bình.Hắn mở nắp ống nghiệm, đưa tới trước mặt Hỏa Nha."

Gâu?"

Hỏa Nha nghi ngờ hỏi.Liễu Bình nói: "Đây là một loại ma huyết dược mà ta lấy được từ một ngườibạn, thích hợp thay thế huyết mạch loài chó, sau khi uống nó sẽ rất đau đớn, nếunhư ngươi..."

Còn chưa dứt lời, Hỏa Nha bỗng cắn ống nghiệm, ngửa cổ lên.Ừng ực ừng ực...Nó uống một hơi cạn sạch ma huyết dược bên trong ống nghiệm."

Grừ grừ gâu..."

Hỏa Nha nói với vẻ chua xót.Liễu Bình xoa đầu của nó, an ủi: "Đúng vậy, ta biết khi ngươi từ Huyết NhụcThú Khuyển biến thành một con chó cỏ thì tâm lý chênh lệch quá lớn, thếnhưng hãy yên tâm đi, chai thuốc này là do một cao thủ tuyệt đỉnh điều chế,chắc hẳn sẽ giúp ngươi thay đổi huyết mạch, ta nghe nói đây là một loại huyếtmạch ma khuyển rất mạnh."

Hỏa Nha bỗng ngã xuống đất, liên tục quay cuồng, phát ra những tiếng gào thétđau đớn.Thay đổi huyết mạch đã bắt đầu!Liễu Bình liếc nhìn, đứng dậy nói: "Cố gắng chịu đựng, ngươi sẽ dần dần mạnhlên."

Hắn vẫy vẫy tay với Andrea.Andrea hiểu ý, đi theo hắn đi tới một bên khác của sân thi đấu."

Đưa ta thanh Phẫu Long đao đi."

Liễu Bình nói."

Này."

Andrea nói.Liễu Bình cầm thanh đao quan sát một lát, nói nhỏ: "Thanh đao này khôngđược."

"Ơ?

Nhưng từ khi ta có ý thức tới nay, cũng đã nhớ được thanh đao này là mộtthanh đao phẫu thuật rồng mà."

Andrea nói."

Ngươi nhìn xem, trên thanh đao này có mấy phù văn đặc biệt, ta đã từng traođổi với một người bạn của ta, chúng ta nhất trí cho rằng, vào một thời điểm nàođó thì thanh đao này sẽ xuất hiện vấn đề."

Liễu Bình nói.ắ ế ể ổ ẫKhông đợi Andrea nói chuyện, hắn lại nói tiếp: "Quyển 'Sổ tay giải phẫu và cảitạo chúng sinh' trên tay ngươi cũng có vấn đề, nó là tang vật của một vụ trộm,cũng may ta và chủ nhân quyển sách coi như hợp nhau, đã giải thích rõ ràngmọi chuyện rồi."

Andrea ngây người, gương mặt dần dần lộ rõ vẻ tuyệt vọng."

Liễu Bình..."

Cô bé nhỏ giọng nói: "Khi ta có tri giác là khoảng hai tuổi, khi đóta đã tới Vĩnh Dạ, thực sự không nhớ rõ lúc còn sống đã xảy ra chuyện gì."

Liễu Bình im lặng gật đầu."

Chẳng lẽ ta có tội tình gì sao?

Tại sao ngay cả ký ức khi còn sống cũng khôngcó?"

Andrea nói.Liễu Bình xoa đầu cô bé, an ủi:"Đừng suy nghĩ lung tung, ngươi còn nhỏ như vậy đã tới Vĩnh Dạ, làm sao cóthể có tội nghiệt gì cơ chứ?"

Andrea khàn giọng nói: "Thế nhưng xương sống lưng của ta đã bị đổi mất,thanh đao và sổ tay mà ta mang theo còn tưởng sẽ có thể thay đổi vận mệnh củabản thân, ai ngờ bọn chúng lại là công cụ đòi mạng ta, ta cũng không biết thânnhân của mình là ai, cũng không có bất cứ người nào quan tâm ta cả..."

"Cảnh tượng *****ên khi ta mở mắt ra, chính là bóng đêm vĩnh hằng."

"Tại sao lại như vậy?"

Liễu Bình lau nước mắt của cô bé đi, nói nhỏ: "Ta vẫn ở cạnh ngươi, Andrea, tavẫn luôn quan tâm tới ngươi mà."

Andrea ngẩng đầu, nói với vẻ khó hiểu: "Rõ ràng ta chẳng hề làm cái gì, tại saolại có người muốn giết ta?

Tại sao bọn chúng lại muốn ta vĩnh viễn không thểtrở mình?"

"Nghe ta nói này..."

Liễu Bình nhếch môi, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Thực ra tacũng không khác ngươi là bao, khi ta ra đời đã bị ném vào trong sông, suýt chútnữa bị chết đuối."

"Tại sao?"

Andrea hỏi."

Bởi vì cơ thể ta có khiếm khuyết, bọn họ không cần ta."

Liễu Bình nói."

Thế giới này... tại sao lại cay đắng như vậy..."

Andrea cúi gầm mặt xuống, từnggiọt nước mắt rơi trên mặt đất.Liễu Bình ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào trong ngực, ấm áp nói: "Thế nhưngngươi nhìn xem, hiện tại ta vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt ngươi, ta có thểquan tâm ngươi, mà ngươi cũng có thể quan tâm ta, hai người chúng ta cùngthoát khỏi vở kịch hắc ám, lại thoát khỏi Danh Sách Ngu Giả, về sau không cònbất cứ thứ gì có thể trói buộc vận mệnh của chúng ta nữa, đó mới là chuyệnquan trọng nhất."

Andrea tựa đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói đúng."

Liễu Bình nói: "Trái tim con người giống như một con cá đang bơi, bơi hướngvực sâu thì thân ở trong vực sâu; cho nên đừng quan tâm về quá khứ, đừng nghĩlại nữa, từ giờ trở đi, ta sẽ mãi ở cạnh ngươi."

Andrea đưa tay lau nước mắt, nói với giọng khàn khàn: "Xin đừng... bỏ rơi ta."

"Ừ."

Liễu Bình nói."

Ngươi hứa đi."

"Ta hứa."

Liễu Bình tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, rồi ném nó ra ngoài.-------Chương 390: Xương sống của rồngBụp!Một chiếc hộp công cụ rất dài xuất hiện dưới chân hai người.Cùng lúc đó, một chiếc bàn dài tản ra ý lạnh xuất hiện trước mặt hai người."

Đây là cái gì?"

Andrea bị những thứ này hấp dẫn, hỏi."

Bàn giải phẫu và công cụ giải phẫu, ta đã học được cách thay đổi xương cộtsống giúp ngươi rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể tăng thực lực của bản thânmình lên, về sau mọi thứ sẽ khác."

Liễu Bình nói.Andrea nhìn các loại đao giải phẫu kia, hỏi: "Có đau không?"

Rồi cô bé lại lắc đầu, nói: "Ta không sợ đau, tới đi."

Liễu Bình lấy một lọ thuốc nhỏ ra, đưa cho cô bé, nói:"Uống nó đi."

Andrea nhận lọ thuốc, mở nắp ra, uống một hơi cạn sạch.Ngay sau đó...Cô bé nhắm mắt lại, thân hình mềm đi, ngã xuống đất.Liễu Bình vội vàng đỡ cô bé, ôm chặt lấy rồi nhẹ nhàng đặt cô bé lên bàn giảiphẫu."

Được rồi, ta chuẩn bị bắt đầu, Lilith, nhớ kỹ lưu lại lửa linh hồn của Andrea,cũng thông báo mấy tên kia một tiếng, tuyệt đối không thể tới quấy rầy ta."

LiễuBình nói."

A!

Ta đi ngay!"

Hai mắt Lilith hơi đỏ, vội vàng chạy tới một bên khác.Liễu Bình lôi hết công cụ trong hộp công cụ ra, bày lên bàn giải phẫu.Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại những kiến thức mà mình vừa học."

Đối với Long tộc khi linh hồn chưa dập tắt mà nói, giải phẫu có độ khó cựclớn, cần một tồn tại chân chính tinh thông giải phẫu thuật, mới có thể thànhcông."

"Đương nhiên, nếu như ngươi là một trị liệu giả mà nói, tỉ lệ thành công sẽ caohơn chút, thế nhưng vẫn không thể chủ quan."

Lời nói của bóng đen kia lại quanh quẩn bên tai.Liễu Bình nhớ lại toàn bộ những kiến thức mà bóng đen kia dạy bảo hắn, ôn tậpmấy lần, tới lúc xác nhận không còn bất cứ vấn đề gì, lúc này mới yên lòng lại."

Được rồi, có thể bắt đầu."

Hắn cầm chặt dao giải phẫu, lập tức đặt dao giải phẫu lơ lửng cách phần lưngAndrea vài centimet.ấMấy giây sau...Dao vẫn chưa rạch xuống.Giọng nói của Liễu Bình lại vang lên:"Andrea, ngươi không nên tàn lụi trong bóng đêm vĩnh hằng... về sau có cơ hội,ta sẽ dẫn ngươi tới Luyện Ngục, quan sát thế giới bên ngoài, cũng xem xét đã cóchuyện gì xảy ra trong những năm đó."

"Có thù, chúng ta báo thù; có oán, chúng ta báo oán."

"Đây là lời thề của Liễu Bình ta."

Tay của hắn hơi động.Con dao giải phẫu kia nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng, lại hài hòa như gióxuân, tách ra da thịt trắng nõn, như đang kêu gọi nụ hoa đã ngủ say rất lâu vậy.Cùng lúc đó, một tay khác của hắn duỗi ra, làm động tác rút bài từ trong hưkhông.Tấm thẻ bài "Xương sống rồng hoàn mỹ" bị hắn rút ra.Vận mệnh, bắt đầu biến đổi....Sân thi đấu.Liễu Bình mệt mỏi thở dài, đi tới cạnh Libertas rồi ngồi xuống."

Hút không?"

Libertas hỏi."

Không, ngươi cứ hút đi."

Liễu Bình nói.Libertas châm một điếu thuốc, thuận tay móc một chai rượu ra: "Giải phẫu tiếnhành hai ngày hai đêm, ta đoán ngươi cần một vài thứ để nâng cao tinh thần,nếu đã không hút thuốc, hay là uống một hớp?"

"À, thứ này thì được, cám ơn."

Liễu Bình nhận chai rượu, mở nắp, từ từ uống."

Liễu Bình, cô bé thế nào rồi?"

Lilith hỏi."

Hết thảy đều thuận lợi, không uổng công ba tháng mà ta bỏ ra."

Liễu Bình nói."

Ba tháng?"

Lilith giật mình hỏi lại."

Không cần lo lắng, chủ nhân của quyển sổ kia cũng không ở trong Vĩnh Dạ,nơi ở của hắn ta là một nơi rất kỳ quái, ta đi theo hắn công tác ba tháng liền."

Liễu Bình nói."

Tại sao lại phải đi lâu như vậy?"

Libertas hỏi."

Quyển sổ tay trên tay ta là tang vật, chủ nhân của nó rất tức giận, ta cần phảitốn rất nhiều thời gian để trở thành bạn tốt không chuyện gì không thể nói vớihắn ta, mới có thể giải trừ chuyện này."

Liễu Bình nói, trên gương mặt xuất hiện sự hồi ức.ầ ằ ể ổNgay từ đầu khi nói chuyện với nhau, bóng đen kia đã nói rằng quyển sổ taynày là một vật bị trộm đi của hắn ta.Trong vòng ba tháng, chính mình hỗ trợ bóng đen kia hoàn thành gần trăm cuộcgiải phẫu, mới có thể đổi lấy một câu tra hỏi:"Lượng tri thức của ngươi không kém hơn bất cứ người nào cả, tại sao lại trộmđi quyển sổ này chứ?"

"Thực ra không phải là như vậy..."

Lúc ấy, mình đã kể ra mọi chuyện.Bóng đen im lặng vài giây mới nói: "Tại sao ngươi lại không nói cho ta biếtsớm hơn."

"Kể cả nói cũng không có bằng chứng, ta cảm thấy vẫn nên cho ngươi biết đượcthái độ cùng bản lĩnh của ta trên lĩnh vực nghiên cứu học thuật, mới có sứcthuyết phục."

Liễu Bình nói.Bóng đen bật cười, nói: "Thú vị, nếu là như vậy, ta chắc chắn sẽ không để chocái tên trộm sách đạt được ý nguyện, ta sẽ không giết ngươi, mà lại muốn giúpđỡ ngươi một lần, tốt nhất là có thể làm cho kẻ trộm sách thực sự buồn nôn mộtlần."

Hắn ta lấy một bộ thiết bị giải phẫu hoàn chỉnh ra, đặt trước mặt Liễu Bình."

Đi đi, ta sẽ tài trợ cho ngươi lần giải phẫu xương sống rồng này, hi vọng ngươicó thể cứu vớt con rồng kia."

"Cám ơn các hạ."

"Không cần khách sáo, hi vọng thực lực của ngươi tăng tiến nhanh hơn nữa, nếukhông thực lực của ngươi sẽ hạn chế thành tựu của ngươi trên lĩnh vực giảiphẫu học."

"Tại sao?"

"Bởi vì nếu thực lực của ngươi không đủ thì ngay cả việc đứng vững trước mặtmột vài thi thể cũng không làm được, chứ đừng nói tới việc giải phẫu."

"Hiểu rồi, lại cám ơn các hạ lần nữa."

"Không cần khách sáo thế, ngươi giữ lại quyển sổ đi, nếu như thực lực củangươi vượt qua cấp 20, có rảnh thì hãy tới đây, ta sẽ dẫn ngươi đi quan sát mộtvài thi thể rất thú vị."

"Được rồi."...Liễu Bình uống một hớp rượu, ánh mắt nhìn về phía bàn giải phẫu cách đókhông xa.Andrea lẳng lặng nằm nơi đó, nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng mà đều đặn."

Khi nào thì cô bé mới có thể tỉnh lại?"

Lilith hỏi.ổ ố ẳ ổ ố"Việc thay đổi xương cột sống như này, chẳng khác nào đổi mạng sống mới chorồng, cả linh hồn lẫn cơ thể của cô bé đều cần thời gian để thích ứng, hiện tạichúng ta cũng không biết được cần bao lâu nữa."

Liễu Bình nói.Lilith vội vàng nói: "Thế nhưng giải phẫu đã thành công, tình trạng cô bé đã ổnđịnh, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được rồi, đúng không?"

Liễu Bình cùng Libertas đều bật cười."

Hoàn toàn chính xác."

Liễu Bình nói.Lilith thở phào một hươi, nhảy lên đầu Liễu Bình, tóm lấy lọn tóc của hắn, nói:"Liễu Bình, ta đói."

"Vậy thì chuẩn bị ăn cơm đi."

Liễu Bình đứng dậy nói.Hắn nhẹ giọng niệm chú.-------Chương 391: Bí ẩnÁnh sáng cùng hơi ấm hạ xuống, hóa thành một bàn dài trước mặt mọi người.Những món ăn ngon miệng phong phú, nóng hôi hổi bày đầy bàn dài, làm chongười ta chỉ nhìn cũng ứa nước miếng.Libertas bóp tắt thuốc lá, ngồi xuống trước bàn, bưng một tô mì sợi bắt đầu ăn.Lilith thì ôm một chuỗi nho mà ăn say sưa ngon lành.Hỏa Nha gặm một con heo sữa quay.Liễu Bình quay đầu lại, nói với Liệt Diễm Hỏa Hầu: "Cùng ngồi ăn đi."

Liệt Diễm Hỏa Hầu cầu xin: "Đại ca, ta sai rồi, ta cũng không dám ăn nữa, ngàitha cho ta đi."

"Được..."

Liễu Bình cười hỏi: "Tình hình hiện tại của Aldrich sao rồi?"

Liệt Diễm Hỏa Hầu hơi do dự.Trên tay Liễu Bình xuất hiện một vòng sáng thánh khiết.Liệt Diễm Hỏa Hầu mềm chân, quỳ xuống đất, luôn miệng nói: "Đại ca, xinngài đừng chữa trị, hiện tại ngay cả chút sức mà ta cũng không có nữa rồi."

Liễu Bình lắc lư ngón tay.Luồng ánh sáng thánh khiết mà ấm áp đó lượn vòng quanh đầu ngón tay củahắn.Liễu Bình nhẹ nhàng búng ra.Ánh sáng thánh khiết bay ra ngoài, lơ lửng trước mặt Liệt Diễm Hỏa Hầu, tùy ýphấp phới theo gió.Liễu Bình nói: "Aldrich..."

Hắn nói tới đây, dừng lại.Liệt Diễm Hỏa Hầu nhìn về đốm sáng trước mặt, cắn răng rồi nói: "Mấy ngàytrước chủ mẫu đã tới trang viên gặp hắn ta một lần, nói hắn ta là một hạt giốngcó thiên phú rất tốt trong Nhân tộc, đáng giá vun trồng, hiện tại tất cả mọi ngườiđều nịnh bợ hắn ta."

"Hắn ta là loài người sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Liệt Diễm Hỏa Hầu nói với vẻ khó hiểu.Thực sự thì không phải.Aldrich đã từng không cẩn thận đứt tay, mùi máu của hắn ta đã bị Hỏa Nha ngửiđược.Trên người hắn ta có chảy dòng máu của ma quỷ cấp cao!Hắn ta là người của chủ mẫu!ễ ổ ếVẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, hỏi tiếp:"Loài người mạnh nhất nơi đó là ai?"

Liệt Diễm Hỏa Hầu cũng đã nói một lần, dứt khoát tiếp tục nói thêm: "Một cặpchị em, vượt xa phần lớn ma quỷ trong gia tộc ma quỷ, thăng lên làm Thần linh,chấn động toàn bộ Thần trụ, chắc hẳn ngươi cũng biết tới, hai người này làSong sinh Nữ thần Thống Khổ và Tra Tấn."

"Đương nhiên là ta biết."

Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm thúy.Hóa ra vào thời điểm này, các nàng tấn thăng làm Thần linh sao...Liệt Diễm Hỏa Hầu không phát hiện điểm gì khác lạ, tiếp tục nói: "Nữ sĩ ThốngKhổ vừa thăng lên làm Thần linh, lập tức quỳ gối trước chủ mẫu, cầu xinchuyển hóa làm ma quỷ, hiện tại chủ mẫu còn đang suy xét; còn Nữ sĩ Tra Tấnchính là Thánh kỵ sĩ trong Nhân tộc, thiên phú đỉnh cao, lại được phần lớncường giả Nhân tộc kính mến."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Yana là Thánh kỵ sĩ, là lãnh tụ trời sinh, có thể đạt được lòng tin của toàn bộNhân tộc.Những con ma quỷ kia không hãm hại nàng mới là lạ!Về phần Nữ sĩ Thống Khổ...Nàng ta cực kỳ thông minh.Thế nhưng ý nghĩ chân chính của nàng ta là gì?Liễu Bình nghĩ tới vở kịch hắc ám, cũng có một kết luận.Đúng thế.Cả thân thể lẫn linh hồn của nàng ta, đều đã thuộc về ma quỷ.Liệt Diễm Hỏa Hầu cũng biết cách nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức cầu xin: "Tađã nói quá nhiều chuyện, nếu như ngài không chứa chấp ta, tới khi Aldrich pháthiện ta phản bội hắn ta, thì kết cục của ta sẽ cực kỳ thê thảm."

Liễu Bình nói: "Thôi được, ta thu hồi ngươi trước, sau đó chúng ta lại..."

Còn chưa dứt lời, dị biến xuất hiện!Liệt Diễm Hỏa Hầu phát ra tiếng kêu thảm ngắn ngủi, toàn bộ thân thể đều cuộnlại, lăn qua lăn lại trên mặt đất.Trên bàn ăn, Lilith bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Liệt Diễm Hỏa Hầu."

Liễu Bình!"

Nàng hét lên.Ngay sau đó...Lilith biến mất tại chỗ.ố ấ ễSách thẻ có tên "Con Rối Tử Vong" xuất hiện trước mặt Liễu Bình, nhanhchóng lật mở."

Khi nó mới có ý định phản bội Aldrich, cũng đã chết, chúng ta cần phải khốngchế nó lại, nếu không một loại thuật pháp trong thi thể của nó sẽ bị kích hoạt."

Lilith vội vã nói."

Phải làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Dùng hồn lực của ngươi kích hoạt sách thẻ, mặc niệm kích hoạt 'Con Rối TửVong'!"

"Được."

Liễu Bình nâng sách, rót Hồn lực vào trong sách thẻ.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi tiêu hao 3 điểm Hồn lực, kích hoạt Con rối Tử Vong.][Hồn lực còn lại: 14/17.]Sách thẻ màu đen hơi chấn động.Một luồng sóng kỳ dị âm thầm tản ra, rơi vào người Liệt Diễm Hỏa Hầu.Thân thể run rẩy của nó bỗng dừng lại."

Hiện tại thi thể của nó thuộc về chúng ta, dù cho thuật pháp trong cơ thể nóbiến hóa như thế nào, cũng không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào đối vớichúng ta cả."

Lilith nói.Ngay sau đó, một giọng nói tức giận từ trong cơ thể Liệt Diễm Hỏa Hầu truyềnra:"Đáng chết, chỉ một chút nữa!"

"Từ rất lâu trước, ta đã phát hiện thẻ bài của ta lần lượt biến mất, thằng trộm,đừng để ta bắt được ngươi!"

Bụp!Toàn thân Liệt Diễm Hỏa Hầu nổ tung, biến thành một vùng sương mù máu.Linh hồn lẫn thân thể của nó đều không thể tiếp tục tồn tại.Giọng nói ẩn chứa sự nuối tiếc của Lilith từ trong sách thẻ vang lên:"Con rối bị hủy diệt, thật sự là hết cách mà, đối phương đã thiết lập một loạithuật pháp nào đó trong cơ thể nó từ trước rồi."

"Xem ra tên kia đã phát hiện ra, thật sự là đáng tiếc."

Liễu Bình nói.Liệt Diễm Hỏa Hầu chết đi, toàn bộ sân thi đấu cũng biến mất.Đám người phát hiện mình lại trở về Vĩnh Dạ.Trở lại nơi có tên là "Hôi Lâm chi Thạch".Liễu Bình phát hiện trên tay mình là sách thẻ, đứng tại cạnh một lòng sông khôcạn.ồLilith đang đứng tại rìa sách thẻ, toàn thân tản ra luồng sáng màu xám.Libertas và Hỏa Nha ngồi trên một tảng đá dài, đồ ăn vô cùng phong phú trướcmắt cũng biến mất tăm mất tích."

Nó chết đi nhanh như vậy sao?"

Libertas xoa bụng, cảm thấy chưa ăn no, nói với vẻ tiếc nuối.Hỏa Nha cũng sủa một tiếng, bộ lông toàn thân dựng đứng."

Vừa rồi là giọng của Aldrich."

Nó nói với giọng trầm thấp.Liễu Bình bỗng quay đầu lại, nhìn về phía nó hỏi: "Ngươi có thể nói chuyện rồisao?"

Hỏa Nha ngẩn ra, sau đó vui vẻ nói: "Đúng vậy, hình như huyết mạch của tađang tiến hóa lên một tầng cao mới, cho nên ta đã khôi phục năng lực nóichuyện."

"Liễu Bình, ngươi cần phải chú ý hơn, Aldrich đã phát hiện thẻ bài của mìnhliên tục biến mất, lần tiếp theo, hắn ta chắc chắn sẽ chuẩn bị càng nhiều thủđoạn ứng đối ngươi hơn."

"Ta biết."

Liễu Bình nói.Hắn quan sát cảnh tượng bốn phía.Nơi rừng núi phía xa xa, có những tiếng vang rất nhỏ truyền tới."

Có người đi tới, mọi người trở về sách thẻ trước, để ta tới xem xem có phải làđám người đào vong kia không."

Liễu Bình nói.Mọi người gật đầu, hóa thành thẻ bài, bay trở về trong sách thẻ.Liễu Bình đi tới trước bàn giải phẫu, chạm nhẹ tới.Toàn bộ bàn giải phẫu, kể cả Andrea đều hóa thành thẻ bài, được hắn cẩn thậnđặt vào trong một tờ sách thẻ.Lilith bỗng lộ ra vẻ lo lắng.Liễu Bình nhạy cảm nhận ra."

Không sao."

Hắn thu hồi sách thẻ, lại đặt Lilith trên đỉnh đầu."

Liễu Bình, không nên dễ dàng để lộ sách thẻ của ngươi, không nên dễ dànggiao đấu đánh cược với người khác."

Lilith nắm chặt tóc của hắn, nói.Liễu Bình mỉm cười."

Không sao đâu, Lilith, ta cũng không phải là thiếu niên miệng còn hôi sữa, tađã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn đó."

"Thật sao?"

ễ"Đúng, tin tưởng ta."

Liễu Bình nói với vẻ tự tin.Một lát sau...Một đám người lần lượt xuất hiện trong Hôi Lâm chi Thạch.Người cầm đầu quan sát Liễu Bình, cao giọng nói:"Đứa nhóc miệng còn hôi sữa phía trước nghe đây, giơ tay lên!"

-------Chương 392: Nơi này lại có phản đồ?"

Tên họ của ngươi là gì?"

Đối phương hỏi.Người này có một mái tóc màu nâu, để râu dê, hai mắt sáng ngời có thần, mũitròn đỏ, thân hình thấp bé.Có vẻ như những người sau lưng hấn ta đều coi y là người dẫn đầu."

Ta là Liễu Bình, xin hãy nhìn chiếc huy hiệu này trước."

Liễu Bình nói."

Ồ?

Đây là huy hiệu cổ thụ Vĩnh Dạ, nói như vậy, Cổ thụ đã chỉ bảo ngươi ởnơi này chờ đợi chúng ta."

"Đúng."

Liễu Bình trả lời, quan sát những người phía sau.Khi huy hiệu Cổ thụ Vĩnh Dạ được lấy ra, thần thái của những người kia đềubuông lỏng rất nhiều.Người dẫn đầu cũng thở dài một hơi, nói: "Nếu nó đã sắp xếp ngươi ở lại nơinày, chắc hẳn cũng có thâm ý của nó, không biết nghề nghiệp của các hạ là gì?"

"Ta là một kỵ sĩ."

Liễu Bình nói."

Xin hỏi, phương hướng phát triển của ngài là?"

Người kia hỏi tiếp."

Trị liệu."

Liễu Bình nói.Ánh mắt người đó sáng lên.Những người sau lưng y cũng hoan hô vui vẻ.Người kia giơ tay lên, một bản sách thẻ lập tức xuất hiện trong tay của y.Y nói:"Xin chào, ta là Norton - người sở hữu Đường Mòn Bí Ẩn, như ngươi thấy đấy,nếu như ngươi muốn gia nhập với chúng ta cùng chạy nạn, chỉ cần tạm thờiđược Đường Mòn Bí Ẩn của ta bao phủ, cũng có thể đảm bảo sự an toàn củangươi."

Liễu Bình nhìn về phía sách thẻ trên tay của y."

Khi thẻ bài gia nhập vào quyển sách này, chỉ cần bảo trì đội ngũ chỉnh tề tiếntới, vẫn sẽ ở trong một không gian độc lập bí ẩn, bất cứ tồn tại nào phía ngoàiđều không thể phát hiện ra được."

Norton giải thích.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi thăm dò một bản Sách thẻ hoàn toàn mới: Đường Mòn Bí Ẩn.][Điểm kinh nghiệm của ngươi được tăng lên, hiện tại là 60%.][Chú ý, thẻ bài sư Norton mời ngươi trở thành một thẻ bài tạm thời của y, dướitình huống này, ngươi sẽ không bị bất cứ hạn chế nào, sẽ chỉ được lực lượngsách thẻ của y bao phủ.]ế[Ngươi có tiếp nhận hay không?]Liễu Bình nói: "Tiếp nhận."

Một luồng gợn sóng kỳ diệu xuất hiện, bao phủ hắn vào bên trong.Liễu Bình cúi đầu nhìn tới, chỉ thấy dưới chân mình có một con đường bí ẩn.Con đường này lơ lửng phía trên lòng sông khô cạn, xung quanh là từng tiasương mù.Xem ra đây chính là Đường Mòn Bí Ẩn.Rất là kỳ diệu."

Cám ơn ngươi đã giúp đỡ."

Liễu Bình cám ơn."

Không cần khách sáo, trong chúng ta có một vài đồng đội bị thương rất nặng,không biết ngươi có thể chữa trị cho bọn họ hay không?"

Norton nói."

Không có vấn đề, đưa ta tới xem xét xem thế nào."

Liễu Bình nói."

Quá tốt rồi."

Norton dẫn hắn đi về phía sau đội ngũ.Liễu Bình vừa đi vừa quan sát những người này.Nhìn qua bọn họ đều có thực lực nhất định, thế nhưng bộ dạng thảm hạ, tinhthần rã rời, giống như đã chịu đủ mọi khổ sở vậy.Đó là đương nhiên.Kiến Chúa Đồ Linh và Rắn Ác Độc có thực lực ***** như thế nào, LiễuBình cũng hiểu được đôi chút."

Ngươi xem, đây là hai vị thẻ bài sư chiến đấu, cũng may mà có bọn họ, chúngta mới có thể chạy trốn một cách an toàn, thế nhưng hiện tại bọn họ bị thươngnặng, chúng ta lại không tìm thấy người chữa trị, dù sao chức nghiệp trị liệu quáhiếm gặp, cũng may gặp được ngươi."

Phía sau cùng của đội ngũ có một chiếc xe, trên xe có đặt mấy cáng cứu thương,phía trên còn có hai người hấp hối đang nằm.Liễu Bình nhảy tới nhìn lướt qua, hai tay nâng lên, ánh sáng thánh khiết lập tứcxuất hiện trên hai tay.Hắn đang định phóng Thánh Ngâm thuật ra, chợt thấy được một hàng chữ nhỏhiện lên trên đỉnh đầu người bị thương nằm tại cáng cứu thương bên trái:[Kẻ chỉ điểm, phản đồ, thẻ bài sư cấp 16.][Thuyết minh về danh hiệu: tên như ý nghĩa, ngươi hiểu.]Liễu Bình hơi kinh ngạc.Nơi này lại có phản đồ?Hai con quái vật kia cũng quá cẩn thận đi chứ.ếKhông biết những người này đã báo cáo hành tung của đội ngũ ra ngoài chưa,thế nhưng nếu hắn đã phát hiện ra, như vậy thì...Hai tay Liễu Bình vung lên.Hai luồng sáng thánh khiết bay ra ngoài, rơi vào hai người trên cáng cứuthương.Người trên cáng cứu thương bên phải lập tức rên lên một tiếng, đứt quãng nói:"Đau...

đau quá..."

Phản đồ trên cáng cứu thương bên trái lại mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Thủ đoạnchữa trị không tệ, nước, cho ta chút nước!"

Liễu Bình bước tới, nhấn tên phản đồ kia xuống cáng cứu thương, nói nhanh:"Vết thương tại ngực ngươi đang thối rữa, về sau sẽ luôn tản ra mùi hôi thối, tacần phải xử lý ngay lập tức."

Ầm ầm...Trọn bộ công cụ giải phẫu xuất hiện cạnh hắn.Hắn cầm một chai thuốc lên, cạy miệng đối phương ra.Phản đồ còn định giãy dụa, thế nhưng khi nghe tới câu "về sau vẫn luôn tản ramùi hôi thối như vậy", lại nghĩ tới bản lĩnh trị liệu của đối phương, trở nên hơido dự.Ngực.Tản ra mùi thối.Như vậy thì ngày sau nên sống như thế nào chứ?Hắn ta lại không biết, do dự trong nháy mắt đó, cũng đã không kịp.Khi hắn ta kịp phản ứng lại, bình thuốc kia đã đổ vào trong miệng của hắn tarồi.Phản đồ trợn mắt, há miệng định nói chuyện, lại phát hiện mình không thể nóira bất cứ lời nào nữa."

Đây là thuốc mê, ngươi hãy yên tâm nằm xuống đi, ta sẽ dùng toàn lực chữa trịgiúp ngươi."

Liễu Bình dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía đối phương.Khi phản đồ nhìn được ánh mắt của hắn, không nhịn được mà cảm thấy an tâm.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, giơ đao phẫu thuật lên, cẩn thận tách miệng vết thươngcủa hắn ta ra, đồng thời xử lý phần cơ bắp bị ăn mòn.Động tác của hắn rất gọn gàng, thành thạo, chỉ nhìn qua cũng biết đã có nhiềunăm kinh nghiệm.Phản đồ cũng yên tâm lại.Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Liễu Bình:ố ế ắ ổ"Không tốt, thương thế của hắn ta đã xâm nhập tới nội tạng, tổn thương còn sâutới như vậy nữa, không còn cách nào khác, ta sẽ gắng sức cứu giúp hắn ta!"

Mọi người đều cảm thấy lo lắng.Người kia lại lộ ra vẻ khó hiểu.Ông đây là giả vờ, tại sao lại thật sự bị thương nặng chứ?Chẳng lẽ không cẩn thận, giả mà thành thật, làm quá rồi?Chờ đã!Người kia như nghĩ tới cái gì, trên thân xuất hiện mồ hôi lạnh.Hắn ta liều mạng muốn nói chuyện, dùng lực muốn hoạt động thân thể.Thế nhưng Liễu Bình lại lau mồ hôi trán, ánh sáng xuất hiện trên hai tay, nhẹnhàng ném lên người hắn ta, quát khẽ:"Đây là pháp thuật chữa thương cấp bậc cao nhất, ta đã cố gắng hết sức, có thểchịu nổi hay không, đều dựa vào chính ngươi."

Người kia trúng Cứu Tử Phù Thương thuật của hắn, lập tức trở nên hôn mê.Sắc mặt của hắn ta đã khá hơn trước, thậm chí còn ửng đỏ nữa.Nhìn qua, giống như thương thế của hắn ta đã khỏi hoàn toàn rồi vậy."

Cám ơn ngươi, Liễu Bình, xin hãy xem xét vị này nữa."

Norton nói."

Được."

-------Chương 393: Phản đồLiễu Bình thu hồi hộp dụng cụ, đi tới trước mặt một người khác."

Kỵ sĩ... vết thương của ta còn nặng hơn tên kia nữa, có phải là không thể cứulại hay không?"

Người kia run giọng hỏi.Liễu Bình liếc nhìn hắn ta, cười nói:"Đừng nói mò, vết thương của tên kia quá nặng, về phần ngươi..."

Hắn tiện tay kích hoạt một luồng sáng thánh khiết, ấn vào người đối phương.Thánh Ngâm Thuật, kích hoạt!Đây chính là thuật pháp chữa trị chính tông, không phải là loại chữa trị như CứuTử Phù Thương kia.Một giây...Hai giây...Ba giây.Người kia cũng không rên rỉ nữa, đứng dậy từ cáng cứu thương, nói:"Kỳ quái, như vậy đã khỏi rồi sao?"

"Đúng thế."

Liễu Bình nói.Người kia niệm chú ngữ.Ngay lập tức, một quyển sách thẻ hiện lên trước mặt hắn ta."

Thực sự là ta đã khỏi!"

Người kia hoan hô.Đám người vây xem cũng vỗ tay.Norton cám ơn: "Liễu Bình, may mà có ngươi..."

"Không cần cám ơn ta, vết thương của người còn lại còn khó nói, ta đã làm giảiphẫu khẩn cấp, còn phải xem xem hắn ta có thể chịu đựng nổi đêm hôm nay haykhông."

"Aiz, ngươi đã cố gắng hết sức rồi, hi vọng hắn ta có thể sống tiếp."

Norton nói.Bỗng nhiên...Một người vượt qua đám người, nhảy lên xe, quan sát tên phản đồ kia một cáchcẩn thận."

Thực sự là tốt hơn trước rất nhiều... cám ơn ngươi, kỵ sĩ."

Gã gật đầu, cám ơn Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía gã này.Trên đỉnh đầu gã ta cũng có một hàng chữ nhỏ:ể ồ ấ[Kẻ chỉ điểm, phản đồ, thẻ bài sư cấp 15.]Lại một tên phản đồ nữa!Liễu Bình vẫn giữ bình tĩnh, quan sát đám người xung quanh."

Thẻ bài sư cấp 10."

"Thẻ bài sư cấp 12."

"Thẻ bài sư cấp 5."

"..."

Không còn danh hiệu "phản đồ" nào nữa cả.Cũng là nói, trong đội ngũ này chỉ còn lại một tên phản đồ nữa mà thôi.Liễu Bình lại nhìn về phía Norton.Trên đỉnh đầu Norton có một hàng chữ nhỏ:[Người sở hữu 'Đường Mòn Bí Ẩn', thẻ bài sư cấp 18, Norton.]Cũng là lời giới thiệu tương đối hoàn chỉnh.Liễu Bình suy nghĩ thật nhanh, nói: "Ta thu thập một vài vật liệu trong khu vựcnày, bỗng Cổ Thụ chi Linh kêu gọi ta, nó để ta ở nơi này chờ các ngươi tới, tớicùng thì đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ca ngợi Cổ Thụ chi Linh, nó biết chúng ta cần trợ giúp."

Có người hô lớn.Norton than thở, nói: "Có hai kẻ ngủ say công kích nơi lánh nạn của chúng ta,đáng hận, ta mới chỉ cấp 18, nếu như ta đạt tới cấp 30, cũng sẽ không chạy trốnmột cách thảm hại tới như này."

Liễu Bình im lặng trong nháy mắt.Cấp 30.Cấp 30 là không cần chạy sao?Phải biết rằng, người chiến sĩ cấp 100 kia, đã bị Rắn Ác Độc nuốt mất.Chẳng lẽ...Trong Vĩnh Dạ, chất lượng cấp bậc của một cá nhân, hoàn toàn khác biệt vớichức nghiệp giả bình thường hay sao?Đúng vậy.Đây là một thế giới mà lực lượng hệ thần bí chiếm cứ vị trí chủ đạo.Tên chiến sĩ cấp 100 kia, cũng không cách nào đối kháng với lực lượng hệ thầnbí tại nơi này.Hắn còn đang suy nghĩ, giọng nói của Lilith bỗng nhiên vang lên trong đầu củahắn:"Liễu Bình, ta cảm thấy người *****ên mà ngươi cứu đã sắp chết."

"Biến tên đó thành Con Rối Tử Vong."

Liễu Bình nói.ầ"Có yêu cầu gì không?"

Lilith hỏi."

Chờ hắn ta chết, bắt hắn ta tiếp tục hô hấp, giả vờ như vẫn còn sống."

"Rõ."...Bên lòng sông khô cạn.Một đội người đang yên lặng đi tới."

Các ngươi muốn đi về hướng nào?"

Liễu Bình vừa đi vừa hỏi."

Xuyên qua con sông và rừng cây này, đi đến hẻm núi phía Tây."

Norton nói."

Hẻm núi?"

Liễu Bình hồi tưởng lại địa hình một chút, sau đó nói: "Là hẻm núi TrườngPhong đúng không, sau đó thì sao?"

"Ta đã liên hệ sẵn cả rồi, người của thành phố Cơ Giới sẽ chờ chúng ta ở nơiđó."

Norton đáp."

Thành phố Cơ Giới...

Thì ra là thế."

Liễu Bình nói.Trên tấm bản đồ mà Cổ Thụ Chi Linh đưa cho hắn, thành phố Cơ Giới nằmnghiêng về hướng Bắc.Nó là một chỗ tránh nạn tương đối nổi tiếng.Nếu đi theo đội ngũ này đến thành phố Cơ Giới thì hắn có thể thoát khỏi phongtỏa và truy kích của Rắn Ác Độc và Đồ Linh Kiến Hậu, dùng tốc độ nhanh nhấtđể lên đường, đi đến núi tuyết để gặp lại Hoa Tình Không!"

Liễu Bình, thuật trị liệu của ngươi không tồi, nhất định phải nhanh chóng tăngcường thực lực, để bản thân có thêm một ít thủ đoạn tự bảo vệ mình."

Nortonđột nhiên nói."

Được, cảm ơn ngươi nhắc nhở."

Liễu Bình phục hồi tinh thần, lên tiếng trả lời."

Đừng trách ta dong dài, thật sự là bậc thầy Thẻ Bài thuộc dạng trị liệu quá ítỏi."

Norton cảm khái nói.Liễu Bình cười cười, không nói nữa.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Thuật 'Cứu Tử Phù Thương' hấp thu hai mươi sáu điểm hồn lực của mụctiêu."

"Mục tiêu của ngươi rơi vào trạng thái hấp hối."

"Hiện giờ hồn lực đã được đổi thành giá trị kinh nghiệm để tiến hành tính toán."

"Chúc mừng."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới 125%."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên: 9."

"Các thuộc tính của ngươi tăng lên 1 điểm."

ồ ấ ế ể"Hạn mức hồn lực cao nhất của ngươi tăng lên đến 18 điểm."

"Sức mạnh Thần Bí Trắc lượn lờ trong hư không, chờ đợi ngươi triệu hồi."

"Ngươi sẽ đạt được một cơ hội tăng mạnh kỹ năng đã có sẵn."

"Xin hãy cẩn thận lựa chọn."

Liễu Bình bất ngờ mà nhướng mày.Thì ra chưa chắc có thể đạt được kỹ năng mới, còn có khả năng là tăng mạnh kỹnăng đã có sẵn.Như vậy, hắn nên chọn lựa như thế nào đây?Hắn thoáng suy tư trong chốc lát, sau đó đưa ra quyết định.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục xuất hiện, tiến hành ghi chép tình huốngnày lại:"Ngươi đã đưa ra quyết định."

"Pháp thuật của ngươi: Thuật Thánh Ngâm sẽ đạt được một lần tăng mạnh."

"Chúc mừng."

"Bởi vì ngươi đã khiến thuật Thánh Ngâm tấn chức lên thành thuật pháp hìnhthức im lặng bộc phát, lần tăng lên này sẽ trực tiếp gia tăng năng lực chữa khỏicủa ngươi."

"Pháp tắc Vĩnh Dạ rót lên trên người ngươi, giúp thuật Thánh Ngâm tăng lênmột mức độ rất lớn."

"Ngươi đạt được thuật pháp mới: Thuật Thánh Dũ."

"Miêu tả: Hiệu quả của nó còn mạnh hơn thuật Thánh Ngâm, ngoài chữa khỏira, nó đồng thời có thể giúp mục tiêu không bị nguyền rủa và ma pháp tổnthương trong vòng ba giây."

"Điều kiện phóng thích: Một điểm hồn lực."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Bổn giao diện thao tác đã nhận ra một chuyện, đối với bậc thầy Thẻ Bài mànói, mỗi mười cấp đều sẽ đạt được một lần tăng lên với biên độ lớn."

"Xin hãy sớm ngày tăng lên cấp mười."

Cấp mười sao?Liễu Bình yên lặng ghi tạc trong lòng.-------Chương 394: Con rối của LilithBỗng nhiên.Giọng nói của Norton vang lên: "Toàn thể chú ý, đừng lên tiếng."

Mọi người thầm giật mình trong lòng.Chỉ thấy trong rừng cây hoang dã chung quanh dần dần xuất hiện từng con makiến.Chúng nó tụ tập đến từ bốn phương tám hướng, cứ bò qua bò lại trong lòngsông khô cạn thật dài này, hình như chúng đang tìm kiếm cái gì đó."

Mọi người yên tâm...

Đường mòn bí ẩn sẽ không bị phát hiện, hiện giờ chúngta và chúng nó không ở cùng một không gian."

Norton lớn tiếng nói."

Như vậy, phải làm sao chúng nó mới có thể bắt được chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

Trừ phi có người làm nội ứng."

Norton nói.Y quay đầu lại liếc nhìn một cái, tiếp tục nói: "Phe của ta đều là những ngườibạn cũ ở bên nhau mấy chục năm, mà ngươi là người được Cổ Thụ Chi Linh tánthành, sẽ không có vấn đề gì."

Bạn cũ sao?Ánh mắt Liễu Bình xoay chuyển, nhìn lại phía sau xe.Chỉ sợ không còn kịp rồi.Nhất định phải làm cái gì đó."

Lilith."

"Ta ở đây."

"Có thể tạm thời thao túng thi thể kia cho ta không?"

"Đương nhiên, đây vốn là năng lực của ta."

"Lập tức phát động!"

"Được."...Colin nhìn người bạn nằm trên cáng, trong lòng có chút thấp thỏm.Rõ ràng chỉ là diễn một tuồng kịch, cái tên này lại bị trọng thương như vậy.Phần nhiệm vụ còn lại đều đè lên một mình gã.Gã có thể hoàn thành không?Gã đang nghĩ ngợi thì phía trước truyền đến tiếng nói của Norton.Ma kiến?Colin đứng lên, ngắm nhìn chung quanh.ắ ồ ề ếKhắp núi đồi đều là ma kiến.Rốt cuộc cũng chờ đến giờ phút này!Trong lòng Colin mừng như điên, lập tức muốn duỗi tay lấy ra một thứ từ trongngực.Đó là một thẻ bài mà lúc trước Trầm Miên Giả tự mình tặng cho gã, có thể dựngnên nhịp cầu bên trong không gian, đánh tan rã sức mạnh của 'Đường mòn bíẩn' từ nội bộ!Gã nắm chặt thẻ bài, đang muốn phát động thì bỗng bị một bàn tay bắt lấy."

Ngươi..."

Colin bị dọa cho rùng mình.Gã cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đồng bạn đã tỉnh lại, đang dùng tay bắt lấy mình.Colin vui mừng quá đỗi, nhịn không được ngồi xổm xuống, nhanh chóng nói:"Ngươi thật sự giỏi giả chết đấy, lúc đoạt công lao thì tích cực lắm mà, mauđứng lên, bảo vệ ta cho tốt, ta muốn phóng thích thẻ bài kia."

"Đừng dùng thẻ bài này."

Đồng bạn nói."

A?

Vì sao?"

Colin có chút cảnh giác, lại có chút phòng bị, gã càng nắm chặtthẻ bài kia.Cứ như chuẩn bị quăng ra ngoài vào bất cứ lúc nào."

Ngươi làm như vậy sẽ rút dây động rừng."

Đồng bạn chậm rãi nói.Hắn nhìn thoáng qua thẻ bài kia, lại nhìn nhìn hư không.Nguy hiểm thật!Gần như là nghìn cân treo sợi tóc!"

Ta đã phát hiện mục tiêu càng có giá trị, nếu kinh động hắn vào lúc này thì hắnsẽ chạy thoát lần nữa."

Hắn tiếp tục nói."

Ngươi có thể phụ trách vì lời nói của mình không?"

Colin nhìn hắn một lúclâu, sau đó hỏi."

Đương nhiên, lúc này đã là lúc nào rồi, lại đang trong tình thế gì, ngươi chorằng ta sẽ làm bậy hay sao?"

Đồng bạn nói.Sắc mặt Colin âm trầm lại.Gã suy nghĩ, sau đó dùng một tay nắm lấy thẻ bài, tay còn lại mở sách thẻ ra, ấntay lên một thẻ bài khác.Thẻ bài kia lập tức biến mất."

Ta đã sử dụng một thẻ bài dẫn âm, hiện tại tự ngươi báo cáo với cấp trên đi, tacũng không dám gánh vác trách nhiệm này."

Colin nói."

Không thành vấn đề."

Đồng bạn nhìn gã một cái.Người này thật cảnh giác, không buông thẻ bài có thể hủy diệt tất cả mọi thứtrong tay một giây nào cả.Trong nháy mắt tiếp theo ...ồMột âm thanh vù vù to lớn đồng thời vang lên bên tai hai người."

Các ngươi luôn đi theo Norton, cũng không ngừng hội báo tọa độ, hiện giờ sắpthu lưới rồi, vì sao không có động tĩnh gì?"

Đây là Đồ Linh Kiến Hậu!Nó tự mình tới hỏi vấn đề này!Colin hoảng sợ, cung kính nói: "Thưa tồn tại tôn kính vĩ đại, đồng bạn của tanói, hiện tại còn không phải lúc, ta không rõ hắn có ý gì, chắc hẳn hắn cóchuyện muốn đích thân hội báo với ngài."

"Mau nói!"

Đồ Linh Kiến Hậu không kiên nhẫn mà quát lên."

Thưa tồn tại vĩ đại, ta phát hiện một tên rất kỳ lạ, hắn là một thiếu niên chừngmười bốn tuổi, bên người có một cô bé lớn bằng bàn tay, ta cảm thấy phải lậptức báo lại tình huống này, sau đó nghe theo định đoạt của ngài."

Đối diện im lặng một giây.Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên: "Ngươi làm không tồi, nhất định đừng rútdây động rừng, bọn chúng rất giỏi chạy trốn!"

Trong đó có hỗn tạp tiếng kêu la mừng rỡ của Đồ Linh Kiến Hậu: "Tuyệt đốiđừng ra tay, chờ chúng ta tới, nhớ kỹ chưa?

Chờ chúng ta tới!"

Nữ nhân kia đè âm thanh của Đồ Linh Kiến Hậu xuống, uy nghiêm nói: "Nhớkỹ, đây là một công lao cực kỳ lớn, các ngươi nhất định đừng để lộ dấu vết, nhấtđịnh phải vững vàng, chờ chúng ta đuổi tới chỗ của các ngươi, vị trí của cácngươi là?"

"Hôi Lâm Chi Thạch."

Colin cướp lời."

Đại nhân!

Vừa rồi thiếu chút nữa Colin đã rút dây động rừng, hắn vội vã đoạtcông, hơn nữa không tin tưởng phán đoán của ta chút nào cả, ta hy vọng tiếptheo hãy để ta phụ trách nắm giữ thẻ bài bài trừ vách tường không gian kia."

Đồng bạn nói."

Ngươi..."

Colin dán mắt nhìn thẳng vào đồng bạn."

Ngươi dám nói vừa rồi không phải như vậy?

Tới, đứng ngay trước mặt hai vịcác hạ, phải nói rõ ràng chuyện này, chúng ta tuyệt đối không thể qua loa."

Đồng bạn hỏi.Colin há miệng *****, nói không ra lời.Đối phương nói không sai.Cho gã một vạn lá gan, gã cũng không dám giảo biện trước mặt hai vị này."

Được rồi, ngươi càng có ánh mắt, cũng phán đoán chính xác, vậy để ngươinắm giữ thẻ bài kia đi."

Giọng nói của nữ nhân vang lên.Đồng bạn vươn tay.Colin không cam lòng mà đưa thẻ bài qua."

Hai vị đại nhân, ta xin đợi các ngài đến đây."

ồ ầ ổTên đồng bạn kia đáp lại với giọng nói trầm ổn mà lại làm người ta an tâm.Cuộc trò chuyện kết thúc.Colin khép sách thẻ lại, đang muốn nói hai câu tàn nhẫn thì một bàn tay....

Mộtbàn tay duỗi ra từ sau lưng, che miệng gã lại.Chủy thủ đâm thủng *****.Tiếng nói hưng phấn của Libertas vang lên: "A ha, đây là kỹ năng mới sau khirời khỏi 'Ngu Giả', ta có thể ngửi được hương vị Vĩnh Dạ mới mẻ mà nó tỏa ra,ngọt lành giống như cái chết của ngươi."

Liên tục đâm tới.Colin liều mạng giãy giụa, đầu không ngừng vặn vẹo, lại thấy được một cảnhtượng làm gã sởn cả tóc gáy.Không biết từ khi nào.Chung quanh chiếc xe.Vô số bậc thầy Thẻ Bài đều cầm sách thẻ trong tay, sôi nổi phóng ra các loại thẻbài ngăn cách, làm chuyện xảy ra ở nơi này hoàn toàn không thể truyền ra được.Thiếu niên kia đứng bên cạnh Norton, mang vẻ mặt thanh thản mà nói: "Lilith,hắn cũng là của ngươi."

Một giọng nữ hưng phấn cũng vang lên theo sau: "Một con rối hoàn toàn mới."

Con rối?Colin còn muốn nghe tiếp, nhưng thế giới như bắt đầu chậm rãi trầm xuống, hắcám vĩnh hằng bao phủ lên mọi thứ.Cuối cùng gã không nghe thấy được câu nói kế tiếp.-------Chương 395: Ngươi là người trị liệu"Làm cách nào mà ngươi phát hiện hắn có vấn đề?"

Norton hỏi."

Hắn bị thương rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động, ta không rõvì sao hắn phải nằm trên cáng."

Liễu Bình nói."

Cho nên ngươi lập tức để ý?"

Norton hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Quá nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thì..."

Norton cảm thán.Ở phía sau y, một bậc thầy Thẻ Bài khác nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì ra haitên Colin và Fota này lại là nội gián —— Xem ra việc chỗ tránh nạn của chúngta rơi vào tay quái vật nhất định là nhờ công lao của bọn chúng."

Có người nói tiếp: "Nhiều đồng bạn bị quái vật coi thành lương thực nuốt sốngnhư vậy."

"Chỗ tránh nạn của chúng ta cũng bị hủy diệt."

Mọi người im lặng.Trên xe, thi thể của hai tên nội gián nằm gần một chỗ.Hai nội gián đã không thể tỉnh lại, cũng không thể thừa nhận lửa giận của mọingười nữa rồi.Một bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên nhảy lên xe, lấy ra một thẻ bài từ trong sáchthẻ, vô cùng trịnh trọng mà nhét vào trong túi của Colin."

Ngươi đang làm gì?"

Norton hỏi."

Không phải hai con quái vật kia muốn tới sao?

Để chúng nếm thử lửa giận củata, chúng nó đã huỷ hoại tất cả mọi thứ của ta."

Bậc thầy Thẻ Bài nói.Lại một bậc thầy Thẻ Bài nhảy lên xe, nhét một thẻ bài vào túi của Colin."

Đây là sự báo thù của ta."

Hắn ta nói.Các bậc thầy Thẻ Bài sôi nổi rút thẻ bài ra, nhét vào túi của hai thi thể kia.Chờ đến khi mọi chuyện hoàn thành.Norton vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, y lớn tiếng nói: "Chúng taphải tăng nhanh tốc độ, lập tức rời khỏi nơi này, dù sao thì hai con quái vật kiađã biết chúng ta ở Hôi Lâm Chi Thạch, chúng đang nhanh chóng chạy tới."

"Toàn thể lên ngựa, chúng ta nhanh chóng đi tới!"

Y cao giọng quát lên.Liễu Bình rút một thẻ bài vật cưỡi rồi nhẹ nhàng ném ra.Phanh ——Một con chiến mã xuất hiện trước mặt hắn.Hắn nhảy lên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thì thấy các bậc thầy Thẻ Bài đều đãcưỡi lên đủ loại vật cưỡi.ấ"Xuất phát!"

Norton nói.Đường mòn phủ kín sương mù kia trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, giúp các bậcthầy Thẻ Bài có thể đi nhanh tới một cách trật tự.Tốc độ của cả đội ngũ lập tức tăng nhanh.Chừng nửa khắc sau.Con đường phía trước bắt đầu kéo dài xuống bên dưới, núi non hai bên lạikhông ngừng cất cao, hình thành một hẻm núi chập chùng nối liền.Liễu Bình ngừng ngựa lại ở giao lộ, sau đó nhìn xuống bên dưới.Nơi này nhìn như một vách đá, nhưng hồi tưởng lại con sông khô cạn thì hoàntoàn có thể tưởng tượng ra được, vào rất nhiều năm trước, thật ra nơi này là mộtthác nước.Mà phía dưới vách đá này là một mảnh đất rộng lớn khô ráo.Trên mặt đất là vô số lỗ thủng dày đặc nối thẳng xuống lòng đất, nhìn qua cócảm giác nó như một tổ ong thật lớn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Ngươi phát hiện hẻm núi Trường Phong."

"Đây là một hẻm núi có đầy hố đất, bốn phía bên trong hẻm núi nối liền vớinhau giống như mê cung."

"Thông qua lần thăm dò này, ngươi đạt được 5% giá trị kinh nghiệm (Thêm vàodanh hiệu Bác Học Giả)."

"—— Ở nơi đó."

Norton nói.Liễu Bình nhìn lại theo hướng y chỉ.Chỉ thấy bên cạnh những hố đất đó, có một người đàn ông đầu đội mặt nạ PhiĐiểu đang đứng.Người này cưỡi một con vật có hai sừng và tám cái chân, hắn ta đang giơ caomộc trượng về hướng Norton."

Các vị, nhảy."

Norton nói.Mọi người cất thẻ bài đi, sôi nổi nhảy xuống dọc theo vách đá, sau đó bồngbềnh dừng lại trước mặt người nọ."

Là Norton đúng không?"

Người đeo mặt nạ Phi Điểu cất tiếng nói."

Là ta, các hạ."

Norton nói."

Chúng ta đã thu được tín hiệu cầu cứu của ngươi, hơn nữa chấp nhận tiếp thucác ngươi, nhưng mỗi người các ngươi đều phải trải qua sự giám định nghiêmkhắc, để phòng ngừa có gian tế lẫn vào thành phố Cơ Giới của chúng ta."

Ngườinọ nói.Hắn ta thăm hỏi mọi người: "Làm vậy là vì suy nghĩ cho an toàn của mọi người,hy vọng các ngươi lý giải."

ổ ễMọi người sôi nổi đáp lễ.—— Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, không ai đưa ra dị nghị.Người đeo mặt nạ Phi Điểu có chút kinh ngạc, chợt cười nói: "Rất tốt, cácngươi đều là người thông tình đạt lý, để lại cho ta ấn tượng cực kỳ tốt, như vậy,xin các ngươi hãy tiến lên theo thứ tự, nhận một thẻ bài từ tay ta, sau đó nhảyvào hang động phía sau ——""Nếu thân phận của các ngươi không có vấn đề thì có thể trực tiếp đến thànhphố Cơ Giới từ hang động."

"Xin hãy nhanh một chút, ta cảm nhận được có nguy hiểm đang tới gần."

Mọi người không chút do dự, từng người từng người lần lượt tiến lên và nhậnthẻ bài từ trong tay hắn ta.Liễu Bình cũng nhận lấy một thẻ.Chỉ thấy trên thẻ bài trống rỗng, sau đó nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Bên tay trái, hang động thứ ba, nhảy xuống đi."...

Đây rốt cuộc là loại cơ chế sàng chọn như thế nào?Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, lại thấy lúc này đã có không ít bậc thầy Thẻ Bàitìm được hang động tương ứng.Bọn họ sôi nổi nhảy xuống, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của Liễu Bình.Được thôi.Vậy nhảy theo đi.Liễu Bình yên lặng đi đến phía trước hang động thứ ba bên tay trái."

Ngươi thuộc hang động này?"

Norton nói."

Đúng vậy, ngươi cũng thế à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

"Vậy cùng nhau nhảy đi."

"Được."

Hai người cùng nhảy xuống.Trời đất quay cuồng.Cảnh tượng chung quanh nhoáng lên.Liễu Bình cảm thấy hai chân mình đã đáp xuống mặt đất.Hắn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy đây là một đường hầm thật dài, trên váchtường hai bên, mỗi khi đi được ba mươi mét sẽ có một cây đuốc cháy hừng hựcchiếu sáng con đường.Tiếng nói của Norton vang lên: "Đi thôi, đây là phương thức kiểm nghiệm củathành phố Cơ Giới, nếu chúng ta muốn gia nhập bọn họ thì phải tôn trọng, tốtnhất là đi theo đúng lưu trình."

ắ ễ"Hình như ngươi không lo lắng chút nào cả."

Liễu Bình hỏi.Hai người vừa nói vừa đi dọc theo đường hầm về phía trước.Norton cười cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, trong hang động nàychỉ có hai người chúng ta?"

"Nguyên nhân là?"

Liễu Bình hỏi."

Sách thẻ của ta là 'Đường Mòn Bí Ẩn', trừ chiến đấu ra thì ta có khả năngmang mọi người thoát hiểm, ngươi đoán thành phố Cơ Giới có cần người như tahay không?"

Norton nói."

Còn ta thì sao?"

"Ngươi là người trị liệu —— Không nghi ngờ gì nữa, mặc kệ sách thẻ củangươi là loại gì, làm người trị liệu, ngươi đi đến đâu cũng nổi tiếng cả."

"...

Thì ra là thế."

-------Chương 396: Phân biệtCon đường có hệ thống thông gió rất tốt, cũng thật bình thản.Hai người đi được mấy trăm mét thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bàn.Ở trên bàn có đặt hai phong thư.Trên một phong thư có viết "Norton", cái còn lại thì để tên "Liễu Bình".Norton nhìn thoáng qua là hiểu ngay."

Đây là thân phận mới của chúng ta."

Y cầm lấy phong thư của mình, xé mở, rút ra một thẻ bài từ trong đó."...

Chúng ta chỉ đi một đoạn đường mà thành phố Cơ Giới đã hoàn thành khảonghiệm, vả lại còn an bài xong thân phận cho chúng ta sao?"

Liễu Bình kinhngạc nói."

Liễu Bình, ngươi cấp mấy rồi?"

Norton hỏi một đằng trả lời một nẻo."

Cấp 9."

"Sắp đến cấp 10, cấp 10 là tiết điểm *****ên —— Sau đó mỗi khi ngươi tănglên một bậc, ngươi sẽ chứng kiến được sức mạnh to lớn của Thần Bí Trắc, cũngkhông ngừng cảm thán pháp tắc Vĩnh Dạ mênh mông và vô tận đến mức nào."

Nói xong, y lật thẻ bài của mình lên trước mắt Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài biểu hiện ra từng hàng chữ:"Tên họ: Norton."

"Cấp bậc: 18."

"Chức nghiệp cá nhân: Họa sĩ."

"Bộ bài: Tự nhiên."

"Sách thẻ: Đường Mòn Bí Ẩn (Hệ không gian)."

"Danh hào: Bố Cục Chi Thủ."

"—— Chúng ta sớm đã nghe đến tên tuổi của ngươi, lúc này cũng chân thànhhoan nghênh ngươi gia nhập thành phố Cơ Giới, xin hãy giao cho thẻ bài nàymột điểm hồn lực, nó sẽ truyền tống ngươi đến toà thị chính của thành phố CơGiới."

Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Những điều này đều là thông tin cá nhân củangươi, vì sao phải cho ta xem?"

Norton nói: "Sách thẻ hệ không gian cực kỳ hi hữu, cho nên thông tin của ta đãsớm bị mọi người biết đến, cho dù ngươi không xem thì sớm muộn gì cũng sẽnghe được chuyện của ta —— Nhưng trái lại là ngươi, thân là người trị liệu hẳnkhông có sức chiến đấu gì, đừng tùy tiện để lộ gốc gác trước mặt người khác."

Y vẫy vẫy thẻ bài, lại nói: "Ta chờ ngươi ở thành phố Cơ Giới."

ắ ếChỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trên thẻ bài xuất hiện một bàn tay, xách theo Norton chui vào bên trong thẻ bài,biến mất chỉ trong chớp mắt.Trong đường hầm chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Hắn cầm lấy phong thư trên bàn rồi mở ra, quả nhiên bên trong có một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài viết:"Tên họ: Liễu Bình."

"Cấp bậc: 9."

"Chức nghiệp cá nhân: Kỵ sĩ."

"Bộ bài: Vui Sướng."

"Sách thẻ: Con Rối Tử Vong (Hệ tử vong)."

"Danh hào: Bác Học Giả."

"Tín vật nắm giữ: Ký hiệu của Cổ Thụ Vĩnh Dạ, mũ của Thánh kỵ sĩ."

"Giải thích vào lần *****ên giao tiếp, *****ên xin ngươi yên tâm, công tác khảonghiệm lần này tuyệt đối không sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của ngươi, chỉ có ýchí danh sách thành phố Cơ Giới mới biết được thông tin kể trên."

"—— Cổ Thụ Chi Linh chứng minh ngươi vĩnh viễn có thể tin được, mà mũthánh kỵ sĩ ngươi mang theo cũng biểu hiển sự truyền thừa của ngươi, chúng tahoan nghênh ngươi, Trì Dũ Giả (Người chữa trị) đáng kính trọng."

"Khác: Xin hãy rót vào một điểm hồn lực."

Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.Ký hiệu Cổ thụ đến từ Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh Dạ, mà mũ của thánh kỵ sĩ lạimượn được từ tay của Yana.Hai thứ này đủ để khiến thành phố Cơ Giới yên tâm.Liễu Bình lập tức rót hồn lực vào, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đặt thẻbài lên trên bàn."

Hiện tại còn chưa vội...

Còn một chuyện chưa được hoàn thành."

Hắn lẩmbẩm....Hôi Lâm Chi Thạch.Trong lòng sông khô cạn.Trên một chiếc xe, Colin và Fota cùng mở mắt.Colin liếc nhìn Fota một cái, nhỏ giọng nói: "Liễu Bình, hai người này đều làbậc thầy Thẻ Bài cấp mười mấy, nếu mang bọn chúng đi, nói không chừng cóthể giúp đỡ được rất nhiều đấy."

Fota tiện tay rút ra một thẻ bài từ trong ngực.ấ ố ầChỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một đống bom màu đen dạng cầu, bên cạnh cómột cái đồng hồ nhỏ đang không ngừng đếm.Hắn lại lấy ra một thẻ bài khác.Trên thẻ bài, phía dưới một cái đồng hồ cát có vô số phi đao ma pháp chi chít.—— Tất cả đều là thẻ bài bẫy rập dạng kích phát.Fota nhét thẻ bài trở lại ngực một lần nữa, nói: "Thôi bỏ đi, Lilith, tất cả bậcthầy Thẻ Bài ở nơi này đều tận mắt nhìn thấy bọn chúng đã chết, một khi bọnchúng xuất hiện lần nữa, tạm thời không nói đến thành phố Cơ Giới có kiếmchuyện với ta không, chỉ nói về những bậc thầy Thẻ Bài vừa rồi thôi, họ sẽ đoánđược ta nắm giữ sách thẻ hệ tử vong, hơn nữa ——""Suy nghĩ của ta và mọi người đều nhất trí."

Hai người đang nói chuyện thì trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng rít thêlương.Một nữ tử cực cao đáp xuống.Một tay ả ta kéo cái rổ, trong rổ chứa vô số trái cây đủ mọi màu sắc, bàn tay cònlại thì bắt lấy một con dao xương trắng hếu."

Người đâu?"

Nữ tử lạnh giọng hỏi.Fota nghiêm nghị nói: "Đại nhân, chúng ta là người của Kiến Hậu."

Colin phụ họa theo: "Đúng vậy, Kiến Hậu không tới thì chúng ta không dám tựtiện trả lời."

Sắc mặt nữ tử âm trầm, hừ lạnh nói: "Ta cảm thấy các ngươi muốn chết ——"Trong nháy mắt tiếp theo.Một bóng dáng khác đáp xuống từ trên trời, thô giọng mà nói: "Ta tới rồi, maunói đi."

Colin và Fota nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười."

Hai vị đại nhân, xin xem đây!"

Colin đứng lên.Bọn họ bỗng cởi bỏ áo trên.Chỉ thấy vô số những thẻ bài đang treo trên áo trong của bọn họ, phát ra ánh hàoquang chói mắt ——"Bất ngờ không, vui vẻ không?"

Fota chất phác cười nói.Oanh!!!!!Mặt đất lay động kịch liệt, ánh lửa xông lên tận trời, cuồng phong nhổ tận gốctoàn bộ cây cối ven đường.Ngày hôm nay.Lòng sông khô cạn tên là "Hôi Lâm Chi Thạch" đã vĩnh viễn biến mất khỏi bảnđồ....Sa...

Sa...

Sa...Liễu Bình bước đi trong một mảnh sương mù.Phía trước bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ, nó cao chót vót đâm thẳngkhỏi sương mù không ngừng lượn lờ, nó nối liền cả đất trời, căn bản không nhìnthấy điểm cuối.Trong hư không xuất hiện một mũi tên, chỉ thẳng vào con quái vật khổng lồ kia.Cùng lúc đó.Dưới chân xuất hiện một con đường nhỏ, hai bên dựng thẳng từng cây đènđường chỉnh tề.Ở cuối con đường, một người mặc chế phục chiến đấu như đang chờ đợi hắn điđến.Liễu Bình đi dọc theo con đường hướng thẳng về phía trước.Hắn đi đến trước mặt người nọ."

Hoan nghênh đi vào thành phố Cơ Giới."

Người nọ cười nói.Liễu Bình nhìn lại phía sau hắn ta.Lúc này sương mù đã tản ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy con quái vậtkhổng lồ kia lại là một nhà lầu sắt thép thật lớn."

Đó chính là thành phố Cơ Giới sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, xin nhớ kỹ, cấm kỵ lớn nhất trong thành phố Cơ Giới chính là hỏirốt cục thành phố Cơ Giới ở đâu."

Người nọ nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Tất cả những người có ý đồ tra xét địa điểm thật sự của thành phố Cơ Giới đềuđã chết —— Đây là hành động tự bảo vệ mình của thành phố Cơ Giới, xin nhấtđịnh phải chú ý, đừng vi phạm điều này."

Người nọ nói."

Được, ta hiểu rồi."

Liễu Bình nói.-------Chương 397: Là ta lỗ mãngNgười nọ lấy ra một thẻ bài từ sách thẻ, nhìn nhìn Liễu Bình, sau đó kinh ngạcnói: "Không ngờ ngươi vừa đến mà đã có thể lấy được thẻ thân phận chínhthức."

Hắn ta đưa một thẻ bài kim loại màu đen cho Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Dựa vào thẻ này, danh sách: 'Chủ Cơ Giới' hoàn thành kết nối phần ngoài vớingươi."

"Ngươi trở thành một thành viên của thành phố Cơ Giới."

"Xin yên tâm, danh sách này không có ác ý, bổn giao diện thao tác sẽ theo dõitoàn bộ cục diện vào mọi thời điểm."

Liễu Bình liếc mắt một cái đã quét xong, hỏi người nọ: "Tấm thẻ này là ——""Thẻ sắt đen, nó là thẻ thân phận chính thức của thành phố Cơ Giới, dựa vào thẻnày, ngươi có thể liên kết với Chủ Cơ Giới vào bất cứ lúc nào, dò hỏi nó cácloại vấn đề, cũng có thể căn cứ vào nhiệm vụ nó tuyên bố, làm rất nhiều chuyệncho thành phố Cơ Giới —— Song song đó, nó cũng sẽ cho ngươi rất nhiều cônghuân, công huân mang ý nghĩa giai cấp và quyền lợi."

Người nọ nói.Hắn ta bỗng cảm ứng được gì đó, cười nói: "Đi thôi, bạn của ngươi đang đợi."

Liễu Bình nhìn lại phía sau hắn ta.Chỉ thấy Norton đứng ở cách đó không xa, đang vẫy tay hướng về phía mình."

Đa tạ, cáo từ."

"Không cần khách sáo."

Liễu Bình cầm thẻ bài sắt đen, chậm rãi đi đến trước mặt Norton."

Ngươi có tính toán gì không?"

Norton hỏi."

Ta muốn xuất phát đi đến núi tuyết từ nơi này."

Liễu Bình nói."

Ngươi đến núi tuyết làm gì?"

Norton giật mình nói."

Có một người bạn đang chờ ta ở đó, ta muốn đi tìm cô ấy."

Liễu Bình nói."

Việc này phiền phức lắm."

Norton thở dài nói."

Thế nào?"

Trong lòng Liễu Bình căng thẳng."

Danh sách thế giới 'Ngu Giả' xảy ra vấn đề lớn, Trầm Miên Giả canh giữchung quanh nó sôi nổi thức tỉnh, bắt đầu đuổi giết cắn nuốt nhân loại khắp nơi,núi tuyết nằm gần biên cảnh danh sách thế giới 'Ngu Giả' nên đã bị thành phốCơ Giới liệt vào vùng cấm."

Norton giải thích.Liễu Bình rút thẻ sắt đen kia ra.Một hàng chữ nhỏ màu đen lập tức hiện lên trước mắt hắn:ể ố ế"Có thể cống hiến sức lực vì ngươi chuyện gì sao?"

"Ta muốn đi đến núi tuyết phía Nam, chính là biên cảnh Bắc Bộ của danh sáchthế giới 'Ngu Giả 3-9612'."

Lại có một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên:"Nơi đây đang bị Trầm Miên Giả tàn sát bừa bãi, đã bị liệt vào vùng cấm,không được phép ra vào."

Liễu Bình thở dài."

Norton, ta phải đi cứu người bạn kia, chẳng lẽ không có biện pháp nào cảsao?"

Hắn hỏi.—— Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể rời khỏi nơi này để tìm kiếm mộtcon đường khác để mau chóng chạy đến họp mặt với Hoa Tình Không.—— Hy vọng cô còn có thể chịu đựng.Norton suy nghĩ, sau đó nói: "Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi đi với ta."

Y mang theo Liễu Bình đi thẳng một mạch đến cánh cổng tòa nhà cao ngấttrong mây kia.Chỉ thấy tòa nhà này hoàn toàn được cấu thành từ kim loại, toàn bộ mặt ngoài bịkhép kín, không có bất cứ chỗ nào có thể tiến vào.Norton lấy thẻ bài của mình ra, dán lên tường ngoài kim loại kia.Trên tay y là một thẻ bài màu bạc ——"Dán cả cái thẻ của ngươi lên."

"Được."

Liễu Bình dán cái thẻ kim loại màu đen của mình lên trên tường.Hai hàng chữ nhỏ màu đen bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình:"Người nắm giữ thẻ bạc trắng - Norton đang liên hợp tuyên bố tin tức vớingươi."

"Ngươi có đồng ý hay không?"

Liễu Bình nhìn về phía Norton.Norton nói: "Đồng ý."

"Được thôi, đồng ý."

Liễu Bình nói.Trên vách tường nhanh chóng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ màu đen:"Các ngươi đã liên hợp tuyên bố tin tức:""—— Đợt bán phá giá đến ***** mắt!"

"Chỗ tránh nạn phương Nam bị Trầm Miên Giả công phá, sở trưởng mang theothủ hạ của hắn đào tẩu."

"Hiện có bậc thầy Thẻ Bài không gian Norton siêu nổi danh lạc đàn cùng vớibậc thầy Thẻ Bài trị liệu Liễu Bình cực kỳ hiếm thấy gặp nạn đến tận nơi đây——""Chúng ta không còn đường có thể đi, chúng ta không còn đường có thể đi, chỉcó nương nhờ vào các đoàn đội chiến đấu lớn của thành phố Cơ Giới."

"Yêu cầu duy nhất gia nhập đoàn đội: Một tấm thẻ thông hành vùng cấm."

"Đúng vậy, ngươi không có nhìn lầm!"

"Không cần công huân của thành phố Cơ Giới, cũng không cần trang bị trânquý, chỉ cần một tấm thẻ thông hành vùng cấm thì ngươi có thể có được hai vịbậc thầy Thẻ Bài hi hữu!"

"Đi ngang qua, dạo ngang qua thì đừng bỏ lỡ, xin các đoàn đội chiến đấu lớnnghiêm túc suy xét!"

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, câm nín mà nói: "Rõ ràng là xin thu nhận, cócần viết thành như vậy không?"

"Liễu Bình à, ngươi mới mười mấy tuổi, còn không rõ một bậc thầy Thẻ Bàikhông gian và một bậc thầy Thẻ Bài trị liệu đại diện cho cái gì ——"Norton lộ ra nụ cười mang đầy thâm ý, tiếp tục nói: "Hai chúng ta cộng lại nhấtđịnh sẽ đạt được hiệu quả 1 + 1 > 2, ta dám đánh đố, không đến năm giây thìnhững đoàn đội đó sẽ khóc la tiến đến cầu chúng ta gia nhập."

"Phải không?

Nhưng hình như lợi ích đều bị ta lấy đi, ngươi không có được cáigì cả."

Liễu Bình nói."

Ngươi đã cứu ta một mạng, đây là cơ hội ta báo đáp ngươi."

Norton nói."

Những người còn lại đến cùng chúng ta đâu?"

Liễu Bình hỏi.Biểu cảm trên mặt Norton phai nhạt vài phần, y nói: "Bọn họ đều được ta cứumột mạng, đến bây giờ không có một ai tới tìm ta, cho nên đừng quan tâm đếnbọn họ."

Liễu Bình khẽ gật đầu.Hai người cùng nhìn về phía vách tường.Một giây.Hai giây.Ba giây.Trên vách tường không có động tĩnh.Norton lúng túng nói: "Không đúng, người như chúng ta đáng lẽ phải bị giànhgiật chứ, tại sao không có đoàn đội nào thu nhận chúng ta?"

"Có phải giấy thông hành vùng cấm quá khó có được, cho nên không có đoànđội nào có thể thỏa mãn điều kiện của chúng ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Cũng có khả năng này..."

Norton suy tư nói.Bỗng nhiên.Trên tường nhanh chóng xuất hiện mấy hàng chữ mới:ắ"Lời nhắn nặc danh:""Hai tên rác rưởi muốn ăn thịt thiên nga, chẳng lẽ các ngươi không biết giấythông hành vùng cấm sớm bị ba đoàn đội chiến đấu lớn làm lũng đoạn haysao?"

"Bậc thầy Thẻ Bài hi hữu muốn gia nhập ba đoàn đội chiến đấu lớn đã sớmchen lấn đến sứt đầu mẻ trán, còn tới phiên các ngươi hay sao?

Cười chết ngườita."

"Tỉnh lại đi, đừng chơi mấy trò không ra gì này, nhanh chóng tìm công việcnuôi sống bản thân đi."

"Thành phố Cơ Giới của chúng ta cũng không phải như những chỗ tránh nạnkhác, bậc thầy Thẻ Bài dạng gì cũng có, đáng thương cho các ngươi còn cảmthấy mình hi hữu, thật là đồ quê mùa!"

"Nhớ kỹ hai tên ngu xuẩn này, về sau bất cứ công việc gì cũng đừng nhận bọnhọ, tầm mắt của bọn họ quá thiển cận."

"Ha ha ha, đồng ý quan điểm trên."

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện ra rồi kết thúc.Phía sau còn có từng hàng chữ mắng chửi người đi theo, không ngừng đổi mới.Liễu Bình: "..."

Norton: "..."

Liễu Bình: "Hình như biện pháp này không được lắm."

Norton thở dài nói: "Là ta lỗ mãng."

-------Chương 398: Hai bậc thầy Thẻ BàiLiễu Bình nắm thẻ sắt đen trong tay, yên lặng đặt câu hỏi: "Xin hỏi trừ gia nhậpba đoàn đội chiến đấu ra thì còn có biện pháp gì giúp lấy được một tấm thẻthông hành vùng cấm hay không?"

Một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên trước mắt hắn:"Thành công sáng tạo một đoàn đội chiến đấu, ngươi sẽ đạt được quà tặng củaChủ Cơ Giới, ngươi có thể chỉ định một món quà được tặng."

"Làm sao để sáng tạo đoàn đội chiến đấu?"

Liễu Bình hỏi.Lại một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên:"Thông qua đánh giá chiến đấu của Chủ Cơ Giới."

"Nếu thất bại thì sao?"

Liễu Bình hỏi.Chữ nhỏ màu đen tiếp tục đáp: "Ngươi sẽ mất đi thân phận hiện giờ, cần hoànthành một loạt nhiệm vụ công việc, trả lại năng lượng mà Chủ Cơ Giới tiêu haokhi phát động cuộc chiến đấu đánh giá."

Liễu Bình khẽ gật đầu, sau đó nói với Norton: "Ta muốn sáng tạo đoàn độichiến đấu, ngươi tham gia không?"

"Hai người chúng ta thôi sao?"

Norton giật mình hỏi."

Chỉ có biện pháp này."

Liễu Bình nói."...

Cũng đúng, dù sao cũng khó vào nghề, không bằng chúng ta tự làm, cùnglắm thì làm công cho Chủ Cơ Giới thôi."

Norton cắn răng nói."

Cảm ơn ngươi hỗ trợ, từ giờ trở đi, ngươi không nợ ta cái gì nữa."

Liễu Bìnhnói.Hắn dán thẻ sắt đen lên vách tường kim loại, mở miệng nói: "Chúng ta muốnsáng tạo đoàn đội chiến đấu."

Một hàng chữ nhỏ màu đen xuất hiện trên vách tường:"Bậc thầy Thẻ Bài Liễu Bình, bậc thầy Thẻ Bài Norton, các ngươi xác địnhmuốn đi vào trình tự đánh giá chiến đấu sao?"

Liễu Bình và Norton nhìn nhau."

Xác định!"

Hai người cùng kêu lên.Thẻ bài trong tay bọn họ tỏa ra ánh hào quang sáng ngời, nó bọc lấy hai ngườirồi phóng lên cao chỉ trong nháy mắt....Trên bình nguyên hoang vu.Phương xa.Một đám quái vật toàn thân màu xám chạy vội về hướng hai người.ề ấ ấ"Đều là quái vật cấp 15, xem ra là suy xét tới cấp bậc của hai chúng ta nên mớithiết lập đối thủ như vậy."

Norton vừa nói vừa mở sách thẻ ra, ném từng thẻ bài trống lên giữa khôngtrung, lấy bút nhanh chóng vẽ lên những thẻ bài đó."

Mảnh đất bình nguyên này không thích hợp cho chúng ta chiến đấu."

Y vừa nói vừa phất tay tung một thẻ bài đã vẽ núi cao lên ra ngoài.Ầm ầm ầm ầm ——Dưới chân hai người nhanh chóng dâng lên những hòn đá tảng cao ngất, sau đódần chồng chất thành một ngọn núi."

Chúng ta cứ phòng thủ trên ngọn núi, sau đó ——"Lại một tấm thẻ bài bị tung ra.Tiếng dòng nước ồn ào theo đó mà vang lên, ngay sau đó, một con sông rộnglớn xuất hiện dưới ngọn núi cao."

Ta thả ra một con sông để ngăn cản bọn chúng tiến công, nhưng còn cần một ítbẫy rập."

Norton lại vẽ một thẻ bài rồi tung ra lần nữa.Vô số mây mù bốc lên từ mặt đất, hóa thành những đám mây đen nghịch sấmsét ầm ầm trên bầu trời."

Lôi điện cũng được bố trí xong!"

Norton xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: "Liễu Bình, ngươi là người trịliệu, bản thân không có sức chiến đấu gì, vì thế nhất định ngươi mang theo rấtnhiều thẻ bài chiến đấu —— ta phụ trách ngăn cản kẻ địch, ngươi phụ tráchdùng thẻ bài chiến đấu tiến công, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề!"

Liễu Bình đáp.Hắn tiện tay ném ra.Phanh ——Libertas xuất hiện trước mặt hai người."

Cấp bậc của những con quái vật đó không thấp đâu."

Libertas nhìn đàn quáivật ở phương xa, sắc mặt nặng nề mà nói.Norton đánh giá hắn ta, nhíu mày nói: "Thích khách cấp 10?

Có hơi yếu thìphải, nghiêm túc lên đi, Liễu Bình."

"Được rồi."

Liễu Bình lại lên tiếng.Hắn lại tung ra một thẻ bài khác.Phanh ——Chó cỏ cấp 3 Hỏa Nha xuất hiện dưới chân ba người."

Chó...

Con chó này là thú cưng ngươi nuôi đó sao?

Tuyệt đối đừng để nó lênchiến trường, nếu không sẽ bị những quái vật đó ăn mất."

Norton dặn dò.ắ ấCon chó kia nhìn y, trong mắt lộ ra hàm ý bất thiện.Norton vỗ vỗ bả vai Liễu Bình rồi nói: "Được rồi, nghiêm túc lên, phái cao thủra đi, chúng ta cần có người chống chọi ở phía trước."

Liễu Bình nhún vai nói: "Ta đã phái cao thủ ra rồi đó."

"Ý ngươi là thích khách và con chó này?"

"Đúng vậy."

"Chẳng lẽ ngươi không có thẻ bài khác?"

"Có chứ."

"Vậy ngươi dùng đi!"

"...

Hiện tại không dùng được những thẻ bài đó."

Liễu Bình nói xin lỗi.Norton nhìn con chó kia, rồi lại nhìn Libertas ——Chó cỏ.Thích khách cấp 10.Chỉ dựa vào hai thẻ bài này...

Mà lại muốn... chiến thắng một đám quái vật cấp15 sao?Bùm!Hai chân Norton mềm nhũn, y quỳ xuống mặt đất."

Ngươi làm sao vậy?"

Libertas tốt bụng hỏi thăm, thậm chí còn tiến lên muốndìu y một cái."

Đừng đỡ ta...

Ta muốn lẳng lặng."

Norton rũ đầu, đầy mặt hiu quạnh mà đáp....Liễu Bình và Libertas đứng trên vách núi, cùng nhau nhìn xuống những conquái vật đó."

Libertas."

Liễu Bình nói."

Hả?"

Libertas nói."

Ngươi từng chiến thắng với đối thủ cấp bậc cao hơn mình bao giờ chưa?"

LiễuBình hỏi."...

Đại ca, chiến sĩ trưởng thành bt trong tộc chúng ta đều không phải đối thủcủa ta."

Libertas nói.Đã có kinh nghiệm chiến đấu như vậy, vậy không cần lo lắng nữa.Liễu Bình cười rộ lên, nói tiếp: "Ngông cuồng vậy à?"

"Cuồng như vậy đó, bằng không sao lại bị 'Ngu Giả' thu vào ban Tuổi XuânChết Sớm?

Không phải ngươi và Hoa Tình Không cũng như thế sao?"

Libertaslạnh nhạt nói."

Được, lát nữa nhớ kỹ một chuyện."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Libertas hỏi."

Ta biết trị liệu."

Liễu Bình nói.Libertas rút chủy thủ và đoản kiếm bên hông ra, cười nói: "Vậy còn có gì đểbàn nữa chứ, chúng ta xông lên chưa?"

"Xông lên."

Liễu Bình phủ thêm một bộ giáp kỵ sĩ, thuận tay lấy thuẫn và trường đao ra,chậm rãi đi xuống dọc theo đường núi.Libertas lui về phía sau hai bước, bỗng biến mất ngay trên không trung.Hỏa Nha suy nghĩ, sau đó chậm rãi chạy lên để theo sát bên chân Liễu Bình.Dưới chân núi.Những quái vật màu xám đó tăng nhanh tốc độ, vọt tới dọc theo đường núi gậpghềnh để đến được chỗ của Liễu Bình.Cẩn thận nhìn lại, chúng là một loại quái vật hình người toàn thân mọc vảy, lấybốn móng vuốt chấm đất để chạy.Vẻ mặt Liễu Bình bất biến, hắn thả mũ giáp xuống để che khuất khuôn mặt.—— Con quái vật *****ên mở ra cái mồm to như bồn máu, táp vào cổ hắn.Hai bên đều đón địch!Trong chớp nhoáng, Liễu Bình đoạt bước tiến lên trước, lấy tấm chắn trong taychống lại cái miệng rộng tràn đầy răng nanh của con quái vật kia, bàn tay cònlại nắm trường đao, nhanh chóng đâm một cái lên từ bên dưới tấm chắn.Phác.Trường đao đâm vào cằm của con quái vật, xuyên thẳng qua đầu nó.Quái vật còn muốn giãy giụa ——Libertas lặng lẽ xuất hiện trên lưng nó, một thanh chủy thủ hung hăng chui vàosau cổ quái vật, sau đó dùng sức xoay tròn.Trên đao của Liễu Bình hiện lên một ánh hào quang nhu hòa.Thương thế của con quái vật lập tức hoàn toàn khôi phục.-------Chương 399: Đây là kỹ xảo như thế nào!Những hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Ngươi lấy trường đao thi triển thuật 'Cứu Tử Phù Thương'."

"Hồn lực của ngươi gia tăng 5 điểm."

"Quái vật rơi vào hấp hối."

Quái vật ngã xuống mặt đất bất động, Liễu Bình vượt qua quái vật, nâng đaođón nhận con quái vật thứ hai, thứ ba.Gần như cùng thời khắc đó, con thứ tư, thứ năm đã theo sát vồ đến.Libertas bỗng biến mất.Trong hư không truyền đến giọng nói quan tâm của hắn ta: "Này, đừng có chếtđấy, nhớ trị liệu cho chính mình nữa."

"Có lẽ còn chưa cần dùng đến thuật trị liệu."

Liễu Bình nói.Một tay hắn cầm đao xẹt qua hư không, từ cực tĩnh đến cực động, chỉ trong mộtcái búng tay ——Trên trường đao nở rộ ra từng đao quang quỷ dị hình cung, bỗng tan thành trậnthế đầy trời đầy đất, khóa chặt toàn bộ không gian chung quanh năm con quáivật bốn phía.—— Mễ Tự Trảm!Chỉ một thoáng, cả người bọn quái vật bị cắt ra từng vết thương máu chảy đầmđìa.Nhưng điều này lại kích phát hung tính của bọn chúng.Chúng đồng thời phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, bỏ mặt tất cả mà xông vềhướng Liễu Bình.Nhưng Liễu Bình đã sớm lui về phía sau, vừa lui vừa tiện tay vung ra từng vệtquang huy thánh khiết.Những quang huy đó dừng lại trên người bọn quái vật ——Bọn quái vật dần không kêu gọi nữa, tốc độ chạy của chúng cũng không nhanhnhư trước."

Xuân Phong!"

Liễu Bình khẽ quát một tiếng, trường đao hóa thành ánh hào quang sáng nhưtuyết, phóng lên cao từ bụng của lũ quái vật.Mấy con quái vật bị chém bay lên.Libertas bỗng xuất hiện ở giữa không trung, hắn ta ôm một con quái vật, lấychủy thủ dùng sức cứa một cái lên cổ họng nó, sau đó thả người nhảy lên trênngười một con khác.ẫ ốCon quái vật kia ra sức vung vẫy móng vuốt, đâm vào cánh tay Libertas.Libertas lại hoàn toàn mặc kệ thương thế.Hắn ta trở tay rút một thanh đoản kiếm ra, cắm thẳng vào bụng của con quáivật, liên tục thọc vào rút ra mấy lần.Quái vật lập tức chết.Một vệt sáng nhu hòa hiện lên trên cánh tay Libertas.Thuật Thánh Dũ!Vết thương của Libertas lập tức khỏi hẳn.Hắn ta huýt sáo lên vang dội, dùng một kiếm đâm vào bụng một con quái vậtkhác, sau đó đá nó bay ra ngoài.Hỏa Nha đứng một bên đã ngấp nghé thật lâu, lúc này lập tức nhe răng trợn mắtxông lên, cắn ngay một cái lên cổ họng của con quái vật, cắn đến khi miệng đầymáu cũng không thả lỏng.Quái vật bị cắn phát cuồng, hai móng hung hăng chộp tới Hỏa Nha."

Ta tới giúp ngươi!"

Libertas đang muốn tiến lên thì nhìn thấy một bạch quang thánh khiết dừng lênngười quái vật.Tứ chi quái vật mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, muốn giãy giụa cũng không giãygiụa nổi.Nó trơ mắt nhìn Hỏa Nha cắn đứt cổ họng của mình.Libertas hậm hực lui lại mấy bước, lại biến mất trong hư không lần nữa.Nói thì chậm, nhưng cuộc chiến liên tục này chỉ bùng nổ trong một cái búng tay,chỉ hai giây thôi là đã có kết quả.Sáu con quái vật đã chết bốn con!Còn lại hai con ——Nhưng lúc này, đàn quái vật đằng sau cũng tràn lên."

Quá nhiều!"

Libertas hô.Liễu Bình nắm lấy trường đao, quát khẽ lên: "Chuẩn bị ——"Trong nháy mắt tiếp theo.Ầm ầm ầm ầm!Thân núi đột nhiên chấn động.Nó đứt gãy ra, hình thành một vách núi, trực tiếp ngăn cách với đàn quái vậtđằng sau.Liễu Bình hơi thả lỏng, hắn vẫy vẫy trường đao, không quay đầu lại mà hô:"Cảm ơn!"

ẩ ẩTrên đỉnh núi, Norton dịch bút vẽ ra khỏi một thẻ bài, lẩm bẩm nói: "Con chódữ quá, thích khách tàn nhẫn quá —— Còn thằng nhãi này nữa, không phải hắnmang thuộc tính trị liệu thôi sao?"

Trên sườn núi.Liễu Bình đứng yên, tùy ý vung vẫy trường đao, liên tục trảm mấy lần trên hưkhông.Cả người hai con quái vật bùng lên rậm rạp miệng máu.

Thích khách dùng sứcđâm mạnh từ phía sau.Chó cỏ cũng nhào tới.Bạch quang nhu hòa bao phủ xuống, hoàn toàn đi vào thân thể hai con quái vật.Hai giây sau.Quái vật chết.Liễu Bình nhìn lại vào hư không.Hồn lực lại gia tăng không ít, tính ra lại kiếm lời một mớ.Hắn đi đến bên vách núi, giơ trường đao lên nhằm vào con quái vật đối diện,múa may không ngừng ——Đao quang vô tận như thủy triều trào dâng, lướt qua trời cao, mưa rền gió dữoanh ở quái đàn bên trong.Libertas nhìn thế là đủ rồi, nhịn không được nói: "Chiêu này quá mức phức tạp,như lấy đao quang phác họa ra đường cong liên tục nào đó —— Nó gọi là gì?"

"Không hổ là đứng hạng hai trong ban Tuổi Xuân Chết Sớm của chúng ta, nótên là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm."

LiễuBình lên tiếng trêu ghẹo.Trên vách núi đối diện vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết.Ngay sau đó, từng ánh hào quang nhu hòa nhấp nháy chợt tắt, những con quáivật đó không còn đau, cũng không rú lên nữa ——Vết thương trên người chúng đều đã khôi phục, chỉ là nhìn có chút uể oải ỉu xìu.Libertas suy tư nói: "Chiêu này của ngươi quá mức màu mè khoe mẽ, chẳng lẽkhông sợ người khác học trộm hay sao?"

"Không có gì."

Liễu Bình vừa nhìn vào hồn lực đang gia tăng vừa nói: "Cho dùchiêu này bị học trộm, ta còn có Nồng Tiêu Tiên Bá Bả Tiêu Bổn Diểu...

Từ từ,nhưng ngươi nói màu mè cũng đã nhắc nhở ta một chuyện."

Hắn trầm tư một lát, sau đó cất tấm chắn đi, chống đao xuống ngay tại chỗ."

Nhất mạch kỹ xảo này của chúng ta chú ý hóa phức tạp thành đơn giản, lấykhông thắng có..."

Trường đao vào vỏ.Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Sao không quy tất cả đao quang về thànhmột, có thể coi là vạn đạo quy tông."

Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình mở mắt ra.Hắn đi đến bên vách núi, nhẹ nhàng nhảy, cả người như chiếc lá bay lượn lờ vềhướng đối diện.Tất cả quái vật lập tức phấn chấn tinh thần, thậm chí hơi tránh ra một chútkhoảng cách, chuẩn bị chờ tên lỗ mãng này rơi xuống dưới thì sẽ xé hắn thànhmảnh nhỏ.Liễu Bình đáp xuống đất.Đao như kinh hồng ra khỏi vỏ rồi lập tức thu về, như lưỡng lự chưa tung ra.Quá nhanh.Không ai biết đao này chém ra như thế nào.Lúc mọi người phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy một vệt đao quang hình cung bắtmắt ngừng lại trong đám quái vật ở vách núi đối diện, chúng không chút suysuyển, cho đến khi dần dần ảm đạm, biến mất.Thế giới an tĩnh lại.Mấy chục con quái vật ngừng tiếng gầm rống rít gào, thân thể đồng thời vỡ ra.Ở dưới chân chúng, vách núi bị cắt thành hai đoạn chỉnh tề, thong thả sậpxuống.Oanh ——Bụi mù xông thẳng lên cao.Ngọn núi sụp đổ, chỉ còn vị trí Liễu Bình đứng là vẫn cao chót vót như cũ.Đây là kỹ xảo như thế nào!-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 400-499


Chương 400: Thuấn Trảm Vẻ mặt Libertas thật nặng nề, trầm giọng nói: "Ngươi diệt địch như thế nào?Chỉ một trảm thôi —— Đao thật nhanh, tài nghệ thật cao cấp —— Thậm chí đãvượt qua cả tài nghệ, ngươi làm được bằng thế nào?"

Liễu Bình giải thích: "Tập hợp tất cả các đao quang lại làm một, chém ra toànbộ trong nháy mắt, giống như một vụ bùng nổ chỉ dùng một lần."

"Chiêu này rất hợp ý ta, có thể gọi bằng một chữ trảm, nhưng một chữ trảmkhông bày ra được thần vận của nó, vậy gọi là 'Thuấn Trảm' đi."

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất hiện:"Sau Xuân Phong Trảm, Tử Hồ Đồng Trảm, ngươi lại nắm giữ một thức trảmpháp mới, tên là 'Thuấn Trảm'."

"Thuyết minh: Tập hợp tất cả các đao quang lại làm một, toàn lực chém nó ra(Hồn lực ngươi trả ra càng nhiều thì uy lực của chiêu thức này càng mạnh)."—— Thì ra là thế.Chiêu thức thuộc Thần Bí Trắc đều dùng hồn lực để điều khiển.Ví dụ như loại trảm pháp trước kia của mình, mỗi lần chém ra ba chữ đều phảihao phí một điểm hồn lực.Hiện tại hắn tập trung tất cả thành "Một", những quy tắc kỹ nghệ Thần Bí Trắcnày vừa vặn không bàn mà hợp ý, chúng chồng chất tất cả uy lực vào một thứctrảm pháp.Kể từ đó.Hắn rót hồn lực vào càng nhiều thì uy lực của chiêu này tất nhiên sẽ càng mạnh."

Ngươi lấy hồn lực điều khiển Thập Tự Trảm, thúc đẩy nó đi lên một bướcthăng hoa, thăm dò ra đao pháp Thần Bí Trắc hoàn toàn mới, đạt được kinhnghiệm tương ứng."

"Kinh nghiệm của ngươi gia tăng 30%."

Liễu Bình nhìn lướt qua, giơ trường đao trong tay lên cẩn thận đánh giá.Trên lưỡi đao vốn sáng như tuyết hiện ra một vệt màu đỏ nhạt, tỏa ra khí tứcnóng rực.—— Tất cả đao quang bị nén vào chiêu, sau đó bùng nổ ra ngoài trong nháymắt, cho nên lưỡi đao này cũng đã không chịu nổi.Xem ra sau này phải tìm một thanh đao tốt mới được.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.Trên đỉnh núi.Norton thanh âm xa xa vang lên: "Sớm biết rằng bên cạnh ta là quái vật, ta cònsợ cái gì?

Được rồi, chúng ta thắng rồi."

ế ồ ễ"Kết thúc rồi sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."

Ngươi cấp 9, ta cấp 18, giết hai mươi con quái vật cấp 15 đã rất không tồi,ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Norton lớn tiếng đáp.Liễu Bình nhún nhún vai.Từ trước đến nay, hắn không đối mặt tù nhân thì cũng chống lại Trầm Miên Giả,hoặc là dạng như Ma Vương vạn mắt, luôn phải dùng hết mọi cách để sống sóttrong đường tơ kẽ tóc.Hiện tại chỉ cần đối phó một ít quái vật cấp 15 bình thường.—— Chỉ cần chiến đấu là có thể giải quyết vấn đề trái lại khiến người ta khôngquá thích ứng.Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên trước mặt mọi người:"Trải qua lần chiến đấu đánh giá này, đã có kết quả xét duyệt:""—— Thông qua."

"Các ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất để sáng lập đoàn đội."

"Hiện tại, xin thiết lập một cái tên cho đoàn đội của các ngươi."

Mọi người xem xong thì rơi vào trầm tư."

Gọi Bóng Đêm được không?"

Norton hỏi."

Vì sao lại đặt là vậy?"

Libertas hỏi."

Bóng đêm rất đẹp, phong cảnh vô hạn."

Norton nói."—— Chúng ta cũng không phải đoàn lữ hành."

Libertas nói."

Vậy ngươi nói xem nên gọi là gì?"

Norton khó chịu nói."

Sát Thủ Màn Đêm?"

Libertas nói."

Chắc chắn cái tên này đã bị người ta dùng rồi."

Norton nói.Liễu Bình nói chen vào: "Vì đến núi tuyết cứu người nên chúng ta mới sáng tạođoàn đội, không bằng gọi là 'Tiểu đội đẹp trai trắng tinh mà lại tiêu sái."

"Tuyệt đối không được!"

Norton và Libertas cùng kêu lên.Liễu Bình còn muốn kiên trì, Libertas đè bờ vai của hắn lại, nói lời thấm thía:"Liễu Bình, trước kia thì thôi đi, nhưng sau này chúng ta còn phải sinh tồn ởthành phố Cơ Giới, cho nên đừng tùy hứng."

"Được rồi, vậy ngươi nói xem nên gọi là gì?"

Liễu Bình nói."

Nguyện vọng của chúng ta là cứu người, tên đoàn đội có thể dùng một chữ'Nguyện'."

Norton nói."

Nơi này là Vĩnh Dạ, nhưng một ngày nào đó ta muốn đến Luyện Ngục nhìnxem, đây là một nguyện vọng khác của ta—— Không bằng gọi là Dạ Nguyệnđi."

Liễu Bình nói."

Cũng được."

Norton nói."

Tên này còn coi như bình thường."

Libertas thở phào nhẹ nhõm một hơi rồinói.Liễu Bình nhìn về phía hàng chữ nhỏ kia, mở miệng nói: "Đoàn đội của chúngta tên là 'Dạ Nguyện'."

Một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên:"Ngươi xác định?"

"Xác định."

Liễu Bình nói."

Chúc mừng, đoàn đội 'Dạ Nguyện' của các ngươi đã được thành lập."

"Vì trợ giúp đoàn đội mới càng dễ thích ứng mọi thứ của thành phố Cơ Giới,bổn danh sách sẽ cung cấp nguyên bộ tiếp viện cơ bản cho các ngươi."

"Các ngươi cũng có thể đưa ra một ít thỉnh cầu, bổn danh sách sẽ xem xét đáplại."

Liễu Bình nói: "Chúng ta cần một tấm 'Giấy thông hành vùng cấm'."

Lại một hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên:"'Giấy thông hành vùng cấm' là thứ chuyên chuẩn bị cho những đoàn độicường đại, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể có thu hoạch từ vùng cấm, hơn nữacòn tồn tại trở về."

"Ngươi xác định cần một tấm 'Giấy thông hành vùng cấm' sao?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Thỉnh cầu của ngươi đã được thông qua."

"Xin hãy nhớ kỹ, tất cả thu hoạch của các ngươi ở vùng cấm đều phải nộp lêntrên cho thành phố Cơ Giới, đổi lấy thù lao và đãi ngộ tương ứng."

"Được."

Liễu Bình nói.Hư không nhẹ nhàng khẽ động.Một thẻ bài màu đỏ rơi xuống, lơ lửng trước mặt Liễu Bình.—— Đó là giấy thông hành vùng cấm!Rốt cuộc cũng có được nó!..Leng keng!Một âm thanh thanh thúy vang lên.Trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ màu đen:"Thành phố Cơ Giới cung cấp một tấm giấy thông hành vùng cấm cho đoàn đội'Dạ Nguyện' mới thành lập, cùng với một ngàn điểm Cơ Giới Tệ."

"Chúc đoàn đội của các ngươi càng ngày càng cường đại."

ấ ề ế ấTất cả chữ nhỏ đều biến mất.Cảnh tượng chung quanh dần trở nên mơ hồ, bỗng chợt lóe mà đi.Trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng ở ngoài tòa nhà kim loại khổng lồ kia."

Nơi này chính là thành phố Cơ Giới à?

Thật là cao quá!"

Libertas ngửa đầu quan sát, lại phát hiện căn bản không nhìn thấy đỉnh của tòanhà.Liễu Bình nói: "Được rồi, chúng ta đã có giấy thông hành, hiện tại lập tức xuấtphát, đi đến núi tuyết tìm Hoa Tình Không."

"Ừ!"

Libertas gật gật đầu."

Chờ một chút —— Chúng ta nên mua vài thứ trước đã."

Norton nói."

Ngươi còn hành động với chúng ta sao?"

Liễu Bình hỏi.Norton nói: "Thành phố Cơ Giới cũng không thiếu người, một mình ta cũngkhó tìm được công việc, còn không bằng chung nhóm với các ngươi, nếu pháthiện cái gì ở vùng cấm, có lẽ cũng đủ cho chúng ta sinh sống ở thành phố CơGiới."

"Được rồi, xem ra chúng ta nhìn rất giống một đoàn đội."

Liễu Bình cười nói."

Chủ Cơ Giới cho chúng ta một ngàn điểm Cơ Giới Tệ, nếu có thể mua đượcthứ gì, có lẽ sẽ trợ giúp chúng ta càng tiện hành động trên núi tuyết —— Làmvậy cũng không phí công gì."

Norton kiến nghị.Liễu Bình mở thẻ sắt đen ra để hỏi ý một hồi.Đúng như những lời Norton nói, một ngàn điểm Cơ Giới Tệ đã coi như một sốtiền kha khá, hoàn toàn có thể mua được vài thứ."

Ta có đầy đủ trang bị rồi."

Libertas nói."

Ta cũng không vậy —— Thế còn phải mua cái gì?"

Liễu Bình cũng nói.Norton ấn thẻ thân phận của mình lên vách tường, nói: "Đi với ta này, vừa rồi tanhìn trúng một thứ, nếu có thể mua được nó thì nhất định sẽ có tác dụng lớn đốivới hành động của chúng ta."

Vách tường mở ra, bên trong là một cái thang máy."

Mua đồ?

Thật không thú vị, thôi các ngươi đi đi, ta lại ngủ bù một lát, có việcgì thì kêu ta."

Libertas ngáp dài rồi nói."

Được rồi."

Liễu Bình thu lấy hắn ta thành thẻ bài lần nữa, sau đó thả vào sách thẻ.Hai người bước vào thang máy.-------Chương 401: Thẻ bài này bán thế nào?Vài phút sau.Thang máy mở ra.Bên ngoài là một khu chợ vô cùng náo nhiệt.Đủ loại người ngồi trên mặt đất, trước mặt họ có bày một cái sạp, trên sạp đặtcác loại hàng hoá."

Tầng này là chuyên dùng để buôn bán, để ta nhìn xem, quầy hàng số 19."

Norton đi phía trước, Liễu Bình bước theo sau, hai người đi thẳng một mạchxuyên qua đám người nhốn nháo."

Tới rồi."

Norton nói.Người bán hang ở nơi này là một cô bé, cô đang ngồi khoanh chân dưới đất, bêncạnh đặt mấy thẻ bài."

Thẻ bài này bán thế nào?"

Norton hứng thú bừng bừng mà hỏi.Cô bé kia liếc hắn một cái, nói: "Bậc thầy Thẻ Bài hệ không gian à?"

"Không sai."

Norton nói."

Được rồi, ngươi có thể dùng thẻ này, số lần sử dụng là ba."

Cô bé đưa thẻ bàicho y, tiện cho y xem kỹ."

Liễu Bình, ngươi nhìn xem."

Norton lại đưa thẻ bài cho Liễu Bình.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có một cây thang, liên thông với thái dương phía trên vàánh trăng phía dưới.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Quật Bảo Chi Thang."

"Thẻ bài không gian hệ, dạng tiêu hao."

"Thuyết minh: Khi sử dụng thẻ bài này thì trước mặt ngươi sẽ lập tức xuất hiệnmột cây thang, bò lên trên đỉnh của nó, ngươi sẽ đến địa điểm mà trước đó đãthiết lập sẵn."

"Một lần có thể cho phép mười người sử dụng."

"Số lần sử dụng còn lại: Ba lần."

Liễu Bình vui vẻ nói: "Thẻ bài này bán thế nào?"

"Một ngàn hai trăm Cơ Giới Tệ."

Cô bé nói."

Có thể rẻ một chút không?

Chúng ta cần dùng gấp, coi như kết bạn với nhau."

Liễu Bình nói."

Các ngươi muốn làm gì?"

Cô bé hỏi.ế ấ ễ"Đi đến vùng cấm cứu người."

Liễu Bình nói."

Vậy được rồi, một ngàn Cơ Giới Tệ, không thể ít hơn nữa."

Cô bé nói."

Thành giao, ta là Liễu Bình, đa tạ ngươi."

Liễu Bình cười nói.Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng mấy người."

Chờ một chút, cuộc giao dịch này không được tính."

Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy vài tên đeo mặt nạ màu đen đang đứng ở lối đi.Sắc mặt cô bé biến đổi, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."

Cô bé vỗ vỗ sách thẻ bên người, thẻ "Quật Bảo Chi Thang" trong tay Liễu Bìnhlập tức biến mất.Liễu Bình có chút mờ mịt, quay đầu nhìn lại Norton.Norton cũng mang vẻ mặt hoang mang.Mấy người kia nhìn Liễu Bình và Norton, mở miệng nói: "Hai người mới, đầutiên là chúc mừng các ngươi sáng lập đoàn đội."

"Sau đó, có lẽ các ngươi không biết, giấy thông hành vùng cấm là thứ không dễdàng phát xuống, mỗi một thẻ đều nằm trong tay ba đoàn đội lớn chúng ta."

"Cái này gọi là người không biết không có tội, chúng ta cũng không có thờigian so đo với các ngươi."

"Lấy giấy thông hành vùng cấm ra, sau đó các ngươi sẽ không có việc gì, có thểan toàn sinh hoạt trong thành phố Cơ Giới."

Liễu Bình đứng lên nói: "Ta sáng tạo đoàn đội là vì tờ giấy thông hành vùngcấm này, ta cần đến vùng cấm cứu một đồng bạn."

Tên che mặt nói: "Thật là làm người ta đồng tình, nhưng quy tắc chính là quytắc, giao giấy thông hành ra đây, nếu không thì kẻ cần được cứu sẽ là chínhngươi."

Norton nhảy dựng lên nói: "Đừng có hù dọa người khác, danh sách Chủ CơGiới không có khả năng cho phép các ngươi tùy ý giết người ở chỗ này."

Mấy tên che mặt giả ngẩn ra, không kiềm được mà bật cười.Cô bé bày quán kia ôm sách thẻ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.Đám người chung quanh cũng né tránh xa xa."

Một tên mười chín tuổi, một tên mười bốn mười lăm tuổi, chậc chậc, hoannghênh các ngươi nhận thức được thế giới thật sự."

Một người bịt mặt lấy ra một thẻ bài, dùng sức bóp nát.Chỉ trong chớp nhoáng ——Liễu Bình bỗng rút thẻ bài màu đỏ kia ra rồi vứt ra ngoài.Giấy thông hành vùng cấm!Hai ánh hào quang màu đỏ toát ra từ hư không, bao phủ lên người bọn họ."

Địa điểm: Núi tuyết phương bắc của danh sách 'Ngu Giả mã số 3-9612'."

"Truyền tống!"

Hắn quát.Ong ——Ánh hào quang đỏ rực chợt lóe, bao lấy hai người rồi phóng lên cao, hoàn toànđi vào nơi không biết trong hư không.Vài tên che mặt đứng đờ ra tại chỗ."

Đáng chết, bọn chúng dùng giấy thông hành vùng cấm!"

Tên cầm đầu nghiếnrăng nghiến lợi quát.Hắn ta quay đầu, nhìn vào người phóng thích thẻ bài trước đó.Người nọ gật gật đầu, nói: "Đã gieo danh hào đặc thù cho bọn chúng rồi."

"Rất tốt!

Rất tốt!

Đã bao nhiêu năm chưa có kẻ nào dám làm ta tổn thất một tờgiấy thông hành vùng cấm!"

"Chúng ta cứ chờ ở chỗ này —— Chờ bọn chúng một hồi đi, ta sẽ bắt bọnchúng đến bệnh viện tâm thần!"

"Ta muốn điên cuồng tra tấn bọn chúng, xuyên thủng bọng chúng vào song sắttường ngoài bệnh viện tâm thần, dùng Hỏa Ma thiêu đốt ngày đêm!"...Gió bắc gào rít giận dữ.Trên núi non gió tuyết mấy ngày liền.Hai ánh hào quang đỏ rơi xuống, sau đó hóa thành bóng người.Là Liễu Bình và Norton."

Cũng may ngươi phản ứng nhanh, cuối cùng chúng ta cũng chạy ra được."

Norton thở phào nhẹ nhõm, nói."

Đáng tiếc không mua được thẻ 'Quật Bảo Chi Thang' kia."

Liễu Bình nói.Hai người bỗng giật mình.Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đen:"Trải qua giám định kết hợp của ba đoàn đội lớn, đã xác định những hạng mụccông việc như sau:""Người nắm giữ thẻ sắt đen - Liễu Bình;""Người nắm giữ thẻ sắt trắng - Norton;""Tinh thần của các ngươi có tính không ổn định nhất định, bị phán đoán là cóbệnh tật về não, sẽ tạo thành uy ***** tiềm tàng đối với trật tự của thành phố CơGiới."

Cùng lúc đó.Trên đỉnh đầu Norton xuất hiện một hàng chữ nhỏ:ầ"Bệnh tâm thần mang tính gián đoạn."

Y giật mình nói: "Đây là chuyện gì, vì sao ta lại có một danh hào như vậy?"

Liễu Bình đang muốn nói cái gì, lại thấy trên đầu mình cũng hiện ra một hàngchữ nhỏ;"Nhược trí."

Nhược...

Trí...Rất tốt, mang hai danh hào như vậy thì cho dù hắn và Norton đi đến đâu cũng sẽxảy ra vấn đề.Chữ nhỏ màu đen tiếp tục hiện lên ở trên hư không trung:"Vì bảo đảm an toàn sinh mệnh của các ngươi, cũng để thành phố Cơ Giới vậnchuyển bình thường, tạm thời đưa ra quyết định như sau:""Tức khắc truyền tống các ngươi đến bệnh viện tâm thần."

Trên hai tấm thẻ thân phận lập tức dâng lên từng sợi hào quang, bắt đầu bao lấytoàn thân bọn họ."

Đáng chết!

Chúng ta sắp bị truyền tống trở về!"

Norton không cam lòng mà hôto một tiếng.Y đột nhiên mở sách thẻ ra, tung một thẻ bài ra ngoài.Một Đường Mòn Bí Ẩn tỏa ra sương mù xuất hiện dưới chân y, cũng kéo dàithẳng đến dưới chân Liễu Bình.Nhưng ánh hào quang của truyền tống kia vẫn khóa chặt trên người bọn họ."

Không được!

Đây là truyền tống cấp danh sách, ta không đối kháng được ChủCơ Giới!"

Norton tuyệt vọng nói.-------Chương 402: Danh sách quyết đấuTrong lòng Liễu Bình khẽ động, đưa ánh mắt về hướng hư không.Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó:"Các ngươi đang ở bị danh sách: Chủ Cơ Giới cưỡng chế mộ binh, nơi đến làbệnh viện tâm thần tầng 21 của thành phố Cơ Giới."

"Danh sách này làm vậy xuất phát từ thiện ý."

"Nhưng có người lợi dụng lỗ hổng or quy tắc, cưỡng chế gán ghép danh hiệunày lên người ngươi và Norton, có khả năng gây bất lợi cho ngươi."

"Ngươi muốn hoàn thành lần truyền tống này hay không?"

Liễu Bình nói: "Ngươi dám ra tay ngăn lại lần truyền tống này không?"

Danh sách thao tác anh linh đáp lại: "Bổn danh sách đã tiếp thu thẻ bài trungtâm của danh sách 'Ngu Giả mã số 3-6912', do đó xây dựng nội hạch danh sáchVĩnh Dạ bình thường, sẽ không bị coi là danh sách ngoại lai nữa, cũng sẽ khôngbị bất cứ tồn tại nào hoài nghi."

"Bởi vậy, bổn danh sách có thể ra tay phủ quyết lần truyền tống này."

"Có nắm chắc không?"

Liễu Bình hỏi.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Chú ý giọng điệu của ngươi, ở trước mặt bổn danh sách, Chủ Cơ Giới hoàntoàn không đủ nhìn."

"Vậy ngăn cản nó đi."

Liễu Bình nói."—— Đã xác nhận ngăn cản!"

Danh sách nói.Trong nháy mắt tiếp theo.Ánh hào quang truyền tống biến mất sạch sẽ khỏi hai người.Liễu Bình quay đầu lại rồi hỏi Norton: "Hình như truyền tống của bọn họ xảy rasơ suất, nhưng chúng ta không thể mang lòng may mắn, ngươi có phương phápgì có thể nhanh chóng thoát đi nơi này hay không?"

Norton giật mình, vội vàng lấy ra một thẻ bài từ sách thẻ.Chỉ thấy trên thẻ bài hiện ra cảnh tượng biến ảo không ngừng."

Đây là thẻ bài hệ không gian mạnh nhất của ta, cả ta cũng không biết nó sẽtruyền tống chúng ta đến nơi nào."

Norton nói."

Nơi này không an toàn, một khi tìm được bạn của ta thì chúng ta lập tức đi."

Liễu Bình nói.Hắn đứng trên núi, dõi mắt trông về phía xa.Bên cạnh toàn bộ thế giới danh sách Ngu Giả đều là núi tuyết dạng này, muốnxác định phương hướng cũng cực kỳ khó khăn.ố ế ố ấ ấ ẩ"Hoa Tình Không muốn d9n đế quốc, nhất định sẽ xuất phát từ trạm gác bí ẩnbên ngoài trấn Hàn Chùy, sau đó đi sâu vào núi tuyết."

"Sâu trong núi tuyết...

Đó là di tích vương quốc Tích Lan đã đóng băng."

"Có cách rồi."

Liễu Bình lấy ra một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng tung ra ngoài.Phanh!Nữ Yêu Rừng Rậm xuất hiện trước mặt hắn."

Tiền bối, ngươi có thể phán đoán được di tích vương quốc Tích Lan ở hướngnào hay không?"

Liễu Bình cung kính hỏi.Nữ Yêu nhìn khắp mọi nơi, lập tức nhìn thấy danh hào "Nhược trí" trên đầu củahắn."

Gặp khó khăn gì à?"

Nữ Yêu hỏi."

Việc nhỏ, nhân tính tham lam, sớm muộn gì ta cũng bắt bọn chúng trả giá."

Liễu Bình nhếch miệng cười nói."

Đúng vậy, ngươi nhìn đặc biệt không giống nhược trí."

Nữ Yêu Rừng Rậm tán đồng mà gật gật đầu, duỗi tay chỉ vào một hướng rồinói: "Đi hướng bên này đi, cứ đi mãi về phía trước, ta có thể cảm ứng được'Chốn Lưu Vong' nằm ngay bên kia."

"Hướng kia à?

Đã rõ."

Liễu Bình nói.Nữ Yêu Rừng Rậm bỗng nhíu nhíu mày, nói: "Có người đang theo dõi ngươi vàđồng bạn của ngươi, vậy không tốt lắm."

Nàng rút ra một mảnh lá xanh từ hoa và cành lá đầy đầu, nhẹ nhàng chạm mộtcái vào đỉnh đầu của Liễu Bình và Norton."

Được rồi, từ giờ trở đi, không ai có thể biết tung tích của các ngươi."

Nữ YêuRừng Rậm mỉm cười nói."

Đa tạ tiền bối" Liễu Bình trịnh trọng hành lễ.Hắn chỉ là bậc thầy Thẻ Bài cấp 9, sau khi được che giấu như vậy thì sẽ nhẹnhàng rất nhiều.Bên kia.Thành phố Cơ Giới.Mấy tên người bịt mặt chờ tới chờ lui, giữa không trung bỗng vang lên mộtgiọng nói máy móc nghiêm túc."

Phát sinh xung đột với danh sách khác."

"Trận truyền tống của bổn danh sách đã bị từ chối."

"Lập tức gia tăng cấp bậc tình thế."

"Xin các ngươi xác nhận, phán đoán của các ngươi đưa ra có hợp lý, chính xác,thích hợp hay không?"

"Xin chú ý."

"Đừng nuôi ý đồ lừa gạt bổn danh sách, nếu không tất cả hậu quả sẽ do cácngươi gánh vác."

Mấy tên bịt mặt đứng tại đó, quay mặt nhìn nhau....Thành phố Cơ Giới.Tại phiên chợ,Cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa khi trước đã biến mất.Toàn bộ phiên chợ đều trống rỗng, chỉ có một vài người đứng tại nơi mà LiễuBình và Norton dịch chuyển khỏi nơi đây.Đó là một người đàn ông mặc trường bào màu đen.Gã ta đứng trước lan can, chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc.Mà phía sau lưng gã.Ba người che mặt quỳ trên mặt đất, nói lại một lần những chuyện đã xảy ra.Người này yên lặng lắng nghe.Một lát sau...Gã mới nói:"Ừ, các ngươi đi tới phiên chợ bắt hai thằng nhãi kia cũng không sai... giấythông hành cấm khu, cũng không cho phép thất lạc ra bên ngoài."

Mấy người che mặt thở phào một hơi.Người kia rít một hơi, nói tiếp:"Đáng tiếc, tấm giấy thông hành cấm khu kia lại bị các ngươi lãng phí."

"Thiệt hại như vậy, thật sự là không nên."

Ầm!Ầm!Ầm!Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên.Đám người che mặt biến mất.Thay vào đó, là ba người bù nhìn bị trói trên giá gỗ.Trong hư không, có người cười hì hì nói:"Tà Quỷ đại nhân, ngài có lạnh hay không?"

Người đàn ông mặc trường bào màu đen kia phun ra một vòng khói, chậm rãinói: "Cơ Giới Chủ đã bắt đầu chất vấn lần vận chuyển nhân viên này, cũng bắtđầu tiến hành kiểm nghiệm bệnh viện tâm thần... thực sự là phiền phức."

ế ế ầNgười trong hư không nói: "Ta đi giết hai người thiếu niên kia đi, chỉ cần bọnhọ chết đi, mục tiêu tự nhiên sẽ biến mất, Máy Móc Chủ sẽ từ bỏ việc chất vấn."

Người tên là Tà Quỷ kia không đáp lại.Giọng nói kia lại nói tiếp: "Ta đã điều tra lai lịch của bọn họ... bọn họ tới từ mộtnơi lánh nạn rất nhỏ yếu, ngày hôm qua mới vừa bị quái vật hủy diệt, chonên..."

"Cho dù hai thiếu niên kia có kỳ ngộ gì đi chăng nữa, vậy thì thế nào chứ?Trong thành Cơ Giới chúng ta, người nào còn có thể sống sót mà không có kỳngộ cơ chứ?"

"Để ta đi đi, đại nhân, ta đã không chơi trò đuổi giết trong thời gian rất lâu rồi."

Tà Quỷ ngậm thuốc, nói: "Không."

Giọng nói kia nói: "Ngài... tại sao ngài lại không cho ta đi?"

"Ta biết ngươi muốn đi chơi..."

Tà Quỷ chậm rãi nói: "Thế nhưng bộ bài củangươi có khuynh hướng nguyền rủa, căn cứ biểu hiện của bài Tarot, một tronghai người thiếu niên kia, có được năng lực khắc chế nguyền rủa."

Giọng nói kia bỗng trở nên âm u đầy sát khí, nói với giọng the thé: "Là thẻ bàisư có được bộ bài nguyền rủa sao?

Ta rất muốn..."

Tà Quỷ xen lời: "Không, căn cứ kết quả của bài Tarot mà xét, chắc hẳn là thẻbài sư loại chữa trị."

Giọng nói kia bỗng ngưng nghẹn, uể oải nói:"Là loại chữa trị sao, hai thiếu niên mười mấy tuổi, tình cờ học được năng lựcchữa trị có thể giải trừ nguyền rủa sao... vậy thì đúng là không thú vị mà, lãngphí thời gian của ta."

"Không sai..."

Tà Quỷ nói: "Đối phó thiếu niên vừa mới học thuật chữa trị nhưnày, còn không bằng để Quyền Ma đi."

Một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên:"Đại nhân."

Lần này Tà Quỷ gật đầu."

Ngươi đi giết hai thiếu niên kia đi, mang theo thi thể trở về treo trên cây ngoàithành Cơ Giới, cảnh cáo tất cả mọi người còn lại."

"Vâng."

Giọng nói trầm ổn kia biến mất.Giọng nói khi trước lại vang lên: "Tà Quỷ đại nhân, ngài có lạnh hay không?"

Tà Quỷ lại châm điếu thuốc nữa, lẩm bẩm:"Nghe nói đêm nay có một trận bão tuyết... trời thật lạnh mà."

Giọng nói kia vui vẻ nói: "Đúng vậy, trời rất lạnh, ta sẽ chuẩn bị bó đuốc sưởiấm tốt nhất cho đại nhân."

Sau lưng Tà Quỷ.Ba tên bù nhìn bị trói trên giá gỗ bỗng bốc cháy hừng hực.Khi bọn chúng bị thiêu đốt thì phát ra những tiếng hét đau đớn rất mơ hồ.Tà Quỷ chậm rãi rít một hơi.Một lúc lâu sau, gã mới nói với vẻ hài lòng:"Ấm áp hơn nhiều rồi."

Nghĩ cách cứu viện-------Chương 403: Nghĩ cách cứu việnTrong gió tuyết.Hai bóng người chạy thật nhanh.Liễu Bình bỗng dừng lại, nói: "Ngừng một lát."

"Thế nào?"

Norton hỏi."

Nhìn nơi này mà xem..."

Liễu Bình đẩy tuyết ra, để lộ một bộ thi thể đã bị đông cứng từ lâu."

Đây không phải là thi thể loài người, rất giống với một loại côn trùng nào đó."

Norton do dự, nói.Liễu Bình lật thi thể lại, ánh mắt nhìn về phía ngực côn trùng.Ngực côn trùng đã bị thứ gì đó đâm xuyên tạo thành một lỗ hổng lớn, giáp xácxung quanh cũng đã vỡ vụn."

Là đồng đội kia của ngươi giết sao?"

Norton hỏi."

Thật sự là đau đầu, ta cũng không thể đoán được có phải là do cô ấy tạo thànhhay không."

Liễu Bình thở dài nói.Hoa Tình Không là một vị Hoán Linh sư.Mỗi lần cô ấy triệu hoán là một vị Linh khác biệt, cho nên phương thức chiếnđấu cũng hoàn toàn khác nhau, thực sự không thể phán đoán con côn trùng nàycó phải bị cô ấy xử lý hay không.Liễu Bình đứng dậy, quan sát cảnh tượng bốn phía."

Ta đã có thể phân biệt địa hình của nơi này...

đi về hướng bắc sẽ đi tới một ditích, đi về phía nam thì sẽ đi tới một con đường hầm dưới lòng đất đã bị sụp đổ,chúng ta cứ đi về phía nam trước, nơi đó tới gần biên giới thế giới Ngu Giả, tavà đồng đội đã hẹn gặp tại nơi đó."

"Được."

Norton nói.Hai người phân biệt phướng hướng, rồi đi ngược gió tuyết đi tới nơi sâu trongnúi tuyết.Mười lăm phút sau...Vượt qua đỉnh núi, trên mặt tuyết phía trước, có một thi thể khổng lồ cao bảytám mét.Thi thể này có nửa người trên là người, nửa người dưới là côn trùng.Ngực của nó đã bị đâm thủng một cái lỗ lớn, gió tuyết rót vào trong đó, che phủmáu đen cùng nội tạng vỡ nát.Coi như đã chết đi, thế nhưng uy thế mà nó phát tán ra, vẫn làm cho người kháccảm thấy tim đập nhanh.ồ ấ"Có vẻ như đồng đội của ngươi rất mạnh."

Norton cảm thán."

Con côn trùng này đã bị chết không biết bao lâu rồi... chúng ta cần nhanh hơn."

Liễu Bình nói.Hai người dùng toàn lực chạy như bay.Bỗng nhiên...Norton rút sách thẻ ra, đặt tay lên trên, quát khẽ: "Đường Mòn Bí Ẩn!"

Ngay sau đó...Gió tuyết bị không gian tách ra, một con đường nhỏ xuất hiện dưới chân haingười."

Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Mở Đường Hầm Bí Ẩn, những tồn tại khác không thể phát hiện chúng ta, nếunhư muốn cứu người thì làm vậy sẽ an toàn hơn."

Norton nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình cũng gật đầu đồng ý.Bọn họ chạy dọc theo đường mòn phóng về phía trước.Một lát sau...Phía trước truyền tới những tiếng giao kích dày đặc."

Trời ạ..."

Norton chậm rãi dừng bước lại.Phóng tầm mắt nhìn tới, phía trước có lít nha lít nhít côn trùng.Đám côn trùng này bao phủ một cái hang núi, đang liên tục khởi xướng côngkích về phía hang núi.Cục diện đang dần dần nghiêng lệch.Càng ngày càng nhiều côn trùng có thể giết vào trong hang động."

Có người bị nhốt bên trong."

Liễu Bình nói."

Ta sẽ điều khiển đường mòn, chúng ta đi vòng qua."

Norton nói."

Không còn kịp nữa, ngươi đi cứu người, để ta hấp dẫn lực chú ý của chúngnó!"

Liễu Bình nói.Hắn sải bước bước ra khỏi đường mòn, tiện tay ném một tấm thẻ bài ra.Bụp!Libertas rơi trên mặt tuyết, quan sát cảnh tượng xung quanh, nói nhanh: "HoaTình Không ở trong hang núi kia sao?"

"Chắc hẳn là cô ấy, nếu không còn có ai có thể vừa lúc tại biên giới chứ?

Lại cóthực lực giết nhiều côn trùng như vậy?"

Liễu Bình nói."

Tình hình không ổn lắm, phải cứu cô ta ngay lập tức!"

Libertas lôi một quả lựu đạn ra, ném mạnh ra ngoài.ế ắ"Hey... tới giết ta đê!"

Hắn ta la lớn.Ầm!Lựu đạn nổ tung trong biển côn trùng.Trong biển côn trùng, mấy con côn trùng bay ra ngoài, công kích Libertas.Thế nhưng phần lớn côn trùng còn lại vẫn không quan tâm, tiếp tục tấn côngvào trong hang núi.Libertas xoay người chạy trốn, lớn tiếng nói với Liễu Bình:"Không được, bọn chúng tới quá nhiều thì ta sẽ chết, tới quá ít lại không cứuđược Hoa Tình Không!"

Liễu Bình lắc đầu, rút sách thẻ ra, đặt tay lên trên quyển sách."

Lilith."

"Rõ."

Sách thẻ chấn động, tản ra một gợn sóng vô hình.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi tiêu hao 10 điểm hồn lực, kích hoạt 'Con Rối Tử Vong'.]10 điểm Hồn lực!Nhiều tới vậy sao?Xem ra con côn trùng này rất mạnh.Liễu Bình âm thầm suy tư.Một giây...Hai giây...Ba giây.Mặt đất chấn động.Một bóng hình khổng lồ từ con đường mà Liễu Bình cùng Norton vừa đi quanhanh chóng lao tới.Là con côn trùng khổng lồ cao bảy tám mét kia!Nó đi tới trước mặt Liễu Bình, chậm rãi cúi đầu xuống, phát ra những tiếng hỏithăm."

Lên."

Liễu Bình nói ngắn gọn.Côn trùng khổng lồ lao vào trong bầy trùng, bắt đầu điên cuồng chém giết.Lần này, bầy trùng rối loạn.Bọn chúng phát ra những tiếng rít ẩn chứa sự hoang mang, có vẻ như vẫn muốntrao đổi với côn trùng khổng lồ.ế ổ ồ ế ốThế nhưng côn trùng khổng lồ đã chết từ lâu, hiện tại đã là một Con Rối TửVong, cơ bản là không quan tâm tới sự hỏi thăm của bọn chúng.Nó điên cuồng chém giết trong bầy trùng.Liễu Bình quan sát một lát, giơ tay lên, thả ra từng chùm thánh quang lên nhữngcon côn trùng bị thương.[Hồn lực của ngươi +1, +2, +1,...]Hồn lực lại hồi phục.Không chỉ như vậy, những con côn trùng kia coi như bị thương, thế nhưng vẫnrất hung hãn.Thế nhưng sau khi được trị liệu, bọn chúng bắt đầu trở nên rã rời.Côn trùng khổng lồ liên tục thu gặt tính mạng của bọn chúng."

Lilith, biến những con côn trùng đã chết thành con rối."

Liễu Bình nói."

Với thực lực hiện tại của ngươi mà nói, còn có thể chuyển hóa hai con màthôi."

Lilith nói.Cũng giống với khi mình ở trong thành phố của ma quỷ.Hạn mức cao nhất của mình chính là chuyển hóa ba con quái vật mạnh mẽ đãchết thành con rối, thế nhưng hồn lực tiêu hao lại khác biệt, cần dựa theo thựclực của quái vật để tính.Đám côn trùng đang bao vây hang núi không thể không quay đầu lại, chậm rãitới gần côn trùng khổng lồ.Liễu Bình tìm tòi trong đông đảo thi thể côn trùng, nhỏ giọng nói: "Con kia."

Lilith thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới.Ngay sau đó...Một con côn trùng có sáu chiếc cánh, quanh thân tản ra từng cơn gió màu xanhđang bay lên.Nó bay lượn phía sau lưng con côn trùng khổng lồ, liên tục thả ra từng lưỡi đaogió sắc bén chém chết những con côn trùng có ý đồ đánh lén côn trùng khổnglồ.Liễu Bình lại lùi về sau mấy bước, vừa phóng ra Cứu Tử Phù Thương thuật, vừalựa chọn một con côn trùng nữa.Con côn trùng này tản ra khí lạnh, mỗi lần phóng thuật pháp cũng có thể làmcho cả bầy trùng tiến vào trạng thái chậm chạp trong thời gian ngắn.Rất nhanh.Cuộc nội chiến của bầy trùng tiến vào giai đoạn gay cấn.Đối mặt lít nha lít nhít bầy trùng, coi như là côn trùng khổng lồ, cũng dần dầnkhông chịu đựng nổi.-------Chương 404: Tất cả côn trùng đều đã chếtBỗng nhiên...Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình."

Nguy hiểm thật, bên trong đang đánh rất kịch liệt, cũng may những con côntrùng chắn tại cửa động đã bị ngươi dẫn ra ngoài... ngươi xem, cô ấy cũng đã ởvào trạng thái kiệt sức."

Đây là giọng nói của Norton.Ngay sau đó, một giọng nữ mang theo vẻ mệt mỏi vang lên:"Đừng nghe hắn ta nói nhảm, ta vẫn còn có thể đánh tiếp, chỉ là không ngủ haingày liên tục, cảm thấy hơi buồn ngủ mà thôi."

Liễu Bình bỗng quay đầu lại, chỉ thấy tay Norton đang đặt trên sách thẻ, hiệnthân ở cạnh bên hắn.Sau lưng Norton.Một cô gái đeo kính đen mỉm cười dịu dàng đứng tại nơi đó.Hoa Tình Không!Ầm...Từ nơi không xa truyền tới tiếng nổ.Libertas điên cuồng gào thét: "Ha ha ha, thật sự là quá nhiều, ha ha ha, ta sắpkhông chống được nữa rồi, Liễu Bình cứu mạng!"

Hoa Tình Không liếc nhìn Libertas, lại nhìn về phía Norton, cuối cùng, ánh mắtđặt lên người Liễu Bình."

Cuối cùng các ngươi cũng tới."

Cô mỉm cười nói."

Đúng vậy, cuối cùng thì chúng ta cũng đón được ngươi."

Liễu Bình cười nói...."

Ngừng!

Ngươi hãy nghe ta nói."

Hoa Tình Không đang định nói thứ gì đó, lại bị Liễu Bình chen lời.Liễu Bình thở dài, nói: "Mặc dù chúng ta đón được ngươi, thế nhưng tình hìnhhiện tại cũng không thể lạc quan."

Hoa Tình Không lộ ra vẻ lắng nghe.Liễu Bình vỗ vai Norton, nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta cần phải chia binh haiđường."

"Tại sao?"

Norton hỏi.ấ ầ"Bởi vì ta còn có một nhiệm vụ rất quan trọng cần hoàn thành, nhiệm vụ này chỉcó ta và Hoa Tình Không cùng đi hoàn thành mà thôi."

Liễu Bình nhìn về nơi cách đó không xa.Hai con côn trùng bay lên trước, cùng thay Libertas ngăn cản sự đuổi giết củabầy trùng.Libertas thả người nhảy lên, rơi xuống trước mặt ba người.Hắn ta liếc nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía Hoa Tình Không, hỏi với vẻ khóhiểu:"Các ngươi không rời đi theo chúng ta sao?"

"Đúng vậy..."

Liễu Bình nói tiếp: "Chuyện này rất quan trọng, các ngươi rút luitrước, một khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đi tìm các ngươi sau."

Norton và Libertas nhìn nhau, lại nhìn về phía Hoa Tình Không.Hoa Tình Không không nói lời nào, cúi đầu, vẫn yên lặng lắng nghe.Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới một sự kiện.Không phải là...Một nam một nữ này..."

Mặc dù hơi không thích hợp lắm, thế nhưng nơi này là Vĩnh Dạ, các ngươi cầnnhớ kỹ, bí mật tại đây nhiều lắm, mà ta cũng có một bí mật không thể nói ra."

Liễu Bình nói."

Được rồi, ngươi cầm lấy thứ này đi."

Norton đưa cho Liễu Bình một tấm thẻbài."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thẻ liên lạc của ta, thông qua nó, ngươi sẽ tìm được vị trí của chúng ta."

"Được rồi, các ngươi rời đi trước đi."

"Côn trùng nơi này..."

"Không có chuyện gì, giao lại cho ta đi."

Liễu Bình nói.Norton gật đầu, đứng bên người Libertas, rút một tấm thẻ bài ra."

Nghe đây, mặc dù ta cũng không biết chúng ta sẽ bị dịch chuyển tới nơi nào,thế nhưng chắc hẳn cũng không quá nguy hiểm, bởi vì trên thẻ bài này có ẩnchứa năng lực chúc phúc nữa."

Norton nói với Libertas."

Thật sao?

Vậy ta cũng chúc các ngươi may mắn."

Liễu Bình xen vào nói.Hoa Tình Không tiếp tục lắng nghe."

Đi, nếu như các ngươi thật sự là còn có việc muốn làm, cũng không cần quávội đi tới, chúng ta sẽ chờ các ngươi."

Libertas nói với giọng đầy thâm ý."

Được."

Liễu Bình mỉm cười nói.Norton ném tấm thẻ bài kia ra ngoài.Bụp!Hắn và Libertas biến mất khỏi nơi đó.Không ai biết bọn họ đi tới nơi nào.Ngay cả chính bọn họ cũng không biết.Liễu Bình thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng đi, không phí côngta nói nhiều lời như vậy... ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoa Tình Không vẫn chăm chú lắng nghe, không trả lời.Liễu Bình nhìn về phía bầy trùng kia, lớn tiếng nói: "Được rồi, dùng toàn lực đi,cần phải giết sạch côn trùng tại nơi này mới được."

Bùm!Con côn trùng tản ra sương lạnh bị một đám côn trùng ***** gai độc bắn thànhcái sàng.Liễu Bình đưa tay đặt trên sách thẻ trôi nổi trước mắt."

Lilith."

Hắn kêu lên."

Hì hì, Liễu Bình, ngươi chọn một con đi."

Giọng nói của Lilith truyền ra từtrong sách thẻ."

Lựa chọn cái con thủ lĩnh ma trùng mà khi trước đã làm ma trùng khổng lồ bịthương ấy, nó lợi hại nhất."

Liễu Bình nói.Trong bầy trùng.Một con côn trùng đã chết bỗng bay lên, vung hai tay sắc bén của mình lên, cắtnhững con côn trùng khác thành mấy khúc.Trong hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi tiêu hao 9 điểm Hồn lực, kích hoạt 'Con Rối Tử Vong'.]9 điểm Hồn lực.Số hồn lực mà con này cần ít hơn con côn trùng khổng lồ kia 1 điểm.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Con côn trùng đó xuyên tới xuyên lui trên chiến trường, những chiếc chân sắcbén liên tục vung lên, chặt đứt thân thể của vô số côn trùng."

Con này cũng rất hiếm đó, Liễu Bình."

Lilith nói."

Như vậy cũng tốt, vừa lúc ta cần nó hỗ trợ tích góp hồn lực."

Liễu Bình nói."

Ngươi cần nhiều Hồn lực như vậy làm gì?

Hạn mức cao nhất của Hồn lựckhông phải có liên quan tới cấp bậc hay sao?"

Lilith hỏi."

Ta có thể dùng Hồn lực tăng thực lực lên."

Liễu Bình nói."

Ồ, lợi hại như vậy sao?

Còn thiếu bao nhiêu Hồn lực?"

Lilith hỏi.ễ ếLiễu Bình liếc nhìn hư không."

Thiếu khoảng 200 Hồn lực nữa là đủ rồi."

Hắn nghiêm túc nói.Từng đám ánh sáng thánh khiết mà ấm áp được hắn ném ra ngoài, rơi vào trongbiển trùng, chữa trị vết thương cho những con côn trùng hấp hối kia.Hồn lực bắt đầu tăng vọt."

Nói thật thì ta cũng không nghĩ tới cục diện sẽ là như vậy, thế nhưng cũng may,vẫn còn chút ít hi vọng, đó là khi lên tới cấp 10, Thẻ bài sư sẽ đón nhận tiếtđiểm *****ên, ta hi vọng khi lên tới cấp 10 sẽ có được chuyển cơ."

Liễu Bình tiếp tục nói tiếp.Hoa Tình Không đứng tại một bên, yên lặng lắng nghe những lời hắn nói.Thời gian dần dần trôi qua.Cũng không biết đã đổi đi bao nhiêu con rối côn trùng.Cũng không biết đã chiến đấu trong bao lâu.Cuối cùng...Tất cả côn trùng đều đã chết.Chỉ còn lại con côn trùng khổng lồ, cùng hai con côn trùng biết bay mà thôi.-------Chương 405: Kết bạn mà điLiễu Bình ngoắc tay.Ba tiếng vang liên tiếp vang lên, ba con côn trùng hóa thành thẻ bài màu đen rơivào trong tay của hắn.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Dựa theo Tam Phân Thăng Cấp Pháp, Hồn lực của ngươi chuyển đổi thànhđiểm kinh nghiệm, tỉ lệ phần trăm hiện tại là: ][130%.][Ngươi có thể thăng cấp bất cứ khi nào.]Liễu Bình đọc xong, nói: "Nếu như vào lúc khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy rất thú vị,vội vàng muốn xem xem tiết điểm thực lực của Thẻ bài sư là thế nào."

"Thế nhưng hiện tại..."

Hắn đi tới trước mặt Hoa Tình Không, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:"Xin lỗi, chúng ta tới hơi chậm, làm cho nơi này biến thành một cái bẫy."

Giọng điệu của hắn ẩn chứa chút ảo não, cũng hơi mất mác.Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe.Liễu Bình thở dài, bước tiến về phía trước, đón gió tuyết mà đi."

Cô có lạnh hay không?"

"Đáng lẽ ta và Libertas có thể tới sớm hơn, thế nhưng nửa đường gặp phải quánhiều chuyện."

"Hiện tại vừa lúc rảnh rỗi, ta sẽ kể lại cho cô nghe."...Liễu Bình liên tục nói.Hắn nói một lần những chuyện đã xảy ra.Hoa Tình Không chăm chú lắng nghe.Hai người đi hơn nửa ngày, Liễu Bình cũng đã nói liên tục hơn nửa ngày.Vào một thời điểm nào đó...Hắn bỗng cảm ứng được điều gì đó, đặt Hoa Tình Không xuống đất."

Ngươi ở nơi này không nên di chuyển, ta tới trước nhìn xem... hình như phíatrước có gì đó là lạ."

Liễu Bình nói xong, đón gió tuyết mà đi về phía trước.Hắn bước từng bước trong lớp tuyết phủ thật dày, cũng không quên nói:ế ề ố"Tiếp tục đi về phía trước chính là di tích vương quốc Ceylon, nơi đó chính làmục đích của chúng ta, thế nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào."

Mấy giây sau...Hắn đã đi qua một đoạn đường tương đối dài.Bỗng nhiên...Từ trong gió tuyết truyền ra một giọng nói trầm ổn: "Cuối cùng cũng tìm đượccác ngươi."

Liễu Bình bày ra tư thế phòng ngự, quát: "Kẻ nào!"

Phía sau Hoa Tình Không, một bóng người hiện lên.Đó là một người đàn ông vạm vỡ *****.Trên hai tay gã là một đôi găng tay có lưỡi dao, toàn thân tản ra uy thế bàngbạc."

Không nên cử động, nhãi ranh, nếu không đồng đội của ngươi sẽ chết."

Tên đó uể oải nói.Lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ lên cổ Hoa Tình Không.Hoa Tình Không cúi đầu nhìn tới, thế nhưng lại không làm ra bất cứ phản ứngnào."

Ngươi không nên động tới cô ấy, tới cùng thì ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta chính là Quyền Ma, vừa mới thoát khỏi thành Cơ Giới, cho nên có thể tự dođi vào trong cấm khu, đuổi bắt ngươi cùng đồng đội của ngươi."

Quyền Ma nói."

Ngươi muốn thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Người kia duỗi cánh tay khác ra, vỗ nhẹ lên một bản sách thẻ.Bụp!Một chiếc xiềng xích bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Liễu Bình."

Không muốn đồng đội của ngươi chết đi, hãy tự đeo xiềng xích, sau đó chúngta lại nói chuyện."

Người kia nói."

Là vì giấy thông hành cấm khu sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, mấy thằng nhãi kích động như các ngươi, đều phải trả một cáigiá thật lớn."

Người kia nói."

Ta cho ngươi một đề nghị... hiện tại ta có chuyện rất nghiêm trọng phải xử lý,có thể tới tối hôm nay các ngươi lại tới tìm ta hay không?"

Liễu Bình nói rất nghiêm tú, cố gắng làm ra vẻ mặt chân thành.Người kia vươn tay, tóm chặt đầu của Hoa Tình Không, nhấc cả người cô lên.Lưỡi dao sắc bén thì đặt tại sau đầu cô.ố ế ế"Đừng nói nhảm, ta cho ngươi năm giây cuối cùng, nếu không ta sẽ giết cô gáinày, sau đó lại tới giết ngươi!"

Người kia nói với vẻ hung ác.Liễu Bình liếc nhìn Hoa Tình Không, lại nhìn về phía người kia.Hắn lắc đầu thở dài, sau đó...Ngậm miệng lại.Từ khi Libertas và Norton rời đi, mãi tới tận bây giờ, hắn mới ngậm miệng lạikhông nói chuyện nữa.Mà phía đối diện.Người kia bắt đầu đếm:"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

Liễu Bình vẫn duy trì trạng thái ngậm miệng, thậm chí còn lùi về xa xa.Vẻ mặt Quyền Ma xuất hiện sự chế giễu, nói: "Nghe nói ngươi cầm tấm giấythông hành cấm khu là để đi cứu người, ta còn tưởng là ngươi rất can đảm, aingờ ngươi lại bỏ mặc cô gái của mình chịu chết chứ."

"Được rồi, thật sự không thú vị, ta muốn ***** cô gái này tại trước mặt củangươi!"

Gã vung nắm đấm có gắn lưỡi dao, đâm vào trái tim của Hoa Tình Không.Dị biến, xuất hiện!Từ trên người Hoa Tình Không bỗng có vô số chân đốt dài nhỏ sắc bén duỗi ra,trong nháy mắt đâm xuyên người Quyền Ma, đẩy bay gã ta lên không trung, tấtcả chân đốt hóa thành tàn ảnh xoắn nhẹ, làm cho Quyền Ma hóa thành sươngmù máu tản ra trên không trung."

Ha ha..."

Hoa Tình Không bật cười, trong đôi con ngươi tản ra ánh đỏ nhàn nhạt, ngẩngđầu nhìn về phía sương mù máu trên không."

Ngừng!

Ngươi hãy nghe ta nói."

Liễu Bình nói.Gió mạnh đập vào mặt, thổi tới tay áo của hắn bay tán loạn, hầu như muốn baylên..."

Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy nào, người này ấy mà, đúng là ta đã pháthiện gã ta ở gần đây, cho nên mới tạm thời rời đi cô."

Liễu Bình nói.ẳ ế ắ ố ắChẳng biết lúc nào, Hoa Tình Không đã đứng trước mặt hắn, chân đốt sắc bénchỉ kém vài centimet nữa là có thể đâm vào người Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, tiếp tục nói:"Cô nghĩ xem, ta dẫn cô đi một đường này, làm gì còn sức mà đối phó với gã tanữa, cho nên chỉ hi vọng gã ta là một tên thích lười biếng, hoặc là một tên tâmlý biến thái, muốn bắt cô để uy ***** ta."

Màu đỏ trong hai con ngươi của Hoa Tình Không dần dần biến mất.Cô lại để lộ vẻ mặt lắng nghe một lần nữa."

Aiz... là do ta tới chậm."

Liễu Bình thở dài.Phía sau Hoa Tình Không, tất cả chân đốt dần dần thu hồi lại.Cô ấy lại biến trở về hình tượng cô gái ngoan ngoãn khi nãy, đứng yên tại chỗ,lắng nghe lời nói của Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Hoàng đế Đế quốc cũng lâm vào tình trạng này, thế nhưng tađoán đó cũng không phải là tuyệt cảnh, chắc hẳn vẫn còn cách khác, có thể cứungươi khỏi tay quái vật kia."

Hắn nhìn chằm chằm Hoa Tình Không.Trên đỉnh đầu Hoa Tình Không, có hai hàng chữ nhỏ:[Thể ký sinh, tù phạm.][Từ những gì cô ấy đã trải qua mà chúng ta biết được, trong phòng giam tạivương quốc Ceylon, Thi trùng mà tù phạm điều khiển cũng không chỉ có mộtcon.]Liễu Bình thở dài.Mà lại có từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn hiện lên trên hư không:[Ngươi lại kích hoạt 'Kẻ cướp kịch'.][Thể ký sinh sẽ tiếp tục lắng nghe lời ngươi nói, tới khi nào ngươi im lặng thìlần biểu diễn này sẽ kết thúc.]Liễu Bình lắc đầu, ôm lấy Hoa Tình Không."

Mặc dù tù phạm rất lợi hại, thế nhưng năm đó ta cũng là Ma Chủ mà."

"So với tù phạm mà nói, có vẻ như Ma Chủ ta vẫn còn kém vô số cấp bậc..."

Hắn tiếp tục nói."

Thật sự là làm người ta thất vọng mà, nói thật ta cũng cảm thấy rất hoangmang."

"Thế nhưng là có một điều không cần hoài nghi."

"Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ rơi cô."

"Chúng ta sẽ thắng."

ế ấ ế"Ta biết vào lúc này, nói lời như vậy có vẻ như không có bất cứ sức thuyết phụcnào cả."

"Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn tuyệt vọng như vậy..."

"Ta phải tự động viên bản thân mình."

"Đi thôi, sắp tới rồi."

Hoa Tình Không vẫn nằm yên trong ngực hắn, lắng nghe từng lời của hắn.Liễu Bình bước từng bước vào trong gió tuyết.-------Chương 406: Chúc mừng sinh nhật bạn!Gió bấc gào thét.Tuyết liên tục rơi xuống."

Chúng ta đã tới."

Liễu Bình ***** một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.Nơi này là một vách núi."

Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lolắng sẽ bị ngã chết."

Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩnthận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống."

Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắncó ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn khôngdám xuống phía dưới."

"Cô có biết vì sao không?"

"Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động."

"Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguyhiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy."

"Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước."

"Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩcũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm."

"Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác lừa ngươi."

"Thế nhưng vẫn nên thử một lần, dù sao vẫn tốt hơn không làm cái gì cả."

Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe lời nói của hắn.Liễu Bình thả cô xuống, lại cởi áo khoác ngoài ra, phủ thêm cho cô."

Đây cũng là lần *****ên ta gặp phải tiết điểm cấp 10, không có bất cứ kinhnghiệm nào cả, đáng lẽ khi trước phải hỏi Norton sớm hơn mới đúng."

"Đáng tiếc tình huống khi đó rất khẩn cấp, không kịp hỏi kỹ."

"Cho nên..."

ế ấ ế ể ế"Nếu như khi ta thăng cấp, ta tiến vào trạng thái nào đó, không thể tiếp tục nóichuyện, vậy thì xong rồi."

"Chúng ta phải nghĩ cách...

đảm bảo ngươi vẫn luôn chăm chú nghe ta nóichuyện."

"..."

"Chúng ta xem xét lại lời thuyết minh của kỹ năng nào."

Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:[Kẻ Cướp Kịch.][Thuyết minh: Khi ngươi nói lời kịch 'Ngừng!

Hãy nghe ta nói!' thì năng lựcnày sẽ được kích hoạt, ngươi cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào, màmục tiêu mà ngươi nhận định sẽ lắng nghe theo bản năng, sẽ không làm ra bấtcứ cử động nào khác cả, tới tận khi ngươi công kích, hoặc là ngươi không nóichuyện trong một khoảng thời gian dài.][Nếu một người quyết tâm cướp lấy lời kịch, ngươi không có khả năng chen lờivào.][Tái bút: Ngươi từ chối con đường diễn viên nhân khí, mà lại bắt đầu làm lại từdiễn viên quần chúng, hiện tại đã thăng cấp 'Mạc Ngư Giả' rất hoàn mỹ lên làm'Kẻ Cướp Kịch'.][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, khi ngươithu hoạch được đủ điểm diễn, năng lực hệ thần bí của ngươi sẽ liên tục tănglên.]Liễu Bình chăm chú đọc hết.Năng lực hệ biểu diễn cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tù phạm cũng không thể ngăncản nó.Đáng tiếc, loại năng lực này không có đủ lực công kích.Hơn nữa...Muốn thăm dò bí mật trong thế giới Vĩnh Dạ cũng không phải là một chuyệnđơn giản."

Năng lực này... chúng ta cần phải hiểu rõ ràng, nếu không sẽ không làm nênchuyện gì."

Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn chăm chú lên hư không.Mà nơi hắn nhìn là dòng thuyết minh của "Kẻ Cướp Kịch"."

Sau khi kích hoạt năng lực, cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào..."

Khái niệm 'lời kịch bất kỳ' được xác định như thế nào chứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi:"Giao diện Anh Linh, xin hãy mở bản ghi chép chiến đấu của ta ra."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đang mở...][Ngươi tiếp tục sử dụng 'Kẻ Cướp Kịch', tù phạm vẫn đang lắng nghe lời kịchcủa ngươi.]Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ lời kịch chỉ có thể là ngôn ngữ sao?

Ta nhớ rằng trongvở kịch vẫn còn có khái niệm 'hàm ý' hay sao?

Có lẽ ta thể hiện một loại độngtác nào đó, cũng có thể làm cho đối phương vẫn cứ chăm chú quan sát?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bản Danh Sách chỉ có thể tăng cấp năng lực hệ thần bí giúp ngươi, chứ khôngphải là toàn trí toàn năng, ngươi phải tự mình thăm dò toàn bộ năng lực 'KẻCướp Kịch'.]"Được rồi."

Liễu Bình im lặng, bắt đầu làm ra đủ mọi động tác trước mặt Hoa Tình Không.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên:[Ngươi đang ngắt quãng lời kịch, đối phương sẽ thoát khỏi trạng thái lắngnghe.]Hoa Tình Không chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra màu đỏ như máu.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Điều này là vô dụng!

Ta vẫn nên tiếp tục nóichuyện."

Hoa Tình Không giật mình, lại cúi đầu xuống, yên lặng lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi giữ vững màn biểu diễn, đối phương lại tiến vào trạng thái lắng nghemột lần nữa.]Gió lạnh thổi tới.Liễu Bình cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Động tác không thể thay thế ngôn ngữ!Vậy thì còn cách nào khác hay không?Bông tuyết liên tiếp bay xuống trên người hắn, hắn lại không để ý tới, chỉ là điđi lại lại trên vách núi.Một thời gian sau...Hắn bỗng nhiên dừng bước, hắng giọng, hát vang:"Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc,""Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!"

"Mỗi năm đều có một ngày, hàng tháng đều có hôm nay, chúc bạn, chúc bạn vuivẻ!"

Hoa Tình Không không nhúc nhích.ấTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Phát hiện quy tắc như sau: ][Ca khúc được coi là một loại lời kịch... thậm chí trong một vài bản ca kịch, cakhúc chính là lời kịch.]Liễu Bình vỗ tay, tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, quát: "Đi mau về chóng."

Bụp!Một con côn trùng sáu cánh bay lên trời, rất nhanh biến mất chẳng biết đi đâu."

Hiện tại chúng ta không có năng lực nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể đảmbảo khi ta đột phá, cô sẽ không giở trò xấu gì."

Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không, nói.Hoa Tình Không trầm tư suy nghĩ.Cũng không lâu lắm.Vù vù...Trên bầu trời, tiếng xé gió truyền tới.Con côn trùng kia xông qua gió tuyết, bay tới trước mặt Liễu Bình, ném mộtnhánh cây to cho hắn.Liễu Bình ngồi xổm xuống, quan sát nhánh cây, nói:"Có lẽ cô không biết, năm đó ta đi khắp các môn phái lớn, rất nhiều cao thủ âmluật nhạc lý cướp đoạt bể đầu chảy máu chỉ vì có thể nghe được một khúc sáocủa ta."

"Bởi vì thiên nhai khó gặp tri âm, những chuyện cũ khi trước đã sớm tan thànhmây khói, hiện tại ta đang chật vật cầu sinh trong Vĩnh Dạ, sớm đã không cònloại tư tưởng kia rồi, không cần nói tới cũng được."

Hắn lấy một chiếc dao giải phẫu ra, bắt đầu tạo hình khúc gỗ.Một lát sau...Một cây sáo trúc đã được làm xong."

Xin lỗi, hơi đơn sơ, cô cố gắng lắng nghe một lát vậy."

Liễu Bình đặt ống sáo bên môi, thổi nhẹ ra.Tiếng sáo nhẹ nhàng xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, truyền khắp mọi nơi trên thếgiới băng sương này-------Chương 407: Chuẩn bị trước khi thăng cấpHoa Tình Không vẫn duy trì trạng thái lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đốiphương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]Động tác không thể, âm nhạc lại có thể!Liễu Bình buông ống sáo xuống, lại lấy dao giải phẫu ra, bắt đầu đục lỗ trênthân sáo."

Chuyện mà ta sắp làm, nếu như bị những đạo hữu năm đó thấy được, chắc hẳnsẽ bị chê cười một trận."

"Thế nhưng không còn cách nào khác, hiện tịa chúng ta là vì sinh tồn."

Một lát sau...Hắn thu hồi dao, giơ ống sáo lên.Gió bấc gào rít.Gió xuyên qua ống sáo, xuyên qua các lỗ nhỏ trên ống sáo, phát ra từng đợt âmthanh."

Gió tự nhiên có một điểm không tốt đó chính là bọn chúng khi có khi không."

"Chúng ta không thẻ ký thác hi vọng vào gió tự nhiên được."

Liễu Bình rút thẻ bài ra, ném tới.Bụp!Lại một con côn trùng sáu cánh lặng yên xuất hiện.Liễu Bình liếc qua hai con côn trùng, ho nhẹ rồi nói: "Lilith."

"Ừm?"

Lilith nhô ra khỏi đầu hắn."

Ngươi điều khiển hai con côn trùng này liên tục quạt gió về phía ta."

"Được rồi."

Lilith nói.Liễu Bình gật đầu, đặt ống sáo ở bên môi."

Ta làm đây!"

Lilith nói."

Làm đi!"

Liễu Bình nói.Hai con côn trùng dùng toàn lực phe phẩy cánh, tạo ra từng trận gió cực mạnh.Liễu Bình bất đắc dĩ buông ống sáo xuống, nói:"Lilith, không cần gió quá lớn như vậy, suýt nữa thì ta bị thổi bay ra ngoài rồi."

"Ồ, xin lỗi, ta hơi khẩn trương."

"Làm lại nào."

"Được."

Gió mạnh lại nổi lên.Liễu Bình đặt ống sáo ở bên môi, thổi nhẹ.Ống sáo phát ra những âm thanh hỗn loạn, giống như một người không hiểucách chơi đang thổi lung tung vậy.Hoa Tình Không không nhúc nhích, duy trì tư thế lắng nghe.Liễu Bình chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đốiphương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]Xong rồi!Ánh mắt Liễu Bình di động, nhìn về phía hai hàng chữ tại phía góc trong hưkhông:[Điểm kinh nghiệm hiện tại: 130%.][Có thăng cấp hay không?]Liễu Bình duy trì động tác, âm thầm nói: "Thăng cấp!"

Cảnh tượng bốn phía bỗng tối sầm lại.Một luồng sức kéo cực mạnh xuất hiện từ hư không, kéo mạnh Liễu Bình vàotrong...Hắn bỗng trôi nổi."

Hoa Tình Không!"

Liễu Bình vội vã quay đầu nhìn lại.Vẫn thấy mình đang đứng trên đỉnh vách núi, trên tay là ống sáo đang thổi, HoaTình Không thì đứng tại một bên yên lặng lắng nghe.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi tăng lên cấp 10.][Cấp 10 là tiết điểm lực lượng của hệ thần bí, xin hãy lựa chọn phương hướngphát triển của ngươi.]Chữ nhỏ biến mất.Thế giới hóa thành bóng đêm.Ngay sau đó, một cây trụ thông thiên triệt địa xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Thần trụ Vĩnh Dạ!...Liễu Bình lơ lửng trong bóng tối, nhìn về phía Thần trụ Vĩnh Dạ.ầ ấTrên Thần trụ Vĩnh Dạ, một bức tượng hùng vĩ mà rộng lớn xuất hiện.Nó có bốn gương mặt, mặt nhìn về bốn phương tám hướng bóng đêm.Nhưng sương mù âm u trong bóng đêm vẫn không ngừng cuồn cuộn, làm chongười ta không thấy rõ bộ dáng cùng thân thể của bức tượng.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Ngươi đã ký khế ước hệ thần bí với vị tồn tại cổ lão này, cũng từ đó thu hoạchđược quầng sáng: Triệu tập trong bốn mươi mét.][Ngươi đã đạt tới cấp 10.][Hiện tại, ngươi cần phải giao lưu, biểu đạt nguyện vọng của ngươi.][Đây là cơ hội để ngươi lựa chọn phương hướng phát triển.]Liễu Bình cảm nhận một cách cẩn thận.Bỗng nhiên.Một luồng ý thức ***** không gì sánh kịp xuất hiện trong đầu của hắn.Luồng ý thức này không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không có bất cứngôn ngữ chữ viết nào, thế nhưng khi nó vừa xuất hiện, Liễu Bình cũng tự độngbiết được, đối phương đang nói với mình một vài chuyện.."

Thần Thánh và Thủ Ngục, mặc dù bọn chúng khá là quái dị, thế nhưng bọnchúng là hai con đường khác nhau..."

"Ngươi cần chọn ra một con đường..."

Mọi thứ tản đi.Trong bóng đêm, một con đường phân nhánh xuất hiện.Trên con đường bên trái, có vô số bức tượng, khuôn mặt bọn chúng uy nghiêm,thần sắc trang nghiêm, cơ thể bọn chúng tản ra ánh sáng thần thánh.Mà con đường bên phải thì có vô số lồng giam và khóa sắt, vô số cường giả bịnhốt trong lồng giam, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn."

Thần Thánh, hoặc Thủ Ngục... ngươi cần lựa chọn một con đường."

Liễu Bình liếc qua, lắc đầu nói: "Đây là con đường của bọn nó, không phải làcon đường của ta, sau này ta sẽ nghĩ cách dung hợp bọn nó lại, trở thành mộtcon đường hoàn toàn mới."

Giữa con đường phân nhánh kia, lại có một con đường khác xuất hiện.Sương mù bao phủ con đường này, làm cho người khác không thể thấy rõ bất cứthứ gì trên con đường."

Đường, có thể khai sáng, thế nhưng ý nguyện của ngươi là cái gì?"

"Ánh sáng, hay là bóng đêm."

"Ngươi cũng cần lựa chọn."

Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Ý nguyện cũng bất đồng vậy à?"

Ý ổ ồÝ thức khổng lồ kia không trả lời.Thế nhưng ở trên con đường hoàn toàn mới kia, có một vòng sáng hừng hựcdâng lên, giống như mặt trời.Mà phía dưới đường, sương mù đen liên tục cuộn trào, vô số tiếng kêu thảm vàtiếng kêu rên vang lên, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.Rất rõ ràng, đây chính là câu trả lời.Như vậy...Ánh sáng?Hay là bóng đêm?Liễu Bình không nhịn được mà thở dài, đang định nói cái gì đó, thế nhưng lạinhịn được.-------Chương 408: Thực sự là lãng mạn mà, đi chết điTrong quá khứ.Tại một thành thị rất náo nhiệt.Một già một trẻ ngồi xổm trên thảm hoa bên đường, mỗi người ôm một bát mìlớn, đều ăn rất vui vẻ."

Đồ nhi, con tu hành đã tới đại thành, chỉ còn một chuyện nữa thôi."

Ông lãonói."

Cái gì?"

Thiếu niên hỏi."

Tương lai, con muốn đi chính đạo, hay là muốn đi tà ma ngoại đạo?"

Ông lãohỏi."

Vấn đề cũ rích, sư phụ ngài đã đi lại tại tu hành giới cả một đời rồi, có thể hỏicâu nào mới mẻ hơn hay không?"

Thiếu niên không nhịn được mà hỏi.Ông lão húp nước mì, xoa mồ hôi trên trán, nói: "Nhóc con, vấn đề này cũng làvấn đề căn bản của tu sĩ, làm sao có thể biến đổi được chứ?"

"Trước đó chúng ta đã tính một quẻ, nhà họ Tiền là một gia đình giàu có trongthành này, cả đời đều làm việc thiện, thế mà hôm nay lại có kiếp nạn, sư phụ cótính được nội tình ẩn ở phía sau chuyện này hay không?"

Thiếu niên hỏi."

Đương nhiên, đừng coi thường lão già này..."

Ông lão nói: "Tiền đại thiện nhânvô ý có được một bản công pháp ma đạo, còn bước lên con đường tu hành nữa,ngày hôm nay các môn phái chính đạo tiến tới bao vây tiêu diệt ông ta, đềphòng ông ta tu luyện thành ma thân."

"Chỉ vậy?"

Thiếu niên nói với vẻ khinh bỉ."

Còn gì nữa sao?"

Ông lão hỏi."

Công pháp đó là do một đệ tử trong số môn phái chính đạo ở khu vực này đãâm thầm đặt trong phòng sách của Tiền phủ."

Thiếu niên ăn nốt mì trong bát, rồi nói tiếp: "Ta phải tính tới quẻ thứ năm mớitính ra, bởi vậy mới có thể biết bọn chúng làm việc bí ẩn tới mức nào."

"Vậy... nhóc đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?"

Ông lão hỏi."

Ta đã từng đọc qua quyển sách ma đạo kia rồi, đợi lát nữa mượn tới xem lại lầnnữa, rồi sáng tạo ra một con đường đi thông đại đạo giúp ông ta!"

Thiếu niên nói xong, đặt bát đũa xuống, đứng lên cười to nói:"Cái gì mà Thái Thượng hay Cửu U, cái gì mà chính đạo hay tà ma, đều là ngụytrang của thế giới này mà thôi..."

"Dù là người tu đạo, hay là phàm phu tục tử, đều không thoát khỏi quy luậtmạnh được yếu thua."

ế ề ố"Ngươi yếu, ngươi không đề phòng, trên người ngươi có thứ tốt, sẽ trở thànhcon mồi của người khác."

"Lát nữa ta sẽ đi tiêu diệt cái thứ gọi là danh môn chính phái này!"

Thiếu niên phất tay áo, quay người bước đi.Ông lão vội vàng buông bát đũa xuống, tóm lấy ống tay áo của hắn rồi nói:"Từ từ đã!

Diệt môn thì quá mức, quá mức quá đấy!"

"Lão già, ông lại muốn dạy ta phải làm cái gì à?"

Thiếu niên nói với giọngkhinh thường."

Luôn có người vô tội mà."

Ông lão nói."

Bãi tha ma phía sau núi, hai trăm năm, xương khô oan hồn hơn vạn, không vôtội, không vô tội, ha ha ha ha."

Thiếu niên cười lớn, phóng lên tận trời, trong nháy mắt biến mất không thấy gìnữa.Ông lão yên lặng đứng tại chỗ, thở dài một hơi, đi trở về thảm hoa, lớn tiếngnói: "Ông chủ, thêm một bát nữa, thêm ớt, lại thêm một quả trứng!"

"Vị tiên nhân này... ngài có thể đề một chữ cho tiểu ***** tại hạ hay không?"

"Ngươi miễn phí, ta sẽ đề."

"Được được, mời."

"Ừ!"...Liễu Bình lắc đầu, không nghĩ nữa, cẩn thận nói:"Ta cảm thấy đi cả hai con đường cùng lúc cũng không có vấn đề gì... ta cảmthấy ánh sáng và bóng tối có thể cùng tồn tại."

"Vì sao lại vậy?"

Ý thức thể khổng lồ kia hỏi."

Bởi vì không ai nói là không được cả, có người nào đã từng nói vậy sao?"

LiễuBình hỏi.Ý thức thể khổng lồ kia trở nên im lặng.Liễu Bình nói: "Đương nhiên... nếu như vấn đề này làm ngươi khó xử, vậy thì tasẽ đi đường khác, tóm lại ta tuyệt đối sẽ không tự đặt ra giới hạn cho bản thânmình."

Bỗng nhiên...Hắn cảm ứng được điều gì đó.Vô số gạch đá xuất hiện phía trước con đường phân nhánh, nhanh chóng xâydựng thành từng bậc thang, hình thành một con đường hướng lên trên."

Thật sự có con đường khác có thể đi à?

Ta thích loại vui mừng bất ngờ này."

Liễu Bình bước từng bước tới, dọc theo bậc thang leo lên trên.ắMà phía dưới của hắn.Con đường kia dần dần biến mất.Hắn đang đi trên một con đường bí ẩn hoàn toàn mới, chưa từng có ai thăm dò.Cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.Mà ở một bên khác.Thành Cơ Giới.Trước một cái bàn hình chữ nhật.Người đàn ông mặc trường bào màu đen kia phun ra một vòng khói thuốc, yênlặng ngồi tại vị trí đầu lĩnh, nói với những người khác:"Mọi chuyện là như vậy, Quyền Ma mà ta phái đi đã bị đối phương *****."

Một người đàn ông bật cười nói: "Quyền Ma chết rồi?

Thú vị, gã ta là một caothủ hiếm có trong đoàn 'Tà Ảnh' các ngươi chứ, vậy mà lại chết đơn giản nhưthế, xem ra người khiêu chiến cả ba đoàn đội lớn chúng ta lần này cũng có chúttài năng đấy chứ."

"Là vì một tấm giấy thông hành cấm khu, đúng không?"

Một người đeo nửachiếc mặt nạ khô lâu hỏi."

Đúng."

Người đàn ông ngậm điếu thuốc nói."

Tà Quỷ, thấy được 'Tà Ảnh' các ngươi chịu thiệt làm ta cảm thấy rất vui vẻ."

Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu bật cười."

Thế nhưng, giấy thông hành cấm khu là lợi ích cộng đồng của chúng ta, ngươilại cười trên nỗi đau của người khác như vậy, có hơi không ổn."

Vẻ mặt Tà Quỷvẫn bình tĩnh, nói.Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu kia đứng dậy, bật cười nói: "Chuyện nhỏ,lại còn chuyên môn gọi chúng ta tới hội họp nữa...

đưa linh bài tử vong củaQuyền Ma tới, ta sẽ giải quyết chuyện này."

"Minh Thương..."

Tà Quỷ nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươikhông đủ tư cách nắm giữ đoàn đội 'Khải Kỳ', thế nhưng hôm nay xem ra, tácphong làm việc của ngươi vẫn rất dứt khoát."

Hắn ta đặt một tấm thẻ bài lên bàn.Trên thẻ bài, là chân dung đen trắng của một người, chính là Quyền Ma đã chết.Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu cầm thẻ bài lên và ngửi ngửi, nhắm mắt lạirồi nói: "À, ta đã đại khái biết được vị trí của con mồi, người nào tới che giấukhí tức của ta, đừng để Cơ Giới Chủ phát hiện ta đang làm chuyện xấu."

"Để ta đi."

Tà Quỷ đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh người kia, lấy một quyển sách thẻ màuđen trắng ra, nói:"Che lấp Linh hồn."

Gió vô hình âm thầm xuất hiện.ồ ế ấ ầ"Được rồi, nhìn xem ta giết mấy đứa nhóc đau đầu kia đây."

Cái tên được gọi là Minh Thương kia đá bay cửa sổ, nhìn về phía màn đêm âmu bên ngoài.Hắn ta yên lặng quan sát màn đêm, như đang nhìn cái gì đó."

Nơi sâu trong núi tuyết...

đã tới cánh đồng tuyết, chẳng lẽ bọn chúng muốn tiếnvào vương quốc bị đóng băng kia sao?

Thật buồn cười, nơi đó chính là nơikhông thể đi vào."

Một chiếc súng ngắm được gác trên bệ cửa sổ.Hắn ta rút một tấm thẻ bài ra, lắp lên súng ngắm.Bụp!Một ống ngắm màu đen xuất hiện trên súng ngắm.Hắn ta ghìm súng, híp mắt nhìn về phía ống ngắm, nói: "Ta thấy bọn chúng rồi,ở bên bờ vực, thiếu niên kia còn đang thổi sáo cho cô gái bên cạnh nghe nữa."

"Thực sự là lãng mạn mà, đi chết đi."

-------Chương 409: Năng lực bị ngắt quãngBùm!Một luồng sáng xuyên qua hư không, trong nháy mắt biến mất không thấy gì cả."

Uyên ương bỏ mạng, cùng chết đi."

Bùm!Lại một viên đạn nữa được *****!Tại mấy vạn dặm bên ngoài.Liễu Bình nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế thổi sáo.Bỗng nhiên...Lilith bỗng chui ra khỏi đầu của hắn, hét lớn: "Tại phương hướng này... ta ngửithấy mùi tử vong!"

Trong khoảnh khắc này, hai con côn trùng dừng việc vỗ cánh.Bọn chúng bay xuống, chắn trước người Liễu Bình."

Chưa đủ!"

Lilith quát lớn: "Ra đi, trùng lớn!"

Ầm...Một con côn trùng khổng lồ xuất hiện, ngăn cản trước người Liễu Bình.Sau đó viên đạn kia bay tới.Trong nháy mắt, nửa người con côn trùng khổng lồ biến mất.Con trùng bay dựng thẳng giáp xác lên...Bụp!Cả người nó vỡ nát.Ngay sau đó, thân thể con phi trùng thứ ba cũng theo đó nổ tung.Một quyển sách màu đen thật dày tiếp tục ngăn cản trước mặt Liễu Bình...Bùm!Một tiếng vang xuất hiện.Cả người lẫn sách của Liễu Bình đều bị đẩy bay ra ngoài, nhanh chóng rơixuống vách núi.Chặn!Lilith thở phào một hơi.Một tay nàng tóm lấy sách thẻ, một tay dùng sức mở mắt Liễu Bình ra, lớn tiếngnói: "Liễu Bình!

Liễu Bình!

Nhanh tỉnh lại!"

ắ ễMí mắt Liễu Bình nhúc nhích.Một quầng sáng từ dưới chân hắn hiện lên.Quầng sáng này nhanh chóng kết nối thành vòng sáng phù văn hừng hực...Vòng sáng bay múa một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trên đỉnh đầuLiễu Bình.Thế nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.Cho nên, cũng không nhìn thấy những hàng nhắc nhở:[Ngươi bỏ dở lần diễn này.][Chú ý, tù phạm đã thoát khỏi năng lực 'Kẻ Cướp Kịch' của ngươi.][Nó sắp thức tỉnh.][Lặp lại lần nữa, nó sắp thức tỉnh!]Cùng lúc đó...Trên vách đá...Hoa Tình Không không còn lắng nghe nữa.Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, quan sát bốn phía."

Nơi này là..."

Bỗng nhiên, một luồng sáng xuyên qua trời cao, từ một nơi cực kỳ xa xôi bắnthẳng tới, bắn trúng đầu của cô.Bụp!Hoa Tình Không bị bắn trúng, lắc lắc đầu."

Là ai, khi ta vừa mới tỉnh lại, lại muốn dùng cách đó ***** ta?"

"Thực sự là... ngu muội..."

Từng luồng sáng đỏ từ quanh người cô tản ra, ầm vang hóa thành sương mùmáu xông thẳng trời cao.Ngoài mấy vạn dặm.Thành Cơ Giới.Trong căn phòng mở hội nghị kia.Bên cửa sổ, một người giơ súng ngắm, ***** hai phát đạn."

Thế nào, kết thúc rồi sao?"

Tà Quỷ hỏi.Tất cả thành viên có mặt tại đây đều nhìn về phía người vừa bắn súng kia.Thế nhưng hắn ta lại im lặng.Người tinh ý sẽ phát hiện, tay của hắn ta đã bắt đầu run rẩy.Trong ống ngắm của hắn ta...ố ắHoa Tình Không đang đối mặt với hắn ta.Cô cười với hắn ta.Ngay sau đó...Cô ta biến mất....Trong gió tuyết.Một thiếu nữ đi lại trong núi.Cô ta đã đi thật lâu.Cho tới giờ phút này...Ở một bên khác, là tảng băng nối liền đất trời.Thiếu nữ ngừng chân quan sát thế giới đóng băng kia.Cô không ra tay, chỉ nhìn một lúc rồi mới bước tới, tiếp tục tiến lên.Thời gian dần dần trôi qua.Nửa ngày sau...Thiếu nữ đã đi tới một bên khác của thế giới đóng băng.Đứng tại nơi cao nhìn về phía thế giới đóng băng, lờ mờ thấy được một tòathành thị.Thiếu nữ yên lặng quan sát một lát.Cô nhảy từ trên cây xuống, đi vào khu đất trống trong rừng, tiếp tục đi về phíatrước, cuối cùng dừng lại tại trước khối băng."

Không sai, nơi mà ta cảm ứng được... chính là nơi này."

Thiếu nữ cúi người, nhặt một tấm bản đồ đã bị vùi lấp bởi tro bụi cùng lá rụnglên.Cô quan sát bản đồ, lại nhìn về phía thế giới đóng băng kia.Trong phong ấn băng, một người đàn ông với tướng mạo uy nghiêm đứng thẳngbất động, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.Thiếu nữ ngẫm nghĩ, nói nhỏ: "Gây dựng lại."

Ngay sau đó...Cảnh tượng bốn phía chuyển đổi, một cảnh tượng đã diễn ra trong quá khứ bỗnghiện lên một lần nữa.Một cô bé tản ra ánh sáng mông lung xuất hiện, nói: "Xin lỗi, ta đã sớm chuyểnbảng chỉ dẫn biên giới Đế quốc... về phía Đế quốc, xét tới mặt thời gian, đạikhái sẽ không để bọn chúng rời khỏi cương vực của Đế quốc."

Mà ở cạnh cô bé, một thiếu niên ném một tấm bản đồ xuống đất, cùng lúc thuhồi một tấm thẻ bài.ỗ ồ ấ ề"Xin lỗi, bản đồ của các ngươi có vấn đề, nơi mà chúng ta đang đứng mới làkhu vực ngoài đường biên giới."

Thiếu niên nói.Người đàn ông với vẻ mặt uy nghiêm kia không nhúc nhích, trên thân dần dầnxuất hiện băng tuyết."

Đáng hận, những thứ ngu xuẩn kia."

Ông ta trầm thấp nói.Thiếu niên nghe, lại nói mấy câu, sau đó nắm tay cô bé kia quay người rời khỏinơi đây.Cảnh tượng này dần dần biến mất.Thế giới lại khôi phục như ban đầu.Người đàn ông uy nghiêm kia vẫn bị khối băng u ám phong ấn lại, không nhúcnhích.Thiếu nữ đi tới, yên lặng quan sát đối phương."

Không hiểu rõ loài người, là nguyên nhân cho sự thất bại của ngươi... cũngmay là ngươi thất bại, nếu không ta cũng khó có thể đi ra được."

Thiếu nữ nói.Cô vươn tay, đặt lên trên khối băng.Trong nháy mắt...Có thứ gì đó bị kích hoạt lên.Một giọng nói ồm ồm vang lên từ trong thế giới đóng băng:"Danh Sách khuyết thiếu tổ bài nòng cốt."

"Thế giới Danh Sách này đã tiến vào trạng thái phong ấn khẩn cấp, không thểhưởng ứng mệnh lệnh của ngài."

Thiếu nữ đứng im tại chỗ, im lặng một lúc lâu."

Thời gian...

đã trôi qua quá lâu..."

Cô thở dài một hơi.Từng giọt nước mắt lướt qua gò má cô, rơi trên mặt đất.Tiếng gió rít gào.Bông tuyết bay lả tả xuống.Thiếu nữ xoay người, nhìn về nơi hư vô phía xa.Bỗng nhiên, cô biến mất.Ngay sau đó...Tại ngoài mấy vạn dặm.Thiếu nữ yên lặng xuất hiện trong một đống đổ nát hoang tàn.Cô quay đầu quan sát bốn phía, nói:ề ẩ ấ"Hóa ra là một Danh Sách giỏi về ẩn nấp."

Đây là một thành thị đã bị hủy diệt hoàn toàn.Không có bất cứ sinh vật sống nào cả.Toàn bộ thế giới như bị tro bụi bao phủ, như là một nghĩa trang tĩnh lặng vĩnhhằng.Thiếu nữ bay trên từng mảnh gạch ngói vụn, tùy ý nhìn thoáng qua cả khu vực,lộ ra vẻ hỗn loạn không mục đích.Cô bay về phía trước.Trước tường vây đổ vỡ, thiếu nữ dừng lại, ngưng thần nhìn chằm chằm lên mặttường.Có vẻ như ban đầu trên bức tường này có rất nhiều chữ viết, thế nhưng đã trảiqua một thời gian quá mức dài lâu, làm cho nội dung trên bức tường đã bong ratừng mảng, chỉ còn lại mấy chữ nhỏ:"Có... gia nhập, chúng ta chắc chắn..."

Thiếu nữ do dự một lát, thở dài nói: "Không cần nhìn tiếp nữa."

Cô tiện tay tóm tới, nắm chặt một viên đạn kim loại biến hình trong tay, nóinhỏ: "Tuyến Vận Mệnh."

Ngay sau đó...Một bóng người ngã xuống đất.Người này đeo một chiếc mặt nạ khô lâu, trong tay có một khẩu súng ngắm,toàn thân cứng ngắc, không thể cử động chút nào cả.Chính là đoàn trưởng Minh Thương, đoàn trưởng của đoàn "Khải Kỳ" trongthành Cơ Giới."

Đừng...

đừng giết ta..."

Hắn ta run giọng nói.Thiếu nữ: "Ta cần xem hết mọi chuyện đã diễn ra trên người ngươi."

Cô vươn tay, vỗ nhẹ lên người Minh Thương, nói: "Gây dựng lại."

Vô số ánh sáng hội tụ tới, trong nháy mắt đã ngưng thành cảnh tượng trong quákhứ."

Ta thấy được bọn họ, tại bên bờ vực, thiếu niên kia còn đang thổi sáo cho bạngái hắn nghe nữa."

"Thật sự là lãng mạn, đi chết đi."

Bùm!"

Uyên ương bỏ mạng, cùng chết đi."n-------Chương 410: Mũ miệnBùm!Lại một phát súng nữa.Thiếu nữ nhấn nhẹ vào hư không.Tất cả cảnh tượng thay đổi, hóa thành cánh đồng tuyết cạnh vách núi.Thiếu niên kia bị đẩy bay ra ngoài, rơi xuống vách núi sâu thăm thẳm.Mà thiếu nữ lại đón nhận viên đạn kia.Tất cả cảnh tượng dừng lại bất động.Thiếu nữ quan sát cảnh tượng này, nói nhỏ: "Dựa theo giao ước, ta không giếthắn, lần này ngươi hài lòng rồi chứ?"

Cô đứng tại chỗ bất động, con ngươi bỗng tan rã, rồi lại ngưng thần lại."

Hài lòng."

Cô nói."

Hài lòng thì tốt, tiếp đó, ngươi cứ đứng ngoài quan sát là được."

Cô lại nói.Thiếu nữ mỉm cười, đi tới trước mặt Minh Thương, đặt tay lên ngực của hắn ta."

Xin lỗi, ta chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, thực sự không nghĩ tới sẽ đắc tộingài, xin hãy tha cho ta một mạng!"

Minh Thương nói nhanh.Thiếu nữ không để ý tới hắn ta, nói: "Xin kết nối với Danh Sách."

Trong hư không, không có bất cứ âm thanh nào cả.Một lát sau...Thiếu nữ nói tiếp: "Danh Sách trước mắt, dựa theo hiệp định tại trận chiến tranhcuối cùng, ngươi cần phải kiểm tra sóng linh hồn của ta ngay lập tức, hưởngứng chỉ lệnh của ta theo độ ưu tiên cấp bậc tuyệt mật, đây là mệnh lệnh!"

Một giây...Hai giây...Ba giây.Sương mù vô tận bỗng nhiên xuất hiện bốn phía.Mà tại nơi sâu trong vùng sương mù, có một tòa nhà chọc trời bỗng xuất hiện.Một giọng điện tử vang lên:"Bộ bài số 9-2571, Danh Sách loại lưu giữ văn minh, tên là 'Thành phố CơGiới'."

"Mời ngài kiểm duyệt."

Thiếu nữ gật đầu, nói nhỏ: "Từ giờ trở đi, sẽ do ta tới tiếp quản."

Bộp...ếMột tiếng vang lên.Đầu Minh Thương nổ tung, cả người ngã xuống đất....Liễu Bình liên tục leo lên trong bóng đêm vô tận.Mỗi khi hắn nhấc chân lên, phía trước sẽ có một bậc thang xuất hiện.Cuối cùng.Bậc thang cũng tới cuối.Ý chí hùng hồn yên lặng xuất hiện, hóa thành sương mù vô tận, tạo dựng thànhbốn chiếc mặt nạ khổng lồ, giống với bức tượng bốn mươi mét kia.Bốn chiếc mặt nạ xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình:"Đây là bốn gương mặt cấu tạo nên thế giới, bọn chúng ẩn chứa toàn bộ bí mật,là những thứ vĩnh hằng không thể hiểu rõ."

"Lựa chọn đi."

"Dùng nguyện vọng rõ ràng nhất của ngươi để lựa chọn."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Dùng...Nguyện vọng...Để lựa chọn con đường."

Ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, thế nhưng nếu như phải nói nguyệnvọng hiện tại của ta là gì, đó chính là cứu vớt những người thân bên cạnh ta..."

"Giải cứu bọn họ trong nguy nan."

Ý chí hùng hồn kia lại nói:"Cứu người khác, mà không phải để bản thân mình mạnh lên."

"Đây chính là nguyện vọng của ngươi?"

Liễu Bình nói rất tự nhiên: "Đúng, hiện tại ta không có năng lực cứu bọn họ,thật vất vả mới lên cấp 10, đương nhiên hi vọng thu hoạch loại năng lực có thểgiúp đỡ ta cứu vớt người khác."

"Về phần mạnh lên, thu hoạch tri thức và bí mật, thậm chí những chuyện khácnữa, chính ta cũng có thể chậm rãi thực hiện được."

"Ta hi vọng cứu vớt người bên cạnh."

Ý chí kia hỏi lại: "Ngươi xác định?"

"Xác định."

Liễu Bình nói.Ba trong bốn chiếc mặt nạ chầm chậm lùi lại rồi hòa vào bóng tối phía sau, dầndần biến mất.ế ốChiếc mặt nạ còn lại thì xoay một vòng giữa không trung, hạ xuống trước mặtLiễu Bình.Lúc này...Chiếc mặt nạ trở nên rõ ràng.Vẻ bề ngoài của nó hoàn toàn trống không, không có bất cứ thứ gì trang điểm,chỉ ở vị trí hốc mắt có màu đỏ tươi."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Nghi thức kết thúc..."

Ý chí hùng hồn kia nói tiếp: "Ngươi đang tiến vào tìnhcảnh nguy hiểm nhất, ngươi cần phải đeo mặt nạ của ngươi lên, rời khỏi Thầntrụ Vĩnh Dạ, trở lại thế giới của ngươi."

Liễu Bình căng thẳng.Chẳng lẽ Hoa Tình Không xảy ra vấn đề gì rồi?Trong hư không, một màn sáng xuất hiện, thể hiện cảnh tượng phía bên ngoài.Liễu Bình quan sát một lượt, đeo mặt nạ lên, nói: "Xin đưa ta trở về."

Ngay sau đó...Một lực đẩy cực lớn đánh tới, đẩy bay hắn ra ngoài, rơi vào trong bóng đêm vôtận....Cuồng phong gào thét.Liễu Bình vẫn liên tục rơi xuống phía dưới."

Liễu Bình!"

"Mau tỉnh lại!

Nếu không sẽ ngã chết đó, Liễu Bình!"

Lilith lo lắng hét lên.Bỗng nhiên...Một tấm thẻ bài lặng yên xuất hiện, hóa thành Nữ Yêu Rừng Rậm.Nàng cùng rơi xuống với Liễu Bình, nói: "Không còn kịp nữa rồi, nơi này là nơiphong ấn vương quốc Ceylon, ở nơi này ta không thể sử dụng những lực lượngkhác, chỉ có thể mở phong ấn ra rồi thả hắn đi vào!"

"Vậy thì để hắn đi vào đi!"

Lilith vui vẻ nói."

Thế nhưng... khi hắn đi vào, sẽ làm cho thời gian lưu động, hai đồng đội củahắn thậm chí là cả hắn cũng sẽ bị Tù phạm *****!"

Nữ Yêu Rừng Rậm thởdài nói."

Cái gì?

Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Lilith nói với vẻ tuyệt vọng.Một giọng nam bỗng vang lên."

Không sao."

ỗ ề ễHai cô gái bỗng nhìn về phía Liễu Bình.Hắn đã tỉnh lại, một vòng sáng trên đỉnh đầu hắn liên tục tản ra quầng sáng xenkẽ cả bóng tối lẫn ánh sáng."

Nữ sĩ, xin hãy mở phong ấn ra đi, chúng ta tiến vào phong ấn!"

Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Ngươi đã hoàn thành việc tiến hóa tại Thần Trụ khi lên tới cấp 10, thu đượcmột loại phát triển nào đó không giống bình thường.][Quầng sáng Kỵ sĩ của ngươi đã được thăng cấp.][Ngươi thu được mũ miện ban đầu thuộc về chính ngươi...][Mũ miện không biết chưa được đặt tên: ][Hiệu quả cố định: Lực Hiệu Triệu Trong Vòng Bốn Mươi Mét (Thứ cấp).][Thuyết minh: Ngươi có thể triệu tập vật phẩm cùng tồn tại có linh hồn trongvòng bốn mươi mét, để nó xuất hiện tại bất cứ vị trí nào trong vòng bán kínhbốn mươi mét với tâm điểm là chính ngươi.]..Bên dưới vách núi.Toàn bộ thế giới đóng băng bắt đầu vặn vẹo.Tất cả băng sương giống như sóng gió sôi trào, nhanh chóng xoay tròn, hóathành một lốc xoáy thật lớn."

Làm sao mới có thể tránh khỏi tù nhân sao?"

Liễu Bình vừa đáp xuống thì lậptức lớn tiếng hỏi.Nữ Yêu Rừng Rậm nói: "Hồ nước trong rừng —— Chúng ta phải tiến hànhnhảy đến tuyến thời gian trong hồ nước, đi tìm thẻ bài tiếp theo —— Ngươiphải khiến cho tù nhân không thể đuổi theo đến hồ nước!"

"Có lẽ ngươi nên bỏ xuống hai gã đồng bạn kia, nếu không mọi chuyện sẽkhông kịp nữa rồi!"

Liễu Bình nhìn xuống lốc xoáy thật lớn phía dưới."

Có lẽ không cần."

Hắn lớn tiếng đáp.Nói xong, hắn duỗi tay kéo một cái, lập tức rút ra một mũi nhọn thật dài màuxám đậm.—— m Trùng Chi Thương, kiếm Diệt Tuyệt Lục Ma Hạp Cốc!Thanh kiếm này chỉ còn cơ hội sử dụng một lần, nhưng Liễu Bình đã đút cho nóđủ thi trùng.Nó đã mang theo sức mạnh sát thương tù nhân!Trong nháy mắt tiếp theo.ễ ốLiễu Bình rơi vào trong lốc xoáy băng sương thật lớn kia.-------Chương 411: Vậy chúng ta càng có hy vọng!Lặn xuống.Liễu Bình cảm thấy mình đang vấn thân vào một mảnh biển sâu vô biên vô hạn.Một lực dẫn vô hình lôi kéo hắn lặn xuống hướng tới nơi nào đó sâu bên trongbăng sương.Hình ảnh quang ảnh vô tận lóe lên không ngừng ở bốn phía.Nữ Yêu Rừng Rậm lớn tiếng ngâm tụng chú ngữ tối nghĩa, không thể phân biệtra gì.Trong tiếng chú ngữ phiêu đãng, Liễu Bình lặng lẽ dừng ở một mảnh quang ảnhsớm đã đọng lại.Hắn về tới tòa thành kia.Cổng bảo khố của phủ Thành chủ.Bộ xương khô có ba cái đầu thả ra hai luồng hắc quang, đánh thẳng về hướngYana và Triệu Thiền Y.Triệu Thiền Y đứng tại chỗ, ý đồ ngăn cản hắc quang kia.—— Yana quay đầu lại nhìn Liễu Bình, vô cùng lưu luyến nói: "Vĩnh biệt——"Thời gian đã dừng lại vào thời khắc này.Liễu Bình đáp xuống, đứng cách sau lưng hai người không xa.—— Đây là vị trí hắn đứng vào lúc rời đi.Cùng lúc đó.Nữ Yêu Rừng Rậm cũng hạ xuống, khẩn trương nói: "Năm giây sau, thời giansẽ bị kích hoạt, tất cả sẽ bắt đầu vận chuyển một lần nữa."

"Đã biết."

Liễu Bình nói.Hắn ngừng thở, dựng thẳng trường thứ màu xám này lên.Ba,Hai,Một.Thời gian kích hoạt!Ong ——Quang hoàn trên đầu Liễu Bình bỗng nở rộ ra bạch quang mãnh liệt.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Trong nháy mắt này, đồng thời đã xảy ra ba chuyện.ấ ề ế ấThứ nhất, Yana và Triệu Thiền Y đột nhiên biến mất khỏi phạm vi của quangđoàn hắc ám;Thứ hai, Liễu Bình hung hăng ném trường thứ màu xám trong tay ra ——Thứ ba, bộ xương khô có ba cái đầu đột nhiên biến mất, xuất hiện ở cách đó bốnmươi mét.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới ra:"Ngươi phóng thích 'Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét'."

"Ngươi di chuyển 'Yana', 'Triệu Thiền Y', đoản kiếm: m Trùng Chi Thươngcùng với tù nhân."

"Ngươi tiêu hao bốn điểm hồn lực."

"Hiện giờ hồn lực còn thừa lại là: 16/20."

Trong chớp nhoáng ——Yana và Triệu Thiền Y biến mất trước hắc quang, xuất hiện ở sau lưng LiễuBình.Hai luồng hắc quang tiêu diệt tất cả mọi thứ ở ven đường, đấm xuyên qua cảphủ Thành chủ, bay thẳng một mạch ra khỏi ngoài tường.Chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên.Thanh đoản kiếm này đâm vào ngực bộ xương khô ba đầu.—— Liễu Bình di động bộ xương khô tới trước đoản kiếm, cho nên nó vừa xuấthiện đã bị đoản kiếm đâm vào ngực!Nói ra thì chậm, nhưng tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong giây *****ênkhôi phục lại mà thôi.Ngay sau đó.Kim giây nhẹ nhàng di chuyển.Giây thứ hai đã bắt đầu."

Triệu Thiền Y!"

Liễu Bình đưa tay ra hiệu và quát lớn.Triệu Thiền Y và Liễu Bình đã phối hợp với nhau nhiều năm, lại cùng xuất thântừ thế giới Tu Hành Trắc, vừa thấy động tác của hắn thì lập tức hiểu ra."

Meo!"

Nàng ta căn bản không nhìn kết quả chiến đấu, lập tức hóa thành một con mèotrắng cao mấy thước, há miệng ngậm ngay Liễu Bình vào trong miệng, xông lênkhông trung trốn đến phương xa.Phanh!

Phanh!

Phanh!Trên mặt đất liên tục vang lên vài âm thanh.Yana, Nữ Yêu Rừng Rậm và ma quỷ kia đều hóa thành thẻ bài, đuổi theo mèotrắng, đột nhiên lao vào trong sách thẻ của Liễu Bình.Đây mới chỉ là giây thứ hai.Bộ xương khô lảo đảo lui về phía sau một bước, ba cái đầu cùng kêu lên:"Đây...

Là cái gì..."

Nó cúi đầu nhìn xuống ngực mình.Một mũi nhọn màu xám sắc bén đâm thật sâu vào thân thể của nó.Mũi nhọn kia ẩn chứa sức mạnh độc đáo nào đó, vừa vặn có thể khắc chế thânthể nó, khiến nó không ngừng chịu tổn thương, lại không cách nào di động mảymay.Bộ xương khô ba đầu im lặng mấy phút.Bỗng nhiên, một cái đầu của nó lăn xuống, há mồm cắn lấy mũi nhọn màu xám,dùng sức rút ra ngoài.Một tấc.Một tấc.Lại một tấc.Mũi nhọn màu xám đang lấy một tốc độ thong thả từ từ rút ra khỏi ngực nó.Hai cái đầu còn lại của con quái vật cùng nhìn về phía không trung."

Muốn chạy...

Ở thế giới này, làm sao ngươi có thể tránh thoát sự đuổi giết củata?"

Hai cái đầu cùng kêu lên.Ầm!Mũi nhọn màu xám rơi xuống mặt đất, vỡ thành mấy khúc.

Trên bầu trời.Liễu Bình chỉ hướng cho con mèo trắng, thuận tay thả những người khác ra."

Ngươi thành công!"

Nữ Yêu Rừng Rậm kích động đến mức cả người phát run,nàng nhổ xuống một đóa hoa tươi từ trên đầu, ném vào hư không phía sau."

Đây là Hoa Thực Ma, có lẽ nó sẽ ngăn chặn được một chút, nhưng ta..."

"Ta còn tưởng chết chắc rồi —— Xem ra Liễu Bình vẫn nghĩ ra cách cứu chúngta!"

Yana mỉm cười nói."

Lúc thời gian ngừng lại, ta có đi ra ngoài một chuyến."

Liễu Bình nói, cũng thảcon Lãnh chủ Ma Qủy kia ra."

Bên ngoài đã xảy ra cái gì?"

Lãnh chủ Ma Qủy hỏi."

Nói ra thì rất dài ——"Nữ Yêu Rừng Rậm quát: "Đừng vội ôn chuyện, tình huống khẩn cấp, chúng taphải tranh thủ thời gian mới có thể truyền tống rời đi nơi này."

"—— Lỡ như tù nhân kia đuổi theo, ai trong các ngươi còn có biện pháp kéodài nó?"

Lãnh chủ Ma Qủy tìm được sự sống trong cái chết, lúc này đã nhìn rõ được tìnhthế.ế ế ỗNếu còn không toàn lực giúp một tay thì nó nhật định sẽ chết ở chỗ này!Nó cắn răng một cái, lấy ra một thẻ bài từ trong ngực.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẻ một bức tường khổng lồ phủ kín chữ viết ác ma.Lãnh chủ Ma Qủy ném thẻ bài về phía sau, mở miệng nói: "Ta cất giữ thẻ bàinày vô số năm, có thể hóa thành bức tường vô hình để ngăn cản kẻ địch."

"Rất tốt!

Vậy chúng ta càng có hy vọng!"

Nữ Yêu Rừng Rậm vui mừng khônxiết.Mèo trắng đáp xuống phía dưới.Nàng ta lăn một cái ngay trước hồ nước, hóa thành Triệu Thiền Y lần nữa.Nữ Yêu Rừng Rậm lập tức rơi vào hồ nước, bắt đầu nhanh chóng niệm chú ngữ.Nàng vừa niệm vừa ra hiệu cho mọi người tiến vào hồ nước.Mấy người nối tiếp nhau đi vào hồ nước, đứng yên trong đó."

Liễu Bình, đừng khẩn trương, thật sự không được thì ta bọc hậu cho —— Tacó rất nhiều mạng."

Triệu Thiền Y nói.Liễu Bình duỗi tay búng búng trán nàng ta, nói: "Ngu ngốc, ở trước mặt quáivật kia thì ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ dùng."

Triệu Thiền Y che trán lại, trề môi nói: "Vừa trở về đã hung dữ với ta, ta chỉ cóý tốt mà thôi."

"Chúng ta đi ngay lập tức, đừng làm chuyện vô vị , ta còn có thể ngăn chặn quáivật kia một lát."

Yana nói."

Không được, không ai trong các ngươi được ra tay," Liễu Bình nghiêm nghịnói, "Nơi này là một tiết điểm thời gian, chúng ta phải từ nơi này nhảy lên tiếtđiểm thời gian khác của thế giới này."

Lãnh chủ Ma Qủy nói: "Nếu rời khỏi hồ nước ——""Vậy sẽ bị để lại nơi này, ta cũng không có cách nào cứu nữa."

Liễu Bình nói.Rốt cuộc ba người cũng hiểu tình huống trước mắt.Bọn họ cùng nhau nhìn chăm chú vào Nữ Yêu Rừng Rậm.Chỉ thấy Nữ Yêu nhắm hai mắt, miệng không ngừng niệm chú ngữ ——Hồ nước tĩnh lặng bắt đầu hơi run động.Nó giống như một mặt gương, bắt đầu hiện ra các loại quang ảnh thời không bấtđồng.Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua hồn lực còn lại của mình.—— 16 điểm.Chỉ mong còn kịp.-------Chương 412: Tranh thủ thời gian!Oanh!!!Trên không trung xa xa bỗng vang lên từng tiếng gầm rú.Sắc mặt Lãnh chủ Ma Qủy biến đổi, thất thanh quát lên: "Quá nhanh, nó đã hủydiệt bức tường vô hình của ta rồi!"

Cùng lúc đó.Trong đống hoa tươi và cành lá khắp đầu của Nữ Yêu Rừng Rậm, có một đóahoa đặc biệt tươi đẹp nhanh chóng khô héo.Một giây.Hai giây.Trên bầu trời truyền đến quái vật thanh âm: "Hồ nước?

Ta nhớ ra rồi...

Nơi nàylà chỗ ở của Nữ Yêu Rừng Rậm."

Liễu Bình nhìn về phía Nữ Yêu Rừng Rậm, chỉ thấy miệng Nữ Yêu nhanhchóng niệm chú ngữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng."

Còn cần bao lâu?"

Hắn hỏi."

Phải thêm hai phút!

Hoàn toàn không kịp rồi!"

Nữ Yêu Rừng Rậm đáp.Ngay sau đó ——Một ánh lưu quang bay xuống từ không trung.Là bộ xương khô ba đầu!Nó còn ở giữa không trung mà trên tay đã toát ra hắc quang vô tận, mở miệngnói: "Ta cũng muốn nhìn, ai trong các ngươi có thể chắn được một kích toàn lựccủa ta!"

Yana kéo Liễu Bình ra sau để che chắn.Triệu Thiền Y rút trường đao ra, không ngừng hư trảm cách không.Quanh thân con quái vật hiện ra hắc quang như có như không, ngăn cản tất cảcông kích.Nó tăng nhanh tốc độ, lao thẳng xuống hồ nước!Trong nháy mắt tiếp theo ——Quái vật bỗng phát hiện mình hoa mắt, hồ nước biến mất khỏi tầm mắt nó, mànó đang bay về phía không trung.Nó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xuống phía dưới."

Sức mạnh dịch chuyển không gian...

Bắt đầu từ vừa rồi đã là như thế..."

Ánh mắt quái vật dừng lại trên người Liễu Bình.ễ ểLiễu Bình giơ tay lên, cười nói: "Quả nhiên không thể gạt được ngươi, thật sự lànhư thế."

Hắn rất tỉnh táo mà tiếp tục nói: "Chiêu này chuyên dùng để khắc chế ngươi,cho dù ngươi có thủ đoạn nhiều đến mấy, chỉ cần bị ta dịch chuyển đi thì ngươilàm sao có thể đánh trúng chúng ta?"

Cả người quái vật tỏa ra hắc quang, nghe xong lời này thì nhịn không được cườilạnh đáp: "Nhưng chiêu này của ngươi có một khuyết điểm trí mạng."

"Không có khả năng!

Ngươi nói xem đó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Căn cứ vào quan sát của ta, ngươi phải để mình ở vị trí trung tâm mới có thể dichuyển tồn tại đến khoảng cách nhất định ở chung quanh...

Hẳn là một loạiquang hoàn kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy..."

Trên người quái vật dần dần phát ra sát ý, tiếp tục nói: "Ngươi không thể dichuyển chính mình, ngươi chính là nhược điểm của cả thuật không gian dịchchuyển này."

"Ta à?"

Liễu Bình hỏi ngược lại."

Đúng vậy, nếu ngươi có chút thực lực, có thể ngăn cản công kích của ta, nhưvậy loại sức mạnh này mới có thể phát huy tác dụng, nhưng ngươi là kẻ yếunhất trong bọn chúng."

Quái vật cười nhạo đáp.Một phút.Liễu Bình vỗ tay nói: "Nói không sai, không bằng chúng ta lại đấu một trận?"

Quái vật cất tiếng cười to, nó nói: "Mỗi một kẻ bên cạnh ngươi đều mạnh hơnngươi nhiều, bọn chúng đứng trước mặt ta mà cũng chỉ có con đường chết,huống chi là ngươi?"

"Ngươi vốn cũng muốn giết ta, vậy tới đánh một hồi đi."

Liễu Bình lạnh nhạtnói.Hắn đưa mắt ra hiệu về phía mọi người, sau đó một mình đi đến bên cạnh hồnước."

Tới, chấp ngươi một tay."

Liễu Bình nói.Quái vật ngẩn ra, sát ý trên người càng đậm lên vài phần."

Chết đi..."

Nó quát khẽ một tiếng, hóa thành một vệt hắc quang mãnh liệt, toànlực đập xuống vị trí của Liễu Bình.Liễu Bình ——Chỉ đứng bất động.Chỉ trong một cái búng tay, hắc quang đụng phải Liễu Bình, ầm ầm bay ngượcra ngoài, đâm ngã mấy cây đại thụ rồi mới lăn xuống mặt đất, hóa thành bộxương khô ba đầu một lần nữa.Nó từ bò dậy từ mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hình như...

Tất cả sứcmạnh Thần Bí Trắc đều đang ngăn cản ta giết ngươi, là cách thức của ta khôngđúng sao?"

ễ"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Hắn ôm hai tay, đứng bên cạnh hồ nước, thở dài nói: "Từ giờ trở đi, thật sựkhông chết thì không ngừng."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên không trung:"Đối phương chấp nhận đấu một trận với ngươi."

"Trận chiến đấu này đã tiến vào hình thức đánh bạc linh hồn."

"Linh hồn của người thất bại trong cuộc chiến sẽ thuộc quyền sở hữu của ngườithắng."

"Chú ý:""Đối phương phải chiến thắng tất cả thẻ bài trong tay ngươi mới có thể tiếnhành quyết chiến cuối cùng với ngươi——""Tựa như cuộc chiến đánh cuộc lúc trước của ngươi và người bán rượu."

Liễu Bình dời ánh mắt đi.Đúng vậy, trước khi tất cả thẻ bài của Liễu Bình thua trận thì tù nhân không thểcông kích hắn được!Đây chính là điểm cường đại thật sự của Thủ Ngục kỵ sĩ.—— Nhưng nếu thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, hai bên chênh lệchquá xa, như vậy Thủ Ngục kỵ sĩ cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.Quái vật im lặng mấy phút, rút ra một thẻ bài từ trong hư không rồi cẩn thậnquan sát."

Thì ra là thế, quy tắc chiến đấu là phải giết sạch thẻ bài trong tay ngươi."

Nónhẹ giọng mà nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Quái vật nhìn về phía Yana, Triệu Thiền Y và Lãnh chủ Ma Qủy.Không đợi nó nói tiếp thì quang hoàn trên đỉnh đầu Liễu Bình lại tỏa ra mộtvòng dao động, bao trùm lên người bọn họ lần nữa.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Nó bao phủ trên người bọn họ, chuẩn bị phát động vào bất cứ lúc nào.Quái vật nhìn thoáng qua, bỗng tán thưởng: "Ban đầu nhược điểm lớn nhất củaloại sức mạnh dịch chuyển không gian này chính là ngươi, nhưng hiện tại ngươiđang trong trạng thái không thể công kích, cho nên nhược điểm của loại sứcmạnh này đã được xóa đi."

"Nhưng mà ——" Quái vật cười dữ tợn, tăng mạnh giọng điệu mà nói: "Nếu tahủy diệt toàn bộ hồ nước và cả rừng rậm, ngươi đoán giữa bọn chúng có ai cóthể sống sót?"

Oanh!!!Trên người nó toát ra tầng tầng hắc quang.ắTừng đợt từng đợt hắc quang lạnh nhạt không ngừng tập trung lại, hình thànhma ***** tràn ngập khí tức hủy diệt ở hư không sau lưng nó.Quái vật cao giọng mà nói: "Chiêu này cần phải dồn lực, ta vốn không quá thíchdùng nó, nhưng hiện tại, nó lại là thủ đoạn tốt nhất để ***** các ngươi ——đến đây đi, nghênh đón cái chết của các ngươi ——"Liễu Bình đột nhiên nhấc tay nói: "Ngừng!

Không phải ngươi làm vậy chỉ vì thẻbài sao?

Ta cho ngươi là được."

Quái vật ngẩn ra."

Ngươi khuất phục?

Đáng tiếc...

Ta còn muốn giết sạch các ngươi trước, sau đótự mình đi nhặt thẻ bài kia."

Nó hỏi.Liễu Bình thở dài nói: "Còn chưa được nữa sao?

Ta cảm thấy chú ngữ này quádài, rốt cuộc thời gian kéo dài vừa rồi cũng đủ để ăn một bát mì đấy."

Hai phút.Ở sau lưng hắn, Nữ Yêu Rừng Rậm rốt cuộc cũng phát ra một tiếng ngâm dàilâu, nàng quát khẽ lên: "Thời gian lưu chuyển, khải!"

-------Chương 413: Chúng ta đi về phía Tây Bắc điĐất hoang hoang vu.Hư không khẽ động, vài bóng người yên lặng rơi xuống.Lãnh chủ Ma Qủy lăn một cái trên mặt đất, lớn tiếng quát: "Sống sót!

Rốt cuộcchúng ta cũng sống sót!"

Nó nằm liệt trên mặt đất như một con chó chết, không muốn nhúc nhích chútnào nữa."

Ngươi vậy là không được, cũng đâu có kêu ngươi ra tay, sao lại bày ra dáng vẻnhư thế này chứ?"

Liễu Bình nói."

Trước đó bị thương."

Lãnh chủ Ma Qủy lẩm bẩm đáp.Bị thương?Hai mắt Liễu Bình sáng lên, tùy tay vung lên đã có một ánh hào quang thánhkhiết rơi vào người Lãnh chủ Ma Qủy.Hồn lực +17."

Ngươi xem, ta đã giúp ngươi chữa khỏi thương thế rồi, đứng lên đi."

Liễu Bìnhnói.Lãnh chủ Ma Qủy nhìn lại trên người mình, quả nhiên phát hiện tất cả vếtthương đều đã khỏi hẳn."...

Cảm ơn."

Trong lòng nó có thêm một tia ấm áp, gật đầu thăm hỏi Liễu Bình, sau đó đứnglên.Bỗng nhiên, trước mắt nó tối sầm, lay động vài cái thiếu chút nữa không đứngvững."

Ta làm —— làm sao vậy?"

Lãnh chủ Ma Qủy thở hổn hển nói."

Không có gì, vừa rồi lúc trị liệu ta đã phát hiện, đại khái là do ngươi đã trải quacuộc chiến quá mức kịch liệt, nhất thời còn chưa ổn định lại."

Liễu Bình vỗ vỗbả vai nó, tùy tiện trả lời."

Thì ra là thế."

Lãnh chủ Ma Qủy bừng tỉnh nói.Liễu Bình không chú ý đến nó, ngược lại nhìn về phía Nữ Yêu Rừng Rậm."

Nữ sĩ, tình hình hiện tại của chúng ta là thế nào?"

Nữ Yêu Rừng Rậm mỏi mệt thở dài và đáp: "Vị trí thời gian hiện tại của chúngta là ngày 27 tháng 8 năm 17 của lịch Tích Lan."

Liễu Bình nói: "Ta nhớ lần *****ên ta đến vương quốc Tích Lan là vào ngày 9tháng 12 năm 37, vậy xem ra chúng ta đã về tới hai mươi năm trước?"

ầNữ Yêu Rừng Rậm gật gật đầu, nói: "Không loại trừ chuyện con quái vật kia cóbiện pháp tìm được chúng ta, nhưng tuyệt đối không dễ như vậy —— Thôiđược rồi, ta đã hao hết sức mạnh, cần nghỉ ngơi một thời gian."

Nàng hóa thành một thẻ bài rồi bay vào sách thẻ của Liễu Bình.Liễu Bình đón lấy thẻ bài, hỏi: "Nữ sĩ, ta phải làm sao mới tìm được thẻ bàitrung tâm khác của 'Chốn Lưu Vong'?"

Trên thẻ bài, Nữ Yêu Rừng Rậm đứng trước hồ nước, quay đầu lại nói: "Chúngnó đều ẩn đi...

Khi ngươi tới gần, ta sẽ cảm ứng được chúng nó."

Nói xong thì nàng nhắm mắt lại, ẩn vào sâu bên trong hồ nước.Liễu Bình cất thẻ bài này vào sách thẻ, sau đó kêu: "Lilith, tới làm quen với mọingười một chút đi!"

Một cô bé lớn bằng bàn tay thò ra từ ngọn tóc của hắn, nhút nhát sợ sệt nói:"Các vị, ta là Thư Linh Lilith, phụ trách xử lý sách thẻ của Liễu Bình."

Yana mỉm cười nói: "Ồ?

Ngươi là Tạp Linh hệ nào?"

"Hệ Tử Vong."

Lilith nói."

Hệ Tử Vong...

Thật là hiếm thấy, đã thật lâu ta không nghe nói đến Thư Linhhệ này, nghe nói các ngươi trời sinh có thể cảm ứng tử vong, còn có thể trợ giúpthẻ bài lưu lại Hồn Hỏa, là như thế thật sao?"

Yana hỏi.Lilith thè lưỡi, nói: "Những điều này đều là cơ bản nhất, đương nhiên ta có thểlàm được."

Nàng bay xuống sách thẻ của Liễu Bình, nhẹ giọng niệm vài câu chú ngữ.Quanh thân mọi người lập tức hiện ra khung thẻ bài hư ảo ——Chỉ thấy những cái khung này nhanh chóng biến thành màu đen, trên đó khôngngừng hiện ra phù văn tử vong huyền ảo."

Được rồi, các ngươi đều đã để lại Hồn Hỏa trong sách thẻ, chỉ cần Liễu Bìnhkhông chết thì các ngươi có bỏ mình thì cũng còn cơ hội sống lại —— Đươngnhiên, đây là một chuyện cực kỳ khó khắn."

Lilith nói."

Nhưng tóm lại đó đã là hy vọng cực kỳ hiếm thấy, không phải sao?"

Liễu Bìnhcười nói."

Liễu Bình...

Ngươi trưởng thành."

Triệu Thiền Y đánh giá Liễu Bình rồi nói."

Hiện tại ta là kỵ sĩ cấp 10."

Liễu Bình nói.Triệu Thiền Y như suy tư gì mà nói: "Ta vẫn luôn không biết, sau khi rời khỏiTu Hành Trắc thì ta nên làm sao mới gia tăng thực lực?"

Liễu Bình nhìn về phía hư không.Trên giao diện thao tác anh linh, cái icon "Anh Linh Chi Chủ" kia đang sánglên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:ồ ể ề ấ"Ngươi có đồng ý để Yana, Triệu Thiền Y sử dụng phương pháp thăng cấp củangươi để gia tăng thực lực hay không?"

"Chú ý."

"Lúc các nàng tiến giai, ngươi cũng sẽ đạt được sự gia tăng thực lực tươngứng."

Liễu Bình thầm nói: "Đồng ý."

Hai cô gái giật mình, đều nhìn về phía hư không trước mặt mình."

Danh sách..."

Yana giật mình nói."

Đây là cái gì?"

Triệu Thiền Y cảm thấy hứng thú hỏi."

Từ giờ trở đi, các ngươi cũng có thể dùng phương pháp gia tăng thực lực của ta—— Nó gọi là ba phần phương pháp thăng cấp."

Liễu Bình giải thích."

Ngươi mới cấp 10 mà sao lại dám trở về cứu chúng ta?"

Yana hiếu kỳ hỏi lại.Nàng là người mạnh nhất ở đây, chẳng qua nguyền rủa vừa được tiêu trừ khônglâu, thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục.Triệu Thiền Y cũng đạt cấp 30.Lãnh chủ Ma Qủy cấp 35.Cho nên tại sao Liễu Bình mới đi ra không lâu mà dám lấy thực lực cấp 10 tiếnvào Chốn Lưu Vong lần nữa?"

Bất đắc dĩ thôi."

Liễu Bình thở dài nói.Sau khi hắn thuật lại những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài một lần.Mọi người cũng tiêu hóa một hồi.Yana ảm đạm nói: "Thì ra là thế...

Thật ra ta sớm có cảm giác, cho dù là ởLuyện Ngục thì nhân loại cũng rất khó bước lên địa vị cao..."

"Ở phía trước ngươi có mấy vị thần linh nhân loại?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là người *****ên, muội muội ta là người thứ hai."

Yana trả lời.Hai người nhìn nhau.Chuyện xảy ra trên người Yana đã rất rõ ràng.Ma quỷ không dung tha cho nàng.Cho nên nàng mới nhiều lần trải qua kiếp nạn *****, thậm chí không thểkhông rơi vào Vĩnh Dạ, nhưng vẫn không được buông tha.Nếu không phải gặp được Liễu Bình, chỉ sợ nàng đã trở thành tù nhân củaOdrich.Odrich sẽ cướp đi thần vị, thậm chí là tất cả của nàng!"

Không có gì, thật ra ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đếnLuyện Ngục nhìn xem, thuận tiện báo thù luôn."

Liễu Bình nói."

Ừ."

Yana nhẹ giọng nói.ỗBỗng nhiên.Lilith lặng lẽ kéo kéo tóc của Liễu Bình, nói: "Liễu Bình, ta cảm nhận được tửvong."

"Cái gì?

Gần đây có kẻ địch à?"

Liễu Bình lập tức đề phòng."

Không phải, ta cảm ứng được phía Đông Nam, cách vị trí của chúng ta khôngxa, vừa xảy ra một vài cái chết."

Lilith nói."

Phía Đông Nam sao...

Vậy chúng ta đi về phía Tây Bắc đi."

Liễu Bình nói."

Không đi xem à?

Có lẽ là mưu sát gì đó thì sao?"

Triệu Thiền Y cảm thấyhứng thú mà nói."

Người cũng đã chết, còn đi xem làm gì?

Đừng tự tìm phiền phức, chúng taphải lấy phương thức bình thản nhất có thể để dung nhập thế giới này."

LiễuBình nói."

Đúng vậy, trước mắt Liễu Bình chỉ có cấp 10, ta cũng chưa hoàn toàn khôiphục thực lực, nếu lại gặp chuyện gì mà để con quái vật kia phát hiện tung tíchthì chúng ta đều phải chết."

Yana tán đồng mà nói.-------Chương 414: Ngày 27 tháng 8Liễu Bình không nói gì.—— Thật ra cũng không đến mức chết.Hắn có để lại át chủ bài, một khi tù nhân kia lại xuất hiện thì ít nhất cũng khôngphải hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.Triệu Thiền Y không phục mà nói: "Ta hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chẳnglẽ không biết cả chuyện này hay sao?

Nhưng tính ra thì con quái vật kia muốnphát hiện chúng ta cũng rất đơn giản."

"Tại sao lại nói vậy?"

Yana hỏi."

Ngươi là Thánh kỵ sĩ, ta là Yêu tộc, còn có một con ma quỷ, lại thêm một thiếuniên —— Đi ra ngoài nhìn thế nào cũng thấy quá lộ liễu."

Triệu Thiền Y nói."

Ngươi nói có lý, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ lúc LiễuBình cần đến thì lại ra hỗ trợ."

Yana biết nghe lời phải mà đáp.Phanh!Nàng hóa thành một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cung điện xa hoa lộng lẫy, Yana đang ở trong đó,nàng ngồi xuống trước một tòa suối phun, trong tay cầm thức ăn cho cá, bắt đầuchăm sóc cho lũ cá được nuôi trong hồ suối phun."

Có gì thì gọi ta."

Yana ngồi trong thẻ bài, mỉm cười nói với Liễu Bình."

Biết rồi, thân thể của ngươi cần được sức mạnh hệ Thần Thánh tẩm bổ, nghỉngơi trong chốc lát trước, chờ lúc ăn cơm ta sẽ kêu ngươi đi ra."

Liễu Bình nói."

Ừm."

Yana lên tiếng.—— Thẻ bài rơi vào bên trong sách thẻ, biến mất không thấy đâu nữa.Triệu Thiền Y ghé vào bên tai Liễu Bình, không cam lòng nói: "Tốt nhất tacũng trốn đi —— Đáng tiếc còn chưa kịp thăm dò thế giới này nha, Liễu Bình."

"Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp thăm dò thế giới này, nhưng nếu có cá nào ănngon thì ta lập tức kêu ngươi ra."

Liễu Bình đờ đẫn nói."

Tri kỷ."

Triệu Thiền Y vừa lòng vỗ vỗ bả vai hắn, "Phanh" một tiếng hóathành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía Lãnh chủ Ma Qủy.Lãnh chủ Ma Qủy cười làm lành nói: "Chủ nhân, nếu có chiến đấu, xin cứ triệuhoán ta vào bất cứ lúc nào."

Phanh!Nó cũng hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.—— Đương nhiên còn có Thư Linh Lilith."

Được rồi, chúng ta đi thôi."

Liễu Bình bắt đầu bước đi, chậm rãi đi về phía trước trong mảnh đất hoanghoang vu này.Đi được vài bước, hắn bỗng phun ra một hơi thật dài."

Lilith."

"Hả?"

"Ngươi có phát hiện không, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi cảm giác *****của Vĩnh Dạ ."

"Nghe ngươi nói thế...

Hình như đúng vậy rồi, dù sao thì nơi này là một danhsách thế giới, lại là thời gian quá khứ nằm trong phong ấn."

"Không sai, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thở phào."

Liễu Bình vui vẻ nói."...

Nhưng Liễu Bình, ngươi phải chú ý, phía trước cách chúng ta không xa cómột cái chết vừa xảy ra."

Lilith nói.Phía trước.Phía trước là hướng Tây Bắc."

Đã xảy ra rồi, hay là đang xảy ra?"

Liễu Bình hỏi."

Không có dự triệu về cái chết mới, hẳn là đã xảy ra rồi."

Lilith nghiêm túc đáplại.Vậy đi qua đó làm gì?Liễu Bình hơi xoay người, đi về hướng Đông Bắc.—— Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì thì mình cũngkhông cần nhúng tay, phải lặng lẽ dung nhập vào thế giới này."

Lilith, ngươi thích ăn cái gì?"

Hắn hỏi."

Ngươi có ý tưởng gì?"

Lilith nói."

Chúng ta tìm thành thị nhân loại trước, ta mang ngươi đi dạo chợ, mua chúttrái cây và quần áo mới cho ngươi."

Liễu Bình nói."

A!

Liễu Bình là tốt nhất...

Nhưng mà, phía trước cách chúng ta không xa vừamới xảy ra mấy sự kiện tử vong."

Lilith nói.Bước chân Liễu Bình dừng lại, quay người đi về phía Tây Nam.Lần này, hắn thả ra một con vật cưỡi, tăng nhanh tốc độ rời khỏi mảnh đất thịphi này.Mười lăm phút sau.Phía trước xuất hiện một con đường lớn.Chỉ thấy một cổ xe ngựa ngã xuống ven đường, mấy thi thể ngã trái ngã phảiđầy mặt đất.ầ ắCó một vài người vẻ mặt hung hãn cầm vũ khí sắc bén trong tay, đang đứng ởven đường để kiểm kê vật tư trên xe ngựa.Liễu Bình thở dài nói: "Lilith."

"Hả?"

"Lần này sao ngươi không cảm ứng được?"

"Bọn họ chết lâu quá rồi, mùi vị tử vong đều đã tan."

Lilith nhún vai nói.Lúc này, mấy tên người canh chừng trên đường nhìn về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo kéo dây cương, quay đầu đi ngay."

Từ từ đã!

Tiểu tử kia!"

"Ngăn hắn lại!"

Những người đó hô lớn ở phía sau hắn.Liễu Bình vừa chạy được vài bước thì lại nghe phía sau truyền đến từng tiếng rítgào.Hắn bất đắc dĩ thu vật cưỡi lại, lật tay lấy ra một thanh trường đao, hất baynhững mũi tên bay vụt đến kia."

Này —— Ta chỉ đi ngang qua thôi, có thể buông tha ta hay không!"

Liễu Bìnhlớn tiếng nói.Những người đó xếp thành một hàng trên đường, kéo trường cung, đồng thờichỉ về hướng Liễu Bình.Tên cầm đầu nói: "Tiểu tử, có trách thì trách ngươi xui xẻo đi, nhìn thấy chuyệncủa chúng ta thì chỉ có đường chết mà thôi!"

Bá bá bá lả tả ——Từng mũi tên bay vụt đến.Liễu Bình tùy ý vung vẩy trường đao, ngăn cản toàn bộ mũi tên, bàn tay còn lạiđang ấn trên sách thẻ."

Thôi bỏ đi, nếu đã đi không được, vậy giết sạch đi."—— Con Rối Tử Vong, phát động!Bên cạnh chiếc xe ngựa, mấy thi thể chậm rãi mở mắt ra.Bọn họ lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất, đi đến phía sau những người đó....Tay nâng lên.Đao hạ xuống.Trong một loạt cung tiễn thủ đã lập tức chết ba người.Những người khác phản ứng kịp nên muốn xoay người, lại bị thọc rồi chém,tiếp tục chết hai người.ố ề ế ềBốn người còn lại kích phát hung tính, toàn lực liều chết đánh về phía tam ConRối Tử Vong ——Đáng tiếc.Con Rối Tử Vong đều là thi thể, căn bản không có cảm giác đau đớn và sợ hãi,chúng đứng tại chỗ lấy thương đổi thương với bốn người này, lại giết được bangười.Còn lại một người cuối cùng.Hắn ta nhìn thi thể đầy đất, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, vội quỳ xuống đấtgiơ đôi tay lên cao, nói: "Tha mạng!"

Ba thanh đao đâm vào thân thể hắn ta.Hắn ta run rẩy một lúc lâu, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc...

Chỉ còn thiếu một chútthì ta có thể lên làm Nam Tước..."

Lời còn chưa dứt.Hắn ta ngã xuống mặt đất, chết mất.Lúc này, Liễu Bình vừa đi được một nửa, còn chưa đến đường lớn."

Cho nên ta có thể tùy ý khống chế những Con Rối Tử Vong đó, phải không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ngươi có thể dùng thân thể chúng để chiến đấu —— Đáng tiếc ta đãlưu lạc lâu quá, hiện tại thật sự quá suy yếu, bằng không còn có thể kích phát racàng nhiều năng lực con rối nữa."

Lilith tiếc nuối nói."

Từ từ sẽ tới, ta cũng mới cấp 10 mà thôi."

Liễu Bình cười nói.-------Chương 415: Đạo tặc cấp thấpHắn đi đến trước những thi thể đó.Bỗng nhiên ——Phanh!

Phanh!Sau hai tiếng vang, trên người kẻ chết cuối cùng kia bỗng xuất hiện hai tấm thẻbài không ngừng trôi nổi."

Hả?

Đây là cái gì?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."

Hình như có thể thu vào sách thẻ của ngươi —— Tới!"

Lilith vừa vẫy tay vềphía hai thẻ bài kia vừa nói.Hai thẻ bài lập tức bay qua rồi dừng ở trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài *****ên có vẽ một cây cờ xí rách tung toé, trên đó viết mộthàng chữ nhỏ: "Cờ triệu tập đạo tặc."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Cờ xí này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện tại: Đầu lĩnh đạo tặc."

"Kẻ có được cờ xí này sẽ tự động trở thành một vị đầu lĩnh đạo tặc của thế giớihiện giờ, có thể triệu hoán sáu gã đạo tặc tiến đến chiến đấu vào bất cứ lúc nào."

"Chúc mừng!"

"Ngươi lại có được thân phận của thế giới hiện tại lần nữa."

Liễu Bình xem xong thì như suy tư gì đó.Lúc trước vào lần *****ên tiến vào Chốn Lưu Vong, thân phận hắn có được làkỵ sĩ trưởng phòng giữ thành York, phụ trách triệu tập chức nghiệp giả các nơiđể tổ kiến đội kỵ sĩ, đảm bảo công tác trị an và phòng thủ của thành York.—— Lần đó hắn cũng không bán mạng không công cho thành York Tử Tước,cuối cùng hắn đạt được một số tiếp viện và không ít đá quý.Mà sau này mua sắm bản đồ và sách thẻ cho Lilith, những đá quý đó cũng mangđến tác dụng cực kỳ lớn.Hiện tại.Hắn lại đạt được thân phận của thế giới này lần nữa.Đầu lĩnh đạo tặc.Những đạo tặc đó làm gì ở chỗ này?Liễu Bình không khỏi nhìn vào thẻ bài còn lại.Chỉ thấy trên thẻ bài đó có vẽ một cái huy chương đơn giản màu đỏ, phía dướihuy chương có viết một hàng chữ:"Kẻ nắm giữ huy chương này chính là Nam Tước của vương quốc Tích Lan, làngười sở hữu thôn Mir."

ố ắ ễLại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Huy chương này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Nam TướcVương Quốc."

"Có được huy chương này sẽ tự động trở thành một vị Nam Tước của thế giớitrước mắt, có được một thôn trang."

Liễu Bình giật mình, quay đầu liếc nhìn chiếc xe ngựa ngã trên mặt đất một cái.Trên xe ngựa, một cái rương gỗ nặng nề rơi trên mặt đất, khóa của cái rươngsớm đã bị đạo tặc đập vỡ, bên trong chất đầy đồng vàng và đá quý.Liễu Bình tiến lên ***** một phen, mặc cho những đá quý đó rầm rầm chảyxuống từ đầu ngón tay.Hắn quay đầu nhìn về phía ba Con Rối Tử Vong kia.Người ở chính giữa mặc một chiếc trường bào tương đối hoa lệ, trên đầu đội cáimũ cắm đầy lông chim màu sắc rực rỡ.Mà trên hai tay hắn ta, mỗi một ngón tay đều đeo một chiếc nhẫn được khảm đáquý."

Tự tháo nhẫn xuống rồi ném vào trong rương đi."

Liễu Bình nói.Con Rối Tử Vong yên lặng bắt đầu tháo nhẫn."

Ồn ào nhốn nháo nửa ngày, nơi nơi đều có chết người, thì ra là đang vây khốnvà ám sát Nam Tước..."

Liễu Bình cảm khái.Hắn bỗng nhớ tới lời nói vừa rồi trước khi người nọ chết.Thiếu chút nữa đã trở thành Nam Tước?Từ từ!Liễu Bình ngẩn ngơ.Thế giới này ——Chẳng lẽ quy tắc của thế giới này là đạt được thẻ bài thân phận tương ứng thì tựđộng trở thành người sở hữu thân phận đó hay sao?Nếu là thế này thì vừa rồi đầu lĩnh đạo tặc đã thành công.Hắn ta ***** Nam Tước.Cho nên hắn ta sẽ tự động trở thành Nam Tước?—— Không ai quan tâm hắn ta leo lên như thế nào sao?Vậy cũng quá...

Không thể tưởng tượng...Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanhchóng hiện lên:"Chú ý: Ngươi đã có được hai thẻ bài thân phận."

"Quy tắc Thần Bí Trắc quay chung quanh ngươi."

ầ ể ế"Ngươi cần chọn một trong hai loại thân phận trên để bản thân hòa vào thế giớitrước mắt."

Quả nhiên như thế!Liễu Bình nhìn nhìn hai thẻ bài, thở dài nói:"Thì ra thân phận quan trọng đếnthế trong thế giới này."

Trong nháy mắt tiếp theo.Trên đầu Liễu Bình bỗng hiện ra một vòng tròn sáng tối luân phiên, sách thẻtrong tay hắn tự động mở ra, cất hai thẻ bài này vào.Chỉ thấy hai thẻ bài cùng bay vào trang trống, sắp hàng ổn định ở bên nhau.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Với sức mạnh mũ miện kỵ sĩ của ngươi, thân phận của ngươi không hề bịquang minh và hắc ám trói buộc, đây là sự gia trì của thần trụ anh linh Vĩnh Dạđối với ngươi."

"Ngươi có thể đồng thời có được hai loại thân phận."

Mũ miện...Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quang hoàn tỏa ra ánh hào quang haimàu trắng đen, trông có vẻ khá mơ hồ, ngẫu nhiên lại hóa thành một mặt nạ hưảo trống rỗng, chỉ phác họa ra một vệt huyết sắc trong hốc mắt.Giờ phút này.Khi hắn đạt được hai loại thân phận, trên mặt nạ lặng lẽ hiện ra hai sợi dây nhỏkhông ngừng kéo dài, mang đến cho người ta cảm giác thần bí mà lại quỷ dị.—— Chỉ dựa vào hai sợi dây nhỏ này thì còn chưa phác họa ra một cái mặt nạhoàn chỉnh nổi, nhưng ít ra đã có được một chút hình dáng.Đây là con đường mình đã chọn ở chỗ bốn mươi mét...Sở dĩ mình lựa chọn nó là bởi vì muốn cứu vớt người bên cạnh.Cho nên nó sẽ phát triển như thế nào?...

Chỉ sợ hắn cần tốn thời gian rất dài mới có thể lần mò ra một vài thứ trên conđường này.Sau khi hai thẻ bài thân phận bị Liễu Bình thu lấy, vòng quang hoàn trên đầuhắn dần dần ẩn vào hư không, không xuất hiện nữa.Liễu Bình chuyển ánh mắt đi, hắn suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng tung thẻ bài "Đầulĩnh đạo tặc" kia ra.Phanh!Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện trước mặt hắn.Giây tiếp theo.Bốn phía cờ xí xuất hiện sáu gã đạo tặc.ể ấ ồ ễBọn họ nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó lại nhìn nhau, đồng thời hành lễ vớiLiễu Bình và nói: "Các hạ, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của ngài, không biếtngài cần chúng ta làm cái gì?"

"Các ngươi tới từ nơi nào?"

Liễu Bình hiếu kỳ hỏi.Bọn đạo tặc không rõ nguyên do, sôi nổi rút thẻ bài của bản thân ra rồi nói: "Làngài kêu gọi chúng ta, chúng ta đã tới rồi."

Liễu Bình nhìn vào thẻ bài của bọn họ.Chỉ thấy trên thẻ bài của họ đều có vẽ một thanh chủy thủ.Bên cạnh thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra:"Đạo tặc cấp thấp."

"Khi ngươi phát động sức mạnh thân phận của mình thì bọn họ nhất định phảihưởng ứng lời kêu gọi ngươi mà đến, đồng thời nghe theo mệnh lệnh củangươi."

"Khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ngươi yêu cầu, ngươi nên cho bọn họ sốlượng thù lao nhất định."

"Ngoài ra, nếu có người cãi lại mệnh lệnh của ngươi ——""Kẻ kháng mệnh sẽ mất đi thân phận của hắn, ai cũng có thể ***** hắn, cướplấy tất cả của hắn."

Thì ra là thế!-------Chương 416: Tầm quan trọng của thân phận"Được rồi, các ngươi tới chôn mấy người này, sau đó tu sửa xe ngựa một chút."

Liễu Bình nói.Mấy tên đạo tặc nhẹ nhàng thở ra.Thiếu niên này dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng trước một đống thi thể.Thậm chí còn có ba người rõ ràng đã chết đang đứng bên cạnh hắn.Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.Không thể tưởng được, mệnh lệnh được hạ ra lại đơn giản như thế"Các hạ yên tâm, cứ giao chút chuyện cỏn con này cho chúng ta là được."

Mộtđạo tặc vỗ ngực nói."

Đúng vậy, trước kia ta chính là xa phu, sửa xe thì không thành vấn đề."

Mộtđạo tặc khác nói.Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên hỏi: "Trước kia ngươi là xa phu à?

Vì sao lạiđổi nghề làm đạo tặc?"

Đạo tặc kia cười khổ nói: "Thành chủ sưu thuế quá cao, giao tiền không nổi, chỉcó thể nghĩ cách trốn chạy, may mà khi ta mất đi thân phận, có người ra tay giúpđỡ nên lúc này mới chuyển thành đạo tặc."

"Thì ra là thế, được rồi, bắt đầu đi."

"Thưa vâng."

Mấy tên đạo tặc tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã chôn hếtđống thi thể và sửa xong xe ngựa."

Đại nhân, chúng ta tìm được cái này trong xe ngựa."

Một đạo tặc nói.Liễu Bình tiếp nhận tờ đơn trong tay hắn, chỉ thấy hàng chữ *****ên trên đó cóviết:"Tiền lời mùa hạ của thôn Mir."

Phía dưới là tên và số lượng vật phẩm chi chít.—— Đây là một phần danh sách.Từ giờ trở đi, những thứ trên đó đều thuộc về Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu xem danh sách, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.Nếu....Thôn Mir có một thẻ bài trung tâm.Như vậy chẳng phải nó cũng thuộc về mình sao?Xem ra thân phận quý tộc cực kỳ hữu dụng ở thế giới này.Nếu mình có thể không ngừng gia tăng cấp bậc quý tộc, như vậy tự nhiên có thểđạt được tất cả lãnh địa một cách suôn sẻ.ồBao gồm cả thẻ bài.Lại xem chức nghiệp đạo tặc này ——Liễu Bình lấy ra một đồng vàng từ trong rương rồi ném qua, nói: "Cầm đi chiađi."

Mấy tên đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.Hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy mà đã được một đồng vàng!Liễu Bình đột nhiên hỏi: "Các ngươi phải làm thế nào mới có thể tấn chức lênlàm đầu lĩnh đạo tặc?"

"Hoàn thành mười lần nhiệm vụ triệu hoán."

Một người nói."

Đánh bại ba đối thủ."

Một người khác nói."

Một mình ám sát một mục tiêu, hoặc là ăn trộm một vật phẩm giá trị hai đồngvàng."

Lại một người đáp."

Sau đó mới có tư cách khiêu chiến một vị đầu lĩnh đạo tặc, thắng thì có thể tấnchức, còn nếu không chết sau khi thua trận thì làm lại từ đầu."

Người thứ tư bổsung.Liễu Bình gật gật đầu.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi nghe được phương pháp thăng cấp của thân phận trong 'Chốn LưuVong'."

"Suất diễn của ngươi gia tăng được một chút."

"Suất diễn hiện giờ là 1/10."

"Bổn giao diện thao tác căn cứ vào quy tắc Thần Bí Trắc tương ứng, xác địnhphương pháp thăng cấp trước mắt cho ngươi."

"Chú ý:""Sau khi đầu lĩnh đạo tặc hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thân phận sẽ thay đổithành: Đại đạo tặc / Thích khách, cũng có được quyền lực tương ứng với thânphận."

Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy phía sau là một hàng dài danh sách cácnhiệm vụ và quyền lực tương ứng của giai đoạn tiếp theo.Trong đó có một điều đặc biệt khiến Liễu Bình chú ý.Đạo tặc có thể ăn trộm bảo vật.Đây là một phương thức đơn giản, xảo diệu, sẽ không gây nên ảnh hưởng lớn,có thể dùng cách này để đạt được danh sách thẻ bài mà không làm kinh độngcon quái vật kia.Thậm chí hắn có thể tiêu tiền mua sắm bảo vật từ trong tay đạo tặc khác.—— Nếu con quái vật kia đến niên đại này, nó sẽ không thể phát hiện đượchắn.ồ ể ồ ễ ẩ ẩ"Được rồi...

Xem ra ta có việc để làm rồi."

Liễu Bình lẩm bẩm nói....Xe ngựa chạy vội trên đường lớn hướng về phía trước.Mấy tên đạo tặc cưỡi ngựa ở hai bên để bảo vệ.Tên đạo tặc trước kia từng làm xa phu thì ngồi trên xe ngựa, dáng vẻ đườnghoàng mà giơ roi quất ngựa.—— Liễu Bình lại tuyên bố một nhiệm vụ.Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, chỉ là đưa hắn tới thôn Mir mà thôi.Hắn muốn quan sát lãnh địa của mình một chút.Đối với bọn đạo tặc mà nói, vị đầu lĩnh này ra tay hào phóng, tuyên bố nhiệmvụ lại đơn giản, thật sự là cầu mà không được."

Đại nhân, đi qua ngã quẹo phía trước thì lập tức đến nơi."

Xa phu lớn tiếngnói."

Ừ, đã biết."

Liễu Bình ngồi trong xe, nhàm chán quấy qua quấy lại một cái rương đá quý vàđồng vàng, sau đó lại mở sách thẻ ra nhìn mấy người bạn.Yana ngồi trên cái bàn bên cạnh suối phun, nghiêm túc xem một quyển sách.Triệu Thiền Y đắm chìm trong việc luyện tập thuật pháp và đao thuật.Lần này nàng ta dùng hết toàn lực mà vẫn không thể làm tù nhân bị thương, chonên đã bị kích thích.Còn Lãnh chủ Ma Qủy ——Hình như là đang ngủ, lại như đang hôn mê.Bên ngoài thùng xe truyền tới giọng nói của một đạo tặc: "Đại nhân, ngài đếnthôn Mir làm gì?"

"Đi tùy tiện nhìn xem —— Làm sao vậy?"

Liễu Bình nói tiếp."

Hình như trong khoảng thời gian này, nơi đó không yên ổn lắm."

Đạo tặc nói."

Xem ngươi nói gì kìa," Một đạo tặc khác cười rộ lên: "Các quý tộc vĩnh viễnkhông dừng lại được, không giống những kẻ kiếm cơm từng ngày như chúngta."

"Các vị, cái kia —— Rốt cục không yên ổn là không yên ổn như thế nào?"

LiễuBình vội vàng hỏi.Mấy đạo tặc quay mặt nhìn nhau."

Đại nhân, ngài không phải chức nghiệp giả lân cận khu này đúng không."

Xaphu hỏi."

Đương nhiên không phải, ta đến từ thành York."

Liễu Bình nói."

Khó trách."

Bọn đạo tặc thoải mái nói.ắ ầ ẫ"Hình như Nam Tước thôn Mir đắc tội với Tử Tước đại nhân, gần đây vẫn luônchịu chèn ép, thôn trang của hắn xảy ra không ít chuyện."

Một đạo tặc nói."

À..."

Liễu Bình nhìn thoáng qua cái rương chứa đầy đồng vàng và đá quý bên người.Tử Tước bất mãn đối với Nam Tước tiền nhiệm, liên quan gì đến ta?Cùng lắm thì ta đi tặng lễ cho hắn, kéo gần quan hệ một chút.Về sau tấn chức còn phải dựa vào người ta ——Nhưng vì sao cứ có cảm giác thật không khéo?-------Chương 417: Xuân Phong Trảm!"

Ngừng lại!"

Liễu Bình lập tức quát.Xe ngựa phanh gấp rồi dừng lại."

Làm sao vậy, đại nhân?"

Một đạo tặc kinh ngạc nói."

Quay đầu lại, thay đổi hướng, chúng ta đi!"

Liễu Bình nói.Nói đùa cái gì vậy, hắn chỉ tới tìm thẻ bài danh sách, không phải tới gánh váctrách nhiệm.Tốt nhất là không đụng vào chút nguy hiểm nào cả."

Nhưng chúng ta đã tới rồi, thưa đại nhân."

Đạo tặc ở bên ngoài nói.Bỗng nhiên.Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh.Một tiếng rít bén nhọn truyền đến.Liễu Bình biến sắc, đánh vỡ cửa xe rồi nhanh chóng bay vút đến bên conđường.Oanh!!!Ánh lửa phóng lên cao.Xe ngựa bị một hỏa cầu đập nát thành năm bảy mảnh, quay cuồng trên khôngrồi rơi vào đống cây cối bên cạnh.Vài tên đạo tặc không kịp phản ứng nên cả người lẫn ngựa cùng bị nổ chết.Trên khoảng không ở con đường phía trước xuất hiện một tròng mắt to lớn trôinổi bất động.Ở phía dưới tròng mắt, có một nam tử đầu đội mũ chùm màu xám đang đứng.Gã nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lạnh nhạt nói: "Nam Tước đại nhân, ta phụngmệnh tới hoàn thành khảo giáo đối với ngươi."

"Từ từ," Liễu Bình nói, "Hôm nay là ngày *****ên ta lên làm Nam Tước, cănbản không quen biết ngươi, cũng không thù không oán với ngươi, ngươi cần gìphải cản đường ta?"

Nam tử kia nghe xong thì cẩn thận đánh giá hắn, giật mình nói: "Thật sự đã đổingười, vậy phải làm sao bây giờ?"

Gã ngẩng đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên không trung kia.Trong tròng mắt truyền đến một âm thanh: "Ai nha, mặc kệ, ván bài hôm naycủa chúng ta đã bắt đầu rồi —— Ba mươi sáu vị quý tộc cao đẳng đều mở racon mắt Rogge, đang xem trận chém giết này, mọi người cũng đã đặt cược cảrồi, sao có thể bỏ dở nửa chừng?"

Nam tử nghe xong thì gỡ mũ xuống, hành lễ với Liễu Bình.ấ ấ"Nghe thấy chưa?

Tử Tước đại nhân nói, nhất định phải hoàn thành trận khảogiáo hôm nay đấy."

Liễu Bình nhìn nhìn tròng mắt trên bầu trời kia.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên cạnh tròng mắt:"Con mắt Chig."

"Đây là một trong ba mươi sáu con mắt Chig, nó có thể liên thông với nhau từvị trí rất xa, cùng nhau quan sát tình huống của vị trí nơi này."

Hắn lại nhìn về phía nam tử kia.Trên đầu nam tử cũng có một hàng chữ nhỏ:"Bậc thầy Thẻ Bài, cấp 15."

Vậy thì không còn cách nào rồi.Xem ra hắn cần thay thế Nam Tước đời trước gánh chịu chuyện lần này."

Vậy không biết khảo giáo là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Xem ngươi bị ta ***** vào chiêu thứ mấy."

Nam tử nói."

Nhất định phải giết ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có cách nào, đêm nay Tử Tước đại nhân đổ vào ván bài này không íttiền, ta cũng hy vọng Tử Tước đại nhân có thể thắng nhiều một chút."

Nam tửtiếc nuối nói.Trong tay gã xuất hiện một quyển sách thẻ tỏa ra ánh sáng đỏ rực.Liễu Bình tràn đầy trào phúng mà nói: "Mọi người đều là quý tộc, Tử Tước cóthể tùy tiện ***** Nam Tước như vậy sao?"

"Thật xin lỗi, Nam Tước vốn chính là con chó của Tử Tước."

Nam tử nói.Liễu Bình rút đao ra.—— Tiếng nói của Yana, Triệu Thiền Y đồng thời vang lên bên tai hắn: "Để tađánh!"

Liễu Bình lắc đầu nói: "...

Những quý tộc đó đều đang quan sát kìa, có trời mớibiết bọn chúng thuộc cấp bậc gì, có thủ đoạn như thế nào, không đến bướcđường cùng thì ta tuyệt đối không để lộ các ngươi ra."

"Ngươi có nắm chắc không?"

Yana hỏi."

Đã thật lâu ta không giao thủ với bậc thầy Thẻ Bài khác, thử xem sao."

LiễuBình nói."

Đừng để mình chết."

Triệu Thiền Y nói.Đối diện.Nam tử kia lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc rồi nói: "Hiện tại bắtđầu, ta phải lấy mạng của ngươi, Nam Tước đại nhân, hy vọng ngươi đừng chếtquá nhanh."

Gã sách thẻ mở ra, một thẻ bài bay ra ngoài.Thẻ bài kia hóa thành một ánh sáng đỏ, hăng hái xuyên qua trời cao, đón đầuđánh vào Liễu Bình.Thật nhanh!Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, hắn giương trường đao trong tay lên.Hư không lập tức toát ra đao quang phức tạp vô tận, hoàn toàn phong kín bốnphía.Là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm!Ánh sáng đỏ kia đánh vào đao quang giống như vách tường, lập tức bắn ngượctrở về, không ngừng bồi hồi ở giữa không trung.—— Đó là một con chim cắt mang lửa đầy người."

A nha, Nam Tước đại nhân vẫn có chút bản lĩnh đấy."

Nam tử lại chuyển động bật lửa lần nữa, làm ngọn lửa toát ra ——Phanh!Trong sách thẻ lại có một thẻ bài bay ra, hóa thành những hỏa cầu chi chít ngaytrên không trung, trải rộng khắp bốn phía.Trên bầu trời, Tử Tước đầy hưng phấn mà hét lớn: "Chết chắc rồi!"

Hô hô hô hô hô ——Hỏa cầu che trời lấp đất đánh về hướng Liễu Bình.Liễu Bình lắc đầu, trở tay nắm trường đao, đón lấy những hỏa cầu đang lao vútđến kia.Sau khi liên tục tăng từ cấp 8 lên hai cấp, tất cả thuộc tính của hắn cũng gia tăngmột chút, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều mạnh hơn trước kiarất nhiều.Chỉ thấy thân thể hắn như tàn ảnh, trốn tránh xê dịch trong đông đảo hỏa cầu.Những hỏa cầu đó tuy hung hãn, lại không có cái nào đánh trúng được hắn.Trong sách thẻ, Yana gật đầu nói: "Chỉ bàn về năng lực chiến đấu của thân thểthì Liễu Bình vẫn rất làm người ta yên tâm."

"Ngươi thì biết cái gì?

Ngươi căn bản không hiểu hắn," Triệu Thiền Y khinhthường nói: "Năm đó hắn chưa bao giờ thất bại, chỉ vì ngươi nên mới đến cáithế giới hoàn toàn xa lạ này, không thể không làm lại từ đầu."

Yana vốn có chút tức giận, nghe thấy câu sau thì dần dần rơi vào trầm mặc.Chỉ trong chớp mắt.Liễu Bình đã xuyên qua hỏa cầu dày đặc, đón đầu con chim cắt lửa kia."

Đừng tới quấy rối."

ắ ế ấ ắ ề ắHắn khẽ quát một tiếng, rút tấm chắn ra ném về hướng con chim cắt, trở tay lạicách không chém ra một đao nhằm vào bậc thầy Thẻ Bài đối diện.Chỉ thấy một ánh đao từ bên dưới bay vút lên tận trời, hung hăng đánh vàongười bậc thầy Thẻ Bài.Bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng chuyển động bật lửa——Trên người gã hiện ra một tầng lửa dạng hình cầu, nó bảo vệ gã ta lại.Nhưng lực trùng kích của đao quang vẫn quá mạnh, trực tiếp chém bay bậc thầyThẻ Bài đi."

Được rồi."

Hai mắt Liễu Bình sáng lên, trường đao trong tay hóa thành vô hình, chémkhông biết bao nhiêu lần trên hư không.Đương đương đương đương đương!Ngọn lửa dạng hình cầu trên người bậc thầy Thẻ Bài kia bị không ngừng đánhtrúng, mắt thấy sắp tan nát ——Liễu Bình do dự một chớp mắt.-------Chương 418: Đánh cuộcChiêu thứ ba trong Xuân Phong Trảm phải dùng đến quang hoàn, trực tiếp lấyđao xuyên qua không gian, trảm lên người đối phương.—— Quang hoàn vừa xuất hiện thì sẽ lập tức để lộ chức nghiệp của mình.Hắn trực tiếp ôm đao vào trong ngực, nhảy lên cao cao.Bậc thầy Thẻ Bài đối diện quát: "Chim cắt lửa!"

Con chim kia bị tấm chắn đập trúng một cái, nhưng lập tức xoay người ngaytrên không, xông thẳng đến sau lưng Liễu Bình.Làm vậy là bức bách Liễu Bình xoay tay lại tự cứu.Nếu hắn xoay tay lại, như vậy bậc thầy Thẻ Bài sẽ có thêm chút cơ hội *****.Nhưng sao Liễu Bình lại không biết ý đồ của đối phương?"

Muốn rút thẻ bài à?"

Đôi mắt hắn sắc bén lên, trường đao trong tay bỗng không thấy đâu nữa.Trong bóng tối vô tận, một đao quang hình cung chói mắt chợt nở rộ, ngừng lạiở giữa không trung, thật lâu cũng không tiêu tan.Liễu Bình bồng bềnh đáp xuống đất.Con chim cắt lửa kia phát ra một tiếng hét thảm, tan biến thành những điểm lửanhỏ bé rồi trôi vào trong trời đêm.Bậc thầy Thẻ Bài rơi xuống đất ngay sau đó.Gã nhìn cái bật lửa đã vỡ vụn trong tay, khen: "Ta chưa từng gặp ai có thể dùngđao pháp đến trình độ như ngươi, chẳng những ***** chim cắt của ta, cònphá nát bật lửa——""Mỗi lần ngươi rút bài, nhất định phải chuyển động bật lửa."

Liễu Bình nói."

Không sai, ta cần phóng thích ngọn lửa, mới có thể chuyên chúc hóa thẻ bài."

Bậc thầy Thẻ Bài thừa nhận.Gã hơi mỉm cười, sau đó lấy ra một cái bật lửa mới tinh từ trong ngực, nói:"Thiếu chút nữa ngươi đã thành công, đáng tiếc —— Ta mang theo rất nhiềubật lửa bên người."

Liễu Bình nói: "Ta đánh nát bật lửa của ngươi, chỉ là vì phòng hờ bất trắc thôi."

"Có ý gì?"

Bậc thầy Thẻ Bài hỏi."

Ngươi đã chết rồi, ta sợ ngươi nhất thời không chấp nhận được sự thật này,phóng ra một vài thẻ bài đồng quy vu tận."

Liễu Bình vừa nói, vừa lui về phíasau vài bước.Bậc thầy Thẻ Bài ngơ ngẩn.Trên cổ của gã đột nhiên xuất hiện một đường máu.ễ ẩ ẩ ếLiễu Bình nhẹ nhàng thở phào, lẩm bẩm nói: "Đao quá nhanh cũng có khuyếtđiểm, cũng may ngươi đã không phản ứng kịp rồi."

Phanh ——Đầu của bậc thầy Thẻ Bài bay lên, máu tươi từ cổ phun lên mấy thước.Liễu Bình chậm rãi thu đao, ngửa đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên khôngtrung kia.Tròng mắt đó cũng đang quan sát hắn.Từng tiếng nghị luận rất nhỏ truyền đến từ tròng mắt to lớn kia."

Đánh cuộc...

Thất bại..."

"Thua hết rồi..."

"Không ngờ tới..."

Đột nhiên.Tiếng nói phẫn nộ của Tử Tước át đi tất cả tiếng nghị luận, vang lên trên bầutrời: "Đáng chết, ngươi dám giết bậc thầy Thẻ Bài của ta..."

Liễu Bình bị dọa hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn trên đất, luôn miệngnói: "Không đúng, đại nhân, không phải ngài lén lút nói với ta, bảo ta nhất địnhphải thắng sao?"

Trong tròng mắt to lớn kia, tất cả âm thanh đều im bặt đi.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chậm rãi nói: "Tử Tước đại nhân, ngài đừng quacầu rút ván, ta biết ngài lặng lẽ bỏ vào một mớ tiền lớn, đặc biệt cược ta chiếnthắng."

Tĩnh mịch.Toàn bộ thế giới là một mảnh tĩnh mịch....Lộc cộc...

Lộc cộc...Liễu Bình cưỡi trên một con ngựa, lướt qua dãy núi và đất hoang, đi thẳng mộtmạch về phía trước trên con đường rộng mở."

Ngừng lại ——" Nơi giao lộ phía trước, hai gã binh lính mặc áo giáp da đơnsơ vẫy tay nói.Liễu Bình tùy ý cho ngựa đi trước, chỉ thoáng gật gật đầu với bọn lính, xem nhưchào hỏi.Trong hư không bên cạnh hắn bỗng hiện ra một quyển sách thẻ.Sắc mặt bọn binh lính thay đổi, cung kính nói: "Thì ra là một vị đại nhân caoquý."

Bọn họ tránh đường.Liễu Bình hỏi: "Thành Foren còn cách nơi này bao xa?"

ế ố"Ngài đi dọc theo đại lộ, đừng tiến vào lối rẽ nào, đi chừng năm mươi dặm làđến."

Binh lính nói."

Đúng rồi, các ngươi đứng ở đây làm gì?"

Liễu Bình lại hỏi."

Không biết Nam Tước thôn Mir ở đâu, Tử Tước đại nhân hoài nghi đã bịngười ta mưu sát, đang truy nã tất cả chức nghiệp giả đeo đao trong toàn bộphạm vi lãnh thổ —— Đương nhiên, bậc thầy Thẻ Bài không nằm trong danhsách này."

Binh lính nói."

Hắn có ngốc thế nào, cũng không tới gây chuyện với bậc thầy Thẻ Bài chúngta."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Binh lính cúi đầu, không dám nói tiếp.Nghe nói hung thủ không phải bậc thầy Thẻ Bài, chỉ là một chức nghiệp giảdùng đao mà thôi.Nhưng họ không tiện tiết lộ chuyện này cho một bậc thầy Thẻ Bài xa lạ.Hai chân Liễu Bình nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa lập tức tăngnhanh tốc độ, chạy vội hướng về con đường phía trước.Khi đi ngang qua một cái hồ, hắn hơi tạm dừng."

Hồ nước này trong trẻo như gương, phản chiếu cả mây bay trên bầu trời, thật làđẹp."

Lilith tán thưởng."

Đúng vậy, tất cả mọi thứ của nơi này đều thuộc về Tử tước Edern, cho dù làngười hay là phong cảnh, nhưng ta đoán ngày lành của hắn sắp tàn rồi."

LiễuBình nói."

Hắn thật là tên hư hỏng, lần này chúng ta đi đối phó hắn đúng không?"

Lilithhỏi."

Đương nhiên, nếu không ta căn bản không có cơ hội an ổn làm một NamTước, càng không thể tấn chức, cho nên chúng ta phải đi giải quyết chướng ngạinày."

Liễu Bình đáp, sau đó tiện tay lấy ra một quyển sách thẻ.Trên quyển sách thẻ này có ánh lửa mờ nhạt di động, trông có vẻ rất bất phàm.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Nhờ có sức mạnh mũ miện kỵ sĩ, thân phận của ngươi không hề bị trói buộc,đây là sự gia trì của anh linh thần trụ Vĩnh Dạ đối với ngươi."

"Ngươi có thể đồng thời có được nhiều loại sách thẻ khác nhau."

Một vòng quang hoàn lại hiện ra trên đầu hắn lần nữa.Mà lần này, trên quang hoàn không phải trống rỗng không có gì.Hai phù văn sáng chói nho nhỏ đang lẳng lặng hiện lên hai bên quang hoàn.Một phù văn tỏa ra cảm giác điềm xấu và tử vong, cái còn lại tràn ngập khí tứcmãnh liệt.Chúng đại diện cho hai quyển sách thẻ.Quyển sách thẻ *****ên là Con Rối Tử Vong.ể ễ ầ ắ ếQuyển thứ hai là sách thẻ Liễu Bình đoạt được từ bậc thầy Thẻ Bài hắn đã giếtchết kia ——Quyển Sách Liệt Diễm."

Liễu Bình, vì sao ngươi có thể sử dụng hai quyển sách thẻ?

Xưa nay ta chừngtừng nghe thấy chuyện như vậy."

Lilith tò mò nói."

Có lẽ có liên quan đến lựa chọn của ta ở tiết điểm cấp 10."

Liễu Bình nói.Giọng nói của Yana vang lên: "Người bình thường cả đời chỉ có thể sử dụngmột quyển sách thẻ, rất ít ai có thể kiêm luôn được sức mạnh khác trong ThầnBí Trắc, ngươi và anh linh thần trụ Vĩnh Dạ đã nói cái gì?"

"Lúc lên cấp 10, ta đi đến thần trụ Vĩnh Dạ một lần, lúc ấy ta muốn lựa chọnphương hướng của mình, ta cảm thấy không thể trói buộc bản thân."

Liễu Bìnhnói."

Người cảm thấy không thể trói buộc bản thân quá nhiều, nhưng từ xưa đến naythần trụ Vĩnh Dạ cũng chưa từng nhìn bọn họ với ánh mắt khác."

Yana nói."

Liễu Bình không giống bọn họ," Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:"Trước kia lúc ở thế giới của chúng ta, gần như không có cái gì là hắn khôngbiết."

"Thì ra là thế, chỉ sợ thần trụ Vĩnh Dạ cũng thừa nhận đặc tính nào đó củangươi."

"Liễu Bình," Yana cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Lần *****ên gặp ngươi, ta cảmthấy ngươi trừ đẹp trai ra thì chỉ có hai bàn tay trắng, không thể tưởng được..."

"Năm đó hắn không đẹp như vậy."

Triệu Thiền Y nói."

A, phải không?"

Yana nói."

Ta đã từng đặc biệt đi tìm ảnh chụp khi còn nhỏ của hắn, ngươi muốn xemkhông?"

Triệu Thiền Y nói."

Ngươi tới chỗ ta này, chúng ta cùng nhau xem."

Yana nói."

Được."

Triệu Thiền Y nói.Giọng nói của hai người dần dần nhỏ lại.-------Chương 419: Đại đạo tặcLiễu Bình cảm thấy thật câm nín.Hắn trực tiếp không quan tâm đến hai người con gái này, chỉ đưa mắt nhìnQuyển Sách Liệt Diễm kia.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Quyển Sách Liệt Diễm."

"Có được sách thẻ này, tự động đạt được chức nghiệp của bậc thầy Thẻ Bài: KẻPhóng Hỏa."

"Điều kiện dành riêng cho thẻ bài: Phóng thích ngọn lửa."

"Thuyết minh: Mỗi khi ngươi phóng ra ngọn lửa, có thể chuyển một thẻ bàitrong sách thẻ thành thẻ bài dành riêng cho Kẻ Phóng Hỏa."

Lúc này đã đi qua cái hồ, phía trước xuất hiện một tòa thành trì.Đó là thành Foren.Đây là một tòa hùng thành thuộc về Tử tước Edern.Liễu Bình ngóng nhìn thành thị, nhẹ nhàng rút một thẻ bài rồi tung ra ngoài——Phanh!Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện.Ngay sau đó, một đạo tặc đi ra từ cờ xí, nhìn hắn nói: "Các hạ, ta có thể cốnghiến gì vì ngài sao?"

"Ngươi là đạo tặc của thành Foren đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy thưa các hạ."

"Mang ta đi đến nơi của chúng ta."

"Đây là nhiệm vụ sao?"

"Thuận tiện nói cho ta chút tình hình của thành Foren đi."

Liễu Bình nói, duỗitay tung ra một đồng bạc.Đạo tặc nhận lấy đồng bạc, vui vẻ nói: "Đại nhân, xin đi theo ta, ta từ từ nói chongài biết."...Thành Foren.Bên trong một tòa lâu đài.Liễu Bình gọi một ly rượu, đặt thẻ bài thân phận đạo tặc của mình lên trên bàn.Chỉ chốc lát sau.ế ỗ ồ ố ắ ầ ổMột lão giả đi đến chỗ ngồi đối diện hắn, mở miệng nói: "Đầu lĩnh đạo tặc tuổitrẻ —— ngươi quá non nớt, trước đó có người từng nhặt được thẻ bài thân phậncủa đạo tặc chết trận, ngươi cũng là như thế sao?"

Không, là ta ***** bọn họ.Liễu Bình mỉm cười nói: "Các hạ, lần này ta tới là muốn hoàn thành gia tăngthân phận."

"Được thôi, để chúng ta kiểm tra một chút."

Lão giả lấy ra một phần danh sách, thì thầm: "*****ên, ăn trộm tài vật giá trịnăm mươi đồng vàng."

Liễu Bình tung ra một cái túi nhỏ.Lão giả cầm lấy cái túi nhỏ để ước lượng, nói: "Đều là đá quý?"

"Ta sẽ không lừa dối cho qua chuyện."

Liễu Bình tràn đầy thâm ý mà nói.—— Chuyện ăn trộm tài vật giá trị năm mươi đồng vàng, trọng điểm khôngphải là ăn trộm, mà là ở chỗ có thể lấy ra tài vật giá trị năm mươi đồng vàng đểtiến cống cho tổ chức."

Không tồi."

Lão giả cười cất đá quý vào túi, tiếp tục thì thầm: "Mục thứ hai, chiến thắng bagã chức nghiệp giả đẳng cấp tương đương; Mục thứ ba, kết bạn với ít nhất mộtbậc thầy Thẻ Bài tôn quý; Mục thứ tư..."

Lão vừa đọc vừa đánh giá Liễu Bình, cuối cùng buông danh sách rồi nói: "Nhìnngươi chỉ có mười bốn mười lăm tuổi —— Nếu hiệp hội thích khách của chúngta xuất hiện một đại đạo tặc non nớt như vậy thì sẽ bị cười nhạo và phê bình,hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Rốt cục ngươi luyện tập cách đấu mấy ngày?

Thật sự từng chiến thắng quachức nghiệp giả ngang nhau sao?"

Lão giả hoài nghi hỏi."

Từng chiến thắng."

Liễu Bình gật đầu nói."

Ngươi am hiểu binh khí gì?

Ta thấy cả vóc dáng mà ngươi cũng chưa trưởngthành hết, sao lại biết đánh nhau với người ta?"

Lão giả nói."

Ta am hiểu chủy thủ và cung tiễn, còn một ít ám khí, tựa như thế này ——"Liễu Bình tung ra một đồng vàng.Đồng vàng kia bay qua bàn dài, dừng lại trên cái ly của lão giả, quay cuồng mộtvòng trên mép ly rồi rơi vào thức uống nóng hổi kia."

Xin hãy tin tưởng ta, ta nắm giữ các loại kỹ xảo đạo tặc."

Liễu Bình nghiêmtúc nói.Lão giả nhìn chằm chằm thức uống nóng trong cái ly kia, chậm rãi nói: "Thật rata cảm thấy —— Có lẽ ngươi còn cần tôi luyện một ít, rốt cuộc ngươi chỉ mớimười bốn mười lăm tuổi, thật sự quá tuổi trẻ —— Đúng rồi, rốt cục ngươi baolớn?"

ố ổ ễ"Mười bốn tuổi."

Liễu Bình đáp."

Mới mười bốn tuổi ——" Lão giả đang muốn nói tiếp thì bỗng dừng lại.Phía dưới cái bàn, Liễu Bình đặt một túi đá quý càng nặng lên mặt đất, dùngchân nhẹ nhàng đẩy đến dưới chân lão."...

Đã thật lâu chúng ta chưa thấy qua thích khách thiên tài mới mười mấytuổi."

Lão giả như suy tư gì mà nói."

Ngài nói có lý —— Ta không thể nói mình hoàn thành những nhiệm vụ nàymà không có bằng chứng, phải có người chứng minh cho ta."

Liễu Bình nói.Lão giả lấy ánh mắt thưởng thức mà nhìn hắn, tán thưởng nói: "Ta vẫn luôn cảmthấy ngươi hoàn thành cực kỳ tốt, chỉ có mục thứ hai xảy ra chút sự cố."

Lão cầm lấy túi đá quý kia rồi để vào trong túi mình."

Sự cố gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta nhớ có một lần, ngươi đồng thời chiến thắng hai gã chức nghiệp giả đẳngcấp tương đương, cho nên ngươi đã chiến thắng tổng cộng bốn gã đối thủ!"

Lãogiả nói."

Không có cách nào, có lẽ ngài cũng nhớ rõ, lúc ấy bọn họ nhất quyết đòi cùngnhau xông lên."

Liễu Bình thở dài nói."

Khá đê tiện."

Lão giả thở dài một tiếng, dò hỏi thêm một bước: "Như vậy,ngươi muốn trở thành thích khách, hay là đại đạo tặc đây?"

"Có gì khác nhau?"

Liễu Bình hỏi."

Thích khách giết người, đạo tặc đoạt bảo vật —— Nhưng cũng không có quyđịnh thích khách không thể đoạt bảo vật, đạo tặc cũng có thể giết người, chẳngqua xem ngươi thích loại xưng hô nào mà thôi."

Lão giả đáp."

Một khi đã vậy, coi ta như một đại đạo tặc đi."

Liễu Bình nói.Lão giả nói một tiếng "Chờ một lát", sau đó đứng lên rời đi.Không bao lâu sau, lão đặt một thẻ bài hoàn toàn mới đến trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ hai thanh chủy thủ đan xen, bốn phía là sương mù âm u."

Hoan nghênh ngươi gia nhập."

Lão giả nghiêm nghị nói.Liễu Bình cũng điều chỉnh vẻ mặt cho nghiêm túc và cầm lấy thẻ bài kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:"Thẻ bài này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Đại đạo tặc."

"Dựa vào thân phận này, ngươi có thể ra lệnh cho hai gã đầu lĩnh đạo tặc, mườilăm tên đạo tặc cấp thấp để hoàn thành nhiệm vụ của mình."

"—— Liên hệ của ngươi và thích khách liên minh càng chặt chẽ."

"Như vậy, hiện tại ngươi là đại đạo tặc, thẳng thắn mà nói, hiện tại ngươi có thểsai bảo những đạo tặc cấp thấp đó đi làm rất nhiều chuyện, không cần tự mìnhra tay."

Lão giả nói.ố ề ấ"Ta muốn xem tiền thưởng của nhiệm vụ cấp bậc này, tìm đọc một ít tư liệu."

Liễu Bình nói."

Đi đại sảnh đi, nơi đó có tất cả những thứ ngươi muốn."

Lão giả cười nói."

Đa tạ các hạ."

-------Chương 420: Nhiệm vụ gì?"

Mười năm qua, tử tước Edern đã gặp phải ba mươi chín lần ám sát, thế nhưngkhông thành công lần nào."

"Dựa vào thống kê không đầy đủ, phủ tử tước có tám tên Thẻ bài sư, bọn họluôn luôn bảo vệ tử tước Edern."

Liễu Bình thả tin tình báo này xuống, lại cầm lên một tin khác.Trên đó có viết:"Tình báo mới nhất tại phủ tử tước: ""Hôm qua, bởi vì chủ trì một trận đánh cược thất bại, Tử tước liên tục *****hai mươi người, sai phái ba tên Thẻ bài sư tiến tới đuổi giết Nam tước của thôntrang Mir."

"Căn cứ tình báo để phân tích, Tử tước đang bị hoài nghi là giở trò trong trậnđánh cược, làm cho đông đảo quý tộc không vừa lòng."

"Tin tức từ Đế đô truyền tới, lần này Tử tước đứng trước thử thách rất khókhăn."

Liễu Bình buông tình báo xuống, trở nên trầm ngâm.Một Tử tước, lại có thể tùy ý quyết định sinh tử của Nam tước.Như vậy...Nếu như tử tước Edern thật sự chọc giận quý tộc khác...Chỉ cần trong số quý tộc đó có một người với thân phận càng cao quý hơn, ví dụnhư Hầu tước hoặc là Bá tước, như vậy tử tước Edern liền nguy hiểm.Có vẻ như mình cũng không cần nhanh chóng giết hắn ta.Nếu như tử tước Edern lại bị quý tộc bậc cao hơn *****...Chẳng phải là tất cả đều vui vẻ rồi?"

Các hạ, những thứ mà ngài cần đều đã chuẩn bị xong rồi."

Một giọng nói truyền tới từ ngoài phòng."

Mời vào."

Liễu Bình nói.Cửa mở ra.Một đạo tặc rất kính cẩn đi tới, đặt mấy tấm thẻ bài trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình quan sát từng vật phẩm, thấy được đó là một bộ giáp da đạo tặc rấtkhông tệ, cùng hai chiếc dao găm, kiếm ngắn, cung tiễn, độc dược, lựu đạn cỡnhỏ, giày dạ hành, áo choàng, mặt nạ phụ ma, thuốc chiến đấu.Đạo tặc thấy hắn kiểm tra lá bài thì ở một bên nói: "Đều là vật phẩm cấp bậcĐại đạo tặc, là thứ tốt nhất bên trong Công hội."

"Không tệ."

Liễu Bình nói.ố ếNhững thứ này cũng không tốt là bao, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng thứnên sắc bén thì sắc bén, nên nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, nên trí mạng thì trí mạng,đủ để mình đóng vai thành một đạo tặc."

Các hạ, còn có một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngày hôm nay phủ thành chủ điều động nhân thủ, điều tra toàn bộ thành Forennhư chó dại, đã tới nơi này của chúng ta."

"Ta cần làm gì sao?"

Liễu Bình hỏi.Người đạo tặc kia cười khổ, nói: "Công hội Đạo tặc chúng ta làm rất nhiềuchuyện cũng không quang minh, cũng có rất nhiều anh em đều đắc tội phủthành chủ cả... nếu như ngài đã từng đắc tội phủ thành chủ, xin hãy đi theo ta tớimật đạo để tạm thời tránh né."

"Vậy đi thôi."

Liễu Bình nói.Hắn đứng lên, đi theo người đạo tặc kia ra cửa, một đường đi vào sâu trongCông hội Đạo Tặc.Vượt qua từng con đường hành lang, xuyên qua mấy mật đạo ẩn nấp, Liễu Bìnhtiến vào sâu dưới lòng đất, đi tới một căn phòng lớn khô ráo râm mát.Nơi này đã có một số người rồi.Phóng tầm mắt nhìn tới, đỉnh đầu của bọn họ đều hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Đại đạo tặc.][Thích khách.][Đại đạo tặc.][Ám ảnh thích khách (Xưng Hào thích khách).][Cao thủ trộm bảo (Xưng Hào đạo tặc).][Liệp hành giả (Xưng Hào đạo tặc).][...]Đều là cao thủ mà.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu loay hoaynhững độc dược mà mình vừa mới có được kia.Độc dược là một loại rất thú vị.Nó có thể giúp người chiến thắng những kẻ địch mà ban đầu không có khả năngchiến thắng.Bản thân Liễu Bình cũng có kinh nghiệm dùng độc rất phong phú, đây là lần*****ên hắn tiếp xúc với độc tố ngoài thế giới Tu Hành, cho nên rất nhanh hắnđã đắm chìm vào trong nghiên cứu của mình."

Độc dược màu lam... nhìn nhãn thì biết nó là thứ chuyên môn làm cho đối thủhôn mê, đáng tiếc tại sao lại không có ghi thành phần chứ?

Hạn sử dụng cũngkhông có nữa?"

Liễu Bình vừa quan sát vừa phê bình.Bỗng nhiên, tiếng bàn tán xung quanh biến mất.Một ông lão xuất hiện trong mật thất này, nhìn về đông đảo đạo tặc cùng thíchkhách.Ông ta chính là người đã hoàn thành giao dịch với Liễu Bình khi trước.Sau khi thăng lên làm Đại đạo tặc, Liễu Bình mới biết được, ông ta chính làphân hội trưởng Công hội đạo tặc tại thành Foren."

Các vị."

"Các ngươi đều là cao thủ đi lại trong bóng đêm, hiện tại có một nhiệm vụ lâmthời, ai nguyện ý tiếp?"

"Nhiệm vụ gì?"

Có người hỏi."

Hiện tại thành Foren cũng không yên bình, có một vài người đã vội vã rời khỏinơi này, cần hộ vệ...

đương nhiên, bọn họ cũng đã chiêu mộ rất nhiều người tạinhững Công hội khác, hiện tại còn muốn chiêu mộ mười cao thủ trong Công hộiĐạo Tặc chúng ta, yêu cầu là có cấp bậc từ Đại đạo tặc trở lên."

Ông lão nói."

Là các thủ lĩnh của những thương hội kia chứ."

Một Xưng Hào thích kháchnói."

Không sai, các thủ lĩnh của mấy thương hội lớn liên hợp thông báo nhiệm vụ,một tiếng sau lên đường, cho nên người hứng thú nhanh chóng đứng ra, để tacòn tập trung nhân thủ cho nhanh."

Ông lão nói."

Ha ha, thật sự là một đám hèn nhát, coi như tử tước Edern xảy ra vấn đề gì thìthành Foren cũng không chịu ảnh hưởng, nếu như gã chết rồi, vậy thì chẳngphải nơi này ẩn chứa càng nhiều lợi ích hay sao?"

Một Đại đạo tặc khác nói.Những người khác cũng có vẻ mặt dửng dưng sao cũng được, trong thời gianngắn cũng không ai đứng ra.Liễu Bình cũng thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục nghiên cứu độc dược trêntay, thế nhưng có một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu.Không đúng...Nếu như bàn về tình báo bí ẩn, đương nhiên là Công hội Đạo Tặc biết đượccàng nhiều hơn đám thương nhân kia.Thế nhưng bàn về kiến thức thì các thương nhân càng hơn đạo tặc một bậc, bìnhthường đều có thể tiếp xúc với những người có thân phận cao, rất mẫn cảm đốivới rất nhiều chuyện.Bọn họ rời đi vội vã như thế, chắc hẳn là đã phát hiện ra cái gì.Tới cùng là cục diện như thế nào, mới có thể để đám thương nhân với khứu giácnhạy cảm này vội vã rời khỏi thành Foren chứ?-------Chương 421: Gia nhậpLiễu Bình trầm giọng hỏi: "Hội trưởng đại nhân, lần nhiệm vụ này do ai lĩnhđội?"

Ông lão liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Tự ta sẽ đi một chuyến."

Hội trưởng muốn rời đi.Liễu Bình đứng dậy, đi tới cạnh ông ta, nói:"Tính ta một người."

Ông lão liếc nhìn hắn, hơi do dự.Trái tim Liễu Bình đập mạnh hơn một nhịp.Do dự?Nếu như chỉ là nhiệm vụ hộ tống bình thường, coi như Hội trưởng không xácđịnh được thực lực của mình, ít nhất thì song phương mới vừa hoàn thành giaodịch, ông ta cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cho mình gia nhập vào.Thế nhưng vị phân hội trưởng Công hội Đạo Tặc này lại đang do dự.Hiển nhiên, ông ta không muốn nể mặt mũi mình, mà đang suy nghĩ cho nhiệmvụ.Suy nghĩ cho nhiệm vụ sao...Như vậy, thứ mà ông ta muốn chính là cao thủ.Tại sao lại muốn cao thủ?Liễu Bình trầm tư.Đương nhiên là bởi vì hội trưởng cũng có phán đoán giống đám thương nhânkia, cho nên mới muốn chiêu mộ cao thủ để hoàn thành nhiệm vụ.Xem ra lần này mình cần phải đi, tuyệt đối không thể ở lại.Một mình rời đi, đương nhiên không thể an toàn bằng việc đi cùng một thươngđội có được đoàn hộ vệ với thực lực mạnh mẽ được.Lúc này, đám đạo tặc cùng thích khách đều nhìn về phía Liễu Bình.Có người gào lên: "Một thằng nhóc mười mấy tuổi như vậy, làm cách nào lênđược Đại đạo tặc cơ chứ?"

Nét mặt phân hội trưởng hiện lên vẻ lúng túng.Liễu Bình lại cười nói với người kia: "Bởi vì ta đã giết không ít kẻ hung hăngnhư ngươi vậy."

Người kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Ngươi muốn chết!"

Sương mù xám từ dưới chân người đó bùng lên, mà gã ta cũng biến mất vàotrong sương mù.ễ ế ắ ắ ầLiễu Bình chậm rãi rút kiếm ngắn ra, lắc đầu nói: "Nhảy quá cao."

Hắn giơ kiếm ngắn lên, đâm nghiêng về phía trước.Ngay sau đó...Tên đạo tặc kia đột ngột xuất hiện giữa không trung, mà kiếm của Liễu Bình đãđặt tại cổ của gã ta...Cảnh tượng này giống như cả hai người phối hợp cực kỳ hoàn mỹ vậy, tên đạotặc kia đưa cổ của mình tới trước lưỡi kiếm của Liễu Bình, chuẩn bị tìm chết.Kiếm Liễu Bình cũng không ngừng lại, cứa về phía cổ tên đạo tặc kia.Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.Một chiêu.Chỉ một chiêu, hai vị đồng sự này cũng chuẩn bị phân ra sinh tử!Keng!Kiếm của Liễu Bình bị người đón đỡ được.Cùng lúc đó, người kia cũng bị đá bay ra ngoài."

Hội trưởng?"

Liễu Bình nhìn ông lão ngăn cản kiếm của mình, cười nói: "Gã ta khiêu khíchtrước."

Ông lão nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta nhớ rằng ngươi đã từng nói, ngươikhông thích giết người."

"Xin lỗi, là ta quá coi trọng gã ta... thực ra ta cũng đã nhường rồi."

Liễu Bìnhxòe tay ra, nói.Đám người nhìn về phía tay còn lại của hắn, thấy được hắn đang cầm ngượcdao găm, trên lưỡi dao còn bôi lên một lớp độc màu xanh lá.Hóa ra, đây mới là đòn trí mạng!Thật là một tên nguy hiểm!Đám người lặng ngắt như tờ.Ông lão ho nhẹ, nói: "Các vị, đây là một vị đồng sự vừa mới thăng làm Đại đạotặc vào ngày hôm nay, các ngươi cũng không nên coi thường hắn."

Ông ta vỗ vai Liễu Bình, ra hiệu Liễu Bình đứng sau ông ta."

Tốt, nhiệm vụ lần này cần mười người, ngoài ta và hắn ra, còn ai nguyện ý đónnhiệm vụ này nữa?"

Ông lão hỏi.Liễu Bình lùi về sau mấy bước, thu hồi dao găm lẫn kiếm ngắn.Tốt.Vừa mới giao thủ một trận, hội trưởng cũng đã công nhận thực lực của mình rồiđồng ý cho gia nhập.Thế nhưng...Đám thương nhân kia đang lo sợ cái gì chứ?Liễu Bình dựa vào tường, vừa nghĩ vừa chờ đợi trong sự ngán ngẩm....Mười người.Đủ.Liễu Bình nhìn thoáng qua, hầu như những người khác đều là Xưng Hào thíchkhách hoặc là Xưng Hào đạo tặc."

Thương hội thúc giục quá, chúng ta cần di chuyển ngay lập tức."

Ông lão nói.Ông ta vỗ nhẹ lên tường.Một con đường hầm khác lập tức hiện ra."

Những người còn lại nhớ kỹ bảo vệ công hội cho tốt, chờ ta về mà phát hiệnvấn đề gì thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt đấy."

Ông lão cười nói.Đám người ồn ào."

Thủ lĩnh, ngươi cứ yên tâm đi."

"Ngài vẫn không tin vào thực lực của chúng ta sao?"

"Không có gì."

Những tên đạo tặc còn lại đều lớn tiếng nói.Ông lão gật đầu, quay người đi vào trong đường hầm.Liễu Bình cũng đứng dậy, đi theo ông lão vào trong đường hầm.Tám người khác đuổi theo.Một lát sau...Đám người đi ra khỏi đường hầm.Ông lão tùy ý nhấn lên vách tường.Đường hầm khép lại.Tại đầu hẻm đối diện, đã có một chiếc xe ngựa chờ đợi mọi người.Vẻ mặt thoải mái của ông lão bỗng biến đổi, lớn tiếng nói:"Nhanh!

Nhanh!

Nhanh!

Toàn bộ lên xe, thời gian của chúng ta đang gấp!"

Đám đạo tặc lộ ra vẻ rõ ràng.Có thể gia nhập vào đây, người nào không phải là hạng người khôn khéo lanhlợi, thực lực cao cường cơ chứ?Mọi người leo lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chạy nhanh, rất nhanh đã rời khỏithành Foren, một đường hướng về đại lộ bên ngoài.Đi khoảng chừng mười dặm.Phía trước có một tòa nhà bạt, có các loại chức nghiệp giả canh giữ, đề phòngrất sâm nghiêm.ềNgười của thương hội đều đợi tại nơi này.Thủ lĩnh thương đội là một người trung niên mập mạp, vẻ mặt ôn tồn, hỏi:"Đạo tặc đã tới đủ rồi sao?"

"Đủ rồi."

Ông lão nói."

Rất tốt, hiện tại chỉ còn lại đội trưởng toàn bộ đội hộ vệ còn chưa tới."

"Đội trưởng đội hộ vệ?

Là ai?"

Ông lão hỏi.Một giọng nói truyền ra từ trong hư không:"Là ta."

Đám người cùng nhìn lại.Chẳng biết khi nào, trên vùng đất trống trước lều trại có thêm một người.Người này lơ lửng giữa không trung, quanh người có gió nhẹ lượn lờ, trên tayđang nâng một quyển sách.Thẻ bài sư!Vị thẻ bài sư này rút một tấm thẻ bài từ trong sách ra, ném ra ngoài, nói: "Kiểmnghiệm!"

Vù...Thẻ bài hóa thành một cơn gió lớn từ trên người hắn ta tản ra, quét qua toàn bộnơi đóng quân.Một giây sau.Hắn ta thu tay lại, gật đầu nói: "Toàn bộ đội ngũ đều không có vấn đề gì, chúngta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

"Vậy ta hạ lệnh?"

Thủ lĩnh thương đội hỏi dò."

Ừ, tất cả thương hội phải hành động ngay lập tức... ta sẽ nói vài câu với tất cảchức nghiệp giả trong đội hộ vệ, rất nhanh thôi."

Thẻ bài sư nói."

Được!"

Thủ lĩnh thương đội vội vã gọi những người khác, lớn tiếng mệnh lệnh, sắp xếpxe ngựa và nhân lực, bắt đầu tiến về phía trước xuôi theo đại lộ.Thẻ bài sư đứng tại trước mặt tất cả chức nghiệp giả, nói: "Các vị, ta là thẻ bàisư Lorenzo, được người gọi là 'Phong Ma', có lẽ có người trong các ngươi nhậnbiết ta."

-------Chương 422: Tiến vàoHoàn toàn yên tĩnh.Một vị Xưng Hào thích khách cạnh bên Liễu Bình nhỏ giọng nói: "Phong MaLorenzo, không nghĩ tới một thẻ bài sư nổi tiếng như hắn ta cũng gia nhập vàotrong đội ngũ này..."

Thẻ bài sư kia gật đầu với hội trưởng Công hội Đạo Tặc, coi như bắt chuyện, lạichào hỏi mấy người lĩnh đội của những công hội khác."

Các hạ, tình huống chân thật là như thế nào?"

Hội trưởng Công hội Đạo Tặchỏi.Lorenzo nói: "Thời gian có hạn, ta nói thẳng đi..."

"Thành Foren chịu ma quỷ tập kích, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức, trênđường mọi người cũng không cần che giấu, có thủ đoạn nào đều sử dụng đi, cóthể sống mới là chuyện quan trọng nhất."

Đám người rối loạn tưng bừng."

Nếu là tình huống như vậy, vậy không mau khởi hành sao?"

Một cô gái cầmpháp trượng trên tay nói."

Đừng nóng vội, còn có một chuyện cần nói rõ cho các ngươi biết, các ngươiđều biết lần này là tử tước Edern chọc giận những đại quý tộc khác, cho nênthành Foren mới có tai nạn này, thế nhưng tiến thêm một bước mà nói..."

Vẻ mặt Phong Ma Lorenzo trở nên chăm chú, tiếp tục nói: "Có lẽ có người biết,trong thế giới của chúng ta, khắp mọi nơi đều là phong ấn, một khi thành Forenxảy ra vấn đề gì thì toàn bộ lãnh địa của Tử tước đều phải chịu liên lụy, tới lúcđó mọi người đều sẽ gặp phải một vài khó khăn mà trước đây chưa từng gặp, hivọng mọi người không nên kinh hoàng, đoàn kết một lòng, bảo vệ toàn bộ thànhviên trong thương đội."

"Nhớ kỹ, chỉ cần an toàn tới Đế đô, tất cả mọi người sẽ có được thù lao phongphú mà trước nay chưa từng có."

"Hiểu sao?"

"Hiểu."

Thẻ bài sư phất tay, nói: "Xuất phát!"

"Rõ!"

Đám người liên tục đáp lời, rồi trở về đội ngũ của mình, theo thứ tự đuổi theotoàn bộ thương đội phía trước.Hội trưởng Công hội Đạo Tặc đi tới cạnh Lorenzo, nhỏ giọng hỏi: "Cần ta sắpxếp lính trinh sát sao?"

Phong Ma Lorenzo nói: "Không cần, cơn gió của ta đang dò đường, đạo tặc cácngươi thích hợp tác chiến nhanh trong cự ly ngắn, chỉ cần bảo vệ người trongồthương hội là được rồi."

"Vậy thì vất vả các hạ rồi."

Hội trưởng Công hội Đạo Tặc vẫy tay với những người phía sau, bắt đầu sắpxếp cho bọn đạo tặc hành động.Tới lượt Liễu Bình, ông ta ngẫm nghĩ rồi nói:"Ngươi không cần hành động với chúng ta."

"Tại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Tuổi tác của ngươi cũng tương đương với đám con cháu của những đại nhânvật trong thương đội, rất thích hợp tới giao lưu với bọn chúng, đi tới giữa độingũ, bảo vệ những thiếu niên đó đi."

Liễu Bình liếc nhìn Hội trưởng.Ta đã mấy trăm tuổi rồi, vậy mà ngươi còn cảm thấy ta sẽ có tiếng nói chungvới bọn nhóc kia?Thế nhưng canh giữ tại giữa đội ngũ cũng coi như là một chuyện tốt.Dù sao dựa theo lẽ thường, bất cứ trận tập kích nào đều nhằm vào phần đầu vàphần cuối đội ngũ.Nếu như công kích phần giữa một đội ngũ, ngay lập tức sẽ làm cho toàn bộ độingũ co vào.Kẻ tập kích sẽ phải thừa nhận toàn bộ đội ngũ tấn công.Hội trưởng mỉm cười với hắn.Đúng vậy, đây là một lần chiếu cố...Một đạo tặc trẻ tuổi giàu có lại có thực lực xuất sắc, vẫn để cho Hội trưởng nổilòng yêu tài."

Vâng, Hội trưởng."

Liễu Bình nói, lật mình lên ngựa mà đi.Rất nhanh hắn đã vượt qua đội ngũ thật dài, đi tới cạnh vài xe ngựa tại phầngiữa đội ngũ.Nghe được những tiếng nói chuyện và tiếng cười từ trong xe ngựa truyền ra.Liễu Bình cũng không chào hỏi với đám người bên trong xe, chỉ là cưỡi ngựa,yên lặng đồng hành cùng xe ngựa.Bỗng nhiên...Một đợt sóng vô hình truyền tới, làm cho lông tơ toàn thân Liễu Bình đều dựngđứng lên.Tất cả mọi người đều không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.Phía trên thành Foren có một hình bóng hư ảo trôi nổi. nhìn qua tựa như là mộtthành thị phồn hoa náo nhiệt vậy."

Hải thị thận lâu*?"

Có người nói với vẻ hứng thú.(*: Là một hiện tượng phản xạ toàn phần của ánh sáng dẫn tới ảo ảnh, thườngxuất hiện trên sa mạc cùng khu vực nắng nóng.)Con ngươi Liễu Bình bỗng co rụt lại.Hắn đã từng gặp qua lối kiến trúc kia.Thành thị của ma quỷ!Trong khoảnh khắc đó, từng cảnh tượng trong quá khứ xuất hiện trong đầu LiễuBình.Hắn bỗng nhớ tới một sự kiện.Khi trước, lần *****ên mình tới Nơi Lưu Vong, tại ngoài thành York gặp đượctử tước Addington.Mình được tử tước Addington bổ nhiệm làm đội trưởng phòng giữ thành thị.Khi đó cũng là ma quỷ công thành.Chẳng lẽ...Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ bùng cháy liên tục hiệnlên:[Ngươi thấy được thời không chồng chất.][Đây là một hiện tượng cực hiếm gặp, bình thường đều do một loại phong ấnnào đó buông lỏng.][Xin hãy tiếp tục thăm dò, tìm ra bí mật của 'Nơi Lưu Vong'.]Quả nhiên là bí mật có giá trị!Như vậy, 'Nơi Lưu Vong' cùng 'Ngu Giả 3-6912' là hai loại thế giới Danh Sáchhoàn toàn khác biệt.Ngay sau đó...Giọng nói Phong Ma Lorenzo vang vọng toàn bộ đội ngũ:"Không nên quay đầu lại, tiếp tục tăng tốc, dùng hết tốc lực tiến về phía trước!"

"Kẻ trái lệnh, chết!"

Hắn ta vừa nói xong.Tốc độ của toàn bộ đội ngũ đều tăng lên.Mọi người giữ im lặng, lại dùng tốc độ chạy nhanh nhất trốn bán sống bán chếtrời xa thành Foren.Giọng nói của Phong Ma Lorenzo không còn vang lên nữa.Qua hơn nửa ngày sau, khi mọi người sắp mệt mỏi không còn thể lực nữa, tốcđộ của đội ngũ mới chậm lại."

Nghỉ ngơi tại chỗ hai giờ."

ẩ"Chuẩn bị ăn cơm."

Giọng nói của Lorenzo vang lên lần nữa.Hắn ta bay lên giữa không trung, thần sắc cảnh giác quan sát bốn phương tấmhướng.Đám người đều thở phào một hơi, vội vàng xuống ngựa nghỉ ngơi.Thực sự là không thể chạy tiếp nữa.Nếu chẳng may đội ngũ gặp phải chuyện gì đó, mà tất cả mọi người đều ở trongtrạng thái đói khát cùng mỏi mệt thì thực sự rất khó ứng đối được.Mấy nhân viên trong thương đội mang theo một cái rổ lớn, phân phát thức ăndọc đường."

Đây là của ngươi."

Khi bọn họ đi ngang qua Liễu Bình, lấy ra một bình nước cùng một khối lươngkhô cứng rắn đưa cho hắn."

Cám ơn."

Liễu Bình tiếp nhận lương khô, quan sát, phát hiện là một loại bánh mì hỗn hợpthịt khô.Loại này không chỉ có thể no bụng, còn có thể bổ sung thể lực.Nước trong bình là nước suối mát lạnh, ẩn chứa một tia ma pháp, chỉ ngửi thôicũng biết được ma lực gia trì, có thể giúp tinh thần con người trở nên phấnchấn.Liễu Bình dựa vào xe ngựa, ăn uống một cách thoải mái.Lúc này, Lorenzo cũng từ không trung bay thấp xuống, tụ hợp với thủ lĩnhthương đội, hội trưởng Công hội Đạo tặc cùng người phụ trách của những cônghội khác.Bọn họ vừa ăn vừa nói cái gì đó.Mọi người đều rất tự nhiên cách xa bọn họ, để tránh quấy rầy cuộc nói chuyệncủa các vị đại nhân.-------Chương 423: Nhanh, giết ta, cầu xin các ngươi đó!Liễu Bình liếc qua, nói nhỏ: "Triệu Thiền Y."

"Ừm?"

Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên."

Năm đó khi còn ở giới Tu Hành, ngươi đã rất am hiểu về phương diện tìm hiểutin tức."

Liễu Bình nói."

Đúng thế, hiện tịa chúng ta đã rời xa giới Tu Hành, ta nói thẳng cho ngươi đi,ta có một môn Thần thông, nó gọi là 'Thính Vi'..."

"Không có bất cứ kết giới cùng thuật pháp nào có thể ngăn cản ta nghe đượcthanh âm."

Triệu Thiền Y nói."

Tới... nghe xem bọn họ đang nói cái gì."

Liễu Bình nói.Ngay sau đó...Một con mèo trắng như tuyết hiện lên trên vai hắn.Liễu Bình đưa bình nước tới trước mặt mèo trắng.Mèo trắng tò mò ngửi thử, lè lưỡi ***** một hớp, lắc đầu, rụt trở về."

Bánh mì?"

Liễu Bình lại đưa lương khô tới.Mèo trắng lại lắc đầu.Hai người tiếp tục làm ra những động tác chăm sóc thú cưng như vậy.Mèo trắng híp mắt, truyền âm nói: "Có người hỏi tại sao dừng lại, không phảiđã nói cứ tiếp tục chạy tới khi ngựa không thể chạy được nữa mới thôi sao?

Tạisao lại thay đổi kế hoạch?"

"Tên thẻ bài sư kia nói: Giá trị giới hạn sắp tới, chạy tiếp cũng không có tácdụng gì, còn không bằng nghỉ ngơi tại chỗ."

"Giá trị giới hạn?"

Liễu Bình cau mày hỏi lại.Mèo trắng nghiêng tai lắng nghe, nói tiếp: "Đúng vậy, nói rằng đã sắp tới giá trịgiới hạn, toàn bộ phong ấn trong lãnh địa bị mở ra, hiện tại thử nhìn xem có thểgặp được..."

"Chờ đã, tên thẻ bài sư kia vừa nói, đã đột phá giá trị giới hạn rồi!"

Triệu Thiền Y vừa nói xong, bên kia đã truyền ra những tiếng ồn ào.Phong Ma Lorenzo bỗng bay lên không trung, quát lớn với mọi người: "Toànthể chú ý, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"

Ngay sau đó...Trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ:[Chú ý!][Phong ấn đã được mở ra.][Ngươi đang đứng bên trong vùng thời không chồng chéo.][Một thế giới bí ẩn đang giáng lâm tại vị trí của các ngươi.]Chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.Liễu Bình quan sát bốn phía, lại phát hiện vùng hoang dã hai bên đường đều đãbiến mất.Đường dưới chân đã biến thành một con đường gập ghềnh quanh co, bị sươngmù che phủ cả trước lẫn sau.Xung quanh đều là cây cối cao ngất.Xe ngựa, hành lý, đám người đều biến mất.Chỉ còn lẻ tẻ vài người đứng cách Liễu Bình không xa, đang đề phòng quan sátbốn phía."

Người đâu?"

Một người tráng hán đeo thiết lĩnh (**) hỏi.(**Thiết lĩnh: vũ khí được tạo thành từ 2 thanh gỗ 1 dài 1 ngắn, nối với nhaubằng xích sắt, tựa như côn nhị khúc.)"Không gian xung quanh chúng ta đã biến đổi, thế nhưng loại biến đổi này cũngrất nhỏ, ta đoán những người khác cách chúng ta cũng không xa."

Một cô gáinói.Mèo trắng trên vai Liễu Bình bỗng đứng vụt dậy, nhìn chăm chú về phía nơi sâutrong sương mù."

Liễu Bình, ta nghe được rất nhiều tiếng vang...

ở phía kia."

Mèo trắng nói."

Đi!"

Bóng hình Liễu Bình hơi động, bay vút qua phương hướng mà mèo trắng chỉtới."

Đạo tặc!

Ngươi đi đâu vậy?"

Mấy chức nghiệp giả khác gọi với theo, hơi do dự rồi cũng đi theo hắn.Đạo tặc là trinh sát cơ trí nhanh nhẹn nhất, thiếu niên này trẻ tuổi như vậy đã cóthể gia nhập đội ngũ, chắc hẳn cũng có năng lực xuất chúng.Có lẽ hắn phát hiện điều gì đó.Liễu Bình bay vút qua, xuyên qua rừng cây rậm rạp, cuối cùng đi tới gần rìamột dốc núi.Hắn dừng bước, nhìn ra phía bên ngoài.Ngẩn ra một lúc, hắn mới hỏi nhỏ: "Là ở đó sao?"

"Đúng thế."

Mèo trắng gật đầu nói.ắ ế ầ ắDưới sườn núi, lít nha lít nhít mộ địa sắp xếp tại nơi đó, phóng tầm mắt nhìn tớicũng không thấy cuối.Trong biển mộ bia phía dưới, có một giáo đường khổng lồ đứng vững nơi đó....Mấy tên chức nghiệp giả chạy tới, thở hồng hộc."

Không thể nào..."

Chiến sĩ trợn mắt nhìn khu kiến trúc rộng lớn bên dưới, cùng với mộ địa khôngbờ bến kia."

Không thấy được những người khác, bọn họ đi nơi nào chứ?"

Nữ pháp sư trầmtư, nói.Một chú thuật sư nói: "Mọi người hãy xem phía sau lưng chúng ta."

Đám người quay đầu nhìn lại.Đường nhỏ phía sau đã bị sương mù dày che phủ, không thể nhìn rõ con đườngvừa đi nữa.Trong từng lớp sương mù, truyền tới những tiếng sột soạt, có vẻ như ẩn giấu tồntại nào đó không thể dự đoán trước."

Không đúng, vừa rồi khi đi tới vẫn còn tốt mà."

Chiến sĩ nói.Hắn ta cầm theo thiết lĩnh nặng nề, nhanh chân bước về phía sương mù.Đám người đợi vài giây.Những tiếng sột soạt trong sương mù biến mất.Rất nhanh...Chiến sĩ thò đầu ra khỏi sương mù, mỉm cười nói: "Ta phát hiện một con đườngkhác, có thể tránh khỏi khu mộ địa phía dưới, mọi người đi theo ta đi."

"Thật sao?"

Nữ pháp sư vui vẻ hỏi lại."

Chờ đã!"

Chú thuật sư là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, hắn ta kéo nữpháp sư lại, hỏi tên chiến sĩ kia: "Nói cho chúng ta biết, vũ khí của ngươi đâu?"

"Vũ khí?"

Chiến sĩ lộ ra vẻ khó hiểu.Rồi hắn ta như nhớ lại gì đó, vui vẻ nói: "Ngươi chờ một lát."

Chiến sĩ chui vào trong sương mù, biến mất không thấy nữa.Nữ pháp sư dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chú thuật sư."

Ta rất mẫn cảm đối với ngôn ngữ, câu nói vừa rồi rất giống là lời nói dối."

Chúthuật sư nói."

Hắn ta không cần thiết lừa gạt chúng ta, trừ khi..."

Nữ pháp sư như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt dần dần thay đổi.Một lúc lâu sau, tên chiến sĩ kia lại thò đầu ra, nhìn về phía đám người, nói:"Nhìn đi, thiết lĩnh của ta!"

ắĐám người nhìn vũ khí trên tay hắn ta...Hắn ta duỗi bàn tay xương trắng đầy máu đỏ tươi ra, cầm chặt thiết lĩnh, tùy ývung lên hai lần."

Tới đi, các vị, ta sẽ xung phong về phía trước, chúng ta chắc chắn sẽ tìm đượcmột nơi an toàn."

Chiến sĩ hào hứng nói.Sương mù âm thầm bọc lấy hắn ta, chậm rãi lan tràn về phía đám người.Mấy người còn lại không nhịn được mà lùi về phía sau."

Không nên kích thích nó, chúng ta chậm rãi đi xuống dốc núi."

Liễu Bình nóinhỏ.Vẻ mặt nữ pháp sư dần dần trở nên lạnh lẽo, chửi thề: "Đáng chết, tới cùng làthứ quái quỷ gì, vậy mà cứ thế ***** Ficker, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ chonó!"

Nàng ta cắm mạnh pháp trượng lên mặt đất, quát: "Viêm Bạo..."

Toàn bộ dốc núi bị ánh lửa chiếu sáng.Ngọn lửa bùng ra tràn về phía sương mù như là gió mạnh, trong nháy mắt đãbùng nổ những tiếng vang lớn, thổi bay sương mù bốn phía.Tồn tại ẩn núp trong sương mù cũng không thể che giấu nữa.Đó là một con quái vật giáp xác khổng lồ, vô số côn trùng bò lổm ngổm toànthân.Nó duỗi một móng vuốt cực dài ra, điều khiển chiến sĩ chỉ còn lại cái đầu, đangcố gắng làm cho chiến sĩ lộ ra nụ cười mỉm.Toàn thân chiến sĩ đều đã hóa thành xương trắng.Khi ánh lửa xuất hiện, quái vật giáp xác này hơi ngẩn ra.Nụ cười trên mặt chiến sĩ cũng biến mất.Vẻ mặt hắn ta lộ ra vẻ đau đớn, hét: "Nhanh, giết ta, cầu xin các ngươi đó!"

Một mũi tên phá không bay tới, đâm trúng hốc mắt của hắn ta.Đầu chiến sĩ hơi run lên, khóe miệng nhếch lên, nói nhỏ: "Cám ơn."

Hắn ta không còn nói được cái gì nữa.Cuối cùng thì hắn ta cũng chết rồi.-------Chương 424: Cửa giáo đườngLiễu Bình buông trường cung xuống, quát khẽ: "Chạy!"

Quái vật rít gào, ném bộ xương trắng đi, chuẩn bị nhào tới đám người trướcmắt."

A... chết đi!"

Nữ pháp sư hét lên, vung pháp trượng lên.Dưới chân cùng bốn phía quái vật kia đều hóa thành dung nham ngay lập tức.Nó vừa định nhấc chân lên, đã thấy hai tay Chú thuật sư hợp lại, niệm chú:"Trói."

Quái vật đứng im bất động, thân thể dần dần bị dung nham nuốt vào, phát ranhững tiếng vang xì xì.Liễu Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.Tại sao hai người kia lại không nghe mình khuyên bảo cơ chứ?Vẻ mặt hắn bỗng biến đổi, quát khẽ: "Lui!"

Không đợi những người khác phản ứng lại, hắn đã nhảy xuống, từ sườn núi bayvọt xuống dưới.Chú thuật sư chỉ do dự trong nháy mắt, cũng nhảy xuống theo.Nữ pháp sư đi tới hai bước, lại cắn răng vung quyền trượng lên, quát: "Cònchưa xong đâu!"

Trong nháy mắt...Sương mù vô tận từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong nháy mắt đã bao phủnàng ta.Ánh lửa mới vừa từ toàn thân nàng ta tản ra, lại bị sương mù bao phủ, ánh sánglập tức biến mất.Một tiếng hét thảm vang lên.Bóng hình của nàng ta bị sương mù nuốt sạch sẽ.Cùng lúc đó...Liễu Bình bay xuống dưới, lớn tiếng nói: "Đuổi theo ta!"

"Được!"

Chú thuật sư nói.Ầm...Liễu Bình rơi xuống đất, rút hai thanh dao găm ra, chạy nhanh về phía trước.Hắn vừa chạy tới, vừa khom lưng, dùng dao găm liên tục cắm xuống phía dưới.Từng tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.ỗ ầChú thuật sư chạy theo một lát, bỗng phản ứng lại được, thầm thì: "Dĩ ngã chingôn - Phong Trấn!"

Sóng vô hình từ trong miệng của hắn ta phát tán ra.Dưới mặt đất, những thứ nhúc nhích dưới mặt đất bắt đầu trở nên chậm chạp.Hai người tiếp tục tiến lên.Chú thuật sư đột ngột phun máu, thất thanh nói: "Cứu ta!"

Một chân của hắn ta bị bảy, tám bàn tay tóm lấy, lôi kéo về phía dưới mặt đất.Liễu Bình quay lại chộp tới hắn ta.Trong khoảnh khắc đó, một cái miệng lớn đầy răng nanh bỗng xuất hiện, tápmạnh về phía Liễu Bình từ sau lưng.Liễu Bình không thể không nhảy lên thật cao, thuận tiện rút một cây cung ra,chỉ trong nháy mắt đã ***** mấy chục mũi tên.Con quái vật miệng đầy răng nanh kia đã bị bắn trở về.Thế nhưng cũng đã chậm trễ việc cứu viện.Chú thuật sư khi thấy mình sắp bị kéo vào trong lòng đất thì bỗng quát lên:"Xiềng xích!"

Một cây xích sắt quấn quanh người hắn ta, một đầu khác thì bay lên trời cao,quấn chặt hông Liễu Bình."

Cứu ta, nếu không ngươi cũng sẽ phải chết!"

Chú thuật sư quát lên với vẻ tuyệt vọng.Phóng tầm mắt nhìn tới, trong mộ địa vô biên vô hạn này, những cánh tay vươnra từ lòng đất đã trải rộng toàn bộ thế giới.Liễu Bình liếc nhìn xích sắt bên hông, còn chưa làm ra phản ứng thì con mèotrên vai hắn đã dựng lông lên."

Meo!"

Nó phát ra tiếng kêu đầy khó chịu về phía Chú thuật sư.Một thanh trường đao sáng như tuyết bị con mèo ngậm trong miệng, vung lên...Đao thuật - Chân Không Trảm Pháp!Một tiếng kim loại vang lên.Xích sắt đứt thành từng khúc.Chú thuật sư bị vô số cánh tay kéo xuống lòng đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết,sau đó lại im bặt mà dừng."

Phản ứng tự nhiên của kẻ chết đuối mà thôi, không cần trách hắn ta."

LiễuBình nói."

Loại người này mà còn sống thì cũng chỉ hỏng việc, tuyệt đối sẽ không giúpđược chút gì."

Mèo trắng híp mắt, nói.ễ ố ấĐang khi nói chuyện, Liễu Bình hạ xuống mặt đất.Một tay hắn cầm dao găm, tay kia cầm kiếm ngắn, liên tục vung chặt trong vôtận cánh tay mà tiến lên.Những cánh tay kia điên cuồng tóm lấy hắn, thế nhưng không có bất cứ cánhtay nào có thể chạm tới người của hắn cả, chỉ có thể bị lưỡi dao sắc bén chémbay.Thời gian dần dần trôi qua.Liễu Bình cứ vậy mà giết ra một con đường, đi tới phía dưới tòa giáo đườnghùng vĩ kia.Trong toàn bộ thế giới này, chỉ có nơi đây là không có cánh tay xuất hiện.Liễu Bình lấy chai nước ra uống một hớp, thuận tiện ném dao găm cùng kiếmngắn trên tay xuống mặt đất.Lưỡi dao của cả hai thanh vũ khí này đều đã mẻ cùng uốn cong, không thể sửdụng nữa."

Thực sự làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, ta cũng không biết trongCông hội Đạo Tặc lại còn có thiếu niên anh hùng như vậy."

Trước cửa chính giáo đường truyền ra một giọng nói.Một thích khách đi ra từ trong bóng tối, lộ ra ý cười với Liễu Bình.Là người cùng gia nhập nhiệm vụ với Liễu Bình!Trên đỉnh đầu vị thích khách này, có một hàng chữ nhỏ:[Ảnh Sát Giả, Xưng Hào thích khách, cấp 25.]Chậc...Thảo nào dễ dàng như vậy giết ra một con đường, đi tới trước cửa giáo đườngnày.Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Lão ca, ngươi có gặp những người khác haykhông?"

"Khi ta tới, nơi này đã không có bất cứ kẻ nào, với lại cửa cũng đang đóng."

Xưng Hào thích khách lắc đầu nói.Liễu Bình nhìn về phía cửa chính của giáo đường.Cửa lớn màu đen kịt đã đóng chặt, có vẻ như được một loại kim loại màu đennào đó tạo thành, lộ ra vô cùng nặng nề, trên cửa có vẽ một loại ký hiệu kỳ lạ."

Ký hiệu này khá giống ma quỷ, đáng tiếc những sách mà ta đọc qua lại khôngcó ghi chép."

Liễu Bình lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, âm thầm nhìn về sách thẻcủa mình.Đã thấy Lãnh chúa ma quỷ đã tỉnh, thần sắc uể oải, mắt quầng thâm rất rõ rệt."

Tới xem giúp ta, ký hiệu này đại biểu cho cái gì."

ễLiễu Bình nói.Hắn lật tay, tấm thẻ bài lãnh chúa ma quỷ yên lặng xuất hiện trong tay của hắn.Thừa dịp lúc này, lãnh chúa ma quỷ liếc nhìn về ký hiệu trên cánh cửa."

Đó là một loại cửa hiến tế."

Lãnh chúa ma quỷ nói với giọng khẳng định."

Cửa hiến tế?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đúng, là một loại rất cổ xưa, cần phải hiến tế một linh hồn, mới có tư cách tiếnvào... lại còn phải do ma quỷ làm phép thì mới có thể tiến vào."

"Cứ phải là ma quỷ sao?"

"Đúng, nếu như kẻ ở ngoài cửa không phải là ma quỷ, mà lại đứng tại đó trongthời gian dài, không hiến tế bất cứ linh hồn nào, sẽ tự động kích hoạt một vàicạm bẫy...

đây là phong cách lạc hậu của ma quỷ chúng ta."

Ma quỷ nói."

Thì ra là thế, hả"Liễu Bình chợt phát hiện tên thích khách cấp 25 kia biến maasta.Ngay sau đó...Gió lớn đập vào mặt..."

Ta vốn không muốn làm vậy."

Liễu Bình nói nhỏ.Ánh sáng thần thánh bùng nổ từ phía sau lưng hắn ra, hóa thành một cô gái xinhđẹp, nắm chặt dao găm trong tay Ảnh Sát Thích Khách.Xoạt xoạt!Dao găm bị nàng dùng tay bóp nát thành vụn phấn."

Đã rất nhiều năm không có đạo tặc nào dám giết người trước mặt ta rồi."

Yanamỉm cười nói.Con ngươi Ảnh Sát thích khách bỗng co rút lại, bóng hình lóe lên, biến mất vàotrong hư không.Yana đang định ra tay...Thế nhưng mèo trên vai Liễu Bình lại biến mất.Ngay sau đó...Một thiếu nữ xuất hiện bên cạnh người Liễu Bình, rút một thanh trường đaosáng như tuyết ra, quát khẽ: "Trảm!"

Trường đao rung lên.Từ trong hư không truyền ra tiếng hét thảm thiết.Một vùng sương mù tản ra.Thi thể Ảnh Sát thích khách bay ra ngoài, đâm vào cửa chính giáo đường.ấ ể ầLãnh chúa ma quỷ yên lặng xuất hiện, tóm chặt thi thể, nhanh chóng thầm thì:"Dùng linh hồn của sinh linh này, làm cho mọi tà ác đều phồn vinh như là lửađịa ngục!"

Ầm ầm ầm ầm...Cửa lớn của giáo đường dần dần mở ra.-------Chương 425: Thù này tất báo!Xưng Hào thích khách đã chết.Linh hồn của hắn ta cũng bị hiến tế cho cửa chính."

Ngươi quá gấp, ta cũng không nói hiến tế linh hồn của hắn ta cho cánh cửanày."

Liễu Bình thở dài, nói."

Ta thấy các nàng đều đã hành động, cho nên..."

Lãnh chúa ma quỷ nói."

Lần này thì thôi, lần sau nếu không có mệnh lệnh của ta, ngươi đừng ra tay."

Liễu Bình nói.Tên thích khách kia.Nếu như vẫn còn linh hồn của hắn ta, mình hoàn toàn có thể chuyển hóa hắn tathành con rối tử vong, hỏi rõ tại sao hắn ta lại muốn giết mình, cùng với việcnhững người khác đã đi đâu.Hiện tại, linh hồn của thích khách đã bị hiến tế.Coi như chuyển hóa hắn ta thành con rối tử vong, cũng chỉ đạt được một bộ xáckhông, không thể hỏi ra bất cứ thứ gì cả.Lãnh chúa ma quỷ cười làm lành, nói: "Xin lỗi, lần sau ta chắc chắn sẽ nghetheo mệnh lệnh của ngài mới hành động."

"Chuyện đã rồi, đi thôi, chúng ta vào xem."

Liễu Bình nói xong, bước vào trong giáo đường.Yana và Triệu Thiền Y theo sát lấy hắn để bảo vệ.Lãnh chúa ma quỷ thấy cảnh này thì ánh mắt lấp lóe, yên lặng đi theo.Đám người đi vào trong giáo đường.Toàn bộ giáo đường rất trống trải, trên mặt đất có rất nhiều vết máu màu đencùng một vài di thể không rõ.Giữa không trung đại sảnh, có một cánh cửa ánh sáng trôi nổi lơ lửng.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên cánh cửa:[Cửa Phong Ấn.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, gọi Lãnh chúa ma quỷ ra ngoài, hỏi: "Cánh cửa ánh sángnày là dùng để làm gì?"

Lãnh chúa ma quỷ nhìn chằm chằm cánh cửa một lát, nói: "Ta cũng không rõlắm, ngươi có thể chạm vào nó thử xem, có lẽ sẽ có phát hiện nào đó."

Liễu Bình nheo mắt lại.Linh hồn con lãnh chúa ma quỷ này sinh ra chập chờn rất nhỏ.ề ể ốĐiều này đại biểu nó đang nói dối.Rõ ràng đã trở thành thẻ bài của mình, thế nhưng nó lại vẫn không nói thật.Có lẽ nó vẫn không rõ tình cảnh hiện tại của mình?Bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ bé vang lên trong đầu Liễu Bình:"Trong cánh cửa kia có một loại thuật pháp cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không nênchạm vào."

Liễu Bình hơi giật mình, chợt rút một tấm thẻ bài ra.Nữ Yêu Rừng Rậm!Nàng đang lơ lửng trên mặt nước, vẻ mặt hiện lên nét mệt mỏi, nói: "Ma quỷkhông thành thật, nó vội vã mở cánh cửa này giúp ngươi, đương nhiên có ý nghĩcủa nó... chuyện tiếp theo mà ta muốn nói với ngươi tuyệt đối không thể để nóbiết được."

Liễu Bình gật đầu, nói: "Ừ."

Yana bỗng vươn tay ra, vỗ lên người Lãnh chúa ma quỷ.Một sợi dây tản ra ánh sáng vàng kim xoay xung quanh người Lãnh chúa maquỷ mấy vòng, trói chặt nó lại."

Thánh kỵ sĩ, ngươi làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt Lãnh chúa ma quỷ biến đổi, hỏi."

Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."

Yana mỉm cười nói.Một ánh đao lướt qua.Lãnh chúa ma quỷ bị chém bay ra ngoài, tại giữa không trung đã bị chém thànhnăm bảy mảnh.Triệu Thiền Y đứng ở một bên thì thu hồi trường đao, cười nói: "Kẻ giết ngươilà ta."

Bỗng nàng nhìn về phía hư không."

Liễu Bình, ta giết con ma quỷ này, thu hoạch được không ít hồn lực, hiện tạimuốn thăng cấp."

Triệu Thiền Y nói.Một luồng linh quang dồi dào từ trên người nàng tản ra, ngưng tụ thành linh văntự nhiên rất phức tạp giữa không trung."

Linh văn tự nhiên, điều này đã chứng minh cấp bậc tu hành của ngươi lại tănglên một cấp bậc... thế nhưng trong Vĩnh Dạ lại không có Thiên Kiếp, thật sự thúvị."

Liễu Bình cười nói."

Căn cứ những ghi chép trong sách vở, đây là Thiên Kiếp cảnh..."

Triệu Thiền Y nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận vài giây, nói: "Thực lực của tađang mạnh lên, yêu lực cũng tăng lên gấp đôi, thần thông của ta cũng đượcthăng cấp."

Nàng bỗng phản ứng lại, nói với vẻ hối hận:ế ễ ẳ ế"Đáng lẽ ta không nên giết nó, Liễu Bình, hẳn phải nhường ngươi giết mớiđúng, làm vậy thì thực lực của ngươi cũng có thể tăng lên."

Liễu Bình lắc đầu nói: "Thực ra an nguy của ta cũng không quan trọng, bởi vìkẻ địch của ta cần chiến thắng các ngươi trước, mới có thể làm ta bị thương...hai người các ngươi mới cần phải tăng thực lực lên nhanh hơn mới đúng."

"Hơn nữa..."

Hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:[Thẻ bài của ngươi: Triệu Thiền Y tăng lên một cấp, trở thành Miêu yêu cấp 31cảnh giới Thiên Kiếp.][Xét thấy thực lực của thẻ bài cao cấp của ngươi tăng lên, giá trị kinh nghiệmcủa ngươi cũng được tăng lên trên diện rộng.][Giá trị kinh nghiệm của ngươi tăng lên tới: 60%.]Triệu Thiền Y là thẻ bài cấp 30.Nàng tăng lên một cấp, lại có thể mang tới cho mình nhiều điểm kinh nghiệmnhư vậy.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tốc độ tăng cấp của mình cũng sẽ rất nhanh!Vấn đề duy nhất chính là...Cảnh giới Thiên Kiếp.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Không ổn, ta chợt nhớ tới, trong sách cổ của ngườitu hành tại thế giới khác đã ghi chép, người tu hành tại cảnh giới Thiên Kiếp,cần phải ứng đối vô số kiếp nạn, tới khi hoàn thành độ kiếp đột phá tới cảnhgiới mới mới thôi."

"Cảnh giới Thiên Kiếp sao?

Thế nhưng ta vẫn thoải mái đứng ở nơi này, có kiếpnạn nào đâu chứ?"

Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi."

Nghe nói là kiếp nạn hoàn toàn không thể dự đoán, ngay cả uống một hớpnước cũng có thể bị sặc chết."

Liễu Bình nói.Bỗng nhiên, trong hư không truyền ra một giọng nói:"Là kẻ nào dám giết người của Giám Sát hội chúng ta?

Ngươi phải bỏ ra mộtcái giá rất đắt!"

Hư không quanh người Triệu Thiền Y hiện lên từng phù văn âm u rất khó hiểu,những phù văn này hình thành một cái đầu lâu khổng lồ ở trên đỉnh đầu TriệuThiền Y.Nàng liên tục bắt quyết làm phép, lại dùng trường đao đi chém, thế nhưng cáiđầu lâu này không bị tổn thương chút nào."

Không được, ta không đánh trúng nó được!"

Triệu Thiền Y vội hét lên.Trong khoảnh khắc đó...ế ầ ắYana tiến lên, hai tay tản ra ánh sáng thần thánh chói mắt, toàn lực đặt trên lưngTriệu Thiền Y."

Đừng nhúc nhích!"

Yana quát khẽ."

Lại dám dùng loại thuật pháp dơ bẩn này trước mặt ta sao?

Tản!"

Toàn thân Yana tản ra thánh quang hừng hực, hoàn toàn nhập vào cơ thể TriệuThiền Y.Chiếc đầu lâu kia bị thánh quang hừng hực thiêu đốt biến mất hoàn toàn.Một tiếng hét thảm từ đó truyền ra:"Ta nhớ kỹ khí tức của các ngươi rồi...

Thù này tất báo!"

Tất cả phù văn dần dần bị thánh quang loại bỏ.Mọi thứ đều khôi phục như ban đầu.-------Chương 426: Cửa Phong ẤnTriệu Thiền Y liếc nhìn Liễu Bình, lại thấy vẻ mặt hắn hơi né tránh, bĩu môi vềphía Yana.Triệu Thiền Y không còn cách nào khác, đành phải ôm quyền nói: "Yana, cámơn, một chiêu vừa rồi làm ta không biết nên ngăn cản thế nào."

"Là một loại pháp thuật tà ác cự ly siêu xa, chỉ có một vài chức nghiệp có thểứng đối mà thôi, đúng lúc Thánh kỵ sĩ là một loại trong số đó."

Yana nói."

Thiền Y, tiếp sau ngươi cần phải cẩn thận hơn, sẽ có vô số kiếp nạn quấn lênngười ngươi đó."

Liễu Bình nhắc nhở."

Mới vừa rồi là do ta giết tên ma quỷ kia mà thôi, từ giờ trở đi, sẽ không cònchuyện gì nữa cả."

Triệu Thiền Y nói.Nàng vô ý bước ra một bước.Két cạch...Một tiếng vang nhẹ xuất hiện, viên đá dưới chân nàng bỗng lún xuống.Triệu Thiền Y im lặng, bụm mặt nói: "Liễu Bình, hình như ta dẫm phải..."

"Cạm bẫy."

Liễu Bình ngơ ngác nói.Ầm ầm ầm ầm...Toàn bộ sàn nhà nhanh chóng sụp lún xuống.Liễu Bình vẫy tay, lớn tiếng nói: "Thiền Y, ngươi trở về sách thẻ nghỉ ngơitrước, chờ về sau chúng ta tới một nơi an toàn, rồi lại thả ngươi ra ứng kiếpsau."

"Được."

Triệu Thiền Y nói.Nàng hóa thành một tấm thẻ bài, được Liễu Bình thu hồi.Yana tiến lên, ôm chặt Liễu Bình rồi nhẹ nhàng lơ lửng trên không.Nàng dẫn theo Liễu Bình bay tới trần nhà giáo đường, đặt hắn lên một bệ cửa sổcó sắc màu sặc sỡ.Hai người cùng nhìn về phía dưới.Toàn bộ giáo đường đều hóa thành hố sâu nhìn không thấy đáy, chỉ còn lại cửaánh sáng vẫn lơ lửng giữa không trung.Vô số tiếng vang nhỏ nhẹ từ sâu trong lòng đất truyền ra.Yana tiện tay thả ra một luồng sáng, ném xuống sâu trong lòng đất.Ánh sáng sáng lên từ sâu trong lòng đất.Vô số bộ xương khô từ trong lòng đất bò lên trên.Rất nhanh, bọn chúng đã đứng chật ních trong hố sâu, bắt đầu dọc theo váchtường bò về phía Liễu Bình."

Làm sao bây giờ?"

Yana hỏi."

Chúng ta cần phải biết được tình huống rõ ràng của cánh cửa kia... nữ sĩ, hiệntại ngài có thể nói rồi."

Liễu Bình nói.Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên: "Cánh cửa này là cửa phong ấn,phong ấn thẻ bài nòng cốt của Danh Sách mà đám ma quỷ không thể chinhphục, một khi có người tiến vào trong đó, chắc chắn sẽ bị nó công kích."

"Ý của ngài là trong cánh cửa này có một tấm thẻ bài nòng cốt của Danh Sách?"

Liễu Bình vui vẻ hỏi."

Đúng vậy, ngươi cần chứng minh thân phận của mình, mới không bị tấm thẻbài kia công kích."

Nữ Yêu Rừng Rậm vừa nói, vừa rút ra một chiếc lá xanh biếc từ đỉnh đầu đầyhoa tươi cùng cành lá."

Ngươi cần phải bỏ chiếc lá này vào trong cánh cửa ánh sáng trước, tên bêntrong sẽ biết là ta tới, sẽ không công kích ngươi."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói."

Được."

Liễu Bình tiếp nhận lá cây, đưa cho Yana.Yana bay qua, đặt lá cây vào trong cửa ánh sáng.Mấy giây sau...Từ trong cửa ánh sáng truyền ra một giọng nói:"Là Nữ Yêu Rừng Rậm?"

"Đúng vậy."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói."

Ngươi tới nơi này làm gì?

Tòa giáo đường này chỉ có ma quỷ mới có thể tiếnvào, chẳng lẽ ngươi đã đầu hàng ma quỷ?"

Giọng nói kia hỏi."

Đương nhiên là không phải, chúng ta chỉ bắt lấy một tên ma quỷ, ép buộc nómở cửa giáo đường mà thôi."

Nữ Yêu cười nói."

Rất tốt, ta cũng cảm nhận được lực lượng của ngươi không bị ăn mòn, coi nhưlà nói thật."

Giọng nói kia đáp."

Một vị thẻ bài sư loài người đạt được thẻ ban đầu của 'Nơi Lưu Vong', hắnđang tìm kiếm chúng ta!"

Nữ Yêu nói.Lúc này, vô số khô lâu đã bò lên trên bệ cửa sổ.Yana bay trở về, đánh giết khô lâu cùng với Liễu Bình."

Nhanh lên, nói ra phương pháp có thể cứu ngươi cho chúng ta biết!"

Nữ Yêu nói.Cánh cửa ánh sáng im lặng vài giây rồi mới vang lên lần nữa:"Cơ hội chỉ có một lần, Nữ Yêu."

ấ ấNữ Yêu nói: "Không nên do dự nữa, đây là cơ hội duy nhất, có lẽ qua mấy triệunăm, chục triệu năm cũng không có con người nào có thể tới nơi này nữa đâu."

"Được rồi, các ngươi hãy nghe rõ lời nói của ta..."

Giọng nói kia nói."

Trên đỉnh giáo đường, có một viên đá quý màu đỏ thẫm, các ngươi cần rót Hồnlực vào đó, nó có thể mở ra một lối đi..."

"Lối đi đó thông tới một mật thất mà đám ma quỷ cất giữ chìa khóa phong ấn."

"Có quái vật canh giữ tại đó."

"Nếu như các ngươi có thể đạt được chìa khóa, là có thể mở phong ấn, thả ta rangoài."...Liễu Bình được Yana ôm, lơ lửng ngay dưới trần nhà.Bọn họ cùng nhìn về phía viên đá quý kia.Đó là một viên đá quý tản ra ánh sáng đỏ thẫm, nó khảm tại chính giữa trần nhà,bị rất nhiều tác phẩm bích họa sặc sỡ màu sắc vây quanh."

Để ta tới kích hoạt nó."

Yana nói."

Chờ đã, tại sao ta cảm thấy viên đá quý này rất kỳ quái chứ?"

Liễu Bình nói.Trước mắt hấn, cạnh viên đá quý đó có hai hàng chữ hiện ra:[Đá quý thông đạo (bị tuyến vận mệnh quấn quanh).][Thuyết minh: Rót hồn lực vào, có thể mở ra một con đường bí ẩn.]Liễu Bình âm thầm hỏi: "Tuyến vận mệnh quấn quanh là sao cơ?"[Xin hãy tự khám phá.] Danh Sách đáp lại.Tự khám phá...Liễu Bình cũng hơi do dự."

Mở ra đi, ta không cảm thấy viên đá quý này có nguy hiểm gì cả, với lại bọnchúng cũng sắp lấp đầy giáo đường rồi."

Yana nói.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Vô số khô lâu đã thuận theo bức tường mà bò tới."

Được."

Hắn đặt tay lên đá quỷ, đẩy một tia hồn lực vào.Ngay lập tức, đá quý hóa thành một hang động.Yana dẫn Liễu Bình bay vào trong.Ngay lập tức hang động khép lại.Vừa tiến vào, chỉ thấy cảnh tượng bốn phía đều là sương mù xám xịt, chỉ thấyrõ một con đường nhỏ thông hướng về phía trước.Thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng sàn sạt từ trong sương mù.ố ế ếGiống hệt khi vừa tiến vào thế giới này vậy."

Không nên đi vào sương mù, bên trong có một vài tồn tại rất lợi hại."

Yana nhỏgiọng nói."

Ừ."

Liễu Bình lên tiếng, dọc theo con đường phía trước mà đi tới.Không bao lâu, hắn đã đi tới cuối con đường."

Kỳ quái, không phải nói nơi này có quái vật canh chừng chìa khóa sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu.Trước mặt hắn, là một tế đàn hình tròn.Trên tế đàn là một trái tim đang đập, mà phía dưới trái tim là thi thể một quáivật đã chết đi rất lâu rồi.Nói là quái vật cũng không chính xác lắm, bởi vì thân hình của nó giống vớimột con người nhưng lớn gấp ba bốn lần người bình thường.Chỉ là trên người của nó không có bất cứ đặc chất nào của loài người cả, cảngười lẫn gương mặt đều trắng xóa.-------Chương 427: Chia đều...Từng hàng chữ nhỏ hiện lên bên cạnh quái vật:[Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z (tử vong) (tuyến vận mệnh quấn quanh).][Hệ thần bí, hệ võ đạo.][Thuyết minh: Đây là một loại thể sinh vật chiến đấu rất mạnh mẽ, loại 'Z' là đạibiểu lĩnh vực mà nó am hiểu là cận chiến tay không.]Yana tiến lên quan sát, nói: "Con quái vật này đã chết, quả tim phía trên cơ thểnó là thuộc về ma quỷ."

"Ngươi biết trái tim ma quỷ?"

Liễu Bình hỏi."

Nên gọi nó là ma hạch mới đúng, thế nhưng chúng ta vẫn thường gọi là tráitim."

Yana nói.Hai người quan sát mọi thứ xung quanh.Không có chìa khóa."

Quái lạ, chẳng lẽ tấm thẻ nòng cốt bị phong ấn kia đang lừa ta?"

Liễu Bìnhkinh ngạc nói."

Không, mọi sóng mà nó phát ra đều rất bình ổn, không thay đổi, vẫn là thẻ bàiđứng về phía bên chúng ta."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói."

Chẳng lẽ chìa khóa là quả tim này?"

Liễu Bình nói.Hắn tiến lên hai bước, đang định cầm quả tim kia lên, bỗng nhớ tới điều gì đó,kêu: "Lilith!"

"Ừm?"

Một cô gái lớn chừng bàn tay ló đầu ra từ trong tóc của hắn, tò mò nhìn về phíathi thể hình người màu trắng toàn thân kia."

Có vẻ như vật thể này rất mạnh, chúng ta có thể sử dụng nó sao?"

Liễu Bìnhhỏi."

Cấp bậc của nó...

đã vượt ngươi rất xa, nếu như ngươi biến nó trở thành con rốitử vong, vậy thì không thể triệu hoán con rối tử vong nào khác nữa cả."

Lilithnói."

Tình trạng này là vĩnh viễn, hay là tạm thời?"

Liễu Bình hỏi."

Chờ cấp bậc của ngươi tăng lên, thực lực cao hơn, vẫn còn có thể triệu hoáncàng nhiều con rối hơn."

Lilith nói.Liễu Bình gọi sách thẻ ra, nói: "Vậy thì không quan trọng, bắt đầu đi, đánh thứcnó dậy."

Lilith rơi vào trên sách thẻ, nhẹ giọng niệm những chú ngữ tối nghĩa.Một giây sau...ể ế ấ ề ắVật thể sinh vật chiến đấu loại Z toàn thân đều là màu trắng chậm rãi đứng dậy."

Ngươi cảm thấy thực lực của nó như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Khó mà nói..."

Yana đánh giá quái vật màu trắng, nói: "Khí tức của nó đã thuhồi hoàn toàn, ta không thể cảm ứng được bất cứ thứ gì từ nó."

Liễu Bình liếc qua Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z, chỉ cảm thấy mình đangnhìn tới hư không, mà trong hư không lại không có bất cứ thứ gì."

Vô cùng... cao cấp."

Hắn phán đoán."

Làm sao bây giờ?

Nơi này chỉ có thi thể cùng một trái tim, hay là chúng ta cầmtrái tim này đi tới cánh cửa ánh sáng thử một lần?"

Yana hỏi."

Trong Nơi Lưu Vong này, hai tấm thẻ bài *****ên mà ta đạt được đều là chìakhóa... liệu có chìa khóa được giấu trong quả tim của ma quỷ này hay không?"

Liễu Bình vừa nói, vừa nhận lấy trái tim ma quỷ từ tay Vật thể sinh vật chiếnđấu loại Z.Ngay sau đó...Dị biến xuất hiện...Tại hư không phía trên trái tim, có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Trái tim của ma quỷ không rõ.][Phong ấn đã được loại bỏ.][Đã khôi phục.]Bịch bịch!

Bịch bịch!

Bịch bịch!Trái tim đập rất mạnh mẽ.Hư không tách sang hai bên, một con khô lâu ba đầu xuất hiện trước mặt LiễuBình cùng Yana.Tù phạm!Thế mà nó lại có thể tiến vào trong mật thất này!"

Không nghĩ tới, các ngươi lại tìm được trái tim giúp ta."

Tù phạm ồm ồm nói.Bóng trắng lóe lên.Ầm!Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z đã đập Tù phạm tiến vào lòng đất, hai tay bùngnổ quyền ảnh mơ hồ không rõ.Hai giây sau...Một luồng sáng đen đâm mạnh vào ngực của Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z,đẩy bay nó ra ngoài.Tù phạm nhảy ra khỏi lòng đất, nói với Liễu Bình:"Chỉ dựa vào thứ này, ngươi đã nghĩ thắng được ta sao?"

ễ ề ấ ể ếLiễu Bình nhìn về phía không trung, đã thấy nơi ngực của Vật thể sinh vật chiếnđấu loại Z đã bị rách ra một đường.Nó chỉ bị thương, chứ không bị Tù phạm *****!Ngón tay Liễu Bình hơi động.Thánh Dũ thuật!Đây là loại thuật chữa trị mạnh nhất mà Liễu Bình đã học.Một luồng sáng ấm áp xuất hiện nơi ngực của Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z,làm vết thương trên người nó đỡ hơn một chút."

Để ta!"

Yana nói.Nàng tiện tay thả ra một luồng sáng thần thánh hừng hực.Thân là Thánh kỵ sĩ có thể sánh vai với Thần linh, năng lực chữa trị của nàng đãmạnh tới một loại cảnh giới rất *****.Vết thương trên người Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z đã khỏi hẳn trong nháymắt."

Đáng chết, là Thánh kỵ sĩ..."

Tù phạm chửi thề, phất tay thả ra một luồng sáng đen đánh úp về phía Yana.Bóng trắng lóe lên.Ánh sáng đen bị nó đẩy bay ra ngoài, ngay sau đó, nó xuất hiện tại phía sau Tùphạm.Tù phạm còn không kịp phóng ra thuật pháp khác, chỉ có thể miễn cưỡng ngăncản những đòn công kích liên tục của Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z.Ầm...Trong tiếng nổ to rõ, Tù phạm cùng Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z đều bayrớt ra ngoài.Trên người Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z lại xuất hiện thêm vài vết thươngmới."

Không sao."

Yana tiện tay thả ra một luồng sáng thần thánh, vết thương trên người Vật thểsinh vật chiến đấu loại Z được chữa khỏi."

Ngươi có thể thả ra loại thuật pháp chữa trị này bao nhiêu lần nữa?"

Liễu Bìnhhỏi."

Nếu như là loại thuật chữa trị như thế này, ta có thể liên tục phóng ra một ngàymột đêm."

Yana nói.Liễu Bình hơi yên tâm lại, nhìn về phía Tù phạm cách đó không xa.Trên xương cốt của nó xuất hiện những vết rách rất nhỏ.Liễu Bình hơi suy tư, phất tay thả ra một luồng sáng ấm áp, rơi vào người Tùphạm.ế ế ấVết thương trên người Tù phạm biến mất."

Ngươi đang chữa trị cho ta?"

Nó ngạc nhiên hỏi."

Thắng bại cũng không quan trọng..."

Liễu Bình cười nói: "Hi vọng các ngươicó thể chiến đấu một trận công bằng, trước so phong phạm, rồi mới tới kết quả,thể hiện tinh thần của thế giới Vĩnh Dạ chúng ta."

Tù phạm còn đang chuẩn bị niệm một đoạn chú ngữ, nghe được lời nói của LiễuBình thì cũng không biết nó nghĩ ra sao, ngay cả chú ngữ cũng quên mất."

Linh hồn của loài người luôn có một vài vấn đề như vậy cả."

Nó thở dài nói.Liễu Bình không chút do dự giơ trái tim kia lên, nói:"Nói thật, ta rất ít gặp được cảnh tượng trái tim lại ở bên ngoài thân thể... nếunhư ta bóp nát trái tim này, ngươi cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

"Chờ đã!"

Tù phạm liếc nhìn trái tim trên tay hắn, buột miệng nói."

Ngươi muốn nói cái gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ cần ngươi trả lại trái tim cho ta, ta sẽ ký kết khế ước Vĩnh Dạ với ngươi, từnay về sau sẽ không gây chuyện với ngươi nữa."

Tù phạm bực bội quát."

Còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Liễu Bình cười hỏi."

Ngươi ta đều không cừu không oán, ta vẫn luôn tìm kiếm trái tim của mình,không nghĩ tới nó lại ở tại nơi này...

ở tại trên tay ngươi, ta chỉ cần nó."

Tùphạm nói.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Thế nhưng rõ ràng nó là trái tim ma quỷ mà..."

"Ngươi không cần biết, đưa nó cho ta, ta có thể thề, xoay người rời đi, vĩnh viễnkhông gây chuyện với ngươi nữa."

Tù phạm nói."

Vậy thẻ bài nòng cốt của Danh Sách này thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Cả hai chúng ta chia đều."

Tù phạm nói.-------Chương 428: Ta là ai?Chia đều..."

Vậy tất cả con người sống trong thế giới Danh Sách này thì sao?"

Liễu Bìnhhỏi tiếp."

Ngươi không dẫn bọn họ đi được."

Tù phạm hỏi dò."

Đúng vậy, ta không thể dẫn bọn họ đi, thậm chí coi như dẫn bọn họ đi, bọn họcũng chưa chắc có thể sống sót tại bên ngoài thế giới Vĩnh Dạ."

Liễu Bình thừanhận.Tù phạm nói: "Như vậy, ta sẽ dẫn linh hồn của bọn họ đi, dùng để thành lập mộtVở Kịch Hắc Ám thuộc về ta, từ đó chọn lựa những linh hồn có giá trị... có lẽngươi là loài người, cũng không biết Vở Kịch Hắc Ám là cái gì, nhưng đó làchuyệ của ta, ngươi cũng không cần quan tâm bọn chúng nữa."

Cả ba đầu của nó cùng nói: "Ngươi hãy tự cảm thấy may mắn đi, con người,đây là cơ hội duy nhất mà ngươi có thể giữ được tính mạng từ trong tay của ta."

"Đúng lúc ta biết Vở Kịch Hắc Ám là cái gì... giết nó!"

Liễu Bình ra lệnh.Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z hóa thành một bóng trắng, phóng nhanh tớiphía Tù phạm.Cùng lúc đó...Liễu Bình bóp mạnh, làm cho trái tim trên tay của hắn nát tan."

Không!"

Tù phạm giận dữ hét lớn.Bỗng nhiên...Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z vọt tới một nửa, bề ngoài của nó lại hiện lênrất nhiều ký tự phức tạp cùng quỷ dị.Toàn thân nó bùng nổ ra khí tức vượt xa khí tức ban đầu của nó, lóe lên đã xuấthiện trước mặt Tù phạm, ôm lấy Tù phạm, bay về phía sâu trong sương mù."

Ngươi muốn chết..."

Giọng nói của Tù phạm truyền tới từ xa xa, thế nhưng những tiếng sột soạttrong sương mù bỗng nhiên chuyển thành tiếng nổ mạnh, cùng lao về phía Tùphạm cùng Vật thể sinh vật chiến đấu loại Z.Cùng lúc đó...Viên đá quý hồng ngọc trên đỉnh Giáo đường bỗng tản ra ánh sáng lộng lẫy chóimắt.Hai luồng sáng hạ xuống trên người Liễu Bình cùng Yana, dẫn theo bọn họ baylên trời, bay về phía sâu trong bóng tối vô tận.Cũng không biết đã bay bao lâu.ố ấHai người nhanh chóng hạ xuống, đứng vững trên mặt đất."

Nơi này là..."

Nơi này cũng là một tòa giáo đường.Với lại...Giống hệt với giáo đường khi trước!Một cánh cửa ánh sáng yên lặng lơ lửng giữa không trung.Xung quanh không có người nào khác cả.Từ trong viên đá quý kia truyền ra một giọng nói:"Muốn lấy được thẻ bài nòng cốt của Danh Sách, cần phải tiến vào từ thế giớitrong gương này, mới có thể tìm ra nó."

"Chúc mừng các ngươi, đã thông qua thử thách của ta."

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi:"Tới cùng thì ngươi là ai?"

Từ đá quý truyền ra tiếng cười trầm thấp: "Tại rất nhiều năm về trước, khi Thầntrụ Hư Không đi về hướng tận thế, Nhân tộc chúng ta mới bất đắc dĩ lựa chọnrơi vào trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ."

"Ngươi nói cái gì?

Trên Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ, vẫn còn có Thần trụ nữa?"

Liễu Bình thất thanh nói."

Đương nhiên rồi, thế nhưng nó đã bị hủy diệt, Hư Không cũng chỉ còn lại hưkhông."

Giọng nói kia nói.Liễu Bình nói: "Vậy ngài..."

Giọng nói kia tiếp tục nói: "Khi đó, ta ở trong thế giới Danh Sách 'Nơi LưuVong', tiến hành một trận chiến cuối cùng với một loại quái vật không thể nói rakia."

"Những con ma quỷ kia lịa dám xông tới, ý đồ hàng phục ta cùng con quái vậtkia làm nô lệ."

"Đương nhiên, bọn chúng thất bại, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đểcon ma quỷ mạnh nhất dung hợp với chúng ta làm một thể, tạm thời hạn chếchúng ta, không cho chúng ta thoát khỏi thế giới này."

"Tên ma quỷ kia, vừa mới mất đi trái tim của nó."

"Mà..."

"Quái vật không thể nói đã quyết chiến với ta năm đó, đã mở phòng giam ra."

"Đáng tiếc nó thất bại tại phút chót, bị giam giữ trong Danh Sách Ngu Giả."

"Hiện tại."...Núi tuyết.ếTại một nơi cách núi tuyết vài chục ngàn dặm.Đỉnh nhà cao tầng tại Thành Cơ Giới.Một cô gái xinh đẹp gẩy nhẹ dây dài trong suốt trên tay, nói nhỏ:"Ngươi đoán xem, hiện tại ta là ai?"..."

Hiện tại, ngươi đoán ta là ai?"

Giọng nói kia quanh quẩn trong giáo đường trống trải yên tĩnh này.Quang môn lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung.Liễu Bình nhìn quanh toàn bộ giáo đường, không phát hiện con quái vật nào,cũng không có bất cứ khác thường gì.—— Thủ đoạn của đối phương rất cao minh."

Đoán ra thân phận của ngươi là khảo nghiệm để lấy được thẻ bài sao?"

LiễuBình hỏi.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi không giao trái tim cho ma quỷ, màlà bóp nát nó, như vậy đã thông qua khảo nghiệm của ta dành cho ngươi——Còn về chuyện ta là ai, nếu ngươi đoán được thì ta sẽ có khen thưởng."

Liễu Bình hỏi: "Khen thưởng?"

Giọng nói kia nói: "—— Ta sẽ nói cho ngươi về bí mật của Chốn Lưu Vong."

Liễu Bình lâm vào trầm tư.Bí mật Chốn Lưu Vong che giấu quá sâu, nếu đối phương thật sự biết những bímật đó, như vậy sẽ là chuyện cực kỳ có giá trị đối với mình.Dù sao thì dù là suất diễn, hay là giá trị kinh nghiệm, đều phải thăm dò được bímật.Biết được bí mật của Chốn Lưu Vong, còn có thể trợ giúp mình ứng phó nhữngchuyện xảy ra ở nơi này càng tốt.Liễu Bình suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi biết Thi Trùng kia bịphong ấn trong danh sách thế giới 'Ngu Giả'...

Ta đoán ngươi chịu nói nhiềuvới ta như vậy, nhất định là dùng phương pháp gì, phát hiện là ta phong ấn ThiTrùng kia."

"Không sai, tiếp tục," giọng nói kia từ từ nói, "Ngươi càng ưu tú, ta càng có tintưởng —— ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật chân chính."

Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó nói: "Nếu trong thân thể tù nhân phong ấnba tồn tại, một là tên hóa thành Thi Trùng trốn vào 'Ngu Giả', một tên là bộxương khô ba đầu vừa rồi —— Vậy còn lại một tồn tại, hẳn là ký sinh ở trênngười Hoa Tình Không."

"Không phải ký sinh, là ta đáp lại lời kêu gọi của nàng."

Giọng nói kia đáp."

Đáp lại?"

Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.ế ấ"Nàng là Hoán Linh Sư cực kỳ hiếm thấy...

Không chỉ có thiên phú tuyệt luân,hơn nữa ý chí của nàng cũng đúng lúc tương hợp với ta...

Do đó đánh thức takhỏi cơn ngủ say vô tận."

Viên đá quý kia bỗng nở rộ ánh hào quang lần nữa, hóa thành một màn quangảnh.-------Chương 429: Có thể thăng cấp!Núi tuyết.Trong làn gió bắc gào khóc, một người thiếu nữ gian nan bôn ba trên đường núigập ghềnh.Hoa Tình Không!Một con rồi lại một con Thi Trùng quay chung quanh cô, không ngừng khởixướng công kích.Bên người thiếu nữ không ngừng hiện lên ánh hào quang u ám, đánh đuổi ThiTrùng bay ra ngoài."

Như vậy không được, ta cần nghĩ cách tìm kiếm linh càng mạnh, nếu khôngchỉ còn kết cục bị đám sâu này ăn luôn!"

Ánh hào quang u ám quanh thân thiếu nữ bỗng bùng nổ, đánh bay tất cả ThiTrùng ra ngoài.Đôi mắt cô dần hiện ra ánh sáng mãnh liệt, thân thể trôi nổi lên, đôi tay hợp lạivới nhau, làm ra tư thế cầu nguyện."

Lấy mệnh lực và tất cả nguyện vọng của ta hợp lực ——""Đến đây đi, linh trong hư không!"

"Cho dù ngươi là ai, chỉ cần ngươi có thể và ta chiến thắng kẻ địch như vậy thìxin hãy đến trợ giúp ta!"

Thế giới chấn động.ở ngoài chân trời xa xa, một sợi tơ xuyên đến, vây trói toàn bộ Thi Trùng chungquanh Hoa Tình Không.Một giọng nói vang lên: "Ngươi...

Là ai?"

"Ta là Hoán Linh Sư Hoa Tình Không, xin ngài tiến đến giúp ta một tay, chiếnthắng lũ sâu này."

"Sâu...

Ta nhớ ra rồi, ta là kẻ địch của chúng nó, nhưng muốn chiến thắng chúngnó thì ta cần mượn dùng thân thể của ngươi."

"Bám vào người?"

"Đúng vậy, ngươi nhớ kỹ, một khi ta bám vào người, sẽ không thể lại thoát lykhỏi ngươi nữa."

"Không còn cách nào, nếu ngươi không tới thì ta chỉ còn kết cục bị sâu ănluôn."

Hoa Tình Không cắn răng nói.Oanh ——Trên bầu trời, ánh hào quang vô tận buông xuống, ùa vào thân thể cô....ấ ầ ầTất cả quang ảnh dần dần tan đi.Liễu Bình nói: "Vậy Thi Trùng vây công các ngươi..."

Giọng nói kia đáp: "Trên người chúng nó có thứ sức mạnh không thể nói ra, màlúc ta bị nhốt trong sơn động, muốn nhìn xem rốt cục ngươi sẽ làm như thế nào—— Mãi đến vừa rồi, ta vẫn luôn chú ý ngươi."

Liễu Bình nói: "Nói như vậy, hình như ta đã đoán được thân phận của ngài."

Một mảnh yên tĩnh.Đối phương không nói gì.Liễu Bình có chút kinh ngạc, không phải trêu đùa mình như vậy đó chứ.Trong long hắn bỗng nhận ta cái gì, lập tức nhìn lại giữa không trung.Chỉ thấy quang môn kia chậm rãi thu nhỏ lại, rơi xuống vị trí của Liễu Bình.—— Nó biến thành một thẻ bài, nhẹ nhàng dừng lại trong tay Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ mộ địa mênh mông vô bờ, chính giữa mộ địa có một tòa giáođường to lớn, tỏa ra quang huy nhàn nhạt.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Ngươi có được thẻ bài: Thánh giáo đường."

"Thuyết minh: Trong ghi chép của lịch sử quá khứ, có miêu tả tỉ mỉ toàn bộ quátrình nó bị hắc ám và tà ác ăn mòn, nhưng đó là thánh giáo đường giả, thật sựthì nó luôn ẩn nấp trong thế giới cảnh trong gương, chờ đợi triệu hoán nào đó."

"Cần có người nói cho ngươi, ngươi mới có thể biết sức mạnh của nó là gì."

"—— Đây là danh sách thẻ bài trung tâm của 'Chốn Lưu Vong'."

Liễu Bình lẳng lặng quan sát thẻ bài.Giọng nói kia rốt cuộc cũng vang lên: "Thẻ bài này có thể loại bỏ tất cả nhìntrộm, làm bất cứ tồn tại nào cũng không thể phát hiện trên người ngươi có danhsách thẻ bài trung tâm."

Vang lên song song với lời giải thích của đối phương, trn thẻ bài hiện ra giảithích như đúc."

Đi thôi, cơ hội duy nhất của ngươi là thu thập đủ toàn bộ thẻ bài trung tâm của'Chốn Lưu Vong'."

"Thu thập đủ thì có thể làm gì được?

Chỉ sợ ta vẫn không có cách nào chínhdiện đối kháng với ma quỷ kia."

Liễu Bình nói.Đối phương cũng không biết giao diện thao tác anh linh trên người hắn.Vậy vì sao lại yêu cầu mình thu thập thẻ bài trung tâm kia chứ?Giọng nói kia nói: "Bí mật ta muốn nói với ngươi chính là chuyện này ——""'Chốn Lưu Vong' là một bộ thẻ bài."

ể"Khi ngươi thu thập đủ toàn bộ thẻ bài trung tâm của nó, ngươi có thể đánh thứclá bài bị che giấu bên trong."

"Nó sẽ là trợ lực mạnh nhất của ngươi."

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi: "Từ từ!

Vì sao lại có lá bài bị che giấu?"

"Mỗi một danh sách đều có một lá bài bị che giấu...

Nếu ngươi có thể sống sót,về sau ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện về phương diện này."

Giọng nói kia dần dần trở nên mỏng manh, sau đó biến mất trong hư không.Trong nháy mắt tiếp theo.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Thế giới hiện giờ đã bị trừ khử."

"Không gian chồng chất đã bị giải trừ."

"Thời gian bắt đầu thiết lập lại, trở về nháy mắt ngươi tiến vào thế giới kia."

Quang ảnh bốn phía nhoáng lên.Toàn bộ thế giới cũng theo đó mà tiêu tán.Liễu Bình phát hiện mình về tới đường cái kiên cố, bốn phía là đội ngũ xe ngựathật dài.Giọng nói của thủ lĩnh thương hội truyền đến từ xa xa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ventus Daemon Lorenzo lơ lửng ở giữa không trung, kinh ngạc nói: "Ồ?

Thờikhông chồng chất rõ ràng đã xuất hiện, vì sao lại biến mất?"

Có người hô to: "Báo cáo!

Không thấy chiến sĩ bên cạnh ta nữa!"

Lại có người lớn tiếng quát: "Thủ lĩnh, bên chúng ta cũng thiếu mất vài người."

Ventus Daemon Lorenzo bay xuống, nhanh chóng dò hỏi mấy người kia.Mọi người vẫn duy trì cảnh giới.Liễu Bình nhìn lại bên cạnh, chỉ thấy vài tên chức nghiệp giả không hề pháthiện, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đồng trống hai bên con đường.Bọn họ không biết vừa rồi mình biến mất.Nói cách khác ——Thời gian thật sự được thiết lập lại....

Đây là thủ đoạn cao đến mức nào.Liễu Bình thở dài trong lòng, bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Yana: "Hìnhnhư ta đạt được không ít giá trị kinh nghiệm, có thể nhanh chóng gia tăng thựclực."

"Ngươi là thánh kỵ sĩ đỉnh cấp, còn có thể tiếp tục tăng lên sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ban đầu ta đã đạt cấp tối đa, chỉ có thể tiến giai lên thành thần linh —— nhưngsau khi thêm vào danh sách của ngươi thì con đường thánh kỵ sĩ như lại kéo dàiế ể ế ấlên trên —— kéo dài đến trình độ ta căn bản không hiểu biết."

Yana lấy mộtgiọng điệu không thể tưởng tượng được mà nói."

Vậy tiếp tục tăng lên đi, hiện tại chúng ta cần thất lễ."

Liễu Bình nói xong thì nhìn về hướng hư không trước mắt.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng bất động:"Ngươi nghe đến bí mật của thần trụ hư không."

"Ngươi phát hiện tam lớp thân phận của tù nhân."

"Ngươi nghe nói thẻ bài bí mật do 'Chốn Lưu Vong' che giấu."

"Suất diễn +3."

"Suất diễn hiện giờ: 4/10."

"Ngoài ra, trong lúc thăm dò ngươi biết được số lượng lớn bí mật, do đó giatăng giá trị kinh nghiệm."

"Giá trị kinh nghiệm trước mặt là 110%."

"Có thăng cấp hay không?"—— có thể thăng cấp!-------Chương 430: Quá vô nghĩaLiễu Bình quan sát bốn phía, chỉ thấy tất cả mọi người đều mang dáng vẻ rấtkhẩn trương, hắn lắc đầu nói: "Lúc này không được, chờ một chút đi."

Nhắc nhở phù trên giao diện lập tức dừng lại bất động.Trong đội ngũ đột nhiên vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.Ventus Daemon Lorenzo cao giọng quát lớn: "Toàn thể chức nghiệp giả, chuẩnbị chiến đấu!"

Hắn ta bay về nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ——Tất cả mọi người thấy được con quái vật kia.Đó là một con quái vật nửa người trên là người, nửa người dưới là trùng.Nó nấp trong hư không, thẳng đến lúc Lorenzo đi ngang, nó mới đột nhiên nhảyra, hung hăng đâm vào người hắn ta.Trên người Lorenzo đột nhiên hiện ra một thẻ bài."

Cơn Lốc Chi Nhận!"

Hắn ta quát.Lưỡi gió mãnh liệt, phức tạp ầm ầm bùng nổ, cắt chém con sâu kia thành mấykhúc."

Không phải ma quỷ ——"Lorenzo nhìn thi thể quái vật, nói nửa câu rồi rốt cuộc không nói được nữa.Ở bên cạnh hắn ta, có người thất thanh quát lớn: "Đây là dạng quái vật gì, trướcnay chưa từng nghe nói qua!"

Mọi người đều vây lại, yên lặng quan sát thi thể quái vật.Không ai có thể trả lời câu hỏi vừa rồi.Một bầu không khí quỷ dị bắt đầu trong lan tràn đội ngũ."

Đi, đừng có ngừng lại, chúng ta lập tức lên đường, tiếp tục đi tới."

Lorenzonhanh chóng quyết định."

Nhưng mà thưa đại nhân, có mấy người trong chúng ta biến mất —— Chẳng lẽchúng ta không ngừng lại tìm kiếm bọn họ hay sao?"

Một người chức nghiệpgiả lên tiếng.Lorenzo đột nhiên quay đầu, nhìn thật sâu vào chức nghiệp giả kia mà trả lời:"Ta nắm giữ sức mạnh của gió, có thể phát hiện hơi thở của mỗi một sinh mệnh,hơi thở của những người vừa rồi đã biến mất."

Nói xong, hắn ta đi lên phía trước đội ngũ.Chức nghiệp giả kia sững sờ tại chỗ.Rất nhanh, không có ai để ý đến hắn, mọi người bắt đầu yên lặng hành động.Đội ngũ lấy tốc độ vượt mức bình thường nhanh chóng đi tới.ễ ắ ềLiễu Bình cưỡi ngựa, vừa chạy như bay vừa đưa ánh mắt hướng về hư không.Một hàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt hắn:"Giao diện thao tác anh linh đạt được thẻ bài trung tâm của 'Chốn Lưu Vong',bắt đầu sinh ra tiến hóa."

"Chúc mừng."

"Hiện tại ngươi có thể điều chỉnh giao diện thao tác anh linh lần nữa."...Không trung bắt đầu đổ cơn mưa.Thế giới trở thành một mảnh vẩn đục.Một tiếng hí vang thê lương vang lên, ngay sau đó là tiếng đánh xe ngựa, mọingười kinh kêu."

Đại nhân, chạy lại chết một con ngựa."

"Quên dùng thuật pháp cho nó sao?"

"Không, đã dùng qua hai lần."

"Ta đi xem!"

Ventus Daemon Lorenzo tự mình đi đến chỗ con ngựa ngã lăn bên đường dò xétmột phen.Là thật.Con ngựa hoàn toàn chết vì chạy.Nhìn lại toàn bộ đội ngũ, mọi người cũng đã mỏi mệt tới cực điểm.Hắn ta đứng lên, lớn tiếng nói: "Còn năm dặm đường thì chúng ta tới được hồLam Thủy Lâm, mọi người có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đó một hồi."

Mọi người rốt cuộc cũng có chút tinh thần, cùng kêu lên đáp: "Tuân lệnh, đạinhân."

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng cảnh báo bén nhọn.Lorenzo biểu tình biến đổi, quát: "Cảnh giới!"

Hắn ta dẫn đầu bay đến mặt trước đội ngũ, tung ra một thẻ bài.Oanh ——Làn gió dữ dội thổi bay mấy con sâu đầu người đến giữa không trung.Phần lớn chức nghiệp giả viễn trình lập tức phát động công kích.Liễu Bình cũng rút cung tiễn ra, bắn mấy mũi tên nhắm vào một con sâu trongđó.Trên người con sâu kia tản ra dao động vô hình, mũi tên còn ở giữa không trungmà đã lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, nó bay xét qua thân thể con sâu, khôngtrúng mục tiêu.ễ"—— Lợi hại hơn so với con trước đó gặp phải."

Liễu Bình kinh ngạc nói.Hắn nhìn về phía con sâu, chỉ thấy trên đầu nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Thi Trùng mộ viên, cấp 20."

Cấp 20.Đã không phải đẳng cấp mà chức nghiệp giả bình thường có thể ứng phó.Liễu Bình cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy đa số đòn công kích bay lên giữa khôngtrung đều không có hiệu quả."

Đám sâu này đã trốn ra nhà tù..."

Hắn nghiêng người trốn vào chiếc xe ngựabên cạnh, nhỏ giọng mà nói.Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên: "Ta cảm ứng được cân bằng thếgiới đã bị đánh vỡ, rất nhanh, càng nhiều sâu bọ sẽ thổi quét toàn bộ thế giới."

Liễu Bình im lặng.Đúng vậy, trong nhà tù khổng lồ kia, có số lượng Thi Trùng gần như vô tận.Còn về cân bằng ——Ba tồn tại thực lực ***** đều đã thoát ly phong ấn, bắt đầu từ thời khắc này,cân bằng đã bị đánh vỡ.Không biết thế giới này còn có thể chối chọi được bao lâu...Hắn phải nhanh chóng thu thập danh sách thẻ bài trung tâm, nhưng chỉ khi nàoNữ Yêu Rừng Rậm tới gần thẻ bài, nàng mới có thể cảm ứng được.Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên giao diện thao tác anh linh.—— Ba phần phương pháp thăng cấp, thu thẻ bài, Anh Linh Chi Chủ.Chúng là ba loại năng lực của giao diện.Trong hư không, hàng chữ nhỏ kia vẫn dừng lại bất động:"Hiện tại ngươi có thể điều chỉnh giao diện thao tác anh linh lần nữa."

"Có thể tăng mới một lựa chọn không?"

Liễu Bình hỏi."

Thẻ bài trung tâm ngươi có được không đủ để tăng lựa chọn mới, nhưng có thểtăng cường công năng đã có, hoặc là thay đổi một lựa chọn."

Giao diện thao tácanh linh đáp lại.Liễu Bình nhìn mấy phút, bỗng nói: "Yana."

"Ta đây."

Yana nói."

Ngươi là hầu thần của ta, hoàn toàn có thể giúp ta thu lấy các loại thẻ bài, cóđúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên."

Yana nói ngắn gọn.Liễu Bình yên lặng gật đầu, ánh mắt tập trung về hướng mục "Thu lấy thẻ bài"trên giao diện thao tác anh linh.ấ ấ ố ắ ấ ắLúc ấy Yana bị phong ấn trong Chốn Lưu Vong, hắn bất đắc dĩ nên mới lựachọn năng lực này.Hiện tại Yana đã trở lại bên cạnh, như vậy ——Hắn hoàn toàn có thể từ bỏ năng lực này, ngược lại lựa chọn loại có thể trợ giúpmình tìm kiếm thẻ bài trung tâm.Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Liễu Bình đã mở miệng nói: "Từ bỏ lựa chọn'Thu lấy thẻ bài', xin hãy cung cấp cho ta một công năng mới."

"Xác định muốn đổi mới sao?"

"Xác định."

Trên giao diện, icon thu lấy thẻ bài biến thành chỗ trống, ngay sau đó lại biếnthành dấu chấm hỏi.Một bảng biểu xuất hiện trước mắt Liễu Bình:"Xin hỏi là nguyên nhân gì làm ngài xóa bỏ công năng này?"

Phía dưới là các loại lựa chọn chi chít."

Có thể không điền không, nhìn có vẻ thật phiền phức."

Liễu Bình nói."

Điền ý kiến phản hồi có lợi cho hành động cải thiện nhằm vào thể nghiệm củabổn thao tác giao diện."

Giao diện thao tác anh linh đáp."

Được rồi."

Liễu Bình thở dài, lựa chọn đánh lên câu "Quá vô nghĩa", sau đótiếp tục nhìn xuống dưới.-------Chương 431: Ràng buộc!Một lát sau.Cuối cùng hắn cũng điền xong bảng biểu."

Đối với công năng mới, ngươi đã có ý kiến hay chưa?"

Giao diện thao tác anhlinh hỏi."—— Có thể giúp ta tìm kiếm thẻ bài trung tâm."

Liễu Bình nói.Trong hư không dần dần hiện ra ba cái icon công năng hoàn toàn mới."

Ba loại công năng dưới đây đều tương đối phù hợp với yêu cầu của ngươi, xinlựa chọn một trong số chúng để cấu thành giao diện thao tác anh linh mới."

Lúc này trong đám người truyền đến tiếng gào thét kinh sợ.Liễu Bình liếc nhìn lên bầu trời một cái, chỉ thấy tất cả công kích viễn trình đềukhông thể làm gì những con sâu đó.Ventus Daemon Lorenzo không thể không dùng hết sức tấn công.Hắn ta tung ra từng thẻ bài, vừa bảo hộ thương đội, vừa khởi xướng công kích.Liễu Bình yên lặng nhìn hắn ta một cái, lại nhìn lại trong đội ngũ.—— Thật sự chỉ có một vị bậc thầy Thẻ Bài.Cứ tiếp tục như vậy thì không được.Xem ra mình phải giúp hắn một phen, nếu không sớm muộn gì toàn bộ đội ngũcũng bị huỷ diệt."

Yana, ngươi xuất hiện từ con đường bên cạnh, làm bộ ngẫu nhiên đụng phảithương đội, giúp bậc thầy Thẻ Bài kia một tay."

"Được."

"Đúng rồi, ngươi thu hồi vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ này đi, ngươi đội nó càngkhiến người ta tin phục."

"Vậy ta đi."

"Đi đi."

Mấy phút sau.Con đường bên cạnh bỗng vang lên một giọng nữ: "Rốt cục đây là quái vật gì,dám tập kích nhân loại!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc mặc chiến giáp kimsắc, trên đầu đội quang hoàn thánh khiết bước đến từ nơi đó.Là Thánh kỵ sĩ!—— Hơn nữa nhìn từ uy thế quanh người thì nàng còn không phải là thánh kỵsĩ bình thường!ỗ ầLorenzo vui mừng quá đỗi, trầm giọng nói: "Tôn quý các hạ, xin hãy giúp tamột tay!"

"Được thôi."

Yana nâng lên tay, tùy ý vẫy vẫy.Quang huy kim sắc lan tràn ra từ dưới chân nàng, nhanh chóng khuếch tán đếntoàn bộ thương đội, bùng sáng lên hướng tới không trung."

Vết thương trên người ta...

Khôi phục hết cả rồi!"

"Ta cũng vậy."

"Không chỉ vết thương khép lại, ta cảm giác sức mạnh của mình lại được bổsung lần nữa."

"Đúng vậy, cả người ta đều tràn đầy sức mạnh!"

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.Yana vươn một ngón tay ngọc xinh đẹp, cách không nhẹ nhàng điểm vàoLorenzo một cái, mở miệng nói: "Chúc phúc."

Tinh thần Lorenzo đại chấn, cười dài nói: "Thánh kỵ sĩ đỉnh cấp!

Lần này chúngta không còn gì để lo lắng nữa rồi!"

Hắn ta bắt đầu dùng hết sức để bùng nổ công kích.Một kích, hai kích, ba bốn kích.Dưới sự tấn công của hắn, đám sâu lần lượt mất mạng.Đội ngũ khôi phục an toàn.Mọi người sôi nổi tràn về hướng Yana, luôn miệng chào hỏi ôn hòa có lễ nàng."

Đúng vậy, ta vốn đang một mình khổ hạnh, không có mang cả binh khí, ai ngờlại gặp các ngươi."

Yana mỉm cười nói.Dung nhan nàng tuyệt thế, nàng từng là thần linh, lại là thánh kỵ sĩ mà mọingười kính ngưỡng, nàng đội một vòng nguyệt quế thánh khiết, làm không ítchức nghiệp giả nam giới đều nhìn ngây người."

Nữ sĩ tôn quý, ngài có thể bảo vệ thương đội của chúng ta một chút không, trênđường chúng ta gặp phải rất nhiều quái vật tập kích."

Lorenzo nho nhã lễ độnói.Thủ lĩnh thương đội đứng một bên, cùng hành lễ với Lorenzo."

Không thành vấn đề."

Yana nói.Mọi người vui mừng quá đỗi.Liễu Bình đứng xa xa nhìn, khẽ gật đầu.Yana không dấu vết mà liếc nhìn hắn, lấy cảm ứng tâm linh truyền âm: "Haophí một chút sức mạnh của ta —— Thật ra sau khi nguyền rủa bị xóa bỏ, ta vẫnchưa hoàn toàn khôi phục, cần tiếp tục ăn tiệc thánh của ngươi."

"Không thành vấn đề, chờ lát nữa ta chuẩn bị cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Ừm, ta giao thiệp với bọn họ một lát trước, tối nay đến tìm ngươi."

Yana nói.ồ ễ ể ắ ề ầ"Được rồi."

Liễu Bình chuyển ánh mắt đi, lại nhìn về hướng hư không lần nữa.Ba cái icon.Giao diện thao tác anh linh đã đưa ra thuyết minh tương ứng.Cái icon thứ nhất có vẽ một tấm hình tròn bản đồ, mỗi ngày có thể rà quét phạmvi năm trăm kilomet chung quanh một lần, chỉ cần thẻ bài có giá trị xuất hiện thìtrên bản đồ sẽ xuất hiện dấu hiệu.Cái icon thứ hai là một con gà chật vật.Lông trên người nó bị đốt trọi, vẻ mặt cũng vô cùng uể oải, cứ như đã trải quamột hồi kiếp nạn.Danh sách nói mỗi ngày con gà này có thể cung cấp một lần tình báo ——Nhưng nó cần thời gian rất dài để dưỡng thương, tạm thời không thể cung cấptình báo quá mức chính xác.Cái icon thứ ba là một thẻ bài trống rỗng, trên đó vẽ một hàng chữ nhỏ màu đỏ."

Vận mệnh ràng buộc."

Năng lực này có thể lợi dụng vận mệnh sức mạnh, từ một thẻ bài tìm kiếm đượctình báo của thẻ bài khác có liên quan mật thiết với nó.Liễu Bình nhìn một lần, không chút do dự mà nói: "Vậy chọn 'vận mệnh ràngbuộc' đi."

"Ngươi xác định?"

Giao diện thao tác anh linh hỏi."

Xác định."

Liễu Bình nói.Trong nháy mắt tiếp theo.Hai lựa chọn khác biến mất.Icon thẻ bài trống có chữ nhỏ màu đỏ rơi xuống, sắp hàng ngay ngắn với "Baphần phương pháp thăng cấp", "Anh linh chi chủ".Sức mạnh vận mệnh...Hình như ta mới kiến thức được một ít, nó càng thần bí, khó giải hơn các sứcmạnh khác.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, tìm một nơi kín đáo để rút thẻ bài "Thánh giáođường" kia ra.Phát động "Vận mệnh ràng buộc"!Liễu Bình mặc niệm.Trên giao diện thao tác anh linh, icon kia lập tức sáng lên.Chỉ thấy trên thẻ bài tức khắc xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:"Thánh giáo đường là nơi ẩn núp chân chính của toàn bộ Chốn Lưu Vong, đãtừng có rất nhiều tồn tại lưu vong đến thế giới này, nhờ che chở bên trong giáođường, hơn nữa một ít tồn tại trong đó có ràng buộc rất sâu với nó."

ể"Thẻ bài ràng buộc: Quyển Sách Ma Nữ."

"Đây là quyển sách cấm kỵ ghi lại ma pháp tà ác cường đại, chủ nhân của nólấy sức mạnh của thánh giáo đường để phong ấn nó, cùng được đặt trong tu đạoviện của vương đô đế quốc."

"Danh sách thẻ bài trung tâm chi bảy."

Đánh cuộc chính xác!—— Có thể có ràng buộc với thẻ bài cấp bậc như "Thánh giáo đường" thì nhấtđịnh không phải loại thẻ bài không hề có giá trị!Liễu Bình hơi thả lỏng.Rất tốt, năng lực này cực kỳ hữu dụng, tới thật kịp thời.Hắn nhất thời tò mò, trực tiếp lấy thẻ bài của Triệu Thiền Y ra rồi nhìn thoángqua.Chỉ thấy Triệu Thiền Y đang khoanh chân ngồi tu hành.—— Phát động "Vận mệnh ràng buộc"!Liễu Bình im lặng nói.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên thẻ bài:"Miêu Yêu chín mệnh: Triệu Thiền Y."

"Nàng là Yêu Vương số một số hai trong thế giới tu hành nào đó, có các loạithần thông, nhưng thường xuyên vì tò mò và tham ăn mà gặp chuyện, là bạn tốtcủa đứng đầu ma đạo Liễu Bình."

"Kẻ ràng buộc: Bậc thầy Thẻ Bài Liễu Bình."

"Một đồng bọn đáng tin cậy sống kinh hồn bạt vía, luôn quên Triệu Thiền Ythích ăn cá."

Liễu Bình chùi chùi mồ hôi trên trán, yên lặng thả thẻ bài lại.Lúc này đội ngũ bắt đầu đi về phía trước.Giọng nói của Lorenzo truyền đến từ xa xa: "Được rồi, toàn thể xuất phát, đếnhồ Lam Thủy Lâm bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người lớn tiếng đáp lại.-------Chương 432: Đừng có suy nghĩ không an phận"Thế nào?

Đây là cá mà ta tự xuống hồ bắt đấy."

"Ăn ngon ăn ngon!

Đã lâu không nếm được tay nghề của ngươi —— Oa, sao cóthể ăn ngon như vậy chứ!"

"Ăn từ từ, về sau khi nào rảnh ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi."

"Liễu Bình tốt nhất —— Đúng rồi, khi nào Thiên Kiếp của ta có thể kết thúcđây!"

"Trừ phi ngươi thăng cấp, nếu không tất cả kiếp nạn do nhân quả tạo thành trênngười của ngươi sẽ tới tìm ngươi."

Đợi trong chốc lát."

Ngươi làm sao vậy?"

"Cứu...

Mệnh...

Xương, xương đâm nghẹn..."...Mèo trắng ăn một ngụm cá.Xương đâm nghẹn cả cổ họng.Liễu Bình xử lý.Mèo trắng lại ăn một ngụm cá.Xương đâm nghẹn cả cổ họng.Liễu Bình xử lý.Mèo trắng lại ăn một ngụm cá"Lần *****ên ta thấy mèo bị xương cá đâm nghẹn cổ họng, ngươi nên trở về thẻbài nghỉ ngơi đi."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói.Mèo trắng nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chờ ta ăn xong con cá này, đượckhông..."

"Phải nghĩ ra một cách để ngươi mau chóng vượt qua Thiên Kiếp Cảnh, nếukhông cả việc ngươi ăn cơm cũng trở thành vấn đề."

Liễu Bình thở dài.Một giọng nữ truyền đến từ sau lưng: "Thật đáng thương, đây là mèo của ngươisao?"

Liễu Bình và mèo trắng cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Yana mỉm cười đi vềhướng mình.Trước mắt bao người, nàng lặng lẽ chớp chớp mắt với Liễu Bình."

Đúng vậy, nó có hơi không thoải mái..."

Liễu Bình nói."

Sao lại thế?

Không bằng để ta nhìn xem."

Yana nói, sau đó xách mèo trắng lênnhìn kỹ rồi nói: "Trạng thái tinh thần không tốt lắm, có lẽ là mang thai."

ắ ắ ềMèo trắng trợn tròn đôi mắt, lông cả người đều xù cả lên."

Nhưng nhìn không quá giống," Yana cười nói, "Có lẽ là cổ họng không quáthoải mái, ta tới giúp nó."

Nàng phất tay thả ra một ánh thánh quang, hoàn toàn đi vào sau cổ con mèotrắng.Mèo trắng hự hai tiếng, phát hiện thoải mái hơn nhiều, cũng không tiện lại so đonhững lời trước đó của Yana."

Ngu ngốc, không phải ngươi đang độ kiếp của Tu Hành Giả sao?

Nghĩ gì màlại chạy ra ăn cá thế hả?"

Yana truyền âm."

Cá này là cơm chiều Liễu Bình làm cho ta mà."

Mèo trắng không phục đáp lại.Đôi mắt xinh đẹp của Yana hơi lập loè, quay đầu lại nói: "Lorenzo đại nhân, tamuốn mượn một người của ngươi."

"Ngài đã cứu tất cả chúng ta, chắc hẳn ai cũng bằng lòng cống hiến sức lực vìngài, ta cũng cảm thấy ngài muốn mượn ai cũng được."

Lorenzo nói."

Ta thấy tay chân vị thiếu niên này rất nhanh nhẹn, muốn mượn lại đây làmngười hầu kỵ sĩ tạm thời cho ta."

Yana nói.Mọi người nhìn về phía Liễu Bình.Thiếu niên này nhìn mới mười bốn tuổi, cũng thích hợp làm một cận hầu chạychân.Nhưng vì sao lại là hắn?Ventus Daemon Lorenzo im hơi lặng tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một thẻbài.Thẻ Phong Bình Giám Định!Vì thế, giây tiếp theo hắn ta đã thấy được trạng thái nào đó trên đầu Liễu Bình:"Nhược trí."

Lorenzo chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một sức mạnh ấm áp, cho nên hốcmắt khô cạn đã lâu cũng hơi đỏ lên.Một người kỵ sĩ chính thức rất nghiêm khắc lúc chọn lựa người hầu.Huống chi là thánh kỵ sĩ.Nhất định là Thánh kỵ sĩ Yana cảm thấy thương hại và muốn cổ vũ, đồng thờimuốn giúp dìu dắt người của hắn ta, cho nên mới lựa chọn thiếu niên này.Mà sở dĩ thiếu niên mười mấy tuổi này được chọn trúng, cũng là vì hắn thân tànchí kiên, như vậy rồi mà còn có thể trở thành một đại đạo tặc.Trong thế giới vô cùng hắc ám này, đây là chuyện làm người ta cảm động đếnmức nào!Lorenzo thả nhẹ giọng nói, chậm rãi trả lời: "Vậy quyết định như vậy đi, từ giờtrở đi hắn là người hầu của ngài, ta lại gọi một chiếc xe ngựa đến để ngài nghỉngơi."

ễ"Đa tạ."

Yana thiệt tâm thật lòng mà hành lễ."

Không cần khách sáo, phẩm cách và thực lực của ngài đều đáng để chúng takính ngưỡng."

Lorenzo đáp lễ.Hắn ta điều tới một chiếc xe ngựa, sau đó lại gật gật đầu về phía Yana rổi quayđầu đi.Trên đường có người đuổi kịp, không kiềm nén được mà hỏi thăm tình hình.Lorenzo hạ giọng giải thích."

Đúng vậy...

Chiếu cố nhược trí...

Tác phong của Thánh kỵ sĩ...

Đáng được tôntrọng."

Giọng nói của hắn ta từ xa phiêu đãng vào trong đội ngũ.Trừ hội trưởng công hội đạo tặc để lộ ra vẻ mặt quái dị ra thì những người khácđều rất kính nể.Chỉ chốc lát sau.Đội ngũ lại xuất phát lần nữa....Xe ngựa đi theo đội ngũ, chạy như bay trên đường lớn.Bên trong thùng xe.Lilith ngồi trên mâm đồ ăn, ôm một quả táo ăn ngon lành.Mèo trắng uể oải ỉu xìu cuộn mình lại bên cạnh bàn ăn.Liễu Bình cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Yana đã ăn xong tiệc thánh trên bàn, đang uống một ly sữa bò.Thức ăn mang thuộc tính thần thánh đang bổ sung từng giọt từng giọt tiêu haotrong vô số năm qua của nàng, làm sức mạnh chậm rãi khôi phục trong thân thể.Cảm giác này thật tuyệt vời.Nàng liếc nhìn thiếu niên và con mèo đối diện một cái, ngạc nhiên nói: "Sao haingười các ngươi đều trưng dáng vẻ mặt ủ mày ê ra thế?"

Mèo trắng uể oải ỉu xìu nói: "Cả ăn bánh mì cũng nghẹn được, làm sao ta vui vẻnổi đây?"

Liễu Bình cúi đầu nói: "Hiện tại toàn bộ doanh địa đều đang lan truyền tin ta lànhược trí...

Vậy cũng không có gì, nhưng rất dễ làm người ta không lên tinhthần nổi."

Yana vươn tay sờ một cái lên đầu Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Trạng thái tạm thời của ngươi: Nhược trí, đã bị hoàn toàn xóa bỏ."

Liễu Bình đột nhiên ngẩng đầu, phấn chấn nói: "Ngươi có thể xua tan loại đánhdấu này trên người ta sao?"

ể ấ"Thánh kỵ sĩ có thể xua tan tất cả năng lượng mặt trái."

Yana dựng một ngóntay nói.Đôi mắt con mèo trắng lập tức lóe lên ánh sáng hi vọng, vội vàng nói: "Tỷ tỷ tốtơi, vậy Thiên Kiếp của ta thì sao?"

"Dạng như ngươi chỉ sợ không phải năng lượng mặt trái, nó là nhân quả củangươi, là luật nhân quả, thứ cho ta bất lực."

Yana nói."

Bà già, chả có tác dụng gì hết, còn da mặt dày đi theo bên cạnh Liễu Bình..."

Mèo trắng nói thầm.Yana xách mèo trắng lên, mở cửa sổ ra muốn quăng nó ra ngoài."

Được rồi, các ngươi đừng đùa giỡn nữa!"

Liễu Bình vội vàng ngăn lại Yana, thuận tay giành lại mèo trắng đang la hoảngmeo meo rồi ném lên ghế sô pha."

Lần sau nói chuyện cẩn thận một chút, người thú khác biệt, khuyên ngươiđừng có suy nghĩ không an phận gì."

Yana cười lạnh nói."

Hừ, ta đang độ kiếp, lười so đo với bà già như ngươi."

Mèo trắng quay đầu đi.Liễu Bình thở dài, chỉ cảm thấy đau đầu nhứt não."

Triệu Thiền Y, trở về thẻ bài ngủ đi, chờ ta có biện pháp giúp ngươi tăng cấpbậc lên thì kêu ngươi ra nữa."

Hắn nói.Mèo trắng liếc nhìn Yana một cái, chỉ thấy trong đôi mắt nàng sắp phun ra lửa,nàng lập tức đáp: "Được, đây là phương pháp an toàn nhất."

Liễu Bình hướng tới mèo trắng vẫy tay một cái.Phanh!Mèo trắng hóa thành một thẻ bài, bị hắn thu vào sách thẻ."

Triệu Thiền Y bao lớn?"

Yana hỏi."

Không rõ lắm, nàng kích động một cái thì thích nói bừa, ngươi đừng để tronglòng."

Liễu Bình nói.Yana căm giận nói: "Từ lúc ta tu luyện kỵ sĩ đạo tới nay, trải qua tram ngàn trắctrở, vượt qua tất cả những người cùng thế hệ, cả tộc đàn ma quỷ cũng khôngđuổi kịp tốc độ tiến giai của ta, hiện giờ hơn hai mươi tuổi mà đã đến Thần LinhCảnh..."

Liễu Bình yên lặng gật đầu.Khó trách đám ma quỷ lại nghĩ cách đối phó ngươi.-------Chương 433: Gặp trên đường đi"Đúng rồi, thực lực hiện tại của ngươi khôi phục thế nào rồi?"

Hắn hỏi."

Khôi phục chừng bốn phần, còn cần thời gian."

Yana nói.Đốc đốc đốcCó người đang gõ bệ cửa sổ."

Chuyện gì?"

Yana hỏi."

Còn một trăm kilomet là đến Đế Đô, trong rừng cây phía trước có ma quỷ độtkích."

Bên ngoài nhanh chóng nói."

Ma quỷ..."

Yana cười lạnh một tiếng, thân thể bỗng biến mất khỏi xe ngựa.Liễu Bình bi ai vài giây vì đám ma quỷ đó, rút thẻ bài ra hỏi: "Nữ sĩ, ngươi cóbiết tu đạo viện Đế Đô ở đâu không?"

Nữ Yêu Rừng Rậm đáp: "Tu đạo viện Đế Đô à, nó sớm đã bị bỏ hoang, nếu nơinày cách Đế Đô còn một trăm km thì chỉ cần chúng ta đi dọc theo con đườngnày thêm bảy tám chục km, thế thì có thể từ bình nguyên đằng xa nhìn thấyđược bóng dáng của tu đạo viện."

"Nói cách khác, đã sắp tới rồi."

"Tu đạo viện là một nơi nguy hiểm, nó vẫn giữ lại phương thức vận hành trongthời đại viễn cổ, chỉ có bậc thầy Thẻ Bài mới được phép tiến vào trong đó,những người có ý đồ xông vào đều bị sức mạnh danh sách trực tiếp *****."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Liễu Bình đang muốn nói cái gì thì bỗng phát hiện không thích hợp."

Kỳ quái...

Đụng phải ma quỷ, vì sao không có tiếng chém giết?"

Hắn đứng lên rồi đi ra khỏi xe ngựa.Chỉ thấy toàn bộ chức nghiệp giả thương đội ở bên ngoài đều trong tư thế sẵnsàng đón quân địch.Yana và Lorenzo đứng đằng trước đội ngũ, nhìn lại bình nguyên cách đó khôngxa phía trước.Trên bình nguyên.Số lượng ma quỷ đếm không hết tập kết thành quân.Chúng nó chỉ phân ra một tiểu đội, nhanh chóng tập kích về hướng thương đội.Toàn bộ đại đội căn bản mặc kệ thương đội nhân loại, chỉ toàn lực lên đường, đivội hướng tới Đế Đô."

Trời ạ..."

"Số lượng quân đội ma quỷ kinh người như thế, Đế Đô có thể chống đỡ nổi haysao?"

ế ồ"Không được, Đế Đô xong rồi."

Trong đội ngũ, mọi người nhỏ giọng nghị luận, trên mặt đều lộ ra biểu cảmtuyệt vọng.Lorenzo đột nhiên lớn giọng quát: "Toàn thể chuẩn bị nghênh địch!"

Chức nghiệp giả sôi nổi lấy vũ khí ra, giữ vững tâm thần, lẳng lặng nhìn đámma quỷ đang lao tới kia.Mọi người nín thở chờ đợi.Yana đứng xa xa liếc nhìn Liễu Bình một cái, truyền âm: "Ta sẽ luôn nhìnngươi."

"Đừng để Lorenzo chết, hắn là bậc thầy Thẻ Bài duy nhất."

Liễu Bình nói."

Biết rồi."

Yana nâng tay lên, khẽ thì thầm: "Chúc phúc!"

Một ánh sáng nhạt phát tán ra từ trên người nàng, nhanh chóng xẹt qua thân thểmỗi người, bao bọc toàn bộ thương đội vào trong đó.Trong hư không xuất hiện một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi đạt được chúc phúc của Yana: Phấn chấn."

"Trạng thái chiến đấu của ngươi bắt đầu tăng lên."

"Ý chí của ngươi bắt đầu tăng lên."

"Ngươi không bị thuật pháp dạng sợ hãi ảnh hưởng."

Tinh thần mọi người rung lên, đồng thời phát ra tiếng hô, chiến ý sôi sục mãnhliệt.Tiểu đội ma quỷ kia đứng xa xa nhìn thấy tình hình bên này, ma quỷ dẫn đầu lậptức giơ binh khí lên từ trên lưng vật cưỡi, quát: "Xung phong!"

Đám ma quỷ bắt đầu toàn lực gia tốc.Chúng như tàn ảnh xuyên qua vùng quê, càng ngày càng tới gần thương đội.Hai bên sắp đón địch!Bỗng nhiên, giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên bên tai Liễu Bình:"Không đúng, hướng đại đội ma quỷ đi tới có hơi lệch, chúng không phải đangđi về hướng Đế Đô."

"Chúng đang kéo đến vị trí tu đạo viện!"

Sắc mặt Liễu Bình biến đổi.Nhất định là đại ma quỷ bị phong ấn trong thân thể tù nhân đã đạt được quyềnchỉ huy tất cả ma quỷ trong Chốn Lưu Vong.Nó ra lệnh cho đám ma quỷ thu thập danh sách thẻ bài trung tâm!Chỉ có như vậy mới giải thích được hướng đi của ma quỷ!Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi phát hiện hướng đi của ma quỷ."

"Chúng đang bị sức mạnh nào đó điều khiển để đi tới vị trí tu đạo viện, ý đồlàm cái gì đó."

"Ngươi đã đoán được ý đồ của chúng."

"Lần thăm dò này làm giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng một chút, giá trịkinh nghiệm hiện giờ là 115."

Trong nháy mắt tiếp theoMa quỷ đánh vào bên trong thương đội!...Thương đội và ma quỷ đánh sáp lá cà.Liễu Bình nhẹ nhàng tránh đi cú chém của một con ma quỷ, nghiêng ngườixông lên, dùng chủy thủ thọc vào cổ của nó ——"Hồn lực là của ta!"

Liễu Bình mặc niệm trong lòng.—— Bá!Đột nhiên trong lúc không kịp phòng bị, một thanh đại đao từ nơi không xađánh ập đến, trảm ma quỷ thành hai mảnh.Liễu Bình giật mình, đưa mắt về hướng chủ nhân chuôi đao này.Chỉ thấy đó là một người chiến sĩ râu dài cường tráng.Chiến sĩ nắm đao, cười cười thiện ý với Liễu Bình, nói: "Đừng sợ, chúng tacùng thuộc về một đoàn đội, đúng ra hỗ trợ nhau nên trên chiến trường."

Liễu Bình chậm rãi chiêm nghiệm ra ý nghĩa trong đó.Thôi bỏ đi.Người ta cho rằng hắn là nhược trí, cho nên ra tay hỗ trợ trên chiến trường.Tuy rằng hắn tổn thất một phần hồn lực vào túi ——Nhưng cũng không thể trách người ta được."...

Tốt thôi."

Liễu Bình chỉ đánh gật đầu và đáp.Hắn xoay người, lặng lẽ theo đuôi một ma quỷ toàn thân mọc đầy giáp xác màuxám, rút đoản kiếm ra rồi đột nhiên đâm vào khe hở giáp xác của đối phương!Trong nháy mắt tiếp theo.Chiến sĩ kia vung mạnh trường đao, lập tức chém bay ma quỷ kia lên, ngay sauđó ——Nơi xa bay tới một hỏa cầu, nổ con ma quỷ kia thành một cụm lửa cháy hừnghực.Ma quỷ chết!Liễu Bình nhìn chiến sĩ kia, lại liếc nhìn nơi mà hỏa cầu bay tới đó.ấ ầ ề ắChỉ thấy một nữ pháp sư cầm mộc trượng nói về phía hắn: "Cứ lớn mật màchém giết đi, chúng ta nghênh địch với ngươi!"

"Được rồi."

Liễu Bình chỉ có thể trả lời như vậy.—— Vẫn không có hồn lực vào túi.Các ngươi cũng quá thương hại cho quần thể yếu thế đấy, không thể để ta tự taygiết một con ma quỷ sao?Không có hồn lực, ta lấy cái gì tiếp tục thăng cấp đây hả?Liễu Bình thầm than một hơi, ánh mắt tím kiếm qua lại trong đám ma quỷ, rốtcuộc cũng phát hiện một con ma quỷ gầy yếu không quá thu hút.Hắn vọt tới trước vài bước, chọn một vị trí ẩn nấp rồi rút cung tiễn ra, kéo mũitên lên dây ——Bá!Mũi tên bay ra ngoài.Chỉ thấy một hỏa cầu, một ánh đao mang dẫn đầu bay qua, đánh vào trên ngườima quỷ kia, ngay sau đó có một người cận chiến khác xông lên phía trước, liêntục đập vài cái, đã bẻ gãy cổ ma quỷ.Ma quỷ chết.Không có hồn lực, cả sợi lông cũng không có.—— Nhờ được Yana không ngừng chữa khỏi, trên người ai cũng bao phủ kimquang lấp lánh, căn bản không cần sợ sẽ tử vong.Đây đều là sự quan tâm của thánh kỵ sĩ!-------Chương 434: Ngươi nghe ta nói!Liễu Bình nhìn lại Yana, chỉ thấy quang hoàn dưới chân nàng khuếch tán ra bốnphương tám hướng, nàng đang lớn tiếng mà nói: "Các vị, ta đã che chở cácngươi!"

Quang hoàn che chở!Trong lòng mọi người càng thêm biết ơn Yana, lại không thể giúp được gì chonàng, đành phải sôi nổi gia nhập vào trận tuyến trợ giúp Liễu Bình chiến đấu.—— Hắn là người hầu của Yana.Nhất định phải trợ giúp hắn thật tốt!Liễu Bình chậm rãi buông cung tiễn.Quang hoàn che chở...

Không phải dùng để che chở chính nàng sao?Chỉ thấy Yana đứng trong đám ma quỷ, tùy ý huy động thánh quang, mà côngkích của những ma quỷ đó căn bản không lay động được thân thể nàng.Liễu Bình lại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ma quỷ đã sắp tử thương hầu nhưkhông còn.Được thôi...

Xem ra thật sự không có hồn lực để lấy rồi.Vậy còn đánh cái gì chứ?Các ngươi đánh đi.Hắn thở dài, trực tiếp thoát ly đội ngũ, đi đến bụi cỏ bên kia con đường lớn,chuẩn bị đi tiểu một phen.Mấy tên chức nghiệp giả thò qua ——"Ngừng!

Chuyện này tự ta có thể giải quyết!"

Liễu Bình lập tức quát.Mấy người kia thấy thật sự không có gì hỗ trợ, lúc này mới rời đi, trở lại thươngđội, khởi xướng công kích vào đám ma quỷ còn lại.Mấy phút sau.Liễu Bình trở lại thương đội, chỉ thấy cuộc chiến đã kết thúc.Thủ lĩnh thương đội Lorenzo, mấy chức nghiệp giả dẫn đầu tụ lại bên nhau,thương lượng rốt cuộc đội ngũ nên đi con đường nào."

Ta phái Phong Điểu tiến đến điều tra tình hình, phát hiện đám ma quỷ vẫnchưa tập kích Đế Đô, mà là chuyển hướng về phía tu đạo viện đã bỏ hoang ởvùng ngoại thành."

Lorenzo nói."

Vậy chúng ta còn đến Đế Đô không?"

Một người chức nghiệp giả hỏi."

Rất phiền phức, không ai biết đám ma quỷ có nửa đường lại đánh về hướng ĐếĐô hay không."

Thủ lĩnh thương hội do dự nói.ấ ẫ ế ầ"Ta cảm thấy vẫn phải đi, bởi vì chỉ có Đế Đô mới có đủ bậc thầy Thẻ Bài vàchức nghiệp giả, có thể ứng phó với công kích của lũ ma quỷ, các thành thị khácđều không được."

Lorenzo nói."

Vậy đến Đế Đô đi, các vị cảm thấy thế nào?"

"Được!"

Đội ngũ lại khởi hành lần nữa....Trên xe ngựa.Liễu Bình mặc niệm nói: "Thăng cấp."

Khí tức trên người hắn lập tức bắt đầu dâng lên, dần dần trở nên càng mạnhmấy phần.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:"Cấp bậc của ngươi đã tăng lên cấp11."

"Tất cả thuộc tính gia tăng một điểm."

"Giá trị kinh nghiệm còn lại là: 15%."

"Ngươi lĩnh ngộ kỹ năng hoàn toàn mới: thuật Phù Không (Sơ cấp)."

"Thuyết minh: Kỵ sĩ là mộ trong những chức nghiệp bắt đầu tu hành thuật phihành sớm nhất, nhưng bởi vì bình thường kỵ sĩ thân khoác trọng giáp tác chiến,cho nên tu hành phi hành yêu cầu trải qua mấy cấp bậc, mới có thể ngang bằngvới các chức nghiệp khác."

Liễu Bình thoáng lĩnh ngộ một chút, sau đó biết được nguyên lý của thuật PhùKhông.Hắn khống chế thân thể nhẹ nhàng trôi nổi lên.Yana nhìn thấy thì cười nói: "Bắt đầu học bay được rồi."

"Vốn định kiếm thêm chút hồn lực, đáng tiếc những người đó cướp giết địch, tađành phải thăng cấp trước rồi tính tiếp."

Liễu Bình hậm hực nói."

Cấp tiếp theo của ngươi tiếp tục tăng lên thuật Phù Không —— Thuật phihành của kỵ sĩ khác với những chức nghiệp bình thường, nó có thể luôn tănglên, chỉ cần thân thể ngươi có thể chịu đựng được ——tăng nó lên tới cấp bậctương đối cao thì thời khắc mấu chốt có thể giúp ngươi thoát khỏi rất nhiều tửcục."

Yana nói."

Nghe rất thú vị, chẳng lẽ kỵ sĩ chúng ta am hiểu chạy trốn sao?"

Liễu Bình nói.Trong thùng xe lập tức im ắng."

Kỵ sĩ chúng ta càng am hiểu chiến lược chuyển dời hơn chức nghiệp bìnhthường."

Yana ho nhẹ một tiếng rồi nói."

Đúng vậy," Liễu Bình phụ họa, "Tốc độ phi hành nhanh có thể giúp chúng tacứu vớt những người khác càng dễ."

ếHai người liếc nhau, cùng lộ ra nụ cười."

Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?"

Yana hỏi."

Chờ lúc sắp đến tu đạo viện thì rời khỏi thương đội."

Liễu Bình nói.Hai người bỗng đồng thời có cảm ứng, mở cửa sổ xe ra nhìn ra bên ngoài.Chỉ thấy trên bầu trời có một đám quái vật đầu người thân sâu lướt qua trời cao,bay về hướng tu đạo viện.Đám sâu đó không hề có ý công kích thương đội.Mục tiêu của chúng là tu đạo viện!"

Xem ra đã tăng thêm kẻ tranh đoạt rồi."

Yana nói."

Chúng đều muốn có được danh sách thẻ bài trung tâm kia..."

Liễu Bình nhắcmãi.Cứ như vậy có được không?Nếu bị những ma quỷ và sâu đó giành trước lấy được Quyển Sách Ma Nữ ——"Không cần lo lắng."

Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Tu đạo viện không phải dễ vào như vậy, đó là nơi mà năm đó bậc thầy Thẻ Bàihệ thần thánh tu luyện trước khi thế giới còn chưa gặp hủy diệt, là học viện bậcthầy Thẻ Bài của ngày xưa."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Liễu Bình và Yana nhìn nhau, đều có hứng thú."

Chúng nó vào không được, vậy ta thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi chỉ cần lấy sách thẻ của mình ra thì có thể tiến vào tu đạo viện, nhưngphải nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện sau khi đi vào, đều có thể mang theo hung hiểm,chỉ có đi đến cuối cùng, mới có thể đạt được thẻ bài trung tâm ở nơi đó."

NữYêu Rừng Rậm nói.Lúc này không trung lại có một con sâu bay qua.Khi con sâu kia bay qua, toàn bộ thương đội đều lặng ngắt như tờ.—— Dao động sức mạnh phát ra trên người nó thật sự *****, gần như đãvượt qua cả Yana."

Không tốt, ta nhớ rõ những con sâu bị cầm tù trong phòng đó, có một vài conthực lực cực kỳ cường đại, có thể sánh vai với thần minh!"

Liễu Bình nói."

Muốn lập tức lên đường sao?"

Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi."

Thừa cơ ma quỷ và sâu còn chưa hoàn toàn vây quanh tu đạo viện, chúng taphải lập tức đi vào!"

Liễu Bình nói."

Cũng đúng, ta vừa xông vào tu đạo viện, vừa nghĩ cách khôi phục thực lực."

Yana nói."

Đi!"

Liễu Bình nói.ấ ắYana nhấc hắn lên, bay ra xe ngựa phóng lên cao.Chỉ thấy một ánh kim quang bay vút lên, nháy mắt đã vứt thương đội lại phíasau, thậm chí đuổi kịp con sâu thực lực ***** kia.Con sâu quay người muốn công kích.Trong kim quang kia bỗng vang lên một tiếng nói: "Ngừng!

Ngươi nghe tanói!"

Con sâu ngừng lại ở giữa không trung, lộ ra tư thế như lắng nghe.Kim quang bỗng tăng nhanh tốc độ, nháy mắt vượt qua con sâu, biến mất ở phíachân trời.Qua một hồi lâu, con sâu mới dần dần phản ứng kịp.Nó phát ra một tiếng hét giận dữ, toàn lực đuổi theo hướng kim quang biến mất.Lúc này kim quang vẫn đang không ngừng gia tốc.—— Con sâu không nhìn thấy được cả đuôi ánh kim quang.-------Chương 435: Tu đạo viện!Một giây.Hai giây.Ba giây.Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ tung.Chỉ thấy kim quang vượt qua đại bộ đội ma quỷ, giành trước dừng lại ngoài cửatu đạo viện.Liễu Bình nhìn chăm chú vào đó, chỉ thấy trên cửa lớn tu đạo viện có treo mấychữ to xiêu xiêu vẹo vẹo:"Tu đạo viện của bậc thầy Thẻ Bài."

Bậc thầy Thẻ Bài..."

Những ma quỷ đó sắp xông lên."

Yana quay đầu lại nhìn.Hơn vài trăm thước cách sau lưng hai người, bộ đội tiên phong của ma quỷđang khởi xướng xung phong."

Đi, chúng ta đi vào."

Liễu Bình bước vào cánh cửa tu đạo viện.Chỉ một thoáng, một giọng nói nhu hòa vang lên trong lòng Liễu Bình:"Xin hãy đưa sách thẻ ngươi của ra."

Liễu Bình đưa Con Rối Tử Vong ra.Giọng nói nhu hòa kia lại vang lên lần nữa: "Đã nghiệm chứng thông qua,ngươi là bậc thầy Thẻ Bài hệ tử vong hiếm thấy, xin gia trưởng của ngươi ký tênlên đơn xin nhập học."

Gia trưởng?Liễu Bình ngẩn ngơ, nhanh chóng nói: "Không có gia trưởng ký tên thì khôngthể nhập học?"

"Tuổi của ngươi là 14, cho nên cần người giám hộ đồng ý."

Giọng nói nhu hòakia nói.Đôi tay Yana hiện ra thánh quang, chém ra từng đợt công kích vào đám ma quỷxông lên đó."

Ta là cô nhi, vẫn luôn lưu lạc bên ngoài."

Liễu Bình cái khó ló cái khôn mànói.Giọng nói nhu hòa kia dừng lại một chút, sau đó lại vang lên lần nữa: "Xin tiếnvào học viện."

Trong hư không, phù văn chi chít hiển hiện ra, lui về hai bên.Liễu Bình bước một bước vào tu đạo viện.Yana đi theo vào trong.Giọng nói nhu hòa kia nói: "Xin yên tâm, bạn cô nhi, ngươi đang đứng trong sựbảo hộ của học viện, tất cả nguy hiểm bên ngoài học viện đều không tổn thươngđược ngươi."

Liễu Bình và Yana quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy đám ma quỷ đó vọt tới cửa tu đạo viện ——Một xạ tuyến điện xạ lạnh như băng quét một vòng từ trên cánh cửa lớn tu đạoviện.Trên toàn bộ bình nguyên, tất cả ma quỷ đều bị đông lạnh thành băng khắc.Trong nháy mắt tiếp theo.Sách thẻ trong tay Liễu Bình bay lên, đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình ngẩn ra.Lilith nấp trong tóc của mình cũng không thấy.—— Sách thẻ tính cả tất cả thẻ bài bên trong đều bị thu đi!Chỉ có Yana còn đứng phía sau mình.Giọng nói nhu hòa lại vang lên lần nữa:"Sách thẻ hệ Tử vong mang theo tính nguy hiểm nhất định, ngươi cần thông quamột loạt học tập rồi mới có thể tiếp tục nắm giữ nó."

"Suy xét đến thân phận cô nhi của ngươi, vì bảo đảm thể xác và tinh thần củangươi khỏe mạnh, thánh kỵ sĩ sẽ là thẻ bài duy nhất ở lại trợ giúp ngươi."

"Sau đây, cuộc thi nhập học sắp bắt đầu."

Quang ảnh bốn phía chợt lóe.Chỉ thấy ma quỷ chi chít xuất hiện chung quanh Liễu Bình lần nữa.Khác với những khắc băng bên ngoài đó chính là ——Cấp bậc của đám ma quỷ kia đều được khống chế trong vòng cấp 15.Giọng nói nhu hòa kia lại vang lên lần nữa:"Trước khi trở thành bậc thầy Thẻ Bài, ngươi nhất định phải học được kỹ xảochiến đấu sơ bộ, xin hãy chiến thắng những sinh vật cấp thấp đến từ thế giớiLuyện Ngục và Vĩnh Dạ, hoàn thành cuộc thi nhập học lần này."...Biển rừng.Trong nháy mắt đám ma quỷ Luyện ngục xuất hiện, toàn bộ thế giới hóa thànhmột mảnh rừng rậm diện tích rộng lớn vô ngần.Liễu Bình cầm một thanh trường đao trong tay, nhanh chóng xuyên qua rừngrậm."

Không làm bộ là đạo tặc nữa sao?"

Yana cười nói.ế ấ"Nơi này cũng không có ai khác, đương nhiên phải dùng phương thức chiến đấuthích hợp nhất."

Liễu Bình nói.Bốn phía đều là ma quỷ.Trên cơ bản không có thời gian để trì hoãn, gặp địch không thể ngừng, một khidừng lại thì sẽ bị vây công.Đao quang bùng nổ.Trong nháy mắt xuất đao, Liễu Bình đã đi xa.—— Thuấn Trảm.Mỗi khi gặp phải ma quỷ, hắn sẽ chém ra một đao, sau đó lập tức dời vị trí đi.Có lẽ là phán đoán lúc chiến đấu đã phát huy tác dụng.Có lẽ là đao của hắn quá nhanh.Tuy rằng ma quỷ đầy khắp núi đồi, nhưng dựa vào đao thuật và hiệu suất nhưvậy, hắn vẫn chưa bị ma quỷ vây quanh.Yana đi theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng ném ra một ánh thánh quang, bổ sungtiêu hao trong lúc chiến đấu cho hắn.Thời gian chậm rãi trôi đi.Cũng không biết đã chiến đấu bao lâu, cuối cùng, tất cả ma quỷ đều bị giết sạch."

Tuy rằng cấp bậc của ngươi không cao, nhưng nhìn ngươi chiến đấu có cảmgiác cảnh đẹp ý vui."

Nàng thật tâm thật lòng tán thưởng."

Đáng tiếc đám quái vật đó đều là hư ảo, cũng không mang đến hồn lực cho ta."

Liễu Bình thở dài nói.Trong hư không bỗng vang lên một giọng nói nhu hòa:"Đánh giá chiến đấu: Xuất sắc."

"Sau đây là đề thi cuối cùng để nhập học, xin hãy cẩn thận ứng phó."

"Nếu ngươi vẫn có thể duy trì thành tích xuất sắc thì viện trưởng sẽ tự mìnhhiện thân, dẫn đường ngươi tiến vào học viện bậc thầy Thẻ Bài."

Viện trưởng?"

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, học viện bậc thầy Thẻ Bài này đã không còntồn tại nữa, chỉ sợ viện trưởng kia cũng không còn nữa rồi."

Yana nói."

Ta cũng có cái nhìn tương tự, nhưng ——"Liễu Bình nắm chặt trường đao, hạ thấp giọng xuống để nói: "Không sợ việc totát, chỉ sợ có bất trắc thôi."

Ầm ầm ầm!Mặt đất chấn động.Một con ma quỷ cao chừng năm mét chậm rãi trồi lên từ dưới nền đất."

Nhân loại thật đáng buồn ——"ồ ễMa quỷ rít gào, đôi tay dâng lên hai luồng ma diễm.Liễu Bình quát: "Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!"

Ma quỷ ngơ ngẩn.Liễu Bình nhảy lên cao cao, trường đao trong tay mang theo quỹ đạo đao mangvô tận.Ma quỷ bỗng bừng tỉnh, thân thể nó chớp động, nhanh chóng tránh né khỏi đaomang ——Phốc!Một tiếng trầm đục vang lên.Không biết vì sao, rõ ràng nó đang tránh né, lại lập tức đụng phải trường đaotrong tay Liễu Bình, toàn bộ cái cổ bị đao mang đâm vào thật sâu.—— Tử Hồ Đồng Trảm!Ma quỷ đang muốn giãy giụa, lại thấy Liễu Bình rút trường đao ra, hắn bỗngbiến mất.Nếu có người đứng một bên quan sát thì sẽ phát hiện Liễu Bình cũng khôngđộng đậy.Trên đầu hắn bỗng xuất hiện một vòng quang hoàn.Trong nháy mắt tiếp theo.Ma quỷ biến mất khỏi vị trí cũ, nó đưa lưng về phía Liễu Bình, xuất hiện ở mấychục mét phía sau hắn.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Nó không kịp xoay người thì Liễu Bình đã xuất đao.Chỉ thấy một ánh đao mang đột ngột mọc lên từ mặt đất, chém bay ma quỷ lênkhông trung.Liễu Bình cách không liên tục trảm mấy lần, ném bay trường đao ra ngoài.Trường đao chợt lóe rồi biến mất, nó đâm vào giữa lưng ma quỷ.Ba đoạn công kích liên tục, Xuân Phong Trảm!-------Chương 436: Nhân loại cuối và binh khíĐông ——Một tiếng trầm đục vang lên, ma quỷ ngã xuống mặt đất, không có sức sống.Liễu Bình duỗi tay đón lấy.Trường đao trở lại trong tay hắn."

Ngươi dùng quang hoàn rất thuận tay đó."

Yana ôm hai tay, đứng một bên tándương."

Dựa vào nó ăn cơm mà, đương nhiên phải dùng nhiều một chút."

Liễu Bìnhnói.Giây lát sau.Giọng nói nhu hòa kia lại vang lên lần nữa:"Chúc mừng, ngươi lấy thành tích xuất sắc để thông qua cuộc thi nhập học."

"Sắp bắt đầu đăng ký tin tức cá nhân."

Quang ảnh chợt lóe.Toàn bộ biển rừng biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Hắn phát hiện mình về tới tu đạo viện, đang đứng ở học viện trung ương mộttòa trên đài cao.Kia nói giọng nói nhu hòa vang lên:"Thỉnh đem tay ấn ở thẻ bài thượng."

Liễu Bình triều bốn phía nhìn lại, chỉ thấy một thẻ bài sớm đã hiện lên ở cáchđó không xa.Thẻ bài thượng họa một cái hình tròn đồng hồ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở đồng hồ bên:"Thời gian lịch pháp tạp."

"Thời không tạp, ký lục tạp."

"Thuyết minh: Đây là một trương dùng để ký lục thời đại biến thiên thẻ bài, nóthời gian tốc độ chảy không chịu mặt khác cân nhắc tiêu chuẩn ảnh hưởng, đemtrước sau dựa theo mới bắt đầu giả thiết tiến hành ghi lại."

Liễu Bình đem tay ấn ở thẻ bài thượng.Phanh!Thẻ bài biến mất.Một cái thật lớn đồng hồ lặng yên xuất hiện ở trước mặt hắn, mặt trên kim đồnghồ kim phút nhanh chóng xoay tròn không ngừng, phát ra "Tí tách" tiếng vang.Mấy phút lúc sau.ồ ồĐồng hồ đình chỉ.Một đạo tràn đầy tang thương chi ý thanh âm tùy theo vang lên:"Nguyên lai —— đã đến thời gian."

Không biết khi nào, một đạo u ám thân ảnh xuất hiện ở trên đài cao.Bốn phía cảnh sắc dần dần biến hóa.Phế tích giống nhau tu đạo viện nội, đoạn bích tàn viên sôi nổi biến mất.Chỉnh tề mà xinh đẹp cao lầu, quảng trường, suối phun trì và với mặt cỏ và rừngcây nhanh chóng hiện ra.Ánh nắng tươi sáng.Tinh không vạn lí.Mọi người ở trong học viện rong chơi, nói chuyện với nhau, học tập và sinhhoạt.Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn một màn này.Thật sự là lâu lắm.Ở vĩnh dạ trung ngốc lâu lắm, chính mình cơ hồ quên mất ban ngày bộ dáng.Yana ngẩng đầu nhìn phía không trung, động dung nói: "Đó chính là thượng cổghi lại trung thái dương sao?"

"Đúng vậy, là thái dương, nó tồn tại thời điểm, được xưng là ban ngày —— chỉcần có nhân loại sinh hoạt thế giới, luôn là có nhật nguyệt, dùng chúng ta ngườitu hành lý giải đi xem, chúng nó đại biểu âm dương cân bằng, là một cái thếgiới ổn định tượng trưng."

Liễu Bình chậm rãi nói.Ở hai người đối diện, kia nói u ám thân ảnh dần dần trở nên rõ ràng.Lại là một người lưng còng lão giả.Hắn đỡ quải trượng, một bàn tay bối ở sau lưng, trên mặt mang theo kính viễnthị."

A nha, đã bắt đầu ký lục sao?"

Lão giả lẩm bẩm, sau đó triều Liễu Bình phương hướng vọng lại đây.—— hắn ánh mắt xuyên thấu Liễu Bình, phảng phất ở nhìn chăm chú một mảnhhư vô."

Là lưu ảnh ký lục."

Yana phán đoán nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Lão giả quan sát đài cao hạ cảnh đẹp, nhìn những cái đó cười vui tự tại đámngười, cảm thán nói: "Ta trước sau không tin cái kia bói toán kết quả."

"Đây là chúng ta nhân loại văn minh nhất phồn thịnh thời đại, chúng ta đã đemcác loại sườn sức mạnh vận dụng tới rồi cực hạn, làm nó đi hướng không thể lýgiải và phỏng đoán hoàn cảnh ——"ố ầ ỗ"Văn minh tối cao thành tựu, đã đạt tới 'thần bí' nông nỗi."

"Đúng vậy, bậc thầy Thẻ Bài sức mạnh đã vững vàng chiếm cứ 'thần bí sườn',bắt đầu tìm kiếm tất cả huyền bí."

"—— nhưng là, chúng ta tất cả giỏi về bói toán bậc thầy Thẻ Bài, đều được đếnkết quả này."

"Nhân loại đem gặp phải hủy diệt."

Lão giả đỡ đỡ kính viễn thị, lẩm bẩm nói: "Sao có thể chứ?

Chúng ta cường đạinhư thế, liền tính luyện ngục trung những cái đó đã từng thần linh, cũng khôngphải chúng ta đối thủ."

"Nhân loại sao có thể đi hướng hủy diệt, hơn nữa cận tồn mồi lửa cũng sẽ biếnthành bị nô dịch đối tượng?"

"Nhưng là bói toán là sẽ không làm lỗi."

"Cho nên ——"Lão nhân vung tay lên, đem một thẻ bài đặt ở Liễu Bình trước mặt."

Đi thôi, đây là chạy trốn chi lộ thẻ thông hành, ngươi cầm nó liền có thể tiếnvào mật thất, được đến ta sở trấn áp kia trương danh sách thẻ bài trung tâm——""Quyển Sách Ma Nữ."

"Quyển sách này sẽ truyền thụ ngươi một loại tiến giai bậc thầy Thẻ Bài kỹxảo."

Lão nhân cảm khái nói: "Kẻ tới sau à, nếu nhân loại thật sự đi hướng hủy diệt,này tòa học viện cũng đem không còn nữa tồn tại."

"Ngươi không thể ở chỗ này học được cái gì."

"Nếu ngươi thân ở nguy hiểm bên trong, như vậy ta duy nhất có thể giúp đỡngươi, đó là nói cho ngươi một sự kiện."

"—— ngươi cần thiết thu thập nguyên bộ 'Chốn Lưu Vong' thẻ bài trung tâm."

"Bộ bài là chúng ta nhân loại văn minh tối cao thành tựu, là không thể miêu tảquy tắc chi lực, cất giấu siêu việt ngươi có khả năng tưởng tượng ***** sứcmạnh ——""Nó là chúng ta sở lưu truyền tới nay cuối và binh khí chi nhất."

"Đi thôi, hy vọng ngươi có thể chiến thắng chúng ta sở không hiểu được tươnglai."

Lão nhân nói xong, bốn phía cảnh tượng chậm rãi tiêu tán.Liễu Bình nắm lấy kia thẻ bài.Trên đài cao lập tức xuất hiện một cái sâu không thấy đáy thông đạo."

Thật là kỳ quái...

Nếu nhân loại văn minh đã đi vào thần bí sườn lĩnh vực, lạivì sao sẽ hủy diệt đâu?"

Yana nghĩ trăm lần cũng không ra nói.ắ ế ắ"Ngươi chú ý tới không có, hắn nói nhân loại đã chiến thắng luyện ngục trungthần linh."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

"Cho nên này thật là một điều bí ẩn —— tính, hiện tại trước đừng nghĩ nhiềunhư vậy, chúng ta đi đem kia trương Quyển Sách Ma Nữ bắt được tay."

Liễu Bình đi vào thông đạo, một đường triều ngầm đi tới.Địa đạo rất dài, mỗi khi hắn đi qua một đoạn đường, phía trước con đường haibên trên vách tường liền sẽ sáng lên cây đuốc.Ước chừng đi rồi bảy tám phần chung, phía trước xuất hiện một cái mật thất.Ở mật thất trung, một thẻ bài lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung, tỏa ra mêmang sương mù.Chỉ thấy thẻ bài thượng họa một trương rách tung toé trang sách.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Phanh!Thẻ bài hóa thành một trương trang sách, mặt trên viết một loại Liễu Bìnhkhông quen biết văn tự."

Đây là ma văn."

Yana nói."

Ma văn?"

Liễu Bình nghi hoặc nói."

Đúng vậy, loại này văn tự ở luyện ngục trung không có ghi lại, ta cũng là khicòn nhỏ, bị ta phụ thân cưỡng bách bối hạ tất cả văn tự."

Yana nói."

Phụ thân ngươi đâu?"

"Đã chết, một lần và ma quỷ luận bàn trung, ngoài ý muốn bỏ mình —— nhưnghiện tại hồi tưởng lên, kia chỉ sợ không phải ngoài ý muốn."

Yana biểu tình có vài phần ảm đạm, nhưng rất nhanh hóa thành kiên định."

Này trương trang sách thượng viết ——""Lấy nhữ chi sách thẻ tên thật, lệnh nguyên bộ thẻ bài thực hiện này lực, có thểcụ hiện cuối và binh khí."

-------Chương 437: Song Thủ Trọng Kiếm...Liễu Bình lâm vào suy tư.Phía trước, bám vào người ở Hoa Tình Không trên người linh nói qua một đoạnlời nói:"Ngươi duy nhất cơ hội, là đem toàn bộ 'Chốn Lưu Vong' thẻ bài trung tâm thuthập tề."

"...

Đương ngươi đem nó thẻ bài trung tâm toàn bộ thu thập tề, là có thể đủ đánhthức bộ bài bên trong che giấu kia trương bài."

"Nó sẽ là ngươi mạnh nhất trợ lực."

Này và vừa rồi vị kia viện trưởng nói ăn khớp thượng.Bộ bài...Hắn đang yên lặng nghĩ thì Yana bỗng lên tiếng: "Di?

Ta giá trị kinh nghiệm giatăng rồi."

Liễu Bình triều hư không nhìn lại.Chỉ thấy trong hư không toát ra tới từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi lại lần nữa thu thập tới rồi một trương 'Chốn Lưu Vong' trung tâm danhsách thẻ bài."

"Này thẻ bài tác dụng là ghi lại tri thức, ẩn chứa sức mạnh tương đối mỏngmanh."

"Thỉnh tiếp tục thu thập mặt khác thẻ bài trung tâm."

"Ngoài ra,""Ngươi đạt được một đoạn quan trọng bậc thầy Thẻ Bài kỹ năng tri thức, đây làđã thất truyền bí mật."

"Ngươi suất diễn gia tăng rồi."

"Trước mặt suất diễn: 3/10."

"Bởi vì lần này thăm dò, ngươi giá trị kinh nghiệm gia tăng rồi."

"Trước mặt giá trị kinh nghiệm: 65%."

Yana ở vừa trầm ngâm nói: "Chỉ nhìn đến này đoạn ghi lại, chúng ta liền đạtđược không ít giá trị kinh nghiệm, xem ra cái này thẻ bài kỹ xảo trọng yếu phithường."

Liễu Bình nói: "Chỉ sợ nó đúng là điều khiển trọn bộ thẻ bài pháp môn, com cóthể cho chúng ta sử dụng vị kia lão nhân theo như lời vũ khí."

"Nhưng là, cái này kỹ xảo muốn như thế nào thi triển đâu?"

Yana nghi hoặc nói.Liễu Bình nghĩ nghĩ, nói: "Nếu yêu cầu nguyên bộ thẻ bài, như vậy, chúng taphỏng chừng muốn đem trung tâm tạp tổ thu thập tề, mới có thể tiếp tục sờsoạng loại này kỹ xảo."

"Cũng là, chúng ta cần thiết tìm kiếm mặt khác thẻ bài —— muốn mau mộtchút, ma quỷ và sâu đều đang tìm kiếm thẻ bài."

Yana nói.Ầm ầm ầm ——Mật thất trên vách tường xuất hiện một phiến môn, nó chậm rãi mở ra, hiển lộra một cái hướng lên trên cầu thang.Này đại khái chính là đường đi ra ngoài."

Đi."

Liễu Bình nói.Hai người đi vào môn trung, dọc theo cầu thang triều thượng đi vội mà đi.Đại môn ở hai người phía sau ầm ầm đóng cửa....Một tiếng động nhỏ vang lên, Lilith rơi lên trên đầu Liễu Bình.Nàng bắt lấy tóc của Liễu Bình, chưa hết sợ hãi mà nói: "Làm ta sợ muốn chết,hu hu hu, ta còn tưởng không gặp lại được Liễu Bình nữa chứ."

"Ngươi đi đâu vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Đến một thư viện —— bên trong không có quyển sách thẻ nào cả, chỉ có mộtmình ta, đặc biệt làm người ta sợ hãi."

Lilith nói.Liễu Bình đón lấy quyển sách thẻ hiện ra từ hư không rồi nhìn về phía trước.—— Rời đi thông đạo, phía trước là một tường vây thấp bé đã đổ, lướt quatường vây thì có thể rời khỏi Tu Đạo Viện."

Đi thôi, Yana."

Liễu Bình nói."

Đi."

Hai người nhảy lên tường vây, chỉ thấy phía cuối vùng quê diện tích rộng lớnkia có một tòa thành trì hùng vĩ.Đó là Đế Đô.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút thẻ bài "Quyển Sách Ma Nữ" ra rồi quát khẽ:"Vận mệnh ràng buộc!"

Chỉ thấy trên thẻ bài lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đỏ:"Quyển Sách Ma Nữ mang theo một loại sức mạnh thần kỳ, có thể lựa chọnngười sỡ hữu bản thân, trừ phi là nó nhìn trúng người, nếu không ngươi tuyệtđối không thể có được nó."

"Thẻ bài ràng buộc: Khô Tử Chi Quan."

"Quan tài này và Quyển Sách Ma Nữ cùng thuộc về một vị chủ nhân, chúngcùng nhau chứng kiến tình cảnh của vị chủ nhân kia khi bị mai táng trong mộđịa hoàng gia ở Chốn Lưu Vong."

Mộ địa hoàng gia!ễ ế ếTrong lòng Liễu Bình rung lên, nói: "Chúng ta đi đến Đế Đô."

Yana nói: "Bay qua sao?

Hay là ——"Trong nháy mắt tiếp theo.Trên trời có một tàn ảnh mơ hồ rơi xuống.Oanh ——Khí tức mãnh liệt hóa thành trận gió, thổi quét tới bốn phương tám hướng.Chỉ thấy đó là một con sâu to lớn cả người mọc đầy hoa văn màu xám, nửangười trên của nó là nữ tính nhân loại khổng lồ hóa, nửa người dưới mọc sáuđôi chân, cả người tràn ngập sức mạnh khó lòng giải thích.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên ở nó đỉnh đầu:"Thi Trùng Chi Vương, cấp 50."

"Tồn tại Thần Bí Trắc."

"Thuyết minh: Ả không phải kẻ không thể nói đến kia, nhưng lại là tồn tạicường đại nhất trong đám thi trùng, có được sức mạnh khổng lồ có thể so sánhvới bán thần."

Thi Trùng Chi Vương nhìn chăm chú vào Liễu Bình và Yana, trên mặt lộ ra nụcười ác độc, ả đắc ý nói: "Ta đoán sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ ra tới, hiệntại kết cục của các ngươi ——""Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!"

Liễu Bình gào to nói.Thi Trùng Chi Vương dừng một chút, lộ ra biểu cảm như lắng nghe.Liễu Bình nhảy xuống tường vây, vừa chậm rãi chạy lấy đà vừa mở miệng nói:"Không thể không nói, ngươi thật là một người săn thú không tồi, nhưng khôngphải chúng ta hoàn toàn không có chuẩn bị gì cả."

Trường đao giơ lên cao cao ——Bá!Đao quang hiện lên.Chỉ thấy trường đao bị cắt thành hai đoạn từ chính giữa, một đoạn trong đó bayngược ra ngoài, cắm thật sâu vào mặt đất."

Sao lại thế này?"

Yana tiến lên hỏi.Liễu Bình nhìn lưỡi đao đã gãy trong tay, thở dài nói: "Đao này chỉ là bội đaokỵ sĩ bình thường thôi, lần trước chiến đấu đã có chút miễn cưỡng, hiện tại tamuốn dùng nó để giết cái tên lợi hại này, kết quả là mới đụng một cái đã gãyrồi."

Hai người cùng nhau nhìn về phía Thi Trùng Chi Vương.Nó vẫn không nhúc nhích, tiếp tục duy trì biểu cảm lắng nghe."

Giết nó thì ta có thể tăng lên một bậc rồi."

Yana nắm chặt nắm tay mà nói.ể"Thật là đúng lúc, hiện tại nó không thể nhúc nhích, chúng ta phải nghĩ mộtcách an toàn lại có thể dựa vào đó để ***** nó."

Liễu Bình nói.Hai người đều có chút vui mừng."

Ta muốn hỏi rõ một chuyện trước —— Ngươi đánh nó, nó cũng bất độngsao?"

Yana tò mò hỏi."

Một khi bị tổn thương thì nó sẽ lập tức tỉnh táo lại, đáng tiếc đao này của tacòn chưa thể làm nó bị thương được."

Liễu Bình nói."

Thực lực của nó rất mạnh, hiện tại ta chưa khôi phục, chỉ sợ cũng không phảinó đối thủ, may mà ngươi có chiêu thức pháp thuật Thần Bí Trắc ấy."

Yana nói.Nàng vừa nói vừa tiến lên, dạo qua một vòng chung quanh Thi Trùng ChiVương, sau đó lại hỏi: "Thật ra ta có thể đánh nó bị thương, nhưng nếu chỉ làmột kích thì căn bản không thể làm nó mất mạng —— Sau khi ta công kích, kỹnăng thần bí kia của ngươi còn tác dụng nữa không?"

Liễu Bình lắc đầu nói: "Không được, thực lực của nó quá mạnh, sau khi ta phátđộng kỹ năng thần bí, chỉ cần nó bị thương thì sẽ tỉnh táo lại, hơn nữa không thểbị kỹ năng thần bí ảnh hưởng trong khoảng thời gian ngắn nữa."

Thi Trùng Chi Vương lẳng lặng lắng nghe."

Nói như vậy thì ta không thể công kích nó bằng tay trần."

Yana suy nghĩ, tiếp tục nói: "Ngoài Song Thủ Trọng Kiếm vỡ vụn lần trướcngươi cho ta, còn có binh khí lợi hại nào không?

Nếu có binh khí thích hợp thìthật ra ta có chút nắm chắc."

"Binh khí?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ta không có binh khí —— Nếu có Song Thủ Trọng Kiếm lợi hại thìdùng một chiêu là có thể lấy mạng nó, cho dù là trọng kiếm tàm tạm thôi cũngđược, ta có thể đánh nó trọng thương, như vậy thì chúng ta còn có cơ hội chiếnthắng nó trong cuộc chiến kế tiếp!"

Yana nói.Song Thủ Trọng Kiếm...-------Chương 438: Đây là đao gì?Liễu Bình sờ sờ trên người, phát hiện quả thực không có bất cứ cái gì có thểdùng làm binh khí."

Triệu Thiền Y, chỗ của ngươi có binh khí không?"

Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên từ trong sách thẻ: "Sau khi tiến vào VĩnhDạ, ta luôn không có binh khí, thanh đao duy nhất còn đến từ giới tu hành, chịuhạn chế rất lớn ở nơi này, cũng không có tác dụng gì cả."

Liễu Bình lập tức xấu hổ.Đúng vậy.Tốt xấu hắn cũng lăn lộn trong Vĩnh Dạ một thời gian, tại sao chưa an bài chomọi người một ít binh khí và giáp cụ mang theo sức mạnh Thần Bí Trắc kiachứ?Đây vốn là một chuyện cực kỳ quan trọng.Trong lúc nhất thời.Liễu Bình, Yana và Triệu Thiền Y đều không có biện pháp gì tốt.Rõ ràng cơ hội thăng cấp nằm ngay trước mắt.Rõ ràng có thể công kích trước được.Nhưng mà ———— Rốt cục phải làm thế nào mới có thể dùng một kích ***** con sâu***** này?Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một linh quang.Có!Một con dao nhỏ xuất hiện trong tay hắn."

Đây là đao gì?"

Yana hiếu kỳ hỏi."

Dao phẫu thuật —— Là một vị tiền bối tặng cho ta, ta từng dùng nó hoànthành giải phẫu đổi mới xương cột sống giúp Andrea, hẳn nó cũng đủ sắc bén."

Liễu Bình vứt con dao cho Yana.Yana nắm con dao lên rồi khoa tay múa chân một hồi, sau đó lắc đầu nói:"Không được, tuy nó đủ sắc bén, nhưng kích cỡ quá nhỏ, hơn nữa không phảidùng để chiến đấu, không thể tạo thành tổn thương nặng trên người con sâukia."

"Hơn nữa...

Dùng đao tung ra chiêu thức của ta sẽ làm nó bị giảm bớt uy lực."

Kế hoạch không thuận lợi.Liễu Bình nhìn thoáng qua Thi Trùng Chi Vương.ể ố ẫ ắ ếHình thể của nó tương đối lớn, cho dù dao phẫu thuật có cắt như thế nào cũngkhông thể sinh ra hiệu quả ***** nó.Trừ phi...Yana cũng nghĩ ra cái gì đó, nàng mở miệng nói: "Con sâu này có yếu điểm gìkhôngs?"

"Thi trùng —— hơn nữa là thi trùng trên người tù nhân, nó bị con quái vậtkhông thể nói ra kia sáng tạo, ta đoán không có ai biết điểm yếu của nó."

LiễuBình nói.Thật ra trước kia có một thanh kiếm Lục Ma, đáng tiếc đã tiêu hao hết rồi.Đề nghị lại thất bại lần nữa.Liễu Bình và Yana bắt đầu đi dạo chung quanh quái vật.—— Cảm giác nhìn thấy mà lại không ăn được này thật làm lòng người khóchịu.Yana lẩm bẩm nói: "Binh khí...

Vẫn phải có binh khí, rốt cục nên kiếm vài mónbinh khí cường đại từ đâu đây?"

Liễu Bình vỗ đầu một cái, mở ra Quyển Sách Liệt Diễm ra cẩn thận xem xét."

Không được, chỉ có một ít sức mạnh của lửa có thể bám vào binh khí, khôngcó binh khí."

Hắn thở dài nói.Bỗng nhiên, một quyển sách thẻ khác giật giật.Liễu Bình vừa lật tay thì đã lấy được Con Rối Tử Vong, sau đó mở nó ra."

Lilith, vừa rồi là động tĩnh gì?"

Hắn hỏi."

Thẻ bài kia giật mình."

Lilith dừng lại trên sách thẻ, chỉ vào một thẻ bài.Đó là ——Thiếu nữ Long tộc Andrea.Chỉ thấy một cô bé nằm trên đài giải phẫu chính giữa thẻ bài, hai hàng lông màycau chặt lại với nhau, bàn tay nhỏ siết chặt, cứ như muốn làm cái gì đó."

Hình như nàng muốn tỉnh lại, nhưng thân thể quá yếu ớt nên không thể tỉnhđược."

Lilith nói.Liễu Bình lập tức hiểu được.Đúng vậy.Andrea có thể triệu hoán rất nhiều binh khí không rõ, không biết từ đâu ra vàobất cứ lúc nào.Hơn nữa song song với sự gia tăng thực lực, binh khí mà nàng có thể triệu hoáncàng ngày càng nhiều, càng ngày càng lợi hại.—— Nhất định là nàng muốn lấy binh khí ra để hỗ trợ giải quyết con sâu này.ễ ấ ầLiễu Bình lấy thẻ bài ra, nhẹ giọng mà nói: "Andrea, ngươi không cần vội vãmuốn hỗ trợ, nghỉ ngơi cho khỏe trước, hoàn toàn khôi phục rồi lại nói."

"Ưm..."

Andrea vẫn nhắm chặt hai mắt, lấy tay đè chặt lên đài giải phẫu, sau đóđột nhiên đẩy ra ngoài.Hư không mở ra.Leng keng!Một thanh trường đao toàn thân màu đồng cổ rơi xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn lại chuôi trường đao này.Chỉ thấy trường đao dần dần trôi nổi lên, thân đao dâng lên ánh sáng xanh nhạtxa xăm, giống như một cái bóng xanh tung bay.Trong hư không nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ:"Đây là vũ khí do Andrea thu gom."

"Ngươi được nàng cho phép, có thể sử dụng chuôi trường đao đã mất mát tronglịch sử này."

"Tên đao: U Ảnh."

"Bán thần khí, đao."

"Đao này có duy nhất một thuộc tính: Diệt sơn hải."

"Nó có thể huyễn hóa ra một lưỡi đao mười mét, uy lực công kích của lưỡi đaonày gấp mười lần một trảm toàn lực của ngươi."

"—— Mỗi lần đánh trúng đối thủ mười lần thì có thể phát động một lần."

"Hạn chế sử dụng: Long tộc, nhân loại."

Liễu Bình vứt đao cho Yana, ngược lại nói với Andrea trên thẻ bài: "Nghỉ ngơicho khỏe, không được nhiều chuyện nữa, chờ ngươi khỏe lại rồi hẳn đi ra, nếukhông lần sau ngươi lấy cái gì ra ta cũng không cần."

Trên thẻ bài, Andrea như nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, lại rơivào giấc ngủ thâm trầm lần nữa.Khóe môi cô bé cong lên một đường cong tinh ranh, cứ như đang nói ——Ta không có tin.Liễu Bình nhẹ nhàng thả thẻ bài lại vào sách thẻ, nói nhỏ với Lilith: "Đừng đểnàng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, phải ngủ một giấc cho ngon."

"Ừ."

Lilith gật gật đầu.Một lát sau.Thi Trùng Chi Vương vẫn đứng chỗ đó như cũ, vẫn duy trì dáng vẻ như đanglắng nghe."

Chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi."

ễ ầ ắ ấLiễu Bình và Yana lơ lửng trên đầu Thi Trùng Chi Vương, cùng nắm lấy trườngđao.Thực lực của Yana đủ mạnh, lại không am hiểu dùng đao.Thực lực của Liễu Bình không đủ, lại có thể chém ra hơn mười đao trong nháymắt, hơn nữa có thể đánh trúng Thi Trùng Chi Vương lại đồng thời không tổnthương nó.Càng quan trọng là ——Con quái vật này có thể cung cấp giá trị kinh nghiệm quá cao, hai người chiađều cũng dư dả.Hai người giơ trường đao lên cao cao."

Ta đếm ha?"

Liễu Bình hỏi."...

Sao có cảm giác như đang cắt bánh kem vật?"

Yana mang vẻ mặt cổ quáimà nói."

Bánh kem kinh nghiệm."

Liễu Bình đáp.Khí tức trên người Yana dần dần bùng nổ."

Vậy thực hiện đi, bắt đầu đếm."

Nàng nghiêm túc nói."

Ba,""Hai,""Một!"

Trường đao bỗng trở nên mơ hồ, chém ra mấy chục đao chỉ trong nháy mắt.Chỉ thấy một cái bóng xanh bùng nổ thành một lưỡi đao u minh khổng lồ từthân đao, chém thẳng xuống từ trên không, hung hăng xẹt qua thân thể ThiTrùng Chi Vương.Đao này vừa nhanh vừa mạnh, nhưng trên mặt Thi Trùng Chi Vương vẫn duytrì biểu cảm như đang lắng nghe.-------Chương 439: Giết như thế nào?Oanh ——Trên người Yana dâng trào một luồng khí tức *****.Một đôi cánh chim thánh khiết hiện ra từ sau lưng nàng, phóng thích ra quanghuy tỏa sáng.Yana đứng bên trong quang huy kia, giống như nữ thần uy nghiêm mà lại thánhkhiết."

Thì ra Thánh kỵ sĩ còn có thể tiếp tục thăng cấp...

Chưa bao giờ có ai nói với tađiều này..."

Nàng nhẹ nhàng nói.Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn về phía hư không trước mặt mình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi và Yana cùng thi triển một lần công kích."

"Ngươi phát động mấy chục trảm trước đó, Yana và ngươi cùng thi triển kíchcuối cùng."

"Nhờ vào sức mạnh của bản thân trường đao: Diệt sơn hải."

"Uy lực của một trảm cuối cùng tăng lên gấp mười lần, trực tiếp chém giết kẻđịch của các ngươi."

"Ngươi đạt được số lượng lớn kinh nghiệm."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên."

"..."

Nhân vật: Liễu Bình."

"Chức nghiệp: Thần Thánh kỵ sĩ, Thủ Ngục kỵ sĩ."

"Cấp bậc hiện giờ: 15."

"Bởi vì liên tục gia tăng bốn cấp, tất cả thuộc tính đều đạt được sự tăng tiếnbiên độ lớn:""Giá trị sinh mệnh: 100."

"Lực công kích: 125."

"Hồn lực: 19/20."

"Thẻ bài của ngươi: Thánh kỵ sĩ Yana thành công gia tăng cấp bậc, bởi vậyngươi cũng đạt được kinh nghiệm tương ứng."

"Kinh nghiệm hiện giờ: 30%."

ể"Hiện tại có thể tu tập kỹ năng kỵ sĩ mới, hoặc là tăng lên kỹ năng hiện có củangươi, xin hãy lựa chọn."

Liễu Bình trầm ngâm, không khỏi quay đầu nhìn về phía Yana."

Yana, ngươi là Thánh kỵ sĩ đỉnh cấp, sau khi thăng cấp ngươi muốn tăng kỹnăng gì lên?"

Hắn hỏi.Dị tượng trên người Yana dần dần ẩn đi, nàng mỉm cười nói: "Thuật PhùKhông."

"—— Tốc độ phi hành của ngươi đã rất nhanh, sao còn tăng thuật Phù Khônglên nữa chứ?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại."

Ngươi nói thử xem?"

Yana nói với đầy thâm ý.Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn lập tức hiểu được.Trong đội ngũ này phải có một người am hiểu chiến lược chuyển dời, nếukhông thì đi đâu cũng không tiện.Hắn suy tư nói: "Một khi đã vậy, ta không cần giống như ngươi..."

"Đúng vậy, ngươi liên tục gia tăng cấp bậc, đạt được càng nhiều lợi ích hơn sovới thăng cấp bình thường, cho nên phải thận trọng trong quyết định ở phươngdiện kỹ năng."

Yana nói.Liễu Bình đưa mắt về hướng hư không.Trước mắt.Hai loại năng lực mạnh nhất của mình, một là phương thức chiến đấu của ThủNgục kỵ sĩ; cái còn lại là thuật Cứu Tử Phù Thương của Thần Thánh kỵ sĩ.Phương thức chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ là cố định bất biến.Vậy đáp án rất rõ ràng ——"Tăng 'thuật Cứu Tử Phù Thương' lên."

Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Cấp bậc của ngươi tăng lên bốn lần."

"Ngươi xác định muốn tăng kỹ năng hiện giờ liên tục lên bốn lần?"

"Xác định."

Liễu Bình nói.—— Thuật Cứu Tử Phù Thương chính là kỹ năng biến chủng của hai chứcnghiệp Thần Thánh kỵ sĩ và Thủ Ngục kỵ sĩ, hoàn toàn đáng để làm như vậy.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện ra:"'Thuật Cứu Tử Phù Thương' của ngươi đã tăng lên bốn cấp liên tục."

"Hiện giờ cấp bậc kỹ năng tăng lên thành: Trung cấp (Thần thánh)."

"Kỹ năng này đạt được hai loại hiệu quả hoàn toàn mới như sau:""Thứ nhất: Đối với kẻ địch có được danh sách, khi ngươi cứu chữa cho hắn thìdanh sách này sẽ không phát ra nhắc nhở chuyện mất đi hồn lực;"ố ể ổ"—— Đừng hỏi ta là ai, ta làm chuyện tốt luôn không để lại tên tuổi."

"Thứ hai: Trên cơ sở kỹ năng vốn có, tăng thêm lợi ích dạng ngôn ngữ khích lệ,cụ thể như sau:""Khi lời nói của ngươi làm đối phương sinh ra các loại cảm xúc chính diện nhưđược ủng hộ, ấm áp, phấn chấn vân vân, ngươi có thể lựa chọn rút ra số lượnghồn lực nhất định từ trên người đối phương."

"—— Lời nói cổ vũ, truyền lại ấm áp, chiếu sáng lên người khác, tăng lên hồnlực."

"Tổng kết: Có thể cứu chữa, không chết cũng bị thương."

Liễu Bình nhìn thấy thì câm nín một hồi.Tại sao kỹ năng này lại càng ngày càng vô lại?Nhưng liên tục tăng lên bốn cấp, hiện tại hắn cảm thấy rõ được thân thể mìnhtrở nên càng uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, cũng càng có sức mạnh.Liễu Bình rút trường đao U Ảnh ra, cách không tùy ý trảm mấy phút.Chỉ thấy từng đao quang màu xanh xa xăm bay ra, hăng hái cắt vỡ hư không,phát ra tiếng vang tê tê tê.Khi còn ở cấp 11 thì Liễu Bình cần dùng nhiều vài phần sức mạnh để thực hiệntrảm pháp như vậy.Hiện tại thì có thể tùy ý tung ra được.Thực lực tăng lên thật rõ ràng...—— Xem ra phải thường xuyên thăng cấp mới được.Chi bằng cứ đi giết sâu đi?"

Liễu Bình, ngươi tăng lên kỹ năng gì vậy?"

Yana tò mò hỏi."

Thuật Cứu Tử Phù Thương."

Liễu Bình lấy lại tinh thần rồi nói.Yana hiểu ý cười rồi nói: "Phương thức chiến đấu của ngươi thực kỳ lạ, tất cảthẻ bài đều có thể chuyên chúc hóa, sau đó cho chúng ta dùng —— Tuy rằngtạm thời ngươi còn chưa thu thập được thẻ bài gì, nhưng về sau hoàn toàn có thểđứng ở phía sau, làm một người trị liệu và phụ trợ."

"Cho nên ta cường hóa trước một vài kỹ năng chức nghiệp chuyên chúc, về saulại bàn đến thuật Phù Không."

Liễu Bình nói."

Hiện tại làm sao bây giờ?

Chúng ta có cần tiếp tục giết sâu không?"

Yana hỏi."

Đi Đế Đô trước, ma quỷ và lũ sâu cũng đang thu thập thẻ bài, chúng ta phảinhanh một chút."

"Không sai, ta nắm chặt thời gian."

"—— Nắm chặt thời gian?"

Yana tiến lên ôm lấy Liễu Bình, cả người hóa thành một ánh kim quang phónglên cao.ế ổMột tiếng nổ vang lên.So với trước đó, tốc độ của nàng càng nhanh hơn mấy phần, quả thực là nhanhnhư điện chớp, họ đã tới trên không trung Đế Đô chỉ trong chớp mắt.Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm bỗng vang lên: "Đi đến bên thành ĐôngNam, ta cảm ứng được một thẻ bài ở nơi đó."

Kim quang lập tức chuyển về hướng Đông Nam rồi đáp xuống.Nó ổn định dừng lại trong một khu mộ hẻo lánh, sau đó hóa thành Yana và LiễuBình lần nữa.Liễu Bình vuốt vuốt đầu tóc bị thổi thành ổ gà, lẩm bẩm nói: "Thế này thì quánhanh."

Yana sửa sang lại đầu tóc giúp hắn, nói: "Phải trách ta, lần sau lúc bay ta sẽdùng thánh lực bao lấy ngươi, tóc ngươi sẽ không bị rối nữa."

-------Chương 440: Ma quỷ đột kích!Liễu Bình bỗng cảm nhận được cái gì đó, hắn mở sách thẻ ra.Chỉ thấy từng thẻ bài bay ra ngoài.Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ.Ba thẻ bài lơ lửng ở giữa không trung, phát ra tiếng cộng minh rất nhỏ.Giây lát sau.Phía dưới một khối mộ bia tan hoang truyền đến tiếng vang tương tự."

Ở nơi đó."

Liễu Bình đi lên trước, bắt đầu đào đất.Sau khi lớp đất ở đó bị đào ra, một quan tài mục nát xuất hiện trước mặt haingười."

Là nó sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ngươi cần thu lấy nó."

Nữ Yêu Rừng Rậm nhắc nhở.Thu lấy ——Hiện tại công năng "Thu lấy thẻ bài" kia đã bị hủy bỏ, đổi thành "Vận mệnhràng buộc"."

Yana, giúp ta một chút."

Liễu Bình nói.Lời còn chưa dứt.Chỉ thấy một con rắn hai đầu màu đen lặng lẽ xuất hiện, một cái đầu của nó cắnvào tay Liễu Bình, đầu còn lại cắn lên cái quan tài."

Ui —— Đau quá, mau một chút."

Liễu Bình thúc giục."

Được rồi."

Yana cười nói.Nàng thu sợi roi dài lại.Phanh!Quan tài hóa thành thẻ bài, lơ lửng bồng bềnh bay qua, đặt song song với mấythẻ bài Chốn Lưu Vong khác, dừng lại ở giữa không trung.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Ngươi lại đạt được một thẻ bài danh sách trung tâm: Khô Tử Chi Quan."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi được tăng lên."

"Giá trị kinh nghiệm hiện giờ: 40%."

"Giao diện thao tác anh linh lại đạt được sức mạnh tiến hóa lần nữa."

"Xin hãy tiếp tục tìm kiếm thẻ bài danh sách trung tâm, khi ngươi tìm được thẻbài trung tâm tiếp theo, công năng của bổn giao diện thao tác sẽ được tăng lên."

ễ ấ ấ ổLiễu Bình đứng lên, phấn chấn hỏi: "Nữ sĩ, thẻ bài danh sách trung tâm có tổngcộng mấy lá vậy?"

"Chín."

Nữ Yêu Rừng Rậm đáp."

Tốc độ của Yana cực kỳ nhanh, mà ta có thể dựa vào sức mạnh vận mệnh đểtìm ra manh mối, kế tiếp chúng ta trực tiếp đi theo đà này mà thu gom đủ tất cảcác thẻ bài đi!"

Liễu Bình nói."

Vậy còn chờ gì nữa."

Yana nói.Liễu Bình duỗi tay tung một chiêu, tất cả thẻ bài bay trở về sách thẻ.Hắn nắm lấy thẻ "Khô Tử Chi Quan" kia, đang muốn phát động vận mệnh ràngbuộc thì bỗng cảm nhận được cái gì đó, lập tức cất thẻ bài đi.Chỉ thấy trên bầu trời xa xa có hắc quang che trời bay tới ——"Đó là..."

"Ma quỷ, ma quỷ nhiều như vô tận."

Oanh!Một ánh hắc quang hăng hái rơi xuống mộ viên.Trong chớp nhoáng, Liễu Bình mở miệng nói: "Nếu các ngươi thối lui hết thì tacoi như không có việc gì xảy ra, nếu không nhất định là các ngươi muốn đánhvới ta một trận."

Giọng nói vừa dứt.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi phát động hình thức chiến đấu chuyên chúc của Thủ Ngục kỵ sĩ: Thủngục."

"Đối phương cần chiến thắng tất cả thẻ bài của ngươi mới có thể khiêu chiếnngươi."

"— Trong cuộc chiến này, toàn bộ linh hồn của bên thất bại sẽ thuộc về ngườithắng."

Trong nháy mắt tiếp theo.Một hắc quang hung mãnh đâm về hướng Liễu Bình, lại bị sức mạnh vô hìnhbắn bay ra ngoài.Hắc quang kia hóa thành một bộ xương khô có ba đầu.Là đại ma quỷ!—— Nó là một trong ba tồn tại bị phong ấn trong thân thể tù nhân!"

Quy tắc thần bí quay quanh người của ngươi...

Lại là chiêu thức ấy, hình nhưta cần giết sạch thẻ bài của ngươi thì mới có thể tạo thành tổn thương đối vớingươi."

Bộ xương khô nhẹ giọng mà nói.Liễu Bình không nói chuyện, chỉ đưa đao U Ảnh cho Yana.ấ ầ ế ắYana nhận lấy đao, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, ngươi cần chiến thắng ta trướcmới có thể tổn thương hắn."

Bộ xương khô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Yana, khinh miệt nói: "Tăng lênmột cấp bậc thì cho rằng có thể chiến thắng ta?"

"Không phải chiến thắng ngươi, mà là ngươi căn bản không giết được hắn."

Yana cười lạnh nói.Oanh ——Chỉ thấy Yana hóa thành một ánh kim quang phóng lên cao, trong nháy mắt đãđột phá vách ngăn âm thanh rồi lao đi.Bộ xương khô lập tức bay lên trời.Nhưng mà ——Đã chẳng biết Yana đi đâu."

Mau đuổi theo!"

Bộ xương khô lớn tiếng quát.Đám ma quỷ đó quay chung quanh nó, sau đó quay mặt nhìn nhau.Một đại ma quỷ lớn gan lên tiếng hỏi: "Người vừa rồi đã không thấy đâu nữa,xin hỏi chỉ thị tiếp theo là chúng ta nên đuổi theo hướng nào?"

Bộ xương khô ngẩn ngơ.Thánh kỵ sĩ kia ——Vì sao nàng ta có thể nhanh như vậy?Chẳng lẽ trong kiếp sống chức nghiệp, nàng dùng hết tất cả sức mạnh Thần BíTrắc có được để tăng tốc độ lên?Lúc này, chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi bay lên không trung.Đó là Liễu Bình.Hắn nhìn bộ xương khô.Bộ xương khô nhìn hắn."..."

Liễu Bình."..."

Bộ xương khô.Liễu Bình cẩn thận đánh giá bộ xương khô, bỗng ngạc nhiên nói: "Ồ?

Sao trênngười của ngươi có thương tích vậy chứ?"

Một ánh thánh quang bay ra rồi dừng lại trên người bộ xương khô.Bộ xương khô nhìn về phía hắn."

Hiện tại ngươi không giết được ta, không bằng ta chữa thương cho ngươitrước?"

Liễu Bình nghiêm túc nói."...

Ngươi có bệnh đúng không."

Bộ xương khô nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Thật ra ta chỉ là một chức nghiệp giả nhân loạibình thường, hơn nữa loại hình thức chiến đấu không bị thương này của ta chỉể ốcó thể liên tục hai mươi phút thôi, cố lên!"

Bộ xương khô phấn chấn hỏi lại: "Chỉ có hai mươi phút à?

Chuyện này có thậtkhông?"

Liễu Bình nhìn về phía hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó:"Đối phương đã được lời nói của ngươi ủng hộ, tinh thần phấn chấn."

"Ngươi đạt được năm điểm hồn lực từ trên người nó."

Có giá trị vào túi!Không cần đánh nhau cũng có thể đạt được hồn lực, xem ra về sau phải nóichuyện phiếm nhiều với người khác mới được.Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Hắn đón lấy ánh mắt chờ đợi của ma quỷ, chân thành nói: "Vừa rồi là lừa ngươithôi."

-------Chương 441: Nó không cần trái tim cũng có thể mạnh lênSố lượng ma quỷ chi chít che trời quay chung quanh Liễu Bình."

Có lẽ ngươi nói thật, lại nói với ta là đang nói dối —— Ta đã từng gặp kẻ tựcho là thông minh như vậy."

Bộ xương khô ba đầu nói."

Phải không?"

Liễu Bình cười nói."

Thôi được, ta cứ chờ ở chỗ này hai mươi phút, nếu ngươi nói thật thì hai mươiphút sau chính là ngày chết của ngươi."

"Vậy ngươi cứ chờ đi."

Liễu Bình lắc đầu nói.Hắn lại nâng tay lên lần nữa, phóng ra một vệt thánh quang, ra dáng ra hình màtrị liệu vết thương trên người bộ xương khô.Phía bên kia.Yana xuyên qua tầng mây, lại nhìn xuống mặt đất phía dưới."

Một nơi xa lạ..."

Nàng vừa lật tay thì đã nhẹ nhàng tung ra thẻ bài được giấu phía dưới chuôi đaoU Ảnh kia.Phanh!Mèo trắng chợt xuất hiện."

Sao lại thế này?

Rõ ràng ta đang ngủ mà, Liễu Bình đâu?"

Mèo trắng hoangmang trợn to hai mắt, hỏi.Yana không nói lời nào, chỉ nhìn về phía hư không.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động:"Ngươi thông qua thăm dò phát hiện địa vực không quen biết."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng 2%."

Yana xem xong thì nhìn về phía Triệu Thiền Y.Lúc này mèo trắng đã tỉnh táo lại, cũng nhìn hư không và nói: "Có giá trị kinhnghiệm vào túi à, thật tốt."

Yana không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Liễu Bình giao ngươi cho ta, bảo tamang ngươi nhanh chóng tăng lên cấp bậc tiếp theo, để tránh lại chịu nổi khổThiên Kiếp."

Mèo trắng ngẩn ra, lập tức cười nói: "Tỷ tỷ tốt bụng, ngươi xem chúng ta nên ápdụng biện pháp gì mới có thể giúp ta nhanh chóng tăng cấp bậc lên đây?"

Yana nói: "Tốc độ của ta rất nhanh, có thể mang ngươi đi du lịch thế giới xa lạnày, thông qua thăm dò mà không ngừng tích góp kinh nghiệm, nhanh chóngthăng cấp —— Liễu Bình và ta đều cảm thấy đây là phương pháp an toàn nhất."

ố ấ ắ ấ"Tỷ tỷ tốt bụng, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta xuất phát đi!"

Mèo trắng gấpkhông chờ nổi mà nói.Trên mặt Yana không có biểu cảm, chỉ nói: "Ta bay rất nhanh, e là ngươi sẽ sợ."

Mèo trắng cười nhạo nói: "Ta là tu hành giả của Yêu tộc, phi hành chỉ là ngựaquen đường cũ với ta thôi, không cần lo lắng."

"Thật sao?

Ngươi sẽ không sợ?"

Yana hoài nghi hỏi lại."

Thật sự, ngươi chỉ cần bay thôi!

Ta nói vậy đó!"

Mèo trắng cam đoan.Khóe miệng Yana nhếch lên một độ cong quỷ dị."

Nhưng không trung rất lạnh, ngươi chịu được không?"

Nàng hỏi."

Chút chuyện cỏn con thôi, ta thường xuyên phi hành, chẳng qua hiện giờ đangtrong Thiên Kiếp cảnh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi."

Mèotrắng nói."

Vậy chúng ta đi chứ?"

Yana hỏi."

Đi!"

Mèo trắng nói."

Đây là do ngươi yêu cầu..."

Yana duỗi tay bắt lấy sau cổ con mèo trắng, cả người bỗng tỏa ra từng luồngkim quang thánh khiết lộng lẫy.Mèo trắng như phát hiện điều gì, há mồm kêu lên.Oanh!Kim quang đột phá lá chắn âm thanh, xuyên thấu trời cao chỉ trong nháy mắt,sau đó bay đi không thấy tăm hơi đâu nữa.Đợi chừng một giây sau."

Méo ——————"Hư không mới vang lên tiếng thét thê lương chói tai của con mèo trắng kia....Đế Đô.Nghĩa địa hoàng gia.Trên không."

Rõ ràng ngươi bị sinh vật thể chiến đấu dạng Z mang vào mảnh sương mù kia,tại sao có thể đuổi theo nhanh như vậy được chứ?"

Liễu Bình nói."

Ta vốn định trực tiếp bắt lấy tất cả thẻ bài danh sách, nhưng không ngờ lại xuấthiện một Thẻ Bài Sư nhân loại như ngươi, nếu không sao ta lại bị một sinh vậtthể chiến đấu cỏn con ngăn cản kia chứ?"

Bộ xương khô ba đầu cười lạnh nói: "Ở thời đại quá khứ nào đó, ta chính là mộttrong những Ma Vương mạnh nhất!"

ễ"Cho nên bóp nát trái tim cũng không có ảnh hưởng gì à?

Có đau không?"

LiễuBình quan tâm hỏi."

Cái tên vô tri này...

Sau khi ta bị phong ấn, ta dần dần đạt được một loại nănglực, đó chính là sức mạnh tiến hóa vô cùng *****."

Bộ xương khô ba đầuvốn đang lấy ngữ điệu cười nhạo để nói.Nhưng giọng điệu của nó dần dần trở nên thong thả: "Khi ngươi bóp nát tráitim, đúng là thực lực của ta bị hao tổn lớn, nhưng ta nhanh chóng không cần tráitim cũng có thể mạnh lên..."

Nói tới đây thì nó trầm mặc.Tĩnh mịch.Toàn bộ không trung là một mảnh tĩnh mịch.Liễu Bình chỉ cảm thấy không thể hiểu được, lên tiếng hỏi: "Đây là chuyện tốt,chúc mừng ngươi."

Bộ xương khô ba đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn.Nó hạ giọng: "Thì ra ngươi cũng không biết cái gì."

Một thẻ bài xuất hiện trong tay nó.Liễu Bình nhìn chăm chú vào, chỉ thấy trên thẻ bài kia có vẽ một bình thủy tinhtràn ngập chất lỏng màu máu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên cạnh thẻ bài:"Máu Thánh Linh."

"Một trong những thẻ bài trung tâm Lưu Vong, thứ tự là chín."

Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Thì ra ngươi đã tìm được mộtthẻ bài trung tâm rồi."

Bộ xương khô ba đầu nói: "Không sai, nhưng nếu ta muốn trở lại Luyện Ngụcthì cần có được toàn bộ thẻ bài danh sách trung tâm —— Ta đoán ngươi cũngmuốn có được tất cả thẻ bài, cho nên chúng ta đều sẽ không lui bước."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Bộ xương khô ba đầu như đã hạ quyết tâm, nó quát lên: "Không còn cách nào,ta không thể kéo dài nữa —— Tới quyết thắng bại đi, ta lấy ra chỗ dựa thần vịngày xưa của mình để đưa ra khiêu chiến Đăng Thần với ngươi!"

Uy thế khổng lồ phát ra từ trên người nó.Chỉ nghe nó âm trầm cười nói: "Tuy phát động cuộc chiến Đăng Thần sẽ làmthực lực của ta tổn hao nhiều, nhưng muốn chiến thắng ngươi và những thủ hạcủa ngươi vẫn không thành vấn đề."

"Trong cuộc chiến Đăng Thần, cô bé Thánh kỵ sĩ kia của ngươi sẽ không chạythoát được nữa."

Bộ xương khô ba đầu nắm lấy lá bài Máu Thánh Linh kia, cười điên cuồng vànói: "Đến đây đi, ta bằng lòng hao phí sức mạnh để phát động cuộc chiến ĐăngầThần này!"

Cứ như có một đấu trường thật lớn xuất hiện.Hình như là cảm ứng nào đó ——Quanh người Liễu Bình dâng lên ánh sáng nhàn nhạt.Chỉ thấy trong hư không có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất hiện:"Trên người ngươi có mang theo một cuộc chiến Đăng Thần liên quan đến thầnvị tra tấn."

"Một vị thần linh không thể đồng thời kiêm nhiệm hai thần vị, đó là khinh nhờnđối với quy tắc."

"Bởi vậy ——""Cuộc chiến Đăng Thần do đối phương khởi xướng đã bị ngưng lại."

Tất cả quang ảnh hư ảo lập tức biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, không có bất cứ biến hóa gì.Bộ xương khô ba đầu giơ đôi tay lên cao, nhất thời không kịp phản ứng."..."

Liễu Bình."..."

Bộ xương khô ba đầu."

Hình như hành động của ngươi không được tổ chức thành công."

Liễu Bìnhnhún vai nhận xét.Bộ xương khô ba đầu liên tục lui về sau vài bước, thất thanh quát lên: "Chuyệnnày không có khả năng, vì sao ngươi có thể từ chối cuộc chiến Đăng Thần củata!"

Liễu Bình nhìn nó, lại nghĩ đến một chuyện khác."

Sau khi mất đi trái tim, nó không cần trái tim cũng có thể mạnh lên...

Đây rõràng là một chuyện đáng được ăn mừng, vì sao nó như bị buộc tới tuyệt cảnhvậy chứ..."

-------Chương 442: Chuyển thế!Bỗng nhiên.Trong sách thẻ, lá bài Thánh Giáo Đường kia xông ra.Nó lơ lửng ở giữa không trung, phát ra một giọng nữ lạnh như băng:"Tới bây giờ ngươi mới nhận ra, lúc trước ngươi đánh lén ta thành công, khôngphải vì ngươi lợi hại, mà là ta không rảnh bận tâm đến ngươi thôi."

Là giọng nói của nàng ta!—— Là Linh bám vào người Hoa Tình Không!Liễu Bình nhắm miệng, trầm tĩnh đứng bên cạnh.Trong lòng hắn mơ hồ có một loại dự cảm ——Hình như hắn đang chứng kiến một bí mật cực kỳ ***** trong thời đại quákhứ.Bộ xương khô ba đầu phát ra giọng nói the thé: "Ngươi chạy thoát, còn khôngcó việc gì nữa!"

Trên thẻ bài Thánh Giáo Đường, giọng nữ kia từ từ vang lên:"Ta mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, cuối cùng lợi dụng trong chớp mắt nó bị phong ấn kia để trốn thoát, màkết cục của ngươi..."

"Cứu ta!

Nói phương pháp của ngươi cho ta, cho dù phải trả cái giá gì ta cũngbằng lòng!"

Bộ xương khô ba đầu gào khàn cả giọng."

Giao thẻ bài của ngươi cho hắn."

Giọng nữ nói.Bộ xương khô ba đầu chần chờ.Giọng nữ cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng đi đến Luyện Ngục là sẽ được cứuhay sao?"

"Không," Bộ xương khô ba đầu bỗng giật mình sực tỉnh: "Ta chính là thần linhtrong Luyện Ngục, cả ta cũng không có cách thì còn có ai làm được chuyệnnày?

Chỉ có những thần trụ Nhân tộc đến từ hư không như các ngươi, có lẽ——"Giọng nữ cắt ngang lời của nó: "Ngươi nhớ kỹ, ta làm như vậy là vì cứu chínhmình, cứu ngươi chỉ là nhân tiện —— Giờ thì giao thẻ bài kia ra đi."

Lần này Bộ xương khô ba đầu không chút do dự đã đưa thẻ bài "Máu ThánhLinh" kia cho Liễu Bình.Liễu Bình nhất thời không biết nói gì cho phải.Rõ ràng là hắn bị bộ xương khô ba đầu ép tới đường cùng.ếNhưng nhìn tình hình hiện tại thì kẻ bị ép đến tuyệt cảnh lại là nó, hơn nữa tìnhhuống nó gặp phải còn ***** hơn nhiều.Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ, Khô Tử ChiQuan, Máu Thánh Linh.Hiện tại hắn đã có năm thẻ bài.Lại lấy được bốn thẻ bài còn lại thì sẽ gom đủ bộ bài trung tâm "Chốn LưuVong"!Bộ xương khô ba đầu nhìn những thẻ bài đó, lên tiếng cầu xin: "Nói cho ta đi,nói phương pháp kia cho ta, cho dù bắt ta thần phục thì ta cũng bằng lòng!"

"Sâu đang tàn sát bừa bãi nơi nơi, ngươi đi ngăn đám sâu đó lại đi."

Giọng nữchậm rãi nói."

Không!

Tuyệt đối không!

Ta không bao giờ muốn giao tiếp với chúng nó!"

Bộxương khô ba đầu cuồng loạn hô lớn."

Đây là cơ hội duy nhất, nghe này, ngươi phải tranh thủ thời gian cho LiễuBình, để hắn đi thu thập đủ chín thẻ bài trung tâm —— Cho dù là ai cũng phảitranh thủ thời gian cho hắn!"

Giọng nữ nói."

Nếu không thì sao?"

Bộ xương khô ba đầu hỏi."

Ngươi biết kết cục đó mà —— Tất cả mọi người đều trốn không thoát."

Giọngnữ lạnh lẽo đáp.Bộ xương khô ba đầu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Ít nhất nói cho ta biết,rốt cục dùng phương pháp gì mới có thể chạy thoát được kiếp nạn."

"Biện pháp ta dùng là từ bỏ tất cả, linh hồn chuyển sinh —— Nhưng ta tươngđối may mắn, có người kêu gọi ta."

Giọng nữ nói."

Đây là biện pháp của Nhân tộc?"

"Đúng vậy."

"Đã rõ, vậy ta đi ngăn cản đám sâu."

Bộ xương khô ba đầu nhìn thật sâu vào Liễu Bình một hồi, nói: "Hy vọng ngươihành động nhanh một chút, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, từđây rơi vào tuyệt vọng vĩnh thế."

Oanh ——Nó bay lên trời, mang theo đám ma quỷ vô biên vô hạn bay lên trời cao, dầndần biến mất khỏi tầm mắt.Liễu Bình đứng bất động.Không biết vì sao, sau khi nghe thấy những lời nói vừa rồi của Linh kia, tronglòng hắn hiện ra những đoạn hồi ức trùng trùng điệp điệp.Những hồi ức đó lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng không ngừng hiện ra, cho nênhắn sắp không kịp phản ứng, thậm chí không thể *****.ắ ắ ắ ầ ầHắn lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn không trung, mở miệng hỏi: "Ngươi còn ở đâykhông?"

Giọng nữ kia đáp: "Còn."

"Rốt cục tình huống hiện tại là như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nữ nói: "Giờ nói cho ngươi cũng không sao, lúc ngươi dùng danh sách'Ngu Giả' phong ấn con quái vật không thể nói ra kia, ta nhân cơ hội trốn thoátthành công;""Tên ma quỷ này tương đối xui xẻo, linh hồn của nó đã bắt đầu bị quái vật kialàm ô nhiễm, sắp biến thành một bộ phận của quái vật, cho nên nó tìm kiếm thẻbài như nổi điên, muốn chạy trốn ra ngoài —— Thật ra nó chạy đi thì chẳngkhác nào con quái vật kia chạy thoát cả."

Liễu Bình nói: "Vậy phương pháp thoát thân vừa rồi ngươi nói cho nó ——""Ma quỷ chỉ có thể rơi từ Luyện Ngục xuống Vĩnh Dạ, không thể dùng phươngpháp chuyển thế đầu thai của Nhân tộc chúng ta, linh hồn không thể chuyểnsinh, cũng không có bất cứ cơ hội nào may mắn thoát khỏi cả."

Giọng nữ chậm rãi bổ sung: "Nó không thể đi ra ngoài, nó phải chết ở chỗ này,nếu không ——""Tất cả mọi người bên ngoài đều phải chết."

Liễu Bình ngơ ra tại chỗ.Hắn kiềm không được run rẩy cả người.Linh hồn ô nhiễm ——Phương pháp chuyển thế đầu thai ——Trong đầu hắn như có cái gì nổ tung ra.Một hình ảnh vô cùng xa xăm xuất hiện trong hồi ức:Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ lại.Có người nào đó đang thở dài ——Một giọng nói vang lên:"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, sau khi chuyển thế đầu thai, có lẽ kiếp sau là một người mắt mù taytàn..."

"Ngươi sẽ nhiều lần trải qua gian khổ của thế gian..."

"Trừ gạt người ra thì căn bản không có bất cứ biện pháp nào bảo vệ chínhmình..."

"Mãi đến khi..."...Mãi đến khi ——Mãi đến khi nào?Vì sao ta nghĩ không ra những chuyện sau đó?Liễu Bình nhắm mắt lại, dùng hết sức để hồi tưởng cảnh tượng đó, hồi tưởng lạicâu nói kia.Nhưng mà tất cả đều trở nên mơ hồ."

Không được...

Nghĩ không ra..."

Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng cùng cực ——Cảm xúc này không thuộc về hắn của hiện tại.Nó đến từ quá khứ.Trong quá khứ, sự tuyệt vọng vẫn luôn đồng hành với hắn.Mãi đến khi ———— Rốt cục mãi đến khi nào?Kiếp người đã cách trở.Tất cả đều bị lãng quên.Không thể hồi tưởng lại những chuyện trong kiếp trước nữa rồi.Cả người Liễu Bình đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy không thể thở hơi lên, hắnnhư đang không ngừng rơi thẳng xuống.—— Hắc ám.Tất cả đều bị hắc ám và tuyệt vọng ăn mòn, căn bản không thể trốn tránh, cũngkhông có cách nào để kháng cự.Bỗng nhiên.Một giọng nói như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, lại quanh quẩn bên tai hắnlần nữa:"Mãi đến khi ngươi tìm được ta."

Liễu Bình giật mình.Tìm được...Ngươi?Giọng nói kia tiếp tục nói:"Mất đi tất cả sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành nô lệ của thần linh, hoặc là lưuvong trong Vĩnh Dạ, vì tránh né những quái vật vô tận kia mà đau khổ giãygiụa, có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ khi nào."

"—— Mãi đến khi ngươi tìm được ta."

-------Chương 443: Chúng ta xuống biển điLiễu Bình hít sâu một hơi, yên lặng hỏi trong lòng: "Ngươi là ai?"

Khi hắn nghĩ như vậy, hình ảnh quá khứ kia bỗng trở nên có hình có dáng lầnnữa.Quang ảnh bốn phía trùng trùng điệp điệp, máu và ánh sáng mờ mịt vô biênkhông dứt, cứ như làm cảnh tượng vô cùng xa xăm trước kia lại tái hiện lầnnữa.Tuy rằng vẫn không thấy rõ tất cả ——Nhưng giọng nói kia lại trở nên rõ ràng, nghe như một giọng nữ:"Ma quỷ toàn bộ Luyện Ngục đều sợ ta xuất thế..."

Giọng nói của nàng ta vang lên xa xa gần gần, làm người ta không nắm bắtđược:"Chúng nhất định sẽ phong ấn thân thể ta trong nơi sâu nhất của thế giới VĩnhDạ, hoặc là chốn cao nhất trong thế giới Luyện Ngục."

"Đi tìm ta đi."

"—— Ta sẽ luôn chờ ngươi tới."

Giọng nói kia rơi xuống, biến mất, lại nổ vang trong đầu Liễu Bình rồi khôngngừng lặp lại.Ta sẽ luôn chờ ngươi tới.Chờ ngươi tới.Chờ ngươi ——Hắn rốt cuộc cũng ý thức được, đây là ký ức sâu nhất đời trước của hắn, cảnhtượng mà cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng không muốn lãng quên.Trong nháy mắt tiếp theo.Ký ức khắc sâu trong linh hồn dừng lại.Tất cả hồi ức tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, tất cả ảo giác và âm thanhcũng bị cắt đứt.Tĩnh mịch."

Liễu Bình."

Bên tai truyền đến một giọng nói.Liễu Bình giật mình một cái, đáp theo bản năng: "Ta ở đây."

Hắn nhìn lại chung quanh.Nơi này là Chốn Lưu Vong, trên mặt cỏ nghĩa trang hoàng thất của Đế Đô.ắNhững chuyện trong trí nhớ kia như chỉ thoáng hiện qua trong chớp mắt, sau đótrôi đi hầu như không còn, từ nay không bao giờ tồn tại nữa.Linh bám vào trên người Hoa Tình Không tiếp tục nói: "Liễu Bình, ngươi phảităng nhanh tốc độ, nếu không một khi có ma quỷ chạy thoát từ Chốn Lưu Vongthì tất cả đều xong rồi."

"Tìm đủ tất cả thẻ bài trung tâm thì có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện sao?"

Liễu Bình hỏi theo bản năng."

Đúng vậy, tìm đủ thẻ bài trung tâm, vậy có thể khởi động lại thế giới danhsách, làm nhà giam khôi phục sức mạnh ——""Tất cả thi trùng và ma quỷ sẽ bị nhốt vào nhà giam lần nữa."

Liễu Bình nói: "Chúng nó không thể chạy ra nữa sao?"

Linh kia mang đầy thâm ý mà nói: "Không, có lẽ qua thêm một thời gian, chúngvẫn sẽ chạy ra, nhưng ít ra chúng ta giành được thời gian."

Giành được thời gian.Liễu Bình im lặng.Đúng vậy...Cho dù là mạnh lên hay là tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, đều cần thờigian.Hắn lật tay lấy lá bài "Khô Tử Chi Quan" kia ra.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:"Ngươi phát động 'Vận mệnh ràng buộc'."

"Thẻ bài: Khô Tử Chi Quan."

"Đây từng là một thẻ bài truyền kỳ, tất cả sức mạnh của nó đều giúp linh hồnngười hạ táng duy trì bất diệt, hơn nữa giữ nguyên ở thời khắc tử vong kia."

"Thẻ bài ràng buộc: Nhẫn Hồi Hồn."

"Khô Tử Chi Quan và Nhẫn Hồi Hồn cộng minh với nhau, chúng là thẻ bàitruyền kỳ giúp người chết bảo tồn tất cả thực lực, ở điều kiện đặc biệt nào đó,chúng có thể ảnh hưởng đến nhau."

"—— Sau một sự kiện nào đó, quan tài về tới mộ địa, lần cuối cùng nó nhìnthấy chiếc nhẫn là ở biển cực bắc thế giới danh sách, chiếc nhẫn bị phong ấn sâubên dưới biển cả."

Liễu Bình rơi vào suy tư.Thánh Giáo Đường.Quyển Sách Ma Nữ.Khô Tử Chi Quan.Nhẫn Hồi Hồn.Những thẻ bài đó đứng bên nhau như phơi bày ra một bí mật nào đó.ềCòn về lá bài Máu Thánh Linh kia...Liễu Bình lấy Máu Thánh Linh ra, lại phát động vận mệnh ràng buộc lần nữa.Chỉ thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra:"Đây là Máu Thánh Linh cực kỳ thuần túy, nó là một thẻ bài tài liệu, từ ngày rađời đã bị phong ấn, chưa bao giờ sử dụng."

"Thẻ bài ràng buộc: Không có."

Thẻ bài tài liệu.Bởi vì nó là tài liệu, hơn nữa chưa bao giờ được sử dụng, cho nên không thểràng buộc hay sao?"

Được rồi, hiện tại ta muốn đi biển cực bắc ——"Liễu Bình nói xong thì ấn tay lên sách thẻ, im lặng tự nhủ: "Triệu hoán thẻ bài."

Hai thẻ bài đột nhiên xuất hiện, lơ lửng phía trên sách thẻ.Một thẻ bài là Yana.Thẻ còn lại là Triệu Thiền Y ——Chỉ thấy Triệu Thiền Y hóa thành mèo trắng, lông tóc cả người lộn xộn, hai lỗtai gục xuống, hai móng dùng sức che đôi mắt lại, nhìn con mèo có vẻ không tốtlắm."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói.Phanh!Yana đi ra từ thẻ bài, đứng ở trước mặt Liễu Bình.Nàng trấn định nói: "Kế hoạch cực kỳ thành công, hẳn nó sẽ nhanh chóng cóthể thăng cấp, chỉ là ta bay nhanh quá, có vẻ nó hơi mệt —— Để nó nghỉ ngơiđi, giờ chúng ta phải làm cái gì?"

"Đi biển cực bắc."

Liễu Bình nói.Yana ôm lấy hắn, nhanh chóng nói: "Chúng ta đi."

"Từ từ, thẻ bài còn chưa được thu lấy ——"Oanh!Toàn thân Yana dâng lên kim quang, cứ như giây tiếp theo sẽ phát động ra thuậtPhù Không.Liễu Bình vội vàng cất đi toàn bộ thẻ bài và sách thẻ.Trong nháy mắt tiếp theo.Kim quang xông lên không trung, bay tới hướng cực bắc....Hải dương.Trên hải dương mênh mông vô bờ.ỗ ểMột ánh kim quang bay tới từ trời cao, bỗng ngừng lại trên không mảnh biểnnào đó.Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên: "Ta đã cảm ứng được thẻ bài trungtâm kia, nó ở ngay chỗ này —— ở sâu bên dưới mặt biển."

"Phải không?

Nếu vậy thì chúng ta phải xuống biển đi tìm thẻ bài kia."

Yananói.Liễu Bình nhíu mày, mở miệng nói: "Nữ sĩ, ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, mỗimột thẻ bài danh sách trung tâm đều có được quyền hạn phong ấn một lần."

"Đúng vậy, lần trước vì tránh né con ma quỷ kia, ta mang theo ngươi đi rangoài."

Nữ Yêu Rừng Rậm đáp."

Hiện tại trên tay ta có năm thẻ bài trung tâm, quyền hạn của ngài đã đượcdùng, như vậy ta còn có thể phong ấn thế giới danh sách này bốn lần."

"Đúng vậy."

"Chúng nó cần nhiều thời gian để phong ấn thế giới này không?"

"Nếu tình huống khẩn cấp, ngươi có thể đồng thời kích phát hai thẻ bài trungtâm, phong ấn hai lớp chỉ cần trong nháy mắt là có thể hoàn thành."

"Nói cách khác, một lần dùng hết quyền hạn phong ấn của hai thẻ bài."

"Đúng vậy."

Mày Liễu Bình buông lỏng."

Ngươi đang lo lắng cái gì?"

Yana hiếu kỳ hỏi."

Tuy rằng ma quỷ kia đi đối phó lũ sâu, nhưng ta luôn cảm thấy bất an khôngyên —— ngươi còn nhớ dáng vẻ cuồng loạn kia của nó không?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, những Thi Trùng Chi Vương kia đã bị chúng ta giết, lẽ ra sức mạnhcủa đám sâu sẽ bị suy yếu...

Không thể hiểu nó đang sợ cái gì."

Yana nói.Ánh mắt Liễu Bình chớp động, nhẹ giọng mà nói: "Đi, chúng ta xuống biển đi."

"Không, ngươi chờ ở chỗ này."

Yana nói.Nàng buông lỏng đôi tay ôm quanh Liễu Bình ra, cười nói với hắn: "Tiểu kỵ sĩcấp 15, ngươi đừng đi xuống."

Nói xong, Yana xoay người đáp xuống, hoàn toàn đi vào trong sóng biển, biếnmất không thấy đâu nữa.Liễu Bình đành phải lơ lửng một mình trên không trung mặt biển.Thuật Phù Không của hắn chỉ mới đạt cấp 1, gió thổi qua làm hắn lung lay nửangày mới đứng vững được."

Ai, thật ra ta cùng đi xuống cũng không có gì."

Liễu Bình oán giận nói.Nữ Yêu Rừng Rậm cười nói: "Ngươi đang lo lắng cho cục diện, nàng lại đanglo lắng cho ngươi."

ề ấ ễ"Xem ra ngoài Triệu Thiền Y ra thì ta cũng phải nhanh chóng thăng cấp."

LiễuBình nói.Hắn bỗng bừng tỉnh."—— Đúng rồi, cũng không biết Triệu Thiền Y còn cần bao nhiêu kinh nghiệmmới có thể thăng cấp."

Thẻ bài kia bị lấy ra.Phanh!Thẻ bài vừa được lấy ra thì một con mèo trắng đã gấp không chờ nổi nhảy bậtlên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy cổ Liễu Bình, vùi đầu vàovai hắn phát ra tiếng nghẹn ngào "Hic hic"."

Hả?

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình ***** đầu con mèo, kinh ngạc hỏi."

Ta tăng lên chừng 90% kinh nghiệm, meo!"

Hai mắt mèo trắng đỏ lên, trôngnhư vừa mới khóc một trận."

Tăng lên nhiều như vậy à?

Đây là chuyện tốt mà ——Thiên Kiếp của ngươisắp kết thúc."

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Meo meo, nàng ức ***** ta!

Nàng bay quá nhanh!"

-------Chương 444: Tìm được taBên kia.Trên một mảnh bình nguyên hoang vu khô nứt nào đó.Đám ma quỷ lui lại xa xa.Bộ xương khô ba đầu một mình đứng giữa bình nguyên, vẫn không nhúc nhích.Nó lấy âm lượng cực kỳ thấp mà nỉ non: "Ta là...

Ma Vương...

Không có ai ralệnh được cho ta..."

Dừng một chút.Nó đang muốn nói cái gì đó lần nữa, nhưng miệng lại phát ra một tiếng kêu côntrùng."

Không!

Ta là Ma Vương Luyện Ngục vĩ đại, không phải con sâu nào cả, khôngphải vật ký sinh trên thân thể thối rữa của ngươi."

Bộ xương khô gấp gáp nói.Vừa dứt lời, nó lại không tự chủ được phát ra một tiếng kêu to: "Ré——""Không!

Ta là ma ——"Nó đột nhiên dừng lại.Một lúc lâu sau.Nó mở miệng ra, giọng nói bỗng biến thành kiểu the thé quỷ dị nào đó: "——Là trùng vương, không sai, ta là trùng vương."

Giây tiếp theo, giọng nói của nó dần dần vững vàng, hình như đã thích ứngphương pháp phát âm này."

Đám thi trùng mộ viên đều là anh em của ta, đã được ta chăm sóc..."

Nó quỳ rạp xuống đất, vừa phát ra tiếng côn trùng kêu có quy luật, vừa nhìn vềphía đám ma quỷ chung quanh.Nó thở hổn hển.Giây lát sau.Nó bỗng cười rộ lên, lấy ngữ điệu âm độc quỷ dị mà nói: "Tất cả sinh linh...Đều là sơn dương của chúng ta."

Bộ xương khô ba đầu lăn xuống mặt đất, không ngừng giãy giụa.Thân thể của nó bắt đầu biến hóa....Gió tuyết.Gió bắc kêu khóc, gió tuyết kéo dài mấy ngày liền.Libertas và Norton ngồi xổm trong một ***** thấp bé, họ đang nhóm lửađể nướng một ít đồ ăn.ấ ể ếNorton vừa sưởi ấm vừa oán giận nói: "Rõ ràng có thể rời khỏi cái nơi lạnh chếtngười này, cuối cùng ngươi lại ám chỉ ta đừng rời khỏi —— nóixem chúng ta ởlại đây làm gì?"

Libertas thuần thục lật tới lật lui một trái bắp, nói: "Thẻ bài kia của ngươi rốtcuộc là cái gì?"

"Vốn dĩ có một thẻ bài truyền tống khoảng cách dài, nhưng ta đổi thành thẻtruyền tống cự ly ngắn vào thời khắc cuối cùng."

Norton nói."

Sách thẻ hệ Không Gian sao...

Thật là lợi hại."

"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"Trả lời cái gì?

Ngươi cảm thấy bọn họ tìm nơi để khanh khanh ta ta đúngkhông?"

Libertas cười lạnh đáp."

Chẳng lẽ không phải?"

Norton hỏi."

Đương nhiên không phải, Hoa Tình Không là Hoán Linh Sư —— Cô ấy chínhmiệng nói với ta là trước khi mình tăng lên cấp 20, những Linh mà cô ấy có khảnăng triệu hoán đó đều có thể xuất hiện bên cạnh vào bất cứ lúc nào."

"Chúng nó nấp trong hư không, có thể ngẫu nhiên bám vào trên người cô ấy,căn bản không thể khống chế."

Libertas nói.Norton lộ ra vẻ mặt như suy nghĩ sâu xa, lẩm bẩm nói: "Ý của ngươi là——""Đúng vậy."

Libertas nói.Hai người nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung.Đúng vậy.Hoa Tình Không là một cô bé, cho dù cô thích Liễu Bình đến mức nào thì cũngngại làm gì đó với Liễu Bình trong lúc có rất nhiều Linh nhìn chăm chú, hoặc làđang bị Linh bám vào người.Có lẽ cả lời âu yếm cũng không dám nói một câu.Như vậy ——Norton cầm lấy một củ khoai tây đã nướng chín, vừa thổi vừa nói: "Có lẽ bọnhọ thực sự có chuyện quan trọng gì."

"Nếu như vậy, chúng ta càng không nên rời đi, chúng ta nên tìm một nơi bí ẩnđể chờ đợi, tiện cho việc tiếp ứng bọn họ."

Libertas nói.Norton suy nghĩ, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn ta rồi nói: "Ngươi không tồi, LiễuBình kết bạn với coi như là đúng rồi."

"Nếu 'Dạ Nguyện' đã thành lập, chúng ta phải làm to làm lớn nó, tuyệt đốikhông thể tùy tiện từ bỏ hai người sáng lập ngay từ đầu của đoàn đội."

Libertasnói.Norton vỗ vỗ sách thẻ của mình, nói: "Đợi chút đi đón bọn họ, cứ giao chuyệnchạy trốn cho ta là được."

"Đường Mòn Bí Ẩn?"

"Đúng vậy."

"Được, vậy vấn đề xem xét cứ giao cho ta."

"Ngươi?"

"Đúng vậy, nhẩm tính thời gian, thật ra năng lực kia của ta cũng nên khôi phụchoàn toàn rồi."

Libertas nói, duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.Một thẻ bài lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một người tuyết đi lại, trên đầu người tuyết nổi lơlửng một hàng chữ nhỏ: "Ngăn cản nó."

Libertas nhìn hàng chữ nhỏ này, lại nhìn người tuyết kia, nhất thời có chútkhông rõ."——Thẻ bói toán Thần Bí Trắc!

Nó muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"

Norton ngạc nhiên hỏi."

Hình như là bảo chúng ta ngăn cản một người tuyết."

Libertas không xác địnhmà nói.Mặt đất bỗng chấn động một chút.Hai người lập tức đứng dậy, lao vụt ra khỏi *****, đứng ở chỗ cao nhìnquanh bốn phía."

Tình huống gì thế này?"

"Xem bên kia!"

"Trời ạ!"

Chỉ thấy bên kia núi tuyết, băng sương nối liền trời đất kia đang khuếch tán.Một người...

Một người bị nhốt trong băng sương xuất hiện trên sườn núi phíatrước.Hắn bị nhốt trong băng sương vô tận, lại luôn chậm rãi bước đi, kiên định đitheo một hướng.Băng tuyết không thể hoàn toàn phong ấn hắn, đành phải đi theo cùng hắn, kéodài hướng vào sâu vào trong núi tuyết."

Là hoàng đế Đế quốc!"

Libertas thất thanh kêu lên."

Có ý gì?

Hắn chính là ký sinh thể kia à?"

Norton vội vàng hỏi."

Đúng vậy."

Hai người yên lặng quan sát cảnh tượng vô cùng quỷ dị này.Mỗi khi hoàng đế bước ra một bước hướng về phía trước thì mặt đất bắt đầukhông ngừng chấn động, cứ như bùng nổ một trận động đất cường độ mạnh.Băng sương nối liền trời đất kia hơi di động hướng về phía trước, không ngừngáp sát đến gần núi tuyết.Giữa núi đồi phương xa, một trận tuyết lở đang bùng nổ.ố ỗ ổ ấNorton quan sát tình hình bốn phía, vẻ mặt bỗng thay đổi, lấy giọng điệu khó cóthể tin mà nói: "Thì ra là thế...

Thật không thể tưởng tượng..."

"Làm sao vậy?"

Libertas không nhịn được lên tiếng hỏi."

Nó đang kéo theo toàn bộ phong ấn băng sương," Norton la lên thất thần: "Mỗikhi nó bước ra một bước, toàn bộ phong ấn đều di động theo nó, nói cách khác——""Nó đang kéo theo toàn bộ thế giới băng sương bị phong ấn đi!"—— Nhưng vì sao nó phải làm như vậy?Norton và Libertas không hẹn mà cùng nghĩ.Norton nói: "Hướng nó đi tới..."

Libertas nói: "Hình như chính là hướng của bọn Liễu Bình và Hoa TìnhKhông."

Một đáp án đồng thời xuất hiện trong lòng bọn họ.—— Liễu Bình và Hoa Tình Không!Nhất định trên người bọn họ đã xảy ra cái gì, cho nên con quái vật kia muốnchạy tới để làm gì đó.-------Chương 445: Tiến hóa nhanh như vậy?Libertas ngắm nhìn thẻ bài kiến nghị trong tay.Ngăn cản nó.Libertas cắn răng một cái, tiến về hướng người băng kia."

Cái tên đáng chết này, nó nhất định đang đi tìm Liễu Bình và Hoa Tình Không,chúng ta phải ngăn cản nó đi tới!"

Hắn ta vọt tới trước mặt người băng kia, vươn đôi tay dùng sức ngăn cản băngsương.Vô dụng.Sức mạnh không thể kháng cự không ngừng tiến về phía trước.Libertas bị đẩy lui về phía sau từng bước."

Đáng chết, rõ ràng bị băng sương phong ấn, lại vẫn có thể di động —— Cuốicùng ta cũng biết vì sao đám ma quỷ Luyện Ngục đó không tới."

Hắn ta nhìn chăm chú vào hoàng đế trong băng sương.Chỉ thấy sắc mặt hoàng đế không đổi, trong mắt lại lộ ra một tia khinh miệt.Hoàng đế chậm rãi bước ra một bước.Thế giới chấn động không ngừng.Băng sương kéo dài theo hắn ta về phía trước."

Gặp quỷ, Norton, ngươi có biện pháp ngăn cản hắn hay không?"

Libertas lớntiếng hỏi."

Ta thử xem!"

Norton rút ra một thẻ bài, nhẹ giọng thì thầm: "Phân cách khônggian!"

Thẻ bài được tung ra.Ầm ầm ầm ——Trong tiếng vang kịch liệt, chỉ thấy triền núi bị chia thành hai, chính giữa là mộtkhe rãnh rộng chừng mấy chục mét, sâu không thấy đáy.Hoàng đế và cả băng sương đóng băng hắn ta bị khe rãnh thật sâu kia ngăncách!Hắn ta không thể đến phía bên kia khe rãnh!Chỉ thấy hoàng đế dừng bước lại, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.Ong ——Không trung truyền đến từng tiếng vang dày đặc."

Libertas, trở về!"

Norton lập tức quát.Thân thể Libertas chợt lóe, bay vút đến bên cạnh Norton.Ẩ ế"Đường Mòn Bí Ẩn!"

Norton quát một tiếng.Chỉ một thoáng, hai người biến mất khỏi sườn núi...."

Liễu Bình, ngươi phải báo thù thay ta!"

Mèo trắng nói."

Là ta bảo nàng mang ngươi đi, chẳng lẽ ngươi không muốn mau chóng thoátkhỏi Thiên Kiếp sao?"

Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi."

Còn thiếu 10%."

Mèo trắng không phục nói.Liễu Bình đau đầu nói: "Ta nhớ ngươi có bản lĩnh tìm hiểu tin tức, không bằngthử ngay ở chỗ này, có lẽ sẽ thăm dò được chuyện gì chúng ta không biết, nhưvậy có thể hoàn toàn thoát khỏi Thiên Kiếp cảnh."

"Hả?

Sao ta không nghĩ ra nhỉ."

Quả nhiên mèo trắng bị dời lực chú ý đi, ghévào trên vai Liễu Bình, dựng lỗ tai lên để lắng nghe tứ phương.Liễu Bình âm thầm nhẹ nhàng thở ra.Chỉ thấy một thẻ bài bay ra mặt biển, nhẹ nhàng linh hoạt dừng lại trước mặtLiễu Bình.Ngay sau đó, Yana bay lên."

Rất dễ tìm, nó tỏa ra một loại dao động sức mạnh nên ta lập tức phát hiện."

Yana cười nói."

Làm tốt lắm."

Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một chiếc nhẫn được khảm hai viên đá quý nhỏ lóesáng, có vẻ yêu dị mà lại tràn ngập sức mạnh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra:"Ngươi đạt được một thẻ bài danh sách trung tâm hoàn toàn mới:""Nhẫn Hồi Hồn."

"Kinh nghiệm của ngươi gia tăng đến 60%."

"Cho tới bây giờ, ngươi đạt được tổng cộng sáu thẻ bài danh sách trung tâm,bổn danh sách sắp tiếp quản danh sách: 'Chốn Lưu Vong'."

"Ngoài ra, bổn danh sách đã đạt được đầy đủ thẻ bài trung tâm, bắt đầu tiếnhóa."

"Xin hãy chọn lựa hướng tiến hóa ngươi cần từ tam mục dưới đây:""Một: Ba phần phương pháp thăng cấp;""Hai: Vận mệnh ràng buộc:""Ba: Anh Linh Chi Chủ."

Liễu Bình thoáng một do dự, sau đó không cần nghĩ ngợi mà nói: "Ta chọn 'Baphần phương pháp thăng cấp'."

"Ngươi xác định?"

Danh sách hỏi."

Xác định."

Liễu Bình nói.Vấn đề lớn nhất hiện tại của hắn chính là cấp bậc quá thấp, thực lực quá yếu.Nếu thực lực cũng đủ mạnh ——Thậm chí chỉ cần có ba phần tự tin có thể chiến thắng con quái vật kia thì hắncăn bản không đi lòng vòng tránh né như vậy nữa.Hắn sẽ trực tiếp đi lên đánh với nó.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt mới nhanh chóng hiện ra:"Chú ý."

"Ba phần phương pháp thăng cấp bắt đầu tiến hóa."

"Giao diện thao tác anh linh bắt đầu liên tiếp thế giới danh sách 'Chốn LưuVong'."

"Nếu ngươi có thể đạt được càng nhiều thẻ bài trung tâm, tốc độ bổn thao tácgiao diện tiến hóa và kết nối đều sẽ nhanh hơn."

Liễu Bình liếc nhìn một cái đã xem xong.Một khi đã vậy, hắn phải nắm chặt thời gian, đi thu thập đủ những thẻ bài cònlại.—— Để tránh đêm dài lắm mộng."

Liễu Bình!

Có quái vật đột kích!"

Mèo trắng bỗng kêu lên."

Phải không?

Không cảm giác được gì."

Yana kỳ quái nói.Mèo trắng trừng nàng một cái, khinh thường nói: "Ngươi đương nhiên khôngcảm giác được, chúng nó ở nơi rất xa, nhưng tốc độ phi hành của chúng tươngđối nhanh, tương đương với ngươi vừa rồi đó."

Liễu Bình và Yana nhìn nhau."

Ngươi phát hiện có con sâu nào có tốc độ tương đương với ngươi không?"

Liễu Bình hỏi."

Không có."

Yana nói.Mèo trắng đột nhiên đứng dậy, lông trên người nó dựng thẳng lên, dùng giọngthe thé rít lên: "Cẩn thận!

Chúng nó tới!"

Chỉ thấy ở nơi cuối trời và biển, vài tàn ảnh phá không mà đến!Liễu Bình thở sâu, lớn tiếng nói: "Ngừng!

Ngươi nghe ta nói!"

Gần như là cùng thời khắc đó, Yana vung mạnh U Ảnh đao, nhanh chóng liêntục trảm trên hư không ——Đương đương đương đương!Tiếng giao kích thanh thúy liên tục vang lên.ấ ồ ồ ể ể ễMấy con sâu kia quay cuồng rồi để lộ ra thân thể, dừng lại cách Liễu Bìnhkhông xa."

Ngừng!

Các ngươi nghe ta nói ——" Liễu Bình lại quát lên lần nữa.Những con sâu đó lập tức lơ lửng bất động ở giữa không trung."

Ban đầu chúng không bị kỹ năng thần bí của ngươi khống chế, thẳng đến lúcngươi phát động kỹ năng lần thứ hai."

Yana trầm giọng phân tích.Liễu Bình thoáng suy nghĩ rồi nói: "Bởi vì tốc độ di động của chúng vượt quavận tốc âm thanh —— Nếu không phải vừa rồi ngươi chắn một chút, chúng nósẽ giết được ta trước khi nghe được câu nói kia."

"Tiến hóa nhanh như vậy?"

Yana có chút khó tin được.Liễu Bình chậm rãi bay đến sau lưng đám sâu, duỗi tay vuốt giáp xác trên đầuchúng."

Yana."

Hắn ra tiếng nói."

Làm sao vậy?"

"Ngươi còn nhớ một đao chúng ta chém lên trùng vương nằm ở đâu không?"

"Nhớ chứ, trên đầu."

"Ngươi tới xem."

Yana bay qua quan sát, cũng duỗi tay sờ sờ lên đầu đám sâu."

Tốc độ của chúng đuổi kịp ta, phá giải kỹ năng thần bí của ngươi, không chỉnhư thế, còn tăng cường giáp xác trên đỉnh đầu..."

Nàng thấp giọng nói.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy không rét mà run."

Con sâu chúng ta giết là trùng vương, lúc ấy không có sâu khác ở hiện trường,làm sao chúng nó biết được tiến hóa ra năng lực thế nào mới có thể nhằm vàochúng ta?"

Liễu Bình trấn định hỏi.Yana giơ đao U Ảnh lên."

Đừng ra tay."

Liễu Bình nói."

Tại sao chứ?"

Yana khó hiểu hỏi lại."

Lỡ như chúng nó chỉ tới thu thập đặc điểm chiến đấu của chúng ta, từ đó sinhra tiến hóa đối ứng thêm một bước..."

Liễu Bình nói.Yana nhíu mày nói: "Vậy cũng quá *****."

Liễu Bình quan sát mấy con sâu kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hình như sức mạnhcủa chúng nó đang mạnh lên...

Cũng không biết là vì sao..."

"Đúng vậy, trước đó chúng ta giết qua không ít sâu, chúng nó chưa từng biếnhóa nhanh chóng như vậy, nhất định là chúng ta không biết chuyện gì đó."

Yananói.Liễu Bình đâm chiêu mà nói: "Nếu cứ như vậy mãi, sớm muộn gì chúng ta sẽkhông ứng phó được, cho nên ——"ế"Cho nên?"

Yana nói tiếp.Liễu Bình ôm con mèo trắng từ trên vai xuống, nói: "Triệu Thiền Y, ngươi vượtqua Thiên Kiếp cảnh trước, sau đó chúng ta cố hết sức không giết sâu."

"Meo."

Mèo trắng hóa thành Triệu Thiền Y, tiếp nhận U Ảnh đao từ trong tay Yana, giơlên cao cao ——-------Chương 446: Tiến hóaCùng lúc đó.Liễu Bình nắm chặt thẻ bài "Nhẫn Hồi Hồn" kia.Tuy không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hiện tại phải nắm chặt thời gian tìm kiếmnhững thẻ bài còn lại."

Vận mệnh ràng buộc!"

Hắn thấp giọng quát lên.Trên thẻ bài nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đỏ....Giữa biển trời.Một ánh đao khổng lồ bùng lên lướt qua.Mấy con côn trùng bị chém thành hai đoạn, hai nửa thân thể hạ xuống biển cả.Ánh mắt Triệu Thiền Y trở nên sắc bén.Từ trên trường đao bay ra từng lớp ánh đao, bay vụt xuống phía dưới, chémnhững con côn trùng kia thành mảnh vỡ.Nàng ném trường đao cho Yana, nhắm mắt lại cảm ngộ."

Vượt qua Thiên Kiếp rồi sao?"

Yana cười hỏi."

Đúng vậy, hiện tại ta đã không còn sợ kiếp nạn nữa... ta đã tăng lên tới cảnhgiới Thái Hư."

Triệu Thiền Y cảm nhận lượng linh lực tăng vọt trong cơ thể, nói."

Người tu hành có thể thu hoạch được lực lượng hệ thần bí cũng không nhiều,hi vọng ngươi càng ngày càng mạnh, trở thành người am hiểu công kích nhấttrong số chúng ta, giúp đỡ Liễu Bình."

Yana nghiêm túc nói.Triệu Thiền Y kinh ngạc, hỏi: "Cấp bậc của ngươi cao tới như vậy, chẳng lẽkhông am hiểu công kích sao?"

"Hiện tại ta cũng không phải là Nữ thần Tra Tấn mà chỉ là một Thánh kỵ sĩ màthôi, mặc dù có tốc độ lẫn trị liệu, thế nhưng xét về phương diện tấn công thìcũng chỉ coi như bình bình."

Yana nói.Triệu Thiền Y nhìn nàng chằm chằm, cười với vẻ xấu xa, nói:"Nói như vậy, sớm muộn cũng có ngày..."

Vẻ mặt Yana không thay đổi, nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, trong điều kiện cấpbậc ngang nhau, chưa từng có kẻ nào có thể đuổi kịp ta đâu."

"Nếu như ta đuổi kịp ngươi thì sao?"

"Ta am hiểu nhất là trị liệu, nếu như ta và ngươi chiến đấu tới cuối cùng, kết quảlà ta không đánh chết ngươi thì cũng làm ngươi mệt mỏi mà chết, không tin thìtới lúc đó hai ta lại thử một lần."

"Hừ, thử thì thử."

"*****ên, ngươi cần tăng lên cấp bậc của bản thân rồi nói sau; tiếp theo, ngươilại có ác ý đối với ta lớn như vậy... là muốn đi hóng mát tiếp hả?"

"Yana!

Ngươi không nên quá đáng!"

"Ta chỉ đang trêu mèo...

ồ, ngươi không thích đùa sao, nói sớm đi!"

Hai người tranh cãi líu ra líu ríu.Liễu Bình lại không quan tâm.Hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài "Nhẫn Hồi Hồn" trên tay, đọc những dòngchữ nhỏ hiển thị trên đó:[Ban đầu Nhẫn Hồi Hồn chỉ là một trang bị chiến đấu cực kỳ hiếm có, thếnhưng sau khi một vài tai nạn phát sinh, nó đã được dùng để đảm bảo linh hồnđã rời đi.][Bởi vì linh hồn rời đi, là linh hồn không bị ô nhiễm.][Thẻ bài liên kết: Gương Vạn Giới.][Là một kiệt tác tối cao của văn minh ma pháp, nó đã sơ bộ có được lực lượngthần bí, có thể dung nạp mấy chục ngàn thế giới trong gương.][Nó đã từng tận mắt chứng kiến linh hồn cầm Nhẫn Hồi Hồn trong tay, xuyênqua vô tận thế giới trong gương, mà hiện tại mọi thứ đều đã kết thúc, nó và mộttấm thẻ bài nòng cốt khác tên là 'Tế đàn Thần Ma', đều ẩn nấp trong đại giáođường tại Đế đô.]Đại giáo đường Đế đô!Hai tấm thẻ bài nòng cốt!Liễu Bình phấn chấn, nói: "Có manh mối, chúng ta tiến về Đế đô!"

Ánh sáng vàng kim trên người Yana tăng vọt, nói nhanh: "Tranh thủ thời gian,ta có một loại dự cảm không tốt lắm."

Liễu Bình lại không vội vàng, bình tĩnh mà nói: "Đám trùng có thể tập kíchchúng ta trên biển, đã nói rõ bọn chúng cũng có chuẩn bị trước rồi."

"Chúng ta cũng đã giết sạch những con côn trùng đuổi giết chúng ta, những concôn trùng khác có cảm ứng được không?"

Yana hỏi."

Cảm ứng cũng không đáng sợ, đáng sợ là bọn chúng lại tiến hóa lần nữa... vậythì tiếp theo chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn."

Liễu Bình nói."

Nhưng chúng ta không thể không đi."

Yana nói."

Đúng."

Liễu Bình nói.Yana thở dài, tiến lên ôm chặt Liễu Bình, quay đầu liếc nhìn Triệu Thiền Y."

Ta sẽ không bay cùng ngươi!"

Triệu Thiền Y giận dữ hóa thành một tấm thẻ bài, bay vào trong sách thẻ.Ầm!Á ể ề ếÁnh sáng vàng kim lóe lên trên mặt biển, bay nhanh về phía Đế đô.Khi sắp tới mục tiêu, Liễu Bình bỗng hét lên:"Ngừng!"

Ánh sáng vàng kim dừng lại."

Thế nào?"

Yana hỏi."

Chúng ta hạ xuống trước."

Liễu Bình chỉ về phía hoang dã bên dưới, nói.Yana cũng theo lời mà hạ xuống, đáp xuống một vùng đất khô ráo.Liễu Bình mở sách thẻ ra, nói: "Ta càng nghĩ, càng cảm thấy cần phải chuẩn bịnhiều thứ hơn nữa."

"Ngươi định làm gì?"

Yana hỏi."

Triệu Thiền Y."

Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!Triệu Thiền Y lại xuất hiện, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Liễu Bình, sao vậy?"

"Ta nhớ rằng ngươi đã từng mang theo rất nhiều thứ của văn minh tu hành, ngaycả lò luyện đan cũng mang theo một cái, đúng không?"

"Đúng vậy, hiện tại ngươi cần phải dùng lò luyện đan sao?"

"Không, lấy trận bàn ra."

"Được."

Triệu Thiền Y vỗ túi trữ vật, lấy trận bàn ra.Liễu Bình vén tay áo lên, nói: "Coi như bầy trùng đuổi kịp chúng ta, thế nhưngchúng ta sắp đặt trận pháp dịch chuyển, có thể tùy ý dịch chuyển giữa hai nơi,bọn chúng sẽ không có cách nào đối phó cả."

Hắn nắm chặt trận bàn.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Hồn lực là nguồn gốc của mọi loại lực lượng, có thể tạm thời chuyển hóa thànhlinh lực để sử dụng, cũng có thể dùng làm năng lượng kích hoạt thuật phápdùng linh lực.]Liễu Bình liếc nhìn, hai tay nhanh chóng nhấn liên tiếp lên trận bàn.Mấy giây sau...Một trận pháp dịch chuyển cỡ nhỏ đã được hoàn thành.Liễu Bình giao trận bàn cho Triệu Thiền Y, căn dặn: "Đợi lát nữa khi chúng talấy thẻ bài, một khi đã đạt được mục tiêu, mặc kệ tiếp đó là tình hình gì, ngươiđều cần phải kích hoạt trận pháp dịch chuyển ngay lập tức."

"Ta nhớ kỹ!"

Triệu Thiền Y nói với giọng nghiêm túc.ễ ẫ ấLiễu Bình vẫn chưa yên tâm, lại lấy thẻ bài Nữ Yêu Rừng Rậm ra, nói: "Nữ sĩ,lát nữa khi tới Đế đô, xin hãy chỉ dẫn chúng ta tới cướp hai tấm thẻ bài nòng cốtkia ngay lập tức."

"Được."

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Mọi thứ đều đã sẵn sàng.Liễu Bình suy tư một lúc, ý thức hơi động, trên đỉnh đầu xuất hiện quầng sángquang ám giao thế.Lực Hiệu Triệu Trong Vòng Bốn Mươi Mét!"

Được rồi, khởi hành thôi!"

Hắn nói.Yana tiến lên ôm lấy hắn, bắn thẳng lên không trung, rồi lao về phía Đế đô.Mấy giây sau...Bọn họ xuyên qua núi cao và đồng bằng, phía trước bỗng rộng rãi khoáng đạt,mơ hồ có thể thấy được một tòa thành thị hùng vĩ phồn hoa.Liễu Bình quan sát tòa thành thị kia, vẻ mặt hơi biến đổi.Trên không tòa thành thị kia, một vài chữ to lớn dần dần nổi lên:[Sào Huyệt.]Đã biến thành sào huyệt rồi sao....Cái tên khô lâu ba đầu kia đâu?Không phải nó đi ngăn cản côn trùng rồi sao?"

Yana, nhanh hơn nữa!"

Liễu Bình lớn tiếng nói."

Được!"

Tốc độ của Yana lại tăng lên một phần.Ngay sau đó...Luồng sáng bay tới trên không Đế đô, xoay quanh một vòng.Liễu Bình cùng Yana đều nhìn xuống phía dưới.Trên đường phố, trên cầu, trong sân rộng, thậm chí bất cứ nơi nào trống trải,đều có con người đứng im tại chỗ bất động.Bọn chúng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía luồng sáng vàng kim trên bầutrời.Trên đỉnh đầu bọn họ đều có một hàng chữ nhỏ:[Ký Sinh Thể.][Sắp thức tỉnh.]-------Chương 447: Đối mặt!Ánh mắt Liễu Bình sáng lên, vậy mà có thể thấy được thương hội khi trướctrong đám người phía dưới.Toàn bộ người trong thương hội đều đã bị ký sinh.Phong Ma Lorenzo biến mất.Thế nhưng Hội trưởng Công hội Đạo Tặc lại cầm theo một chiếc chân gãy.Đó là chân của Lorenzo.Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên:"Đã tìm ra, đi tới phía tây... trong vườn hoa tòa giáo đường màu trắng kia... trênbức tường phía nam ấy!"

Ánh sáng vàng kim lấp lóe.Nó xuyên qua trời cao, nhanh chóng rơi vào trong vườn hoa giáo đường màutrắng kia."

Nhanh lên!"

Yana dựng thẳng U Ảnh đao trong tay, thần sắc cảnh giác, quan sát tứ phương.Liễu Bình tiến lên vài bước, lật chiếc gương trên vách tường ra, quả nhiên thấyđược một chiếc hộp nhỏ được đặt tại vách tường phía sau gương.Mở hộp ra, bên trong có một tấm thẻ bài.Bụp!Tấm gương cũng hóa thành một tấm thẻ bài, được Liễu Bình thu thập vào trongsách thẻ."

Trong giáo đường còn có một tấm nữa!"

Hắn lớn tiếng nói."

Ở hậu điện!"

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Liễu Bình xuyên qua vườn hoa, chạy về phía hậu điện.Yana cầm trường đao theo sát cạnh hắn.Hai người xông vào trong hậu điện, lại thấy toàn bộ đại điện đều rỗng tuếch."

Trong vách tường phía trên trần!"

Nữ Yêu Rừng Rậm nói.Yana nhẹ nhàng nhảy lên, dùng đao chém rách trần đại điện.Bên trong có một mật thất nho nhỏ.Liễu Bình bay vào quan sát, thấy được trên vách tường mật thất có vẽ một bứcbích họa, là một tòa tế đàn rất hùng vĩ, mọi người đều đứng dưới tế đàn mà cầunguyện một cách thành kính.Một hàng chữ nhỏ hiện lên ở cạnh bích họa:[Thẻ bài nòng cốt của Danh Sách: Tế đàn Thần Ma.]ắ ấHắn bước nhanh tới, nhấn nhẹ lên bức bích họa.Bụp!Bích họa biến mất.Trên tay Liễu Bình lại có thêm một tấm thẻ bài."

Tế đàn Thần Ma", vào tay!Yana bỗng giật nhẹ tay áo Liễu Bình, ra hiệu hắn nhìn xuống dưới.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Chẳng biết từ khi nào, vô số người đã đứng đầy đại điện.Bọn họ nhìn về phía Liễu Bình, trên gương mặt dần dần hiện lên nụ cười quỷ dị.Một tên đứng tại vị trí trung tâm nói:"Ta đã tìm ra phương pháp đối phó ngươi."

Ngay sau đó...Ánh sáng không biết từ đâu xuất hiện, làm toàn bộ thế giới đều bị chiếu sángtrưng.Trong khoảnh khắc này...Triệu Thiền Y xuất hiện từ trong hư không, tay cầm trận bàn, quát: "Dịchchuyển!"

Sóng không gian vô hình tản ra bao phủ mọi người, trong nháy mắt biến mấtkhỏi nơi này.Trên hoang dã.Trận pháp dịch chuyển hơi sáng lên.Mấy bóng người rơi xuống, dần dần trở nên rõ ràng.Liễu Bình, Yana, Triệu Thiền Y.Mấy người vừa mới đứng vững, nơi xa đã truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc.Ầm ầm ầm ầm ầm...Mặt đất rung chuyển dữ dội.Mấy người quay đầu nhìn về phương hướng đó.Gió bão mãnh liệt quét ngang trời cao, quét về phía bọn họ."

Đế đô...

ít nhất cũng đã bị hủy diệt hơn nửa."

Yana sợ hãi nói."

Vậy, đây chính là phương pháp ***** Liễu Bình sao?

Thực sự là khôngnghe được tên đó nói cái gì, lại phát động thuật pháp công kích từ xa."

TriệuThiền Y nhỏ giọng nói.Trên bầu trời.Một bóng đen từ xa bay tới, nhanh chóng đứng đối diện trước mắt mọi người.Khô lâu ba đầu.ầ ấTrên tay nó còn cầm một tấm thẻ bài, giơ ra cho mọi người nhìn.Trên thẻ bài là chín người thần bí khoác áo choàng màu đen, đỉnh đầu hiện ramột vòng thánh quang.Khô lâu ba đầu phát ra âm thanh khàn khàn:"Đây là một tấm thẻ bài nòng cốt cuối cùng của Danh Sách, tên của nó là'Thánh Khiết chi Linh'...

đáng tiếc ngươi không thể có được nó, Liễu Bình."

Nó làm thủ thế.Hư không tách ra, hiện ra biển côn trùng vô cùng vô tận.Ngoài côn trùng ra, còn có vô số loài người cũng ở trong đó, vẻ mặt của toàn bộnhững người này đều là chết lặng cùng lạnh lùng.Bọn chúng đã không phải là loài người nữa."

Ta cho rằng chúng ta đã nói rất rõ ràng, ngươi đi ngăn cản côn trùng, ta đi tìmthẻ bài."

Liễu Bình nói.Khô lâu ba đầu lắc đầu, nói: "Mặc kệ ngươi đã nói gì với Ma Vương, đều làchuyện trong quá khứ cả, bởi vì nó đã dung nhập vào trong ý thức vĩ đại của tarồi."

Liễu Bình giật mình, nói nhanh: "Ngươi không phải nó... ngươi là côn trùng?"

Khô lâu ba đầu chậm rãi nói: "Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn cùng ***** vô tậnmà chúng sinh vĩnh viễn sa vào trong đau đớn do chính bản thân tạo nên, từhôm nay trở đi, Liễu Bình, ngươi sẽ quên đi mọi khổ đau buồn phiền, ngươi sẽgiống với Ma Vương, trở thành một bộ phận của ta."

"Hoang đường!"

Yana nhỏ giọng nói."

Hừ, muốn hại Liễu Bình, cần phải bước qua xác ta đã!"

Triệu Thiền Y nói.Các nàng đều rút vũ khí ra, một trái một phải bảo vệ Liễu Bình.Liễu Bình lại không nói tiếp, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Ngươi liên tục thu hoạch được hai tấm thẻ bài nòng cốt của Danh sách 'NơiLưu Vong'.][Hiệu suất của Giao diện Anh Linh được tăng lên cực lớn, sắp làm cho 'TamPhân Thăng Cấp pháp' hoàn thành tiến hóa.][Ngoài ra, ngươi đã thu hoạch được tám trong số chín tấm thẻ bài nòng cốt củaDanh Sách này.][Năm giây sau, bản Giao diện sẽ thu hoạch được quyền hành của thế giới DanhSách 'Nơi Lưu Vong'.][5...][4...][3...][2...][1.]...Núi tuyết.Trên vách núi, vô số côn trùng dựng thành một chiếc cầu dài.Hoàng Đế bước ra một bước, giẫm trên thân thể của côn trùng.Nó bước tới, chậm chạp mà kiên định.Norton và Libertas trốn trong Đường Mòn Bí Ẩn, quan sát tình hình bên ngoài."

Có vẻ như không thể ngăn cản nó lại."

Norton thất vọng nói."

Quá nhiều côn trùng... nếu như ai có thể tới thu hút sự chú ý của đám côn trùngkia, ta vẫn còn có một vài quả bom khá mạnh, có thể làm vách núi nổ tan."

Libertas nói.Một giọng nói truyền tới từ phía sau hai người:"Vô dụng."

Norton quay phắt lại, biến sắc: "Không thể nào, Đường Mòn Bí Ẩn là khônggian độc hữu, tới cùng là kẻ nào..."

Libertas rút dao găm ra, quát: "Là ai?"

Chính giữa đường mòn, một cái thang xuất hiện.Một cô gái bước xuống chậm rãi dọc theo cái thang từ trong hư không."

Hoa Tình Không!"

Libertas thất thanh nói."

Tại sao ngươi lại có được thẻ bài của thành Cơ Giới?

Lại còn có thể tiến vàođường mòn của ta?"

Norton hỏi."

Không nói cái này vội, nếu cả hai các ngươi đều đã ở nơi này, vậy thì hãy làmmột sự kiện."

Giọng điệu Hoa Tình Không rất thản nhiên.Nàng rút một tấm thẻ bài ra, ném qua.Norton tiếp nhận thẻ bài quan sát, thấy được trên thẻ bài có vẽ một chiếc la bànđang xoay tít, cùng với một chiếc đồng hồ trống không."

Cấm Đoạn Thời Không Một Ngày, nó có thể đẩy thời gian cùng không giancủa một cá thể trở thành trạng thái hỗn loạn hoàn toàn, thời gian có hiệu lực làmột ngày."

Hoa Tình Không nói."

Uy lực của tấm thẻ bài này quá mạnh, sử dụng tấm thẻ bài này làm ta tiêu haophần lớn lực lượng bản thân."

Norton nói.ấ ấ"Dùng đi, đây là một tấm thẻ bài mạnh nhất của thành Cơ Giới, chỉ có nó mớicó thể tạm thời ngăn cản con quái vật kia trở lại Nơi Lưu Vong."

Hoa TìnhKhông bình tĩnh nói.-------Chương 448: Thế giới văn minh khoa học kỹ thuậtNorton nhìn thẻ bài, nghiến răng nghiến lợi, ném về phía Hoàng Đế ở bên ngoàiĐường Mòn Bí Ẩn.Bụp!Thẻ bài hóa thành một vùng sáng liên tục biến ảo, xuyên qua băng sương, bắntrúng cơ thể Hoàng Đế.Hoàng Đế dừng bước lại.Ông ta quan sát cảnh tượng bốn phía, có vẻ như không nhìn thấy bất cứ thứ gìcả, nét mặt lộ vẻ hoang mang.Hoa Tình Không nhìn chằm chằm ông ta, khi thấy cảnh tượng này thì mới thởphào một hơi, nói:"Làm rất tốt."

Nói xong, nàng bước lên bậc thang, chuẩn bị rời đi."

Chờ đã, Hoa Tình Không, ngươi đi đâu vậy?"

Libertas vội vàng hỏi.Hoa Tình Không nói: "Nơi Lưu Vong đã bị ngăn cách, ta còn muốn nói vài lờivới Liễu Bình."

"Liễu Bình thế nào rồi?"

"Hắn cần phải chạy trốn ngay lập tức."

Hoa Tình Không nói xong, bước lên bậc thang, biến mất không thấy gì nữa.Ở một bên khác.Di tích vương quốc Ceylon.Trong thế giới băng phong, Hoa Tình Không lại xuất hiện lần nữa.Nàng quỳ một chân trên đất, đặt một tay lên băng sương, nói:"Liễu Bình, tình hình đã thay đổi."

"Bởi vì thế giới 'Ngu Giả' đã thiếu quá nhiều thẻ bài nòng cốt, đã không thểngăn cản nó, mà ta chỉ có thể ngăn cản nó nhiều nhất là một ngày nữa mà thôi."

"Ngươi cần phải nghĩ cách lấy được toàn bộ chín tấm thẻ bài, mới có một tia hivọng nhỏ nhoi."

"Có quá nhiều nhân tố không thể xác định."

"Ta đã bị phong ấn quá lâu, cũng không rõ lực lượng ẩn phía sau chín thẻ bàinòng cốt của 'Nơi Lưu Vong' là thứ gì."

"Dù sao, những năm đó, toàn bộ mọi người đều thua."

"Cho nên..."

ế ố ầ ế"Chiến hay là trốn, ngươi cần phải quyết định ngay lập tức."

Hoa Tình Không nói xong, im lặng, yên lặng chờ đợi.Con ngươi của Hoa Tình Không biến ảo liên tục, có lúc lại khôi phục ánh mắtnon nớt của thiếu nữ khi trước."

Liễu Bình..."

"Không được thì phải nhanh ra, trốn đi với ta."

Trong con ngươi của cô hiện lên vẻ lo lắng....[Tam Phân Thăng Cấp pháp đã thăng cấp.][Ngươi vẫn có thể tăng kinh nghiệm thông qua việc thăm dò, chiến đấu và thuthập thẻ bài, khác biệt chính là, nội dung thăm dò đạt được mở rộng.][Từ giờ trở đi, bất cứ tin tức tình báo nào mà ngươi không biết, chỉ cần ngươithu hoạch được nó, nó sẽ cung cấp kinh nghiệm cho ngươi.][Ngoài ra...][Ngươi đã thu hoạch được quyền điều khiển 'Nơi Lưu Vong', cụ thể như sau: ][Thứ nhất, có thể quyết định bố cục của thế giới, khí hậu cùng hoàn cảnh sinhsống của sinh vật, phương hướng phát triển của văn minh, sản xuất thẻ bàitương ứng.][Thứ hai, có thể vận dụng hoặc sửa chữa phòng giam.][Thứ ba, phát động chiến tranh giữa thẻ bài sư.][Chú ý: Thẻ bài sư có được thế giới Danh Sách, có thể phát động chiến tranh thẻbài sư, dùng để cướp đoạt thẻ bài trong tay những tồn tại khác.][Chú ý đặc biệt: Xin đừng nên khiêu chiến những đối thủ mạnh hơn ngươi quánhiều, nếu không ngươi sẽ mất hết toàn bộ thẻ bài mà ngươi sở hữu.][Quy tắc cụ thể như sau: ][...]Liễu Bình đọc nhanh, khi hắn đọc hết toàn bộ quy tắc cụ thể, lại có một hàngchữ nhỏ nhảy ra:[Ngươi đã biết được quy tắc chiến tranh thẻ bài sư.][Điểm diễn của ngươi tăng lên 1 điểm.][Điểm diễn hiện tại của ngươi là: 6/10.]Nói thì chậm, thế nhưng những điều này diễn ra chỉ trong nháy mắt, tất cả mọitin tức đều đã hiện ra đầy đủ.Cùng lúc đó.Hai chuyện khác biệt cũng đang diễn ra:ấThứ nhất, giọng nói của Hoa Tình Không từ thẻ bài: Thánh Giáo Đường vanglên.Thứ hai, vô cùng vô vận côn trùng bắt đầu bao vây.Khô lâu ba đầu cao giọng tuyên cáo: "Cuối cùng, vào ngày hôm nay, thời đạithuộc về linh hồn hỗn loạn kết thúc, mà ta sẽ trở thành chúa tể mọi thứ trongtương lai!"

Thân hình của nó bắt đầu tăng vọt, dần dần hóa thành một con quái vật khổng lồgiống như rắn lại giống như rồng.Tích tắc...Thời gian đi qua một giây.Liễu Bình nói: "Phát động 'Chiến tranh giữa thẻ bài sư'."

Thế giới yên tĩnh.Ngay sau đó...Khô lâu ba đầu tức giận hét lớn: "Không, ta không đồng ý tiến hành chiến tranhgiữa thẻ bài sư!

Ta đã thắng!"

"Vậy sao?

Một nửa thân thể khác của ngươi đã bị phong ấn ở bên ngoài rồi."

Liễu Bình nói, rồi giơ những tấm thẻ bài nòng cốt của Danh sách ra, nói tiếp:"Mà trong tay của ta có tám thẻ bài nòng cốt, sau khi dùng một lần quyền hạn,hiện tại ta còn có bảy cơ hội phong ấn toàn bộ Nơi Lưu Vong nữa."

"Nếu như ngươi không đồng ý chiến tranh, vậy ta sẽ liên tục phong ấn ngươilại."

"Hoặc là..."

"Ngươi đang sợ?"

"Đúng rồi, không phải ngươi muốn chúa tể mọi thứ trong tương lai sao?

Tại saolại sợ hãi tiến hành một trận chiến tranh giữa thẻ bài sư với ta chứ?"

Khô lâu ba đầu bỗng cúi đầu xuống.Ngay lập tức, Liễu Bình chạm nhẹ vào một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài tản ra từng tầng băng sương, bất cứ khi nào cũng có thể khuếch tánra bốn phương tám hướng, phong ấn toàn bộ thế giới một lần nữa.Khô lâu ba đầu nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?Không, ta chỉ không có hứng thú nghiền chết một con kiến cấp 15 mà thôi..."

"Phạm nhân, chiến đấu với ngươi sẽ chỉ lãng phí thời gian quý giá của ta."

Liễu Bình nói: "Như vậy, chiến thắng ta đi, làm vậy ngươi cũng có thể lấy đi thẻbài nòng cốt từ trong tay của ta, không cần bị phong ấn ở trong băng sươngnữa."

Hắn rút tám tấm thẻ nòng cốt ra, nắm trong tay.Khô lâu ba đầu yên tĩnh một giây.ố ề"Được, như ngươi mong muốn, tiền đánh cược chính là lá bài này."

Nó đặt tấm thẻ "Thánh Khiết chi Linh" ở giữa không trung.Liễu Bình buông lỏng tay."

Quyển Sách Ma Nữ" bay lên không trung, lơ lửng đối diện "Thánh Khiết chiLinh".Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy nhanh chóng hiện lên:[Chiến tranh giữa thẻ bài sư sắp bắt đầu.][Người bị khiêu chiến sẽ lựa chọn văn minh mà các ngươi sẽ chiến tranh.]Khô lâu ba đầu nói: "Ta chỉ cần liếc nhìn ngươi, cũng biết được ngươi là thẻ bàisư tới từ văn minh tu hành rồi..."

"Ma pháp, vu thuật, đạo pháp đều có điểm tương đồng."

Nó nói với giọng xảo quyệt cùng ác độc: "Cho nên văn minh chiến tranh mà talựa chọn chính là..."

"Thế giới văn minh khoa học kỹ thuật."

-------Chương 449: Icon thứ baTrong nháy mắt, mọi thứ đều biến mất.Toàn bộ thế giới Danh Sách Nơi Lưu Vong nhanh chóng biến đổi.Toàn bộ lực lượng liên quan tới ma pháp đều biến mất hoàn toàn, trong thế giớikhông còn bất cứ một tia ma lực nào.Mặt đất dần dần trở nên nặng nề.Từng tòa thành thị bê tông cốt thép đột ngột mọc lên, người ở bên trong điềukhiển các loại phương tiện giao thông, lao vùn vụt trên những con đường ximăng chắc chắn.Xung quanh Liễu Bình cùng khô lâu ba đầu, từng cảnh tượng trên thế giới nàyliên tục xuất hiện, phương thức sống của mọi người, phương hướng tiến bộ củakhoa học kỹ thuật, các thành tựu sáng chói của văn minh.Thuộc tính thế giới đã chuyển biến thành thế giới văn minh khoa học kỹ thuật.Liễu Bình bật cười, nói: "Loài người mà ngươi bắt được đều là sinh vật thuộcvăn minh ma pháp, thế mà ngươi lại so đấu với ta tại thế giới văn minh khoahọc kỹ thuật, chẳng lẽ muốn thăm dò thế giới mới với ta sao?"

"Sâu kiến đáng thương..."

Khô lâu ba đầu khinh thường, nói: "Tại những nămtháng xa xưa mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, ta đã chinh phục vô số thếgiới, hấp thu vô số sinh linh, thông hiểu toàn bộ tri thức cao cấp của các ngươi,nắm giữ toàn bộ kỹ năng tuyệt diệu của các ngươi,..."

"Kết quả duy nhất của ngươi, chính là chết trong sự tuyệt vọng."

Nó vừa nói xong, trước mắt Liễu Bình hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Đối phương đã lựa chọn văn minh thế giới.][Hiện tại, mời ngươi lựa chọn phương thức chiến tranh.]Liễu Bình nói: "Ta lựa chọn phương pháp chiến đấu dựa trên việc làm nhiệmvụ, người nào hoàn thành nhiệm vụ mà đối phương đưa ra trước, kẻ đó thắngđược thẻ bài của đối phương."

Lại một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Phương thức chiến tranh đã xác định.][Song phương sẽ đối chiến dựa theo phương thức nhiệm vụ có thời hạn.][Chiến tranh dạng đơn giản đã chuẩn bị sẵn sàng.][Thuyết minh: ][Đây là một hình thức so đấu kỹ năng cùng tri thức đơn giản nhất, nhanh gọnnhất trong chiến tranh giữa thẻ bài sư.][Nội dung nhiệm vụ chỉ có thể liên quan tới thế giới văn minh khoa học kỹthuật, không thể vượt quá hạn mức cao nhất của thế giới hiện tại trên phạm vilớn.]Khô lâu ba đầu lập tức phản ứng được.Nó quan sát cảnh tượng biến đổi liên tục của văn minh xã hội của loài người, bacái đầu cũng biến đổi liên tục, hóa thành vô số khuôn mặt loài người khác nhau.Một lúc lâu sau...Cái đầu bên trái của nó hóa thành một ông lão già nua, nói:"Ta đã nhìn qua thời đại này, không thể không nói, ngươi cần phải học tập mọikỹ thuật của văn minh khoa học kỹ thuật, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ củata: "Cái đầu ở giữa hóa thành một người đàn ông trung niên, nói:"Bọn họ vừa mới tiếp xúc tới một vài lý luận cơ sở của kỹ thuật dịch chuyểnkhông gian, cần lượng thí nghiệm cực lớn mới có thể tích lũy ra tri thức liênquan tới bước nhảy không gian, rồi mới có thể hoàn thành hạng kỹ thuật này."

Cái đầu bên phải nói: "Suy đoán cẩn thận, cần năm mươi năm."

Ba khuôn mặt đồng thời biến mất.Khô lâu ba đầu lại khôi phục dáng vẻ như cũ, cười to nói: "Thế nào?

Đây là mộtvài nhà khoa học của văn minh khoa học kỹ thuật mà ta đã đồng hóa trong quákhứ, bọn họ đưa ra một nhiệm vụ có thời hạn cho ngươi: ""Hoàn thiện toàn bộ tri thức liên quan tới bước nhảy không gian!"

"Ta tin tưởng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng năm mươinăm."

Sau khi nó nói xong, từng hàng chữ nhỏ hiện lên, biểu hiện là nội dung nhiệmvụ mà nó đã nói tới."

Hiện tại, tới lượt ta giao nhiệm vụ cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Vô dụng, toàn bộ phát minh sáng tạo, tri thức kỹ thuật, thậm chí văn học nghệthuật của loài người các ngươi, chỉ cần là tinh hoa có ích đều đã bị ta hấp thu."

Khô lâu ba đầu nói."

Như vậy, nhiệm vụ của ta là cái này."

Liễu Bình bỗng chộp về một cảnh tượng trong vô số cảnh tượng xung quanh, lôira một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật cỡ nhỏ.Hắn thành thạo loay hoay chiếc hộp lớn chừng bàn tay này, rồi ném nó cho khôlâu ba đầu."

Nhiệm vụ của ngươi là tại icon thứ ba tại hàng thứ tư."

Liễu Bình nói."

Icon thứ ba?"

Khô lâu ba đầu khó hiểu."

Đúng vậy, ngươi cần phá đảo nó...

đó chính là nhiệm vụ giới hạn thời gian củata."

Liễu Bình nói.ắHắn vừa nói xong.Trong hư không, từng hàng chữ bùng cháy hiện lên giữa hắn cùng khô lâu bađầu.[Nhiệm vụ giới hạn thời gian, bắt đầu!][Người nào hoàn thành nhiệm vụ mà đối phương thiết lập trước, người đó sẽgiành thắng lợi trong trận so đấu này!]Khô lâu ba đầu lập tức cầm chiếc hộp nhỏ kia lên, bắt đầu nhấn thật nhanh.Đầu của nó liên tục biến đổi.Từng gương mặt của những thiên tài xuất sắc trong nhân tộc xuất hiện, nhìnchằm chằm vào hình tượng xuất hiện trên chiếc hộp nhỏ kia.Ông lão khi trước được chọn *****ên xuất hiện.Ông ta nhìn thoáng qua nội dung đồ họa trên chiếc hộp nhỏ, vẻ mặt phức tạp,nói: "Không được, muốn phá đảo trò chơi như vậy thì *****ên cần nạp tiền mớiđược, không nạp tiền thì không thể phá đảo được."

Một gương mặt của người trẻ tuổi hiện ra, liếc nhìn chiếc hộp nhỏ, nói: "Đạikhái thì ta có thể phán đoán được nhân vật nào lợi hại nhất, thế nhưng trò chơinày sắp đổi qua phiên bản mới, ta sợ chúng ta đánh tới một nửa thì nhân vật lạibị suy yếu."

Gương mặt thứ ba hiện lên, chỉ liếc nhìn hoạt họa kia thôi, lập tức liên tục nhấnlên chiếc hộp nhỏ, một lát sau mới nói ra: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, tiềnđã tới tài khoản, khoảng chừng hai tỷ."

"Hai tỷ?"

Ông lão tính nhẩm một phen, gật đầu nói: "Dùng để thăng cấp vũ khí,vật cưỡi, thời trang, pháp bảo, đặc quyền, nội công, nội công tiên thiên, kình lựchậu thiên, cánh, huyễn binh, huyễn thần binh, thần binh hư huyễn, chức quan,tiên chức,... cũng đủ rồi."

Gương mặt người trẻ tuổi nói: "Vậy thì bắt đầu đi!"

Ba cái đầu cùng lúc nhìn chăm chú lên chiếc hộp nhỏ, điều khiển cực nhanh.-------Chương 450: Chiến tranh giữa thẻ bài sư (Phiên bản đơn giản)!Một bên khác.Liễu Bình tìm tới một chiếc máy tính, nhanh chóng gửi toàn bộ kỹ thuật liênquan tới bước nhảy không gian lên trên internet.Ban đầu ở tại "Ngục giam lâm thời dành cho người vô dụng", hắn đã từng giảiđề cho các cường giả văn minh khoa học kỹ thuật, đã sớm tìm hiểu rõ tri thứcvăn minh khoa học kỹ thuật .Yana thấy Liễu Bình đang nhanh chóng gõ chữ, lo lắng hỏi: "Liễu Bình, thếnào?

Chúng ta có thể thắng hay không?"

"Đương nhiên có thể."

Liễu Bình cũng không quay đầu lại mà nói."

Ngươi chắc chắn như vậy?"

Triệu Thiền Y cũng hỏi."

Con quái vật không thể nói kia đã góp nhặt toàn bộ tinh hoa của văn minh loàingười... cho nên ta đưa cho nó cặn bã của văn minh loài người, cặn bã phiềnphức hơn gấp nhiều lần tinh hoa."

Liễu Bình nói xong, nhẹ nhàng nhấn xuống phím Enter.Toàn bộ tư liệu liên quan tới bước nhảy không gian đã được truyền lên internet.Hắn nhìn về phía đối diện.Ba cái đầu thuộc về loài người, các nhà khoa học tuyệt đỉnh vẫn đang cầm chiếchộp nhỏ mà nhấn liên tục.Thế nhưng nhấn một vài lần, cái hộp nhỏ lại phát ra một bản nhạc.Ba cái đầu không thể không dừng tay lại, cùng xuất hiện vẻ mặt bất đắc dĩ."

Tại sao lại có quảng cáo xuất hiện?

Ta nhớ rằng đã mua VIP rồi mà!"

Ông lãokhó hiểu nói."

Lão già hồ đồ rồi, VIP không thể miễn quảng cáo, cần tài khoản cấp bậcVVVVVVIP mới được, để ta tới đi."

Người tuổi trẻ nói.Đúng lúc này, mấy hàng chữ lớn bùng cháy xuất hiện trong hư không:[Nhiệm vụ giới hạn thời gian đã kết thúc.][Người thắng trận: Liễu Bình.]...Hai tấm thẻ giữa không trung dần dần bay xuống dưới.Bọn chúng cùng phát ra cộng hưởng với bảy tấm thẻ bài khác trên tay LiễuBình.Hiện tại.Liễu Bình đã thắng trận chiến tranh giữa thẻ bài sư này.ắ ế ắ ểHắn chiến thắng con quái vật không thể nói ra được kia!Trong hư không, tỉ tỉ luồng lực lượng cảm ứng vô hình cùng kéo nhau tới, liêntục hạ xuống, bọn chúng nhanh chóng xoay tròn quanh người Liễu Bình, giốngnhư đang ăn mừng, lại giống như đang vội vã biểu đạt điều gì đó.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Năm tháng vô tận tới nay, tồn tại không thể nói ra được kia đã từng bị phongấn, thế nhưng chưa từng có ai có thể chiến thắng nó.][Ngươi là con người *****ên chiến thắng nó.][Mọi pháp tắc cũng vì vậy mà vui mừng khôn xiết, toàn bộ lực lượng đều vì vậymà tản ra chúc phúc.][Trong khoảnh khắc vĩ đại này, ngươi đạt được danh hiệu do toàn bộ pháp tắccông nhận: ][Mộ Quang chi Ủng.][Khi biểu hiện danh hiệu này, ngươi sẽ đạt được sự hòa hợp tự nhiên với vạnvật, bọn chúng sẽ âm thầm bảo vệ ngươi.][Trong cảnh tượng hoàng hôn mà mọi vật đi hướng hủy diệt, luồng sáng duynhất từ trên người ngươi *****, làm cho chúng sinh cùng vạn vật vốn đã tuyệtvọng lại nhìn thấy một tia hi vọng.][Cảnh cáo!][Mặc dù ngươi đã thắng được một trận chiến tranh giữa thẻ bài sư, thế nhưngngươi vẫn đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.][Con quái vật không thể nói ra được kia có thể lấy mạng ngươi bất cứ khi nào!]Liễu Bình không chút nghĩ ngợi, giơ chín tấm thẻ bài kia ra, quát:"Ta muốn sử dụng quyền hạn thứ hai của ta, khởi động phòng giam!"

Ầm!Toàn bộ thế giới hóa thành hư vô.Ngay sau đó, phòng giam khổng lồ kia cũng xuất hiện..."

Vô dụng."

Một giọng nói trầm thấp vang lên.Toàn bộ thế giới bỗng trở nên ngưng đọng.Liễu Bình nhìn về phía đối diện.Khô lâu ba đầu với thân thể cao lớn của nó, cúi đầu quan sát Liễu Bình.Trên tay của nó còn cầm một tấm thẻ bài màu tím sẫm.Lúc này, ba cái đầu của nó lại biến thành khô lâu, một cái đầu là của loài người,một cái đầu là đầu lâu của một quỷ một sừng, mà cái đầu ở giữa lại là trốngkhông.ễ"Thẻ bài sư Liễu Bình..."

Nó vừa chậm rãi nói ra, vừa giơ thẻ bài lên nhắm thẳng Liễu Bình.Trên thẻ bài lập tức hiện lên hình tượng khi trước...Trong "Ngục giam lâm thời của kẻ vô dụng", tình hình Liễu Bình giải đề chođông đảo chức nghiệp giả dần dần hiện lên."

Ngươi là một con người cực kỳ xuất sắc, vậy mà có thể thông hiểu tri thức củatất cả văn minh, thảo nào có thể thắng ta một ván... mặc dù là sử dụng thủ đoạncực kỳ thấp kém...

điều này làm ta cảm thấy chút hứng thú dâng lên..."

"Ta cần phải dùng chiến tranh giữa thẻ bài sư để giết ngươi."

Khô lâu ba đầu chậm rãi nói.Sau lưng nó, vô tận màn sáng dần dần hiện lên.Trong màn sáng phủ đầy trời đất, vô số cảnh tượng của các loại thế giới hiệnlên, cùng với bộ bài chủ đạo tạo dựng nên những thế giới đó."

Đạt được một bộ bài 'Nơi Lưu Vong' mà thôi, không có gì có thể kiêu ngạo cả,nhìn thấy không?

Sau lưng của ta có vô tận thế giới Danh Sách."

Khô lâu ba đầu rút một bộ bài hoàn chỉnh ra, nhỏ giọng thầm thì: "Lấy Danhsách 'Mông Muội', phát động chiến tranh giữa thẻ bài sư."

"Ta từ chối."

Liễu Bình nói.Hắn liếc nhìn về phía hư không.Toàn bộ Nơi Lưu Vong đã ở vào trạng thái ngưng đọng, chỉ khi mình từ chốitrận chiến tranh hiện tại, mọi thứ mới có thể khôi phục cùng vận chuyển bìnhthường.Khô lâu ba đầu cười lạnh, giơ một tấm thẻ bài lên cho Liễu Bình quan sát.Trên thẻ bài có vẽ một người mà sau lưng bị nối một sợi dây sắt, sợi dây đó liêntục chấn động, điều khiển người kia làm ra các loại động tác khác nhau."

Đây là thẻ bài 'Cưỡng Chế Hiển Hiện Vận Mệnh', bình thường ta sử dụng nóđể tra tấn linh hồn, thế nhưng ngày hôm nay ta sẽ dùng nó để điều khiển ngươiđồng ý trận chiến tranh này..."

Khô lâu ba đầu gằn từng chữ nói: "Ta tuyệt đối không thể thua phàm nhân."

Thẻ bài bị bóp nát.Ngay sau đó...Liễu Bình như bị mất khống chế, nói: "Ta đồng ý chiến đấu với ngươi."

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Dưới sự ảnh hưởng của thẻ bài hệ vận mệnh, ngươi đồng ý tiến hành một trậnchiến tranh giữa thẻ bài sư với đối phương.][Hiệu quả của thẻ bài biến mất.][Chiến tranh sắp chính thức bắt đầu!]ầ ắ ầ ồKhô lâu ba đầu cười lớn, lắc đầu nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng cóngười nào đáng để cho ta phát động chiến tranh giữa thẻ bài sư, ngươi nên cảmthấy vinh hạnh mới phải."

"Đây là một trận chiến tranh chính thức mà nghiêm túc, cũng không phải là tròđùa mà có thể giở thủ đoạn như trận vừa rồi đâu!"

-------Chương 451: Nơi lưu vongNó vừa nói xong.Một vùng sáng liên tục biến ảo hạ xuống, hình thành một thế giới mới xungquanh hai người.Thế giới bị âm u cùng cằn cỗi bao phủ, không có bất cứ sinh vật sống nào cả,chỉ có mặt đất khô cạn nứt nẻ cùng sấm sét vô tận nổ vang trời.Từng tấm thẻ bài khác biệt liên tục hiện lên trước mặt Khô lâu ba đầu.Những tấm thẻ bài này đều có sóng khí mạnh mẽ vô song, mỗi một tấm đượclấy ra đều làm cho cả thế giới phải chấn động.Keng!Một viên tiền xu bị ném ra ngoài, liên tục xoay tròn trong hư không."

Ta chọn đầu người... cho nên mặt của ngươi là mặt chữ."

"Khi đầu người ngửa, ta ra tay trước; mặt chữ ngửa thì ngươi được ra tay đầutiên."

Khô lâu ba đầu vừa lựa chọn thẻ bài, vừa nói: "Đây mới là trận chiến liều mạngthật sự, đại khái thì ngươi còn có một cơ hội ra tay cuối cùng, sau đó liền chết."

Sách thẻ trong tay Liễu Bình tự động mở ra.Trong sách thẻ, hai tấm thẻ bài cùng phát ra tiếng vang với vẻ không cam lòng.Yana!Triệu Thiền Y!"

Không, các ngươi cũng không phải là đối thủ, thẻ bài của nó quá mạnh, khôngphải là chúng ta có thể ứng đối nổi."

Liễu Bình nói.Lilith hét lớn: "Nhanh, dùng phương pháp chiến đấu kia để bảo vệ chính ngươiđi."

"Cũng không được...

"Liễu Bình lắc đầu nói: "Chênh lệch thực lực quá lớn, tasẽ thua toàn bộ cho nó, trở thành nô lệ của nó mà thôi."

Hắn nắm chặt chín tấm thẻ bài trước mắt, quan sát thật nhanh.Cuối cùng.Ánh mắt của hắn dừng lại tại một tấm thẻ bài.Quyển Sách Ma Nữ.Trên tấm thẻ bài này có ghi lại bí mật kia..."

Dùng tên thật của sách thẻ, làm cho nguyên bộ thẻ bài thể hiện ra lực lượngcủa nó, là có thể hóa thành binh khí tối cường."

Ý nghĩa của câu nói này là gì?ế ếMình còn chưa kịp nghĩ ra hàm nghĩa của nó, cũng chưa biết cách biến nguyênbộ bài nòng cốt của 'Nơi Lưu Vong' trở thành loại lực lượng kia mà?Liễu Bình suy nghĩ thật nhanh.Leng keng!Tiền xu rơi trên mặt đất.Đầu người ngửa.Khô lâu ba đầu bỗng dừng động tác của mình lại.Nó dùng giọng điệu trêu tức mà nói: "Xem ra may mắn không đứng về phíangươi, ngay cả cơ hội ra tay mà ngươi cũng không có, đã phải chết tại nơi này."

Một tấm thẻ bài bị nó ném ra ngoài.Bụp!Toàn thân Liễu Bình chấn động.Hắn chậm rãi cúi đầu quan sát, đã thấy ngực mình bị một chiếc vòi to lớn xuyênthủng."

Đây là một trong những chân thân của ta, ngươi sẽ dung hợp vào ý thức vôbiên của ta, trở thành một bộ phận của ta."

Khô lâu ba đầu phát ra tiếng gào rung trời:"Làm cho mọi thứ đều biến thành của ta!"

"Đám chúng sinh các ngươi, chỉ ảo tưởng tự cho mình là đúng mà thôi!"

Liễu Bình phun máu, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được một ý thức rộng lớn mênh mông như biển cả,đang liên tục nuốt lấy chính mình.Toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ.Bóng đêm bao trùm mọi thứ.Bóng tối.Bóng tối.Bóng tối.Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai hắn:"Tiếp nhận nhiều đau khổ như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tuyệtvọng sao?"

Đây là giọng nói kia...Nó để cho mình đi tìm nó!Liễu Bình cố gắng mở mắt ra, thế giới hiện tại dần dần rõ ràng hơn.Đó là một thế giới không có bất cứ thứ gì cả.ắHắn lại nghe được một giọng nói khác vang lên: "Tuyệt vọng cũng vô dụng,chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ tới một cơ hội!"

"Cơ hội gì?"

"Không biết."

"Không biết?

Vậy thì tại sao lại gọi nó là cơ hội?"

"Bởi vì đã là tuyệt vọng rồi mà, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm chính làchờ đợi."

"Vậy à?

Chỉ có thể chờ đợi thôi sao?"

"Không, có lẽ có một ngày, ta cần một chút xíu thời gian để đi tìm hi vọng."

"Hi vọng..."

"Đúng, ta đã tiếp nhận nhiều tuyệt vọng tới như vậy rồi, ta hi vọng tại khoảnhkhắc cuối cùng này, vẫn còn một chút thời gian để tĩnh túc."

"Tại sao?"

"Trong khoảnh khắc sinh mạng đối mặt với tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, thỉnhthoảng sẽ siêu việt hạn chế của thời gian, nhìn thấy toàn bộ quá khứ được ẩngiấu sâu trong trí nhớ của mình, ta hi vọng khi khoảnh khắc đó xuất hiện, ta cóthể có được một cơ hội."

Cơ hội... cuối cùng...Cơ hội!Ngay sau đó, ý thức của Liễu Bình dần dần ngưng tụ.Trong bóng tối, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chú ý!][Ngươi có sức chống cự nhất định đối với lần công kích này, là do sức miễndịch của bản thân linh hồn ngươi tự phát phản kích.][Xin hãy tranh thủ thời gian làm cái gì đó, dùng để cứu vớt vận mệnh củangươi.][Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!]Liễu Bình trở nên ngẩn ngơ.Làm cái gì...Bất cứ một tấm thẻ bài nào của đối phương đều có thể tiêu diệt mình một cáchrất dễ dàng.Mình còn có thể làm cái gì chứ?Bỗng nhiên, một đoạn ký ức xâm nhập vào trong ý thức của hắn."

Bí mật mà ta muốn nói cho ngươi biết, chính là chuyện này..."

" 'Nơi Lưu Vong' là một bộ bài đầy đủ."

ố ể ấ"Khi ngươi thu thập toàn bộ thẻ bài nòng cốt của nó, có thể đánh thức tấm thẻbài ẩn giấu trong bộ bài này."

"Nó sẽ là giúp đỡ mạnh nhất của ngươi."

Đây là lời nói của Linh phụ thể trên người của Hoa Tình Không.Ngay sau đó, cảnh tượng biến đổi.Tại Tu Đạo viện.Vị viện trưởng kia cảm thán nói: "Người đến sau, nếu như loài người thật sự đivề hướng hủy diệt, tòa học viện này cũng sẽ không còn tồn tại nữa..."

"Ngươi cần phải thu thập đầy đủ thẻ bài nòng cốt của bộ 'Nơi Lưu Vong'."

"Bộ bài là thành tựu tối cao của văn minh loài người chúng ta, là lực lượng quytắc không thể nói ra bằng lời, là lực lượng kinh khủng vượt quá sự tưởng tượngcủa ngươi..."

"Nó là một trong những binh khí tối thượng mà chúng ta lưu truyền xuống."

Cảnh tượng biến mất.Trên Quyển Sách Ma Nữ, đoạn chữ kia lại hiện lên một lần nữa:"Dùng tên thật của sách thẻ, làm cho lực lượng chân chính của nguyên bộ thẻbài hiện lên, có thể hóa thành binh khí tối thượng."

Binh khí tối thượng.Sách thẻ.Nguyên bộ thẻ bài.Hóa thành (từ hư hóa thực).Thế nhưng...Tất cả có chín tấm thẻ bài, làm cách nào mới có thể đánh thức lực lượng kia tỉnhlại chứ?Mình chưa từng tiếp nhận bất cứ truyền thừa thẻ bài sư chính thống nào cả.-------Chương 452: Chiến tranh giữa thẻ bài sư (Chính thức)Từ ban đầu...Mình chỉ là nhìn người khác sử dụng thẻ bài.Người bán rượu.Nữ thần Thống Khổ.Linh Cẩu.Huyết Kỵ Sĩ.Aldrich.Chờ đã!Linh hồn Liễu Bình hơi run lên.Một cảnh tượng trong ký ức bỗng xuất hiện.Khi Hoàng Tuyền xuất hiện trên thế gian, tại thời điểm quyết chiến đi tới giaiđoạn cuối cùng.Mình đã từng thấy được một loại kỹ xảo thẻ bài mà mình chưa từng gặp.Người thân vĩnh hằng của Tử Thần.Cô ấy đã đặt từng tấm thẻ bài vào trong hư không, ghép toàn bộ số thẻ bài đó lạinhư đang chơi ghép hình vậy, sau đó vỗ tay.Tất cả thẻ bài lật lại, tạo thành một đồ án hoàn mỹ.Đó là một chiếc đồng hồ khổng lồ cùng cổ xưa, kim giờ, kim phút cùng kimgiây của nó quay rất nhanh, chưa từng dừng lại.Ghép bài!Liễu Bình bỗng mở mắt ra!Trước mặt hắn, chín tấm thẻ bài kia như cảm giác được, cùng nhau phát ra tiếngngâm cao vút.Nữ Yêu Rừng Rậm;Thánh Giáo Đường;Quyển Sách Ma Nữ;Khô Tử chi Quan;Máu Thánh Linh;Nhẫn Hồi Hồn;Gương Vạn Giới;Tế đàn Thần Ma;ếThánh Khiết chi Linh.Đã tập hợp đủ chín tấm thẻ bài.Về phần tên thật của sách thẻ..."

Tên thật của sách thẻ, chính là Con Rối Tử Vong."

Hắn nói.Giữa không trung.Khô lâu ba đầu nói với vẻ kinh ngạc: "Không thể nào, tại sao ngươi vẫn chưachết?

Chẳng lẽ trước kia ngươi là..."

Nó còn chưa nói xong, Liễu Bình lại phun máu, nhanh chóng thầm thì: "Lấynguyên bộ thẻ bài nòng cốt của 'Nơi Lưu Vong', hiển hiện lực lượng 'Con RốiTử Vong', là có thể hóa thành binh khí tối thượng."

Hắn siết chặt chín tấm thẻ bài vào trong tay."

Đáng lẽ ta phải biết sớm hơn, mỗi một tấm thẻ bài đều ghi chép lại lực lượngẩn sâu trong bộ bài này mà..."

"Với năng lực che chở mọi thứ của Thánh Giáo Đường, ẩn giấu Tế đàn ThầnMa tại nơi cử hành nghi thức trong giáo đường;"Hai tấm thẻ bài được ghép với nhau."

Khô Tử chi Quan, Nhẫn Hồi Hồn đều là thẻ bài công cụ dùng khi ngủ say."

Hai tấm thẻ ghép với nhau, lơ lửng giữa không trung."

Về phần Gương Vạn Giới, là một nơi vô tận dùng để ẩn nấp;""Muốn đánh thức cái gì đó, vẫn phải cần thẻ bài pháp thuật, chính là QuyểnSách Ma Nữ rồi;""Mà đạo cụ cần dùng khi thực hiện nghi thức thức tỉnh chính là hai tấm thẻ bàiMáu Thánh Linh cùng với Thánh Khiết chi Linh;"Bốn tấm thẻ bài ghép lại với nhau.Tới tận đây, tám tấm thẻ bài được chia thành hai, hai, bốn."

Về phần người chủ trì của nghi thức, là Nữ Yêu Rừng Rậm."

Liễu Bình đặt một tấm thẻ bài cuối cùng vào trong hư không.Nữ Yêu Rừng Rậm ở giữa, tất cả thẻ bài còn lại ở xung quanh nó, nhanh chóngxoay tròn một vòng, dùng một phương thức rất hợp lý ghép lại với nhau.Liễu Bình nói nhỏ: "Nghi thức đều đủ, xin hãy hiển hiện lực lượng của sách thẻ- Con Rối Tử Vong."

Thần sắc Nữ Yêu Rừng Rậm trở nên uy nghiêm, hơi gật đầu nói: "Tuân mệnh!"

Ngay sau đó...Toàn bộ thẻ bài lật tới, tạo thành một đồ án hoàn mỹ....Thế giới đều biến mất.ồChỉ còn lại một đồ án hoàn mỹ hiện lên trong hư không...Có thể thấy được trong thế giới âm u đen tối tĩnh lặng, vô số đóa hoa màu trắngnở rộ ra.Thấp thoáng phía dưới hai màu đen trắng.Một chiếc quan tài nặng nề trưng bày trong bụi hoa.Quan tài đã bị đẩy ra.Một cánh tay xương từ trong quan tài vươn ra ngoài, giơ binh khí lên cao cao.Đó là một binh khí cán dài màu tím đen, đỉnh của vũ khí này còn khảm một conmắt dựng thẳng có thể chuyển động.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Dựa vào bộ bài, sách thẻ, lực lượng của Danh Sách, ngươi đã phóng ra Kỳ Quỷthuật: ][Chí Ám Tử Ngẫu (bị động).][Khi ngươi chịu phải vết thương trí mạng, thuật pháp này sẽ được kích hoạtngay lập tức.][Mục tiêu bị ngươi chỉ định sẽ biến thành con rối, bị phong ấn tại trên người củangươi.][Con rối liên kết với linh hồn của ngươi, trong khoảnh khắc khi ngươi tử vong,nó sẽ tiếp nhận tử vong thay ngươi, mà ngươi sẽ mượn dùng lực lượng tử vongcủa nó để tạm thời thu hoạch được hiệu quả: Phục Sinh.][Phục Sinh: Mọi tổn thương giảm 90%, tất cả vết thương bắt đầu lành lại, cũngtạm thời sẽ không bị tử vong nuốt mất.][Thuật pháp này không chết không thôi, không giới hạn thời gian.][Khi ngươi khôi phục mọi tổn thương, thuật pháp này tự động giải trừ.]Liễu Bình đọc hết.Trên đồ án kia, cánh tay xương đã cầm đỉnh quyền trượng, bóp con mắt dựngthẳng kia vào trong lòng bàn tay.Con mắt bị bóp nát bấy.[Ngươi đang tiến vào trạng thái tử vong.][Tự động kích hoạt Kỳ Quỷ thuật: Chí Ám Tử Ngẫu!][Ngươi cần chỉ định mục tiêu của mình.]Liễu Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khô lâu ba đầu đối diện."

Chỉ định - nó!"

Liễu Bình khó khăn nói.Ngay sau đó...Chiếc vòi xuyên qua ngực hắn biến mất ngay lập tức.ầ ắ ấKhô lâu ba đầu nắm chặt một tấm thẻ bài, giật mình nói: "Không đúng...

đây làlực lượng trên cả thần bí!"

Nó đang định ném tấm thẻ bài trên tay ra ngoài, thế nhưng đã không kịp.Vô cùng vô tận đóa hoa màu trắng xuất hiện từ hư không, xoay quanh người nó,nhốt nó lại, bao phủ.Khô lâu ba đầu lập tức bất động.Ngay sau đó...Tất cả hoa trắng rút đi, một bộ quan tài màu đen xuất hiện.Ầm...Quan tài mở nắp.Một sợi dây dài màu đen tản ra tia sáng huyền bí bay tới trước mặt Liễu Bình,tự động đan thành một con rối lớn khoảng chừng bàn tay.Khô lâu ba đầu.Nó đã biến thành một con rối.Liễu Bình mỉm cười, nhắm mắt lại, nói: "Ngươi chết trước đi."

Con rối bỗng hét lên một tiếng thảm thiết.Trong hư không.Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:[Chí Ám Tử Ngẫu đã tử vong.][Mượn lực lượng từ sự tử vong của nó, ngươi thu được hiệu quả: Phục Sinh!][Mọi tổn thương mà ngươi phải chịu được giảm đi 90%, vết thương của ngươiđang lành lại, tạm thời ngươi sẽ không bị tử vong nuốt mất.]Liễu Bình mở mắt ra.Thực sự là mình không có chết.Thế nhưng vết thương kinh khủng nơi ngực vẫn còn tồn tại.Nó đang dùng tốc độ chậm chạp mà lành lại.Yana bỗng xuất hiện, hai tay tản ra ánh sáng thần thánh..."

Chờ đã!"

Liễu Bình vội vã quát."

Làm sao vậy?

Nếu không trị liệu nhanh thì ngươi sẽ chết thật đấy."

Yana vội vãnói."

Đừng nóng vội, quái vật kia cứ chết đi như vậy thôi sao?

Tại sao ta lại khôngthể tin tưởng vào điều này cơ chứ?"

Liễu Bình nói xong, liếc nhìn con rối trên mặt đất.Con rối liên tục run rẩy, giãy giụa, rồi bỗng cười như điên:ố"Loại Kỳ Quỷ lực này, chính là lực lượng ỷ vào cuối cùng của ngươi sao?"

Vẻ mặt Yana biến đổi, thất thanh nói: "Nó còn chưa có chết!"

Liễu Bình không nói chuyện, chỉ nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mục tiêu của ngươi có được vô số kể tính mạng cá thể, vừa rồi đã thanh toánxong một tính mạng cá thể đơn độc.][Nó có vô số tính mạng.]-------Chương 453: Khốn kiếp!

Ta muốn giết ngươi!Liễu Bình đọc xongg.Khô lâu ba đầu nghiêm nghị nói: "Ta đã nuốt vô số chúng sinh, có vô tận tínhmạng, ngươi không thể ***** ta... bất cứ kẻ nào đều không thể!"

Liễu Bình im lặng vài giây, ánh mắt quét về phía hư không, dừng lại tại haihàng giải thích của thuật Kỳ Quỷ:[Thuật này không chết không thôi, không có giới hạn.][Khi vết thương của ngươi khôi phục, thuật pháp này tự động giải trừ.]Hắn bỗng cười nói: "Giết ngươi rất khó, thế nhưng ngươi muốn thoát khỏi thuậtpháp của ta, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."

Một con dao găm xuất hiện trong tay Liễu Bình.Hắn giơ dao găm lên, dùng sức đâm vào người mình!Từ trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi đang tiến vào trạng thái tử vong.][Kỳ Quỷ thuật: Chí Ám Tử Ngẫu vẫn duy trì trạng thái kích hoạt!][Mục tiêu vẫn sống sót.][Mục tiêu lại tiếp nhận tử vong thay ngươi!]Khô lâu ba đầu bỗng phát ra từng đợt hét thảm: "A a a a a a a a..."

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Chí Ám Tử Ngẫu lại bỏ ra một cái mạng.][Dựa vào lực lượng khi nó tử vong, ngươi thu được hiệu quả: Phục Sinh!][Mọi tổn thương mà ngươi phải chịu giảm đi 90%, miệng vết thương đang lànhlại, tạm thời ngươi sẽ không bị tử vong nuốt mất.]Liễu Bình vừa đọc xong, nhặt con rối Khô lâu ba đầu từ trên mặt đất lên."

Cảm giác thế nào?"

Hắn hỏi."

Nhanh nhanh nhanh nhanh... rút thanh dao găm từ ngực ngươi ra!

Ta vẫn đangtiếp nhận tử vong thay ngươi!

Đau quá, đau quá!"

Con rối điên cuồng kêu lên."

Không phải ngươi có vô số tính mạng sao?

Tại sao lại sợ cái này?"

Liễu Bìnhhỏi."

Ngươi sẽ hối hận... ta sẽ giết ngươi!

Chờ khi thuật pháp này biến mất, ta sẽdùng vô tận thủ đoạn để tra tấn ngươi!"

Con rối giận dữ hét.Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.Đã thấy vết thương mà chiếc vòi để lại đã khỏi hẳn, mà vết thương khi dao gămcắm trên ngực, cũng đã bắt đầu kết vảy.ỗ ễ ắ"Xin lỗi..."

Liễu Bình mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Ta dự định làm chothuật này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc!"

Hắn nắm chặt dao găm, xoắn một cái thật mạnh!Con rối lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết:"A a a a a a a... thẻ bài sư đáng chết, ta muốn... muốn giết ngươi!"

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ lại nhảy ra:[Chiến đấu ghi chép (lược bớt),][Nó lại bỏ ra một cái mạng.][Chúc mừng ngươi đã phát hiện giá trị của Kỳ Quỷ thuật này.][Từ giờ trở đi, ngươi và con rối của ngươi sẽ cứ chơi như vậy tới vĩnh viễn vềsau.]Tất cả chữ nhỏ hiện lên xong, lại có từng dòng chữ nhắc nhở khác xuất hiện:[Ngươi biết được bí mật: Tình huống cặn kẽ của con quái vật không thể nói ranày.][Giá trị kinh nghiệm của ngươi tăng lên tới 95%.][Điểm diễn của ngươi cũng đã tăng lên.][Điểm diễn hiện tại: 7/10.]Liễu Bình ngẫm nghĩ, không khỏi giật mình.Tam Phân Thăng Cấp pháp đã tiến hóa.Hiện tại chỉ cần thu hoạch được tình báo mà mình chưa biết, mình lại có thể giatăng kinh nghiệm.Chuyện này rất tốt.Hắn rút dao găm từ trong ngực ra, rồi cắm lại một lần nữa."

A a a!

Khốn kiếp!

Ta muốn giết ngươi!"

Con rối run rẩy, phát ra những tiếng gầm gừ tức giận.Liễu Bình lắc đầu nói: "Đại khái thì ngươi đã không còn cơ hội."

Hắn nhìn về phía một bên, lại thấy Yana đã kinh ngạc tới ngây người."

Ngươi... cái này..."

Yana lắp bắp hỏi.Triệu Thiền Y cũng nhảy từ sách thẻ ra ngoài, quan sát Liễu Bình từ trên xuốngdưới, nghi ngờ hỏi: "Liễu Bình, không phải ngươi đã bị đoạt xá rồi chứ, như nàymà cũng không chết?"

"Vấn đề ở đây không phải là có chết hay không..."

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng,nói: "Đây là một trận chiến đấu cực kỳ nghiêm túc, nếu như ta không làm nhưvậy, con quái vật kia sẽ khôi phục hình dạng cũ, tới lúc đó thì phiền phức lớnrồi."

"Cho nên đây chính là lý do mà ngươi ghép bài, kích hoạt loại thuật pháp kia?"

Yana hỏi."

Không sai."

Liễu Bình giới thiệu công dụng của loại Kỳ Quỷ thuật này một lần.Hai cô gái yên lặng suy tư một lát."

Thì ra là thế... như vậy, lúc nào ngươi cũng phải bảo trì tại trạng thái sắp chết,làm vậy mới có thể trấn áp quái vật kia."

Triệu Thiền Y ngẫm nghĩ, nói."

Đúng."

Liễu Bình rút dao găm ra, rồi đổi một vị trí khác cắm xuống.Không gian xung quanh dần dần khôi phục như bình thường.Chiến tranh giữa thẻ bài sư cũng kết thúc.Mấy người lại trở về vùng đồng bằng khi trước, mà tất cả côn trùng cùng ngườibị ký sinh lại biến mất không thấy đâu nữa."

Những người kia đâu?"

Yana không hiểu hỏi."

Con quái vật này rất kỳ quái, tất cả cá thể được phân chia ra đều không có ýthức chân chính, đều là một bộ phận của nó mà thôi, cho nên những con côntrùng lẫn người bị ký sinh đều đã hòa thành một thể với nó rồi."

Liễu Bình nói.Hắn cúi người, nhặt con rối Khô lâu ba đầu lên, tùy tiện tìm một sợi dây buộcnó vào bên hông mình."

Về sau cứ mang theo nó vậy à?"

Yana hỏi."

Hiện tại thì cứ như vậy đã, dù sao phòng giam đã bị hỏng, muốn chữa trị cầncó chín tấm thẻ bài nòng cốt, thế nhưng chín tấm thẻ bài nòng cốt lại đang đượcdùng để kích hoạt Kỳ Quỷ thuật, không cách nào sử dụng."

Liễu Bình nói."

Vậy..."

Triệu Thiền Y nói.Yana hơi lo lắng, rút U Ảnh đao ra, chém về phía thân thể của Liễu Bình.Triệu Thiền Y cũng cắn răng, biến tay thành móng vuốt, đập mạnh một chưởnglên người Liễu Bình.Con rối bỗng phát ra tiếng hét thảm.Liễu Bình lại nhìn về phía hai cô gái này."

Vết thương của ngươi đã sắp khỏi hẳn rồi."

Yana cùng Triệu Thiền Y đồng thanh nói."

Aiz, không cần lo lắng, ta vẫn khống chế được."

Liễu Bình nói với vẻ bất đắcdĩ....Tại Luyện Ngục.ế ố ẫMặc dù cũng không có ban ngày, thế nhưng bóng tối tại nơi này vẫn được gọi làban đêm.Trong một lâu đài, khắp nơi đều có ánh nến, âm nhạc tưng bừng.Một trận vũ hội đang được cử hành."

Quản lý, xem ra ta cũng không phải là một bạn nhảy hợp cách."

"Sao vậy?"

"Bởi vì khi ngài đang khiêu vũ với ta lại còn mất tập trung."

Cô gái nhéo tay của đối phương, nháy mắt với vẻ dí dỏm."

Xin lỗi, Atherine, nàng luôn là một nữ thần xinh đẹp nhất mà ta biết, thế nhưngta lại bị một vài sự kiện trong phàm tục che đi đôi mắt, về sau ta sẽ chuyên mônxin lỗi nàng sau."

Người đàn ông lịch thiệp này nói thêm câu "xin lỗi không thể tiếp được" rồichậm rãi rời khỏi sàn nhảy, quay người rời đi.Nữ thần có tên Atherine kia nhìn theo bóng lưng hắn ta, ánh mắt chớp động liêntục."

Đi thăm dò chút, có chuyện nào đã xảy ra gần đây hay không, ngay cả quản lýcủa Giám Sát hội đều thất lễ như vậy."

Nàng nhỏ giọng nói.-------Chương 454: Kỳ Quỷ thuậtTừ trong hư không truyền ra một giọng nói: "Vâng."

Người đàn ông kia rời khỏi lâu đài, bóng hình lóe lên vượt qua mấy cái thế giới,đi trở về một văn phòng rộng rãi không người.Hắn ta ngồi xuống, tùy ý liếc nhìn tài liệu trên bàn, lông mày dần dần nhíu lại."

Đáng chết."

Giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lẽo cùng *****.Chủ thể lại bị phong ấn.Kế hoạch lần này đã hoàn toàn rối loạn, hiện tại không thể hành động thiếu suynghĩ được nữa.Hắn ta nhắm mắt lại, thần thái rất hoang mang khó hiểu.Hắn ta lẩm bẩm:"Từ khi Thần trụ Hư Không bị vỡ vụn tới nay, lực lượng Nhân tộc đã bị tiêu haogần như không còn, mọi tù phạm đều sẽ dần dần phá phong ấn mà ra..."

"Ngay tại lúc này, lại còn có người có thể phong ấn ta lại."

"Thực sự làm cho người ta khó có thể tin tưởng."

Bỗng nhiên...Một tấm da dê xuất hiện từ trong hư không.Hắn ta nhận lấy rồi quan sát, thân hình biến mất khỏi chỗ ngồi.Hắn ta xuất hiện trong một căn phòng hội nghị.Nơi này đã ngồi đầy ma quỷ cùng thành viên của các chủng tộc khác nhau."

Các vị, hiện tại tổ chức hội nghị khẩn cấp."

Một con ma quỷ có hai sừng nói."

Vấn đề liên quan tới cái gì?"

Có người hỏi."

Đã tra xét vấn đề của Thế giới Danh Sách 'Ngu Giả 3-6912', bộ bài nòng cốtcủa nó đã bị trộm đi hơn nửa."

"Là thằng ngu nào làm?"

"Là loài người."

Yên tĩnh.Có người cao giọng hỏi: "Bọn chúng thả Tù phạm ra!

Thực sự là một chủng tộckhông biết trời cao đất rộng!"

ấ ếLại có người nói: "Ta tự mình đi xem, tù phạm bị phong ấn trongg thế giới NguGiả."

Hội nghị loạn thành một đoàn."

Bọn chúng tự tìm cái chết... thế mà lại muốn kéo theo chúng ta cùng chết!"

"Không sai!"

"Những tên nô lệ đáng chết!"

"Yên tĩnh!

Yên tĩnh!"

Tiếng người huyên náo.Một lúc lâu sau, hội nghị mới dần dần yên tĩnh lại."

Nhằm vào hạng mục này, các vị có đề nghị gì hay không?"

Ma quỷ phụ trách báo cáo hạng mục hỏi.Trong thời gian ngắn, không người nào lên tiếng.Người đàn ông kia vẫn luôn nhắm mắt, vào lúc này mới chậm rãi mở raHắn ta lộ ra vẻ suy tư, sau đó chậm rãi giơ tay lên"Quản lý số bảy, mời ngài nói."

"Được, vậy ta sẽ nói vài câu."

Hắn ta mỉm cười, nhún vai nói: "Thế giới Danh Sách Ngu Giả là nơi chúng tađào tạo và lựa chọn nô lệ Nhân tộc, hiện tại nó đã bị phá hoại, thế nhưng maymắn chính là, Tù phạm vẫn bị phong ấn bên trong."

"Điều ta muốn nói là... nhằm vào trường hợp này, đại khái thì chúng ta cần phátđộng một trận tàn sát trên quy mô lớn rồi."

"Tàn sát?"

"Tàn sát toàn bộ loài người còn sống sót tại khu vực phụ cận thế giới Danh sáchNgu Giả, giết sạch toàn bộ những kẻ quấy rối, tìm về thẻ bài nòng cốt của danhsách Ngu Giả, làm cho mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó."

Người này nói xong.Phần lớn thành viên đều trở nên suy tư.Hắn ta quan sát một vòng, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra vẻ châm chọc.Rồi hắn ta lại mỉm cười với vẻ chân thành, nói tiếp: "Ta biết các vị đang lo lắngcái gì, thế nhưng có một sự kiện làm cho ta lo lắng hơn cả..."

"Vô số năm qua, chúng ta đều đang nô dịch Nhân tộc."

"Các ngươi thử đoán xem, nếu chúng ta bỏ mặc không quan tâm sự kiện này,nếu lỡ bọn chúng thật sự thả tù phạm ra, như vậy chúng ta..."

Hắn ta cố ý dừng lại, rồi nói với giọng thoải mái: "Đương nhiên, đó là mộtchuyện không thể nào phát sinh, thế nhưng chúng ta vẫn phải phòng ngừa chuđáo, với lại ta còn cho rằng, lần tàn sát này không cần tiến vào nơi sâu trongầ ếVĩnh Dạ, chỉ cần tàn sát toàn bộ sinh linh tại khu vực thế giới Ngu Giả là đượcrồi."

Bầu không khí trong phòng họp lập tức thoải mái hơn nhiều.Người kia lại ho nhẹ, giải thích: "Ta không tin loài người lại dám xâm nhập vàonhững khu vực khác trong Vĩnh Dạ."

"Có lẽ có người cực kỳ to gan, thế nhưng nếu dám xâm nhập vào sâu trongVĩnh Dạ, như vậy thì kết quả duy nhất của bọn chúng, chính là linh hồn hoàntoàn tiêu tán."

"Cho nên..."

"Phát động tàn sát toàn bộ đi, diệt sát toàn bộ tai họa tại trong trứng nước, đâymới là chuyện mà chúng ta nên làm."

"Ta đã nói xong."

Im lặng một hồi."

Tán thành, cũng nên thanh lý loài người một lần."

"Những con người kia chỉ là đối tượng bị lựa chọn, thực lực cũng đã bị chèn éphoàn toàn, chắc hẳn cũng chỉ làm loạn mới có thể tạo thành sự kiện này."

"Bọn chúng phải chịu trừng phạt."

"Đúng vậy, bọn chúng cần bảo trì sự kính sợ."

"Tiêu diệt toàn bộ một lần, tìm thẻ bài về, đây mới là lẽ phải."

"..."

Các Thần linh nhao nhao phát biểu.Đại ma quỷ chủ trì hội nghị cao giọng nói: "Đề nghị này rất đúng trọng tâm, haylà chúng ta bắt đầu bỏ phiếu ngay đi."

Mấy phút sau.Nó tuyên bố: "Đề nghị, thông qua!"

"Tiêu diệt toàn bộ loài người trong khu vực một trăm triệu kylomet vuôngquanh thế giới Ngu Giả."

"Giết không tha!"...Vĩnh Dạ.Bên vách núi tuyết.Hoa Tình Không đặt tay lên phong ấn băng sương, cẩn thận cảm thụ trận chiếnđấu bên trong.Một lát sau...Cô lau đi nước mắt đang chảy, thở dài nói: "Hắn chết, không còn cách nào khácnữa, chúng ta phải trốn thôi, nếu không..."

ỗBỗng nhiên cô im bặt đi, hét lớn:"Chờ đã!"

"Là Kỳ Quỷ!

Chính là Kỳ Quỷ thuật!"

Cô vừa nói xong.Băng sương vô tận bắt đầu tan rã, tan thành mây khói.Hoa Tình Không không thể không bay giữa không trung, quan sát sự biến đổitại thế giới Danh Sách phía dưới.Khi băng sương tan rã, thế giới trong băng cũng dần dần biến mất.Ba bóng người xuất hiện tại nơi sâu dưới vách núi.Liễu Bình, Yana, Triệu Thiền Y.Bọn họ phát hiện Hoa Tình Không, rất nhanh bay về phía cô."

Ngươi đã tới."

Liễu Bình nói.Hoa Tình Không quan sát hắn, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào conrối bên hông hắn."

Chí Ám Tử Ngẫu... coi như trong những năm đó, loại Kỳ Quỷ thuật này cũngthực sự hiếm gặp, vô số người mong ước có được nó, ngươi biết tại sao không?"

Hoa Tình Không nói nhanh."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.Lúc này, con rối Khô lâu ba đầu bắt đầu phát ra tiếng nói:"Lũ phàm nhân ngu xuẩn, các ngươi lại dám giam cầm ta như vậy, cứ chờ đi, tasẽ nhớ kỹ các ngươi, vào một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ tra tấn toàn bộcác ngươi."

Hoa Tình Không không để ý tới nó, nói:"Bởi vì khi phóng ra Kỳ Quỷ thuật cần phải có lượng Hồn lực cực lớn, số Hồnlực này do người chết thay gánh chịu, mà người sử dụng thuật này lại không cầnbỏ ra bất cứ giá nào."

Hoa Tình Không nói.Con rối tiếp tục nói xen vào: "Coi như tại dòng thời gian trong quá khứ, loạithuật này cũng là một loại thuật rất kinh khủng, lần này là do các ngươi maymắn..."

Liễu Bình không để ý tới nó, nói với Hoa Tình Không: "Càng ngày ta càngmuốn biết ngươi là ai, à đúng rồi, Hoa Tình Không chân chính đâu?"

-------Chương 455: Thành phố Cơ Giới có thể tin được không?Vẻ mặt Hoa Tình Không dần dần thay đổi, con ngươi chuyển từ tím đậm sangđen nhạt.Cảm giác hoang vu tĩnh mịch trên người cô đã biến mất, lộ ra cảm giác thanhxuân hoạt bát vốn có của thiếu nữ."

Ta đây, Liễu Bình, ngươi đã không sao thì thật sự là quá tốt."

Cô mỉm cười nói.Liễu Bình thở dài một hơi, nói: "Hai người ở chung như thế nào?"

"Yên tâm đi, nàng ấy đã cứu ta trong thời điểm nguy hiểm, mà ta cũng dùngthân thể mình dung nạp nàng ấy, chúng ta đều đã cứu được đối phương."

HoaTình Không nói.Con rối hừ lạnh nói: "Hóa ra là tên kia... lại là một bại tướng dưới tay."

Yana cùng Triệu Thiền Y cũng dần dần bình tĩnh lại."

Như vậy thì tốt, ta đã bay quá lâu, suy yếu do nguyền rủa khi trước mang tớilại xuất hiện rồi, cần nghỉ ngơi một lát."

Yana nói với vẻ mỏi mệt.Nàng thuận tay đâm cho Liễu Bình một đao."

Ta cũng vừa mới tăng cấp, trở về củng cố cảnh giới đây."

Triệu Thiền Y thởdài nói.Nàng lại thuận tay đập Liễu Bình một chưởng.Hai người hóa thành thẻ bài, bay trở về bên trong sách thẻ."

A a a a a a a a a... lũ loài người đáng chết!"

Con rối hét lên thảm thiết.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi rút U Ảnh đao từ trong ngực ra, nói:"Cái tên nổ súng bắn chúng ta kia, thế nào rồi?"

"Giết."

Hoa Tình Không nói rất dứt khoát."

Xem ra không cần ta quan tâm, thế nhưng vẫn còn có một số người trong thànhCơ Giới muốn hại chúng ta."

Liễu Bình nói."

Hiện tại thành Cơ Giới đã bị ta điều khiển."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình nhìn cô một lát, nói:"Hiện tại chúng ta nên đi tìm tới Libertas và Norton, sau đó còn có rất nhiềuchuyện, ta cần bàn bạc với ngươi."

"Được, thế nhưng chúng ta phải làm một chuyện trước."

Hoa Tình Không nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Hoa Tình Không chỉ chỉ về phía con rối Khô lâu ba đầu, nói: "Nó quá thu hút,tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào khác biết được nó bị phong ấn trênngười ngươi, nếu không ngươi sẽ rước lấy phiền phức cực lớn."

ồ ễ"Nó có đồng bọn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không chỉ là đồng bọn thôi đâu, nó còn có chân thân khác nữa... thế nhưng tạikhoảnh khắc phong ấn hoàn thành, những chân thân kia đều đã mất đi cảm ứngđối với nó, tạm thời không thể biết được có chuyện gì xảy ra."

Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình hơi do dự, nói: "Vậy..."

Hoa Tình Không nói: "Tăng thêm một tầng phong ấn nữa, thuận tiện làm cho nóbiến đổi thành hình dạng khác... ta có thể làm được chuyện này."

Con ngươi của cô lại biến thành màu tím đậm, hai tay tạo thành ấn thuật, dừnglại trước mặt con rối kia."

Ngươi hi vọng hình dạng của con rối này biến thành cái gì?"

Cô hỏi.Liễu Bình nhún vai, nói: "Thực ra ta cũng không để ý lắm."

Hoa Tình Không ngẫm nghĩ nói: "Vậy thì..."

"Chờ đã!"

Sách thẻ tự động mở ra, một giọng nói vang lên.Yana nói: "Ta cho rằng bên hông Liễu Bình treo một con gấu nhỏ màu nâu sẽ rấtđẹp."

"Gấu?"

Triệu Thiền Y bỗng nói ra: "Gấu vừa đần vừa vụng, ta thấy không ổn."

"Vậy thì theo ngươi nên treo cái gì?"

Yana khó chịu hỏi."

Ngươi phải biết rằng, Liễu Bình vẫn luôn thích mèo, Miêu tộc chúng ta mới làngười bạn tốt nhất của con người."

Triệu Thiền Y nói."

Mèo?

Mèo phát tình sao?"

Yana cười lạnh nói."

Khốn kiếp!

Con rối này là quái vật, nó muốn giết Liễu Bình, nó cũng khônggiống như lời ngươi nói!"

"Ồ?

Ý ta nói là nó sao?"

"Yana, ngươi muốn chết!"

Bụp!Liễu Bình khép sách thẻ lại.Giọng nói biến mất.Hoa Tình Không mỉm cười nhìn hắn."

Biến Chí Ám Tử Ngẫu này thành thứ gì?

Ngươi phải tự quyết định."

Cô nói."

Gấu... mèo (gấu trúc) đi."

Liễu Bình nói với vẻ bất đắc dĩ."

Một loại động vật có vú khá hiếm thấy, để ta thử xem."

Thủ ấn trên tay Hoa Tình Không nhẹ nhàng bay về phía trước.Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.ầ ế ố ấ ắKhô lâu ba đầu biến thành một con rối gấu trúc trắng đen xen kẽ, treo bên hôngLiễu Bình lắc tới lắc lui."

Chết tiệt!

Các ngươi đang nhục nhã ta!"

Gấu trúc tức giận gầm thét.Liễu Bình chậm rãi đâm đao vào ngực, khi con gấu trúc kêu gào thảm thiết thìđề nghị:"Ngươi có thể im lặng hay không?

Nếu như ngươi có thể im lặng, lần xuất đaosau của ta sẽ nhanh hơn chút, làm cho ngươi ít chịu đau hơn nhiều."

Tiếng hét thảm của gấu trúc bỗng dừng lại.Thậm chí nó còn lộ ra nụ cười xấu hổ với Liễu Bình....Cây thang thật dài xuất hiện bên trong Đường Mòn Bí Ẩn."

Liễu Bình."

Libertas phất tay nói.Chỉ thấy Liễu Bình trượt xuống từ cây thang, sau đó không chút do dự mà lấy ramột thanh trường đao, hung hăng đâm vào ngực mình."

Liễu Bình!"

Libertas và Norton kêu lên thất thanh.Liễu Bình vẫy tay nói với hai người: "A, không có gì, chỉ là đã đến lúc thôi."

Hắn tránh qua một bên.Hoa Tình Không cũng đáp xuống, nói: "Các ngươi không cần lo cho hắn, dùngcách nói của người tu hành thì hắn đang hàng yêu trừ ma."

Nói xong thì cô nhìn ra bên ngoài.Chỉ thấy hoàng đế yên lặng đứng bên trong băng sương, không thử di động mảymay nào nữa.Những con sâu đó đều đã chết.Thi thể chúng ngã vào núi tuyết, đang không ngừng bị băng tuyết bao trùm.Hoa Tình Không cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc cũng không dámlàm bậy nữa..."

Lúc này Liễu Bình giải thích đại khái với Norton và Libertas về tình huống củamình một chút, sau đó hỏi: "Những con sâu đó chết như thế nào?"

"Không rõ lắm, chúng tự nhiên chết đi."

Norton nói."

Là vì chủ thể của nó bị ngươi phong ấn, cho nên phân thể ký sinh bên ngoàicảm nhận được uy *****, lập tức thu về tất cả sức mạnh."

Hoa Tình Không nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình nói.Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi nghe được tình huống của ký sinh thể, giá trị kinh nghiệm gia tăng 1%."

"Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 96%."

ễLiễu Bình bừng tỉnh.Đúng rồi, sau khi ba phần phương pháp thăng cấp tiến giai, chỉ cần là chuyệnmình không biết thì đều có thể cung cấp kinh nghiệm.—— Sắp thăng cấp rồi!"

Xem ra vấn đề ở nơi này đã được tạm thời giải quyết, chúng ta về thành phốCơ Giới trước đi."

Hoa Tình Không nói."

Thành phố Cơ Giới có thể tin được không?"

Norton hoài nghi hỏi lại."

Yên tâm, hiện tại nó ở trên tay ta ——"-------Chương 456: Vì nó đã chếtHoa Tình Không nhìn về phía Liễu Bình, chỉ thấy hắn lại rút trường đao ra."

Từ từ, ngươi cứ như vậy cũng không phải cách, nếu sau này chiến đấu sẽ bịảnh hưởng rất lớn."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi."

Cái này cho ngươi."

Hoa Tình Không nói.Một thẻ bài được đưa tới trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một khối kẹo cao su còn nguyên vỏ bọc, toàn thânmàu đen.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên thẻ bài:"Kẹo cao su hãng Đoạt Mệnh."

"Vị chanh, chỉ cần nhâm nhi một lần thì lập tức trí mạng."

Liễu Bình vui vẻ nói: "Cái này tốt đấy."

"Nhai một lần thì chết một lần, từ giờ trở đi, ngươi có thể luôn phong ấn cái tênkia."

Hoa Tình Không nói."

Một khối kẹo cao su có thể nhai bao lâu?"

"Một ngày."

"Xin hỏi có thể mua được ở đâu?"

Liễu Bình thỉnh giáo."

Hàng không bán, dùng xong rồi lại đến tìm ta."

Hoa Tình Không nói."

Được rồi."

Liễu Bình nhẹ nhàng bóp lấy thẻ bài, thẻ bài lập tức hóa thành một hộp kẹo caosu.Hắn mở hộp ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy một hộp có không ít viên, hắn yên tâmcầm lấy một viện rồi ném vào trong miệng.Bỗng nhiên.Hoa Tình Không ngẩng đầu, nhìn thật sâu lên bầu trời một lúc."

Thông đạo giữa Luyện Ngục và Vĩnh Dạ đã được mở ra, có thứ gì đó sắp tới."

Cô nói."

Chẳng lẽ là ma quỷ?"

Liễu Bình nhíu mày nói, "Không có khả năng, lần trướclúc phong ấn thế giới Ngu Giả, chúng cũng không đặc biệt xuống đây mộtchuyến."

"Không thì chúng ta ở lại nơi này nhìn xem?"

Hoa Tình Không hỏi.Liễu Bình nhìn về phía Libertas và Norton.Hai người đều gật gật đầu.ố ế ễ"Được, chúng ta xem rốt cục là như thế nào đi."

Liễu Bình nói.Mấy người bọn họ lẳng lặng nán lại bên trong Đường Mòn Bí Ẩn, nín thở chờđợi.Qua mấy phút.Trong màn đêm hắc ám bỗng nhiên xuất hiện từng ánh lưu hỏa.Chúng lấy tư thế cực kỳ hung hãn rơi xuống bốn phương tám hướng.Liễu Bình yên lặng nhớ lại bản đồ Đế Quốc trong lòng một lần, sau đó bừngtỉnh rồi thấp giọng nói: "Là toàn bộ thế giới Ngu Giả!

Chúng nó quay chungquanh toàn bộ thế giới Ngu Giả!"

Một ánh lửa bỗng rơi về hướng núi tuyết.Oanh!Bông tuyết bị nổ tung lên giữa không trung, bị gió thổi bay ra.Một vài con ma quỷ cao mười mét bỗng xuất hiện, tiện tay ném một thẻ bài rangoài.Chỉ thấy thẻ bài kia hóa thành một cái la bàn nhanh chóng chuyển động ngaytrên không trung, trên đó hiện ra một mũi tên phát sáng, lập tức chỉ về hướng vịtrí mọi người đang ẩn nấp.Ma quỷ phát ra một loạt tiếng cười dữ tợn trầm thấp, sau đó rút thẻ bài từ hưkhông ra lần nữa ——Trong chớp nhoáng, năm ngón tay của Hoa Tình Không chảy ra máu tươi,ngưng tụ hóa thành dây nhỏ ngay trên không trung."

Kết giới · Vận Mệnh Ám Lưu!"

Trong tiếng đan chéo nhanh như mưa rào của những sợi tơ nhỏ, vô số sợi dâymàu đỏ trải rộng khớp bốn phương tám hướng như vô tận, hoàn toàn bao vâylấy ma quỷ và Đường Mòn Bí Ẩn lại."

Norton, mở Đường Mòn Bí Ẩn ra, nó đã phát hiện chúng ta rồi."

Hoa TìnhKhông nói."

Được."

Norton nói.Hiệu quả của Đường Mòn Bí Ẩn lập tức biến mất, mọi người hiện ra trước mặtma quỷ.Nhưng con ma quỷ kia lại thật cẩn thận mà quan sát bốn phía.Nó liên tục lấy ra mấy thẻ bài, lại thấy thẻ bài đều biến thành một mảnh u ám."

Cấm ma?

Không, là ngăn cách cấp bậc pháp tắc..."

"Rốt cục các ngươi là người nào!"

Ma quỷ lui về phía sau một bước, có vẻ thật cẩn thận.Mấy người bọn họ nhìn nhau, trong lòng đều hiện ra một cảm giác kỳ diệu.Liễu Bình nhìn lại con ma quỷ kia.ấ ầChỉ thấy trên đỉnh đầu nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Đại ma quỷ cấp 45."

"Thần Bí Trắc, Thẻ Bài Sư, đại sư chiến đấu."—— Một đại ma quỷ có được sức mạnh thần bí lại tỏ vẻ thận trọng trước mặtđám chức nghiệp giả mười mấy cấp bọn họ."

Nó đang sợ hãi tù nhân."

Hoa Tình Không nhỏ giọng mà nói.Mọi người lập tức hiểu ra."

Nếu không phải ngươi dùng ra kết giới phong cấm loại trình độ này thì có lẽnó đã sớm xông lên giết chúng ta."

Liễu Bình nhỏ tiếng đáp lại."

Ngươi ra tay đi, đối phương là cấp 45, nếu ta đánh với nó thì hiện tại Hoa TìnhKhông còn chưa chịu đựng được quá nhiều sức mạnh của ta."

Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình không lên tiếng.Trên đầu hắn lặng lẽ hiện ra quang hoàn sáng tối luân phiên——Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Đại ma quỷ thấy thế thì cuống quít nói: "Rõ ràng chỉ là Thẻ Bài Sư cấp 15,ngươi muốn tìm chết hay sao?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình cười nói.Trong nháy mắt hắn lấy ra hai thẻ bài thì thẻ bài đã không thấy tăm hơi.Phanh!

Phanh!Liên tục có hai tiếng động vang lên.Triệu Thiền Y và Yana đồng thời xuất hiện sau lưng đại ma quỷ, cùng vungmạnh binh khí ——Đại ma quỷ đột nhiên quát: "Dừng tay!

Xem thẻ bài này!"

Nó lấy ra một thẻ bài rồi giơ lên thật cao, bày ra cho mọi người xem.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thanh trường kiếm, đồng thời đâm xuyên qua haingười."

Thẻ Bài Sư giết ta sẽ cùng chết chung với ta!"

Đại ma quỷ lớn tiếng quát lên.Trường đao trong tay Yana và Triệu Thiền Y vốn đã dừng lại một chút, lúc nàyđột nhiên gia tốc, lấy sức mạnh càng thêm mãnh liệt chém xuống!Thân và đầu của đại ma quỷ chia lìa.Đầu của nó bay ở giữa không trung, không cam lòng nói: "Các ngươi —— Thậtcho rằng ta không dám dùng thẻ bài kia sao?"

Nó đưa tay bóp nát thẻ bài kia.Một tiếng gào thảm kinh thiên động địa vang lên: "A a a a a a a a a!

Ma quỷđáng chết!"

ố ấ ễ ẩCon rối gấu trúc bên hông Liễu Bình run rẩy không ngừng, cứ như đang gánhchịu cực hình nào đó.Yana thở dài, nhìn vào cái đầu của ma quỷ rồi thương hại nói: "Còn không bằngngươi đánh đàng hoàng với chúng ta một trận, chết còn có giá trị hơn một chút."

Ma quỷ nhìn Liễu Bình, đã ngây dại.Thẻ bài ôm nhau cung chết kia thường là uy ***** đáng sợ nhất, lần nào cũngthành công bảo vệ tánh mạng của nó.Nhưng lần này là như thế nào?Nó không kịp suy nghĩ tiếp.Vì nó đã chết.-------Chương 457: Ma quỷ đột kích!Đôi tay Hoa Tình Không bay múa, thu lại tất cả tơ hồng."

Sẽ nhanh chóng có ma quỷ tới đây tiếp, chúng ta không thể ở lại nữa."

Cô nói."

Đi."

Liễu Bình nói.Mọi người theo thứ tự bò lên trên cây thang, rời khỏi núi tuyết này.Qua mấy phút.Trong màn đêm đen tối xuất hiện từng vệt sao băng lộng lẫy.Trong đó có một ngôi sao băng bay xuống núi tuyết, nó để lộ thân hình, đó lại làmột con ma quỷ hai cánh một sừng cả người có lửa cháy bừng bừng.Nó cao hơn mười mét, lại chậm rãi thu nhỏ trong nháy mắt rơi xuống, sau đóbiến thành một người nam tử."

Núi tuyết..."

"Thật không dám tin, phong ấn Ngu Giả đã lan tràn tới nơi này."

Nó đang muốn bay tới vị trí của hoàng đế thì bỗng dừng bước."

Từ từ đã."

"Hành động nguy hiểm như vậy phải chờ thêm những người khác đi."

Nam tử đứng lại trên mặt tuyết.Đợi trong chốc lát.—— Không có bất cứ kẻ nào tiến đến hội họp.Nhưng trong hư không cực xa kia thỉnh thoảng truyền đến khí tức chấn động vàtử vong.Những tên đó không ai lại đây, ngược lại đều đang cướp đoạt tranh giành cáclinh hồn.Có lẽ chờ nhân loại gần đây đều bị giết sạch thì mới có người tới để làm chuyệntốn công vô ích, lại cực kỳ nguy hiểm này."

Đáng chết, dựa vào cái gì ta phải tới tra xét tình hình của tù nhân...

Ta cũng đituần tra, bắt vài tên nhân loại để giết..."

Nam tử oán hận xoay người, bay vào trong gió tuyết....Thành phố Cơ Giới.Trong một căn phòng bí mật.Hoa Tình Không, Liễu Bình, Norton, Libertas bò lên từ cây thang theo thứ tự."

Đây là tầng cao nhất của thành phố Cơ Giới, bên ngoài là hư không hắc ám vôtận."

Hoa Tình Không nói.ấ ốMấy người cùng tò mò đánh giá bốn phía.Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không rồi nói: "Ta có một việc muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

Hoa Tình Không nói."

Lúc trước tại sao ngươi bị phong ấn chung với con quái vật kia trong nhà tù?Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Gương mặt Hoa Tình Không lộ ra vẻ cô đơn cùng cực."

Thần Trụ Hư Không bị hủy diệt, tất cả danh sách rơi xuống Vĩnh Dạ, mà nhânloại cũng đi đến điểm cuối của thời đại."

"Những người may mắn sống sót chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Luyện Ngụcvà Vĩnh Dạ."

"Còn về phần ta, vì giúp càng nhiều người trốn vào trong Luyện Ngục, ta đãđánh với con quái vật không thể nói ra kia vô số hiệp, cuối cùng bị ma quỷtrong Luyện Ngục đánh lén, phong ấn ——""Buồn cười, ngay từ đầu đám ma quỷ căn bản không biết con quái vật kia mạnhđến mức nào!"

Liễu Bình suy nghĩ, nói: "Dùng danh sách phong ấn quái vật, đây là biện phápdo ai nghĩ ra?"

"Là biện pháp của nhân loại chúng ta, nhưng phong ấn bằng danh sách khôngthể kéo dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị tránh thoát."

Hoa Tình Không nói."

Ma quỷ biết không?"

"Biết thì thế nào, cả chúng ta cũng thua thì chúng nó không còn cách nào cả, chỉcó thể nô dịch nhân loại trầm trọng thêm, nuôi ý đồ làm cho sức mạnh của toànbộ Luyện Ngục trở nên càng mạnh."

"—— Đừng hỏi nhiều nữa, thực lực các của ngươi còn quá thấp kém, khôngchịu nổi loại bí mật này."

Hoa Tình Không thở dài, sau đó duỗi tay nhẹ nhàngvung vào trong hư không.Chỉ một thoáng.Màn đêm ngoài cửa sổ biến mất.Bốn phía dần phủ đầy bánh răng chi chít, lớn lớn bé bé, không ngừng vậnchuyển."

Có một tin tức tốt ——""Ta phải nói là, chúng ta có thể gặp được thành phố Cơ Giới là một chuyện cựckỳ may mắn."

Hoa Tình Không nói."

Vì sao?"

Libertas hỏi."

Bởi vì trong tất cả danh sách thì thành phố Cơ Giới là loại danh sách kéo dàivăn minh, bản lĩnh lớn nhất của nó chính là che giấu bản thân, bảo hộ an toàncủa nhân loại."

ề ế ẳ"Trừ điều này ra thì còn gì?

Nếu là loại danh sách kéo dài văn minh thì hẳn nócòn có năng lực khác nữa."

Liễu Bình nói.Hoa Tình Không tán thưởng liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại phất phất tay.Một rồi lại một thẻ bài hiện lên.Tổng cộng có bảy thẻ bài.Chúng lơ lửng trên những bánh răng vô tận, không ngừng xoay tròn, thỉnhthoảng thả ra từng luồng ánh sáng nhạt, sau đó rơi vào đông đảo bánh răng.Mọi người nhìn cảnh tượng này, trong lòng đều cảm nhận được.—— Đây là danh sách cấu thành thành phố Cơ Giới."

Bản thân Thành phố Cơ Giới không có thẻ bài trung tâm gì, nhưng nó có thểhấp thu thẻ bài danh sách trung tâm khác, dùng để tiến hóa ra càng nhiều côngnăng nhằm bảo đảm nhân loại được an toàn."

Hoa Tình Không chỉ vào bảy thẻ bài bên ngoài, tiếp tục nói: Nơi này có bốn thẻbài là trung tâm của bản thân nó, còn có hai thẻ đến từ danh sách đã bị hủy diệt—— Thẻ bài của chúng rơi vào bên trong Vĩnh Dạ, sau đó bị người ta nhặtđược rồi nộp lên cho thành phố Cơ Giới."

"Người nộp lên nhất định được lợi ích."

Norton nói."

Đúng vậy, ba thẻ bài đã giúp tạo nên ba đoàn đội lớn, chúng hưởng thụ đãi ngộtốt nhất của thành phố Cơ Giới."

Hoa Tình Không nói.Cô lại cười cười với Liễu Bình, tiếc nuối nói: "Đối với sự sinh tồn của đa sốnhân loại mà nói, thành phố Cơ Giới có rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng có mộtkhuyết điểm ——""Xưa nay thẻ bài trung tâm của nó đều là do chấp nối khâu lại, hướng phát triểncũng là căn cứ vào những thẻ bài mà nó có được, không phải là một bộ bài có ýnghĩa trọn vẹn."

"Đã hiểu," Liễu Bình nói, "Trong bộ thẻ bài này không có binh khí bí mật cuốicùng."

"Đúng vậy."

Hoa Tình Không nói.Trước mắt Liễu Bình bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi biết được tình báo của thành phố Cơ Giới."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới 99%""Ngoài ra, ngươi có thể bỏ thêm thẻ bài danh sách 'Ngu Giả' trên tay vào danhsách thành phố Cơ Giới nhằm tăng cường thực lực của thành phố Cơ Giới vàobất cứ lúc nào."

Liễu Bình nhất thời không nói gì.Hoa Tình Không tìm một cái ghế dựa để ngồi xuống, mở miệng nói: "Ta mớitỉnh lại không lâu, tạm thời chưa nghĩ ra nên hành động như thế nào, Liễu Bình,ngươi có ý kiến gì?"

ố ố ễ"Ta muốn đi vào sâu bên trong Vĩnh Dạ —— Ta muốn thăm dò Vĩnh Dạ."

LiễuBình nói.Không biết rốt cục tồn tại gì trong kiếp trước rơi xuống Vĩnh Dạ.Nó đang chờ mình.—— Vậy phải đi tìm nó!-------Chương 458: Chiếu sáng lên người khácHoa Tình Không nói: "Lấy thực lực của ngươi, cho dù cộng thêm Hoa TìnhKhông và hai người bọn họ cũng không đủ tư cách để đi vào Vĩnh Dạ thăm dò."

"Vậy tăng cường thực lực," Liễu Bình nhai kẹo cao su, suy nghĩ dần dần rõràng: "Thành phố Cơ Giới là một cứ điểm an toàn, chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốntại đây, thường xuyên đi ra ngoài thăm dò Vĩnh Dạ, tiến hành các loại chiếnđấu, gia tăng thực lực lên từng bước một."

Đúng vậy.Hắn vứt bỏ tất cả tu vi, gia nhập hệ thống thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ,chẳng lẽ vẫn luôn làm một kẻ yếu hay sao?Từ Kịch Bản Hắc Ám đến thế giới Ngu Giả, từ Chốn Lưu Vong đến thành phốCơ Giới, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối an toàn rồi.—— Phải dùng hết sức để tăng cường thực lực!Hoa Tình Không gật đầu nói: "Đây là biện pháp tương đối ổn thỏa, trên thực tếta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói: "Mạo muội hỏi một câu, rốt cục thực lực của ngươi như thếnào?"

"Thực lực của ta chịu giới hạn bởi Hoa Tình Không, thân thể nàng không chịunổi quá nhiều sức mạnh của ta, nàng cần tăng cấp bậc của mình lên."

Hoa TìnhKhông mỉm cười nói."

Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?"

Libertas hỏi."

Vị Thánh kỵ sĩ kia của Liễu Bình có thực lực Thần Bí Trắc chừng cấp 50,trước mắt ta chỉ có thể phát huy ra thực lực cấp 60 Thần Bí Trắc, tiện thể phảinói một tiếng, Thẻ Bài Sư cấp bậc cao nhất trong thành phố Cơ Giới này chỉ cócấp 30."

Hoa Tình Không nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không:"Ngươi biết được một đoạn lịch sử về Thần Trụ Hư Không."

"Suất diễn của ngươi gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 8/10."

"Ngươi nghe nói đến tình huống thực lực của Linh trên người Hoa TìnhKhông."

"Giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng 1%."

"Ngươi thăng cấp."

"Làm Thẻ Bài Sư cấp 16, tất cả thuộc tính của ngươi tăng lên mười điểm, hồnlực tăng lên hai điểm."

"Hồn lực hiện giờ: 22/22."

ễ ấTrên người Liễu Bình tỏa ra dao động sức mạnh rất nhỏ.Cho dù là sinh mệnh lực hay là thực lực phương diện công kích, chúng đềuđược gia tăng ở mức độ nhất định.Ngoài ra ——"Làm Thẻ Bài Sư cấp 16, tổng số con rối Tử Vong mà ngươi sử dụng tăng lênnăm con."

"Ngươi có thể bắt đầu lựa chọn giữa kỹ năng kỵ sĩ mới hoặc là tăng cường kỹnăng đã có sẵn."

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: "Tăng cường thuật Phù Không."

Kế tiếp hắn phải xuất kích khắp nơi, thăm dò đoạn đường không biết trướcđược, nếu có thể tăng cường tốc độ phi hành thì đó là một chuyện rất có lợi.—— Phong cách chiến đấu của Yana thật sự quá làm người ta khắc sâu ấntượng.Một hàng chữ nhỏ mới hiện lên trước mắt hắn:"Chúc mừng, thuật Phù Không của ngươi tăng lên một bậc, hiện tại là cấp hai."

"Tốc độ phi hành gia tăng 30%."

"Lần thăng cấp này của ngươi đã kết thúc."

Liễu Bình nhìn chăm chú vào chữ nhỏ trước mắt, trong lòng bỗng giật giật.—— Sau khi đạt được nguyên bộ thẻ bài "Chốn Lưu Vong", giao diện thao tácanh linh đã đạt được tiến hóa.Hiện giờ, ba phần phương pháp thăng cấp đã có thể thông qua đạt được tình báođể gia tăng gia trí kinh nghiệm.Nói cách khác ——"Ta đi ra ngoài nghiệm chứng một vài chuyện, sẽ nhanh chóng trở lại."

LiễuBình nói."

Được, ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Libertas và Norton, dù sao ngươi sẽ khôngchết, lát nữa nhớ trở về."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình khẽ gật đầu, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.Hắn tìm được một cái thang máy, tùy tiện chọn một tầng giao dịch rồi nhanhchóng đến địa điểm tương ứng.Cửa thang máy mở ra.Khu chợ cực kỳ náo nhiệt lập tức đánh vào mi mắt.Liễu Bình thở sâu rồi đi ra ngoài, bước dọc theo quầy hàng chỉnh tề rồi đi mãivề phía trước.Hắn bỗng nghỉ chân trước một quầy hàng."

Đại thúc, đây là cái gì?"

Hắn tỏ vẻ tò mò và chỉ vào một cái mặt dây chuyền,hỏi.ể ắ ế ễChủ quán là một người đàn ông để râu quai nón, hắn ta liếc nhìn đánh giá LiễuBình một cái rồi nói: "Gia tăng độ nhanh nhẹn của hành động, dùng rất tốt lúcchiến đấu và chạy trốn."

"Oa, thật là một thứ không tồi, ngài có thể kiếm được vật lợi hại như vậy, thật làtồn tại đáng để những người trẻ tuổi chúng ta nhìn lên."

Liễu Bình vừa nhai kẹocao su vừa nói."

Ha ha, không dám, không dám."

Chủ quán xua tay nói.Liễu Bình hỏi giá cả, sau đó mua mặt dây kia."

Còn không biết ngài họ gì?"

Hắn tùy ý hỏi."

Trương Huy, người làm ăn trên chợ nổi tiếng xa gần, danh dự rất lớn, đáng đểngươi tin tưởng!"

Chủ quán vỗ ngực nói.Liễu Bình dựng ngón cái lên, nói: "Vậy về sau xin lão ca chiếu cố tiểu đệ nhiềuhơn."

"Là ngươi chiếu cố chuyện làm ăn của lão ca mới đúng."

Chủ quán ôn tồn điềmđạm nói."

Lão ca kết hôn chưa?"

"Thế nào?"

"Ta có một người chị xinh đẹp còn rất có tiền, chưa gả chồng."

Chủ quán điều chỉnh thái độ nghiêm túc lên, thẳng lưng nói: "À, ta ba mươi batuổi, còn chưa kết hôn, Chòm Xạ Thủ, sở thích là xem truyện tranh, biết nấu ăn,chiến đấu cũng coi như sở trường, là một nhạc sư."

Liễu Bình không dấu vết mà liếc nhìn hư không một cái."

Ngươi làm quen với một đối tượng chưa bao giờ nhận thức: Người làm ăn trênchợ - Trương Huy."

"Ngươi biết được tin tức cơ bản của hắn."

"Dựa theo quy tắc thăm dò tình báo, ngươi đạt được giá trị kinh nghiệm: 2%."

2%!Lên tới 2%!Nói như vậy, hắn lại tìm năm mươi người nói chuyện phiếm thì chẳng phải sẽthăng cấp sao?Tâm tình Liễu Bình rất tốt, hắn vỗ bả vai chủ quán rồi nói: "Ngài không chỉbảnh trai phong độ, còn trầm ổn đáng tin cậy, tiểu đệ nhất định đi tìm chị gái rồinói tốt vài câu, xem các ngươi có duyên phận để gặp mặt hay không."

"Ha ha, được!"

Chủ quán nói.Liễu Bình cười xoay người rời đi.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ mới hiện lên trước mắt hắn:ắ ấ"Lời nói của ngươi làm chủ quán Trương cảm nhận được ủng hộ, làm hắn phấnchấn lên."

"Thuật Cứu Tử Phù Thương của ngươi đã có hiệu lực."

"Ngươi thu hoạch được năm điểm hồn lực từ trên người hắn, giá trị kinhnghiệm tương đương là 1%."

"Lời nói cổ vũ, truyền lại ấm áp, chiếu sáng lên người khác, tăng lên hồn lực!"

Liễu Bình ngây người.Có tới 1% giá trị kinh nghiệm vào túi!Nếu tính ra thì chỉ hàn huyên một lần thì đã thu hoạch được 3% giá trị kinhnghiệm.—— Vậy cũng được à?...

Hình như phong cách thăng cấp của mình phải thay đổi...Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía toàn bộ khu chợ phồn hoa, náo nhiệt vàvui sướng này.-------Chương 459: Thủ lĩnh đã trở lạiMột con mèo.Một con mèo con màu trắng đang ngồi xổm trên mái hiên, lẳng lặng nhìn chămchú vào khu chợ náo nhiệt phía dưới.Nó híp mắt, vẻ mặt nghiêm trang, ngẫu nhiên ***** ***** móng vuốt.Khi gió thổi tới, nó sẽ ngừng động tác lại, lộ ra biểu cảm nghiêm túc lắng nghe.—— Bởi vì khi gió thổi tới, nó có thể nghe thấy càng nhiều điều bí ẩn.Meo.Nó đã ngồi trên mái hiên nửa ngày.Cuối cùng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt nó:"Ngươi liên tục phát động thần thông 'Thính Vi'."

"Ngươi nghe được tin tức chi tiết và các loại tin tức nhỏ của ba trăm năm mươimốt chức nghiệp giả."

"Nhờ vào 'Anh Linh Chi Chủ' và 'Ba phần phương pháp thăng cấp' của LiễuBình, ngươi đạt được kinh nghiệm đủ để mình gia tăng cấp bậc."

"Cấp bậc hiện giờ: 33."

"Linh lực, yêu lực, hồn lực và khí huyết, gân cốt của ngươi đều đạt được mộtlần tăng lên."

Mèo trắng nhìn trong chốc lát, có chút uể oải ỉu xìu, nhịn không được ngáp mộtcái.Mạnh lên thì mạnh lên thật đó...Nhưng mang theo một tên kéo chân sau nghe buôn dưa lê ở chỗ này thì thậtnhàm chán.Bỗng nhiên.Một bóng dáng lặng lẽ nhảy lên mái hiên, cười làm lành nói: "Chị gái, có thểnói với ta đã có được tình báo gì không?"—— Là Libertas.Mèo trắng híp mắt, nhất thời không trả lời.Libertas vội vàng lấy ra một bàn toàn là cá từ phía sau, cung kính nói: "Chị gái,đây là mấy món Liễu Bình đặt trước khi đi, nói ngài vất vả một ngày, hẳn nênthêm cơm."

Đôi mắt mèo trắng sáng lên, vội vàng đứng dậy thò đầu qua ngửi ngửi.Mùi cá thơm quá!ễ ếQuả nhiên Liễu Bình biết đau lòng cho người ta!Mèo trắng lộ ra vẻ mặt vừa lòng, vung móng vuốt nói: "Thò đầu qua đây."

Libertas ngoan ngoãn đưa đầu qua.Một móng vuốt trắng lông xù duỗi đến rồi ấn lên trán hắn ta.Libertas lập tức bị cố định bất động.Con mèo trắng biến thành một thiếu nữ, nàng ta bưng bàn cá lên, vừa ngửi vừanói: "Quán đỉnh là nhanh nhất, nhưng tình báo lần này tương đối nhiều, cũngkhá lộn xộn, có lẽ ngươi cần một chút thời gian mới có thể tiếp thu toàn bộ..."

Nàng bắt đầu ăn uống ngon lành.Trên người Libertas dần dần dâng lên một luồng dao động rất nhỏ.—— Hắn ta thăng cấp....Thành phố Cơ Giới.Tầng cao nhất.Đứng ở nơi này có thể nhìn ra bóng đêm xa xôi, trông thấy những sinh vật trêntrời cao không thường thấy bên trong Vĩnh Dạ.Những sinh vật đó có hình thù kỳ quái, con nào cũng tản ra khí tức cường đại.Chúng nó chiếm cứ mảnh không trung thuộc về chính chúng, không đáp xuốngđất mà vẫn luôn sinh hoạt trong gió.Ngẫu nhiên có vài tên xui xẻo mới từ Luyện Ngục rơi vào Vĩnh Dạ, đụng phảivùng trời của những sinh vật đó thì sẽ bị vĩnh viễn "Giữ lại".Liễu Bình dựa vào lan can và nhìn ra xa, lẳng lặng quan sát lũ ma quái trên bầutrời xa xa, một lúc lâu sau mới hỏi: "Người đến đông đủ chưa?"

"Đủ rồi."

Yana nói.Liễu Bình xoay người.Ở đối diện hắn là ba người đang đứng với vẻ mặt nghiêm túc.Là Tà Qủy, Giới Vương và Thánh Mục.Bọn họ lần lượt là lãnh tụ của ba đoàn đội lớn "Tà Ảnh", "Khải Kỳ" và "HắcHồn" trong thành phố Cơ Giới."

Có lẽ các vị đã từng gặp ta, lần trước chính là ta cầm một tấm 'Giấy thônghành vùng cấm', gây nên một vài mâu thuẫn nho nhỏ, cho nên một đoàn trưởngcủa các ngươi đã chết."

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, đánh vỡ hành độnglàm lũng đoạn của các ngươi."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Tà Qủy hỏi.ố ề ẫ ể ể"Ta muốn nói —— Về sau các ngươi vẫn có thể phát triển đoàn đội của mình,cống hiến vì thành phố Cơ Giới, nhưng đừng gây ra lũng đoạn nữa, như vậykhông tốt, ảnh hưởng đến sự trưởng thành của những đoàn đội khác."

Liễu Bìnhnói.Giới Vương cười lạnh nói: "Chỉ dựa vào Thánh kỵ sĩ cấp 50 bên cạnh ngươi à?Đoàn đội 'Dạ Nguyện' của các ngươi cũng chỉ có một Thánh kỵ sĩ cao giai màdám ra lệnh cho chúng ta?"

Hoa Tình Không vốn đang ngồi bên cạnh im lặng đọc sách, lúc này hơi ngẩngđầu lên rồi nói: "Ta đã khuyên ngươi rồi, giết bọn chúng luôn thì mọi chuyệncàng đơn giản."

"Thôi bỏ đi, thêm một người thì thêm một phần sức."

Liễu Bình nói."

Hừ."

Hoa Tình Không nhìn chằm chằm vào ba người đối diện.Con ngươi màu đen nhạt của cô dần biến thành màu tím đậm, cả người ầm ầmtỏa ra từng sợi từng sợi tơ dài mỏng manh trong suốt, hoàn toàn bao trùm toànbộ tầng lầu."

Cấp 60."

"Hệ Vận Mệnh!"

"Không thể động đậy ——"Ba gã thủ lĩnh đồng loạt hoảng sợ.Ban đầu thiếu nữ này nhìn qua chỉ đến cấp mười mấy, kết quả lại là một chứcnghiệp giả hệ Vận Mệnh cấp bậc cao tới 60!Trong toàn bộ thành phố Cơ Giới, người có cấp bậc cao nhất cũng chỉ đạt tớicấp 30.Nghe nói cấp 60 đã là cấp bậc thần linh.—— Không ngờ lại có chức nghiệp giả nhân loại đạt tới trình độ thần linh?Ba vị thủ lĩnh dần dần chiêm nghiệm lại.Ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Liễu Bình lần nữa.Tùy tiện phái ra hai người, một người là Thánh kỵ sĩ cấp 50, một người là nănglực giả hệ Vận Mệnh cấp 60.Thân là thủ lĩnh đoàn đội "Dạ Nguyện", thiếu niên này sẽ mạnh đến mức nào?"

Về sau đoàn đội Tà Ảnh chúng ta sẽ không tùy ý lũng đoạn tài nguyên, tranhthủ giúp cả thành phố Cơ Giới phát triển càng tốt."

Tà Qủy nho nhã lễ độ nói."

Khải Kỳ cũng như vậy."

"Hắc Hồn cũng như thế."

Hai người còn lại vội vàng tỏ thái độ.ễ ầ ấ ố ếLiễu Bình gật gật đầu, mở miệng nói: "Rất tốt, chiếm dụng không ít thời giancủa các ngươi, cực kỳ xin lỗi, hiện tại các ngươi có thể đi làm chuyện của mìnhrồi."

Ba người khẽ gật đầu chào hỏi rồi cáo từ rời đi.Bọn họ đi vào thang máy, bước thẳng một mạch xuống dưới, xuyên qua mấytrăm tầng lầu, sau đó đến một tầng chuyên dành cho đoàn đội.Cửa thang máy mở ra."

Lão đại."

"Thủ lĩnh đã trở lại."

"Thủ lĩnh, rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Mấy tên chức nghiệp giả mồm năm miệng mười mà hỏi.Ba gã thủ lĩnh không nói một lời, vội vàng đi qua vài cánh cửa, bước vào mộtcăn phòng nhỏ nằm tận cùng bên trong.-------Chương 460: Đoàn đội gặp mặtCánh cửa mở ra.Một cô bé ngồi xổm trên sô pha đang nhìn chăm chú vào mớ thẻ bài hỗn độntrên bàn."

Tasha, nhìn ra manh mối gì không?"

Tà Qủy hỏi."

Đoàn trưởng đoàn đội 'Dạ Nguyện'...

Tất cả quá khứ của hắn đều mơ hồ."

Côbé đó nói."

Chẳng lẽ không tính ra được một chút chi tiết nào cả?"

Giới Vương hỏi."

Chỉ có thể miễn cưỡng tính ra một vài sự kiện gần đây thôi."

Cô bé cất đi tất cả thẻ bài, chỉ đặt một thẻ ở trước mặt ba vị thủ lĩnh.Trên thẻ bài kia, vương miện đúc thành từ xương trắng vỡ vụn ra, máu tươichảy đầy đất.Cô bé nắm thẻ bài, vẻ mặt bỗng trở nên ngơ ngẩn, nhỏ giọng niệm tụng:"Vị vua không có tên chưa bao giờ thua cuộc, luôn bị chúng sinh sợ hãi kia đãbị hắn đánh bại."

"Chuyện này xảy ra vào ngày hôm qua, cũng xảy ra vào hôm nay, hơn nữa đikèm với cái chết và sự sống lại của hắn, nó không ngừng xảy ra trong tươnglai."

"Tất cả pháp tắc hân hoan nhảy nhót vì điều này."

"Bắt đầu từ hôm qua, hắn là đối tượng được vạn vật thần phục."

Cô bé niệm xong thì vẻ mặt khôi phục bình thường.Cô bé thở ra một hơi, kéo tay áo Tà Qủy mà nói: "Lão đại, ta kiến nghị ngươituyệt đối đừng chọc hắn, tiên đoán đã nói rất rõ ràng, hắn chiến thắng một vịvua không tên!"

"Trong lời tiên đoán của ngươi, vị vua không tên có ý nghĩa gì?"

Giới Vươnghỏi."

Không tên ý là không thể nói," Cô bé nghiêm nghị nói: "Là quái vật *****không thể nói ra —— Là tồn tại có thể coi là vua trong đám quái vật đó."

"Vì sao không thể nói?"

Thánh Mục hỏi."

Những chúng sinh chúng ta chỉ cần nghe thấy danh hào của nó thì sẽ chết, chonên không thể nói."

Cô bé nói.Bỗng nhiên, phía sau cô bé vang lên một giọng nữ khác: "Còn có một ý nghĩakhác, đó là trùng mùa hạ thì không thể sống đến được mùa đông."

Không biết khi nào, Yana đã đặt một bàn tay lên vai cô bé.ấ ấMà Hoa Tình Không thì đón lấy thẻ bài bói toán từ trong tay cô bé, vì cảm thấyhứng thú nên nhìn vài lần, sau đó mở miệng nói: "Cho dù trùng mùa hạ mạnhđến mức nào thì cũng không thể sống đến mùa đông, không thể nhìn thấy băngsương là thứ gì, cho nên ngươi giải thích cho nó biết băng sương là cái gì ——""Cho dù nói như thế nào, nó cũng nghe không hiểu."

Yana mỉm cười nói tiếp: "Không phải cười nhạo các ngươi, mà là những quáivật đó thật sự là tồn tại mà nhân loại không thể lý giải."

Hoa Tình Không vỗ vỗ bả vai cô bé, sau đó trả thẻ bài lại cho cô."

Năng lực bói toán của ngươi thật không tồi, có thời gian rảnh thì tới 'DạNguyện' tìm ta, ta dạy thêm cho ngươi mấy chiêu."

Nói xong thì hai người con gái đồng thời biến mất.Im lặng mấy phút.Cô bé lên tiếng: "Ta có thể động đậy."

Cô bé nhìn về phía ba vị lãnh tụ.Ba vị lãnh tụ vẫn không thể nhúc nhích mảy may....Tầng cao nhất.Vô số bánh răng máy móc hiện lên giữa không trung, không ngừng chuyểnđộng.Liễu Bình để một thẻ bài vào bên trong đông đảo bánh răng.Hoa Tình Không lặng lẽ xuất hiện, cười nói: "Bọn họ có một Bói Toán Sư rấtkhông tồi, tính ra chuyện ngươi chiến thắng cái tên kia."

"Ngươi uy ***** bọn họ?"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại mà hỏi.Yana cũng xuất hiện ngay sau đó, nàng mở miệng nói: "Chỉ để lại ấn tượngkhắc sâu cho bọn họ, hy vọng về sau bọn họ đừng gây chuyện sau lưng chúngta."

Hoa Tình Không nhìn Liễu Bình, nói: "Ngươi đặt một thẻ bài trung tâm củadanh sách 'Ngu Giả' vào danh sách thành phố Cơ Giới à?"

"Nếu đoàn đội của chúng ta muốn phục chúng ở chỗ này, vậy phải làm ra cốnghiến tương tự như ba đoàn đội lớn."

Liễu Bình nói.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Thành phố Cơ Giới có thể tiếp nhận bất cứ thẻ bài danh sách trung tâm nào,nhờ đó mà tiến hóa mạnh lên."

"Ngươi đưa ra một thẻ bài danh sách trung tâm của 'Ngu Giả'."

"Thành phố Cơ Giới bắt đầu tiến hóa."

"Hiện giờ tồn tại ba công năng tiến hóa, Chủ Cơ Giới mời ngươi lựa chọn mộttrong số đó."

ấ ầ ầ"Thứ nhất: Mở rộng tầng lầu;""Thứ hai: Dò xét trinh sát;""Thứ ba: Hộ giáp phòng thủ thành phố."

Liễu Bình hỏi: "Tình Không, hiện tại tầng lầu đã đầy chưa?"

"Còn kém xa lắm, ít nhất còn có mấy trăm tầng là trống."

Hoa Tình Không nói."

Vậy ta biết rồi...

Đúng lúc chúng ta cần nhìn xem, hôm qua có nhiều ma quỷtiến vào Vĩnh Dạ như vậy, rốt cục là muốn làm gì."

Liễu Bình nói xong thì lựa chọn "Dò xét trinh sát".Thẻ bài trung tâm kia tỏa ra một luồng hào quang, dần dần bay lên giữa khôngtrung, sắp thành hàng với các thẻ bài trung tâm khác của thành phố Cơ Giới.Tất cả bánh răng điên cuồng quay tròn....Ngày hôm nay.Một lời tuyên cáo vang lên trong toàn bộ thành phố Cơ Giới:"Đoàn đội 'Dạ Nguyện' đưa ra cống hiến không thể xóa nhòa giúp thành phốCơ Giới tiến hóa, cấp bậc đoàn đội này tăng lên ca nhất."

"Thành phố Cơ Giới hiện đã mang theo công năng tra xét trinh sát."

"Nếu chi trả tài nguyên hoặc hồn lực nhất định thì chức nghiệp giả có thể xemxét bất cứ động tĩnh gì trong phạm vi một trăm triệu km vuông chung quanhthành phố Cơ Giới."

"Công năng này mở ra miễn phí cho bốn đoàn đội 'Tà Ảnh', 'Khải Kỳ', 'HắcHồn' và 'Dạ Nguyện'."

Tuyên cáo lặp lại ba lần rồi mới hoàn toàn tiêu tán.Trên tầng cao nhất.Toàn bộ người của đoàn đội Dạ Nguyện đều có mặt.Liễu Bình lẳng lặng nghe xong, sau đó mở miệng nói: "Đoàn đội 'Dạ Nguyện'xin tìm kiếm tung tích của ma quỷ trong phạm vi một trăm triệu km vuông."

"Tuân mệnh."

Giọng nói kia đáp.Một vài bức quang ảnh hiện ra.Khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa phóng lên cao, tiếng giao chiến kịch liệt vang lênhết đợt này đến đợt khác.Chỉ thấy trong những hình ảnh đó, đám ma quỷ thực lực cường đại đó đang baovây tấn công một loạt những điểm tụ tập thuộc về nhân loại.Căn bản không có nhân loại nào còn đường đường để xin tha, họ bị đánh đếnlinh hồn tiêu tán ngay đương trường.Hoa Tình Không nói: "Chúng ta phải nghĩ cách cứu bọn họ."

ắ ấ ềMắt thấy mọi người đều nhìn lại, cô giải thích thêm: "Dân cư là cực kỳ quantrọng, dân cư nhiều thì mới càng có hy vọng cho ra đời một số lượng chứcnghiệp giả thưa thớt nhưng cường đại, nhờ vậy nhân loại mới có hy vọng tồn tạitiếp trong Vĩnh Dạ."

"Ngươi muốn làm thế nào thì làm đi."

Liễu Bình nói.Hoa Tình Không nâng tay lên, điểm qua lại trên hư không.-------Chương 461: Làm nổ pháo đài Phù KhôngMấy phút sau.Cô buông tay.Từng hàng màu đen chữ nhỏ bắt đầu xuất hiện trước mắt tất cả chức nghiệp giảcủa thành phố Cơ Giới:"Mở ra hệ liệt nhiệm vụ khẩn cấp:""Cứu vớt cứ điểm nhân loại khác, bảo đảm bọn họ không bị ma quỷ giết chóc,cũng giúp bọn họ tồn tại về tới thành phố Cơ Giới."

"Dựa theo các loại phương thức chiến đấu, phối hợp tác chiến, hộ tống, cấp cứuvân vân, bắt đầu hình thành nhiệm vụ và khen thưởng tương ứng."

"Chú ý, khen thưởng của một loạt nhiệm vụ quy mô lớn này cao hơn nhiệm vụbình thường gấp 30%."

"Các hạng nhiệm vụ đang được tuyên bố, xin các đoàn đội chú ý tiếp thu."—— Khen thưởng tăng lên 30%!Mỗi một đoàn đội đều bắt đầu hành động.Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi nhìn thấy được quá trình tiến hóa của danh sách 'Thành phố Cơ Giới',chứng kiến toàn bộ quá trình nó sinh ra công năng hoàn toàn mới, hiểu biết củangươi đối với thế giới danh sách gia tăng thêm một bước."

"Suất diễn của ngươi gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 9/10."

Chỉ thiếu một điểm suất diễn là có thể thức tỉnh kỹ năng thần bí mới rồi!Liễu Bình thầm rung động trong lòng.Cũng không phải vì chuyện gì khác, mà trong tất cả kỹ năng mà hắn biết thì chỉcó kỹ năng hệ Thần Bí là thứ mà cả thần linh và quái vật không thể nói ra kiađều chỉ có thể chịu đựng, không thể chống cự và tránh né.Con sâu cũng bị "Kẻ Cướp Kịch" làm đau khổ, cuối cùng mới nghĩ ra biện phápcông kích với tốc độ siêu âm, mục đích là lẩn tránh kỹ năng này.Hiện giờ, chỉ thiếu một điểm suất diễn là nó có thể tiến hóa!"

Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Libertas ra tiếng nói."

Chúng ta?

Đương nhiên chúng ta cũng phải tham dự nhiệm vụ, ba phầnphương pháp thăng cấp cũng không phải nói chơi."

Mèo trắng híp mắt nói."

Ba phần phương pháp thăng cấp?"

Hoa Tình Không quay đầu lại, nghi hoặchỏi.ỗ ắ ề ấCô bỗng phát hiện, cho dù là mèo trắng hay Libertas, họ đều đã gia tăng cấpbậc.Liễu Bình và Yana cũng thăng cấp rồi.Trên mặt đất còn có một con chó tên là Hỏa Nha, hình như chỉ mới một ngàyngắn ngủn mà đã tăng lên hai cấp.Trông nó càng ngày càng không giống chó cỏ.—— Như thế cũng quá nhanh!"

Đúng vậy, đây là phương pháp thăng cấp độc hữu của Liễu Bình, dùng rất tốt."

Mèo trắng nói."

Các ngươi có ba loại phương pháp gia tăng thực lực?"

Hoa Tình Không hỏi.Norton vừa mới gia nhập vào buổi sáng hôm nay, lập tức giải thích: "Không sai,cho dù là đạt được tình báo, hay là chiến đấu và thu lấy thẻ bài, đều có thể trợgiúp thực lực của chúng ta tăng lên."

"Thực sự có chuyện tốt như vậy sao, xin hãy cho Hoa Tình Không dùng luôn đi,nàng cần nhanh chóng gia tăng thực lực, tiện cho việc phóng thích ra sức mạnhcủa ta."

Hoa Tình Không nói."

Vậy phải trở thành thẻ bài của ta."

Liễu Bình nói."

Hoa Tình Không, ngươi đồng ý không?"

Hoa Tình Không hỏi.Cô tự gật gật đầu.Yana rút ra một cây roi hai đầu, một đầu cắn vào trên tay Hoa Tình Không, đầucòn lại cắn lên tay Liễu Bình.Liễu Bình đang muốn phát ra tiếng suýt xoa tê tê thì bỗng nhiên ngơ ngẩn."

Ồ?

Không đau?"

Hắn lẩm bẩm nói."

A a a a a a, đau quá!

Đám nhân loại đáng chết các ngươi!"

Con rối gấu trúcbên hông hắn giận dữ hét lên.Nghi thức kết thúc."

Ngươi đạt được thẻ bài: Hoán Linh Sư Hoa Tình Không."

"Kinh nghiệm của ngươi tăng lên."

"Kinh nghiệm hiện giờ: 10%."

"Bộ bài Vui Sướng của ngươi lại có thêm một thẻ bài."

Hoa Tình Không hóa thành một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một gian phòng học rộng mở ——Đây là nơi mà lúc trước, Liễu Bình, Libertas và Hoa Tình Không mới gặp nhauở Đế Quốc.Hoa Tình Không ngồi trong phòng học, vừa đánh giá bốn phía vừa lộ ra nụcười.ế—— Thì ra đoạn thời gian kia là thứ cô lưu luyến.Liễu Bình nhẹ nhàng điểm một cái lên thẻ bài.Thẻ bài hóa thành Hoa Tình Không lần nữa, cô đứng trước mặt mọi người, nhìnvề phía hư không trước mặt mình."

Ba phần phương pháp thăng cấp ——""Rất tốt, ta đã thấy được, ta sẽ cùng vị Linh kia nỗ lực, tranh thủ tăng cấp bậccủa mình lên."

Cô nói nhỏ.Ánh mắt Liễu Bình dời khỏi người cô, đảo qua những người ở đây.Đúng vậy, mọi người đều cần gia tăng thực lực."

Chúng ta cũng tìm một nhiệm vụ đi, Chủ Cơ Giới, biểu hiện danh mục nhiệmvụ."

Liễu Bình mở miệng nói.Tin tức của từng nhiệm vụ xuất hiện chi chít trước mắt mọi người.Hắn nhìn mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Chọn cái này đi."

Mọi người đồng thời nhìn về phía mục mà hắn chỉ."

Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn hỏi mọi người."

Ngươi là đoàn trưởng đoàn đội, ngươi định đoạt."

Yana nói."

Ta luôn cảm thấy ngươi chỉ huy chiến đấu không tồi, ngươi quyết định đi."

Mèo trắng nói."

Đáng tiếc ta chưa từng chiến thắng quái vật lợi hại như vậy, thôi, nghe ngươivậy."

Libertas cố ý thở dài nói.Mọi người cười rộ lên."

Như vậy ——""Nhiệm vụ *****ên của đoàn đội chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."

Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng điểm một cái lên nhiệm vụ kia.Một giọng nói lập tức vang lên: "Đoàn đội chiến đấu 'Dạ Nguyện', các ngươiđã lựa chọn nhiệm vụ, xin hãy lập tức bắt đầu chấp hành."

Liễu Bình duỗi tay ấn vào sách thẻ.Những tiếng vang nhỏ liên tục vang lên.Tất cả mọi người về tới sách thẻ, chỉ còn lại một mình hắn và Yana đứng trongbóng đêm.Liễu Bình mở miệng nói: "Hướng Tây Nam."

"Ba đoàn đội lớn 'Tà Ảnh', 'Khải Kỳ', 'Hắc Hồn' vừa mới đến, đang vừa kéodài thời gian, vừa chống đỡ những đòn tập kích của pháo đài Phù Không thuộcvề đám ma quỷ."

Yana nói: "Chúng ta tham dự vào, là làm viện quân đi trợ giúp cho bọn họ sao?"

"Không, chúng ta làm nổ pháo đài Phù Không kia."

Liễu Bình nói."

Hoàn thành nhiệm vụ vượt mức là có khen thưởng thêm."

Yana cười nói."

Khen thưởng gì?"

Yana tiến lên một bước, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn.Oanh ——Ánh hào quang kim sắc vô biên đâm thủng hắc ám, xông lên tận trời, như tháidương lao đi một cách vang dội.-------Chương 462: Dạ NguyệnCứ điểm của nhân loại.Thiên hỏa không ngừng rơi xuống, biến mặt đất khắp nơi thành biển lửa.Một rồi lại một con ma quỷ bay ra từ pháo đài Phù Không, phóng ra công kíchliên tục, không ngừng nhắm vào đám người rút lui phía dưới.Thân thể Tà Qủy toàn là máu, gã điên cuồng hét lên: "Hắc Hồn đương gia, chữatrị cho ta!"

Cách Thánh Mục hơn vài trăm thước, có một phù văn sáng ngời bay lên giữakhông trung.Phù văn tiêu tán.Chỉ một thoáng, từng sợi dây quang minh vặn vẹo bay đi khắp nơi, chiếu sángbốn phía, vết thương trên người tất cả những ai tiếp xúc với ánh hào quang kiađều bắt đầu khép lại.Tà Qủy cũng khôi phục, gã thở hổn hển mấy hơi, mang người đi ngăn chắn ởphía sau đại đội lần nữa.Giới Vương vung mạnh cây nỏ trong tay, kêu lớn: "Không được, phải lui lại!

Sốlượng của chúng quá nhiều!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy phía trên không trung, tòa pháo đài Phù Không thật lớn kia khôngngừng bay ra một đám lại một đám ma quỷ, đang đón gió lao xuống, sắp đếnmặt đất tham chiến.Tà Qủy nhìn lại vào biển lửa.Chỉ thấy không ít người bị ngăn cách ở biển lửa, trong mắt hiện ra tia hi vọngtha thiết."

Không được!

Cứu không được!"

Tà Qủy cắn chặt răng đến chảy máu, giương mắt nhìn lại bốn phía.Tất cả chức nghiệp giả đứng ở phía sau đội ngũ cận chiến đều đang nhìn gã.Lui lại.Hay là tiến lên cứu người.Quyết định này liên quan đến vận mệnh của toàn bộ đội ngũ.Bỗng nhiên.Một loạt giọng nói ồn ào vang lên bên tai:"Xin hãy chú ý, đây là Chủ Cơ Giới, đoàn đội 'Dạ Nguyện' xin trò chuyện vớingươi."

"Nghe!"

Tà Qủy nói.ố ề ếĐối diện truyền đến một giọng nói bình tĩnh: "Đi cứu người."

"Không được, nếu ta dẫn người tiến lên, toàn bộ đội ngũ đều đi không đượcnữa."

Tà Qủy run rẩy nói.Giọng nói kia lạnh nhạt nói: "Ta yểm hộ các ngươi."

"Ngươi?"

Lời còn chưa dứt.Oanh ——Một tiếng chấn động đinh tai nhức óc truyền đến từ nơi cực xa.Kim quang chợt lóe tới.Giữa không trung hiện lên một bóng người.Đó là một người đàn ông đầu đội quang hoàn sáng tối, khuôn mặt hắn bị mộtcái mặt nạ che lại.Mặt nạ toàn là thuần trắng, chỉ có chỗ hai mắt được một vệt đỏ tươi phác hoạ."

Là hắn?"

Tà Qủy suy nghĩ, nhịn không được phát ra tiếng kêu gọi.Lại thấy người đàn ông kia nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng làm ra động tác imtiếng nhằm vào Tà Qủy.Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hai cái cánh chim kim sắc.Thánh kỵ sĩ kia thò đầu ra từ sau lưng hắn, cười cười với Tà Qủy.Oanh!!!!!Kim quang phóng lên cao, bay tới hướng pháo đài chiến tranh Phù Khôngkhổng lồ trên bầu trời tối tăm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Người đàn ông đeo mặt nạ kia xông lên hơn phân nửa khoảng cách, tùy tay lấyra một quyển sách thẻ."

Thu hồi."

Hắn thì thầm.Thánh kỵ sĩ lập tức biến mất, kim quang cũng theo đó lụi tàn.Người đàn ông kia nương theo dư thế này, không ngừng đi sâu vào bầu trời.Quang vũ thuật pháp vô tận được tung ra từ trên tay lũ ma quỷ đầy trời, lướt quatrời cao xa xăm, đánh trúng người đàn ông kia.Người đàn ông dang hai tay ra.Trong tất cả công kích thuật pháp hung mãnh kia, hắn bị đánh trúng không biếtbao nhiêu lần, nhưng vẫn lành lặn không tổn hao gì đứng trên boong tàu pháođài Phù Không.Đây là cảnh tượng giống như thần tích.Trừ phi là thần linh, ai có thể bị nhiều công kích như vậy đánh trúng mà khôngcó phản ứng gì chứ?Không ——Có lẽ thần linh cũng chưa chắc làm được."

Một bước nhỏ của ta là một bước dài của 'Dạ Nguyện'."

Người đàn ông nói xong thì ấn tay lên sách thẻ.Phanh!Bên cạnh hắn xuất hiện toàn bộ đoàn đội Dạ Nguyện!Những người này xông thẳng về phía trước, thân thể lập tức biến mất khỏiboong tàu.—— Bọn họ đánh vào pháo đài Phù Không của ma quỷ!Lũ ma quỷ đầy trời lập tức từ bỏ công kích tụ điểm nhân loại phía dưới, trái lạibay ngược trở về pháo đài Phù Không.Trên mặt đất.Giới Vương chỉ vào không trung, nói: "Vừa rồi ta đang nằm mơ đúng không?Hay tất cả đều là sự thật?"

Thánh Mục thở dài một tiếng, cảm thấy mỹ mãn nói: "Cuối cùng ta cũng biết vìsao hắn có thể làm thủ lĩnh của 'Dạ Nguyện'."

Tà Qủy như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lớn tiếng quát: "Đều đi cứu người vớita!

Toàn bộ ra trận, đi cứu người!"

Một mảnh chức nghiệp giả đen nghìn nghịt xông lên phía trước, phóng qua biểnlửa, bắt đầu cứu những người còn lại ra...."

Liễu Bình, tầng dưới tòa pháo đài này đều là binh lính ma quỷ, nhưng tầng trêncó mấy tên rất mạnh."

Mèo trắng nói.Sách thẻ vỗ một cái."

Norton mở Đường Mòn Bí Ẩn ra, Libertas và Hỏa Nha cùng tiếp cận tầngdưới, chế tạo hỗn loạn, đừng làm chúng đi công kích nhân loại phía dưới ——Yana ngươi chiếu cố bọn họ một chút."

Yana, Norton, Libertas và Hỏa Nha cùng xuất hiện."

Được rồi, hôm nay ta coi như mình làm bảo mẫu một hồi."

Yana mỉm cười,tiện tay vung vẫy thánh quang lên trên người bọn họ.Norton tạo ra Đường Mòn Bí Mật.Ba người một chó lập tức biến mất không thấy đâu nữa."

Meo?"

Mèo trắng nhìn về phía Liễu Bình."

Triệu Thiền Y, năm đó ngươi rất am hiểu ẩn nấp và dò hỏi, đi tìm xem trungtâm khống chế của tòa pháo đài này ở nơi nào, tìm được rồi nghĩ cách phá hưnó."

Liễu Bình nói.ắ ắ ốMèo trắng nhảy từ hắn trên vai lên phía trước, dừng lại trong bóng tối của mộthành lang thật dài.Nàng vung cái đuôi chạy vài bước về phía trước, sau đó nhanh chóng biến mất."

Tình Không, ngươi tìm con đường hướng lên trên xem, ta chặn đám ma quỷđuổi theo ở phía sau trước."

"Được."

Hoa Tình Không chạy về phía trước.Liễu Bình xoay người rồi chắn ở lối vào boong tàu, nhìn hướng ra bên ngoài.Số lượng ma quỷ chi chít đang lao đến ——"Ta biết, ta lại phải chết."

Con rối gấu trúc thở dài nói."

Có lẽ còn chưa chắc."

Liễu Bình nói.Vài thuật pháp tỏa ra ánh hào quang hung hãn, hung hăng đánh lên người hắn.Quang hoàn trên đầu Liễu Bình hơi sáng ngời.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!-------Chương 463: Cực kỳ cảm tạChỉ một thoáng, mấy con ma quỷ bay ở phía trước biến mất ngay giữa khôngtrung, sau đó bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Thịch thịch thịch thịch ——Một vòng công kích gần như bão hòa đều trúng hết vào những con ma quỷ này.Liễu Bình vẫy vẫy tay.Chỉ thấy thánh quang kín không kẽ hở dừng lại trên người những ma quỷ đó.—— Mấy con ma quỷ bị người một nhà đánh trúng, có lẽ còn có thể cứu chữa,kết quả bị thánh quang này trị liệu một hồi, lập tức hơi thở thoi thóp, ngã xuốngmặt đất không rõ sinh tử.Gấu trúc nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc không cần —— a a a a!

Đauchết mất!"

Sau lưng Liễu Bình đột nhiên xuất hiện một ma quỷ cả người hắc ám, nó đangđâm một thanh chủy thủ vào giữa lưng Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua ghi chép chiến đấu, nói: "Ám Hồn Chi Ma cấp 35?Ta của hiện tại thật sự đánh không lại."

Hắn rút U Ảnh Đao ra chém tới phía trước——Chỉ một thoáng, mấy chục đao quang bùng nổ ra từ trường đao.Con ma quỷ kia thấy tình thế không ổn, vội lui về phía sau một bước muốn biếnmất, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Nó bị sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét di chuyển tới trước mặt Liễu Bình!Đao quang đánh đến sát người.Ma quỷ phát ra một tiếng tru ngắn ngủi, sau đó thân thể nứt bể thành mấy khúc.Oanh ————Đao quang to lớn mấy chục mét từ ***** boong tàu, chém bay tất cả ma quỷven đường.U Ảnh đao thuật, diệt sơn hải!Liễu Bình thu đao lại rồi đứng đó.Đám ma quỷ nhất thời bay múa qua lại, không dám tiếp tục tiến lên lần nữa."

Ui —— Nhanh lên —— tê —— Đau quá, thằng nhãi, ngươi rút chủy thủ ra đichứ!"

Gấu trúc phát điên kêu lên rên ở bên hông hắn.Lúc này Liễu Bình mới nhớ ra, hắn duỗi tay rút chủy thủ ra khỏi ngực, khiếncho gấu trúc lại phát ra một loạt tiếng hít mạnh xuýt xoa "Tê tê"."

Ma quỷ đáng chết!

Đầu óc tên nhãi nhà ngươi cũng có bệnh!

Vì sao khôngsớm tung ra một đao vừa rồi chứ?

Ta bị chủy thủ đâm đau quá ngươi có biết hayấ ổ ổkhông?"

Gấu trúc hùng hùng hổ hổ nói."

Thật sự đau à?"

Liễu Bình hỏi."

Đau quá."

Gấu trúc nói đúng sự thật."

Vừa rồi lúc bay ở giữa không trung, bị nhiều thuật pháp như vậy đánh trúngcũng không thấy ngươi kêu đau."

Liễu Bình khó hiểu nói."

Ta đau quá tê liệt luôn."

Gấu trúc nói.Bỗng nhiên.Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên từ sau lưng: "Đi với ta."

"Được."

Liễu Bình xoay người, đi theo cô bay vút một mạch vào pháo đài Phù Không.Trên mặt đất có không ít thi thể ma quỷ, trên đó phủ kín vết thương do chủy thủvà răng nanh tạo thành."

Bọn Libertas đi xuống bên dưới rồi, chúng ta phải đi lên dọc theo cầu thang."

Hoa Tình Không nói.Hai người leo lên theo cầu thang."

Từ từ, đây là cái gì!"

Liễu Bình bỗng nói.Hắn chỉ vào các loại dụng cụ cắm và kết nối có thể mơ hồ thấy được trên váchkhoang thuyền.Tuy rằng bị hủy diệt hơn phân nửa, nhưng có một vài khe hở không hợp quy tắctrên vách tường vẫn phơi bày ra một vài thứ không biết là cái gì kia.Hoa Tình Không nhìn thoáng qua rồi nói: "Ta không rõ lắm —— Ngươi biếtkhông?"

"Biết," Liễu Bình suy tư rồi nói: "Đây là cái rãnh tu sửa của chiến giáp cơ độngthuộc về Khoa Học Kỹ Thuật Trắc của Nhân tộc —— Vì sao chúng lại xuấthiện trong pháo đài Phù Không của ma quỷ chứ?"

Hoa Tình Không cũng đáp không được.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt bọn họ:"Các ngươi phát hiện pháo đài chiến tranh Phù Không của Nhân tộc."

"Các giá trị kinh nghiệm của ngươi đã được gia tăng."

Hai người nhìn nhau.—— Đây là một bí mật có giá trị!Nếu vạch trần đáp án của bí mật này thì nhất định sẽ đạt được kinh nghiệm.Còn về phần Liễu Bình, thậm chí có khả năng đạt được một điểm suất diễn cuốicùng kia!"

Ngươi có biện pháp gì không?"

Liễu Bình hỏi.ầ ố ểHoa Tình Không trầm ngâm nói: "Ta bị nhốt trong thân thể tù nhân, trải quanăm tháng quá dài, không rõ bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng...

Có thể thửxem."

Cô tiến lên vài bước, ấn tay lên vách tường.Từng sợi dây nhỏ xuyên qua những ngón tay của cô, lại hoàn toàn đi vào bêntrong vách tường."

Trùng kiến."

Hoa Tình Không quát khẽ một tiếng.Hư không chợt lóe, quang ảnh bắt đầu di động.Lúc này, cuối bậc thang truyền đến một tiếng cười điên cuồng: "Bí mật của thờiđại quá khứ không đáng để các ngươi nhìn trộm, các ngươi nên mau chóng đilên chịu chết đi!"

Rầm!

Rầm!

Rầm!Tiếng bước chân nặng nề vang lên."

Ta có thể làm chuyện xưa kia tái hiện ở trước mắt, nhưng không thể bị quấynhiễu."

Hoa Tình Không nói."—— Cái này dễ thôi."

Liễu Bình tằng hắng giọng, lớn tiếng nói về hướng cuối cầu thang: "Ngừng!Ngươi nghe ta nói!"

Tiếng bước chân dừng lại."

Hiện chúng ta đang xem một vài chuyện, đánh nhau thì phải hoãn lại sau, xinhãy kiên nhẫn chờ đợi."

Liễu Bình nói.Quang ảnh trôi nổi bốn phía dần dần ngưng tụ thành hình.Một cảnh tượng nào đó trong thời đại quá khứ hiện lên.Một đội nhân loại nghênh đón ma quỷ, đi vào bên trong phi thuyền.Hai bên nhìn như bạn thân, họ nóng bỏng nói chuyện với nhau."

Hoan nghênh các ngươi đi vào thế giới Luyện Ngục, mọi chuyện đều đã đượcdàn xếp thỏa đáng."

Ma quỷ dẫn đầu nói."

Cực kỳ cảm tạ."

Thủ lĩnh Nhân tộc nói.Bọn họ lải nhải nói chuyện với nhau."

Tiến nhanh."

Hoa Tình Không tác động sợi tơ trên tay, nói.Tất cả quang ảnh nhanh chóng lưu chuyển.Bỗng nhiên, trên cầu thang xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.Toàn bộ Nhân tộc đã biến mất.Chỉ còn lại đám ma quỷ.Bọn chúng đang vừa di chuyển vừa xem xét cả tòa pháo đài Phù Không này.ắ"Tòa pháo đài Phù Không này cũng không tệ lắm, giữ lại đi."

Thủ lĩnh ma quỷnói."

Đúng vậy."

Đám ma quỷ đáp."

Đại nhân, những khe rãnh tu sửa cơ giáp đó ——""Từ bỏ, ma quỷ chúng ta không thích dùng cơ giáp để chiến đấu, đám nô lệnhân loại này cũng không còn cơ hội dùng đến chúng nữa."

"Đúng vậy."

-------Chương 464: Diễn viên quần chúng đầu tiên!Tất cả quang ảnh tan đi.Trên mặt Hoa Tình Không hiện ra một vệt lạnh lẽo, cô thấp giọng nói: "Tòapháo đài Phù Không này vốn là của Nhân tộc chúng ta, hơn nữa lúc nó rơixuống từ hư không thì lành lặn không tổn hao gì..."

Liễu Bình không nói chuyện.Trước mắt hắn hiện ra từng hàng chữ nhỏ như ánh sáng đom đóm:"Các ngươi phát hiện bí mật của thời đại quá khứ."

"Giá trị kinh nghiệm của các ngươi đã được gia tăng."

"Ngoài ra, ngươi đạt được một điểm suất diễn."

"Suất diễn hiện giờ 10/10."

"Suất diễn đã đầy."

"Năng lực hệ biểu diễn của ngươi: Kẻ Cướp Kịch sắp sinh ra tiến hóa."

"Xét thấy ngươi đã từng từ chối con đường biểu diễn 'Diễn viên nổi tiếng',năng lực của ngươi đi theo một hướng khác."

"Xét thấy 'Kẻ Cướp Kịch' của ngươi từng bị đòn công kích với tốc độ siêu âmphá hỏng."

"Xét thấy ngươi kiên trì không ngừng rèn luyện tài nghệ biểu diễn."

"—— Năng lực hệ biểu diễn lần này sinh ra tiến hóa nhằm vào vấn đề này."

"Chúc mừng."

"Năng lực 'Kẻ Cướp Kịch' của ngươi đã tiến giai."

"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn phiên bản hoàn toàn mới:""Long Sáo Giáp."

"Thuyết minh: Khi ngươi tiến vào trạng thái biểu diễn, sức mạnh vô hình tỏa ratừ trên người ngươi sẽ biến chung quanh thành một sân khấu công khai, mụctiêu của ngươi sẽ bất tri bất giác nhập vai vào nhân vật diễn viên chính, chủđộng trò chuyện lúc ngươi nói chuyện, hơn nữa còn trả lời các câu hỏi củangươi."

"Chú ý!"

"Trong lúc đang nói chuyện, ngươi cần thường xuyên tăng thêm từ ngữ ám chỉcó liên quan đến 'biểu diễn', vậy thì năng lực này mới có thể liên tục phátđộng."

"—— Người đứng đầu trong diễn viên quần chúng gọi là Long Sáo Giáp."

"—— Từ giờ trở đi, ngươi là một nhân vật có suất diễn."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.ồ ắHồi tưởng lại từng cảnh tượng quá khứ, hắn không khỏi có một chút cảm xúc.Lúc vừa trọng sinh tỉnh lại, hắn vẫn là một người không có suất diễn.Kết quả trải qua quá nhiều chuyện, cuối cùng kỹ năng thần bí càng ngày càngmạnh, hắn cũng tìm được đồng bọn đáng tin cậy, chậm rãi bắt đầu hiểu biết tấtcả những điều trong thế giới này ——"Liễu Bình, cái tên này rất lợi hại, thận trọng."

Tiếng nói của Hoa Tình Khôngvang lên.Liễu Bình phục hồi tinh thần.Chỉ thấy trên cầu thang phía trước có một con ma quỷ cả người bừng bừng lửacháy đang đứng.Nó cao chừng ba mét, có sáu cánh tay, trên mỗi cánh tay có cầm một thanh binhkhí, khí thế trên người tương đối kinh người.—— Hiệu quả của "Kẻ Cướp Kịch" vừa mới biến mất.Con ma quỷ này vung sáu binh khí trong tay, lớn tiếng mà quát: "Nhân loại, cácngươi vĩnh viễn không biết mình đáng buồn đến mức nào, thôi được, ta sẽ giếtcác ngươi, ăn luôn linh hồn của các ngươi, khiến các ngươi vĩnh viễn quên đithế giới thống khổ này."

Hô!Một trận gió mãnh liệt thổi quét ra từ trên người nó."

Lớn lối lắm."

Hoa Tình Không cảnh giác nâng đôi tay lên, đang muốn làm cáigì đó thì lại bị Liễu Bình ngăn cản."

Thế nào?"

Hoa Tình Không ngạc nhiên hỏi.Liễu Bình nhìn về phía con ma quỷ kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bắt đầu đi."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Long Sáo Giáp."

Ma quỷ kia giật mình.Liễu Bình bước từng bước lên phía trước, bắt lấy tay con ma quỷ rồi kéo nó đếnbậc thang và ngồi xuống.Liễu Bình nói: "Nói thử xem, tại sao các ngươi đột nhiên bắt *****êu diệt Nhântộc trong Vĩnh Dạ với quy mô lớn như vậy."

Sát ý trên mặt ma quỷ dần dần biến mất, nó trầm ngâm nói: "Ta cũng cảm thấykỳ quái, nhưng đây là kết quả do tất cả các chủng tộc bỏ phiếu."

"Vừa nhìn ngươi là biết chính là thủ lĩnh của hầu hết ma quỷ, hơn nữa còncường đại như thế, đáng lẽ nên là nhân vật quan trọng trong cả bộ phim, vì saolại tới nơi này làm việc nặng việc dơ kia chứ?"

Liễu Bình nói.Trên mặt ma quỷ toả ra ánh sáng rực rỡ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên:ầ ế ễ ố"Câu trần thuật của ngươi có từ ngữ ám chỉ liên quan đến 'Diễn kịch', đốiphương đã tiếp nhận ám chỉ của ngươi, bắt đầu cảm thấy mình là diễn viên chủyếu."

Chỉ thấy ma quỷ ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ điệu thâm trầm để nói: "Giết càngnhiều thì quân công càng cao, như vậy ta mới có thể không ngừng bò lên trên,ngày nào đó ta sẽ trở thành một Ma Vương."

Hoa Tình Không cổ quái nhìn nhìn ma quỷ, lại nhìn về phía Liễu Bình.—— Đây là tình huống gì thế này?Liễu Bình nháy mắt với cô, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy."

Những chủng tộc đó biết được tin tức gì nên mới có lần bỏ phiếu này đúngkhông?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới 'Ngu Giả' xảy ra chuyện lớn, rất nhiều thẻ bài danh sách trung tâm bịtrộm đi."

Ma quỷ nói."

Là ai đề nghị giết sạch Nhân tộc?"

"Một quản lý quan trọng trong Giám Sát Hội, Ma vương Ác Độc Salis."

Con rối gấu trúc bên hông Liễu Bình đột nhiên run lên một cái....Liễu Bình kinh ngạc liếc nhìn gấu trúc.Gấu trúc vẫn bất động.Liễu Bình tiếp tục hỏi: "Ma vương Ác Độc Salis?

Hắn ta là loại tồn tại như thếnào?"

Con ma quỷ kia nói: "Hắn ta là một ma vương có quyền thế cực lớn, chỉ cần hắnta nói ra khỏi miệng, sẽ có vô số ma quỷ hoặc những chủng tộc khác đi chấphành ngay lập tức, chỉ vì muốn làm hắn ta vui lòng."

"Các ngươi xuống lần này, ngoài việc tiêu diệt toàn bộ loài người trong khu vựcnày, còn có những nhiệm vụ nào khác hay không?"

Liễu Bình hỏi.Nét mặt ma quỷ hiện ra vẻ do dự."

Ngươi là nhân vật chính, ta đoán không có chuyện gì mà ngươi không biết cả."

Liễu Bình nói.Ngay lập tức, ma quỷ lộ ra vẻ tự tin, nói: "Đương nhiên, nó nói có một ngườibạn đã thất bại tại khu vực phụ cận thế giới 'Ngu Giả', để ta nghĩ cách đưa cáithứ này tới phương hướng tây bắc, khu vực gần với núi tuyết, sau đó kích hoạtnó."

Ma quỷ lấy một chiếc nhẫn đá quý tản ra màu sắc sặc sỡ ra.Liễu Bình liếc nhìn tới.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa không trung:[Nhẫn Cảm Ứng Linh Hồn.][Khi nó cảm nhận được dao động sóng đặc biệt, sẽ kích hoạt ngay lập tức, làmcho chủ nhân của chiếc nhẫn nhận được tin tức.]-------Chương 465: Bí mật không thể lắng nghe!Núi tuyết...Tại bên kia của núi tuyết, chính là di tích vương quốc Ceylon.Cái tên Ma vương Salis này đang tìm kiếm cái gì?

Chẳng lẽ là Tù phạm?"

Rõ ràng nó là quản lý của Giám Sát hội, tại sao lại không tự thân tới làmchuyện này?"

Liễu Bình hỏi."

Ma vương Salis là người quản lý quan trọng của Giám Sát hội, sự an nguy củangài ấy liên quan tới rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể xâm nhập vào trongVĩnh Dạ, tự thân mạo hiểm."

Ma quỷ nói.Liễu Bình bỗng có cảm ứng.Hắn cúi đầu quan sát, lại thấy con rối gấu trúc bên hông lại đang âm thầm bò vềphía trước."

Đừng quấy rầy."

Hắn gạt con rối về phía sau, chuyển qua một bên khác."

Tình huống hiện tại của Luyện Ngục là như thế nào?"

"Chiến tranh, mỗi ngày đều có chiến tranh, tất cả mọi người đều vội vã tranhcướp địa bàn, mỗi một ngày đều bình thường như thế, như hàng trăm ngàn nămqua đều vậy."

Ma quỷ nói.Liễu Bình liếc mắt ra hiệu cho Hoa Tình Không.Hoa Tình Không gật đầu, hai tay tản ra từng sợi tơ, bắt đầu giăng tứ phương.Liễu Bình ngồi trên bậc thang, tiếp tục nói chuyện với ma quỷ."

Ngươi là con cưng của Thiên mệnh, ngươi đã lên kế hoạch cho màn trình diễncủa mình trong vở kịch này như thế nào?"

Hắn hỏi.Vẻ mặt của Ma quỷ hiện lên vẻ gấp gáp: "Thời gian còn lại không nhiều lắm, tacần phải thu hoạch được đầy đủ công huân trong thời gian ngắn, tăng thực lựclên, chuẩn bị cho tận thế vào năm năm sau."

Trong khoảnh khắc này, toàn thế giới đều yên tĩnh.Tâm thần Liễu Bình cảm thấy chấn động.Năm năm!Mình tới từ năm năm sau, trong thời điểm đó, Thần linh đã bắt đầu ngã xuống.Yana là người *****ên.Thế nhưng trường hợp của Yana là do ma quỷ không cho phép sống sót, mới rơivào trong Vĩnh Dạ.Năm năm sau, sẽ phát sinh thứ gì?ể ỗ ấ ế ổ ầ ầCứ điểm lơ lửng bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tiếng nổ xa xa gần gần vanglên liên tục.Giọng nói hả hê của Triệu Thiền Y vang lên trong đầu Liễu Bình:"Thế nào, cứ điểm này đã bị ta dẫn nổ, một lát nữa sẽ rơi vỡ nát tan."

Liễu Bình tranh thủ thởi gian hỏi ma quỷ:"Tận thế vào năm năm sau...

ý chỉ cái gì?"

Ma quỷ lộ ra vẻ lo lắng, nửa ngày sau mới nói: "Đây chính là một bí mật, ta đãphải bỏ ra một cái giá cực lớn mới có thể gia nhập vào trong đó, nếu như thựclực của ngươi không đủ thì không nên hỏi, nếu như ngươi nhất định phải biết,vậy thì tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, nếu không sẽ có họa lớn."

Thực lực không đủ...Đúng vậy, trong thế giới này, bí mật có giá trị rất cao, đồng thời còn mang theonguy hiểm cực lớn.Thực lực không đủ lại mưu toan thăm dò một số bí mật, chắc chắn sẽ phải trả ramột cái giá đắt.Hiện tại Hoa Tình Không có thể phóng ra lực lượng hệ thần bí cấp 60.Yana nữa, thực lực có cấp 50.Thực lực như vậy, đã đủ hay chưa?Liễu Bình liếc nhìn Hoa Tình Không.Hoa Tình Không cũng hơi do dự, ra hiệu chính hắn tự quyết định.Liễu Bình im lặng một giây.Dù là như nào đi nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy mình nhất định phải biết được bímật này."

Được, ta sẽ không kể cho người khác, dù sao chỉ có ngài - diễn viên chính củavở kịch này mới có tư cách nói chuyện này ra."

Cuối cùng, Liễu Bình cũng nói.Hoa Tình Không hơi căng thẳng.Liễu Bình cũng rút U Ảnh đao ra.Ma quỷ nghe hắn nói như vậy thì cũng nói nhỏ: "Những năm đó, khoảng thờigian khi Thần trụ Hư Không biến mất, Nhân tộc đã tiêu hao toàn bộ lực lượng,dùng lực lượng của các loại bộ bài phong ấn những tên tù phạm không thể nóira kia vào trong thế giới Danh Sách..."

"Dựa vào các vị đại nhân tính toán, năm năm sau... những tên tù phạm kia sẽphá vỡ phong ấn, xuất hiện lại trên đời này."

Tâm thần Liễu Bình chấn động, vội vàng hỏi: "Năm năm sau, ma quỷ có thểứng đối những tên tù phạm kia sao?"

"Ngay cả Nhân tộc đều không thể chiến thắng tù phạm, làm sao mà chúng ta cóthể thắng?"

Ma quỷ hỏi ngược lại.ễ"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi."

Vĩnh Dạ gần như vô tận, Luyện Ngục cũng rộng lớn vô biên, tù phạm khôngthể hoàn toàn hủy diệt hai thế giới vô biên vô hạn này được, luôn có một vài tồntại ***** có thể sống sót, hơn nữa Tù phạm cũng sẽ thu tay sai, chắc chắn sẽcó không ít chủng tộc gia nhập, tình nguyện trở thành nô lệ của chúng nó."

Maquỷ nói."

Bọn chúng đều chuẩn bị kỹ càng trở thành nô lệ rồi sao?"

Liễu Bình kinh ngạchỏi."

Phục tùng kẻ mạnh chính là quy tắc trong Luyện Ngục... từ xưa tới nay vẫnvậy."

Ma quỷ nói.Liễu Bình cùng Hoa Tình Không nhìn nhau.Năm năm sau, tất cả tù phạm thoát khỏi thế giới Danh Sách, xuất hiện tại trongVĩnh Dạ cùng Luyện Ngục.Mọi thứ sẽ đi về hướng hủy diệt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không, hiện lên trước mắt hai người:[Các ngươi đã thăm dò được một bí mật kinh người.][Dựa theo bí mật này, cấp bậc của các ngươi đều tăng lên một cấp.][Thuộc tính của các ngươi đều được tăng cường.]Trước mắt Liễu Bình có thêm một hàng chữ nhỏ:[Điểm diễn của ngươi tăng thêm 1 điểm.]Trong khoảnh khắc này.Một luồng cảm giác khẩn trương tự nhiên sinh ra.Bí mật đã nói xong.Sau đó, sẽ phát sinh cái gì?Hoa Tình Không nháy mắt với Liễu Bình...Có nên giết con ma quỷ này hay không?Trong hư không, đã có vô số sợi tơ vận mệnh giăng chằng chịt.Cô vẫn vận sức chờ phát động một chiêu này.Thế nhưng ngay sau đó...Dị biến, xuất hiện!Trên người ma quỷ toát ra vô số phù văn nhỏ bé mà xinh đẹp, nổ tung rồi tản rabốn phía.Ma quỷ bỗng tỉnh táo lại, nghĩ lại những gì mình đã nói rồi bỗng gào thét:"Không!"

Ầm!Thân thể của nó nổ tung.ẩ ầMáu thịt ma quỷ bay tới giữa không trung, vẩy lên phù văn đang bay múa đầytrời kia.Ngay lập tức, phù văn dừng lại, tản ra ánh sáng đỏ như máu.Vô số giọng nói truyền ra từ trong phù văn:"Bí mật này do tất cả Ma vương lẫn ma quỷ cao đẳng cộng đồng bảo vệ, kẻ tùyý tiết lộ, chết!"

"Người nghe được bí mật này..."

"Bị toàn bộ Ma Vương cộng đồng nguyền rủa, trục xuất tới nơi sâu trong VĩnhDạ ngay lập tức, nhận hết tuyệt vọng lẫn đau đớn, linh hồn vĩnh diệt."

Ầm!Ánh sáng đỏ như máu đổ ập xuống, bao phủ khắp người Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, đặt tay lên sách thẻ, quát: "Thu!"

Vù vù vù vù vù vù...Tất cả thẻ bài đều bị hắn thu hồi vào trong sách thẻ.Ngay sau đó...Hắn biến mất tại chỗ.Đúng lúc này, tiếng nổ vang từ cứ điểm lơ lửng truyền tới.Cỗ máy chiến tranh khổng lồ này chầm chậm rơi xuống phía dưới.-------Chương 466: Nó đã biến mấtBóng tối.Bóng tối vô tận.Ánh đỏ lóe lên.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trong một khu vực cát sỏi cằn cỗi.Sương mù đen kịt lượn lờ bốn phía.Yên tĩnh.Im ắng.Liễu Bình nắm chặt U Ảnh đao, quan sát bốn phía với vẻ cảnh giác.Nơi này vẫn là Vĩnh Dạ.Thế nhưng Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, thực sự là hắn không biết mình đang ở nơiđâu.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã tới một khu vực không biết.][Ngươi bị sương mù ăn mòn linh hồn ảnh hưởng.][Ngươi bị ý thức mộng cảnh xóa bỏ.][Ngươi đứng tại nơi này quá ba giây.][Linh hồn của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi đã chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Liễu Bình ngẩn người ra vài giây mới phản ứng lại.Hóa ra mình chỉ cần đứng tại nơi này, cũng đã chết vô số lần rồi.Hắn vỗ nhẹ con rối gấu trúc, quan tâm hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Con rối gấu trúc lạnh lùng nói: "Chết tới mất cảm giác."

Sách thẻ tự động mở ra.Giọng nói của Hoa Tình Không từ trong thẻ bài truyền ra: "Tất cả mọi ngườichú ý, thẻ bài là lá chắn loại thần bí duy nhất có thể bảo vệ tất cả chúng ta, tuyệtđối không nên rời khỏi thẻ bài quá ba giây, nếu không linh hồn sẽ bị tiêu diệt."

ễ ể ắ ế ấ"Vậy Liễu Bình phải làm sao bây giờ?

Cứ để một mình hắn chiến đấu thôi sao?"

Yana hỏi."

Chúng ta có thể xuất hiện không quá ba giây, trong vòng ba giây vẫn an toàn."

Hoa Tình Không nói."

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như thế nàychứ?"

Norton ngạc nhiên hỏi."

Chúng ta nghe được một bí mật."

Hoa Tình Không nói."

Bí mật gì?"

Triệu Thiền Y hào hứng hỏi."

Các ngươi không nên nghe."

Hoa Tình Không cùng Liễu Bình đồng thanh nói.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh.Trong hư không, hàng chữ "ngươi chết" xuất hiện đều đặn mỗi ba giây một lần.Khu vực bóng tối xung quanh cũng không có bất cứ vật sống nào.Phương xa có một cái bóng khổng lồ, đen kịt, không thấy rõ thứ đó là gì."

Libertas."

Liễu Bình nói."

Ừ?"

Libertas đáp."

Rút một tấm thẻ đề nghị đi."

Liễu Bình nói.Libertas đột ngột xuất hiện bên cạnh Liễu Bình, rút một tấm thẻ đề nghị rồi đặttrong tay Liễu Bình, sau đó hắn ta hóa thành một tấm thẻ bài, trở về sách thẻ.Liễu Bình cầm thẻ bài, quan sát.Trên tấm thẻ bài màu trắng này chỉ có một hàng chữ:"Tìm đường trở về thành Cơ Giới."

Đúng vậy.Hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm, chính là trở về thành Cơ Giới.Đó là nơi ẩn nấp của Nhân tộc, là nơi an toàn duy nhất!Hoa Tình Không yên lặng xuất hiện, thắt một sợi tơ vận mệnh lên cổ tay LiễuBình, sau đó hóa thành thẻ bài trở về sách thẻ.Sợi tơ vận mệnh kia giật nhẹ tay Liễu Bình, chỉ về một phương hướng."

Ta đã thống trị thành Cơ Giới, có thể dùng tơ vận mệnh cảm ứng phươnghướng của nó, ngươi chỉ cần đi theo tơ vận mệnh là được."

Hoa Tình Khôngnói."

Có thể cảm ứng khoảng cách là bao xa hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Quá xa, không thể cảm ứng."

Hoa Tình Không nói.Yana bỗng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, nhỏ giọng thầm thì: "Chúc phúcngươi."

Một luồng thánh quang hạ xuống trên người Liễu Bình.ấ ấNorton cũng xuất hiện, ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Bụp!Một con đường tách biệt với không gian bốn phía xuất hiện."

Như vậy sẽ an toàn hơn chút."

Norton nói.Hắn ta và Yana hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình bước vào trong Đường Mòn Bí Ẩn.Hắn nhìn về phía hư không.Tần suất xuất hiện của từng hàng chữ nhắc nhở "ngươi chết" đã chậm hơn rấtnhiều.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm:"Được rồi, chúng ta nghĩ cách trở về thành Cơ Giới đi."

Hắn bước về phía trước trong Đường Mòn Bí Ẩn, rất nhanh đã biến mất trongbóng tối....[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi phát hiện vực sâu không thể vượt qua, điểm kinh nghiệm bắt đầu tănglên.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Phía cuối đồng bằng.Liễu Bình đứng trên một vách núi, dõi mắt trông về phương xa.Phương xa vẫn bị bóng tối bao phủ.Nơi này giống như là phần cuối của thế giới, thực sự không thể thấy được bấtcứ thứ gì tồn tại.Hắn lại nhìn về phía dưới chân.Dưới chân là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không cách nào thấy được nơisâu trong đó có cái gì.Liễu Bình nhặt một viên đá ném xuống phía dưới.Thật lâu sau.Không có bất cứ tiếng vọng nào truyền tới cả.Hắn thở dài, đành phải ngồi trên vách núi, yên lặng suy tư.Tơ vận mệnh chỉ thẳng sang bên kia vách núi.ềĐó là phương hướng đi về thành Cơ Giới.Thế nhưng lại không qua được."

Ngu xuẩn, có ta thay ngươi chịu chết, ngươi không cần để ý tới nguy hiểm, chỉcần bay về phía trước, luôn có ngày có thể trở về, cứ do dự ở đây làm cái gì?"

Con rối cười nhạo."

Không phải là vấn đề này, ta chỉ sợ bị thứ gì đó nhốt lại."

Liễu Bình nói.Con rối cũng không nói nữa.Đúng thế.Không sợ chết, chỉ sợ bị nhốt lại.Bỗng nhiên...Liễu Bình có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.Trên bầu trời, một con ma quỷ xuất hiện, nó xuyên qua tầng mây dày đặc, hạxuống vào trong Vĩnh Dạ.Đại khái đây là một con ma quỷ vừa mới chết trong Luyện Ngục.Ý thức của nó vẫn còn mơ hồ không rõ, không làm ra bất cứ cử động nào trongkhông trung, mặc cho thân thể do linh hồn tạo thành rơi xuống vách núi.Khi nó hạ xuống vách núi, bỗng thấy được Liễu Bình ở bên vách núi."

Loài người..."

Ma quỷ vô thức nói một câu.Bỗng nó tỉnh táo lại, thân hình chấn động, lơ lửng trong bóng tối cách vách núivài trăm mét.Sóng năng lượng mạnh mẽ từ trên người nó tản ra."

Ăn linh hồn của tên này trước, rồi nghĩ cách sống sót sau..."

Ma quỷ ***** môi nói.Ngay sau đó.Từ sâu phía dưới vách núi, từng chiếc xúc tu màu đỏ sậm lao ra, trói chặt maquỷ lại."

Khốn kiếp!"

Ma quỷ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, toàn thân tản ra luồng sáng sắc bén, cắtnhững chiếc xúc tu thành từng đoạn.Nó nhìn về phía Liễu Bình, đang định bay tới...Từ trong vực sâu, một chiếc lưỡi khổng lồ màu đỏ lòm từ phía dưới thò ra, *****về phía ma quỷ.Ma quỷ bị dính trên chiếc lưỡi đó.Nó không kịp phản kháng, đã bị chiếc lưỡi kéo xuống vực sâu bóng tối.ắChỉ trong nháy mắt...Nó đã biến mất.Liễu Bình đứng bên vách núi, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi lùi về phía sau.Hắn lùi về phía sau gần ngàn mét, mới chậm rãi chuyển qua một phương hướngkhác, cách xa vách núi.Vừa đi vừa nghỉ.Trên đường đi, không tồn tại bất cứ sinh vật sống nào cả.Toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi mà tĩnh mịch.-------Chương 467: Rừng câyKhoảng hai ngày sau...Liễu Bình thấy được một ngọn núi.Đó là một ngọn núi do kim loại đen đúc thành.Một người khổng lồ màu trắng còn cao hơn cả ngọn núi, chậm rãi đi bộ quanhngọn núi này.Người khổng lồ này thỉnh thoảng đưa tay xoa nhẹ đỉnh núi.Những lúc như vậy, đỉnh núi đều tản ra ánh sáng nhạt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Ngươi phát hiện một khu vực mới, thấy được tồn tại chưa từng gặp phải.][Điểm kinh nghiệm của ngươi tăng lên.][Chú ý, sau hai ngày thăm dò liên tục, cấp bậc của ngươi được tăng lên.][Tất cả thuộc tính của ngươi tăng lên hai điểm.][Ngươi thu được một cơ hội tăng cường kỹ năng, xin hãy lựa chọn.]Liễu Bình nói không chút do dự: "Tăng cường Phù Không thuật."

Lại có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Phù Không thuật của ngươi lại được tăng thêm một cấp bậc.][Tốc độ bay của ngươi đã tăng lên.]Liễu Bình liếc mắt quá, cất bước tiến tới.Hiện tại hắn mới hiểu ý nghĩa khi Yana tăng cường Phù Không thuật.Nếu như mình có được Phù Không thuật cao cấp như Yana thì khi tại vách núi,hắn có cơ hội thử bay về phía trước.Dù sao loại tốc độ kia thực sự quá nhanh.Bỗng nhiên, gấu trúc nói:"Tránh nó đi, nhìn qua nó rất lợi hại."

"Ồ?

Từ khi nào mà ngươi lại quan tâm an nguy của ta vậy?"

Liễu Bình ngạcnhiên hỏi."

Hai ngày nay ta đã chết thay ngươi gần sáu mươi ngàn lần, dù gì thì ngươicũng nên cho ta thở một hơi chứ."

Gấu trúc nói với vẻ bất đắc dĩ.Liễu Bình âm thầm nhìn quét bốn phía.Thấy được phía sau một tảng đá lớn, dần dần hiện lên một hàng chữ nhỏ:[Ma quỷ cấp 50, đang ẩn nấp.]ễ ẫ ồ ẫLiễu Bình cũng lười không chú ý tới con ma quỷ này, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vẫnnên tới chào hỏi một lần, có lẽ sẽ đạt được một vài tin tức tình báo."

Gấu trúc hừ lạnh, không nói thêm gì.Liễu Bình đi về phía người khổng lồ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt kỹ năng thần bí: Long Sáo Giáp.]Liễu Bình bay lên trời, bay về phía người khổng lồ.Xuyên qua trời cao, dần dần tiếp cận người khổng lồ, lúc này hắn cũng đã nhìncàng rõ ràng hơn.Toàn thân người khổng lồ này là màu trắng, cũng bởi vì cơ bắp toàn thân của nóđều là xương trắng, mà trên mặt của nó lại có rất nhiều xương trắng lớn hơn đầurất nhiều.Khi Liễu Bình tới gần người khổng lồ, người khổng lồ chậm rãi quay đầu lại,dùng đôi mắt như lỗ đen nhìn về phía hắn."

Xin lỗi vì đã quấy rầy, ở nơi này không còn tồn tại nào khác cả, có lẽ ngươichính là diễn viên chính tại đây rồi."

Liễu Bình nói.Người khổng lồ đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn."

Thực ra ta chỉ muốn biết một chuyện...

đi phương hướng nào mới có thể vòngqua vực sâu không đáy, tới bên kia?"

Liễu Bình hỏi.Người khổng lồ chậm rãi giơ tay, chỉ về một phương hướng.Liễu Bình thuận theo hướng nó chỉ mà nhìn tới.Tại phương hướng đó, có một dòng sông cách nơi này cũng không xa, chảy dàitới phương xa.Lướt qua dòng sông này...Tại khu vực xa hơn, có vẻ như còn có một vùng phế tích thật lớn."

Cám ơn, tạm biệt, chúc ngươi mọi chuyện suôn sẻ."

Liễu Bình nói.Hắn nói xong, tăng tốc bay về phía xa.Một lát sau...Hắn hạ xuống mặt đất, dùng toàn lực lướt về phía trước, sau đó bổ nhào vàotrong dòng sông phía trước!Bùm...Bọt nước tóe lên.Liễu Bình biến mất không thấy.Người khổng lồ xương trắng kia yên lặng đứng tại chỗ thêm một lúc lâu nữa.Không biết đã qua bao lâu.Nó quan sát cảnh tượng bốn phía, cũng không gặp được vật sống.ổ ồ ồ ếNgười khổng lồ im lặng vài giây, rồi tiếp tục vòng đi vòng lại ngọn núi màuđen.Ngay sau đó...Một con ma quỷ có sóng năng lượng cực mạnh từ dưới mặt đất bay lên, đi tớitrước mặt người khổng lồ.Con ma quỷ này học theo giọng điệu của Liễu Bình, nói:"Xin lỗi vì đã quấy rầy, ở nơi này không còn tồn tại nào khác cả, có lẽ ngươichính là diễn viên chính tại đây rồi."

Người khổng lồ đứng lại, quay đầu nhìn về phía ma quỷ.Ma quỷ hầu như là than thở khóc lóc, cầu khẩn:"Ta dựa vào thiên phú mới có thể chống cự chất độc và mộng cảnh, mới có thểkéo dài hơi tàn tại nơi này, xin các hạ hãy chỉ cho ta một con đường sáng, đi tớinơi tụ tập của ma quỷ."

Người khổng lồ im lặng nhìn về phía ma quỷ, chậm rãi nhếch miệng lên, lộ ramột nụ cười rất quỷ dị."

Các hạ..."

Ma quỷ hơi bối rối.Ngay lập tức, một luồng sáng trắng hiện lên.Cánh tay người khổng lồ vươn ra nắm chặt ma quỷ, ném nó vào trong miệng,nhai khẽ.Ma quỷ phát ra tiếng hét thảm thiết.Nụ cười quỷ dị trên mặt người khổng lồ càng đậm, dùng tốc độ cực kỳ chậmchạp nhai nuốt ma quỷ.Mấy giây sau...Tiếng hét thảm của ma quỷ cũng biến mất.Thế giới lại trở nên im lặng, tĩnh mịch.Từng dòng máu đỏ thẫm chảy xuống từ kẽ răng của người khổng lồ màu trắngkia.Ánh mắt của nó lại trở nên đờ đẫn, chậm rãi bước tiếp, vòng đi vòng lại ngọnnúi đen kia.Thỉnh thoảng lại có ánh sáng tản ra từ ngọn núi đen.Tại một nơi cách ngọn núi không xa.Dòng sông uốn lượn về phía trước.Một viên sỏi nhỏ bị dòng chảy ngầm trong lòng sông cuốn đi, kèm theo là cỏdại cùng đá sỏi, liên tục trôi về nơi xa, cách ngọn núi đen kia càng ngày càngxa.Một ngày một đêm sau.ầDòng nước trở nên nhỏ và chậm dần.Viên sỏi kia bị đẩy lên bờ, rồi bỗng hóa thành Liễu Bình.[Điểm kinh nghiệm tăng lên] và [Ngươi chết] vẫn liên tục xuất hiện trong hưkhông trước mắt hắn.Hắn đứng dậy, dọc theo đường sông mà đi về phía trước.Phía trước là một rừng cây lưa thưa.Liễu Bình lộ ra vẻ mừng rỡ.Xuyên qua rừng cây, đã có thể loáng thoáng trông thấy vùng phế tích nơi xa.Khoảng cách giữa mình cùng phế tích đã không xa."

Các vị."

Hắn kêu lên.Sách thẻ xuất hiện, lơ lửng trước mắt hắn.Mà đỉnh đầu hắn cũng có quầng sáng trắng đen giao thế xuất hiện.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt Lực Hiệu Triệu Trong Vòng Bốn Mươi Mét;][Ngươi kích hoạt Long Sáo Giáp.]Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.Liễu Bình nói: "Diện tích khu rừng này cũng không lớn, cũng không biết bêntrong có cái gì, thế nhưng ta không quan tâm, tốt nhất là chúng ta bay ngang quanó."

Liễu Bình nói.Yana nói: "Dù sao hiện tại ngươi là bất tử, như vậy thử một lần cũng không saocả."

Hoa Tình Không cũng nói: "Rừng cây này cũng chỉ có vài trăm gốc cây màthôi, chỉ cần bay một lần cũng có thể vượt qua rồi."

"Vậy thì thử đi."

Liễu Bình nói."

Để ta trước."

Yana nói.Nàng bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình, ôm chặt hắn lại, hóa thành luồngsáng bay về phía rừng cây.Một giây.Hai giây.Ba giây!Yana kịp thời biến mất, hóa thành thẻ bài rồi trở về trong Sách thẻ.Liễu Bình dựa theo đà bay, tiếp tục vọt về phía trước.Từng hàng chữ nhỏ dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng hiện lên:ế[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.]Chỉ bay qua rừng cây mà thôi, tần suất tử vong của Liễu Bình đã tăng lên gấpmấy lần!Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía rừng cây phía dưới.-------Chương 468: Ngươi đã tiến vào vòng phỏng vấnTrong rừng cây có một vũng nước suối, bên nước suối có một tượng đá cô gáimàu đen đặc.Nửa trên của nàng là người, nửa người dưới là cá, đang chậm rãi ngẩng đầu lên,yên lặng quan sát Liễu Bình.Một luồng sức kéo mạnh mẽ tác dụng lên người Liễu Bình..."

Không gian hỗn loạn!"

Norton quát lớn.Hắn ta ném ra một tấm thẻ bài rồi biến mất.Sức kéo cũng biến mất theo.Liễu Bình tiếp tục bay về phía trước.Tượng đá màu đen kia phát ra những âm thanh mà người thường không thểnghe được, chậm rãi giơ tay lên..."

Đủ rồi..."

Liễu Bình bỗng quát: "Không bằng nói chuyện phiếm với ta vài câuthay vì ra tay chứ."

Tượng đá màu đen hơi dừng lại, thế nhưng vẫn duỗi thẳng tay ra.Khoảng cách quá xa, Long Sáo Giáp không có hiệu lực!Trong khoảnh khắc này, một tấm thẻ bài hóa thành một thiếu nữ.Hoa Tình Không!Nàng quát khẽ: "Giả tạo vận mệnh!"

Vô số sợi tơ từ trên hai tay nàng bùng nổ ra, bện thành một con người giống hệtvới Liễu Bình ngay tại sau lưng Liễu Bình.Ngay sau đó...Hoa Tình Không lại hóa thành thẻ bài, cùng Liễu Bình bay về phía trước.Cuối cùng, bọn họ cũng vượt qua cánh rừng này.Quay đầu nhìn lại.Vật thể hình người giống Liễu Bình do sợi tơ bện thành kia vẫn đang lơ lửnggiữa không trung, rồi lại bị đông cứng thành tảng băng, chậm rãi rơi vào trongrừng cây."

Thế thân giả tạo còn có thể kiên trì một phút nữa, đi mau."

Hoa Tình Khôngthúc gicuj.Liễu Bình bước đi, toàn lực phóng tới khu phế tích phía trước.Yana lại hóa thành luồng sáng ôm hắn bay một đoạn, sau đó hắn lại toàn lựcchạy nhanh, cuối cùng cũng vọt vào trong phế tích.ầ ề ếHầu như cùng lúc đó, từ trong rừng cây kia truyền ra một tiếng gào thét giận dữ:"Giả!

Lại là giả!

Ngươi dám lừa ta!"

Toàn bộ rừng cây hóa thành màu trắng như tuyết.Khí lạnh vô tận từ trong rừng cây khuếch tán ra phía ngoài, dùng tốc độ cựcnhanh đóng băng toàn bộ phế tích....Băng sương cuốn tới.Toàn bộ phế tích đều bị đông cứng lại.Giọng nói của tượng đá đen từ xa truyền lại:"Kẻ lừa gạt, ngươi đã không xứng trở thành vật sưu tập của ta, ngươi nên bị ănsạch!"

Phế tích hoàn toàn yên tĩnh.Không có người, cũng không có bất cứ tiếng đáp lại nào.Một lúc lâu sau.Băng sương dần dần thu hồi lại, lại trở về khu rừng thưa thớt kia, biến mấtkhông thấy gì nữa.Mọi thứ lại trở về bình thường như chưa từng phát sinh cái gì.Trong phế tích, Liễu Bình đã biến mất không thấy gì nữa....Khi băng sương bắt đầu lan tràn, trước mắt Liễu Bình bỗng nhiên trở nên sángrõ.[Ngươi chết.][Ngươi thăm dò tới một vùng phế tích chưa biết, giá trị kinh nghiệm của ngươitiếp tục tăng lên.][Sương mù ăn mòn linh hồn đã biến mất.][Ngươi đang ở trong Mộng Cảnh.][Ý thức Mộng Cảnh đã không còn xóa bỏ ngươi.][Tạm thời ngươi đã an toàn.]Liễu Bình hơi kinh ngạc.Hai ngày chết sáu chục ngàn lần, thế mà khi tới khu phế tích này đã an toàn rồi?Hắn nhìn lại về phía rừng cây.Luồng băng sương kia liên tục lan tràn tới, sắp lan tràn tới khu phế tích này...Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, rừng cây bỗng biến thành một dãy núi xanh biếcchập trùng liên miên.Băng sương cũng biến mất hoàn toàn.ế ể ổThế giới như bị chuyển đổi vậy.Căn phòng trống rỗng tàn tạ mà mình đang đứng cũng có thảm đỏ trải rộng.Trên tường có treo một bức tranh.Trên mặt bàn là đồ ăn nóng hổi, cuốn lịch đặt cạnh bên cũng đã gạch đi ngàythứ hai mươi chín, đánh dấu đúng vào ngày thứ ba mươi.Hoa tươi cắm trong bình hoa, đặt trên bệ cửa sổ, chập chờn theo gió.Từng tiếng cười đùa của trẻ nhỏ truyền tới từ bên ngoài.Thế giới an bình.Liễu Bình ngẩn người một lúc lâu."

Mộng Cảnh?"

Hắn lẩm bẩm.Yana bỗng nói: "Đúng là mộng cảnh, thế nhưng mộng cảnh xuất sắc như vậy làthứ gì thì còn cần xét lại."

"Xét cái gì?"

Liễu Bình không hiểu, hỏi."

Phải xét xem sẽ có sự kiện nào xuất hiện..."

Hoa Tình Không xen vào nói:"Nếu như một vài sự kiện tốt, ví dụ như cho ngươi tiến vào học viện nào đó đểhọc tập, hoặc đi vào trong bí cảnh thăm dò tìm kiếm bảo vật, như vậy thì cơ bảncó thể xác định chính là Danh sách của Nhân tộc chúng ta."

Danh sách...

Nhân tộc."

Nếu như là Danh sách của Nhân tộc thì thật sự là một thu hoạch ngoài ýmuốn."

Yana nói."

Đúng, không sai, nếu như là trọn bộ thẻ bài danh sách, vậy thì càng tuyệt, chắcchắn có ẩn giấu đi binh khí tối thượng."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình đứng bên cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài.Nhà cao tầng san sát.Ngựa xe như nước.Có vẻ như nơi này là một thành phố lớn của loài người.Cốc cốc cốc...Có người gõ cửa.Liễu Bình quay người lại, đi tới trước cửa, hỏi: "Ai vậy?"

"Thư của ngài."

Một phong thư được đẩy vào từ khe cửa.Liễu Bình cúi người, nhặt phong thư lên, xé một bên.Một tấm thẻ rất đẹp xuất hiện trước mặt hắn, trên đó có viết:"Chúc mừng ngươi."

"Ngươi đã tiến vào vòng phỏng vấn."

ố ế ề ấ ố"Xin hãy xuống nhà trong vòng mười phút, xe tiến về Chấp Pháp cục thành phốchờ ngươi tại giao lộ."

Liễu Bình đọc xong, đặt tấm thẻ lên bàn."

Hai vị, các ngươi đoán sai, không phải đi học viện học tập, cũng không tiếnvào bí cảnh nào cả, mà là làm một người chấp pháp."

Libertas cười trêu."

Làm người chấp pháp, có thể bắt người xấu, có thể rèn luyện kỹ nghệ, đề caonăng lực ứng biến... cũng coi như là chuyện tốt."

Yana nói với vẻ không chắcchắn.Hoa Tình Không nói: "Thế giới Mộng Cảnh đã rất hiếm thấy, thế mà thân phậnlại là như vậy, thật sự là quá kỳ lạ."

"Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi."

Liễu Bình nói.Hắn cất tấm thẻ đi, mở cửa, đi ra ngoài.Mười phút sau...Đúng là có một chiếc xe bus chờ hắn tại giao lộ.Liễu Bình lên xe, lại thấy trong xe bus trống rỗng, ngoài lái xe ra, chỉ có mỗimình hắn."

Chỉ có mình ta có thể tiến vào vòng phỏng vấn thôi sao?"

Hắn hỏi.Lái xe trả lời, cũng không quay đầu lại: "Đương nhiên, cơ chế lựa chọn củachúng ta rất chặt chẽ, đã rất nhiều năm rồi chưa có ai có thể tiến vào vòngphỏng vấn đâu."

Xe bus xuất phát.-------Chương 469: Danh sách Mộng CảnhNửa giờ sau...Liễu Bình ngồi tại phòng họp Chấp Pháp cục, đối diện là ba người đàn ông mặcđồng phục cảnh sát."

Chắc hẳn ngươi là một Thẻ bài sư chứ?"

Một người hỏi."

Đúng vậy, ta là Thẻ bài sư."

Liễu Bình trả lời."

Rất tốt, chúng ta rất hài lòng về ngươi."

Một người khác nói, nhấc tay xem đồng hồ rồi nói tiếp: "Năm phút nữa sẽ giaoban, ngươi có thể tiến vào vòng sát hạch cuối cùng."

Người thứ ba nói: "Đêm nay chúng ta có nhiệm vụ đặc biệt, ngươi hiểu không?"

"Ta cần tham dự sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, ngươi chỉ cần ở lại nơi này trực ban... nơi này lưu trữ các loại tài liệu,trang bị và phạm nhân tạm thời bị bắt giam của chúng ta."

Một chiếc chìa khóa được đặt lên bàn."

Nhớ kỹ, phạm nhân bị giam trong tầng hầm, không thể để phạm nhân chạytrốn ra ngoài được."

"Rõ."

Liễu Bình tiếp nhận chìa khóa.Ba người cùng đứng dậy, nói: "Chỉ cần trực ban đêm nay thật tốt, coi như ngươiđã thông qua lần phỏng vấn này, có thể chính thức gia nhập vào chúng ta."

Bọn họ gật đầu với Liễu Bình, đứng dậy đi khỏi phòng họp.Liễu Bình đứng dậy, trở nên trầm tư."

Mộng cảnh rất kỳ lạ."

Yana bình luận."

Với lại bọn họ chạy đi cũng quá nhanh chứ."

Liễu Bình chậm rãi đẩy cửa phòng họp, nhìn về phía ngoài.Toàn bộ Chấp Pháp cục đã rỗng tuếch, không còn bất cứ người nào cả.Chỉ còn lại một mình hắn."

Liễu Bình, nghe này, ta cảm thấy không ổn lắm, loại tình huống này rất giốngloại Danh sách rất cổ xưa kia."

Hoa Tình Không bỗng nói.Liễu Bình nói: "Ý của ngươi là..."

"Thời đại kia đã sụp đổ trong quá khứ, ngay cả ta cũng chỉ có chút ấn tượng vớinó thông qua sách cổ, hiện tại chỉ hi vọng không phải là loại tình huống đó màthôi."

Hoa Tình Không nói."

Liễu Bình cũng không sợ chết, ngươi đừng làm chúng ta sợ."

Libertas nói.Không ai nói thêm gì.Một lúc lâu sau, Triệu Thiền Y mới uể oải nói: "Chàng trai trẻ, cậu chết quásớm, nên vẫn chưa hiểu... có nhiều chuyện còn kinh khủng hơn là cái chết."

Ngay sau đó...Bụp!Toàn bộ đèn trong Chấp Pháp cục bị dập tắt.Thế giới trở nên tăm tối, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.Liễu Bình lật tay, thắt U Ảnh đao tại bên hông, nhanh chân bước về phía cửaChấp Pháp cục.Hắn đẩy cửa ra.Mọi thứ bên ngoài đều biến mất.Bóng tối bao phủ mọi thứ.Như là toàn bộ thế giới đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại Chấp Pháp cục này còntồn tại vậy."

Đừng đi ra ngoài, ra ngoài ta lại phải chết."

Gấu trúc thở dài nói.Liễu Bình nhìn về phía bóng đêm vô tận bên ngoài, báo động liên tục vang lêntrong lòng.Ầm!Hắn đóng cửa lại.Yên tĩnh.Tối tăm.Liễu Bình tùy ý đi lại trong Chấp Pháp cục, chậm rãi suy nghĩ mọi chuyện đãxảy ra."

Hoa Tình Không, ngươi có phát hiện điều gì hay không?"

Hắn nhỏ giọng hỏi."

Có một vài đầu mối, thế nhưng nếu muốn xác định chính xác thì chúng ta còncần đi xuống tầng hầm, xem xem phạm nhân là thứ gì mới được."

Hoa TìnhKhông thở dài nói.Liễu Bình lấy chiếc chìa khóa kia ra.Chiếc chìa khóa này cũng đã biến đổi.Từ một chiếc chìa khóa bình thường, nó lại dần dần dài ra, hóa thành một chiếcchìa khóa đồng, phù văn huyền ảo liên tục hiện lên trên đó.Những người chấp pháp kia đã nói, đừng để phạm nhân trốn khỏi tầng hầm...Liễu Bình đẩy cửa thông hướng tầng hầm, bước từng bước đi xuống.Không có bất cứ chuyện gì diễn ra.ố ồ ẩ ấGiống như có hàng tỷ tồn tại vô hình ẩn nấp trong bóng đêm, yên lặng quan sátmọi hành động của hắn.Bọn chúng đang chờ đợi...Liễu Bình đứng trước cửa phòng dưới đất, đâm chiếc chìa khóa trong tay vàokhóa cửa.Cạch cạch.Cửa mở ra.Liễu Bình đẩy cửa, cả người lại bị ánh lửa chiếu sáng.Hắn thấy được một thế giới...Đó là một thế giới đỏ thẫm tạo thành bởi vô biên vô hạn ngọn lửa.Ngọn lửa nóng rực đốt cháy bầu trời tăm tối.Trong biển lửa, vô tận chúng sinh kêu rên giãy giụa, thế nhưng trên tay chânđều bị xiềng xích nặng nề trói chặt, không thể thoát khỏi biển lửa này.Vô số quái vật khổng lồ chậm rãi đi lại trong biển lửa.Bọn chúng cúi đầu quan sát những kẻ đang kêu rên bên dưới, thỉnh thoảng cònvẩy lửa xuống, làm cho đám người phía dưới bị thiêu đốt càng *****, càngđau đớn hơn, tiếng kêu thảm thiết lại càng lớn hơn trước.Liễu Bình nhìn về phía một con quái vật khổng lồ.Trên đỉnh đầu chúng nó có một hàng chữ nhỏ:[Người hầu của Thần Linh, cấp 70.]Liễu Bình âm thầm đóng cửa lạiÁnh lửa biến mất.Thế giới lại khôi phục tăm tối."

Ta đã biết, đây là danh sách Mộng Cảnh của thời đại kia."

Yana bỗng nói.Giọng nói của nàng còn ẩn chứa sự căng thẳng."

Danh sách Mộng Cảnh?

Là sao cơ?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói của Hoa Tình Không cũng truyền tới:"Nàng nói không sai, đây là một loại danh sách Mộng Cảnh rất cổ xưa, có lẽngươi đã từng nghe nói về thời đại mà nó xuất hiện, cùng những chuyện đã diễnra trong thời đại đó..."

"Thời đại Ác Mộng."

"Nó thuộc về Cựu nhật Thần Linh."...Thành Cơ Giới."

Tasha, đã tính ra chưa?"

Thánh mục sư hỏi.ẫ"Vẫn chưa."

Cô bé trả lời.Cả ba thủ lĩnh đoàn đội đều ngồi cạnh bàn, yên lặng nhìn cô bé không ngừng rútbài, tính bài."

Ngươi đã tính hơn nửa giờ rồi, thế mà ngay cả việc 'Dạ Nguyện' còn sống hayđã chết cũng còn không tính ra được sao?"

Giới Vương không nhịn được màhỏi."

Xin lỗi, thật sự rất khó khăn, ta chưa bao giờ thấy tình huống này."

Cô bé Tasha lau mồ hôi trán, nói.Cô bé đưa hai tấm thẻ bài ra cho mọi người xem."

Tấm thẻ bài màu đen này đại biểu cho tử vong, mà tấm thẻ bài màu trắng nàyđại biểu sự sống."

"Thế nhưng hai tấm thẻ bài này liên tục giao thế xuất hiện, làm cho ta không thểtính toán tiếp."

Đám người nhìn nhau."

Tasha là Chiêm Bặc sư xuất sắc nhất của chúng ta, ngay cả cô bé đều khôngthể thấy được, vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."

Tà Quỷ thở dài nói.Giới Vương hơi suy tư, bỗng nói: "Hay là, tính xem bọn họ đạt được thứ gì cógiá trị hay không."

Đám người cùng nhìn về phía hắn ta."

Nhìn ta làm gì, ta nhớ rằng thứ này dễ tính toán nhất mà."

Giới Vương nói."

Tính cái này cần tiêu hao tuổi thộ, đoàn trưởng, ta không làm."

Tasha nhìn vềphía Tà Quỷ, nói với giọng tủi thân.Ánh mắt Tà Quỷ lóe lên, vỗ vai Giới Vương, nói: "Các ngươi ra tuổi thọ, ta sẽlàm cho Tasha tính."

"Nhất định phải là tự nguyện."

Tasha bổ sung.Giới Vương quay đầu lại nhìn một lượt, lại thấy toàn bộ đoàn đội Khải Kỳ đềulộ ra vẻ hồi hộp.Một đám vô dụng.Giới Vương mắng thầm một câu, bình thản nói: "Không thành vấn đề, để ta tớiđi."

Cô bé đưa cho Giới Vương một tấm thẻ bài, nói: "Nắm chặt nó, nó sẽ hấp thutuổi thọ của ngươi."

"Khoảng chừng là bao nhiêu?"

Giới Vương hỏi."

Bình thường đều là khoảng bảy tháng."

Tasha nói.Bảy tháng tuổi thọ.Cũng không coi là nhiều."

Được."

Giới Vương ngậm tấm thẻ bài kia lên miệng, vểnh chân bắt chéo, tựa vào ghếngồi.Cô bé Tasha hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ta bắt đầu."

Cô bé ném từng tấm thẻ bài ra ngoài, tất cả đều nằm úp trên mặt bàn."*****ên, cần phải biết bọn họ đạt được thu hoạch về phương diện nào."

Một tấm thẻ bài được lật ra.Trên thẻ bài có vẽ một hang động yên tĩnh, bên trong hang động là sách vởmênh mông vô bờ."

Là bí mật."

Tasha nói xong, lật tới tấm thẻ bài thứ hai."

Hiện tại để ta xem xem, là bí mật về phương diện nào..."

-------Chương 470: Long Sáo Giáp!Bàn tay của cô bé vừa tiếp xúc thẻ bài thì thân hình như bị thứ gì đánh bay rangoài, phát ra một tiếng hét kinh hoàng.Tất cả thẻ bài lại bị lật úp lại.Lúc này, Tà Quỷ cũng đã đón đỡ Tasha."

Không được!

Không thể xem bói!

Nếu như nhìn trộm bí mật kia, chúng ta đềuphải chết!"

Tasha vừa khóc vừa gào lên một cách cuồng loạn.Tà Quỷ rùng mình, nắm chặt hai tay của cô bé, nói: "Nghe ta đây, không xembói!

Chúng ta không xem bói nữa!"

Toàn bộ căn phòng đều im lặng.Mà đối diện cái bàn.Trên ghế đẩu.Một bộ xương khô mặc quần áo đang bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, trênmiệng còn ngậm thẻ bài, không nhúc nhích.Giới Vương.Tuổi thọ của hắn ta bị hút sạch, hóa thành một bộ xương khô....Nơi sâu trong Vĩnh Dạ.Mộng Cảnh.Cục cảnh sát.Liễu Bình ngồi tại bậc thang nơi đi xuống tầng hầm ngầm, nói:"Ta sắp thăng cấp rồi."

"Ta cũng vậy."

Libertas nói."

Ta đã thăng cấp."

Hoa Tình Không nói."

Gâu!"

Hỏa Nha cũng góp vui.Tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.Trong Vĩnh Dạ, thực lực là thứ quan trọng nhất."

Không tính những thứ khác, chỉ là Danh Sách Mộng Cảnh này cũng là một bímật khá kinh người rồi, có thể cho nhiều kinh nghiệm tới như vậy, ngay cả tacũng sắp thăng cấp."

Yana cảm thán."

Như vậy, sau đó ta sẽ canh giữ tại đây."

Liễu Bình nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, nói: "Dựa theo ý của mấy tênchấp pháp kia mà nói, chỉ cần không có quái vật chạy ra khỏi nơi đó, thì tính tađã thông qua sát hạch."

"Hẳn là như vậy."

Hoa Tình Không nói."

Hi vọng không có quái vật tới... bọn chúng là tồn tại từ thời đại Ác Mộng, maquỷ thời đại đó mạnh hơn hiện tại rất nhiều."

Yana nói."

Còn có chuyện gì liên quan tới thời đại Ác Mộng nữa hay không?"

Liễu Bìnhhỏi."

Không, chúng ta chỉ biết được một vài trang phục, giống loài, các loại thứcăn,... mà thôi, thế nhưng bí mật chân chính liên quan tới đoạn lịch sử kia đều bịbảo vệ rất nghiêm ngặt, sẽ không để người khác thăm dò một cách dễ dàng."

Hoa Tình Không nói.Bỗng nhiên...Cốc cốc cốc...Cửa tầng hầm mở ra.Đám người đều im lặng.Một tay Liễu Bình nắm chặt sách thẻ, một tay rút U Ảnh đao ra, nói:"Ai?"

Một giọng nói the thé từ trong cửa truyền ra:"Mở cửa, ta phải ra ngoài."

Liễu Bình nói: "Không được, ngươi bị giam tại nơi này, chờ đám người chấppháp sáng sớm ngày mai tới đây, mới có thể thẩm vấn ngươi."

Giọng nói kia bỗng nhiên trở nên tàn bạo, gầm lên: "Không ai có thể thẩm vấnta... toàn bộ loài người đều phải bị hủy diệt."

Ầm...Khí tức kinh khủng xuyên qua khe cửa, hóa thành gió mạnh thổi tới.Liễu Bình gần như bị thổi bay ra ngoài.Hắn nắm chặt trường đao, thở dài.Chỉ thả khí thế ra, đã có uy lực tới mức này, nếu như đánh nhau thật, nhữngngười bên mình có thể thắng sao?Hắn ho nhẹ, nói:"Chào Idol đại ca, những diễn viên quần chúng chúng ta vẫn chưa tới đủ, xinngài kiên nhẫn chờ thêm một lát."

Một luồng lực lượng vô hình từ trên người Liễu Bình tản ra.Năng lực hệ biểu diễn: Long Sáo Giáp!Lần này cũng không giống với khi bay ngang qua rừng cây khi trước...Khi đó khoảng cách giữa Liễu Bình cùng tượng đá màu đen kia quá xa, cho nênkỹ năng không có hiệu lực.ầCòn lần này.Khoảng cách giữa hắn và quái vật cũng chỉ là một cánh cửa mà thôi!Ngay sau đó...Khí tức tàn bạo kia bỗng thu hồi lại, sát ý cũng biến mất hoàn toàn.Giọng nói truyền ra lại có thêm vài phần ủ rũ:"Tới khi nào thì các ngươi mới có thể thu xếp xong mọi chuyện chứ?"

Liễu Bình cười nói: "Chúng ta cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đạo ánh sáng, thư kýtrường quay bị mắc tắc đường, diễn viên quần chúng còn đang phát quần áo,ngài cứ đi nghỉ ngơi một lát đi."

Giọng nói kia nói: "Một đêm nhàm chán, ban đầu ta còn tưởng có thể giết..."

Liễu Bình cắt ngang lời của nó, nói: "Ngài chính là vai chính của vở kịch này,hay là thừa dịp những người khác còn chưa tới, hai chúng ta nói chuyện một vàicâu?"

Giọng nói kia nói với vẻ khinh thường: "Nói chuyện với ngươi?

Mặc dù haichúng ta còn cách một cánh cửa phong ấn, thế nhưng ta có thể cảm nhận đượcngươi còn chưa tới cấp 20 nữa."

"Tùy ý nói một vài câu cũng được mà."

Liễu Bình mỉm cười nói."

Một câu nói tùy ý của ta, đối với ngươi mà nói, đều là bí mật mà nghe xonghẳn phải chết, chúng ta không có gì có thể nói cả."

Giọng nói kia nói.Liễu Bình nghĩ cũng đúng.Khi trước mình nghe được bí mật về Thần trụ Hư Không và Tù phạm, đã bịđám Ma vương kia nguyền rủa tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ.Chết hơn sáu chục ngàn lần.Nếu như hiện tại còn lắng nghe bí mật của thời đại Ác Mộng, còn không biết sẽcó kết cục gì đâu.Thế nhưng hoàn toàn không trò chuyện cũng không được.Nhỡ hiệu quả của Long Sáo Giáp biến mất, quái vật kia tiến tới, vậy nên đánhthế nào?Liễu Bình ngẫm nghĩ, cười nói: "Idol đại ca, chúng ta nói chuyện về ngài đi,chuyên môn nói về biểu diễn thôi, thế nào?"

Long Sáo Giáp cần liên tục đề cập tới những từ ngữ liên quan tới biểu diễn, hiệuquả mới có thể tiếp tục kích hoạt.Hơn nữa..."

Ngươi muốn trò chuyện như thế nào?"

Quái vật hỏi."

Tâm sự cuộc sống thường ngày chẳng hạn, những thứ tương đối bình thường,một vài chuyện mà mọi người đều công nhận ấy."

Liễu Bình nói."

Hừ, năm đó ta được công nhận là Ma vương Kỳ Quỷ... trong thời đại của ta, cómấy kẻ có thể so sánh với ta?

Nếu không phải loài người giở trò lừa bịp, nhữngnăm đó đừng mơ tưởng chiến thắng ta."

Quái vật nói.Liễu Bình cứng người lại.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi nghe được bí mật không thể nghe nói của thời đại trong quá khứ, cơ chếtrừng phạt của ma quỷ và Nhân tộc sắp được kích hoạt.]Liễu Bình chậm rãi nhìn về phía hư không.Hư không tách sang hai bên, lộ ra vô số bóng đen, đồng thanh nói: "Đây là bímật mà ngươi không thể nghe nói, chết!

Chết ngay lập tức!"

Liễu Bình đưa tay nâng trán.Con rối gấu trúc bên hông hắn run rẩy liên tục như bị giật kinh phong vậy, thậmchí mắt còn trợn trắng."

Còn có thể chịu đựng được sao?"

Liễu Bình nhỏ giọng hỏi.Gấu trúc thở phào một hơi, nói: "Nhờ việc đã chết sáu chục ngàn lần, thu đượcmột vài kinh nghiệm cho nên miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng nổi."

-------Chương 471: Bí mật của Ác MộngNó còn chưa dứt lại, lại bắt đầu giật giật tiếp.Một giây...Hai giây...Ba giây.Hư không dần dần khép lại.Toàn bộ dị tượng đều biến mất hầu như không còn.Chỉ còn một hàng chữ lưu lại tại hư không:[Số lần tử vong: 80.000 lần.]Liễu Bình thở dài, nói về phía cánh cửa kia: "Idol đại ca, chúng ta không tâm sựvề cuộc đời của ngài nữa, chúng ta tâm sự về diễn kịch đi."

"Diễn kịch?"

Quái vật đối diện hơi kinh ngạc, hỏi lại."

Đúng vậy..."

Liễu Bình chuẩn bị một lát, nói: "Ta vẫn cảm thấy kỹ năng diễnxuất của ngài rất xuất sắc, là loại xuất sắc có thể bao quát non sông sơn hà, bấtcứ kẻ nào đều không thể sánh bằng."

"Thật tinh mắt!"

Quái vật nói.Một hàng chữ nhỏ nổi lên:[Lời cổ vũ của ngươi làm cho nó phấn chấn và kiêu ngạo.][Ngươi thu hoạch 0.1% Hồn lực của nó.][Hồn lực thu được: 10.000 điểm.][Ngươi đã có thể thăng cấp, xin hỏi muốn thăng cấp hay không?]Liễu Bình liếc mắt qua, cảm thấy quá vui sướng.Không hề nghi ngờ, lần này tuyệt đối có thể thăng cấp liên tục!Hắn đang định nói hai chữ "thăng cấp" ra, lại nghe được lời nói của quái vậttruyền ra từ cánh cửa:"Ồ?

Chẳng biết tại sao khi nói về biểu diễn, ta lại nhớ tới một sự kiện."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình cũng lên tiếng."

Nói tới biểu diễn, ta cũng có một tấm thẻ bài Kỳ Quỷ chủng loại lừa gạt, thếnhưng đã bị kẻ khác trộm đi mất."

Quái vật phía sau cửa nói.Liễu Bình cảm thấy không ổn lắm, đang định ngăn cản, cũng không còn kịp nữarồi.Con quái vật kia nhớ lại, nói: "Tấm thẻ bài đó, có vẻ như tên là Nham ThạchKhông Tồn Tại."

ế ấ ể ế ấ"Nếu như năm đó ta còn tấm thẻ bài này, như vậy có thể kết hợp nó với một tấmthẻ bài Kỳ Quỷ khác, có lẽ chúng ta sẽ chưa chắc thua Nhân tộc."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi nghe nói bí mật Ác Mộng không thể nghe nói.][Xin hãy để gấu trúc chuẩn bị nhận lấy cái chết.]...Không thể nói chuyện được nữa.Liễu Bình nhìn gấu trúc bên hông liên tục co giật, không khỏi thở dài.Thế nhưng nếu không nói chuyện, cũng không được.Bởi vì không đánh lại đối phương.Thực sự là...Vĩnh Dạ là một nơi không nói đạo lý.Rõ ràng ta chỉ là một Thẻ bài sư mười mấy cấp mà thôi, tại sao lại phải đối mặtloại Ma Vương Kỳ Quỷ tại thời đại Ác Mộng này chứ?Giọng nói từ sau cánh cửa kia truyền tới bỗng thay đổi, nói:"Thật sự là khó tin mà, rõ ràng ngươi chỉ là một con giun dế, lại có thể ngheđược nhiều chuyện của thời đại chúng ta mà không chết, chẳng lẽ ngươi đã từnglà tồn tại thuộc thời đại chúng ta?"

Liễu Bình liếc nhìn gấu trúc.Gấu trúc vẫn đang run rẩy cùng sùi bọt mép.Tuy rằng gấu trúc khoe khoang bản thân có vô số tính mạng, thế nhưng nhỡmay nó không có nhiều như vậy, tới khi sử dụng hết thì chẳng phải mình cũngsẽ chết sao?Thôi được rồi.Vẫn nên dẫn chủ đề tới trên người của mình mới an toàn.Hơn nữa, mình cũng cảm thấy khó hiểu trên một vài một vấn đề."

Ta cũng không biết có phải vậy hay không, ta chỉ biết đôi khi sẽ sinh ra ảo giácthính giác, có vẻ như thấy được chuyện của kiếp trước vậy."

Liễu Bình nói.Giọng nói kia trở nên hứng thú, hỏi: "Trong ảo giác đó, có thứ gì chỉ dẫn ngươihay không?"

"Có người để ta đi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói.Sau khi cân nhắc liên tục, Liễu Bình cảm thấy nói chuyện này ra cũng không cóvấn đề gì.Vĩnh Dạ rộng lớn vô biên, mình không nói rõ ràng, ai biết được giọng nói kiađang nói tới cái gì?Giọng nói từ cánh cửa truyền ra cũng im lặng.ồMột hồi lâu sau...Nó mới trầm ngâm nói: "Kiếp trước của ngươi không phải Nhân tộc."

"Làm sao mà biết?"

Liễu Bình hỏi."

Trong thời đại của chúng ta, sau khi Nhân tộc tử vong cũng không tiến nhậpVĩnh Dạ; sau khi thời đại của chúng ta kết thúc, Nhân tộc tử vong thì sẽ tiếnnhập Vĩnh Dạ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không được chỉ dẫn đi về nơi sâu trongVĩnh Dạ, bởi vì khu vực đó quá nguy hiểm, linh hồn có nguy cơ bị nuốt sạch bấtcứ khi nào."

"Đúng vậy, đó là sự thật không thể cãi lại."

Liễu Bình biết đối phương nói đúng sự thật, không nhịn được mà nói: "Takhông phải Nhân tộc sao?

Vậy thì ta là thứ gì?"

"Không biết, thế nhưng ta có một phán đoán."

Cái giọng nói kia chậm rãi nói: "Có một khả năng... kiếp trước của ngươi là mộttồn tại mà ta nhận biết, ngươi là đồng loại của chúng ta."

"Ồ?

Là vậy sao?

Thực ra ta không có chút dự cảm nào về phương diện này cả."

Liễu Bình kinh ngạc nói.Giọng nói kia lại nhiều hơn sự thân thiết, mỉm cười nói: "Ta có thể cảm nhậnđược, những lời vừa rồi ngươi cũng không lừa ta, ngươi đích thật có được lờicăn dặn của kiếp trước..."

"Ngươi đã tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ, đồng thời cũng không chết."

Liễu Bình cố gắng duy trì gương mặt bình tĩnh.Mình không chết là bởi vì phong ấn một con quái vật không thể nhắc tới, làmcho nó liên tục chết thay bản thân mình.Dựa theo chú giải của Danh Sách, đây là lần *****ên có người chiến thắng nó.Về phần mình tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ, là bởi vì mình nghe được một bí mậtrất quan trọng, bị ép dịch chuyển tới.Những chuyện này đều rất hiếm gặp.Đương nhiên, những chuyện này không cần giải thích cho tồn tại phía sau cánhcửa.Dù sao cứ kéo mọi chuyện lên người mình, sẽ không phát động bí mật mới nàocả.Cứ để nó đoán bừa đi.Giọng nói kia nói tiếp:"Như vậy ngươi tới nơi này, là muốn làm cái gì?"

"Ta cũng không biết, ta chỉ biết cần phải tiếp tục tiến tới nơi sâu trong VĩnhDạ."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, ta đã hiểu."

Giọng nói kia nói.ểĐã hiểu?Nó biết cái gì rồi?Liễu Bình hơi kinh ngạc, lại nghe được giọng nói kia nói tiếp: "Bắt đầu từ thờiđại quá khứ, trải qua dòng thời gian dài vô tận tới ngày hôm nay, ta cũng quansát cẩn thận sự biến đổi của thế giới."

"Tới tận ngày nay, tất cả thẻ bài chức nghiệp chuyên môn thời đại Ác Mộng,đều nằm yên tại nơi sâu trong Vĩnh Dạ, chưa từng hiện thế."

"Nếu như ngươi là người của chúng ta..."

"Như vậy tại kiếp trước, ít nhất ngươi cũng sở hữu thẻ bài chức nghiệp của thờiđại Ác Mộng, ngươi đã từng chuyển chức chức nghiệp Ác Mộng."

Một tấm thẻ bài từ dưới khe cửa bay tới.Trên thẻ bài có vẽ một lỗ khảm kim loại, xung quanh lỗ khảm có vẽ vô số quáivật, bọn chúng đều cùng nhìn về phía lỗ khảm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Thẻ bài Ác Mộng: Dò Xét Toàn Bộ Tuyến Thời Gian.][Sử dụng tấm thẻ bài này, sẽ nhảy ra khỏi tuyến thời gian hiên tại, tìm kiếm thẻbài Ác Mộng trong những tuyến thời gian khác mà ngươi đã từng trải qua.]-------Chương 472: Phán đoán của Ma VươngLiễu Bình nhanh chóng đọc xong.Con quái vật này, chẳng lẽ thật sự coi mình làm đồng loại của nó?Hắn đang ngẫm nghĩ, lại nghe được giọng nói kia nói:"Có thể lắng nghe bí mật thời đại Ác Mộng mà không chết;""Có thể nghe được giọng nói của kiếp trước, để ngươi tiến về nơi sâu trongVĩnh Dạ;""Có thể tiến vào nơi sâu trong Vĩnh Dạ mà không chết;""Rất ít có người có thể làm được ba điểm này, hầu như có thể xác định, ngươichính là đồng loại của chúng ta, thế nhưng vì xác định chắc chắn điều này, còncần trải qua sự chứng minh nghiêm ngặt nhất."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cầm lấy tấm thẻ bài này, để chúng ta cùng nhìn xem, ngoài tuyến thời gian nàyra, ngươi đã từng chuyển chức thành chức nghiệp giả thời đại Ác Mộng haykhông."

Giọng nói kia nói.Chức nghiệp...

Ác Mộng...Liễu Bình lắng nghe, rồi lại nghĩ tới một sự kiện."

Thằng hề, phương thức chiến đấu sở trường của ngươi là gì?"

"Rất nhiều."

Khi đó mình nói như vậy."

Rất nhiều?

Thế nhưng ngươi quá yếu."

Cựu Nhật Thần Linh nói."

Ta... chưa từng nghe qua Thẻ bài sư còn có chức nghiệp thú vị như vậy."

LiễuBình nói."

Ta có thể cảm nhận được lời nói của ngươi là thật, người như ngươi lại làngười *****ên chấp nhận thời đại Ác Mộng... cũng coi như không tệ."

Trong Vở kịch Hắc Ám, tên Cựu nhật Thần linh kia...Dị Hành Giả trong Ác Mộng!Nó duỗi một cánh tay dài nhỏ ra, vồ nhẹ vào trong màn đêm đen kịt, lấy xuốngmột ngôi sao sáng ngời trên bầu trời.Ngôi sao này khảm trên bầu trời đêm đen kịt, rồi hóa thành mặt sau của một thẻbài.Ác Mộng Hành Giả!Đúng vậy, mình đã từng chiến thắng mọi kẻ khiêu chiến, thu hoạch được thẻ bàiÁc Mộng Hành Giả từ trong Vở kịch Hắc Ám!Đó là chuyện phát sinh vào năm năm sau.Chính là ngoài tuyến thời gian hiện tại!ếNếu như mình thành công lừa gạt vị Ma Vương Kỳ Quỷ phía sau cánh cửa kia,không biết nó sẽ có phản ứng như thế nào.Liễu Bình nhặt tấm thẻ bài kia lên, đặt trong lòng bàn tay, nói:"Như vậy là được rồi sao?"

"Được rồi."

Giọng nói kia nói.Trên thẻ bài, vô số quái vật cùng tập trung nhìn về phía Liễu Bình.Ngay sau đó...Trên lỗ khảm có một thẻ bài xuất hiện.Trên thẻ bài có vẽ một người đàn ông mặc áo giáp màu xám, tay cầm trườngđao, đỉnh đầu có một vòng sáng u ám.Sương mù âm u hóa thành một chiếc áo choàng khoác lên người hắn, mà saulưng của hắn lại có vô số bóng ma."

Ác Mộng Hành Giả, ngươi tại một tuyến thời gian khác, đã từng chuyển chứcthành Ác Mộng Hành Giả."

Giọng nói phía sau cửa nói."

Điều này đại biểu cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói kia hơi cảm thán: "Ngươi là đồng loại của chúng ta, chỉ là bởi vì mộtvài nguyên nhân nào đó, ngươi nghĩ ra một biện pháp mà ta không biết, chuyểnthế thành Nhân tộc... chắc hẳn là có tính toán của chính ngươi ở trong đó."

"Thế nhưng ta lại không biết kiếp trước của mình lại là thứ gì."

Liễu Bình nóithật."

Đương nhiên là ngươi không biết... chuyển thế là một chuyện rất khó khăn, sẽquên đi hết mọi thứ, đây là pháp tắc sinh tử của Nhân tộc, có thể thoát khỏi dấuấn bị phong ấn trong linh hồn, từ đó thoát thân... thật sự làm cho người ta hâmmộ, tới tận hiện tại ta cũng không thể thoát khỏi nơi này."

Giọng nói kia nói vớivẻ hâm mộ.Liễu Bình không nói chuyện.Hiện tại, hắn đã không đề cập tới những từ liên quan tới diễn kịch rất lâu rồi,hiệu quả của Long Sáo Giáp cũng đã biến mất.Nếu như con quái vật này công nhận kiếp trước của mình...Như vậy nó phát hiện vừa rồi mình tiến vào một trạng thái của một kỹ năngthần bí nào đó, chẳng phải là càng có sức thuyết phục hơn rồi?Mấy giây sau..."

Thì ra là thế, ngươi có một loại kỹ năng thần bí kỳ quái, cho nên ngay cả tacũng không phát động công kích ngươi."

Giọng nói kia nói."

Đó là vì đi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói."

Hoàn toàn có thể hiểu... kỹ năng thần bí mạnh mẽ tới vậy, căn bản không thểtới từ một vài Danh Sách tầm thường có thể có được, thân phận kiếp trước củangươi cũng không bình thường."

Giọng nói kia nói.ầKỹ năng thần bí tới từ Giao diện Anh Linh.Kiếp trước của mình, có một đồng đội làm cho toàn bộ ma quỷ đều phải sợ hãirơi xuống nơi sâu trong Vĩnh Dạ.Có loại đồng đội này, kiếp trước mình sẽ rất bình thường sao?Liễu Bình âm thầm suy tư.Giọng nói kia tuyên bố: "Ta đã xác định, ngươi chính là tồn tại trong thời đạichúng ta, thậm chí còn quen biết ta nữa."

"Ta không có bất cứ ấn tượng nào cả."

Liễu Bình chân thành nói."

Đương nhiên, ngươi chuyển thế."

Giọng nói kia cười nói.Từ dưới khe cửa, lại có một tấm thẻ bài được đưa ra.Trên thẻ bài có vẽ bản đồ, phía trên vẽ chi tiết cấu tạo của toàn bộ Chấp Phápcục.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đó:[? ? ?][Đây là một vật phẩm Ác Mộng chưa được ghi chép lại, ngươi cần phải đượcchủ nhân trước giải thích, mới có thể biết được bí mật của nó.]Lại nghe được giọng nói kia nói:"Thực lực của ngươi quá kém, nhất định phải dùng thứ này mới có hi vọngthoát thân."

"Nó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Tên của nó là Động Tất Chi Đồ, nó giúp ngươi thấy rõ tình hình bốn phía, ta đãtừng dùng nó giết sạch toàn bộ kẻ địch trong bản đồ, thế nhưng bị trúng phongấn linh hồn nên không thể chạy trốn."

"Hiện tại, ta đưa nó cho ngươi."

"Linh hồn của ngươi không bị phong ấn, chắc hẳn có thể rời khỏi nơi này."...Thẻ bài này rất hữu dụng.Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói: "Cảm ơn, ta không biết mình có thểgiúp ngươi bằng cách nào."

Gióng nói kia đáp: "Thực lực của ngươi quá yếu, thẻ bài này có thể giúp ngươithoát khỏi nơi này, sau đó đi sâu vào bên trong Vĩnh Dạ, có lẽ kiếp trước ngươiđã an bài cái gì đó, nó sẽ giúp ngươi mạnh lên ở nơi đó."

"Ngươi thì sao?

Sẽ luôn bị phong ấn tại nơi này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Có lẽ một ngày nào đó sau khi ngươi mạnh lên, biết được và nắm giữ sứcmạnh giải trừ phong ấn linh hồn, như vậy xin hãy trở lại đây lần nữa, giúp tathoát thân khỏi chốn này."

Gióng nói kia nói.ế ể ấ ề ễ"Nếu ta có thể đạt được thực lực như vậy thì nhất định sẽ trở về."

Liễu Bìnhđáp.Gióng nói kia cười một tiếng, nói: "Đi đi, gần đây ta sẽ không làm ầm ĩ trongdanh sách Mộng Cảnh này, như vậy sẽ tiện cho ngươi hành động."

Giọng nói kia vừa dứt thì trong cánh cửa đã truyền đến một loạt tiếng bước chânnặng nề, dần dần đi xa.-------Chương 473: Động Tất Chi ĐồLiễu Bình tiếp tục ngồi trên bậc thang trong chốc lát.Bầu không khí quỷ dị chung quanh dần dần biến mất.—— Ma Vương Cựu Nhật này bị nhốt trong danh sách Mộng Cảnh không thểthoát thân.Vậy hắn thì sao?Chuyện xảy ra trong thời đại Ác Mộng đều là bí ẩn.Hiện tại hắn không khát vọng những bí mật đó, chỉ muốn trở lại một nơi antoàn, sau đó dùng phương thức ổn thỏa nhất để nhanh chóng gia tăng thực lựclên.Hắn nhìn thẻ bài kia, tạm thời chưa lấy đi.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện ra:"Động Tất Chi Đồ."

"Thẻ bài Ác Mộng, thẻ bài đặc thù."

"Sử dụng thẻ bài này, ngươi sẽ nhìn thấy tất cả tình hình trong vòng ba trămkilomet vuông lân cận, vì thế phụ trợ cho ngươi tiến hành chiến đấu."

"Ngoài ra, trên thẻ bài này có một công năng mà ngươi không biết được:""???"

Liễu Bình trầm ngâm mấy phút.Công năng ma hắn không biết sẽ là cái gì?Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không:"Xin hãy chú ý, ???

đang lấy thủ đoạn không thể phát hiện xâm nhập linh hồnngươi."

"Có muốn để gấu trúc gánh chịu lần xâm nhập này hay không?"

Rõ ràng thẻ bài còn đặt trên mặt đất, vậy mà đã phát động năng lực rồi sao?Liễu Bình không do dự quát lớn: "Muốn!"

Nhắc nhở phù hoàn toàn mới hiện ra:"Chú ý:""???

đã xâm nhập linh hồn gấu trúc."

"Ngoài ra, xin hãy chú ý:""Thuyết minh thẻ bài của ngươi đã được đổi mới như sau."

"Động Tất Chi Đồ."

Á"Thẻ bài Ác Mộng, thẻ đặc thù."

"Sử dụng thẻ bài này, ngươi sẽ nhìn thấy tất cả tình hình trong vòng ba trămkilomet vuông lân cận, vì thế phụ trợ cho ngươi tiến hành chiến đấu."—— Một hàng ??? treo ở cuối dòng thuyết minh đã biến mất.Thẻ bài này sạch sẽ.Khóe miệng Liễu Bình hơi nhếch lên.Hắn cũng không phải làm thiện đường.—— Nơi này chính là Vĩnh Dạ!Thật ra nghiêm túc mà nói thì cho dù hắn là ma quỷ cùng thuộc về thời đại ÁcMộng như nó thì nó cũng không có ý tốt muốn tặng thẻ bài cường đại cho hắn.Ngay từ đầu, hắn thành công lấy được lòng tin của nó.Cho nên nó mới lấy ra thẻ bài này, sau đó ẩn giấu chút thủ đoạn trong thẻ bài.Hắn có được thẻ bài, nó có được linh hồn của hắn.Nhìn có vẻ là nó thắng.Nhưng mà ——Hắn còn có một át chủ bài.Đó chính là Chí Ám Tử Ngẫu.Đây chính là binh khí chung cực được che giấu trong bộ bài danh sách "ChốnLưu Vong", cả tồn tại không thể biết kia cũng bị phong ấn trong đó, biến thànhmột con gấu trúc.Đúng vậy, gấu trúc.Nếu không phải có Chí Ám Tử Ngẫu này, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm,cũng không âm thầm giao tiếp với loại Ma Vương không biết bị phong ấn baonhiêu năm này, thậm chí giao thủ với nhau trong phương diện lừa gạt.Liễu Bình duỗi tay nhéo nhéo gấu trúc, hỏi: "Ngươi còn lành lặn không?"

Gấu trúc cười lạnh nói: "Đám ma quỷ và Nhân tộc các ngươi đều nham hiểmnhư vậy."

"Vì sống sót thôi."

Liễu Bình nói.Gấu trúc nói: "Cái tên vừa rồi kia —— Trong thẻ bài nó cho ngươi còn cất giấumột thẻ bài khác, cái này gọi là ám bài, đáng tiếc ngươi không hiểu loại kỹ xảonày, trực tiếp trúng chiêu."

"Không phải có ngươi ở đây sao, đúng rồi, thẻ bài kia là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nghiêm túc mà nói, thẻ bài kia có chút sâu xa với ta, đều có thủ đoạn ký sinhlinh hồn, đáng tiếc chỉ có thể xem như một món ăn mỹ vị ở trước mặt ta."

"Ngươi ăn nó rồi à?"

ế ể ố ỗ"Không ăn hết —— Ta để lại cho nó một khối vỏ rỗng có chứa sức mạnh linhhồn, cứ như vậy, Ma Vương kia sẽ cho rằng chúng ta không nhìn ra vấn đề, nócũng tạm thời không tới gây chuyện nữa."

"Tạm thời?"

"Đúng vậy, hẳn thẻ bài kia có thể hoàn toàn khống chế linh hồn ngươi trongvòng mười hai giờ, nếu qua mười hai giờ, thẻ bài còn chưa đáp lại lời kêu gọithì nó sẽ biết thẻ bài đã bị ăn."

"Mười hai tiếng đồng hồ."

Liễu Bình thở dài, sau đó tung thẻ bài "Động Tất Chi Đồ" kia ra.Phanh!Thẻ bài biến mất.Chung quanh Liễu Bình xuất hiện một tấm bản đồ nửa trong suốt, nó hoàn toànđược cấu thành từ những đường cong sáng lên và văn tự đánh dấu thật nhỏ, làmcho toàn bộ Chấp Pháp Cục trở nên dễ hiểu."

Ta ở chỗ này."

Liễu Bình chỉ vào một điểm trên bản đồ rồi nói."

Cái gì?"

Yana hỏi."

Ngươi ở nơi nào?"

Hoa Tình Không nói."

Rốt cục thẻ bài kia có ích lợi gì?"

Norton hỏi.Liễu Bình hơi giật mình, nói: "Các ngươi không nhìn thấy?"

"Đúng vậy, không thấy gì cả, thẻ bài được tung ra rồi biến mất."

Libertas nói.Liễu Bình nhìn sang bản đồ, buông tay nói: "Nhưng nó ở ngay trước mắt ta."

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Chú ý."

"Chỉ có tồn tại được Ma Vương kỳ quỷ thừa nhận mới có thể sử dụng thẻ bàiÁc Mộng này."—— Thì ra là thế.Liễu Bình giải thích một tiếng với mọi người, sau đó đứng lên rồi đi ra bênngoài.Hắn trở lại hành lang không có một bóng người, đi vào cửa Chấp Pháp Cục, ấntay lên trên cửa.Chỉ thấy trên bản đồ xuất hiện rất rất nhiều đánh dấu."

Hành lang", "Cửa lớn của Chấp Pháp Cục", "Quảng trường trước cửa", "Cửavào thế giới"...Liễu Bình nói: "Trong các ngươi có ai biết là thế giới gì không?"

"Bình thường là thế giới dạng phong ấn, tựa như nơi mộ táng—— Trên mặt đấtlà thế giới hoa thơm chim hót, được gọi là 'Mặt ngoài thế giới', dưới đất maitáng thi hài, được gọi là 'Thế giới'."

Hoa Tình Không nói."

Giá trị kinh nghiệm của ta đang tăng lên."

Mọi người cùng kêu lên.Liễu Bình nói: "Về sau nên có thêm nhiều loại tri thức không có nguy hiểm nhưthế này."

Hắn đẩy cánh cổng Chấp Pháp Cục ra, đi đến cửa vào thế giới dựa theo nhắcnhở của tấm bản đồ đang lơ lửng ở giữa không trung.Bỗng nhiên, con đường phía trước xuất hiện mấy người mặc đồ chấp pháp.—— Chính là bọn người mà Liễu Bình từng gặp trước đó lúc phỏng vấn trongphòng họp.Trong đó có một người kinh ngạc nói: "Ồ?

Không phải bảo ngươi canh chừngChấp Pháp Cục sao?

Tại sao lại chạy ra?"

"Tất cả mọi chuyện trong cục đều ổn, ta ra đi dạo."

Liễu Bình cười nói.Mấy người cùng quay đầu nhìn lại Chấp Pháp Cục."

Đêm nay thật an bình, hắn thật sự có biện pháp."

Một người lớn tiếng tándương."

Vậy được rồi, xem ra là có bản lĩnh —— Không bằng chúng ta chính thứctuyển dụng hắn đi?"

Một người khác nói."

Đồng ý."

Những người khác đáp lại.Người cầm đầu gật gật đầu, lấy ra một thẻ bài từ trong ngực rồi đưa cho LiễuBình: "Giữ cho kỹ, đây là chứng minh thư của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chínhlà một thành viên chính thức của Chấp Pháp Cục."

Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một ngôi sao lóng lánh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên thẻ bài:"Chấp Pháp Giả một sao."

"Là thẻ bài trong thế giới danh sách Mộng Cảnh, thẻ thân phận."

"Thuyết minh: Ngươi đã thoát ly phạm trù dùng thử, bắt đầu được danh sáchMộng Cảnh tiếp nhận."

"Danh sách sẽ lấy thẻ bài này làm môi giới, hoàn thành các mục trao đổi vớingươi."

-------Chương 474: Đây hẳn là tà vậtLiễu Bình thoáng suy nghĩ một chút rồi tiếp nhận thẻ bài.Thật ra nghiêm túc suy nghĩ thì ——Danh sách Mộng Cảnh này có thể phong ấn Ma Vương kỳ quỷ.Vẫn nên giao tiếp đàng hoàng với nó thì tốt hơn, đừng khiến nó bực bội, nếuhắn bị phong ấn ở nơi này thì có nhiều mạng đến mấy cũng vô dụng.Hiện tại phải làm rõ rốt cục nó muốn làm gì...Bỗng nhiên.Mọi người giật mình, sôi nổi lấy thẻ thân phận của mình ra.Chỉ thấy trên thẻ bài bắt đầu hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Trở lại cửa vào thế giới, dọn sạch đường phố, hoàn thành trừ tà."

Chấp Pháp Giả đi đầu xem xong rồi phất tay nói: "Đi thôi, lại có nhiệm vụ rồi,lần này rất gần."

Một Chấp Pháp Giả khác thở dài nói: "Trừ tà quá phiền phức, chúng ta lạikhông biết thứ nào là tà vật."

Mọi người sôi nổi xoay người, đi về hướng ngõ nhỏ có đánh dấu "Cửa vào thếgiới" kia.Liễu Bình vừa đi theo mọi người, vừa nhìn lên tấm bản đồ lơ lửng ở giữa khôngtrung.Chỉ thấy ngõ nhỏ kia trống không, không có đánh dấu dư thừa gì, chỉ có mộtmũi tên được vẽ trên một mặt tường, chỉ về hướng khối gạch nào đó."

Chỗ ẩn thân của Tử Hồn Oa Oa".Bên cạnh mũi tên có viết một hàng đánh dấu như vậy.Tử Hồn Oa Oa ——Đây hẳn là tà vật.Liễu Bình đi theo mọi người vào ngõ nhỏ, chỉ thấy họ đều cúi đầu, tìm kiếmmọi nơi trên mặt đất.Liễu Bình trực tiếp tiến lên vài bước, dứt khoát dùng U Ảnh Đao cạy gạch ra.Chỉ thấy phía sau viên gạch quả nhiên cất giấu một em bé khô quắt dính đầymáu đỏ bầm."

Thủ lĩnh, các ngươi đến xem."

Liễu Bình lớn tiếng nói.Mấy tên Chấp Pháp Giả chạy tới."

Tà vật..."

Chấp Pháp Giả cầm đầu kinh ngạc hô lên.Em bé kia chậm rãi nâng tay lên ——ắ ầMột hắc quang tỏa ra từ đầu ngón tay nó, bao phủ toàn bộ hẻm nhỏ lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắc quang biến mất.Tất cả Chấp Pháp Giả đều biến thành xương khô.Chỉ có Liễu Bình đứng tại chỗ, tạm thời bình yên vô sự."

Không có khả năng, chỉ có Ma Vương đại nhân biết ta ở chỗ này...

Rốt cụcngươi là ai?"

Tử Hồn Oa Oa lơ lửng ở giữa không trung, lạnh lùng hỏi.Liễu Bình búng tay một cái.Hoa Tình Không lặng lẽ xuất hiện, sợi tơ trên tay không ngừng bay vụt ra ngoài,hoàn toàn ngăn cách toàn bộ quảng trường."

Ma Vương đưa bản đồ cho ta."

Liễu Bình nói."

Không có khả năng!

Đó là thẻ bài quan trọng nhất của nó!"

Tử Hồn Oa Oakhông tin mà quát lớn."

Vì sao nghe có vẻ vui thế nhỉ?"

Liễu Bình nói.Ở trước mặt hắn, sách thẻ tự động mở ra ——Yana, Triệu Thiền Y, Libertas, Norton và Hỏa Nha lặng lẽ đáp xuống đất."

Tà vật cấp 60, trùng hợp là ta khắc chế được nó."

Yana nói.Thánh quang mãnh liệt hiện ra quanh thân thể nàng."

Cầu dẫn bay chung với, nữ thần tỷ tỷ, cho chúng ta thêm chút kinh nghiệm đi."

Libertas vội vàng nói....."

Libertas, ngươi căn bản không biết loại tà vật này ***** đến mức nào..."

Yana nói xong thì lấy ra một quyển sách đầy kim quang, sau đó tung một thẻ bàitrong đó ra ngoài.Phanh!Thẻ bài hóa thành một luồng ánh sáng, dừng lại trên người Liễu Bình.Mấy hàng chữ nhỏ hiện ra:"Ngươi được lời chúc phúc cuối cùng của Thánh kỵ sĩ."

"Người được lời chúc phúc này vờn quanh không bị tà vật xâm nhập và gây ônhiễm."

"—— Đây là kỹ năng cường đại nhất của Thánh kỵ sĩ, nó cũng không mangtheo uy lực quá lớn, nhưng lại có thể giúp ngươi duy trì linh hồn thuần khiết."

Liễu Bình nhìn lại phía đối diện.Chỉ thấy Tử Hồn Oa Oa kia lơ lửng ở giữa không trung, ác độc nguyền rủa:"Đáng chết, là Thánh kỵ sĩ!"

ế ễ ế"Thánh kỵ sĩ chúng ta không giết người, vĩnh viễn duy trì thánh khiết là vìchống lại các ngươi."

Yana nói."

Chống lại chúng ta?"

Trên mặt Tử Hồn Oa Oa lộ ra một nụ cười không thể hiểu được, nó nói: "——Chuẩn bị đối mặt với Ác Mộng đi, Thánh kỵ sĩ."

Thân thể nó dần dần biến mất trong bóng đêm.Trong hẻm nhỏ, một ngọn rồi lại một ngọn đèn đường sáng lên.Một cuốn da dê hiện lên trước mắt mọi người, trên đó nhanh chóng hiện ra mấyhàng chữ:"Nhân viên tham chiến: Thẻ Bài Sư (Một người)""Ác Mộng khởi động."

"Ngươi có mười hai giờ để tinh lọc thế giới."

"Ma Vương sẽ thức tỉnh sau khi hết thời gian đó."

"Đếm ngược bắt đầu:""12:00:00."

Liễu Bình xem xong thì trầm ngâm nói: "Yana, Hoa Tình Không, các ngươi biếtcâu này có ý gì không?"

"Chưa nghe nói qua."

Yana nói."

Đây là bí mật của thời đại Ác Mộng, nó được bảo tồn nghiêm ngặt, cho nênnhững người đời sau chúng ta hoàn toàn không biết thời đại đó đã xảy rachuyện gì."

Hoa Tình Không nói.Bỗng nhiên.Hư không chung quanh khẽ chấn động.Mấy tên Chấp Pháp Giả kia lại xuất hiện lần nữa.Bọn họ lành lặn không tổn hao gì mà đứng ở bên cạnh Liễu Bình, như khôngnhìn thấy cuốn da dê phía trước."

Hình như tà vật chạy trốn rồi."

Một người nói."

Như vậy chúng ta cứ vào xem, thử coi có thể tìm được một ít manh mối trongthế giới ở dưới hay không?"

Một người khác nói."

Nhưng sức mạnh của chúng ta quá yếu, một khi tiến vào thế giới phía dưới thìsẽ lập tức bị ăn mòn."

Người thứ ba nói.Bọn họ cùng nhìn về phía Liễu Bình."

Được thôi, ta đi."

Liễu Bình nhún vai nói.Ba người cùng gật đầu.Người cầm đầu lấy ra một cái huy chương tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, treo ởtrước ngực Liễu Bình rồi nói: "Nếu ngươi có thể cứu người của chúng ta ra, huyểchương này có thể chứng minh ngươi là người của chúng ta."

Liễu Bình cúi đầu nhìn thoáng qua huy chương.Chỉ thấy nó là một mảnh kim loại cực kỳ đơn sơ, bên cạnh hiện ra một hàng chữnhỏ:"Chứng minh chủng tộc: Nhân loại."

Trong lòng Liễu Bình đột nhiên hiện ra một tia khẩn trương.—— Ở thế giới bên dưới, cả thân phận cũng không thể dễ dàng xác định sao?Người nọ vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, lên tiếng khuyến khích: "Đi thôi, thật sựkhông được thì tự sát, như vậy ít nhất sẽ không bị tà ác làm ô nhiễm, có thể cóđược an bình."

Tự sát?Ta cảm ơn ngươi quá đấy.Liễu Bình xua xua tay với bọn họ, xoay người đi sâu vào bên trong ngõ nhỏ.Đi được một nửa thì hắn quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy mấy người kia biến mất không thấy đâu nữa, mà trên mặt đất vẫn cònmấy bộ xương khô."

Kỳ quái, có hơi giống tử linh."

Hoa Tình Không nói.-------Chương 475: Liễu Bình, cho ta mượn đaoLiễu Bình không nói lời nào, hắn gia tốc đi về phía trước.Cuối hẻm nhỏ là một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới.Dọc theo bậc thang đi thẳng một mạch xuống, đi tới một quảng trường rộng lớn.Trên quảng trường có một bức điêu khắc to lớn đứng sừng sững, một mặt cókhắc ma quỷ, mặt còn lại điêu khắc nhân loại.—— Ma và người dung hợp thành một thể, hình thành một pho tượng.Bốn phía trống trải, sương mù bao phủ tất cả, không thể thấy rõ bên ngoàiquảng trường có cái gì.Bỗng nhiên.Sương mù không ngừng quay cuồng chung quanh quảng trường, cứ như cảmứng được cái gì, nó run rẩy kịch liệt lên.Liễu Bình lại mở Động Tất Chi Đồ ra lần nữa.Một bản đồ nửa trong suốt tỏa ra ánh hào quang hiện lên trước mắt hắn.Chỉ thấy bên ngoài quảng trường, những điểm nhỏ chi chít đang nhanh chóng dichuyển hướng tới quảng trường.Ở phía trên những điểm nhỏ đó hiện lên một hàng đánh dấu nho nhỏ:"Tà Uế Chi Ma."

"Đây là những linh hồn bị ô nhiễm, chúng giữ lại lực công kích lúc sinh thời,thậm chí còn mạnh hơn!"

"Ba phút sau, chúng sẽ đến quảng trường!"

Liễu Bình xem xong thì lập tức nói: "Các vị, chuẩn bị chiến đấu."

Hắn vừa muốn cất bản đồ đi thì bỗng nhìn thấy một quang điểm kỳ quái dừnglại ở giữa quảng trường."

Hả?

Nơi này có cái gì đó."

Hắn bước nhanh đến trước tòa pho tượng kia, dán tay vào vách tường phía dướipho tượng, dùng sức nhấn một cái trên một khối gạch.Rắc!Một tiếng động nhỏ vang lên.Vách tường quay lại, để lộ ra một khối di hài thiên sứ.Di hài này bị một thanh chủy thủ toàn thân màu đen đóng đinh trên tường, đôitay siết chặt lấy chủy thủ, cứ như trước lúc chết còn muốn rút chủy thủ ra khỏingực."

Giấu thật kỹ, căn bản không nhìn ra được nơi này có cái gì."

Libertas cảmkhái.ề ồ ễ"Cũng ít nhiều nhờ vào bản đồ của Ma Vương kỳ quỷ."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn thoáng qua chủy thủ kia, chỉ thấy trên chuôi của chủy thủ hoàn toàncấu thành từ những cơ bắp màu đen đang không ngừng mấp máy, mà lưỡi đaolại là một khúc xương nhỏ.Những hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Tà Dị Chi Cốt."

"Chủy thủ."

"Tràn ngập sức mạnh tà ác sa đọa, có thể làm ô nhiễm tất cả các linh hồn."

Giọng nói của Libertas lập tức vang lên: "Oa, chủy thủ này nhìn có vẻ rất mạnh,cho ta được không?"

"Không được!"

Yana lặng lẽ hiện lên."

Các ngươi phải nhớ kỹ, không có sự cho phép của ta thì không được chạm vàonhững thứ ở nơi này đấy."

Nàng nghiêm nghị nói."

Vì sao?"

Libertas hỏi."

Bởi vì chúng đều là vật tà đọa vượt qua lý giải, một khi nhân loại lây dính thìlinh hồn sẽ bị dị hoá."

Hoa Tình Không nói.Yana tiến lên hai bước, cả người tỏa ra ánh hào quang thánh khiết.Nàng nắm lấy chuôi chủy thủ này, dùng sức rút nó ra rồi ném xuống mặt đất.Chủy thủ mấp máy một trận.Nó hóa thành một con sâu mọc đầy lưỡi dao, chui xuống đất rồi biến mất."

Vì sao Yana có thể chạm vào chuôi chủy thủ này?"

Libertas không cam lòngmà nói."

Linh hồn của nàng thánh khiết, không có chút tì vết dơ bẩn nào, cho nên sẽkhông bị ảnh hưởng, đổi lại là ngươi, một khi nắm lấy chủy thủ kia thì trực tiếpbiến thành quái vật sa đọa."

Hoa Tình Không cười lạnh nói.Libertas không hé răng.Trên vách tường, hài cốt thiên sứ kia bỗng động đậy."

Là ai?

Vừa rồi là ai cứu vớt ta?"

Thiên sứ phát ra giọng nói khàn khàn, nỗ lực nhìn quanh bốn phía.Lúc này Liễu Bình mới phát hiện, hai mắt thiên sứ là một mảnh lỗ trống, hiểnnhiên đã bị cắt mất."

Ta là một Thẻ Bài Sư."

Liễu Bình nói.Huy chương trước ngực hắn bỗng tỏa ra ánh hào quang càng sáng chói.Thiên sứ lập tức cảm ứng được, lên tiếng tán thưởng: "Là nhân loại!

Thật khôngngờ, ta bị phong ấn trên vách tường này qua vô số năm tháng, vốn cho rằngvĩnh viễn không có ai cứu ta ra —— Kết quả ngươi lại phát hiện được ta."

ễ ồLiễu Bình nhìn thoáng qua bản đồ kia.—— Thật là thứ tốt!Nếu không phải Ma Vương kỳ quỷ giở thủ đoạn thì hắn thật sự muốn cảm ơn nómột phen.Hiện tại à...Xem ra phải dùng một phương thức khác để cảm tạ nó."

Không đáng nhắc tới, chúng ta phải tiếp tục đi tới, ngươi có tính toán gìkhông?"

Liễu Bình hỏi."

Đi tới?

Đúng vậy...

Phải nhân lúc Ma Vương kia còn chưa phát hiện, cố gắnggiành lấy càng nhiều nơi, đánh thức càng nhiều chiến hữu, nếu không ngươi sẽgiống như chúng ta, bị hoàn toàn vây khốn ở chỗ này."

Hài cốt thiên sứ nói.Liễu Bình im lặng, sau đó hỏi: "Các ngươi đều bị nhốt ở chỗ này sau khi chiếnbại à?"

Hài cốt thiên sứ thở dài: "Cũng hết cách rồi, chiến tranh đã giằng co rất nhiềulần, nhưng Ma Vương quá mạnh..."

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trong lòng bỗng nảy ra một cảm giác.Hắn nhìn vào sương mù chung quanh quảng trường, chỉ thấy một rồi lại mộtcon quái vật chui ra từ sương mù.Đám quái vật đó đều có hình thể tương tự như người, nhưng hai mắt đỏ bừng,vẻ mặt điên cuồng.Chúng cũng không vội vã nhào lên, mà xếp thành mấy hàng ở đằng xa.Chú ngữ tà dị vang lên từ trong miệng chúng."

Không thể để chúng tiếp tục niệm nữa!"

Yana vội vàng quát.Libertas là người *****ên nhảy ra từ sách thẻ, hắn ta thuận tay nắm ra một đốnglựu đạn, hung hăng ném đến bên cạnh quảng trường.Ầm ầm ầm ——Khói đặc cuồn cuộn, không ít quái vật bị nổ bay."

Liễu Bình, cho ta mượn đao."

Triệu Thiền Y nói nhỏ.Liễu Bình đưa U Ảnh Đao vào trong hư không, lập tức có một bàn tay nhỏ vươntới, nhận lấy trường đao.Triệu Thiền Y cầm đao bay vút lên, biến mất chỉ trong nháy mắt.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng ánh đao quang lộng lẫy bùng nổ, cắt những hàng quái vật kia thành mấykhúc.Hoa Tình Không cũng đi ra từ sách thẻ, nắm lấy một sợi tơ thật dài, nhìn sâuvào bên trong sương mù.ồ ế"Không còn kịp rồi, chúng đã gọi ra một tên cực kỳ ghê gớm đến."

Hoa TìnhKhông nói.Norton cũng xuất hiện, vỗ một cái lên sách thẻ của mình rồi quát khẽ lên: "Kéodài không gian!"

Một thẻ bài bị y vứt ra ngoài.Phanh!Thẻ bài biến mất."

Ta cũng cảm nhận được khí tức cường đại trên người tên kia, nhưng nếu nómuốn đến nơi này thì phải trải qua một không gian hư vô lên tới chừng một vạnkilomet —— Cũng coi như tranh thủ được một chút thời gian."

Norton nói."

Vậy tiêu diệt những thứ có thể kêu gọi quái vật cường đại trước đi."

Liễu Bìnhnói, sau đó lấy ra quyển sách Hỏa Diễm kia.Hắn đưa sách thẻ cho Libertas, vỗ vỗ bả vai đối phương rồi nói: "Dùng nó chotốt."

"Còn có cái này."

Liễu Bình đưa qua một cái bật lửa.Libertas nhận lấy bật lửa rồi quan sát, chỉ thấy đây là một cái bật lửa chống gióđược đúc từ cùng một chất liệu, bên ngoài có điêu khắc một bộ xương khô, mộtnữ nhân và một thanh chủy thủ.Hắn ta yêu thích mà vuốt bật lửa, sau đó lại nâng sách thẻ lên, vui mừng quáđỗi, nói: "Quả nhiên là huynh đệ tốt!

Liễu Bình, ta sẽ để ngươi biết rốt cuộc talợi hại đến mức nào."

Liễu Bình cười cười.Trên thực tế, Libertas là một thích khách cực kỳ có tiềm lực, chẳng qua tuổi quánhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.Nếu hắn ta được bồi dưỡng thật tốt thì tương lai nhất định sẽ là một nhân vật lợihại.-------Chương 476: Không gian chấn động!Ầm ầm ầm ầm ——Sâu bên trong sương mù truyền đến từng đợt chấn động thật lớn."

Nó sắp tới!"

Norton lớn tiếng nói.Chỉ thấy chung quanh quảng trường, những quái vật hình người đó đã hoàn toànbị Triệu Thiền Y giết sạch."

Nhân cơ hội này, hãy để chúng ta nhìn xem cái tên kia rốt cục ghê gớm đếnmức nào!"

Triệu Thiền Y vẩy máu tươi trên trường đao đi, lạnh lùng nói.Mọi người nín thở chờ đợi.Bỗng nhiên, một giọng nói nhu hòa vang lên: "Cho dù không đánh thắng thì vẫnphải chiến đấu một trận, nếu không chẳng phải là được cứu uổng công hay sao."

Mọi người quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy hài cốt thiên sứ kia chậm rãi cúi thấp đầu xuống.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng sợi từng sợi cơ bắp đột nhiên sinh ra chung quanh hài cốt, thiên sứ lập tứctrở nên có máu có thịt, sống lại lần nữa.Một đôi cánh chim trắng tinh mở ra hai bên.Hư không mở ra, áo giáp quang minh đã rách nát ầm ầm tản ra, hóa thành mộtloạt những cấu kiện, khoác lên trên người thiên sứ.Đây là một thiên sứ nam tính thân hình thon dài.Thiên sứ tùy tiện triệu hồi.Một thanh trường kiếm thủy tinh hiện ra từ hư không, bị hắn ta nắm chặt trongtay."

Ta khôi phục một chút sức mạnh..."

Thiên sứ nói với mọi người đang nhìn hắn.....Thiên sứ từ từ đi đến bên cạnh Liễu Bình, giơ trường kiếm lên.Từng ánh hào quang phát ra từ trường kiếm rồi hóa thành những ngọn gió mãnhliệt."

Đừng khẩn trương, nơi này chỉ là cửa vào thế giới, sẽ không có quái vật quámức cường đại tiến đến."

Thiên sứ nói."

Ngươi muốn chiến đấu cùng ta sao?"

Liễu Bình hỏi.Trên người thiên sứ tỏa ra từng luồng quang huy thánh khiết.Trên đỉnh đầu hắn ta hiện ra một vòng quang hoàn trắng tinh.ầ ố ẩ"Ta là thiên sứ trận doanh thần thánh, là thiên đích của một số tà ám và dơ bẩn,hơn nữa chúng nó phong ấn ta nhiều năm như vậy...

Thù này nhất định phảibáo!"

Thiên sứ căm hận nói.Liễu Bình gật gật đầu, ánh mắt nhìn lại vào hư không.Chỉ thấy trên bản đồ xuất hiện một điểm đỏ, đang nhanh chóng vọt vào quảngtrường từ một nơi xa xôi.Bên cạnh điểm đỏ có mấy hàng đánh dấu:"Mẹ của linh hồn dơ bẩn."

"—— Nó quá cao ngạo và tự cho là đúng, nếu không phải nể mặt nó có nănglực độc đáo trong phương diện chiếm lĩnh trận địa thì ta đã sớm ăn nó."

"Trên thực tế, thân thể của nó quá mức yếu ớt."

Liễu Bình hơi giật mình.Mấy phút sau, hắn mới phản ứng lại.Không sai.Đại khái đây chính là bình luận mà Ma Vương kỳ quỷ để lại trên bản đồ.Nó đang đánh giá thủ hạ của mình.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Sương mù mở ra hai bên.Một con quái ***** lơ lửng ở giữa không trung xuất hiện.Nhìn nó có hơi giống một nhân loại nữ tính phóng đại, nó mặc một bộ váy dàibện thành từ vô số xương khô.Đầu và thân hình của con quái vật được tạo thành từ xương cốt đen nhánh, tronghốc mắt lộ ra quang diễm hắc ám.Nó quan sát thiên sứ và Liễu Bình, lấy một giọng điệu trịch thượng kẻ cả khinhthường nói: "Thiên Sứ trưởng Audley và một tên vô danh, tội danh tự tiện pháhư thế giới của các ngươi đã được thành lập, hiện tại đi chết đi."

Nó vươn ngón tay xương thon dài ra, cách không điểm nhẹ.Một hắc quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về hướng thiên sứ.Thiên sứ hừ lạnh một tiếng, vung mạnh thanh kiếm thủy tinh ra, chống lại trựcdiện với hắc quang ——Rầm!Một tiếng trầm đục vang lên.Thiên sứ bị hắc quang đánh bay ra ngoài, lăn mấy vòng rồi đứng lên lần nữa,bày ra một tư thế tiêu sái."

Chỉ dựa vào bản lĩnh này mà cũng muốn giết ta?

Thẻ Bài Sư, ta yểm hộ ngươi,ngươi lên ——" Đôi tay hắn ta không ngừng phát run, lại lớn tiếng nói như vậy.ễ ế ề"Được!"

Liễu Bình khẽ quát một tiếng, đánh về hướng quái vật.Quái vật lại chém ra một hắc quang nhắm vào người Liễu Bình.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, tránh khỏi hắc quang, ai ngờ hắc quang đột nhiênquay đầu lại, đánh trúng sau lưng hắn.Liễu Bình lập tức bị đánh bay, lăn mấy vòng rồi dừng lại trước mặt Mẹ của linhhồn dơ bẩn, hán "A" một tiếng ngã xuống đất rồi chết.Quái vật lộ ra vẻ mặt hài hước, nhìn về phía thiên sứ rồi nói: "Hiện tại, chỉ cònlại một mình ngươi."

Thiên sứ nhìn thi thể của Liễu Bình, lại nhìn về phía quái vật."

Chẳng lẽ...

Ngươi là Mẹ của linh hồn dơ bẩn trong truyền thuyết sao?"

Hắn takhông thể tin mà hỏi."

Là ta."

Quái vật đáp."

Chuyện này không có khả năng!

Vì sao người rời khỏi nơi sâu bên trong thếgiới?"

Thiên sứ nói."

Lâu lắm không giết chóc —— Thiên sứ, ngươi biết kết cục của mình là cái gìkhông?"

Quái vật vừa nói vừa vung mạnh cánh tay lần nữa."

Chờ một chút."

Thiên sứ hét lớn."

Thế nào?

Muốn thực hiện một lần sám hối trước khi chết à?"

Quái vật nói.Vẻ mặt của thiên sứ trở nên nghiêm nghị.Hắn ta buông thanh kiếm thủy tinh, lại tháo quang hoàn thánh khiết trên đỉnhđầu xuống.Chỉ thấy hai cánh của hắn ta rung lên, đã biến thành cánh chim màu đen trongnháy mắt."

Đây là sức mạnh hắc ám...

Ngươi đang làm gì?"

Quái vật nghi ngờ hỏi.Thiên sứ lại lấy ra một quang hoàn màu đen rồi đặt lên đỉnh đầu lần nữa.Hắn ta lại cầm lấy thanh kiếm thủy tinh kia, nhẹ nhàng run lên ——Trường kiếm hoàn toàn biến thành đen nhánh."

Dựa theo mệnh lệnh của Ma Vương, không được tùy ý ***** tất cả nhữngtồn tại sa đọa đến trận doanh hắc ám —— Hiện tại chúng ta là một phe, ngươikhông thể ra tay với ta!"

Thiên sứ nghiêm mặt nói.Tay quái vật đang giơ lên cao cao lại đột nhiên ngừng lại giữa không trung."—— Thiên sứ hắc ám!

Ngươi đã sa đọa?"

Nó khó hiểu hỏi lại."

Lần trước ta vốn muốn đầu nhập vào, nhưng chuôi chủy thủ này đâm quánhanh, ta còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị phong ấn rồi."

Thiên sứ hắc ám nói.Quái vật có chút sững sờ.Nhìn chung thì nó chưa bao giờ nhìn thấy tình hình như vậy.ếDị biến đột nhiên sinh ra ——Chỉ thấy dưới đất truyền đến một giọng nói: "Ra tay."

Trong chớp nhoáng, hư không hiện ra những sợi tơ chi chít, giống như một cáimạng nhện hoàn toàn bao vây lấy quái vật ngay giữa không trung.Một tiếng quát mềm mại vang lên.Triệu Thiền Y hung hăng bổ xuống đầu quái vật.Quái vật muốn vung vẩy ngón tay xương, lại bị một con chó cường tráng nhưtrâu cắn vào ngón tay.Libertas xuất hiện sau lưng quái vật, hai thanh đoản kiếm trong tay bốc cháy lênngọn lửa sôi trào, không ngừng đâm mạnh vào con quái vật.Norton cầm một thanh pháp trượng trong tay, đứng đằng xa quát: "Không gianchấn động!"

Yana rơi xuống từ trên đầu quái vật, đôi tay tỏa ra thánh quang lộng lẫy, tungmột quyền đánh vào đầu nó.Chỉ trong nháy mắt.Mọi người hoàn thành đợt tấn công đồng loạt.Liễu Bình cũng đã đứng lên, khẽ cười nói: "Trao đổi vị trí, lại đến một lần."

Sức mạnh vô hình tỏa ra từ quang hoàn sáng tối luân phiên trên đầu hắn.—— Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!-------Chương 477: Con rốiChỉ một thoáng, mọi người trao đổi vị trí.Quang huy trên người Yana quá mạnh, cứ như biến thành một người ánh sáng,nàng ấn tay lên sau lưng quái vật rồi quát lên: "Trừ tà!"

Oanh!Quang huy thánh khiết phóng lên cao.Quái vật phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, lập tức muốn bộc phát ra chiêu gì đó——Libertas dùng đoản kiếm liệt diễm chém rớt cánh tay của nó.Hỏa Nha cắn lấy xương cổ của nó.Triệu Thiền Y tung một đao đâm vào ngực quái vật.Norton đứng lơ lửng trên không, vung mạnh pháp trượng hung hăng nện lên đầucon quái vật."

Cận thận đó, nó muốn tự phát nổ!"

Hoa Tình Không lớn tiếng nhắc nhở.Liễu Bình búng tay một cái, nhẹ nhàng nói: "Lui."

Mọi người lập tức biến mất, xuất hiện ở bốn mươi mét bên cạnh.Liễu Bình chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở trước mặt quái vật."

Chết đi!"

Quái vật phát ra tiếng gầm rú sắc nhọn.Ánh hào quang hắc ám vô tận bị nó ném ra, đánh vào trên người Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình bất biến, đồng tình nói: "Ngươi vốn là vai chính của lần giếtchóc này, vì sao lại thất thủ chứ?"—— Long Sáo Giáp!Hắc quang mãnh liệt trên người quái vật dần dần bình ổn.Nó nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Ta quá lơ là, đáng lẽ nên phát động cácloại thuật pháp phòng ngự cường đại trước, để tránh bị các ngươi đến gần người—— Thân thể ta hoàn toàn cấu thành từ xương thuật pháp, tương đối yếu ớt."

"Không sai, nói rất tốt."

Liễu Bình vỗ tay nói: "Thật ra nếu nói đến thực lực công kích, ngay cả MaVương cũng rất tán thưởng ngươi, đám tép riu chúng ta căn bản không phải đốithủ của ngươi, không phải sao?"

Quái vật lấy giọng điệu đắc ý nói: "Ngươi biết thì tốt rồi."

Hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi phát động thuật Cứu Tử Phù Thương."

"Lời nói của ngươi cổ vũ Mẹ của linh hồn dơ bẩn."

ồ ố"Ngươi có được 1% hồn lực cuối cùng từ nó."

"Hồn lực của nó về không."

Liễu Bình nhìn về phía quái vật.Chỉ thấy xương cốt đen nhánh cả người nó giống như lá khô, tan vỡ từng mảnhrồi tung bay, rơi rụng trên mặt đất.—— Quái vật đã chết."

Ta thăng cấp."

Libertas hưng phấn nói."

Cuối cùng ta cũng nghênh đón thăng cấp."

Triệu Thiền Y cảm khái."

Gâu!"

Hỏa Nha vui sướng kêu lên."

Trở về sách thẻ để thăng cấp đi, vậy an toàn hơn một chút."

Norton nói.Mọi người hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ trước mặt Liễu Bình.Hoa Tình Không và Yana thì ở lại.Các nàng đứng một trái một phải bảo vệ Liễu Bình, sau đó nhìn về phía đốidiện.Đối diện ——Thiên sứ hắc ám đứng bất động, đã nhìn ngây cả người.Vừa rồi liên tục bùng nổ hai đợt công kích trong chớp nhoáng, sau đó mọingười rút lui, Thẻ Bài Sư tiến lên nói chuyện.Tiếp theo thì Mẹ của linh hồn dơ bẩn nổi tiếng thế giới kia đã chết.Đã chết.*****ên thiên sứ hắc ám nhìn nhìn đống xương khô trên mặt đất, sau đó chậmrãi ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Bình và hai cô gái."..."

Thiên sứ hắc ám."..."

Liễu Bình."..."

Yana."..."

Hoa Tình Không.Không khí đặc biệt im ắng.Hai chiếc cánh của thiên sứ hắc ám bỗng rung lên, hóa thành màu trắng nhưtuyết lần nữa.Hắn ta thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt kiên nghị rồi nói: "Ta vốn chuẩn bị nhẫnnhục chịu đựng nhằm trà trộn vào thế giới hắc ám, hiện tại có vẻ không cần."

Hắn ta vừa nói vừa nhanh chóng gỡ quang hoàn hắc ám trên đầu xuống, lại đểquang hoàn tỏa ra bạch quang lên lần nữa.Thanh kiếm thủy tinh màu đen trở nên trong suốt tỏa sáng lại, thậm chí có thểphản chiếu hình ảnh.ễ ếLiễu Bình nhìn mà không biết nói gì cho phải."

Thiên sứ đều như vậy sao?"

Hắn nhỏ giọng hỏi."

Nó cũng là hệ Thần Thánh...

Ngươi nên hiểu."

Yana nói đầy ngụ ý.Liễu Bình rơi vào trầm tư.Thiên sứ lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, vừa đi về hướng bọn họ vừa ôn hòanói: "Đi thôi, chúng ta hãy cũng đi bài trừ tất cả hắc ám —— Dưới sự chỉ đạocủa ta, các ngươi nhất định có thể tìm được cách rời đi nơi này—— Cho dùchưa có ai làm được chuyện này cả."

"Ý ngươi là, mỗi một người tiến vào nơi này đều bị vây khốn ở đây sao?"

HoaTình Không hỏi."

Đúng vậy, đây chính là danh sách Ác Mộng, không kẻ nào có thể thoát thân."

Thiên sứ nói."

Chúng ta cũng không thuộc về danh sách Ác Mộng này, chẳng lẽ không cócách nào rời đi à?"

Yana hỏi.Thiên sứ biết gì nói hết, không có nửa lời giấu giếm: "Nếu có thể chiến thắngMa Vương kỳ quỷ kia thì còn có một tia khả năng, nhưng nó chính là một trongnhững kẻ mạnh nhất trong thời đại Ác Mộng, cho nên căn bản không có hyvọng."

Hai nàng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình bỗng nhớ tới một chuyện, hắn ấn tay lên sách thẻ rồi nói: "Lilith."

Lilith lộ cái đầu nhỏ ra từ ngọn tóc của hắn, đáp lại: "Được rồi, ta biết rồi, cánhân ta không thích loại con rối này, bởi vì quá khó coi, nhưng nếu ngươi muốn——"Sách thẻ chấn động.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ Con Rối Tử Vong.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Những khúc xương khô rơi trên mặt đất đó bay lên lần nữa, từng mảnh từngmảnh, từng khối từng khối, tổ hợp thành một thân thể hoàn chỉnh.—— Mẹ của linh hồn dơ bẩn!Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi lấy sức mạnh của sách thẻ, biến con quái vật này thành con rối tửvong."

"Số lượng con rối: 1/5."

Quái vật im hơi lặng tiếng bay tới, dừng ở trước mặt Liễu Bình...."

Cái gì!

Ngươi có thể nô dịch linh hồn của nó!"

Thiên sứ kinh ngạc hô to."

Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi."

Liễu Bình nói."

Không!

Đây không phải là thủ đoạn nhỏ gì, đây là sức mạnh hệ Tử Vong cựckỳ hiếm thấy, ta đoán nó còn có thể tiếp tục tăng lên, mãi đến khi vượt qua giớihạn sinh tử!"

Thiên sứ nói."

Đó là điều đương nhiên," Lilith thò cái đầu nhỏ ra từ ngọn tóc của Liễu Bình,đắc ý nói: "Chỉ vì ta lưu lạc quá lâu, thời gian rời khỏi sách thẻ lại quá dài, nếukhông thực lực tuyệt đối không chỉ như vậy."

Nàng nhìn về phía Mẹ của linh hồn dơ bẩn.Mẹ của linh hồn dơ bẩn linh động bay múa, thậm chí còn duỗi tay phát ra vàithuật pháp công kích."

Nó có thể nói không?"

Liễu Bình hỏi.Lilith cười cười.Chỉ thấy Mẹ của linh hồn dơ bẩn ngẩng đầu, nhìn về phía thiên sứ và nói: "Đầunhập vào ta đi, thiên sứ, ngươi mới là con rối xinh đẹp, ta muốn thu gom mộtcon."—— Đây là giọng điệu của Lilith, lại bị Mẹ của linh hồn dơ bẩn nói ra.Con rối.Nàng muốn biến ta thành con rối.Thiên sứ run run trong lòng, vội vàng giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Quá lợihại!

Thật khiến người ta bội phục —— Ta tin ngươi nhất định có cơ hội có đượcmột con rối thiên sứ, ta sẽ giúp ngươi để ý, nếu có tin tức thì lập tức nói chongươi biết."

"Ha ha, vậy thật tốt quá."

Lilith hoan hô.-------Chương 478: Bắt đầu liên tục thăng cấpLiễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó:"Đối phương phát động lời ủng hộ thần thánh."

"Lilith đạt được sức mạnh ủng hộ."

"Đối phương có thể rút ra hồn lực tương ứng từ trên người Lilith, nhưng đốiphương từ bỏ."

Liễu Bình híp mắt lại.Lá gan rất lớn.Nhưng lại trở nên rất nhỏ khi phải nhỏ.—— Quả nhiên thiên sứ này là hệ Thần Thánh, chuyện này đã không thể nghingờ."

Ta tên Liễu Bình, các hạ là ——" Liễu Bình hỏi."

Thiên Sứ trưởng Audley."

Thiên sứ hành lễ."

Audley, chúng ta không nói đến chuyện vừa rồi, nhưng có thể cho ta xemquang hoàn hệ hắc ám của ngươi hay không?"

"Ha ha, ngươi cứ cầm đi xem đi, nếu có thể thì ta thật muốn tặng nó cho ngươi."

Liễu Bình tiếp nhận quang hoàn hắc ám từ trong tay thiên sứ Audley, cảm thấyhứng thú mà nói: "Ngươi thật sự muốn tặng nó cho ta à?"

Trên mặt Audley hiện lên vẻ chân thành tha thiết, lấy giọng điệu tiếc nuối nói:"Không sai, đáng tiếc quang hoàn này chỉ có tồn tại hệ Thần Thánh như ta mớicó thể đeo, nếu ngươi đeo lên thì nó sẽ lập tức rơi xuống."

"Phải không?"

Liễu Bình nói.Audley nói: "Đúng vậy, cho nên ta đành giữ nó lại chỗ ta, dù sao thì trong chiếntranh, chúng ta phải tận dụng mọi thứ..."

Liễu Bình duỗi tay đặt quang hoàn hắc ám lên đầu của mình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Mũ miện: Đồ trang sức hắc ám và quang minh."

"Yêu cầu được đeo: Trận doanh Thần Thánh."

"Người đội mũ miện này, toàn bộ sức mạnh trên người sẽ chuyển hóa thành hắcám."

"—— Ngươi đã đeo mũ miện này."

Quang hoàn hắc ám kia lơ lửng vững vàng trên đỉnh đầu hắn.Giây lát sau.ồ ắ ắMột luồng dao động sức mạnh hắc ám tỏa ra từ trên người hắn."..."

Audley."..."

Liễu Bình."

Liễu Bình ngươi đội quang hoàn này lên trông rất đẹp trai đấy."

Yana dùng ánhmắt thưởng thức để khen ngợi.Liễu Bình tiến lên một bước, nắm lấy tay thiên sứ Audley và nói: "Nhất định làngươi đã sớm nhìn ra ta là Thẻ Bài Sư hệ Thần Thánh, cho nên mới lấy vật quýgiá như thế ra."

Audley vội vàng nói: "Chờ một chút ——"Liễu Bình cắt ngang lời hắn ta, nói: "Đúng rồi, vừa rồi hình như ngươi thiếuchút nữa đã gia nhập trận doanh hắc ám, đây rốt cục là phản bội tín ngưỡng haythật sự đang nhẫn nhục chịu đựng?"

Trên người Hoa Tình Không đột nhiên bừng lên một luồng sát ý.Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Audley.Mẹ của linh hồn dơ bẩn cũng chậm rãi cúi đầu, quan sát thiên sứ.Trong lòng Audley run lên, vội vàng nắm chặt tay Liễu Bình, nghiêm trang nói:"Lão đệ, quang hoàn hắc ám này đã phủ bụi lâu trên tay ta, xin ngươi nhất địnhđừng từ chối, nhất định phải nhận lấy nó."

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt cảm động, cũng nắm chặt tay thiên sứ, nghiêm túc nói:"Phong độ của tiền bối thật sự làm ta bội phục, yên tâm đi, ta sẽ dùng nó thậttốt."

Hắn cất quang hoàn đi.Lúc này.Sương mù quay chung quanh quảng trường tỏa ra một chút, lộ ra một conđường nhỏ có thể cho một người đi qua.Tấm thẻ "Chấp Pháp Giả một sao" trên tay Liễu Bình lóe lóe, sau đó hiện ramột hàng chữ nhỏ: "Tìm kiếm thẻ bài tiếp theo."—— Thẻ bài tiếp theo?Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, bỗng nhìn về hướng Audley.Chỉ thấy Audley không cảm nhận được gì, mở miệng nói: "Ngươi xem, hìnhnhư chỉ có một người có thể đi qua con đường này, mà bản thân ta cực kỳ quenthuộc với quảng trường này, vậy chuyện đi tới cứ giao cho ngươi, ta ở lại nơinày trấn thủ quảng trường."

Yana nhíu mày.Hoa Tình Không cười lạnh nói: "Ngươi?

Trấn thủ?

Chờ lát nữa lại có quái vậtđến, chẳng phải ngươi muốn lao vào vòng tay hắc ám lần nữa?"

"Sẽ không."

Audley nghiêm túc nói.Hắn ta đưa tay tung ra một chiêu.ểMột quyển sách thẻ lặng lẽ hiện lên.Audley mở sách thẻ ra, cầm lấy một thanh quyền trượng phát ra ánh hào quangrồi cắm trên mặt đất.Toàn bộ quảng trường lập tức sáng ngời lên."

Đi đi, ta đã chiến bại, chỉ có thể làm theo an bài của danh sách Mộng Cảnh,trấn thủ tại quảng trường nhằm giữ gìn nơi quang minh cuối cùng thuộc về thếgiới này thôi."

"—— Hiện tại là lúc ngươi khiêu chiến Mộng Cảnh này."

Câu nói này vừa dứt, cả người hắn ta bỗng dừng lại bất động.Trong hư không bốn phía hiện ra một cái khung như ẩn như hiện, cố định hắn tatrong đó.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:"Thẻ bài: Thiên Sứ trưởng Audley."

"Thẻ bài của danh sách Mộng Cảnh, thẻ bài hệ Thần Thánh."

"Thẻ bài này thuộc về thế giới danh sách Mộng Cảnh, một khi bị kích hoạt thìnó sẽ phụ trách trấn thủ cửa vào thế giới: Pho tượng quảng trường."

"—— Nó sẽ giữ lại một đường lui cho ngươi."

Liễu Bình thở dài, nói: "Xem ra thiên sứ này không thể rời khỏi quảng trường."

"Nếu chúng ta thất bại, có phải cũng chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại, trở thành mộtphần của Mộng Cảnh này hay không?"

Yana hỏi."

Chắc chắn là như vậy rồi."

Hoa Tình Không nói.Liễu Bình xoay người, đi đến trước tầng tầng lớp lớp sương mù kia.—— Chỉ có một con đường nhỏ có thể đi tới."

Ta vốn nghĩ bị truyền tống vào sâu bên trong Vĩnh Dạ thì sẽ gặp phải quái vậtkhông thể chống đỡ, không ngờ lại đụng độ toàn bộ thế giới quái vật."

Yana nói."

Đi thôi, cẩn thận một chút."

Hoa Tình Không nói.Hai người hóa thành thẻ bài bay vào bên trong sách thẻ.Liễu Bình cất sách thẻ đi, nhìn về hướng cuối con đường nhỏ.Sương mù như tường vây, cuối con đường là một mảnh phế tích đang bùngcháy.Hắn trầm ngâm nói: "Thăng cấp."

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra:"Ngươi thu hoạch mười ngàn điểm hồn lực từ trên người Ma Vương kỳ quỷ;""Ngươi thu hoạch năm ngàn điểm hồn lực từ trên người Mẹ của linh hồn dơbẩn;""Bắt đầu liên tục thăng cấp!"

ắ ếChỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả mọi thứ chung quanh bỗng biến mất.Liễu Bình phát giác mình về tới bóng tối vô tận.Mà ngay phía trước hắn có một cây trụ khổng lồ vô cùng hùng vĩ đang đứngsừng sững ——Là Thần Trụ Vĩnh Dạ!Xem ra lần gia tăng cấp bậc này khá nhiều, cho nên hắn lại đến trước mặt "Bốnmươi mét" lần nữa.Hắn không ngừng rơi xuống dưới.Trên đường rơi, những pho tượng chiếm cứ thần trụ đồng thời nhìn về hướnghắn.Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả các pho tượng, Liễu Bình chậm rãi giảm bớttốc độ, đi tới đoạn trên của Thần Trụ Vĩnh Dạ.Nơi này có một pho tượng, nó thật sự hùng vĩ mà không thể tưởng tượng, thậmchí bản thân nó chính là một đoạn bản thể của thần trụ.Pho tượng có bốn gương mặt, lần lượt quay mặt về bốn hướng trong hắc ám.Liễu Bình lẳng lặng lơ lửng trước pho tượng.Bỗng nhiên, cứ như có cái gì vô hình buông xuống, hắn cảm nhận được một ýthức khổng lồ đang quan sát mình.Một giọng nói vang lên ngay sau đó: "Nhanh hơn so với dự đoán..."

"Ngươi sắp tiếp xúc chân thật sau lưng Vĩnh Dạ, tuy rằng ngươi căn bản cònchưa ý thức được đã xảy ra cái gì..."

"Có lẽ ngươi sẽ nhanh chóng nghênh đón điêu tàn."

"Nhưng Vĩnh Dạ cho ngươi trở thành khế ước giả của ta, vậy ta sẽ giúp ngươimột tay, hy vọng ngươi có thể tạo ra một con đường đột phá Ác Mộng từ bêntrong tuyệt vọng."

Đi song song với giọng nói này, quang hoàn sáng tối luân phiên lặng lẽ xuấthiện, lơ lửng trên đầu Liễu Bình.Ngay sau đó.Một phù văn thay đổi thất thường hiện ra từ trong bóng đêm, chậm rãi dừng lạitrên quang hoàn.Phù văn tỏa ra ánh sáng đầy vận luật, dần dần tan vỡ thành hoa văn phức tạpnhỏ vụn, khắc vào mặt ngoài quang hoàn.Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái.Tất cả dị tượng lập tức biến mất.-------Chương 479: Màn đêmHắn vẫn đang đứng trước con đường nhỏ bị bao phủ trong sương mù.Nhưng sức mạnh trong thân thể vẫn không ngừng dâng trào, cho nên hắn sắpkhống chế không được khí tức đang bùng nổ của mình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiển hiện:"Bởi vì hạn chế của pháp tắc, bổn giao diện thao tác anh linh cần tránh gây nênchú ý và dao động quá lớn."

"Ngươi bị bổn danh sách hạn chế hạn mức gia tăng cấp bậc cao nhất, cũng dùngđa số hồn lực để trao đổi với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

"Ngươi chỉ tăng lên 11 cấp bậc."

"Cấp bậc hiện tại: cấp 30."

"Hồn lực hiện tại: 200."

"Thực lực của ngươi đạt được bước gia tăng nhảy vọt."

"Ngươi tặng phần lớn thu hoạch hồn lực cho một tồn tại cổ xưa nào đó trênThần Trụ Vĩnh Dạ."

"Ngươi đạt được sự đồng ý ngầm của đối phương."

"Chúc mừng, ngươi đồng thời hoàn thành tiến hóa tiết điểm thần trụ cấp 20 vàcấp 30."

"Dưới sự chứng kiến của Thần Trụ Vĩnh Dạ, căn cứ vào khế ước mà các ngươiký kết, ngươi lại đạt được sức mạnh của tồn tại cổ xưa kia lần nữa."

"Quang hoàn kỵ sĩ của ngươi đã tăng lên."

"Mũ miện không rõ chưa được đặt tên:""Hiệu quả cố định: Màn đêm bốn mươi mét."

"Thuyết minh: Ngươi có thể triệu tập vật phẩm, thuật pháp và tồn tại có đượclinh hồn trong phạm vi bốn mươi mét, làm nó lập tức xuất hiện ở một vị trí bấtkỳ nào đó trong phạm vi bốn mươi mét lấy ngươi làm trung tâm."

"—— Màn đêm bao phủ tất cả, nó là bàn tay nắm quyền hành của ngươi."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Sách thẻ nhẹ nhàng khẽ động, Triệu Thiền Y lặng lẽ xuất hiện."—— Chúc mừng, Liễu Bình, khí thế trên người ngươi đã không còn yếu nhưlúc trước ở thế giới tu hành."

Triệu Thiền Y lộ ra nụ cười, hưng phấn nói tiếp:"Sau khi trở thành người trong thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thì ngươi phảitu luyện lại từ đầu, giờ cuối cùng cũng tìm về được thực lực lần nữa."

Yana nói chen vào: "Đây đã không phải sức mạnh của Tu Hành Trắc, mà là sứcmạnh thuần túy của Thần Bí Trắc, nếu hắn của hiện tại và hắn của trước kia đốiế ểchiến thì hoàn toàn có thể đánh bẹp dí trước kia."—— Sức mạnh của Thần Bí Trắc áp chế các Trắc khác.Cuối cùng thì...

Thực lực của hắn đã vượt qua những thời điểm trong dĩ vãngtrước kia.Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận được sức mạnh sôi trào trên người, nhìn về phíacon đường nhỏ bị sương mù bao phủ lần nữa."

Tuy vẫn không so được với Ma Vương kỳ quỷ, nhưng ở phương diện chiếnđấu, ta bỗng có thêm chút tự tin..."

Tiếng nói vừa dứt.Hắn mở bản đồ trong suốt ra, chậm rãi đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ.....Trên bản đồ.Một con đường thật dài hiện ra.Ở cuối con đường có một điểm đình trú nhỏ bất động, bên cạnh hiện ra một loạtđánh dấu:"Vật cưỡi thuộc về Mẹ của linh hồn dơ bẩn: Thiêu Thân Ô Nhiễm."

"Ma trùng biến dị hiếm thấy, yếu ớt giống như chủ nhân của nó."

Liễu Bình nhìn hàng chữ thứ hai, trong lòng âm thầm kinh ngạc.Ma Vương kỳ quỷ này rảnh rỗi đến mức nào mà cả vật cưỡi của thủ hạ cũngphải đánh giá một vài câu vậy chứ.Ngay sau đó, trên bản đồ lại hiện lên hai điểm nhỏ:"Ma Chu Tù Trưởng."

"—— Đây là một tên ngu xuẩn."

"Ảm Diệt Lang Vương."

"—— Một tên ngu xuẩn khác, nhưng thực lực không tồi, nếu cuối cùng nó lạikhiêu khích ta thì ta sẽ ăn nó."

Thực lực không tồi.Có thể được Ma Vương kỳ quỷ khen một tiếng thực lực không tồi, vậy thế nàocũng mạnh hơn hắn nhiều.Liễu Bình dừng lại, lên tiếng: "Lilith."

"Ta ở đây."

Cô bé nói."

Ngươi có thể tạm thời khống chế Mẹ của linh hồn dơ bẩn không?

Chỉ sợ chúngta phải diễn một tuồng kịch."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên, ngươi muốn làm thế nào?"

Lilith tò mò hỏi."

Đánh với đám quái vật này thật sự chả thú vị gì, chúng ta trực tiếp phá hủy sàohuyệt kẻ địch đi."

Liễu Bình nói.ố ấ"Ta sợ ta làm không tốt."

Lilith thấp thỏm nói."

Không có gì, chờ lát nữa ta nói câu nào thì ngươi lặp lại câu đó, coi như là chơinhà chòi đi."

Liễu Bình mỉm cười nói."

Lỡ như lòi thì sao?"

"Thật ra cũng không có ảnh hưởng gì, nếu như bại lộ thì chúng ta cứ giết mộthồi, bắt thêm mấy con rối."

"Hô —— Ngươi nói vậy thì ta an tâm rồi."

Mấy phút đồng hồ sau.Sa...

Sa...

Sa...Tiếng động như có cái gì bị kéo lê vang lên từ đường nhỏ.Một con quái vật toàn thân cấu thành từ xương khô xuyên qua con đường thậtdài, đi tới điểm cuối.Một giọng nói vang lên: "Ngươi đã trở lại, Mẹ của linh hồn dơ bẩn."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn nhìn thoáng qua nơi phát ra tiếng nói.Chỉ thấy hai con quái vật đứng song song, một con trong đó có tới tám cái chidài sắc thái tươi đẹp, con còn lại cả người toàn lông đen, ánh mắt hung hãn,móng tay sắc bén như đao nhọn.Khí thế vô cùng độc ác cháy bùng lên từ người lũ ma quái, cả sương mù cũngkhông thể tới gần chúng nó.—— Đây chính là Ma Chu Tù Trưởng và Ảm Diệt Lang Vương."

Mọi chuyện đã giải quyết xong, ta phải đi về."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn nói.Nó kéo kéo xích sắt thật dài trong tay.Một người lăn ra từ trong sương mù, té ngã trên mặt đất."

Đây là kẻ nào?"

Ảm Diệt Lang Vương ngạc nhiên nói."

Một Thẻ Bài Sư, hắn là chiến lợi phẩm của ta, các ngươi không được nhúcnhích."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn nói.Nó đi đến trước mặt con Thiêu Thân Ô Nhiễm kia.Ảm Diệt Lang Vương nhìn nhìn về hướng sương mù, nói: "Tốt nhất ngươi maumau ***** tù binh đi, nếu không ta sẽ nhịn không được muốn đi lên quảngtrường, xử lý tên thiên sứ kia."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn dừng một chút.Có ý gì?Vì sao nó không trực tiếp đi xử lý tên thiên sứ kia?Chẳng lẽ chỉ khi nào Thẻ Bài Sư xông vào tử vong thì thiên sứ mới có thể bị*****?Khó trách có một hàng giải thích ở cuối nhiệm vụ:ấ"Thiên sứ phụ trách trấn thủ quảng trường —— nó sẽ giữ lại một đường lui chongươi."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn nhẹ nhàng túm xích sắt một cái.Thẻ Bài Sư lảo đảo lăn xuống mặt đất, bị chậm rãi kéo lê đến trước mặt thiêuthân."

Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta tra tấn tù binh của ta như thế nào, không tớiphiên ngươi xen vào."

Mẹ của linh hồn dơ bẩn lạnh lẽo nói."

Trở về."

Nó lại nói với thiêu thân.Thiêu thân vỗ hai cánh rồi bay lên trời, lướt vào sâu bên trong sương mù.Ảm Diệt Lang Vương nhìn thiêu thân đi xa, hừ lạnh nói: "Tính tình của nó cànglúc càng hung hăng."

Ma Chu Tù Trưởng chậm rãi nói: "Nó vẫn luôn như vậy, ngươi không nên dâyvào nó."

-------Chương 480: Ác MộngThiêu Thân Ô Nhiễm xuyên qua tầng tầng sương mù, cứ bay mãi vào sâu trongthế giới.Ở trên lưng nó.Mẹ của linh hồn dơ bẩn đạp lên trên người Liễu Bình, đầy trào phúng mà nói:"Thành thật một chút, nếu dám trêu ta tức giận thì ta bảo đảm ngươi sẽ hốihận."

"Vâng!"

Liễu Bình thở gấp nói.Thiêu thân phát ra một tiếng cười nhạo nho nhỏ, tốc độ bay càng nhanh lên vàiphần.Mấy phút sau.Nó bỗng dừng lại, nhẹ nhàng lướt tới phía trước.Sương mù bị nó ném ở sau người, mà phía trước xuất hiện từng mảnh từngmạnh sơn cốc bị băng tuyết bao trùm."

Đây là..."

Lilith nấp trong ngọn tóc của Liễu Bình, nhịn không được thất thanhkêu lên.Nàng vội che miệng lại.Thiêu thân dừng lại trong sơn cốc, ổn định đáp xuống một mảnh băng tuyết."

Vật cưỡi này không tồi."

Liễu Bình nói.Sách thẻ tự động mở ra.Hoa Tình Không lặng lẽ xuất hiện, trên ngón tay quấn quanh những sợi dây nhỏmàu trắng đếm không hết, nhẹ nhàng run lên.Tất cả dây nhỏ bay ra, hoàn toàn trói chặt lấy thiêu thân.Norton dùng pháp trượng gõ một cái lên đầu thiêu thân, quát: "Cách không chấnđộng!"

Thiêu thân lập tức bất động.Libertas hưng phấn nhảy ra, đang muốn đâm đoản kiếm Hỏa Diễm vào thiêuthân thì phát hiện nó đã chết."

Quả nhiên là vật cưỡi quá yếu ớt."

Hắn ta thất vọng nói."

Chúng ta cần đến nó, Lilith, nó là con rối thứ hai của chúng ta."

Liễu Bình nói."

Được!"

Lilith nói.Thiêu thân chậm rãi động đậy, nhẹ nhàng vỗ hai cánh lần nữa.Hoa Tình Không, Norton, Libertas lại trở vào sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía bản đồ.ấ ố ấ ếChỉ thấy mảnh sơn cốc này cũng bị đánh dấu, bên cạnh viết một hàng chữ nhỏ:"Băng Phong Cốc."

"Nơi xử lý giống loài Ác Mộng."

"—— Cứ việc ta đã liên tục nghiên cứu con quái vật này, nhưng vẫn không thuhoạch được gì."

"Tạm thời để Mẹ của linh hồn dơ bẩn tiếp tục nghiên cứu nó đi, dù sao chúng tacũng tử thương thảm trọng vì chiến thắng cái tên này."

Liễu Bình nhìn ra bốn phía.Chỉ thấy một khối băng hình chữ nhật thật lớn đứng sừng sững ở giữa sơn cốc.Ở bên trong khối băng, có một khối thi thể nằm yên lặng bất động.Hình thể của nó cao chừng mười mét, nhìn như nhân loại, nhưng chính giữa đầulại có một cái lỗ thật sâu, bên trong tỏa ra ánh sáng chói mắt.Ở ngoài thân thể nó, những mầm thịt dài nhỏ rậm rạp bò ra, trên mỗi một mầmthịt đều có một con mắt.Dù bị đóng băng, nhưng những đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm thẳng vào LiễuBình.Liễu Bình di chuyển qua trái mấy chục mét, những đôi mắt cũng di chuyểntheo.Tựa như ——Chúng nó có tư tưởng.Ở phía sau lưng tồn tại hình người cao hơn mười mét này, có một quả cầu hắcám tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Khó có thể tưởng tượng, lại có thứ như vậytồn tại."

Hoa Tình Không thở dài nói: "Trước nay ta cũng chưa thấy qua —— Quả nhiênnó là tồn tại trong thời đại Ác Mộng sao?"

Liễu Bình ấn tay lên băng sương, chần chờ nói: "Thứ này thật sự đã chết sao?Ta vẫn cảm thấy không tin nổi."

Bỗng nhiên.Bên hông Liễu Bình nhẹ nhàng rung lên.Hắn vội vàng lấy ra thẻ thân phận kia, chỉ thấy trên thẻ bài có viết một hàngchữ:"Ngươi lướt qua chiến tuyến dài đăng đẳng, trực tiếp vào sâu bên trong thếgiới."

"Đánh giá của ngươi tăng lên."

"Thân phận của ngươi đã được đổi mới."

"—— Xin hãy tiếp tục thăm dò tình huống của nơi này."

ỗTrên thẻ bài, chung quanh ngôi sao lóng lánh kia bỗng có thêm ba ngôi nữa.—— Chấp Pháp Giả bốn sao!Chỉ một lần thâm nhập mà thân phận của Liễu Bình đã trở thành Chấp Pháp Giảbốn sao!Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi đã nhìn thấy được Ác Mộng."

"Ngươi được danh sách Mộng Cảnh tán thành, thân phận hiện giờ của ngươi làmột thành viên của thế giới Mộng Cảnh."

"Tất cả những điều ngươi thăm dò phát hiện đều đã được danh sách Mộng Cảnhche chở, sẽ không khiến cho bất cứ kẻ nào trấn thủ bí mật khiển trách."

Liễu Bình trầm ngâm, sau đó nhìn về phía bản đồ lần nữa.Trên bản đồ, mấy câu nói kia của Ma Vương kỳ quỷ vẫn còn ở đó.—— Nó từng suất lĩnh bộ hạ, dùng cái giá tử thương thảm trọng để đạt được thithể "Ác Mộng" này, nhưng lại không có thu hoạch gì.Như vậy.Hắn nên làm thế nào đây?Liễu Bình suy nghĩ mấy phút rồi cất tiếng gọi: "Lilith."

"Không được!

Tuy nó nằm trong trạng thái tử vong, nhưng một khoảng thờigian sau sẽ sống lại, ta không thể biến nó thành con rối."

Lilith hét lên.Liễu Bình nhìn về phía "Ác Mộng" kia.Chỉ thấy tất cả đôi mắt quanh thân nó đều đang châm biếm mà nhìn lại.Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Thật là quá đáng, rõ ràng đã chết còn có thể miệt thịta."—— Trên tay mình có sức mạnh gì đối phó được với nó chứ?Không có.Từ từ, không đúng, hình như có một tồn tại!Liễu Bình hơi trầm ngâm, lấy quyển "Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúngsinh)" kia ra.— Vị đại lão sau lưng quyển sách này có thể giải phẫu cả thần linh.Nó biên soạn quyển "Sổ tay giải phẫu và cải tạo (bản chúng sinh)" này, nhưngai biết nó còn từng viết ra cái gì nữa không?Có lẽ có phiên bản ngoài chúng sinh thì sao?Lúc trước hắn và nó đã ước định, đến cấp 20 lại đến một lần, kết quả thoángmột cái bây giờ đã lên được cấp 30.Liễu Bình lập tức lấy quyển "Sổ tay giải phẫu và cải tạo (bản chúng sinh)" nàyra, nhỏ một giọt máu lên bìa sách.ể ầ ấ ễQuyển sách nhỏ lập tức tỏa ra một vầng sáng, bao phủ lấy Liễu Bình.Cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến ảo.Giây tiếp theo.Một giọng nói vang lên: "Chậc chậc, ngươi tới còn sớm hơn ta đã đoán ——Nhìn xem, đã cấp 30 rồi."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một bóng dáng màu đen đứng ở bên cạnh, trong tay cầm dao phẫuthuật và đang cắt một thứ phát sáng.Liễu Bình cảm thấy lòng mình kiên định.Mặc kệ danh sách Mộng Cảnh kia lợi hại thế nào, không phải hiện tại mìnhchạy ra được rồi sao?"

Ngươi chạy ra từ một thế giới Mộng Cảnh, cẩn thận, nó sẽ bắt ngươi trở về vàobất cứ lúc nào đấy."

Bóng dáng màu đen kia không ngẩng đầu lên mà nói.Liễu Bình cười khổ một tiếng."

Lần này ta phát hiện một vật, nó làm trong lòng ta sinh ra rất nhiều nghi ngờ,cho nên ta đặc biệt tiến đến xin ngài dạy bảo, thuận tiện xem ngài có cảm thấyhứng thú với thi thể kia hay không?"

Hắn nói."

Thi thể?

Chỗ của ta có thi thể của vô số giống loài."

Bóng dáng màu đen lườibiếng nói."

Nhưng thi thể mà ta phát hiện là một Ác Mộng tạm thời đi vào trạng thái tửvong."

Liễu Bình nói.Thế giới an tĩnh mấy giây.Bóng dáng màu đen chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nói: "Cái gì?

Ác Mộng!Ngươi phát hiện thi thể Ác Mộng!"

"Đúng vậy, ngay trong danh sách Mộng Cảnh mà ta tới."

Liễu Bình nói-------Chương 481: Cũng phải phản kháng lại chúng nó!Hắc ảnh đi qua đi lại trước đài phẫu thuật.Liễu Bình không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng có thể cảm giác đượcsự nặng nề trên người của nó.Cũng không biết trải qua bao lâu.Hắc ảnh bỗng đứng lại, mở miệng nói: "Những ma quỷ đó bị nhốt trong MộngCảnh, đã sắp nổi điên...

Nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy."

"Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Nghiên cứu ma quỷ Ác Mộng, nhất định sẽ biến thành một phần của Ác Mộng—— Chúng ta phải dừng mọi chuyện lại, nếu không Mộng Cảnh kia không thểphong ấn Ác Mộng được nữa, đến lúc đó thì phiền phức to."

Hắc ảnh giơ tay.Chỉ thấy trên mặt đất chung quanh dần có một loạt hình trụ dâng lên.Mỗi một hình trụ đều phong ấn một thi thể.Hắc ảnh bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Trong những hình trụ đó, một con ma quỷ có hai sừng và đôi cánh bằng lửa cảngười tỏa ra khí tức uy nghiêm mở mắt ra.Nó mở miệng nói: "Lần này ta sẽ lấy Cựu Nhật Ngục Ma của Đệ Thất Ngục—— Tạm thời không đề cập tới tên của nó, ta lấy thân thể nó và ngươi đi đênthế giới Mộng Cảnh kia."

"Ngài cũng tiến vào sao?"

Liễu Bình giật mình nói."

Tình huống rất nghiêm trọng, trùng hợp là sức mạnh Mộng Cảnh trên ngườicủa ngươi đang tăng mạnh, nó muốn kéo ngươi trở về —— Ta và ngươi cùng điđến hiện trường nhìn xem."

Ma quỷ thấp giọng mà nói.Nó niệm ra một đoạn chú ngữ thật dài.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình và nó đồng thời biến mất khỏi nơi không biết là đâu này....Thế giới Mộng Cảnh.Băng Phong Cốc.Liễu Bình và Ma Thần kia cùng đáp xuống mặt đất.Ma Thần lập tức ngẩng đầu nhìn lại khối băng hình hộp chữ nhật cao ngất kia.Nó đánh giá thi thể quỷ dị đang bị đóng băng nọ, mở miệng nói: "Chỉ có támngàn một trăm chín mươi chín cái xúc nhãn, không xong, thiếu một cái rồi!"

"Sẽ có ảnh hưởng gì?"

Liễu Bình hỏi.ấ ẩ"Xúc nhãn kia nhất định đã ẩn vào sinh linh nào đó của Mộng Cảnh, có lẽ nónấp trong cơ thể một con ma quỷ nào đó —— Nếu cho nó thời gian, Vĩnh Dạ sẽrơi vào Ác Mộng lần nữa, cũng vì thế mà bị hủy diệt."

Ma Thần nói xong thì trịnh trọng lấy ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thanh trường đao đồng thau, thân đao tỏa ra tànảnh thật mạnh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Ngươi gặp được chủ hồn khí của thế giới Vĩnh Dạ:""—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở."

"Thuộc tính cụ thể: ?????"

"Chỉ khi nào chủ nhân đời trước của nó nói ra thì ngươi mới có thể biết đượcthuộc tính cụ thể của nó."

Ma Thần tung thẻ bài ra——Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Trong tay Ma Thần lập tức xuất hiện một thanh trường đao đồng thau cổ xưamang đầy vẻ tang thương.Biểu cảm của nó có chút cảm khái, mở miệng nói: "Liễu Bình, ta cũng khôngbiết để ngươi nhìn thấy chuyện của hiện tại rốt cục là giúp ngươi, hay là hạingươi, nhưng vận mệnh đã được định sẵn, sức mạnh vận mệnh khiến cho mọichuyện đi tới giờ phút này ——""Nói cho ta biết, ngươi bước vào thế giới Mộng Cảnh này lúc nào?"

"Chừng năm giờ trước."

Liễu Bình nói."

Năm giờ..."

Ma Thần giơ trường đao đồng thau lên cao cao, niệm tụng: "Lấy lưỡi đao VĩnhDạ này, trảm lại thời không sáu tiếng đồng hồ, khiến cho thế giới song song bịtróc ra này không còn buông xuống chủ thời không!"

Oanh ——Trên trường đao tuôn ra một cơn gió mãnh liệt, thổi bay lớp tuyết chung quanhlên.Bên trong khối băng nọ, thi thể quỷ dị kia chậm rãi cúi đầu ——Lỗ thủng tỏa sáng trên đầu nó trở nên càng chói mắt, mà tất cả những con mắtmọc trên mầm thịt nhỏ dài quanh thân nó đều lộ ra cảm xúc bạo ngược.Từng vết rạn nhanh chóng lan tràn trên khối băng.Thi thể kia bắt đầu động đậy!"

Ngươi không còn kịp rồi."

Ma Thần cười lạnh và nói.Nó giơ trường đao lên cao cao, hung hăng trảm một cái vào hư không phíatrước ——Chỉ một thoáng.Tất cả khối băng đã trở nên nguyên vẹn không tổn hao gì.Thi thể kia bị đông cứng trong băng sương lần nữa, vẫn không nhúc nhích.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ:"Thời không đã được thiết lập lại."

"Sự kiện của thời không hiện giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên."

Ma Thần nhìn thoáng qua thi thể."

Vẫn là tám ngàn một trăm chín mươi chín viên xúc nhãn, làm lại một lần."

Nó giơ trường đao đồng thau lên cao, dùng sức trảm một cái!Tất cả mọi thứ chung quanh không có thay đổi.Hư không lại nhảy ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: "Thời không đã được thiết lậplại."

Liễu Bình và Ma Thần cùng nhìn vào băng sương."

Có tám ngàn hai trăm xúc nhãn!

Được rồi!"

Ma Thần vui mừng quá đỗi, thuậntay đâm trường đao về phía trước một cái ——Hư không mở ra.Có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh rừng cây thưa thớt ở bên ngoài."

Đi thôi, Liễu Bình, coi như khen thưởng cho chuyện ngươi phát hiện tất cảnhững thứ này, ta để ngươi về tới sáu tiếng đồng hồ trước."

"Sáu tiếng đồng hồ trước?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, vào thời khắc đó, ngươi còn chưa tiến vào danh sách Mộng Cảnhnày, hẳn ngươi đang ở bên ngoài —— Đi đi, rời khỏi nơi này."

Ma Thần nói."

Vậy ngài thì sao?"

Liễu Bình nói."

Ta phải nán lại ở chỗ này một quảng thời gian."

Ma Thần nói, sau đó cắmchuôi trường đao đồng thau này ở trước mặt Liễu Bình, tiếp tục nói: "Có lẽngươi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trên thực tế, vừa rồi chúng ta đã cắt lìanhững thời không nhất định sẽ bị hủy diệt đó ra khỏi thế giới Vĩnh Dạ."

"Con Ác Mộng hủy diệt tất cả mọi thứ kia đã bị chém tách ra."

"Chủ thời không của thế giới Vĩnh Dạ vẫn được giữ cho vững vàng, sẽ khônglập tức bị hủy diệt trong tay Ác Mộng."

"—— Những việc này quá mức phức tạp đối với ngươi của hiện tại, ta sẽ khôngnói nhiều lời, có lẽ tương lai ngươi sẽ hiểu."

Trong chớp nhoáng ——ỗ ầ ầ ố ắMột xúc tu thật dài bỗng đâm xuyên qua ngực của Ma Thần, phần cuối sắc nhọnmở ra một con mắt ngay trước mặt nó.Nó đến từ thi thể bị phong ấn trong khối băng kia!Ma Thần lập tức không thể động đậy.Trên mặt nó lộ ra biểu cảm giật mình, tuyệt vọng hối hận và sợ hãi, toàn bộ thânthể bắt đầu nhanh chóng héo rút."

Chạy mau!"

Tiếng nói của Hoa Tình Không và Yana đồng thời vang lên bên taiLiễu Bình.Liễu Bình nhìn nhìn mảnh rừng cây thưa thớt ở ngoài hư không, lại nhìn về phíaMa Thần.Hủy diệt.Hủy diệt.Tất cả sẽ bị hủy diệt.Trốn cái gì mà trốn, đồ chết tiệt.—— Chạy đi thì có thể làm thế nào, chẳng lẽ thật sự chạy thoát được hay sao?Trong thế giới Vĩnh Dạ này, ta rõ ràng chỉ là một Thẻ Bài Sư nho nhỏ ——Trừ ta ra, những linh hồn không thể đếm hết, những nhân loại còn không mạnhbằng ta kia...

Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn bị loại quái vật căn bản không thể biếtđược này ***** sao?Không.Cho dù...Chỉ có thể tranh đấu lần này...Cũng phải ——Cũng phải phản kháng lại chúng nó!-------Chương 482: Lưỡi đao đồng thauLiễu Bình vươn tay ra.Đôi mắt trên xúc tu kia nhìn lại hắn, phát ra một loạt âm thanh kỳ dị tàn nhẫnmà bạo ngược.Và thời khắc đó.Gấu trúc phát ra một tiếng thét chói tai sắc bén, phảng phất còn mang theo mộtchút cầu xin: "Không!

Đừng làm ta trở về với hư vô!"

Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra trước mắt Liễu Bình:"Tồn tại không thể biết bị ngươi phong ấn mất đi tất cả sức mạnh và tất cả tánhmạng dự phòng."

Liễu Bình nắm lấy trường đao.Phốc!Lại một xúc tu thật dài vươn tới từ khối băng bị phong ấn, đâm xuyên qua thânthể hắn.Liễu Bình cũng không thể động đậy.Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hai mắt hắn bỗng đanh lại, phẫn nộ quát: "Trảm!"

Hư Thần Trảm!Ong ——Có lẽ cũng biết thời khắc hiện giờ cực kỳ mấu chốt, trên trường đao đồng thaubộc phát ra một tiếng chấn động tựa như hồng thủy.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra:"Tuy ngươi không thể vung trường đao, nhưng ngươi lấy trảm pháp cách khôngbản thân khai sáng để chém ra đao này!"

"Thời không bắt đầu tách ra."

"Chú ý, ngươi không chỉ định thời không nào."

"Thời không sắp bị tách ra một cách ngẫu nhiên!!!"

Hư không chung quanh chợt lóe.Chỉ một thoáng, tất cả biến mất không còn gì nữa.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một mảnh sương mù hắc ám.Phía trước...

Là một đỉnh núi.Đó là một ngọn núi được đúc nguyên khối bằng kim loại đen.Một người khổng lồ màu trắng còn cao hơn cả ngọn núi đang thong thả đi vòngquanh ngọn núi.ổ ồ ỗ ốThỉnh thoảng người khổng lồ duỗi tay nhẹ nhàng ***** đỉnh núi.Mỗi lần như vậy, đỉnh núi sẽ tỏa ra một thứ ánh sáng ảm đạm.Liễu Bình đứng tại chỗ, thở hổn hển kịch liệt, hắn kiệt sức muốn chết.Cả sức lực đứng thẳng mà hắn cũng không có, trực tiếp nằm dài trên mặt đất.Hắn sờ sờ trên người.Thân thể lành lặng không tổn hao gì!Thời khắc bị con quái vật kia ***** đã bị tách ra!Gấu trúc phát ra một tiếng hoan hô: "Chúng ta sống sót, thật là kỳ tích!"

Liễu Bình không khỏi thở dài một tiếng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra:"Thực lực của ngươi không đủ để trảm ra thời không quá dài."

"Ngươi về tới thời khắc nào đó trước đó."

Liễu Bình nỗ lực muốn bò dậy ——Ầm!Một âm thanh kim loại va chạm vào mặt đất vang lên.Chỉ thấy một thanh trường đao đồng thau rơi xuống mặt đất, lăn mấy lăn rồi lạinhảy dựng lên, về tới trong tay Liễu Bình."

Xét thấy ngươi đã nghe chủ nhân đời trước của thanh đao này giải thích."

"Hiện tại ngươi có thể biết được thuộc tính của nó."..."

Ngươi đã chết;""Ngươi đã chết;""Ngươi đã chết;""..."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện ra.Mặc dù nội dung nhắc nhở là tử vong ——Nhưng giờ khắc này, cho dù là Liễu Bình hay gấu trúc, đều không tự chủ đượcmà thở phào nhẹ nhõm một hơi."

Tánh mạng ta thu hoạch được nhờ giết chóc chúng sinh đều trở lại cả rồi!"

Gấutrúc nói với giọng điệu vô cùng phấn chấn.Liễu Bình suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: "Tất cả những chuyện xảy ra saugiờ khắc này đều bị cắt ra ngoài, mà ta trở thành ta của thời gian này..."—— Cấp bậc của hắn về tới mười mấy cấp."

Đúng vậy, đây không đơn thuần là xuyên qua thời không."

Gấu trúc cũng nói.ễLiễu Bình nhìn lại hư không.Bản đồ trong suốt có được từ trên tay Ma Vương kỳ quỷ sớm đã biến mất.Điều này chứng minh cái gì?—— Chứng minh những chuyện sau đó còn chưa xảy ra.Nhưng mà...Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vòng quang hoàn sáng tối luân phiên hiệnlên trên đỉnh đầu."

Màn đêm bốn mươi mét!"—— Vì sao nó còn ở đây chứ?Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Khế ước trên Thần trụ Vĩnh Dạ không thể lùi lại."

"Ngươi dự chi kỹ năng tiết điểm cấp 20 và cấp 30 trước, đạt được 'Màn đêmbốn mươi mét'"Thì ra là thế!Thoát được một mạng, lại xem như có thu hoạch, vậy cũng không tồi.Liễu Bình dựng đao đứng lên.Trên trường đao đồng thau bỗng hiện ra một bóng dáng màu đen.Chính là vị đại lão biên soạn quyển sổ tay giải phẫu kia!Chẳng qua, trên đao chỉ hiện lên một bóng dáng, mà không phải chân thật."

Cho dù là ai, nếu nhìn thấy đoạn quang ảnh này thì chứng minh ta còn sống, tamuốn đa tạ ngươi."

Bóng dáng màu đen kia trịnh trọng hành lễ, tiếp tục nói: "Xin yên tâm, ngươi đãlà chủ nhân của đao này, tất nhiên có thể nghe thấy bí mật về nó."

"Năm đó ta thông qua các loại bói toán, biết được tương lai sẽ chết đi vào mộtlần sử dụng nó."

"Trừ phi vào thời khắc kia, có người cầm lấy đao chém ra thời không, như vậyta mới được cứu trợ...

Đồng thời cũng tạm biệt chuôi đao này..."

"Ngươi phải cẩn thận, chuôi đao này sẽ luôn dẫn phát tử vong của người sửdụng ——""Đây là chuyện mà vận mệnh đã định trước sẽ xảy ra, trừ phi ngươi tìm được vỏđao."

"Ta vẫn không tìm được vỏ đao của nó, cũng không thể dẫn động ba loại sứcmạnh 'Giam Mặc', 'Luân Chuyển', 'Hư Thần' dưới hình thái hoàn chỉnh củanó."

"Đây là điều tiếc nuối...

Nhưng tốt xấu gì các hạ đã cứu ta một mạng..."

"Lại cảm ơn lần nữa."

ế"Tương lai lúc gặp mặt, ta sẽ tỏ rõ lòng biết ơn của mình thêm."

Hư ảnh màu đen trở nên ảm đạm, sau đó dần dần biến mất khỏi thân đao.Chỉ có câu nói cuối cùng còn phiêu đãng trong bóng đêm:"Đao này tên là: Trấn Ngục."

Tất cả âm thanh trôi đi.Trong bóng đêm, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi đạt được thẻ bài binh khí:""Trường đao: Trấn Ngục."

"—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở."

"Nếu đao này nằm trong vỏ thì sẽ mang theo uy năng như sau:""Giam Mặc."

"—— Kẻ cầm đao này có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả;""Luân Chuyển."

"—— Không chịu bất cứ tổn thương nào mang tính nhất định sẽ trúng, tất cảtổn thương được thuật pháp hoặc vật phòng ngự chống đỡ trước."

"Hư Thần."

"—— Một ngươi khác đã triệu hoán thời không song song, chiến đấu vì ngươitrước khi ngươi xuất đao."

"Ba loại uy năng trên có thể phát động khi đao nằm trong vỏ."

"Ba loại uy năng dưới đây thì xuất đao là có thể phát động."

"Trấn Mệnh."

"—— Nuốt một thẻ bài thì có thể chặt đứt thời không, khiến cho thế giới songsong bị tróc ra không còn buông xuống chủ thế giới."

"Kiến Diệt."

"—— Nuốt một thẻ bài, tiến vào thế giới song song bị tróc ra, chứng kiến thếgiới này bị hủy diệt."

"Dạ Ẩn."

"—— Đao này có thể bám vào binh khí khác và phát huy tất cả uy lực của binhkhí đó."

"Kẻ cầm đao này có thể hướng tới thế giới chân thật."

"Đặc biệt thuyết minh:""Thẻ bài mà Trấn Ngục Đao nuốt vào càng mạnh thì chiều dài thời không bịchặt đứt càng dài, thời gian nán lại trong thế giới bị hủy diệt cũng càng lâu."

"Khi nó mất đi vỏ đao, sẽ sinh ra tuyến vận mệnh cắn chủ, mỗi khi ngươi dùngnó một lần, ngươi sẽ cách cái chết của mình càng gần một phân."

ế ầ"Lại thuyết minh lần nữa:""Ngươi là tồn tại có được danh hào 'Mộ Quang Chi Ủng'."

"Ngươi vừa trở thành chủ nhân của đao này."

"Bởi vì danh hào của ngươi, trong khoảnh khắc lần 'Trấn Mệnh' này phát động,đao này rút ra một thẻ bài từ chủ nhân đời trước của nó, tránh được chuyệnngươi tiêu hao thẻ bài."

"Lần sau vào khoảnh khắc ngươi sử dụng đao này, nhất định sẽ mất đi một thẻbài."

"Nhớ lấy."

-------Chương 483: Trói buộc!Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ thiêu đốt chi chít kia, nhất thời không phục hồitinh thần được.—— Cần phải có vỏ đao?Lần đầu nhìn thấy thanh đao không có vỏ đao còn sẽ cắn ngược lại chủ.Hơn nữa nó có ba loại uy năng nếu không có vỏ đao thì không thể thi triển ra!Hiện giờ hắn chỉ có thể sử dụng ba loại uy năng bên dưới:Trấn Mệnh, Kiến Diệt, Dạ Ẩn.Còn có một câu: "Kẻ cầm đao này có thể hướng tới thế giới chân thật."

Hoàn toàn không thể lý giải câu này.Nhưng ——Hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.Liễu Bình nắm lấy trường đao đồng thau, lại lấy ra chuôi trường đao U Ảnhnày, thử đặt hai thanh trường đao ở bên nhau.Chỉ thấy trường đao đồng thau hóa thành hắc ám thâm trầm, im hơi lặng tiếngbám vào U Ảnh Đao, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Ngươi phát động 'Dạ Ẩn'."

"Trấn Ngục biến mất trong U Ảnh, nhưng có thể phát huy uy lực U Ảnh vào bấtcứ lúc nào, cũng có thể phát động uy năng của bản thân Trấn Ngục vào mọilúc."

Liễu Bình gật gật đầu, cất trường đao đi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phươngxa lần nữa.—— Người khổng lồ vẫn đang đi lòng vòng quanh ngọn núi.Nếu hắn lại đi hỏi đường, vậy chẳng phải mọi chuyện đều tái diễn hay sao?Sau khi có được con gấu trúc, vốn tưởng rằng chết thì đi trở về thôi.Hiện tại xem ra gấu trúc cũng không được việc!Thứ được việc thật sự chính là Trấn Ngục Đao.—— Nhưng nó ăn thẻ bài mới có thể phát động "Trấn Mệnh" và "Kiến Diệt".Thẻ bài trên tay mình đều là các bạn nhỏ.Vô Tồn Chi Nham lại là thẻ bài kỳ quỷ dùng rất tốt.Sao có thể cho nó ăn?Liễu Bình đau khổ suy tư mấy phút, sau đó bỗng vỗ vỗ cái trán.ồĐúng rồi!Nơi này vốn có một con ma quỷ đang âm thầm ẩn nấp!Hắn quay đầu nhìn vào một tảng đá ở nơi xa, chỉ thấy phía sau tảng đá hiện ramột hàng chữ nhỏ: "Ma quỷ cấp 50, đang ẩn nấp."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp vẫy vẫy tay nhắm vào tảng đá kia, lớntiếng nói: "Này, đại ca ma quỷ bên kia, ta đã nhìn thấy ngươi."

Đợi mấy phút.Một ma quỷ toàn thân đen nhánh, trên trán có sừng đứng lên từ phía sau tảngđá."

Ngươi là ai?

Tại sao lại phát hiện ta?"

Ma quỷ cảnh giác hỏi.Thân thể nó hơi nghiêng đi, cứ như sẵn sàng chạy như điên về nơi xa bất cứ lúcnào có thể.Liễu Bình thấy vậy thì xúc động trong lòng.Đúng vậy.Ở nơi như vậy, tìm một người có thể giao tiếp thật sự không dễ dàng."

Ta thuộc về danh sách thế giới Nhân tộc, không cẩn thận bị truyền tống tới nơinày."

Liễu Bình cười nói."

Vậy ngươi thật sự có vài phần thực lực, tới bây giờ còn chưa chết."

Ma quỷnói."

Ta thương lượng với ngươi chuyện này."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Ma quỷ hỏi."

Ta cần một vài thứ để giữ mạng, mà ngươi có thể cung cấp mấy thứ này."

LiễuBình nói."

Vì sao ta phải cho ngươi?"

Ma quỷ cười lạnh nói."

Bởi vì ta có thể tìm được con đường rời khỏi nơi này, đến được địa vực antoàn."

Liễu Bình nói."

Ngươi có thể chứng minh không?"

"Đương nhiên có thể."

Liễu Bình lập tức hành động, hắn bay tới hướng người khổng lồ đang đi lòngvòng ngọn núi kia.Khi hắn tới gần người khổng lồ, người khổng lồ lập tức quay đầu, nhắm ngayđôi hốc mắt sâu hoắm không có tròng mắt kia vào hắn."

Mạo muội quấy rầy, ta biết ngươi là diễn viên chính, nhưng thật sự có một việcmuốn thỉnh giáo."

Liễu Bình lớn tiếng nói.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi phát động 'Long Sáo Giáp'."

ế ổ ồ ầ ầ ổ ễKhí thế trên người người khổng lồ dần dần bình ổn, yên lặng nhìn Liễu Bình,chờ câu nói kế tiếp của hắn."

Đi hướng nào có thể tránh khỏi vực sâu nhìn không tới đáy kia, đến được phíabên kia?"

Liễu Bình hỏi.Người khổng lồ vươn tay, chỉ về một hướng.Vẫn là hướng trước đó."

Không, ta không muốn đi con đường này, còn có đường khác hay không?Tương đối an toàn một chút?"

Liễu Bình tiếp tục hỏi.Người khổng lồ tự hỏi mấy phút, sau đó duỗi tay chỉ vào một hướng khác."...

Xa hơn."

Người khổng lồ phát ra âm thanh chấn động hư không.Liễu Bình gật đầu nói: "Ta đã biết, như vậy, đa tạ ý tốt của ngài, diễn xuất củangài nhất định sẽ cực kỳ thành công."

Hắn nhìn lướt qua ma quỷ đang trợn mắt há hốc mồm trên mặt đất kia, ý bảo nóđi mau.Ma quỷ bàng hoàng một chút, sau đó cắn răng nhanh chóng lao theo hướng thứhai mà người khổng lồ chỉ dẫn.Liễu Bình muốn kéo dài thời gian, lại hỏi: "Ngài không ngừng đi quanh núi ởchỗ này, chẳng lẽ không mệt sao?"

Người khổng lồ: "...

Mệt."

"Ta không muốn biết bất cứ bí mật nào của ngài, bí mật thật sự làm người taquá mỏi mệt, ta chỉ muốn biết ngài cứ đi mãi như vậy, có thời khắc nào muốndừng lại hay không?"

Liễu Bình nói."

Không có."

Người khổng lồ nói.Liễu Bình nhìn thoáng qua phương xa, ma quỷ đã chạy trốn không thấy đâunữa.Hiện tại...

Đã đến phiên hắn."

Được, ta sắp tạm biệt ngài, hy vọng ngày nào ngài cũng vui vẻ."

Liễu Bình nói xong thì sau lưng bỗng hiện ra một ánh kim mang.Yana!Oanh ——Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên.Nàng ôm Liễu Bình bay ba giây, sau đó bỗng biến mất rồi lại xuất hiện lần nữa,lại bay ba giây.Bay tổng cộng chín giây như thế.Lúc này nàng mới hóa thành thẻ bài bay trở về sách thẻ một lần nữa.Liễu Bình nương dư thế mà hóa thành một hòn đá nhỏ bị quăng ở mặt cỏ rốiloạn đằng xa.ổ ồ ốNơi này cách người khổng lồ kia đã tương đối xa.Người khổng lồ đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó bắt đầu đi vòng quanh ngọnnúi một lần nữa, không để ý tới bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài.Liễu Bình đợi trong chốc lát, sau đó lặng lẽ biến trở về hình người, đi theohướng rời xa ngọn núi.Dần dần.Người khổng lồ trở nên càng ngày càng xa, gần như biến mất trong sương mùhắc ám nặng nề.—— An toàn!Liễu Bình dừng bước, nói vào mảnh hư không phía trước: "Thế nào?

Liên thủvới ta rời khỏi nơi này không?"

Hư không khẽ động.Ma quỷ kia hiện ra, mở miệng nói: "Ngươi đã chứng minh năng lực của ngươirồi, nói đi, ngươi muốn có được cái gì từ chỗ của ta?"

"Thẻ bài."

Liễu Bình cười nói...."

Ngươi muốn thẻ bài?"

Ma quỷ nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."...

Nếu ta không nhìn lầm, cấp bậc của ngươi còn chưa đến 20."

"Không sai."

"Mà ngươi có năng lực tránh đi chỗ nguy hiểm, tìm kiếm những nơi an toàn, lànhư thế đúng không?"

"Hoàn toàn chính xác."

Liễu Bình cười nói.Trên người ma quỷ dần dần bùng lên một luồng sát ý, nó cười dữ tợn và nói:"Như vậy, dẫn đường cho ta đi, nếu không ta giết ngươi, không, ta sẽ hung hăngtra tấn linh hồn ngươi, mãi đến khi ngươi không dám cãi lại ý chí của ta."

Nụ cười trên mặt Liễu Bình dần dần lụi tàn.Chỉ thấy một thiếu nữ hiện ra từ hư không, vung những sợi tơ hư vô từ nămngón tay lên, nhẹ nhàng nói: "Trói buộc!"

-------Chương 484: Thấy được chân thậtHư không chợt lóe.Vô số những sợi tơ như hoa tươi nở rộ, hoàn toàn trói buộc hai tay hai chân maquỷ lại.Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.Ngay sau đó.Một nữ tử mỹ lệ tay cầm sách thẻ thò ra từ sau lưng Liễu Bình, cười nhẹ nói:"Thánh kỵ sĩ chúng ta không thể giết sinh, cho nên đành tốn chút công sứctrong việc tra tấn linh hồn."

Một thẻ bài bị nàng tung ra.Nữ tử quay lại bên cạnh Liễu Bình, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.Thẻ bài kia "Phanh" một tiếng hóa thành thánh hỏa hừng hực, không ngừngthiêu đốt trên người ma quỷ.Mỗi khi thân thể nó bị ngọn lửa đốt thành than cốc, thánh hỏa sẽ hóa thànhquang huy, chữa khỏi những vết thương đó.Khi vết thương hoàn toàn được chữa khỏi, quang huy lại hóa thành thánh hỏalần nữa, không ngừng làm bỏng cháy ma quỷ.Ánh sáng và lửa đỏ không ngừng luân phiên thay đổi.Ma quỷ vừa định gào ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng làm cách nào cũng khôngthể phát ra âm thanh."

Nơi này có quá nhiều nguy hiểm, ồn ào sẽ không tốt."

Một nam tử xuất hiện từ sau lưng Liễu Bình, duỗi tay quẹt qua hư không mộtcái.—— Không gian giam cầm!Ma quỷ không ngừng kêu to, lại không có bất cứ âm thanh nào truyền ra được.Liễu Bình thở dài, nhìn ma quỷ mà nói: "Ngươi tội tình gì phải làm vậy hả?"

Hai mươi phút sau.Thánh hỏa trên người ma quỷ dần dần tắt.Những sợi tơ cố định nó cũng bị một bàn tay vươn ra từ hư không rút về.Bùm!Nó thoi thóp ngã xuống đất, thở hổn hển nói: "Ta sai rồi!

Ta không nên sinh raác niệm, xin các hạ tha thứ."

Liễu Bình ngồi xổm xuống bên cạnh nó, vỗ bả vai nó rồi chân thành nói:"Đương nhiên ta sẽ tha thứ cho ngươi, bởi vì chúng ta phải chân thành đoàn kếtmới có thể hoàn thành một số chuyện."

ắMột ánh sáng nhu hòa bay ra từ trên tay hắn, dừng lại trên người ma quỷ.Vết thương của ma quỷ dần dần được chữa khỏi.—— Ít nhất mặt ngoài nhìn như không còn vết thương, cũng không ngửi thấymùi khét nữa."

Đa tạ."

Nó cố hết sức bò dậy từ mặt đất, thở hổn hển rồi lấy ra một quyển sách thẻ."

Các hạ, ngươi muốn thẻ bài gì thì xin cứ tự chọn đi, chỉ cần để ta sống sót..."

"Tốt."

Liễu Bình nhận lấy sách thẻ rồi nghiêm túc quan sát.—— Làm một con ma quỷ cấp 50, phần lớn thẻ bài của nó đều cao hơn cấp 40,có một ít đạt tới cấp 50.Liễu Bình cầm lên và quan sát một thẻ bài cấp 40.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Chú ý."

"Thi triển một lần 'Trấn Mệnh', ít nhất cần thẻ bài cấp 50."

"Thi triển một lần 'Kiến Diệt', ít nhất cần thẻ bài cấp 40."

Liễu Bình trực tiếp lắc lắc sách thẻ lên.Từng thẻ bài rơi xuống, bị hắn đặt chỉnh chỉnh tề tề trên mặt đất."

Các hạ, ý của ngài là?"

Ma quỷ hỏi thật cẩn thận.Liễu Bình nói: "Ta không xác định phải dùng thẻ bài nào...

Ngươi chờ ta mộtchút."

Hắn vung mạnh U Ảnh Đao, nhẹ nhàng nhấc lên một thẻ bài cấp 50, sau đódùng sức trảm một cái hướng về phía trước ——Chỉ trong phút chốc.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi tiêu hao một thẻ bài cấp 50."

"Ngươi kích hoạt sức mạnh của Trấn Ngục Đao: Kiến Diệt."

"Thế giới song song bị tróc ra đã xuất hiện, ngươi có thể tiến vào trong đó,chứng kiến thế giới kia bị hủy diệt khi ngươi muốn."

Hư không thối lui qua hai bên.Liễu Bình bước một bước hướng về phía trước.Cảnh tượng chung quanh hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.Hắn nhìn thấy thân thể mình hóa thành linh hồn thể thuần túy, cho dù là sáchthẻ, quần áo, hộ cụ hay là con gấu trúc bên hông, đều bị giữ lại ở vị trí cũ.Hắn như một sợi tàn hồn, không ngừng phiêu đãng trong bóng đêm.ắ ẩ ầ ấ ầCứ như cảm ứng được gì, hắn ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trên đầu mình hiệnra hai hàng chữ nhỏ:"Người đứng xem thế giới song song."

"Coi nhẹ tất cả trói buộc, có thể đi đến bất cứ địa điểm nào để quan sát tất cả,nhưng không thể nhúng tay vào."

Bỗng nhiên ——Toàn bộ thế giới cứ như được thiết lập lại, sau đó xuất hiện trước mặt linh hồncủa hắn.Bốn phía đều là băng tuyết.Gió tuyết không ngừng càn quét.—— Đó là danh sách thế giới Mộng Cảnh.Băng Phong Cốc.Trước khối băng phong ấn Ác Mộng kia.Liễu Bình cảm nhận mình trong trạng thái linh hồn thể, chỉ cảm thấy nhẹ nhànglinh động ngoài dự đoán.Hắn bay xuống dưới, nhìn một hắn khác và bóng đen kia cùng bị quái vật trongkhối băng hoàn toàn hấp thu, chỉ còn lại xương trắng rơi xuống đất.Băng sương dần dần vỡ ra.Ác Mộng động đậy.Nó kéo lê bước chân nặng nề, từ đi ra băng sương, ánh hào quang không ngừnglập loè trên đầu kia bắt đầu trở nên cấp bách.Một giọng nói vang lên từ quanh người nó: "Ngươi —— là cái gì?"

Liễu Bình giật mình, mới ý thức được thế giới song song này đã tách rời ra khỏichủ thế giới, đối tượng mà đối phương hỏi đến cũng không phải mình.Hắn cúi đầu nhìn xuống bên dưới.Chỉ thấy một con rối gấu trúc bay lên từ trên mặt đất, lơ lửng trước mặt quáivật.Trong con gấu trúc vang lên một giọng nói ——Giọng nói này thiếu đi sự ầm ĩ lúc trước khi thay Liễu Bình tử vong, ngược lạilộ ra cảm giác quỷ dị nói không nên lời: "Ta đã chết, hắn cũng đã chết —— Thìra đây là phương pháp cởi bỏ 'Chí Ám Tử Ngẫu'."

Trong hư không bỗng thò ra một cái ống dẫn màu đen.Gấu trúc đột nhiên nhảy dựng lên, chui vào ống dẫn màu đen rồi lập tức biếnmất không thấy đâu nữa."

Muốn chạy?"

Ánh hào quang trên đầu Ác Mộng bỗng bừng cháy dữ dội, toànbộ thân thể nó hóa thành một ánh sáng rồi nhảy vào ống dẫn màu đen kia.Liễu Bình cảm thấy bất ngờ, vội đuổi theo vào ống dẫn màu đen nọ.ế ố ẫ ố ế ốVừa tiến vào ống dẫn, lập tức có vô số sức mạnh bài xích đánh úp đến từ bốnphương tám hướng, sức mạnh ***** ẩn chứa trong đó như có thể xé rách bấtcứ thứ gì.Liễu Bình thấy Ác Mộng ở phía trước kia hóa thành hình người lần nữa, phát ramột tiếng rống giận đinh tai nhức óc, nhưng vẫn bị sức mạnh vô hình kia dầndần bức lui.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên hiện ra:"Nó không thể đi đến thế giới chân thật!"

"Ngươi là người đứng xem của thế giới song song này, là người nắm giữ TrấnNgục Đao."

"Ngươi có thể tiến vào thế giới chân thật!!!"

Ong ——Trường đao bỗng chấn động kịch liệt.Trong chớp nhoáng, tất cả sức mạnh bài xích đã biến mất, lại hóa thành lực kéocực kỳ cường đại, lôi mạnh linh hồn của Liễu Bình bay vào sâu bên trong ốngdẫn.Hắn quay đầu liếc nhìn lần cuối cùng.Chỉ thấy Ác Mộng kia phát ra một tiếng rít gào sắc nhọn không cam lòng, cuốicùng trượt xuống khỏi ống dẫn.Liễu Bình quay đầu lại nhìn về phía trước.Tốc độ càng lúc càng nhanh, cho nên tất cả mọi thứ đều biến thành đường congmơ hồ.Loại tốc độ này vượt xa tốc độ Yana phi hành, thậm chí làm trong lòng LiễuBình hiện lên một cảm giác không thể hiểu được——Dựa vào tốc độ này, hắn sẽ đến được vĩnh hằng-------Chương 485: Hồn lực: 300Bay.Bay.Bay.Tất cả biến mất.Trong bóng đêm bỗng có vô số tinh vân nở rộ.Trong chúng có cái đang đạt được tân sinh, hoặc đang lúc rực rỡ, cũng có cáiđang đi về hướng suy bại và diệt vong.Nhưng chỉ cần nháy mắt là Liễu Bình đã vượt qua chúng.Hắn tiếp tục bay về phía trước!Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc đi đến nơi nào.Phía trước bỗng hóa thành hắc ám triệt để.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Sắp đến thế giới chân thật."

"Lặp lại một lần, ngươi sắp đến thế giới chân thật!!!"

Hắc ám ngưng tụ thành ống dẫn lần nữa.Liễu Bình bay theo ống dẫn hướng về phía trước, rốt cuộc thấy được ánh sánglờ mờ phía cuối ống dẫn.Hắn đón bạch quang bắt mắt kia rồi xông ra ngoài ——Một màu trắng xóa...

Bao phủ tất cả.Khi tất cả ánh sáng ảm đạm đi, hắn mới mơ hồ có thể thấy được một vài cảnhtượng chung quanh.Liễu Bình híp mắt, chờ bạch quang hoàn toàn biến mất thì lúc này mới ngẩngđầu.Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng học.Phía trước là bảng đen.Mặt sau cũng là bảng đen,Chung quanh ngồi đầy những thiếu niên mười bốn tuổi.Đồng hồ trên vách tường đang đi tới từng phút từng giây.Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đứng ở trước bảng đen, đang lớntiếng nói: "Được rồi các trò."

"Chúng ta đã giảng xong cách giải của câu này."—— Đúng vậy, đây là một phòng học.ễ ểLiễu Bình vô cùng xác định điểm này.Dựa theo thế giới quan của Khoa Học Kỹ Thuật Trắc mà nói, tất cả nhữngngười tuổi nhỏ đều phải tập trung ở một nơi để học tập tri thức và kỹ năng nhưvậy.Chẳng lẽ thế giới chân thật chính là một nơi như vậy?Bỗng nhiên, bốn phía trở nên im lặng.Toàn bộ thế giới hóa thành yên tĩnh.Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy tất cả bọn họ đều khựng lại bất động.Đồng hồ trên tường cũng không di chuyển nữa.Chỉ có ——Người thầy đeo kính kia đã tháo kính xuống rồi ném lên bục giảng.Ông ta thuận tay lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa, hút một hơi thật dài, sau đó mớinhìn Liễu Bình và nói: "Không có nhiều thời gian lắm, chúng ta nói ngắn gọnthôi."

Liễu Bình vội vàng nói: "Các hạ là ——"Bên ngoài phòng học bỗng xuất hiện một mảnh sương mù hắc ám khổng lồ, nóđang chậm rãi lướt qua quảng trường, bay hướng tới bên này.Người thầy trung niên nhíu mày nói: "Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta thật sựkhông biết diễn kịch lừa gạt chúng nó ——"Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Liễu Bình, sau đó mở miệng nói: "MộQuang Giả trẻ tuổi à."

"Ngươi có thể chiến thắng tù nhân, làm rất tốt, cực kỳ tốt, cho nên ta mới có thểmượn thân thể này tới gặp ngươi."

"Nhớ kỹ, thế giới chân thật còn nguy hiểm hơn xa Vĩnh Dạ mà ngươi đang ở."

"Trên thực tế nó đã bị hủy diệt, cho nên mọi người mới có thể rời khỏi nó để đivào hư không."

"Đáng tiếc Thần Trụ Hư Không cũng bị hủy diệt."

"Hiện tại chỉ còn lại Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ, cũng không biết hai câycột này còn có thể chống chọi bao lâu."

"Lần sau lại đến đi —— Ta đã nhớ kỹ dấu hiệu linh hồn của ngươi, lần sau ta sẽdẫn ngươi đi xem cái gọi là chân thật."

"Nhớ kỹ."

"Đừng tiếp tục mang theo ảo giác của thế giới song song trở về, nó sẽ khiến chonhững tồn tại không thể biết kia chú ý đến."

"Hiện tại, trở về!"

Oanh!!!Liễu Bình chỉ cảm thấy bên tai truyền đến vô cùng tiếng gầm rú.ồ ồ ắ ầ ồ ắKim đồng hồ trên tường bắt đầu điên cuồng quay ngược, mà những hắc ảnhcàng ngày càng nhiều bên ngoài phòng học cũng nhanh chóng đi xa.Thời gian đang quay ngược!Những cơn gió như vô tận thổi tới từ trong bóng đêm.Liễu Bình cảm thấy mình chui vào ống dẫn màu đen kia lần nữa, cứ lùi lại mãi.Trời đất quay cuồng.Tinh vân sáng bừng lên trong vũ trụ lấy tốc độ càng nhanh xẹt qua trước mắt.Ánh sáng ——Lụi tàn.Hắc ám.Chỉ có hắc ám.Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra.Hắn phát hiện mình đứng đứng trong bóng tối vô tận, trường đao trong tay vừarơi xuống.Ma quỷ đứng một bên thở phì phò, trên mặt mang đầy biểu cảm đau đớn xót xa,mở miệng nói: "Các hạ, ngài còn phải dùng bao nhiêu thẻ bài?"

Liễu Bình không để ý đến nó, chỉ nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôi nổi bất động:"Ngươi thi triển một thức 'Kiến Diệt'."

"Bởi vì ngươi quan sát được thế giới chân thật mà gây nên một loạt chấn động,tuy rằng toàn bộ sự kiện đã bị tồn tại nào đó xóa bỏ, nhưng bổn danh sách kiếnnghị ngươi đừng tiếp tục thi triển 'Kiến Diệt' trong vòng mười ngày."...Một cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng Liễu Bình.Hình như ——Giống như ——Hẳn là ——Hắn sắp thăng cấp!Nhưng Liễu Bình lại cảm thấy tương đối bình tĩnh.Trước đó hắn đã có kinh nghiệm tăng lên cấp 30.Hơn nữa sau khi chứng kiến bí mật kinh người như vậy, nếu không thể thăngcấp thì mới là chuyện kỳ quái."

Chờ một chút, ta thăng cấp rồi lát nữa trò chuyện với ngươi."

Hắn vỗ bả vaima quỷ và nói."

A, được, xin ngài cứ tự nhiên."

Ma quỷ liên tục nói.ễ ề ắ ắ ồ ếLiễu Bình lui về phía sau vài bước, nhắm mắt lại rồi yên lặng cảm nhận biếnhóa trong thân thể.Hồn lực đang dâng trào như cuồng phong.Nguyên nhân là vì do mạnh bản chất linh hồn đang không ngừng tăng lên!Liễu Bình chỉ cảm thấy khí tức của mình không ngừng dâng cao, nhanh chóngđạt tới trình độ mà không lâu trước đây hắn từng đạt tới, nhưng nó vẫn đang tiếptục bùng nổ."

Tại sao ngươi...

Tăng lên nhanh như vậy?"

Ma quỷ đứng bên cạnh sắp trừngmắt đến mức lọt tròng, nó giật mình hỏi.Liễu Bình không quan tâm đến nó, chỉ yên lặng nhìn vế phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi nhìn thấy thế giới chân thật."

"Ngươi biết được bí mật quý giá xưa nay chưa từng có."

"Rất nhiều Thẻ Bài Sư mạnh mẽ cũng chưa từng nghe thấy bí mật như vậy."

"Cho dù có người che giấu tất cả những chuyện xảy ra trước đó, nhưng thần trụsẽ không bị giấu diếm, chúng đã chú ý chuyện xảy ra trên người của ngươi."

Liễu Bình đứng bất động.Cảnh tượng chung quanh bỗng thoảng qua, theo gió mà biến mất.Thiên địa hóa thành hư ảo.Hắc ám buông xuống.Trong bóng tối vô tận, một cây trụ khổng lồ hùng vĩ nối liền cả trời đất xuấthiện trước mặt hắn.Nửa đoạn trên của cây trụ khổng lồ này dày đặc xích sắt và ngọn lửa, mà nửathanh dưới thì đâm sâu vào hắc ám vô tận, trên đó có vô số anh linh đứng đầy.Là cây trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ!Trong bóng đêm, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Lấy tên của Mộ Quang, ngươi được Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ thừanhận;""Dựa vào chân thật mà ngươi hiểu rõ, Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ camchịu cung cấp càng nhiều sức mạnh cho ngươi, để ngươi sớm ngày trưởngthành, chống đỡ tai ách tương lai cho chúng."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên."

"Cấp bậc hiện giờ: Cấp 40."

"Tất cả các thuộc tính của ngươi bắt đầu tăng lên, đạt tới tiêu chuẩn cấp 40 toàndiện."

"Thuộc tính của ngươi vượt qua cấp bậc trước mặt, đạt được gia trì thêm 50%ban thưởng của Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ."

ồ"Hồn lực: 300."

"—— Xin đừng phụ lòng chiếu cố và kỳ vọng của thế giới."

-------Chương 486: Ban tặng của thần trụLiễu Bình mở mắt ra, lẳng lặng cảm nhận sức mạnh trước nay chưa bao giờ có.Tư duy của hắn trở nên càng nhanh nhạy, càng rõ ràng;Hồn lực cuồn cuộn không ngừng dâng trào, như tiện tay có thể phóng ra chiêuthức uy lực lớn;Năng lực cảm ứng cũng trở nên càng mạnh —— Đứng trong bóng đêm mà hắnvẫn có thể cảm nhận được nguy cơ ở các phương hướng rất xa."

Ta hiểu rồi," Ma quỷ đứng bên cạnh bừng tỉnh nói, "Thì ra trước đó ngươi giảdạng thành mười mấy cấp, nhưng thật ra đã sắp tới cấp 50!"

Cấp 50 sao?Liễu Bình cười cười, nhưng không đưa ra lời giải thích nào.Dù sao thì đừng để lộ chuyện Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ ban thêm chosức mạnh thì tốt hơn."

Liễu Bình..."

Lilith nhỏ tiếng mà nói."

Làm sao vậy, Lilith?"

Liễu Bình hỏi.Vừa dứt lời, hắn cũng phát hiện ra điều gì đó."

Hả?

Hình như trong sách thẻ có thêm một thẻ bài?"

"Đúng vậy, ta không biết sao lại thế, vừa rồi phát hiện trong sách thẻ đột nhiênxuất hiện một thẻ bài."

Sách thẻ tự động mở ra.Chỉ thấy một thẻ bài lẳng lặng nằm ở kẽ sách, bên cạnh còn có một tờ giấy, trênđó viết những hàng chữ:"Nếu ngươi muốn đến thế giới chân thật lần nữa, xin hãy thu thập một bộ thẻbài trong những bộ dưới đây:""Hiến Tế, Tiền Tệ, Thần Thánh."

"Thời gian đã trôi qua quá lâu, rất nhiều bộ bài đã trở nên không an toàn, nhưngbộ bài Hiến Tế và Tiền Tệ vẫn có thể trợ giúp ngươi đến được thế giới chânthật."

"—— Nếu có thể tìm được nguyên bộ bài Thần Thánh thì tốt nhất."

"Ngươi có thể chiến thắng tồn tại không thể biết kia, ta đoán ít nhất ngươi đãnắm giữ kỹ xảo bính tạp."

"Nghĩ cách đi gom đủ một bộ bài Thần Thánh, tập hợp nó lại ——""Ngươi sẽ đạt được pháp môn nhập cư trái phép trở về thế giới chân thật."

"Ta đã đưa tặng thẻ bài *****ên trong bộ bài Thần Thánh cho ngươi, coi nhưthưởng cho ngươi vì chiến thắng tồn tại không thể nói ra kia."

ầ"—— Dù sao bản thân ngươi chính là một Thần Thánh kỵ sĩ."

"Chờ mong gặp lại."

Liễu Bình xem xong tờ giấy thì nhìn về phía thẻ bài kia.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một lọ nước tỏa ra khí tức thánh khiết.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Thẻ bài: Thánh Thủy."

"Thẻ bài hệ Thần Thánh, thẻ bài bẫy rập."

"Dùng năm điểm hồn lực để sử dụng một lần, một ngày có thể dùng ba lần."

"Bất cứ tồn tại tà ác nào bị nó đánh trúng cũng rơi vào trạng thái tiêu chảy độngtác chậm chạp, nếu vẫn cố nén kiên trì chiến đấu, như vậy tổn thương do ThánhThủy mang đến sẽ không ngừng tăng lên, mãi đến khi cửa hậu nứt ra."

"—— Chính nghĩa tất thắng."

Liễu Bình xem xong thì phải cố gắng tiêu hóa một hồi."

Yana."

Hắn kêu."

Chuyện gì?"

Tiếng nói của Yana vang lên."

Ta chỉ muốn hỏi một chút, trận doanh Thần Thánh của chúng ta...

Làm saophán đoán một tồn tại có phải tà ác hay không?"

"Khi chúng ta nhìn một người không vừa mắt, chúng ta sẽ nói hắn là tà ác."

"Trực tiếp như vậy à?"

"Trận doanh Thần Thánh của chúng ta quang minh lỗi lạc, vẫn luôn như thế."

"Đã hiểu..."

Liễu Bình ***** thẻ bài bẫy rập kia, rơi vào trầm tư.Hiện giờ trên tay hắn có ba thẻ bài hệ Thần Thánh, lần lượt là Thánh Thủy,Thần Thánh kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ.Vĩnh Dạ vô biên vô hạn.Chạy đi đâu mới tìm những thẻ bài Thần Thánh còn lại đây chứ?—— Đúng rồi!Hắn nhìn lại hư không, ánh mắt dừng lại trên giao diện thao tác anh linh.Đi kèm với ánh nhìn của hắn, một năng lực trên giao diện lập tức sáng lên.Liễu Bình nắm chặt thẻ bài "Thánh Thủy", im lặng nói: "Phát động vận mệnhràng buộc."

Những hàng chữ nhỏ thiêu đốt cũng theo đó mà hiện lên ——"Thánh Thủy là thẻ bài *****ên trong bộ bài Thần Thánh, cũng là thẻ bài bẫyrạp; nó thể hiện tinh thần của trận doanh Thần Thánh, thể hiện khí chất củaầ ấ ẫđông đảo chức nghiệp giả Thần Thánh, cũng lấy danh nghĩa 'Bẫy rập' nói chonhững người khác biết, đừng để mình dễ dàng rơi vào tà ác."

"Thẻ bài ràng buộc: Chuộc Tội Quyên."

"Chuộc Tội Quyên đại diện cho một mặt khác của thánh chức, nó phụ tráchkhoan thứ, mà Thánh Thủy phụ trách khiển trách, thông thường ngươi có thểtìm được nó trong mái hiên của những kiến trúc tháp nhọn —— Mỗi khi nó rờikhỏi chức nghiệp giả Thần Thánh thì sẽ tự động trở lại những nơi như vậy."

Tốt.Tuy rằng vẫn không biết nên tìm được thẻ bài tiếp theo như thế nào, nhưng ít racũng biết phải tìm kiến trúc tháp nhọn.Liễu Bình im lặng ghi tạc tâm, sau đó lại cầm lấy một thẻ bài khác.—— Trấn Ngục Đao.So với tìm nguyên bộ thẻ bài Thần Thánh, chuyện càng gấp hiên giờ chính làphải tìm được vỏ đao của Trấn Ngục Đao.Bằng không sớm muộn gì nó cũng sẽ mang đến tử vong cho hắn!Tựa như lúc nó đối phó với vị đại lão kia."

Vỏ đao..."

Liễu Bình trầm ngâm, lại phát động vận mệnh ràng buộc lần nữa.Chỉ thấy lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Lai lịch của Trấn Ngục Đao là một bí mật, tạm thời ngươi còn chưa biết tất cảvề nó, nhưng nó rất vui lòng phối hợp phát động 'vận mệnh và ràng buộc', đểngươi thay nó tìm kiếm vỏ đao."

"Thẻ bài ràng buộc: Vỏ đao Trấn Ngục Đao."

"Đao và vỏ đao là hai thẻ bài tách rời, bởi vì cả hai đều có thuộc tính cực kỳcường đại, ngoài ra còn gánh vác sứ mệnh khác nhau."

"Những chủ nhân đời trước của Trấn Ngục Đao đều là tồn tại vô cùng cườngđại, nhưng dựa vào sức mạnh của bọn họ mà vẫn không tìm được vỏ đao, chonên cuối cùng không thể không hối tiếc chết đi."

"—— Bởi vì vỏ đao không nằm bên trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, nên đươngnhiên bọn họ không tìm thấy được."

"Nó nằm ở thế giới chân thật."

Cứ như để giữ bí mật, tất cả chữ nhỏ nhanh chóng hóa thành tro tàn, phất phớibay khắp hư không rồi từ từ tan biến.Liễu Bình xoa xoa cái trán.—— Lại đi vòng ngược về.Xem ra vẫn phải tìm được bộ bài Thần Thánh trước, sau đó đi đến thế giới chânthật một chuyến.Ma quỷ thật cẩn thận nói: "Các hạ, ngươi nhìn thẻ bài lâu như vậy, hiện tạichúng ta có thể tìm một nơi an toàn hay không?"

ể ố ễ"Con đường hiện tại chúng ta đang đi này có thể nói là tương đối an toàn."

LiễuBình nói.Hắn vỗ vỗ bả vai ma quỷ, nói: "Đi thôi, chúng ta xuất phát trước, ít nhất phảitìm được một con đường lướt qua vực sâu kia mới được."

"Tốt."

Ma quỷ bò dậy từ trên mặt đất.Hai người lên đường."

Trước đó ngươi ngây người ở chỗ kia đã bao lâu?"

Liễu Bình hỏi."

Ba trăm năm."

Ma quỷ nói."

Ba trăm năm?

Không nhúc nhích gì à?"

"Không dám lộn xộn."

"Có nghị lực, ta rất thưởng thức ngươi."

"Các hạ, chúng ta cứ đi mãi về phía trước như vậy sao?"

"Yên tâm đi, trước đó người khổng lồ kia nói, con đường này tương đối antoàn."

"Mau nhìn kìa!

Trên bầu trời có một con Cốt Long."

"Nó chỉ đi ngang qua thôi."

"Các hạ, nó lao xuống kìa!"

-------Chương 487: Thẻ Bài Sư Thời GianCả người Cốt Long tỏa ra khí tức mờ nhạt, sau một cái lao xuống khiến haingười chú ý thì lại bay lên, xoay quanh qua lại trong bầu trời đêm.Liễu Bình nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: "Hình như nó cũng không muốn lập tứccông kích chúng ta."

Ma quỷ cũng nhìn ra manh mối, nhịn không được nói: "Rốt cục nó đang làmgì?"

"Có lẽ là muốn giao lưu với chúng ta —— Nói ra thì xưa nay ngươi chưa rờikhỏi nơi trước đó hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi tử vong, ta rơi vào Vĩnh Dạ, ẩn nấp ba trăm năm ở nơi vừa rồi, nhữngkẻ nấp ở nơi đó đều đã chết, cho nên ta không dám lộn xộn."

Ma quỷ nói."

Tương đối cẩn thận —— Mau nhìn kìa, hình như con rồng kia đang phát ra tínhiệu gì đó."

Liễu Bình nói.Cốt Long bay múa qua lại ở giữa không trung.Trong chốc lát, nó bay vòng ra hình dạng một ký tự "∞", trong chốc lát đã tạo ramột hình "◇".Ma quỷ nhịn không được mà nói: "Nó làm càn như thế ở mảnh khu vực này,chẳng lẽ nơi này thật sự rất an toàn?"

"Có lẽ người khổng lồ kia không gạt chúng ta."

Liễu Bình nói.Cốt Long bỗng nhiên dừng lại.Trên trời cao.Một bóng dáng bay vụt đến, nhẹ nhàng dừng lại trên đầu Cốt Long.Cốt Long lập tức phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình chợt thấy trước mắt hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi bị long chú không rõ đánh trúng."

"Trên người của ngươi xuất hiện hiệu quả của một loại long chú, có thể bị kíchhoạt vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình lắp bắp kinh hãi.Rõ ràng con Cốt Long kia tru lên ở giữa không, còn chưa làm cái gì, vậy mà đãđánh trúng hắn rồi sao?Ầm ầm ầm ——Sức gió mãnh liệt thổi ập tới trước mặt.Con Cốt Long kia hăng hái lao xuống, dừng lại ở đối diện hai người.ầMột nam nhân cầm sách thẻ trong tay, trên mặt đeo mặt nạ xương khô đứng ởtrên đầu Cốt Long, gã nói với Liễu Bình và ma quỷ: "Hai vị Thẻ Bài Sư, chàocác ngươi."

"Các ngươi đã xâm nhập lãnh địa của ta, chỉ cần giao nộp chi phí nhất định thìcó thể bình yên rời đi."

Ma quỷ liếc nhìn Cốt Long kia một cái, lẩm bẩm nói: "Không thể tưởng đượcbên trong Vĩnh Dạ còn có kẻ chặn đường cướp bóc."

"Không phải là chặn đường cướp bóc, mà là ta chiếm cứ khu vực này, có thểcung cấp cho các ngươi một hoàn cảnh an toàn để đi tới, không cần lo bị bất cứcon quái vật nào tập kích."

Nam nhân kia nói.Liễu Bình nhìn nam tử kia, chỉ thấy trên đầu nam tử hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Người nắm giữ sách thẻ Thời Gian, chủ nhân của Lưu Sa Chi Long, Thẻ BàiSư cấp 50."

Có tới hai danh hiệu!Hắn ít khi nhìn thấy tồn tại có được hai danh hiệu.Hơn nữa làm một Thẻ Bài Sư, cấp 50 là một ngạch cửa.Lúc trước Yana cũng lên được cấp 50, đã đến đỉnh điểm, sau đó bắt đầu nếmthử Đăng Thần để gia tăng thực lực thêm một bước.Sau đó nàng có thể trở về cấp 50 là dựa vào giao diện anh linh của Liễu Bình,lợi dụng ba phần phương pháp thăng cấp nên mới đột phá cấp 50, tiếp tục giatăng cấp bậc Thánh kỵ sĩ."

Ngươi muốn chúng ta giao nộp phí dụng gì?"

Liễu Bình hỏi.Nam nhân kia nói: "Rất đơn giản, mỗi người các ngươi giao ra ba thẻ bài, ta thacho các ngươi rời đi."

Ma quỷ cười lạnh một tiếng, ấn tay lên sách thẻ rồi nói: "Ngươi cảm thấy chúngta sẽ đồng ý đề nghị chết tiệt như vậy à?"

"Ngu xuẩn," Nam nhân lắc đầu thở dài nói: "Xem ra ngươi căn bản không biết,ta có thể tạo ra một lãnh địa an toàn bên trong Vĩnh Dạ, ngươi căn bản khôngthể mường tượng được thực lực của ta đâu."

Ma quỷ đang muốn rút một thẻ bài ra thì bỗng phát hiện mình không thể độngđậy.Liễu Bình cũng không thể nhúc nhích.Nam nhân tung một thẻ bài ra rồi thì thầm: "Bày ra."

Chỉ thấy từng thẻ bài bay ra từ sách thẻ của ma quỷ và Liễu Bình, đồng thời bàyra ở trước mặt gã.Gã nhìn thoáng qua thẻ bài của ma quỷ, lắc đầu nói: "Cũng chỉ có như vậy."

Ngay sau đó, gã lại nhìn về phía thẻ bài của Liễu Bình, chỉ nhìn thoáng qua thìđã không dời mắt đi được.ấ ấ"Thánh kỵ sĩ cấp 50, Hoán Linh Sư chức nghiệp hi hữu cấp 20, còn có một conrồng ngủ say..."

"Trời ạ!"

Nam tử kích động kêu lên."

Rất tốt, các nàng là của ta!"

Gã nhanh chóng rút ra một thẻ bài từ sách thẻ, quát khẽ nói: "Cướp ——"Liễu Bình bỗng cất tiếng nói: "Xin khuyên ngươi đừng xằng bậy, nếu ngươidám tùy tiện đụng vào thẻ bài của ta, cho dù ngươi là diễn viên chính thì ta cũngsẽ giết ngươi."—— Kỹ năng thần bí: Long Sáo Giáp!Nam tử ngơ ngẩn.Một hồi lâu sau, gã nhíu mày nói: "Ta là diễn viên chính, tại sao ngươi có thểđộng thủ với ta?"

Liễu Bình không dấu vết liếc nhìn Cốt Long kia một cái, nói: "Vì sao nhất địnhphải cướp đoạt thẻ bài của chúng ta?

Ngẫu nhiên từ bi một lần, thả chúng ta điqua không được sao?"

Nam tử lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Ta thích cướp đi thẻ bài mà các ngươicực cực khổ khổ lấy được —— Thẻ bài càng nhiều thì ta sẽ càng mạnh lên."

"Nhưng chưa chắc thẻ bài của ta sẽ nghe theo lệnh của ngươi."

Liễu Bình nói.Nam tử cười ha ha, lắc đầu nói: "Yên tâm, ta có rất nhiều biện pháp."

Khi nói chuyện, thuật pháp nào đó đã biến mất khỏi người Liễu Bình và maquỷ.Hai người đồng thời khôi phục hành động tự do.Ma quỷ thoáng hoạt động thân thể, sau đó triệu hồi sách thẻ, cười lạnh nói:"Xem ta cho hắn biết lễ độ này!"

"Dừng tay!

Đừng xen vào!"

Liễu Bình lập tức nói.Nhưng không còn kịp rồi ——Con Cốt Long vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt để thế cục phát triển, thậm chí khi chủnhân của nó bắt đầu đối thoại với Liễu Bình, nó cũng chỉ càng cảnh giác vàiphần.Nhưng vào khoảnh khắc ma quỷ chuẩn bị ra tay, rốt cuộc nó đã nhận ra điềukhông thích hợp.Hai mắt Cốt Long dần hiện ra ngọn lửa mờ nhạt, miệng phát ra tiếng thì thầmliên tục không ngừng.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Cảnh cáo!"

"Long chú nào đó trên người của ngươi bị kích hoạt!"

ế ẩ ẩ ể ấ"Xin hãy hết sức cẩn thận, chuẩn bị ứng phó chuyện có thể xảy ra vào bất cứ lúcnào!"

Liễu Bình cất sách thẻ đi, dựa vào Trấn Ngục Đao U Ảnh Đao đang nắm trongtay, trầm giọng cảnh báo: "Đều thận trọng một chút, không biết con rồng kia sẽđối phó chúng ta như thế nào."

"Đã biết."

Mọi người trong sách thẻ cùng kêu lên.Bỗng nhiên.Ma quỷ biến mất khỏi vị trí cũ, không thấy đâu nữa.Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng thì cũng biến mất khỏi nơi đó.-------Chương 488: Trận này do ta đánhThời gian trôi đi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Nam tử đeo mặt nạ xương khô kia bỗng bừng tỉnh.Gã vỗ vỗ đầu Cốt Long, may mắn nói: "Thật là một kỹ năng thần bí lợi hại,thiếu chút nữa trúng chiêu —— Cũng may ngươi đã cứu ta."

Cốt Long phát ra giọng nói trầm thấp: "Bọn họ bị ta đưa đến thời khắc nào đóvào mấy ngày sau, mười giây sau sẽ trở về."

Nam tử lật lật sách thẻ, thận trọng lấy ra một thẻ bài."

Giết các ngươi!"

"Đáng chết, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương!

Lần này ta sẽ không chơiđùa đâu, ta phải dùng một chiêu ***** các ngươi, đoạt đi tất cả thẻ bài củacác ngươi!"...Đấu trường.Liễu Bình đứng trong đấu trường trống trải, một hồi lâu sau mới hiểu đã xảy rachuyện gì.Sách thẻ tự động mở ra.Yana lặng lẽ hiện lên, nhìn quanh bốn phía rồi nói: "Đây là Đăng Thần Chiếncủa ta sao..."

"Đúng vậy, hiện tại mỗi tháng nó sẽ phát động một lần."

Liễu Bình nói."

Vì sao chúng ta đột nhiên tiến vào nơi này?"

Hoa Tình Không hỏi."

Nói ra thì rất dài ——"Liễu Bình nhìn từng lời nhắc nhở chiến đấu trong hư không, tiếp tục nói: "Hìnhnhư con rồng kia đưa chúng ta đến vài ngày sau, nhưng trong quá trình này, cómột việc là không đi vòng qua được, chuyện này ngăn cản chúng ta."

"Là cái gì?"

Norton hiện ra, cảm thấy hứng thú mà nói."

Đăng Thần Chiến —— Nó sẽ xảy ra vào thời khắc cố định, tuyệt đối khôngngoại lệ."

Yana nói tiếp.Trên mặt nàng hiện ra vẻ ngơ ngẩn và bi thương, cứ như nhớ lại điều gì đo.Một cây roi dài màu đen xuất hiện trong tay nàng."

Liễu Bình."

Nàng lên tiếng.ễ"Cái gì?"

Liễu Bình nói."

Trận này do ta đánh."

"...

Được."

Trong hư không, không gian bắt đầu không ngừng biến ảo.Cứ như có thứ gì sắp tới.Mọi người đồng thời ngừng thở, yên lặng chờ đợi.Bỗng nhiên.Một giọng nữ non nớt truyền đến từ sách thẻ: "Vừa rồi...

Ta cảm nhận đượckhiêu khích..."

Sách thẻ chấn động.Một thẻ bài bay ra, hóa thành một cô bé, xuất hiện ở trước mắt mọi người.Cô bé mặc một bộ váy dài màu đỏ, mái tóc dài đen bóng xõa trên vai, hai mắttrong suốt lóng lánh giống như bảo thạch đỏ.Là Andrea!Cô bé nhìn Liễu Bình, mỉm cười nói: "Có Long tộc đang làm khó dễ ngươisao?"

Liễu Bình vui mừng quá đỗi, tiến lên nhìn kỹ cô bé rồi nói: "Ngươi khỏe rồi à?"

"Ừ, cũng ít nhiều nhờ ngươi giúp ta thay đổi Long Tích, hiện tại ta cảm nhậnđược sức mạnh vô tận dâng trào từ trong thân thể, chúng quay quanh ta khôngngừng hoan hô và chúc mừng, nói cho ta ——""Ta đã đạt được tân sinh."

Nói xong thì Andrea nhìn về phía Yana và nói: "Tỷ tỷ, đã lâu không gặp."

Yana tiến lên ôm cô bé một cái, sau đó sờ sờ đầu cô và nói: "Ngươi chịu khổ,chờ ta đánh xong trận này thì ôn chuyện với ngươi sau."

"Tỷ tỷ —— Dùng binh khí gì chiến đấu vậy?"

Andrea hỏi."

Tạm thời còn chưa có."

Yana nói.Andrea vẫy tay một cái.Hư không vỡ ra.Từng thanh binh khí tỏa ra khí tức cổ xưa cường đại hiện lên trong bóng đêm."

Các vị, đều tới chọn binh khí đi."

"Đây là quà gặp mặt mà ta tặng mọi người."

Andrea nói...."

Liễu Bình, binh khí ngươi đã là binh khí mạnh nhất mà ta có thể lấy ra được,chờ về sau thực lực của ta tăng lên thì đổi mới cho ngươi lần nữa."

ế ấ"Ta cũng không vội, dù sao phương thức chiến đấu của ta cơ bản là dựa vào mọingười."

Liễu Bình nói."

Cứ giao chuyện này cho ta."

Andrea nói, sau đó lấy một thanh trường đao ra từnhững binh khí trôi nổi kia."

Miêu Yêu."

Cô bé hô."

Hừ, gọi ta là tỷ tỷ."

Triệu Thiền Y khó chịu nói."

Trông ngươi có vẻ quá nhỏ, nhìn chỉ cỡ tuổi ta mà thôi."

Andrea nghiêm túcnói."—— Ta thích nghe câu này."

Một thanh trường đao được Andrea đưa qua.Chỉ nghe Andrea nói: "Để lại U Ảnh Đao cho Liễu Bình dùng đi, ngươi dùngthanh này, uy lực cũng không yếu đâu."

Triệu Thiền Y nhận lấy thanh đao, sau đó tùy ý vung vẩy hai cái.Chỉ thấy chung quanh trường đao hiện ra đao ảnh trùng trùng điệp điệp, tung ranhững cú chém không tiếng động liên hồi trên hư không.Ánh mắt Triệu Thiền Y sáng lên, hỏi: "Hình như đao này có uy năng khác đúngkhông?"

"Tên đao này là Liên Hoàn, tốc độ cực nhanh, khi trảm liên tục sẽ có vô số đaoảnh gia trì vào."

Andrea nói.Triệu Thiền Y buộc thanh đao lên lưng, cười nói: "Ta sẽ không nói cảm ơnngươi, Liễu Bình có một loại phương pháp thăng cấp rất tốt, chờ lát nữa ta quánđỉnh cho ngươi, bảo đảm thực lực của ngươi sẽ tăng lên cực nhanh."

"Hì hì, được."

Andrea tiến lên ôm Triệu Thiền Y một cái, lại nhìn về phíaNorton và nói: "Hoan nghênh ngươi gia nhập chúng ta."

Cô bé đưa một thanh quyền trượng bằng gỗ qua.Norton nhận lấy quyền trượng, nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy trong hư khôngxuất hiện từng mảnh gợn sóng.Y lại gõ gõ quyền trượng xuống đất.Đông!Đài đấu trường chấn động dữ dội."

Thuật pháp hệ Không Gian, lại có thể cận chiến, quyền trượng này ghê gớmđấy!"

Norton vui mừng quá đỗi, vội vàng hành lễ cảm tạ Andrea.Andrea đáp lễ, sau đó nhìn về phía Libertas.Libertas bắt đầu khẩn trương, giành mở miệng trước: "À —— Ta là Libertas,đồng đội trung thực, bạn học cùng lớp với Liễu Bình, ngày nào cũng kề vaichiến đấu với hắn, đã được hắn cứu vớt trong lúc nguy nan mấy lần, thân đếnmức không thể thân hơn!"

"Được, cho ngươi đôi đoản kiếm này."

ế ốLibertas nhìn lại hai thanh đoản kiếm trên tay đối phương.Chỉ thấy một thanh trong đó lúc ẩn lúc hiện, giống như một cái bóng trong suốt;mà thanh còn lại thì lượn lờ lôi quang không thể xua tan được.Cả đời của hắn ta chưa bao giờ dùng qua binh khí cao cấp như vậy!"

Thật sự rất cảm tạ!

Ta sẽ dùng chúng thật tốt!"

Libertas nhận lấy đôi đoản kiếm kia, mừng đến mức múa may ngay đươngtrường, dáng vẻ như yêu thích không buông tay.Andrea lại nhìn về phía Hoa Tình Không.Hoa Tình Không mỉm cười xua xua tay rồi nói: "Ta thì thôi đi, ta không cầnbinh khí để công kích."

Andrea tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ta vừa thức tỉnh, ngươi chờ ta thêm mộtkhoảng thời gian, sau này ta sẽ nghĩ cách kiếm cho ngươi một bộ hộ giáp."

"Cảm ơn trước."

Hoa Tình Không nói.-------Chương 489: Gặp lại thẻ bài!Ngay lúc này.Hư không phía trên đấu trường run lên kịch liệt, cứ như có thứ gì sắp buôngxuống.Andrea nhìn thoáng qua Yana tay không tấc sắt."

Thánh kỵ sĩ..."

Cô bé lẩm bẩm khe khẽ, sau đó thò bàn tay vào sâu bên tronghư không, cố hết sức kéo cái gì đó ra ngoài."

Ngươi đang làm gì?"

Yana kinh ngạc hỏi.Andrea nói: "Trước kia ta nghe nói là Thánh kỵ sĩ cường đại thật sự đều thíchdùng vũ khí lạnh cỡ nặng..."

Yana cầm lòng không đậu mà hoạt động đôi tay."

Liễu Bình giúp ta một chút đi."

Andrea hô lớn.Liễu Bình đi lên phía trước, thò bàn tay vào bóng đêm, dùng sức túm mạnh rabên ngoài——Một thanh đại kiếm đỏ rực như đúc ra từ máu tươi xuất hiện trước mắt mọingười, nó cao tương đương với Andrea, cầm lên có vẻ cực kỳ nặng nề."

Là song thủ trọng kiếm —— Có lẽ phải dùng cả đôi tay mới có thể phát huy rauy lực của thanh kiếm này."

Triệu Thiền Y đứng bên cạnh bình luận.Liễu Bình đưa trường kiếm cho Yana.Yana nhận lấy bằng một tay, nhẹ nhàng tùy ý vung vẩy, mở miệng nói: "Đối vớimột con mèo mà nói, dùng cả hai móng vuốt cũng không cầm nổi thanh kiếmnày, nhưng đối với ta thì một tay đã thừa sức sử dụng nó."

Trường kiếm vẽ ra từng huyết ảnh trên hư không, mang theo sức gió mãnh liệtgiống như một trận gió bão.Triệu Thiền Y vốn muốn xù lông, nhưng thấy uy thế của cự kiếm này thì khôngkhỏi chần chờ.Liễu Bình tiến lên giữ chặt nàng.Nàng cũng thành thành thật thật không náo loạn.Libertas vỗ vỗ mái tóc bị thổi xù lên của mình, chỉ cảm thấy mỗi một lần cựkiếm kia gào thét xẹt qua trước mặt, tim hắn ta cứ nhịn không được mà gia tốc.—— Chuôi cự kiếm này có thể đánh nát hắn ta ra.Libertas thở dài, nhỏ giọng nói: "Còn nói về sau mang Liễu Bình cùng đến quánbar trong thành phố Cơ Giới uống một ly...

Xem tình hình này thì thôi để ta đimột mình thì hơn."

Yana cất kiếm đi, gật đầu cảm ơn Andrea: "Thanh kiếm này rất thích hợp với ta,chờ lát nữa chúng ta lại nói chuyện."

ế ế ắ ế ấNàng kéo cự kiếm huyết sắc đi đến chính giữa đấu trường."

Sắp bắt đầu rồi, mọi người về sách thẻ trước đi."

Liễu Bình nói.Mọi người lập tức hành động, hóa thành thẻ bài rồi trở lại sách thẻ lần nữa.Trong đấu trường chỉ còn lại Liễu Bình và Yana đứng ở tại chỗ chờ đợi.Giây tiếp theo.Trên trời cao, bỗng nhiên có một bóng dáng mơ hồ rơi xuống, lượn vòng ở giữakhông trung một hồi rồi nhẹ nhàng bay bổng đứng ở đối diện Yana.Bóng dáng mơ hồ kia chưa đứng yên thì đột nhiên kêu to lên: "Yana!

Yana tốtcủa ta!"

Yana và Liễu Bình cùng ngơ ngẩn.Dao động không gian trên người bóng dáng kia dần dần tan đi, lộ ra dáng vẻvốn có.—— Thì ra là một con lạc đà Alpaca lông xù trắng như tuyết, cao hơn cả người!Đôi mắt to ngập nước của nó tuôn trào nước mắt, nó giơ chân chạy như bay vềhướng Yana."

Ô ô ô ô —— ta rất nhớ ngươi, Yana!"

Lạc đà Alpaca hét lớn.Cả người Yana phát run, buông cự kiếm huyết sắc xuống rồi mở vòng tay ra ômchặt lấy lạc đà Alpaca."

Ta cũng nhớ ngươi."

Nàng nức nở nói.Một người một lạc đà cùng khóc rống lên.Liễu Bình đứng bên cạnh nhìn mà sửng sốt."—— Hình như là người quen cũ của nàng ấy."

Triệu Thiền Y hứng thú bừng bừng mà xuất hiện, cẩn thận quan sát con lạc đàAlpaca kia.Lạc đà Alpaca vừa khóc vừa phun một ngụm nước miếng về phía nàng, TriệuThiền Y sợ tới mức vội vàng lùi lại trốn tránh.Ngay sau đó, những người khác đều xuất hiện lần nữa, vây quanh bên cạnh cẩnthận đánh giá con lạc đà Alpaca kia....Chỉ chốc lát sau.Mọi người ngồi thành một vòng trên đấu trường.Đôi mắt Yana vẫn ửng đỏ, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, nàng lên tiếnggiải thích: "Các vị, đây là vật cưỡi của ta, Maggie."

"Tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?"

Hoa Tình Không hỏi."

Vào thời khắc này, ta đã bị chủ mẫu ếm nguyền rủa tình yêu, không thể khôngkết bạn với Odrich ——"ố ểLạc đà Alpaca Maggie bên cạnh nói: "Odrich thèm muốn thân thể của Nana nhàchúng ta, Nana trúng ma chú, phương thức kháng cự duy nhất chính là khôngngừng đưa thẻ bài quan trọng nhất của mình cho hắn, vậy mới có thể kéo dàithời gian."

Yana tiếp tục nói: "Khi toàn bộ thẻ bài ta sở hữu bị đưa ra, ma chú kia đã tra tấnta đau đớn đến mức muốn chết —— Ta đành lựa chọn ngã xuống, đi vào VĩnhDạ để tránh né Odrich, ai ngờ hắn vẫn đuổi theo, muốn lấy Đăng Thần để bắt talàm tù binh, đồng thời cũng có được thần vị Tra Tấn."

"Toàn bộ thẻ bài?

Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Lạc đà Alpaca Maggie nghe vậythì lộ ra vẻ mặt dấu chấm hỏi, không khỏi hỏi lại.Nhưng những người khác trên cơ bản đều hiểu.Yana ngã xuống.Trời xui đất khiến thế nào lại gặp gỡ Liễu Bình đúng lúc thông qua thí luyệnThẻ Bài Sư, bắt đầu lựa chọn hầu thần.Nàng trở thành hầu thần của Liễu Bình.Sau đó ——Chính là cuộc đại chiến cuối cùng trong Vở Kịch Hắc Ám.Lục đạo luân hồi xuất hiện.Odrich đuổi theo, muốn lập tức bắt được Yana.Hắn ta bị thân thuộc của Tử Thần *****.Mà Liễu Bình mang theo Yana về tới năm năm trước.Mỗi tháng, hắn đều phải tiếp thu một lần Đăng Thần Chiến, mãi đến ngày bắtđầu Đăng Thần Chiến vào năm năm sau."

Nữ thần Tra Tấn...

Ta thấy người thật sự luôn bị tra tấn là bản thân Yana."

HoaTình Không thở dài nói."

Đúng vậy, biết rõ người khác mang ý xấu trong lòng, lại không thể không đưatừng thẻ bài của mình cho người khác, ta chỉ ngẫm lại chuyện này là cảm thấychịu không nổi rồi."

Libertas khó chịu hừ lạnh rồi nói.Bang!Một cục nước miếng phun bẹp lên mặt hắn ta.Lạc đà Alpaca Maggie cong miệng, khinh thường nói: "Thứ đàn ông thúi, ngươicó tư cách gì xen vào chuyện của Yana chúng ta?"

Libertas giận dữ, đôi tay rút kiếm ra, nhưng khi nhìn thấy phía bên trên bên tráicon lạc đà Alpaca Maggie hiện lên con số "50", hắn ta cọ tới cọ lui nửa ngàyvẫn không dám đứng lên."

Nó chỉ bướng bỉnh một chút thôi, ta thay mặt nó xin lỗi ngươi."

Yana nói xinlỗi.ể ế ế"Không có gì, không có gì, có thể lý giải."

Libertas thuận thế này mà thu kiếm,hậm hực nói.Liễu Bình nhìn con lạc đà Alpaca kia, hỏi: "Ngươi chính là thẻ bài *****ên bịYana đưa ra à?"

"Lại một tên đàn ông thúi!"

Maggie há mồm muốn nhổ nước miếng, Yana vộivàng chụp nó một cái.Maggie giật mình, cẩn thận đánh giá Liễu Bình, sau đó nuốt nước miếng về rồinói: "Đúng vậy."

Liễu Bình suy nghĩ rồi nói: "Yana, bình thường ngươi cần bao lâu mới đưa mộtthẻ bài ra?"

"Có khi hai tháng, có khi một tháng, đến cuối cùng mỗi nửa tháng đều phải đưara ngoài một thẻ bài, vậy mới có thể triệt tiêu sự tra tấn của ma chú."

Yana nói."

Chờ trận Đăng Thần Chiến tiếp theo, có lẽ chúng ta còn lấy được một thẻ bàikhác của ngươi."

Liễu Bình nói.Yana ngẩn ra, dần dần nghiền ngẫm ra được."

Cũng kỳ quái...

Ta cứ suy nghĩ tại sao Maggie bị hắn ta đòi mất mà lại chưatừng hiện thân...

Còn có rất nhiều thẻ bài cũng là loại tình huống này..."

Nàng và Liễu Bình nhìn nhau.Tuyến thời gian!Trên tuyến thời gian này, tuy Odrich đòi lấy Maggie từ trong tay Yana của thờikhắc hiện giờ, nhưng lại bị Yana năm năm sau thắng đi Maggie trong ĐăngThần Chiến.Cho nên Maggie chưa bao giờ xuất hiện nữa.Tuy rằng lịch sử bị thay đổi, nhưng bản thân nó có được logic hoàn mỹ, khiếncho tất cả mọi chuyện trở nên thống nhất!"

Yana, ngươi nói tình hình hiện tại với nó trước đi."

Liễu Bình nói."

Ừ."

Yana lên tiếng, nàng dẫn lạc đà Alpaca Maggie đi qua một bên, nhỏ giọngdặn dò cái gì đó.Liễu Bình nhìn về phía mọi người, vỗ tay nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta cònmột chuyện cần phải đối mặt."

"—— Thẻ Bài Sư Thời Gian bên ngoài kia nhất định đã tỉnh táo lại."

-------Chương 490: Ngươi đoán thử xem?Vĩnh Dạ.Trên một sườn núi.Thẻ Bài Sư đeo mặt nạ xương khô rút từng thẻ bài ra rồi nhanh chóng gộp lại."

Chỉ là hai tên rác rưởi mà thôi, có cần dùng chiêu này hay không?"

Cốt Longkinh ngạc hỏi."

Ngươi không hiểu," Thẻ Bài Sư vừa gộp thẻ bài vừa nói: "Con ma quỷ kia làmặt hàng bình thường bên trong Luyện Ngục, nhưng thiếu niên đó tương đốiphiền toái —— Thẻ bài trên tay hắn có Thánh kỵ sĩ, Hoán Linh Sư, Long, thậmchí còn có một thẻ bài kỳ quỷ, cả ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nữa."

Tất cả thẻ bài được ghép nối hoàn chỉnh, đồng thời quay cuồng rồi cấu thànhmột bức đồ án.Đây là một cái đồng hồ cát thật lớn.Dòng cát vô tận không ngừng chảy xuống từ phía trên, hoàn toàn bao trùm khuvực phía trước Thẻ Bài Sư."

Thời Gian cốt!"

Thẻ Bài Sư đeo mặt nạ xương khô quát khẽ."

Đây là chiêu mạnh nhất của ta, một khi bọn chúng được truyền tống về thì sẽlập tức bị chiêu này *****."

"Ta tuyệt đối không cho bọn chúng bất cứ cơ hội phản kích nào!"

Bên kia.Đấu trường Đăng Thần."

Thật ra chúng ta vốn sẽ về tới thời khắc kia, hơn nữa gặp phải phục kích củahắn, đúng không?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Đúng vậy, nếu không phải đấu trường Đăng Thần này chặn lại thì chúng ta đãvề tới thời khắc kia, đón nhận một kích toàn lực của Thẻ Bài Sư đó."

Liễu Bìnhnói."

Vì bị nhốt trong đấu trường, ngược lại chúng ta có thêm một chút thời gian đểtìm ra sách lược ứng phó."

Libertas nói.Mọi người đều rơi vào trầm mặc.Kẻ địch là một Thẻ Bài Sư có thể thao túng thời gian.Hơn nữa ——Một khi Liễu Bình trở lại thời khắc kia thì hắn nhất định sẽ chính diện đón nhậnmột kích toàn lực của đối phương.Liễu Bình đi qua đi lại mấy lần, trầm ngâm nói: "Không phải hắn chết thì chínhlà ta mất mạng —— Một khi đã vậy, chỉ có phát động hình thức chiến đấu củata thôi."

ắ ẩ ầ ềHắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nhẹ nhàng nói: "Thẻ Bài Sư chặn đườngcướp bóc kia, nếu sau khi ta bị truyền tống trở về mà ngươi còn đang bố trí thủđoạn muốn đối phó ta, vậy chứng minh ngươi muốn chiến đấu với ta."

Hư không bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Nhân quả thành lập!"

"Cuộc chiến đấu này lập tức tiến vào hình thức cá cược linh hồn."

"Linh hồn của người thất bại trong chiến đấu sẽ thuộc về người thắng."

Liễu Bình khẽ gật đầu.Hiện tại, vấn đề an toàn lúc hắn vừa truyền tống trở về đã không còn đáng lo.Đối phương phải chiến thắng tất cả thẻ bài mới có thể tổn thương được hắn.Kế tiếp ——Rốt cuộc phải làm sao mới có thể chiến thắng đối phương?Ánh mắt Liễu Bình lần lượt lướt qua mọi người, mở miệng nói: "Cẩn thận suynghĩ lại thì thật ra ta chưa tham dự được bao nhiêu trận chiến Thẻ Bài Sư chânchính cả."

"Nhưng ta biết, muốn chiến thắng Thẻ Bài Sư kia thì phải phát huy sức mạnhtrong tay mình đến cực hạn ——""Cho nên cần một chức nghiệp giả có lực sát thương cường đại làm chiến hữucủa ta, mà tất cả những người còn lại sẽ phụ trợ hắn tiến hành chiến đấu."

Libertas vẫn chưa hiểu, hắn ta hỏi: "Rốt cục là phải chiến đấu như thế nào?"

Liễu Bình nhìn về phía Hỏa Nha.Hỏa Nha đã tiến hóa đến trình độ có thể nói chuyện, nó lập tức thuật lại quátrình lúc trước Liễu Bình dùng tất cả các thẻ bài để võ trang.Mọi người nghiền ngẫm cân nhắc một hồi.Bỗng nhiên, giọng nói của Yana truyền đến từ xa xa: "Ta làm cho."

Liễu Bình nhìn về phía nàng.Yana nghiêm túc nói: "Ban đầu ta không có vũ khí, chỉ có tốc độ chạy trốn lànổi trội, nhưng giờ ta đã có thanh kiếm này, hoàn toàn có thể sóng vai chiến đấuvới ngươi."

Hoa Tình Không suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Hiện tại ta cònchưa thể phát huy ra thực lực chân chính của Linh, Andrea cũng vừa thức tỉnhkhông lâu, Yana là thích hợp nhất."

Liễu Bình nói: "Vậy quyết định là Yana đi."

Yana có thể đánh có thể chống chọi, lại là hệ Thần Thánh, nàng có thể phối hợphoàn mỹ với hắn, thật sự không được thì vẫn chạy trốn được ——Hắn đi đến bên cạnh Yana rồi hỏi: "Ngươi có bằng lòng sóng vai chiến đấu vớita hay không?"

ằ"Bằng lòng."

Yana nói.Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Thánh kỵ sĩ: Yana bằng lòng sóng vai chiến đấu với ngươi."

"Ngươi đã đạt tới điều kiện chuyên chúc hóa, toàn bộ vật sở hữu của ngươi sẽđược chuyên chúc hóa."

Một tiếng vang nhỏ lập tức vang lên.Chỉ thấy tất cả mọi người hóa thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Chỉ có Yana và vật cưỡi Maggie của nàng là còn đứng tại chỗ."

Một khi ta thu lấy Maggie thì Đăng Thần Chiến sẽ kết thúc."

Yana nói."

Thu đi, chúng ta trở về thử thực lực của Thẻ Bài Sư Thời Gian kia như thếnào."

Liễu Bình nói.Yana duỗi tay sờ sờ đầu Maggie.Phanh ——Maggie hóa thành một thẻ bài, bị nàng thu lấy.Đăng Thần Chiến kết thúc!Toàn bộ đấu trường hóa thành một mảnh tàn ảnh rồi tiêu tán, dần dần tỏa rachung quanh hai người.Thời gian bắt đầu lùi lại."

Ngươi cũng trở về đi."

Liễu Bình nói.Yana hóa thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Tất cả cảnh tượng bắt đầu lao vút như bay.Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một mảnh cát vàng.Hắn về tới thời khắc này!Con ma quỷ kia hiện ra từ hư không, đứng sóng vai với hắn.Ma quỷ vội vàng rút ra một thẻ bài rồi quát lớn: "Bảo hộ!"

Thẻ bài được tung ra ——Ma quỷ lập tức hóa đống thành xương trắng chỉ trong nháy mắt, sau đó dần biếnthành cát vàng, bay lả tả vào trong dòng cát chảy."

Hả?

Vì sao ngươi không có việc gì?"

Thẻ Bài Sư đeo mặt nạ xương khô nhìnchằm chằm vào Liễu Bình, không thể tưởng được mà hỏi.Liễu Bình bước ra vài bước, đi ra từ dòng cát vàng đang chảy, hắn dựa vào mộttảng đá rồi mở miệng nói: "Ngươi đoán thử xem?"

Một thẻ bài bị hắn rút ra.Là Yana.Nàng đang khẽ mỉm cười trên thẻ bài, gật gật đầu với Liễu Bình.Liễu Bình tung thẻ bài ra.-------Chương 491: Thẻ Bài Sư giằng coPhanh!Yana khiêng một thanh trọng kiếm huyết sắc, xuất hiện bên cạnh Liễu Bình.Cùng lúc đó, tên Thẻ Bài Sư kia cũng rút ra một thẻ bài, phẫn nộ quát: "Thờigian giảo sát!"

Thẻ bài hóa thành một tàn ảnh cực nhanh, trực tiếp đánh trúng vào người LiễuBình, sau đó phát ra một tiếng "Bang" thật nhỏ.Thẻ Bài Sư hơi ngẩn ra rồi chậm rãi nhìn về phía Yana, âm trầm mà nói: "Thì ralà hình thức chiến đấu thủ quan cực kỳ hiếm thấy ——""Ta phải chiến thắng tất cả thẻ bài của ngươi thì mới có thể giết ngươi, là nhưthế sao?"

Liễu Bình nói: "Yana."

"Ta xông lên!"

Yana hô một tiếng, bỗng nhiên biến mất khỏi vị trí cũ.Tốc độ của nàng nhanh tới cực hạn, giống như một ánh sao băng lao vút đi,mang theo tiếng nổ siêu thanh mãnh liệt đánh về hướng Thẻ Bài Sư đối diện.Thẻ Bài Sư trở tay không kịp, chỉ có thể gào lên: "Cứu ta!"

Cốt Long rít gào đón nhận ánh sáng lộng lẫy kia ——Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.Bụi đất bay tung lên, cuồng phong cuồn cuộn.Bóng xám khổng lồ bay ngược ra ngoài, liên tục quay cuồng trên không trung.Là Cốt Long!Nó bị Yana dùng một kiếm trực tiếp chém văng ra ngoài!Rốt cuộc Thẻ Bài Sư cũng tranh thủ được một chút thời gian, gã rút một thẻ bàira rồi quát: "Thời Gian Đục Khoét!"

Thẻ bài kia biến mất khỏi tay gã.Cát vàng vô tận nối liền trời đất xuất hiện sau lưng Thẻ Bài Sư, thổi quét vềhướng Yana.Thẻ Bài Sư bật ra tiếng cười điên cuồng, lớn tiếng quát to: "Chỉ cần ngươi chạmvào bất cứ hạt cát hòn sỏi nào, ngươi sẽ trực tiếp bị mang về thời gian cũ, cuốicùng không thể nhúc nhích được nữa!"

Yana ngẩng đầu nhìn cát vàng cuồn cuộn, khinh thường nói: "Nếu chém trúngmỗi một hạt cát thì không bị bất cứ tổn thương gì nữa."

Một thiếu nữ có tai mèo xuất hiện từ sau lưng nàng, tay cầm trường đao và quátkhẽ lên: "—— Trảm!"

Hư Thần Trảm!ếTrường đao được giơ lên, hóa thành tàn ảnh vô tận, không biết đã chém ra baonhiêu lần.Hư không hiện lên số lượng đao ảnh như vô tận, kết nối lại thành một tấm lướirồi đánh vào mảnh cát vàng nối liền trời đất kia.Sắc mặt Thẻ Bài Sư biến đổi, lại rút một thẻ bài rồi tung ra lần nữa.Phanh!Cát vàng chảy siết cấu thành sóng gió phập phồng không ngưng nghỉ, che lấpkín thân thể của gã lại."

Tới đi!

Con nhãi ranh!

Ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất thảm!"

Gã vừa nhanhchóng lật sách thẻ, vừa quát.Thân thể Yana hơi khụy xuống, bày ra kiếm thế, nhẹ nhành lên tiếng: "Cho tamột con đường xuyên qua tất cả mọi thứ, giúp ta đi chém thủ cấp của kẻ địchxuống."

Norton hiện lên bên cạnh nàng, liên tục vung vẩy quyền trượng, lớn tiếng quát:"Lên!"

Quanh người Yana lập tức hiện ra quang ảnh mơ hồ mà vặn vẹo.Nàng kéo trường kiếm, thân thể khẽ động ——Oanh!Tiếng nổ siêu thanh xuyên thủng cả toàn cảnh.Yana bỗng xuyên qua tất cả con sóng cát vàng, xuất hiện ở phía sau Thẻ Bài Sư."

Chết đi!"

Nàng phát ra tiếng hét to.Chuôi cự kiếm huyết sắc nặng nề này như sấm sét hung hăng giáng xuống.Gần như ngay vào thời khắc đó ——Con Cốt Long kia bay ngược trở về, táp mạnh một cái vào lưng Yana.Yana lại không quan tâm, chỉ dùng hết sức lực vung vẩy cự kiếm vào Thẻ BàiSư.Ở sau lưng nàng, hai bóng dáng đột nhiên hiện lên.Hoa Tình Không vung vô số dây nhỏ trên đầu ngón tay ra, khiến chúng lập tứckhuếch tán, trói buộc Cốt Long vào trong đó.Andrea tiến lên một bước, cả người bỗng hóa thành một con rồng tỏa ra ánh hàoquang lộng lẫy, cô bé cắn thật mạnh vào cổ họng Cốt Long rồi kéo nó bay vútlên bầu trời.Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong thời gian một cái búng tay.Kiếm của Yana đã chạm vào thân thể nhỏ yếu của Thẻ Bài Sư kia ——Thẻ Bài Sư đột nhiên cười rộ lên, sau đó bóp nát một thẻ bài.Yana lập tức không thể động đậy.ế ầ ế"Ngươi hại ta dùng hết một thẻ bài dùng một lần, giờ thì đi chết đi!"

Thẻ Bài Sưoán độc kêu lên, lại ném một thẻ bài thuật pháp vào người Yana.Phanh!Thẻ bài hóa thành một ánh lưu quang vặn vẹo màu tím, xông thẳng vào Yana.Chỉ trong chớp nhoáng ——Một bóng dáng chợt xuất hiện, chắn ở trước người Yana.Là Liễu Bình!Trước khi thẻ bài của hắn chiến bại, hắn không bị bất cứ công kích nào tổnthương!Trong khoảnh khắc lưu quang màu tím đánh vào người hắn, sau đó nhẹ nhàngvỡ vụn như bọt biển, như mộng ảo.Liễu Bình không run lấy một cái nào.Hắn ho nhẹ một tiếng, nhún vai rồi nói: "Ta cho rằng mình đã nói rất rõ, côngkích ta là vô dụng."

Thẻ Bài Sư ngây người.Yana bỗng khôi phục hành động.Nàng nhìn Liễu Bình trước mặt một cái, thở dài nói: "Cái tên này rất lợi hại, sứcmạnh thời gian cũng quá khó chơi."

"Đúng vậy, cho nên ta tới."

Liễu Bình nói.Hắn chắn ở trước người Yana, có chút ngượng ngùng mà nói: "Tuy như vậy cóhơi mất mặt, nhưng cũng đỡ hơn so với bị đối phương đánh bại, biến thành nôlệ của hắn."

"Đúng vậy, ngươi nói không sai."

Yana nói.Nàng dùng một tay nắm lấy thanh kiếm, tay còn lại nhẹ nhàng ôm lấy LiễuBình.Thẻ Bài Sư nhất thời không hiểu được, tay gã tung ra vô số thẻ bài như tàn ảnh.Những thẻ bài đó hóa thành từng đạo thuật pháp đánh úp về phía Yana.Yana nhéo một cái bên hông Liễu Bình.Liễu Bình cau mày, tiến lên vài bước rồi dang hai tay ra.Bạch bạch bạch!Toàn bộ thuật pháp đánh vào người hắn, sau đó sôi nổi tan đi.Đúng vậy.Lúc này...Hắn là vô địch.Thẻ Bài Sư hoàn toàn ngây dại.ẩ ẩ"Vô sỉ...

Cái này cũng quá vô sỉ..."

Gã xanh xao mặt mày, lẩm bẩm nói.Thật ra Liễu Bình cũng hiểu được tâm tình của gã, hắn cảm thấy thật có lỗi:"Nếu ta là ngươi thì ta cũng cảm thấy chức nghiệp này quá vô sỉ."

"Nhưng ta dám đánh đố ——""Nếu để ngươi lựa chọn, ngươi cũng không chút do dự mà chọn chức nghiệpnày của ta."

Yana búng tay một cái.Một loạt âm thanh như pha lê vỡ tan vang lên.Thẻ Bài Sư đột nhiên cúi đầu nhìn lại.Không biết từ khi nào, một con chó đã chạy tới dưới chân gã, đánh nát một chaiThánh Thủy, nước bên trong vẩy ra làm ướt quần của gã.Bang!Con chó hóa thành thẻ bài rồi bay trở về."

Nửa ván trước ngươi đánh rất tốt, nhưng hiện tại có vẻ ta đã nghênh đón đượccơ hội xoay chuyển tình thế."

Liễu Bình búng tay một cái rồi nói.Thân thể Yana bỗng biến mất.Hư không vang lên một tiếng nổ siêu thanh chấn động tứ phương.-------Chương 492: Tất cả đều đã biến mấtKhông trung truyền đến một tiếng rồng gầm.Andrea không ngừng công kích con Cốt Long kia.Mỗi khi Cốt Long muốn phản kích thì Hoa Tình Không xoay quanh bên cạnh sẽphất tay thả ra những sợi tơ, trói buộc hành động của nó.Trên mặt đất.Thẻ Bài Sư kia hét to lên: "Thuẫn!"

Một thẻ bài bị quăng ra ngoài ——Nó vừa hóa thành tấm chắn thì đã bị cự kiếm huyết sắc kia trảm trúng.Thẻ Bài Sư nhẹ nhàng thở ra.Suýt chút nữa...

Chỉ suýt chút nữa thì gã đã bị chuôi kiếm này bổ trúng.Keng!Một tiếng động lớn vang lên.Trên tấm chắn lan tràn vết rạn chi chít, cùng lúc đó, Yana cầm cự kiếm huyếtsắc trong tay bay ngược ra ngoài.Liễu Bình đón được nàng, sau đó cùng nhau rơi xuống đất, hắn hỏi: "Thế nào?"

Yana nâng tay lên.Chỉ thấy trên tay nàng máu tươi đầm đìa.Liễu Bình phất tay thả ra một ánh thánh quang, nó dừng lại trên vết thương củaYana.Vết thương lập tức khỏi hẳn."

Cái thuẫn kia có hiệu quả đánh lui, còn có thể tạo thành tổn thương phản kích,có lẽ ta phải trảm thêm vài lần."

Yana nói.Hai người cùng nhìn về phía đối diện."

Thì ra là chức nghiệp trị liệu..."

Thẻ Bài Sư Thời Gian nghiến răng nghiến lợinói: "Ngươi cho rằng dựa vào những thứ này là có thể thắng được ta hay sao?"

Liễu Bình nhìn thoáng qua không trung, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu lo.Andrea vừa mới thức tỉnh không bao lâu.Trước đó cô bé còn lựa chọn binh khí cho mọi người, hình như hồn lực trênngười đã bị tiêu hao không ít.Tuy rằng có Hoa Tình Không đứng bên cạnh trông coi, nhưng con rồng của đốiphương có được sức mạnh thao túng thời gian.Mà Andrea chỉ là một con rồng con mà thôi.ẳ ắ ễ ế"Thẳng thắn mà nói," Liễu Bình suy tính một lúc, sau đó nói: "Nếu hiện tạingươi quay đầu rời đi, ta chấp nhận huỷ bỏ hình thức chiến đấu lần này.

Ngươivà ta không ai nợ ai, ai đi đường nấy, ngươi cảm thấy thế nào?"

Thẻ Bài Sư cười điên cuồng và nói: "Ha ha ha, ngươi đang sợ!

Một Thẻ Bài Sưcùng cấp với ta mà lại sợ chiến đấu!"

"Với ta mà nói, chiến thắng kẻ địch không tính là chuyện gì đáng khoe khoang,ta có nơi cần phải đến."

Liễu Bình nói.Thẻ Bài Sư Thời Gian dâng trào sát khí, nghiêm nghị nói: "Chậc chậc chậc,mười bốn tuổi, vừa nhìn là biết chưa từng trải qua cuộc chiến Thẻ Bài Sư chínhthức, để ta cho ngươi một bài học đáng nhớ —— Cái giá là mạng sống củangươi!"

Gã lập tức rút bài.Đột nhiên ——Cô!Một tiếng động trầm thấp, kéo dài, uốn lượn, khúc chiết vang lên từ trong bụngThẻ Bài Sư.Gương mặt Thẻ Bài Sư lộ ra biểu cảm mất tự nhiên."

Vậy chúng ta tốc chiến tốc thắng."

Gã gầm nhẹ rồi tung thẻ bài ra.Thẻ bài bay giữa không trung, còn chưa kịp thực thể hóa thì đã bị một bàn tayvươn ra từ hư không đón lấy.Một bóng dáng hiện ra.Là Libertas!Hắn ta cất thẻ bài vào túi của mình, lập tức lùi về sau một bước, lại ẩn thân đilần nữa.—— Trộm bài!Đây là năng lực mới mà Libertas nắm giữ vào khoảnh khắc đột phá tiết điểmcấp 20, có thể phát động một lần trong mỗi một trận chiến."

Đáng chết!"

Thẻ Bài Sư kinh giận đan xen, lại thấy trước mắt xuất hiện mộtánh sáng chói lóa màu đỏ thẫm!Yana lại tấn công đến!Tấm chắn hiện lên.Keng ——Một tiếng chấn động mãnh liệt vang lên, Yana lại bay ngược ra ngoài lần nữa.Vết rạn trên tấm chắn càng tăng nhiều, gần như sắp rách nát."

Lại đến!"

Yana gập thân mình lại, sau đó hóa thành tàn ảnh xông lên lần nữa.Tấm chắn cũng theo đó mà hiện lên.ế ế ắYana giơ cự kiếm huyết sắc lên cao cao ——Trong bóng dáng của nàng, có một thiếu nữ tai mèo đột nhiên chui ra."

Nát!"

Thiếu nữ cầm loan đao chém một phát toàn lực vào tấm chắn, đồng thờiquát khẽ lên.Trường đao trảm mạnh lên tấm chắn, cả người thiếu nữ lập tức bị đánh văng rangoài.—— Nhưng tấm chắn cũng đã vỡ nứt.Thanh cự kiếm như màn trời kia dùng hết sức để nghiền áp xuống Thẻ Bài Sư.Thẻ Bài Sư đưa một tay ôm bụng, tay còn lại giơ thẻ bài lên, quát lên: "ThờiGian vùi lấp!"

Oanh ——Trước mặt Thẻ Bài Sư bùng nổ ra dòng cát vàng không ngừng chảy siết.Yana bị cát vàng đánh trúng, bay ngược trở về, cả người nàng dính đầy máutươi, sau đó rơi xuống cồn cát.Những hạt cát vàng đó không ngừng bay múa chung quanh nàng.Nàng chỉ đứng tại chỗ mà trên người đã không ngừng nứt ra vết thương mới."

Chỉ có như vậy à?"

Yana lạnh lùng cười, tùy tiện khảy ngón tay một cái.Thánh quang dâng trào lưu động trên đầu ngón tay nàng, không ngừng tuôn vàocơ thể nàng để chữa khỏi tất cả thương thế.Đầu Thẻ Bài Sư chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt càng ngày càng phức tạp."

Đáng chết, là Thánh kỵ sĩ đỉnh cấp...

Chỉ sợ trận này phải đánh thật lâu..."

Gãthì thào.Bỗng nhiên, mặt đất chấn động mãnh liệt.Liễu Bình chú ý, không khỏi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nghi ngờ nói: "Hìnhnhư dưới lồng đất có thứ gì..."

Vẻ mặt Thẻ Bài Sư Thời Gian biến đổi, gã duỗi tay chụp một cái thật mạnh lênsách thẻ.Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.Tất cả thẻ bài bay ra từ trong sách thể, trải rộng chi chít trước mặt Thẻ Bài Sư."

Tình hình thay đổi, ta phải giết ngươi trong thời gian ngắn nhất!"

Gã bắt đầugộp bài.Yana múa may cự kiếm, chậm rãi đi đến bên cạnh Liễu Bình, khẽ cười nói:"Muốn giết Liễu Bình nhà chúng ta à?

Phải qua cửa ải của ta trước."

"Ta không có thời gian để chơi đùa với ngươi nữa."

Thẻ Bài Sư lạnh lùng nói.Tất cả thẻ bài đã được gộp lại xong.Chúng cìung quay cuồng rồi hóa thành một thẻ bài thật lớn.ố ắTrên thẻ bài có một khối điêu khắc nữ tính đang đứng, trong tay nâng một cáicân toàn thân mang màu đồng thau."

Tế Chiến • Vạn Vật Bác Đoạt!"

Thẻ Bài Sư quát khẽ lên.Toàn bộ thế giới bỗng bị ẩn đi.Ngọn núi hắc ám vô tận đột ngột mọc lên từ mặt đất, liên tục phập phồng, sôinổi vờn quanh Thẻ Bài Sư Thời Gian và Liễu Bình.Liễu Bình giật mình.Tất cả thẻ bài, tất cả đồng bạn, thậm chí sách thẻ của mình, tất cả đều đã biếnmất.-------Chương 493: Tế Chiến • Vạn Vật Bác Đoạt!Hắn nhìn lại những ngọn núi hắc ám đó.Chỉ thấy trên mỗi một ngọn núi đều có giăng đầu vô số thẻ bài, chúng tỏa ra sứcmạnh làm tim người ta đập nhanh."

Ngươi —— Không còn đường có thể chạy thoát ——" Thẻ Bài Sư Thời Giankẹp chặt hai chân, đưa tay che bụng, đầy đầu mồ hôi lạnh nhưng vẫn cười dữtợn và nói.Liễu Bình im lặng không lên tiếng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới trước mắt hắn:"Đối phương hiến tế chiến pháp Thì Sa của bản thân, lấy cái giá đó để chiếnpháp Thủ Ngục của ngươi cũng biến mất theo."

"Các ngươi tiến vào chiến pháp cuối cùng của Thẻ Bài Sư."

"Các ngươi phải dựa vào sức mạnh của bản thân để chiến đấu với đối phương,người thắng sẽ trở về và có được tất cả."

"Lặp lại lần nữa, đây là trận chiến nguyên thủy nhất, các ngươi chỉ có được thẻbài binh khí ban đầu của mình."

"Chém giết đi, đây là cuộc chiến quyết định tất cả!"

Hư không chợt lóe.U Ảnh Đao rơi xuống rồi cắm vào mặt đất trước mặt Liễu Bình.Ở phía đối diện.Một thanh búa tạ nện xuống mặt đất, bị Thẻ Bài Sư Thời Gian nhẹ nhàng nắmtrong tay."

Nhìn ngươi chỉ mới mười bốn tuổi...

Cho nên ngươi có được nhiều thẻ bài tùytùng cường đại như vậy thật làm người ta hâm mộ, nhưng ——""Hiện tại ngươi không thể dựa vào bọn họ nữa."

Gã tùy tiện vung vẩy búa tạ.Cuồng phong nổi lên.Thẻ Bài Sư Thời Gian khiêng búa tạ, bước từng bước một về hướng Liễu Bình."

Tự giới thiệu một chút, ta là một Trọng Chuy Công Thành Sứ cấp50, rất giỏitrong việc đập người ta thành thịt vụn."

"Ngươi thì sao?"

"Trước khi trở thành Thẻ Bài Sư, ngươi làm cái gì?"

"—— Cũng không quan trọng, ngươi sẽ lập tức chết đi, yên tâm, ta sẽ đối đãithật tốt với đám tùy tùng của ngươi."

ắ ễ ồ ếThẻ Bài Sư Thời Gian dừng lại, ngắm nhìn vẻ mặt của Liễu Bình rồi nhếchmiệng cười nói: "Là lúc lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng rồi, như vậy có lẽ ta sẽ đại pháttừ bi, xuống tay càng nhanh một chút."

Gương mặt Liễu Bình không có cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn hư không trướcmặt.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Ngươi và đối phương đều bị hạn chế năng lực dùng thẻ bài."

"Các ngươi phải dựa vào sức chiến đấu ban đầu để nghênh chiến."

"Đặc biệt nhắc nhở:""Ngươi đã là Thẻ Bài Sư cấp 40, có được ba trăm điểm hồn lực, đã có thểchuyển hóa tất cả chiêu thức trong quá khứ trở thành sức mạnh Thần Bí Trắc,phóng thích ra đi."

Biểu cảm trên mặt Liễu Bình trở nên phong phú.Hắn dựng thẳng một ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt ở mấy tấc bên ngoài môimình, làm ra động tác im lặng."

Trước kia ta..."

Hắn lấy âm thanh cực nhỏ để nói: "Trước kia ta là ma chủ."

Một cái mặt nạ cấu trúc từ hồn lực xuất hiện trên mặt hắn, lộ ra một màu màuđỏ tươi.Ma Diện Niệm Đao · Thần Trảm Nhị Thức!Thẻ Bài Sư Thời Gian lập tức cứng đờ cả người.Khóe miệng Liễu Bình hơi nhếch lên, chậm rãi buông ngón tay.U Ảnh Đao rung lên, tự động tránh thoát mặt đất rồi bay lên, sau đó bị hắn nắmlấy, trảm cách không liên tục.Ong ——Trên trường đao bùng nổ ra đao quang đồ sộ dày nặng như núi, như bầu trời sụpđổ đè thẳng xuống phía đối diện.Chân Không Trảm Pháp • Hư Trảm Nhất Thức!Thẻ Bài Sư Thời Gian vẫn không nhúc nhích, cái búa tã trong tay lại đột nhiênphát ra ánh sáng lộng lẫy.Gã đột nhiên bừng tỉnh, phát ra một tiếng hét điên cuồng: "Đi chết đi!"

Thẻ Bài Sư Thời Gian giơ búa tạ lên cao cao, giáng thật mạnh xuống đao quangdày đặc như núi kia.Phốc ——Một tiếng động nhỏ vang lên.Thân thể gã khựng lại.Một thanh trường đao đâm vào từ sau lưng, xuyên ra khỏi ngực."

Nói ra tuy có hơi đả kích người khác ——"Thiếu niên sau lưng kia nói với giọng điệu không có chút tình cảm nào: "Nếukhông cần phương thức chiến đấu của Thẻ Bài Sư thì ngươi còn chưa có tư cáchđứng trước mặt ta đâu."

Trường đao được thu lại.Thiếu niên tùy tiện liếc nhìn hư không một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra trên hư không:"Ngươi tiêu hao mười điểm hồn lực để phát động Ma Diện Niệm Đao · ThầnTrảm Nhị Thức."

"Ngươi tiêu hao mười điểm hồn lực để phát động Chân Không Trảm Pháp • HưTrảm Nhất Thức."

"Ngươi tiêu hao năm điểm hồn lực để phát động thân pháp: Hư Thiểm."

"Ngươi tiêu hao một điểm hồn lực để thi triển đao pháp: Thuấn Trảm."

"Cuộc chiến đã giành được thắng lợi."

"Hồn lực còn lại: 290 điểm."

Trường đao được rút ra.Thẻ Bài Sư ngã xuống mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.Thiếu niên giơ tay lên, tùy tiện ấn ra một quyết.Chỉ một thoáng, đao quang đầy trời được thu lại, hóa thành một vệt lưu quangkhông ngừng bay qua lại chung quanh hắn.Lúc này thiếu niên mới cúi đầu xuống để nhìn Thẻ Bài Sư trên mặt đất.Hắn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu nói: "Quá yếu."...Ầm ầm ầm ầm ——Ở chỗ tế chiến, những ngọn núi màu đen chung quanh sôi nổi di chuyển, mộtngọn rồi lại một ngọn biến mất khỏi trước mặt Liễu Bình.Tất cả dị tượng dần trở nên mông lung, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.Liễu Bình về tới nơi ban đầu.Yana giật mình hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Bang ——Một khối thi thể rơi xuống từ hư không.Là Thẻ Bài Sư Thời Gian."

Sao hắn chết rồi!"

Libertas ngạc nhiên thốt lên.ấ ễ ắ ấ ể"Rất kỳ quái," Liễu Bình giải thích: "Hắn lấy phương thức gộp bài để phát độngmột thẻ bài tế chiến gì đó, làm ta và hắn đều có thể dùng sức mạnh của bản thânđể chiến đấu."

Mọi người im lặng.Libertas thở dài nói: "Rõ ràng có thủ đoạn chồng chất, vì sao lại tự tìm đườngchết như vậy?"

Triệu Thiền Y tiến lên vỗ bả vai Liễu Bình, lấy giọng điệu khoe khoang mà nói:"Liễu Bình đã là Thẻ Bài Sư cấp 40, nếu chỉ dùng sức mạnh chiến đấu của thânthể —— Lấy tài năng chiến đấu của hắn mà nói, ta thật sự không nghĩ ra có aicó thể đánh với hắn một trận."

Yana nhìn Liễu Bình, âm thầm gật đầu trong lòng.Đúng vậy, hắn đã đạt được đủ hồn lực để chiến đấu, rốt cuộc thực lực cũngnghênh đón chuyển biến mang tính đột phá.Cả Thẻ Bài Sư Thời Gian này cũng không thể làm gì được hắn.—— Hắn đã không còn yếu ớt nữa!-------Chương 494: Hắn đã chếtGiữa không trung, một quyển sách thẻ nặng nề rơi xuống.Liễu Bình đón được nó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất hiện:"Ngươi thắng được trận tế chiến này."

"Ngươi đạt được tất cả mọi thứ của kẻ chiến bại."

"Chúc mừng, ngươi có được sách thẻ: Lưu Sa Chi Thư."

"Đây là sách thẻ hệ Thời Gian, nó có yêu cầu rất cao đối với người sử dụng."

"—— Chỉ có Thẻ Bài Sư hệ Thời Gian mới có thể dùng nó."

Thẻ Bài Sư hệ Thời Gian...Hiện tại bên cạnh hắn còn chưa có ai là Thẻ Bài Sư hệ Thời Gian cả.Thôi thì tạm thời cất đi vậy.Liễu Bình vừa cất sách thẻ đi thì Hoa Tình Không đột nhiên hỏi: "Ngươi xácđịnh là phương pháp tế chiến à?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Chúng ta đi nhanh đi, mau rời khỏi nơi này."

Vẻ mặt Hoa Tình Không trở nênnghiêm túc, cô nói."

Vì sao?"

Norton hỏi.Hoa Tình Không nói: "Các ngươi chưa trải qua những năm tháng huy hoàng củaNhân tộc hư không, không biết nhiều về thủ đoạn của một số thẻ bài như ta——""Nhất định phải là Thẻ Bài Sư nắm giữ năng lực hiến tế mới có thể sử dụngphương pháp tế chiến, nhưng rõ ràng vừa rồi Thẻ Bài Sư Thời Gian kia khôngcó loại tài năng này."

Liễu Bình nói: "Ý của ngươi là, sau lưng cái tên này còn có một kẻ khác à?"

"Đúng vậy, hiến tế là một loại năng lực thẻ bài rất tà môn, cho dù là ở thời đạicủa ta, người bình thường cũng không dám trêu chọc tồn tại như vậy."

Hoa TìnhKhông nói."

Có lý, chúng ta chỉ muốn lên đường trở về thành phố Cơ Giới, cần gì phảiđánh nhau với dạng người như vậy chứ?"

Yana bình tĩnh nói.Liễu Bình gật gật đầu.Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt chính là tìm ra bộ bài hệ Thần Thánh để trở lại thếgiới chân thật, tìm được vỏ của Trấn Ngục Đao.Như thế mới có thể tránh được vận mệnh tử vong.ế ẫ ắ ế ấNếu không phải Thẻ Bài Sư Thời Gian vẫn luôn níu kéo bắt buộc chiến đấu, cònnuôi ý đồ cướp đi thẻ bài trên tay hắn thì hắn cũng lười đánh với gã.Nói cách khác ——Hắn cũng không phải đồ ngốc, hà cớ gì phải đứng ở chỗ này chờ người sau lưngngười ta mò đến trả thù chứ?"

Đi, chúng ta tiếp tục lên đường."

Liễu Bình nói.Mọi người sôi nổi hóa thành thẻ bài rồi trở lại sách thẻ để nghỉ ngơi.Yana có chút chần chờ."

Không bằng ta mang ngươi bay đi?"

Nàng hỏi.Liễu Bình lắc đầu nói: "Không được, tuy đoạn đường này an toàn, nhưng ai biếttình hình phía trước là như thế nào?

Ngươi không thể chết được, ta lại có thểchết rất nhiều lần ——"Hắn nhìn về phía những dòng chữ lơ lửng trong hư không kia, nhẹ nhàng mànói: "Ta đã dùng tất cả cơ hội thăng cấp mình thu hoạch được để gia tăng tốcđộ."

"Ngươi gia tăng thêm thuật Phù Không sao?"

Yana cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Không phải, là nhanh nhẹn và sức mạnh cơ bản nhất, có thể gia tăng tốc độhành động và phản ứng chiến đấu."

Liễu Bình nói."

Làm giỏi lắm, phi hành trong Vĩnh Dạ ít nhiều gì cũng có chút nguy hiểm,dùng phương thức chạy sẽ có nhiều cơ hội để ứng phó nguy hiểm hơn."

Yananói.Nàng hóa thành thẻ bài rồi trở lại sách thẻ lần nữa.Liễu Bình cất sách thẻ đi, nhìn về phía bình nguyên hắc ám phía trước, lẩm bẩmnói: "Chỉ cần ta chạy nhanh, có lẽ sẽ sớm đến thành phố Cơ Giới một chút..."

Oanh!Hắn lao vút đi như hóa thành tàn ảnh, vẽ ra một tuyến tro bụi mịt mù tung baytrên bình nguyên....Trong khoảnh khắc Liễu Bình rời đi.Sâu bên dưới mặt đất.Trong một mảnh mồ mả thật lớn hoàn toàn cấu thành từ kim loại.Có mấy bóng dáng đi tới từ các nơi, hội hợp ở giữa mảnh đất đầy những ngôimồ này.Kẻ cầm đầu là một người đàn ông mặc đồ đen thân hình cao lớn.Hắn ta đeo một cái mặt nạ màu đen, lên tiếng hỏi: "Thế nào?"

Một người khác nói: "Tầng này đã thăm dò cơ bản xong, phải trở về chuẩn bịthêm, các loại tài liệu và thẻ bài đều đã có đủ, có thể tiến vào tầng tiếp theo rồi."

ấ ố ầNgười đàn ông đeo mặt nạ màu đen nói: "Rất tốt, vậy nhiệm vụ lần này ——"Đột nhiên.Hắn ta nhắm miệng lại.Chung quanh im ắng.Mọi người đều cảnh giác, sôi nổi lấy sách thẻ và bày ra tư thế phòng ngự."

Không có gì...

Là do người canh chừng bên ngoài đã dùng hết thẻ bài tế chiếnmà ta cho hắn."

Người đàn ông kia nói."

Ta nhớ Trầm Miên Giả vùng này đều bị chúng ta diệt sạch rồi mà."

Một ngườiđeo mặt nạ Hồ Ly nói."

Rốt cuộc là dạng tồn tại gì có thể ép hắn ta tới tình cảnh này chứ?"

Một ngườiđeo mặt nạ Bạch Lang khác nói."—— Thật sự kỳ quái, tên canh chừng cũng có chút bản lĩnh, ta muốn xem thửrốt cục là ai có thể bức hắn đến tình trạng này."

Người đàn ông đeo mặt nạ HắcÁm nói.Người đeo mặt nạ Hồ Ly lấy ra một thẻ bài, quát khẽ lên: "Đi!"

Thẻ bài được tung ra.Nó hóa thành một ánh bạch quang bao lấy mọi người, lập tức biến mất khỏi nơimộ táng dưới nền đất hắc ám này.Trên mặt đất.Sáu bóng dáng đồng thời hiện lên."

Hắn đã chết ——" Một người đeo mặt nạ Hôi Cẩu (Chó Xám) cười nhạo vànói: "Cả Lưu Sa Chi Thư cũng bị cướp đi, thật là không xứng với quyển sáchthẻ cường đại này."

Những người này chậm rãi đi đến trước thi thể Thẻ Bài Sư Thời Gian, lẳng lặngbất động."

À, ta có một câu hỏi."

Người đeo mặt nạ Hôi Cẩu hỏi."

Cái gì?"

Có người hỏi lại."

Có cái loại chức nghiệp nào —— Cần phải ị phân mới có thể chuyên chúc hóathẻ bài hay không?"

Hắn ta tiếp tục hỏi."...

Góc nhìn của ngươi quá xảo quyệt, nhưng vì sao lại hỏi câu này thế?"

"Bởi vì lúc hắn ta sắp chết, hình như rất muốn ị phân."

"Phải không?

Để ta tra một chút."—— Phanh!Một thẻ bài được tung ra.Trên thi thể lập tức hiện ra một lớp sương trắng, đó là dáng vẻ của một lọ ThánhThủy.ẩ ắNgười đeo mặt nạ Hôi Cẩu bừng tỉnh nói: "Hóa ra là vậy, ta cứ tưởng hắn cóchức nghiệp ẩn nào đó, thì ra chỉ là trúng Thánh Thủy hệ Thần Thánh thôi."

Lúc này, một mùi hôi thối truyền đến từ thi thể trên mặt đất.Mọi người yên lặng lui vài bước, sau đó lại lui xa một chút.Bạch Lang thở dài nói: "Vừa mới gia nhập đoàn đội, còn có thẻ bài tế chiến củađoàn trưởng để dùng, kết quả lại chết ngay trong nhiệm vụ *****ên, thật là cùibắp."

"Sách thẻ của hắn ta thật sự tương đối lợi hại, còn con người ấy à, quá thối nát,trước kia cứ luôn muốn lôi kéo làm quen với ta."

Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thầnhừ lạnh rồi nói.Nàng suy nghĩ, sau đó hỏi: "Đoàn trưởng, có lẽ hắn bị Thẻ Bài Sư trận doanhThần Thánh xử lý, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"

Mọi người đều không nói gì, yên lặng nhìn về phía người đeo mặt nạ Hắc Ámkia.-------Chương 495: Không hề nhỏ yếuHắn ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "...

Theo ta được biết,người của trận doanh Thần Thánh đều cực kỳ đê tiện vô sỉ, không từ thủ đoạn,âm hiểm xảo trá, nhưng bọn hắn có hai ưu điểm."

"Ưu điểm thứ nhất: Không chủ động gây chuyện, mọi việc đều thích dĩ hòa viquý."

"Nhìn xem trước đó đã xảy ra cái gì đi."

"Nếu do người của trận doanh Thần Thánh chủ động ra tay giết hắn, vậy chúngta sẽ báo thù cho hắn, mặc kệ đối phương là người nào, có thân phận gì, khôngchết thì không ngừng."

"Đúng vậy."

Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần nói.Nàng tung một thẻ bài ra, quát khẽ lên: "Tinh Thần Đảo Ảnh!"

Hư không chợt lóe.Vô số hư ảo sao trời lơ lửng trong bóng đêm, chiếu sáng mảnh địa vực này.Dần dần, vài bóng dáng hiện lên trong ánh hào quang đó.Là ma quỷ và Liễu Bình.Bọn họ đi dọc theo con đường kia, cứ đi mãi đến nơi mà Thẻ Bài Sư Thời Gianđang canh chừng.Thẻ Bài Sư Thời Gian đứng trên đầu Cốt Long, mở miệng nói: "Các ngươi đãxâm nhập lãnh địa của ta, chỉ cần giao nộp chi phí nhất định thì có thể bình yênrời đi."

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì trên người cùng phát ra một luồng sátkhí hung lệ.Người đeo mặt nạ Hôi Cẩu gầm lên: "Lão đại, hắn ta không tuân thủ quy tắc, rõràng bảo hắn canh chừng mà lại dám đánh cướp ở chỗ này."

Người đeo mặt nạ Bạch Lang nói: "Thật đáng chết, chúng ta phải cẩn thận mỗimột bước đi ở bên dưới, hắn lại chặn đường cướp bóc, đánh nhau với người ta ởtrên này, lỡ như động tĩnh quá lớn làm kích hoạt cơ quan phía dưới thì ngườichết chính là chúng ta."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám không nói gì.Mãi đến khi tất cả hình ảnh kết thúc, Thẻ Bài Sư Thời Gian biến thành một khốithi thể rơi xuống mặt đất, hắn ta mới mở miệng nói: "Ban đầu thấy hắn có đượcsách thẻ Thời Gian cực kỳ hi hữu nên mới để hắn gia nhập...

Nhưng hắn lạikhông hành động theo mệnh lệnh..."

"Ta sẽ không báo thù cho hắn."

Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần nói.Thủ lĩnh gật gật đầu, nói: "Vừa rồi ta đã nói, người trong trận doanh ThầnThánh có hai ưu điểm, thứ nhất là không chủ động gây chuyện, còn về điều thứhai..."

Hắn ta dựng thẳng một ngón tay lên rồi nói: "Khi bọn họ là kẻ địch, họ sẽ làmngươi vô cùng chán ghét, nhưng có một biện pháp khiến ngươi lập tức thích bọnhọ."

"Biện pháp gì?"

Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần hỏi."

Làm bọn họ trở thành chiến hữu của ngươi."

Thủ lĩnh nói.Mọi người im lặng."

Đúng vậy, hệ Thần Thánh là mạnh nhất ở phương diện chữa khỏi."

Người đeomặt nạ Hôi Cẩu nhận xét."

Ta từng tiếp xúc một chút với bọn họ——"Một người đeo mặt nạ Mãnh Hổ nói: "Bọn họ hết sức âm hiểm, làm kẻ địch củahọ nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nhưng làm chiến hữu lại rất an tâm."

"Có thể xử lý Thẻ Bài Sư Thời Gian đã chứng minh giá trị của hắn, đáng để tiếpnạp vào đoàn đội của chúng ta."

Bạch Lang nói.Thủ lĩnh nhìn về phía Mãnh Hổ."

Muốn thăm dò nơi mộ táng này thì chúng ta thật sự cần người chuyên về trịliệu và loại trừ nguyền rủa, nếu hắn chiến đấu cũng không kém cỏi thì ——"Mãnh Hổ đá thi thể trên mặt đất một cái rồi nói: "Ta đồng ý tiếp nhận hắn vàođội."

Hiện tại, chỉ còn nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần là chưa trả lời.Nàng lại không nhìn mọi người, mà liếc mắt về phía phương xa, nói: "Tốc độhắn chạy rất nhanh, nếu thủ lĩnh có ý này thì nhất định phải lập tức hành động,bằng không lát nữa cả ta cũng bị mất dấu."

"Chạy à?

Vì sao hắn phải chạy?"

Hôi Cẩu ngạc nhiên hỏi lại."

Đánh xong là chạy, phong cách của trận doanh Thần Thánh chính là như vậy."

Nữ tử kia nói.Mọi người lại nhìn về phía thủ lĩnh."

Rất tốt, chúng ta lập tức lên đường đi tìm hắn."

Thủ lĩnh lên tiếng quyết định.....Liễu Bình chạy vội trong bóng đêm.Càng chạy thì trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc.—— Chặng đường dài như vậy mà vẫn luôn an toàn.Vì sao?Thẻ Bài Sư Thời Gian nói đây là địa bàn của gã.Nhưng rất rõ ràng, sau lưng gã còn có Thẻ Bài Sư càng cường đại.Tỷ như "Hiến Tế Giả" như trong lời nói của Hoa Tình Không.ắ ố ố ấXem ra hắn còn chưa rời khỏi địa bàn của đối phương, tốt nhất là lập tức giatốc!Liễu Bình thở sâu, đang muốn dùng ra một trăm hai mươi phần trăm sức lực đểchạy trốn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nữ: "Xin hãy giảm bớt tốc độ, nếukhông ngươi sẽ đụng phải chúng ta."

Quang ảnh phía trước chợt lóe.Liễu Bình bỗng dừng bước, thuận tay lấy sách thẻ và U Ảnh Đao ra.Quang ảnh tan đi.Chỉ thấy sáu người đeo mặt nạ xuất hiện ở đối diện.Trên mặt bọn họ lần lượt là các loại mặt nạ Hắc Ám, Tinh Thần, Hôi Cẩu, HồLy, Bạch Lang, Mãnh Hổ, họ đồng thời nhìn về phía Liễu Bình."

Ghê gớm đấy, mới mười bốn tuổi mà có thể xử lý cái tên kiêu ngạo kia rồi."

Hôi Cẩu là người *****ên tán thưởng."

Là Thần Thánh kỵ sĩ."

Mãnh Hổ nói."

Sách thẻ là hệ Tử Vong —— Vô cùng hiếm thấy, không phân cao thấp vớisách thẻ hệ Thời Gian."

Bạch Lang nói."

Danh hào rất mạnh, ta không dám nhìn, bởi vì trong danh hào của hắn cất giấubí mật nào đó liên quan đến vận mệnh của thời đại."

Tinh Thần nói."

Đao không tồi, hình như có hai thanh, một thanh bám vào một thanh khác."

Mãnh Hổ nói.Bọn họ nói xong thì cùng trầm mặc.Thủ lĩnh thở dài nói: "Tiền đồ vô lượng..."

Liễu Bình trấn định lại, hắn hỏi: "Vì sao các vị đột nhiên chặn đường của ta?"

Người đeo mặt nạ Hắc Ám kia tiến lên vài bước, mở miệng nói: "*****ên,chúng ta tới để nói rõ một chuyện."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thẻ Bài Sư Thời Gian trước đó ngươi ***** vốn là nhân viên dự bị củachúng ta, nhưng hắn không tuân thủ mệnh lệnh, tự tiện tập kích ngươi."

Ngườiđeo mặt nạ Hắc Ám nói."

Thì ra là thế, các ngươi muốn báo thù cho hắn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Một tên không nghe theo lệnh sẽ hại chết mọi người vào bất cứ lúc nào, chonên sau khi chúng ta phát hiện đầu đuôi mọi chuyện, cũng không có ý định báothù, nhưng phải nói rõ chuyện này để tránh ngày sau xuất hiện vấn đề khôngcần thiết."

Hôi Cẩu nói."

Như vậy —— Các ngươi đuổi theo, chắc không phải chỉ vì muốn nói với tachuyện này đúng không."

Liễu Bình nói."

Trên thực tế, chúng ta muốn ngươi gia nhập đoàn đội của chúng ta."

Tinh Thầnnói.-------Chương 496: Thiên Đích Vô Pháp • Bí Trảm Tam ThứcLiễu Bình cảm thấy rất bất ngờ.Hắn giết người của đối phương mà họ lại không có ý so đo, thậm chí còn muốnkéo hắn gia nhập."

Ta đã tự sáng lập một đoàn đội."

Liễu Bình thử thăm dò.Người đeo mặt nạ Hắc Ám dang đôi tay ra, nói: "Mỗi người trong chúng ta đềulà lãnh tụ của một đoàn đội lớn, dựa vào cái gì những người đứng đầu thuộc vềNhân tộc như chúng ta không thể xây dựng thêm một đoàn đội kia chứ?"

"Nhưng vì nguyên nhân gì?"

Liễu Bình hỏi.Chỉ thấy người đeo mặt nạ Hắc Ám lấy ra một thẻ bài, trịnh trọng bày ra trướcmặt Liễu Bình."

Vì hiểu rõ thế giới chân thật, vì tìm kiếm huyền bí để trở nên mạnh hơn."

Hắnta nói.Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu.Liễu Bình nhìn lại thẻ bài trong tay hắn ta, chỉ thấy thẻ bài này cấu thành từmạch điện tử và các loại máy móc thuần túy, dày gấp mấy lần so với thẻ bàibình thường.—— Thậm chí nó càng giống vật thuộc về Khoa Kỹ Trắc, mà không phải thẻbài."

Nếu ngươi chấp nhận thì có thể quan sát nó."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám nói.Liễu Bình gật gật đầu.Đối phương vứt thẻ bài qua.Liễu Bình thuận tay nhận lấy rồi cẩn thận quan sát.Chỉ chốc lát sau, hắn kinh ngạc mà hơi mở miệng ra, trong mắt tràn đầy chấnđộng."

Ngươi xem hiểu sao?"

Người đeo mặt nạ Hắc Ám hỏi.Liễu Bình nói: "Kỹ thuật thứ nguyên, kỹ thuật bắt giữ không gian, kỹ thuật xâydựng hệ thống sinh thái, kỹ thuật bước nhảy hố sâu và đa chiều —— Thì ra làthế!"

"Ngươi xem hiểu nó sao!"

Hôi Cẩu kêu lên thất thanh.Những người khác cũng hơi rung động.Liễu Bình giơ thẻ bài lên, nhẹ nhàng nói: "Kỹ thuật thứ nguyên và kỹ thuật bắtgiữ không gian có thể khóa chặt một mảnh không gian;""Kỹ thuật xây dựng hệ thống sinh thái có thể sáng tạo một hoàn cảnh sinh tồnloại nhỏ tự cấp tự túc."

ố ề ể"Kỹ thuật bước nhảy hố sâu và đa chiều có thể giúp người ta đi qua đi lại trongthời không hiện tại và thời không song song đã được khóa chặt;""Nói cách khác ——" Hắn không nói tiếp.Trong hư không dần dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi gặp được một thẻ bài nguyên thủy."

"Thẻ bài này là hình thức ban đầu trong thời khắc ra đời của những thẻ bài."

"Bí mật này cực kỳ hiếm thấy, hàng trăm vạn Thẻ Bài Sư cũng không biết khởinguyên và lai lịch của thẻ bài, mà ngươi đã biết được chân tướng."

"Chúc mừng, suất diễn của ngươi đã được gia tăng."

"Suất diễn hiện giờ 2/10."

Trong lòng Liễu Bình có chút chấn động."

Thẻ bài khởi nguyên từ Khoa Kỹ Trắc sao?"

Hắn hỏi.Người đeo mặt nạ Hắc Ám kia đưa tay ra hiệu một cái.Năm người còn lại đồng thời rút thẻ bài ra, thì thầm: "Lấy chân thật mà ta hiểurõ, bảo hộ nhận thức chính xác ở nơi đây, khiến mọi tồn tại đều ổn định, khôngthể nhìn trộm nơi đây."

Năm thẻ bài tỏa ra quang huy, xây dựng thành một đồ án huyền ảo ngay trênkhông trung rồi bao phủ lấy Liễu Bình và người đeo mặt nạ Hắc Ám."

Cho dù đây là bí mật chúng ta nắm giữ, nhưng để cẩn thận, vẫn phải dùng mộtít thuật pháp bảo hộ —— Hiện tại chúng ta có thể yên tâm nói chuyện vớinhau."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám tiếp tục nói: "Vào thời đại rất lâu trước kia, lúctrong hư không còn có thần trụ, Nhân tộc bỗng nghênh đón sự hủy diệt khôngthể chống đỡ."

"Văn minh Khoa Kỹ Trắc là văn minh *****ên làm ra thẻ bài."

"Bọn họ tìm được biện pháp đặt mồi lửa của nhân loại vào thế giới song song,trang bị dùng để truyền tống trong đó được gọi là tấm card thứ nguyên, tên gọitắt là thẻ bài."

"Sau đó nhân loại phát hiện, khi thế giới song song và thế giới hiện thực giaohòa với nhau sẽ khiến cho tuyến thời gian, không gian, nhân quả hỗn loạn, tạora rất nhiều vấn đề."

"Trong những hỗn loạn không thể biết trước kia có cất giấu một ít sức mạnhThần Bí Trắc."

"—— Nó trân quý như thế, hơn nữa cuối cùng cũng bị nhân loại phát hiện."

"Sau đó, Tu Hành Trắc cải tiến thẻ bài thêm một bước, khiến nó biến thành mộtkhông gian thứ nguyên cá nhân vững chãi, nó được gọi là ——""Động thiên!"

ắ ắ ế ấ"Ma Pháp trắc và Tinh Linh trắc nghiên cứu cải tiến thêm một bước, lấy các loạipháp tắc vận mệnh thời không và nhân quả huyền bí không ngừng giao hội, cuốicùng khiến cho thẻ bài xuất hiện sức mạnh ***** đủ để hủy diệt tất cả."

"Loại này sức mạnh được gọi là ——""Tận thế!"

Người đeo mặt nạ Hắc Ám vươn tay.Liễu Bình nghe vậy thì tâm thần chấn động, không khỏi giật mình, sau một lúclâu mới phản ứng lại.Hắn lưu luyến không rời đưa thẻ bài nguyên thủy kia qua.Bỗng nhiên, một ý niệm nổ vang trong lòng hắn.Thần kỹ Hoàng Tuyền!Đúng vậy, lúc trước hắn sáng tạo ra một thức thần kỹ Hoàng Tuyền.Lúc ấy Thiên Nữ từng nói: "Cái gọi là thần kỹ, đó là mượn sức mạnh pháp tắcLục Đạo để điều động sức mạnh quy tắc chính của ít nhất một thế giới, sinh ranhân quả siêu cường vượt qua tài nghệ và thuật pháp bình thường."

Nếu phân tích thêm một bước——Sức mạnh quy tắc thời gian, không gian, nhân quả có thể giao hòa với nhau,sáng tạo ra kỹ xảo Thần Bí Trắc trên một thẻ bài.Mà Thẻ Bài Sư lấy hồn lực điều động tất cả sức mạnh của Thần Bí Trắc.Như vậy.Hắn đã hiểu rõ nguyên lý của nó.—— Vì sao hắn không thể sáng tạo ra kỹ năng của thẻ bài?Vô số ý niệm hiện lên trong lòng Liễu Bình.Ngay lập tức, tâm thần hắn chấn động, hắn nhẹ nhàng rút U Ảnh Đao ra, chỉthẳng vào trong hư không.Xuân Phong,Nhất Tự,Tử Hồ Đồng.Tất cả trảm pháp tụ lại với nhau, bị hồn lực toàn lực thôi động ——Hư không chợt lóe.Thế giới hắc ám nhanh chóng đi xa.Một kiến trúc mơ hồ được cấu thành thuần túy từ hào quang kim sắc chợt hiệnra.Trong chớp nhoáng, tất cả mọi thứ hóa thành tro bụi.Dị tượng hoàn toàn biến mất.ễ ố ề ỗ ầLiễu Bình và những người đối diện lại về tới chỗ cũ lần nữa.Tĩnh mịch.Mãnh Hổ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mạo muội hỏi một câu, vừa rồi —— Hìnhnhư ngươi đã được dẫn dắt?"

Liễu Bình nghiêm trang thi lễ, nghiêm nghị nói: "Đa tạ các vị, vừa rồi ta đãchạm đến cảnh giới chưa bao giờ được nhìn thấy, chẳng qua hiện giờ vẫn chưaổn định, cần cân nhắc thêm một bước."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám nói: "Nhìn qua hình như là một thức đao pháp."

Liễu Bình cười cười."

Đúng vậy," Hắn thừa nhận: "Đã rất lâu ta không sáng tạo ra sát chiêu chânchính, nương theo suy nghĩ trong giờ phút này, ta có thể xác định tên của nótrước, để nhắc nhở mình nên tạo ra nó như thế nào."

"Chiêu này...

Gọi là gì?"

Người đeo mặt nạ Hắc Ám hỏi.Liễu Bình nói: "Cảm tạ các ngươi trợ giúp, ta cảm thấy chuyện này có thể chiasẻ với các ngươi, nó nên có tên là ——""Thiên Đích Vô Pháp • Bí Trảm Tam Thức."

-------Chương 497: Thành ýNgười đeo mặt nạ Hắc Ám trầm mặc mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Nhưvậy, ngươi có bằng lòng gia nhập với chúng ta hay không?"

"Là đi thăm dò bí mật của những thẻ bài thuỷ tổ đó sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ta có thể bảo đảm, tất cả hoạt động và tiền lời của chúng ta đềuđược phân phối công bằng."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám nói.Liễu Bình nhìn mấy người đối diện.Trong Vĩnh Dạ, bí mật là thứ trân quý đến mức nào.Những người này ——Bọn họ đã thể hiện thành ý rất dứt khoát.Nói thật thì hắn cũng chưa bao giờ là một người dây dưa không dứt khoát.Liễu Bình gật đầu nói: "Không có vấn đề gì, ta có thể gia nhập, nhưng phải nóirõ trước, trong thời gian ngắn ta có một vài chuyện cần hoàn thành ——"Bỗng nhiên, Libertas hiện ra từ hư không, hắn ta đưa một thẻ bài cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy thẻ bài rồi nhìn vào.Chỉ thấy trên đó có viết một hàng chữ nhỏ ngắn gọn: "Đi theo bọn họ đi."

Liễu Bình im lặng hai giây, sau đó giơ thẻ bài này lên trước mắt mấy người đốidiện.Bọn họ nở nụ cười."

Năng lực hệ Bói Toán, chậc chậc, ngươi có một thẻ bài tùy tùng không tồi."

Bạch Lang nói."

Không sai."

Hôi Cẩu cũng nói.Không khí dần trở nên hòa hợp, êm dịu."

Hoan nghênh ngươi gia nhập, tiện thể phải nói một câu, chúng ta hành tẩu ởbên ngoài, không muốn để người ta dễ dàng nhìn thấy mặt của mình, cho nênđều đeo mặt nạ."

Mãnh Hổ nói."

Mặt nạ sao, thật ra ta có một cái."

Liễu Bình nói, sau đó túm một cái mặt nạ từtrên đầu xuống.—— Chính là cái mặt nạ cố hữu đính với mũ miện kia của hắn, mặt ngoài làmột mảnh thuần trắng, chỉ có chỗ hốc mắt phác hoạ một vệt đỏ rực như máu."

Quá nổi bật, có thể đổi cái bình thường một chút không, vậy mới không khiếnngười khác nhớ rõ ngươi."

Hôi Cẩu kiến nghị."

Mặt nạ của các ngươi đều đến từ nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Mua ở công viên giải trí!"

Mọi người cùng trả lời."

Công viên giải trí?"

Liễu Bình giật mình lặp lại.ấ ầHình như cảm thấy hơi làm sụt giảm phong cách, nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thầnbổ sung: "Càng bình thường càng tốt, đây là vì che giấu thân phận, mà khôngphải thể hiện vẻ đẹp."

Mãnh Hổ lại đệm thêm một câu: "Đương nhiên, chúng ta cho thêm một ít thẻbài dạng che giấu lên mặt nạ, để tránh bị người ta nhìn thấu."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó chợt nảy ra một ý.Trên mặt nạ tuyết trắng kia lập tức có thêm hai cái tai trắng dài vểnh lên."

Con thỏ?

Không tồi."

Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần khen.Thủ lĩnh lại lên tiếng quyết định lần nữa: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là mộtthành viên của chúng ta, danh hiệu Thỏ Tử."..."

Chúng ta xưng hô với nhau như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Dùng mặt nạ là được rồi, ví dụ như ngươi có thể gọi ta là Mãnh Hổ."

Ngườiđeo mặt nạ mãnh hổ nói."

Chúng ta cũng không để ý tới việc có biết thân phận chân thật lẫn nhau haykhông, thế nhưng nhỡ may trong một vài nhiệm vụ của chúng ta, bị người ngoàinghe được tên thật của chúng ta, cũng sẽ gây nên một vài phiền phức không cầnthiết."

Cô gái đeo mặt nạ ngôi sao nói.Liễu Bình nhìn về phía mấy người này.Nói như vậy, bọn họ cũng là người tương đối có sức ảnh hưởng."

Nơi này có một tòa mộ địa rất kỳ lạ, chúng ta đã hoàn thành mấy vòng thămdò, cần trở về bổ sung tài nguyên."

Thủ lĩnh đeo mặt nạ hắc ám nói."

Ngươi thì sao?

Thỏ Tử?

Ý định của ngươi là gì?"

Hôi Cẩu hỏi."

Ta muốn đi tới thành Cơ Giới, bên đó đang phát sinh một sự kiện."

Liễu Bìnhnói."

Chuyện gì?"

Bạch Lang hỏi."

Ma quỷ đang càn quét khu vực đó, thành Cơ Giới thì đang dùng toàn lực nghĩcách cứu viện những người tại những nơi ẩn nấp gần đó."

Liễu Bình nói.Mấy người im lặng một lát.Hắc Ám nói: "Nơi đó có một trại chăn nuôi linh hồn của Luyện Ngục, ma quỷđang sử dụng Danh Sách của chúng ta, bồi dưỡng linh hồn cho chúng nó."

"Là Danh sách 'Ngu Giả' đúng không?

Nghe nói gần đó có một nơi phong ấn,bên trong có Tù phạm."

Hồ Ly nói."

Có lẽ là Tù phạm xuất hiện vấn đề, đám ma quỷ sợ hãi, không thể khôngxuống tới xem xét tình huống chân thật."

Hôi Cẩu nói.Liễu Bình hơi kinh ngạc.Những người này chỉ dùng vài ba câu cũng có thể đại khái xác định đã xảy rachuyện gì.ắ Á ẫ ẩ ầ ẩ ầHắc Ám ngẫm nghĩ, nói: "Hôi Cẩu, Tinh Thần đi với ta chuẩn bị cho lần hànhđộng tiếp theo, Hồ Ly đi thu thập tình báo, Bạch Lang ở lại nơi này, đừng đểngười khác tiến vào mộ địa, còn Mãnh Hổ..."

"Vừa lúc ta cũng không có việc gì, ta sẽ theo Thỏ Tử đi tới thành Cơ Giới mộtchuyến."

Mãnh Hổ nói.Liễu Bình liếc nhìn Mãnh Hổ.Thân hình của hắn ta rất vạm vỡ, mặc một bộ trang phục võ đạo màu trắng, đichân đất, khoanh tay, dáng vẻ uể oải buồn chán."

Ta rất am hiểu đánh nhau, vừa lúc chúng ta luyện tập phối hợp."

Mãnh Hổ nói."

Được."

Liễu Bình nói.Tinh Thần lấy một thẻ bài ra, nói: "Ta nhớ rằng con đường từ nơi này đi tớithành Cơ Giới cũng coi như an toàn, trên đường cũng không có kẻ ngủ say quámạnh, vừa lúc có thể sử dụng tấm thẻ bài này."

Liễu Bình nhìn về phía tấm thẻ bài kia.Trên thẻ bài có vẽ mấy luồng sáng hư ảo, ngưng tụ thành một con quái vật nhưẩn như hiện trên bầu trời.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Thẻ bài Nghĩ Thái Phi Hành.][Ẩn chứa khí tức của một loại quái vật đặc biệt nào đó, trong quá trình bay sẽkhông gây nên chú ý của kẻ ngủ say.][Đây là một tấm thẻ bài di chuyển khá hiếm.]Liễu Bình thở phào một hơi.Nếu như không cần tự mình đi bộ, như vậy sẽ không gặp được những thứ kỳ kỳquái quái wor trên đường, cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.Mãnh Hổ nhận lấy thẻ bài từ tay Tinh Thần, đi tới cạnh Liễu Bình, nói:"Vậy chúng ta đi chứ?"

"Đi."

Liễu Bình nói.Thẻ bài được ném ra ngoài, trong nháy mắt đã hóa thành hai luồng sáng bao phủtrên người Mãnh Hổ và Liễu Bình.Hai người phóng lên tận trời, hóa thành hai luồng sáng, bay về một phươnghướng với tốc độ cực nhanh.Mấy người còn lại vẫn đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn bọn họ biến mất tại chântrời."

Nếu Mãnh Hổ đã chủ động đi cùng hắn, vậy thì chúng ta cũng không cần quantâm người mới này, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ của bản thân mìnhđi."

Hắc Ám nói.Hổi Cẩu bật cười, nói: "Từ vừa mới bắt đầu, Mãnh Hổ vẫn luôn đề nghị Đoàntrưởng mời chào thiếu niên này vào đoàn chúng ta."

ề"Đúng vậy, ta cũng chú ý tới điều này."

Bạch Lang nói.Hắc Ám nói: "Có lẽ các ngươi không biết, Mãnh Hổ đã từng hợp tác chiến đấuvới người thuộc trận doanh Thần Thánh, phương thức chiến đấu của nhữngngười đó vừa có thể đánh vừa có thể trị liệu, còn có thể chơi xỏ, hãm hại đối thủnữa, rất hợp ý với Mãnh Hổ, có thể phát huy ra lực chiến đấu tối cao của MãnhHổ."

"Hóa ra hắn ta nếm được ngon ngọt, nên mới tích cực như vậy."

Hồ Ly mỉmcười nói."

Có một chức nghiệp giả Thần Thánh cấp bậc cao, đối với Đoàn đội chúng tamà nói cũng là một chuyện tốt, dù sao chúng ta đều là người am hiểu chiến đấu,lại chưa từng mời chào bất cứ trị liệu giả ra dáng nào cả."

Tinh Thần nói.Đám người cùng gật đầu.-------Chương 498: Về thànhThành Cơ Giới.Trong sương mù xám xịt, hai bóng hình âm thầm hạ xuống."

Thành Cơ Giới là nơi rất bí ẩn, nhất định phải thông qua một vùng sương mùnày."

Liễu Bình giải thích.Mãnh Hổ gật đầu, nói: "Thành Cơ Giới là một loại Danh sách cũng khôngmạnh, thế nhưng là một trong những Danh sách an toàn nhất, ngươi lựa chọnnơi này làm nơi dừng chân chủ yếu cũng không có vấn đề gì."

Hai người cùng đi qua sương mù.Phía trước.Một nhà cao tầng kim loại cao không thấy đỉnh đập vào mặt.Từng hàng chữ nhỏ màu đen hiện lên trên không:"Hoan nghênh các ngươi đi tới thành Cơ Giới."

Liễu Bình tiện tay thả một tấm thẻ bài ra...Bụp!Thẻ bài hóa thành Hoa Tình Không!Nàng nhấn vào hư không, nhanh chóng mở ra rất nhiều màn ánh sáng, hiện racảnh tượng bên trong thành Cơ Giới."

Người trong thành phần lớn là bình dân và rất nhiều chức nghiệp giả bịthương, phần lớn đoàn đội chức nghiệp giả đều ra ngoài cứu người."

Hoa Tình Không kéo một màn ánh sáng ra, đưa tới trước mặt Mãnh Hổ và LiễuBình.Trên màn hình là một vùng rừng rậm.Mấy tòa pháo đài lơ lửng giữa không trung, liên tục bắn phá về phía khu rừngphía dưới.Vô số ma quỷ nhảy xuống từ trong pháo đài, rơi vào trong rừng cây, chiến đấuvới các chức nghiệp giả.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt ba người:"Nơi ẩn nấp - Sâm Lâm có lượng lớn chức nghiệp giả loại kỹ năng sống, chủyếu sản xuất đồ ăn và vật liệu."

Mấy người đọc xong cũng đã hiểu."

Nhân khẩu của Thành Cơ Giới đang tăng mạnh, một khi lương thực cung ứngkhông đủ, tất nhiên sẽ là một tai họa ngập đầu."

Hoa Tình Không nói."

Đối với chức nghiệp giả loại chiến đấu mà nói cũng là như thế, rất nhiều vậtliệu cần thiết cho chiến đấu, đều dựa vào chức nghiệp giả loại kỹ năng sốngấ ễ ểcung cấp."

Liễu Bình cũng hiểu, nói.Hắn lựa chọn các mục trong danh sách thành Cơ Giới, bắt đầu lựa chọn phầnnhiệm vụ."

Cái này đi - nhiệm vụ cứu viện."

Liễu Bình liếc nhìn Mãnh Hổ, nói: "Ta muốn tham gia chiến đấu, hay là ngươihãy ở lại trong thành nghỉ ngơi một lát."

"Ta đi chung với ngươi."

Mãnh Hổ nói."

Ngươi cũng đi?"

"Đúng."

Liễu Bình nhấn xác nhận tại ô nhiệm vụ, nói: "Được, cám ơn ngươi đã tới đâyhỗ trợ chúng ta."

Hắn vừa nói xong.Một tấm thẻ bài xuất hiện từ trong hư không.Một giọng nói vội vàng từ trong thẻ bài truyền ra: "Nhanh, là đoàn đội nàomuốn tới hỗ trợ?

Ta sẽ dịch chuyển các ngươi tới ngay lập tức!"

"Dạ Nguyện."

Liễu Bình nói.Giọng nói kia rất kinh ngạc: "Dạ Nguyện!

Các ngươi vẫn sống!

Quá tốt..."

Thẻ bài bỗng tản ra một luồng sáng.Hoa Tình Không bay trở lại trong sách thẻ.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại đeo mặt nạ con thỏ lên.Luồng sáng kia bao phủ Liễu Bình cùng Mãnh Hổ vào trong, mang theo bọn họbiến mất tại chỗ.Một giây sau.Sâm Lâm.Trong một khu chiến trường.Thẻ bài sư loại dịch chuyển liên tục bận rộn, đưa đón thương binh trở về từ tiềntuyến.Bỗng nhiên...Một thẻ bài sư hét lên: "Lại có thêm một Đoàn đội lớn sắp gia nhập chiến đấu!"

Đám người trở nên mừng rỡ."

Có bao nhiêu người?

Hiện tại chúng ta đang thiếu người tại tiền tuyến!"

Cóngười cao giọng hỏi.Không đợi tên Thẻ bài sư kia trả lời, hai luồng sáng đã xuất hiện trong hưkhông.Có hai bóng người từ trong luồng sáng đi ra.ắ ế ố ắMột người trong đó đeo mặt nạ trắng như tuyết, chỉ tại hốc mắt có hai vệt máu,đỉnh đầu cũng có hai cái tai dài.Một người khác thì đeo mặt nạ mãnh hổ.Gió thổi qua.Không còn bất kỳ người nào xuất hiện nữa.Chỉ có hai con người, đứng trong vùng đất tăm tối.Một Đoàn đội lớn, lại chỉ có hai con người quái dị này thôi sao?Đám người cảm thấy hơi thất vọng.Người đeo mặt nạ thỏ quan sát cảnh tượng bốn phía, thở dài nói: "Rất nhiềungười bị thương."

Hắn xòe tay vỗ nhẹ lên sách thẻ.Một cô gái mặc áo giáp vàng kim bỗng xuất hiện.Nàng quan sát bốn phía, gật đầu nói:"Đúng vậy, rất nhiều người bị thương."

Vừa nói xong...Nàng giơ cao tay lên.Một luồng sáng thần thánh từ trong tay nàng nở rộ, trong nháy mắt trải rộngtoàn bộ doanh địa đầy thương binh, rồi nhanh chóng lan về phía chiến trường.Ánh sáng thần thánh nối liền trời đất, quét sạch toàn bộ bóng tối.Mỗi một người bị thương đều đứng dậy.Bọn họ đã khỏi hẳn.Thậm chí mấy vị chức nghiệp giả sắp chết, sức sống cũng đã khôi phục.Trong thời gian cực ngắn.Tất cả mọi người đều khôi phục sức chiến đấu!Ánh sáng thần thánh vừa thu hồi, trở lại về tay cô gái, hóa thành một vòng sángtản ra ánh sáng hừng hực, bay tới đỉnh đầu của nàng, lơ lửng bất động."

Thánh kỵ sĩ!"

Có người hô lên với vẻ kích động.Mọi người đều hưng phấn nhìn qua, ánh mắt lại ẩn chứa sức sống và hi vọng.Có Thánh kỵ sĩ tối cường này trên chiến trường, đủ làm cho bất cứ chức nghiệpgiả nào đều nhặt lên niềm tin.Trên bầu trời.Lít nha lít nhít ma quỷ cũng phát hiện tình huống tại nơi này."

Giết tên Thánh kỵ sĩ kia!"

Từ trong pháo đài lơ lửng truyền ra tiếng hét chấn động đất trời.ề ấ ắ ầĐám ma quỷ cũng không còn lao về phía mặt đất, mà bắt đầu xoay quanh trênbầu trời.Bọn chúng nhanh chóng tập kết thành quân đoàn, như là sóng thần che phủ màntrời.Một luồng khí thế khiến người ta cảm thấy run sợ từ trong đại quân tản ra.Bọn chúng bay rất chỉnh tề, mang theo từng trận tiếng gió rít, tựa như biển gầmcó thể hủy diệt mọi vật vậy.Không ai có thể ngăn cản quân đội như vậy cả!Một giây sau.Đám ma quỷ bắt đầu khởi xướng xung phong về phía Thánh kỵ sĩ."

Xem ra cần đánh một trận."

Thánh kỵ sĩ nói xong rút một thanh cự kiếm màu đỏ máu ra.Người đeo mặt nạ thỏ lại lật sách thẻ ra.Từng nhân vật chiến đấu mạnh mẽ hiện lên trong sách thẻ, rồi đứng tại cạnh bênhắn.Mãnh Hổ yên lặng nhìn lấy, ngạc nhiên nói:"Không nghĩ tới ngươi còn có thẻ tùy tùng mạnh như Thánh kỵ sĩ... bộ bài củangươi hầu hết đều là thẻ tùy tùng thì phải."

"Đúng thế."

Liễu Bình nói.Mãnh Hổ cười nói: "Ta không giống với ngươi, bộ bài của ta không có bất cứthẻ tùy tùng nào."

"Vậy ngươi chiến đấu như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Trước mặt Mãnh Hổ hiện ra một quyển sách thẻ.Hắn ta rút một tấm thẻ bài ra.Bụp!Thẻ bài hóa thành một đôi găng tay màu đỏ thẫm, được hắn ta đeo lên tay."

Đã tới, cũng nên hoạt động gân cốt."

Mãnh Hổ nói xong, đứng im tại chỗ bày thế thủ, đứng bất động.Trên bầu trời, từng đội ma quỷ xông tới, như nước thủy triều lao lên không dứt.Mãnh Hổ bỗng nhe răng cười gằn, nối nhỏ:"Rất lâu không đại khai sát giới rồi."

Hắn ta bỗng đấm một quyền về phía bầu trời.Quyền này vừa ra, trong nháy mắt đã hóa thành lít nha lít nhít quyền ảnh, baotrùm toàn bộ bầu trời đêm với uy thế *****.Ầm!ố ấ ầVô số máu tươi và chân cụt tay gãy xuất hiện trên bầu trời, lại bị gió rít cựcmạnh thổi bay ra ngoài, nhanh chóng không thấy gì nữa.Đám người chỉ cảm thấy thế giới bỗng trống trải.Ngửa đầu nhìn tới.Toàn bộ màn đêm như bị bão quét qua vậy, toàn bộ ma quỷ đều biến mất sạchsẽ, ngay cả tòa pháo đài lơ lửng giữa hư không cũng đã hóa thành linh kiệnhỏng hóc, rơi xuống trên mặt đất.Đám người đều câm như hến.Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.Một quyền giết sạch ma quỷ, kể cả là biết tồn tại này về phe Nhân tộc, thếnhưng...Loại thực lực này kinh khủng như nào chứ!-------Chương 499: Là Ma VươngMãnh Hổ lại không thèm để ý, chỉ là vồ mạnh về phía hư không.Một con ma quỷ thoi thóp bị hắn ta lôi ra ngoài, ném xuống mặt đất."

Đây là quan chỉ huy của ma quỷ, ta giữ lại mạng sống của nó, xem xem ngươicó cần hỏi thứ gì hay không."

Mãnh Hổ nói.Liễu Bình không nói lời nào, bỗng một luồng ánh sáng thần thánh tản ra, rơivào trên người ma quỷ.Vết thương trên người ma quỷ đều lành lại.Mãnh Hổ cau mày, nói: "Đối xử với loại người này, không cần..."

Hắn ta còn chưa nói hết, tên ma quỷ kia đã hôn mê rồi.Liễu Bình không nói lời nào, lại thả ra một luồng sáng thần thánh rơi vào ngườicủa nó.Ma quỷ ngoẹo đầu.Nó chết đi.Mãnh Hổ im lặng vài giây, bỗng bật cười nói:"Rất tốt, ta rất thích mấy tên hệ thần thánh như ngươi vậy."...Sâm Lâm.Tất cả mọi người đều đã rút lui.Trong khu rừng trống trải, chỉ còn một thiếu niên đeo mặt nạ thỏ và một ngườiđàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ hổ vẫn đứng im tại chỗ."

Chúng ta đã đợi một giờ."

Thiếu niên nói."

Đúng thế."

Người kia trả lời."

Xem ra tạm thời ma quỷ sẽ không xuống nữa."

Thiếu niên nói."

Vạn tộc trong Luyện Ngục, đều là một đám không có can đảm..."

Người kiacười lạnh, nói: "Bọn chúng chỉ biết ***** yếu sợ mạnh, gặp phải kẻ khó chơi sẽ esợ không dám tiến."

Thiếu niên nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ vẫn dừng lại tại nơi đó:[Hồn lực mà ngươi hấp thu đã đạt tiêu chuẩn.][Hiện tại, ngươi có thể thăng làm cấp 41.][Có thăng cấp hay không?]Thiếu niên âm thầm nói: "Tăng lên."

ế ắ ồ ếKhí thế của hắn được tăng lên, tản ra một luồng gió yếu ớt.Người bên cạnh cũng phát hiện ra."

Ngươi mới cấp 41 thôi sao?"

Hắn ta kinh ngạc hỏi."

Đúng thế."

Thiếu niên nói."

Quá khủng, thật chờ mong biểu hiện của ngươi khi ngươi đột phá tới cấp 50."

Người kia cảm thán nói.Hư không tản ra từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi đã tăng lên tới cấp 41.][Tất cả thuộc tính tăng lên 5 điểm.][Giá trị Hồn lực tăng lên tới: 305 điểm.][Hiện tại, ngươi có thể tăng cường kỹ năng mà ngươi đã có.]Thiếu niên đọc xong thì nói:"Cấp 50?

Nghe nói tới cấp 50 là một nấc thang, cũng là cấp cao nhất của chứcnghiệp giả."

Người kia nói: "Bất cứ kẻ nào đều có thể tăng thực lực bản thân lên tới cấp 50,thế nhưng sau đó lại có hai con đường có thể đi."

"Mời nói tiếp."

Liễu Bình nối."

Những kẻ bị ma quỷ kiểm soát kia, 50 là đỉnh cao nhất, tuyệt đối không thểtiếp tục tăng lên, ma quỷ đã khóa cứng con đường tăng cấp của bọn họ, trừkhi..."

"Trừ khi cái gì?"

Liễu Bình hổi."

Trừ khi bọn họ nguyện ý trở thành Thần linh Luyện Ngục, thế nhưng ma quỷtuyệt đối không cho phép loài người trở thành Thần linh trong Luyện Ngục,chấp chưởng quyền hành."

Hắn ta cười lạnh, nói tiếp: "Một khi có người Đăng Thần, còn không kịp làmcho thần lực bản thân lớn mạnh, đã bị ma quỷ bóp chết."

Liễu Bình nghĩ tới tình huống của Yana, gật đầu nói: "Như vậy, con đường thứhai thì sao?"

"Con đường thứ hai sao, chính là những người thoát khỏi sự kiểm soát của maquỷ như chúng ta vậy, chúng ta tự do nắm giữ lực lượng hệ thần bí."

Hắn ta nói xong, tiện tay vung một quyền ra.Hàng trăm ngàn luồng quyền ảnh bay lên bầu trời đêm, trong nháy mắt phákhông biến mất."

Một quyền này của ta hỗn hợp rất nhiều pháp tắc, đã hấp thu chân lý lực lượnghệ thần bí..."

"Thực ra chiêu thức Thiên Địa Vô Pháp - Bí Trảm Tam Thức mà ngươi chưahoàn thành kia cũng đã có hình thức ban đầu, không nghĩ tới ngươi mới cấp41."

Người này thở dài, nói.Liễu Bình mỉm cười, đang định nói cái gì đó thì vẻ mặt hơi đổi.Người đàn ông vạm vỡ ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong bầu trời đêm.Một luồng sáng xuất hiện trên màn đêm, bay về phía rừng rậm như là một ngôisao băng.Mãnh Hổ chậc lưỡi, lại lấy sách thẻ ra, liên tục rút ra từng tấm thẻ bài.Rất nhiều thẻ bài được ném ra ngoài, hóa thành bao tay, áo giáp, phù văn, mànsáng không rõ, hoàn toàn mặc lên người của hắn ta.Hắn ta ***** môi, nói:"Chẳng lẽ bọn chúng thật sự sai phái Ma vương từ Luyện Ngục tới, thật sự làmột cơ hội tốt, chúng ta cùng ***** tên kia, thế nào?"

Liễu Bình nhún vai, nói: "Ta không có ý kiến, thế nhưng chúng ta có thể giếtchết nó sao?"

Khi hai người nói chuyện, ánh sáng kia đã hạ xuống trước mặt hai người, hóathành một con ma quỷ một sừng hai cánh, toàn thân màu tím đậm."

Chính là các ngươi, ngăn cản cuộc càn quét của chúng ta?"

Ma quỷ gằn tiếng nói.Mãnh Hổ thất vọng, thở dài nói: "Aiz, không phải Ma Vương, thật sự không thúvị."

Ma quỷ nói: "Ta tuân theo ý chí của vạn tộc và Giám Sát hội Luyện Ngục tới..."

Nó bỗng im bặt đi.Chẳng biết từ khi nào, Mãnh Hổ đã bóp cổ của nó, giơ nó lên cao."

Thỏ Tử, ngươi hãy nhìn kỹ, cái gọi là thần bí, chính là một loại lực lượng bí ẩnsinh ra do vô số pháp tắc giao hội, nó được sinh ra từ pháp tắc, thế nhưng lạicao hơn pháp tắc, cho nên mới gọi là 'thần bí'."

Mãnh Hổ nói xong, bỗng đấm ra một quyền.Hư không dần dần khuếch tán ra một vòng tròn hơi mờ.Ầm!Ma quỷ bị một quyền này đấm trúng bụng, bay ra ngoài, vạch ra một luồng sángdài trong đêm tối tĩnh mịch.Nó càng bay càng cao, dần dần tới tận khung trời, sau đó nhập vào trong bóngđêm, biến mất không thấy gì nữa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nhắc nhở trong chiến đấu: Kẻ xâm lấn bị một quyền đánh trở về Luyện Ngục.][Ngoài ra...]ẩ ề ồ ố ầ[Ngươi nghe nói bí ẩn về nguồn gốc của lực lượng hệ thần bí.][Điểm diễn của ngươi tăng lên 1 điểm.][Điểm diễn hiện tại: 3/10.]Liễu Bình đọc hết, rồi nói với vẻ thành thật: "Mãnh Hổ, cám ơn những lời nhắcnhở của ngươi."

"Không cần để ý, thực ra với tài năng của ngươi, sớm muộn cũng có thể thămdò chân tướng của lực lượng hệ thần bí."

Mãnh Hổ cười lớn."

Đúng rồi, vừa rồi ta đã viết một hàng chữ lên ngực tên ma quỷ kia, ngươi đoánxem đó là gì?"

"Là gì?"

"Đổi một tên Ma Vương xuống nói chuyện."

"Bọn chúng sẽ đổi sao?"

"Không biết, để xem bọn chúng có muốn lấy lại tôn nghiêm hay không."

Mãnh Hổ hạ giọng nói: "Thực ra trong Luyện Ngục, chỉ có những tên mạnhnhất kia mới đáng chú ý, những ma quỷ khác đã sớm không phải đối thủ củachúng ta từ thời đại Hư Không rồi, hiện tại đương nhiên càng không phải là đốithủ."

Lúc này, lại có một luồng sáng xuất hiện trên bầu trời.Tốc độ của nó cực nhanh, hầu như vừa mới xuất hiện, đã bay tới trên cánh rừng.Sa... sa... sa...Một người xuất hiện trước mặt hai người.Vẻ mặt gã có vẻ xám trắng, diện mục âm trầm, lại mặc một bộ áo choàng cựckỳ hào hoa.Liễu Bình quan sát gã rất cẩn thận, rất nhanh đã thấy được một hàng chữ nhỏtrên đỉnh đầu của gã.[Ma Vương ???]Là Ma Vương.Gã ta ho khan vài tiếng, dùng giọng nói yếu ớt nói: "Ta đã thấy được lời nhắncủa các ngươi, cho nên vì biểu đạt sự thành ý, ta tự mình tới đây."

Mãnh Hổ im lặng vài giây, khí thế trên người lại dần dần dâng lên.Hắn ta hoạt động ngón tay cùng bàn tay, nsio:"Ma quỷ mạnh mẽ chân chính sẽ biến bản thân mình trở thành loài người, bọnchúng luôn không tự chủ được làm như vậy, bởi vì tại thời đại Hư Không, bọnchúng vô cùng hâm mộ văn minh huy hoàng của Nhân tộc."

"Không sai, ai mà không nhớ tới thời đại đó chứ?

Không biết nên xưng hô haivị như thế nào?"

Ma Vương hỏi."

Mãnh Hổ."

Mãnh Hổ nói.ễ"Thỏ Tử."

Liễu Bình nói.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 500-599


Chương 500: Ma Vương Ma Vương liếc nhìn về phía Mãnh Hổ, lại nhìn về phía Liễu Bình, lông màydần dần nhíu lại."

Tốt, nói chuyện phiếm tới đây thôi, ta tới nói cho các ngươi biết, các ngươi cầnphải rời khỏi khu vực này."

"Tại sao?"

Mãnh Hổ hỏi."

Bởi vì Danh Sách nơi này đã phong ấn một tên tù phạm... bất cứ khi nào nócũng có thể trốn thoát khỏi phong ấn."

Ma Vương nói."

Tù phạm?

Các ngươi bị sao vậy, tại sao lại thả một tên Tù phạm ra ngoài?"

Mãnh Hổ chất vấn."

Chúng ta đều đã sắp xếp cực kỳ hoàn mỹ, chúng ta có một suy đoán, Tù phạmlà bị loài người thả ra, cho nên mới có lệnh tiêu diệt toàn bộ loài người tại khuvực này."

Ma Vương nói.Mãnh Hổ cười lớn với vẻ giễu cợt: "Rõ ràng nếu năm đó các ngươi yên tâm tiếpnhận Nhân tộc chúng ta, sẽ có cơ hội hóa giải tai nạn do Tù phạm dẫn tới, kếtquả các ngươi lại tham linh hồn của chúng ta!

Kết cục này chính là quả báo củacác ngươi mà thôi!"

"Đi nhanh đi, ta chỉ khuyên bảo mọt lần, hoặc là các ngươi muốn tiếp nhận sựđuổi giết của toàn bộ Luyện Ngục?"

Ma Vương uy *****.Mãnh Hổ quay đầu nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Thỏ Tử, ngươi mớimười bốn tuổi, có nhiều thứ còn chưa trải qua, ta sẽ nói cho ngươi biết một sựkiện."

"Xin rửa tai lắng nghe."

Liễu Bình nói."

Nếu như ma quỷ nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, một là bọn chúng cảm thấykhông thể thắng ngươi, hai là bọn chúng còn đang nghĩ cách hãm hại ngươi mộtlần."

Mãnh Hổ nói."

Rõ."

Liễu Bình nói.Mãnh Hổ nhìn về phía Ma Vương.Khí thế trên người hắn ta bỗng tăng vọt, nắm chặt nắm đấm..."

Ta sẽ không đánh với ngươi, các ngươi sẽ nghênh đón tuyệt vọng cùng hủydiệt chân chính!"

Ma Vương cười lạnh nói.Thân hình nó lóe lên, chuẩn bị bay về phía bầu trời.Trong khoảnh khắc đó...Liễu Bình gằn từng chữ nói: "Ra tay."

Mãnh Hổ không do dự, đấm mạnh một quyền về phía Ma Vương.ầ ố ế ầ ễQuầng sáng sáng tối giao thế trên đỉnh đầu Liễu Bình hiện lên, phóng ra mộtluồng sáng bao phủ bốn phía.Màn Đêm Bốn Mươi Mét!Ngay sau đó, Ma Vương đang bay lên bỗng biến mất.Nó xuất hiện phía trước nắm đấm.Ầm!Tiếng va chạm nổ vang rền đất trời.Trong khoảnh khắc Ma Vương bị đánh bay ra ngoài...Liễu Bình nói: "Ra tay."

Mãnh Hổ không do dự, lại đấm mạnh một quyền ra.Ngay sau đó, Ma Vương biến mất, lại xuất hiện trước nắm đấm của Mãnh Hổ,lại bị đánh trúng lần nữa.Ầm!"

Ra tay."

Giọng nói của Liễu Bình tỉnh táo lại bình thản.Mãnh Hổ gào thét một tiếng phấn chấn tinh thần, toàn lực đấm ra một quyền!Ma Vương lóe lên, xuất hiện phía trước nắm đấm của hắn ta.Ầm...Nắm đấm của Mãnh Hổ gần như xuyên qua bụng của Ma Vương, đập nó xuốngmặt đất, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy."

A ha ha ha ha, ta biết mà, ngươi chính là một tiểu quỷ lanh lợi mà!"

Mãnh Hổ cười lớn với vẻ vui sướng.Liễu Bình đi tới trước hố sâu kia, phất tay vẩy xuống từng đợt ánh sáng thầnthánh.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi triệu hồi Ma Vương ???, dịch chuyển nó tới vị trí chỉ định.][Loại triệu hồi Vĩnh Dạ này đã được kích hoạt ba lần.][Ngươi thả ra Cứu Tử Phù Thương thuật, bắt đầu thu hoạch Hồn lực từ trênngười của đối phương.]Liễu Bình liếc qua, nói:"Nó còn chưa chết."

"Đương nhiên, nó là Ma Vương, e rằng nó đã bắt đầu nghiêm túc rồi."

Mãnh Hổhưng phấn nói.Toàn bộ khu rừng bỗng biến mất trước mắt hai người.Thế giới hóa thành màu trắng bệch.ố ếVô số xương khô trải rộng toàn bộ thế giới, không cách nào nhìn được giới hạn.Mặt đất chấn động liên tục.Từng bức tượng khổng lồ trồi lên từ dưới mặt đất."

Thế giới bộ bài."

Mãnh Hổ nói."

Cái gì là Thế giới bộ bài?"

Liễu Bình hỏi."

Nó đã cấu trúc thành một bộ thẻ bài hoàn chỉnh, tạo thành thế giới Danh Sáchcủa chính nó, là lực lượng mạnh nhất của nó."

Mãnh Hổ nói xong, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Thỏ Tử, ngươi sợ chết sao?"

Liễu Bình ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn gấu trúc bên hông, lắc đầu nói:"Chết?

Ta không sợ chút nào cả."...Trong thế giới xám trắng này.Xương khô rải khắp mặt đất.Từng bức tượng khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới mặt đất.Mãnh Hổ cong đầu gối, đứng tại chỗ bày quyền thế."

A..."

Hắn ta phát ra tiếng rống trầm thấp.Một luồng khí thế không tên từ trên người hắn ta tản ra, làm cho hư không bốnphía chấn động.Xương khô khắp nơi trên mặt đất đều bị lực lượng mạnh mẽ của Mãnh Hổ trùngkích tới, bắt đầu trở nên như có như không."

Cảnh tượng hư ảo..."

Liễu Bình nói với vẻ suy tư."

Đúng vậy..."

Mãnh Hổ nói: "Thế giới này là hư ảo, cho nên bộ bài của tên MaVương này thiên hướng mê hoặc và triệu hồi, bọn chúng có thể phóng đại vôhạn sợ hãi trong lòng con người, đồng thời kêu gọi một vài tồn tại không rõ tớinơi đây ứng phó chúng ta."

Một tiếng vang ồm ồm vang vọng hư không:"Hư ảo?

Không... ta sẽ cho các ngươi biết vật sưu tập của ta, thực lực của bọnnó đủ để các ngươi ở lại nơi này mãi mãi, tới lúc đó, ta sẽ cho các ngươi biết,tuyệt vọng chân chính là cái gì."

Nó vừa nói xong.Một bức tượng khổng lồ bỗng nhúc nhích.Lớp bụi màu trắng bên ngoài bức tượng dần dần biến mất...ốNó sống lại.Trong khoảnh khắc đó, Mãnh Hổ đấm mạnh ra một quyền.Một quyền này đánh vào hư khongo, lại có mấy trăm quyền ảnh hiện lên, đánhvào ngực những bức tượng kia.Những bức tượng vẫn ở vào giai đoạn hóa đá kia liên tục vỡ vụn.Chỉ có bức tượng *****ên có thể ngăn cản được quyền này, lại chỉ lùi về sau vàibước, vẫn có thể đứng vững.Giọng nói của Ma Vương vang lên:"Vô dụng, ta còn muốn cám ơn ngươi nữa, tiết kiệm giúp ta một bước cực kỳphức tạp nữa."

Những bức tượng vỡ vụn kia không ngừng sống lại, biến thành từng mảng máuthịt, thẩm thấu vào trong đống xương khô phía dưới.Một luồng khí quỷ dị tự nhiên sinh ra.Giống như một nghi thức đã bắt đầu vậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Hiến tế đã bắt đầu, tất cả thể sinh mạng loại cấm kỵ đặc biệt đang dung hợpmáu thịt, kinh khủng hoàn toàn mới sắp giáng lâm.]Liễu Bình liếc qua, nói thầm hóa ra những bức tượng kia đều là tồn tại cùng loạivới vật thí nghiệm vậy.Mãnh Hổ đánh nát bọn chúng, cũng làm cho tốc độ nghi thức hiến tế tăngnhanh."

Đáng chết, thực lực bản thân tên Ma Vương này cũng không xuất sắc, thếnhưng góp nhặt được quá nhiều quái vật đặc biệt, phong ấn tại trong thẻ bài,chẳng lẽ nó muốn triệu hoán thứ gì nữa sao?"

Mãnh Hổ cũng phát hiện manh mối, không nhịn được mà nói nhỏ.Hắn ta vỗ sách thẻ bên cạnh.Trong sách thẻ hiện ra ba mươi sáu tấm thẻ bài.Những thẻ bài này ghép lại với nhau, rồi lật lại, hóa thành một đồ án hoàn mỹ.Biển Dung Nham!Trên biển dung nham vô tận, một người ngồi xếp bằng, thuận theo sóng dungnham mà trôi đi.Khi ba mươi sáu tấm thẻ bài ghép lại thành đồ án, người này cũng mở mắt ra,thông qua đồ án mà nhìn về phía ngoài.Hắn ta cười nói: "Thú vị, chỉ là một tên Ma Vương cấp thấp, lại có thể làm chongươi cảm thấy khó khăn?"

Mãnh Hổ nói: "Bộ bài của đối thủ có vẻ như là bộ bài được truyền thừa từ thờiđại xa xưa, uy lực của nó có thể tăng lên tới một loại trình độ mà ta không thểố ổứng đối nổi."

Người kia nghe xong thì đứng dậy khỏi biển dung nham, nói với vẻ thản nhiên:"Bộ bài cổ đại của Luyện Ngục sao?

Bọn chúng lại không tiếc dùng thứ này đểchiến đấu, tới cùng thì ngươi đã chọc phải phiền phức lớn cỡ nào?"

"Ha ha, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, nếu như đổi thành chân thân làngươi tới đây, chưa biết chừng còn gây ra phiền phức lớn hơn nữa."

Mãnh Hổcười nói.Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, bước khỏi đồ án.-------Chương 501: Phá cụcCùng lúc đó.Mãnh Hổ hóa thành bóng mờ, nhập vào cơ thể người này.Người này giơ tay lên, tiếp nhận mặt nạ, đeo lên."

Thỏ Tử..."

Hắn ta liếc nhìn Liễu Bình, cười giải thích: "Chân thân của ta giấu trong bộ bàiđể lĩnh ngộ chân lý lực lượng, còn thứ ở ngoài kề vai chiến đấu với ngươi đóchính là hình bóng linh hồn của ta, cũng coi như là một loại phân thân của ta."

"Hiện tại đánh như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Khi bọn họ nói chuyện, xương khô trong toàn bộ thế giới đều biến thành màumáu, mà những máu thịt bị phong ấn kia đang dần dần dung hợp, toàn bộ đềuđược bao trùm lên bức tượng *****ên.Máu thịt của bức tượng *****ên dần dần bong ra từng mảng.Rất nhanh, nó chỉ còn lại xương khô xám trắng, thế nhưng khí thế của nó lạiđang tăng cường.Mãnh Hổ nhìn về phía xương khô, trong ánh mắt ẩn chứa sự tán thưởng."

Hỗn hợp máu thịt quái vật cấm kỵ của mười hai loại văn minh khác biệt, tạothành một con quái vật có thể sánh ngang với kẻ ngủ say mạnh mẽ..."

"Đáng giá ta ra tay."

Hắn ta biến mất tại chỗ, xuất hiện tại trước mặt con quái vật kia, dùng toàn lựcđấm ra một quyền.Quái vật kia có lực phản xạ quá nhanh.Khi nắm đấm sắp tới cơ thể nó, ánh sáng toàn thân quái vật bỗng bùng nổ, hóathành một bức tường, ngăn cản nắm đấm của Mãnh Hổ."

Ngươi cho rằng có thể ngăn cản ta?"

Mãnh Hổ cười lạnh.Ngay sau đó...Dung nham vô tận xuyên qua bức tường ánh sáng, ngưng tụ thành một nắm đấmkhổng lồ, đập mạnh lên người quái vật.Quái vật lùi về phía sau một bước.Dung nham vẫn đang ăn mòn ngực của nó, bốc lên một mảng sương mù lớn."

Không thể nào, tại sao thực lực của ngươi lại yếu như vậy?"

Mãnh Hổ cười gằn, đôi tay trở nên đỏ như lửa, lại vận sức chuẩn bị tấn công.Khi hắn ta chuẩn bị ra tay một lần nữa...Bỗng nhiên.Giọng nói của Ma Vương vang lên từ trong hư không:"Ta khuyên ngươi hãy ngừng lại một lát, nhìn về phía sau của ngươi, rồi hãyquyết định nên chiến đấu như thế nào."

Mãnh Hổ giật mình, quay đầu nhìn lại.Một con quái vật hình người cao hơn ba mét đang đứng bên người thiếu niênkia, dùng một chiếc đao xương khắc đầy phù văn Luyện Ngục gác lên cổ thiếuniên đó.Giọng nói của Ma Vương vang lên lần nữa:"Kiệt tác chân chính của chúng ta... nó chỉ phóng ra một tên nô bộc mà thôi, đãcó thể ngăn cản ngươi, mà bản thân của nó lại đã khống chế đồng đội củangươi."

Giọng nói của Ma Vương trở nên vui sướng cùng sảng khoái:"Như vậy, lại tới giai đoạn chiến đấu làm cho ta vô cùng hưởng thụ."

"Phục tùng chỉ thị của ta, đầu hàng ta..."

"Như vậy, ta sẽ không giết đồng đội của ngươi."

"Hoặc là..."

"Trơ mắt nhìn đồng đội của ngươi bị xử lý..."

"Dù ngươi làm ra lựa chọn nào đi chăng nữa, ta đều cảm thấy đó là một chuyệnrất tuyệt, ha ha ha ha ha!"

Mãnh Hổ im lặng lắng nghe, nhìn về phía Liễu Bình."

Thỏ Tử - ngươi thấy thế nào?"

Hắn ta bình tĩnh nói.Liễu Bình gật đầu với hắn ta, nói: "Không cần để ý tới con quái vật này, ta cảmthấy ngươi nên tìm ra tên Ma Vương kia - giết nó, thế giới bộ bài này cũng sẽbiến mất."

Mãnh Hổ do dự, nói: "Vậy ngươi..."

Liễu Bình chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tồn tại tản ra khí tức ***** ngaybên cạnh này.Bình tĩnh mà xem xét...Cái tên này cho mình cảm giác, gần như sắp vượt qua gấu trúc trước khi bịphong ấn.Thực sự rất mạnh.Liễu Bình vươn tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên lưỡi đao xương kia.Vô số phù văn từ trên đao xương phát sáng lên, phóng ra hàng trăm hàng ngànluồng thuật pháp...Hai giọng nói đồng thời vang lên!ổ"Không..."

Mãnh Hổ hét lớn.Ma Vương cười to: "Ha ha ha ha ha ha, một khoảnh khắc làm người ta sảngkhoái, ta rất thích thấy biểu lộ của các ngươi khi chính mắt nhìn thấy đồng độicủa mình tử vong."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.]...Thật sự là một vũ khí mạnh mẽ mà!Liễu Bình đứng im bất động.Trên người hắn không có bất cứ vết thương nào, thậm chí còn gật đầu khenngợi, liếc nhìn về phía quái vật, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười chân thànhtha thiết.Một luồng sóng vô hình từ trên người hắn tản ra.Lại nghe được hắn nói:"Đã ăn sáng chưa?"

Quái vật ngẩn ra, không tự chủ mà nói: "Còn chưa..."

Liễu Bình gật đầu, nói tiếp: "Đối với diễn viên chính mà nói, thời điểm màngươi ra sân lại hơi muộn, ngươi có để ý tới vấn đề này hay không?"

Thiên thần bí!Hệ biểu diễn, Long Sáo Giáp![Khi ngươi tiến vào trạng thái biểu diễn, một luồng lực lượng vô hình tản ra từtrên người ngươi, biến không gian bốn phía trở thành sân khấu tự do, mục tiêucủa ngươi vô thức trở thành diễn viên chính, khi ngươi bắt chuyện thì cũng chủđộng nói chuyện với ngươi, đồng thời trả lời những vấn đề mà ngươi đưa ra.]Năng lực hệ biểu diễn, coi như Tù phạm cũng phải chịu ảnh hưởng.Chẳng lẽ con quái vật trước mắt này có thể ngoại lệ sao?Liễu Bình nhìn về phía quái vật.Con quái vật lại hơi do dự, rồi mới buông đao xương xuống, dùng một giọngkhàn khàn lại trắc trở nói: "Vì... khống chế ngươi... muộn một lát... cũng khôngsao."

Liễu Bình vỗ tay, nói: "Bình tĩnh mà xét, ngươi ẩn nấp rất tốt, cả ta lẫn đồng độicủa ta đều không thể phát hiện ra được, như vậy, hiện tại vẫn còn một vấn đềnữa."

ấ ề"Vấn đề gì?"

Quái vật hỏi."

Cái tên triệu hoán ngươi ấy, đang ẩn nấp tại nơi nào?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật trở nên do dự.Giọng nói vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi của Ma Vương vang lên: "Khốn kiếp!

Giếthắn, giết tên thiếu niên này!"

Thân hình quái vật run lên.Liễu Bình chậm rãi nói:"Mặc dù ngươi là diễn viên chính, thế nhưng gã ta cũng cực kỳ xuất sắc khiđóng vai phụ, ngươi không nên ẩn giấu gã ta đi."

Quái vật vẫn đang do dự.Liễu Bình nở nụ cười không tiếng động, nhẹ nhàng bay lên, kề sát tai con quáivật, nói nhỏ:"Một tên vai phụ râu ria khi không còn giá trị lợi dụng, đều phải nghênh đón tửvong, như vậy mới phù hợp quan điểm trong thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạchúng ta, không phải sao?"

Quái vật trở nên bình tĩnh lại, nói: "Gã... trong lòng đất... an toàn."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi phát hiện nơi ẩn thân của Ma Vương trong thuật này.][Lần thăm dò này giúp ngươi tăng điểm kinh nghiệm lên.][Kinh nghiệm của ngươi tăng thêm 5%.]Liễu Bình hơi kinh ngạc.Làm vậy cũng có thể có kinh nghiệm?Hắn quay đầu, lớn tiếng nói cho Mãnh Hổ: "Hey, không phải ngươi muốn giếtmột tên Ma Vương hay sao?"

Mãnh Hổ lấy lại tinh thần."

Thỏ Tử, ngươi được lắm đấy."

Hắn ta cười lớn, cúi đầu nhìn về phía mặt đất.Ngay sau đó, toàn thân Mãnh Hổ tản ra ánh lửa nóng rực, hơi lóe lên, đã xôngvào trong vùng đất xương khô phía dưới.Mặt đất liên tục chấn động.Liễu Bình yên lặng quan sát cảnh tượng này, thở dài nói: "Thật sự không hiểunổi những tên ma quỷ này, rõ ràng đều không dám tới Vĩnh Dạ, cũng không tỉmỉ điều tra đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cảm thấy dẫn theo một nhân vật chính,là có thể tới tiêu diệt chúng ta."

Hắn nhìn về phía quái vật bên người, hỏi dò: "Ngươi nói xem, có đúng không?"

Quái vật suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Đúng."

ẦẦm...Dưới mặt đất bùng nổ ra tiếng vang động trời, tất cả xương khô dần dần tản raánh đỏ như máu.Một giọng nói miệng hùm gan sứa vang lên:"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, toàn bộ Luyện Ngục sẽ không buông tha các ngươi."

Nói tới những lời cuối, giọng nói này đã đi xa.Giọng nói không cam tâm của Mãnh Hổ cũng vang lên theo: "Đừng chạy, vừamới giao thủ một lần mà thôi..."

Liễu Bình cùng quái vật sóng vai đứng vững.Bọn họ cùng quan sát thế giới xương khô đang dần dần sụp đổ.-------Chương 502: Cám ơn Đoàn trưởngĐây là một con quái vật hình người toàn thân nhẵn bóng.Toàn thân nó màu xám trắng, không có ngũ quan, chỉ có vài nơi lõm xuống, trêntay cầm một chiếc đao xương khắc vô số phù văn Luyện Ngục.Ma Vương vội vàng hấp tấp chạy trốn khỏi Vĩnh Dạ.Toàn bộ thế giới bộ bài đều sụp đổ.Thế nhưng con quái vật này vẫn ở lại.Từ trên người nó tản ra khí tức cực mạnh, cùng với một loại sóng lực lượng vôcùng tà ác.Điều này làm cho Liễu Bình và Mãnh Hổ đều cảm thấy không biết nên xử lý nóra sao.Mãnh Hổ đi quanh nó vài vòng, gãi đầu nói:"Cái tên này rất không đơn giản, nó là vật triệu hoán của nghi thức hiến tế kia,sẽ không dễ dàng mà biến mất."

"Vậy phải làm như thế nào mới phải?

Ta cũng không thể vẫn luôn trò chuyệnvới nó được."

Liễu Bình nói.Mãnh Hổ nói: "Nhỡ may nó chạy trốn ra ngoài, vậy thì phiền phức...

được rồi,gọi Đoàn trưởng tới đây đi, hắn ta là chuyên gia trong lĩnh vực ứng đối mấy thứtà môn này."

Nói xong, Mãnh Hổ cầm ra một tấm thẻ bài, thầm thì: "Xảy ra một vài phiềnphức nhỏ... ta và Thỏ Tử đánh nhau lại gặp phải một con quái vật... tốt nhất làđoàn trưởng tự mình tới đây một lần đi."

Bụp!Thẻ bài bị bóp nát.Liễu Bình và quái vật kia nói chuyện vài câu, rồi mới nói với Mãnh Hổ:"Khoảng chừng khi nào thì Đoàn trưởng tới?"

Mãnh Hổ bật cười: "Hắn ta là Tế tự giả, vừa nghe tới loại sản phẩm của hiến tếnày, dù ở xa tới đâu đi nữa cũng sẽ chạy tới ngay lập tức."

Hắn ta vừa nói xong.Chỉ cần chờ mấy phút...Từ trên bầu trời, một luồng sáng óng ánh bay quanh rừng rậm vài vòng, rồi lặngyên hạ xuống trước mặt hai người.Một người đeo mặt nạ Hắc Ám hiện ra.Hắn ta vừa đứng vững đẫ nhìn thẳng về phía quái vật bên người Liễu Bình."

Đoàn trưởng."

ổ ễ ồMãnh Hổ và Liễu Bình đồng thanh chào hỏi.Người đeo mặt nạ Hắc Ám như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào conquái vật kia, nói nhỏ:"Ồ... là sinh mạng thể sinh ra do hiến tế, đã rất nhiều năm rồi ta chưa từng gặpnhững loại này, nó tuyệt đối là một loại cỗ máy chiến tranh cực kỳ xuất sắc."

Hắn ta nhìn Liễu Bình, gật đầu nói: "Thỏ Tử rất không tệ, loại kỹ năng thần bícó thể giữ chân nó lại này, thật trùng hợp là một trong những loại lực lượng cựchiếm có thể khống chế nó."

Liễu Bình nhún vai, nói: "Ma Vương đã chạy trốn, chúng ta nên xử lý thứ nàynhư thế nào?"

"Phía sau kẻ như vậy thường cất giấu rất nhiều bí mật, cũng may là ta có sựnghiên cứu rất sâu đối với sinh vật do hiến tế tạo ra này."

Đoàn trưởng nói.Bí mật!Nói tới bí mật, Liễu Bình cảm thấy rất hứng thú.Hắn chợt nhớ tới vừa rồi khi hắn tăng lên tới cấp 41, vẫn còn một cơ hội tăngcường kỹ năng.Hắn lựa chọn ngay tăng cường năng lực hành động thân thể lẫn tốc độ, sau đóhắn mới nói:"Làm sao để nó nói ra bí mật?"

"Thực ra nó không biết cái gì cả, cho nên chúng ta cần phải sử dụng một vài thủđoạn..."

Đoàn trưởng nói xong, lấy một bộ thẻ bài ra, đi vòng quanh quái vật kia, liêntục dùng thẻ bài dán vào hư không trước mặt quái vật.Rất nhanh.Tất cả thẻ bài sáng lên theo thứ tự.Một luồng lực lượng huyền ảo tản ra từ trên thẻ bài, bao phủ lên người con quáivật kia.Rắc...Từng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.Tất cả thẻ bài vỡ thành mảnh vụn, liên tục xoay tròn xung quanh quái vật, hiệnra một cảnh tượng mơ hồ.Cảnh tượng dần dần rõ ràng lên.Cảnh tưởng một thế giới dần dần hiện lên trước mắt ba người.Trên thế giới này có ba mặt trời, mặt đất được cấu tạo từ hoang mạc và đống đổnát.Trong những đống đổ nát đó, có các loại ma quỷ, loài người sinh sống.ể ế ế ề ế ố"Tìm tới, toàn bộ thể hiến tế của nó đều tới từ thế giới này, nhìn qua giống vớimột tầng nào đó trong Luyện Ngục."

Đoàn trưởng nói."

Có lẽ phải chờ Tinh Thần tới đây, mới có thể biết rõ ràng là tầng nào trongLuyện Ngục."

Mãnh Hổ nói.Đoàn trưởng cười rộ lên, nói: "Mua sắm có thể từ từ, chuyện này rõ ràng thú vịhơn nhiều, ta sẽ gọi nàng tới."

Liễu Bình nói: "Vậy, con quái vật này..."

Đoàn trưởng rút một tấm thẻ bài từ trong sách thẻ màu đen ra, dán vào trênngười quái vật.Bụp!Quái vật hóa thành một tấm thẻ bài, lơ lửng trước mặt Liễu Bình."

Đây là một loại tế pháp khá tà ác, có thể xóa đi mọi ý thức của sinh vật bị bắtgiữ, hóa thành một loại con rối có thể chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối,nghe theo mệnh lệnh của người đã bắt được nó."

Đoàn trưởng đưa thẻ bài cho Liễu Bình:"Chuyện khó khăn nhất trong sự kiện này là bắt giữ nó... ngươi đã làm được,cho nên nó là của ngươi."

Liễu Bình tiếp nhận thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thể triệu hoán - Tế pháp Luyện Ngục.][Thẻ con rối.][Nó bị ngươi kiểm soát toàn bộ hành động, sau đó lại bị một loại tế pháp cực kỳtà ác lại mạnh mẽ tế luyện, bị luyện chế thành thẻ bài con rối của ngươi.][Từ giờ trở đi, nó sẽ chiến đấu theo mệnh lệnh của ngươi.]Liễu Bình hơi giật mình.Con quái vật này mạnh mẽ như vậy, hầu như đã gần bằng Tù phạm, thế mà lạibị một loại tế pháp thu phục.Người Đoàn trưởng này... thật sự là mạnh tới mức không còn gì để nói.Hắn nhìn về phía Đoàn trưởng, mặt nạ Hắc Ám của Đoàn trưởng không có bấtcứ sắc thái nào, chỉ phát ra từng đợt tiếng cười:"Nhìn xem, Thỏ Tử bị chiêu này của ta dọa sợ rồi kìa."

"Người ta mới 14 tuổi mà thôi."

Mãnh Hổ nói."

Cho nên vì an ủi hắn, con rối kia đưa cho hắn."

Đoàn trưởng nói.Mãnh Hổ vỗ vai Liễu Bình, nói: "Thủ đoạn của Đoàn trưởng là thật không tệ,thế nhưng trong đoàn đội chúng ta, mỗi người đều là tồn tại cực kỳ khó chơi...kể cả ngươi nữa, không phải sao?"

"Cám ơn Đoàn trưởng."

Liễu Bình chân thành nói.ầ ềĐoàn trưởng gật đầu, nói: "Ngươi mạnh hơn Thẻ bài sư Thời Gian nhiều,trưởng thành nhanh hơn nữa đi."

-------Chương 503: Đi Luyện Ngục!Trên bầu trời, một ngôi sao rơi xuống.Nó hóa thành một cô gái đeo mặt nạ sao trời, yên lặng xuất hiện trước mặt bangười."

Ta đang mua sắm vật tư, tại sao lại gọi ta tới vội vã như thế?"

Cô gái nói với giọng phàn nàn."

Phát hiện một vài cử động của đám ma quỷ, bọn chúng đang mô phỏng thểchiến đấu cùng loại với Tù phạm, thật sự không nghĩ tới bọn chúng lại có thểlàm được tới bước này."

Đoàn trưởng trầm giọng nói.Liễu Bình cùng Mãnh Hổ đều giật mình.Không nghĩ tới Đoàn trưởng lại có thể nhận biết nhiều thứ mà mình không thểnhận ra tới như vậy.Nếu như...Ma quỷ đã bắt đầu hiểu rõ tù phạm, thậm chí có thể dùng hiến tế chế tạo ranhững tồn tại tương tự, như vậy thật sự là một chuyện rất quan trọng.Tới cùng thì đám ma quỷ này đã đi tới một bước nào rồi?Cô gái hơi ngừng lại, thái độ chuyển thành nghiêm túc."

Để ta nhìn xem...

đây là tầng thứ tám trăm bảy mươi lăm trong Luyện Ngục,thế giới Phế Tích."

"Đám Hồ Ly còn có việc bận, như vậy lần này chỉ do bốn người chúng ta đi mộtchuyến, nhìn xem có thể điều tra được tin tức nào từ thế giới đó hay không."

Đoàn trưởng nói."

Không có vấn đề."

Mãnh Hổ nói."

Được."

Tinh Thần cũng gật đầu đồng ý."

Ta cũng không có vấn đề gì, chỉ là tới tận bây giờ ta còn chưa từng đi quaLuyện Ngục."

Liễu Bình nói.Mãnh Hổ kinh ngạc hỏi: "Ngươi chưa từng đi Luyện Ngục?

Vậy khi ngươi cònsống..."

Liễu Bình nói: "Không biết các ngươi đã từng nghe qua Vở kịch Hắc Ám haychưa."

Đoàn trưởng gật đầu, nói: "Thì ra là thế, thảo nào ta cảm ứng được dấu ấn Thầnlinh từ trên người của ngươi."

"Dấu ấn Thần linh?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.ầ"Nó là một loại hư vô mờ mịt, khi một tên Thần linh có ý định thu nô lệ, sẽ lưumột dấu ấn không kích hoạt trên người mục tiêu...

Thần linh cũng rất bận rộn,bọn chúng chỉ đánh dấu ngươi, để không quên ngươi mà thôi."

Đoàn trưởng giảithích.Liễu Bình giật mình.Hóa ra là dấu ấn chưa kích hoạt.Thảo nào Danh sách không nhắc nhở.Thế mà Đoàn trưởng lại có thể cảm ứng được.Thật sự là mở rộng tầm mắt.Khi trước, lúc chiến đấu với thẻ bài sư Thời Gian, Liễu Bình đã phát hiện mộtsự kiện.Những người này quá mạnh.Cái tên thẻ bài sư Thời Gian kia lại có thể loại bỏ chiến pháp Thủ Ngục củamình.Điều này chưa từng xảy ra từ trước tới giờ.Có lẽ đám người này là đám người mạnh nhất của loài người?Đoàn trưởng thấy hắn không nói lời nào thì an ủi: "Yên tâm, nó đã tiêu tán, chỉcòn lại mùi thoang thoảng mà thôi."

Tinh Thần rút một tấm thẻ bài ra, nói với Liễu Bình: "Ta có thể nhìn xem ngươiphải đối mặt thể loại Vở kịch Hắc Ám nào hay không?"

Đoàn trưởng cùng Mãnh Hổ đều nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười, thản nhiên nói: "Đương nhiên có thể."

Tinh Thần dùng thẻ bài nhắm thẳng Liễu Bình, nhỏ giọng thầm thì:"Tai Ách Hiển Hiện!"

Trên thẻ bài hiện ra vô tận mộ bia, kéo dài tới tận cùng thế giới.Tinh Thần liếc nhìn, rồi chuyển thẻ bài cho Mãnh Hổ và Đoàn trưởng cùngnhìn.Vẻ mặt Mãnh Hổ hơi đổi: "Hóa ra là một thế giới nô lệ đã hoàn toàn tử vong,ngươi còn nhỏ như vậy, lại có thể chạy trốn khỏi Vở kịch Hắc Ám, thật sự làkhông dễ dàng."

Đoàn trưởng và Tinh Thần đều gật đầu.Thái độ của bọn họ cũng hơi thay đổi.Nếu như trước đó khi vừa kết nạp Liễu Bình vào đoàn đội, còn mang theo vẻ dòxét lẫn tính toán, như vậy hiện tại bọn họ đã nguyện ý suy xét một số sự kiện vìLiễu Bình.Mười bốn tuổi.Trận doanh Thần Thánh.ố ắ Á ề ếMột người trốn khỏi Vở kịch Hắc Ám - nơi mà toàn bộ đều là người chết.Có thể xử lý Thẻ bài sư Thời Gian.Trong chiến đấu vừa rồi cũng phát huy tác dụng không nhỏ.Hắn mới chỉ mười bốn tuổi, đã thể hiện ra tài năng xuất chúng như vậy.Nếu như bồi dưỡng tốt, thiếu niên này chắc chắn sẽ trở thành trợ lực kiên cố củatoàn bộ đoàn đội.Đoàn trưởng suy nghĩ một lát, nói: "Hắn là người mới, lại là lần *****ên tớiLuyện Ngục, Tinh Thần hãy quan tâm hắn một chút, ta và Mãnh Hổ sẽ đi tìmmanh mối, các ngươi hãy phụ trách việc tiếp ứng chúng ta."

"Được rồi."

Tinh Thần gật đầu đồng ý.Nàng lấy một quyển sách thẻ có bìa ngoài đầy sao trời ra, tìm kiếm một lát rồinói:"Tầng thứ tám trăm bảy mươi lăm của Luyện Ngục... tìm tới."

Bụp!Thẻ bài ném ra ngoài, hóa thành một luồng sáng, bao phủ bốn người vào trong.Ngay sau đó...Bọn họ phóng lên tận trời, trong nháy mắt đã nhập vào hư không, biến mấtkhông thấy gì nữa....Luyện Ngục.Tầng thứ tám trăm bảy mươi lăm, thế giới Phế Tích.Ba mặt trời trên trời dần dần thu ánh sáng lại, thế giới bị màn đêm bao phủ.Tại nơi nào đó trên vách núi.Bốn bốn bóng người hiện lên."

Không phải có tên thế giới Phế Tích sao?

Tại sao lại vẫn phồn hoa như vậy?"

Thiếu niên không nhịn được hỏi.Hắn nhìn về phía thành phố khổng lồ không ngủ được đèn đuốc chiếu rọi sángsủa, huy hoàng ngoài xa, chỉ cảm thấy nhìn mãi không đủ.Có vẻ như thành phố này là thành phố của văn minh khoa học kỹ thuật.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa không trung, đưa ra những nhắc nhở cực kỳchuẩn xác:[Ngươi phát hiện thế giới: ][Tầng thứ tám trăm bảy mươi lăm của Luyện Ngục, thế giới Phế Tích.][Điểm kinh nghiệm của ngươi được tăng thêm 10%.]ế ầ ầNghe nói thế giới Luyện Ngục có hàng tỷ tầng, như vậy mình chỉ cần đi quatừng tầng thế giới Luyện Ngục, cũng có thể thăng cấp rồi.Đây đúng là thế giới tổng hợp rộng lớn và kỳ diệu mà!Nó vận hành như thế nào?Liễu Bình trầm tư suy nghĩ.Một giọng nữ vang lên:"Nơi này phồn hoa như vậy, là bởi vì nó là thành phố trung tâm của toàn bộ thếgiới này, ta đoán nếu có manh mối gì, chắc hẳn sẽ tìm thấy tại nơi này."

Tinh Thần.Nàng mở sách thẻ, lấy ra bốn tấm thẻ bài, đưa cho mọi người.Liễu Bình tiếp nhận thẻ bài quan sát, lại là một tấm thẻ bài mà hắn chưa từngthấy, phía trên có vẽ một thiếu niên.[Thẻ ngụy trang.][Thẻ bài có thể sử dụng một lần duy nhất.][Nó có thể thay đổi ngoại hình của ngươi, làm cho bất cứ kẻ nào đều không thểthấy được hình dáng chân thực của ngươi.][Phương thức sử dụng: Bóp nát.]Liễu Bình bóp nát thẻ bài.Bụp!Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, hắn phát hiện ngoại hình của mình thay đổi hoàntoàn, thậm chí quần áo cũng thay đổi thành một bộ quần áo thường ngày củavăn minh khoa học kỹ thuật.Tinh Thần quan sát hắn, nói: "Bộ quần áo này tự động mô phỏng kiểu dángquần áo phổ biến nhất mà thiếu niên 14 tuổi trong thế giới này mặc, vẫn rất đẹptrai mà."

-------Chương 504: Thế giới Phổ TíchĐoàn trưởng, Mãnh Hổ và Tinh Thần cũng bóp nát thẻ bài, sau đó tháo mặt nạxuống.Đoàn trưởng biến thành một người đàn ông với thân hình cao lớn.Mãnh Hổ thì lại hơi thon gầy và già nua, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta là mộtcao thủ võ đạo.Tinh Thần thì biến thành một cô gái với dung mạo bình thường."

Hồ Ly đã từng thu thập tình báo liên quan tới thế giới này bao giờ chưa?"

Đoàn trưởng hỏi."

Có, trong bản ghi chép của ta có."

Tinh Thần nói.Nàng lấy một quyển ghi chép rất dày ra, lật một tờ trong đó, nói nhỏ: "Loàingười chỉ được phép ngừng chân tại những thế giới đã biến thành đống đổ nát."

"Thế giới Phổ Tích - tầng thứ tám trăm bảy mươi lăm, có vô số tai nạn và tàinguyên cằn cỗi, là thế giới cấp thấp mà loài người sinh sống."

"Nếu như bọn chúng có thể chứng minh giá trị của bản thân, mới có thể đi tớithế giới Luyện Ngục cao cấp hơn, làm nô bộc, phục vụ cho ma quỷ."

"Tháp nhọn trong thành phố, chính là trung tâm quyền lực mà đám ma quỷdùng để thống trị thế giới này."

Tháp nhọn?

Liễu Bình nghiêm túc, lại nhìn về phía thành phố không ngủ nơi xa.Quả nhiên, lần quan sát này, đã phát hiện nơi tận cùng trong thành thị, có mộttòa tháp nhọn hầu như hòa cùng với bóng đêm làm một thể."

Danh Sách, để ta nhìn lại thuyết minh tại phần liên kết của Thánh Thủy."

Liễu Bình âm thầm nói.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Thẻ bài liên quan: Thục Tội Quyên][Bình thường ngươi có thể tìm tới nó tại dưới mái hiên những kiến trúc nhưtháp nhọn...]Có lẽ, Thục Tội Quyên trốn tại nơi đó!

Chậc, may mắn tới Luyện Ngục một lần,nếu không ở trong Vĩnh Dạ, mình phải đi đâu mới tìm được kiến trúc loại thápnhọn cơ chứ?

Lại nói...

Thẻ bài hệ Thần Thánh lại được giấu dưới mái hiên củama quỷ, thực sự là một sự châm chọc không nhỏ mà."

Chúng ta nên bắt đầu như thế nào?"

Mãnh Hổ hỏi.ế ố ầ"Tiến vào thành phố lớn này trước, chúng ta cần an trí tại một vài khu nhà bị bỏhoang tại rìa ngoài thành phố, sau đó tìm tới chợ đen, chậm rãi nghe ngóng tintức thôi."

Tinh Thần nói.Nàng lại bổ sung: "Đương nhiên, *****ên là cần kiếm một khoản tiền trước đã."

"Thanh toán tại nơi này là dùng thiết bị điện tử hay là sóng não?"

Mãnh Hổ hỏi."

Bọn họ dùng vật thật - tiền mặt hoặc đồng tiền vàng."

Tinh Thần nói.Đoàn trưởng bật cười, nói: "Như vậy, kiếm tiền cũng không là vấn đề, càngkhông dễ dàng bị truy tra, nhiệm vụ triển khai dễ dàng hơn nhiều."

Mấy người đều gật đầu.Dùng vật thật để thanh toán, là một phương thức thanh toán mà rất khó truy tradấu vết phạm tội.Trừ khi dùng thẻ bài.Thế nhưng tại phương diện phản điều tra thẻ bài, dù là Tinh Thần hay là Đoàntrưởng, đều có biện pháp ứng đối rất tốt."

Cần giải quyết vấn đề tiền bạc trước."

Đoàn trưởng nói, mở sách thẻ, rút ra ba tấm thẻ bài.Trên ba tấm thẻ bài này theo thứ tự có vẽ tế đàn, tượng thần và một cột sáng.Đoàn trưởng xếp ba tấm thẻ bài thành hình tam giác, đặt tại hư không.Bọn chúng dần dần sáng lên, kết cấu với nhau tạo thành từng sợi dây màu đen,kết nối lại với nhau.Đoàn trưởng nói: "Như vậy, tất cả những kẻ hiến tế tà ác, hãy nói ra nguyệnvọng của các ngươi đi."

Từ trên tấm thẻ bài có vẽ "cột sáng"kia, liên tục xuất hiện từng câu nói, rất nhiều tâm nguyện đều hiện lên.Đoàn trưởng đọc một lát, bật cười nói: "Ngừng!"

Toàn bộ chữ nhỏ dần dần biến mất, chỉ để lại một hàng chữ nhỏ trên đó: "MaThần, xin hãy cứu giúp ta, ta đang tiếp nhận sự tra tấn của một loại nguyền rủa,nếu như có thể cứu ta, ta nguyện cống hiến toàn bộ tài sản của ta, thậm chí hiếntế mọi thứ!"

Đoàn trưởng quay đầu liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Ta nhớ rằng hệ Thần Thánh sởtrường giải trừ nguyền rủa."

Liễu Bình nói: "Đúng là ta có một thuật, có thể giải trừ nguyền rủa."

"Thẻ bài là môi giới, sử dụng thuật loại bỏ nguyền rủa đối với nó, chúng ta cóthể kiếm tiền."

Đoàn trưởng nói.Hắn ta đưa tấm thẻ tượng thần tới trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình tiện tay vung lên.Thánh Dũ Thuật!

Khi thuật này chữa trị người khác, cũng đồng thời loại bỏnguyền rủa lẫn ma pháp trên người đối phương.Hai luồng sáng thần thánh xoay quanh thẻ bài trên tay Đoàn trưởng, một lúc lâusau mới dần dần tiêu tán vào trong hư không.Đoàn trưởng cảm ứng vài giây, mỉm cười nói: "Là lúc thu hoạch tế phẩm rồi."

Trong ba tấm thẻ bài đang lơ lửng giữa không trung, trên tấm thẻ bài vẽ tế đàn,bỗng nhiên xuất hiện lượng lớn đồng tiền vàng, cùng rất nhiều cục tiền mặt.Đồng tiền vàng phát ra từng tiếng va chạm dễ nghe, từng cục tiền mặt thì lạivang lên những tiếng trầm nặng khi chúng va chạm với nhau.Bọn chúng liên tục tuôn ra, chất đầy toàn bộ tế đàn.Đoàn trưởng quan sát tiền tài liên tục xuất hiện trên tế đàn, hỏi: "Giá hàng củathế giới này như thế nào?"

"Một tờ tiền mệnh giá lớn đã đủ bốn người chúng ta ăn một bữa cơm không tệrồi."

Tinh Thần nói."

Có vẻ như là một tên có rất nhiều tiền, cũng không biết tên này có đau lònghay không."

Mãnh Hổ nói đùa."

Tiền tài đều là vật ngoài thân, nguyền rủa kia đã tra tấn linh hồn gã đó rất lâu,Thỏ Tử vừa mới cứu được gã, đáng giá lượng thù lao này."

Đoàn trưởng nói.Hắn ta tùy ý rút ra vài tấm thẻ bài trống, phân cho đám người, sau đó dùng thẻtế đàn dán lên thẻ trống, chuyển từng tương đồng tiền vàng cùng tiền mặt quathẻ trống.Liễu Bình tiếp nhận một tấm thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Thẻ tiết kiệm.][Thẻ bài không gian, thẻ bài loại trữ vật.][Phương pháp sử dụng: Dùng ý niệm bám lên thẻ bài, lựa chọn vật phẩm ngươimuốn lấy ra là được.]Đoàn trưởng căn dặn: "Không nên tiết kiệm, thế nhưng phải cẩn thận khi tiêudùng, đừng nên thu hút quá nhiều sự chú ý."

"Ừm."

Liễu Bình nóiấ ố ố ấ ấMấy người thuận dốc núi đi xuống một đoạn, rất nhanh đã thấy được đường cáivòng qua dãy núi này.Một chiếc xe tải đi ngang qua.Tinh Thần rút một tấm thẻ bài ra quan sát, nói: "Mượn nhờ phương tiện giaothông để tiến vào thành phố lớn kia là một chuyện có lợi đối với chúng ta."

Mãnh Hổ vẫy tay với xe tải.Xe tải tăng tốc độ, vọt qua bốn người này.Mãnh Hổ còn định xông lên, lại bị Đoàn trường cản lại."

Mới đến, không nên gây chuyện."

Đoàn trưởng nói.Mãnh Hổ đành phải dừng lại."

Quên nói cho các ngươi biết, đây là một thế giới coi trọng vật chất, xa hoa đồitrụy."

Tinh Thần nói."

Trong Luyện Ngục, thế giới nào mà chẳng như vậy?

Tất cả đều là phong cáchcủa ma quỷ."

Mãnh Hổ hậm hực nói.Cách nơi này không xa, lại có một chiếc xe tải chạy tới.Liễu Bình rút một tờ tiền mệnh giá lớn ra, vung tay về phía chiếc xe tải kia.Xe tải dùng trước mặt bốn người.Lái xe nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Vào thành?"

"Đúng."

Liễu Bình nói."

Đều có thẻ căn cước chứ?"

"Không có."

"Hừ, hóa ra là một đám không việc làm, vậy thì không có cách nào."

Lái xe lắc đầu nói.Xe tải dần dần di chuyển.Liễu Bình đưa tiền mặt tới, nói: "Giúp đỡ chút đi."

Lái xe không nhận, kiên quyết nói: "Dẫn theo người không có thân phận vàothành phố quá nguy hiểm, ngay cả ta cũng dễ dàng bị liên lụy, coi như ngươidùng một cục tiền đập vào mặt ta, ta cũng sẽ không đáp ứng..."

Liễu Bình cầm một cục tiền ném vào trong ghế lái.Lái xe không kịp tránh, bị cục tiền kia đập trúng mặt.Xe tải bỗng dừng lại.Cửa mở ra.Lái xe nghiêm mặt, nói: "Lên đây đi."

-------Chương 505: Thật không dám tưởng tượngXe tải lắc lư rồi dừng lại trước một công trường kiến trúc.Bốn người xuống xe, xoay người bỏ đi."

Chờ một chút!"

Tài xế xuống xe rồi hô to với bọn họ."

Còn có chuyện gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì thì không có thân phận luôn là một vấn đềlớn, nơi này có một địa chỉ, các ngươi tốn chút tiền mua thân phận đi, vậy mớilà cách tốt nhất."

Tài xế đưa một tờ giấy qua.Liễu Bình nhận lấy tờ giấy rồi đưa mắt nhìn đối phương."

Ban đầu chúng ta đều tiến vào như vậy, đương nhiên, các ngươi là kẻ có tiền,không giống với loại kiếm từng bữa ăn như chúng ta."

Tài xế nhún vai nói."

Cảm tạ."

Liễu Bình vỗ vỗ bả vai hắn ta, cầm tờ giấy rồi đi về.Bọn họ rời khỏi công trường này.Tinh Thần lặng lẽ nói: "Tên người tài xế vừa rồi tỏa ra bạch quang mênhmông."

"Xem ra hắn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt."

Mãnh Hổ nói."

Tờ giấy này là?"

Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng nói: "Ngươi cất trước đi, nếu thật sự cần đến thì đi kiếm một thânphận, nhưng ta đoán chúng ta sẽ không ở lại chỗ này quá lâu..."

Lúc này màn đêm đã càng tăm tối.Trên phố, những ngọn đèn đã thắp lên le lói, đám đông rộn ràng náo nhiệt, cứnhư đây mới là lúc mọi người bắt đầu sinh hoạt.Xuyên qua một ngõ nhỏ.Bốn người nhìn thấy hai nhóm người đang chém giết đầy máu me.Lại xuyên qua một con ngõ nhỏ.Quán bar vang lên tiếng âm nhạc du dương, mọi người vui sướng mà uốngrượu, vừa múa vừa hát.Lướt qua một đường cái.Tiếng súng vang lên.Một người đàn ông bụng phệ vừa xuống xe thì đã bị viên đạn bắn chết.Sát thủ tăng nhanh bước chân vội vàng rời đi.Những người đứng xem chung quanh cũng đi lên, cướp sạch toàn bộ túi tiền,quần áo và giày của đàn ông kia.Liễu Bình tùy tiện kéo một tên ma men bên đường qua, nhỏ giọng mà hỏi: "Nơinày không có ai quản lý à?"

Người nọ say như chết, cười to nói: "Nơi này chính là thành phố Phế Tích, mộtba năm giết người không đền mạng, hai tự sáu cướp bóc không phạm pháp, chủnhật thì tất cả mọi hành vi đều vô tội -- Các ngươi từ dưới quê mới lên hay sao,đám nhà quê."

Gã run run rẩy rẩy thò bàn tay vào trong ngực rồi lấy ra một khẩu súng lục.Liễu Bình không nhúc nhích, còn đang suy tư những lời nói vừa rồi.Mãnh Hổ tiến lên một bước, nhẹ nhàng ấn người nọ vào vách tường.Đám người lạnh nhạt đứng nhìn chung quanh vốn hơi ngo ngoe rục rịch, nhưngsau khi Mãnh Hổ lộ ra chiêu thức ấy thì lập tức lý trí mà dời ánh mắt đi.Đoàn trưởng cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Khó trách có nhiều người khẩn cầubên tai ta như vậy..."

"Nhưng nói ra thì chúng ta phải làm thế nào để tìm kiếm manh mối?"

Mãnh Hổ hỏi."

Thứ ta để ý nhất chính là tế pháp triệu hoàn thể Luyện Ngục trên tay Thỏ Tử,nó đã có chút hương vị của tù nhân -- Chúng ta bắt đầu tra tìm manh mối từnhững tế phẩm cực kỳ tà ác đó, nhìn xem có thể biết rõ chuyện này hay không?"

Đoàn trưởng nói.Bọn họ tăng nhanh bước chân, xuyên qua đường phố trùng trùng điệp điệp rồiđi tới một mảnh đất tương đối hẻo lánh.Chung quanh an tĩnh lại.Có thể thấy được những tòa nhà bị bỏ hoang khắp nơi.Rất hiếm khi nhìn thấy có người đi lại trên đường phố, ngẫu nhiên nhìn thấy thìcũng là những tên nghiện ngập lắc lư, nhìn như cái xác không hồn.- - Nơi này làmột khu phố cũ bị sự phồn hoa vứt bỏ.Bốn người lại đi tiếp một đoạn đường."

Có người theo dõi à?"

Đoàn trưởng hỏi."

Năm tên, giết ba tên, còn hai vị thành niên, thả bọn họ đi."

Tinh Thần cười ha ha và nói.ấNàng chỉ vào một toà nhà cách đó không xa, nói: "Nơi đó có oán khí rất nặng,đã thật lâu không có ai dám đến gần."

"Không tồi."

Đoàn trưởng nói.Bọn họ thay đối phương hướng, nhanh chóng đi đến trước tòa nhà kia, nhẹnhàng lộn qua tường vây rồi chậm rãi đi tới giữa hàng hiên.Họ đi dọc theo con đường lên tới lầu năm.Đoàn trưởng đứng yên, vừa lòng nói: "Nơi này không tồi, về sau chúng ta sẽgặp mặt ở chỗ này."

Tinh Thần tiến lên vài bước, thuận tay rút ra mấy thẻ bài từ trong hư không, nhỏgiọng thì thầm: "Ai Vong Tinh, hiện."

Từng ánh lưu quang bay tới từ chung quanh rồi cấu thành một màu đen nhánhbên trên thẻ bài trong tay nàng, hoàn toàn phong ấn thẻ bài lại.Tinh Thần đưa hai thẻ bài cho đoàn trưởng và Mãnh Hổ, nói: "Ta ở lại chỗ nàyxây dựng một tinh động dẫn vào sâu bên trong Vĩnh Dạ, một khi các ngươi gặpphải nguy hiểm, lập tức kích hoạt thẻ bài để trở lại nơi này, chúng ta trở về VĩnhDạ ngay."

"Được, vậy chúng ta đi."

Đoàn trưởng nói.Mãnh Hổ khẽ gật đầu.Hai người lập tức biến mất.Trong tòa nhà bị bỏ hoang này chỉ còn lại hai người là Liễu Bình và Tinh Thần.Tinh Thần mở sách thẻ ra, rút từng thẻ bài ra rồi chậm rãi ghép lại."

Thỏ Tử, ngươi có tính toán gì không?

Nếu không có việc gì thì chờ ta một lát,ta bố trí xong tinh động thì có thể đánh bài với ngươi."

Tinh Thần nói.Những thẻ bài đó dần dần tỏa ra tinh quang, trông có vẻ rất đồ sộ.Liễu Bình chần chờ nói: "Ta muốn vào trong thành phố xem xét thế nào."

Một thẻ bài được Tinh Thần tung bay rồi dừng lại trong tay Liễu Bình."

Cầm lấy thẻ bài này, nếu như gặp phải tình huống không ứng phó được thì cứbóp nát nó, ngươi có thể lập tức đến được chỗ của ta."

Tinh Thần nói."

Đa tạ, còn có yêu cầu gì khác cần chú ý không?"

Liễu Bình hỏi."

Một mình ngươi có thể thoát ra khỏi Vở Kịch Hắc Ám, ta cảm thấy không cầndặn dò nhiều gì nữa."

ầTinh Thần cười nói.Liễu Bình thở dài.Đúng vậy, tuy nơi này rất rối loạn, nhưng hoàn toàn không hắc ám và tuyệtvọng như trong Vĩnh Dạ.Cho dù nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình, hắn chỉ cảm thấy đây là khóilửa của chốn nhân gian, tràn ngập cảm giác an toàn để lại dấu vết và logic rất rõràng.- - Khi ở trong Vĩnh Dạ, không biết sẽ gặp được cái gì, càng không biết khinào mình sẽ chết.Nếu không phải chiến thắng tù nhân, biến nó thành một cái Chí Ám Tử Ngẫutreo ở bên hông...Thật không dám tưởng tượng.-------Chương 506: Từng người hành độngLiễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay.Chỉ thấy toàn thân nó đen nhánh, căn bản không thể thấy rõ bề mặt thẻ bài, cầmvào tay không có bất cứ dao động sức mạnh nào.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Thẻ bài: Hắc động."

"Thẻ bài đào vong, thẻ bài dùng một lần."

"Bóp nát nó, chung quanh ngươi sẽ sinh ra một tinh lực động thật mạnh, nó sẽlập tức truyền tống người đến địa điểm sớm đã thiết lập sẵn."

Tinh Thần nói: "Đi chơi đi, tuổi này của ngươi là lúc phải trải đời, có nguy hiểmthì lập tức dùng thẻ bài này để trở về."

"Cảm ơn ngươi, Tinh Thần."

Liễu Bình nói."

Không cần khách sáo, chờ ngươi đến cấp 50 thì không còn thời gian chơi nữađâu."

Tinh Thần nói."

Cấp 50 thì làm sao?"

Liễu Bình hỏi."

Cấp 50 bắt đầu đột phá lên trên, ngươi không thể quá ỷ lại thẻ bài để chiến đấu,cần tự mình cảm nhận kỳ quỷ do pháp tắc đa trong cấu trúc-- Đến lúc đó ngươisẽ biết."

Tinh Thần che miệng cười nói."

Đi chơi đi, chơi vui vẻ."

Cuối cùng nàng nói.Liễu Bình khẽ gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi điểm tập hợp này.Tòa nhà bỏ hoang ấy lại khôi phục im lặng lần nữa.Tinh Thần duỗi người, lầu bầu nói: "Lại một mình ta canh chừng điểm truyềntống."

Nàng vẫy vẫy tay vào sâu bên trong hắc ám, nói: "Oán linh đúng không, đều lạiđây, đánh bài với ta nào."

Liễu Bình xuyên qua từng con phố, đi vào địa chỉ được viết trên tờ giấy.Đây là một ngõ nhỏ hẻo lánh, không biết hai bên làm ăn buôn bán cái gì mà cóánh đèn rực sáng, nhưng lại không nhìn thấy người ra vào."

Cánh cửa sổ sáu...".Liễu Bình đi đến trước cửa, gõ vài cái.Cánh cửa được mở ra.Một lão nhân khô gầy đánh giá hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Có người giới thiệu ta tới."

Liễu Bình đưa tờ giấy trong tay qua.Lão nhân nhìn thoáng qua rồi nói: "Mau tiến vào."

Liễu Bình được lão đón vào.Chỉ thấy nơi này không giống chỗ làm chứng minh, ngược lại y như một cái nhàxác.Gian phòng trong đại sảnh có mấy chục thi thể được vải bố trắng phủ lên, bênchân mỗi một thi thể đều viết một dãy chữ thật dài."

Như vậy, ngươi muốn làm loại thẻ thân phận nào?"

Lão nhân hỏi."

Chính thức, lúc kiểm tra không bị phát hiện."

Liễu Bình nói."

Vậy không rẻ đâu, hơn nữa không thu tiền giấy, chỉ thu đồng vàng."

Lão nhân nói."

Tiền không phải vấn đề."

Liễu Bình nói."

Được thôi, mười phút trước bên thành Tây vừa có mấy thiếu niên đánh nhauchết, người nhỏ tuổi nhất trong đó mới mười sáu tuổi, thân phận và thủ tục đềuđầy đủ cả, bang phái của bọn họ chuyển thi thể lại đây --"Lão nhân đi vào bên trong, mở vải bố trắng trên một khối thi thể ra.Chỉ thấy dưới tấm vải trắng là thi thể một thiếu niên vết thương chồng chất,khuôn mặt nhìn còn mang vài phần non nớt."

Chính là hắn."

Liễu Bình nói.Lão nhân lấy một cái hộp ra rồi đưa thẻ thân phận bên trong qua."

Chỉ có thẻ thân phận thôi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai, hai bàn tay trắng, chỉ có thẻ thân phận –– Đây chính là loại thânphận sạch sẽ nhất, cần năm mươi đồng vàng, bảo đảm sẽ không có phiền phứcgì cả."

Lão nhân nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thiếu niên kia vài lần, sau đó hỏi:"Sao hắn lại lăn lộn thảm như thế?"

ố ề ế ắLão nhân bình tĩnh nói: "Muốn học luyện quyền như người ta, đến hắc banglàm tay đấm, kết quả không sống nổi qua đêm *****ên."

"Làm tay đấm cho hắc bang có gì tốt, hoàn toàn là tìm đường chết."

Liễu Bình nói."

Không có cách nào, hắc bang có dạy quyền pháp."

"Sau đó thì sao?"

"Học quyền thì có thể đi tham gia tuyển chọn -- Ma quỷ lại bắt đầu tuyển chọnnô lệ, chỉ bước vào vòng trong thôi là có khen thưởng, đó chính là cơ hội mộtbước lên trời, ai không ***** kia chứ?"

Lão nhân nói.Liễu Bình gật gật đầu, đếm xong năm mươi đồng vàng rồi đưa qua."

Tiền và hàng hai bên đã thoả thuận xong."

"Hân hạnh chiếu cố."

Liễu Bình lại tung ra một đồng vàng, nói: "Chôn hắn đi."

"Ông chủ thật nhân nghĩa."

Lão nhân nhận đồng vàng và nói.Liễu Bình vỗ thi thể thiếu niên trên mặt đất, nói: "Mượn thân phận của ngươinên an táng cho ngươi, chớ trách tội."

Nói xong, hắn cầm thẻ thân phận đi ra ngoài cửa.Phanh!

Cánh cửa đóng lại.Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói: "Tắt đèn, đêm nay không buônbán."

Hai thi thể bỗng sống lại, bò dậy từ mặt đất, một người trong đó khó hiểu hỏi:"Lão đại, thiếu niên vừa rồi chỉ tùy tùy tiện tiện đã lấy ra được một đống đồngvàng, rõ ràng là một con dê béo, tại sao ngươi không ra ám hiệu?"

Một người khác reo lên: "Đúng vậy, chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ lấy đượcmạng của hắn!"

Khi nói chuyện, vài tên đàn ông hung hãn đi ra từ trong phòng, trên mặt mangtheo nghi ngờ tương tự."

Một đám ngu xuẩn."

Lão nhân đột nhiên mắng: "Có khi nào các ngươi nhìn thấy một thiếu niên mườibốn tuổi đối mặt với nguyên căn nhà toàn là thi thể, còn có thể nhẹ nhàng nóichuyện phiếm với ta như vậy không?"

Nước miếng lão bay tứ tung, chỉ vào cả đám người mà mắng: "Hễ hắn có mộttia hoảng loạn thì ta đã lấy mạng hắn rồi, nhưng hắn còn trấn định hơn lão đạicủa các ngươi nữa, ta cũng không biết hắn đang làm gì, ai trong các ngươi đoánra được?

Nói cho ta nghe xem?"

Cả đám người quay mặt nhìn nhau.Lão nhân quá tức giận, chỉ vào thi thể thiếu niên kia và nói: "Nhìn cho kỹ."

Mọi người quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy thi thể trên mặt đất đã trở nên lành lặn không tổn hao gì.Thiếu niên nhắm mắt lại, vẻ mặt sinh động như thật, trên người không có mộtvết thương, thậm chí khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.-- Hình như hắn nghe thấy lời nói của lão nhân, cứ như sẽ sống lại vào bất cứlúc nào.Trong lòng mọi người đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo."

Nếu rời khỏi lão đại này thì đám heo lòng dạ hiểm độc mà mắt mù như cácngươi sao sống nổi trong thành phố này hả?

Hừ!

Nhất định sẽ bị người khác ănkhông còn lại khúc xương!"

Lão nhân thở dài, mệt mỏi mà nói: "Đi đi, đều đi chôn thiếu niên này với tanào."

Đôi mắt một gã đại hán lộ ra hung quang, gã nói: "Thật sự phải chôn sao?

Nộitạng trong người hắn...

Ta và Hắc Y Triệu đã bàn với nhau rồi, gã sẽ lập tức tớilấy, xong việc còn thu được một ngàn đồng nữa."

"Bảo Hắc Y Triệu đừng tới,"Lão nhân nói."

Ta thu đồng vàng của thiếu niên kia, không chôn kẻ chết thay này thì chúng tasẽ là người bị chôn đấy, ngươi có tin không?"

Đại hán cắn răng nói: "Không tin!".Vừa dứt lời, thiếu niên trên mặt đất bỗng mở mắt ra, đứng lên nói: "Ai nóikhông tin?"

Mọi người xôn xao lui lại.Kẻ nói không tin mềm nhũn cả chân, chạy cũng chưa kịp chạy thì đã trực tiếpnằm liệt xuống mặt đất.Lão nhân không hổ là người từng trải qua qua sóng to gió lớn, vội vàng cườilàm lành nói: "Hắn nói không tính, ta mới là lão đại, chúng ta lập tức chônngài!"

Thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn lão một cái, lúc này mới nói: "Nhớ kỹ, cầm tiềnthì phải chôn ta, bằng không ta giết hết cả bang phái của các ngươi."

Nói xong thì hắn lại nằm trở về, nhắm hai mắt lại.Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.Lão nhân lấy cái khăn tay ra, chùi đi giọt mồ hôi to như hạt châu trên trán."

Đi, đi chôn đi."

Lão nói với giọng khàn khàn.-------Chương 507: Ở tầng một tháp nhọn"Ngươi phát động sách thẻ: Con Rối Tử Vong."

"Thiếu niên: Lý Nguyên bị sách thẻ của người kêu gọi trở thành con rối TửVong."

"Ngươi xóa bỏ lần kêu gọi này."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lập tức được thu lại, từ từ biến mất trên hư không.Liễu Bình đi dọc theo con đường hướng về phía trước, lẩm bẩm nói: "-- Lão giàđó thì không tồi, lấy tiền làm việc, gặp yếu thì giết, gặp mạnh thì rụt, đây mới làđại ca lăn lộn xã hội."

Hai mươi phút sau.Hắn đứng trước tòa tháp nhọn hắc ám kia.Ngẩng đầu nhìn lên -- Đỉnh của tháp nhọn hắc ám hoàn toàn đi vào sâu bêntrong tầng mây, căn bản không nhìn thấy được dáng vẻ của nó.Vậy cũng không thể phán đoán rốt cuộc có một thẻ bài chuộc tội hệ Thần Thánhđược giấu bên trong mái hiên hay không.Chung quanh được đề phòng rất nghiêm ngặt.Nếu hắn bay lên tìm kiếm thẻ bài kia thì rất có thể sẽ bị phát hiện, sau đó làmkinh động đến ma quỷ.Bay lên xem một cái rồi chạy cũng là một biện pháp tốt.Nhưng hiện tại lại không chạy về Vĩnh Dạ được -- Bọn đoàn trưởng và MãnhHổ còn đang điều tra chuyện có liên quan đến tù nhân.Hắn cũng không thể vừa tới đã gây phiền phức thêm cho bọn họ.Liễu Bình thở dài, sau đó nhìn lại cửa ra vào phía trước tháp nhọn.Chỉ thấy ngoài cánh cửa tháp nhọn có những hàng người chi chít đang sắp hàng.Có kẻ đang lớn tiếng gào lên: "Sắp bắt đầu tuyển chọn nô lệ rồi, đừng có chenlấn, xếp thành hàng hết đi, không xếp hàng coi chừng ma quỷ đại nhân ăn ngươiluôn bây giờ!"

Vẻ mặt Liễu Bình khẽ động.Những lời nói của lão nhân kia lại quanh quẩn bên tai hắn lần nữa:"...

Chỉ bước vào vòng trong thời là có khen thưởng, đó chính là cơ hội mộtbước lên trời..."

Hắn suy nghĩ, sau đó bước lên và gia nhập đám người đang xếp hàng.Chỉ chốc lát sau."

Tên họ?"

"Lý Nguyên."

"Thẻ thân phận."

"Đây."

"Nghiệm chứng thông qua, được, đi vào đi."

Liễu Bình đi vào đại sảnh của tháp nhọn.Chỉ thấy nơi này đã có gần trăm tên nhân loại đang đứng, có già có trẻ, nhiềunhất chính là đàn ông tráng niên.Mọi người đều khẩn trương đúng, không ai dám nói chuyện.Liễu Bình đánh giá một vòng.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu mọi người: "Nhân loại;""Nhân loại;""Nhân loại""Nhân loại;""Sứ giả hiến tế;""Nhân loại:"Từ từ!

Ánh mắt Liễu Bình lập tức tập trung vào một điểm.Chỉ thấy tên trên đầu có nổi lơ lửng dòng "Sứ giả hiến tế"kia nhìn không khác gì người bình thường, chỉ có vẻ càng cường tráng hơn mộtchút.- - Người như vậy có chừng bảy tám tên xen lẫn trong đám người.Không phải chọn lựa nô lệ sao?

Tại sao lại có liên quan đến hiến tế kia chứ?Thú vị...

Không thể tưởng được hắn đánh bậy đánh bạ mà lại tìm được manhmối ở chỗ này.Cũng không biết đoàn trưởng và Mãnh Hổ tìm được dấu vết gì chưa.Liễu Bình lặng lẽ suy nghĩ, sau đó chậm rãi di chuyển trong đám người, đi đếnmột vị trí nằm gần hàng hiên.Ngón tay hắn nhanh chóng động đậy.Năm thẻ bài lập tức biến mất không thấy đâu nữa.Một lát sau.Có tới khoảng ba trăm người lục tục tiến vào tầng thứ nhất.Một nhân loại mặc đồng phục vừa đi tới thì đã lớn tiếng nói: "Được rồi, nhân sốđã đủ rồi -- Hiện tại các ngươi bắt đầu chiến đấu đi, công kích người bên cạnhmình."

"Quy tắc duy nhất là: Mười phút sau, ai còn đúng được thì thăng cấp tiến vàovòng tiếp theo."

"Bắt đầu!"

Vừa dứt lời –– Toàn bộ đại sảnh náo loạn cả lên.ắ ầ ồMọi người bắt đầu điên cuồng công kích người bên cạnh.Một thiếu niên bên cạnh Liễu Bình hét lớn một tiếng, vung nắm đấm đánh vàohắn.Phanh!Một âm thanh nặng nề vang lên.Liễu Bình bị đánh bay ra ngoài, văng vào tường rồi lại ngã xuống đất, rơi vàohôn mê.Thiếu niên kia nao nao.- Từ lúc nào nắm đấm của ta có thể đánh bay người tavậy?

Hơn nữa...

Hình như hướng bay này không đúng lắm.Rõ ràng ta ra quyền hướng về phía trước, tại sao hắn lại bay vào góc phía bênphải không có người kia chứ?"

Cái tên này thật mạnh, mọi người đánh hắn trước đi!"

Có người quát.Bảy tám người xông tới hướng thiếu niên.Thiếu niên không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể căng da đầu nghênh đón.Hiện trường càng ngày càng rối loạn.Rất nhanh, có người bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng không đứng dậynổi nữa.Liễu Bình nằm trong góc, híp mắt cẩn thận quan sát.Chỉ thấy mấy tên trên đầu nổi lơ lửng dòng "Sứ giả hiến tế"kia đang nấp trong đám người điên cuồng chiến đấu, bình tĩnh chọn lựa mụctiêu.Mỗi lần chúng ra tay thì nhất định sẽ lấy đi mạng một người.- - Cho nên đâykhông phải chọn lựa nô lệ, mà là đang chọn mục tiêu hiến tế?

Đôi mắt LiễuBình lộ ra một tia lạnh lẽo.Bên kia.Một Đường Mòn Bí Ẩn không ai có thể nhìn thấy đang không ngừng lan tràn ởcái cầu thang xoắn ốc hướng lên trên.Norton đứng đằng trước, nói nhỏ: "Thế nào?

Có phát hiện gì không?"

Triệu Thiền Y đi theo phía sau hắn ta, vừa đi vừa lộ ra biểu cảm nghiêng tailắng nghe, mở miệng nói: "Phía Liễu Bình đã đấu võ –– Tầng trên không có ai,cũng không có ma quỷ, tạm thời an toàn."

Yana ở phía sau nàng, nghe xong thì nói: "Hoa Tình Không, chúng ta tới thửmột chút."

"Được."

Hoa Tình Không lên tiếng, lấy ra một sợi tơ rồi cột lên tay Yana.ầ ầ ễ ồYana nhìn sợi tơ trên tay, nói: "Ta là hầu thần của Liễu Bình, là tồn tại chuyênthu thập thẻ bài cho hắn, nếu nơi này có thẻ bài hệ Thần Thánh thì hẳn vậnmệnh sẽ để nó sinh ra liên hệ với ta."

Vừa dứt lời.Sợi tơ kia lập tức dựng thẳng lên, một đầu kết nối lên tay nàng, đầu còn lạikhông ngừng lan tràn lên phía trên tháp nhọn."

Có thẻ bài Thần Thánh!"

Tinh thần mọi người đều rung lên.Libertas nói: "Chuyện như ăn cắp thẻ bài này là kỹ năng mới ở tiết điểm cấp 20của ta, các ngươi chỉ cần đưa ta đến địa điểm chỉ định, những chuyện còn lại thìgiao cho ta."

"Chỉ hy vọng như thế."

Yana nói."

Xuất phát!"

Norton tin tưởng tràn đầy mà nói.Năm người đi dọc theo Đường Mòn Bí Ẩn, tiếp tục leo lên tầng cao của thápnhọn.-------Chương 508: Mượn đầu người để dùng một chútỞ tầng một tháp nhọn.Mười phút đã trôi qua.Cuộc tỷ thí đã kết thúc.Những người chết đó bị kéo xuống, chẳng biết đi đâu.- - Nhưng không ai quantâm chuyện này, dù sao thi thể cũng cần được xử lý.Một nhân viên công tác bắt đầu kiểm kê nhân số: "Để chúng ta nhìn xem, saukhi trận này kết thúc, còn có –– mười lăm người, không, mười sáu người cònđúng."

Ánh mắt hắn ta dừng lại ở góc tường.Chỉ thấy một thiếu niên cười hì hì bò dậy từ mặt đất.Mọi người cũng phát hiện thiếu niên."

Thật là để tiện, lại lừa gạt để qua ải như vậy."

Có người mắng."

Quy tắc là người cuối cùng còn đứng được thì qua ải, cho nên dù hắn dùngbiện pháp gì thì chỉ cần qua ải là được."

Nhân viên công tác nói.Mọi người thoáng nhớ lại một chút, sau đó không khỏi câm nín không biết nóigì.Quy tắc thật sự là như vậy, nhưng -- Tên này cũng quá gian trá!

Nhân viên côngtác phất tay nói: "Được rồi, các ngươi lên tầng thứ hai đi, tầng một này có thểđể người mới vào tiếp, đủ bốn trăm người thì tiếp tục đấu võ lần nữa!"

"Tuân lệnh!"

Cửa rào chắn buông ra, những người xếp hàng đằng sau bắt đầu vào sân.Những người thông qua trận đầu như Liễu Bình đi dọc theo hàng hiện tiến vàotầng thứ hai.Tầng thứ hai lại không giống với tầng thứ nhất.Vừa mới tiến vào, cứ như bước vào một mảnh rừng cây rậm rạp.Nếu nhón chân nhìn ra nơi xa, thậm chí có thể nhìn thấy một ngọn núi cao bịtuyết trắng bao trùm.Một nhân viên công tác đứng bên cạnh đại thụ, lớn tiếng nói: "Được rồi, nắmchặt thời gian!"

"Ngươi, ngươi, còn có ngươi, các ngươi thành một tổ, bọn họ là một tổ khác."

"Tổ *****ên trốn, tổ thứ hai đuổi giết."

ế ấ ế ổ ấ"Đích đến của cuộc thi đấu ở trên núi tuyết, người của tổ thứ nhất thành côngđến nơi đó thì có thể tiến vào tầng thứ ba;""Còn về tổ thứ hai, giết người là có thể qua ải."

"Hiện tại."

"Tổ *****ên vào rừng trước, mười phút sau tổ thứ hai xuất phát ––"Liễu Bình nhìn lại chung quanh, chỉ thấy mọi người đều có chút mờ mịt."

Bắt đầu!"

Nhân viên công tác hét lớn.Một nửa số người ầm ầm chạy vội hướng về phía trước.Liễu Bình bị chia vào tổ thứ hai.Hắn đứng tại chỗ lặng lẽ chờ đợi, mãi đến khi nhân viên công tác hô một tiếng:"Đuổi giết bắt đầu!"

Tất cả mọi người chạy như bay về phía trước, muốn đuổi theo tổ thứ nhất đangchạy trốn.Liễu Bình cũng xen lẫn vào trong đó, vừa âm thầm phòng bị những Sứ giả hiếntế, vừa chạy như điên về phía trước.Không bao lâu sau, hình như là sợ phải giành thủ cấp với người cùng tổ, mọingười chậm rãi phân tán ra, đuổi theo từ những con đường khác nhau hướng vềphía trước.Liễu Bình chạy vào một con đường nhỏ như ruột dê, lại thấy hai gã Sứ giả hiếntế đi theo phía sau.Hắn còn chưa nói lời nào thì hai người kia đã nhìn nhau, một người trong đólặng lẽ lui ra ngoài, đối phương hướng khác.Liễu Bình lập tức hiểu ra.–– Hắn trở thành con mồi của kẻ ở lại.Quả nhiên, tên Sứ giả hiến tế kia cười và mở miệng nói: "Chúng ta đều là tổ săngiết, phải chém giết với tổ thứ nhất."

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Sứ giả hiến tế tiếp tục nói: "Một người giết một người, sẽ tương đối nguy hiểm,không bằng ta giúp người giết một người, ngươi cũng giúp ta giết một người,như vậy chúng ta vẫn luôn duy trì hai đối đầu với một, vậy thì tương đối an toànhơn, người cảm thấy thể nào?"

"Ý kiến hay."

Liễu Bình nói."

Ngươi am hiểu thủ đoạn công kích gì?"

Sứ giả hiến tế hỏi.ồ ấ ấ ế ằ ấ ế"Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ biết nằm dưới đất giả chết, lợi dụng quytắc để qua ải, thật ra căn bản không am hiểu đánh nhau gì."

Liễu Bình cười nói.Lời còn chưa dứt, trên tay hắn bỗng xuất hiện một thanh đao.Là U Ảnh Đao.Tên trường đao, dòng máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ giọt."

Tại sao trên đao của ngươi có máu?"

Sứ giả hiến tế ngạc nhiên hỏi."

Ngươi có thể đoán xem."

Liễu Bình nói.Sứ giả hiến tế bỗng bất động.Liễu Bình thở dài, nói: "Vừa rồi ta đã nói, ta chỉ biết lợi dụng quy tắc để quaải."

"Quy tắc là: Giết người có thể qua ải."

"Cho nên ta giết người thì qua ải."

Câu nói vừa dứt.Đầu của Sứ giả hiến tế đã lăn xuống mặt đất.Hắn ta đã chết.Hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi thi triển Chân KhôngTrảm Pháp."

"Ngươi ***** đối phương, đạt được năm mươi điểm hồn lực, đổi thành 5%giá trị kinh nghiệm."

Trường đao chấn động, tất cả máu loãng bị chấn văng ra ngoài.Giọng của Liễu Bình lạnh đi, hắn tiếp tục nói: "Những người có ý đồ đuổi giếttổ thứ nhất sẽ bị các ngươi ***** từ sau lưng trong quá trình truy tung."

"Mà người của tổ thứ nhất chỉ lo chạy trốn, căn bản không phòng bị người cùngtổ đang đứng bên cạnh, bọn họ cũng bị các ngươi *****."

"Thật là một ý kiến hay."

"Cho nên ––""Mượn đầu người dùng một chút."

Tháp nhọn.Tầng cao nhất.Nơi này không có một bóng người.Tổ năm người trộm thẻ ban đầu còn có chút khẩn trương, giờ lại quay mặt nhìnnhau.ẳ ể ế"Loại tháp nhọn cao đẳng này là dùng để quản lý một thế giới, bình thường luôncó đại ma quỷ ngày đêm trấn thủ tại đây, nhưng hình như lúc này ma quỷ khôngcó mặt thì phải."

Yana nói."

Trên đường đi cũng không có thuật pháp dạng phòng ngự và báo động trướcnào, chúng ta đi lên quá thuận lợi."

Norton nói.Vừa nói như vậy, trong lòng bọn họ đều có chút lo âu.- - Không phải là bẫy rậpđó chứ?

Hoa Tình Không không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào bàn tay củaYana, mở miệng nói: "Đừng lo lắng nhiều như vậy, đại ma quỷ không ở đây thìcàng tốt –– Hình như sợi tơ vận mệnh của ta đã tìm được vị trí thẻ bài kia rồi."

Mọi người cùng nhìn lại.Chỉ thấy sợi tơ vận mệnh trên cổ tay Yana bị căng ra thẳng tắp, chỉ về hướngvách tường bên trái."

Ở vách tường?"

Yana hỏi."...

Không, ta cảm giác được sợi tơ vận mệnh xuyên qua vách tường, dẫn về mộtchỗ nào đó bên ngoài vách tường."

Hoa Tình Không nói.Norton ấn tay lên tường cảm ứng một lúc, sau đó nói: "Tường là đặc ruột, tầngngoài được thêm vào các loại thuật pháp cảnh giới, nếu đánh vỡ thì lập tức sẽdẫn kẻ địch tới."

Libertas ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Để ta thử xem."

-------Chương 509: Thẻ bài nô lệHắn ta đứng trước mặt tường, nhắm mắt lại và thở sâu.Đột nhiên.Hắn ta biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, hắn ta lui ra khỏi vách tường, trong tay đã cầmmột thẻ bài."

Là thẻ bài này sao?

Vừa rồi nó bị kẹt ở khe hở mái hiên."

Libertas hỏi.Yana nhận lấy thẻ bài rồi quan sát, giật mình nói: "Đây chính là một trongnhững thẻ bài của bộ bài Thần Thánh, người lấy được nó bằng cách nào?"."

Năng lực cấp 20 của ta là ăn cắp thẻ bài hoặc một vài thứ khác -- Có thể bỏ quabất cứ chướng ngại vật, cho nên vừa rồi ta xuyên qua tường, tìm được thẻ bàinày."

Libertas ôm hai tay, lộ ra vẻ mặt đắc ý, cứ như đang nói mau tới khen ta.Yana cầm thẻ bài, tâm tình rất tốt nên nhịn không được lên tiếng khen: "Khôngtồi, là thiếu niên mười bốn tuổi thật sự duy nhất, người rất tuyệt!"

Libertas bất mãn nói: "Này, đừng dùng thái độ đối xử với bạn nhỏ để nóichuyện với ta!"

Yana cười nói: "Thật ra điểm mạnh thật sự trong năng lực vừa rồi của ngươicũng không phải ăn cắp thẻ bài."

Libertas giật mình nói: "Vậy là cái gì?"

"Đi trộm trái tim và đầu của kẻ địch-- Hoa Tình Không, người cảm thấy thếnào?"

Yana hỏi."

Có lẽ còn có binh khí của kẻ địch?"

Hoa Tình Không cười nói.Libertas lại ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy trong đầu rộng mở thông suốt như được thểhồ quán đỉnh."

Đúng vậy...

Trộm thứ gì đó...

Rõ ràng là kỹ năng chiến đấu hung tàn như thế..."

Hắn ta lẩm bẩm.Yana không nhiều lời, chỉ tùy ý nâng tay lên.Một con rắn đen xuất hiện trên cánh tay trắng nõn như tuyết của nàng.Con rắn đen có hai cái đầu, một cái trong đó hé miệng cắn mạnh vào thẻ bài, cáicòn lại thì vươn đi, biến mất trên hư không.Bên kia.ễ ầ ẩLiễu Bình xách đầu người lên chuẩn bị lên đường.Trong hư không bỗng hiện ra một cái đầu rắn, cắn thật mạnh vào cổ tay của hắn."

Ui da -- Yana, nhẹ một chút!"

Liễu Bình nhịn không được mà xuýt xoa liên tục.Trong hư không truyền đến giọng nói của Yana: "Kiên nhẫn một chút, về sau sẽthành thói quen thôi."

Con rắn đen cắn càng sâu.Mấy giây sau.Con rắn đen biến mất, ngay sau đó là một tiếng vang nhỏ.Phanh –– Một thẻ bài dừng lại trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một kỵ sĩ mặc khôi giáp tay nâng chén Thánh, mà ởhai bên hắn có vài tên chiến sĩ đang quỳ với vẻ mặt xấu hổ, sôi nổi giơ binh khícủa mình lên, chém lên trên người mình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Thẻ bài: Chuộc TộiQuyên."

"Thẻ bài hệ Thần Thánh, thẻ bài thuật pháp."

"Mỗi ngày thẻ bài này chỉ có thể dùng một lần, ngoài ra sẽ không bị phát hiệnkhi phóng thích."."

Thuyết minh: Khi người sử dụng thẻ bài này với mục tiêu nào đó, đòn côngkích tiếp theo của mục tiêu sẽ đánh trúng chính nó."

-- Chúng ta sẽ không khoan thứ, trừ phi người đánh một cái vào mình."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Cho dù thẻ bài này và Thánh Thủy đều làm người ta không lời gì để nói, nhưngtóm lại vẫn cực kỳ hữu dụng.- - Cuối cùng lại có một thẻ bài hệ Thần Thánhvào tay.Nếu lại sử dụng "Vận mệnh ràng buộc"lần nữa, có thể sẽ tìm được manh mối của thẻ bài tiếp theo.Nhưng hiện tại không phải lúc.Hắn mở sách thẻ ra, đặt "Chuộc Tội Quyên"lên một tờ sách thẻ, nhỏ giọng thì thầm: "Cảm ơn mọi người, trở về nghỉ ngơicả đi."

Chỉ một thoáng.Tất cả những người trộm thẻ đều về tới sách thẻ.Liễu Bình cất sách thẻ đi, xách đầu người tiếp tục lên đường.Đi được chừng được một nửa lộ trình, đột nhiên, một âm thanh mỏng manhtruyền vào tại hắn."

Tới đây...

Giúp ta một chút..."

Liễu Bình đứng lại.Hình như giọng nói này truyền đến từ mảnh rừng cây bên trái kia.Là ai?

Hắn bước vào rừng cây, tìm kiếm mọi nơi, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấyvết máu nhàn nhạt trên mặt đất.Hoa Tình Không bỗng lên tiếng: "Máu này là máu ma quỷ, cẩn thận một chút."

Liễu Bình gật gật đầu, sau đó lần theo vết máu đi mãi vào sâu bên trong rừngcây, rất nhanh đã tìm được một nơi bị cành lá sum xuê che đậy."...

Không giống nhiệm vụ của chúng ta."

Liễu Bình ôm hai tay và nói.Triệu Thiền Y bỗng xuất hiện, tùy ý chém ra một đao, sau đó lại biến mất ở saulưng Liễu Bình.Chỉ thấy đao quang kia bay ra, chém bay toàn bộ cành lá, để lộ một hầm ngầmhơi nông phía sau.Một con ma quỷ nằm trên mặt đất trong động, cả người toàn là những vếtthương nhìn thôi đã cảm thấy ghê người.Nó nhìn thấy Liễu Bình, ánh mắt lập tức sáng lên, vội nói: "Mau, mau tới đỡ tamột chút, ta nhất định sẽ khen thưởng cho ngươi hậu hĩnh."

Khi nói chuyện, trên móng vuốt sắc bén của nó hiện ra một vệt sáng đỏ, lóe lóerồi biến mất không thấy đâu nữa."

Là thuật ma quỷ cướp đoạt huyết nhục và linh hồn, dùng để chữa khỏi vếtthương trên người mình."

Yana nói nhỏ bên tai Liễu Bình.Liễu Bình hiểu ý, đứng tại chỗ nói: "Ma quỷ đại nhân, ta sợ ngươi giết ta."

"Sẽ không, mau tới đây -- Ngươi xem, chỉ cần người đỡ ta một cái, ta sẽ đưa thẻthân phận này cho ngươi, ngươi căn bản không cần tham gia trận thi đấu sauđó."

Ma quỷ lấy một thẻ bài có vẽ ký hiệu kỳ dị rồi lật ra trước mắt Liễu Bình.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên bên cạnh thẻ bài kia:"Thẻ bài nô lệ."

"Thẻ bài loại thân phận."

"Người nắm giữ thẻ bài này sẽ tự động trở thành nô lệ của một đại ma quỷ nàođó."

Vẻ mặt Liễu Bình vẫn như thường, hắn nói: "Ma quỷ đại nhân, vết thương trênngười người quá nặng, chỉ sợ ta không đỡ được người, không bằng dùng thuốcchữa thương mà ta mang theo tên người đi."

Hắn thò tay ra sau lưng, rút thẻ bài Thánh Thủy ra rồi phóng thích.ấMột lọ Thánh Thủy xuất hiện, ngay sau đó, hư không hiện ra một bàn tay linhhoạt, nhanh chóng mở nút bình, rót hết chúng vào lọ nước, sau đó nhét vào tayLiễu Bình lần nữa."

Là ấm nước của ta."

Libertas hạ giọng."

Ta thêm vào một chút thuật trị liệu vào trong nước."

Yana nói nhỏ.Liễu Bình lấy ấm nước ra từ sau lưng."

Đây là Dũ Liệu Thủy chuyên dùng để chữa khỏi vết thương, uống xong là vếtthương có thể khỏi hẳn."

-------Chương 510: Chạy nhanh đi!p tức nâng cổ lên, uống ùng ục ùng ục hết Thánh Thủyvào bụng.Rất nhanh, những vết thương trên người ma quỷ sôi nổi kết vảy.Nó khá hơn nhiều!

Ma quỷ nhảy dựng lên, vừa cười to vừa lộ ra hung quang, nóquát: "Tốt!

Ta đã khôi phục một chút, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục,còn phải giết ——"Cô!

Một âm thanh kéo dài vang lên từ bụng nó.Ma quỷ dừng lại.Từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán nó."

Hình như Dũ Liệu Thủy này của ngươi có chút vấn đề ––"Nó cắn răng nói.Liễu Bình bừng tỉnh nói: "A, đúng vậy, nó quá hạn sử dụng rồi."

"Vì sao người lại mang theo Dữ Liệu Thủy quá hạn sử dụng theo kia chứ?"

"Đại nhân, dạng người đi ra từ xóm nghèo như chúng ta đâu có mua nổi mặthàng xa hoa."

"Gặp quỷ --""Bái kiến đại nhân!

Vậy có thể cho ta thẻ bài kia không?"

Ma quỷ không còn lời nào để nói, nó kẹp chặt hai chân, khập khiễng chạy vàorừng cây đằng sau.Liễu Bình đúng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi."

Cái tên này có cả bụng ý xấu, không bằng giết nó đi."

Triệu Thiền Y kiến nghị."

Không vội –– Nó rất kỳ quái, rõ ràng là ma quỷ, nhưng vì sao lại mang đầy vếtthương xuất hiện ở chỗ này, ta không nghĩ ra được."

Liễu Bình nói.Một hồi sau.Ma quỷ nhũn cả hai chân nhích từng bước ra khỏi phía sau một thân cây.Liễu Bình giấu tay mình ở sau lưng, nhẹ nhàng run run thẻ bài Chuộc TộiQuyên kia lên.Thẻ bài theo đó mà biến mất.Thẻ bài Thần Thánh bí ẩn: Chuộc Tội Quyên -- Phát động!

Ma quỷ không hề cócảm giác, bắt đầu lớn tiếng ngâm xướng chú ngữ.Rất nhanh, trong hư không xuất hiện một cánh cửa sáng lên, bắt đầu dần dầnrộng mở.Ma quỷ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cũng được cứu...

Nhưngvẫn phải khôi phục thêm một chút thể lực..."

Nó đi nhanh đến chỗ Liễu Bình."

Cho ngươi, đây là thẻ thân phận giúp người đi thẳng qua trận đấu tuyển chọn,cảm tạ người đã cứu ta một mạng."

Ma quỷ đưa thẻ bài cho Liễu Bình, ánh mắt dừng lại trên cổ hắn."

Đa tạ đại nhân!"

Liễu Bình nhận thấy thẻ bài, cúi đầu cẩn thận nhìn ký hiệu và đồ án trên đó."

Đại nhân, ta có thể dựa vào thẻ bài này trực tiếp lên tới tầng cao nhất không?"

Hắn hỏi.Không có câu trả lời.Liễu Bình kinh ngạc ngẩng đầu.Chỉ thấy lợi trảo của ma quỷ hung hăng cắm vào cổ của chính nó, vẻ mặt hungthần ác sát đã cứng đờ, chỉ là trong ánh mắt còn lưu lại một chút hoang mang.Nó ***** chính nó.- - Con rối gấu trúc bên hông Liễu Bình nhịn không đượcthở phào nhẹ nhõm một hơi.Cho dù là loại tồn tại không sợ hãi tử vong như nó, nếu ngày nào cũng khôngngừng chết rồi chết rồi lại chết, vẫn sẽ có bóng ma tâm lý.Lúc này, cánh cửa ánh sáng rốt cuộc cũng hoàn toàn mở ra.Liễu Bình nhìn vào cánh cửa đó, lại nhìn ma quỷ đã chết, trên mặt lộ ra biểucảm suy tư."

Một cánh cửa thuật pháp được mở ra –– Là muốn đi đến chỗ nào?"

Hắn nghĩ thầm trong lòng.Bỗng nhiên, trong cánh cửa ánh sáng truyền đến một giọng nói ồm ồm: "Đángthương, tôi tớ của ta, vì kháng cự quái vật ăn mòn mà người đã chết như vậysao?"

"Nguyện cho ngươi an giấc ngàn thu trong Vĩnh Dạ.".Giọng nói kia lập tức thay đổi, nó nói với Liễu Bình rằng: "Làm không tồi,thiếu niên nhân loại, xem ra vào thời khắc cuối cùng người đã giúp nó *****kẻ địch của chúng ta."

Liễu Bình ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu nhìn cái đầu trên tay kia.Kẻ địch?

Sứ giả hiến tế này là kẻ địch của ma quỷ à?

Rốt cuộc tình huống nàylà như thế nào?

Giọng nói ồm ồm kia lại vang lên lần nữa: "Không cần nhiềulời, ngươi đã đạt được thẻ bài nô lệ, chứng minh tôi tớ của ta đã chấp nhậnngười vào thời khắc cuối cùng."

"Tình hình hiện tại đã rất khẩn cấp."

"Thiếu niên, ta cho phép người trở thành nô lệ của ta."

"Trở thành nô lệ của ngài sao?

Rốt cuộc ngài là ai?"

"Ta là ma tướng trấn thủ toàn bộ thế giới Phổ Tích, tiểu -- Thiếu niên, hôm naylà ngày người bắt đầu thăng chức thần tốc."

"Đại nhân, ta cần làm cái gì?"."

Cầm...

Cái này, đi đến trung tâm truyền tống vận chuyển, nghĩ cách rời khỏithế giới Phổ Tích, đi giao nó cho ma quỷ đại nhân trên tháp nhọn trong các thếgiới khác."

Trong cánh cửa ánh sáng, một thẻ bài màu xanh lục bay ra.Liễu Bình nhận lấy.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ phù văn rậm rạp, hình thành một phù văn trận hìnhtròn.Trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Bí lệnh."

"Nằm trong phong ấn."."

Sử dụng kỹ xảo đặc thù mới có thể mở ra."

Một túi đồng vàng nhỏ được vứt ra từ cánh cửa ánh sáng, rơi xuống dưới chânLiễu Bình."

Đi thôi, số tiền này cũng đủ cho người dùng."

Liễu Bình nói: "Ta phải làm sao mới có thể rời khỏi cuộc tuyển chọn này?"

Giọng nói kia đáp: "Lập tức bỏ quyền, hầu như toàn bộ tầng này đều là ngườicủa ta, bọn chúng sẽ thả ngươi rời đi, nhưng người phải nắm chặt thời gian, nếukhông thì không kịp nữa."

"Đã rõ."

Liễu Bình nói."

Đi đi, làm tốt chuyện này thì ta sẽ cho người thân phận nô lệ nhất đẳng."

Cánh cửa ánh sáng từ từ biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát."

Bỏ quyền..."

Hắn lẩm bẩm.ầ ềThẻ bài Thần Thánh đã vào tay, bỏ quyền rời đi cũng không có gì.Đúng lúc có thể nhìn xem đám ma quỷ đang chơi trò gì.Nhưng nói đi thì phải nói lại, ma tướng vừa rồi cả chuyện hiện thân cũng khôngdám mà chỉ trốn sau cánh cửa ánh sáng hạ lệnh -- Còn con ma quỷ đã chết kianữa, cả người nó toàn là vết thương chồng chất.Rốt cục những Sứ giả hiến tế đó là cái gì?

Liễu Bình xoay người, chạy như bayhướng tới cửa vào, chỉ chốc lát sau đã tới lối vào tầng hai.Nơi này có hai gã nhân viên đang đứng."

Hả?

Tại sao người lại quay trở về?"

Một nhân viên kinh ngạc hỏi."

Đại nhân bảo ta bỏ quyền."

Liễu Bình nói nhỏ.Tên nhân viên khẽ biến sắc, đồng thời tránh ra một con đường: "Mau!

Chạynhanh đi!"

"Đa tạ."

Liễu Bình đi dọc theo cầu thang xuống lầu, lên tiếng hỏi ở chỗ rẽ: "Norton, nhìnxem ta đi rồi thì bọn họ nói cái gì."

Hắn vừa lật tay, một thẻ bài đã bay ra rồi biến mất trong hư không-------Chương 511: Còn cần hoàn thiện thêm một bướcLiễu Bình tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một lối đi nhỏ, rời khỏi thápnhọn từ một cánh cửa hông.Hắn không nhanh không chậm mà đi trên đường phố.Chỉ chốc lát sau.Giọng nói của Norton đột nhiên vang lên: "Hai người đó đã bị giết, có kẻ đuổitới, đang tìm kiếm người khắp nơi."

Liễu Bình quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy trên đường phố phồn hoa, trên đầu mọi người không ngừng hiện ratừng hàng chữ nhỏ, để lộ thân phận của bọn họ: "Nhân loại;""Nhân loại;""Nhân loại""Sứ giả hiến tế;"Ánh mắt Liễu Bình hơi đanh lại, chỉ thấy bên dưới hàng chữ "Sứ giả hiến tế"kia là một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt dữ tợn.Người đàn ông quay đầu, đúng lúc chạm tầm mắt với Liễu Bình.Bị phát hiện!

Liễu Bình dời ánh mắt đi, đi đến đường phố bên kia.Bỗng nhiên.Hắn đột nhiên xoay người, trong tay xuất hiện một thanh trường đao u ám --Chỉ trong nháy mắt, trường đao đã chém ra một ngàn hai trăm đao quang, lướtqua trong chớp nhoáng cứ như kinh hồng.Hắn thu đao.Liễu Bình tăng nhanh bước chân tiếp tục đi về phía trước.Máy phút sau.Tên Sứ giả hiến tế đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn đã tuôn ra sương máu khắpngười, hóa thành vô vàn khối nát rơi rụng đầy đất.Trên đường phố phát ra một loạt tiếng thét chói tai và rối loạn.Liễu Bình quẹo vào góc đường, đi vào hẻm nhỏ, nhảy qua tường vây, đáp xuốngmột con đường cái khác rồi tiếp tục lên đường."

Vô dụng"Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên: "Càng nhiều kẻ địch đang chạy tới,người đã bị khóa chặt."

"Tạm thời các ngươi đừng ra tay - Ta không mún để người khác nhìn ra gốc gáccủa mình."

ễLiễu Bình nói."

Được thôi, dù sao người đã là Thẻ Bài Sư cấp 41, hẳn hồn lực trên người cũngđủ cho người chiến đấu."

Yana nói.Liễu Bình cười cười, trở tay để trường đao ra sau lưng, tiếp tục đi vội về hướngrời xa tháp nhọn.Trên một bức tường cao cách hơn vài trăm thước sau lưng hắn...

Một ngườibỗng nhiên xuất hiện."

Tìm được hắn rồi,"Người nọ nhỏ giọng nói với một thẻ bài, "Vị trí nằm ở --"Lời còn chưa dứt, chợt thấy đao sau lưng Liễu Bình dựng thẳng lên.Bá –– Người nọ bị đao quang vô hình nghênh diện trảm thành hai đoạn.Triệu Thiền Y giật mình nói: "Chân Không Trảm Pháp!

Nhưng hình như lại cóchút bất đồng."

Liễu Bình nói: "Hiện tại ta đã biết chân tướng của thần bí -- Sức mạnh của nóđến từ sự giao hội của đông đảo pháp tắc, chúng vẫn không ngừng biến hóa, cóvài loại sẽ sinh ra sức mạnh siêu phàm tuyệt luân khi biến hóa, hiện tại là thờiđiểm thay đổi đạo thuật ban đầu của chúng ta.".Triệu Thiền Y trầm mặc mấy phút, lẩm bẩm nói: "...

Thật ghê gớm, Liễu Bình,người tạo ra một con đường trước đi, ta học theo ngươi."

"Được."

Liễu Bình thu đao, gia tăng tốc độ đi về phía trước.Bỗng nhiên.Đường phố đối diện xuất hiện một loạt chức nghiệp giả.Bọn họ lặng lẽ nhìn Liễu Bình, trên đầu sôi nổi hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Sứgiả hiến tế.".Liễu Bình cười cười, bỗng nhiên xoay người chém toàn lực về sau lưng.Một vòng quang hoàn hiện lên trên đầu hắn-- Trong chớp nhoáng, tất cả Sứ giảhiến tế biến mất khỏi nơi đó, xuất hiện ở trước lưỡi đao của Liễu Bình.Chỉ một đao!

Đao quang vô hình xuyên qua thân thể mọi người, trảm cho caoốc cách đó không xa thành hai đoạn.Trường đao chấn động, đánh bay toàn bộ máu loãng ra ngoài.Toàn bộ đường phổ phát ra tiếng kêu gọi và thét chói tai sôi trào hết đợt này đếnđợt khác của mọi người.Liễu Bình đi được một khoảng cách thì bỗng quẹo vào lối vào trạm tàu điệnngầm bên cạnh, đi thẳng một mạch theo cầu thang xuống bên dưới.ể ắThân thể hắn tùy ý lóe lóe, đã đứng bên trong đám người.- - Mọi người ở nơinày còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không chịu ảnhhưởng quá lớn.Liễu Bình đứng trong đám người nhìn một vòng, không thấy một tên "Sứ giảhiến tế"nào, lúc này hắn mới hóa U Ánh Đạo thành thẻ bài rồi cất đi.Một trận âm nhạc thanh khởi.Tất cả quang ảnh chung quanh chợt lóe, dần dần biến toàn bộ thế giới thành mộtmảnh mơ hồ.Một Sứ giả hiến tế cầm sách thẻ trong tay chợt xuất hiện.Thẻ Bài Sư!"

Đạo thuật rất không tồi, nhưng kết cục của ngươi đã được định sẵn."

Gã vừa nói vừa rút một số thẻ bài ra, ghép thành một bức đồ án.Chỉ thấy trên đồ án có vẽ một dấu chấm than màu đỏ thật lớn.Chỉ một thoáng, một luồng dao động khác thường phát ra từ đồ án, thổi quét tứphương.Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Công kích vật lý dướicấp 50 bị phong ấn."

"Từ giờ trở đi, bất cứ công kích vật lý nào của ngươi cũng bị dị thời không hấpthu, sẽ không tạo thành tổn thương gì cho kẻ địch."

Liễu Bình đứng yên tại chỗ, mở miệng nói: "Nếu là Thẻ Bài Sư Nhân tộc, vì saolại trợ giúp người khác hiến tế đồng loại của mình?"

Thẻ Bài Sư cười nói: "Ngươi cảm thấy khó hiểu đúng không?"

Liễu Bình gật đầu."

Rất nhanh ngươi sẽ giống như bọn chúng, sẽ biết cái gì là tuyệt vọng."

Thẻ Bài Sư nói."

Nói như vậy, người đã không phải là ngươi."

Liễu Bình nói xong thì duỗi tay quẹt một cái lên trên mặt, có một trận sương mùmàu đen lập tức ngưng kết trên mặt hắn, hóa thành một cái mặt nạ.Thẻ Bài Sư nhìn thoáng qua, sau đó đầu gã đột nhiên nổ tung.Thi thể không đầu của gã xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống mặt đất.Liễu Bình cúi đầu bất động.Ở sau lưng hắn bỗng nhiên hiện ra một đồng tử dựng thẳng thật lớn.Bang!

Bang!

Trong hư không, hai gã Sứ giả hiến tế ẩn nấp đột nhiên hiện ra,đầu cũng nổ tung như vậy, thi thể ngã bẹp xuống mặt đất.- - Ma Diện NiệmĐao, Thần Trảm Thức bản sửa đổi!ề ổ ễ ằ"Chiều này cũng thay đổi!

Liễu Bình, người nghĩ ra bằng cách nào!"

Yana giật mình hỏi."

Hình như nó giống như sức mạnh thẻ bài-- Hắn sử dụng hồn lực, biến phươngpháp công kích của mình thành vô số đòn công kích dạng pháp tắc giao hòa."

Hoa Tình Không trầm ngâm nói."

Hắn là người sáng tạo thần kỹ, về sau có thể càng mạnh hơn!"

Triệu Thiền Y kiêu ngạo nói."

Đâu phải người đàn ông của ngươi, ngươi kiêu ngạo cái gì."

Yana nói.Bang!

Sách thẻ đang mở ra đã bị khép lại, thu về một lần nữa.Khắc khẩu còn chưa bắt đầu thì đã bị bóp chết ngay từ lúc nảy sinh."

Còn cần...

Hoàn thiện thêm một bước."

Liễu Bình trầm tư nói.Cảnh tượng mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.Trạm tàu điện ngầm xuất hiện ở chung quanh.Đám người cũng theo đó mà xuất hiện.Liễu Bình đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó chậm rãi dạo bước, trở về mặt đấttừ một cửa ra vào khác.- - Xem ra tạm thời sẽ không có càng nhiều kẻ đuổi giết.-------Chương 512: Chỉnh sửa kỹ năngMấy chục phút sau.Liễu Bình xuất hiện trong một tòa nhà bị bỏ hoang.Tinh Thần đang ngồi trên một cái ghế, nghiêm túc nhìn bài trong tay.Ở đối diện cái bàn, một bóng người trắng bệch, một lệ quỷ máu thịt bầy nhầy vàmột đầu người trôi nổi đang ngồi Chúng đều nghiêm túc nhìn bài trên tay."

Hả?

Tại sao người lại trở lại?

Bên ngoài chơi có vui không?"

Tinh Thần đánh ra một lá bài, kinh ngạc hỏi."

Ta có được một thẻ bài ma quỷ, kết quả mở không ra, cũng không biết bêntrong viết cái gì."

Liễu Bình nói."

Ta nhìn xem."

"Được."

Liễu Bình đưa thẻ bài qua.Tinh Thần nhìn mấy phút, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc."

Ván hôm nay xong rồi, các ngươi đi về trước đi."

Nàng nói với đám oán linh.Đám oán linh như được đại xá, vội xuyên qua trần nhà như chạy trối chết, chẳngbiết đã đi đâu.Tinh Thần nắm thẻ bài kia, lại nhìn mấy phút, sau đó mới nói: "Thẻ bài phongấn huyết mạch -- Loại thẻ bài này phải là ma quỷ cao giai mới có thể cởi bỏ nhờhuyết mạch, chủng tộc khác đều không được."

"Loại thẻ bài này rất trân quý, tình báo bên trong nhất định là cực kỳ quantrọng."

Nàng tràn đầy tiếc nuối mà thở dài nói: "Hình như thế giới Phổ Tích này khôngcó ma quỷ cao giai, bằng không có thể bắt một con trở về, như vậy chúng ta sẽbiết tình báo bên trong."

"Không thì chúng ta đi qua thế giới khác bắt một con đi?"

Liễu Bình kiến nghị."

Ta cần canh giữ tinh động, đây là thông đạo không gian duy nhất giúp chúng taan toàn trở về Vĩnh Dạ."

Tinh Thần nói."

Vậy để ta đi."

Liễu Bình nói xong thì muốn xoay người rời đi.ỗBỗng nhiên.Trong bóng đêm.Hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.Là đoàn trưởng và Mãnh Hổ.Tên người bọn họ có thêm một vài vết thương, nhìn như vừa đánh một trận đạichiến với người nào đó."

Đánh nhau à?"

Tinh Thần hỏi."

Ừ, tình huống khá phức tạp."

Đoàn trưởng nhíu mày nói.Liễu Bình tiện tay vung lên.Mấy luồng thánh quang dừng lại trên người hai người, vết thương nhanh chóngđược chữa khỏi."

Ha ha, nếu chúng ta sớm có người trị liệu thì không biết có thể tiết kiệm đượcbao nhiêu chi tiêu để mua được tề nữa."

Mãnh Hổ vui vẻ cười to và nói.Đoàn trưởng lại rút ra mấy thẻ bài, đưa cho Tinh Thần."

Ta có nuôi mấy con ma quỷ cao giai, Tinh Thần ngươi có thể lấy dùng."

Tinh Thần vui mừng nói: "Thật tốt quá, vậy thì chúng ta có thể biết tình báo màThỏ Tử tìm được là cái gì."

Trên thẻ bài màu xanh lục tỏa ra từng luồng ánh sáng nhạt.Một vòng lại một vòng phù văn chi chít bắt đầu tản ra.Ở chung quanh thẻ bài, vài tên ma quỷ cao giai mang xiềng chân đồng thời quátkhẽ lên: "Giải!"

Cuối cùng -- Tất cả phù văn tan hết.Trên thẻ bài màu xanh lục vang lên một giọng nói: "Mặc kệ ngươi là ai, là vị matướng nào, xin hãy lập tức báo cáo cho Giám Sát Hội."

"Thế giới Phổ Tích đã mất khống chế."

"Tất cả ma quỷ không thể trốn đi đều đã bị ký sinh thể ăn mòn, chiếm cứ thânxác."

"Kế hoạch đánh bại tù nhân đã hoàn toàn thất bại."

"Xin hãy lập tức chi viện cho thế giới số 875, nếu không thế giới này sẽ bị hoàntoàn ăn mòn, trở thành chất dinh dưỡng của nó."

"Xin mau chóng tiến đến tiếp viện! !!"

Giọng nói vừa dứt.ốThẻ bài màu xanh lục chậm rãi bốc cháy lên, hóa thành tro tàn.Bọn họ lặng lẽ lắng nghe, nhất thời đều không nói chuyện.Tinh Thần giật mình nói: "Đoàn trưởng, chúng ta vốn tưởng ma quỷ đangphỏng chế tù nhân, lại không ngờ rằng là tù nhân đã khống chế ma quỷ, đangphỏng chế chính mình."

Ầm ầm ầm ầm –– Tiếng chấn động thật lớn vang lên từ bên trong thành phố.Bọn họ cùng nhìn lại.Chỉ thấy tòa tháp nhọn màu đen thật lớn kia đang từ từ tan vỡ.Mãnh Hổ lẩm bẩm nói: "Còn sớm hơn so với dự đoán của chúng ta."

"Đúng vậy,"Đoàn trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Ban đầu cho rằng đến năm năm sau thìsố lượng tù nhân thoát vây mới càng ngày càng nhiều, vậy mới có thể làmLuyện Ngục bị hủy diệt, ai biết..."

"Ai biết cả tù nhân yếu nhất mà chúng nó cũng không chống đỡ được."

Tinh Thần bổ sung Nàng nhìn về phía Liễu Bình đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bậtcười nói: "Thỏ Tử còn không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Mãnh Hổ vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, giải thích: "Năm đó thế giới Hư Không ráchnát, nhân loại dùng phương pháp đồng quy vu tận để phong ấn tất cả tồn tạikhông thể nói vào trong danh sách thế giới."

"Những quái vật mạnh nhất đó gánh chịu phong ấn nghiêm mật và cường đạinhất, phải đợi năm năm sau mới có thể giải trừ phong ấn để xuất hiện."."

Hiện tại lũ có thể tránh thoát phong ấn đều là yếu nhất trong đám tù nhân."

"Mà đám ma quỷ không chiến thắng được cả những quái vật như vậy."

"-- Xem ra Luyện Ngục sắp xong đời rồi."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên không trung: "Ngươi dothám được chân tướng nơi đây, đồng thời biết được quy luật tù nhân xuất hiện."

"Giá trị kinh nghiệm của người gia tăng 20%""Suất diễn của người gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ là 4/10."

Từ từ đã.Hiện tại kẻ có thể tránh thoát phong ấn đều là đám yếu nhất à?

Yếu nhất.Ánh mắt hắn đảo qua gấu trúc bên hông.Gần như cùng thời khắc đó, một tiếng rống giận vang lên trong lòng hắn: "Đồchết tiệt!

Đám nhân loại tự đại cuồng vọng, cái gì gọi là đám yếu nhất hả!"

"Rõ ràng bổn đại gia là mạnh nhất!".ổ ế ể ấ ố"Bởi vì bổn đại gia mạnh như thế nên mới có thể tránh thoát phong ấn "ChốnLưu Vong, mở phòng giam ra buông xuống thế giới này lần nữa!"

Đây là giọng nói của gấu trúc.Liễu Bình lặng lẽ thở dài, đáp lại: "Hiện tại mới nhớ ra, phương pháp xử lýnhằm vào ngươi đã được giấu trong bộ bài "Chốn Lưu Vong, chính là Chí ÁmTử Ngẫu."

"-- Chuẩn bị nhằm vào người sớm đã được an bài thỏa đáng vào vô số nămtrước."

"Nếu ngươi không phải là yếu nhất, cũng sẽ không dễ bị tính toán sát sao nhưvậy..."

"Vậy phá tan phong ấn Chí Ám Tử Ngẫu cho ta xem?

Ha?"

Tiếng rống giận của gấu trúc đột nhiên im bặt.-------Chương 513: Mặt trời chói changỞ bên hông Liễu Bình, con rối gấu trúc kia lặng lẽ cúi đầu xuống.Liễu Bình suy nghĩ, lại an ủi: "Không có gì, người vẫn rất hữu dụng, có thể thayta chết mà, một ngày chết mấy vạn lần cũng không có việc gì, trước nay ta chưathấy qua con rối nào hữu dụng như vậy."

Gấu trúc không nói lời nào, đầu lại rũ càng thấp.Tinh Thần hỏi: "Đoàn trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Đoàn trưởng nhìn thành phố nhân loại phồn hoa ngoài cửa sổ, một lúc lâu saumới nói: "Thực lực của chúng ta hữu hạn, không đủ để đối kháng với toàn bộLuyện Ngục..."

"Nhưng vẫn đủ cứu vớt đồng bào của thế giới này."

Mãnh Hổ cười to nói: "Cái tên chiến đấu với chúng ta vừa rồi hẳn chính là tùnhân của thế giới này -- Bởi vì không biết tình huống cụ thể của nó, lại sợ saulưng nó ẩn giấu quá nhiều Ma Vương và thần linh Luyện Ngục, ta và đoàntrưởng cũng không dám dùng hết toàn lực."

Đoàn trưởng nói: "Ít nhiều cũng nhờ tin của Thỏ Tử——"Mãnh Hổ nói: "Tinh Thần, tìm một nơi hoang vắng đi."

Chỉ thấy Tinh Thần tiện tay lấy ra một thẻ bài, nhỏ giọng nói: "Địa chuyển."

Quang ảnh chung quanh lập tức lưu chuyển.Bọn họ đi tới một vùng quê hoang vắng cằn cỗi.Mãnh Hổ mở miệng nói: "Nó nhớ rõ khí tức của chúng ta, nếu ta thả khí tức rathì nó nhất định sẽ tìm tới."

"Đừng hủy diệt thế giới này."

Đoàn trưởng nói."

Sau đó thì làm sao?"

Mãnh Hổ nói.Đoàn trưởng vươn một bàn tay ra, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời đêm và nói:"Ta nhớ Giám Sát Hội cách nơi này 1325 tầng thế giới, nằm ngay hướng kia."

Mãnh Hổ cẩn thận quan sát, sau đó nói: "Đã rõ."

Hắn ta bước từng bước một hướng về phía trước.Mỗi một bước đi, khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên, cả người lạicao lên mấy tấc.Chờ hắn ta đi đến nơi hoang dã rồi đứng lại.Từng tia lửa nhè nhẹ phát ra từ trên người hắn ta, cơn lốc nóng chảy theo đó màxuất hiện, thổi quét toàn bộ bình nguyên.- - Hắn ta giống như một người khổngồ ằlồ bằng lửa!

Một giây.Hai giây.Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở đối diện bọn họ.Đó là một người có sáu cánh tay, ánh mắt gã âm độc tàn nhẫn, cứ như một condã thú nào đó."

Tìm được các ngươi rồi."

Gã nói.Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, chỉ thấy trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ:"? ?? ?? ??"

Mãnh Hổ hít vào thật sâu một hơi, nói: "Trước đó không dùng hết thực lực, hiệntại chúng ta đánh thêm một lần."

Người nọ lắc đầu nói: "Nhân loại đáng buồn à, chưa từng có nhân loại nào cóthể chiến thắng ta, cho nên đừng giãy giụa nữa, dâng linh hồn các ngươi lên vớilòng kính sợ đi."

"Kinh nghiệm của ngươi đã quá hạn"Mãnh Hổ bày ra quyền thế, cười dữ tợn nói: "Chúng ta sớm đã không phải làchúng ta của niên đại kia."

Người nọ bình tĩnh nói: "Cho dù các ngươi đã vượt qua quá khứ, nhưng chỉ cóvài người mà thôi, mà chúng ta sẽ lần lượt tránh thoát tất cả phong ấn -- Dựavào cái gì các người nghĩ mình có thể đối kháng với toàn bộ thời đại kế tiếp?"

Mãnh Hổ không nói nữa.Ánh lửa vô biên bùng nổ từ trên người hắn ta, xông lên mây trời.Mặt đất bắt đầu run rẩy."

Ta sẽ làm người hết hy vọng."

Người nọ chậm rãi đi về hướng Mãnh Hổ.Mãnh Hổ đột nhiên giơ tay lên cao cao.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy một mặt trời đỏ rực hiện lên trong tinh vân, chiếu rọi toàn bộ mặt đấtsáng như ban ngày.Mặt trời chói chang khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ trong một bàntay.Trong tay của Mãnh Hổ.Hắn ta lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Khi hắn ta lại xuất hiện lần nữa, một kích ẩn chứa uy thế của cả mặt trời chóichang kia đã bị hắn ta dùng một quyền hung hăng đấm thẳng vào mặt tù nhân.Đông!

Một tiếng đánh vô cùng nặng nề vang lên.ầ ếTù nhân bị một vầng thái dương chói chang bao trùm, hóa thành một hoả tuyếnxuyên qua bầu trời, như kinh hồng lao vút đi.Ầm ầm ầm -- Sóng xung kích kịch liệt càn quét tất cả mọi thứ chung quanh.Toàn thân Mãnh Hổ hóa thành ngọn lửa.Mặt đất khô nứt dưới chân hắn ta, trào ra dung nham bao phủ phạm vi mấy trămdặm.Tất cả những thứ bị ánh lửa trên người Mãnh Hổ chiếu rọi đều hóa thành tro tàncháy lụi.Tinh Thần thở dài nói: "Vừa xông lên đã tấn công toàn lực, chúng ta vẫn phảiđảm bảo cho thế giới này một chút."

Một thẻ bài bị nàng tung ra.Hư không sinh ra vô số tinh quang, bao vây lấy phạm vi mấy trăm km.Qua chừng mấy chục giây.Gió đã ngừng.Những dung nham đó dần dần bình tĩnh trở lại, không hề lộ ra trạng thái bùngnổ.Đoàn trưởng luôn ôm hai tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới nói: "Chuyện ở nơinày đã kết thúc, chúng ta trở về Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nghi ngờ nói: "Tù nhân kia ——"Ngọn lửa trên người Mãnh Hổ dần lụi tàn, nói: "Quái vật kia vừa thức tỉnhkhông lâu, thực lực tổn hao nhiều, cho nên vội vã hiến tế linh hồn để bổ sungthực lực -- Ta đã đưa nó đi đến thế giới Luyện Ngục có Giám Sát Hội rồi."

"Hy vọng sau khi bọn chúng nhìn thấy quái vật này, tốt xấu gì cũng cảnh giácmột chút, đừng để tù nhân hiện thể sớm như vậy."

Tinh Thần nói.Nàng tùy ý búng tay một cái.Địa chuyển!

Cảnh tượng chung quanh chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa nhà bỏ hoang kia.Đoàn trưởng nói: "Đại loạn sắp tới, tiến độ của chúng ta phải nhanh hơn."

"Hôm nay đi thăm dò ngôi mộ kia sao?"

Tinh Thần hỏi."

Bọn Hồ Ly đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức đi thăm dò mộ địa kia."

Đoàn trưởng nói.Tinh Thần nhẹ nhàng điểm một cái trong bóng đêm.Hàng tỉ tinh quang nở rộ ra, để lộ ra một con đường hầm nối thẳng xuống phíadưới.ẩ ể ấ"Tinh động đã chuẩn bị xong, có thể lên đường vào bất cứ lúc nào."

Tinh Thần nói.Đoàn trưởng liếc nhìn Mãnh Hổ một cái rồi nói: "Ngươi vừa đánh xong mộtkích toàn lực, vậy lần này giao cho người canh chừng."

"Được."

Trên mặt Mãnh Hổ lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn ta nói.Đoàn trưởng lại nhìn về phía Liễu Bình và nói: "Thỏ Tử, người khác với ThẻBài Sư Thời Gian, người có chức nghiệp chữa khỏi, lại nhanh nhạy, lần này đixuống với chúng ta đi."

"Không thành vấn đề, nhưng rốt cục chúng ta đang làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đi thôi, tiến vào mộ địa kia với chúng ta thì người sẽ biết đáp án, hy vọngchúng ta còn có đủ thời gian...

Để đi thăm dò bí mật nằm phía sau tất cả."

Đoàn trưởng nói.Bọn họ nhảy vào đường hầm tinh quang, biến mất khỏi thế giới Luyện Ngụcnày-------Chương 514: Nơi này là...Phía bên kia.Tầng thế giới thứ 2201 của Luyện Ngục.Một ánh mặt trời mới mọc chợt xuất hiện giữa bầu trời đêm, xuyên thủng láchắn thuật pháp trùng trùng điệp điệp, va chạm thật mạnh xuống mặt đất.Một giọng nói nghiêm khắc vang lên: "Cảnh cáo!"

"Cảnh cáo!

Có người tập kích Giám Sát Hội!"

"Toàn thể đề phòng!"

"Xin các vị Ma Vương tiến đến ứng phó!"

Trong hư không, từng khí tức cường đại dâng lên, cứ như vừa mới bừng tỉnh.Chúng bay về hướng thái dương ngã xuống, lại nhanh chóng phát hiện cái hốsâu tạo ra từ cú va chạm và cả tồn tại trong cái hố đó."

Đây là...

Thứ gì?"

"Chưa thấy qua."

"Hình như là loại tồn tại kia đã bị phong ấn."

Từng giọng nói kinh ngạc vang lên.Vĩnh Dạ.Trong màn đêm hắc ám, mấy ngôi sao băng chợt lóe qua rồi biến mất."

Xem kìa, bọn họ đã trở lại."

Một người đeo mặt nạ Hôi Cẩu nói.Ở bên người y còn có hai người đeo mặt nạ đang đứng.Bạch Lang nói: "Cũng không biết đoàn trưởng nhất thời hứng khởi, chạy tớiLuyện Ngục làm gì.".Hồ Ly nói: "-- Có lẽ là chuyện liên quan đến tù nhân."

Vài ánh tinh quang lặng lẽ lao tới.Bốn người đeo mặt nạ Hắc Ám, Tinh Thần, Mãnh Hổ và Thỏ Tử đáp xuống mặtđất."

Đợi lâu."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám nói."

Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, có thể tiến vào mộ địa lần nữa."

Hồ Ly nói.Hắn lấy ra từng thẻ bài rồi phân phát cho mọi người.Liễu Bình cũng nhận được một thẻ.ấ ấChỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một gian mật thất, bên trong bày đủ loại vật tư,chúng chất đầy cả phòng, chính giữa chỉ đặt một cái bàn và bảy cái ghế dựa.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Di Ngữ Trà Thất (Đồ cổ)""Thẻ bài thời không loại thẻ bài thứ nguyên."

"Cho dù ở bất cứ dòng thời gian và không gian nào, người nắm giữ thẻ bài nàycũng có thể bước vào thẻ bài này để nghỉ ngơi chỉnh đốn, hoặc để lại tin tức chođồng bạn."

"Cứ cách bảy ngày là có thể dùng một lần."

Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên hai chữ đồ cổ, hắn hỏi: "Thẻ bài này có lai lịchgì sao?"

"Đương nhiên."

Hồ Ly giới thiệu chức năng của thẻ bài, lại nói: "Đây là thẻ bài quan trọng màchúng ta đoạt được khi khai quật một mộ địa khác, nó đến từ thế giới Hư Khôngvào vô số năm trước."

"Còn có thẻ bài này."

Đoàn trưởng lại giơ thẻ bài dày nặng tràn đầy các loại thiết bị Khoa Kỹ Trắctrước đó đến trước mắt Liễu Bình, sau đó nói: "Thẻ bài này cũng là do chúng tađoạt được khi khai quật một mộ địa, thông qua nghiên cứu nó, chúng ta biếtđược khởi nguyên của thẻ bài."

Mộ địa...

Vì sao chúng đều có được từ mộ địa kia chứ?

Liễu Bình có chút nghihoặc.Tinh Thần bổ sung: "Năm đó, Nhân tộc hư không vô cùng cường thịnh và vĩđại, sáng lập văn minh huy hoàng chiếu sáng cả lịch sử, bọn họ tạo nên rấtnhiều nơi nhìn tương tự như mộ địa ở Vĩnh Dạ từ rất sớm, hình như đang chuẩnbị cái gì đó."

"Cho dù thần trụ Hư Không hoàn toàn bị hủy diệt, văn minh Nhân tộc đi đếncuối, nhưng những mộ địa đó vẫn ở bên trong Vĩnh Dạ, chúng chứng minh sựcường đại của Nhân tộc năm đó."

Hội Cẩu nói."

Mộ địa chúng ta muốn đi xuống hiện tại cũng là như thế à?"

Liễu Bình hỏi.Mấy người nhìn nhau, đều lộ ra ý cười.Mãnh Hổ vỗ bả vai hắn và nói: "Coi như thằng nhóc người gặp may mắn, mộđịa này còn lớn hơn những mộ địa trước đó chúng ta thăm dò được --"Hội Cựu cũng nhún vai và nói: "Chúng ta cực cực khổ khổ phá tan rất nhiều lớpchắn, thông qua rất nhiều sàng chọn, ngay vào lúc có thể đi vào thăm dò thìngười đã giết tên Thẻ Bài Sư Thời Gian ngạo mạn kia."

Bạch Lang nói: "Cũng chưa chắc là may mắn, dù sao hung hiểm trong loại mộđịa này đều không thể đoán trước, có lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này."

"Phi, cái miệng quạ đen của ngươi!"

Mọi người cùng kêu lên.Bạch Lang hậm hực ngậm miệng lại.Liễu Bình nhìn về phía đoàn trưởng.Đoàn trưởng gật đầu nói: "Thành viên vĩnh viễn được biết cơ sở tình báo, ngườithích họp gia nhập chúng ta hơn Thẻ Bài Sư Thời Gian kia nhiều."

Hắn ta đưa tay ra hiệu với Tinh Thần."

Như vậy, Mãnh Hổ phụ trách canh chừng, những người khác chuẩn bị đi xuốngbên dưới, còn ai có câu hỏi nào không?"

"Không có!"

"Hành động bắt đầu!"

Tinh Thần rút một thẻ bài ra, nhẹ nhàng tung lên.Phanh –– Thẻ bài hóa thành một quầng sáng, bao phủ trên người mọi người.Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu chậm rãi trầm xuống.Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã biến mất khỏi mặt đất.Chỉ còn lại Mãnh Hổ còn đứng tại chỗ.Hắn ta thổi huýt sáo một cái, lo tự tìm một tảng đá rồi ngồi lên, nhỏ giọng nói:"Rất tốt, dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ đều đi xuống."

"Hiện tại chỉ có ta ở chỗ này..."

Mãnh Hổ nhìn đông nhìn tây một hồi, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ ra.Phanh!

Một cái máy chơi game xuất hiện ở trước mặt hắn ta."

Máy chơi game bản hư không cổ đại điển tàng, trong này có chứa tác phẩm lớnsiêu cấp: Phù không chiến kỷ –– thật vất vả mới lấy được, tuyệt đối không thểđể Hôi Cẩu và Bạch Lang nhìn thấy!"."

Như vậy, lần chơi thử *****ên bắt đầu."

Trầm xuống.Tốc độ trầm xuống dần dần nhanh hơn.Có đôi khi, thậm chí Liễu Bình có cảm giác như một đôi tay đang túm hai chânmình, dùng hết sức kéo mình xuống dưới.Thời gian trở nên vô cùng dài dòng.Khi hắn đếm tới hơn ba trăm giây, bùn đất chung quanh đã hoàn toàn biến mất.Hắn phát hiện mình đang lơ lửng trong một mảnh bóng đêm vô cùng trống trải."

Lại sâu đến như vậy..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Ở ắ ấ ổ ốỞ bên cạnh hắn, mấy người còn lại cũng sôi nổi hạ xuống, cùng lơ lửng trongbóng đêm.Hội Cựu cảm khái nói: "Đúng vậy, Nhân tộc hư không lại có thể giấu nơi lớnnhư vậy dưới nền đất Vĩnh Dạ, mỗi lần nhớ tới ta đều cảm thấy không thể tưởngnổi."

"Thương diễm!"

Bạch Lang khẽ quát một tiếng, một ngọn lửa trắng bệch bị gã ném ra ngoài.Ngọn lửa bay đến giữa không trung hơn vài trăm thước, bỗng nhiên hóa thànhmột ánh trăng tròn sáng tỏ.Hắc ám tan đi.Cảnh tượng chung quanh đập vào mắt mọi người."

Nơi này là..."

Liễu Bình thất thần nói.Tinh Thần nói: "Đúng vậy, nơi này là một mảnh đất mộ táng của nhân loại,người xem, bọn họ đều đã chết, không phải sao?"

-------Chương 515: Quốc giaPhía dưới là mảnh đất diện tích rộng lớn vô ngần.Dãy núi.Con sông.Ao hồ.Thôn nhỏ.Trong thôn xóm, mọi người trên đường đều lặng lẽ bất động, tựa như những bứctượng.Bọn họ đều mất hết sự sống.Bọn họ đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng lại luôn đứng ở chỗ này, cứnhư bị thời gian đông cứng lại.Một con đường nhỏ kéo dài từ thôn xóm ra bên ngoài, đi xuyên qua tầng tầnglớp lớp sương mù phương xa."

Vào mấy lần trước xuống đây, tất cả lá chắn đã được cởi bỏ."

"Hiện tại có thể đi xuống."

"Từ từ, để Tinh Thần bói toán một chút."

Mọi người nhìn về phía Tinh Thần.Tinh Thần rút ra mấy thẻ bài từ sách thẻ, đang muốn sắp hàng trong khôngtrung thì lại thấy những thẻ bài đó tránh thoát tay của nàng, sôi nổi bay trở vềsách thẻ."

Đây là tình huống gì?"

Hôi Cẩu ngạc nhiên hỏi."...

Bói toán bị từ chối, nơi này không thể bói toán."

Tinh Thần nói."

Xem ra từ trước đây rất lâu, nơi này đã được thiết lập chú thuật thủ bí cườngđại, không cho phép thi triển bất cứ thủ đoạn bói toán nào."

Hồ Ly trầm tư nói.Đoàn trưởng rút một thẻ bài ra, nói vào trong hư không: "Chúng ta đã thông quatất cả sàng chọn, xin cho phép chúng ta tìm kiếm trong nơi đây."

Thẻ bài kia nhanh chóng bị ngọn lửa đốt thành tro tàn.Trong hư không hiện ra một hàng chữ, xuất hiện ở trước mặt mọi người:"Khách thăm, ý đồ của các ngươi đến đây là gì?".Đoàn trưởng nói: "Truy tìm vinh quang ngày xưa của Nhân tộc chúng ta."

ắ ấTừng hàng nhắc nhở phù nhanh chóng hiện ra: "Tất cả thủ tục cho phép đi vàođã được xác định."

"Bắt đầu rà quét nhân viên."

"Người xin: Sáu người."

"Chủng tộc: Nhân loại."

"-- Phát hiện quái vật không thể nói."

"Quái vật nằm trong phong ấn, người sở hữu là: Mộ Quang Chi Ủng."

"Phán định: Khách thăm trong tương lai."

"Mở rộng quyền hạn thêm một bước."

"Cho phép tiến vào quốc gia Nhân tộc."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe mà qua.Mọi người trầm mặc một hồi."

Mộ Quang Chi Ủng...

Xem ra trong chúng ta có người đã mượn dùng binh khícuối cùng do tiền bối để lại để chiến thắng tù nhân."

Đoàn trưởng mỉm cười nói."

Mặc kệ là ai, tóm lại đây là chuyện tốt, hơn nữa hình như quyền hạn của chúngta đã được mở rộng."

Tinh Thần nói."

Hành động đi, chúng ta đi xuống nhìn xem."

Đoàn trưởng nói.Mọi người cùng hành động, bay xuống thôn xóm.Bọn họ đúng lại ở trước suối phun nước chính giữa trấn nhỏ, đánh giá đámngười tựa như pho tượng chung quanh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi triển khaimột lần thăm dò vĩ đại."

"Lợi ích của lần thăm dò này sẽ bắt đầu tính toán khi tất cả mọi chuyện chấmdứt."

"Xin hãy dùng hết sức để ứng phó."

Liễu Bình đang xem thì bỗng nhiên, Bạch Lang quát khẽ lên: "Đây là chuyệngì, hình như bọn họ vừa nhúc nhích một cái.".Liễu Bình nhìn lại đám người chung quanh.Chỉ thấy tro bụi tràn ngập trong không khí dần dần biến mất.Chung quanh đột nhiên hiện ra từng luồng quang huy.Những sắc thái loang lổ suy tàn trên phòng ốc và vách tường đó lại sáng ngờilên.ắRắc.Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên.Có một nữ tử lặng lẽ chậm rãi mở mắt ra, khiến cho lớp tro bụi mỏng bao trùmtrên mí mắt nàng vỡ vụn.Bá –– Thân thể Bạch Lang lao vút về một hướng, vẽ ra một đường xám ngaytrên không trung.Gã biến mất."

Trấn định, Bạch Lang không có chết –– Hình như chúng ta đến đã làm kíchhoạt cái gì đó."

Đoàn trưởng lập tức nói.Trong lòng mọi người hơi ổn định.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Đoàn trưởng hóa thành một đường xám, bay vềmột hướng khác.Hắn ta cũng đã biến mất."

Tinh Thần, đây là chuyện gì!"

Hội Cựu lớn tiếng nói.Tinh Thần nói: "Không sao, hẳn là một loại thiết lập và an bài thân phận lại màthôi."

Hôi Cẩu bỗng nhiên biến mất.Ngay sau đó là Hồ Ly.Hắn nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Cũng may đã chuẩn bị "Di Ngữ Trà Thất,lần này đoàn trưởng sẽ không mắng ta."

Vừa dứt lời, hắn cũng đã biến mất.Cuối cùng chỉ còn lại hai người là Liễu Bình và Tinh Thần."

Bản thân nhớ cẩn thận, có việc thì nhắn lại ở Di Ngữ Trà Thất."

Tinh Thần dặn dò.Liễu Bình gật gật đầu, nói: "Ngươi cũng cẩn thận."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tinh Thần hóa thành một vệt xám rồi biến mất ngay trước mắt hắn.Đường phố chung quanh vang lên từng đợt ầm ĩ.Những người đó dần dần sống lại.Liễu Bình đứng một mình giữa con đường, tùy tay nắm lấy U Ánh kiếm -- Hắnbỗng cảm thấy mình bị một kéo lực thật lớn lôi đi.Đến phiên hắn rồi.ắ ấ ấ ề ắ ầSuy nghĩ này vừa hiện ra, hắn chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng đều bắt đầu xoaytròn.- - Trời đất quay cuồng.Thế giới lắc lư rồi trôi đi.Hắc ám.Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Được rồi, đừng ầm ĩ, bắt đầu liệt kê nguyệnvọng nào."

Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên khỏi cái bàn.Phòng học.Nơi này là phòng học.Hắn đang ngồi trên một cái ghế, trước mặt là cái bàn học.Chung quanh đều là thiếu niên độ tuổi xấp xỉ.Một người đàn ông đeo kính đứng trên bục giảng, tiếp tục nói: "Các trò phảinghiêm túc suy xét tiền đồ của mình, sau đó thận trọng liệt kê nguyện vọng."

"Tiếp theo, lớp trưởng bắt đầu phát hướng dẫn thực hiện."

Một thiếu niên đi lên bục giảng, cầm một chồng giấy thật dày rồi phát từng tờxuống.Liễu Bình đang lặng lẽ quan sát thì trong đầu bỗng xuất hiện cảm giác đau nhứcnhư xuyên tim.Rất nhiều ký ức đột nhiên xuất hiện.Nơi này là Kính thôn.Hắn là một thiếu niên của thôn trên, vừa tốt nghiệp từ trường học.Hôm nay là ngày kê khai nguyện vọng."

Liễu Bình!"

Người đàn ông trên bục giảng gọi một tiếng."

Vâng!"

Liễu Bình vội vàng đứng lên."

Đi ra với thầy một lát."

Người đàn ông xoay người đi ra khỏi phòng học.Dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo thiếu niên, Liễu Bình bước ra khỏi phònghọc."

Thưa thầy, có chuyện gì?"

Hắn hỏi.Người đàn ông đánh giá hắn, mỉm cười hỏi: "Thương lượng với cha mẹ rồichưa?"

Liễu Bình ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó lập tức mở miệng: "Còn chưa kịp."

ố ầ"Trò nên thương lượng thì tốt hơn, ngay trong hôm nay đi, tan học xong thầy đivới trò một chuyến, tâm sự với cha mẹ trò một lúc."

Người đàn ông kia nói.Liễu Bình liều mạng nhớ lại.Trong trí nhớ, mấy bóng dáng mơ hồ hiện lên, sau đó dần trở nên rõ ràng.Bọn họ là cha mẹ của mình.Mình còn có một người em trai.Cả đoạn hồi ức mười bốn năm trở nên tươi sáng lên, cứ như hắn thật sự từng cóđược một khoảng thời gian như vậy.Trong mười bốn năm trưởng thành, hắn nắm giữ tri thức của Khoa Kỹ Trắc,đồng thời còn học được cách lợi dụng Ngũ Hành, phóng thích một vài thuậtpháp Tu Hành Trắc.- - Đây là thân phận được an bài sao?"

Vậy làm phiền thấy."

Liễu Bình thành thành thật thật gửi lời cảm ơn."

Không có gì, có thể nắm giữ tri thức và kỹ xảo hai loại trắc ngay vào nămmười bốn tuổi, nói không chừng tương lai trò sẽ trở thành cao thủ đối khángđược với tận thế đấy."

Thầy giáo tán thưởng.-------Chương 516: Sự kiện hủy diệtTrong TV truyền đến tiếng ồn ào.Lúc một giọng nữ xuất hiện, tất cả âm thanh hóa thành tiếng âm nhạc duyêndáng.Chỉ thấy nàng đứng giữa các dãy núi phong cảnh duyên dáng, trôi nổi giữakhông trung, mỉm cười nói: "Chúc các vị buổi trưa tốt lành."

"Sau đây tôi xin bắt đầu báo cáo tình huống thế giới trước giờ chiều."

"Dao động xâm nhập của thứ nguyên đang tăng mạnh."

"Dự tính tại khoảng hai giờ chiều, vật thể không rõ K đến từ nơi không biết sắpbuông xuống, triển khai kết nối giữa thế giới của nó và chúng ta."

"Xin toàn thể dân chúng chuẩn bị chiến đấu."

"Lúc sáu giờ tối, nếu chiến đấu thuận lợi thì chúng ta sẽ nghênh đón thời gianăn cơm chiều, có chừng ba mươi phút."

"Căn cứ vào dự đoán của chuyên gia, chừng sáu giờ rưỡi sẽ có một vật thểkhông rõ chưa có đánh số xâm nhập vào thế giới của chúng ta."

"Chú ý, đây là lần *****ên nó xuất hiện trên thế giới Hư Không."

"Xin các thành phố khu vực Đông Nam chú ý phòng bị, nếu không cần thiết thìđừng ngoài ra."

"Xin dân chúng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu và phòng ngự."

"Bởi vì không biết phương thức chiến đấu của vật thể không rõ này, tạm thờikhông kiến nghị già yếu bệnh tật tiến vào hầm trốn tránh."

"Vào đúng mười một giờ tối, chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng mười trăng trênbầu trời, đó là hiện tượng khi thế giới trùng khớp."

"Tương tự như vậy, khu F mà chúng ta quen thuộc cũng bị vật thể không rõ xâmlấn vào thời khắc này."

"Chiến Đấu Giả Pháp hệ xin hãy chú ý lảng tránh."

"Ngày mai sẽ là một ngày làm việc không tệ, từ giờ đến chín giờ tối ngày mai sẽkhông có sự kiện xâm lấn nào xảy ra."

"Khi xuất hiện tình hình mới, xin mọi người để ý thông báo khẩn cấp của chúngta vào mọi lúc."

Bang!

TV bị tắt đi."

Thầy giáo tự mình tới thăm à, mau ngồi, mau mời ngồi!"

Người cha nhiệt tình tiếp đón thầy giáo.Liễu Bình đứng ở cửa, vẻ mặt có chút phức tạp.ếMột người phụ nữ trung niên khuôn mặt bình thường cũng đi ra từ phòng bếp,trên mặt bà mang theo nụ cười, nói: "Thầy Trương, làm phiền thấy tự đến mộtchuyến vì chuyện của con tôi, thật sự là --"Đây là người mẹ."

Xin đừng khách sáo như vậy,"Thầy Trương xua tay và nói, "Liễu Bình là học trò của tôi, tôi chỉ tới thăm hỏigia đình thôi, đây là chuyện đương nhiên."

Bọn họ ngồi xuống.Liễu Bình không hé răng, chỉ lặng lẽ nghe người cha trước mắt nói chuyện vớigiáo viên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Thời gian: Thời đại HưKhông."

"Địa điểm: Thế giới Nhân loại nào đó, không biết đánh số là bao nhiêu."

"Đang liên kết với danh sách thế giới trước mắt."

"Liên kết thành công!"

"Biết được sự kiện thời đại trước mặt:""Một giờ năm mươi lăm phút sau, thế giới của vật thể không rõ K sẽ trùng khớpvới thế giới này."

"Thôn xóm gặp phải tai ương hủy diệt."

"Bắt đầu đếm ngược:""01: 54: 59."

"01: 54: 58."

"01: 54: 57."

Ánh mắt Liễu Bình chuyển động, hắn nhìn về phía người cha bên cạnh lần nữa."

Thầy Trương cảm thấy Liễu Bình nên lựa chọn như thế nào?"

Người cha đang nói chuyện với giáo viên."

Tôi cảm thấy tính dẻo của trò ấy đặc biệt mạnh, rất có thiên phú, đáng tiếckhông có nhân vật lớn nào tới thôn chúng ta, nếu không trò ấy đã sớm đượcnhững nhân vật lớn đó thu làm đệ tử thân truyền rồi."

Thầy Trương nói."

Thầy Trường đánh giá cao như vậy sao?"

Người cha cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm.Thầy Trương nghiêm mặt, nói: "Đúng vậy, tôi biết anh muốn trò ấy kế thừa gianghiệp, dù sao nhà các vị có nhiều ruộng đất như vậy mà."."

Ha ha, nếu là mấy năm trước, khi chưa có quái vật xâm nhập thì tôi nhất địnhsẽ ủng hộ nó đi học hết mình, nhưng thời buổi bây giờ -- ai."

ầHai người nói tới đây thì cùng rơi vào trầm mặc.Một đứa bé năm sáu tuổi chạy ra từ căn phòng kế bên, lặng lẽ nắm tay LiễuBình và hỏi: "Anh ơi, anh muốn đi ra ngoài học sao?"

Liễu Bình nhìn đứa bé.- - Đây là em trai của mình."

Anh cũng không biết."

Hắn sờ sờ đầu đứa bé, trấn định nói.Thầy Trường tiếp tục nói: "Thật ra sống trong thôn cũng chưa chắc là an ổn,thành phố lớn có hệ thống phòng ngự càng hoàn chỉnh, chức nghiệp giả càngmạnh hơn."

"Nhưng trước kia, lần nào chúng ta cũng sống sót."

Người cha nói."

Vận may của chúng ta đúng là không tồi, nhưng chúng ta không thể luôn dựavào vận may, nếu Liễu Bình đi ra ngoài học hành, ít nhiều cũng là một conđường hoàn toàn khác so với chúng ta."

Thầy Trương nói.Người cha do dự một lát, sau đó nói: "Chúng tôi sẽ nghĩ lại."

Thầy Trường thở dài, đứng lên nói: "Được rồi, nghĩ lại đi, trước ngày mai cóthể tới tìm tôi."

"Thầy ở lại ăn cơm đi."

"Không được, phải mau mau trở về chuẩn bị, dự báo vừa rồi nói hai giờ chiềucó tập kích."

"Có lẽ không đến mức đánh tới chỗ chúng ta đâu –– Nhưng cũng phải, vậy tôikhông giữ thầy nữa."

"Các vị cũng phải chú ý, mở hết biện pháp an toàn ra đi."

"Chúng tôi biết, cảm ơn thầy."

"Sự kiện thôn xóm bị hủy diệt sắp bắt đầu, thời gian còn lại."

"01: 15: 27."

Liễu Bình đã ăn cơm xong, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.Người cha vừa hút thuốc vừa lấy ra một loại thiết bị khống chế nhỏ và nói:"Mỗi nhà mỗi hộ có ba khẩu pháo tự động, một chiến giáp chó hoang dạng cơđộng, nhà của chúng ta nhiều đồng ruộng, cha lại có quan hệ tốt với thôn trưởngnên có thêm một chiến giáp cơ động ngoài định mức."

Ông ta liên tục nhấn vào thiết bị khống chế.Bên ngoài vang lên tiếng chấn động ầm ầm ầm.Liễu Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lô- cốt trước cửa nhà mình đã mở, haicon quái vật khổng lồ thong thả đi ra.ằXác ngoài của chúng hoàn toàn làm bằng kim loại, cao tới năm mét, các nơiđược trang bị vô số vũ khí, nhìn thật giống thần linh Cựu Nhật.- - Nhìn từ gócđộ Khoa Kỹ Trắc mà nói, hai chiến giáp cơ động này vốn là máy móc giết chóc.Người cha vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: "Đừng nghe thầy của tụi con nói bừa,đi lên những thành phố lớn đó căn bản không có chuyện gì tốt."

Liễu Bình lẳng lặng nhìn ông ta.Người cha chỉ lo nói: "Ta nhớ năm trước có thành phố không chống chọi đượccông kích của quái vật, tất cả chức nghiệp giả đều chết trận, cuối cùng đành đểnhững học sinh đó lên chiến trường -- Ông ta đón lấy ánh mắt của Liễu Bình,nói rất dứt khoát: "Cha của con sẽ không để con trai mình đi đối đầu với loại taihọa ngập đầu này."

Lúc này người mẹ cũng đi ra từ trong phòng bếp, bà tiếp lời: "Nghe nói quái vậtđều ưu tiến công kích những thành phố đặc biệt nhiều người, thực lực đặc biệtmạnh, dạng nông thôn như chúng ta cũng chả có bao nhiêu người, quái vật sẽkhông cảm thấy hứng thú."

Liễu Bình chậm rãi dời ánh mắt đi, nhìn về phía người mẹ, hắn nhìn thấy sầu lotrong đôi mắt bà.Hắn suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Con đã biết."

Cha mẹ nhìn nhau, trên mặt hiện ra nét vui mừng."

Xem TV một lát rồi con đi ngủ đi, ngày hôm nay đâu đâu cũng nguy hiểm, cứở nhà đọc sách."

Người cha nói.Liễu Bình lại ngồi trong chốc lát, sau đó đứng dậy trở lại phòng ngủ-------Chương 517: Hoa Tình Không!Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ trôi nổi bất động."

Thời gian còn lại."

"00: 43: 06."

Liễu Bình tùy ý rút một quyển sách khỏi kệ, chỉ thấy trên bìa có viết: "Đi hướngthần bí: Bàn về sự kết hợp của cách đầu cơ giáp và sức mạnh Ma Pháp Trắc."

"--Hiệu ứng gia tăng cấp số nhân của sức mạnh quy tắc."

Đây là một quyển sách mới, hình như vừa được mua về.Thật thú vị.Tuy hắn đã hiểu được tri thức các loại văn minh trắc, nhưng chưa từng nghĩ tớicách tận dụng kết hợp chúng lại với nhau nhằm phóng thích ra sức mạnh càngkhổng lồ.Liễu Bình ngồi xuống, lật sách mà xem ngon lành.Thời gian chậm rãi trôi đi.Bỗng nhiên.Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lóe lóe."

Thời gian còn lại."

"00: 10: 00."

"Thế giới của vật thể không rõ K đã trùng khớp với thế giới trước mắt."

Liễu Bình buông sách xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện từng ánh lửa trôi nổi, mà trên mặt đất dần dầnxuất hiện một vài sinh vật chưa bao giờ gặp qua.Chúng có giáp xác trầm trọng, đâu đâu trên người cũng là vảy, dùng sáu chânbò trên mặt đất hướng về phía trước.Trong căn nhà vang lên một tiếng nhắc nhở: "Tinh thể trước mặt được phánđoán là:""Có thể phòng ngự."

"Xin đừng ra ngoài, cuộc chiến sắp bắt đầu."

Mặt đất hơi chấn động.Chiến giáp cơ động đứng ở hai bên cửa bỗng chuyển động.Một chiến giáp cơ động lấy ra một cây súng máy to lớn từ trên cánh tay, nhanhchóng nhắm thẳng vào những con quái vật đó.Lộc cộc lộc cộc!

Súng máy của chiến giáp cơ động phun ra ánh lửa.ắ ể ổMột con quái vật lập tức bị bắn cho thân thể nổ tung ra, hóa thành một bãi dịchmàu xanh lục trên mặt đất.Tu tu tu!

Mặt đất bị ăn mòn ra một cái hố sâu.Càng nhiều quái vật bị hỏa lực hấp dẫn, vọt tới hướng bên này.Một chiến giáp cơ động khác rút thanh búa tạ ra, kéo lê trên mặt đất rồi gia tốcchạy vội Nó đánh vào vòng vây của bảy tám con quái vật, liên tục nâng búa tạđể đánh, chỉ vài cái đã đánh chết toàn bộ quái vật."

Chiến đấu kết thúc, bắt đầu tuần tra."

Hai chiến giáp cơ động lui về phía sau, đi qua đi lại chung quanh phòng ốc.- -Chúng là cơ giáp tự động chiến đấu, một khi đã thiết lập thì không cần tiến hànhđiều khiển nữa.Trừ phi có người muốn dùng chúng để chiến đấu thì chúng mới rời khỏi hìnhthức tự động Liễu Bình lặng lẽ nhớ lại tri thức trong đầu, bỗng nghe thấy trongphòng khách truyền đến giọng nói của người cha: "Cả quái vật cũng lười đếndạng nông thôn như chúng ta, chỉ cần phòng ngự thật tốt thì nhất định có thểbảo đảm an toàn ––""Cũng không phải là vận may gì cả."

Liễu Bình mở cửa đi ra ngoài.Chỉ thấy cha và mẹ đều ngồi trong phòng khách, đang xem TV.Trên TV, người dẫn chương trình đang nghiêm trang mà tiến hành phát sóngtrực tiếp: "Cuộc chiến nhằm vào vật thể không rõ K đang tiến hành một cách cótrật tự."

"Hiện giờ tình hình chiến tranh huống các nơi đều ổn định."

Một vài bức hình ảnh hiện ra.Chỉ thấy các loại quái vật ***** to lớn đang tấn công khắp các thành phố,mà phòng tuyến do những chức nghiệp giả cấu thành đang dùng hết sức đểphòng ngự và phản kích.Người dẫn chương trình đang không ngừng nói, bên cạnh đột nhiên có ngườiđưa qua một tờ giấy.Người dẫn chương trình nhận lấy rồi nhìn, sau đó nhanh chóng nói: "Dao độngthứ nguyên đột nhiên tăng mạnh, một tồn tại không biết sắp đột phá tất cả láchắn không gian."

"Hiện giờ địa điểm nó buông xuống còn đang được khẩn trương phán đoán."

"Xin mọi người thủ vững trận địa."

Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt rốt cuộc cũng dừng lại, không hề có bất cứbiến hóa gì:"00: 00: 00"ắ ầ"Sự kiện hủy diệt thôn xóm bắt đầu!"

"00: 00: 00""Sự kiện hủy diệt thôn xóm bắt đầu!"

Cứ như sợ quấy nhiễu tầm mắt của Liễu Bình, tất cả chữ nhỏ thiêu đốt nhanhchóng tan đi, biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.TV đột nhiên biến thành một mảnh bông tuyết lập loè.Tín hiệu bị cắt đứt.Một ánh sáng đỏ ảm đạm chen vào từ kẹt cửa, bao phủ tất cả mọi thứ.Trong ánh sáng đỏ đó, người cha, người mẹ và em trai đều khựng lại tại chỗ bấtđộng.Bọn họ vẫn duy trì tư thế và biểu cảm vốn có, cứ như thời gian bị dừng lại.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.Cách cách –– Đồng hồ không ngừng đi tới."

Ngươi đã bị sức mạnh không rõ tập kích."

"Ngươi là Thẻ Bài Sư, hiểu rõ sức mạnh của rất nhiều quy tắc, bản thân cũngnắm giữ hồn lực khổng lồ."

"Sức mạnh không rõ không thể ăn mòn ngươi."

Lúc này trên bầu trời truyền đến một giọng nói: "Hì hì, đều ***** chính mìnhđi, lũ linh hồn nhỏ bé."

Trong lòng Liễu Bình xuất hiện một cảm giác, lập tức nhìn lại bên người.Chỉ thấy người cha nắm một con dao gọt hoa quả lên thọc thẳng vào ngườimình, người mẹ thì đâm vào vách tường, mà em trai nhét bàn tay về phía nguồnđiện.Ánh mắt Liễu Bình trở nên sắc bén, hắn quát: "Yana!".Yana đi ra từ sau lưng hắn, giơ tay lên lớn tiếng nói: "Lấy sức mạnh của thiênquốc Thần Thánh, lệnh cho chúng như không được đi đến cánh cửa tử vong."

Một ánh hào quang thánh khiết tỏa ra từ trên tay nàng, lập tức khuếch tán ra, lấytốc độ cực nhanh bao phủ toàn bộ trấn nhỏ vào bên trong.Dao gọt hoa quả đã đâm vào ngực người cha.Nhưng thánh quang huy hoàng kia lại không ngừng làm trái tim ông ta phục hồinhư cũ.Đầu người mẹ đập vào trên tường, đã hoàn toàn khỏi hẳn trong nháy mắt bịthương.Em trai cũng không có việc gì.Cả thôn xóm, mỗi một thôn dân đều nhờ thế mà được cứu trợ."

Hoa Tình Không!"

ễLiễu Bình nói.Hoa Tình Không xuất hiện bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Vạn Thiên Thụ Ảnh."

Những sợi tơ không thể đếm hết bùng nổ tản ra từ trên người cô, ba sợi trong đólần lượt quấn quanh người cha, người mẹ và đứa em trai.Dao gọt hoa quả của người cha bị sợi tơ rút ra, sau đó cả người bị sợi tơ quấnquanh, không thể nhúc nhích mảy may.Người mẹ và đứa em cũng như thế.Những sợi tơ vô tận xuyên qua căn nhà rồi lan tràn khắp bốn phía, trói buộctoàn bộ những người trong thôn lại.Liễu Bình đẩy cửa lao ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Chỉ thấy toàn bộ thế giới đã hóa thành một màu đỏ như máu.Một con quái vật trước đây chưa từng gặp lơ lửng ở giữa không trung, đangquan sát thôn xóm phía dưới.Thân thể nó như một con sâu lông thật lớn, trên đó mọc đầy gai độc, nhưngkhông có đầu sâu lông, mà trên lưng mọc ra hai mươi cái đầu hình thái khácnhau.Nó nhìn thấy Liễu Bình, hai mươi cái đầu cùng vui vẻ nói: "A, rốt cuộc cũng cóđối tượng để chơi đùa rồi, thật là khó được!"

-------Chương 518: Đi, giết nó điQuái vật đáp xuống mặt đất, thân thể vươn ra nhưng cái chi chằng chịt, đâm thậtsâu vào đất."

Lấy thực lực của ngươi, cần gì phải tới tàn sát một thôn xóm bình thường chứ."

Liễu Bình hỏi."

Hì hì, chúng đều thích khiêu chiến những nan đề đó, nhưng ngặt nổi ta lại thíchlàm từ câu hỏi đơn giản."

Quái vật nói."

Vậy ngươi sẽ chết càng nhanh."

Liễu Bình nói.Một cái đầu của quái vật quay qua, nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, hài hướcnói: "Một tên đáng buồn, vừa rồi ngươi cứu những người đó nên đã để lộ nhượcđiểm của mình rồi."

"Ta cứu bọn họ là vì có thể cứu, cái này cũng coi như nhược điểm sao?"

Liễu Bình cười nói."

Đương nhiên!

Lấy thực lực của ngươi, vốn có hy vọng trốn khỏi nơi này...Nhưng hiện tại không còn khả năng nữa rồi."

Quái vật nói."

Trốn?"

Liễu Bình rút trường đao ra, chỉ vào quái vật đối diện và nói: "Ta tình nguyệnchết trận trăm ngàn lần, cũng không muốn trốn"Gấu trúc đột nhiên khẩn trương lên."

Ngươi muốn chết!

Ta tác thành cho ngươi ––"Quái vật cười ha ha, nói: "Sinh mệnh yếu ớt à, trước khi ta thổi tắt ngọn lửa linhhồn của người thì để ta ăn luôn trái tim đập loạn nhịp của ngươi đi!"

Liễu Bình vẫn không động đậy.Triệu Thiền Y bỗng hiện ra từ sau lưng hắn, hung hăng cắm trường đao trongtay vào mặt đất, quát khẽ: "Trảm --"Oanh! !!

Toàn bộ mặt đất bị chém ra trăm ngàn vết chém, để lộ vô số cái chiđang nhanh chóng đâm tới nằm ẩn trong đó."

Ngấm ngầm giở trò à?

Liễu Bình nhà chúng ta là tổ tông của ngươi."

Triệu Thiền Y khinh thường ném ra một câu, khiêng đao quay lại phía sau LiễuBình rồi biến mất.Ở phía đối diện.ầ ốHai mươi cái đầu của con quái vật kia vốn đang đánh giá hoàn cảnh chungquanh, lúc này thì cùng xoay qua, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình."

Là Thẻ Bài Sư!"

Chúng hung tợn nói.Có một hàng chữ nhỏ lơ lửng phía trên quái vật này: "Quái vật không thể biết: ??? ??"

Liễu Bình hỏi: "Ngươi lại là thứ gì?

Đến từ đâu?

Vì sao nhất định phải đối địchvới Nhân tộc chúng ta?"

Quái vật không đáp, rút ra tất cả các chi sắc nhọn, cách không đâm tới LiễuBình.Liễu Bình rút trường đao ra -- Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Những cái chi đó tụ tập lại với nhau, phóng ra tia máu hung hãn.Oanh -- Tia máu như cột sáng xuyên qua hư không, hung hăng đâm lên ngườiLiễu Bình.Một giọng nữ thanh thúy vang lên từ trong hư không: "Long thuẫn –– HồngLong Thuẫn, Thanh Long Thuẫn, Bạch Long Thuẫn, Hắc Long Thuẫn, hiện!"

Chỉ thấy tứ phía có những tấm chắn thật lớn chợt xuất hiện, chắn ở trước cộtsáng huyết sắc kia.Đông -- Đông -- Đông -- Đương!

Ba tấm chắn bị đánh nát, tấm thứ tư ngăn cảnđược công kích của quái vật!

Giọng nói của Andrea vang lên: "Giao việc phòngngự cho ta, Liễu Bình, người xông lên đi!"

"Ngươi có thể khống chế phòng cụ từ lúc nào vậy?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Sau khi tiến vào nơi này, ta như có được sức mạnh nào đó chi viện, ta tiếngiai."

Andrea nói.Liễu Bình triển khai đao thế ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói: "Được thôi, có đi màkhông có lại thì quá thất lễ."

Hắn vươn đôi tay ra cầm đao, dựng thẳng nó lên.Ong!

Trường đao chấn động, hàng trăm vạn đao quang Mô hình tản ra từ lưỡiđao.Leng keng leng keng leng keng -- Trên người quái vật vang lên những tiếnggiao kích dày đặc.Nó tràn đầy trào phúng mà nói: "Vô dụng, đao này thật sự quá yếu."

Hư không chợt lóe.Một đao quang to lớn cao mấy chục trường như sấm sét giáng thẳng tới, hunghăng áp xuống ngay đầu của nó.- - U Ảnh Đao, diệt sơn hải!

Trong thân thểấ ắmấp máy của con quái vật vươn ra một cái chi thô tráng, chắn ở trước đaoquang kia.Hư không chấn động.Quái vật bị trảm lùi lại vài bước.Hình như nó hơi giật mình, tất cả cái đầu đều không chớp mắt mà nhìn LiễuBình.Đồng thuật!

Liễu Bình nhìn nhắc nhở trong hư không, đang muốn lắc mìnhtránh đi thì trước mặt bỗng có thêm một tấm chắn nửa trong suốt."

Long Hồn Thuẫn, chuyên phòng chống công kích linh hồn."

Andrea nhẹ nhàng nói.Liễu Bình cắm trường đao xuống mặt đất, duỗi tay lau mặt một cái, lập tức đeomột cái mặt nạ màu đỏ tươi lên.Một đồng tử dựng thẳng thật lớn xuất hiện ở phía sau hắn.- - Ma Diện NiệmĐạo Thần Trảm bản sửa chữa!

Chỉ thấy một cái đầu quái vật đột nhiên nổ tung,tất cả những cái đầu khác đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.Nó điên cuồng mấp máy, dần dần nuốt hết tất cả đầu vào trong thân thể, hóathành một con quái vật hình người không có mặt, đứng thẳng ở đối diện LiễuBình lần nữa.Mười chín cái đầu còn lại sắp thành một vòng tròn ở sau lưng nó, lấy ánh mắtoán độc nhìn thẳng vào Liễu Bình."

Chỉ dựa vào thủ đoạn đó của người mà cũng muốn ngăn ta lại sao?"

Quái vật phát ra tiếng vang ong ong.Mỗi khi nó nói ra một chữ, hư không sẽ nhẹ nhàng chấn động theo.- - Quámạnh.Liễu Bình mặc niệm một câu trong lòng, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.Đoàn trưởng bọn họ đâu?

Không phải cùng nhau vào hay sao?

Vì sao tới bâygiờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng của bọn họ?

Quái vật rút ra một thanh trườngmâu từ hư không, cười dữ tợn nói: "Đi chết đi --"Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy Libertas bỗng xuất hiện, duỗi tay kéo trường mâu qua, lập tức bịNorton phía sau kéo về, hai người cùng biến mất trong hư không.Trong chớp nhoáng -- Chi viện của Liễu Bình đã tới.Một bóng xám xuyên qua trời cao, trực tiếp đâm quái vật bay ra ngoài, tạothành một cái hổ thật sâu trên mặt đất.Bóng xám hiện ra.Đây là một con quái vật hình người màu xám trắng cao tận ba mét, nó cầm mộtthanh cốt nhận khắc vô số phù văn Luyện Ngục trong tay, cả người tỏa ra daođộng sức mạnh không gì sánh kịp.- - Là Luyện Ngục tế pháp triệu hoán thế!ế ế ấĐây là quái vật mà đám ma quỷ Luyện Ngục hiến tế Ma Vương cấm kỵ ThậpNhị trắc để triệu hồi ra, thực lực có thể so được với tù nhân!

Nếu không phảiLiễu Bình lấy kỹ năng thần bí vây khốn nó, nếu không phải đoàn trưởng lấyphương pháp tà tế trợ giúp mình thu phục nó, chỉ sợ nó đã sớm bị Ma Vươngthu về lần nữa.Nó là thẻ bài mạnh nhất hiện giờ trên tay Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Đi, giết nó đi."

Quái vật hình người màu xám trắng nhẹ nhàng lóe lên, sau đó biến mất khỏi vịtrí cũ, lọt vào bên trong hố sâu nọ.-------Chương 519: Nhân loại không thể khống chếMặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.Bỗng nhiên.Giọng nói của Norton vang lên bên tai Liễu Bình: "Tới, mau trốn vào!"

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã bước một bước về hướng Norton, cả ngườilập tức biến mất.Hắn đứng trong Đường Mòn Bí Ẩn, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Norton nói: "Không gian đang không ngừng run rẩy, chỉ sợ con quái vật vừa rồichỉ là đi dò đường mà thôi."

Liễu Bình ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Trên bầu trời.Ánh hào quang màu đỏ tươi càng trở nên hừng hực.Một đôi tay to có thể sánh ngang với núi non vươn tới từ ánh sáng đỏ đó, hưkhông đột nhiên tản ra hai bên."

Nó sắp tới đó!"

Norton khẩn trương quát khẽ.Libertas đứng bên cạnh phát điên mà quát: "Trường mâu này thì làm sao bâygiờ –– Ta sắp không giữ được nó rồi!"

Chỉ thấy chuối trường mâu quái vật này không ngừng bay múa, muốn tránhthoát khỏi tay hắn ta.Giọng nói của Yana bỗng truyền đến: "Liễu Bình, thực lực của ta đã thoát rakhỏi trói buộc cấp 50, không bằng chúng ta cùng thử xem có thể trực tiếp thẻbài hóa chuôi trường mâu này hay không?"

"Được!"

Liêu Bình nói.Yana duỗi tay rút sợi roi tra tấn và thống khổ ra, dùng sức vung lên –– Roi dàilập tức chia làm hai bóng dáng, một cái quấn quanh trường mâu, đầu rắn hunghăng cắn vào lưỡi mâu.Một bóng dáng khác thì quấn lên tay Liễu Bình, cắn cổ tay của hắn thật chặt."

Sẽ cực kỳ đau đớn -- Ta mượn một chút thần lực thống khổ của roi dài, đangtoàn lực hàng phục chuôi mâu này!"

Yana nói.Liễu Bình cắn răng, không nên một tiếng.Một giây.Hai giây.ếBa giây -- "A -- Yana phát ra một tiếng quát khẽ.Thánh quang mãnh liệt sôi trào trên người nàng, thậm chí như muốn hiện ratầng tầng lớp lớp ảo ảnh thiên đường.Hiển nhiên, nàng đã dùng hết toàn lực.Sợi roi tra tấn và thống khổ kia không ngừng vặn vẹo, hai cái đầu rắn cắn vàotrường mâu và Liêu Bình, cứ như đang rót cái gì vào.Ngay vào thời điểm mấu chốt, bên tai Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói:"Chúng ta là tiểu tổ chiến đấu khẩn cấp, nghe thấy thì xin trả lời."

"Nghe thấy!"

Liễu Bình lập tức nói.-- Thôn bị công kích lâu như vậy, trên TV cũng dự báo sẽ có vật thể không rõtiến đến tập kích, thủ đoạn ứng phó của toàn bộ quốc gia nhân loại cũng nênxuất hiện mới đúng.Chỉ nghe giọng nói kia đáp: "Xin hãy kiên trì chiến đấu bảy phút, chúng ta đangphá vòng vây, bảy phút sau chúng ta sẽ đến chỗ ngươi."

Bảy phút?"

Được, xin tới nhanh một chút!"

Liễu Bình nói."

Đã biết!"

Đối diện đáp lại một câu rồi không còn tiếng nói nào nữa.Trong lòng Liễu Bình bỗng có một cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn sâu vào bầutrời.Chỉ thấy một đôi tay khổng lồ như dãy núi đã hoàn toàn xé rách hư không, để lộra gương mặt thật của nó.- - Đó là một người khổng lồ toàn thân tỏa ra khí tức uám.Nó phát ra tiếng ***** nặng nề, thò đầu ra rồi nhìn xuống thế giới dưới bầutrời."

Linh hồn!"

Người khổng lồ phát ra tiếng vang ồm ồm.Thân thể cao lớn của nó im hơi lặng tiếng trượt xuống, nhẹ nhàng đứng trên mặtđất."

Món đồ chơi đáng yêu cỡ nào..."

Khóe miệng của người khổng lồ vỡ ra hai bên, để lộ một hàm răng sắc bén.Nó như muốn cười, nhưng lại đột nhiên nhai nuốt thật nhanh.Rắc –– rắc –– Số lượng linh kiện sắt thép không đếm hết rơi xuống từ trongmiệng nó.ế ầ ếTrong thôn, những chiến giáp cơ động bảo hộ các nhà các hộ đang lần lượt biếnmất từng cái một.Chúng không hề có sức phản kháng -- Cứ như vậy, chúng hóa thành những cáikhung và linh kiện nát vụn trong miệng người khổng lồ.Khi tất cả cơ giáp chiến đấu hoàn toàn biến mất, người khổng lồ phun linh kiệnsắt thép đầy miệng ra: "Thời khắc hút hồn đã đến rồi."

Nó lại mở miệng ra lần nữa -- Trong lòng Liễu Bình đột nhiên sinh ra một luồngý lạnh, trong chớp nhoáng, hắn quát khẽ lên: "Mơ tưởng!"

Trên bầu trời.Một đồng tử dựng thẳng hư ảo đột nhiên hiện ra.Nó lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người khổng lồ.Ma Diện Niệm Đạo Thần Trảm bản chỉnh sửa!

Người khổng lồ hơi khựng lại,thân hình nguy nga như núi chấn động mấy lần, sau đó chậm rãi nhắm miệnglại.Nó nhìn chằm chằm vào đồng tử dựng thẳng kia, đột nhiên cười ha hả: "Tốt!Tốt!

Tốt!

Còn có Thẻ Bài Sư nấp trong chỗ tối, chầu tiệc linh hồn lớn nàyphong phú đến bất ngờ đấy!"

Cùng thời khắc đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi đã thu phụcthẻ bài: ? ?? ?

Chi mâu."

"Mâu này đến từ thân thể của ? ?? ??, là binh khí cực kỳ hung hãn của tù nhân,có thể tạo thành tổn thương thật sự đối với vật thể không rõ."

"Nhân loại không thể khống chế."

Phanh –– Chuôi trường mâu này lập tức biến mất, hóa thành một thẻ bài xuấthiện trong tay Liễu Bình.Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã tung nó ra, quát khẽ lên: "Đổi!"

Sâu bên dưới nền đất.Luyện Ngục tế pháp triệu hoàn thể như cảm nhận được cái gì, cốt nhận trongtay phóng thẳng vào hư không rồi lập tức biến mất.Ngay sau đó, chuôi trường mâu này xuất hiện trong tay nó.Ở đối diện nó, con quái vật quỷ dị kia nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, độtnhiên hét lên: "Chủ nhân!

Mau tới cứu ta!"

Lời còn chưa dứt, thân thể của Luyện Ngục tế pháp triệu hoán thể đã hơi chunglại, nó cầm trường mâu trong tay, dùng hết sức mà nhào tới.Trên mặt đất.Người khổng lồ kia đã lập tức nhận ra.Nó phát ra một tiếng hét điên cuồng, giơ nắm tay lên hung hăng giáng xuống hốđất bên dưới.ấ ểOanh –– Đất rung núi chuyển, nhật nguyệt không còn ánh sáng.Tầng mây bị thổi bay, để lộ ra không trung u ám.Mặt đất vỡ ra vài trăm thước.Cảnh tượng sâu dưới nền đất hiện ra trước mắt người khổng lồ.Luyện Ngục tế pháp triệu hoàn thể cầm trường mâu trong tay -- Trên thanhtrường mâu thật lớn kia có tới mười chín cái đầu, máu đen không ngừng nhỏgiọt từ trường mâu xuống phía dưới.Quái vật kia nằm trên mặt đất, không còn nhúc nhích nữa.Nó đã chết.Thế giới yên tĩnh.Bỗng nhiên.Trong thôn vang lên tiếng âm nhạc dễ nghe: "Không thể chống đỡ!"

"Cảnh cáo, lần tập kích này không thể chống đỡ, xin tất cả thôn dân lập tức tiếnvào công sự che chắn ngầm để chờ đợi cứu viện."

Người khổng lồ im lặng mấy giây, đột nhiên phát ra một tiếng cười sắc nhọn."

Làm không tồi, ***** tùy tùng mà ta ghét nhất."

"Cái văn minh tiến vào lĩnh vực Thần Bí Trắc trước đó có tới hai mươi tồn tạimạnh nhất, ta giết chúng nó rồi luyện đầu và thân thể chúng thành tên tùy tùngnày."

"Thẻ Bài Sư, ngươi đã giết nó, như vậy --""Ngươi làm tùy tùng của ta đi!"

Giao chiến -------Chương 520: Giao chiếnNgười khổng lồ nói xong thì nghiêm trang nhìn về phía hư không chung quanh,cứ như đang chờ đợi cái gì.Liễu Bình không nói một lời.Hắn thu - Ảnh Đao trên tay lại, sau đó nắm lấy chuối cốt nhận của Luyện Ngụctế pháp triệu hoàn thể.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trong hư không:"Chú Pháp Chị Cốt Luyện Ngục."

"Phù Văn Đao."

"Mang theo các loại chú pháp Luyện Ngục, phải là Luyện Ngục tế pháp thể mớicó thể sử dụng."

Chậc -- Cho dù là mâu, hay là cốt nhận thì hắn đều không thể dùng đến.Liễu Bình đành phải đổi về U Ảnh Đao lần nữa, triển khai đao thế tại chỗ, chậmrãi điều tức.Bọn người Yana đứng ở sau lưng hắn, khẩn trương chờ đợi.Chỉ thấy người khổng lồ kia đứng đợi mấy phút, phát hiện không có đáp lại thìmở miệng nói: "***** tôi tớ của ta, cái giá phải trả là hóa thành điêu khắcvĩnh sinh."

Chỉ một thoáng.Luyện Ngục tế pháp triệu hoán thể đứng tại chỗ không hề nhúc nhích mảy may.Bên ngoài của nó mọc ra một tầng xác ngoài bằng đá màu xám trắng, toàn bộthân thể đứng sừng sững tại chỗ, cuối cùng không thể nhúc nhích được nữa.Người khổng lồ nhỏ giọng nói: "Thẻ Bài Sư, hiện tại chỉ còn người và ta, vậychúng ta giải quyết chuyện lần này đi."

"Thẳng thắn mà nói, vừa rồi ta đang âm thầm nhìn trộm, phát hiện hình nhưngươi cực kỳ quý trọng cái thôn này --".Người khổng lồ nâng tay lên rồi thò vào trong hư không.Chỉ thấy trong bóng đêm ở ngoài hư không hiện ra một thanh trường mâu cànglớn.Người khổng lồ nắm lấy trường mâu, khí thế cả người không ngừng bùng nổ.Nó lộ ra hàm răng sắc bén đầy miệng, nhẹ nhàng nói: "Chuôi mâu này mới làbinh khí chân chính, người trộm đi chỉ là món đồ chơi –– Muốn thử trộm thanhtrên tay ta hay không?"

Libertas nhìn chuôi cự mâu này, mặt mũi trắng bệch, miệng lẩm bẩm nói:"Không được, căn bản không thể tới gần, tới gần thì sẽ chết."

ổ ồ ếNgười khổng lồ giơ trường mâu lên cao cao, lớn tiếng quát lên: "Một kích nàycủa ta giáng xuống, người và thân của người đều sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, màlinh hồn các ngươi sẽ bị trường mâu của ta hấp thu, hóa thành chất dinh dưỡngcủa nó."

"Ngươi có hai lựa chọn."

"Hoặc là cùng chết với cả thôn-..."

"Hoặc là đi giết tất cả mọi người, ta có thể tha cho ngươi không chết, để ngườilàm tùy tùng mới của ta."

"Lựa chọn đi.".Chung quanh yên tĩnh.Liễu Bình vẫn không lên tiếng."

Không bằng trốn trước?"

Norton nói."

Trốn không thoát đâu, dao động sức mạnh của người khổng lồ đã hoàn toànbao phủ cả thôn xóm, một khi Liễu Bình có bất cứ động tác nào thì trực tiếpkhiến người khổng lồ công kích -- Thật quá ghê gớm!"

Yana nói.Hoa Tình Không không nói chuyện, chỉ gật gật đầu."

Hiện tại làm sao bây giờ?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Trốn không thoát, vậy đánh."

Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nắm chặt trường đao trong tay.Trên bầu trời, giọng nói của người khổng lồ không ngừng truyền đến: "Ba;""Hai,""Một."

"Ngươi từ bỏ đường sống duy nhất."

"Chết đi, Thẻ Bài Sư rác rưởi --"Người khổng lồ giơ trường mâu lên cao, dùng hết sức đâm sâu xuống mặt đất.Liễu Bình nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh.Rất nhiều phòng ốc đã sập.Những cơ giáp chiến đấu bảo vệ thôn trong đó cũng bị ăn sạch sẽ.Mâu này của người khổng lồ đâm tới -- Cho dù có công sự che chắn ngầm,nhưng làm sao có thể chống đỡ loại công kích ở mức độ này?

Toàn bộ thônxóm, không ai có thể sống sót.Không chỉ như thế, phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây đều sẽ hóa thành cấm địabị hủy diệt.ễ ắ ỗ ế ấLiễu Bình cắn răng một cái, bỗng biến mất khỏi nơi đó.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thế giới bỗng không còn một tiếng động.Chuôi trường mâu thật lớn này sắp đâm vào mặt đất, lại bị một thanh trườngkiếm chống lại.Oanh ------ Sóng xung kích vô biên hung hăng thổi quét ra chung quanh.Người khổng lồ cười to và nói: "Sinh mệnh thật đáng buồn, các ngươi luôn để ýsống chết của đồng loại theo bản năng, nhưng lại không ngờ thật ra là các ngươitự tìm đường chết của mà thôi!"

Gang bàn tay của Liễu Bình vỡ toang, máu tươi chảy ròng.Ở quanh người hắn, trường mâu tỏa ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh không ngừngđánh trúng thân thể hắn.Hư không điên cuồng nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

Người khổng lồ cười châm biếm và nói: "À?

Người mang theo sức mạnh có thểkháng cự tử vong?

Nhưng vậy thì đã sao nào?

Trong con sông dài thời gian, tồntại càng mạnh, càng quái dị hơn người cuối cùng đều không trốn khỏi sự chinhphạt của ta-..."

Nó dùng sức đâm mạnh trường mâu xuống, Liễu Bình không thể không dùngđôi tay nắm chặt thanh đao, vậy mới có thể miễn cưỡng chống cự được mộtchút.Lúc này.Người khổng lồ bỗng phóng nhẹ giọng nói, nhỏ giọng thì thầm: "Đã quên nóicho ngươi biết ——""Ta chỉ dùng một phần sức mạnh mà thôi."

Liễu Bình ngẩn ngơ.Thế giới hóa thành tĩnh mịch.Người khổng lồ bỗng thu trường mâu lại, đôi tay siết lại, bật ra một tiếng: "Mộtkích này sẽ có ba phần lực của ta đấy."

"Ngươi có thể trốn, nhưng nếu người né tránh –– Những linh hồn người bảo hộsẽ bị mâu của ta ***** sạch, ta sẽ hấp thu tất cả linh hồn!".Trường mâu lập tức hóa thành tàn ảnh, lại hung hăng áp xuống Liễu Bình lầnnữa.ễNhư vậy căn bản không ngăn được -- Nhưng có biện pháp nào chứ?

Liễu Bìnhđang muốn triển khai "Long Sáo Giáp", lại thấy hư không nhảy ra một hàng chữnhỏ: "Không thể sử dụng kỹ năng thần bí ở đoạn thời gian quá khứ này, nếukhông nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn thật lớn, tất cả mọi thứ ở nơi đây đều bịhủy diệt."

-- Làm sao bây giờ!

Còn có cách nào có thể đối kháng người khổng lồ này?Trong lòng Liễu Bình hiện lên vô số những suy nghĩ, rồi lại bị hắn nhanh chóngphủ quyết.Trong chớp nhoáng.Hắn nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra.Dao động sức mạnh vô hình tỏa ra từ trên người hắn, khiến cho hư không phíasau hắn dần dần thay đổi.Hàng trăm vạn đao quang Mô hình hội tụ lại, sau đó thực thể hóa thành hìnhtrên trường đao của Liễu Bình.Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức -- Thức này bắt đầu lột xác.Đao quang vô hình hóa thành hữu hình, tất cả bám vào U Ảnh Đao, làm sángbừng lên một ánh hào quang lao vút lên tận trời.U Ảnh Đao dùng hết sức lực đánh về hướng trường mâu -- Đương!

Đao và mâulại giao kích lần nữa!

Như hai luồng dao động sức mạnh giao triền, đối khángvới nhau như hóa thành thực chất, cứ như một cơn lốc thổi quét ra chung quanh.Người khổng lồ kinh ngạc nói: "Có thể ngăn cản ba phần sức mạnh của ta à?Hình như vận dụng pháp tắc đa trọng, nhưng còn quá non nớt -- "Đáng tiếc,người quá ngu xuẩn, Thẻ Bài Sư."."

Cứ nhìn đi, trận giao chiến của chúng ta đã sắp làm toàn bộ thôn xóm màngười muốn bảo hộ rơi vào hủy diệt."

Liễu Bình ngẩn ra, chậm rãi quay đầu nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy dao động sức mạnh sinh ra trong cuộc giao chiến của họ đã phá hủymột tòa nhà lân cận.Ở nơi xa hơn, quần lạc kiến trúc trong thôn đang không ngừng bị phá hủy.Người khổng lồ cười ha hả.Nó lắc đầu nói: "Ta sẽ khiến các ngươi tự phá hủy tất cả những thứ bên cạnhmình, khi thật sự tuyệt vọng thì linh hồn các ngươi mới biến thành mỹ vị vôthượng."

"Kế tiếp."

"Ta muốn dùng hết sức mạnh."

Nó đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai: "Thật là gấp không chờ nổi, linhhồn Thẻ Bài Sự ngọt lành à!"

Trên mặt đất.ễ ồLiễu Bình im lặng vung mạnh trường đao -- Một tàn ảnh mơ hồ, nguy nga hiệnra từ hư không.Thiên Địa Vô Pháp: Bí Trảm Tam Thức!

Trên trường đao lộ ra một khí tức cổxưa mà tang thương, vì thế hư không nó tiếp xúc bắt đầu phát ra tiếng kêu to thêlương-------Chương 521: Đao bằng đồng thau, Trấn Ngục!Người khổng lồ lẳng lặng quan sát Liễu Bình.Nó nhìn thấy hư ảnh nguy nga nhưng mơ hồ không rõ sau lưng Liễu Bình, lấygiọng điệu ồm ồm cực kỳ oán độc mà nói: "Không thể tha thứ..."

Liễu Bình giơ trường đao lên, nhẹ nhàng đáp lại: "Không thể tha thứ?

Rõ rànglà người muốn giết sạch chúng ta, muốn ăn luôn linh hồn của chúng ta, vì saonói chúng ta không thể tha thứ?"

Trên trường mâu của người khổng lồ bỗng hiện ra hàng tỉ bóng đen, như saobăng vô tận lao thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cầm đao ngăn cản.Nhưng dòng thác hắc ám nhanh chóng xông thẳng qua trường đao, hoàn toànnuốt chửng lấy hắn."

Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

"Ngươi đã chết!"

Nhắc nhở phù không biết hiện ra bao nhiêu câu, cuối cùng -- Tất cả hắc ám trôiđi.Chiều này của người khổng lồ đã kết thúc.Liễu Bình đứng tại chỗ, U Ánh Đạo trong tay sớm đã rách nát, cả người đầythương tích, nhưng hư ảnh phía sau hắn lại rõ thêm vài phần.Người khổng lồ nhìn tình cảnh này, vô cùng phẫn nộ mà quát lên: "Bất tử?Ngươi mượn sức mạnh của ai mà giúp mình bất tử được?"

Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận cảm giác bị ***** vô số lần vừarồi, hắn lẩm bẩm: "Không đúng...

Còn chưa hoàn thiện..."

Hắn mở mắt ra, lại nhìn về phía người khổng lồ lần nữa."

Ngươi đã thắng ta, có thể tiếp tục lấy mạng ta vào bất cứ lúc nào, ta không rõvì sao ngươi còn phẫn nộ."

Liễu Bình nói.Người khổng lồ phát ra giọng nói ồm ồm: "Bởi vì ngươi đã sờ đến... biên giớiKỳ Quỷ, đây là sự nhục nhã đối với chúng ta."

"Nhục nhã?"

Liễu Bình khó hiểu lặp lại."

Thần Bí và Kỳ Quỷ là lĩnh vực của chúng ta, trừ phi chúng ta ban xuống ânđiển, nếu không chúng sinh như các ngươi căn bản không được phép đụng vàonó."

Người khổng lồ dựng thẳng trường mâu trên mặt đất.Chỉ thấy từng dòng phù văn không rõ, vặn vẹo, huyền ảo sáng lên từ trườngmâu.Vẻ mặt Liễu Bình thật phức tạp, hắn liếc nhìn hư không một cái.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôi nổi bất động: "Cảnh cáo!"

"Ngươi có thể sử dụng tất cả năng lực để ứng phó trận chiến này, nhưng tuyệtđối không thể dùng kỹ năng thần bí hệ biểu diễn."

-- Lại cảnh cáo lần nữa.Liễu Bình hít sâu một hơi, duỗi tay cất - Ảnh Đao đã tan nát đi.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một bàn tay nhỏ hiện ra, đưa một thanh trường đao cho hắn.Liễu Bình nhận lấy đạo rồi nắm chặt.Dao động hồn lực càng khổng lồ phát ra từ trên người hắn."

Thẻ bài -- Thẻ bài tùy tùng, người có một tùy tùng, nàng lại cho ngươi mộtthanh binh khí, đây là điều làm người ta chán ghét.".Người khổng lồ dừng lại một chút, sau đó đó ồm ồm nói: "Ngươi giam cầm cảchúng sinh và thế giới vào không gian thứ nguyên, khiến chúng biến thành tùytùng của ngươi, phải biết rằng đây vốn là sức mạnh chỉ nên thuộc về thần linh."

"Phải không?

Vậy có liên quan gì đến các ngươi chứ, ta vẫn không biết vì saongười phẫn nộ."

Liễu Bình vung vẩy trường đao, nói."

Thẻ bài!"

Người khổng lồ giận dữ hét: "Trước kia nó có đủ loại tên, nó làm quy tắc củacác loại văn minh trắc dung hòa nối liền, cũng bắt đầu diễn biến lên cấp bậccàng cao, mỗi lần như vậy, ta biết mình phải đi ra ăn luôn linh hồn của cácngươi."

"Ngươi đang sợ hãi?"

Liễu Bình nói.Người khổng lồ lớn tiếng quát: "Quy tắc cất chứa thẻ bài có thể giúp các ngươihàng phục vạn vật và chúng sinh, sức mạnh to lớn như vậy chỉ có rất ít thần linhđược chúng ta cho phép mới có thể sử dụng-- "Đám thần linh kia phải là nô lệcủa chúng ta."

"-- Đây là hình thái chung cực của tất cả văn minh."

Liễu Bình lắc đầu nói: "Nhưng ta không cảm thấy như vậy, ít nhất ta đạt tớitrình độ như hôm nay, chưa bao giờ cầu xin loại tồn tại không rõ như các ngươicho phép."

"Cho nên chúng ta tới đây."

Người khổng lồ nói.Trường mâu trong tay nó phát ra tiếng chấn động kịch liệt, cứ như sống lại.Người khổng lồ chỉ trường mâu về hướng Liễu Bình, lấy giọng điệu trầm thấpđể nói: "Thức này của người chưa hoàn toàn thành hình, ta sẽ lấy sức mạnh KỳQuỷ khiến nó bị cắt đứt, để tránh sau này người trưởng thành--""Tiện thể phải nói một câu, dùng cách tính toán cấp bậc của Nhân tộc các ngươithì cấp bậc của ta nằm ở khoảng 120."

Một dao động vô hình phát ra từ trên người gã khổng lồ, khiến cho hư khôngchung quanh không ngừng tan biến, sau đó lại hòa hợp lại lần nữa.Bóng ma vô biên vô tận hiện ra từ hư vô, hoàn toàn bao phủ Liễu Bình vàotrong đó.Trong lòng Liễu Bình lập tức hiểu ra.Trước đó mỗi lần hắn tử vong đều có gấu trúc toàn lực ngăn cản, nhưng lần này-- Chỉ sợ cả gấu trúc cũng không ngăn được!

Liễu Bình im lặng trong chớp mắt,giơ trường đao lên và lắc đầu nói: "Đáng tiếc..."

Đột nhiên.Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Chính là giờ phút này."

Mười hai bóng dáng chợt hiện ra, chắn ở phía trước Liễu Bình.Tất cả bọn họ đều là Nhân tộc, ăn mặc chế phục chiến đấu thống nhất, trong taymỗi người đều nắm một thẻ bài, họ cùng quát lên: "Pháo Pháp Tắc Hỗn Độn!"

Chỉ thấy mười hai thẻ bài xếp thành một vòng tròn, đồng thời phát ra tiếng chấnđộng.Một dòng chảy u ám bắn mạnh ra từ vòng tròn.Nó như cự pháo lao thẳng về hướng người khổng lồ.Người khổng lồ đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ kịp hơi nghiêng người quabên phải.Oanh! !!

Cột sáng u ám bắn thủng qua nửa thân thể nó, đánh nó bay ngược rangoài.Uy lực như thế thật sự làm người ta kinh hãi.Liễu Bình lập tức hiểu ra.Khó trách lực lượng chi viện vẫn mãi không thấy xuất hiện, Thì ra bọn họ trốntrong bóng tối, lặng lẽ chuẩn bị sát chiêu này!"

Nó né thoát rồi!"

Có người thất thanh kêu lên.Một người khác bị thương mà nói: "Xong rồi, pháo hỗn độn không thể hủy diệtnó ––"ễ ổ ồLiễu Bình nhìn lại người khổng lồ.Chỉ thấy nó cất tiếng cười điên cuồng và nói: "Đáng tiếc!

Quá đáng tiếc!

Rõràng chỉ thiếu một chút nữa là có thể ***** ta, nhưng các ngươi vĩnh viễnmất đi cơ hội lần này!"

Trong mười hai người, một người đàn ông khuôn mặt già nua đi đến trước mặtLiễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn và nói: "Ngươi đã cố hết sức, chúng ta cũng đãcố hết sức, nhung cấp bậc của thứ này cao tới chừng 125–– "Tạm thời sẽ khôngcó càng nhiều sức mạnh tới chi viện nơi này, chúng ta chỉ có thể tử chiến đếncuối cùng."

Liễu Bình nhìn người khổng lồ kia.Chỉ thấy nửa người bị đánh nổ của người khổng lồ đang không ngừng khôiphục, nhưng lại nhanh chóng bị sức mạnh vô hình nào đó khống chế, không thểsinh trưởng ra lần nữa.Nó tức giận nói: "Bỏ đi, giết các ngươi trước --"Liễu Bình thoáng trầm mặc, sau đó mở miệng nói: "Có lẽ chưa chắc."

"Hả?

Có ý gì?"

Lão giả kinh ngạc hỏi.Liễu Bình cầm trường đao.Yana nhanh chóng nói: "Dùng tay, nếu làm như vậy, người sẽ càng ngày cànggần cái chết đó!"

Liễu Bình không nói một lời, chỉ giơ trường đao lên cao cao.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi kích hoạt uy năngcủa Trấn Ngục Đao: Trấn Mệnh."

"Trấn Ngục Đao cắn nuốt thẻ bài: ? ?? ?

Chi mâu."

"Khi người chém ra đao này, thời không sẽ hóa thành thế giới song song bị táchrời, không còn buông xuống chủ thế giới nữa!"

Chỉ thấy trường đao bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, một trường đao kháctheo đó mà xuất hiện.Đao bằng đồng thau, Trấn Ngục!-------Chương 522: Thay đổiTrên đao phát ra một tiếng chấn động tựa như tiếng hồng thủy vỡ bờ –– "Trảm!!!"

Liễu Bình gầm lên một tiếng, ra sức vung trường đao đồng thau hướng về hưkhông phía trước.Chỉ một thoáng, mười hai chiến sĩ nhân tộc chung quanh biến mất.Người khổng lồ lùi trở về chỗ cũ.Quang ảnh quay ngược lại.Thời gian bắt đầu chảy ngược, về tới thời khắc mà Liễu Bình chỉ định kia–– Chỉthấy người khổng lồ quan sát Liễu Bình, lấy giọng điệu hài hước nói: "Tiện thểphải nói một câu, dùng cách tính toán cấp bậc của Nhân tộc các ngươi thì cấpbậc của ta nằm khoảng 120.".Tất cả lại về tới giờ khắc này!

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Chính là giờ phút này."

Mười hai bóng dáng chợt hiện ra, chắn ở phía trước Liễu Bình.Tất cả bọn họ đều là Nhân tộc, ăn mặc chế phục chiến đấu thống nhất, trong taymỗi người có nắm một thẻ bài, họ cùng quát lên: "Pháo Pháp Tắc Hỗn Độn!"

Chỉ thấy mười hai thẻ bài xếp thành một vòng tròn, đồng thời phát ra tiếng chấnđộng.Liễu Bình bỗng phát ra cảm ứng tâm linh, truyền âm tới mười hai chiến sĩ nhântộc trước người: "Bắn qua bên phải! !!"

"Hơi nghiêng về hướng bên phải một chút, nó muốn trốn qua bên phải! !!"

Trong chớp nhoáng, một giọng nói già nua vang lên từ trong đám người: "Nghehắn!"

Gần như cùng một thời khắc đó, một dòng chảy u ám bắn mạnh ra từ trongvòng tròn kia.Nó như cự pháo lao thẳng về hướng người khổng lồ.Người khổng lồ đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ kịp hơi nghiêng người quabên phải.Ai ngờ nó vừa nghiêng về bên phải thì cột sáng u ám kia như sớm đã dự kiếnđược, lại hơi lệch qua phải."

Chết tiệt ––".Người khổng lồ kinh giận đan xen, nhưng đã không kịp làm ra bất cứ phản ứngnào nữa.Oanh! !!

Cột sáng u ám bắn ngay giữa đầu và ***** của người khổng lồ!"

Không!"

Người khổng lồ phát ra một tiếng rên rỉ, toàn bộ thân thể cứng lại tại chỗ.Nửa người tên của nó hoàn toàn bị tiêu diệt, hóa thành từng đợt tro bụi, rơi rụngtrên mặt đất."

Bắn trúng rồi!"

Các chiến sĩ cất tiếng hoan hô điên cuồng.Lão giả đột nhiên xoay người lại, dùng đôi tay bắt lấy bả vai của Liễu Bình vànói: "Ngươi là người duy nhất giao thủ với nó, ít nhiều gì cũng nhờ người nhắcnhở!"

Liễu Bình mỏi mệt thở dài, nhìn về phía hài cốt của người khổng lồ.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ lơ lửng phía trên hài cốt: "Vật thể không rõ đã tửvong."

Ngay sau đó -- Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt bỗng chợt lóe, tất cả đều biếnmất không còn bóng dáng tăm hơi.Thế giới hóa thành một mảnh hắc ám lần nữa.Hắn lơ lửng ở giữa không trung, nhìn về phía trước.Chỉ thấy trong hắc ám bao phủ, có một mảnh đất diện tích rộng lớn vô ngần.Dãy núi.Con sông.Ao hồ.Thôn nhỏ.Tất cả đều duy trì sự tĩnh mịch như ban đầu.Liễu Bình giật mình.Đã trở lại?

Hắn đã thoát ly thời đại kia rồi sao?

Hắn như nhớ tới cái gì đó, lậptức đi xuống thôn xóm kia."

Người đâu?

Ta nhớ trước đó người nào cũng đứng ở trong thôn..."

Liễu Bình nhanh chóng tìm kiếm trong thôn.Cuối cùng.Hắn tìm được một nơi có đánh dấu chữ "Công sự che chắn ngầm".Dựa theo ký ức, hắn ấn tay lên cơ quan nào đó.Ầm ầm ầm ầm -- Công sự che chắn được mở ra.Liễu Bình vội vàng lao xuống, đi sâu vào công sự che chắn dọc theo cầu thangthật dài.Hắn bỗng dừng bước.Người.ấ ấ ềTất cả những người trong trấn nhỏ đều hội tụ tại đây.Trên vách tường chung quanh có đường hầm thông hành, giúp bọn họ chạythoát từ trong nhà từng người để đến công sự che chắn kiên cố ở đây."

Đều sống sót.."

Những người này tuy đứng bất động giống như pho tượng, nhưng nhìn biểucảm và động tác của bọn họ thì như đang trốn tránh trong công sự che chắn,chưa bị tổn thương nào cả.Ánh mắt Liễu Bình đảo qua đám người, lập tức thấy được cha và mẹ của mìnhtrong thời đại kia.Còn có đứa em trai.Người mẹ ôm thằng bé vào lòng.Vẻ mặt người mẹ không che giấu được sự nôn nóng và lo lắng, nhưng lại miễncưỡng lộ ra nụ cười, giống như đang an ủi đứa bé.-- Bà ấy đang nôn nóng cái gì?

Bà ấy -- Đang lo lắng cho ta sao?

Liễu Bìnhthầm nghĩ trong lòng.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: "Mọi người trong thôn xómtrước mặt đã tồn tại."

"Ngươi thay đổi sự kiện hủy diệt của một thời đại quá khứ nào đó."

"Đánh giá của danh sách thế giới đối với người tăng lên."

"Ngươi đã thoát ly thời đại quá khứ, trở lại dòng thời gian của mình."

"Tất cả thu hoạch sắp được kết toán."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên.Liễu Bình còn chưa kịp nhìn thì chợt thấy một ánh hào quang màu tím đen lặnglẽ xuất hiện.Ánh hào quang đó ngưng tụ thành hình người –– Người này đeo một cái mặt nạHồ Ly.Là thành viên của đoàn đội, Hồ Ly!"

Thỏ Tử, ngươi cũng ra rồi sao?"

Hồ Ly kinh ngạc nói."

Đúng vậy, xem ra ta là người *****ên đi ra, ngươi là người thứ hai."

Liễu Bình nói tiếp."

Ngươi bị -- đào thải sao?"

Hồ Ly do dự mà hỏi."

Không có."

Liễu Bình mờ mịt nói."

Sao ngươi thông qua được!"

Hồ Ly giật mình hỏi."

Có mười hai chiến sĩ chạy tới cứu viện, dùng một chiêu pháp tắc Hỗn Độn gìđó để đánh chết quái vật."

Liễu Bình nói.Hồ Ly thở dài, suy sụp nói: "Xem ra vẫn là ta tương đối xui xẻo."

"Làm sao vậy?"

"Ta bị đá ra, danh sách thế giới nhắc nhở ta không được tiến vào lần nữa."

"Lấy thực lực của ngươi...

Vì sao lại bị đá ra?"

"Ta đi vào không lâu thì gặp phải một cuộc chiến công thành, con quái vật kiachừng cấp 200, dù ta dùng tất cả thủ đoạn cũng không ngăn được một cú đánhnhẹ của nó."

Cấp 200.Sắc mặt Liễu Bình tê dại.- - Đứng trước loại quái vật cấp bậc này, người nàoxông lên thì người đó chết!"

Cấp 200 sao?

Ai xông lên thì người đó chết."

Liễu Bình đồng tình nói.Hồ Ly xua tay nói: "Bỏ đi, không đề cập tới nữa, nếu chuyện kế tiếp ở nơi nàykhông liên quan tới ta thì ta đi lên xem Mãnh Hổ canh chừng thể nào."

"Được, hẹn gặp lại."

Liễu Bình nói."

Hẹn gặp lại.".Hồ Ly vẫy vẫy tay với hắn, thân thể chợt lóe, sau đó bay lên hư không phía trênrồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.-------Chương 523: Bạch LangLiễu Bình nhìn những nhắc nhở phù trong hư không kia lần nữa."

Ngươi trở lại vô số năm trước, thăm dò quốc gia Nhân Loại không rõ."

"Ngươi và vật thể không rõ tiến hành trò chuyện, thăm dò thêm nguyên nhânkhiến vật thể không rõ buông xuống."

"Ngươi chứng kiến nhân loại và vật thể không rõ chiến đấu."

"Chúc mừng."

"Kinh nghiệm mà người đạt được đã đủ để gia tăng cấp bậc."

"Cấp bậc của ngươi tăng lên 42."

"Tất cả các thuộc tính tăng lên năm điểm."

"Hồn lực tăng lên: 310 điểm."."

Hiện tại ngươi có thể tăng mạnh kỹ năng đã có sẵn."

"Chú ý: Lần tăng mạnh kỹ năng này sẽ được danh sách thế giới quá khứ gia trì,sẽ làm kỹ năng sinh ra một lần lột xác, xin hãy thận trọng lựa chọn."

Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận.Sau khi tất cả thuộc tính tăng lên năm điểm, trong thân thể thiếu niên mười bốntuổi này dần dần tràn ngập sức mạnh hoàn toàn mới.Cho dù là sức mạnh hay độ nhanh nhẹn, thậm chí là tốc độ tự hỏi vấn đề, đềuđạt được sự gia tăng biên độ nhất định.Nhưng mà -- Liễu Bình vừa nhớ tới con quái vật cấp 125 và quái vật cấp 200trong lời nói của Hồ Ly thì lập tức cảm thấy không có gì đáng để hưng phấn.Tăng mạnh kỹ năng đã có...

Nếu là lột xác thì đương nhiên phải coi trọng.Đao thuật của hắn còn trong quá trình lĩnh ngộ, chưa ngộ ra làm sao hoàn toàndung hòa pháp tắc vào trong đó, cho nên căn bản không có cách nào tăng mạnh.Hơn nữa.Đối mặt với loại quái vật cấp bậc này, chiến đấu thường bùng nổ chỉ trong nháymắt, cho dù là thuật Cứu Tử Phù Thương cũng không có tác dụng bao lớn.Cho nên còn có kỹ năng gì đáng để gia tăng đây?

Thuật chữa trị?

Thôi bỏ đi,thuật chữa trị của Yana đã đủ dùng rồi.Thuật Phù Không?

Không được, trong thời đại quá khứ, hắn thường phải bảo vệngười phía sau nên trốn cũng không có tác dụng gì.Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại một hồi, sau đó bỗng nhớ tới một kỹ năng.Đúng rồi!

Thiếu chút nữa quên mình còn có kỹ năng này!"

Danh sách, ta muốn tăng mạnh Tiệc Thánh Thuật."

ễLiễu Bình mở miệng nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi lựa chọn TiệcThánh Thuật."

"Nhờ sự gia trì của danh sách thế giới quá khứ, kỹ năng này hoàn thành một lầnlột xác quan trọng."

"Ngươi đạt được kỹ năng Thần Thánh cao giai hoàn toàn mới:""Chúc phúc: Quả táo vàng."

"Mỗi hai ngày phát động một lần."

"Thuyết minh: Ngươi có thể tạo ra một quả táo vàng có sức mạnh Thần Thánhtừ hư không, khiến người ăn vào sẽ được sức mạnh Thần Thánh gia trì."

"Thuyết minh chi tiết: Quả táo vàng thánh khiết mà tràn ngập sức mạnh ThầnThánh, có thể bổ sung tất cả hao tổn của linh hồn, nhưng nếu kẻ ăn quả táo vàngkhông thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi, chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu,sức chiến đấu giảm bớt ba phần, mỗi lần công kích đều có xác suất gây nên lỗinhất định."

"Quả táo vàng ẩn chứa sức mạnh Kỳ Quỷ: Chúc phúc."

"-- Không ai có thể kháng cự sự cuốn hút của quả táo vàng, một khi đạt được thìchắc chắn phải ăn hết nó.".Liễu Bình nhìn thuyết minh của kỹ năng này, trong lòng bỗng sinh ra một cảmgiác mơ mơ hồ hồ.- - Danh sách thế giới kia đang dùng hết sức để trợ giúpmình.Bằng không tại sao mình lại đạt được kỹ năng mạnh mẽ như thể –– Có lẽ...

Đâylà một loại hỗ trợ?

Tuy rằng không quá xác định, nhưng trong lòng Liễu Bìnhthật sự có cảm giác này.Nếu là vào thời điểm đánh nhau với con quái vật trước đó, nếu hắn có thể đạtđược kỹ năng này thì thực lực của nó sẽ suy giảm rất lớn.Nói cách khác, nó chỉ có thể phát huy ra bảy phần thực lực, còn xảy ra vấn đềkhi công kích!Đương nhiên, cho dù nó chỉ duy trì bảy phần thực lực, cấp bậc của nó cũng caotới cấp 87, vẫn không thể chống lại.Nhưng tóm lại cũng có thêm một ít hy vọng.Quan trọng nhất chính là, đối phương không thể chống đỡ sự cuốn hút của quảtáo vàng, nhất định sẽ ăn nó.-- Đây là một kỹ năng Thần Thánh tương đối *****!

Thậm chí Liễu Bìnhhoài nghi, quả táo vàng đã là kỹ năng Thần Thánh cao cấp nhất.Lúc này.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Thông qua thăm dò bí mật thời đạiquá khứ, suất diễn của người gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 5/10."

ồ ế"Linh hồn của ngươi đã được danh sách thế giới tán thành."

"Sau khi chuẩn bị xong, ngươi có thể tiến vào quốc gia nhân loại của thời đạiquá khứ này bất cứ lúc nào."

-- Phải đi vào lần nữa sao?

Liễu Bình do dự một chút, sau đó duỗi tay lấy ra mộtthẻ bài."

Di Ngữ Trà Thất".Nếu những người khác đều còn trong danh sách thế giới, vậy sao hắn không đểlại tình báo có được vào Di Ngữ Trà Thất, chia sẻ cho mọi người chứ?

Hắn tungthẻ bài ra.Phanh!Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, chung quanh xuất hiện tần tầng lớp lớpquang ảnh, sau đó hóa thành một phòng trà chất đầy các loại vật tư.ở chính giữa phòng trà có một cái bàn hình chữ nhật to lớn.Khi Liễu Bình xuất hiện, trên bàn lập tức xuất hiện một ly trà tỏa ra nhiệt khímênh mang.Liễu Bình đi đến trước cái bàn rồi ngồi xuống, chỉ thấy trên bàn đã có một tờgiấy.Hắn bưng ly trà lên uống một ngụm.Một hàng chữ nhỏ lập tức hiện ra: "Ngươi đạt được hiệu quả ngưng thần tĩnhkhí, bắt đầu xua tan mỏi mệt cho linh hồn và thân thể."

-- Một nơi tương đối kỳ diệu!

Hồ Ly có thể tìm được nơi như vậy giúp mọingười giao lưu, thật ra vẫn rất có tài năng.Nhưng lại bị quái vật cấp 200 đánh ra ngoài.Liễu Bình lắc đầu, bắt đầu nhìn tờ giấy trên bàn.Chỉ thấy trên tờ giấy đó lần lượt viết những hàng chữ như sau: "Ta ở trên mộthòn đảo, tạm thời bình an không có việc gì –– Đoàn trưởng."

"Ta tham dự phòng thủ thành phố, bị quái vật cấp 200 đập chết -- Hồ Ly."

"Đang điều tra các sự kiện kỳ quái, tương đối thú vị, còn đạt được một kỹ năngmới -- Tinh Thần."

"Ta đi vào thì thấy quái vật đang tấn công pháo đài, trùng hợp ta có chút thủđoạn ở phương diện tu bổ kiến trúc, cuối cùng thành công phòng ngự, đạt đượchuân chương của quân đội -- Hội Cẩu."."

Xem ra chúng ta đang thay đổi quá khứ của thế giới này, đây không phải làmột chuyện nhỏ, tiện thể nói một câu, ta là thợ mỏ –– Bạch Lang."

-------Chương 524: Quá khứ, hiện tại và tương laiLiễu Bình uống một ngụm trà, sau đó rơi vào suy tư.Bạch Lang là người thứ năm đến phòng trà trong sáu người.Gã tiến hành tổng kết lại lời nhắn của những người trước đó -- "Chúng ta đangthay đổi quá khứ của thế giới này."

Đây cũng là điều Liễu Bình mún nói.Nhưng mà -- Cũng không chỉ dừng lại ở đó!

Liễu Bình cầm lấy bút, viết lên tờgiấy rằng: "Ta cảm thấy, không chỉ là chúng ta thay đổi thời đại kia, thật ra thờiđại kia cũng đang thay đổi chúng ta –– Ta cứu một thôn xóm, hơn nữa đạt đượcmột kỹ năng mới dùng cực kỳ tốt giống như Tinh Thần."

Hắn suy nghĩ, lại viết một câu: "Hiện tại thay đổi quá khứ, quá khứ cũng đangthay đổi hiện tại."

Liễu Bình buông bút rồi đứng lên.Thật ra trong lòng hắn còn có một câu chưa nói.- - Nếu quá khứ và hiện tại đềuđang không ngừng sinh ra biến hóa, vậy tương lai thì sao?

Tương lai sẽ xảy racái gì?

Manh mối và tình báo quá ít.Nhưng có thể khẳng định một chuyện.Thần Trụ Hư Không đã bị hủy diệt, nhân loại cũng sôi nổi rơi vào Luyện Ngụcvà Vĩnh Dạ, đây là sự kiện lịch sử nhất định và tuyệt đối sẽ xảy ra.Còn về phần tương lai -- Liễu Bình lắc đầu, quyết định tạm thời không suy nghĩsâu thêm trước khi đạt được đầu mối mới.Hắn đứng lên, nhìn quanh chung quanh.Phòng trà có đủ loại vật tư, bao gồm binh khí, giáp cụ, đồng vàng, đá quý, tàiliệu, đồ ăn, Liễu Bình còn thấy được một chồng thẻ bài, trên đó đều là các loạidụng cụ chở người phi hành và lặn xuống nước.Hắn vừa lật tay thì đã nắm lấy một thanh trường đao.- - Sau khi U Ảnh Đao vỡvụn, Andrea lập tức lại cho hắn thêm một thanh đao.Trong hư không, tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Hư Vô Chi Nhận."

"Bán thần khí."

"Đao này có những uy năng sau đây:""Hư Tàng: Đao này có thể biến mất trong hư không, không bị phát giác""Vô Tế: Lưỡi đao có thể dài có thể ngắn, biến hóa tùy tâm ý;""Thực Không: Cực kỳ sắc bén, có thể cắt ra hư không, chỉ có phòng cụ cấpThần Khí mới ngăn cản được một phần.".Có chuôi trường đao này, thậm chí còn có các loại Long Thuẫn, hắn không cầnlấy binh khí và phòng cụ của nơi này nữa.ề Á ắ ễCòn về những thứ khác -- Ánh mắt Liễu Bình đảo qua toàn bộ phòng trà.Tạm thời còn không biết có thể dùng cái gì, nhiều lắm là mang một vài đồngvàng, lỡ như cần dùng đến tiền thì có thể lấy ra đổi.Hắn gom lấy đồng vàng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đi ra ngoài."

Quang ảnh chung quanh nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng phát ra mộttiếng "Phanh"nhỏ.Liễu Bình phát hiện mình về tới chỗ cũ.Thẻ bài "Di Ngữ Trà Thất"bay trở về và dừng lại trong tay hắn.Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại nhìn về phía công sự che chắn ngầm đã bị hắc ámbao phủ lần nữa.Mọi người vẫn duy trì tư thế ban đầu, trốn trong công sự che chắn này, thấpthỏm chờ đợi tai họa ngập đầu trôi qua.Không biết tại sao, Liễu Bình bỗng hơi mong muốn trở lại đoạn thời gian quákhứ này.Song song với tâm ý của hắn, hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi muốn tiến vào thời đại quá khứ của quốc gia nhân loại lần nữa?"

Liễu Bình nói: "Đúng vậy."

Hư không chợt lóe.Yên lặng và hắc ám của chung quanh rút đi, thế giới bắt đầu trở nên có sắc thái.Tiếng mọi người nói chuyện vang lên bên tai.Tro bụi trên người bọn họ đã biến mất, họ bắt đầu động đậy.Liễu Bình nhìn mấy phút, bỗng bước một bước về phía trước.Hắn bước vào thời đại kia."

Dựa theo chính sách thống nhất, nếu hắn không phản đối thì có thể đi theochúng ta vào bất cứ lúc nào."

Một giọng nói vang lên trong phòng khách.Người nói là một người đàn ông trung niên có đeo mắt kính màu trà, hơi béo,cười rộ lên hoà hợp nhã nhặn, lúc không cười nhìn có vẻ khôn khéo có khảnăng, cả người ông ta tỏa ra một luồng khí tức cường đại như có như không.Ở đối diện ông ta, Liễu Bình im lặng ngồi bên cạnh cha mẹ.Đứa em mới đi ra từ công sự che chắn không bao lâu, đang dùng vẻ mặt bất anliếc nhìn Liễu Bình một cái.Liễu Bình sờ sờ đầu thằng bé, ý bảo không có việc gì.ố ằ ế ẳNgười cha thở dài, nói: "Tôi vốn cho rằng, thân chúng ta hẻo lánh như thế, hẳnsẽ an toàn, ai biết --".Ông ta không nói tiếp.Người đàn ông trung niên uống một ngụm trà, có chút cảm khái mà nói: "Từ khivăn minh của chúng ta bước vào lĩnh vực không biết trước, không còn từ Antoàn này tồn tại nữa rồi."

"Cho nên thật ra là do chúng ta phát triển quá nhanh?

Chẳng lẽ là chúng ta sai?"

Người mẹ hoang mang hỏi.Người đàn ông trung niên buông ly trà xuống, nghiêm nghị nói: "Không, lànhân loại chúng ta sắp nắm giữ vận mệnh của bản thân, cho nên mới có nhiềukiếp nạn như vậy."

Người cha liếc nhìn Liễu Bình một cái rồi nói: "Vốn tưởng để con kế thừa gianghiệp là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện tại xem ra ông nông dân làm ruộng cảđời như cha vẫn quá ngu muội."

Liễu Bình lắc đầu nói: "Không phải cha sai, cha chỉ muốn tốt cho con."

"Đứa nhỏ này hiểu chuyện, về sau sẽ hiểu kính cha mẹ!"

Người đàn ông trung niên cười ha hả.Cha và mẹ lộ ra nụ cười.Người đàn ông trung niên liếc Liễu Bình một cái.Liễu Bình thở dài, nghiêm túc nói: "Để con đi học đi."

Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Ngươi đã chiến đấu với vật thể không rõ,thực lực chắc khoảng cấp 41 -- Chậc, đã là cấp 42, thật ra có thể gia nhập côngtác của chúng ta."

Người cha đột nhiên khẩn trương, hỏi: "Vậy rốt cuộc nó đi học hay là làm gì?"

Người đàn ông trung niên nói: "Vừa học vừa làm công tác ghi chép văn hiến vàquản lý hồ sơ, chờ đến mười tám tuổi mới có thể gia nhập quân đội."

Người mẹ hỏi: "Là chức vụ quân đội chính thức à?"

"Đúng vậy, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm về chuyện này, cho dù mườitám tuổi tiến vào quân đội, nhưng vì tuổi tác hắn còn nhỏ, cũng sẽ không để hắnlàm chuyện quá nguy hiểm."

Người đàn ông trung niên nói.Có thể thấy rõ được, cha và mẹ nhẹ nhàng thở ra.Loại cảm giác này rất kỳ quái, hình như trong lòng có thêm cái gì đó...

Là cảmgiác an ổn.Chương 521: Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ ĐôNgười mẹ nhìn thoáng qua người cha, sau đó nói: "Đãi ngộ quân đội rất tốt --Quân nhân là chức nghiệp đãi ngộ tốt nhất của hiện giờ, tương lai không lokhông tìm được vợ."

Người cha chần chờ nói: "Nó mới tốt nghiệp cấp hai, sau khi ra ngoài sẽ họctrường nào?"."

Trực tiếp học lớp dự bị đại học –– Đại học Thủ Đô."

Người đàn ông trung niên đáp.Đại học Thủ Đô là đại học tốt nhất.Trên mặt người cha bỗng phủ đầy một tầng sáng rọi, ông thở dài rồi cười nói:"Chuyện này có lợi cho sự trưởng thành của nó, chúng tôi làm cha làm mẹ cũngkhông thể ngăn cản."

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Liễu Bình."

Ta không có vấn đề, ta chấp nhận."

Liễu Bình nói.Người đàn ông trung niên nụ cười nói: "Rất tốt."

Mấy giờ sau.Phi Toa dần dần lên cao rồi bay khỏi quảng trường phía trước thôn xóm.Nhìn xuống bên dưới từ khoang cửa sổ, có thể nhìn thấy biểu ngữ được dựngthẳng trên quảng trường: "Nhiệt liệt vui mừng đưa tiễn sinh viên thủ đô *****êncủa thôn: Liễu Bình!"

"Kim bảng đề danh, tiền đồ vô lượng!"

Liễu Bình không biết nói gì mà dời ánh mắt đi.Người trong thôn thật thuần phác, nhất quyết phải làm một buổi tiệc lớn, hơnnữa trước đó hắn đã cứu mọi người, chỉ sợ đêm nay cha sẽ uống say như chết.Hắn vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông trung niên kia đang nhìn mình.Trên đầu ông ta có một nhắc nhở phù "Thẻ Bài Sư cấp 60", là người phụ tráchcơ cấu quân đội nào đó, tên là Triệu Hồng Tài, còn được gọi là "Điểm KimTriệu", thực lực không thể khinh thường."

Thầy Triệu, hình như ngài có chuyện muốn nói với ta?"

Liễu Bình hỏi."

Những lời vừa rồi đó, ví dụ như chức văn phòng, sau mười tám tuổi mới nhậpchức, đều là lừa cha mẹ ngươi, thật ra lên đó thì phải gia nhập chiến đấu."

Triệu Hồng Tài nhìn hắn, nghiêm mặt nói."

Ta biết."

ễ ếLiễu Bình lạnh nhạt lên tiếng."

Ngươi biết?"

Triệu Hồng Tài giật mình lặp lại."

Cảm ơn ngài làm bọn họ yên tâm."

Liễu Bình cười nói.Triệu Hồng Tài nhẹ nhàng thở ra, ấn tượng đối với thiếu niên này bỗng trở nêncàng tốt.Ông ta chỉ vào hộp trữ vật lớn lớn bé bé trên mặt đất, cười nói: "Cha mẹ ngươiquá khách sáo, những món đặc sản này..."

Liễu Bình cũng câm nín không biết nói gì.Năm đó –– Hắn được ông lão vớt lên từ dưới sông, cả đời chưa trải qua chuyệnngười thân tặng quà cáp cho giáo viên.Còn có biểu ngữ kia.Cả buổi tiệc nhanh và những giáo viên và bạn học không hiểu sao lại vui mừngvì hắn, cùng với các hương thân thuần phác nọ.Còn có cả người làm mai.Hắn cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp, như không có chỗ nào còn sức lực,làm lòng người lơ lửng bay bổng."

Đều là những món quà nông thôn không đáng tiền, chỉ là tấm lòng của bọn họthôi, ngài nhận lấy đi, nếu không họ sẽ bất an."

Liễu Bình đành nói."

Cũng được, tới đây nào, ngươi cất cái này đi."

Triệu Hồng Tài nói.Một thẻ bài được ông ta đưa qua.Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn, chỉ thấy trên thẻ bài có viết từng hàng chữ nhỏ:"Tên họ: Liễu Bình."

"Tuổi: Mười lăm."

"Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ Đô."

"Lệ thuộc tổ thứ bảy bộ xử lý sự vụ đặc thù của thế giới, thành viên kiến tập."

-- Đây là một tấm thẻ thân phận.Nhưng hắn đã mười lăm tuổi rồi sao?

Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó cấtthẻ bài đi."

Thầy Triệu, ta có một câu hỏi."

Hắn mở miệng nói."

Ta cũng có một câu hỏi, người hỏi trước đi, chúng ta giải đáp cho đối phương,được chứ?"

ồTriệu Hồng Tài hỏi."

Được, ta muốn biết là, chúng ta thật sự có thể chống lại những quái vật đó sao?Cuối cùng chúng ta sẽ thắng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đoán chúng ta đang đứng ở giai đoạn sắp khiêu chiến địa vị của chúng nó,cho nên chúng mới sôi nổi buông xuống thế giới này, muốn hoàn toàn hủy diệtnhân loại chúng ta."

Triệu Hồng Tài nói."

Ngươi luôn sống trong thôn, không hiểu về tình hình hiện giờ, cũng được, tanói nhiều hai câu."

Ông ta suy nghĩ, sau đó giải thích thêm một bước: "Khoa học kỹ thuật đột pháhạn chế thứ nguyên, có thể phát hiện các loại văn minh trắc khác, đây là sự bắtđầu của tất cả mọi chuyện."

"Đưa ra một ví dụ:""Trong văn minh Ma Pháp Trắc, có một vài chức nghiệp tiện tay là có thể lấypháp thuật chế tạo đồ ăn, điều này mang đến dẫn dắt rất lớn cho văn minh KhoaKỹ Trắc, mà nghiên cứu, phân tích số liệu và hệ thống phụ trợ của Khoa KỹTrắc đối với thân thể nhân loại lại trợ giúp văn minh Tu Hành Trắc gia tăng thựclực với hiệu suất càng cao..."."

Nhân loại chuyên tâm cố gắng theo hướng phát triển của văn minh từng bên,sau khi có được thành quả của phương hướng khác thì thường như hổ thêmcánh, tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng."

"Sau đó ––""Thẻ thứ nguyên ra đời, đây là sự bắt đầu của mọi chuyện, nó có thể chế tạokhông gian thứ nguyên độc lập, bên trong có hệ thống thời gian, không gian, thếgiới và sinh vật hoàn chỉnh, giống như một sự sáng thế, là sự bắt đầu vượt trộitất cả."

"Ngày mà thẻ thứ nguyên ra đời, quái vật tới."

"Chúng ta có thể ngẫu nhiên đánh đuổi quái vật, nhưng phần lớn chỉ có thểmiễn cưỡng chống lại chúng nó, vẫn bị chúng nó hủy diệt một thành phố...Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng không ngồi chờ chết, không phải sao?"

Liễu Bình gật gật đầu."

Được rồi, hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi."

Triệu Hồng Tài nói."

Được."

Liễu Bình nói.Triệu Hồng Tài bắt đầu lải nhải: "Thân phận của người hoàn toàn không có vấnđề, từ sinh ra cho đến khi tốt nghiệp trung học, thậm chí thầy của người cònấ ắ ấ ề ấ ốkhen ngươi cực kỳ xuất sắc, vấn đề duy nhất là cha mẹ ngươi không muốnngười đi xa -- Cũng may lần tập kích này thay đổi cái nhìn của bọn họ."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc gật gật đầu.Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: "Ta tin tưởng người là một thiếu niên rất ưu tú,bằng không sẽ không có năng lực một mình níu giữ tiến công của con quái vậtkia, nhưng ta có một nghi vấn."

"Xin ngài cứ nói."

Liễu Bình nói."

Làm sao người biết quái vật sẽ trốn qua bên phải vào một khắc cuối cùng?"

Triệu Hồng Tài hỏi."

Thật ra nó đã sớm có thể giết ta, nhưng có vẻ nó có hứng thú muốn trêu chọccon mồi, ta cũng có thể hiểu nó thêm một chút -- Sau đó sinh ra trực giác chiếnđấu."

Liễu Bình nói.Ai có thể nói rõ được vấn đề trực giác chứ?

Hơn nữa cuộc chiến trước đó đúngnhư lời Liễu Bình đã nói, ban đầu con quái vật cấp 125 kia chỉ dùng một phầnsức mạnh để công kích, sau đó lại tăng lên ba phần, cuối cùng mới sử dụngmười phần sức mạnh.Triệu Hồng Tài gật đầu và nói: "Rất nhiều người đều bộc phát ra sức mạnh khótin trong lúc nguy cấp, có lẽ ngươi có thiên phú biết trước hay bói toán gì đấy,chuyện này phải đợi về sau lại xem xét, nhưng mà --".Ông ta nhấn mạnh: "Cho dù quái vật kia trêu đùa, cho dù nó chỉ dùng một chútthực lực chơi đùa ngươi, nhưng người lại có thể ngăn cản đòn công kích của nóđúng không?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình tự nhiên mà nói.Từ giờ trở đi, hắn phải biểu hiện giống một thiếu niên mười lăm tuổi ở nôngthôn - Chính là loại thiếu niên thuần phác từ dưới quê lên, còn chưa gặp quaviệc đời.-------Chương 525: Thiếu niên khởi hànhVậy -- "Người dùng thủ đoạn gì để chiến đấu?"

Triệu Hồng Tài cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Đao."

Liễu Bình nói."

Đao?"

"Đúng vậy."

"...

Tới, chúng ta so chiêu đi."

"Thưa thầy, đao thuật của ta cũng khá tốt, nếu muốn so chiêu, ta sợ làm ngài bịthương thôi."

"Ha ha ha, sẽ không có việc gì đâu, đến đây đi, chúng ta chỉ đánh một chiêu thôimà."

Liễu Bình nhìn dáng vẻ như đã định liệu trước của đối phương, cũng cảm thấythật sự như thế.Đối phương là Thẻ Bài Sư cấp 60 mà.Tuy hắn là một thiếu niên nông thôn, còn không rõ Triệu Hồng Tài thuộc cấpbậc nào trong thời đại này, nhưng tốt xấu gì cũng cao hơn hắn gần 20 cấp.So chiêu với cao thủ là một loại mài giũa đối với bản thân."...

Vậy được rồi, thầy Triệu, xin hãy chỉ giáo."

"Ừ, đến đây đi."

Một phút sau.Phi Toa bỗng xuyên qua tầng mây, hạ cánh gấp xuống tầng cao nhất của mộtbệnh viện chiến địa.Triệu Hồng Tài bị kéo đi cấp cứu.Cũng may y thuật thời đại này sớm đã đạt tới trình độ đỉnh cao, có rất nhiềuchức nghiệp giả y thuật giải phụ trách canh giữ ở bệnh viện tiền tuyến.Qua hai mươi phút.Triệu Hồng Tài khỏe như vậm xuất hiện trước mắt Liễu Bình."...

Là ngài nói không sao nên ta mới xuất đao."

Liễu Bình oan ức mà nói.Mí mắt Triệu Hồng Tài giật giật, vỗ lên bả vai hắn và nói: "Ha ha ha, ta nói sẽkhông có gì, người xem không phải hiện tại ta vẫn nguyên vẹn sao?"

Hai người cùng bay lên Phi Toa.ồ ấ ếTriệu Hồng Tài lấy ra một thẻ bài, viết lên trên đó là: "Tân sinh viên lớp dự bị:Liễu Bình, đánh giá cấp bậc: SSS, ghi chú 1: Đang trong quá trình thức tỉnh đạothuật, ghi chú 2: Đừng để hắn rút đao (Nhất định phải tin tưởng ta)."."

Hả?

Thầy đang làm gì vậy?"

Liễu Bình quay đầu lại hỏi."

Không có việc gì!

Xử lý một vài sự vụ thôi."

Triệu Hồng Tài miễn cưỡng cười nói.Phi Toa lại bay lên không lần nữa, lao về hướng thủ đô.Đại học Thủ Đô.Văn phòng hiệu trưởng.Liễu Bình và Triệu Hồng Thi đi vào, liếc một cái đã thấy được bà cụ ngồi saumột cái bàn làm việc to lớn.Trông bà ta có vẻ hòa ái dễ gần, vừa uy nghiêm lại hiền từ, vừa thấy Triệu HồngTài thì cười chào hỏi: "Đây không phải Hồng Tại sao?

Ngọn gió nào thổi ngườitới đây vậy?"

"Chào giáo sư,"Triệu Hồng Thi hành lễ với bà cụ, nghiêm túc nói: "Chỗ ta có một sinh viênchọn cần được sắp xếp vào lớp dự bị, hơn nữa vốn dĩ ta cũng muốn đến thămngài nên tiện thể mang trò ấy tới luôn."

"À?

Là nguyên nhân gì mà muốn đưa hắn vào lớp dự bị thế?"

Bà cụ hỏi."

Thẻ Bài Sư trời sinh, thiên phú chiến đấu cực cao, các bộ môn đều đã phêchuẩn, cuối cùng ta dẫn hắn tới gặp ngài một lần."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình trộm đánh giá bà cụ.Bà ta có thể lên làm hiệu trưởng của đại học Thủ Đô, lại được người như TriệuHồng Tài tôn trọng gọi một tiếng giáo sư, khẳng định là có chỗ hơn người.Người như vậy thường đức hạnh cao thượng, rất được -- Liễu Bình đang nghĩngợi thì nhìn thấy một hàng chữ nhỏ chậm rãi hiện lên trên đầu bà cụ kia: "Vậtthể không rõ cấp 500, đang trong trạng thái ngụy trang da người."

Đúng lúc này, bà cụ nhìn về phía Liễu Bình, hiền lành nói: "Tới thì tốt, đại họcThủ Đô sẽ trở thành nơi tốt đẹp nhất trong trí nhớ của ngươi, nó đã đào tạo rấtnhiều chiến sĩ cường đại đối kháng với vật thể không rõ, tất nhiên trong tươnglai ngươi cũng là một trong số đó."

Liễu Bình đúng rất lễ phép, cung kính hành lễ nói: "Chào hiệu trưởng."

Cấp 500!

Ngươi đang đùa ta đó hả!

Hôm nay chẳng lẽ là ngày cá tháng tư đặcthù của giao diện thao tác anh linh?

Cho nên nó bịa đặt ra câu chuyện buồn cườilà có một quái vật cấp 500 ngồi ở phòng hiệu trưởng chờ hắn chui đầu vô lưới?ễ ề ểLiễu Bình lập tức có điều chỉnh bản thân, để tránh mình lộ ra vẻ mặt tuyệt vọngnào.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Ngươi bịkhóa chặt."

"Dao động linh hồn của ngươi đã bị ghi chép lại."

"Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ đến từ không giancao đẳng."

"Đối phương phát động Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật."

"Thuyết minh: Nếu người nói ra bất cứ câu nói dối nào, thuật này sẽ phát độngtừ lời nói dối đó để tiến vào trong não của ngươi, nhìn thấy tất cả bí mật củangươi."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.- - Không thể nói dối! !!

Liễu Bình vẫn duytrì vẻ mặt ngây thơ nọ.Bà cụ hỏi: "Đức nhỏ, người tên là gì?"

"Ta tên là Liễu Bình."

Liễu Bình mở miệng nói."

Bình Bình An An -- Đây là một cái tên không tồi, cha mẹ ngươi đặt cái tên nàylà có ngụ ý đó, có đúng không?"

Bà cụ cười tủm tỉm hỏi.Triệu Hồng Tài đứng bên cạnh, lộ ra nụ cười cổ vũ.Liễu Bình im lặng một chớp mắt.Lúc này tốt nhất là nói hùa theo đối phương, không cần chống đối, như vậy sẽtương đối thuận lợi để hoàn thành quá trình nhập học.Nhưng mà không được.Tạm thời không bàn đến chuyện cha mẹ trong thế giới này đặt tên cho hắn rốtcục có ý này hay không.Thật ra lúc trước sư phụ có hỏi hắn, vì sao lại đặt cái tên bình thường như vậycho mình.- - Đúng vậy, tên này là do hắn tự đặt.Ý của nó là -- "Không, ý nghĩa của cái tên này là bình định thiên hạ."

Liễu Bình nói.Nói thật.Thuật kia không thể phát động.Bà cụ gật đầu nói: "Đại học Thủ Đô chính là trường đại học hàng đầu, chúng taluôn nỗ lực xây dựng nó, ta tin rằng sẽ có một ngày trong tương lai, ngươi sẽ trởthành người giống như ta, có đúng không?"

Cho dù là bất cứ ai, lúc này cũng sẽ nói đúng vậy.Nhưng mà không thể nói.ế ể ấNếu nói là –– Bà cụ là vật thể không rõ cấp 500, khoác một bộ da người.Nhân loại làm sao có thể trở thành tồn tại như nó kia chứ?

Bất cứ câu trả lờitheo bản năng nào cũng sẽ biến thành một lời nói dối!

Mà một khi nói dối, bà cụnày sẽ lập tức nhìn trộm được linh hồn và ký ức của Liễu Bình!

Đây là một cáibẫy rất tinh vi.-------Chương 526: Thuật pháp không thể nói dốiLiễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn nói: "Chỉ sợ ta không đạt được độ cao nhưngài, ta chỉ cần có thể giết sạch tất cả quái vật đáng ghét là đã vui vẻ, đã thỏamãn lắm rồi."

Tên nét mặt bà cụ hiện lên một tia bất ngờ.Nó đánh giá Liễu Bình.Con chó có đến từ nông thôn này lại thành thật như vậy.Thuần phác -- Trong ngôn ngữ của nhân loại, từ "Thuần phác"này cực kỳ thích hợp để hình dung thằng nhãi trước mặt.Hắn căn bản không hiểu kỹ xảo của ngôn ngữ, cũng không biết lấy lòng ngườikhác.Lúc này Triệu Hồng Tài nhìn nhìn đồng hồ."

Ta dẫn hắn đi vào lớp học báo danh trước, hiệu trưởng, một lát nữa ta lại đếnhội báo tình hình với ngài."

Ông ta nói."

Được rồi, các ngươi đi đi."

Bà cụ nói.Nó đóng dấu lên một bảng biểu rồi đưa cho Triệu Hồng Tài.Triệu Hồng Tài và Liễu Bình cùng hành lễ, sau đó yên lặng lui ra ngoài.Cánh cửa đóng lại.Một trận gió thổi qua.Liễu Bình đứng trên hành lang, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.Triệu Hồng Tài vỗ vỗ bả vai hắn và nói: "Hiệu trưởng rất hiền lành, thật rangươi không cần khẩn trương như vậy."

Liễu Bình không nói lời nào, chỉ đi theo ông ta cùng bước đến cầu thang cuốihành lang.Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà hành chính, bước lên một mặt cỏ trống trải,những nhắc nhở phù đó vẫn dừng lại trên giao diện thao tác anh linh, chưa từngtan đi."

Dao động linh hồn của người đã bị ghi chép lại."

"Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ thuộc về không giancao đẳng."

"Đối phương sẽ biết được vị trí của người vào mọi lúc, có thể trực tiếp nhận rangươi dưới bất cứ tình huống nào."

Không có thêm nhắc nhở phù xuất hiện.ố ể ếNói cách khác, đối phương tạm thời không để ý tới một thiếu niên nhân loạimười lăm tuổi nhỏ bé như mình.Cuối cùng Liễu Bình cũng mở miệng hỏi: "Thầy Triệu."

"Cái gì?"

Triệu Hồng Tài nói."

Có vật thể không rõ nào đứng ở phe nhân loại chúng ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy,"Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói, "Mục đích duy nhất của vật thể không rõ chínhlà ăn luôn linh hồn của chúng ta và hủy diệt tất cả."

"Phải không?

Không có ngoại lệ sao?"

Liễu Bình gặn hỏi.Triệu Hồng Tài nói: "Không có ngoại lệ, cho dù ở bất cứ tình huống nào, vật thểkhông rõ cũng sẽ không đứng về phe chúng ta, trừ phi nó muốn lừa gạt nên mớigiả vờ như thế thôi –– Từng có rất nhiều bài học huyết lệ ở phương diện này."

"Đã hiểu."

Liễu Bình gật đầu nói.Cái tên ngu xuẩn Triệu Hồng Tài nhà ngươi, vừa rồi người đứng ngay trước mặtmột vật thể không rõ cấp 500 kìa.Cấp 500 đấy! !!

Xem ra cũng không có chuyện xưa bí ẩn hay nguyên do khúcchiết nào cả, hắn không nên có bất cứ tâm lý may mắn nào.Con quái vật kia thành công giá thành hiệu trưởng.Hai người yên lặng đi về phía trước.Rất nhanh, bọn họ tiến vào một khu dạy học, đi đến ngoài của một gian phònghọc.Lúc này chủ nhiệm lớp đã nhận được tin, đang chờ hai người ở cửa.Triệu Hồng Tài đi lên trước để trò chuyện một hồi.Chủ nhiệm dân hai người cùng vào phòng học.Chủ nhiệm nói vài câu "Bạn học mới"linh tinh, Liễu Bình thì đứng trên bục giảng."

Ta tên là Liễu Bình, mười lăm tuổi, đến từ thôn phía Bắc."

Liễu Bình đứng trên đài, tự giới thiệu đơn giản về mình với mấy chục bạn họcphía dưới.Dưới đài vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.Lớp dự bị của đại học Thủ Đô.ể ề ếKhông nghi ngờ gì nữa, người có thể đi vào lớp học này đều là các thiếu niêntương đối xuất sắc trong mọi phương diện.Bọn họ lấy các loại ánh mắt đánh giá Liễu Bình.Thậm chí Liễu Bình nghe thấy hàng phía sau truyền đến vài tiếng nói cố tình hạgiọng: "Cho hắn biết mặt đi."

"Không thành vấn đề, chờ tan học rồi cùng xông lên đánh."

Liễu Bình có chút ngơ ngẩn, không khỏi quay đầu liếc nhìn Triệu Hồng Tài mộtcái.Lúc này chủ nhiệm-- Nữ giáo viên kia đi lên trước, nói với các thiếu niên phíadưới: "Được rồi, chúng ta còn có không ít chỗ trống, ai chịu ngồi cùng bàn vớiLiễu Bình đây?"

Lặng ngắt như tờ.Sau một lúc lâu.Hai bàn tay lẻ loi giơ lên.Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy đó là hai cô gái.Trong đó có một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu xám, hai mắtmàu nhạt, nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi.Nàng chớp chớp mắt với Liễu Bình.Một giọng nói vang lên trong lòng Liễu Bình: "Thỏ Tử, không ngờ ngươi cũngtới nơi này."

Giọng nói này là của Tinh Thần!

Không ngờ dáng vẻ của nàng lại như thế này.Xem ra nàng cũng gia nhập bộ sự vụ đặc thù kia, vì thế mới để lại tờ giấy"Đang điều tra các sự kiện kỳ quái...

Tương đương thú vị.."trong Di Ngữ Trà Thất.Liễu Bình nhìn lại cô gái còn lại.Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của ngươi -- Đột nhiên, hai hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầucô gái kia: "Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500."

"Nó là thể phân liệt tức thời của vật thể không rõ cấp 500, duy trì đồng bộ vớichủ thể vào mọi lúc, có thể truyền đạt tư tưởng và hành vi của đối phương vàobất cứ lúc nào."

Liễu Bình không chút do dự mà chỉ vào Tinh Thần và nói với chủ nhiệm: "Tamuốn ngồi với cô ấy."

"Đi đi."

Chủ nhiệm mỉm cười và nói."

Cảm ơn cô."

Liễu Bình vô cùng cảm kích mà chào chủ nhiệm, sau đó đi đến vị trí bên cạnhTinh Thần.ồ ế ồ ễTriệu Hồng Thi đứng trên bục giảng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Trò Liễu Bìnhlệ thuộc với bộ xử lý sự vụ đặc thù, từng chiến đấu với vật thể không rõ, là mộtThẻ Bài Sư hiếm thấy, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận."

Câu nói vừa dứt.Những tiếng nghị luận ở hàng phía sau lập tức biến mất.Ánh mắt các thiếu nam thiếu nữ nhìn Liễu Bình bỗng trở nên không bìnhthường."

Hôm nay chúng ta sẽ học về lịch sử xuất hiện của những vật thể không rõđó..."

Trên bục giảng, một nam giáo viên đeo kính đang giảng về hình tình của vật thểkhông rõ.Liễu Bình ngồi ở hàng thứ năm tổ *****ên.Hắn tùy ý mở quyển vở trên bàn ra, vừa ghi chép trong lớp học, vừa nghiêm túcnhìn giáo viên.Tinh Thần ngồi bên cạnh hắn, đợi một lát rồi lén đặt một thẻ bài vào quyển vởtrước mặt hắn.Liễu Bình cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cây cọc gỗ thật dài, có một người treo ngượctrên cọc gỗ, lấy tay gối đầu, quan sát thế giới.Người treo ngược.-------Chương 527: Hiểu biết của chúng ta đối với chúng quá ít"Đây là kết quả bói toán mà ta bói cho ngươi-- Người gặp phải vấn đề khó khăngì à?

Nói với tỷ tỷ nghe xem?"

Tinh Thần hỏi bằng cảm ứng tâm linh.Liễu Bình cúi đầu, vừa nhanh chóng ghi vở vừa truyền âm: "Ngươi từng gặphiệu trưởng chưa?"

"Không có, thẻ bài của ta nhắc nhở ta gặp bà ta thì sẽ chết, cho nên lúc ta bị đưatới đây đã trực tiếp đi tới phòng học."

Tinh Thần nói."

Ở chung với những bạn học khác thế nào?"

Liễu Bình lại hỏi.Thẻ bài người treo ngược trên tay Tinh Thần được thu lại, một thẻ bài ma quỷtra tấn nhân loại lại xuất hiện trên quyển vở của Liễu Bình lần nữa."

Đây là thẻ bài bói toán về bản thân ta, từ sau khi thẻ bài "Tử Thần kia biến mấtkhỏi tất cả các danh sách bói toán thì ma quỷ này đã bắt đầu đại diện cho cáichết."

Tinh Thần trụyền âm qua."

Cho nên?"

Liễu Bình hỏi."

Ta dự cảm được tử vong, cho nên dùng một bộ phương thức bói toán phức tạpđể có được kết quả: Nhất định không thể nói chuyện với bất cứ kẻ nào."

Tinh Thần tiếp tục nói: "-- Trước khi tới nơi này, ta đã dặn dò Điểm Kim Triệu,bảo lúc giới thiệu ta thì hắn phải nói tuy thực lực của ta không tồi, nhưng lại làmột cô gái cấm bị bệnh tự kỷ.".Thực lực mạnh thì không ai dám chọc.Vì là một cô gái câm bị bệnh tự kỷ, người khác cũng không tiện giao tiếp vớinàng."

Vẫn là người tàn nhẫn."

Rốt cuộc Liễu Bình cũng nhẹ nhàng thở ra."

Thế nào?

Hình như người rất khẩn trương?"

Tinh Thần hỏi."

Ta có một năng lực có thể phát hiện quái vật...".Liễu Bình trực tiếp thuật lại chuyện xảy ra trước đó.ầ ầ ỗ ề ấ ầTinh Thần thoáng trầm mặc, bỗng truyền âm qua: "Có mấy lần tan học cô gáivừa giơ tay kia muốn tới tìm ta chơi, nhưng ta đã sớm xem qua kết quả bói toán,vì thể luôn đưa lưng về phía cô ta, nhìn vách tường bất động --"."

Mọi người đều biết ta bị câm và tự kỷ, thật ra ta thật sự từng như vậy, chẳngqua là sau khi năng lực thức tỉnh mới sinh ra tiến hóa ở phương diện thân thể vàlinh hồn, đỡ hơn trước kia rất nhiều, nhưng dấu vết quá khứ vẫn còn tồn tại."

"Cho nên cô ta cũng không nhìn thấu ta."

"Vì thế mới may mắn qua ải."

Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó truyền âm: "Ngươi đã tìm được biệnpháp bảo vệ bản thân tốt nhất."

Tinh Thần hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta thì làm một người bình thường."

Liễu Bình nói."

Ngươi xác định có thể ứng phó chứ?"

"Có thể."

Liễu Bình nói."

Cần ta hỗ trợ cái gì không?"

Tinh Thần hỏi.–– Đó là quái vật cấp 500.Liễu Bình trịnh trọng nói: "Không được, thân phận của ngươi đã được thiết lập,là cô gái câm có bệnh tự kỷ, tuyệt đối đừng làm thêm chuyện gì, tóm lại, chúngta nhất định không thể khiến con quái vật kia chú ý."

"Được."

Tinh Thần đồng ý đáp.Trên bục giảng, thầy giáo đeo kính cũng vừa nói xong một đoạn.Ông cười tủm tỉm nhìn đám sinh viên phía dưới, nói: "Được, chúng ta bước vàothời gian tự do đặt câu hỏi, trong quyển "Lịch sử phát hiện vật thể không rõ"này, các ngươi có gì không hiểu thì có thể hỏi ta."

Có người giơ tay.Thầy giáo chỉ vào thiếu niên kia.Thiếu niên đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Thưa thầy, khi nào chúng ta mới có thểhoàn toàn chiến thắng những quái vật đó, đuổi chúng ra khỏi thế giới của chúngta?"

Giáo viên đeo kính cười nói: "Lật đến trang 58 của quyển sách, hàng thứ bađoạn thứ hai, ngươi sẽ có được đáp án."

Liễu Bình mở sách ra.ấ ế ế ấ ểChỉ thấy hàng đó có viết: "Bởi vì không biết phương thức xuất hiện của vật thểkhông rõ, thời gian không có quy luật, không biết lai lịch, trước mắt chúng tachỉ có thể dùng phương thức phòng thủ phản kích để ứng phó chúng --""Hiểu biết của chúng ta đối với chúng quá ít."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó giơ tay lên.Thầy giáo chỉ vào hắn.Liễu Bình đứng lên hỏi: "Thưa thầy, hiện giờ vật thể không rõ mạnh nhất màchúng ta đã biết cao chừng bao nhiêu cấp?"

Thầy giáo nâng kính một cái, nhìn hắn nói: "Ghi chép công khai là cấp 200,nhưng cụ thể rốt cuộc là thế nào thì còn phải hỏi ngươi."

"Hỏi ta?"

Liễu Bình nghi ngờ lặp lại."

Đúng vậy, ngươi là người của bộ xử lý sự vụ đặc thù, về sau người sẽ biết càngnhiều bí mật, nhiều hơn tất cả chúng ta."

Thầy giáo cười nói.Các thiếu niên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng ngồi xuống.Lúc này lại có người giơ tay, thầy giáo lại bắt đầu trả lời câu hỏi."

Tinh Thần, người gia nhập tổ chức sớm hơn, người biết không?"

Hắn truyền âm hỏi."

Căn cứ vào tình báo ta do thám được, cường giả nhân loại cao cấp nhất đã cóđược sức mạnh Kỳ Quỷ, có thể vượt qua gông cùm cấp bậc, đối kháng với quáivật cấp cao siêu đẳng -- Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghe nói có vật thể khôngrõ cấp 500 xuất hiện."

Tinh Thần đáp."

Vậy thì kỳ quái."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Tinh Thần đồng ý.Vật thể không rõ cấp 500 hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Nhân loại.Nó đã lẻn vào xã hội nhân loại.Không có ai phát hiện nó.Thậm chí vào giờ phút này, chỉ cần nó phóng ra một đòn công kích -- Thế giớinày sẽ bị hủy diệt.Nhưng mà, vì sao nó không làm như vậy?

Hai người cùng rơi vào trầm mặc, bắtđầu suy tư nguyên do chuyện này.Thời gian nhanh chóng trôi đi.Đinh linh linh -- Tiếng chuông tan học vang lên.Thầy giáo đỡ mắt kính, cầm lấy giáo trình đi ra khỏi phòng học.Trong phòng học lập tức náo nhiệt lên.Liễu Bình vừa chuẩn bị đi ra khỏi phòng học thì lại thấy thiếu nữ trên đầu códòng chữ "Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500"đang đi tới trước mặt mình.Bỏ đi?

Xoay người?

Trốn?

Làm như không thấy?

Một loạt những suy nghĩ hiệnlên trong lòng Liễu Bình, nhưng đều bị hắn lập tức phủ quyết.Không được -- "Hiệu trưởng"cấp 500 tất nhiên có vô số những thủ đoạn để đối phó một người.Chẳng qua, hiện tại lực chú ý của nó căn bản không ở nơi này -- Nó giá thànhhiệu trưởng một trường đại học, tuyệt đối không phải vì đối phó mấy sinh viênnhỏ bé này.Cho nên, hắn không thể làm ra bất cứ hành động vượt qua lẽ thường nào.Không thể khiến nó chú ý.Nếu không tất cả đều xong rồi.-------Chương 528: Bạn học mới, chiến hữu mớiTrong lúc Liễu Bình suy tư, thiếu nữ đã đứng trước mặt hắn."

Làm quen một chút, ta là Lâm Nguyệt."

Nàng nói."

Ta là Liễu Bình, đã tự giới thiệu trên bục giảng, cảm ơn người chịu để ta ngồicùng bàn."

Liễu Bình cười chào hỏi."

A, không cần khách sáo, ta chỉ muốn biết, vì sao người chọn ngồi cùng bàn vớicô ta mà không phải với ta?"

Lâm Nguyệt hỏi.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Cảnh cáo!"

"Đối phương phát động Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật."

"Thuyết minh: Nếu người nói ra bất cứ lời nói dối nào, thuật này sẽ phát độngtừ lời nói dối đó để tiến vào trong não của ngươi, nhìn thấy tất cả bí mật củangươi..."

Trong lòng Liễu Bình trầm xuống.- - Cả thể phân liệt này cũng biết thi triểnthuật pháp này sao?

Không thể nói dối.Không thể nói dối.Không thể nói dối.Vậy phải trả lời như thế nào?

Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình,dáng vẻ như rất tức giận.Một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát như vậy -- Ai mà ngờ được thật ra nó đang nhìntrộm tất cả mọi thứ của Liễu Bình chứ?"

Nói đi chứ!"

Lâm Nguyệt thúc giục.Liễu Bình nhanh chóng suy tư, thuận tiện quay đầu lại liếc nhìn Tinh Thần mộtcái để tranh thủ thời gian mấy giây.Chỉ thấy vẻ mặt Tinh Thần đờ đẫn, cứ như không nghe thấy cuộc đối thoại củahai người.- - Cô gái câm bị bệnh tự kỷ.Không thể nói ra nguyên nhân này.Liễu Bình quay đầu lại, nói: "Vừa rồi ông béo đưa ta vào tên là Điểm KimTriệu, là người của bộ sự vụ đặc thù."

"Vậy thì sao?

Chuyện này có liên quan gì đến việc người chọn ngồi cùng bànvới ai?"

Lâm Nguyệt hỏi.ể ẫ ế"Nàng cũng do Điểm Kim Triệu dẫn tới, ngươi cũng biết chuyện này đúngkhông?"

Liễu Bình hỏi lại.Lâm Nguyệt gật gật đầu."

Ta cho rằng căn bản không cần hỏi chuyện này, là bởi vì ––"Liễu Bình cười và tiếp tục nói: "Ta và nàng là người cùng tổ chức, cũng là chiếnhữu sẽ dựa vào nhau trên chiến trường sau này, so với ngươi, ta càng muốnchọn nàng làm ngồi cùng bàn."

Chung quanh im lặng.Ánh mắt Tinh Thần hơi chớp động.Liễu Bình tuyệt đối không thể nói: "Bởi vì ta và nàng cùng thuộc về bộ sự vụđặc thù, cho nên mới ngồi cùng bàn."

Đây là lời nói dối!

Là nói dối!

Nói như vậy nhất định sẽ dẫn động thuật kia, sauđó bị quái vật phát hiện tất cả.Nhưng cách làm của Liễu Bình là, nói hai câu về "Điểm Kim Triệu"trước để làm nền.Cứ như vậy, người khác đều cho rằng cái mà Liễu Bình nói đến chính là bộ sựvụ đặc thù.Cái hay là hay ở loại hiểu lầm này -- Liễu Bình và nàng là thành viên chung mộtđoàn, toàn lực truy tìm huy hoàng và bí mật năm đó của nhân loại trong VĩnhDạ, thậm chí còn cùng đi qua Luyện Ngục, có sự tin tưởng bước đầu với nhau.Lần này họ cùng tiến vào nơi đây, khẳng định còn phải dựa vào nhau.Đây mới là lời nói thật của hắn!

Trong đáp án chính thức của Liễu Bình, mỗimột chữ đều là sự thật.Nhưng lại thành công làm Lâm Nguyệt và mọi người hiểu lầm, làm họ cho rằnghai người ngồi cùng bàn là vì tồn tại chung trong bộ sự vụ đặc thù.Hắn..Thật là một kẻ lừa đảo bẩm sinh...

Tinh Thần yên lặng nghĩ, mà Liễu Bình lạinhẹ nhàng liếc nhìn hư không một cái.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi nói thật."

"Không thể phát động Hoang Ngôn Chiêm Bặc Chi Thuật!"

Ánh mắt Liễu Bình lướt qua hư không, lại dùng trên người Lâm Nguyệt lầnnữa."

Xin lỗi, sự thật chính là như thế, hy vọng người đừng để trong lòng."

Hắn thật tâm thật lòng mà nói.Lâm Nguyệt giật mình, vẻ mặt có chút phức tạp, cô ả nói: "Thì ra là thế, nhưngcó lẽ ngươi không biết một điều."

"Cái gì?"

Liễu Bình nghi ngờ hỏi."

Ta đã sớm giao tài liệu lên, cũng đã thông qua kiểm tra ––"Lâm Nguyệt nhìn Liễu Bình, lại nhìn Tinh Thần.Trên mặt cô ả chậm rãi nở rộ ra nụ cười tràn ngập khí tức thanh xuân, nhẹnhàng nói: "Rất nhanh, ta chính là chiến hữu mới của các ngươi đấy."

"Bạn Liễu Bình à."

"Thì ra là thế...

Ta nhất định hoan nghênh ngươi!"

Liễu Bình nhấn mạnh giọng nói, đồng thời nhiệt tình vươn tay với đối phương.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Hoang Ngôn Chiểm Bặc Chi Thuật củađối phương đang liên tục phát động."

"Ngươi đang nói thật."

"Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật không thể phát động!"

Thiếu nữ Lâm Nguyệt cũng vươn tay ra bắt tay hắn, đang muốn nói chuyện thìlại nghe hắn hỏi: "Đại khái là khi nào?"

"Có lẽ là hôm nay hoặc sáng mai."

Lâm Nguyệt nói."

Chúng ta chờ người gia nhập."

Liễu Bình mỉm cười nói.Lại có hai hàng chữ nhỏ nhảy ra: "-- Ngươi chỉ có thể chờ nó gia nhập, đây lànói thật."

"Không thể phát động Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật!"

Lâm Nguyệt gật gật đầu, miệng thì nói: "Hơn thầy Triệu còn ở trường học, thủtục của ta chỉ còn thiếu chữ ký của ông ta, giờ ta đi tìm ông ta ngay."

"Lát nữa còn có tiết."

Liễu Bình nhắc nhở."

Thầy thể dục bị bệnh, tiết sau tự do hoạt động."

Lâm Nguyệt nói.Cô ả xoay người đi ra bên ngoài phòng học, rất nhanh đã biến mất ở cuối hànhlang.Liễu Bình trở lại chỗ ngồi.Tinh Thần lộ ra vẻ mặt sầu lo mà liếc hắn một cái, nói: "Như vậy mãi khôngđược, trừ phi người là một người vĩnh viễn không nói dối, nhưng chuyện vĩnhviễn không nói dối này cũng rất kỳ quái, vẫn sẽ khiến nó chú ý."

"-- Nếu như ta chỉ có mười lăm tuổi, có thể tạm thời dùng thân phận "Thiếuniên thuần phác ở nông thôn."

ễLiễu Bình nói."

Ngươi cũng không có khả năng vĩnh viễn là "Thiếu niên thuần phác ở nôngthôn, thời gian dài thì làm sao đây?"

Tinh Thần hỏi."

Làm việc tùy theo hoàn cảnh đi."

Liễu Bình nói.Hắn bỗng nhớ tới lời nói của Triệu Hồng Tài ở phòng hiệu trưởng."

Ta dẫn hắn đi vào lớp học báo danh trước, hiệu trưởng, một lát nữa ta lại đếnhội báo tình hình với ngài."

-- Triệu Hồng Tài đang ở phòng hiệu trưởng.Có "Hiệu trưởng"thêm vào, Triệu Hồng Tài nhất định sẽ rất dứt khoát ký tên cho Lâm Nguyệt.Vô số suy nghĩ hiện lên trong lòng Liễu Bình.Liễu Bình duỗi người, lẩm bẩm: "Ngồi cả tiết học, ta đi ra hành lang dạo cáiđã."

Hắn đứng lên rồi đi ra khỏi phòng học, đi qua đi lại trên hành lang bên ngoài.Lúc đi đến lớp bên cạnh, Liễu Bình lơ đãng tùy ý liếc vào trong phòng học mộtcái.Trên đỉnh đầu của hầu hết các sinh viên lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ:"Sinh viên;""Người siêu năng, sinh viên mười sáu tuổi""Sinh viên!"

"Thẻ Bài Sư, sinh viên mười ba tuổi,""Sinh viên; "Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500;""Sinh viên""Sinh viên;"-------Chương 529: Vậy còn chưa đủ sao?Liễu Bình dời ánh mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.Hắn đi đến trước cửa phòng học thứ ba bên trái hành lang, lại liếc mắt vào trongmột cái.-- Vẫn có một "Thể phân liệt của vật thể không bạn học mới, chiến hữu mớiBạn học mới, chiến hữu mới Bạn học mới, chiến hữu mới rõ cấp 500".Phía trước là cuối hành lang.Liễu Bình trực tiếp đi dọc theo cầu thang tầng một, đi lên hành lang để tiếp tụcxem xét.Hắn cứ đi mãi lên năm tầng lầu, cuối cùng trở lại phòng học của mình."

Thế nào?"

Tinh Thần trụyền âm hỏi."

Mỗi lớp đều có một thể phân liệt."

Liễu Bình nói.Hai người đều hơi ngơ ngẩn.Thật ra đối với vật thể không rõ cấp 500 mà nói, hủy diệt thế giới Nhân loại làmột chuyện hết sức đơn giản.Vì sao nó lại canh chừng ở chỗ này giám thị nhân loại?

Nghi vấn này vừa hiệnra thì trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một cảm giác gấp gáp và sợ hãi khôngrõ.Trong bóng đêm, cứ như có một làn sương mù đang không ngừng quay cuồng.Liễu Bình mơ hồ cảm giác được có một chân tướng sởn tóc gáy đang ẩn trongsương mù."

Tinh Thần."

Hắn đột nhiên truyền âm qua."

Cái gì?"

Tinh Thần hỏi."

Ngươi am hiểu năng lực dạng không gian, lại biết bói toán, có thể xem rốt cuộccó bao nhiều quái vật ẩn núp trong nhân gian hay không?"

Liễu Bình nói."

Ta thử xem."

Tinh Thần nhắm mắt lại, đặt đôi tay xuống dưới bàn rồi lấy ra một bộ bài Tarot,nhanh chóng xào bài.Giây lát sau.ắ ầ ắ ế ổ ầ ồNàng cắt bài hai lần, sắp xếp lại tổ bài lần nữa, hít sâu một hơi rồi trịnh trọng rútmột thẻ bài ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một tòa tháp cao hừng hực thiêu đốt.Dưới màn đêm là mây đen cuồn cuộn, tia chớp dày đặc không ngừng giángthẳng xuống đỉnh tháp.Không ít người thét chói tai nhảy xuống từ tháp cao.- - Đây là một cảnh tượngtai họa.Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi cất thẻ bài đi.Nàng nhắm mắt lại, chờ cảm xúc vững vàng một chút thì mới lên tiếng: "Thếgiới này đã bị vật thể không rõ hoàn toàn chiếm lĩnh, chúng lẫn vào nhân gian,có mặt ở khắp mọi nơi, tuyệt đối không chỉ có một tồn tại cấp 500 này, còn córất nhiều rất nhiều."

"Vì sao..."

"Đúng vậy, vì sao chúng còn chưa hủy diệt thế giới Nhân loại này?"

Liễu Bình và Tinh Thần liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức hoang mang."

Những vật thể không rõ đó...

Rốt cuộc muốn làm gì?"

Hắn truyền âm."

Chỉ sợ đây chính là chuyện mà chúng ta muốn biết, đây là một bí mật rất có giátrị."

Tinh Thần nhanh chóng nói."

Bí mật sau lưng những quái vật đó...

Ta nghĩ chúng ta phải sống sót trước."

"Thật ra chúng ta không có đường nào để trốn, bất cứ điểm nào không thích hợpcũng có thể khiến nó chú ý."

Đáng tiếc Di Ngữ Trà Thất chỉ có thể dùng bảy ngày một lần, ta hận không thểlập tức thông báo cho bọn đoàn trưởng."

Hai người nhanh chóng giao lưu.Bỗng nhiên -- Một người đàn ông đeo mắt kính màu trà thăm dò tiến vào từ bênngoài phòng học.Là Triệu Hồng Tài.Ông ta lên tiếng gọi hai người: "Liễu Bình, Lạc Tinh Thần, hai người đi ra đây."

Liễu Bình liếc nhìn Tinh Thần một cái, lúc này mới biết nàng họ Lạc."

Thân phận giữa các đoàn viên không cần phải giữ bí mật, đeo mặt nạ là phòngngừa người ngoài nhìn thấu thân phận, sau khi người gia nhập thì chưa từng chủđộng hỏi thăm, mọi người cũng chưa nói."

Lạc Tinh Thần trụyền âm."

Hiện tại ta biết cũng đã muộn rồi."

Liễu Bình nói.ắ ấHắn đã xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Lâm Nguyệt đứng bên ngoài phòng học,đang nói chuyện với Triệu Hồng Tài.Hai người cùng đi ra phòng học."

Đây là Lâm Nguyệt, thông qua một loạt kiểm tra, cô ta trở thành thành viênkiến tập của tổ thứ bảy bộ sự vụ đặc thù giống như các ngươi."

Triệu Hồng Tài giới thiệu.Lạc Tinh Thần đờ đẫn nhìn Lâm Nguyệt, không nói một lời, tựa như thật sự cóbệnh tự ký."

Ta đã biết cô ta."

Liễu Bình cười nói.Lâm Nguyệt gật gật đầu với hai người.Triệu Hồng Tài nói: "Trong bộ sự vụ đặc thù chúng ta, cho dù là thành viên kiếntập, cũng có được sức mạnh vượt qua chức nghiệp giả bình thường, trên thực tếchỉ cần không đối mặt với vật thể không rõ thì ai trong các ngươi cũng có thểmột mình đảm đương một phía."

Thấy ba thiếu niên đều nhìn mình, Triệu Hồng Tài hơi mỉm cười, tiếp tục nói:"Kế tiếp các ngươi phải đi làm một công việc an ninh."

"Hôm nay các giáo sư dưới lòng đất muốn chuyển một loạt đồ đồng khai quậtđược về phòng thí nghiệm của đại học Thủ Đô, chuẩn bị sẵn cho công tácnghiên cứu bước tiếp theo."

"Theo lý thuyết, bộ sự vụ đặc thù chúng ta phải xuất hiện."

"Nhưng mọi người đều bận quá, hơn nữa chuyện này lại không có nguy hiểmgì, vừa vặn các ngươi đi theo một chút."

Liễu Bình thấy trên mặt Lâm Nguyệt hiện lên một tia không kiên nhẫn.Nhưng cô ả nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trấn định."

Được thôi."

Ba người cùng kêu lên.Ở cổng trường đại học Thủ Đô, Liễu Bình nhìn thấy đoàn xe mênh mông cuồncuộn từ xa xa, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Nguyệt không kiên nhẫn.Nói là an ninh, thật ra cũng không thật sự cần người nào tiến hành bảo hộ ở bêncạnh.Có rất nhiều quân nhân hộ tống giáo sư và những món đồ đồng.Ba gã thiếu niên chỉ cần đi theo toàn bộ hành trình, chú ý cảnh giới ở chungquanh là được.Chủ thể của Lâm Nguyệt là "Hiệu trưởng".Chắc chắn nó xem qua quá nhiều cảnh tượng tương tự, cảm thấy không thú vị,vì thế mới để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.ế ổ ế ấChờ đến khi đội ngũ bước vào cổng trường, ba người tiến lên đưa giấy chứngnhận ra rồi họp mặt với đội ngũ, cùng nhau di chuyển về phòng thí nghiệm phíaNam trường học.Lạc Tinh Thần không nói một lời.Lâm Nguyệt chỉ lười nhác đi theo bên cạnh.Liễu Bình đành gánh vác chức trách giao lưu với quân đội và đội nghiên cứukhoa học.Trên đường không có chút gợn sóng nào.Mấy cái rương lớn bị trực tiếp chuyển vào phòng thí nghiệm rồi hủy niêmphong, để lộ ra những món đồ đồng tinh xảo xinh đẹp bên trong.Mọi chuyện dừng ở đây.Nhiệm vụ được hoàn thành.Giáo sư Lưu phụ trách nghiên cứu khoa học đi ra cửa tiễn người của quân độiđi.Ba người Liễu Bình đứng ở phòng thí nghiệm.Nhất thời không có việc gì, ba người đều nhìn về phía đống đồ đồng.Chỉ thấy những món đồ đồng này rực rỡ muôn màu, có vật dùng để uống rượu,vật dùng để ăn, để uống, nhạc cụ, binh khí, nông cụ, công cụ, xe ngựa, dụng cụsinh hoạt, tiền, tỉ ấn vân vân.Lâm Nguyệt lẩm bẩm: "Thật khiến người ta không thể lý giải, những thứ thô bỉthời đại lạc hậu kia có gì đáng để nghiên cứu."

"Có thể giúp chúng ta biết được chuyện của thời đại kia."

Liễu Bình cười nói."

Nghiên cứu đồ đồng đã giằng co thật lâu, chỉ có thể giúp các ngươi biết đượcngười của thời đại kia sinh hoạt như thế nào, trừ điều đó ra thì không có chút tácdụng gì đối với cục diện hiện tại cả."

Lâm Nguyệt nói."

Vậy còn chưa đủ sao?"

Liễu Bình hỏi.Lâm Nguyệt lắc đầu, cứ như mất đi hứng thú, xoay người đi ra khỏi phòng thínghiệm.-------Chương 530: Thế giới bị chiếm lĩnh và...Giáo sư Lưu tiến vào từ ngoài cửa, cứ như nghe được cuộc đối thoại vừa rồi,ông ta cười nói: "Thật ra còn giúp chúng ta hiểu biết càng nhiều tri thức bí ẩn."

"Ví dụ như?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cho ngươi mấy món đồ phỏng chế, chúng cũng được tạo thành từ đồngthau, ngươi trở về chậm rãi xem đi."

Giáo sư Lưu nói.Ông ta lấy ra mấy cái be, chén ngọc, bình rượu, cốc phỏng chể loại nhỏ rồi đặtlên một mặt gương đồng thau, lập tức đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình vốn không tính lấy, nhưng trường đao bên hông bỗng hơi chấn độngmột chút.Ngay sau đó.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Các ngươi biết được bímật của thế giới này."

"Thời điểm các ngươi nhìn ra thế giới này bị quái vật chiếm cứ, thế giới cũngbiết được nhận thức chính xác của các ngươi."

"Nhiệm vụ thế giới bắt đầu...

Liễu Bình không nói một lời, chỉ cất những vậtphỏng chế kia đi.Mấy thứ này vừa vào tay, Giáo sư Lưu như mất đi hứng thú nói chuyện, ông tabắt đầu nghiên cứu những món đồ đồng đó.Liễu Bình đưa mắt ra hiệu cho Lạc Tinh Thần.Hai người ôm một đống đồ rồi ra khỏi phòng thí nghiệm.Lâm Nguyệt chờ ở bên ngoài.Còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Lâm Nguyệt bỗng vung tay lên, toàn bộnhững món đồ đồng phỏng chế đó đều bay vào tay cô ả.Cô ả sờ sờ từng cái rồi lại ném trở về."

Nghiên cứu những món đồ cổ đó là một loại bệnh chung của nhân loại đúngkhông, mộng tưởng trở lại thời đại không cần nhọc lòng bất cứ chuyện gì kia."

Lâm Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm."

Ngươi xem cái cốc này đi, nó phỏng chế xinh đẹp tới cỡ nào, muốn lấy một cáichơi không?"

Liễu Bình mỉm cười hỏi.Lâm Nguyệt xua tay nói: "Nhiệm vụ kết thúc, ta đi trước, ngày mai gặp lại."

Cô ả rời đi không quay đầu lại.ồ ễ ố ấCô ả thật sự đi rồi!

Liễu Bình vừa muốn thở phào một hơi, lại thấy trong vài tênsinh viên trên sân bóng cách đó không xa, có một người có hàng chữ: "Thểphân liệt của vật thể không rõ cấp 500"trên đầu."..."

Liễu Bình.Người đi và không đi có gì khác nhau?

Liễu Bình ôm một đống đồ đồng phỏngchế, nói với Tinh Thần: "Ngươi biết ký túc xá của chúng ta ở đâu không?"

Lúc này Lạc Tinh Thần cũng nhìn ra cái gì đó, nàng không nói một lời, dẫn đầuđi về hướng nào đó.Liễu Bình vội vàng đuổi kịp.Hai người một trước một sau, xuyên qua sân bóng và quảng trường, đi tới mộtkhu ký túc xá.Lạc Tinh Thần đi lấy chìa khóa, giúp Liễu Bình thu dọn một gian phòng bỏtrống, sau đó khẽ gật đầu với hắn."

Ta ở cách vách người, có việc gì thì trực tiếp truyền âm."

Nàng đóng cửa lại giúp Liễu Bình rồi đi qua phòng bên.Trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Hắn cẩn thận đặt từng món đồng thau phỏng chế kia xuống, sau đó mới treo mặtgương đồng thau kia lên trên tường."

Còn rất rõ ràng."

Liễu Bình nhìn gương, cười lẩm bẩm.Giây tiếp theo.Hai bên gương đồng thau bỗng xuất hiện hai chữ được khắc rất nhỏ, cứ nhưchúng nó đã sớm ở nơi đó."

Đối"."

Xứng".Hai chữ nhỏ lóe lóe, sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa.Đối xứng.Cái gì đối xứng?

Liễu Bình cảm thấy vô cùng mờ mịt.- - Rốt cục thế giới nàymuốn nói cái gì cho hắn biết?

Hắn trầm tư một lát, sau đó lại đứng lên đi qua đilại.Chuyện nghiên cứu đồ đồng dùng trong tay nhà khoa học của Khoa Kỹ Trắc.Do phải dùng tư duy Khoa Kỹ Trắc để suy nghĩ sao?

Đối xứng rốt cục có ýnghĩa là gì?

Mấy chục giây sau.Liễu Bình bỗng đứng lại, nhìn về phía gương đồng thau lần nữa.ố ốGương -- Đối xứng -- Cảnh trong gương đối xứng!

Nói cách khác, nơi này cómột thế giới trong gương! !!Liễu Bình thật cẩn thận mà lui về phía sau vài bước.Hắn nhìn chằm chằm vào mặt gương đồng thau kia, nhẹ nhàng nói: "Nếu tất cảlà sự thật, vì sao hiện tại ta mới biết được?"

Trên gương đồng thau không có câu trả lời nào.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Nhiệm vụthế giới đang chờ ngươi."

"Ngươi cần tìm được phương thức kích phát nó."

Liễu Bình im lặng một hồi.- - Nếu đây là bẫy rập của vật thể không rõ, vậy chỉcần hắn đi nghiệm chứng thì tất cả sẽ đi đến bước đường hủy diệt.Nhưng nếu giao diện thao tác anh linh nói như vậy, hắn vẫn phải nếm thử mộtchút.Hắn đi đến trước gương đồng thau lần nữa, ấn tay lên mặt kính.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Mặt kính phẳng lặng lạnh như băng kia hóathành mặt nước im ắng, sau đó nổi lên từng đợt gợn sóng trên đầu ngón tay củaLiễu Bình.Liễu Bình duỗi tay về phía trước.Chỉ thấy tay hắn thật sự xuyên qua mặt kính, hoàn toàn đi vào gương đồng thau.Quả nhiên là thế giới trong gương!

Liễu Bình không hề do dự, bước một bướcvề phía trước.Chỉ một thoáng.Trời đất quay cuồng.Cuồng phong gào thét bên tai, tất cả mọi thứ chung quanh biến thành nhữngđường cong mơ hồ.Một cảm giác choáng váng đến cùng cực đột nhiên sinh ra.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh không thể kháng cự di chuyển vôsố vòng, sau đó lại đứng ở ký túc xá lần nữa."

Chào mừng ngươi."

Một giọng nói truyền đến từ sau lưng.Liễu Bình đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Hồng Tài ngồi trên mộtcái ghế phía trước cửa sổ, miệng ngậm một điếu thuốc."

Thầy Triệu, tại sao ngài lại ở ký túc xá của ta?"

Liễu Bình giật mình hỏi.Triệu Hồng Tài phun ra một ngụm khói, đứng lên nói: "Chào mừng người, MộQuang Giả đến từ tương lai."

Danh hào bị gọi ra, vẻ mặt của Liễu Bình dần dần nghiêm túc lên.ắ ầ ề ồHắn quay đầu nhìn về phía gương đồng thau..Chỉ thấy trên gương đồng thau hiện ra dáng vẻ một thiếu niên.Thiếu niên kia đang thật cẩn thận dùng tay chạm vào gương đồng thau, nhưđang tìm kiếm bí mật không ai biết nào đó."

Một ta khác!"

Liễu Bình nói nhỏ một câu.."

Đúng vậy, người để lại cảnh trong gương ở bên kia, mà người thật sự đến thếgiới chân thật của chúng ta."

Triệu Hồng Tài nói."

Ngài cũng như thế sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta của trong gương kia thật sự không biết bí mật nào cả, cho nên vẫn luônsống trong đám quái vật đó, chúng đã quen với sự tồn tại của ta, thậm chí giết tacũng giết chán rồi."

Triệu Hồng Tài nói.-------Chương 531: Thuyết minh nhiệm vụLiễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương đồng thau.Chỉ thấy trong gương đồng thau, một hắn khác vẫn ấn tay lên gương đồng thau,không nhúc nhích tý nào.Cảnh trong gương."

Chúng ta an bài cho ngươi một cảnh trong gương, lúc ngươi không có mặt, hắncó thể thế thân cho ngươi."

Triệu Hồng Tài nói."

Thời gian -- Thời gian của thế giới trong gương là yên lặng."

Liễu Bình nói."

Nếu người biết cảnh trong gương đối xứng, khẳng định cũng có thể lý giải loạithủ pháp này."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Tính bảo toàn, Khoa Kỹ Trắc."

Triệu Hồng Tài nói: "Tính bảo toàn có nghĩa là, trong bất kỳ hoàn cảnh nào,hình ảnh phản chiếu của bất kỳ hạt nào cũng có các đặc tính giống hệt như hạtđó, ngoại trừ hướng quay."

"-- Trong cảnh đối xứng trong gương, bản thân chúng ta, không gian, thời gian,đều là đối xứng."

Liễu Bình lại nhìn về phía gương đồng thau lần nữa.Chỉ thấy trong gương đồng thau, bên hông của hắn có treo một con gấu trúc.Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện con gấu trúc bên hông mình đã biến mất."

Nó bị để lại bên kia, chúng ta không thể mạo hiểm cho nó tiến vào."

Triệu Hồng Tài giải thích.Liễu Bình hiểu nên gật gật đầu, bỗng nói: "Nếu hỏi ta và ta trong gương cóđiểm nào khác biệt thì đó chính là tính không bảo toàn."

Triệu Hồng Tài lại chưa nói ra đáp án, chỉ nhìn hắn và nói: "Cho nên..."

Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nói tiếp: "Cho nên thời gian của chúng ta và cảnhtrong gương cũng không đối xứng, nói cách khác, đối diện là đứng im, nhưngthời gian bên chúng ta lại là bình thường -- Có lẽ dòng chảy thời gian của chúngta và cảnh trong gương là bất đồng."

Liễu Bình suy nghĩ theo hướng này, tiếp tục nói: "Cho nên những vật thể khôngrõ cấp 500 đó bồi hồi ở cảnh trong gương, vẫn chưa hủy diệt toàn bộ thế giới,bởi vì cảnh trong gương luôn có thể không ngừng tái sinh, trừ phi chúng tìmđược thế giới chân thật bên ngoài cảnh trong gương, nếu không chỉ hủy diệt mộtthế giới trong gương là không có ý nghĩa."

"Thông minh,"Triệu Hồng Tài lấy giọng điệu tán thưởng mà nói: "Thời gian trong gươngkhông có phương hướng, vật thể không rõ không tìm thấy tiêu chuẩn đo lường,không thể phán đoán chính xác mốc cán thời không, cũng không thể phát hiệnchúng ta."

Liễu Bình chần chờ nói: "Thời gian..."

"Chủ nhân thời gian đứng ở phe chúng ta, bởi vì một khi chúng ta bị hủy diệt thìvũ trụ và vạn vật không mang tính đối xứng sẽ bị xóa sạch, thời gian cũng sẽbiến mất."

Triệu Hồng Tài nói."

Đã có phương pháp bảo mật như thế, lẽ ra nhân loại đã có thể hoàn toàn tránhđi vật thể không rõ, vì sao trong lịch sử, Thần Trụ Hư Không vẫn bị hủy diệt,nhân loại vẫn rơi vào Vĩnh Dạ?"

Liễu Bình hỏi."

Kết quả đã định trước, nhưng quá trình thì không biết."

Triệu Hồng Tài nói."

Không biết?"

Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.Triệu Hồng Tài rít sâu một ngụm khói thuốc, nói với giọng trầm trầm: "ThầnTrụ Hư Không bị hủy diệt, nhân loại rơi vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, đây là kếtquả chắc chắn sẽ xảy ra –– Nhưng chúng ta có thể để lại một chút hy vọng chonhân loại trong kết quả sớm đã định trước này hay không, vậy phải xem ngườivà chúng ta có thể đi đến bước nào."

"Ta?"

Liễu Bình nghi hoặc nói."

Người có danh hào Mộ Quang chi Ủng đã từng chiến thắng quái vật không thểbiết được trong tương lai, đó chính là ngươi."

Triệu Hồng Tài nói."

Các ngươi biết ta đến từ tương lai."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong phòng, nhẹ nhàng nói: "Dùng tương lai thayđổi quá khứ, lại dùng quá khứ để thay đổi tương lai càng xa xôi, đây là phươngpháp mà các người nghĩ ra?"

Triệu Hồng Tài cười rộ lên, nói: "Không sai, đây là phương pháp chúng ta nghĩra được -- Nó là phương pháp chuẩn mực để thay đổi vận mệnh nhân loại."

Liễu Bình tán thưởng một hồi trong lòng.ắ ấ ắ ể"Vì sao là Khoa Kỹ Trắc?

Vì sao phải lấy lý luận cơ sở của Khoa Kỹ Trắc đểtìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề?"

Hắn hỏi.Triệu Hồng Tài hơi nghiêng người lên trước, nghiêm túc nói: "Chúng ta khôngthể chiến thắng những vật thể không rõ đó, thực lực của chúng gần như khôngcó điểm cuối, nhưng chúng có một khuyết điểm chung:""Ngạo mạn."

Ông ta nói tiếp: "Mà ưu điểm lớn nhất của nhân loại chúng ta chính là sáng tạo -- Dùng lý luận sáng tạo ra thứ chưa bao giờ xuất hiện, ví dụ như thế giới tronggương đa trọng hình thành từ tính không bảo toàn."

"Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhún vai nói: "Đáng tiếc ta chỉ có 42 cấp,tương lai ta có thể chiến thắng tù nhân cũng là nhờ ta đạt được binh khí cuốicùng do các ngươi để lại, đó là một bộ bài hoàn chỉnh."

Cả người hắn đột nhiên chấn động."

Ngươi nghĩ tới cái gì?"

Triệu Hồng Tài hỏi."

Các ngươi đã đúng...

Ở thời đại kia của ta, vào năm năm sau đó thì tất cả tùnhân đều sẽ thoát khỏi phong ấn, ta cần biết rõ trong lịch sử rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, và năm năm sau phải làm sao để ứng phó."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn xem bộ dạng của thế giới chân thật một chút không?"

Triệu Hồng Tài hỏi."

Không cần, ta đã nhìn thấy trong tương lai, hơn nữa một khi ta nhìn thấy thếgiới chân thật của thời đại này thì nó cũng sẽ có tính nguy hiểm."

Liễu Bình nói."

Rất đúng, một khi người bị vật thể không rõ bắt được, tất cả những chuyệnngười biết đều không giữ lại được nữa, chúng ta sẽ xong đời."

Triệu Hồng Tài nói."

Một người đến từ tương lai tiết lộ bí mật của nhân loại cho quái vật, cho nênthế giới sẽ bị hủy diệt –– Thôi bỏ đi, ta không muốn làm lịch sử biến thành nhưvậy."

Liễu Bình nói.Triệu Hồng Tài dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói: "Xem ra chúng ta đã đạt thànhnhận thức chung, như vậy, ta được danh sách thế giới ủy thác nên tuyên bốnhiệm vụ cho ngươi."

"Xin cứ nói."

ễLiễu Bình nói."*****ên, người cần xóa đi tai hoạ ngầm trên người, thành công sống sót."

Triệu Hồng Tài nói.Câu nói vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Bội đaongười mang theo trên người, lưỡi đao được chủ thời không che chở: Trấn Ngục,đã sinh ra cộng minh với thế giới."

"Danh sách thế giới sẽ mang người tìm vỏ đao, để tránh trong quá trình hànhđộng, người bị trường đao cắn ngược mà chết."

"Thế giới đã tuyên bố nhiệm vụ."

"Danh sách nhiệm vụ một: Vỏ đao đồng thau."

"Thuyết minh nhiệm vụ:""Sống sót trước mới có thể cứu vớt quá khứ của nhân loại."

"Ở thế giới chân thật, toàn thể bộ xử lý sự vụ đặc thù thật sự đã được độngviên."

"Bọn họ sẽ lần lượt xuất hiện ở thế giới trong gương, chỉ dẫn người đi tìm vỏđao."

"-- Ngươi cần tránh bị vật thể không rõ điều tra, tìm được vỏ của Trấn NgụcĐao, nhờ vậy mà phát huy hoàn chỉnh sức mạnh của cây đao này."

-------Chương 532: Phương pháp chuẩn mực để thay đổi vận mệnhLiễu Bình nhìn từng hàng nhiệm vụ thuyết minh, trong lòng hơi giật mình.Thì ra còn có thể như vậy!

Trấn Ngục Đạo có sức mạnh vận mệnh, sẽ khiến chongười sử dụng tử vong, trừ phi người đó tìm được vỏ đao của nó.Trong tương lai, mỗi một đời chủ nhân của Trấn Ngục Đạo đều vô cùng cườngđại, nhưng vì vẫn luôn không tìm thấy vỏ đao nên cuối cùng không thể khôngchết đi với đầy tiếc nuối.Bởi vì có "Vận mệnh ràng buộc", hắn mới biết được vỏ đao bị giấu ở thế giớichân thật.Cho nên hắn mới tìm mọi cách tìm kiếm bộ bài Thần Thánh, muốn nhập cư tráiphép vào thế giới chân thật.- - Nhưng hiện tại không cần.Bởi vì hắn đã sinh ra liên hệ với thế giới chân thật trong thời đại quá khứ!

Bọnhọ muốn giúp ta tìm vỏ của Trấn Ngục Đao!

Triệu Hồng Tài đang muốn tiếp tụcnói cái gì đó thì đột nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắc mặt biến đổi, ông ta vộinói: "Chúng ta nói chuyện làm ảnh hưởng đến vạn vật và tuyến vận mệnh củachúng sinh, bởi vậy có một ít entropy đen tối được sinh ra, cho dù đã có ngườicủa chúng ta toàn lực áp chế, nhưng nó vẫn sinh ra một chút dao động tương tựvới thuật pháp --""Vật thể không rõ bắt đầu cảm ứng được khác thường trong ký túc xá củangươi, ngươi phải lập tức trở về!"

"Được!"

Liễu Bình lập tức đi đến trước gương đồng thau, ấn tay lên trên đó.Một luồng sức mạnh không thể kháng cự lại xuất hiện lần nữa, lôi kéo hắn thậtmạnh, cả hắn và toàn bộ ký túc xá đều nhanh chóng xoay tròn.Cũng không biết trong nháy mắt này rốt cục xoay tròn bao nhiêu vòng, tóm lại,chỉ trong chớp mắt tiếp theo -- Chung quanh đột nhiên khôi phục yên lặng.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng trong ký túc xá, một bàn tay đang ấntrên gương đồng thau lạnh như băng.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy lên: "Đã đến thế giới trong gương."

"Thời gian của ngươi đã tụ lại vào dòng thời gian trước mặt, bắt đầu đồng bộ."

Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy con gấu trúc bình lặng treo ở bên hông.- -Đã trở lại.Hắn đã về thế giới trong gương.Bên ngoài bỗng vang lên một trận ồn ào."

Con bé câm nhà ngươi, đừng có chặn đường!"

Đây là giọng nói của Lâm Nguyệt.Con bé cầm tất nhiên chính là Lạc Tinh Thần.Liễu Bình lập tức biết những lời nói của Triệu Hồng Tài ám chỉ điều gì.Lâm Nguyệt đã phát hiện cái gì đó, cho nên chạy tới!

Giây tiếp theo.Phanh!

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Nguyệt lập tức vọt vào, nhìn chằmchằm hắn và lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm cái --"Cô ả đột nhiên nhắm miệng lại.Trong phòng, Liễu Bình đã cởi gần hết quần áo, trên tay đang giơ ra một thuậtpháp.Trong hư không hiện ra một vài bức tranh mỹ nhân.Hắn đang -- Làm gì?

Lâm Nguyệt cũng nghiên cứu qua vô số nhân loại, vừanhìn là hiểu ngay.Bên ngoài ký túc xá, Lạc Tinh Thần ngồi dưới đất, nàng nhìn vào với vẻ mặt đờđẫn, sắc mặt hơi đỏ lên."

Đi ra ngoài!

Lâm Nguyệt, đây là ký túc xá của ta, ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Liễu Bình nhảy dựng lên, thẹn quá thành giận mà quát."

Liễu Bình, người quá xấu xa."

Lâm Nguyệt lạnh lùng nói.Liễu Bình kéo vội cái quần lên, thuận tay túm cái phương di đồng thau từ mặtđất lên, chỉ vào Bách Mỹ Đồ trên bề mặt, lấy giọng điệu còn lạnh lẽo hơn đểđáp trả: "Ta dùng thuật pháp để hiện điêu khắc trên món đồ đồng này ra, đangmuốn nghiên cứu một chút thì người đã xông vào, còn nói ta xấu xa --"Hắn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.Lâm Nguyệt nhìn hắn, lại nói: "Vậy vì sao ngươi ***** áo?"

"Ta đã rất lâu chưa tắm rửa."

Liễu Bình nói, sau đó nhìn thoáng qua toilet.Ngụ ý thật rõ ràng.Ta vốn tính nghiên cứu điêu khắc trên món đồ đồng một chút, sau đó đi tắmrửa.- - Nhưng hắn chỉ nói một câu "Rất lâu chưa tắm rửa".Câu này là lời nói thật.Từ lúc rời khỏi thành phố Cơ Giới, đã lâu rồi hắn chưa rửa.Nhưng vừa rồi hắn cũng không có dự tính đi tắm.Cho nên, nếu hắn nói "Ta chuẩn bị đi tắm"hoặc là "Ta đang muốn đi tắm", đây là lời nói dối gạt người.Lâm Nguyệt sẽ lập tức phát hiện tất cả mọi thứ trong linh hồn và trí nhớ củahắn.- - Liễu Bình nhảy vọt qua cái bẫy rập này.ầ"Đi ra ngoài!

Đi ra ngoài!

Lát nữa ta sẽ nói với thầy cô, ngươi thật sự không tôntrọng cuộc sống của ta!"

Hắn chỉ ra ngoài cửa và quát và mặt Lâm Nguyệt.Ngoài cửa, Lạc Tinh Thần vẫn sững sờ ngồi dưới đất.Liễu Bình và nàng liếc nhìn nhau một cái.Ít nhiều cũng nhờ nàng yểm hộ, hắn mới hoàn thành bố trí chỉ trong thời gianngắn như vậy."

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình bước nhanh ra đó, vươn tay ra với Lạc Tinh Thần.Lạc Tinh Thần yên lặng bò dậy, xoay người rời đi, căn bản không liếc hắn cáinào.Làm rất tốt!

Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía LâmNguyệt, hỏi: "Có phải ngươi ức ***** người khác hay không?"

"Hừ, ai kêu không có việc gì ngươi lại phóng thích pháp thuật trong ký túc xá,ta còn nghĩ có vật thể không rõ đột kích."

Lâm Nguyệt nói."

Vật thể không rõ tập kích?

Ta?

Ngươi đi nói với giáo viên mấy câu dối trá nàyđi!"

Liễu Bình mặc xong quần áo, không thèm đóng cửa mà trực tiếp đi đến cầuthang ký túc xá."

Từ từ, người đi đâu?"

Lâm Nguyệt hỏi."

Mách giáo viên!"

Liễu Bình đáp lại một câu, sau đó biến mất ở cầu thang.Nửa giờ sau.Phòng học.Lâm Nguyệt đứng trên bục giảng, mặt không cảm xúc đọc một phần kiểm điểm."

Ta không nên tùy tiện xông vào ký túc xá nam sinh."

"Điều này vi phạm quy định của trường học, là hành vi sai lầm."

"Ta xin lỗi bạn Liễu Bình."

"Nhưng thật ra ta chỉ lo lắng cho an nguy của hắn."

Liễu Bình ở dưới lẳng lặng lắng nghe.Cho dù các bạn học chung quanh đã nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Liễu Bìnhchỉ cảm thấy có chút quái dị trong lòng.Bởi vì tùy ý xông vào ký túc xá nam sinh, vật thể không rõ cấp 500 phải viếtkiểm điểm.Chuyện này làm lộ ra một cảm giác hoang đường mà lại hợp tình hợp lý.Vì sao nó phải tuân thủ điều lệ chế độ của trường học, mà không phải trực tiếpra tay giết ta?

Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Thời gian hắn và thế giới chân thậtgiao lưu quá ngắn, có lẽ Triệu Hồng Tài trong thế giới chân thật biết cái gì đó.Trên bục giảng, Lâm Nguyệt đọc xong đơn kiểm điểm.Thầy giáo đi lên và nói: "Được rồi, ta hy vọng mọi người hiểu rõ, các ngươi đãlà sinh viên của khoa dự bị đại học Thủ Đô, phải tuân thủ điều lệ và chế độ củatrường học, lần này bỏ qua, nhưng không có lần sau."

"Lâm Nguyệt trở lại chỗ ngồi của mình đi."

"Hiện tại mở sách vở ra, tiết này chúng ta học lịch sử ma pháp."

Thầy giáo bắt đầu giảng bài.Lâm Nguyệt trở về chỗ rồi ngồi xuống, cúi thấp đầu xuống, bắt đầu viết cái gìđó.Chỉ chốc lát sau.Một tờ giấy được đưa qua.Liễu Bình mở ra nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy có viết một hàng chữ: "Bí mật củangươi là cái gì?"

Cùng lúc đó, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Đối phươngphát động Hoang Ngôn Chiêm Bặc Chi Thuật."

Liễu Bình không chút do dự mà đứng lên, giơ tay nói: "Báo cáo thầy giáo, LâmNguyệt lén đưa tờ giấy cho ta!"

-------Chương 533: Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?Tiếng giảng bài của thầy giáo dừng lại.Thiếu niên cả lớp cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt đang ngồi ở bên kia phònghọc.Mặt Lâm Nguyệt không có cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn về phíaLiễu Bình.Liễu Bình nói: "Đừng nhìn ta như vậy, thân là chức nghiệp giả thì ai không cóbí mật?

Nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Nói thật!

Lâm Nguyệt nói: "Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"

Chung quanh lặng ngắt như tờ.Thầy giáo tông cửa xông ra, không biết đi nơi nào."

Ta chính là Thẻ Bài Sư cấp 42, đã lâu chưa thật sự thua lần nào."

Liễu Bình tràn đầy sát khí mà nói.Là nói thật!

Ánh mắt Lâm Nguyệt chớp động, nói: "Liễu Bình, ngươi có từngnói dối hay chưa?"

Nó bắt đầu hoài nghi!

Một con người có thể mãi mãi không nói dối à?

Trongsinh hoạt thường ngày, ngôn ngữ của mọi người cực kỳ pha tạp, ngẫu nhiên sẽnói ra một vài lời mang nghĩa lệch lạc, điều này không tính là gì, nhưng lại cóthể thuộc về phạm trù của nói dối.Cho dù là vô tình, cũng rất khó luôn không nói dối như vậy.Liễu Bình cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng người nào cũng như người hay sao?Từ nhỏ ta đã được cụ trong nhà giáo dục tuyệt đối không thể nói dối quá nhiều,nếu không sẽ bị ném vào núi hoang tự sinh tự diệt, cũng từng nhìn thấy rấtnhiều mánh khoé bịp người, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo."

"Cụ trong nhà"là sư phụ."

Ném vào núi hoang"là lời nói tức giận của sư phụ sau lần mình lừa tất cả rượu của người đi mất."

Chán ghét kẻ lừa đảo"cũng là lời thật lòng -- Đồng hành vốn chính là kẻ thù.- - Vẫn là nói thật! !!

Vẻmặt Lâm Nguyệt có chút kỳ quái.Nhân loại thiên kỳ bách quái, muôn hình muôn vẻ, mặt hàng nào nó cũng từnggặp qua.Ngẫu nhiên xuất hiện một thiếu niên không nói dối -- Thật ra cũng không phảikhông có khả năng.Một bóng người vọt vào phòng học.Là Triệu Hồng Tài!

Ông ta lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi các ngươi muốn làm gì?

Tạisao có thể bùng nổ xung đột trên lớp học hả?"

Khí thế cường đại bùng nổ từ trên người ông ta.Ông ta không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, lộ ra vẻ mặtthất vọng "Thầy Triệu, Lâm Nguyệt đá cửa, vọt vào ký túc xá của ta."

Liễu Bình oan ức nói."

A?"

Triệu Hồng Tài bất ngờ nhìn về phía Lâm Nguyệt.Lâm Nguyệt nói: "Ta cảm nhận được trong phòng của hắn có dao động pháplực, cho rằng hắn có bất trắc gì."

"Cô ta nhìn thấy ta ***** áo."

Liễu Bình tiếp tục oan ức."

Ta không cố ý."

Lâm Nguyệt nói."

Cô ta đi học mà lén đưa giấy nói chuyện riêng!"

Liễu Bình tiếp tục mách lẻo.Triệu Hồng Tài nhìn hai người.Vốn tưởng là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, ai biết là việc nhỏ như vậy.Hai người cũng chưa động thủ.Có lẽ nói giết người chỉ là mấy câu nói tức giận giữa các thiếu niên.Triệu Hồng Tài thu khí tức trên người lại, dở khóc dở cười nói: "Chỉ vì chuyệnnày thôi à?"

Liễu Bình lớn tiếng reo lên: "Vậy còn chưa đủ sao?

Ta kiên quyết không cùngmột lớp với cô ta!"

Triệu Hồng Tài trừng mắt nhìn hắn một cái.Suy nghĩ của Liễu Bình chợt lóe, sửa lời lại: "Chung một lớp cũng được, nhưngcô ta không thể quấy rầy ta nữa."

-- Mỗi một lớp đều tồn tại thể phân liệt.Sau khi đá Lâm Nguyệt đi, con quái vật kia nhất định sẽ đổi một thể phân liệtkhác tới để giám thị mình.Còn không bằng để Lâm Nguyệt tiếp tục ở bên cạnh.Ít nhất hắn đã trở mặt với cô ả, hoàn toàn có thể không phản ứng mà cũngkhông chọc cô ả sinh nghi.Quả nhiên, Lâm Nguyệt nói: "Ai muốn quấy rầy ngươi?

Hiện tại ta đã biết rõ,ngươi hoàn toàn là một con chó có từ dưới quê lên cái gì cũng không hiểu."

ễ ầ ổLiễu Bình giận dữ nói: "Thầy xem, ta thật sự nhịn cô ta không nổi!"

Nói xong, hắn như muốn nhào về hướng Lâm Nguyệt.Triệu Hồng Tài giữ chặt lấy hắn, kéo hắn ra khỏi phòng học.Ông ta dẫn Liễu Bình đi thẳng một mạch đến văn phòng.Nơi này đã có một giáo viên khác, nhìn thấy hai người thì cười cười và nói:"Sinh viên giận dỗi à."

"Không có gì, chỉ là việc nhỏ."

Triệu Hồng Tài tùy ý vẫy vẫy tay.Liễu Bình liếc nhìn giáo viên kia một cái, không chút bất ngờ mà nhìn thấynhắc nhở phù "Thể phân liệt"trên đầu người này.Cánh cửa đóng lại.Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói: "Nghe này, ở chung hòa thuận với Lâm Nguyệtđi, con bé là cháu gái ruột của hiệu trưởng đấy."

"Cô ta nói ta là chó cỏ nông thôn."

Liễu Bình giận dữ nói.Triệu Hồng Tài kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, con bé nghi ngờ chủng loại củangươi -- không đúng, nó là con gái, có khi sẽ keo kiệt thù dai, ngươi đừng đểtrong lòng."

Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: "Làm thân với con bé sẽ tốt cho tiền đồ sau này củangươi."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Thầy Triệu, ta cũng không phải người thíchchọc phiền phức, chỉ cần cô ta đừng chọc ta nữa thì đương nhiên ta sẽ khôngchọc cô ta."

Vẫn đang nói thật.Lúc này tiếng chuông vang lên,Thể phân liệt kia đứng lên, cầm giáo trình đi ra khỏi văn phòng.Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện:"Có người đang xuyên qua cảnh trong gương, buông xuống trước mặt ngươi."

Liễu Bình nhìn ra chung quanh, nhưng cũng không thấy có người nào xuất hiện.Nhưng Triệu Hồng Tài đối diện lại trở nên hơi khác biệt.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầu ông ta: "Đến từ thế giới chân thật."

Triệu Hồng Tài thật sự đã tới!

Tại sao ông ta đột nhiên buông xuống trước mặtmình?

Liễu Bình tò mò hỏi: "Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?"

Triệu Hồng Tài đang muốn nói chuyện thì lại thấy một giáo sư khác đi đến.ẩ"Cẩn thận, đây là quái vật."

Liễu Bình lập tức truyền âm.Vẻ mặt Triệu Hồng Tài bất biến, mở miệng nói: "Ngươi là con trai, nhườngnhịn nữ sinh một chút, đừng gây mâu thuẫn như vậy."

Câu nói vừa dứt, ông ta lập tức truyền âm: "Chúng ta và vật thể không rõ đãgiằng co qua những năm tháng dài lâu, trừ mấy vật thể không rõ hoàn toàn vôgiải ra thì các vật thể không rõ khác hiện đã rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện giếtngười trước mặt mọi người."

"Vì sao?"

Liễu Bình truyền âm."

Đối với những vật thể không rõ đó mà nói, mỗi một lần chúng ra tay trước mặtmọi người, đều là đang bại lộ thủ đoạn của mình."

"Chúng biết chỉ cần có người nhìn thấy thì chúng ta có thể tìm được người kiatrong thế giới chân thật, biết được tình huống tập kích cụ thể từ cảnh tronggương của hắn."

Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: "Thủ đoạn phân tích tình báo của Nhân tộc chúngta rất lợi hại, một khi có vật thể không rõ bị nghiên cứu thấu triệt thì rất có khảnăng chúng ta sẽ tìm được nhược điểm của chúng rồi ***** chúng!"

"Được rồi thưa thầy, ta sẽ không đi chọc cô ta."

Liễu Bình mở miệng nói."

Vậy thì tốt."

Triệu Hồng Tài lộ ra vẻ mặt vui mừng."

Chúng ta có thể âm thầm giúp ngươi, tiền đề là người phải nghĩ kỹ nên đối mặtvới cục diện trước mắt như thế nào."

Triệu Hồng Tài nói."

Ta cần ứng phó Lâm Nguyệt trước, mới có thể đi tìm vỏ đao đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Không thì thế nào?"

Triệu Hồng Tài hỏi lại."

Được thôi."

Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.-------Chương 534: Gia nhập giới giải trí đi, thiếu niên!Giây tiếp theo.Hàng chữ "Đến từ thế giới chân thật"trên đầu Triệu Hồng Tài biến mất.- - Ông ta rời khỏi cảnh trong gương, trở lạithế giới chân thật."

Thầy yên tâm, ta biết nên làm thế nào."

Liễu Bình đứng lên và nói."

Được rồi, đi đi, nhớ phải ở chung hòa thuận."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình gật gật đầu, xoay người ra khỏi cửa văn phòng.- - Hiện tại đám vậtthể không rõ không dám ra tay với chúng ta! !!

Tình báo này quá trọng yếu.Khó trách Triệu Hồng Tài đặc biệt đến một chuyến.Còn về những vật thể không rõ thường xuyên tấn công thành phố đó, chỉ sợ nhưTriệu Hồng Tài đã nói, chúng là vô giải.Nói cách khác.Những vật thể không rõ đang ngụy trang ẩn nấp còn lại là có nhược điểm.Ví dụ như –– Hiệu trưởng cấp 500.Nó mạnh đến mấy cũng có nhược điểm.Có nhược điểm, vậy nhất định có thể tìm được biện pháp đối phó dựa vào thuậtKỳ Quỷ.Cho nên nó mới lẩn trốn, ý đồ âm thầm tìm kiếm thế giới chân thật của Nhântộc.Như vậy...

Hắn nên ứng phó Lâm Nguyệt như thế nào?

Liễu Bình rơi vào trầmtư.Bỗng nhiên, hắn đi qua một phòng học, nhìn thấy trong cửa kính có một sinhviên dựng thẳng sách giáo khoa lên phía dưới giấu một quyển tập tranh thầntượng thật dày.Thậm chí còn có một màn hình nhỏ, trên đó đang phát phỏng vấn của thầntượng đó.Một sáng kiến chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình.Đúng rồi!

Đám vật thể không rõ kia không dám ra tay với bọn họ!

Trước đóLâm Nguyệt cũng như thế!

Như vậy -- Vì gia tăng tỉ lệ lộ diện, biện pháp chínhxác nhất của hắn là -- Gia nhập giới giải trí?Buổi tối.ễ ồ ắ ểLiễu Bình ngồi một mình trong ký túc xá, yên lặng cân nhắc.- - Vật thể khôngrõ có thực lực cường đại, vượt xa nhân loại, nhưng nhân loại ngoan cường sốngsót, có thể phản công vào bất cứ lúc nào.Đó là cục diện hiện tại."

Chúng ta có thể âm thầm giúp ngươi, tiền đề là người phải nghĩ kỹ nên đối mặtvới cục diện trước mặt như thế nào."

Triệu Hồng Tài nói."...

Ta cần ứng phó Lâm Nguyệt trước, mới có thể đi tìm vỏ đao đúng không?"

Lời nói của Triệu Hồng Tài quanh quẩn bên tai.Ứng phó Lâm Nguyệt -- Thật ra nếu có người luôn đứng quan sát thì sẽ pháthiện, hành vi cử chỉ của Lâm Nguyệt không giống người bình thường lắm.Bởi vì cô ả vẫn luôn xem kỹ, dò hỏi.Hành động này rất quái dị.Nó không quá giống Lạc Tinh Thần.Bởi vì Lạc Tinh Thần thật sự có một chút bệnh tự kỷ, có thể cảm nhận được rõnên làm thế nào mới đúng.Như vậy -- Nếu có thể phơi bày Lâm Nguyệt ra ngoài ánh sáng...

Nếu là ở dướiánh đèn, cô ả tuyệt đối không dám luôn dò hỏi hắn, càng không dám ra taytrước mặt mọi người.Nếu không sớm muộn gì nhân loại trong thế giới chân thật cũng phân tích ranăng lực đặc thù và giới hạn thực lực của cô ả.Đây là chuyện mà tất cả quái vật đều phải cảnh giác....Không sai.Đây là hiệu quả hắn mong muốn.Liễu Bình tính toán mãi trong lòng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.Hắn không cần nghĩ ngợi mà tháo gấu trúc khởi hông mình, sau đó ném lêngiường, dùng chăn che lại.Sau khi làm xong chuyện này, hắn đi đến trước gương đồng thau -- Gương đã bịhắn đặt bên bồn rửa tay, mặt ngoài là một mảnh âm u, nhưng lúc hắn tới gần thìnó hơi tỏa ra ánh hào quang, phản chiếu ra dáng vẻ của hắn.Liễu Bình nhìn thoáng qua gương, vặn vòi nước rửa mặt, không ngẩng đầu lênmà nói: "Ta muốn gia nhập giới giải trí."

Trên gương hiện ra một mảnh gợn sóng, sau đó dần dần mở rộng, cứ như cuộnsóng im hơi lặng tiếng mà dập dờn."

Gia nhập giới giải trí?"

Trên gương hiện ra hàng chữ này cộng thêm một dấu chấm hỏi.ề ể ẩ ấ ế ế"Ta tin có quá nhiều vật thể không rõ ẩn nấp ở thế giới trong gương, tìm kiếmtung tích của thế giới chân thật không kiêng nể gì, cho nên ta muốn gia nhậpgiới giải trí, làm càng nhiều công chúng có thể thông qua việc chú ý ta mà để ýđến quái vật bên cạnh ta."

Liễu Bình nói.Trên gương hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Vì đối phó Lâm Nguyệt, cho nên ngườimuốn làm minh tinh, ca hát nhảy nhót gia nhập giới giải trí?"

"-- Không phải chỉ nhằm vào một mình Lâm Nguyệt."

Liễu Bình nói."

Ngươi có ý gì?"

Gương đồng thau hỏi."

Chúng ta sẽ dùng hành động này để thay đổi tình thế ––".Liễu Bình tiếp tục rửa mặt, chậm rãi nói: "Ta là người của bộ sự vụ đặc thù,chuyên xử lý những chuyện quỷ dị trên thế giới, nơi nào có ta thì sẽ thu hút sựchú ý, như vậy có thể trợ giúp các ngươi hiểu biết những vật thể không rõ đangẩn nấp kia, biến bị động thành chủ động."

Gương đồng thau trầm mặc một hồi, lại hiện ra một hàng chữ nhỏ lần nữa:"Ngươi sẽ chết."

"Chết không có gì...

Không cần quan tâm đến chuyện này, ta có phương phápchết thay."

Hắn cầm lấy khăn lông rồi chậm rãi lau mặt, đáp lại.Chờ đến khi Liễu Bình lau mặt xong rồi nhìn vào gương chải đầu thì trên gươngđồng thau đã hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Chúng ta sẽ toàn lực trợ giúp ngườigia nhập giới giải trí."

"Hiện giờ ngươi có hai việc có thể làm."

"Thứ nhất, người phải đổi mới sách thẻ và bộ bài, sử dụng sách thẻ thần tượngđặc biệt."

"Thứ hai, xét thấy trong bộ bài của ngươi, đa số đều là thẻ bài tùy tùng, xin hãyđưa bọn họ tới thế giới chân thật, chúng ta sẽ trợ giúp họ tôi luyện tài nghệ, giatăng thực lực, để trợ giúp người chiến đấu càng tốt hơn trong tương lai."

Liễu Bình rút sách thẻ ra, nhẹ nhàng vỗ một cái.Yana, Hoa Tình Không, Andrea, Triệu Thiền Y, Libertas, Norton, Hỏa Nha đềuxuất hiện."

Đi thôi."

Liễu Bình nói.Mọi người sớm đã nhìn thấy tất cả, đều có chút kích động.Đi đến thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử nhân loại, đi tu hành sức mạnh thờiđại kia.ếĐây là cơ hội quý giá đến mức nào!"

Chờ ta trở lại thì nhất định sẽ mạnh hơn ngươi."

Libertas nói nửa thật nửa đùa."

Hy vọng như thế."

Liễu Bình cười nói."

Nếu thật là vậy, chờ chúng ta trở về cứu viện đi."

Norton nói."

Ừ, đi đi."

Liễu Bình nói.Triệu Thiền Y ôm hắn một cái rồi hất cằm nhìn chúng nữ chung quanh, sau đóbị Yana đá một cái vào gương đồng thau.Yana cũng ôm Liễu Bình một cái, sau đó xoay người đi vào kính."

Giúp ta chiếu cố Lilith."

Liễu Bình đưa sách thẻ cho Andrea.Andrea khẽ gật đầu, sau đó nắm tay Hoa Tình Không cùng đi vào gương đồngthau.Tất cả mọi người đi rồi.Căn phòng khôi phục an tĩnh.Trên gương đồng thau hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Mộ Quang Giả, xin hãy chúý."

"Từ giờ trở đi, toàn bộ thế giới chân thật sẽ toàn lực trợ giúp người gia nhậpgiới giải trí."

"Rất nhiều Thẻ Bài Sư cao cấp đang chế tạo kế hoạch giúp người gia nhập giớigiải trí."

"*****ên, thiết kế thẻ bài cho ngươi."

"Đây sẽ là bộ bài Thần Bí Trắc chưa từng có trong lịch sử nhân loại."

"Bộ bài hệ biểu diễn."

"Trong quá trình chờ đợi, ít nhất hãy nói ra một loại nhạc cụ người am hiểu, nếukhông có, chúng ta sẽ sử dụng thẻ bài truyền kỹ xảo, giúp người nắm giữ cáchdùng một nhạc cụ có liên quan."

"Không cần thẻ bài kỹ xảo gì, cho ta một cây tỳ bà là được."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói, vừa đi đến trước giường rồi xốc chăn lên, lấy con rối gấu trúc rarồi cột lên hông lần nữa.- - Cái tên này bị phong ấn sức mạnh, không hề có cảmgiác đối với chuyện xảy ra vừa rồi.-------Chương 535: Ta thật sự gia nhập giới giải trí!Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên."

Chuyển phát nhanh của ngươi!"

Có người hô to ở bên ngoài.Liễu Bình mở cửa.Một cái hộp giấy cao hơn nửa người được đẩy vào.Người đưa hàng mặc một bộ chế phục của công ty chuyển phát nhanh, trên đầulại hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Đến từ thế giới chân thật"."

Hàng đã được đưa đến, ta đi đây, cố lên."

Người nọ gật đầu và nói với Liễu Bình."

Đa tạ người đặc biệt đi một chuyến."

Liễu Bình ôn hòa cười nói.Phanh!

Cánh cửa được đóng lại.Liễu Bình mở cái hộp giấy ra, chỉ thấy bên trong quả nhiên có một cây tỳ bàmàu xanh đậm."

Đã lâu chưa thử qua vật Âm hệ, không biết dùng hồn lực thúc giục thì sẽ mangđến hiệu quả gì..."

Liễu Bình vừa nói, vừa lấy tỳ bà ra.Chỉ thấy trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Triều Phượng."."

Nhạc cụ, Thần Khí."

"Tất cả công kích được tung ra từ tỳ bà này sẽ trở thành tổn thương chân thật,không bị bất cứ phòng ngự nào ngăn cản lại."

Là thứ tốt!

Liễu Bình lập tức hứng khởi, phất tay lên đàn hát: "Ngân chúc thuquang lãnh họa bình."

"Bích thiên như thủy dạ vân khinh,""Nhạn thanh viễn quá tiêu trong khứ,""Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."(1) Dịch nghĩa: Ngọn nến bạc, toả ra ánh sáng thu, chiếu lên bức bình phong giálạnh Trời xanh như nước, mây đếm mỏng nhẹ Tiếng nhạn xa đã bay qua TiêuTương Trong khoảng mười hai lầu, một vầng trăng tự sáng Tiếng hát còn chưadứt thì ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng vỗ tay."

Làn điệu thật hay!

Làn điệu thật hay!"

Cảnh cửa bị đẩy ra.Triệu Hồng Tài và một nữ giáo viên đeo kính cùng đi vào.ễ ốNữ giáo viên gia đánh giá Liễu Bình từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói:"Giọng hát hay, người cũng đẹp trai, đúng lúc bộ sự vụ đặc thù của chúng tacũng đang suy xét đẩy ra một người để tuyên truyền hình tượng, trò có hứng thúhay không?"

Ở trên đầu nàng cũng hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Đến từ thế giới chân thật."

Nữ giáo viên nháy mắt với hắn.Liễu Bình cười cười, đứng lên nói: "Đương nhiên ta bằng lòng làm thêm chútchuyện cho bộ môn."

Nữ giáo viên gật gật đầu, đưa một thẻ bài cho Liễu Bình rồi truyền âm: "Thôngqua số lượng lớn bói toán, chúng ta phát hiện quái vật kia vẫn quyết định giếtngười để ngăn ngừa hậu hoạn, các cường giả đứng đầu trên thế giới chế tạokhẩn cấp một thẻ bài, hy vọng người có thể tránh được đợt hung hiểm này."

Truyền âm kết thúc.Nữ giáo viên vỗ vỗ bả vai hắn, lớn tiếng nói: "Luyện tập cho tốt, ngày mai tớitham gia kiểm tra, sau khi qua khảo sát thì người sẽ đại diện cho bộ sự vụ đặcthù để tham gia các loại hoạt động."."

Vâng."

Liễu Bình nói.Nữ giáo viên chắp tay sau lưng, sau đó rời đi với Triệu Hồng Tài.Trong khoảnh khắc xoay người, hàng chữ "Đến từ thế giới chân thật"trên đầu nàng cũng đã biến mất.- - Bọn họ đi rồi.Liễu Bình còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã thấy cánh cửa bị đẩy ra lần nữa.Lâm Nguyệt đứng ở bên ngoài.Cô ả mang vẻ mặt lạnh như băng mà nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?

Rốt cục muốnlàm gì ở chỗ này?"

Một luồng sát khí hung lệ phát ra từ trên người cô ả."

Ngươi đoán thử xem?"

Liễu Bình hỏi."

Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần giết người thì dù ngươi có nhiều thủ đoạn đến mấy,cũng không tạo nên bọt sóng nổi."

Lâm Nguyệt cười lạnh nói.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không: "Thẻbài Thu Hút Sự Chú Ý."

"Thẻ bài hệ biểu diễn."

"Sử dụng thẻ bài này, người sẽ tự động kết nối với tất cả thiết bị truyền thông vàgiải trí trên thế giới, có được kênh dành riêng cho mình, dù là kẻ nào cũng cóể ầ ố ấ ấ ấthể thông qua đầu cuối thấy được nhất cử nhất động của ngươi."

"Thẻ bài hệ biểu diễn *****ên trong lịch sử."

"-- Chế tác hoàn mỹ nhờ sự phụng hiến hết sức đến từ tất cả các cao thủ đứngđầu thế giới chân thật."

Liễu Bình tung thẻ bài ra, hắn đáp lại: "Ta muốn gia nhập giới giải trí."

Gia nhập giới giải trí?

Lâm Nguyệt nhìn về phía thẻ bài kia.Phanh!

Chỉ thấy thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó biến mất tăm hơi.Giây tiếp theo -- Một ánh đèn rọi xuống từ nóc nhà, chiếu lên trên người LiễuBình.Theo sát sau đó là một giọng nữ mềm dịu nhẹ nhàng: "Kênh cá nhân của riêngLiễu Bình đã được mở ra."

"Hắn là chức nghiệp giả *****ên bước vào giới giải trí trong lịch sử."

"Các kênh lớn bắt đầu đề cử."

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một, "Biểu diễn bắt đầu!"

Liễu Bình ôm tỳ bà rồi ngồi xuống ghế, ăn nói rất tự nhiên: "Xin chào các vịkhán giả."

"Ta là thành viên kiến tập của bộ sự vụ đặc thù thế giới - Liễu Bình."

"Hôm nay là lần *****ên đứng trước mặt mọi người, ta muốn cảm ơn thầy cô vàbạn học Lâm Nguyệt của ta --""Bạn học Lâm Nguyệt đang đứng ở bên cạnh."

Một ánh đèn chiếu thẳng xuống người Lâm Nguyệt.Cô ả cứng đờ, sát khí trên người lập tức tan đi rất nhiều.Đây là phát sóng trực tiếp!

Nhờ sự đề cử của các nhà truyền thông lớn, hiện tạicàng ngày càng nhiều người đang xem!"

Các ngươi...

Chào!"

Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười nói.Liễu Bình lại kéo một cái ghế qua, lôi kéo Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnhhắn, mở miệng nói: "Chúng ta là thành viên kiến tập của tổ thứ bảy, hiện giờđang học ở đại học Thủ Đô."

"Sau đây ta xin đàn một đoạn nhạc tỳ bà cho mọi người nghe trước."

"A, đúng rồi, Lâm Nguyệt biết ca hát không?"

ễLiễu Bình nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.Trong hư không trước mặt hai người, từng hàng lời nhắn của người xem hiện ra:"Người mới của bộ sự vụ đặc thù à?

Thú vị."

"Các ngươi đều là chiến sĩ cường đại, còn có tài nghệ như vậy sao?

Giỏi quá!"

"Cứu vớt thế giới dựa vào các ngươi, hy vọng phát sóng trực tiếp thêm một vàiđoạn ngắn chiến đấu với quái vật, để người thường chúng ta cũng hiểu biết mộtchút."

"Tới hát một bài đi, chúng ta đều muốn nghe!"

"Đúng vậy, tới tới tới, hát một bài thì ta tặng hỏa tiễn cho các ngươi!"

Những lời nhắn lại chi chít không ngừng hiện ra.Người xem càng ngày càng nhiều.Dù sao thì đây cũng là lần *****ên chức nghiệp giả tiến quân giới giải trí!

LiễuBình nụ cười nói: "Được rồi, có người đánh thưởng mấy trăm đồng cho chúngta, sinh hoạt phí đã đủ rồi -- Lâm Nguyệt, người hát một bài đi."

Nếu... chuyện nhân loại và vật thể không rõ cấp 500 ngồi cạnh nhau ca hát thậtsự trở thành sự thật.- - Đây sẽ là thời khắc mang tính lịch sử.Bởi vì chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.Điều này có thể trợ giúp nhân loại nghiên cứu tập tính và cảm xúc của vật thểkhông rõ.Liễu Bình nhìn về phía Lâm Nguyệt.Chỉ thấy sát khí trên người cô ả đã sớm tan hết, đáp lại với vẻ mặt cứng đờ:"Ngại quá, ta không giỏi ca hát mấy."

Trên mặt Liễu Bình vẫn treo nụ cười tươi tắn dào dạt, hắn vui vẻ nói: "Xin lỗi,bạn học của ta không giỏi hát lắm, vậy để cô ấy nhảy một điệu cho mọi ngườiđi."

Hắn cúi đầu, bắt đầu gảy đàn tỳ bà.Tiếng âm nhạc duyên dáng lập tức bao phủ toàn bộ ký túc xá.-------Chương 536: Vô lễNgày hôm sau.Liễu Bình duỗi người, bò dậy từ trên giường rồi đi vào toilet.Từng hàng chữ nhỏ không ngừng hiện ra từ hư không: "Chào Liễu Bình."

"Thiếu niên, đi đồ long đi."

"Còn hai mươi phút nữa là đi học, người phải gấp rút rửa mặt đánh răng đi."

"Cậu em đẹp trai, tỷ tỷ đã phát bao lì xì cho ngươi, tới đây, nói chào buổi sángvào màn hình đi nào."

-- Còn có bao lì xì để lấy à?

Liễu Bình lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, phất tay vềphía trước và nói: "Chào các vị!"

Leng keng -- Hư không vang lên một âm thanh nhắc nhở uyển chuyển nhẹnhàng.Có tiền vào túi rồi."

Được rồi, ta đã phát sóng trực tiếp đi ngủ cả đêm, hiện tại hẳn mọi người đềubiết dáng vẻ đi ngủ của Thẻ Bài Sư rồi."

"Hiện tại, để ta rửa mặt đánh răng."

"Hẹn gặp lại."

Nói xong, Liễu Bình cất thẻ bài "Thu hút sự chú ý"kia đi, ánh hào quang trên đầu hắn lập tức biến mất.Tất cả khôi phục bình thường.Hắn vặn vòi nước ra, vừa rửa mặt vừa nhìn về phía hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Trải qua kết nối cảđêm, danh sách thế giới chân thật đã liên kết với bổn giao diện thao tác anhlinh."

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể thông qua bổn giao diện thao tác để giao tiếp vớithế giới chân thật."

"Triệu Hồng Tài phát tin nhắn tới."

"Chúng ta đã tiến hành nghiên cứu nhằm vào Chí Ám Tử Ngẫu của ngươi, pháthiện có thể tăng thêm một trăm ba mươi lăm thẻ bài, tám mươi lăm thẻ trong đódùng để làm nó quên đi tất cả, mười sáu thể dùng để tăng mạnh mệnh lực củanó, ba mươi bốn thẻ để hủy bỏ các loại hạn chế đối với ngươi."

"Chỉ cần mười phút thì nó có thể biến thành một con rối chết thay thuần túy."

"Ngươi cần đặt nó lên gương đồng thau."

Liễu Bình liếc nhìn một cái đã xem xong, thuận tay tháo gấu trúc xuống rồi treolên cái gương.ấ ốGấu trúc ngạc nhiên hỏi: "Ta cũng không phải con rối thật sự, ngươi treo ta ởnơi này làm gì?"

Liễu Bình nói: "Ngươi đoán thử xem?"

Mặt gương lăn tăn lên như gợn sóng.Chỉ thấy vô số những thẻ bài xuất hiện trong gương, nhanh chóng hình thànhkết cấu xoắn ốc hoàn mỹ, rải rác ở chung quanh gấu trúc.Gấu trúc dựa lưng vào gương, hồn nhiên không phát giác mà nói: "Ta phát hiệngần đây ngươi cứ thần thần bí bí, hành vi cử chỉ cũng có chút quái dị, rốt cuộcngười đang làm gì?"

Trong gương, tất cả thẻ bài dựng lên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Trong lịch sử Nhânloại, thời khắc hai thời đại bất đồng cùng phong ấn một tù nhân rốt cuộc đãđến."

"Đếm ngược năm giây, Chí Ám Tử Ngẫu sẽ bị các Thẻ Bài Sư nhân loại mạnhnhất toàn lực thúc giục, tăng lên cấp bậc càng cao!"

"Năm,""Bốn, "Ba,""Hai,""Một."

"Bắt đầu!"

Toàn bộ gương đồng thau phát ra ánh hào quang mãnh liệt, hút gấu trúc vàotrong.Phanh –– Cánh cửa bị đẩy ra.Trong nháy mắt Lâm Nguyệt vọt vào, Liễu Bình dán thẻ bài "Thu hút sự chú ý"lên gương đồng thau.Gương đồng thau khôi phục hình dạng ban đầu, mà ánh sáng do thẻ bài Thu HútSự Chú Ý phát ra quét khắp toàn bộ ký túc xá.Liễu Bình cúi đầu nặn kem đánh răng lên bàn chải, không ngẩng đầu lên mànói: "Chào mọi người, ta bắt đầu rửa mặt."

"Tối hôm qua bạn Lâm Nguyệt còn chưa hát, cũng chưa nhảy, sáng sớm hômnay đã vọt vào ký túc xá của ta, xem ra là muốn xin lỗi mọi người."

"Tới đây, Lâm Nguyệt, chào hỏi mọi người một cái đi."

Lâm Nguyệt nhìn mọi nơi một lượt, chưa phát hiện cái gì, sau đó không quayđầu lại đi mất.Từng hàng chữ nhỏ thảo luận hiện lên trên hư không."

Vô lễ."

"Cô gái này thật quá không lễ phép."

"Thân là nữ sinh, sáng sớm tinh mơ đã xông vào ký túc xá nam sinh như vậysao?"

"Sao kỷ luật của đại học Thủ Đô lại lỏng lẻo như thế?"

"Không biết vì sao, ta cảm thấy cô gái này có hơi kỳ quái..."

"Ngươi vừa nói vậy thì ta cũng cảm nhận được đó."

Mọi người nghị luận sôi nổi.Mạch nước ngầm bắt đầu kích động.Tuy rằng tình hình trước mắt căn bản còn chưa tạo nên uy lực gì, nhưng sau khimạch nước ngầm này xuất hiện thì sẽ vô hình trung làm ảnh hưởng đến hướngđi của sự việc.Liễu Bình cười tạ lỗi: "Các vị, ta thay bạn Lâm Nguyệt nói một tiếng xin lỗi."

"Tiếp theo ta phải đi học, chúng ta trò chuyện sau vậy."

"Hẹn gặp lại."

Hắn cất thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý về.Cùng lúc đó, gấu trúc hiện ra từ gương đồng thau, sau đó vẫn được treo ở trướcgương."

Hả?

Hình như vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!"

Gấu trúc cảnh giác nói."

Có một nữ sinh tự tiện xông vào ký túc xá của ta."

Liễu Bình nói."

Hừ, nhân loại các ngươi luôn có một vài tên không biết xấu hổ, ngươi phải họcđược cách bảo vệ bản thân."

Gấu trúc nói.Không tồi, còn biết quan tâm người khác!

Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở giữa không trung: "Cảitạo thành công!"

Liễu Bình dời ánh mắt đi, trầm ngâm nói: "Này, bị xông vào cửa chỉ là chuyệnnhỏ, rất có thể tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải một vài vật thể không rõ rất mạnh,ngươi có sợ không?"

Gấu trúc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ta chính là con rối mà ngườidùng năng lực để thực thể hóa ra, có được mệnh lực vô hạn, chuyên thay ngườitử vong, còn được mệnh danh là tiểu bá vương chết thay –– ta sợ cái con khỉ!"

-- Ký ức bị thay đổi lại trở nên nhân tính hóa như thế sao?

Không hổ là các caothủ của thế giới chân thật!

Liễu Bình cảm thán một tiếng, sau đó cột gấu trúc lênbên hông rồi nói: "Đi, đi học thôi."

"Đi!"

Gấu trúc nói.ễ ếLiễu Bình không thành công lên tiết học.Hắn bị trực tiếp gọi vào văn phòng, ngồi ở đối diện Triệu Hồng Tài."

Số liệu phát sóng trực tiếp của ngươi đã có, là tốt nhất trong những người đượcđề cử, đánh giá chính diện cũng là cao nhất."

Triệu Hồng Tài nói với vẻ mặt quái dị.Thằng nhóc ở nông thôn này rất có tài năng ở phương diện âm nhạc, ngày hômqua hát đến nửa đêm, trực tiếp làm kinh động một ít cao thủ chức nghiệp cóđược năng lực âm nhạc.Từ người thường đến nhân viên chuyên nghiệp và cả cao thủ chức nghiệp, đềumang thái độ khẳng định đối với tài năng âm nhạc của hắn.Thằng nhóc này miệng lại ngọt, vẻ ngoài đẹp trai, còn không làm giá, chỉ mộtđêm đã nhận được sự ưu ái của già trẻ lớn bé bốn tầng lớp nữ tính.Chỉ trong một đêm ngắn ngủn, mà đây chỉ có thể xem như một sự bắt đầu.Về sau nếu hắn được toàn bộ bộ sự vụ đặc thù ủng hộ, còn không phải lật cả trờihay sao?-------Chương 537: Phát sóng trực tiếp chiến đấu!"

Thầy giáo, xác định để ta làm đại sứ hình tượng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, phía trên đã gật đầu."

Triệu Hồng Tài nói."

Ta có quyền lực gì không?"

Liễu Bình hỏi."*****ên, ngươi có thể kiến nghị để ai làm cộng sự của mình."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình nói: "Trùng hợp ta đang có một vấn đề -- Lâm Nguyệt thường xuyênxông vào phòng của ta, cho dù là đối với cô ta, với ta, với bộ sự vụ đặc thù, hayvới trường học thì đây cũng không phải chuyện tốt."

Triệu Hồng Tài nhíu mày nói: "Ngươi muốn thể nào?"

Liễu Bình nhìn nhìn các giáo viên chung quanh.- - Hai thể phân liệt đang vùiđầu làm việc."

Cô ta bị loại trừ, đừng chấp hành nhiệm vụ với ta."

Liễu Bình dứt khoát nói."

Như vậy...

Lạc Tinh Thần thì sao?"

Triệu Hồng Tài hỏi."

Lạc Tinh Thần thật đẹp, lại ăn ảnh, làm việc còn nghe chỉ huy, quyết định là côấy đi."

Liễu Bình nói.Chung quanh im lặng một hồi."

Bỏ đi, ngươi và Lâm Nguyệt thật sự không hợp, cứ như vậy đi."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình hơi mỉm cười, nói: "Cảm ơn thầy."

Hắn đi ra khỏi văn phòng, lập tức mở ra thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý."

Các vị."."

Các bạn thân mến, ta là Liễu Bình, hiện tại ta đang đi học, tiện thế giới thiệucộng sự của ta cho mọi người biết."

"-- Không, không phải Lâm Nguyệt."

"Là một cô gái câm bị bệnh tự kỷ, nàng rất tốt, hy vọng mọi người nói chuyệndịu dàng một chút."

ấ"Đợi lát nữa khi nàng xuất hiện, chúng ta cùng khen nàng được không?"

Liễu Bình vừa nói, vừa đi vào phòng học.Hắn lập tức đi đến trước chỗ ngồi, vỗ vỗ bàn của Lạc Tinh Thần."

Xin trịnh trọng giới thiệu cộng sự của ta -- Lạc Tinh Thần!"

"?"

Lạc Tinh Thần quay đầu, nhìn hắn với gương mặt đầy nghi ngờ.Liễu Bình chỉ chỉ hư không.Lạc Tinh Thần nhìn theo ngón tay hắn, thấy được từng hàng chữ nhỏ điêncuồng đổi mới trong hư không: "Tiểu muội muội quá đẹp!"

"Đây là cộng sự của Liễu Bình sao?

Quả nhiên xứng đôi lắm."

"Thật là thiên nữ hạ phàm, ta nhất kiến chung tình rồi!"

"Đây là vợ của ta!"

"Yêu yêu."

"Trời ạ, sao lại đẹp như vậy!"

"Mau, tặng một sóng bao lì xì tiếp đi --".Tối hôm qua Lạc Tinh Thần đã biết chuyện Liễu Bình gia nhập giới giải trí,nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra tình cảnh như vậy.Nàng ngơ ngác nhìn hư không, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lấy ra một thẻ bàivà đặt lên bàn.Chỉ thấy từng cụm pháo hoa hiện ra từ thẻ bài, nở rộ ra ánh sáng hoa mỹ.Liễu Bình cười nói: "Bạn Lạc Tinh Thần đang tỏ ý cảm ơn mọi người."

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng."

Là một cô gái câm..."

"Trời ganh tỵ người tài mà."

"Ai, tại sao lại như vậy, không được, ta càng thích nàng!"

"So với Lâm Nguyệt, nàng thật ấm lòng, còn bắn pháo hoa cho chúng ta xemnữa."

"Tính cách thật đáng yêu."

Liễu Bình mỉm cười nhìn về phía hư không, nói với Lạc Tinh Thần: "Chúng talại kiếm lời mấy trăm đồng, ta bao tiền cơm tháng này."

Lạc Tinh Thần gật gật đầu.Liễu Bình bỗng cảm nhận được cái gì đó, nhìn về phía bên kia phòng học.Là Lâm Nguyệt.Vẻ mặt Lâm Nguyệt có chút dọa người.Ở chung quanh cô ả, thậm chí những sinh viên khác cũng không dám tới gần.ỗ ễ ếBỗng nhiên, có người hô to ở cửa phòng học: "Liễu Bình, đến phòng hiệutrưởng một chuyến!"

"A, được."

Liễu Bình đáp lại rồi đứng lên.- - Cuối cùng nó cũng nhịn không được muốn ratay rồi sao?"

Ta cũng muốn nhìn người sẽ làm thế nào."

Hắn thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi đi ra phòng học, đi dọc theo hành langhướng về tòa nhà hành chính."

Mọi người xem, đây là đại học Thủ Đô, hiện tại chúng ta đang ở khu dạy họcsố 3, ta đang chạy đến tòa nhà hành chính."

Liễu Bình vừa đi vừa giới thiệu vườn trường cho người xem.Bỗng nhiên -- Hư không bỗng hiện ra một cây gai nhọn lôi điện thật dài, lập tứcđâm xuyên qua thân thể hắn.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt chợt hiện ra: "Dòng thời gian của cảnh tronggương vào lúc 08: 32 phút sáng ngày 28 tháng 9 năm 7324, chúng ta chính thứcbắt được quá trình chiến đấu của thể phân liệt đánh số 0912."

"Vật thể không rõ cấp 500 bại lộ!"

"Lặp lại lần nữa, vật thể không rõ đã bại lộ, nó bắt đầu phóng thích năng lựccông kích của bản thân!"

"Tất cả Thẻ Bài Sư của toàn thế giới bắt đầu vận dụng mọi năng lực, phân tíchtất cả đặc thù và nhược điểm của nó."

"Mộ Quang Giả, xin hãy tiếp tục kiên trì."

"Thời gian càng dài thì xác suất phá giải năng lực và nhược điểm của nó cànglớn!"

Liễu Bình bị lôi điện xuyên thẳng qua, cả người cùng lại tại chỗ.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ điên cuồng xông lên: "Không!"

"Cứu mạng, mau!

Mau thông báo cho bộ xử lý sự kiện đặc thù!"

"Hắn sắp chết, hắn sắp chết rồi --""Chung quanh có ai không?"

"Trời ạ, rốt cục là ai đang công kích Liễu Bình!"

Tất cả người xem điên cuồng bình luận.Trên toàn bộ thế giới, tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình phun ra một búng máu."

Ngươi đã kích phát tử vong."

"Chí Ám Tử Ngẫu bắt đầu kích hoạt!"

ế ễ ễMột tiếng kêu rên vang lên trong lòng Liễu Bình -- "Liễu Bình, ta đau quá, báothù cho ta!"

Gấu trúc kêu thảm thiết lên.Liễu Bình cười cười, lau đi máu trên khóe miệng.Hắn bỗng dưng thẳng một ngón tay lên, làm một động tác im lặng hướng vềphía màn ảnh."

Ta còn chưa chết đâu, các vị khán giả thân mến."

Hắn nhìn lại giữa không trung.Chỉ thấy một con quái vật trên lưng có hai cái cánh đang lơ lửng ở giữa khôngtrung, cầm trong tay một cây gai nhọn lôi điện khác."

Không chết à?"

Quái vật kinh ngạc nói.Liễu Bình cười rút một thanh gì đấy ra từ bên hông -- Chung quanh chấn động!Một thanh trường đao nửa trong suốt như có như không chợt hiện ra.Cuồng phong nổi lên.Lưỡi dao vô hình không đếm hết được phát ra từ trường đao, như gió lốc hoàntoàn thổi quét con quái vật kia.Hồn Cải • Chân Không Trảm Pháp • Hư Trảm Nhất Thức!

Liễu Bình nhẹ nhàngnhảy lên vòng bảo hộ, hơi nghiêng người mà nói với màn ảnh: "Các vị, hoannghênh xem phát sóng trực tiếp về chiến đấu của bộ sự vụ đặc thù."

Hắn bay lên, như lưu quang nhằm về phía con quái vật kia.-------Chương 538: Là một Liễu Bình khác!Đảo.Một ngôi đảo độc lập.Một người đàn ông trung niên mặc quân trang ngồi xổm trên mặt đất, vừa hútthuốc vừa hỏi: "Cho nên thế giới này là giả?"

"Hẳn là vậy."

Một người đàn ông thanh tú ngồi trên một cây đại thụ đã ngã, thuận miệng đáp."

Vậy -- Chúng ta còn ở lại nơi này, có ý nghĩa sao?"

Người đàn ông quân trang hỏi."

Đương nhiên, tuy thế giới này là giả, nhưng hình như nó có tác dụng đặc thù gìđấy...

Nhưng hiện giờ ta còn chưa lần mò ra được."

Người đàn ông thanh tú nói."

Vậy ta đi liên lạc với Bạch Lang, Tinh Thần và Thỏ Tử trước, đoàn trưởng cóthể tới tìm chúng ta lúc nào cũng được.Người đàn ông quân trang nói."

Ngươi mang thẻ bài này qua, đưa cho Bạch Lang."

Người đàn ông thanh tú ném qua một thẻ bài."

Được, đoàn trưởng."

Người đàn ông quân trang nhận lấy thẻ bài, chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một bộphù văn huyền ảo.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Người đàn ông thanh tú nhẹ nhàng nói: "Cấm Ma Hắc Ngục, mở."

Thẻ bài bỗng hóa thành một thanh hắc kiếm, cắt ra vô số lưu quang hắc ám, độtnhiên tạo thành một nhà giam rồi cầm tù người đàn ông quân trang kia vào bêntrong.Vẻ mặt người đàn ông quân trang khẽ biến, nhịn không được lên tiếng hỏi:"Đoàn trưởng, người làm gì vậy?"

Người đàn ông thanh tú đón được hắc kiếm, nói: "Thực lực của ngươi rất mạnh,mà ta lại không muốn thật sự đánh với người, cho nên không thể không dùngphương thức như vậy cẩm tuyệt tất cả năng lực thuật pháp của ngươi, bởi vì ––"Đây là phương pháp duy nhất để cứu ngươi."

Hắn ta tùy ý vung hắc kiếm, sau đó thong thả đâm nó vào lao tù hắc ám kia, tiếptục nói: "Hôi Cẩu, nếu người còn có một chút sức mạnh nào để thao túng thânthể, vậy làm bản thân đừng cử động.".ắ ổ ấ ầ ấ ắSắc mặt người đàn ông quân trang thay đổi mấy lần, chỉ mấy giây ngắn ngủnmà đã chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.Y cắn răng, kiên trì làm thân thể đang run rẩy không nhúc nhích nữa."

Rất tốt."

Người đàn ông thanh tú nói.Trường kiếm chợt lóe, sau đó đâm vào thân thể người đàn ông quân trang.Máu tươi chảy ra tí tách.Người đàn ông quân trang chậm rãi gục đầu xuống, bất động.Chỉ thấy một hư ảnh bay ra từ trên người y, lơ lửng ở giữa không trung.Hư ảnh kia cảm kích nhìn người đàn ông thanh tú một cái, dáng vẻ như muốnnói cái gì đó."

Mau trở về –– Trở về thời đại của chúng ta đi!"

Người đàn ông thanh tú quát khẽ.Hư ảnh như nhận ra cái gì, sắc mặt cũng biến đổi, nhanh chóng chui vào hưkhông rồi biến mất tăm hơi.Hư ảnh đi rồi.Người đàn ông thanh tú thu hắc kiếm về, lạnh nhạt nói: "Đừng giả vờ nữa,ngươi bám vào thân thể hắn để đặc biệt tới tìm ta, hiện tại đã được như mongmuốn, còn không hiện ra?"

Người đàn ông quân trang chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằmvào người đàn ông thanh tú.Mặt nó đã hoàn toàn vặn vẹo, dần dần hóa thành một gương mặt dữ tợn khôngphải người, nó nhìn chòng chọc vào người đàn ông thanh tú và nói: "Cácngươi...

Đến từ tương lai?"

"Đúng vậy, không phải ngươi đã đọc ký ức của hắn sao?"

Người đàn ông thanh tú nói.Gương mặt không phải người kia nói: "Mang ta đến tương lai."

"Khó mà làm được, mộ địa của các ngươi chỉ là thế giới giả dối này."

Người đàn ông thanh tú nói."

Ta sẽ giết người, tra tấn linh hồn người, mãi đến khi người dẫn ta đi đến tươnglai."

Gương mặt không phải người nói.Người đàn ông thanh tú giơ hắc kiếm lên.Trường kiếm lập tức hiện ra từng đợt từng đợt sương mù hắc ám nhè nhẹ, đồngthời truyền đến vô số những tiếng thì thầm như có như không."

Ngươi có thể thử xem, nhưng ta cảm thấy -- bị tra tấn sẽ là ngươi."

Người đàn ông thanh tú bình tĩnh nói."

Cuồng vọng."

Gương mặt không phải người nói một câu, sau đó giơ tay muốn xé nát toàn bộlao tù hắc ám.Đột nhiên.Một thiết bị thông tin loại nhỏ rớt ra từ trong túi quân trang của nó, rơi xuốngmặt đất.Keng keng keng -- Thiết bị thông tin chấn động, hiện ra một hình ảnh thực tếảo.Chỉ thấy trên hình ảnh thực tế ảo, một thiếu niên lộ ra nụ cười với màn ảnh, tựgiới thiệu: "Xin chào các vị khán giả."

"Ta là thành viên kiến tập của bộ sự vụ đặc thù thế giới - Liễu Bình."

"Hôm nay là lần *****ên đứng trước mặt mọi người, ta muốn cảm ơn..."

"Bạn học Lâm Nguyệt đang đứng ở bên cạnh."

"Chúng ta...

Hiện giờ đang học ở đại học Thủ Đô."

"Sau đây ta xin đàn một đoạn nhạc tỳ bà cho mọi người nghe trước."

"A, đúng rồi, Lâm Nguyệt biết ca hát không?"

Người đàn ông thanh tú vốn muốn xuất kiếm, lúc này lại dừng lại, không độngđậy.Bộ sự vụ đặc thù.Đại học Thủ Đô.Hắn ta yên lặng nhớ kỹ trong lòng.Đột nhiên.Tất cả hình ảnh biến mất, âm thanh cũng theo đó mà im bặt.Quái vật bỗng giẫm nát cái máy truyền tin kia, hung hăng nên một quyền lên laotù hắc ám.Rầm!Cả hòn đảo lắc lư."

Giết ngươi!"

Quái vật giận dữ hét."

Quá ngạo mạn."

Người đàn ông thanh tú lạnh nhạt nói.Hắn ta lại giơ kiếm lên lần nữa.Trường kiếm hiện ra từng luồng hắc ảnh, ngưng tụ thành các loại hình thái.Cuộc chiến bắt đầu!Một ngày sau.Đại học Thủ Đô.Liễu Bình đứng trên lan can, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, vung mạnh trườngđao trong tay.Số lượng đao quang không thể đếm hết trảm lên người con quái vật kia.Quái vật bất động, chỉ lấy cái gai nhọn lôi điện trong tay ngăn cản đòn côngkích của Liễu Bình.Tùng hàng chữ nhỏ chi chít nhanh chóng thoáng hiện: "Đang ghi chép phản ứngchiến đấu của quái vật."

"Đang trong quá trình đo lường tính toán cường độ công kích và cường độphòng ngự."

"Đã xác nhận trạng thái lôi điện."

"Đang xác nhận hình thái quái vật."

"Đã xác nhận hệ thống pháp tắc."

"Đã hoàn thành đối lập so sánh cường độ công kích của hai bên."

"Chờ phản ứng tiếp theo của quái vật!"

Liễu Bình liếc mắt một cái, đang muốn tiếp tục phi thân tiến lên thì lại thấy quáivật lui về phía sau một bước."

Thứ rác rưởi cấp 42, ngươi căn bản không có tư cách giao thủ với ta."

Nó vứt cây gai nhọn lôi điện trong tay ra ngoài.Cây gai lôi điện nhanh chóng lột xác thành hình, hóa thành hình dáng một nhânloại, dần dần ngưng tụ thành thật thể.–– Là một Liễu Bình khác!-------Chương 539: Hai trận chiến đấuLiễu Bình đó xuất hiện trên không trung, đang nhìn xuống Liễu Bình.Nó thuận tay nắm một cái, lại kéo một thanh trường đao nửa trong suốt giốngnhư đúc ra, cười dữ tợn nói: "Ngươi biết thì ta cũng biết, ngươi dựa vào cái gìcảm thấy mình có tư cách đầu với ta?".Nó biến mất khỏi vị trí cũ.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, sau đó bỗng chém mạnh về phía sau.Đương!

Song đao giao kích.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một hắn khác bỗng thu đao, chém vào bên cạnh người.Liễu Bình biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiện ở nơi lưỡi đao của nó chémtới.- - Là Màn đêm 40 mét!

Quái vật di chuyển hắn tới dưới lưỡi đao!"

Chơi chiêu thức này với ta ––"Liễu Bình khẽ cười một tiếng.Trước khi lưỡi đao của quái vật chém vào người thì đột nhiên biến mất khỏitrước mắt hắn, xuất hiện ở bốn mươi mét bên cạnh.Trên đầu hai người cùng xuất hiện quang hoàn.Ngay sau đó.Chỉ thấy bọn họ không ngừng qua lại thoáng hiện trên không trung, dịch chuyểnvị trí của đối phương, đã qua nửa ngày mà vẫn chưa giao thủ.Cảnh tượng này im hơi lặng tiếng, nhưng lại kinh tâm động phách, vô cùnghung hiểm.Giằng co mấy phút.Trên mặt Liễu Bình kia bỗng xuất hiện một cái mặt nạ.Ma Diện Niệm Đao!

Liễu Bình lập tức bị một lưỡi đao thần niệm vô hình trảmtrúng hồn phách."

Ha ha ha, chết do chiêu thức của mình, thật châm chọc đến mức nào!

Nhân loạicác người đều như thế, chắc chắn chết do lưỡi đao trong tay mình!"

Quái vật cười điên cuồng và nói.Liễu Bình ngẩn ra tại chỗ trong chớp mắt, sau đó bỗng nâng tay lên, nhẹ nhàngnói: "Ngưng."

Lưỡi đao thần niệm vô hình vô chất phát ra từ trên người hắn, ngưng tụ thànhmột quang hoàn hình bầu dục không ngừng xoay tròn trên tay hắn.Vẻ mặt quái vật lập tức âm trầm xuống.ế ấ ế"Tuy người biết tất cả chiêu thức của ta, nhưng ngươi không biết...

Chúng tựanhư tay và chân của ta, ngươi không thể nào dùng tay và chân ta để tổn thươngta."

Liễu Bình nói."

Thì ra người để lại vài thứ trong chiêu thức."

Một hắn khác như suy tư gì đó rồi nói."

Đương nhiên, đây là thứ độc nhất vô nhị, ngươi không trả tiền, vậy không lấyđược chân truyền -- Hon nữa đó đã là chuyện vừa rồi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói."

Vừa rồi?"

Một hắn khác không hiểu."

Vừa rồi đã trôi qua, mà hiện tại -- Ta đã sáng tạo ra một chiều niệm đao mớingay ở hiện trường, ngươi còn biết không?"

Liễu Bình nói.Trên tay hắn lại xuất hiện một quang hoàn hình bầu dục, xoay tròn qua lại vớiquang hoàn trước đó, càng lúc càng nhanh.Một hắn khác ngây người.Liễu Bình khẽ cười một tiếng, tung niệm đao trong tay ra ngoài.Niệm đạo hóa thành hư vô.Tồn tại vô hình lại to lớn kia thoáng lướt qua hư không.Liễu Bình khác như bị cái gì đánh trúng, thân thể lập tức hóa thành những mảnhvỡ vẩy ra điện điện, giơ phiêu tán ngay trên không trung.Liễu Bình nắm lấy đao lần nữa, sau đó nhìn về phía quái vật hai cánh đang đứngở giữa không trung kia."

Còn có chiêu thức gì thì cứ dùng ra hết đi."

Hắn nói.Quái vật hai cánh yên lặng nhìn hắn một cái, khinh thường nói: "Giết người rấtđơn giản, ngươi căn bản không xứng đáng với càng nhiều chiêu thức của ta."

Nói xong, thân thể nó lùi về phía sau một bước, hoàn toàn đi vào hư không.Liễu Bình giật mình.Đây là -- Chạy?

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừnghiện lên: "Phân tích đã bị gián đoạn."

"Vật thể không rõ cấp 500 từ bỏ chiến đấu."

"Nó lại tiến vào trạng thái ẩn núp lần nữa."

"Nhưng chúng ta có một tin tốt ––"ố ế ấ"Phân tích đối với nó sẽ kéo dài từ trận chiến đấu này, có 3% khả năng pháthiện nhược điểm của nó."

"Nếu ngươi có thể tiến hành chiến đấu với nó lần nữa, xác suất này sẽ tiếp tụctăng lên."

Thì ra là thế!

Vật thể không rõ kia không muốn bại lộ trước mặt toàn bộ thế giớichân thật.- - Vậy ép nó đánh một trận!

Liễu Bình thu đao, lập tức bay đến tòanhà hành chính, đi đến trước văn phòng hiệu trưởng.Chỉ thấy trên cửa dán một tờ giấy: "Đã đi công tác."

Chạy!

Chậc.Liễu Bình hậm hực xoay người đi trở về, lại phát hiện trên màn ảnh thu hút sựchú ý có số lượng chứ không cách nào đếm hết đã chất đầy.- - Trên kênh giải trí,video của hắn đã nổ tung!-------Chương 540: Vỏ đao thanh đồng!"

Mạnh mạnh mạnh mạnh mạnh!"

"Liễu Bình quá mạnh, đánh quái vật chạy bán sống bán chết!"

"Quỳ, tặng tên lửa!"

"Đây là chức nghiệp giả chân chính sao?"

"Tốt, ta chính thức đổi chồng!"

Liễu Bình nhìn qua rồi cũng không đọc tiếp.Đám người tại thế giới chân thực đang khống chế mọi yếu tố, dù mình không cóbất cứ năng lực nào, cũng sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng nhất trong thế giớinày.Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là...

Hắn vừa cười tủm tỉm nói chuyệnvới khán giả, vừa đi trở về phòng học.Không thấy Lâm Nguyệt!"

Ồ?

Thưa thầy, Lâm Nguyệt đâu vậy?"

Liễu Bình hỏi.Một thầy giáo đứng trên bục giảng, đứng gần bảng đen, chuẩn bị vào học, thuậnmiệng trả lời: "Hình như đã chuyển trường, thủ tục do chính hiệu trưởng phêduyệt."

"Chạy cũng quá nhanh đi..."

Liễu Bình ra khỏi phòng học, dọc theo hành lang đi dạo một vòng.Toàn bộ thể phân liệt"trong những phòng học khác cũng đều biến mất.Đây là muốn hoàn toàn tránh mặt mình sao?

Liễu Bình chậm rãi dừng lại.Hắn bỗng ý thức được một vấn đề.Người có được Chí Ám Tử Ngẫu như mình, trên thế giới này chỉ có một.Phạm vi mà mình có thể quan tâm tới rất có hạn, tất cả vật thể không rõ đều cóthể hoàn toàn tránh né mình, tìm kiếm vị trí thế giới chân thực tại nơi khác."

Ừ...

đây là một vấn đề nghiêm trọng."

Liễu Bình nói xong, đi khỏi phòng học, lại thấy được Triệu Hồng Thi đứngtrong hành lang, gật đầu ra hiệu với mình.Liễu Bình đi theo ông ta vào văn phòng.Lần này, trong văn phòng không có những người khác."

Xem ra ngươi cũng ý thức được, một khi đám vật thể không rõ kia phát hiệnkhông thể ***** người, mà người lại đang thăm dò điểm yếu của bọn chúng,bọn chúng sẽ tránh né ngươi."

Triệu Hồng Tài nói."

Không sai, ta cũng ý thức được điều này, các ngươi có biện pháp xử lý nào haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Thực ra đây chính là hiệu quả mà chúng ta muốn đạt được."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình giật mình.Triệu Hồng Tài vươn tay, chỉ vào thanh trường đao ẩn giấu bên hông hắn, nhỏgiọng nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta cần phải giải quyết vấn đề sinh tử của ngườitrước đã."

Liễu Bình rút Lưỡi Đao Hư Vô ra, đặt lên bàn, giải trừ "Dạ Ấn".Một thanh đao đồng xanh khác lại xuất hiện trên tay hắn.Quà tặng của vạn Thần, lưỡi đao bảo hộ chủ thời không, Trấn Ngục đao!

Hắnnói: "Nói cách khác, các ngươi biết thanh đao này?".Triệu Hồng Tài nhìn chăm chú lên thanh trường đao, ánh mắt rất phức tạp:"Đương nhiên... ngay từ ban đầu, nhờ có thanh đao này, chúng ta mới vượt quađoạn thời gian kéo dài hơi tàn kia..."

"Các ngươi biết vỏ đao ở nơi nào sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không ai biết nó bị mất bao giờ, cũng không ai biết nó rơi ở nơi đâu."

Triệu Hồng Tài nói."

Tại sao?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Bởi vì trong lịch sử, đây là một sự kiện tuyệt mật..."

Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: "Mỗi một người sở hữu nó đều có vỏ đao, đó là vìhù dọa những thể không rõ kia, để bọn chúng không biết thực ra vỏ đao đã mấtđi."

"Đã mất, mà các ngươi lại mạnh như vậy, dùng phương pháp xem bói cũng tìmđược chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu như nó đã bị tách ra khỏi thế giới của chúng ta thì sao?"

Triệu Hồng Tài hỏi.Liễu Bình im lặng.Tách ra...

Năng lực "Trấn Mệnh"ấ ể ếcủa Trấn Ngục đao, có thể chặt đứt không - thời gian, hóa thành thế giới songsong.Chẳng lẽ vỏ đao đã bị mất trong thế giới song song nào đó?

Hắn tiện tay vunglên.Bụp!

Trấn Ngục đạo hóa thành một tấm thẻ bài, xuất hiện trên tay của hắn.Liễu Bình kích hoạt năng lực "Vận Mệnh Ràng Buộc".Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã tới thế giới chân thật.][Ngươi lại kích hoạt năng lực 'Vận Mệnh Ràng Buộc' đối với thẻ bài: TrấnNgục đao.][Ngươi thu hoạch được tin tức thẻ bài ràng buộc càng chi tiết hơn, cụ thể nhưsau:][Thẻ bài ràng buộc: Vỏ đao của Trấn Ngục đao.][Bởi vì ngươi đã tới thế giới chân thật, có thể biết được đoạn lịch sử bí ẩn này.][Trong lịch sử, những người đã từng sở hữu thanh đao này, đều là những ngườidùng đạo cực mạnh, thế nhưng bởi vì bọn họ đều quý trọng số lượt cứu vớt thếgiới, cho nên chỉ kích hoạt năng lực Trần Mệnh' chặt đứt hủy diệt không thờigian, tách ra từng thế giới song song, thế nhưng chưa từng kích hoạt năng lựcKiến Diệt, cho nên đã mất đi cơ hội tìm kiếm vỏ đao.]Vỏ đao của Trấn Ngục đao, chắc hẳn đã mất tại một thế giới song song nào đó!Triệu Hồng Tài dựng thẳng một ngón tay, nói: "Trải qua nghiên cứu và phánđoán của chúng ta, ngươi còn có một cơ hội sử dụng thanh đao này."

Liễu Bình nói: "Sau khi sử dụng xong, vận mệnh sẽ cắn trả ta sao?"

Triệu Hồng Tài nói: "Chính xác, người cần phải nắm chắc cơ hội này, tìm lại vỏđao, nếu không thì không còn cơ hội nào nữa cả."."

Chúng ta nghiên cứu rất nhiều văn hiến, tra xét vô số đoạn lịch sử, cuối cùngcũng tìm ra một vài thời điểm có khả năng tìm tới vỏ đao..."

"Tất cả có ba thời điểm."

Ba thời điểm.Trong lịch sử, có ba thời điểm có khả năng là khi vỏ đao bị mất."

Thế nhưng ta chỉ có thể kích hoạt 'Kiến Diệt một lần, nói cách khác, ta chỉ cómột cơ hội."

Liễu Bình nói."

Chúng ta sẽ đưa người tới thời điểm lịch sử của ba thời điểm đó, người cầnphải tự mình phán đoán, quyết định một thời điểm trong số đó, kích hoạt 'KiếnDiệt, tiến vào trong đó tìm kiếm vỏ đao thanh đồng."

Triệu Hồng Tài nói.ễ ểLiễu Bình thở dài, nói: "Được, để ta đi xem xem, vỏ đao của thanh đao này đãbị mất tại nơi nào."

Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi sẽ trở lại trong Vĩnh Dạ, hoàn thành kế toán, sau đó mới chính thức bắtđầu tìm kiếm vỏ đao.]Liễu Bình nói với Triệu Hồng Tài: "Chờ ta một lát."

Trong khoảnh khắc đó, hắn biến mất trước mặt Triệu Hồng Tài.Trong thế giới tăm tối dưới đất.Liễu Bình bỗng nhiên hiện ra.Hắn lơ lửng giữa không trung, đọc những chữ nhỏ đang hiện lên trước mắt:[Ngươi thăm dò thế giới chân thực của thời đại trong quá khứ và thế giới tronggương.][Ngươi biết được thể không rõ tồn tại.][Ngươi tự mình đấu trí đầu dùng với chúng nó, cũng có hiểu rõ nhất định.][Kết hợp với điểm kinh nghiệm ban đầu của ngươi, điểm kinh nghiệm củangươi đã thỏa mãn điều kiện thăng cấp.][Chúc mừng.][Cấp bậc của ngươi tăng lên thành: cấp 43.][Tất cả thuộc tính của ngươi + 5.][Hồn lực + 10.][Xét thấy tình báo mà người thu hoạch được khá quan trọng, điểm diễn củangười được tăng lên.][Điểm diễn hiện tại: 6/10.][Ngươi vẫn không thể kích hoạt kỹ năng Long Sáo Giáp' tại thời đại trong quákhứ.][Hiện tại, xin hãy trở về!]-------Chương 541: Tại sao cái này vẫn là giả?"

Vù...Liễu Bình cảm thấy một luồng lực hút cực mạnh xuất hiện, kéo hắn vào trongthời đại quá khứ.Hắn lại rơi xuống trước mắt Triệu Hồng Tài."

Chúng ta vừa mới nói tới đâu rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi thăng cấp?"

Triệu Hồng Tài hỏi."

Đúng thế."

"Tốt, thực ra trở lại quá khứ cũng không khó, thế nhưng chúng ta đều cố gắngkhông làm nhiễu loạn quá khứ, để tránh việc dẫn xuất vấn đề mới... thế nhưngngươi là Mộ Quang Giả, là người mà chúng ta cần phải trợ giúp."

Một bộ thẻ bài xuất hiện trên tay Triệu Hồng Tài."

Ồ?

Bình thường các ngươi sẽ làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Chồng hai điểm trong không gian hai chiều lên nhau, là thủ đoạn của khônggian ba chiều; chồng hai tọa độ trong không gian ba chiều, là thủ đoạn củakhông gian bốn chiều; đồng thời người cần phải biết, trong không gian bốnchiều, thời gian không còn là đại lượng không đổi, cho nên chúng ta cần phảimượn nhờ bộ bài không gian bốn chiều, mới có thể làm được."

Ông ta cẩn thận rút một tấm thẻ bài từ trong bộ bài ra, quát khẽ: "Trở lại cuộcchiến Hôn Trầm Truy Nhật!"

Cảnh tượng xung quanh hóa thành thác nước ánh sáng chảy xuôi.Thế giới trong gương hư ảo xung quanh hai người biến mất hoàn toàn.Một thế giới đi về phía hủy diệt bỗng nhiên xuất hiện.Mưa lửa hạ xuống từ trên trời.Trên mặt đất, khắp mọi nơi đều là đống đổ nát.Trên một vùng núi cao cách đó không xa, có một chức nghiệp giả đứng thẳngvới vẻ mặt đau thương.Hắn ta rút một thanh trường đao thanh đồng từ bên hông ra, giơ lên cao..."

Tranh thủ thời gian, hắn ta muốn chém!"

Triệu Hồng Tài nói.Thân hình Liễu Bình chấn động, bay vút qua đó, cao giọng hét: "Chờ đã!"

ề ắNgười kia nhìn về phía hắn.Liễu Bình nhanh chóng tiếp cận đối phương, trên đỉnh đầu bỗng có một quầngsáng đen trắng luân chuyển.Màn Đêm Bốn Mươi Mét!

Ngay sau đó, Triệu Hồng Tài cũng kích hoạt kỹ nănggì đó, trợ giúp hắn tiếp cận người cầm đao kia hơn.Vỏ đao của chức nghiệp giả kia bỗng biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện trêntay Liễu Bình.Cùng lúc đó...

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Vỏ đao Trấn Ngục đạo (Giả).]Không phải nó.Liễu Bình quay đầu lại, nói: "Triệu Hồng Tài, chúng ta rời đi."

"Được."

Triệu Hồng Tài nói.Ông ta nắm chặt thẻ bài, lắc nhẹ một cái...

Cảnh tượng bốn phái, thậm chí ngườichức nghiệp giả kia cũng biến mất trước mặt hai người.Ánh sáng vô tận hóa thành gió bão, nhanh chóng lướt qua thân hình hai người."

Cẩn thận, thời điểm thứ hai sắp xuất hiện, nó có tên là Sương Hàn Đóng BăngTuyệt Diệt."

Trong tiếng gió rít, Triệu Hồng Tài hét lớn."

Chúng ta đang tiến về quá khứ càng xa xôi, hay là tiến tới khoảng thời giangần với thời đại chúng ta?"

Liễu Bình cũng hét lớn."

Là thời đại càng xa xôi!"

Triệu Hồng Tài lớn tiếng trả lời.Tất cả cảnh tượng bỗng đứng im.Hai người rơi xuống, quan sát cảnh tượng bốn phía.Mặt đất đã hóa thành mặt bằng.Dưới bầu trời đầy tuyết trắng.Thế giới trở nên yên tĩnh.Chỉ có một con quái vật khổng lồ, nó giống như một con nhện, đan một chiếclưới khổng lồ trên bầu trời."

Thể không rõ cấp 600... nhanh lên, cảnh tượng kia sắp diễn ra!"

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình quan sát bốn phía.ấ ầ ếĐã thấy một người âm thầm bò ra từ trong băng tuyết, vẻ mặt thương cảm, nói:"Tương lai như này, làm sao có thể để nó diễn ra được?

Không bằng ta bỏ quatính mạng..."

Hắn ta giơ cao trường đao trong tay lên."

Chờ đã!"

Liễu Bình hét.Hắn chạy tới, lại phát động Màn Đêm Bốn Mươi Mét.Triệu Hồng Tài cũng phối hợp.Vù...Vỏ đao vào tay.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Vỏ đao Trấn Ngục đạo (Giả).]Liễu Bình thở dài, ném vỏ đao đi, nói: "Không làm phiền người nữa."

Hắn phất tay với Triệu Hồng Tài.Triệu Hồng Tài kích hoạt thẻ bài.Ầm...

Cảnh tượng bốn phía tản đi.Dòng thời gian vô hạn lại quét sạch hư không như cơn bão táp.Liễu Bình và Triệu Hồng Tài lại tiếp tục vượt qua thời gian đi tới thời đại trongquá khứ, giống như đang rơi vào trong hang không đáy vậy."

Thời điểm xa xưa nhất là thời điểm chi ly phá toái."

"Chỉ còn lại khả năng cuối cùng này, người cần tiến vào thế giới song song tạithời điểm đó, đi tìm vỏ đao!"

Triệu Hồng Tài lớn tiếng nói."

Không thể là những thời điểm khác nữa sao?"

Liễu Bình lớn tiếng hỏi."

Đúng vậy, những thời điểm khác đều đã đạt được nghiệm chứng trong lịch sửrồi."

Triệu Hồng Tài đáp.Hai người bỗng rơi xuống đất.Toàn bộ thế giới đã vỡ nát thành mảnh nhỏ.Vô số quái vật đang trôi nổi trong vũ trụ, tìm kiếm thi thể loài người còn có thểăn.Cách đó không xa.Một người cầm Trấn Ngục đao, chậm rãi rút ra.Liễu Bình cũng cầm Trấn Ngục đạo.ắ ẩ ố ấHắn đã chuẩn bị xong, khi đối phương kích hoạt "Trấn Mệnh"tách ra một thế giới song song, hắn cũng sẽ kích hoạt "Kiến Diệt", đi tới thế giớisong song đó tìm kiếm vỏ đao.Người cầm đao kia cao giọng hét: "Không!

Lịch sử sẽ không hủy diệt như vậy!"

Hắn ta giơ cao trường đao.Liễu Bình cũng giơ trường đao lên theo.Bỗng nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của hắn.Nếu như...

Nếu như kẻ cầm đao này cũng cầm vỏ đao giả, vậy chẳng phải làmình sẽ lãng phí cơ hội duy nhất rồi sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Liễu Bìnhcũng dùng lại ngay lập tức.Hắn bỗng buông đao xuống, bay về phía người kia, hét: "Chờ đã!"

Người kia giật mình, nhìn về phía hắn.Đỉnh đầu Liễu Bình bỗng có một quầng sáng đen trắng giao thế xuất hiện.Màn Đêm Bốn Mươi Mét!

Triệu Hồng Tài liếc mắt đã hiểu dự định của hắn,cũng toàn lực trợ giúp hắn.Ngay sau đó...

Vỏ đao rơi vào trong tay Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Vỏ đao của Trấn Ngục đạo (Giả).]Giả!Vỏ đao này cũng là giả!

Liễu Bình chậm rãi quay đầu, liếc nhìn về phía TriệuHồng Tài.Sắc mặt Triệu Hồng Tài trở nên tái nhợt, nói: "Không thể nào, tại sao cái nàyvẫn là giả?"

Liễu Bình thấy được vẻ mặt chấn động cùng mất mác của ông ta, lại hiểu rõ mộtchuyện.Không chỉ là Mộ Quang Giả..Những cường giả của thời đại trong quá khứ này, thực ra không chỉ coi trọngdanh hiệu "Mộ Quang Giả"của chính mình mà thôi.Họ còn coi trọng cả thanh đao có thể thay đổi vận mệnh của chủ thế giới nữa.Nếu như không thể trợ giúp mình tìm được vỏ đao, như vậy nhỡ may mình chếttrong thời đại quá khứ...-------Chương 542: Kiến Diệt"Điểm Kim Triệu, ta có một vấn đề."

"Ngươi cứ nói đi."

"Nếu như ta chết trong thời đại của các ngươi, vậy cái thanh Trấn Ngục đạo nàychẳng khác nào lưu lại trong thời đại của các nguôi...

Nó sẽ không còn xuất hiệntrong tương lai xa hơn thời đại của ta, đúng không?"

"Đúng thế."

"Nếu tương lai nó không còn xuất hiện..."

"Tại tương lai đó, khi con người đối mặt với cục diện vô giải, toàn bộ thế giớicũng mất đi cơ hội chạy trốn duy nhất này."

Hai người đều im lặng.Vỏ đao...

Tới cùng thì vỏ đao đang ở đâu?

Lúc này, quái vật bốn phía đã pháthiện hai người.Mấy luồng hư ảnh biến mất trong hư không, âm thầm bay về phía bọn họ TriệuHồng Tài lay động thẻ bài, quát: "Chúng ta đi thôi!"

Ngay sau đó, luồng sáng bốn phía lưu chuyển, nhanh chóng đi xa.Thời gian lại bắt đầu trở nên mơ hồ.Cũng không biết trôi qua bao lâu, có lẽ là trong chớp mắt, có lẽ đã qua mấy giờđồng hồ.Bỗng nhiên.Hai người hạ xuống mặt đất kiên cố.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, chỉ thấy xung quanh là nhà cao tầngsan sát, đám người đông nghịt đi lại khắp nơi trên đường phố.Trong hoàng hôn mờ tối, lộ ra vẻ tường hòa yên tĩnh."

Đây là thời đại nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thời đại mà thể không rõ còn chưa xuất hiện... chúng ta cần một hoàn cảnh antoàn, để suy ngẫm về chuyện này."

Triệu Hồng Tài nói.Hai người đi về phía trước dọc theo đường chính, rất nhanh đã nhìn thấy mộtquán trà.Bọn họ tiến vào quán trà, đi lên tầng hai, tìm một căn phòng yên tĩnh mà ngồixuống."

Các ngươi không có nhiều manh mối hơn nữa hay sao?"

Liễu Bình hỏi.ể ồ ầ ề ề"Ngoài ba thời điểm vừa rồi ra, những người cầm đao khác đều bị chúng ta điềutra, vỏ đao bọn họ đều là giá cả."

Triệu Hồng Tài nói với giọng điệu dao động.Từ giờ phút này, tất cả suy đoán liên quan tới vỏ đao của loài người trong dònglịch sử đều kết thúc.Bởi vì vỏ đao chưa từng xuất hiện.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi lại: "Không đúng, luôn có người *****ên có đượcTrấn Ngục đao chứ, lúc đó hắn giao vỏ đao cho ai?"."

Những sự kiện liên quan tới người đó là bí mật không cách nào biết được,không ai có thể thăm dò được."

Triệu Hồng Tài nói."

Vậy thì không còn cách nào nữa cả, nói như vậy, chúng ta đã mất đi cơ hội tìmvề vỏ đao sao?"

Liễu Bình nhún vai, nói.Triệu Hồng Tài nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Chỉ cần ngươi không sử dụng thanhđao này, vận mệnh cũng sẽ không cắn trả ngươi."

"Vậy thì thanh đao này cũng mất đi tác dụng của nó."

Liễu Bình thở dài nói."

Ít nhất thì người vẫn còn sống."

"Thế nhưng nếu gặp phải tình huống tuyệt vọng..."

Hai người nhìn nhau, đều im lặng.Đúng vậy.Nếu như gặp phải tình huống tuyệt vọng, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể sửdụng thanh đao này.Như mấy vị cầm đao này khi trước vậy...

Mặc dù không cứu được mình, thếnhưng ít ra còn có thể cứu vớt thế giới này.Chẳng lẽ đây là vận mệnh của tất cả những người cầm đao hay sao?

Liễu Bìnhnhắm mắt lại, hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh lại.Trong những thời điểm này, mình cần phải tỉnh táo."

Cẩn thận suy ngẫm chút, còn có biện pháp nào để có được tin tức liên quan tớivỏ đao chứ?"

Ánh mắt của hắn đưa về hư không, rơi vào đoạn nói rõ của "Vận Mệnh RàngBuộc" kia.Khi mình ở trong Vĩnh Dạ, "Vận Mệnh Ràng Buộc" nói cho mình biết, cần phảitiến về thế giới chân thật.Khi mình tới thế giới chân thực tại thời đại quá khứ, "Vận Mệnh Ràng Buộc"mới phát hiện thêm nhiều manh mối hơn:ấ ề[Trong lịch sử, tất cả những người sở hữu thanh đao này, đều là những ngườidùng đao cực mạnh, thế nhưng bọn họ vì quý trọng số lần cứu vớt thế giới, chonên chỉ sử dụng "Trấn Mệnh' để chặt đứt thời không bị hủy diệt, làm cho đoạnthời không đó biến thành thế giới song song, lại chưa từng kích hoạt 'Kiến Diệt,cho nên đã mất đi cơ hội tìm kiếm vỏ đao.]Kiến Diệt.Manh mối ẩn giấu trong Kiến Diệt.Cần phải kích hoạt Kiến Diệt sao?

Thế nhưng cần phải tiến vào thế giới songsong nào mới được?

Hắn nhớ rằng Giao diện Anh Linh đã từng nói, Trấn Ngụcđao và vỏ đao đều gánh vác sứ mệnh khác biệt.Sứ mệnh!

Nếu như nói sứ mệnh của Trấn Ngục đao là không ngừng chém đứtvận mệnh bị hủy diệt, làm cho thế giới có thể tiếp tục sinh tồn...

Như vậy, sứmệnh của vỏ đao là gì?

Liễu Bình đứng dậy, đi đi lại lại một vòng quanh phòngtrà, bỗng nhiên đẩy cửa sổ ra, quan sát cảnh tượng bên ngoài.Trên đường cái, cảnh tượng hòa bình phồn hoa.Thế giới an bình.Thời điểm này, tấm thẻ không gian *****ên còn chưa được sáng tạo ra.Thể không rõ vẫn còn chưa xuất hiện trong thế giới loài người."

Không được, phải đi tới thời điểm lịch sử khi mà người *****ên có được thanhđao này, chúng ta mới có thể biết được chân tướng hoàn chỉnh."

Liễu Bình nói."

Đoạn lịch sử đó đã bị phong ấn hoàn toàn rồi, không thể tới đó."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình đổi lời, hỏi tiếp: "Như vậy, lần *****ên Trấn Ngục đao chém ra thếgiới song song, là thời điểm nào?"

Triệu Hồng Tài chấn động, bỗng đứng bật dậy, nói: "Lần *****ên Trấn Ngụcđao chém ra thế giới song song, là thời điểm trước khi bị loài người thu lấy!"

Ông ta ***** vài hơi, trầm giọng nói: "Vào thời điểm nó xuất thế, dưới trạngthái vô chủ đã phát động Trấn Mệnh, bởi vậy mới gây nên đám cường giả thờiđó chú ý tới, lúc này mới bị tất cả mọi người biết được."

"Ý của ngươi là, nó chém ra thế giới song song dưới trạng thái vô chủ?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đúng thế."

Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình nói: "Đi, chúng ta đi quan sát một lần!"

"Thời điểm này là một thời điểm cực kỳ cơ mật, đã bị lực lượng không rõ phongấn hoàn toàn, thế nhưng ta nhớ được..."

Triệu Hồng Tài nói xong, rút một tấm thẻ ra quan sát."

A, đúng vậy..."

Ô ế ầ ểÔng ta thở dài một hơi, nói tiếp: "Người sở hữu Trần Ngục đao, có thể thuhoạch quyền hạn thông hành tới thời điểm đó."

Vừa nói xong, Triệu Hồng Tài đã rút ra một tấm thẻ bài, vỗ nhẹ.-------Chương 543: Mở Miệng!Ầm...Cảnh tượng bốn phía hóa thành ánh sáng mơ hồ tiêu tán.Vô biên gió bão quét tới, một luồng lực lượng vô hình tóm chặt hai người lại,lôi hai người vào trong một khoảng thời gian nào đó trong lịch sử.Bay...

Tiếp tục bay tới...

Âm!

Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.Nơi này là một đỉnh núi.Bầu trời xanh thẳm, không gian yên bình."

Một phút sau, Trấn Ngục đạo sẽ xuất hiện...

đây là thời điểm bị phong ấn, chưatừng có bất cứ Thời Gian Hành Giả nào có thể tới nơi này, chúng ta là nhóm đầutiên."

Triệu Hồng Tài nói.Hai người yên lặng chờ đợi.Mấy giây sau...

Bầu trời âm thầm bị tách ra.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên, chém mạnh về phía hư không!

Gợnsóng dị thường nhanh chóng tản ra từ trên lưỡi đao, dùng tốc độ cực nhanh quétqua toàn bộ thế giới "Là Trấn Mệnh"!

Nó kích hoạt 'Trấn Mệnh'!"

Liễu Bình nói."

Không thấy vỏ đao đâu!

Chẳng lẽ từ khi nó xuất hiện đã không có vỏ đao?"

Triệu Hồng Tài ngẩn ngơ, nói."

Thần khí sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa nào cả, nó chém ra "TrấnMệnh", là muốn làm gì?"

Liễu Bình trầm tư suy nghĩ, nói.Triệu Hồng Tài hỏi: "Đáp án duy nhất ẩn giấu trong thế giới song song bị nóchém ra, có lẽ ngươi có thể dùng 'Kiến Diệt' để đi vào trong thế giới song songbị nó chém ra đó xem xem?"

Liễu Bình nắm chặt trường đao, do dự một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng,chúng ta đều không để ý tưới một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Triệu Hồng Tài hỏi.Liễu Bình bỗng xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Tài, nghiêm túc nói: "Mộtđao vừa rồi là chính nó chém ra, người biết điều này có nghĩa là gì hay không?"

Triệu Hồng Tài dần dần cũng phản ứng lại.Ông ta không kìm lòng được mà lùi về sau một bước, thất thanh nói: "Khôngthể nào!

Trong lịch sử chưa từng thể hiện..."

ễ ế ế ấLiễu Bình nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đã thấy sự thật."

Hắn giơ Lưỡi Đao Hư Vô lên, chấn động nhẹ.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên.Liễu Bình thắt Lưỡi Đao Hư Vô vào bên hông, lại nắm chặt trường đao thanhđồng.Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao, nói: "Trường đao có Linh."

"Nếu như không có Linh, nó không thể tự chủ chém ra một đao kia."

Triệu Hồng Tài im lặng vài giây, bỗng nhiên rút một tấm thẻ bài ra, đưa tớitrước mặt Liễu Bình, nói: "Đây là một tấm thẻ bài Hoán Linh cao cấp nhất củachúng ta, nó có thể đánh thức Linh trên mọi đồ vật - chỉ cần Linh đó có tồn tại."

Liễu Bình nói: "Vậy thì dùng đi."

Hắn giơ đao, Triệu Hồng Tài cũng ném thẻ bài ra.Bụp!

Thẻ bài hóa thành một cột sáng sặc sỡ, chiếu lên thân đao thanh đồng.Yên tĩnh.Một giây.Hai giây.Ba giây.Vẫn yên tĩnh.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hồi hộp."

Thành công sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết."

Triệu Hồng Tài lắc đầu.Liễu Bình giữ thanh đao lên, trầm ngâm vài giây mới nói: "Trấn Ngục, ngươi ởđâu?"

Một giây sau...

Một giọng nói xa xăm truyền ra từ trên thanh đao: "Ta vẫn luônở đây."

Liễu Bình nói: "Vẫn luôn ở đây?"

"Đúng vậy."

Trường đao nói."

Vậy tại sao người lại phớt lờ tới chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

Các ngươi cũng không để ý tới ta mà."

Trường đao trả lời.Nó bắt đầu oán trách: "Mỗi một kẻ đạt được ta đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm,như là đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ loài người, lúc nào cũng chuẩn bịhi sinh chính mình vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với ta cả."

"Các ngươi đều không lễ phép như vậy, cũng không chào hỏi ta, tại sao ta lạiphải để ý tới các ngươi?"

Liễu Bình ngẩn người.Triệu Hồng Tài cũng ngẩn người.Hóa ra người vẫn luôn thức tỉnh sao!

Chỉ bởi vì không ai nói chuyện với người,cho nên trong dòng thời gian dài dằng dặc, ngươi vẫn luôn không nói chuyện?Không có lễ phép...

Lý do này thật sự là...

Thật sự là quá chất phác, quá làm chongười ta rung động!

Triệu Hồng Tài bụm mặt ngồi xổm xuống.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trấn Ngục, người biết vỏ đao của ngươi ở nơinào không?"

Giọng nói truyền ra từ trường đao bỗng trở nên tức giận: "Vỏ đao?

Ta không cóvỏ đao!"

"Không có?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."

Đúng vậy, vẫn luôn không có!"

Trường đao tức giận nói.Liễu Bình cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bìnhổn, nói: "Ngươi biết không?

Mỗi một người sở hữu người đều đã chết, bởi vìkhông có vỏ đao."

"Ta cũng không có cách nào thay đổi cả, đó là do lực lượng vận mệnh của chínhthanh đao, là một loại năng lực tự nhiên của bản thân ta, ta cũng không thểkhống chế nó."

Trấn Ngục đao nói.Nó lại nói với giọng điệu cực kỳ thất vọng: "Liễu Bình, ban đầu ta còn cho rằngngươi không giống với những người khác, thế nhưng ta không nghĩ tới người lạichất phác như vậy, cho tới bây giờ mới chào hỏi ta, thật sự là buồn cười."

"Xin lỗi, ta không đúng, xin mời nói tiếp."

Liễu Bình lập tức đáp.Trường đao phát ra giọng điệu tủi thân: "Rõ ràng ta đã nói cho Danh Sách biếtvề thuộc tính của vỏ đao, để nó thông báo cho ngươi, thế mà người vẫn cònxuyên tới xuyên đi trong dòng thời gian, giả bộ như đang bận rộn làm thứ gìquan trọng lắm... người làm vậy không phải đang chờ chết sao?"

Cả cuộc đời Liễu Bình đều chưa từng ngần người trong thời gian dài tới nhưhiện tại.Hắn im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ!

Hắn cũng nói với giọng oan ức: "Ta cũng không muốnxuyên qua nữa, ta sắp không biết mình tới từ thời đại nào nữa rồi!"

"Vậy ngươi còn không hành động nhanh nhanh lên?"

Trấn Ngục đao quát.Hành động nhanh lên...

Nó đã nói thuộc tính của vỏ đao cho ta biết...

Chờ đã!Đây là... sự kiện kia!"

Thế nhưng không có vỏ đao, ta cần phải đi nơi nào tìm cho ngươi?"

Liễu Bình lại hỏi dò thêm lần nữa.Trấn Ngục đao nhẹ nhàng nói: "Không có thì ngươi không biết tạo ra một cáisao?

Dưỡng thành hệ (), hiểu không?

Ta chờ bài thiên địa đã chờ mấy ngàn nămrồi!"(Dưỡng thành hệ: Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, như nuôi vợ từ nhỏ vậy.) "Cácngươi chưa từng chào hỏi ta, còn liên tục đi chịu chết, càng không nghĩ cách tạora một vỏ đao cho ta, đây mới là bi kịch của vận mệnh loài người."

Bup!

Trúng hồng tâm.Liễu Bình hiểu rõ.Đúng vậy!

Vẫn luôn không có vỏ đao...

Cho nên cần phải chế tạo một vỏ đaocho Trấn Ngục đao!

Triệu Hồng Tài vẫn thất thần, lẩm bẩm: "Hóa ra giá trị củaTrấn Ngục đạo là tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đao..."

Trường đao nghe được."

Loài người các ngươi biết sinh đẻ, thế nhưng giá trị của bản thân các ngươichính là sinh đỏ sao?"

Nó lạnh lùng nói.-------Chương 544: Vô số nấm mồ bị chôn giấu dưới lòng đất..."

Ngừng!"

Khi thấy Trấn Ngục đạo sắp nổi giận, Liễu Bình vội vàng lớn tiếng nói."

Thực ra lão Triệu chỉ hơi kích động mà thôi, ngươi không cần để ý."

Hắn giải thích."

Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy tư duy loài người bình thường hơi buồncười mà thôi."

Trấn Ngục đao nói."

Xin lỗi."

Điểm Kim Triệu cũng vội vàng xin lỗi.Nói đùa, đây chính là thanh đao che chở thế giới loài người!

Dù đắc tội ai cũngkhông thể đắc tội nó được!

Liễu Bình và Triệu Hồng Tài nhìn nhau, đều hiểuánh mắt đối phương.Liễu Bình đặt Trấn Ngục đao lên bàn, nghiêm túc nói: "Chế tạo vỏ đao, cũng làmột pháp trong Lục nghệ của văn minh Tu Hành, tên là Luyện khí, đúng lúc tacũng hiểu đôi chút."

Triệu Hồng Tài nói: "Bất cứ vật liệu nào mà người cần, toàn bộ Nhân tộc tại thếgiới chân thật chúng ta đều nguyện ý cung cấp."

Liễu Bình nói: "Xin cho ta một tấm bản vẽ, hoặc là danh sách vật liệu luyện khí,chúng ta sẽ chế tạo ra vỏ đao phù hợp với ngươi."

"Đúng vậy, chúng ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tranh thủ chế tạo vỏ đao trongthời gian sớm nhất."

Triệu Hồng Tài nói."

Bản vẽ?

Không, ta không có thứ cấp thấp đó."

Trấn Ngục đao nói.Không có?

Người chỉ đưa ra thuộc tính của vỏ đao, lại không có phương phápchế tạo vỏ đao?"

Không có phương pháp chế tạo cụ thể sao?"

Triệu Hồng Tài hỏi lại với vẻ khó tin."

Đúng thế."

Trấn Ngục đao khẳng định."

Vậy thì phải chế tạo như thế nào!"

Triệu Hồng Tài khó hiểu hỏi.ễ ẫLiễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Hay là như vậy đi, chúng ta tìm cho ngươi mộtchiếc vỏ đao cực kỳ tốt, người dùng nó trước, rồi chúng ta lại nghĩ cách, xemxem có thể chế tạo vỏ đao của người hay không."

"Ngươi biết lễ phép không?

Lại nghĩ tới phương án ngu ngốc như vậy, hơn nữa,ta cũng không phải là ngươi!"

Trấn Ngục đao kiên quyết phủ định."

Không phải ta?

Ta thì thế nào?"

Liễu Bình ngạc nhiên."

Cả đời ta chỉ dùng một chiếc vỏ đao!

Ngươi cho rằng ta là kẻ giống người,khắp nơi lưu tình, nở hoa khắp chốn hay sao?"

Trấn Ngục đao nói."

Không phải..."

Liễu Bình vô tội buông tay, nói: "Không phải chúng ta đang bàn luận thôi sao,hơn nữa ta cũng không lưu tình khắp nơi, ta rất chuyên tình đấy chứ."

Trấn Ngục đạo cười lạnh, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết kẻ nào nắm giữ mộtchồng thẻ bài toàn nữ, còn có thể diện nói?"

Liễu Bình nghẹn lại.Trấn Ngục đao nói tiếp: "Đề tài vừa rồi không cần nói tiếp, ngươi chỉ cần nóicho ta biết, có thể chế tạo một vỏ đao giúp ta hay không thôi."

"Ngươi cảm thấy ta có thể chế tạo giúp người hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi không thể sao?"

Trấn Ngục đao hỏi lại."

Hoàn toàn không có manh mối, cũng không có bản vẽ, như vậy độ khó chế tạorất khó."

Liễu Bình thở sâu, đang định nói thêm điều gì đó, lại thấy được từng hàng chữnhỏ từ trong hư không xông ra:[Chú ý:][Trấn Ngục đạo đang dùng toàn lực áp chế lực lượng vận mệnh có thể nuốt mấtngười, nếu như ngươi đắc tội nó, làm cho nó không tiếp tục áp chế vận mệnh,người sẽ bị vận mệnh cắn trả mà chết.][Chú ý đặc biệt:][Gấu trúc không thể loại bỏ nhân quả vận mệnh trên Lưỡi đao bảo hộ chủ thếgiới.]Liễu Bình đọc xong, lập tức vỗ bàn, đứng dậy nói: "Mặc dù khó khăn như vậy,thế nhưng ta vẫn quyết định dùng toàn lực chế tạo vỏ đao giúp ngươi, ngươikhông nên hoài nghi quyết tâm của ta!"

ấTrấn Ngục đao hài lòng nói: "Đây là ý tưởng chân thật của ngươi sao?

Khôngtệ."

Nó đứng dậy, chỉ vào Triệu Hồng Tài, nói: "Ngươi đi ra ngoài, tránh xa chút, tacó một vài lời muốn nói riêng với Liễu Bình."

Triệu Hồng Tài ngoan ngoãn rời đi, còn thuận tay khép cửa giúp một người mộtđao.Xung quanh yên tĩnh.Trấn Ngục đao bỗng bật cười."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình không hiểu, hỏi."

Từ xưa tới nay đều là cường giả đại biểu cho quang minh và chính nghĩa đạtđược ta, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, ta lại tới tay một tên lừa gạtnhư ngươi."

Trấn Ngục đao nói.Nó vẫn luôn đi theo bên cạnh Liễu Bình, đương nhiên cũng biết được phongcách hành động của Liễu Bình."

Đều là do tình thế bắt buộc mà thôi, thực ra ta cũng không thích lừa người."

Liễu Bình nói với vẻ bất đắc dĩ."

Không sao, rất tốt, thậm chí người còn dạy cho ta một chuyện."

"Cái gì?"

"Vừa rồi ta đã lừa tên kia."

"Lừa gạt Triệu Hồng Tài?"

"Đúng, hiện tại ta chính là một thanh đao biết lừa gạt, ha ha ha ha!"

Trấn Ngục đao lại phát ra tiếng cười lớn, thậm chí còn lảo đảo bay lên, giốngnhư chuyện này là một chuyện rất buồn cười vậy."..."

Liễu Bình không biết nên nói gì cho phải.Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Chờ đã, ngươi lừa ông ta?

Chẳng lẽngươi biết được cách chế tạo vỏ đao?"

Trấn Ngục đao bay quanh người Liễu Bình một vòng, mới nói: "Rất nhiềungười cầm đao đều coi ta như một đạo cụ để sử dụng, mà không phải là mộtthanh đao, thế nhưng người thì khác, mặc dù ngươi là một tên lừa đảo, thếnhưng cũng là một tên đao khách chân chính."

"Đáng tiếc tạm thời ta còn không có bất cứ manh mối nào về vụ chế tạo vỏđao."

Liễu Bình thở dài.ầ ầ ế ắ ắ ể"Không cần khó chịu, thực ra chỉ cần người nguyện ý chế tạo, chắc chắn có thểchế tạo ra."

Trấn Ngục đao nói."

Tại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Điều này liên quan tới bí mật mà người cầm đao được ta tán thành mới có thểbiết."

Trấn Ngục đao nói với vẻ thần bí: "Thực ra ta đã phát động 'Kiến Diệt rất nhiềulần, cũng đã duy trì chúng nó mấy ngàn năm."

Liễu Bình ngẩn ra.Bỗng nhiên.Một luồng khí lạnh thuận theo xương sống lưng mà lan tràn, còn làm cho tronglòng hắn sinh ra một cảm giác rợn cả tóc gáy.Trấn Ngục đao.Nó đã kích hoạt "Kiến Diệt"nhiều lần, cũng duy trì trạng thái đó mấy ngàn năm.Ý nghĩa của hai từ "Kiến Diệt", chính là "tiến vào thế giới song song đã bị chiatách, đứng ngoài quan sát thế giới này hủy diệt."

Như vậy...

Vô số nấm mồ bị chôn giấu dưới lòng đất...

Thời đại quá khứ này...Thực ra chỉ là một thế giới song song đã định trước đi về hướng hủy diệt thôisao?-------Chương 545: Thủ đoạn chân chính!"

Chờ đã, người làm chuyện này từ bao giờ?"

Liễu Bình trầm giọng hỏi."

Ngươi cũng thấy được đó, chính là chém ra một đao, bao gồm cả Trấn Mệnh'và 'Kiến Diệt'.".Trấn Ngục đao nói với vẻ dễ dàng, thậm chí còn mô phỏng động tác khi đó.Một ý nghĩ lướt qua đầu Liễu Bình.Đúng vậy.Khi Trấn Ngục đạo vừa xuất thế, khi chưa từng bị bất cứ kẻ nào sở hữu, đãchém ra một đao.Một đao kia đã sáng tạo ra thế giới song song này sao?

Như vậy, mấy ngườiTriệu Hồng Tài cho rằng mình đang ở trong thế giới chân thật...

Bọn họ lạikhông biết, nơi mà bọn họ đang ở thật sự chỉ là một thế giới song song nhấtđịnh phải chịu hủy diệt?

Đúng vậy, chính là như vậy!

Nếu không thì giải thíchnhư nào, vị trí thế giới của bọn họ tại thời đại Vĩnh Dạ đã hóa thành nấm mồ?Cảm xúc Liễu Bình chập trùng rất dữ dội.Hóa ra thế giới của Triệu Hồng Tài mới là thế giới song song bị chém ra!

Dựatheo lời nói của Đoàn trưởng.Trong Vĩnh Dạ, nơi như vậy còn không chỉ một nơi.Bọn họ có thể đạt được thẻ không gian văn minh khoa học kỹ thuật, chính làphát hiện tại một khu mộ khác.Tại vô số năm trước.Từng thế giới song song hủy diệt đều bị chôn giấu dưới mặt đất Vĩnh Dạ, chờtới người đời sau đi thăm dò, đây là thủ đoạn cỡ nào chứ!

Thảo nào vẫn có thểbảo tồn hi vọng cho loài người, làm cho văn minh loài người kéo dài tới tận thờiđại của chính mình.Mà người sáng tạo hết thảy...

Chính là thanh trường đao thanh đồng ở tại trướcmắt mình này."

Thế giới song song này chắc chắn sẽ đi về phía hủy diệt, đồng thời hóa thànhlăng mộ dưới mặt đất tại thời đại của ngươi... thế nhưng không sao cả, sứ mạngcủa bọn họ đã hoàn thành."

Trấn Ngục đao nói."

Sứ mạng của bọn họ là gì?"

Liễu Bình hỏi.Trấn Ngục đao nhẹ nhàng vung lên.ố ấCái bàn bị chém ra một góc nhỏ, rơi xuống mặt đất "Chúng ta dùng cái bàn nàyđể đại biểu thế giới chân thật, góc nhỏ đại biểu thế giới song song bị chém ra."

Trấn Ngục đạo cắm vào góc nhỏ trên mặt đất, nói: "Ta vung lên một đao tại thếgiới chân thật, chém ra một thế giới song song... mà người vừa lúc đã đi tới quákhứ của lăng mộ, tức là thế giới song song này, nói cách khác, chúng ta đã tớigóc nhỏ này."

"Ta hiểu."

Liễu Bình gật đầu, ra hiệu cho nó nói tiếp."

Như vậy, nếu ta muốn dẫn người trở về thế giới chân thực tại thời đại quákhứ..."

Trần Ngục đao rút khỏi góc nhỏ, bay trở lại mặt bàn, rồi cắm xuống."

Chỉ cần ta giải trừ lần 'Kiến Diệt này, người lại là người sở hữu ta, cũng sẽvượt qua không gian thời gian, trở lại thời điểm ta vung ra một đao kia tronglịch sử, trở lại thế giới chân thật."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình thở dài nói.Trấn Ngục đao lượn quanh một vòng, rơi vào trong tay hắn, nói: "Hãy cẩn thậnlắng nghe những lời nói của ta sau đây."

"Tất cả pháp tắc tụ họp, làm cho pháp tắc Kỳ Quỷ sinh ra, mà vỏ đao của ta lạicần lượng lớn pháp tắc Kỳ Quỷ thì mới có thể sinh ra."

"Mà nơi có lượng pháp tắc Kỳ Quỷ đủ lớn như vậy, chỉ có một nơi, đó chínhlà..."

"Thế giới chân thực trong lịch sử."

"Nó được ta bảo vệ, bởi vậy danh hiệu của ta mới là: "Lưỡi Đao Bảo Hộ ChủThời Không."

Liễu Bình nắm chặt trường đao.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Trấn Ngục đạo đã giải trừ 'Kiến Diệt trong thế giới song song hiện tại.][Ngươi sẽ thoát khỏi thế giới song song trong quá khứ này, trở lại thế giới chânthật trong thời đại quá khứ.][Đó là thời điểm khi mọi thứ đều chưa xảy ra.]Liễu Bình mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường, một cái ghế.Đây chính là thế giới chân thật sao?

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.Bỗng nhiên.Một đoạn ký ức chui vào trong đầu hắn.ế ấThế giới này đã từng phát sinh một trận động đất cực mạnh, người nhà của mìnhđều đã mất mạng tại trận động đất đó.Sau đó...

Xoạt xoạt!

Nắm tay khóa cửa phòng truyền ra tiếng chuyển động.Cửa mở ra.Một cô gái mặc đồ y tá màu trắng đi tới, nhìn hắn rồi nói: "Đi thôi, Liễu Bình,hôm nay là ngày của ngươi."

Liễu Bình cúi đầu quan sát bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người.Thân thể của mình rất tốt, không có bệnh.Y tá thúc giục: "Nhanh đi đi, đừng để bác sĩ đợi lâu."

Liễu Bình đứng dậy, đi theo đối phương rời khỏi căn phòng này.Hai người dọc theo cầu thang mà đi lên.Liễu Bình nhìn thấy trên hành lang đã có mấy người mặc quần áo bệnh nhân.Nhìn qua thì những người này không bị bất cứ bệnh gì, thế nhưng luôn làm choLiễu Bình sinh ra cảm giác kỳ quái không thể nói ra bằng lời.Tiếp tục đi tới, bỗng nhiên có người nắm chặt tay Liễu Bình, nói với giọng chânthành: "Tiểu Liễu, đêm đó ta thực sự thấy được một cột trụ thanh đồng khổnglồ."

Liễu Bình ngẩn ra.Y tá xoay người cười nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng thấy được."

Cô nhẹ nhàng đỡ người kia tới một bên.Người kia nghe y tá nói vậy thì thở phào một hơi, chậm rãi đứng úp mặt vàotường, tiến vào trạng thái ngẩn ngơ nào đó.Liễu Bình vẫn đi theo y tá bước về phía trước, đi qua hai cánh cửa sắt, đi tớimột văn phòng."

Bác sĩ Vương, Liễu Bình đã tới."

Y tá nói.Một người đàn ông trung niên mập lùn ngồi trong văn phòng, mặc bộ quần áotrắng bác sĩ, đang cúi đầu viết cái gì đó.Ông ta nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Bình, cười nói: "Rất tốt, Liễu Bình, ngồixuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Liễu Bình nghe theo ngồi xuống.Y tá đóng cửa lại, rời đi.Bác sĩ Vương hỏi: "Cảm giác hiện tại như thế nào?"

"Rất tốt."

Liễu Bình trả lời."

Tinh cầu là tròn hay vuông?"

Bác sĩ Vương hỏi."

Nếu là tinh cầu thì đương nhiên là tròn rồi."

Liễu Bình trả lời."

Vậy thì tinh cầu ở đâu?

Ở trên đỉnh một cột trụ thanh đồng, hay là ở trong vũtrụ mênh mông bát ngát?"

Bác sĩ Vương hỏi."

Đương nhiên là ở trong vũ trụ."

Liễu Bình trả lời."

Ngươi đã từng gặp được bao nhiều loại quái vật ăn người?"

Bác sĩ Vương hỏi tiếp."

Có tính hổ trong vườn bách thú hay không?"

Liễu Bình hỏi lại."

Không tính."

Bác sĩ Vương cười nói."

Vậy thì không có."

Liễu Bình nói.Bác sĩ Vương gật đầu, trầm ngâm nói: "Tình trạng của ngươi đã tiến vào thời kỳổn định, chúng ta tiến hành kiểm tra người trong vòng sáu tháng, biểu hiện củangười đều rất tốt, với lại hơn một năm rồi ngươi cũng chưa từng phát bệnhlại..."

Ông ta lấy xuống một hồ sơ trên kệ hồ sơ, nhanh chóng viết thứ gì đó, sau đóđóng dấu."

Liễu Bình, đi theo ta, xe đã chuẩn bị xong."

Ông ta nói.Liễu Bình đứng dậy, đi theo bác sĩ rời khỏi văn phòng.Hai người tiếp tục đi dọc theo hành lang, đi xuống cầu thang, đi vào trong sân.Đã có một chiếc xe đang đợi tại đó.Bác sĩ giao túi hồ sơ cho Liễu Bình, nắm chặt tay hắn, nói: "Đối với hoàn cảnhcủa ngươi, ta cảm thấy rất lấy làm tiếc, nhưng cũng may người đã khôi phục..."

"Chúc mừng người trở về với xã hội."

"Cám ơn bác sĩ."

Liễu Bình nói.Hắn cầm túi hồ sơ rồi lên xe.tô cũng khởi động, chậm rãi rời khỏi khu vực này, đi qua rất nhiều kiến trúc, rồimới đi tới đường lớn bên ngoài.-------Chương 546: Cái chết của chúa cứu thếLiễu Bình quay đầu nhìn lại.Phía trước khu kiến trúc đó có một tấm biển lớn: "Bệnh viện tâm thần thànhphố."

Lái xe bắt chuyện: "Chàng trai trẻ, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng bình phục từcơn ác mộng kia."

Tài xế này là người lái xe chuyên môn đưa đón bệnh nhân của bệnh viện tâmthần, cho nên cũng khá hiểu về tình huống của hắn."

Cám ơn chú."

Liễu Bình nói, mở túi hồ sơ ra, cúi đầu đọc.Giống hệt với trong trí nhớ của hắn.Một trận động đất lan tràn tới toàn thế giới, làm cho thiếu niên mất đi ngườithân.Bởi vì gặp phải một vài hiện tượng kỳ quái trong trận động đất, tinh thần củahắn cũng tiến vào trạng thái rối loạn và sụp đổ.Hiện tại mới chữa trị thành công.Cũng may gia đình vẫn còn một khoản tiền, cho nên hiện tại hắn vẫn có thểsống thoải mái.Đây chính là thân phận của mình tại thế giới chân thật.Liễu Bình đọc hết hồ sơ, lại cất chúng vào, sau đó quan sát cảnh tượng bênngoài.Trên bầu trời.Từng chiếc tàu bay liên tục lướt qua.Tại nơi cực cao trên bầu trời, có thể thấy được quỹ đạo không gian cận địa vàcảng bay.Đó là khu vực nghỉ ngơi lâm thời của hạm đội vũ trụ.Mặc dù khoa học kỹ thuật đã phát triển tới mức có thể du lịch vũ trụ, thế nhưngtrên mặt đất, vẫn còn có ô tô cổ điển với giá rẻ nhất.Đây là phương tiện giao thông của những kẻ nghèo khổ, cũng là một loại thểhiện chênh lệch giàu nghèo tại thời đại vũ trụ.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, lại thấy trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện ra:[Đã tới thế giới chân thực trong lịch sử.][Đã tiếp nhận thân phận mới.][Đã điều tra ra thế giới hiện tại tạm thời không có bất cứ bộ bài và Danh Sáchnào, bởi vậy có thể phán đoán, thời đại hiện tại là thời đại trước khi thẻ khônggian ra đời.][Trấn Ngục đạo đang dùng toàn lực áp chế sự cắn trả của vận mệnh.][Nguuowi cần phải tăng thêm tốc độ tìm kiếm phương pháp chế tạo vỏ đao, nếukhông lực lượng vận mệnh trên thân Trấn Ngục đạo sẽ làm cho người tiến vàohoàn cảnh chắc chắn phải chết.]Tất cả chữ nhỏ đều thu hồi.Liễu Bình đưa tay về phía hư không, lấy ra một thanh trường đao hư vô."

Cố nhịn chút, ta sẽ nhanh chóng tìm ra biện pháp."

Hắn nhỏ giọng nói.Trường đao rung nhẹ, biểu thị đã biết.Lúc này, tốc độ ô tô dần dần chậm lại.Xe dừng lại trước một nhà trọ."

Cám ơn."

"Không cần khách sáo, hi vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ tới với cậu."

Xe rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ thêm một lát, dựa theo hồ sơ mà đi vào trong nhà trọ,dọc theo cầu thang đi tới tầng thứ năm, rút một chiếc chìa khóa từ trong túi hồsơ ra, mở cửa một căn phòng trên hành lang.Đây chính là phòng cứu trợ của Chính phủ, chuyên môn xây dựng để giải quyếtnơi ăn ở của những nạn nhân của trận động đất lịch sử vào một năm trước.Liễu Bình đi vào căn phòng này.Căn phòng đã kéo rèm cửa, đen như mực, không thấy rõ bất cứ thứ gì.Hắn mở đèn lên.Trong căn phòng này chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế.Xem ra mình cần phải mua thêm những vật dụng khác."

Ồ?"

Liễu Bình nhíu mày, cài cửa lại, chậm rãi đi tới trước bàn.Trên mặt bàn có một tấm giấy có chữ viết, bên cạnh có một máy chiếu nhỏnhắn.Trên tờ giấy có ghi: "Nếu như người muốn sống cuộc sống của người bìnhthường, từ đây không tiếp tục quan tâm tới chuyện năm đó, xin hãy ném máychiếu vào thùng rác, ba phút sau nó sẽ tự hủy."

Là ai đã đặt tờ giấy này ở đây trước khi mình trở về cơ chứ?

Trên máy chiếu cómột phím nhấn.Liễu Bình thuận tay nhấn xuống, máy chiếu cũng bắt đầu chiếu phim.Một màn ảnh ba chiều xuất hiện, hiện lên trước mặt hắn.ễ ề ấMột người che mặt nói ra: "Liễu Bình, cả nhà người đều mất mạng trong trậnđộng đất năm đó, cho nên chúng ta mới muốn tiếp nạp ngươi gia nhập vào vớichúng ta."

"Đây là một đoạn video của năm đó, nếu như người xem nó, chẳng khác nàođang tìm kiếm chuyện năm đó."

"Một khi người biết được bí mật trong video, ngươi sẽ tự động gia nhập vớichúng ta."

"Đây là một chuyện rất nguy hiểm, ví dụ như ngươi..chỉ bởi vì nhìn thấy trụ thanh đồng, ngươi đã bị giam vào trong bệnh viện tâmthần."

"Nếu như người tiếp tục tìm kiếm tiếp, thậm chí ngươi sẽ phải đối mặt với hậuquả nghiêm trọng hơn nhiều."

"Hiện tại, ngươi còn có mười giây để hối hận."

"Nếu như người hối hận, xin hãy tắt máy chiếu đi."

Liễu Bình nhìn về phía máy chiếu.Làm sao mới có thể tắt nó đi?

Hắn nhấn vào nút khởi động, lại phát hiện nútkhởi động cũng không thể tắt máy chiếu.Hắn lại tìm khắp máy chiếu một vòng, cũng không phát hiện bất cứ phím tắtnào cả.Các ngươi làm ra một máy chiếu đơn sơ như vậy, lại còn không cho một bảnsách hướng dẫn, là đang ngầm thừa nhận tất cả mọi người đều biết cách sử dụngcái thứ đồ nát này hay sao?

Hắn đang nghĩ cách tắt máy chiếu, lại nghe đượcgiọng nói của người bịt mặt kia: "Rất tốt, mười giây đã qua, xem ra ngươi chínhlà một nhà thăm dò chân tướng rất kiên định."

"Ngươi là đồng chí của chúng ta!"

Liễu Bình thở dài, rất bất đắc dĩ đặt máy chiếu lên trên bàn một lần nữa.Rõ ràng mới chín giây mà.Nhưng thôi...

Dù sao mình cũng cần manh mối.Hình ảnh ba chiều dần dần biến đổi.Người bịt mặt biến mất, chỉ còn lại một đoạn lời nói: "Thế giới của chúng ta đãtừng có mấy vị chức nghiệp giá mạnh mẽ nhất, cấp bậc của bọn họ đều đã vượtqua cấp 200, bọn họ cộng đồng xây dựng một tổ chức có thể bài trừ tất cả tainạn, cứu vớt rất nhiều nguy hiểm đột phát, bởi vậy, bọn họ cũng được xưnglà..."

"Chúa cứu thế."

"Xin hãy nghiêm túc xem đi, đây là một phần tài liệu rất quý giá, cũng chính làtài liệu tuyệt mật của Chính phủ, nó chỉ có một đoạn ngắn..."

Ánh sáng lóe lên.ầ ồ ấ ố ắMột cô gái máu me đầy mặt ngồi sụp dưới đất, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt đờđẫn.Không ít người bay tới từ phương xa, rơi xuống trước mặt nàng ta.Một người đàn ông mặc quân trang bước tới, lớn tiếng hỏi: "Tới cùng đã xảy rachuyện gì?

Mặc dù loại động đất cấp độ này rất đáng sợ, thế nhưng các chúacứu thể đều tới rồi mà?"

"Chúa cứu thế?".Cô gái lẩm bẩm, giống như hồi hồn lại vậy, đưa tay chỉ về một phương hướng.Quân nhân thuận theo hướng nàng chỉ mà nhìn tới, ngay cả ống kính cũngchuyển qua cái khe khổng lồ phía sau lưng cô gái này mà chiếu tới.Trên gương mặt cô gái hiện lên vẻ sợ hãi khó có thể che giấu, nói: "Chúa cứuthể đều đã chết."

-------Chương 547: Liễu Bình, chuyển phát nhanh!Video chiều tới đây là kết thúc.Máy chiếu phát ra những tiếng xẹt xẹt, nó co lại thành một khối kim loại hìnhlập phương nho nhỏ ngay trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm khối kim loại lên mà ước lượng Sắt đặc.Hắn dùng lực bóp.Khối kim loại bị bóp biến hình, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ linh kiện điệntử nào ở trong cả."

Phương thức tự hủy thật thú vị."

Liễu Bình ném khối kim loại vào trong thùng rác.Bỗng nhiên.Có tiếng đập cửa vang lên."

Liễu Bình, chuyển phát nhanh!"

"Tới đây."

Liễu Bình mở cửa.Một người mặc đồ phục vụ đưa cho hắn một phong thư, gật đầu rồi rời đi.Liễu Bình đứng tại cửa mà xé phong thư ra.Trong đó có chứa một tờ thông báo nhập học, một xấp tiền mặt và một tờ giấyghi chép khác: "Liễu Bình."

"Hoan nghênh người gia nhập."

"Tuổi tác của người vẫn quá nhỏ, lại mới rời khỏi bệnh viện tâm thần, Chínhphủ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành giám sát và đánh giá đối với người, bởi vậy tổchức cũng sẽ không để người tiếp xúc với các sự vụ quá sớm."

"Đi học đi, trước khi người bị giam giữ, vẫn là một học sinh xuất sắc."

"Tổ chức đã đăng ký một trường học rất tốt cho ngươi, còn có học bổng tươngứng nữa."

"Chờ mong sự phát triển của ngươi."

"Giáo hội Liên hiệp."

Liễu Bình xem xong, không khỏi thở dài.Hiện tại ta rất muốn cống hiến cho tổ chức, tại sao lại phải đi học cơ chứ?

Chỉkhi làm việc cho tổ chức, mới có thể biết được thế giới này đã xảy ra chuyện gìchứ.Đáng tiếc đây chỉ là một tấm giấy rất bình thường, không có bất cứ năng lựctrao đổi nào, Liễu Bình cũng không thể truyền lại tin tức cho tổ chức "Giáo hội"kia được.Hắn thuận tay cầm lên giấy báo nhập học."

Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương... lớp mười hai..."

Buổi chiều có thể tới báo danh.Xem ra hiệu suất làm việc của Giáo hội này rất cao.Mình cũng cần tranh thủ thời gian, dù sao hắn cũng không biết Trấn Ngục đaocó thể trấn áp lực lượng vận mệnh trong bao lâu.Liễu Bình lại đếm tiền.Dựa theo vật giá của thế giới này, số tiền đó cũng đủ để sống trong một đoạnthời gian.Chậc...

Đúng là bỏ đủ tiền vốn.Liễu Bình nhét tiền vào trong túi, khóa cửa, đi xuống nhà tìm một tiệm cơm venđường, tùy ý kêu lên vài món ăn.Trong quán ăn cũng không nhiều người, đều im lặng ăn thức ăn của mình.Trên màn hình treo tường đang chiếu một trận đấu bóng.Mọi thứ đều thể hiện vẻ ngột ngạt mà yên tĩnh.Đây chính là cuộc sống tại thời đại hòa bình.Cuộc sống này không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là thích baonhiêu.Thế nhưng khi mọi người đã vĩnh viễn mất đi cuộc sống như vậy, sẽ phát hiệnloại cuộc sống như này mới đáng quý nhất.Liễu Bình ăn xong cơm, lau miệng, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, ngườibiết đường đi tới Tứ Trung () hay không?"(Tứ Trung: Trường trung học thứ tư.) "Tứ Trung sao, rất gần, ngươi chỉ cần đira ngoài rẽ phải, đi năm trăm mét rồi rẽ trái là tới, không cần gọi xe cũng được."

"Cám ơn."

Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương.Trong phòng học."

Khỏi bệnh rồi, cho nên lại tới đi học sao?"

Một thầy chủ nhiệm bụng phệ đọc xong tư liệu, hỏi.Liễu Bình trả lời: "Đúng vậy, ta đã khỏi hẳn."

Thầy chủ nhiệm lại đọc tư liệu tiếp, nói: "Hóa ra là sự kiện do trận động đất kiađưa tới, ta cũng đã biết thành tích học tập khi trước của ngươi, lớp văn hóa hơikém chút, thế nhung nguyên tố khai hóa của ngươi, là nguyên tố Thủy sao?"

Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Hệ Thủy có khuynh hướng chữa trị, thuậtpháp hệ Thủy của ngươi đã luyện tới cấp độ nào rồi?"

ễ ỗ ố ắLiễu Bình bỗng nhiên không muốn nhắc tới chữa trị.Vừa nghe tới hai chữ chữa trị, làm cho hắn nhớ tới Yana, nhớ tới những ngườiđồng đội của hắn.Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi cô đơn.Hắn quả quyết vận dụng Hồn lực, tiện tay sử dụng pháp quyết.Một đóa hoa băng tuyết óng ánh sáng long lanh xuất hiện trong tay hắn, tản rahơi lạnh lạnh lẽo lại sắc bén."

Pháp thuật công kích hệ Băng rất hiếm thấy, coi như trong số chức nghiệp giảcấp 40 - 50 cũng coi như không tệ, có thể đi vào lớp chọn."

Thầy chủ nhiệm gật đầu.Liễu Bình nhìn chăm chú lên đối phương.Trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ:[Người tu hành võ đạo, cấp 60.].Thầy chủ nhiệm đứng dậy, nói: "Với tài năng của ngươi, chỉ cần học tập tốttrong vòng một năm, hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đạihọc vào năm sau."

"Hoan nghênh ngươi tới Tứ Trung học tập."

"Cám ơn thầy."

Liễu Bình nói.Hai mươi phút sau.Liễu Bình ngồi trong một phòng học sáng sủa sạch sẽ để đi học, tiết học này làmột tiết lý thuyết liên quan tới phát triển kỹ thuật của văn minh khoa học kỹthuật.Hắn quan sát khắp nơi, hơi không hiểu hỏi: "Trấn Ngục, tại sao khi ta xuất hiệntrong bất cứ thế giới song song nào, hay là tại thế giới chân thật, thân phận củata đều là học sinh chứ?"

Trấn Ngục đạo hừ lạnh, nói với hắn: "Học sinh là thân phận sạch sẽ nhất, sẽkhông bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi, vẫnlà vị thành niên, hiểu không?

Ngươi muốn vào xã hội làm cái gì?

Côn đồ sao?"

Liễu Bình đành phải im lặng.Được rồi, học sinh thì học sinh đi.Hắn nhìn về phía bục giảng."

Dù các ngươi có loại thiên phú nào đi chăng nữa, nếu như không chịu học tậptri thức văn minh khoa học kỹ thuật, tương lai khi đi làm, ngay cả những côngcụ của văn minh khoa học kỹ thuật cũng không biết dùng, đó là một chuyện rấtmất thể diện."

Thầy giáo lớn tiếng giảng bài, học sinh lại ngủ gà ngủ gật.ễ ồ ấLiễu Bình ngồi ở phía dưới, vừa nghe giảng bài, vừa lật sách giáo khoa, hấp thukiến thức trong sách.Hắn càng đọc lại càng cảm thấy kỳ lạ.Trong thế giới chân thật này, mặc dù mọi người nắm vững các loại lực lượngkhác nhau, thế nhưng lại không phát hiện thêm bất cứ thế giới nào nữa cả.Làm sao lại vậy được!

Chư thiên vạn giới, mặc dù có thứ tự sắp xếp trên dưới,thế nhưng vẫn phải phát hiện những thế giới khác tồn tại chứ.Thế nhưng trong thế giới chân thật này....Trong vũ trụ mênh mông vô tận, không có bất cứ thế giới nào khác cả, cũngkhông có bất cứ sinh mệnh nào khác!

Loài người là cô độc.Kỳ quái...

Đây là một phương pháp bảo vệ, hay là một loại phong ấn?

Nếu nhưnói, thế giới chân thật bị phong ấn bên trong một vũ trụ tĩnh mịch như này, nhưvậy tại sao trụ thanh đồng vẫn sẽ xuất hiện?-------Chương 548: Phiền não tuổi 15Tiết học này trôi qua rất nhanh.Sau khi tan học.Liễu Bình ngồi tại chỗ, tập trung đọc hết tất cả sách giáo khoa liên quan tới vănminh khoa học kỹ thuật.So sánh với những thứ trước kia mình đã học, mọi thứ trong thế giới chân thậtlại không giống lắm."

Học sinh chuyển trường."

Có người lớn tiếng nói.Liễu Bình cau mày, ngẩng đầu nhìn tới, lại thấy trước mặt mình có một đámnam sinh mười lăm mười sáu tuổi.Một người nam sinh nhấn lên khung kính kim loại của hắn ta.Khung kính phát ra những tiếng tít tít, sau đó phát ra giọng điện tử: "Đã hoànthành việc kiểm tra thực lực của nhân vật."

"Tuổi: 15 tuổi."

"Cấp bậc: cấp 43."

"Nguyên tố: Thủy."

Đám người đều bật cười.Có người lớn tiếng nói: "Nguyên tố sư hệ Thủy cấp 43, xét trong lớp chúng tacũng chỉ có thể coi là miễn cưỡng gia nhập chứ.".Liễu Bình gật đầu nói: "Thực lực của ta hơi thấp, còn xin các bạn học quan tâmnhiều hon."

Người còn lại nói: "Quan tâm cũng được thôi... thế nhưng người mạnh nhất lớpchúng ta chính là nguyên tố sư hệ Hỏa cấp 46, Triệu Khiếu!

Ngươi tới nói chohắn biết!"

Liễu Bình nhìn về phía nam sinh đứng giữa đám người, thân hình cao lớn, trênmặt nổi mụn.Đây chính là Triệu Khiếu.Hai tay Triệu Khiếu áp lên mặt bàn Liễu Bình, cúi đầu nhìn hắn, nói: "Về saumỗi tuần đều phải đưa cho ta 1000 đồng, ta sẽ bảo đảm ngươi không sao, nếukhông... ta sẽ lột quần ngươi, ném vào trong sân bóng."

Liễu Bình nhìn hắn ta, cảm thấy hơi hứng thú.Mười lăm mười sáu tuổi đã có thể trở thành chức nghiệp giả hơn bốn mươi cấp,thực lực tổng hợp của thế giới này đã vượt xa thế giới Tu Hành rồi.Phiền phức nhỏ cũng là phiền phức.ố ế ổ ố ấ ểMình không rảnh ứng đối với những thiếu niên tuổi dậy thì này, tốt nhất có thểgiải quyết trong một lần duy nhất.Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình vươn tay tùy ý vận dụng Hồn lực nhấn về phíatrước.Đùng!

Một tiếng vang trầm xuất hiện, làm cho tất cả mọi người trong phònghọc đều giật mình.Mấy tên nam sinh động trước bàn Liễu Bình đều bị một khối băng lớn nhất vàobên trong.Khối băng như một lồng giam, nhốt bọn họ vào trong không thể đi ra ngoài."

Nguyên tố sư hệ Hỏa cấp 46...

Nếu như ngươi có thể tránh thoát lồng giambằng của ta, ta sẽ cho người tiền."

Liễu Bình nói với giọng uể oải.Triệu Khiếu bị nhốt trong tảng băng, vẻ mặt hiện lên sự tức giận, tạo ra mộtngọn lửa trên nắm tay.Thế nhưng ngay sau đó...

Ngọn lửa bị dập tắt.Mọi người sững sờ.Nguyên tố sư hệ Hỏa cấp 46, theo lý thuyết thì muốn phá vỡ băng sương cấpthấp hơn là một chuyện hết sức dễ dàng.Thế nhưng hắn ta lại không làm được.Triệu Khiếu lại thử lần nữa, ngọn lửa vẫn như trước, vừa mới xuất hiện đã bịdập tắt.Mấy tên nam sinh khác đều luống cuống, vội vã sử dụng các loại thủ đoạn khácbiệt.Thế nhưng lồng giam bằng vẫn sừng sững bất động.Sắc mặt của bọn họ càng ngày càng tái đi, thân thể dần dần bị đông cứng.Trong những học sinh xem trò vui ở bên ngoài, có người vội vã đi tìm giáo viên,những người khác thì đi khuyên Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười, không đáp ứng cũng không từ chối.Hiện tại, mình cần phải đạt được sự công nhận của tổ chức.Ít nhất cũng phải được trường học coi trọng.Mình cần phải tiếp xúc với những tổ chức nắm giữ chân tướng của thế giới nàycàng nhanh càng tốt, sau đó mới có thể tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đaođược.Về phần mấy người thiếu niên trước mắt này...

Tạm thời không nói khi tại thếgiới Tu Hành thì linh căn của mình là Thủy, kỹ xảo và thủ đoạn tại phương diệnthuật pháp hệ Thủy đều vượt xa tất cả mọi người.Chỉ xét tới thực lực của song phương.ấMặc dù những người này có cấp bậc cao hơn chính mình, lại hoàn toàn khôngthể chống lại chính mình.Trong thời đại này, loài người còn chưa biết cách lợi dụng Hồn lực.Mặc dù bọn họ có chức nghiệp giả cao tới cấp 200, thậm chí còn có thể đượcxưng là Chúa cứu thế, thế nhưng vẫn chưa thể chạm tới hạn mức cao nhất củapháp tắc thần bí, lại càng không biết thế nào là Kỳ Quỷ.Bởi vì...

Thẻ không gian còn chưa sinh ra.Toàn bộ linh lực của mình đã tản mất, từ khi trùng sinh tại trong Vĩnh Dạ tớinay, đã dựa theo tầng cấp phát triển của Hồn lực, lại lên tới cấp 43 một lần nữa.Cấp 43 của mình, không giống với bọn họ.Tựa như khi mình vẫn ở tại Vĩnh Dạ, khi mình triệu hoán chiến sĩ cấp 100, thếnhưng vẫn không thể ngăn cản công kích của Trái Cây Ác Độc vậy.Lực lượng hệ thần bí tới từ việc pháp tắc của các văn minh tại chư giới tụ hợplại, lại cao hơn lực lượng của các văn minh đó!

Liễu Bình âm thầm suy tư.Từ hành lang truyền ra tiếng bước chân.Mấy người giáo viên xông vào lớp học, lớn tiếng nói: "Tản, nhanh tản thuậtpháp đi!"

Liễu Bình tiện tay vung lên, tản đi thuật pháp.Bỗng nhiên...

Hắn cảm thấy điều gì đó, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.Một luồng hư ảnh khổng lồ xuất hiện tại nơi chân trời xa xôi.Đó là một cây cột trụ thanh đồng nối liền trời đất!Liễu Bình bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ.Phóng mắt nhìn ra, đó là một cây trụ đồng thau vô cùng to lớn, nó đúng sừngsững ở cuối không trung, tỏa ra sương mù xanh mênh mông, làm người takhông thể thấy rõ trên thân nó có cái gì."

Sao nó lại hiện ra trong thế giới chân thật..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Trong phòng học vang lên từng đợt ồn ào náo động."

Liễu Bình, sao trò có thể tùy tiện ra tay với bạn học!"

Một giáo viên trách cứ.Liễu Bình quay đầu lại và nói: "Vừa rồi đã xảy ra cái gì, xin thầy cô dò hỏi cácbạn học, tự nhiên sẽ biết chân tướng."

Các giáo viên quay mặt nhìn nhau, ánh mắt sôi nổi nhắm về hướng Triệu Khiếuvà mấy tên nam sinh cùng bị nhốt trong lồng giam băng sương.Các nam sinh có tật giật mình, ấp úng nói không ra lời.Một giáo viên ôn hòa vẫy tay nói: "Tới đây, lớp trưởng, trò nói đi, đừng nói dối,đừng giấu giếm, nếu không chúng ta vẫn có biện pháp tra ra chân tướng."

ấ ấLớp trưởng là một nữ sinh cấp bậc 45, là Ngôn Linh Sư, trông có vẻ rất đượccác giáo viên tin tưởng.Cô ấy cũng không sợ Triệu Khiếu, một năm một mười thuật lại hết nhữngchuyện xảy ra vừa rồi.-------Chương 549: Cứ như không xảy ra chuyện gìÁnh mắt các giáo viên dần trở nên phức tạp."

Triệu Khiếu, các ngươi đi đến văn phòng chờ trước đi."

Mấy tên nam sinh đi ra ngoài.Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, cười nói: "Một mình mà đối phó với nhiềungười như vậy, thế mà vẫn thắng được bọn họ, xem ra ngộ tính không tồi."

Một giáo viên khác nói: "Đúng vậy, về sau có vấn đề gì thì tới tìm giáo viên,đừng sợ."

Các giáo viên dùng ánh mắt cực nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, cứnhư đang xem một khối vàng sáng lên lấp lánh."

Đã rõ, ta nhất định sẽ làm vậy."

Liễu Bình cười đáp lại, nỗ lực thể hiện ra dáng vẻ của một học sinh ngoan.Hắn quay đầu lại liếc nhìn trụ đồng thau trên bầu trời ngoài cửa sổ một cái.Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy trụ đồngthau kia đang tới gần trường học.Cây trụ sẽ chuyển động sao?

Trong lòng Liễu Bình đột nhiên sinh ra một luồnghơi lạnh.Hắn cẩn thận suy nghĩ, lại không biết rốt cục hơi lạnh này đến từ đâu.Liễu Bình trả lời thêm mấy vấn đề, sau đó bỗng nói: "Giáo viên, thời gian ta bịbệnh rất lâu, vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh bị phong kín, cho nên xin giảithích cho ta một thắc mắc-..."

Hắn nhìn trụ đồng thau nguy nga to lớn kia, chỉ cảm thấy nó lại đến gần mộtchút, hắn duỗi tay chỉ vào trụ đồng thau và nói: "Thưa thầy, đó là cái gì vậy?"

Vài giáo viên chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu về, nhìn thoángqua nhau.Một giáo viên bỗng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, thầy mở miệng nói: "À, cái kia đó à,đó là Diễn Võ Đài mà trường học đang tu sửa, rất nhanh các trò có thể dùngtới."

Các giáo viên khác cùng gật đầu.Một giáo viên khác nhẹ nhàng nói: "Thì ra nơi trò ấy chỉ là Diễn Võ Đài..."

Bàn tay chỉ ra ngoài cửa sổ của Liễu Bình cứng đờ.Diễn Võ Đài?

Rõ ràng cái hắn chỉ là trụ đồng thau!

Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổlần nữa.Trụ đồng thau xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng học, cách Liễu Bình chỉ cònkhoảng bảy tám mét.ể ắ ổ ễNó tới!

Nó đã di chuyển tới trước mặt hắn!

Cảm giác không ổn trong lòng LiễuBình càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được quay đầu lại nói: "Thầy..."

Chủ nhiệm nhìn hắn, ôn hòa nói: "Hình như trò có lý do gì khó nói, không sao,chỉ cần nói ra thôi, giáo viên chính là hậu thuẫn vững chắc của trò."

Nói xong thì thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng vung tay lên.Chỉ thấy một cái chắn ma pháp theo đó mà hiện ra, bao phủ các giáo viên vàLiễu Bình vào trong đó.Chủ nhiệm lại mở miệng lần nữa: "Hiện tại, các bạn học khác không nghe thấytrò nói gì với chúng ta đâu, cứ việc nói hết ra đi."

Liễu Bình nhịn không được lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Không biết khi nào, trụ đồng thau đã dán sát đến cửa sổ bên ngoài phòng học.Trên thân cột mây mù lượn lờ truyền đến từng đợt tiếng vang quỷ dị.Liễu Bình chảy cả mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía các giáo viên trước mặt lần nữa-- Bọn họ đều nhìn Liễu Bình, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm, lại như không nhìnthấy trụ đồng thau kia.Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bông hiểu ra một chuyện.Bọn họ không nhìn thấy!

Bọn họ không nhìn thấy trụ đồng thau! !!

Trong lànsương mù mênh mông lượn lờ trên thân trụ, bỗng có một bàn tay thò ra.Bàn tay này có màu tro tàn thật quỷ dị, ngón tay dính đầy máu tươi, khôngngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.Bàn tay máu nhẹ nhàng di chuyển trên cửa sổ, sau đó lập tức xuyên qua nó rồibay vào.Chiều dài của nó vượt qua năm mét, phần bên trong thì biến mất trong trụ đồngthau bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ rốt cục là ai có được bàn tay***** như vậy.Liễu Bình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng cưỡng chế ***** muốn rút đaocủa mình.Hắn nhìn về phía các giáo viên, chỉ thấy họ như không nhìn thấy bàn tay máuthật dài kia.Quả nhiên là không nhìn thấy.Trong chớp mắt đó, Liễu Bình bỗng nghĩ tới một sự kiện khác.Lần *****ên hắn đến thế giới chân thật, tồn tại bám vào giáo viên đeo mắt kínhkia từng nói một câu: "Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta không am hiểu diễn kịchlừa gạt chúng Diễn kịch.Lừa gạt.- - Không thể bị chúng phát hiện!

Liễu Bình cưỡng ép mình lộ ra nụcười, mở miệng nói: "Thật ra là vì gia đình ta đã không có ai, cho nên có chútkhó khăn về mặt kinh tế, muốn hỏi trường học có thể vừa học vừa làm công haykhông?"

"À, thì ra là thế."

Các giáo viên bừng tỉnh.Khó trách hắn lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi kia.Cũng đúng, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, chủ động gọi chuyệnnhư vậy thì ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng."

Không thành vấn đề, lát nữa ta hỏi giúp trò một chút."

Chủ nhiệm nói.Trong sương mù mê mang truyền đến một tiếng cười âm lãnh.Bàn tay máu kia đặt lên trên vai chủ nhiệm, nhẹ nhàng ***** mặt ông ta mộtcái.Trên mặt chủ nhiệm lập tức dính đầy máu tươi.Nhưng mà ông ta lại không biết gì cả, chỉ có chút cảm khái mà sờ đầu LiễuBình và nói: "Không chỉ có thể vừa học vừa làm, ta còn có thể thay trò đi hỏithăm trợ cấp hộ nghèo."

Lúc này tiếng chuông vào học vang lên.Các giáo viên lập tức rời khỏi phòng học.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống vị trí của mình rồi lấy ra một quyển sáchgiáo khoa Khoa Kỹ Trắc, chậm rãi lật xem.Bàn tay máu kia chậm rãi di chuyển trên vách tường, kéo ra một vệt máu thậtdài.Nó du đãng lượn lờ trong phòng học, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.Liễu Bình chuyên tâm nhìn quyển sách giáo khoa của mình.Chờ đến khi giáo viên đi vào, hắn lập tức nghiêm túc nghe giảng bài.- - Cứ nhưkhông xảy ra chuyện gì.Bàn tay máu bay múa qua lại, có khi đột nhiên duỗi đến trước mặt học sinh nàođó, hóa thành cốt trảo sắc bén đầy máu, làm bộ muốn đâm vào đầu đối phương,có khi nó lại bung kín miệng người nào đó, hay là làm ra các hành động kỳquái.Đáng tiếc trừ Liễu Bình ra thì không ai nhìn thấy nó.Nó tìm kiếm một hồi, rốt cuộc đi tới trước mắt Liễu Bình, nhẹ nhàng bội vếtmáu lên trên mặt Liễu Bình.Liễu Bình hoàn toàn có thể cảm giác được xúc cảm lạnh như băng kia, ngửiđược mùi máu thối rữa tanh hôi đó, trong lòng cũng tràn ngập báo động tửvong.–– Nhưng hắn vẫn tập trung nghe giảng, ngẫu nhiên còn viết vào quyển vỡ.Thời gian trở nên vô cùng dài lâu.-------Chương 550: Bàn tay máuVài phút sau.Bàn tay máu rốt cuộc cũng trượt qua cổ hắn rồi vỗ vỗ lên lưng một bạn học phíatrước.Học sinh kia không hề phát hiện.Bàn tay máu di chuyển hướng về phía trước, lại vỗ vỗ lên lung học sinh hàngthứ ba.- - Vẫn không bị phát hiện.Bàn tay máu như một con rắn trượt về phía trước, lần lượt chụp đánh lên lưngcác học sinh.Bỗng nhiên.Lúc bị vỗ vào, có một học sinh cảm thấy khó hiểu nên xoay đầu, nhìn thoángqua người bạn học sau lưng hắn."

Ngươi làm gì?"

Hắn hỏi nhỏ."

Cái gì?

Ta đâu có gọi người?"

Bạn học sau lưng không hiểu gì mà đáp."

Không gọi ta, vậy ngươi vỗ ta làm gì?"

Học sinh kia trùng đối phương một cái, sau đó hậm hực quay đầu lại.Bàn tay máu bỗng dừng lại.Chỉ thấy nó mở ra năm ngón tay máu chảy đầm đìa, nhẹ nhàng xách sau cổ họcsinh kia lên một cái -- Một hư ảnh mơ hồ hình người bị nó xách ra.Ban đầu lúc vừa xuất hiện, hình như bóng người còn chưa kịp phản ứng, nhìnđông nhìn tây một lượt, thậm chí còn phát ra tiếng gọi ầm ĩ rất nhỏ.- Không có ai nghe thấy.Mãi đến lúc này, bóng người kia mới phát hiện mình bị một bàn tay dài ngoằngquỷ dị nhấc lên giữa không trung.Bóng người kia cuống quít giãy giụa.Nhưng vô dụng.Bàn tay máu giữ chặt lấy bóng người này, nhanh chóng lùi về trụ đồng thau trànngập sương mù kia.Thời gian chậm rãi trôi đi.Tiếng chuông tan học vang lên.Một tiết học vô cùng dài đã kết thúc, giáo viên cầm lấy giáo trình rồi rời đi.Trụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn sừng sững bất động.ễ ầ ắ ầ ầLiễu Bình cúi đầu nhìn bài tập mà giáo viên đã giao, bắt đầu cầm bút làm.Các bạn học khác thì sôi nổi nói chuyện, ăn cái gì, đi lại ra sao.Học sinh bị bàn tay máu túm đi mất cái bóng dáng mơ hồ kia lại ngồi ở vị trí cũ,hắn ta ngơ ngác nhìn về phía bảng đen, thân thể vẫn không nhúc nhích.Liễu Bình đặt bài tập lên trên bàn, nói với bạn ngồi cùng bàn: "Thời gian nghỉgiữa tiết là bao lâu?"

"Mười phút."

Ngồi cùng bàn là một cô gái, cô ta cười cười với hắn."

Được, xem ra có thể đi ra ngoài một chút."

Liễu Bình nói."

Chờ đến tiết thể dục ta có thể dẫn người ra sân trường để đi dạo."

Ngồi cùng bàn hơi thẹn thùng mà nói."

Vậy cảm ơn người trước."

Liễu Bình nói.Hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng học thì chợt thấy lớp trưởng hô lớnngoài cửa phòng: "Liễu Bình, giáo viên bảo người đi ra một chuyến."

Liễu Bình hỏi: "Là chuyện gì?"

"Hình như là chuyện vừa học vừa làm."

Lớp trưởng nói."

Được, ta đi ngay."

Liễu Bình đứng dậy rời khỏi phòng học, đi dọc theo hành lang thật dài đến đượcvăn phòng giáo viên.Chưa đi được bao xa.Trong phòng học sau lưng bỗng truyền ra một tiếng thét chói tai vô cùng sợ hãi.Đó là một loại âm thanh vượt qua cả cực hạn.Tiếng thét chói tai thể hiện sự tuyệt vọng và sợ hãi đến tột cùng, trong nháy mắtđã vang vọng toàn bộ khu dạy học.Tất cả mọi người dùng hành động đang làm lại."

Đã xảy ra cái gì?"

"Có người đang thét, không biết xảy ra chuyện gì!"

Bọn học sinh trên hành lang quay mặt nhìn nhau, vội vàng chạy về hướngphòng học.Liễu Bình không chút do dự mà xoay người, lẫn vào đám người và cùng đi đếntrước cửa phòng học, nhìn vào bên trong.ấ ế ỗChỉ thấy một học sinh nam đang đứng trên ghế, nói xin lỗi với chung quanh:"Ha ha ha, ngại quá, vừa rồi nằm lên bàn ngủ quên nên mơ thấy ác mộng."

Lớp trưởng giận dữ nói: "Trần Tiểu Minh, ngươi có biết mình đang làm gìkhông?

Vừa rồi thiếu chút nữa làm mọi người lo lắng muốn chết!"

Học sinh nam kia liên tục tạ lỗi: "Ngại quá, ta thật sự không phải cố ý."

Thì ra là nằm mơ!"

Hứ!"

"Đồ nhát gan!"

"Dọa chết người ra, thì ra chỉ là nằm mơ!"

Bọn học sinh vây xem cảm thấy không thú vị, vội nhốn nháo tản đi.Lúc này các giáo viên cũng tới, biết được ngọn nguồn thì dò hỏi một hồi, thấykhông có gì rồi rầy la vài câu, sau đó bỏ đi.Liễu Bình đảo mắt qua nam sinh tên là Trần Tiểu Minh kia, chỉ thấy trên đầuhắn ta hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Vật thể không rõ (Ký sinh)."

"Thân xác trống rỗng còn lại sau khi linh hồn bị ăn sạch, bị vật thể không rõhoàn toàn chiếm cứ."

Liễu Bình không chút do dự, xoay người đi đến văn phòng nằm ở cuối hànhlang.Đây không phải thế giới chân thật đang được Trấn Ngục Đao che chở sao?

Dựatheo cách nói của Trấn Ngục Đao thì trước khi thẻ bài thứ nguyên ra đời-- Đánglẽ thế giới chân thật sẽ được an toàn!

Vì sao lại có trụ đồng thau và vật thểkhông rõ chạy ra?

Bỗng nhiên.Giọng nói của Trấn Ngục Đao vang lên trong lòng hắn: "Đừng hỏi ta bất cứchuyện gì, ta không thể nói chữ nào cả."

"Vì sao?"

Liễu Bình thầm hỏi."

Bởi vì không có vỏ đao!"

Trấn Ngục Đao quang theo chút cảm xúc, nó nói: "Không có vỏ đao thì ngườikhông được ta che chở, không thể trực tiếp nghe hết tất cả chân tướng."

Vỏ đao?

Liễu Bình hồi tưởng lại, trên vỏ Trấn Ngục Đao có một loại uy năngđộc đáo, gọi là Hiam Mặc."–– Kẻ cầm đao này có thể nghe được tất cả bí mật, không sợ gì cả."

Xem ra hắn phải tăng nhanh tốc độ tìm kiếm manh mối.Cửa văn phòng mở ra.Nhung Liễu Bình vẫn gõ gõ lên cửa, hô lớn: "Báo cáo thầy!"

"Tiến vào."

Liễu Bình đi vào, đúng lại trước bàn làm việc của chủ nhiệm.ể"Đơn xin vừa học vừa làm đã được phê duyệt, trò nhìn bảng biểu này thử,không có vấn đề thì ký tên lên đó."

"Vâng, cảm ơn thầy."

Liễu Bình nói cảm ơn.- - Làm sao hắn có thời gian vừa học vừa làm đây?

Lúcấy khi trụ đồng thau kia xuất hiện bên ngoài phòng học, vì che giấu vẻ mặt khácthường của mình nên hắn mới nói muốn vừa học vừa làm.Giờ thì xong rồi.Vậy là hắn đã đào hố tự chôn mình.Đột nhiên đổi ý là không thể, rất dễ khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là vật thểkhông rõ kia đã biến thành bạn học của mình.Một chút khác thường cũng có khả năng khiến nó chú ý.Liễu Bình cầm lấy bảng biểu cẩn thận xem qua một lần.Tính ra vẫn rất nhẹ nhàng.Từ hôm nay trở đi, sau tan học hắn sẽ đi quét dọn Diễn Võ Trường, thu dọngian trữ vật và kho hàng công cộng.Mỗi tháng sẽ kiếm được sáu trăm đồng.Chỉ cần hoàn thành công việc này thì còn có thể được quỹ trợ cấp cho học sinhnghèo khó của trường hỗ trợ chừng tám trăm đồng.Cộng hết lại là một ngàn tự, cũng đủ cho phí tổn sinh hoạt của một người.Liễu Bình ký tên, sau đó nói thêm lần nữa: "Cảm ơn thầy đã cho ta cơ hội này."

Chủ nhiệm cất bảng biểu, cười nói: "Cố gắng học tập, tranh thủ thi đậu mộttrường đại học tốt, đi đi."

"Vâng."

Liễu Bình rời khỏi văn phòng rồi trở lại phòng học, sau đó ngồi xuống vị trí củamình.-------Chương 551: Vật thể không rõ và trụ đồng thauTrụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn mây mù lượn lờ.Không hề có quái vật xuất hiện trên trụ đồng thau, chỉ có một vật thể không rõtên là "Trần Tiểu Minh"hòa vào đám người.Liễu Bình bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ phủ đầy anh linh, là thần trụ che chở cho thếgiới.Mà cây trụ đồng thau này mang đến cho hắn cảm giác gần như với Thần trụLuyện Ngục, nhưng vì sao lại có vật thể không rõ xuất hiện từ trên đó?

LiễuBình nhắm mắt lại, lẳng lặng nhớ lại mỗi một cảnh tượng xảy ra trước đó.Ngay từ đầu.Trụ đồng thau cũng không xuất hiện.Nó chỉ chợt xuất ra sau khi hắn sử dụng hồn lực thúc giục lồng giam băngsương.Chẳng lẽ trụ đồng thau này có thể cảm nhận được dao động sức mạnh của ThầnBí Trắc sao?

Liễu Bình và cô bạn ngồi cùng bàn bắt đầu nói chuyện, nhưng hắnvẫn lấy khóe mắt nhìn chăm chú vào vật thể không rõ tên là Trần Tiểu Minh kia.Chỉ thấy nó nằm bẹp trên bàn, vẫn không nhúc nhích.Đỉnh đầu của nó bỗng vỡ ra hai bên, sau đó có một trong mắt trôi nổi thò rangoài.Tròng mắt kia chậm rãi chuyển động, nhìn quét toàn bộ phòng học.Đinh linh linh -- Tiếng chuông vào học vang lên.Các bạn học sôi nổi đứng lên, sau đó đi ra ngoài phòng học."

Tiết này là tiết thể dục, phải đi xuống lầu tập họp!"

Bạn ngồi cùng bàn vỗ bả vai Liễu Bình và nói."

Được, chúng ta đi."

Liễu Bình mỉm cười nói.Hai người đứng lên, đi theo các bạn học khác cùng ra ngoài phòng học.Trần Tiểu Minh vẫn nằm úp lên trên bàn.Có người hô to gọi nó: "Đi nào, Trần Tiểu Minh, đi học thể dục."

Trần Tiểu Minh không hé răng.Người nọ đi tới, quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy?

Không thoải mái à?

Cóphải muốn xin nghỉ không?"

ề"Xin...

Nghỉ, làm phiền người giúp ta xin nghỉ đi."

Trần Tiểu Minh đờ đẫn nói."

Được rồi."

Bạn học kia nói.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, rất nhanh đã cùng các bạn học khác rời khỏiphòng học.Hắn đứng ở sân thể dục, nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi.Tất cả mọi người đã rời khỏi phòng học.Những vật thể không rõ kia vẫn bất động.Hắn có cảm giác như nó đang canh chừng ở nơi đó.Trong phòng học có cái gì?

Mọi người đều đi hết để học thể dục.Không còn ai có thể để nó điều tra.Đều là một đám học sinh trung học, cũng không có thứ gì có giá trị.Từ từ!

Chẳng lẽ nó đang canh chừng trụ đồng thau?

Có lẽ mọi chuyện là nhưvậy: Hắn phát động hồn lực, phóng thích thuật pháp băng sương ẩn chứa sứcmạnh Thần Bí Trắc, lập tức ngăn chặn mấy tên nam sinh.Trụ đồng thau cảm ứng được sức mạnh Thần Bí Trắc nên xuất hiện và đi đếntrước mặt mình.Vật thể không rõ canh giữ trên trụ đồng thau lập tức bắt đầu tuần tra, tìm kiếmtồn tại kêu gọi trụ đồng thau kia.Trời xui đất khiến, nó tìm được Trần Tiểu Minh.Nó nghĩ lầm Trần Tiểu Minh chính là người kêu gọi trụ đồng thau, cho nên ănluôn linh hồn của Trần Tiểu Minh và ký sinh bên trong thân thể hắn ta.Hiện tại.Nó ăn luôn linh hồn, lại chiếm cứ thân thể, hẳn đã có được ký ức của Trần TiểuMinh, biết mình bắt nhầm.Cho nên nó tiếp tục canh giữ trụ đồng thau!

Nó đang đợi, chờ người kêu gọi trụđồng thau thật sự xuất hiện!

Liễu Bình thận trọng cân nhắc một lát, chỉ cảmthấy có lẽ phỏng đoán này là chính xác.Khi vật thể không rõ rời khỏi trụ đồng thau, hắn lập tức cảm thấy trụ đồng thaukhông có uy ***** gì, thậm chí còn lộ ra một cảm giác muốn thân cận.- - Loạicảm giác này rất quen thuộc, tựa như Thần trụ Luyện Ngục.Như vậy...

Nếu mình tới gần trụ đồng thau...

Trần Tiểu Minh nhất định sẽ giếtchết mình, tiến tới ăn luôn linh hồn của mình.Đáng tiếc năng lực "Kiến Văn Như Danh"này chỉ có nhìn ra nó là kẻ ký sinh trên thân thể của Trần Tiểu Minh, khôngnhìn thấy cấp bậc cụ thể của nó.ế ềNếu như thật sự đánh không lại thì phiền phức....Phải nghĩ ra cách dẫn nó rời đi.Liễu Bình yên lặng cân nhắc, bất tri bất giác tiết thể dục đã kết thúc.Chuông tan học lại vang lên lần nữa."

Tan học!"

Có người hoan hô.Bọn học sinh tốp năm tốp ba đi về hướng cổng trường.Trong toàn bộ khu dạy học đều là học sinh tan học xuống lầu.Vài học sinh đi tới, hỏi: "Là Liễu Bình đúng không?"

"Là ta."

Liễu Bình nói."

Chúng ta đều là học sinh vừa học vừa làm, hôm nay người phụ trách quét khohàng, thế nào?"

"Được thôi."

Liễu Bình nhận lấy chìa khóa, đi xuyên qua sân thể dục rồi bước vào kho hàng.Hắn nghiêm túc quét dọn trên tường và mặt đất một lần, sau đó trở lại sân thểdục, giao chìa khóa cho một bạn học phụ trách."

Ngày mai vẫn là thời gian này."

Người kia nói."

Được, ta sẽ không đến trễ."

Liễu Bình nói.Khóe mắt hắn nhìn về phía khu dạy học.Lúc này người trong khu dạy học cơ bản đã đi hết sạch.Trần Tiểu Minh đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sântrường.Tất cả đồ đạc của Liễu Bình đều đặt trong phòng học, lúc này cũng chỉ có thểlên lầu, về phòng thu dọn đồ của mình.Hắn đi dọc theo bậc thang bước từng bước lên trên, trong lòng không ngừnghiện ra một loạt những suy nghĩ.Vật thể không rõ này tuy mạnh, nhưng lại tìm lầm người.Điều này chứng minh nó không thể cảm giác được người thật sự có sức mạnhThần Bí Trắc, chỉ có thể không ngừng thăm dò.Trụ đồng thau lại rất mẫn cảm, hắn vừa phóng thích thuật pháp Thần Bí Trắc thìnó lập tức hiện ra, cũng nhích lại gần.Vật thể không rõ đi theo trụ đồng thau.ồ ể ấTrụ đồng thau ở đâu thì nó canh giữ ở đó, căn bản không để bất cứ kẻ nào tớigần.Có biện pháp nào để tránh đi nó?

Hắn phải làm sao mới có thể tới gần trụ đồngthau đây?

Liễu Bình đi tới đầu năm.Đây là tầng lầu của lớp bọn họ.Hắn đi dọc theo hành lang bước thẳng đến cửa phòng học, lên tiếng chào hỏiTrần Tiểu Minh: "Còn chưa về nhà à."

Trần Tiểu Minh đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: "Người mà ta chờ có phảilà người không?"

"Ta?

Người tìm ta có việc gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Mọi người đều nói ngươi có thể nhẹ nhàng chiến thắng mấy bạn học, nếu thểthì nhất định thực lực của người rất khả quan."

Trần Tiểu Minh hoạt động thân thể, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng thở dài trong lòng.Chuyện trước đó quả nhiên vẫn khiến con quái vật này chú ý."

Liễu Bình, chúng ta giao thủ một lần đi, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hạiđến mức nào."

Nó nói.Liễu Bình nói: "Giáo viên đã đặc biệt nói với ta, không cho ta đánh nhau nữa ––Nếu ngươi muốn đánh thật thì chờ tiết diễn võ rồi nói sau."

"Không, hôm nay người chỉ có thể đánh với ta một trận, trừ phi người muốnchết."

Trần Tiểu Minh chậm rãi đi tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười nói: "Nếu ngươi thật sự muốn đánh ––"Hắn đột nhiên im miệng.Trần Tiểu Minh cũng dùng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy ở đầu hành lang bên kia, Triệu Khiếu mang theo bảy tám nam sinh đivề phía hai người.Triệu Khiếu đi theo bên cạnh một nam sinh cường tráng có hình xăm trênngười, chỉ vào Liễu Bình rồi nói: "Anh Mã, chính là thằng học sinh chuyểntrường này, chúng ta nói muốn cống nạp, kết quả hắn không nghe."

Nam sinh cường tráng kia phun tàn thuốc xuống mặt đất, cười như không cườirồi nói: "Rất tốt, ta sẽ để hắn biết ai là lão đại của trường học này."

-------Chương 552: Rốt cục là người nào đánh thức trụ đồng thau?Anh Mã giẫm lên tàn thuốc, tiện tay lấy ra một đôi chỉ hổ kim loại rồi tròng lênđôi tay."

Tại sao nơi này còn một người ở đây, là bạn của hắn à?"

Gã lạnh lùng hỏi.Triệu Khiếu xua tay, giải thích: "Không phải bạn, không biết vì sao còn ở nơinày -- Trần Tiểu Minh, mau cút!"

Trần Tiểu Minh dùng vẻ mặt ủ dột nhìn đám người đối diện.Anh Mã phun ra một ngụm nước bọt, cười dữ tợn nói: "Còn dám nhìn ta?

Bỏ đi,ngươi cũng đừng đi, chờ lát nữa cùng bị đánh đi!"

"Đánh –– ta ––?"

Nhìn Trần Tiểu Minh như phải dùng cố hết sức để hỏi, như đang ấp ủ cái gì đó.Nó như một con rắn độc bị hấp dẫn sự chú ý, chậm rãi xoay người, quay mặthướng về bọn người anh Mã và Triệu Khiếu.Liễu Bình đúng cách nó không xa, lập tức nhìn thấy sau lưng nó vỡ ra, một đôibàn tay dài máu chảy đầm đìa thò ra, dán lên hành lang và trần nhà, chậm rãitrườn về đám thiếu niên đối diện.Các thiếu niên không hề nhận ra.Ánh mắt Liễu Bình buông lỏng, bỗng mở miệng nói: "Bỏ đi, hôm nay là takhông đúng, mọi người đều là bạn học, cần gì phải đánh sống đánh chết ở chỗnày?"

Triệu Khiếu chỉ vào hắn rồi cười to và nói: "Ha ha ha, trước đó không phảingười rất kiêu ngạo sao?

Ta không nghe rõ câu vừa rồi, lặp lại lần nữa nghexem?"

Thiếu niên được gọi là anh Mã kia liếc nhìn Triệu Khiếu một cái.Triệu Khiếu cúi đầu khom lưng nói: "Anh Mã Cường, chúng ta giáo huấn TrầnTiểu Minh này trước, sau đó lại trừng trị Liễu Bình."

"Tùy ngươi."

Mã Cường lười nhác nói.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: "Người anh em, ta cũng là đối tượngmà giáo hội liên hợp bồi dưỡng."

-- Đây là giọng nói của Mã Cường!

Liễu Bình nhìn về phía đối phương.Chỉ thấy gã không để lại dấu vết mà nháy mắt với hắn, tiếp tục truyền âm: "Nóithế nào ngươi cũng là người của chúng ta, ta vốn muốn giúp người và Triệuế ế ầ ể ế ềKhiếu hoà giải, nhưng nếu cái tên Trần Tiểu Minh kia không biết điều, khôngbằng chúng ta cùng trừng trị hắn đi."

Tâm tư của Liễu Bình xoay nhanh.- - Nếu là tới giúp mình, vậy càng không thểđể bọn họ xảy ra chuyện.Phải lập tức nghĩ cách...

Hắn nhìn bàn tay máu trên trần nhà và hành lang đangdần dần tới gần các thiếu niên, hắn vội truyền âm: "Nghe này, ta sẽ xông lênnhư muốn đánh lén ngươi, ngươi phải lập tức nắm lấy cơ hội đánh cho ta mộttrận, tốt nhất phải tạo ra tiếng động lớn một chút, làm kinh động đến các giáoviên."

Mã Cường không cho là đúng: "Chuyện giang hồ thì giang hồ giải quyết, máchgiáo viên làm gì, như vậy sẽ làm người ta khinh rẻ."."

Nghe ta, chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu, ta đang làm việctheo mệnh lệnh!"

Liễu Bình nhân thật mạnh lên năm chữ "Làm việc theo mệnh lệnh" này.Sắc mặt Mã Cường khẽ thay đổi, cứ như nhớ tới cái gì.Ngay trong nháy mắt này -- Liễu Bình đột nhiên lủi về phía trước, quát lớn:"Trần Tiểu Minh, chúng ta liên thủ thu phục bọn người kia trước!"

Trần Tiểu Minh còn đang suy tư, lại thấy Liễu Bình đã nhằm về phía đám ngườiđối diện.Mã Cường khẽ cắn môi, thân thể chợt lóe, vung nắm tay đánh thật mạnh vàongực Liễu Bình, đánh hắn bay ngược trở về.Gã dùng một quyền đánh bay Liễu Bình, cười to nói: "Ngươi muốn đánh lén à?Ngu xuẩn, ta chính là võ đạo quyền thủ đứng hàng đầu của khối, cả cơ hội đánhtrả ngươi cũng không có!".Chỉ thấy gã đuổi theo Liễu Bình đang bị đánh bay ra ngoài, đôi thiết quyển hóathành mấy chục quyến ảnh, toàn lực đánh thẳng lên người Liễu Bình.Ban đầu Liễu Bình còn có thể trốn tránh vài cái, sau đó lại thật sự tránh khôngkhỏi, đành dùng đôi tay bảo vệ đầu mình."

Tuyệt quá, hung hăng trừng trị hắn đi!"

Triệu Khiếu đứng bên cạnh lớn tiếng hô to.Đám học sinh còn lại cũng phát ra tiếng ủng hộ.Anh Mã đột nhiên thu nắm tay, hỏi: "Tháng nào cũng phải cống nạp, ngươi nhớrồi chưa?"

"Vì sao ta phải đưa tiền của mình cho ngươi?"

Liễu Bình cả giận hỏi.Đông -- Liễu Bình bị anh Mã dùng một chân đá bay ra hành lang, rơi xuốngquảng trường dưới năm tầng lầu."

Không chịu cống nạp à?

Lần này đánh tới người phục mới thôi!"

ể ồ ốThân thể anh Mã rung lên rồi đáp xuống quảng trường phía dưới.Bọn người Triệu Khiếu cũng vội vàng đi xuống theo.Trên hành lang lâu năm chỉ còn lại một mình Trần Tiểu Minh.Tinh thể biến hóa quá nhanh, cho nên hai bàn tay máu bò dọc theo trần nhàkhông ngừng đi về phía trước cũng dừng lại.Trần Tiểu Minh nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn về đám người phía dưới.- - Tinhthể thay đổi quá nhanh, hiện giờ đã biến thành một trận ẩu đả đơn phương.Lại qua vài phút.Các giáo viên trong trường bị kinh động.Vừa tan học không lâu mà đã xảy ra chuyện đánh hội đồng như vậy, thật là quáác liệt.Một đám nam sinh bị thuật pháp trói chặt, nằm trên mặt đất.Liễu Bình bị nâng lên xe cứu thương, đưa khẩn cấp đến bệnh viện để cứu chữa.Mọi chuyện đã kết thúc.Trần Tiểu Minh lạnh nhạt đứng nhìn, mãi đến lúc này mới lắc đầu nói: "Mộtđám nhân loại tầm thường đáng thương, chỉ biết loại vật lộn thân thể cấp thấpnày, thật là quá vụng về..."

Nó trầm mặc mấy phút, sau đó trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ.Rốt cục là người nào đánh thức trụ đồng thau?

Trường học này có chừng bốnnăm ngàn người, nếu tìm từng bước từng bước thì khi nào nó mới tìm đượcngười kia?

Trần Tiểu Minh bỗng cảm thấy có chút bực bội.Đúng lúc này, trên hành lang vang lên một giọng nói: "Hả?

Trần Tiểu Minh, saongười còn chưa về nhà?"

Trần Tiểu Minh chậm rãi quay đầu nhìn lại, nó nhìn thấy một đám giáo viên.- -Sau khi chuyện vừa rồi kết thúc, các giáo viên lập tức bắt đầu tuần tra dãy lầu,phải bảo đảm không có ai nán lại khu dạy học rồi xảy ra chuyện tương tự lầnnữa.Trần Tiểu Minh trầm mặc mấy phút, sau đó nói: "Giáo viên, ta còn có chút việc,tạm thời không muốn đi."

"Không được!

Hiện tại đã tan học, các đều phải về nhà, ở lại khu dạy học làmgì?"

Một giáo viên nghiêm khắc nói.Trần Tiểu Minh nhắm mắt lại, thả ra một luồng dao động vô hình, đảo qua toànbộ khu dạy học.Không còn ai.Trừ những giáo viên này ra thì đã không còn kẻ nào nữa rồi.Không có ai.ỗ ắ ềVậy nó canh chừng ở chỗ này còn có ý nghĩa gì?

Hắn nhìn về phía các giáoviên.Nếu giết hết bọn họ -- Mọi chuyện sẽ trở nên càng nghiêm trọng, thậm chí biếnthành một sự kiện mang tính toàn cầu, điều này cũng là phiền phức đối với nócủa hiện tại.Còn nữa...

Người đánh thức trụ đồng thau kia nhất định sẽ trốn đi, vĩnh viễnkhông thò đầu ra nữa."

Được rồi, các thầy cô, ta đi về trước."

Trần Tiểu Minh nói, sau đó đi vào phòng học để cầm cặp sách rồi xuống lầu rờikhỏi.Nó vừa đi đến cổng trường, vừa cẩn thận hồi tưởng lại.Chủ nhân ban đầu của thân thể này còn có gia đình, cực kỳ phiền phức.Phải nghĩ ra cách làm bọn chúng chết sạch một cách tự nhiên nhất, vậy mớikhông gây trở ngại chuyện của nó.Trần Tiểu Minh vừa trầm tư vừa đi về nhà.-------Chương 553: Đụng vào!Phía bên kia.Trên xe cứu thương, Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra.Hắn nhảy xuống xe cứu thương, hội hợp với Mã Cường đã đi theo bên cạnh từlâu, họ hối hả lao về hướng trường học.Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trần Tiểu Minh sẽ phải đưa ra một trong hai lựachọn.Một là bị các giáo viên tuần tra đuổi về nhà.Hai là không quan tâm đến lời khuyên can của các giáo viên, vẫn ở lại khu dạyhọc.Nó sẽ lựa chọn cái nào?

Liễu Bình hối hả bay vút trên đường phố."

Từ từ, rốt cục là chuyện gì?"

Mã Cường đi theo bên cạnh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi han."

Nhiệm vụ bí mật-- Chờ ta xem tình hình trước."

Liễu Bình nói.Hai người vòng đến cổng sau trường học, nhảy qua tường vây, trốn sau một câyđại thụ rồi nhìn lại vào khu dạy học.Khu dạy học là một mảnh tĩnh mịch.Không có ai.Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó lộn ngược cặp sách ra, dùng sức cắt ra vài vếtrách, sau đó lại lộn ngược lại rồi giao cho Mã Cường."

Đây là?"

Mã Cường hiếu kỳ hỏi."

Nghe này, đây là một loại mồi đặc thù, chờ lát nữa nếu Trần Tiểu Minh tới gầnta thì ngươi ném cái cặp sách này ra thật xa."

Liễu Bình nói."

Phải ném bao xa?"

Mã Cường hỏi."

Ngươi có thể ném được bao xa thì ném."

Liễu Bình nói."

Nhưng cặp sách của ngươi không chịu nổi sức ném của ta, sẽ rách nát ra -- "Tamuốn chính là hiệu quả này!"

"Vậy hiện tại phải làm gì?"

Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn trụ đồng thau một cái.ắ ố ồ ẫ ầLúc này sắc trời đã tối đen, trụ đồng thau vẫn dựa sát tới gần khu dạy học, mộtmặt cắm thật sâu vào lòng đất, mặt còn lại vươn lên tít trên không trung, khôngnhìn thấy được điểm cuối.Trên thân nó có mây mù lượn lờ không dứt.Chung quanh yên tĩnh."

Đi theo ta."

Liễu Bình nói.Mã Cường cảm thấy thật kích thích, gã đi theo Liễu Bình lần mò vào khu dạyhọc.Hai người đi được nửa đường thì hư không đột nhiên hiện ra một tiếng vangnhỏ.Cứ như có cái gì bị kích hoạt -- Tiếng xé gió gào thét truyền đến.Trong bóng đêm, một giọng nói nặng nề vang lên ngay sau đó: "Ta biết ngaycác ngươi có vấn đề."

Trần Tiểu Minh bước ra từ trong bóng đêm.Nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, cả người tỏa ra sương đen sôi trào hếtsức bất tường."

Ném."

Liễu Bình phun ra một chữ, thân thể bay thẳng về hướng trụ đồng thau giốngnhư tia chớp."

Ngươi đừng mơ tưởng chạm vào nó!"

Trần Tiểu Minh cười dữ tợn một tiếng, toàn bộ thân thể ẩn vào sương đen.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Sương đen bùng nổ trên người của Trần Tiểu Minh, bao bọc nó thành một conquái vật toàn thân huyết sắc, nó cất bước muốn đuổi theo Liễu Bình.Trong chớp nhoáng -- Mã Cường cố dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng némcái cặp sách kia ra ngoài.Ręt –– xet -- Cái cặp sớm bị cắt ra thành mấy mảnh, căn bản không chịu nổi cúném dùng hết sức lực của võ tu cấp 48, nó lập tức tan nát thành mấy miếng vảirách bươm bay tán loạn.Một quả táo tỏa ra kim quang mênh mông hiện ra trước mặt mấy người.Nó hóa thành một ánh lưu quang, lập tức biến mất trên bầu trời."

Quả táo vàng!"

Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể bỗng ngừng lại.Nó từ bỏ Liễu Bình, không màng tất cả mà phóng lên cao, đuổi theo hướng quảtáo vàng biến mất.- - Không ai có thể kháng cự sự cuốn hút của quả táo vàng,ấ ấ ếmột khi phát hiện thì nhất định sẽ toàn lực cướp lấy, sau đó ăn hết!

Quái vậtbiến mất.Nhân cơ hội này, Liễu Bình đi tới trước trụ đồng thau.Hình như trụ đồng thau cũng cảm nhận được hắn đến, toàn thân nó tỏa ra mộttiếng chấn động khe khẽ.Liễu Bình vươn tay.Không biết vì sao, trước mắt hắn lắc lư một hồi, như có vô số những mảnh thờigian quá khứ bay múa ở phía trước.Nhung -- Đều đi qua.Hiện tại, hắn phải đặt tay lên trụ đồng thau!

Ngay lập tức!

Liễu Bình hít sâu mộthơi, cứ như đã làm ngàn vạn lần, nhẹ nhàng dán tay lên thân trụ lạnh như băngkia.Trên bầu trời vang lên một tiếng gào phẫn nộ: "Không, phàm nhân!

Ngươimuốn chết!"

Gần như cùng thời khắc đó.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đổi mới với tốc độ điên cuồng:"Ngươi làm được!"

"Ngươi đột phá phòng ngự của vật thể không rõ, chạm vào thánh trụ."."

Trong bóng đêm vô tận, giữa cảnh chiều tà của sự hủy diệt, đây là tia sáng đầutiên đủ để xóa tan tất cả tuyệt vọng."

"Ngươi không thẹn với danh hào Mộ Quang."

"Ngươi chạm vào trụ bảo hộ của chủ thế giới: Hỏa chi Thánh Trụ."

"Giấc ngủ say của Địa, Thủy, Hỏa, Phong kết thúc."

"Cuộc chiến của chủ thế giới sắp bắt đầu."

"Sau khi đếm ngược ba giây, ngươi sẽ đạt được lời chúc phúc của Hỏa chiThánh Trụ!"

"Ba,""Hai,""Một!"

"Sau khi đếm ngược ba giây, ngươi sẽ đạt được chúc phúc của Hỏa chi ThánhTrụ!"

"Ba,""Hai,""Một!"

Liễu Bình vội vàng nhìn quét qua nhắc nhở phù trước mắt, trở tay lấy trườngkiếm tra, chuẩn bị nghênh địch.ế ắ ố ố ầCon quái vật toàn thân huyết sắc kia hối hả đáp xuống từ bầu trời."

Đáng chết!

Phàm nhân, ta giết ngươi ——".Nó rống giận, cả người nở rộ ra sương mù ùn ùn không dứt, trong nháy mắt đãbày ra vô số những trường trảo sắc bén không thể đếm hết.Nó áp sát tới.Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt LiễuBình.Chỉ một giây tiếp theo -- Trụ đồng thau bỗng chấn động, tỏa ra dao động hùngvĩ nhưng vô hình.Tất cả âm thanh đều biến mất.Trong sự tĩnh mịch ấy, quái vật vẫn duy trì tư thế tấn công, không nhúc nhíchcái nào.Mấy cái móng vuốt của nó đã đến gần sát người Liễu Bình, nhưng cũng rơi vàotrạng thái yên lặng.Cách đó không xa, Mã Cường mở to hai mắt nhìn, trong mắt hiện ra cảm xúckhó hiểu, biểu cảm trên mặt khựng lại bất động.- - Gã không nhìn thấy nhữngchuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy thật khó hiểu.Toàn bộ thế giới rơi vào khoảng thời gian đứng yên.Cứ như có cái gì được kích hoạt, tất cả chữ nhỏ trong hư không cũng theo đómà hoàn toàn biến mất.Ngay sau đó.Một giọng nói thậm thà thậm thụt vang lên từ trụ đồng thau: "Nhóc con, ngươicó sợ quỷ không?"

Liễu Bình ngẩn ngơ.Quái vật bị đông cứng tại chỗ, sau đó có người trong trụ đồng thau hỏi mình cósợ quỷ không.Đây là tình huống gì thế này?"

Ta không sợ quỷ...

Cảm ơn đã trợ giúp, xin hỏi phải xưng hô các hạ thế nào?"

Liễu Bình hói.Giọng nói kia đáp: "Ta là -- khụ khụ, hiện tại tên tuổi của ta là cái gì vậy?"

Trong trụ đồng thau, một giọng nói khác vang lên: "Người chiến thắng huychương bạc của cuộc thi đấu trốn tìm lần thứ 43."

Giọng nói kia vui vẻ mà lớn tiếng đáp lại: "Đúng vậy, ta là người đoạt huychương bạc đấy!"

Liễu Bình lại ngơ ngẩn lần nữa.- - Đây là tình huống thế nào?

Tinh thể khẩn cấprành rành như thế, kết quả kẻ nhảy ra lại là một người chiến thắng huy chươngbạc của cuộc thi đấu trốn tìm?

Cứ như biết hắn đang nghĩ cái gì, giọng nói kianghiêm nghị nói: "Đừng xem thường huy chương bạc, trên thực tế, đến bây giờầ ốcòn chưa được tìm được người đoạt huy chương vàng, cho nên nhân vật tầng tốicao ngươi có thể tiếp xúc được chính là ta."

-------Chương 554: Thánh trụ chúc phúc!"

Như vậy, ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Người chiến thắng huy chương bạc của cuộc thi đấu trốn tìm đấy."

Giọng nói kia đắc ý dào dạt đáp lại."..."

Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua con quái vật kia, chỉ thấy nó vẫn đình trệ bất động.Hắn suy nghĩ, sau đó thay đổi cách hỏi: "Vừa rồi người hỏi ta có sợ quỷ khônglà có ý gì?"

"Đây là một cách so sánh,"Giọng nói kia đáp: "Cái gọi là quỷ, ý là chỉ những thứ không rõ, làm người ta sợhãi, nếu nói theo cách này thì vật thể không rõ chính là quỷ của thế giới."

"Có cách nào đối phó nó không?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói kia hưng phấn đáp: "Trên thực tế, mỗi khi chúng ta đối mặt với tồntại quá mạnh và không có lời đáp, chúng ta sẽ kéo chúng nó đến vạch xuất phát,dùng kinh nghiệm phong phú của mình để chiến thắng chúng."

Nó lại nói: "Nếu người đánh thức chúng ta, vậy giao việc này cho chúng ta làđược, xin hãy chuyển ánh mắt về hướng con quái vật trước mặt ngươi-..."

Liễu Bình nhìn về phía quái vật."

Nhìn nó!"

Giọng nói kia nói: "Cực kỳ, cực kỳ mạnh –– nó đã phá tan hạn mức cao nhấtcủa pháp tắc Thần Bí, tiến vào lĩnh vực pháp tắc Kỳ Quỷ."

"Nhưng mà, chúng ta cũng không phải ngồi không, chúng ta có một loại sứcmạnh Kỳ Quỷ trung tâm khác, chúng ta có thể hành động dựa vào việc mượnloại sức mạnh này."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một sức mạnh kỳ diệu phát ra từ trụ đồng thau, bắt đầu lan tràn hướng tới toànthế giới."

Các ngươi đang làm gì vậy?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi."

Chủ thế giới bị phong ấn lâu quá, hiện tại đã có một Mộ Quang Giả đến từtương lai, chứng minh tất cả vẫn còn hy vọng --""Mộ Quang Giả,"ế ắ ấ ấ ếGiọng nói kia tiếp tục nói: "Chúng ta sẽ bắt lấy hy vọng duy nhất này, dùng hếtsức lực để phóng thích sức mạnh của Hỏa chi Thánh Trụ, nghênh đón cuộcchiến tranh của chủ thế giới."

"Dựa vào sức mạnh thánh trụ, quy tắc thế giới đã được bố trí lại, nó được thiếtlập là--""Sau khi tất cả vật thể không rõ buông xuống, chúng chỉ có thể hoạt động trongmột khu vực nào đó, không thể xưng bá toàn bộ thế giới!"

Liễu Bình đang nghiêm túc lắng nghe, bỗng phát hiện trong tay có thêm một cáily, bên trong là thứ chất lỏng lấp lánh tỏa sáng."

Uống nó đi, đây là chúc phúc do chúng ta giao cho."

Giọng nói kia nói.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Nước suối bí mật của yêu tinh,uống xong sẽ hoàn toàn ẩn giấu được sức mạnh của mình, tựa như một ngườibình thường, không bị kẻ địch nhìn ra manh mối nào."

"--Đồ uống chuẩn bị để chơi trốn tìm."

Liễu Bình vẫn rất tin tưởng lời giải thích của giao diện thao tác anh linh.Đây là thứ tốt.Hắn nâng cái ly lên, uống một ngụm hết sạch nước suối trong đó.Trong trụ đồng thau, giọng nói kia lải nhải tiếp: "Tất cả sẽ lập tức biến hóa,người phải nắm lấy cơ hội để đánh thắng trận chiến tranh này."

"Các ngươi sẽ đến giúp ta chứ?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói kia khựng lại, lấy ngữ điệu xấu hổ nói tiếp: "Thật ra -- Chúng ta đãchết, chỉ tạm thời tồn tại ở trụ đồng thau, cho nên người chỉ có thể đánh trậnchiến tranh này một mình mà thôi."

"Nhưng nhân loại sẽ lập tức phát minh ra thẻ bài thứ nguyên, bọn họ sẽ bướcvào lĩnh vực Thần Bí Trắc, bọn họ sẽ là giúp đỡ tốt nhất của ngươi!"

Liễu Bình nhìn về phía quái vật huyết sắc trước mặt, lại hỏi: "Thứ này làm saobây giờ?

Nếu nó không thể động đậy, ta phải làm sao để giết nó?"

"Chờ một chút, lần này chúng ta có thể hỗ trợ!"

Trụ đồng thau vang lên rất nhiều giọng nói mồm năm miệng mười: "Tiến vàochủ thế giới, thực lực của nó được đổi thành hệ thống sức mạnh của chủ thếgiới."

"Xem hình dáng nó kỳ quái như vậy, chúng ta coi như nó là tồn tại của Ma PhápTrắc đi."

"Ma Pháp Trắc sao?

Thực lực của nó không dễ đổi lắm, nhưng bởi vì hạn mứccao nhất của thế giới ma pháp là 240 cấp, chúng ta nhắm mắt tính đại, trực tiếpxem nó ở cấp 1250?"

ấ ế ố"Không sai, là cấp 1250, nhưng chủ thế giới không phải cố hương của nó, nókhông quen với khí hậu nơi này lắm, giảm đi 300 cấp."

"Trên đường tới trải qua rất nhiều nếp gấp không gian và sự cản trở của lá chắnthần bí, nó kiệt sức, thực lực giảm đi, giảm đi 200 cấp."

"Ăn quả táo vàng, lại giảm đi 375 cấp."

"Cho nên hiện tại thực lực của nó là ma pháp sư nằm ở cấp khoảng 375."

"Còn có biện pháp gì đối phó nó không?"

"Có!

Chúng ta cùng vẽ xoắn ốc nguyền rủa nó!"

"Cứ như vậy, thực lực của nó lại giảm đi 125 cấp."

"Được, cuối cùng nó chính là 250 cấp."

Đi kèm với những giọng nói đó, Liễu Bình bỗng phát hiện chữ trên đầu vật thểkhông rõ nhanh chóng biến ảo.Ngay lập tức, một hàng chữ mới hiện lên trên đầu nó: "Ma Pháp Trắc, cấp 250."

Rõ ràng là vật thể không rõ của Kỳ Quỷ Trắc, kết quả lại bị các tồn tại trong trụđồng thau nói dăm ba câu một hồi, trực tiếp biến thành ma pháp sư cấp 250!Đây là sức mạnh dạng gì chứ!

Cho dù cấp bậc này vẫn rất cao, nhưng con quáivật đã hoàn toàn mất đi sức mạnh Kỳ Quỷ và Thần Bí.Sức mạnh ma pháp thuần túy tuy mạnh đến cực điểm, nhưng cũng không phảilĩnh vực mà nhân loại không biết đến được.Cho dù hiện tại đánh không thắng, nhưng sẽ có một ngày -- Nhân loại có thểchiến thắng nó!

Trong lòng Liễu Bình kịch liệt chấn động, vội hỏi: "Nếu về sauxuất hiện vật thể không rõ thì đều có thể ứng phó như thế này sao?"

"Không,"Vị đoạt huy chương bạc kia hạ giọng và nói bên tai hắn: "Chúng ta tích lũy sứcmạnh vô số năm tháng mà chỉ có thể định được một tên như vậy."

"Còn về chuyện tương lai ––""Thế giới này sẽ lập tức tiến vào một bước nhảy vọt với biên độ cực lớn!

Nhânloại sẽ có xác suất đạt được sức mạnh Thần Bí Trắc!"

"Là khi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngay lập tức!

Sau khi thẻ bài thứ nguyên xuất hiện, tướng lãnh nhân loại sẽgặp phải những ý nghĩa ác độc hòa lẫn với pháp tắc, sau đó sự phát triển vănminh mang tính nhảy vọt sẽ bắt đầu."

"Trừ điều này ra --"."

Xông lên đi, giết con quái vật này, để chúng ta khởi động lại cuộc chiến đấuvới dị thứ nguyên!"

-------Chương 555: Rất phiền phức...Trụ đồng thau vang lên một loạt tiếng hoan hô.Còn có người nói với giọng the thé: "Hiện tại nó không thể động đậy, ngườitrực tiếp giết nó, sau đó sẽ kích phát dị thứ nguyên buông xuống, tất cả mọingười sẽ nghênh đón trận quyết chiến!"

"Từ từ!"

Liễu Bình bỗng nhiên nói."

Làm sao vậy?"

Giọng nói kia kinh ngạc hỏi."

Nếu ta không giết nó, như vậy dị thứ nguyên sẽ không buông xuống, phảikhông?"

Liễu Bình hỏi.Một giọng nói giải thích: "Đúng vậy, nó bình yên vô sự ở chỗ này, dị thứnguyên sẽ không có được tin tức gì, cũng sẽ không tiến công với quy mô lớn."

"Vậy tại sao không để nhân loại thức tỉnh kỹ năng thần bí trước?"

Liễu Bình nói."

Ha ha ha, thật ra không ai biết khi nào mới làm ra được thẻ bài thứ nguyên--Chỉ khi nào Nhân loại tạo ra thẻ bài thứ nguyên thì mới lĩnh ngộ được quy tắchỗn hợp sức mạnh đa trắc, cũng tức là Thần Bí, mới có thể dần dần lĩnh ngộ rakỹ năng thần bí."

Giọng nói kia nói."

Thật ra ta có một biện pháp cho chuyện này."

Liễu Bình nói."

Biện pháp gì?"

Những giọng nói trong trụ đồng thau cùng hỏi."

Ta tạo."

Liễu Bình nói."

Ngươi?"

"Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy thẻ bài thứ nguyên kia rồi, để ta tạo ra nó."

Tên trụ đồng thau, giọng nói kia không yên tâm mà hỏi: "Ngươi thật sự biết tạora nó sao?"

"Có lẽ không thành vấn đề."

Liễu Bình nói.ể"Được thôi, tạm thời chúng ta sẽ trông giữ vật thể không rõ này, sức mạnh thuậtpháp còn có thể phong ấn nó chừng một năm, ngươi có thời gian một năm đểtạo ra thẻ bài thứ nguyên, giúp thế giới bắt đầu chuẩn bị trước khi chiến tranhbùng nổ."

Giọng nói kia nói."

Đã rõ."

Liễu Bình nói."

Một vấn đề cuối cùng, chúng ta trói buộc vật thể không rõ sẽ tạo thành daođộng dị thường của không gian thứ nguyên, sẽ xuất hiện một vài chuyện kỳquái."

Giọng nói kia nói."

Ví dụ như?"

Liễu Bình hỏi."

Các loại quái vật, khí hậu dị thường, á thế giới đã bị hủy diệt sẽ xâm thực vânvân, đủ mọi chuyện kỳ quặc sẽ xảy ra, nhưng đều không đạt tới trình độ KỳQuỷ, hẳn người có thể ứng phó được."

"Đã rõ."

"Vậy một năm sau gặp lại."

"Một năm sau gặp lại."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trụ đồng thau và cả vật thể không rõ giữa không trung cùng biến mất.Thế giới khôi phục bình thường.Mã Cường khẩn trương nhìn ra chung quanh, hỏi nhỏ: "Ta đã ném cái cặp củangươi ra, kế tiếp phải làm sao?"

"Mọi chuyện đã hoàn thành."

Liễu Bình nói.Mã Cường trừng mắt nhìn hắn, giật mình nói: "Từ từ đã, tại sao dao động sứcmạnh trên người của người đã biến mất?

Ngươi biến thành một người bìnhthường à?"

Liễu Bình nâng tay lên.Hồn lực vừa chớp động, trên tay hắn lập tức hiện ra kim mang dâng trào.Đây là sức mạnh của Thần Thánh kỵ sĩ, nó đến từ Vĩnh Dạ, lệ thuộc vào ThầnBí Trắc.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi phóng thích Thánh Dũ Thuật."

"Do bị nước suối bí mật của yêu tinh ảnh hưởng, thuật pháp Thần Bí Trắc ngươiphóng thích đã hoàn toàn bày ra vỏ ngoài giống như Thánh Dũ Thuật bìnhthường, không để ai nhận thấy được uy lực chân chính của nó."

ễ ầ ầLiễu Bình âm thầm gật đầu.Như vậy khá tốt, về sau mặc kệ là nhân loại hay những vật thể không rõ đó, đềusẽ không chú ý tới hắn."

Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, lát nữa ta mời người đi uống rượu."

Hắn vỗ vỗ bả vai Mã Cường, cười nói."

Vậy ta đi về trước, tiện thể báo lại chuyện hôm nay cho người phụ trách."

Mã Cường thử nói.Nếu ngươi gạt ta, người phía trên sẽ biết được."

Đi đi."

Liễu Bình gật đầu nói.Mã Cường vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ trong chốc lát.Lúc này chung quanh đã không có bất cứ khác thường gì, hắn đi ra từ cổng sautrường học, bước dọc theo con phố rồi đi mãi về phía trước.Đi không được hai con phố thì hắn phát hiện mục tiêu.Ở thời đại này, máy truyền tin nhân loại mang theo trên người có thể liên kếtvới vạn vật và internet, công năng cực kỳ mạnh mẽ.Nhưng Liễu Bình mới đi ra từ bệnh viện tâm thần, vẫn chưa kịp mua một bộmáy truyền tin.Hắn đi vào cửa hàng bán máy truyền tin, ánh mắt xẹt qua một loạt các loại máyvới tạo hình khác nhau, cuối cùng dừng lại trên một cái.Một âm thanh điện tử đúng lúc vang lên: "Đây là máy truyền tin cao cấp nhấtvới tính năng tốt nhất của chúng ta, ngài cần ta giới thiệu thêm hay không?"

"Không cần, chính là nó."

Liễu Bình nói.Hắn sảng khoái giao tiền, dưới sự trợ giúp của người máy, hắn liên kết thânphận và máy truyền tin với nhau, sau đó thiết lập các loại công năng.Liễu Bình rời khỏi cửa hàng, tiếp tục đi dọc theo con phố hướng về phía trước.Lúc này trời đã tối sầm xuống.Chợ đêm hai bên đường đã sáng đèn, dần dần náo nhiệt lên.Liễu Bình ngồi xuống một bậc thang ven đường.Hắn mở máy truyền tin ra, nói: "Liên kết với mạng lưới thế giới."

"Đã liên kết."

Trong máy truyền tin vang lên một giọng nói nhu hòa.ế ế ắ"Tìm kiếm luận văn nghiên cứu liên quan đến kỹ thuật thứ nguyên, kỹ thuật bắtgiữ không gian, hệ thống sinh thái dạng tự cấp, kỹ thuật phát động và bước nhảyđa chiều."

Liễu Bình nói."

93.146% nội dung kiểm tra cần có thêm quyền hạn mới có thể tìm kiếm."

Máy truyền tin nói."

Không cần những nội dung đó, giúp ta tra một chút, trong các loại tin tức vàđưa tin, người cùng nghiên cứu những từ ngữ mấu chốt này là ai."

Liễu Bình nói."

Không thể tra tìm, cần có thêm quyền hạn."

Máy truyền tin nói."

Chỉ chút thông tin của nhà khoa học có liên quan cũng không tra được à?"

Liễu Bình cảm thấy khó hiểu nên hỏi."

Cấp bậc tín dụng hiện giờ của ngài đang ở mức thấp nhất, lấy tài khoản củangài đi tìm tòi tin tức thế giới thì chỉ có thể tìm ra được những thứ đơn giảnnhất, không thể tra ra nội dung chi tiết."

Máy truyền tin nói."

Làm sao mới tăng cấp bậc tín dựng lên được?"

"Dung nhập xã hội, làm ra cống hiến, phương thức cụ thể thì dựa theo cấp bậcgiá trị xã hội như sau:Những hạng mục công việc chi chít xuất hiện trên màn hình máy truyền tin.Liễu Bình nhìn hồi lâu mới xem xong, thở dài nói: "May mà có thời gian mộtnăm."

Hắn tạm thời từ bỏ tìm tòi, bắt đầu suy nghĩ phương pháp khác.Muốn chế tạo thẻ bài thứ nguyên, trước hết cần đạt được thiết bị khoa học kỹthuật tiên tiến nhất, còn phải có tài liệu tương ứng và hoàn cảnh thực nghiệmcần thiết.Trong lúc cấp thiết không thể lập tức đạt thành.Nếu bắt cóc nhà khoa học để làm chuyện này thì cho dù làm ra được đến bướcđó, giai đoạn tiếp theo là phải tuyên bố với toàn nhân loại cũng cần một thânphận có sức ảnh hưởng thật lớn.Rất phiền phức...-------Chương 556: Đánh giáTrong lòng Liễu Bình bỗng xuất hiện một cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn lại bêncạnh.Chỉ thấy một bác gái mặc đồng phục lao công đường phố đứng ở bên cạnh,quan tâm hỏi: "Cậu bé, ngươi không sao chứ?"

"Không có gì ạ."

Liễu Bình cười nói.Bà chủ tiệm đồ nướng bên cạnh đi ra và hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa, nhưng lát nữa sẽ ăn."

Liễu Bình nói."

Đừng chờ lát nữa, không thì tới chỗ ta ăn một bữa đi, không thu tiền."

Bà chủ nói.Liễu Bình có chút bất ngờ, sau đó cúi đầu nhìn nhìn bản thân.Trước đó hắn làm bộ bị Mã Cường đánh một trận ở khu dạy học, trên ngườidính đầy tro bụi, quần áo cũng lủng mấy chỗ.Vì làm cho giống thật, hắn còn để chảy chút máu.Chưa kịp xử lý dáng vẻ thê thảm chật vật này nên để người qua đường nhìn thấyđược."

Thật sự không cần."

Liễu Bình có chút ngượng ngùng.Lúc này, ánh đèn lập loè chói mắt của một phi toa loại nhỏ dừng lại bên đường.Hai người đàn ông mặc cảnh phục đi tới, hỏi: "Ai báo cảnh sát thế?"

Ông chú bày quán ven đường giơ tay lên, nói: "Đây, đây."

"Tình huống thế nào?"

Cảnh sát hỏi."

Xem đứa trẻ kia như bị đánh, chậc, không biết là ai ra tay tàn nhẫn như vậy."

Ông chú nói.Ông chú tiếp tục nói: "Thằng bé ngồi một mình ở ven đường sắp cả tiếng rồi, tasợ xảy ra chuyện gì, các người xem có cần hỏi thăm một chút không?"

Hai cảnh sát đi tới và hỏi: "Ai đánh ngươi?"

"Không ai đánh ta, đây chỉ là hiểu lầm."

Liễu Bình cười nói.Một cảnh sát lấy cái máy nho nhỏ ra.ắ ồ ễCái máy lập tức ***** một tia sáng rồi quét một lượt lên người Liễu Bình.Thông tin cá nhân của hắn xuất hiện trên quang bình trong tay cảnh sát.Hai cảnh sát nhìn nhìn, đều lộ ra vẻ mặt đồng tình."

Là trận động đất năm đó..."

"Trong nhà không còn ai, chỉ còn một mình hắn, hôm nay là ngày *****ên đihọc."

Một cảnh sát đi lên, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Liễu Bình và nói: "Đi, ta mời người ănmột bữa cơm, sau đó đưa người trở về."

"Ngày mai chúng ta sẽ rõ tình hình với giáo viên của ngươi, nhờ bọn họ chú ýngươi thêm một chút."

Một cảnh sát khác nói."

Đây là dãy số của ta, có việc gì có thể tìm ta."

Người cảnh sát *****ên cầm lấy máy truyền tin của Liễu Bình, để lại một dãysố trên màn hình.Liễu Bình có chút dở khóc dở cười."

Các vị, ta thật sự không sao."

Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn lên xa tít trên bầu trời.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Dao động dị thường của khônggian thứ nguyên hấp dẫn sinh vật nguyên tố to lớn của á không gian."

"Chú ý!"

"Thực lực của sinh vật nguyên tố này tuy không đạt tới trình độ Kỳ Quỷ, nhưngđã lây dính một tia sức mạnh Thần Bí Trắc."."

Chúng nhất định sẽ mang đến tai họa khủng khiếp cho thế giới trước mắt!"

Phía trên tầng mây.Hư không vỡ ra hai bên.Một con thiêu to lớn toàn thân tỏa ra ánh lửa hừng hực đột nhiên vọt ra."

Chủ...

Thế giới...

Hủy diệt..."

Nó phát ra giọng nói hưng phấn, tùy ý vỗ cánh đã tạo ra một mảnh mưa lửadâng trào cuồn cuộn không có điểm cuối.Mưa lửa trực tiếp xuyên thấu tầng mây, rơi xuống đô thị lớn phía dưới.Gần như cùng thời khắc đó.Liễu Bình nhìn quanh khắp nơi, nhìn vào từng đôi mắt quan tâm nọ, hắn xua taynói: "Các vị yên tâm, ta không phải người làm việc ngốc, trái ngược..."

Hắn duỗi tay ra, cứ như cầm lấy cái gì.Trong chớp nhoáng Hư Vô chi Nhận phát ra trăm ngàn đao quang vô hình, lấytốc độ cực nhanh xuyên qua mây trời, đón nhận con mưa lửa không có điểmốcuối kia.Dựa vào nước suối yêu tinh và uy năng "Hư tàng"của bản thân Hư Vô chi Nhận thì những người thường chung quanh không ainhận thấy hắn đang làm gì.Liễu Bình lộ ra hàm răng trắng, nhếch miệng cười nói: "Thế giới này đáng đểchúng ta làm chút gì đó vì nó."

Hắn ngửa đầu nhìn thẳng lên bầu trời.Một luồng đao ý càng to lớn mà mãnh liệt ầm ầm dựng lên từ trên người hắn,như biển cả vô tận đánh về hướng sinh vật nguyên tố đang ẩn trên không trung.Ma Diện Niệm Đạo Thần Trảm Hai Thức!Trên đảo nhỏ.Một người người đàn ông thanh tú ngồi ở bờ biển, ôm một thanh hắc kiếm vàolòng.Ở phía sau hắn ta là một khối thi thể quái vật.Cũng không biết trước khi tử vong, con quái vật đã gặp phải cái gì, thân thể nóđầy thương tích, biểu cảm trên mặt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.Người đàn ông nhìn chăm chú vào biển rộng.Gió biển thổi tới, hắn ta híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ thích thú."

Thế giới giả dối.Nhưng biển lại rất đẹp."

Hắn ta tùy tiện kéo ra một cái, trong tay lập tức có thêm sáu thẻ bài.Tên mỗi thẻ bài đều có một cái mặt nạ, những mặt nạ đó không giống nhau, cóThỏ Tử, Bạch Lang, Hôi Cẩu, Tinh Thần, Hồ Ly và Mãnh Hổ.Người đàn ông cắm thẻ bài vẽ mặt nạ Mãnh Hổ lên bãi cát vàng trước mặt rồinói: "Đang ngồi chơi game...

Rõ ràng trình độ chơi game là tệ nhất, vậy mà lạitrầm mê nhất..."

Ngay sau đó, thẻ bài vẽ mặt nạ Hồ Ly cũng bị cắm ở trong cát."

Hồ Ly có vô số thủ đoạn, đáng tiếc vận may không cao, vừa tiến vào đã bị quáivật đánh một kích văng ra ngoài, đáng tiếc."

Sau đó là mặt nạ Hôi Cẩu."

Thuật pháp của Hội Cẩu mạnh nhất, là sức chiến đấu chủ yếu, đáng tiếc khôngcó người yểm hộ, cũng không có ai cấm tuyệt sức mạnh Kỳ Quỷ nên đã trúngchiêu, cũng may sau đó an toàn quay trở về Vĩnh Dạ."

Sáu thẻ bài, đã rời đi ba thẻ.Còn lại ba thẻ."

Tinh Thần và Thỏ Tử đang làm minh tinh."

ế ắ"Cũng không biết Bạch Lang có phát hiện gì không, dù sao hắn mới là ngườirành về thu thập tình báo và tìm bảo vật nhất trong chúng ta...".Người đàn ông thanh tú đang tự lẩm bẩm thì bỗng nhiên, thẻ bài vẽ cái mặt nạBạch Lang kia nhẹ nhàng chấn động, bay ra khỏi tay hắn ta rồi lơ lửng ở giữakhông trung.Giọng nói của Bạch Lang truyền ra từ thẻ bài: "Đoàn trưởng, vừa rồi xuất hiệnmột thuật vượt qua cả quy tắc, nó đánh vỡ thế giới này rồi chẳng biết đi đâu."

Người đàn ông thanh tú nói: "Có khả năng là hành động của những quái vật đóhay không."

"Không phải."

"Vậy đó là cái gì?"

"Lúc thuật kia xảy ra, ta lập tức dùng thuật pháp tra xét, kết quả đã bị nó pháthiện."

"Ý ngươi là...

Thuật kia có sinh mệnh?"

"Có thể là binh khí vượt qua quy tắc bình thường nào đó, sau khi nó phát hiện tanhìn trộm thì để lại một vết tích đạo thuật cho ta."

"Vết tích đạo thuật!"

Người đàn ông thanh tú lập tức coi trọng, nghiêm túc hỏi: "Vết tích đạo thuậtloại nào?

Bảo tồn tin tức?

Thị uy?

Cảnh cáo?

Hay là đạo thuật chưa hoànthành?"

"Là đạo thuật chưa hoàn thành, nó để lại một chút sức mạnh của thuật pháp kia,như đang mời ta, hơn nữa..."

Bạch Lang hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Ta tính toán rồi, vết tích đạothuật kia có thể cất chứa tổng cộng ba người sử dụng."

Ba người.Vì sao lại là ba người?

Người đàn ông thanh tú và Bạch Lang trên thẻ bài đềurơi vào trầm tư.-------Chương 557: Đồng bạnBỗng nhiên.Thẻ bài vẽ mặt nạ Tinh Thần nhẹ nhàng chấn động, bay lên rồi lơ lửng đếntrước mặt người đàn ông thanh tú.Giọng nói của Lạc Tinh Thần vang lên từ thẻ bài: "Đoàn trường, không thấyThỏ Từ đâu nữa."

Mày người đàn ông thanh tú buông lỏng, gật đầu nói: "Ta có một suy đoán...Tinh Thần, người lập tức vận dụng thuật kia, kéo ta và Bạch Lang đến bên cạnhngươi."

"Ta chỉ có thể dùng thuật kia một lần vào mỗi ba tháng, thật sự phải dùng sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Chúng ta phải xác nhận tình hình ngay lập tức, đừng chờ đến khi vết tích đạothuật biến mất."

Người đàn ông thanh tú nói."

Được."

Lạc Tinh Thần nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy mặt nạ Tinh Thần trên thẻ bài kia biến mất.Cả thẻ bài bỗng hóa thành vô số điểm tinh quang, quay chung quanh người đànông thanh tú.Bỗng nhiên, hắn ta biến mất khỏi nơi đó.Bên kia.Đại học Thủ Đô.Ký túc xá của Lạc Tinh Thần.Một người đàn ông thanh tú ôm hắc kiếm và một người đàn ông trưởng thànhcó chòm râu màu trắng cùng xuất hiện."

Thỏ Tử đâu?"

Người đàn ông thanh tú hỏi."

Hắn đánh chạy một con quái vật, sau đó không thấy tăm hơi đâu nữa."

Lạc Tinh Thần nói."

Bạch Lang, người tra xét vị trí cụ thể của vết tích đạo thuật kia một chút."

Người đàn ông thanh tú nói.Người đàn ông trưởng thành nhắm mắt lại.Một lát sau, gã rung động mà nói: "Vết tích đạo thuật nằm ở gần đây."

ầNgười đàn ông thanh tú hỏi Lạc Tinh Thần: "Chung quanh nơi này an toànkhông?"

"An toàn, không có con quái vật nào."

"Tốt, Bạch Lang, người xây dựng một thông đạo dẫn đến vết tích đạo thuật đi."

Người đàn ông thanh tú nói."

Nhưng thuật kia thật sự quá mức huyền ảo và cường đại, cho dù ta xây dựngmột thông đạo, cũng không thể bắt giữ sức mạnh của nó."

Bạch Lang nói."

Không có việc gì, ngươi cứ xây dựng thông đạo đi, chuyện bắt giữ sức mạnhcứ để ta làm."

Người đàn ông thanh tú nói."

Đoàn trưởng, ngươi hoài nghi đó là thuật của Thỏ Tử sao?"

Bạch Lang hỏi.Người đàn ông thanh tú cười nói: "Trừ hắn ra thì còn là ai được nữa?

Thật làmột kẻ làm người ta bất ngờ...

Ta đoán hắn đã phát hiện bí mật sau lưng thế giớigiả dối này."

Lạc Tinh Thần vốn đang lấy ra một bộ thẻ bài để bói toán thì nghe đoàn trưởngnói như vậy, nàng lại yên lặng cất thẻ bài về."

Đoàn trưởng mà đoán cái gì thì cái đó chính là sự thật, bói toán sư như ta sắpthất nghiệp rồi."

Nàng lười nhác thở dài rồi nói."

Bắt đầu đi, chúng ta đi xem thử rốt cục Thỏ Tử phát hiện cái gì."

Người đàn ông thanh tú nói."

Vậy ta bắt đầu xây dựng thông đạo thuật pháp."

Bạch Lang nói.Gã lấy ra mấy chục thẻ bài, ổn định tâm thần rồi sau đó ra tay như điện, vộivàng ghép nối cả bộ thẻ bài lại với nhau.Tất cả thẻ bài quay cuồng, sau đó bày ra một bức đồ án.Chỉ thấy trên đồ án là sương mù vô tận, khi chúng ngẫu nhiên tản ra thì có thểnhìn thấy điểm cuối của làn sương mù dày đặc chính là có một lối ra."

Bên kia là một thế giới khác, thú vị, chúng ta phải đi xem."

Người đàn ông thanh tú nói, sau đó rút hắc kiếm ra rồi chỉ vào mảnh sương mùkia, hắn ta thì thầm: "Tế!".Từng đợt từng đợt hắc quang nhè nhẹ toát ra từ trường kiếm, ngưng tụ thành basợi dây thừng đen có gắn móc, sau đó bay vào đồ án, cứ lao vọt mãi vào lối rakia rồi móc chặt vào tên đó."

Đi thôi."

ắNgười đàn ông thanh tú nắm một sợi dây đen lên và nói."

Từ từ, không biết phía bên kia là dạng thế giới gì, vẫn nên đeo mặt nạ trước, đểtránh tạo thành phiền phức không cần thiết."

Bạch Lang nói."

Có đạo lý."

Hai người còn lại cùng gật đầu, lần lượt lấy mặt nạ ra rồi đeo lên.Bọn họ nắm chặt dây thừng, lần lượt bước vào bên trong đồ án, leo vào lối ra đãbị sương mù phủ kín kia.Thế giới chân thật.Tên không trung.Xa tít trên cao.Con thiêu thân to lớn cả người có lửa cháy hừng hực đó đã bị đao quang vô tậnchém giết, cả cơn mưa lửa đầy trời mà nó phóng ra cũng hoàn toàn bị đao quangxóa sạch.Tất cả dị tượng chỉ tồn tại trong nháy mắt ngắn ngủn.Không có ai phát hiện.Trên mặt đất.Liễu Bình thu tay lại, đứng lên chào hỏi mọi người chung quanh: "Cảm ơn cáccô chú quan tâm, ta thật sự không có việc gì, giờ sẽ lập tức về nhà."

Mọi người nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của hắn, rốt cuộc cũng xác định là hắnkhông sao.Mọi chuyện kết thúc."

Cần ta đưa người về không?"

Cảnh sát hỏi."

Không cần, nhà ta cách nói này không xa, đi vài bước là đến."

Liễu Bình nói."

Được, ta đã để số điện thoại lại cho ngươi, có việc gì thì liên hệ với chúng ta,lúc nào cũng được cả, biết chưa?"

"Đã biết, đa tạ.".Cảnh sát rốt cuộc cũng yên tâm, phất tay bảo hắn rời đi.Liễu Bình vừa đi dọc theo đường cái quay về chung cư, vừa suy tư về hànhđộng tiếp theo của mình."

Một năm...

Ta phải nắm chặt thời gian, để thẻ bài thứ nguyên xuất hiện càngnhanh thì thời gian nhân loại trưởng thành sẽ càng đầy đủ."

"Bước tiếp theo nên làm thế nào đây?"

ắ ầ ầ ỗHắn đang âm thầm nghĩ thì giọng nói của Trần Ngọc Đao bỗng vang lên tronglòng: "Những tên trốn trong Hỏa chi Thánh Trụ kia không đáng tin, chúngkhông còn đủ sức lực để tham chiến, cho nên ta tìm mấy đồng bạn đến chongươi."

"Đồng bạn?

Có thể tin được không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta khảo sát rồi, ngươi cũng khảo sát rồi, chắc có thể tin."

Trấn Ngục Đao nói."

Có người như vậy à?

Là ai?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Lúc ta mang ngươi trở về thế giới chân thật, đã để lại một ít sức mạnh KiếnDiệt phát tán ở thế giới song song kia, ta cố tình hiện ra trước mặt bọn họ, nếubọn họ không quá ngốc thì nhất định sẽ tới."

Trấn Ngục Đao nói.Liễu Bình rung động mà nói: "Ý ngươi là..."

Lời còn chưa dứt.Trên trường đao bỗng bùng nổ một mũi nhọn vô hình, nhẹ nhàng trảm một cáivào hư không.Ba người lập tức xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Bọn họ đều đeo mặt nạ.Là Hắc Ám, Bạch Lang và Tinh Thần."

Thỏ Tử."

Người đeo mặt nạ Hắc Ám cất tiếng chào hỏi."

Chúng ta đi theo dấu vết của người mà đến."

Bạch Lang nói."

Ngươi chạy quá nhanh, không nói với ta một tiếng, hại ta còn tính bài mấylần."

Tinh Thần oán hận nói.Liễu Bình ngẩn ra mấy phút tại chỗ, sau đó bỗng cười rộ lên."

Ta cũng không biết, đoàn đội của chúng ta tên là gì."

Hắn hỏi.Lúc này chung quanh đã có người bắn ánh mắt quái dị tới."

An toàn, có thể gỡ mặt nạ xuống."

Bạch Lang nói.Ba người cùng tháo mặt nạ ra.ố"Đoàn đội chính là đoàn đội, muốn tên làm gì?"

Đoàn trưởng nói."

Chúng ta vốn không muốn để bất cứ kẻ nào biết sự tồn tại của mình, huống chilà tên đoàn đội."

Tinh Thần nói."

Cho nên rốt cuộc nơi này là đâu vậy?"

Bạch Lang hỏi.Liễu Bình cười cười, bỗng nói: "Các ngươi còn chưa ăn cơm đúng không."

Ba người cùng gật đầu."

Ta nhớ đoàn đội có một loại thuật có thể che giấu bí mật, chúng ta tìm một chỗăn cơm, tiện thể chậm rãi nói với các ngươi biết."

-------Chương 558: Ta đã ngửi thấy mùi BBQnướngLiễu Bình nhìn chăm chú vào ba người, chỉ thấy bọn họ còn có chút khẩntrương.Đoàn trưởng nhìn lên không trung, hình như cảm nhận được dư chấn chiến đấutrước đó.Bạch Lang nhìn ngựa xe như nước chung quanh cùng với những phi toa hìnhgiọt nước bay vút qua.Tinh Thần thì lấy ra một thẻ bài, vội vàng tẩy bài."

Không cần lo lắng, nơi này còn chưa ra đời sức mạnh Thần Bí Trắc, là thế giớimang sức mạnh đa trắc cực kỳ nguyên thủy."

Liễu Bình nói.Ba người dời ánh mắt đi.Lời nói của Liễu Bình gần như nhất trí với phán đoán của bọn họ.Vẻ mặt của bọn họ dần dần dịu lại."

Đi thôi, ta đã ngửi thấy mùi BBQnướng."

Cái mũi Bạch Lang giật giật, nói."

Có thể uống một chút rượu."

Đoàn trưởng tuyên bố, nhưng nhìn hắn ta càng giống như đang thuyết phụcchính mình.Hình như Lạc Tinh Thần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cẩn thận nói:"Không cần ký tên cho người ta nữa, thật tốt quá Liễu Bình, lần này người nhớđừng gia nhập giới giải trí nữa."

"Cái gì!

Thì ra chúng ta đã về tới lịch sử chân thật sao!"

Lạc Tinh Thần che miệng lại, giật mình thốt ra.Liễu Bình nhún vai.Ở bên cạnh hắn, Bạch Lang đang vùi đầu đối phó một miếng sườn dê nướng.Đoàn trưởng nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm với đầy vẻ thích thú, gật đầu nói:"Rượu của nơi này không tồi."

Lạc Tinh Thần nhịn không được mà nói: "Đoàn trưởng, chúng ta đang ở thếgiới chân thật đấy!

Là thời đại quá khứ trong lịch sử!

Tại sao người và BạchLang không có chút phản ứng nào cả vậy?"

"Nói có lý."

Đoàn trưởng cười tủm tỉm nói."

Cái gì mà có lý, căn bản không trả lời câu hỏi của ta."

Lạc Tinh Thần nhụt chí nói.ổ ề"Tuổi của người và Thỏ Tử đều còn nhỏ, gặp phải chuyện như vậy thật sự đángđể kinh ngạc một chút."

Đoàn trưởng vừa rót rượu cho mình vừa nói.Bạch Lang ngồi bên cạnh đã ăn xong miếng sườn dê trước mặt, gã xoa miệngnói: "Như vậy thì Thỏ Tử gặp phải một vài vấn đề chủ yếu hiện giờ, thứ nhất làgiáo hội liên hợp kia sẽ tìm đến gây chuyện với Thỏ Tử."

"Đúng vậy, chuyện này còn tương đối gấp, vậy giao cho người đi xử lý, tiện thểnhìn xem giáo hội kia có bí mật gì."

Đoàn trưởng nói."

Là một thiếu niên tên là Mã Cường, mười sáu tuổi, vóc dáng cao tương tự nhưngươi, là quyền thủ võ đạo phải không?"

Bạch Lang hỏi Liễu Bình."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, để ta giải quyết chuyện này."

Bạch Lang đứng lên, thuận tay xé một cái chân dê nướng từ trên bàn xuống, vừaăn vừa đi vào đám người.Gã lập tức biến mất."

Thật sự có thể làm ra thẻ bài thứ nguyên sao?"

Đoàn trưởng hỏi Liễu Bình."

Hẳn không thành vấn đề, chẳng qua còn cần một chút chuẩn bị."

Liễu Bình nói."

Ngươi mất đi sách thẻ và tất cả thẻ bài tùy tùng, Lạc Tinh Thần, người phụtrách bảo hộ Thỏ Tử, thế nào?"

Đoàn trưởng hỏi."

Được."

Lạc Tinh Thần đang hút một ly đồ uống, nàng thoải mái đáp.Bỗng nhiên, trong lòng ba người cùng cảm nhận được điều gì đó, họ ngẩng đầunhìn lên.Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một tòa lâu đài nguy nga hùng tráng.Lâu đài này hết sức to lớn, gần như chiếm cứ toàn bộ không trung, nếu chỉ liếcmắt một cái thì không nhìn thấy điểm cuối.Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức xuấthiện: "Bị dao động thời không của chủ thế giới làm ảnh hưởng, một á khônggian đang trùng khớp với chủ thế giới."

Các yêu tinh đang khống chế vật thể không rõ kia.Ả ếẢnh hưởng mà chuyện này mang đến chính là sẽ có đủ loại chuyện buôngxuống chủ thế giới.Càng ngày càng nhiều người chung quanh ngẩng đầu nhìn lên không trung.Đám người bắt đầu xôn xao."

Không phải là ảo ảnh đó chứ, cũng chỉ có có thể giải thích được bằng ảo ảnh."

Có người nhỏ giọng nói thầm.Một bầu không khí khẩn trương đột nhiên sinh ra.Lạc Tinh Thần nhìn lâu đài trên bầu trời, cảm thấy hứng thú mà nói: "Là ákhông gian có thể trùng khớp với chủ thế giới, thật là cơ hội ngàn năm một thuởcủa nó."

"Đúng vậy."

Đoàn trưởng lên tiếng, híp mắt nhìn về phía lâu đài kia.Lạc Tinh Thần phát hiện Liễu Bình đang nhìn mình, cho rằng hắn không rõ nênlập tức giải thích: "Á không gian là một loại thế giới thuộc về thần linh, mỗimột á không gian đều có ý nghĩa tồn tại rõ ràng."

Đoàn trưởng nói chen vào: "Á không gian này thuộc về thế giới tinh thần tàlinh, niêm phong nó lại."

Lạc Tinh Thần đẩy một đống vỏ đậu phộng trên bàn ra, đặt một thẻ bài lên bànrồi nhẹ nhàng thì thầm: "Cửu tinh liên hoàn, kết giới!"

Nàng mở thẻ bài ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ biển rộng vô biên, trên biển hiện ra quang ảnh mônglung.Phanh...

Thẻ bài biến mất khỏi mặt bàn.Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng mãnh liệt, bọc lấy dãy lâu đàinguy nga liên miên kia rồi biến mất không thấy đâu nữa.Tất cả mọi người trên cả thế giới thở dài nhẹ nhõm một hơi.Trên bầu trời xa xăm, những vị chức nghiệp giả đang bay tới chợt giảm tốc độlại.Bọn họ xoay quanh qua lại trên không trung, lại căn bản không tìm thấy tungtích của lâu đài kia.Trên mặt đất.Có người bỗng cười nói: "Ha ha ha, có phải bọn người kia chưa từng đọc sáchhay không, cả ảo ảnh mà cũng không biết nữa, còn tưởng là tận thế hoặc quáivật xâm lấn!"

Càng nhiều người thả lỏng đi, cũng bật cười theo.Những chức nghiệp giả đó lại tìm tòi một lát, sau đó hậm hực rời đi.ầ ếLạc Tinh Thần lột một hột đậu phộng, nói: "Thế giới tà linh kia rộng hai mươivạn km vuông, ta chỉ có thể đóng nó lại một ngày."

"Một ngày à?

Đủ rồi."

Đoàn trưởng nói.Hắn ta nốc sạch ngụm rượu cuối cùng, đứng lên nói: "Như vậy, Thỏ Tử cố lênđi, chuyện trên bầu trời thì giao cho ta xử lý."

"Đa tạ đoàn trưởng ra tay."

Liễu Bình nói."

Không có việc gì, ban đầu chúng ta tới là vì tìm kiếm lịch sử, không ngờ còncó thể tự mình tham dự, điều này đã xứng đáng cho tấm vé quay về."

Đoàn trưởng nói.Hắn ta hơi mỉm cười với họ rồi ôm kiếm vào ngực, xoay người đi vào đámngười.Hắc quang chợt lóe.Đoàn trưởng cũng biến mất."

Bọn họ đều đi rồi."

Lạc Tinh Thần nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ngươi có tiền không?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Có, yên tâm đi, còn muốn ăn chút gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Lại mua một chậu tôm và cua đi, vị cay."

Lạc Tinh Thần ***** môi và nói."

Ông chủ, thêm cho chúng ta một chậu tôm cua cay!"

Liễu Bình hô lớn với ông chủ đang bận rộn."

Được thôi!

Lập tức tới ngay!"

Ông chủ lên tiếng từ đằng xa.Liễu Bình đùa nghịch máy truyền tin, đặt nó lên trên bàn, đôi tay vội vàng thaotác."

Ngươi đang làm gì vậy?"

Lạc Tinh Thần hiếu kỳ hỏi."

Có một ít bài thi liên quan đến tri thức nghiên cứu khoa học, còn có một vàibài thu thập tri thức và ý kiến của công chúng xã hội, trùng hợp là ta có thể trảlời được một chút."

Liễu Bình nói."

Hữu dụng sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Tri thức vượt qua thời đại sẽ khiến người ta rất chú ý, ta cảm thấy sẽ lập tứckhiến cơ quan tổng xử lý trung ương chú ý, không biết nó sẽ làm cái gì."

Liễu Bình nói.-------Chương 559: Từng người chiến đấuLạc Tinh Thần đứng bên cạnh nhìn một lát, phát hiện tất cả đều là những con sốcông thức và mô hình buồn tẻ, nàng lập tức không còn hứng thú.Lúc này, một chậu tôm cua cay thơm ngào ngạt được bưng lên.Sự chú ý của Lạc Tinh Thần lập tức bị dời đi, nàng trong bao tay dùng một lầnlên rồi bắt đầu ăn uống thỏa thích.Mãi đến khi nàng ăn xong toàn bộ, bắt đầu nhàn nhã uống trà, Liễu Bình mớingừng bận rộn."

Không cần quan tâm đến ta, nếu người còn chưa làm xong thì có thể tiếp tục."

Lạc Tinh Thần vội vàng nói."

Chuyện này rất buồn tẻ, cũng không thể để người ngồi đây chờ mãi được."

Liễu Bình nói."

Không có gì, ta có thể ăn thêm một phần của."

Lạc Tinh Thần lập tức nói."..."

Liễu Bình."

Cho nên người thật sự bận xong rồi?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Ta có thể đóng gói một phần của vị cay, sau đó chúng ta đi về trước."

Liễu Bình đang nói giữa chừng thì bỗng dừng lại.Chỉ thấy một phi toa im hơi lặng tiếng từ trên trời giáng xuống, ngừng lại ở venđường.Cửa khoang được mở ra.Một cô gái trang điểm khéo léo, khoác chế phục chức nghiệp đi ra từ cửakhoang.Cô ta lập tức đi đến trước mặt Liễu Bình, thi lễ nói: "Ngài Liễu Bình, các cốnghiến của ngài trên phương diện phỏng đoán và kỹ thuật khiến cho rất nhiều nhàkhoa học cao cấp chú ý, xin đi theo ta."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần nhìn nhau.Cô gái này không có bất kỳ khí tức nhân loại nào, vừa nhìn là biết nó là mộtngười máy phỏng sinh."

Ta phải mang đồng bạn của mình theo."

Liễu Bình chỉ vào Lạc Tinh Thần và nói."

Đương nhiên có thể."

Nữ người máy mỉm cười nói.Bên kia.Trong một nhà xưởng bỏ hoang.Mã Cường đứng trong phân xưởng trống trải phủ kín tro bụi, mang vẻ mặt thấpthỏm chờ đợi cái gì đó.Chỉ chốc lát sau.Một người khoác áo choàng màu xám, che kín mít từ trên xuống dưới đột nhiênxuất hiện."

Không phải đã nói, không có việc gì thì đừng liên lạc với tổ chức sao?"

Người này vừa xuất hiện thì đã chất vấn.Mã Cường cúi đầu khom lưng nói: "Đại nhân, thực lực của ta đã là mạnh nhấttrong cả trường, hoàn toàn có thể góp sức cho tổ chức."

"Hoàn thành các loại nhiệm vụ và tổ chức thật sự có thù lao phong phú, nhưnghiện tại tâm tư của ngươi nên đặt ở chuyện học tập, ta nhớ bài thi văn hóa củangười trước nay chưa từng vượt qua sáu mươi điểm."

"Nhưng năng lực cách đấu của ta đã vượt qua cả giáo viên."

Mã Cường vội vàng nói."

Đánh nhau lợi hại có ích lợi gì?

Chúng ta cũng không phải xã hội đen."

Người khoác áo choàng màu xám kia ấn tay lên vai Mã Cường, nói với giọngđiệu chân thật đáng tin: "Nhớ kỹ, không có tri thức và văn hóa thì người chỉ cóthể làm tế phẩm ở giáo hội, rõ chưa?"

"Đã rõ."

Mã Cường buồn bã ỉu xìu mà gục đầu xuống."

Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì người trở về đi."

Người khoác áo choàng màu xám xua tay và nói."

Đại nhân, thật ra ta còn có một việc muốn hội báo, là về Liễu Bình."

Mã Cường lập tức nói."

À?

Chuyện gì?"

Người kia hỏi nói.Bỗng nhiên, bầu trời bên ngoài như xuất hiện động tĩnh gì.Người khoác áo choàng màu xám lập tức đi tới cửa, nhìn lên tòa lâu đài hùngtráng trên bầu trời kia.Ngay trong nháy mắt này.Một người đàn ông có chòm râu màu trắng im hơi lặng tiếng đi ra từ hư không,lẳng lặng đứng ở sau lưng Mã Cường.ấMột cánh cửa xoay đột nhiên xuất hiện, nó xoay tròn một vòng ở giữa MãCường và người đàn ông kia.Mã Cường bị cánh cửa xoay đó cuốn vào hư không, biến mất không thấy đâunữa.Mà người đàn ông kia thì đứng ở vị trí ban đầu của Mã Cường.Gã biến thành Mã Cường.Lúc này, trên bầu trời xuất hiện từng trận sương mù và quang ảnh.Lâu đài hùng vĩ dần dần biến mất.Người khoác áo choàng màu xám đi trở về, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là ảo ảnhsao?

Không giống lắm, phải trở về hỏi Đại Tư Tể một câu."

Hắn ta lại nhìn về phía "Mã Cường"lần nữa, hỏi: "Vừa rồi người nói muốn hội báo một chuyện về Liễu Bình, là cáigì?"

"À, không có gì, hắn rất thông minh, là một thiên tài, nhưng quá dễ làm ngườita đố kỵ, ta đoán hắn sắp bị các học sinh khác đánh tiếp một trận, đến lúc đó tacó thể giúp một chút không?"

"Mã Cường"nghiêm túc nói.Người khoác áo choàng màu xám không kiên nhẫn nói: "Chỉ có chút việc nhỏnhư vậy thôi à?

Tự ngươi xem tình hình rồi làm đi, về sau không được ta triệuhoán thì đừng tùy ý liên lạc với tổ chức, cố gắng học tập đi, biết chưa?"

"Đã biết, đại nhân."

Người nọ gật gật đầu, đi ra ngoài cửa rồi lập tức rời khỏi tầm mắt của "MãCường"."

Mã Cường"đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Giây lát sau.Gã lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhỏ giọng mà nói: "Thẻ trò chơi của tên ngu xuẩnMãnh Hổ kia sớm bị ta trộm đi đánh qua ải mới trả về, mà tới bây giờ hắn cònchưa phát hiện, cũng không đánh qua ải được, càng không mua thẻ trò chơimới, thật là vô cùng nhàm chán."

"Cho nên vẫn là đi theo đoàn trưởng chơi vui hơn..."."

Đáng tiếc thế giới tà linh thú vị vậy mà đoàn trưởng lại đi một mình, khôngthèm mang ta theo."."

Mã Cường"tiếc nuối lắc đầu, thân thể bỗng nằm rạp xuống mặt đất rồi hóa thành một consói trắng.ấ ắ ểChỉ thấy Bạch Lang giật giật cái mũi, híp mắt nói: "Hy vọng giáo hội này có thểgiúp ta đạt được một ít lạc thú."

Nó bước ra vài bước, thân thể chui vào hư không rồi biến mất khỏi mảnh nhàxưởng bỏ hoang này.Trong mây mù mờ mịt.Một vệt hắc quang lặng lẽ rơi xuống đất, hóa thành một bóng dáng.Là đoàn trưởng.Hắn ta nhìn vào lâu đài hùng tráng phía xa, lẩm bẩm nói: "Đã bị phát hiệnsao..."

"Tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng vì phòng ngừa bất trắc, đeo mặt nạvẫn làm người ta an tâm hơn."

Hắn ta lấy ra mặt nạ Hắc Ám rồi đeo lên mặt.Giây tiếp theo.Hắn ta nắm trường kiếm nhẹ nhàng đâm một cái về phía trước."

A a a! !!"

Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, đâm thủng cả trời cao.Chỉ thấy trường kiếm xuyên qua một hư ảnh màu xanh lục, nó đang khôngngừng giẫy giụa."

Nhân loại, mau thả ta ra, nếu không toàn bộ thế giới tà linh sẽ hoàn toàn cắnnuốt ngươi."

Hư ảnh kia không ngừng gào rống-------Chương 560: Xuất hiệnĐoàn trưởng nhìn chăm chú vào hư ảnh với vẻ đầy hứng thú, sau đó nói: "Tàlinh mê hoặc cấp thấp, được phái tới thử ta à, cũng được, ta sẽ tha cho ngươi."

Hắn ta rút trường kiếm ra khỏi thân thể hư ảnh.Hư ảnh màu xanh lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: "Coi như ngườithức thời, nhưng tại sao nhân loại như ngươi dám đơn độc tiến vào thế giới củachúng ta?"

Đoàn trưởng nói: "Bởi vì các ngươi là tà linh."."

Hả?

Có ý gì?"

Hư ảnh màu xanh lục khó hiểu hỏi lại."

Trở về nói với lão đại của các ngươi, thế giới của các ngươi bị ta đóng lại mộtngày, nếu muốn cởi bỏ thì nhanh chóng tới bái kiến ta, vậy chúng ta còn có thểtán gẫu một chút, thậm chí không cần chiến đấu với nhau."

Đoàn trưởng nói.Hư ảnh màu xanh lục cất tiếng cười to và nói: "Ha ha ha ha, nơi này chính là thếgiới tà linh, mà người lại muốn Tà Linh chi Vương của chúng ta tự mình tới báikiến người?Nhân loại, ngươi đã nhận thức rõ linh hồn người chính là đồ ăn của bọn ta chưahả!"

"Đi truyền lại đi, đừng phụ thiện ý của ta."

Đoàn trưởng lạnh nhạt nói.Tiếng cười của hư ảnh màu xanh lục bỗng vụt tắt, bình tĩnh nhìn đoàn trưởngmột cái."

Là nghiêm túc..."

Nó bay về phía sau, nhanh chóng hóa thành một vệt lưu quang, lao vào tronglâu đài kia.Đợi mấy phút.Một tiếng gầm gừ hung lệ vang lên từ lâu đài."

Hình như không quá vui sướng."

Đoàn trưởng nói.Mặt đất bắt đầu chấn động.Một con Cốt Long dài đến mấy chục mét phóng lên cao từ lâu đài, bay vềhướng đoàn trưởng.Cả người nó tỏa ra quỷ hỏa lục sắc, tạo ra một đuôi lửa thật dài trên bầu trời.ố ố ấ ế ồOanh!

Cốt Long đáp xuống mặt đất, xếp cánh lại rồi quan sát nhân loại nhỏ bétrước mặt.Ngọn lửa màu xanh lục trên người nó thiêu đốt tất cả mọi thứ chung quanhthành tro đen."

Mau cởi bỏ niêm phong, để chúng ta tiến vào chủ thế giới, nghe hiểu không?"

Cốt Long phát ra tiếng vang ồm ồm.Ở sau lưng nó, số lượng tà linh vô biên vô hạn hiện ra trên hư không, đứngtrang nghiêm bất động.Đoàn trưởng xua tay nói: "Chuyện này không phải vấn đề, nhưng ta cũng cómột yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

Cốt Long hỏi.Đoàn trưởng mỉm cười nói: "Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ta đã từngmất đi vật cười trong một trận chiến thảm thiết, tuy ngọn lửa của ngươi là màuxanh lục, không quá cát lợi, nhưng rất bảo vệ môi trường hơn nữa dáng vẻ củangười nhìn không có trở ngại gì, cho nên..."

"Làm vật cưỡi của ta đi."

Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch.Cốt Long phát ra một tiếng rít gào vang động cả núi sông, nó phẫn nộ quát: "Tamuốn đặt linh hồn người lên ác hỏa nướng một vạn năm!"

Vô số ác linh sau lưng nó ngo ngoe rục rịch, cứ như sẽ phát động công kích vàobất cứ lúc nào.Cốt Long mở cái mồm to ra, bỗng bắn phụt ra một ngọn lửa màu lục đậm.Oanh! !!

Mặt đất lập tức bị thiêu thủng.Toàn bộ thế giới bị chiếu rọi thành một màu xanh đậm.Những ác linh tụ tập phía sau Cốt Long sôi nổi tránh né về phía sau.Mấy phút sau.Ánh lửa rốt cuộc từ từ lụi đi.Tất cả những thứ trong tầm mắt của Cốt Long đều hóa thành hư ảo.Chỉ có nhân loại kia...

Tên người nhân loại nhỏ bé đang lơ lửng giữa khôngtrung kia không có lấy một vết thương.Chỉ nghe hắn ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Ta luôn cho rằng mình rất cólực tương tác với các ác linh, nhưng xem ra đàm phán lần này thất bại rồi."

Hắc kiếm dựng ở trước mặt, tỏa ra tầng tầng lớp lớp phù văn ám sắc.Người đàn ông vươn tay, nhẹ nhàng búng một cái lên thân kiếm.Đinh!ế ế ấMột tiếng động nhỏ vang lên, trường kiếm chấn động không ngừng."

Triệu hoán quân đoàn."

Người đàn ông nhẹ nhàng nói.Thịch thịch thịch thịch thịch thùng thùng Hư không chung quanh trường kiếmlập tức phát ra tiếng vang dày đặc, cứ như có vô số những tồn tại bị triệu hoánđến thế giới này.Sự thật cũng là như thế.Một đám ác linh mang khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện.Chúng có thân thể nửa hư ảo nửa chân thật, hình thái khác nhau, nhưng con nàocũng khoác chiến giáp trên người, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, chuẩn bị sẵnsàng tiến vào chiến đấu.Đoàn trưởng xua tay nói: "Không cần suy xét đến cảm nhận của ta, hủy diệt thếgiới này đi."

Ở phía sau hắn ta, số lượng ác linh vô tận đồng thời phát ra tiếng hô hào đầychiến ý hiện ngang.Cuộc chiến đã bắt đầu!Phía bên kia.Phi toa xuyên qua tầng mây, cứ bay mãi lên tít trên không trung.Rốt cuộc nó cũng đến một căn cứ không gian Trái Đất tầm thấp lơ lửng ở giữakhông trung.Cửa khoang được mở ra."

Xin mời, thưa ngài Liễu Bình."

Người máy phòng sinh dẫn Liễu Bình và Lạc Tinh Thần đi thẳng đến một cănphòng to lớn.Một lão già râu tóc hoa râm đứng bên cửa sổ, đang quan sát thế giới đèn đuốchuy hoàng phía dưới.Khi Liễu Bình và Lạc Tinh Thần tiến vào, lão mới xoay người và cẩn thận đánhgiá bọn họ."

Liễu Bình?"

Lão già đó mỉm cười nói."

Đúng vậy, ta là Liễu Bình, không biết các hạ là?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi có thể gọi ta là giáo sư Gore."

Lão già kia đáp."

Giáo sư Gore, chào ngài."

Liễu Bình nói.ắ ỗ ầ ốHắn bỗng phát hiện, trên đầu đối phương hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Chủ nô."

Đây là ý gì?

Rõ ràng là một vị giáo sư, vì sao lại là chủ nô?

Liễu Bình âm thầmkinh ngạc."

Ta đã xem những đáp án kia của ngươi, quả thật rất có sáng tạo, hơn nữa phântích từ kết cấu logic và tri thức đều hết sức kín kẽ, rất không tồi!"

Giáo sư Gore nói."

Cảm ơn ngài đã thưởng thức."

Liễu Bình nói.Giáo sư Gore nói với giọng điệu như khen thưởng: "Nhưng mà, mấy thứ ngườiviết đều quá rải rác, làm người ta rất khó thấy rõ sự ảo diệu trong đó, cho nên takiến nghị người và ta cùng làm một chuyện, xong việc thì ta sẽ cử đi học trườngđại học ưu tú nhất, sau đó trực tiếp tới làm nghiên cứu sinh của ta, ta thật sự rấtthưởng thức ngươi."

"Ngài muốn làm chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Là như vậy, ngươi xóa hết những thứ mà mình đã tuyên bố, sau đó chúng tadùng những thứ đó viết thành một bài luận văn nhất định sẽ lưu danh sử sách."

Giáo sư Gore nói."

Cũng được, vậy sẽ càng dễ làm thế giới này chú ý."

Liễu Bình đồng ý đáp.Lạc Tinh Thần bỗng nói chen vào: "Tác giả *****ên là ai?"

Giáo sư Gore nói: "Ta sẽ ghi một đoạn cảm ơn ở cuối bài luận văn, nói rõ LiễuBình là học sinh mà ta vẫn luôn hướng dẫn, hắn có cống hiến nhất định đối vớibài luận văn này."

Lạc Tinh Thần cười lạnh nói: "Cho nên người chuẩn bị cướp đoạt thành quả trithức của Liễu Bình?"

"Hắn đã có được cơ hội cử đi học đại học và nghiên cứu sinh, về sau ta sẽ tựdẫn dắt hắn trên phương diện học thuật để lấy được thành tựu thuộc về chínhhắn."

Giáo sư Gore nhấn mạnh."

Đây là giao dịch của ngươi?"

Lạc Tinh Thần bất mãn nói."

Bỏ đi,"Liễu Bình nói với Lạc Tinh Thần: "Ta chỉ lấy ra một chút hiểu biết bên ngoàithôi, nếu để lão phát luận văn thì sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa."

Lạc Tinh Thần lộ ra vẻ mặt kiên định, nàng nói: "Ta muốn xem chi tiết của lãotrước."

ấ ấ ế ấNàng rút một thẻ bài ra, lấy tay che lại, thấp giọng nói: "Nếu có sử dụng, tất cảđều hiện lên."

-------Chương 561: Ta là Valdo đến từ Luyện NgụcPhanh Một tiếng động nhỏ vang lên.Trước mặt Giáo sư Gore xuất hiện năm tên đàn ông trẻ tuổi.Bọn họ đánh giá mọi nơi, giật mình nói: "Giáo viên, tại sao ngài đột nhiên mangchúng ta đến đây."

Ánh mắt Lạc Tinh Thần lạnh như băng, nàng nói: "Liễu Bình, người thấy chưa,nhìn từ góc độ thẻ bài này thì năm học sinh này đều là đối tượng bị lão tùy ý sửdụng, là thẻ bài nô lệ hoàn toàn nghe theo lệnh của lão."

"Vậy thì thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác vậy."

Liễu Bình đứng lên và nói."

Đi."

Lạc Tinh Thần nói.Hai người đứng dậy rồi đi ra ngoài.Giáo sư Gore dán mắt nhìn thẳng vào Lạc Tinh Thần, hình như muốn duỗi taycản hai người một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.Chờ hai người ra khỏi phòng, lão mới nói với một học sinh: "Đi, triệu hồi toànbộ người máy thủ vệ ra đi, cắt đứt liên hệ giữa căn cứ và bên ngoài."

"Vâng, đạo sư."

Học sinh kia lập tức nói.Phía bên kia.Liễu Bình và Lạc Tinh Thần tùy tiện nói chuyện với nhau trên đường đi đến phitoa."

Lão ta còn muốn cưỡng chế ép buộc, cuối cùng thì ta đã rõ, trong thời đại khoahọc kỹ thuật làm chủ đạo này thì nhà khoa học là một đám người rất có quyềnthế."

Lạc Tinh Thần cười ha ha và nói."

Thật ra ta rất muốn tìm một người hợp tác thích hợp, bởi vì ta cũng không dámtùy tiện tung ra những tri thức khoa học kỹ thuật đó, dù sao thì sức mạnh củachúng có thể tạo phúc và cũng có thể hủy diệt nhân loại."

Liễu Bình thở dài và nói.Hai người bỗng đồng thời dừng lại."

Hình như có một cảm giác quen thuộc, người phát hiện không?"

Lạc Tinh Thần hỏi."...

Là khí tức của ma quỷ."

Liễu Bình nói.ề ấ ể ắ ốBọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.Ở thời đại này, ma quỷ đã lui tới nhân gian rồi sao?

Chung quanh bỗng xuấthiện từng hàng người máy.Những người máy đó cầm vũ khí trong tay, bao vây hai người lại tầng tầng lớplớp."

Ngươi làm hay là ta làm?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Việc nặng đương nhiên là để nam sĩ làm rồi."

Liễu Bình nói.Hắn tiện tay nắm lấy một đoàn hư vô, dùng sức vung xuống phía dưới.Bá!

Toàn bộ quỹ đạo của căn cứ không gian Trái Đất tầm thấp bị ngọn gió vôhình chém thành hai mảnh, mặt cắt nhìn bóng loáng bằng phẳng, giống như cáibánh kem bị cắt ra."

Xem con ma quỷ kia trước, sau đó trở về ăn tôm cua cay được không?"

Liễu Bình thu Hư Vô chi Nhận lại, hỏi."

Ý kiến hay."

Lạc Tinh Thần nói.Ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên ở các nơi trong trạm khônggian.Nó bắt đầu rơi xuống tan nát ra."

Mau xem."

Lạc Tinh Thần chỉ vào một vị trí phía dưới và nói.Liễu Bình theo nhìn lại hướng nàng chỉ, chỉ thấy trong một phòng thí nghiệmthuộc tầng nào đó của căn cứ không gian, một ma quỷ đang nằm trong một côngcụ chứa đầy dung dịch.Ma quỷ kia cứ như đã sớm chết đi lâu ngày.Liễu Bình cẩn thận quan sát nó.Một hàng chữ nhỏ lập tức hiện lên trên đầu nó: "Ma thần Luyện Ngục, đangchết giả."

"Thú vị..."

Liễu Bình nhìn ma thần đang nhắm mắt chết giả kia, có chút tò mò.Nhưng hắn vẫn chưa bay qua xem xét.Bởi vì hắn không biết rốt cục ma thần này có thực lực như thế nào."

Tinh Thần, có thể phong ấn ma quỷ kia không?

Chúng ta mang nó về rồi từ từnghiên cứu."

Liêu Bình nói.ầ Ý ếLạc Tinh Thần nói: "Ý kiến hay."

Nàng vươn hai ngón tay ra cầm lấy một thẻ bài phong ấn, đang muốn sử dụngthì sắc mặt bỗng biến đổi.Trên bầu trời hiện ra ngàn ngàn vạn vạn thuật pháp, ầm ầm đánh úp lại từ bốnphương tám hướng.Lạc Tinh Thần và Liễu Bình bị bao vây ở bên trong.Mắt thấy bọn họ sắp bị những thuật pháp dày đặc này đánh trúng Tay Lạc TinhThần hóa thành tàn ảnh, bỗng kéo mạnh một cái từ trong hư không."

Hắc động!"

Nàng khẽ quát lên.Một thẻ bài bị nàng tung ra, hóa thành một quả cầu màu đen thật lớn ngay trênkhông trung.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo Tất cả thuật pháp như bị hấp dẫn, chui vào quả cầumàu đen đó rồi biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình nói: "Đoàn trưởng đã đúng, có người làm bảo tiêu thì thật làm ngườita yên tâm."

Ánh mắt hắn lướt qua trời cao, khóa chặt vào một nơi nào đó trên không trung.Chỉ thấy Giáo sư Gore lơ lửng đang ở nơi đó, lớn tiếng quát lên: "Liễu Bình,người đã đưa ra lựa chọn sai lầm nhất!"

Lão tùy tiện vung mạnh cánh tay.Linh kiện, máy móc, thiết bị rơi rụng đầy trời và trạm không gian bay lên trờilần nữa rồi hợp lại với nhau.Trạm không gian quỹ đạo Trái Đất tầm thấp trở nên lành lặn như lúc ban đầu!Lạc Tinh Thần lại rút một thẻ bài ra, nhẹ nhàng nói: "Dám đánh lén chúng ta."

Thẻ bài kia hóa thành tinh quang vô tận trong tay nàng, không ngừng xuyênqua, cuối cùng..."

Ai Vong Tinh, tán."

Theo giọng nói của nàng, thẻ bài biến mất chỉ trong nháy mắt.Chỉ thấy vỏ ngoài của trạm không gian vốn đã lành lặn kia lại dần dần xuất hiệntừng vết rạn nhỏ.Những vết rạn đó uốn lượn bò đi như rắn, lập tức phủ kín toàn bộ trạm khônggian Chỉ trong chớp mắt.Toàn bộ trạm không gian hoàn toàn tan nát, tất cả linh kiện hoàn toàn đi vàotinh quang hư ảo, biến mất tăm hơi."

Không!

Rốt cục các ngươi là ai!"

Giáo sư Gore điên cuồng hét lên.ồ ằ ế ốMột giọng nói khác vang lên: "Bọn họ là tồn tại nằm ngoài chủ thế giới, giốngnhư ta."

Chỉ thấy một thân thể khổng lồ mà dữ tợn xuất hiện ngay phía sau giáo sư Gore.Nó biến mất trong hư không, bước từng bước về phía mọi người, dần hiện rahình dáng rõ ràng.Lúc này, thân thể nó đột ngột thu nhỏ lại mấy lần, biến thành một nhân loại bìnhthường.Nó hóa thành một người đàn ông mặc trường bào màu đen."

Là ma quỷ trước đó."

Lạc Tinh Thần nói."

Là nó."

Liễu Bình gật đầu nói.Không phải ma quỷ bình thường, mà là ma thần - Hắn thầm bổ sung trong lòng.Vẻ mặt giáo sư Gore bỗng trở nên cung kính, mở miệng nói: "Đại nhân, thật sựxin lỗi, quấy rầy giấc ngủ say của ngài."

"Không sao, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn tán gẫu với bọn họ một chút."

Người đàn ông áo đen nói.Giáo sư Gore oán hận nhìn chằm chằm Liễu Bình một cái, sau đó xoay ngườibay lên trời cao.Người đàn ông...

Hoặc có thể nói là ma thần, đang đánh giá Liễu Bình và LạcTinh Thần với vẻ mặt đầy hứng thú.Nó chỉ liếc nhìn Liễu Bình một cái, sau đó không để ý tới, mà tập trung sự chú ýlên người Lạc Tinh Thần."

Ta là Valdo đến từ Luyện Ngục, các ngươi đến từ thế giới nào?"

Người đàn ông hỏi.-------Chương 562: Ma thần và giáo hội!Lạc Tinh Thần nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình mở miệng nói: "Chúng ta đến từ Vĩnh Dạ.".Người đàn ông có hơi bất ngờ, nó đánh giá hắn một lần nữa, vẫn không nghĩ ravì sao Lạc Tinh Thần lại nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

Vĩnh Dạ sao...

Xem ra thủ hạ của ta trêu chọc phải người một nhà, ta cảm thấyrất có lỗi vì chuyện này, nhưng xin hãy trả căn cứ không gian quỹ đạo Trái Đấttầm thấp lại cho ta, trên đó có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học có giátrị, bị phá hủy như vậy thì quá đáng tiếc."

Người đàn ông nói."

Không thành vấn đề, nhưng người tính dùng cái gì để trao đổi nó?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi muốn cái gì?"

Người đàn ông hỏi."

Ta muốn biết vì sao người lại ở chỗ này."

Liễu Bình nói.Người đàn ông hiểu ý mà cười, nói: "Chẳng lẽ mục đích của chúng ta khônggiống nhau?

Nơi này chính là thế giới duy nhất có thể sinh ra linh hồn, là nơilinh hồn ra đời của Vĩnh Dạ, Luyện Ngục và đỉnh của ba đoạn Thần Trụ HưKhông."

Đại não của Liễu Bình lập tức chuyển động.Đám Ma quỷ thiết lập Kịch Bản Hắc Ám, danh sách Ngu Giả ở Vĩnh Dạ đều chỉvì một mục đích...

Đó là thu hoạch linh hồn!

Ma thần này lại trực tiếp nói rõ racâu "Nơi linh hồn ra đời", mục đích thật sự nó đi vào thế giới đã rõ như banngày."

Gần đây thu hoạch thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Số người bị dụ dỗ quả thật không ít, sau khi bọn họ chết sẽ chuyển sinh ởLuyện Ngục...

Tóm lại, việc làm ăn của ta luôn không tồi."

Người đàn ông nói."

Vấn đề cuối cùng, vì sao người lại nán lại trong trạm không gian này?"

Liễu Bình hỏi."

Khoa học kỹ thuật và tri thức là quyền lực tương đối quan trọng, nắm giữchúng tức là nắm giữ cả đời của hàng tỉ phàm nhân, chẳng lẽ không phải sao?"

Người đàn ông nói.ễLiễu Bình làm một động tác.Lạc Tinh Thần hừ nhẹ một tiếng, sau đó tung một thẻ bài ra.Hư không chợt lóe.Trạm không gian bị vô số không gian cắt chém và phong ấn kia lại xuất hiệngiữa không trung lần nữa."

Đa tạ hai vị, giữa chúng ta không còn khúc mắc cũng không có bất cứ ân oángì nữa."

Người đàn ông hành lễ và nói."

Sau này còn gặp lại."

Liễu Bình nói."

Sau này còn gặp lại."

Người đàn ông mỉm cười gật gật đầu.Thân thể Liễu Bình và Lạc Tinh Thần chợt lóe, sau đó bay về hướng mặt đất.Người đàn ông lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dángvẻ hai người đi xa, tươi cười trên mặt dần dần biến mất."

Trên người thiếu niên kia có một khí tức thần thánh khó ngửi."

Hình như người đàn ông có chút bực bội, nó phẫn hận gầm nhẹ lên: "Thật làgặp quỷ, lần nào chúng ta cũng phải cực cực khổ khổ mê hoặc chúng sinh, mớicó thể kéo mấy linh hồn vào Luyện Ngục, bọn họ lại tùy tiện nói mấy câu thì aiai cũng chủ động muốn đi lên thiên đường lúc sắp chết cả..."

"Một đám lừa đảo âm hiểm xảo trá."

Người đàn ông hung hăng phun một ngụm nước bọt, xoay người rồi chậm rãibay đến trạm không gian."

Ma quỷ kia rất lợi hại, không dễ giết lắm."

Lạc Tinh Thần ngồi trong chợ đêm náo nhiệt, thuận miệng nói."

Chúng ta mới đến, còn chưa biết rõ ràng tình hình, trực tiếp xông lên giết nó làchuyện hoàn toàn không cần thiết."

Liễu Bình nói.Cái lẩu được bưng lên.Liễu Bình nhóm lửa, nhìn chăm chú vào nước lèo cay đỏ dần dần sôi trào, hắnnói: "Thì ra nơi này là cội nguồn ra đời của tất cả các linh hồn."

"Nếu ma quỷ kia không nói dối, vậy đây là một tình báo cực kỳ có giá trị."

Lạc Tinh Thần nói.Bỗng nhiên.Một người người đàn ông đi tới rồi ngồi xuống bên bàn.Là Bạch Lang.ể ẩ"Chuyển qua ăn lẩu à?"

Gã trực tiếp cầm lấy một bộ dụng cụ ăn, bắt đầu gấp thịt."

Tình hình phía người thế nào?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Phiền phức của Thỏ Tử đã được giải quyết, hơn nữa ta đã phát hiện rốt cụcgiáo hội liên hợp kia là thế nào."

Bạch Lang nói."

Giáo hội kia ra sao?"

Liễu Bình hứng thú hỏi lại."*****ên, khoa học kỹ thuật và sức mạnh của Trắc khác trong thế giới này đềuđã phát triển cực kỳ không tồi, dưới tình huống như vậy, muốn mê hoặc mộtngười đi theo tín ngưỡng hư vô mờ mịt là cực kỳ gian nan."

Bạch Lang nói.Lại có một giọng nói vang lên bên cạnh cái bàn: "Nói thẳng kết luận đi."

Không biết khi nào, đoàn trưởng cũng đã trở lại.Hắn ta dựng hắc kiếm dựa vào cạnh bàn, bưng một ly trà lên rồi chậm rãi uống.Bạch Lang gật gật đầu nói: "Hế là giáo hội thì hoàn toàn khác với những thứchúng ta đã biết, ở một thế giới nhiều loại sức mạnh Trắc phát triển với tầm caonhư vậy, nếu không có thứ gì mạnh thật thì sẽ không ai gia nhập giáo hội cả."

"Chân thần của các giáo hội đó là gì?"

Liễu Bình hỏi.Bạch Lang lắc đầu nói: "Ta còn chưa kịp điều tra trong căn cứ bí mật ngầm củagiáo hội liên hợp, có thuật pháp dò xét rất mạnh, ta đành về trước."

Liễu Bình yên lặng gật đầu, lại hỏi: "Giáo hội có địa vị thế nào trong thế giớinày?"

"Thế giới này tôn trọng tín ngưỡng tự do, ngay cả chuyện xin thành lập mộtgiáo hội cũng không phải quá khó."

Bạch Lang nói."

Đoàn trưởng, tình huống phía người thì thế nào?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Kiếm được một vật cưỡi."

Đoàn trưởng đáp ngắn gọn, tâm tình có vẻ rất không tồi.Hắn ta hỏi Liễu Bình: "Kế tiếp người có tính toán gì không?".Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Sách thẻ và thẻ bài tùy tùng của ta đều ở lại hếttrong thế giới song song."

Ba người nhìn hắn, cùng gật đầu.ế ể ề"Trong thế giới này, các loại thể lực đều có một vùng riêng của mình, cả ma quỷcũng có một cái trạm không gian, cho nên chúng ta nên có một thể lực thuộc vềmình."

Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, lại rút ra một thẻ bài.Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.Đây là thẻ bài hệ biểu diễn *****ên do tất cả các cường giả của thế giới songsong nghiên cứu chế tạo ra."

Lại phải gia nhập giới giải trí à?"

Lạc Tinh Thần thở dài nói."

Không, ta quyết định thành lập một giáo hội."

Liễu Bình nói."

Giáo hội?"

Ba người cùng kêu lên."

Ở quê quán của ta, có lẽ nên gọi nó là môn phái."

Liễu Bình nói.-------Chương 563: Ngươi là nữ chủ giáoLiễu Bình nhìn trang giấy trong tay.Trên trang *****ên có viết: "Muốn biết bí mật của trận động đất năm đó không?Chỉ có bổn giáo có thể tinh lọc giống loài tà ác tiềm tàng trong đó!"

Trang thứ hai: "Bí văn kinh thiên động địa, vì sao xác ướp cổ dưới đáy biển cònđộng đậy!"

Trang thứ ba: "Kỳ tích ngoài không gian, du hành gia chính miệng kể rõ về xáccủa một phi thuyền vũ trụ khổng lồ."

Liễu Bình đặt một chồng giấy thật dày lên bàn cơm, hỏi: "Những thứ này đều làsách tuyên truyền của giáo hội liên hợp sao?"

"Không sai."

Bạch Lang nói."

Cái này cũng xem như giáo hội à?

Tại sao ta cảm thấy không ra gì vậy chứ?"

Liễu Bình suy tư mà nói.Bạch Lang vừa ăn thịt, vừa không ngẩng đầu đáp lại: "Ta tra xét một chút, lúctrước ngươi đi ra từ bệnh viện tâm thần, chính phủ của thế giới này vốn đã anbài người tiến vào trung học số bốn để học tập, căn bản không tồn tại giáo hộichiếu cố gì cả."

"Cho nên bọn họ là một đám lừa đảo?"

Đoàn trưởng uống rượu, hỏi."

Cái gọi là giáo hội liên hợp, chính là một giáo hội hoạt động chui, chúngkhông có đăng ký chính thức tại cơ cấu chuyên thuộc về chính phủ thế giới, chonên không dám quang minh chính đại xuất hiện."

Bạch Lang nói."

Vì sao chúng không đi đăng ký?

Chẳng lẽ chính phủ quản lý rất nghiêm khắc?"

Liễu Bình hỏi."

Không, hoàn toàn tương phản, chính phủ hoan nghênh bất cứ giáo hội nào đếnđăng ký, mà những giáo hội không đăng ký đó thì bị chính phủ chèn ép và truynã."

"Một khi đã vậy, vì sao chúng không đăng ký?"

"Chúng không có tiền."

"Đăng ký một giáo hội rất đắt sao?"

"Chúng ta ăn chầu cơm này tốn chừng năm trăm đồng, đăng ký một giáo hộichính thức cần một trăm triệu."

Bọn họ nghe vậy thì lập tức cảm thấy thoải mái.ế"Thì ra là thế, ta tra việc đăng ký giáo hội một chút."

Liễu Bình mở máy truyền tin ra, thao tác một hồi rồi ngạc nhiên nói: "Giáo hộichính thức có thể mua phòng thí nghiệm cỡ lớn, có địa bàn của mình, còn có thểmướn nhà khoa học đủ các cấp bậc!"

Hắn vỗ lên bàn một cái, đứng lên nói: "Đi, đi kiếm tiền, có tiền thì trực tiếpthành lập giáo hội, ta có thể làm ra thẻ bài thứ nguyên một mình!"

"Phải không, vậy đi thôi, đi thành lập giáo hội."

Đoàn trưởng nói."

Nhưng mà tiền..."

"Không cần nhọc lòng chuyện này, đi."

Lạc Tinh Thần buông chiếc đũa, nói.Mười phút sau.Bốn người đứng trên một con phố, nhìn vào cái máy được khảm trên váchtường kia."

Hiện tại hầu hết các nghiệp vụ đều tự xử lý 24 giờ, cho nên tuy đang lúc đêmkhuya, chúng ta vẫn có thể dùng cái máy này trực tiếp đăng ký một giáo hội."

Liễu Bình nói.Hắn đi lên trước, liên tục nhấn vào màn hình cái máy đằng trước, đưa thông tincá nhân vào rồi lựa chọn "Đăng ký giáo hội".Trên màn hình lập tức ***** một cái khung vuông: "Xin hãy đặt tên cho giáohội của các ngươi."

Liễu Bình chần chờ mấy phút, sau đó nhìn về phía ba người rồi hỏi: "Bộ bài củata tên là Vui Sương, không bằng cũng gọi giáo hội là giáo hội Vui Sướng đi?"."

Đối với một giáo hội mà nói, từ "Vui Sướng này không tốt lắm, bởi vì có thểlàm người ta nghĩ lầm sang nghĩa khác."

Bạch Lang nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình và đoàn trưởng hiểu ý, cùng gật đầu tán đồng."

Nghĩa khác là nghĩa gì?"

Lạc Tinh Thần không hiểu nên hỏi lại."

Không có gì."

Ba người đàn ông trăm miệng một lời mà đáp lại.Liễu Bình trầm ngâm nói: "Biện pháp của ta là dùng khoa học kỹ thuật để thúcđẩy thế giới này đi tới, từng bước gia tăng thể lực và cấp bậc của giáo hội, sauđó đạt được sức ảnh hưởng khiến cả thế giới chú ý, dẫn dắt toàn bộ thế giới tiếnvào giai đoạn văn minh Thần Bí Trắc."

"Vậy gọi là..."

"Giáo hội Khoa Học."

"Cái này thì không có gì trở ngại."

Bạch Lang nói."

Đơn giản sáng tỏ."

Lạc Tinh Thần nói."

Vậy quyết định thể đi."

Đoàn trưởng nói.Liễu Bình nhập bốn chữ "Giáo hội Khoa Học"vào màn hình.Lại có một cái khung vuông *****: "Xin hãy chi trả một trăm triệu tiền thế giới,hoặc là lấy vật ngang giá để tiến hành giao dịch."

Đoàn trưởng lên tiếng: "Tinh Thần."

"Được,"Lạc Tinh Thần đi lên phía trước rồi nói với cái máy: "Làm phiền chuẩn bị mộtchỗ, ta dùng vàng để chi trả."

Tường lui về hai bên, để lộ ra một căn phòng nhỏ bên trong.Một giọng nói nhắc nhở vang lên: "Xin hãy đặt vật ngang giá ở trong phòng, nósẽ không ngừng truyền tống vật đổi đến ngân hàng chỉ định."

Lạc Tinh Thần đi vào phòng nhỏ."

Tinh Thần, ngươi có nhiều vàng như vậy sao?"

Liễu Bình không yên tâm nên hỏi.Lạc Tinh Thần nói: "Vàng được hình thành từ sao neutron vũ trụ va chạm bắnra, trùng hợp trong tổ thẻ bài của ta có vô số ngôi sao, chỉ có số vàng ngang vớimột trăm triệu mà thôi, chút chuyện cỏn con."

Nàng nâng tay lên.Từng viên vàng không ngừng chảy xuống từ đầu ngón tay nàng, rơi xuống sànnhà, nháy mắt đã được truyền tống đi.Xôn xao xôn xao Những viên vàng giống như mưa to rơi liên tục xuống mặtđất, lại bị nhanh chóng chở đi.Sau đó Lạc Tinh Thần cảm thấy không kiên nhẫn, trực tiếp ném xuống từngkhối gạch vàng nặng nề.Cuối cùng.Đinh!

Một tiếng nhắc nhở vang lên: "Ngài đã giao nộp đủ phí đăng ký."

"Giáo hội Khoa Học được thành lập!"

"Ngài đạt được quyền lợi chính thức như sau:"ễ ồLiễu Bình đọc nhanh như gió, vội vàng tìm được một mục trong đó rồi nói:"Hiện tại ta muốn lập tức thực hiện quyền giao ra thân phận, thành lập thông tinthân phận chính thức cho giáo hội."

"Lạc Tinh Thần, giáo chủ giáo hội Khoa Học."

"Bạch Lang, giáo chủ giáo hội."

"Hắc ám, giáo chủ giáo hội."

"Liễu Bình, giáo sĩ kiến tập."

Một âm hưởng điện tử vang lên: "Xin chờ."

Lạc Tinh Thần dùng ngón tay thọc thọc Liễu Bình và hỏi: "Chúng ta đều là giáochủ?"

"Ngươi là nữ chủ giáo."

Liễu Bình nói."

Nhưng vì sao ngươi là giáo sĩ kiến tập?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Bởi vì ta mới mười lăm tuổi, một giáo chủ mười lăm tuổi, nói ra thì người khácsẽ cho rằng chúng ta đi ra làm trò."

Liễu Bình nói."

Tốn một trăm triệu tạo một thân phận chính thức, có hơi đắt đấy."

Bạch Lang ôm hai tay và nói."

Còn chưa xong đầu, chúng ta còn phải tìm một chỗ đặt chân."

Liễu Bình nhìn về phía Lạc Tinh Thần."

Chuyện tiêu tiền giao cho ta là được."

Lạc Tinh Thần nói."

Đúng, có Tinh Thần ở đây thì Liễu Bình người nhất định phải chọn nơi tốtnhất."

Đoàn trưởng vỗ tay và nói.Liễu Bình trầm mặc một giây, sau đó nói: "Ta thật sự có thể chọn nơi tốt nhấtsao?

Thật ra ta phát hiện một sơ sẩy của bọn họ...".Đoàn trưởng cắt ngang lời hắn: "Giáo hội phải nhanh chóng mở rộng sức ảnhhưởng, người chỉ cần làm to làm lớn, chuyện khác không cần nhọc lòng, BạchLang và ta sẽ bảo hộ giáo hội thật tốt."

"Được, có những lời này của đoàn trưởng, ta sẽ chọn một địa điểm tốt nhất chogiáo hội."

Liễu Bình trịnh trọng nói.-------Chương 564: Thời gian quá ngắnSau hừng đông.Thành phố trung tâm thế giới.Chính phủ thế giới.Vô số những người máy không cách nào đếm hết đang dọn mọi thứ ra ngoài.Trên quảng trường bên ngoài có vô số các phi toa chi chít đang không ngừngchở chúng đi.Một quan viên cao cấp vừa tới đi làm nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bắtlấy một người máy, quát lên: "Đây là chuyện gì?

Vì sao chính phủ thế giới lạichuyển chỗ?"

"Báo cáo trưởng quan, bởi vì bộ máy xử lý trung ương của thế giới đã bán ra hếttất cả các tòa nhà hành chính của chính phủ."

Người máy nói.Quan viên cao cấp sửng sốt, không thể tin mà nói: "Bán?

Không có khả năng!Nhất định là sai sót trình tự rồi!"

"Quả thật là như thế, trên thiết lập của bộ máy xử lý trung ương của thế giới,mảnh đất mà chính phủ thế giới dùng vẫn chưa được đánh dấu, cũng chưa từngcó ai dám mua, nhưng tình cảnh hôm nay đã xảy ra."

Người máy nói."

Là người nào mua?"

Cao cấp quan viên hỏi."

Một giáo hội Khoa Học."

Người máy đáp.Trên mặt quan viên cao cấp lộ ra vẻ sợ hãi, lẩm bẩm nói: "...

Thật *****,giáo hội này lại có tài chính khổng lồ như vậy!

Tâm tư và thủ đoạn kín đáo nhưthế!

Có cả quyết đoán nhất đẳng vượt trội đó nữa!

Bọn họ có bao nhiêu người?"

"Bốn người thưa trưởng quan."

"Ngươi nói cái gì! !!"

Cùng thời khắc đó.Trong tòa nhà hành chính của chính phủ thế giới.Bạch Lang ngồi xổm trên cửa sổ, giật giật cái mũi rồi nói: "Rất nhiều chứcnghiệp giả đều tới thử, sức ảnh hưởng của chuyện lần này đã không nhỏ."

"Đây là chuyện tốt."

Đoàn trưởng nói.Hắn ta nhìn về phía đại sảnh.ấ ễChỉ thấy Liễu Bình đứng trong đại sảnh, bò trên một bộ máy thực nghiệm tinhvi cỡ lớn, đang chỉ huy người máy lắp ráp.Lạc Tinh Thần đứng bên cạnh Liễu Bình, nhìn hắn bận bận rộn rộn với vẻ mặtđầy hứng thú."

Thẻ bài thứ nguyên được tạo ra, văn minh nhân loại của toàn bộ thế giới chânthật sẽ nghênh đón một bước nhảy vọt, Bạch Lang, người biết điều này có nghĩalà gì không?"

Đoàn trưởng hỏi."

Không biết, dù sao chúng ta sẽ lưu danh sử sách, đoàn trưởng người nói điềunày có nghĩa là gì?"

Bạch Lang nhún nhún vai.Đoàn trưởng có chút hưng phấn, nói: "Có nghĩa là chúng ta đang cứu vớt toànbộ lịch sử nhân loại, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với tất cảnhững thứ tồn tại trong tuyến thời gian chủ, thậm chí cả tương lai của chúng tacũng vì thế mà thay đổi theo."

Bạch Lang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Hình như có mấy chức nghiệp giảmạnh nhất muốn gây sự, sau lưng bọn họ là ba thể lực ma quỷ, Tà Linh và tậpđoàn tài chính Địa Tinh."

Gã ***** ***** môi và nói: "Lần này có thể để ta đi chơi không?"

"Vậy ngươi đi đi, đừng giết người không liên quan."

Đoàn trưởng nói."

Được."

Trên mặt Bạch Lang hiện ra nụ cười *****, gã bước nhanh vài bước hướngvề phía trước rồi hóa thành một con sói, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của đoàntrưởng.Đoàn trưởng đứng tại chỗ một lát, bỗng lẩm bẩm: "Bạch Lang thích chơi ámsát...

Vậy không đủ sức ảnh hưởng..."

Hắn ta duỗi tay rút ra một thẻ bài từ hư không, tung ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Đi,nằm bò tầng cao nhất của cao ốc."

Thẻ bài bay bổng lơ lửng, phất phới trong làn gió, sau đó đột nhiên phát ra mộttiếng vang nhỏ.Phanh!

Thẻ bài biến mất.Một con Cốt Long khổng lồ bay lên trời, lượn vòng một lát như muốn che trời,sau đó dừng lại ở tầng cao nhất cao ốc thế giới.Nó lạnh lùng quan sát thế giới, bỗng phát ra một tiếng rống giận chấn động tứphương.Trong đại sảnh.Liễu Bình nghe thấy tiếng gầm đó, sau đó lại chuyển sự chú ý đi, tiếp tục chỉhuy nhóm người máy trang bị thiết bị.ầ ố ếLạc Tinh Thần nhảy xuống từ cái máy, đi đến bên cạnh đoàn trưởng và nói:"Thế giới chân thật có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều thứ bị che giấu, chúngta phô trương như thể có quá mức quá hay không?"

Đoàn trưởng nói: "Chúng ta cần phô trương một chút, như vậy mới có thể giànhđược lòng người từ trong tay các tộc, dù sao thì..."

"Thời khắc lịch sử khi Thần Trụ Hư Không sụp đổ cũng không còn xa."

Bạch Lang máu me đầy người đi vào trong đại sảnh."

Thỏ Tử, trị liệu giúp ta."

Gã nói với một máy móc lớn."

Được."

Từ trong cỗ máy truyền ra giọng nói của Liễu Bình.Bạch Lang đứng im bất động, trên thân lại hiện lên một luồng ánh sáng thầnthánh ấm áp, chữa lành toàn bộ vết thương trên người gã.Vết thương đã lành rồi sao?

Bạch Lang giơ tay, nhấc chân, phát hiện mình đãkhông còn bất cứ vết thương nào nữa.Xem ra vết thương đã lành lặn rồi!"

Ha, có một đồng đội phụ trách trị liệu thật sự là thoải mái!"

Bạch Lang nhếch miệng cười, đang định bước đi, lại cảm thấy đầu choáng mắthoa.Cỗ máy kia lại xuất hiện một cánh cửa.Liễu Bình nhảy ra ngoài, nói với giọng áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bận váng đầu,dùng nhầm Trị liệu thuật."

Hắn lại vung ra một luồng sáng thần thánh, bắn lên người Bạch Lang.Ánh sáng thần thánh dần dần nhập vào trong cơ thể của Bạch Lang, chữa trịtoàn bộ tổn thương của gã.Bạch Lang mừng rỡ, nói: "Lần này tốt rồi."

Liễu Bình gật đầu với gã, lại trở về trong máy móc kia làm việc.Bạch Lang đi xuyên qua đại sảnh, đi tới gần cửa phòng họp, đẩy cửa ra đi vào.Lại thấy được Lạc Tinh Thần đang đọc một quyển sách.Đoàn trưởng tựa lưng vào một cái ghế bành, hai tay ôm kiếm, hai mắt khép hờ,cũng không biết đang suy nghĩ cái gì."

Có nhiều kẻ địch lắm sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Càng giết lại càng nhiều, bọn chúng đều là giáo hội cỡ lớn, có quá nhiều giáođồ."

Bạch Lang nói với vẻ khó chịu.ầ"Cần ta ra tay không?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Không, ta lại cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu thu nạp giáo đồ, làm vậy thì rấtnhiều chuyện cũng không cần chính chúng ta ra tay."

Bạch Lang nói."

Tuyển nhận giáo đồ sao..."

Lạc Tinh Thần lộ vẻ suy tư."

Đúng vậy, hay là chúng ta thành lập một học viện đi."

Bạch Lang càng nói càng hưng phấn, nói tiếp: "Vừa lúc chúng ta có bốn người,ngươi, ta, Đoàn trưởng, Thỏ Tử, mỗi người phụ trách một học viện, đó chính làbốn học viện, chúng ta kết hợp tạo thành một trường học liên hiệp, trong trườnghọc truyền dạy lực lượng hệ thần bí, ngay cả tên của trường học là gì ta cũng đãnghĩ tới, cứ gọi là..."

Đoàn trưởng từ từ nhắm hai mắt, xen lời: "Bạch Lang, chúng ta chỉ có mộtnăm."

Bạch Lang cụt hứng, nói: "Cũng vậy, thời gian quá ngắn."

-------Chương 565: Đột sinhLúc này, từng đợt sóng chấn động kỳ dị từ trong đại sảnh trung ương của khuvăn phòng truyền tới, quét ngang bốn phương tám hướng.Ba người đều im lặng.Ngay sau đó...

Bọn họ đồng thời xuất hiện trong đại sảnh, nhìn về phía máymóc khổng lồ kia.Liễu Bình đang kinh ngạc ngồi cạnh bộ máy đó, trên tay cầm lấy một hộp kimloại dày khoảng mười centimet, phía trên có các loại thiết bị điện tử "Thất bạirồi sao?"

Bạch Lang hỏi.Liễu Bình gật đầu..Đoàn trưởng nhìn tới hộp kim loại trên tay hắn, nói: "Đã có hình thức ban đầu,ta đoán không mất bao lâu nữa, là có thể làm ra thẻ không gian chân chính."

Liễu Bình không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hộp kim loại trên tay, lộ ra vẻtrầm tư suy nghĩ."

Chuyện mà Đoàn trưởng phán đoán, chắc hẳn cũng sẽ không sai."

Lạc Tinh Thần mỉm cười."

Rất tốt, nếu như thẻ không gian có thể sáng tạo sớm hơn, thế giới chân thật sẽcàng có thêm nhiều thời gian để mạnh hơn."

Bạch Lang hưng phấn nói.Liễu Bình vẫn không nói chuyện.Đoàn trưởng nhìn hắn, hỏi dò: "Có vẻ như người có một vài cảm ngộ mới?"

"Đúng vậy, ta có chút hiểu biết mới liên quan tới lực lượng bản chất của hệ thầnbí."

Liễu Bình nói.Đoàn trưởng cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nếu như ngươi không ngại thì hãy nóira chúng ta nghe chút."

Liễu Bình nói: "Quy tắc của nhiều văn minh tụ hợp lại, kỳ thực là một loại độtsinh."

"Ví dụ như?"

Đoàn trưởng hỏi."

Ví dụ như robot mà chúng ta hiểu về văn minh khoa học kỹ thuật, nếu như giatrì luyện kim thuật của văn minh ma pháp cho nó, như vậy robot sẽ biến thànhmột loại ma pháp sinh mệnh, vào lúc này, nếu chúng ta lại cho nó một bộ phápmôn luyện khí của văn minh tu hành, nó sẽ tự luyện chế bản thân nó trở thànhmột tồn tại càng thêm kỳ diệu hon."

"Đây chỉ là một ví dụ đơn giản."

"Hệ thần bí chính là do lực lượng của các văn minh kết hợp với nhau, bởi vậylực lượng mới ra đời này mới có thể áp đảo các văn minh khác, thực ra nếu nhưtìm hiểu từ lý luận của văn minh khoa học kỹ thuật mà nói, nó có thể xưng lànguyên lý 'đột sinh'."

Liễu Bình nói."

Ngươi đã nói tới bản chất, rất tốt, ta đoán ngày hôm nay hoặc ngày mai làngười có thể sáng tạo ra thẻ không gian."

Đoàn trưởng khen ngợi."

Hình như Đoàn trưởng cũng có nghiên cứu về vấn đề này?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, cũng hơi hiểu biết chút, thế nhưng nó không phải thế mạnh của ta."

Đoàn trưởng nói.Liễu Bình đi một vòng quanh máy móc khổng lồ, kiểm tra tất cả các thiết bị, rồimới nói: "Ta chỉ cần khởi động máy móc một lần nữa, ắt có niềm tin tạo ra thẻkhông gian."

Đoàn trưởng và Lạc Tinh Thần, Bạch Lang đều nở nụ cười."

Cố lên!

Chúng ta chờ chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này."

Lạc Tinh Thần nói.Lúc này, truyền tới từng đợt tiếng gõ cửa.Liễu Bình ngừng tay, cau mày nói: "Thật nhiều người."

"Đúng vậy, để bọn chúng vào, dù sao sớm muộn bọn họ đều biết."

Đoàn trưởng nói.Bạch Lang đi tới, mở cửa đại sảnh.Ở ngoài có bảy tám người khác biệt, bọn họ có trẻ có già, có nam có nữ, thoángnhìn thì rất giống người bình thường, thế nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiệncử chỉ thần thái của bọn họ, thậm chí khí tràng của bọn họ đều khác biệt vớingười bình thường."

Mời tới."

Bạch Lang nói.Mấy người đi theo gã tiến vào đại sảnh."

Mạo muội tới chơi, thật sự là bởi vì động tĩnh vừa rồi quá kinh người."

Một ông lão tóc trắng xóa nói.Ông ta mặc lễ phục màu đen, phía sau có hai chiếc cánh như ẩn như hiện.Ở cạnh ông ta có một người đàn ông vạm vỡ, xăm khắp người lớn tiếng nói:"Toàn bộ pháp tắc trên thế giới đều bắt đầu biến đổi, tới cùng thì các ngươiốmuốn làm cái gì?"

Đoàn trưởng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình gật đầu, giới thiệu: "Chúng ta đang chế tạo thẻ không gian."

Đám người yên tĩnh vài giây.Ông lão tóc trắng thở dài nói: "Điều này sẽ dẫn tới những tồn tại quỷ dị am hiểulực lượng hệ thần bí, mặc dù chúng ta cũng nắm giữ rất nhiều lực lượng mạnhmẽ, thể nhưng vẫn không thể ứng đối bọn chúng được."

Một người lùn vẻ mặt bỉ ổi quát: "Mau dùng lại, không nên làm như vậy, nếukhông toàn bộ thế giới chân thật đều bị các chúa tể hệ thần bí hủy diệt!"

"Nếu không chúng ta sẽ ra tay ngăn cản các ngươi."

Một người khác cũng nói.Đoàn trưởng khoát tay, nói: "Sớm muộn bọn chúng cũng sẽ hủy diệt nơi này,mà những việc chúng ta đang làm, là mong muốn đi ra một con đường mới,trong vận mệnh đã bị xác định trước này."

Liễu Bình nói: "Các ngươi đã không kịp ngăn cản chúng ta nữa rồi, bởi vì ta đãbắt cóc một thể không rõ, chuyện này đã đi về hướng không thể cứu vãn nữarồi."

"Bắt cóc... thể không rõ...

Không, ta không tin."

Tên lùn hét lên."

Yên tĩnh, ta có thể cảm giác được hắn không nói láo."

Một cô gái nói.Đám người kia lại yên lặng.Nếu như chuyện đó là thật, vậy thì thật sự không có khả năng cứu vãn nữa.Điều duy nhất có thể làm, chính là tranh thủ thời gian từng giây từng phút đểcho thế giới này mạnh lên.Mạnh tới mức đủ để chống lại sự hủy diệt sắp tới!

Ông lão tóc trắng hỏi: "Thờigian mà chúng ta còn có là bao lâu?"

"Một năm."

Liễu Bình nói.Ông lão tóc trắng quay người đi khỏi đại sảnh, cũng không quay đầu nói:"Chúng ta sẽ sóng vai chiến đấu với các ngươi, hi vọng có thể bảo vệ nơi ra đờilinh hồn duy nhất này, thế nhưng nếu như nơi này cũng bị hủy diệt, ThiênĐường sẽ trở lại Thần trụ Hư Không để tránh né, hi vọng các ngươi cũng đừngtrách cứ."

Người đàn ông toàn thân đều là gai kia nói: "Chúng ta cũng sẽ chiến đấu với thểkhông rõ, thế nhưng nếu thất bại, chúng ta cũng sẽ trở lại Thần trụ Hư Không,dùng để bảo vệ tính mạng của bản thân mình."

Hắn ta cũng quay người rời đi.Những người khác nhìn nhau, hậm hực đi theo ra ngoài.Cửa lại đóng lại.Bốn phía khôi phục yên tĩnh.Liễu Bình nói: "Bọn họ còn không biết, Thần trụ Hư Không cũng sẽ bị vỡ vụn."

Bạch Lang nói tiếp: "Sau đó đám vô sỉ của trận doanh Thần Thánh sẽ lấy lý dochinh phạt ma quỷ, thực ra là trốn xuống Thần trụ Luyện Ngục, chiếm cứ mộtmảnh địa bàn thật lớn tại thế giới Luyện Ngục.Xin lỗi, mặc dù ngươi là trận doanh Thần Thánh, thế nhưng ta không có ý nóingươi."

"Không sao."

Liễu Bình lắc đầu nói.Đoàn trưởng nói: "Trên thực tế, vạn tộc trong Hư Không đều sẽ trốn tới Thầntrụ Luyện Ngục, chỉ có một số nhỏ có thực lực thấp, mới không thể không ở lạiHư Không sống lay lắt..."

Liễu Bình hoàn thành việc kiểm tra máy móc, rồi mới thao tác trên giao diện,nói: "Trước lúc đó..."

"Hãy để chúng ta truyền cho thế giới này nguyên lý 'đột sinh', hi vọng bọn họ cóthể nhanh chóng tiến bộ tại hệ thần bí, ít nhất cũng có thể thu hoạch được lựclượng tự vệ."

Hắn nhấn xuống phím cuối cùng.Máy móc thí nghiệm khổng lồ bắt đầu chấn động.Tiến vào chương trình chế tạo thẻ bài-------Chương 566: Tứ Thánh Trụ và Thần trụ Hư KhôngCùng lúc đó, Liễu Bình rút một tấm thẻ ra.Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.Hắn giơ thẻ bài lên, ho nhẹ, hỏi ý kiến ba người bên cạnh: "Các ngươi thấy hìnhtượng của ta có vấn đề gì không?"

"Tóc hơi dài, trước kia ta chính là nhà tạo mẫu tóc."

Bạch Lang vươn tay, móng tay thon dài sắc bén lay động vài cái.Kiểu tóc của Liễu Bình được thay đổi.Nhìn qua, hắn càng thêm tinh thần, càng thời thượng.Bạch Lang hài lòng gật đầu."

Rất đẹp trai mà, nếu như có thêm một chiếc áo khoác thì tốt."

Lạc Tinh Thần nói, vung tay lên, một chiếc áo khoác rơi xuống trên người LiễuBình.Liễu Bình mặc áo khoác vào."

Có thể lên TV"Đoàn trưởng gật đầu nói.Liễu Bình ném tấm thẻ kia ra ngoài.Bup!

Một tiếng vang nhẹ xuất hiện.Thiết bị truyền thông trên toàn thế giới bắt đầu kết nối tiến hành phát trực tiếpvới Liễu Bình.Liễu Bình hoàn thành biểu thị thẻ không gian, còn muốn tiếp tục giới thiệu nócho toàn bộ thế giới biết."

Tấm thẻ bài trên tay của ta..."

"Có tên là thẻ không gian."

"Các vị, nó có thể mở ra không gian mới, thiết lập hệ sinh thái, cất giữ mọi vậtchất và sinh mạng, giống như là hình thức ban đầu của một thế giới cỡ nhỏ."

"Ý nghĩa mà nó đại biểu, chủ yếu là để mọi người cảm nhận được quy tắc vậndụng lực lượng của tầng thứ cao hơn."

"Đúng vậy, ta nói chính là hệ thần bí."

"Hệ thần bí, tức là đột sinh do lượng lớn pháp tắc hội tụ lại."

"Ví dụ như tất cả mọi người đều không rõ, tại sao ta có thể kết nối tất cả thiết bịtruyền thông để tiến hành phát trực tiếp, thế nhưng nếu như người hiểu được kỹthuật mạng máy tính của văn minh khoa học kỹ thuật, Hư Không cảm ứng phápcủa văn minh Ngôn Linh, cùng với một vài pháp tắc không gian, cường độ linhồ ấ ể ểhồn cũng không được thấp hơn 50 điểm, cũng có thể thử nghiệm sử dụng loạithẻ bài này."

"Đây là sản phẩm của Giáo hội Khoa Học chúng ta."

"Ta tha thiết chân thành hoan nghênh tất cả mọi người gia nhập Giáo hội KhoaHọc."

"Thế nhưng chúng ta cũng sẽ không quản lý sự vụ chi tiết trong Giáo hội, chonên tính tới bây giờ vẫn đang tuyển nhận tầng quản lý."

"Thế giới mới, khởi đầu mới, chờ người tới."

Liễu Bình thu hồi thẻ bài.Sóng vô hình phun trào trong hư không, dần dần hóa thành thủy triều mãnh liệt,quét sạch toàn bộ thế giới.Bốn người yên lặng cảm nhận những thứ này.Đoàn trưởng vui mừng nói: "Pháp tắc trên thế giới đã bắt đầu tụ họp, văn minhsắp thăng cấp."

Bạch Lang nói: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự giao hết Giáo hội cho người của thờiđại này quản lý?

Sự thực thì đối với bọn họ, hệ thần bí có quá nhiều bí ẩn màbọn họ không hiểu, ta sợ sẽ làm ảnh hưởng tới sự vận hành của Giáo hội."

"Hay là chúng ta xem có tùy tùng am hiểu quản lý và kinh doanh hay không,góp lại với nhau, để chúng tới chủ trì Giáo hội?"

Đoàn trưởng nói.Hắn ta lấy bộ bài ra, nhanh chóng lật qua lật lại.Lạc Tinh Thần cũng lấy một bộ bài ra, tìm kiếm từng tấm một, nói: "Ta nhớrằng ta cũng có mấy tấm thẻ Tinh linh, trong đó cũng có một vài tồn tại am hiểucông tác quản lý..."

"Ta cũng có, thế nhưng chưa bao giờ dùng qua."

Bạch Lang nói.Bộ bài của Liễu Bình vẫn đặt tại thế giới song song, lúc này lại không cóchuyện gì làm, đơn giản ngồi ở bên cạnh, nhìn xem ba người liên tục tìm kiếmthẻ bài.Bỗng nhiên...

Một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Này, có một chuyện mà tanghĩ chúng ta không thể không tới nói cho ngươi biết."

Liễu Bình hơi giật mình.Giọng nói này là giọng nói từ trụ thanh đồng truyền tới khi trước.Với lại...

Khi giọng nói này vang lên, Đoàn trưởng, Bạch Lang và Lạc TinhThần đều nhìn sang."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.ề ể ấ"Xảy ra chút phiền phức, thể không rõ kia đã chạy mất."

Giọng kia nói với vẻ ngượng ngùng."

Cái gì!

Chạy mất!"

Liễu Bình không nhịn được mà hét lên."

Bởi vì nó thừa nhận mình thất bại, còn đánh cược với chúng ta, nói chúng tachắc chắn không thể nhắm mắt lại đếm ngược hai trăm...

Quên đi, đây là lỗi củachúng ta, cho nên chúng ta lập tức tới tìm ngươi, hi vọng người và các bạn củangươi có thể bắt nó trở về."

Giọng nói kia nói."

Chẳng lẽ nó còn chưa trở về thế giới của nó?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi chúng ta biết đã bị lừa, lập tức đánh thức một Thánh Trụ khác."

Toàn bộ thế giới bỗng hóa thành ánh sáng tản đi.Một thế giới hư vô xuất hiện trước mắt mấy người.Trong thế giới này, có một cột trụ thanh đồng khổng lồ dựng đứng tản ra ánhsáng nhạt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi gặp được một trong Tứ Thánh Trụ thời đại quá khứ: Thánh Trụ -Phong.]Giọng nói kia nói: "May mắn các ngươi đã nghiên cứu ra thẻ không gian, bởivậy chúng ta mới có thể đánh thức Thánh Trụ này, lực lượng của nó đã trải rộnghư không và toàn bộ thế giới chân thật."

"Sẽ phát sinh cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Bất cứ tồn tại nào muốn rời khỏi phạm vi hư không và thế giới chân thật, đềusẽ bị kéo một Cánh cửa Thế Giới."

Lời vừa nói xong.Một cánh cửa thanh đồng xuất hiện trước mặt bốn người.Giọng nói kia nói: "Nó cần phải chiến thắng người mà chúng ta đã chọn, mới cóthể rời khỏi nơi đây."

"Như vậy, ai trong số các ngươi vào chiến đấu với nó?"

"Chỉ một người được vào thôi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, đây là chiến đấu tuyệt đối công bằng, người thắng có thể rời khỏiCánh cửa Thế Giới, đi tới bất cứ vị trí nào mà mình muốn."

Giọng nói kia nói.ễ ẫ ềLiễu Bình đang ngẫm nghĩ, lại nghe được giọng nói của Đoàn trường truyền tớitừ phía sau:"Để ta vào đi."

Hắn ta nhanh chân bước tới cánh cửa thanh đồng, nói: "Thỏ Tử còn quá nhỏ,Bạch Lang cần được bảo vệ mới có thể phát huy thực lực mạnh mẽ, mà nănglực của ta khá cân đối, đủ để ứng đối Thể không rõ."

"Đoàn trưởng, không sao thật chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Yên tâm đi, ta sẽ mang theo thi thể của Thể không rõ kia trở về."

Đoàn trưởng nói."

Được, vậy thì nhờ ngươi."

Liễu Bình nói.Đoàn trưởng đẩy cửa thanh đồng ra, đi vào.Trong thế giới hư vô chỉ còn lại Liễu Bình, Bạch Lang và Lạc Tinh Thần.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Chiếc trụ thanh đồng này cũng không phải làtrụ thanh đồng mà các ngươi cư trú, tại sao các ngươi lại có thể sử dụng lựclượng của nó?"

"Trên chiếc Thánh Trụ - Phong này, ban đầu cũng có Linh giống với chúng tatồn tại, thế nhưng có vẻ như chúng nó đã bị *****, vĩnh viễn không thể phụcsinh."

Giọng nói kia nói."

Cho nên các ngươi có thể lợi dụng lực lượng của nó?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 567: Hiện tại, trở về!Giọng nói kia nói với giọng ấp úng: "Đáng nhẽ là không thể, thế nhưng chúngta đã dùng rất nhiều tâm sức, mới miễn cưỡng kích hoạt lực lượng của nó."

"Linh của cây cột này cũng không có ở đây...

Như vậy, những Thánh Trụ khácthì sao?"

Lạc Tinh Thần bỗng hỏi."

Không rõ nữa."

Giọng nói kia trả lời."

Các ngươi không quan tâm lẫn nhau như thế nào sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Hừ, Linh của ba cây cột khác đều nói chúng ta không đáng tin cậy, còn hợp lạivới nhau tiên đoán, nói bộ tộc chúng ta trong tương lai sẽ lơ là sơ suất thả raThể không rõ, từ đó dẫn tới thế giới bị hủy diệt."

Giọng nói kia nói với vẻ căm tức.Liễu Bình, Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đều im lặng.Lạc Tinh Thần lấy một bộ bài ra, xào bài cực nhanh, sau đó rút một tấm thẻ bàira.Trên thẻ bài có vẽ một kẻ ngu mặc trang phục đủ mọi màu sắc."

Nghịch Vị Ngu Giả... vắng mặt...

Đoàn trưởng sẽ không chết, thế nhưng sẽ bịquấn vào trong phiền phức."

Lạc Tinh Thần cau mày, nói.Bạch Lang bỗng giật mình, nói ra: "Cạm bẫy mà ta đặt tại phụ cận Giáo hội đềuđã bị kích hoạt, có vẻ như bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, ta cần phải đi xemchút."

"Để gã ra ngoài."

Liễu Bình nói."

Không có vấn đề gì."

Giọng nói kia vang lên.Trong nháy mắt, Bạch Lang biến mất khỏi tầm mắt của hai người.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Còn hai Thánh Trụ nữa đâu?

Ta hi vọng cácngươi buông bỏ thành kiến, tìm kiếm bọn chúng, có lẽ còn kịp cứu Linh trênđó."

Giọng nói kia nói: "Thôi được, chuyện này là do lỗi của chúng ta, hiện tại chúngta sẽ triệu hồi bọn chúng tới đây.ế ầThế nhưng các ngươi cần phải chú ý, khi Tứ Thánh Trụ cùng hiện thân, có lẽ sẽcó dị tượng xuất hiện, không cần ngạc nhiên."

"Dị tượng gì?"

Lạc Tinh Thần hỏi với vẻ cảnh giác.Chỉ cần trò chuyện mấy lần, nàng đã không còn tín nhiệm đối phương nữa."

Khi Tứ Thánh Trụ cùng xuất hiện, có lẽ sẽ dẫn tới Thần trụ Hư Không hiệnlên.Các ngươi đều là phàm nhân, chỉ cần không nhìn chằm chằm vào nó, cũng sẽkhông có chuyện gì."

Giọng nói kia vang lên.Ngay sau đó...

Từng chú ngữ dài dòng khó đọc được nói ra.Trong thế giới hư vô, dần dần xuất hiện ba hư ảnh hùng vĩ nối liền trời đất.Ba hư ảnh này dần dần ngưng thực, hiện ra hình dạng của trụ thanh đồng.Một chiếc trong đó có mây mù lượn lờ.Chính là Thánh Trụ - Hỏa.Mà hai trụ thanh đồng còn lại, một cái hiện đầy hoa văn rạn nứt, một cái khácthì có hơi nước mịt mù màu xanh đậm.Xem ra, hai cái này là Thánh Trụ - Địa và Thánh Trụ - Thủy.Trong hư không Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Tứ Thánh Trụ Địa, Thủy, Hỏa, Phong đều bị đánh thức.][Lực lượng của Tứ Thánh Trụ đang cộng hưởng với nhau, sắp triệu hồi Thần trụHư Không xuất hiện]Ánh mắt Liễu Bình thu lại, hỏi: "Thế nào?

Trên những Thần trụ kia có còn Linhhay không?"

Một lát sau...

Từ trong Thánh Trụ - Hóa truyền ra tiếng nghẹn ngào: "Không có,hình như bọn chúng đều đã bị diệt sát hoàn toàn...

đây đúng là một bi kịch."

Bỗng nhiên...

Liễu Bình cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ kéo hắn,dùng tốc độ vượt xa tưởng tượng rơi xuống phần hư không phía dưới.Có lẽ chỉ trong một nháy mắt, hoặc là thời gian đã mất đi ý nghĩa.Tóm lại.Một giây sau....Hắn phát hiện mình bỗng chui vào trong một thế giới hoàn toàn tối tăm và hưvô.Không, đây không phải là thế giới.Đây mới thật sự là Hư Không!

Sau đó, Liễu Bình nhìn thấy một cột trụ thanhđồng.ồĐây là một trụ thanh đồng to lớn vượt xa Tứ Thánh Trụ, thậm chí vượt xa cảThần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, hầu như nó chiếm hết toàn bộ tầm mắt củaLiễu Bình, đứng sừng sững tại hư không vô tận."

Hắn tới."

Một giọng nói vang lên.Liễu Bình ngẩng đầu, lại thấy bên cạnh trụ thanh đồng, có hai người đang yênlặng lơ lửng.Một nam một nữ.Người đàn ông kia đang quan sát hắn một cách tỉ mỉ.Cô gái thì khoanh tay, nói nhỏ: "Nói xong chuyện này, chúng ta cần phải rời đingay lập tức, nếu không sẽ không kịp tới bên kia."

"Ngươi nói đúng."

Người đàn ông đáp xong, bay tới trước mặt Liễu Bình, đưa một tấm thẻ bài chohắn.Liễu Bình không nhịn được mà hỏi: "Các hạ là..."

"Không còn kịp rồi!"

Vẻ mặt người đàn ông này trở nên nghiêm túc: "Coi như Thời Gian ở đây, cũngkhông kịp nói tỉ mỉ, nghe đây:"."

Chẳng mấy chốc mà Tứ Thánh Trụ Hư Không sẽ vỡ vụn, người cần phải thuthập mảnh vỡ của bọn chúng, đồng thời sau khi hoàn thành chuyện này cần phảirời khỏi thế giới chân thực trong đoạn lịch sử này ngay lập tức, nếu không phíabên người sẽ không còn bất cứ hi vọng nào."

Liễu Bình không hiểu ra sao, còn chưa kịp nói cái gì đã thấy trên tay rất đauđớn.Tấm thẻ bài kia dán chặt bàn tay của hắn, hóa thành đồ án màu đỏ ngòm, nhậpvào máu thịt của hắn rồi biến mất không thấy gì nữa.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trong lịch sử của thế giới chân thật, có một ngày không tồn tại.][Nó ở trong tấm thẻ bài này.]Liễu Bình đang quan sát, lại nghe được người đàn ông kia nói: "Nhớ kỹ, lịch sửchia làm hai con đường, một đường đi về phía 'Hỗn Độn', một con đường khácđi về phía đột sinh, người cần phải đảm bảo con đường bên phía người khôngxảy ra vấn đề gì, tương lai mới có một tia hi vọng."

"Hiện tại, trở về!"

Người đàn ông kia bỗng đẩy hắn đi.Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài, trong nháy mắt gia tốc, bay về nơi ban đầu.Vào khoảnh khắc cuối cùng.ắ ềHắn nhìn về phía hai người kia.Hai người kia đã biến mất không thấy gì nữa.Trên trụ thanh đồng sau lưng hai bọn họ, có một bộ Thi thể khổng lồ vẫn luôn bịđóng đinh trên đó.Toàn thân Thi thể này mặc áo giáp đen, cho dù đã chết mất, vẫn tản ra khí thế***** ngập trời, làm cho người ta cảm thấy run rẩy liên tục.Chỉ trong chớp mắt...

Cảnh tượng toàn bộ biến mất.Hai chân Liễu Bình rơi xuống đất.Hắn trở về vùng thế giới hư vô mà Tứ Thánh Trụ hiện lên.-------Chương 568: Chính là Lưỡi Đao Hư Vô!Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn quan sát bốn phía.Lại thấy Lạc Tinh Thần đang đứng cạnh mình, ngẩng đầu quan sát bốn cột trụhùng vĩ.Bạch Lang vừa mới rời đi.Đoàn trường tiến vào cánh cửa thanh đồng, đang nghĩ cách tóm lại Thể khôngrõ ý đồ chạy trốn kia.Mọi thứ đều không khác biệt gì, tựa như là...

Từ khi mình đi khỏi Thần trụ HưKhông trở về, thời gian mới bắt đầu lưu động trở lại.Trên Thánh Trụ - Hóa truyền ra từng đợt tiếng nức nở."

Hóa ra trong tứ Thánh tộc, chỉ còn bộ tộc chúng ta còn tồn tại, nếu biết cácngươi phải gặp tai nạn, chúng ta sẽ.."

Trên Thánh trụ, giọng nói kia buồn bã nói: "Sớm nên dừng lại việc chơi trốntìm."

Lạc Tinh Thần nghe không nổi nữa, không nhịn được mà hỏi: "Chẳng lẽ trừchơi ra, các ngươi không còn chuyện gì cần làm nữa sao?"

Giọng nói kia hơi ngừng lại, mới nhỏ giọng nói: "Coi như xét trong tứ thánh tộcĐịa, Thủy, Hỏa, Phong thì bộ tộc chúng ta cũng là tồn tại cổ xưa nhất, chúng tathông hiểu mọi thứ trên thế giới, đối với chúng ta thì cuộc sống chỉ là một tròchơi mà thôi, thể nhưng khi chúng ta sinh ra đã phải chịu một loại bệnh lạ, nógọi là..."

"Bệnh khi không còn tìm kiếm thú vui thì sẽ buồn bã mà ngủ mất, nếu như saukhi tỉnh lại vẫn không tìm kiếm thú vui nữa thì sẽ buồn tủi mà chết'."

Lạc Tinh Thần im lặng.Đối với loại chủng tộc làm cho người khác không còn lời nào để nói, cũngkhông thể diễn tả được này, người nói cái gì với bọn chúng đều vô dụng.Liễu Bình lại bị những lời nói này hấp dẫn.Tồn tại cổ xưa nhất.Thông hiểu mọi thứ.Ý nghĩ trong đầu hắn xuất hiện liên tục, bỗng nhiên nói: "Các ngươi đã lợi hạinhư vậy, ta lại có một việc muốn nhờ ngươi."

"Ngươi nói đi."

Giọng nói kia vang lên.Liễu Bình lật tay rút Lưỡi đao Hư Vô ra, lắc nhẹ một cái, tách Trấn Ngục đao rakhỏi đao Hư Vô.ắ ồHắn giơ cao trường đao thanh đồng, giơ tới trước Thánh trụ - Hỏa, cao giọnghỏi: "Thanh đao này thiếu mất một vỏ đao, các ngươi có biết phương pháp chếtạo vỏ đao là như nào hay không?"

"Ồ?

Nó lại ở trong tay của ngươi sao?"

Giọng nói kia kinh ngạc hỏi.Ngay sau đó...

Trong Hỏa Thánh Trụ vang lên từng đợt xì xào bàn tán.Một lúc lâu sau...

Giọng nói kia vang lên lần nữa: "Chắc hẳn thế giới chân thậtđã phát hiện vận mệnh tương lai là hủy diệt, nên nó đã tiêu hao tất cả lực lượngtinh hoa, ngưng tụ ra thanh đao này, muốn dùng nó để bảo vệ toàn bộ thế giới."

"Có thể nói, thanh đao này chính là Linh của thế giới, là ý chí thế giới."

"Cho nên, khi nó vừa xuất thế, cũng đã nhận được danh hiệu "Lưỡi đao bảo hộchủ thế giới."

Liễu Bình nghe vậy thì rất rung động, hỏi: "Như vậy, làm thế nào mới có thểchế tạo ra một vỏ đao thuộc về nó?"

Trên Hỏa Thánh Trụ, giọng nói kia trả lời: "Thứ có thể chứa đựng thanh đaonày, sẽ chỉ tới từ Tứ Thánh Trụ cũng đang bảo vệ thế giới này."

"Vỏ đao của thanh đao này cần được Tứ Thánh Trụ công nhận, mới có thể xuấtthế!"

Liễu Bình lại cảm thấy thanh đao trên tay đang run lẩy bẩy.Từ trong trường đao truyền ra một giọng nói: "Nó nói đúng, chỉ có lực lượngcủa Tứ Thánh Trụ mới có thể chứa đựng ta, ngươi nhanh hỏi chúng nó nên làmnhư thế nào.Liễu Bình lập tức hỏi: "Cần phải làm những gì, mới có thể thu hoạch được sựcông nhận của Tứ Thánh Trụ?"

Giọng nói kia lại vang lên từ trên Hỏa Thánh Trụ: "Ngươi tạo ra thẻ không gianvượt thời đại, cống hiến trong lĩnh vực không - thời gian làm cho cả thế giớithăng cấp, Phong Thánh Trụ cũng vì vậy mà hiện lên."

"Ngươi đã đạt được sự công nhận của Phong Thánh Trụ, thế nhưng tiếc rằng bộtộc cư trú trên Thánh trụ đã biến mất hoàn toàn..."

"Được rồi, chúng ta có thể giúp ngươi, ngươi đi tới trước mặt Phong Thánh Trụđi."

Liễu Bình theo lời đi tới trước Phong Thánh Trụ.Mấy giây sau...

Giọng nói kia lại vang lên từ Phong Thánh Trụ: "Chúng ta cóthể miễn cưỡng giả mạo bộ tộc kia, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Lúc nào cũng có thể."

Liễu Bình giơ Trấn Ngục đao lên, nói.Giọng nói kia ho nhẹ, rồi lấy giọng điệu trang nghiêm bình thản mà nói: "Thờigian, ngươi là cát lưu động mà chúng sinh không thể cầm giữ, lại là bạn chí thâncủa ta."

"Trong hư không vô tận, ta dùng cát thời gian ban cho ngươi sự công nhận củaThánh trụ, làm đạo của ngươi có nơi có thể ở lại!"

Từ trên Phong Thánh Trụ truyền ra ánh sáng màu xanh mênh mông.Những ánh sáng này như là một biển ánh sáng, dần dần hội tụ tại hư không phíatrên đỉnh đầu Liễu Bình, rồi ầm ầm lao xuống, bắn thẳng về phía lưỡi đao củaTrấn Ngục đao."

A!"

Liễu Bình nắm chặt trường đao, lớn tiếng hét lên.Hắn chỉ có thể dùng toàn lực nắm chặt chuôi đao, không cho nó bị ánh sáng vôtận đẩy bay ra ngoài.Khoảng bảy tám giây sau....Tất cả ánh sáng đều nhập vào trong lưỡi đao của Trấn Ngục đao, tản ra từng đợtánh sáng xanh bên ngoài thanh đao.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Phong ThánhTrụ."[Trường đao có một loại uy năng mới phụ thuộc:][Hư Thần.][Thuyết minh: Phát động uy năng này, ngươi có thể triệu hồi bản thân người tạimột thời không song song khác, chiến đấu giúp người trước khi người xuấtđao.][Tới từ lực lượng vĩ đại của Phong Thánh trụ.]Liễu Bình giật mình Khi mình thu hoạch được Trấn Ngục đao, đã từng thấyđược uy năng này tại phần thuyết minh của binh khí Hư Thần..Nó chính là uy năng của vỏ đao!

Hiện tại mình đã được uy năng *****ên, cònmấy uy năng khác, chắc hẳn cũng cần những Thánh Trụ khác công nhận, mớicó thể hiện lên.Trần Ngục đao run lên, nói: "Thực ra ta sắp không thể chịu đựng nổi nữa, rấtnhanh sẽ không thể ngăn cản lực lượng vận mệnh cắn trả ngươi, thế nhưng maymà đạt được uy năng này, nó có thể cho ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tăngcường lực lượng của ta""Cho nên người còn có thể kiên trì tiếp?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, thậm chí người còn có thể thử lực lượng uy năng của vỏ đao nữa."

Trấn Ngục đao nói.Liễu Bình hơi tò mò, vung trường đao lên, âm thầm kích hoạt "Hư Thần".Hư không tách ra.ấ ễMột bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Hình dáng của nó giống hệt với Liễu Bình, trên tay còn cầm một thanh đao hưvô.Chính là Lưỡi Đao Hư Vô!"

Đây là chính ta tại thế giới song song sao?

Tại sao lại là cái bóng?"

Liễu Bình tò mò hỏi.Giọng nói kia lại vang lên tại Phong Thánh Trụ: "Đây là ý của chúng ta..."

"Bởi vì mỗi lần ngươi kích hoạt 'Hư Thần, nó bắt được đều là chính người tạithời không song song vừa bị chia tách khi người kích hoạt 'Hư Thần', dù là thựclực hay những thứ khác, đều giống hệt với người, cho nên hắn cần phải xuấthiện với hình thái là cái bóng, bất cứ khi nào đều có thể tiêu tán, để tránh choluật nhân quả trở nên hỗn loạn."

-------Chương 569: Kết minhLiễu Bình lại nhìn về phía thuyết minh trong hư không, phát hiện phần thuyếtminh của "Hư Thần"lại thêm nửa câu nữa:[Hư Thần.][Thuyết minh: Khi kích hoạt uy năng này, ngươi có thể triệu hồi chính người tạithời không song song, chiến đấu giúp người trước khi người xuất đao, cũng cóthể tiêu tán bất cứ khi nào mà người muốn.]Liễu Bình gật đầu, nói: "Như vậy, ta nên làm cái gì để đạt được những Thánhtrụ khác công nhận?".Giọng nói kia nói: "Ngươi muốn đạt được sự công nhận của Hỏa Thánh Trụ,cần phải đạt được chúng ta công nhận."

"Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi chờ một lát."

Từ trên trụ thanh đồng truyền ra những tiếng xì xào bàn tán, giống như nhữngtồn tại đang cư trú trên trụ thanh đồng đang bàn luận điều gì đó vậy.Một lát sau...

Giọng nói kia ho nhẹ, nói: "Nếu như kết cục của thế giới này làhủy diệt, người cần phải tìm tới một nơi ở mới giúp chúng ta.Chỉ cần người thề sẽ làm được điều này, chúng ta sẽ ban cho ngươi sự côngnhận của Hỏa Thánh Trụ."

Lạc Tinh Thần đứng bên người Liễu Bình, âm thầm truyền âm: "Đám tồn tạinày không đáng tin cậy, người cần nghĩ rõ ràng."

Liễu Bình hỏi: "Các ngươi đã mạnh như vậy, chẳng lẽ còn cần gửi hi vọng nơita?"

"Không có cách nào cả, là do người không biết kẻ địch ***** tới mức nào...ngươi có thể đáp ứng chúng ta hay không?"

Giọng nói kia hỏi với vẻ hồi hộp."

Thế nhưng ta chỉ là một Thẻ bài sư cấp 43."

Liễu Bình nói.Giọng nói kia nghiêm túc nói: "Thế nhưng người có được danh hiệu 'Mộ Quangchi Ủng, trong tương lai, ngươi chắc hẳn đã từng làm được chuyện mà vô sốngười đều chưa từng làm được, chúng ta đi theo ngươi bởi vì ngươi là ánh sángduy nhất trong hủy diệt."

"Tốt, ta đáp ứng."

Liễu Bình nói.ẩ ấ ế ế ắViệc khẩn cấp bây giờ là chế tạo vỏ đao, nếu như có được vỏ đao, vận mệnh cắntrả sẽ không xảy ra, chính mình mới có cơ hội đi làm càng nhiều chuyện hơn!Về phần tộc đàn trên Hỏa Thánh Trụ này, lực lượng lẫn tri thức của bọn chúngđều rất kinh người.Cùng lắm thì có việc sẽ hỏi bọn chúng, thế nhưng không giao việc cho chúng đilàm.Điều này cũng có thể được!

Trên Thánh trụ, giọng nói kia trở nên vui vẻ: "Tốt,chúng ta sẽ kích hoạt Hỏa Thánh Trụ... chờ đã, nơi này là Phong Thánh Trụ,chúng ta cần trở về Hỏa Thánh Trụ, ngươi cũng tới đi."

Liễu Bình xoay người, đi vào trước Hỏa Thánh Trụ bị mây mù che phủ.Một giọng nói từ trên Hỏa Thánh Trụ vang lên, âm điệu như ca hát: "Cuối cùngcũng tới thời điểm này, trước khi Thánh trụ bị hủy diệt, chúng ta nhận được mộtlời hứa."

"Tứ Thánh Trụ cần dựa vào lực lượng của tộc chúng ta, mới có thể truyền thừatới tương lai."

"Mà chúng ta cũng ban cho Mộ Quang Giả kỳ tích mà hắn hi vọng."

Tất cả mây mù tản đi.Trên trụ thanh đồng xuất hiện vô số nhà gỗ, vườn hoa, dòng sông, cây cối, bãicỏ và mộ bia.Những thứ này như bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, xoay chung quanh trụthanh đồng, liên tục xoay quanh mà lên, hầu như hiện đầy thân trụ.Tới cùng là loại lực lượng nào, mới có thể làm được tới mức này?

Liễu Bìnhquan sát một cách tỉ mỉ.Phía dưới những chiếc nhà gỗ kia, đều có tấm ván gỗ dài mảnh được đóng đinhtrên thân trụ.Toàn bộ trụ thanh đồng đều có vô số đinh dài rỉ sét.Tất cả mọi thứ đều bị đóng trên thân trụ.Trong những kiến trúc này, có từng nhóm sinh vật hình người kích thước nhỏbé, sau lưng còn có đôi cánh chim bay múa liên tục.Một người tí hon đội vương miện, ngồi trên bảo tọa do tảng đá xếp thành, mộttay cầm ly kem ly đã ăn một nửa, một tay khác thì gãi bàn chân, vẻ mặt nghiêmtúc, nói: "Mộ Quang Giả, từ giờ trở đi, chúng ta coi như đã kết đồng minh."

"Không có vấn đề."

Liễu Bình nói.Tất cả người tí hon đều hoan hô.Người tí hon đội vương miện gật đầu, rút ra một chiếc gậy nhỏ bẩn thỉu phíadưới vương tọa, chỉ vào Liễu Bình, nói: "Hôm nay, tại nơi này, tộc Yêu Tinhchúng ta quyết định ban cho ngươi lực lượng của Hỏa Thánh Trụ."

Nó vừa nói xong.ồ ắ ầTrụ thanh đồng bắt đầu vang lên những âm thanh nhỏ.Ánh sáng như ngọn lửa màu đỏ thẫm từ trong cột trụ tản ra, chiếu sáng toàn bộthế giới hư vô.Thế giới bị luồng sáng đỏ chiếu sáng.Ánh sáng đỏ thẫm như dung nham sôi trào nhập vào trong Trấn Ngục đao, làmcho bề ngoài của nó dát lên một tầng đỏ máu.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Hỏa Thánh Trụ.][Trên trường đao có một uy năng mới phụ thuộc:][Luân Chuyển][Không nhận bất cứ tổn thương nào bởi đòn tất trúng, mọi tổn thương đều dopháp thuật phòng ngự hoặc vật phẩm tiếp nhận][Tới từ lực lượng vĩ đại của Hỏa Thánh Trụ.]Trấn Ngục đao phát ra tiếng reo hưng phấn.Liễu Bình hiểu ý, đưa mắt về phía Thủy Thánh Trụ và Địa Thánh Trụ, hỏi: "Tacần làm cái gì mới có thể đạt được sự công nhận của hai Thánh trụ này?"

Vua Yêu Tinh nói: "Thủy Thánh Trụ biết được mọi tri thức và bí mật trên thếgian, ngươi cần phải nói cho nó biết mười tri thức hoặc bí mật mà nó khôngbiết, mới có thể thu hoạch được lời chúc phúc của nó.".Liễu Bình suy nghĩ một lát, đi tới cạnh Thủy Thánh Trụ, nói: "Trong tương lai,lực lượng hệ thần bí sẽ xuất hiện dưới hình thức thẻ bài, cung cấp lực chiến đấumạnh mẽ cho mọi người."

Thủy Thánh Trụ không phản ứng chút nào."

Vô dụng, Thủy Thánh Trụ còn được gọi là Toàn Tri Trụ (trụ biết tuốt, hừmhùm)."

Vua Yêu Tinh lắc đầu, nói: "Những tri thức xuất hiện trong tương lai, nó cũngbiết, nó biết toàn bộ kiến thức trong quá khứ lẫn tương lai, toàn bộ tri thức và bímật đều không thoát khỏi cảnh bị nó ghi chép lại."

"Nó biết mọi thứ?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng."

Vua Yêu Tinh nói."

Như vậy, chẳng phải là chúng ta muốn biết cái gì cũng có thể hỏi nó rồi?"

Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lộ ra nét thương hại, nói: "Không nênhỏi nó bất cứ vấn đề gì, đồng minh của ta, nếu không người sẽ bị phá sản."

"Nói như vậy, giá cả còn rất cao..."

ễLiễu Bình thở dài, chậm rãi bước đi trước Thủy Thánh Trụ.Đây là cột trụ biết được mọi thứ.Nếu như đã biết được mọi thứ, vậy thì tìm đâu ra mười tri thức hoặc bí mật mànó không biết chứ?

Liễu Bình ngẫm nghĩ vài giây, bỗng dừng lại.Đúng vậy.Chỉ có tri thức mà trong quá khứ lẫn tương lai đều chưa từng xuất hiện, mới phùhợp yêu cầu.Liễu Bình xoa tay.Hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ tri thức nào vẫn chưa từng xuất hiện.Một giây...

Hai giây...

Hắn nghĩ tới đáp án.Đó chính là hiện tại.Chỉ có hiện tại.Đó nhất định phải là tri thức hoàn toàn mới, chỉ xuất hiện tại hiện tại!-------Chương 570: Vỏ đao Tứ Thánh Trụ"Vừa lúc ta đã nắm giữ Hồn lực, có thể dùng để kích thích toàn bộ lực lượngthuật pháp của các văn minh khác nhau, thế nhưng chưa bao giờ thâm nhập thửnghiệm cả..."

"Dùng lực lượng nguyên tố, ngưng tụ quả cầu lửa!"

Hắn niệm chú ngữ.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Người tiêu hao 0.5 điểm Hồn lực, kích hoạt ma pháp cấp thấp.]Liễu Bình xòe tay ra.Vù...Một quả cầu lửa nóng bỏng lớn chừng quả đấm xuất hiện trên lòng bàn tay LiễuBình."

Đây là Hỏa Cầu thuật của văn minh ma pháp, là Toàn Tri Trụ, chắc hẳn ngườiđã biết mọi tin tức của nó."

"Thế nhưng đây cũng không phải là trọng điểm."

Hắn nâng tay khác lên, sử dụng pháp quyết.Một con rồng do lửa ngưng tụ xuất hiện trong hư không tăm tối, bay múa vàivòng trên bầu trời.Liễu Bình điều khiển thủ quyết, quát khẽ: "Nuốt!"

Con rồng lửa sinh động như thật kia bay thấp xuống, mở miệng rộng, nuốt quảcầu lửa trên tay Liễu Bình xuống.Liễu Bình nhắm mắt lại, thủ quyết trên hai tay biến ảo, đồng thời lẩm bẩm:"Dùng lực lượng nguyên tố, ngưng tụ quả cầu lửa!"

Con rồng lửa kia xông lên bầu trời, liên tục bay múa, bỗng nhiên dùng giữakhông trung, há miệng phát ra tiếng gầm về một vùng tăm tối trong hư không.Trong chốc lát.Từng quả cầu lửa cháy hừng hực từ trong miệng rồng phun ra ngoài.Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ con rồng đều biến mất.Nó hóa thành quả cầu lửa bay đầy trời, bay vụt tới sâu trong hư không, dần dầnbiến mất trong tầm mắt mọi người.Liễu Bình nhìn qua Thủy Thánh Trụ, nói: "Đây là thuật pháp mà ta vừa sángtạo, kết hợp Hỏa Long Quyết của văn minh tu hành và Hỏa Cầu thuật của vănminh ma pháp với nhau."

"Thuật này chưa từng xuất hiện trong quá khứ lẫn tương lai, nó chỉ xuất hiện tạinơi này, với lại ta đảm bảo trong tương lai cũng không ai sử dụng nó."

ắ ẳ ể ế"Chắc hẳn loại thuật pháp này, có thể coi như là một kiến thức mới nói cho nóbiết."

"Thử xem đi!"

Vua Yêu Tinh nói.Liễu Bình đi tới một bên Thánh Trụ, phối hợp với thủ quyết giảng giải phươngpháp thi triển thuật pháp một lần, sau đó nghiêm túc nói: "Thuật này có tên là: ""Kết cục bi thảm của Hỏa Long bị tiêu chảy nặng do ăn quá nhiều."

Thủy Thánh Trụ lay động nhẹ.Vua Yêu Tinh bỗng đứng dậy từ vương tọa, lớn tiếng nói: "Có tác dụng!

Nócông nhận thuật pháp do người sáng tạo!"

Liễu Bình phấn chấn."

Tên của thuật thứ hai ta cũng đã nghĩ kỹ, cứ gọi là: ""Vì để Trấn Ngục đạo thu hoạch được vỏ đao âu yếm cho nên sáng tạo ra thuậtthứ hai."

Lạc Tinh Thần cảm thấy hứng thú, hỏi: "Như vậy, thuật này là như thế nào?"

"Ta vẫn chưa nghĩ ra."

Liễu Bình đi tới đi lui một vòng, rồi mới vỗ tay.Sau lưng hắn, bóng ma vẫn luôn theo sát hắn cũng cùng vỗ tay.Đây là Liễu Bình tới từ thế giới song song do "Thần Hư"sáng tạo ra.Trong tương lai, chưa từng có người nào tìm được vỏ đao.Cho nên cũng không có bất cứ người nào lợi dụng "Thần Hư"sáng tạo ra bất cứ thuật pháp nào.Hoàn mỹ!

Liễu Bình nói: "Nhìn kỹ, thuật này là như vậy."

Hắn và cái bóng phía sau đều cùng giơ trường đao lên.Cách Không Tràm - Song Trọng Bạo!

Từ trên song đao truyền ra từng trận gợnsóng vô hình, va chạm lẫn nhau, tạo ra bão đao sắc bén hoàn toàn hỗn loạn vôtự.Thủy Thánh Trụ lại phát ra từng đợt tiếng vang nhỏ."

Có tác dụng, Liễu Bình!"

Lạc Tinh Thần giơ ngón tay cái, nói.Đứa nhóc này một lời không nói lại sáng tạo ra thuật pháp.Đây là thiên tài cỡ nào chứ!

Vua Yêu Tinh đứng dậy khỏi bảo tọa, cao giọngnói: "Ngay cả Thủy Thánh Trụ đều giải quyết được, xem ra có hi vọng!"

Đám yêu tinh cũng vỗ tay.ễ ế ầ ếLiễu Bình mỉm cười, nói: "Nếu "Thần Hư' đã sinh ra ta trong thế giới songsong, là chuyện chưa từng xuất hiện, như vậy chuyện này cũng quá dễ làm mà."

Sau đó...

Hắn cùng cái bóng của hắn phối hợp một cách hòa hợp, một hơi sángtạo mười thuật pháp hoàn toàn mới."

Đáng tiếc, một vài thuật pháp trong này rất không tệ, về sau không thể dùngchúng nó nữa sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Không sao cả, về sau lại sáng tạo thuật pháp mạnh hơn."

Liễu Bình nói.Khi hai người nói chuyện, Thủy Thánh Trụ tản ra luồng sáng màu xanh đậm,tản ra toàn bộ thế giới hư vô, làm cho mọi thứ trở nên như mộng như ảo.Vua Yêu Tinh bay ra ngoài, rơi xuống trên Thủy Thánh Trụ, che miệng, bắtchước một loại giọng điệu tràn ngập trí tuệ nào đó: "Lấy tri thức và bí mật củavạn vật và chúng sinh là biển, ta tán thành hành động của ngươi, cũng ban chongươi chúc phúc bí mật nhất, thâm sâu nhất."

Vừa dứt lời.Ánh sáng tản khắp hư không liên tục phun trào, tụ tập lại một cách dịu dàng,hoàn toàn bám lên lưỡi đao của Trấn Ngục đạo.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Trường đao: Trấn Ngục của người đã thu được chúc phúc của Thủy ThánhTrụ.][Một loại uy năng mới đã phụ thuộc trên trường đao.][Giam Mặc.][Người cầm đao này, có thể nghe nói mọi bí mật, không cần sợ hãi.][Tới từ lực lượng vĩ đại của Thủy Thánh Trụ.]Tên trường đao đã phụ thuộc ba loại lực lượng, theo thứ tự là Hỏa, Phong,Thủy.Hiện tại, chỉ thiếu chúc phúc của Địa Thánh Trụ mà thôi!

Vua Yêu Tinh vừamới bay trở về Hỏa Thánh Trụ, cao giọng hét lớn: "Ta không thể tin nổi, đã baonhiêu năm rồi, lại có thể chính mắt nhìn thấy vỏ đao Trấn Ngục sinh ra!"

Nó còn kích động hơn cả Liễu Bình nữa."

Chỉ còn lại Địa Thánh Trụ, xin hãy nói cho ta biết."

Liễu Bình nói.Đám người cùng nhìn tới.Thánh trụ đầy vết rạn có vẻ như cũng đã cảm ứng được cái gì đó, bắt đầu phátra những tiếng vang nhỏ.ế ế ắ ầThế nhưng khi nó vừa mới kêu vang, những vết rạn phía trên thân trụ lại bắt đầulan tràn phức tạp hơn.Nét mặt Vua Yêu Tinh biến đổi, lớn tiếng nói: "Nhanh!

Ba cột trụ khác côngnhận cùng chúc phúc đã làm cho nó bắt đầu công minh, nó sắp vỡ vụn, ngườicần phải hoàn thành yêu cầu của nó ngay lập tức!"

"Mặt đất chứa đựng mọi thứ."

"Liễu Bình, người cần phải tìm tới đồ vật không thuộc thế giới chân thật, chônnó xuống phía dưới Địa Thánh Trụ, trợ giúp nó kích hoạt lần chúc phúc cuốicùng!"

Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Liễu Bình, hắn vội vàng hỏi: "Cái thứ gì là vậtkhông thuộc thế giới chân thật?"

Vua Yêu Tinh nói nhanh: "Là thứ dù là quá khứ hay là hiện tại, tương lai đềuchưa từng chôn xuống mặt đất!

Ngươi cần phải tìm tới nó!"

Nó vừa nói xong.Trên Địa Thánh Trụ, những vết rạn kia lại tiếp tục lan tràn.Thần Thánh trụ bắt đầu lay động, thế nhưng vẫn luôn phát ra những tiếng vang.Nó cũng đang thúc giục nhanh chóng vậy!

Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn vềphía cửa thanh đồng.Trong của thanh đồng, có thể không rõ không thuộc về thế giới này.Nếu như Đoàn trưởng có thể chiến thắng Thể không rõ kia...

Thi thể của nó rấtphù hợp yêu cầu!

Thế nhưng...

Thế nhưng...

Đoàn trưởng vẫn chưa đi ra.Thân hình Liễu Bình bay qua, rồi bay thấp xuống phía dưới Địa Thánh Trụ.Tiếng vang của Thánh Trụ càng thêm gấp rút.Nó sắp không chịu đựng nổi nữa!

Liễu Bình bỗng có một ý nghĩa Có vẻ như,cái trụ này đang muốn nói với mình cái gì đó...

Cảnh tượng trước mắt bỗng biếnmất.Liễu Bình như đang chứng kiến một cảnh tượng...

Thi thể khổng lồ mặc áo giápđen bị đóng đinh trên Thần trụ Hư Không kia đã sống lại.Nó tránh thoát toàn bộ trói buộc, bám vào Thánh trụ mà leo lên phía trên.Trong bóng đêm và hư không vô tận, tốc độ của nó càng ngày càng nhanh.Mục tiêu của nó là đỉnh của Thần trụ!

Thế giới chân thật ở tại nơi đó!-------Chương 571: Nghênh chiến!Trong khoảnh khắc.Tất cả cảnh tượng đều biến mất.Liễu Bình cũng hạ quyết tâm."

Cám ơn người đã nói cho biết những điều này, xem ra đã không thể do dự, cầnphải để cho Trấn Ngục đao thu được vỏ đao phù hợp với nó."

Hắn lấy xuống một vật từ bên hông.Gấu trúc.Nó chính là tù phạm bị một bộ bài "Nơi Lưu Vong"phong ấn.Thế giới loài người chỉ giam giữ nó mà thôi."

Làm gì vậy?

Tới lượt ta ra sân phát huy tác dụng sao?"

Gấu trúc hưng phấn hỏi."

Đúng vậy, chưa từng có kẻ nào chôn được người, chúng ta cần chôn một lát."

Liễu Bình nói.Hắn đào một hố đất phía dưới Địa Thánh Trụ, bỏ gấu trúc vào, sau đó lại lấp đấtlên.Ngay sau đó..Cả vùng đều chấn động Địa Thánh Trụ bỗng hiện lên ánh sáng màu vàng óng.Vua Yêu Tinh lướt qua, có vẻ như sợ Địa Thánh Trụ vỡ vụn vậy, cũng khôngdám leo lên Thánh trụ, chỉ dám đưa tay đặt lên Thánh Trụ, nói: "Mặt đất chứađựng mọi thứ, dung nạp mọi thứ, sinh ra mọi thứ."

"Phàm nhân, ta sẽ phóng xuất lực lượng, chúc phúc cho người và trường đaocủa ngươi."

Nó vừa nói xong.Ánh vàng xông lên bầu trời đêm, rồi lao thẳng vào người Liễu Bình và TrấnNgục đao.Trong khoảnh khắc đó.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Địa Thánh Trụ.][Trường đao đã thu hoạch được vỏ đao.][Vỏ đao này có thể tiếp nhận toàn bộ uy năng của thanh đao, đó chính là ân huệcủa đại địa.][Tới từ lực lượng vĩ đại của Địa Thánh Trụ.][Đã tập hợp đủ lực lượng của Địa, Thủy, Hỏa, Phong.Tứ Thánh Trụ đã chế tạo vỏ đao này cho ngươi.][Vỏ đao này có ba uy năng là 'Giam Mặc', 'Luân Chuyển', 'Hư Thần, cũng đãhoàn toàn xuất hiện.][Vận mệnh cắn trả đã bị loại bỏ hoàn toàn.][Ngươi đã trở thành chủ nhân chân chính của Trấn Ngục đao.]Đây là một vỏ đao màu xanh đen.Trên vỏ đao có sương mù bốn màu lượn lờ, bọn chúng lúc ẩn lúc hiện, thếnhưng khi người ta quan sát cẩn thận, lại không nhìn thấy gì cả.Khi Trấn Ngục đao cắm vào trong, hư không xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:[Đạo đã về vỏ.][Lực lượng Tứ Thánh Trụ trong vỏ đao đã kích hoạt.][Ngươi có thể sử dụng Giam Mặc, Luân Chuyển', 'Hư Thần'.]Liễu Bình thắt đao tại bên hông, ánh mắt lại chuyển tới Địa Thánh Trụ.Hắn nói nhỏ: "Cảnh tượng mà người truyền cho ta... là sự kiện đang phát sinh,đúng không?"

Địa Thánh Trụ sừng sững bất động."

Ngươi thấy được cái gì?"

Lạc Tinh Thần hứng thú, hỏi.Liễu Bình đang định nói chuyện, lại cảm thấy lay động mạnh.Toàn bộ thế giới hư vô như bị thứ gì xung kích, lắc lư liên tục như là động đấtvậy.Tất cả mọi người đều bay lên, lơ lửng giữa không trung."

Nó sắp nát!"

Vua Yêu Tinh hét lớn.Địa Thánh Trụ lung la lung lay, vết rạn bên ngoài càng dày hơn, cuối cùng...Toàn bộ Thánh trụ đều nổ vang sụp đổ.Mảnh vỡ của Thánh trụ rải xuống đất, chất đống một chỗ.Một luồng sương mù nhạt hiện lên phía trên đống mảnh vỡ, liên tục cuồn cuộn,sôi trào, cuối cùng hóa thành một màn hình to lớn.Trong bóng đêm hư không vô tận, một Thần trụ đứng sừng sững bất động.Một người khổng lồ mặc chiến giáp màu đen đang bò lên phía trên Thần trụ.Bỗng nhiên...

Người khổng lồ hơi dừng lại, nhìn về phía bóng đêm hư không vôtận.ể ấ ổ ồNhững người nhìn tới màn hình cũng có thể nhìn thấy, người khổng lồ này đeomột chiếc mặt nạ dữ tợn và vặn vẹo, làm cho không thấy rõ mặt mũi của nó làgì, thế nhưng đám người Liễu Bình lại sinh ra một cảm giác rất quái dị.Nó đang nhìn chúng ta.Đúng vậy.Nó phát hiện chúng ta!

Người khổng lồ rít gào, nói: "Bắt đầu tiến hành diệtvong toàn bộ linh hồn."

Nó vừa nói xong.Từng lớp vảy màu đen từ trên người người khổng lồ khoác giáp rớt xuống.Những mảnh vảy đen này vừa bay đi, vừa hóa thành các loại quái vật khổng lồlại quỷ dị."

Thể không rõ!"

Lạc Tinh Thần thất thanh nói.Đám thể không rõ dùng tốc độ cực nhanh xẹt qua hư không tăm tối, bay về phíađỉnh của Thần trụ Hư Không.Tất cả sương mù đều tiêu tán.Cảnh tượng cũng biến mất."

Thế giới chân thật sẽ bị hủy diệt thật sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không đơn giản như vậy!"

Vua Yêu Tinh nhảy dựng lên, hét lớn."

Còn có cách nào nữa sao?"

Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh nói: "Khi trước chúng ta đã lợi dụng lực lượng của Hỏa ThánhTrụ, đã thiết lập một quy tắc mới tại thế giới chân thật: ""Sau khi toàn bộ Thể không rõ giáng lâm, chỉ có thể hoạt động trong một khuvực nào đó, không thể xưng bá toàn bộ thế giới!"

Liễu Bình bỗng nhớ tới.Khi trước, mình vừa gặp mặt chúng nó, tại phía sau giảng đường, bọn chúng đãlợi dụng lực lượng của Hỏa Thánh Trụ, thiết lập quy tắc này.Vẫn còn hi vọng!

Liễu Bình nói: "Chúng ta cần phải trở lại thế giới chân thậtngay lập tức, nghĩ cách ứng đối nhũng Thể không rõ kia tấn công!"

Vua Yêu Tinh nhảy lên, bay tới Phong Thánh Trụ, lớn tiếng nói: "Chờ ta kíchhoạt lực lượng của Phong Thánh Trụ!"

Nó vỗ mạnh lên Thánh trụ, quát: "Dựa vào lực lượng của Phong Thánh Trụ,thiết lập quy tắc thế giới là: "ỗ ầ ể ể ế ế"Mỗi lần chỉ có một Thể không rõ có thể tiến vào thế giới chân thật!"

Ngay sau đó, Vua Yêu Tinh lại bay tới Thủy Thánh Trụ, vỗ mạnh rồi lớn tiếngnói: "Thiết lập: Thể không rõ không thể biết được tình huống của Thể không rõkhác là như thế nào."

Nó bay thấp tới trước đống mảnh vỡ của Địa Thánh Trụ, lắc đầu thở dài nói:"Đáng tiếc, nếu như Địa Thánh Trụ vẫn còn, chúng ta hoàn toàn có thể cấmtuyệt toàn bộ lực lượng không rõ."

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói: "Quy tắc thế giới do Tứ Thánh Trụ thiết lập,không thể đánh vỡ sao?"

Vua Yêu Tinh nói: "Không, có một hạn mức cao nhất, một khi Tứ Thánh Trụkhông thể thừa nhận nổi thì bọn chúng đều sẽ vỡ vụn, thế nhưng hiện tại chúngta đã không có cách nào khác cả, chỉ có thể hi vọng trước khi tình huống đóxuất hiện, có thể chiến thắng hết thảy kẻ địch!"

Liễu Bình bỗng nhớ tới hai người mình gặp phải trong hư không.Bọn họ căn dặn mình, cần phải thu thập được mảnh vỡ của Tứ Thánh Trụ...Liễu Bình bay tới trước đống mảnh vỡ của Địa Thánh trụ, vung tay lên, thu hồitoàn bộ mảnh vỡ.Lạc Tinh Thần rút một tấm thẻ bài ra, ném ra ngoài.Bụp!

Hư không tách ra một cái khe, dần dần mở rộng, hiện ra cảnh tượng thếgiới chân thật bên ngoài.Toàn bộ thế giới, mỗi một địa phương đều bị động đất kinh khủng ảnh hưởng.Phòng ốc sụp đổ.Nhà cao tầng gãy vỡ.Sóng thần cao tới mấy trăm mét xuất hiện trên biển.Ầm..."

Chúng ta sẽ ở nơi đây duy trì Thánh Trụ, các ngươi hãy ra ngoài nghênh địch!"

Vua Yêu Tinh nói."

Được."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần bay ra ngoài, lại rơi xuống đại sảnh của Giáo hộiKhoa Học.Lạc Tinh Thần tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, nói: "Thể không rõ *****ên sẽgiáng lâm tại trung tâm thành phố, xem ra người khổng lồ kia thật sự biết đượcchúng ta vừa mới nhìn trộm nó."

Mặt đất rung chuyển dữ dội.Một tiếng rít sắc nhọn truyền tới: "Giải khai pháp tắc hạn chế của Tam ThánhTrụ ngay lập tức, nếu không ta sẽ làm cho các người biết cái gì gọi là đau đớncùng tuyệt vọng vô tận."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần mở cửa lớn ra, nhìn tới cảnh tượng bên ngoài.-------Chương 572: Ngươi đã tăng lên cấp 50Tại quảng trường trung tâm thành phố, mặt đất đã bị xé rách, tạo thành một hốsâu không đáy.Một cây đại thụ màu đen có rất nhiều trái cây từ trong hố sâu vươn ra.Phóng tầm mắt nhìn tới, mỗi một trái cây màu đen trên đại thụ đều là một cáiđầu quỷ Khi Liễu Bình và Lạc Tinh Thần xuất hiện, tất cả đầu lâu đều quay tới,nhìn chằm chằm vào hai người."

Ta chưa bao giờ thấy loại sinh vật này."

Lạc Tinh Thần lẩm bẩm.Liễu Bình không nói chuyện.Hắn nhớ tới Đoàn trưởng đã tiến vào cánh cửa thanh đồng.Cũng không biết tình trạng của Đoàn trưởng ra sao, có thể chiến thắng Thểkhông rõ kia hay không.Đại thụ treo đầy đầu người phát ra những tiếng vù vù: "Trên thân các ngươi tảnra lực lượng đột sinh' của hệ thần bí, xem ra các ngươi chính là tồn tại mạnhnhất trên thế giới này."

Liễu Bình đang định bước lên trước, lại bị Lạc Tinh Thần ngăn cản."

Bộ bài lẫn sách thẻ của người đều không có bên người, trận chiến này hãy giaocho ta đi."

Lạc Tinh Thần nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại lùi về phía sau một bước, đặt tay lên vỏ đao.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Ngươi đã thả ra uy năng: Hư Thần của Vỏ đao Tứ Thánh Trụ.]Ngay sau đó...

Sau lưng Liễu Bình lại có một cái bóng xuất hiện.Cái bóng đó hóa thành hình người, cùng đi theo Lạc Tinh Thần nghênh đón cáicây kia.Lạc Tinh Thần liếc hắn.Hắn giải thích: "Đây là ta trong một thế giới song song khác, thực lực giống hệtvới ta, chỉ không có Trấn Ngục đạo lẫn Vỏ đao Tứ Thánh Trụ mà thôi, hắn sẽ kềvai chiến đấu với ngươi."

Cái bóng cũng nói: "Đúng vậy, ta sẽ không bị *****, cùng lắm thì chỉ bị tiêután mà thôi."

"Cũng được, mang theo một chức nghiệp trị liệu, cũng có thể sống lâu hơnchút."

Lạc Tinh Thần nói.ế ầ ầ ầ ốLúc này, đại thụ cũng phát ra những tiếng ầm ầm: "Nói lần cuối cùng, giải khaiquy tắc do Thánh trụ thiết lập, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi sa vào đauđớn tới tận vĩnh hằng!"."

Ngươi nói nhảm nhiều quá."

Ánh mắt Lạc Tinh Thần trở nên lạnh lùng, đưa tay đặt trên sách thẻ.Vù...

Một tấm thẻ bài được rút ra, hóa thành một luồng sáng lướt qua trời cao,cắm vào một tấm xi măng ngay trước mặt đại thụ.Trên tấm thẻ bài này không có thứ gì khác, chỉ có một mặt trời tản ra ánh sángchói mắt.Lạc Tinh Thần lại rút một tấm thẻ bài khác ra, đặt trước mặt mình."

Để ta xem tiêu chuẩn của ngươi là gì."

Nàng nói nhỏ.Trong nháy mắt, hai quả cầu khổng lồ cùng xuất hiện.Quả cầu khổng lồ trước mặt đại thụ treo đầy đầu lâu màu đen tựa như một mặttrời, chiếm cứ gần như toàn bộ quảng trường, hầu như trong nháy mắt đã thiêucháy toàn bộ vật chất xung quanh thành tro tàn.Mà trước mặt Lạc Tinh Thần lại có một lỗ đen, ngăn cản nhiệt độ hừng hực, làmcho Lạc Tinh Thần và khu vực sau lưng nàng đều bình yên vô sự.Vô số đầu người trên đại thụ đều phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.Năm giây qua...

Mặt trời cỡ nhỏ cùng lỗ đen mới cùng nhau biến mất.Lại nhìn về phía đại thụ.Toàn bộ máu thịt của những cái đầu trên đại thụ đều bị thiêu sạch, chỉ để lạixương trắng.Đại thụ phát ra tiếng gào thét điên cuồng làm người sợ hãi: "Ta sẽ tra tấn linhhồn của các ngươi tới tận vĩnh hằng!"

Từng cái đầu lâu trên cây rơi xuống, hội tụ lại với nhau, tạo thành một con quáivật cồng kềnh hoàn toàn do đầu lâu ghép thành.Con quái vật cồng kềnh này như một tên mập kỳ dị, bước từng bước về phíaLạc Tinh Thần."

Như vậy cũng không chết?"

Lạc Tinh Thần kinh ngạc nói.Nàng lật sách thẻ ra, bắt đầu rút bài.Mà cái bóng Liễu Bình bên người nàng, bỗng giơ tay lên nói: "Bọn chúng bịthương rồi, như vậy sẽ khiến sức khỏe bọn chúng giảm đi mất."

Ánh sáng thần thánh từ trên cái bóng bay ra ngoài, rơi xuống trên người conquái vật kia.ắ ấ ầ ề ấChỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả đầu lâu đều có máu thịt xuất hiện, lại thuđược ngũ quan một lần nữa.Vết thương trên người bọn nó đã được chữa trị hoàn toàn!

Thế nhưng chẳng biếttại sao, con quái vật do bọn chúng tạo thành lại chậm rãi ngừng lại, khom lưng,thở không ra hơi.Nó không thể chạy được nữa rồi!

Liễu Bình đứng trên bậc thang phía xa, đangchăm chú quan sát chiến đấu giữa song phương.Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Cái bóng của ngươi đã thả ra Cứu Tử Phù Thường thuật, thu hoạch được200.000 điểm Hồn lực từ trên người đối phương.][Cái bóng của ngươi là do người thả ra.][Ích lợi do cái bóng của ngươi thu hoạch được, nên thuộc sở hữu của ngươi.][Ngươi thu được 200.000 điểm Hồn lực.]Liễu Bình đọc xong, ngẩn người ra.Đúng vậy, làm sao lại quên mất điều này chứ.Thể không rõ rất mạnh, thế nhưng chúng nó cũng có thể cung cấp lượng lớnHồn lực!

Trên thực tế, trong đoàn đội này, dù là Mãnh Hổ hay Bạch Lang, LạcTinh Thần và Đoàn trưởng thì đều có lực công kích cực mạnh, chỉ là thiếu sótnhân viên trị liệu mà thôi.Mình là trị liệu giả của trận doanh Thần Thánh, phối hợp với bọn họ thực sự làduyên trời tác hợp mà!

Nghĩ tới đây, Liễu Bình phất tay với cái cây kia, nói:"Cố lên, ngươi sẽ ***** được chúng ta mà, bời vì một đòn vừa rồi đã tiêu haotoàn bộ lực lượng của chúng ta rồi!"

Đại thụ gầm thét: "Vậy thì cái chết của các ngươi sẽ không xa!"

Nó vừa nói xong.Lại có tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Lời nói của ngươi đã cổ vũ đối phương, ngươi có thể rút ra một lượng Hồn lựcnhất định từ trên người đối phương.]Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Hồn lực mà người đạt đượcđã đủ để tăng lên cấp 50."

"Nhưng hiện giờ người đang ở thế giới chân thật của thời đại quá khứ, khôngthể sinh ra cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ, cũng không thể thăng cấp kỹnăng, chỉ có thể tăng lên cấp 50."

"Chờ đến khi trở về thời đại vốn thuộc về ngươi, ngươi mới có thể thực hiệnchuyện này."

"Tạm thời người chỉ có thể tăng lên các dạng thuộc tính."

"Muốn hoàn thành lần thăng cấp này hay không?"

Liễu Bình không chút do dự mà nói: "Thực hiện."

ầCho dù không tăng kỹ năng lên được, nhưng chỉ cần các thuộc tính được giatăng, cũng có thể trợ giúp hắn toàn lực nghênh chiến vật thể không rõ.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Chúc mừng."

"Ngươi đã tăng lên cấp 50."

"Các thuộc tính hiện giờ của ngươi tăng lên toàn diện, cũng sẽ sinh ra lột xác ởcấp 50."

"Đây là tiết điểm cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

"Ngươi cần trở lại thời đại của mình, hoàn thành lần cộng minh này thì mới cóthể tiếp tục đột phá lên trên."

Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận hồn lực trào dâng trên người, hắn tùy tiện rút ramột thẻ bài.Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.Phanh!Thẻ bài biến mất.Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới bắt đầu nhìn thấy chuyện xảy ra trên quảng trườnggiáo hội Khoa Học.Một cây đại thụ treo đầy đầu người.Cùng với....Lạc Tinh Thần đang chiến đấu với nó.-------Chương 573: Bạch Lang!

Ngươi ở nơi nào?"

Các vị, xin hãy chú ý, chúng ta đang tạm thời hạn chế vật thể không rõ trongkhu vực giáo hội Khoa Học của chúng ta."

"Chúng nó sẽ tiếp theo xuất hiện."

"Tiện thể nói một câu, có lẽ các ngươi đã nhận ra từ trận động đất là, thứ thật sựlợi hại kia đang bò dọc theo Thần Trụ Hư Không đi đến nơi này."

Liễu Bình cười rộ lên, nói: "Đến đây đi, mặc kệ các ngươi là thể lực phươngnào, đây là cơ hội cuối cùng, nếu các ngươi còn muốn thế giới này tồn tại."

Gần như cùng thời khắc đó.Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng kẹp hai ngón tay lại, rút một thẻ bài ra, nói nhỏ mộttiếng: "Ai vong tinh, Vân Tinh Liên Bạo."

Hư không chợt lóe.Hàng tỉ Tinh Thần hóa thành biển sao vô tận, sôi nổi lao về hướng con quái vậtđầu người đang bắt đầu chạy vội đến kia."

Ta chờ các ngươi."

Liễu Bình nói.Hắn cất thẻ bài đi.Trên một ngọn núi cao.Trong thánh giáo đường có thánh ca lảnh lót đột nhiên vang lên một tiếng thởdài.Lão giả tóc trắng xoá mở miệng nói: "Các thiên sứ, đi thôi, đây là cơ hội cuốicùng để cứu vớt nơi linh hồn ra đời."

"Vậy ngài thì sao?"."

Đương nhiên ta cũng đi."

Trong một đô thị to lớn phồn hoa.Bởi vì động đất, không ít người ngã vào vũng máu, bị đưa đến bệnh viện.Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo mắt kính tháo găng tay và đi rakhỏi phòng cấp cứu."

Chủ nhiệm, nơi này còn cần ngài lo toang."

Có người lớn tiếng kêu gọi ở sau lưng hắn.Người đàn ông đứng lại, cười rồi quay đầu lại nói: "Đã hoàn thành trị liệu, hiệntại ta muốn đi trị liệu một thứ khác."

Phía bên kia.Trong mộ thất âm trầm u ám dưới lòng đất.Quan tài mở ra.Một người đàn ông mặc chiếc trường bào tỏa ra ánh ma trơi le lói đột nhiên đira, bực bội nói: "Thần Trụ Hư Không đã bị con quái vật kia chiếm lĩnh, cũngkhông biết nó là cái gì...

Đi trước đánh một trận rồi tính."

Gã bỗng biến mất khỏi huyệt mộ.Lúc này, bên cạnh Liễu Bình đã xuất hiện mấy nhân loại hình thái khác nhau."

Có kiến nghị gì không?"

Một người đàn ông mặt xanh hỏi."

Đưa tất cả quyền hạn của Khoa Kỹ Trắc cho ta, ta sẽ chế tạo thẻ bài thứnguyên, phân phát cho các chức nghiệp giả."

Liễu Bình nói."

Nhưng bọn họ còn chưa biết sử dụng thẻ bài."

Một người phụ nữ trên người tỏa ra ngọn lửa nói."

Đừng coi thường nhân loại chúng ta, bọn họ sẽ nhanh chóng làm được điều màcác ngươi không thể tưởng tượng."

Liễu Bình nói."

Quá chậm, nhân loại không kịp mạnh lên."

Một người có hai cái sừng lồ lộ trên đầu nói.Những người khác cũng sôi nổi lắc đầu."

Thế giới đã thắng duy, cho dù nhân loại chỉ biết ném thẻ bài ra ngoài, những cócũng tốt hơn không."

Liễu Bình kiên trì nói."

Được thôi, ngươi có thể thử xem, ta đã giao quyền hạn cho ngươi."

Người đàn ông mặt xanh kia nói.Liễu Bình gật gật đầu, sau đó liếc nhìn chiến trường một cái.Chỉ thấy từng vị cường giả đang gia nhập chiến đấu, bắt đầu thăm dò thực lựccủa cây đại thụ màu đen kia.Mỗi lần chỉ có thể xuất hiện một vật thể không rõ.Đây là điều kiện quan trọng tiên quyết giúp mọi người có gan tiến đến chiếnđấu.Liễu Bình xoay người, đi trở về đại sảnh giáo hội rồi ấn tay lên cái máy chế tạothẻ bài kia.Đợi mấy phút.Tích tích tích Một tiếng kêu lập tức vang lên.Rất nhanh.ế ắ ấ ềMột tiếng nhắc nhở điện tử theo đó mà vang lên: "Ngài đã đạt được tất cả quyềnhạn của Khoa Kỹ Trắc, có thể ra lệnh cho tất cả máy móc."

Liễu Bình lộ ra nụ cười.Rất tốt, hắn đã đạt được mục đích của mình.Cũng giống như lời của cường giả các tộc đã nói, nhân loại thật sự không kịpmạnh lên.Nhưng mà..Những cường giả đó không biết là...

Kẻ theo không kịp, không chỉ là nhân loại.Toàn bộ Thần Trụ Hư Không sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.Tất cả sẽ bị lật úp, không có ngoại lệ.Liễu Bình nói với quang bình: "Ta bắt đầu đăng tải phương pháp chế tạo thẻ bàithứ nguyên, tất cả máy móc phù hợp tiêu chuẩn đều bắt đầu chế tạo thẻ bài thứnguyên."

"Một khi chế tạo xong thẻ bài thứ nguyên, lập tức đưa đến địa điểm an toàn màta chỉ định."

"Tiếp theo, thông báo cho tất cả cường giả cấp 100 trở lên đi đến nơi đó chờđợi, nói cho bọn họ, bọn họ có tư cách nhận lấy thẻ bài thứ nguyên!"

Liễu Bình nói xong thì nhìn thoáng qua phía ngoài lần nữa.Chỉ thấy bên cạnh Lạc Tinh Thần xuất hiện vài vị thiên sứ, đang toàn lực phóngthích công kích hệ thần thánh nhắm vào con quái vật kia.Quái vật bị đánh đến mức chống đỡ không được.Trong hư không, các loại tồn tại nắm giữ sức mạnh Thần Bí Trắc đều đã hội tụtại đây.Phóng mắt nhìn lại, trong hư không mênh mông toàn là cường giả.Nhiều cường giả hội tụ và dùng hết sức để đối phó một vật thể không rõ, tính ravẫn có chút nắm chắc.Liễu Bình la lớn: "Bạch Lang!

Ngươi ở nơi nào?"

"Suyt."

Sau lưng hắn truyền đến một tiếng vang rất nhỏ: "Ta đang âm thầm bảo vệngười và Tinh Thần, để tránh những tên đó nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đánhlén các ngươi."

"Ngươi bảo vệ Tinh Thần, ta đi phân phát thẻ bài thứ nguyên, ít nhất cũng giúpmọi người trong thế giới này có khả năng tự bảo vệ mình."

Liễu Bình nói."

Ngươi đi đi."

Bạch Lang nói.ễ ổ ể ồLiễu Bình nhảy ra ngoài cửa sổ, thân thể rung lên rồi bay lên trời, lập tức rờikhỏi khu vực của giáo hội Khoa Học.Hắn nhanh chóng bay tới một thành thị khác, dừng lại trên một quảng trườngNơi này sớm đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.Mỗi khi chế tạo xong thẻ bài thứ nguyên thì lập tức được vận chuyển đến quảngtrường, để những chiến giáp cơ động mạnh nhất bảo vệ.Một chiến giáp cơ động khổng lồ phát ra tiếng vang ong ong: "Ngài Liễu Bình,chuyện ngài sai bảo đã được thông báo xong, hiện tại chỉ chờ có người tiến đếnnhận thẻ bài thứ nguyên mà thôi."

Liễu Bình cầm từng thẻ bài thứ nguyên lên rồi quan sát.Lúc này, trên quảng trường dần dần xuất hiện từng cường giả nhân loại.Thực lực của những người này đều từ cấp 100 trở lên, đáng tiếc chưa nhận thứcđược Dũng Hiện của sức mạnh Thần Bí Trắc.Một tráng hán cao hai mét nhìn Liễu Bình, không xác định mà hỏi: "Ngươichính là tiểu quỷ kêu chúng ta tới à?

Chuyện người nói có phải là sự thậtkhông?"

Liễu Bình vẫn không nhúc nhích.Một đao quang vô hình lướt dọc theo đầu tráng hán, cạo sạch tóc của hắn ta đi.Tráng hán kia lập tức im tiếng.Những người khác cũng không lộ ra vẻ mặt hoài nghi nữa.Tráng hán là một cường giả nổi danh, cấp bậc cao tới 191.Nếu cả hắn ta cũng không phải đối thủ của thiếu niên này, vậy độ tin cậy củamọi chuyện vẫn rất cao.-------Chương 574: Trước khi thế giới này sụp đổ, ai sóng vai với taTên bầu trời.Cường giả xuất hiện càng ngày càng nhiều.Bọn họ sôi nổi đáp xuống đất, ngừng lại trước mặt Liễu Bình."

Khi nào thì trận động đất này mới dừng lại?

Đã có rất nhiều người vô tội chếtđi."

Một nữ tử với đôi mắt đỏ ké lên tiếng hỏi.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Liễu Bình."

Vì sao chúng ta không vào được địa bàn của giáo hội Khoa Học?"

Một người đàn ông mặc chế phục anh hùng, đeo khăn trùm đầu hỏi.Liễu Bình nghiêm túc giải thích: "Pháp tắc nơi đó đều đang nằm trong trạngthái dũng hiện (tuôn trào), lấy thực lực của các ngươi thì hoàn toàn không thểtới gần được."

Hắn phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy cấp bậc của những người này đều vượt qua100, thậm chí có người cao hơn 200.Nhưng vô dụng.Vật thể không rõ hoàn toàn nắm giữ sức mạnh Thần Bí Trắc, thậm chí đạt tớitrình độ Kỳ Quỷ.Mà nhân loại mới chạm đến biên giới dũng hiện mà thôi.Căn bản không thể chống cự.Liễu Bình nhìn những người này, trong lòng bỗng hiện ra một cảm xúc đã lâuchưa có.Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Các vị!"

"Ta nói thật."

"Các ngươi đã không kịp trưởng thành hay mạnh lên, càng không kịp cứu vớtthế giới này."

Đám người xôn xao một hồi.Hồn lực trên người Liễu Bình dâng trào, ánh mắt đảo qua hư không trước mặtmọi người.Ma Diện Niệm Đao!

Mọi người chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, tạm thờikhông thể hành động.Vẻ mặt Liễu Bình thật lạnh nhạt, hắn lạnh lùng nói: "Nghe này, có lẽ các ngươiđã là người mạnh nhất trên thế giới này, tựa như ta năm đó."

ế ế"Nhưng các ngươi không biết, bên ngoài thế giới này còn có một nơi càng rộnglớn và hung hiểm, nơi đó có đối tượng mà nhân loại không thể địch lại được."

"Vào lúc chúng ta chỉ có thể làm nô lệ, chúng sẽ không quan tâm đến chúng ta."

"Nhưng nếu chúng ta đạt được chìa khóa bí mật để mạnh lên, chúng sẽ khôngmàng tất cả tiến đến diệt sạch tất cả hy vọng của chúng ta."

"Hiện tại chỉ có một biện pháp."

"Biện pháp duy nhất!"

Liễu Bình vẫy tay một cái.Những thẻ bài thứ nguyên đã chế xong kia dừng lại trước mặt hắn, bị hắn nắmchặt trong tay."

Nghe ta nói."

"Sức mạnh của các ngươi quá nhỏ bé, mà thánh trụ đang sập xuống, thế giới đãđi đến bước đường hủy diệt, tất cả hy vọng đều đã biến mất, điều duy nhất cácngươi có thể làm chính là nói một lời thật lòng với ta."

"Các ngươi có bằng lòng sóng vai chiến đấu với ta không."

Tiếng nói vừa dứt.Liễu Bình nhắm chặt miệng, nhìn chăm chú vào mọi người.Một trận yên tĩnh.Chỉ có tiếng máy bay vận tải không người lái đang đáp xuống là không ngừngvang lên.Thẻ bài thứ nguyên không ngừng được chế tạo ra đang được chúng vận chuyểnđến đây."

Nói đi!

Cho dù đánh không lại những quái vật đó, trong các ngươi ai dám tớisóng vai chiến đấu với ta! !!"

Liễu Bình giận dữ hét.Mọi người quay mặt nhìn nhau.Bỗng nhiên, một thiếu nữ đi ra từ đám người, lớn tiếng nói: "Nếu thế giới thậtsự đã nguy hiểm như vậy, ta bằng lòng sóng vai chiến đấu với ngươi."

Liễu Bình đột nhiên nhìn về phía nàng."

Ngươi xác định?"."

Ta muốn mạnh lên vốn là vì bảo vệ những điều bên cạnh mình, mà hiện tại thếgiới đang gặp phải kiếp nạn xưa nay chưa từng có, cho dù phải chết, ta cũngmuốn chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!"

Thiếu nữ kiên định nói.Liễu Bình vui mừng gật gật đầu.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người hắn, lượn lờ trên người thiếunữ kia.ốTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Võ đạoquyền thủ cấp 102: Lâm, bằng lòng sóng vai chiến đấu với ngươi."

"Điều kiện chuyên chúc hóa thẻ bài của Thủ Ngục kỵ sĩ đã được thỏa mãn."

"Điều kiện chuyên chúc đạo cụ đã được kích hoạt: Nếu có người chấp nhậnsóng vai chiến đấu với ngươi, ngươi sẽ lập tức chuyển hóa vật sở hữu của mình,biến nó thành thẻ bài chiến hữu chuyên chúc."

"Ngươi đã đạt tới điều kiện chuyên chúc hóa, dụng cụ của ngươi sẽ được tiếnhành chuyên chúc hóa."

Phanh!

Một thẻ bài thứ nguyên nhẹ nhàng chấn động trên tay Liễu Bình.Nó biến thành một thẻ bài có độ dày vừa phải, trên đó có vẽ một găng tay đấmbốc màu đỏ tươi.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, vững vàng dừng lại trên khôngtrung: "Thẻ bài của ngươi: Thứ nguyên giới, đã được chuyên chúc hóa."

"Ngươi đạt được thẻ bài chuyên chúc:""Dũng Liệt."

"Loại binh khí, găng tay đấm bốc."

"Dụng cụ này có đầy đủ tất cả các thuộc tính của thứ nguyên giới, bởi vì nó làthẻ bài *****ên trong lịch sử, vì thể đạt được thêm thuộc tính ngoài quy định."

"Dũng Hiện Chi Chước."

"Công kích của người được gia trì thêm thương tổn bỏng rát mang tính hủy diệtcủa pháp tắc đa trọng."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, lại nhìn về phía thiếu nữ trước mặt."

Ngươi tên là Lâm à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Thiếu nữ gật đầu nói."

Lâm, găng tay đấm bốc này vượt qua tất cả các quy tắc đơn Trắc, sẽ giao chongươi sức mạnh càng khủng khiếp hơn, cũng tức là sức mạnh Dũng Hiện."

Liễu Bình vừa nói, vừa đưa thẻ bài cho thiếu nữ kia."

Hiện tại ta giao nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể cùng chúng ta chiến đấuđến thời khắc cuối cùng."

Phanh!Thẻ bài hóa thành một găng tay đấm bốc màu đỏ tươi, xuất hiện ở trước mặtthiếu nữ.Thiếu nữ thoáng chần chờ, sau đó đeo găng tay đấm bốc lên trên tay, ngọn lửahủy diệt vô hạn dần bày ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh trên găng tay, làm tuôn tràosức mạnh cao đẳng thuộc về Thần Bí Trắc.ếThiếu nữ kinh ngạc há to miệng."

Ta chưa bao giờ gặp qua sức mạnh như vậy...

Lúc chiến đấu hãy gọi ta, giờ tatìm hiểu một chút trước."

Nàng nói xong thì đi tới đứng phía sau Liễu Bình, nhắm mắt lại rồi lẳng lặngsuy tư.Liễu Bình thầm khen một tiếng trong lòng.Nàng có thể đạt tới tu vi võ đạo cấp 102 vào lúc niên thiếu, cho dù là ở thế giớichân thật, cũng là nhân vật cực kỳ hiếm thấy.Khi cánh cửa thuộc về Thần Bí bị đẩy ra, người như vậy sẽ thông suốt sáng tỏnhư được thể hồ quán đỉnh.Bọn họ có cơ hội tạo ra một con đường hoàn toàn mới thuộc về chính mình."

Còn có ai?"

Liễu Bình la lớn: "Còn ai bằng lòng sóng vai chiến đấu với ta, đối kháng vớinhững quái vật muốn hủy diệt thế giới của chúng ta!"

"Ta!"

"Đến đây đi, ta chiến đấu với ngươi!"

"Ta cũng bằng lòng!"

"Tính cả ta nữa!"

"Cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng chỉ còn con đường từ chiến này thôi,không phải sao?

Ta cũng gia nhập!"

"Mặc kệ là quái vật gì, chúng ta cũng phải bảo vệ quê hương!"

Đám người sôi nổi lên tiếng, cuối cùng trực tiếp cao giọng kêu to lên."

Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

-------Chương 575: Đây mới là sức mạnh chân chínhLiễu Bình nhìn quanh bốn phía, trên người dần dần hiện ra từng đợt từng đợtdao động vô hình nhè nhẹ, không ngừng tản ra trong đám người.Mỗi một cường giả đều trở thành chiến hữu của Thủ Ngục kỵ sĩ.Trước mặt Liễu Bình, vô số những thẻ bài kim loại thật dày kia không ngừngphát ra tiếng "Phanh": "Phanh".Một chồng thẻ bài hoàn toàn mới xuất hiện."

Cầm lấy thẻ bài này, nó sẽ hiện hình thành một thanh súng ngắm, nhưng khônggiống với những cái người dùng ngày thường -- Sau khi nó phóng thích viênđạn đánh trúng kẻ địch, sẽ hóa thành Huyết Hầu tiếp tục chiến đấu."

"Ngươi dùng thẻ bài này, lúc chiến đấu nó có thể biến thành pháp trượng ngườiquen dùng, chẳng qua phạm vi nó triệu hoán đã mở rộng, có thể triệu hoán bấtcứ Linh nào bằng lòng hỗ trợ."

"Còn có người, trong thẻ này có một cây gậy, có thể định tứ hải, dài ngắn tùythích, chính hợp cho người dùng."

"Là người trị liệu?

Rất tốt, cầm thẻ bài này đi, nó là một quyển sách, có thể loạitrừ các loại nguyền rủa và thương tổn kéo dài mà người chưa từng nhìn thấy."

Liễu Bình bỗng nhảy lên đài cao trung tâm quảng trường, lớn tiếng nói: "Mọingười, nghe ta nói!"

"Các ngươi không thể chỉ sử dụng sức mạnh Thần Bí Trắc, các ngươi còn phảicảm nhận nó, làm thực lực của mình tiến giai hướng tới Thần Bí ––""Đây mới là sức mạnh chân chính giúp các ngươi bảo vệ chính mình, chiếnthắng kẻ địch!"

Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đa số các cường giả nhân loại đều lộ ra vẻmặt như suy tư.Không ít người đã nâng binh khí Thần Bí Trắc mình đạt được lên, bắt đầu biếtcách xếp chồng và giao hội pháp tắc lại.Liễu Bình vui mừng gật gật đầu.Cho dù thật sự không kịp -- Nhưng cho dù chỉ có một số ít trong những ngườinày có thể sống sót sau kiếp nạn, cũng có thể xem là mồi lửa của tương lai.Đột nhiên.Mặt đất lại bắt đầu lay động kịch liệt lần nữa.Hư không vỡ ra một lỗ hổng, giọng nói của Vua Yêu Tinh vang lên từ bêntrong: Liễu Bình, mau tới đây!"

Liễu Bình không chút do dự chui ngay vào hư không, biến mất khỏi quảngtrường.ắ ế ế ắ ầHắn vừa tiến đến thì đã quét mắt nhìn qua ba cây Thần Trụ..Chỉ thấy Hỏa chi Thần Trụ và Phong chi Thần Trụ còn coi như lành lặn, nhưngmặt ngoài của Thủy chi Thần Trụ đã xuất hiện không ít vết rạn."

Ta nhớ quy tắc được thiết lập của Thủy chi Thần Trụ là: Vật thể không rõkhông thể biết được tình hình của nhau."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, chúng xông bậy bạ khắp nơi trong hư không, lại không tìm thấy lốivào của thế giới chân thật, chỉ có thể rơi vào một mảnh hắc ám vô thức, nhưnghiện tại chúng đang ra sức phản kháng!"

Vua Yêu Tinh nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một suy nghĩ.Cái thi thể khổng lồ đã sống lại kia chỉ thả ra mấy mảnh vảy màu đen trên ngườimà đã khiến Thánh Trụ sắp duy trì không được.Nếu thi thể khổng lồ kia thật sự bò lên-- Liễu Bình lắc đầu, hỏi: "Có biện phápnào ứng phó với loại cục diện này không?"

"Trừ phi có người đi vào trong hư không công kích những vật thể không rõ đó!Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, cường giả Thần Bí Trắc bình thường cănbản không đủ nhìn!"

Vua Yêu Tinh nói."

Vậy tức là không còn cách nào."

Liễu Bình nói."

Không, còn có một biện pháp cuối cùng!

Trùng hợp là đại diện cho chúng cũngđã tới!"

Vua Yêu Tinh nói.Liễu Bình ngẩn ra, hỏi: "Ai?"

"Thần Trụ Hư Không xảy ra chuyện, đã làm rung động toàn bộ Luyện Ngục,hiện tại bảy vị thần linh của Thần Trụ Luyện Ngục đã chọn ra đại diện, muốntiến đến gặp người của thế giới chân thật, không thì ta mở ra phong ấn Phongchi Thần Trụ, để nó tiến vào gặp mặt ngươi?"

Vua Yêu Tinh hỏi."

Bảy vị?

Trong thời đại này, Luyện Ngục chỉ có tổng cộng bảy vị thần linhsao?"

"Đúng vậy, không thì thế nào?"

"...

Thực lực của chúng như thế nào?"

"Cực kỳ mạnh, chúng là chủ nhân của Thần Trụ Luyện Ngục -- Nếu không phảisợ chuyện này sẽ lan đến Luyện Ngục, chúng tuyệt đối không hiện thân."

Vua Yêu Tinh nói.ể"Để nó tới!"

Liễu Bình lập tức nói.Vua Yêu Tinh bay lên Phong chi Thần Trụ, lấy ra một cây đoản côn rồi nhẹnhàng gõ lên trụ đồng thau.Hư không dần dần mở ra hai bên -- Liễu Bình bỗng nhớ tới cái gì, lập tức biếnra một cái mặt nạ con thỏ rồi đeo lên trên mặt.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một bóng dáng khổng lồ nguy nga ầm ầm đáp xuống đất.Chỉ thấy đây là một thân thể thật lớn cả người bị khóa lại trong sương mù u ám.Nó có làn da màu tro tàn, trên đầu có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xámkhâu lại, thân thể có bốn cánh tay rũ đến mắt cá chân, vô số phù văn thiên nhiênthần bí mà lại uy nghiêm được khắc trên cánh tay, cả người nó tràn ngập mộtluồng dao động sức mạnh ***** như có thể hủy diệt tất cả.Tôn tại này mở ra đôi mắt tràn ngập dung nham sôi trào trong làn sương xám,bình tĩnh nhìn về phía Liễu Bình.Trên đầu của nó hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Vạn Vật Thôn Hành Giả, chủ nhânluyện hóa chúng sinh, một trong bảy thần linh của Luyện Ngục, thần bảo hộ củaThần Trụ Luyện Ngục."

Là nó!

Không thể tưởng được là ở niên đại này, nó lại cường đại như thế, chỉđứng bất động mà uy thế đã tràn ngập toàn bộ thế giới hư vô.Danh hào của nó cũng kinh người như thế, gần như có thể khiến bất cứ chúngsinh nào trong thế giới phải quỳ lễ.Nhưng trong tương lai -- Nó mất đi danh hào này!

Liễu Bình hít sâu một hơi,làm mình trấn định lại.Trong tương lai -- Ban đầu nó chỉ là tay đấm của thần linh, sau đó thì phản bộinữ thần Thống khổ, muốn gầy dựng lại thần linh Cựu Nhật, khiến cho huyhoàng thời đại quá khứ tái hiện.Không sai, nó chính là "Chủ nhân Ba Hành trong Ác Mộng"của đời sau!

Hiện tại Liễu Bình đã hiểu vì sao toàn bộ đoàn đội đều phải đeomặt nạ.Nếu gặp phải người quen, thật sự rất cần một cái mặt nạ.Nếu không nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không cần thiết đối với chuyệnxảy ra trong tương lai."

Ngươi chính là đại diện cho Nhân tộc của nơi khởi nguyên của linh hồn à?"

Giờ phút này, thần bảo hộ Luyện Ngục phát ra tiếng vang ong ong."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.ế ế"Ngươi quá yếu, cho dù thế giới của các ngươi có thánh trụ bảo vệ, nhưng cũngkhông thể chống lại được sự hủy diệt của thế kia."

Thần linh thất vọng nói."

Ngươi nói không sai, cho nên ta hy vọng các ngươi giúp chúng ta một tay."

Liễu Bình nói."

Chúng ta chỉ kết minh với cường giả, mà vận mệnh của những kẻ yếu như cácngươi sớm đã được định trước, chuẩn bị nghênh đón sự hủy diệt thuộc về cácngươi đi."

Nó quay thân thể to lớn mà nguy nga của mình đi, bước vào một đoàn sươngmù, muốn rời khỏi nơi này.Vua Yêu Tinh vội kéo kéo góc áo Liễu Bình, nhanh chóng truyền âm: "Khôngthể để nó đi!

Nếu không chúng ta thật sự không có cứu binh nào nữa cả!"

"Tên người nó có sát ý, chắc là cảm thấy giết sạch chúng ta thì có thể làmchuyện này bình ổn lại."

Liễu Bình truyền âm đáp lại."

Chúng ta có Phong chi Thần Trụ, chỉ cần nó dám ra tay thì ta lập tức đá nó ra."

Vua Yêu Tinh nói."

Được rồi, ta thử lại..."

Liễu Bình im lặng một giây, bỗng mở miệng nói: "Trong tương lai, nhân loạichúng ta cũng không bị hủy diệt, ngược lại là thời đại của các ngươi sẽ đi đếnbước đường cùng."

-------Chương 576: Ký kết!

Minh ước Cựu Nhật!Vạn Vật Thôn Hành Giả, chủ nhân luyện hóa chúng sinh, một trong bảy thầnlinh của Luyện Ngục, thần bảo hộ Thần Trụ Luyện Ngục bỗng dừng lại.Ở phía trước nó, hư không đã được mở ra, thế giới lửa và ngục đã hiện lên trướcmắt."

Ngươi –– vừa nói cái gì?"

Nó không quay đầu lại mà hỏi.Liễu Bình nói: "Sở dĩ ta trở lại thời đại này, là muốn thay đổi những chuyện còncó thể thay đổi trong kết quả đã được định trước, khiến cho mọi chuyện vẫn cómột tia hy vọng sau khi kết quả đã được phơi bày."

Cựu Thần đột nhiên xoay người, mở hai mắt phủ kín dung nham ra mà nhìnthẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình lấy ánh mắt bình tĩnh đối diện với nó.Chung quanh không một tiếng động.Vua Yêu Tinh ấn tay lên Phong chi Thần Trụ, lát thì nhìn Liễu Bình, lát sau lạiquay qua nhìn thần linh kia, khẩn trương đến mức đầu chảy đầy mồ hôi.Giây lát sau."

A...

Ngươi thật sự không phải người của thời đại này.Nếu như vậy, Nhân tộc cũng không bị diệt vong."

Cựu Nhật Thần Linh nhẹ nhàng nói."

Đúng vậy, thật ra Nhân tộc còn hy vọng, dù sao các tộc trên Thần Trụ HưKhông đều đã tiến đến hỗ trợ."

Liễu Bình nói.Vua Yêu Tinh tùy tiện vung vẩy đoản côn.Cảnh tượng trên thế giới chân thật hiện lên trong hư không hắc ám.Chỉ thấy số lượng cường giả không đếm được đang giao chiến với một vật thểkhông rõ, hơn nữa đã chiếm thế thượng phong rõ ràng.Cựu Nhật Thần Linh hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: "Nhiều người như vậyvây công một kẻ địch, vậy mà còn không thể đánh chết."

Liễu Bình nói: "Thứ cho ta mạo muội, nếu tên kia hủy diệt nơi khởi nguyên củalinh hồn, lại từ Thần Trụ Hư Không bò mãi xuống bên dưới, như vậy các ngươiđúng trong Luyện Ngục sẽ đối mặt với cục diện phải chiến đấu một mình."

"Ngươi muốn nói gì?"

Thần hỏi.ố ỗ ể"Ta muốn nói –– Sao các ngươi không tới hỗ trợ?

Chúng ta liên hợp với nhau đểvượt qua nguy cơ lần này."

Liễu Bình nói.Cựu Thần khinh miệt nói: "Một đám kẻ yếu."."

Luyện Ngục chúng ta không cần các ngươi!

Cho dù là hư không hay là nơikhởi nguyên của linh hồn, sức mạnh của các tất cả chủng tộc các ngươi đềukhông thắng nổi bất cứ người nào trong chúng ta cả!"

Trên người nó hiện ra ánh lửa mãnh liệt, nó lớn tiếng rít: "Chúng ta trấn thủVĩnh Dạ, phòng bị tất cả bất trắc, chúng ta là mạnh nhất! !!"

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Vậy à?

Đáng tiếc trong thời đại kia của ta, thần linhLuyện Ngục nhiều như sao trời, đã không còn vị trí của các ngươi nữa rồi."

Vị Cựu Nhật Thần Linh này như bị giáng trúng một đòn nghiêm trọng, nó lùi lạiphía sau vài bước, ngọn lửa trên người dần dần lụi tàn.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Đối phương sử dụng ChânNgôn Chi Thuật."

"Đối phương đã biết lời người nói chính là sự thật, là kết quả đã định trướctrong tương lai."

Liễu Bình nâng tay lên, dựng trường đao đồng thau ở trước người."

Rõ ràng là vì an toàn chung của các ngươi và chúng ta, các ngươi lại khôngmuốn đổi phó với con quái vật kia, ta đoán trong đó nhất định có nguyên nhângì đó, có lẽ các người biết được thực lực của nó?"

"Ngươi muốn nói cái gì?

Nhìn xem, Thủy chi Thánh Trụ của các ngươi đã lunglay sắp đổ rồi."

Cựu Nhật Thần Linh nói.Liễu Bình nhìn lại Thủy chi Thánh Trụ, chỉ thấy vết rạn trên trụ đồng thau càngngày càng nhiều, cả cây trụ đã lung lay muốn tan nát."

Nếu chúng ta tiến đến hỗ trợ, vậy tương lai của chúng ta làm sao bây giờ?

Cólẽ là vì chúng ta làm vậy nên mới bị thời đại tương lai vứt bỏ."

Cựu Nhật Thần Linh nhìn chằm chằm vào hắn và nói."

Có lẽ các ngươi không làm vậy nên mới bị tương lai vứt bỏ thì sao?"

Liễu Bình nói xong rồi rút trường đao ra khỏi vỏ, nói: "Đây là lưỡi đao bảo vệchủ thế giới, ngươi có biết uy lực của nó không?"

"Đương nhiên!

Ta biết nó!"

Cựu Nhật Thần Linh nói.Trong mắt nó bỗng hiện ra một loại cảm xúc khác, mà sự khinh miệt trước đócũng dần dần biến mất.Liễu Bình mở miệng nói: "Kết minh với ta đi."

ấ ố ấ ế ế ầ"Ta lấy chuối Trấn Ngục chi Nhận này thế, nếu bảy vị thần linh của LuyệnNgục tiến đến trợ giúp chúng ta một tay, vậy thì trong tương lai, ta cũng sẽ trợgiúp các ngươi khôi phục vinh quang ngày xưa lần nữa."

Cựu Nhật Thần Linh nhìn chuối trường đao đồng thau này, lại nhìn về phía LiễuBình.Liễu Bình cắm đao vào vỏ lần nữa, cột lại vào hông, lạnh nhạt nói: "Các ngươichỉ có cơ hội lần này thôi, để đảm bảo an toàn, một khi thời đại này bị diệt vongthì ta sẽ lập tức phát động sức mạnh Trấn Ngục Đạo để trở lại tương lai."

Sau một lúc lâu.Cựu Nhật Thần Linh phun ra hai chữ: "Thành giao!"

Phù văn kim sắc chi chít lơ lửng ở giữa không trung.Liễu Bình và Vạn Vật Thôn Hành Giả, chủ nhân luyện hóa chúng sinh, mộttrong bảy thần linh của Luyện Ngục, thần bảo hộ Thần Trụ Luyện Ngục đứngbên trong tất cả phù văn, mặc cho chúng không ngừng biến hóa, ngưng tụ trênkhông trung, sau đó thực thể hóa thành vô số những khế ước tràn ngập uy lực."

Năm phút sau, ba ngàn khế ước Thần Trụ sẽ đồng thời có hiệu lực, nó đủ khiếncho minh ước của chúng ta không gì phá nổi."

Cựu Nhật Thần Linh nói với giọng ồm ồm.Liễu Bình nói: "Ta không có ý kiến, nhưng Thủy chi Thánh Trụ của chúng ta đãsắp chịu không nổi, hy vọng các ngươi lập tức ra tay, đi đối phó những vật thểkhông rõ chưa tiến vào thế giới chân thật này."

Bọn họ cùng nhìn lại hư không, chỉ thấy Thủy chi Thánh Trụ đã sắp tan nát.Cựu Nhật Thần Linh nói: "Không thành vấn đề, hiện tại chúng ta là đồng minh,khẳng định phải ra tay giúp các ngươi."

Nó nhỏ giọng niệm một chú ngữ.Vua Yêu Tinh hoài nghi liếc nhìn nó một cái, nhịn không được mua may đoàntrường rồi chỉ thẳng vào hư không.Trong phút chốc.Tầng tầng lớp lớp quang ảnh hiện ra một hình ảnh.Chỉ thấy trong hư không hắc ám vô biên, ngục hỏa vô tận phóng lên cao.Cánh cửa truyền tống được sắt và lửa đúc thành ầm ầm mở ra.Một vị rồi lại một vị thần linh vĩ đại với thân thể nguy nga, to lớn như dãy núihiện ra từ cánh cửa truyền tống.Thân thể chúng trông thật khác nhau, nhưng đều được ngục hỏa mãnh liệt vôtận quay chung quanh, chúng tung ra công kích nhắm vào những vật thể khôngrõ đang leo lên trụ đồng thau kia.Hầu hết vật thể không rõ lập tức đại loạn, không khỏi quay đầu lại đánh giết vớicác thần linh Luyện Ngục.ễ ấLiễu Bình quan sát mấy phút, nhịn không được thở dài.Thật ra cũng khó trách vừa rồi thái độ của đối phương kiêu căng như thế.Các thần linh Luyện Ngục có thể đánh nhau khó phân thắng bại, cân sức ngangtài với lũ vật thể không rõ, có vẻ không thua kém chút nào cả.Thủy chi Thánh Trụ lung lay sắp đổ lại khôi phục ổn định lần nữa.Vua Yêu Tinh bỗng nói: "Tại sao chỉ có năm vị thần linh?"

Cựu Thần nói: "Ta đang kết minh với các ngươi ở chỗ này."

"Vậy còn một vị thần đâu."

Vua Yêu Tinh nói."

Người mạnh nhất trong chúng ta phải trấn thủ Luyện Ngục, quan sát động tĩnhsâu trong Vĩnh Dạ vào mọi lúc, đây là chức trách của chúng ta."

Cựu Thần đáp."

Được rồi, đúng là không thể lơ là Vĩnh Dạ."

Vua Yêu Tinh không gặn hỏi nữa.-------Chương 577: Đứng đầu Cựu Thần thoải máiLiễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía vô số phù văn kim sắc trôi nổi trên khôngtrung, mở miệng nói: "Hy vọng có thể nhanh một chút, chờ nghi thức kết minhhoàn thành, ta phải lập tức trở lại thế giới chân thật để hỗ trợ, tranh thủ mauchóng ***** vật thể không rõ kia."

"Còn một phút thì khế ước sẽ hoàn thành ký kết."

Cựu Thần nói nhỏ.Đột nhiên.Thế giới lại bắt đầu lay động kịch liệt lần nữa.Vẻ mặt của Vua Yêu Tinh biến đổi, nó thét lên chói tai: "Mau xem!"

Liễu Bình lập tức nhìn lại tầng tầng lớp lớp quang ảnh kia.Chỉ thấy trên đỉnh Thần Trụ Hư Không, năm vị thần linh Luyện Ngục đangđánh khó phân thắng bại với đông đảo vật thể không rõ, nhưng bỗng nhiên...Phía dưới Thần Trụ Hư Không, một thứ khổng lồ có hình người toàn thân khoáchắc giáp đang bò lên.Nó tới im hơi lặng tiếng, thậm chí cả vật thể không rõ và các thần linh LuyệnNgục ở giữa không trung cũng không phát hiện nó đã đến."

Nó tới."

Vua Yêu Tinh gào lên khàn cả giọng."

Tới quá nhanh!

Các ngươi phải lập tức trốn!"

Liễu Bình lớn tiếng quát lên với Cựu Thần.Cựu Thần hơi biến sắc, lên tiếng quát: "Trốn!

Chạy mau!"

Chỉ thấy trong quang ảnh kia, năm vị thần linh đã nhận thấy có biển, sôi nổi thungục hỏa trên người lại, trốn nhanh vào sâu bên trong hư không.Thứ khổng lồ có hình người kia im lặng bất động.Tất cả vật thể không rõ giữa không trung lại hóa thành những cái vảy màu đen,bay trở về trên người nó.Mãi đến lúc này, nó mới rút một ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ một cái vào sâu bêntrong hư không.Năm tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên.Sâu bên trong hư không hắc ám, trên người năm vị thần linh Luyện Ngục kia bịngục hỏa vây quanh, thân thể như sao băng giáng thẳng xuống mảnh hư khôngphía dưới.Tất cả những người đứng xem đều ngây ngẩn cả người.ấ ồ ốVua Yêu Tinh thất hồn lạc phách mà nói: "Ngã xuống!

Chỉ một ngón tay, nămvị thần linh Luyện Ngục đã ngã xuống...

Hoàn toàn tuyệt vọng..."

Cựu Thần phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn đầy đau đớn: "Không, chúng ta khôngngăn được nó, cho dù là nơi khởi nguyên của linh hồn hay Thần Trụ Hư Không,thậm chí cả Thần Trụ Luyện Ngục cũng sẽ bị hủy diệt trong tay nó."

Vua Yêu Tinh như nhớ tới cái gì, nó đột nhiên nhảy đến trước mặt Liễu Bình."

Mau, có thể ngưng kết minh lại."

Nó gấp gáp nói.Liễu Bình kinh ngạc nói: "Vì sao?"

Vua Yêu Tinh lớn tiếng quát: "Năm vị thần linh Luyện Ngục đã ngã xuống!

Ởthời khắc này, chúng không có cách nào trợ giúp người nữa, mà nếu kết minhthì trong tương lai người phải trợ giúp chúng!"

Đúng lúc này, tất cả phù văn kim sắc trong hư không kết thành một quyển sách,dùng ở trước mặt Cựu Nhật Thần Linh.Khế ước hết mình đã tới bước cuối cùng.Cựu Thần nín thở nhìn về phía Liễu Bình."

Ngươi muốn đổi ý sao?"

Nó ồm ồm hỏi."

Rõ ràng còn chưa ký kết khế ước đồng minh, có thể nói là đổi ý gì chứ!"

Vua Yêu Tinh vội vàng nói chen vào.Cựu Thần không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình nhẹ nhàng bay lên, dùng ở trước mặt nó rồi nói: "Các ngươi trợ giúpta ngăn cản vật thể không rõ, vì vậy mới ngã xuống trong hư không, làm sao tacó thể đổi ý kia chứ?"

Hắn vươn tay, ấn lên quyển khế ước kết minh kia.Khế ước kim sắc lập tức phát ra từng luồng ánh sáng, soi chiếu lên hư không tứphương.Hiện tại.Cưu Thần nhìn thật sâu vào Liễu Bình, nói: "Rất tốt, ngươi là người giữ chữtín."

Nó niệm chú ngữ.Tên khế ước kim sắc kia liên tục xuất hiện bảy cái tên, lơ lửng bên dấu tay củaLiễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi tuân thủ lời hứa củamình."

"Ngươi và bảy vị thần linh Luyện Ngục ký kết khế ước đồng minh."

ẫ ố ỗ ầ"Từ giờ trở đi, các ngươi phải trợ giúp lẫn nhau khi đối mặt với mỗi một lầnnguy cơ, mỗi một lần khiêu chiến."

Oanh Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng toàn bộ thế giới hư vô.Chỉ thấy trong hình ảnh quang ảnh, thứ khổng lồ mang hình người phủ lân giápmàu đen kia duỗi tay ra, dùng sức đánh một đòn lên đỉnh của Thần Trụ HưKhông.Cứ như có thứ gì rách nát.Hư không vặn vẹo một hồi, sau đó...

Một thế giới chợt hiện ra trước mặt nó.Là thế giới chân thật!

Cuối cùng nó cũng đi vào thế giới chân thật!"

Liễu Bình", Giọng nói của Vua Yêu Tinh vang lên.Chỉ thấy Thủy chi Thánh Trụ, Phong chi Thần Trụ, Hỏa chi Thánh Trụ cùng hóathành vô số những mảnh đồng thau, hoàn toàn sập xuống mặt đất."

Xem ra đã không còn cách nào."

Liễu Bình thở dài một tiếng.Với thực lực như thế thì ai có thể đối phó nó được?

Cho dù là ở nơi đâu, hoàntoàn không có tồn tại nào có thể ngăn cản một kích của nó!

Liễu Bình yên lặngđáp xuống, cất hết toàn bộ mảnh vụn của Thủy chi Thánh Trụ, Phong chi ThầnTrụ, Hỏa chi Thánh Trụ lại.Dựa theo lời dặn dò của hai người gặp được trong hư không thì lúc này, hắnphải lập tức trở về tương lai.Nếu để muộn thì tất cả mọi chuyện sẽ không còn hy vọng!

Liễu Bình cảm thấykhông cam lòng đến cực độ, nhưng cũng biết hoàn toàn không có cách nào.Đây là sự tuyệt vọng chân chính!

Nhưng mà...

Hắn phải dẫn các đồng đội cùngtrở về!

Hắn nói với Vua Yêu Tinh: "Tới đây, dựa theo minh ước của các ngươivà ta, ta mang các ngươi đi."

"Mau!

Các yêu tinh, Liễu Bình muốn dẫn chúng ta chạy thoát!"

Vua Yêu Tinh vung mạnh đoàn trường, lớn tiếng hô lên.Những yêu tinh đó cùng hóa thành những nhánh cây mảnh khảnh, bay lên đầucủa nó, khiến cho cái đầu đó như mọc đầy những sợi tóc căng phồng, cao chừngba mét."

Ta còn phải đi tìm mấy người bạn cùng đi."

Liễu Bình nói."

Không còn kịp rồi!"

Vua Yêu Tinh gấp gáp nói."

Không còn kịp rồi!"

Lại một giọng nói bình tĩnh vang lên ngay theo sau.Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.ế ồKhông biết khi nào, cánh cửa đồng thau kia đã mở ra.Đoàn trưởng đứng ở cửa, hắc kiếm trong tay chém qua hư không.Lạc Tinh Thần và Bạch Lang lập tức rơi xuống từ hư không, lảo đảo vài bướcmới đúng vững."

Đoàn trưởng, ngươi không có việc gì đúng không?"

Liễu Bình vui vẻ nói."

Không sao, Liễu Bình."

Đoàn trưởng nhìn thoáng qua hắn, vẻ mặt có chút vui mừng, lại có chút thoảimái.Hắn ta bay lên, nói với Cựu Thần ở giữa không trung kia: "Mãi đến giờ phútnày, ta đã biết rõ toàn bộ sự kiện lịch sử."

"Nhân tộc không phản bội minh ước của chúng ta, là vạn tộc phản bội minhước, vạn tộc Hư Không nhân cơ hội năm người anh em ngã xuống, lúc mộtmình ta chống đỡ Ác Mộng chi triều để chiếm cứ Luyện Ngục."

Cựu Thần nhìn chằm chằm vào đoàn trưởng, không thể tin mà nói: "Thần chủđại nhân, không phải ngài ở lại Vĩnh Dạ à, sao ngài lại biến thành nhân loại?"

"Bởi vì một vài chuyện bất đắc dĩ."

-------Chương 578: Vậy vì sao phải hủy diệt?Đoàn trưởng giang hai tay, để lộ phù văn màu đen không ngừng biến hóa, tiếptục nói: "Lão Thất, trong lịch sử dài đằng đẳng, người phải chịu vô số khổ sở,những hãy chờ xem, trong tương lai ta và Liễu Bình sẽ khiến cho mọi thứ trở vềđúng vị trí."

"Ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong đám vạn tộc dám chiếm cứ LuyệnNgục và đánh cắp thần vị đó."

Phù văn màu đen trong tay đoàn trưởng bỗng khựng lại."

Chúng ta sẽ gặp lại trong tương lai, lão Thất."

Tiếng nói vừa dứt.Trên người đoàn trưởng bỗng tỏa ra từng sợi xiềng xích hắc ám, quấn chặt lấytay của Liễu Bình, Lạc Tinh Thần và Bạch Lang.Liễu Bình vươn một bàn tay khác ra, bắt lấy Vua Yêu Tinh.Chỉ một thoáng.Mọi người biến mất khỏi hư không.Trong thế giới vô biên mơ hồ.Đoàn trưởng dẫn theo Liễu Bình, Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cùng cấp tốc laovút hướng tới nơi nào đó."

Đoàn trưởng, phía sau có thứ gì muốn đuổi theo đấy!"

Bạch Lang lớn tiếng quát.Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy không xa phía sau họ xuất hiện từngmảnh vảy màu đen."

Thứ đó đang hủy diệt thế giới chân thật, nhưng nó cũng nhận ra chúng ta rờiđi, cho nên phải những mảnh vảy màu đen đó tới giết chúng ta."

Đoàn trưởng nói."

Đoàn trường, chúng ta dừng lại đánh một trận với chúng đi, chưa chắc chúngđã là đối thủ của chúng ta."

Bạch Lang cười dữ tợn và nói."

Không được, một khi vật thể không rõ vảy hóa kia thất thủ thì lập tức khiếnthứ kia chú ý, nó sẽ tự mình tiến đến."

Liễu Bình lớn tiếng ngăn cản.Chiến ý trên người Bạch Lang lập tức tắt ngúm.Căn bản không có cách nào đối phó với con quái vật khổng lồ hình người mặcchiến y lân giáp màu đen kia, cho dù là nhìn một cái, trong lòng cũng sẽ sinh ratuyệt vọng vô hạn.ổ ầ"Chúng càng đuổi càng gần."

Lạc Tinh Thần nói.Chỉ thấy tất cả những con quái vật hóa hình từ lân giáp màu đen với hình tháikhác nhau đang phát động từng thuật pháp nhắm về bốn người phía trước.Đoàn trưởng không ngừng đánh trả trên hư không."

Không thể đánh bại chúng nó, chỉ có thể ngăn cản."

Đoàn trưởng nói."

Được."

Mọi người sôi nổi tiến vào trạng thái chiến đấu."

Liễu Bình!"

Đoàn trường quay đầu lại hô: "Hiện tại chỉ có đạo của người mới có thể mangchúng ta về thế giới song song kia lần nữa!

Đây là biện pháp duy nhất!"

Liễu Bình lập tức hiểu ra.Đúng rồi.Từ mộ đàn sâu bên trong Vĩnh Dạ, bọn họ xuyên qua đến thế giới song song,sau đó lại đến được thế giới chân thật trong thời đại quá khứ cực kỳ xa xôi này.Dựa theo logic bình thường, lối nhỏ thời gian hơn là Hiện tại - Thế giới songsong - Quá khứ.Như vậy.Hiện giờ phải đi ngược trở lại, về đến thế giới song song kia trước, sau đó mớicó thể lần theo con đường từng đi qua, lập tức trở về dòng thời gian ban đầu.Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra, quát khẽ lên: "Còn nhớ rõ thế giới song songđã chém ra kia không?"

Trấn Ngục Đao phát ra tiếng vang ong ong: "Đương nhiên, cho ta ăn một thẻbài, lập tức mang các ngươi qua đó."

Liễu Bình không chút do dự mà rút thẻ bài còn sót lại của mình ra.Là Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý."

Ta sắp chém."

Hắn lớn tiếng quát lên.Trường đao phát ra một tiếng chấn động thanh thúy, tỏ ý mình đã chuẩn bị sẵnsàng.Liễu Bình nắm chặt Trấn Ngục Đao, dùng sức chém một cái vào hư không phíatrước.Trong phút chốc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi phát động uy năngtrên Trấn Ngục Đao: Kiến Diệt."

ế"Bởi vì mọi người bên cạnh người bị một loại thuật Kỳ Quỷ cường lực liên kếtbên nhau, vì vậy các ngươi sắp cùng trở về thế giới song song đã từng đi quakia."

"Chú ý: Lần truyền tống này sẽ mang tính ngẫu nhiên."

Liễu Bình lập tức nói: "Mọi người chú ý, chúng ta sẽ xuất hiện ở các địa điểmngẫu nhiên trong thế giới song song kia!"

Đoàn trưởng lập tức nói: "Mọi người cố tự chống chọi, đừng để mình chết, chờta tới đón các ngươi!"

"Được!"

Mọi người cùng đáp lại."

Nếu chúng đuổi theo thì chúng ta có thể giao chiến không?"

Bạch Lang hỏi."

Có thể đánh, nhưng không thể thắng!"

Liễu Bình và đoàn trưởng trăm miệng một lời mà đáp.Thật sự là cảnh tượng năm vị thần linh Luyện Ngục ngã xuống quá mức chấnđộng, hiện giờ không có kẻ nào dám để tồn tại màu đen hình người kia chú ý.Oanh.Mọi thứ chung quanh bắt đầu sụp xuống.Trời đất quay cuồng.Tất cả quang ảnh mơ hồ hoàn toàn biến mất.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình đứng trên một mảnh đất kiên cố.Không thấy đoàn trưởng, Lạc Tinh Thần, Bạch Lang đâu nữa, chắc là bị truyềntống ngẫu nhiên đến nơi nào đó trên thế giới.Liễu Bình đánh giá bốn phía.Nơi này là một văn phòng.Ngoài cửa là hành lang, nơi đó truyền đến từng tiếng đọc sách.Là đại học Thủ Đô!

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Khingười đi đến thời đại quá khứ, thời gian của thế giới song song này vẫn tiến vềphía trước."

"Thời gian hiện giờ là sau hai năm kể từ khi người rời đi."

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh.So với những người khác, tình huống mà hắn phải đối mặt vẫn tốt hơn một chút.Ít nhất đại học Thủ Đô là nơi mà hắn quen thuộc.Hiện giờ còn có chút thời gian để chuẩn bị.Oanh!

Trong khu dạy học truyền đến tiếng chấn động kịch liệt.ấMột con quái vật toàn thân màu đen, cao tới mấy chục mét chui ra từ hư không,nói với giọng điệu cực kỳ quỷ dị: "Ra nhận lấy cái chết đi, kẻ xuyên việt thờikhông."

Trong lòng Liễu Bình sinh ra một tiếng báo động tử vong, nhưng còn không kịplàm gì thì vỏ đao Trấn Ngục bỗng chấn động.Hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Vỏ đao Tứ Thần Trụ phátđộng Luận Chuyển để bảo vệ chủ nhân của mình."

"Luân Chuyển: Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào gây hại, tấtcả tổn thương sẽ được thuật hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."

Ánh mặt trời sáng ngời, cuồng phong lại thê lương.Mấy chục khu dạy học thậm chí toàn bộ đại học Thủ Đô đều hóa thành bột mịnbay tán loạn, giơ phiêu tán theo cuồng phong gào thét, hầu như không còn lại gì.Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, bình yên vô sự.Một kích vừa rồi của vật thể không rõ đã bị mọi thứ chung quanh gánh chịuthay!

Mặc dù là chủ nhân của vỏ đao Trấn Ngục, nhưng Liễu Bình cũng khôngnhịn được kinh ngạc một hồi.May mà đã tìm về được vỏ đao.Nếu không với một kích vừa rồi, hắn có chịu được hay không cũng chưa biếtđược!"

A, thì ra ngươi ở chỗ này..."

Trong đống phế tích mênh mông vô bờ kia, vật thể không rõ đó chậm rãi xoayngười, đối mặt chính diện với Liễu Bình."

Hủy diệt thế giới có lợi ích gì với các ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Không có lợi ích gì."

"Vậy vì sao phải hủy diệt?"

"Không có nguyên nhân, chỉ là một lần nghỉ ngơi bình thường."

-------Chương 579: Thoát điVật thể không rõ to lớn lại năng chi trước dày đặc phù văn quỷ dị lên lần nữa.Tên cái chi trước, tất cả phù văn quỷ dị sáng lên.Oanh! !!Ánh hào quang xuyên qua toàn bộ thế giới, vẽ ra một khe rãnh thật lớn sâukhông thấy đáy, rộng vài trăm thước trên mặt đất, sau đó nó phá tan hư không,bay về một nơi không biết."

Không chết..."

Vật thể không rõ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.Chỉ thấy một nữ tử mặc váy đen đang ôm Liễu Bình, lơ lửng cao cao ở giữakhông trung.Hắc ám vô biên lượn lờ trên người nàng, lại tỏa ra kim quang lạnh nhạt và khítức uy nghiêm giống như thần linh.Là Yana!

Trong nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, nàng đã đưa Liễu Bìnhlên trời cao!"

Tốc độ còn nhanh hơn trước kia nữa, nữ thần."

Liễu Bình buông lời trêu ghẹo."

Ta học được rất nhiều thứ ở chỗ này, tạm thời đừng vội ôn chuyện, ta dẫnngười thoát khỏi nó."

Yana nói xong thì cả người hóa thành một vệt kim quang, bọc lấy Liễu Bình rồilập tức biến mất khỏi không trung.Cách đó mấy trăm vạn dặm.Thân thể Yana hiện ra, sau đó đưa một quyển sách thẻ cho Liễu Bình."

Đã lâu không gặp!"

Giọng nói tràn ngập vui mừng của Lilith lập tức vang lên từ sách thẻ.Liễu Bình mở sách thẻ ra.Chỉ thấy Libertas đứng trên một thẻ bài, ôm hai tay mở miệng nói: "Tên kia rấtlợi hại, phải nghĩ cách đối phó nó sao?

Liễu Bình, ngươi không biết hiện giờthực lực của ta mạnh đến mức nào đâu."

Liễu Bình nhìn nhìn đánh dấu cấp bậc "45"nằm ở bên trái phía trên thẻ bài, cười nói: "Đừng có mạnh miệng, tên kia là tồntại mà chúng ta không thể đối phó."

Trong một thẻ bài khác, một thiếu nữ xinh đẹp có đôi tai mèo vui cười và nói:"Liễu Bình à, từ biệt mấy năm, sao người lại học cách tâng bốc uy phong củaấ ề ếngười khác, chúng ta đã tu tập rất nhiều kỹ năng lợi hại trong thế giới chân thật,hiện tại đã hoàn toàn không giống trước rồi."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Không đúng.Trong lịch sử chân thật, thậm chí cả thẻ bài cũng là do hắn chế tạo ra.Thực lực của nhân loại hoàn toàn không mạnh được như ở thế giới song song.Giữa thế giới song song và thế giới chân thật tồn tại lệch lạc nào đó.Rốt cục đã xảy ra vấn đề ở nơi nào?

Liễu Bình suy tư không ngừng, chợt thấytrên trời cao có một điểm đen bay tới.Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Để lại cho chúng một biểu hiện giả dối, hy vọng cóthể lựa được chúng..."

"Tất cả thuật pháp chế tạo giả dối đều không thể lừa gạt quái vật cấp bậc này."

Trên đầu hắn truyền đến một tiếng nói.Là Vua Yêu Tinh.Nó đang trốn ở ngọn tóc của Liễu Bình, khẩn trương nhìn lại sách thẻ.Lilith chỉ vào đầu Liễu Bình mà quát: "Đi xuống, đó là vị trí của ta!"

"Đương nhiên sẽ không dùng thuật pháp giả dối, làm thế nhất định không lừađược chúng."

Liễu Bình đáp.Vua Yêu Tinh lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng nói: "Ý ngươi là..."

"Lại trốn một lần, Yana."

Liễu Bình nói."

Đi."

Yana ôm lấy Liễu Bình, lại hóa thành một ánh kim quang lần nữa, trong nháymắt đã bay đi không thấy bóng dáng đâu.Cách đó ngàn vạn km.Liễu Bình hiện thân, thu đao đồng thau trở vào vỏ, ngược lại nắm lấy vỏ đao màquát khẽ: "Hư Thần!"

Hư không chấn động.Chỉ thấy một bóng mờ hình người đầy hư không ra hai bên, nhẹ nhàng rơixuống rồi đứng ở bên cạnh Liễu Bình.Nó giống Liễu Bình như đúc.Đây là Liễu Bình của thế giới song song!"

Trấn Ngục, người này không cần đánh dấu bằng bóng mờ, để hắn bày ra dángvẻ của ta đi."

ễLiễu Bình nói."

Được."

Trường đao phát ra một tiếng vù vù.Bóng mờ như bị ánh hào quang chiếu tại, hiện ra dáng vẻ của Liễu Bình, hắnmở miệng nói: "Ta đánh với nó."

"Vậy ta trốn đi trước."

Liễu Bình nói.Hắn duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái, rút ra một thẻ bài đã lâu không sử dụng.Vô Tôn Chi Nham!

Liễu Bình rơi xuống một thành phố rộn ràng nhốn nháo.Hắn quẹo qua góc đường rồi tung thẻ bài ra, Chỉ trong nháy mắt.Cả người Liễu Bình hóa thành một cây đèn đường, đứng sừng sững ở bênđường.Hắn tiến vào trạng thái lặng im.Tên không trung.Mấy phút sau, con quái vật kia lại xuất hiện lần nữa!

Liễu Bình của thế giớisong song cầm Hư Vô chi Nhận trong tay, ra tay đã phóng ra Chân Không Trảmthổi quét cả thiên địa vô tận.Hiện giờ hắn đã là cấp 50!"

Có giỏi thì đuổi theo đi..."

Liễu Bình nói, sau đó bay lên trời cao.Nhưng nằm ngoài dự đoán chính là, vật thể không rõ kia không đuổi theo nữa,ngược lại còn lui về phía sau."

Hả?

Là không dám so chiêu với ta sao?"

Liễu Bình của thế giới song song cười nhạo và nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Vật thể không rõ đột nhiên xông lên trời cao.Chỉ thấy các vật thể không rõ khác nhanh chóng lao tới từ bốn phương támhướng, dung hợp lại với nhau, hóa thành một ngón tay màu đen thật lớn.Ngón tay màu đen nhẹ nhàng chỉ một cái nhắm vào Liễu Bình của thời khôngsong song.Một cục máu thịt nổ tung.Thi thể của Liễu Bình tạm dừng ở giữa không trung, sau đó rơi xuống mặt đấtphía dưới.Ngón tay màu đen thấy thế, lúc này mới nhẹ nhàng chỉ một cái xuống mặt đất.Toàn bộ thế giới theo đó mà chấn động.Thái dương lập tức lụi tàn.Mặt đất hóa thành bột mịn trong im lìm.Tất cả mọi thứ bắt đầu dập nát."

Kết thúc.".Giây tiếp theo.Ngón tay màu đen nhẹ nhàng chọc phá hư không, chui vào trong đó rồi biếnmất tăm hơi.Nó đi trở về.Đèn đường ầm ầm ngã xuống mặt đất, lẳng lặng chờ đợi.Mấy phút sau.Không có kẻ nào xuất hiện.Đoàn trưởng đâu?

Lạc Tinh Thần và Bạch Lang nữa, bọn họ đâu rồi?

Mặt đấtnứt nẻ, để lộ ra dung nham không ngừng dâng lên sâu bên dưới nền đất.Từ trong tới ngoài toàn bộ thế giới đã bị hoàn toàn hủy diệt.Đột nhiên.Không trung vang lên một tiếng gầm: "Liễu Bình ngươi có ở đó không!"

Phanh.Đèn đường bỗng hóa thành Liễu Bình, hắn xông lên trời cao, nói với người đànông đầy thương tích đang lao tới kia: "Đoàn trưởng!

Ngươi thế nào?"

Máu thịt toàn thân của đoàn trưởng gần như bong ra từng màng, chỉ còn lại nửangười xương trắng."

Sơ suất, không ngờ ngón tay của nó sẽ trực tiếp theo đến đây, hiện giờ ta sẽ rơivào ngủ say lần nữa, nhưng Lạc Tinh Thần và Bạch Lang không may mắn nhưvậy."

Đoàn trưởng vung mạnh bàn tay xương đầy máu loãng lên.Hai thi thể xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Hắn bỗng nhào đến, lớn tiếng quát: "Yana!"

Hư không mở ra.Một quyển sách thể tự động mở ra, Yana bay ra từ trong đó, quát khẽ nói:"Thánh hỏa chi mệnh!"

Hai luồng ánh sáng bay ra từ trong tay nàng, hoàn toàn đi vào hai thi thể kia."

Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Còn có thể duy trì nửa phút cuối cùng!"

Yana lớn tiếng quát lên."

Lilith!"

Liễu Bình hô lớn."

Ta ở đây."

Sách thẻ mở ra, Lilith dừng lại trên đó, nàng ta khép đôi tay lại rồi nhẹ giọngniệm tụng chú ngữ cầu nguyện."

Bắt đầu đi, Yana."

Liễu Bình nói.-------Chương 580: Không có bất cứ hy vọng nàoYana rút ra một cây roi dài màu đen từ hư không, một đầu hóa thành đầu rắn,hung hăng cắn vào cánh tay Liễu Bình, đầu còn lại nhanh chóng to lên, cắnmạnh vào hai thi thể kia.Chỉ thấy hai hư ảnh hiện ra từ thi thể.Là Lạc Tinh Thần và Bạch Lang."

Đến đây đi, đây là cơ hội cuối cùng."

Liễu Bình nói.Đoàn trưởng nhìn sách thẻ trước mặt Liễu Bình, vui mừng nói: "Tử Vong ChiThư...

Thật là may mắn xưa nay chưa từng có, hai người phải nắm lấy cơ hộicuối cùng này."

Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cùng gật gật đầu.Trong phút chốc.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Hầu thần và thư linh củangười cùng phát động thuật thu gặt thẻ bài."

"Ngươi được đối phương tán thành."

"Ngươi thu lấy thẻ bài tùy tùng: Lạc Tinh Thần, Bạch Lang."

Phanh!

Phanh!

Thi thể và linh hồn họ cùng biến mất.Lại có hai thẻ bài màu xám xuất hiện trên tay Liễu Bình.Trên một thẻ có vẽ Lạc Tinh Thần, thẻ còn lại là Bạch Lang, hai người đềumang vẻ mặt yên bình, đã rơi vào giấc ngủ say."

Bọn họ trở thành thành viên của bộ bài Vui Sướng, ở sách thẻ: Nơi an táng vànghỉ ngơi của Con Rối Vong Hồn, đồng thời đã để lại hồn hỏa."

"Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của người đều sẽ để lại hồn hóa trong sách thẻ,sau khi thật sự tử vong, họ vẫn có cơ hội sống lại."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Lúc này toàn bộ thế giới đã bắt đầu tan nát.Sức mạnh Kỳ Quỷ vô hạn toát ra từ trong hư không, đang hủy diệt tất cả tồn tạitrên thế giới."

Đoàn trường, người thì làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng vươn bàn tay ra rồi chấm chấm máu tươi trên người mình, nói:"Vươn tay ra đi."

Liễu Bình vươn tay.Đoàn trưởng lập tức vẽ ra một đồ án huyền ảo phức tạp lên bàn tay hắn.ồ"Đồ án này đại diện cho sự tán thành của ta."

"Hiện tại, ta phải rơi vào giấc ngủ say, mãi đến khi vinh quang Cựu Nhật táihiện."

Sau lưng đoàn trưởng hiện ra một cây trụ đồng thau khổng lồ nối liền cả trờiđất, trên đó vờn quanh lửa cháy không ngừng và xích sắt vô tận.Đoàn trường lui về phía sau một bước, đứng trên Thần Trụ."

Chờ người đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng cười cười với hắn, nói: "Ta từng một mình phấn đấu trong bóngđêm qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẳng, rốt cuộc cũng đã biết được chuyệnxảy ra trong quá khứ, mà chắc chắn ngươi cũng có chuyện cần phải làm".Liễu Bình ngắm nhìn thế giới đã bị hủy diệt này, thở dài nói: "Ta muốn giết conquái vật kia, nhưng cả ngươi cũng không phải đối thủ của nó, làm sao ta có thểlàm được."

"Ngươi nhất định có thể làm được."

Đoàn trưởng nói.Liễu Bình ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng.Chỉ thấy vẻ mặt đoàn trưởng đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sắc bén nhưđao, hắn ta kiên định nói: "Bọn Hồ Ly sẽ thừa nhận địa vị của ngươi, sau đóphải làm thế nào thì dựa vào chính người""Ngươi chính là chủ nhân của Trấn Ngục Đao, người sở hữu danh hào MộQuang Chi Ủng"."

Chỉ cần nhớ kỹ minh ước của chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sóng vaichiến đấu lần nữa."

Tiếng nói vừa dứt.Đoàn trưởng dần dần hóa thành một bức tượng anh linh, đứng trên Thần TrụLuyện Ngục.Ở hai bên hắn ta có vô số anh linh đứng đầy, chúng cùng nhìn về phía LiễuBình, cẩn thận đánh giá hắn.Thần Trụ Luyện Ngục dần dần biến mất trong hư không.Thế giới đã bị hủy diệt.Tất cả quang ảnh tan đi.Tất cả mọi thứ hóa thành hư vô hắc ám.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới mộ địa kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã trở lại Vĩnh Dạ."

"Ngươi về tới dòng chảy thời gian bình thường."

ấ ế ể ấ ắ"Cấp bậc Thẻ Bài Sư của ngươi đã đạt tới tiết điểm cấp 50, sắp sinh ra cộngminh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nhìn lại hư không hắc ám.Chỉ thấy Hồ Ly, Mãnh Hổ và Hội Cẩu đang lơ lửng giữa không trung, yên lặngnhìn hắn."

Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đã chết sao?"

Hồ Ly hỏi."

Không có, vào thời khắc cuối cùng, ta đã thu bọn họ vào sách thẻ, sách thẻ củata có sức mạnh giữ lại hồn hỏa."

Liễu Bình nói."

Đoàn trưởng đâu?

Trở về Thần Trụ Luyện Ngục à?"

Mãnh Hổ hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Mở tay ngươi ra."

Hội Cẩu nói.Liễu Bình mở tay ra, bày ra ấn ký huyết sắc mà đoàn trưởng để lại."

Rất tốt, các ngươi an toàn trở về, không ai chết trong thời đại quá khứ cả, đâylà chuyện may mắn."

Hồ Ly nhẹ nhàng thở ra rồi nói."

Nếu đoàn trưởng đã để lại ấn ký cho ngươi thì người tới làm đoàn trưởng đờikế tiếp của tổ chức đi."

Mãnh Hổ nói.Liễu Bình vội vàng nói: "Không, kinh nghiệm của ta là ít nhất...."

"Không liên quan đến kinh nghiệm,"Hồ Ly cắt ngang lời hắn: "Ở Vĩnh Dạ, điều quan trọng nhất chính là phươnghướng, người biết được bí mật của thời đại quá khứ, lại được đoàn trưởng tánthành, nhất định có thể dẫn dắt đoàn đội đi theo hướng chính xác."

Liễu Bình im lặng, sau đó nói: "Chúng ta chờ một lát rồi tiếp tục thảo luận vấnđề này, ta phải cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

Ba người hiểu rõ mà gật gật đầu.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình bắt đầu cấp tốc rơi xuống.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất không còn gì nữa, trong hư không chỉ cònlại hắc ám và cuồng phong.ế ố ố ắ ấ ầCũng không biết rơi xuống bao lâu Cuối cùng, hắn lại nhìn thấy đoạn Thần Trụkia lần nữa.Cả thân Thần Trụ được khắc ấn bốn gương mặt khác nhau, lại giấu trong tầngtầng lớp lớp sương mù, căn bản không thể thấy rõ.Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng Liễu Bình: "Thẻ Bài Sư thao tácsức mạnh Thần Bí Trắc, nô dịch vạn vật và chúng sinh, là bán thần của thếgian."

"Bắt đầu từ cấp 50, tất cả Thẻ Bài Sư đều phải lập thề nguyện, đồng thời coi đâylà Nhân, leo lên đỉnh cao Thần Bí Trắc, hướng tới Kỳ Quỷ, cuối cùng đạt đượcquả là thành thần."

"Lập nguyện vọng của ngươi đi!"

Liễu Bình im lặng một lúc.Tất cả những chuyện xảy ra gần đây lần lượt hiện lên trong đầu hắn."

Thật là đáng buồn, cả cơ hội đầu một trận cũng không có, càng không có bấtcứ hy vọng nào."

Hắn thở dài, chậm rãi nói."

Không có bất cứ hy vọng nào."

"Bất cứ hy vọng nào."

"Hy vọng..."

-------Chương 581: Tuần Hành Ngày và ĐêmHư không truyền đến từng tiếng vang vọng lại.Trên Thần Trụ Vĩnh Dạ, vị tồn tại không thể thấy, không thể biết kia vẫn duy trìim lặng.Liễu Bình suy nghĩ, nói: "Nếu nhất định phải hỏi ta có nguyện vọng gì."

"Nếu không đánh bại con quái vật kia, tất cả nguyện vọng đều có vẻ không có ýnghĩa."

"Đúng vậy, cái thứ leo lên Thần Trụ kia, nó mạnh đến như vậy, mạnh đủ đểkhông cần bất luận lý do gì đã có thể hủy diệt tất cả."

"Ta hy vọng tương lai sẽ có một ngày, ta có thể đứng trước mặt nó, giết nó bằngphương thức vô nhân đạo."

"Ta muốn đánh bại nó."

Liễu Bình nói: "Đây là thề nguyện của ta, tất cả những điều ta làm kế tiếp đềuvì thực hiện chuyện này."

Tên Thần Trụ Vĩnh Dạ, ý thức khổng lồ kia lẳng lặng nghe xong, cuối cùng lạiphát ra âm thanh lần nữa: "Nếu là người khác, thề nguyện này sẽ không thànhlập, bởi vì vĩnh viễn không thể thực hiện được nó."

"Nhưng người đưa ra thề nguyện này lại là ngươi."

"Ngươi đã nhìn trộm đủ bí mật, kết bạn đủ minh hữu, hiểu biết đủ tri thức, chiếnthắng đủ kẻ địch, trong toàn bộ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, nếu nói có một ngườitồn tại loại khả năng này thì..."

"Có lẽ người đó chính là ngươi."

Ý chí khổng lồ kia dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "So với thề nguyệnchiến thắng tồn tại kia, điều mà ta có thể giúp người làm được, chỉ có một ítviệc nhỏ đến mức không đáng kể, chúng sẽ lập tức có hiệu lực."

Tiếng nói vừa dứt.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Tấtcả thuộc tính của ngươi đã được chuyển hóa."

"Sức mạnh của ngươi đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của Kỳ Quỷ."

"Thẻ bài bị phong ấn trên tay người đã được cởi bỏ tất cả phong ấn, có thể sửdụng vào bất cứ lúc nào."

Thẻ bài?

Liễu Bình bỗng nhớ tới, ở thế giới chân thật trong thời đại quá khứ, cóngười cho mình một thẻ bài ngay trong hư không.Người kia nói: "Trong lịch sử của thế giới chân thật, có một ngày là không tồntại."

"Nó nằm trong thẻ bài."

ễ ấ ề ếLiễu Bình đang nhớ lại thì chợt thấy trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhức.Chỉ thấy đồ án huyết sắc hiện ra trên cánh tay, nhanh chóng thoát khỏi làn da rồihóa thành một thẻ bài lơ lửng trước mặt hắn.Liễu Bình cười khổ một tiếng.Cho dù hắn đạt được một ngày trong thời đại quá khứ.Cho dù có thời gian cả ngày, làm sao có thể trợ giúp hắn chiến thắng con quáivật kia?

Thực lực của con quái vật kia đã hoàn toàn không thể tưởng tượng, chỉtùy tiện vươn một ngón tay là có thể làm năm vị thần linh Luyện Ngục ngãxuống.Cho dù nó đứng đó để hắn chém suốt một năm, nói không chừng cũng không bịthương.Liễu Bình vừa nghĩ, vừa duỗi tay bắt lấy thẻ bài.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, lẳng lặng hiện lên trên hư không: "Ngươiđạt được một thẻ bài:""Tuần Hành Ngày và Đêm."

"Thẻ bài Kỳ Quỷ, thẻ bài chung cực hệ Thời Gian (Duy nhất)."

"Thuyết minh: Với tiền đề là không ảnh hưởng đến kết quả lịch sử trọng đại,ngươi có thể tiêu hao sức mạnh Kỳ Quỷ để làm "Một ngày nào đó trong lịch sửcủa thế giới chân thật xảy ra lần nữa, khiến nó bao trùm lên ngày đã tồn tại sẵnkia."

"Thời gian làm lạnh: Một giờ."

"Qùa tặng đến từ chủ nhân thời gian."

Quang ảnh chung quanh chợt lóe.Liễu Bình chỉ cảm thấy toàn bộ Thần Trụ Vĩnh Dạ biến mất khỏi tầm mắt củamình.Hắn về tới mộ đàn hắc ám kia.Hồ Ly, Hội Cẩu và Mãnh Hổ đứng ở hai bên, cùng nhìn vào hắn."

Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng bước vào ngạch cửa Kỳ Quỷ rồi."

Hồ Ly nói."

Chúc mừng!"

Hôi Cẩu và Mãnh Hổ cùng kêu lên.Liễu Bình nhìn lại hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: "Thuộc tính cơ bản của ngươi đãđạt tới giai đoạn cân bằng và cực hạn, kế tiếp, chỉ có sức mạnh Kỳ Quỷ mới cóthể bày ra tính chất đặc biệt chân chính trong linh hồn người, giúp nó phóng raoai thể dùng hiện của muôn vàn pháp tắc."

"Sức mạnh Kỳ Quỷ mới bắt đầu: 10."

ể ể ấ"Với sức mạnh này, ngươi có thể thi triển tất cả thuật pháp."

"Ngoài ra, bí mật của thời đại quá khứ mà người nhìn trộm đã làm suất diễn đạttới mức độ trọn vẹn."

"Suất diễn của ngươi là: 10/10."

"Ngươi đạt được năng lực hệ Biểu Diễn mang theo cấp bậc Kỳ Quỷ:""Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."

"Thuyết minh: Khi người quát lớn đối phương, một loại sức mạnh Kỳ Quỷtương ứng trên người đối phương sẽ bị phong ấn, mãi đến khi người hủy bỏphong ấn này."

"Mỗi trận chiến có thể sử dụng một lần."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, mở miệng nói: "Hiện tại các ngươi có tínhtoán gì không?"

Hồ Ly, Hôi Cẩu và Mãnh Hổ nhìn nhau.Hồ Ly nói: "Hẳn là do ngươi an bài nhiệm vụ kế tiếp của tổ chức, đây là chuyệnmà đoàn trưởng chỉ định."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Thật ra ta có một việc, cần đồng bạn cường đạicùng ta đi thăm dò tình huống thế nào..."

Hắn vừa muốn lấy thẻ bài "Tuần Hành Ngày và Đêm"kia ra thì lại thấy Hồ Ly hóa thành một làn sương khói rồi biến mất, Hôi Cẩubỗng chui xuống lòng đất, chẳng biết đi đâu, Mãnh Hổ thì phá tan hắc ám, laovút vào trong đó."

Sao lại thế này?"

Liễu Bình không rõ nguyên do.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Vỏ đao Tứ Thánh Trụ GiamMặc liên tục phát động, giữ cho người bình an vô sự trước bí mật vĩnh cửu củathời gian."

Liễu Bình bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng cất thẻ bài "Tuần Hành Ngày vàĐêm" vào sách thẻ.Qua mấy phút.Hồ Ly chợt xuất hiện, xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Vừa rồi thiếu chút nữalà toi mạng."

Hội Cựu chui ra từ dưới đất, nói: "Cũng may chúng ta có chút bản lĩnh hộ thân,nếu không thật sự không dám tưởng tượng hậu quả."

Mãnh Hổ đáp xuống từ trên trời, nôn nóng nói: "Chúng ta không thể nghe đượcbí mật mà người lấy ra, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Liễu Bình xin lỗi: "Xin lỗi, là ta sơ sót, xem ra các ngươi không thể hành độngvới ta rồi."

ắ ểHắn suy nghĩ một lát, lại nói: "Vì để đoàn trưởng sớm ngày thức tỉnh, các ngươicần đi làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Hồ Ly hỏi."

Hiện giờ Luyện Ngục do tân thần chưởng khống tất cả, nhưng từng có bảy vịCựu Nhật Thần Linh tồn tại trong thời đại Ác Mộng, trong đó có một vị hiệngiờ mang danh hào là "Ba Hành Giả trong Ác Mộng, các ngươi cần tìm đượcnó, trợ giúp nó lấy lại thực lực."

Liễu Bình nói."

Mục tiêu của chúng ta là cái gì?"

Hôi Câu hỏi.Liễu Bình dùng một chút, sau đó nói: "Chúng ta phải giúp toàn bộ Cựu NhậtThần Linh sống lại, đoạt lại Luyện Ngục lần nữa."

Mãnh Hổ cười ha hả, lớn tiếng nói: "Mục tiêu này thật sự vượt qua tưởng tượngcủa ta, có thể hỏi vì sao phải làm như vậy không?"

"Khi thời đại Cựu Nhật ngóc đầu trở lại, đoàn trưởng sẽ đạt được sức mạnh, sauđó thức tỉnh lần nữa."

Liễu Bình nói.-------Chương 582: Bí trảm tam thứcHôi Cẩu và Mãnh Hổ đều có chút khó hiểu.Hồ Ly giải thích: "Các ngươi chỉ biết đoàn trưởng là thành chủ của một tòaDanh Sách chi Thành, nhưng lại không biết, thật ra kiếp trước hắn là Cựu Thầntrong Thần Trụ Luyện Ngục, hơn nữa hình như địa vị còn rất cao."

"Thì ra là thế."

Hôi Cẩu và Mãnh Hổ bừng tỉnh.Liễu Bình không hé răng, thầm nói hắn ta đâu chỉ có địa vị rất cao, thật ra là tốicao trên toàn bộ Thần Trụ Luyện Ngục đấy.Mãnh Hổ vỗ bả vai Liễu Bình thật mạnh một cái, nói với giọng điệu thân thiện:"Quả nhiên đoàn trưởng không nhìn lầm người."

Hôi Cẩu nói: "Nếu Bạch Lang đã ngủ say, vậy chuyện tìm kiếm manh mối để talàm đi."

Hồ Ly cũng vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, nói: "Chúng ta căn bản không thể ngheđược chuyện của ngươi, càng đừng nói đến đồng hành, nhưng đi tìm Cựu Thầnthì làm được đấy."

"Vậy làm phiền các ngươi, chuyện này nhất định phải tránh đi vạn tộc và tânthần trong Luyện Ngục, tuyệt đối không thể bị bọn chúng phát hiện, nếu khôngcác ngươi khó giữ được an toàn đấy."

Liễu Bình dặn dò.Ba người cùng gật đầu.Hồ Ly nói: "Nếu có chuyện gì muốn nói, cứ nhắn lại trong Di Ngữ Trà Thất,cần tiếp viện gì cũng có thể bổ sung trong đó."

"Được, chúng ta phân công nhau hành động đi."

Liễu Bình nói."

Đi!"

Mãnh Hổ hô to một tiếng.Ba người bay lên khoảng không hắc ám phía trên, dần dần biến mất khỏi tầmnhìn của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ trong chốc lát.Thời gian trôi qua lâu quá, mà toàn bộ Luyện Ngục đã lật đổ mọi thứ của CựuNhật, tuyệt đối không cho phép Cựu Thần quật khởi lần nữa.Chỉ sợ cả chuyện tìm được Chủ nhân Ba Hành trong ác mộng kia cũng khôngphải việc đơn giản.Nhưng không còn cách nào.ố ấMuốn đánh thức đoàn trưởng thì phải trọng chấn sức mạnh của Luyện NgụcCựu Thần, chỉ có cách này mới có thể thực hiện mà thôi.Liễu Bình không suy nghĩ tiếp nữa.Hắn nhắm mắt lại, rút Hư Vô chi Nhận ra.Bắt đầu từ lúc vừa rồi, hắn đã phát hiện hồn lực trên người mình đã hoàn toànchuyển hóa thành sức mạnh càng kỳ diệu nào đó.Loại sức mạnh này không ngừng mang đến cho hắn một loại ảo giác: Nó có thểgiúp hắn làm được mọi chuyện.Chẳng lẽ đây là sức mạnh Kỳ Quỷ?

Liễu Bình nhẹ nhàng vung trường đao, nóinhỏ một tiếng: "Trảm!"

Một đao xẹt qua hư không.Trăm ngàn đao quang Mô hình hóa thành một đao, trực tiếp xuất hiện cách đóhơn vài trăm thước, im hơi lặng tiếng cắt một lỗ hổng ra từ hư không, để lộquang ảnh hỗn loạn hủy diệt nằm ngoài hư không.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Sức mạnh Kỳ Quỷ - 1."."

Nghỉ ngơi và bổ sung đủ năng lượng thì có thể khôi phục sức mạnh Kỳ Quỷ."

Liễu Bình buông trường đao.Dưới sự thôi thúc của sức mạnh Kỳ Quỷ, hàng trăm hàng ngàn đao quang vôhình tự phát ngưng tụ thành một đao, nhẹ nhàng mà chém ra hư không, phơi bàydòng chảy hỗn loạn của thời không phía sau hư không.Uy lực của đạo này đã hoàn toàn vượt qua quá khứ!

Nhưng mà...

Hắn cứ cảmthấy đao này thiếu một chút gì đó...

Liễu Bình trầm tư một lát, bỗng mở miệngnói: "Là tính chất đặc biệt."

Cũng như giao diện thao tác anh linh đã nói..."

Sức mạnh Kỳ Quỷ mới có thể bày ra tính chất đặc biệt chân chính trong linhhồn người, giúp nó phóng ra oai thể dùng hiện của muôn vàn pháp tắc.".Một đao vừa rồi không có kết hợp tính chất đặc biệt của hắn, cũng không bày rathiên phú và tài năng của hắn.Cần phải trộn lẫn những thứ siêu hình đó vào đảo thuật thì uy lực đao pháp mớicó thể càng mạnh, càng quỷ dị!

Lúc này Liễu Bình lại không vội nghiên cứu thẻbài "Tuần Hành Ngày và Đêm"kia.Hắn lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung, nhắm mắt lại, dựng thẳng Hư Vô chiNhận ở trước ngực.Chỉ nghe hắn mở miệng nói: "Đạo pháp của ta gom góp lại rồi chia thành haithức."

"Thứ nhất, lấy đao quang vô hình trảm thân, tên là Chân Không Trảm Pháp""Thứ hai, lấy niệm làm đạo để trảm thần hồn, tên là Ma Diện Niệm Đao"ấ ấ"Chúng đại diện cho tất cả trí tuệ, kỹ xảo và kinh nghiệm của ta, lấy sức mạnhKỳ Quỷ thúc giục sẽ trở nên càng uy lực hơn!"

"Còn về thức thứ ba, ta luôn cảm thấy hữu tâm vô lực..."

"Có lẽ nó cần đến sức mạnh Kỳ Quỷ, mới có thể phóng ra được."

Liễu Bình thúc giục sức mạnh Kỳ Quỷ cả người, để nó bám vào lưỡi đao, toànlực vung về phía trước.Trong hư không, chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Người tiêu hao năm điểmsức mạnh Kỳ Quỷ, sáng tạo ra đao thức hoàn toàn mới của chính mình."

"Mỗi một giây nó tồn tại, sẽ tiêu hao một điểm sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi."

Thế giới chợt lóe rồi biến mất.Trong nháy mắt lưỡi đao vung tới, sau lưng Liễu Bình xuất hiện một mảnh hưảnh nguy nga hùng tráng.Đó là một cây trụ thông thiên hoàn toàn cấu thành từ ánh hào quang kim sắc,trên đó đứng đầy vô số tồn tại tư thế khác nhau và đang cầm trường đao trongtay.Cây trụ to lớn vô tận, kẻ cầm đao cũng gần như vô tận.Chỉ nghe bọn họ giơ trường đao lên cao, cùng quát lên: "Trấn!"

Thiên Địa Vô Pháp Bí Trảm Tam Thức!

Chỉ một thoáng, cây trụ khổng lồ tỏa rakim quang lan tràn, nhanh chóng xây dựng thành một thế giới.Mà Liễu Bình lại thoát ly ra khỏi thế giới đó.Không ai biết rốt cục trong thế giới kia đã xảy ra cái gì.Có lẽ chỉ khi nào gặp phải kẻ địch, thức này mới có thể phát huy ra uy lực chânchính của nó.Đột nhiên.Chỉ một thoáng, toàn bộ thế giới đã tiêu tán, quay về hư vô.Hai chân Liễu Bình mềm nhũn, thiếu chút nữa đã rơi xuống từ giữa khôngtrung, may mà Yana ôm lấy hắn từ sau lưng."

Đao vừa rồi kia thật sự rất mạnh, ta chưa bao giờ gặp qua đao pháp siêu phàmthoát tục như vậy."

Yana hết sức tán dương.Một thiếu nữ tai mèo nhảy ra từ hư không, bắt lấy tay Liễu Bình không ngừngnói: "Dạy ta dạy ta dạy ta!

Liễu Bình, người nhất định phải dạy ta chiều này!"

Liễu Bình cười khổ nói: "Thức này thật sự dạy không được, bởi vì nó là biểuhiện của tính chất đặc biệt trong linh hồn ta, ngươi phải đi tìm được đạo thuộcvề của ngươi."

Ở hắn hiện giờ, trị số đại diện cho sức mạnh Kỳ Quỷ đã về không.ấ ắ ỗ ấChỉ mấy giây ngắn ngủn mà chiêu Thiên Địa Vô Pháp này đã hút rỗng tất cảsức mạnh của hắn!

Nhưng điều làm Liễu Bình để ý hơn là một chuyện khác.Vì sao hắn dùng tính chất đặc biệt của linh hồn phóng thích chiều này, lại xâydựng nên một thế giới?

Những tồn tại cầm đao trên cây trụ khổng lồ kia lại đếntừ nơi đâu?

Liễu Bình suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không ra, nhịn không được thởdài nói: "Rốt cục trước kia ta là người nào...".Hắn dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ giương mắt nhìn nhìn Triệu Thiền Y.Chỉ thấy thực lực của nàng ta đã đạt tới cấp 49."

Cố lên, chỉ thiếu một bước thì người có thể mở ra sức mạnh Kỳ Quỷ rồi, ThiềnY."

Liễu Bình nói."

Được rồi, ta tiếp tục nỗ lực."

Triệu Thiền Y tiếc nuối thở dài, bay trở về sách thẻ lần nữa.Yana ấn tay lên trên người Liễu Bình, nhẹ nhàng niệm chú ngữ, khiến thànhquang không ngừng đi vào thân thể hắn.Liễu Bình dần dần khôi phục chút tinh thần."

Đỡ hơn chưa?"

Yana quan tâm hỏi."

Khá hơn nhiều, nghỉ ngơi một lát trước, sau đó chúng ta phải bắt đầu làm chínhsự."

Liễu Bình nói.Hắn nhắm mắt lại rồi ngồi xuống ngay trên không trung, bắt đầu nghỉ ngơi.-------Chương 583: Phát hiện một thân phận có thể dùng đượcYana tùy tiện lấy ra một thanh cự kiếm huyết sắc, đứng bên cạnh hắn bày ra tưthế canh gác.Triệu Thiền Y thấy thế thì chạy ra tiếp, lặng lẽ nói với Yana: "Lần trước cònchưa đánh xong, không bằng chúng ta lại đánh một trận đi?"

Yana trùng nàng một cái, trách cứ: "Ngươi không nhìn xem đây là nơi nào, ngàynào cũng chỉ biết càn quấy thôi."

"Hừ."

Triệu Thiền Y hậm hực lại chạy về sách thẻ.Kế tiếp.Mọi người duy trì im lặng.Chỉ có Vua Yêu Tinh bị Lilith đuổi xuống đầu của Liễu Bình.Vua Yêu Tinh cũng không thèm để ý, nó thả tất cả yêu tinh ra, bắt đầu kiến tạothành thị trong mộ đàn bên dưới.Một đám yêu tinh làm việc mà vui vẻ vô cùng, nhưng vừa xây xông mấy cáinhà bán thành phẩm thì chúng đã sôi nổi bắt đầu ăn cơm dã ngoại, tụ hội, chơitrốn tìm, đào mộ địa.Vua Yêu Tinh quát lớn vài tiếng, nhưng rất nhanh cũng gia nhập một đội ngũhợp xướng, đảm nhiệm chức trách người dẫn đầu.Thời gian chậm rãi trôi đi.Hai giờ sau.Liễu Bình mở mắt ra, sau đó đứng lên lần nữa.Hắn rút thẻ bài "Tuần Hành Ngày và Đêm"kia ra rồi nhẹ nhàng vung nó lên.Phanh!

Thẻ bài biến mất.Trong bóng đêm, tất cả trở nên im ắng.Những yêu tinh đó giật mình hoảng sợ, vội vàng nhìn đông nhìn tây.Khi chúng nó phát hiện chung quanh không có sự kiện bất ngờ nào ập đến, lậptức tiếp tục lao vào các trò chơi kia.Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, chờ đợi mấy phút."

Kỳ quái, tại sao không có phản ứng?"

Hắn lẩm bẩm."

Rốt cục thẻ bài kia có tác dụng gì?"

Yana hỏi."

Nó có thể, làm – thời -- gian ---- Liễu Bình đang trả lời thì phát hiện tốc độmình nói chuyện càng ngày càng chậm.Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên vô cùng trì trệ, cả âm thanh cũng biến mấthầu như không còn, kể cả các yêu tinh đang chạy vội cũng tạm dừng ở giữakhông trung.Trong lúc âm thầm, hư không dần dần tràn ngập dòng cát chảy kim sắc.Cát vàng tràn ngập tất cả không gian, bao chặt lấy Liễu Bình rồi kéo sâu xuốngphía dưới.Cũng không biết trải qua bao lâu -- Phía dưới bỗng nhiên không còn cái gì.Liễu Bình bồng bềnh rơi xuống rồi đứng trên một thạch đài cổ xưa.Hắn nhìn ra khắp chung quanh.Chỉ thấy bên ngoài thạch đài là hư không vô tận, trên thạch đài chỉ có một tấmbia đá màu đen.Tên bia đá có viết hai chữ to: "Vô thủy."

Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên bia đá, đang cân nhắc ý nghĩa của hai chữ nàynày thì bỗng nhiên, hư không chung quanh bắt đầu biến ảo không ngừng.Hồng thủy vô biên vô tận mãnh liệt dâng lên từ phía dưới thạch đài, chỉ trongnháy mắt đã bao phủ toàn bộ.Thế giới hóa thành vực sâu hải dương vô tận.Liễu Bình lại nhìn về khối bia đá kia, phát hiện đã hoàn toàn không nhìn thấynó nữa.Ngay sau đó, thạch đài cũng biến mất.Cứ như có một sức mạnh khủng khiếp lôi kéo hắn, làm hắn không ngừng rơixuống vực sâu đáy biển.Vẫn luôn chìm xuống.Chìm xuống.Liễu Bình căn bản không biết đã qua bao lâu, thời gian đã trở nên không có ýnghĩa.Bỗng nhiên.Hắn phát hiện biển sâu chung quanh dần dần hiện ra một thứ mơ hồ.- - Lànhững cánh cửa.Trong vực biển này, một cánh rồi lại một cánh cửa sắp xếp theo dạng xoắn ốc,không ngùng kéo dài dẫn xuống mảnh không gian vô tận phía dưới.Những cánh cửa này toàn là màu trắng, trên đó có viết một loạt những con số:"Thế giới chân thật năm 1024;""Thế giới chân thật năm 1023;"ế"Thế giới chân thật năm 1022;"Càng chìm xuống phía dưới thì sẽ nhìn thấy niên đại trên những cánh cửa trắngcàng thụt lùi lại.Không biết mãi đến khi nào.Sức kéo túm Liễu Bình đến đây đã biến mất.Hắn lẳng lặng lơ lửng trong biển sâu, trên dưới trái phải đều là những cánh cửađang đóng "Là bảo ta chọn một niên đại rồi tiến vào thế giới chân thật sao?"

Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng, sau đó bơi xuống nơi càng sâu.- - Nếu đã có cơhội, vậy thì đi đến năm *****ên của thế giới chân thật để xem rốt cục nhân loạira đời như thế nào đi.Hắn cứ chìm mãi xuống phía dưới.Không biết đã qua bao lâu, những con số trên cửa đó dần dần nhỏ lại, cuối cùngdừng lại "Thế giới chân thật năm 1000".Nếu xuống tiếp nữa, vực biển này sẽ biến thành màu đen hoàn toàn, không thấyrõ được bất cứ thứ gì nữa.Liễu Bình thử lần mò xuống phía dưới cánh cửa "Thế giới chân thật năm 2000".Hắn sẽ được một cánh cửa sắt.Liễu Bình thử lặn xuống, ấn lên cửa sắt ***** một hồi, cuối cùng không thểkhông từ bỏ.- - Cửa sắt hoàn toàn bị phong kín, hơn nữa trên của quân đầy xíchsắt chi chít, căn bản không thể mở ra được.Xem ra không thể nhìn trộm và tiến vào một ngàn năm đầu của thế giới chânthật.Như vậy.Trong con sông thời gian dài đằng đẳng, hắn nên tiến vào cánh cửa nào đây?Cũng không thể vào xem hết tất cả các cánh cửa được.- - Vậy thì chắc chắnkhông xem hết được.Liễu Bình đang do dự thì bỗng nhớ ra trong quá trình lặn xuống, hắn từng nhìnthấy một vài cánh không giống bình thường.Thân thể hắn nhẹ nhàng di chuyển nổi lên trên.Bơi một hồi, hắn lướt qua mấy chục cánh cửa, dừng lại trước một cánh."

Thế giới chân thật năm 1023."

Chỉ thấy trên cánh cửa này có vẽ một vòng tròn bằng nét bút màu đen, bên cạnhviết một hàng chữ nhỏ: "Lần *****ên xuất hiện."

Ai?Cái gì?

Rốt cuộc là cái gì lần *****ên xuất hiện?

Liễu Bình bị gợi lên lòng hiếukỳ, nhẹ nhàng ấn tay lên then cửa.Rắc –– Then cửa có thể di động, chứng tỏ cánh cửa này có thể được mở ra!

LiễuBình nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra.ố ế ếTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Chú ý, người đang tiến vào thếgiới chân thật năm 1023!"

"Việc này cực kỳ bí mật, bởi vậy khi tất cả thẻ bài tùy tùng của ngươi rời khỏiniên đại này, bị cướp đoạt tất cả ký ức có liên quan, nếu không chắc chắn sẽchết."

"Phát hiện một thân phận có thể dùng được."

"-- Đã sử dụng thân phận này để tiến vào năm 1023!"

Nước biển mãnh liệt bao lấy Liễu Bình, hắn vọt vào trong khoảnh khắc cánhcửa kia mở ra.-------Chương 584: "Lần đầu tiên xuất hiện"Gió biển tanh mặn thổi tới.Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình mặc một cái áo ngắn màu trắng rách tungtoé, đang cùng ngồi ăn cơm với mấy người."

A Hồng điên rồi."

Một thiếu niên gầy như con khỉ nói.Liễu Bình nhìn về phía hắn ta, ánh mắt lại quét về phía những người khác.Những người này trông đều khoảng mười bảy mười tám mười chín tuổi, làn dabị phơi ngăm đen, ngồi vây quanh trong một căn nhà đá bỏ hoang, dùng một cáinồi sắt để hầm ca."

Nhà ta nói, gần đây đừng tới gần nhà A Hồng, Hải Thần sẽ lập tức tới lấymạng cả nhà hắn."

Một thiếu niên vóc dáng cao lớn nói."

Phi!"

Thiếu niên trước đó khinh thường nói: "A Hồng chỉ rơi vào trong biển lúc bắtcá thôi, cái ót đụng phải đáy thuyền một cái -- Ta đã đi thăm A Hồng rồi, vếtthương phía sau đầu của hắn thật là, chậc chậc!"

"Vậy vì sao hắn cứ bảo trong nước có cái gì?"

Thiếu niên vóc dáng cao không phục mà trả lời."

Trong nước đương nhiên là có thứ gì!

Ngày đó bọn họ đi đến Nam Vọng Tiềuđể bắt cá lớn mà, nếu không phải nhìn thấy dưới nước có cá lớn thì A Hồng sẽvội vội vàng vàng động viên bắt cá hay sao?"

Thiếu niên khỉ ốm kia quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Liễu Bình và nói:"Liễu ca, ngươi nói có phải không?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn ra cửa, chỉ thấy một cánh cửa gỗ ngã ra bên ngoài, vách tường trongnhà sớm đã phai màu thành sắc tro tàn, trong nhà không có vật dụng gì cả, chỉcó một mảnh hỗn độn đầy đất.Đây là một ngôi nhà đá bị bỏ hoang.Ở bờ biển, căn nhà như vậy có thể chống đỡ khí hậu hung hiểm ăn mòn hơn sovới loại kết cấu bằng gỗ.Rất nguyên thủy, cũng rất hữu hiệu.Nhưng rốt cục trong một năm này đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Bình rơi vào suytư.ế ốCác thiếu niên vốn có chút sợ hãi cũng thả lỏng lại.Thiếu niên khỉ ốm với một miếng cá trong nồi sắt, đặt vào trong chén của mình,vừa lùa cơm, vừa ú ớ nói: "Mọi người đều là huynh đệ, phải nhớ rõ hai chữnghĩa khí ––"Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người thiếu niên vóc dáng cao lớn kia.Mặt thiếu niên vóc dáng cao lớn đỏ lên, lớn tiếng nói: "Ai không nghĩa khí?

Cángươi ăn là đêm qua ta bắt đấy."

Thiếu niên khỉ ốm chuyển ánh mắt đi, cúi đầu ăn thật ngon lành và nói: "Dù saota đã đi thăm A Hồng rồi, không giống đám người nhát gan các ngươi."

Một cậu bé trông chỉ có bảy tám tuổi nói: "Người lớn trong nhà không cho đi,nói ba ngày sau A Hồng không có việc gì thì mới xem như quỷ trong biển thacho hắn một mạng, nếu không thì ai đi thăm hắn, sẽ bị quỷ biển bắt đi luôn."

Thiếu niên khỉ ốm buông chén, khinh thường nói: "Nào có quỷ?

Nếu có quỷ thìai còn dám ra biển bắt cá?

Ngày nào các ngươi cũng bị người lớn lừa dối."

Hắn ta đưa mắt nhìn Liễu Bình: "Liễu ca, ngươi nói có đúng không?"

Các thiếu niên đều nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình cười cười, đang muốn nói chuyện thì chợt thấy bên cửa xuất hiện mộtngười.Nói là người, lại không phải người.Nó có thân thể nhân loại, toàn thân lại mọc đầy vẩy cá dính nhơm nhóp, cảngười ướt đẫm, cứ như mới bò lên từ dưới biển.Con quái vật này bước từng bước một đi đến phía sau thiếu niên khỉ ốm, sau đóđứng lại rồi yên lặng nhìn hắn ta.Các thiếu niên không nhận ra điều gì.Thiếu niên khỉ ốm không được tự nhiên mà vặn vẹo cái cổ.- - Bảy tám ngườimà không có ai nhìn thấy con quái vật này cả.Liễu Bình cười cười, nói: "Đừng nói mấy chuyện tâm linh này nữa, mau ăn đi,lát nữa trời tối thì chúng ta nhanh chóng trở về."

Các thiếu niên nghĩ cũng phải, vội vàng cúi đầu uống sạch chén canh cá trongtay mình.Liễu Bình vừa ăn cá, vừa dùng khóe mắt quan sát con quái vật kia.- - Nhìn nógiống như một thiếu niên, nhưng trên mặt, trên người, cả tứ chi đều mọc đầyvẩy cá.Trong lúc các thiếu niên đang ăn uống thì con quái vật đã đi vài bước về phíatrước, nằm rạp lên lưng thiếu niên khỉ ốm, sau đó bất động.Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng khóc la.Các thiếu niên đều yên tĩnh lại.Cả thôn như sống lại, phát ra các loại âm thanh ồn ào.ề ầ ẫMọi người đều la thét và xì xầm bàn tán, xen lẫn trong đó là sự nôn nóng và sợhãi nói không nên lời."

Ta đi xem."

Một thiếu niên vóc dáng thấp ném cái chén xuống rồi chạy nhanh như chớp rangoài.Chỉ chốc lát sau.Mặt mày gắn trắng bệch chạy về, run run nói: "A Hồng đã chết."

"Về nhà, người nào lấy đồ của người nấy, đều về nhà!"

Liễu Bình nói.Các thiếu niên lập tức hoảng sợ.Chỉ trong chớp mắt, có người bung nồi sắt, có người cầm chén, có người dập tắtcủi lửa, các thiếu niên lập tức giải tán.Mọi người đều cố ý hay vô tình trốn tránh thiếu niên khỉ ốm, vội vàng trở vềnhà.Dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Bình, thiếu niên khỉ ốm hừ lạnh một tiếng, hấtcao đầu chạy về nhà mình.Hắn ta không biết trên lưng mình có một con quái vật.Thậm chí những người lớn đi ngang qua ven đường cũng không phát hiện bấtcứ khác thường gì.Liễu Bình thở dài, bỗng nhớ tới lần trước khi vừa đến thế giới chân thật, hắncũng gặp phải vật thể không rõ bàn tay máu kia trong phòng học.Có lẽ cái gọi là "Lần *****ên xuất hiện", chính là chỉ lần *****ên thế giới chânthật xuất hiện vật thể không rõ?

Trong lòng hắn hiện lên một cảm giác, quayđầu nhìn lên vách tường.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên đó: "Thế giới chân thật,năm 1023, một ngày nào đó."

"Ngày này trong lịch sử, tất cả mọi người trong làng chài tử vong."

"-- Ngươi đã đến ngày này."

Ba hàng chữ.Vừa hiện ra xong thì chúng hoàn toàn biến mất.Liễu Bình lẳng lặng hồi tưởng một lát."

Tên khỉ ốm kia nói, A Hồng nhìn thấy cái gì đó ở Nam Vọng Tiều..."

"Bỏ đi, ta trực tiếp đi xem."

Hắn đi ra cửa, tính chạy đến bờ biển tìm một chiếc thuyền đánh cá.Ai ngờ vừa đi ra vài bước thì Liễu Bình lại chậm rãi dừng chân."

Thật là lớn."

ắ ầHắn nói với giọng điệu đầy cảm thán.Chỉ thấy trên mặt biển ở phương xa, một thi thể trong suốt khổng lồ nổi lơ lửng-------Chương 585: Chân Không Trảm Pháp Hư Trảm Nhất Thức!Nước biển màu xám đậm mênh mông vô bờ.Thi thể nguy nga như dãy núi kia lơ lửng trên đường giao nhau giữa biển vàtrời, nó trôi nổi bồng bềnh, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.- - Đây là một tồn tại nửangười nửa cá.Liễu Bình cẩn thận quan sát, lại phát hiện nó hoàn toàn khác với nhân ngư trongthế giới Ma Pháp Trắc.Nhân ngư không có thân thể to lớn như nó, trên mặt cũng không mọc ra ba conmắt dựng thẳng, càng không có thân thể phủ đầy vảy và hàm răng nhọn lồi lõmđan xen.Chung quanh thân thể con quái vật này tràn ngập sương mù màu xám lạnh nhạtvà các loại quang ảnh mơ hồ không rõ.Liễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào quái vật, duỗi tay mở sách thẻ ra.Chỉ thấy trên sách thẻ, đa số các thẻ bài đều bị lật ngược lại, cứ như tiến vàomột trạng thái không thể sử dụng.Giọng nói của Lilith vang lên từ đỉnh đầu: "Liễu Bình, nơi này có một TrườngKỳ Quỷ thật lớn, nó hạn chế sức mạnh hồn hóa của sách thẻ."

"Mọi người đi ra đều sẽ chết sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có Andrea, Yana và Hoa Tình Không đạt tới cấp 50 có thể ra giúp người,hơn nữa mỗi lần chỉ có thể đi ra một người -- Ta chỉ có thể bảo đảm hồn hóa củamột người không bị tắt thôi."

Lilith nói.Nàng có chút tủi thân, lại không cam lòng mà nói: "Đều tại ta lãng phí nhiềuthời gian như vậy, mất đi quá nhiều sức mạnh, hiện giờ lúc ngươi muốn chiếnđấu, mà ta chỉ có thể bảo đảm hồn hóa của một người không tắt."

"Không có việc gì, nơi này thật sự nguy hiểm, cả ta cũng không biết phải xuốngtay như thế nào..."

Liễu Bình cất sách thẻ đi rồi nhìn lại thôn xóm kia.Hắn thấy được thiếu niên khỉ ốm kia.Trên lưng thiếu niên vẫn công một con quái vật toàn thân mọc đầy vảy, nhưnghắn ta lại không hề có cảm giác, nhanh chóng đi đến trước một ngôi nhà đá xậpxệ, dùng chìa khóa mở cửa đi vào.Liễu Bình mở miệng nói: "Dũng Hiện là giao hội của nhiều lớp pháp tắc, bởi vìnó quá phức tạp và không thể biết trước nên rất dễ vượt qua nhận thức vốn cócủa chúng ta, cho nên mới có vẻ vô cùng Kỳ Quỷ."

ế ể"Nếu bàn từ điểm này ––"."

Khi hai bên chiến đấu đều nắm giữ "Dũng Hiện trình độ Kỳ Quỷ, có lẽ đôi bênđều không dám lỗ mãng."

"Bởi vì trong lòng ai cũng không có tự tin chiến thắng."

Liễu Bình cất bước, chậm rãi đi dọc theo con đường sỏi đá bụi mù tung bay kia.Trong thôn gõ gõ đánh đánh, tiếng khóc vang lên không ngừng, hiển nhiên làngười nhà của A Hồng đang làm tang sự cho hắn ta.Liễu Bình chen vào đám người, liếc nhìn vào căn nhà một cái.Chỉ thấy thi thể thiếu niên kia đang nằm trên linh sàng, cứ như đang ngủ.Đây là A Hồng.Nếu không phải toàn thân con quái vật kia mọc đầy vảy, thật ra nhìn giống hắnta như đúc.Liễu Bình xoay người bỏ đi, xuyên qua ngõ nhỏ chật hẹp ẩm ướt, đi đến trướccửa nhà khỉ ốm.Cốc cốc cốc -- Cánh cửa mở ra."

Liễu ca?

Sao người lại tới đây?"

Thiếu niên khỉ ốm hoảng loạn hỏi.Liễu Bình liếc nhìn vào trong một cái, cười nói: "Cô chú đều có ở nhà à, khôngcó việc gì, ta tìm khỉ ốm trò chuyện."

Trong nhà truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ăn cơm chưa?

Vàochơi đi cháu."

"Ăn rồi ạ."

Liễu Bình đi vào, lôi kéo khỉ ốm cùng bước vào phòng hắn ta.Cánh cửa đóng lại."

Liễu ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Khỉ ốm thấp thỏm hỏi.- - Thằng nhóc này cũng đang âm thầm lo sốt vó đây này.Rốt cuộc khỉ ốm là tiểu đồng bọn duy nhất đi thăm A Hồng trước khi hắn tachết."

Học được một công phu mới, đặc biệt lợi hại, hiện tại đến dạy cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Chiêu thức gì?"

Mắt khỉ ốm sáng rực lên."

Xem cho kỹ ––".Tay Liễu Bình như tàn ảnh, tung lên rồi ấn vào cổ của hắn ta.Khỉ ốm ngã nhào xuống giường, rơi vào hôn mê.ẫ ấ ắCon quái vật kia vẫn bấu chặt vào phía sau lưng hắn ta.Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên người quái vật, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn nóichuyện với ngươi."

Quái vật bỗng ngẩng đầu, trùng đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào LiễuBình."

Ngươi -- thấy được ta?"

Nó lấy ngữ điệu gian nan mà đông cứng để hỏi.Oanh!

Sương xám vô biên lan tràn từ trên người nó, hoàn toàn bao phủ cả cănphòng.Liễu Bình đứng trong sương mù, không nhìn thấy cái gì cả.Hắn bỗng vươn tay, cứ như cầm lấy thứ gì rồi nhẹ nhàng đâm về phía sau mộtcái.Một tiếng động nhỏ vang lên.Quái vật phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn uất, lại biến mất trong sương mù lần nữa."

Phong ấn thị giác của ta?

Trước kia ta là người mù cũng không sợ loại thủđoạn này, khuyên người đừng chọc ta bực."

Liễu Bình nói."

Miệng lưỡi của ngươi cũng ghê gớm lắm."

Quái vật lớn tiếng quát.Gần như cùng thời khắc đó, giọng nói của Hoa Tình Không vang lên: "Bắt lấyngươi!"

Tiếng đâm chém vang lên liên tục.Sương xám chợt tan đi.Chỉ thấy trong phòng xuất hiện vô số gai nhọn đan xen, con quái vật kia bị đâmxuyên qua hai tay hai chân, giam cầm ở giữa không trung.Hoa Tình Không đứng bên cạnh Liễu Bình, một bàn tay hóa thành vô số gai dàidữ tợn, gắt gao đè lại quái vật.Liễu Bình nói: "Ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta có thể trao đổi với nhau."

Quái vật nhìn chằm chằm hắn, sau đó thân thể dần hóa thành hư vô, nhẹ nhàngchảy xuống từ vô số những gai nhọn."

Học được đôi chút Kỳ Quỷ mà dám mạnh mồm với ta à?"

Quái vật châm chọc nói.Hoa Tình Không còn muốn ra tay thì Liễu Bình bỗng nói: "Lui!"

Hoa Tình Không lập tức biến mất.Andrea xuất hiện sau lưng Liễu Bình, quát khẽ: "Thủ Quật Chi Thuẫn!"

ầ ắ ễ ấ ấGần như cùng thời khắc đó, Liễu Bình đứng bất động, chỉ cất trường đao vôhình đi, nắm chặt lấy vỏ đao.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt cháy mắt thoáng hiện: "Ngươi kích hoạt uy năngcủa Vỏ đao Tứ Thánh Trụ: "Luân Chuyển, tất cả tổn thương sẽ do vật hoặcthuật phòng ngự gánh chịu trước."

Oanh ---- Thân thể quái vật bỗng nổ tung.Cuồng phong vô biên vô tận thổi quét tới từ phía chân trời, đánh tan tất cảnhững căn nhà đá trong toàn bộ làng chài.Tất cả hóa thành bột mịn.Tất cả con người, súc vật, mọi vật sống đều tan biến không còn gì nữa.Thế giới hóa thành bình nguyên.Một tấm chắn phù văn khổng lồ cao tới mấy chục mét chắn sau lưng Liễu Bìnhđã phủ kín vết rạn.Rắc!Một tiếng động nhỏ vang lên, cả tấm chắn hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống mặt đất,làm bay lên mảnh bụi mù bao la.Con quái vật kia lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung, bất ngờ hỏi: "Khôngchết?"

Liễu Bình cười cười, nói: "Ta vẫn cảm thấy, chúng ta có thể trò chuyện đànghoàng với nhau."

Quái vật nói: "Ngươi ––"Lời nói của nó bỗng bị cắt ngang.Trong nháy mắt nó mở miệng, Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra.Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức!-------Chương 586: Dùng hết sức để nói chuyện với nhauTrong hư không xuất hiện vô số đạo quang vô tận hội tụ thành một thức đaoquang vô hình trảm lên mặt quái vật.Gần như cùng lúc đó -- Toàn bộ thế giới chợt lóe rồi trôi đi.Một mảnh hư ảnh thế giới nguy nga hùng tráng theo đó mà buông xuống.Đó là một cây trụ thông thiên hoàn toàn cấu thành từ ánh hào quang kim sắc,trên đó đứng đầy vô số tồn tại tư thế khác nhau và đang cầm trường đao trongtay.Bọn họ giơ trường đao lên cao, cùng quát to: "Trấn."

Thiên Địa Vô Pháp: Bí Trảm Tam Thức!

Chỉ một thoáng, cây trụ khổng lồ tỏara kim quang lan tràn, nhanh chóng xây dựng thành một thế giới.Thế giới vừa hình thành thì Liễu Bình đã bước ra một bước rồi thoát thân khỏinơi đó.Quái vật bị hư không trảm pháp đánh thẳng xuống mặt đất, đang muốn ra tay thìbị thế giới kia bọc vào.Không.Nói là bị thế giới bọc vào, chi bằng bảo là nó cùng tồn tại trong hai thế giới.Chỉ thấy cả người nó tuôn ra hắc quang lượn lờ không tan đi, nó quát chói tai,phát ra công kích lung tung ra bốn phía.Nhưng mà tất cả mọi thứ chung quanh lại không bị ảnh hưởng.- - Tất cả phòngngự và công kích của nó đều bị phong ấn trong một thế giới khác, mà thân thểnó lại cùng tồn tại trong thế giới đó và thế giới bên ngoài!

Liễu Bình đi đếntrước mặt quái vật.Quái vật lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn, nó chỉ ngẩng đầu lên như đang nhìnchăm chú vào trụ trời xa xôi.Liễu Bình nâng đao, mở miệng nói: "Nếu ta là ngươi, lần này ngươi đừng tiếptục xuyên thấu công kích nào nữa, như vậy tốt cho mọi người."

Tiếng nói vừa dứt.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi là diễn viên nổi tiếngvượt bậc của Kỳ Quỷ Trắc, khi người quát lớn, đòn công kích mang sức mạnhKỳ Quỷ có thể xuyên thấu qua mọi thứ của đối phương đã bị phong ấn."

Một tiếng đao reo thê lương chợt lóe qua.Quái vật bị chặt đứt tứ chi, nằm nhoài trên mặt đất."

Sức mạnh Kỳ Quỷ của người sắp về số không."

Liễu Bình đảo mắt qua một cái, Yana bỗng hiện ra ở sau lưng -- Toàn thân nàngsáng bùng lên thành quang màu vàng nhạt, nàng vươn đôi tay ra, nhẹ nhàng ấnễ ồ ầ ầ ốlên hai vai Liễu Bình rồi thì thầm: "Thần thánh sống lại."

Tiếng nói vừa dứt, nàng lại chui vào hư không rồi biến mất.Trước mắt Liễu Bình nhảy ra một hàng chữ nhỏ: "Sức mạnh Kỳ Quỷ mà ngườitiêu hao đã được bổ sung đầy lần nữa, sức mạnh Kỳ Quỷ hiện giờ là 10."

Liễu Bình đưa đao vào vỏ.Tất cả ánh hào quang hắc ám trên người quái vật đều đã biến mất.Nó ngã xuống mặt đất, không thể tin mà ngẩng đầu lên, nhìn tứ chi bị chặt đứtcủa mình."

Kỹ xảo Kỳ Quỷ tương đối cổ xưa, ngươi là người nào?"

Nó nói với giọng khàn khàn.Một hư ảnh trôi nổi bay lên từ trên người nó.Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Hư ảnh này lại giống y như đúc thi thể trôi nổi trên biển rộng kia, chẳng quahình thể nhỏ đi rất nhiều.Nửa người nó là xương trắng, nửa người còn lại là vẩy cá và máu thịt, trên đầucó ba con mắt dựng thẳng, mái tóc dài màu tím trôi nổi không ngừng, nếu nhìnkỹ thì sẽ phát hiện tất cả đều là xúc tu.Hư ảnh quan sát Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có tư cách nhìn thấy ta,nhưng người cần gì tới gặp ta?"

Những lời này thật hết sức khó hiểu.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó cũng hiểu đại khái ý của đối phương.Có tư cách nhìn thấy -- Câu này có nghĩa là đối phương tán thành thức đao phápvừa rồi của mình.Thật ra đâu chỉ là đao pháp, hắn đã lấy ra tất cả sức mạnh và kỹ xảo, dùng luôncả kỹ năng Kỳ Quỷ hệ Biểu Diễn vừa đạt được, nhờ thế mới làm đối phươngnhìn thẳng vào chính mình.Nhưng hình như đối phương cho rằng, hai bên gặp mặt trừ chiến đấu ra thìkhông có gì để nói."

Ta nói rồi, thật ra chúng ta có thể trao đổi với nhau."

Liễu Bình nói."

Trao đổi...

Mặc kệ ngươi là chuyển thể của tồn tại gì, ngươi còn xa lắm mới tớiđược trình độ của ta, cho nên mỗi một câu ta nói ra đều là bí mật, người nghexong thì sẽ chết -- Vậy mà dám mạnh miệng là muốn giao lưu với ta?"

Hư ảnh nói.Ba con mắt dựng thẳng của nó hơi nheo lại tới, lộ ra một luồng ác ý nồng đậm.Chỉ nghe nó mở miệng nói: "Cũng được, ta nói một chuyện cho ngươi biết ––"ế ế"Sau hôm nay, ta và thế giới của các ngươi sẽ kết thúc sự trùng khít, ta sẽ chảyxuống khỏi thế giới này, sau đó hoàn toàn rơi vào tử vong."

Trấn Ngục Đao trong tay Liễu Bình nhẹ nhàng chấn động.Chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trong hư không trước mặt hắn: "Dựavào uy năng của Giam Mặc, ngươi có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gìcả."

"-- Vỏ đao Tứ Thánh Trụ bảo vệ ngươi."

Bốn phía im lặng.Hư ảnh kia đợi một lát, chỉ thấy Liễu Bình vẫn yên bình đứng trước mặt nó.Liễu Bình gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Xin cứ tiếp tục nói."

Ba con mắt dựng thẳng của hư ảnh đều nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Liễu Bình bình yên vô sự đứng đó."

Ngươi có thể nghe thấy bí mật của ta, hiển nhiên sức mạnh Kỳ Quỷ người nắmgiữ cũng không phải là trình độ cấp thấp..."

Hư ảnh rơi vào trầm ngâm, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi muốn nói gì với ta?Nhân lúc này còn có chút thời gian, ta nghe là được."

"Vì sao người phải ***** nhân loại của làng chài này?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là một loại thói quen."

Hư ảnh nói."

Thói quen?"

Liễu Bình gặn hỏi.Hư ảnh nhếch môi, lộ ra hai hàng răng nhọn đan xen, khẽ cười nói: "Đúng vậy,trong Kỳ Quỷ vô tận, nếu người gặp phải một biển số thì người sẽ xử lý nó thếnào?"

"Làm nó trở nên đáng tin."

Liễu Bình nói."

Không sai, xóa sạch tất cả biến số, để chung quanh mình trở nên an toàn ––Đây là thói quen của mỗi một tồn tại Kỳ Quỷ chúng ta -- Đặc biệt là những linhhồn mang biến số này còn ăn được, vậy càng không có gì để do dự."

Hư ảnh vừa nói, vừa không ngừng vờn quanh Liễu Bình ở giữa không trung,qua lại đánh giá Liễu Bình, cứ như đang gặp phải một tồn tại cực kỳ quái dị."

Ngươi muốn ăn ta?"

Liễu Bình hỏi."

Vừa nhìn ngươi là biết đã hoàn toàn quên mất kiếp trước, nếu không sẽ khônghỏi ta vấn đề thô thiển như vậy."

Hư ảnh nói.Nó đáp xuống, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình và nói: "Các tồn tại bên trongKỳ Quỷ sẽ không tùy tiện nói chuyện với nhau, nhưng nếu bắt đầu nói chuyệnthì có nghĩa là vận mệnh đôi bên bắt đầu xảy ra biến hóa --""Mặc kệ thế nào, vừa rồi ngươi giết sạch người trong toàn bộ làng chài, ta cầnngười làm bọn họ sống lại, sau đó chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện với nhau."

Liễu Bình nói."

Ta sẽ chết, cả sức lực chiến đấu cũng không còn, đang chuẩn bị tiến vào tửvong để yên giấc ngàn thu, cho nên không muốn đánh tiếp với người, càng miễnbàn đến chuyện làm sống lại những linh hồn đó."

Hư ảnh nói.-------Chương 587: Nhân ngưLiễu Bình suy nghĩ mấy phút."

Cho ta một tín vật."

Hắn mở miệng nói."

Cái gì?"

Hư ảnh không rõ ý của hắn."

Cho ta một tín vật, ta muốn đi về thời gian quá khứ gặp người, khi đó ngườiphải vừa thấy ta thì biết xảy ra chuyện gì, sau đó không ra tay với làng chài,đồng thời bắt đầu giao tiếp với ta lần nữa."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt hư ảnh thoáng biến hóa, thấp giọng mà nói: "Ngươi tin mình có thể làmđược chuyện đang nói sao?"

Liễu Bình không kiên nhẫn đáp: "Đương nhiên, người sắp phải chết rồi, trướckhi chết tin ta một lần, nói không chừng ta còn có thể cứu ngươi một mạng --Hoặc ngươi có thể trực tiếp đi tìm chết?"

Hư không giơ tay lên rồi dùng sức nắm chặt.Một cái vảy bảy màu bị nó nắm lấy, sau đó ném cho Liễu Bình."

Trong đó có ghi chép tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, nó là tín vật duy nhấtcủa ta, nếu ngươi có thể trở lại quá khứ thì ta sẽ chờ ngươi."

Hư ảnh nói."

Được."

Liễu Bình lui về phía sau một bước, duỗi tay nhẹ nhàng nắm một cái, cất "TuầnHành Ngày và Đêm"lại.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi bỏ dở lần tuần hànhnày."

"Ngươi sắp trở lại dòng thời gian lúc tới."

Nước.Dòng nước im hơi lặng tiếng dâng lên từ dưới chân Liễu Bình, không ngừngqua khỏi hai đầu gối, eo, ngực và đỉnh đầu của hắn.Dòng nước mãnh liệt trào dâng bao lấy hắn, xuyên qua cánh cửa được đánh dấulà "Thế giới chân thật năm 1023"kia, trong nháy mắt đã vượt qua biển sâu vô tận và dòng cát thời gian, xuất hiệntrong một mảnh bóng tối lần nữa.Ở mộ đàn dưới lòng đất.ẫ ầCác yêu tinh vẫn đang chơi đùa ầm ĩ.Thời gian như chưa từng trôi đi, tất cả giống như đúc lúc Liễu Bình rời đi.Vua Yêu Tinh đột nhiên nhảy lên vai Liễu Bình, sắc mặt đỏ bừng mà reo lên:"Tới uống rượu, Liễu Bình, rượu mà yêu tinh chúng ta nhưỡng chính là thứ tốt,bảo đảm ngươi uống xong vẫn chưa đã thèm!"

Liễu Bình nhìn nó, bỗng nhớ tới chúng là một trong những chủng tộc cổ xưanhất trong toàn bộ nơi khởi nguyên của linh hồn."

Cảm tạ, đúng lúc ta có vài việc muốn bàn với ngươi."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

Vua Yêu Tinh nói.Liễu Bình há mồm nói: "Là về ——"Men say trên mặt Vua Yêu Tinh bỗng biến mất không còn một mảnh, nó thét tothê lương: "Không!

Tha cho ta!

Chuyện kia của ngươi là bí mật ta không thểđụng vào!"

Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại.Vua Yêu Tinh lấy ra một chiếc vớ rồi chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, sau đóhung hăng ném nó xuống đất, lớn tiếng nói: "Liễu Bình!

Thúc thúc ca ca tỷ tỷmụ mụ ba ba của ta, xin ngài thương xót cho, có một số việc tuyệt đối không thểnói bậy, sẽ chết người đó!"

"Ta cho rằng yêu tinh các ngươi có thể nghe được..."

Liễu Bình nhún vai nói."

Ngươi nghĩ bí mật là cái gì?

Nó là thể tập hợp của tất cả những chuyện khủngbố nhất!"

Vua Yêu Tinh hận sắt không thành thép mà nói: "Cho dù người biết được mộtvài bí mật, cũng không thể tùy tiện nói nó ra, nếu không bí mật sẽ âm thầm thayđổi rất nhiều chuyện, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh!"

"Đã biết, vậy người đi chơi đi, ta không thương lượng với ngươi."

Liễu Bình hậm hực nói.Vua Yêu Tinh đi qua lại vài vòng trên vai Liễu Bình, đột nhiên nhảy dựng lênvà nói: "Không được!

Ta biết người đang nỗ lực vì chiến thắng con quái vật bòlên cây trụ kia, mặc kệ thế nào, nếu người ta là đồng minh thì yêu tinh chúng tacũng phải giúp đỡ một chút mới được."

"Cả nghe mà ngươi cũng không thể nghe, làm sao có thể giúp ta chứ?"

Liễu Bình khó hiểu nên hỏi.Vua Yêu Tinh lấm la lấm lét nhìn khắp mọi nơi.Chỉ thấy các yêu tinh đang bố trí sân khấu, cứ như muốn mở một buổi biểu diễnlong trọng, căn bản không chú ý tới nơi này."

Cho ngươi cái này."

Vua Yêu Tinh lập tức cong lưng, duỗi tay móc móc ở mũi giày nhọn của mìn rồinhét một con dấu thối hoắc màu đen vào lỗ tai Liễu Bình."

Thổi qua, đây là cái gì!"

Lilith chui đầu ra từ ngọn tóc, che miệng kháng nghị.Vua Yêu Tinh vội xua tay nói: "Suyt -- Kiên nhẫn một chút, đây chính là chỉbảo của nhất tộc yêu tinh chúng ta, nó có thể thay ta giúp Liễu Bình xử lý bất cứchuyện gì nằm ngoài chiến đấu.".Liễu Bình duỗi tay muốn sờ con dấu kia, lại phát hiện nó đã hoàn toàn biến mất."

Khi nó muốn có tác dụng thì nó mới xuất hiện."

Vua Yêu Tinh thận trọng dặn dò.Thấy nó cẩn thận như thế, Liễu Bình không khỏi hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Bảo vật giữ nhà của nhất tộc yêu tinh chúng ta, ngưng tụ luật nhân quả và sứcmạnh quy tắc Kỳ Quỷ, lần nào cũng cứu vớt vận mệnh của chúng ta -- Ta đoánlúc ngươi không chiến đấu sẽ thường xuyên dùng đến nó."

Vua Yêu Tinh nói xong thì bỗng nghe thấy trong mộ đàn truyền đến từng tiếngca.Nó quay đầu nhìn lại -- Buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi!"

Cổ lên, Liễu Bình, con dấu của ta cùng tồn tại với ngươi!"

Vua Yêu Tinh nói vài câu lung tung, sau đó vội vội vàng vàng bay về hướngbuổi biểu diễn."..."

Liễu Bình."..."

Lilith "Bỏ đi."

Liễu Bình thở dài và nói: "Tuy chúng không đáng tin, nhưng tốt xấu gì cũngthật sự giúp đỡ vào rất nhiều thời điểm."

Hắn khoanh hai chân lại, ngồi trong hư không nghỉ ngơi một giờ.Hiện tại.Có thể dùng lại "Tuần Hành Ngày và Đêm"rồi.Liễu Bình rút thẻ bài ra, sau đó nhẹ nhàng ném nó vào hư không.Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Cát và biển thời gian xuất hiện lần nữa, chiếm cứ mỗi một góc trong thế giới.Liễu Bình lại chìm vào biển sâu, cứ lặn mãi xuống vực sâu thời gian, cuối cùngcũng đi đến trước cánh cửa kia.ế"Thế giới chân thật năm 1023."

Hắn đẩy cửa ra, lập tức bị dòng nước lao đến bọc lấy.Gió biển tanh mặn thổi tới.Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình mặc một cái áo ngắn màu trắng rách tungtoé, đang cùng ngồi ăn cơm với mấy người."

A Hồng điên rồi."

Một thiếu niên gầy như con khỉ nói.Liễu Bình đứng lên rồi đi ra ngoài cửa.Có người hô to: "Liễu ca, người đi đâu vậy?"

"Ăn cá của các ngươi đi, ta đi xử lý một vài việc, gặp lại sau."

Liễu Bình nói.Hắn bước ra cửa, thân thể chợt lóe rồi lướt qua trời cao, bay vút lên trên biểnrộng."

Này!

Xem cái này!"

Liễu Bình la lớn hướng về thi thể "Nhân ngư"khổng lồ kia.Thi thể "Nhân ngư"trôi nổi bồng bềnh, có khi hóa thành hư ảnh, có khi lại hoàn toàn hiện ra.Nửa người của nó không biết bị cái gì ***** đến máu tươi đầm đìa, lộ raxương trắng bên trong.-------Chương 588: Tâm tư quá độc ác!Nghe thấy tiếng gọi của Liễu Bình, "Nhân ngư"cố hết sức mở ba con mắt dựng thẳng ra.Liễu Bình giữ mảnh vảy bảy màu kia trên tay, mở miệng nói: "Đây là tín vậtngười cho ta, bảo ta tới gặp người một lần nữa."

Bảy màu vảy bay lên tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt con "Nhân ngư"kia.Nó nhìn chằm chằm vào mảnh vảy kia mấy phút, sau đó ồm ồm nói: "Thì ra làthế, ngươi đặc biệt xuyên qua thời gian, đi đến trước mặt ta lần nữa là khôngmuốn ta giết người của làng chài kia à?"

"Đúng vậy, bắt đầu từ A Hồng, đừng giết ai cả, chúng ta tâm sự chuyện củangươi đi."

Liễu Bình nói."

Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Quái vật hỏi."

Ta có một kẻ địch, ta không biết nó là cái gì, không biết rốt cuộc nó có nănglực gì, càng không biết nó từ đâu tới đây, ta cần sức mạnh của ngươi."

Liễu Bình nói."

Như vậy, ta có thể được lợi ích gì?"

Quái vật hỏi."

Có lẽ ta có thể giúp ngươi tạm thời thoát khỏi tử vong?"

Liễu Bình đáp bằng giọng điệu không xác định lắm."

Chỉ dựa vào ngươi?"

Quái vật nở nụ cười.Nó cười cười, bỗng thu lại tất cả biểu cảm, lấy ba con mắt dựng thẳng nghiêmtúc nhìn Liễu Bình."

Ta đã biết...

Hình như người có một loại năng lực, có thể phong ấn sức mạnhKỳ Quỷ trên người người khác."

Quái vật nói.Liễu Bình nói: "Người bị thương nhất định là do sức mạnh Kỳ Quỷ nào đó, đếnđây đi, nói cho ta biết nó là cái gì, ta sẽ phong bế nó."

"Nhưng trước lúc đó ––"."

Chúng ta cần một ước định."

ấ ấ ẩQuái vật phấn chấn lên, giơ tay thả ra một mảnh vẩy cá ở giữa không trung,khiến nó dừng lại trên tay Liễu Bình.Nó vội vàng nói: "Ký phần khế ước này xong, cho dù chúng ta đạt thành quanhệ đồng minh thì ngươi cũng phải nhanh một chút, nếu không có khả năng ta sẽchảy xuống từ thế giới của các ngươi, sau đó tiến vào nơi trầm miên tử vongvĩnh hằng vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình nhìn lại vảy cá, chỉ thấy trên vẩy cá tràn ngập các loại điều kiện vàhạn chế khắc nghiệt, đủ để tiến hành trói buộc hai bên.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà xuất hiện, làm ra giảithích tương ứng với phần khế ước này.Nhìn có vẻ không có vấn đề gì.- - Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh,"Nhân ngư"cũng không dám làm ra chuyện gì khiến người ta hoài nghi, nếu không cơ hộinó sống sót sẽ hoàn toàn biến mất.Liễu Bình xem xong rất nhanh, sau đó ấn dấu tay lên vẩy cá.Vẩy cá lập tức tỏa ra từng luồng quang huy uy nghiêm và trang trọng, lộ ra dấuhiệu khế ước đã hoàn thành.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Kẽ ngón tay của Liễu Bình bỗng nhảy ra mộtcon dấu màu đen, vào khoảnh khắc khế ước thành lập, nó đột nhiên in chặt lênvẩy cá.Trong chớp nhoáng, nó biến mất.Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn lại "Nhân ngư"kia, chỉ thấy hình như nó không hề cảm nhận được gì."

Khế ước đã hoàn thành, mau thử sức mạnh của ngươi một chút, xem rốt cục cóthể cứu ta không."

"Nhân ngư"kia vội vã nói."

Chờ một lát."

Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn lại cái vẩy cá nọ.Chỉ thấy ở góc của cái vảy đó có ấn một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo: "--Quyền giải thích cuối cùng của khế ước lần này thuộc về nam nhân loại LiễuBình anh tuấn tiêu sái."

Hàng chữ nhỏ này lóe lóe với Liễu Bình, sau đó lặng lẽ hoàn toàn đi vào vẩy cárồi biến mất không thấy đâu nữa.Trên mặt biển xám xịt."

Nhân ngư"hô hấp dồn dập, nói: "Khế ước đã hoàn thành, mau thử sức mạnh của người mộtchút, xem rốt cục có thể cứu ta không."

ế"Vì sao người lại chết?"

Liễu Bình hỏi."

Bị kẻ địch đánh trọng thương, sức mạnh Kỳ Quỷ của nó còn lưu lại trên ngườita, không ngừng cắn nuốt linh hồn ta, sắp hoàn toàn ***** ta."

Hư ảnh nói.Trong con mắt dựng thẳng của hư ảnh bay ra một ánh sáng, bao trùm lên mộtnửa thân thể chỉ còn lại xương trắng của nó.Chỉ thấy trên những khúc xương đó toàn là sâu đen dày đặc.Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, những con sâu màu đen đó hoàn toàn được tạo thànhtừ phù văn, là một loại phù văn sinh mệnh cực Kỳ Quỷ dị."

Thấy không?"

"Kỳ Quỷ ra đời từ sức mạnh pháp tắc đan xen của hai mươi lăm Trắc -- Lực sátthương của nó thật sự quá mạnh, tất cả sức mạnh của ta đều không thể loại trừnó, nếu ngươi có thể ––""Ngừng."

Liễu Bình nói."

Nhân ngư lập tức không nói tiếp, chỉ mở to ba con mắt dựng thẳng, nhìn chằmchằm vào hắn.Liễu Bình mở miệng nói: "Loại năng lực này của ta phải được sử dụng trong lúcchiến đấu, ngươi tùy tiện giao thủ với ta đi."

Đối phương hiểu ý, lập tức nói: "Rất nhiều sức mạnh Kỳ Quỷ đều có điều kiệnphát động, nếu đã như vậy thì ta sẽ dùng một chút sức mạnh băng sương."

Một vệt băng sương đột nhiên ngưng tụ thành hình, hóa thành một hải xoa uốnlượn cao tới hai mét, đâm về hướng Liễu Bình."

Thuẫn!"

Andrea lặng lẽ lên tiếng.Một tấm chắn hình rồng dựng lên trước mặt Liễu Bình, ngăn cản cái viên hànbăng này.Cái xiên hàn băng cũng không tránh đi, chỉ không ngừng đâm mạnh vào tấmchắn, phát ra tiếng "Leng keng leng keng"dễ nghe..."

Có được không?"

"Được."

Liễu Bình cúi đầu nhìn xuống một nửa xương trắng loang lổ của con quái vậtkia, mở miệng nói: "Loại Kỳ Quỷ trên người của người nên bị phong ấn, nó sẽkhông làm người rơi vào tử vong."

ốChỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi làdiễn viên nổi tiếng vượt bậc của Kỳ Quỷ Trắc, khi người quát lớn, loại Kỳ Quỷra đời từ sức mạnh pháp tắc đan xen của hai mươi lăm Trắc trên người đốiphương bị phong ấn."

Chỉ thấy tất cả phù văn học trùng trên người "Nhân ngư"đều ngùng *****.Chúng có thành một cụm, hóa thành một loạt những "Điểm đen"dày đặc, không làm ra hành động nào nữa -- Tựa như rơi vào ngủ đông."

Phong bế!"

Quái vật phát ra một tiếng kêu kích động, lập tức muốn từ bò dậy mặt biển.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Trong thân thể nó đột nhiên hiện ra một thanh chủythủ hư ảo tràn ngập khí tức tang thương cổ xưa, lập tức đâm vào ngực nó.Quái vật phát ra một tiếng thét tuyệt vọng điên cuồng.Thân thể cao lớn của nó điên cuồng vặn vẹo trên mặt biển, miệng thì lớn tiếnggào lên: "Ngươi phong bế sức mạnh Kỳ Quỷ kia nên chuẩn bị sau đó của đốiphương bị kích hoạt rồi, mau!

Nếu còn có thể cứu ta thì lập tức ra tay, nếukhông ta sẽ bị chuối chủy thủ này hoàn toàn *****!".- - Thì ra đây mới là sátchiêu thật sự!

Nếu "Nhân ngư"không thể ngăn cản những phù văn học trùng trước đó, nó sẽ bị hắc trùng khôngngừng *****, từng bước chìm vào vực sâu tử vong trong sự tuyệt vọng.Nhưng nếu nó ngăn cản được loại thuật tra tấn này -- Lập tức sẽ có thuật KỳQuỷ càng hung ác bị kích hoạt, trực tiếp lấy đi mạng nó!

Thủ đoạn quá tànnhẫn!

Tâm tư quá độc ác!-------Chương 589: Liên thủ!Liễu Bình có chút tiếc nuối mà lắc đầu.Cũng không biết tên này trêu chọc phải dạng tồn tại gì, hắn chỉ có thể phong ấnmột loại sức mạnh Kỳ Quỷ thôi, hiện giờ không có cách nào giúp nó.- - Từ từ!Trong lòng Liễu Bình bỗng khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Ra đây!"

Trên Trần Ngọc Đao phát ra một tiếng vù vù.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hư không mở ra, một bóng mờ hình người lặng lẽ hiện lên.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà xuất hiện: "Ngươi phóng thích uy năngcủa vỏ đao Tứ Thánh Trụ: Hư Thần"."

"Ngươi của thế giới song song đã ra đời, đồng thời cũng xuất hiện trước mặtngươi."

Liễu Bình tùy ý ấn quyết, phóng ra từng lưỡi dao gió rất nhỏ, sau đó chém vềhướng bóng mờ kia.Bóng mờ cầm đao ngăn cản."

Ngươi cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, xem có thể cứu hắn hay không."

Liễu Bình nói.Bóng mờ quay đầu nhìn quái vật, trên người bỗng dâng lên dao động vô hình,mở miệng nói: "Sức mạnh Kỳ Quỷ có thể thực thể hóa thành chủy thủ à?

Quánguy hiểm, ta thấy vẫn không nên đả thương người thì tốt hơn."

-- Hắn cũng sử dụng kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: "Diễn viên nổi tiếng vượt bậc"!

Hai người cùng nhìn lại "Nhân ngư", chỉ thấy chuối chủy thủ hư ảo này bỗngtrở nên ảm đạm không ánh sáng, lấy tốc độ thị lực có thể thấy được hóa thànhquang ảnh mơ hồ, hoàn toàn đi vào ngực "Nhân ngư"lần nữa.Chủy thủ bị phong ấn!"

Nhân ngư"xụi lơ trên mặt biển, thân thể không ngừng phập phồng, há to mồm thở phì phò."

Tử vong đang rời xa ta."

Nó cố hết sức để nói.Liễu Bình nói: "Thương thế của người cần bao lâu mới có thể khôi phục?"

"Nhân ngư"nói: "Trước đó ta không còn sức chống đỡ đòn công kích của đối phương, bịđánh trọng thương, sau đó mới trúng hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ này, hiện tạinếu chúng bị phong ấn --".ốNó nhỏ giọng niệm chú ngữ tối nghĩa.Chỉ thấy nửa người xương trắng của nó dần dần sinh ra máu thịt, chỉ mấy phútngắn ngủn đã mọc ra hết nội tạng, sau đó là một lớp vẩy cá màu tím lam."

Chỉ cần ta khôi phục lại là có thể áp chế ngược sức mạnh của chúng, dần dầnđánh tan chúng -- Chừng hai ngàn năm cũng đủ để hoàn toàn trừ khử chúng đi."

"Nhân ngư"nhìn chăm chú vào Liễu Bình giữa không trung, dao động sức mạnh trên ngườicàng ngày càng mãnh liệt.Hình như nó đang chuẩn bị cái gì."

Hả?

Ta vừa cứu người, hình như người muốn ra tay với ta?"

Liễu Bình cười nói."

Nhân ngư"trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu.Nó vươn cánh tay lên nhẹ nhàng kéo một cái tên hư không, kéo ra một thôngđạo."

Phàm nhân, trên người người có loại sức mạnh Kỳ Quỷ phong ấn cực kỳ hiếmthấy, nếu ta giết người, chỉ sợ sẽ khiến cho phép tắc Kỳ Quỷ vô tận phản ứng,khiến người ta phát hiện hành tung của ta."."

Hơn nữa người vừa cứu ta một mạng."

"Ta tạm tha cho ngươi."

"Nhân ngư"nói xong thì đi về hướng thông đạo hư không.Liễu Bình nói: "Này, hình như chúng ta còn ký kết một khế ước đồng minh, đãnói là ta giúp người trị liệu thì người giúp ta đối phó kẻ địch, chẳng lẽ ngươimuốn nuốt lời?"

"Nhân ngư"phát ra một tiếng cười trầm thấp, lắc đầu nói: "Một tên ngây thơ, ký kết khế ướcvới ngươi chính là sức mạnh Kỳ Quỷ nào đó trên người ta, nó có thể hoàn toànđại diện cho ta, cho nên khế ước không có vấn đề, nhưng mà --"Ba con mắt dựng thẳng của nó lộ ra ý châm chọc, nói ra đáp án kia: "Vừa rồi tađã hoàn toàn đánh tan nó, khi nó không tồn tại, tất nhiên khế ước cũng trở thànhphế thải."

"Nhân ngư"lấy một loại ngữ điệu ưu nhã mà thong dong tiếp tục nói: "Tên ngây thơ, nhậnlấy bài học này đi, đây là bài học miễn phí mà ta – kẻ từng chứng kiến sinhmệnh Kỳ Quỷ vô tận - ban cho người trong quá trình may mắn niết bàn trọngsinh lần này."

"–– Ngu muội thật là nguyên tội của đám nhân loại các ngươi, hy vọng có mộtngày ngươi có thể chiến thắng nó."

Nói xong thì nó đi vào thông đạo hư không kia, dần dần đi xa.Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, nhún vai nói: "Tuy người tiêu diệt loạisức mạnh Kỳ Quỷ kia, nhưng nó chỉ đại diện cho ngươi, ngươi mới là tồn tạichân chính ký kết khế ước với ta."

Chỉ một thoáng.Mảnh vẩy cá tràn ngập khế ước kia đột nhiên xuất hiện.Nó hiện lên ở giữa không trung, phát ra tiếng kêu to nghiêm khắc bén nhọn, nhưđang cảnh cáo cái gì đó.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Ngươi có được quyền giải thích cuối cùng của khế ước này."

"Lời giải thích của đối phương không thành lập."

"Đối phương phải thực hiện nghĩa vụ khế ước đã quy định, nếu không thân thểvà linh hồn của nó sẽ vĩnh viễn bị tra tấn, không được trầm miên!"

Tất cả chữ nhỏ vừa biến mất.Thông đạo hư không sắp khép lại kia đột nhiên mở ra lần nữa."

Nhân ngư"nhảy ra từ trong thông đạo, trợn tròn tam con mặt dựng thẳng lên, nhìn chằmchằm vào Liễu Bình mà hô: "Chuyện này không có khả năng!"

"Thuật pháp là thuật pháp, ta là ta, ký kết khế ước với ngươi là nó, đâu cóchuyện gì liên quan tới ta!".Tiếng kêu to trên vẩy cá biến mất, quay qua hướng Liễu Bình.- - Hình như vẩycá đang chờ đợi Liễu Bình giải thích.Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Theo cái nhìn của ta, bên ta đãthực hiện tất cả nghĩa vụ, bên người chơi thủ đoạn gì cũng không thay đổi đượcý nghĩa ban đầu chúng ta ký kết khế ước --""Ngươi phải giúp ta."

"Đây là giải thích cuối cùng, người phải thực hiện nghĩa vụ này."

Vẩy cá lập tức quay qua "Nhân ngư", lại phát ra tiếng kêu to bén nhọn, nghiêmkhắc lần nữa."

Nhân ngư"cười dữ tợn nói: "Nhưng người đã quên một chuyện, vẩy cá này thuộc về ta, tamuốn xử lý nó thế nào thì xử lý thế đó, ta có thể trực tiếp huỷ hoại nó!"

Nó vươn tay, bắt lấy vẩy cá rồi dùng sức bóp.Cả mảnh vẩy cá hoàn toàn vỡ vụn.ắ ễ ẩTrong nháy mắt nó rơi rụng, Liễu Bình mở miệng nói: "Tuy vẩy cá nát, nhưngkhế ước vẫn thành lập, danh sách và tùy từng trên người ta đều là nhân chứng,cho nên khế ước vẫn có hiệu lực."

"Nhân ngư"điên cuồng hét lên nói: "Không!

Từ nãy tới giờ chúng ta chưa nói đến nhânchứng gì cả."

Liễu Bình nói: "Nhân chứng không cần kể ra trên khế ước, nhưng bọn hắn vẫnluôn tồn tại, đồng thời chứng kiến toàn bộ quá trình khế ước!"

"Đánh rắm!

Không có điều khoản này!"

"Ta nói có là có."

"Thì ra là thế...

Hỗn đản!

Ngươi cầm đi quyền giải thích cuối cùng của khế ướctừ lúc nào!"

"Nhân ngư"như mới tỉnh lại từ trong mộng, triệu ra một cái tam xoa kích màu đen hànquang lấp lánh, hung tợn nói: "Đi chết đi, cái tên vô sỉ nhà ngươi!"

Trường kích giơ lên cao cao, trên mũi nhọn sắc bén phủ kín sức mạnh không thểmiêu tả.- - Nhưng nó lại không đâm xuống..Liễu Bình ung dung mà nói: "Quy định trên khế ước của chúng ta rất rõ ràng,hình như kết cục của kẻ động thủ với bên hợp tác còn thê thảm hơn cả cái chếtđấy."

Trường kích cứng lại ở giữa không trung chừng nửa phút, rốt cuộc chán nản màbuông xuống.-------Chương 590: Nghi thức thức tỉnh Kỳ QuỷBờ biển."

Người cá"với thân hình khổng lồ kia đã hóa thành hình thể tương đương với Liễu Bình,thậm chí còn lấy ra một tấm áo choàng, che đậy đuôi cá của bản thân nó."

Hợp tác vui vẻ."

Liễu Bình nói."

Chúng ta vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, ngươi còn cảm thấy chúng ta sẽ hợptác vui vẻ nữa sao?"

Từ dưới áo choàng truyền ra một giọng nói."

Có khế ước ràng buộc, ngươi chắc chắn sẽ giúp ta...

điều này còn không thoảimái sao?"

Liễu Bình nói.Đối phương im lặng.Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "*****ên, giữa hai chúng ta cũng không có mâuthuẫn quá lớn; tiếp đó, mặc dù ngươi là sinh mạng Kỳ Quỷ, thế nhưng ta thấyngười đối với giao dịch và khế ước rất thành thạo, điều này đại biểu chúng ta cóthể trao đổi lẫn nhau một cách vui vẻ..."

"Cuối cùng, ta cũng không phải là người vô lý gì, nếu như ngươi có thể chânchính giúp ta vượt qua khó khăn, ta sẽ dành cho ngươi hồi báo tương ứng vàothời điểm người cần."

Khi Liễu Bình nói những lời này thì vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, "người cá"lắng nghe, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Trước khi ta nghĩ ra cách thoát khỏikhế ước, ngươi có thể gọi ta là "Thủy Thụ'."

"Tên ta là Liễu Bình."

Liễu Bình nói."

Liễu Bình, người nghe cho kỹ, ta cũng không biết vì sao người lại nguyện ýchuyển thể thành người, thế nhưng thân là loài người, muốn chiến đấu với sinhmạng Kỳ Quỷ là một chuyện cực kỳ khó khăn, hầu như không có bất cứ hi vọngnào cả."

Thủy Thụ tìm tới một chiếc gương, tiện tay xoa nhẹ, trên gương hiện lên vô sốkhuôn mặt của loài người."

Tại sao lại như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Liễu Bình, người phải hiểu được một sự kiện... mặc dù ngươi có thể nghe nóibí mật mà không chết, thế nhưng bí mật là một loại bảo vật cực kỳ quý giá, trừể ồ ể ổ ếkhi người có thể dùng thứ gì đồng giá để trao đổi, nếu không ta cũng sẽ khôngtiếp tục nói bất cứ bí mật nào cho ngươi biết nữa cả."

Thủy Thụ nói."

Như vậy, làm cách nào mà ngươi có thể tìm hiểu kẻ địch của ta giúp ta?

Trongmột ngày tại tương lai, ta phải chiến thắng nó."

Liễu Bình nói."

Không nên nói khoác sớm như vậy chứ."

Thủy Thụ nói, nhấn về phía chiếc gương.Từng khuôn mặt liên tục xuất hiện trên gương cũng dùng lại.Trên gương là một thiếu nữ nhắm hai mắt, nàng mặc váy dài màu trắng của mộtgiáo phái nào đó, làm cho người ta cảm nhận được sự trầm tĩnh và trangnghiêm.Thủy Thụ buông bỏ áo choàng bên ngoài cơ thể mình xuống.Nó biến thành dáng vẻ của thiếu nữ kia.Thiếu nữ nói với giọng trong trẻo dễ nghe động lòng người, cảm thán: "Loàingười sao, hủy diệt vô tận cũng không thể đẩy các ngươi vào trong vực sâutuyệt vọng, thậm chí còn sinh ra một tồn tại có thể ký kết khế ước với chúng tanữa, chẳng lẽ tồn tại hèn mọn như các ngươi cũng không cam tâm vĩnh viễn trởthành đồ ăn sao?"

"Ta đoán rằng lòng cầu sinh của bất cứ sinh mạng nào đều giống nhau."

Liễu Bình nói."

Trợ giúp đồ ăn thoát khỏi vận mệnh ban đầu của bọn chúng... chuyện buồncười như vậy lại còn rơi xuống trên đầu của ta, được rồi, ta bỗng nhiên cảm thấykhá hứng thú, ta muốn thấy được kết cục cuối cùng của người là thế nào."

Thiếu nữ nói."

Cám ơn hỗ trợ."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Đây là một con đường siêu việttất cả, một khi người thất bại, chắc chắn sẽ tiến vào hoàn cảnh vạn kiếp bấtphục, tới lúc đó ta sẽ rời đi không chút do dự, mà người muốn hối hận cũngkhông còn cơ hội nữa."

Thiếu nữ nói."

Có vẻ như rất khó."

Liễu Bình nói."

Không phải rất khó, mà là cực kỳ khó khăn, thực ra nếu như lần này khôngphải ở vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết, đổi thành ta khi khỏe mạnh, mộtmình ta đánh hàng chục ngàn kẻ như ngươi cũng không cần chớp mắt."

Thiếu nữ nói."

Mạnh như vậy?"

Liễu Bình cười nói."

Không, là loài người quá yếu, đây là số mệnh của các ngươi, cũng là nguyêntội của các ngươi."

Thiếu nữ uể oải nói.Liễu Bình nhìn về phía biển rộng bát ngát, bình tĩnh nói: "Ta đã gặp qua rấtnhiều người, bọn họ hoàn toàn không kịp thể hiện tài hoa của mình, không kịpđối mặt thời đại biến đổi, không kịp sống một cuộc đời hạnh phúc, cảm nhậnmọi thứ, càng không kịp cứu vớt vận mệnh của bản thân, cũng đã ở trong bóngđêm vĩnh hằng, mà thời đại thuộc về chúng ta vẫn luôn như vậy, tuyệt vọng vàhủy diệt giao thể làm cho chúng ta chỉ có thể im lặng đối mặt mọi thứ."

"Nếu như có thể cho chúng ta một cơ hội."

"Dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi..."

"Ta chắc chắn sẽ nắm chặt lấy nó."

Thiếu nữ quay đầu, nhìn thẳng về phía hắn, nói: "Như vậy đi chứng minh ý chícủa ngươi đi, ngươi muốn thu hoạch được lực lượng kỳ quỷ, chỉ dựa vào mộtvài Danh Sách cùng với ràng buộc của kiếp trước là không đủ."

"Ta cần... làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Thiếu nữ chậm rãi mở mắt.Trong khoảnh khắc đó, như có vô số thế giới cùng thời gian thoáng hiện trongđôi mắt mỹ lệ của nàng."

Nghi thức thức tỉnh Kỳ Quỷ."

Thiếu nữ gằn từng chữ một.Không đợi Liễu Bình nói chuyện, nàng ta niệm một đoạn chú ngữ tối nghĩa khóđọc.Tên người Liễu Bình, một tấm thẻ bài phát ra tiếng cộng minh, tự động baykhỏi sách thẻ, hiện lên giữa hai người.Chính là tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm".Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài này, nói: "Thời gian của các ngươiđang giúp đỡ ngươi, thế nhưng thời gian chỉ là một loại pháp tắc thường thấynhất, người cần càng nhiều pháp tắc ủng hộ hơn, mới có thể thu hoạch được đầyđủ cơ sở, chinh phục nơi thâm sâu của Kỳ Quỷ."

Đang lúc nói chuyện, "Tuần hành Ngày và Đêm"dần dần tản ra một luồng sáng, giống như bị kích hoạt lên vậy."

Ta cần làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi.ế ấ ề ắ ế ắThiếu nữ nói: "Kỳ quỷ là do rất nhiều pháp tắc đột sinh, thế nhưng pháp tắc từđâu mà tới?

Thực ra biện pháp đơn giản nhất, là người hãy trở thành ngườimạnh nhất trong giống loài của mình, cứu vớt vận mệnh lịch sử của giống loàicác ngươi.Cứ như vậy, những pháp tắc có liên quan tới giống loài các ngươi sẽ dần dần tintưởng ngươi, nguyện ý đi theo ngươi, sau đó trợ giúp ngươi..."

"Để ta xem xem, quả nhiên, ngươi có được danh hiệu 'Mộ Quang chi Ủng, nó làthứ hấp dẫn pháp tắc thời gian tới đây trợ giúp ngươi."

"Nhớ kỹ, đây là bước *****ên của Kỳ quỷ."

Giữa không trung, tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm"bỗng biến mất.Ngay sau đó...

Nước biển bắt đầu tràn lên trên, dần dần che phủ thân thể củaLiễu Bình và thiếu nữ Thủy Thụ."

Ngươi đã nói, nhiều lúc các ngươi không kịp cứu vớt mọi thứ?"

Thiếu nữ hỏi."

Đúng."

Liễu Bình nói.Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Hiện tại ngươi có thời gian."

"Đi đi, nghĩ cách cứu vớt những thời đại thuộc về các ngươi đi, nếu như khônglàm được, người sẽ chết tại trong đó."

Liễu Bình hỏi: "Nếu như ta làm được thì sao?"

Thiếu nữ nhắm mắt lại, nói: "Những pháp tắc khác sẽ chú ý tới người, sau đó tintưởng và ủng hộ ngươi, rồi sẽ giúp đỡ người bước từng bước đi về phía Kỳ Quỷnhư Thời Gian vậy."

"Đó, chính là Nghi thức thức tỉnh Kỳ Quỷ."

Nước biển bao phủ hai người.Một luồng sáng xuất hiện, kéo nhẹ hai người, lôi về một nơi nào đó trong biểnsâu.Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Liễu Bình đứng trước một cánh cửa.Trên cửa có viết: "Thế giới chân thật, năm 1373."

Bên cạnh hàng chữ này, còn có từng hàng chữ đỏ tươi như máu: "Lần hủy diệt*****ên."

Ầm...

Cửa bỗng mở ra.Liễu Bình và thiếu nữ bị mạch nước ngầm chảy xiết hút vào.-------Chương 591: Ngươi làm giặc cướp bao lâu rồi?Trời mưa nặng hạt.Liễu Bình đứng dậy khỏi một khối đá lạnh lẽo, phát hiện mình đang mặc một bộáo giáp cứng rắn thô ráp.Thủy Thụ lơ lửng giữa không trung, buồn chán dùng tay đón đỡ hạt mưa."

Tình huống hiện tại là sao?"

Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh."

Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, ngươi chính là người của thời đại này, tiêu chuẩn thựclực của người bị hạn chế tương đương với tuổi tác hiện tại mà người nên có, vớilại không thể dùng bất cứ lực lượng của văn minh khác, cũng như những lựclượng vượt khỏi thời đại này."

Thiếu nữ Thủy Thụ vẫn nhắm mắt, nói với giọng không cảm xúc."

Thì ra là thế, ta cần làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chiến thắng!"

Thiếu nữ nói: "Ngươi cần luôn luôn chiến thắng, tới khi người trở thành ngườimạnh nhất loài người, dẫn dắt Nhân tộc chiến thắng kẻ địch, làm vậy thì mới cópháp tắc chú ý tới ngươi."

Liễu Bình nói: "Thời gian...".Thiếu nữ nói: "Nó đứng về phía ngươi, cho nên thời gian là đủ."

"Được."

Liễu Bình cầm một thanh trường kích từ dưới đất lên, vác lên bờ vai quan sátbốn phía.Cảnh tượng xung quanh là núi rừng hoang sơ, không thấy bóng người."

Ngươi cứ lơ lửng giữa không trung bay theo ta như vậy à?"

Hắn hỏi Thủy Thụ."

Đúng."

Thiếu nữ nói."

Người khác không thấy được ngươi sao?"

"Đúng."

"Tại sao người vẫn luôn nhắm mắt?"

"Bởi vì không có bất cứ thứ gì đáng giá ta nhìn cả."

"Được rồi, để ta xem xem nên làm như thế nào... chờ đã, hình như đây là thờiđại của văn minh võ đạo."

ế ỗTrong tiếng mưa gió, bỗng vang lên từng đợt vó ngựa.Trong đêm mưa có một đám người giơ đèn, cưỡi ngựa, lao nhanh về phía bênnày."

Có một tên nhãi đi tuần, giết!"

Một mệnh lệnh vang lên.Ngay lập tức có mấy con ngựa lao ra, xông về phía Liễu Bình."

Độ khó thật lớn."

Liễu Bình cảm thán."

Đương nhiên..."

Thiếu nữ Thủy Thụ lơ lửng giữa không trung, nói: "Thực lực hiện tại của ngườichỉ tương đương với một thiếu niên luyện võ tại thời đại này mà thôi."

Liễu Bình nhấc nhấc trường kích trong tay, thực sự cảm thấy hơi nặng nề.Với thực lực hiện tại của mình, sử dụng thanh trường kích này hơi không thựctế."

Không thể sử dụng thẻ bài sao?"

Hắn hỏi."

Gian lận sẽ không thể đạt được sự ưu ái của các pháp tắc, bọn chúng càng cổxưa, càng có trí tuệ hơn người... thực ra bọn chúng đều có tư tưởng và tính cáchcủa riêng mình."

Thủy Thụ nói.Vẻ mặt của nàng bỗng hiện lên vẻ chờ mong: "Ta đã giúp ngươi kích hoạt Nghithức thức tỉnh Kỳ Quỷ, thế nhưng có lẽ... ngay cả cửa thứ nhất ngươi cũngkhông thể qua được?"

"Ngươi rất hi vọng ta chết tại đây sao?"

Liễu Bình vất vả giơ trường kích lên, chỉ hướng những con ngựa đang lao tớikia."

Chỉ cần người chết tại đây, khế ước giữa chúng ta cũng kết thúc, ta lại tựdo."

Thủy Thụ nói.Trong mưa gió, bốn con ngựa lao tới trước mặt Liễu Bình.Người cầm đầu rút trường đao ra chém về phía cổ Liễu Bình, cười đùa nói:"Ngay cả thương cũng không nâng nổi, lại dám tới tuần tra?"

Liễu Bình bỗng đạp mạnh, nghiêng người qua một bên ngăn đón sự va chạmcủa con ngựa, giơ trường kích qua một bên ngăn tại phần lưng.Tiếng binh khí giao kích vang lên.Liễu Bình lẫn trường kích đều bị đánh bay ra ngoài, hắn trở mình giữa khôngtrung, mượn lực va chạm vừa rồi mà dùng trường kích quét về phía trước.Một người còn chưa kịp phản ứng đã bị trường kích đập gãy cổ, ngã ngựa.ễLiễu Bình quay trường kích nửa vòng, lại đâm trúng một con ngựa khác.Người kia vừa nâng đao, cả người lẫn ngựa lại bị va ngã lăn trên mặt đất, hônmê bất tỉnh.Liễu Bình tiến lên rút thanh đao đang cắm tại phần hông của hắn ta ra, chặt đầuđối phương, đá bay đầu để ngăn cản trường kiếm của người thứ tư, rồi quay lạidắt lấy ngựa của người bị giết *****ên.Động tác linh hoạt mau lẹ, chỉ dựa vào mượn lực, giết hai người, cướp lấy mộtcon ngựa."

Di..."

Hắn lật người lên ngựa, dùng đao vỗ mông ngựa.Ngựa sợ hãi, thay đối phương hướng chạy như điên về một phương hướng khác."

Nhanh đuổi theo!

Thằng nhãi này giết hai người của chúng ta!"

Một người trong số đám người kia tức giận hét lớn.Đám người vội vã thay đối phương hướng, đuổi theo phương hướng mà LiễuBình vừa chạy trốn.Đi được khoảng vài dặm đường.Bọn họ không thể không hãm tốc độ lại.Tên thiếu niên kia đang đứng trên vách núi phía trước, cúi đầu, như đang suy tưđiều gì đó vậy.Khi phát hiện được mọi người đã tới, hắn mới phục hồi tinh thần."

Suýt nữa thì quên mất."

Hắn lau đi nước mưa trên mặt, cười tủm tỉm nói: "Ta cần hiểu rõ các ngươi biếtnhững loại võ thuật nào, nếu không sau đó ta lại sáng tạo ra phán quyết tu hành,hoặc là tạo một khẩu súng ra, vậy thì không hợp cách."

Mưa sa gió giật.Trên vách núi.Một người đại hán hung ác mặc quần áo tả tơi cầm côn di động, quát: "Ác LongBãi Vĩ, Mãnh Hổ Tại Thiên, Hùng Vương Đại Chùy!"

Côn sắt múa liên tục, ba chiêu liên tiếp thả ra, đập nát nham thạch trên vách núi,phát ra những tiếng vang trầm.Đại hán ném côn sắt đi, đứng im tại chỗ bày quyền giá, hét: "A ha!"

Gã vung nắm đấm như điên như dại, liên tục đánh ra rất nhiều quyền chiêu, thởhồng hộc rồi thu chiêu, hai chân mềm đi, quỳ rạp xuống đất."

Anh bạn à, ta chỉ biết tới đó thôi, xin hãy tha cho ta một mạng."

Đại hán vội vã dập đầu nói.Liễu Bình đứng ở một bên, trầm tư một lát rồi nói: "Côn pháp của người dochính người lĩnh ngộ ra thông qua các trận chiến đúng không?"

"Đúng."

Đại hán nói."

Quyền pháp cũng không tệ lắm, có thể thấy được chiêu thức đã qua tinh chỉnh,thế nhưng ta thấy chiêu thức của người vẫn chưa tận, quyền nghĩa chưa hết, cóphải ngươi vẫn còn tư tàng đúng không?"

Liễu Bình hỏi.Đại hán run rẩy, vội vã giải thích: "Anh bạn à, ngày xưa ta bái sư mới học đượcbộ quyền này, thế nhưng không nghĩ tới mới học được một nửa, sư phụ đã bịngười của tà giáo *****, ta may mắn còn sống, nửa bộ quyền pháp còn lạicòn chưa kịp học."

Liễu Bình hỏi: "Ngươi làm giặc cướp bao lâu rồi?"

Đại hán thở dài nói: "Ta trốn tới một ngôi làng, dựa vào cơ thể khỏe mạnh làmviệc cho người khác kiếm kế sinh nhai, ban đầu cũng yên bình được một hainăm, ai ngờ nửa tháng trước tà giáo lại tới giết sạch cả thôn làng."

"Chỉ một mình ta không làm gì được lũ tà giáo, đành phải chạy trốn khỏi thônlàng, nửa đường lại gặp phải đám người này, sau khi thử công phu lẫn nhau, bọnhọ nói ta có năng lực gia nhập, nên đã ép ta nhập bọn, được phái tới đánh tiênphong, muốn cướp trại của các ngươi."

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Trong lúc chiến đấu vừa rồi, ta phát hiện người có võnghệ mạnh nhất, thế nhưng lại không muốn giết ta, ra chiều cũng do do dự dự,cho nên mới giữ lại một mạng của ngươi."

Đại hán không nói lời nào, chỉ liên tục dập đầu.-------Chương 592: Là nước mưa!Liễu Bình nói: "Ta có việc muốn suy nghĩ, ngươi hãy chôn đám thi thể nàytrước, sau đó chúng ta lại nói tiếp."

Đại hán thấy hắn nói như vậy, cũng biết mình có thể sống tiếp được, cho nên rấtvui mừng."

Dạ!

Dạ!

Ta sẽ chôn bọn họ ngay."

Gã đứng dậy, nhìn về phía đám thi thể kia, không khỏi rùng mình.Mười mấy giặc cướp tạo thành đội tiên phong, binh cường mà tráng, vây bắtmột thiếu niên, lại bị thiếu niên này giết sạch.Từ khi thiếu niên kia nhặt chuôi đao lên, tình hình trở nên không đúng.Khi chiến đấu, hắn vẫn giữ nụ cười vui vẻ, xuyên tới xuyên lui trong đámngười, thỉnh thoảng còn bình luận chiêu thức của mọi người nữa.Thế nhưng mỗi lần hắn xuất đao, chắc chắn sẽ có người ngã xuống.Tựa như là ác quỷ đang thu hoạch con mồi vậy.Đại hán cố gắng ép bản thân tỉnh táo, gắng sức đào hố, chôn tất cả thi thể vàotrong, sau đó dựng thành một nấm mồ.Lúc này, trời mưa đã ngừng lại, gió núi lại lạnh lẽo thấu xương.Thiếu niên ngơ ngác nhìn qua khe núi, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.Đại hán do dự vài giây, cuối cùng ép buộc chính mình từ bỏ suy nghĩ cướp ngựachạy trốn, đi tới bên người thiếu niên rồi quỳ xuống, nói: "Anh bạn, đã chônxong."

"Ồ."

Thiếu niên quay đầu nhìn về phía nấm mồ, khen ngợi: "Người chết phơi thâyhoang dã, lại cách trại của chúng ta quá gần, nếu bùng phát dịch bệnh thì khôngtốt, coi như người đã giải quyết giúp ta một vấn đề lớn."

"Xin hãy tha ta một mạng."

Đại hán dập đầu nói."

Đúng rồi, nửa bộ quyền pháp của ngươi có tên là gì?"

Thiếu niên hỏi."

Sư phụ tùng nói, nó có tên là Huyết Dũng Quyền."

"Tại sao lại là tên này?"

"Sư phụ nói là ông ấy cũng không biết, có thể là xuất quyền chắc chắn sẽ thấymáu."

Liễu Bình bật cười, nói: "Quyền pháp này có tác dụng vận chuyển khí huyết, ýnghĩa chính là dùng để rèn luyện cơ thể, cho nên mới có tên là Huyết DũngềQuyền."

Đại hán ngẩn người nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ mình đã học quyền phápnày được mười năm, luôn có ý "xuất quyền tất thấy máu"mà chém giết với người khác, thiếu niên này lại nói ý nghĩa chính của quyềnpháp này là rèn luyện cơ thể, cho nên gã cũng không biết có nên tin thiếu niênnày hay không.Thiếu niên đi tới mấy bước, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta suy nghĩ một thời gian,bộ quyền pháp này của người chủ yếu vận chuyển khí huyết ba mươi sáu tiểuchu thiên, người mới học tới hai mươi mốt tiểu chu thiên, nếu muốn bổ sung thìmấy chiêu còn lại nên luyện như thế này."

Hắn triển khai quyền thế, trong thời gian ngắn đánh ra mười hai thức, thu tayliễm tức đứng vững."

A!"

Đại hán kinh ngạc hét lên."

Sao vậy?"

Thiếu niên hỏi.Đại hán ***** mắt, nức nở nói: "Sư phụ ta... sư phụ ông ấy cũng luyện nhưvậy, đáng tiếc ta không thể học được, hiện tại vừa nhìn mới nhớ ra."

Thiếu niên gật đầu, lại đi tới mấy bước, động tác trên tay biến đổi liên tục, dầndần đánh ra một bộ quyền pháp khác, hoàn toàn thoát thai hoán cốt từ bộ"Huyết Dũng Quyền".Đại hán ở cạnh vẫn kinh ngạc quan sát, chỉ cảm thấy bản thân mình không thểngăn cản bất cứ đòn công kích nào của đối phương cả, toàn thân cảm thấy lạnhcả người."

Đây là quyền pháp gì?"

Gã hỏi.Thiếu niên nói: "Huyết Dũng quyền pháp dùng để rèn luyện cơ thể vẫn cònđược, thể nhưng tình trạng hiện tại của ta không ổn lắm, cho nên ta dùng nó làmcơ sở để sáng tạo ra một bộ quyền pháp khác, dùng để giết địch."

Hắn thu quyền thế, quay người nhìn về phía đại hán, nói: "Ngươi chôn xác giúpta, về phần thù lao, ngươi có thể chọn một trong hai phương án sau đây, một làta dạy cho ngươi quyền pháp chuyên môn giết người này, hoặc là ta sẽ truyềncho người nửa bộ sau 'Huyết Dũng Quyền' đã thất truyền cho ngươi."

Đại hán nói không chút do dự: "Xin hãy truyền cho ta quyền pháp của sư phụta, đời sau dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ngươi."

"Tính tình khá tốt... thế nhưng với công phu của người, trong thời đại loạn lạcnày vẫn sẽ làm cho truyền thừa sư môn bị thất truyền chứ."

Liễu Bình nói.ỗ ầĐại hán bỗng rộng mở trong sáng, dập đầu nói: "Xin hãy thu ta làm thủ hạ, ta sẽtận tâm tận lực."

"Tên ngươi là gì?"

"Từ Thắng."

"Từ Thắng, ta là Liễu Bình, theo ta về trại."

"Vâng."

Hai người dắt ngựa, thu giữ những vũ khí trên người giặc cướp, cùng đi xuốngphía chân núi.Khoảng một giờ sau...

Liễu Bình và Từ Thắng dắt đám ngựa trở về trại.Từ Thắng quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trong trại cũng không nhiều người,phần lớn là già yếu tàn tật.Mấy ông lão ngồi quanh một cái lu lớn, dùng bầu nước đựng nước, đang uống."

Là nước mưa!"

Hai mắt Từ Thắng sáng lên, nói.Một bác gái què chân đi tới trước, đưa một bầu nước cho Liễu Bình, Liễu Bìnhnhận lấy, rồi đưa nó cho Từ Thắng, chờ gã uống sạch nước rồi mới hỏi: "Cácngươi không có nước mưa để uống sao?"

"Dịch bệnh hoành hành, cũng rất lâu rồi chưa có mưa, chúng ta chỉ có thể uốngnước suối mà thôi... lần trước sau khi uống xong, tám người bị bệnh rồi chếtmất."

Từ Thắng nói."

Cho nên các ngươi mới quyết định tới cướp trại?"

Liễu Bình hỏi."

Khi ta làm giặc cướp mới biết được, trong thời đại này ngay cả trộm cướp đềukhông thể sống nổi nữa."

Từ Thắng cười khổ, nói.Có vẻ như bác gái kia là người chủ trì của trại này, nhìn về phía Từ Thắng vớivẻ cảnh giác, hỏi: "Liễu Bình, người này là..."

Liễu Bình nhớ tới tin tức có trong đầu, cười nói: "Di Ngô không cần lo lắng, gãta là bạn của ta quen biết từ thời ta ở bên ngoài học tập võ nghệ, mới vừa rồicòn giúp ta đẩy lùi giặc cướp nữa."

Tới lúc này, vẻ mặt của bác gái lẫn mấy ông lão kia mới thoải mái hơn."

Nếu đã là đồng môn của ngươi thì hãy tới đây cùng ăn cơm đi."

Di Ngô nói.Từ Thắng quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: "Nam nữ tráng niên của trại cácngươi đều lên chiến trường rồi sao?"

"Tất nhiên."

ễLiễu Bình nói.Dựa theo ký ức, loài người của thế giới này bị đánh bại liên tục, cho tới bây giờđã không thể không chiêu mộ toàn bộ nam nữ tráng niên lên chiến trường.Về phần kẻ địch...

Là loài người bị tà hóa, bọn họ tín ngưỡng một giáo phái nàođó, không cho rằng bản thân là loài người nữa, toàn tâm toàn ý muốn hủy diệttoàn bộ Nhân tộc.-------Chương 593: Đốt lửaLiễu Bình cùng Từ Thắng quan sát bốn phía.Sắc trời đã tối, thế nhưng không có bất cứ ánh lửa nào được thắp lên.Từ Thắng thở dài nói: "Tà giáo ép người quá đáng."

Liễu Bình lại nhớ tới một sự kiện.Sau khi tà giáo xuất hiện, tuyên bố bất cứ kẻ nào dám dùng lửa đều sẽ bị bọn họtra tấn tàn khốc rồi *****...

Bọn chúng vẫn luôn làm như vậy.Dần dần, người dân tại những vùng thôn quê xa xôi, không được thành phố bảovệ đều không dám nhóm lửa.Liễu Bình trầm tư nói: "Không có lửa, sẽ không có thực phẩm chín và nước sôi,người sẽ dễ dàng nhiễm bệnh, sức lực bản thân cũng giảm nhiều.Không có lửa, sẽ không còn rèn sắt, điều này cũng là nguyên nhân dẫn tới thôntrang dần dần bị hủy diệt, không thể chống lại tà giáo."

Hắn liếc nhìn Từ Thắng.Từ Thắng nhỏ giọng nói: "Ta có cây châm lửa, thế nhưng không kẻ nào trong sốgiặc cướp dám dùng lửa."

"Đưa cây châm lửa đây."

"Này."

Liễu Bình tiếp nhận cây châm lửa, đang định dùng, lại bị bác gái ở bên ngăncản."

Liễu Bình..."

Di Ngô lo lắng nói."

Ngày mai, giặc cướp sẽ tấn công trại ta, đêm nay chúng ta sẽ ăn đồ chín, uốngnước sôi."

Liễu Bình nói.Giặc cướp tấn công tới cũng chết, tà giáo đánh tới cũng chết, còn không bằng ănmột bữa ngon miệng, có sức lực còn có thể liều mạng một lần.Di Ngô thở dài, không nói thêm gì nữa.Từ Thắng nói nhỏ: "Khu vực này cách tiền tuyến rất xa, người của Tà giáo cóthể thẩm thấu tới đây cũng không nhiều, tạm thời không cần lo lắng bọnchúng."

Gã ta cố ý nói lớn, để cho những người già yếu tàn tật xung quanh đều có thểnghe rõ ràng.Không ít người đều nuốt nước miếng, ánh mắt tỏa sáng."

Vậy thì ăn một bữa ngon đi."

ễLiễu Bình cười nói.Hắn dùng cây châm lửa để nhóm lửa.Ngay sau đó...

Thủy Thụ luôn lơ lửng giữa không trung bỗng mở mắt, nói nhỏ:"Lửa là giao giới giữa sinh và tử, là tịnh hóa, là thăng hoa, là hủy diệt và trùngsinh... nó tới rồi!"

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía cây châm lửa trong tay.Trong ngọn lửa, một con mắt hiện lên, rất bình tĩnh nhìn hắn.Liễu Bình có thể cảm nhận được đối phương truyền tới một loại cảm xúc...

Làmột loại khen ngợi cùng chờ mong.Thủy Thụ bật cười, nói: "Xem ra lực lượng của nó đang bị tiêu diệt, cho nên dùlà Nhân tộc các ngươi mang tới bất cứ hi vọng gì dù là nhỏ nhoi nhất, đều có thểlàm nó chú ý."

Ngay sau đó...

Con mắt kia biến mất.Lửa vẫn là lửa, âm thầm thiêu đốt trong bóng đêm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Hỏa pháp tắc cổ vũ ngươi, lực lượng của ngươi sẽ được ngọn lửa bảo hộ.]Gió ngừng mưa tạnh.Trong màn đêm, toàn bộ trại đều yên tĩnh.Sau khi ăn xong thực phẩm chín, uống canh nóng, người già trong trại đều đã angiấc.Di Ngô kiên quyết đẩy Liễu Bình khỏi phòng bếp, lớn tiếng nói: "Đánh giặccướp, lại nấu ăn cho mọi người cả ngày rồi, ngươi còn không mệt sao?

Nhữngchuyện này hãy giao cho dì làm đi, ngươi đi nói chuyện với bạn của ngươi làđược."

"Vậy thì nhờ dì Ngô vậy."

Liễu Bình mỉm cười, đi tới trước đống lửa ngồi xuống.Ánh lửa chiếu lên người Từ Thắng, làm cái bóng của gã kéo dài, vẫn kéo tớibóng đêm tăm tối."

Đang nghĩ gì đấy?"

Liễu Bình hỏi."

Năm đó, nếu như ta xuất sắc hơn, sẽ không bị sư phụ giấu trong bụi cỏ, trơ mắtnhìn ông ấy bị người của tà giáo *****."

Từ Thắng nói.Liễu Bình tùy ý bày quyền thế, động tác trên tay biến ảo liên tục, mãi cho tớithức thứ mười lăm."

Năm đó người mới học được mười bốn thức sao?"

Hắn hỏi.ế"Đúng thế."

Từ Thắng nói."

Năm đó người bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu tuổi."

Liễu Bình gật đầu, nói: "Thức thứ mười lăm của Huyết Dũng quyền là một quanải, năm đó hẳn là sư phụ ngươi sợ người vẫn còn quá nhỏ, khí huyết không đủ,luyện tiếp sẽ làm bản thân bị thương, cho nên vẫn luôn không truyền thụ chongươi."

"Hiện tại ngươi đã hơn ba mươi tuổi, khổ luyện một thân võ nghệ, vừa lúc cóthể tập luyện thức này."

Từ Thắng đứng dậy, bày quyền thế, nói: "Từ đầu tới giờ ta vẫn không tin quyềnthuật này là dùng để rèn luyện cơ thể."

"Rèn luyện cơ thể là chuyện tốt, nó sẽ xây dựng căn cơ vững chắc cho người,không có gì không tốt."

Liễu Bình nói."

Vậy tại sao người lại muốn sáng tạo một môn quyền pháp khác?"

"Đó là quyền thuật dùng để giết người, mục đích khác biệt, quyền pháp cũngphải khác biệt chứ."

Liễu Bình cũng đứng dậy, bước về phía trước, nhanh chóng đánh ra tam liênkích về phía trước.Sắc mặt của hắn chuyển đỏ, quanh người hắn vang lên từng tiếng xương cốtvang động, kéo dài tới tận tứ chi.Sắc mặt Từ Thắng thay đổi, nói: "Gân cốt cùng vang, đây là dấu hiệu nhập mônluyện thể, ngươi còn chưa tới mười sáu tuổi chứ!"

Liễu Bình hoạt động cơ thể cảm thấy lực lượng cơ thể lại tăng lên 30%, ngoài racòn một sự biến đổi khó nói nên lời.Hắn mỉm cười, nói: "Điều này rất là bình thường, không cần hốt hoảng như vậy,luyện tập cùng với ta đi."

"Vâng."

Từ Thắng nói.Gã ta bắt chước tư thế vừa rồi của Liễu Bình, đánh quyền."

Những cao thủ mà người từng gặp, thực lực mạnh nhất đã tới trình độ gì?"

Liễu Bình vừa nhìn vừa hỏi.Từ Thắng nói: "Bách bộ phá không, một quyền đánh gãy cây cối."

Liễu Bình thở dài.Từ Thắng nói: "Cây bị đánh tan vỡ, núi sau cây cũng sụp."

Liễu Bình nhắm mắt cảm nhận, nhớ lại cảm giác vừa đánh quyền khi nãy.ỗ ề ề ồ ắ ấ ốMỗi khi ra quyền đều có một luồng khí lưu hừng hực theo sát nắm đấm, giốngnhư có thể bùng nổ ra bất cứ khi nào vậy.Nguyên tố phụ thuộc.Đây chính là được ngọn lửa bảo hộ hay sao?

Nếu là thật, có lẽ về sau mình cũngcó thể đi tới cảnh giới như Từ Thắng vừa nói.Xem ra mình cần nghĩ cách tiếp xúc hệ thống võ đạo hoàn chỉnh mới được."

Ngoài Huyết Dũng quyền ra, người biết cái gì nữa không?"

Liễu Bình hỏi Từ Thắng xấu hổ nói: "Ta chỉ dựa vào nửa bộ Huyết Dũng quyềncủa sư môn mà xông xáo loạn thế, miễn cưỡng mới sống tiếp được, chưa từngđược cao nhân nào khác truyền công cả."

"Nửa bộ quyền pháp cũng có thể sống sót sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trong thời đại loạn lạc này, truyền thừa khó có, thậm chí rất nhiều truyền thừavõ đạo đều đã thất truyền, truyền thừa đứt gãy, giống như sư môn của ta vậy."

Từ Thắng nói.-------Chương 594: Địch tớiLiễu Bình đang định nói chuyện, bỗng giật mình.Từ ngoài trại truyền tới từng đợt vó ngựa.Dì Ngô hốt hoảng vội vã từ trong phòng bếp chạy ra, chuẩn bị gõ vang bồn sắttrong tay.Liễu Bình xua tay, nói: "Các cụ đều đã ngủ, không nên đánh thức bọn họ, ta vàTừ Thắng ra ngoài xem xét tình huống đi."

Di Ngô run rẩy nói: "Là giặc cướp!

Chắc chắn là giặc cướp, nếu không đã muộnnhư vậy rồi, làm sao lại tới trại của chúng ta cơ chứ?"

Liễu Bình ra hiệu cho Từ Thắng.Hai người một trước một sau đi tới trước cửa trại, xuyên qua khe cửa mà nhìnvề phía bên ngoài.Có hơn mười người cưỡi ngựa, chậm rãi đi xuống từ sườn núi đối diện, đangchạy chậm về phía thôn trại này."

Là nhóm cướp mà người gia nhập sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, thế nhưng hơi kỳ lạ... bình thường bọn chúng cũng không yên tĩnhnhư vậy."

Từ Thắng nói.Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, thì thấy quần áo đám cướp kia rất tả tơi, cầmchặt vũ khí trong tay, thế nhưng vẻ mặt lại ngơ ngác, giống như đang mộng duvậy.Không thích hợp."

Chờ đã, hình như thủ lĩnh đã đổi người, thủ lĩnh ban đầu đã trở thành thủ hạ...ngươi xem!"

Từ Thắng nói.Liễu Bình mở cửa trại, đi ra ngoài, nói mà không quay đầu: "Từ Thắng, ngườibảo vệ bên trong thôn trại, nếu có người tập kích cư dân trong trại, ngươi cần ratay bảo vệ."

"Rõ."

Từ Thắng nói.Liễu Bình đón đầu những tên giặc cướp kia, đứng vững dưới một tán cây lớn.Tốc độ lũ giặc cướp dần dần chậm lại, cưỡi ngựa xếp thành một hàng, ghìmngựa đối diện với Liễu Bình.ầ ầ ẫ ốNgười cầm đầu đội mũ rộng vành, đờ đẫn nói: "Thôn trại các ngươi có muốnnhập giáo hay không?

Nhập giáo có rất nhiều ưu đãi, không bị bệnh dịch, khôngbị đột tử, các huynh đệ trong giáo sẽ dùng toàn lực bảo vệ các ngươi, khi gặpphải nguy hiểm tới tính mạng còn được Thần linh cứu giúp."

"Không muốn."

Liễu Bình nói."

Ngươi có thể đại biểu tất cả mọi người sao?"

Người kia hỏi."

Có thể."

Liễu Bình nói.Người kia gật đầu, ra lệnh cho những người phía sau: "Giết hắn."

Mười mấy người cưỡi ngựa xông tới, lại thấy Liễu Bình tránh đằng sau cây."

Hắn ở phía sau cây!"

"Vậy đi qua."

"Đừng để hắn chạy trốn!"

Trong bóng đêm, bọn chúng hét lớn, giơ binh khí, điều khiển ngựa vòng tới phíasau cây.Bỗng nhiên...

Một ngọn lửa bùng nổ, bầy ngựa kinh sợ hí dài, hất tung bọn giặccướp trên lưng xuống đất.Chỉ có một vài người mới miễn cưỡng trấn an ngựa, vòng ra phía sau cây.Bỗng nhiên, một cái tay từ trong cành lá rậm rạp duỗi xuống, nhanh chóng đánhvề phía đỉnh đầu đám giặc cướp.Từng tiếng xương gãy vang lên.Đầu của đám giặc cướp đều nổ tung như dưa hấu võ vậy, thân thể ngã nhàoxuống mặt đất.Liễu Bình nhảy xuống khỏi tán cây, thu tay lại nói: "Không mời chào được lạiđịnh giết người, đây chính là nguyên nhân mà ta chán ghét tà giáo."

Hắn bước từng bước về phía đám cướp, mà cây đại thụ phía sau lưng hắn lạibốc cháy lên, nhánh cây phát ra những tiếng lốp bốp, như là một ngọn đuốctrong đêm đen.Đám giặc cướp chạy tán loạn.Có người hốt hoảng hét: "Quyền pháp nguyên tố!

Hắn đã thức tỉnh quyền phápnguyên tố!"

Xoạt...

Một thanh kiếm ngắn đâm xuyên tim người vừa hét."

Bình tĩnh."

Thủ lĩnh giặc cướp bình tĩnh quát.ắĐám giặc cướp yên tĩnh, vội vã dắt ngựa, trở lại bên người thủ lĩnh.Thủ lĩnh giục ngựa tiến lên, nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Ngươi dùng lửa."

"Đúng."

Liễu Bình nói."

Kẻ đốt lửa, chết!"

Thủ lĩnh nói."

Ai quy định?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là ý chí của Thần."

"Ngươi nghe được nó nói sao?

Các ngươi rất quen sao?"

Liễu Bình thả lỏng bàn tay, hơi nóng hầm hập bốn phía cũng theo đó tan biến.Thủ lĩnh thấy vậy, lại nói: "Hiện tại người còn có một con đường khác có thểđi."

"Nói."

Liễu Bình nói."

Gia nhập Thần giáo chúng ta, đảm nhiệm Diệt Trừ sứ giả, có thể trường sinhbất tử, phúc đức tại thân."

Thủ lĩnh nói."

Ngươi là Diệt Trừ sứ giả sao?"

Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú."

Đương nhiên."

Thủ lĩnh nói."

Vậy ta muốn xem xem ngươi có thể trường sinh bất tử hay không."

Liễu Bình nói.Thủ lĩnh rút trường kiếm bên eo ra, nói: "Ngu xuẩn.".Gã ta giục ngựa lao tới, chính diện Liễu Bình mà giơ cao trường kiếm.Từ trên trường kiếm tản ra một luồng sáng trắng mênh mông, đâm mạnh xuốngphía dưới.Trong khoảnh khắc đó...

Liễu Bình né tránh trường kiếm, lật mình lên ngựa, bắtđược tay cầm kiếm của đối phương rồi dùng sức đẩy ngoặt lên trên.Một cái đầu bay ra ngoài, lăn xuống trên mặt đất.Né kiếm, xoay người, lên ngựa, tóm chặt tay, cắt cổ...

Toàn bộ quá trình thoảimái tự nhiên, dường như cả hai bên đều phối hợp ăn ý với nhau.Liễu Bình đẩy thi thể không đầu xuống ngựa, thở dài nói: "Đây chính là trườngsinh bất tử, phúc đức tại thân sao?"

ềXung quanh đều yên tĩnh.Cho dù thủ lĩnh của giặc cướp cũng có thủ đoạn, thế nhưng tại phương diện kỹnghệ mà xét, trước mặt Liễu Bình còn không thể hiện ra được 10% công lực.Đám giặc cướp nhìn nhau."

Chạy!"

Bỗng có người hét lên.Đám giặc cướp vội vã giục ngựa chạy trốn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biếnmất vào trong rừng sâu thăm thẳm.Một tràng pháo tay xuất hiện.Có hai người đàn ông mặc giáp da từ sau một cây đại thụ đi ra."

Anh hùng xuất thiếu niên, cổ nhân thật không lừa ta."

Một người cảm thán nói."

Các ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi.Một người ném tới một tấm lệnh bài.Liễu Bình nhận lấy quan sát, thấy được trên lệnh bài có khắc một chữ "Tuần"."

Chúng ta chính là tuần bộ của huyện thành, biết được tung tích của tà giáo, đặcbiệt tới đây điều tra."

Một người nói."

Chàng trai trẻ, thân thủ người rất bất phàm, sao không về huyện thành chúng tanhậm chức?"

Người còn lại nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Làm tuần bộ có thể học được công phu hay không?"

Hai người bật cười.Một người nói: "Đương nhiên, có chuyên gia truyền thu thập bát ban võ nghệ,nếu không thì làm sao có thể đuổi bắt hung thủ tà giáo chứ?"

"Được, ta đi cùng các ngươi."

Liễu Bình nói.-------Chương 595: Xác sốngBa tháng sau.Tại huyện thành.Trong một ngôi nhà nhỏ.Từ Thắng vác một thanh trường mâu, tay cầm một bó vũ khí, đi vào trong nhà,đặt vũ khí tới trước mặt Liễu Bình."

Vượt qua rồi sao?"

Liễu Bình cười hỏi."

Có Liễu ca tiêu tiền, lại thêm gần đây ta luyện tập võ nghệ cũng không tệ,đương nhiên có thể vượt qua sát hạch."

Từ Thắng mừng khấp khởi lấy một bộ quần áo của tuần bộ ra, xem trái xemphải, yêu thích không buông tay.Liễu Bình gật đầu nói: "Huyết Dũng quyền của ngươi đã đạt tới tiểu thành, vềsau ta sẽ dạy thêm cho ngươi một bộ quyền pháp, đủ để người dựa vào nó sốngyên ổn."

Từ Thắng nghe được ẩn ý trong đó, vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Bình,nói: "Liễu ca, người ta thường nói song quyền khó địch bốn tay, mãnh hổ khóđấu đàn sói, dù người đi tới nơi nào, ta đều sẽ đi theo người phục vụ."

Liễu Bình nói: "Ta là người thường xâm nhập vào hoàn cảnh nguy hiểm, huyệnthành này chỉ ở vùng xa xôi, không tranh quyền thế, người ở nơi này sống dễchịu không thích hay sao?"

Từ Thắng lắc đầu, nói: "Trong thời đại loạn lạc này, đại trượng phu đươngnhiên cần chuyên luyện võ nghệ, kiến công lập nghiệp, nếu chỉ cầu yên ổn thìchưa biết chừng sẽ có ngày mất mạng."

Liễu Bình bật cười, vỗ tay nói: "Ngươi đã có hiểu biết như vậy, vậy hãy theo tađi."

Từ Thắng dập đầu, đứng dậy cung kính nói: "Liễu ca, người xem, đây là một bộvũ khí mà ta được phát.Những thứ này đều là trang bị của trinh sát quân khi trước, hiện tại lại dùng đểtrang bị cho tuần bộ chúng ta, có thể thấy được tình hình hiện nay rất nguy cấp."

Liễu Bình liếc nhìn binh khí trên mặt đất, tiện tay cầm lên một thanh kiếm, múara hàng ngàn kiếm ảnh."

Tốt!"

Từ Thắng vỗ tay nói.Liễu Bình ném kiếm đi, cầm lên một thanh đao, lại buông xuống, đổi thành mộtchiếc cung, tùy ý ***** bảy tám tiễn.Những mũi tên kia bay ra ngoài, xẹt qua một đường vòng cung, găm trúng câyliễu trên cổng, tạo thành một hàng thẳng tắp.Liễu Bình lại rút mâu, vùng đi vung lại một vòng, bỗng dừng lại, thở dài nói:"Võ nghệ do quan phủ truyền thụ cũng chỉ có thể nhập môn võ đạo, cho dù cóvài chiêu thức được ta suy diễn tiếp, thế nhưng không thể đạt tới thượng thừađược."

Từ Thắng im lặng vài giây.Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không thể tiếp nhận nổi.Thập bát ban võ nghệ do quan phủ trân tàng, đều là chiêu pháp có truyền thừacó nguồn gốc, mặc dù hơi kém hơn những môn phái lớn kia, thế nhưng đã vượtxa võ học bình thường.Nếu như tin tức mình trở thành tuần bộ bị những người bạn thời xưa biết được,không biết có bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt nữa.Từ Thắng trầm ngâm nói: "Liễu ca, ta nhớ trong phủ còn có một vài tâm phápnội tu nữa..."

Liễu Bình cười nói: "Những tâm pháp đó cũng khá thú vị, lại kết hợp võ họccùng ngũ hành, đây cũng là lần *****ên ta thấy được."

Từ Thắng thở dài nói: "Nghe nói Trương tổng bộ đầu dùng hơn hai mươi năm,đã tu thành Hàn Băng chưởng, là đệ nhất nhân của huyện thành này, không biếtkhi nào ta mới có thể tới Sơ khuy môn kính, Đăng đường nhập thất (*): vừa mớihọc hiểu và nhập môn võ đạo.)."

Muốn học sao?

Ta dạy cho ngươi."

Liễu Bình nói.Từ Thắng mừng rỡ, đang định quỳ xuống dập đầu thì lại nghe được tiếng vangtruyền tới từ bên ngoài.Cốc cốc cốc...

Có người gõ cửa, lớn tiếng nói: "Cửa thành tây xuất hiện nhiễuloạn, tổng bộ đầu gọi tất cả mọi người tới đó."

Từng đợt tiếng bước chân nhanh chóng đi xa."

Trong huyện thành này có thể có chuyện gì chứ?

Ba tháng nay chỉ có một vàivụ trộm cướp nho nhỏ, như vậy cũng đáng tất cả chúng ta đều đi hay sao?"

Từ Thắng cười nói."

Nếu tổng bộ đầu đã lên tiếng, chắc hẳn cũng không phải việc nhỏ, đi, đi xemthế nào."

Liễu Bình nói.Hai người mặc đồng phục vào.Liễu Bình đeo đao, nhặt một đôi bao tay lên; Từ Thắng thì rút ra một cây trườngmâu, thắt cung tiễn ở phía sau, hơi suy nghẫm rồi lại treo trường kiếm tại bênhông.ễ ế ế ầ ổLiễu Bình liếc gã, nói: "Kiếm cần linh hoạt quỷ dị, không hợp với người, đổi cáikhác đi."

Từ Thắng lẩm bẩm: "Ngày xưa ta thấy có người đeo bội kiếm, cũng đều nhìntheo vài lần..."

Hóa ra là muốn thể hiện.Liễu Bình lắc đầu, tùy ý gã đi.Thu thập hoàn tất, hai người ra khỏi cửa, đi thẳng tới công tây thành.Những người đi đường đều có vẻ hoảng sợ, vội vã chạy đi, trên đường cũngvắng vẻ hơn ngày bình thường rất nhiều."

Tình huống như thế nào vậy?"

Từ Thắng khó hiểu hỏi."

Tổng bộ đầu ở bên kia."

Liễu Bình nhìn về phía cửa thành, nói.Trong đám người nơi đó, có một ông lão dáng vẻ uy nghiêm, ra hiệu hai ngườitới gần."

Liễu Bình, người tới đúng lúc lắm... những người khác ngăn chặn cửa thành,không thể cho bất cứ kẻ nào tới đây nhìn trộm."

"Rõ."

Đám người đáp.Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Trương tổng bộ đầu, chuyện gì vậy?"

"Ngươi xem."

Trương tổng bộ đầu nghiêng người, chỉ về tấm vải trắng đắp trên mặt đất, nói."

Hung án?"

Liễu Bình hỏi.Hắn đang định đi tới, lại thấy trên tấm vải trắng có một hàng chữ nhỏ:[Xác sống.]Cùng lúc đó, tổng bộ đầu cũng đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Khôngthể!"

"Sao vậy?"

Liễu Bình ra vẻ không rõ hỏi."

Lai lịch thi thể này không rõ, ta nghe nói dịch bệnh lần trước là do xác ngườimà tà giáo đưa tới mới tạo thành, vì vậy sự kiện này vừa phát sinh đã phong tỏakhu vực này, chưa để bất cứ kẻ nào tới gần."

Tổng bộ đầu nói."

Tổng bộ đầu suy xét rất cẩn thận."

ễLiễu Bình khen."

Liễu Bình, cả huyện thành chỉ có người thức tỉnh Hỏa quyền, lửa lớn trừ ta...ngươi đốt thi thể này đi."

Tổng bộ đầu nói."

Không cần thăm dò kỹ càng hơn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã nhìn qua, người này không phải người của huyện thành chúng ta, với lạitrên người thi thể này có một luồng tà khí, ta cảm thấy xử lý nó càng nhanhcàng tốt, nếu như có vấn đề, một mình ta chịu trách nhiệm."

Tổng bộ đầu nói."

Tổng bộ đầu anh minh."

Liễu Bình chân thành khen ngợi, đeo bao tay lên, cao giọng nói: "Tất cả mọingười lùi về sau, đề phòng!"

Đám người đều lùi về phía sau, rút vũ khí ra, làm ra tư thế đề phòng.Bao tay đã được đeo, Liễu Bình bỗng vung một quyền về phía thi thể.Vù...Xung quanh nắm đấm của hắn có khí kình mãnh liệt, bùng ra ngọn lửa hừnghực, lao về phía thi thể được vải trắng che phủ kia.Thi thể bỗng phát ra tiếng rên thảm thiết, bỗng nhảy dựng lên, lao thẳng về phíaLiễu Bình."

Xác chết vùng dậy!"

Đám người hét lên với vẻ sợ hãi.-------Chương 596: Ngươi chính là người trẻ tuổi chơi lửa đó sao?Trong hỗn loạn, Liễu Bình xoay tay rút lên, rút trường mâu sau lưng Từ Thắngra, đâm thẳng về phía xác sống.Cú đâm này, nắm bắt thời cơ rất xảo diệu, ở ngoài nhìn tới thì như xác sống tựđộng đâm tới, bị trường mâu đâm xuyên người."

A!

Ta giết ngươi!

Oắt con!"

Xác sống giãy dụa điên cuồng, cũng liên tục phát ra những tiếng gào thét đầy ácđộc.Mọi người ở cạnh cũng thấy rõ ràng, thi thể này đã biến thành màu đen kịt, toànthân bị ngọn lửa thiêu đốt, đang liều mạng lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình quát khẽ: "Phần Tẫn."

Trường mâu chấn động, thân mâu có ngọn lửa bùng lên, tiếp tục lan tới phía xácsống, phát ra những tiếng lốp bốp.Vài giây sau...

Xác sống bị đốt cháy rụi, chỉ còn lại một bộ xương khô vẫn đangbị trường mâu đâm xuyên.Liễu Bình dùng mũi trường mâu chọc khô lâu, giơ cao nó lên rồi đập mạnhxuống đất.Âm!

Ngọn lửa nổ tung!

Cả bộ xương khô đều hóa thành mảnh vụn.Liễu Bình cắm thanh trường mâu bị thiệu tới đỏ bừng xuống mặt đất: "Chếtrồi."

Tổng bộ đầu cười nói: "Nếu đốt thành tro còn không chết nữa thì chúng ta cũngđừng giãy giụa nữa."

Rồi ông ta lại nghiêm túc, dắt ngựa tới nói: "Ta phải báo cáo quan huyện ngaylập tức, hai mươi tên tuần bộ phong tỏa nơi này lại, không cho phép bất cứ kẻnào tới gần hoặc đi qua.Liễu Bình, người đi theo ta."

"Vâng."

Liễu Bình cũng dắt một con ngựa, căn dặn Từ Thắng vài câu rồi lên ngựa đitheo tổng bộ đầu.Hai người vừa rời đi, các tuần bộ còn lại đều vây tới, cùng nhìn về phía thanhtrường mâu kia."

Oa, quá nóng, cũng không biết tại sao Liễu tuần bộ lại nắm được."

"Đùa chứ, người ta đã thức tỉnh hệ Hỏa, đương nhiên có thể nắm được, về sauđi tới đâu cũng có thể ăn được thức ăn nóng."

"Ngươi chỉ biết ăn thôi, đã quên thi thể vừa rồi đáng sợ như thế nào rồi sao?"

ế"Aiz, nếu thật sự là do tà giáo..."

"Nơi này của chúng ta cũng phải loạn."

"Câm miệng!"

Liễu Bình và Trương tổng bộ đầu lao ngựa vùn vụt trong thành, đi thẳng tới phủthành chủ.Hai người tung người xuống ngựa."

Đại nhân, có phải là ngài đã biết được tin tức gì hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Điều này cũng không cần giấu ngươi... tiền tuyến đã bại trận, tà giáo đang dầndần lan tràn tới huyện thành của chúng ta."

Trương tổng bộ đầu cau mày nói.Liễu Bình thở dài."

Quân bại như núi đổ, binh tướng huyện thành chúng ta cũng không nhiều, chỉsợ tới khi đó toàn bộ tuần bộ đều phải lên chiến trường."

Tổng bộ đầu nói."

Chỉ dựa vào mấy tay mơ kia sao?

Đây không phải chịu chết à?"

Liễu Bình nói.Trương tổng bộ đầu cũng lắc đầu thở dài: "Chúng ta không lên chiến trường,một khi quân đội chiến bại, cả huyện thành đều sẽ bị tiêu diệt."

Lúc này, có người từ trong phủ đi ra, chắp tay nói: "Tổng bộ đầu, mời."

Tổng bộ đầu vỗ vai Liễu Bình, nói một câu "chờ ta", rồi đi theo người kia tiếnvào phủ.Liễu Bình uể oải trông chừng ngựa, chợt thấy ven đường có một tên ăn màyđang nằm tại nơi hẻo lánh.Trên người tên ăn mày này có vô số vết thương, nằm im bất động, hơi thở đứtquãng, đã vào trạng thái hấp hối.Khi Liễu Bình nhìn chăm chú lên tên này, có một hàng chữ nhỏ hiện lên trênđỉnh đầu hắn ta:[? ? ?][Sinh mạng pháp tắc.]Liễu Bình tiến tới mấy bước, ngồi xổm xuống, nói: "Có còn thân nhân haykhông?"

Tên ăn mày lắc đầu, bỗng nắm chặt tay hắn, nói: "Giết một ngàn tà giáo đồ, giảitrừ hiểm nguy nơi đây là có thể cứu mạng của ta!

Nhớ kỹ, nhất định phải giết đủmột ngàn tà giáo đồ!"

Hắn ta vừa nói xong, biến mất không thấy đâu nữa.ễ ẩLiễu Bình ngẩn người ra.Giữa không trung, Thủy Thụ cười lạnh, nói: "Pháp tắc hệ Hỏa đã nguy nan tớimức này là, vậy mà cầu xin một đứa nhỏ mười lăm tuổi như ngươi."

"Ta cũng không phải chỉ có mười lăm tuổi."

Liễu Bình nói.Hắn đang nói, lại thấy có người đi ra từ trong phủ, quan sát bốn phía, nhìn vềphía Liễu Bình, hỏi: "Liễu Bình?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình chắp tay nói."

Tới đây, Phủ huyện đại nhân cho mời."

Người kia nói.Liễu Bình đi theo người này vào trong phủ, dọc theo hành lang chạm trổ, xuyênqua vườn hoa lẫn giả sơn, thấy được vài người đứng trước một ao hoa sen.Một người đàn ông trung niên râu dài, thân hình thon gầy đang chắp tay saulưng, ngắm hoa sen.Bên cạnh ông ta, có mấy hộ vệ mặc giáp đang nghiêm túc bảo vệ.Trương tổng bộ đầu đứng ở một bên, vội vàng nói: "Đại nhân, Liễu Bình tới."

Một người đàn ông mặc giáp cướp lời: "Ngươi chính là người trẻ tuổi chơi lửađó sao?

Chưa đủ lông đủ cánh đã dám tới đây làm tuần bộ, ta thực sự muốn xembản lĩnh của người thế nào."

Y dậm chân lao tới, tay thành hình trảo chộp về phía cổ Liễu Bình.Bụp!

Liễu Bình đẩy tay của y đi, lấn người tới trước, tay như tàn ảnh liên trảmvào người đối phương, xoay người đá ngang, chân như roi đánh bay đối phươngra ngoài.Người kia rơi vào trong ao sen, hai chân điểm tới lá sen, đang định bay trở vềthì lại có một ngọn lửa bùng lên làm cho y bối rối, rơi xuống trong ao sen.Người đàn ông mặc quân phục chắp tay kia quay người lại, kinh ngạc nói: "Chỉdựa vào quyền thuật cơ bản, lại có thể sử dụng tới trình độ như này, thật sự là tàinăng xuất chúng!"

Liễu Bình chắp tay cười nói: "Cám ơn đại nhân khích lệ."

Người kia lại nói tiếp: "Ta thấy người vẫn còn trẻ, thân thủ nhanh nhẹn, có dámlàm quân trinh sát, giám sát hành động của tà giáo hay không?"

"Có gì không dám?"

Liễu Bình nói."

Rất tốt, ngươi có yêu cầu gì không?"

"Không mong gì khác, chỉ là trên tay không có quyền pháp nào quá tốt, còn xinđại nhân ban thưởng một vài công pháp tu luyện."

ể ề ề"Ta có một quyển quyền pháp tên là Hóa Hình', chính là quyền pháp ngũ hànhchính tông, ngươi có muốn học hay không?"

"Cám ơn đại nhân!"

-------Chương 597: Giết người rồi!"

Báo!"

Người đưa tin vội vã tiến tới, quỳ trên mặt đất, cầm tình báo trên tay giao choPhủ huyện đại nhân đang ngồi tại chủ tọa."

Cứ đọc đi."

"Vâng!

Phương hướng đông nam có dấu vết hoạt động của tà giáo, khoảngchừng ba mươi người, hiềm nghi là trinh sát tiên phong."

"Phương hướng tây nam còn nhiều hơn, đã phát hiện hơn năm mươi người, trênngười đều có tà khí, gặp người thì giết, vô cùng hung tàn."

"Mấy nơi khác cũng có dấu vết của tà giáo, chỉ có vùng núi phía bắc lại khôngtruyền tới bất cứ tin tức gì liên quan tới tà giáo hoạt động cả."

Người đưa tin đọc xong câu cuối cùng, mấy người trong phòng đều thở phàomột hơi.Một phụ tá nói: "Xem ra vẫn chưa hình thành xu thế bao vây, đại nhân, hay làchúng ta điểm quân tướng, đi ra ngoài chém giết một trận."

Vị Phủ huyện đại nhân trên đài cao trầm ngâm nói: "Hành động của Tà giáoluôn cấp tốc, tại sao phía bắc lại không sắp đặt nhân lực, chẳng lẽ có âm mưu?"

"Chúng ta đã điều tra nhiều lần, thực sự chưa từng phát hiện dấu vết của kẻđịch."

Người đưa tin nói."

Người nào phụ trách điều tra vùng núi phía bắc?"

"Tuần bộ, Liễu Bình."

"Đã sai phái người nào đối chiếu sự thật chưa?"

"Chưa từng."

"Dụng binh chính là đại sự sinh tử, phái mấy người đi, tới phương hướng màLiễu Bình điều tra, để xác nhận xem có dấu vết của tà giáo hay không."

"Rõ!"

Phía bắc huyện thành.Trong núi rừng.Liễu Bình đi xuống núi từ đại lộ, ngoặt qua một con đường hẹp quanh co, lại đitiếp vài dặm đường, ôm quyền về phía hai người đàn ông mặc áo đen bỗngnhiên xuất hiện tại phía trước: "Xin hãy dẫn ta đi gặp sứ giả Thánh giáo."

Một người cảnh giác hỏi: "Ngươi là..."

Liễu Bình giả giọng địa phương, nói: "Ta chính là người đưa tin của Vương Giathôn tại năm mươi dặm phía trước, không phải các vị đã hạ tối hậu thư cho thânềchúng ta hay sao?

Toàn bộ thôn xóm chúng ta đều tin Thánh giáo, thôn trưởngphái ta tới gặp các vị."

Hai người kia nhìn nhau, lộ ra ý mừng, nói: "Đi theo ta."

Bọn họ dẫn Liễu Bình đi tới một hang núi, một người nhìn chằm chằm vào hắn,một người khác đi vào bẩm báo.Một lát sau.Một người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu một đám người đi ra ngoài.Tên kia hỏi: "Không phải Vương Gia thôn các ngươi đi báo quan sao?

Tại saolại trở nên thông minh, biết tìm tới đầu hàng?"

"Đại nhân, đám cẩu quan kia không quan tâm tới sự sống chết của hương thânchúng ta, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gia nhập giáo hội mới có thể hưởngtiên phúc, trường sinh bất tử."

Liễu Bình nói."

Thôn các ngươi có hai cô nàng xinh đẹp, một người tên là Triệu Huệ, ngườicòn lại tên là gì?"

Tên cầm đầu híp mắt hỏi."

Chắc hẳn là Vương Tứ Nương, tên thật của nàng là gì thì ta cũng không biết,chỉ biết mọi người đều gọi nàng là như vậy."

Liễu Bình chất phác nói.Người kia âm thầm gật đầu, nói: "Tốt, nếu toàn thân các ngươi đều nguyện ýnhập giáo, sau này đều là huynh đệ, ngươi hãy trở về để thôn trưởng đưa tớiTriệu Huệ và Vương Tứ Nương tới gặp ta, chúng ta sẽ bỏ qua cho thân cácngươi."

Đám giáo chúng xung quanh đều cười lớn."

Cám ơn đại nhân... ta còn một chuyện nữa muốn báo cáo cho đại nhân."

Liễu Bình nói."

Nói."

"Thôn trưởng chúng ta là người đa nghi, đoạn thời gian trước có người dám giảdanh Thánh giáo để lừa bịp, thôn trưởng chúng ta sợ gặp phải lừa đảo, cho nênsai phái ta tới đây để xem xét, xem xem các vị có phải lừa đảo hay không."

"Chỉ bằng một thằng nhãi như người, có thể nhìn ra cái gì?

Thôn trưởng cácngươi không bị ấm đầu đấy chứ?"."

Ta biết một vài công phu quyền cước, khi trước ta đã đánh đuổi hai tên lừađảo, cũng không biết các vị có học được bản lĩnh thật sự của Thánh giáo haykhông."

"Ha ha!"

Tên cầm đầu kia tùy ý chỉ vào một người, rồi chỉ về phía Liễu Bình, nói: "Lênđánh hắn, đừng đánh chết là được."

"Vâng."

Người kia cười đi tới, cao chân đá về phía lưng Liễu Bình, còn hùng hùng hổ hổchửi: "Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, để ông đây cho người biết cái gì mới làvõ nghệ."

Liễu Bình bị đá bay đi, giận dữ nói: "Ngươi đánh lén!"

Đám người cười to."

Ha ha, vậy thì lần này người hãy chuẩn bị kỹ đi."

Người kia cười lớn, tay nắm thành quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.Ai ngờ Liễu Bình chỉ hất tay đã đánh dạt nắm đấm của tên kia đi, rồi chắp taythành đạo chặt về phía cổ đối phương.Người kia ngã sấp xuống mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê đi.Xung quanh đều yên tĩnh.Liễu Bình khinh thường: "Yêu như này?

Ta đã từng lên núi giết hổ đấy, chẳng lẽcác ngươi chính là một lũ lừa đảo?".Người cầm đầu kia cười nanh ác, gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt, có thể giết hổ đúnglà có bản lĩnh, thảo nào thôn trưởng các ngươi lại sai phái ngươi tới...

đợi ta dạycho ngươi bài học, để người biết trời này cao bao nhiêu!"

Đám người bốn phía đều tản ra.Người cầm đầu kia đi tới giữa sân, trên thân dâng lên một luồng sáng trắng,toàn bộ thân hình cũng biến lớn.Gã ta biến thành một người khổng lồ cao hơn năm mét, có làn da màu xámtrắng.Ầm!

Ầm!

Ầm!

Người khổng lồ lao về phía Liễu Bình, giơ cao bàn tay lớn nhưquạt hương bồ đập về phía Liễu Bình."

Giết người rồi!"

Liễu Bình kêu lớn, vội vã nhấc cái tên đang nằm trên mặt đất lên làm lá chắnngăn tại trước mặt.Một tiếng vang trầm xuất hiện.Tay của người khổng lồ kia đâm vào ***** tên bị nhấc lên làm lá chắn, làmcho tên này phun máu chết tại chỗ.Người khổng lồ ngẩn người.Liễu Bình cũng ngẩn ra, vội vã xua tay, nói: "Cái này cũng không thể trách taychính ngươi giết người mà.".Hắn vứt thi thể xuống, ôm quyền về phía người khổng lồ: "Ta sẽ trở về báo cáothôn trưởng, nói các ngươi chính xác là người của Thánh giáo, lập tức trói TriệuHuệ và Vương gia nương tử mang tới đây."

Người khổng lồ chỉ về phía hắn, không biết nên nói gì cho phải.ế ếNgười này đúng là do mình không kịp thu lực mà *****.Thế nhưng tại sao mình lại phải thu tay lại chứ?"

Các vị, ta trở về ngay đây!"

Liễu Bình lại nói thêm một câu, vội vội vàng vàng chạy đi, rất nhanh đã khôngthấy bóng dáng đâu cả.Đám người im lặng.Người khổng lồ kia chậm rãi biến trở về bình thường, đá thi thể trên đất, mắng:"Một chiều đều không chịu nổi, chết đáng đời."

Gã ta trừng mắt đám người xung quanh, nói: "Chôn hắn ta đi, đợi lát nữa ngườicủa Vương Gia thôn tới thì hãy gọi ta."

"Vâng."

Đám người hô lên."

Nếu hai giờ sau mà vẫn không có người tới, chúng ta đi tiêu diệt Vương Giathôn."

"Rõ!"

Đám người lại đáp.Tên kia hài lòng gật đầu, quay người trở về hang núi nghỉ ngơi.-------Chương 598: Còn người thì vì sao lại nhập giáo?Mười phút sau...

Hai tên giáo chúng lại xông tới, bẩm báo: "Đại nhân, có ngườitới."

Tên vạm vỡ kia đang nghỉ ngơi, nghe vậy thì mở mắt ra, nói: "Là người củaVương Gia thôn tới rồi sao?

Cũng quá nhanh đi chứ."

"Không phải, đại nhân."

"Ừ?

Vậy là người nào?

Binh lính quan phủ sao?"

"Cũng không phải, nghe nói là người của một thôn xóm khác - Lý Gia thôn."

"Chúng ta còn chưa kịp đi... bọn chúng đã phải người tới sao?"

"Đúng vậy, nghe nói là muốn nhập giáo."

"Ha ha ha, xem ra tiến độ của chúng ta vẫn rất nhanh."

Tên vạm vỡ này lộ ý mừng, tâm trạng vui vẻ, đi theo hai người thủ hạ rời khỏihang núi.Sau đó, gã ta thấy được một người.Vẫn là tên thiếu niên kia.Tên thiếu niên kia oai phong lẫm liệt nói: "Ta chính là người đưa tin do thôntrưởng Lý Gia thôn phái tới."

"Khốn kiếp!

Không phải ngươi là người của Vương Gia thôn sao?

Tại sao lạibiến thành người của Lý Gia thôn rồi?"

Tên cầm đầu tức giận quát.Thiếu niên sững sờ, nhìn về phía hai người đang đi bên cạnh tên cầm đầu: "Cácngươi còn không nói cho hắn ta sao?"

Một người trong đó bỗng bừng tỉnh, nói: "Đại nhân, hắn là anh em song sinhcủa thiếu niên vừa nãy, từ nhỏ đã sống tại Lý Gia thôn, bởi vì tinh thông võnghệ cho nên mới bị phái tới."

Khóe miệng tên cầm đầu giật giật, bỗng lộ ra vẻ hung ác, nói: "Nhãi ranh, ngươiđùa chúng ta sao?"

Thiếu niên kia vội vàng xua tay, nói: "Hiểu lầm, ta thật không phải là em trai ta,thực lực của nó quá kém, làm sao có thể sánh bằng ta được?"

Nói xong, hắn rút trường đao ra, trảm mạnh về phía một cây đại thụ bên đường.Đại thụ bị chặt đứt, ngã xuống đất.Đám người đều im lặng.Không luyện đao khoảng chục năm, làm sao có thể chém ra một đao như vậyđược?

Cũng vậy...

Tên nhãi vừa nãy cũng chỉ ra tay một lần, lại dùng tay đánhbất tỉnh một người bên mình.ồVới lại, tên nhãi vừa rồi cũng không có bội đao!

Hơn nữa, trong thời đại này, cóthể được một quyển quyền phổ để tu luyện cũng đã là vận may cực lớn.Chỉ là một thiếu niên của Vương Gia thôn, đi đâu tìm kiếm một quyển đao phổnữa chứ?

Thiếu niên kia thu đao lại, thần thái ngạo mạn, nói: "Em trai ta tuluyện công phu quyền cước, mà ta lại tinh thông dụng đao... một mình ta có thểđánh năm đứa như nó."

"Ngươi không phải hắn thật sao?"

Tên cầm đầu hỏi."

Nơi này của ta có một nốt ruồi, nó không có."

Thiếu niên chỉ chỉ một mình, nói.Đám người nhìn tới."

Hắn đúng là có một nốt ruồi!

Thằng nhãi vừa rồi không có!"

Một người kêu lên.Tên cầm đầu cũng nhìn xuống, hỏi: "Ngươi tới nơi này, muốn nói cái gì sao?"

"Lý Gia thôn chúng ta chuẩn bị gia nhập vào Thánh giáo."

Thiếu niên nói."

Thôn trưởng của các ngươi đâu?"

Tên cầm đầu hỏi."

Ông già đó bị mù rồi, không biết sống chết, một lòng ủng hộ quan phủ, đã bị ta*****!"

Thiếu niên nói.Một cái đầu người bị ném tới.Đúng là cái đầu của một ông lão.Một tên giáo chúng vừa mới nhập giáo quan sát cái đầu này một lát, bỗng nói:"Đúng vậy!

Là đầu của thôn trưởng Lý Gia thôn!

Ta biết ông ta!"

Lần này, càng có nhiều người tin hơn.Tên cầm đầu lại nhìn về phía thiếu niên kia, thấy được trên người hắn có mộtluồng sát khí, đúng là bộ dáng khi vừa mới giết người.Tên nhóc này.Đúng là mạnh hơn nhiều em trai của hắn.Đang ngẫm nghĩ, lại thấy thiếu niên kia ném tới một vật.Tên cầm đầu đón lấy, xem xét.Thứ này lại là một thỏi vàng trĩu nặng."

Đây là lễ gặp mặt dùng để hiểu kính đại nhân, mong ngài dìu dắt nhiều hơn."

Thiếu niên nói.ầ ầTên cầm đầu lộ ra ý mừng."

Ngươi rất biết cách làm người, không tệ... ta sẽ sai mấy người đi cùng người vềLý Gia thôn, hoàn thành nghi thức nhập giáo đi."

Gã ta nói."

Không có vấn đề."

Thiếu niên cũng đáp ứng rất thoải mái.Tên cầm đầu gọi ra bảy tám người, sai bọn họ chuẩn bị kỹ các thứ cần cho nghithức nhập giáo, phất tay để bọn họ đi theo thiếu niên kia rời đi."

Đại nhân không theo tới sao?"

Thiếu niên hỏi."

Ta cần ở lại đây chờ người của Vương Gia thôn, sẽ tụ hợp với các ngươisau."

Tên cầm đầu nói."

Ừm."

Thiếu niên gật đầu.Hắn dẫn theo bảy tám người rời khỏi nơi đây.Tên cầm đầu suy nghĩ vài lượt, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, lại trở vềhang núi nghỉ ngơi.Mười lăm phút sau.Bên ngoài càng yên tĩnh hơn.Tên cầm đầu bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.Gã ta đứng dậy rời khỏi hang núi, lại thấy bên ngoài có một thiếu niên, tay cầmtrường mâu, xung quanh đều là thi thể của các giáo chúng.Tên mặt thiếu niên này không có nốt ruồi."

Thằng nhãi đáng chết, Vương Gia thôn các ngươi đều phải chết!"

Tên cầm đầu quát lớn.Tên người gã ta phóng ra một luồng sáng trắng, dần dần biến thành một ngườikhổng lồ cao tới năm mét."

Chờ đã!"

Thiếu niên xua tay, nói."

Ngươi còn có di ngôn nào sao?"

Người khổng lồ hỏi."

Cơm có thể ăn bậy thế nhưng không thể nói lung tung chứ, ta cũng không phảilà người của Vương Gia thôn."

Thiếu niên nói tiếp: "Ta chính là người đưa tin của Triệu Gia thôn, thôn trưởngthôn chúng ta nghe nói thôn trưởng Lý Gia thôn chuẩn bị gia nhập vào tà giáo,ế ể ếbèn mệnh lệnh ta tới giết sạch các ngươi, để tránh ông ta bị mê hoặc, giết hạihương thân phụ lão."

Hắn cắm trường mâu trên mặt đất, cười nói: "Thấy người tức giận như vậy, chắchẳn đã gặp hai người em trai của ta rồi."

"Khốn kiếp!

Rõ ràng các ngươi là cùng một người!"

Người khổng lồ gầm thét xông tới.Oanh!Cát bay đá chạy, kinh khí tán loạn.Chỉ thấy vị trí ban đầu Liễu Bình đung đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu.Người khổng lồ thu nắm tay lại, nghi ngờ nói: "Không đánh trúng à?

Khôngđúng."

Hắn ta ngẩng đầu nhìn lại.Liễu Bình đúng cách đó mấy chục mét, đang ***** đôi tay tê dại.Người khổng lồ trầm ngâm nói: "Trong nháy mắt vừa rồi, ngươi hất bay nắmtay của ta, sau đó nương theo lực đánh đó mà lập tức bay vút ra ngoài."

Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt nặng nề, lại đánh giá Liễu Bình lần nữa, sau đó tiếptục nói: "Tại sao phản ứng và tài nghệ như vậy lại xuất hiện trên một thiếu niênở nông thôn?

Ta đã biết, nhất định người là người do quan phủ phái tới."

Sát khí hung lệ phát tán ra từ người tên khổng lồ.Liễu Bình bày ra quyền thế, cười nói: "Ai cũng nói một tên khỏe chấp mười tênkhôn, nhưng cá nhân ta càng thích bốn lạng đẩy ngàn cân."

"Vì sao?"

Người khổng lồ hỏi."

Bởi vì hiện tại sức lực của ta không bằng ngươi."

Liễu Bình nói đúng sự thật."

Ngươi cũng rất thẳng thắn -- Tới gia nhập thánh giáo đi, dựa vào bản lĩnh này,ngươi có thể ngồi cùng ăn với ta."

Người khổng lồ nói."

Còn người thì vì sao lại nhập giáo?"

"Nửa năm trước, mảnh đất của chúng ta gặp phải đại hạn, hương thân tìnhnguyện nhìn cả nhà ta đói chết cũng không tiếp tế, ta nhập giáo còn có mộtngụm cơm để ăn, thậm chí có thể mang theo giáo chúng *****, xử lý hết tấtcả đám hương thân."

"Lấy công phu quyền cước của người thì không vào giáo cũng có thể kiếm đượccơm ăn."

"Nhưng không thể báo thù."

ế ầ ế"Nếu thù đã báo, cần gì phải tới giết những bá tánh bình thường trong thôntrang chúng ta?"

Người khổng lồ lập tức nghẹn lời.Liễu Bình im lặng mà cười cười, nói: "Người bị áo dục chi phối đã không thểxưng là tà đạo, chỉ có thể gọi là súc sinh."

Sát ý trên người tên khổng lồ càng tăng lên, bước từng bước một về hướng LiễuBình, buồn bực hỏi: "Ta muốn nghe xem, cái gọi là tà đạo mà người nói là nhưthế nào?"

Câu nói vừa dứt.Hai người cùng quy về trầm mặc.-------Chương 599: Vĩnh biệtMười mét.Năm mét.Người khổng lồ bước một bước vọt tới trước, đôi tay như pháo chùy đánh thẳngvề hướng Liễu Bình.Bỗng nhiên.Người khổng lồ nhìn thấy một hoả tuyến mãnh liệt.Đây là cái gì?

Hắn ta thầm nghĩ trong lòng.Đông!

Tầm mắt xoay tròn một hồi.Hoả tuyến biến mất, thay vào đó là mặt đất đầy bùn đất đầm đìa máu tươi.Người khổng lồ nhìn thấy một thân thể cường tráng cao năm mét, không có đầu,đôi tay làm ra động tác oanh kích, nhưng lại đứng thẳng bất động tại chỗ.Đó là -- Thân thể của ta?

Người khổng lồ kinh ngạc nghĩ.Chỉ nghe giọng nói của thiếu niên kia vang lên ở bên cạnh: "Tà đạo chính là cáigì cũng không hỏi, càng không nói đạo lý, chỉ lo lấy tánh mạng của người rồitính sau."

Câu nói vừa dứt.Tất cả chìm vào hắc ám, dần dần đi xa.Người khổng lồ đánh mất khả năng tư duy, rơi vào trầm miên vĩnh hằng.Ở nơi cách thi thể người khổng lồ không xa, Liễu Bình tùy tiện vung vẩy trườngđao, nhìn ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trên đó.Sau khi ***** tên khổng lồ, ngọn lửa cứ như càng nóng cháy.Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút.Nếu -- Nếu tín đồ tà giáo đến đây chỉ có sức chiến đấu ở trình độ này thì hắnhoàn toàn có thể ứng phó.Pháp tắc sinh mệnh nài nỉ hắn giết một ngàn tín đồ tà giáo.- - Vậy giết đi.Dù sao cũng tốt cho thế giới này.Liễu Bình nhẹ nhàng vung đao lên, ngọn lửa bám vào thân đao lập tức biến mấttăm hơi.Hắn cắm đao trở vào vỏ kiếm, đang muốn rời đi thì chợt thấy thiếu nữ ThủyThụ giữa không trung mở bừng đôi mắt, nói nhỏ một tiếng: "Liễu Bình, ngườiphải cẩn thận."

"Ha?"

Liễu Bình quay đầu nhìn lại.ấ ể ổ ồChỉ thấy thi thể tên khổng lồ cao năm mét kia giật giật.Thi thể chậm rãi cong lưng, nhặt cái đầu lên rồi dùng sức ấn vào chiếc cổ đã đứtgãy.Từng luồng từng luồng thịt mầm lúc nhúc thò ra từ cổ, như kim chỉ nhanhchóng khâu đầu và thân lại với nhau."

Vậy cũng được à?"

Liễu Bình bật cười nói, lòng lại dần dần trầm xuống đáy cốc.Nếu giết không chết loại giáo đồ trung cấp có địa vị nhất định này thì thật phiềnphức.Người khổng lồ mở mắt ra lần nữa, mặt không cảm xúc nhìn thi thể đầy đấtchung quanh, sau đó đưa ánh mắt về hướng Liễu Bình.Nó lấy ngữ điệu đông cứng mà nói: "Kẻ ngăn cản thời đại thì chắc chắn sẽ bịthời đại cắn nuốt."

Nói xong, toàn bộ thân thể nó nằm xuống mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằmthẳng vào Liễu Bình, cứ như sẽ phát động công kích vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình giơ trường đao lên lần nữa, bày ra một thể thủ rồi nghiêm túc hỏi:"Ngươi là thứ gì?"

Trong tầm mắt hắn, trên đầu người khổng lồ đã hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "? ????"

"Ký sinh thể."

-- Đây tuyệt đối không phải kẻ vừa rồi.Cũng không biết rốt cục là cái gì ký sinh trên người hắn ta.Miệng người khổng lồ nhếch lên hai bên, để lộ hàm răng sắc nhọn đang khôngngừng sinh trưởng, cười cợt nói: "Chúng ta là kẻ thu gặt văn minh."

Rầm --- Hai chân tên khổng lồ giẫm một cái đã làm nứt cả tảng đá trên mặt đất,thân thể hóa thành tàn ảnh mơ hồ rồi xông thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình dựng thẳng đao lên, đao thế mơ hồ bất định, hắn ngưng thần chờ đợikhoảnh khắc mà đối phương va chạm vào.Giữa không trung, Thủy Thụ nghe thấy câu "Kẻ thu gặt văn minh"kia thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng quát: "Cẩn thận, toàn thân nó đều là vũkhí!"

Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình không đợi đối phương xông tới, đao thế trêntay đã biến đổi, cách không liên tục trảm ba mươi sáu đao.Ba mươi sáu đao chém ra hoả tuyến mãnh liệt kết thành một tấm lưới lửa đónnhận người khổng lồ."

Vô dụng!"

Người khổng lồ phát ra một tiếng hét điên cuồng, trực tiếp đâm nát lưới lửa rồinâng quyền muốn đánh, nhưng lại phát hiện thiếu niên kia đã biến mất.- - Trongắ ế ấ ế ắ ấnháy mắt ngọn lửa chiếu rọi tất cả, thiếu niên bắt lấy cơ hội, kịp thời né tránhtới điểm mù của tầm mắt nó."

Cút ra đây!"

Người khổng lồ điên cuồng hét lên.Một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau người khổng lồ.Là Liễu Bình!

Hắn thở sâu, im lặng nói: "Hỏa, đây là cơ hội cuối cùng củangươi, tới giúp ta một tay!"

Chỉ thấy trường đao dùng sức chém về phía trước một cái -- Thân thể ngườikhổng lồ chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh trườngđao đâm xuyên qua thân thể mình.Người khổng lồ cười dữ tợn nói: "Một tên đáng thương, chỉ dựa vào trò này màcũng muốn giết ta?".Liễu Bình đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ: "Nổ!"

Trường đao cháy bùng lên ánh lửa mãnh liệt, tựa như thác nước lại tựa như đạidương, hoàn toàn đi vào thân thể tên khổng lồ đó.Hắn ta phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Oanh! !!

Thân thể hắn ta nổ tung từ trong ra ngoài, chia năm xẻ bảy, rơi rụngthành một cơn mưa máu bỏng cháy.Liễu Bình đúng nguyên tại chỗ, trường đao trên tay đã trở thành một lưỡi đaogãy.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Hỏa chi Pháp Tắc rót sứcmạnh còn sót lại vào đao của ngươi, cùng ngươi đánh bại ? ?? ?? ?."

"Ngươi ***** một con quái vật mới sinh ra từ bên ngoài văn minh."

"Bởi vì lần đánh chết này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc đạt được một tiatăng trưởng, sức chiến đấu của ngươi cũng được gia tăng một chút."

"-- Sức mạnh của thế giới và pháp tắc đang chiếu cố ngươi."

Vẻ mặt của Liễu Bình lập tức trở nên nghiêm nghị.Chỉ cần ***** một quái vật mới sinh loại này thì đáng để thế giới và pháp tắcchiếu cố hắn à?

Rốt cuộc thế cục hiện giờ đã tan vỡ đến mức nào?

Thủy Thụthở dài, phi xuống từ giữa không trung rồi nói: "Ta vốn không thể tham dựchuyện này, nhưng nghi thức Kỳ Quỷ lần này xuất hiện dự báo cực kỳ khônglành, ta phải đích thân xem bí mật của thế giới này..."

Thủy Thụ dựng thẳng một đầu ngón tay lên, quát khẽ: "Tái sinh!"

Những khối thịt chia năm xẻ bảy đó vốn đã bị đốt sạch, chỉ còn lại một chút vụnmáu thịt rơi rụng trên mặt đất.Theo tiếng rống của Thủy Thụ, tất cả máu thịt bay lên, tụ lại ở giữa không trunglần nữa.Chúng ngưng tụ thành một cục thịt rồi điên cuồng mấp máy không ngừng.ếChừng ba đến năm phút sau.Một con bọ cánh cứng màu đen hình thù kỳ quái xuất hiện trước mặt Liễu Bìnhvà Thủy Thụ."

Xong rồi."

Thủy Thụ nói nhỏ một tiếng."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Như lời nó nói vừa rồi, chúng là những kẻ thu gặt văn minh, Liễu Bình, nghithức Kỳ Quỷ lần này của ngươi không thể hoàn thành được."

Thủy Thụ thở dài."

Tại sao lại không thể hoàn thành?

Hiện tại ta đã giao tiếp được với Hỏa chiPháp Tắc rồi."

Liễu Bình nói.Thủy Thụ lập tức nói: "Kế hoạch ban đầu của chúng ta là để pháp tắc tới dựadẫm vào ngươi, nhưng nhìn tình hình này, thế giới của các ngươi bị hủy diệt làdo những kẻ thu gặt hoàn toàn không thể đối kháng gây ra, tất cả pháp tắc đềusẽ biến mất hầu như không còn trong lần hủy diệt văn minh này -- Cho nên nghithức của chúng ta đã thất bại."

"Ngươi cảm thấy thế giới của chúng ta hoàn toàn không có phần thắng à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, đây là điều cực kỳ chắc chắn, Liễu Bình, khế ước trước đó củachúng ta đã kết thúc, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này."

"Vĩnh biệt."

Thủy Thụ nói xong thì lắc đầu, mở ra một cánh cửa trên hư không rồi chui vào,biến mất tăm hơi.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 600-699


Chương 600: Kẻ địch chân chính Liễu Bình giật mình.Sinh mệnh Kỳ Quỷ này lại không xem trọng vận mệnh của nhân loại và thế giớiđến như thế.Chẳng lẽ nó hiểu rất rõ kẻ địch của nhân loại -- Thứ gọi là kẻ thu gặt văn minhkia?

Mà cho dù như thế, cũng không thể chạy trốn như thế được.Liễu Bình suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Khế ước giữa chúng ta quy địnhngười phải giúp ta đến thời khắc cuối cùng, cũng chính là chờ ta thật sự chết rồithì khế ước mới được xem là hoàn toàn ngừng hẳn."

"Trước lúc đó, không thể trốn chạy trước được."

Câu nói vừa dứt.Hư không giật giật, Thủy Thụ yên lặng đi trở về.Nàng ta nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: "Được rồi, ngươi có quyền giảithích cuối cùng của khế ước, ta sẽ ở lại đây mà nhìn –– Nhưng ta phải nói trước,văn minh của các ngươi không có bất cứ hy vọng nào."."

Vào thời kỳ người mạnh nhất, ngươi cũng không đánh lại kẻ địch này củachúng ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên,"Thủy Thụ cười lạnh nói, "Hầu như không có gì dám đối địch với chúng, chúnglà một trong những tồn tại phiền phức nhất trong các sinh mệnh Kỳ Quỷ."

Liễu Bình nói: "Hãy chờ xem, cả người cũng có thể thoát thân khỏi vận mệnhchắc chắn phải chết, chúng ta cũng có thể làm được điều này."

Thủy Thụ còn muốn châm chọc vài câu thì bỗng nhớ ra mình cũng được đốiphương cứu.Nàng ta thở dài, nói: "Nếu các ngươi thật sự có thể vượt qua tai ương diệt vonglần này, sẽ có rất nhiều pháp tắc lưu lạc đến thế giới của các ngươi để tìm kiếmcứu rỗi."

"Cũng được, ta sẽ tiếp tục quan sát."

"Mãi đến khi người chết mới thôi."

Thôn Vương Gia.Liễu Bình chất mấy cái đầu ở cổng thôn, nói với những người trong thôn đangvây xem: "Được rồi, người của tà giáo đã bị ***** hết, mọi người đã được antoàn."

Thôn trưởng nhìn đống đầu người kia, bỗng chỉ vào một cái trong đó rồi nói:"Đây là người ngày đó tới khuyên chúng ta nhập giáo, may mà đã đền tội."

ễ ế ốLiễu Bình dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu lại phát hiện người của tà giáo thì lập tức đốtkhói báo tin."

"Vâng."

Mọi người cùng đáp."

Hiện tại chúng ta có thể châm lửa nấu nước nấu ăn không?"

Một thôn dân hỏi.Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy nam nữ già trẻ đều mang ánh mắt trôngmong nhìn chằm chằm vào hắn, chờ một câu trả lời."

Đương nhiên có thể."

Liễu Bình cười nói."

Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra.Liễu Bình khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa rồi chạy như bay ra ngoài ngọn núi.Từ nơi rất xa, hắn nghe thấy các thôn dần dần phát ra tiếng hoan hô.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:"Sức mạnh của Hỏa được tăng cường."

"Nó đang giao sức mạnh càng cường đại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giếtchết thêm tà giáo đồ."

Liễu Bình một tay nắm dây cương, một tay nhẹ nhàng búng lên một cái.Hư không sinh ra một ngọn lửa, nó lẳng lặng lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn,cứ nhảy qua nhảy lại không ngừng, có vẻ vô cùng thân cận với hắn."

Ta có một người bạn nói lần này không dễ đánh...

Nhưng nó cũng không muốnhỗ trợ nhiều."

Liễu Bình liếc nhìn Thủy Thụ một cái.Thủy Thụ cười cười, nói: "Đương nhiên, ta đang đợi người chết."

Liễu Bình làm như không nghe thấy, chỉ nói với ngọn lửa: "Kẻ địch thật hungác, nếu ta muốn thắng tiếp thì phải thâm nhập hiểu biết võ học của thế giới nàytrước –– Ngươi có biện pháp nào không?"

Ánh lửa nhảy nhảy."

Có cách?

Hay là không có cách nào?

Có thì nhảy một cái, không thì nhảy haicái."

Liễu Bình nói.Ánh lửa nhảy lên một cái.- - Có cách rồi!

Liễu Bình phấn chấn nói: "Ngươi biếtđó, hiện tại giúp ta chính là giúp chính người, chúng ta mới là một phe, đúngkhông?"

Ngọn lửa kia bay múa một hồi ở giữa không trung, bỗng biến mất khỏi trướcmắt Liễu Bình.ể"Xem ra nó đã hiểu."

Liễu Bình cười nói."

Đừng quá đánh giá cao sinh mệnh pháp tắc, thủ đoạn mà chúng có thể gây ảnhhưởng trực tiếp đến thế giới này là hữu hạn, phải mượn thời cơ."

Thủy Thụ nói."

Mặc kệ thế nào, nó bằng lòng cùng ta nhau nghĩ cách thì đã là chuyện tốt rồi."

Liễu Bình nói.Huyện thành.Phủ huyện đại nhân ngồi trên cao đường, nhìn Liễu Bình phía dưới và nói: "Tavốn muốn người đi làm trinh sát, nhưng nhìn tình hình này thì hình như đã dùngsai người rồi."

"Đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra, cũng không có bất cứ vấn đề gì,ta phụ trách với kết quả này."

Liễu Bình ôm quyền nói.Phủ huyện đại nhân hừ một tiếng, nói với phụ tá bên cạnh rằng: "Đọc."

Phụ tá kia nâng một phần tình lên rồi báo lớn tiếng đọc: "Trải qua tra xét, tất cảtà giáo đồ ẩn núp ở núi non phương Bắc đã bị tiêu diệt."

"Đầu của tất cả tà giáo đồ đều bị chất ở các thôn các trại, nhằm uy ***** nhữngkẻ dám lưỡng lự trong thôn, làm lòng người yên ổn, khiến mọi thứ quay về trậttự."

"Việc này là do trinh sát Liễu Bình làm, nhân đây báo lên."

Tổng bộ đầu và vài vị quan viên khác trong Đường nhìn Liễu Bình, đều mangdáng vẻ dở khóc dở cười.Phủ huyện đại nhân nói: "Nhiệm vụ thật sự không thành vấn đề, nhưng ngườilại giết hết kẻ địch ––"."

Đại nhân,"Liễu Bình cười nói: "Thực lực của những kẻ đó quá yếu, thuộc hạ chỉ thử mộtchút thì bọn chúng đã sụp đổ, sao trách được thuộc hạ chuyện này được chứ?"

Phủ huyện đại nhân suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Hóa Hình quyền phápchính là quyền pháp ngũ hành chính tông thượng cổ, sao người lại học được?"

"Thuộc hạ đã --"Liễu Bình còn chưa có nói xong thì chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng"Báo!"

Ngay sau đó.Một hạ nhân vội vã đi vào, bẩm báo rằng: "Đại nhân, bên ngoài có một đámngười đi tới, cầm đầu là một lão giả, nói là đồng môn của ngài."

ắ ắ ế ếPhủ huyện đại nhân lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói: "Lập tức mời bọn họ tiếnvào."

"Tuân lệnh!"

Qua vài phút.Dưới sự dẫn dắt của một lão giả, một đám nam nữ đi vào đại sảnh."

Chưởng môn!"

Phủ huyện đại nhân đứng lên, đi đến trước mặt lão giả rồi hành đại lễ, nghiêmnghị hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao chưởng môn ngài phải tự mình tới?"

Vẻ mặt lão giả có chút mất tự nhiên.Những nam nữ phía sau ông ta đều có chút ngượng ngùng.Sắc mặt Phủ huyện đại nhân biến đổi, nhịn không được mà thất thanh hỏi:"Chẳng lẽ tông môn chúng ta bị tà giáo tiêu diệt rồi?".Chưởng môn khoát tay nói: "Tông môn nằm sâu trong núi, trừ phi chỗ của cácngươi hoàn toàn sụp đổ, nếu không làm sao tông môn có việc được?"

Phủ huyện đại nhân nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu mà hỏi tiếp: "Vậy ngàitiến đến Lão giả mang nét mặt lúng túng mà nói: "Hôm nay trời hanh hô –– Tênnúi nổi lên một trận lửa lớn, sương khói nóng bức quá lợi hại, dùng thủ đoạn gìcũng không có hiệu quả, không biết sẽ phát triển tới trình độ nào, vì phòng hờbất trắc, ta mang chúng trưởng lão và đệ tử xuống núi tránh một chút."

-------Chương 601: Học võTrong đại sảnh im lặng.Mọi người đều đang tiêu hóa chuyện này.Phủ huyện đại nhân kinh ngạc nói: "Ta nhớ có hai vị trưởng lão đều tu hànhquyết pháp hàn băng, chẳng lẽ không hàng phục được cả ngọn lửa trên núi à?"

Một nam tử trung niên mặt đen nhánh nói chen vào: "Ngươi không biết ngọnlửa kia mạnh đến mức nào đâu ––"Một người khác nói tiếp: "Lão phu sống trên núi hơn nửa đời người, chưa baogiờ gặp qua trận lửa lớn như vậy."

"Ngặt nổi nó còn phun ra khói đặc trước đây chưa từng gặp, dập cỡ nào cũngkhông dập tắt được, cứ như..."

"Giống như là đuổi theo chúng ta vậy!"

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.Liễu Bình đúng một bên lẳng lặng lắng nghe, trong lòng bỗng hiện ra một suynghĩ.Lửa này -- Lửa này không phải là do Hỏa phóng ra đó chứ!

Nó đuổi nhómngười này xuống núi, đưa đến nơi này để làm gì?

Từ từ!

Võ học! !!

Nó muốnnhững người này tới dạy ta võ học à?

Chậc.Càng nghĩ càng có khả năng này.Phóng một ngọn lửa ép người ta xuống núi, nó cũng làm ra được chuyện này.Hiện tại phải xem hắn phải làm sao để được truyền thụ võ nghệ.Liễu Bình đã có ý tưởng trong lòng, đang âm thầm suy tư nên xuống tay như thếnào.Phủ huyện đại nhân nghe các sư huynh đệ nói xong thì trong lòng vẫn có chútnghi ngờ, nhưng nhìn thấy mọi người đều êm đẹp đứng trước mặt nên cũngkhông nghĩ nhiều."

Thậ trùng hợp, vậy xin các vị giúp ta một tay, chưởng môn ngài xem có đượckhông?"

"Chúng ta cũng đã tới rồi, có thể ra được bao nhiêu sức trong việc tru tà thì tấtnhiên phải ra bấy nhiều sức."

Chưởng môn vui vẻ gật đầu nói.Phủ huyện đại nhân triệu hạ nhân tới, dàn xếp đông đảo đệ tử của môn phái, sauđó lại mời chưởng môn ngồi ghế trên, mời các sư huynh đệ cùng xem xét tìnhhình chiến đấu trước mắt."

Vừa rồi nói đến đâu rồi?"

ễ ố"Trinh sát Liễu Bình –– Ta muốn hỏi người, làm sao người tiêu diệt được đámtà giáo đồ kia?"

Phủ huyện đại nhân hỏi.Liễu Bình thuật lại tình hình một lần."

Ngươi chỉ dựa vào phương pháp quyền đao quyền thuật bình thường là giếtsạch được bọn chúng?"

Phủ huyện đại nhân kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, đại nhân."

Liễu Bình nói.Chưởng môn bỗng trợn mắt nhìn Phủ huyện đại nhân, mở miệng hỏi: "HóaHình quyền pháp là công pháp dự bị nhập môn của chúng ta, ngươi truyền nócho thiếu niên này à?"

"Mười lăm tuổi, thiên tư thông minh, ta muốn thử tài năng của hắn."

Phủ huyện đại nhân nói.Mắt thấy các sư huynh đệ đều lộ ra dáng vẻ hứng thú, Ohủ huyện đại nhân trựctiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Liễu Bình, bộ Hóa Hình quyền pháp mà ta truyềncho người kia, ngươi luyện thế nào rồi?"

"Mới vừa học xong."

"À, học xong rồi, không tồi -- Từ từ, ngươi nói ngươi đã học xong rồi?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ta nhớ hôm qua mới đưa cho ngươi bộ quyền pháp này mà."

"Đúng vậy.".Liễu Bình cũng không đợi đối phương nói cái gì, chỉ tùy tiện bày ra quyền thế,vung quyền đã đánh ra một chiêu thức.Chỉ thấy hắn hành chiều dứt khoát lưu loát, động tác như nước chảy mây trôi,đánh được một nửa bộ quyền thì có ngọn lửa hóa thành hình hổ đi theo.Đánh tới cuối cùng thì uy vũ sinh phong, mỗi chiều mỗi thức đều có hình dángHổ Giảo, thực sự đã đến tuyệt cảnh.Bỗng nhiên.Liễu Bình thu quyền, nhấc tay thành đao, như tàn ảnh liên tục chém vào hưkhông.Ngọn lửa kia thu lại lần nữa, hóa thành thủ đao hình học, không ngừng mổ đánhvề nơi mà Liễu Bình nhắm vào.Chưởng môn híp mắt, lên tiếng tán thưởng: "Mười lăm tuổi, thời gian một ngàymà đã đạt thành Hổ Hạc song hình, so với hắn thì lớp con cháu đời các ngươiluyện quyền như chó cắn ấy."

ố ấ ắPhủ huyện đại nhân vuốt chòm râu, cười nói: "Trước đó khi ta thấy hắn dùngphương pháp quyền thuật, có lộ ra một luồng linh khí, vốn định cho học hỏikinh nghiệm tiếp, ai ngờ đã không áp được hắn, hắn muốn phóng lên cao."

Mọi người trao đổi ánh mắt một hồi.Có người hỏi nhỏ: "Tra thân thế chưa?"

"Tra rồi, là trong sạch."

"Phẩm hạnh làm người thế nào?"

"Mang theo một huynh đệ, tiêu tiền đầu trên đầu dưới vì đối phương để cùngvào phòng tuần bộ."

"Hiểu hành xử uyển chuyển, lại không quên người bên cạnh, không tồi."

"Hỏa rất thân thiện với hắn...".Mọi người sôi nổi thầm gật đầu.Liễu Bình đánh xong một bộ quyền thì đứng yên lại, ôm quyền nói: "Đa tạ đạinhân ban cho quyền pháp, sau này ta sẽ dựa vào nó để giết địch, nhất định làm ítcông to!"

Chưởng môn đưa mắt ra hiệu với Phủ huyện.Phủ huyện đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói: "Liễu Bình, số phận của ngươi đã tớirồi."

"Hừm?"

Liễu Bình làm ra vẻ không biết."

Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng tu tập võ nghệ thượng đẳng không?"

"Đương nhiên!"

"Được, hiện tại có ngay một cơ hội, thật không dám giấu giếm, ta là đệ tử quanmôn của Bách Linh Quan Đông Thai Châu, lần này phụng lệnh xuống núi, tạmlãnh chức Phủ huyện, hiệp trợ người trong thế tục, giúp đỡ chính nghĩa, tru diệttà đồ, thấy người rất có tài năng, nhất thời muốn thử, hiện giờ mong dẫn ngườinhập môn, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Đa tạ đại nhân!

Thuộc hạ bằng lòng!"

Liễu Bình hành lễ, sau đó có chút mê mang mà hỏi: "Vậy không biết sư phụ củata là ai?"

Các trưởng lão đều muốn đứng dậy, nhưng lại bị chưởng môn dùng một tiếngho thật mạnh và ánh mắt nghiêm khắc trùng trở về.Chỉ thấy chưởng môn mở to hai mắt hơi híp kia lên, đứng dậy đi đến đối diệnLiễu Bình, nói với vẻ mặt thật hiền từ: "Còn không bái sư?"

"Bái kiến sư phụ!"

Liễu Bình hành lễ và nói.ốNụ cười trên mặt chưởng môn càng thêm hòa ái, đang muốn nói vài câu xã giaothì lại thấy một đệ tử vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: "Lửa trên núi đã tắt rồi!"

Lửa tắt?

Chưởng môn Bách Linh Quan hỏi: "Đạo quan trước hồ còn không?"

"Bẩm báo chưởng môn, ngọn lửa kia chỉ thiếu trên sườn núi một đợt, vẫn chưalan lên trên, hồ vẫn còn, đạo quan cũng còn."

Đệ tử nói.Mọi người mừng rỡ.Một trưởng lão nói: "Chưởng môn, hôm nay ngài thu được giai đồ, chúng ta lậptức trở về núi, cử hành nghi thức thu đồ đệ."

Chưởng môn cười hỏi Liễu Bình: "Đồ nhi, hiện giờ con còn chuyện gì không?Nếu mọi việc đã xong thì hãy theo ta trở về núi đi."

Liễu Bình đang muốn mở miệng nói chuyện thì chợt thấy ánh nến trên bàn nhảylên.Đó vốn là một điều cực kỳ tầm thường, mọi người cũng không chú ý lắm,nhưng Liễu Bình lại biết đó là ám chỉ nào đó mà Hỏa truyền lại cho hắn.Đúng rồi.Hiện giờ Hỏa đã suy nhược đến mức tận cùng, mà người của thế giới này lạikhông biết...

Liễu Bình suy nghĩ giây lát, sau đó chắp tay hành lễ và nói:"Huyện thành bị tà giáo bao vây, mong sư phụ dẫn người hóa giải tình thế nguyhiểm này."

Chưởng môn nói: "Bổn môn đã phái đệ tử xuống núi, lãnh chức Phủ huyện, cònâm thầm phái rất nhiều cao thủ, chỉ vì giữ được ánh sáng cho bá tánh mộtphương."

Liễu Bình cười nói: "Nếu lần này gặp phải tai ương sơn hỏa, sư phụ đã mang tấtcả người của môn phái tới huyện thành, sao không làm một lần cho xong?"

Chưởng môn trầm ngâm mấy phút, sau đó gật đầu nói: "Cũng đúng, như con đãnói, tới cũng tới rồi, sao không làm một lần cho xong?"

Ông ta nghiêm nghị nói: "Ba vị trưởng lão Mai, Tùng, Hạc nghe lệnh, lệnh chocác ngươi dẫn dắt thủ hạ đệ tử, chia làm hai hướng Đông Nam, Tây Nam, giúpquan binh một tay để giết hết chúng tà giáo."."

Cẩn tuân pháp chủ."

Ba vị trưởng lão đứng lên nói."

Những người còn lại thì theo ta trở về núi."

"Tuân lệnh!"

-------Chương 602: Đạo pháp!Mọi người đều đi thu gom đồ, chưởng môn vẫy tay với Liễu Bình, mang theohắn cùng đi ra ngoài cửa.Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn trên bàn.Chỉ thấy ánh nến kia vui sướng nhảy nhảy, trên hư không hiện ra những điểmhỏa hoa.Cùng thời khắc đó, trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươithay đổi trạng thái của cuộc chiến vây thành này."

"Lịch sử tương ứng đã được giải khóa."

"Ngươi có thể quan sát sự kiện lịch sử phát sinh trong khoảng thời gian này củalịch sử chân thật."

"Ba,""Hai,""Một,""Bắt đầu!"

Chỉ một thoáng, vô số quang ảnh hiện lên trước mắt Liễu Bình.Hắn nhìn thấy trong lịch sử ban đầu, ban đầu Bách Linh Môn chưa phái ra quánhiều người, núi non phía Bắc cũng không có hắn đi quấy nhiễu giết địch, toànbộ huyện thành bị tà giáo vây khốn, sau đó đột nhiên bị nội gian mở toang cổngthành.Huyện thành bị công phá.Mấy chục vạn người bị tàn sát không còn manh giáp, chỉ có một vài người bị tàgiáo thu lấy rồi trở thành tế phẩm.Chỉ trong chớp mắt, đất cằn ngàn dặm, xương trắng phơi đầy thành.Thể lực tà giáo trở nên càng mạnh hơn, mà những người tập võ phát hiện sứcmạnh nguyên tố mà mình có thể cảm ứng được đã suy nhược với biên độ cựclớn, gần như không thể ngăn địch nổi nữa.Tinh thể của toàn bộ thế giới chuyển biến bất ngờ.Tất cả quang ảnh lấy tốc độ cực nhanh thoáng hiện ở trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình cảm thấy hơi khó hiểu.Hiện giờ hắn đã làm lịch sử thay đổi, cũng không biết cuối cùng kết cục của thếgiới này sẽ xảy ra dạng biến hóa gì.Nhưng hiện tại đã không thể dùng tay..Nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ đang được cử hành, một khi hắn thất bại thì sẽ bịgiữ lại trong đoạn lịch sử này và cùng diệt vong với nó.ắHắn nhìn lại chung quanh.Chưởng môn chỉ dẫn theo mười mấy người cùng trở về núi, để lại phần lớnnhân lực để tiêu diệt tà giáo đồ.Hy vọng kết cục lần này của huyện thành có thể không giống như thế nữa.Ba ngày sau.Phủ Vân Sơn, Bách Linh Quan.Liễu Bình đang lật xem một bộ quyền pháp trong phòng mình.Bỗng nhiên, trong hư không nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Cuộc baovây huyện thành đã được phá giải."

"Bách Linh Quan toàn lực xuất kích, trợ giúp quan phủ đại phá chúng tà giáo,tiêu diệt hơn một ngàn ba trăm kẻ địch."

"Tả sứ truyền pháp của tà giáo đã lẩn trốn."

"Tìm ra hắn, giết hắn thì chiến dịch huyện thành lần này mới xem như hoàntoàn kết thúc."

"Khi người hoàn thành cuộc chiến này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc sẽ tậphợp lại."

"Nó mạnh lên thì ngươi cũng mạnh lên."

Tả sứ truyền pháp?

Liễu Bình không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần bấtđắc dĩ.Hiện giờ hắn đã lên núi, tu tập công pháp ở đạo quan, sao có thể tuy tiện đi tìmTả sứ truyền pháp kia được?

Huống chi biển người mênh mông, thiên địa rộnglớn, ai biết gã ta chạy trốn tới nơi nào?

Cốc cốc cốc Bỗng nhiên, bên ngoài cóngười gõ cửa."

Vào đi."

Liễu Bình nói.Một trưởng lão tóc trắng xoá đi vào, cười nói: "Sư đệ, đi theo ta, chưởng môngọi người."

"Được."

Liễu Bình buông thư, đi theo lão giả cùng bước ra bên ngoài.Trên đường đi gặp được một vài đệ tử, họ đều ôm quyền hành lễ với hai người:"Ra mắt Vương trưởng lão, ra mắt tiểu sư thúc.".Liễu Bình là đồ đệ mà chưởng môn mới thu, bổi phân cực cao, được ngồi cùngăn với các vị trưởng lão trong tông môn, đệ tử của các trưởng lão thấy hắn cũngphải kêu một tiếng tiểu sư thúc.Mấy ngày nay đã khiến Liễu Bình quen rồi.Hắn đi theo vị trưởng lão kia cùng đi vào đại điện, chỉ thấy chưởng môn ngồitrên một cái đệm hương bồ, đang nhắm mắt dưỡng thần.ế"Bái kiến sư phụ."

Liễu Bình nói.Chưởng môn "Ừ"một tiếng, sau đó hỏi: "Ta đã truyền Cẩm Linh quyền phổ cho con, hiện giờ đãqua ba ngày, con có chỗ nào không hiểu không?"

Thì ra là hỏi thăm bài tập.Liễu Bình cười cười, nói: "Người sáng tác quyền phổ này thật là đại tài."

Chưởng môn kinh ngạc nói: "Sao lại nói lời này?"

Liễu Bình nói: "Mỗi một câu của quyền phổ này đều giống bạch thoại văn, tùytiện đọc cũng có thể hiểu được, ý nghĩa dễ hiểu, con xem qua mấy lần là biếtgần hết rồi."

Chưởng môn và trưởng lão kia nhìn nhau."

Con thử đánh quyền pháp cho ta nhìn xem."

Chưởng môn nói."

Được."

Liễu Bình triển khai quyền thế, đánh ra một bộ quyền pháp trong đại điện.Nếu là quyền pháp võ học, nhất định là có nhiều điểm tương thông với hệ thốngtri thức Tu Hành Trắc.Bẩm sinh Liễu Bình đã cực kỳ hiếu học, vốn đã học hết các công pháp trongthiên hạ, lại học được lục nghệ, còn được chứng kiến tri thức và sức mạnh cácTrắc ở Vĩnh Dạ, hiện giờ hắn đã thông hiểu đạo lý, sớm đã không phải ngày xưacó thể so sánh được.Hắn lật xem bộ quyền pháp này một lần thì đã hiểu rõ trong lòng, tùy tiện luyệnmột lượt là biết được chân ý trong đó.Thậm chí hắn còn sáng chế thêm mấy chiêu.Lúc này vì tránh quá mức nổi bật khác người nên hắn không dùng máy chiếu tựnghĩ ra kia.Giây lát sau.Hắn đã đánh xong một bộ quyền pháp.Trong đại điện khôi phục yên tĩnh.Chưởng môn và trưởng lão đều không nói lời nào.Liễu Bình chỉ phải ôm quyền và nói: "Xin sư phụ chỉ điểm."

Chưởng môn liếc nhìn trưởng lão một cái.Trưởng lão lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.Quyền pháp của tiểu tử này đã có thể coi thành sách giáo khoa để chỉ điểm cácđệ tử, ta còn có gì để chỉ điểm chứ?

Trưởng lão không nói lời nào.ế ễ ềChưởng môn ho nhẹ một tiếng, vừa nghĩ vừa nói: "Liễu Bình à, quyền của concũng không đánh sai, nhưng còn có vài phần trúc trắc, về sau phải luyện tậpnhiều hơn, đã hiểu chưa?"

"Thưa vâng."

Liễu Bình nói.Chưởng môn lại nói: "Trong lúc con hành chiêu rất có khí thế, nghiễm nhiên cókhí độ của nhất phải tông sư, quả thật là tài năng luyện võ hiếm thấy, nhưngkhông thể kiều ngạo."

"Thật ra không phải vấn đề của con, chỉ là bộ quyền pháp này có chút đơn giản,hẳn là loại công pháp nhập môn."

Liễu Bình cười nói.Chưởng môn không để lại dấu vết mà nhướng chân mày lên.Tiểu tử này...

Khinh thường công pháp tông môn à?

Quyền phổ này rất lợi hạibiết không hả, vốn chuẩn bị dạy con ba năm đấy.Được thôi, xem ra phải cho con chút bài học, để tránh con sinh lòng khinh miệtvới bổn môn."

Liễu Bình à, nơi này có một quyển đao pháp, con cầm đi nghiên cứu nghiềnngẫm, nhìn xem có thể luyện thành dạng gì."

Đạo pháp!-------Chương 603: Hoán Linh đao phápTrước mắt Liễu Bình sáng ngời.Đao pháp chính là nghề cũ của hắn, nếu có thể lấy được một ít tham khảo từ thếgiới võ học này thì tất nhiên là cầu còn không được.Hắn tiếp nhận đao phổ rồi gấp không chờ nổi mà lật xem."

Thì ra là loại đao pháp Hoán Linh, thật sự hiếm thấy."

Hắn nhìn vài lần rồi lập tức tán dương.Trưởng lão bắn một ánh mắt về hướng chưởng môn.Đây chính là bảo vật trấn phái, cứ lấy ra như vậy sao?

Chưởng môn đáp lại bằngmột ánh mắt mang ý tạm thời đừng nóng.Cả bộ đao pháp có tổng cộng chín thức, chỉ cho hắn thức *****ên mà thôi.Huống chi năm đó các ngươi đều không học được, còn sợ hắn hay sao?

Trưởnglão nhẹ nhàng thở ra, lại đáp trả bằng một ánh mắt.Chưởng môn anh minh.Chưởng môn khẽ hừ một tiếng.Cái này còn cần phải nói à?

Hai người đang yên lặng giao lưu, chợt nghe LiễuBình mở miệng nói: "Sư phụ, sao đao phổ này chỉ có một thức?".Bộ đao pháp này mang đến sự thú vị khác biệt, có rất nhiều điểm hắn khôngnghĩ tới, thật sự là muốn xem xong một mạch, ai ngờ trên cả quyển đao phổ nàychỉ có mấy chương ngắn ngủn, còn đứt ngay đoạn mấu chốt, thật là làm lòngngười ngứa ngáy chết được."

Ha ha, người học thức này trước, rồi sau đó ta lại dạy người tiếp, đừng đua đòi,hiểu không?"

Chưởng môn rất nhàn hạ mà nói."

Được, đao này hẳn là như vậy...".Liễu Bình đi đến giá binh khí ở bên cạnh, tiện tay rút ra một thanh trường đao,sau đó thân thể phiêu nhiên nhảy về phía trước.Chỉ thấy trên trường đao bùng nổ một con kỳ lân lửa, bị một đao của hắn vungbay ra, kỳ lần liên tục tấn công ba lần trên không trung, sau đó bay ra từ cánhcửa rộng, trượt một đoạn trên bầu trời rồi mới từ từ tiêu tán.Thức thứ nhất của Hoán Linh đao pháp, Kỳ Lân Trảm!

Trong đại điện tĩnh mịchmột hồi.Nhưng bên ngoài dần dần truyền đến từng tiếng ầm ĩ."

Ai đánh ra Hoán Linh đao pháp!"

"Là kỳ lân!

Kỳ lân đó!"

ổ"Tên sách cổ có nói..."

"Chính mắt nhìn thấy kỳ lân, chết cũng nhắm mắt..."

"...

Tông môn hưng thịnh rồi."

Đủ mọi tiếng nói truyền vào đại điện.Trưởng lão như vừa tỉnh táo lại, chua chát nói: "Thì ra thật sự có thể hiện ra kỳlân, chưởng môn, lần này ghê gớm hơn ngươi năm đó làm hiện ra chó hoangnhiều."

Chưởng môn mặt không cảm xúc mà nói: "Câm miệng."

Huyện thành.Bên ngoài tường vây thấp bé có một người đang đứng.Thân thể hắn ta gầy yếu, quần áo tả tơi, đúng không nhúc nhích và áp sát vàovách tường, cứ như không hề tồn tại.Lúc này bóng đêm đã dày đặc.Một trận mưa to đánh úp lại, khiến cho cây đuốc trên tay binh lính tuần tra cũngtắt theo.Binh lính cưỡi ngựa đi qua con đường lầy lội hai lần, lại không phát hiện ventường có một người đang đứng.Người này áp sát tường, nhắm mắt lại, như đang yên lặng chờ đợi cái gì đó.Giây lát sau.Một con hắc trùng bay tới, dừng lại trên vai rồi nhẹ nhàng nhủi một cái đã chuivào thân thể hắn t."

Thì ra là phương Bắc gặp địch trước...

Để bọn chúng phát hiện thể vây kín..."

"Là một thiếu niên trinh sát làm ra."

Người này trầm mặc mấy phút, sau đó lắc đầu nói: "Hừ, có thể ***** mộttiểu đội của chúng ta, cũng có chút tài cán, nhưng không đáng để ta ra tay."

"Quan trọng hơn là ——"."

Rõ ràng Bách Linh Quan đã nhận được tin tức giả do chúng ta rải ra, cho rằngkẻ địch đánh tới lần này cũng không nhiều, nhưng vì sao đột nhiên cử sức mạnhcủa toàn phái để quyết đấu chính diện với giáo của ta chứ?".Người này lẩm bẩm vài câu, áp tường, tiếp tục chờ đợi.Lại trôi qua mấy phút.Một con hắc trùng khác bay tới, trực tiếp chui vào lỗ tai gã."

Liễu Bình!"

"Đồ đệ được chưởng môn Bách Linh Quan thu nhận, tên đồ đệ kiến nghị giúpquan phủ một tay, dùng hết toàn lực giết hết thánh giáo đồ của ta..."

"Thù này không thể không báo!"

ỗ ắ ấ ấ ồ ềNam nhân bỗng mở mắt ra, ấn tay lên mặt đất rồi quát khẽ lên: "Đi tra, điều trarõ người tên là Liễu Bình này!"

Hắc trùng chi chít rơi xuống từ cánh tay hắn ta, lao vào màn mưa đêm rồi nhanhchóng tản ra các hướng của huyện thành.Không bao lâu sau.Một con trung bay trở về, dừng lại trên tay nam nhân rồi phát ra một tiếng kêurất nhỏ."

Từ Thắng..."

Nam nhân lẩm bẩm một cái tên Phủ Vân Sơn.Bách linh đạo quan."

Sư phụ, người dạy mấy chiêu Hoán Linh đao pháp tiếp theo cho con đi."

Liễu Bình nói."

Không được!

Con mới nhập môn mấy ngày mà đã muốn học thần công trấnphái à?"

Chưởng môn dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối."

Nhưng không phải người đã cho con học thức *****ên sao?"

"Ta cho rằng con học không được, nhưng ngặt nổi con nhìn một cái là biết, biếtvậy ta sẽ không dạy cho con chiêu kia."

"...

Vâng."

Một quyển đao pháp mà chỉ học được một chiều, vừa bị làm cho thèm thuồngthì không cho nhìn nội dung tiếp theo.Liễu Bình cảm giác tiếc nuối sâu sắc."

Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, thật ra là vì bộ đao pháp này quá dễ cộng minhvới ngũ hành, uy lực thật lớn, ta sợ con học xong không khống chế được, làm bịthương người một nhà."

Chưởng môn nói.Liễu Bình gật gật đầu.Suy xét này cũng đúng.- - Tiền đề là hắn thật sự mới mười lăm tuổi."

Sư phụ, con thấy trên lời giải thích của bộ quyền pháp trước có nói rất nhiềutổng dị tượng, vì sao con thi triển không ra được?"

Hắn hỏi.Chưởng môn nói: "Vào lúc thượng cổ, nhân loại chúng ta tùy tiện tung mộtquyền là có thể dẫn động nhật nguyệt sao trời, lấy sức mạnh chính nghịch ngũhành đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

"Nhưng hiện tại không biết vì sao, chúng ta càng ngày càng khó cảm ứng đượcsức mạnh ngũ hành."

"Không ai đi tìm nguyên nhân sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Sao lại không tìm, mấy đời người tìm cả đời, cũng không tìm ra nguyên nhân."

Chưởng môn thở dài, nói: "Công pháp vẫn là những công pháp đó, thế giớicũng vẫn là thế giới này, nhưng ngặt nổi cảm ứng giữa Nhân tộc chúng ta vàngũ hành đang dần dần biến mất."

Liễu Bình rơi vào trầm mặc.- - Thật ra là vì sức mạnh pháp tắc đang biến mất.Nhưng hiện giờ hắn không thể nói ra điều này được.Hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, dựa vào cái gì biết được bí mật nhưvậy?

Một là bị coi thành kẻ điên, hai là trực tiếp khiến người ta hoài nghi.-------Chương 604: Sơ Nhiên (Chớm cháy)Chưởng môn nói: "Thời gian con nhập môn ngắn ngủi, vốn nên tôi luyện thêmmấy năm, sau đó lại truyền thụ các loại chân pháp -- Ông ta bất đắc dĩ cườicười, tiếp tục nói: "Năm đó chúng ta tùy tiện đánh ra một môn quyền pháp là cóthể lay động trời đất, còn về Hoán Linh đao pháp này, nó càng ghê gớm hơnnữa."

"Đạo pháp này mạnh đến mức nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đao như mặt trời chói chang, không ai có thể ngăn cản."

Chưởng môn nói được một câu thì trên mặt lại lộ thêm một tia cô đơn.Liễu Bình cũng không vội xem đao pháp tiếp theo, cũng thở dài theo và nói:"Có lẽ lại qua mấy năm, sức mạnh ngũ hành sẽ trở về cũng không biết chúng."

"Mọi người đều hy vọng như thế, nhưng hy vọng càng ngày càng xa vời."

Chưởng môn cảm khái.Lúc này một đệ tử đi vào đại điện, ôm quyền nói: "Ra mắt chưởng môn, tiểu sưthúc."

"Chuyện gì?"

Chưởng môn hỏi."

Có người tìm tiểu sư thúc, tên gọi Từ Thắng, nói là người hầu của tiểu sưthúc."

Đệ tử kia nói.Liễu Bình bừng tỉnh nói: "À, là một huynh đệ của ta, sư phụ người cảm thấyhắn có thể tiến vào không?"

Chưởng môn nói: "Đương nhiên, nếu là bằng hữu thì con tự mình đi nghênh thìtốt hơn, trong quan cũng có phòng cho khách, con chào hỏi một tiếng là cóngười an bài thôi."

"Đa tạ sư phụ."

"Đi thôi, đi gặp bằng hữu, ngày mai lại đến tìm ta."

"Thưa vâng."

Liễu Bình đứng dậy đi ra đại điện, theo tên đệ tử kia đi thẳng một mạch đếntrước cửa đạo quan.Chỉ thấy quả nhiên Từ Thắng đang đứng bên ngoài, vác một tay nải, dáng vẻnhư muốn lại chỗ này.Liễu Bình cười cười, hô to: "Từ Thắng!".ắ ấ ắ ễTừ Thắng quay người lại thì thấy được hắn, cười to nói: "Liễu ca, ta lại theochân tới đây!"

Gã chạy về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cười tủm tỉm mà nhìn, chợt thấy trên đầu Từ Thắng hiện ra hai hàngchữ nhỏ: "Ký sinh thể hoàn toàn."

"Thuyết minh: Hoàn toàn chiếm cứ thân thể máu thịt, đọc được tất cả ký ức vàthao túng thân thể của kẻ bị ký sinh, mãi đến khi tử vong."

"Đặc biệt thuyết minh: Thoát ly ký sinh thể sẽ suy yếu một đoạn thời gian.".Trong nháy mắt chữ nhỏ hiện ra, Từ Thắng đã chạy được nửa đường, mắt thấysắp tới gần Liễu Bình...

Ý cười trên mặt Liễu Bình không thay đổi, hắn nói:"Quả nhiên theo tới, xem ra còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta vừa quen biết."

Từ Thắng thoáng hồi ức, sau đó cười to nói: "Đúng vậy, Liễu ca, ngươi dạy taquyền pháp sư môn hoàn chỉnh, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi!"

"Vậy thì ngại quá."

Liễu Bình thở dài nói."

Liễu ca, đừng khách sáo với ta!"

"Được."

Ánh đạo hiện lên, hai người vừa chạm vào đã tách ra.Cánh tay cụt của Từ Thắng phóng lên cao, gã giật mình tức giận quát: "Liễu ca!Vì sao ngươi làm vậy!"

Liễu Bình không đáp lời, chỉ lao sát theo, trường đao liên tục trảm năm cái, mộtđao đâm thẳng vào ngực Từ Thắng."

Ngươi thật tàn nhẫn!"

Từ Thắng phun ra một búng máu và nói."

Cảm ơn khích lệ."

Liễu Bình vẫn mang theo ý cười mà đáp.Chỉ một thoáng, trên lưng Từ Thắng đột nhiên phồng lên một cục thịt thật lớn,thoắt một cái đã bắn lên, bay vút hướng tới đường nhỏ bên ngoài đạo quan.Liễu Bình sớm đã chuẩn bị, trong nháy mắt đối phương động thì hắn cũng đãđuổi kịp."

Tại sao người biết --"Cục thịt kia thất thanh gào lên.Ánh mắt Liễu Bình lạnh lẽo như băng, đôi tay vận đao, bật hơi mà nói: "Trảm."

Chỉ thấy trên lưỡi đao cháy bùng lên một con kỳ lân lửa, chỉ một thoáng đãnhào vào cục thịt kia.Oanh! !!

Cục thịt bị kỳ lân liên tục tấn công ba lần, trực tiếp đốt thành một bãithịt nát rồi rơi xuống mặt đất.ổNó đột nhiên phát ra một trận cười to: "Ha ha ha, mười lăm tuổi!

Lại có nhânvật thiên tài như vậy!"

"Nhưng hôm nay người tự tay ***** huynh đệ tốt của mình, ta xem về saungươi vượt qua cửa ải tâm ma kia như thế nào!"

Liễu Bình lạnh lùng liếc nhìn nó một cái, giơ trường đao lên cao cao: "Hắn bịngươi hại chết, tại sao ta lại có tâm ma."

"Ngươi tự tay giết hắn!"

Bãi thịt kia giận dữ hét."

Vì đối phó ta, cả người thân nhất bên cạnh mà cũng hạ thủ được, ngươi nghĩngười trong thiên hạ sẽ nhìn người như thế nào?

Ta nói cho ngươi biết, cả đờingươi cũng không làm được lãnh tụ của Nhân loại, bởi vì ngươi lạnh nhạt vôtình như thế, chỉ vì cứu mạng bản thân mà lựa chọn phương thức giết người mộtnhà ích kỷ như thế!"

Bãi thịt nát kia ác độc nói.Liễu Bình bật cười và nói: "Ta đâu quan tâm người trong thiên hạ nhìn ta nhưthế nào, đi chết đi."

Trường đao rơi xuống.Bãi thịt nát kia lập tức bị ngọn lửa vô tận bao lấy, thiêu cháy phát ra tiếng vangbùm bùm.Nó bị đốt thành một bãi tro đen.Lúc này toàn bộ đạo quan đã phản ứng lại, một rồi lại một bóng người chạy vộiđến bên này.Liễu Bình xoay người trở về bên cạnh Từ Thắng, cúi người xuống, nắm lấy tayTừ Thắng.Từ Thắng cười khổ nói: "Vốn nên theo Liễu ca lên núi...

Nhưng nhất thời khôngsuy nghĩ cẩn thận...

Đã rơi vào kết cục như thế.".Gã nhìn nhìn quan binh phục trên người, trong mắt vừa là hối hận, lại có chútvấn vươn."

Đừng nghĩ nhiều, không phải ngươi sai."

Liễu Bình nói.Từ Thắng dần dần không thở được nữa, mắt thấy sắp không được thì bỗng nhớtới cái gì, gã mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, dùng sức nắm chặttay hắn.Liễu Bình thoáng suy nghĩ, hỏi: "Tông môn của người tên gọi là gì?"

"Quyền...

Thắng...

Môn..."

Từ Thắng miễn cưỡng nói."

Ta sẽ truyền Huyết Dũng quyền pháp lại, dưỡng danh võ học của nhất mạchQuyền Thắng Môn ngươi."

ễLiễu Bình nói."

Cảm ơn -- Từ Thắng thở ra một hơi, sau đó bất động.Liễu Bình im lặng mấy phút, yên lặng đứng lên dưới cái nhìn chăm chú của mọingười.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Đã tru sát Tủ sứ truyềnpháp của tà giáo."."

Sức mạnh Hỏa chi Pháp Tắc đã khôi phục đến giai đoạn Sơ Châm"."

"Sức mạnh pháp tắc Địa, Thủy, Phong bắt đầu thức tỉnh."

-------Chương 605: Ngươi đã đạt được Trấn Ngục ĐạoĐạo quan.Đại điện nghị sự; Đống thịt nát bị đốt trọi kia được đặt trên mặt đất.Lặng ngắt như tờ.Chưởng môn ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão khác chia nhau ngồi hai bên, toànbộ ánh mắt đều đổ dồn vào cục thịt nát kia.Từ Liễu Bình đến đệ tử tiếp khách vào đạo quan, và cả từ miệng của mọi người,cả câu chuyện đã bị nói đi nói lại không ít hơn hai mươi lần.Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.Ở tình huống đó, Liễu Bình ra tay giết người quả thật là lựa chọn tốt nhất.Nhưng mà -- Hắn lại không chút do dự ***** bằng hữu tốt nhất bên cạnhmình như vậy...

Chuyện này ít nhiều gì cũng làm người ta có chút hoài nghi đốivới tính cách của Liễu Bình.Dựa theo cách nói một phía của đệ tử tiếp dẫn, cả bản thân Liễu Bình cũng thừanhận, lúc ấy phát hiện không đúng thì hắn lập tức động thủ, không có chút dodự nào.Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lập tức *****, khiến đối phương trở taykhông kip.Nhưng mà -- Thật làm người ta có chút không thoải mái.Phía sau các vị trưởng lão, những đệ tử này đang im lặng dùng mắt giao lưu,trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình lộ ra một sự xa cách.Rốt cuộc chưởng môn cũng mở mắt ra, nói: "Mọi chuyện đã được sáng tỏ, Maitrưởng lão lập tức thông báo cho Võ Minh, bảo bọn họ phái người tới điều trathân phận thật sự của yêu tả này."

"Tuân lệnh!"

Một trưởng lão hành lễ với chưởng môn, sau đó xoay người đi ra đại điện.Chưởng môn nhìn chung quanh, chỉ thấy chúng đệ tử đều nhìn chằm chằm vàoLiễu Bình, không khỏi thầm than một tiếng."

Đều tan đi."

Ông ta nói.Mọi người im lặng rời khỏi đại điện, ai về chỗ nấy.Giây lát sau.Đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại chưởng môn và Liễu Bình."

Giết hắn, trong lòng con có áy náy không?"

Chưởng môn hỏi."

Không có."

Liễu Bình nói."

Xuống tay có từng do dự chưa?"

"Không có."

"Nếu nhớ lại lúc đó, có cảm nhận được điểm nào sai trái hay không?"

"Không có."

"Nếu có một ngày, sư phụ con là ta bị ký sinh ––"."

Yên tâm, con sẽ lập tức giết người."

Chưởng môn đứng lên, đi đến trước đống tro thịt bị đốt trụi kia rồi nói: "Kýsinh là một quá trình không thể nghịch chuyển, kẻ bị ký sinh sẽ đau khổ cực độ,toàn thân như gánh chịu cực hình thiên đao vạn quả, ngặt nổi chỉ có thể trơ mắtnhìn tà vật ký sinh dùng thân thể của mình đi làm ác."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Chưởng môn tiếp tục nói: "Con làm không sai, nhưng chỉ sợ ngày sau sẽ cókhông ít phê bình, giống như tiếng ruồi bọ bay, nhiều đến mức không đếm xuể."

"Ruồi bọ nhiều đếm không xuể, nhưng con cũng không có thời gian để đậpruồi."

Liễu Bình nói."

Vậy con sẽ làm gì?"

Chưởng môn hỏi."

Nếu có một ngày, tà giáo tiêu tán, con hy vọng là do chính tay mình làm nên."

Liễu Bình nói."

Đây là phương thức con an ủi người chết sao?"

Chưởng môn hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Hắn lại thở dài, triển khai quyền thế trong đại điện, đánh một bộ quyền pháp,nét mặt có chút buồn bực."

Đây là quyền pháp gì?"

Chưởng môn hỏi."

Quyền pháp nhất mạch của sư môn Từ Thắng, con đã hứa với hắn phải truyềnquyền pháp này lại, làm dưỡng danh nhất mạch võ học của sư môn hắn."

"...

Quả thật rất khó, quyền pháp này chỉ có công hiệu cường thân kiện thể."

Chưởng môn nói."

Bỏ đi, con từ từ nghĩ cách."

ễLiễu Bình mặt ủ mày ê mà nói.Chưởng môn cười cười, rút ra một trang giấy hơi mỏng từ trong lòng rồi đưacho Liễu Bình."

Đây là?"

Liễu Bình hỏi."

Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp."

Chưởng môn nói."

Không phải sư phụ không muốn dạy con sao?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Hừ,"Chưởng môn lạnh lùng nói: "Còn muốn thay bằng hữu duong danh võ học sưmôn của hắn?

Có bản lĩnh thì làm vẻ vang sư môn trước đi!"

"Đa tạ sư phụ."

Liễu Bình vội vàng hành lễ, sau đó đôi mắt không chớp cái nào nhìn chằmchằm vào trang giấy kia.Chưởng môn đứng bên cạnh mở miệng nói: "Độ khó của chiêu này lớn hơnnhiều so với thức thứ nhất, năm đó sư phụ con phải khổ học ba năm mới miễncưỡng có thể thi triển ra được."

"Khó như vậy sao?"

Liễu Bình nhướng mày."

Đương nhiên, con phải học được bình tĩnh, thản nhiên, cân nhắc cho kỹ mới cóthể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."

Chưởng môn nói."

Vâng."

Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ.Một phút.Hai phút.Ba phút.Hắn bỗng mở miệng nói: "Thì ra là thế, thức thứ hai là dùng như thế này --"Hắn nói xong thì muốn lên bội đao bên hông.Mí mắt chưởng môn giật giật, đột nhiên quát: "Luyện công cũng không nhìnxem đây là nơi nào, trở về phòng của con chậm rãi cân nhắc đi!"

Liễu Bình lập tức tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá si ngốc với đao pháp,hắn cười ôm quyền và nói: "Vâng!"

Hắn nâng trang giấy kia nhanh chóng rời đi.ắSau khi hắn đi thì trong đại điện chỉ còn một mình chưởng môn.Rốt cuộc chưởng môn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vi sư sẽkhông để con và mặt ngay đây đâu...

Ba mươi phút sau.Trong phòng ngủ, Liễu Bình buông trang sách xuống.Hoán Linh đao pháp -- Thức thứ nhất, Kỳ Lân Trảm; Thức thứ hai, Phương LaiNghi.Đều là chiểu pháp mà hắn chưa từng nghĩ tới, mang đến rất nhiều cảm hứng.Điều này cho thấy ý tưởng của một người là hữu hạn, mà toàn bộ văn minh làvô hạn.Lúc này, chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy nhảy.- - Hỏa pháp tắc tới.Liễu Bình cười, hỏi: "Lần này lại có chuyện gì?"

Chỉ thấy ánh nến kia lơ lửng bay lên, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Pháp tắc nguyên thủy củathế giới: Hỏa, đã thăng giai đến giai đoạn "Sơ Châm."

"Nó đã mang theo sức mạnh kết nối với bổn giao diện thao tác anh linh."

"Lần kết nối này tốn thời gian năm giờ."."

Hiện đã hoàn thành."

"Bổn danh sách được pháp tắc thiên nhiên nguyên thủy của thế giới tiền kiếpnày tán thành."

"Hiện giờ đang trong thời đại thượng cổ của thế giới chân thật."

"Hiện giờ đang trong nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ."

"Nhiều lần trải qua vô số năm tháng, tình thế trước mặt là cơ hội thức tỉnh duynhất của ngươi."

"Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ vận mệnh anh linh: "Chân tướng duy nhất."

Tất cả những dòng chữ nhỏ lập tức biến đi.Liễu Bình đột nhiên phản ứng, vội hỏi: "Từ từ!

Vì sao là nhiệm vụ vận mệnhanh linh?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên lần nữa: "Giờ phút này."

"Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo."

"Trấn Ngục Đao và vỏ đao Tứ Thánh Trụ tuy bị tạm thời phong ấn, nhưng mộtloại uy năng trong đó vẫn có thể phát huy tác dụng --"."

Dưới tác dụng của Giam Mặc, trong nghi thức Kỳ Quỷ, bổn thao tác giao diệncó thể kể rõ chân tướng duy nhất cho ngươi biết:""Ngươi chính là anh linh phải thức tỉnh."

"Bổn thao tác giao diện chính là danh sách duy nhất của ngươi."

ể ể ố ế"Khoảng thời gian người chuyển thể lưu lạc giữa sự sống và cái chết đã quá lâu,hiện giờ đã nghênh đón cơ hội duy nhất này."

-------Chương 606: Bí mật của giao diện thao tác anh linh!Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.Trong bóng đêm, có ba ánh hào quang theo đó mà dần sáng lên, quay chungquanh ngọn lửa trong tay Liễu Bình.Đó là một làn hơi nước dày đặc, một ánh diều quang kim sắc, một vật phongảnh màu xanh lá.Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Nguyên tố Tứ Thánh bắt đầuxao động."

"Nghi thức thức tỉnh Kỳ Quỷ của ngươi đã đi vào quỹ đạo."

"Bí mật sắp thức tỉnh."

"Kẻ duy trì nghi thức đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, có thể bắtđầu nghỉ ngơi."

Câu này là ám chỉ Thủy Thụ sao?

-- Xem ra nàng ta luôn âm thầm duy trì toànbộ nghi thức."

Kẻ duy trì nghi thức phải lập tức đưa ra lựa chọn, hoặc là xuống sân khấu, hoặclà ở lại và trở thành kẻ chứng kiến bí mật, cũng chuẩn bị sẵn sàng gánh chịunguy hiểm vĩnh diệt mà bí mật mang đến vào bất cứ lúc nào ——""Ngươi phải nói rõ chuyện này với nàng ta."

Liễu Bình bỗng ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy Thủy Thụ đang lơ lửng ở giữa không trung cũng đang nhìn xuống.Nàng ta đáp xuống bên cạnh Liễu Bình, nhìn chăm chú vào ba ánh hào quangkia rồi mở miệng nói: "Không ngờ pháp tắc của thế giới các ngươi nguyên thủynhư thế, chỉ có Địa, Thủy, Hỏa, Phong căn bản nhất, thật là làm người ta khôngnghĩ ra được..."

"Không nghĩ ra được cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Với một thế giới Nhân tộc nguyên thủy như thế, vì sao lại khiến loại sinh mệnhKỳ Quỷ phiền phức nhất này đánh tới?

Đáng lẽ chúng phải khinh thường chinhphục thế giới như vậy."

Thủy Thụ nói.Nàng ta mang đầy vẻ nghi ngờ mà nói tiếp: "Rõ ràng chúng mạnh như vậy, lạichỉ thả ra sức mạnh cơ bản nhất để chinh phục thế giới này...

Chẳng lẽ là sợ làmnhững tồn tại khác chú ý?"

Thủy Thụ bỗng nhìn về phía Liễu Bình.Mặt Liễu Bình không có biểu cảm gì, chỉ trực diện nhìn vào ánh mắt của nàngta và nói: "Cho nên nơi này nhất định có bí mật, người phải quyết định nhanhlên đi."

"Ta?

Quyết định gì?"

Thủy Thụ cười nói."

Nếu người muốn nhìn trộm loại bí mật này, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ bịxóa sạch vào bất cứ lúc nào, bởi vì bí mật luôn đi cùng với nguy hiểm, đặc biệtlà chuyện này liên quan đến loại tồn tại Kỳ Quỷ cường đại kia."

Liễu Bình nói.Nụ cười của Thủy Thụ dần tắt, nàng ta rơi vào trầm mặc.Thời gian dần dần trôi đi.Rốt cuộc nàng ta cũng mở miệng hỏi: "Liễu Bình, rốt cục ngươi là ai?"

"Ta là một người tu hành, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên tỉnh lại trong VĩnhDạ, sau đó luôn đi thăm dò bí mật trong thời đại quá khứ mãi đến giờ phút này."

Liễu Bình nói."

Không, đây chỉ là đời này của ngươi, ta muốn biết người đã từng là gì trong KỳQuỷ ấy?"

"Ta cũng không biết."

Liễu Bình thở dài, nói: "Những chuyện sau đó đều là việc tự của ta, nếu ngườichỉ muốn nhìn ta chết, vậy để an toàn, ngươi nên rời đi đi."

Thủy Thụ nói: "Ta phải nói cho ngươi, trước khi Hóa chi Pháp Tắc thừa nhậnngươi, ta luôn phải dùng hết sức lực để chống đỡ toàn bộ nghi thức Kỳ Quỷ,không rảnh giúp người làm bất cứ chuyện gì."

"Ta hoàn toàn biết, cho nên?"

Liễu Bình hỏi."

Có lẽ ngươi không tin, nhưng ban đầu sở dĩ ta vội vã rời đi, là sợ chuyện tasống lại khiến cho tử địch chú ý, mà ta nói muốn nhìn người chết, là vì bị khếước trói buộc, chỉ có thể lưu lại, cho nên muốn trả lại ân tình cho người vào thờigian cuối cùng...."

Thủy Thụ có vẻ thật nôn nóng.Liễu Bình lại nhẹ nhàng gật đầu.Lúc ấy sau khi cứu nàng ta, nàng ta không ra tay với hắn, mà là lập tức muốnrời đi.Chỉ nghe Thủy Thụ tiếp tục nói: "Hiện tại toàn bộ nghi thức đi vững vàng, lẽ rata đã hoàn thành khế ước, quả thật có thể rời đi."

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Nhưng mà nếu ta rời khỏi thân trụ nơi này, trở lại giới hạn trên của Kỳ Quỷ,vẫn sẽ bị tử địch đuổi giết, ta đánh không lại bọn chúng."

Thủy Thụ nói."

Nơi này cũng rất nguy hiểm."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, ta đã thấy được những con sâu đó, cho dù là trong Kỳ Quỷ, cũngkhông có tồn tại nào dám trêu chọc chúng nó."

Thủy Thụ nói.Liễu Bình nhắm lại miệng, chỉ nhìn nàng ta.Hiện tại là thời khắc nàng ta đưa ra lựa chọn cuối cùng."

Ta -- Bên trong Kỳ Quỷ, chưa từng có ai giúp ta, ta vốn đã sẵn sàng chiến đấuđến chết, nhưng người giúp ta --"Thủy Thụ đi qua đi lại trong phòng một vòng, sau đó dứt khoát nói: "Ta trở vềcũng không có đường sống, chi bằng đánh cược một phen!"

Thân thể nàng ta bắt đầu tản ra một vầng hào quang mơ hồ, những ánh sáng đótụ thành hình tròn, mang theo vô số phù văn Kỳ Quỷ vây quanh người nàng.Phong quang và thủy quang bên trong vô biên, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Làngười phát động nghi thức, ta không có cách nào tham dự vào thế giới này,nhưng ta có một cách khả thi, chỉ cần người nguyện ý thì ta có thể làm chiếnhữu của ngươi!"

"Điều kiện của ngươi."

Liễu Bình hỏi."

Sóng vai chiến đấu với ta, khi có thể cứu thì tận lực cứu ta một mạng."

Thủy Thụ nói."

Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói.Thủy Thụ họp đôi tay lại với nhau, than nhẹ rằng: "Pháp tắc Vận Mệnh tối cao,ta thần phục dưới chân ngài, dâng lên tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ, xin hãy nối lạimột sợi dây vận mệnh đã đứt gãy của ta, để ta cư trú trong thế giới này."

Trong hư không rơi xuống tầng tầng lớp lóp quang ảnh như những bức bìnhphong, lần lượt hiện ra trước mặt nàng ta."

Làm gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ta phải vứt bỏ quá khứ, trở thành người của thế giới này."

Thủy Thụ nhìn Liễu Bình, hít sâu một hơi và nói: "Làm như vậy, kẻ địch của tasẽ không tìm thấy được ta của quá khứ, nhưng ta cũng trở thành nhân loại vôcùng yếu ớt."

"Tựa như ta."

Liễu Bình nói."

Tựa như ngươi."

"Như vậy, hy vọng chúng ta gặp may đi."

-------Chương 607: Vận mệnh ban choBa lớp quang ảnh ngưng tụ thành bình phong.Chúng hiện ra trong hư không, trên đó dần dần xuất hiện bóng người và cảnhtượng mơ hồ không rõ."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là vận mệnh chuyển thể mà ta có được nhờ dùng pháp môn hiến tế toàn bộsức mạnh Kỳ Quỷ, cầu xin được từ pháp tắc Vận Mệnh."

Thủy Thụ nói.Chỉ thấy trên quang ảnh *****ên là một ngọn núi cao cao, trong tầng tầng lớplớp quỳnh lâu ngọc vũ trên đỉnh núi, có một thiếu nữ ngã xuống lôi đài, hơi thởthoi thóp.Tên quang ảnh thứ hai là một sơn thôn hoang vu, trong hàng loạt những thi thểchất chồng cũng có một thiếu nữ sắp tắt thở.Trên quang ảnh thứ ba hiện ra một tòa cung điện hùng tráng hoa lệ huy hoàng,bên trong cung điện có một nữ tử nằm trên giường, đã không còn hơi thở.Ba quang ảnh này như bị sức mạnh nào đó che đậy, chỉ có thể nhìn ra hình dạngđại khái.Liễu Bình trầm ngâm nói: "Đây là ba nữ tử Nhân tộc sắp chết đi –– Cho nênngười muốn bám vào thi thể của các nàng, mượn xác hoàn hồn, sử dụng thânphận của các nàng để dung nhập vào thế giới này lần nữa, là như vậy à?"

"Chỉ có thể đoán như vậy,"Thủy Thụ nói với giọng điệu kính sợ: "Nhưng nói thật, vận mệnh không phảithứ mà chúng ta có thể phỏng đoán, nó chỉ lộ ra hướng đi đại khái thôi."

"Vậy ngươi muốn lựa chọn tuyến vận mệnh nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không quá hiểu biết về văn minh nhân loại, ngươi có thể cho chút ý kiếnkhông?"

Thủy Thụ hỏi."

Dựa theo lý giải của cá nhân ta, trong cảnh tượng *****ên, người sẽ trở thànhnữ đệ tử của một môn phái nào đó; Trong cảnh tượng thứ hai, ngươi sẽ trở thànhngười sống sót của thôn xóm nào đó; Trong cảnh tượng thứ ba, rất có thể ngườisẽ trở thành một hoàng tộc."

Liễu Bình nói ra phán đoán của mình."

Loại nào là có lợi nhất?"

Thủy Thụ hỏi.ấ ấ ề ế ấ"Loại thứ hai sạch sẽ nhất, tất cả quan hệ xã hội của người đều biến mất, thânphận cũng không bị người ta nghi ngờ, nhưng đồng thời ngươi cũng không cóbất cứ trợ giúp nào."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, người nói rất đúng."

Thủy Thụ gật gật đầu."

Vận mệnh loại một và loại ba còn lại đều có chỗ tốt nhất định."

Liễu Bình tiếp tục nói: "Trong vận mệnh *****ên, người sẽ đạt được thân phậnvõ tu giống như ta, nhưng không biết rốt cuộc tình hình của người trong tôngmôn thể nào -- Nếu đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, ta đoán địa vị nhất địnhchẳng ra gì."

Thủy Thụ nói: "Nếu quyết định sóng vai chiến đấu, vậy chúng ta sẽ lập tức đốimặt với nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ của ngươi, còn phải đối phó những kẻ địchKỳ Quỷ không thể nói đó, cho nên ta phải có một địa vị không tồi, ít nhất có thểtrở thành trợ lực của chúng ta."

"Vậy chính là loại thứ ba -- Trở thành hoàng tộc."

Liễu Bình nói.Hắn âm thầm gật đầu.Một khi Thủy Thụ quyết định chuyện gì thì cũng chịu tận tâm tận lực.Tựa như nàng ta không nói cái gì cả, nhưng vẫn duy trì toàn bộ nghi thức đánhthức Kỳ Qúy.Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó lại nói: "Căn cứ theo hiểu biết của ta thì trong thếgiới này, địa vị của hoàng tộc vẫn rất cao, huyết mạch của bọn họ ít ỏi, hình nhưlà bảo vệ một bí mật nào đó cả thế giới này, hơn nữa có được giang sơn xã tắcthiên hạ, bắt tay với Võ Minh để đối kháng tà giáo."

Vậy quyết định thể đi, ta tiến vào hoàng tộc, trở thành nữ tử hoàng tộc sắp chếtkia."

Thủy Thụ nói."

Thật sự sẽ trực tiếp trở thành nữ tử kia sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết, vận mệnh chỉ hiện ra như vậy, cũng không nói cho chúng ta biếttình hình cụ thể ra sao, nhưng ta đoán trở thành hoàng tộc tốt hơn hai loại vậnmệnh còn lại nhiều, có thể giúp được chúng ta."

Thủy Thụ nói."

Đúng thế."

Liễu Bình cũng đồng ý."

Như vậy -- Ta đi đây."

Thủy Thụ nói.ễ ầ ố ắLiễu Bình gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Ta sẽ nghĩ cách đi tìm người, cố gắnglấy một phương thức mà mọi người đều chấp nhận để kết bạn với ngươi."

"Hừm, ta sẽ chờ người tới."

Thủy Thụ nói xong thì hình tượng thiếu nữ bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.Nàng ta biến thành tồn tại có một cái đầu và ba đồng tử dựng thẳng với cái đuôicá thật dài lần nữa.Liễu Bình đúng một bên nín thở lẳng lặng chờ đợi.- - Hắn chưa bao giờ gặp quaphương thức giao dịch với vận mệnh là lấy thân phận người chết để chuyển thểnhư vậy.Ngay cả ghi chép của văn minh các Trắc cũng không có chuyện như vậy.Nhung Thủy Thụ vẫn chưa hành động."

Ngươi đang đợi cái gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói.Thủy Thụ rũ đầu, ấn tay lên trên người rồi ***** những cái vảy bị hư hại suybại đó, nhẹ nhành nói: "Buồn cười."

"Bên trong Kỳ Quỷ, chỉ có thể lấy pháp tắc hội tụ thành một bộ chiến giáp KỳQuỷ thì mới có thể bảo hộ bản thân một cách hữu hiệu ––""Mà chiến giáp của ta đã hoàn toàn bị tổn hại."."

Cho nên thật ra ta đã không còn đường lui nào nữa rồi."

Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên người, làm phát ra tiếng chấn động kimloại trong trẻo.Tiếng giao kích của những cái vảy kim loại chi chít cũng theo đó mà vang lên.Chỉ thấy làn da do cả bộ váy cấu thành ầm ầm rả rời, thậm chí cả cái đầu ba mắtvà cánh tay của nàng cũng xoay tròn rồi bay ra ngoài.Tất cả mấy thứ này xoay tròn trên không trung, cấu thành một bộ xác ngoài đãbị tổn hại một nửa-- Đuôi cá, thân vẩy cá và mặt giáp có ba đồng tử dựng thẳng,tất cả những thứ này đều chỉ là một bộ chiến giáp!

Chiến giáp này lơ lửng ởgiữa không trung, chung quanh lập tức dâng lên làn sương mù xám xịt.Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn bộ chiến giáp kia rồi chậm rãi quay đầu.Sau đó hắn nhìn thấy một Thủy Thụ thật sự.Nàng ta có mái tóc xinh đẹp thật dài đang tỏa sáng, thân thể như một thiếu nữchân chính, nhưng điểm khác biệt chính là, cả người nàng ta hoàn toàn được cấuthành từ vô số sao trời màu xanh biển, là sinh mệnh thể mà Liễu Bình chưa baogiờ gặp qua."

Dựa theo văn khế chú ngữ của ta, bộ chiến giáp này đã được hiến tế cho phéptắc Vận Mệnh."

Thủy Thụ vươn bàn tay được cấu thành từ sao trời ra, ẩn lên chiến giáp, lưuluyến không rời nhưng vẫn đẩy nó vào hư không-- Cả bộ chiến giáp lập tức biếnấmất.Chỉ có một đồng tử dựng thẳng trên chiếc mặt nạ ba mắt kia đột nhiên bay phụtra, nhẹ nhàng dùng lại trên tay nàng.Thủy Thụ lộ ra nét mặt vui sướng, nhẹ nhàng nói: "Pháp tắc Vận Mệnh để lạicho ta một tia sức mạnh, coi như đáp lại hiến tế của ta."

-------Chương 608: Hắn chưa từng chăm trẻ con bao giờ cả! !!Giữa không trung.Ba bình phong quang ảnh bắt đầu rung động, cứ như sẽ tan đi vào bất cứ lúcnào."

Vận mệnh đang đợi ta"Thủy Thụ gật gật đầu với Liễu Bình rồi nói: "Ta đi đây, nhớ tới tìm ta."

"Được –– Đúng rồi, cần đến khế ước không?"

Liễu Bình nói.Thủy Thụ lắc đầu nói: "Ta đã không còn sức lực để xây dựng thêm khế ước nàonữa, chỉ có thể hy vọng người giữ lời."."

Yên tâm, ngươi là chiến hữu của ta, ta nhất định sẽ tìm được ngươi."

Liễu Bình nói.Thủy Thụ hơi mỉm cười, sau đó nắm lấy con mắt kia rồi đi vào quang ảnh thứba nọ.Chỉ một thoáng.Ba quang ảnh cùng biến mất.- - Nàng đi rồi.Liễu Bình lui về phía sau vài bước rồi ngồi xuống giường.Có thêm một chiến hữu.Hơn nữa là một chiến hữu tiêu chuẩn cao biết rành về sức mạnh Kỳ Quỷ.Hơn nữa nàng ta trực tiếp chuyển thể vào hoàng tộc.Thật là một trợ lực cực mạnh, nhất định sẽ có tác dụng tích cực đối với hànhđộng kế tiếp của mình.Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nhìn lại ngọn lửa trong tay mình.Chỉ thấy Thủy, Phong, Địa biến thành hào quang đã hội tụ cả vào trong ngọnlửa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất hiện: "Nghi thức đánh thức KỳQuỷ bắt đầu tiến vào giai đoạn chính thức."

"Bổn giao diện thao tác anh linh và Địa, Thủy, Hỏa, Phong tuyên bố nhiệm vụkết hợp:""Dòng nước của ban sơ."

"Nhiệm vụ thuyết minh: Thế giới này mất đi rất nhiều truyền thừa trong nhữngtrận chinh chiến liên tục, người cần dựa vào chính mình để bổ sung xong tất cảtri thức thất truyền, khiến nó trở thành hệ thống hoàn chỉnh lần nữa."

"-- Thủy uyên (Vực nước) vô tận, tỷ như tri thức."

"Nhiệm vụ Song hành: Ngọn lửa hủy diệt."

"Thuyết minh nhiệm vụ: Tàn sát đi, giết sạch những tà giáo đồ đó, sức mạnhcủa bốn nguyên tố sẽ trưởng thành cùng quá trình giết chóc của ngươi."

"-- Lửa hủy diệt vạn vật, châm lên ánh hào quang."

Liễu Bình yên lặng xem xong.Trước mắt có hai nhiệm vụ, sau khi hắn đạt được địa vị nhất định mới tiện làmđược nhiệm vụ của Thủy.Nếu không hắn còn không biết những truyền thừa bị đứt gãy đó là cái gì thì làmsao bổ sung được chúng chứ?

Nhiệm vụ Hỏa thì dễ rồi.Giết là được.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, bắt đầu lẳng lặng suy tư nên làmthế nào để hoàn thành hai nhiệm vụ này.Bỗng nhiên.Một tiếng đập cửa dồn dập vang lên."

Ai đó?"

Liễu Bình hỏi."

Tiểu sư thúc, chưởng môn triệu kiến, lệnh cho ngài lập tức đến đại điện!"

Ngoài cửa có người nói.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Đêm đã khuya.Hiện giờ đã là giờ Tý, tại sao lại đột nhiên triệu kiến hắn chứ?

Hắn đứng dậy cấttrang sách đi, sau đó cột trường đao do môn phái chế tạo lên bên hông, hắn cẩnthận suy nghĩ, sau đó trực tiếp đeo găng tay lên rồi mới mở cửa.Đệ tử ngoài của thi lễ với hắn, nói: "Các trưởng lão đều đã đi qua, tiểu sư thúc,mời!"

Liễu Bình gật gật đầu, vội vàng đi theo đối phương vào đại điện.Chỉ thấy bên trong đại điện, quả nhiên các vị trưởng lão và chưởng môn đều đãhội tụ đầy đủ."

Sư phụ."

Liễu Bình ôm quyền nói."

Ừ, lại đây."

Chưởng môn gật đầu và nói với hắn.Liễu Bình lập tức đi qua đứng bên cạnh ông ta.Chưởng môn nhìn chung quanh, mang vẻ mặt nghiêm túc và nói: "Được rồi,người đã đến đông đủ, hiện tại ta tuyên bố một tin tức vừa thu được."

Ô ấ ấ ầ ấ ề ếÔng ta lấy ra một tờ giấy, thì thầm nói: "Rất nhiều yếu tà lẻn vào hoàng cung, ýđồ ám sát đương kim Thánh Thượng."

Mọi người ồn ào nhốn náo lên."

Yên lặng!"

Chưởng môn quát chói tại một tiếng.Mọi người lập tức an tĩnh lại.Chưởng môn nói: "Võ công của Thánh Thượng không yếu, bên cạnh còn có caothủ các phải bảo hộ, tất nhiên những yêu tà đó đã đền tội, Thánh Thượng bịthương khá nặng, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng."

"May mắn!

May mắn!

Bằng không thiên hạ sẽ hoàn toàn rối loạn."

Một trưởng lão liên tục nói.Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.Chưởng môn gật gật đầu, mang vẻ mặt trang trọng mà nói: "Nhưng có mộtchuyện không ổn."

"Chuyện gì?"

Một trưởng lão khác hỏi."

Hoàng Thượng vẫn chưa có huyết mạch kéo dài, Hoàng Hậu nương nương thậtvất vả mới mang thai mười tháng, vào khoảnh khắc sắp sinh hôm nay lại bị yêutà va chạm, bị trọng thương mà chết --""Vào lúc lâm chung, người đã thành công sinh ra một nữ anh."

"Nếu như Hoàng Thượng có việc gì không tiện nói ra, nữ anh kia chính làtruyền nhân cuối cùng của hoàng thất."

"Hiện giờ tất cả môn phái đều đến kinh thành bảo vệ huyết mạch cuối cùng củahoàng thất này."

"Bách Linh Quan chúng ta chính là đại phái một phương, tất nhiên cũng phải điđầu."

"Truyền mệnh lệnh của ta --""Tả Hữu hộ pháp trưởng lão, mỗi người lựa chọn mười tên đệ tử, theo ta cùngvào kinh, lập tức lên đường!"

Hai vị trưởng lão cùng đáp: "Tuân lệnh!"

"Các vị trưởng lão khác phải giữ cảnh giác tuyệt đối, bảo vệ son môn cho tốt,không được để xảy ra sai lầm gì."

"Tuân lệnh!"

Chúng trưởng lão đáp.Chưởng môn phất tay nói: "Được rồi, đều tan đi, ai theo ta vào kinh thì lập tứcđi chuẩn bị, sau canh ba sẽ xuất phát."

Mọi người ồn ào tan đi.ầ ề ễLúc này chưởng môn xoay đầu nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Con đi với ta."

Liễu Bình đã ngây người, lúc này nghe phân phó thì vội đáp lại: "A, được!"

"Sao con lại mất hồn mất vía như vậy?

Đi chuẩn bị đi!"

Chưởng môn nhíu mày nói."

Thưa vâng."

Liễu Bình rời khỏi đại điện, nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình.Vận mệnh...

Vận mệnh thật sự không thể nắm bắt.Huyết mạch của hoàng thất vốn đã ít ỏi, hoàng đế cũng không có mấy vị phitần.Mà xét theo xác suất thì hình ảnh vận mệnh hiện ra kia nhất định chính làHoàng Hậu.Hắn và Thủy Thụ cho rằng cơ duyên mà pháp tắc Vận Mệnh ban cho sẽ làmThủy Thụ lấy thân phận nữ tử đã chết kia để sống lại.Suy đoán này rất hợp lý, nhưng lại sai rồi.- - Cuối cùng nữ tử hoàng tộc kia vẫntắt thờ.Rất có khả năng Thủy Thụ sẽ trở thành huyết mạch cuối cùng của hoàng thất,thành cô nhi kia!

Vậy còn kề vai chiến đấu như thế nào?

Mà nói đi thì phải nóilại -- Hắn chưa từng chăm trẻ con bao giờ cả! !!-------Chương 609: Tượng thầnCuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa.Tia chớp xẹt qua màn đêm, chiếu sáng con đường nhỏ lầy lội trơn trượt trên sonđạo này.Một đội người đang cưỡi ngựa lao nhanh trong mưa rền gió dữ.Bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: "Chưởng môn, phía trước có một ngôimiếu!"

"Đi tránh mưa đi."

"Tuân lệnh!"

Đội ngũ tăng nhanh tốc độ, lập tức hăng hái lao nhanh đến ngôi miếu phíatrước.Một trưởng lão cười nói: "Ta nhớ được nơi này, trong phạm vi năm trăm dặmchỉ có ngôi miếu này -- Chờ đi tiếp về phía trước, leo qua hai ngọn núi, lướt quaTứ thanh hà thì sẽ tới gần kinh thành."

"Tối nay nghỉ tạm tại đây đi."

Chưởng môn nói.Mọi người mừng rỡ.Vất vả bôn ba cả ngày, lại gặp mưa to, họ hận không thể lập tức tìm một nơi khômát thoải mái ăn ngủ nghỉ ngơi.Ngựa đã được cột chắc, mọi người cầm đuốc vào miếu.Chỉ thấy miếu này tuy hơi hoang phế, phủ một lớp bụi thật dày, nhưng dù saocũng ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, mang theo một bầu không khí an bình tĩnhlặng.Các dụng cụ trong miếu sớm đã bị tàn phá, chỉ có tượng thần được cung phụngở giữa đại điện là còn lành lặn không tổn hao gì.Đó là một pho tượng thần linh toàn thân màu đỏ thẫm, nó nhắm mắt lại, đôi taynắm lấy một mộc trường, trên mộc trường vờn quanh ánh lửa cháy.Liễu Bình nhìn thoáng qua tượng thần, cười hỏi: "Sư phụ, đây là thần linh nàovậy?"

"Hỏa thần Chúc Dung."

Chưởng môn thuận miệng đáp lại một câu."

À, tượng thần này khắc nhìn sinh động như thật."

Liễu Bình tán thưởng.Ở trước mắt hắn, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Tà vật: Kẻgặm nhắm trong im lặng."

ể ố ể ể"Tà vật chân thật, ký sinh thể tuyệt đối không thể so sánh, còn có thể ngụy trangthành bất cứ vật thể nào, thực hiện ngụy trang vào mọi lúc nhằm đi săn, cực kỳkhó phát hiện."

Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Phải nghĩ ra cách để làm con quái vật này lộ ra dấuvết.Nhưng không thể để lộ ra chuyện hắn xuyên qua."

Kiến Văn Như Danh"dùng tốt như vậy, lỡ như bị bọn quái vật biết được thì về sau sẽ trốn tránh hắn,vậy còn hoàn thành nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt như thế nào nữa?

Đổi một cáchnói khác.Nếu người chung quanh đều biết hắn có thể nhận ra quái vật, vậy kết cục duynhất của hắn chính là -- Làm một công cụ.Liễu Bình yên lặng cân nhắc.Chúng đệ tử bước vào miếu, vội vàng sắp xếp hành lý và nhóm lửa.Hai vị trưởng lão hộ pháp lần lượt mang theo mấy người, đi một vòng quanhmiếu thờ, kiểm tra tình hình chung quanh.Chưởng môn đi đến cửa miếu một mình, nhìn mưa gió bên ngoài rồi bỗng gọi:"Liễu Bình."

"Đệ tử ở đây."

Liễu Bình tiến lên và đáp."

Con là đệ tử thân truyền của ta -- Lần này đi đến kinh thành, mặc kệ con cómuốn hay không thì cũng đại diện cho thể diện của tông môn chúng ta, vi sư cómột nổi lo, muốn nói cho con nghe trước."

Chưởng môn nói."

Sư phụ, xin người cứ nói."

Liễu Bình nói."

Người tập võ chúng ta gặp mặt thì nhất định sẽ luận bàn một vài trận, đây làchuyện mà tất cả các môn phái đều cam chịu."

Chưởng môn nhìn hắn và nói: "Sau khi đến kinh thành, đệ tử ưu tú của các môncác phái khác nhất định sẽ tranh tài đấu pháp với con, vi sư hy vọng con đừngchán ngán thất vọng."

Liễu Bình ngạc nhiên nói: "Sư phụ, cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao người biếtcon đánh không thắng người khác?"

Chưởng môn nói: "Thời gian con nhập môn quá ngắn, khuyết thiếu kinh nghiệmđánh nhau với người khác."

Liễu Bình ngơ ngẩn.Chưởng môn thở dài nói: "Những tà giáo đồ vây thành lần trước đa phần là thônphu lưu dân ngu muội, vốn cũng không hiểu kỹ xảo và sức mạnh, chẳng qua bởiể ế ểvì đạt được sức mạnh của quái vật nên mới có thể giết chóc bình dân, con có thểchiến thắng bọn chúng cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà --""Đệ tử của các môn các phái, chỉ cần là người được dẫn đến kinh thành thìkhông ai không phải là dạng người trăm dặm mới tìm được một, có kinhnghiệm chiến đấu phong phú, mà thời gian con nhập môn ngắn ngủi, chỉ khôngđến nửa tháng."

"Các loại kỹ xảo chiến đấu của con còn chưa trải qua thời gian tôi luyện...

Nếuthật sự đánh không thắng thì thôi."

Liễu Bình ôm quyền nói: "Vâng, cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ."

Lúc này ngoài cửa miếu lại truyền đến một tiếng vó ngựa.Sớm đã có trưởng lão mang người đón đầu và quát: "Người tới là ai!"

Một giọng nói vang lên từ mưa gió: "Ma Son Tông, Triệu Tử Tiêu tới!"

Chưởng môn giật mình, lớn tiếng đáp lại: "Thì ra là Triệu tông chủ của Ma SonTông, mau mời vào tránh mưa."

Chỉ chốc lát sau.Lại một đám người tiến vào miếu thờ Chúc Dung.Một lão giả gầy gò cầm đầu cười lớn đi tới, ôm quyền nói: "Lý chưởng mônBách Linh Quan, đã thật lâu chúng ta chưa gặp lại."

Chưởng môn ôm quyền nói: "Từ sau khi Thành Châu bị tà giáo đồ diệt, đườngđi bị chia cắt thì đã quá lâu chưa gặp mặt."

Triệu tông chủ kéo một thanh niên phía sau lên rồi nói: "Còn không ra mắtchưởng môn Bách Linh Quan?"

Thanh niên kia ôm quyền nói: "Thủ tịch đại đệ tử của Ma Son Tông, TrươngBình Hà ra mắt Lý chưởng môn."

Chưởng môn nhìn thoáng qua Liễu Bình.Liễu Bình cũng tiến lên đáp lễ, báo tên tuổi ra.Triệu tông chủ nhìn hắn, cười nói: "Đạo pháp của Hoán Linh thâm thuý nhưhải, mấy chục năm rồi vẫn khó có người lĩnh ngộ ra một chiều nửa thức, rốtcuộc cũng tìm được truyền nhân rồi sao?"

Khó luyện?

Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chưởng môn, chỉ thấy da mặt ôngta giật giật, lạnh nhạt nói: "Lão phu luôn lười thu đồ đệ, gần đây mới động ýniệm -- Đừng nói chuyện phiếm nữa, từ biệt mấy chục năm, không biết côngpháp của ngươi có tiến bộ hay không, chúng ta tới đánh một trận xem sao?"

"Ha ha ha, được!"

Triệu Tông chủ vui vẻ đáp ứng."

Từ từ đã!"

Chỉ thấy mấy vị trưởng lão hai phái cùng lên tiếng.ắ ếMột trưởng lão Ma Son Tông chắp tay nói: "Trời đang mưa to gió lớn, nếu haivị chưởng môn giao thủ tại đây, miếu này sẽ bị hủy đi, mọi người đều không cóchỗ để tránh mưa."

Một trưởng lão Bách Linh Quan ôm quyền nói: "Vị trí hẻo lánh, lại sợ gặp phảiyêu tà nhìn trộm, nếu hai vị muốn giao thủ thì sao không chờ tới kinh thành rồinói sau?"

Hai vị chưởng môn nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.Đây là tình hình thực tế."

Không bằng đệ tử thân truyền của người và ta so chiêu trước?"

Triệu Tông chủ kiến nghị.Chưởng môn liếc nhìn Liễu Bình một cái, trong mắt có chút sầu lo.Liễu Bình ôm quyền nói: "Sư phụ, ta mới học đao pháp không lâu, hiện giờ cònkhông chế chiêu thức không được tốt lắm ––".Chưởng môn gật gật đầu, đang muốn thay Liễu Bình từ chối thì lại nghe hắntiếp tục nói: "Đúng lúc mượn cơ hội nà để tôi luyện chiêu thức một chút."

Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Son Tông đối diện cười nói: "Có gì khôngthể?

Ta lớn hon ngươi bảy tám tuổi, vậy để ngươi ra chiêu trước thì tốt hơn."

"Đa tạ chiếu cố!"

Liễu Bình ôm quyền nói.Giữa đại điện nhanh chóng được dành ra một mảnh đất trống.Chúng trưởng lão, đệ tử bỏ chuyện đang làm xuống, đều vây lại đây quan sát.Những chuyện như luận bàn này giống như văn nhân ngồi luận, là chứng minhthực tiễn võ học.Chiến đấu có thể thúc đẩy người ta tiến bộ trưởng thành, còn có thể nâng cao uythế của tông môn, lập danh cho bản thân, từ trước đến nay nó luôn là phươngthức giao lưu của các môn phái.Liễu Bình dẫn đầu bước vào sân, ôm quyền nói: "Trường sư huynh, mời."

Trương Bình Hà nói: "Mời."

-------Chương 610: Thu tay không đượcGiữa sân lập tức hoàn toàn an tĩnh lại.Liễu Bình thoáng bước lên trước, đấm thẳng một quyền vào mặt Trương BìnhHà.Thân thể Trương Bình Hà chợt lóe, đã đến phía sau Liễu Bình, đôi tay như trảonhư câu chộp đến giữa lưng hắn.Liễu Bình không quay đầu lại mà chỉ vung tay tung một cú chém ngang mangtheo lửa đỏ, đánh vào song trào của Trương Bình Hà.Ánh lửa nổ tung lên.Hai người đều lui một bước, sau đó cả hai cùng tiến lên, liên tục trao đổi bamươi chiêu.Liễu Bình khi thì ra quyền, khi thì đổi ra đao, trực tiếp xông lên công kích nhưmưa rền gió dữ, gần như không để lại chút đường sống nào."

Bang!"

Một tiếng động thanh thúy vang lên.Liễu Bình bị Trương Bình Hà đánh bay ra ngoài."

Quyền pháp của Liễu sư đệ thật tốt, nhưng trong lúc hành chiêu lại thu taykhông được."

Trương Bình Hà đứng tại chỗ, bình luận.Triệu tông chủ nhíu mày hỏi: "Lý chưởng môn, vì sao đồ đệ của người vẫn luôncường công?"

"Mới nhập môn mười lăm ngày."

Lý chưởng môn lạnh nhạt nói.Triệu tông chủ "À"một tiếng, mày cũng buông lỏng.- - Thì ra mới nhập môn không lâu, cho nênthu tay không được trong lúc chiến đấu, như thế cũng hợp tình hợp lý."

Xem ra lần luận bàn này là giúp đệ tử ngươi tiến bộ."

Triệu tông chủ nói."

Hy vọng vậy."

Lý chưởng môn nói.Lời này tất nhiên bị mọi người chung quanh nghe thấy rõ ràng.Trong lúc nhất thời, các đệ tử của Ma Sơn Tông đều hơi mất hứng thú, cảm thấyđại khái lần quan sát này sẽ biến thành chỉ giáo đơn phương.Giữa sân.ấ ễ ềChỉ thấy Liễu Bình lui về phía sau một bước, rút bột đao ra từ bên hông, cườinói: "Trường sư huynh, ta phải dùng đao."

Trương Bình Hà thấy hắn nói chuyện trịnh trọng như vậy thì lập tức hỏi: "LàHoán Linh đao pháp à?"

"Đúng vậy"Liễu Bình nói.Trương Bình Hà nghiêm túc lên, lấy một thanh trường kiếm ra và nói: "Đến đâyđi."

"Được."

Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Một luồng sát ý kinh người tỏa ra từ trên ngườiLiễu Bình, khiến cho Trương Bình Hà đứng ở đối diện hắn đột nhiên run lên.Đao động.Đạo theo người mà động.Tốc độ của Liễu Bình nhanh hơn mấy lần so với trước đó, không biết lúc nào đãtới gần người, nghênh diện chém một đao xuống Trương Bình Hà.Đao này bình bình đạm đạm, nhưng lại phong kín tất cả các lối thoát.Thiên địa chỉ còn đao này.Vì sao đao pháp như vậy lại được chém ra từ tay một thiếu niên mười lăm mườisáu tuổi kia chứ!

Chỉ thấy ngọn lửa vô biên hiện ra từ hư không, rào rạt rào vềrồi bám vào trường đao, ngưng tụ thành thần thú kỳ lân cao đến tận trời.Trong đầu Trương Bình Hà trống rỗng.- - Trốn không thoát.Sẽ chết, mình sẽ chết dưới đao này.Một tiếng hét to vang lên: "Lui!"

Chỉ thấy Triệu tông chủ cách không trảo một cái, lập tức kéo Trương Bình Hà rakhỏi lưỡi đao kia.Mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.Đao này thật sự đáng sợ, quả thực làm người ta không thể né tránh.Càng làm người ta giật mình chính là, nguyên tố Hỏa cứ như hóa điên, toàn lựchiện hóa ra con kỳ lân cao mấy thước, cứ như muốn giết sạch tất cả mọi người ởđây."

Liễu Bình, thu đao!"

Lý chưởng môn quát.Mặt Liễu Bình toàn là mồ hôi, hắn tuyệt vọng hét lớn: "Sư phụ, ta thu khôngđược ——".Một đao chém ra.ễHoán Linh đao pháp, Kỳ Lân Trảm!

Đạo này hội tụ toàn lực của Liễu Bình vàtoàn lực của "Sơ châm"thuộc về Hỏa chi Pháp Tắc.Chỉ thấy kỳ lân lửa nóng bỏng kia bay ra từ thanh đao, lập tức nhào về hướngtượng thần nằm ở giữa miếu thờ.Tượng thần bỗng giật mình.Kể từ khi tà giáo buông xuống tới nay.Trải qua mấy trăm năm, những thứ yêu ta luôn có thể thi triển ra đủ loại thủđoạn, hoặc là mê hoặc người ta gia nhập tà giáo, hoặc là âm thầm ám sát cườnggiả, hoặc là ký sinh trên người kẻ tu võ.Kinh nghiệm mang theo vô số máu và nước mắt đều làm nhân loại dè chừng vàsợ hãi vô cùng.Cho nên.Lúc Liễu Bình thi triển ra Kỳ Lân Trảm, bởi vì không khống chế được chiêuthức, cho nên Hỏa Kỳ Lân nhào về hướng tòa tượng thần Chúc Dung được cungphụng ở giữa ngôi miếu nát này.Đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, tượng thần nhịn không được giật mình.Chính là lần này -- Giữa đại điện, Lý chưởng môn, Triệu Tông môn và cả nămvị trưởng lão của hai môn phái biến mất khỏi vị trí cũ.Bọn họ vây quanh tượng thần Chúc Dung, rút kinh khí ra rồi cùng quát to:"Sát!"

Dưới màn đêm.Cả ngôi miếu ầm ầm nổ tung, lửa và hàn băng hóa thành từng sợi quang ảnhbay loạn trong mưa rào phất phới như tinh vũ.Liễu Bình thuận theo gió lui về phía sau, híp mắt lại.Hắn thấy quái vật khổng lồ kia bị hai vị chưởng môn và năm vị trưởng lão toànlực vây công, bị đánh trở tay không kịp.Rất tốt.Cứ đánh tiếp như vậy thì chắc chắn tà vật kia phải chết.Điều duy nhất phải lo lắng chính là -- Vì sao nó lại ôm cây đợi thỏ tại đây?

LiễuBình quay đầu, lần lượt quét qua núi rừng, vác núi, khe suối, sườn núi đá trongbóng đêm.Bỗng nhiên.Trong một mảnh rừng trúc, những hàng chữ nhỏ chi chít lặng yên nổi ra: "Kẻ ẩnnúp Tà Cốt."

"Kẻ ẩn núp Tà Cốt."

Thì ra là có mai phục, một khi tấn công trong miếu thành công, Nhân tộc bịđánh tan thì rừng trúc bên ngoài sẽ phát động đợt đánh bất ngờ, tiêu diệt hết tấtcả mọi người.Thân thể Liễu Bình giãn ra, tất cả lửa trên trường đao trong tay đã hoàn toàn tắtlụi.Trường đao trở lại vào vỏ.Cả người hắn hòa vào màn mưa đêm, im hơi lặng tiếng theo gió mà bay vàorừng trúc.Đông!

Hắn dừng lại trước rừng trúc, rút trường đao ra rồi nhẹ nhàng run lên.Chỉ thấy một ngọn lửa nhảy ra từ mũi đao."

Có thể giúp ta che lấp một chút không?

Ta muốn tận lực giữ lại thực lực,không muốn để người khác biết thực lực của một tiểu tử mới mười lăm tuổi lạicao đến mức này, dù sao ta vừa vào môn phái mà thôi."

Liễu Bình nói.Ngọn lửa kia nhảy nhảy.Oanh ––-------Chương 611: Nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt tiến triển thuận lợiNoi xa.Trong miếu thờ truyền đến tiếng nổ vang kịch, ánh lửa xông lên tận trời, chiếurọi trời đêm trong trận mưa rào.Cảnh tượng lập tức hỗn loạn tới cực điểm, chúng đệ tử còn lo chưa xong thânmình, tiểu chuẩn cao một chút thì vội vàng xông lên vây quanh miếu thờ, chuẩnbị tham dự tiến công vào bất cứ lúc nào.Ánh lửa tuôn trào không ngừng nổ tung lóng lánh, liên tục sáng rồi tắt, chiếu rọira bóng dáng dữ tợn của con quái vật.Các cao thủ bay nhảy qua lại, thỉnh thoảng thả ra từng đòn sát chiêu.Tà vật gào rống, muốn lẻn vào hắc ám lần nữa, nhưng không còn cơ hội.Mọi người vây quanh miếu thờ, giơ cây đuốc lên cao.Mọi người đều tập trung chú ý lên người tà vật, vì thế không có ai để ý tới tìnhhình phía Liễu Bình."

Làm tuyệt lắm."

Liễu Bình khen một tiếng, sau đó thu đao đi vào rừng trúc.Gió táp mưa sa.Núi rừng như sóng cả.Liễu Bình vừa đi trong rừng trúc vừa nói: "Tới đây, nếu các ngươi muốn chơiphục kích, vậy chúng ta sẽ chơi thỏa thích một hồi, thế nào?"

Tiếng tất tất tác tác thổi tới theo làn gió.Đám tà vật bắt đầu hành động.Liễu Bình cười cười, thân thể chợt lóe, sau đó hoàn toàn đi vào rừng rậm rồibiến mất dưới bóng đêm giăng đầy.Đám tà vật xao động một hồi, tứ tán ra để tìm kiếm tung tích của Liễu Bình.Một giây.Hai giây.Ba giây.- - Chừng mấy chục giây sau.Liễu Bình đứng sâu trong rừng trúc, trường đao trong tay đâm vào đầu một tàvật.Thân đao chấn động, đầu tà vật lập tức nổ tung.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệttiến triển thuận lợi."

ố"Tà vật tử vong thì sẽ bị ngọn lửa đốt cháy, hóa thành sức mạnh của Hỏa chiPháp Tắc."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, thở dài nói: "Rất ít gặp được đối thủ có thểđánh bình thường một trận, cảm giác này thật là tuyệt vời."

Ở dưới chân hắn, tất cả quái vật đã bị chém đứt đầu, ngã trên mặt đất, thi thểkhông đầu ào ạt chảy xuôi máu loãng.Ánh lửa trôi nổi bất động ở mũi đao, như ngọn đuốc trong đêm, như một conmắt nhìn chăm chú vào Liễu Bình."

Thiêu sạch thi thể đi, đừng để người ta phát hiện, có thể làm được không?"

Liễu Bình dặn dò.Ánh lửa nhảy nhảy."

Tốt, vất vả rồi."

Liễu Bình thu đao, xoay người đi ra bên ngoài rừng trúc.Ở phía sau hắn, dưới lòng đất trào ra một ngọn lửa hồng liên không có bất cứdao động sức mạnh nào, nó bao lấy tất cả quái vật rồi dần dần hòa tan hầu nhưkhông còn.Tất cả mọi chuyện như chưa bao giờ phát sinh.Cùng lúc đó.Trước miếu thờ.Tà vật giả mạo thành tượng thần Chúc Dung ầm ầm ngã xuống đất.Lý chưởng môn nắm đao, cắt lấy thủ cấp con quái vật, cẩn thận nghiêm trangmà nói: "Đây là một loại tà vật rất ít thấy, đã từng ***** rất nhiều người củachúng ta."

"Ha ha ha!

Nghe nói thứ này giỏi về ngụy trang, rất hiếm gặp, giết được con nàothì hay con đó, thật là may mắn!

May mắn!"

Triệu tông chủ chống lên một cây côn sắt, cười to nói.Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương đôi chút, lúc này đang nghỉ ngơichỉnh đốn, kiểm kê số người ngay tại chỗ."

Không thấy Liễu Bình đâu!"

Trương Bình Hà đột nhiên kêu lên.Vẻ mặt Lý chưởng môn lập tức đanh lại, đột nhiên đứng lên, đang muốn mởmiệng nói chuyện thì nghe một giọng nói truyền đến từ màn mưa xa xa: "Ai nóikhông thấy ta đâu."

Là Liễu Bình.Hắn khập khiễng đi đến trước mặt mọi người, cười khổ nói: "Sư tôn, con thật sựkhông khống chế được chiều kia, xin người trách phạt."

Mọi người im lặng, sau đó đột nhiên cùng cười ha ha lên.ỗ ỗ ắTriệu tông chủ đi lên trước vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: "Không ai sẽ trách phạtngươi, lần này may mà ngươi liều đánh liều đâm, dùng một chiều đánh vỡ hìnhdạng của con quái vật kia, nếu không kết cục của chúng ta đều không ổn."

Lý chưởng môn liếc nhìn hắn một cái, thấy trên người hắn không có vết thươnggì thì lập tức giận dữ nói: "Trên đường đi tới tiếp theo, mỗi ngày con phải luyệnKỳ Lân Trảm một trăm lần cho ta."

"A!

Vậy quá nhiều, sư phụ!"

Liễu Bình nói với vẻ mặt đau khổ."

Lần này là con may mắn, nếu lần sau không cẩn thận làm bị thương người mộtnhà thì ta xem con phải giải thích thể nào, một trăm lần –– nhớ kỹ chưa?"

"...

Vâng."

Miếu thờ tuy đã bị hủy diệt, nhưng còn hơn một nửa diện tích vẫn có thể tránhmưa.Mọi người cũng không luận bàn gì nữa mà vội vàng nhóm lửa nấu cơm, ănxong thì sắp xếp người tuần tra, luân phiên nghỉ ngơi.Một đêm im lặng trôi qua.Ngày mới vừa sáng lên thì hai vị chưởng giáo lập tức hạ lệnh cho lên đường.Mọi người nhanh chóng thu dọn, không bao lâu sau đã lên ngựa rồi chạy vộihướng tới kinh thành.Sau khi bọn họ rời khỏi.Lại qua hai canh giờ.Một con rắn khổng lồ thò đầu ra từ phía dưới miếu thờ, thè lưỡi ra tìm kiếm mọinơi."

Phục kích thất bại."

"...

Kỳ quái, rõ ràng đã an bài một đội phụ trách phục kích, tại sao không có dấuvết chiến đấu của chúng chứ?"

Con rắn lớn trườn về phía rừng trúc.Nó bỗng phát hiện một dấu chân, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Dấuchân kia như bị lửa nóng thiếu chảy mất, trong nháy mắt đã lõm xuống, nhìnkhông ra dáng vẻ ban đầu nữa.Con rắn lớn trầm mặc một giây, thấp giọng mà nói: "Pháp tắc đáng chết."

Nó quay thân thể lại, nhanh chóng lui về miếu thờ, chui vào lòng đất rồi biếnmất không thấy đâu nữa.Mấy ngày sau.Kinh thành.Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Sơn Tông mang theo Liễu Bình, đang gặpmặt các đệ tử trung tâm của mấy tống khác."

Hân hạnh gặp mặt, tại hạ là Trương Bình Hà."

"Vị này chính là ——""Tại hạ là đệ tử của chưởng môn Bách Linh Quan, Liễu Bình."

"À, rất tốt, đã sớm nghe đến đại danh của quyền cước Ma Sơn Tông, và đaopháp của Bách Linh Quan cũng rất vang dội, không bằng chúng ta luận bàn mộttrận?"

"Ha ha, tới, luận bàn với Trương Bình Hà ta thì được, không cần đánh với Liễusư đệ."

"Vì sao?"

"Hắn mới nhập môn không lâu, còn thu chiều không được, mấy ngày trướcdùng một chiêu đã gọi ra Hỏa Kỳ Lân, thiếu cho tà vật ẩn núp trong miếu thờxuất hiện, nếu ta không được sư phụ cứu thì cũng bị thiêu chết ngay đườngtrường rồi."

"Ngươi thu chiều không được thật sao?"

Có người hỏi."

Hổ thẹn, hổ thẹn, thường xuyên ra chiều quá mãnh liệt, sư phụ giao tráchnhiệm cho ta khổ luyện đao pháp, để tránh tăng thêm thương vong."

Liễu Bình sợ mọi người không tin, vội rút đao ra khỏi vỏ -- Oanh! !!

Ngọn lửatrực tiếp nổ vang ầm ầm, gần như muốn đốt trụi bàn ghế chung quanh."

Thu tay lại –– mau thu tay lại!"

Mọi người liên tục kêu lên.Liễu Bình đành đưa đao vào vỏ.Chỉ một thoáng, tất cả dị tượng đều đã biến mất.Lúc này mọi người mới thở phào một cái, cũng tin cách nói của hắn.- - Vớithiên tự như vậy thì con mẹ nó ai đánh với hắn chứ.Chết cũng không biết chết như thế nào, oan uổng biết bao nhiêu!-------Chương 612: Sư phụ, con đã trở vềCó một người nói: "À –– ta biết người, nghe nói bằng hữu của người bị quái vậtký sinh, người lập tức dùng một đao *****."

Một người khác nói: "Xem ra lúc ấy là cảm xúc kích động, hơn nữa thu chiềukhông được -- Vậy cũng có thể lý giải."

Lại có một người nói: "Ai, cố gắng luyện tập đi, đao pháp nhất phải các ngươiquá mãnh liệt, nếu thu chiều không được thì không thể tùy tiện luận bàn vớingười khác."

"Đúng vậy, tại hạ nhớ kỹ."

Liễu Bình thành tâm thành ý chắp tay nói với mọi người."

Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, Trương Bình Hà tới đánh với ta mộttrận đi."

"Có gì không thế?"

Mọi người tránh ra, để dành chỗ cho hai người.Liễu Bình nhàn nhã ngồi một bên, miệng nhai đường, híp mắt quan sát cuộcchiến.Kinh thành.Tụ Phúc Lâu.Bên trong Tụ Phúc Lâu trống rỗng, ghế lô nhà tọa bao quanh một đài cao, ngàyxưa dùng để hát tuồng kể chuyện, hiện giờ lại là lôi đài tạm thời để người tập võtụ tập.Trên đài có một nam một nữ vừa giao thủ xong, cả hai đều ôm quyền lui về phíasau."

Kim Phong Trào của các hạ thật sự uy lực bất phàm, đa tạ thủ hạ lưu tình!"

Nữ tử thu kiếm lại rồi nói."

Quá khen, Thu Thủy kiếm pháp của quý phái danh bất hư truyền!"

Nam tử nói.Nữ tử thở dài: "Đáng tiếc Thu Thủy kiếm pháp của phái ta đã thất truyền bathức sau cùng, nếu không ta có thể dùng thêm ba chiều, vậy thì không biết trướcđược thắng bại của cuộc luận bàn này rồi."

"Đúng là như thế, ta từng thấy sách cổ có ghi, ba chiều sau của Thu Thủy kiếmpháp có thể khiến thiên hà rơi xuống, hóa thành kiếm chiều nguyên tố hàn băng,rất đồ sộ, đáng tiếc đã thất truyền trong chiến hóa."

Nam tử cũng tiếc nuối nói.Hai người yên lặng đi xuống lôi đài.ễ ồ ắ ắ ồ ấLiễu Bình ngồi ở vị trí trong góc, nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ: "Lấychân ý của bộ kiếm pháp này thì tất cả kiếm chiếu của nó đều đang làm nên sứclực cho ba thức cuối cùng, thẳng đến toàn bộ nguyên tố giáng xuống, vậy có thểkết nối với nhau, cùng nở rộ quang hoa."

"Hẳn là ba chiều như vậy...".Hắn vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chấm chấm vẽ vẽ ở dưới cái bàn.Giây lát sau.Triệu Bình Hà bỗng đi tới, vỗ bả vai hắn và nói: "Liễu lão đệ, có người nhấtđịnh muốn giao thủ với người, chúng ta khuyên thể nào cũng không nghe."

Liễu Bình thu ngón tay lại, giương mắt nhìn lên.Chỉ thấy một tên béo ôm đại đao trong ngực, đi thẳng một mạch đến đây, lớntiếng reo lên: "Cái gì mà gọi là thu chiều không được?

Ta không tin, có bản lĩnhthì đánh với ta này."

Liễu Bình đứng lên, ôm quyền nói: "Tại hạ là Liễu Bình của Bách Linh Quan,các hạ là?"

"Cuồng Đao Môn, Quách Trùng!"

Tên béo nói.Mọi người đều vây đến, khuyên vài câu, nhưng vẫn không có kết quả.Liễu Bình cười cười, nói: "Kỳ Lân Trảm của ta dùng ra thì thu không được,nhưng ta có một thức khác, tên là Phương Lai Nghi, có thể tùy ý trốn tránh xêdịch, nếu ngươi có thể đuổi kịp ta thì coi như người thắng, thế nào?"

"Được!"

Tên béo lập tức chấp nhận."

Ta ra chiều rồi thật sự thu không được, rất có thể sẽ làm tổn hại những thứtrong lâu, ngươi phải phụ trách đến tiền."

Liễu Bình nói."

Nói nhiều như vậy đâu giống người tập võ chúng ta."

Tên béo cười như không cười mà nói."

Ngươi đền tiền thì ta ra tay."

Liễu Bình kiến trì nói."

Được, tất cả tổn hại do ta đền bù!

Mau tới giao thủ với ta, xem ta phá giải đáppháp của Bách Linh Quan các ngươi như thế nào!"

Tên béo kêu lên."

Cung kính không bằng tuân mệnh."

Liễu Bình nói.Hai người bất người lên một cái rồi dừng lại trên lôi đài.ế ố ằ"Đến đây đi, ta muốn nhìn người thoát thân bằng cách nào!"

Tên béo bày ra thế xung kích, cứ như muốn lao lên bắt lấy Liễu Bình vào bất cứlúc nào.Liễu Bình nắm lấy trường đao rồi chậm rãi rút ra, cả người bỗng biến mất.Tên béo ngẩn ra.Chợt thấy toàn bộ lôi đài hóa thành biển lửa, một tiếng nổ lớn vang lên làmchấn vỡ toàn bộ đồ sứ trong tửu lầu."

Dùng tay mau, Liễu Bình!"

"Mau thu tay lại!"

Mọi người cùng kêu lên.Tên béo dùng một chút, cắn răng nói: "Cũng chỉ có như vậy, chờ ta ––"Câu nói của gã đột nhiên im bặt.Chỉ thấy một con hỏa phương thân thể chứng mấy chục mét chui ra từ hưkhông, mở to đôi mắt lửa cháy mãnh liệt, nhìn từ trên cao thẳng xuống tên béo.Toàn bộ tửu lầu đã bắt đầu bốc hỏa.Giọng nói của Liễu Bình đột nhiên vang lên từ bên trong hỏa phượng: "Tới bắtta đi -- Hơn nữa nhớ đến tiền cho tửu lầu, không được quyt nợ."

Oanh! !!

Hỏa phượng bay lên trời, xông lên đỉnh tửu lầu, phá ra một cái lỗ lớnrồi theo gió bay vút lên trên.Tên béo vừa muốn vợt người bay lên thì lại dùng động tác.- -Hỏa phượng kiabay lên bầu trời xanh, chỉ để lại một cái đuôi lửa thật dài.Kỹ năng như thế đã là vô cùng kì diệu, làm sao gã có thể đuổi kịp?

Trong tửulầu là một mảnh yên tĩnh.Chưởng quầy đột nhiên chạy ra, nói với giọng điệu như khóc nức nở: "Các vị,cứu hoả đi, cứu hoả!"

Mọi người như mới tỉnh từ cơn mộng, vội vàng triệu hoán Thủy trong ngũ hànhđể dập lửa.Vài tên thanh niên cầm đầu nhảy lên lôi đài, vây quanh tên béo và nói: "Vừa rồiđã nói trước, người phải đền bù tổn thất cho tửu lầu này!".Tên béo nhìn chung quanh, chỉ thấy gần như toàn bộ tửu lầu đã bị đốt cháy.Chân gà mềm nhũn cả ra, đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Không thu tay được tới mức nào...

Cũng không đến mức như vậy...

Triệu BìnhHà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Vừa rồi nếu là Kỳ Lân Trảm thì ngườiđã chết, đừng có nói nhảm, lấy tiền ra đây mau!"

Thành đông.Đạo quan Tường Vân.ễ ố ồLiễu Bình thu lại ngọn lửa Thải Phượng, sau đó lơ lững đáp xuống rồi đi vàoquan môn.Hai tên đệ tử tiến lên chào hỏi: "Tiểu sư thúc, ngài đã trở lại."

"Tiểu sư thúc, chưởng môn đang đợi ngài."

Liễu Bình gật đầu nói: "Được, vậy ta đi qua."

"Chờ một chút, tiểu sư thúc."

"Hả?"

"Khi nào ngại rảnh, có thể chỉ giáo cho chúng ta một chút không, quá trình cảmứng ngũ hành của chúng ta luôn xảy ra sự cố."

Liễu Bình nhìn vẻ mặt sùng bái của hai người, cười nói: "Được, chờ khi nàorảnh ta sẽ tới luận bàn với các ngươi."

Hai tên đệ tử hoảng sợ, liên tục nói: "Luận bàn thì không dám, ngài đúng mộtbên xem chúng ta là được rồi."

"Được, tốt."

Liễu Bình xoay người đi vào trong quan, đi dọc theo thạch lộ lướt qua mấy đạiđiện, thiên điện, lại qua một cái cầu, bước theo hành lang dài khúc chiết trênmặt hồ, cứ đi mãi đi mãi, đến khi đến được định hóng gió nằm giữa hồ."

Sư phụ, con đã trở về."

Liễu Bình ôm quyền hành lễ và nói.-------Chương 613: Thủy chi Pháp Tắc thức tỉnhTrong đình hóng gió, chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương đang bànbạc với vài vị trưởng lão, con này đã nói xong mọi chuyện, các trưởng lão đứnglên rời đi."

Liễu Bình, người lại đây ngồi."

Lý Càn Dương nói."

Thưa vâng."

Liễu Bình đi qua rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh sư phụ, rót một ly trà cho sựphụ trước, lại đổ một bát to cho mình rồi uống ùng ục ùng ục một hơi cạn sạch."

Gặp qua thanh niên tài tuấn các môn phái khác chưa?"

Lý Càn Dương nói."

Thưa rồi."

Liễu Bình nói."

Có luận bàn không?"

Lý Càn Dương quan tâm nói."

Trương Bình Hà nói ta đánh nhau không thu tay được, huống chi ta vừa rút đaora thì có lửa nổ lên, các vị ca ca tỷ tỷ vừa thấy tình hình này thì bảo ta ngồi mộtbên quan sát, không được lên đài."

Liễu Bình nói đúng sự thật.Lý Càn Dương cười ha hả.Một hồi sau, ông ta vỗ tay nói: "Từ ngày xưa ngũ hành suy sụp tới nay, thực lựcthông dụng chỉ còn phân chia ba giai tầng: Nhập lưu, cao thủ, tông sư."

"Lấy thiên phú cộng minh ngũ hành của con thì uy lực ngọn lửa kia đủ để tínhlà trên cùng của cao thủ, thậm chí có thể áp sát đến biên giới tông sư, nhưng conlại mới nhập môn không lâu, tâm pháp và chiêu thức chưa nhập lưu, chỉ có thểxem như người mới học, giống như đứa bé khống chế Hỏa Mã (con ngựa lửa),tất nhiên không ai dám luận bàn với con rồi."

Liễu Bình thở dài nói: "Mỗi ngày con đều luyện một trăm lần Kỳ Lân Trảm,hiện giờ đã có tiến bộ rất nhiều, nhưng nói ra mà bọn họ đều không tin."

"Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp luyện tới đâu rồi?"

Lý Càn Dương hỏi."

Phương Lai Nghi?

Con vừa dùng ra đã bay lên trời, nửa canh giờ mới đápxuống, các ca ca tỷ tỷ những môn phái khác đều thấy được."

Liễu Bình nói.Phương Lai Nghi.ấKhi dùng ra thức Hoán Linh đao pháp này sẽ lấy hình dạng hóa phượng hìnhthành từ lửa để bám vào sau lưng, tùy ý ngao du, qua lại như gió như lửa, cũngcó thể dùng nó đã thương người khác.Lý Càn Dương lại cười to một trận, lắc đầu nói: "Bọn họ dám luận bàn với conmới là lạ!"

Liễu Bình nghiêm mặt, ôm quyền nói: "Sư phụ, chuyện lần trước con nói, ngườicảm thấy thế nào?"

Lý Càn Dương nói: "Con muốn thay bằng hữu trọng chấn lưu phái, ta không cóý kiến, nhưng con tính làm thế nào?"

"Truyền thừa lại quyền pháp của bọn họ."

"Làm sao thu đồ đệ?"

"Lê dân bá tánh, người nào cũng có thể luyện quyền, thể thì người nào cũngcường thân kiện thể, không bệnh không đau, tự phát triển việc đồng áng, khôngsợ dã thú, gặp tà thì thối lui, không bị mê hoặc."

Lý Càn Dương trầm ngâm nói: "Các đại môn phái chúng ta nhất định phải xemtâm tính tài đức của đệ tử, qua ải hết mới dám trao cho võ học –– Làm vậy là vìsợ truyền sai người, ngược lại trở thành mối họa."

Liễu Bình nói: "Trong nhất mạch Quyền Thắng Môn, chỉ có Huyết Dũng Quyềnđược truyền lại, quyền này không có uy lực gì, chỉ có thể giúp cường thân kiệnthể."

Lý Càn Dương nói: "So với đặc biệt đi thu đồ đệ, chi bằng con làm như vậy,nếu như có thể phát dương quang đại nhất mạch Quyền Thắng Môn, hai ngườitạo phúc cho thiên hạ, đây là việc đại thiện."

"-- Con tự đi làm đi, nhu cầu về phương diện tiền tài nhân lực thì trực tiếp lấy ratừ trong quan."

Liễu Bình vui vẻ nói: "Đa tạ sư tôn!"

Lý Càn Dương cười nói: "Kể từ đây, người bạn tên là Từ Thắng kia của concũng có thể nhắm mắt dưới chín suối, không còn ai có thể nói con bạc tình quảnghĩa, điều này cũng là chuyện tốt đối với con, đối với môn phái."

Liễu Bình gật gật đầu, đứng dậy hành lễ rồi rời đi.Lý Càn Dương lại ngồi một hồi, trầm ngâm nói: "Việc này có tương lai, thanhdanh của Bách Linh Quan ta sẽ vang dội."

Liễu Bình tốn cả ngày để tìm được một nơi trong con phố phồn hoa.Cái này gọi là có tiền có thể sai được quỷ đẩy ma.Bách Linh Quan đứng sau chống lưng cho hắn, lại bỏ ra số tiền lớn, toàn bộ võquán nhanh chóng được thành lập.Liễu Bình đứng trong võ quán, cầm một cây bút trong tay, vẽ ra từng từng nhấtthức quyền hình của Huyết Dũng quyền pháp, lại đánh dấu phương pháp vậncông ở bên cạnh.ấRất nhanh.Cả bộ Huyết Dũng quyền pháp xuất hiện trên tường võ quán.Đệ tử Bách Linh Quan vẫn luôn đi theo hắn nói: "Tiểu sư thúc, võ quán này củangài vừa xây nên, chỉ sợ sẽ làm cả kinh thành náo loạn."

"Sao người lại cảm thấy vậy?"

Liễu Bình nói."

Võ công là tri thức cực kỳ quý giá, trước nay các môn các phái đều cực kỳ quýtrọng, chưa bao giờ công khai cho người thường tu tập như vậy."

Đệ tử kia nói.Liễu Bình nói: "Võ học cao đẳng quả thật không thể để người tâm tính kém học,nếu không nhất định sẽ làm hại một phương, nhưng Huyết Dũng quyền phápnày lại không sao."

Hắn đi đến cửa võ quán, viết xuống ba chữ "Quyền Thắng Môn"to trên biển hiệu.Rich he banh.v»"»í đo chi thắc Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hưkhông: "Ngươi đã bổ sung xong quyền pháp: Huyết Dũng, cũng tuyên dương nórộng rãi."

"Nhiệm vụ: Dòng nước của ban sơ bắt đầu đạt được tiến độ, sức mạnh Thủy chiPháp Tắc bắt đầu thức tỉnh."

"Thủy chi Pháp Tắc càng mạnh thì người càng mạnh, tương tự như Hỏa chiPháp Tắc."

"Chú ý: "Ngươi đạt được vật hiện hóa của Thủy chi Pháp Tắc."."

Xin hãy tiếp tục bổ sung tất cả tri thức và truyền thừa thất truyền, khiến nóhình thành lại hệ thống hoàn chỉnh, giáo hóa chúng sinh trong thiên hạ."

Liễu Bình bỗng cảm thấy trong ngực có thêm một vật.- - Hình như là một quyểnsách.-------Chương 614: Quyển sáchThủy chi Pháp Tắc?

Vật hiện hóa à?

Liễu Bình có chút kinh ngạc.Dù sao thì Hỏa chi Pháp Tắc cũng không hiện hóa ra bất cứ thứ gì, vì sao Thủychi Pháp Tắc có thể thực thể thành một vật chứ?

Lúc này có nhiều người, tấtnhiên không tiện lấy nó ra để nhìn kỹ.Liễu Bình đành làm bộ như không có việc gì xảy ra, tiếp đón đại đệ tử TrươngBình Hà của Ma Son Tông và các thanh niên tài tuần của những phái khác vàovõ quán để quan sát trọn bộ Huyết Dũng quyền pháp trên tường."

Đây là quyền pháp mà người bạn bị ký sinh kia của người để lại?"

Trương Bình Hà hỏi."

Đúng vậy, tông môn của hắn đã bị diệt, chỉ truyền lại bộ quyền này, ta thay hắnphát dương quang đại, để người trong thiên hạ đều có thể tu tập."

Liễu Bình nói."

Đây thật là sáng kiến khơi dòng, là chuyện tốt."

Trương Bình Hà khen.Các đệ tử môn phái khác cũng gật đầu phụ họa.Quyền pháp này không có uy lực gì, nhưng tu tập có thể cường thân kiện thể,rất thích hợp cho bình dân học.Chỉ thấy lục tục có người tiến vào võ quán để quan sát quyền pháp trên tường.Liễu Bình đứng trên đài cao, ôm quyền nói: "Chư vị, nếu có điểm nào khônghiểu về quyền pháp này, có thể hỏi ta vào bất cứ lúc nào, hoặc là hỏi đệ tử đồngmôn của Bách Linh Quan ta, tất cả được truyền thụ không có ràng buộc."

Vẻ mặt hắn bỗng đanh lại.Chỉ thấy trong đám người phía sau, có một hai người xuất hiện hàng chữ nhỏtrên đầu: "Tà vật ẩn núp."

-- Chúng lại có mặt ngay trong kinh thành, lui tới ngay trước mặt mình!

LiễuBình im hơi lặng tiếng ấn tay lên thanh đao.Phải làm sao để giết?

Nếu hắn trực tiếp nhào lên giết hai người này thì xongviệc phải giải thích thế nào?

Bọn quái vật biết hắn có thể nhìn thấu hành tungcủa chúng thì sẽ phản ứng như thế nào?

Hắn đang suy nghĩ, muốn tìm cơ hội đixuống tới gần hai người kia thì lại thấy thân thể chúng lóe lóe, đã ra khỏi cánhcổng võ quán, chẳng biết đi đâu.Liễu Bình âm thầm thở dài một tiếng, chỉ đành từ bỏ.Lúc này mọi người trong võ quán đã tiêu hóa xong những lời mà Liễu Bình nói."

Được!"

Có người rung lên một tiếng.Võ quán không thu phí dụng nào cả.Tin tức này từ từ lan truyền, dần dà, số người bước vào võ quán bắt đầu nhiềulên.Bách Linh Quan, Liễu Bình.- - Bắt đầu từ giờ khắc này, môn phái và tên củahắn dần được truyền bá trong kinh thành.Mà ảnh hưởng những chuyện này tạo thành là điều mà không ai có thể đoántrước được.Đêm.Đạo quan Tường Vân.Liễu Bình đi gặp chưởng môn sư phụ trước, hội báo tất cả những công việc lúcsáng, nghe vài tiếng dặn dò rồi mới trở lại chỗ ngủ của mình.Mãi đến lúc này, hắn mới có cơ hội lấy vật trong ngực ra xem.- - Quả nhiên làmột quyển sách.Hắn mở sách ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không có bất cứ nội dung nào.Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Nhân gian sẽ diệt vong,pháp tắc nhờ vả, khiến cho thần vật này hiện hóa."

"Sách này có thể đưa truyền thừa mà ngươi bổ sung xong đến nơi tương ứng, đểnó được sử dụng, giúp tốc độ xây dựng hệ thống tri thức nhanh hơn."

"Khi Thủy chi Pháp Tắc lớn mạnh, uy năng của quyển sách này sẽ tăng mạnhthêm một bước."

"Đây là quyển sạch tụ thành từ Thủy chi chúng pháp, xin người hãy đặt tên chonó."

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: "Nếu là quyển sách chịu tải tri thức vàchuyển vận truyền thừa, nên gọi là "-"."

Quyển sách để chúng ta oanh oanh liệt liệt làm bạn trong ngày tháng hủy diệtnày, cùng chia sẻ tri thức để vượt qua kiếp nạn nhân gian."

Ngùng một giây.Hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: "Tên quá dài, vượt qua phạm trùpháp tắc cho phép."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói: "Vậy đặt một cái tên bình thường chút vậy."

Hắn suy nghĩ mấy phút lại mở miệng nói: "Tất cả tri thức như biển cả như vựcsâu, vô biên vô tận, mà quyển sách này chịu tải tất cả, vậy đặt tên nó là: Quyểnsách Đáy Biển."

Câu nói vừa dứt, quả nhiên nhìn thấy trên phong bì xuất hiện bốn chữ to: Quyểnsách Đáy Biển.Đã có tên, quyển sách này bắt đầu tỏa ra một vầng hào quang màu xanh biển,dần dần hoàn toàn đi vào cơ thể Liễu Bình.ễ ế ểTrong lòng Liễu Bình lập tức sinh ra một cảm ngộ, đã biết cách sử dụng quyểnsách này như thế nào."

Để ta suy nghĩ xem."

"Có, hồi sáng ta nhìn người ta luận bàn trong Tụ Phúc Lâu, có một bộ kiếmpháp tàn khuyết, tên là Thu Thủy."

"Lúc ấy ta từng bổ sung xong bộ kiếm pháp này, hẳn là như vậy ––"Liễu Bình ấn tay lên quyển sách, ngung thần tĩnh khí, lượt qua ba thức kiếmchiếu hắn đã bổ sung trong đầu một lần nữa.Quyển sách Đáy Biển tự động mở ra, một bóng người xuất hiện, lấy động tácnước chảy mây trôi thi triển ba thức kiếm chiêu kia ra.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Kiếm chiếu mà người suyđoán đã thành lập."

"Kiếm pháp này đã được bổ sung xong."

"Quyển sách Đáy Biển sắp đưa ba chiều kiếm pháp này về nơi thích hợp cho nó,ngươi có đồng ý hay không?"

"Đồng ý."

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt, bóng người trên quyển sách bỗng biến mất tăm hơi.Bên kia.Kinh thành Tây Giao.Trong một mảnh son trang kéo dài liên miên.Nữ tử lúc sáng luận bàn với người khác đang cầm kiếm hành lễ, mở miệng nói:"Sư phụ, hôm nay ta luận bàn với người khác, thua nửa chiều."

Ở đối diện nàng, chưởng môn Tuyết Son kiếm phái và vài vị trưởng lão ngồingay ngắn bất động, vẻ mặt thật bình tĩnh."

Là thua như thế nào?"

Chưởng môn hỏi."

Ta lấy Thu Thủy kiếm pháp đối địch, vốn đã chiếm thể thượng phong, ai ngờKim Phong Trào của đối phương đột nhiên trảo bảy cái vào thời điểm bộ kiếmchiếu của ta kết thúc, phá kiếm chiêu phòng ngự của ta."

Nữ tử nói.Chưởng môn thở dài một tiếng, nói: "Ba thức quan trọng nhất của bộ kiếm pháptrấn phái này đã thất truyền, cho nên ngươi không thể không chuyển phòng thủnửa chừng, đây là chuyện không có cách nào, không trách người được."

Chư vị trưởng lão còn lại đều im lặng thở dài.Chưởng môn đứng lên, rút bội kiếm mang theo bên người ra và nói: "Tới đây, visư lại giúp ngươi rèn giũa kiếm kỹ, về sau nếu lúc người chuyển sang phòngể ếngự có thể càng nhanh một chút thì không đến mức lập tức bị phá tan chiêuthức."

"Thưa vâng."

Nữ tử giơ kiếm tấn công.Chưởng môn cầm kiếm đón nhận.Song kiếm vừa va chạm.Rắc!

Kiếm trong tay chưởng môn đột nhiên bị đứt gãy.- - Đây chính là bảo vậttrấn phái, là bội kiếm của chưởng môn các đời!

Các trưởng lão bỗng đứng bậtdậy.Nữ tử cũng bị dọa cho xanh xao mặt mày, nàng ta la lớn: "Sư phụ, ta không cốý!"

Ai ngờ vẻ mặt của chưởng môn lại có chút kỳ lạ.Ông ta vẫy vẫy tay, trầm giọng mà nói: "Tạm thời đừng nóng nảy."

Mọi người nhìn chăm chú vào, chỉ thấy hình như trường kiếm trong tay chưởngmôn là rỗng ruột.Chưa bao giờ nghe nói đến điều này cả!-------Chương 615: Bọn chúng đang sợ cái gì?Trong sáng kiếm có từng luồng dao động nguyên tố như vừa bị kích hoạt, đangkhông ngừng tỏa ra khí tức bằng hàn đến tận xương.Chưởng môn hơi trầm ngâm, sau đó đưa tay nhẹ nhàng búng chỗ kiếm gãy ra.Thân kiếm lập tức đứt lìa từng khúc, chỉ còn lại chuôi kiếm trong tay, ông ta độtnhiên hất văng ra, để lộ ra chữ nhỏ đồng thau chi chít được khắc bên trong.Chưởng môn cẩn thận quan sát, bất giác thì thầm nhanh: "Thu Thủy kiếmpháp."

"Đây là trấn phái kiếm pháp, để phòng ngừa tương lai nó bị thất truyền hậu thế,vì thế tuyên khắc vào trong kiếm, khi thời gian đến, kiếm này sẽ đứt gãy."

"-- Kiếm phái Tê Hà, tổ sư để lại."

Im lặng một giây.Trong sơn trang bỗng vang lên một loạt những tiếng cười to vui sướng."

Tổ sư phù hộ!

Tổ sư phù hộ!"

Giọng nói của chưởng môn vang vọng cả bầu trời đêm.Cùng thời khắc đó.Đạo quan Tường Vân, phòng ngủ của Liễu Bình.Trên Quyển sách Đáy Biển bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Thu Thủy kiếmpháp."

"Kiếm pháp này đã được truyền thừa tiếp, ngoài ra đã được thu vào quyển sáchnày, ngươi có thể xem vào mọi lúc, thậm chí truyền thụ cho người khác."

"Sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc đạt được một chút lớn mạnh."

"Năng lực thao túng hàn băng của người mạnh lên."

"Nếu người đồng ý, công kích của người sẽ tự động mang theo thuộc tính bằngsương, làm trì hoãn phản ứng và tốc độ của kẻ địch ở mức độ nhất định."

"Băng sương và lửa nóng người nắm giữ sẽ không là kẻ địch của nhau, chúng sẽcùng nhau ngăn địch."

Liễu Bình nhướng mày lên.Truyền kiếm pháp này ra ngoài thì có được chuyện tốt này à?

Hắn tùy tiện rúttrường đao của môn phái mình ra, nhẹ nhàng dựng thẳng lên.Chỉ thấy một tầng lửa đỏ bám vào thân đao, ngay sau đó lại có một lớp băngsưong bám vào bên ngoài ngọn lửa, trông như một kỳ quan.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Pháp tắc Tứ Thánh làĐịa, Thủy, Hỏa, Phong đã cảm ứng được nguy cơ tới gần."

ế ồ"Kẻ địch của thế giới đang tích tụ sức mạnh, mang ý đồ lập tức hủy diệt toàn bộhy vọng của nhân loại."

"Thời khắc vận mệnh tan vỡ đã tới."

"Xin hãy tăng nhanh ngọn lửa hủy diệt và dòng nước truyền thừa."

"Khi người giết chóc đủ kẻ địch, bổ sung đủ truyền thừa thì mặt đất sẽ thứctỉnh."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Bỗng nhiên.Bên ngoài có người gõ cửa và nói: "Liễu Bình, mau, chưởng môn kêu ngươiđến cửa đạo quan."

Liễu Bình cất Quyển sách Đáy Biển đi, bước nhanh ra ngoài cửa.Chỉ thấy trong toàn bộ đạo quan, chúng trưởng lão và đệ tử đều hội tụ về hướngcánh cổng."

Xảy ra chuyện gì vậy?"

Liễu Bình hỏi một đệ tử.Một trưởng lão xẹt qua sau lưng tên đệ tử kia, nghe vậy thì đáp: "Bệ hạ triệukiến, mau, không được chậm trễ!"

Mọi người giục ngựa phi nhanh trên đường phố.Lúc này, đêm đã khuya, thế nhưng các binh lính tuần tra đã châm đuốc chiếusáng con đường.Giống như có tình huống khẩn cấp nào đó.Lý Càn Dương bỗng quát: "Kẻ nào?"

Từ trong ngõ nhỏ bỗng có vài chục con ngựa lao ra, ông lão cầm đầu nói: "Mônchủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải, Lý Càn Dương, ngươi có biết tại sao bệ hạlại gọi chúng ta tới hay không?"

"Hóa ra là Quách môn chủ, ta cũng không biết, không bằng chúng ta cùng đigặp mặt Hoàng thượng?"

"Đi!"

Hai đội nhân mã ngang hàng cùng đi.Cái tên mập mạp Quách Xung khi trước khiêu khích Liễu Bình tại Tụ Phúc lâucũng liếc qua đám người, thấy được Liễu Bình ở trong đó.Liễu Bình cũng thấy hắn ta, cười ôm quyền, nói: "Quách huynh."

Không biết mập mạp thấy cái gì, sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói: "Một quán rượunho nhỏ mà thôi, ta còn bồi thường được."

Liễu Bình nói: "Vậy thì tốt rồi, so tài thì so tài, mong rằng Quách huynh khôngđể trong lòng."

Mập mạp nói với vẻ không cam lòng: "Hừ, ta mới không thèm so đo với người,nhân tiện, khi nào thì chúng ta lại so tài lại lần nữa?"

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."

Đương nhiên, ta đã học được thần công trấn phái của môn phái ta... lần nàychắc chắn có thể tùy tiện chà đạp ngươi!"

Mập mạp nắm tay nói.Tại phần đầu của đội ngũ.Mí mắt Chưởng môn Lý Càn Dương của Bách Linh quan hơi giật giật, quay đầucười nói với Môn chủ Cuồng Đao môn: "Ái đồ thiên tư thông minh, tuổi nhỏnhư vậy đã luyện thành Cuồng Phong Bách Nhị Thức Đao pháp của quý pháirồi."

Môn chủ Tiền Tôn Hải Cuồng Đao môn cười to, nói: "Mấy trận so tài khi trướccủa nó đều chiến thắng, chỉ là hôm qua không cẩn thận thiêu rụi Tụ Phúc lâu,làm cho đối thủ chạy thoát... trở về liền quấn lấy ta đòi học mấy chiêu đao phápcòn lại, ta nghĩ lại thiên hạ hiện này có biển, không bằng truyền sớm cho nó choan tâm."

Để đối thủ chạy trốn?

Lý Càn Dương ngoài cười nhưng trong không cười, gậtđầu, không nói thêm gì nữa.Rõ ràng so tài thân pháp bị thua, thế mà tên mãng phu này lại dám nói LiễuBình chạy trốn tại trước mặt của ta?

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, rấtnhiều tuyệt học ngày xưa đã thất truyền, phần lớn là bởi vì thiên hạ xuất hiệnchiến tranh, không ít tông sư đều chết trận, chưa kịp truyền lại tuyệt học cho đệtử.Nói như vậy...

Lý Càn Duong quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình chỉ biết hai chiều đao pháp, một trong số đó lại chỉ am hiểu tránh né,chiều thức còn lại mới có thể dùng để chém giết kẻ địch.Nếu như gặp phải kẻ địch mạnh, đây cũng là một vấn đề.Khi ông ta đang suy tư, mọi người đã tới Hoàng cung.Nơi này đã có lượng lớn binh sĩ trấn thủ, chỉ để lại một con đường nhỏ đủ đểcác Chưởng môn các phải tiến vào Hoàng cung.Những đệ tử như Liễu Bình và Quách Xung, thậm chí là các trưởng lão của cácphái cũng đều ở lại quảng trường.Một lát sau...

Đại đệ tử Ma Sơn tông - Trương Bình Hà thấy Liễu Bình, đi tớigần hỏi thăm: "Ngươi mới mười lăm tuổi, tại sao cũng tới?"

"Ta là đệ tử của Chưởng môn, sư phụ gọi ta đi theo, ta phải đi theo."

Liễu Bình trả lời.Mấy ngày nay, hai người đã thân quen, Trương Bình Hà nói nhỏ: "Chờ một látngười cần phải theo sát sư phụ người, không nên chạy loạn."

ế"Ngươi biết những gì?"

Liễu Bình cũng nhỏ giọng hỏi."

Chú ruột của ta là Giám Thiên Ti, chú ấy nói thiên địa biến đổi, toàn bộ Kinhthành sẽ tiến vào trạng thái phòng ngự tối cao trong tối ngày hôm nay, căn dặnta phải cẩn thận."

Trương Bình Hà nói.Thiên địa biến đổi?

Điều này cũng hơi giống những lời nhắc nhở mà mình nhậnđược từ Danh Sách.Cũng không biết những tà vật kia muốn làm cái gì.Với thực lực của bọn nó, kể cả trong lĩnh vực Kỳ Quỷ cũng có địa vị cực cao,ngay cả Thủy Thụ đều kiêng kị khi nhắc tới bọn chúng.Tại sao lại không tự mình ra tay với thế giới này?

Bọn chúng đang sợ cái gì?Liễu Bình trò chuyện câu được câu không với Trương Bình Hà, tên mập QuáchXung lại gần, muốn so tài với Trương Bình Hà, lại bị Trương Bình Hà từ chốithẳng thừng."

Cái tên mập chết bầm, cũng không nhìn nơi đây là nơi nào, hiện tại là khi nào,lại còn muốn so tài?

Coi chừng Cấm Vệ quân tóm ngươi vào trong cung, thiến."

Trương Bình Hà mắng-------Chương 616: Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?Quách Xung liếc nhìn xung quanh, lại nhìn thấy đám Cẩm Vệ quân đang dùngánh mắt sáng rực nhìn sang.Trương Bình Hà nói đúng.Thời điểm này đâu thể so tài được?

Có khi sẽ bị coi như là kẻ gây rối, bị giamlại."

Chúng ta hẹn thời gian, về sau đánh cũng được, ta đã thắng rất nhiều người,chỉ chưa đánh với mấy người các ngươi nữa thôi."

Quách Xung nói với vẻ hậm hực."

Sau chuyện đêm nay, tùy thời phụng bồi."

Trương Bình Hà nói."

Tốt, chính miệng ngươi nói đấy nhé."

Quách Xung nói xong cũng rời đi.Liễu Bình nhìn về phía bóng lưng của Quách Xung, ngạc nhiên hỏi: "Tại saotên này khiêu khích khắp nơi vậy chứ?"

Trương Bình Hà hạ giọng nói: "Hắn ta muốn làm đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.Truyền thừa của Cuồng Đao môn rất hoàn chỉnh, không thất truyền hay thiếuthốn truyền thừa như môn phái chúng ta."

"Ma Son tông các ngươi thất truyền cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chiêu cuối cùng của Vạn Ảnh Ma Quang thổi, trong truyền thuyết, năm đó tổsư đã dùng một cước đạp bay một ngôi sao chổi đang lao xuống đất trở lại bầutrời."

Trương Bình Hà nói với vẻ mơ ước."

Hôm nào cho ta mở mang tầm mắt với những chiêu thức trước nhé."

Liễu Bình nói."

Không có vấn đề."

Trương Bình Hà nói.Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ lối vào Hoàng cung.Chưởng môn các phải lần lượt rời khỏi Hoàng cung, trở lại trên quảng trường.Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải lật mình lên ngựa, lớn tiếng nói: "Tấtcả môn hạ đệ tử Cuồng Đao môn đều đi theo ta... chúng ta trấn thủ thành tây!"

"Rõ!"

Tất cả trưởng lão và đệ tử cùng đáp.ồBọn họ nhanh chóng lên ngựa, đi theo Môn chủ Cuồng Đao môn rời khỏi nơinày.Ngay sau đó là những môn phái khác."

Ma Son tông bảo vệ sông hộ thành phía bắc, tất cả đi theo ta!"

Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu nói.Triệu Bình Hà vỗ vai Liễu Bình, dặn dò: "Cẩn thận."

Hắn ta nói xong, chạy tới tập trung với người của tông môn mình, nhanh chónglên ngựa."

Tề Hà kiếm phái..."

"Thiên Sơn các..."

"Bắc Thắng quyền tông."

Từng môn phái đều lên ngựa rời đi quảng trường.Thế nhưng vẫn còn không ít môn phái còn ở lại nơi này.Lý Càn Dương đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưatừng có."

Sư phụ, chúng ta trấn thủ nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Bách Linh quan chúng ta phụ trách phòng thủ tại con đường và vườn ngự uyểnphía nam Hoàng cung."

Lý Càn Dương nói."

Chúng ta... phòng thủ tại Hoàng cung sao?"

Một trưởng lão không nhịn được mà hỏi."

Điều này chứng tỏ bệ hạ tin tưởng vào chúng ta hơn... các vị, cần phải làm việccẩn thận, đi theo ta."

Lý Càn Dương nói."

Rõ!"

Đám người đồng thanh đáp.Lúc này, mấy tên quan viên xuất hiện trên quảng trường dưới sự bảo vệ của cấmquân, chuẩn bị phân phát lệnh bài cho các môn phái chuẩn bị tiến vào Hoàngcung.Một quan viên lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ, lệnh bài không thể rời khỏi người, mộtkhi ánh lửa trên lệnh bài biến mất, chúng ta sẽ coi ngươi là yêu tà, bất cứ ngườinào cũng có thể tiêu diệt."

Từng lệnh bài có ghi tên và môn phái được phân phát xuống.Bỗng nhiên.Động đất xuất hiện.ố ố ểTrong bóng đêm, giống như có vô số cái bóng u ám di chuyển, lại nhanh chóngbiến mất vào trong hư không tăm tối.Tên quan viên kia giật mình, vội vàng thúc giục: "Nhanh!

Tốc độ lên, nhanhchóng đi tới các khu vực mà các ngươi cần phòng thủ!"

Trưởng lão và đệ tử các môn phái cũng khẩn trương, xếp hàng theo thứ tự tiếnvào Hoàng cung.Đám người Bách Linh quan đi sau lưng Lý Càn Dương, đi thẳng tới con đườngđi vào vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Lý Càn Dương cao giọng nói: "Vào tối nay, thiên địa có biến, có lẽ sẽ có lượnglớn tà vật công thành, cho nên chúng ta cần phòng thủ tại đây."

"Phía sau vườn ngự uyển là tẩm cung, bên trái là vườn hoa, phía bên phải là hồnước và đình nghỉ mát, Tả hộ pháp trưởng lão, người dẫn người phòng thủ tạivườn hoa, Hữu hộ pháp trưởng lão dẫn người phòng thủ tại hồ nước và địnhnghỉ mát, đi đi."

Hai vị trưởng lão nghe lệnh dẫn người rời đi."

Sư phụ, ta thì sao?"

Liễu Bình hỏi.Lý Càn Dương nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Hai người chúng ta phòng thủ conđường thông hướng tẩm cung."

Liễu Bình nhìn trước nhìn sau một lượt.Dưới bức tường hoàng cung tăm tối, đều có một con đường dài, thế nhưngkhông có một bóng người nào cả."

Cấm vệ đâu?

Tại sao lại không có bất cứ cấm vệ nào?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Ngày hôm qua đã chết một nhóm."

Lý Càn Dương nói."

Tà vật lại tới ám sát Hoàng đế?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải... không ai biết bọn họ bị chết như thế nào..."

Lý Càn Dương nhìn tới con đường tăm tối kia, bình tĩnh thản nhiên nói: "Khikiểm tra thi thể, phát hiện ra bọn chúng đều bị tà vật bám thân cả."

"Bệ hạ đã không tin được cấm vệ quân, cho nên yêu cầu các môn phái tới đâyphòng thủ vào tối ngày hôm nay."

"Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?"

"Trong các môn phái vẫn đang chống trả tà vật, hầu như không có khả năngxuất hiện trường hợp bị tà vật ký sinh, bởi vì người của môn phái có kinhnghiệm phong phú, tà vật không thể ẩn nấp tại môn phái trong thời gian dàiđược, sẽ bị phát hiện, sau đó bị tiêu diệt."

Lý Càn Dương nói."

Thật vậy sao?"

Liễu Bình hỏi."

Những môn phái không làm được điều này, đều đã biến mất trong dòng lịchsử."

Lý Càn Dương nói.Ông ta tìm tòi bên hông, lấy ra một quyển đao phổ, đưa cho Liễu Bình."

Liễu Bình, con thiên tư thông minh, vừa học đã biết, hiện tại vẫn còn thời gian,ta sẽ truyền Hoán Linh đao pháp cho con, con cần chăm chỉ tu luyện nó, khôngđược lười biếng."

"Vâng, cám ơn sư phụ."

Liễu Bình tiếp nhận đao phổ, lập tức lật xem.Bỗng nhiên...

Trên con đường dưới bức tường đỏ, một luồng sương mù lờ mờxuất hiện, bao phủ hoàn toàn con đường thông hướng tẩm cung lại.Từng đợt kêu gào kỳ quái truyền ra từ trong sương mù.Đây là âm thanh mà loài người không thể phát ra.Lý Càn Dương rút trường đao ra, nói: "Ta đi xem tình huống như thế nào, conchờ đợi tại đây, nếu mười phút sau mà ta vẫn chưa trở về, con cần tập hợp cùngvới Tả hộ pháp trưởng lão."

"Vâng."

Liễu Bình nói.Lý Càn Dương cầm đao đi vào sương mù, dần dần biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình cúi đầu nhanh chóng lật xem đao phổ.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đọc xong toàn bộ quyển sách."

Thì ra là thế, tất cả có chín chiêu thức, ba chiều đầu hai công một thủ, sáuchiêu thức sau là một bộ liên chiều, lần này học xong toàn bộ rồi."

"Là một bộ đao pháp rất có sáng ý, dẫn dắt linh cảm cho ta!"

Hắn khen ngợi, bỗng rút đao ra, dùng toàn lực chém về phía sau lưng.-------Chương 617: Các ngươi muốn bao nhiêu?Ầm...Ngọn lửa hừng hực như một biển cả sôi trào, từ trường đao tản ra, lấp đầy toànbộ hư không bốn phía.Tòn tại ẩn nấp trong bóng đêm bị biển lửa ép tới, lập tức hiện thân, lách mìnhnhảy khỏi vị trí cũ.Hai mắt Liễu Bình lạnh lùng, quát khẽ: "Chết."

Đao rơi xuống.Ngay sau đó, biển lửa vô tận bị một đao tách đôi, hóa thành một luồng lửa đỏthẫm bám trên thân đao, chém rách mọi thứ phía trước."

Đừng ra tay, là ta!"

Cái tên trước mắt vội vã quát lớn.Ánh đạo của Liễu Bình lại không ngừng chút nào cả.Dưới ánh lửa, một bóng người bị chia thành hai nửa, rồi lại bị ngọn lửa thiêuthành tro tàn.Ngọn lửa cũng theo đó mà biến mất, tất cả dị tượng đều tan biến.Cảnh tượng xung quanh lại khôi phục thành bóng đêm.Gió lướt qua con đường không có bất cứ ai, phát ra những tiếng rít.Liễu Bình thu đao.Một tay khác hắn cầm sách, chờ gió ngừng thổi, mới cúi đầu đọc tiếp, lẩm bẩm:"Thức thứ ba, Du Long Phân Hải, đao vừa rồi cũng không sai."

"Thế nhưng sau chiêu thức phía sau... có vẻ như vẫn chưa thể hiện hết đao ý, mànó vẫn luôn đẩy đao ý lên cao, chẳng lẽ Hoán Linh đao pháp của tông môn cũngkhông phải bản đầy đủ?"

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới cắt ngang suy nghĩ của hắn.Tả trưởng lão của môn phái từ phía cuối đường lao nhanh tới, quát: "Vừa xảy rachuyện gì vậy?"

"Mọi chuyện vẫn tốt, không có vấn đề gì."

Liễu Bình nói."

Chưởng môn đâu?"

Tả trưởng lão hỏi."

Ông ấy đi vệ sinh, nếu không có chuyện gì thì trưởng lão hãy trở về trông giữvườn hoa đi."

Liễu Bình mỉm cười nói.ềTả trưởng lão cũng thở phào một hơi, quay người định rời đi, lại nhớ tới điều gìđó, nói: "À đúng rồi, ta có món điểm tâm đây, chuẩn bị phòng ngừa ban đêmcác ngươi lại phải chịu đói, ngươi tới đây."

Liễu Bình âm thầm thở dài, lại cười, nói: "Được rồi."

Tả trưởng lão đi về phía hắn.Hắn cũng lại gần, nói: "Cám ơn Tủ trưởng lão."

"Không cần, đây là chuyện mà Chưởng môn đã chuẩn bị từ trước."

Tả trưởng lão nói.Trường đao lóe lên.Một con Kỳ Lân do lửa tạo thành cao mấy chục mét xuất hiện trên thân đao, laovề phía trước với tốc độ nhanh như điện chóp.Âm!

Mặt đất chấn động, gió bão bay loạn.Một bóng người bị Kỳ Lân cắn, phát ra tiếng gào thảm thiết thê lương."

Không, dựa vào gì mà ngươi có thể phát hiện ra ta!"

Nó kêu gào một cách không cam lòng."

Thôi được, để người chết nhắm mắt đi... nhớ cho kỹ, người phụ trách phân chiađồ ăn trong môn phái chính là ta, không phải là Tả trưởng lão."

Liễu Bình thản nhiên nói.Bóng người kia giật mình, không nói thêm gì nữa, hình thể liên tục biến hóa,muốn tránh thoát khỏi miệng của hỏa Kỳ Lân.Thế nhưng Kỳ Lân như là vật sống, vẫn cắn chặt quái vật không thả.Bóng người lại bất động.Kỳ Lân nhai một lúc, làm cho bóng đen bị thiêu cháy sạch sẽ, rồi mới gật đầuvới Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi liên tục ***** hai tà vật loại hình ẩn nấp.][Vì vậy mà Hỏa pháp tắc tiếp tục lớn mạnh.][Lực lượng của ngươi cũng được tăng cường.][Thực lực của người sắp đạt tới cấp bậc tông sư của thế giới này.]Liễu Bình phất tay với Kỳ lân, nói: "Chúng ta cùng cố gắng!"

Kỳ lân rơi xuống, nằm bên chân hắn, hóa thành từng ngọn lửa nhỏ biến mất vàohư không.Lại có từng nhóm chữ nhỏ hiện lên:[Chú ý.][Kẻ địch bắt đầu tập trung lực lượng tấn công ngươi.]ế Ả ể[Thế giới Tướng Vị: Đa Trọng Ảnh Ngục sẽ triển khai xung quanh ngườingươi.][Thế giới Tướng Vị, chính là thế giới độc lập trôi nổi trong hư không, có đôi khinó cũng sẽ giao thoa với chủ thế giới.]Trong sương mù cuồn cuộn, một bóng người xuất hiện, chậm rãi bước tới phíaLiễu Bình.Trong ánh lửa, gã ta hiện thân.Là Từ Thắng!"

Ồ?

Tại sao người lại tới đây?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Liễu ca... bọn chúng tìm ra thi thể của ta, rồi phục sinh ta."

Từ Thắng nói."

Thì ra là vậy, người tới nơi này có chuyện gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cần phải giết người, nếu không ta sẽ bị..."

Ngọn lửa bùng nổ, bao phủ mọi thứ.Một ánh đao xuất hiện trong ngọn lửa, như có thể xé rách biển lửa, làm chongọn lửa đều bám trên lưỡi đao, chém về phía trước với thể không thể đỡ.Từ Thắng chỉ kịp ngăn cản trong nháy mắt, lại bị ngọn lửa và lưỡi đao chémthành hai đoạn."

Ngươi quá ác độc!"

Gã ta nằm trên mặt đất, kêu rên.Liễu Bình thu đao mà đứng, mỉm cười nói: "Tro cốt của người đều do ta thu hồi,làm sao bọn chúng có thể tìm tới thi thể của người được."

Quái vật ngẩn người, cũng không nói thêm được câu nào, dần dần bị thiêu đốtthành tro tàn.Xung quanh cũng khôi phục như lúc ban đầu.Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, lấy đao phổ ra, đọc lại sáu chiêu thức sau.Một lát sau.Hắn mới hoàn toàn xác định, nói: "Đúng vậy, đao pháp này còn thiếu một chiềunữa mới hoàn chỉnh, tại sao sư phụ lại không nói tới vấn đề này chứ?"

Lại có từng đợt tiếng bước chân vang lên.Hữu hộ pháp trưởng lão đi tới từ cuối đường, trên tay còn mang theo đầu củamột con quái vật."

Nơi này thế nào?"

Ông ta hỏi với vẻ mệt mỏi.ẫ ố ấ"Vẫn tốt, không có chuyện gì, có vẻ như khu vực mà các ngươi phụ trách rấtkịch liệt."

Liễu Bình nhìn cái đầu trong tay ông ta, nói với vẻ hứng thú.Hữu hộ pháp trưởng lão vứt đầu quái vật trên mặt đất, hừ nhẹ nói: "Một vàiquân ô hợp mà thôi, à đúng rồi, Chưởng môn đâu?"

"Ông ấy đi vệ sinh, tạm thời không thể trở lại được."

Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ."

Vậy sao, ta nhớ rằng ẩm thực môn phái đều do người chuẩn bị, lấy chút ra đi,để ta phân phát cho mọi người."

Hữu hộ pháp trưởng lão vừa nói vừa đi về phía Liễu Bình."

Các ngươi muốn bao nhiêu?"

Liễu Bình hỏi, đầu cũng không ngẩng lên."

Ngươi nhìn xem rồi cho bao nhiêu cũng được."

Hữu hộ pháp trưởng lão nói."

Được."

Hắn vừa nói xong, xung quanh bỗng xuất hiện vô số bằng sương, đóng băngtoàn bộ vách tường và mặt đất lại.Vẻ mặt Hữu hộ pháp trưởng lão bỗng biến đổi, dự định ra tay ngay, lại phát hiệnmình đã bị đông cứng trên mặt đất.Thể là động tác của ông ta bị chậm một nhịp.Cũng chính vào khoảnh khắc đó...

Đao xuất..Lửa và băng từ trên trường đao bùng nổ ra, như sông lớn cuồn cuộn, tất cả đềuquy về một đao, chém Hữu hộ pháp trưởng lão thành hai đoạn."

Không... tại sao..."

Hữu hộ pháp trưởng lão gầm thét với vẻ không cam lòng.Liễu Bình thản nhiên nói: "Ta cũng không phải là người phụ trách phát đồ ăn,ngươi có bệnh sao."

Hữu hộ pháp trưởng lão giật mình, tức giận tới mức muốn điện, định gầm thétgì đó thể nhưng nó còn chưa kịp nói thêm gì thì hai đoạn thân thể của nó đã bịthiêu thành tro tàn.-------Chương 618: Cuộc chiến khi hai thế giới giao thoaTrong hư không, có một giọng nói truyền ra: "Rõ ràng vừa rồi người nói rằngngười phụ trách ẩm thực của môn phái."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.Một con quái vật hình người, toàn thân đều có xương đỏ như máu trồi ra đi rakhỏi vùng sương mù, đôi mắt trống rỗng thâm u nhìn thẳng Liễu Bình, dùngmóng vuốt sắc nhọn chỉ về phía hắn, nói: "Ngươi có biết rằng lời nói của ngươirất mâu thuẫn hay không?"

Liễu Bình nhún vai, nói: "Cũng không mâu thuẫn, Tả trưởng lão biết ta phụtrách thức ăn trong môn phái, cho nên không nên tới phát thức ăn cho ta; về sauta lại chuyển nhiệm vụ này cho Hữu trưởng lão, cho nên Hữu trưởng lão cũngkhông nên tới tìm ta đòi thức ăn."

Quái vật im lặng.Liễu Bình giơ trường đao lên, triển khai đao thế, nói: "Có phải là rất phức tạphay không?

Không bằng chúng ta làm một chuyện đơn giản chút."

"Ngươi không đánh lại ta."

Quái vật nói.Bỗng nhiên, một giọng nói khác truyền tới: "Vậy ta thì sao?"

Một thanh trường đao xé rách hư không, xua tan toàn bộ sương mù.Lý Càn Dương tức giận đi tới."

Vậy mà lại trúng kế điệu hổ ly son của các ngươi, Liễu Bình, con không saochứ?"

Ông ta hỏi."

Không sao."

Liễu Bình nhìn về phía sư phụ.Rất tốt.Trên đỉnh đầu sư phụ không có danh hiệu "quái vật".Trên thực tế, những kẻ mà Liễu Bình vừa giết, đều bởi vì Liễu Bình có thầnthông "Kiến Văn Như Danh", là người hay quỷ, chỉ liếc qua là biết.Chuyện này không để cho đám tà vật biết là tốt nhất.Nếu không thì không chơi được.Lý Càn Dương nói: "Lùi lại phía sau, phải tới cảnh giới tông sư thì mới có thểứng đối con quái vật này."

Liễu Bình nghe lời lùi về sau một bước.Ngay sau đó, tất cả sương mù đều biến mất.ẫ ấHai bên là vách tường Hoàng cung đỏ thẫm, trên mặt đất lát gạch đá có điêukhắc đường vân long phương phức tạp.Mình trở về con đường giữa Hoàng cung và vườn ngự uyển.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Người rời đi thế giới Tướng Vị: Đa Trọng Ảnh Ngục.]Liễu Bình trầm ngâm nửa ngày, nói với vẻ không xác định: "Sư phụ có thắngđược hay không đây?"

Bỗng nhiên...

Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Chú ý!][Đa Trọng Ảnh Ngục đang giao thoa với toàn bộ Kinh thành.][Thời gian mà hai thế giới giao thoa với nhau là:][Sáu giờ đồng hồ.][Cuộc chiến khi hai thế giới giao thoa chính thức bắt đầu!][Nếu hai vị thành viên của Hoàng tộc còn sót lại bị *****, tức tuyên bố mọihi vọng của thế giới này đều bị hủy diệt, hủy diệt cũng chính thức bắt đầu.][Một khi xuất hiện tình huống như trên, người sẽ không cách nào hoàn thànhnghi thức thức tỉnh Kỳ Quỷ.][Đặc biệt thuyết minh: Đa Trọng Ảnh Ngục có nhiều tầng không gian, ngươikhông thể dùng phương thức bình thường để phán đoán vị trí hiện tại của mình.]Tất cả chữ nhỏ biến mất.Xung quanh lại có sương mù xuất hiện, mọi thứ đều bị sương mù bao phủ, chodù là cảnh tượng cách xa mấy mét cũng không thể nhìn rõ.Từng cái bóng u ám liên tục xuất hiện trong sương mù.Liễu Bình thở dài, nhỏ giọng nói: "Không ổn, nàng vẫn chỉ là một đứa bé..."

Phải tìm tới Thủy Thụ!

Liễu Bình chạy nhanh trong sương mù, bỗng đâm đaovào trong vách tường.Từ sau tường đỏ truyền tới một tiếng kêu thảm.Liễu Bình thu đao tiếp tục đi tiếp.Bỗng nhiên, một tiếng kêu nên từ phía trước truyền tới.Liễu Bình chậm lại bước chân, từ từ tiến lên.Đại đệ tử Ma Son tông Trương Bình Hà nằm trên mặt đất, vết thương trên ngườinhìn thấy cũng giật mình."

Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Liễu Bình vội vã tiến tới."

Bị phục kích, đáng chết, những tà vật kia ẩn nấp trong bức tường, hơi khôngcẩn thận cũng bị bọn chúng tập kích thành công."

Trương Bình Hà tức giận nói."

Còn có thể đi lại không?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ sợ không được, ngươi đỡ ta chút."

Trương Bình Hà nói.Vụt...Một luồng đao quang hiện lên.Đầu và thân Trương Bình Hà tách rời.Đầu của hắn ta bay ra xa xa, lăn trên mặt đất, vẫn nhìn chằm chằm về phía LiễuBình."

Làm sao mà người phát hiện ra ta?"

Cái đầu nói với vẻ không cam tâm.Liễu Bình nói: "Là vì..."

Thật sự là đau đầu, là bởi vì cái gì đây?"

Kiến Văn Như Danh"của mình có thể thấy được danh hiệu trôi nổi trên đỉnh đầu của bọn chúng.Thế nhưng tuyệt đối không thể để bọn nó biết được điều này.Những tà vật này muốn lừa mình, sau đó dễ dàng ***** chính mình.Mình cũng muốn lừa bọn chúng rồi *****.Cả hai bên đều muốn dễ dàng hơn.Dưới tình hình như vậy, nếu như nói sự thật cho bọn nó, mình sẽ không còn ưuthế này."

Ngươi đã không thể đi lại, dẫn theo ngươi chính là phiền phức, còn khôngbằng một đao ***** mới tốt."

Liễu Bình lạnh lùng nói."

Hừ, thực sự là vô tình."

Cái đầu nói với vẻ thoải mái.Ngọn lửa dâng lên, thiêu cháy cả đầu lâu lẫn thi thể.Một hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trong sáu tiếng khi mà hai thế giới giao thoa này, mọi tà vật đều tới từ Kỳquỷ.][Giết bọn chúng sẽ làm cho Hỏa pháp tắc lớn mạnh nhanh chóng.][Thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên tương ứng.]Liễu Bình tiếp tục tiến lên.ắNhững tà vật này đã từng giả mạo Từ Thắng, hiện tại lại giả mạo Trương BìnhHà, chắc hẳn cũng không còn nhân vật nào có thể giả mạo nữa chứ?

Tại sao bọnchúng không lao tới trắng trợn chém giết chứ?

Dựa theo lời nói của Thủy Thụ,rõ ràng bọn chúng có loại thực lực này.Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, bỗng nhiên lại đứng im tại chỗ.Tại vùng sương mù phía trước có một bóng người xuất hiện."

Liễu Bình?"

Người kia hộ.Liễu Bình nghe được giọng nói quen thuộc, đáp lại: "Là ta, ngươi là TrươngBình Hà?"

"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được một người sống."

Người kia đi ra khỏi sương mù.Đúng là Trương Bình Hà.Trên đỉnh đầu của hắn ta có một dòng chữ nhỏ:[Đại đệ tử Ma Son tông.]Đây là hàng thật.Liễu Bình nói: "Quái lạ thật, rõ ràng người đang trấn thủ tại sông hộ thành phíabắc, tại sao lại xuất hiện trong Hoàng cung?"

"Không đúng, ngươi nhìn dưới chân chúng ta xem, rõ ràng nơi này là cây cầutrên sông hộ thành phía bắc mà."

Trương Bình Hà nói.Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.Đúng là dưới chân mình là một cây cầu.Không gian đang biến đổi.Tựa như Danh Sách đã nhắc nhở vậy, khi hai thế giới giao thoa với nhau, khônggian cũng đang liên tục biến đổi.Cho nên khi mình di chuyển, sẽ bị dịch chuyển tới bất cứ vị trí nào trong Kinhthành một cách ngẫu nhiên."

Bình Hà huynh, sư phụ với các sư huynh đệ của ngươi đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Khi sương mù xuất hiện, mọi người đều đã lạc nhau."

Trương Bình Hà thở dài nói."

Không ổn, ta phải nhanh chóng trở lại Hoàng cung, nơi đó chắc hẳn sẽ là nơitập kích chủ yếu của đám tà vật."

Liễu Bình nói."

Đi!"

Trương Bình Hà nói.Hai người cùng chạy dọc theo chiếc cầu, tiến về phía trước.-------Chương 619: Loài người, thật đáng buồnBỗng nhiên...

Cầu biến mất.Bọn họ phát hiện mình đang ở trong một con ngõ hẻm."

Đây là ngõ hẻm Vương gia tại thành động, cách Hoàng cung rất xa."

Trương Bình Hà nói.Liễu Bình nhảy lên tường vây, phóng mắt nhìn tới cảnh vật xung quanh.Chỉ thấy sương mù tràn ngập mọi nơi, bao phủ mọi thứ, không thể nhìn thấy bấtcứ cảnh tượng nào cả.Nên làm cách nào mới có thể đi tới Hoàng cung chứ?

Thủy Thụ vẫn là một đứanhỏ, cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ nàng chỉ có chờ chết sao?

Liễu Bình suy nghĩ,quay đầu lại nói: "Bình Hà huynh, hay là chúng ta bay lên, xem xem có thểthoát khỏi tình cảnh này hay không."

"Bay?

Chỉ có rất ít chiêu thức mới có thể làm cho võ giả bay được, đáng tiếcMa Son tông chúng ta không có loại chiêu thức như vậy."

Trương Bình Hà nói với vẻ hâm mộ."

Tới, ta dẫn người bay đi."

Liễu Bình nói."

Được."

Trương Bình Hà hớn hở nói.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy trên đỉnh đầu Trương Bình Hà cómột hàng chữ nhỏ:[Tà vật ẩn thân.]Chỉ trong chớp mắt, Trương Bình Hà chân chính đã biến mất.Bọn chúng lại có thể thay đổi cá nhân không có bất cứ sơ hở nào, lập tứcchuyển một tên Trương Bình Hà giả ra!

Nói như vậy, bọn chúng cũng sẽ choTrương Bình Hà một Liễu Bình giả.Thật sự quá xuất sắc!

Liễu Bình vẫn bình tĩnh, vẫy tay tới "Trương Bình Hà",nói: "Tới đây, Bình Hà huynh, lên đây!"

"Được!"

Trương Bình Hà lên tiếng, nhảy lên cao, lướt về phía tường rào.Liễu Bình rút đao.Trong bóng đêm và sương mù, chợt có một biển lửa xuất hiện, hóa thành mộtvòng dây nhỏ, chém Trương Bình Hà thành hai đoạn.Trương Bình Hà rơi trên mặt đất, nhìn về phía Liễu Bình với vẻ không camlòng, hỏi: "Vì sao... ngươi không thể nhận ra...".ễ ắLiễu Bình ngắt lời nó, lộ ra nụ cười tà ác: "Bình Hà huynh, ngươi chính là đạiđệ tử của quý phái, chắc hẳn cũng mang theo rất nhiều công pháp bí tịch củamôn phái, thậm chí là bảo vật tông môn bên người, hiện tại đều thuộc về ta."

Trương Bình Hà ngẩn người.Thằng nhãi này...

Hắn giết mình không phải bởi vì nhận ra điều gì khác thường.Mà bởi vì hắn sinh ra ác niệm!

Ngọn lửa liên tục lan tràn, thi thể "Trương BìnhHà"bị thiếu thành tro bụi.Liễu Bình đau đầu thở dài.Cứ lừa gạt tới lừa gạt đi như thế này có ý gì chứ?

Các ngươi không thể tấn côngmột cách đường đường chính chính hay sao?

Lại còn bắt mình bịa đặt lấy cớnữa.Aiz.Thật mệt mà.Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi ***** một loại tà vật am hiểu ngụy trang, am hiểu huyền bí biến hóathành người.][Lần đánh giết này làm cho Hỏa pháp tắc đạt được tăng tiến, cũng làm choQuyển sách Đáy Biển ghi chép lại tin tức về tà vật này.][Lực lượng của Hỏa và Thủy phản hồi cho ngươi, làm thực lực của ngươi chínhthức tăng lên tới cảnh giới tông sư.][Ngươi đã là một trong những người mạnh nhất của thế giới hiện tại, chiến lựctương đương với chưởng môn của các môn phái.][Thực lực hiện tại của ngươi xếp thứ: 17.][Bảng xếp hạng này chỉ dựa vào chiêu thức mạnh nhất để sắp xếp, không cónghĩa là trong chiến trận thực tế phát huy như thế nào.]Đã tới tiêu chuẩn hàng đầu rồi sao?

Được rồi.Lừa gạt một vài kẻ cũng không mệt mỏi gì cả.Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt một vài tà vật tới giết, mình cũng rất vui vẻ đồngý.Liễu Bình thu hồi thanh đao, đứng trên tường rào đợi vài giây.Không còn quái vật xuất hiện.Cũng vậy.Một tên ác ôn ngay cả người bên mình cũng giết, vậy phải làm sao mới có thểlừa gạt được?

Có lẽ đã làm khó đám tà vật quá rồi.Như vậy Thủy Thụ đâu?

Tà vật đã có thể kiểm soát toàn bộ Knh thành, như vậychắc hẳn cũng có thể tìm tới nàng.ấ ềVấn đề hiện tại chính là, các cao thủ của Nhân tộc đã bị không gian tách ra,không thể tìm tới vị trí của Hoàng đế và Thủy Thụ.Đã như vậy...

Liễu Bình hơi nhún người, đạp tường nhảy lên cao.Khi hắn vẫn tại giữa không trung, thân hình hóa thành một con phượng hoànglửa vọt lên bầu trời đêm.Tiếng hót của phượng hoàng lửa truyền ra xa xa.Trong sương mù vô tận, có một gợn sóng yếu ớt xuất hiện, giống như gợn sóngnhỏ trên mặt nước tĩnh lặng vậy.Là ở bên kia!

Phượng hoàng lửa bay về phía đó mà không do dự chút nào.Quả nhiên, bay lên cao là có thể thoát khỏi vô số tầng không gian bên dưới, bayvề phía Hoàng cung mà không bị ảnh hưởng!

Thảo nào vừa rồi lại có quái vậtxuất hiện, ý đồ của nó là ngăn cản chính mình.Phượng hoàng lửa tạo thành một đường hỏa tuyến thật dài trên bầu trời đêm,lướt qua trời cao, lao về phía vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Vù!Liễu Bình rơi trên mặt đất, ngọn lửa cũng tiêu tán đi.Mình lại trở về!

Hắn cũng không chần chờ, dọc theo con đường tiến thẳng vàotẩm cung, ngay lập tức nghe được tiếng đánh nhau rất kịch liệt.Tất cả sương mù đều tiêu tán.Giọng nói của Thủy Thụ vang lên bên tai của hắn: "Nghe đây, nó không dám đểlộ thực lực chân thực, nếu không sẽ dẫn tới sự chú ý của những tồn tại Kỳ Quỷkhác."

"Ừ, ngươi ở nơi này sao?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Ta ở đây, thế nhưng có thể chết đi bất cứ khi nào."

Thủy Thụ bình thản nói.Liễu Bình đẩy cửa cung ra.Chưởng môn Bách Linh quan Lý Càn Dương, Môn chủ Cuồng Đao môn TiếnTôn Hải, Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu đang bao vây một người, liêntục phóng ra những đòn công kích.Đó là một người rất kỳ lạ.Gã ta đeo kính râm, trên vành tai có rất nhiều vết bấm lỗ tai, *****, để lộ vôsố phù văn màu đen lít nha lít nhít, trên tay còn cầm một chiếc dù đen...

Chỉnhìn cũng biết không phải là người của thế giới này."

Loài người, thật đáng buồn."

Người đó nói: "Ta đã dùng toàn lực thu hồi lực lượng, thế nhưng các ngươi vẫnkhông thể đánh vỡ dù chỉ là trường lực trên người của ta."

ầ ỗ ấGã ta cầm dù đen đứng im tại chỗ, mặc cho ba vị chưởng môn dùng toàn lực tấncông, vẫn không thể đánh tan vùng hư không xung quanh cơ thể gã.Lý Càn Dương phát hiện Liễu Bình tiến tới, vẻ mặt cũng thay đổi, nói: "LiễuBình!

Chạy mau!"

Người kia đứng im tại chỗ, cười nói: "Chuyện này bỗng nhiên trở nên rất thúvị... thiếu niên này là người mà người bận tâm sao?

Vậy thì để hắn đi chết đi."

Gã ta duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía Liễu Bình.Đầu não Liễu Bình trống rỗng, theo phản xạ giơ trường đao lên, quát: "Mở!"

Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa vô tận bao phủ cơ thể hắn, hóa thành một conphượng hoàng lửa.Phượng hoàng lửa phun ra một luồng lửa, biến thành Kỳ lân ngăn cản phíatrước.Kỳ lân vừa ra, phượng hoàng lửa lại bay lên trời.-------Chương 620: Gặp địchẦm!

Kỳ lân như bị một luồng lực vô hình đập trúng, bị đánh tan thành ánh lửalấm ta lấm tấm.Thế nhưng phượng hoàng lửa đã kịp thời tránh được, bay lên trên bầu trời đêm."

Ô, phản ứng nhanh như vậy?

Hoặc là, quá nhát gan?"

Cái tên đeo kính râm kia nói với vẻ bất ngờ.Trên người gã ta có vô số phù văn màu đen, một phù văn trên đó bỗng hơi động,tách khỏi cơ thể, rồi hóa thành một con rắn khổng lồ bốn đầu màu đen, bay vềphía phượng hoàng lửa trên không.Phượng hoàng lửa cũng không quay đầu lại mà bay lên càng cao.Rắn khổng lồ cũng bay theo.Khi nó lướt qua một vùng hư không nào đó, bỗng nhiên có một bóng người hiệnlên giữa hư không.Liễu Bình.Hắn để phượng hoàng lửa bay đi, chính mình lại ẩn giấu ở trong màn đêm, thulại tất cả khí tức, chỉ chờ rắn khổng lồ bay qua.Hắn giơ cao trường đao.Hoán Linh đao pháp - Lục Hợp liền trảm!

Lưỡi đao chia ra thành sáu, cắt vàothân thể rắn khổng lồ, chém ra một vết rách, làm cho chất lỏng màu đen kịt phíatrong vẩy ra ngoài.Ngay sau đó, rắn khổng lồ quẫy đuôi đánh bay Liễu Bình ra ngoài.Liễu Bình vung đao chém ra một biển lửa, bao phủ lên người mình, lại tạothành một con phượng hoàng lửa khác, hạ xuống Hoàng cung.Trong hư không tăm tối, bỗng có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Pháp tắc Kỳ Quỷ tiết lộ một tia khí tức tại thế giới hiện tại.][Cấp bậc thế giới bắt đầu tăng vọt.][Quyển sách Đáy Biển bắt đầu ghi chép tin tức về con quái vật Kỳ Quỷ trướcmắt.]Cấp bậc của thế giới bắt đầu tăng vọt.Quyển sách Đáy Biển bắt đầu ghi chép tin tức về quái vật trước mắt.Có ý gì?

Liễu Bình đã trải qua quá nhiều chiến đấu, khám phá vô số ván cục,thế nhưng hiện tại vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.Gió đang gào thét bên tai.Một tiếng rít sắc nhọn từ trong miệng rắn khổng lồ truyền ra.ầ ề ễ ễNó quay đầu lại lao về phía Liễu Bình!

Liễu Bình không nhịn được mà giơtrường đao lên...

Vù...

Trường đao phát ra những tiếng ong ong, có vẻ như nóđang định phóng ra toàn bộ lực lượng mà nó đã súc tích, thế nhưng không tìmđược chiêu thức nào thích hợp cả.Hoán Linh đao pháp, sáu chiêu thức sau là một bộ liên chiều, thế nhưng vẫnchưa đủ, không ăn khớp.Trong khoảnh khắc này.Tâm thần Liễu Bình bỗng trong sáng, đặt đạo dựng thẳng trước người, nhỏgiọng nói: "Hỏa Giới Khai Mông."

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Cấp bậc của thế giới đang tăng tiến.][Ngươi lĩnh ngộ huyền bí thuật của Hỏa diễm Hoán Linh đao pháp.][Thế nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng này, cấp bậc của thế giới này lại bị khóacứng tại cấp độ khi trước, huyền bí thuật mà người vừa lĩnh ngộ tạm thời khôngthể phóng ra.]Khóa cứng?

Liễu Bình bỗng phát hiện, con rắn khổng lồ kia lại hóa thành mộtký tự phù văn màu đen, bay trở về cơ thể cái tên che dù kia.Cùng lúc đó, trường đao trên tay Liễu Bình rít lên, có vẻ như nó không chịu nổilực lượng biến đổi một cách cực đoan, đột nhiên vỡ vụn.Thế nhưng Lý Càn Dương đã bay lên, cầm đao đứng trước người hắn, nói: "Conkhông sao chứ?"

"Con không sao!"

Liễu Bình trả lời."

Đi."

Lý Càn Dương dẫn hắn hạ xuống, đi tới sau lưng Môn chủ Cuồng Đao mônTiến Tôn Hải và Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu."

Nhận lấy."

Môn chủ Cuồng Đao môn ném tới một thanh trường đao."

Cám ơn."

Liễu Bình tiếp nhận trường đao, nắm trong tay, đứng cùng ba vị chưởng giáonhìn về phía người cầm dù đen kia.Người kia im lặng nửa ngày mới thở dài nói: "Việc này cũng phải trách ta, quánóng lòng hưởng hụ sự tuyệt vọng của loài người, không để ý tới tính đặc thùcủa thế giới này."

"Thế nhưng rõ ràng ta đã kiểm soát mức năng lượng rất ổn định, tuyệt đốikhông thể vượt qua giới hạn kia..."

Gã ta giơ tay lên...

Vô số phù văn màu đen từ trên người gã ta tuôn hướng đầungón tay, hóa thành một điểm đen kịt.ề ắ ế ỗ ắ"Thật sự là phiền phức, pháp tắc của thế giới đã hỗn loạn, hiện tại các pháp tắcđều đã quấn quanh trên người bọn họ, không thể hành động thiếu suy nghĩ đượcnữa, cho nên ta chỉ có thể sử dụng..."

"Cấm pháp - Thần Hồn Mông Muội."

Điểm đen từ tay gã tản ra, khuếch tán với tốc độ cực nhanh, bao phủ toàn bộtẩm cung.Bốn người không thể cử động.Nói chính xác hơn.Bọn họ đã mất đi năng lực suy nghĩ, tiến vào trạng thái mông muội.Cái tên cầm dù kia tiện tay vung tay lên, cửa lớn tẩm cung bị đẩy mở, hiện rahai hàng cao thủ đang canh giữ ở bên trong.Những người này đều là Chưởng môn các môn phái, giờ phút này đang cầm vũkhí trên tay, chuẩn bị sẵn sàng đón đánh quân địch.Thế nhưng sau một chiều vừa rồi...

Bọn họ cũng tiến vào trạng thái không thểcử động được.Người cầm dù nhìn về phía bên trong tẩm cung, liếc mắt đã nhìn thấy người đànông đang ngồi trên bảo tọa."

Không phải ngươi..."

Người cầm dù đưa mắt nhìn về phía tã lót trong tay người này.Trong tã lót, một bé gái đang ngủ say."

Thì ra là thế, dựa vào pháp tắc Vận Mệnh tiến hành chuyển thể đầu thai, chonên thế giới này có thêm một tia lực lượng vận mệnh, điều này làm cho lựckhống chế của ta mất hiệu lực, từ đó mới dẫn tới pháp tắc thế giới hỗn loạn."

Người cầm dù lẩm bẩm.Liễu Bình bông lấy lại tinh thần.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:[Quyển sách Đáy Biển thông hiểu tất cả pháp tắc, có thể cắt đứt mọi pháp thuậtảnh hưởng tới thần hồn]Hắn liếc nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng trở nên cuống lên.Mặc dù Thủy Thụ đã cắt đứt liên hệ với Kỳ Quỷ, bởi vậy có thể thoát khỏi kẻđuổi giết, thế nhưng cái tên trước mắt này lại có thể nhìn ra lai lịch của nàng!Cái tên này sẽ giết nàng sao?

Bên tại Liễu Bình vang lên tiếng nói của ThủyThụ: "Hiện tại ta chỉ là một đứa nhỏ, không có bất cứ lực phản kháng nào cả,chỉ có thể giao cho ngươi toàn bộ lực lượng còn lại của ta, Liễu Bình!"

Vừa dứt lời, Liễu Bình cảm thấy trên tay của mình có thêm một thứ gì đó.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng hiện lên:[Ngươi thu được bảo vật Kỳ Quỷ: Vô Thúc chi Đồng.]ể[Khi trang bị bảo vật này, có thể làm cho bản thân mình không bị một bộ phậnthuật pháp Kỳ Quỷ trói buộc.][Ngoài ra, khi người ném nó ra, nó sẽ sinh ra Danh Sách hiệu quả "thế giới hủydiệt", làm cho thế giới hiện tại trở nên cực độ hỗn loạn.]Liễu Bình cảm thấy bản thân mình lại có thể điều khiển cơ thể.Lúc này, Người cầm dù nói: "Ngươi hẳn phải biết ta là ai."

Tất cả mọi người ở đây đều không động đậy, cũng không có bất cứ người nàolàm ra phản ứng gì.Thần Hồn Mông Muội thuật quá mạnh, vượt xa khỏi khả năng ứng đối của đámvõ giả.-------Chương 621: Sư phụ, con không saoBỗng nhiên...

Một giọng nữ vang lên trong hư không: "Đương nhiên ta biếtngươi là ai, ta đã từng nghe nói về ngươi."

Đây là giọng nói của Thủy Thụ!

Bản thể của nàng vẫn là đứa nhỏ kia, ngủ saytrong ngực Hoàng đế.Người cầm dù vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Trả lời ta, vì sao người muốn đivào thế giới này?

Âm mưu toan tính của ngươi là gì?"

Thủy Thụ trả lời: "Ta tránh né kẻ địch đuổi giết, mới vô ý rơi vào thế giới này."

Người cầm dù yên lặng vài giây, lẩm bẩm: "Pháp tắc Vận Mệnh lại lựa chọnmột tồn tại như người trở thành huyết mạch cuối cùng của Hoàng thất... ta vẫnkhông thể nào hiểu nổi."

Giọng nói của gã ta trở nên lạnh lẽo, nói tiếp: "Ta đã biết tên của ngươi - ThủyThụ."

Thủy Thụ nói: "Đúng vậy, ta chỉ muốn tiếp tục sống sót."

"Ngươi đã trở thành loài người, trở thành đồ ăn, dựa vào cái gì còn nói với tamuốn tiếp tục còn sống?"

Người cầm dù nói với giọng điệu mỉa mai.Gã ta duỗi một ngón tay ra...

Trong khoảnh khắc này, Liễu Bình bông lao rangoài, trường đao trên tay đã bị vung lên về phía trước!

Biển lửa vô biên hóathành một con Kỳ lân khổng lồ, nhào về phía Người cầm dù.Người cầm dù vươn tay ra, cách không ngăn chặn.Kỳ lân bị khống chế, đứng im bất động trong hư không.Người cầm dù nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Thì ra là thế, thế nhưng giãy dụanhư vậy có làm được cái gì?"

Liễu Bình nhếch miệng cười, nói: "Dù sao cũng đều phải chết, không bằng mọingười cùng chết đi."

Một tay hắn cầm đao, một tay khác thì nắm chặt "Vô Thúc chi Đông", có thểném ra bất cứ lúc nào.Khi thứ này bị ném ra, sẽ phát động Danh Sách hiệu quả "Thế giới hủy diệt".Mặc dù không biết hiệu quả cụ thể của nó là như nào, thế nhưng đối phương đãdùng toàn lực khóa cứng tất cả pháp tắc thế giới.Nói cách khác, đối phương không muốn làm cho thế giới này phát sinh độngtĩnh quá lón.Điều này cũng giải thích một sự kiện...

Tà vật tiếng tăm lừng lẫy trong Kỳ Quỷnhư nó, lại chỉ dùng thực lực cực kỳ thấp tiến hành hoạt động bên trong thế giớichân thật, dần dần hủy hoại văn minh loài người.ố ồ ế ắ ẳNó không muốn làm cho những tồn tại khác chú ý!

Thế giới này chắc hẳn có bímật cực lớn!

Liễu Bình cũng rõ ràng.Khi mình thể hiện thái độ "cùng lắm thì cùng chết", sẽ làm cho đối phươngkhông dễ dàng ra tay.Nếu không mọi công sức trước kia của nó đều trở nên vô dụng.Lúc này, Thủy Thụ cũng phản ứng kịp, lập tức nói: "Tha ta một mạng, nếukhông pháp tắc mà ta mang tới chắc chắn sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ trongthế giới này, tới lúc đó, dù cho ngươi có che giấu thứ gì đi chăng nữa, thế giớinày đều sẽ bị những tồn tại khác chú ý tới."

Người cầm dù nhìn chằm chằm Liễu Bình, không lên tiếng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đối phương sử dụng Kiến Văn Như Danh'.][Đây cũng là sai lầm trọng yếu nhất, cũng là sai lầm duy nhất mà nó mắc phảitrong lần gặp mặt này.][Thực ra, người sáng tạo thuật pháp này chính là ngươi.][Giao diện Anh Linh có thể lợi dụng pháp thuật này, hiển hiện bất cứ danh hiệunào trên đỉnh đầu ngươi, xin hãy làm ra quyết định ngay lập tức.]Liễu Bình âm thầm nói: "Hãy hiện lên: Quả bom hình người - Kỳ Quỷ, thuyếtminh: Người này có thể nổ tung bất cứ khi nào, sẽ làm cho toàn bộ pháp tắc trởnên hỗn loạn, chỉ định một mục tiêu tử vong, cũng làm cho cả thế giới hủy diệthoàn toàn."

Lại có một nhóm chữ nhỏ hiện lên:[Đã biên tập.]Ngay sau đó...

Liễu Bình nhìn về phía Người cầm dù.Người cầm dù kia vô ý thức lùi về sau một bước, rất lâu sau mới nói: "ThủyThụ, ngươi thật tuyệt."

Người cầm dù không quan tâm Liễu Bình nữa, lại nhìn về phía bé gái vẫn còntrong tã lót: "Rõ ràng là tồn tại trong Kỳ Quỷ, là tồn tại siêu nhiên, hiện tại lạichỉ có thể nương thân thành loài người, ngươi cam lòng cứ như vậy hay sao?"

"Ý ngươi là gì?"

Thủy Thụ hỏi.Người cầm dù nói: "Ta sẽ giết sạch kẻ thù của ngươi, dẫn người trở về Kỳ Quỷ,thậm chí vì an toàn, ta nguyện ý hao tổn lực lượng, chế tạo ra chiến giáp hoàntoàn mới cho ngươi."

Thủy Thụ hỏi: "Vậy ta phải bỏ ra cái gì?".Người cầm dù nói: "Trở thành một bộ phận của ta."

"Không!"

Thủy Thụ như nghĩ tới điều gì đó cực kỳ kinh khủng, thét lên.ể ầ"Xem ra người hiểu lầm ta..."

Người cầm dù đang nói, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm vô tận."

Có thứ gì đó đã cảm ứng được thế giới này...

Không ổn, ta phải đi giết nó ngaylập tức."

Bóng hình gã hơi run lên, bay lên không trung.Bay tới nửa đường, gã ta quay đầu nhìn về phía bé gái trong tã lót, châm chọc:"Thủy Thụ..."

"Ngươi đúng là một tên đáng thương""Chờ ta giải quyết xong chuyện bên này, chúng ta lại nói chuyện lần nữa."

Bóng hình gã ta lóe lên, biến mất khỏi bầu trời đêm.Người cầm dù rời đi.Sương mù dần dần cũng tiêu tán.Lại đợi một lát sau.Tất cả mọi người đều khôi phục thần trí."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Có người hỏi."

Không rõ lắm, cái tên giáo chủ tà giáo kia đâu?"

"Không thấy."

"Biến mất."

"Rõ ràng là tới công thành, làm sao lại biến mất?"

Đám người bàn tán xôn xao.Lý Càn Dương liếc nhìn về phía Liễu Bình."

Sư phụ, con không sao."

Liễu Bình nói.Hắn thuận tay trả đao lại cho Môn chủ Cuồng Đao môn, cũng nói cám ơn."

Lý chưởng môn, đao pháp của đệ tử ngươi đã thấy Môn Kính, có thể lên nơithanh nhã."

Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải tán thưởng."

Cũng chớ khen nó, nó còn cần tôi luyện vài năm nữa."

Lý Càn Dương bình tĩnh nói.Trong tẩm cung, Hoàng đế và mấy vị Chưởng giáo bàn luận một lúc lâu, rồiquyết định phái nhân thủ xem xét tình hình khắp nơi.Cái tên cầm dù quái dị kia đã biến mất.Chuyện này tạm thời không cần quan tâm nữa.ếToàn bộ Kinh thành bị sương mù bao phủ một đêm, cũng không biết thươngvong như thế nào.Hiện tại cần phải tìm hiểu tình huống, mới có thể chế định phương án kế tiếp.Bầu không khí khẩn trương áp lực vẫn luôn không tán đi.Liễu Bình nắm chặt Vô Thúc chi Đồng ở trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn vềphía tẩm cung Mình có danh hiệu "Kỳ Quỷ - Bom hình người"ở trên đỉnh đầu, cái tên Người cầm dù kia bị điên rồi mới tìm mình.Thế nhưng Thủy Thụ vẫn còn ngủ trong tã lót.Không biết Người cầm dù sẽ trở lại vào lúc nào."

Phải nghĩ cách tiếp cận Thủy Thụ, có thể luôn ở bên người nàng thì tốt hơn..."

Liễu Bình trở nên trầm tư.-------Chương 622: Vào cungMột người cách hắn không xa bỗng kinh ngạc kêu lên, dẫn tới mọi người đềunhìn qua."

Tiểu tông chủ, sao vậy?"

Có người hỏi.Tiêu tông chủ Ma Son tông hơi do dự, nói: "Không biết có phải là ảo giác của tahay không, ta luôn cảm thấy mình có thể cộng minh nhiều lực lượng ngũ hànhhơn trước."

Các vị Chưởng giáo nhìn nhau."

Thực ra ta cũng có cảm giác đó, thế nhưng thấy mọi người đều không nói, tacũng tưởng đó chỉ là ảo giác của mình."

Một chưởng giáo nói."

Không phải là ảo giác."

Môn chủ Cuồng Đao môn nói.Ông ta rút đao ra múa, trên đao toát ra từng luồng sáng vàng kim."

Mọi người xem, đây là Kim pháp trong ngũ hành, có thể làm cho chiêu thứctrở nên sắc bén, ngày xưa ta sử dụng cũng không tới trình độ như thế này, hiệntại uy lực lại tăng thêm 20%."

Môn chủ Cuồng đao môn nói."

Ta cũng vậy."

"Không sai, chiêu thức của ta cũng có uy lực mạnh hơn."

Đám người rối rít nói.Không hẹn mà cùng, một cái ý niệm xuất hiện trong đầu tất cả mọi người:Chẳng lẽ lực lượng ngũ hành bắt đầu thức tỉnh?

Lúc này, Hoàng đế đứng dậy,nói: "Các vị Chưởng giáo, cảm ứng của các ngươi cũng không sai, vừa rồi tacũng cảm ứng được lực lượng ngũ hành chân thực, nó đang mạnh lên khôngngừng."

Mọi người đều cảm thấy vui mừng."

Hoàng thượng đã nói vậy, chính là không thành vấn đề."

Một Chưởng giáo nói.Hoàng để gật đầu, nói: "Khi trước lực lượng pháp tắc đã suy yếu tới cực điểm,cho nên Hoàng cung của trẫm mới không thể chống cự quái vật xâm lấn, thếnhưng hiện tại lực lượng pháp tắc lại bùng lên..."

Ông ta nâng hai tay lên, tạo thành một pháp quyết kỳ dị.Pháp quyết!

Đôi mắt Liễu Bình bỗng nheo lại.ế ế ề ếTrong thế giới võ đạo này, lại có pháp quyết lưu truyền tới nay!

Thế nhưng khiquan sát tỉ mỉ, lại phát hiện khác với pháp quyết trong văn minh tu hành.Pháp quyết của văn minh tu hành là dùng thủ ấn điều động linh lực, kết hợp vớithiên địa đại đạo, điều động lực lượng chính và nghịch ngũ hành.Thế nhưng pháp quyết mà Hoàng đế sử dụng, lại giống như đang kêu gọi cái gìđó...

Vù!

Một luồng gọn sóng kỳ dị từ nơi sâu trong Hoàng cung truyền ra, rồitản ra khắp bốn phương tám hướng.Hoàng để nhớ lại, nói: "Đây là kết giới pháp mà Hoàng tộc chúng ta truyền lạitừ xưa... nghe nói tại thời điểm nguy cấp sống còn có thể ngăn địch, đáng tiếctại cổ đại không cần sử dụng nó, mà mấy trăm năm gần đây thì lực lượng pháptắc lại suy yếu, vẫn luôn không thể kích hoạt nó."

"Hiện tại, kích hoạt lại nó, chư vị, từ giờ trở đi, Kinh thành là an toàn."

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Liễu Bình nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ nổi lên:[Tà vật bị ngươi ***** đều chuyển hóa thành lực lượng Hỏa pháp tắc.][Chú ý.][Trong chiến đấu giữa người và quỷ vật Kỳ Quỷ, xé rách cơ thể đối phương,làm cho thế giới hấp thu một sợi đa trọng pháp tắc đột sinh'][Ngoài ra, bắt đầu từ đêm nay, sẽ có càng nhiều bình dân nguyện ý luyện tậpquyền pháp, Hỏa pháp tắc trong thế giới đang nghênh đón một đợt bùng nổ,cũng kéo theo nhũng pháp tắc khác khôi phục một chút lực lượng ít ỏi.][Nguyên lực pháp tắc trong thế giới được tăng cường.][Thực lực của ngươi cũng tăng tiến.][Thực lực hiện tại của ngươi đã xếp thứ: 11.]Liễu Bình đọc xong, cũng biết Giao diện Anh Linh đang nói tới con rắn khổnglồ kia.Sớm biết như vậy, lúc ấy lại chém thêm vài đao thì tốt.Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, lại liếc nhìn về phía Hoàng đế.Hoàng thất...

Vậy mà có thể lợi dụng nguyên lực pháp tắc trong thế giới, thànhlập một "kết giới"trong Kinh thành.Mà càng quan trọng hơn là, Giao diện Anh Linh không tiết lộ bất cứ thông tinnào về sự kiện này.Xét tới tiêu chuẩn thực lực của thế giới hiện tại, đó là một chuyện cực kỳ khólường.Hoàng thất đang cất giấu bí mật gì?

Một giây sau...

Giọng nói của Thủy Thụvang lên bên tai hắn: "Liễu Bình, tốt nhất thì người hãy ở lại trong Hoàng cungế ốđi, nếu không tà vật kia mà tới, ta sẽ không có cách nào ứng đối, chỉ có một conđường chết mà thôi."

"Ta cũng có ý nghĩ như vậy..."

Liễu Bình âm thầm nói: "Hiện tại ta cần tìm một cái cớ, có thể ở lại Hoàng cungmột cách đường đường chính chính mới được."

"Phương pháp sao... thực ra từ khi ta chuyển thể tới nay, vẫn luôn chuẩn bị mộtcái cớ để ngươi có thể ở lại bên ta."

Thủy Thụ nói."

Ngươi đã có chuẩn bị trước rồi?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Đương nhiên, khi ta phát hiện mình vẫn là một đứa bé, là ta biết phải chuẩn bịmột cái cớ để ngươi có thể ở lại cạnh ta một cách đường đường chính chính,như vậy ta mới an toàn."

Thủy Thụ nói."

Có cách nào?"

Liễu Bình hỏi."*****ên người cần chấp nhận đã, là một đứa nhỏ, thực ra ta cũng không có quánhiều cách để có thể lựa chọn."

Thủy Thụ nói với giọng điệu rất kỳ quái."

Đương nhiên là vậy, ta có thể hiểu được."

Liễu Bình nói.Thủy Thụ không nói nữa.Liễu Bình đợi một lát, vẫn không nghe được lời giải thích của Thủy Thụ là nhưnào.Hắn còn đang khó hiểu đây.Bỗng nhiên...

Từ trong tẩm cung truyền ra tiếng khóc to rõ.Tiếng khóc này thành công hấp dẫn phần lớn người chú ý tới."

Công chúa khóc à."

Có người nhỏ giọng nói.Vẻ mặt Hoàng để biến đổi, đứng phắt dậy khỏi ghế rồng, lớn tiếng nói: "Cẩm vệam hiểu lực lượng Hỏa trong cung ở đâu?"

Một quan viên hoảng hốt nói: "Bệ hạ, có hai người trong số đó đã chiến tử, mấyngười khác lại bị sương mù vừa rồi dịch chuyển đi nơi khác, hiện tại vẫn chưabiết ở nơi nào."

Hoàng đế cao giọng nói: "Không còn kịp nữa... các vị Chưởng giáo, trong cácngươi có ai am hiểu lực lượng Hỏa?"

ề ấ ể ồ ếĐám người yên lặng, đều cảm thấy không hiểu ý đồ của Hoàng đế là gì.Một Chưởng giáo thân cận Hoàng đế thở dài nói: "Trong cục diện hiện tại, vẫnnên nói ra, nếu không không có ai bên người công chúa, vậy thì phiền phức."

"Nói đi."

Hoàng để uể oải nói."

Các vị..."

Vị Chưởng giáo kia chắp tay về phía đám người, nói: "Công chúa điện hạ là cóhuyết mạch Hàn Băng trời sinh, trước mười tám tuổi luôn cần dựa vào lựclượng Hỏa trong ngũ hành dẫn dắt và trung hòa hàn khí trong cơ thể, mới có thểsống sót."

Một vị nữ chưởng môn nói với vẻ uể oải: "Huyết mạch Hoàng thất đã ít ỏi nhưvậy, lại còn phải chịu loại chuyện này sao?"

"Cũng không hoàn toàn là chuyện xấu..."

Hoàng đế nói: "Huyết mạch Hàn Băng rất hiếm thấy, thường thường sẽ thứctỉnh thần thông uy lực cực lớn, phiền phức duy nhất chính là, cần phải có ngườidùng lực lượng hỏa để trung hòa lực lượng hàn băng trong cơ thể nàng, khôngthể để hàn băng ăn mòn kinh mạch, tạo thành tổn thương không thể chữa trị."

Đám người cùng gật đầu.Liễu Bình âm thầm hỏi: "Đây là cách mà người nghĩ ra được sao?"

Thủy Thụ nói: "Đây chính là thiên phú bẩm sinh của ta."

-------Chương 623: Một thế giới khác!Một giây sau...

Tiếng khóc lại càng lớn hơn.Hoàng để nói: "Các vị chưởng giáo, ai có thể tới giúp đỡ công chúa?"

Liễu Bình giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Để ta."

Hoàng để liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Hóa ra là đệ tử chưởng môn Bách Linhquan, người đã thành lập võ quái Quyền Thắng môn."

"Bệ hạ biết ta?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Trẫm biết tất cả anh hùng trong thiên hạ..."

Hoàng để đánh giá hắn, gật đầu nói:"Vô tư giảng dạy võ học cơ sở cho người trong thiên hạ là một chuyện khôngtầm thường, tới đây, hãy trung hòa hàn khí giúp công chúa hộ trẫm."

"Được."

Trong ánh mắt của các vị chưởng giáo, hắn đi vào trong tẩm cung, đi tới trướcmặt Hoàng đế.Hoàng để mặc một bộ trường bào màu đỏ, bên hông đeo kiếm, thân hình thondài, uy thế kinh người.Thế nhưng nếu quan sát một cách tỉ mỉ, sẽ phát hiện sắc mặt của ông ta hơitrắng bệch, làm cho người ta cảm thấy ốm yếu, tựa hồ vết thương phải chịutrong lần ám sát khi trước vẫn chưa khôi phục."

Biết cách dùng hỏa khu hàn sao?"

Hoàng để hỏi."

Biết."

Liễu Bình trả lời."

Ngươi ôm công chúa, thử dùng hỏa khu hàn là được rồi."

Hoàng để nói."

Hiểu rồi."

Liễu Bình nói.Hoàng để ngắm nhìn công chúa trong tay, lưu luyến không rời giao cho LiễuBình.Liễu Bình dùng hai tay ôm công chúa.Nói cũng kỳ, vừa tới tay Liễu Bình thi công chúa lại không khóc.Một quan viên ngạc nhiên nói: "Ngươi vẫn còn chưa vận dụng lực lượng đây,tại sao công chúa điện hạ lại im lặng, như đã chữa trị tốt rồi vậy?"

Liễu Bình âm thầm vận chuyển công lực, cộng minh với Hỏa pháp tắc.ấ ắ ể ẫ ắRất nhanh, hắn cũng cảm nhận được hàn khí trong cơ thể cô bé, lập tức dẫn dắtHỏa pháp tắc tới sưởi ấm cho mình cùng bé gái.Bé gái trong tã lót phát ra những tiếng cười thanh thúy, như là cảm thấy hết sứcthoải mái vậy.Các vị quan viên thở dài một hơi.Lý Càn Dương cũng theo đó mà thả lỏng trong lòng.Hoàng để bật cười, luôn miệng nói: "Tốt!

Tốt!

Ngày xưa cho dù có người khuhàn, con bé này cũng chưa từng cười như vậy, xem ra công pháp của người rấtthích hợp khu hàn cho con bé!"

Khoảng mười lăm phút sau.Liễu Bình kết thúc lần sưởi ấm này.Bé gái trong tã lót đã ngủ."

Bệ hạ."

Liễu Bình đưa đứa bé cho Hoàng đế.Hoàng để tiếp nhận đứa bé, trầm ngâm nói: "Liễu Bình, thực lực của ngươi, tacũng đã biết, tư chất của người cực cao, học tập cũng rất nhanh, chỉ là khi đánhnhau lại không chế không tốt, điều này lại chứng minh trình độ cộng minh ngũhành của ngươi đã rất thâm sâu."

"Ngươi có nguyện ý ở lại trong cung, làm bạn và bảo vệ công chúa hay không?"

"Ngươi có bằng lòng ở lại trong cung, làm bạn và bảo hộ Công chúa haykhông?"

Hoàng để hỏi.Liễu Bình ôm quyền nói: "Việc này cần hỏi sư phụ ta trước đã.".Trong mắt hoàng để lộ ra một tia tán thưởng, quay đầu nhìn về phía Lý CànDương.Lý Càn Dương cười chắp tay nói: "Đồ nhi của ta đang trong thời kỳ tiến bộ thựclực mẩu chốt, nếu bệ hạ muốn giữ nó lại ở trong cung, có thể thay lão phu quantâm nó một chút không?"

Hoàng để lại hỏi Liễu Bình: "Ngươi có bằng lòng làm bạn với Công chúa chođến khi nó thành niên?"

"Bằng lòng."

Liễu Bình nói."

Đứng trước quân vương thì không được nói đùa, Liễu Bình, người phải suynghĩ cho kỹ."

Một chưởng giáo đứng bên cạnh nhắc nhở.Liễu Bình chắp tay nói: "Công chúa là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất,chuyện này liên quan đến sự yên ổn của thiên hạ, đương nhiên tại hạ sẽ cố hếtsức mình."

ế ẫ ềHoàng đế vừa lòng nói: "Một khi đã vậy, trẫm sẽ phong người làm ngự tiền bảohộ thị vệ, bình thường làm bạn với Công chúa, nhận bổng lộc như cẩm vệ nhấtđắng của hoàng gia, đặc biệt cho phép vào núi Quy Tàng để tu hành."

Vừa nói ra lời này, Liễu Bình thấy rõ không ít người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.Lý Càn Dương liếc hắn mắt một cái, thấp giọng nói: "Còn không mau tạ ơn?"

Trong lòng Liễu Bình biết cái gọi là núi Quy Tàng nhất định là một nơi rất tốt,vội vàng hành lễ và nói: "Tạ Hoàng Thượng long ân."

Đột nhiên -- Xa tít trên bầu trời đêm truyền đến từng tiếng kêu to mãnh liệt,nghe giống như kêu côn trùng được phóng đại vô số lần.Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.Hoàng để lại cười lạnh và nói: "Chư vị yên tâm, hiện giờ sức mạnh của ngũhành đã được thắp lại, mà trẫm cũng thiết lập kết giới thượng cổ, mặc kệ là tàvật nào tới cũng không làm được gì."

Một vị chưởng giáo chần chờ nói: "Bệ hạ có quá mức lạc quan không, kết giớithượng cổ nhất định có thể ngăn cản tà vật được hay sao?".Hoàng để lộ ra vẻ mặt giữ kín như bưng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung,nhẹ nhàng nói: "Hãy chờ xem."

Tiếng côn trùng kêu vang trên bầu trời càng thêm mãnh liệt.Đột nhiên.Hai bóng dáng hăng hái đáp xuống, đứng trước mặt mọi người lần nữa.- - Là Kẻcầm dù.Trong tay gã xách theo một khối thi thể hình người màu xám, thở dài nói: "Tốnchút công phu, rốt cuộc cũng giết được kẻ nhìn trộm, hiện tại chúng ta tiếp tụcđề tài trước đó đi."

Chung quanh là một mảnh yên tĩnh.Mọi người không chớp mắt mà nhìn gã, lại không có ai giành muốn ra tay.Kẻ cầm dù ngạc nhiên nói: "Các ngươi từ bỏ giãy giụa sao?"

Gã xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Liễu Bình, lắc đầu, lại nhìn vào nữ anhtrong tã lót kia, bật cười rồi nói: "Cũng được, một đám con kiến cần gì phải nóichuyện, ta giải quyết vấn đề của người trước."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hoàng để bỗng quát: "Tà vật, ngươi giết Hoàng hậu của ta, họa loạn thươngsinh thiên hạ, hiện giờ đã chui đầu vô lưới, trẫm muốn báo thâm cừu đại hậnnày."

"Ngươi?"

Kẻ cầm dù khinh thường nói.Hoàng để nhìn thật sâu vào gã một cái, nói: "Không phải người vẫn luôn mơước bí mật của thế giới này sao?

Trẫm để người được như ý nguyện."

Câu nói vừa dứt.Kẻ cầm dù đột nhiên kinh giận đan xen, gã quát: "Ngươi làm cái gì?"

Cả người gã lún xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắtcủa mọi người.Im lặng một giây.Có người nhịn không được hỏi: "Vậy là giải quyết?"

Hoàng để nói: "Giải quyết, tà vật kia bị phong ấn trong một nơi không thể biếtnào đó, vĩnh thể không thể đi ra."

Nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người, hoàng để giải thích: "Thật ra thế giớicủa chúng ta cất giấu một phong ấn rất lớn, tà vật cảm ứng được sức mạnhphong ấn, cho rằng nơi này sẽ có bảo vật gì, nhưng thật ra nó chỉ là thiêu thânlao đầu vào lửa mà thôi."

Chúng chưởng giáo đều phải tiêu hóa một lúc.Chưa từng có ai biết chuyện như vậy, hoàng thất chưa bao giờ nói qua.Cho dù là hôm nay, Hoàng đế cũng chỉ nói một câu như vậy."

Truyền ý chí của trẫm!"

Hoàng để lại lên tiếng lần nữa: "Kẻ đứng đầu chúng tà ma đã đền tội, các mônphái phải rèn sắt khi còn nóng, cố gắng diệt hết tà vật trong thiên hạ, để thế giớikhôi phục vận hành bình thường."

"Tuân lệnh!"

Chúng quan viên cúi người hành lễ và nói.Hoàng để lại nói: "Hiện giờ hoàng cung đã được an toàn, mời các vị chưởnggiáo lập tức đi cứu viện những cao thủ còn đang vật lộn với tà vật, để tránh bọnhọ bị nguy hại đến tánh mạng."

"Quả thật nên làm như vậy."

Chúng chưởng giáo cùng kêu lên.Nếu đã không cần nhọc lòng đến an nguy của Hoàng đế và Công chúa nữa thìchúng chưởng giáo vội vàng rời khỏi hoàng cung, chạy như bay về các hướngtrong kinh thành.- - Buổi tối hôm nay còn có chuyện để bận rộn.-------Chương 624: Một thế giới khác!Lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại một vài Nội thi, họ nhanh chóng nhận sứmệnh, đi dàn xếp các sự vụ kia.Bắt đầu từ vừa rồi, Liễu Bình vẫn không nói chuyện, lúc này mới xoa xoa mồhôi lạnh trên trán, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.Có người vội đi trừ ma, có người với dàn xếp người bệnh trong hoàng cung, cóngười bận hầu hạ Hoàng đế và Công chúa, nhưng mà -- Thật sự không ai có thểnhìn thấy cảnh tượng này sao?

Liễu Bình hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnhtrên trán.Sau khi Hoàng để kích hoạt kết giới kia-- Trong khoảnh khắc Kẻ cầm dù đánhúp đến lần nữa, thế giới bắt đầu trở nên không giống bình thường.Mặt đất dần trở nên trong suốt, giống như một mặt nước hơi mỏng, đạp lên trênđó sẽ có tùng gợn sóng lan tỏa dưới chân.Mặt đất kiên cố đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận, tất cả mọingười đứng trên đại dương mênh mông đó mà không hề hay biết.Mọi người như không thấy được rằng -- Liễu Bình đứng trên mảnh đại dươngmênh mông đó, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, có thể nhìn thấy một cảnh tượnghoàn toàn khác -- Vô số những quan tài chằng chịt được chôn giấu sâu dưới mặtnước, toàn bộ thế giới dày đặc dưới nước cứ lan tràn mãi hướng tới nơi càngsâu.Mà nơi sâu nhất đó lại hiện ra một mảnh không trung, trên bầu trời treo đầy saotrời.- - Lấy mặt nước làm ranh giới, dưới nước là một thế giới khác!

Trongkhoảnh khắc Kẻ cầm dù vừa rồi rơi xuống, những quan tài trong thế giới dướinước đó sôi nổi lao ra từng khối thi thể.Những thi thể hình thù kỳ quái kia xông lên mặt nước, sôi nổi bắt lấy Kẻ cầmdù rồi kéo gã đi xuống.Kẻ cầm dù cũng không nhìn thấy những thi thể đó!

Nó muốn giãy giụa, lại nhưbị phong bể sức mạnh, lập tức bị kéo vào thế giới phía dưới.Những thi thể đó cất nó vào một quan tài, nâng nó đi vào sâu trong thế giới kia.Liễu Bình nhìn đại dương mênh mông dưới chân, lại nhìn mọi người bận bậnrộn rộn chung quanh.-- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy một chút gì cả sao?"

Liễu Bình!"

Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói.Liễu Bình giật mình một cái, vội vàng nói: "Ta ở đây."

Khi nói chuyện, hắn lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhìn lướt qua hư không.Trong hư không không có cái gì cả.ế ấGiao diện thao tác anh linh duy trì im lặng một cách hiếm thấy.Hoàng đế cười nói: "Ban."

Quan viên bên cạnh lập tức trình lên một thanh đao.Liễu Bình hành lễ nói: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng."

"Không cần khách sáo, các môn phái rất ít có võ giả suy nghĩ cho người trongthiên hạ như ngươi, hành động này rất vừa ý trẫm, ngươi nên có được đáo này,cầm đi."

Hoàng đế nói.Liễu Bình nghe lời mà tiếp nhận trường đao.Đao này mang vài phần phong cách cổ, vừa vào tay đã khiến Liễu Bình nhận racảm giác khó có thể miêu tả nào đó.Giống như -- Từng quen biết.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện lên trong hư không: "Tênđao: Bách Nạp."

"Không thuộc tính."

Không thuộc tính!

Thiên hạ nào có binh khí không có thuộc tính!

Cho dù là mộtthanh trường đao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng sẽ hiện ra các loạithuộc tính cơ bản như sắc bén, hơi sắc bén, hư hao, lành lặn vân vân.Trong lòng Liễu Bình chấn động, nhìn thoáng qua hoàng đế và quan viên bêncạnh, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vẫn như thường."

Từ xưa đao này là bội đao của hoàng tộc, người cầm nó tức là đại diện chohoàng thất, không cùng đẳng cấp với các thị vệ khác, chuyên phụ trách bảo hộCông chúa."

Hoàng đế dặn dò."

Tuân lệnh!"

Liễu Bình lập tức ôm quyền nói."

Được rồi, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu phụng dưỡng Côngchúa."

Hoàng để nói với quan viên bên cạnh.Quan viên kia cười nói: "Liễu thị vệ, mời đi theo ta."

"Làm phiền."

Liễu Bình theo quan viên kia đi ra hướng bên ngoài.Tiếng nói của Thủy Thụ bỗng vang lên bên tai: "Có phải người nhìn thấy gì haykhông?"

"Đúng vậy, người thì sao?"

Liễu Bình vội vàng hỏi.ấ ế ồ"Hiện giờ ta mất hết thực lực, nhưng bởi vì được Vô Thúc chi Đồng cộng sinh,có thể nhìn thấy cảnh tượng của thế giới Kỳ Quỷ –– Thế nào?

Có phát hiện thếgiới này rất thâm sâu hay không?"

Thủy Thụ nói."

Sâu đến hơi rợn người."

Liễu Bình trả lời."

Ngày mai tới tìm ta, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."

Thủy Thụ nói."

Được."

Liễu Bình lên tiếng, sau đó đi theo quan viên rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.-------Chương 625: Gặp rắc rối!

Đêm càng đen tối.Liễu Bình theo quan viên kia đi thẳng một mạch ra ngoài hoàng cung."

Liễu thị vệ, đây là lá thư mà sư tôn người để lại."

Một quan viên nội phủ đi lên và nói."

Đa tạ đại nhân."

Liễu Bình nhận lấy lá thư và nói."

Cũng không dám nhận là đại nhân, về sau mong Liễu thị vệ quan tâm nhiềuhơn."

Quan viên nội phủ thân thiện cười nói.Nội quan và cung nữ qua lại chung quanh nhìn vào ánh mắt Liễu Bình, đều mỉmcười gật đầu với hắn.Liễu Bình hơi suy tư rồi lập tức phản ứng lại.Trước mắt huyết mạch hoàng thất chỉ có một mình Công chúa, hắn sẽ làm bạnbên cạnh Công chúa trong hơn mười năm tương lai, tất nhiên cũng trở nên chạmtay là có thể bóng "Chờ ta dàn xếp thỏa đáng xong mọi chuyện thì mời đại nhânvà các vị đồng liều uống rượu."

Liễu Bình nói."

Được!

Được!"

Nội quan kia mừng rỡ nói.Hai người chắp tay tạm biệt.Liễu Bình cầm lá thư, vừa đi vừa nhìn, rất nhanh đã xem xong nội dung trongđó.Rất hiển nhiên, lá thư này là Lý Càn Dương hấp tấp viết xuống, đại ý là dặn hắnđảm nhiệm chức vụ hoàng gia thì phải tận tâm tận lực, bảo hộ Công chúa là mộtchức vị làm người ta đỏ mắt hâm mộ, phải làm tốt quan hệ đồng liêu, cẩn thậncó người âm thầm chơi xấu, không cần bỏ quên lơ là chuyện luyện tập võ nghệ,vân vân.Cuối cùng Lý Càn Dương nhắc tới núi Quy Tàng, nói nơi đó có các loại chiêuthức võ nghệ lợi hại, dặn dò hắn rảnh rỗi thì nhất định phải tiến vào núi QuyTàng nhiều hơn.Sau khi Liễu Bình xem xong thì yên lặng cất lá thư đi.Lý Càn Dương là một người sư phụ xứng chức, hơn nữa sự quan tâm đối vớimình không làm bộ chút nào....Núi Quy Tàng.Cũng là một nơi đáng để tìm tòi..ắ ắNhưng với tình hình trước mắt thì hắn thật sự không có tâm tư đi học chiêu thứcgì.Ánh mắt hắn hướng về phía trước.Quan viên dẫn đường phía trước bước từng bước một trên thềm đá dưới tườngđỏ ngói xanh, nhưng dưới thềm đá, mỗi khi bước chân hắn hạ xuống thì sẽ cótừng gợn sóng tản ra.Bên dưới có một thế giới bị mặt nước ngăn cách.Xuyên qua mặt nước nhìn xuống bên dưới, có thể thấy được số lượng quan tàivô tận chồng chất như núi, nơi càng sâu là ánh sao đầy trời.Đó là một thế giới hoàn toàn đảo ngược!Chương 622: Trường đao quay về không thuộc tínhVị quan viên phía trước dừng bước chân, xoay người cười nói: "Liễu thị vệ,ngươi là thị vệ bên cạnh Công chúa, phải loại trừ thể hàn vì Công chúa vào mọilúc, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép người ở lại chân núi Quy Tàng, cũngchính là nơi này."

Liễu Bình nhìn lại theo hướng hắn ta chỉ, chỉ thấy con đường đã đến điểm cuối,phía trước rộng mở thông suốt, đó là một mặt hồ nước sóng gợn lăn tăn, tronghồ có một ngọn núi đá, núi cao vút lên tận mây, không thấy nơi cao nhất ở đâu.Phong cảnh nơi này như họa, nhưng chung quanh đề phòng nghiêm ngặt, LiễuBình tùy ý nhìn lướt qua đã thấy được vài vị cường giả, những người này mặcgiáp cầm đao, nhanh chóng đi qua bên cạnh hai người, nghiễm nhiên đang đichấp hành nhiệm vụ gì đó.Bên bờ hồ nước có một loạt phòng to lớn."

Nơi này là nơi ở của các nghệ nhân của hoàng cung."

Quan viên kia nói."

Ta chỉ là một thị vệ, cũng có thể ở cùng một nơi với các nghệ nhân sao?"

Liễu Bình thở dài."

Mong rằng Liễu thị vệ đùng phụ hậu ái của Hoàng Thượng."

Quan viên kia cười nói.Hắn ta dẫn Liễu Bình đi đến trước một gian phòng, thông báo rõ tất cả các côngviệc, lại dặn dò Liễu Bình nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai có người tớitìm hắn, sau đó rời đi.Liễu Bình đẩy cửa vào nhà.Hoàn cảnh phòng trong cũng không có gì đẹp, nhưng nơi mà các nghệ nhânhoàng gia ở có đầy đủ tất cả dụng cụ, nhà ở rất rộng rãi, chia ra hai tầng trêndưới, thậm chí còn có một cái giếng trời.Lúc này bốn bề vắng lặng, cánh cửa cũng đã khóa lại, Liễu Bình đứng yên bêntrong giếng trời.Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào đại dương mênh mông dưới chân.- - Nếu hắn cóthể thấy được thế giới dưới chân, vậy hắn có thể đi vào hay không?

Suy nghĩnày vừa xuất hiện thì Liễu Bình không khỏi ngồi xổm xuống, chạm tay vào mặtnước kia.Một gợn sóng lan tràn ra từ nơi mà đầu ngón tay hắn chạm vào.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình bỗng cảm thấy ngón tay mình hoàn toàn đâm vào bên dưới.- Có thểđi vào!

Trong chớp nhoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Cảnh cáo!"

ế ấ ề ồ"Ngươi chạm vào thế giới phong ấn đã sinh ra phản ứng dây chuyền, những tồntại không thể biết đã cảm ứng được lần đụng chạm này."

"Một khi chúng phát hiện ngươi có thể nhìn thấy chúng và thế giới phong ấn,ngươi sẽ bị chúng cắn nuốt!"

Trong lòng Liễu Bình lập tức run sợ.Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy gợn sóng tỏa ra do ngón tay đụng vào đã khuếchtán, chậm rãi lan vào bên trong thế giới bị mảnh đại dương mênh mông kia ngăncách, cuối cùng chạm đến một loạt những quan tài màu đen.Những quan tài đó lập tức chấn động.Một cái quan tài chậm rãi xốc lên một góc, để lộ ra bàn tay héo úa mà tràn đầynếp nhăn.Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ánh sáng.Đúng rồi!

Tình hình trước mắt giống y như lần hắn gặp phải bàn tay máu thậtdài khi vừa đến thế giới chân thật!

Không thể để chúng biết hắn có thể thấychúng, cũng không thể để chúng biết hắn có thể thấy được thế giới phong ấnphía dưới!

Liễu Bình lập tức đứng lên, duỗi mạnh người rồi lẩm bẩm nói: "Bậnrộn cả ngày, cũng thật mệt mỏi, đi ngủ một giấc trước vậy."

Hắn nhấc chân đi ra khỏi giếng trời.Vừa đi được vài bước -- Một nữ quỷ mọc ba cái đầu lặng lẽ xuyên qua mặtnước, dùng lại bên ngạch cửa phía trước hắn.Cả người ả ta ướt dầm dề, tản ra một luồng khí âm hàn khó có thể miêu tả,chúng tí tách rơi xuống mặt đất theo những giọt nước.Mỗi một giọt nước đều hóa thành một đồ án nhân loại dữ tợn mà thống khổ.Sáu con mắt của nữ quỷ nhìn về phía Liễu Bình."

Tiểu ca nhi, ngươi cảm thấy gương mặt nào của ta càng đẹp?"

Nữ quỷ cười khanh khách nói.Liễu Bình như không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì.Sắc mặt nữ quỷ kia chợt âm trầm xuống.Một cái đầu của ả ta đột nhiên mất hết máu thịt, hóa thành đầu lâu, một cái đầukhác lại bành trướng lên, biến thành một thịt cầu, ở giữa căng ra một con mắtyêu dị to lớn; cái đầu chính giữa lại hiện ra dáng vẻ tuyệt sắc, nó thống khổ nênrỉ nói: "Cứu ta...

Cầu xin ngươi, cứu ta với."

Liễu Bình làm như không thấy, hắn đi qua bên cạnh nữ quỷ ba đầu, thuận taycởi giày trên chân xuống rồi ném vào góc, sau đó nằm lên giường."

Quả nhiên là tạo vật của hoàng gia, giường này thoải mái hơn trong núi củachúng ta nhiều."

Hắn lầm bầm lầu bầu một câu.Dưới mặt nước, càng nhiều quan tài bị xốc lên.ố ồ ế ố ồ ồVô số những tồn tại yêu dị không đếm được bò ra, giống như kẻ vồ mồi ngửithấy mùi máu nên lập tức mò tới, không ngừng phát ra tiếng gào rống."

Là ai!"

"Ai có xuyên qua sức mạnh Kỳ Quỷ của hai giới!"

"Tìm được hắn, tìm được hắn!"

"Ăn hắn ——".Chúng ta vật sôi nổi trội lên mặt nước, ầm ầm tán đi, chui vào mỗi một cănphòng bên hồ, tìm kiếm nơi phát ra gợn sóng.Liễu Bình nằm trên giường, thuận tay đặt Bách Nạp Đao mà hoàng để bạn cholên trên đùi, sau đó bắt đầu cởi áo giáp da của môn phái xuống.Hắn cũng quá mức lớn mật.Biết rõ thế giới này rất thâm sâu, chưa làm chuẩn bị gì mà đã muốn thăm dòmột chút.Bây giờ gặp rắc rối rồi, cũng không biết khi nào đám ma vật đó mới cam tâmtrở về.Hay là, chúng sẽ không trở về? –– Về sau nhất định phải học khôn ra mới được.Liễu Bình im lặng thở dài một hơi.Bỗng nhiên.Một con ma ***** mọc đầy châm đốt bò ra từ trong nước, nháy mắt đã bòlên lưng của Liễu Bình, quấn chặt lấy hắn.- -Nhìn nó giống như một con rết,nhưng lại mọc một cái đầu người.Chỉ một thoáng.Liễu Bình chỉ cảm thấy Bách Nạp Đao trên đùi hơi chấn động.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Bách Nạp Đao sinh ra địchý đối với tà vật chiếm cứ trên người ngươi."

"Nó sinh thành uy năng: Cực hàn phong hỏa độc."

"Cực hàn hóa độc --""Mỗi một lần người công kích sẽ tăng thêm ba lớp pháp tắc, hình thành sứcmạnh Kỳ Quỷ diệt sát ma trùng loại âm độc."

Trong lòng Liễu Bình lập tức hiểu ra.Đao này là bảo vật chân chính!

Nó có thể căn cứ vào kẻ địch để hình thành uynăng nhằm vào chúng.Nhưng tình hình trước mắt lại không thích hợp chiến đấu."

Thu uy năng, hiện tại chúng ta đánh không lại nhiều thứ như vậy."

Liễu Bình thử dùng ý niệm giao lưu với trường đao.ắ ếChỉ trong nháy mắt tiếp theo, hư không lại hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Bách NạpĐao biết được ý chí của ngươi."

"Trường đao quay về không thuộc tính."

Thật thông minh!

Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó cởi áo giáp da trênngười xuống rồi ném lên lưng ghế, lại đặt trường đao vào phía bên tronggiường.Hắn cũng mặc kệ ma trùng trên lưng, nằm xuống rồi lập tức kéo chăn qua đắplên người.Đang muốn ngủ thì trong chăn bỗng vươn ra một bàn tay mọc đầy lông xanh,trong lòng bàn tay hiện ra bảy tám con mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Lúc này cả phòng phủ kín tà vật chi chít.Chúng xuyên qua vách tường và mái hiên, điên cuồng tìm kiếm người chế tạomột tia gọn sóng kia.Trong dãy phòng bên hồ này còn có các nghệ nhân khác đang ở.Cho nên...

Mỗi một người sống đều trở thành mục tiêu để chúng nó thăm dò.-------Chương 626: Đứa trẻ không khóc nữaLiễu Bình đối mặt với quỷ thủ nhiều mắt nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánhmắt hắn như xuyên thấu qua quỷ thủ, ngơ ngác nhìn chăm chú vào vách tường.-Nhìn hắn như một người bình thường đang yên lặng suy nghĩ tâm sự trước khingủ.Nữ quỷ ba đầu kia đi vào từ ngoài cửa, bước từng bước một đi đến mép giườngcủa Liễu Bình, tạm dừng lại rồi sau đó nằm xuống.Ả ta nằm bên cạnh Liễu Bình.Lúc này trước mặt Liễu Bình là quỷ thủ lông xanh nhiều mắt, sau lưng là nữquỷ ba đầu, mà quái vật nhìn giống con rết kia đang bỏ qua bò lại trên cái chăn.Những vật tà dị ra ra vào vào khắp căn nhà.Liễu Bình nằm bất động, chỉ nhìn chăm chú vào vách tường.Giây lát sau.Hắn bỗng lẩm bẩm một mình: "Thật không biết khi nào ta mới có thể cưới tứcphụ, sư phụ nói ta chỉ cần lo chuyện mạnh lên, tương lai sẽ có rất nhiều ngườithay ta làm mai --""Hy vọng người không phải gạt ta."

Liễu Bình thở dài, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.Rất nhanh.Hắn ngủ rồi.Trợn mắt.Liễu Bình ngồi dậy từ trên giường, ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo.Tà vật cả phòng đã biến mất không còn..Chỉ còn lại nữ quỷ ba đầu kia ngồi trên cái ghế trước giường, lẳng lặng nhìnchằm chằm vào Liễu Bình.Liễu Bình mặc quần áo ngay trước mặt ả ta, sau đó đi rửa mặt, nấu nước pha trà,đùa nghịch quyền cước ở giếng trời.Nữ quỷ ba đầu chậm rãi đi đến giếng trời, nhìn hắn đánh một bộ quyền, mởmiệng nói: "Đừng có giả vờ, ta biết là ngươi."

Liễu Bình ném áo khoác đi rồi lấy trường đao ra múa may.Vẻ mặt hắn thật nghiêm túc, toàn lực tôi luyện đạo thuật, đến cuối cùng cảngười chảy ra mồ hôi giống như hơi nước, thậm chí còn hơi nhắm hai mắt, tiếnvào cảnh giới ngộ đạo.Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ ảo não, lầu bầu nói: "Cắt ngang ta."

ắHắn đi mở cửa.Một loạt những cung nữ mang theo gió đồ ăn đi vào, bắt đầu bày biện dụng cụăn và thức ăn sáng lên bàn.Một bộ y phục hoàng cung đái đao thị vệ hoàn toàn mới được trình lên cùng vớilệnh bài của hắn, chúng được đặt trên cái ghế bên cạnh."

Liễu thị vệ, Công chúa điện hạ đã thức dậy, ngài dùng thức ăn sáng xong là cóthể đi qua."

Cung nữ cầm đầu nói."

Được rồi, đã biết."

Liễu Bình nói.Các cung nữ khụy chân thi lễ, im hơi lặng tiếng thối lui ra bên ngoài.Cung nữ cầm đầu bỗng nói: "Sao phòng của ngài lại lạnh như vậy chứ?"

"Lạnh?"

Liễu Bình không rõ nguyên do.Nữ quỷ ba đầu lại đột nhiên xoay đầu, cẩn thận nhìn về phía cung nữ một hồi,sau đó nhẹ nhàng nói: "Rất tốt, nơi này có thể chất đặc thù..."

Nữ quỷ chậm rãi đứng dậy rồi đi về phía cung nữ.Chỉ nghe nó mở miệng nói: "Thiếu niên, mặc kệ ngươi có phải người kia haykhông, cũng đã không quan trọng, thật ra ta chỉ muốn cảm tạ tồn tại chạm vàokết giới kia mà thôi."

"Cái loại chạm vào đặc thù này, nếu là phàm nhân thì chúng ta sẽ ăn hắn, hấpthu sức mạnh của hắn, nhưng nếu không phải phàm nhân, chúng ta sẽ quỳ rạpdưới chân, cảm tạ hắn đã phóng thích chúng ta."

Câu nói vừa dứt.Thân thể nữ quỷ ba đầu trở nên càng hư ảo, sau đó sáp nhập với cung nữ cầmđầu kia.Ngay sau đó.Nữ quỷ biến mất.Mà vị cung nữ kia quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Liễu Bình."

Tỷ tỷ, còn gì muốn dặn dò sao?"

Liễu Bình nghi ngờ hỏi."

Đã không có, tự giải quyết cho tốt."

Cung nữ nói.Hai bên đầu nàng ta thò ra ba cái đầu hư ảo, nhìn thoáng qua Liễu Bình rồi lạitrở về.Các cung nữ rời đi.ễ ổ ắ ầ ầVẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.Đồ ăn sáng rực rỡ muôn màu, cực kỳ phong phú, rất thích hợp với nhu cầu vàsức ăn của người tập võ.Liễu Bình ăn rất chậm.- - Hướng phát triển của mọi chuyện hoàn toàn khônggiống với những gì hắn nghĩ.Vì sao nữ quỷ kia có thể bám vào người?

Cho dù là trong thế giới chân thậttương lai, vật thể bàn tay máu không rõ kia cũng không làm được tới bước này.Liễu Bình buông chén, im lặng một giây rồi đột nhiên đứng lên, nhanh chóngmặc y phục thị vệ vào rồi đi ra cửa phòng.Hắn bước dọc theo đường đi trong trí nhớ hướng về tẩm cung, trên đường bịkiểm tra lệnh bài hai lần, cuối cùng lại bị vị Nội quan ngày hôm qua nghiệmthân phận một lần, lúc này mới cho đi.Tiến vào tẩm cung đã nghe thấy từng tiếng khóc lanh lảnh.Một Nội quan vội vàng chạy tới và nói: "Công chúa khóc cả đêm, cũng khôngbiết là xảy ra chuyện gì, nương nương đang dỗ dành."

"Ta đi xem."

Liễu Bình nói.Hắn đi theo Nội quan cùng bước vào phòng trong, giương mắt vừa nhìn -- Chỉthấy một nữ tử mặc cung phục hoa lệ đang ôm Thủy Thụ, nhẹ nhàng lay lay dỗdành Thủy Thụ không ngừng khóc thút thít.Trong hư không phía trên các nàng, một quái vật đầu người thân rắn đang baymúa qua lại.Xem dáng vẻ kia của nó thì như có thể lao xuống vào bất cứ lúc nào.Nhưng trên người nữ ***** trang lại có ba vật phẩm trang sức, thời thời khắckhắc đều tỏa ra ánh hào quang, khiến con quái vật kia không dám lao xuống.Không ai có thể nhìn thấy con quái vật kia.Liễu Bình im lặng, sau đó cười đi lên trước rồi nói: "Nương nương, có lẽ Côngchúa phát tác hàn tính, không bằng để tại hạ tới thử xem."

Hoàng Hậu đã chết, có thể nữ tử này là phi tần của hoàng đế, lúc này vì lấy lònghoàng để nên mới đến chiếu cố Thủy Thụ.Nữ ***** trang này đã rất mỏi mệt, nghe vậy thì đưa Công chúa qua, nhẹnhàng nói: "Ngươi thử xem."

Thủy Thụ đã tới trong ngực Liễu Bình, nhưng vẫn không ngừng khóc thút thít,hai bàn tay nhỏ liên tục vung vẩy."

Xem ra vẫn không được."

Vài tên Nội quan đứng bên cạnh lắc đầu thở dài, nói.Liễu Bình cười nói: "Nương nương, hình như Công chúa cảm thấy rất hứng thúvới trang sức của ngài, không bằng ngài để nàng cầm, có lẽ sẽ tốt lên."

"Phải không?"

Vị nương nương kia bán tín bán nghi mà hỏi."

Đúng vậy, trên người trên đầu ngài sáng long lanh, khiến tiểu hài tử rất thích."

Liễu Bình nói."

Chỉ cần tiểu tổ tông này không quấy nữa thì cho nàng cũng không sao!"

Nương nương vừa nói, vừa gỡ vài món bảo vật trên đầu trên tay xuống rồi đặtvào tã lót.Chỉ một thoáng.Đứa trẻ đã không khóc.Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, tò mò nhìn chằm chằm vào những trang sức đó,nắm chúng trong tay.Lúc này tiếng nói của Thủy Thụ mới vang lên bên tai Liễu Bình: "Con quái vậtkia quần lấy ta cả đêm, cứ muốn ăn ta, ta không dám để vị nương nương nàyđi."

"Nó biết người mang sức mạnh Kỳ Quỷ à?"

Liễu Bình nói."

Có vài thứ có sức mạnh cảm ứng cực kỳ đặc thù, có lẽ nó cảm nhận được kiếptrước của ta, cho nên lưu luyến, muốn ăn ta để hấp thu sức mạnh Kỳ Quỷ từ trênngười ta."

Thủy Thụ nói."

Vất vả."

Liễu Bình nói.Hắn mở vải bọc ra cho nương nương xem, cười nói: "Nương nương xem, Côngchúa có trang sức chơi thì không quấy nữa."

Nương nương thoải mái cười nói: "Thì ra là thế, sớm biết vậy lúc đêm ta chonàng luôn thì tốt rồi!"

Liễu Bình trao lại Thủy Thụ cho nương nương.Quả nhiên Thủy Thụ không khóc.Nương nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đặt Thủy Thụ lên trêngiường-------Chương 627: Thần kỳ vậy saoThủy Thụ làm một đứa trẻ sơ sinh, đã quấy khóc một đêm, lúc này cũng thật sựmệt mỏi.Chỉ thấy nàng ta nắm chặt lấy mấy cái trang sức kia, đôi mắt lập tức nhắm lại,rất nhanh đã ngủ say sưa.Giữa không trung, quái vật đầu người thân rắn kia bơi lượn mấy phút, thấytrong tay nữ anh nắm mấy trang sức hộ thân rất mạnh, lúc này mới hoàn toàndẹp bỏ suy nghĩ.Nó lướt xuống phía dưới, chui vào đại dương mênh mông rồi biến mất khôngthấy đâu nữa."

Ngươi tên là Liễu Bình đúng không?

Đệ tử của Bách Linh Quan?"

Nương nương hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Hôm nay còn sớm, không cần xua hàn khí cho Công chúa, ngươi đi đến núiQuy Tàng nhìn xem, có lẽ sẽ chọn được công pháp thích hợp với người -- đây làđiều mà hôm qua bệ hạ đã cho phép."

Nương nương nói.Liễu Bình thấy rõ người này đang lấy lòng hắn, tất nhiên cảm kích mà nói: "Đatạ nương nương, vậy thủ hạ đi."

Liễu Bình nói."

Đi đi."

Nương nương mỉm cười nói.Liễu Bình rời khỏi tẩm cung, âm thầm suy nghĩ một lần, chỉ cảm thấy toàn bộthế giới như bị bao phủ trong sương mù, căn bản không thấy rõ chân tướngđược giấu trong đó.Hắn bỗng vứt bỏ suy nghĩ, lắc đầu nói: "Thôi được, ta mau chóng tăng cườngsức mạnh Tứ Thánh Trụ, đồng thời gia tăng thực lực của bản thân lên-nếu thựclực thật sự đã đủ, còn sợ những chuyện xấu này hay sao?"

Hắn bước vài bước rồi bỗng dừng lại.Phía trước.Vị cung nữ buổi sáng đã gặp mặt kia đang chờ hắn.- - Nữ quỷ ba đầu đang bámvào người cung nữ này!

Thấy Liễu Bình đi tới, cung nữ khụy người thi lễ vànói: "Liễu thị vệ, ta mang người đi đến núi Quy Tàng."

"Làm phiền."

Liễu Bình chắp tay nói.ề ồHai người một trước một sau đi về hướng cái hồ dài kia.Cứ đi tới đi tới, cung nữ đột nhiên hỏi: "Liễu thị vệ, gần đây ta mới biết đượcngười đã từng làm nhiều chuyện nổi danh như vậy, rốt cục ngươi là người nhưthế nào?"

"Là người luyện võ."

Liễu Bình nói."

Chỉ đơn giản như vậy sao?

Ta lại cảm thấy nhất định Liễu thị vệ có bí mật màngười khác không biết được."

Cung nữ nói như đang ám chỉ điều gì.Liễu Bình cười nói: "Tỷ tỷ hỏi nhiều như vậy là tính gả cho ta sao?"

Cung nữ sửng sốt, lắc đầu nói: "Chỉ đơn thuần là tò mò."

"Nếu tỷ tỷ không tính gả cho ta thì đừng hỏi."

"Vì sao?"

"Thời gian của ta rất quý giá, không có hơi sức đầu từ từ kể chuyện cho ngườinghe."

Liễu Bình thành khẩn nói.Sắc mặt cung nữ lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thật ra ta rất thích ngươi,muốn hiểu biết người thêm một bước, sau khi biết thêm...

Nói không chừng sẽmuốn gả cho ngươi."

Liễu Bình cười rộ lên, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ đừng tò mò về ta như vậy, dù saotuổi người lớn như vậy, trông cũng khó coi, gặp người ta là dò hỏi tới cùng, tasẽ không thích ngươi."

Sắc mặt cung nữ thay đổi mấy lần, cuối cùng cúi đầu, không nói chuyện nữa.Hai người yên lặng đi đến bên hồ.Trên hồ tràn đầy lá sen, giữa hồ có một ngọn núi đá bị sương mù phủ kín, khôngnhìn thấy được rốt cục đỉnh núi nằm ở nơi nào."

Đi thôi."

Cung nữ nói.Liễu Bình nhìn khắp mọi nơi, sau đó hỏi: "Thuyền đâu?"

"Hôm nay không có thuyền."

Cung nữ cười lạnh nói.Liễu Bình thở dài nói: "Vậy thôi."

Hắn bất người lên cao, hóa thành hỏa phượng bay về hướng núi đá nằm giữamặt hồ.Cung nữ nhìn chằm chằm vào hỏa phượng, bỗng nâng tay lên ấn một quyết,quát khẽ: "Đi."

ồ ổOanh –– Hồ nước chợt nổ tung lên trời cao.Mấy con quái vật quanh thân quấn quanh khí tức suy bại xuất hiện ở trước mặthỏa phượng, nhào thẳng về phía hắn.Liễu Bình đang ở bên trong hỏa phượng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng quanhững con quái vật đó.Chỉ một thoáng.Trên đầu mỗi một con quái vật đều lộ ra một hàng chữ nhỏ: "Kết giới Phong Ấnchi Ma: ? ?:""Kết giới Phong Ấn chi Ma: ? ?"

"Kết giới Phong Ấn chi Ma: ? ?:""Tà vật: Trùng yêu ký sinh (Đang bị trói buộc)."

Thì ra là thế.Xen lẫn tà vật có thể nhìn thấy với Phong Ấn Chi Ma mà người bình thườngkhông thể thấy lại.Bất cứ kẻ nào chợt gặp địch, theo bản năng sẽ lập tức ra tay.Trừ phi hắn không nhìn thấy!

Nói cách khác, làm vậy có thể lập tức nhìn ra rốtcuộc Liễu Bình có thể thấy được Phong Ấn chi Ma hay không.Liễu Bình không chút do dự mà rút Bách Nạp Đao ra, vung về hướng tà vật kia-- Chỉ thấy biển lửa vô biên hóa thành một đường thẳng, trảm lên người trùngyêu ký sinh, lập tức đốt nó thành tro bụi.Liễu Bình thu đao, mặc kệ những Phong Ấn chi Ma đó, thân thể lại bật lên lầnnữa, lập tức bay về phía ngọn núi đá kia.Mà những Phong Ấn chi Ma kia bay múa một trận, bỗng ra tay thả ra từngluồng hắc quang.Liễu Bình bất động.Những hắc quang đó xẹt qua người hắn, không hề đánh trúng hắn.Công kích là giả!

Cung nữ đứng bên hồ lẳng lặng quan sát, lúc này lắc đầu nói:"Xem ra là ta suy nghĩ nhiều, hắn căn bản không nhìn thấy..."

Cuối cùng ả ta lười nhìn Liễu Bình thêm cái nào nữa, chỉ xoay người rồi nhanhchóng rời đi.-------Chương 628: Núi Quy Tàng Liễu Bình đứng trước một tảng đá lớn.Hai gã thị vệ bảo hộ nơi này đã kiểm tra thực hư thân phận của hắn, đều cườinói: "Bắt lấy cơ hội lần này đi, có thể học được cái gì thì phải xem tạo hóa củachính ngươi."

Liễu Bình chắp tay nói: "Hai vị đại ca, ta phải làm thế nào?"

Một người thị vệ nói: "Không cần làm gì cả, núi Quy Tàng tự nhiên sẽ có đánhgiá đối với ngươi."

"Đúng vậy,"Một thị vệ khác nói: "Ngươi chỉ cần biểu hiện chiêu thức của bản thân ra, núiQuy Tàng sẽ chọn lựa công pháp thích hợp cho ngươi."

Hai người vỗ vỗ tảng đá lớn kia.Tảng đá lớn chuyển động qua một bên, tránh ra một con đường mòn lên núi."

Thần kỳ vậy sao, ta có chút khẩn trương."

Liễu Bình cười nói."

Cũng không cần khẩn trương, chờ người cầm công pháp xuống núi sẽ pháthiện thật ra cũng không có gì."

Thị vệ quen của quen nẻo mà nói."

Đa tạ."

Liễu Bình leo lên trên núi dọc theo đường mòn.Hắn đi trong chốc lát, quay đầu lại nhìn thì thấy mây mù đã gián đoạn conđường từng đi qua, sớm đã nhìn không thấy bóng dáng tảng đá lớn và hai gã thịvệ kia nữa rồi."...

Không phải trận pháp, thật sự có chút kỳ quái."

Liễu Bình lẩm bẩm một câu, tiếp tục đi lên trên núi.Chương 625: Tất cả đã an toànKhắp nơi trên núi đều là những tảng đá vụn màu xám lớn lớn bé bé, không cómột ngọn cỏ, cũng không có bất cứ động vật nào.Liễu Bình nhặt một hòn đá lên nhìn nhìn.Hòn đá không hề có góc cạnh, nó bóng loáng, cứ như trải qua thứ gì đó màigiũa.Phóng mắt nhìn ra, hầu như tất cả những hòn đá đều bóng loáng.Gió thổi tới.Chung quanh trống trải không một bóng người, cũng không có bất cứ động tĩnhgì.Liễu Bình đi dọc theo đường mòn tiếp tục hướng về phía trước.Mấy chục phút sau.Phía trước không còn đường đi.- - Cho nên công pháp cho ta đâu?

Liễu Bìnhcảm thấy tò mò, đứng ở cuối đường mòn nhìn đông nhìn tây.Râm!

Chung quanh bỗng vang lên một tiếng vang.Chỉ thấy một hòn đá to bằng bàn tay lăn xuống từ trên núi, đúng lúc ngừng lạibên chân hắn.Liễu Bình nhặt hòn đá này lên.Chỉ thấy trên hòn đá có khắc những chữ nhỏ chi chít, câu *****ên có viết: "Đạopháp cấp lĩnh vực: Hỏa Giới Khai Mông, đao thuật này đã được cải tiến, có thểphóng thích ở hoàn cảnh thế giới trước mắt."

Cả người Liễu Bình chấn động.Hỏa Giới Khai Mông!

Hoán Linh đao pháp có tổng cộng chín thức, trừ Kỳ LânTrảm, Phượng Lai Nghi và Du Long Phân Hải ra thì sáu thức còn lại là một bộchiêu thức liền mạch, cũng tương tự như Thủ Tự Lục Hợp, nhưng không cóthăng hoa nữa.Xét thấy tình huống này, hắn sáng tạo ra một thức Hỏa Giới Khai Mông, nhưnglại vì nguyên lực thế giới bị Kẻ cầm dù khóa chặt nên không thể thi triển chiềunày.Núi Quy Tàng lại có biện pháp giúp hắn cải tiến nó!

Tại sao ngọn núi này biếtnhiều như vậy?

Và sao lại nghĩ ra biện pháp cải tiến đao pháp chứ?

Liễu Bìnhđọc nhanh như gió, xem xong tất cả nội dung trên hòn đá kia.Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ mấy lần, sau đó gật đầu nói: "Đao thuậtnày thật sự gần đến bước hoàn mỹ..."

Lại một khối đá nhỏ lăn xuống từ trên núi, dừng lại bên chân hắn.ễ ấ ếLiễu Bình nhặt hòn đá lên, chỉ thấy trên đó có viết một hàng chữ nhỏ khác:"Đạo pháp đã được bổ sung xong, ngươi có thể xuống núi."

Liễu Bình ôm quyền nói vọng lên đỉnh núi đầy sương mù: "Đa tạ."

Hắn nắm hòn đá tràn ngập chiêu thức bí quyết "Hỏa Giới Khai Mông"kia, xoay người muốn xuống núi.Vừa đi được vài bước, hắn lại dừng lại.Không biết vì sao, cứ cảm thấy đi như vậy thì trong lòng có chút không camtâm.Liễu Bình lại bước ra một bước.Cảm xúc không nỡ trong lòng trở nên càng mãnh liệt.Hắn suy tư mấy phút, bỗng xoay người lại rồi ôm quyền nói về phía đỉnh núilần nữa: "Thật ra ta cũng có thể thôi diễn ra công pháp như vậy, nó cũng khôngphù hợp với thực lực thật sự của ta."

Ngừng mấy phút.Trên núi không có bất cứ phản ứng gì.Liễu Bình đang cảm thấy hơi thất vọng thì bỗng nhiên, Bách Nạp Đao bên hôngchấn động một chút.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Bách Nạp Đạo cảmnhận được ý chí của ngươi."

"Đao này hình thành uy năng: Phá giới."

"Phá giới: Làm lơ trói buộc nguyên lực của thế giới, phóng ra sức mạnh khôngthuộc về thế giới trước mắt."

"Chú ý!"

"Giao diện thao tác anh linh đưa ra lời nhắc nhở đặc thù."

"Muốn an toàn làm được điều này mà không khiến bất cứ thứ gì trong thế giớiphong ấn nhìn trộm, ngươi cần làm sức mạnh Địa chi Pháp Tắc thức tỉnh."

"Bổn giao diện đã tiến hành kết nối với núi Quy Tàng, có được kết quả nhưsau:"Tất cả chữ nhỏ dừng lại bất động.Liễu Bình nhìn hàng chữ cuối cùng, lại đợi mấy phút.- - Ngươi nói có được kếtquả như sau, kết quả đâu?

Lúc này, trên núi lại truyền đến một tiếng đá lănxuống lần nữa.Chỉ thấy một mảnh đá vụn chậm rãi lăn đến bên chân Liễu Bình.Liễu Bình nhặt lên quan sát, chỉ thấy trên tảng đá có viết một hàng chữ nhỏ:"Đã gạch bỏ thân phận trước mặt."

"Ngươi không hề là người thủ hộ truyền thừa kết giới, không được hưởng quyềnhạn bổ sung chiêu thức."

ắ ắ ế"Căn cứ vào nhắc nhở của danh sách mà người nắm giữ, núi Quy Tàng sẽ tiếnhành đánh giá đối với người lần nữa."

"Xin hãy căn cứ chỉ dẫn để xác nhận lại thân phận."

Rầm -- Lại một hòn đá lăn xuống.Chỉ thấy trên tảng đá này có ghi lại một bộ quyền pháp: "Bắc Thương Kim DuệQuyền."

"Quyền pháp này có bảy thức truyền lại đời sau, có năm thức đã bị thất truyền,xin hãy bổ sung đầy đủ."

Bổ sung quyền pháp?

Đây là kiểm tra đánh giá của núi Quy Tàng đối với hắnsao?

Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái.Đúng lúc này, giao diện thao tác anh linh hiện ra nhắc nhở phù: "Cố lên."

Liễu Bình thở dài, chỉ cảm thấy vô cùng ly kỳ.Giao diện thao tác anh linh là giao diện chuyên trợ giúp hắn, nó và núi QuyTàng liên hợp lại, hình như muốn làm cái gì đó...

Cũng may vừa rồi không trựctiếp xuống núi.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, xem xong bộ quyền pháp kia, suy nghĩ mấy phút rồimở miệng nói: "Năm thức còn lại của bộ quyền pháp này hẳn là như vậy."

Hắn đánh Bắc Thương Kim Duệ Quyền pháp một lần, lại thêm vào năm thứcquyền pháp sau đó."

Quyền pháp này lợi dụng đặc tính sắc bén của Kim Duệ, năm thức còn lại nặngvề việc bài trừ tất cả phòng ngự, cho nên chính là như vậy."

Liễu Bình nói.Đợi một phút.Sương mù phía trước tản ra.Đường mòn thềm đá kéo dài từ dưới chân lên trên núi, lại sáng lập ra một conđường.Liễu Bình hiểu ý, lập tức đi lên phía trước theo con đường mòn.Đi không đến mười hơi thở.Phía trước không còn đường đi nữa, nhưng ven đường lại xuất hiện một hòn đá.Tảng đá này cao đến chừng đầu gối, trên đó ghi đầy một bộ công pháp.Liễu Bình ngồi xổm xuống quan sát, thì thầm: "Áo Nghĩa Thương Mâu TâmQuyết: Vạn Ảnh."

Hắn nhanh chóng xem xong công pháp, suy nghĩ một lát, sau đó rút Bách NạpĐao ra rồi bỏ thêm bảy tám câu phía sau."

Được rồi, ta đã bổ sung xong tâm quyết này."

Liễu Bình cười nói.Hòn đá chậm rãi trầm xuống bên dưới.ầĐường mòn lại kéo dài hướng lên đỉnh núi lần nữa.Liễu Bình bước đi lên bậc thang.Đi không đến mười hơi thở.Con đường phía trước lại biến mất.Một khối đá tảng cao khoảng hai người dùng thẳng ở cuối con đường.Liễu Bình đi lên trước quan sát, chỉ thấy trên đó có viết một bộ kiếm quyết."

Vong Hồn...

Bí kiếm chi pháp..."

Hắn trầm ngâm, sau đó nhíu mày.Kiếm pháp khác với các pháp khác, không có linh cảm trời sinh thì căn bảnđừng nghĩ đến chuyện trở thành Kiếm Tiền, càng khỏi trông mong nhảy lêncảnh giới trên Kiếm Tiên.Lúc này, Liễu Bình phí chừng nửa canh giờ mới bổ sung xong cả bộ bí kiếm.Ầm ầm ầm -- Tảng đá to lớn chìm vào nền đất.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Quyền pháp ngươi bổ sung,Thương Mâu Áo Nghĩa, kiếm thuật đều đã tiến vào thế giới trước mắt, tăng lênsức mạnh cho Thủy của thế giới."

"Sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc và Thủy chi Pháp Tắc đã đầy đủ, bắt đầu kêugọi Địa chi Pháp Tắc."."

Địa chi Pháp Tắc đã thức tỉnh, lâm thời tạo nên che chở trên người của ngươi."

"Nơi người đứng tự động trở thành một thế giới, có thể cất chứa sức mạnh vốncó của ngươi."

"Sức mạnh mà người thi triển sẽ không bị thế giới phong ấn cảm ứng được."

"Tất cả đã an toàn."

"Xin hãy bắt đầu thi triển đao pháp của ngươi, để núi Quy Tàng xác định thânphận đăng nhập của ngươi."

-------Chương 629: Ngươi đã đưa ra lựa chọnLiễu Bình nhìn mấy phút, lúc này mới nghiền ngẫm ra ý nghĩa.Hoá ra núi Quy Tàng giúp hắn một phen, để hắn đạt được càng nhiều gia trì củaThủy chi Pháp Tắc.Đây là vì để hắn dùng ra đao kia, để nó xác định thân phận của hắn!

Đao mạnhnhất của hắn là cái gì?

-- Thiên Địa Vô Pháp, Bí Trảm Tam Thức!

Liễu Bình rútBách Nạp Đao ra, hít sâu một hơi.Hắn giơ trường đao lên.Chỉ một thoáng, thế giới hóa thành hư ảo.Chỉ thấy một vệt kim quang mênh mông từ trên trời rơi xuống, hóa thành thápcao hùng tráng vô tận, trên đó có vô số những tồn tại đang đứng.Mỗi một tồn tại đều cầm trường đao trong tay, đồng thời phẫn nộ quát: "Trảm!"

Vô cùng uy áp từ trên trời rơi xuống, cứ như muốn chém nát vạn sự vạn vật.Nhưng may mà sức mạnh của Địa chi Pháp Tắc bao phủ trên người Liễu Bình,khiến sức mạnh đao pháp vẫn nằm trong một thế giới khác, không tràn ra bênngoài chút nào.Một đao trảm xong.Tất cả dị tượng đi xa.Trên núi Quy Tàng, tầng tầng sương mù tản ra, để lộ một con đường mòn thậtdài.Một khối đá vụn lăn xuống từ đỉnh núi, ngừng lại bên chân Liễu Bình.Hắn nhặt đá vụn lên, chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ: "Đã tuần tra rathân phận của ngươi."

"Đã đăng nhập."

"Hoan nghênh ngươi trở về."

"-- Người sáng lập Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh."

"Ngươi cần thức tỉnh thêm một bước."

"Ngươi cần sức mạnh của đất."

"Ta hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì."

Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn nói với đá vụn trong tay, cũng nói với hư không như vậy.Cái gì mà võ kinh, cái gì mà thức tỉnh -- Rốt cuộc những chuyện này là như thếnào?

Núi Quy Tàng lại phát ra một tiếng chấn động rất nhỏ lần nữa.Sương mù tản ra, từng bậc từng bậc thềm đá kéo dài từ dưới chân, sáng lập ramột con đường nhỏ âm u dài đằng đẳng đi thông lên đỉnh núi.ố ắ ễCùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Xinhãy tiếp tục đi tới."

"Bổn giao diện thao tác đã hoàn thành chúng thực song hướng với núi QuyTàng."

"Ngươi cần đi lên đỉnh núi chứng kiến một sự kiện."

Liễu Bình đành tiếp tục đi về phía trước.Mười phút sau.Rốt cuộc hắn cũng đứng ở đỉnh núi Quy Tàng.Gió núi lạnh lẽo.Chung quanh là một mảnh sương mù, không thấy rõ cái gì cả.Nơi này trừ một tấm bia đá thật lớn ra thì không có thứ gì.Liễu Bình đứng ở trước tấm bia đá, chỉ thấy trên đó hiện ra từng hàng chữ nhỏ:"Tất cả tồn tại trong núi Quy Tàng, sáng lập Tối Thắng Võ Kinh."

"Hoan nghênh ngươi."

"Cách thời gian lần trước người đăng nhập núi Quy Tàng, đã qua sáu triệu triệunăm."

"Kiểm tra đo lường được người đã lưu lạc trong giới hạn sinh tử quá nhiều lầnnên đặc biệt đưa ra thuyết minh cơ bản cho ngươi."

"Núi Quy Tàng là điểm tồn trữ được tất cả tồn tại Kỳ Quỷ tán thành."

"Ngươi có thể tồn trữ vật người sở hữu ở bất cứ chỗ nào trong núi Quy Tàng,mà không cần lo bị tồn tại khác cướp đi –– nói chung là như vậy."

"Đã kiểm tra đo lường xong quy tắc của thế giới trước mắt, trần thuật như sau:""Tất cả Kỳ Quỷ giả chỉ có thể tạm thời thoát ly phong ấn vào lúc cảm nhận vànhìn thấy Kỳ Quỷ giả khác để hoàn thành giết chóc kẻ xâm nhập."

"Một khi hoàn thành giết chóc, Kỳ Quỷ giả sẽ lập tức trở về phong ấn, nếukhông sẽ bị thế giới phong ấn trước mắt hoàn toàn hấp thu, hóa thành sức mạnhKỳ Quỷ thuần túy dùng để bảo hộ phong ấn"."

Xin hãy chú ý an toàn!"

"Cuối cùng, người có một thứ gởi lại trong núi Quy Tàng, xin hỏi muốn thu hồihay không?"

Tất cả chữ nhỏ hiện ra xong thì bất động.Liễu Bình nhanh chóng xem xong, lẩm bẩm: "Lưu lạc trong giới hạn sinh tử?Nói cách khác, vào đời nào đó trong quá khứ của ta từng tồn trữ thứ gì trong núiQuy Tàng."

"Như vậy --"."

Đương nhiên, để ta nhìn xem, ta của quá khứ từng bảo tồn thứ gì."

ấ ế ấTrên bia đá, tất cả chữ nhỏ biến mất, sau đó nhanh chóng hiện ra văn tự mới:"Đã xác nhận mệnh lệnh."

"Ngài đã từng trả phí, lần gởi lại này hoàn thành."

Ầm ầm ầm ầm -- Ngọn núi lại chấn động lần nữa.Mặt đất trụi lủi bỗng vỡ ra, một thứ bị chậm rãi nâng lên, xuất hiện trước mắtLiễu Bình.- - Đó là một cơ quan tài.Nhìn cái quan tài trông như cách tung toé, chỉ dùng mấy khối ván gỗ ngăn lại,sau đó cố gắng ép dính liền để nối thành một cái quan tài.Liễu Bình im lặng mấy phút, thở dài nói: "Ta ngại mình chết còn chưa đủ nhiều,cho nên để lại cho bản thân một bộ quan tài?"

Núi Quy Tàng duy trì im lặng.-- Phục vụ của nó đã hoàn thành.Nhưng rất nhanh, trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươilà một người ngại phiền toái, cho nên năm đó dứt khoát không nhắn lại bất cứgiải thích gì, chỉ để lại quan tài này."

"Nếu muốn hiểu biết quá khứ của bản thân thì xin hãy nằm vào quan tài này."

Cái này còn cần suy nghĩ à?

Hắn của quá khứ vẫn luôn là một bí ẩn, hiện giờ cơhội ở ngay trước mắt, sao có thể từ bó?

Liễu Bình đi đến quan tài, bỗng tỉnh táolại, đánh giá quan tài lần nữa và nói: "Từ từ, quan tài này nhìn thật tương tự vớivô số quan tài trong phong ấn kia."

Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Xin hãy chú ý!"

"Nếu ngươi không nằm vào quan tài trong vòng ba phút thì có nghĩa là ngườinguyện ý từ bỏ tất cả mọi chuyện của quá khứ, bắt đầu sống một cuộc đời hoàntoàn mới."

"Tất cả nhân quả quá khứ sẽ chặt đứt với ngươi, ngươi sẽ trực tiếp rời khỏi lịchsử."

"Thời gian sẽ không còn làm bạn bên cạnh ngươi, ngươi cũng không cần đốimặt với kẻ địch chúng sinh cùng nó nữa."

"Xin hãy lập tức đưa ra quyết định."

Liễu Bình trầm mặc mấy phút.Đổi lại là thời đại hòa bình, nếu hắn thật sự trọng sinh, có thể từ bỏ tất cả mọichuyện trong quá khứ để làm lại cuộc đời -- Vậy không biết sẽ vui vẻ đến mứcnào.Nhưng hiện giờ nhân loại và dị vật kỳ quái đang trong cục diện người chết tamất mạng.Còn có thi thể khổng lồ leo lên thân trụ Hư Không kia nữa!

Nếu không tiêu diệtnó, làm sao hắn có thể an tâm sống những ngày tháng thoải mái, mặc kệ tất cảmọi chuyện chứ?

Liễu Bình đi đến trước quan tài, mở cái nắp ra rồi nằm vào.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã đưa ra lựa chọn."

ế"Xin hãy chứng kiến sự kiện của thời đại quá khứ kia."

Ngọn lửa tỏa ra trên chữ nhỏ trở nên càng mãnh liệt, cứ như truyền lại cảm xúccực kỳ không bình tĩnh của giao diện thao tác anh linh.Nắp quan tài chậm rãi khép lại.Chung quanh hóa thành một mảnh hắc ám, không nhìn thấy cái gì nữa.-------Chương 630: Quyền hành Kỳ Quỷ!Ầm ầm ầm –– Núi Quy Tàng vỡ ra.Khối quan tài này từ trong ngọn núi chậm rãi chìm xuống phía dưới.Liễu Bình lẳng lặng nằm trong một mảnh bóng tối, chậm rãi cảm nhận biến hóachung quanh.Cũng không biết trải qua bao lâu.Tiếng ù ù chung quanh biến mất.Hắn nghe thấy tiếng dòng nước chảy.Bốn cái vách quan tài bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bênngoài.Bên ngoài là một mảnh đại dương mênh mông.Những quan tài chi chít trải rộng toàn bộ hải dương.Chúng lơ lửng trên mặt biển, cứ xếp chồng mãi dẫn đến chỗ sâu trong khôngtrung, cứ như vô tận.- - Hắn tiến vào thế giới phong ấn sao?

Liễu Bình có chútkinh ngạc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: "Xin đừngphát ra bất cứ tiếng động nào, để tránh gặp phải kết cục hoàn toàn diệt vong."

Liễu Bình thầm nói hắn nào dám động, vừa rồi núi Quy Tàng đã cường điệu,bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào bị phát hiện cũng sẽ lập tức bị những con quái vậtnằm trong quan tài đó ***** sạch.Hắn hơi nín thở, nhìn quan tài chậm rãi trôi nổi đi tới trong đại dương mênhmông.Nói ra cũng kỳ quái, sâu trong hải uyên (vực biển) nhanh chóng có một mạchnước ngầm nổi lên, nâng quan tài trôi về một hướng nhất định.Quan tài như bị người ta điều khiển, rất nhanh đã hoàn toàn đi sâu xuống hảidương, cứ lặn xuống mãi theo mạch nước ngầm.Liễu Bình phát hiện bên trong hải uyên này có chồng chất đủ loại quan tài.Những quan tài đó có lớn có bé, lớn nhất gần như vượt qua núi Quy Tàng vừarồi, mà nhỏ nhất chỉ có kích thước nửa cánh tay.Chúng không hề có quy luật mà được sắp xếp bên nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàngđong đưa theo nước gợn, giống như rong tảo dày đặc dưới nước.Bên trong hải uyên yên tĩnh không tiếng động.- - Đây là một thế giới hoàn toànbị phong ấn.Dưới sức mạnh của mạch nước ngầm, quan tài của Liễu Bình không ngừng lặnxuống một phương hướng.Lặn xuống.ốLặn xuống.Lặn xuống!

Theo sự gia tăng chiều sâu, số lượng quan tài dưới nước cũng càngngày càng nhiều.Tuy rằng chúng được khép kín lại, nhưng không ngừng tràn ra từng luồng sứcmạnh hung trang làm tim người ta đập nhanh.-- Cũng không biết là dạng tồn tại gì bị phong ấn bên trong.Phong ấn chúng lại là ai?

Tới loại chiều sâu này, chung quanh sớm đã biếnthành một màu hắc ám triệt để.Mạch nước ngầm cũng giảm tốc độ lại, lấy tốc độ cực kỳ thong thả năng quantài trôi vòng qua từng cái từng cái quan tài -- Cứ như ngay cả mạch nước ngầmcũng trở nên cẩn thận.Có một lần quan tài của Liễu Bình thiếu chút nữa đã đụng phải một cái quan tàisắt khắc ấn vô số hoa văn quỷ dị.Tồn tại trong quan tài sắt kia như cảm ứng được gì đó, bên trong vang lên mấychục giọng nữ: "Là vị nào tới cứu ta?".Khe hở của cái quan tài sắt kia vươn ra vô số những bàn tay màu tro tàn, dầndần che kín toàn bộ không gian chung quanh quan tài.May mà lúc này tốc độ của mạch nước ngầm lại nhanh lên một chút.Quan tài của Liễu Bình thóang điều chỉnh phương hướng, im hơi lặng tiếng rờixa quan tài sắt kia.Mọi chuyện nhìn như hữu kinh vô hiểm (1).(1) Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm Nhưng Liễu Bình lại phát hiện bất tribất giác hắn đã chảy ra mồ hôi lạnh ướt cả lưng.Tiếp tục lặn xuống.Lặn xuống.- - Cuối cùng, số lượng quan tài chung quanh bắt đầu trở nên càngngày càng ít.Đến cuối cùng, trong hải uyên không còn nhìn thấy bất cứ quan tài nào nữa.Chỉ có khối quan tài của Liễu Bình là lẳng lặng dừng lại trong hải uyên, chậmrãi dựng thẳng lên để tiện cho Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.Liễu Bình phóng mắt nhìn lại.Trong bóng tối, cứ như có một con quái vật khổng lồ không gì sánh kịp ẩn núpở đáy hải uyên.Nó vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.Nhưng thỉnh thoảng hình dáng của nó tỏa ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn, làm ngườita có thể nhìn thấy đại khái rốt cuộc nó là cái gì.Liễu Bình nghiêm túc nhìn mấy phút, rốt cuộc cũng hiểu được.Không.ỗChuyện này không có khả năng.- - Vì sao là nó!

Vì sao nó lại ở chỗ này?

Vì saota của kiếp trước muốn mang bản thân tới xem thứ như vậy chứ!

Rốt cục nó làsinh mệnh hay là cái gì?

Liễu Bình muốn hò hét, nhưng cuối cùng vẫn dùng hếtsức khống chế được cảm xúc của chính mình.Hắn nắm chặt nắm tay, không dời mắt mà nhìn khối tạo vật khổng lồ ở đáy hảiuyên kia.Đúng vậy.Con quái vật khổng lồ này chính là thi thể khổng lồ không ngừng leo lên trênthân trụ Hư Không, cuối cùng hủy diệt Tứ Thánh Trụ và thế giới chân thật!Nhưng mà -- Nhìn nó lại có chút không giống.Rốt cục là điểm nào không giống chứ?

Liễu Bình dán mắt nhìn chằm chằm vàothi thể khổng lồ kia, liều mạng muốn biến cảm giác cứ quanh quẩn trong lòngthành một phán đoán chân thật.Lúc này, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hóa thành huyết sắc, nhanh chóng hiện lêntrước mắt hắn: "Cách biệt vô cùng năm tháng."

"Rốt cuộc ngươi lại đi tới thời đại gặp được nó lần nữa."

"Ngươi chứng kiến kết quả lịch sử của thế giới Kỳ Quỷ."

"Ngươi phát hiện ngọn nguồn chiến tranh Kỳ Quỷ:""Quyền hành của pháp tắc Kỳ Quỷ, y phục vương giả của tất cả thế giới, biểutượng chăn thả của tất cả chúng sinh, vật di lưu của vị vua Kỳ Quỷ vô hạn,chiến giáp chúng pháp tắc quy phục."

Liễu Bình nheo mắt.Một ngày nào đó trong tương lai, tồn tại leo lên trên thân trụ Hư Không, hủydiệt thế giới chân thật lại là một bộ áo giáp?

Không.Tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Kẻ hủy diệt tất cả hẳn là tồn tại mặc bộchiến giáp này!

Lúc ấy ai đang ở bên trong chiến giáp?

Ai mặc bộ chiến giáp cóthể hủy diệt tất cả mọi thứ này để xử lý năm vị Luyện Ngục cổ thần?

Liễu Bìnhnhìn chăm chú vào áo giáp khổng lồ kia, trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩquái dị.Hình như –– Có vẻ -- Hắn tùng mặc bộ chiến giáp này.Sau đó đã xảy ra cái gì?

Vì sao hắn lại mất đi nó?

Một rồi lại một suy nghĩ chợthiện ra, làm bản thân Liễu Bình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.Bỗng nhiên, mạch nước ngầm kia thay đối phương hướng.Mạch nước ngầm bọc lấy quan tài rồi nổi lên phía trên.Lần này tốc độ nhanh hơn khi nãy nhiều, cứ như có mục đích càng rõ ràng,đồng thời cũng càng an toàn.Chỉ chốc lát sau.Phía trên xuất hiện một khối quan tài to lớn được làm hoàn toàn từ sắt đen.ấ ễ ế ầ ắQuan tài này cao chừng mấy chục mét, ngay vào lúc Liễu Bình đến gần thì nắpquan tài im hơi lặng tiếng mở ra, thả cái quan tài nho nhỏ của hắn vào, sau đólại khép lại.Rầm -- Quan tài của Liễu Bình tản ra, hóa thành vô hình trong hư không.Hắn rơi xuống, đứng trên mặt đất khô ráo cứng rắn, nhìn hai người phía trước.Là một nam một nữ.Bọn họ chính là người nhắc nhở hắn vào đêm trước khi thế giới chân thật bị hủydiệt.Thậm chí nam nhân kia còn cho mình một thẻ bài -- Là Tuần Hành Ngày vàĐêm.Hắn cũng dựa vào thẻ bài này để không ngừng ngao du trong con sông dài lịchsử, tìm kiếm bí mật của thời đại quá khứ.-------Chương 631: Thế giới này...

Hình như không có biên giớiLiễu Bình nhìn về phía hai người.Người đàn ông có râu quai nón, thân hình cường tráng, người phụ nữ thì dịudàng hiền thục, đoan trang nghiêm túc."

Liễu Bình, chúng ta lại gặp mặt."

Người đàn ông nói."

Cảm ơn thẻ bài của ngươi, còn không biết phải xưng hô các ngươi như thếnào."

Liễu Bình nói."

Không thể tùy tiện nói ra tên của chúng ta, ngươi chỉ cần biết thật ra chúng talà chiến hữu cùng một chiến tuyến là được."

Người đàn ông nói."

Vì sao các ngươi sẽ xuất hiện ở chỗ này?"

Liễu Bình hỏi."

Trên thực tế, cũng không thể nói chuyện này ra được,"Người phụ nữ ôn hòa cười nói, "Chúng ta không thể nói quá nhiều chuyện vớingươi -- Tthời đại và vận mệnh sẽ theo lời kể của chúng ta mà thay đổi."

"Ta là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Càng không thể nói, ngươi phải hoàn thành nghi thức Kỳ Quỷ mới có thể biếtđược càng nhiều điều."

Người phụ nữ nói."

Chúng ta tới chỉ có một mục đích."

Người đàn ông nói."

Ngươi phải nhớ kỹ,"Người phụ nữ nói thật nhấn mạnh, "Kết quả trong lịch sử đã được định sẵn,tuyệt đối không thể thay đổi nó."

Người đàn ông nói: "Vị trí thời gian của ngươi là năm 1373 của thế giới chânthật, Thủy hủy diệt lần *****ên, nếu sự hủy diệt đã bắt đầu thì sẽ không ngừnglại được."

"Ta không thể thay đổi kết quả này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không thể"Hai người cùng nói."

Những nghi thức Kỳ Quỷ của ta còn đang tiến hành, nếu thế giới bị hủy diệt thìta chỉ có thể bị hủy diệt theo nó thôi."

Liễu Bình nói."

Đây là vận mệnh của ngươi."

Người đàn ông nói."

Là bị hủy diệt cùng với thế giới sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, dùng tri thức người biết để giải thích –– Ngươi phải luôn thắng, chiếnthắng tất cả dị vật kỳ quái trong nơi phong ấn."

Người phụ nữ nói.Một thẻ bài bị nàng ta tung ra, dừng lại trong tay Liễu Bình."

Chúng ta tới là thăm ngươi,"Người phụ nữ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Bách Nạp Đao yên lặng qua năm thángvô tận, hiện tại nó lại về lại tay người, cộng thêm sự trợ giúp của ta, ta đoánngươi có thể hoàn thành toàn bộ nghi thức."

Người đàn ông nhấn mạnh thêm: "Nhớ kỹ, không thể thay đổi kết quả lịch sử,nếu không người nhất định sẽ bị tất cả pháp tắc cùng tiêu diệt, sau đó nhữngthay đổi người tạo ra đều sẽ bị chỉnh sửa lại như ban đầu.".Hai người nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.Bọn họ đứng lên, thân thể bật lên trên, lơ lửng ở giữa không trung, họ mở ramột cánh cửa rồi đi vào bên trong.Cuối cùng người phụ nữ liếc mắt quan sát Liễu Bình một cái, mang đầy thâm ýmà nói: "Đi thôi, giết sạch chúng nó, để chúng nhận được kết cục đáng có củakẻ phản bội."

"Hy vọng mọi chuyện của người đều thuận lợi."

Người đàn ông nói.Hai người tiến vào cánh cửa kia rồi biến mất khỏi trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình giật mình tại chỗ.Giây tiếp theo.Trước mặt hắn cũng xuất hiện một cánh cửa, nó chậm rãi mở ra, để lộ cảnhtượng bên ngoài.- - Bên ngoài chính là giữa sườn núi Quy Tàng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Xin hãy chú ý, mười giâysau cánh cửa sẽ biến mất, người sẽ bị nhốt ở chỗ này."

Liễu Bình không hề suy tư mà lập tức đi vào cánh cửa.Liễu Bình đi ra khỏi núi Quy Tàng, thân hình bật lên một cái đã hóa thành hỏaphượng đáp xuống bên hồ.ắHắn nhìn nhìn thẻ bài trong tay.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mặt gương, trong gương hiện ra một thế giớihoàn chỉnh, hư ảo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt: "Ngươi đạt đượcthẻ bài:""Đấu Trường Hư Không Thành Giới."

"Thẻ bài Kỳ Quỷ, thẻ bài chung cực hệ huyền bí (Duy nhất)."

"Thuyết minh: Đột nhiên sinh thành một thế giới trong gương, khiến người vàđối thủ của người hoàn toàn bị ngăn cách trong đó."

"Các ngươi có thể sử dụng tất cả thủ đoạn để tiến hành quyết đấu sinh tử."

"Người chiến thắng trận quyết đấu sẽ kế thừa thân phận Kỳ Quỷ và tất cả nhữngbí mật, tri thức và mọi thứ của kẻ thất bại, thành công rời khỏi thế giới tronggương."

"Kẻ thất bại sẽ bị thẻ bài này cắn nuốt, bổ sung cho tiêu hao trong lần ĐấuTrường Hư Không Thành Giới này."

"Ghi chú:""Thẻ bài có thể tùy ý sử dụng dưới mọi hoàn cảnh, sẽ không gây nên bất cứ daođộng sức mạnh nào.".Liễu Bình cẩn thận cất thẻ bài đi.Tuần Hành Ngày và Đêm là thẻ bài chung cực hệ Thời Gian.Đấu Trường Hư Không Thành Giới là thẻ bài chung cực hệ Huyền Bí.Nói cách khác, từ lúc mình chiến đấu đến bây giờ, đã được hai loại pháp tắc tánthành?

Chuyện tốt như thế, nhưng mà -- Độ khó của nghi thức Kỳ Quỷ quá lớn.-- Phải chiến thắng tất cả dị vật kỳ quái ở nơi phong ấn!

Liễu Bình vừa đi, vừarơi vào trầm ngâm.Nếu muốn chiến đấu thì hắn phải tăng cường thực lực thêm một bước.Sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh được tăng cường thì hắn sẽ trở nên càng mạnh.Trước mắt.Hỏa đã sơ châm.Thủy cũng đang lớn mạnh.Như vậy kế tiếp chính là Địa chi Pháp Tắc.Vậy phải làm sao để Địa chi Pháp Tắc lớn mạnh?

Liễu Bình cẩn thận nhớ lại.Thế giới này...

Hình như không có biên giới.Hắn bỗng thu hồi suy nghĩ.Phía trước.ếMột đám thị vệ và nội quan đang quay chung quanh một miệng giếng, như đanglàm chuyện gì đó.Liễu Bình bước qua và hỏi: "Làm sao vậy?"

Một thị vệ quay đầu, vừa thấy là hắn thì nói nhỏ: "Có người nhảy xuống giếng,vừa cứu lên thì đã không còn thở nữa."

Trong lòng Liễu Bình sinh ra một dự cảm xấu, hắn đẩy đám người ra rồi nhìnvào bên trong.Chỉ thấy cung nữ tới đưa cơm sáng cho mình đang nằm dưới đất, cả người ướtdầm dề, đã không còn hơi thở.Liễu Bình hơi ngơ ngẩn.Một nữ tử đang tuổi xuân phơi phới bị nữ quỷ trong thế giới phong ấn kia bámvào người, sau đó lại chết đi như vậy sao?

Bỗng nhiên.Một bàn tay nhẹ nhàng ấn lên vai Liễu Bình.Nữ quỷ ba đầu vươn đầu ra từ sau lưng, nhẹ nhàng nói bên tai Liễu Bình: "Thậtra ngươi thấy được ta, không phải sao?"

Gương mặt Liễu Bình không có cảm xúc.Nữ quỷ ba đầu phát ra cười nhẹ khàn khàn, tiếp tục nói: "Ta đã tra qua rồi,người muốn tất cả mọi người trong thiên hạ có thể tập võ."

"Ngươi nhất định là một kẻ để ý người khác."

"Nhưng mà hiện tại ——"."

Nữ tử này rất có thiên phú Kỳ Quỷ Trắc, đáng tiếc -- "Bởi vì người mà nàng đểlộ ra loại thiên phú này, cũng bởi vì người mà chết đi."

-------Chương 632: Ta là truyền nhân của ai?Liễu Bình xoay người đi đến, nhanh chóng rời khỏi đám người, cứ như muốnhoàn toàn rời xa nơi phát sinh thảm sự này.Nữ quỷ ba đầu ở sau lưng lớn tiếng nói: "Kế tiếp, ta sẽ từng bước từng bướcgiết sạch người bên cạnh ngươi, xem ngươi có thể nhịn đến khi nào."

Liễu Bình bỗng dừng lại.Hắn chậm rãi quay đầu lại, cười nói: "Tuy rằng ta biết ngươi đang gạt người, dùsao ngươi chỉ có thể giết được người có sức mạnh Kỳ Quỷ Trắc --""Nhưng ta quyết định để ngươi cảm nhận được chút tuyệt vọng."

Nói xong thì hắn lật tay một cái.Thẻ bài "Đấu Trường Hư Không Thành Giới"bị hắn nhẹ nhàng tung ra.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Chung quanh như đã xảy ra biến hóa gì, lại như không hề có thay đổi.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Thế giới tronggương đã được triển khai."

"Ngươi và đối thủ của ngươi bị hoàn toàn ngăn cách tại đây."

"Các ngươi có thể sử dụng tất cả sức mạnh để tiến hành chiến đấu."

"Chỉ có người chiến thắng mới có thể rời đi, kẻ thất bại sẽ trở thành vật bổ sungnăng lượng cho thẻ bài."

Trong hư không, một thanh trường đao đồng thau rơi xuống, dung hợp lại vớiBách Nạp Đao.Ngay sau đó là một quyển sách thẻ thật dày.Liễu Bình ấn tay lên sách thẻ.Chỉ một thoáng, một nữ tử tuyệt sắc cầm huyết sắc cự kiếm trong tay lặng lẽxuất hiện, đứng bên cạnh hắn."

Đã lâu không đi ra."

Nữ tử cảm khái một tiếng."

Từ giờ trở đi, chúng ta có thể dùng hết sức mà đánh một trận."

Liễu Bình nói."

Chỉ có một trận sao?"

Một con mèo trắng lười biếng xuất hiện trên vai hắn, có chút bất mãn mà hỏi."

Hẳn là rất nhiều trận, ngươi sẽ có cơ hội ra tay."

ễLiễu Bình nói.Nữ quỷ ba đầu đột nhiên cười điên cuồng, rống to lên: "Ta không nhìn lầm!

Quảnhiên ngươi là tồn tại Kỳ Quỷ Trắc!"

Á ta rút ra một thanh trường xoa màu đen từ phía sau Bỗng nhiên.Một thiếu niên đi ra từ hư không, tán thưởng: "Binh khí không tồi."

Thiếu niên nắm chặt trường xoa, trực tiếp mang theo nó biến mất vào hư không.Đạo tặc, Libertas!

Ngay sau đó, một giọng nói nam tử cố tình đè thấp vang lêncách sau lưng nữ quỷ không xa: "Tình Không tỷ, có thể ra tay."

"Được."

Một giọng nữ đáp lại.Trong nháy mắt.Hoa Tình Không hiện ra ở sau lưng nữ quỷ ba đầu, trong tay nắm vô số nhữngsợi tơ chi chít.Con mèo trắng trên vai Liễu Bình cũng biến mất.Nữ quỷ ba đầu đột nhiên quát: "Đi chết đi!"

Hai cái đầu hai bên trái phải ả ta cùng nâng lên, trong miệng phun ra ánh hàoquang.Chỉ thấy hai ánh hào quang tập trung lại với nhau, chiếu sáng tất cả những nơichung quanh.Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức quát: "Trở về!"

Hắn rút trường đao ra chém vào hư không.Leng keng leng keng leng keng -- Trong hư không vang lên tiếng giao kích nhưvô tận, cứ như ánh sáng đó là tồn tại công kích tất cả mọi thứ.Hoa Tình Không và Triệu Thiền Y cùng biến chiếu, bắt đầu phòng thủ.Nhưng những đòn công kích của ánh hào quang này có mặt khắp mọi nơi, rấtnhanh, hai người bị không ngừng đánh lui, trên người xuất hiện vô số những vếtthương chi chít."

Vô dụng!"

Nữ quỷ ba đầu cười điên cuồng và nói, "Công kích của ta chính là ánh sáng vàlưỡi đao cùng tuôn trào, trải rộng tất cả những nơi có ánh sáng, các ngươi sẽ bịnó phanh thây ngàn mảnh!".Hư không không ngừng chấn động.Norton cũng bị ánh hào quang kia đánh văng ra.Vẻ mặt Yana đanh lại, nàng quát khẽ: "Thánh quang!"

Bạch quang sôi trào tỏa ra từ trong tay nàng, chữa khỏi vết thương trên ngườibọn họ.ề ể ấ ố"Ha ha ha, chiều này của ta có thể liên tục mấy ngày, ta cũng muốn nhìn ngươicó thể chữa khỏi bao lâu!"

Nữ quỷ ba đầu gầm lên, khí thế trên người càng tăng mạnh.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Chỉ thấy dưới lòng đất đột nhiên chui ra một hỏatiễn, kéo theo nữ quỷ ba đầu xông thẳng lên không trung xa tít.Oanh! !!

Tiếng nổ mạnh vang lên kịch liệt.Mọi người cùng quay đầu lại, nhìn về phía Libertas.Libertas nhún nhún vai nói: "Ta thân là một đạo tặc, tiện tay chân ống phónghỏa tiễn cũng không quá đáng đúng không."

Hoa Tình Không ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh nhạt nói: "Vô dụng,ngược lại nó còn đạt được tầm nhìn càng rộng lớn, chiêu kia sẽ trở nên càngmạnh."

Chỉ thấy trên bầu trời, cả người nữ quỷ ba đầu bắt đầu hiện ra ánh hào quangtràn đầy hung lệ.Ả ta như một vầng thái dương -- Liễu Bình bỗng mở miệng nói: "Dùng chiêuthức phong cách như vậy đối phó chúng ta, toàn thể thành viên chúng ta là lần*****ên chiến đấu với tồn tại như người, không được dùng chiêu thức như vậy!"

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phát động năng lựchệ biểu diễn cấp Kỳ Quỷ:""Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."."

Thuyết minh: Khi ngươi quát lớn đối phương, một loại sức mạnh Kỳ Quỷtương ứng trên người đối phương sẽ bị phong ấn, mãi đến khi ngươi hủy bỏphong ấn này."

"Mỗi trận chiến có thể sử dụng một lần."

"Kỹ năng Kỳ Quỷ ngươi phong ấn của đối phương là: Vạn Vật Tiểu Ma."

Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia lập tức mất đi tất cả hào quang.Gần như cùng lúc đó, một con rồng xuất hiện phía trên nữ quỷ ba đầu, hunghăng phun ra một ngụm long tức hướng về phía nó.Là Andrea!

Oanh –– Nữ quỷ phát ra tiếng gầm giận dữ, giãy giụa muốn phảnkích, lại bị Andrea phun trúng một ngụm long tức nữa, không thể không rơixuống mặt đất."

Ngươi phong bế nó à?"

Yana nhanh chóng hỏi."

Chỉ phong bể chiêu này của nó, hy vọng nó không có chiêu thức lợi hại hơn."

Liễu Bình nói đúng sự thật.Nữ quỷ ba đầu hăng hái xẹt qua không trung, dừng lại ở đối diện mọi người.Á ta nâng mắt lên đánh giá mọi người lần nữa, sắc mặt trông có vẻ thật âmtrầm.ế ắ"Thẻ bài hóa...

Đây là trò xiếc nhàm chán năm đó hắn phát minh, không ngờcòn có chút hiệu quả ngoài ý muốn, ta đoán không ai nghĩ đến chuyện này cả..."

Trên người nữ quỷ dần dần tăng thêm một chút sát ý, ả ta nhìn chằm chằm LiễuBình và nói: "Xem ra ngươi chính là truyền nhân của hắn."

"Ta là truyền nhân của ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi không cần biết nhiều như vậy, dù sao ngươi cũng sắp chết."

Nữ quỷ ba đầu nói.Ả ta cười dữ tợn rồi nắm bàn tay quỷ dị lại, quát khẽ lên: "Vô Thương chi Thể!"

-------Chương 633: Thế giới này tan biếnChỉ một thoáng.Ngoài làn da của nữ quỷ ba đầu bao trùm một lớp sương mù màu xám."

Phong bế sức mạnh Kỳ Quỷ đắc ý nhất của ta –– Thì đã thế nào?

Ta chỉ cầnchậm rãi ***** các ngươi, mà các ngươi còn không phá xong phòng ngự trênngười ta."

Nó chậm rãi mà nói.Hoa Tình Không, Triệu Thiền Y cùng biến mất khỏi vị trí cũ.Hai người cùng ra tay, chỉ thấy vô số đao quang và sợi dây nhỏ như cuồngphong sóng lớn tràn về hướng nữ quỷ ba đầu, lại bị sương xám quanh thân nóchắn lại, căn bản không thể đến gần người.Nữ quỷ ba đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Libertas."

Tiểu quỷ...

Đoạt binh khí của ta..."

Câu nói vừa dứt thì ả ta đã đánh về hướng Libertas.Khóe mắt Liễu Bình nhảy dựng, nháy mắt đã triển khai ra màn đêm bốn mươimét, truyền tống Libertas đến phía sau mình.Nữ quỷ ba đầu phát ra một tiếng cười to đắc ý: "Vô dụng, các ngươi hoàn toànkhông phá được phòng ngự của ta, ta sẽ chậm rãi tra tấn chết các ngươi!"

Liễu Bình và Yana liếc mắt nhìn nhau."

Thế nào?"

Hắn thấp giọng hỏi."

Ngươi thử trước xem."

Yana nói.Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: "Sự cường đại của ngươi quả nhiênnằm ngoài dự đoán của những phàm nhân chúng ta, xem ra chúng ta chỉ có thểchết ở chỗ này."

Nữ quỷ ba đầu ác độc nói: "Không sai!

Ngươi có thể làm ra được một thế giớitrong gương hoàn toàn ngăn cách như vậy, nhất định là được pháp tắc Huyền Bíưu ái – nhưng vô dụng, không chỉ ngươi phải chết, tiện nhân kia sớm muộn gìcũng sẽ bị trừ khử trong vô vàn pháp tắc!".Liễu Bình liếc mắt nhìn hư không một cái.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phóngthích ra thuật Cứu Tử Phù Thương."

"Lời nói của ngươi khích lệ đối phương."

"Ngươi thu hoạch được mười vạn điểm hồn lực từ trên người đối phương."

"Chú ý."."

Đối thủ lần này không phải là yếu, Bách Nạp Đao cần càng nhiều hồn lực thìmới có thể phóng thích ra uy năng Kỳ Quỷ cao cấp để đối phó nó."

"Xin hãy tiếp tục thu thập hồn lực, hoặc trực tiếp sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ củabản thân ngươi."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, sau đó gật gật đầu với Yana.Yana cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Xem ra "Vô Thương chi Thể của ả ta chỉ cóthể phòng ngự các loại công kích, nhưng không thể phòng ngự gia trì đến từquân đội bạn."

Một vòng quang hoàn tỏa ra từ dưới chân nàng, nhanh chóng lan tràn ra ngoài,bao phủ nữ quỷ ba đầu vào trong đó.- - Quang hoàn che chở!

Đây là quang hoànchuyên chúc của thánh kỵ sĩ Yana.Bất cứ quân đội bạn nào được quang hoàn này bao phủ, sẽ gánh vác một nửathương tổn thay Yana vào lúc nàng bị tổn thương.Chỉ thấy Yana giơ huyết sắc cự kiếm lên cao cao, hung hăng đâm vào ngựcmình."

Ngô..."

Nàng hơi cau mày lại.Ở đối diện nàng.Nữ quỷ ba đầu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ: "A!

Đây rốtcục là cái gì!

Vì sao ta lại thay ngươi gánh vác tổn thương."

Yana chậm rãi rút cự kiếm ra từ ngực, lạnh nhạt nói: "Ta nhận định ngươi làquân đội bạn, cho nên ngươi phải thay ta chia sẻ một ít tổn thương."

Thân hình nữ quỷ ba đầu chợt lóe một cái đã đánh tới Yana.Liễu Bình lập tức hành động.Hắn vung mạnh trường đao lên, trong nháy mắt đã chém ra mấy chục đaoquang, trực tiếp đánh bay nữ quỷ ba đầu ra ngoài."

Tiêu chuẩn cận chiến của ả ta cũng không mạnh."

Trong lòng Liễu Bình hiện lên một ý niệm, đồng thời càng có tự tin.- - Cũngđúng.Cho dù đối phương là dị vật kỳ quái, cũng không có khả năng cái gì đều mạnh,nếu vậy thì ai là đối thủ của ả ta nổi nữa.Nữ quỷ ba đầu che ngực, lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ả ta sống về phíaYana: "Dùng tay!

Làm như vậy tiếp ngươi cũng sẽ chết!"

Yana một tay nắm lấy kiếm, tay khác tùy tiện vung vẩy, làm Thánh quang rơirụng lả tả lên người mình."

Rất xin lỗi, ta biết trị liệu."

Nàng khinh thường nói.ế ể ếCự kiếm rời khỏi thân thể nàng, vết thương trên người nàng lập tức khép lại.Nữ quỷ ba đầu ngây người."

Hỗn đản!"

Nó đột nhiên rít gào lên, "Thế giới này xuất hiện chức nghiệp Kỳ Quỷ khôngnói lý như thế từ khi nào!"

Yana bỗng ra tay, lại đâm cự kiếm vào ngực mình lần nữa.Nữ quỷ ba đầu phát ra một tiếng thét chói tai, cả người run rẩy không ngừng, cứnhư phải gánh chịu thương thế cực kỳ trầm trọng.Ngực ả ta cũng theo đó mà vỡ ra, máu chảy ào ạt xuống đất.Libertas âm thầm táp lưỡi, nói nhỏ sau lưng Liễu Bình: "Má ơi, về sau tuyệt đốikhông thể đắc tội Yana tỷ, nếu không nàng coi ta trở thành quân đội bạn rồi làmvậy một lần thì ta coi như chơi xong rồi."

Liễu Bình nhìn thấy trong mắt Yana lóe qua một tia đau đớn, lắc đầu, hắn hô tovề phía nữ quỷ ba đầu kia: "Này, có phải rất đau không, ta thay ngươi trị liệumột chút, miễn cho ngươi nói chúng ta lấy nhiều ức ***** ít."

Hắn nâng tay lên, nắm lấy một vệt Thánh quang rồi vung ra ngoài.Ánh hào quang bao phủ trên người nữ quỷ ba đầu-- Nhìn qua, miệng vết thươngcủa ả ta đã khép lại.Trong hư không, lại có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Thuật Cứu TửPhù Thương của ngươi hấp thu hai mươi vạn điểm hồn lực từ trên người đốiphương."

"Có muốn để Bách Nạp Đao hấp thu hồn lực mà ngươi đã lấy được, để nóphóng ra uy năng càng thêm cao cấp nhằm vào tình huống này hay không?"

Liễu Bình liếc nhìn Yana một cái.Tuy rằng có trị liệu thuật gia trì, nhưng ngực liên tục bị cự kiếm đâm xuyên qua,thương thế như vậy vẫn sẽ sinh ra đau đớn không gì sánh kịp.Liễu Bình nắm lấy Bách Nạp Đao, nhẹ nhàng nói: "Cho ngươi tất cả hồn lựcđấy, giao cho ta một loại uy năng có thể hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của nó."

Ong -- Bách Nạp Đao chấn động một tiếng, trên trường đao bỗng hiện ra mộtánh sáng xanh nhàn nhạt."

Thời không và nguyên tố pháp tắc giao hội, xuất hiện ra uy năng vô cùng hunglệ:""Diệt giới."

"Chỉ cần một đao mang theo uy năng này là có thể tiêu diệt tất cả không giantrên toàn bộ thế giới, nhất định có thể phá vỡ Vô Thương chi Thể của đốiphương."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình rút trường đao ra, cả người biến mất khỏi vị trí cũ.ắ ếChỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả mọi người hóa thành thẻ bài, quay trở về sách thẻ.Toàn bộ thế giới xuất hiện một ánh đao quang xuyên qua thiên địa, đón đầu bổxuống nữ quý.Á ta nhìn đao quang kia, nao nao, trong mắt bỗng hiện ra sự sợ hãi."

Đạo này -- Không đúng!

Ngươi đã trở lại ––"Nữ quỷ hét lên một tiếng, nhảy dựng lên muốn chạy trốn.Nhưng toàn bộ thế giới đã bị hoàn toàn ngăn cách, cho dù nó muốn chạy thì cóthể trốn tới nơi nào?

Đao quang che trời lấp đất mà giáng xuống.Thế giới này tan biến.Tất cả mọi thứ trong toàn bộ thế giới trong gương bị trảm thành bột mịn, tiêután trong hư không-------Chương 634: Đầu với nữ quỷ!Liễu Bình cầm đao động trong hư không.Đột nhiên, toàn bộ hư không lại lay động một cái, sau đó biến mất.Liễu Bình phát hiện mình về tới thế giới chân thật, đang đứng phía sau đôngđảo thị vệ và nội viện không xa.Chung quanh là cung điện gạch đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, hoa lệ hùngvĩ.Một thẻ bài bỗng xuất hiện trong tay hắn.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một nữ quỷ có ba cái đầu.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươi hoàn thành QuyếtĐấu Hư Không Thành Giới."

"Ngươi đạt được thẻ thân phận của đối phương, khi sử dụng nó, ngươi sẽ cóđược tất cả mọi thứ của đối phương."

Liễu Bình trầm mặc mấy phút, sau đó cất thẻ bài đi.Có lớp thân phận Kỳ Quỷ này thì hắn có thể đánh vào thế giới phong ấn, từngbước thăm dò bí mật của chiến giáp kia, thậm chí là đi tìm kiếm thân phận banđầu của mình.Nhưng bây giờ còn có một chuyện khác phải làm -- Liễu Bình đi về hướngnhững thị vệ đó lần nữa.Hắn chậm rãi tách khỏi đám người, ngồi xổm xuống trước mặt cung nữ chếtđuối kia, nghiêm nghị nói: "Mọi việc đã xong, xin hãy an nghỉ."

Cung nữ nhắm hai mắt lại."

Tình huống hiện tại là thế nào?"

Thủy Thụ hỏi."

Ta không xác định những việc này có thể nói cho ngươi biết không, bởi vì hìnhnhư ta điều tra được một bí mật rất ghê gớm."

Liễu Bình nói.Trong cung người đến người đi.Lúc người nào đi ngang qua bên cạnh Liễu Bình, đều sẽ cung kính hành lễ vềphía hắn, sau đó mới cẩn thận thối lui.- - Hắn đang ôm Công chúa, phơi nắngtrong viện.Đây là thời gian đuổi hàn của hôm nay."

Không có việc gì, nói đi, ta cảm thấy huyết mạch của ta và thế giới này có mộtloại liên hệ kỳ quái, thế giới đang che chở ta."

Thủy Thụ nói."

Được thôi, ta phát hiện một cách đăng nhập khác ở núi Quy Tàng, ta tìm đượcthứ mà mình để lại ở thời đại quá khứ, đó là một khối quan tài..."

Liễu Bình đang nói thì bỗng cúi đầu liếc nhìn Thủy Thụ một cái.Chỉ thấy nữ anh trong tã lót ngáp một cái, nhắm mắt lại nặng nề ngủ say.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Nàng đã được thế giới nàyche chở, tiến vào trạng thái ngủ say để bảo đảm không nghe thấy bí mật ngươinói, do đó cũng đã được an toàn."

Xem ra nàng ta không thể nghe đến việc này.Liễu Bình thở dài nói: "Trẻ con thích ngủ để bảo vệ chính mình trong hoàn cảnhlạ lẫm...

Không ngờ Thủy Thụ ngươi cũng như thế."

Lúc này hai cung nữ cười đi tới, khụy người hành lễ trước mặt hắn.- - Lần đuổihàn hôm nay kết thúc.Liễu Bình giao nữ anh cho các nàng, chắp tay rồi xoay người rời đi.Trong căn phòng.Liễu Bình duỗi tay ra, lấy thẻ thân phận của nữ quỷ ba đầu kia ra.Trên thẻ bài không có thứ gì khác, chỉ có hình tượng nữ quỷ ba đầu, nhưng cũngkhông có bất cứ thuyết minh gì.Chỉ có một mũi tên chỉ xuống, đánh dấu ở phía dưới thẻ bài.Xuống bên dưới...

Liễu Bình cúi đầu nhìn nhìn đại dương mênh mông và nhữngcổ quan tài chi chít dưới mặt đất.Vậy thử xem.Hắn vung tay lên, vứt thẻ bài ra ngoài.Phanh!Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "ngươi sửdụng thân phận của nữ quỷ ba đầu."

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ của bản thân màkhông cần lo sẽ khiến tồn tại Kỳ Quỷ khác chú ý."

"Đang tiến vào thế giới phong ấn."

"Ngươi đang biến thành nữ quỷ ba đầu, nhưng trước mắt ngươi gặp phải mộtkhó khăn kỹ thuật:""Xin hãy lập tức nghĩ cách làm mình có thêm hai cái đầu."

"-- Chỉ như vậy thì ngươi mới có thể thành công sắm vai nữ quỷ ba đầu, lấythân phận của nó để trở về phong ấn."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong tất cả nhắc nhở phù, vội vàng hỏi: "Takhông có khả năng tự nhiên mọc ra hai cái đầu, rốt cuộc tiêu chuẩn phân biệtnày là cái gì?"

ầ ổ ầ ầMột hàng chữ nhỏ hiện lên: "Chỉ cần trên cổ ngươi có ba cái đầu, lần lượt thuộcvề nhân loại, dã thú và sinh vật thần tính là được."

"Cần phải luôn như vậy sao?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi lừa gạt sự kiểm tra của phong ấn thì không cần duy trì ba cái đầu."

Danh sách nói.Vậy thì đơn giản!

Liễu Bình tiện tay rút ra một thẻ bài rồi quát: "Xuất hiện đi,Hỏa Nha!"

"Gâu!"

Thẻ bài hóa thành Hỏa Nha, dừng lại trong ngực hắn.Có dã thú.Kế tiếp là sinh vật thần tính -- Rồng là một loại sinh vật thần tính!

Liễu Bình lạirút một thẻ bài ra, quát: "Xuất hiện đi, Andrea!"

Phanh –– Mộc cô bé mặc váy dài hoa lệ hiện lên trước mặt hắn."

Kêu ta ra làm gì?"

Cô bé không hiểu gì mà hỏi."

Ta cần hai cái đầu, một là dã thú, một là sinh vật thần tính."

Liễu Bình vội vàng nói.Thân thể hắn không ngừng chìm vào trong nước, trước mắt chỉ có nửa ngườitrên còn dừng lại trên mặt đất.Andrea đưa đôi tay chống cằm, ngồi xổm trên mặt đất nhìn hắn."

Ta cũng coi như là sinh vật thần tính, nhưng ta phải làm thế nào mới cho ngươimượn đầu được?"

Liễu Bình vẫy tay một cái.Tủ quần áo mở ra, một cái áo choàng thật dài bay qua rồi dừng lại trong tay hắn.Liễu Bình nói: "Tay trái ta ôm Hỏa Nha, tay phải ôm ngươi, lại giấu các ngươitrong áo choàng, chỉ lộ ra đầu thôi là được."

Andrea cười cười, có vẻ rất hứng thú: "Được rồi, ta tới góp đầu đây."

"Gâu!"

Hỏa Nha sủa theo một tiếng.Liễu Bình nhanh chóng mặc áo choàng vào, sau đó một tay ôm Hỏa Nha, mộttay ôm Andrea."

Được rồi chứ?"

Hắn hô về hướng hư không.ố ồMột hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Được rồi, ngươi thỏa mãnyêu cầu đặc thù cơ bản nhất để sắm vai nhân vật trước mặt."

"Lần sắm vai này thành công."

"Ngươi sẽ mang thân phận yêu nữ ba đầu tiến vào thế giới phong ấn!"

Một lực kéo thật mạnh truyền đến từ dòng nước sâu, Liễu Bình đột nhiên bị túmxuống.Hắn không ngừng trầm xuống theo dòng nước.Chung quanh dần dần đen tối.Cuối cùng.Phía trước xuất hiện một cái quan tài.Liễu Bình không tự chủ được mà áp sát tới, quan tài như cảm ứng được hắn đãđến nên chậm rãi mở cái nắp ra.Liễu Bình bị dòng nước đẩy vào.Quan tài im hơi lặng tiếng khép lại, lại không có bất cứ động tĩnh nào.Liễu Bình nằm trong một mảnh bóng tối, nửa ngày không lên tiếng, cũng khôngcó hành động gì."

Liễu Bình?"

Andrea nói nhỏ."

Chờ một lát, ta đang tiếp nhận tất cả mọi thứ của nữ quỷ này."

Liễu Bình đáp lại.Andrea lập tức im lặng.Qua chùng mấy chục giây.Liễu Bình bỗng thở dài một tiếng."

Làm sao vậy?"

Andrea quan tâm hỏi."

Không có gì -- Chỉ là chuyện ta muốn biết thì ả ta biết quá hữu hạn, mà chuyệnta không thích thì ả lại biết quá nhiều."

Liễu Bình nói."

ể biết cái gì?"

Andrea hỏi."

Không thể nói, nói ra thì phiền phức."

Liễu Bình nói."

Được rồi, vậy ta không hỏi."

Andrea ngoan ngoãn nói.ễ ầ ầLiễu Bình lại rơi vào trầm mặc lần nữa.- - Bách Nạp Đao sẽ dùng trăm phươngnghìn kế trở lại trong tay chủ nhân nó, mà chủ nhân của nó đã từng là vua KỳQuỷ.Ngày xưa vua Kỳ Quỷ tự mình thiết kế thẻ bài, coi đây là một trò chơi vui.Nữ quỷ ba đầu chỉ biết hai việc này mà thôi.Được rồi.Hắn đã từng là vua Kỳ Quỷ.Nhưng hắn chết như thế nào?

Là ai ***** hắn?

Vì sao hắn lưu lạc giữa sinhtử trong thời gian dài đằng đẳng như thế?

Tất cả đều bị bao phủ trong một lớpsương mù.-------Chương 635: Bí mật của thế giới phong ấn"Andrea, Hỏa Nha, các ngươi về sách thẻ trước đi."

Liễu Bình nói."

Được."

"Gâu!"

Một người một chó biến mất khỏi quan tài.Liễu Bình lại nằm mấy phút.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng quan tài: "Hôm nay đến lượtngươi tuần tra con phố, đừng quên""Ta biết."

Liễu Bình lạnh nhạt đáp."

Đã mấy ngày không phát hiện hạt giống đáng thu hoạch, hy vọng ngươi maymắn."

Giọng nói kia nói xong thì biến mất.Liễu Bình nhắm mắt lại, sau đó lại mở, thân thể đột nhiên dựa về phía sau --Cùng với tiếng "Rắc rắc"vang lên, cả người hắn rơi vào sâu trong quan tài, rồi bỗng hãm sâu xuống bêndưới.Giống như rơi vào một mảnh hư không -- Liễu Bình không ngừng rơi xuống.Suy nghĩ của hắn nhẹ nhàng lay động, khống chế được thân thể nhẹ nhàng đảolộn mấy vòng ở giữa không trung, sau đó rơi xuống mặt đất.Đây là một con phố tối tăm.Chung quanh là những kiến trúc chiều cao không đồng nhất, cứ kéo dài đếncuối con đường.Trên phố người đến người đi.Ngẫu nhiên có một chiếc xe nhanh chóng gào thét chạy ngang qua.Lúc này là chạng vạng.Ánh chiều tà mờ nhạt đang trở nên ảm đạm.Hắc ám sắp kéo đến.Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn một vòng chung quanh, lập tức nhìn thấy một lãogiả mặc hắc y ngồi trên cái ghế bên con phố.Mọi người đi qua bên cạnh lão, lại như hoàn toàn không nhìn thấy lão ta.Thậm chí lúc đi ngang qua, rõ ràng có người đã đụng phải chân lão, lại nhưhoàn toàn không có cảm giác, căn bản không nhìn lão giả mà tiếp tục đi về phíatrước.Liễu Bình đi đến chỗ lão giả.Lão giả lập tức nhận ra, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua hắn."

Ta nhớ hình như ta và ngươi không có xung đột lợi hại, cũng không có ân oángì"Lão giả cảnh giác nói, lập tức thờ bàn tay vào túi."

Không sai, hôm nay là ta tuần tra phố, nhưng thời gian còn chưa tới, cho nêntạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này một chút."

Liễu Bình cười nói.Lão giả vừa nghe "Tuần tra phố"thì lập tức nhìn kỹ Liễu Bình một hồi, sau đó nói: "Không sai, ta đã tìm đọc ghichép...

Còn mười phút là đến lúc ngươi tuần tra thành."

Lão giả vừa nói xong thì cả người đều thả lỏng vài phần.Tuần tra thành là chuyện quan trọng nhất.Trong quá trình và trước sau thời gian tuần tra thành, họ không được phép côngkích lẫn nhau.Liễu Bình ngồi xuống bên cạnh lão, thuận miệng hỏi: "Gần đây làm ăn thếnào?"

"Cũng được, miễn cưỡng sống qua ngày."

Lão giả nói."

Không đi phát triển tín đồ, ngồi ở chỗ này bất động -- Làm vậy cũng khônggiống thần linh hệ Tử Vong."

Liễu Bình trêu ghẹo."

Ta có một tín đồ, hôm nay hắn chết."

Lão nhân nói.Ánh mắt lão xuyên qua đường phố, dừng lại ở một tòa giáo đường màu đen đốidiện."

Chất lượng thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Nhìn cực kỳ bình thường, không có tài năng hay thiên phú gì cả."

Lão nhân thở dài nói."

Có lẽ sẽ có bất ngờ thì sao?

Nói không chừng là loại cực kỳ thuần tín thì sao?"

Liễu Bình nói.Cổ họng lão nhân lăn lộn một cái.Lúc này trong giáo đường truyền đến một tiếng chuông.ế ềLoáng thoáng có không ít tiếng khóc thút thít truyền ra.Lão nhân chậm rãi đứng lên, nói với Liễu Bình: "Chờ lát nữa gặp."

"Đi đi."

Liễu Bình gật đầu chào hỏi.Lão nhân đưa chân đi đến con phố đối diện.Không đi được vài bước, lão nhân bỗng hóa thành một con quái vật toàn thânđen nhánh, sau lưng thiêu đốt ma trơi màu xanh lục, lập tức xuyên qua váchtường giáo đường rồi biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.Đợi mấy phút.Trong giáo đường bỗng truyền đến những tiếng hoan hô nho nhỏ."

Hiển linh..."

"Thần đã tới!"

"Hắn lên đường...

Thần chỉ dẫn..."

"Không uổng cuộc đời này."

Đám người phát ra tiếng ồn ào.Liễu Bình ngồi trên băng ghế ngoài con phố đối diện giáo đường màu đen, lẳnglặng lắng nghe những động tĩnh đó.Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc nào.Lại một lát sau.Lão nhân mặc hắc y kia xuất hiện ở cổng giáo đường lần nữa.Lão bước tập tễnh xuyên qua đường phố, ngồi xuống bên cạnh Liễu Bình rồithở dài nói: "Ngươi đã đoán sai."

"Phải không?

Chẳng lẽ là loại linh hồn làm người ta đặc biệt thất vọng?"

Liễu Bình nói."

Ai, nếu tín ngưỡng của hắn lại thuần túy một chút ––"Lão nhân lấy ra một tấm khăn giấy rồi chậm rãi lau khóe miệng, nói với giọngđiệu đầy thất vọng: "Cũng sẽ không khó ăn như vậy."

Một tiếng chuông vang lên.Tiếng chuông này không chỉ vang lên từ trong giáo đường, cũng vang lên từđỉnh kiến trúc khắp bốn phương tám hướng.Lão nhân nói: "Thần U Ám, đã đến giờ ngươi tuần tra thành rồi."

"Đúng vậy, thật là một chuyện khổ sai."

Liễu Bình đứng lên và nói."

Không có cách nào, phải dùng những linh hồn nhân loại ẩn chứa thiên phú KỳQuỷ đó để tiến hành hiến tế, vậy mới có thể duy trì sự vận hành của tòa thànhnày."

Lão nhân nói."

Phiền phức không phải chuyện này, ngươi biết rồi đó."

Liễu Bình nói."

Là điều giải các loại tranh chấp sao?

Đúng vậy, khá phiền phức, cái đám bịthiệt thòi đó không dám phản kháng quy tắc, nhưng sau đêm nay, lúc ngươi mấtđi thân phận Chấp Pháp Giả thì chúng sẽ trả thù ngươi."

Lão nhân vui sướng khi người gặp họa mà cười nói.Liễu Bình thở dài nói: "Gặp lại sau."

"Tạm biệt."

Lão nhân nói.Thân thể Liễu Bình rung lên, nhanh chóng phi lên không trung xa tít, sau đónhìn xuống thành thị phía dưới.Lúc này đã vào đêm khuya, các nơi trong thành thị là vô số những điểm đènsáng, cứ kéo dài đến cuối tầm mắt.- - Đây là thành phố Vô Tận.Nó chỉ là một thành trì thuộc về nhân loại, nhưng còn lớn hơn những thế giớicực kỳ to lớn rất nhiều, gần như không nhìn thấy điểm cuối.Liễu Bình chậm rãi phi hành trên bầu trời, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy từng sợi dây dài sáng lên kéo dài từ trong thành thị lên đến khôngtrung, cứ kéo dài mãi vào sâu bên trong không trung.Mỗi một sợi dây sáng lên đó đều liên kết với một nhân loại.Những sợi dây này xuyên qua không trung, cứ kéo dài mãi lên trên để kết nốivới thần linh mà bọn họ tín ngưỡng -- Đương nhiên.Những thần linh này đều là sinh mệnh Kỳ Quỷ giả trang thành.Tín ngưỡng là quyền hành của bọn chúng.Sinh mệnh Kỳ Quỷ cường đại chiếm cứ những tín ngưỡng được đông đảo mọingười hoan nghênh, ví dụ như chính nghĩa, chiến tranh, tử vong, tiền tài, nạnđói, chữa khỏi và luật pháp.Mà một vài sinh mệnh Kỳ Quỷ nhỏ yếu còn lại thì chỉ có được tín ngưỡng ítđược lưu ý, ví dụ như độc dược, băng sương, nghỉ ngơi vân vân.Tín ngưỡng chỉ là cái cớ.Mục đích là vì -- Liễu Bình trầm mặc mấy phút, nhẹ nhàng phun ra hai từ:"Đồng ruộng."

Đúng vậy.Thành phố Vô Tận được truyền lưu từ quá khứ cực kỳ xa xăm đến hôm nay, cácsinh mệnh Kỳ Quỷ luôn dựa vào chuyện cắn nuốt linh hồn để duy trì sự tồn tạicủa bản thân.ố ồ ểCái này giống như phân chia đồng ruộng.- - Thông qua tín ngưỡng để phân chiachúng sinh, sau đó khi họ chết thì ăn luôn linh hồn."

Sao cảm giác có hơi giống cách làm lúc trước của nữ thần Thống Khổ...

Nhưngnữ thần Thống Khổ đã là đời sau, chẳng lẽ nàng có được linh cảm từ nơi này?"

Liễu Bình yên lặng suy nghĩ trong lòng.Bỗng nhiên.Trong những sợi dây dài phát sáng chiếm cả bầu trời, một sợi dây đột nhiên tỏara màu đỏ thật đậm.- - Điều này có nghĩa là xảy ra vấn đề.-------Chương 636: Tranh chấpLiễu Bình bay qua, lần theo sợi dây dài kia mà đáp xuống mặt đất.Chỉ thấy vừa rồi trên mặt đất đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.Một cô gái với gương mặt xinh đẹp ngã trong vũng máu, đã không còn hô hấp.Ở bên cạnh nàng, hai nam nhân cả người tản ra uy thế đang lơ lửng ở giữakhông trung, tranh luận quyền sở hữu của linh hồn này.Liễu Bình đáp xuống, hỏi: "Đừng cãi nữa, nàng tín ngưỡng ai?"

"Nàng tín ngưỡng thần Nam Thập Tự Tinh (Ngôi sao Thập Tự phía Nam), chonên linh hồn của nàng nên thuộc về ta."

Một người nói."

Trừ tín ngưỡng ngươi, nàng còn tín ngưỡng cả thần Đêm tối là ta, cho nên ítnhất phải chia một nửa linh hồn của nàng cho ta."

Một người khác cười lạnh nói."

Một nửa?

Không có khả năng!"

"Ngươi muốn ăn một mình?"

"Ngừng!"

Liễu Bình quát bảo hai người ngưng lại, nói: "Dựa theo quy tắc, đợi lát nữa linhhồn của nàng chọn ai thì người đó sẽ có được nàng!"

Lúc này, linh hồn của cô gái đã đứng lên từ thân thể mình.Hai người giữa không trung lập tức nhắm miệng lại, đều lộ ra tươi cười rồi cùngnhìn về phía linh hồn cô gái."

Ta là ngôi sao mà ngươi kêu gọi hằng ngày, đến đây đi, nói ra tín ngưỡngngươi chân thành tin tưởng nhất, phàm nhân."

Thần Nam Thập Tự Tinh nghiêm nghị nói."

Ta là thần Đêm tối, nếu ngươi muốn trở về Thần quốc của ta thì phải chứngminh tín ngưỡng của mình tại đây, hài tử."

Nam tử thứ hai ôn hòa nói.Thiếu nữ nhìn hai người, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.Liễu Bình nhìn thoáng qua thiếu nữ, chỉ thấy trên đầu nàng hiện ra mấy hàngchữ nhỏ: "Người thờ phụng Nam Chữ Thập Tinh."

"Thuyết minh: Đây là tín ngưỡng giả dối sinh ra do bị sinh mệnh Kỳ Quỷ chegiấu."

"Người thờ phụng thần Đêm tối."."

Thuyết minh: Giống như giải thích trên."

ố ắ ầ"Hạt giống mới bắt đầu thiên phú Kỳ Quỷ."

"Thuyết minh: Nàng mang theo thiên phú Kỳ Quỷ, nhưng còn chưa kịp bày rathì đã bỏ mình."

Đột nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Đất có mai táng, làm chủchuyển thể, làm chủ chuyện của nhân gian."

"Cứu vớt linh hồn này, để nàng chuyển sinh đến thế giới chân thật thì có thểtăng cường sức mạnh Địa chi Pháp Tắc."

"Địa chi Pháp Tắc mạnh lên thì ngươi cũng sẽ theo đó mà mạnh lên."

Ánh mắt Liễu Bình lập tức nghiêm túc lên.Giây tiếp theo.Chỉ nghe thiếu nữ nói: "Ta cùng thờ phụng hai vị thần linh, cũng thật khóchọn..."

Hai sinh mệnh Kỳ Quỷ nhìn nhau."

Một người một nửa?"

Thần Đêm tối lại nói lần nữa."

Không, nàng là của ta."

Thần Nam Thập Tự Tinh lắc đầu nói."

Ngừng!"

Liễu Bình đột nhiên nói, "Nếu các ngươi không muốn chia đều, vậy đánh mộttrận đi, người thắng thì có được toàn bộ linh hồn."

Thần Đêm tối do dự.Thần Nam Thập Tự Tinh lạnh nhạt nói: "Ta đã giết qua năm tên không biết tốtxấu, cũng không thiếu phần ngươi."

Trong mắt Thần Đêm tối hiện lên một tia sợ hãi, nhưng vẫn gắng gượng nói:"Cũng được --".Gã đang muốn nói hai câu tàn nhẫn sau đó rút đi thì bên tai bỗng vang lên mộtgiọng nói: "Đây là nhân loại có thiên phú Kỳ Quỷ, thần Nam Thập Tự Tinh đãnhìn ra, cho nên kiên quyết không chia cho ngươi."

Cả người thần Đêm tối chấn động, sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn.Linh hồn có thiên phú Kỳ Quỷ!

Linh hồn như vậy có thể duy trì sự vận chuyểncủa toàn bộ thế giới.Nếu gã ăn được linh hồn như vậy thì thực lực sẽ tăng cường cực lớn!

Không thểnhường cho thần Nam Thập Tự Tinh.Nếu không sau khi đối phương lại tăng cường thực lực thì chuyên giết gã cũngcàng đơn giản!

Gã liếc nhìn Liễu Bình một cái.Mặt Liễu Bình không có cảm xúc.ầ ể ề ẫ ế"Lẽ ra ngươi là người tuần tra thành, chỉ có thể điều giải mâu thuẫn, thiếu nữnày cũng không tín ngưỡng ngươi, ngươi không có tư cách đạt được linh hồnnày."

Thần Đêm Tôi nói."

Cho nên người ra tay đánh với hắn, ta tìm cơ hội đánh lén, ***** hắn rồi thìchúng ta chia đều linh hồn -- Đồng ý thì ra tay, nếu không thì cút đi, ngươi vĩnhviễn không giết được hắn, thần chức của các ngươi có điểm trùng lặp, chờ bịhắn xử lý đi."

Liễu Bình lại truyền âm lần nữa."

Không, ta đồng ý."

Thần Đêm tối cắn răng nói."

Tới đây, nói mấy câu dàn cảnh, giống như muốn trút giận vào ta, sau đó ta sẽđánh bay ngươi, khi người bay về phía hắn thì lập tức ra tay, ta tìm cơ hội đánhlén."

Liễu Bình nói.Thần Đêm tối mở miệng nói: "Thần U Ám, đây là chủ trì công đạo à?

Ngươichờ cho ta."

Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ kinh ngạc, xua tay nói: "Chờ một chút, đây rõ rànglà tranh chấp của các ngươi, vì sao lại trách ngược lên ta?"

"Ngươi thật sự quan tâm sao?

Hắn muốn cướp đi toàn bộ linh hồn kìa!"

Thần Đêm Tối quát.Liễu Bình nói: "Đó là do người vô dụng --""Ngươi cẩn thận cho ta, sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi."

Thần Đêm tối oán độc nhìn hắn và nói.Liễu Bình thầm khen một tiếng.Không tồi, diễn trò rất có bài ra bạn đấy.- - Không thấy thần Nam Thập Tự Tinhđã ôm hai tay, đắc ý dào dạt cười rộ lên sao?"

Ta là Chấp Pháp Giả tối nay, ngươi dám uy ***** ta?"

Sắc mặt Liễu Bình trở nên lạnh như băng, trên người dâng lên một luồng sát ý."

Ngươi là cái thứ gì!"

Thần Đêm tối xông lên."

Cút!"

Liễu Bình quát một tiếng, bỗng chém ra một quang ảnh, hung hăng đánh vàongực thần Đêm tối.Thần Đêm tối bị đánh bay về phía thần Nam Thập Tự Tinh.Tên mặt thần Nam Thập Tự Tinh lộ ra biểu cảm như xem kịch vui, hắn ta nângchân lên, hình như muốn đá thần Đêm tối văng trở về.ế ầ ố ỗ ồDị biến đột nhiên sinh ra -- Quanh thân thần Đêm tối bỗng dâng lên một luồngkhí thế mãnh liệt.Đôi tay gã hóa thành lại trảo, lập tức xuất hiện sau lưng thần Nam Thập Tự Tinhrồi thọc xuyên qua ngực đối phương!"

Đi chết đi!"

Thần Đêm tối hét lớn.Thần Nam Thập Tự Tinh phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, thân thể hóa thànhcon rắn màu xám dài mấy chục mét, hắn ta lập tức bay về hướng bầu trời.Thần Đêm tối đuổi theo.Hai sinh mệnh Kỳ Quỷ vung tay đánh nhau trong trời đêm.Rất nhanh.Chung quanh xuất hiện không ít thần linh, yên lặng chú ý trận đại chiến này.Tuy Thần Đêm Tôi đoạt được tiến cơ, nhưng dù sao thực lực cũng không bằngThần Nam Thập Tự Tinh, dần dần rơi xuống hạ phong.Gã vừa chống đỡ, vừa bay về hướng Liễu Bình."

Không ngăn cản được!"

Thần Đêm tối thở hổn hển nói.Liễu Bình bỗng ra tay.Chỉ thấy một thứ ánh sáng lộng lẫy phát ra từ trên người hắn, lập tức bắn vềphía thần Nam Thập Tự Tinh.–– Vạn Vật Tiêu Ma!

Đây là thuật Kỳ Quỷ mạnh nhất của nữ quỷ ba đầu!

ThầnNam Thập Tự Tinh không ngờ Chấp Pháp Giả cũng đánh lén mình, lập tức bịánh sáng kia xóa sạch nửa người, "Không, người thân là Chấp Pháp Giả lạiđánh lén ta, làm vậy là vi phạm quy tắc, tất cả pháp tắc sẽ không bỏ qua chongươi!"

Thần Nam Thập Tự Tinh tuyệt vọng gào lên.Thần Đêm tối nhân cơ hội xuất hiện ở sau lưng hắn, dùng lợi trảo cắt lấy đầucủa hắn."

Nói xàm thật nhiều."

Thần Đêm tối lạnh lùng nói.Gã bắt lấy thi thể thần Nam Thập Tự Tinh, hất nó ngã xuống mặt đất rồi độtnhiên lại cười to và nói: "Thần U Ám, người thân là Chấp Pháp Giả, lại muốnchia một ly canh, quy tắc sẽ không tha thứ cho ngươi!"

-------Chương 637: Đây là nhận thức chungTrên bầu trời dần dần hiện ra một khuôn mặt khổng lồ.Đây là Linh của Quy Tắc mà tất cả sinh mệnh Kỳ Quỷ bị giam cầm tại đây đãcùng ký kết lúc ấy.Ánh mắt nó buông xuống trên người Liễu Bình.Liễu Bình đáp xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai thiếu nữ, nói: "Thần Nam ThậpTự Tinh biết rõ linh hồn này có được thiên phú Kỳ Quỷ, lại nuôi ý đồ nuốtriêng, cho nên đáng chết.".Khuôn mặt to lớn kia chuyển động ánh mắt, nhìn thoáng qua thiếu nữ.Nhân loại có thiên phú Kỳ Quỷ là chất dinh dưỡng duy trì toàn bộ thành phố VôTận vận chuyển.Nếu thật sự như thế, Liễu Bình là Chấp Pháp Giả làm vậy cũng hoàn toànkhông có sai lầm gì.Giây lát.Gương mặt khổng lồ gật gật đầu, sau đó dần dần tiêu tán.Lúc này Liễu Bình mới nhìn về phía thần Đêm tối, đánh giá vết thương đầyngười gã và nói: "Cái lợi hại nhất của ngươi là một đối tráo án dạ, nó ngưng tụba loại sức mạnh Kỳ Quỷ, không có gì không phá được, lại có thể mang theongười thuấn di, nhưng mà lúc đánh với ta thì ngươi không thể dùng nó."

Câu nói vừa dứt, đôi lợi trảo trên tay thần Đêm tối lập tức biến mất.Gã giật mình, sắc mặt thay đổi, lập tức muốn đào tẩu.- - Nhưng không còn kịprồi.Một sức mạnh mạnh tuyệt đối quét ngang đến, trực tiếp hung hăng nên nóxuống mặt đất.Rầm!Mặt đất rung chuyển.Thần Đêm tối trực tiếp bị kích này của Liễu Bình đập ngất xỉu.Lúc này Liễu Bình mới phất tay nói với các sinh mệnh Kỳ Quỷ trên bầu trời:"Tan đi, không có trò hay để xem nữa!".Các sinh mệnh Kỳ Quỷ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lộ ra ý kiêng kị.Không ngờ thần U Ám còn có chiêu thức này, có thể trực tiếp phong bể một loạinăng lực của đối phương.Vậy thì khó đối phó.Chúng yên lặng suy nghĩ, sau đó lục tục rời khỏi hiện trường.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào không trung.ắ ắNhững sinh mệnh Kỳ Quỷ đi chậm đó bị ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua.Mỗi lần như vậy, Liễu Bình sẽ cẩn thận đánh giá đối phương, như muốn nhớ kỹdáng vẻ của bọn chúng.- - Đêm nay hắn là Chấp Pháp Giả!

Ai dám kiếm chuyệnvới hắn vào đêm nay?

Những sinh mệnh Kỳ Quỷ đó hậm hực tan đi.Chờ tất cả mọi người rời khỏi, lúc này Liễu Bình mới kéo thần Hắc Ám đã bịđánh ngất xỉu đến trước mặt thiếu nữ.Thiếu nữ đã bị dọa choáng váng."

Kiếp sau, đừng tùy tiện tin tưởng những thần linh lung tung rối loạn này."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.Trong bóng đêm.Một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới.Thần Đêm tối miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện mình bị cột chặt vào ghế, từngsợi dây thùng tỏa ra sức mạnh Kỳ Quỷ trói chặt đôi tay, hai chân, làm gã cănbản không thể nhúc nhích.Trong mắt gã lộ ra một tia sợ hãi, sau đó là khó hiểu."

Thần U Ám?"

Thần Đêm Tối hô to.Giọng nói của gã truyền đi xa xa trong tòa lầu bỏ hoang trống trải này, lại khôngcó tiếng trả lời nào.Chung quanh như không có bóng người.Kỳ quái...

Thần U Ám thân là Chấp Pháp Giả, dẫn gã rơi vào bẫy, vào hoàncảnh chắc chắn bị chế tài -- Lại không ***** gã.Rốt cục ả ta trói gã ở đây là vì nguyên nhân gì?

Thần Đêm tối dùng sức giãygiụa mấy phút, lại phát hiện mình căn bản không thể tránh thoát dây thừng trênngười, nhịn không được rộng lớn: "Thần U Ám!

Rốt cuộc ngươi muốn cái gì!"

Một làn gió gào thét thổi vào từ cửa sổ nát tung tóe kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một giọng nói âm nhu của nam tử vang lên: "Đừng hiểu lầm, ta không phải thầnU Ám."

Thần Đêm tối ngẩn ra.Hư không mở tung, một nam nhân cầm dù đen trong tay bước ra.Thân trên người này *****, lộ ra hoa văn Kỳ Quỷ màu đen chi chít, một cáikính râm bản to che kín cả đôi mắt, làm người ta không nhìn thấy được biểucảm của gã."

Ngươi là ——"Thần Đêm tối nói.ế ấ ố ằ ế"Ta tìm kiếm phong ấn này thật lâu, vốn cho rằng phải hủy diệt thế giới bên trênmới có thể phát hiện, kết quả được người ta tốt bụng đưa vào."

Kẻ cầm dù mỉm cười nói."

Ngươi đến từ bên ngoài!"

Thần Đêm tối thất thần nói, "Chuyện này không có khả năng, quy tắc mà toànthể sinh mệnh Kỳ Quỷ ký kết hẳn phải hủy diệt ngươi, dựa vào cái gì ngươi cóthể sống đến bây giờ?"

Kẻ cầm dù cười nói: "Có lẽ ta là người ký kết chủ yếu của quy tắc kia."

"Ha ha ha ha!

Ngươi?

Người ký kết?

Quá ngạo mạn!"

Thần Đêm Tối cười điên cuồng mà nói.Gã cười trong chốc lát, lại nhanh chóng tỉnh ngộ.- - Gã còn đang bị đối phươngcột lại, thật sự không nên trở mặt.Lúc này Kẻ cầm dù lại mở miệng lần nữa: "Đêm qua, thành phố Vô Tận đã xảyra một chuyện lớn."

"Cái gì?"

Thần Đêm tối hỏi."

Một nhân loại có thiên phú Kỳ Quỷ biến mất, nàng vốn nên trở thành chất dinhdưỡng mà chết đi, nhưng lại hoàn toàn biến mất khỏi phong ấn."

"Biến mất cùng nàng còn có thần U Ám thân là Chấp Pháp Giả."

"Mà ngươi là người cuối cùng gặp mặt thần U Ám."

Kẻ cầm dù nói xong thì lẳng lặng nhìn thần Đêm tối.Thần Đêm tối cầm lòng không đậu mà rùng mình, vội vàng mở miệng nói:"Chờ một chút –– Lúc ấy ta vừa đánh một trận với thần Nam Thập Tự Tinh, bịthương không nhẹ, lại bị thần U Ám phong bể sức mạnh Kỳ Quỷ, cuối cùnghình như bị ả đánh bất tỉnh ngay trước mặt mọi người--".Kẻ cầm dù cắt ngang lời gã: "Ngươi muốn nói mình không biết cái gì cả, đúngkhông?"

"Đúng vậy, tất cả mọi người đều thấy được."

Thần Đêm tối nói.Kẻ cầm dù suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: "...

Ta biết có rất nhiều thuật Kỳ Quỷcó thể giúp một tồn tại khác giả trang thành ngươi."

"Chuyện này không có khả năng,"Thần Đêm tối lập tức nói, "Pháp tắc Kỳ Quỷ mà ta nắm giữ không có khả năngbị người khác nắm giữ -- Đây là tính đặc dị của pháp tắc, chúng rất cao ngạo,tuyệt đối không tùy tiện cúi đầu xung thần với những người khác."

Kẻ cầm dù thở dài, lắc đầu nói: "Ngươi có nghĩ tới không...

Các pháp tắc chỉcao ngạo với người mà thôi?"

"Đây là nhận thức chung."

Thần Đêm tối phản bác.Gã đang muốn nói tiếp thì bỗng nhắm chặt miệng lại.Chỉ thấy sau lưng Kẻ cầm dù toát ra tầng tầng sương mù hắc ám, mang tới chongười ta cảm giác bất lành sâu sắc.Giây tiếp theo.Sương đen tản ra.Trên lưng Kẻ cầm dù hiện ra một rồi lại một cục thịt.Những cục thịt đó điên cuồng mấp máy, nhanh chóng hóa thành những tồn tạihình người với các hình thái khác nhau.Những người này như mọc ra từ trên người Kẻ cầm dù, đồng loạt nhìn về phíathần Đêm Tối.Thần Đêm tối há to miệng, thất thanh nói: "Thần đêm khuya, thần độc dược,thần nguyền rủa –– Ngươi làm gì bọn họ vậy?"

Ba vị thần đồng loạt nhìn về phía gã.Một vị trong đó mở miệng nói: "Có một loại khả năng."

"Khả năng gì?"

Vị thứ hai nói tiếp."

Thần U Ám nuốt riêng linh hồn Kỳ Quỷ kia, sau đó giết tên hèn nhát này, giảtrang thành hắn để tránh bị chúng ta phát hiện."

Vị thứ ba giải thích.Một người trên lưng mọc ra ba người, hơn nữa ba người này còn nói chuyện vớinhau, thảo luận tình huống trước mắt.-- Cảnh tượng này quỷ dị nói không nên lời, cho nên sự sợ hãi trong lòng thầnĐêm tối càng ngày càng mãnh liệt.-------Chương 638: Toái Thi Vạn ĐoạnKẻ cầm dù duỗi tay ấn lên vai gã, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi nghe thấy không?Hiện tại xin ngươi giải thích một chút, có lẽ ngươi có thể cung cấp càng nhiềumanh mối cho ta."

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi xuống từ trên mặt thần Đêm tối.Gã gian nan mở miệng: "Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, ai giết ai, ai ăn ai,đều là chuyện rất bình thường, tựa như ngươi-- ta không rõ vì sao người phải đểý đến chuyện này."

"Không giống."

Kẻ cầm dù kiên nhẫn nói, "Thần U Ám giấu diếm được quy tắc mà năm đó tasáng lập, mang đi một linh hồn -- Đây là chuyện lớn."

"Xin các hạ thả ta, ta cùng ngài đi tìm."

Thần Đêm tối nói."

Nhưng như bọn họ đã nói đấy, nếu ngươi là thần U Ám thì sao?"

Kẻ cầm dù nhân nói.Chung quanh im lặng.Thần Đêm tối cắn răng nói: "Xin cởi bỏ dây thừng trên người ta, ta sẽ nghĩ cáchchúng minh thân phận của mình, đánh mất nghi ngờ của ngài."

Kẻ cầm dù xếp cây dù đen lại, nhẹ nhàng nói: "Vậy quá phiền toái, ta là ngườisợ phiền phức."

Gã cúi người xuống, lẳng lặng nhìn thần Đêm tối.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Sương mù hắc ám vô biên toát ra từ sau lưng gã, bỗng hóa thành một đám sâunhỏ màu đen, phủ kín toàn bộ tầng lầu bỏ hoang.Sắc mặt thần Đêm tối biến đổi, không biết nhớ tới cái gì, trong miệng đột nhiênphát ra một tiếng thét cao đề- xi-ben chói tai.Râm!

Một tiếng động trầm đục vang lên.thần Đêm Tối giãy giụa quá dùng sức,cho nên cả người và ghế đều ngã xuống mặt đất.Nhưng gã không dám trì hoãn một giây nào cả, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếngcầu xin: "Xin tha thứ cho ta!

Xin tha thứ cho ta!

Để ta làm người hầu của ngàiđi, cầu xin ngài!"

Người kia lẳng lặng đúng.Hắc trùng vô biên ùa lên, trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn thần Đêm tối.Trong tầng lầu tĩnh mịch dần dần vang lên vô số những tiếng *****.Một giây.Hai giây.Tam giây.Tất cả hắc trùng biến mất hầu như không còn.Thần Đêm tối đứng lên từ mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư."

Không phải hắn."

Thần Đêm Tôi nói với một giọng điệu quái dị."

Đáng tiếc."

Kẻ cầm dù tiếc nuối mà nói.Gã bung cây dù đen lên lần nữa, mất hết hứng thú mà nói: "Nếu manh mối bênnày đã gián đoạn, vậy đi làm một sự kiện khác đi...

Dù sao đều phải hủy diệt tấtcả."

"Đúng vậy."

Thần Đêm tối nói, sau đó hóa thành một cục thịt máu mấp máy, trực tiếp dungnhập vào thân thể của Kẻ cầm dù.Kẻ cầm dù chậm rãi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang này.Bên kia.Thành phố Vô Tận.Trong con hẻm nhỏ âm u nào đó.Một lão giả mặc hắc y ngồi dưới ánh đèn đường, nhắm mắt lại, cứ như đã ngủ.Bỗng nhiên.Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng mắng chửi và đánh nhau.Chỉ chốc lát sau, có người lớn tiếng quát: "Đừng đánh nữa, hắn đã chết!"

"Thật sự đã chết."

"Đi mau!"

Dưới ánh đèn đường, lão giả mặc hắc y ngồi ngay ngắn bất động, cổ họng lạilăn lộn một cái.Rất nhanh, bảy tám nam thanh niên mang vẻ mặt sợ hãi chạy ra từ ngõ nhỏ.Lúc bọn họ đi qua phía trước đèn đường, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy lãogiả kia, chỉ lo vội vàng chạy về phía trước.Cuối cùng.Tất cả bọn họ đều rời khỏi hẻm nhỏ này.Mãi đến lúc này, lão giả mặc hắc y mới mở mắt ra, thong thả đứng lên từ mặtđất."

Một linh hồn tươi rối, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn ngập tuyệt vọng và bịthương."

ỗ ỗ ầLão giả nói với ngữ điệu vừa lòng, thuận tiện vỗ vỗ tro bụi trên quần mình.Lão bước tập tễnh hướng tới ngõ nhỏ.Đi được một nửa thì lão bỗng dừng lại."

Thần U Ám, không phải người đang tuần tra thành sao?

Vì sao lại đến chỗ củata?"

Lão giả hỏi.Liễu Bình đứng ở đầu ngõ, cười nói: "Gặp một chút phiền toái nhỏ, tuy đã điềugiải thành công, nhưng dù sao cũng bại lộ, ta đoán nhất định sẽ có người muốntrả thù ta, cho nên không thể không tới trốn một chút."

Lão giả lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nói: "Đúng vậy, muốn làmngười điều giải giữa chúng thần thì thật sự không phải chuyện dễ dàng."

"Cho nên ta cần người trợ giúp, dù sao người mà ta quen biết cũng không nhiềulắm."

Liễu Bình nói."

Ta?

Giúp ngươi?"

Lão giả nhìn chằm chằm hắn rồi nói: "Giá cả để ta ra tay rất cao."

"Yên tâm."

Liễu Bình nói.Hắn lật tay lấy ra thẻ bài "Đấu Trường Hư Không Thành Giới", nhẹ nhàng vứtra ngoài."

Ta chỉ mượn thân phận của ngươi để dùng một chút, không cần ngươi ra tayvới những người khác."

Phanh!

Thẻ bài nhẹ nhàng vang lên một tiếng.Chỉ một thoáng, lão giả và Liễu Bình cùng biến mất khỏi ngõ nhỏ.Vẫn là ngõ nhỏ kia.- - Nhung hình như có cái gì bất đồng.Lão giả hắc y như suy tư gì mà đánh giá chung quanh, trầm ngâm nói: "Thân làchấp pháp giả mà lại tới gây chuyện với ta, có phải có gì không đúng không?"

"Không đúng chỗ nào?"

Liễu Bình hỏi."

Trong những thần linh Tử Vong, ta cũng được xem là tương đối giữ quy tắc,thật sự không rõ vì sao lại chọc phải ngươi..."

Lão giả vừa nói vừa nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình, quát khẽ lên: "Cướp đoạt:Vạn Vật Tiêu Ma."

Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Thuật côngkích mạnh nhất khi người làm thần U Ám: Vạn Vật Tiêu Ma đã không thể sửdụng được nữa."

ế ề ầ"Sức mạnh cướp đoạt này đến từ nguyền rủa Kỳ Quỷ của thần linh Tử Vong:Tội Phạt."

"Cái giá phải trả là sức mạnh của thần linh Tử Vong sẽ suy yếu đi một phần."

Liễu Bình nao nao, lên tiếng tán thưởng: "Lợi hại, chỉ cần tiêu phí một phần sứcmạnh là có thể tước đoạt thuật công kích mạnh nhất của ta."

Lão giả hắc y nói: "Trong đông đảo sinh mệnh Kỳ Quỷ, ta được xem là nhómsống lâu nhất, người biết vì sao không?"

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Vì những tên có gan khiêu chiến tử vong đều trở thành đối tượng bị tử vongcắn nuốt, chưa bao giờ có ngoại lệ."

Lão giả hắc y nói."

Thật ra ta đã bắt đầu hối hận."

Liễu Bình thở dài nói.Lão giả hắc y ôn hòa cười, nói: "Yên tâm, ta sẽ chậm rãi ăn ngươi, bảo đảmngươi có đầy đủ thời gian để hối hận và tuyệt vọng."

Lão đi về hướng Liễu Bình.Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện vô số những sợi dây nhỏ, hoàn toàn baophủ lão giả hắc y vào trong đó.Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Toái Thi Vạn Đoạn."

Bá bá bá lả tả -- Tiếng chém sắc bén như không khí bị tua nhỏ vang lên hết đợtnày đến đợt khác.Toàn thân lão giả bỗng bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lục, rít gào lao ra khỏimột mảnh hư không dày đặc những sợi tơ kia.Nhưng ở phía trước lão, một nữ tử tuyệt sắc cầm cự kiếm trong tay đang chờlão.-------Chương 639: Đấu Trường Hư Không Thành Giới biến mấtTrên bầu trời, một con rồng lộ ra từ tầng mây.Sau lưng lão giả xuất hiện một con mèo."

Cướp đoạt: Năng lực thẻ bài!"

Lão toàn lực rít gào lên.Chỉ một thoáng, mọi người đều đã biến mất.Lão giả đứng yên tại chỗ.Lão chậm rãi cúi đầu, nhìn trên người xuất hiện từng vết thương chi chít.Máu trào ra từ những vết thương đó.Nhưng lão giả lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng mà nói: "Thẻ bài...Đây là món đồ chơi năm đó của hắn."

"Ngươi biết?"

Liễu Bình ôm hai tay và nói."

Đúng vậy, hắn muốn dùng sức mạnh Kỳ Quỷ ngưng tụ thành thẻ bài, để chúngsinh có thể trực tiếp nhảy qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát, trực tiếp trởthành một loại Kỳ Quỷ."

Lão giả nói."

Đừng chơi mấy trò mèo này nữa, ngươi phong kế ta, đồng thời cũng phong kếhai phần sức mạnh của mình, ta đoán kế tiếp người không có cách nào phongcấm cái gì nữa."

Liễu Bình nói, sau đó tùy tiện rút ra một cây đàn cổ.Nhạc cụ, Triều Phượng!

Cây đàn này không được sử dụng thường xuyên, nhưngnó thật sự là Thần Khí, dùng để hù dọa vẫn có thể khiến lòng người sinh ra cảnhgiác.Bởi vì nó làm lơ phòng ngự!

Leng ka leng keng -- Liễu Bình tùy tiện khảy dâyđàn.Lão giả hắc y cảnh giác nhìn hắn, phất tay nhẹ nhàng chắn một cái tên hưkhông.Tiếng đàn lập tức thực thể hóa ra lưỡi dao sắc bén hữu hình, va chạm vào taycủa lão, phát ra từng dòng khí."

Tổn thương chân thật..."

Lão giả nhìn nhìn vết máu trên ngón tay, lại nói lần nữa: "Cướp đoạt: Âmpháp."

Cây đàn trong tay Liễu Bình lập tức không có âm thanh.ầ ầ ầ ể ấBa phần!

Vị thần linh Tử Vong này dùng ba tầng thực lực để phong ấn "VạnVật Tiêu Ma", "Thẻ bài", "Âm pháp"của mình.Bảy phần thực lực còn lại...

Liễu Bình lộ ra nụ cười, nói: "Căn cứ vào ký ức củathần U Ám thì năng lực của sinh mệnh Kỳ Quỷ bình thường có đại khái ba đếnbốn loại, cho nên ngươi không hề chần chờ tước đoạt ba loại năng lực của ta..."

"Ta luôn rất cẩn thận."

Lão giả nói."

Làm rất tuyệt, đáng để khen thưởng."

Liễu Bình khen.Hắn lấy ra một quả táo ánh vàng rực rỡ từ trong tay áo, tùy ý ném qua chỗ củalão giả.Chúc phúc: Quả táo vàng!

Quả táo vàng thánh khiết mà tràn ngập sức mạnhthần thánh, có thể bổ sung tất cả tiêu hao của linh hồn, nhưng nếu kẻ ăn xongquả táo vàng không thể thỏa mãn yêu cầu của người thì chắc chắn rơi vào trạngthái suy yếu, sức chiến đấu giảm bớt ba phần, mỗi lần công kích có xác suất làmlỗi nhất định.-- Không ai có thể kháng cự sức quyến rũ của quả táo vàng, một khi đạt đượcthì chắc chắn sẽ ăn hết nó.Quả táo vàng hóa thành một ánh sáng hình cung, lập tức dừng lại trước mặt lãogiả.Lão giả hắc y nhịn không được duỗi tay muốn bắt lấy quả táo vàng, nhưng sắcmặt lại trở nên vô cùng sợ hãi."

Đây là sức mạnh hệ Thần Thánh đỉnh cấp!"

Lão hét lên một tiếng, bỗng xé mở tay áo, lộ ra một con rồng hắc ám trên cánhtay.Con rồng kia bay lên trời từ tay áo lão, giành nghênh đón trước, há miệng tápmột cái nuốt lấy cả quả táo vàng.Chỉ một thoáng, lão giả lập tức quát nhanh: "Cướp đoạt: Năng lực hệ thầnthánh!"

Liễu Bình nâng tay lên.Hắn nhìn ánh hào quang thánh khiết trên tay hoàn toàn biến mất."

Bốn phần, người mất đi bốn thành thực lực."

Liễu Bình như suy tư gì đó mà nói."

Nhưng người mất đi toàn bộ sức mạnh Kỳ Quỷ -- Tồn tại lợi hại nhất trongchúng ta cũng chỉ có được năm loại sức mạnh Kỳ Quỷ, ngươi có bốn loại đãxem như che giấu rất sâu."

Lão giả hắc y nói.ễLiễu Bình hơi mỉm cười, rút Bách Nạp Đao ra từ bên hông.Hộ –– Cả người hắn hóa thành một con hỏa phượng.Sắc mặt lão giả hắc y thay đổi mấy lần, thấp giọng mà nói: "Chuyện này khôngcó khả năng, đây là sức mạnh Hỏa của Thánh Trụ pháp tắc..."

"Ngươi biết à?"

Liễu Bình nói.Lão giả đột nhiên tăng nhanh tốc độ nói mà quát lên: "Cướp đoạt -- Liễu Bìnhlấy tốc độ càng nhanh để cắt ngang lời lão: "Ta cướp đoạt khả năng cướp đoạtcủa ngươi!"

Lão giả cứng đờ.Lão phát hiện mình không niệm ra chú ngữ được nữa.Trong con phượng hoàng thực thể hóa từ lửa kia truyền đến giọng nói của LiễuBình: "Quên nói cho ngươi biết, ta luôn kinh tài tuyệt diễm, trên người mang vôsố pháp môn, sở dĩ không cho người tiếp tục cướp đoạt nữa là vì bình thường tathích dùng đao để kết thúc chiến đấu."

Ong -- Hoa phượng phát ra từng tiếng đao reo."

Hắc long!"

Lão giả quát khẽ lên.Con rồng hắc ám chiếm cứ phía sau lão rít gào một tiếng rồi vọt tới hướng hỏaphượng.Long và phương đấu tranh.Ánh hào quang hắc ám và ánh lửa cháy dây dưa với nhau, nhưng chỉ trong nháymắt, sức mạnh của con rồng hắc ám đã suy yếu đến tột cùng.- - Vì nó đã ăn quảtáo vàng!

Hỏa phượng đột nhiên biến mất.Một con kỳ lân càng thêm hung tàn ầm ầm xuất hiện, há to miệng cắn lấy hắclong, mang theo nó bay lên xa tít trên bầu trời.Thân thể Liễu Bình hiện ra.Một giọng nói truyền đến từ sau lưng hắn: "Rốt cuộc cũng bị lừa!

Đi chết đi!"

Chỉ thấy lão giả hắc y đúng phía sau hắn, trên tay đỡ một khối quan tài chứa đầygai nhọn, tay còn lại thì mở ra, để lộ một phù văn Kỳ Quỷ cực kỳ huyền ảo qủydị."

Tuyệt Tử Chi Quan!"

Lão giả quát.Liễu Bình không hề chống cự mà bị nhốt vào quan tài.Đông!

Quan tài khép lại.Máu tươi ào ạt chảy ra từ khe hở quan tài.Lão giả vươn một ngón tay lên, chấm chấm máu tươi, đặt vào miệng nếm nếm.ố ế"Rốt cuộc cũng đã chết."

Lão nhẹ nhàng thở ra.Một thanh trường đao vươn ra từ phía sau quan tài, lập tức đâm xuyên qua ngựclão.Ngọn lửa bùng lên từ lưỡi đa😵anh! !!

Trường đao và cả lão giả hắc y cùng bốc cháy kịch liệt.Lão giả hắc y phát ra tiếng tru tràn đầy đau đớn, không thể tin mà nói: "Không!Chuyện này không có khả năng!

Rõ ràng người bị ta bắt được rồi!"

Liễu Bình không nói một lời, mặc cho ngọn lửa hoàn toàn thiêu rụi thân thể lãogiả, lúc này mới rút đao ra, chém đầu đối phương xuống.Cuộc chiến kết thúc.Mãi đến lúc này, hắn mới thu trường đao vào vỏ."

Ngươi thật sự bắt được ta, nhưng đó là ta của thế giới song song."

Hắn lạnh nhạt nói.Ở phía sau hắn bỗng lại xuất hiện một bóng mờ.Bóng mờ dần trở nên rõ ràng, hóa thành một Liễu Bình khác, đang mặt khôngcó cảm xúc mà đúng phía sau hắn.Trấn Ngục Đạo, Hư Thần."

Hư Thần."

"-- Triệu hoán một người khác ở song song thời không, chiến đấu vì người trướckhi người xuất đao, hơn nữa có thể tan đi vào bất cứ lúc nào."

Vừa rồi người tiến vào quan tài là hắn của song song thời không, mà hắn thật sựlại nhân cơ hội trốn vào phía sau quan tài-- Sau đó xuất đao.Tất cả mọi thứ chung quanh dần dần trở nên mơ hồ.Đấu Trường Hư Không Thành Giới biến mất.-------Chương 640: Tìm!Vẫn là con hẻm nhỏ âm u kia.Một lão giả mặc hắc y nhẹ nhàng đáp xuống từ trong hư không.Hắn ho khan một tiếng, nện bước tập tễnh đi đến chỗ rẽ ngõ nhỏ, rất nhanh đãthấy được cảnh tượng kia.Một thi thể nam tử tuổi trẻ ngã xuống mặt đất, linh hồn lại mê mang đứng bênthi thể.Linh hồn liếc một cái đã nhìn thấy lão giả, hắn ta bỗng quỳ xuống mặt đất, kíchđộng mở miệng nói: "Tử Thần!

Ngài là vị nào trong tứ thần Trầm Miên, DuyênMệnh, Huyễn Mộng Tội Phạt?".Lão giả hắc y –– Hoặc có thể nói là Liễu Bình, ôn hòa cười nói: "Người ngươithờ phụng không phải là thần Tội Phạt hay sao?"

"Thật là ngài!"

Linh hồn hô lên."

Đương nhiên, hiện tại ta mang ngươi trở về hồn quốc."

Liễu Bình nói.Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên đầu linh hồn.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đang dẫn độ linhhồn đến thế giới chân thật."

"Lần dẫn độ này sẽ làm sức mạnh của Địa chi Pháp Tắc tiếp tục lớn mạnh."

"Hỏa chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt tới sơ châm",""Thủy chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt "sơ ngưng""Địa chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt "sơ tồn!"

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực, làm sức mạnh của gió cũng thức tỉnh."

"Phải nhanh một chút, thời điểm tất cả mọi thứ bị hủy diệt đã càng ngày cànggần."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi lướt qua.Linh hồn kia cũng biến mất khỏi trước mặt lão giả hắc y.Liễu Bình thở dài, trong lòng im lặng nói: "Hủy diệt...

Rốt cục bắt đầu từ nơinào..."

Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xoay người muốn rời khỏi ngõ nhỏ.Bỗng nhiên.Cuối ngõ nhỏ xuất hiện một người.ầ ốLà thần Đêm tối.Gã lấy một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào "Lão giả hắc y", nói: "TộiPhạt trong tứ thần Tử Vong?"

"Là ta, ngươi là –– Thần Đêm Tôi?"

Liễu Bình hỏi.Hình như tình huống có chút không thích hợp.Không phải thần Đêm tối bị hắn đánh ngất rồi ném lên đường cái sao?

Tại saongười này sẽ chạy tới tìm thần linh hệ Tử Vong?

Thần Đêm tối nhẹ nhàng nói:"Không sai, ta đã tìm người suốt hai giờ."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Thần Đêm tối lộ ra một nụ cười quỷ dị.Liễu Bình đang muốn nói chuyện thì trong lòng bỗng cảm nhận được gì đó, hắncảnh giác lui về phía sau vài bước.Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuấthiện: "Ngươi là thần linh hệ Tử Vong."

"Ngươi có thể cảm ứng được tử vong sinh ra."

"Nhân loại trong thành phố Vô Tận đang tử vong với tốc độ vượt qua tưởngtượng."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Giọng nói của thần Đêm tối lại vang lên lần nữa: "Quyền bính Tử vong phảinằm trong tay ta, ta sẽ hấp thu tất cả sức mạnh của thần linh hệ Tử Vong, sau đóđi vớt chiến giáp kia lên."

"Ngươi có thể cảm ứng được tử vong sinh ra."

"Nhân loại trong thành phố Vô Tận đang tử vong với tốc độ vượt qua tưởngtượng."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Vẻ mặt Liễu Bình thật nặng nề, hắn thấp giọng hỏi: "Rốt cục người làm cái gì?"

"Tín ngưỡng đã thâm nhập vào xương tủy của mỗi người trong văn minh, nó ănsâu vào tư tưởng của tất cả mọi người –– Đám giả mạo thần linh các ngươi làmkhông tồi, hiện tại là lúc ta tới thu hoạch bọn chúng."

Thần Đêm tối nói.Bỗng nhiên.Vài người vọt vào ngõ nhỏ, trốn vào một góc tối tăm rồi phát ra tiếng run rẩylập cập.Chỉ chốc lát sau.ầ ầMột nhóm người khác cầm súng chạy vào, cười to nói: "Đám tín ngưỡng thầnChữa Khỏi kia, bọn ta đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt, hiện tại thần ĐộcDược của chúng ta đã giáng thần du xuống, cho phép chúng ta giết sạch cácngươi!"

Lộc cộc đát –– Một loạt tiếng bắn phá vang lên.Đám người trong góc tường đều bị bắn chết.Các tín đồ đang cầm súng của thần Độc Dược phát ra một tiếng hô lên hưngphấn, sau đó xoay người chạy ra con phố phía ngoài.Bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy hai vị thần linh trong ngõ nhỏ.Dưới màn đêm yên tĩnh.Các tiếng nổ mạnh, tiếng thét chói tai, tiếng súng, tiếng khóc la chợt vang lên.Tử vong.Tử vong.Tử vong.Tử vong.Dựa vào tín ngưỡng khống chế tử vong của thần Tội Phạt, Liễu Bình hoàn toàncó thể cảm ứng được hàng trăm hàng ngàn người trong thành phố Vô Tận đangrơi vào tử vong.Toàn bộ thế giới như tỉnh lại, nó như đang dùng miệng của chúng sinh để khôngngừng phát ra tiếng rên rỉ."

Nghe đi."

Thần Đêm tối nghiêng tai lắng nghe, mỉm cười nói: "Một buổi tiệc lớn đã bắtđầu rồi."

Liễu Bình lẳng lặng nói: "Tín đồ của chúng thần giết chóc lẫn nhau quả thật làbuổi tiệc cực lớn, nhưng nó có liên quan gì đến người chứ?"

"Các ngươi đều là một bộ phận của ta."

Thần Đêm Tôi nói ngắn gọn.Liễu Bình học cách ăn nói của lão giả mà lên tiếng: "Nhân số của thần linh hệTử Vong chúng ta không ít, thực lực cũng không yếu, chẳng lẽ ngươi muốn mộtmình giết sạch chúng ta sao?

Chuyện này không buồn cười chút nào cả."

Thần Đêm tối nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi không phảnkháng, có lẽ sẽ ít chịu chút thống khổ."

Trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Thể hỗn hợp."

Liễu Bình không lộ dấu vết mà nhìn thoáng qua.Thể hỗn hợp?

Đây là cái quái gì?

Đôi tay thần Đêm tối hóa thành lại trảo, bướctừng bước một về hướng Liễu Bình."

Ta cướp đoạt lợi trào của ngươi, lệnh cho nó không thể công kích."

ễLiễu Bình nói.Chú ngữ hóa thành sức mạnh vô hình, tản ra từng luồng dao động trên hư khôngtrung.Gần như chỉ giây tiếp theo -- Đôi lợi trào của thần Đêm tối lại biến lại thành bàntay lần nữa, mất đi lực công kích."

Đây là sức mạnh Tội Phạt à?"

Thần Đêm Tôi nói nhỏ một tiếng.Liễu Bình dùng giọng điệu của lão giả để đáp: "Ta là một trong những sinhmệnh Kỳ Quỷ cổ xưa nhất, mà người bị ta tước đoạt sức mạnh mạnh nhất, cóthể sống qua tối nay hay không cũng chưa biết chúng -- Mau cút đi."

"Sinh mệnh Kỳ Quỷ?"

Trên mặt thần Đêm tối lộ ra biể cảm không rõ, gã lắc đầu nói: "Ta nghe nói thitriển Tội Phạt xong thì người sẽ tổn thất một phần sức mạnh."

"Thì tính sao?"

Liễu Bình hỏi.Thần Đêm tối đứng bất động.Vài bóng người hiện lên từ lối vào ngõ nhỏ.Bọn chúng chậm rãi đi tới bên cạnh thần Đêm tối, để lộ ra gương mặt."

Không."

Liễu Bình quan sát bọn họ, đồng thời tìm kiếm thân phận của những người nàytừ trong trí nhớ của lão giả và nữ quỷ.Hắn lộ ra vẻ mặt không hiểu, nhẹ nhàng nói: "Ngọ Dạ, Độc Dược, Nguyền Rủa,Mưu Sát...

Vì sao đám thần linh các ngươi lại liên hợp với Đêm tối?"

-------Chương 641: Nhan Minh nói không sai, bắt đầu điNăm sinh mệnh Kỳ Quỷ cùng mở miệng nói: "Ta nói rồi, ta cần sức mạnh củangươi, mà ngươi không có quyền lựa chọn nào cả."

Không đúng!

Tuy bọn chúng là năm sinh mệnh Kỳ Quỷ, những biểu cảm vàcách nói chuyện lại như một cá nhân!

Điều này quá làm người ta sởn tóc gáy.Liễu Bình lui về phía sau một bước, sắc mặt hơi biến hóa.Từ lúc bắt đầu tới giờ, hắn hoàn toàn đang liều mạng để chiến đấu với các sinhmệnh Kỳ Quỷ.Trên thực tế, cho dù là "Vạn Vật Tiêu Ma"của nữ quỷ hay là "Tội Phạt"của lão giả đều là thuật Kỳ Quỷ cực kỳ lợi hại, gần như không có biện pháp phágiải.Hắn luôn dựa vào sự nhanh trí mới tìm được một con đường sống.Hiện tại lại phải một lần đối phó với năm sinh mệnh Kỳ Quỷ?

Hơn nữa rõ ràngchúng nó đã xảy ra vấn đề -- Có thứ gì đang khống chế chúng! !!

Đột nhiên,một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: "Ta đếm ba, hai, một, người lập tứcxuyên qua ngõ nhỏ, chạy về hướng Tây Nam, đi đến đường ray ở nơi đó, sẽ cómột hàng xe lửa đúng lúc chạy qua, người phải nhảy lên đoàn tàu mới có đườngsống."

Liễu Bình lập tức tìm được chủ nhân của giọng nói này từ trí nhớ của lão giả.- -Đây là một thần linh Tử Vong khác.Lão ta muốn làm cứu binh?

Chỉ nghe giọng nói kia bắt đầu đếm: "Ba,""Hai,""Một!"

Quang ảnh thoáng hiện.Thế giới trùng trùng điệp điệp chợt buông xuống, bao bọc lấy năm vị thần linhtrước mặt Liễu Bình vào bên trong."

Ngay bây giờ!"

Giọng nói kia thúc giục.Liễu Bình nhanh chóng quyết định, lập tức lao qua tường vây thấp bé trong ngõnhỏ, chạy như bay về phía hướng Tây Nam.Hắn cũng không dám phi hành, dù sao cũng không biết rốt cục số lượng kẻ địchnhiều đến mức nào, có đang giám thị nơi này từ hướng nào đó hay không.Hắn nhanh chóng lao nhanh trong bóng đêm, xuyên qua một rồi lại một con phốđang rơi vào đêm khuya, rốt cuộc cũng thấy được đường ray.ế ắ ễTiếng còi hơi bén nhọn vang lên trong màn đêm xa xa.- - Xe lửa sắp tới!

LiễuBình chợt nhận ra điều gì, hắn xoay người nhìn lại nơi cách sau lưng không xa.Chỉ thấy một nam tử quần áo tả tơi đúng sau bức tường, khó hiểu nhìn hắn vàhỏi: "Thần Tội Phạt, ngài đang tránh né cái gì?"

Đây là thần Hủ Thực hành tẩu trong đêm tối.Cho dù là bên trong chúng thần thì địa vị của hắn ta cũng cực kỳ thấp hèn."

Bớt lo chuyện người khác đi, không được nói đã gặp ta với bất cứ kẻ nào, nếukhông ta –– Ý ta là, tất cả thần linh Tử Vong chúng ta sẽ cùng tới lấy mạngngười, nghe rõ chưa?"

Liễu Bình lạnh lùng nói."

Vâng!

Ngài yên tâm, ta sẽ không nói cái gì cả."

Nam tử thấy hắn tức giận, vội vàng cúi đầu khom lưng nói.Lúc này xe lửa gào thét xuyên qua nhà ga.Liễu Bình chui lên đoàn tàu, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của thần Hủ Thựckia.Thần Hủ Thực ngẩn ra trong chốc lát.Hắn ta dần dần bị tiếng kêu thảm thiết và đấu súng truyền đến từ toàn bộ quảngtrường phía sau hấp dẫn, hắn quay đầu lại, ngắm nhìn một đóa lại một đóa ánhlửa nổ mạnh sáng lên trong trời đêm.Rất nhanh.Từng bóng dáng đi ra từ bóng tối của con phố.Thần Hủ Thực há to miệng, nhỏ giọng hỏi: "Một, hai, ba, bốn, năm –– Tổngcộng năm vị thần, các vị đang thu hoạch tín đồ sao?"

"Không."

Trong bóng đêm, lại có một người xuất hiện.Chỉ thấy đây là một nam tử cầm dù đen trong tay, thân trên *****.Gã đỡ đỡ kính râm, nhẹ nhàng nói: "Tín đồ là một bộ phận rất quan trọng,nhưng chúng ta cũng thu hoạch thần linh."

Khi gã mở miệng nói chuyện, năm vị thần sau lưng gã đồng loạt mở miệng nóira lời nói tương tự, cho dù là thần thái, giọng điệu hay là cảm xúc đều giốngnhau như đúc.Thần Hủ Thực bị dọa đến rụt rụt thân thể, lui từng bước về phía sau.Kẻ cầm dù nhìn hắn ta một cái, nói với giọng điệu chán ghét: "Thoải mái đi, takhông có hứng thú gì với thứ thần linh như ngươi -- Đúng rồi, vừa rồi ngươi cónhìn thấy thần linh nào đi ngang qua nơi này không?"

Thần Hủ Thực đang muốn nói chuyện thì bỗng nhớ tới lời dặn dò của LiễuBình.ằ ếNói là dặn dò, chi bằng bảo là uy *****.Thần linh hệ Tử Vong có thực lực cường đại, phân công rõ ràng, đoàn kết vớinhau, cũng không phải dễ chọc.Hắn ta cần gì trộn lẫn vào chuyện như vậy chứ?

Thần Hủ Thực nhếch miệngcười, lộ ra những cái răng mục đầy miệng rồi nói với giọng điệu đầy nịnh nọt:"Không có, ta vẫn luôn chỉ đạo mấy con chó hoang ***** cái xác chuột hưthối, không nhìn thấy gì cả.".Kẻ cầm dù "Chậc"một tiếng, lắc đầu nói: "Lúc thế giới này vận hành bình thường thì thật sự cầnkẻ ăn xác thối như người, nhưng hiện tại nó sắp bị hủy diệt -- Nói xong, gã xoayngười đi vào trong bóng đêm.Ở phía sau gã, năm tên thần linh cùng nhìn lại thần Hủ Thực.Trên người bọn chúng tỏa ra sức mạnh Kỳ Quỷ sôi trào.Trên đoàn tàu.Liễu Bình đi vào toa ăn, ngồi xuống trước bàn ăn sạch sẽ ngăn nắp.Ở đối diện hắn có một lão nhân đeo kính lão thị, đang cúi đầu dệt len."

Huyễn Mộng, đa tạ ngươi bên mộng cảnh để giải vây giúp ta."

Liễu Bình nói."

Trầm Miên đã chết."

Lão nhân kia không ngẩng đầu lên mà nói."

Là đám thần linh kia làm?"

"Không, là một quái nhân cầm dù."

"Cái gì!"

Cả người Liễu Bình chấn động.Không phải tên kia bị phong ấn rồi sao?

Thì ra gã còn sống!"

Ngươi không cần cảm ơn ta, nếu người chết thì kẻ tiếp theo bị giết sẽ là ta ––Duyên Mệnh đang đi mời Tiên Tri đến -- các nàng tới rồi."

Lão giả nói.Trên đường đi, hai nữ tử đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh bọn họ.Đó là một thiếu nữ nhuộm tóc với đủ mọi màu sắc và một nữ tử mặc bộ đồngphục chức nghiệp trí thức.Liễu Bình nhìn các nàng, lập tức tìm được bọn họ từ trí nhớ của thần Tội Phạt.Thiếu nữ là thần Duyên Mệnh của các thần linh Tử Vong, thích đi lại trong nhângian, tự xưng là Nhan Minh.Nữ tử trí thức còn lại là thần bói toán duy nhất trong cả thành phố Vô Tận này,được gọi là Tiên Tri.ế ếThiếu nữ mở miệng nói: "Chỉ sợ lão nhân Tội Phạt này còn chưa biết cái gì,thời gian cấp bách, không bằng để Tiên Tri nói thẳng cả sự kiện thì tốt hơn."

"Nhan Minh nói không sai, bắt đầu đi."

Thần Huyễn Mộng đeo kính viễn thị nói.Tiên Tri lập tức mở miệng: "Thành phố Vô Tận đã tới thời khắc cuối cùng,nhưng cuộc chiến tranh Kỳ Quỷ năm đó còn chưa kết thúc...

Mãi đến không lâusau, sự hủy diệt đã định trước kéo đến thì chúng ta mới có thể biết được hướngđi của chiến tranh."

"Không có khả năng!"

Thần Huyễn Mộng tháo kính viễn thị xuống, đôi mắt trở nên tràn ngập sát khí."

Vua Kỳ Quỷ đã chết vô số năm,"Thiếu nữ Nhan Minh cũng nói: "Chiến giáp của hắn và cả chúng ta cùng bịphong ấn tại đây, hiện tại ngươi lại nói chiến tranh vẫn chưa kết thúc?"

"Đây là bí mật sâu nhất, đến lúc này nói ra thì thế giới mới không phản phệchúng ta -- Bởi vì nó đã không lo cho chính nó được nữa."

Tiên Tri nói.-------Chương 642: Xin lấy cho ta một bộ bàiBọn họ không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.Những thần linh bị cắn nuốt đó bắt đầu hạ lệnh, bảo các tín đồ chém giết lẫnnhau.Sự giết chóc vô tận đang được tiến hành.Sau khi sử thần linh bị cắn nuốt tăng nhiều, trận giết chóc này sẽ thổi quét toànbộ thành phố Vô Tận."

Chúng ta có thể đi đoàn kết với các thần linh khác, ta không tin tập hợp tất cảtồn tại mang sức mạnh Kỳ Quỷ chúng ta lại không đánh thắng được quái nhâncầm dù kia."

Thần Huyễn Mộng mở miệng nói."

Từ hôm qua ta đã bắt đầu làm chuyện này, nhưng chỉ có thể dùng để kéo dàithời gian thôi."

Tiên Tri nói."

Ý ngươi là, tất cả chúng ta cộng lại cũng không đánh lại cái tên kia?"

Thiếu nữ Nhan Minh không cam lòng mà hỏi.Trong mắt Tiên Tri hiện lên một tia sợ hãi, sau đó chậm rãi gật đầu.Mọi người trầm mặc một hồi."

Hiện tại cần chúng ta làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Năm đó Vua Kỳ Quỷ phát minh ra thẻ bài, mưu toan làm chúng sinh có thểtrực tiếp lợi dụng sức mạnh Kỳ Quỷ, hắn giấu một thẻ bài cực kỳ bí mật vàotrong thành phố Vô Tận, các ngươi phải tìm được nó."

Tiên Tri nói."

Thẻ bài có ích lợi gì?"

"Người nắm giữ thẻ bài kia có thể thuyên chuyển sức mạnh của thứ kia, trợ giúpchúng ta đánh bại kẻ địch tới xâm lấn."

"Ý ngươi chính là ——"."

Không sai, ta nói đến quyền hành của pháp tắc Kỳ Quỷ, y phục vương giả củatất cả thế giới, biểu tượng chăn thả của tất cả chúng sinh, vật di lưu của vị vuaKỳ Quỷ vô hạn, chiến giáp mà chúng pháp tắc quy phục."

Mọi người lại im lặng lần nữa."

Chúng ta phản bội hắn, chẳng lẽ chiến giáp của hắn còn giúp chúng ta?"

Thần Huyễn Mộng thở dài nói.ầTiên Tri nói với giọng điệu mang đầy thâm ý: "Các vị, các ngươi phải nhớ kỹmột việc."

Ba thần linh Tử Vong cùng nhìn về phía nàng.Chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói: "Tuy Vương chết, nhưng trận chiến tranh nàyvẫn chưa kết thúc."

"Hắn sẽ trở về."

"Có manh mối gì không?"

Liễu Bình hỏi.Tiên Tri nói: "Chỉ có một câu."

"Cái gì?"

Nhan Minh hỏi.Tiên Tri nói: "Chỉ có thần linh Tử Vong cầm thẻ bài trong tay thì mới có thể tìmđược manh mối."

Quanh người nàng bỗng dâng lên từng ánh hào quang.Những ánh hào quang đó rơi rụng rồi lan tỏa ra, im hơi lặng tiếng đi vào hưkhông rồi hoàn toàn biến mất."

Phục vụ."

Tiên Tri giơ tay nói: "Xin lấy cho ta một bộ bài."

"Được, ngài chờ một lát."

Phục vụ đoàn tàu cười cười, sau đó xoay người đi lấy thẻ bài.Thần Huyễn Mộng thở dài, lầu bầu nói: "Thân là thần linh, đã rất lâu ta khônghiện ra chân thân trong lũ phàm nhân."

"Cho nên người quên mất rất nhiều chuyện."

Tiên Tri nói.Bên cạnh nàng, ánh hào quang trên người Nhan Minh cũng tiêu tán đi.Nàng ta hóa thành phàm nhân, thật sự xuất hiện trên chỗ ngồi.Liễu Bình bắt chước làm theo.Chỉ chốc lát sau, người phục vụ cầm một bộ bài đến, kỳ quái nhìn nhìn ngườingồi trên cái bàn này.-- Vừa rồi rõ ràng chỉ có một người, tại sao đột nhiên lại xuất hiện thêm ba?Người phục vụ cứ ngó tới ngó lui mà bước từng bước một."

Tín đồ của thần Tò Mò, hừ, nếu không phải thời cơ không đúng thì ta sẽ ănnàng."

Thần Huyền Mộng nói.Tiên Tri nghe vậy thì nhíu nhíu mày, mở bộ bài poker ra rồi thành thạo xào bài.ồ ỗ"Được rồi, mỗi người các ngươi rút ra một lá."

Nàng nói.Liễu Bình, thần Huyễn Mộng, Nhan Minh, mỗi người rút một thẻ bài ra."

Lật lên cho ta xem."

Tiên Tri nói.Thần Huyễn Mộng mở thẻ bài trong tay ra, chỉ thấy là một lá King hoa mai (Giáchuồng).Tiên Tri liếc lão một cái, trấn định nói: "Ngươi là Vương của trận chiến này,người cần thống lĩnh toàn bộ thần linh liên minh lại với nhau, đi đối kháng quáivật cầm dù kia, khi ngươi liên tục đạt tới yêu cầu nào đó thì có thể nhận đượcchỉ thị bước tiếp theo."

Tiên Tri lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa cho thần Huyễn Mộng và nói: "Đi đi,đây là tín vật thống lĩnh liên minh thần linh, người phải lập tức chuẩn bị chochiến tranh."

Thần Huyễn Mộng nhìn thật sâu vào Tiên Tri và hỏi: "Ta có thể tin tưởng ngươikhông?"

"Nếu không phải ta báo tin cho ngươi, ngươi đã sớm bị Kẻ cầm dù cắn nuốt --Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm nó báo thù?"

Tiên Tri hỏi.Ánh mắt thần Huyễn Mộng lập tức đanh lại, nhận lấy cái cái hộp nhỏ kia rồitrầm giọng mà nói: "Có lẽ ta và chúng thần có thể trực tiếp xử lý nó."

"Chúc người may mắn."

Tiên Tri nói.Thần Huyễn Mộng gật gật đầu, sau đó thân thể hoàn toàn đi vào hư không rồibiến mất không thấy đâu nữa.Nhan Minh lật thẻ bài lên, lại thấy trên tay nàng ta là một lá Queen hồng đào(Đầm cơ).Tiên Tri nhìn nàng ta và nói: "Hiện tại người đứng lên, bước từng bước một điđến đầu xe lửa rồi lại trở về, nếu trên đường nhìn thấy tranh chấp gì, phải chờtranh chấp tạm thời bình ổn lại, sau đó trở về nói cho ta."

Nhan Minh lập tức đứng dậy rồi đi.Hiện tại.Bên bàn ăn chỉ còn lại Liễu Bình và Tiên Tri.Thân thể Tiên Tri bắt đầu run rẩy.Nàng cố hết sức dùng đôi tay đè lại mặt bàn, lúc này mới miễn cưỡng kiềm chếđược cam χύς."

Ngươi làm sao vậy?"

ễLiễu Bình hỏi.Tiên Tri nhìn chằm chằm hắn và nói: "Hai vị thần linh Tử Vong vừa rồi, mộtngười sẽ tiến hành chiến tranh vô vị, là King; người còn lại sẽ là nữ phụ tá, làQueen."

"-- Mà lá bài của ngươi là lá nào?"

Nàng nhẹ nhàng hỏi.Liễu Bình lật bài qua.Chỉ thấy trên lá bài có khắc một nam tử trên người mặc phục sức đủ mọi màusắc, cầm quyền trượng trong tay, trên mặt lộ ra sắc thái vui cười."

Là vương"Sắc mặt Tiên Tri trắng bệch, biểu cảm lại bình tĩnh đến bất ngờ."

Lá bài này của ta là vai hề, thẻ bài của thần Huyễn Mộng mới là King."

Liễu Bình cười nói.Tiên Tri nhắm mắt lại, sau đó bỗng mở ra, nhanh chóng nói: "Trong bốn vị thầnlinh Tử Vong, nhất định sẽ có hai vị bị *****."."

Mà hai đối thủ trong chiến tranh năm đó sẽ thay thế được hai thần linh TửVong bị *****, lần lượt rút được lá bài vai hề."

"Trong năm tháng dài đằng đẳng, các ngài một đuổi một chạy, không ngừngchém giết, rốt cuộc cũng đến nơi này."

"Trong thế giới phong ấn này, áo giáp kia sẽ là mấu chốt đối chọi trong trậnchiến này của các ngài."

"Để nó lấy được áo giáp sẽ có kết cục gì?"

Liễu Bình hỏi."

Vương của ta, nếu ngài để mặc nó lấy được áo giáp, ngài sẽ bị nó cắn nuốt, trởthành một bộ phận của nó, chiến tranh cũng hoàn toàn kết thúc."

Tiên Tri bỗng kích động lên, run run nói: "-- Đây là phong ấn mà năm đó ngàithiết lập, ngài để áo giáp lại nơi này nên nhất định là muốn chiến thắng nó ở chỗnày!"

-------Chương 643: Cuộc chiến đã sắp đặt trướcLiễu Bình cầm lấy thẻ bài vai hề kia, kẹp vào giữa hai ngón tay: "Hiện tại ta cònđánh không lại quái vật kia."

Tiên Tri nói nhỏ: "Khi bốn thẻ bài bị rút ra, chiến tranh sẽ bắt đầu."

"Có một quy tắc:""Ở thành phố Vô Tận, tất cả tồn tại Kỳ Quy chỉ có thể sử dụng sức mạnh củamình lên nhân loại sau khi bọn họ đã tử vong."

"Lúc nhân loại còn sống, cho dù là ngài và đối thủ của ngài, cũng không đượcdùng bất cứ sức mạnh mang tính tổn thương nào để đối phó nhân loại."

"Đây là quy tắc cuối cùng mà năm đó ngài và tất cả tồn tại Kỳ Quỷ đã ký kết."

Liễu Bình bừng tỉnh và nói: "Khó trách quái vật kia sử dụng thần linh để phátđộng chiến đấu với nhau, là bởi vì nó không thể tự mình ra tay đối phó phàmnhân."

"Đúng là như thế."

Tiên Tri nói."

Ta nên làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Không có ai biết, ngay cả ta cũng không biết, chỉ có bản thân ngài biết thôi."

Tiên Tri nói.Đúng lúc này, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:"Đã đạt thành điều kiện kích phát."

"Mở ra cuộc chiến đã sắp đặt trước!"

"Sau triệu triệu năm dài đăng đẳng, trận quyết chiến giữa Vua Kỳ Quỷ và ÁcMộng lại sắp bắt đầu!"

"Ngươi đã đạt được sức mạnh địa, thủy, hỏa mà năm đó hắn để lại, hiện tại xinhãy đánh thức sức mạnh của gió."

"Phương pháp:""Thực hiện tâm nguyện của chúng sinh, đạt được nguyện lực."

"Khi ngươi không ngừng đạt được nguyên lực, Phong chi Pháp Tắc sẽ đạt đượccàng nhiều sức mạnh, do đó hoàn toàn thức tỉnh."

"Tứ thánh thức tỉnh, ngươi sẽ dần dần phát hiện manh mối để đánh thức áo giápKỳ Quỷ."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong.Đây là bố cục mà năm đó hắn để lại sao?

Nhất định hắn đã tìm được một cơ hộiphản kích trong cuộc đuổi giết và chạy trốn vô tận này.Á ắ ắ ầCó lẽ chính là nơi này?

Ánh mắt hắn dùng trên người Tiên Tri lần nữa.Tiên Tri bị hắn nhìn thoáng qua, cả người co quắp bất an, một lúc lâu sau mớitrấn định lại, nàng nói nhỏ một tiếng: "Ta không phản bội ngài."

"Ta không nhớ cái gì cả, rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình nói."

Không ai biết, đó là bí mật ***** nhất, chỉ có ngài và kẻ địch của ngài đánhcờ với nhau, muốn ***** nhau, kéo dài từ triệu triệu năm thẳng đến giờ phútnày."

Tiên Tri nói."

Ta đã chết vô số lần."

Liễu Bình nói."

Không ai biết rốt cục kẻ địch của ngài mạnh đến mức nào, nhưng nếu không cóngài thì ta dám đánh đố toàn bộ tồn tại trên thân trụ thậm chí là thế giới Kỳ Quỷsớm đã bị tàn sát không còn."

Tiên Tri nói.Lúc này Nhan Minh đi tới từ cuối thùng xe, ngồi xuống bên cạnh Tiên Tri lầnnữa rồi mở miệng nói: "Ta nhìn thấy một đám tín đồ của thần Tội Ác đang lầnlượt bắn chết hành khách trong các thùng xe ở phía trước."

Tiên Tri nhìn vào hư không trong chốc lát, cứ như đang quan sát cái gì đó.Giây lát sau.Nàng nói: "Nghỉ ngơi trước một chút, đợi lát nữa chúng ta phải đổi một chuyếntàu khác -- Qua thêm năm phút thì hành tung của chúng ta sẽ bị lộ."

Nhan Minh gật gật đầu.Liễu Bình lại đứng lên, đi đến thùng xe tiếp theo."

Ngươi đi đâu vậy?"

Nhan Minh hỏi."

Tìm manh mối."

Liễu Bình nói.Hắn đi xuyên qua thùng xe này, đi vào thùng xe phía trước, lập tức nhìn thấymột đám người cầm súng lục và chủy thủ đang không ngừng giết chóc hànhkhách bình thường.Liễu Bình trầm ngâm một giây, sau đó tiện tay lấy Trấn Ngục Đạo ra.Trường đao chấn động."

Hư Thần"được phát động!ế ấ"–– Triệu hoán một người khác ở song song thời không, chiến đấu cùng ngườitrước khi người xuất đao, hơn nữa có thể tan đi vào bất cứ lúc nào."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Lại có một lão giả hắc y lặng lẽ xuất hiện, đứng ở phía sau hắn."

Ngươi tiếp tục làm thần Tội Phạt."

Liễu Bình nói.Lão giả hắc y gật gật đầu, hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta có thể đoán ra tâm nguyện của rất nhiều người trong chiếc xe này."

Liễu Bình nói.Hắn đi về hướng một kẻ bắt cóc đang cầm lưỡi dao sắc bén trong tay.Người nọ vừa ***** một người phụ nữ, thấy Liễu Bình đi tới thì lập tức cườidữ tợn và nói: "Vì vinh quang của thần linh!"

Gã ta vung mạnh trường đao bổ vào cổ của Liễu Bình.Trong tay Liễu Bình bỗng xuất hiện một thẻ bài -- Đấu Trường Hư KhôngThành Giới!

Chỉ một thoáng, Liễu Bình và tên bắt cóc kia cùng biến mất.Kim giây chuyển động một nhịp.Hư không mở ra.Kẻ bắt cóc cầm lưỡi dao đi ra, gật gật đầu với lão giả hắc y đang đứng ở phíasau: "Hiện tại ta là hắn."

"Thú vị -- Ta nhớ ra rồi, tồn tại Kỳ Quỷ không thể ra tay với phàm nhân."

Lão giả hắc y cười nói."

Vừa rồi ta là nhân loại, cho nên có thể động thủ."

Kẻ bắt cóc -- Hoặc có thể nói là Liễu Bình mở miệng nói."

Ngươi tính luôn để ta thay người làm thần linh Kỳ Quỷ sao?"

Lão giả hỏi."

Tạm thời như thế."

Liễu Bình nói.Hắn bước dồn dập đi đến phía trước, trên đường không ngừng vung vẩy trườngđao, ***** toàn bộ nhóm bắt cóc trên đường.Một, hai, ba, bốn, năm.Năm giây.Tất cả đám bắt cóc đã chết.Liễu Bình thu đao, lớn tiếng nói với các hành khách chung quanh: "Các vị, antoàn!"

Những hành khách còn sống sót đó lập tức hoan hô.ốMột hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi hoàn thành tâmnguyện của mười bảy phàm nhân: "Sống sót!"

"Giết bọn họ "Đừng giết ta""Ai tới cứu ta với!"

"Phong chi Pháp Tắc đạt được sức mạnh."

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực."

"Cố lên."

Liễu Bình múa đao một cái, sau đó nói với lão giả hắc y đang đứng ở đuôi xe:"Làm việc."

Lão giả thở dài nói: "Các linh hồn tử vong, ta đưa các ngươi đi đầu thai ––"Hắn nâng lên tay, dẫn ra tất cả linh hồn đang hiện lên trên thi thể, sau đó đi vàohư không rồi biến mất tăm hơi.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươi mang ngườichết trở về thế giới chân thật để đầu thai lần nữa."

"Sức mạnh của đất được tăng cường."

-------Chương 644: Phàm nhân dạo bướcTrong thùng xe, thi thể nằm đầy mặt đất.Một người đàn ông tướng mạo hung ác cầm lưỡi dao sắc bén đứng ở giữa thùngxe.- - Là Liễu Bình.Hắn hấp thu thân phận tên kẻ bắt cóc kia, lúc này đang lấy thân thể phàm nhânhiện thân tại đây.Hắn nói với phía sau: "Tiên Tri nói qua thêm vài phút thì chúng ta sẽ bại lộ."

"Vậy ngươi tính làm thế nào?"

Một lão giả hắc y hỏi."

Ngươi đi cùng bọn họ, ta là nhân loại, sẽ không có việc gì."

Người đàn ông nói."

Lỡ như những tín đồ đó tới giết ngươi ——""Gãi đúng chỗ ngứa."

"Được."

Hai người nói xong.Tiên Tri và Nhan Minh xuyên qua thùng xe, đã đi tới nơi đây."

Người đứng chung một chỗ với phàm nhân làm gì?"

Nhan Minh hỏi."

Trước khi đi, ta phải đặt chút tiền cá cược."

Lão giả hắc y nói.Hắn vươn tay vỗ vỗ lên vai Liễu Bình.Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đạtđược chúc phúc mà thần ban cho."

"Hối hận."

"Kẻ địch bị người đánh trúng thì vũ khí trực tiếp rời tay."

"-- Đây là sức mạnh to lớn mà thần ban cho phàm nhân."

"Liên tục một ngày một đêm."

Tiên Tri liếc nhìn lão giả hắc y một cái, lại tập trung ánh mắt lên trên ngườiLiễu Bình, trên mặt dần hiện ra một tia ngạc nhiên.Nàng ngẫm nghĩ, sau đó đi tới, cũng vỗ một cái lên vai Liễu Bình."

Ngươi giúp rất nhiều người, hy vọng ngươi có thể trợ giúp càng nhiều người."

Tiên Tri nghiêm túc nói."

Cảm tạ."

ễLiễu Bình nói.Lại có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Ngươi đạt đượcchúc phúc mà thần ban cho:""Dự đoán trước."

"Ngay vào lúc các loại nguy hiểm sinh ra, người sẽ cảm ứng được nó."

"-- Liên tục một ngày một đêm."

Nhan Minh khó hiểu mà hỏi: "Vì sao các ngươi phải giúp một phàm nhân?"

Lão giả hắc y nhìn về phía Tiên Tri.Tiên Tri nói: "Ta đã thấy được tương lai, hắn tồn tại có thể giúp chúng ta kéodài truy binh."

"Thì ra là thế, vậy ta cũng không thể bủn xỉn."

Nhan Minh nói rồi duỗi tay ấn ấn lên vai Liễu Bình.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: "Ngươi đạt được chúc phúc mà thầnban cho:""Cứng cỏi."

"Vào thời khắc tử vong buông xuống, người sẽ không lập tức chết đi, mà cóđược thời gian mười giây để ***** kẻ địch hoặc tự cứu."

--- Liên tục một ngày một đêm."

Liễu Bình nao nao, bật cười nói: "Thu hoạch ngoài ý muốn."

Tiên Tri bình tĩnh nhìn hắn và nói: "Chúng ta không có năng lực cứu vớt ngươi,phàm nhân, người phải tự nghĩ cách cứu chính mình."

"Được, đa tạ các ngươi."

Liễu Bình nói.Ba người lui về phía sau, rất nhanh đã biến mất trong hư không.Liễu Bình tùy ý phất phất khảm đao trên tay, xuyên qua thùng xe này đi vềhướng phía trước.- - Các tín đồ của thần Tội Ác giết không ít người, trong thùngxe phía trước còn có không ít linh hồn chờ đợi chuyển sinh.Hắn mang tâm tình sung sướng thổi tiếng huýt sáo.Liên tục được ba thần linh thêm vào các loại chúc phúc "Hối hận", "Dự đoántrước"và do cung khong the ra tay với han.Liễu Bình đi vào thùng xe tiếp theo, chỉ thấy nơi này đều là thi thể ngã trên mặtđất."

Đi thôi, đều đi thôi, đi đến thế giới chân thật đầu thai đi."

Liễu Bình mở miệng nói.ồ ồNhững linh hồn đó hóa thành từng ánh lưu quang, chui vào hư không rồi nhanhchóng biến mất.Bỗng nhiên.Liễu Bình đã nhận ra dự cảm nào đó.- - Có thần linh sắp tới.Đây là chúc phúc do Tiên Tri ban cho, có thể giúp hắn lẩn tránh nguy hiểm.Hắn suy nghĩ, thật sự luyến tiếc những linh hồn đó nên tiếp tục đi đến thùng xetiếp theo.Trong thùng xe máu chảy thành công.Nhưng hễ là nơi Liễu Bình đi qua, trên tất cả thi thể đều hiện ra từng ánh hàoquang nửa trong suốt hình người, sau đó bay về hướng hư không phía trên.Họ đều đi đến thế giới chân thật để đầu thai.Liễu Bình loáng thoáng cảm ứng được sức mạnh của đất đang không ngừngtăng cường, thậm chí kéo cả pháp tắc lửa và nước cùng đi tăng cường theo.Trong thoáng chốc, cảnh tượng chung quanh biến mất.Một hình ảnh không rõ từ từ mở ra trước mắt Liễu Bình.Số lượng chúng sinh và thần linh như vô tận đứng bên ngoài một tòa Thần Điệnhùng vĩ.Trong Thần Điện vang lên một giọng nói: "Tất cả các bằng hữu tin tưởng ta đềuchuyển sinh thành nhân loại đi, ta có một dự cảm, chỉ có thẻ bài hóa mới có thể––"Chỉ một thoáng.Tất cả ảo giác tách ra khỏi trí nhớ, âm thanh cũng đột nhiên im bặt.Liễu Bình lắc lắc đầu, phát hiện hắn vẫn đứng trong thùng xe hỗn độn kia.Chung quanh yên tĩnh không có tiếng động."

Thẻ bài hóa..."

Liễu Bình nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.Tiên Tri nói hắn là Vua Kỳ Quỷ.Nhưng hắn không biết cái gì cả.Nói ngược trở lại -- Nếu hắn thật sự là Vua Kỳ Quỷ, có thực lực có thể đọ sứcvới bất cứ kẻ địch nào-- Vậy vì sao năm đó không đùa chết đối thủ kia?

Khôngcần nhiều, chỉ cần có ba phần khả năng chiến thắng thì hắn cũng dám đánh mộttrận, phân ra thắng bại ngay đường trường.Vì sao lại chạy trốn nhiều năm như vậy?

Hắn thở dài, thật sự không nghĩ rađược lý do nên đành lắc đầu và nói: "Có lẽ ta không phải Vua Kỳ Quỷ gì, nhưngvẫn phải đánh trận này."

Nói xong, hắn đẩy cánh cửa của thùng xe tiếp theo ra, tiếp tục đi lại trong vũngmáu và đống thi thể nọ.Mười phút sau.Mãi đến khi đưa tất cả người chết đến thế giới chân thật, lúc này Liễu Bình mớimở cửa sổ xe, nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài, lập tức thoát khỏi xe lửa đang chạynhư bay, đáp xuống một cây cầu do sắt thép đúc thành.Dưới cầu sắt là từng con đường bận rộn, cho dù đã vào đêm khuya, lúc nàythỉnh thoảng vẫn có ô tô lao nhanh qua đó.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên làm người không thể quá thamlam."

Hắn nhìn lại bốn phía, chỉ thấy khắp xung quanh cây cầu sắt đã đứng đầy người.Những người này lặng ngắt như tờ, trong tay cầm đủ loại khám đao, trường côn,súng ống, bao vây hắn chật như nêm cối.Trên đầu bọn họ đều nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ: "Tín đồ thần Tội Ác."

Giây tiếp theo.Một người vạm vỡ đi ra từ trong đám người, đứng đối diện Liễu Bình và nói:"Thằng nhãi, xin lỗi, thần linh muốn mạng của ngươi."

Liễu Bình thở dài nói: "Các ngươi tin thần như vậy, thần đã cho các ngươi chỗtốt gì?"

Đại hán khinh thường nói: "Vừa nhìn ngươi là biết không có học hành gì rồi,chúng ta chỉ là phàm nhân, giao bản thân cho thần linh là lý lẽ đương nhiên, saukhi chết mới có chỗ về."

"Nếu không có chỗ tốt gì, vì sao thần linh phải thu nhận các ngươi?"

Liễu Bình hỏi.Đại hán suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Là vì cứu vớt chúng sinh."

"Cứu chúng sinh còn kêu các ngươi tới giết người?"

Liễu Bình cười nói.Đại hán lắc đầu nói: "Bất kính với thần linh như vậy, khó trách sẽ chọc phiềnphức lớn thế này, thôi được, một mình ta có thể thu phục loại người như ngươi,căn bản không cần dùng đến súng."

-------Chương 645: Rốt cuộc ngươi là ai?Hắn ta lấy ra một thanh trường đao rồi chém về hướng Liễu Bình.Đương!

Hai thanh đao đánh vào nhau.Đại hán lập tức bị hất văng vũ khí, đao quay cuồng bay ra ngoài, cắm thật sâuvào mặt có."

Ở trước mặt ta, ngươi còn cầm đao không được nữa là -- người cảm thấy đây làtrùng hợp sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi may mắn nhất thời thôi, đều lên cho ta, giết hắn!"

Đại hán vung tay lên.Mọi người vây quanh hắn, sôi nổi dùng binh khí trong tay chém vào Liễu Bình.Liễu Bình chỉ đứng bất động, khảm đao trong tay vung vẩy qua lại, lần lượtchống đỡ đòn công kích của mọi người.Leng keng leng keng leng keng -- Trong hư không nhảy ra từng hàng chữ nhỏ:"Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"

"Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"

"Ngươi chống đỡ công kích của đối phương, đã phát động hối hận!"

Thoáng một cái, chỉ thấy toàn bộ binh khí đã bay ngược ra ngoài, bay múa đầytrời, rơi vào sâu trong đêm tối.Rốt cuộc mọi người đã phát hiện không đúng, không khỏi dùng động tác trêntay lại."

Còn cảm thấy ta may mắn không?"

Liễu Bình hỏi."

Rốt cuộc ngươi là ai?"

Đại hán không khỏi hỏi."

Thời gian không còn nhiều lắm, nhớ kỹ, có nợ máu với các ngươi không phảilà ta."

Liễu Bình nói.Hắn giơ trường đao trong tay lên, cách không trảm một cái -- Oanh! !!

Cả câycầu sắt bùng lên ngọn lửa hừng hực, lan tràn ra bốn phương tám hướng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Ngươi làmba trăm bảy mươi chín người chết quay về thế giới chân thật, chuyển thể đầuthai."

"Sức mạnh của đất tăng cường thêm một bước."

"Thực lực của ngươi cũng theo đó mà trở nên càng mạnh."

ễ ẳLiễu Bình dựng thẳng khám đao lên.Chỉ thấy không khí chung quanh khảm đao cứ cuồn cuộn qua lại, phát ra tiếngrít sắc nhọn.Liễu Bình kinh ngạc nói: "Bất động mà đã có uy lực như vậy?

Xem ra thật sựtrở nên càng mạnh rồi."

Hắn thu đao, bước qua từng thi thể, đi đến trước mặt những người sống sót.- -Vừa rồi lúc chiến đấu hắn đã phát hiện, trong đông đảo tín đồ thần Tội Ác thì cóvài người trên đầu cũng không có danh hào như vậy.Nói cách khác.Những người này còn chưa thật sự tín ngưỡng thần linh.Ở đâu cũng tồn tại một vài người mang thái độ hoài nghi đối với thế giới, trongthế giới tràn ngập linh lực tín ngưỡng này, bọn họ vì tự bảo vệ mình nên đành tỏvẻ bản thân cũng có tín ngưỡng.Điều này thật bình thường.Liễu Bình đứng trước mặt những người sống sót kia, mở miệng nói: "Nói ranguyện vọng của các ngươi."

Bọn họ run run rẩy rẩy, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha."

Đừng hiểu lầm, ta không phải đang nói di nguyện -- Các ngươi có nguyệnvọng gì, nói thẳng ra đi."

Liễu Bình nói.Bọn họ còn chưa nói chuyện thì hắn lại nói: "Thật ra không cần các ngươi nói,ta cũng biết nguyện vọng vào giờ phút này của các ngươi --""Ta tha cho các ngươi một mạng."

Bọn họ không thể tin mà hỏi: "Thật sao?"

--Hung thần này dùng một đao đã giết nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng lạitha cho họ sao?"

Đúng vậy, trở về đi, đừng tin tưởng những thần linh đó, chúng sống là dựa vàoăn linh hồn."

Liễu Bình nói.Bọn họ nửa tin nửa ngờ mà đứng lên, lui về phía sau từng bước.Chờ đi được khoảng cách nhất định, bọn họ cất bước bỏ chạy, rất nhanh đã biếnmất trong bóng đêm mênh mông.Liễu Bình đứng đó bất động.Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: "Ngươi buông tha chobọn họ."

"Ngươi đạt thành tâm nguyện của bọn họ: Sống sót."

"Đến lúc này, sức mạnh của Phong chi Pháp Tắc đã đạt tới giá trị tới hạn."

ầ ắ"Ngươi còn cần thỏa mãn tâm nguyện của một người thì Phong chi Pháp Tắc sẽthức tỉnh."

Phong chi Pháp Tắc sắp thức tỉnh rồi.Chờ đến khi toàn bộ pháp tắc Tứ Thánh thức tỉnh thì sẽ xảy ra chuyện gì?

LiễuBình nhìn lại thành phố ánh đèn le lói, đang muốn hành động thì bỗng đứng yêntại chỗ.Trên bầu trời.Một bóng dáng nhanh chóng đáp xuống, đúng trong đống thi thể đầy đất.Đây là một con quái ***** có cặp sừng hươu.Trên đỉnh đầu nó, một hàng chữ nhỏ lặng lẽ hiện ra: "Thần Tội Ác."

-- Thì ra thần linh này đích thân tới đây.Liễu Bình âm thầm kinh ngạc trong lòng, lại thấy nó nhìn chăm chú vào đốngthi thể đầy đất, phẫn nộ rít gào: "Chết tiệt...

Dám giết nhiều tín đồ của ta nhưvậy, còn không thấy linh hồn đâu nữa."

Ánh mắt quái vật phun ra lửa, nhìn thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình làm bộ không nhìn thấy nó, hắn nhặt một khẩu súng lục lên từ mặtđất, cười nói: "Đây là thứ tốt, dùng đỡ tốn sức hơn đao."

Hắn vắt súng lục lên bên hông, chạm mặt thoáng qua quái vật rồi đi xuống dướicây cầu sắt này.- - Hắn chỉ là một phàm nhân, sao có thể nhìn thấy thần linh?Hơn nữa, dù sao có quy tắc "Không được ra tay với phàm nhân"nằm ở đó, để tránh phiền phức, chi bằng làm bộ như không nhìn thấy.Liễu Bình bước từng bước một đi đến bên đường cái, dựng thẳng ngón cái lên,muốn đón một chiếc để đi nhờ.Lại một cái bóng đen đáp xuống từ không trung.Là Kẻ cầm dù.Gã im hơi lặng tiếng dừng lại ở đối diện đường cái, lẳng lặng quan sát LiễuBình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Đối phương sử dụng KiếnVăn Như Danh."

"Xin lập tức quyết định nội dung đánh dấu của ngươi để triển lãm cho đốiphương xem."

Liễu Bình chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền nói: "Cứ viết: Người được chúngTử Thần chúc phúc, phàm nhân vâng theo ý chí của Tử Thần dạo bước trongthế gian."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Đã biên tập hoàn thành."

Ở đối diện.Kẻ cầm dù lập tức thấy được hàng chữ trên đầu hắn.ế ầ ể ấ"Thì ra là thế, phàm nhân được đám Tử Thần chúc phúc, để phàm nhân tới quấyrối nhằm làm rối sự chú ý của ta sao...

Rất giống thủ đoạn của người kia."

Gã không thú vị mà lắc đầu, sau đó thân thể nhảy bật lên trời cao.Giây tiếp theo.Một âm thanh chấn động tứ phương vang lên từ xa tít trên không trung: "VuaKỳ Quỷ, ngươi lăn ra đây cho ta!"

"Trải qua năm tháng vô tận, hiện giờ người chỉ dám trốn sau lưng Tử Thần vàphàm nhân, âm thầm lo liệu mọi chuyện sao?"

"Thật làm ta thất vọng..."

"Nhưng mà, người cho rằng trốn đi là có thể thoát khỏi ta sao?"

"Ngươi cho rằng --"."

Ta không thể giết phàm nhân thì ngươi có thể kể cao gối mà ngủ?"

"Chờ xem, thế giới này sẽ bị hủy diệt, mà ta sẽ đạt được bộ chiến giáp kia."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, hắn nhìn về một chiếc xe trên đường cái, trênmặt lộ ra biểu cảm như chán đến chết.Chỉ thấy các phàm nhân trên những chiếc xe đó đều rất bình tĩnh, hình như cũngkhông nghe thấy cái gì.Rất tốt.- - Hắn cũng giả vờ không nghe thấy là được.- - Nhưng ta cũng khôngtrốn, ta đứng ngay trước mặt người, là tại ngươi không nhận ra thôi.-------Chương 646: Sức mạnh Tứ Thánh thức tỉnhLiễu Bình tiếp tục đứng ở ven đường đón xe.Một lát sau.Tên bầu trời.Kẻ cầm dù thấy vẫn luôn không có đáp lại nào thì lập tức bay đi.Nhưng thần Tội Ác kia vẫn đứng trên cầu đường sắt, mang vẻ mặt tiếc hận nhìnthi thể đầy đất.Lúc này có một chiếc xe tải lớn dừng lại bên cạnh Liễu Bình."

Đi nơi nào?"

Tài xế lớn tiếng hỏi."

Rời khỏi nơi này, lát nữa tùy tiện tìm một chỗ thả ta xuống là được."

Liễu Bình nói."

Vậy đi lên đi."

Tài xế nói."

Cảm ơn."

Xe tải đề máy, chở Liễu Bình chạy vào dòng xe cộ lần nữa, rời khỏi cây cầu sắtvà thần linh trên cầu càng ngày càng xa."

Anh bạn này, sao nửa đêm nửa hôm người đứng xin đi nhờ xe ở ven đườngvậy?

Nếu không phải tài xế giỏi võ hữu lực như ta thì không ai dám ngừng lạiđâu."

Tài xế bắt chuyện."

Ta đấy à, bị người ta đá, cứ đi loạn một hồi rồi không biết tại sao đi đến đêmkhuya."

Liễu Bình nói.Oanh!Trong quảng trường phía trước bùng lên một luồng mây màu đen đỏ.Ngay sau đó là tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết dày đặc.- - Các tín đồ thần linhđang giao chiến với nhau, muốn dựa theo ý chỉ của thần linh mà ***** đốiphương."

Đám cuồng tín đồ đáng chết!"

Tài xế mắng một tiếng rồi tiếp theo đề tài trước đó: "Năm đó ta cũng giống nhưngươi, bị cô gái mình thích bỏ."

"Hả?"

Liễu Bình nói.ồ ầ ồ ầ"Nàng là tín đồ của ái thần, mà ta là tín đồ của thần máy móc, cả hai thật sự cóchút không thích hợp, nhưng điều thật sự làm ta và nàng chia tay là cha mẹnàng -- Cha nàng là tín đồ của thần tài phú, mẹ là tín đồ của thần cao quý, đềukhinh thường kẻ cuồng nhiệt đối với máy móc như ta."

Tài xế nói."

Tính ra cũng thật bất hạnh."

Liễu Bình đồng tình nói."

Như vậy còn đỡ, ta có một huynh đệ là tín đồ của thần Hắc Ám, vốn dĩ có tìnhcảm rất tốt với bạn gái, sau đó mới biết cả nhà bạn gái đều thờ phụng thầnQuang Minh -- Lúc hắn tới cửa nói ra tín ngưỡng thì thiếu chút nữa bị ngườinhà kia tể sống."

Tài xế nói.Oanh –– Tiếng nổ càng kịch liệt vang lên, cả quốc lộ đều run run.Tấm cửa kính của xe tải nứt ra vài vết nứt."

Thật đáng chết!

Bọn họ điên rồi sao?

Nơi đó là một loạt những viên cứu tế cônhi và hội từ thiện!"

Tài xế rộng lớn, trong mắt hiện lên chút bất an."–– Cho nên những tín ngưỡng đó trừ làm mọi người đối chọi với nhau ra thì cóchỗ tốt gì nữa chứ?"

Liễu Bình nói."

Ngươi không tin có thần linh à?"

Tài xế hỏi."

Cũng không phải, ta chủ trương có thực lực như thần linh rồi lại đi gặp chúngsẽ tương đối an toàn hơn –– Ngươi có thể nói là ta là người khá cẩn thận."

Liễu Bình nói.Tài xế cười ha hả, một lúc lâu sau mới thở hổn hển nói: "Có được thực lực thầnlinh!

Sao có thể!

Hơn nữa tín ngưỡng thần linh là lựa chọn mà mỗi người nhấtđịnh phải đưa ra khi chào đời!"

Liễu Bình thoáng trầm mặc, sau đó hỏi: "Ngươi có tâm nguyện gì hay không?"

Cách đó không xa, ánh lửa lan tràn trên quảng trường, chiếu sáng cả đêm tối,chiếu sáng khuôn mặt của hai người.Tài xế mê mang thở dài, nói: "Trong thế giới này của chúng ta, binh khí lợi hạinhất trừ súng lục ra thì không còn gì khác, khoa học kỹ thuật thật sự quá lạchậu, chúng ta muốn làm ra máy móc nhưng lại hoài nghi có người nào cố ýkhông cho khoa học kỹ thuật liên tục tiến bộ –– Ta hy vọng có một ngày sẽ nhìnthấy binh khí lợi hại hơn cả súng lục."

"Nguyện vọng này của người quá lớn, cho dù là thần linh cũng không thỏa mãnđược ngươi."

ễLiễu Bình bật cười nói."

-- Cho nên thần máy móc luôn không đáp lại chúng ta."

Tài xế nhún vai nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút khảm đao bên hông ra rồi nói: "Được rồi, ta sẽthỏa mãn nguyện vọng này của ngươi."

Tài xế cười to rồi nói: "Khảm đao?

Ngươi thật hài hước –– Từ từ, chẳng lẽngươi muốn cướp của xe này?"

Liễu Bình nói: "Xem cho kỹ."

Hắn mở cửa xe, thân thể chợt lóe rồi bay ra, cả người hóa thành một con hỏaphượng cao mấy chục mét, bay qua phía trên mảnh quảng trường đang cháy kia.Phượng hoàng bay múa ngay trên không trung, bỗng phun ra một ngụm gì đấyxuống đoàn thể võ trang phía dưới.Đám người kia nhìn chăm chú vào đó."

Khảm đao!"

"Quái vật kia phun ra một khảm đao trên mặt đất!"

Bọn họ lớn tiếng kêu la.Ánh lửa cháy bùng lên từ khám đao rồi bay lên, ầm ầm hóa thành một mảnhbiển lửa, bao phủ toàn bộ những thứ chung quanh.Một rồi lại một linh hồn bay lên trời cao từ biển lửa, đi đến thế giới chân thật đểđầu thai.Hỏa phượng đáp xuống, cái mỏ nhọn nhẹ nhàng tìm tòi, sau đó ngậm khảm đạorồi bay trở về xe tải, biến thành Liễu Bình và ngồi lại chỗ cũ lần nữa."

Đạo này của ta thế nào?"

Hắn hỏi.Tài xế liều mạng gật đầu."

Muốn học không?"

Liễu Bình tiếp tục hỏi.Tài xế do dự một chút rồi tiếp tục gật đầu."

Đừng tin thần, sống sót rồi thì sớm muộn gì cũng có cơ hội."

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt.Một hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: "Ngươi thực hiệnnguyện vọng của một phàm nhân."

"Sức mạnh của gió đã vượt qua giới hạn thức tỉnh thấp nhất."

"Phong chi Pháp Tắc đã thức tỉnh."

"Ngươi đã gom đủ sức mạnh của Địa, Thủy, Hỏa, Phong."

"Bốn loại sức mạnh pháp tắc xa xưa đã bắt đầu công minh, sinh ra hiệu quả nhưsau:""Thuật Kỳ Quỷ: Sơ Ác."."

Trong vận mệnh hoàn toàn bị hủy diệt, người sẽ khiến tất cả sức mạnh của KỳQuỷ trở về với bốn loại căn bản, tìm thấy phương pháp ứng phó kẻ địch tươngứng."

"Thuyết minh: Mỗi một giờ trôi qua, ngươi có thể lợi dụng sức mạnh của mộtloại pháp tắc."

"--Sức mạnh Tứ Thánh không ngừng luân chuyển, sẽ hưởng ứng lời kêu gọi củangười vào bất cứ lúc nào."

"Ngươi là chủ nhân của Tứ Thánh."

"Xin tiếp tục tăng cường sức mạnh của Địa, Thủy, Hỏa, Phong, khi chúng trởnên càng mạnh thì người cũng đạt được sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh càngmạnh."

-------Chương 647: Ta sẽ giết sạch các ngươiLiễu Bình nhìn từng hàng chữ nhỏ trong hư không, trong lòng cũng hiểu ra.Hắn cầm lòng không đậu mà vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái trong hư không --Bá!

Một thẻ bài kim sắc bị hắn rút ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ mặt đất mênh mông bát ngát, muôn vàn linh hồnhiện ra từ sâu bên dưới mặt đất, thực thể hóa thành hình người trên mặt đất.Địa chi thẻ bài: Chúng Quyến Giai Lai (Mọi thân thuộc đều đến) Liễu Bìnhnhìn thẻ bài này, trong lòng lập tức hiện ra một đoạn ký ức cổ xưa."

Ta nhớ ra rồi..."

Hắn nhẹ giọng nỉ non, dùng sức nắm chặt thẻ bài.Rắc!

Thẻ bài vỡ vụn thành những điểm kim quang, hoàn toàn đi vào thân thểhắn.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Trong vòng một giờ, ngươicó thể lợi dụng Địa chi thẻ bài: Sức mạnh chuyển đổi thế giới."

"Một giờ sau, Tứ Thánh luân chuyển, ngươi có thể rút ra thẻ bài tiếp theo."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn lại bên cạnh, chỉ thấy tài xế kia đã nhìn đến choáng váng."

Quấy rầy -- Chắc ngài là vị thần linh nào đúng không."

Tài xế vô cùng cung kính mà nói.Liễu Bình hơi mỉm cười, nói: "Huynh đệ, ngươi thật có phúc."

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương.- - Địa chi Pháp Tắc, ChúngQuyến Giai Lai!

Chỉ một thoáng, tài xế vả cả chiếc xe tải biến mất khỏi trướcmắt hắn.Liễu Bình nhẹ nhàng dừng lại trên đường cái.Hắn cắm tay vào túi quần, nhìn xong hàng chữ "Sức mạnh Địa chi Pháp Tắcđang gia tăng mãnh liệt"kia trong hư không rồi nhanh chóng đi qua đường, bước đến quảng trường."

Một giờ, có thể kiếm một vố lớn, không thể bỏ lỡ..."

Câu nói vừa dứt.Hắn biến mất khỏi con phố.Thế giới chân thật.Trên một hải đả😵anh!

Một chiếc xe tải thật lớn rơi xuống, làm rất nhiều hải điều sợ quá baymất.ế ồ ố ắTài xế mở cửa xe ra rồi nhảy xuống, nhìn khắp chung quanh.Chỉ thấy một người đàn bà ôm đứa con đang đứng trên bờ cát, hoảng loạn mànói: "Chồng ơi, xảy ra chuyện gì vậy?

Rõ ràng ta đang nấu cơm ở nhà, khôngbiết tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này."

Tài xế xe tải suy nghĩ, sau đó vô cùng thận trọng mà nói: "Là thần, thần đưachúng ta tới thế giới này."

Nữ tử ngây người.Oanh -- Mặt đất run rẩy một hồi.Chỉ thấy một tòa nhà xuất hiện cách phía sau hai người không xa.Tất cả những người có liên quan đến họ đang lần lượt xuất hiện.Tất cả bọn họ đã đi tới thế giới chân thật!"

Tha mạng!"

Trong phòng, một nữ nhận khóc hô.Ở đối diện nàng ta là một nam nhân thân hình cao lớn đang đứng, hắn ta nắmmột khẩu súng lục, chỉ vào người đàn bà và đứa con năm tuổi của mình."

Không còn cách nào, thần của ta đã giáng thần dụ xuống, yêu cầu giết sạch tấtcả dị giáo đồ."

Nam nhân luyến tiếc mà nói."

Chúng ta cùng sinh sống năm năm!

Nhìn con trai của người xem, nó là con củangươi, ngươi thật sự vì ý chỉ của thần mà ***** vợ con mình sao?"

Nữ nhân khóc nức nở nói.Nam nhân thoáng do dự, sau đó kiên định nói: "Tử vong mới là chuyện lớn nhấtcủa nhân gian, ta giết các ngươi thì sẽ chính trở thành tín đồ trung thành nhấtcủa thần linh, nhất định có thể tiến vào Thần quốc ––"Tạch!

Một thanh khảm đao chém rớt đầu của hắn ta.Linh hồn của hắn ta vẫn đứng ở chỗ đó, xoay người nhìn lại phía sau.Liễu Bình thu đao, thở dài nói: "Đi đầu thai đi, lúc gần đi ngươi có thể nhìn xemthần linh rốt cục là cái gì."

Câu nói vừa dứt.Chung quanh linh hồn đó lập tức hiện ra một tầng kim quang, bao bọc lấy hắn tarồi hóa thành một vệt lưu quang xuyên qua nóc nhà, bay lên bầu trời.Linh hồn phiếu phiếu đãng đãng trên bầu trời, nhìn xuống thành phố thật lớnphía dưới.Hắn ta nhìn thấy một nơi xa xôi khác trong thành phố -- Có một thi thể bị treotrên nóc nhà, mà một người khác đầy hình xăm trên người điên cuồng hét lớn:"Thần linh vĩ đại vô thượng, ta đã dựa ***** mười dị giáo đồ theo ý chỉ củangài!

Xin hãy mang ta đến thiên quốc đi!"

ằ ếĐoằng!

Một tiếng súng vang.Người kia bắn nổ đầu của mình.Một con bò cạp sắc thái diễm lệ đầu người nhanh chóng bò ra từ hư không, hámồm cắn linh hồn vừa mới hiện ra, lập tức xé rách linh hồn thành hai mảnh rồinhanh chóng ăn vào.Linh hồn phiêu đãng giữa không trung run rẩy một hồi, như đã chịu kích thíchcực lớn.Giây tiếp theo.Hắn ta như bừng tỉnh từ cơn mộng, giãy giụa không chừng, muốn nhanh chóngthoát khỏi địa vực ***** này.Kim quang bao lấy hắn ta rồi nhẹ nhàng lủi một cái, hoàn toàn đi vào hư không,biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình đứng trong phòng, giơ tay lên vỗ vỗ nữ tử trước mặt, nói: "Đi thôi,thế giới này không có gì để lưu luyến, các ngươi nên sống ở chân thật, màkhông phải trong lời nói dối của thần linh."

Nữ tử và cả đứa bé trong lòng nàng cùng biến mất.Liễu Bình đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Chỉ thấy bên ngoài chen đầy đám người đen nghìn nghịt, trên tay người nàocũng cầm binh khí, vây quanh nơi này chật như nêm cối.Ở nơi xa hơn vẫn đang có số lượng người nối liền không dứt lao tới.Toàn bộ quảng trường đều bị vây quanh!

Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Xem ra tamang đi quá nhiều người, khiến cho đám thần linh phẫn nộ...

Nhưng hiện giờ tacần càng nhiều thời gian..."

Hắn ấn tay lên vỏ đao Trấn Ngục."

Một ta khác, làm ra chút động tĩnh lớn đi, tốt nhất là hấp dẫn sự chú ý của mọingười qua đó."

Trường đao an tĩnh một giây, sau đó bỗng chấn động lên.- - Thông qua vỏ đaoTứ Thánh Trụ, lời nói của hắn được truyền lại cho một hắn khác của thế giớisong song."

Được, giao cho người việc thu hút người khác, ta lại đưa một đám linh hồn trởvề trước."

Liễu Bình nói xong thì cất Trấn Ngục Đạo đi, mở cửa sổ ra, nhảy lên rồi nhìnxuống đám người nhiều vô số kể phía dưới."

Các ngươi muốn làm gì?"

Hắn lớn tiếng hỏi.Vô số những viên đạn bắn về phía hắn, lại bị khảm đao trong tay hắn chémxuống."

Giết hắn!"

ồĐám người điên cuồng kêu to lên.Liễu Bình lộ ra ý cười, lớn tiếng nói: "Rất tốt, ta thấy được sự nhiệt tình của cácngươi, nhưng các ngươi có biết vì sao thần linh của các ngươi muốn giết takhông?"

Mọi người sôi nổi dùng công kích, nhìn về phía hắn.Liễu Bình nói: "Bởi vì ta là người vô địch đương thời, là đối tượng mà đámthần linh sợ hãi, chỉ cần ta có mặt thì chúng không thể ăn người nữa."

Một tín đồ thần linh nhịn không được cười nhạo và nói: "Ha ha ha, thằng điệnnhà ngươi coi mình là chúa cứu thể à?"."

Không, ta sẽ giết sạch các ngươi."

Liễu Bình mỉm cười nói.Hắn nhảy xuống bên dưới.Oanh!

Toàn bộ quảng trường hóa thành một mảnh biển lửa.-------Chương 648: Đấu một trận!Bên kia.Lão giả hắc y, Nhan Minh và Tiên Tri đang đứng ở một bến đò.Tiếng còi hơi nặng nề dài dòng vang lên.Một chiếc phà chậm rãi chạy tới trên con sông, sắp cập bờ."

Đi, đối diện con sông là một nửa địa vực còn lại của thành phố, quái vật kiacòn chưa đuổi tới nơi này, chúng ta lập tức đi qua hợp mặt với thần HuyễnMộng."

Tiên Tri nói."

Vì sao phải hành động bằng thân thể phàm nhân?"

Nhan Minh khó hiểu mà hỏi."

Như vậy mới an toàn."

Tiên Tri mịt mờ nói.Hai người bước lên phà.Lão giả hắc y đang muốn đuổi theo thì vẻ mặt khẽ động, sau đó đứng lại ở bênbờ."

Tới đây, Tội Phạt."

Nhan Minh hô."

Các ngươi đi trước, ta có một chút việc tư phải xử lý."

Lão giả hắc y nói.Tiên Tri nhìn hắn thật sâu một hồi, nói: "Hiện tại gia nhập chiến đấu, chỉ sợkhông phải chuyện gì tốt."

"Ta biết, nhưng ta cũng không phải vì chiến thắng, mà là đang yểm hộ."

Lão giả hắc y nói."

Các ngươi đi nhanh đi."

Hắn thúc giục."

Được, ta sẽ gặp lại người vào thời khắc nào đó trong tương lai."

Tiên Tri nói.Lão giả hắc y gật gật đầu, bỗng nhìn về phía Nhan Minh và nói: "Không biết cóthể thêm chút thần lực của ngươi cho ta hay không?"

"Sức mạnh duyên mệnh?

Được!"

Nhan Minh không cần nghĩ ngợi đã thả ra một thần quang, để nó rơi vào thânthể lão giả hắc y.Phà dừng lại vài phút, sau đó chậm rãi rời đi.Lúc này lão giả hắc y mới xoay người, nhẹ nhàng điểm điểm lên ngực củamình.- - Hắn thoát khỏi thân thể phàm nhân, lại hóa thành thần linh lần nữa, sauđó yên lặng chờ đợi ở nơi này.Thời gian chậm rãi trôi đi.Trong bóng đêm, một bóng người từ từ đi tới.Đó là một nam tử cầm dù đen, thân trên gã *****, để lộ ra những phù vănmàu đen chi chít."

Thần Tội Phạt, một trong tứ thần Tử Vong, người đang chờ ta ở chỗ này?"

Kẻ cầm dù hỏi."

Đúng vậy, thật ra ta có chút tò mò đối với ngươi."

Lão giả hắc y nói."

Ngươi muốn biết cái gì từ ta?"

Kẻ cầm dù hỏi."

Sức mạnh Kỳ Quỷ có rất nhiều loại, nhất định người nắm giữ sức mạnh KỳQuỷ cường đại nào đó vượt qua đám thần linh chúng ta, vì thế mới có thể làmđược chuyện như vậy...

Vậy phải làm sao mới có thể ***** ngươi?"

Lão giả hắc y không nhanh không chậm mà nói.Kẻ cầm dù trầm mặc một hồi.Ở phía sau gã, một rồi lại một thần linh xuất hiện, đứng thành một hàng dài, mặtkhông có cảm xúc mà nhìn về phía lão giả hắc y."

Thật ra vấn đề này không tồn tại."

Kẻ cầm dù đáp."

Vì sao?"

Lão giả hắc y hỏi."

Đối với ta mà nói sức mạnh mà các ngươi tha thiết ước mơ chỉ là một loại tồntại tự nhiên, nó là chủ nhân của các ngươi, lại là nô bộc của ta."

Kẻ cầm dù đáp."

Ngươi đã cao cao tại thượng như thế, vì sao phải tới đối phó những tồn tại nhỏbé như chúng ta?"

Lão giả hắc y hỏi."

Đại khái là vì...

Nhàm chán."

Kẻ cầm dù đáp."

Có thể nói cụ thể một chút không."

Lão giả hắc y hỏi.ấ ế ế"Thật vất vả mới tìm được một cây thân trụ hoàn chỉnh như thế, cho nên tới giếtthử xem."

Kẻ cầm dù đáp.Lão giả hắc y vươn đôi tay ra rồi dùng sức nắm chặt.Một thanh trường đao vô hình thoáng hiện, rồi lại hoàn toàn đi vào hư khônglần nữa.Hư Vô Chi Nhận!"

Nếu nhàm chán, vậy chúng ta tìm chút việc vui xem thế nào?"

Lão giả hắc y nói."

Tất nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng hãy nhớ kỹ, linh hồn của người sẽthuộc về ta."

Kẻ cầm dù nói.Im lặng một giây.Trong phút chốc, thế giới biến mất rồi lại xuất hiện lần nữa.Là Đấu Trường Hư Không Thành Giới!

Trên mặt lão giả hắc y bỗng xuất hiệnmột cái mặt nạ quỷ dị.Tất cả thần linh nhìn chăm chú vào hắn đều phát ra tiếng than nhẹ thống khổ,sôi nổi lui về phía sau vài bước.Ma Diện Niệm Đao!

Tên người Kẻ cầm dù hiện ra một phù văn màu đen, độtnhiên tan vỡ ngay trên không trung."

Chiêu thức không tồi, hình như còn thử lẫn vào đa trọng pháp tắc, còn cókhông gian tiến bộ."

Kẻ cầm dù khen."

Đương nhiên."

Lão giả hắc y trầm thấp mà nói.Sau lưng hắn dần xuất hiện một con mắt dựng thẳng thật lớn, chậm rãi hoạtđộng hướng tới toàn bộ thế giới.Ầm ầm ầm –– Nơi mà con mắt đó nhìn chăm chú đều lần lượt sụp xuống, hóathành bột mịn vô biên, hoàn toàn biến mất tăm hơi.Thế giới bắt đầu trở nên trống rỗng.Mà những thần linh đó sôi nổi dùng ra đủ loại thủ đoạn để chống đỡ công kíchthần hồn của con mắt kia.Kẻ cầm dù quay đầu lại nhìn thoáng qua."

Thật đáng buồn, rõ ràng mỗi một thần linh đều có năng lực không tồi, nhưnglại bị ngươi ngăn chặn trước."

Gã tùy ý bình luận.ế ồ ế"Ta đã chứng kiến thực lực của bọn chúng rồi cải tiến đạo thuật một chút."

Lão giả hắc y nói, sau đó nhẹ nhàng dụng Hư Vô Chi Nhận trong tay lên.Ông -- Tiếng đao rất nhanh như mưa rào gào thét lao đi, hóa thành trận cuồngphong thổi quét toàn bộ hư không.Tất cả thần linh bị gió thổi bay đi, mà cuồng phong liên miên không dứt, càngngày càng mãnh liệt, khiến cho đám thần linh căn bản không thể trở về chiếntrường.Kẻ cầm dù vẫn đứng trong hư không không nhúc nhích, trên người hiện ra mấycái phù văn màu đen, bỗng cấu thành một tấm khiêng khổng lồ xoay tròn ngănchặn cuồng phong."

Dung nhập sức mạnh ánh sáng, thiết cát và Tội Phạt, Tử Thần, người thật làthiên tài dùng đao –– Thức này gọi là gì?"

Kẻ cầm dù nhẹ nhàng hỏi."

Chân Không Trảm Pháp: Loạn Kiếp Chi Phong."

Lão giả hắc y nói.Kẻ cầm dù quay đầu lại liếc nhìn một cái, chỉ thấy tất cả thần linh đều đangchống đỡ ngọn gió kia, đồng thời còn phải ngăn chặn con mắt dựng thẳng saulưng Tử Thần, gã không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi.Chỉ một người lại có thể giành trước một bước, phong bế công kích của tất cảcác thần linh.Chúng thần linh mạnh đến mấy mà không có cơ hội ra tay thì cũng uổng phí!"

Ngươi thật sự là Tử Thần sao?"

Kẻ cầm dù hỏi."

Vậy ngươi lại là cái gì?"

Lão giả hắc y hỏi."

Ta?

Ta cũng không biết mình là cái gì -- Coi như nể mặt người có thực lực nhưvậy, để người chứng kiến một chút cũng không sao."

Kẻ cầm dù nhẹ nhàng xếp dù đen lại.Phù văn màu đen trên người gã không ngừng mấp máy."

Mỗi một phù văn trong đó đều có sức mạnh Kỳ Quỷ vô biên, lúc trước Vua KỳQuỷ muốn dựa vào chúng để phong ấn ta -- "Ta rất cảm ơn hắn."

"Bởi vì sau khi sức mạnh bị phong ấn, ta lại sinh ra thần trí của đám chúng sinhnhư các người, có thể cảm nhận được rốt cục làm chúng sinh và sinh mệnh KỳQuỷ là loại thể nghiệm như thế nào."

Oanh!

Số lượng phù văn màu đen vô biên tản ra.Thân thể Kẻ cầm dù bắt đầu không ngừng biến hóa.ềGã nhanh chóng hóa thành một ngón tay thật dài, thật lớn, nhẹ nhàng chỉ vềhướng lão giả hắc y-------Chương 649: Ngươi biến trở về thành chính mìnhVẻ mặt lão giả hắc y biến đổi, lập tức quát: "Cướp đoạt!"

-- Sức mạnh Tội Phạt!

Một trường tuyến do vô số sắc thái cấu thành xuyên quaLoạn Kiếp Chi Phong, đánh lên trên người lão giả."

Hì hì,"Ngón tay kia nói: "Vô dụng, sức mạnh Kỳ Quỷ của các ngươi chỉ có hai ba loạisức mạnh pháp tắc giao hội, trình độ Dũng Hiện cũng quá thấp, mà sức mạnhcủa ta là thứ các ngươi không thể tưởng tượng --"Lão giả hắc y dựng Hư Vô Chi Nhận lên trước người, dưới chân tỏa ra mộtvòng quang hoàn.Màn đêm bốn mươi mét.Dưới quang hoàn màn đêm, trường tuyến vô số sắc thái kia không ngừng dichuyển, nhưng vẫn đảm về phía ngực lão giả vào một khắc cuối cùng.Đương!

Trong hư không vang lên một tiếng rách nát.Đao nát.Lão giả hắc y nhân cơ hội đó mà xoay tròn vô số vòng, gặp thoáng qua trườngtuyến, miệng quát lên: "Tới đấu một trận!"

Hình thức Thủ Ngục được kích hoạt!

Gần như cùng thời khắc đó, trường tuyếnmàu sắc rực rỡ kia đã đánh trúng hắn.Ngón tay khẽ "ồ"một tiếng, cười nói: "Thú vị, thật thú vị, cần chiến thắng tất cả thẻ bài của ngườitrước rồi mới có thể ***** ngươi?"

Trường tuyến được nhẹ nhàng thu lại, quay về tới ngón tay, quấn quanh thànhmột con rắn dài phát ra đủ mọi màu sắc sáng rọi.Con rắn kia quay quanh ngón tay, dụng đầu rắn trên đầu ngón tay, không ngừngthè lưỡi hướng về phía Liễu Bình.Lão giả hắc y thầm than một tiếng.Trên Đấu Trường Hư Không Thành Giới, nếu chiến bại thì sẽ trực tiếp bị đấutrường cắn nuốt.Hiện tại lại phát động hình thức Thủ Ngục.Nếu hắn thua trận này thì quả thực là thập tử vô sinh.Hắn trấn định lại, rút một quyển sách thẻ ra rồi nói: "Ngươi đến gây chuyện chỉlà vì muốn giết chúng ta sao?"

Trên ngón tay, con rắn kia thè lưỡi ra và nói: "Trên thực tế ta không có bất cứ gìác ý gì với các ngươi, ta chỉ tới giết các ngươi."

ắ ố ấLão giả hắc y nói: "Cách nói tương đối độc đáo, ta thấy người chỉ còn lại mộtngón tay, chỉ sợ tồn tại giết người kia cũng không có ác ý, là như vậy sao?"

"Cái đó thì có ác ý thật, bởi vì thực lực của chúng ta rất gần."

Con rắn màu sắc rực rỡ kia nói."

Nhưng đối với chúng sinh chúng ta thì cho dù ngươi không có ác ý, cũng phảicó một nguyên nhân đúng không."

Lão giả hắc y nói."

Nếu nói nhất định phải có nguyên nhân -- Có thể là do ta quá nhàm chán,"Con rắn nhiều màu kia lười nhác nói: "Cách các người sử dụng Kỳ Quỷ quámức vụng về, làm Dũng Hiện xa hoa lộng lẫy thoát ly vẻ đẹp của nó, mà ta nhấtthời nhàm chán nên muốn đến hủy diệt loại không hài hòa này."

Lão giả hắc y nói: "Có lẽ ngươi có thể truyền thụ Huyền Bí Kỳ Quỷ cho chúngta, nếu như vậy, chúng ta cũng có thể bày ra Dũng Hiện theo thẩm mỹ củangươi."

"Không, các ngươi không làm được."

"Nếu chúng ta làm được thì sao?"

"Vậy ta đã sớm rời đi -- Còn về hiện tại, ta cảm thấy giết người là một chuyệnrất thú vị, tựa như lúc đối mặt với Vua Kỳ Quỷ vậy."

Con rắn rực rỡ trầm mặc một giây, lại mở miệng lần nữa: "Từ từ, rốt cục ngươilà ai?"

"Ngươi đoán xem?"

Lão giả hắc y rút một thẻ bài ra.Bên kia.Liễu Bình đứng trên con phố không có một bóng người.Tất cả mọi người đã đi đầu thai, nhưng vẫn không có thần linh tiến đến quấyrối.Xem ra hắn của thế giới song song kia làm không tồi.Trấn Ngục Đao bỗng chấn động một cái."

Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Một người khác sắp chết, nếu ngươi không muốn để hắn bị quái vật kia cắnnuốt thì giải trừ Hư Thần đi."

Trấn Ngục Đao nói."

Giải trừ!"

Liễu Bình nói.Hắn đợi mấy phút, sau đó ngẩng đầu nhìn lại hư không.ấ ốChỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Một giờ đã qua."

"Sức mạnh Địa chi Thánh Trụ bắt *****êu tán, vòng luân chuyển mới đã đượcsinh ra."

"Xin hãy rút bài."

Liễu Bình nhún nhún vai.Nắm chặt thời gian đoạt lấy vô số linh hồn mang đến thế giới chân thật, nhưnghiện tại đã không thể sử dụng sức mạnh của Địa chi thẻ bài: Chúng Quyến GiaiLai.Sức mạnh Tứ Thánh mới là cái gì?

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo một cáitrong hư không.Chỉ thấy một thẻ bài xuất hiện trong tay hắn.Trên thẻ bài có vẽ hai cái đồng hồ một lớn một nhỏ, kim phút kim giây trên cáiđồng hồ nhỏ nhanh chóng xoay tròn, mà kim đồng hồ trên đồng hồ lớn thì lù lùbất động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Tính bằng thời gian củathế giới phong ấn thì ngươi có thể phát động Phong chi thẻ bài vào bất cứ lúcnào.Đó là sức mạnh Hai Giới Nghịch Loạn."

"Nó có thể khiến tốc độ chảy của hai thế giới trở nên khác nhau, một giờ trongthế giới phong ấn tương đương với một năm ở thế giới chân thật."

Liễu Bình không chút do dự mà trực tiếp vứt thẻ bài ra ngoài.Phanh!

Hai cái đồng hồ trên thẻ bài nhảy ra, đồng hồ lớn nhanh chóng chìmxuống bên dưới, mà đồng hồ lớn thì bay lên trời cao, rất nhanh đã biến mất tămhơi."

Tính ra thời gian ta dừng lại trong thế giới phong ấn này đã không phải ngắn,là thời điểm trở về thế giới chân thật để xem."

Liễu Bình bay lên trời, dùng tốc độ cao nhất để bay lên xa tít trên không trung.Hắn lập tức cảm ứng được quan tài của nữ quỷ ba đầu.Liễu Bình tiến vào trong đó từ sau lưng quan tài, nằm vài phút trong đó rồi biếntrở về dáng vẻ ban đầu của mình.Chỉ một thoáng, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi biến trở về thànhchính mình."

"Ngươi không thuộc về thế giới phong ấn trước mặt, sắp bị sức mạnh của phongấn giả đá ra ngoài."

"Chuẩn bị - _"Một sức mạnh tuyệt đối đánh úp lại, Liễu Bình lập tức bị kéo ra khỏi thế giớiphong ấn.Cảnh sắc chung quanh nhoáng lên.ắ ề ồ ếHắn phát hiện mình đã về tới hoàng cung, đang ngồi trên ghế trong phòng ngủcủa mình để nghỉ ngơi."

Thật là một trận chiến dài."

Liễu Bình thở dài, đứng lên rồi đi qua đi lại trong phòng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện lên: "Sức mạnhcủa mặt đất đã đạt được sự gia tăng mạnh mẽ tuyệt đối."."

Ngươi giành được thời gian một năm để tăng cường sức mạnh pháp tắc TamThánh còn lại."

"Xin hãy tiếp tục bổ sung tri thức và truyền thừa, đây là phương thức tốt nhất đểlàm lớn mạnh Thủy chi Pháp Tắc và sức mạnh của bản thân ngươi."

Liễu Bình bỗng dừng lại.Hắn rút Trấn Ngục Đao ra và hỏi: "Một ta khác có sống sót không?"

"Nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng cũng đuổi kịp, thẻ bài của hắn gần như bịđánh tan hết, may mà người phá giải thuật pháp."

Trấn Ngục Đao nói."

Có thể cho ta xem chuyện xảy ra trên người hắn hay không?"

Liễu Bình nói."

Đương nhiên có thể."

Trấn Ngục Đao chém một cái về hướng hư không, lập tức làm hiện ra mộtquang ảnh.Cảnh tượng chiến đấu của lão giả hắc y và ngón tay kia hiện lên trên quang ảnh,không ngừng hiện ra trước mắt Liễu Bình.-------Chương 650: Chuyện năm đó"Cả Loạn Kiếp Chi Phong mà ta mới lĩnh ngộ cũng đã dùng tới, vậy mà vẫnkhông có cách nào đối phó thứ kia..."

Liễu Bình lẩm bẩm khe khẽ."

Đúng vậy, đối phương rất mạnh, người dùng hết thủ đoạn cũng không chiếnthắng được nó."

Trấn Ngục Đạo nói."

Ít nhất ta còn chưa vận dụng Trấn Ngục Đao, đây là năng lực độc hữu, còn cóhệ biểu diễn - _"Liễu Bình bỗng nhụt chí mà nói: "Cho dù đều dùng hết, chỉ sợ cũng không phảiđối thủ của tên kia."

Một ánh sáng chợt hiện lên trong đầu hắn.Từ từ.Bách Nạp Đao!

Hắn duỗi tay nắm chặt Bách Nạp Đao rồi giơ lên.Nói ra cũng kỳ quái, sau khi có được chuôi đao này, nó luôn không nói chuyệnvới hắn.Đây chính là bội đao năm đó của hắn!

Đáng lẽ ra nó cũng có Khí Linh chứ, vìsao luôn không mở miệng?

Chẳng lẽ -- Liễu Bình cân nhắc một lát, sau đó nóivới trường đao: "Chào ngươi, xin hỏi có thể nói chuyện với ta một chút không?"

Trên Bách Nạp Đao vang lên một giọng nói nho nhã lễ độ: "Nể mặt ngươi lễphép như vậy, đương nhiên là được rồi."

Liễu Bình yên lặng gục đầu xuống.Trước đó là Trấn Ngục Đao, hiện tại lại là Bách Nạp Đao -- Mấy thanh đạo cácngười dùng để giết người là được rồi, vì sao thanh nào thanh nấy đều muốn lễphép như thế!"

Xin hỏi năm đó vì sao ta thua bởi con quái vật kia?"

Liễu Bình hỏi."

Thua?

Không, đừng nói giỡn, năm đó người chính là cao thủ võ đạo vạn trungvô nhất (Trong một vạn không có lấy một), ngươi đạp vỡ hư không từ thế giớicủa mình, lĩnh ngộ vô số pháp môn chiến đấu trong hàng tỉ Kỳ Quỷ, sáng tạo raQuy Tàng Tối Thắng Vũ Cực Kinh, người mà thua nó sao?"

Bách Nạp Đao khinh thường nói."

Vậy vì sao ta chuyển sinh nhiều lần như vậy?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Đây là bí mật, nói ra ta sợ hù chết người của hiện tại thôi."

Bách Nạp Đao nói."

Yên tâm đi, ta có Trấn Ngục Đao, sẽ không bị bí mật *****."

Liễu Bình nói."

Được, vậy ta nói."

"Nói đi."

"Ngươi không thua, người thành công chạy thoát."

"...

Xin hỏi cái này có gì khác với thua?"."

Đương nhiên là có khác, sau khi chúng sinh bắt đầu tiếp xúc với Kỳ Quỷ, rấtnhiều người biến thành dị vật kỳ quỷ, quên mất bản thân vốn là người, chúnglấy linh hồn làm thức ăn, còn dẫn những ác mộng ***** đó tới, do đó làmthời đại mà thần ban cho bước vào hồi kết."

"Nếu mặc kệ mọi chuyện tiếp tục như vậy, sớm muộn gì văn minh và thế giớitrên thần trụ cũng bị hủy diệt."

"Ngươi muốn giải quyết vấn đề này."

"–– Cho nên người luôn kéo dài toàn bộ trận chiến."

Trời đã sáng.Liễu Bình ăn cơm sáng, đặt Trấn Ngục Đạo và Bách Nạp Đao ở trên bàn.Hai thanh đao phát ra tiếng vù vù mỏng manh, cứ như đang giao lưu với nhau.Liễu Bình cũng mặc kệ chúng, chỉ yên lặng suy nghĩ trong lòng.Một giờ.Tương đương với một năm.Hắn có thời gian một năm để làm gia tăng sức mạnh của thế giới chân thật,đồng thời cũng nâng cao thực lực của mình.Nếu mục đích là kéo dài thời gian -- Vậy thật ra càng khó hơn cả việc chiếnthắng đối thủ.Bởi vì hắn phải không ngừng kéo dài cuộc chiến, vừa phải bảo đảm không bịđối phương *****, còn phải chắc chắn đối phương không bị chiến thắng."

Bách Nạp Đao, có chuyện này ta muốn hỏi người một chút."

Liễu Bình mở miệng hỏi."

Nói đi."

Bách Nạp Đao đáp."

Nếu ta chiến thắng đối phương, sẽ có hậu quả gì?"

Liễu Bình nói."

Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng một chút, đối phương chỉ đưa tới một ngón tay, làtới với thái độ chơi đùa, nếu người chiến thắng nó thì có lẽ lần sau đối phươngsẽ đưa đến một cánh tay?

Hoặc là một cái đầu?

Một trái tim?"

ếBách Nạp Đao lên tiếng đáp lại.Liễu Bình hiểu ra, không khỏi thở dài và nói: "Nếu ta luôn truy truy trốn trốnvới nó, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày, nó hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đónổi trận lôi đình, triệu hoàn toàn thân đến đây thì hoàn toàn xong đời."

Bách Nạp Đao nói: "Ngày xưa trong đại chiến kia, thật ra nếu ngươi toàn lựcđánh thì muốn chiến thắng nó cũng hoàn toàn không dễ.".Trấn Ngục Đạo gia nhập đề tài, nói: "Dưới tình huống như vậy, ngươi còn phảilàm bộ lừa nó, làm nó cảm thấy người thua chân thật có thể tin –– Trong mỗilần các ngươi giao thủ, đều phải đạt tới hiệu quả này."

"Thật khó."

Liễu Bình cảm khái nói."

Chuyện này không có điểm dừng, trừ phi thực lực của ngươi đủ để ứng phótoàn bộ bản thể của nó."

Bách Nạp Đao nói."

Nhưng rốt cục thực lực toàn bộ bản thể của nó mạnh đến mức nào?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết."

Bách Nạp Đao nói."

Không biết chút nào hết sao?"

Liễu Bình truy vấn."

Đúng vậy, bởi vì bản thể của nó không ở trên thân trụ, căn bản không biết ởnơi nào."

Bách Nạp Đao nói."

Bỏ đi, thế giới hủy diệt đi."

Trấn Ngục Đao chán nản nói.Cốc cốc cốc -- Có người gõ cửa."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Hàn chứng của Công chúa phát tác, mời Liễu thị vệ lập tức đi đuổi hàn choCông chúa."

Giọng nói nôn nóng của cung nữ truyền đến."

Được rồi, ta tới ngay."

Liễu Bình thu song đao, đứng dậy mở cửa, đi theo đối phương nhanh chóng đếntẩm cung của Công chúa.Hắn vừa bước vào cánh cửa tẩm cung thì lập tức phát hiện Hoàng đế và phi tầnđều có mặt.ắ ế ắ ầ ổHắn bế Thủy Thụ trong tã lót lên, vận sức mạnh của lửa, bắt đầu đuổi hàn chonàng ta."

Là thật sự cần đuổi hàn hay là tìm ta có việc gì?"

Liễu Bình yên lặng hỏi."

Hiện tại ta là trẻ con, có thể có chuyện gì tìm ngươi."

Thủy Thụ uể oải ỉu xìu mà lên tiếng."

Đúng rồi, Thủy Thụ, ngươi nhớ trước kia mình ra đời như thế nào không?"

Liễu Bình hỏi."

Ra đời như thế nào?

Ta chính là sinh mệnh Kỳ Quỷ, bởi vì kết minh với ngườinên đầu thai ở chỗ này chứ sao."

Thủy Thụ nói hết sức đương nhiên."

Không phải, ý ta là, làm sao người trở thành sinh mệnh Kỳ Quỷ."

Liễu Bình nói."

Lúc ta có ý thức thì đã là sinh mệnh Kỳ Quỷ...

Ta ra đời bên trong Kỳ Quỷ."

Thủy Thụ nói."

Vậy lúc người ra đời cũng là trẻ con sao?"

Liễu Bình hỏi."

Hình như không phải."

Rõ ràng Thủy Thụ cũng hơi sửng sốt, nàng ta khó hiểu mà nói: "Kỳ quái, lúc tara đời thì trên tay có cầm binh khí, trên người mặc chiến giáp, hơn nữa đã cósẵn thực lực Kỳ Quỷ nhất định..."

Liễu Bình không nói nữa.- - Tất cả sinh mệnh Kỳ Quỷ....đều từng là người-------Chương 651: Dung hợp!Sau khi chuyển thành sinh mệnh Kỳ Quỷ, chúng quên mất thân phận ban đầucủa mình, lấy linh hồn làm thức ăn.Đây là chuyện đáng buồn đến mức nào.Chẳng lẽ "Dũng Hiện pháp tắc là một con đường không thể đi được sao?Không...

Nếu thật sự không đi được, vì sao hắn còn phát minh ra thẻ bài?

Thẻbài!

Thẻ bài có thể làm nhân loại duy trì ký ức và lý trí, dùng bản thể để thuhoạch sức mạnh Kỳ Quỷ.Ví dụ như Yana.Nàng đã vượt qua giới hạn cấp 50, từ sức mạnh Thần Bí Trắc chuyển hóa theohướng Kỳ Quỷ.Nhưng so với trực tiếp trở thành sinh mệnh Kỳ Quỷ, sức mạnh của nàng vẫnyếu hơn rất nhiều.Rốt cục có phương pháp nào...

Có thể làm sức mạnh của nàng vượt qua sinhmệnh Kỳ Quỷ?

Liễu Bình đau khổ suy tư.Bỗng nhiên.Bên ngoài tẩm cung truyền tới một tiếng nói: "Bệ hạ, có cấp báo."

"Tuyên."

"Tuân lệnh!"

Cánh cửa được mở ra, một quan viên vội vã đi vào, hành lễ nói: "Khải tấu bệhạ, đêm qua biên cương Nam Man phát hiện có dân cư sống trên một đảo nhỏhải ngoại."

"Dân cư?"

Hoàng để ngạc nhiên nói."

Đúng vậy, những người đó cầm binh khí vô cùng đơn sơ, nghe bọn họ nói nógọi là "Súng, họ chưa được giáo hóa, tin tưởng quỷ thần."

Quan viên nói.Hoàng để đứng lên, vừa dạo bước vừa nói: "Đây là chuyện lớn, chúng ta chưabao giờ phát hiện văn minh khác bên ngoài vương triều, lập tức tuyên tất cảquan lại vào điện, chúng ta phải bàn luận chuyện này."

"Tuân lệnh!"

Quan viên kia nói.Hoàng để đứng lên rồi đi tới đại điện nghị sự.Liễu Bình như đang suy tư điều gì đó.ắ ếXem ra những người hắn mang tới thế giới chân thật đã sáng lập địa vực mới,trở thành một bộ phận của thế giới này.Thế giới này mạnh lên thì hắn cũng sẽ mạnh lên –– Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện lên ở nơi đó: "Thuật Kỳ Quỷ củangươi: Sơ Ác đã được làm lạnh."

"Sức mạnh thế giới được tăng cường, làm pháp tắc Địa, Thủy, Hỏa, Phong cũngtheo đó mà mạnh lên."

"Từ giờ trở đi, sức mạnh pháp tắc ngươi rút ra sẽ tăng lên một cấp bậc."

"Số lần hiện giờ có thể rút ra: 1.".Liễu Bình ôm nữ anh, tay thò xuống dưới tã lót rồi nhẹ nhàng kéo một cái vàohư không.Một thẻ bài màu xanh lá lập tức xuất hiện trong tay hắn.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cánh cửa ánh sáng, một người khoác áo choàngđi ra từ cánh cửa, đáp xuống mặt đất, cả người tỏa ra quang huy huyền ảo."

Phong chi thẻ bài: Thời Không Giai Đồng."

"Khi sử dụng thẻ bài này, ngươi có thể chỉ định một tồn tại không thuộc về thếgiới trước mắt trực tiếp xuất hiện, không sợ bất cứ quy tắc nào, có thể sử dụngtất cả thực lực, hơn nữa sẽ không bị thế giới nơi này bài xích."

Liễu Bình suy nghĩ, yên lặng kêu gọi trong lòng: "Tinh Không."

"Ta ở đây."

Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên."

Ngươi có sức mạnh vận mệnh cực kỳ hiếm thấy, ta muốn người tới thế giới nàyđể cùng ta tìm kiếm bí mật trong đó, ngươi có bằng lòng tới không?"

"Không thành vấn đề."

Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên.Liễu Bình gật gật đầu, nhanh chóng kẹp Phong chi thẻ bài kia vào trang sách, sửdụng một lần với thẻ bài Hoa Tình Không.Chỉ một thoáng.Không thấy thẻ bài của Hoa Tình Không đâu nữa.Nàng đã đi tới thế giới này.Chẳng qua, hiện giờ còn không biết nàng ở nơi nào.Bỗng nhiên.Thủy Thụ phát ra một tiếng ồ khe khẽ."

Thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Một tia sức mạnh vận mệnh trên người của ta cảm ứng được sức mạnh vậnmệnh khác, chúng đang dung hợp với nhau."

Thủy Thụ nói.Liễu Bình lắp bắp kinh hãi, nhịn không được mà nói: "Không thể nào, đó là mộtchiến hữu của ta, nàng vừa tiến vào thế giới này, vì sao lại bị sức mạnh vậnmệnh trên người ngươi hấp dẫn?"

Thủy Thụ cả giận quát: "Liễu Bình!

Tên ngu ngốc nhà ngươi!

Sức mạnh vậnmệnh của thế giới này vốn đã không có nhiều, chiến hữu của người lại tiến vàotừ thế giới bên ngoài, rất có thể nàng sẽ ——"Tiếng nói đột nhiên im bặt.Trên trán Liễu Bình thấm ra mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy có phải hắn có chút tùytiện hay không.Hắn cũng không biết chút gì về những chuyện liên quan đến pháp tắc.Sớm biết vậy nên hỏi Thủy Thụ trước.Giây tiếp theo, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Thẻ bài đãphóng thích hiệu quả."

"Lần dung hợp này đã được hoàn thành."

Dung hợp?

Trong lòng Liễu Bình lộp bộp một tiếng, vội vàng nhìn xuống nữanh trong tã lót.Chỉ thấy nữ anh mở to đôi mắt, bình tĩnh nhìn hắn.Liễu Bình chần chờ không chắc mà nói: "Ngươi --".Giây tiếp theo.Một giọng nói tràn ngập tính trẻ con vang lên trong lòng hắn: "Ta là Thủy Thụ,Hoa Tinh Không và Linh trên người Hoa Tình Không."

"Liễu Bình, tên ngu ngốc nhà ngươi."

Liễu Bình có chút suy sụp.Một thân thể nho nhỏ lại chứa ba linh hồn.Phải làm sao bây giờ?

Hắn bỗng nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn lại hư không, nhìnlại nội dung của Phong chi thẻ bài lần nữa.Không đúng!

Thật ra đây là một chuyện tốt!

Liễu Bình truyền âm: "Thủy Thụ,Tình Không, vị Linh kia, xin nghe ta nói --""Hiện tại tuy các ngươi hòa hợp thành một thể, nhưng trước mắt có một ưu thếđặc biệt."

"Ưu thế gì?"

Nữ anh lạnh lùng hỏi."

Mượn dùng hiệu quả của thẻ bài Phong chi Pháp Tắc, các ngươi đều có thể thitriển ra sức mạnh của mình!

Sức mạnh của các ngươi sẽ không bị thế giới nàybài xích!"

Liễu Bình nói.Nữ anh im lặng một giây."

Ta thử xem."

Thủy Thụ nói.Nàng vươn bàn tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm lên, nhẹ nhàng chỉ vào cánh cửatẩm cung.Bá!Cánh cửa lập tức hóa thành một khắc băng tỏa ra khí tức lạnh căm căm.Hàn băng trên cửa lập tức khiến mọi người chú ý.Băng sương!"

Là Công chúa làm, mọi người đừng kinh hoàng."

Liễu Bình lớn tiếng mà nói.Mọi người *****ên là hơi ồ lên, sau đó nhanh chóng lộ ra ý mừng.Chuyện Công chúa có thiên phú băng sướng thì mọi người sớm đã nghe thấy,nếu không cũng không cần Liễu thị vệ mỗi ngày tới giúp nàng xua đuổi rét lạnh.Nhưng Công chúa còn trong tã lót, đã có thể phất tay phóng thích bằng xương.Trong ghi chép lịch sử, cơ bản không có ai có thiên phú như vậy, cũng không cóngười như thể tồn tại.Nhưng hiện tại có!

Loại thiên phú này quả thực rất *****!-------Chương 652: Thành công!Phi tần nương nương trực tiếp đứng lên, thúc giục mọi người: "Mau đi bẩm báocho Hoàng Thượng!

Mau đi!"

"Tuân lệnh!"

Vài tên nội quan vội vàng đi tới cửa, muốn đẩy cửa ra lại phát hiện căn bảnkhông có cách nào, đành phải nhảy ra ngoài từ cửa sổ.Chỉ chốc lát sau.Hoàng để mang theo văn võ đại thần vội vàng chạy tới.Hắn ta vừa thấy cánh cửa hàn băng kia thì lập tức cười to và nói: "Trong việnnày không có người mang thiên phú hàn băng, chỉ có Công chúa, nhất định làkiệt tác của nó."

Thừa tướng tán thưởng: "Công chúa mới đầy tháng không lâu, có thể phất taythành băng, thật là kỳ tài muôn đời khó gặp."

Chúng quan sôi nổi cùng khen ngợi.Có một người cường đại như Công chúa tồn tại, chờ tương lai khi nàng trưởngthành thì sự thống trị của hoàng thất sẽ càng thêm hưng thịnh và củng cố.Hoàng để nói: "Hôm nay đều có thưởng, ái phi, ngươi chiếu cố Công chúa vấtvả, lại lo liệu hậu cung cho trẫm, hôm nay trẫm phong người làm quý phi."

"Trong tẩm cung Công chúa, chúng cung nữ và nội quan được bổng lộc thêmmột bậc."

"Liễu Bình ––"."

Ngươi chăm sóc Công chúa mỗi ngày, đuổi hàn cho nó, có công lao lớn, ngườimuốn trẫm thưởng cho ngươi cái gì?"

Tâm tư Liễu Bình xoay chuyển, cười nói: "Ta mới mười sáu tuổi, lúc không cóviệc gì muốn xem nhiều sách phương diện võ học hơn, xin Hoàng Thượng chophép."

"Cái này thì có gì khó?

Trẫm ban cho người thân phận học sĩ Thái Học Quán,lúc không có việc gì có thể đi chọn sách tu học."

Hoàng đế nói."

Tạ bệ hạ."

Liễu Bình nói.Hoàng để đi lên đón lấy nữ anh từ trong lòng hắn rồi cùng quần thần ngắm nhìn.Liễu Bình đứng bên cạnh trong chốc lát, cảm thấy thật thú vị."

Được rồi, chờ chuyện hôm nay bình ổn thì ta lại đến tìm ngươi."

Hắn truyền âm.ế ế ố ồ"Hừ, đừng thả thêm người vào thế giới này, nếu không số lượng linh hồn trongthân thể này sắp có thể đánh bài rồi đó."

Nữ anh lấy giọng điệu non nớt mà khó chịu đáp lại.Liễu Bình nhịn cười, bảo đảm rằng: "Yên tâm, ta tuyệt đối không thả người vàonữa."

Đúng vậy.Sinh mệnh thể được pháp tắc Vận Mệnh lôi kéo và có thân phận chính thức chỉcó nữ anh....Từ từ.Vì sao pháp tắc Vận Mệnh không có nhiều trong thế giới này?

Nếu sau lưng thếgiới này là thế giới năm đó hắn phong ấn, vậy mọi chuyện ở nơi này đều do hắnan bài.Vì sao năm đó ta phải làm như vậy?

Liễu Bình im lặng mấy phút, hạ giọng mànói: "Trừ phi...

Ta biết mình sẽ đến nữa, còn sẽ mang theo đồng bạn tới..."

Hắn muốn nói cái gì cho bản thân biết?

Tuyệt đối không đơn giản là để hắn dẫmvào một cái hố...

Liễu Bình nhìn chăm chú vào nữ anh.Những người khác nhau lại được để vào một thân thể và có thể cùng tồn tại mộtcách hợp lý-- Đây là vì pháp tắc Vận Mệnh thừa nhận thân phận của nữ anh này.Thân phận!

Trong đầu Liễu Bình bông lóe lên một ánh điện quang.Trực tiếp ôm lấy sức mạnh Kỳ Quỷ thì sẽ quên tất cả, trở thành quái vật, phảicắn nuốt linh hồn để duy trì sự tồn tại của mình.Nhưng có thân phận mà pháp tắc thừa nhận thì cho dù là ba linh hồn cùng tồntại trong một thân thể cũng không có chuyện gì..Cái này...

Chính là đáp án mà hắn năm đó muốn nói cho bản thân biết.Nhân lúc tất cả mọi người đang chú ý Hoàng đế và Công chúa, Liễu Bình lặnglẽ nhảy bật ra khỏi bức tường, rời khỏi tẩm cung.Hắn đi dọc theo cung đạo thật dài, cứ đi mãi đi mãi về phía trước, trong lòngyên lặng suy tư chuyện pháp tắc thừa nhận này.Nói trắng ra, thật ra đạo lý rất đơn giản.Nếu sức mạnh Kỳ Quỷ là hải uyên có uy lực vô tận, vậy tùy tiện đưa nó vàothân thể thì nhất định sẽ không chịu nổi, vì thể biến thành quái vật.Chỉ khi nào được pháp tắc Kỳ Quỷ thừa nhận thì mới có thể tự giữ được bảnngã.Pháp tắc Kỳ Quỷ đến từ chính Dũng Hiện.Nếu phàm nhân trực tiếp ôm lấy Dũng Hiện, rất dễ dàng mất đi chính mình.Nhưng nếu không tiếp xúc với Dũng Hiện vô biên vô hạn kia thì phải làm saomới có thể được nó thừa nhận?

Liễu Bình đột nhiên đúng lại.- - Sáng tạo.ể ắSáng tạo một thân phận, để thân phận này được pháp tắc tán thành, mượn dùngthân phận đó để sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ.Đây mới là phương pháp an toàn chân chính.Nhưng làm sao để sáng tạo thân phận đây?

Liễu Bình nhớ lại sách thẻ, bắt đầuđếm từng thẻ bài mà hắn có được.Thánh kỵ sĩ Yana có sức mạnh pháp tắc thuộc tính Thần Thánh.Norton có được sức mạnh pháp tắc Không Gian.Libertas thì có kiến nghị về phương diện ăn trộm và bói toán.Andrea là phòng ngự và công kích.Triệu Thiền Y là ngũ hành.Hỏa Nha là Hỏa.Tổng cộng có sáu loại sức mạnh pháp tắc, cộng thêm Thủ Ngục của hắn vàQuang Và Cắt có được từ nữ quỷ ba đầu và Tội Phạt của lão giả hắc y.Mười loại sức mạnh pháp tắc.Đúng rồi.Còn có thời gian, huyền bí và vạn vật biến hóa.Vạn vật biến hóa đến từ Vô Tôn Chi Nham.Tổng cộng có mười ba loại pháp tắc.Mà –– Bộ bài của hắn tên là Vui Sướng.Thân phận từng được thừa nhận của hắn là vai hề.Nếu được thừa nhận, vậy chứng minh dùng chiêu này để tiến vào Kỳ Quỷ vẫnthành công.Chẳng qua hắn mất đi thẻ bài "Vai hề"làm môi giới.- - Không sử dụng thẻ bài "Vai hề", hắn có thể đi thông con đườngnày lần nữa không?

Nếu có thể đi được, vậy chứng minh phỏng đoán của hắn làchính xác.Lúc này một cung nữ chậm rãi đi đến từ đối diện Liễu Bình.Liễu Bình phất tay nói với đối phương: "Vị tỷ tỷ này, ta có một thứ tốt chongười xem."."

Cái gì?"

Vị kia cung nữ nói.Liễu Bình yên lặng điều động pháp tắc quanh thân, đột nhiên vung mạnh trườngđao, nhẹ nhàng trảm một cái tên hư không.Ngọn lửa lập tức thực thể hóa thành một con hỏa điều lớn bằng bàn tay, bayvòng quanh cung nữ kia hai vòng rồi mới từ từ rơi rụng, biến mất không thấyđâu nữa.ễ ấ ắ"Oa, Liễu thị vệ, thực xuất sắc."

Cung nữ vui vẻ nở nụ cười.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi hấp thu sức mạnhquy tắc của tất cả thẻ bài, phóng thích một lần Dũng Hiện."

"Ngươi lấy lòng đối phương."

"Cho dù không có thẻ bài chức nghiệp: "Vai hề trong tay, nhưng người vẫnđược thừa nhận là kẻ sung sướng lấy lòng, bởi vì ngươi cực kỳ xuất sắc trongvấn đề này, là người duy nhất trên thế gian này."

"Sức mạnh Kỳ Quỷ của người thừa nhận lần lấy lòng này."

"Thẻ bài kế tiếp ngươi rút ra sẽ chuyển hóa thành đạo cụ chuyên chúc của vaihề."

Thành công!

Thông qua phương thức hạn định, được Kỳ Quỷ thừa nhận là cóthể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ một cách hợp lý!

Cứ việc điều này đã được phổcập vào đời sau, nhưng chưa từng có ai nói rõ chuyện này, cũng không ai có thểkhông dựa vào thẻ bài chức nghiệp để làm được chuyện này.Như vậy...

Nếu vai hề có thể làm được, vì sao Thủ Ngục kỵ sĩ và Thần Thánhkỵ sĩ không được chứ?-------Chương 653: Mang đầu của hắn trở về gặp ta!Phương thức chuyên chúc thẻ bài của Thủ ngục kỵ sĩ là chuyển hóa tất cả thẻbài thành trang bị thẻ bài tùy tùng khác trên tay.Hình như Thần Thánh kỵ sĩ còn chưa có thẻ bài chuyên chúc.Chức nghiệp này không hoàn chỉnh.Nó dùng để che giấu thân phận chức nghiệp của Thủ Ngục kỵ sĩ.Trận doanh Thần Thánh...

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng vang lêngiọng nói của Hoa Tình Không: "Có một tà vật trốn dưới đáy hồ hoàng cung, nóluôn ẩn núp ở nơi đó, ta thông qua sợi tơ vận mệnh mới phát hiện được chuyệnnày."

"Đã biết, ta đi xử lý."

Liễu Bình nói.Thân thể hắn bật lên cao, lập tức bay vút tới mặt hồ, rất nhanh đã đi đến bên hồ.Ở dưới nước sao?

Khó trách có thể tránh thoát sự bao vây tiễu trừ của chúngmôn phái.Liễu Bình nhảy xuống nước, cứ lặn xuống lặn xuống, không ngừng bơi sâuxuống đó.Rất nhanh.Hắn nhìn thấy trong nước bùn dưới đáy hồ hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Tà vật:Kẻ ẩn nấp không tiếng động."

Liễu Bình tùy tiện tung thẻ bài "Đấu Trường Hư Không Thành Giới"ra ngoài.Phanh!

Thế giới kia mở ra lần nữa.Liễu Bình vẫn đứng ở đáy hồ.Trong lớp bùn đối diện, hàng chữ kia nhỏ bất an giật giật.Liễu Bình rút trường đao ra –– Oanh! !!

Ngọn lửa vẽ ra một sợi dây nhỏ sắc béndưới đáy hồ, tách rời tất cả nước và lửa ra.Hoán Linh Đao Pháp, Du Long Phân Hải!

Tà vật kia nhận thấy nguy hiểm, rốtcuộc cũng không kìm nén được, thân thể nó chợt lóe lên rồi bay vút lên mặt hồ.Nó đứng vững trên mặt hồ.Gần như cùng thời khắc đó, Liễu Bình cũng đứng ở đối diện nó."

Bị người phát hiện..."

Tà vật kia tối tăm nói."

Xin lỗi, không phải thật sự muốn đánh với người, chủ yếu là nơi này an tĩnh,có thể thi triển các loại sức mạnh mà không xảy ra vấn đề."

ễ ỗLiễu Bình nói xin lỗi."

Đến đây đi, tử chiến một trận."

Tà vật nói."

Không vội đánh, ta có một kiến nghị muốn nói cho người nghe."

Liễu Bình nói."

Ngươi nói."

Tà vật nói."

Ta thấy người luôn trốn tránh ở đáy nước, tính ra cực kỳ quý trọng tánh mạng,vậy ta có một đề nghị, lấy thứ đáng giá nhất trên người người ra thì ta tạm thacho ngươi một mạng."

Liễu Bình nói."

Thật sao?"

Tà vật nói."

Tuyệt đối không nói hai lời."

Liễu Bình nói.Tà vật thoáng do dự, sau đó vứt một cái túi nhỏ lại đây.Liễu Bình dùng mũi đao kéo lên, nhẹ nhàng trảm ra, chỉ thấy bên trong là kimnguyên bảo nặng trĩu."

Lấy tiền mua mạng?

Không tồi, người đi đi."

Liễu Bình nói.Tà vật lập tức bay lên trời cao, chật vật chạy trốn.Đợi mấy phút.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Yana."

"Ta ở đây."

Yana lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn."

Ta tha cho hắn một mạng."

Liễu Bình nói."

Đã rõ."

Yana vỗ vỗ bả vai hắn, lộ ra nụ cười ngầm hiểu.Nàng ta hóa thành một ánh kim quang, chợt xông lên trời cao, phát ra tiếng âmđạo kịch liệt, nhanh chóng đuổi theo tà vật kia.Một lát sau.Yana xách theo tà vật bị bó thành bánh chưng bay trở về."

Ngươi không giết nó?"

ễ ếLiễu Bình lớn tiếng hỏi."

Nó cho quá nhiều, ta cũng tha cho nó một mạng, người kêu Triệu Thiền Y rađi."

Yana đáp lại từ nơi xa tít trên bầu trời.Triệu Thiền Y dần hiện ra từ sau lưng Liễu Bình, chán đến chết mà nói: "Đámtrận doanh Thần Thánh các ngươi thật xấu bụng quá đi."

Nàng rút trường đao ra, nhẹ nhàng dựng thẳng lên.Ong -- Tên trường đao tỏa ra lưỡi dao sắc bén vô hình, trực tiếp trảm tà vậtthành hai đoạn ngay giữa không trung.Hai hàng chữ nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình: "Xin hãy chú ý, ngườihoàn thành một nghi thức Thần Thánh mà lại từ bi."

"Thẻ bài tiếp theo ngươi rút ra sẽ đạt được gia trì của hệ Thần Thánh!"

Quả nhiên là dùng như thế này!

Đây mới là phương thức sử dụng sức mạnh KỳQuỷ chính xác!

Yana cũng nhận ra biến hóa trên người Liễu Bình, cười ha ha vànói: "Thì ra là trực tiếp từ vai hề cắt thành Thần Thánh kỵ sĩ?

Sao ngươi làmđược vậy?"

"Bởi vì bản thân ta được hai loại chức nghiệp này liên kết, lại có nhiều thẻ bàinhư vậy, chúng ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, ta hấp thu sức mạnh của chúng, hơnnữa bản thân đã có sẵn sức mạnh Kỳ Quỷ, lấy sức mạnh Kỳ Quỷ bày ra tínhchất đặc biệt của chức nghiệp tương ứng mới có thể làm được đến bước này."

Liễu Bình nói."

Vậy còn chức nghiệp người chưa từng có thì sao?"

Yana hỏi."

Rất đơn giản, tựa như đối đãi với nữ quỷ ba đầu và lão giả hắc y."

Liễu Bình nói.Yana suy nghĩ, sau đó nói: "Hoàn mỹ."

Thế giới phong ấn bên dưới.Kẻ cầm dù đứng bên bờ sông.Ở phía sau gã có một hàng dài thần linh đang đứng.Những thần linh đó đều giống như gã, vẫn duy trì biểu cảm nhìn chăm chúxuống nước sông, đứng trong bóng đêm không nói một lời."

Lại để hắn chạy mất."

"Không, không phải chạy trốn, chắc là hắn bị một thuật triệu hoán đến đây, sauđó vào lúc sắp chết, loại triệu hoán này bị giải trừ..."

Kẻ cầm dù suy tư trận chiến trước đó với lão giả hắc y, trên mặt dần lộ ra biểucảm hứng thú dạt dào."

Rõ ràng chỉ là một sinh mệnh Kỳ Quỷ hệ Tử Vong, lại chạy thoát khỏi tay ta,thật thú vị."

"–– Rất giống hắn năm đó."

"Vậy thì đi giết hắn đi."

Kẻ cầm dù xếp dù lại.Oanh!

Trên người gã nổi lên trận cuồng phong vô biên vô hạn, thổi bay nướcsông lên làm hình thành con sóng lớn cao mấy thước."

Ngươi cho rằng chỉ có người biết rút bài?"

Kẻ cầm dù vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái tên hư không.Chỉ thấy một thẻ bài lập loè tầng tầng lớp lớp ánh sáng rực rỡ xuất hiện trongtay gã.Trên thẻ bài có vẽ một Thần Điện, trên bốn chỗ ngồi trong Điện lần lượt hiện ratừng hàng chữ nhỏ."

Hai tên bị giết, một tên đi theo sinh mệnh Kỳ Quỷ có thể biết trước tương lai,một tên khác chuẩn bị đại chiến một trận với ta, a, thật tự cao."."

Một sinh mệnh Kỳ Quỷ hệ Tử Vong trong đó là ta giết."

"Nói vậy tên còn lại là do Vua Kỳ Quỷ giết, hắn giả mạo thành Tử Thần giaochiến một lần với ta."

"Đi, tìm ra hắn!"

Kẻ cầm dù ném thẻ bài ra.Thẻ bài lập tức hóa thành một ánh sáng rực rỡ, xông thẳng về phía chân trời,dần dần biến mất trong màn đêm thâm trầm."

Không ở thế giới này?"

"Không sao, ngươi không chạy thoát được --".Kẻ cầm dù vừa nói xong thì tất cả thần linh sau lưng điều hành động.Chúng cứ lần lượt xếp chồng sáp nhập lại vào nhau, hóa thành một quả cầu thịtđiện cuồng mấp máy, thể tích cũng không ngừng to lên, tỏa ra uy thế vượt xabất cứ thần linh nào.Kẻ cầm dù đi đến bên cạnh quả cầu thịt, mở miệng nói: "Lúc xuyên qua phongấn, hầu hết các ngươi sẽ chết, nhưng sẽ có hai ba tên có thể thoát ly trói buộccủa pháp tắc, may mắn sống sót."

"Đi giết tên kia, sức mạnh hiện tại của hắn cũng không mạnh."

"Mang đầu của hắn trở về gặp ta!"

Nói xong, gã ấn tay lên quả cầu thịt.Đông!

Một tiếng chấn động nặng nề vang lên.Quả cầu thịt bay vút lên trời cao, nhanh chóng cắt qua bầu trời đêm, chẳng biếtđi đâu.ầ ồ ồ ỗKẻ cầm dù nhìn một hồi rồi bỗng bước vào nước sông."

Không đợi nữa."

"Tuy chỉ có một phần tư sức mạnh pháp tắc Tử Vong, nhưng lấy thực lực của ta,muốn đi đến nơi đó đánh thức chiến giáp cũng không phải không làm được."

Gã hoàn toàn chìm vào nước sông, rất nhanh đã biến mất tăm hơi.-------Chương 654: Bổ sung văn minh!Thế giới chân thật.Liễu Bình cầm lệnh bài học sĩ Thái Học do hoàng đế ban cho để vào Tàng ThưCác lật xem các loại quyển trục võ học."

Mấy thứ này đều thất truyền hơn phân nửa, chỉ còn một chiêu nửa thức, khótrách các môn phái dám giao chúng cho hoàng thất bảo quản."

Hắn thở dài, mở một quyển quyền pháp ra rồi cẩn thận xem trong thời gian mộtchén trà nhỏ.Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lát."

Bộ quyền pháp này bị mất mát quá nhiều, không thể bổ sung hết được, nhưngta dựa vào quyền chỉ và nửa đoạn trước của nó thì có thể tạo ra một bộ quyềnpháp càng tốt."

Nói xong, hắn lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, ngưng thần tĩnh khí rồi sơ lượt cảbộ quyền pháp trong đầu một lần.Giây tiếp theo.Chỉ thấy trên Quyển Sách Đáy Biển lập tức hiện ra một bóng người, nhanhchóng đánh hoàn chỉnh bộ quyền pháp này ra một lần.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra ở giữa không trung: "Quyền thuật màngười suy đoán ra còn tốt hơn bộ ban đầu."

"Quyển Sách Đáy Biển sẽ đưa bộ quyền thuật này đến nơi thích hợp với nó đểkéo dài truyền thừa, ngươi có đồng ý không?"

"Đồng ý."

Liễu Bình nói.Hắn bỗng hiếu kỳ mà hỏi: "Quyền thuật này cũng coi như thượng thừa trong cảthế giới này, người muốn đưa nó đến nơi nào?"

Trên Quyển Sách Đáy Biển hiện ra một hình ảnh.Chỉ thấy hai thiếu niên bị kẻ thù ***** cha mẹ, đuổi giết sát sao, cuối cùngrơi xuống vách núi, may mắn rơi vào một son động, trong động có một bộxương khô, trong tay xương khô có nắm chặt một mảnh vải mỏng.Hai thiếu niên mở mảnh vải đó ra, lập tức phát hiện bộ công pháp này."

Vì sao lựa chọn bọn họ?"

Liễu Bình lại hỏi.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên Quyển Sách Đáy Biển: "Bởi vì quyền thuật nàylà tổ tiên bọn họ sáng chế."

Được rồi.ấVậy rất hợp lý.Liễu Bình buông Quyển Sách Đáy Biển ra, tiếp tục cầm lấy một quyển côngpháp tàn khuyết để xem xét.Hắn vốn là cao thủ đúng đầu của giới Tu Hành, lại học được tri thức các vănminh trắc, chứng kiến thần linh và Ma Vương ở Vĩnh Dạ, từng giao thủ với tùnhân và sinh mệnh Kỳ Quỷ, hắn chỉ cần xem những công pháp võ đạo cơ bảntrước mắt thêm vài lần là có thể bổ sung hết, thường còn có thể sửa cũ thànhmới, tìm được chiêu số khẩu quyết càng tốt.Thời gian chậm rãi trôi đi.Cuối cùng.Liễu Bình buông quyển tàn quyển võ học cuối cùng ra, duỗi người nói: "Về saulại đi đến các các môn phái tìm xem, xem có thể bổ sung thêm một vài côngpháp hay không."

Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn:"Ngươi bổ sung xong các loại công pháp võ học có nhu cầu cấp bách của thếgiới trước mắt."

"Sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc được tăng cường cực lớn."

"Sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà được gia tăng trình độ nhấtđịnh."

"Tất cả số liệu sẽ được tiến hành kết toán cuối cùng sau khi cuộc chiến hủy diệtlần này kết thúc."

Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại.Đúng rồi.Mặc kệ thế nào thì kết cục của thế giới này vẫn là hủy diệt.Nhiều lắm hắn chỉ có thể thay đổi quá trình, căn bản bất lực với kết quả.Quá trình...

Hắn có thể làm cái gì đây?

Hắn rơi vào suy tư.Giây lát sau.Hắn thở dài nói: "Nếu có cách nào có thể bỏ toàn bộ chúng sinh trong thế giớivào túi rồi cùng ta rời khỏi thời đại này thì tốt rồi."

Nếu có thể làm được bước này thì toàn bộ thế giới bị hủy diệt cũng không saocả.Nhưng phải làm sao mới được đây?

Kẻ cầm dù kia cũng không trơ mắt nhìn hắndẫn người chạy trốn.Thậm chí không biết hắn có lo cho người khác được không, có khả năng hắn sẽbị hoàn toàn đánh bại rồi trở thành một bộ phận của nó.Liễu Bình đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục hiện ra: "Thuật Kỳ Quỷ củangươi: Sơ Ác đã được làm lạnh."

ổ ắ ế ắ"Ngươi bổ sung Thủy chi Pháp Tắc, khiến sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc đạtđược tăng cường cực lớn."

"Hiện tại ngươi có thể rút ra thẻ bài Thủy chi Pháp Tắc càng cường đại."

"Số lần rút ra hiện giờ là: 1."

Liễu Bình duỗi tay kéo một cái từ trong hư không-- Chỉ thấy một quyển sách cóvẽ tầng tầng lớp lớp bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn.Thủy chi thẻ bài: Tiếng Vọng Tri Giác.Sử dụng thẻ bài này, ngươi có thể phân chia Quyển Sách Đáy Biển ra vô số bảnsao, khiến nó trợ giúp chúng sinh trong thiên hạ nắm giữ tri thức.Liễu Bình lập tức vứt thẻ bài ra ngoài.Phanh!

Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trước mặt Liễu Bình xuất hiện vô số những Quyển Sách Đáy Biển.- - Nó phânliệt thành hàng trăm hàng ngàn bản sao!

Quyển Sách Đáy Biển chấn động lên,hiện ra hai hàng văn tự ở trước mặt Liễu Bình: "Ngươi có cho phép bản sao củata bay đến các nơi trong thế giới, trợ giúp những chúng sinh đó hay không?"

"Khi chúng sinh có được trợ giúp, tốc độ bọn họ xây dựng thế giới sẽ nhanhhơn, sức mạnh Địa, Thủy, Hỏa, Phong cũng sẽ nhanh chóng tăng trưởng."

Liễu Bình suy tư một lát, sau đó nói: "Đương nhiên ta nguyện ý cho ngươi đi,nhưng nơi này có một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Quyển Sách Đáy Biển hỏi."

Nếu người khác hỏi tri thức gì thì người nói cho hắn tri thức đó, dần dà, làmvậy sẽ làm người ta mất đi lòng cầu tiến, thậm chí sinh ra cảm giác ưu việtkhông làm mà hưởng nào đó."

"Nếu nói sâu thêm nữa, thật ra tri thức là thứ cực kỳ quý giá, chỉ sau bí mật, hẳnnên được thu hoạch từ vô số thăm dò và nếm thử, mà chúng ta tùy tùy tiện tiệntặng cho chúng sinh như vậy --""Sẽ làm bọn họ coi thường tri thức."

Quyển Sách Đáy Biển im lặng mấy phút, sau đó lại hiện ra một hàng chữ nhỏ:"Ngươi nói rất đúng, nhưng có biện pháp nào?"

"Chúng ta nên làm như vậy --".Liễu Bình châm chước một lát rồi nói: "Muốn thu hoạch bất cứ tri thức nàocũng cần trả cái giá tương ứng -- Cái giá này dùng tài phú để cân nhắc, dù saochúng ta cũng không phải ác ma, muốn chúng sinh hiến tế linh hồn, máu tươi gìđó."

"Còn nữa, dụng ý của chúng ta là làm người ta cảm nhận được tri thức quý giá,mà không phải làm khó bọn họ."

ể ề"Cho nên bọn họ có thể nợ tiền."

"-- Nhưng nhất định phải trả, còn phải cho đủ tiền lời."

Quyển Sách Đáy Biển nghe xong thì lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Đốisách hoàn mỹ, ta lập tức chấp hành ngay."

Liễu Bình gật gật đầu, khép sách lại rồi nói: "Được rồi, ngươi có thể cho nhữngbản sao của mình đi đến các nơi trong thế giới, chắc chắn chúng sẽ làm tốc độphát triển của văn minh tăng nhanh."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ những bản sao đó của Quyển Sách Đáy Biển biến mất khỏi trước mắthắn.Chỉ có một quyển ban đầu còn dừng lại trong tay hắn.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên trang sách: "Các hạ, Quyển Sách Đáy Biển cócần tuân thủ quy tắc này đối với người hay không?"

Liễu Bình nheo mắt lại, nói: "Ta thì không cần, dù sao ta là người chia sẻ trithức -- đầu ra chuyện thu phí người chia sẻ?

Làm vậy sẽ đả kích tính tích cựccủa ta, rõ chưa?"

"Đã rõ."

Quyển Sách Đáy Biển đáp lại.-------Chương 655: Ta làm ngườiĐinh!

Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn bên tai Liễu Bình.Hắn tạm dừng, sau đó tiếp tục pha trà cho sự tôn ngồi ở đối diện.Chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương, và mấy vị trưởng lão trongmôn đang ngồi vây quanh cái bàn, Liễu Bình thì ngồi ở đầu dưới."

Con ở trong cung cảm thấy thế nào?"

Lý Càn Dương hỏi."

Mọi chuyện đều ổn."

Liễu Bình nói."

Vậy là tốt rồi,"Lý Càn Dương uống ngụm trà, "Chuyện tru ma đã kết thúc, chúng ta phải vềson môn, con có việc gì có thể viết thư gửi lại đây, mỗi cuối năm chúng ta cũngtới hoàng cung gặp mặt Thánh Thượng, đến lúc đó còn có thể gặp mặt."

"Vâng, sư tôn."

Liễu Bình đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Lý Càn Dương."

Đây là cái gì?"

"Đệ tử giết một tà vật, lục soát được chút tài bảo từ trên người nó."

Cái túi được mở ra.Chỉ thấy bên trong là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.Các vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều cười rộ lên."

Con không có hứng thú với tiền tài, hơn nữa trong kinh thành cũng không cầndùng đến tiền, xin sư tôn cầm đi trợ cấp tông môn, nhìn xem có chỗ nào dùngđược đến không?"

Liễu Bình giải thích.Không cần dùng đến?

Ở nơi như kinh thành này mà sao không cần dùng tiềnchứ!

Tiểu tử này vẫn quá đơn thuần.Nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn có thể thấy được một tấm lòng chân thành.Chúng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng, không khỏi cẩn thận quan sát vẻmặt của Liễu Bình.Liễu Bình thật sự không sao cả, hắn nghĩ mọi người trong môn phái phải đi, vìthế mới lấy tiền ra.Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt thỉnh thoảng lại hiện ra một lần: "TrườngXuân Thai đổi tri thức cắt móng ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó haimươi lượng hoàng kim."

ổ ể ể"Triệu Đào đổi tri thức xử lý bệnh thương hàn từ Quyển Sách Đáy Biển, giaophó mười lăm lượng hoàng kim."

"Mã Minh đổi tri thức cấu trúc xe ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phómười lượng hoàng kim."

Thật đó.Tiền tài chỉ là phù du thôi.Ta có quá nhiều.Vẻ mặt Liễu Bình thật thản nhiên, căn bản không nhìn cả đống vàng thỏi trênbàn kia cái nào.Mọi người đều là người từng trải, thấy vẻ mặt hắn không có chút làm bộ nào thìlúc này mới chậm rãi tin phục."

Không hổ là đệ tử chưởng môn, mới vào hoàng cung đã trở thành thị vệ bêncạnh Công chúa, còn giết tà vật, trợ cấp thêm nhiều chi phí sinh hoạt như vậycho tông môn."

Một vị trưởng lão cười nói.Lý Càn Dương nhìn Liễu Bình, cũng cảm thấy thật vừa lòng.Tiểu tử này nhanh nhạy, thiên tư lại cao, vận mệnh cũng không tồi, ngoài ra cònđi theo bên cạnh huyết mạch duy nhất của hoàng thất tương lai Công chúa lớnlên thì nhất định sẽ nhớ phần tình nghĩa này-- Toàn bộ tông môn từ trưởng lãođến đệ tử ai cũng chịu phục hắn.Hiện giờ đã hoà hợp êm thấm, tương lai chờ hắn trưởng thành, đề danh hắn làmngười kế nhiệm chưởng môn thì nhất định sẽ không bị ai dị nghị.Tâm tình Lý Càn Dương rất tốt, đưa mắt ra hiệu với các vị trưởng lão.Chúng trưởng lão đứng dậy ra khỏi ghế lô, đóng cửa lại, phụ trách cảnh giới ởbên ngoài."

Sư phụ có việc gì muốn nói sao?"

Liễu Bình khó hỉu mà nói."

Đúng vậy, ban đầu muốn chờ con trưởng thành thêm mấy năm, nhưng hiện tạixem ra, còn không bằng nói cho con trước, để ít nhất con cũng có chuẩn bị sẵn."

Lý Càn Dương nói."

Mời sư phụ nói."

Liễu Bình nói.Lý Càn Dương hạ giọng mà nói: "Hoàng thất nắm giữ một con đường thôngthiên."

"Con đường thông thiên?"

Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.ể ế ấ ề ể ế"Đúng vậy, nghe nói con đường kia có thể đi đến rất nhiều nơi không thể biết,chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra con đường kia."

Lý Càn Dương nói."

Thật không thể tưởng tượng."

Liễu Bình nói."

Nhớ lấy, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Công chúa, nếu tương lai có ngàythế giới lại gặp đại nạn lần nữa thì ít nhất hoàng thất có thể mang chúng ta đàotẩu."

Lý Càn Dương nói."

Đã rõ."

Liễu Bình nói.Người của Bách Linh Quan đi rồi.Liễu Bình ra khỏi tửu lầu, trên mặt mang theo nét trầm tư.Con đường thông thiên -- Đáng tiếc Công chúa chỉ là trẻ con, hoàng đế sẽkhông nói với nàng ta loại bí mật này.Không thì hắn tự đi điều tra một chút xem rốt cục là như thế nào?

Bỗng nhiên.Liễu Bình dừng bước chân.Chỉ thấy cuối đường phố phía trước xuất hiện một người.Đó là một nam nhân mặc một bộ hắc y, trên đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ:"Hỗn hợp thể thần linh, sinh mệnh Kỳ Quỷ hỗn loạn."

Nam nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: "Tìm được ngườirồi."

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã rút "Đấu Trường Hư Không Thành Giới"ra rồi vứt nó ra ngoài.Phanh!

Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Một thế giới trong gương thuộc về thế giới chân thật lập tức được sinh ra, baobọc hai người vào bên trong."

Nhìn ngươi hình như là đến từ phong ấn."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, con đường đi ra cực kỳ khó đi, lực sát thương của phong ấn quá lớn,chúng ta không thể không tập trung tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ để đối khángphong ấn, nhưng cho dù như vậy, cuối cùng cũng chỉ có hai ta thành công chạyra khỏi phong ấn."

Nam nhân nói.Ở phía sau hắn ta, một cục thịt phồng lên cao cao, hóa thành một nữ nhân vàmột bộ xương khô.Ba sinh mệnh Kỳ Quỷ.Trong quá trình xuyên qua phong ấn, bọn họ dung hợp thành một tồn tại hết sứcđộc đáo."

Ta thực đồng tình đối với hoàn cảnh của các ngươi, nhưng vì sao các ngươimuốn tới tìm ta?"

Liễu Bình hỏi.Nữ nhân dựa vào vai nam nhân, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì chúng ta phụng mệnhtiến đến lấy đầu của ngươi."

Oanh -- Hai mắt ả ta ***** một ánh hào quang, trực tiếp đánh vào hư khôngngay trước mặt Liễu Bình.Toàn bộ kinh thành lập tức hóa thành tro bụi.Liễu Bình lại lành lặn không tổn hao gì, không bị bất cứ tổn thương nào.- -Vỏđao Trần Ngọc Luân Chuyển."

Luân chuyển."

"-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả tổnthương được thuật phòng ngự hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."

Liễu Bình ấn tay lên vỏ đao, mở miệng nói: "Trùng hợp đấy, phía ta cũng cógiúp đỡ."

Phát động Hư Thần!

Chỉ thấy một bóng mờ hình người đi ra từ sau lưng LiễuBình, cùng hắn nhìn về phía sinh mệnh hỗn hợp thể Kỳ Quỷ ở đối diện."

Ta muốn nói trước một câu, ta đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc Kỳ Quỷ, chỉ dựavào ba người là không giết được ta, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa?"

Liễu Bình nói.Nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đối diện nhìn chằm chằm vào hắn và bóngmờ bên cạnh hắn.Bộ xương khô há mồm phun ra một làn sương mù xanh lè cuồn cuộn.Nhưng sương mù xanh còn chưa bay vút lên thì bóng mờ bên cạnh Liễu Bìnhlập tức và cười lạnh nói: "Vạn Vật Tiêu Ma."

-------Chương 656: Bởi vì ta giết ả ta, và...Ánh sáng vô tận phát ra từ trên người bóng mờ, đánh tan làn sương mù xanh kiahầu như không còn."

Đây là –– Không, đây là sức mạnh Kỳ Quỷ của thần U Ám, vì sao lại ở trongtay ngươi?"

Nữ nhân kêu lên thất thanh."

Bởi vì ta giết ả ta, và--"Liễu Bình mở tay ra.Một ánh sáng hắc ám hội tụ lại trong tay hắn."

Đây là sức mạnh Tội Phạt, hiện tại ta có thể quăng nó ra ngoài, phong ấn nănglực Kỳ Quỷ của các ngươi, cũng có thể tạm thời không ra tay, tiếp tục nóichuyện vài câu với các ngươi."

Liễu Bình nói.Nam nhân suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Không có cách nào, chúng ta bị tồntại kia hoàn toàn khống chế, nếu chúng ta không lấy mạng người thì phù ẩn KỳQuỷ nó đặt trên người sẽ hoàn toàn ***** chúng ta."

Một rồi lại một phù văn màu đen hiện lên trên người nam nhân, chúng trải rộngchi chít khắp các nơi.- - Bọn chúng hoàn toàn bị Kẻ cầm dù khống chế."

Vậy thì khó đây, nhưng hình như ta đã gặp qua những phù văn đó, cho ta mộtchút thời gian để quan sát, có lẽ ta cởi bỏ được đấy."

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt.Phù văn màu đen trên người nam nhân như có thể nghe thấy tiếng nói của LiễuBình, đột nhiên trở nên vô cùng sinh động.Tất cả phù văn màu đen khuếch tán ra, hoàn toàn bao phủ ba tên thần linh lại,biến bọn chúng thành một vật thể hình người màu đen.Vật thể hình người này đúng bất động tại chỗ trong chốc lát.Bỗng nhiên.Nó lại để lộ ra thân hình và tướng mạo hoàn chỉnh.Lại là một con quái vật có bốn gương mặt.Nam nhân, nữ nhân, bộ xương khô cùng với -- Kẻ cầm dù.Đầu của nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đều rũ xuống, duy trì im lặng.Kẻ cầm dù lại nhìn về phía Liễu Bình, như suy tư gì mà nói: "Thì ra là thế, tốcđộ chảy thời gian của nơi này và trong phong ấn là khác nhau, rốt cuộc ngươimuốn làm gì?"

"Ngươi quá tò mò."

Liễu Bình thở dài, lấy Quyển Sách Đáy Biển ra rồi lật xem.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên trang sách: "Chú ý."

"Đây là một tia phân niệm của con quái vật kia, không phải là bản thể của nó."

"Thực lực của nó cao khoảng ba sinh mệnh Kỳ Quỷ đối diện người cộng lại."

"Chiến thắng nó không có bất cứ chỗ tốt gì."

"Một khi nó tử vong, bản thể trong thế giới phong ấn của nó sẽ lập tức biết đượctình huống nơi này."

Không thể giết à...

Liễu Bình cất quyển sách đi, dựng thẳng Bách Nạp Đao ởtrước ngực rồi truyền âm lại: "Đừng giết nó, tìm biện pháp phong ấn nó."

"Được."

Bách Nạp Đao đáp.Kẻ cầm dù yên lặng nhìn hành động của hắn, bỗng cười nói: "Ngươi làm ta quáthất vọng rồi, có lẽ ngươi không biết, bản thể của ta đã thâm nhập vào bên trongphong ấn, rất nhanh sẽ lấy được chiến giáp ngày xưa của ngươi, mà người còn ởnơi này nỗ lực xây dựng thế giới-- "Ngươi thua."

"Ta không cảm thấy như vậy được."

Liễu Bình nói."

Hả?

Người cho rằng mình còn cơ hội chiến thắng sao?"

Kẻ cầm dù hỏi."

Cũng không phải cơ hội chiến thắng gì, chỉ là ta đã biết chuyện xảy ra trongquá khứ nên trong lòng có vài phần tự tin."

Liễu Bình nói."

Tự tin?"

Kẻ cầm dù ngạc nhiên lặp lại."

Đúng vậy, ta tương đối hiểu bản thân, nhưng hình như người còn không rõcách làm người của ta lắm."

Liễu Bình nói.Bên kia.Thế giới phong ấn.Sâu bên trong hải dương.Bản thể của Kẻ cầm dù đã lướt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, phá vỡ ra tấtcả kết giới phong ấn, đến trước chiến giáp thật lớn kia."

Hô...

Rốt cuộc cũng tìm được nó, nhân lúc ta còn chưa hoàn toàn chán ghéttrận chiến này, hủy diệt tất cả đi."

Kẻ cầm dù bay qua, phát ra triệu hoán đối với chiến giáp phía dưới.ế ổ ồ ểChiến giáp khổng lồ chậm rãi dâng lên từ đáy biển, hóa thành một bộ khôi giápđang đứng thẳng, nhìn qua giống như một thi thể câm lặng khổng lồ."

Lần dạo chơi này đã tới hồi kết, vị vua trên thân trụ này vừa chết thì trongkhoảng thời gian rất dài sau đó sẽ không có pháp tắc cấp Kỳ Quỷ nào xuất hiệntại đây nữa."

"Nơi này sẽ bình yên trở lại."

"Mà ta –– "Thích loại bình yên này.".Kẻ cầm dù yên lặng suy nghĩ, sau đó bay đến trước chiến giáp khổng lồ, nhẹnhàng ấn tay lên mặt giáp lạnh như băng kia.Chỉ một thoáng, gã biến mất khỏi vị trí cũ.Cả bộ chiến giáp lại như sống lại, đứng trong hải uyên, thử nắm chặt đôi tay."

Không tồi, ta cảm ứng được sức mạnh dũng hiện vô tận của khối chiến giápnày..."

Tiếng nói của Kẻ cầm dù vang lên từ chiến giáp.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cả bộ chiến giáp đột nhiên cũng đờ bất động.Một giọng nói khác vang lên chung quanh chiến giáp: "Chúc mừng, ngươi đãđạt được bổn chiến giáp."

"Nhưng chủ nhân đời trước của bổn chiến giáp vẫn luôn yêu thích hoà bình, hơnnữa giỏi về biên soạn những danh hào cường đại, không thể tưởng tượng dànhriêng cho chính mình."

"Vì sao người phải dùng thủ đoạn của ngài để xem xét bổn giáp?"

"Thuật Kiến Văn Như Danh này là của hắn, cho nên hắn muốn cho người thấycái gì thì ngươi sẽ thấy cái đó, tỷ như người sẽ nhìn thấy trên bổn chiến giáp cóviết một hàng chữ "Quyền bính pháp tắc Kỳ Quỷ, vua của tất cả thế giới, vật dilưu linh tinh gì đấy."

"Không sai, người bị lừa."

"Bổn chiến giáp thật sự mang theo sức mạnh cường đại, bởi vì bổn chiến giápđược thiết kế thành một thuật phong ấn áp sát người vô cùng cường đại."

"Nhưng thuật này có một khuyết điểm, phải do chính người mặc chiến giáp vàothì mới có thể kích hoạt."

"Cảm ơn người tự mình tiến đến kích hoạt nó."

"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn."

"Điều quan trọng phải nói ba lần."

"Sau đây ——"."

Phong -- ấn –– triển –– khai -----------Chương 657: Cục diện chưa bao giờ đoán trước đượcCả bộ chiến giáp dần dần biến thành màu tro đen.Nó đứng sừng sững trong hải uyên, tựa như một con quái vật sắt thép khổng lồkhông hề có sự sống.Chỉ có một giọng nói vang lên từ trong chiến giáp: "Thú vị thú vị thú vị!"

"Ha ha ha, mỗi khi ta cảm thấy nhàm chán, ngươi sẽ mang đến cho ta lạc thúmới, làm ta nhất thời luyến tiếc hoàn toàn hủy diệt tất cả chúng sinh và thếgiới..."

"Thật muốn ***** người, càng ngày càng muốn!"

Chiến giáp màu đen khổng lồ chấn động một cái.Một loạt những lốc xoáy giống như vòi rồng thật lớn lập tức xuất hiện, tản rabốn phương tám hướng."

Để ta ngẫm lại."

"Có lẽ một ngón tay không đủ –– Ngươi tương đối tinh diệu về khống chếphong ấn, đại khái đã thăm dò ra thực lực một ngón tay của ta."

"Vậy..."

"Năm ngón tay đi."

Trên khôi giáp khổng lồ, mỗi một mảnh vảy giáp đều bắt đầu run rẩy.Giây lát sau.Những vảy giáp đó dần hóa thành một loạt những vật sống hình thù kỳ quái, ápsát vào khôi giáp mà không ngừng công kích giáp trụ.Mỗi khi chúng công kích chiến giáp, hải uyên sẽ phát ra một gợn sóng vẩn đục,khiến chúng trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất.Toàn bộ thế giới phong ấn bắt đầu sụp đổ.Bên kia.Thế giới chân thật.Liễu Bình đang giằng co với con quái vật mọc bốn đầu kia.Bỗng nhiên.Hư không khẽ động.Hai bóng dáng lặng lẽ xuất hiện.Là Nhan Minh và Tiên Tri!

Không biết hai nữ nhân này dùng biện pháp gì màcó thể trực tiếp xuyên qua thế giới phong ấn.Vậy cũng không có gì.ể ế ế ấNhưng các nàng lại có thể trực tiếp tiến vào Đấu Trường Hư Không ThànhGiới!

Ánh mắt Liễu Bình giật giật, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy haingười kia cùng niệm chú ngữ tối nghĩa.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hai ánh lưu quang giáng xuống từ trên trời, lần lượt hoàn toàn đi vào thân thểNhan Minh và Tiên Tri.Nhan Minh biến thành một nam nhân.Tiên Tri vẫn là nữ nhân, nhưng dáng vẻ hình thái đã hoàn toàn bất đồng, trênngười tỏa ra khí tức uy nghiêm.Một nam một nữ.Hai người này trông thật quen thuộc, cho nên bọn họ vừa xuất hiện thì LiễuBình lập tức nhận ra.Nam nhân đã cho hắn một thẻ bài "Tuần Hành Ngày Và Đêm", Nữ nhân chohắn một thẻ bài "Đấu Trường Hư Không Thành Giới".Lại nói về thuộc tính thẻ bài, trong hai người này, hình như nam nhân là ngườikhống chế sức mạnh thời gian, mà nữ nhân thì khống chế pháp tắc huyền bí."

Đó là hóa thân của các ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, vì giấu tai mắt người khác, chúng ta chỉ có thể lấy hóa thân xuấthiện bên cạnh người, mãi đến giờ khắc này."

Nam nhân nói."

Giờ khắc này?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi lại."

Đây là điều người và chúng ta đã thương lượng trước, năm đó người lập nêncái bẫy này, dẫn dụ tên kia tiến vào thế giới phong ấn để đi tìm bộ áo giáp kia,hiện tại xem ra đã thành công."

Nam nhân nói.Nữ nhân nhìn quái vật đối diện và nói: "Nhưng xuất hiện một tình huống bấtngờ nằm ngoài kế hoạch của chúng ta."

Liễu Bình nhìn về hướng đối diện.Chỉ thấy con quái vật bốn đầu kia đình trệ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích."

Thời khắc hủy diệt sắp đến rồi, may mà người làm tốc độ chảy của thời giangiữa hai thế giới trở nên khác nhau nên chúng ta còn có một chút thời gian cuốicùng."

Nam nhân nói."

Ngươi định nó lại rồi à?"

Liễu Bình hỏi.ễ ể"Nó chỉ là một phân thân Kỳ Quỷ, cho nên ta miễn cưỡng có thể thông qua pháptắc Thời Gian để định thân nó."

Nam nhân nói nói."

Vậy kế tiếp thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta chỉ có thể nấp trong bóng tối, người thật sự phải quyết định chính làngươi."

Nữ nhân nói."

Ta?"

Liễu Bình khó hiểu nói."

Đúng vậy, tất cả những chuyện ở nơi này đều do ngươi bố trí, hơn nữa đã cóđược hiệu quả mà nó nên có, hiện giờ ngoài ý muốn duy nhất chính là phần thânKỳ Quỷ này."

Nam nhân chỉ vào quái vật kia và nói.Liễu Bình từ từ hiểu ra, vội vàng nói: "Từ từ, thế giới này thì phải làm sao?"

"Tựa như người đã suy nghĩ -- Thật ra ý tưởng của người trong quá khứ và hiệntại hoàn toàn nhất trí."

Nam nhân nói."

Nếu không thể ngăn cản hủy diệt, vậy đưa thế giới cho đối phương hủy diệt đi,nhưng phải mang tất cả chúng sinh trong đó đi."

Nữ nhân mỉm cười và nói.Nam nhân mở tay ra, trên bàn tay lập tức hiện ra bốn ánh hào quang sắc thái bấtđồng."

Xem đi, sức mạnh Địa Thủy Hỏa Phong đã thức tỉnh, cộng thêm sức mạnhThời Gian của ta và sức mạnh Huyền Bí của nàng, chúng ta có thể giấu chúngsinh đi."

Nam nhân nói nói."

Giấu ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Vĩnh Dạ!

Chúng sinh sẽ trầm miên bên trong Vĩnh Dạ, thẳng đến một ngàyngươi đánh thức bọn họ."

Nữ nhân nói.Đột nhiên, ba người cùng phát hiện quái vật phía đối diện giật giật một cái."

Sắp không phong ấn được nó nữa rồi."

Nam nhân nói.ắ ầTrong mắt nữ nhân hiện lên một tia sầu lo, nàng ta nhanh chóng nói: "Hay là lợidụng Đấu Trường Hư Không Thành Giới để chuyển hóa nó thành sức mạnhHuyền Bí; hoặc dùng hình thức chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ để biến nó thànhthẻ bài của ngươi?"

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Không được, nó là tồn tại mà chúng tahoàn toàn không thể lý giải, nếu trở thành thẻ bài, nói không chúng ta sẽ lập tứcbị cắn ngược."

"Vậy làm nó bị đấu trường hoàn toàn hấp thu, ta có biện pháp ngăn cách liên hệgiữa nó và bản thể của nó."

Nữ nhân nói."

Vậy cũng quá hời cho nó."

Liễu Bình nói."

Chẳng lẽ ngươi còn ý tưởng nào khác?"

Nữ nhân hỏi."

Ta muốn hấp thu sức mạnh của nó."

Liễu Bình nói.Nữ nhân phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: "Thần Thánh kỵ sĩ?"

Nàng ta và nam nhân cùng nhìn về phía Liễu Bình, sắc mặt có chút cổ quái.- -Cả một phân thân ý niệm Kỳ Quỷ của kẻ địch cũng không buông tha, trước khi***** còn muốn hấp thu sức mạnh của nó.Đây mới là điểm lợi hại thật sự của hắn sao?

Liễu Bình giải thích: "Nếu chúngta không biết rốt cục sức mạnh của nó là như thế nào, vậy chỉ có thể vĩnh viễnkéo dài thời gian, khi nào biết căn nguyên sức mạnh của nó là cái gì thì mới thậtsự có được cơ hội chuyển bại thành thắng!"

"Nhưng làm vậy cực kỳ nguy hiểm, rất có thể người sẽ đánh mất bản thân, biếnthành dị vật kỳ quái."

Nam nhân nhắc nhở."

Đúng vậy, đã có quá nhiều ví dụ như vậy, ngươi không cần mạo hiểm."

Nữ nhân nói."

Lần này ta đã có rất nhiều phỏng đoán, có lẽ sẽ không bị Kỳ Quỷ đoạt đi ýthức, biến thành quái vật."

Liễu Bình nói."

Có nắm chắc không?"

Nam nhân hỏi."

Nắm chắc ba phần -- Phải thử một lần, ta dự cảm đây là cơ hội duy nhất có thểgiúp chúng ta hiểu biết quái vật kia, một khi bỏ lỡ thì sẽ không có biện pháp."

Liễu Bình nói.-------Chương 658: Thế giới đã bị hủy diệt!Thân thể hắn chợt lóe rồi biến mất khỏi vị trí cũ.Chỉ thấy một ánh kim quang huy hoàng lập tức lan tỏa ra thành một thế giới,trong thế giới kia, trên một tòa tháp cao vô tận, Hữu Vô số những tồn tại khôngcách nào đếm hết cùng vung mạnh trường đao -- Trảm!

Thiên Địa Vô Pháp, BíTrảm Tam Thức!

Quái vật bị pháp tắc Thời Gian phong bể tại chỗ, ăn trọn mộtthức một trảm mạnh nhất này của Liễu Bình.Thân thể nó bị đao này lập tức trảm thành bảy tám khúc, nhưng nhất thời vẫnchưa chết.Liễu Bình thu đao lại, trên đôi tay hiện ra ánh hào quang thần thánh.Thuật Cứu Tử Phù Thương!

Toàn thân quái vật bị kia ánh hào quang thần thánhnày chiếu vào, thân thể đứt lìa lập tức kết dính lại với nhau, nhanh chóng khéplại."

Đủ rồi chưa?"

Nữ nhân hỏi.Liễu Bình nhìn lại hư không trước mắt, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện ra vun vút như nổi điên: "Ngươi phóng thích thuật Cứu Tử Phù Thương."

"Ngươi hấp thu sức mạnh tương ứng từ trên người đối phương."

"Chú ý, lần hấp thu sức mạnh này không thể chuyển hóa thành hồn lực."

"Cảnh cáo!"

"Lần hấp thu sức mạnh này là sức mạnh Kỳ Quỷ không rõ."

"Ngươi hấp thu sức mạnh Kỳ Quỷ không thể biết, những pháp tắc mà DũngHiện ngưng tụ từ trên người người đã tản ra, được sắp xếp lại một lần nữa."

"Xét thấy thế giới sắp hủy diệt, bổn danh sách sẽ thay ngươi lùi lần hấp thu nàylại, tổng cộng hai mươi giây."."

Xin lập tức xử lý tất cả các công việc!"

Liễu Bình đột nhiên nhấc đầu, nói: "Còn hai mươi giây, ta sẽ cảm nhận đượcsức mạnh kia."

Nam nhân đeo một đôi quyền bộ lên, cách không đánh ra một quyển hướng vềphía trước.Đông!

Toàn bộ thế giới chấn động.Quái vật lập tức bị một quyền này đánh thành những bột mịn không thể nhìnthấy rõ.Chỉ một thoáng, Đấu Trường Hư Không Thành Giới tản ra.Liễu Bình và hai người cùng trở về thế giới chân thật.ẫ ấNữ nhân vẫy tay một cái, lập tức ôm lấy một cái tã lót.Chỉ thấy trong tã lót có một nữ anh đang ngủ, đó chính là Thủy Thụ, Hoa TìnhKhông và Linh của nàng!

Nữ nhân đưa tã lót cho Liễu Bình nói: "Công chúahoàng thất là chìa khóa mở ra thế giới chân thật này, một ngày nào đó trongtương lai, ngươi sẽ cần đến nàng."

Nam nhân cũng nói: "Trên người nàng ẩn chứa sức mạnh pháp tắc Vận Mệnhchí cao vô thương, người mang nàng theo đi, có lẽ pháp tắc Vận Mệnh trênngười nàng sẽ giúp được ngươi."

"Vậy các ngươi thì sao?

Các ngươi muốn đi đâu?"

Liễu Bình hỏi.Nam nhân rút thẻ bài "Tuần Hành Ngày Và Đêm"từ trong hư không ra, đặt nó vào tay Liễu Bình rồi mở miệng nói: "Chúng tathắng yrận này, chỉ hy vọng sau khi ngươi hấp thu loại sức mạnh đó thì có thểsống sót."

Nữ nhân nói: "Chúng ta sẽ đặt tất cả chúng sinh của thế giới này trong Vĩnh Dạ,thẳng đến một ngày ––".Nam nhân nói: "Người tìm được biện pháp chiến thắng quái vật kia."

"Một khi tới lúc ấy...".Hai người nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình.Nữ nhân nhẹ nhàng mở miệng: "Thế giới chân thật sẽ trở thành quốc gia VĩnhDạ, lại tái hiện huy hoàng của nhân loại lần nữa."

Câu nói vừa dứt.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Hai mươi giâyđếm ngược đã kết thúc."

"Sức mạnh Kỳ Quỷ Không thể biết sẽ phát ra sức mạnh không rõ trên người củangươi!"

"Xin chuẩn bị sẵn sàng!"

Tất cả mọi người biến mất.Trong thế giới trống vắng không một bóng người, một khí tức khác thườngkhông ngừng lan tràn.Từng tảng lớn kiến trúc trực tiếp hóa thành bụi bặm.Trên bầu trời, thái dương biến thành tinh hỏa bay tán loạn, sau đó dần dần lụitàn.Ngày và đêm không còn ló dạng.Tất cả sinh cơ đã bị chặt đứt, toàn bộ thực vật và động vật hóa thành những cáixác cũng đờ.Thế giới bị hủy diệt.ễ ềLiễu Bình không hề do dự mà tung thẻ bài trong tay ra.Tuần Hành Ngày Và Đêm!

-- Mặc kệ sức mạnh không rõ trong cơ thể là cái gì,trước hết hắn cần rời khỏi thời khắc hủy diệt này!

Phanh.Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Tất cả mọi thứ chung quanh bỗng đi xa, chỉ còn lại Liễu Bình đứng trong mộtmảnh sương mù mông lung.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hồng thủy vô biên vô tận mãnh liệt lao đến từ chung quanh, trong nháy mắt đãhoàn toàn bao phủ Liễu Bình.Hắn phát hiện mình đang đứng trong vực sâu hải dương vô tận.Một thứ sức mạnh khủng khiếp lôi kéo hắn, làm hắn không ngừng rơi xuốngvực sâu đáy biển.Cứ rơi.Rơi.Rơi mãi.Trên đường rơi có thể thấy được vô số những cánh cửa đang đóng chặt.Chúng được sắp xếp theo dạng xoắn ốc, không ngừng kéo dài sâu xuống hảiuyên vô tận.Những cánh cửa đó đều có màu trắng, bên trên viết một loạt những con số, đạidiện cho niên đại mà chúng đánh dấu.Đúng vậy, đó là sức mạnh mà "Tuần Hành Ngày Và Đêm"sinh ra.Giờ phút này Liễu Bình đang dạo chơi trong dòng thời gian vô tận."

A --"Hắn đột nhiên phát ra một tiếng rống giận tràn ngập đau đớn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: "Cảnh cáo!"

"Sức mạnh không rõ trong cơ thể người đã bắt đầu nảy sinh."

"Ngươi không thể chịu được loại sức mạnh này, bởi vì nó là loại Dũng Hiệnngươi không biết được."

"Sức mạnh của nó quá cường đại."

"Nếu ngươi không lập tức nghĩ ra cách thì linh hồn người sẽ bị lạc lối trong lầnnảy sinh Dũng Hiện này."

"Ngươi sẽ mất đi chính mình!"

Liễu Bình cố nén đau đớn, một tay ôm nữ anh trong tã lót, một tay vươn ra nắmchặt.ắ ắ ấTrên bàn tay nắm chặt của hắn, tất cả hóa thành hư ảo, nhưng lại nhanh chóngbày ra tầng tầng lớp lóp quang ảnh.Pháp tắc -- Đây rốt cục là Dũng Hiện được đan chéo tạo thành từ loại pháp tắcnào?

Liễu Bình cẩn thận xem xét biến hóa trên tay, chỉ thấy tay hắn bỗng hoàntoàn biến mất, lại lập tức hiện ra vô số những nguyên tố và vật chất như vô biênvô tận.Không.Đây không phải Dũng Hiện của mấy loại pháp tắc.Hắn gần như không thể nhìn ra được số lượng pháp tắc trong đó!

Tin tốt duynhất là, hiện giờ nó vừa nảy sinh, chỉ bày ra hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ cực kỳhiếm thấy."

Ta cần...

Một nơi có thể thi triển."

Liễu Bình thấp giọng lẩm bẩm.Hắn nhìn lại những cánh cửa đóng chặt trong hải uyên đó."

Thế giới chân thật năm 1374 (Đã hủy diệt);""Thế giới chân thật năm 1375 (Đã hủy diệt);""Thế giới chân thật năm 1376 (Đã hủy diệt);"Thế giới đã bị hủy diệt!

Nhất định là trong mấy năm này, Kẻ cầm dù kia vẫnluôn tìm kiếm tung tích của hắn.Hắn phải tránh đi những niên đại này-------Chương 659: Sức mạnh nảy sinh!Thân thể Liễu Bình rung lên, lập tức bơi lên phía trên hải uyên.Trên một rồi lại một cánh cửa đều bị đánh dấu "Hủy diệt".Chỉ chốc lát sau, hàng chữ "Hủy diệt"đã biến mất, nhưng trên mỗi một cánh cửa đều dán "? ??".Hiển nhiên, nam nhân có được pháp tắc Thời Gian kia cực kỳ cẩn thận, hắn tacũng không thâm nhập vào trong đó.Dù sao thì Kẻ cầm dù còn ở bên trong!

Liễu Bình cảm thấy hít thở không thông,đồng thời tất cả mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ đi.- - Không được!

Phải lậptức tìm được một nơi, nếu không ý thức của hắn sẽ bị sức mạnh Kỳ Quỷ DũngHiện cắn nuốt.Liễu Bình dùng hết toàn lực mà bơi lên phía trên.Bỗng nhiên, giọng nói non nớt của nữ anh vang lên bên tai hắn: "Không biết vìsao, từ sau khi ba linh hồn chúng ta dung hợp, loáng thoáng đâu đó, ta có thểcảm ứng được hướng đi của vận mệnh."

"Sinh cơ duy nhất nằm ở nơi đó ––".Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy nữ anh vươn tay, chỉ về hướng cánh cửa nào đó phíatrên hải uyên."

Nơi đó?"

Liễu Bình hỏi.Khi nói chuyện, trên người hắn đột nhiên nổ ra mấy lỗ máu.Máu tươi phun trào.- - Sức mạnh Kỳ Quỷ không rõ quá cường đại, cho nên thânthể hắn sắp không chịu nổi nữa.Ánh mắt Liễu Bình đanh lại, cổ hết sức nổi lên bên trên, nhìn về phía cánh cửamà nữ anh chỉ.Chỉ thấy trên cửa có dán một hàng chữ: "Thế giới chân thật năm 2027, ?? ?? ?"

Nữ anh bình tĩnh nói: "Mau vào đi, vận mệnh nhẹ nhàng nói khẽ bên tai ta, đâylà sinh cơ duy nhất của ta và ngươi."

"Được!"

Liễu Bình ấn tay lên trên cửa, dùng sức đẩy ra.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Chú ý, người đang tiến vào thếgiới chân thật năm 2027!"

"Vì duy trì cẩn thận và an toàn, cánh cửa này chưa bao giờ có kẻ dạo chơi thờigian tiến vào."

"Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi không có bất cứ thân phận nào để sử dụng."

"Bảo trọng!"

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Nước biển mãnh liệt bao lấy Liễu Bình, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, nó đãcuốn hắn vọt vào bên trong.Trong một mảnh phế tích hoang vu.Liễu Bình lặng lẽ rơi xuống.Bốn phía không một bóng người.Cả người hắn toàn là máu, mắt tai mũi miệng cũng có máu loãng không ngừngchảy ra.Nữ anh nhìn chằm chằm vào hắn và nói: "Liễu Bình, người sắp bị nó cắn nuốt."

Liễu Bình không chút do dự mà mở tay ra, nhìn sức mạnh và vật chất khôngngừng sáng tối trên tay, nhanh chóng nói: "Tất cả pháp tắc Kỳ Quỷ đan chéo tạiđây, hình thành sinh và diệt, có và không, từ một sinh vạn, lại từ vạn về một,căn cứ vào loại đặc tính này, ta có thể đặt tên cho nó là Hữu Vô (Có vàKhông)."

"Nó tràn ngập địch ý với ngươi."

Nữ anh lo lắng nói.Liễu Bình phun ra một búng máu, lắc đầu nói: "Đó là vì tùy tiện ôm lấy KỳQuỷ, nhất định sẽ bị nó cắn nuốt, nhưng ta đã nghĩ ra cách --""Cách gì?"

Nữ anh hỏi."

Ta cần sáng tạo một thân phận, lấy thân phận này để được pháp tắc tán thành,nó tiếp thu hành vi của ta, cộng minh với ta thì sẽ cam chịu ta là hiện thân củanó, là một bộ phận của nó, không còn ý đồ cắn nuốt ta."

Liễu Bình nói.Trước đó hắn đã chứng minh điểm này ở hai chức nghiệp Vai Hà và ThầnThánh kỵ sĩ.Kế tiếp –– Hắn phải giành được tán thành của loại pháp tắc Kỳ Quỷ này trongcơ thể!

Có và không.Dạng chức nghiệp gì có thể bày biện ra "Có"và "Không"?

Liễu Bình suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, hắn đặt nữ anh lên mặt đất, sau đóngồi xổm trước mặt nàng và nhẹ nhàng nói: "Thủy Thụ, cảm ơn người giúp tamở ra nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ."

"Tuy rằng xảy ra chút sự cố, nhưng cuối cùng ta đã được Địa, Thủy, Hỏa, Phongthừa nhận, còn biết được thân phận của kẻ kia."

"Kế tiếp ––".ố ế ấ ắ ố"Đây là nghi thức cuối cùng của ta, nếu thất bại, ta sẽ bị "Dũng Hiện cắn nuốt,đến lúc đó người nghĩ cách trốn đi."

Nữ anh trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.Liễu Bình thở sâu, hồi ức lại tình hình khi mở ra chức nghiệp "Vai hề"trước mặt cung nữ.Hắn nhặt một cục đá từ mặt đất lên, nhẹ nhàng nói: "Ngươi xem, đây là một cụcđá, đúng không."

"Đúng vậy."

Nữ anh phối hợp hắn mà đáp."

Ngươi sờ sờ nó."

"Được, ta sờ rồi, nó thật sự là cục đá."

"Vậy xem cho kỹ, khi ta giao sức mạnh cho nó, nó sẽ sinh ra biến hóa Kỳ Quỷ,đây cũng là sức mạnh Dũng Hiện của chức nghiệp này."

Liễu Bình nói, vươn đôi tay che cục đá lại."

Đoán xem, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cục đá sẽ bị người giấu đi?"

Nữ anh nói đúng tình hình."

Ngươi đã đoán sai."

Liễu Bình nói.Hắn mở tay ra.Chỉ thấy cục đá vẫn nằm ngay ngắn trên tay hắn.Nhưng hoàn cảnh chung quanh hai người lại thay đổi.Toàn bộ phế tích biến mất.Không trung là màu xanh nước biển, có ba thái dương ảm đạm lơ lửng ở nơi đó.Có gió thổi tới.Nữ anh nhìn chăm chú vào cục đá trên tay Liễu Bình.Chỉ thấy mặt ngoài cục đá hiện ra dãy núi con sông mặt đất sa mạc.Liễu Bình vươn tay, che cục đá lại.Trên bầu trời lập tức xuất hiện một bàn tay khổng lồ, che đi ánh sáng của tháidương.Nữ anh trọn to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.Liễu Bình từ từ nói: "Có và không, không chỉ là tồn tại và hủy diệt, còn là sựgiao nhau của tuyến không gian thời gian và vận mệnh, ta đã biết, chức nghiệpcó thể hiện hóa loại sức mạnh dũng hiện này nên được gọi là "-"Ả"Ảo thuật gia."

Câu nói vừa dứt.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi hấpthu tất cả sức mạnh quy tắc của thẻ bài, cũng lợi dụng tất cả sức mạnh Kỳ Quỷcủa mình để phóng thích một lần "Dũng Hiện"."

"Ngươi thể hiện ra sức mạnh dũng hiện chân chính của Kỳ Quỷ: Hữu Vô."

"Cho dù không có thẻ chức nghiệp nào, nhưng người khai sáng một chứcnghiệp hoàn toàn mới."

"Trên người người đang nảy sinh lần hiện hóa mà sức mạnh Kỳ Quỷ này thừanhận."

"Nó cho rằng ngươi có thể đại diện cho nó."

"Kế tiếp ngươi có thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ Hữu Vồ."

"-- Người sẽ không bị nó cắn nuốt!"

Tất cả chữ nhỏ biểu hiện xong.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Sức mạnh pháp tắc Địa,Thủy, Hỏa, Phong cảm ứng được ngươi."

"Chúng nó thức tỉnh."

-------Chương 660: Thành phố dưới lòng đất, ảo thuật gia, nữ anh"Ngươi an toàn?"

Nữ anh hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, vậy ba chúng ta cũng an toàn."

Nữ anh nói Liễu Bình thở hổn hển, sau đó bể nữ anh lên.Hắn đi ra khỏi phế tích rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đây là một loạt nhữngngôi nhà cao tầng sớm đã hoang phế.Trên con đường bên ngoài nhà lầu, các loại ô tô nằm tứ tung ngang dọc.tô sớm đã rỉ sét loang lổ.Không có một bóng người."

Không đúng, ta nhớ cả thế giới đều bị hủy diệt, tại sao còn có nơi như vậy tồntại?"

Nữ anh hỏi.Liễu Bình không lên tiếng, chỉ ngồi xổm trước một chiếc ô tô để nhìn kỹ, lại đidọc theo hai bên con đường, dạo lòng vòng quanh các căn nhà bỏ hoang."

Phong cách văn minh của nơi này rõ ràng không giống với thế giới chân thật,nó càng giống thế giới phong ấn."

Liễu Bình nói.Thế giới chân thật phát triển theo hướng Võ Đạo Trắc, ra đời nguyên tố loại võhọc.Trong thế giới phong ấn, xã hội nhân loại đi theo hướng văn minh Khoa KỹTrắc, bắt đầu sử dụng súng ống."

Ý của ngươi, Kẻ cầm dù kia cũng không hủy diệt thế giới phong ấn?"

Nữ anh hỏi.Liễu Bình nói: "Ta cũng không rõ vì sao nó để lại một thế giới như vậy, hơn nữa-- Hình như có người sống --"Câu nói vừa dứt.Chỗ ngã quẹo phía trước bỗng xuất hiện vài người.Trong tay bọn họ cầm rìu và trường côn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào LiễuBình -- và nữ anh trong lòng hắn."

Giao hết đồ ăn ra đây, còn nữa, để lại cả đứa trẻ đó luôn."

ầ ầ ầ ắTráng hán đầu trọc cầm đầu nắm rìu, mở miệng nói.Liễu Bình lui về phía sau vài bước.Ai ngờ cách phía sau hắn không xa có bảy tám nam nữ cũng chui ra, ngăn chặnđường lui.Liễu Bình nhìn một vòng, như suy tư gì mà nói: "Những người này là nhân loạisống sót trong thành phố Vô Tận."

Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trước mắt hắn:"Pháp tắc Địa, Thủy, Hỏa, Phong hội tụ lại với nhau, đưa ra báo động trước vớibổn danh sách."

"Thế giới này chỉ cho phép sử dụng sức mạnh Khoa Kỹ Trắc."

"Trừ sức mạnh Kỳ Quỷ của Kẻ cầm dù ra thì không thể sử dụng bất cứ sứcmạnh loại hình nào khác trong thế giới này, nếu không sẽ lập tức đánh thức Kẻcầm dù."

"-- Nơi này đã trở thành một cái bẫy thật lớn."

Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, trong lòng lập tức hiểu ra.Thì ra Kẻ cầm dù biến nơi này thành một cái bẫy, một khi phóng thích bất cứsức mạnh Kỳ Quỷ nào không thuộc về nó thì sẽ lập tức đánh thức nó.Nói như vậy, hắn không thể dùng đến cả thẻ bài và những sức mạnh khác.Hắn đang nghĩ ngợi thì nữ anh trong tã lót bỗng truyền âm: "Liễu Bình, ta đóibụng."

"Được, ta kiếm đồ ăn cho ngươi, tiện thể nói một tiếng, người đừng phóng thíchbất cứ thuật pháp nào."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Nữ anh hỏi."

Nơi này đã trở thành một cái mạng nhện, bất cứ dao động sức mạnh nào khôngphải do Khoa Kỹ Trắc tạo thành đều sẽ khiến Kẻ cầm dù chú ý."

Liễu Bình nói."

Được rồi, ta đói bụng."

Nữ anh lại cường điệu lần nữa.Liễu Bình thoáng trầm mặc.- - May mà hắn hấp thu một loại sức mạnh của Kẻcầm dù.Loại sức mạnh này nảy sinh trong cơ thể hắn, hiện giờ đã diễn hóa ra chứcnghiệp "Ảo thuật gia".Nhưng đối phó với những người trước mắt này...

Còn chưa cần dùng đến sứcmạnh Kỳ Quỷ.ễ ấ ố ẳLiễu Bình nhìn lại mấy người đối diện, mở miệng nói: "Hẳn những người nàycó đồ ăn, tiện thể chúng ta còn có thể xem bọn họ sống như thế nào."

Hắn đi thẳng về hướng bọn họ.Những người đó thấy thế thì thoáng trầm mặc, sau đó bỗng cười ha ha lên."

Thằng nhãi ranh, người cảm thấy mình rất lợi hại?"

Tráng hán đầu trọc cầm đầu nói."

Cũng không phải, ta chỉ muốn dựa vào công phu quyền cước để kiếm miếngcơm ăn."

Liễu Bình cười nói."

Vậy ngươi tính toán sai rồi."

Tráng hán đầu trọc ném rìu cho người bên cạnh, móc ra một khẩu súng lục từbên hông.Tiếng cười vang của mọi người càng vang dội."

Lão đại của chúng ta có súng!"

Một nam tử thon gầy nói.Quả nhiên Liễu Bình đã dừng bước, rất hứng thú mà nói: "Thì ra là thế, đây làát chủ bài của các ngươi sao?

Thật tốt quá, xin các vị nhìn kỹ khẩu súng trongtay hắn, ta mời các người cùng chúng kiến cảnh tượng sau đây."

Hắn một tay ôm nữ anh, tay còn lại rút ra một cây súng lục từ trong ngực ra."

Ngươi cũng có súng?"

Vẻ mặt tráng hán đầu trọc trầm xuống."

Đúng vậy, ta thật sự có súng, nhưng người không có."

Liễu Bình nói.Tráng hán đầu trọc nhìn lại tay mình, chỉ thấy khẩu súng trong tay gã đã biếnthành một cái lon nát.Liễu Bình giơ súng lên, chỉ vào gã và nói: "Đã đói bụng, kiếm chút đồ ăn tớiđây, cảm ơn."

Nửa giờ sau.Liễu Bình ngồi trước đống lửa, đang đút một hộp sữa bò cho nữ anh trong lòng.Phía đối diện, tráng hán đầu trọc thật cẩn thận mà đưa một lọ rượu mạnh qua."

Đã đắc tội nhiều, hy vọng ngài đừng để trong lòng."

Gã nói.Liễu Bình cười cười, đặt rượu mạnh lên cái ghế bên cạnh rồi mở miệng nói:"Đừng khẩn trương, chúng ta ăn một chút rồi sẽ rời đi –– Đúng rồi, các ngươikiếm được đồ ăn từ đâu?"

Tráng hán đầu trọc nói: "Mua."

"Các ngươi ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Dưới đất."

Tráng hán đầu trọc đáp hs đương nhiên."

Dưới đất?

Nơi nào?"

Liễu Bình truy vấn."

Chính là thành phố dưới lòng đất."

Tráng hán đầu trọc nói.Liễu Bình: "..."

Nếu hắn còn có thể dùng thuật sưu hồn của Tu Hành Trắc thì tốt biết bao, giaolưu như vậy thật lãng phí thời gian.Hắn lại nhìn bên cạnh tráng hán đầu trọc, chỉ thấy ánh mắt của nam tử thon gầytrước đó đang đảo quanh, hình như cũng nhìn không được."

Ngươi tới nói."

Liễu Bình chỉ vào gã và nói.Nam tử thon gầy cung kính nói: "Chúng ta đến từ trại chăn nuôi thành phố số bamươi bảy dưới lòng đất, có lẽ ngài cũng đoán được, chúng ta vốn là công nhânchăn nuôi, lần này muốn lên mặt đất thu thập vật tư, tiện thể nhìn xem có thểphát tài một chút hay không."

Thành phố dưới lòng đất..."

Các ngươi tính khi nào trở về thành phố dưới lòng đất?"

Liễu Bình hỏi."

Trước khi trời tối phải trở về, nếu không mấy thứ kia đi ra thì hoàn toàn khôngcòn đường sống."

Nam tử thon gầy đáp.Mấy thứ kia lại là cái gì?

Hiện tại không tiện hỏi lắm, chờ lát nữa hắn xem mộtcái là biết."

Các vị, có thể dẫn ta đi đến thành phố số ba mươi bảy dưới lòng đất không?"

Liễu Bình hỏi."

Được, chỉ cần ngài đi theo chúng ta thì không cần lo vấn đề an toàn trong buổitối hôm nay."

Nam tử thon gầy nói."

Được, vậy ta và các ngươi đi đến thành phố dưới lòng đất, nhưng sau đó ta sẽlập tức tách khỏi các ngươi, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho cácngươi."

Liễu Bình nói.ắHắn nhìn nhìn nữ anh trong lòng.Nữ anh đã uống sữa no rồi, lúc này nàng ta nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ."

Thủy Thụ, ngươi làm đồng minh như vậy đó à?"

Hắn không nhịn được mà truyền âm."

Thủy Thụ đã ngủ, ta là Linh của Hoa Tình Không."

Nữ anh đáp lại."..."

Liễu Bình.Nam tử đầu trọc nhìn thoáng qua không trung bên ngoài phế tích và nói: "Sắctrời đã không còn sớm."

"Vậy chúng ta đi."

Liễu Bình nói.Bọn họ sôi nổi đứng dậy, dẫn theo hắn đi ra phía ngoài.-------Chương 661: Ngươi rất lạ mặtĐội người này nhanh chóng xuyên qua đường phố bỏ hoang, đi tới lối vào mộttàu điện ngầm.Từ lối vào tàu điện ngầm, bọn họ cứ đi mãi vào bên trong, sau đó tìm thấy mộtcái nắp cống thoát nước bên cạnh đường ray.Họ mở nắp giếng ra, chỉ thấy bên trong là một loạt những bậc thang xi măngthật dài.Trên bậc thang có dấu chân hỗn độn, rõ ràng là gần đây thường xuyên có ngườiđi lại ở nơi này.Liễu Bình đi xuống lần theo bậc thang, cùng mọi người bước xuống nơi đó.Chừng mười phút sau.Rốt cuộc bậc thang cũng đã đến cuối.Hai bên là đèn đường mờ nhạt, cuối đường nhỏ phía trước có mấy chục tên línhgác súng vác vai, đạn lên nòng.Ở sau lưng đông đảo binh lính, một thành phố tỏa ra ánh sáng mênh mông ánhvào mi mắt Liễu Bình.Những ánh sáng đó đến từ đèn nề ông, hệ thống chiếu sáng của thành phố vàcác loại xe giao thông theo quỹ đạo.- - Trông có vẻ thật phồn hoa.Liễu Bình có chút thất thần.Rõ ràng thế giới trên mặt đất đã hoàn toàn bị hủy diệt.Nhưng nhân loại lại ngoan cường sống sót, còn thành lập những thành phố hoànchỉnh sâu dưới mặt đất.Người vừa rồi nói nơi này là thành phố dưới lòng đất số ba mươi bảy.Nói cách khác, còn có những thành phố khác nữa.Nam tử thon gầy vội lia mắt nhìn hắn một cái, sau đó chạy ào về hướng bọnlính."

Có kẻ xâm lấn!

Có kẻ xâm lấn!"

Gã la lớn.Bọn lính lập tức sôi nổi cảnh giác, giơ súng trong tay lên."

Ở nơi nào?"

Một người mang dáng vẻ như quan quân hỏi.Nam tử thon gầy xoay người chỉ về hướng Liễu Bình, lớn tiếng hô to: "Chính làhắn, hắn bắt cóc chúng ta --".Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, chỉ đứng trong đám người, cùng mọi ngườinhìn nam tử thon gầy."

Là tên nào?

Quan quân hỏi."

Là hắn!

Cái tên ôm nữ anh kia!

Cẩn thận, hắn rất mạnh đấy!"

Nam tử thon gầy trốn phía sau quan quân và nói.Ôm nữ anh?

Quan quân nhíu mày, lập tức kéo nam tử thon gây ra và nói:"Thang Lâm, cái tên đáng chết nhà ngươi, có biết đùa như vậy là phải lên toà ánquân sự không hả!"

"Ta không có nói đùa!"

Nam tử thon gầy nói."

Rồi rồi, ta lười nói với ngươi, mau cút trở về đi, đám lính trinh sát các ngươi,không nói đến chuyện ngày nào cũng đi nhặt phế liệu, hiện tại còn biết họngười, người giỏi quá rồi."

Quan quân đá một chân vào mông gã.Thang Lâm ngây người ra.Tình huống gì thế này?

Vì sao hắn nói ta đang hù dọa?

Thang Lâm chậm rãiquay đầu, nhìn lại Liễu Bình.Liễu Bình cười cười với hắn.Nam tử đầu trọc đứng bên cạnh Liễu Bình lớn tiếng cười nói: "Ha ha, các ngươixem tiểu tử Thang Lâm này, ngày thường là ai nói hắn nhạy bén vậy?"

"Hắn điên rồi, dám đùa như vậy với trưởng quan."

Một đồng bọn khác cười nói.Mọi người.Tất cả mọi người đều nhìn Thang Lâm.Không có ai chú ý đến Liễu Bình, giống như -- Hắn căn bản không tồn tại.Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: "Ngươi phóngthích sức mạnh Kỳ Quỷ chuyên chúc của ảo thuật gia""Hữu Vô."

"Ngươi chọn là "Vô."

Trong những người ở đây, trừ Thang Lâm ra thì không còn ai nhớ đến người,không ai có thể thấy ngươi, bởi vì người bị "Vô"bao phủ."

"-- Vạn vật và chúng sinh, hư không và thập phương, thời không và vĩnh hằng,tất cả những thứ trong vận mệnh đều vâng theo ý chí của ngươi, tùy ý cắt lượtgiữa "Có và "Không."

Liễu Bình ôm nữ anh, bước từng bước về hướng lối vào.Thang Lâm nhìn hắn, lại nhìn mọi người chung quanh.ẫ ấ ễVẫn không ai nhìn thấy Liễu Bình.Tại sao lại như vậy!

Chẳng lẽ hắn là ác quỷ?

Thang Lâm phát ra tiếng kêu to thethé: "Ngươi đừng lại đây!"

Gã đoạt lấy súng lục của quan quân bên cạnh, liên tục bắn về hướng Liễu Bình.Ping ping ping!

Một trận súng vang.Viên đạn xuyên qua người Liễu Bình, bắn vào tường, hỏa hoa lập tức văng khắpnơi."

Ngươi điên rồi!"

Quan quân quát to.Suýt chút nữa là viên đạn đã bắn trúng bọn tráng hán.Quan quân tung một quyền đánh ngã Thang Lâm.Đông đảo binh lính cùng vây đến, trói gô gã lại rồi trực tiếp ẩn ngã xuống mặtđất.Thang Lâm nhìn Liễu Bình càng đi càng gần, nhịn không được cất tiếng gào to:"Không!

Vì sao các ngươi không nhìn thấy hắn!

Rõ ràng hắn ở ngay đó!"

Tráng hán đầu trọc tiến nhanh tới, hung hăng tát cho gã một cái.Thang Lâm bị tát một bạt tai vang dội.Bên tại lập tức truyền đến giọng nói của tráng hán đầu trọc: "Rối loạn tâm thần?Hay là bị điên?

Giờ đã tỉnh lại chưa?"

Thang Lâm mở to mắt, không màng đau nhức trên mặt, vẫn quay đầu tiếp tụcnhìn Liễu Bình.Lúc này Liễu Bình đã chạy tới lối vào thành phố.Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thang Lâm, giơ một ngón tay lên, làm ra độngtác im lặng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn biến mất khỏi tầm mắt Thang Lâm.Lại qua một giây.Thang Lâm giật mình, nhìn lại mọi người, miệng thì nói: "Sao lại thế này?

Talàm sao vậy?"

"Ngươi nói giữa chúng ta có một tên ôm nữ anh."

Quan quân thủ thăm dò mà nói."

Cái gì?

Sao ta lại nói như vậy?"

Thang Lâm khó hiểu hỏi lại.Mọi người nhìn chăm chú vào gã, chỉ cảm thấy vẻ mặt của gã không giống làmbộ.Có người nhẹ nhàng thở ra, nói: "Khỏi!

Hắn khỏi rồi!"

ấ"Ngươi rất lạ mặt."

"Vừa tới thành phố này."

"Khó trách, muốn uống cái gì không?"

"Lấy đại một ly đủ đồ nào cũng được."

"Nếm thử cái này, chiều bài ở chỗ chúng ta đấy."

"Được."

Liễu Bình cầm ly rượu trên quầy bar lên rồi uống một ngụm."

Rượu này không tồi, ngươi cũng uống một ly đi, ta mời."

Hắn nói với bartender."

Ông chủ thật phóng khoáng."

Bartender cũng đổ cho mình một ly, đặt ở tủ bát phía sau.Hiện giờ hắn ta đang đích thân điều rượu cho một người khách khác, chờ côngviệc hoàn thành thì tất nhiên sẽ tới uống ly rượu này.Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Quán bar cực kỳ náo nhiệt.Dưới sự chiếu rọi của quang ảnh cầu vòng, mấy nữ vũ công vặn vẹo vòng eotheo tiếng nhạc trầm thấp, dung nhan các nàng thật tinh xảo, thân hình yểu điệu,toàn thân từ trên xuống dưới không có điểm nào khác biệt, thậm chí mỗi mộtđộng tác và biểu cảm đều đồng bộ, không có khác biệt nào cả."

Nhìn không tồi đúng không."

Bartender điều rượu xong nên thò qua hỏi."

Tương đối không tồi."

Liễu Bình nói."

Bà chủ của chúng ta chuyên định chế phỏng sinh bản cao cấp, là mặt hàngđúng đầu trong cả thành phố 37 đấy."

Bartender nói.-------Chương 662: Hoan nghênh trở vềLiễu Bình đang muốn nói tiếp thì cả quán bar bỗng phát ra một tiếng ồn ào thậtlớn.Làm sao vậy?

Hắn nhìn lại cái ghế dài cách đó không xa.Chỉ thấy hai đại hán bắt đầu đánh với nhau, rất nhanh đã tông ngã bàn ghếchung quanh.Người chung quanh lớn tiếng khen hay, thậm chí mở bàn đặt cược đoán ai thắngai thua.Mọi người như tập mãi thành thói quen.Chỉ chốc lát sau.Hai gã tráng hán càng đánh càng kịch liệt, đã lan đến gần Riki trên sàn nhảy.Bartender nhíu mày và nói: "Quấy rầy bà chủ khiêu vũ không phải ý kiến hay,hai tên này thật tự chuốc lấy khổ."

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy một nữ vũ công bị hai người xông tới đâm trúng mộtcái, lập tức ảnh hưởng tiết tấu làm động tác của các vũ công khác cũng rối loạntheo.Tất cả nữ vũ công cùng dừng lại.Nữ vũ công cầm đầu đi lên trước, một tay một người, bắt lấy cổ hai tráng hánrồi dùng sức kéo xuống."

Lò động lực hằng tinh mini nhân tạo."

Bartender tán thưởng một tiếng.Giây tiếp theo.Đầu hai tráng hán bị vặn xuống.Liễu Bình nhìn thấy rõ ràng chỗ cổ đứt gãy của bọn họ không có một giọt máu,chỉ có từng cái ống mềm thật dài.Linh kiện kim loại rơi vãi đầy đất.Nữ vũ công đặt hai cái đầu lên bàn tiệc, lạnh lùng nói: "Phỉ Long, Triệu lão tử,các ngươi gây chuyện ở chỗ của ta là không coi ta ra gì đúng không?"

"Riki, người biết ta mà, bộ lọc của ta chưa bao giờ làm việc, bởi vì ta khôngmuốn đánh mất lạc thú khi được uống say, cũng không phải cố ý gây chuyện ởchỗ ngươi đâu."

Một cái đầu cuống quít nói."

Nhưng người gây trở ngại hứng thú của ta."

Nữ vũ công nói.ố ề ấ ổ ấ ể ề"Ta thật sự uống nhiều quá –– Như vậy đi, tất cả tổn thất hôm nay để ta đền bù,ngoài ra mời mỗi người ở đây một ly rượu."

Cái đầu này lập tức nói.Nữ vũ công vừa lòng gật gật đầu, lại nhìn về phía cái đầu còn lại.Cái đầu đó lại nói: "Ngươi biết ta là ai không?

Tới chỗ người uống rượu là đểmắt ngươi, con mẹ nó đừng có giả vờ với ta ––"Lời còn chưa dứt, nữ vũ công đột nhiên duỗi tay bóp một cái.Cái đầu kia trực tiếp bị bóp vỡ, khuôn mặt vặn vẹo biến hình, một rồi lại mộttinh thể và linh kiện rớt ra từ trong miệng, leng keng leng keng rơi đầy bàn.Nữ vũ công xé cái đầu ra, lấy một vật chứa trong suốt được cắm đầy ống dài chichít từ bên trong.Vật chứa trong suốt này tràn ngập dung dịch nuôi cấy, bên trong là một cái nãongười.Nữ vũ công quay đầu lại và nói: "Ai đi thông báo cho quân đội trưởng phòngthủ thành phố một tiếng, cứ nói đệ đệ của hắn gây chuyện ở chỗ ta, ta chờ hắnnăm phút, năm phút sau không đến thì không giữ nổi não của đệ đệ hắn nữađâu."

Mấy người trẻ tuổi trên cái ghế dài vừa rồi cuống quít mở máy truyền tin ra, nóinhanh cái gì đó.Nữ vũ công ném não người cho bartender, vỗ cái bàn một cái và nói: "Phi Longnói mời mọi người uống một ly."

Mọi người lập tức hoan hô.Âm nhạc lại vang lên.Bầu không khí khẩn trương trước đó dần dần tan đi hết."

Liễu Bình."

Một giọng nữ vang lên trong lòng Liễu Bình.Đây là cảm ứng tâm linh.Cảm ứng tâm linh là một loại công năng cơ bản trong thân thể nhân loại, cho dùlà những người thường tâm linh trong suốt cũng có thể sinh ra sức mạnh nhưvậy, không cần ngôn ngữ, chỉ dùng âm thanh tâm linh để trao đổi với linh hồnkhác.Liễu Bình nhìn về phía nữ anh trong lòng."

Đói bụng?

Hay là muốn đổi tã?"

Hắn hỏi."

Không cần, ta chỉ có một ý tưởng."

Nữ anh nói."

Ý tưởng gì?"

ễLiễu Bình hỏi."

Ta cũng muốn một thân thể như vậy, thân thể hiện tại thật sự bất tiện."

Nữ anh nói.Liễu Bình nhìn về phía nữ vũ công.Tài liệu phòng sinh cao cấp, là động lực hình thức hằng tinh, kỹ thuật siêulượng tử kết nối thần kinh, hệ thống cảm xúc cảm giác và biểu cảm, thiết bịchuyển dịch sóng điện não, trung tâm khống chế động tác, thân thể xương cốthợp kim..."

Cái này không thích hợp với ngươi."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Nữ anh hỏi."

Nhược điểm là não -- Não bị đặt trong vật chứa để nuôi cấy, hình thức này dễxảy ra vấn đề trong lúc nhổ trồng, chờ một thời gian nữa ta sẽ làm ra cho ngươicái càng tốt.".Liễu Bình nói."

Ngươi?"

Nữ anh không tin."

Không sai, nhưng *****ên chúng ta phải hiểu rõ thế giới này thêm một bước,sau đó lại nghĩ cách kiếm chút tiền thì mới có thể làm được bước này."

Liễu Bình nói.Hắn giơ cái ly lên về hướng bartender."

Lại thêm một ly?"

Bartender hỏi."

Đúng vậy, cảm ơn, ngoài ra ta muốn hỏi một chuyện -- Ta là người làm kỹthuật, ta muốn biết các đồng hành về kỹ thuật cơ thể người đang ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu có tiền thì trực tiếp đi hỏi quyển sách kia đi."

Bartender nói.Liễu Bình giật mình, nói: "Xin lỗi, ý ngươi là––"."

Quyển Sách Đáy Biển đó -- Quyển Sách Đáy Biển của thành phố chúng ta nằmở quảng trường cách nơi này hai km, chỉ cần người trả nổi vàng thì nó đáng giaolưu hơn bất cứ đồng hành nào của ngươi."

Bartender nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc, sau đó nhìn về phía hư không.ấ ố ắChỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: "Pháp tắc Tứ Thánh Trụvẫn tồn tại trong thế giới này."

"Làm pháp tắc, chúng không có lập trường nào cả, cũng sẽ không bị Kẻ cầm dùcăm thù."

Liễu Bình hơi gật đầu."

Cảm ơn, gặp lại sau."

Hắn buông ly rượu ra, tùy tiện lấy một tinh thể nho nhỏ rồi đặt trên bàn."

Hoan nghênh lại ghé thăm lần nữa."

Bartender cười nói.Liễu Bình đi ra khỏi quán bar.Hắn xem xét con đường, rất nhanh đã đi tới quảng trường kia.Chỉ thấy một quyển sách thật dày đang lơ lửng ở giữa quảng trường, thỉnhthoảng phát ra từng luồng dao động.Liễu Bình ấn tay lên Quyển Sách Đáy Biển.Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng nhảy ra, tưng bừng trên trang giấy: "Hoannghênh trở về."

"Đồng tiền tối cao của thế giới trước mắt vẫn là hoàng kim."

"Tất cả tri thức của quyển sách đã tích lũy số lượng lớn hoàng kim, ngươi có thểnhận vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình thoáng im lặng.- - Nói cách khác, thế giới trước mắt chỉ thừa nhậnhai loại sức mạnh, một là sức mạnh Kỳ Quỷ của Kẻ cầm dù.Hai là sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh vốn có của thế giới này.Như thế thì hắn cũng tiến hành động hơn rồi...-------Chương 663: Tìm kiếmLiễu Bình đang lẳng lặng suy nghĩ thì phía sau bỗng xuất hiện bảy tám namnhân cầm súng trong tay."

Các ngươi muốn dùng sách này à?"

Liễu Bình lui qua một bên."

Không, thật ra chúng ta muốn tìm ngươi."

Một nam tử giơ súng tự động trong tay lên.Liễu Bình nhìn thoáng qua.Không tồi, thế giới này đã đột phá hạn chế súng lục, súng ống phát triển rấtnhanh.Có Quyển Sách Đáy Biển trợ giúp, bọn họ thành lập nên một thế giới sau khivăn minh bị hủy diệt, hơn nữa còn ham thích cải tạo thân thể.Vì sao phải cải tạo thân thế?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì mấy người đối diệnlại mở miệng: "Hắc hắc, đã trễ thế này còn có người tới tìm Quyển Sách ĐáyBiển, có thể thấy là một kẻ nhát gan."

"Tên người nhất định có tiền -- Tốt nhất là vàng!"

"Giao hết tiền ra đây, đừng giả bộ có được cơ thể nhân tạo cường đại, vừa rồi tađã rà quét, thân thể ngươi là phàm nhân triệt triệt để để."

Mấy người đó bao vây lấy Liễu Bình.Liễu Bình mỏi mệt thở dài, ấn tay lên Quyển Sách Đáy Biển lần nữa."

Lãnh một ít vàng đi."

Hắn yên lặng nói trong lòng.Quyển Sách Đáy Biển chấn động, trên trang sách nhanh chóng hiện ra một hàngchữ nhỏ: "Ngài cần bao nhiêu?"

Liễu Bình nói: "Có thể giải vậy là đủ rồi."

"Tuân mệnh."

Tất cả chữ nhỏ biến mất.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Không trung bỗng xuất hiện một ánh hào quangvàng rực rỡ, trông có vẻ nguy nga như núi.Ầm ầm ầm ầm! !!

Núi vàng rơi ầm xuống, hung hãn mà giáng xuống quảngtrường, làm cuồng phong và bụi đất bay tung lên.Liễu Bình ngẩn ra một lát, nhịn không được mà nói: "...

Ta chỉ muốn một chútvàng giải vây để tống cổ bọn họ thôi."

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên Quyển Sách Đáy Biển: "Đã giải vây."

ễ ể ể ấLiễu Bình nhìn Quyển Sách Đáy Biển, lại nhìn ngọn núi vàng cao ngất trongmây kia."

Lại đè chết người...

Ai, vì sao ta nói là "lại"chứ?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn lắc đầu, nhìn thoáng qua ngọn núi vàng kia.Ma thuật Kỳ Quỷ-- Vô!

Chỉ một thoáng, không thấy núi vàng đâu nữa.Trên quảng trường khôi phục một mảnh yên tĩnh.-------Chương 664: "Loại tã lót làm ấm."

"Bồn cầu trí năng, căn cứ vào tình huống bài tiết của ngươi để dọn sạch vào mọilúc."

"Máy tự động đổ sữa, nhìn này, chỉ cần nhấn cái nút màu xanh lục dưới này, sẽbổ sung đầy bình sữa bò cho ngươi."

"Thiết bị rửa sạch mát xa lướt sóng, cam đoan nhẹ nhàng khoan khoái, đảm bảosạch sẽ."

"Thiết bị khống chế sóng não, chỉ cần dán bên ngoài não của ngươi là có thểtiếp nhận chỉ thị, trên nguyên tắc thì nhân loại từ mười tám tuổi trở lên mới cóthể điều khiển, nhưng mặc dù ngươi chỉ là trẻ sơ sinh, nhưng không biết tâm trísớm đã trưởng thành tới trình độ nào, cho nên người có thể dùng."

Liễu Bình lải nhải liên miên một hồi.Trên bàn điều khiển đối diện hắn là một bộ khung xương kim loại được tạo hìnhtheo hình dáng nhân loại đang nằm, bụng nó mở ra một khe lõm chiều dài nửacánh tay, bên trong là một cái giường mềm mại, được liên kết với các loại thiếtbị.Bé gái do dự một chút, sau đó truyền âm: "Thử một chút xem sao."

Liễu Bình để bé gái vào khe lõm, tiện thể kích hoạt toàn bộ cơ thể nhân tạo.Bụng cơ thể nhân tạo khép lại.Đợi mấy giây.Nó mở to mắt, đứng dậy đi xuống khỏi bàn làm việc, đi tới đi lui một vòngtrong xưởng lắp ráp."

Không tệ, chí ít có thể tự đi lại."

Cơ thể nhân tạo phát ra một giọng nói máy móc lạnh lệo."

Dùng nó chiến đấu cũng không thành vấn đề -- Động lực và xương cốt hợpkim của ngươi đều là tốt nhất, ta tốn một số lớn tiền."

Liễu Bình khoanh tay và nói.Cơ thể nhân tạo đi đến trước gương, ngắm nghía cấu kiện kim loại toàn thân,cuối cùng tập trung ánh mắt lên trên mặt mình.- - Đó là một tấm vỏ kim loại,bên trong có đầy các tổ thiết bị tổng thể loại Nano.Chưa có mắt.Không có cái mũi và miệng.Cơ thể nhân tạo vuốt vuốt tay mà nói: "Nhưng ta cứ như vậy sao?

Vì sao khôngcho ta một hình tượng nhân loại?"

ề ế"Đó chỉ là trang trí vô vị, người rành nghề nhìn ngươi là biết kỹ xảo của ta caosiêu đến cỡ nào, toàn bộ cơ thể nhân tạo được thiết kế vượt tiêu chuẩn và đượcgiản lược đến mức nào, có một loại mỹ cảm đúng nghĩa công nghiệp."

Liễu Bình nói.Cơ thể nhân tạo chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Liễu Bình."

Ngươi quên một điều, Liễu Bình."

Giọng nói của cơ thể nhân tạo trở nên càng lạnh lẽo."

Đâu thể nào, ta quá rõ thiết kế của mình mà."

Liễu Bình nói."

Ngươi quên thật ra ta không phải trẻ con, ta, Hoa Tình Không và Linh trênngười nàng đều là nữ."

Cơ thể nhân tạo nói."

Thì ra là thế, các ngươi đều thích những thứ chỉ đẹp mà không có tác dụng,cảm thấy thiết kế của ta -- "Liễu Bình nói đến đây thì bỗng cảm nhận được ba luồng sát ý mãnh liệt tuôntrào, đầu óc hắn lập tức nhảy số, vội nói tiếp: "Cảm thấy không tin tưởng thiếtkế của ta?

Hả?

Có biết năm đó ta cũng là cao thủ số một ở phương diện sắp xếpdung mạo và dáng người trong giới tu hành không."

Liễu Bình đi đến trước bàn điều khiển lần nữa, ấn mở các loại lựa chọn, điều ramô hình phỏng sinh nhân loại, nhanh chóng thiết kế lại.Sát khí biến mất.Giọng nói của cơ thể nhân tạo vang lên lần nữa, lộ ra một sự chờ đợi khó giấuđược: "Ba người chúng ta đã thương lượng xong, *****ên phải làm nữ tính nhânloại, phải có tóc dài, mắt to, lông mi dài, cái mũi là quan trọng nhất, phải thẳng,phải thanh tú, không biết người có làm được hay không."

"Chuyện nhỏ."

Liễu Bình nói."

Nữ vũ công vừa rồi chúng ta gặp phải ở quán bar kia nhìn quá diêm dúa lẳnglơ, không được phép thiết kế thành như thế."

"Được."

"Làn da phải trắng."

"Được."

"Vóc dáng phải cao một chút."

"Được."

Chương 661: Niệm quỷPhía dưới bàn làm việc là một hệ thống siêu cấp mô phỏng tạo dựng sinh vật,bất cứ cơ thể nhân tạo nào tiến vào trong đó cũng sẽ được dựa theo chươngtrình thiết kế đã định sẵn để tiến hành mô phỏng bao trùm máu thịt sinh vật mậtđộ cao.Đây là hạng mục hao tốn kinh người nhất.Liễu Bình dùng đến tận năm khối gạch vàng mới thanh toán xong phí tổn tươngứng.Hắn nhìn cơ thể nhân tạo nằm trên bàn làm việc đang chậm rãi chìm xuống, vộilớn tiếng nói: "Này, sao người không chờ nó triệt để hoàn thành lại đi vào?"

Cơ thể nhân tạo phát ra một giọng nói máy móc lạnh như băng: "Không được,chúng ta phải mặc quần áo tử tế ngay ở phía dưới, không thể để người nhìnđược."

Liễu Bình có chút câm nín.Toàn thân người từ trên xuống dưới đều là ta thiết kế ra đấy nhớ không.Nhưng không thể nói ra lời này, nói ra thì lập tức cùng đắc tội ba nữ nhân, đượckhông bù mất."

Được thôi, cần tổng cộng ba giờ, ngươi từ từ chờ đi."

Hắn thở dài, chờ bàn làm việc triệt để khép kín chìm xuống rồi mới đi ra ngoài.Ngoài cửa.Sóm đã có một nam tử phong độ nhanh nhẹn ngồi chờ trên ghế sa lon.Liễu Bình nhìn đánh dấu trên tường cách đó không xa, nói: "Lehman, nghe nóicác ngươi có chi nhánh ở rất nhiều thành phố dưới lòng đất đúng không."

Nam tử tên là Lehman kia cười với hắn một cái, nói: "Đương nhiên, chúng taphát triển rất nhiều năm trên lĩnh vực cấu trúc cơ thể nhân tạo này, là mạnh nhấttrong cả lãnh thổ dưới mặt đất."

Hắn ta mời Liễu Bình ngồi xuống bên cạnh, lại đưa cho Liễu Bình một điếuthuốc."

Cảm ơn, không hút."

Liễu Bình nói."

Ngài có hài lòng với sự phục vụ của chúng ta không?"

Lehman hỏi."

Rất tốt, có thể nói là tốt nhất có thể tìm thấy trong thời đại này."

Liễu Bình nói.ắ ế ồ ằ"Ngài hài lòng là được, thời gian hôm nay cũng sắp đến rồi, không bằng chúngta cùng quan sát tình huống trên mặt đất?"

Lehman nói."

Đương nhiên, đây là điều quan trọng nhất."

Liễu Bình nói.Lehman ấn một cái lên chiếc ghế ở bên cạnh.Một hình ảnh trực tiếp xuất hiện trước mắt hai người.Đó là một thành phố phế tích.- - Đó chính là thành phố trên mặt đất mà LiễuBình có ghé qua lúc mới tới.Hiện tại Liễu Bình đã biết, vào mười hai giờ nửa đêm mỗi ngày sẽ có một thứtên là "Niệm quỷ"xuất hiện trên mặt đất.Thứ này cực kỳ mạnh, nhân loại không phải đối thủ của chúng.Trong mấy trăm năm, chưa có ghi chép sự kiện niệm quý bị *****, đa phần lànhân loại bị niệm quỷ cắn nuốt.Một niệm quỷ có thể không ngừng ăn người, thậm chí ăn xong người trong cảthành phố rồi mới bỏ qua.Tin tốt duy nhất là, niệm quỷ chỉ hoạt động trên mặt đất, rất ít chui sâu vào lòngđất.Cho nên nhân loại thành lập thành phố dưới lòng đất, kéo dài hơi tàn một thờigian dài đăng đẳng, tiếp tục sống sót và thành lập một nền văn minh mới."

Chúng ta từng thắng chưa?"

Liễu Bình hỏi."

Chưa từng, một khi thành phố dưới đất bị niệm quý phát hiện, trừ phi có ngườidẫn nó ra, nếu không công dân trong toàn bộ thành phố sẽ chết."

Lehman nói.Niệm quỷ ăn người.Nhưng khi nó cảm ứng được thân thể người không được cấu tạo từ máu thịt thìcó xác suất nhất định sẽ không ăn.Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều kẻ có tiền cải tạo bản thân thành cơ thể nhântạo.Trong thời đại hiện nay, chỉ cần có điều kiện, chỉ cần đã kiếm được tiền, điềumọi người làm trước tiên là sẽ lắp đặt tay chân giả cho mình, hoặc là trực tiếpthay đổi toàn bộ thân thể.Cho nên mới có cảnh tượng trước đó trong quán rượu."

Thật ra cũng không có gì để nhìn cả, chỉ cần thành phố chưa xảy ra thay đổiquá lớn thì hầu như chúng ta cũng không biết bọn chúng tới chưa."

Lehman nói."

Thông qua chuyển vật thể thay đổi vị trí để phán đoán động tĩnh của bọn chúnglà một cách hay."

Liễu Bình cũng đồng ý.Hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trực tiếp này.Bỗng nhiên.Trên hình ảnh xuất hiện một đôi chân dài màu đen.Bởi vì ống kính là cố định, cho nên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài màu đennày, không thể thấy được rốt cục thứ kia trông như thế nào.Liễu Bình không để lộ dấu vết mà nhìn về hướng Lehman.Lehman lại không hề có cảm giác, hắn ta lấy ra một bộ đàm và nói: "Hỏi các tổchức lớn khác xem bọn họ có phát hiện gì không."

-- Lehman không nhìn thấy.Xem ra chỉ có người mang sức mạnh Kỳ Quỷ mới có thể nhìn thấy loại quái vậtKỳ Quỷ cấp bậc này.Khó trách gần như không thể địch lại những quái vật này.Nhân loại căn bản không nhìn thấy bọn chúng, mà bọn chúng lại có sức mạnhKỳ Quỷ, sức mạnh hoàn toàn cao hơn Trắc này.Vậy căn bản không có cách nào đánh được.Tên hình ảnh trực tiếp, cặp chân dài màu đen kia bắt đầu chuyển động, tới gầnhướng ống kính.Nó đứng trước ống kính.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng bỗng hiện ra một dự cảmkhông lành.Từ từ...Không thể nào, chẳng lẽ cách màn hình mà nó cũng có thể phát giác ta nhìnthấy nó?

Liễu Bình nhìn lại cánh cổng lớn của xưởng cải tạo cơ thể nhân tạo.Chỉ thấy trên cửa đang hiện ra một hàng thời gian: "Đang mô phỏng chế tạosinh vật, thời gian còn lại: 2 giờ 40 phút."

Hỏng bét.Thủy Thụ và Tình Không còn đang ở bên trong.Liễu Bình đang nghĩ ngợi, chỉ thấy trên hình ảnh trực tiếp lại có biến hóa.Cặp chân dài màu đen lui về phía sau mấy bước.Một cái đầu lâu màu trắng bệch mọc có một sừng đầy lông đen xuất hiện trướcống kính.ố ắTrên mặt nó mọc ra một lớp da người thật mỏng, hốc mắt lõm xuyên qua mànhình rồi trực tiếp tập trung vào Liễu Bình.Mặt Liễu Bình không có cảm xúc.Một gợn sóng vô hình phát tán ra từ trên người hắn.Ảo thuật Kỳ Quỷ -- Ba lớp "Võ"thức!

Liễu Bình kéo bản thân mình vào giới hạn "Vô"trong cả tuyến thời gian, không gian và vận mệnh.- - Như vậy ngươi còn tìmthấy ta được sao?

Hắn khẽ nâng đầu lên, đối diện với ánh mắt của con niệm quýđối đầu kia.Khóe miệng da người của niệm quỷ kéo ra một đường cong hướng về hai bên,mở miệng nói: "Thì ra là đồng loại...

Ngươi ở nơi nào?"

Liễu Bình không nói lời nào.- - Có gặp quỷ mới cho người biết ta ở nơi nào.Niệm quỷ chờ giây lát."

Ngươi ở nơi nào?"

"Ngươi ở nơi nào?"

"Ngươi ở nơi nào?"

Nó lặp lại một cách máy móc, Liễu Bình không lên tiếng.Bỗng nhiên, một nhóm chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Niệm quỷđang tìm đồng loại."

"Ngươi và nó mang trên người cùng một nguồn sức mạnh Kỳ Quỷ, vị trí của haibên tựa như bó đuốc trong màn đêm, căn bản không có khả năng che giấu vàtránh né."

"Xin chuẩn bị sẵn sàng đón địch."

-------Chương 665: Niệm quỷ quyết đấu!"

Lehman tiên sinh, xin lỗi ta không tiếp được một lát."

"Xin cứ tự nhiên."

Liễu Bình đứng lên rồi đi về hướng toilet.Một gợn sóng sức mạnh như có như không lần mò xuống từ sâu trong hư khôngtrên đầu, không ngừng tăng cường, cứ như đang xác định vị trí của hắn.–– Thì ra là đạo lý này.Trên người mang cùng một loại sức mạnh Kỳ Quỷ, hơn nữa đã kích hoạt thìkhông khác gì nói cho đồng loại là bản thân đang ở chỗ này.Xem ra không cách nào tránh khỏi chiến đấu.Ánh mắt Liễu Bình lia về hướng hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra tại nơi đó: "Thỏa sức mà đánhcược một lần đi!"

"Quyển sách Đáy Biển đã truyền tin người trở về cho Tứ Thánh Trụ."

"Ngày xưa người chăm chỉ không ngừng rót sức mạnh cho chúng, giúp pháp tắcThánh Trụ Địa, Thủy, Hỏa, Phong hoàn toàn khôi phục."

"Lần này, sức mạnh của những Thánh Trụ cổ xưa kia bắt đầu thức tỉnh, sắp đếnđây giúp ngươi một tay."

--Được thôi, dù sao tránh cũng không tránh được.Đi mở mang kiến thức xem sức mạnh của niệm quỷ như thế nào vậy!

Liễu Bìnhkhép cánh cửa cửa phòng rửa tay lại, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.Trần nhà lập tức hóa thành hư vô."

Nếu là sức mạnh Kỳ Quỷ tương đồng, rốt cuộc phải giao thủ như thế nào đây?"

Liễu Bình lẩm bẩm một câu, thân thể lập tức bật cao rồi bay vút lên phía trên.Giây lát sau.Hắn trực tiếp xuyên qua mặt đất, đứng trong thành phố trông như một bãi phếtích này.Đùng!

Đùng!

Đùng!

Bước chân nặng nề bỗng truyền đến.Một con quái vật màu đen cao chừng bảy tám tầng lầu chậm rãi đi tới chỗ hắn.Con quái vật này có một đôi chân dài màu đen, thân thể là một bộ xương khôtrắng hếu, thỉnh thoảng thoáng hiện và biến mất trong hắc quang vô tận.Đầu lâu của nó mọc đầy lông dài màu đen, tùy ý phiêu đãng trong gió, màgương mặt chỉ là một lớp da người thật mỏng, xuyên qua da người hoàn toàn cóthể trông thấy đầu lâu màu trắng bệch bên trong.Đây cũng là con niệm quỷ *****ên mà Liễu Bình nhìn thấy.ấ ồ"Tìm thấy người rồi..."

Niệm quỷ nói với giọng khàn khàn, chậm rãi đứng lại ở đối diện Liễu Bình.Thân thể của nó khổng lồ đến mức Liễu Bình như một con kiến trước mặt nó.Gió lạnh thổi qua.Liễu Bình bất động, niệm quỷ cũng bất động.Hắn và nó cảm nhận được sức mạnh Kỳ Quỷ trên người đối phương, nhất thờiđều không nắm chắc nên ra tay như thế nào.Sức mạnh Kỳ Quỷ của niệm quỷ càng mãnh liệt dồi dào, mà sức mạnh của LiễuBình trực tiếp đến từ Kẻ cầm dù nên cấp bậc cao hơn.Điều này tạo thành một cân bằng vi diệu.Nếu thật sự đánh nhau -- Hấp dẫn niệm quý khác đến đây thì phải làm sao?

Mộthồi lâu sau.Niệm quỷ nhịn không được mà nói: "Thân là đồng loại, vì sao ngươi không nóilời nào?"

"Ta không có lời gì muốn nói."

Liễu Bình nói.Niệm quý bực bội mà nói: "Thực lực của ta và ngươi tương đương nhau, nếunhư chúng ta đích thân chiến đấu thì sẽ lưỡng bại câu thương, như vậy khôngphù hợp với lợi ích của chủ nhân."."

Ta đồng ý."

Liễu Bình nói."

Vậy chỉ có một cách -- Dựa theo thể ước chủ nhân để lại, trực tiếp quyết địnhai cắn nuốt ai đi."

Niệm quỷ há mồm phun ra một phù văn màu đen.Phù văn này vừa xuất hiện, Liễu Bình lập tức cảm ứng được sức mạnh Kỳ Quỷtrên người mình bắt đầu sôi trào.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiển hiện: "Xin chú ý."

"Đối phương sử dụng khế ước chiến trận Kỳ Quỷ."

"Quyến định chiến trận sắp sửa bắt đầu."

"Chúng sinh mà các ngươi thu gom được sẽ thay các ngươi tiến hành quyết đấu,dùng cách này để phân chia thắng thua."

"Kẻ thất bại sẽ bị đối phương cắn nuốt tất cả sức mạnh!"

Niệm quỷ lui từng bước một về sau, trầm thấp mà nói: "Đây là những chúngsinh ta cắn nuốt, hiện tại bọn chúng chiến đấu cho ta."

Nó vung tay lên một cái.ấ ố ồTrên mảnh đất trống trước mặt nó, một rồi lại một bóng dáng nhân loại theo đómà xuất hiện.Vẻ mặt của những người này ngơ ra, hành động cứng ngắc, Liễu Bình nhìnthoáng qua là biết bọn họ mất đi linh hồn, chỉ còn lại một thể xác bị thao túngđến đây tiến hành chiến đấu với hắn.Trong giọng nói của niệm quỷ mang đầy cảm giác đắc ý: "Khi còn sống nhữngkẻ này đều là chức nghiệp giả chuyên nghiệp, đều là cao thủ ta thu thập được từvô số thế giới -- Cho dù số người người thu gom được có nhiều hơn ta, cũngkhông có khả năng chiến thắng những chiến sĩ tinh anh nhân loại trên tay củata."

Có càng ngày càng nhiều chiến sĩ loài người xuất hiện trên đất trống, có hơnmấy ngàn người.Những người này không ngừng đi lại, hoạt động tay chân, để động tác của mìnhtrở nên càng ngày càng linh hoạt.- - Bọn họ đều là người tinh thông chiến đấu,hoàn toàn có thể khởi xướng một trận chiến tranh diệt quốc.Liễu Bình lộ ra vẻ trầm tư.Thì ra là thế, chức trách của niệm quỷ là cắn nuốt linh hồn, thu thập chúng sinh.Một khi bọn chúng gặp được đồng loại thì phải chiến đấu với nhau, hấp thu sứcmạnh của đối phương.Không biết mục đích cuối cùng của bọn chúng lại là gì.Ở đối diện.Niệm quỷ đã đợi không kiên nhẫn, mở miệng nói: "Tới đi, để ta nhìn người thugom được những chúng sinh như thế nào."

Liễu Bình thở dài.Chúng sinh?

Ta thu gom chúng sinh?

Chẳng lẽ hắn đã thua trận quyết đấu chiếntrận Kỳ Quỷ này ngay từ đầu rồi?

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trong hưkhông nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi gặp phải nguy cơ mà trướcnay chưa từng có."

"Thánh Trụ chi hỏa ngươi châm đã bắt đầu bùng cháy hừng hực, cũng đánhthức chủng tộc cổ xưa đang say ngủ bên dưới Hỏa chi Pháp Tắc."

"Bọn chúng đã biết được tình hình, sắp chạy đến giúp người một tay!"

"Đếm ngược năm giây!"

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai, ""Một!"

ế ễ ồHư không trong phế tích phía sau Liễu Bình khẽ động rồi chậm rãi mở ra haibên.Tiếng kèn thê lương vang lên.Chỉ thấy một người tí hon lớn chùng ngón cái nhảy xuống từ trong hư không,ngã sống soài xuống mặt đất.Người tí hon lảo đảo đứng lên rồi đeo một bộ mặt nạ lệ quỷ dữ tợn vào, vungchủy thủ trên tay, thét lên với giọng the thé: "Giết giết giết!

Giết sạch bọnchúng!"

Người tí hon gầm thét rồi phóng tới đám người chen chúc ở đối diện.Liễu Bình xem xét tình huống này là biết ngay không ổn.Là Yêu tinh!

Hỏa Chi Thánh Trụ lại đánh thức yêu tinh!

Đó là chủng tộc cực kỳkhông đáng tin nhưng đôi khi lại giữ vai trò mấu chốt đến dị thường!

Nhưngđiều càng chết người là -- Bọn họ chỉ một người!-------Chương 666: Ba trận chiến!"

Này!

Ngươi chỉ có một người, đối diện đều là chức nghiệp giả tinh thông chiếnđấu của nhân loại, người được không vậy!"

Liễu Bình vội vàng hô lên.Người tí hon đột nhiên dừng lại.Nó nhìn mấy ngàn người trùng trùng điệp điệp phía đối diện, nói với giọng thethé: "Một mình ta thì đương nhiên đánh không thắng, nhưng không thể thua khíthế được đâu, đồng nghiệp!"

Giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của niệm quỷ."

Một tên lớn chùng ngón cái, đây chính là chúng sinh người thu thập sao?Ngươi nhất định sẽ thua!".Liễu Bình mắt điếc tai ngờ, ngồi xổm xuống bên cạnh người tí hon, nói nhỏ:"Ta nhớ nhân số của các ngươi không ít, sao chỉ có một người đến vậy?"

Người tí hon kia hạ giọng đáp lại: "Ta là người *****ên thức tỉnh, những ngườikhác còn đang ngủ say."

"Vậy làm sao bây giờ?

Ta không thể ra tay trong trận này, một mình ngườiđánh, chẳng phải là thua rồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu như thế thì chúng ta phải tranh thủ một chút thời gian, chờ những ngườikhác tỉnh lại rồi sẽ giao chiến với đối phương."

Người tí hon nói.Tranh thủ thời gian?

Niệm quỷ nghe thấy lời này thì lập tức quát: "Xông lên,giết tên tiểu nhân kia đi!"

Chúng chức nghiệp giả cùng phát ra tiếng tru lên điên cuồng, cầm vũ khí lênxông về hướng người tí hon.Liễu Bình nhìn thoáng qua.Xong Đối phương có ma pháp sư, kỵ sĩ, võ đạo quyền sư, tay bắn tỉa, thươngđấu sư, đạo sĩ, kiếm khách, khu ma sư...

Vô số chức nghiệp giả phi nước đại tớiđây.Một giây sau -- Người tí hon đột nhiên nhảy dựng lên.Hành động của nó cực kỳ linh hoạt, chỉ nhẹ nhàng vọt tới đã bay lên giữa khôngtrung, rơi lên trên phù văn tỏa ra hắc quang kia.Đây chính là phù văn hiến hóa của "Khế ước chiến trận Kỳ Quỷ"!

Người tí honngồi xổm xuống cẩn thận quan sát phù văn một lúc, sau đó nhảy dựng lên rồilớn tiếng nói: "Dựa theo quy tắc, đối phương phát động 'Khế ước chiến trận KỳQuỷ để tiến hành khiêu khích, bên ta sẽ có thể quyết định phương thức *****êncủa trận chiến này!"

ế ế ế"Không sai, nếu các ngươi không lựa chọn, khế ước sẽ tự mặc định là trực tiếpchém giết -- Trên thực tế đây cũng là phương thức phân chia thắng bại nhanhnhất."

Niệm quỷ nói với giọng ồm ồm."

Liễu Bình!

Mau, chúng ta có thể chọn phương thức chiến đấu!"

Người tí hon la lớn với Liễu Bình.Không ít chức nghiệp giả sử dụng súng và pháp trường trên mặt đất đã bắt đầuxạ kích về phía nó.Người tí hon chật vật trốn tới trốn lui, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị đánh trúng."

Một mình người đối phó với nhiều người như vậy –– Ta chọn phương thứcchiến đấu nào mới có thể giúp được ngươi?"

Liễu Bình vội vàng hỏi.Niệm quỷ cười lạnh nói: "Đây là ưu thế áp đảo, cho dù các ngươi chọn thể nàocũng không có tác dụng!"

Người tí hon né tránh một ánh hàn băng, lớn tiếng đáp lại: "Đồ đần, ngươi mauchọn phương thức chúng ta sở trường nhất để phân chia thắng bại!"

"Các ngươi sở trường nhất là cái gì?"

Liễu Bình vội vàng hỏi."

Ta không tiện nói, ta đã nhìn lén khế ước, nhắc nhở người thì chẳng khác nàophá hỏng công bằng, ngươi sẽ xong đời!"

Người tí hon vội vội vàng vàng hô.Liễu Bình nhắm lại mắt.Bắt đầu từ lần *****ên hắn gặp phải yêu tinh, mãi cho đến lần cuối cùng nhìnthấy bọn chúng.Bọn chúng thích làm cái gì nhất?

Chuyện bọn chúng tự hào nhất là cái gì?

Bỗngnhiên.Một ánh chớp chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình.Hắn nhớ tới một sự kiện.Nhưng mà...

Chẳng lẽ thật sự có thể làm như vậy?

Mắt thấy người tí hon đứngtrên phù văn màu đen bị mưa bom bão đạn đánh lung lay sắp đổ, cuối cùng LiễuBình lại không suy nghĩ tiếp, vội lớn tiếng hô lên: "Ta chỉ định hình thức quyếtđấu của cuộc chiến đấu này là --""Chơi trốn tìm!"

Tất cả âm thanh yên tĩnh lại.Giữa không trung đột nhiên vang lên tràng cười điên cuồng của người tí hon:"Ha ha ha, ta là Tất Thổi - Người đoạt huy chương đồng giải khách mời cuộc thibịt mắt trốn tìm!"

ẩ ế ẩ"Chuẩn bị chịu chết đi!

Lũ ngu xuẩn!"

"Hắc nha hắc!

Hắc!

Hắc!

Hắc!"

Người tí hon bước chậm trên đường phố, thỉnh thoảng ngâm nga cười nhỏ, nhảyđiệu clacket đơn giản.Khi đi đến một thùng rác, nó dùng bàn tay gõ gõ lớp ngoài kim loại của thùngrác, khi thùng rác phát ra tiếng vang giàu tiết tấu "Thùng thùng bang -- thùngthùng bang --"thì người tí hon lớn tiếng ca hát: "YO-Sự trốn tránh non nớt của các người làmngười ta nhìn không thoải mái."

"Đừng mong giở trò bịp bợm, cho dù là Druid hay là thuật biến hình."

"Nói về trốn tìm thì ta sẽ không hồ đồ,""Thùng thùng bang --""Thùng thùng bang --".Thùng rác chấn động một hồi.Hai con chuột nhảy ra từ trong đó, hóa thành một đại hán đội mũ sừng hươu vàmột nam nhân cầm ma trường trong tay."

Đào thải!"

Người tí hon khinh thường nói.Nó vừa khiêu vũ, vừa đi dọc theo con đường dài hướng về phía trước.Liễu Bình cắm đôi tay vào túi, đứng trên quảng trường đằng xa và nói: "Xem raván này là ta thắng."

"Không"Niệm quý phát ra tiếng nói ồm ồm: "Ta có mấy nghìn thủ hạ, nó phải tìm ra hếtmới tính thắng, huống chi đợi chút nữa đến phiên nó trốn, thủ hạ của ta đi tìm --Bọn chúng nhất định có thể tìm ra nó."

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi,"Liễu Bình lắc đầu nói, "Xin lỗi ta không tiếp được, lát nữa gặp lại."

Thân thể hắn chợt lóe rồi hoàn toàn đi vào hư không.Phía bên kia.Dưới lòng đất.Liễu Bình đi ra từ toilet, trở lại trong đại sảnh rồi ngồi xuống.Lehman nghiêm túc nói: "Có một niệm quỷ cường đại xuất hiện."

"Hả?"

Liễu Bình nhìn lại hình ảnh thực tế ảo.Chỉ thấy một rồi lại một khuôn mặt nhân loại đờ đẫn đang xuất hiện từ các nơitrong phế tích.ề ấ"Những người này đều bị niệm quỷ ăn, hiện tại bọn họ xuất hiện có nghĩa làniệm quỷ đã có mặt trên mặt đất."

Lehman đứng ngồi không yên mà nói."

Chỉ cần chúng không xuống dưới là được, người cần gì phải lo lắng?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 667: Ta luôn trốn trong tác của ngươi đấy-- Sở dĩ những nhân loại này xuất hiện, không phải là muốn bao vây tấn côngthành phố dưới lòng đất.Bọn họ chỉ bị yêu tinh tìm ra thôi."

Đương nhiên ta phải lo lắng!"

Lehman đột nhiên đúng phắt lên, đi qua đi lại trong đại sảnh."

Cho dù toàn thân chuyển thành cơ thể nhân tạo, cũng có xác suất nhất định bịniệm quỷ ăn luôn..."

Hắn ta nôn nóng nói."

Có thể làm đến bước này đã rất ghê gớm, ngươi còn muốn làm cái gì?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.Lehman đột nhiên đứng lại, mở miệng nói: "Đại não."

"Có ý gì?"

Liễu Bình không hiểu."

Đại não là khí quan trung tâm mà nhân loại chúng ta dùng để chứa đựng và xửlý tất cả mọi thứ, nếu ta cũng đổi đại não thành thiết bị xử lý lượng tử, triệt triệtđể để trở thành tồn tại cùng cấp với máy móc thì niệm quỷ sẽ không ăn ta."

Lehman nói.Liễu Bình nín thở suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Lý luận là nhưthế, nhưng đó còn là người sao?"

"Chỉ cần linh hồn không thay đổi, thể xác biến thành dạng gì thì đã sao?"

Lehman nói."

Đương nhiên là có sao, làm nhân loại thì rất nhiều ***** và động cơ đềuđến từ phản ứng gian của thân thể, ngươi vứt bỏ gien thì không còn là nhân loại,sẽ vứt bỏ ***** đến từ thân thể nhân loại."

Liễu Bình nói."

Vì không bị niệm quỷ ăn, ta cảm thấy xứng đáng."

Lehman nói."

Độ khó rất cao, lấy kỹ thuật trước mắt thì chỉ sợ không làm được."

Liễu Bình nói.Lehman suy sụp ngồi xuống, thở dài nói: "Vấn đề này phải trả ba trăm tấnhoàng kim cho Quyển Sách Đáy Biển mới có thể lấy được phương án kỹ thuậtcàng chi tiết."

"Không có ***** nhân loại, còn xem là nhân loại sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Ai biết được?

Nhung sống sót quan trọng nhất, nói từ ý nghĩa nào đó thì đây làvĩnh sinh -- Không phải sao?"

Lehman nói."

Nếu có thể không ngừng đổi mới linh kiện, tự nhiên thân thể sẽ không bị hủydiệt, quả thật cũng coi như vĩnh sinh."

Liễu Bình thừa nhận.Nói xong, hắn rơi vào trầm mặc.Hắn đánh thức Thủy chi Pháp Tắc, do đó ngưng tụ ra Quyển Sách Đáy Biển,làm nhân loại có thể nhanh chóng đạt được tri thức.Nhờ vậy mà sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh Trụ trở nên hưng thịnh.Nhưng mà...

Hiện giờ nhân loại đã vứt bỏ tất cả những thứ vốn thuộc về nhânloại."

Thật ra ta cảm thấy chúng ta coi như an toàn."

Liễu Bình ung dung mà nói, nâng ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp mộtngụm."

Chỉ có thể hy vọng như thế."

Lehman nâng tay lên, nhìn ngón tay linh hoạt, không có độ ấm gì của mình,trong lòng vẫn có chút không cam lòng.Liễu Bình nhìn lại phòng làm việc, chỉ thấy trên tường lập loè một hàng chữnhỏ: "Thời gian còn lại để kết thúc xây dựng nhân thể: 2 giờ 25 phút."

Còn phải tốn chút thời gian.Lehman mang đến cho hắn một chút ý tưởng.Có nên làm ra vài thứ thuộc về Khoa Kỹ Trắc hay không?

Về sau lúc lại quyếtđấu với niệm quý khác, nếu hắn vẫn không có người để dùng, vậy thì có hơi xấuhổ.Làm một con "Niệm quỷ", hắn lại không có lấy một thủ hạ.Tương đương với việc phơi bày thân phận thật ra rồi."

Ngài Lehman, ta cần mượn phòng thiết kế vũ khí của ngươi một chút."

Liễu Bình nói.Biểu cảm của Lehman lập tức thay thế bằng một nụ cười thân thiết, gật đầu nói:"Không thành vấn đề, chẳng qua có vài tài liệu cực kỳ hi hữu, nếu ngài muốn sửdụng..."

"Yên tâm, ta sẽ dựa theo giá cả chi trả bằng hoàng kim."

Liễu Bình nói."

Vậy không có vấn đề gì, phòng làm việc thiết kế vũ khí chuyên chúc thứ nămđã được mở ra, ngài có thể bắt đầu sử dụng."

"Được."

Liễu Bình đi về hướng một cánh cửa máy móc đang mở ra.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng hắn: "Thiết kế cho chúng ta mộtvài món vũ khí."

-- Là giọng của nữ anh."

Muốn vũ khí gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới này không thể dùng sức mạnh Kỳ Quỷ, vậy chúng ta giáng cấp sứcmạnh xuống, dùng sức mạnh Trắc để chiến đấu...

Người cần thiết kế ba loạibinh khí."

Nữ anh nói.Liễu Bình cẩn thận lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu nói: "Không thành vấnđề, ngay khi thân thể ngươi đắp nặn xong thì ta có thể hoàn công."

Cánh cửa máy móc đóng lại phía sau hắn.Thời gian chậm rãi trôi đi.Thời khắc nào đó.Liễu Bình đang thao tác mấy cánh tay máy móc, nhanh chóng thiết kế một loạibinh khí.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhảy ra: "Yêu tinh đã tìm ra tất cả mọingười."

"Ngươi lấy tỷ số 1: 0 tạm thời dẫn đầu."."

Kế tiếp, đã đến lúc yêu tinh đi trốn."

"Bởi vì số lượng hai bên chênh lệch cách xa, ngươi có thể đưa ra thêm một điềukiện họp lý cho trận tỷ thí lần này."

Thêm một điều kiện hợp lý?

Cái gì mới coi là "Hợp lý"?

Liễu Bình hơi suy tư, sau đó mở miệng nói: "Vậy cho một hạn chế thời gianđi, cũng không thể tìm kiếm mãi mà không có kỳ hạn, phải có một thời gian đểtrói buộc hai bên."

Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Đề nghị của ngươi đã đượcchấp nhận."

"Thời hạn của lần chơi trốn tìm này là: Một tiếng rưỡi."

"Bắt đầu!".Liễu Bình liếc mắt một cái đã quét xong, trong lòng có vài phần thấp thỏm.Dù sao đối phương cũng có mấy nghìn người, mà phía hắn chỉ có một yêu tinh.Không biết rốt cuộc bản lĩnh chơi trốn tìm của yêu tinh mạnh đến mức nào.-- Hắn cũng chưa lĩnh giáo qua.ắ ắThật sự là không chắc ăn lắm.Cũng may đã thắng một ván, tạm thời còn xem như an toàn.Liễu Bình vứt bỏ suy tư, lại thao túng cánh tay máy móc để thiết kế binh khícho Thủy Thụ, Hoa Tình Không và tinh của nàng lần nữa.Trên mặt đất.Niệm quỷ nhìn phù văn màu đen không ngừng biến hóa giữa không trung,nhếch miệng cười nói: "Một tiếng rưỡi?"

"Căn bản không cần lâu như vậy, ta có thể lập tức tìm ra con yêu tinh kia."

Nó quan sát mấy ngàn chức nghiệp giả phía dưới, giận dữ hét lên: "Toàn lựcphóng thích lửa giận của các ngươi đi, để ta nhìn xem các ngươi cần bao lâumới có thể hoàn toàn hủy diệt thành phố này!".Đám chức nghiệp giả tạm dừng một chút, sau đó sôi nổi hành động.Một triệu hoán sư giơ pháp trượng lên cao.Trên bầu trời lập tức xuất hiện một viên thiên thạch.Oanh -- Thiên thạch hung hăng giáng xuống, trực tiếp đánh vào một tòa nhà caochọc trời, sau đó nhanh chóng xuyên qua, đập ra một cái hố trên mặt đất.Bắt đầu từ giờ khắc này, toàn bộ thành phố đã hoàn toàn bị hủy diệt.Một tiếng rưỡi trôi qua.Niệm quỷ không thể tin mà quát: "Chuyện này không có khả năng, mặt đất đãbị san bằng, không có chỗ nào trốn tránh được cả!"

Một giọng nói bỗng vang lên bên tai nó: "Ta luôn trốn trong tác của người đấy."

Niệm quỷ đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người tí hon có kích thướcbằng ngón cái nhân loại lặng lẽ nổi lên, làm mặt quỷ với nó."

Được rồi, ngươi đã thua hai ván, trận quyết đấu không hề có kỹ thuật hàmlượng này nên kết thúc."

Người tí hon nói.-------Chương 668: Ta không muốn chếtCâu nói vừa dứt.Phù văn màu đen lơ lửng giữa không trung kia bỗng tỏa ra ánh hào quang mãnhliệt.Vẻ mặt niệm quý biến đổi, lớn tiếng mà nói: "Không!"

Miệng nó phun ra một mảnh lân giáp vỡ vụn, quát: "Lấy chân giáp này, lệnhcho chiến trận so đấu kéo dài tiếp, mãi đến khi có một bên thắng được ba lần!"

Mảnh lân giáp lập tức tan vỡ thành những mảnh bụi đen nhỏ, lướt qua trời cao,sôi nổi chìm vào phù văn màu đen kia.Liễu Bình lặng lẽ hiện ra, nghiêm túc nhìn mảnh lân giáp kia.- - Đó là mảnh vảytrên chiến giáp giam cầm Kẻ cầm dù, cũng không biết rốt cục niệm quỷ này làmgì mà có thể gỡ xuống một cái vảy từ chiến giáp kia."

Ngươi đã thua hai trận, lại không chịu nhận à?"

Liễu Bình hỏi.Niệm quỷ hừ lạnh một tiếng, đấm một quyền xuống mặt đất.Mặt đất không ngừng chấn động, vỡ ra thật sâu, để lộ ra một vài kiến trúc phíadưới.Thành phố dưới lòng đất!

Giọng điệu của niệm quỷ mang theo một tia sát ýmãnh liệt: "Bắt đầu từ vừa rồi, ta đã nhận ra, nơi này có một bữa tiệc linh hồnphong phú."

"Ta tuyệt đối không nhượng bộ ––""Trận so đấu chiến trận thứ ba chỉ định chúng sinh chúng ta bắt được tiến hànhsinh tử quyết đấu, thắng thua của bọn chúng đại diện cho thắng thua của chúngta."

Niệm quỷ vươn ngón tay đen như mực ra chỉ về hướng yêu tinh trôi nổi giữakhông trung."

Chơi trốn tìm?"

Niệm quý cười châm chọc một tiếng, giọng nói đột nhiên cất cao: "Giết ngườinày!"

Trên mặt đất, mấy ngàn chức nghiệp giả cùng nhắm ngay yêu tinh giữa khôngtrung.Lúc này yêu tinh muốn tránh cũng không được, trong lòng biết không thể maymắn thoát khỏi, vội khóc lớn nói: "Liễu Bình cứu ta."

Liễu Bình tùy tiện vung lên.Toàn bộ những thuật pháp và vũ khí lạnh tấn công về hướng yêu tinh lập tứcbiến mất.ề ểNiệm quý lập tức mở miệng nói: "Ngươi và ta đều không thể nhúng tay vàoquyết đấu chiến trận giữa các phàm nhân-- Hay là người muốn nhận thua?"

Liễu Bình thở dài.Yêu tinh đã thay hắn thắng hai trận, hiện giờ nó thật sự không am hiểu đối chiếnchính diện, làm sao hắn có thể để nó đi chịu chết?

Nhận thua thì nhận thua, mấytrận sau nghĩ cách thắng về là được.Hắn mở miệng nói: "Không sai, ta cảm thấy trận này ––"Bỗng nhiên.Một giọng nữ vang lên cách sau lưng hắn không xa: "Có lẽ nên để ta lên sânkhấu."

Liễu Bình bỗng xoay người, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc đúng cách đó khôngxa, mang vẻ mặt lạnh như băng nhìn chăm chú vào niệm quỷ thân thể khổng lồvà mấy ngàn chức nghiệp giả ở đối diện."

Ngươi đã hoàn thành?"

Liễu Bình vui vẻ nói."

Đúng vậy, ta rất vừa lòng với thân thể này, cứ giao trận chiến kế tiếp cho ta đi."

Nữ tử tuyệt sắc nói với giọng điệu lạnh như băng.Liễu Bình lấy ra một quang bình loại nhỏ từ sau lưng, mở các mục số liệu trênđó ra rồi cẩn thận xem xét.Mỹ nữ không kiên nhẫn nói: "Không cần xem, ta thử qua hết cả ba loại vũ khírồi, đối phó đám binh tôm tướng cá đó thì không có vấn đề gì cả, chờ ta đại sáttứ phương đi."

"Từ từ –– Đây là lần *****ên người khởi động thân thể, ta phải nghiêm túc kiểmtra."

Liễu Bình xem tất cả số liệu một lượt, cuối cùng nhắm quang bình thẳng vàomỹ nữ."

Làm gì đó?"

Mỹ nữ hỏi.Liễu Bình nói: "Trạng thái máy móc tốt đẹp, hiện tại ta xem trạng thái củangươi."

-- Thủy Thụ, Hoa Tình Không và Linh của nàng dung hợp vào cùng một thânthể nữ anh, nữ anh lại nấp trong cơ thể nhân tạo hoàn mỹ này, dù có thận trọngđến mấy cũng không phải làm quá."

Không cần."

Mỹ nữ tùy ý nói, duỗi tay rút ra một lưỡi đao kim loại sắc bén, đi nhanh hướngtới mấy ngàn chức nghiệp giả ở phía trước.Nhung Liễu Bình vẫn cảm thấy lo lắng, hắn kéo số liệu trên quang bình ra, tiếptục xem.ấ ể ế ố ầChỉ thấy trên quang bình biểu hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Kết nối thần kinhbình thường""Tim đập và mức oxy trong máu bình thường""Cảm ứng sóng điện não bình thường""Tã đã đổi mới;""Sữa buổi chiều đã uống""Kiểm tra xong!"

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Xem ra không thành vấnđề."

Yêu tinh đứng trên vai hắn, lớn tiếng cổ vũ: "Tiểu tỷ tỷ, nghiền nát bọn chúng!!!"

Đó là một mỹ nhân tóc đen thân hình cao gầy.Nàng cầm tơ kim loại dài mảnh trong tay, lượn quanh bên trong đám người.Cơn gió hàn băng thổi quét từng trận..Mỗi khi tơ kim loại bị vung lên, sẽ có một lưỡi đao băng sương cực mảnh cựcdài *****, xuyên qua toàn bộ đường chân trời, trả thế giới thành hai đoạn.-- Không ai có thể địch lại!

Những chức nghiệp giả đang lao đến vây công kiahoặc là bị đông lạnh thành khắc băng, hoặc trực tiếp bị cắt thành hai mảnh, cũngcó kẻ bị đông thành khắc băng sau đó trực tiếp cắt thành hai mảnh."

Oa, tiểu tỷ tỷ thật quá lợi hại!"

Yêu tinh đứng trên vai Liễu Bình, liều mạng vỗ tay đến mức đỏ rực cả lên.Liễu Bình lại không chú ý tình hình trên chiến trường.Linh trên người Hoa Tình Không đã từng chiến đấu không thua kém gì trước tùnhân.Thủy Thụ còn là chiến lực cao đẳng đến từ thế giới Kỳ Quỷ.Để các nàng ra tay đánh một trận với những chức nghiệp giả bình thường nàythì quả thực là chém dưa xắt rau, không cần tốn nhiều sức.Vấn đề hiện tại là -- Con niệm quỷ kia có tiếp tục giở trò gì hay không.Liễu Bình nhìn về phía niệm quỷ.Chỉ thấy quả nhiên niệm quỷ đã kìm nén không được, giận dữ hét lớn lên mộttiếng: "Dùng tự nổ, dùng cách tự nổ tng để giết ả!"

Trên chiến trường, đám chức nghiệp giả lập tức từ bỏ các loại chiêu thức viễntrình.Bọn họ không màng tất cả mà lao về phía nữ tử tóc đen kia, trên người cùngdâng trào từng ánh hào quang.Thật sự sẽ tự nổ tung sao?

Nữ tử tóc đen thu tơ kim loại lại, thân thể khôngngừng lượn quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, ném tất cả những chức nghiệpgiả đó lại sau người.Oanh!

Oanh!

Oanh!

Những chức nghiệp giả đó đụng vào tàn ảnh sinh ra khinàng ta di động, toàn bộ thân thể lập tức nổ tung, hình thành từng vụ nổ mãnhliệt.Lúc này rốt cuộc cũng thể hiện ra tu thế về nhân số.Nữ tử tóc đen vốn đang ở giữa chiến trường, cho dù di chuyển như thế nào cũngkhông có khả năng lướt qua mấy nghìn người chỉ trong nháy mắt.Vô số những chức nghiệp giả bao vây nàng ta ở giữa, đồng thời phát động tựnổ.Oanh! !!

Mặt đất không ngừng chấn động.Mây khói đỏ và đen bay vút lên trời cao.Sóng xung kích hóa thành cuồng phong rồi gào thét lao đi.Tất cả mọi chuyện đã kết thúc.Sương khói tản ra.Chỉ thấy ở giữa chiến trường xuất hiện một cái lồng bằng nửa trong suốt.Nữ tử tóc đen đứng trong lồng bằng không ngừng *****, cười lạnh nói: "Chỉdựa vào vụ nổ mức độ này mà cũng muốn giết ta?"

Yêu tinh lập tức hoan hô.Nhưng Liễu Bình vẫn nhìn chằm chằm vào con niệm quỷ kia.Chỉ thấy niệm quỷ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ngươi thắng được baván, lẽ ra thật sự nên để ngươi cắn nuốt ta, nhưng --""Ta không muốn chết."

Vẻ mặt Liễu Bình đột nhiên biến đổi.Cái này không đúng!

Nếu cả hai đều là thủ hạ mà Kẻ cầm dù phân liệt ra, vậytại sao có thể vi phạm ý chí của gã?Nói cách khác.Nếu Kẻ cầm dù không thể khống chế cả sức mạnh mà gã sáng tạo ra-- Vậy hắncần gì phải sợ gã?

Nhất định có chỗ nào xảy ra vấn đề!-------Chương 669: hủng tộc Hỏa cổ xưa đã thức tỉnh"Tình huống thế nào?

Rõ ràng người đã thua cả ba ván!"

Yêu tinh giật mình, giận dữ nói.Niệm quỷ chậm rãi mà nói: "Không -- Ta cảm thấy chúng ta còn có thể đánhthêm ván thứ tư, dùng vật phẩm chủ nhân để lại này--".Nó phun ra một mảnh lân giáp vỡ vụn từ trong miệng, quát: "Lấy chân giáp này,lệnh cho chiến trận so đấu kéo dài tiếp, mãi đến khi có một bên thắng được bốnlần!"

Lại là thứ này!

Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, đầu óc nhanh chóng hiện lênvô số suy nghĩ.Nữ tử tóc đen lướt đến bên cạnh hắn, nói nhỏ một tiếng: "Hình như tình hình cógì không thích hợp, chẳng lẽ nó có thể làm lơ quy tắc, yêu cầu chúng ta luônđánh tiếp với nó sao?"

"Không rõ lắm, trước mắt hẳn là như vậy."

Liễu Bình nói nhỏ."

Vậy quá vô lại!"

Yêu tinh phẫn nộ hô một tiếng, trong mắt bắt đầy xoay loạn.Chỉ thấy giữa không trung, mảnh lân giáp kia tan thành những mảnh vụn màuđen, chìm vào phù văn chủ trì chiến trận kia.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Khế ước chiến trận KỳQuỷ lại bị quy tắc sửa đổi lần nữa."

"Quy tắc hiện giờ là:""Thắng lợi bốn lần mới có thể lấy được tất cả của đối phương."

"Đặc biệt nhắc nhở:""Hình như kẻ địch có thể vô hạn sửa đổi quy tắc chiến đấu!"

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, lại nhìn về phía niệm quỷ lần nữa.Lớp da người hơi mỏng trên mặt niệm quý bắt đầu vặn vẹo, để lộ ra chút cảmgiác điển cuồng.Chỉ nghe nó nói: "Vừa rồi là một cái vảy tương đối mạnh, vất vả lắm ta mới cóđược nó, mượn sức mạnh của nó, ta quy định quy tắc của trận thứ tư:""Do ta tự mình đánh trận này, đấu với thằng tí hon chơi trốn tìm vừa rồi."

Liễu Bình ngẩn ra, bật cười và nói: "Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy sao?Không bằng hai ta đánh một trận, dựa vào sinh tử để tính kết quả."

"Không,"ầ ề ẫ ế ếNiệm quỷ nói, "Thực lực của người và ta gần kề, đánh một trận chỉ dẫn đến kếtcục lưỡng bại câu thương."

"Không sao, năm phần thắng đã rất cao, ta muốn tự tay ***** ngươi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Niệm quý lắc đầu nói: "Ta sẽ thắng được tất cả của ngươi, bắt đầu từ tên tí honvừa rồi kia - _"Nó duỗi tay chỉ vào bả vai của Liễu Bình.Nhưng sớm đã không thấy yêu tinh đâu nữa rồi.Trên vai Liễu Bình có dựng một thẻ bài nho nhỏ, trên đó viết một hàng chữ nhỏxiêu xiêu vẹo vẹo: "Không tìm được người này."

Bầu không khí im ắng đi.Liễu Bình cảm thấy thật thú vị, hắn giơ thẻ bài lên, cười nói: "Xem ra nó cànghiểu đối phó với đối thủ chơi xấu như thế nào hơn ta."

Nữ tử tóc đen cao gầy bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, mở miệng nói:"Không được, không ai thể làm lơ khế ước Kỳ Quỷ."

Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiệnlên trước mặt hắn: "Chủng tộc Hóa cổ xưa đã thức tỉnh."

"Sỉ nhục trong chiến đấu làm chúng nổi trận lôi đình."

"Chúng sắp tiến đến nghênh chiến!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước, nhịn không được thở dài, nói nhỏmột câu: "Có trò hay để xem rồi."

"Ngươi nói cái gì?

Trò hay?"

Tóc đen mỹ nữ hỏi."

Đúng vậy, hãy chờ xem."

Liễu Bình nói.Ở đối diện, niệm quỷ vươn tay điểm một cái lên phù văn màu đen kia.Phù văn lập tức chấn động, tỏa ra sức mạnh mãnh liệt.Niệm quỷ quát: "Ngươi không chạy thoát được đâu, quy tắc đã có hiệu lực, chodù ngươi là ai cũng phải tới tham dự trận quyết đấu chiến trận này!"

Câu nói vừa dứt.Bỗng nhiên.Trong hư không lại vang lên tiếng kèn thê lương lần nữa.Hư không bên cạnh Liễu Bình mở ra hai bên, chỉ thấy những người tí hon cókích thước ngón cái đứng đầy bên trong.Tất cả chúng đều đeo mặt nạ ác quỷ dữ tợn, đưa mắt nhắm thẳng vào niệm quỷ.ế ếMột người tí hon tiến lên trước một bước, lớn tiếng mà quát: "Có người dámchơi xấu trước mặt chúng ta!"."

Đúng vậy!"

Tất cả người tí hon rống lên."

Có phải chúng ta phải ngăn chặn hành vi như vậy hay không?

Có phải chúng taphải làm hắn cảm thấy run rẩy?

Có phải chúng ta phải bảo vệ địa vị vô thượngtrong giới chơi xấu của mình hay không?"

Người tí hon hỏi."

Đúng vậy! !!"

Tất cả người tí hon rống lớn.Người tí hon cầm đầu bỗng xoay người, nhìn về phía niệm quỷ và nói: "Chúngta nhận lấy chiến thư của ngươi."

Niệm quỷ vừa thấy tình hình này thì lập tức nói: "Không, quy tắc ta lập ra là --""Ta chiến đấu với người tí hon vừa rồi!

Không phải chiến đấu với tất cả cácngươi!"

Người tí hon cầm đầu nhẹ nhàng nhảy lên trên phù văn màu đen kia.Chỉ thấy nó chậm rãi ngồi xổm xuống trên phù văn màu đen, dùng sức gõ đoảncôn trong tay vào phù văn, miệng lẩm bẩm nói: "Vì thúc đẩy trận thi đấu này,chúng ta phải giúp người tìm ra hai bên dự thi, sau đó kiểm tra thân thể củachúng, sau khi xác nhận thân phận rồi mới có thể tiến hành trận so đấu này,đúng hay không?"

Phù văn màu đen chấn động."

Nếu chúng phản đối không cho chúng ta kiểm tra thực hư thân phận, vậy tức làthân phận có vấn đề, trong lòng có âm mưu, hơn nữa không coi người ra gì,muốn trốn tránh trận so đấu này, đúng hay không?"

Yêu tinh tiếp tục nói.Phù văn màu đen bất động.Yêu tinh phun ra một ngụm nước bọt, nắm chặt đoản côn rồi đập mạnh vào phùvăn màu đen.Phù văn màu đen bị đánh chịu không nổi, rốt cuộc cũng chịu chấn động.Lúc này yêu tinh mới vừa lòng nói: "A ha, người đồng ý, không sai, không sai,chuyện này cứ toàn quyền ủy thác cho chúng ta là được."

Nó nhảy xuống từ phù văn màu đen, đi trở về bên trong các yêu tinh, chỉ vàomột yêu tinh và nói: "Ngươi, đúng ra!"

Yêu tinh kia đứng ra.–– Đó là yêu tinh trước đó trợ giúp Liễu Bình nghênh chiến.Yêu tinh cầm đầu quát: "Hai người đi ra, một người kiểm tra số lượng lông tơtrên người nó, một người khác kiểm tra số lượng tóc của nó, bắt đầu!"

-------Chương 670: Bí ẩn và gặp lại!Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái bàn.Trên bàn chất đầy các loại trái cây tỏa ra mùi hương thơm lừng.Yêu tinh kia lập tức ngồi xuống trước cái bàn, cầm lấy trái cây ăn ngấu nghiếnmột hồi.Hai yêu tinh đứng bên cạnh nó, một người lấy ra cái kính lúp cẩn thận xem xétlông tơ trên người, một tên khác thì đứng xa nhìn chăm chú vào mái tóc của nó,miệng thì đếm: "Một sợi, hai sợi, ba sợi, mười lăm sợi, không đúng, đếm sai rồi,đếm lại lần nữa."

-- Chúng thật sự bắt đầu đếm số tóc và số lông tơ."

Không!"

Niệm quý giận dữ hét, "Đối tượng chiến đấu của ta chính là nó, vì sao phảikiểm tra thân thế?

Sổ lông tơ và tóc là sao chứ!

Khế ước chiến trận Kỳ Quỷkhông có mục này!"

Yêu tinh cầm đầu trùng niệm quỷ, âm hiểm cười nói: "Quả thật vốn không cóquy tắc này, nhưng người chơi xấu rất nhiều, vì vậy cũng có các quy tắc mới."

Nó hô lên một tiếng.Ngay lập tức.Tất cả yêu tinh còn lại bay lên trời, lao về hướng niệm quỷ."

Các ngươi muốn làm gì?"

Trên người niệm quý bỗng bùng lên dao động sức mạnh mãnh liệt.Tất cả yêu tinh cùng quát lên: "Kiểm –– tra -- thân – thê!"

Niệm quỷ rút ra một thanh cự côn cháy bùng hắc hóa từ hư không, lập tức giơnó lên cao cao –– Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Phù văn màu đen bỗng chấn động kịch liệt lên.Nó tỏa ra phù văn chi chít, hoàn toàn khóa chặt niệm quỷ vào trong đó.Yêu tinh cầm đầu hạ giọng mà nói: "Ngươi muốn ra tay à?

Chỉ cần ngươi dámđộng đậy một cái thì chính là trốn tránh trận so đấu này -- Ngươi sẽ xong đời!"

Niệm quỷ không dám nhúc nhích.Nó đã bị phù văn chiến trận nhắm thẳng vào.Giống như lời yêu tinh kia đã nói, nếu nó kháng cự lần kiểm tra này thì sẽ lậptức bị *****.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Các yêu tinh ùa lên, bu đặc mỗi một vị trí trên toàn thân nó.ắ ầChúng mang theo ý cười mà rút ra từng thanh đao nhọn, cùng kêu lên: "Bắt đầukiểm tra nào!"

Vua Yêu Tinh cầm chiếc loa lớn, cao giọng nói: "Trải qua việc kiểm tra chămchú, cẩn thận và chuyên nghiệp của chúng ta, hiện tại đưa ra kết luận như sau: ""Song phương sắp bắt đầu chiến đấu, thân phận chân thực hữu hiệu, phù hợpyêu cầu lần khế ước chiến trận này."

"Hiện tại..."

"Cho mời tuyển thủ của đội Yêu tinh: ""Cúp tất thổi, huy chương đồng giải đấu bịt mắt trốn tìm: Mộ Mộ!"

Đám yêu tinh vỗ tay nhiệt liệt.Người tí hon vẫn luôn ăn hoa quả tại trước bàn ợ hơi, dùng tay vịn ghế đứngdậy, liên tục vẫy chào với đám người.Vua Yêu Tinh lại nói tiếp: "Về phần đối thủ của yêu tinh chúng ta, chính là cáitên này..."

"Tên quái quỷ nào đó không biết tới từ nơi nào!"

Ông ta chỉ chỉ về nơi cách đó không xa..Con Niệm quỷ kia bị vô số dây thừng trói chặt tay chân, toàn thân đều có vếtthương nhìn thấy đã giật mình, máu tươi chảy dài, nhuộm đỏ mặt đất.Dưới sự trói buộc của quy tắc, nó không thể phản kháng, bị đám yêu tinh chémtrúng vô số đao, hiện tại lại đang thoi thóp."

Chiến đấu, bắt đầu!"

Vua Yêu Tinh hét lớn, lại còn nháy mắt cho tên yêu tinh tên là Mộ Mộ kia.Mộ Mộ hiểu được.Hầu như trong chớp mắt..."

Ta nhận thua!"

Mộ Mộ quát.Vua Yêu Tinh lập tức nói nhanh như súng máy: "Rất tốt người đã nhận thua tatuyên bố tất cả tranh tài đều kết thúc điểm số hiện tại là 3: 1 Liễu Bình thắng lợichiến trận Kỳ Quỷ lần này kết thúc viên mãn cám ơn mọi người đã theo dõi cámơn!"

Nó đọc lời bế mạc với tốc độ cực nhanh, Niệm quý bên kia vừa mới lấy ra mộtmảnh vảy, đang há miệng muốn nói cái gì đó.Thế nhưng mọi chuyện đã kết thúc!

Niệm quỷ cứng họng, trong thời gian ngắnlại không thể tiếp thu được tình hình hiện tại.Vua Yêu Tinh đi tới, vỗ nhẹ mặt của nó, nói: "Không kịp rồi, người anh em,ngươi cũng quá chậm đi, làm sao dám ra ngoài giang hồ chứ?"

ắ ầ ế ầ ồ ồNói xong, Vua Yêu Tinh lại lắc đầu với vẻ tiếc hận, cúi đầu nhìn đồng hồ trêncổ tay, lẩm bẩm: "Tốc độ hoàn thành lời bế mạc lại nhanh hơn 0.1 giây, thậtkhông hổ là ta!"

Nó vừa nói xong.Phù văn màu đen giữa không trung hơi nhúc nhích."

Không..."

Niệm quỷ kêu rên, hắc quang lẫn xương cốt toàn thân ẩn dấu trong đó dần dầnhóa thành tro tàn tung bay theo gió.Liễu Bình đứng tại nơi đó không xa, cảm ứng được điều này.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Sau khi Vua Yêu Tinh tuyên bố bế mạc, chiến trận khế ước Kỳ Quỷ lần này đãhoàn thành.][Điểm số cuối cùng giữa người và Niệm quỷ là 3: 1.][Niệm quỷ chưa kịp kéo dài tranh tài lần nữa.][Ngươi đã chiến thắng.][Mọi thứ của đối phương đang bị chiến trận khế ước Kỳ Quỷ tước đoạt, truyềnlại cho ngươi.][Quá trình này sẽ hoàn thành sau năm giây đếm ngược.][Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một.][Hấp thu hoàn thành!]Liễu Bình đứng im bất động, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh vô tận từ hưkhông tràn tới, chảy hết vào trong cơ thể như thác đổ.Luồng lực lượng này cực kỳ khổng lồ, khổng lồ tới mức khi Liễu Bình tiếp thunó, đã mất đi cảm ứng đối với thời gian và không gian.Cũng không biết qua bao lâu.Liễu Bình cảm thấy mọi thứ xung quanh đều biến mất.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi thu được một đoạn ký ức, nó lại bị kích hoạt một lần nữa.]Chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.Liễu Bình phát hiện mình đứng trong Hải uyên vô tận.ổ ồTại vị trí cách mình không xa, có một thứ khổng lồ...

Chính là bộ áo giáp kia!Một bóng hình hư vô, mờ nhạt xuất hiện bên trong áo giáp, lơ lửng trong Hảiuyên.Người cầm dù.Gã ta ngẩng đầu nhìn về phía hư không vô tận, nhỏ giọng nói: "Là ai?

Kẻ nàođã trốn ở một bên nhìn trộm vào thời điểm ta hủy diệt mọi thứ?"

Hư không lóe lên.Một giọng nói vang lên: "Ta từ phần dưới cùng của Kỳ quỷ xa xôi tới đây, đãnhìn qua rất nhiều tuyến vận mệnh."

Người cầm dù hừ lạnh, hỏi: "Ngươi là ai?"

Giọng nói kia trả lời: "Ta cảm ứng được chiến đấu phát sinh tại nơi này, cảmứng được con mồi."

"Thì?

Ngươi muốn làm gì?"

Người cầm dù hỏi."

Thực ra chúng sinh cũng không ngon, đối với ta mà nói, đi săn là một loại bảnnăng."

Giọng nói kia nói.Lời này làm cho Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không hiểu nó muốnbiểu đạt cái gì.Vẻ mặt của Người cầm dù lại nghiêm túc hơn nhiều, nói: "Bình thường ngườimặc cái gì?"

"Ta không quan tâm màu sắc, pháp tắc Kỳ Quỷ không có điểm cuối, ta đã chánghét."

Giọng nói kia nói."

Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

Người cầm dù hỏi."

Ta sắp thức tỉnh, cần năng lượng."

Giọng nói kia nói.Người cầm dù lẩm bẩm: "Thì ra là thế..."

"Ngươi có thể lý giải một tia ý niệm của ta, chắc chắn là kẻ địch của ta."

Giọng nói kia nói."

Chưa chắc đã là vậy, có lẽ chúng ta chính là đồng loại."

Người cầm dù đắn đo, nói.Giọng nói kia im lặng vài giây, mới nói: "Ta không có đồng loại."

"Ta cũng không ăn chúng sinh."

Người cầm dù bỗng nói.ằ ầ ốGiọng nói kia nở nụ cười: "Chỉ bằng ngươi?

Tên người người đầy ngập mùi thốicủa chúng sinh."

Người cầm dù thả dù đen trên tay xuống, nhỏ giọng nói: "Xem ra chúng ta cầnđánh một trận."

"Đã tới lúc dùng cơm."

Giọng nói kia nói.Người cầm dù thở dài, nói: "Ban đầu ta chỉ muốn âm thầm tìm kiếm một vàiviệc vui, ai ngờ lại đưa tới tồn tại cùng cấp bậc...

được rồi, chuyện này cũngkhông đơn giản như ta đã tưởng tượng, nhìn ta giết ngươi!"

Gã ta thu hồi dù đen, đặt trên áo giáp, sau đó bóng người lóe lên, biến mất khỏiHải uyên không thấy gì nữa.-------Chương 671: Khi một con "Niệm quỷ"tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì?Toàn bộ Hải uyên khôi phục bình tĩnh.Vài giây sau...

Dù đen âm thầm mở ra, liên tục xoay tròn trên áo giáp.Theo dù đen xoay tròn, từng con Niệm quý từ trong dù đen xông ra ngoài, lơlửng tại trong Hải uyên đối diện với áo giáp.Một con Niệm quỷ có thân hình khổng lồ nhất, đầu có hai sừng nói: "Chủ nhânđã rời đi... chúng ta cần thu thập hồn phách của chúng sinh, rót vào trong mộtphần cơ thể mà chủ nhân đã lưu lại trong áo giáp, bất cứ khi nào đều chuẩn bịtrợ giúp chủ nhân phục sinh."."

Chủ nhân sẽ không chiến bại, thế nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàngcho mọi thứ."

Một con Niệm quý khác nói."

Bắt đầu đi, các vị, đi nuốt hết linh hồn còn lại trong thế giới này, thế nhưngđừng để bọn chúng tuyệt chủng, hãy làm cho bọn chúng tiếp tục sinh sôi khôngngừng, liên tục cung cấp linh hồn cho chúng ta."

"Rõ."

Tất cả Niệm quỷ cùng nổi lên trên Hải uyên.Hình tượng dần dần mơ hồ.Mọi thứ đều biến mất.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện đám yêu tinh đang đứng trước mặt mình, mà cô gái tóc đen vẫnđứng cạnh mình, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía chính mình."

Đã qua bao lâu rồi?"

Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Một giây.]Liễu Bình thở dài một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.Cái Người cầm dù kia không ở nơi này!

Mặc dù nó để lại một cái bẫy khổng lồ,thậm chí còn có vô số Niệm quỷ thu thập linh hồn cho nó...

Thế nhưng nókhông ở nơi này!

Vua Yêu Tinh bay lên, lơ lửng trong hư không đối diện vớiLiễu Bình, hỏi: "Chúng ta vừa mới thức tỉnh, yêu lực tiêu hao rất nhiều, vẫn cầncàng nhiều lực lượng pháp tắc hơn để có thể khôi phục thực lực."

Yêu tinh tên Mộ Mộ cũng nói: "Thực ra chúng ta cũng có thể chiến đấu, lựclượng của Yêu thuật cũng không kém hơn những tồn tại kia."

ế ể ắ"Xin hãy tiếp tục để Hỏa pháp tắc lớn mạnh hơn đi, như vậy thì chúng ta mới cóthể tiếp tục ra chơi... giúp đỡ người tốt hơn."

Vua Yêu Tinh nói.Đám yêu tinh cùng gật đầu."

Vào thời điểm này, làm sao mới có thể làm cho lực lượng của Hỏa pháp tắc lớnmạnh hơn?"

Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh ngáp dài, nói: "Đi giết đám Niệm quỷ này... tốt nhất đừng để bọnchúng sử dụng năng lực, hãy đánh lén, giết từng con từng con một, Hỏa pháptắc sẽ hấp thu lực lượng tử vong của bọn chúng, trợ giúp chúng ta khôi phụcthực lực."

"Được, ta sẽ cố gắng hết sức."

Liễu Bình nói.Vua Yêu Tinh gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về ngủ tiếp, lần chiến đấu này đãtiêu hao rất nhiều lực lượng, chúng ta cần phải trở về ngủ nướng một hồi... chờtin tức tốt của ngươi."

Đám yêu tinh vẫy tay với Liễu Bình, rồi liên tục chui vào trong hư không, biếnmất không thấy gì nữa.Liễu Bình đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc."

Hiện tại chúng ta nên làm gì?"

Mỹ nữ tóc đen hỏi."

Ngươi đã rất mệt mỏi rồi, trở về thành phố dưới đất nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi xemxét chút, sẽ quay lại ngay."

Liễu Bình nói."

Cũng tốt."

Mỹ nữ tóc đen nói.Nàng ta lùi về sau mấy bước, chui vào lòng đất biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết cái tay kia cócòn bị phong ẩn trong áo giáp hay không nữa..."

Hắn bước về phía trước một bước, cũng làm cho không gian trước mặt hóathành "vô", cả người đứng tại nơi sâu trong Hải uyên.Cách đó không xa.Bộ áo giáp khổng lồ kia như là một con thú dữ đang ngủ say, không nhúc nhích.Liễu Bình tiếp cận áo giáp kia.Một lát sau...

Hắn cảm nhận được một luồng lực lượng "đột sinh"vô cùng khổng lồ từ trong áo giáp truyền tới.ẫ ầCái tay kia vẫn bị giam giữ ở bên trong!

Đã như vậy, bóng mờ Người cầm dù đãrời đi lại là cái gì?

Chẳng lẽ là linh hồn của nó?

Thân hình Liễu Bình hơi động,tiếp tục tiếp cận bộ áo giáp khổng lồ kia.Bỗng nhiên...

Tại khu vực phía trước, có một chiếc dù màu đen chui ra ngoài.Dù đen lượn vòng quanh người hắn hai vòng, rất nhanh lại biến mất không thấygì nữa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trên người người đều là lực lượng của 'Niệm quỷ vừa hấp thụ tới, mà bản thânngười lại có được lực lượng "Hữu Vô", cũng là lực lượng của Người cầm dù,cho nên chiếc dù đen này công nhận thân phận của ngươi, không phát độngcông kích]Liễu Bình âm thầm kêu may mắn, nhẹ nhàng rơi xuống trên áo giáp khổng lồ.Ngay sau đó...

Dị biến xuất hiện...

Tất cả miếng vảy trên áo giáp đều dựngthẳng lên, phát ra từng đợt tiếng vang êm tai trong Hải uyên.Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi là Vua Kỳ Quỷ.][Ngươi là người chế tạo ra bộ giáp này.][Bộ giáp đã nhận ra người xuất hiện, bắt đầu mở ra mọi bí mật của nó cho ngươibiết.]Trong mặt nước hắc ám, chiến giáp khổng lồ dần dần đứng dậy, dùng hai taycủa nó gỡ ra phần giáp trước ngực mình.Một bàn tay màu đen nhăn nheo lẳng lặng lơ lửng trong áo giáp.Đây chính là bản thể của Người cầm dù!Trong bộ giáp khổng lồ, vô số phù văn vờn quanh bàn tay kia, như từng sợi dâysắt trói chặt lấy nó lại.Nó vẫn ở nơi này!

Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, vẫn thấy bàn tay khôngnhúc nhích chút nào.Đúng vậy, linh hồn của nó đã rời đi, đi tới một nơi không biết, chiến đấu vớimột đối thủ không thể hiểu nào đó.Chỉ còn lại bàn tay này.Bị giam giữ tại nơi đây.Đám Niệm quỷ nói phải liên tục thu thập linh hồn chúng sinh, chuẩn bị dùng đểphục sinh "chủ nhân".Như vậy...

Khi một con "Niệm quỷ"tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì?

Hơn nữa, mình còn không phải là "Niệmquỷ"bình thường.ấ ầMình dùng kỹ năng Cứu Tử Phù Thương thuật hấp thu lực lượng từ Người cầmdù, là lực lượng thuần túy nhất của nó.Linh hồn của nó không ở nơi này!

Liễu Bình nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu bỗngnhiên xuất hiện một suy nghĩ to gan lớn mật.Người cầm dù đã chạy, lại để bàn tay ở lại nơi này, lại còn thả ra vô số Niệmquỷ đi thu thập linh hồn.Nói cách khác, bàn tay này là phương án dự bị của nó lưu tại nơi này!

Đây làvốn liếng để nó có thể quật khởi lần nữa!

Có lẽ...

Mình có thể thừa dịp linh hồncủa nó không ở đây...

Liễu Bình im lặng vài giây, trôi nổi về phía bàn tay kia."

Sẽ có tình huống gì xảy ra đây?"

Hắn lẩm bẩm một mình, đứng phía trước ngón tay, thả ra lực lượng ma thuật KỳQuỷ.Một luồng sóng gọn kỳ dị từ trên ngón tay truyền tới.Nó cử động.Nó có thể cảm nhận được lực lượng của mình!-------Chương 672: Người Báo TangLiễu Bình giơ tay lên, làm cho lực lượng Kỳ Quỷ càng mạnh mẽ hơn.Bàn tay kia bắt đầu cử động, năm ngón tay như từng con rắn độc, duỗi về cáchướng trong vùng biển, giống như đang chờ đón điều gì đó.Liễu Bình bỗng nắm chặt tay lại.Tất cả lực lượng đều thu hồi, không tiết lộ ra bất cứ thứ gì.Năm ngón tay kia cũng theo đó mà cứng lại, chậm rãi thu hồi, trở nên tĩnh mịchnhư lúc ban đầu."

Bàn tay này có thể cảm nhận được lực lượng của ta..."

Liễu Bình trầm ngâm, ý nghĩ trong lòng lại càng mãnh liệt hơn.Hắn lùi về sau một bước, làm cho mình tỉnh táo lại.Mình đã từng làm Ma Chủ, đã thử qua vô số thủ đoạn của cả hai phe chính tà,cũng biết cái gì là nguy hiểm chân chính.Thế nhưng nói thật.Mình còn chưa từng chơi qua đoạt xá.Trong tình huống bình thường, đoạt xá cũng không phải là chuyện có hàmlượng kỹ thuật gì.Thậm chí rất nhiều thư sinh đều biết đoạt xá là như thế nào, viết ra nhiều câuchuyện còn mạo hiểm kích thích hơn nhiều quá trình đám yêu tà đoạt xá.Thế nhưng hiện tại, đối tượng mình định đoạt xá lại là một bàn tay.Mình thật sự muốn đoạt xá bàn tay này sao?

Liễu Bình như ngừng thở.Có nên thử một lần hay không?

Có thể chết ngay lập tức hay không?

Mặc kệ!Chiến giáp này có thể thả ra lực lượng phong ấn bất cứ lúc nào, mà cơ hội đangbày trước mắt mình.Mình muốn thấy rõ lực lượng chân chính của quái vật này!

Liễu Bình vươn tay,chạm tới bàn tay kia.Ma thuật Kỳ Quỷ..."

Hữu Vô"chi thức!

Lực lượng kỳ quỷ bàng bạc từ trên người hắn tản ra, liên tục đổ vàotrong bàn tay kia.Bàn tay run rẩy lẩy bẩy, điên cuồng giãy dụa, muốn phá vỡ vô tận phù văn đangtrói buộc mình ra.Ý nghĩ Liễu Bình hơi chuyển, nhìn về phía những phù văn kia, nói: "Tản ra!"

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:ế[Tại dòng thời gian quá khứ, ngươi đã từng là chủ nhân của chiến giáp này, chịuảnh hưởng từ ý chí của ngươi, toàn bộ phù văn trói buộc trên chiến giáp đều bịmở ra.][Chú ý, bàn tay này sắp thu hoạch được sự tự do!]Liễu Bình điều chỉnh lực lượng kỳ quỷ của bản thân, phóng xuất toàn bộ rangoài, vây xung quanh bản thân mình.Ngay sau đó...

Toàn bộ phù văn đang quấn quanh năm ngón tay kia đều tản ra,liên tục trở về trong chiến giáp, ẩn giấu trong từng miếng vảy nhỏ.Cuối cùng, bàn tay kia cũng lấy lại được sự tự do.Bọn chúng bỗng nắm chặt lấy Liễu Bình, siết chặt hắn vào trong lòng bàn tay."

A!"

Liễu Bình hét lớn với vẻ đau đớn, liên tục điều chỉnh khí tức của bản thân, làmcho khí tức và bàn tay tạo thành một loại cân bằng huyền diệu.Tình cảnh hiện tại chính là điều khiển hoặc là bị điều khiển.Nếu như mình không thể điều khiển đối phương, sẽ bị đối phương nhìn ra sơhở...

Mình sẽ bị nó bóp nát.Tai mắt mũi miệng của Liễu Bình đều có máu tươi chảy ra, thế nhưng hắn vẫnduy trì sự tỉnh táo của bản thân.Hắn cố gắng nhớ lại cảm giác đã từng dẫn dắt đối phương khi trước.Nhẹ chút.Lại nhẹ hơn chút.Đúng vậy, chính là như thế này...

Ngươi là ta!

Vô vàn cảnh tượng hiện lên trongđầu hắn, hiện ra vô số ký ức cùng tri thức.Những thứ này đều thuộc về Người cầm dù.Thế nhưng giờ phút này...

Liễu Bình quát lớn: "Ngươi chính là ta!"

Năm ngón tay.Từng ngón từng ngón buông lỏng dần.Bọn chúng dần dần hóa thành một luồng sáng đen, hoàn toàn dung nhập vào cơthể của Liễu Bình.Nửa người trên của Liễu Bình hiện ra vô số phù văn màu đen.Lực lượng dư thừa lại chuyển hóa thành một chiếc dù đen, bị hắn nắm chặttrong tay.Trong khoảnh khắc đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Hiện tại, thân phận đã thay đổi.][Ngươi thu được thân phận Kỳ Quỷ: Người Báo Tang, đồng thời kiêm cả thânphận: Ma Thuật sư.][Chú ý!][Một lần tấn công được giữ lại nhằm vào 'Người Báo Tang' sắp xảy ra!][Lần tấn công này sẽ phá hủy toàn bộ thể sinh mạng.][Nếu như trên người người vẫn còn giữ lại dù chỉ là một tia sức sống, sức sốngcủa người và toàn bộ thế giới này đều bị cướp đi, ngươi cũng bị tiêu diệt trongthời đại này.]Hư không lấp lóe.Phía trên Hải uyên, có một luồng sáng trắng bỗng dưng xuất hiện.Luồng sáng mênh mông xuyên thấu mặt biển, ngưng tụ lại thành một con rắnánh sáng cực dài, lao thẳng về phía Liễu Bình."

Không thể tránh né... mà lại chắc chắn phải chết!"

Trong đầu Liễu Bình trống rỗng, chỉ còn lại ý niệm này trong đầu mà thôi.Chính mình vừa mới tiếp nhận luồng lực lượng này, còn chưa biết nên vận dụngnhư thế nào, đã phải chịu đựng sự tấn công mãnh liệt như vậy, cũng bởi vậy màbị tiêu diệt hay sao?

Hắn vô ý thức giơ tay lên, dự định ngăn cản con rắn ánhsáng kia.Ngay sau đó...

Chiến giáp màu đen cũng bắt đầu sáng lên, tản ra sức mạnh vôcùng vô tận.Ầm!Nước biển chấn động, toàn bộ đều xông thẳng lên bầu trời, làm cho Hải uyênsâu không thấy đáy hóa thành một vùng đất hoang vu không còn giọt nước.Chiến giáp khổng lồ đưa tay ra.Động tác của nó giống y như đúc động tác của Liễu Bình, chộp về phía rắn ánhsáng kia.Đây là tất cả lực lượng mà Liễu Bình của quá khứ lưu lại!

Chiến giáp này vừađộng, làm cho Liễu Bình lấy lại tinh thần."

Nếu ngày xưa ta đã có thể làm được tới bước này, như vậy hiện tại ta làm saolại không thể chứ?"

Hắn phấn chấn tinh thần, phất tay thả ra lực lượng kỳ quỷ vô tận, dùng toàn lựcđón đỡ con rắn do ánh sáng trắng ngưng tụ mà thành kia.Ma thuật Kỳ Quỷ - Vô Thức!

Nếu từ đằng xa nhìn lại, sẽ trông thấy một bộchiến giáp đầu đội trời chân đạp đất dùng tay ngăn đón một con rắn ánh sángkhổng lồ.Cùng lúc đó, hư không sụp đổ liên hồi, hóa thành hắc ám vô tận.Cảnh tượng này, hầu như tương đương với Vua Kỳ Quỷ trong quá khứ vàNgười cầm dù cùng đón đỡ con rắn ánh sáng kia!

Trong hư không, một giọngnói bỗng vang lên: "Làm tốt lắm!

Cuối cùng cũng tới giờ phút này, chúng ta tớigiúp ngươi!"

Một người đàn ông và một người phụ nữ hiện lên.Người đàn ông đứng trên bờ vai của chiến giáp, hai tay hợp lại với nhau, caogiọng nói: "Vợ à, giúp ta chút!"

Người phụ nữ đưa tay đặt giữa hai tay của người kia, quát khẽ: "Quốc giaHuyền Bí!".Một thế giới bỗng mở rộng ra, hút rắn ánh sáng, chiến giáp khổng lồ, hai ngườinam nữ kia vào bên trong.Chỉ còn Liễu Bình một người còn lơ lửng giữa không trung.Giọng của người phụ nữ kia văng vẳng truyền tới: "Chúng ta dùng huyền bí vàthời gian vô tận, lại thêm ma thuật cùng lực lượng kỳ quỷ đời trước của ngươi,mới có thể tạm thời kiềm chế đòn công kích này."

"Chúng ta chỉ có thể kéo dài hai ngày mà thôi!"

"Trong vòng hai ngày này, người cần phải nghĩ cách tiêu trừ đòn công kích này,nếu không cả người và chúng ta đều phải chết tại nơi này!"

"Đây là kẻ địch vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, cũng là cơ hội duy nhất củangười và chúng ta."

-------Chương 673: Bắt đầu kết nối mạngLiễu Bình cầm dù đen, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Trên bầu trời, hư không vô tận vẫn còn đang sụp đổ, không ngừng khôi phục rồilại sụp đổ lần nữa.Chỉ là gọn sóng sinh ra trước khi tấn công, cũng làm cho thế giới này sắp bị hủydiệt.Người đàn ông nắm giữ thời gian, cùng với người phụ nữ chưởng quản huyềnbí, lại xuất hiện giúp đỡ mình một tay.Liễu Bình thở dài.Xem ra, Người cầm dù đã gặp phải đối thủ chân chính, không chỉ có khả năngđã bị tiêu diệt, mà ngay cả hậu thủ mà nó lưu lại cũng phải đối mặt cục diện bịhủy diệt.Lần công kích này, chính là kẻ địch của Người cầm dù chuẩn bị để ứng đốiNgười cầm dù.Mình tham dự vào đó, chỉ vì tìm kiếm một cơ hội nhỏ nhoi!

Liễu Bình lại suynghĩ những chuyện vừa xảy ra một lần, trong lòng lại xuất hiện một loại dự cảmmơ hồ...

Nếu như hai người kia không xuất hiện, coi như mình hội tụ toàn bộlực lượng, cũng không thể chống lại một đòn vừa rồi.Ba ngày sao?

Chỉ có ba ngày mà thôi, mình nên làm gì mới có thể hóa giải mộtđòn vừa rồi?[Lần tấn công này sẽ phá hủy toàn bộ thể sinh mạng.][Nếu như trên người người còn lưu lại dù chỉ có một tia sức sống, người và thếgiới này đều sẽ bị cướp mất sức sống, cũng bị tiêu diệt tại thời đại này.]Liễu Bình yên lặng quan sát những dòng nhắc nhở này, trở nên trầm tư.Thể sinh mạng...

Lần công kích này nhằm vào thể sinh mạng.Ngay cả chủ nhân thời gian và huyền bí đều không thể ngăn cản đòn công kíchnày, chỉ có thể kéo dài thời gian, đủ để đại biểu một kích này không thể chốngcự.Như vậy...

Có cách nào có thể tránh khỏi nó hay không?

Liễu Bình nghĩ đi nghĩlại, cau mày nói: "Phá hủy thể sinh mạng..."

Chuyện liên quan tới sinh mạng và linh hồn, hình như có quan hệ với Địa pháptắc, như vậy phải chăng Địa pháp tắc có thể giúp đỡ một tay?

Khi Liễu Bìnhnghĩ như vậy, hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Trong chiến tranh lần trước, người làm cho Địa pháp tắc thu được lượng lớn tàinguyên cùng nhân khẩu, bởi vậy lực lượng Địa pháp tắc vượt xa Tam ThánhTrụ khác, đang tiến hành chiều sâu thức tỉnh.][Ngươi tạm thời không thể sử dụng lực lượng Địa pháp tắc.]ấ ế ấTất cả chữ nhỏ biến mất.Xem ra không cần trông cậy vào.Mình còn có cách nào, có thể tránh khỏi đòn công kích nhằm vào thể sinh mạngnày sao?

Bỗng nhiên hắn vô trán."

Ta cũng là sáng tạo qua quá nhiều thuật pháp, tới mức khi cần sử dụng lạikhông nghĩ ra."

Không sai.Ngày xưa khi chuẩn bị quyết chiến với Nữ thần Thống Khổ, mình đã sáng tạo ramột Thần kỳ: Vong Xuyên.Trong chiều Thần kỹ này, có một môn bí thuật có thể làm cho người ta tiến vàotrạng thái tử vong ngay lập tức, có tên là Phong Thi Chuyển Âm.Thế nhưng vấn đề lớn nhất là, đương nhiên là mình có dựa vào thuật pháp nàytránh khỏi công kích, thế nhưng thế giới loài người trong Thành phố Vô Tận sẽbị đòn tấn công kia liên lụy, hoàn toàn chết đi.Thế giới này sẽ tiến vào hủy diệt.Theo ý niệm của hắn, hư không dần dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ:[Chú ý!][Sau đoạn thời gian hủy diệt lần trước, lực lượng Tứ Thánh Trụ chìm xuống,phụ thuộc vào trong phong ấn Thành phố Vô Tận.][Nếu như mọi chúng sinh trong thế giới này bị hủy diệt, Tứ Thánh Trụ sẽ mất đicội nguồn lực lượng, lần nữa tiến vào ngủ say.][Pháp tắc Tứ Thánh Trụ cần phải phụ thuộc vào thế giới mới có thể hiển hiện]Liễu Bình đọc xong từng hàng nhắc nhở, trở nên trầm tư.Như thể xem ra, trong tháng năm dài đằng đẵng sau đó, một nhiệm vụ quantrọng của mình đó chính là đảm bảo Tứ Thánh Trụ có thế giới có thể phụ thuộc.Phải nghĩ cách cứu vớt thế giới này!

Thân hình Liễu Bình lóe lên, biến mất tạichỗ không thấy.Ngay sau đó...

Hắn trở về thành phố dưới đất số 37, lại xuất hiện trong đại sảnhmột văn phòng cải tạo cơ thể nhân tạo cấp bậc cao nhất."

Bạn của ngài đã trở về, đang nghỉ ngơi."

Lehman mỉm cười nói."

Ừ, ta phải dùng phòng làm việc của ngươi, tiền sẽ thanh toán đầy đủ..."

Liễu Bình nói."

Không có vấn đề, mời ngài đi tới phòng làm việc số 7."

Lehman nói.Liễu Bình gật đầu, đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại.ấ ế ố ễ ấMở ra tất cả máy móc, kết nối hòa mạng, Liễu Bình rất nhanh đã mở ra bảnthiết kế cơ thể nhân tạo của mình."

Không được, đây là cơ thể nhân tạo cao cấp nhất, chỉ có thể dùng cho HoaTình Không, vật liệu quá mức đắt đỏ không có tính phổ biến, người bìnhthường không mua nổi."

Liễu Bình rất nhanh xóa xóa giảm giảm, rồi lại tăng thêm một vài thứ.Chờ khi hắn cảm thấy hài lòng, lại lấy Quyển sách Đáy Biển ra.Sau đó, là một bước quan trọng nhất."

Quyển sách Đáy Biển, phần lớn người của thế giới này đã cải tạo thành cơ thểnhân tạo, ta cần biết phương pháp để hoàn thành bước cuối cùng."

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên trang sách: "Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn một loại tri thức: Thay đổi não người trở thành máy vi tính siêu lượngtử loại hình nhận biết, có thể lưu trữ, cảm giác, tính toán mọi thứ, nó có côngnăng có thể thay thể nào người."

Liễu Bình nói.Lại có một hàng chữ nhỏ hiện lên trên trang sách: "Nếu như vậy, loài người sẽtrở thành một tồn tại phi nhân loại."

"Đúng vậy, hoàn toàn loại bỏ gen, loài người làm mất đi đặc tính của người', đãkhông còn vi sinh vật trong cơ thể nói cho ngươi biết cần ăn thứ gì đó, khôngcòn hoocmon thúc đẩy loài người sinh sôi nảy nở, cũng không còn tính liên kếtgiữa các sinh mệnh... cho nên chúng ta còn cần một công tắc."

Liễu Bình nói."

Công tắc gì?"

Quyển sách Đáy Biển hỏi.Liễu Bình phất tay, nói: "Khi đòn tấn công kia đánh tới, tất cả loài người đềuchuyển hóa thành máy móc phi nhân loại, trên cơ sở đã hoàn thành điều kiện đặttrước, tắt đi công tắc động lực, tiến vào trạng thái tắt máy."

"Như vậy, bọn họ tương đương với một đống vật phẩm, giống như thiết bị máymóc vô tri vô giác vậy."

Quyển sách Đáy Biển nói."

Ta muốn chính là loại hiệu quả này."

Liễu Bình nói tiếp: "Chờ công kích kết thúc, bọn họ có thể nghịch hướngchuyển đổi dựa vào DNA loài người đã dự trữ từ trước, lại sử dụng bộ não loàingười một lần nữa, thậm chí cả thân thể...

đương nhiên, điều này còn cần chínhbọn họ quyết định."

"Còn một vấn đề nữa, thực ra trên thế giới này có một nhóm người, bởi vì có tínngưỡng, cho nên cơ thể vẫn là loài người bình thường."

Quyển sách Đáy Biển nói.ề ế ể ổ"Không sao, ta sẽ chi tiền, ngay lập tức cưỡng chế bọn họ chuyển đổi thành cơthể nhân tạo giá rẻ nhất, chờ khi đòn tấn công kia kết thúc, bọn họ còn có thểchuyển đổi lại thành cơ thể bình thường."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng nếu làm như vậy, lượng vàng dự trữ của ngài sẽ giảm bớt 30%"Quyển sách Đáy Biển nói."

Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cứ dùng đi."

Liễu Bình nói."

Điểm khó khăn cuối cùng: Chúng ta không thể hiệu lệnh tất cả thành phố dướiđất, cũng không thể huy động tất cả mọi người."

Quyển sách Đáy Biển nói."

Ngươi hãy công bố phương pháp chuyển hóa cho tất cả mọi người, còn vềphần huy động và cưỡng chế mọi người, hãy giao cho ta."

Liễu Bình nói.Hắn nhấn một vài phím trên đài làm việc, trên màn hình xuất hiện từng hàngchữ nhỏ: "Bắt đầu kết nối mạng..."

Hai tay Liễu Bình lướt nhanh trên bàn phím, nói nhỏ: "Chúng ta cần thông báocho tất cả mọi người... hãy theo dõi tin tức mà người đã công bố đi."

Theo động tác của hắn, trên màn hình dần dần hiện lên vô số mã code, điêncuồng lướt ngang màn hình-------Chương 674: Hoàn toàn chuyển hóa thành cơ thể nhân tạoNửa giờ sau.Tất cả thành phố dưới đất, toàn bộ màn hình còn có thể sử dụng đều sáng lên.Mọi người đọc tin tức trên màn hình, đều không nhịn được mà lao về phíaquảng trường.Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, nhìn về phía Quyển sách Đáy Biển lơ lửng trênkhông trung.Tên Quyển sách Đáy Biển, đều thông báo kỹ càng những chuyện sắp phát sinhtrong tương lai gần, cùng phương pháp ứng đối tương ứng."

Cái gì... sẽ có sự kiện hủy diệt toàn bộ thể sinh mạng phát sinh sao?"

"Mau nhìn, Quyển sách Đáy Biển cũng cung cấp phương pháp ứng đối!"

"Chẳng lẽ là thật sao?"

"Quyển sách Đáy Biển vẫn chưa từng lừa gạt bất cứ kẻ nào..."

"Thậm chí nó còn chi tiền, muốn cho tất cả loài người bình thường cải tạo thànhcơ thể nhân tạo!"

Mọi người tranh nhau truyền lại nội dung được ghi trên Quyển sách Đáy Biển.Từng tòa thành phố đều đang sôi sùng sục!

Đây là thời khắc mang tính quyếtđịnh, vận mệnh của thế giới cùng với văn minh loài người đang dần dần chuyểnhướng.Nếu tại tương lai mà nhìn lại, ngày hôm nay có thể nói là bước ngoặt của mọithứ.Mỗi một tòa thành phố, tất cả những nơi có thể thực hiện công việc cải tạo cơthể nhân tạo đều tự động mở ra, chào đón tất cả mọi người.Liễu Bình tiếp quản toàn bộ thiết bị.Tất cả mọi người đều dựa theo tuổi tác và số hiệu thân phận để tiến hành quátrình cải tạo hoàn toàn cơ thể người thành cơ thể máy móc.Trải qua nhiều lần hủy diệt và đám Niệm quỷ cắn nuốt, số lượng cá thể loàingười trên thế giới cũng không coi là nhiều.Một vài thành phố dưới đất cũng chỉ có một vài hầm trú ẩn khẩn cấp mà thôi.Trong hai ngày...

Hoàn toàn có thể chuyển hóa toàn bộ loài người trở thànhchủng tộc máy móc!

Thế nhưng rất nhanh, lại có một vấn đề mới xuất hiện.Trong một trung tâm cải tạo cơ thể nhân tạo tại một thành phố dưới đất nào đó,một người đàn ôn đang lo lắng chờ đợi vợ mình cải tạo.Khi thời gian đếm ngược trên phòng cải tạo kết thúc, cửa được mở ra.ắ ấ ếVợ của hắn ta cũng đi ra khỏi phòng làm việc "Hinh Nhi, em cảm thấy thếnào?"

Người chồng vội vã tiến tới hỏi.Hình dạng của người vợ vẫn không có bất cứ biến hóa nào, thế nhưng hắn ta lạicảm nhận được một loại tâm tình từ trong đôi mắt máy tính siêu lượng tử của vợmình.Lạnh lùng.Người vợ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chồng mình, nói với giọng nhẹnhàng: "Anh à, em rất khỏe, em có thể nhớ lại từng mili giây những chuyện đãdiễn ra từ khi ra đời tới hiện tại, đồng thời có thể chiếu đi chiếu lại quan sát, emcó thể tồn tại giữa thế gian tới tận vĩnh hằng, em còn có thể cảm nhận tâm trạnghiện tại của anh, từ nét mặt của anh mà có thể phân tích hoạt động tâm lý củaanh..."

"Thế nhưng em đã không còn cái gọi là cảm xúc nữa."

Người chồng ngẩn người.Người vợ lại cười nói: "Yên tâm, em rất tỉnh táo, cuối cùng cũng biết linh hồnlà tồn tại chân thật, nếu không vì sao toàn bộ cơ thể của em đã bị thay thế, màem vẫn còn tồn tại?"

Cô ấy lại lộ ra vẻ nghi ngờ: "Thế nhưng em đã mất đi mọi hứng thú khi còn làcon người... dù sao em đã không còn nhịp tim, không còn ***** ăn uống,không còn sợ hãi đối với sinh lão bệnh tử..Em cũng không biết tương lai sẽ như thế nào..."

Cô ta bước về phía trước, vuốt nhẹ mặt của chồng mình."

Nhiệt độ cơ thể: 36.5 độ."

"Nhịp tim: 78 lần một phút."

"Bề mặt cơ thể có mồ hôi."

"Tỉ lệ dạ dày còn thừa không gian: 76%, có thể ăn."

Cô ta ngẩn ra, nói: "Anh à, em biết mọi tin tức và số liệu của anh, thế nhưng emkhông thể cảm nhận được anh..."

Bỗng nhiên...

Từ trong chương trình phát thanh truyền ra một thông báo: "Xinchào... tất cả mọi người hãy chú ý, tình huống hiện tại là vì ứng đối hủy diệt,mọi người mới lâm thời chuyển hóa thành cơ thể nhân tạo, chờ sự kiện hủy diệtkết thúc, tất cả mọi người có thể lựa chọn trở thành loài người một lần nữa haykhông."

"Mọi chi phí đều do Quyển sách Đáy Biển tài trợ."

Liễu Bình nói xong câu đó, cũng nhanh chóng đánh ra từng hàng ký tự trên mộtchiếc bàn phím khác.Trên màn hình xuất hiện lít nha lít nhít số liệu.ấ ố ổ ồ ầ ể"Rất tốt, có lẽ loài người đã khổ quen rồi, tài nguyên chứa đựng đầy đủ để cảitạo toàn bộ loài người thành cơ thể nhân tạo...

Đây đúng là một tin tức tốt nhất."

Liễu Bình thở phào một hơi, nói.Thời gian dần dần trôi qua.Hai ngày sau...

Liễu Bình đứng tại chỗ, nhấn xuống một cái nút.Ngay sau đó...

Tất cả thành phố dưới đất, mọi lò phản ứng trong cơ thể nhân tạocủa tất cả loài người đều đóng lại.Chính hắn cũng duỗi hai tay ra, sử dụng loại pháp quyết kia...

Phong ThiChuyển Âm!

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.Một giây...

Hai giây.Ba giây.Một luồng sáng xuất hiện.Nó hóa thành lực lượng vô tận, dần dần thẩm thấu vào trong thế giới, tìm kiếmbất cứ tồn tại nào ẩn chứa sức sống.Thế nhưng trong toàn bộ thế giới này, ngoài Niệm quỷ ra, tất cả loài người đãbiến thành máy móc không có sức sống.Liễu Bình cũng ở vào trạng thái tử vong.Luồng sáng kia hóa thành một con rắn khổng lồ dài mấy ngàn kilomet, nuốtsạch toàn bộ Niệm quỷ ở trên mặt đất.Rắn khổng lồ lượn vòng xung quanh thế giới vài vòng, tuần tra thêm một lầnnữa, phát hiện không còn bất cứ sinh vật sống nào thì mới bay lên không trung,dần dần đi xa.Thế giới trở nên yên tĩnh.Tích...Tích...Tích...Máy móc phụ trách giám sát hoàn cảnh thay đổi trên toàn thế giới bắt đầu chấphành mệnh lệnh mới.Đích.Đích.Đích.Từng đợt dòng điện truyền tới.Mỹ nữ tóc đen đang nằm trong kho máy móc khép kín bỗng mở mắt ra.Nàng đẩy cửa khoang ra, nhẹ nhàng đi tới trước thiết bị giám sát, quan sát dòngsố liệu liên tục đổi mới trên màn hình.Thật lâu sau..ầ ểNàng gật đầu, nói nhỏ: "Đúng là nhìn không hiểu."

Như vậy, dựa theo lời nhắc của Liễu Bình, lúc này mình nên nhấn một cái nútmàu xanh.Mỹ nữ tóc đen vươn tay, nhấn vào một cái nút.Một tiếng điện tử vang lên: "Thuật pháp không biết đã rời đi."

"Hoàn cảnh hiện tại: An toàn."

Mỹ nữ tóc đen gật đầu, xoay người nhìn lại, đã thấy Liễu Bình tỉnh lại, đangđứng ở sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào từng dòng số liệu đang đổi mới trênmàn hình."

Thoải mái đi, thuật pháp kia đã rời đi rồi."

Mỹ nữ tóc đen nói.Liễu Bình thở dài nói: "Tất cả thực vật và động vật đều đã tuyệt chủng, trên thếgiới chỉ còn lại loài người."

"Vậy thì sao chứ?"

Mỹ nữ tóc đen bình thản hỏi."

Sẽ lãng phí rất nhiều tiền dự trữ của ta, đó đều là tiền đó, là do Quyển sáchĐáy Biển rất vất vả mới kiếm được."

Liễu Bình nói, hai tay lại lướt bàn phím, đánh ra từng hàng câu lệnh.-------Chương 675: Trang viênMột lát sau...

Một giọng nói điện tử vang lên: "Các đoạn DNA của mọi sinh vậtđã bắt đầu phiên mã."

"Bắt đầu gieo rắc hạt giống thực vật trên mặt đất."

"Bắt đầu chăn nuôi các loại động vật, và cũng lựa chọn thời điểm thích hợp đểphóng sinh."

Liễu Bình vỗ tay, nói: "Niệm quý đều biến mất, từ giờ trở đi, thế giới mặt đất lạithuộc về chúng sinh."

"Nghe người nói như vậy, mọi nguy cơ đều đã được giải quyết rồi nhỉ."

Mỹ nữ tóc đen nói.Liễu Bình lại đưa lên từng hàng mệnh lệnh, nói tiếp: "Không rõ lắm, ta luôncảm thấy mọi chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy."

Hắn vừa dứt lời.Bỗng nhiên cảm giác một trận hoa mắt.Cảnh tượng bốn phía biến mất hoàn toàn, ngay cả Mỹ nữ tóc đen đều dùng tốcđộ như chậm thực nhanh đi xa khỏi tầm mắt của hắn.Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Liễu Bình giơ tay lên, lại phát hiện trên tay mình cólít nha lít nhất phù văn màu đen xuất hiện, đang xoay tròn liên tục.Vẻ mặt Mỹ nữ tóc đen biến đổi, nói nhanh: "Cẩn thận, có tồn tại nào đó trongthế giới Kỳ Quỷ đang tìm ngươi!"

"Tìm ta?".Liễu Bình vừa nói xong, toàn bộ thế giới đều biến mất.Trong bầu trời tăm tối, tiếng sấm sét liên tục vang lên, mưa to rơi xuống nhưtrút.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trước cổng của một trang viên, mà haicánh cửa sắt lại đang từ từ mở ra.Một người đứng trong bóng đêm sau cổng, nói: "Người Báo Tang, nghe nói gầnđây người làm không tệ, vào đi."

Liễu Bình nhìn về phía người kia.Toàn thân người kia đều bị bóng đêm bao phủ, chỉ có thể lờ mờ thấy được quầnáo của hắn ta ướt sũng, không ngừng có nước từ trên người rơi xuống, từngchiếc xúc tu nhọn hoắt xuất hiện trong bóng đêm, lại rụt về rất nhanh.Trên đỉnh đầu người kia có hai dòng chữ lơ lửng:[Chức nghiệp giả Kỳ Quỷ: Người Giữ Cửa][? ??]Lại có từng hàng chữ nhỏ khác hiện lên:[Tuyến thời gian hiện tại: Không thể xác định.][Tọa độ hiện tại: Không thể xác định.][Mỏ neo thời không: Luật nhân quả.][Ngươi bị tác động bởi luật nhân quả như sau, cho nên mới xuất hiện ở đây:][Bất cứ Kỳ Quỷ giả nào nếu có thể thăm dò tới một Thần trụ hoàn toàn mới,hoàn chỉnh, có dấu hiệu đặc biệt, cũng tránh thoát tình cảnh bị Ác Mộng sơ thủyxóa bỏ, sẽ được dịch chuyển tới nơi đây một lần.][Xin chú ý, thân phận hiện tại của ngươi chính là Người Báo Tang.]Liễu Bình đọc xong, cũng hiểu được nguyên nhân ra sao.Mình nhận lấy thân phận của Người Báo Tang, cho nên cũng kế thừa nhân quảtrên người gã ta.Xem ra chính mình trở thành Người Báo Tang, lại thành công sống sót sau đòncông kích kia.Cho nên mình mới có thể xuất hiện tại nơi này.Đây là một loại sàng chọn kinh khủng bực nào cơ chứ!

Dù ngươi có nguyện ýhay không, tóm lại, chỉ cần ngươi đạt thành điều kiện tiên quyết, đều sẽ xuấthiện tại nơi này.Thế nhưng là...

Mình tiếp thu rất nhiều ký ức của Người Báo Tang.Thế nhưng lại không có bất cứ thông tin nào liên quan tới trang viên này cả!

Đólà vì sao?

Tâm tư Liễu Bình rất sinh động, ánh mắt cũng liếc nhìn về phíaNgười giữ cửa.Một giọng nói âm u truyền tới từ Người Giữ Cửa""Đi đi, đây là vinh hạnh của ngươi."

Liễu Bình bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình không bị mình kiểm soát.Giống như có một luồng lực lượng rất mạnh đang hấp dẫn chính mình, thậm chícòn điều khiển ý nghĩ của mình, làm cho mọi thứ của mình đều bị khống chếlại.Trong nước mưa, hắn vô ý thức bước chân bước vào trong trang viên.Loại cảm giác này tựa như...

Thân thể biến thành người khác.Hắn đi qua một con đường nhỏ đầy bùn đất, rồi dùng bước trước cửa trang viênđèn đuốc sáng trưng.Lúc này, tại bậc thang trước cửa trang viên có một vài người đang quỳ.Hai người đàn ông mặc áo giáp trong số đó cúi thấp đầu, không có bất cứ cửđộng nào.Một thi thể mặc một bộ trường bào hoa lệ quỳ gối trong nước bùn, cái đầu cũngkhông có ở đây, hai tay vẫn giơ cao cao, làm ra bộ dáng đang cầu xin vậy.ầ ề ấ ắTrên đỉnh đầu của bọn họ đều có một hàng chữ nhỏ rất ngắn gọn:[Thi thể]Một người còn sống duy nhất là một cô gái đứng thẳng trong mưa.Nàng mặc một bộ áo choàng màu đen, che đi cả dáng người lẫn khuôn mặt, chỉlộ ra đôi mắt tản ra ánh sao sáng ngời.Thấy Liễu Bình đi tới, cô gái nhỏ giọng hỏi: "Người Báo Tang?"

"Đúng"Liễu Bình nói xong, ngậm miệng lại.Hắn không biết cái gì, cũng không nhận ra bất cứ người nào, trong thời điểmnày tốt nhất là nên ngậm miệng, không nói bất cứ thứ gì.Cô gái kia thấy hắn không nói thêm câu nào, nên tiếp tục trò chuyện: "Ta cònnhớ lần *****ên chúng ta gặp nhau, ta đã từng mời người uống rượu... khôngnghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy."

"Đúng vậy."

Liễu Bình phụ họa."

Có gì cần hỗ trợ thì hãy tới tìm ta."

Người kia lại nói."

Được."

Liễu Bình thuận theo, thuận tiện liếc nhìn nàng ta.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu nàng ta:[Danh hiệu bị ẩn giấu.][Nàng ta chỉ ẩn giấu mọi thứ trước mặt người, cho nên tạm thời ngươi khôngbiết nàng ta là ai.]Liễu Bình cẩn thận suy tư một lần, bỗng nhiên cảm thấy mỗi lời nói cử độngcủa cô gái này đều ẩn chứa thâm ý.Lúc này, một ông lão tóc trắng thò đầu ra khỏi cửa trang viên."

Yên lặng."

Ông lão nói.Hai người cùng im lặng."

Chờ đợi tại nơi đây... chủ nhân đang mở tiệc, thế nhưng các ngươi đã tới thì tasẽ đi xin chỉ thị của chủ nhân, xem xem nên giải quyết chuyện của các ngươinhư thế nào."

Ông lão nói.Ông ta lại đóng cửa lại.Hai người cùng nhìn về phía cửa lớn của trang viên.ề ếLúc này, mưa rơi tí tách, từ trong cửa truyền ra tiếng âm nhạc du dương, thậmchí còn nghe được rất nhiều tiếng nói tiếng cười của mọi người.Bỗng nhiên, giọng nói của ông lão vang lên: "Chủ nhân, bọn họ tới."

Một giọng nói cười đùa vang lên: "Cô nàng kia đáng chết!"

"Vâng."

Ông lão đáp.Liễu Bình bỗng cảm thấy có chất lỏng văng lên mặt mình.Hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy đầu của cô gái kia đã bị chém xuống, toàn bộthân thể chậm rãi ngã xuống đất.Trong âm thầm, nàng ta đã chết mất.Liễu Bình ngẩn người.Kết quả khi bị dịch chuyển tới, chính là bị ***** hay sao?

Lúc này, giọng nóicủa ông lão kia lại truyền tới: "Nàng ta nắm giữ khá nhiều lực lượng Kỳ Quỷ,thậm chí còn có một vài lực lượng kết nối tới không-thể nói, chủ nhân, có lẽnàng ta còn có cơ hội phục sinh."

"Hì hì hì, đó mới là thú vui, chờ nàng ta sống lại, ta muốn nàng ta tới đây nhìnthấy thi thể của nàng ta, sau đó lại giết thêm một lần nữa."

Giọng nói kia nói với vẻ tùy tiện."

Như vậy, Người Báo Tang thì sao?"

Ông lão hỏi.Giọng nói kia ho nhẹ, lớn tiếng nói: "Người Báo Tang?"

"Dạ."

Liễu Bình đáp."

Ngươi làm không tệ, có thể tránh thoát đòn công kích của Ác Mộng sơ thủy,đáng giá được ta coi trọng... ta sẽ trả lại cho ngươi một cái tay khác."

Giọng nói kia nói.Bùn đất trước mặt Liễu Bình bỗng trồi lên.Một bàn tay máu thịt be bét chui ra khỏi mặt đất, lại được cơn mưa tẩy rửa nêncó vẻ sạch sẽ hơn chút.Một vài dòng chữ hiện lên trên Giao diện Anh Linh:[Bàn tay Báo Tang.][Bàn tay này hội tụ lượng lớn lực lượng Kỳ Quỷ, có thể phóng ra lực lượng BáoTang'][Chú ý:][Trong bàn tay này ẩn chứa một loại luật nhân quả khác, có thể khống chế ngườibất cứ lúc nào.]-------Chương 676: Quyển sách Đáy Biển, pháp tắc Kỳ Quỷ vương cấp' là gì?Liễu Bình nhìn tới, trên gương mặt xuất hiện sự mừng rỡ, vội vã nhặt bàn taylên, ôm chặt vào trong ngực.Giọng nói kia lại truyền ra từ trong cửa: "Đi đi, tiếp tục cướp lấy mọi thứ cho ta,khi ngươi hiến tế mọi thứ từ trên Thần trụ đó cho ta, ta sẽ suy xét việc trả lại cáiđầu cho ngươi."

Liễu Bình liên tục gật, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tay, kích động tới mứcrun rẩy, còn liên tục lẩm bẩm: "Quá tốt... quá tốt rồi..."

Ngay cả xưng hô đối phương như thế nào, mình cũng không biết.Đại nhân?

Các hạ?

Hay là cái gì khác?

Nếu như nói nhầm, thân phận của bảnthân sẽ bị lộ tẩy.Còn không bằng duy trì loại phản ứng này."

Hừ, đúng là một con chó cỏ chưa trải sự đời, thế nhưng niềm khát vọng đối vớilực lượng của người làm ta rất ưa thích...

đi đi, trở về đi!"

Giọng nói kia nói.Mà hắn ta vừa nói xong.Cảnh tượng xung quanh dần dần biến mất.Thành phố dưới đất.Trong đại sảnh điều khiển thành phố.Liễu Bình xuất hiện trong đại sảnh, cảnh tượng xung quanh vẫn y như lúc hắnvừa rời đi, không có bất cứ thay đổi nào."

Là ai?

Kẻ nào mang ngươi đi?"

Mỹ nữ tóc đen hỏi.Cho tới giờ phút này, Liễu Bình mới cảm thấy mình đã khôi phục quyền điềukhiển cơ thể.Hắn nhớ lại những chuyện vừa rồi đã xảy ra một lần, lúc này mới nói: "ThủyThụ, ngươi là người tới từ thế giới Kỳ Quỷ, người đã từng nghe nói về mộttrang viên nào hay chưa?"."

Trang viên?

Trang viên nào?"

Giọng điệu của mỹ nữ tóc đen bỗng cất cao lên."

Chính là một trang viên có Người giữ cửa, bên trong thì có rất nhiều thi thểđang quỳ, còn có một chủ nhân điên cuồng."

Liễu Bình lựa lời nói.ẫVẻ mặt mỹ nữ tóc đen hiện lên một cảm giác sợ hãi cực độ, đờ đẫn nói:"Không..."

"Ngươi biết trang viên kia?"

Liễu Bình hỏi."

Biết được chút ít, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trang viên đó là một nơitrong truyền thuyết, những kẻ đi ra từ nơi đó, đều là nô lệ của trang viên đó."

Thủy Thụ nói."

Chủ nhân của trang viên kia là ai?"

Liễu Bình lại hỏi."

Đừng hỏi nữa, nếu như ta biết, như vậy ta cũng đã là nô lệ của trang viên đórồi."

Thủy Thụ nói.Liễu Bình cảm thấy hơi bực bội.Mình thật vất vả mới có thể đạt được lực lượng của Người cầm dù từ bàn taycủa gã, kết quả lại không nghĩ tới nó còn bị người khác điều khiển.Người cầm dù đã chết hay chưa?

Nếu như không chết, đã sớm trở lại.Chờ đã...

Liễu Bình bỗng nhiên lặng đi một giây.Mình có rất nhiều ký ức của Người cầm dù, thế nhưng lại không nhớ rõ nhữngchuyện đã diễn ra trong, trang viên kia.Thậm chí ngay cả cô gái mặc áo choàng bị ***** kia, mình cũng không cóbất cứ ấn tượng nào cả.Liễu Bình bước đi thong thả trong đại sảnh, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngừngbước.Người cầm dù đã loại bỏ phần ký ức này!

Tại sao nó lại phải làm như vậy?

Tạisao nó muốn loại bỏ toàn bộ ký ức có liên quan tới trang viên?"

Đây chính là phương pháp thoát thân của ngươi?

Hay là người đã chết thậtrồi?"

Liễu Bình thở dài.Nếu như Người cầm dù đã chết mất, như vậy thì không cần suy nghĩ nữa, mìnhkế thừa mọi thứ của nó, thu được lực lượng khổng lồ đồng thời cũng bị tróibuộc.Nếu như nó không chết, đây chỉ là phương pháp thoát thân...

Hình như mìnhcũng không có bất cứ cách nào tìm ra nó.Nó đã thành công thoát khỏi trói buộc từ trang viên kia, rời khỏi trường tranhđấu này.Nếu là như vậy, mình thật phải khen nó một tiếng thông minh!

Liễu Bình suy tưmột lát.ổ ể ắHai bàn tay màu đen trôi nổi bên cạnh thân thể của hắn.Một bàn tay trong đó cầm một chiếc dù đen, bao phủ hắn lại, bao phủ hắn vàotrong một mảnh bóng đêm.Đây cũng là năng lực của Người Báo Tang.Liễu Bình đang định trải nghiệm năng lực này, trước mắt lại có từng hàng chữnhỏ xuất hiện:[Chúc mừng.][Tại năm 1373, thế giới chân thật, đêm trước ngày tận thế, người đã làm cholượng lớn chúng sinh chuyển sinh, điều này làm cho Địa pháp tắc kích hoạt lên,cũng làm cho lực lượng của nó tăng mạnh hơn Tam Thánh Trụ còn lại.][Khi thời gian đi tới năm 2007, Địa pháp tắc đã thăng cấp.][Ngươi sẽ thu hoạch được lực lượng khi Địa Thánh Trụ thăng cấp.]Trong hư không, một tấm thẻ bài rơi xuống.Trên thẻ bài có vẽ một mảnh khu vực nghĩa trang hoang vu, không có sức sống,cũng không có bất cứ phong cảnh nào cả.[Thẻ bài: Địa chi Táng Tàng.][Năng lực: Mai táng mọi thứ.][Đây là lực lượng căn bản của Địa pháp tắc, vượt xa vô số lực lượng Kỳ Quỷ,bởi vậy mới đạt được thanh danh Thánh trụ.]Liễu Bình nắm chặt thẻ bài, trầm ngâm một lát, ném nó ra ngoài.Bụp!

Thẻ bài vang nhẹ.Trong khoảnh khắc, Liễu Bình phát hiện mình tiến vào vùng đất hoang vu kia.Phía trước là một mảnh mộ địa.Hắn bước về phía mộ địa, nhỏ giọng nói: "Tại sao cảnh tượng này lại quenthuộc như vậy... chắc hẳn ta đã thấy cảnh tượng này ở một nơi nào đó rồi..."

Từng chiếc quan tài bị chôn dưới đất, bị cát đất qua loa chôn giấu, vẫn còn cóthể trông thấy hình dáng.Liễu Bình ngồi xổm xuống, đặt tay lên một bộ quan tài.Bỗng nhiên...

Một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn: Đó là một bộ áo giáp toànthân màu đen, yên lặng nằm trong quan tài.Bởi vì bị chôn cất tại nơi đây, cho nên bộ giáp này đã mất đi toàn bộ lực lượng,chỉ có thể yên lặng ngủ say ở nơi này.Đây cũng là lực lượng mai táng!

Liễu Bình im lặng vài giây.Đây là loại giáp nào?

Là ai đã mai táng nó tại nơi đây?

Nếu như lực lượng Địapháp tắc có thể mai táng mọi thứ, như vậy mình cũng có thể giải quyết vấn đềtrên người rồi.Hắn suy tư một lát.ầ ầ ấ ố ấHai bàn tay dần dần xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống mặt đất, cũng đào ramột cái hố sâu."

Được rồi, các ngươi hãy mai táng tại nơi đây đi."

Liễu Bình nói.Hắn tiện tay vung lên, bùn đất lấp kín hố sâu, mai táng hai bàn tay tại nơi này.Khi bụi đất đều đã lắng xuống, trên mặt đất lại có một bộ quan tài hoàn toànmới xuất hiện.Đôi tay của Người cầm dù đã bị mai táng tại nơi đây.Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện, hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Pháp tắc Kỳ Quỷ thứ cấp: Báo Tang][Pháp tắc Kỳ Quỷ sơ cấp: Hữu Vô.][Pháp tắc Kỳ Quỷ vương cấp: Lồng giam trang viên][Ba loại lực lượng pháp tắc đều bị mai táng tại nơi đây, sẽ không còn bất cứ cơhội kích hoạt nào nữa.]Liễu Bình quét mắt nhìn xong, tiện tay lấy quyển sách Đáy Biển ra."

Quyển sách Đáy Biển, pháp tắc Kỳ Quỷ vương cấp là gì?"

Hắn hỏi.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên trang sách: "Pháp tắc Kỳ Quỷ là do vô số pháptắc 'đột sinh, thế nhưng loại đột sinh này cũng có phân cấp mạnh yếu khácnhau."."

Ngày xưa, người đã từng dựa theo trình độ 'đột sinh' mà chia thành các cấp độ:sơ, thứ, cao, liệt, vương, thánh."

Liễu Bình đưa mắt nhìn về phía chiếc quan tài màu đen kia."

Mặc dù thoát khỏi loại trói buộc kia... thế nhưng ta cũng đã mất đi hai loại lựclượng Kỳ quỷ, vẫn hơi tiếc nuối..."

Hắn lẩm bẩm.-------Chương 677: Thánh VươngBỗng nhiên, một giọng nói ồm ồm như sấm rền từ sâu trong lòng đất truyền tới:"Không cần tiếc nuối."

Àm...

Mặt đất liên tục chấn động.Ngay sau đó, một người khổng lồ do vô tận sương mù âm u tạo thành từ dướimặt đất nhô lên.Người khổng lồ cúi người thi lễ với Liễu Bình."

Ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Địa Thánh linh, cũng là người hầu ngày xưa của ngài, hiện tại đã bị mấtđi tất cả lực lượng, không cách nào giúp đỡ ngài, thế nhưng trên tay ngài đã cóthanh đao thanh đồng có thể nghe được mọi bí mật, ta cũng có thể hiện thân, nóicho ngài biết pháp tắc thời đại trước."

Người khổng lồ nói."

Pháp tắc thời đại trước?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đúng vậy..."

Người khổng lồ nhìn chằm chằm vào hắn, ồm ồm nói: "Thời gian mà ta có thểtỉnh táo lại từ giấc ngủ say cũng không nhiều, chỉ có thể nói cho ngài một sựkiện..."

"Bất cứ lực lượng Kỳ Quỷ nào đều không đáng để ngài tiếc nuối."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.Người khổng lồ nói: "Bởi vì từ trước tới giờ ngài vẫn luôn được bốn loại lựclượng Kỳ Quỷ mạnh nhất ủng hộ, điều ngài cần làm chỉ là đánh thức bọn chúnglà được."

Một ý niệm bỗng xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Đúng vậy.So, thứ, cao, liệt, vương, thánh.Mình đã phân chia cấp bậc như thế.Mà...

Lực lượng Địa pháp tắc: Mai táng vào giờ phút này, còn được xưng là..."

Vượt xa vô số lực lượng Kỳ Quỷ, bởi vậy đạt được thanh danh Thánh trụ."

Liễu Bình lập tức hỏi: "Ý của ngươi là lực lượng của Tứ Thánh trụ Địa, Thủy,Hỏa, Phong?"

ổ ồ ầ ếNgười khổng lồ gật đầu, nói: "Đúng là như thế, bọn chúng đang chờ ngài tỉnhlại."

Liễu Bình nhún vai nói: "Thế nhưng ta thu được rất nhiều tin tức tình báo,những tin tức tình báo này đều chỉ ra rằng ta chính là người mạnh nhất trênchiếc Thần trụ này, mà không phải là tồn tại tới từ thế giới Kỳ Quỷ."

Người khổng lồ nghe xong, lại lộ ra vẻ vui mừng, làm cho mảng sương mù lớnbị tác động, tạo ra một trận gió giữa không trung.Lại nghe nó nói: "Điều mà ngài làm cho người ta khâm phục nhất chính làkhông chỉ có thể lừa gạt vô số kẻ địch, mà lại có thể lừa gạt cả chính bản thânngài."

Liễu Bình ngẩn ra.Người khổng lồ nói xong, gật đầu với Liễu Bình, nói: "Ta lại cần trở về trạngthái ngủ say, chờ mong tới ngày có thể chiến đấu vì ngài một lần nữa."

Thân thể của nó dần dần lặn xuống mặt đất.Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại, cao giọng nói: "Chờ đã, ta đã đánh thức lực lượngcủa Tứ Thánh Trụ, nếu như bọn chúng là lực lượng Kỳ Quỷ ngày xưa của ta,như vậy ngoài bọn chúng ra, chẳng lẽ ta không còn năng lực nào ứng đối cụcdiện đột xuất hả?"

Địa là mai táng, Thủy là tri thức, Phong chính là không thời gian, mà Hỏa thìtạo ra Yêu tinh.Không có bất cứ lực lượng nào có thể chiến đấu chính diện cả.Người khổng lồ chầm chậm lặn xuống mặt đất.Ánh mắt của nó hiện lên một loại cảm xúc phức tạp, nói: "Không phải ngài vẫnluôn sử dụng bọn chúng sao?

Năng lực của hai loại Kỳ Quỷ kia nhìn qua có vẻrất bình thường, thế nhưng chúng nó chưa từng rời khỏi ngài, là kẻ ủng hộ trungthành nhất của ngài."

"Chỉ cần ngài suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn sẽ nghĩ ra được!"

Người khổng lồ chui xuống lòng đất.Nó lại rơi vào trong giấc ngủ say.Cảnh tượng bốn phía cũng chuyển đổi, tất cả dị tượng đều biến mất.Liễu Bình lại phát hiện mình trở về căn phòng điều khiển, đang đứng trước mặtmỹ nữ tóc đen, trên tay đang cầm tấm thẻ "Địa chi Táng Tàng"."

Thẻ bài này là gì?

Hình như rất mạnh...

à đúng rồi, từ giờ trở đi, thế giới này cóthể sử dụng lực lượng hệ thần bí rồi."

Mỹ nữ tóc đen nói.Vào lúc này, Niệm quỷ đã bị ăn sạch.Không còn bất cứ quái vật nào xuất hiện cả.ễ ồ ấLiễu Bình thu hồi thẻ bài, nói: "Đây là một tấm thẻ bài mà ta đạt được do maymắn."

Nói xong, hắn im lặng.Kỳ quái...

Tại sao ta lại vô ý thức nói dối rồi?

Chẳng lẽ đó là một loại bảo hộtheo bản năng?

Bởi vì mấy người Hoa Tình Không tuyệt đối không thể ngheloại bí mật này, một khi nghe nói chắc chắn sẽ rước lấy tai họa.Thế nhưng các nàng có tin hay không?

Liễu Bình suy tư rất nhanh, lại liếc trộmmỹ nữ tóc đen.Mỹ nữ tóc đen lại nói với vẻ thoải mái: "Thì ra là thế, người vừa mới thu đượclực lượng của tên kia, có thể có thêm thu hoạch này cũng là bình thường."

Nàng tin!

Mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên.Không chỉ như vậy, về mặt logic thì tất cả mọi thứ đều hợp lý.Trái tim Liễu Bình bỗng nhiên đập mạnh.Vô số hình tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.Những chuyện đã diễn ra trong quá trình chiến đấu.Trong những thời điểm có tính quyết định, mình đã làm ra những phương phápứng đổi.Khi mình làm ra một quyết định nào đó, chỉ cần mở miệng nói chuyện, cũng sẽcó chuyện tương ứng phát sinh, mà dù là mình, hay là đối phương đều cảm thấyvô cùng tự nhiên.Thậm chí mình còn thu được một danh hiệu là "Vua Lừa Đảo"nữa chứ.Trừ điều đó ra, từ khi mình nói ra thuật Phong Thi Chuyển Âm', yếu tố chânchính quyết định tới kết cục tại Vở kịch Hắc Ám, đó chính là Thần kỹ HoàngTuyền giới do mình sáng tạo ra: Vong Xuyên!

Hóa ra, đây chính là lực lượngKỳ Quỷ căn bản nhất của mình!

Hai loại lực lượng Kỳ Quỷ vẫn luôn phát huytác dụng.Thế nhưng không có bất cứ kẻ nào phát hiện sự tồn tại của bọn chúng!"

Ta đã biết..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Ngươi biết cái gì?"

Mỹ nữ tóc đen hỏi.Liễu Bình không nói gì, chỉ lắc đầu.Đúng vậy.Địa Thánh linh nói đúng.Hai loại năng lực Kỳ Quỷ này nhìn qua rất bình thường, thế nhưng nó chưa từngrời khỏi chính mình.ấBọn chúng là người ủng hộ trung thành nhất của mình.Lừa gạt.Sáng tạo.-------Chương 678: Ta...

Cần...

Thời gian...

Thích ứngBóng tối.Bóng tối tràn ngập mỗi một góc, tựa như biển cả vô biên, lại như hư không vôtận.Chỉ có một điểm sáng sắc lạnh lờ mờ lấp lóe, bồng bềnh trong bóng tối.- - Đó làmột nam nhân cầm dù đen trong tay.Gã để trần nửa người trên, lộ ra phù văn màu đen đầy người, mà cây dù đentrong tay múa may theo gió, mang theo gã chậm rãi lướt tới mảnh đất chưa rõ.Một lúc sau.Kẻ cầm dù nhẹ nhàng dừng lại, quay đầu nhìn về con đường lúc tới."

A --""Ha ha ha ha ha ha!"

Gã đột nhiên cười như điên, nói với giọng điệu mừng rỡ tột cùng: "Cuối cùngcũng thoát khỏi nơi đó!

Trang Viên kia -- Mặc kệ chủ nhân của nó là ai, cuốicùng đã không còn thứ gì có thể giam cầm linh hồn của ta."

Kẻ cầm dù cười một hồi thì bỗng im bặt, nét vui sướng trên mặt biến mất khôngcòn một mảnh."

Đáng chết...

Rõ ràng là một hồi thoát thân hoàn mỹ, kết quả lại gặp thứ kia, chỉhi vọng nó bị thuật chết giả của ta lừa gạt."

Kẻ cầm dù lấy lại bình tĩnh, một tay bóp ấn, khẽ quát lên: "Tìm!"

Một rồi lại một phù văn màu đen lan tỏa ra từ trên người gã, nhao nhao chui vàohư không hắc ám chung quanh.Chúng mấy chục giây trôi qua.Tất cả phù văn màu đen bay trở về, chui vào trên người gã một lần nữa.Khóe miệng Kẻ cầm dù nhẹ nhàng nhếch lên.Không có theo dõi, không có giám thị, không có theo đuổi.Xem ra gã đã thành công thoát thân khỏi cục diện kia."

Hô –– Đáng tiếc cho thân thể và sức mạnh của ta, nhưng người sống trên đờinày, nào có chuyện không trả giá đắt mà có thể được như nguyện chứ?"

Kẻ cầm dù nói một câu như tự an ủi mình.Lúc này, phía trước xuất hiện từng luồng sương mù, nhiều phiếu đãng đãng baytới trong gió.Kẻ cầm dù đưa tay lấy ra một thẻ bài rồi nhìn một hồi."

Đúng vậy, chính là chỗ này."

Gã bay vào trong sương mù, không ngừng gia tốc bay về một hướng.ốCuối cùng.Gã đã đi tới nơi đó.–– Đó là một cây trụ lớn vô cùng hùng vĩ, nhìn qua đã triệt để tổn hại, vết máumàu đen thấm ướt tại chỗ đứt gãy.Những thứ máu đen này cứ chảy dài xuống từ trụ lớn, lan sâu vào bên trongsương mù.Cũng không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.Kẻ cầm dù bay qua, dừng lại trên cự trụ đứt gãy, ngồi xổm xuống sờ sờ vết máumàu đen trên mặt đất."

Một thần trụ bị triệt để hủy diệt, không có bất kỳ giá trị nào, cũng sẽ không cónhân vật nào cảm thấy hứng thú với nó."

Kẻ cầm dù vui vẻ mà ngồi dưới đất, nhếch miệng cười nói: "Rất tốt, nơi này trởthành điểm dừng chân mới của ta."

Gã nhẹ nhàng khẽ hát, nhẹ nhàng điểm một cái vào trong hư không, lập tức lấyra đủ loại vật tư rồi để xuống đất.Bỗng nhiên.Gã như nghe thấy động tĩnh gì đó."

Kẻ nào!"

Gã quát to một tiếng, bay lên khỏi trụ lớn, sau đó nhìn ra chung quanh.Trong hư không, sương mù cực kỳ an tĩnh.Không có bất cứ tiếng động nào.Kẻ cầm dù cau mày, mở miệng nói: "Là vị Kỳ Quỷ Giả nào nán lại nơi đây?Không bằng đi ra gặp mặt."

Tĩnh mịch câm lặng.Kẻ cầm dù lại đợi mấy giây, sau đó mới chậm rãi hạ xuống."

Kỳ quái...

Chẳng lẽ nơi này còn dao động sức mạnh của linh tinh bị hủy diệttrước kia sao?"

Gã lắc đầu, đang muốn tiếp tục tháo dỡ vật tư thì thân thể bỗng cứng đờ.Toàn bộ vật tư vừa được tháo dỡ xuống mặt đất đã không thấy đâu nữa."

Đáng chết!

Rốt cục là kẻ nào!"

Kẻ cầm dù nổi giận gầm lên một tiếng, giơ dù đen trong tay lên cao cao.Dù đen lập tức tỏa ra một tia sáng ngất trời, xua tan tất cả sương mù chungquanh, chiếu sáng bóng tối vô biên.Cuối cùng tồn tại nấp phía sau sương mù kia cũng xuất hiện.So với cự trụ đứt gãy, thân thể của nó càng thêm khổng lồ -- Ánh sáng mà Kẻcầm dù phát ra trên cự trụ làm cả trụ giống như một que diêm khi đứng trướcầmặt nó, mà nó chính là nhân loại cầm que diêm kia.Trông nó như một nhân loại, nhưng trên đầu không có ngũ quan, chỉ có một cáilỗ thật sâu, bên trong tỏa ra ánh sáng phân tán.Trên thân thể nó xuất hiện những mầm thịt chằng chịt, chúng dựng đứng lên,mỗi phần đầu mở ra một con mắt.Trong bóng tối vô biên, trông nó có vẻ khổng lồ, quỷ dị, kinh khủng như vậy.Kẻ cầm dù cứng lại tại chỗ, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng."

Ác Mộng..."

Gã nói với giọng khàn khàn.Tất cả con mắt thò ra bên ngoài tồn tại kia đang theo dõi hắn, đồng loạt lộ ra vẻtrêu tức."

Ta nói rồi, ăn chúng sinh cũng không ngon."

Nó phát ra tiếng vang ồm ồm, truyền ra bốn phương tám hướng đen tối xa xa.Tĩnh mịch bao phủ vùng hư không này.Kẻ cầm dù chùi chùi mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi trên mặt, cổ nở nụcười và nói: "Xin lỗi –– Là ta nghĩ sai rồi, ta không nên mang tâm lý ăn may,muốn lợi dụng người đi mê hoặc kẻ địch của ta."

Ở sau lưng gã, bên trên cự trụ đứt gãy kia bỗng hiện đầy mầm thịt.Những mầm thịt này không ngừng ngọ nguậy, cấp tốc lan tràn, rất nhanh đãchiếm cứ một vùng rộng lớn, bắt đầu lan tràn hướng về phía Kẻ cầm dù.Kẻ cầm dù không hề có cảm giác.Thân thể gã không ngừng run rẩy, cứ như đã dùng hết toàn lực mới có thể nắmchặt cây dù đen trong tay."

Buông tha cho ta, cầu xin ngài!

Ta có thể làm rất nhiều chuyện cho ngài, ta cóthể dẫn ngài đến thần trụ phồn vinh kia, trên đó có số lượng chúng sinh đếmkhông hết."

Kẻ cầm dù vội vàng nói.Tồn tại kinh khủng to lớn kia cúi đầu nhìn từ trên xuống quan sát cự trụ vàngười tí hon trên đó -- Tựa như một người dùng tay cầm lấy que diêm rồi ngắmnghía một hạt bụi trên đó.Kẻ cầm dù cuống quít quỳ xuống mặt đất, lớn tiếng nói: "Ta biết rất nhiều bímật Kỳ Quỷ, cũng biết rất nhiều thế giới phân bố trên thân trụ hoàn chỉnh kia,chỉ cần ngài tha cho ta!"

Những mầm thịt ngọa nguậy kia cuốn tới, trải rộng mỗi một chỗ trên cây trụ đãgãy, bắt đầu bò lên người gã.Gã như chưa tỉnh, chỉ tràn ngập khát vọng mà nhìn chằm chằm vào tồn tại tolớn trong hư không kia.ấ"Tuy sức mạnh Kỳ Quỷ của ta đã bị mất không ít, nhưng ta còn có bản lĩnh ápđáy hòm, nhất định ngài dùng được đến ta."

Gã nói liên tục, không hề hay biết những mầm thịt ngọ nguậy kia dần dần baotrùm toàn thân, tiếp đó chui vào miệng, lỗ mũi, lỗ tai, mắt gã.Gã biến thành một quái vật hình người.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả mầm thịt biến mất không thấy đâu nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiệnqua.Kẻ cầm dù khôi phục bình thường lần nữa.Gã thả dù đen xuống, nâng hai tay lên nắm chặt lại, lại không cẩn thận dùng sứcquá mức, khiến hai tay triệt để tan thành vô số mầm thịt."

Ta...

Cần...

Thời gian...

Thích ứng."

Gã cúi đầu nhìn hai tay, lấy ngữ điệu không lưu loát mà nói.Tồn tại to lớn lơ lửng trong hư không chậm rãi lui về phía sau.-------Chương 679: Tiến đến phía trướcSương mù lại lan ra.Nó biến mất trong làn sương vô biên.Nhìn lên từ cự trụ đứt gãy, chỉ có thể lờ mờ thấy thân thể không có gì sánh kịpcủa nó chậm rãi lặn xuống phía dưới cây trụ.Trong bóng tối, giọng nói ầm ầm của nó vang lên lần nữa: "Ta sắp tỉnh mộng,cần năng lượng."

Kẻ cầm dù đúng trên trụ, nói: "Yên tâm, ta đi ngay -- Gã lộ ra vẻ mặt như nhớlại, suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng lần nữa: "Đi đến thần trụ hoàn chỉnh kia.".Gã nhẹ nhàng nhảy lên, lao vào hư không lần nữa, nhiều phiếu đãng đãng đi vềhướng con đường lúc đến.Bên kia.Liễu Bình ngồi trên quầy quán bar, chạm ly với một nam một nữ bên cạnh.Chung quanh thật ồn ào náo động.Nhưng trước sau không có ai liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không có ngườinào tiến đến quấy rầy."

Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các ngươi."

Liễu Bình cười nói."

Tên thật thì không thể nói, nói ra sẽ ảnh hưởng mọi chuyện, ngươi có thể gọi talà Thời Gian."

Nam tử nói."

Gọi ta là Huyền Bí là được."

Nữ tử ưu nhã nâng ly và nói."

Ở lại giúp ta đi -- Chúng ta đã sóng vai chiến đấu nhiều lần như vậy, sao khôngtiếp tục như thế?"

Liễu Bình nói.Nam tử uống ly rượu một hơi cạn sạch, thở dài nói: "Còn nhớ ta đã nói vớingươi cái gì không?

Đường sống duy nhất chính là cần chúng ta thắng lợi cả haitrận chiến mới được, người phụ trách bên này, mà chúng ta phụ trách bên kia."

Hắn ta nâng tay lên, xòe ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy tay hắn ta trở nên hư ảo trong suốt, sau đó cả người đều hư ảo, cứ nhưhắn ta không phải chân nhân, mà chỉ là một ảo ảnh.Liễu Bình nhìn lại nữ tử.Chỉ thấy nữ tử tên là "Huyền bí"kia cũng trở nên hư ảo.ểNữ tử nói: "Chúng ta chỉ là hai ảo ảnh, cho nên thực lực hữu hạn, chỉ có thểxuất hiện ở thời điểm mấu chốt nào đó, những lúc khác thì phải ngủ đông."

"Bản thể của các ngươi đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta chiến đấu ở một nơi khác, chờ thời cơ tới thì người sẽ biết mọichuyện, nhưng hiện tại không thể nói."

Nam tử nói."

Kế tiếp người sẽ đối mặt với tình huống cực kỳ phức tạp, đại khái là vô số thếgiới sinh linh trên thân trụ bắt đầu cảm ứng được niệm quỷ rời đi, chúng sẽ trởvề xem xét tình huống, xem nên chinh phục nơi này, hay là đạt thành minh ướcvới nơi này."

Nữ tử nói."

Sau đó rất nhanh --"."

Thời đại kia phải mở ra."

"Thời đại nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thời đại thuộc về Ác Mộng."

Không biết nhớ tới cái gì, nam tử không được tự nhiên mà run run bả vai và nói.Nữ tử duỗi tay kéo một cái, một thẻ bài bay ra từ trên người Liễu Bình, dừng lạitrong tay nàng.Đó là thẻ bài "Đấu Trường Hư Không Thành Giới"kia."

Nếu sử dụng thẻ bài này trong cuộc chiến kế tiếp thì quá mạo hiểm, ta đưa nóvề chỗ bản thể của ta."

Nữ tử nói."

Nhưng người có thể giữ lại "Tuần Hành Ngày Và Đêm", nó sẽ giúp đượcngười vào thời khắc mấu chốt nào đó."

Nam nhân nói.Liễu Bình gật gật đầu.Nếu muốn hại hắn thì bọn họ đã sớm xuống tay.Quyết định trước mắt bọn họ đưa ra nhất định là có lợi với hắn.Chỉ thấy hai người buông ly rượu ra rồi đứng lên.Liễu Bình cũng vội vàng đứng dậy."

Giờ phải đi sao?"

Hắn hỏi.ỗ ểNữ nhân nói nói: "Chúng ta phải chạy tới chỗ bản thể của mình, báo cho bọn họbiết chuyện xảy ra ở nơi này."

Nam nhân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nói: "Mười lăm phút trước, sứgiả của những thế giới khác đã tới nơi này gặp ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵnsàng."

Liễu Bình nói: "Vậy các ngươi bảo trọng."

Hai người cười và gật gật đầu với hắn, sau đó cùng đi ra khỏi quán bar.Cánh cửa quán bar đóng lại.Trong phút chốc, toàn bộ quán bar đều rơi vào yên lặng.Liễu Bình nhìn lại đồng hồ trên tường.Chỉ thấy đồng hồ bắt đầu quay lùi nhanh, lui trở lại mười lăm phút trước -- Títách, tí tách, Kim giây bắt đầu quay lần nữa.Quán bar lại khôi phục ồn ào náo động.Liễu Bình đổ một ly rượu cho mình, thở dài nói: "Sứ giả của những thế giớikhác sao...

Cũng không biết rốt cục là dạng thế giới gì."

Câu nói vừa dứt.Cánh cửa quán bar lại bị đẩy ra lần nữa.Một nữ tử dáng người yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo xuất hiện ở cánh cửa.Nàng có đôi tai nhon nhọn, làn da cả người trắng nõn như sữa bò, trong đôi mắtsâu thẳm lộ ra vẻ xem kỹ.Nữ tử này nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.Nàng đi đến trước mặt Liễu Bình, mỉm cười và nói: "Xem ra ta tìm được chínhchủ rồi, chào ngươi."

"Chào ngươi, ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đến từ địa quật u ám, đặc biệt đến xem kỹ tình huống của thế giới này,muốn nhìn xem có thể tìm được người thích hợp để liên thủ hay không."

Nữ tử nói."

Liên thủ?

Vì sao lại phải liên thủ?"

Liễu Bình hỏi."

Liên thủ chính là đoàn kết, trong muôn vàn văn minh, chúng ta luôn cần minhhữu ủng hộ, nếu không chỉ có thể chờ các thế giới khác liên thủ tấn công thếgiới, giết con dân, nô dịch linh hồn của chúng ta."

Nữ tử cười nói.Trên đầu nàng ta lặng lẽ hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Tinh linh U Ám."

ế ầLúc này một tráng hán to cao đi lên trước, đến gần và nói: "Chào người, mỹnữ."

"Cút."

Tinh linh U Ám nói.Tráng hán ngẩn ra, nâng cánh tay lên chỉ vào tinh linh U Ám."

Đừng động thủ, đi xuống đi, ngươi không phải đối thủ."

Liễu Bình nói với nam nhân kia.Nam nhân nhún nhún vai, nói: "Như ngài mong muốn."

Hắn ta thu lại cánh tay mới được mở ra, năm nòng súng vừa bắt đầu chuyểnđộng bên trong chậm rãi ngừng lại.Tinh linh U Ám cười rộ lên, đặt một khối đá có khắc đầy các phù văn hình ánhtrăng lên bàn."

Xem ra cả loại phàm nhân này cũng biết ngươi là người mạnh nhất nơi đây --Nhưng tiếp theo hy vọng ngươi thận trọng một chút, bởi vì cường giả của mỗimột thế giới đều không phải ăn chay."

Tảng đá hình trăng kia sáng lên.Một cánh cửa mở ra trong hư không, rất nhanh đã có một rồi lại một sinh vậthình người đi ra.Liễu Bình không quay đầu lại mà nói: "Riki, hôm nay ta bao hết quán bar, tínhtiền gấp đôi, nhờ người cho mọi người lui ra ngoài."

"Được."

Bà chủ của quán bar nói.Đám người lui ra ngoài.Cuối cùng, trong quán bar chỉ còn lại mười hai tồn tại đến từ các thế giới khác-------Chương 680: Vậy vì sao người nguyện ý kết minh với ta?Tinh linh U Ám.Nhân Mã.Thạch Đầu Nhân.Bách Thú.Ảnh Tộc.Diễm Quỷ.Tinh Tộc.Kinh Cực Điểu.Thụ Yêu.Tinh linh Hàn Sương.Thi Hài Qủy.Quang Dực thiên sứ.Liễu Bình nhìn lướt qua một lượt.Bách thú có ba loại thú nhân tới, lần lượt là Tích Dịch Nhân (Tích Dịch Nhân),Lang Nhân và Sư Nhân, cả người họ tỏa ra khí thế hung hãn.Mà Nhân Mã trông có vẻ khá ôn hòa, trên tay cầm một quyển sách, đang cúiđầu xem.Tinh Tộc hơi giống nữ tử mà Liễu Bình nhìn thấy ở trang viên kia-- Chính làngười bị giết đó.Thụ Yêu nhìn hết sức ưu nhã, nho nhã lễ độ.Thi Hài Qủy trốn trong góc, thỉnh thoảng cảnh giác liếc nhìn Quang Dực thiênsứ một cái.Kinh Các Điểu là một con chim đội vương miện hoa lệ màu sắc rực rỡ-- Hìnhnhư nó không cảm thấy hứng thú với lần gặp mặt này, chỉ liếc nhìn Liễu Bìnhmột cái rồi bắt đầu dùng cái miệng nhỏ uống một ly rượu mạnh.Vạn tộc.Cuối cùng thì vạn tộc đã phát hiện thế giới nhân loại, kế tiếp quan hệ hai bên sẽbiến thành thế nào?

Liễu Bình nhớ lại vô số năm sau, danh sách Ngu Giả đượcthiết lập trong Vĩnh Dạ, hắn yên lặng thở dài trong lòng.Còn không biết thực lực của chúng hiện tại là như thế nào.Nhưng mặc kệ ra sao, tương lai chúng sẽ phản bội nhân loại.Suy nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Bình lập tức không có gánh nặng gì nữa.ố ế"Các ngươi tới gặp ta là muốn kết bạn sao?"

Liễu Bình hỏi.Lang Nhân âm hiểm cười một tiếng, nói: "Người trẻ tuổi, ta thừa nhận chuyệnvứt bỏ thân thể, bám linh hồn vào cơ thể nhân tạo cũng xem như thú vị, nhưngthật ra thứ có giá trị nhất của các ngươi là linh hồn, bởi vì ở trước mặt Thần Bí,văn minh của các ngươi thật sự không chịu nổi một kích."

"À, tiếp tục nói đi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Lang Nhân nói: "Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiều của ta, tài nguyên và dâncư của thế giới này còn có đường thương lượng, nếu cả ba chiều mà người cũngkhông chịu nổi thì các ngươi chính là hoa màu và nô lệ của chúng ta."

Liễu Bình im lặng một giây, bỗng cười nói: "Trên thực tế ta không muốn đánhvới ngươi."

"Ha!"

Lang Nhân cười the thé lên một tiếng, đôi tay chậm rãi lộ ra móng vuốt sắc bén.Liễu Bình làm như không nhìn thấy, bình tĩnh nói: "Thật ra ta có cái ma thuậtmuốn biến cho người xem –– Ngươi nhìn, kế tiếp cho dù ngươi muốn dùngnăng lực gì thì nó nhất định sẽ không nhạy, điều này sẽ mang đến kết quả xuấtsắc cho lần gặp gỡ *****ên của chúng ta."

Trong chớp nhoáng, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi phát độngnăng lực Kỳ Quỷ hệ biểu diễn: Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."

"Thuyết minh: Khi người quát lớn đối phương, một loại sức mạnh Kỳ Quỷtương ứng trên người đối phương sẽ bị phong ấn, mãi đến khi người hủy bỏ lầnphong ấn này."

"Mỗi trận chiến có thể sử dụng một lần."

"Chú ý: Đối phương vẫn chưa đạt tới cấp bậc Kỳ Quỷ, bởi vậy lần phong bể sứcmạnh Kỳ Quỷ này đã đóng lại tất cả sức mạnh Thần Bí Trắc trên người nó."

Lang Nhân bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Nó xuất hiện sau lưng Liễu Bình, giơ hai móng vuốt lên cao cao -- Nhưng chodù làm thế nào, móng vuốt của nó cũng không thể đâm xuống."

Sao lại thế này?"

Lang Nhân biến sắc mà nói.Ánh đạo chợt lóe.Trên quầy bar trước mặt Liễu Bình có thêm một cái đầu sói.Khi thi thể không đầu ngã xuống sau lưng hắn, đao trên tay hắn đã biến mất, tựanhư chưa bao giờ xuất hiện.Liễu Bình duỗi tay vuốt cái đầu sói máu chảy đầm đìa kia, mỉm cười nói: "Cácvị, ma thuật này có thể coi là xuất sắc không?

Tiện thể nói một câu, hoanế ể ầnghênh các ngươi đi vào thế giới nhân loại, có lẽ các ngươi có chút hiểu lầmnhỏ đối với thực lực của nhân loại."

Mọi người lặng ngắt như tờ.Cho dù là Tích Dịch Nhân hay Sư Nhân đều không vội ra tay.- - Hoàn toàn nhìnkhông thấu chi tiết của đối phương.Vào thời điểm này, chẳng lẽ muốn đi lên chịu chết sao?

Một hồi lâu sau.Nhân Mã đặt quyển sách trên tay lên quầy bar, thì thầm: "Ta đã bói toán mộtlần, kết quả có được là thế này."

"Kẻ mượn Ác Mộng làm việc cũng không biết sự ***** thật sự của ÁcMộng."

"Mãi đến khi hắn gặp được Ác Mộng chân chính, hắn sẽ mất đi bản thân, từ đâyvâng theo ý chí của Ác Mộng để tiến đến thu hoạch tất cả."

Nửa người dưới Nhân Mã này là ngựa, nửa người trên lại là nữ tử dáng ngườiđẫy đà, đeo một cặp mắt kính, khi nói chuyện mang đầy cảm giác trí tuệ vànghiền ngẫm.Mọi người đều yên lặng lắng nghe.Nhân Mã đỡ đỡ kính, nghiêm túc nói: "Kết quả bói toán này có liên quan đếnngười, chủ sự giả của thế giới nhân loại."

Liễu Bình thở dài.Ác Mộng...

Hắn nhớ lại danh sách Mộng Cảnh mình nhìn thấy sâu bên trongVĩnh Dạ.Thời Gian cũng nói cho hắn, thời đại Ác Mộng sắp đến.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Đối với tương lai, thật ra ta biết mộtvài điều, nhưng vì sao ta phải nói cho các ngươi?"

Một giọng nói bỗng vang lên: "Ta trả phí mua."

Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy kẻ lên tiếng là con Kinh Các Điểu sắc thái sặc sỡkia."

Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho cái đó –– Chỉ cần có liên quan đến tài phú."

Con chim kia nói, sau đó thân thể chợt lóe rồi rơi xuống mặt đất.Nó biến thành một tên béo khoác trường bào hoa lệ rực rỡ, ngồi xuống cái ghếbên cạnh Liễu Bình, vỗ bờ vai hắn và nói: "Anh bạn, người khác nhìn không rachiêu vừa rồi, nhưng ta thì thấy hết, ta mặc kệ, ngươi phải gia nhập với chúngta."

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Nếu có một ngày ta không ở nơi này, ta sợ có một sốkẻ sẽ trở mặt quá nhanh."

ắ ầ ế ồTên béo lắc đầu nói: "Vậy thì hết cách, người đi trà lạnh, vợ chồng còn thaylòng đổi dạ mà, ngươi không thể trông cậy vào tất cả mọi người luôn tuân thủhiệp nghị đồng minh -- Nhưng người hoàn toàn có thể yên tâm với ta."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trước nay ta không tham lam, cho dù có một ngày ngươi không còn nữa, tacũng không làm khó dễ Nhân tộc các ngươi –– Bởi vì ta có được tất cả tài phútrân quý trên thế giới, không để bụng bất cứ linh hồn dư thừa nào."

Tên béo nói."

Vậy vì sao người nguyện ý kết minh với ta?"

Liễu Bình hỏi."

Năng lực bảo vệ tài phú của ta không phải quá mạnh, ta cần huynh đệ đáng tincậy thật sự tới giúp một chút."

Tên béo nói.Liễu Bình suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Lúc chúng ta chế tạo cơ thể nhân tạosiêu cấp, thật ra có một loại tài liệu tên là Chân Ngân cực kỳ khó làm ra được."

"Thứ đó thì dễ nói rồi."

Tên béo búng tay một cái.Đợi mấy phút.Mặt đất bỗng chấn động kịch liệt một hồi.Liễu Bình mở quang bình trong tay ra, giọng nói của Thủy Thụ truyền đến từtrong đó: "Anh bạn, nhất định ngươi không thể tưởng tượng đã xảy ra cái gì."

"Xảy ra cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Một hành tinh nhỏ hoàn toàn cấu thành từ Chấn Ngân xuất hiện ở thế giới trênmặt đất, lớn chừng năm cái thành phố dưới lòng đất số 39, ta đang tổ chức nhânlực đi thu thập -- phát tài rồi!"

Thủy Thụ nói.-------Chương 681: Minh hữuLiễu Bình yên lặng câm nín, thuận tay đóng quang bình lại."

Ta tin ngươi căn bản không để bụng linh hồn của những nhân loại đó, được rồi,chúng ta có thể làm đồng minh."

Liễu Bình nói.Tên béo vui mừng vỗ vỗ tay, nhìn mọi người chung quanh và nói: "Được rồi, tacó thêm một minh hữu, các ngươi nhìn rồi làm đi."

"Hắn còn chưa nói cái nhìn của mình đối với tiên đoán."

Nhân Mã nói."

Nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần -- Chỉ sợ tất cả thế giới đều phải nghênh đónmột kiếp nạn, ta cũng không rõ tình hình cụ thể lắm, nhưng thời đại sắp đổithay, rất có thể nó là một kiếp nạn lớn."

Liễu Bình nói.Nhân Mã nhìn quyển sách trước mặt mình.Chỉ thấy phía sau hàng bói toán kia xuất hiện đồ án một ngôi sao.Nhân Mã khép sách lại, mỉm cười nói: "Ta là Abigail, đại tù trưởng của NhânMã, rất vui được kết minh với ngươi."

"Ta là Liễu Bình."

Liễu Bình nói.Nữ tù trưởng đi qua rồi đúng lại bên cạnh Liễu Bình.Hiện tại, Nhân Mã và Kinh Các Điểu đều xác nhận muốn kết minh với LiễuBình.Các chủng tộc còn lại quay mặt nhìn nhau.Nhân loại này -- Thật sự đáng kết giao, mà không phải thảo phạt sao?

Chỉ thấyvị thiên sứ trên lưng có đôi cánh ánh sáng mãnh liệt kia khẽ cười một tiếng,cũng đi đến bên cạnh Liễu Bình rồi ngồi xuống."

Ta ngửi thấy khí tức thần thánh trên người ngươi, ta đoán -- Cchúng ta là mộtloại người, không phải sao?"

Thiên sứ nói."

Trận doanh Thần thánh có xem nhân loại là nô lệ không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi vẫn sợ có một ngày mình không còn nữa, có người ra tay với nhân loại,phải không?

Yên tâm, trận doanh thần thánh chúng ta tuyệt đối không hổ ngườimột nhà."

Quang Dực thiên sứ nói.ề ố ấ"Về chuyện này thì ta phải đi cố vấn một vài nhân sĩ thâm niên đã."

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt.Một nữ tử trên người mặc chiến giáp kim sắc xuất hiện phía sau hắn, liếc nhìnQuang Dực thiên sứ một cái.Là Yana.Nàng đánh giá Quang Dực thiên sứ ở đối diện, mở miệng nói: "Có rất nhiềuthiên sứ dễ thay đổi, nhưng một khi Quang Dực thiên sứ thoát ly trận doanhthần thánh thì sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh, cho nên có thể tin tưởng."

Nụ cười trên mặt Quang Dực thiên sứ càng thêm chân thành, hắn ta liên tục gậtđầu và nói: "Không ngờ bên cạnh người còn có một vị thánh kỵ sĩ cường đạinhư thể –– Vị nữ thánh kỵ sĩ này nói không sai, chúng ta hố người, lừa dối,ngáng chân, hạ độc, bán đồng đội, giết người không chớp mắt, nhưng chúng tachỉ vì chủ trì chính nghĩa, tuyệt đối không ức ***** kẻ yếu."

"Chính là như vậy."

Yana hs tán thành."

Không sai."

Liễu Bình cũng gật gật đầu.Ba người nhìn nhau vài lần, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc ý hợp tâmđầu, thưởng thức lẫn nhau.Liễu Bình lơ lửng trong hải uyên sâu thẳm.Ở đối diện hắn, bộ chiến giáp khổng lồ kia lẳng lặng nằm dưới đáy biển.Trong dòng nước âm u lờ mờ, nó vẫn không nhúc nhích, giống như một photượng cổ xưa câm lặng-- Nhiều lần trải qua tang thương, bị thời gian làm haomòn quá độ, chỉ còn lại thể xác.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, quỳ gối trên ngực chiến giáp rồi dùng tay nhẹnhàng ***** lớp vảy lạnh như băng mặt ngoài chiến giáp.Chiến giáp im hơi lặng tiếng.Nhưng trong lòng Liễu Bình dần dần hiện ra đủ loại hình ảnh.Những hình ảnh đó đều quá xa xôi, quá mơ hồ, cứ như bị cách trở bởi một chắnxa xôi không thể với tới.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn.Quá khứ -- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cục hắn đến từ đâu?

Và vì saokhông ngừng chuyển thể trong sinh tử?

Bỗng nhiên.Tất cả hình ảnh rút đi.Những cái vảy không thể đếm hết trên chiến giáp bắt đầu không ngừng rungđộng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp hào quang mờ mờ, lập loè.ễVẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc.Hình như sức mạnh của chiến giáp bị thứ gì đó kích động."

Đề phòng...

Người đang lo lắng cái gì?".Liễu Bình yên lặng hỏi han trong lòng.Hắn suy nghĩ, sau đó thân thể rung lên, lập tức nổi hướng lên mặt biển.Râm!

Liễu Bình hiện ra từ trong nước, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền nhỏ.Mỹ nữ tóc đen ngồi ở đầu thuyền, đang chăm chú quan sát thứ trên máy theodõi."

Đã trở lại?"

Nàng hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ngươi có tìm được manh mối gì đối với bộ chiến giáp kia không?"

"Thật đáng tiếc, không có manh mối nào cả."

"Nó thật sự rất kỳ quái -- Nhưng ta kiến nghị người tạm thời để chuyện này quamột bên, bởi vì những chủng tộc kết minh với chúng ta sẽ lập tức phái ngườicông khai tiến đến."

"Không phải đã chọn một vài tinh anh đi bàn bạc rồi sao?"

"Chúng mang đến một ít tin tức, cần người đi tự xác nhận."

"Được, đi thôi."

Liễu Bình đang muốn rời đi thì phát hiện mỹ nữ tóc đen không động đậy."

Ngươi làm sao vậy?"

Hắn hỏi, Mỹ nữ tóc đen nói: "Ta có vài ý tưởng -- Ta đã hỏi Quyển Sách ĐáyBiển, ta muốn đi một con đường chưa bao giờ có người đi qua."

"Hả?"

Liễu Bình lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: "Là con đường gì?"

"Chúng ta có ba linh hồn, lại bị hạn chế phải thao túng một cơ thể nhân tạo, vậythật sự quá không thú vị."

Mỹ nữ tóc đen nói."

Trên người các ngươi có sức mạnh Vận Mệnh, người muốn làm gì thì nhấtđịnh là đã cảm nhận được điều gì đó, không phải sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta cảm thấy rất lo âu ––Giống như có chuyện gì rất khủng khiếp sắp xảyra, thậm chí chưa chắc tất cả chúng ta có thể sống sót được."

Mỹ nữ tóc đen nói.ố ế"Ngươi muốn làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Mỹ nữ tóc đen xốc bụng lên.Nữ anh nằm trong tã lót mở to đôi mắt tròn vo, sáng lấp lánh nhìn hắn, trên mặtđầy vẻ nghiêm trang.Giọng nói của nàng vang lên bên tai Liễu Bình: "Linh hồn chúng ta sẽ hòa lẫnvới sức mạnh Vận Mệnh thành một thể để hoàn thành tiến hóa cả ba hồn, bởivậy ta sẽ tiến vào một giấc ngủ say cực dài, người phải bảo vệ ta."

"Linh hồn các ngươi cũng sẽ hòa hợp thành một thế?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Đúng vậy, điều này sẽ giúp chúng ta đạt được quyền khống chế đối với sứcmạnh Vận Mệnh –– Hầu như không có ai có thể làm được đến bước này, chonên chúng ta lựa chọn nó."

Nữ anh nói."

Được."

Liễu Bình nói.Nữ anh nói: "Ta đã thiết lập hình thức đi theo, từ giờ trở đi, cơ thể nhân tạo củachúng ta sẽ luôn đi theo ngươi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, người phải dẫnta đi."

"Không thành vấn đề."

Liễu Bình lại bảo đảm lần nữa.Nữ anh ngáp một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.- - Nàng ngủ rồi.Bụng cơ thể nhân tạo khép lại.Mỹ nữ tóc đen phát ra giọng nói máy móc lạnh như băng: "Ngài Liễu Bình, ta làAI của cơ thể nhân tạo này, hiện đã tiếp quản quyền khống chế thân thể."

"Được, chúng ta trở về."

Liễu Bình nói.Lại cẩn thận nói tiếp, đa số vận dụng có liên quan đến sức mạnh Vận Mệnh đềulà một loại bói toán.Cũng không biết rốt cục Thủy Thụ và Hoa Tình Không các nàng có thể làmđược đến bước nào.Hai người bay lên trời cao, lao về hướng thành phố.-------Chương 682: Tiến đếnXuyên qua từng tòa cao tầng chọc trời.Liễu Bình lập tức dừng lại trên một tòa nhà cao nhất trong đó.Mấy vị Nhân Mã đang chờ hắn ở nơi này."

Liễu Bình các hạ."

Những Nhân Mã hành lễ và nói."

Hoan nghênh, không biết các vị đột nhiên tiến đến là có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nơi này có một đoạn hình ảnh, hy vọng ngài xem một chút."

Một Nhân Mã đáp.Nó lấy ra một quyển trục rồi mở toang trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên quyển trục xuất hiện một hình ảnh mà Liễu Bình chưa bao giờchứng kiến.Một thế giới -- Đó là một thế giới chất đầy các loại bảo vật.Nhưng trong thế giới này, mặt đất bắt đầu bị huyết nhục mấp máy chiếm cứ.Thỉnh thoảng trên những huyết nhục đó mọc ra đủ loại khí quan.Mỗi khi một vài khí quan bắt đầu cộng hưởng, chúng sẽ thoát ly khỏi mặt đấthuyết nhục, tạo thành các sinh vật hình thù kỳ quái.Những sinh vật đó bắt đầu cắn nuốt bảo vật khắp nơi.Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Rốt cục là người nào dùng thế giới để tồn trữ bảo vật–– Chẳng lẽ là bảo vật đã khiến những thứ hình thù kỳ quái đó kéo đến sao?"

Trong hư không sau lưng hắn bỗng truyền đến một tiếng kêu lên: "Tiền của ta!Đó đều là tài bảo của ta!

Liễu Bình người nhất định phải giúp ta!"

Hư không mở ra.Một tên béo đầy mặt u sầu nhảy ra, bắt lấy tay Liễu Bình không ngừng layđộng.Đó là Quốc vương của Kinh Các Điểu, Asimo."

Đừng nóng vội, chẳng lẽ chúng ta không phải người đi xử lý tình huống này?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã phái rất nhiều người tiến đến, nhưng đều mất đi liên hệ -- Ngươi là ngườimạnh nhất trong những kẻ mà ta biết, ta chỉ có thể xin người giúp đỡ."

Asimo nói."

Vậy thì kỳ quái, còn nơi nào khác như thế không?"

ễLiễu Bình hỏi."

Nghe nói rất nhiều thế giới đều gặp phải tình huống như vậy –– Nhưng chúngcũng không giáp giới với thế giới của chúng ta, trước mắt chúng ta chỉ có thể tựlo cho mình."

Asimo nói.Liễu Bình lại nhìn hình ảnh kia vài lần."

Sao cảm thấy có hơi quen-- Cũng được, ta đi xem một chút."

Liễu Bình nói.Asimo vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Chỗ ngươi còn thiếu tiền xài không?Hay thiếu tài liệu?

Đá quý?

Binh khí?

Giáp trụ?

Muốn cái gì ta cũng có."

"Chúng ta đi xem tình hình trước."

Liễu Bình câm lặng mà nói."

Được."

Asimo chào hỏi những Nhân Mã đó và nói: "Các ngươi chờ ở chỗ này một lát,ta và Liễu Bình đi xem, sẽ nhanh chóng trở lại.".Mã mọi người mỉm cười nói: "Không vội, hai vị chú ý an toàn."

Sau lưng Asimo mở ra một cánh cửa.Liễu Bình dẫn mỹ nữ tóc đen, đi theo hắn ta cùng xuyên qua cánh cửa kia.Bọn họ trực tiếp xuất hiện trên trời cao của một thế giới.Phóng mắt nhìn lại.Toàn bộ thế giới là một minh châu báu sáng ngời ngời.Số lượng tài bảo không đếm được chất đầy mặt đất, cứ kéo dài đến cuối tầmmắt.Liễu Bình đánh giá chung quanh, nói: "Cho nên đây là nơi người chuyên dùngđể cất giữ tài phú?

Khó trách ngươi sốt ruột như vậy."

Asimo thở dài, đầy mặt ưu sầu mà nói: "Đúng vậy, thế giới này là một trongnăm vạn thế giới ta chuyên dùng để cất giữ loại tài phú bình thường, không thểcó sơ suất gì được."

Liễu Bình: "Cáo từ."

Hắn xoay người muốn đẩy cửa rời đi, lại bị Asimo giữ chặt."

Liễu Bình!

Bình ca!

Thật ra rất nhiều thế giới đều phát hiện tình huống nhưvậy, ngươi đi đến các thế giới khác xem xét, còn không bằng xem ngay ở chỗchúng ta, đúng không?

Lại nói chúng ta có quan hệ đồng minh mà, giúp huynhđệ một tay đi!"

A Tây vội vàng nói.Liễu Bình trạng hắn ta một cái và nói: "Ta còn tưởng là tình huống khẩn cấp cỡnào Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn.ẩ"Xin hãy cẩn thận."

"Sức mạnh nào đó đang bị kích phát."

Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại, nhìn xuống phía dưới mặt đất.Chỉ thấy mặt đất bắt đầu không ngừng mấp máy.Huyết nhục màu đỏ không đếm hết bao trùm mặt đất, đẩy tất cả tài bảo ra, tiếpđó dọn trống ra một mảnh địa vực bao la phía dưới Liễu Bình và Asimo."

AI, trở về với Asimo đi."

Liễu Bình nói."

Đã rõ, quốc vương bệ hạ, nơi này đã tiến vào khu vực chiến tranh, vì bảo đảman toàn, xin theo ta cùng trở về."

Mỹ nữ tóc đen lạnh lùng nói."

A, đã bắt đầu đánh rồi sao?"

Asimo giật mình hỏi."

Đi mau!"

Liễu Bình thúc giục.Mỹ nữ tóc đen lôi kéo Asimo, lập tức đẩy cánh cửa kia ra rồi đưa hắn ta rời khỏithế giới này."

Tại sao ngươi không đi?"

Liễu Bình hỏi."

Trước khi chủ nhân ngủ say đã nói, nơi duy nhất có thể an toàn là ở bên cạnhngài, Liễu Bình các hạ."

Mỹ nữ tóc đen nói với ngữ điệu không có cảm xúc."

Vậy cũng chưa chắc."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói.Lúc này những cơ bắp huyết hồng phía dưới ngừng mấp máy, bắt đầu nhanhchóng rút qua hai bên.Một con mắt dựng thẳng thật lớn đột nhiên mở ra.Nó thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu Bình.Chỉ một thoáng, một sức mạnh không rõ đánh về hướng Liễu Bình.Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, trên mặt đột nhiên có thêm một cái mặt nạ con thỏ.Cùng lúc đó, sau lưng hắn cũng hiện ra một trong mắt thật lớn, xuyên qua thânthể hắn nhìn lại con mắt dựng thẳng khổng lồ trên mặt đất kia.Ma La Niệm Đao!

Trong hư không liên tục vang lên tiếng vang nhỏ vụn, giốngnhư vô số con sâu đang đánh vào nhau.ế ầ ồĐông!

Một tiếng trầm đục vang lên, sóng xung kích vô hình hóa thành cuồngphong thổi quét toàn bộ thế giới, một lúc lâu sau mới tan đi.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Không sai, vừa rồi là một thức công kích linh hồn ––Xem ra thứ này có chút bản lĩnh."

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu bên trong mặt đất: "Ngươi chỉ có thểtrở thành chất dinh dưỡng của ta, nhân loại."

Liễu Bình không đáp lời, hắn rút Bách Nạp Đao ra toàn lực trảm một cái vàotrong hư không.Cách sau lưng hắn không xa, chung quanh mỹ nữ tóc đen lập tức hiện ra mấycon quái vật nửa người nửa thú, trực tiếp bị đao quang này cách không chémthành mảnh vỡ.Mỹ nữ tóc đen đúng bất động tại chỗ, không có cảm xúc mà nói: "Các hạ xem,chỉ khi nào đi theo bên cạnh ngài mới là an toàn."

-------Chương 683: Quả táo vàng!Bách Nạp Đạo chấn động, phát ra giọng nói ong ong: "Cho ta chút thời gian, tasẽ nhanh chóng tìm được nhược điểm của nó."

Liễu Bình nhìn mặt đất huyết nhục phía dưới, hơi trầm ngâm rồi mở sách thẻ ra.Một thẻ bài đã thật lâu không dùng đến bị hắn rút ra.Thục Tội Quyên.Thẻ bài này có thể làm kẻ địch tự đánh chính mình một lần.- - Nhưng đối mặtvới tình huống trước mắt thì hiển nhiên không đủ dùng!

Liễu Bình lại rút ra mộtthẻ bài.Thánh Thủy!

Thánh Thủy có hiệu quả làm nứt toạc cửa hậu! !!

Liễu Bình liếcnhìn đồng tử dựng thẳng khổng lồ phía dưới một cái.Đối phương chỉ có một con mắt, phải làm sao thi triển chiều làm nứt này đây?Bỏ đi, mặc kệ!

Hắn vung tay lên, hai thẻ bài lập tức biến mất tăm hơi.Cảnh tượng này bị đồng tử dựng thẳng phía dưới nhìn thấy.Nó nói với ngữ điệu ngạc nhiên: "Thẻ bài?

Nhân loại các ngươi sáng tạo ra thẻbài từ khi nào?"

"Đây là bí mật."

Liễu Bình nói.Trường đao giương lên.Hàng trăm vạn đao quang Mô hình gieo rắc xuống từ thân đạo, chém về hướnghuyết nhục không ngừng mấp máy trên mặt đất.Tất cả huyết nhục lập tức biến mất.Một người khổng lồ có con mắt dựng thẳng chậm rãi đứng dậy, đứng ở trướcmặt Liễu Bình.Thân thể nó cao chừng mấy chục mét, trên người tỏa ra từng luồng sương mù,mỗi một mảnh sương mù đều đang tuôn trào dữ dội.Người khổng lồ duỗi tay xuống phía dưới túm một cái-- Một trường côn do vôsố thi thể tạo thành bị nó nắm trong tay."

Ta thừa nhận đạo thuật của ngươi đã đạt tới đỉnh cao phàm nhân, nhưng nếumuốn chiến đấu với ta thì còn kém quá xa."

Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm.Liễu Bình yên lặng rút thẻ bài thứ ba ra - Quả táo vàng!

Một quả táo vàng xuấthiện trên tay hắn, bị hắn trực tiếp ném vào người khổng lồ.Người khổng lồ không cần nghĩ ngợi đã há mồm hút một cái.Quả táo vàng lập tức bị nó hút vào trong miệng rồi nuốt xuống.ế ầĐến tận đây, ba thẻ bài hệ thần thánh Thánh Thủy, Chuộc Tội Quyên, Quả TáoVàng đều bị Liễu Bình dùng ra "Đến đây đi, ngươi sẽ trở thành một thành viêntrên cây thi côn này của ta."

Người khổng lồ giơ cây côn lên cao cao.Tất cả thi thể trên cây gây mở mắt ra, lập tức thả ra ánh sáng màu tím đen bắnvề hướng người khổng lồ.Ngực gã ta lập tức bị bắn thủng một lỗ.Chuộc Tội Quyên đã có hiệu quả!

Liễu Bình giơ trường đao lên cao, trảm xuốngphía dưới một cái -- Chỉ thấy một vệt hàn quang xuyên qua thân thể ngườikhổng lồ, hóa thành một đao quang sắc bén nối liền trời đất ở phía sau nó, cứbay kéo dài lên đến nơi thật ra.Non nửa thân mình người khổng lồ bị chém rớt xuống đất, bộ phận còn lại đứngsừng sũng trên mặt đất."

Vô dụng thôi, phàm nhân, thân thể chỉ là vật ta tạm ở, mà linh hồn người mớilà chất dinh dưỡng của ta."

Nó vừa nói, vừa nâng tay lên hướng về phía Liễu Bình.Bách Nạp Đao trong tay Liễu Bình bỗng chấn động, nó truyền âm: "Không tốt,nó muốn ra tay thật, người phải đánh thắng nó, biện pháp duy nhất là nhớ tới sựkiện năm đó——"Trên Bách Nạp Đao bỗng phát ra một ánh sáng nhạt kỳ dị, nháy mắt đã hoàntoàn đi vào cánh tay Liễu Bình, từ cánh tay kéo thẳng về hướng đầu hắn.Chỉ trong thoáng chốc.Hình như Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng chung quanh thay đổi.Hắn phát hiện mình đứng trên một tinh cầu đang bị hủy diệt.Mặt đất bị dung nham cắn nuốt.Thế giới không ngừng hóa thành cát bụi, giơ phiêu tán vào vũ trụ.Một giọng nói vang lên bên tai: "Nó lại muốn ghép bài -- Nếu nó hoàn thànhghép bài thì tất cả thương thế sẽ khôi phục, vậy hoàn toàn không còn cách nào."

"Vào mỗi một lần ghép bài, thế giới mất đi một loại pháp tắc cố định."

"Đến cuối cùng, chúng sinh không còn sức mạnh nào để dùng nữa."

"Mà nó lại cường đại tới cực điểm."

Liễu Bình nhìn lại phía trước.Chỉ thấy một người khổng lồ huyết nhục khí thế càng khủng khiếp đúng cách đókhông xa.Khắp bốn phương tám hướng, vô số thẻ bài bay tới, ghép thành một đồ án ở saulưng nó.Giọng nói kia thở dài, vô cùng tiếc nuối mà nói: "Ta biết chuyện quá muộn, lúcnày đã không thể chiến thắng nó --"ấ ể ề"Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất để phá vỡ chiều này, chỉ có cách trởthành một thẻ bài ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, gia nhập vào những thẻ bài nóghép thì chiều này sẽ tự động sụp đổ."

Trong chớp nhoáng, tất cả dị tượng đi xa.Lúc Liễu Bình phục hồi tinh thần, người khổng lồ huyết nhục kia vẫn đang giơtay, chỉ về phía hắn.Chỉ nghe nó phát ra tiếng gầm gừ: "Tới đi, tất cả tồn tại bị ta hóa thành thẻ bàitrong thế giới trước mắt, giao sức mạnh của các ngươi cho ta!"

Trên mặt đất huyết nhục hiện ra vô số những thẻ bài, sau đó bay về phía saungười khổng Chính là giờ phút này!

Suy nghĩ của Liễu Bình chợt lóe, bỗng quátlớn: "Yana!

Mang ta qua đi!"

"Được."

Yana xuất hiện từ phía sau hắn, ôm chặt lấy hắn rồi bỗng hóa thành một kimquang sáng chói lóa, hăng hái vòng qua người khổng lồ.Nàng mang theo Liễu Bình đi vào biển thẻ bài trùng trùng điệp điệp!

Chỉ thấyquanh người Liễu Bình hiện ra một cái khung tỏa ra kim sắc nhàn nhạt.Hắn cũng hóa thành một thẻ bài!

Thẻ bài bốn phương tám hướng sắp xếp chỉnhchỉnh tề tề với nhau, nhưng lúc Liễu Bình trà trộn vào, những thẻ bài đó lập tứctrở nên không ổn định.Một hàng chữ nhỏ nhảy ra, hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi hiện hóathành thẻ bài chức nghiệp với thân phận là Thần Thánh kỵ sĩ của mình."

"Thẻ bài này và bộ thẻ bài Ác Mộng của đối phương không có liên quan, khôngthể chung sức hoàn thành lần ghép bài này."

Người khổng lồ đột nhiên xoay người, muốn thu nạp thẻ bài lại lần nữa--Nhưng nó như gặp phải vấn đề gì, cả người cứng đờ, hai chân đột nhiên kẹpchặt.Liễu Bình quát: "Yana, ngươi cũng tới!"

"Được!"

Yana cũng chui vào đống bài, đứng ở bên cạnh Liễu Bình.Lần này, cuối cùng tất cả thẻ bài không thể ghép thành một bức đồ án hoàn mỹ.Oanh! !!

Tất cả thẻ bài tan ra.Một đám chức nghiệp giả trên thẻ bài phát ra tiếng tru lên thống khổ.Trong tiếng vang nhỏ liên hồi, bọn họ thoát thân ra khỏi thẻ bài, cùng nhìn vềphía Liễu Bình."

Ta đã chết."

"Kỵ sĩ, ta bị nó trói buộc linh hồn."

"Giết chúng ta!

Mau!"

"Ta không muốn trở thành quái vật, mau giết ta!"

ầCác chức nghiệp giả cầu xin liên tục.Liễu Bình nắm lấy trường đao, thân thể xoay tròn.Một đao quang lành lạnh tận trời khuếch tán ra chung quanh, khiến tất cả oánlinh tiêu tán.Người khổng lồ huyết nhục lảo đảo lui về sau một bước.Nghênh đón nó lại là một đao quang của Liễu Bình.-------Chương 684: Chúng sinh có tộiBá!Thân thể người khổng lồ chậm rãi ngã xuống, mà đầu của nó lại bị trảm bay đi,lướt qua trời cao, rơi xuống mặt đất huyết nhục.Cái đầu lập tức vỡ ra.Chỉ thấy trong cái đầu là một dàn tế huyết sắc loại nhỏ.Một nam nhân cầm dù đen trong tay đang đứng trên dàn tế, toàn thân mọc đầyđôi mắt.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại.Là gã!

Là Kẻ cầm dù kia!

Không phải gã chạy thoát sao?

Vì sao lại ở chỗ này?Liễu Bình bỗng nhớ tới tiên đoán của Nhân Mã: "Kẻ mượn Ác Mộng làm việccũng không biết sự ***** thật sự của Ác Mộng"."

Mãi đến khi hắn gặp được Ác Mộng chân chính, hắn sẽ mất đi bản thân, từ đâyvâng theo ý chí của Ác Mộng để tiến đến thu hoạch tất cả."

Tiên đoán đã linh nghiệm.Liễu Bình thở dài, một tay cầm đao, một tay lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, nhìnlại Kẻ cầm dù từ rất xa.Kẻ cầm dù cũng đang dùng vẻ mặt kỳ dị đánh giá Liễu Bình.Giây lát sau.Gã hé miệng, phát ra âm thanh khi thì sắc nhọn, khi thì khàn khàn: "Thẻ bài ÁcMộng *****ên là người khổng lồ huyết nhục."

"Thẻ bài này đã từng hủy diệt vô số thần trụ, trên những thần trụ đó, các loạivăn minh và chúng sinh đều hết đường xoay xở với nó, mãi đến khi tuyệt vọngtử vong, cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào của nó."."

Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, chưa bao giờ có người phá vỡ đượcchiếu ghép bài của người khổng lồ huyết nhục."

"Liễu Bình, ngươi là kẻ *****ên."

Liễu Bình nhìn thoáng qua Quyển Sách Đáy Biển trên tay.Chỉ thấy trên trang sách hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Đã ghi lại."

Liễu Bình cất Quyển Sách Đáy Biển đi, mở miệng nói: "Về sau sẽ có càngnhiều người biết làm sao đối phó chiều này của ngươi."

Tên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nụ cười quỷ dị, gã nhẹ nhàng nói: "Người khổng lồhuyết nhục chỉ là thẻ bài *****ên của Ác Mộng, người biết điều này có nghĩa làgì không?"

Khi nói chuyện, huyết nhục trên mặt đất bắt đầu biến mất.ế ể ổ ồ ắ ầ ố ốKhông chỉ như thế, thân thể người khổng lồ cũng bắt đầu từ từ khô khốc, cuốicùng chỉ còn lại một đống xương to lớn.Vị trí Kẻ cầm dù đang đứng chính là giữa đầu người khổng lồ, ở chung quanhgã, tất cả huyết nhục dần dần khô héo, mà thân thể Kẻ cầm dù cũng dần trở nênhư ảo."

Ồ?

Ta phải rời khỏi thế giới này, xem ra chỉ có thể chờ lần giao thủ tiếp theo."

Kẻ cầm dù nhìn chung quanh và nói."

Chúng ta nói cho xong câu chuyện vừa rồi đi, để tiện cho lần sau gặp mặt."

Liễu Bình nói."

Ha ha ha, ngu xuẩn -- Chỗ tốt duy nhất khi chiến thắng người khổng lồ huyếtnhục là các ngươi sẽ cảm nhận được càng nhiều tuyệt vọng và sợ hãi, bởi vì khinó thất bại thì thẻ bài Ác Mộng thứ hai sẽ xuất hiện."

Kẻ cầm dù nói."

Nếu thẻ bài Ác Mộng thứ hai thất bại thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ác Mộng là vô tận."

Kẻ cầm dù nói.Gã nói với giọng điệu thương hại: "Ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêuthẻ bài Ác Mộng, nhưng cho dù các ngươi luôn thắng lợi trong Ác Mộng, vậycũng không có hy vọng nào cả -- Bởi vì thẻ bài Ác Mộng chỉ là công cụ để chủnhân nó tìm niềm vui –– Không ai biết chủ nhân của nó manh đến mức nào cả""Nói tới nói lui, vẫn là đạo lý kia."

"Bởi vì chúng sinh có tội –– Chúng quá yếu, sinh ra chỉ có thể làm đồ ăn thôi,Liễu Bình."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, bỗng nói: "Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi luôngiữ một cây dù, có biết dù là dùng làm gì không?"

Kẻ cầm dù ngẩn ra, cười như không cười mà nói: "Tự nhiên là dùng để che mưache gió, nhưng không thể nói cho ngươi biết bí mật càng sâu.".Liễu Bình nói: "Không sai, nhưng ta đã xem hồi ức của ngươi, trước nay ngườikhông che mưa che gió vì bất cứ kẻ nào, cho nên nói thế nào đây -- Ta cảm thấytạo hình của người thực thất bại."

Trên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nét oán độc."

Thời đại Ác Mộng sắp tới, Liễu Bình, người sẽ không còn thứ gì để che mưache gió, ta có thể bảo đảm điểm này."

Gã nói."

Ta muốn thử sao."

Liễu Bình nói."

Chờ xem."

Kẻ cầm dù nói.Câu nói vừa dứt.Thân thể Kẻ cầm dù trở nên càng trong suốt.Gã biến mất khỏi thế giới này.Liễu Bình đứng trên bầu trời để nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy những vết chém.Đặc biệt là một đao chém người khổng lồ huyết nhục thành hai mảnh kia đãtrực tiếp chia toàn bộ mặt đất thành hai giới, chính giữa là một khe rãnh sâukhông thấy đáy.Rất nhiều bảo vật bị tổn hại."

Phiền rồi đây, rõ ràng là tới hỗ trợ, lại giống như làm hỏng thế giới của hắnkhông ít."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Trong hư không xuất hiện một cánh cửa.Asimo nhảy ra từ cánh cửa, nhìn khắp chung quanh rồi cười to nói: "Ha ha ha,thật tốt quá, Liễu Bình người thật ghê gớm."

"Làm hỏng không ít thứ."

Liễu Bình nói.Asimo nói: "Cái này không tính là gì, chủ yếu ta người bên cạnh ta đều khôngthể đối phó con quái vật kia –– Nếu nó luôn cắn nuốt thế giới tài bảo của ta nhưvậy thì e rằng chỉ mấy trăm năm là tất cả tài phú sẽ bị nó nuốt sạch sẽ."

Liễu Bình nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy vẻ mặt tên này trông thật tự nhiên, dángvẻ như vẫn còn sợ hãi trong lòng."...

Chắc người thường xuyên bị người ta đánh đúng không."

Liễu Bình hỏi."

Sao người biết vậy?"

Asimo giật mình và nói, "Rất nhiều người muốn đánh cướp ta."

"Vậy làm sao người sống được đến bây giờ?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Ta có minh hữu –– Trong vô số thế giới, Nhân Mã am hiểu bói toán nhất,Quang Dực thiên sứ thì giỏi về việc lấy tài phú để chiến đấu nhất, còn có cácThụ Yêu vô cùng cường đại –– cho nên ta còn sống khá tốt."

Asimo nói."

Tại sao không thấy Quang Dực thiên sứ đâu?"

ế ế ế ồ ế ắ"Thế giới của họ bị huyết nhục kia chiếm cứ, vừa rồi lúc người chiến thắngngười khổng lồ huyết nhục thì thế giới của họ mới khôi phục dáng vẻ ban đầu."

-------Chương 685: Ngươi thật sự nghĩ vậy?Cánh cửa lại mở ra lần nữa.Liễu Bình dẫn theo mỹ nữ tóc đen và Asimo đi vào trong cánh cửa.Bọn họ trực tiếp xuất hiện ở thế giới chân thật nhân loại.Nữ tù trưởng Nhân Mã, Quang Dực thiên sứ và Thụ Yêu đều đã chờ bọn họ ởchỗ này.Sau khi Nhân Mã và Quang Dực thiên sứ kết minh với Liễu Bình, Thu Yếu dodự một thời gian rồi cũng đưa ra lời mời với Liễu Bình.Hiện tại kẻ kết minh với thế giới nhân loại có: Kinh Các Điểu, Nhân Mã, QuangDực thiên sứ và Thụ Yêu."

Sao các ngươi đều tới?"

Asimo ngạc nhiên hỏi."

Nguy cơ trước đó chỉ xuất hiện ở tổng cộng ba mươi bảy thế giới, khi LiễuBình chiến thắng người khổng lồ thì tất cả mặt đất huyết nhục đều biến mất."

Quang Dực thiên sứ nói."

Chúng ta thông báo cho rất nhiều chủng tộc, nhưng nguy cơ biến mất quánhanh, cho nên không khiến ai coi trọng lắm."

Thụ Yêu nói.Liễu Bình thở dài.Hiệm giờ chỉ mới là thẻ bài Ác Mộng *****ên thôi.Cũng không biết khi nào thì thẻ bài Ác Mộng thứ hai sẽ xuất hiện.Nữ tù trưởng Nhân Mã nhìn chăm chú vào Liễu Bình và nói: "Lần trước ngườigiết sứ giả Lang Nhân của tộc Bách Thú, tộc Bách Thú thề muốn báo thù; ThiHài Qủy mơ ước huyết nhục của nhân loại, tinh linh U Ám khát vọng có đượchợp kim của thế giới các người, chúng tụ tập bảy tám chủng tộc, muốn phátđộng một trận chiến tranh với thế giới của các ngươi."

"Khi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Rất nhanh, ta đã tìm được nơi bọn chúng tụ tập binh lực."

Nữ tù trưởng Nhân Mã nói."

Vậy chúng ta phải lập tức đi giết bọn chúng trở tay không kịp."

Liễu Bình nói.Bọn họ đều gật gật đầu.Asimo vỗ vỗ bả vai Liễu Bình và nói: "Huynh đệ yên tâm, ta biết thực lực củangươi, giao tất cả công việc hậu cần và tiếp viện cho ta là được."

ế ế ấ ỗ"Nếu chúng ta kết minh thì nhất định sẽ hỗ trợ, người tính khi nào ra tay?"

Quang Dực thiên sứ hỏi."

Càng nhanh càng tốt."

Liễu Bình nói."

Được, chúng ta đi chuẩn bị, ngươi nhìn xem trong thế giới của mình còn cầnmang theo ai để tham dự trận chiến đấu này?"

Thụ Yêu hỏi."

Một mình ta đi."

Liễu Bình nói.Thế giới nhân loại đã trải qua một trận đại hủy diệt, sau đó lại xuất hiện niệmquỷ, hiện giờ dân cư thưa thớt, không chịu nổi bất cứ trận chiến tranh nào."

Thế giới của các ngươi thật sự cần một thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức, cũngđược, vậy chúng ta đi chuẩn bị."

Nữ tù trưởng Nhân Mã nói."

Được, làm phiền các ngươi."

Liễu Bình nói."

Không cần nói như vậy, ngươi là minh hữu mà chúng ta tán thành."

Asimo nói."

Chúng ta đi chuẩn bị trước, sau đó kêu ngươi."

Thụ Yêu nói.Bọn họ gật gật đầu với Liễu Bình, sau đó nhanh chóng biến mất ở trước mắthắn.Liễu Bình xoay người, nhìn về phía thành phố nhân loại dần trở nên phồn hoadưới bầu trời đêm.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt xuất hiện trước mắt hắn: "Nhắc nhở:""Theo sự biến mất của niệm quỷ, thế giới trước mắt bắt đầu khôi phục nguyênkhí."

"Khi văn minh thế giới ngày càng hưng thịnh, sẽ bổ sung sức mạnh cho TứThánh Trụ, làm chúng leo lên trình độ càng cao."

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực."

Liễu Bình đứng trên nhà cao tầng nhìn xuống toàn bộ thành phố.Lúc này trên đường phố bên dưới có ít nhất một nửa số người trở về thân thể tựnhiên.Sau khi nhân loại cảm nhận được sự cơ giới hoá hoàn toàn, đa số đều kích hoạtđại não dạng sinh vật lần nữa, thậm chí từ bỏ quá độ cơ thể nhân tạo hóa.- - Đãế ồ ắ ầkhông có niệm quỷ mang đến sợ hãi sinh tồn, nhân loại bắt đầu hoài niệm thânthể huyết nhục đã từng mang đến vô số tình cảm phức tạp.Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó lấy sách thẻ ra.Từng thẻ bài lặng lẽ xuất hiện, sau đó hóa thành hình người.Libertas.Norton.Andrea.Triệu Thiền Y.Yana."

Ta và Norton đang rèn luyện, sao đột nhiên kêu chúng ta ra vậy?"

Libertas chảy mồ hôi đầy đầu mà nói.Liễu Bình nói: "Thế giới này cần một ít chỉ đạo –– Từ văn minh Trắc đi đếnThần Bí."

"Hả?"

Libertas và Norton cùng nhìn về phía thành phố phồn hoa."

Ngồi không đã lâu, để ta chỉ điểm bọn họ thành lập năng lực không gian, bọnhọ phải trả không ít thù lao."

Norton ôm hai tay và nói."

Đương nhiên, giáo dục không tiêu tiền chỉ làm người ta coi thường tri thức."

Libertas nghiêm mặt mà nói.Hai người đưa ánh mắt về hướng quán bar cỡ lớn cách đó không xa và tòa nhàcao chọc trời cực kỳ náo nhiệt bên cạnh.Liễu Bình bật cười và nói: "Đi đi, ta sẽ để Quyển Sách Đáy Biển giới thiệu cácngươi."

Triệu Thiền Y lạnh nhạt nhìn chung quanh, lấy ra một ngọc giản và đưa choLiễu Bình, nói: "Đây là nội dung gần đây ta tổng kết sau khi tiếp xúc với thầnbí, người đưa nó cho Quyển Sách Đáy Biển đi, người muốn học cổ trực tiếp họctừ đó."

"Vậy còn ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta muốn bể quan một thời gian, ta cảm thấy mình sắp có đột phá."

Triệu Thiền Y nói.Nàng ta vừa nói, vừa lạnh nhạt liếc Yana một cái.Yana cười nói: "Rõ ràng là một con mèo mà lại có ý chí chiến đấu đến thế, luônmuốn tranh cao thấp với ta."

ề ắTriệu Thiền Y lạnh lùng nói: "Đừng có đắc ý, lúc ta luôn thủ hạ lưu tình khiđánh với ngươi, phải biết là bình thường chiêu thức của Yêu tộc chúng ta quáhung mãnh, ta sợ lấy ra trực tiếp ***** người thì Liễu Bình sẽ kiếm chuyệnvới ta thôi."

Yana nói: "Thì ra trong một ngàn năm trăm ba mươi chín lần chúng ta giao thủ,ngươi không thắng lần nào đều là vì nhường ta, thật là làm người ta cảm động."

"Hừ!"

Thân thể Triệu Thiền Y chợt lóe, lập tức bay ra tòa nhà rồi hóa thành một vệtlưu quang, biến mất không thấy đâu nữa.Chung quanh im ắng đi.Liễu Bình lặng lẽ nhìn Andrea một cái, truyền âm: "Hai người họ đánh nhiềutrận như vậy từ khi nào?"

"Trong sách thẻ cũng không có việc gì làm, ngày nào các nàng cũng phải cãinhau đánh nhau."

Andrea cố nhịn cười mà nói.Liễu Bình chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán.Lúc này Yana đã lạnh nhạt nhìn lại, Liễu Bình lập tức giả bộ không biết cái gì,ho nhẹ một tiếng và nói: "Các ngươi đánh nhau?"

Yana kéo cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Ta là hầu thần của ngươi, khi người mạnhlên thì thực lực của ta cũng mạnh lên theo, nha đầu kia không biết chuyện này --Ngươi cảm thấy ta cần nói cho nàng biết không?"

"Đương nhiên là cần."

Liễu Bình vừa nói xong thì lập tức cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm giácnguy cơ xưa nay chưa từng có.- - Cảm giác cứ như hắn sẽ lập tức bị người tachém chết."

Ngươi đó, nói chuyện cẩn thận một chút, Yana tỷ tỷ đều thời thời khắc khắcchú ý mỗi lần người chiến đấu, chuẩn bị đi ra cứu người vào bất cứ lúc nào."

Andrea truyền âm nói.Cả đời Liễu Bình trải qua hàng trăm hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, đi ra từ thâyson biển máu, đã sớm mẫn cảm với nguy cơ tới cực hạn, lúc này được Andreanhắc nhở, suy nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu ra tình huống nhưthế nào.Hắn lập tức mở miệng nói: "Tuy có thể nói cho Triệu Thiền Y, nhưng cá nhân tacảm thấy vẫn giấu giếm trước một chút, bởi vì ngày thường nàng quá lười nhác,có người ở bên cạnh đốc xúc nàng tiến bộ là một chuyện tốt."

"Ngươi thật sự nghĩ vậy?"

Yana dựa đầu vào vai hắn, giọng điệu càng dịu dàng."

Không sai,"ễ ầ ấLiễu Bình liên tục gật đầu và nói, "Ta cảm thấy kích thích nàng như vậy mộtchút, nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng được -- Có lẽ thực lực củanàng sẽ đuổi kịp."

-------Chương 686: Lo cho mình trước đi!Hắn nhìn thoáng qua Andrea, chỉ thấy Andrea đang xem hình ảnh thực tế ảosáng lên trên cao chọc trời, vẻ mặt như cảm thấy rất hứng thú, tay lại lặng lẽdùng ngón cái lên với hắn ở sau lưng."

Suy nghĩ của ta và ngươi thật giống nhau,"Yana mỉm cười lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Liễu Bình một hồi, sau đó tiếptục nói: "Vậy thì giao việc phát triển đa Trắc của thế giới này cho chúng ta ––dạy dỗ nhân loại, làm văn minh tiến bộ, đây là phương pháp căn bản ứng phóvới cục diện kế tiếp."

"Ừ."

Liễu Bình nói.Hai người đang nói thì nhìn thấy hư không lại mở ra một cánh cửa lần nữa.Một nữ tử trên đầu có nhánh cây xanh biếc tươi mới xuất hiện.–– Là Thụ Yêu.Nàng khẽ chào hỏi Liễu Bình, sau đó mở miệng nói: "Chiến tranh sắp bắt đầurồi."

Hư không hắc ám.Một hòn đảo nhỏ khổng lồ chậm rãi trôi nổi.Trên đảo nhỏ, chiến sĩ các chủng tộc đang tập kết thành quân.Đủ loại dã thú đứng thẳng lên, hóa thành hình người, phát ra một tiếng rốngvang dội tận trời.Các tinh linh U Ám vác trường cung, cầm trường kiếm sắc bén và đoản chủythủ sớm đã bày trận chờ đợi ở bên cạnh.Quanh Thạch Nhânm Thi Hài Qủy xương cốt cả người lộ ra ngoài có ma trơinổi lơ lửng, chúng cầm tấm chắn và chiến phủ trong tay.Ngoài ra, trên có binh lính của các tộc như Thạch Nguyên Tố, tinh linh HànSương và Diễm Quỷ, Ảnh Yểm đang sôi nổi dựa theo mệnh lệnh chiến kỳ, bắtđầu sắp hàng thành chiến trận.Phóng mắt nhìn lại.Một rồi lại một phương trận chiến tranh chậm rãi thành hình, bao phủ dày đặcmỗi một góc trên đảo nhỏ.Mấy quan chỉ huy của các đại chủng tộc đang đứng trên đài và nhìn nhau."

Còn ba phút là đến cái chắn bên ngoài thế giới nhân loại."

Quan chỉ huy quân đoàn tộc Bách Thú nói.ế ấ ề"Thế giới nhân loại bị niệm quỷ tàn sát rất nhiều năm, sớm đã đại thươngnguyên khí, hiện giờ chẳng biết niệm quỷ đi đâu, nhân cơ hội này ta đến chinhphục bọn chúng."

Một Thi Hài Qủy cường tráng nói.Thủ lĩnh Tinh linh U Ám nói: "Vậy ta lập tức hạ lệnh, toàn quân chuẩn ––"Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ xa xa: "Báo!"

Chỉ thấy một thám báo tinh linh U Ám bay đáp xuống dưới đài chỉ huy, lớntiếng nói: "Các vị tướng quân, đảo nhỏ dừng lại bất động, phía trước phát hiệncó kẻ chặn đường."

Kẻ chặn đường?

Chẳng lẽ thế giới nhân loại đã phát hiện?"

Đối phương có bao nhiêu người?"

Tinh linh U Ám thủ lĩnh hỏi."

Một người."

Thám báo nói."

Một người?

Một người chặn trước đảo xuyên qua hư không của chúng ta?

Vìsao không giết hắn!"

Quan chỉ huy Bách Thú quát lớn."

Giết không được, chúng ta đã tổn thất hai mươi mấy vị thám báo."

"Đi, đi xem!"

Các cao thủ bật người lên cao, nhanh chóng lướt qua từng mảng phương trậnchiến tranh trên mặt đất, đi đến vị trí phía trước đảo nhỏ.Chỉ thấy trong hư không hắc ám bên ngoài đảo nhỏ có một khối đá lẳng lặng lơlửng.Một nam tử ngồi trên khối đá, đặt một thanh đao trên đùi, đang nhìn về phía hònđảo lơ lửng với dáng vẻ chán đến chết."

Thì ra là ngươi, kẻ cầm lái của thế giới nhân loại."

Mấy cường giả của tộc Bách Thú nói.- - Trước đây chúng đã chuẩn bị đầy đủ,cũng đã từng nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt đối phương.Đúng vậy.Người đối diện chính là Liễu Bình.Liễu Bình vẫy tay nói to về phía mọi người: "Chào các vị, nghe nói các ngươichia ba đường đại quân, cho nên ta tới phụ trách đối phó phía các ngươi."

Thi Hài Qủy tướng quân âm trầm cười nói: "Một mình người mà dám tiến đến,là muốn đầu hàng sao?"

Liễu Bình mỉm cười nói: "Đầu hàng có chỗ tốt gì?".Thi Hài Qủy tướng quân nói: "Chúng ta biết ngươi là người lợi hại nhất trongthế giới nhân loại -- Về sau thế giới nhân loại trở thành thế giới nô lệ của chúngểta, ngươi có thể làm kẻ quản lý."

Nụ cười của Liễu Bình chợt tắt, hắn thở dài nói: "Thật là đau đầu, ta không thểkhông giết sạch các ngươi, để tránh những người khác còn muốn đổi phó thếgiới nhân loại."

Chung quanh chợt im ắng."

Ha ha ha ha ha!"

Cao thủ các tộc bỗng phát ra một tràng cười điên cuồng.Một tinh linh U Ám hài hước nói: "Nghe nói người rất mạnh, một mình đánhbại Lang Vương -- nhưng người đã nhầm một chuyện."

Tướng quân Thi Hài Qủy cười to nói: "Một tên ngây thơ, đây là chiến tranh,không phải một mình so đầu, người sẽ bị dòng sắt thép phía sau chúng ta nuốthết, sẽ không có bất cứ cơ hội nào lật ngược tình thế!"

"Phải không?"

Trên mặt Liễu Bình có thêm một chút cảm xúc.Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Ta luôn cho rằng trong chiếntranh sẽ có cơ hội hai bên tướng lãnh quyết chiến."

Tướng lãnh Thạch Nhân buồn bực nói: "Ngươi cho rằng trong chiến tranh sẽ cóloại đạo lý này?

Không, trên thực tế chúng ta chỉ bao vây tới, lấy nhiều đánh ít,trực tiếp lấy mạng của ngươi!"

"Không sai, chinh phục thì không nói đạo lý."

Tinh linh U Ám nói.Nó đánh ra một thuật pháp hoa mỹ về phía sau.Đây là tín hiệu.Mười hai thuật pháp sư trên phương trận đảo nhỏ bắt đầu phát ra từng tiếngchấn động hung hãn.Đó là tiếng vang do vô số thuật pháp đồng thời sinh ra rồi bắt đầu chấn độngcao tần -- Chỉ cần cùng ***** một lúc thì có thể diệt sạch một tòa thành!

Màgiờ khắc này -- Tất cả công kích đều nhắm ngay vào Liễu Bình.Liễu Bình ngồi trên tảng đá trôi nổi, cúi đầu ***** trường đao trong tay, nói:"Cũng đúng, quá lý tưởng hóa là không tốt, con người không thể dựa vào đạo lýđể sống."

Câu nói vừa dứt.Sau lưng hắn bỗng xuất hiện một bóng mờ.Bóng mờ kia gần như giống hắn như đúc, thậm chí chính là bản tôn của hắn.Chỉ thấy bóng mờ rút trường đao ra, đôi tay nắm lấy, bày ra đao thế.Ong ong ong ong ong -- Đao quang như vô tận phát ra từ lưỡi đao, ầm ầm tỏara, như hàng tỉ chiếc lá bay tán loạn, xuyên qua tất cả hư không rồi trải rộng ởkhắp mọi nơi.ấ ếChân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức!

Thức đao pháp này từ không đếncó, lại đột nhiên bùng nổ, gần như không hề có dấu hiệu.Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện quanh người thậm chí là các nơitrong hư không đều là đao quang sắc bén vô biên."

Cẩn thận!"

"Ngăn cản một chút."

"Phòng thủ!"

"Lo cho mình trước đi!"

Các cao thủ luống cuống tay chân mà hô.Chúng sôi nổi rút binh khí hoặc phòng cụ trên người ra, ngăn cản đao quangđánh úp đến từ bốn phương tám hướng.Nhưng nơi binh khí đi qua, tất cả đao quang đều hóa thành hư vô.- - Những đaoquang đó đều là giả dối.-------Chương 687: Chiến tranh bắt đầuLiễu Bình ngồi trên tảng đá, lấy tay chống cằm và nói: "Chiều này là hư trảm,cho nên các ngươi khỏi phải uổng phí sức lực."

Câu nói vừa dứt.Tất cả đao quang đều biến mất.Cao thủ các chủng tộc nhẹ nhàng thở ra, dùng ánh mắt bất thiện nhìn lại LiễuBình.Bỗng nhiên.Chúng nó như nhận ra cái gì, sôi nổi quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy trên đảo nhỏ thật lớn phía sau kia-- Tất cả binh lính đều đã chết.Đao quang đối phó binh lính đều là thật, hơn nữa không có kẻ nào tránh thoátđược trảm này cả.Trăm vạn đại quân các tộc tập kết, không có kẻ nào ngăn cản được một đao củaphân thân Liễu Bình.Một tướng quân tinh linh U Ám cả giận quát: "Chết tiệt!

Có giỏi thì đánh vớichúng ta, giết binh lính là lý lẽ gì!"

Liễu Bình xua tay cười nói: "Vừa rồi chúng ta đã xác nhận với nhau rồi, xưanay chiến tranh không phải chuyện bàn về đạo lý, còn nữa --""Ta nói, ta sẽ giết sạch các ngươi."

Bóng mờ bên cạnh hắn giơ trường đao lên, lại toàn lực chém xuống lần nữa.Chỉ một thoáng.Trong hư không hiện ra số lượng đao quang không cách nào đếm hết, lại chémvề phía đám cao thủ này lần nữa.Chiều này vừa chém ra thì Liễu Bình đã đứng lên, rút trường đao bên cạnh ra.Bóng mờ bên cạnh hắn lập tức biến mất.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Hư Thần có thể triệu hoánngười của thế giới song song tiến đến nghênh chiến, nhưng chỉ giới hạn tronglúc Trần Ngục Đao ở trong vỏ."

"Khi ngươi rút Trấn Ngục Đao ra, người của thế giới song song lập tức biếnmất."

Liễu Bình theo sát mà vung mạnh trường đao.- - Thiên Địa Vô Pháp: Bí TrảmTam Thức!

Chỉ thấy trong hư không bỗng sinh ra một thế giới, trong thế giới cómột tòa tháp cao kim sắc nối liền trời đất, trên đó là vô số những kẻ cầm đaođang đứng đầy.Chỉ một thoáng.ếCao thủ các tộc đang toàn lực ứng phó Chân Không Đao Quang, khi thế giớinày xuất hiện, chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị cuốn vào, biếnmất khỏi trước mặt Liễu Bình.Trong hư không hắc ám chỉ còn một mình Liễu Bình đứng trên tảng đá lơ lửng.Hắn nhìn về phía hư không, xem xét ghi chép chiến đấu vừa rồi.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn dùng lại bất động: "Ngươi phóng thích "HưThần"."

"Ngươi của thế giới song song xuất hiện."

"Hắn dựa theo suy nghĩ của ngươi, dung nhập năng lực Kỳ Quỷ vào ChânKhông Tràm Pháp Hư Trảm Nhất Thức."

"Đạo thuật này hấp thu sức mạnh dũng hiện "Lừa Gạt, tấn chức thành đạo thuậtKỳ Quỷ."

"-- Người chém giết tất cả quân địch trên đảo."

"Ngươi phóng thích đao thuật: Thiên Địa Vô Pháp: Bí Trảm Tam Thức."

"Đạo thuật này dung nhập sức mạnh Kỳ Quỷ, không ai trên chiến trường trướcmặt có thể đấu lại."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, trong lòng lập tức hiểu rõ.Khi hắn biết mình có năng lực Kỳ Quỷ "Lừa Gạt"và "Sáng Tạo", hắn luôn muốn tìm cơ hội thử dung nhập chúng vào trong chiếnđấu.Vì thể có một đao vừa rồi kia.Một bộ phận đao quang hóa thành giả dối, một bộ phận khác hóa thành chânthật, quả nhiên mang đến hiệu quả không tưởng được."

Không biết hai nơi khác trên chiến trường đánh thế nào rồi..."

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trong hư không hiện ra một cáimicrophone.Trong microphone truyền đến giọng nói kinh hoàng của Asimo: "Không tốt rồi,Liễu Bình, vừa rồi phía Nhân Mã đã bói toán ra một chuyện."

Liễu Bình vội hỏi: "Chuyện gì?

Chẳng lẽ lại có quái vật không rõ xuất hiện?"

"Không phải, những tộc Bách Thú đáng chết đó đặc biệt chia một chi quân độitinh nhuệ, trực tiếp đi đánh lén thế giới nhân loại."

A Tây lớn lao thanh nói.Liễu Bình vừa nghe thì ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Phía các ngươiđánh thể nào?"

"Chỗ chúng ta xuất hiện một kẻ địch quá lợi hại, hắn hoàn toàn áp chế chúngta!"

Asimo nói."

Chờ ta."

Liễu Bình nói."

A?

Ngươi không đi cứu thế giới nhân loại sao?"

Asimo giật mình nói."

Vẫn là phía các ngươi tương đối nguy hiểm, cứu các ngươi trước."

Liễu Bình nói xong thì thân thể chợt lóe, lập tức biến mất trên hư không.Thế giới nhân loại.Yana mặc một bộ kim giáp, bên cạnh cắm một thanh cự kiếm huyết sắc, đứngtrên đỉnh tòa nhà cao chọc trời.Ánh mắt nàng hướng ra vùng hoang du bên ngoài thành phố, cứ như đang nhìncái gì.Một giọng nói truyền đến: "Yana tỷ tỷ, đây là kem hương thảo của tỷ nè!"

Andrea bay lên, đưa một cây kem cho nàng."

Cảm ơn, cửa hàng này có vị không tồi đâu."

Yana vừa ăn kem, vừa tiếp tục nhìn về phía hoang dã.Oanh -- Trong chốn hoang dã đột nhiên vang lên từng đợt tiếng vang kịch liệt,mặt đất cũng hơi chấn động."

Chúng ta cứ nhìn như vậy mà không đi lên hỗ trợ sao?"

Andrea nhìn nơi đó và nói."

Đừng đi quấy rầy nàng,"Yana ăn kem, "Nàng đánh với ta hơn một ngàn trận, các phương diện đã tới thờikhắc cần phải phát tiết, có lẽ lần này giết sạch những kẻ xâm lược đó là có thểtăng lên đến cấp bậc mới."

Andrea thở dài nói: "Tỷ tỷ thật suy nghĩ thay cho nàng."

"Hừ, con mèo này lười đến mức ngày nào cũng chỉ ăn cá phơi nắng ngủ nướng,ta muốn không ngừng kích thích nàng, làm nàng mạnh lên, để về sau nàng trởthành cánh tay đắc lực cho Liễu Bình."

Yana nói xong rồi lại ***** một ngụm kem.Lúc Liễu Bình xuất hiện trên chiến trường thì chiến sự đã kết thúc.Đại quân Tinh linh U Ám, bách thú và Thi Hài Qủy đã ném vũ khí xuống, toànbộ quỳ trên mặt đất, không còn ý đồ làm ra bất cứ công kích nào nữa."

Đây là tình huống thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý thấy bên cạnh nữ tù trưởng Nhân Mã có một nữ tử tướng mạo quenthuộc đang đứng.ầ ầ ếTrên đầu nữ tử này mọc đầy nhánh cây xanh biếc, có hoa tươi nở rộ, khuôn mặtan bình tĩnh lặng.Trong lòng Liễu Bình đột nhiên nhảy dựng.Không sai.Nàng ta chính là Nữ Yêu Rừng Rậm!

Lúc trước khi hắn phong ấn gấu trúc,nàng là chủ bài của bộ thẻ bài "Chốn Lưu Vong".Hắn chôn gấu trúc dưới Địa chi Thánh Trụ, Nữ Yêu Rừng Rậm lập tức cùng cảbộ thẻ bài về tới tay hắn, hơn nữa rơi vào trầm miên, vẫn chưa thức tỉnh.Không ngờ trong quá khứ vô cùng xa xăm, hắn lại chính mắt gặp được nàng!Đây thật là một điều kỳ diệu.-------Chương 688: Bàn về thần trụ"Ta tới giới thiệu một chút, vị này là Vương của các Thụ Yêu, danh hào là NữYêu Rừng Rậm, cũng là tồn tại duy nhất tấn chức đến Kỳ Quỷ trong các tộcchúng ta."

Nữ tù trưởng Nhân Mã nói."

Chào ngươi, ta là Samantha."

Nữ Yêu Rừng Rậm Samantha mỉm cười và nói."

Chào ngươi, ta là Liễu Bình."

Liễu Bình nói."

Nam tử nhân loại tuổi trẻ, không ngờ sớm như vậy mà người đã tấn chức tớicấp bậc này, trận tranh đấu của vạn tộc đã không còn liên quan đến ngươi."

Samantha nói."

Thật ra ta cũng cảm thấy hơi ức ***** người khác, nhưng vẫn phải cho chúngmột bài học, để tránh sau này chúng bắt nạt thế giới nhân loại phía sau ta."

Liễu Bình nói."

Vậy cũng không có gì, diệt trừ uy ***** là bản năng của sinh mệnh."

Samantha không sao cả mà nói."

Ngài tới tìm ta là có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta biết được kết quả bói toán của Nhân Mã -- Bói toán là loại thuật duy nhất cóthể lây dính sức mạnh Vận Mệnh, lại kết hợp chuyện xảy ra trước mắt trong thếgiới Kỳ Quỷ, người phải tiến vào thế giới Kỳ Quỷ."

Samantha nói.Liễu Bình nao nao.Sức mạnh Vận Mệnh...

Hắn không để lại dấu vết mà nhìn lướt qua mỹ nữ tócđen phía sau.Thủy Thụ, Hoa Tình Không, và Linh trên người Hoa Tình Không đang trầmmiên trong khối cơ thể nhân tạo này, nghe nói là muốn thăm dò sức mạnh VậnMệnh.Cũng không biết khi nào các nàng mới tỉnh lại."

Thế giới Kỳ Quỷ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ sợ là, người chiến thắng người khổng lồ huyết nhục, nhưng nguy cơ thứhai đang nối gót kéo tới, thật ra nó bùng nổ bên trong thế giới Kỳ Quỷ, cho nêncác ngươi không thể biết hết được."

Samantha nói.Nàng ta tiện tay vung lên.Một cánh cửa ánh sáng từ từ mở ra ở sau lưng nàng."

Theo ta đi đi, Thu Yếu chúng ta là minh hữu của nhân loại, mà ta cũng cầnngươi trợ giúp."

"Vậy thế giới nhân loại phía sau ta."

"Xin hãy yên tâm, ta đã thông báo cho vận tộc, hiện tại mọi người đều biết nhânloại xuất hiện một Kỳ Quỷ Giả, không còn ai dám đi thử xâm lược thế giới củacác ngươi."

Liễu Bình nghe xong thì quay đầu lại nhìn thoáng qua các minh hữu.Asimo lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ngực rồi nhét vào tay Liễu Bình."

Tiếp viên hậu cần, bao đủ."

Hắn ta hạ giọng mà nói.Liễu Bình vỗ vỗ bả vai hắn ta tỏ ý cảm ơn.Samantha nhìn Asimo, nhịn không được mà hừ lạnh nói: "Asimo, người quákhông có chí tiến thủ, rõ ràng Kinh Các Điểu là chủng tộc Kỳ Quỷ rất dễ tiếngiai, nhưng ta đợi lâu như vậy, thật vất vả mới chờ được một vị minh hữu KỳQuỷ Giả, thế mà lại không phải là ngươi."

Asimo bị mắng đến cúi đầu, không dám nói một câu nào.Liễu Bình hoà giải: "Ngày nào hắn cũng bị ám sát, hẳn là luôn nỗ lực mạnh lên,mọi người đều hy vọng hắn mau chóng trở thành cường giả cấp bậc Kỳ Quỷ."

Mỹ nữ tóc đen đi lên trước, kéo tay hắn lại."

Bổn cơ thể nhân tạo không thể đánh giá cấp bậc an toàn của cánh cửa ánh sángkia, xin ngươi tự mang lên nàng -- nàng nói tuyệt đối không thể rời khỏi ngươi."

Thân thể mỹ nữ tóc đen lập tức mở ra, để lộ nữ anh đang trầm miên bên trong."

Ta đã hứa với nàng rồi, yên tâm."

Liễu Bình nói.Hắn thật cẩn thận mà ôm nữ anh ra."

Ngươi muốn mang theo nữ anh chỉ có thể uống sữa này đến thế giới Kỳ Quỷ?"

Asimo giật mình mà nói.Mọi người đều có chút kinh ngạc.Chỉ có nữ tù trưởng Nhân Mã nhìn nữ anh một hồi, trên mặt dần lộ ra vẻ trangtrọng."

Câm miệng, Asimo, vị tồn tại này không phải là người mà người có thể trêuchọc."

Nàng ta nghiêm túc nói.ắAsimo đành nhắm miệng lại."

Đây là một đồng bạn của ta, ta muốn mang theo nàng, nếu không nàng sẽ cónguy hiểm."

Liễu Bình giải thích."

Không thành vấn đề, đi thôi."

Samantha xoay người, đi vào cánh cửa ánh sáng kia.Liễu Bình đi theo.Hai người biến mất trong cánh cửa ánh sáng.Lúc này, Asimo nhịn không được mà nói: "Tù trưởng, tốt xấu gì chúng ta cũnglà minh hữu mà, vừa rồi ta chỉ nói một câu, ngươi cần gì răn dạy ta chứ?"

Nữ tù trưởng Nhân Mã cười như không cười mà nói: "Asimo, ngươi có từngchâm chọc vận mệnh chưa?"

"Kẻ điên mới châm chọc vận mệnh"Asimo nhún vai và nói, "Bất cứ người nào có ý đồ quan trắc vận mệnh thì nócũng trở nên càng bất trắc và không lành, huống chi là người châm chọc nó."

"Cho nên, người nên cảm tạ ta."

Nữ tù trưởng Nhân Mã nói.Asimo suy nghĩ một lát, sau đó bỗng hiểu ra chuyện gì.Hắn ta thở dài thường thượt và nói: "Nhân loại xuất hiện một Kỳ Quỷ Giả, lạimang theo một nữ anh như vậy -- Quá *****."

"*****?

Không, người nên cảm thấy may mắn vì bọn họ là minh hữu củachúng ta."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Hư không.Trong hư không hắc ám có một thế giới hiện ra.Đây là một thế giới rừng rậm cành lá tốt tươi, một màu xanh ngắt trải rộng cảtầm mắt."

Chúng ta đang ở thế giới Kỳ Quỷ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là thế giới tư nhân của ta, nó là một phần tử của thế giới Kỳ Quỷ-- Mỗimột Kỳ Quỷ Giả đều có thế giới của riêng mình."

Samantha mỉm cười và nói.Liễu Bình ôm nữ anh, đứng trên đỉnh một thân cây nhìn ra thế giới bên ngoài hưkhông.-- Ở rất xa, hắn có thể nhìn thấy một cự trụ nối liền trời đất đúng sừng sững ởngoài thế giới.ấ ầ"Cái hiện tại ta nhìn thấy chính là Hư Không Thần Trụ sao?"

Liễu Bình hứng thú mà hỏi."

Đúng vậy, vạn tộc và hàng tỉ thế giới đều tồn tại trên Hư Không Thần Trụ, màKỳ Quỷ Giả chúng ta có thể sáng lập thế giới thuộc về mình trong hư không ởngoài thần trụ."

Samantha nói."

Trong hư không, chỉ có một cây thần trụ có thể để chúng sinh sinh sản sao?"

Liễu Bình hỏi.Samantha hơi mỉm cười, nói: "Phía trên Hư Không Thần Trụ là nơi không rõ,chỉ khi nào chúng sinh và văn minh không ngừng phát triển, thân trụ mới có thểtiếp tục kéo dài lên trên, còn về bên dưới thần trụ thì liên kết với Luyện NgụcThần Trụ."

"Luyện Ngục Thần Trụ?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ma quỷ sinh hoạt trên Luyện Ngục Thần Trụ, chúng phụ trách giámsát Vĩnh Dạ Thần Trụ phía dưới Luyện Ngục Thần Trụ."

Samantha nói."

Vì sao phải giám sát?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì Vĩnh Dạ là nơi tất cả các tồn tại an giấc ngàn thu, mà chỗ sâu nhất trongVĩnh Dạ, là phần đáy của ba thần trụ Hư Không, Luyện Ngục, Vĩnh Dạ, ngẫunhiên nó sẽ tiếp xúc với tồn tại không thể biết được."

Samantha nói.Liễu Bình nói: "–– Nghe có hơi giống phi thuyền tương vị của Khoa Kỹ Trắc."

-------Chương 689: Thiền Y tỷ, đừng mà!Samantha nói: "Nhưng có phi thuyền nào có thể lớn đến mức này?

Thẳng thắnmà nói, các ma pháp sư còn cảm thấy thần trụ là Tháp Ma Pháp vĩnh hằng,người tu hành cảm thấy nó là động thiên vô thượng, mỗi người đều cảm thấy nóthuộc về phương diện của mình, nhưng sức mạnh của nó vượt qua tất cả cácTrắc, có thể hấp thu sức mạnh bên trong Kỳ Quỷ để dựng dục vạn vật."

Liễu Bình im lặng một giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói cho ta một bímật rất quan trọng...

Bí mật là vô giá, ngươi muốn có được cái gì từ ta?"

"Kiếp nạn thời đại vừa bắt đầu, ta cần một minh hữu đáng tin cậy."

Samantha nói."

Ta luôn thích kết bạn, đặc biệt là dạng giúp đỡ cho nhau."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, ta cũng đồng quan điểm."

Samantha nói."

Tồn tại không thể biết Vĩnh Dạ tiếp xúc lại là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nói thế nào đây?

Không biết người gặp qua thủy triều chưa, có một loại sứcmạnh vượt xa cả tưởng tượng, nó như thủy triều, ngẫu nhiên sẽ mang một vàithứ không thể biết vào thế giới Vĩnh Dạ –– Dù sao thì Vĩnh Dạ Thần Trụ làmảnh đất trầm miên, rất dễ hấp dẫn những thứ không lành đó."

"Ta vẫn không rõ cái gì là tồn tại không thể biết-- Là thi thể?

Hay là tử linh?Hay tà vật sống lại?"

Liễu Bình hỏi.Samantha châm chước một lát, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta là chúng sinh, đềucó tư duy và giá trị quan bình thường, cho dù tà ác tới cực điểm, làm việc cũngcó điểm xuất phát và logic nhất định, người đồng ý không?"

"Ta đồng ý."

Liễu Bình nói."

Cái gọi là tồn tại không thể biết, chúng điên đảo tưởng tượng, tư duy và tất cảmọi thứ của chúng ta, chúng khát vọng làm thần trụ hủy diệt –– Và chúng cònvô cùng cường đại."

"-- Đối với chúng sinh mà nói, chúng chính là Ác Mộng."

Liễu Bình trầm tư một lát, hồi tưởng lại những điều hắn nhìn thấy nghe thấy lúctrước ở Vĩnh Dạ.Những thứ quá mức hiếm lạ cổ quái đó.Những tồn tại căn bản không biết là gì đó.Á ốVà thứ Ác Mộng bị vây khốn trong danh sách Mộng Cảnh-- Khó trách đoàntrưởng từng nói, hắn ta luôn giám sát tình hình của Vĩnh Dạ Thần Trụ.Hiện tại xem ra cái hắn ta nói chính là những Ác Mộng đi đến Vĩnh Dạ đó!"

Hiện tại lại là tình huống thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Vẻ mặt Samantha hết sức nghiêm túc, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Mỗi một tồn tạicủa thế giới Kỳ Quỷ đều là cao thủ nắm giữ sức mạnh Kỳ Quỷ, là tồn tại đứngđầu trong vạn tộc."

"Không có nhân loại?"

"Luôn không có, ngươi là người *****ên."

"Được rồi, xin tiếp tục nói."."

Ở thế giới Kỳ Quỷ có xuất hiện một thẻ bài Ác Mộng, mỗi lần nó sẽ chọn lựamột vài người ngẫu nhiên để tiến vào nơi không thể biết nào đó."

Samantha nói."

Sau đó?"

Liễu Bình hỏi."

Sau đó những người đó đã chết."

Samantha nói."

Không có ngoại lệ sao?"

"Chỉ có một người tồn tại trở lại, nhưng hắn mất đi hai tay hai chân, cũng đãđiên rồi."

"Không ai chữa được cho hắn sao?"

"Không thể chữa khỏi."

Hình như Samantha nhớ tới cái gì, nàng ta tiếp tục nói: "Hầu như tất cả Kỳ QuỷGiả đều thử qua, không ai có thể chữa khỏi cho hắn, cũng không ai có thể làmhắn khôi phục thần trí."

"Liễu Bình, người là một Kỳ Quỷ Giả mới, có năng lực mà chúng ta đều khônghiểu được, ta muốn mang người đi thử."

"Được, ta cũng muốn đi xem."

Liễu Bình đáp ứng.Thế giới chân thật.Libertas xuất hiện từ sau lưng một tinh linh U Ám, đoản kiếm trong tay trực tiếpđâm xuyên qua hộ giáp và tim đối phương.Càng nhiều tinh linh U Ám vung chém về phía hắn ta.Trên người Libertas tỏa ra một tầng quang ảnh hoa mỹ, bao phủ hắn ta vàotrong đó.ắChỉ trong nháy mắt.Hắn ta biến mất khỏi nơi đó, lập tức xuất hiện trên nhà cao tầng hơn vài trămthước, lười biếng mở miệng nói: "Nổ."

Oanh -- Những tinh linh U Ám đó lập tức bị nổ tan xác khắp nơi.Norton lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn ta, dùng sắc mặt cổ quái để hỏi: "Ngườihọc năng lực không gian từ khi nào vậy?"

"Cũng không có học."

Libertas xốc áo choàng lên, để lộ cánh tay trái của mình.Chỉ thấy cánh tay trái của hắn ta tỏa ra lãnh quang màu kim loại nhàn nhạt,thỉnh thoảng tự động điều chỉnh tư thế, thậm chí còn phóng ra một quang bìnhnho nhỏ, biểu hiện chân dung và tin tức của Norton."

Đây là cái gì?"

Norton ngạc nhiên nói."

Cơ thể nhân tạo –– Ta cải tạo tay trái của mình thành cơ thể nhân tạo có nănglực bước nhảy không gian, đồng thời có nhiều loại công năng chiến đấu, còn vềhệ thống có càng nhiều vũ khí cá tính hóa thì ta đang thương lượng với QuyểnSách Đáy Biển."

Libertas nói.Norton gõ gõ tay trái của hắn ta, nó phát ra tiếng vang "Keng keng"."

Còn có cảm giác không?"

"Có, liên kết với mạng lưới thần kinh, có thể cảm nhận được trạng thái của nóvào mọi lúc."

"Thật thú vị, ta cũng muốn cải tạo chút gì đó."

"Hả?

Sao chúng nó không tiến công nữa?"

Hai người nhìn về phía quân đội tinh linh U Ám cách đối diện không xa, chỉthấy những tinh linh đó như nhận được mệnh lệnh gì, sôi nổi buông binh khítrên tay xuống.Trên bầu trời bay tới một bóng trắng.Một con mèo đáp xuống cột đèn đường, nói với Libertas và Norton: "Khôngcần đánh nữa, chúng đã đầu hàng."

"Có thể đi ăn cơm?"

Norton nhếch miệng cười nói."

Có thể đi chơi đúng không?"

Libertas gấp không chờ nổi mà nói.Mèo trắng lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói: "Không sai –– Hai người đừng cóngày nào cũng chỉ lo chơi bời lêu lỏng, rèn luyện thật nhiều cho ta, nếu lần đốiế ế ếchiến sau lại không tiếp được ba mươi chiếu của ta thì ta sẽ ***** các ngươitreo ở cửa quán bar."

"Thiền Y tỷ, đừng mà!"

Hai người cùng kêu lên than khóc."

Hừ!"

Mèo trắng hất cằm lên, quất quất cái đuôi, thân thể chợt lóe rồi bay lên trời,biến mất khỏi tầm mắt hai người.Phía bên kia.Yana đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, nhìn từng màn quang bình trước mắt.Nàng ta suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bắt đầu nhẩn nhanh vào quang bình."

Yana tỷ, người đang bận làm gì vậy?"

Andrea hỏi.Yana nói: "Chính trị, kinh tế, khoa học kỹ thuật đều không phải việc quan trọngtrước mặt, vào thời khắc miễn cưỡng yên ổn lại này, thứ quan trọng nhất chínhlà tri thức -- chúng ta phải truyền tri thức các Trắc ra ngoài, tuyển chọn nhân tài,sinh sản dân cư, làm văn minh nhân loại toả sáng rực rỡ lên lần nữa."

Nàng ta tuyên bố mệnh lệnh trên một quang bình, sau đó vuốt nó đi, lại kéo mộtquang bình khác đến, tiếp tục tuyên bố mệnh lệnh, tiếp tục vuốt đi -- Chỉ trongvài phút ngắn ngủn mà nàng đã tuyên bố mấy chục mệnh lệnh cho trí não quyếtsách của thế giới.Màn đêm bắt đầu buông xuống.Trước mặt Yana vẫn không ngừng xuất hiện từng quang bình, mà nàng ta đangkhông ngùng an bài hướng đi của thế giới.Vô số ánh hào quang quay chung quanh nàng, mà nàng quyết định tất cả mọithứ của thế giới.Nhìn lại từ nơi xa -- Thậm chí nàng ta càng giống một vị thần hơn so với vô sốnăm sau.-------Chương 690: Là Kẻ cầm dù!Bên kia.Hư không hắc ám.Hai ánh lưu quang chợt lóe qua rồi dừng lại trên một tinh cầu nhỏ hoang vu.Tinh cầu này thật nhỏ bé, chỉ có một mảnh sa mạc, một hồ nước và một kiếntrúc có tạo hình cổ xưa.Liễu Bình ôm nữ anh, cùng Samantha đứng trước kiến trúc kia."

Nơi này là sở trọng tài sự vật Kỳ Quỷ, phụ trách điều giải tranh chấp giữa cácKỳ Quỷ Giả, đã thật lâu không bắt đầu dùng."

Samantha nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì nếu giữa các Kỳ Quỷ Giả có tranh chấp thì thường rất nhanh sẽ phân rasinh tử, không dùng đến nơi này."

Samantha nói."...

Cũng có lý."

Liễu Bình nói.Hai cánh cửa sắt từ từ mở ra.Không nhìn thấy bất cứ kẻ nào trong đó, chỉ có một trường trụ thông thiên đứngsừng sũng trong định viện.Trên trường trụ có đánh dấu chi chít vô số những thế giới."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Trụ đo thế giới, tiến hành sắp xếp dựa theo cấp bậc và độ mạnh yếu của vănminh, cấp bậc càng cao thì vị trí càng cao, kéo cho đến khi lên đến đỉnh."

Samantha nói."

Còn có thứ như vậy sao."

Liễu Bình ngồi xổm xuống trước trường trụ, rất nhanh đã tìm được thứ hắn đểý.- - Đó là tầng thấp nhất dưới đáy của trường trụ, trên đó có đánh dấu một hàngchữ nhỏ: "Thế giới nhân loại."

Samantha nói: "Thế giới của các ngươi vừa thoát khỏi kiếp nạn, còn rất suy yếu,ở tầng chót nhất cũng là điều hiển nhiên."

Liễu Bình gật gật đầu và nói: "Tới được đỉnh trụ đo thế giới có chỗ tốt gì?"

ế ề ồ ấ ồ ểSamantha nói: "Định thế giới sẽ sinh ra nhiều linh hồn nhất, là nguồn cội đểlinh hồn ra đời, trừ điều này ra, nó cũng là thế giới mang tính thăm dò lớn nhất."

"Tính thăm dò?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì không ai có thể vượt qua thần trụ để thăm dò nơi phía trên thân trụ, màthế giới nằm cao nhất trên thân trụ có năng lực này."

Samantha nói."

Cũng đúng"Liễu Bình thở dài và nói: "Nằm dưới chót thần trụ quả thực là Vĩnh Dạ, mà sâutrong Vĩnh Dạ có lẽ liên kết với Ác Mộng, thâm nhập vào đó chính là tìm chết,chỉ có thể thăm dò lên trên."

Khi hai người nói chuyện, trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra mấy hàng chữ nhỏ:"Chúc mừng."

"Dưới sự nỗ lực của các tùy tùng của ngươi, văn minh thế giới nhân loại đã códấu hiệu sống lại, sức mạnh Địa, Thủy, Hỏa, Phong đang tăng trưởng một cáchvững vàng."

"Khi văn minh phát triển đến giai đoạn nhất định, sức mạnh Tứ Thánh Trụ sẽthực thể hóa thành sức mạnh Kỳ Quỷ để người sử dụng."

Liễu Bình nhìn lại trụ đo thế giới.Chỉ thấy thế giới nhân loại ở tầng chót đã nhảy lên trên một bậc, lướt qua thếgiới Thạch Nhân.Hiện tại nằm chót chính là thế giới Thạch Nhân.Samantha ngạc nhiên nói: "Nhanh như vậy mà các ngươi đã vượt qua văn minhthế giới Thạch Nhân?

Xem ra tiềm lực của nhân loại tương đối lớn."

Liễu Bình không nói gì.Hắn vẫn rất yên tâm khi có thần linh ngày trước là Yana chủ trì tất cả.Hai người lướt qua đình viện, đi vào đại sảnh bên trong.Trong đại sảnh rỗng tuếch."

Không có người sao?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói."

Là ta yêu cầu - Dù sao năng lực của mỗi một Kỳ Quỷ Giả đều là bí mật, mộtkhi bị người ta biết được thì sẽ mang đến nguy hiểm."

Samantha nói."

Cảm ơn ý tốt của ngươi."

Liễu Bình cảm kích mà nói.Đúng vậy.ắ ề ế ểKỳ Quỷ là pháp tắc dũng hiện, thiên kỳ bách quái, nhiều đếm không xuể.Nếu người khác biết năng lực đặc thù của hắn thì nhất định sẽ nhằm vào đó mànghĩ ra cách đối phó hắn.Hai người đi xuyên qua đại sảnh, tiến vào một gian mật thất bên trong.Trên đất trống trong mật thất khắc ẩn chi chít những phù văn phong ấn, chúngphóng ra sức mạnh phong ấn nghiêm ngặt.Ở chính giữa những phù văn đó có một người đang ngồi.Người này có một cái đầu hoàn toàn được cấu thành từ hỏa nguyên tố, thân thểlại là nhân loại có màu đỏ thẫm, hai tay hai chân đứt gãy, biến mất từ chỗ khớpxương, nhìn có vẻ thần chí không rõ."

Hắn là cao thủ Kỳ Quỷ nhất tộc Diễm Quỷ, cũng là người duy nhất tồn tại trởvề, ngươi thử xem, ta chờ người ở bên ngoài."

Samantha nói xong thì muốn lui ra ngoài.Liễu Bình nói: "Từ từ, làm phiền người giúp ta một chút."

Hắn muốn giao nữ anh trong lòng cho Samantha, lại phát hiện nữ anh bỗngvươn bàn tay nhỏ ra, dùng sức nắm chặt tay áo hắn.Liễu Bình nhìn về phía nữ anh, lại thấy nàng vẫn nhắm hai mắt lại ngủ say."

Này, rất có thể trên người tên này có sức mạnh Ác Mộng, người còn đi theo tathì không chừng sẽ có nguy hiểm."

Liễu Bình kiên nhẫn giải thích.Nữ anh vẫn đang ngủ say, chẳng qua bàn tay bắt lấy tay áo Liễu Bình lại càngdùng sức vài phần.- - Hành động này là hoàn toàn không muốn rời khỏi hắnsao?

Liễu Bình không thể làm gì khác, đành cười khổ nói: "Nữ sĩ, phía ta khôngcó việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Samantha cười cười, sau đó xoay người đi ra mật thất.Phanh.Cửa vừa đóng lại, tay nữ anh lập tức buông lỏng ra.Nàng trở mình trong tã lót, chu chu miệng rồi tiếp tục ngủ say.Liễu Bình đành tiếp tục ôm nàng."

Được rồi, hiện tại ta làm chính sự, xong rồi thì lập tức rời khỏi nơi này."

Hắn lầm bầm một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Quỷ.Ánh mắt hắn lướt qua, trên đầu Diễm Quỷ lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ:"Linh hồn khô héo."

"Thuyết minh: Linh hồn tồn tại này chỉ còn lại một tia cuối cùng, sở dĩ khônghoàn toàn tử vong là vì nó đang chờ đợi một người đặc biệt tới, đồng thời kíchhoạt lần truyền tống tử vong cuối cùng."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dụng.ẫ ẫ ằBẫy rập!

Đây là một cái bẫy nhằm vào một mục tiêu đặc biệt.Mà người đặc biệt đó lại là ai?

Rất nhiều Kỳ Quỷ Giả đều từng tiếp xúc DiễmQuỷ này, nhưng cuối cùng đều bình yên vô sự.Như vậy....Chẳng lẽ cái bẫy này là nhằm vào một người mới như hắn?

Bỗng nhiên, DiễmQuỷ kia bỗng mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Liễu Bình.Gã lấy một giọng điệu khi thì sắc nhọn, khi thì khàn khàn để nói: "Liễu Bình, tađể lại một lời mời thảm thiết nhất cho ngươi, cảm nhận tuyệt vọng chân chínhđi, tựa như cảm giác mà giờ phút này ta phải chịu đựng."

-- là Kẻ cầm dù!."

Thật ra người muốn tìm ta cũng không cần phiền phức như vậy."

Liễu Bình nói."

Nhưng ta muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nhất định phải thiết lập một nghi thứcphù hợp quy cách Ác Mộng, hiện tại, rốt cuộc ta có thể mang ngươi đến tử địaÁc Mộng."

Kẻ cầm dù nói."

Hình như chúng ta không có đại thù như vậy."

Liễu Bình nói.Kẻ cầm dù nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu không phải dây dưa chiến đấuvới người thì sao ta lại rơi vào hoàn cảnh hiện giờ...

Trước khi toàn bộ thần trụbị hủy diệt, ta muốn nhìn thấy người chết!"

-------Chương 691: Bẫy rậpHộ –– Diễm Quỷ bắt đầu bốc cháy mãnh liệt, thân thể hóa thành phù văn quỷ dịchi chít lơ lửng trên hư không, ngưng tụ thành một thẻ bài màu đen.Trên thẻ bài màu đen hiện ra một cái mặt người, nó mỉm cười quay đầu nói vớiLiễu Bình: "Ngươi chính là người được mời đến sao?

Hoan nghênh tiến vào địacung Ác Mộng chung cực, mảnh đất này vô cùng thảm thiết, hy vọng ngườihưởng thụ nó."

Liễu Bình bỗng nhớ lại lời Samantha đã nói."

Ở thế giới Kỳ Quỷ, xuất hiện một thẻ bài Ác Mộng, mỗi lần nó sẽ chọn lựamột vài người ngẫu nhiên để tiến vào nơi không thể biết nào đó."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thẻ bài màu đen kia bông lan tỏa ra, hóa thành một lớp hắc quang bao phủ trênngười Liễu Bình, mang theo hắn chìm xuống bên dưới.Liễu Bình thử di chuyển thân thể, lại phát hiện chung quanh như dòng cát chảy,hắn mất đi tất cả sức mạnh khi ở trong đó, chỉ có thể chìm xuống, không có biệnpháp nào cả.Trong chớp nhoáng --- Nữ anh trong ngực Liễu Bình bỗng mở bùng hai mắt.Nàng vươn bàn tay nhỏ ra, cố hết sức chỉ về hướng phía sau bên trái của LiễuBình."

A!

A!"

Nữ anh phát ra âm thanh dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình.Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Thủy Thụ, Hoa Tình Không và Linh trên người nàng có sức mạnh Vận Mệnh,nàng tỉnh lại vào giờ phút này thì nhất định có gì muốn nói cho hắn biết."

Là hướng kia sao?"

Liễu Bình hỏi.Nữ anh gật gật đầu."

Được!"

Liễu Bình cắn răng, dùng hết sức dời đến hướng kia.Vô dụng!

Cho dù đi như thế nào thì hắn vẫn chìm xuống trong một mảnh cátchảy!

Liễu Bình nhìn về phía nữ anh.Hình như nữ anh vừa nhẹ nhàng thở ra, hơi dùng ngón cái lên hướng về phíahắn, sau đó mỏi mệt nhắm hai mắt lại.- - Nàng lại rơi vào giấc ngủ say lần nữa.Lúc này, rốt cuộc Liêu Bình đã hoàn toàn chìm vào mặt đất.ễ ốLiễu Bình không ngừng chìm xuống, trong lòng dân sinh ra một cảm giác hítthở không thông.Hắn duỗi tay nắm chặt Trấn Ngục Đao trên thắt lưng.Nếu thật sự không còn đường nào để đi, biện pháp ứng phó tốt nhất là phát độnguy năng "Trấn Mệnh"của Trấn Ngục Đao, chém ra tất cả mọi chuyện xảy ra vào thời khắc hiện giờ,biến nó thành thế giới song song bị hủy diệt.Nhưng có vẻ tình hình còn chưa hoàn toàn tệ đến mức độ đó.Bỗng nhiên, một lực va chạm thật mạnh đánh vào cánh tay Liễu Bình, nữ anhlập tức rời tay rơi ra ngoài.Liễu Bình hoảng sợ, sau lưng lập tức trào ra một bóng mờ, bay thẳng lên đónđược nữ anh rồi vứt trở về.Liễu Bình ôm nữ anh vào ngực, thuận tay đánh tan đi thuật "Hư Thần".Hắn cúi đầu nhìn về phía nữ anh.Nữ anh đang ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ hơi chu chu, cứ như đang ảo tưởngăn cái gì.Đúng rồi.Đã một thời gian nàng chưa uống sữa, nếu có thể thì phải nghĩ cách rời khỏi nơinày, kiếm sữa cho nàng mới được.Liễu Bình thở dài một tiếng.Hoa Tình Không luôn đối xử không tồi với hắn, lúc trước khi hắn mới tiến vàoVĩnh Dạ, cấp bậc bị đình trệ, nàng không tiếc dùng số tiền lớn để mua được tềsang quý tăng thực lực lên cho hắn.Linh trên người nàng là nhân loại ngày xưa chuyên đối phó với tù nhân.Thủy Thụ thì càng khỏi phải nói, nàng ta ký kết khế ước với hắn, thậm chí giúphắn hoàn thành nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ, giúp Tứ Thánh Trụ thức tỉnh lầnnữa, cung cấp sức mạnh cho hắn vào mọi lúc có thể.Linh hồn ba người họ đều bị cất chứa trong một thân thể nhỏ bé mà yếu ớt nhưvậy Hắn nhất định không thể để họ xảy ra chuyện gì.Lúc này.Hắn ngùng chìm xuống.Nơi này không có ánh sáng sáng ngời.Tối tăm, sương mù màu đỏ tươi tràn ngập nơi nơi.Liễu Bình nhìn chung quanh rồi dần dần thấy rõ vị trí của mình.Hình như hắn bị kẹt trong khe hở giữa hai bức tường, trên dưới thì không nhìnthấy cuối, mà chung quanh đều là tinh thạch màu đỏ thẫm, trừ cái đó ra thìkhông thể thấy gì khác.ắ ấ ề ố ắCho nên Thủy Thụ các nàng bảo hắn cất bước về hướng này là muốn hắn bị kẹttrong khe tường?

Liễu Bình đưa một tay ôm nữ anh, một tay xách theo TrấnNgục Đao, im hơi lặng tiếng nghiêng người dời về phía trước.Chung quanh hai bức tường truyền đến từng tiếng vang rất nhỏ.Nếu dán lỗ tai lên tường cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy hàng tỉ hàng tỉtiếng trên rỉ thống khổ, tiếng khóc thút thít và xin tha.Đột nhiên nghe thấy thì có chút rợn người, nghe lâu rồi sẽ phát hiện, nhữngtiếng vang đó là một loạt vang lên một loạt im lặng, chúng có quy luật cố định.Nói cách khác..Hình như chủ nhân của những tiếng vang ấy vẫn đang gánh chịu cái gì đó.Quả thực làm người ta sởn tóc gáy.Hai chân Liễu Bình giẫm lên hai bức tường trái phải, thân mình hắn đứng thẳngtrên không trung, dần dần rơi vào suy tư.Nếu chỉ bị kẹt trong khe tường thì còn đỡ, căn bản không giống như "Tử địa ÁcMộng", "Mảnh đất vô cùng thảm thiết"theo lời nói của Kẻ cầm dù.Có lẽ là một ngón tay kia của nữ anh giúp hắn phát hiện một con đường sống?Liễu Bình nhìn lại phía trước, chỉ thấy hình như ở cuối hai bức tường có mộtkhe hở.Hắn tiếp tục về phía trước di động.Tạch!

Cánh tay hắn không cẩn thận đụng phải một khối tinh thể huyết sắc nhôlên.Hình như tinh thể này có một sức mạnh không thể biết nào đó, nó lập tức làmtoàn thân Liễu Bình không thể nhúc nhích như bị điện giật, nữ anh trong ngựclại rời tay lần nữa, rơi xuống vực sâu không thấy đáy."

Tới hỗ trợ!"

Liễu Bình quát khẽ lên.Vỏ đao Trấn Ngục khẽ động, lại phát động "Hư Thần"lần nữa.Sau lưng Liễu Bình lại hiện ra một bóng mờ, vội vàng bay xuống, ôm nữ anhtrở về."

Phù, nguy hiểm thật."

Liễu Bình hoạt động thân thể vừa mới khôi phục, nhận lấy nữ anh từ trong taybóng mờ.Nữ anh vẫn đang ngủ say.Nhưng bóng mờ kia lại không lập tức tan đi.ắ ế ếBóng mờ là hắn của thế giới song song, đến đây vì hưởng ứng lời kêu gọi sứcmạnh "Hư Thần"của vỏ đao Trấn Ngục."

Này, ta của thế giới này."

Bóng mờ mở miệng nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi không nhìn thấy hắn, cho nên ta cảm thấy cần nhắc nhở ngươi..."

Bóng mờ vươn tay chỉ vào đầu mình và nói: "Ta là người của thế giới song songtách ra từ một khắc vừa rồi, nếu người nhìn chăm chú vào ta, sẽ phát hiện trạngthái của mình vào thời khắc đó."

Liễu Bình nhìn lên đỉnh đầu bóng mờ.Chỉ thấy mấy hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên ở nơi đó: "Báo tang chimệnh, đang có hiệu lực."

"Loại sức mạnh Kỳ Quỷ nguyền rủa."

"Thuyết minh: Sức mạnh Kỳ Quỷ này phát động với phương thức cực kỳ bí ẩn,cướp đoạt tất cả sức mạnh có thể cứu vớt người bị nguyền rủa, khiến hắn dầndần rơi vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết."

Thì ra là thế!-------Chương 692: Báo tang dây dưaCả người Liễu Bình chấn động, từng cảnh tượng xảy ra trước đó không ngừngthoáng hiện trước mắt.Hắn luôn muốn nữ anh rời đi.Mà khi nàng còn nằm trong cơ thể mỹ nữ tóc đen thì đã ra lệnh cho AI, nhấtđịnh không thể rời khỏi hắn.Vừa rồi vào thời khắc cuối cùng trong phòng, thiếu chút nữa hắn đã giao nữ anhcho Samantha.Nếu không có nữ anh, nói không chừng hắn đã bị địa cung Ác Mộng cắn nuốt,tuyệt đối sẽ không kẹt trong kẽ tường.Cho dù kẹt trong kẽ tường, nguyền rủa "Báo tang"kia vẫn phát động hai lần liên tục khiến nữ anh rời khỏi tay, thiếu chút nữa rờikhỏi hắn.Nữ anh mang trên người sức mạnh Vận Mệnh!

Cho nên "Báo tang"luôn muốn nàng rời khỏi hắn!

Nói cách khác, nữ anh là tồn tại duy nhất có thểcứu vớt hắn."

Thì ra là dạng sức mạnh này...

Thiếu chút nữa đã bị hắn thực hiện được."

Liễu Bình thấp giọng lẩm bẩm."

Không sai, người chú ý tới là được, sức mạnh Kỳ Quỷ báo tang cũng rất mạnh,nhất định phải thận trọng ứng phó."

Bóng mờ nói."

Ngươi cũng là ta ở một thế giới song song khác, nhất định phải lưu ý."

Liễu Bình nói."

Hiện tại chúng ta đều đã biết sự tồn tại của báo tang, vậy sẽ không để nó thựchiện được."

Bóng mờ nói.Nó nhẹ nhàng tan đi, biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Trong khe tường chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn một tay ôm nữ anh, một tay duỗi về hướng hư không, nhẹ nhàng kéo mộtcái Một thẻ bài tỏa ra ánh hào quang kim sắc bị rút ra.Thẻ bài: Địa Chi Táng Tàng.Liễu Bình tung thẻ bài ra, Trong nháy mắt.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất, hắn lại đứng trong cánh đồng bát ngátkhông người, chung quanh tràn đầy mộ bia và quan tài kia.Liễu Bình ngồi xổm xuống, ẩn tay lên mặt đất, thấp giọng nói: "Mai táng!"

ốTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phóng thích thẻ bài:Địa Chi Táng Tàng."

"Ngươi lựa chọn chôn giấu nguyền rủa Kỳ Quỷ trên người: Báo tang."

"Đây là sức mạnh căn bản của Địa chi Pháp Tắc, vượt xa vô số sức mạnh KỳQuỷ, nhất định có thể hàng phục sức mạnh Kỳ Quỷ này!"

Trên mặt đất lập tức hiện ra một khối quan tài.Ngay sau đó, Liễu Bình chỉ cảm thấy trên người bỗng trầm xuống.Chỉ thấy một bộ xương khô toàn thân đen nhánh nằm bò trên vai hắn, miệngphát ra tiếng gào rống không cam lòng: "Không!

Ta chính là Dũng Hiện của vôsố pháp tắc quỷ oán, tuyệt đối không bị vây khốn tại đây, ta kêu gọi..."

Lời còn chưa dứt, quan tài trên mặt đất bỗng mở ra.Vô số xích sắt ***** từ quan tài, trói bộ xương khô đen nhánh lại, kéo xuốngkhỏi lưng Liễu Bình rồi cuốn vào quan tài.Nắp quan tài ầm ầm khép lại.Cả quan tài chậm rãi chìm xuống mặt đất.Tiếng động bộ xương khô màu đen dùng sức va chạm vào quan tài không ngừngtruyền đến.Lại qua mấy phút.Cuối cùng mọi âm thanh cũng bình ổn lại.Liễu Bình bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn đi.Hắn đứng lên, cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đó, trong lòngdâng lên một luồng sát ý."

Cái tên cầm dù này luôn gây hấn với ta..."

Xem ra hắn và gã nhất định phải có một lần quyết chiến sinh tử.Cũng không biết rốt cục trên người tên kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cóliên quan đến Ác Mộng.Cảnh tượng chung quanh dần dần tiêu tán.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng trong khe hở giữa hai bức tường,trong ngực có ôm nữ anh.Hắn cúi đầu liếc nhìn nữ anh một cái, chỉ thấy nữ anh hết sức mệt mỏi, nhưnghình như đã ngủ càng say hơn một chút.Liễu Bình thở dài nói: "Dù gì thì đây cũng là thời khắc mấu chốt để các ngươidung hợp, ta không nên khiến các ngươi nhọc lòng."

Nữ anh bĩu môi, làm ra động tác ***** mút.Là đói bụng!

Xem ra phải mau chóng tìm cái để ăn!

Liễu Bình lập tức ngừngsuy nghĩ, tiếp tục di chuyển hướng tới phía trước.ể ề ắTinh thể màu đỏ hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau hắn, mà chungquanh không có khác thường gì, chỉ có các loại âm thanh thống khổ càng ngàycàng rõ ràng hơn.Mấy chục phút sau.Hai bức tường ở phía trước khép lại, chỉ để lại một vết nứt, miễn cưỡng có thểnhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.Vết nứt này dài chừng một ngón tay.Liễu Bình áp sát đến, cẩn thận quan sát.Thì ra bên ngoài bức tường là một con đường sâu thẳm, trên đường đi chất dàyđặc đủ loại đầu của chúng sinh.Những cái đầu đó như phải gánh chịu nổi đau không diễn tả được bằng lời,thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên rỉ.Toàn bộ con đường đều đúc thành từ đầu của chúng sinh, cũng không biết rốtcục dài đến mức nào, và đi đến nơi đâu.Một cái đầu quỷ vật điên cuồng kêu to: "Đau đau đau đau đau đau ai có thể tớicứu ta với!"

Nó như đã hóa điên, ánh mắt cứ quay loạn khắp nơi, sau đó bỗng nhìn vào cáikhe trên tường.Liễu Bình lập tức tránh ra.Hình như cái đầu kia có chút nghi hoặc, nó bỗng im miệng, cẩn thận nhìn kỹvào cái khe đó.Nhưng Liễu Bình đã trốn ở phía dưới cái khe, tất nhiên cái đầu quỷ vật khôngnhìn thấy gì cả.Nó nhìn một hồi, phát hiện không có cái gì nên lại há mồm lớn tiếng kêu rên lầnnữa: "Cầu xin người, cho dù là ai, xin đến cứu ta với!"

Liễu Bình trốn ở vách tường, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng runTrấn Ngục Đạo trong tay lên.Trấn Ngục Đạo lập tức ẩn đi, Bách Nạp Đao lại xuất hiện trong tay hắn."

Ngươi là bội đao ngày xưa của ta, trong những năm tháng quá khứ, ngươi cóthấy được tình hình này bao giờ chưa?"

Liễu Bình truyền âm hỏi."

Là phiền phức về địa cung Ác Mộng."

Bách Nạp Đao truyền âm."

Là như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Địa cung này có tổng cộng bảy thế giới, được xưng là bảy Mộng Yểm, chỉ khinào trở thành đúng đầu Mộng Yểm thì mới có thể rời khỏi nơi này."

Bách Nạp Đao nói."

Làm sao để trở thành đứng đầu Mộng Yểm?"

Liễu Bình hỏi."*****ên, người phải hoàn toàn thoát ly khỏi trận doanh chúng sinh, trở thànhchức nghiệp giả Ác Mộng thì mới không bị nó công kích."

Bách Nạp Đao nói."

Chẳng lẽ ta không thể trực tiếp khai chiến với nó, đồng loạt đánh hạ bảy thếgiới hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không được, người trong thời đại quá khứ đã từng thử, nhưng sau khi ngươi -đang làm chúng sinh - đánh tan tất cả thế giới Mộng Yểm thì bị trực tiếp truyềntống đến Ác Mộng ở ngoài Vĩnh Dạ, không thể không dùng một tia sức mạnhcuối cùng mới chuyển thể thoát thân được."

Bách Nạp Đao nói.Liễu Bình thở dài, nói: "Rốt cuộc ta biết vì sao bản thân lưu lạc sinh tử rồi, thìra đều là chết như thế này, không phải sao?"

"Đúng vậy."

Bách Nạp Đao nói.-------Chương 693: Mộng Yểm Hành GiảChức nghiệp Ác Mộng -- Không nói đến ngày xưa, chỉ bàn về hắn của hiện giờ,*****ên hắn còn chưa chắc có khả năng lật đổ toàn bộ thế giới Mộng Yểm.Thứ hai là hoàn toàn không thể thực hiện chiến đấu chính diện.Cho dù thắng cũng sẽ bị ném tới Ác Mộng ở ngoài Vĩnh Dạ Thần Trụ.Cho nên.Cần kiếm được một chức nghiệp Ác Mộng!

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.Hắn đi đâu để kiếm ra một chức nghiệp Ác Mộng đây?

Bỗng nhiên, từng hàngchữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Phát hiện sinh vật Ác Mộng."

"Kiểm tra đo lường thấy hoàn cảnh trước mặt đã phù hợp điều kiện."

"Hoàn cảnh trước mặt đã vượt xa thời đại, trước khi Ác Mộng mở ra, không aibiết người đã từng có được ba loại chức nghiệp."

"Phán đoán: An toàn!"

"Hình thức lùi lại chuyển đổi đặc biệt đã được mở ra."

"Giao diện thao tác anh linh sẽ thoái hóa lần nữa, tiến vào trạng thái ngủ đông."

"Cùng lúc đó, khoảnh khắc lúc trước người tiến vào Vĩnh Dạ, ba thẻ bài dùngđể kích hoạt bổn danh sách đang được trả về."

Phanh: Phanh!

Phanh!

Ba tiếng động vang lên liên tục, trước mặt Liễu Bìnhxuất hiện ba thẻ bài.Đó là ba thẻ bài lúc trước hắn phải trả để chuyển sinh vào Vĩnh Dạ sau khi hoànthành trận chiến Vở Kịch Hắc Ám –– Vai Hà, Thánh Giá, Mộng Yểm HànhGiả!

Ba thẻ bài xoay tròn chung quanh Liễu Bình một hồi, sau đó im hơi lặngtiếng dừng lại trên tay hắn.Liễu Bình nhìn thẻ bài trong tay, nhịn không được mà hỏi: "Danh sách, ngườisắp rơi vào ngủ đông?".Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Đúng vậy, bổn danh sách sẽtiến vào hình thức ngủ đông, bởi vì ở thời đại trước mắt, hiệu quả mà giao diệnthao tác anh linh có thể đưa ra đã tương đối mỏng manh."

"Bổn danh sách sẽ giữ lại công năng nhắc nhở chiến đấu cho ngươi."

"Trải qua phán đoán của bổn danh sách, quyết định mở ra càng nhiều kho tìnhbáo cho công năng nhắc nhở chiến đấu nhằm thỏa mãn yêu cầu nhắc nhở đốivới chiến đấu của ngươi."

"Dưới tình huống thích hợp, bổn danh sách sẽ có điều kiện thức tỉnh lần nữanhằm trợ giúp người chiến đấu càng tốt."."–– Đây là lựa chọn tốt nhất để ứng phó với tình thế trước mặt."

"Năm,"ố"Bốn,""Ba,""Hai,""Một."

"Đã ngủ say."

Tất cả nhắc nhở phù chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình thở dài, cẩn thận nhìn vào ba thẻ bài trong tay.Thẻ bài Thánh Giả màu lục đậm cần rất rất nhiều người đi theo mới có thể rút rathẻ bài uy lực cường đại.Chức nghiệp Vai Hề giống như bức tranh rực rỡ này thì cần thông qua "Lấylòng"để thực hiện chuyên chúc hóa thẻ bài.Còn về phần Mộng Yểm Hành Giả -- Lúc trước hắn đưa toàn bộ người trong thếgiới tu hành về lục đạo luân hồi, vì thế mới khiến thẻ bài trốn tránh trong thếgiới người tu hành này xuất hiện.- - Cũng chưa kịp xem.Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, chỉ thấy mặt trái thẻ bài tràn đầy sao trời,mà chính diện thì có vẽ một nam tử, trên đầu nổi lơ lửng một vòng quang hoànsương mù ảm đạm.Hắn ta mặc áo giáp màu xám, cầm trường đao trong tay.Sương mù đen tối như vô tận hóa thành một chiếc áo choàng khoác lên ngườihắn ta, mà sau lưng hắn ta hiện ra những mảng bóng mờ, giống như có thứ gì đisát theo sau.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện lên: "Nhắc nhở:""Ngươi xứng đáng đạt được thẻ bài chức nghiệp này từ một trận tranh đoạt."

"Ngươi đạt được danh hào Ác Mộng: "Mộng Yểm Hành Giả."."

Thẻ bài Tinh Thần, chức nghiệp Ác Mộng, thẻ bài duy nhất."

"Sử dụng thẻ bài này, người sẽ tự động đạt được cái bóng Mộng Yểm, quanghoàn Mộng Yểm, nghi thức Mộng Yểm."

"Cái bóng Mộng Yểm: Chức nghiệp này có thể đồng thời kiêm nhiệm một chứcnghiệp khác mà không xung đột với nhau."

"Quang hoàn Mộng Yểm: Sức mạnh có hiệu quả điềm xấu, khiến tất cả tồn tạiđứng chung quanh người đều sẽ cảm thấy bất an vì ngươi, sức phán đoán và tốcđộ phản ứng giảm xuống một cấp bậc."

"-- Đây là nền tảng để người thu hoạch sợ hãi."

"Nghi thức Mộng Yểm: Khi người làm mục tiêu cảm thấy sợ hãi, ngươi sẽ ngẫunhiên rút ra một thẻ bài hoặc vật bất kỳ từ trên người mục tiêu, khiến nó hóathành Tà Ác chi Ảnh để người sử dụng."

ễ ầ ấLiễu Bình trầm ngâm mấy phút.Hiện giờ hắn đang ở địa cung Ác Mộng, rõ ràng có hai chức nghiệp không thểlấy ra dùng, một là Thánh giả, cái còn lại là Thần Thánh kỵ sĩ.Chỉ có hai chức nghiệp Vai Hà, Thủ Ngục kỵ sĩ thì tương đối phù hợp với hoàncảnh bây giờ, không dễ để người ta nhìn ra sơ hở.- - Vai Hề quỷ dị, Thủ Ngụckỵ sĩ bá đạo.Liễu Bình rút Vai Hề ra, đặt vào chung với Mộng Yểm Hành Giả rồi cùng vứt rangoài.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Trên người hắn có thêm một chiến giáp màu xám đậm, đỉnh đầu xuất hiện mộtvòng quang hoàn ảm đạm, một cái áo choàng bị sương mù u ám vô tận bao phủđược khoác lên hai bờ vai hắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi trở thành MộngYểm Hành Giả."

"Trước mặt lệ thuộc vào trận doanh Ác Mộng."

"Cái bóng Mộng Yểm giúp ngươi có thể sử dụng sức mạnh Vai Hề vào mọilúc."

"Quang hoàn Mộng Yểm"bắt đầu phóng thích điềm xấu."

"Khi người làm một mục tiêu sợ hãi thì có thể rút ra một thứ từ trên người mụctiêu, đồng thời hóa thành Tà Ác chi Ảnh."

Liễu Bình nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nữ anh trong lòng ngực.Tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả!

Hắn giơ Bách Nạp Đao lên, nhẹ nhàng hỏi:"Ta muốn đi vào, ngươi còn có lời khuyên gì không?"

Bách Nạp Đao truyền âm: "Thế giới Mộng Yểm không có đạo lý và quy tắc,chức nghiệp giả Ác Mộng ở nơi đó khát vọng nô dịch mọi tồn tại ngoài bản thânmình –– hoặc là trực tiếp xử lý đối phương."

"Đã hiểu."

Liễu Bình nói.Trường đao chợt lóe, chém về hướng cái khe phía trước.Rầm -- Bức tường tan vỡ.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống, đứng trong con đường tràn đầy đầu người kia.Trên mặt đất, những cái đầu trên tường lập tức im lặng."

Mộng Yểm Hành Giả!"

"Là Mộng Yểm Hành Giả, đừng chọc hắn."

"Cẩn thận, hắn sẽ mang đến thống khổ."

ầĐám đầu khe khẽ nói nhỏ.Liễu Bình không nói một lời, yên lặng nghe những cái đầu kia nghị luận.Rất tốt, xem ra làm tồn tại thuộc về trận doanh Ác Mộng, tạm thời hắn sẽ khôngrơi vào "Mảnh đất vô cùng thảm thiết"kia.Hắn chuẩn bị đi về phía trước thì chợt thấy con đường phía trước xuất hiện vàibóng dáng.Dáng người bọn họ thướt tha, đầu có hai sừng, sau lưng mọc cánh đen, nhìn quagiống như nhất tộc Mị Ma trong Luyện Ngục.Nhưng khác với Mị Ma chính là, trên cặp cánh màu đen các ả dày đặc nhữngkhuôn mặt người vặn vẹo, mà đôi tay chúng là cốt trảo màu tro tàn.-------Chương 694: Ma nữ mê hoặcTrong nháy mắt phát hiện Liễu Bình, chúng lập tức ngừng lại tại chỗ.Từng hàng chữ nhỏ lập tức hiện lên trên đầu bọn chúng: "Nhờ vào kho tình báovừa mở ra, người thông qua "Kiến Văn Như Danh thu hoạch được tin tức nhưsau:""Ma nữ mê hoặc."

"Kẻ chuyển hoán Ác Mộng cấp thấp."

"Khi bọn chúng bắt đầu õng ẹo tạo dáng, người sẽ bị liên tục hấp thu sinh mệnhlực, hơn nữa không thể kháng cự quá trình này."

"Các ả đã bắt đầu rồi!"

Một ma nữ mê hoặc vặn vẹo vòng eo, lắc lư bước từng bước đi về hướng LiễuBình, ha ha cười nói: "Mộng Yểm Hành Giả -- Vẫn là Mộng Yểm Hành Giảtuổi trẻ, còn ôm một nữ anh nhân loại."

Liễu Bình mỉm cười nói: "Đúng vậy, đúng rồi, tại sao các ngươi còn chưachết?"

Sau lưng hắn bỗng hiện ra một đồng tử dựng thẳng thật lớn.Ma Diện Niệm Đao!

Phanh –– Đầu của ma nữ mê hoặc cầm đầu nổ tung, văngra một chùm sương máu.Chúng ma nữ mê hoặc cùng lui về phía sau, thấp giọng nức nở: "Đừng!

Cầu xinngười đừng giết chúng ta, ngươi muốn chúng ta làm cái gì cũng được!"

Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ: "Sinh mệnh lực củangươi đã bị hấp thu năm phần, xin hãy nắm chặt thời gian giải quyết bọn ả, nếukhông lát nữa người sẽ không có cả sức lực giơ tay!"

Còn lợi hại đến vậy sao?

Liễu Bình hít sâu một hơi, dùng toàn lực vung mạnhBách Nạp Đao.Chỉ một thoáng.Một thế giới lặng lẽ sinh ra.Trên kim thái nguy nga cao ngất trong mây, vô số những kẻ cầm đao không đếmđược cùng hét to: "Trấn!"

Thế giới lay động lao tới.Những ma nữ mê hoặc đó lập tức sững sờ tại chỗ.Các ả như nhìn thấy cảnh tượng không tưởng nào đó, quên cả chuyện hấp thusinh mệnh lực trên người Liễu Bình.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: "Ngươi thi triển Thiên Địa Vì Pháp: BíTrảm Tam Thức, đồng thời dung nhập sức mạnh Kỳ Quỷ của mình: Lừa gạt, bởivậy tạo thành hiệu quả như sau:"ố ằ ấ ế"Đối thủ của người cho rằng mình bị quấn vào thế giới kia --""Nhưng thật ra cũng không có."

Liễu Bình đi về phía trước, tùy ý múa may trường đao trong tay.Đầu của đám ma nữ mê hoặc cứ lần lượt bay ra, rơi xuống mặt đất, dần dầndung nhập vào những cái đầu trên mặt đất kia.Mãi đến lúc này, các ả như mới tỉnh lại từ cơn mộng."

Ta đã chết..."

"Kỳ quái, tại sao ta lại bị hắn *****?"."

Thật không cam lòng, rõ ràng đã sắp hút hắn thành một cái vỏ rỗng, vì sao talại chết?"

"Xong rồi, giờ đổi thành chúng ta trở thành chất dinh dưỡng của địa cung, phảivĩnh viễn cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.".Đám ma nữ mê hoặc nhìn Liễu Bình với ánh mắt đầy thù hận.Liễu Bình đang muốn nói vài câu thì trong lòng bỗng cảm nhận được cái gì, hắnnhìn về cuối con đường.Chỉ thấy nơi đó còn có một ma nữ mê hoặc đang đứng.Sắc mặt y tái nhợt, cả người phát run, quỳ xuống mặt đất và nói: "Đừng giết ta!Ngươi bảo ta làm gì cũng được."

Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: "ể bắt đầu thử hấp thu sinh mệnhlực của ngươi."

Liễu Bình cười cười, dịu dàng hỏi: "Ngươi xác định làm gì cho ta cũng đượcsao?"

Ma nữ mê hoặc kia đang muốn nói chuyện thì chợt thấy cổ mình đau nhói lên.Đúng vào lúc này, Liễu Bình dùng trường đao hất đầu một con ma nữ mê hoặctừ trên mặt đất lên, khẽ cười nói: "Xem, đầu của người và ả thật giống nhaunhỉ."

Ma nữ mê hoặc kia bị dọa đến thân thể chấn động, lớn tiếng hét lên.Trong hư không lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Sự hấp thu sinh mệnh của ảđối với người đã bị gián đoạn."

"Ngươi làm ả rơi vào sợ hãi tử vong, do đó hoàn thành một lần nghi thức MộngYểm."

"Ngươi có thể rút ra một thứ từ trên người ả, đồng thời hóa thành Tà Ác chiẢnh."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Ma nữ mê hoặc bỗng duỗi tay sờ lên cổ mình-- Ả ta sờ đến ướt đẫm máu cả bàntay, nhưng đầu ả còn êm đẹp dừng lại trên cổ, vẫn chưa bị chém xuống.ế"Ta không chết?"

Ma nữ không thể tin mà nói.Liễu Bình chậm rãi cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vừa rồi ta lừa ngươithôi, phản ứng của ngươi tương đối thú vị."

Câu nói vừa dứt.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi thành công lấylòng ả ta."

"Kích hoạt hình thức Vai Hề."

Thẻ bài tiếp theo ngươi rút ra có thể tiến hành chuyên chúc hóa thẻ bài vai hề."

Trên mặt đất.Mấy cái đầu ma nữ chen chúc ở bên nhau, không ngừng khởi xướng công kíchvề phía những nơi chung quanh.Các ả đòi đánh đòi giết, rất nhanh đã tranh giành được một vùng lãnh địa lớn.Những cái đầu bị các ả xử lý đó nhanh chóng hóa thành xương trắng, xươngtrắng lại hóa thành bột mịn, tiếp đó bị mặt đất hoàn toàn hấp thu vào.Liễu Bình chùi chùi mồ hôi trên trán.Những ma nữ đó quá hung tàn, cũng may hắn ra tay không chút do dự, nếukhông chỉ sợ hiện tại đã sớm bị chúng hút khô sinh mệnh lực, đầu cũng bị chặtbỏ, trở thành một thành viên trên mặt đất.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi cung cấp bảy cái đầu cho địacung Ác Mộng."

"Ngươi kích phát đền đáp của địa cung Ác Mộng."

"Ngươi cần đến điểm tụ tập gần nhất để đổi khen thưởng của địa cung ÁcMộng."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Điểm tụ tập?

Sao nghe có vẻ đơn giản vậy.Liễu Bình tạm bỏ suy nghĩ này, nhìn về phía ma nữ đang co ro run bần bật tronggóc tường kia.Ả ta là người sống sót duy nhất.- - Chỉ vì hắn muốn thử hiệu quả của nghi thứcMộng Yểm.Như vậy -- Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.Hắn rút ra một thanh roi dài bên ngoài là gai thép màu xám dày đặc.Xem ra đây là thứ hắn rút ra được từ trên người ả ta."

Roi à,"Liễu Bình thở dài, "Vì sao nữ nhân đều thích dùng roi, ngươi có thể trả lời takhông?"

ổ ầMa nữ mê hoặc vươn đôi tay che cổ mình lại, đầy hoảng sợ mà xin tha: "Đừng,đừng giết ta!

Cầu xin ngươi!"

Liễu Bình tùy ý vẫy vẫy roi dài.Phanh!

Roi dài lập tức hóa thành một con rắn độc màu lục đậm, quấn quanhdưới chân hắn."

Ngươi phóng thích Tà Ác chi Ảnh của vật phẩm này: Rắn mê hoặc."

"Nó sẽ không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của kẻ địch trong lúc chiến đấu,thẳng đến khi nó bị ***** mới thôi."

"–– Đây là đạo cụ "Tà Ác chi Ảnh"hóa sau khi hoàn thành nghi thức Mộng Yểm."

-------Chương 695: Hành Giả, Vai Hồ và Kỵ SĩLiễu Bình nhìn thuyết minh trong hư không, trong lòng yên lặng thì thầm: "Sứcchiến đấu tương đối không tệ, cũng rất phù hợp với thế giới và bầu không khítrước mắt, nhưng hiện tại ta phải lật đổ thế giới này --""Xin hãy cho thứ gì đó không giống đi."

Bang!

Hắn búng tay một cái, cả người con rắn độc màu lục đậm trên mặt đấtchấn động, biến thành một con rắn lớn màu sắc rực rỡ.Con rắn này không còn màu sắc hung hãn nữa, nó nằm dưới chân hắn thở hồnghộc, xem ra cũng có vài phần đáng yêu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Tà Ác chi Ảnh hoàn thành chuyênchúc hóa vai hề."

"Bởi vì cấp bậc của Tà Ác chi Ảnh tương đối cao, chuyên chúc hóa vai hề cũngsinh ra biến hóa càng Kỳ Quỷ."

"Chúc mừng!"

"Ngươi đạt được chiến sủng mới: Rắn cắn nuốt."

"Thuyết minh: Rắn cắn nuốt sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, không ngừngnuốt lấy công kích mà kẻ địch phóng thích trong lúc chiến đấu."."

-- Ngươi phải chiến thắng kẻ địch trước khi nó no chết, nếu không rất có thể nósẽ no chết."

Liễu Bình đang nhìn thì chợt thấy trong thông đạo lại có động tĩnh.Mặt đất hơi rung động.Giây lát sau.Một con thằn lằn mọc hai cái đầu ngăn chặn con đường phía trước.Hình thể của nó to gần bằng toàn bộ thông đạo, cho nên khi nó lấp kín đường đithì không có kẻ nào bước qua được cả.Thằn lằn le le lưỡi, táp về hướng ma nữ mê hoặc đang quỳ trên mặt đất."

Này, đó là tù binh của ta."

Liễu Bình hô.Đồng tử dựng thẳng của con thằn lằn lia về hắn một cái, lộ ra khinh thường dàyđặc.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi bị conmắt Ác Mộng: Ảo ảnh Ác Mộng mãnh liệt đánh trúng."

"Đây là một loại đồng thuật cực kỳ lợi hại, đạt tới tiêu chuẩn cao cấp trong bậcphân chia sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi."

"Ý thức của người sẽ bị kéo ra khỏi thân thể, liên tục mười giây."

ểMười giây?

Mười giây không thể động đậy, vậy thì trà cũng lạnh tanh!

-- Ma nữvặn vặn vòng eo đã hấp thu một nửa sinh mệnh lực của hắn, còn con thằn lằnliếc nhìn một cái thì hắn không thể nhúc nhích trong vòng mười giây.Sao những tồn tại Ác Mộng này lại hung hãn như vậy chứ?

Liễu Bình tạm dẹpmọi suy nghĩ qua một bên, nhanh chóng quát: "Cắn nuốt!"

Rắn cắn nuốt nằm dài trên mặt đất bỗng nhếch đầu lên, dùng sức cắn một cáivào chân Liễu Bình!

Liễu Bình lập tức có thể động đậy lại.Mà Rắn cắn nuốt kia lại lộ ra dáng vẻ say mê như lên mây, cứ như thần hồn đãchia lìa khỏi thân thể.Liễu Bình lập tức cầm Bách Nạp Đao lên -- "Trảm hai mắt nó, đó là pháp tắcKỳ Quỷ mà nó ngưng tụ thành."

Bách Nạp Đao truyền âm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình biến mất khỏi vị trí cũ.Hắn nhắm thẳng về phía con thằn lằn kia, trường đao trong tay cắt qua hưkhông, chém ra một sợi dây nhỏ không ngừng rên rỉ trong không khí.Trong chớp nhoáng -- Thằn lằn không thể không từ bỏ ma nữ mê hoặc, ngượclại tới ứng phó đạo này của Liễu Bình.Nó mở miệng rồi phun ra một ngọn lửa màu tím nhạt về phía Liễu Bình.Nơi ngọn lửa đi qua, những cái đầu trên mặt đất sôi nổi hóa thành xương khô.Mà Liễu Bình giống như không hề phát giác, hắn đón đầu xông thẳng về phíangọn lửa tím."

Đấu với ta?

Ngươi chết cũng không biết chết như thế nào."

Thằn lằn khinh thường nói.Bỗng nhiên, trên đầu nó vang lên một tiếng nói: "Trừ phi người chịu thua, nếukhông ta giết ngươi."

Liễu Bình ngồi xổm trên đỉnh đầu của nó, trường đao trong tay đã đâm vào hốcmắt nó, chỉ thiếu một chút là có thể lấy tròng mắt ra."

Không có khả năng --".Thằn lằn miễn cưỡng nhìn về phía trước, chỉ thấy ngọn lửa tím mà nó phun rađã đụng phải nam tử nhân loại chạy đến như bay kia.Nam tử nhân loại lập tức hóa thành hư vô.Là ảo ảnh!

Thằn lằn nằm trên mặt đất, gầm nhẹ lên: "Tha cho ta một mạng, tanguyện ý lấy tài sản ra bồi thường cho ngươi."

Liễu Bình một tay cầm đao, chỗ khuỷu tay ôm lấy nữ anh, tay còn lại kéo mộtcái từ hư không.Hắn rút thẻ bài Vai Hề ra, thả lại vào sách thẻ, ngược lại kích hoạt "Thủ Ngụckỵ sĩ".ế ấ"Trong trận chiến đấu này, ngươi có nhận thua không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta nhận thua."

Thằn lằn vội vàng nói.Phanh!

Nó hóa thành một thẻ bài, lơ lửng ở giữa không trung.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện ra: "Ngươi thu hồi chức nghiệp: VaiHề."

Người sử dụng chức nghiệp: Thủ Ngục kỵ sĩ."

"Dựa vào "Cái bóng Mộng Yểm, ngươi có thể đồng thời kiêm nhiệm MộngYểm Hành Giả và Thủ Ngục kỵ sĩ, hai bên sẽ không xung đột."

"Ở hình thức Thủ Ngục, kẻ địch của người chiến bại."

"Linh hồn của nó hoàn toàn thuộc về ngươi."

Liễu Bình nắm lấy thẻ bài rồi cẩn thận xem xét.Chỉ thấy con thằn lằn trên thẻ bài này lộ ra vẻ mặt chán nản, nhìn hắn một cáirồi lại càng ủ rũ cụp đuôi."

Ngươi được rồi đó, ta không chém đầu người xuống thì người nên thấy đủ."

Liễu Bình bật cười và nói.Đồng thuật của con thằn lằn này tương đối lợi hại, liếc một cái là có thể địnhthân người khác, có tác dụng lớn đối với hắn!

Thằn lằn nhìn chằm chằm hắn vànói: "Vừa rồi làm sao người xuất hiện trên đỉnh đầu của ta được?

Rõ ràng tadùng toàn lực khóa cứng mọi cơ chế kích phát thuật không gian, ngươi tuyệt đốikhông thể dịch chuyển lại đây."

Liễu Bình hơi mỉm cười, nói: "Đó là một loại thân pháp rất đơn giản, nó cũngkhông lợi dụng thuật không gian-..."

"Nói cách khác, ta trực tiếp chạy tới."

Trên thực tế, hắn thật sự sử dụng thân pháp tránh né quen dùng trong lúc chiếnđấu.Điểm khác chính là -- Trong thân pháp của hắn trộn lẫn sức mạnh Kỳ Quỷ:"Lừa gạt".Làm vậy sẽ trực tiếp huyễn hóa thân pháp ra một tàn ảnh, mà hắn đáp xuốngtrên đầu thằn lằn rồi mà nó còn không biết gì cả.Quả nhiên hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ trên người hắn mới thật sự cường đại.Liễu Bình liếc nhìn thằn lằn một cái.Thằn lằn có chút không tin, nhưng lại không thể làm gì khác."

Chúng ta đi đến điểm tụ tập gần nhất đi."

Liễu Bình nói với ma nữ bên cạnh.ẫ ấ"Được, ta dẫn đường cho ngài, ngài thấy được không?"

Ma nữ nơm nớp lo sợ mà nói."

Được"Liễu Bình nói.Ma nữ đứng lên, dẫm lên những cái đầu đầy đất, bước từng bước một vào sâutrong thông đạo.Liễu Bình đi theo phía sau ả ta, vừa đi vừa mang đầy hứng thú mà quan sát vôsố những cái đầu chi chít trong toàn bộ thông đạo.Những cái đầu đó sôi nổi nhắm mắt lại, không dám liếc hắn thêm cái nào, sợ vịMộng Yểm Hành Giả này nhất thời hứng khởi giết mình chơi.-------Chương 696: Hình tượng nhân loạiĐi chừng hơn mười phút.Thông đạo phía trước rộng mở thông suốt, đó là một quảng trường rộng lớn.Ở chính giữa quảng trường có một lôi đài thật lớn, trên lôi đài đang có một đámquái vật dùng hết sức lực đánh giết nhau."

Đại nhân, xin cho phép ta đi giết một trận."

Ma nữ mê hoặc nói."

Hả?

Ngươi muốn đi?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, thời gian một ngày sắp kết thúc, mà ta còn chưa ***** được tồntại nào cả, địa cung sẽ lấy mạng của ta."

Ma nữ mê hoặc nôn nóng nói."

Đi đi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Ma nữ mê hoặc gật gật đầu, thân thể bật cao rồi bay lên lôi đài, sau đó điêncuồng chém giết những quái vật đó.Ả ta mới ngăn cản mấy chiêu thì đã lộ ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương, thânthể yếu ớt bay tới bay lui dưới sự trùng kích của đông đảo sức mạnh, trong lúcnhất thời lại\ tránh thoát được vô số sát chiêu.Mà những con quái vật chung quanh ở lại lần lượt ngã xuống mặt đất.Hấp thu sinh mệnh!

Liễu Bình thở dài, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.Đây là một loại sức mạnh vô hình mà *****, nếu nhất thời không để ý thì sẽthật sự bị nó hút chết.Liễu Bình híp mắt nhìn tình hình chiến đấu, bên tai bỗng vang lên một loạt tiếngvang.Cách, cách, cách!

Một cái đồng hồ thật lớn hiện lên trên quảng trường.Chỉ thấy kim phút kim giây trên đồng hồ đều chỉ vào vị trí 12 giờ.Đương -- đường -- đường -- Tiếng chuông vang lên.Tất cả chém giết trên lôi đài hoàn toàn ngừng lại.Giờ khắc này, toàn bộ quảng trường ồn ào rơi vào tĩnh mịch.Đủ loại quái vật đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thật cẩn thận nhìn vào nhau.Đột nhiên.Một con quái vật kêu lên thảm thiết: "A -- Không!

Rõ ràng ta giết được một tồntại, dâng đầu lên cho địa cung, vì sao ––".ể ầ ầ ấ ầThân thể nó dần dần chìm vào lòng đất, chỉ lộ ra một cái đầu.Một con quái vật khác bên cạnh nó cười điên cuồng và nói: "Ha ha ha, xem rahôm nay kẻ giết được ít nhất chính là ngươi, ngươi không chết thì ai chết?"

Đi cùng với tiếng cười điên cuồng của nó, những con quái vật chung quanh đềulộ ra vẻ mặt may mắn.Liễu Bình lạnh nhạt đứng quan sát, trong lòng dần hiểu ra vấn đề.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi đã hiểu rõ quy tắc của địa cung Ác Mộng""Tồn tại giết chóc ít nhất trong ngày sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của địacung."

"Giá trị giết chóc của ngươi là: Bảy cái đầu."

"Địa cung Ác Mộng sẽ cho ngươi phần thưởng tương ứng."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Phanh!

Một cái hộp nhỏ màu đen xuất hiện ngay trước mặt Liễu Bình."

Ngươi đạt được vật phẩm: Hộp Ác Mộng (Vật phẩm)."

"Phương pháp sử dụng: Ngươi có thể nói ra vật phẩm mà mình khát vọng đạtđược, địa cung Ác Mộng sẽ rút ra chức nghiệp giả Ác Mộng cũng khát vọng đạtđược vật phẩm đó để tiến hành chém giết, người thắng cuối cùng sẽ giành đượcvật đó."

"Chú ý: Không thể vứt bỏ hộp Ác Mộng, người phải nói ra vật phẩm mình khátvọng đạt được trong vòng một phút, nếu không người sẽ bị địa cung Ác Mộngcắn nuốt."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua rồi biến mất.Liễu Bình đánh giá cái hộp trong tay, nhịn không được lại nhìn về phía nhữngngười khác.Chỉ thấy trong tay một con quái vật cả người mọc đầy gai xương sắc nhọn cũngcó một cái hộp.Nó mở miệng nói với giọng ồm ồm: "Ta muốn đạt được một binh khí cườngđại."

Cách nó không xa, một quái vật khác mở miệng nói: "Ta muốn đạt được mộtthuật chiến đấu mới."

"Ta muốn tiến hóa lần nữa!"

"Ta muốn một đôi chiến ủng tốt!"

"Ta muốn có đủ linh hồn để hoàn thành một lần tiến giai!"

Hết giọng nói này đến giọng nói khác vang lên.- - Chỉ cần là quái vật còn sốngsót, hoặc nhiều hoặc ít đều đạt được hộp Ác Mộng, chẳng qua kích thước hộpvà tính chất hoàn toàn không giống nhau.ễ ố ầ ố ếLiễu Bình suy đoán đó là vì số lượng đầu mà mọi người cống hiến cho địa cungkhác nhau, bởi vậy mới có chênh lệch như vậy.Cổ hoặc ma nữ kia đứng trên lôi đài đằng xa, nhìn thoáng qua Liễu Bình rồi lớntiếng nói: "Cho ta một thuật Ác Mộng có thể thoát khỏi kẻ địch!"

Xẹt -- À ta trực tiếp biến mất.Xem tình hình này thì ả ta đã đi chém giết với những người có nguyện vọngtương tự rồi.Tên quảng trường, bọn quái vật lục tục biến mất.Liễu Bình rơi vào trầm tư.Hắn cần cái gì đây?

Thời gian một phút sắp hết rồi, hắn phải lập tức nói ra mộtthứ.–– Có!

Hắn cúi đầu nhìn nữ anh trong ngực mình.Chiến đấu gì đó đều dễ nói, chỉ cần không ngừng chém giết quái vật là được,thật ra vấn đề lớn nhất là nơi này không có thứ cho nữ anh ăn được, cũng khôngcó gì để nàng dùng.Hắn không thể để nàng đói chết ở chỗ này!

Liễu Bình nâng hộp Ác Mộng lên,mở miệng nói: "Xin cho ta đầy đủ sữa bột, tã giấy và bình sữa."

Xet!

Hắn trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở cổng một trấn nhỏ.Chung quanh là vùng hoang dã bao la.Hoàng hôn đang chìm về hướng Tây.Trấn nhỏ bị phủ lên một lớp vàng kim.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không ở cổng của trấn nhỏ:"Không có tồn tại nào có nguyện vọng tương đồng với ngươi."

"Nguyện vọng của ngươi là duy nhất."

"Xét thấy tình huống này, địa cung Ác Mộng sẽ xây dựng nên một thế giới, đểnăm linh hồn cường đại trầm luân trong địa cung tiến đến ngăn cản ngươi."

"Nếu chúng thành công ngăn cản, ngươi sẽ rơi vào địa cung, chỉ còn lại một cáiđầu, không ngừng cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung, mà chúng sẽ đạtđược thân thể một lần nữa, có thể tiếp tục hành tẩu trong địa cung Ác Mộng."

"-- Ngươi phải tự đi tìm kiếm thứ mình muốn."

Nhắc nhở phù thiêu đốt lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình suy nghĩ một lát, sau đó nâng bước chân lên, đi xuyên qua nhữngnhắc nhở phù lơ lửng bất động đó rồi đi về hướng trấn nhỏ phía trước.Hình như hôm nay là ngày hội gì đấy, trấn nhỏ đang cực kỳ náo nhiệt.Hình như vì Liễu Bình là nhân loại –– Vì thế tất cả tồn tại trên trấn nhỏ đềudùng-------Chương 697: Hộp Ác MộngLiễu Bình chậm rãi dạo bước trên đường phố.Hắn thấy phụ nữ đang giặt quần áo, trẻ con đang chơi đùa, mã phu thì điềukhiển xe ngựa, lão nhân đang rất tẩu, còn những người đàn ông thì vận chuyểnhàng hóa đó.Cho nên nơi nào sẽ có sữa bột và bình sữa?

Liễu Bình dừng bước trước một cửahàng tiện lợi đơn sơ, hỏi lão nhân đầy mặt tang thương ở ngoài cửa: "Chàongười, trong tiệm của ngươi có bán cái gì?"

"Các loại giấy và vải vóc."

Lão nhân vừa ngáp vừa nói."

Vải vóc?"

"Đúng vậy, loại vải nào cũng có cả."

"Rất tốt."

Liễu Bình vui vẻ đi vào trong tiệm, dùng tay sờ sờ những vải vóc đó, cuối cùngchọn một loại mềm mại nhất từ trong đó.- - Số này cũng đủ cắt khâu thành tã!Tã có thể sử dụng lại, càng dễ dàng hơn tã giấy dùng một lần."

Ông chủ, ta muốn lấy số này."

"Xin hãy thanh toán."

"Ngươi thu vàng không?"

"Không, nơi này chỉ nhận chấn động sang quý nhất trong vũ trụ."

Liễu Bình dùng lại một chút.Chẩn đồng là cái thứ gì?

Hắn nghe cũng chưa nghe nói qua, làm sao có thể tìmđược thứ này chứ?

Lão đầu nhi bỗng lộ ra nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nói: "Thậtlà một Mộng Yểm Hành Giả non nớt...

Quả thực không cần tốn nhiều sức đã bịta giải quyết rồi."

Lão ta khép đôi tay lại, bày ra một thủ ẩn Kỳ Quỷ.Chỉ một thoáng, cả cửa hàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn bao phủ LiễuBình vào trong đó.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Người bị thuật pháp Ác Mộng: Giaodịch công bằng của Ngạc Thần đánh trúng."

"Thuật pháp này là thuật pháp đặc thù cùng loại với Linh, trong sáu cấp bậcphân chia là So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh của ngươi thì nó có thể tính làcấp bậc "Liệt."

"Ngươi không thể tránh được thuật pháp Ác Mộng cấp bậc Liệt."

"Thuyết minh."

ấ ấ ể ế"Khi người hỏi giá thì nhất định phải lấy ra tài vật tương ứng để tiến hành chitrả, nếu không linh hồn người sẽ bị thế chấp cho đối phương."

Liễu Bình nhìn lướt qua thì lập tức hiểu ra.Thì ra còn có thuật pháp kỳ quái như vậy!

-- Hoá ra hắn trực tiếp chui vào rọ.Chẩn đồng.Chẩn đồng...

Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện, vội vàng lấy chiếc nhẫn màAsimo đưa cho hắn ra.Hắn đeo nhẫn vào tay.Gần như trong nháy mắt, chiếc nhẫn lập tức biến mất.Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không: "Vậtphẩm trang sức ngươi đeo: Chiếc nhẫn bảo vật của Vua Kinh Cức."

"Một khi đeo chiếc nhẫn này vào, nó sẽ không bị bất cứ kẻ nào phát hiện vànhìn thấy, mà người thông qua sức mạnh của nó, có thể thuyên chuyển bảo khốtư tàng của Vua Kinh Cức vào bất cứ lúc nào, tùy ý lấy ra bảo vật và tiền bạc từbên trong."

"-- Tiểu kim khổ bí mật mà cả Hoàng Hậu Kinh Các Điểu cũng không hay biết."

"Tái bút: Đây là một chiếc nhẫn có khí linh."

Có khí linh?

Vậy giao lưu cùng tiện hơn nhiều!

Liễu Bình đưa ý niệm vào nhẫn,nhẹ nhàng nói: "Có chân đồng hay không?

Ta không cần cái gì khác, cho ta mộtchút chân đồng được không?"

Chiếc nhẫn lập tức vang lên một giọng nói: "Chẩn đồng?

Cậu trai trẻ, người bịhố rồi!"

"Sao ta lại bị hổ?"

Liễu Bình hỏi."

Chấn động là tài liệu loại phong ấn tốt nhất, một khắc chẩn đồng có thể mua bangàn thế giới có tài nguyên phong phú!"

Chiếc nhẫn lặng lẽ truyền âm."

Nếu ta không lấy chấn động ra, thuật pháp của tên kia sẽ có hiệu lực, nó càngmuốn linh hồn của ta."

Liễu Bình cũng truyền âm nói."

Chẳng lẽ người hoàn toàn không có cách nào ứng phó cục diện như vậy?

Phảibiết là, đó chính là chấn động!"

Chiếc nhẫn tiếp tục truyền âm nói."

Không gạt ngươi, thật ra ta có phương pháp -- Nhưng giờ phút này nhất địnhcó kẻ địch khác nhìn trộm trong bóng tối, ta không muốn để lộ ra chi tiết củabản thân."

Liễu Bình truyền âm.ấ ề ế ề ể"Cũng đúng, suy nghĩ này cũng không có vấn đề, nếu dùng tiền có thể giảiquyết thì chúng ta không cần tiêu hao sức lực gì khác."

Chiếc nhẫn nói."

Hiện tại ta có thể lấy ra chấn động không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên!

Ta đã chuẩn bị chấn động cho ngươi, ngươi quẹt ngón tay lêntrên người ta một cái là có thể lấy chúng ra."

Chiếc nhẫn nói.Liễu Bình nhìn về phía lão nhân kia, mở miệng nói: "Chẩn đồng là thứ cực kỳsang quý, chì dùng một khắc cũng có thể mua ba ngàn thế giới, người bán mộtcây vải lại muốn lấy chấn đồng?

Ta cảm thấy năng lực này của ngươi cũngkhông thể xem như Giao dịch công bằng."

Lão nhân lộ vẻ mặt điên cuồng, hung tợn nói: "Đương nhiên không công bằng,nhưng ta muốn đứng trên địa cung lần nữa, muốn dẫm lên đầu người khác đểchiến đấu, mà không phải như bây giờ, mỗi ngày bị địa cung hấp thu chất dinhdưỡng linh hồn-- Ta đã trả cái giá đắc vì lần giao dịch này!".Lão xốc quần áo lên, họ lập tức nhìn thấy huyết nhục bên trong đã biến mất, chỉcòn lại xương trắng."

Đúng không, bởi vì người trả giá đắc như vậy, cho nên mới có thể chọn chấnđồng?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, nếu người lấy không ra chấn động thì để linh hồn lại!"

Lão nhân hưng phấn ***** môi và nói.Liễu Bình vươn tay, quẹt một cái lên chiếc nhẫn.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Trên đường phố bên ngoài truyền đến một tiếngthét chói tai.Thế giới tối sầm lại.Oanh! !!

Cú va chạm mãnh liệt làm cả mặt đất đều run lên mấy lần.Tro bụi bay lên cao.Chỉ thấy cửa hàng tiện lợi bị đè sụp hơn phân nửa.Lão nhân bị một khối kim loại đen dài rộng cao mấy chục mét đè dưới mặt đất,gần như chỉ lộ ra một cái đầu."

Chấn đồng người muốn đã được đưa ra rồi đó."

Bên tại Liễu Bình vang lên giọng nói của chiếc nhẫn.Cùng lúc đó, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươi chi trảđủ chấn động, hoàn thành Giao dịch công bằng của Ngạc Thần."

"Thuật pháp này đã biến mất."

ễ ế ắ ầLiễu Bình liếc mắt một cái đã quét xong, nhịn không được cúi đầu nhìn lãonhân kia.Đúng lúc lão nhân cũng ngẩng đầu nhìn hắn."

Dùng nhiều chấn động như vậy để phong ấn sức mạnh, lại ép tới ta không thểnhúc nhích, còn phá giải thuật của ta –– ngươi nhất định cảm thấy phương thứckhoe ra này thực phong cách, không phải sao?"

Lão nhân oán độc mà nói.Liễu Bình kéo cây vải lại rồi ôm vào trong ngực, mặt không có cảm xúc mà nói:"Ta không cố ý, nhưng nói thật --"."

Ta đã chết lặng với mấy chuyện như vậy rồi."

-------Chương 698: Người không được hoan nghênhLão nhân dần dần chìm vào lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa.Làm kẻ thất bại, lão sẽ trở lại mặt tường nào đó trong địa cung Ác Mộng, làmnguồn cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung lần nữa.Chung quanh dần truyền đến tiếng vang ồn ào."

Là người kia!"."

Nhìn kìa, hắn là ăn cướp!"

"Trời ạ, hắn giết lão Johan, mọi người mau tới đi."

"Các nam nhân, đi xử lý tên tội phạm kia đi!"

Trên trấn nhỏ, phụ nữ và các lão nhân đừng xa xa nhìn lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phíaLiễu Bình.Liễu Bình lập tức nhận ra một tia không ổn.Hình như hành vi của hắn làm cho cả trấn nhỏ này sinh ra ý thù địch.Dù sao thì hắn giết người trước mặt mọi người, lại hủy hoại một căn nhà, cònđoạt đi một cây vải.Hắn nhìn lướt qua nơi xa.Chỉ thấy những nam nhân trong quán bar, chuồng ngựa, cánh đồng, nhà ga đanglấy ra các loại vũ khí, đưa ánh mắt hung ác nhìn về phía bên này.Không đúng.Bọn người kia nhìn có vẻ là nhân loại, nhưng thật ra đều không phải nhân loại,mà là các chức nghiệp giả Ác Mộng của địa cung.Hắn vốn chỉ cần đối mặt với năm kẻ địch như vậy.Nhưng nếu là bọn họ xông lên hết thì phải làm sao đây?

Đúng lúc này, hai hàngchữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Ngươi phải rời đi trấn nhỏ này bamươi phút, chờ cơn giận của mọi người bình ổn mới có thể đến lần nữa!"."

Đương nhiên, tiếp theo lúc người tiến vào trấn nhỏ, nhất định là một kẻ khôngđược hoan nghênh."

Liễu Bình lại không chút do dự, thân thể chợt lóe rồi hóa thành một ánh lưuquang bay ra bên ngoài trấn nhỏ.Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, cho nên trong nháy mắt đã rời xa trấn nhỏ, đitới chốn hoang dã.Chung quanh không một bóng người.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, đạp lên một khối đá lớn.Bỗng nhiên.Trong hư không vang lên một giọng nói: "Thu lưới."

ố ỗ ỗTrong chớp nhoáng, trên khối đá kia bỗng toát ra những lỗ nhỏ chi chít, từng sợidây mảnh vươn ra từ lỗ nhỏ, "Bá bá bá"vài cái đã hoàn toàn trói gô Liễu Bình lại.Ngay sau đó, một tiếng cười to điên cuồng truyền đến.Chỉ thấy một nam tử khô gầy đeo kính râm chui ra từ lòng đất, đắc ý nhìn LiễuBình, hưng phấn nói: "Ta nhận lấy mạng của ngươi, mà ta sẽ thoát khỏi thânphận Chất dinh dưỡng của địa cung, gia nhập vào trận giết chóc của địa cunglần nữa."

Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt sớm đã hiện lên: "Người bị thuật bẫy rậpÁc Mộng đánh trúng."

"Thuật bẫy rập Ác Mộng: Đá kê chân mệnh trung chú định."

"Thuật pháp Kỳ Quỷ cao cấp, thuật bẫy rập."

"Bẫy rập này sẽ trực tiếp xuất hiện ở điểm kẻ địch sắp dừng chân, đồng thời lấydây thùng Ác Mộng trói đối phương lại, khiến hắn mất đi năng lực cận chiến,thời gian liên tục ba phút."

"Hiến tế chín phần chín sức chiến đấu của bản thân mới có thể phóng thích phápthuật này."

Liễu Bình liếc mắt một cái đã xem xong, sau đó nhìn về phía nam tử khô gầykia."

Thuật bẫy rập của ngươi thật sự rất cường đại, nhưng hình như bản thân ngươicũng không có sức lực tới giết ta."

Liễu Bình nói.Nam tử khô gầy bẻ đốt ngón tay vang lên rắc rắc, mở miệng nói: "Bị người nhìnra?

Yên tâm đi, ngươi đã không thể động đậy, mà trên tay ta có một bộ quyềnpháp chuyên để giết người."

"Quyền pháp?

Thật ra quyền pháp của ta cũng không kém."

Liễu Bình nói.Hắn thử hoạt động bàn tay, nhưng hai tay hai chân đều bị trói buộc, căn bảnkhông thể nhúc nhích mảy may."

Đi chết đi!"

Nam tử khô gây cười dữ tợn một tiếng, lập tức lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình mở miệng ra, dùng sức cắn một cái về hướng hư không Một quả táovàng lập tức bị hắn ngậm vào trong miệng.Mắt thấy nam tử khô gầy kia đã bổ nhào đến trước mặt, giơ nắm tay lên cao caoPhốc!

Liễu Bình dùng sức phun ra một cái.Quả táo vàng lập tức ***** ngoài, bay tới phía sau nam tử khô gầy.Thân thể nam tử khô gây chấn động, thất thanh kêu lên: "Đây là thứ gì?"

ổGã không tự chủ được mà dừng bước, đuổi theo quả táo vàng kia.Rất nhanh.Gã đuổi kịp quả táo vàng, một ngụm rồi lại một ngụm ăn hết nó.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: "Quả táo vàng ẩnchứa sức mạnh Kỳ Quỷ: Chúc phúc."

"Không ai có thể kháng cự sức quyến rũ của quả táo vàng, một khi phát hiện thìchắc chắn sẽ ăn hết nó."."

Đối phương ăn xong quả táo vàng."

"Sức chiến đấu của đối phương giảm bớt tam phần."

"Bởi vì thuật bẫy rập Ác Mộng đã khiến thực lực của đối phương giảm bớt chínphần chín, hiện giờ lại giảm ba phần, bởi vậy thực lực trước mắt của đốiphương là:""Âm hai phần chín."

Số âm?

Thực lực biến thành số âm là tình huống như thế nào?

Liễu Bình âmthầm kinh ngạc trong lòng, lập tức nhìn lại nam tử khô gầy kia.Chỉ thấy nam tử khô gầy ăn ngấu nghiến xong quả táo vàng, sau đó hung tợnquay đầu nhìn lại."

Ngươi cho ta ăn thứ gì?"

Gã hỏi."

Quả độc Ác Mộng, người ăn xong sẽ nổ chết tại chỗ sau năm giây."

Liễu Bình vừa nói vừa đếm: "Năm, bốn, ba, hai, một, bang!"

Khi hắn không ngừng đếm, trên mặt nam tử khô gầy hiện ra vẻ sợ hãi.Chờ đến khi năm giây đếm ngược kết thúc, nam tử khô gầy phát hiện mình bìnhyên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhàng một hơi.Cùng lúc đó, trên tay Liễu Bình bỗng có thêm một thẻ bài."

Ngươi làm đối phương sinh ra sợ hãi."

"Đã hoàn thành nghi thức Ác Mộng."

"Ngươi rút ra một vật phẩm từ trên người đối phương."

"Ngươi đạt được thẻ bài: Đá kê chân mệnh trung chú định."

Thẻ bài này bị hắn kéo qua đây!

Liễu Bình cất thẻ bài đi.Chỉ một thoáng, tất cả dây thừng trên người hắn hoàn toàn biến mất."

Không..."

Nam tử khô gầy rên rỉ một tiếng, lập tức xoay người chạy như điên về hướngcánh đồng bát ngát.Gã vừa chạy ra được vài bước thì đột nhiên dừng bước.ồ ấ ầ ố ắHồng hộc...

Chỉ thấy gã dùng đôi tay đỡ đầu gối, cong thắt lưng không ngừng*****."...

Chạy không nổi...

Vì sao lại mệt như vậy..."

"Kỳ quái."

Câu nói vừa dứt.Cả thân thể gã nhũn ra rồi ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.Liễu Bình hoài nghi nhìn nam tử khô gầy, mở miệng nói: "Này, ta biết người amhiểu thuật bẫy rạp, có phải còn muốn ta mắc mưu hay không?"

Trên đầu nam tử khô gầy bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Đã chết đột ngột."

Liễu Bình giật mình, chậm rãi nghiền ngẫm ra điều gì đó."

Thì ra là như thế..."

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.Thực lực của đối phương đã biến thành số âm, cũng chính là hoàn toàn khôngcó sức chiến đấu.Không có sức chiến đấu là tình huống như thế nào?

Tất nhiên là yếu đuối mongmanh, cực độ uể oải!

Hơn nữa bị hắn dọa một cái, đột nhiên dùng hết sức đểchạy vội, có lẽ đã trực tiếp tạo thành đột tử."..Lại chết kiểu như vậy, xem ra thẻ bài này cũng không dùng tốt lắm."

-------Chương 699: Ngươi không nên nhắm vào trẻ conLiễu Bình thở dài một tiếng, sau đó cất thẻ bài đi.Hắn xoay người nhìn lại hướng trấn nhỏ.Tổng cộng có năm đối thủ.Hiện tại đã xử lý hai người, còn lại ba tên.Nhưng vấn đề là....Chém giết ở trấn nhỏ rất dễ biến thành kẻ thù chung của mọi người, vậy thìphiền phức.Hắn cúi đầu nhìn nhìn nữ anh trong ngực."

Hức hức hức"Nữ anh vừa ngủ say, vừa phát ra tiếng khóc rất nhỏ.Hỏng rồi!

Đây là đói quá mức rồi!

Hắn phải lập tức nghĩ ra cách, nhanh chóngtìm được sữa bột mới được!

Thân thể Liễu Bình chợt lóe, lại hăng hái bay vútlên, rất nhanh đã đi tới cổng trấn nhỏ lần nữa.Vài tên xa phu đang rất thuốc ở cổng trấn nhỏ, thấy hắn tới thì sôi nổi lộ ra ánhmắt căm thù."

Là tên tội phạm kia."

"Ác ôn."

"Gặp quỷ, sao hắn lại tới thị trấn của chúng ta."

"Thật hy vọng có người xử lý hắn."

Liễu Bình yên lặng thở dài.Hắn không thành người được hoan nghênh nổi.Chẳng lẽ phải giết một người rồi trốn một lần?

Cũng không biết nữ anh còn cóthể chịu đói bao lâu.Hắn nắm chặt trường đao, trong lòng bỗng nảy sinh ác độc.Thật sự không được thì hắn vừa giết vừa trốn khắp nơi trong trấn nhỏ này, nghĩcách cùng lúc xử ba người còn lại.Đang nghĩ ngợi thì trong lòng bỗng hiện ra một cảm giác, hắn nhìn sâu vào trấnnhỏ một hồi.Xuyên qua cánh cổng trấn nhỏ, nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên con phố duynhất của trấn nhỏ kia có một nam tử mặc áo da đang đứng, bên hông vác haithanh súng ngắn xoay ổ, miệng ngậm thuốc lá, đúng từ xa đánh giá Liễu Bình."

Này,"Gã lớn tiếng mà nói, "Có giỏi thì vào trận quyết đấu với ta, tên ác ôn nhàngươi!"

ễ ắLiễu Bình híp híp mắt.Chỉ thấy trên đầu người nọ có hai hàng chữ nhỏ: "Ngăn cản giả Ác Mộng."

"Đây là kẻ thứ ba ngăn cản ngươi, thực lực của hắn càng mạnh hơn hai ngườitrước."

Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một đi đến trấn nhỏ.Xem ra chỉ có thể đánh.Hắn đi đến đối diện nam nhân kia, chỉ thấy cửa hàng và phòng ốc ven đường***** vô số ánh mắt.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu này.Nam nhân kia vứt tàn thuốc lên mặt đất, phun ra một vòng khói và nói: "Ngươicó thể giết hai người, đã đến cực hạn, kế tiếp ta sẽ giải quyết ngươi."

"Ta không nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn động thủ sao?"

Nam nhân cười cười, chỉ vào chung quanh, "Vị trí ta chọn là trung tâm trấn nhỏ,mà người vừa tiến vào kết giới không thể rời khỏi do ta thiết lập."

Liễu Bình nhìn lại chung quanh, chỉ thấy quả nhiên toàn bộ trấn đã bị bao phủtrong một tầng phù văn như có như không.Không ra được.Nam nhân nhàn nhã nói: "Vậy đến đây đi, ngươi muốn đấu với ta một trận, sauđó bị mọi người ***** hay là trực tiếp đầu hàng?"

Tiếng nói nhỏ khe khẽ chung quanh hoàn toàn biến mất.Toàn bộ trấn nhỏ an tĩnh lại.Tất cả mọi người chờ đợi trận chiến đấu này bắt đầu.Nam nhân nhếch miệng cười, một bàn tay chậm rãi dời xuống dưới, ấn lên súngngắn ổ xoay.Liễu Bình một tay ôm lấy nữ anh, tay còn lại cũng cầm Bách Nạp Đao.Trên người họ đều tỏa ra một luồng sát ý.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Chú ý!"

"Libertas, Norton, Triệu Thiền Y, Andrea cùng chém giết tà vật nào đó trốntránh sâu bên trong thế giới.Dưới sự dẫn đường liên tục của Yana, thế giới chân thật phát triển càng phồnvinh."

"Vị trí của thế giới nhân loại lại bay lên năm hạng trên trụ đo thế giới."

"Sức mạnh Hỏa chi Thánh Trụ được tăng cường, bắt đầu hiện ra năng lực mới."

ấ ấ ế ế"Xét thấy năng lực này xuất hiện, các yêu tinh quyết định trực tiếp trò chuyệnvới người, tiến hành một hoạt động thăm hỏi viễn trình."

"Sau đếm ngược năm giây, chúng sẽ bắt đầu trò chuyện với ngươi!"

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

Âm thanh ríu rít của các yêu tinh vang lên: "Liễu Bình, chúng ta đã biết tìnhhuống bên kia của ngươi."

"Nhưng nói thật, chúng ta không có cách nào giúp người đánh bại đối thủ, nhiềunhất chỉ có thể cung cấp cho ngươi một biện pháp để không bị đánh hội đồng""Ngươi chiến đấu trước đi, chúng ta cần chuẩn bị một chút."

"Cố lên."

"Đừng để chết."

"Đúng vậy, chết rồi thì lãng phí tên trong danh sách của chúng ta đấy."

Chúng vừa nói xong thì mọi âm thanh đều biến mất."

Người đưa ra lựa chọn chưa?

Đầu hàng?

Hay là đánh với ta một trận, sau đó bịmọi người cùng đánh đến chết?"

Nam tử đối diện nói.Liễu Bình mở miệng nói: "Ta sẽ không làm mấy chuyện như đầu hàng."

"Vậy chuẩn bị chết dưới súng của ta đi."

Nam tử nói.Tay gã hóa thành tàn ảnh, nháy mắt đã rút súng ngắn ổ xoay bên hông ra.Đoằng!

Một tiếng súng vang lên.Liễu Bình nhướng mày một cái, trường đao trong tay lập tức giơ lên trước ngực.Một lực xung kích cực mạnh đánh úp vào lưỡi đao, Liễu Bình lập tức bị đánhbay ra ngoài bảy tám mét.Đánh lui?

Không.Không chỉ như vậy!

Liễu Bình giơ trường đao lên, bỗng phát hiện đã tungkhông ra một vài chiêu thức.Từng hàng nhắc nhở phù xuất hiện: "Viên đạn phong ấn tiếp xúc tới trường đaocủa ngươi."

"Ngươi bị sức mạnh phong ấn ẩn chứa trong viên đạn giam cầm, không thểphóng ra bất cứ thuật pháp nào."

ễ ẩ ốLiễu Bình tùy tiện vẩy ra đao hoa, chỉ vào nam nhân đối diện và nói: "Nghenày."."

Chúng ta ra lăn lộn là ***** máu trên vết đao, sinh tử là chuyện bình thường, tacũng hoàn toàn lý giải được tâm tình bức thiết muốn ta chết của ngươi, nhưngngười không nên dùng súng chỉa vào đứa trẻ trong ngực ta."

Nam nhân nhếch miệng cười, liên tục ẩn cò súng.Tiếng súng không ngừng vang lên.Liễu Bình không thể không toàn lực vung vẩy trường đao, hoàn toàn trảm văngtừng viên đạn.Lực xung kích thật mạnh buộc hắn liên tục lui về phía sau, cho đến khi bay racánh cổng năm cuối con đường của trấn nhỏ.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện ra: "Viên đạn phong ấn liên tụcđánh trúng trường đao của ngươi."

"Các loại năng lực thẻ bài, niệm đạo, âm luật, thần thánh, Thủ Ngục, vai hề củangười đã bị phong ấn."

"Mãi đến khi đối thủ của người tử vong, loại phong ấn này mới có thể giải trừ."

"Hiện giờ thủ đoạn duy nhất có thể dùng để công kích là:""Đạo."

Liễu Bình liếc mắt một cái đã xem xong, la lớn hướng về phía thị trấn: "Viênđạn đã có thể giết người, cũng có thể phóng thích phong ấn, thật là phương thứccông kích không tồi."

"Nhưng ta vẫn muốn nói, ngươi không nên nhắm vào trẻ con."

Nam tử kia phun một ngụm nước bọt, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ta đã quan sát thậtlâu, ngươi thật sự có rất nhiều phương thức chiến đấu, ta muốn phong ấn nănglực của ngươi thì phải công kích nữ anh đó, bởi vì nhìn người có vẻ rất quantâm nó."

Liễu Bình thở dài, vừa đi đến thị trấn vừa nói: "Thật ra ta cũng không phảingười tốt gì, nhưng ta cảm thấy người hơi có phong độ một chút sẽ không dùngsúng chỉ vào trẻ con, cho dù đó là cách để chiến thắng."

-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 700-799


Chương 700: Vui vẻ nói cười Nam nhân ấn từng viên đạn vào súng lục, bật cười và nói: "Cái điệu bộ kia củangười đã hết thời, hơn nữa ngươi cũng mất đi phần lớn năng lực, chỉ còn mộtphương thức tiến công nguyên thủy cuối cùng, ta sẽ dùng tính mạng của ngươiđể dạy cho ngươi một bài học."

"Không từ thủ đoạn?"

"Đúng vậy."

"Ngươi cảm thấy có thể thắng ta?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử vỗ vỗ hai cây súng bên hông, nói: "Ta đã từng chuyển sinh trong vô sốthế giới, luyện thành thương pháp không ai có thể địch lại, đối phó đạo thuậtcủa người thì không thành vấn đề."

"Vậy chúng ta thử xem."

Liễu Bình nói."

Được thôi."

Nam tử nói.Hai người bỗng cùng biến mất khỏi vị trí cũ.Nếu lúc này làm thời gian trở nên đình trệ, sẽ phát hiện nam tử lấy thân thủ cựckỳ nhanh nhẹn lướt đến sau lưng chiếc xe ngựa ven đường, hai cây súng trongtay đồng thời bắn đạn ra.Viên đạn vừa ***** khỏi họng súng thì lập tức hóa ra từng đường cong ở giữakhông trung, chia ra thành mấy trăm phát đạn ẩn chứa các loại thuộc tínhnguyên tố, che trời lấp đất mà bắn về phía Liễu Bình.Mà Liễu Bình thì lách qua con đường, dẫm ra một tuyến xám bay tung tóe trênmặt đất, người và trường đao hòa thành một thể, cắt phăng những viên đạn baymua ngay trên không trung.Hắn xông đến trước xe ngựa, trường đao trong tay giơ lên cao cao, như sấm sétầm ầm giáng xuống.Một tiếng chấn động.Cả xe ngựa và tay súng kia cũng bị trảm thành hai đoạn.Cách.Thời gian mới qua một giây.Cuộc chiến đấu đã kết thúc.Liễu Bình thu đao lại bên hông, nói với thi thể của nam tử kia: "Xem ra điệu bộnày của ta cũng không quá hạn."

ồChung quanh yên tĩnh một hồi.Mọi người im hơi lặng tiếng đi ra từ những căn nhà đó.Bọn họ lấy một loại phương thức không để lại dấu vết, phá hỏng tất cả đườnglui của Liễu Bình, cũng thật cẩn thận tới gần hắn.Liễu Bình nhìn quanh chung quanh, một tay ôm chặt nữ anh, tay còn lại thì ấnlên chuôi đao lần nữa.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo Giọng nói của yêu tinh bỗng vang lên: "Đón lấy,đây là giấy chứng nhận của ngươi!"

"Chúng ta dùng hết sức mạnh Hỏa chi Thánh Trụ mới miễn cưỡng truyền nócho ngươi."

"Tiếp theo người chỉ có thể dựa vào tài hoa của mình để tránh né nguy hiểm!"

Câu nói vừa dứt.Một giấy chứng nhận mới tinh nện xuống dưới chân Liễu Bình.Tờ giấy chứng nhận này bị thổi mở ra.Chỉ thấy trên giấy có dùng bút sáp năm màu viết một hàng chữ nhỏ xiêu xiêuvẹo vẹo: "Xét thấy tình thế gấp gáp, hiện giờ đặc biệt cho phép Liễu Bình lấythân phận nhân loại gia nhập đoàn hợp xướng của yêu tinh."

"Người chứng minh: Vua yêu tinh Mỗ Mỗ Mỗ."

Phanh!

Giấy chứng nhận hóa thành một cầu vồng, hoàn toàn đi vào cơ thể LiễuBình rồi biến mất không thấy đâu nữa.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Chúc mừng."

"Ngươi gia nhập đoàn hợp xướng của yêu tinh."

"Ngươi đạt được sức mạnh tập thể của đoàn hợp xướng yêu tinh: Vui vẻ nóicười."

"Thuyết minh sử dụng: "Khi người và cộng sự của hát lên ca dao động lòngngười, những người đầy lòng thù hận với người sẽ tiến vào trạng thái "Vui vẻnói cười, lửa giận sẽ tan thành mây khói, lại còn muốn làm bạn với ngươi."

"Thù hận huyết thống và thù hận tình yêu sẽ không bị "Vui vẻ nói cười ảnhhưởng, những kẻ địch bị ngươi ***** người có huyết thống và người yêu vẫnsẽ tìm người báo thù."

"Đến từ yêu tinh yêu ghét rõ ràng."

"Cho dù như thế nào, xin hãy luôn nở nụ cười."

Liễu Bình chỉ cảm thấy trên người có thêm một loại sức mạnh không rõ, loạisức mạnh này không thể dùng bất cứ Trắc nào để giải thích, nếu nhất quyếtmuốn đi phân biệt thì hình như nó là một bầu không khí làm người ta thân cận.Lúc này đám người đen nghìn nghịt chung quanh ào tới, trong tay người nàocũng có cầm vũ khí, đã sắp bao vây lấy hắn.Nếu thật sự không phát động "Vui vẻ nói cười"ễthì sẽ không kịp!

Liễu Bình không chút do dự mà giơ trường đao lên.Động tác của hắn làm mọi người chung quanh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.Người nào cũng lộ ra vẻ cảnh giác, nín thở chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.Đương!

Đương!

Đương!

Liễu Bình dùng trường đao đánh vào bánh xe ngựa đãbị trảm thành hai mảnh, phát ra một điệu dân ca giàu quy luật.Gió đêm thổi tới.Trong tiếng đánh thanh thúy, Liễu Bình mở miệng hát vang: "Tay súng không từthủ đoạn –""Hắn không bao giờ có thể bắn súng được nữa..."

"Nếu người hỏi ta vì sao..."

Phanh!

Một thẻ bài bay ra tới, hóa thành con thằn lằn Ác Mộng kia.Thằn lằn lộ ra vẻ mặt hậm hực, đầy mặt không tình nguyện mà hát: "Bởi vì hắncó ý đồ ***** một đứa trẻ còn chưa tròn một tuổi."

"Trẻ con!"

Liễu Bình gõ nhịp, dùng trường đao im lặng đẩy hài cốt xe ngựa qua rồi đẩymột cây dương cầm đặt bên trong ra.Hắn cắm trường đao lên mặt đất, một tay ôm trẻ con, một tay nhanh chóng ấnlên phím đàn.Một điệu nhạc vui sướng vang lên, phủ qua gió đêm thể lương, làm ngọn đènkhông ngừng chập chờn dưới ánh hoàng hôn kia cũng tăng thêm vài phần hoạtbát.Đám người dần dần buông vũ khí.Liễu Bình mở miệng hát: "A ha, tay súng này; a ha, hắn muốn giết một đứa trẻcon""Các bằng hữu thân ái, các ngươi nói hắn có xấu xa hay không."

Một đại hán râu dê bè theo ngay: "Hắn là tên chết tiệt, hắn thiếu một món nợ cờbạc mà đến bây giờ còn chưa chịu trả;"Tiếng phụ họa này vừa vang lên thì lập tức có một người đàn bà căm giận hátvang: "Hắn nói lần này mình có thể lật ngược tình thế, nhưng ai ngờ hắn lại điđối phó một đứa trẻ;"Giọng nói thứ ba gia nhập vào: "Nga, tay súng ác độc!

Tay súng đáng chết!"

Liễu Bình liên tục ấn phím đàn, lớn tiếng hát theo: "Các vị bằng hữu, xin hãyyên tâm, ta đã xử lý hắn, còn về nợ nần của hắn..."

Mọi người yên tĩnh lại.Liễu Bình đặt nữ anh lên hai đầu gối, hai tay nhanh chóng gõ ra một điệu hátdân gian thật dài, tràn ngập không khí vui sướng.ầ ề ắ"Chỉ cần là tiền, ta thay hắn trả, nhưng xin cho ta một ít sữa bột, bởi vì chúng taphải cùng nhau cứu vớt đứa trẻ này."

Mọi người lập tức hoan hô, đồng thời hát vang: "Cứu vớt sinh mạng nhỏ!"

Liễu Bình rút đao ra, cách không vung một cái.Cách đó hơn vài trăm thước, một cái đầu người bay lên.-------Chương 701: Nói tiếpToàn trường yên tĩnh lại.Liễu Bình liếc nhìn bên kia một cái, chỉ thấy chữ nhỏ trên thi thể không đầu kiachuyển từ "Ngăn cản giả Ác Mộng (Người thứ tư)"thành "Thi thể", lúc này mới tiếp tục hát vang: "A ha, đồng đảng của hắn cũngđã đến tội –""Theo ta thì, kẻ nào muốn giết trẻ con đều là một đám heo! – "Các vị bằng hữuthân ái,""Sự an bình của trấn nhỏ đã khôi phục như lúc ban đầu - Hắn chuyển độngchiếc nhẫn một cái.Xôn xao...

Trên mảnh đất trống bên cạnh dương cầm, số lượng đồng vàng và đáquý không đếm được trào ra, dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.Mọi người lại hoan hô lên lần nữa.Trong tiếng dương cầm của Liễu Bình, mọi người vừa nhét vàng vào túi củamình, vừa sung sướng ca hát: "Hưởng thụ vui sướng -"."

Đi theo thằng nhóc tuổi trẻ đẹp trai kia."

"A ha, hưởng thụ vui sướng giết người lấy tiền!"

"Nga - Hôm nay chúng ta thật vui sướng!"

Liễu Bình ngồi trên chiếc ghế trước quầy quán bar, trong tay nâng một cái lythủy tinh trong suốt.Cái ly đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, tỏa ra quang ảnh loang lổ lập loè dướiánh nắng mờ nhạt chiếu rọi đến từ ngoài cửa sổ.Nữ anh vừa tắm rửa xong, được bôi phấn rơm, sau khi uống sữa xong thì lộ ranụ cười thỏa mãn, an tâm gối lên đầu gối của hắn.Liễu Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, gật đầu nói: "Rượu không tồi."

Người pha chế sớm đã đứng một bên nín thở chờ đợi, lập tức lộ ra nụ cười:"Đây là rượu nhân loại tốt nhất mà chúng ta có thể tìm được, Liễu ca thích làđược rồi."

Liễu Bình chép chép miệng và nói: "Ủ hơn một ngàn bảy trăm năm, rượu linhquả cực phẩm của Tu Hành Trắc, có ba trăm hai mươi mốt loại thành phần, cácngươi có tâm."

Đương.Một đồng vàng rơi lên quầy bar, nảy lên hai cái rồi bị đôi tay của người pha chếđè lại, thật cẩn thận cất vào.Hai thiếu nữ xinh đẹp xách rể đi đến trước mặt Liễu Bình, cúi người thi lễ, ngọtngào hô: "Liễu ca, ngài xem."

ễ ổ ấ ềLiễu Bình nhìn vào trong rổ, chỉ thấy bên trong là từng cái tã cực kỳ mềm mại."

Làm khó các ngươi phải đi học việc may vá -- không tồi, có lẽ số lượng nàycũng đủ dùng, đi uống trà đi, ta mời khách.".Liễu Bình tùy tiện nắm ra một nắm đá quý, nhét vào trong tay hai thiếu nữ xinhđẹp.Hai nàng cười ha ha và nói: "Đa tạ Liễu ca."

Lúc này cánh cửa quán bar đã mở ra.Một nam nhân thon gầy đi đến.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn ta.Liễu Bình ra hiệu với hai nàng, chờ họ lui xuống thì mới đánh giá nam tử kia,mở miệng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tới."

"Ta không thể không tới."

Nam tử nói.Hắn ta có một bộ râu quai nón không chỉnh tề, nhìn vẻ mặt thật mệt mỏi, códáng vẻ chán chường mang vài phần lôi thôi lếch thếch.Trên đỉnh đầu hắn ta, một hàng chữ nhỏ lơ lửng bất động: "Ngăn trở giả ÁcMộng, người thứ năm."

Đây là một người cản trở cuối cùng.Nhưng hắn ta lại không hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì Liễu Bình đã đạt được sữabột và tã.Nếu nói hắn ta còn có hy vọng gì -- Liễu Bình cẩn thận nhớ lại, mở miệng nói:"Đúng rồi, lúc ấy nguyện vọng của ta đối với hộp Ác Mộng là sữa bột, tã giấyvà bình sữa."

Sữa bột có.Tã giấy đổi thành tã vải dùng càng tốt.- - Còn lại bình sữa.Nam tử bước từng bước đi đến trước quầy bar, cách Liễu Bình bảy tám vị trí rồiđặt một bình sữa lên quầy bar.Đây là một bình sữa bảy màu, vừa lấy ra thì quanh thân bình đã hiện ra ánh hàoquang cầu vồng nhàn nhạt."

Dùng mười lăm loại khoáng thạch trong suốt mài giũa thành, có ba công nănglà giữ ấm, làm lạnh, tự động rửa sạch, là bình sữa mạnh nhất ta có thể làm ratrong phạm vi năng lực của mình."

Nam tử nói."

Ngươi muốn cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử đẩy bình sữa qua.Bình sữa trực tiếp trượt từ quầy bar thật dài đến trước mặt Liễu Bình.ố ố"Ta muốn người cho ta một con đường sống."

Nam tử nói.Liễu Bình cầm lấy bình sữa rồi nhìn nhìn lại nhìn thuyết minh vật phẩm hiện ratrong hư không một lần, vừa lòng nói: "Ngươi rất dụng tâm làm bình sữa, bỏ đi,người đi đi."

Nam tử kia vẫn ngồi không nhúc nhích."

Còn có việc gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thật ra quy tắc chiến đấu là như vầy: Nếu chúng ta thắng lợi, chúng ta có thểđạt được thân phận người sống, nhưng nếu chúng ta thất bại, chúng ta sẽ hóathành đầu lần nữa, trở thành nguồn cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung ÁcMộng."

Nam tử nói."

Nói cách khác, ngươi không đi được?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, phương pháp duy nhất có thể thoát thân chính là bị người thu làmnô lệ vào lúc người thắng được cuộc chiến này –– Địa cung Ác Mộng tán thànhphương thức này."

Nam tử nói.Liễu Bình đánh giá đối phương, sau đó mở miệng nói: "Ta không tùy tiện nhậnthủ hạ."

Nam tử vội la lên: "Ta biết một ít bí mật, nếu người chịu thu ta làm thủ hạ, giúpta thoát khỏi sự tra tấn của địa cung, ta nguyện ý nói hết những điều mình biếtcho ngươi."

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.Nam tử nói: "Thật ra cái ta thật sự am hiểu chính là chế tạo đồ vật, mà khôngphải chiến đấu chính diện, cho nên dựa vào sức mạnh của bản thân thì căn bảnkhông thể sinh tồn ở địa cung, nếu người bằng lòng nhận lấy ta, ta có thể chếtạo rất nhiều thứ cho ngươi."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó duỗi tay gõ gõ lên quầy bar.Mọi người trong quán bar sôi nổi đứng lên, đi ra ngoài.Người pha chế lau khô cái bàn, đưa thêm một ly rượu lên cho Liễu Bình, hắn talà người cuối cùng đi ra khỏi quán bar để canh giữ ở ngoài cửa."

Có bí mật gì, nói nghe một chút xem sao."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn bí mật ngay bây giờ?

Thật ra làm vậy rất nguy hiểm, có một vàibí mật nói ra rồi thì chưa chắc ngươi có thể thừa nhận nguy hiểm nó ẩn chứađâu."

Nam tử nói."

Nói đi, không có việc gì."

Liễu Bình cười nói.Nam tử hít vào một hơi, hạ giọng mà nói: "Có lẽ ngươi cũng không rõ tại saomình lại tiến vào nơi này."

Liễu Bình nhìn hắn ta, chờ đợi câu nói kế tiếp.Nam tử như nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, khẩn trương nói: "Cóphải ngươi cũng giống như ta, rõ ràng lúc thế giới hủy diệt đã làm ra được HưKhông Thần Chu cấp Noah', nhưng vào thời khắc cuối cùng, lại phát hiện tất cảđều không thấy đâu nữa, mà bản thân lại xuất hiện ở địa cung này?"

"Nói tiếp."

Liễu Bình nói.-------Chương 702: Danh sách bí mậtNam tử nâng tay lên, bày ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy tay hắn ta nhanh chóng hóa thành mười mấy đầu ngón tay kỳ quái thondài trắng xác."

Chúng ta đều bị Ác Mộng hóa...

Bởi vậy chúng ta cũng đạt được sức mạnhcường đại, nhưng loại sức mạnh này tồn tại lý do, thật ra là vì làm chúng ta tiếnhành chém giết càng thảm thiết."

"-- Địa cung có vô số biện pháp bắt chúng ta chém giết nhau!"

Nam tử đầy tuyệt vọng mà nói."

Ngươi hoài nghi nơi này là một mảnh đất dưỡng cổ?"

Liễu Bình hỏi."

Cái gì là mảnh đất dưỡng cổ?"

Nam nhân mê mang nói."

Chính là cùng loại với đấu trường sinh tử."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy,"Nam tử khẩn trương nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhanh: "Chủ nhân của tòađịa cung này hủy diệt vô số thế giới, lại lấy ra sinh linh thích hợp từ những thếgiới đó để vào nơi này, sau đó Ác Mộng hóa sinh linh rồi nhìn bọn họ giết chóclẫn nhau."

"Nơi này có mấy thế giới?"

Liễu Bình đột nhiên hỏi."

Bảy cái!

Bảy thế giới Mộng Yểm!"

Nam tử nói.Liễu Bình âm thầm gật đầu.Điểm này giống với lời nói của Bách Nạp Đao.Xem ra người này đã tìm được một ít chân tướng.Liễu Bình mở miệng nói: "Đã có bảy thế giới Mộng Yểm, vậy sẽ có một ít tồntại đặc biệt cường đại, có thể khống chế toàn bộ thế giới."."

Hoàn toàn vô dụng, địa cung luôn tìm được biện pháp –– nó có vô số nhữngbiện pháp, khiến cho mọi người không ngừng chiến đấu."

Nam tử nắm chặt nắm tay, lại nói lặp lại.Liễu Bình chờ hắn ta bình tĩnh một chút rồi ôn tồn nói: "Vậy ngươi đi theo ta,tính toán kế tiếp là cái gì?"

ầ ế ầTinh thần nam tử rung lên, mở miệng nói: "Nếu đã làm người hầu của ngươi,vậy ta sẽ nói cho ngươi ––"."

Nghe cho kỹ, ta chưa bao giờ nói bí mật này ra."

"Ta đã tìm được điểm yếu của địa cung, nó nằm ở điểm trung tâm tòa địa cungcuối cùng, chỉ cần chúng ta tìm đủ vài loại tài liệu là có thể chế tạo một thiết bị,dùng nó đào xuyên qua địa cung rồi chạy thoát khỏi nơi này!"

Câu nói vừa dứt.Hư không sau lưng nam tử bỗng mở ra.Một cái râu thật dài, sắc bén vươn tới, phần gai nhọn phía cuối của nó bỗng đâmthẳng vào giữa lưng hắn ta."

A...

A..."

Hai mắt nam tử đột nhiên trợn tròn, há mồm phun máu.Hắn ta vươn tay, muốn chộp về phía Liễu Bình."

Cứu --"Vừa nhổ ra một chữ, huyết nhục cả người hắn ta đã tan nát, chỉ còn lại một đốngxương trắng.Trong cái râu truyền đến một loạt tiếng vang như chất lỏng lưu động.Giữa không trung vang lên giọng nói lạnh như băng: "Phát hiện kẻ phá hư quytắc của địa cung."

"Đã tiến hành xác định địa điểm và dọn sạch."

"Vì bảo hộ bí mật của địa cung, bắt đầu tiến thêm một bước tiêu diệt kẻ nghethấy bí mật này --"Cái râu chỉ thẳng về phía Liễu Bình.Trong phút chốc, Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Uy năng Giam Mặc' củaTrấn Ngục Đạo đã được kích hoạt."

"Có uy năng này hộ thể, ngươi có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả."

Cái râu kia cứng lại ở giữa không trung, luôn không nhúc nhích.Một hồi lâu sau.Giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên lần nữa: "Chưa phát hiện kẻ nghe thấybí mật này."

"Hành động dọn dẹp kết thúc."

Cái râu kia chậm rãi thu về, lui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâunữa.Quán bar tĩnh mịch một hồi.Trước quầy bar.ắ ẫ ồ ắ ế ố ễBộ xương trắng kia vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Cánh tay xương trắng xác của nó vẫn nâng ở giữa không trung, miệng mở ra hếtcỡ, cứ như đang gào rống trong câm lặng.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: "Đây là danh sách gì."

Hình như nữ anh cảm nhận được cái gì, lập tức trở mình trên đùi hắn, cái miệngnhỏ bĩu ra, nhỏ tiếng mà nức nở.Liễu Bình ôm nữ anh lên rồi dỗ dành.Chờ nữ anh lại rơi vào giấc mộng an bình thì hắn mới đứng lên, đi đến ngoàicửa quán bar.Liễu Bình chậm rãi đi tới trấn nhỏ, thỉnh thoảng chào hỏi những người tình cờgặp thoáng qua.Hắn có lấy được sữa bột, tã và bình sữa.Năm kẻ ngăn cản đều đã tử vong.- - Chuyện này nên kết thúc.Hắn yên lặng suy nghĩ, cúi đầu liếc nhìn nữ anh trong lòng một cái."

Chào buổi trưa."

Một giọng nói truyền đến.Là trấn trưởng của nơi này."

Chào buổi trưa, đang bận cái gì sao?"

Liễu Bình cười nói."

Không có chuyện gì –– Đúng rồi, chừng nào thì người rời khỏi nơi này?"

Trấn trưởng hỏi."

Ta cũng đang đợi thông báo."

Liễu Bình nói."

Mau xem!"

Có người hô to.Liễu Bình nhìn theo hướng mà người nọ chỉ.Chỉ thấy sâu trong cánh đồng bát ngát bên ngoài trấn nhỏ, có một mảng bão cátkhổng lồ đang kéo đến.Tại sao lại là bão cát?

Đáng lẽ tất cả mọi thứ của nơi này đều kết thúc mới đúng.Hắn liếc nhìn trấn trưởng đối diện một cái, thấp giọng nói: "Ngươi là ngườimạnh nhất trong thị trấn này, xin hãy nói cho ta biết, vì sao lại có bão cát?"

Trân trưởng lắc đầu nói: "Ta sinh hoạt đời đời ở chỗ này, chưa bao giờ gặp qua––".Liễu Bình nhét một đồng vàng vào túi của hắn ta.ấ ể ề ếTrấn trưởng sửa lời: "Mộng Yểm Hành Giả tôn kính, người và ta đều biết, nơinày chỉ là một chỗ mà địa cung Ác Mộng tạm thời xây dựng, mà chúng ta đều lànhững cái đầu trên tường -- Ta đoán địa cung lại dùng ra trò mới rồi."

"Trò mới?"

Liễu Bình lặp lại."

Đúng vậy, nó tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào được yên lành, nó muốn chúngta giết chóc nhau."

Trấn trưởng mang đầy mặt tang thương mà nói.Liễu Bình đi đến trước cổng trấn nhỏ, nhìn lại bão cát che trời lấp đất kia.Bỗng nhiên.Một trận gió thổi tới, thổi bay đi bùn cát trên mặt đất, để lộ một tấm bia đá.Bia đá dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Chúc mừng tất cả cường giả hoàn thànhtâm nguyện."

"Vào khoảnh khắc các ngươi trở nên càng mạnh, những kẻ không thể đạt thànhtâm nguyện khác đều đã hóa thành những cái đầu, trở thành chất dinh dưỡngcủa địa cung Ác Mộng."

"Trên tay các ngươi đầy mùi máu tươi của kẻ thất bại, xét thấy biểu hiện xuấtsắc của các ngươi, các ngươi sẽ đạt được thêm một bước khen thưởng."

"Ba phút sau, tất cả các nơi khiêu chiến sẽ áp sát biên giới với nhau, cũng hiệnra tình báo tương ứng."

"Điều các ngươi phải làm chỉ có một việc: "Xử lý đối thủ."

"Sau khi mọi chuyện hoàn thành, các ngươi có thể đạt được vật tâm nguyện củangười chết."

"Tranh đoạt đi, giết chóc đi."

"Các cao thủ đã hoàn thành tâm nguyện, chờ mong biểu diễn xuất sắc của cácngươi."

Cuồng phong thổi qua.Một lượng lớn bùn cát bay qua, vùi lấp tấm bia đá kia xuống mặt đất, cuối cùngkhông nhìn thấy cái gì nữa.-------Chương 703: Hắn ta bị danh sách giết chết!Ngay sau đó.Trong gió bay qua một tờ giấy.Liễu Bình đón được tờ giấy rồi mở nó ra.Chỉ thấy trên tờ giấy có viết mấy hàng chữ nhỏ: "Trấn nhỏ của ngươi đã giápbiên giới với ba tâm nguyện giả khác."

"Phía Đông: Trấn nhỏ số một, có được tâm nguyện: Một thanh binh khí ÁcMộng siêu mạnh."

"Phía Đông Nam: Trấn nhỏ số hai có được tâm nguyện, thuật pháp công kíchÁc Mộng."

"Phía Nam: Trấn nhỏ số bốn, có được tâm nguyện, quyền hành sơ cấp của địacung."

"Giết người nắm giữ chúng."

"Ngươi sẽ đạt được chúng."

"Đếm ngược ba giây."

"Ba,""Hai,""Một,""Hỗn chiến tứ phương chính thức bắt đầu!"

Liễu Bình xem xong nội dung trên tờ giấy rồi lật nó qua, nhìn mặt trái tờ giấycó viết một hàng chữ nhỏ: "Trấn nhỏ số ba, tâm nguyện có được: Sữa bột, tãgiấy và bình sữa."

Liễu Bình bỏ tờ giấy vào túi.Xem ra hắn là cường giả trên trần nhỏ số ba.Còn về ba cường giả trên các trấn nhỏ khác -- Nếu bọn họ cảm thấy hứng thúvới sữa bột, tã giấy và bình sữa thì nhất định sẽ đến tận công trấn nhỏ này củahắn.Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, bật ra tới cánh cổng trấn nhỏ, nhìn ra cánh đồng bátngát.Bão cát đã tản ra.Một đội ngũ mấy trăm người đang đi vội trong cánh đồng bát ngát.Liễu Bình ấn tay lên trường đao bên hông, dừng lại mấy phút rồi lại chậm rãidời đi.Chi đội kia cũng không thèm nhìn trấn nhỏ bên này, chỉ vọt thẳng hướng tớicánh đồng bát ngát ở phía khác.ế ắ ắ ầ ế ấ ốTrận chém giết sắp bắt đầu!

-- Nhưng không có liên quan gì đến trấn nhỏ số bacủa hắn.Liễu Bình thở dài.Xét theo khía cạnh bình thường thì sẽ không có ai tới đoạt lấy sữa bột, tã giấyvà bình sữa.Nhưng người nơi này đều trải qua quá nhiều trận chém giết.Cho nên –– Điều *****ên bọn họ nghĩ sẽ là: "Vì sao tâm nguyện của trấn nhỏ sốba là thứ này?"

"Chẳng lẽ hắn càng tỉnh táo hơn chúng ta, biết sau khi đạt thành tâm nguyện thìsẽ nghênh đón chém giết?"

"Chẳng lẽ hắn đã đủ cường đại, cho nên khinh thường đạt được tâm nguyện ÁcMộng cường đại, chỉ yên lặng chờ đợi đợt giết chóc kế tiếp?"

Liễu Bình nhảy xuống từ cửa lớn, đi đến bên cạnh trấn trưởng, nhanh chóngnói: "Các ngươi có thể chiến đấu không?"

"Đó là tranh đấu giữa các ngươi, chúng ta không thể tham dự –– Nhưng trongtrận tranh đoạt này, hẳn người càng có ưu thế, dù sao không ai lại đến cướp lấysữa bột và tã, không phải sao?"

Trấn trưởng nói giỡn."

Không,"Liễu Bình nhìn thật sâu vào hắn ta và nói, "Ta sẽ là đối tượng bị công kích đầutiên."

"Vì sao?"

Trấn trưởng hỏi."

Bởi vì bọn họ không nhìn thấu được ta –– Thứ mà sinh linh sợ hãi nhất khôngphải đối thủ mạnh đến mức nào, mà là căn bản không biết tình hình của đốithủ."

Liễu Bình nói.Nụ cười trên mặt trận trưởng dần dần lụi tàn.Hai người cùng nhìn về phía cánh đồng bát ngát bên ngoài trấn nhỏ, chỉ thấy chiđội vừa rồi lại xuất hiện lần nữa.Ở bên cạnh chi đội kia còn xuất hiện hai chi đội khác.Bọn họ cùng hăng hái chạy như bay về hướng trấn nhỏ phía bên này.Trân trưởng thở dài, vỗ vỗ bả vai Liễu Bình và nói: "Nể mặt người cho nhiềutiền như vậy, ta cho ngươi một lời khuyên."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thả tất cả tùy tùng của ngươi ra, đánh một trận với bọn họ."

ấTrấn trưởng nói.Câu nói vừa dứt, toàn bộ trấn nhỏ lập tức biến mất.Tất cả mọi người biến mất.Thị trấn trống rỗng chỉ còn lại một mình Liễu Bình -- Cùng với nữ anh trongngực hắn.Liễu Bình liếc nhìn bên ngoài trấn nhỏ một cái, hơi lắc lắc đầu.Không được.Yana các nàng đang ở thế giới chân thật, đang giúp hắn phát triển văn minhnhân loại, làm sức mạnh Tứ Thánh Trụ không ngừng tăng lên.Nếu hắn triệu hoán các nàng tới, vậy các nàng sẽ không trở về được.Hiện tại hắn rơi vào địa cung Ác Mộng, bên ngoài hoàn toàn không biết hắnsống chết ra sao.Nếu Yana các nàng cũng biến mất theo, thế giới nhân loại không còn cao thủ áptrận.Những văn minh khác nhất định sẽ nô dịch hoặc tiêu diệt văn minh nhân loại!Nếu như vậy, Tứ Thánh Trụ vất vả lắm mới thức tỉnh sẽ rơi vào ngủ say lầnnữa, tất cả nỗ lực đều uổng phí.Thân thể Liễu Bình chợt lóe rồi dừng ở trước cánh cổng trấn nhỏ.Hắn nhìn ba đội ngũ chiến đấu đen nghìn nghịt kia, ánh mắt dần dần đanh lại.Không biết vì sao, hắn lại nghĩ tới đống xương trắng trong quán bar kia."

Chúa tể chúng sinh, để bọn họ chém giết nhau..."."

Chỉ dựa vào một loại danh sách là có thể đùa giỡn sinh linh trong lòng bàn tay,loại sức mạnh này chính là Ác Mộng sao?"

Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó ấn tay lên vỏ đao.Một bóng mờ bỗng hiện ra từ sau lưng hắn, thấp giọng mà nói: "Ta đi thăm dòthực lực của bọn chúng."

"Nếu tình huống nguy hiểm, ngươi có thể trở về thế giới của mình vào bất cứlúc nào."

Liễu Bình nói."

Ta không cần kiêng kỵ gì, cũng không có nhược điểm,"Bóng mờ liếc nhìn nữ anh trong lòng hắn một cái, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cố hếtsức để người nhìn thấy thực lực chân thật của bọn chúng."

"Đi đi."

Liễu Bình nói.Bóng mờ rút trường đao ra, nhẹ nhàng bật một cái đã bay lên trời, bay vúthướng tới cánh đồng bát ngát.ễ ỗ ẳLiễu Bình đứng tại chỗ lẳng lặng suy tư.Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây lần lượt hiện lên trong đầu hắn."

Không đúng."

Hắn bỗng nói.Kẻ cầm dù đã nói, thẻ bài Ác Mộng gần như vô tận -- Thẻ bài Ác Mộng *****ênlà người khổng lồ huyết nhục.Thẻ bài thứ hai là địa cung Ác Mộng.Nhưng người khổng lồ huyết nhục thân là một thẻ bài, lại có thể ghép vô số thẻbài lại nhằm hủy diệt thế giới.Địa cung Ác Mộng cũng là một thẻ bài.Nhưng nó có danh sách!

Một thẻ bài có thể xây dựng danh sách sao?

Điều nàyhoàn toàn khác với nhận thức của hắn.Hắn giơ Bách Nạp Đao lên, hỏi: "Ngươi có biết kiếp trước ta đối đãi với danhsách và thẻ bài như thế nào không?"

"Ngươi cho rằng tài nghệ đủ cao siêu thì có thể ghép nối các thẻ bài lại vớinhau, tiếp nhận lẫn nhau, sinh ra sức mạnh dũng hiện càng cường đại, đó chínhlà danh sách."

Bách Nạp Đao đáp lại.Liễu Bình trầm mặc một giây, sau đó nói: "Vậy từ giờ trở đi, ta cảm thấy còn cótình huống khác."

"Hả?

Nhận thức hiện tại của ngươi là cái gì?"

Bách Nạp Đao hỏi.Liễu Bình rơi vào trầm tư.Rõ ràng nên một loại danh sách được ghép thành từ vô số thẻ bài, vì sao ở chỗnày, một thẻ bài lại có được danh sách không gì sánh kịp?

Bộ xương trắng kiacòn ngồi trên ghế dựa quán bar, không nhúc nhích mảy may.Hắn ta bị danh sách *****!-------Chương 704: Địa cung Ác Mộng tán thành phương thức nàyTrong cánh đồng bát ngát, một đạo quang to lớn che trời ầm ầm giáng xuống.Cuộc chiến bắt đầu rồi!

Ba chi đội lập tức dừng lại, bao vây bóng mờ kia ởchính giữa.Dù sao cũng là ba gã cường giả chiến thắng tất cả những người cạnh tranh, bọnhọ và tùy tùng của họ cũng không phải dễ đối phó.Trên cánh cổng trấn nhỏ.Liễu Bình không chú ý tình hình chiến đấu chút nào, chỉ rút Bách Nạp Đao ra,nhẹ nhàng mà hỏi: "Nhưng ngươi có biện pháp nào giúp ta có thể nhìn thấydanh sách nơi này lần nữa không?"

"Ngươi muốn làm gì?"

Bách Nạp Đao hỏi."

Ta muốn nghiên cứu một chút, xem rốt cục nó có bí mật gì."

Liễu Bình nói."

Uy năng của ta chỉ có thể giúp người chiến thắng nó –– Năng lực duy nhấtchính là ***** kẻ địch, không có hứng thú nghiên cứu chúng."

Bách Nạp Đao nói."

Được rồi, chúng ta phải làm sao để chiến thắng nó?"

Liễu Bình buông tay hỏi."

Ngươi phải nghiên cứu nó trước."

Bách Nạp Đao nói.Liễu Bình câm nín Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: "Nghe này, ta cần cócàng nhiều tri thức và bí mật để chèo chống, vậy mới có thể tìm được biện phápchiến thắng danh sách này."

Liễu Bình nói: "Tri thức và bí mật sao...".–– Nếu yêu cầu càng nhiều tri thức và bí mật, vậy biện pháp tốt nhất chính lànắm giữ thuật Ác Mộng của thế giới này và đạt được quyền hành của địa cung."

Nói tới nói lui, vẫn phải đánh một trận, nhưng sao ta lại thấy khó chịu như vậychứ?"

Liễu Bình búng tay một cái, tiếp tục nói: "Đã rõ, ta khó chịu là vì bản thân tacũng không muốn giết chóc, lại bị người ta ném vào cơ chế giết chóc này,không thể không dùng mạng của người khác để bảo đảm bản thân tồn tại."

Hắn nhìn lại cánh đồng bát ngát.ấ ế ấ ầ ầ ấ ắChỉ thấy hai bên chiến đấu dần dần gay cấn, bóng mờ của hắn đã dùng ra MaDiện Niệm Đao.Nhưng cho dù như thế, bóng mờ vẫn bị cái gì đánh trúng, trong nháy mắt dùngra đao thuật đã lập tức bay ngược ra ngoài.Không thể tiếp tục để bóng mờ bị vây công!

Liễu Bình bỗng vỗ vỗ lên vỏ đao.Trong cánh đồng bát ngát, bóng mờ thuộc về hắn kia lập tức bay ngược trở về,dừng lại bên cạnh hắn."

Nhận lấy."

Bóng mờ đưa qua một thẻ bài."

Mới đó đã tìm được chiến lợi phẩm rồi sao?"

Liễu Bình nhận lấy thẻ bài, chỉ thấy đây là một thẻ bài bẫy rập."

Ta đoán cuối cùng ngươi cũng muốn nghiêm túc lên."

Bóng mờ nói."

Không sai, bị ba phe vây công như vậy, chúng ta quá có hại -- Hơn nữa ta cũngkhông thích bị người ta cưỡng ép chiến đấu."

Liễu Bình nói."

Xem ra người muốn khai quật bí mật chân chính kia?"

Bóng mờ hỏi."

Đúng vậy, lần này phải làm thật."

Liễu Bình nói."

Chờ tin tốt của ngươi."

Bóng mờ nói xong thì biến mất khỏi trước mặt Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên nghiêm nghị.Hắn triển khai tư thế tại chỗ, rút Trần Ngọc Đao ra, toàn lực trảm một cái vàotrong hư không-- Thẻ bài bẫy rập kia lập tức biến mất.Cùng lúc đó, trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươiphát động uy năng của Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."

"Thời không bắt đầu bị tách ra."

"Chú ý, thực lực của ngươi đã tăng lên cấp Kỳ Quỷ, hoàn toàn có thể chi phốiuy năng của đao này."

"Ngươi đã chỉ định một đoạn thời không để tách ra!"

Lưỡi đao rơi xuống.Tất cả mọi thứ chung quanh lập tức biến mất, chỉ còn lại hư vô vô tận, tựa nhưcuồng phong gào thét không ngừng.Có cái gì chợt lóe qua.ế ấ ầToàn bộ thế giới lại xuất hiện lần nữa.Liễu Bình phát hiện hắn đang thoải mái ngồi trên ghế, trong tầm tay có một cáily thủy tinh xinh đẹp, cái ly đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, tỏa ra quang ảnhmỹ lệ dưới ánh nắng chiếu rọi mờ nhạt.Nơi này là quán bar.Người pha chế đứng ở sau quầy bar, mỉm cười và mở miệng nói: "Đây là rượunhân loại tốt nhất chúng ta có thể tìm được, Liễu ca thích là được rồi."

Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Lấy uy năng củaTrấn Mệnh, người sẽ chém tất cả mọi chuyện xảy ra sau giờ khắc này ra ngoài,khiến nó hóa thành thế giới song song tách ra khỏi thời không."

"Ngươi về tới giờ khắc này."

Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó nhìn về phía người pha chế, chỉ thấy ngườipha chế vấn đầy mặt chờ mong mà chờ hắn trả lời."h hơn một ngàn bảy trăm năm, rượu linh quả cực phẩm của Tu Hành Trắc, cóba trăm hai mươi mốt loại thành phần, các ngươi có tâm."

Hắn nói.Đương!

Một đồng vàng rơi lên quầy bar, phát ra tiếng vang dễ nghe."

Đa tạ Liễu ca!"

Tựa như lần trước, người pha chế đưa tay ra đè đồng vàng lại, thật cẩn thận cấtvào.Hai thiếu nữ xinh đẹp xách cổ đi đến trước mặt Liễu Bình, cúi người thi lễ, ngọtngào hô: "Liễu ca, ngài xem."

Liễu Bình không cần xem cũng biết bên trong là từng cái tã cực kỳ mềm mại."

Làm khó các ngươi phải đi học việc may vá –– Không tồi, có lẽ số lượng nàycũng đủ dùng, đi uống trà đi, ta mời khách."

Liễu Bình tùy tiện nắm ra một nắm đá quý, nhét vào trong tay hai thiếu nữ xinhđẹp.Hai nàng cười ha ha và nói: "Đa tạ Liễu ca."

Cánh cửa quán bar đã mở ra.Một nam nhân thon gầy đi đến.Liễu Bình trực tiếp vẫy tay với hắn ta và nói: "Ta đã chờ người thật lâu, trựctiếp lại đây ngồi đi, yên tâm, ta sẽ không giết người -- Đưa bình sữa trong ngựcngươi cho ta trước đi."

Nam nhân thon gầy giật mình."

Là tiên tri..."

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình.ồ"Ngồi đi, đừng có ngại."

Liễu Bình nói.Nam nhân lấy ra một bình sữa bảy màu từ trong ngực, đặt ở trước mặt LiễuBình."

Dùng mười lăm loại khoáng thạch trong suốt mài giũa thành, có ba công nănglà giữ ẩm, làm lạnh, tự động rửa sạch, là bình sữa mạnh nhất ta có thể làm ratrong phạm vi năng lực của mình."

Hắn ta nói."

Thứ này không tồi, nhưng chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc."

Liễu Bình cất bình sữa đi, mỉm cười nói.Nam nhân cuống quít nói: "Đại nhân, ta biết rất nhiều bí mật, những bí mật đórất có giá trị, hắn có thể bồi thường --""Ngừng!"

Liễu Bình ngăn hắn lại và nói, "Tạm thời chúng ta không nói đến bí mật."

"Đại nhân, thật ra ta có chuyện muốn nói với ngài."

Nam nhân nói.Liễu Bình xua xua tay, thao thao bất tuyệt mà nói: "Ta biết người muốn nói gì --""Các ngươi đã thất bại, kết cục của ngươi là hóa thành đầu lần nữa, trở thànhnguồn cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung Ác Mộng."

"Phương pháp duy nhất ngươi có thể thoát thân chính là được ta thu làm nô lệvào lúc ta thắng được cuộc chiến này -- Địa cung Ác Mộng tán thành phươngthức này."

"Thật ra cái người thật sự am hiểu chính là chế tạo đồ vật, mà không phải chiếnđấu chính diện, cho nên dựa vào sức mạnh của bản thân thì căn bản không thểsinh tồn ở địa cung --""Nếu ta bằng lòng nhận lấy người, có phải người có thể chế tạo rất nhiều thứcho ta đúng không?"

Liễu Bình nói xong thì nhìn về phía nam nhân.Nam nhân nghe mà choáng váng.Liễu Bình cười cười, vươn tay gõ gõ cái bàn.Mọi người trong quán bar sôi nổi đứng lên, đi ra ngoài.-------Chương 705: Cứu ngườiNgười pha chế lau khô cái bàn, đưa thêm một ly rượu lên cho Liễu Bình, hắn talà người cuối cùng đi ra khỏi quán bar để canh giữ ở ngoài cửa.Mãi đến khi chung quanh khôi phục yên tĩnh, lúc này nam nhân mới như vừatỉnh từ trong mộng.Hắn ta vội vàng mở miệng nói: "Nếu biết ngài là tiên tri, ta nên sớm tới mộtchút -- đại nhân, ta nguyện ý trở thành nô lệ của ngài."

"Ta sẽ không tùy tiện nhận người."

Liễu Bình nói.Nam nhân cuống quít nói: "Đại nhân, có lẽ tiên tri như ngài nhất định sẽ cảmthấy rất hứng thú với bí mật, ta biết rất nhiều bí mật, chỉ cần ngài ––"."

Ngừng!"

Liễu Bình cắt ngang lời hắn ta, "Ta biết rất nhiều bí mật của người, nhưng có lẽngươi không biết, có một số việc nếu nói ra thì tánh mạng người khó mà giữđược."

Nam nhân ngẩn ra trong chốc lát, sau đó bỗng rùng mình một cái."

Đa tạ đại nhân nhắc nhở, thiếu chút nữa ta đã quên chuyện này, ở chung quanhchúng ta --"Hắn ta nhìn về hư không chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, không nói racâu kế tiếp nữa.Liễu Bình tùy tiện triệu tới một chai rượu, lại đặt một cái ly không ở trên bàn."

Nếu ngươi muốn trở thành thủ hạ của ta, *****ên phải chiến đấu với ta mộttrận."

"Đại nhân, có quy tắc gì không?"

Nam nhân hỏi."

Tùy tiện tấn công lại đây là được."

Liễu Bình nói.Nam nhân thấp thỏm trong chốc lát, sau đó bỗng đứng lên, xông thẳng đến chỗLiễu Bình.Liễu Bình nhìn hắn ta một cái.Niệm Đao!

Nam nhân như bị sét đánh, liên tiếp lui vài bước, ngã trở về chỗngồi.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ở hình thức Thủ Ngục,hắn chiến bại."."

Linh hồn của hắn hoàn toàn thuộc về ngươi."

ễ ồ ầLiễu Bình mở rượu ra rồi rót đầy cái ly không."

Hoan nghênh người, từ giờ trở đi, ngươi chính là thủ hạ của ta -- Hiện tạichúng ta đáng để uống một ly chúc mừng."

Cái ly được đặt trước mặt nam tử.Nam tử lộ ra vẻ mặt vui mừng, nâng chén nói: "Các hạ, ta kính ngài."

Liễu Bình giơ ly rượu lên rồi nhấp một ngụm, thở dài nói: "Không dễ dàng đểcứu sống ngươi đấy."

Nam tử mới uống cạn ly rượu, nghe xong lời này thì trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình nói: "Tạm thời đừng hỏi chuyện khác, ta hỏi ngươi, ngươi có thể tạora một ít khí giới công kích và phòng ngự cường đại hay không?"

Nam nhân vỗ ngực và nói: "Đương nhiên!

Ngày xưa ta dựa vào loại năng lựcnày mới làm ra Hư Không Thần Chu cấp Noah vào lúc thế giới bị hủy diệt, chếtạo khí giới phòng ngự và công kích đều là sở trường của ta cả."

Liễu Bình nói: "Đi đi, thành lập trận tuyến tiến công và phòng ngự vì trấn nhỏnày phải tốn chừng bao lâu?"

"Ta đã sớm tạo thành một vài thứ tốt, thoáng sửa chữa là có thể dùng ở trấn nhỏnày, chừng hơn mười phút là đủ rồi."

Nam nhân nói."

Rất tốt, nếu người muốn làm cái gì thì có thể dùng người trên trấn nhỏ, bảonhững người muốn báo đáp gì thì cứ tới tìm ta."

Liễu Bình nói."

Đã rõ."

"Đúng rồi, người tên là gì?"

"Ta là Vương Trọng Công."

"Tên hay, đi thôi."

"Đúng vậy."

Nam nhân đi ra khỏi quán bar, bắt đầu tiếp đón nhân lực, thành lập trận tuyếntiến công và phòng ngự cho toàn bộ trấn nhỏ.Liễu Bình nâng ly rượu lên rồi uống một ngụm, ánh mắt bắn về hướng cái đồnghồ được treo trên tường.Còn mười lăm phút.Mười lăm phút sau, giết chóc tứ phương sẽ bắt đầu."

Nâng lên đây!"

"Đúng vậy, đặt chúng ở trên tường, còn có mấy khẩu pháo tốc độ ánh sáng bênnày, đều phải chôn dưới đất, chúng sẽ tự tiến vào trạng thái tàng hình."

"Tăng nhanh tốc độ!"

Vương Trọng Công la lớn.Những người đang đi qua đi làm theo chỉ thị của hắn ta, nhanh chóng gia tăngcác phương tiện phòng ngự và công kích cho trấn nhỏ.Mười lăm phút đã đến.Vương Trọng Công nhanh chóng điều chỉnh thử tham số phòng ngự của váchtường sắt thép, lại chợt thấy chung quanh im ắng đi.Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người đều biến mất.Toàn bộ trấn nhỏ rơi vào tĩnh mịch."

Người không có liên quan biến mất?

Chẳng lẽ...".Vương Trọng Công đang nói thầm thì mặt đất bỗng bắt đầu chấn động.Vẻ mặt hắn ta biến đổi, lập tức nhảy lên tường thành sắt thép vừa mới hoàncông, nhìn ra xa bên ngoài trấn nhỏ.Trong cánh đồng bát ngát phía xa xuất hiện một chi đội được võ trang đầy đủ.Vương Trọng Công phun ra một ngụm nước bọt, cất tiếng mắng: "Địa cungđáng chết, ta biết ngay nó sẽ bắt kẻ chiến thắng tiếp tục chém giết ——"Hắn ta nhìn tường thành rắn chắc dưới chân, lại nhìn về phía các loại phươngtiện chiến tranh cỡ lớn trong trấn, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái thán phục.Lựa chọn của hắn ta không sai.Nam nhân kia rất mạnh, hơn nữa có thể biết trước nên đã bảo hắn ta chuẩn bịsẵn sàng cho một cuộc chiến tranh cỡ lớn.Vương Trọng Công nhảy xuống tường thành, bước nhanh đến cửa quán bar, gõcửa và nói: "Tiên tri đại nhân, phương tiện chiến tranh ngài yêu cầu đã được tabố trí xong cả rồi."

"Ngài xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Quán bar không có tiếng vang.Vương Trọng Công đi vào, chỉ thấy quán bar không có một bóng người.Trên quầy bar trống tron có một tờ giấy.Hắn ta cầm lấy tờ giấy để xem, trên đó có viết một hàng chữ nhỏ: "Trước khi tađưa ra tín hiệu, chỉ thủ chứ không tấn công."

Vương Trọng Công hiểu rõ mà gật gật đầu.Tuy rằng không biết vì sao phải thủ chứ không tấn công, nhưng chắc chắn tiêntri có tính toán khác.Vậy -- Vương Trọng Công tiện tay click mở một quang bình, nhanh chóng thaotác một hồi trên đó, phát ra mệnh lệnh với tất cả khí giới chiến tranh: "Kích hoạttoàn bộ các loại thiết bị phòng ngự, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo!"

Phía bên kia.ồ ầTrên cánh đồng bát ngát, trong chi đội kia có một nam tử đầu trọc cường tránglớn tiếng nói: "Hai tên còn lại cũng muốn tới, chờ bọn họ một lát, sau đó cùngnhau xông lên!"

"Bên này đi!"

-------Chương 706: Lão tử bị đánh bại -- Chỉ dùng một chiều!Dưới sự chỉ huy của hắn ta, đội ngũ tạo ra một đường cong, chạy như bay quatrước mặt trấn nhỏ.Mắt thấy chi đội này sẽ rời đi giống như lần trước-- Khi bọn họ đi ngang quabãi đất hoang, một cục đá không chút thu hút nào đột nhiên biến mất.Nam tử đầu trọc cường tráng còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện tay chân mìnhđều bay ra ngoài.Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy sau cổ hắn ta, dùng sức nâng lên trên.Trời đất quay cuồng!

Gió thổi ào ào, nhưng cũng không xóa đi được đau đớnkhi tay chân bị chặt đứt.Nam tử đầu trọc vừa muốn lớn tiếng kêu rên, lại phát hiện mình đã về tới mặtđất, đang ngồi ở một quán bar trong trấn nhỏ.Tốc độ thật nhanh!

Không chỉ đạo nhanh -- Từ mai phục, ra tay, đoạt người đếntrở về thị trấn, gần như chỉ xảy ra trong một giây ngăn ngủn.Làm sao người này làm được?

Đáng chết!

Hắn ta không nên tùy tiện tới thử loạitồn tại này.Nam tử đầu trọc chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, cố nén đau đớn rồi nhìn lại thiếuniên đối diện.Thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Trảm tay chân ngươi là sợ ngươi có năng lực đặcbiệt cường đại gì, hiện tại ta giúp người gắn lại."

Hắn ấn đôi tay lên chỗ tứ chi đứt gãy của nam tử đầu trọc, dùng thánh quangmãnh liệt khiến chúng khép lại, khôi phục như lúc ban đầu."

Ta là Liễu Bình, người tên là gì?"

Thiếu niên hỏi.Hắn nhìn mấy hàng chữ nhỏ trên đầu đối phương: "Danh hào đặc thù: Vạn TayVạn Chân."

"Kẻ có danh hào này có sức mạnh Kỳ Quỷ ẩn giấu trong tay chân, phải lấy tayhoặc chân để thi triển."

"Tuy rằng có hạn chế này, nhưng sức mạnh Kỳ Quỷ phóng thích ra sẽ càngmạnh."

-- Bởi vì sớm đã biết lộ tuyến bọn họ hành động, Liễu Bình lập tức dùng "KỳQuỷ Chi Nham", hóa thành một cục đá tầm thường mai phục trên đường mà kẻđịch nhất định phải đi qua.Chờ quân địch tới gần, hắn lập tức nhận ra ai là cường giả nấp trong đông đảotùy tùng kia, vì thế ra tay chém tay chân của đối phương, trực tiếp mang hắn tabay trở về trấn nhỏ.Một kích là thành công.Cho nên chiến đấu đã phân ra thắng bại.Dưới hình thức Thủ Ngục, linh hồn của đối phương đã hoàn toàn thuộc về hắn."

Ha ha ha, ngu xuẩn!

Rõ ràng ngươi có thể thắng, nhưng người gắn tay chân lạicho ta, hiện tại chuẩn bị đi chết đi!"

Nam tử đầu trọc cười điên cuồng rồi nhảy dựng lên, hai tay hai chân như muốnhóa thành thứ gì -- Bum!

Hắn ta bị cái ghế dựa vướng một cái, ngã xuống nhưchó gặm phân trên mặt đất.Liễu Bình thương hại mà nhìn hắn ta một cái, đôi tay để ôm lấy nữ anh tronglòng, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu.Nam tử đầu trọc nằm trên mặt đất ***** mà nói: "Đây là chuyện gì...

Rõ ràngtay chân của ta đã được gắn lại, vì sao không có sức lực...

Mà ta không có chútsức mạnh Kỳ Quỷ nào nữa..."

Phanh!

Cánh cửa bị đẩy ra.Vương Trọng Công đi vào, nhìn nhìn người trên mặt đất, lại nhìn về phía LiễuBình."

Đại nhân, chi đội kia đã biến mất."

Hắn ta mở miệng nói."

Còn hai chi đội nữa, các ngươi cùng đi nghênh địch đi."

Liễu Bình nói.Hắn liếc nhìn nam tử đầu trọc trên mặt đất một cái.Nam tử đầu trọc chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn truyền đến một tín hiệu vôcùng nguy hiểm, cứ như chỉ trong nháy mắt sẽ bị hoàn toàn xé rách."

Linh hồn...

Người nô dịch linh hồn của ta!"

Hắn ta nhảy dựng lên, tức sùi bọt mép mà nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nghiêm túc nói: "Không sai, bởi vì ta không muốn giết người, chonên ta nô dịch linh hồn người, hiện tại đi hỗ trợ đi."

Nam tử đầu trọc trùng hắn."

Hoặc là người thật sự muốn chết?"

Liễu Bình hỏi."

Ha ha ha, đại nhân ngài thật biết nói giỡn, sống đàng hoàng thì ai muốn chếtchứ?"

Nam tử đầu trọc lập tức cúi đầu khom lưng mà nói."

Đi đi."

Liễu Bình nói.Nam tử đầu trọc xoay người, đi theo Vương Trọng Công ra ngoài.Cánh cửa quán bar đóng lại.Nam tử đầu trọc còn sợ hãi trong lòng mà quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọnghỏi Vương Trọng Công: "Đại nhân là loại hình chức nghiệp gì."

Vương Trọng Công nói: "Tiên tri -- Cẩn thận, hiện tại ngươi nói cái gì, lát nữangươi muốn làm cái gì, ngài ấy đều biết cả đấy."

"Thật sao?"

Nam tử đầu trọc không tin mà hỏi.Vương Trọng Công cười lạnh một tiếng, chỉ vào chung quanh và nói: "Lúcnhiệm vụ trước đó mới kết thúc, đại nhân đã bắt đầu bố trí phòng ngự, ngài đãsớm biết kế tiếp sẽ là một trận hỗn chiến."

Nam tử đầu trọc nhìn toàn bộ trấn nhỏ được trang bị đến tận răng, vẻ mặt dầntrở nên nghĩ thôi đã thấy sợ, hắn ta thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng rồi...

Nếu khôngphải tiến tri, làm sao hắn lại mai phục ở nơi ta vừa vặn đi qua..."

Vương Trọng Công vỗ vỗ bả vai hắn ta và nói: "Được rồi, mau tới làm việc đi,còn có hai kẻ địch, có lẽ sắp tới rồi đấy."

Hai người cùng đi đến cổng trấn nhỏ, nhảy lên tường thành.Chỉ thấy hai chi đội lẳng lặng dừng lại trong cánh đồng bát ngát, ngăn cách xakhỏi nhau để cảnh giới đối phương, đồng thời lại kinh sợ khó hiểu đánh giá trấnnhỏ.Một giọng nói truyền đến từ xa xa: "Này!

Lão Lôi, không phải người dẫn đầuxuất kích sao?

Tại sao lại lập tức đầu nhập vào đối phương?"

Nam tử đầu trọc thở dài, rộng lớn đáp lại: "Lão tử bị đánh bại -- Chỉ dùng mộtchiều!

Hiện tại lão tử là thủ hạ của đại nhân! !!"

Hai chi đội kia vừa nghe vậy thì lập tức quay đầu, vội vàng chạy ngược về conđường từng đi qua.Nói giỡn!

Dùng một chiêu đã bắt lấy Lão Lôi.Hiện tại lại biến thành hai đầu với hai, hơn nữa hình như trong trấn nhỏ có nhântài chuyên về kiến tạo phương tiện chiến tranh cỡ lớn đang lo liệu.Vậy còn đánh cái đinh gì nữa?

Quả nhiên, quả nhiên -- Tồn tại lựa chọn tâmnguyện là sữa bột, tã giấy và bình sữa thật là sau không lường được, hoàn toànkhông thể đấu lại."

Bọn họ đi rồi."

Nam tử đầu trọc ngạc nhiên nói."

Nhất định chủ nhân đã sớm đoán trước rồi."

Vương Trọng Công nói lời tán thưởng."...

Hiện tại ta còn chưa bình tĩnh lại được,"Nam tử đầu trọc được gọi là Lão Lôi thở dài và nói, "Chỉ trong nháy mắt ngắnngủn, ta đã trở thành nô lệ của người khác."

Ở ể ồ ấ ồ"Ở địa cung có thể tồn tại là nên thấy đủ rồi."

Vương Trọng Công lạnh nhạt nói.-------Chương 707: Vậy ngươi muốn đánh thế nào?Quán bar.Trên quầy bar có bày một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài này có một thanh cự chùy dáng vẻ dữ tợn."

Ác Mộng Chi Toái."

"Trọng chùy."

"Có được uy năng Kỳ Quỷ: Vô xá."

"Thuyết minh: Bất cứ chống đỡ gì nhằm vào chùy này đều không được thànhlập, công kích của chúy này sẽ dập nát tất cả chống đỡ, tạo nên tổn thương chânthật gấp ba lần để đánh trúng mục tiêu."

Liễu Bình đặt Bách Nạp Đạo ở bên cạnh thẻ bài, nói: "Đây là thẻ bài ta lấyđược từ trên người cái tên vừa chiến thắng được."

Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: "Ta đã cảm nhận được sức mạnh của nó–– Ta cần càng nhiều thứ để phân tích địa cung này rốt cục là như thế nào."

Liễu Bình nói: "Hiện tại có một trọng điểm, chúng ta phải cùng bắt lấy nó."

"Cái gì?"

Bách Nạp Đao hỏi.Liễu Bình chậm rãi nói: "Danh sách có thể tự chủ phát ra các loại thẻ bài, cũngcó thể tiêu diệt người tiết lộ bí mật, rốt cục nó là một loại cơ chế kích phát vàtrù tính chung, hay là "Có tồn tại nào đang âm thầm thao túng danh sách."

Bách Nạp Đao nhỏ giọng nói: "Cái này thì đơn giản, trên người ngươi cũng cómột danh sách, nó đã đi theo người thật lâu, không bằng người hỏi nó một chútđi."

"Nó ngủ say rồi."

Liễu Bình tiếc nuối mà nhún nhún vai.Bách Nạp Đao cười lạnh nói: "Ta nhớ danh sách sẽ không ngủ."

Liễu Bình nói: "Nhưng giao diện thao tác anh linh trả lại ba thẻ bài chức nghiệpcho ta, mất đi quá nhiều năng lượng, cho nên rơi vào ngủ say."

"Đồ ăn ngon bị cướp đi, đương nhiên sẽ không vui rồi."

Bách Nạp Đao nói tiếp.Liễu Bình giật mình.Từ từ!

Nếu thật là vậy.Nếu giao diện thao tác anh linh ngủ say vì mất đi ba thẻ bài-- Như vậy, nếu hắnmuốn đánh thức nó, chẳng phải chỉ cần đúc đồ ăn là được rồi?

Sao hắn khôngsớm nghĩ ra chuyện đơn giản như vậy chứ!

Liễu Bình giơ thẻ bài Trọng ChùyÁ ầ ồÁc Mộng trên quầy bar lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Danh sách, đây là mộtthẻ bài vũ khí cường đại ẩn chứa sức mạnh Ác Mộng và Kỳ Quỷ, ta bảo đảmngươi sẽ thích nó."

Hư không yên tĩnh.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Thật sự có thể cho ta ănsao?"

"Thật sự có thể cho ta ăn sao?"

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ thiêu đốt này, không khỏi có chút câm nín.Không phải ngươi đã ngủ say sao?

Tại sao hiện tại lại thò đầu ra, còn hỏi có thểăn được hay không?

Hồi tưởng lại danh sách vẫn luôn đi theo hắn, giúp khôngbiết bao nhiêu việc -- "Ăn đi."

Liễu Bình thở dài nói.Bá!

Thẻ bài Ác Mộng Chi Chùy kia trực tiếp biến mất khỏi tay hắn.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Bổn danh sáchđược sức mạnh Dũng Hiện cường đại bổ sung, đã thức tỉnh lần nữa."

"Xét thấy lần trầm miên này tiêu hao quá nhiều sức mạnh, danh sách chỉ có thểcung cấp thêm một loại trợ giúp cho ngươi, xin hỏi có bắt đầu rút ra haykhông?"

Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, bỗng nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi hắnchọn lựa các loại công năng trong danh sách.Hắn mở miệng nói: "À –– Thật ra là như vậy, trong địa cung Ác Mộng này cómột danh sách khác, nó cực kỳ hung hãn, ta muốn làm rõ rốt cục nó là như thếnào."

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi muốn nhìn thấy bảngốc của danh sách?

Một thẻ bài Ác Mộng không đủ kích hoạt sức mạnh loạitrình độ này."

"Xin sử dụng ít nhất ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt sức mạnh này."

Quả nhiên danh sách có biện pháp!

Nhưng phải có ba thẻ bài Ác Mộng -- Hắnđã cho nó một Ác Mộng Chi Chùy.Còn cần hai thẻ bài.Xem ra hắn phải đi gây chuyện với hai cường giả khác.Liễu Bình đứng dậy từ chỗ ngồi, bước nhanh đi ra khỏi quán bar.Chỉ thấy Vương Trọng Công và tên nam tử đầu trọc kia đứng trên quảng trườngtrấn nhỏ, đang thương lượng mở rộng càng nhiều phương tiện phòng ngự vàcông kích cho nơi này."

Chào chủ nhân."

Vương Trọng Công vừa nhìn thấy Liễu Bình thì lập tức nói."

Thủ lĩnh, chào ngài."

ầNam tử đầu trọc nói."

Đúng rồi, ta nên xưng hô người như thế nào?"

Liễu Bình hỏi hắn ta."

Ta là Lôi Mãnh, sinh vật nguyên tố, tạm thời hóa thành hình người –– ngài gọita là Lão Lôi là được."

Nam tử đầu trọc nói."

Vương Trọng Công, Lão Lôi, hai người đi đánh trấn nhỏ số bốn đi."

Liễu Bình nói.Vương Trọng Công và Lão Lôi nhìn nhau."

Có thể dùng thiết bị chiến tranh có lớn ta để ở nơi này không?"

Vương Trọng Công hỏi."

Được."

Liễu Bình nói.Vương Trọng Công nhẹ nhàng thở ra.Lão Lôi hỏi: "Lỡ như chúng ta đánh không lại thì phải làm sao?"

"Chỉ cần đánh, không cần nhất định phải thắng, nhưng phải làm ra động tĩnhthật lớn."

Liễu Bình nói."

Tuân lệnh!"

Hai người cùng kêu lên.Không biết Vương Trọng Công tìm ra một chiếc chiến xa thật lớn từ chỗ nào,hắn ta chở rất nhiều khí giới chiến tranh cỡ lớn trên trấn nhỏ trên chiếc chiến xa,ầm ầm chạy về hướng trấn nhỏ số bốn.Chỉ chốc lát sau.Tiếng lửa đạn mãnh liệt vang lên.Mặt đất hơi chấn động.Không trung phía Nam trấn nhỏ không ngừng bùng lên các loại quang diễm."

Hai đánh một, hẳn thanh thể sẽ không kém."

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Cho nên vì sao ngươi không đi theo đằng sau?

Chẳng phải ba đánh một càngdễ đạt được thắng lợi?"

Bách Nạp Đao hỏi."

Hiện tại ta có một tâm đắc."

Liễu Bình nói."

Tâm đắc gì?".ế ấ ồ Á"Thật ra kỹ xảo chiến đấu của những tồn tại rơi vào địa cung Ác Mộng nàycũng không cao, chỉ biết lợi dụng sức mạnh Dũng Hiện, cho nên đánh chínhdiện thì sẽ tốn thời gian tốn sức lực."

"Vậy ngươi muốn đánh thế nào?"

"Rất đơn giản."

Thân thể Liễu Bình bật cao bay lên trời, lấy thẻ bài "Vô Tồn Chi Nham"kia ra ngay trên không trung.Hắn nhẹ nhàng ném thẻ bài đi.Phanh!Một tiếng động vang lên.Trên trời lập tức xuất hiện "Vật nên có"nào đó.- - Mây.Đám mây này thong thả phiếu đãng trên không trung, gần như giống nhữngđám mây khác như đúc.Nó nhẹ nhàng bay về hướng trấn nhỏ số hai phía Đông Nam.-------Chương 708: Chư Giới chi LinhCùng lúc đó.Trên trấn nhỏ số hai, một người toàn thân được cấu thành từ đá đứng trên máinhà cao nhất trong trấn nhỏ, nhìn về hướng trấn nhỏ số bốn."

Trấn nhỏ số ba đi tấn công trấn nhỏ số bốn...

Ta có nên cứu hay không?"

Nó mở miệng nói.Ở sau lưng nó, một người hoàn toàn được tạo thành từ gỗ nói: "Đại nhân, cườnggiả của trấn nhỏ số ba đánh bại trấn nhỏ số một, hiện tại lại đi tấn công trấn nhỏsố bốn, nếu chúng ta không đi cứu thì rất có thể người tiếp theo sẽ là chúng ta."

"Ngươi nói rất đúng, bảo các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng."

Thạch Đầu Nhân nói.Mộc nhân nhảy xuống từ mái nhà, lớn tiếng hô to trên quảng trường.Rất nhanh, tất cả tùy tùng đều tập kết lại, sắp hàng thành đội trên quảng trường.Hiện tại chỉ chờ Thạch Đầu Nhân ra lệnh một tiếng.Thạch Đầu Nhân cao giọng mà nói: "Các huynh đệ, hiện tại chúng ta phải đicứu trấn nhỏ số bốn, lập tức xuất phát!"

Câu nói của nó vừa dứt.Trên quảng trường, tất cả tùy tùng đúng tại chỗ bất động.Thạch Đầu Nhân ngẩn ra, bỗng ngẩng đầu nhìn về nóc nhà một phòng ốc khác.Chỉ thấy một thiếu niên nhân loại đứng ở nơi đó, một tay cầm đao, tay còn lạiôm một nữ anh.- - Căn bản không biết hắn xuất hiện như thế nào!"

Không cần gọi họ, hiện tại họ đều rơi vào một công kích của ta."

Liễu Bình nói."

Ngươi là cao thủ của trấn nhỏ số ba?"

Thạch Đầu Nhân trầm giọng nói.Khi nói chuyện, nó tiện tay vứt ra bảy tám loại thuật pháp, sôi nổi rơi xuốngquảng trường.Những thuật pháp đó hiện ra đủ loại hào mang, múa may qua lại chung quanhcác tùy tùng, nhưng lại hoàn toàn không thể đánh thức bọn họ."

Nhận thua đi, ta không muốn giết các ngươi."

Liễu Bình nói."

Các huynh đệ của ta bị làm sao vậy?"

Thạch Đầu Nhân hỏi.ấ ế ấ ầ"Chúng cảm thấy mình sa vào một trận chiến, nhất thời còn trầm mê bên trongchiến đấu, không thể tự kềm chế."

Liễu Bình nói."

Lừa gạt"là sức mạnh Kỳ Quỷ trên người Liễu Bình, nó chưa bao giờ thất thủ, căn bảnkhông thể nào phỏng đoán cấp bậc của nó.Thạch Đầu Nhân nhìn các tùy từng trên quảng trường."

Vậy vì sao ta không trúng chiêu?"

Nó lại hỏi."

Bởi vì ta cần người nhận thua, vậy thì ta không cần giết các ngươi."

Liễu Bình nói.Thạch Đầu Nhân cười lạnh và nói: "Có một việc người còn chưa rõ, thật ra sứcmạnh Kỳ Quỷ mà ta có được là thứ người hoàn toàn không thể địch lại."

Một bóng mờ hình người lặng lẽ hiện lên phía sau nó, nhẹ nhàng đặt một thanhtrường đao lên cổ nó."

Xin lỗi, xin lặp lại lần nữa."

Liễu Bình nói.Thạch Đầu Nhân im lặng, cúi đầu nói: "Ta đã rõ, sức mạnh Kỳ Quỷ mà ngườicó được là thứ ta hoàn toàn không thể địch."

"–– Ta nhận thua.".Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hưkhông: "Ngươi kích hoạt hình thức Thủ Ngục."

"Đối thủ của ngươi đã nhận thua, do đó kết thúc trận chiến đấu này."

"Ngươi đạt được linh hồn của nó.".Liễu Bình nhìn thoáng qua quảng trường phía dưới.Lại có từng hàng nhắc nhở phù hiện lên: "Ngươi lấy Ma Diện Niệm Đao chịutải sức mạnh Kỳ Quỷ lừa gạt, khiến thần hồn những người này rơi vào chiếnđấu."

"Ngươi triệt bỏ chiêu thức."

Trên quảng trường, chúng tùy tùng như mới tỉnh từ cơn mộng."

Đại nhân, chúng ta là đi cứu trấn nhỏ số bốn sao?"

Mộc nhân lớn tiếng hỏi.Khóe miệng Thạch Đầu Nhân giật giật, nhìn về phía Liễu Bình."

Đi đi, phối hợp Lão Lôi tấn công trấn nhỏ số bốn, không cần giết cường giả kia–– Ta chờ tin tốt của các ngươi."

Liễu Bình nói.ấ ể ấ ấ ấ ố ố"Có nghe thấy không!

Toàn thể xuất phát, đi tấn công trấn nhỏ số bốn!"

Thạch Đầu Nhân giận dữ hét.Nó nhảy xuống, gia nhập vào những tùy tùng đó, cùng đi với hướng tới trấn nhỏsố bốn.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái.Một thẻ bài Ác Mộng hoàn toàn mới xuất hiện trong tay hắn."

Thuật pháp Ác mộng: Thần Ma Hóa Thân."

"Đây là một loại thuật ác mộng cường đại, có thể triệu hoán hóa thân có thầntính hoặc ma tính đến chiến đấu."

Liễu Bình đặt thẻ bài lên giao diện thao tác anh linh, nhẹ nhàng nói: "Thẻ thứhai."

Thẻ bài bụp một tiếng đã biến mất.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Còn lại một thẻ là có thể kích phát nănglực mới, xin hãy cố lên!"

So với nhắc nhở phù trước đó, hình như biểu hiện của chữ nhỏ lần này có thêmchút hoạt bát."

Thẻ cuối cùng sao?"

Liễu Bình đứng trên mái nhà, nhìn ra xa theo hướng trấn nhỏ số bốn.Chỉ thấy đội ngũ của Thạch Đầu Nhân nhanh chóng gia nhập chiến đấu, bắt đầucùng Lão Lôi và Vương Trọng Công tấn công trấn nhỏ kia.Giọng nói hưng phấn của Vương Trọng Công truyền đến từ cánh đồng bát ngátxa xa: "Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị vây quanh, mau đầu hàng."

"Tiên tri nói, không giết các ngươi!"

Tiếng giao chiến dần dần tạm dừng.Một giọng nói vang lên từ trong trận: "Ta thấy các ngươi cũng chưa chết --"."

Không sai,"Lão Lôi không kiên nhẫn mà nói, "Hắn chỉ dùng một chiều đã bắt lấy ta."

"Ta cũng vậy!"

Thạch Đầu Nhân nói."

Mau đầu hàng đi, đừng lãng phí đạn dược của ta."

Vương Trọng Công nói.Trấn nhỏ trầm mặc mấy phút."

Ta đầu hàng."

Rốt cuộc âm thanh kia lại vang lên lần nữa.Liễu Bình giật mình.ấ ắTrong hư không, lại một thẻ bài hoàn toàn mới xuất hiện ở trước mặt hắn.Thẻ bài Ác Mộng!"

Thẻ bài quyền bính sơ cấp của địa cung."

"Sử dụng thẻ bài này thì người có thể bước đầu đạt được một phần bản đồ địacung và tình huống phân bộ của thế giới, đồng thời cũng có được một ít trợ giúpcủa địa cung."

Thật ra thẻ bài này có chút tác dụng...

Liễu Bình đang nghĩ ngợi, lại thấy lại mộthàng chữ thuyết minh hiện lên trên hư không: "Có thể ăn không?"

-- Giao diện thao tác anh linh đang trông mong nhìn chằm chằm thẻ bài này.Bỏ đi.Cho nó đi.Liễu Bình cười cười, đặt thẻ bài lên giao diện trong hư không.Thẻ bài "Bụp"một tiếng đã biến mất.Giây lát sau.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi lấy ba thẻbài Ác Mộng để kích hoạt giao diện thao tác anh linh."

"Lần kích hoạt này chỉ định một mục công năng""Chư Giới chị Linh."

"Thuyết minh: Dựa vào công năng này, ngươi có thể nhìn thấy Linh cấp bậc thếgiới."

-------Chương 709: Thế giới"Ngươi tiêu hao ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt Chư Giới chi Linh."

"Thuyết minh: Danh sách sẽ cung cấp nghi thức có tương tính riêng, giúp ngươicó thể nhìn thấy Linh cấp bậc thế giới."

"Đặc biệt thuyết minh: Chỗ ở của Thế Giới chi Linh chính là thế giới, xin hãychuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi mới tiến vào nơi đó."

"Tái bút: Gặp mặt Linh cấp bậc thế giới là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngườiphải nhận thức rõ điểm này."

Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Danh sách liên tục nhắc nhở hai lần về tính nguy hiểm, đây là tình huống cực kỳhiếm thấy."

Xem ra không thể coi như không quan trọng."

Liễu Bình lẩm bẩm.Bốn bóng người bay tới từ cánh đồng bát ngát, dừng lại trước mặt hắn.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Đầu Nhân, và một người mặt thú xa lạ.Liễu Bình dẹp nỗi lòng qua một bên, sau đó nói: "Các vị, giới thiệu nhau mộtchút đi."

"Ta là Vương Trọng Công, thủ hạ *****ên mà đại nhân thu nhận."

"Lôi Mãnh, các ngươi gọi ta Lão Lôi là được."

"Ta không có tên, nhưng các ngươi có thể gọi ta là Thạch Kiến."

"Hưởng Nha, lĩnh chủ Thú tộc.".Liễu Bình gật gật đầu, nói: "Nếu tranh đấu tứ phương đã kết thúc, ta đoán địacung Ác Mộng sẽ lập tức có tin tức mới cho chúng ta."

Một trận cuồng phong thổi tới.Sâu trong không trung u ám, có một tờ giấy bay xuống, không ngừng quaychung quanh Liễu Bình.Liễu Bình đón được tờ giấy.Chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ qua loa: "Chúc mừng người, ngườichiến thắng!"."

Ngươi đạt được thêm khen thưởng: Quyền được miễn trầm luân."

"Trong khoảng khắc hôm nay kết thúc, người sẽ không vì bất cứ chuyện gì màrơi vào lòng đất và trở thành chất dinh dưỡng của địa cung."

"Ngươi có thời gian một giờ để nghỉ ngơi."

ế"Một giờ sau, cuộc chiến càng kích thích và thú vị đang chờ đợi ngươi."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong rồi nói với những người phía dưới: "Đều đinghỉ ngơi đi, một giờ sau ta sẽ gọi các ngươi."

"Vâng, đại nhân."

Bốn cường giả cùng lên tiếng.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, xẹt qua trời cao, trở lại trấn nhỏ ban đầu củahắn.Hắn đi vào quán bar, đổ một ly rượu cho mình.Hắn uống một hơi cạn sạch.Âm!

Ly rượu được thả xuống quầy bar lần nữa.Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi thật sâu, trên mặt có chút cảm xúc nói không rõđược.Bỗng nhiên.Một giọng nói non nớt vang lên: "Lúc gặp phải nguy hiểm mà chỉ lo uống rượu,điều này không phải thói quen tốt gì."

Liễu Bình cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ anh nằm trong lòng đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."

Ngươi dậy rồi sao?"

Liễu Bình nói."

Vận mệnh nguy hiểm cực độ đang không ngừng kích động, dây dưa, quanhquẩn trên người người, điều này làm ta không thể ngủ yên -- Ta đành tạm thờitỉnh lại, đồng thời cảnh cáo người lần nữa, mặc kệ đi đến nơi nào cũng khôngđược bỏ ta lại, nếu không ta nhất định sẽ chết."

Nữ anh nói."

Chẳng lẽ ta gặp được chuyện cực kỳ nguy hiểm cũng không thể tạm thời đặtngười ở một nơi an toàn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không được."

Nữ anh nói."

Được rồi, ta phát hiện một số chuyện...

Thật sự có khả năng rất nguy hiểm,nhưng ta phải đi xem cho bằng được."

Liễu Bình nói."

Là điều rất quan trọng sao?"

Nữ anh hỏi."

Đúng vậy, trong lòng ta có một dự cảm, không biết phải nói như thế nào -- Đãthật lâu ta không bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, ta muốn đến gặpấ ếmột Linh cấp thế giới, cảm giác trong lòng ta thật phức tạp."

Liễu Bình nói."

Ván bài."

Nữ anh đột nhiên nói."

Cái gì?"

Liễu Bình không rõ nguyên do mà hỏi."

Không biết, ta chỉ cảm nhận được từ này, và cũng nói nó ra."

Nữ anh nói.Nàng ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại và ngủ mất.Liễu Bình thở dài.Hắn lại đổ một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lạiyên lặng điều tức.Qua mấy phút."

Bắt đầu đi, danh sách."

Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trên hư không: "Đang tiến hànhcông minh với thế giới."

"Công minh thành công!"

"Điều chỉnh tần sóng linh hồn, khiến người và thế giới địa cung Ác Mộng cảmứng lẫn nhau."

"Thành công!"

"Cánh cửa thế giới đã được mở ra!"

"Ngươi có thể tiến vào đó bất cứ lúc nào, nhưng xin nhất định phải cẩn thận!"

Liễu Bình mở mắt ra, thoáng suy nghĩ, sau đó rút bốn thẻ bài ra.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha đều nằm trong thẻ bàicủa từng người, đang nghỉ ngơi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Tùy tùng của ngươi không thể chịu đượcbí mật của thế giới, một khi xuất hiện ở thế giới thì lập tức tử vong, linh hồncũng hoàn toàn bị trừ khử."

"Bởi vậy ngươi không thể sử dụng những thẻ bài tùy tùng đó."

Liễu Bình lắc đầu, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi.Một cảm ứng khó hiểu hiện lên trong lòng, làm hắn không tự chủ được nhìn lạiphương hướng nào đó phía sau quán bar.- - Có thứ gì đang kêu gọi hắn.Liễu Bình rời khỏi quầy bar, đi đến cửa sau rồi mở ra.Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.Chỉ có dưới chân hiện ra một bậc thang không ngừng kéo dài xuống bên dưới.Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một theo bậc thang để đi vào sâutrong hắc ám.Rất nhanh.Toàn bộ ánh sáng trên mặt đất đã biến mất.Hắn đi một mạch xuống phía dưới trong bóng đêm, chung quanh yên tĩnh, chỉcó thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn.Cứ đi như vậy chừng hai phút.Cầu thang đã đến phần cuối.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một kiến trúc trống rỗng.Trên mặt đất có trải một tấm thảm cổ xưa u ám.Trên đầu là một rồi lại một ngọn đèn treo, mỗi một chiếc đèn đều tỏa ra ánhsáng vô cùng ảm đạm.Trong hành lang thật dài là một mảnh tĩnh mịch.Hai bên hành lang có không ít pho tượng đang đứng, điêu khắc một loại tồn tạitương tự như nhân loại."

Văn minh..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Những pho tượng đó sinh động như thật, biểu cảm rất thật, giống như những tồntại sống sờ sờ.Liễu Bình bước đi dọc theo hành lang chậm rãi hướng về phía trước.Cánh cửa các phòng hai bên hành lang đều đóng chặt lại.Hắn thử mở một cánh ra, trong phòng trống không, chỉ có một cánh cửa sổ cóthể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.-- Bên ngoài là một mảnh sương mù vô biên vô hạn, dâng trào kích động, hoàntoàn thấy không rõ có cái gì tồn tại.Liễu Bình lui về hành lang, tiếp tục đi đến phía trước.-------Chương 710: Chính là nơi này!Sa...

Sa...

Sa...

Hắn xuyên qua hành lang, đi tới một phòng sách.Chỉ thấy phòng sách này có hai người đang đứng.- - Giống như những photượng kia, hai người này chỉ có một vài điểm rất nhỏ khác biệ so với nhân loại,ví dụ như chân chúng càng dài, thân thể càng cao và không có lỗ tai.Hai người kia đứng ở giữa phòng sách, vẻ mặt dại ra, vẫn không nhúc nhích."

Chào các ngươi."

Liễu Bình thử chào hỏi.Hai người không đáp lại, cũng không có bất cứ động tác gì.Liễu Bình nheo mắt lại.Bỗng nhiên, đỉnh đầu hai người nhảy ra một hàng chữ nhỏ: "Đang chuyển hóatà tính."

Liễu Bình im lặng, sau đó đi đến kệ sách bên sô pha.Hắn thấy được từng hàng sách bằng đá trên kệ, nhưng những quyển sách đó đềuđược viết từ văn tự không rõ.Liễu Bình đang muốn cẩn thận nghiên cứu những văn tự đó thì chợt thấy tronglòng hơi lạnh.Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy hai người kia đã không còn ở chỗ cũ.Không biết khi nào, bọn họ đã di động tới chỗ cách sau lưng hắn năm mét, đangkhông có cảm xúc mà nhìn chằm chằm hắn."

Các ngươi muốn làm gì?"

Liễu Bình hỏi.Hai người vẫn không nhúc nhích.Liễu Bình làm bộ đi đọc sách trên giá rồi bỗng rút Bách Nạp Đao ra, xoayngười chỉ một cái -- Chỉ thấy hai người kia lại đến gần hắn lần nữa, đúng cáchhắn chừng một mét, vẫn duy trì động tác ban đầu, vẫn không nhúc nhích.Chúng gần như đã đón lấy lưỡi đao.Liễu Bình nói: "Là muốn chơi trò chơi với ta sao?"

Bỗng nhiên.Ngoài cửa sổ sát đất của phòng sách, một gương mặt người thật lớn lặng lẽ hiệnlên, không có cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua mặt người nọ.Trên mặt người hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Đang chuyển hóa tà tính (Sắp hoànthành)."

ấ ể"Chú ý: Lấy thực lực của người thì không thể ngăn cản sự ăn mòn của nó."

-- Rõ ràng hắn tới gặp Linh cấp thế giới, lại đụng phải quái vật như vậy.Liễu Bình lui từng bước về phía sau.Hai người trong phòng sách và mặt người thật lớn ngoài cửa sổ đều không nhúcnhích, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.Liễu Bình đi vào một hành lang khác, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng sách lại,lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.Hắn bỗng đứng yên tại chỗ, thở dài nói: "Ta đoán Linh nơi này cũng khônghoan nghênh ta."

Chỉ thấy trên trần nhà hành lang có mấy người đang đứng chống ngược.Mấy người này cũng không nhúc nhích, vẻ mặt dại ra, cứ như căn bản khôngnhận thấy Liễu Bình đã đến.Liễu Bình đi vài bước, thân thể bỗng chợt lóe rồi lui đến một góc.Trên con đường hắn từng đi qua, cánh cửa phòng sách đã mở ra, hai người kiaxuất hiện vị trí ban đầu hắn đứng, đôi tay hóa thành trường thứ màu xám sắcnhọn, đang làm ra động tác đâm về phía trước.Ở ngoài cửa sổ bên cạnh.Mặt người thật lớn kia dán lên cửa sổ, không có cảm xúc mà nhìn chằm chằmvào Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng nhìn cảnh tượng này.Bỗng nhiên.Sương mù ngoài một cửa sổ khác tản ra, để lộ cảnh tượng bên ngoài.Liễu Bình thấy được vô số người.Tất cả những người đó đều quỳ trên mặt đất, thành kính làm ra tư thế cầunguyện.Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thế giới như đều đang quỳ xuống đất làm ra tư thếcầu nguyện-- Nhưng thân thể bọn họ như bị cái gì đó ăn mòn, chỉ còn lại thểxác tàn khuyết.Hô hấp của Liễu Bình hơi cứng lại.Trong lúc hoảng hốt, một hình ảnh vô cùng xa xăm hiện lên trong đầu.Đó là một thế giới sắp hoàn toàn bị hủy diệt.Hắn –– Rất nhiều người đứng bên cạnh hắn.Có người nhẹ nhàng nói: "Ngươi sẽ tìm được chúng ta, phải không?"

"Đúng vậy."

Hắn ra tiếng nói.Hình ảnh chợt lóe rồi trôi đi.ễ ấ ể ấLiễu Bình há to miệng hô hấp, để mình trấn định lại, sau đó hạ giọng mà nói:"Xem ra phải giải quyết các ngươi trước."

Hắn đang muốn ra tay thì trong lòng bỗng giật giật.Không biết khi nào, nữ anh đã tỉnh.Nàng vươn tay nhỏ mũm mĩm ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ của Liễu Bìnhmột cái.Một sợi tơ trong suốt quấn quanh ngón trỏ của Liễu Bình.Sợi tơ này lấy tốc độ thị lực có thể nhìn ra mà trở nên càng ngày càng thô, càngngày càng dai.Nó không ngừng lan tràn, mãi đến khi quấn quanh toàn bộ bàn tay."

Vận mệnh là sức mạnh không thể nắm lấy nhất bên trong Kỳ Quỷ, nếu ai muốnthao tác vận mệnh thì nhất định sẽ bị nó đùa bỡn, đây là luật nhân quả cơ bảnnhất của vận mệnh."

Giọng nói của nữ anh vang lên.Trên mặt nàng lộ ra vẻ mệt mỏi, tiếp tục nói: "Ta quấy nhiễu vận mệnh nên đãkhiến ngươi đi vào tử cục."

Sợi tơ bắt đầu nhanh chóng lan tràn, sắp quấn quanh cánh tay Liễu Bình."

Bởi vì bị ta quấy nhiễu, ngược lại vận mệnh sẽ không để ngươi rơi vào cụcdiện hẳn phải chết, nó bắt đầu dao động hướng về phía trái ngược, nó sẽ đểngười tìm ra một chút sinh cơ ––"."

Đi đi."

"Trước khi sợi tơ của ta hoàn toàn quấn quanh ngươi, ngươi phải gặp được Linhkia, nếu không tất cả đều uổng phí."

Trên trần nhà, những bóng người đó bất động.Mặt người thật lớn ngoài cửa sổ cũng bất động.Hai người đuổi theo từ phòng sách vẫn bất động."

Các ngươi muốn giết ta, nhưng không thể bị ta nhìn thấy, là như thế sao?"

Liễu Bình trực tiếp chỉ trường đao hướng về phía trước.Ma Diện Niệm Đao!

Sau lưng hắn lập tức hiện ra hư ảnh một đồng tử dựngthẳng thật lớn.Liễu Bình duy trì đồng tử, thân thể chợt lóe rồi xuyên qua hành lang dài, đếnmột cánh cửa khác ở cuối con đường.Hắn không cần quay đầu cũng biết, bị đồng tử dựng thẳng kia nhìn chăm chúnên những tồn tại kỳ quái đó không thể động đậy.Cánh cửa bị đẩy ra.Nơi này là một đại điện tráng lệ huy hoàng.ếMột đám người khoác chiến giáp quay chung quanh đài cao, cùng nhìn chămchú vào vương tọa.Vương Tọa rỗng tuếch, chỉ có mũ miện nạm đấy các loại đá quý được đặt ở chỗtay vịn.- - Hình như quốc vương nơi này đang vắng mặt?

Liễu Bình nhìn lạinhững người đó, chỉ thấy khuôn mặt bọn họ đầy bi thương, cứ như gặp phảiđiều vô cùng tuyệt vọng, ai cũng rũ đầu xuống.Thế giới...

Tại sao thế giới lại có văn minh như vậy?

Liễu Bình nhìn nhìn taymình.Hắn không có thời gian suy nghĩ.Sợi tơ Vận mệnh không ngừng quấn lên trên, đã lướt qua cánh tay, bắt đầu lantràn lên ngực.Nếu nữ anh nói, phải nhìn thấy Linh nơi này trước khi sợi tơ Vận Mệnh hoàntoàn quấn quanh, vậy hắn phải nắm chặt thời gian mới được.Phía sau hắn hiện ra một bóng mờ."

Ngươi lo phía trước, ta phụ trách mặt sau."

Liễu Bình nói."

Được."

Bóng mờ tùy ý vung vẩy trường đao.Chỉ một thoáng, trước mặt nó cũng xuất hiện hư ảnh một đồng tử dựng thẳngcao bảy tám mét.Đồng tử dựng thẳng phía sau Liễu Bình nhìn chằm chằm con đường từng điqua, mà con khác thì nhìn chằm chằm những người trong đại sảnh đó."

Đi!"

Liễu Bình và bóng mờ cùng chạy như bay hướng về phía trước.Hai người xuyên qua đại điện, đi thẳng một mạch đến một cánh cửa nhỏ đằngsau vương tọa.Dao động sức mạnh vô tận truyền đến từ cánh cửa nhỏ.–– Chính là nơi này!-------Chương 711: Cái giá của lưu lạc sinh tửLiễu Bình hít sâu một hơi, dùng sức đẩy cửa ra."

Hả?"

Hắn nhịn không được thốt lên một tiếng.Chỉ thấy nơi này là một căn phòng thật lớn, trong phòng là sương mù dày đặchình gai nhọn không cách nào đếm hết, toàn bộ chúng đang đâm vào một tồn tạihình người lơ lủng ở giữa không trung.Đó là một thân thể nhỏ xinh, nhìn qua có vài phần giống -- Andrea!"

Không...

Vẫn có chút bất đồng."

Liễu Bình kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, cổ nói.Cẩn thận nhớ lại, Andrea trực tiếp thức tỉnh từ Vĩnh Dạ.Thậm chí cô bé còn bị người ta đổi Long Tích, gần như vĩnh viễn không thểtrưởng thành.- - Chẳng lẽ Andrea có liên hệ với cô bé này?

Liễu Bình tập trungnhìn về phía cô bé kia.Chỉ thấy gai nhọn chi chít lấy một phương thức tương tự như mấp máy đangđâm hết vào đầu và phía sau lưng cô bé, cứ như đang khống chế cô.Mà cô bé mở to đôi mắt mê mang, vô ý thức nói: "35 phút sau, tuyên bố nhiệmvụ giết chóc."

Một rồi lại một thẻ bài hiện ra từ hư không, lơ lửng ở trước mặt cô bé.Cô bé nhìn chăm chú vào những thẻ bài đó, nói mớ: "Vị trí đã được bố trí."

"Thẻ bài khen thưởng đã được chuẩn bị thỏa đáng."

"Nhiệm vụ: Loạn chiến chém giết."

"Nhân số tử vong dự bị: 1000."

Cô bé như nằm trong trạng thái mộng du.Trên đỉnh đầu cô bé nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Thể Ác Mộngquấn quanh, Thế Giới chi Linh, ?? ?? ?"

Linh cao đẳng cấp thế giới đang nằm trong sự khống chế của Ác Mộng."

Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cô bé, trong lòng bỗng dâng lên mộtcảm xúc chưa bao giờ có.Từng ký ức vô cùng xa xăm bỗng hiện lên trong đầu hắn.Đó là một thế giới tràn ngập chiên hỏa, Trên bầu trời, thứ gì đó vô cùng lớn phátra tiếng rống giận chấn động tứ phương.Liễu Bình nghe thấy giọng nói của mình."

Ác Mộng đã tiến đến, thần trụ nơi này sắp bị sụp đổ, mọi người chuẩn bị,chúng ta phải chuyển thể trọng sinh, rời khỏi nơi này."

Câu nói vừa dứt.Một giọng nói mềm nhẹ khác vang lên: "Nhưng cho dù đến thần trụ tiếp theo thìchúng ta có thể nán lại bao lâu?"

"Sau khi chuyển thế, chúng ta nhất định sẽ trôi dạt thất lạc, có lẽ vĩnh viễnkhông nhớ nổi nhau."

Có người nói tiếp.Một giọng nữ bỗng vang lên: "Một phần hồn phách của ta đã bị Ác Mộng ănmòn, chỉ sợ ta -- Chỉ có thể lấy tàn hồn để chuyển thể."

Tất cả âm thanh rơi vào câm lặng.Giây tiếp theo.Liễu Bình nghe thấy giọng nói của chính mình."

Ta sẽ tìm được ngươi."

"Cho dù chỉ còn lại tàn khu, ta cũng sẽ tìm được ngươi."

Tất cả ký ức ầm ầm tan đi.Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.Hắn muốn bước ra vài bước, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể hànhđộng.Sợi tơ Vận Mệnh đã quấn quanh toàn thân hắn, làm hắn không thể nhúc nhích,chỉ có một cái đầu vẫn lộ ra bên ngoài.Thời gian không còn nhiều lắm!"

Cẩn thận."

Bóng mờ nói.Ở ngoài cánh cửa cách phía sau hai người không xa, số người không đếm đượcđứng ở nơi đó, chống lại đồng tử nhìn chăm chú, gian nan bước từng bước mộtdi chuyển đến trước cửa.Liễu Bình nắm chặt thời gian cuối cùng, cố hết sức tránh đi, cả người trôi nổilên giữa không trung.Hắn bay đến đối diện cô bé kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô."

Andrea?"

Hắn nhẹ nhàng nói.Trên mặt cô bé hiện lên một tia đau đớn, chỉ lướt qua trong giây lát thì khuônmặt lại dại ra lần nữa.Cô bé nhìn chăm chú vào hư không, nhẹ nhàng nói: "Cách trận giết chóc tiếptheo còn: 30 phút."

Liễu Bình nhắm mắt lại, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh dần hiện ra vẻ phẫnnộ và bị thương.ắBóng mờ của hắn không nói chuyện nữa, nhanh chóng đi tới cửa, rút trường đaora, ra sức chém ra từng đao quang hung lệ.Những người đó bị đao quang đánh trúng, cũng chỉ thoáng tạm dừng, một látsau, chúng đã bước vào căn phòng này.Bóng mờ phẫn nộ quát: "Thiên Địa Vô Pháp!"

Ong -- Trường đao chấn động kêu lên không ngừng.Một tòa tháp cao to lớn kim sắc theo đó mà xuất hiện, bọc những người đó vào.Nhưng giây tiếp theo, những người đó lại xuất hiện lần nữa.Tên người chúng có thêm vô số những vết đao, nhưng chúng lại không thèm đểý, vẫn bước từng bước một tới gần bóng mờ.Đôi tay bóng mờ nắm chặt trường đao, lại hét to lần nữa, chém ra đao quang hưkhông vô tận.Bước chân đi tới của những người đó lại bị trì hoãn lần nữa.Giữa không trung.Liễu Bình trôi nổi bất động.Lại một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu hắn.Không biết ở nơi nào.Cũng không biết là thời gian nào.Trong thời không cực kỳ xa xôi nào đó, có một giọng nữ bỗng vang lên từ hắcám tĩnh mịch."

Liễu Bình."

"Hả?"

"Chúng ta phải đi qua bao nhiêu thần trụ, lưu lạc trong sinh tử bao lâu thì mớicó thể thoát khỏi Ác Mộng?"

Liễu Bình nghe thấy giọng của mình vang lên lần nữa: "Chờ ta tìm được biệnpháp đổi phó chúng."

"Vậy -- Chừng nào ngươi có thể tìm được biện pháp đối phó chúng?"

Giọng nữ hỏi."

Sắp rồi, cho ta thêm một chút thời gian."

"Ta so."

"Đồ ngốc, không phải lần nào chúng ta cũng chuyển thể thành công sao?"

"Lưu lạc trong sinh tử là phải trả giá, mặc dù là tồn tại như người và ta cũng sẽquên đi rất nhiều chuyện -- Ta sợ đến cuối cùng, chúng ta sẽ quên mất nhau."

Giọng nữ kia nói.Im lặng bao phủ một lúc lâu.ễ ấ ềLiễu Bình nghe thấy giọng nói của mình trở nên mềm nhẹ: "Chúng ta cùng trảiqua quá nhiều chuyện, có ràng buộc quá sâu, cho dù quên mất nhau thì pháp tắcVận Mệnh cũng sẽ để chúng ta gặp nhau lần nữa."

Giọng nữ nói: "Ta sợ tới một ngày nào đó, ngươi không còn nhớ rõ chúng ta,cũng không tới cứu chúng ta."

"..Sẽ không."

Tất cả hồi ức ầm ầm tan đi.Liễu Bình mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn cô bé đối diện.Nàng bị vô số gai nhọn ác mộng khống chế, vẫn luôn sẵn sàng giết chóc nhữngchúng sinh đó.Một sợi rồi lại một sợi tơ Vận Mệnh lan tràn lên trên, dần dần che đi môi, mũi,mắt của Liễu Bình lại.Cuối cùng, hắn không nhìn thấy đối phương được nữa."

Đi!"

Giọng của nữ anh đột nhiên vang lên.Trong chớp nhoáng, hư không vỡ ra một khe hở.Một sợi tơ Vận Mệnh khác bay vụt tới, quấn chặt quanh người Liễu Bình, dùngsức kéo một cái, đã mang hắn đi khỏi nơi này.Bóng mờ của hắn ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng thở ra và nói: "Cuối cùng cũngnhớ lại một số chuyện, lần này tới đây có giá trị.".Câu nói vừa dứt, bóng mờ cũng biến mất khỏi nơi đó.-------Chương 712: Thánh kỵ sĩ... quả nhiên là một tên ngây thơQuán bar.Trước quầy bar.Bình sữa bảy màu kia lung lay, bỗng lăn xuống từ mặt bàn.Một sợi tơ trên bình sữa bỗng kéo dài ra -- Xet!

Liễu Bình hiện ra từ trong hưkhông, lảo đảo vài bước mới đứng vững trong quán bar.Sợi tơ Vận Mệnh sớm đã biến mất tăm hơi.Hắn trầm mặc đứng trước quầy bar, nâng ly rượu lên, uống cạn rượu trong đóđi."

Cũng chỉ là đi nhìn thế giới một cái thôi, người mê muội cái gì vậy?"

Nữ anh ngạc nhiên hỏi."

Không có gì,"Liễu Bình buông ly rượu, nói: "Ta chỉ suy nghĩ, kế tiếp chúng ta phải đi cứuLinh cấp thế giới kia."

"Cứu?

Ngươi đang nói giỡn đúng không, nàng là Linh đã ác mộng hóa!

Nàng sẽgiết ngươi!"

Nữ anh nói.Liễu Bình trầm mặc không nói."

Xem ra có bí mật đặc biệt lợi hại gì đúng không?

Thôi -- ta cũng không dámbiết quá nhiều, dù sao cũng đang dung hợp, ta phải ngủ bảy bảy bốn mươi chínngày, cho dù chết cũng đừng đánh thức ta."

Nữ anh nói xong thì tùy tiện tung một chiều.Bình sữa bảy màu bay lên rồi dừng lại trong tay nàng.Nữ anh ôm bình sữa rồi ngủ say.Quán bar lại an tĩnh lại lần nữa.Liễu Bình ngồi bất động ở chỗ đó, khí thế trên người dần dần thay đổi.Tùng luồng khí tức cường đại không ngừng lượn lờ quanh người hắn.Trong bóng đêm.Ánh mắt hắn tựa như lưỡi đao."

Chúng ta cùng trải qua quá nhiều chuyện, có ràng buộc quá sâu, cho dù quênmất nhau thì pháp tắc Vận Mệnh cũng sẽ để chúng ta gặp nhau lần nữa."

Những lời đã từng nói lại hiện lên trong đầu lần nữa.- - Nào có chuyên gặpđược nhau mà không có lý do?

Mỗi một lần làm bạn bên cạnh nhau đều là tíchố ầ ể ể ếlũy sau vô số lần chuyển thể, do sợi tơ vận mệnh đan dệt thành, vì thế mới cóthể gặp được nhau trong chư giới và biển người vô biên vô hạn.Những người bên cạnh đó...

Bọn họ đi theo hắn, đã lưu lạc bao lâu?

Liễu Bìnhnhắm mắt lại.Cô bé bị Ác Mộng khống chế, đầy mặt mê mang kia lại hiện lên trước mặt hắnlần nữa."

Lần trước khi ta cảm nhận được phẫn nộ...

Là khi nào?"

Hắn nhỏ giọng mà lẩm bẩm, lại rót đầy rượu lần nữa, nâng lên rồi chậm rãiuống.Như có hào quang thực chất sáng bùng lên trên người hắn, như ngọn lửa tỏa raánh lửa mãnh liệt."...

Ta không bao giờ để các ngươi lưu lạc trong sinh tử nữa."

"Ta thề."

Thế giới chân thật."

Hỏa Nha, lên!"

Libertas ngồi xổm trên một bức tường đổ nát, hét lớn.Một ngọn lửa nhảy ra từ sau lưng hắn ta, vượt qua đống gạch vỡ đá vụn đầy trênđất, lao về phía đám tà vật cách đó không xa.Con tà vật kia có bộ giáp xác màu xám trắng, vẻ ngoài hơi giống bọ cánh cứng,lại bị ngọn lửa kia bao vây rồi bị cắn xé liên tục, rất nhanh đã là vết thươngchồng chất.Một lát sau, ngọn lửa tản đi mất.Một con chó cao tới hơn hai mét đi ra từ trong ngọn lửa, cắn chặt yết hầu của tàvật, phát ra những tiếng grừ grừ đầy sát ý."

Tha... tha mạng."

Tà vật thoi thóp nên rỉ cầu xin.Liệt Khuyển nhìn về phía Libertas."

Đã dám xuất hiện ăn người, vậy sẽ phải chuẩn bị tâm lý bị hủy diệt."

Libertas cười lạnh, nói.Liệt Khuyển cắn đứt đầu tà vật."

Làm tốt lắm."

Libertas huýt gió.Liệt Khuyển đi tới trước mặt Libertas, oán giận nói: "Rõ ràng nhiệm vụ là Yanađại nhân giao cho ngươi, thế mà kẻ giết tà vật lại là ta."

"Hỏa Nha à..."

ề ế ầLibertas nói với vẻ khuyên lớn: "Chúng ta đều đang tiến bộ, ngươi cũng cầntăng thực lực lên chứ, nếu không tới lúc đó người chỉ có thể làm một con chócảnh mà thôi, hiểu chưa?"

"Không biết kẻ nào đêm qua uống rượu tại quán bar, khi say làm loạn lại bịTriệu Thiền Y treo trên cầu lớn hóng gió cả đêm... ta thấy sớm muộn gì kẻ đócũng sẽ trở thành người cảnh mà thôi, đúng không?"

Hỏa Nha nhếch miệng cười lạnh nói.Libertas công người lại, cả giận nói: "Đó là do ta uống say, với lại vẫn luônnhường nàng ta mà thôi!"

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Hỏa Nha cười nhạo.Libertas hừ lạnh, ánh mắt trở nên thâm thúy.Hắn ta nhìn về phía vùng hoang dã hoang tàn vắng vẻ, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Thế giới này... hình như có loại lực lượng nào đó đang trợ giúp ta, ta đã nhớ tớirất nhiều kỹ xảo chiến đấu... hình như là tới từ kiếp trước."

"Xem ra kiếp trước của ngươi cũng chả có gì đặc biệt cả."

Hỏa Nha tiếp tục châm chọc.Libertas cả giận nói: "Ngươi còn nói chuyện như vậy thì lần sau khi đi ăn lẩu sẽkhông dẫn người đi theo nữa!"

Khí thế trên người Hỏa Nha bỗng biến mất, đang định nói gì đó thì bỗng nhiêndùng lực lao vụt tới, rơi xuống bên người Libertas."

Cẩn thận."

Một người một chú cùng ngẩng đầu nhìn trời, cảnh giác.Trên bầu trời xanh thẳm, từng luồng sao băng dần dần xuất hiện.Số lượng sao băng càng ngày càng nhiều, dần dần lấp đầy cả khung trời."

Mưa sao băng?"

Hỏa Nha nói."

Không, hình như là có người đang xâm lấn thế giới chúng ta."

Libertas nói.Hắn ta lộ ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng nói: "Kỳ quái... không phải Liễu Bình đãtrở thành một thành viên trong thế giới Kỳ Quỷ hay sao?

Làm sao vẫn còn có kẻdám tấn công thế giới loài người cơ chứ?"

Khi đang nói chuyện, một viên sao băng hạ xuống, rơi xuống nơi cách bọn họkhông xa.Đó là một tồn tại hình người do tia sáng âm u tạo thành."

Tộc U Linh?"

Libertas hỏi.ồ ấ ầ ể ế ếTồn tại hình người nói: "Có vẻ ngươi cũng có mấy phần hiểu biết, biết đượcthân phận của chúng ta."

"Nghe nói các ngươi là chủng tộc cao đẳng trên Thần trụ Hư Không, tới nơi nàycủa chúng ta để làm gì?"

Libertas hỏi.U linh hình người kia tiện tay vung lên, bên người xuất hiện hai con rắn âm ulượn lờ."

Đương nhiên là tới chinh phục các ngươi, ngu xuẩn!"

Tên này vừa nói xong, hai con rắn âm u đã nhào về phía Libertas.Ở một bên khác.Trong một tòa nhà chọc trời, Yana bị hai thanh trường mâu âm u đâm xuyên cơthể.Nàng phun máu ra, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ta nhớ rằng vài ngày trước vừa nhậnđược giấy đảm bảo của liên minh chư giới, sẽ không có người xâm chiếm thếgiới loài người chúng ta, tộc U Linh các ngươi lại dám tới đánh lén chúng ta?"

Mà trước mặt nàng, là hai tên U Linh lơ lửng giữa không trung, cười lớn."

Thánh kỵ sĩ... quả nhiên là một tên ngây thơ."

"Trong truyền thuyết, Thánh kỵ sĩ chưa từng giết người... người như người lạiđược chọn làm lãnh tụ thế giới, thật đúng là một loại thất bại."

Bọn chúng nói."

Thất bại?"

Yana nhíu mày."

Bởi vì chỉ dựa vào một tên am hiểu chữa trị như người, thực sự không hiểuđược thế giới nguy hiểm như nào."

"Cường giả Kỳ Quỷ của các ngươi đã tiến vào Địa cung Ác Mộng, hắn đãkhông thể trở ve!"

Yana lui về sau mấy bước, nói với vẻ tỉnh táo: "Hắn chắc chắn sẽ không chết."

"Kẻ tiến vào nơi đó đều đã chết!

Không ai có thể trở về!"

Một vị U linh nói."

Cho nên các ngươi dự định thừa nước đục thả câu?"

Yana hỏi."

Các ngươi đã là một chủng tộc không có người thủ hộ... chắc chắn sẽ có khôngít chủng tộc không nhịn được mà ra tay, còn không bằng để chúng ta làm kẻ đầutiên!"

Một vị U linh khác nói.Yana kéo tới màn ánh sáng, nhanh chóng nhấn mấy lần, nói: "Toàn thể nghênhđịch, không nên ảo tưởng xa vời!"

"Rõ."

Một tiếng điện tử vang lên, màn hình biến mất không thấy đâu nữa."

Được rồi, các ngươi đã không còn Kỳ Quỷ giả, hiện tại lại muốn phản khángcũng vô ích thôi, đi chết đi!"

Hai U linh cùng lao về phía Yana.-------Chương 713: Chiến đấu của Liễu BìnhYana đứng im bất động.Khi hai đòn công kích nguy hiểm sắp đánh trúng nàng, một quầng sáng từ dướichân của nàng lan ra, nhanh chóng bao phủ hai U linh kia vào trong.Quầng sáng Che Chở!"

A... chuyện gì thế này!"

Hai U linh bỗng hét thảm.Yana vươn tay, chậm rãi rút hai thanh trường mâu âm u từ ngực ra ngoài.Theo động tác của nàng, hai tên U linh cũng lăn lộn trên mặt đất, khổ không thểtả.Bọn chúng liều mạng phóng thuật pháp ra công kích Yana.Yana đứng im bất động, mặc cho thuật pháp đánh trúng mình.Mỗi khi thuật pháp đánh trúng nàng, hai tên U linh kia lại phát ra tiếng hét thảmthiết.Mà Yana...

Nàng chỉ vẩy tay, thả ra từng luồng sáng chữa trị, làm cho vếtthương trên người mình nhanh chóng lành lại.Tiếng gào thét của U linh hấp dẫn sự chú ý của đồng đội bọn chúng.Đám U linh tản ra tia sáng âm u nhanh chóng chạy về phía tòa nhà chọc trời,vây chặt Yana vào bên trong.Một tên thủ lĩnh đám U linh lớn tiếng nói: "Thánh kỵ sĩ!

Đừng phản kháng vôích, đầu hàng đi."

"Đầu hàng?"

Yana nhìn về phía tên U linh kia.Tất cả U linh còn lại đều bảo vệ hắn ta, mà trên đỉnh đầu hắn ta còn có mộtchiếc vương miện.Hắn ta chính là Vua U Linh!

Hắn ta đứng giữa không trung, quan sát Yana, nóivới giọng thương hại: "Thực lực của loài người các ngươi quá kém, thế nhưngvẻ đẹp lẫn tài năng của ngươi lại rất xuất sắc... chỉ cần người đầu hàng, chờ thếgiới này bị công chiếm, ngươi có thể làm nữ nô của ta."

Yana nhếch môi, cười hỏi: "Các ngươi cho rằng hắn sẽ chết?"

"Đã có rất nhiều Kỳ Quỷ giả tiến vào thế giới kia, lại không ai có thể còn sống,người không nên ảo tưởng một điều phi thực tế như vậy."

Vua U Linh nói.Yana chậm rãi đi tới rìa tòa nhà, nói: "Đáng tiếc, hắn còn sống, còn đang mạnhlên không ngừng, cho nên là Thị thần của hắn..."

 Á ầ ổÂm!

Ánh sáng thần thánh hừng hực từ trên người nàng bùng nổ ra, xông lênvòm trời, hóa thành một cột sáng khổng lồ mà toàn bộ thế giới đều có thể nhìnthấy.Yana đứng trong cột sáng, nhỏ giọng nói: "Không nên gọi ta là Thánh kỵ sĩnữa."

Toàn bộ cột sáng đều hội tụ trở thành một chiếc áo sắt mọc đầy gai nhọn, trongnháy mắt đâm xuyên cơ thể của Yana, tạo nên từng lỗ máu lớn trên khắp cơ thểnàng.Trong khoảnh khắc đó, tất cả U linh bao vây tòa nhà chọc trời này đều phát ranhững tiếng kêu nên đau đớn.Trên người bọn chúng đều xuất hiện lỗ máu, giống hệt với vết thương trênngười Yana.Vua U Linh quát: "Đi!"

Hắn ta mang theo mấy người dự định lao lên bầu trời, lại thấy cột sáng kia hóathành một Thánh thập tự giá, hiện lên phía sau Yana.Yana như không cảm thấy đau đớn, lấy ra một chiếc mũ giáp mọc đầy gai sắt từtrong cột sáng, chậm rãi đội lên đầu của mình.Máu, lại chảy ra."

Hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, thủ lĩnh của thế giới này, chính là Sám Hối ThánhThiên Sứ Yana."

Nàng vừa nói xong.Những tên U linh đang chạy trốn kia bỗng gào lên đau đớn."

Không, ta chính là chúa tể một thế giới, vì sao..."

Vua U Linh kêu thảm thiết, còn chưa kịp nói xong một câu thì trên đầu đã xuấthiện vô số lỗ máu.Hắn ta biến thành một thi thể rơi xuống từ trên trời cao.Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Toàn bộ thế giới dần dần yên tĩnh.Ánh sáng thần thánh cũng dần dần biến mất.Yana đứng trên tòa nhà chọc trời, toàn thân không có bất cứ vết thương nào, áođầy gai nhọn cùng Thánh thập tự giá đều biến mất không thấy đâu nữa.Một bóng người bay vút tới, hạ xuống bên người nàng.Triệu Thiền Y.Nét mặt của nàng ta khi nhìn về phía Yana rất phức tạp, nói nhỏ: "Đau không?"

"Ta là Nữ thần Tra Tấn... mặc dù vẫn còn một trận Thần chiến còn chưa hoànthành, thể nhưng trình độ tổn thương này làm sao có thể lay động thân thể lẫn ýchí của ta?"

Yana nói với vẻ thản nhiên."

Vậy... hắn sao rồi?"

Thủy Thụ hỏi."

Hắn rất tốt."

Yana nói.Khi thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Triệu Thiền Y, nàng mỉm cười: "Yên tâm,ta có thể cảm nhận được thực lực của hắn tăng lên với tốc độ rất kinh người...có vẻ như trái tim của hắn đang có lửa giận ngập trời, muốn làm một vố lớn."

"Làm một vố lớn."

Triệu Thiền Y nói với vẻ suy tư.Yana khoanh tay, nói: "Đúng vậy, thực ra ta cũng đang suy nghĩ...

đã có ngườidám xâm lược thế giới của chúng ta, không bằng chúng ta cũng làm một vổ lớn,giết sạch những tên mang theo ý đồ xấu, người thấy thế nào?"

Triệu Thiền Y gật đầu, nói: "Ta đi."

"Ngươi đi đâu?"

Yana hỏi."

Ta cảm ứng được bên ngoài thế giới còn có mấy chủng tộc khác, theo sát tộc ULinh, muốn xâm lược chúng ta."

Triệu Thiền Y nói."

Một mình ngươi có ổn không?"

Yana nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi.Triệu Thiền Y khinh thường nói: "Ngày xưa khi hắn còn là Ma Chủ, ta đã từnglà Cửu U Yêu Vương, chúng ta đã từng sóng vai chiến đấu, giết ra từ núi thấybiển máu, làm cho vô số ác ôn thần phục dưới chân.Hiện tại hắn không có ở đây, một mình ta đi giết sạch mấy cái thế giới cũng làchuyện thường mà thôi."

"Được, ta sẽ canh giữ tại thế giới này, người đi giết địch đi."

Hai người nhìn nhau.Triệu Thiền Y hóa thành một luồng sáng, xông lên bầu trời, biến mất khôngthấy đâu nữa.Yana ngẩng đầu nhìn bầu trời, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Một đámngu xuẩn, vậy mà tưởng thế giới này chỉ có hắn là Kỳ Quỷ giả..."

Hơi ngừngmột lát, nàng lại lắc đầu thở dài, nói: "Ngay cả mèo đều đã trưởng thành... thậtkhông thể tin được mà..."

"Đại nhân, nên làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy, đại nhân, chúng ta đã nghỉ ngơi tốt rồi."

ắ ẳ ế ế ấ"Chắc hẳn Địa cung sẽ làm cho đại nhân tiếp tục chiến đấu với những kẻ khác,đại nhân cũng không thể thua được."

"Không biết cục diện tiếp theo sẽ là gì."

Trên quầy bar, từ trong bốn tờ thẻ bài truyền ra giọng nói của Vương TrọngCông, lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha.Liễu Bình nhớ lại vị Linh trong thế giới bên trong kia, nói: "Chú ý, tiếp theo sẽlà một trận loạn đấu."

Tíc tắc...

Đồng hồ treo tường chuyển tới một phút cuối cùng.Trên quầy bar, dần dần có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Xin chào!"

"Người chiến thắng trận đấu lần này."

"Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, tiếp theo sẽ là một trận đại loạn đấu kích thíchlại máu tanh, hi vọng người sẽ thích."

Trên bốn tờ thẻ bài, bốn người Vương Trọng Công nhìn nhau.Đại nhân thật sự là Tiên tri mà.Có thể biết trước mọi việc!

Bởi vậy sẽ giành được ưu thể rất lớn, đối với nhữngtình huống tiếp theo, đều có thể sắp xếp mọi việc một cách tốt nhất.-------Chương 714: Quy tắc: Ghép đôi cừu nhânĐối với mấy người bọn họ thì điều này cũng coi như một loại cổ vũ tinh thần.Nếu như chủ nhân không thất bại trong các trận giết chóc, như vậy mình cũngvẫn có thể sống sót tiếp được, không cần lo lắng sẽ trở thành chất dinh dưỡngcho Địa cung.Hiện tại, nên nghe xem ý nghĩ của đại nhân về trận chiến đấu này như thế nào.Trên quầy bar, từng hàng chữ liên tục hiện lên: "Quy tắc: Ghép đôi cừu nhân."

"Trong Địa cung, chỉ cần người thấy kẻ nào ngứa mắt, sẽ xuất hiện trước mặt kẻđó trong nháy mắt."

"Các ngươi có thể chiến đấu tùy ý."

"Bến thắng thu hoạch được tư cách thăng cấp, kẻ bại sẽ trở thành dinh dưỡngcho Địa Cung."

Năm phút sau, bắt đầu!"

Liễu Bình vỗ tay đánh bộp.Bốn tiếng vang nhẹ xuất hiện, đám người Vương Trọng Công đều nhảy ra khỏithẻ bài, hạ xuống sau lưng Liễu Bình."

Đại nhân, ngài có kẻ địch nào ở trong Địa cung này không?"

Vương Trọng Công ân cần hỏi han."

Không...

à chờ chút, hình như có một tên."

Liễu Bình nói."

Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị trước."

Lão Lôi nói."

Giao cho các ngươi đó, ta vẫn muốn uống rượu tiếp, thuận tiện suy nghĩ rõràng một số chuyện."

Liễu Bình nói.Bốn người nhìn nhau."

Không nên giết người, trừ khi được ta cho phép."

Liễu Bình bổ sung một câu."

Nếu đại nhân tin tưởng chúng ta tới như vậy..."

Vương Trọng Công quan sát cảnh tượng bốn phía, nói: "Để ta tới bố trí thiết bịchiến đấu đi."

Hắn ta lấy ra từng hộp kim loại từ trong túi.Những chiếc hộp này rơi xuống mặt đất, liên tục biến hình, làm cho bàn ghế banđầu ở trong quán bar đều bị thay thế.ầ ằ ỗ ễ ế ấNgay cả quầy bar bằng gỗ trước mặt Liễu Bình cũng đã bị thay thế mất.Liễu Bình liếc nhìn qua, lại thấy trên hư không có một hàng chữ nhỏ:[Quầy bar (lô cốt chiến tranh cỡ nhỏ).][Có một ngàn năm trăm thiết bị loại công thành và phòng ngự, do hệ thống trítuệ nhân tạo AI lựa chọn áp dụng sách lược, trung bình mỗi giây có thể kíchhoạt ba trăm chín mươi loại công kích hoặc phòng ngự.]Lão Lôi vỗ ngực nói: "Các vị, ta sẽ phụ trách việc chủ công."

Thạch Kiên nói: "Như vậy thì ta sẽ phụ trách việc phòng thủ."

Hưởng Nha nói: "Ta sẽ núp trong bóng đêm, tìm cơ hội đánh lén."

"Thế nhưng nếu như quá nhiều người tấn công thì sao?"

Vương Trọng Công hỏi.Ba người cùng nở nụ cười.Bọn họ tiện tay lấy một đống thẻ bài ra, phe phẩy trước mặt Vương Trọng Côngnhư đang khoe khoang vậy."

Lão Vương, tại phương diện chế tạo thì ngươi cũng không tệ lắm, thế nhưngngười không hiểu được cảm giác được người khác phục vụ."

Thạch Kiên nói."

Mỗi người chúng ta đều có lượng lớn thủ hạ, cộng lại cũng đủ để phát độngmột trận chiến tranh."

Hưởng Nha cũng lớn tiếng nói."

Khi không có chiến đấu, cũng sẽ có tri kỷ để nói chuyện phiếm."

Lão Lôi giơ một tấm thẻ bài có vẽ một mỹ nhân quyến rũ tới trước mặt VươngTrọng Công, sau đó lại cất nó vào trong bộ bài.Keng!

Tiếng đồng hồ treo tường vang lên.Thời gian đã tới!

Bốn người cùng nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đangnâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nét mặt thể hiện sự suy tư.Đại nhân thật sự không quan tâm chiến đấu nơi này!

Vương Trọng Công bắtđầu điều khiển hệ thống công thủ của quầy bar này.Lão Lôi nín thở, rút binh khí ra, đứng bên cạnh Liễu Bình, sẵn sàng chiến đấubất cứ khi nào.Thạch Kiến hóa thành một tảng đá lớn chừng bàn tay, rơi xuống quầy bar.Hưởng Nha lùi về sau một bước, ẩn vào trong hư không.Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng!

Ngay sau đó...

Một giọng nữ ẩn chứa sự oánhận truyền tới: "Ác Mộng Hành Giả đáng chết, thực lực hiện tại của ta đã vượtxa khi trước, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!".Một con Cổ hoặc ma nữ xuất hiện từ trong hư không.ổ ẫ ễChính là con Cổ hoặc ma nữ đã dẫn đường cho Liễu Bình khi trước!

Khi ngàyhôm trước kết thúc, nàng ta đã chạy trốn trước mặt Liễu Bình...

Khi đó LiễuBình có chuyện trong lòng, cũng lười đuổi bắt nàng ta, hiện tại có vẻ như nàngta đã thu được lực lượng Ác mộng nào đó, đúng là đã tới để báo thù!

Trên tayCổ hoặc ma nữ cầm một đôi dao găm tản ra ánh sao rực rỡ, nhẹ nhàng rơi trênsàn quán rượu.Nàng ta giơ dao găm lên...

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trong quán rượu từcái bàn, cái ghế, sàn nhà, chén rượu, đèn treo, trần nhà, đồng hồ, quầy bar,...cùng lúc phóng ra mấy trăm luồng công kích.Lão Lôi rộng lớn, khi ma nữ bị những công kích kia đánh trúng, cũng đâm nàngta bay ra khỏi quán rượu.Ma nữ bay ra vài trăm mét, sau lưng lại xuất hiện một con thú hoang...

HưởngNha nằm tại sau lưng nàng ta, rồi cắn thẳng vào phần xương cổ của nàng.Âm!

Ma nữ ngã mạnh xuống mặt đất, lăn đi mấy chục mét, vẫn nằm im trênmặt đất mà run rẩy liên tục, không thể làm ra bất cứ hành động nào cả.Vương Trọng Công nói: "Công kích của ta đều sử dụng đòn có tác dụng tê liệt,Hưởng Nha không cần vẽ vời thêm chuyện làm gì."

Hưởng Nha hừ lạnh, hậm hực nói: "Thật sự không thú vị."

Nó tóm lấy ma nữ, kéo về trong quán rượu.Ma nữ vẫn run rẩy một lúc lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.Lúc này, nàng đã bị trói gô lại, bị ném trong góc của quán rượu.Ma nữ nhìn về phía Ác mộng Hành giả đang ngồi trên quầy bar.Vẫn thấy hắn không quay đầu lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn về phíanàng chút nào cả.Lại nhìn về mấy người quanh hắn...

Mấy vị chức nghiệp giả Ác mộng rất mạnhđang cúi đầu khom lưng, ngay cả thở mạnh cũng không dám nữa.Ma nữ run lên một lúc, bỗng nhiên rơi lệ nói: "Mẹ nó... rõ ràng ta có thể sốngtốt, tại sao lại phải tự mình chuốc lấy cực khổ chứ..."

Nói tới, Liễu Bình cũng thực sự không chú ý tới nàng ta.Nếu như bốn người Vương Trọng Công cộng lại cũng không thể giải quyết mộtma nữ nho nhỏ, đó mới là có vấn đề.Liễu Bình vừa nhớ lại những điều mình đã gặp ở trong thế giới bên trong, vừakhổ tư suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể cứu vớt Linh thể kia."

Danh Sách, ta nhớ rằng ngươi có vô số công năng, có thể tìm ra cách nào, làmcho ta dẫn cô bé kia rời đi hay không?"

Hắn hỏi.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chỉ cần ngươi chạm vào cô bé này, ngay lập tức sẽ dẫn tới sự chú ý của ngườikích hoạt tấm thẻ bài Địa cung Ác Mộng này.]Ý ầ"Ý ngươi là... người cầm dù?"

Liễu Bình hỏi.[Đúng vậy, hắn ta chắc chắn vẫn còn rất nhiều thẻ bài Ác mộng, nếu như ngườihành động thiếu suy nghĩ, hắn ta sẽ cảm ứng được... thật ra hắn ta vẫn đang chorằng người đã chết, bởi vì hầu như không ai có thể chạy khỏi Địa cung ÁcMộng được.]Chạy khỏi...

Vương Trọng Công đã phát hiện ra một nơi có thể chạy trốn, vì vậymà đã bị Danh sách Ác Mộng ***** một lần.Đã có nơi có thể chạy trốn.-------Chương 715: Thân phận Ác Mộng!Hiện tại, quan trọng nhất chính là, làm cách nào cứu vớt cô bé kia, cùng phươngpháp ứng đối Người cầm dù.Liễu Bình nhấc chén rượu lên, suy nghĩ một hồi lâu.À đúng rồi, Bách Nạp đao đã từng nói, trở thành Chúa tể Ác Mộng cũng có thểthoát khỏi tòa Địa cung này.Thế nhưng chủ nhân của bộ bài này sẽ trơ mắt nhìn một vị Chúa tể Ác Mộng rờikhỏi sao?

Trong đầu Liễu Bình dần dần có một ý tưởng.Bỗng nhiên...

Trên quầy bar, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện, đánh gãydòng suy nghĩ của hắn: "Chú ý!"

"Bởi vì không còn cao thủ nào oán hận ngươi, cho nên từ giờ trở đi, Danh Sáchsẽ sắp xếp đối tượng chiến đấu một cách ngẫu nhiên cho ngươi."

"Một phút sau, kẻ địch sẽ xuất hiện!"

Liễu Bình uống cạn rượu trong chén, rồi mới quay đầu nhìn về phía ma nữ."

Muốn sống?

Hay là chết?"

Hắn hỏi."

Sống."

Ma nữ trả lời với vẻ nơm nớp lo sợ."

Đứng dậy, chuẩn bị chiến đấu."

Liễu Bình nói."

Vâng."

Ma nữ thuần thục đứng dậy, sau đó đi tới bên người Liễu Bình, cúi đầumà đúng."

Thạch Kiên không cần bảo vệ ta, cứ gia nhập vào chiến đấu đi... ba mươi giâysau, kẻ địch xuất hiện, các ngươi phải bắt được kẻ đó."

Liễu Bình hạ lệnh."

Rõ!"

Năm vị cao thủ đồng thanh đáp.Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc.Thời gian đã tới.Một giọng nói ngông cuồng vang lên: "A ha ha ha ha!

Rất thú vị, lại còn sắpxếp kẻ địch cho ta một cách ngẫu nhiên, quả nhiên, ngay cả oán hận ta mànhững tên kia còn không dám... ta thật sự quá mạnh!"

Hư không tách ra.Một người đàn ông ngậm thuốc lá nhảy ra ngoài, đứng trên một cái bàn trongquán rượu.Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh.ắ ầ ầ ế ấNụ cười trên gương mặt hắn ta dần dần biến mất.Bốn phương tám hướng cái bàn này, mỗi người Vương Trọng Công, Lão Lôi,Thạch Kiên và Hưởng Nha đều đứng tại một phương.Trên trần nhà, Ma nữ treo ngược tại đó, trên tay có hai thanh dao găm.Năm người bao vây hắn ta lại."

Khốn nạn!

Con mẹ nó, Địa cung Ác Mộng, ngươi lừa ta!"

Hắn ta tức giận chửi thề.Ba phút sau...

Trên quầy bar, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Xét thấy ngại liênchiến liên thắng, lần dịch chuyển sau sẽ dịch chuyển ngài tới vị trí của đối thủcủa ngài."

"Một phút sau, ghép đôi thành công."

Liễu Bình quan sát quán rượu, tiện tay lấy thêm vài bình rượu từ sau quầy barxuống."

Cần phải đi."

Hắn lại uống một chén, thở dài nói.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên quầy bar: "Xin chú ý, lần chiến đấu này Địacung Ác Mộng chuyên môn ghép đối cho ngài với sinh vật Ác Mộng nguyên sơcủa Địa cung, sau khi chiến thắng ngài sẽ thu được thẻ bài Ác Mộng!"

Nét mặt Liễu Bình cứng lại.Chuyên môn!

Danh sách Ác Mộng sẽ sử dụng những từ ngữ này hay sao?Không, không phải Danh Sách, là Linh thể kia!

Cô bé nhìn thấy mình!

Ngay sauđó...

Vì một tiếng, Liễu Bình biến mất tại chỗ.Trong một vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.Vương Trọng Công đứng im tại chỗ, nhìn về phía đối diện.Đối thủ của hắn ta, là một tồn tại nửa người nửa côn trùng tương tự bọ ngựa.Nó quan sát Vương Trọng Công, nói với giọng the thé: "Chả có tí thú vị nào cả,ta đã giết bốn chức nghiệp giả Ác Mộng, hi vọng năng lực của ngươi đủ mạnh,có thể mang tới cho ta một vài bất ngờ."

"Bất ngờ?"

Vương Trọng Công nhỏ giọng lẩm bẩm, chậm rãi lách người sang một bên.Sau lưng hắn ta, năm tên cao thủ xuất hiện."

Bất ngờ hay không, vui mừng đó chứ?"

Vương Trọng Công và một đám cao thủ nhếch miệng cười nói.Quái vật vẫn đứng im tại chỗ, nói với giọng khinh thường: "Lực lượng đột sinh'trên người các ngươi quá thô ráp, các ngươi không biết lợi dụng nó như thế nàocả."

ếPhập!

Một tiếng vang lên.Trường đao đâm xuyên qua cổ của nó.Liễu Bình đứng trên lưng nó, cúi người nói nhỏ bên tai của nó: "Vậy ta thì sao?"

Trường đao hất mạnh lên.Đầu quái vật phóng lên tận trời.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúc mừng!][Ngươi thu được thẻ bài Địa cung: Kẻ Săn Linh Hồn][Đây là một tấm thẻ bài trong bộ bài Địa cung Ác Mộng, nó đại biểu một đặcchất nào đó của Địa cung.]"Tên gọi?"

"Kẻ Săn Linh Hồn."

"Ăn linh hồn là bản năng của ngươi?"

"Đúng vậy, ăn linh hồn có thể giúp ta lớn lên, mạnh lên, tăng tiến tới cấp độ tiếptheo."

Trên thảo nguyên.Bọ ngựa hình người nằm trên đất, trả lời Liễu Bình."

Nếu ngươi đã thích ăn linh hồn như vậy, tại sao lại không ăn luôn đi, lại cònphải làm cho những người này nắm giữ lực lượng Ác Mộng làm gì?"

Liễu Bình hỏi.Kẻ Săn Linh Hồn nói: "Linh hồn không đủ lực lượng đột sinh', sẽ không thểcung cấp chất dinh dưỡng cho ta."

"Để bọn họ nắm giữ lực lượng Ác Mộng, chỉ là một loại đề thăng mang tínhcưỡng chế thôi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, bọn chúng nắm giữ lực lượng thô sơ nhất, chỉ vì để linh hồn bọn họtăng lên tới tầng thứ nhất định, đạt tới tiêu chuẩn của đồ ăn."

Kẻ Săn Linh Hồn nói."

Vậy còn ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là tồn tại nguyên sinh Ác Mộng."

Kẻ Săn Linh Hồn nói.Kẻ Săn Linh Hồn bỗng mê mang, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là thời điểm săn mồicủa ta đã tới, tại sao ta lại bị một người thu làm nô lệ cơ chứ..."

Trong đầu Liễu Bình xuất hiện vô số ý nghĩ.ắ ỗ ề ắHắn bỗng đi về phía trước, đưa tay đặt lên chân trước sắc bén của Kẻ Săn LinhHồn, nói: "Phóng ra toàn bộ lực lượng của ngươi."

"Được."

Kẻ Săn Linh Hồn nằm rạp trên mặt đất, lẩm bẩm từng âm điệu tối nghĩa khóhiểu.Một luồng khí tức không tên bốc lên từ trên người của nó.Liễu Bình cũng cảm ứng được."

Cắt chém, xé rách, tan chảy, ăn mòn, vỡ vụn...

Năm loại pháp tắc có thể làmvật thể tách rời, dùng phương pháp sắp xếp đặc biệt, hóa thành lực lượng độtsinh', cấp bậc vào khoảng vương cấp, thế nhưng còn có một loại lực lượngkhông thể nhận ra nổi, lực lượng này là loại nào cơ chứ?"

Hắn đang suy nghĩ, lại thấy cỏ dại trên đất bị gió thổi tan.Trên mặt đất, từng viên đá nhỏ sắp xếp thành chữ, hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi thu lấy thẻ bài Ác Mộng: Kẻ Săn Linh Hồn."

"Là chủ nhân của Kẻ Săn Linh Hồn, ngươi có nguyện ý bổ khuyết vào vị trí củaKẻ Săn Linh Hồn trong thẻ bài Địa cung Ác Mộng hay không?"

Chính là cái này!

Đây là lực lượng mà Danh sách Ác Mộng công nhận, lựclượng do cả bộ bài ban cho!

Mình tiến vào thế giới bên trong.Linh ở trong thế giới đó thấy được mình, dựa vào một sợi ý thức còn sót lại,dành cho mình cơ hội lần này."

Ta nguyện ý."

Liễu Bình lập tức nói.-------Chương 716: Muốn chạy cũng không chạy nổi!Hắn vừa nói xong.Quanh người hắn xuất hiện phù văn và dấu ấn rất phức tạp, phác họa dọc theocơ thể của hắn, cuối cùng hóa thành một khung hình chữ nhật như ẩn như hiện.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:[Ngươi trở thành thẻ bài Ác Mộng: Triệu hoán sư của Kẻ Săn Linh Hồn][Địa vị của ngươi là xếp hạng thứ năm danh sách thứ ba trong bộ bài Địa cungÁc Mộng.][Chú ý.][Ngươi đã trở thành một thành viên trong bộ bài Ác Mộng.][Bản Danh Sách cũng không biết tiếp sau sẽ có chuyện gì xảy ra, xin hãy cẩnthận hơn!]Liễu Bình vừa đọc xong, chợt thấy từ trên bầu trời, một bóng hình màu đen bayxuống dưới.Bóng đen kia xẹt qua trời cao, hạ xuống một vị trí cách nơi này không xa.Lại là một con bọ ngựa hình người to lớn hơn con ở cạnh.Nó cao hơn năm mét, cái đầu vẫn là đầu loài người, chân trước như lưỡi đaođang xuyên qua rất nhiều thi thể.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó:[Kẻ săn linh hồn cấp cao.]Nó bỗng nói: "Từ trước tới nay chúng ta vẫn chưa từng có khế ước triệu hoán,ngươi là ai cơ chứ?"

Liễu Bình ho nhẹ, nói: "Thật ra là có, chỉ là người không biết mà thôi."

"Thật sao?

Mặc dù người được Địa cũng thừa nhận, thế nhưng nhìn qua ngườichỉ là một con người, chuyện này là sao nữa?"

Quái vật hỏi với vẻ hoài nghi.Liễu Bình nói với giọng nghiêm túc: "Tại thời đại xa xôi, Kẻ Săn Linh hồn cóthể tiến cấp với tốc độ nhanh vượt xa những tồn tại khác, là nhờ có những tồntại giống như ta... về sau bởi vì tồn tại giống như ta gần như tuyệt chủng, chonên các ngươi không biết mà thôi."

"Làm cách nào mà ngươi có thể giúp chúng ta tiến cấp nhanh hơn được?"

Quái vật hỏi."

Rất đơn giản, đây là một nghi thức - bí quyết của nó là bởi một câu chú ngữ, cóthể thành lập tâm linh cảm ứng giữa chúng ta."

Liễu Bình nói."

Chú ngữ gì?"

Quái vật hỏi."

Ngươi cần nói với ta: Ốc thư lặc."

Liễu Bình nói.ốc thư lặc: biến âm của câu ta nhận thua.) "Đơn giản như vậy thôi sao?"

"Rất đơn giản, hiệu quả cũng rất tốt, vì vậy sẽ khiến kẻ khác ghen ghét, cho nênhầu như ta rất ít khi xuất hiện tại đây, lần này tới Địa cung cũng là một cơ hộingàn năm một thuở, bỏ qua sẽ không còn nữa, nếu không tin người nói ra câuchú ngữ kia xem?"

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt đã kích hoạt.]Một giây sau.Quái vật kia im lặng vài giây, thở dài nói: "Ta đã ở vị trí thứ hai trong danh sáchthứ ba mấy trăm năm rồi, nếu như thật sự có một cơ hội tốt như thế, ta nguyện ýthử một lần."

Nó nhìn về phía Liễu Bình, lẩm bẩm: "Ốc thư lặc."

Ngay lập tức, từng hàng chữ nhỏ vui sướng nhảy ra:[Ngươi kích hoạt hình thức Thủ Ngục.][Trong hình thức này, đối thủ của người đã nhận thua.][Ngươi thu được linh hồn của nó!][Bởi vì năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt có tác dụng, hiện tại nó vẫn không biết quanhệ chính thức giữa các ngươi, ngươi có muốn nói cho nó biết hay không?"

Không."

Liễu Bình lập tức nói.Hắn đi tới trước mặt quái vật kia, vỗ nhẹ thân thể quái vật với vẻ thân mật, nói:"Tốt rồi, hiện tại chúng ta đã thành lập nên một mối quan hệ trước nay chưatừng có, ta có thể tăng thực lực lên giúp các ngươi."

Quái vật cảm giác một lát, nói với vẻ khó hiểu: "Đã niệm xong chú ngữ rồi, thếnhưng tại sao ta vẫn không có cảm giác khác thường gì cả?"

Ngay sau đó...

Từ trên bầu trời, một bóng đen cũng bay lượn mà tới.Âm!

Nó rơi xuống mặt đất, hiện ra bộ dáng của nó.Nó mặc một bộ đồ đen, thân hình giống hệt loài người, trên mặt không chút cảmxúc nào.Là quái nhân trong thế giới bên trong!

Quái nhân nhìn hai sinh vật Ác Mộng,rồi chậm rãi chuyển di ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình."

Giãy giụa... vô dụng."

ấQuái nhân nói một câu, trên thân có dòng nước thấm ra ngoài, toàn thân trở nênướt sũng.Kẻ săn Linh hồn cấp cao lùi về sau một bước, nhỏ giọng hỏi: "Nó là tồn tạitrong thế giới bên trong, người dẫn nó ra làm cái gì?"

Liễu Bình nhìn về phía quái nhân kia, dần dần mới hiểu được.Thảo nào Linh thể cấp thế giới kia giúp mình tìm tới hai trợ thủ.Hóa ra quái vật trong thế giới bên trong vẫn luôn đuổi giết mình!"

Muốn chiến đấu sao?"

Liễu Bình cười hỏi.Hình thức Thủ Ngục, kích hoạt!

Hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, ngay lậptức đã kích hoạt hình thức Thủ Ngục.Ngay sau đó...

Vô số dòng nước đen đặc từ dưới đất tuôn ra, bao phủ hắn vàobên trong.Tùng hàng chữ nhỏ kịp thời hiện lên:[Ngươi kích hoạt hình thức Thủ Ngục, đối thủ cần giết sạch thẻ bài của ngươi,mới có thể tấn công được ngươi.][Ngươi kích hoạt năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.][Tất cả mọi người không biết vì sao người lại có thể bình yên vô sự bên trongHắc thủy Ác Mộng.][Xét thấy người sử dụng năng lực Kỳ Quỷ này, lực lượng này và những lựclượng hệ thần bí khác sinh ra hiệu quả chồng chất, làm cho các loại năng lựccủa người đạt được tăng tiến theo kiểu 'đột sinh'.]Liễu Bình nhìn về phía đối diện.Trên mặt quái nhân áo đen kia hiện lên vẻ hoang mang, lắp bắp nói: "Không thểnào...

Hắc thủy..."

Liễu Bình lùi về sau vài bước, vỗ vỗ Kẻ Săn Linh hồn cao cấp, nói: "Đánhthắng nó, ngươi sẽ tăng tiến."

"Ta không thắng được nó."

Kẻ săn Linh hồn cao cấp nói với vẻ e dè.Ở cạnh nó, Kẻ Săn Linh hồn hơi nhỏ hơn kia đã sớm lùi về sau một khoảngcách dài."

Đây chính là ý nghĩa mà ta tồn tại, ta tới đây để giúp đỡ các ngươi."

Liễu Bình nói.Nếu lừa gạt có thể gia tăng những năng lực khác của mình...

Liễu Bình xòe tayra.Một quả táo vàng xuất hiện trên tay hắn, bị hắn ném cho tên quái nhân trong thếgiới bên trong kia.ế ếQuái nhân tiếp nhận quả táo vàng mà không chút suy nghĩ, ăn hết.Khí thế trên người nó yếu ớt hơn nhiều."

Hiện tại, thực lực của nó đã giảm đi 30%, ngươi có dám đánh với nó một trậnhay không?"

Liễu Bình hỏi."

Có lẽ có thể..."

Kẻ Săn Linh Hồn cấp cao hơi kích động.Khi bọn họ còn đang nói chuyện, quái nhân lại lộ ra sát khí, há miệng phun ratừng đoàn dây nhỏ màu đen.Khi những sợi dây nhỏ này vừa xuất hiện, đã quấn quanh trên người Liễu Bình."

Xoắn giết!"

Quái nhân thì thầm.Dây nhỏ màu đen bị kéo căng...

Thế nhưng Liễu Bình vẫn bình yên vô sự.Dù cho là quái nhân trong thế giới bên trong, hay là Kẻ Săn Linh hồn, cũngkhông biết tại sao hắn lại có thể bình yên vô sự.Năng lực Kỳ Quỷ: 'lừa gạt vẫn đang phát huy công dụng của nó!"

Thấy không?

Nó sợ ta giúp các ngươi tăng tiến, cho nên nó muốn giết ta."

Liễu Bình nói.Hai Kẻ Săn Linh Hồn nhìn nhau, bỗng nhiên mở bung cánh sau lưng ra, rồi laovề phía quái nhân kia từ hai phương hướng..Dưới chân Liễu Bình có một quầng sáng nhanh chóng mở rộng.Màn Đêm Bốn Mươi Mét!

Trong phạm vi quầng sáng bao phủ, quái nhân cònmuốn né tránh đòn công kích của hai Kẻ săn Linh Hồn, lại bị dịch chuyển trở vềvị trí cũ của nó.Muốn chạy cũng không chạy nổi!-------Chương 717: Thế giới bên trong, rất hỗn loạn"Giết!"

Hai Kẻ săn Linh hồn cùng ra tay một lúc.Bọn chúng vung lên hai cánh tay sắc bén, xoay quanh người quái nhân mà côngkích, giao thủ với quái nhân không thể dịch chuyển kia.Song phương chiến đấu làm cho máu thịt bay tứ tung, thế nhưng không bên nàosinh ra ý nghĩ bỏ cuộc cả."

Cố gắng lên!"

Liễu Bình hô lên, hai tay ***** từng luồng sáng thần thánh.Vết thương trên người hai Kẻ săn Linh Hồn đều khỏi hẳn.Về phần quái nhân trong thế giới bên trong kia...

Liễu Bình phóng ra cho nómột luồng sáng thần thánh càng thêm thần thánh sáng ngời.Động tác Quái nhân bỗng cứng lại.Vẻ mặt quái nhân trở nên *****, nhìn về phía Liễu Bình, gầm nhẹ: "Chếtđi!"

Từ trời hạ xuống một cột sáng hắc ám, bắn trúng người Liễu Bình.Đáng tiếc...

Trước khi thẻ bài của Liễu Bình chết hết, hắn sẽ không bị thương.Tình hình hiện tại, bởi vì tác dụng của 'lừa gạt, không ai có thể biết sự thật rằngphải giết sạch thẻ bài trên tay Liễu Bình, mới có thể tạo ra vết thương cho LiễuBình.Mà khi hắn không phải suy nghĩ an toàn cho bản thân, lại liên tục thả ra kỹ năngtrị liệu và Cứu Tử Phù Thường thuật, lại dùng quầng sáng không cho kẻ địchchạy trốn...

Cứ đánh như vậy, coi như đối thủ lại mạnh hơn nữa, cũng sẽ suyyếu dần dần.Đánh một lúc lâu, Kẻ Săn Linh Hồn cấp cao bỗng nhiên cười như điện: "Thì ralà thế!

Quả nhiên là phụ trợ giúp đỡ chúng ta!"

Chân trước của nó đâm mạnh, xuyên thủng ngực quái nhân.Chiến đấu tiếp tục.Hai Kẻ Săn Linh Hồn tiếp tục bao vây tấn công, xuất hiện bốn phía quái nhân,liên tục đâm về phía người nó.Quái nhân bỗng hóa thành dòng nước, nhào về phía Kẻ Săn Linh Hồn hơi nhỏhơn kia."

Ngươi cả nghĩ quá rồi."

Liễu Bình đạp lên quầng sáng, ý nghĩ chuyển động.ồ ể ắNgay sau đó, Kẻ Săn Linh Hồn bị chuyển tới phía sau hắn, mà quái nhân kai lạibị đẩy về sau mấy mét, vừa lúc đón đúng chi trước sắc bén của Kẻ Săn LinhHồn còn lại.Một tiếng vang trầm xuất hiện.Thân thể của quái nhân bị xuyên thủng.Nó run run mấy lần, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.Toàn thân nó hóa thành sương mù màu đen, dần dần biến mất không thấy đâunữa, chỉ để lại một chiếc áo choàng đen ở trên đất.Đây là cái gì?

Liễu Bình đi tới, nhặt áo choàng lên.Trong hư không, tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngọc Linh chi Ủng.][Áo choàng, chứng từ thân phận.][Mặc áo choàng này, người sẽ thu được quyền hạn đi vào trong thế giới bêntrong.][Ngoài ra.][Bởi vì người chiến thắng tồn tại trong thế giới bên trong.][Là Triệu hoán sư của Kẻ Săn Linh Hồn, người sẽ thay thế vị trí đối phương, trởthành một thành viên trong thế giới bên trong.]Liễu Bình mặc áo choàng lên người.Ngay sau đó, hắn phát hiện ngoại hình của mình đã hoàn toàn thay đổi.Biến thành một quái vật hình người với vẻ mặt đờ đẫn, giống y như quái nhânvừa rồi.Thì ra là thế, đây là một "vỏ bọc"giả tạo để che giấu thân phận chân chính của mình, cho nên vẻ ngoài của nhữngquái vật này mới có thể tương tự nhau như vậy, mà gương mặt cũng không cóbất cứ cảm xúc nào!

Chỉ cần mặc áo choàng này vào, ở trong thế giới bên trong,không ai biết người nào là người nào cả.Nhưng quái vật triệu hoán của mình...

Hắn nhìn về phía hai Kẻ Săn Linh Hồn.Hai Kẻ Săn Linh Hồn đứng tại chỗ, liên tục run rẩy.Một luồng lực hút kỳ dị hút bọn chúng lại gần nhau, thân thể cũng tiếp xúc vớinhau...

Thân thể của bọn chúng đụng chạm vào nhau, hóa thành một loại chấtlỏng sền sệt, dần dần dung hợp thành một con quái vật có hai đầu, bốn tay, sáuchân.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu quái vật:[Song đầu Thực Hồn Ma.][Thể tiến hóa của Kẻ Săn Linh Hồn, có năng lực mạnh mẽ hơn.]ầ ầ ồ ầ ằ ằ ễQuái vật dần dần phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Ngươi đãgiúp chúng ta chiến thắng nó... rất tốt, từ giờ trở đi, chúng ta cũng không muốntách ra nữa!"

"Nói đúng!"

Liễu Bình hớn hở nói."

Tiếp đó người định làm gì?"

Song đầu Thực Hồn Ma hỏi."

Ta muốn đi vào thế giới bên trong, thu hoạch được địa vị vốn có của mình."

Liễu Bình nói."

Ta có thể đi cùng người hay không?"

Thực Hồn Ma hỏi.Hai cái đầu của nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, lộ ra vẻ khát vọng."

Ta đã giúp người trở nên đủ mạnh rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh thêmnữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, xin hãy chiến đấu cùng với ta đi, ta sẽ trả ngươi đầy đủ thù lao."

Thực Hồn Ma nói.Liễu Bình tự nhủ, ngay cả linh hồn của người đều là của ta, ngươi còn có thùlao nào đưa cho ta nữa sao?"

Thù lao là cái gì?"

Hắn hỏi."

Ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật trong thế giới bên trong..."

Song đầu Thực Hôn Ma nhỏ giọng nói: "Hiện tại thế giới bên trong rất hỗnloạn, cũng bởi vì Linh thể của Danh Sách xảy ra một vài vấn đề, quyền hạn ănuống trong Địa cung xuất hiện biến động, có một tên thân phận không rõ ràngđã trà trộn vào trong."

"Cái gì?

Lại có chuyện này xảy ra?"

Liễu Bình lộ ra vẻ kinh ngạc."

Rõ ràng tên kia chỉ là một tên hề buồn cười, thế mà còn mặt dạn mày dàymuốn ở lại thế giới bên trong, muốn trở thành một thành viên trong chúng ta."

Song đầu Thực Hôn Ma nói.Liễu Bình nghe xong cảm thấy không đúng lắm, hỏi lại: "Cái tên mà người nóitới là ai vậy?"

Song đầu Thực Hồn Ma nói: "Không rõ nữa, ta cũng chỉ nghe được từ đám tồntại cao cấp trong Danh Sách, thế nhưng ta nghe nói hắn ta có 'sứ mệnh', cho nênLinh của Danh Sách báo cáo chi tiết lên trên, cũng xác thực đạt được cho phép,nói là cái tên mang theo 'sứ mệnh' có thể khiêu chiến mọi người."

ề"Điều này có ảnh hưởng gì cho chúng ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới bên trong, rất hỗn loạn."

Song đầu Thực Hôn Ma nói.Liễu Bình im lặng vài giây.Nghe vào cứ có vẻ là lạ là sao chứ?

Giống như đang nói chính mình, thế nhưnglại có vẻ không phải.Thế nhưng...

Sẽ biết đáp án ngay thôi."

Nào, hãy tiến vào không gian chuyên dành cho ngươi nghỉ ngơi một lát đi, khinào chiến đấu ta sẽ gọi người ra ngoài."

Liễu Bình nói xong, đặt tay lên người Song đầu Thực Hồn Ma mà nhấn xuống.Bup!

Thực Hồn Ma hóa thành một tấm thẻ bài Ác Mộng.Liễu Bình thu hồi thẻ bài, sau đó bao trùm áo choàng kín người.Ngay sau đó...

Cảm giác quen thuộc kia lại dâng lên trong lòng.Hắn đi về phía thảo nguyên, rất nhanh đã phát hiện từng bậc thang hướng xuốngdưới.Cửa vào của thế giới bên trong.Liễu Bình liếc nhìn bé gái trong lòng mình.Áo choàng rộng lớn đã che giấu nàng, làm cho người ngoài không thể trôngthấy nàng được.Liễu Bình dần dần bước xuống bậc thang đi xuống.Hắn đi trong bóng đêm khoảng vài phút, rồi lại tới một hành lang.Lần này bé gái ngủ say, mình cũng nên cẩn thận hơn.Liễu Bình giữ vững tinh thần, tiến về phía trước dọc theo hành lang hiện tại.-------Chương 718: Tử đấu mà vận mệnh đã định trướcTrên đường hắn không gặp được bất cứ quái vật nào cả.Bọn chúng đã đi đâu rồi?

Liễu Bình mang theo tò mò mà đi tới.Bỗng nhiên, hắn nghe được từng đợt tiếng ồn ào.Hắn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Sương mù đã tản đi.Trong vùng đất trống bên ngoài, có vô số quái nhân ở ngoài, vây quanh mộtngười vào bên trong.Người cầm dù.Dáng vẻ của gã ta hơi nhếch nhác, thế nhưng tinh thần rất phấn khởi."

Thế nào?

Ta đã dựa theo yêu cầu của khiêu chiến, đã chiến thắng phần lớnngười khiêu chiến tại thế giới bên ngoài!"

"Ta biết các ngươi coi thường ta, cảm thấy ta chỉ là đồ ăn - thể nhưng vào giờphút này, là thời điểm mà ta khiêu chiến các ngươi!"

Người cầm dù hít sâu một hơi, rống lớn: "Ta có 'sứ mệnh' mà vị tồn tại kia bancho, một khi ta chiến thắng ba trận chiến đấu, ta sẽ có tư cách trở thành mộtthành viên trong số các ngươi!"

Liễu Bình yên lặng quan sát cảnh tượng này.Bỗng nhiên, trên giao diện xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Nhắc nhở đặc biệt:][Ngươi chiến thắng cường giả tại thế giới bên ngoài:][Ngươi chiến thắng sinh vật Ác Mộng: Kẻ săn Linh Hồn][Ngươi chiến thắng tồn tại trong thế giới bên trong: Hắc Ngạc Thương Ma:][Ngươi hoàn thành khiêu chiến của thế giới bên trong.][Bản Danh Sách đã tặng cho ngươi một danh ngạch duy nhất đó.][Xin hãy chiến thắng người khiêu chiến trước mắt, dù sao ban đầu danh ngạchnày được chuẩn bị cho gã ta.][Đây là ngụy trang cần thiết.][Hi vọng người biết chính người muốn đạt được điều gì.]Liễu Bình đọc xong, cảm thấy sáng tỏ thông suốt.Thì ra là thế.Chắc hẳn Người cầm dù mang theo sứ mệnh hủy diệt Thần trụ, bởi vậy mới cótư cách phóng ra thẻ bài Ác Mộng.ố ố ểHiện tại gã ta lại muốn dựa vào sứ mệnh này, muốn chuyển hóa bản thân trởthành tồn tại trong Ác Mộng.Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, lại đạt được cho phép.Có lẽ là tồn tại điều khiển Người cầm dù, hoặc có lẽ là những tồn tại khác.Tóm lại, Linh thể Danh Sách Thế Giới có được một danh nghạch, bất cứ lúc nàocũng có thể ban cho Người cầm dù.Thế mà danh nghạch này lại bị nàng âm thầm cho mình!

Muốn giấu giếm tất cảmọi người, mình cần phải ***** Người cầm dù.Liễu Bình hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Rất tốt, ngày hôm nay sẽ là ngày chấm dứttoàn bộ ân oán trong quá khứ."

Hắn đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng rơi xuống tại phía đối diện Ngườicầm dù.Người cầm dù nhìn tới, thấy là một quái nhân giống với những sinh vật ÁcMộng khác."

Ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

Gã ta hỏi với vẻ cẩn thận.Một giọng nói lạnh lùng vô tình từ phía quái nhân truyền ra: "Sâu bọ đángthương, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành tồn tại giống như chúng tađược, mãi mãi cũng chỉ có thể là đồ ăn, mà không phải là loài săn mồi."

"Không!

Ngươi không thể kỳ thị ta!

Ta mang theo sứ mệnh của vị tồn tại vĩ đạikia!"

Người cầm dù hét lớn như điên như dại."

Ta sẽ giết ngươi."

Quái nhân khàn giọng nói.Hắn dùng một lát, bỗng nhiên nhớ tới dòng chữ cuối cùng trên giao diện."

Sau đó, cướp đi sứ mệnh của ngươi."

Hắn bổ sung thêm một câu.Người cầm dù lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho rằng ta không rõtình hình thực tế hay sao?

Không, ta biết các ngươi mới là chủ nhân của KỳQuỷ, các ngươi sẽ không bị mất đi thần trí khi điều khiển lực lượng đột sinh',cũng sẽ không biến thành quái vật chỉ biết ăn và ăn... thế nhưng ta chưa từngđánh trận nào mà không nắm chắc chiến thắng cả."

Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc, bàn tay ở trong áo choàng đã đặt lên trên sáchthẻ.Hiện tại mình chỉ có thể sử dụng Song đầu Thực Hồn Ma, thế nhưng sau khikích hoạt hình thức Thủ Ngục, lại thêm 'lừa gạt, mình có thể chiến đấu cùng vớiSong đầu Thực Hồn Ma được rồi.Không biết Người cầm dù vừa học được những thứ gì.ẩ ế"Chuẩn bị chết đi."

Liễu Bình nhỏ giọng nói, ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!

Song đầu Thực Nhân Ma xuất hiện."

Là tên này sao."

Nó quan sát bốn phía, dần dần lộ ra vẻ chợt hiểu: "Hóa ra là tới thời điểm dưỡngdanh lập vạn - người đi chết đi!"

Thân hình Song đầu Thực Hồn Ma lóe lên, biến mất tại chỗ.Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Người cầm dù biến đổi, cao giọng quát: "Triệuhoán sư Ác Mộng?

Song đầu Thực Hồn Ma?

Các ngươi thực sự rất mạnh, thếnhưng trong những tháng năm dài đằng đẵng, ta cũng đã lưu lại át chủ bài chânchính..."

Gã ta khép dù lại, rút một tấm thẻ bài từ cán dù ra, giơ tới cho Liễu Bình xem.Trên thẻ bài có vẽ một cảnh tượng liên tục thay đổi, mà phía trước cảnh tượngnày, một cái tay nắm lấy cần điều khiển, đang tiến hành lựa chọn từng cảnhtượng trong đó.Người cầm dù nói với vẻ bình tĩnh: "Rất nhiều năm về trước, ta đã từng tiến vàomột loại phong ấn cực kỳ tinh diệu, nó nhốt ta lại, làm cho ta không thể khôngsử dụng toàn lực, mới có thể phá vỡ nó."

Bup!

Thẻ bài phát ra tiếng vang, biến mất trước mặt Liễu Bình.Ngay sau đó...

Cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi.Hắn phát hiện mình đã rời khỏi thế giới bên trong, đi tới một không gian khác.Người cầm dù đúng tại phía đối diện, nói với giọng kiêu ngạo: "Trong nhữngnăm tháng hủy diệt dài dằng dặc, ta đã tiêu hao vô số tâm huyết, tiến hành cảitạo toàn diện đối với nơi phong ấn đó, để làm cho nơi đó càng thích hợp giữchân kẻ địch giúp ta hơn."

Gã ta giơ tay lên, chủ về vùng hắc ám xung quanh, nói: "Mặc dù ta không thểlàm cho nó thuộc về ta, thế nhưng chủ nhân của nó đã chết rồi, cho nên xét vềquyền hạn thì hiện tại ta có thể lợi dụng nó..."

"Chẳng cần biết ngươi là ai, chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh hủy diệt trong phongấn vô tận đi!"

Gã ta vừa nói xong.Trong bóng đêm, từng luồng sáng rực lóe lên, chiếu rọi một vật thể khổng lồbên trong Hải uyên vô tận.Liễu Bình nhìn tới.Một bộ chiến giáp màu đen khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.Nó rất quen thuộc, cũng rất thân thiết, tựa như là...

Thân ngoại hóa thân củamình vậy.ễ ề ếLiễu Bình nhìn về phía chiến giáp, không nhịn được mà thở dài, hỏi: "Ngươimuốn để nó cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu này hay sao?"

Người cầm dù cười gằn, hai tay hợp ấn, hét lớn: "Lên!

Phong ấn tồn tại ÁcMộng trước mắt này... dù chỉ là vài giây đồng hồ cũng đủ rồi!"

Chiến giáp khổng lồ không nhúc nhích.Yên lặng vài giây...

Vẻ mặt Người cầm dù dần dần cứng lại.Lúc này, Liễu Bình mới chậm rãi giơ một tay lên.Cùng lúc đó, bộ chiến giáp màu đen to lớn, hùng vĩ kia cũng theo đó mà giơ taylên.-------Chương 719: Ngươi gọi hắn ta là Archie?"

Không thể nào!"

Người cầm dù bị vô số mảnh vảy bao phủ, tựa như một chiếc bánh chưng, bịchiến giáp khổng lồ màu đen nâng ở trong lòng bàn tay.Trên mặt gã hiện lên vẻ khó có thể tin, đồng thời vẫn duy trì vẻ mặt này, quátlên: "Rõ ràng người đã chết!

Rõ ràng đã chết!"

Liễu Bình đứng phía đối diện gã ta, vẫn khoác áo choàng, dáng vẻ vẫn giống hệtquái nhân."

Ta không biết người đang nói cái gì."

Vẻ mặt hắn không thay đổi, trả lời, giơ Bách Nạp đao lên, đặt tại bả vai đốiphương."

Liễu Bình, đừng giả bộ, chắc chắn là ngươi, ngoài người ra không còn ai có thểđiều khiển bộ chiến giáp này nữa cả."

Người cầm dù nghiến răng nghiến lợi nói.Vẻ mặt Liễu Bình vẫn duy trì nét lạnh lùng, dùng giọng nói khinh thường nói:"Chỉ bằng vào loại chiến giáp rác rưởi này, người đã muốn chiến thắng ta?

Thựcsự quá coi thường những tồn tại nguyên sinh trong Ác Mộng chúng ta rồi."

Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt!

Người cầm dù giật mình, do dự hỏi: "Ngươi khôngphải hắn?"

"Hắn?

Ý ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi.Người cầm dù quay đầu nhìn về phía chiến giáp khổng lồ, thất thần nói: "Ta tiêutốn vô số năm, đều không thể hiểu rõ bộ chiến giáp này... nó lại bị tồn tại ÁcMộng chân chính điều khiển một cách dễ dàng."

"Đúng vậy, rất dễ dàng."

Liễu Bình bồi thêm một câu.Người cầm dù run lên, trên mặt thể hiện vẻ nịnh nọt: "Vị đại nhân này, kỳ thậtta còn có thể làm nô lệ của ngài, xin hãy tha cho ta một mạng."

Liễu Bình cụp mắt xuống, lại thấy những mảnh vảy trên người Người cầm dùcó dấu hiệu buông lỏng.Dù sao Người cầm dù cũng tự mình tạo ra các loại phong ấn."

Vẫn không nên dùng năng lực để giải phong ấn, như vậy ta mới cảm thấyngười càng chân thành hơn."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt năng lực biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượtbậc.][Khi người quát lớn, một năng lực của đối phương sẽ bị phong ấn, không thể sửdụng.]Những miếng vảy kia lại áp sát vào người Người cầm dù, làm cho gã ta khôngthể cử động được chút nào."

Ngươi thật muốn làm nô lệ của ta?"

Liễu Bình hỏi.Người cầm dù vội nói: "Là thật..."

Xet!

Ánh đạo lướt qua.Đầu Người cầm dù bay lên, lại bị vô số ánh đao hư không chém thành sươngmù máu.Mà thi thể không đầu của gã ta vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ chảytràn ra, nhuộm đỏ vảy đen trên người gã ta.Liễu Bình thu đao, nói với vẻ thản nhiên: "Ngươi đã hủy hoại thế giới chân thật,làm cho vô số người không thể không ngủ say trong Vĩnh Dạ, hiện tại lại gianhập Ác Mộng, muốn hủy diệt toàn bộ chúng sinh bên trên Thần trụ...

Ngươinói xem làm sao ta có thể tha cho người được?"

Một luồng lực kéo kỳ diệu tác dụng vào cơ thể của hắn.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chiến đấu đã kết thúc.][Linh của thế giới bên trong đang hoàn thành việc dịch chuyển ngươi.]Liễu Bình đứng im bất động, yên lặng chờ đợi.Bỗng nhiên...

Vô số vảy đen dần dần chấn động theo một quy luật nào đó.Trong thời gian ngắn, trên chiến giáp khổng lồ, tất cả váy đen bắt đầu chấn độngliên tục, phát ra từng đợt âm thanh."

Chờ đã, đừng dịch chuyển ta trở về vội."

Liễu Bình nói.Luồng lực lượng dịch chuyển kia trở nên yếu đi.Liễu Bình tập trung chú ý, quan sát tỉ mỉ sự biến hóa của chiến giáp màu đenkia.Vô số vảy đen bay lên trời, xoay quanh giữa không trung, một phần vảy đentrong đó rơi xuống, dần dần tạo thành hình một con người.Tôn tại hình người này đi tới trước mặt Liễu Bình.Trên vảy màu đen có phù văn biến ảo, làm cho tồn tại hình người hóa thành mộtngười đàn ông có máu có thịt.ễĐây là một người mà Liễu Bình chưa từng gặp.Hắn ta thi lễ với Liễu Bình, sau đó ngồi xổm xuống, xoa nhẹ vết máu trên mặtđất, cho vào miệng nếm thử."

Cuối cùng thì Archie cũng chết."

Người này nói."

Ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Akane, là một Thần linh mà tại một đời nào đó trong quá khứ ngài đãtừng cứu...

Thần trụ nơi chúng ta sinh sống đã bị hủy diệt, mà chính ngài đã dẫntheo chúng ta trốn thoát."

Người đàn ông này nói.Liễu Bình nhìn hắn ta, thấy được trên đỉnh đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ:[Thần linh trong thời đại quá khứ.]Liễu Bình chuyển ánh mắt, chuyển tới thi thể Người cầm dù không đầu."

Ngươi gọi hắn ta là Archie?"

"Đúng vậy, trong một thể đó, ngài đã dùng rất nhiều phương pháp, vẫn khôngthể chiến thắng Ác Mộng, không thể không chuyển thể rời đi, mà ta và Archieđều hóa thành một mảnh vảy, nương náu tại bộ chiến giáp này, đi theo ngài langthang giữa sinh tử, tìm kiếm thế giới mới để chuyển thể."

Người đàn ông này nói.-------Chương 720: Một mảnh vảy, 3000 thầnMảnh vảy giáp..Liễu Bình nhìn về phía chiến giáp màu đen.Akane hiểu ý, nói: "Chiến giáp này lớn như núi Vô Tận, trong thời đại đó, có bangàn Thần linh mai táng linh hồn của mình vào trong mảnh vảy giáp thứ mộtngàn sáu trăm năm mươi chín, đi theo các hạ chuyển thể mà tới."

Hắn ta chỉ về phía chiến giáp khổng lồ, nói: "Trên chiến giáp này có vô số vảygiáp, ba ngàn Thần linh chúng ta cũng chỉ chiếm một phần nhỏ xíu trên số đómà thôi."

"Vậy, hắn ta lại làm sao?"

Liễu Bình chỉ vào thi thể hỏi."

Archie à... hắn ta quá khao khát sức mạnh, sau khi chuyển thể đã xâm nhập KỳQuỷ, kết cục lại mất đi tự chủ, hết lần này tới lần khác lại bởi vì năng lực Kỳquỷ mạnh mẽ mà nhớ được bộ chiến giáp này, bởi vậy mà từng bước một đi tớibây giờ."

Akane nói."

Ngươi không đi chuyển thể sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã chuyển thể rồi lại chết trận, cho nên trở lại chiến giáp, nhớ lại mọi thứ."

Akane nói xong, thân hình bông lắc lư."

Các hạ, lực lượng linh hồn của ta không đủ để ta tiếp tục tỉnh táo, thế nhưngban đầu ta được kiếp trước của ngài nhờ vả, cần phải tỉnh lại vào giờ phút nàyrồi nói cho ngài biết một sự kiện."

"Nói đi."

Liễu Bình nói.Akane nói: "Bí mật này chỉ có thể nói một lần, bởi vì chỉ cần ta nói nó ra, sẽtiêu hao hết lực lượng, không thể không rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa."

"Ngài hãy nghe cho kỹ..."

"Không nên xâm nhập vào Kỳ Quỷ quá sâu, phần cuối của nó chính là ÁcMộng, ta đã thử qua mấy ngàn cách thức khác nhau, Ác Mộng cũng không phảilà lực lượng thích hợp cho chúng sinh sử dụng, chúng sinh sẽ chỉ bị Ác Mộngnô dịch mà thôi, hãy nghĩ những cách thức khác đi."

Hắn ta nói xong.Chiến giáp khổng lồ lại càng phát ra âm thanh to lớn hơn.Tùng hàng chữ nhỏ xuất hiện:ố[Người nghe được bí mật của số mệnh quá khứ.][Lực lượng Tứ Thánh Trụ của ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất.][Lực lượng chiến giáp bắt đầu gia trì lên trên người người, hiện ra bí mật vô tậntrong thời đại quá khứ.][Kiến Văn Như Danh' của ngươi đã tăng lên tới cấp độ Kỳ Quỷ.][Từ giờ trở đi, ngươi có thể biết được danh hiệu kiếp trước của chúng sinh, biếtđược khởi nguồn trong quá khứ.]Tất cả chữ nhỏ đều thu hồi.Akane thi lễ với Liễu Bình, mỉm cười nói: "Chiến thắng Ác Mộng đi, ThầnVương."

Cuối cùng, hắn ta cũng không còn lực lượng duy trì thân hình, tản ra thành vôsố mảnh vảy giáp, bay trở về chiến giáp khổng lồ.Một lát sau...

Tất cả vảy giáp đều trở về chiến giáp khổng lồ, tất cả dị tượng đềubiến mất không thấy đâu nữa.Chỉ còn Liễu Bình vẫn đứng trên bàn tay chiến giáp khổng lồ, yên lặng quan sátchiến giáp, không biết nên nói cái gì nữa.Một mảnh vảy giáp, ẩn giấu ba ngàn Thần linh.Còn vô số mảnh vảy giáp còn lại, lại ẩn giấu thứ gì nữa?

Liễu Bình thở dài.Hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được, bộ chiến giáp này có thể liên kết với tâmthần chính mình, bị mình kiểm soát hoàn toàn.Những mảnh vảy giáp bên ngoài chiến giáp, cũng giống như tóc da trên ngườimình vậy, hoàn toàn thần phục chính mình.Cho nên Thần linh trong thời đại quá khứ vừa rồi cũng hẳn là không nói dối.Bởi vì chiến giáp truyền cho mình tín hiệu này.Thuận theo mạch suy nghĩ này...

Có lẽ, bộ chiến giáp này đã theo mình chuyểnthể vô số lần.Thế nhưng mình cùng nhiều đồng đội tới như vậy, trải qua vô số cố gắng, lạivẫn không thể tìm tới phương pháp chiến thắng Ác Mộng.Thế nhưng...

Ít nhất cũng đã tìm ra một phương hướng mơ hồ.Không nên đặt hi vọng vào Ác Mộng, cần nghĩ ra những biện pháp khác."

Đi thôi, đưa ta trở về đi."

Hắn nói.Luồng lực kéo kia bỗng xuất hiện, bao phủ hắn lại rồi mang theo hắn nhập vàohư không, biến mất.Địa cung Ác Mộng.Thế giới bên trong.ấ ố ồ ẫTại vùng đất trống bên ngoài tòa thành, các loại tồn tại quỷ dị vẫn đang chờ đợi.Một luồng sáng xuất hiện trong khu trung ương vùng đất trống.Luồng sáng tản đi.Một quái nhân mặc áo đen xuất hiện tại khu vực trung tâm đó.Liễu Bình!

Hắn quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy những quái vật kia đangchú ý chính mình, chậm rãi nói: "Đồ ăn..."

"Vẫn chỉ là đồ ăn mà thôi, không có tư cách có được thân phận của chúng ta."

Hắn vừa nói xong.Quái vật xung quanh dần dần tản đi.Cực thiểu số quái vật khi đi ngang qua Liễu Bình, đều thoáng nghiêng ngườimột chút.Có lẽ đây cũng là một hành động biểu đạt sự kính ý?

Liễu Bình đang ngẫmnghĩ, chợt có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên mặt đất, ngay dưới chân chínhmình: "Triệu hoán sư Ác Mộng, người chiến thắng người khiêu chiến."

"Lần khiêu chiến này đã kết thúc."

"Là phương chiến thắng trong trận này, người đã thu được sứ mệnh mà đốiphương mang theo."

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ thay thế đối phương, hoàn thành sứ mệnh do vị tồn tạivĩ đại kia đã ban bố trên cây Thần trụ này."

"Ngươi có tư cách trực diện giao lưu với Linh thể của Danh Sách."

"Xin hãy tiến vào cánh cửa đen."

Liễu Bình quay đầu nhìn tới, mặt bên tòa thành có một cánh cửa đen đã đượcmở ra, trước cửa có hai tên người áo đen vẻ mặt không thay đổi đang trôi nổi.Liễu Bình đi vào trong cửa đen.Cũng giống như khi lần trước mình tới đây...

Sau cửa, là một căn phòng rất lớn,bên trong chứa đầy sương mù.Sương mù tràn ngập không gian, im hơi lặng tiếng, lưu động trong hư không uám, mơn trơn trên người Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Đã nghiệm chung thân phận][Đã nghiệm chung sứ mệnh.][Ngươi đạt được quyền hạn giao lưu với Linh của Danh Sách.]Sương mù tách sang hai bên.Lúc này Liễu Bình mới khôi phục tầm mắt, có thể thấy rõ cảnh tượng sâu tronggian phòng.Cô bé kia...

Từng cây gai nhọn do sương mù ngưng tụ tập trung tại phía saulưng cô bé, tạo thành một đôi cánh chim trong hư không.Một phần những chiếc gai nhọn này đâm vào trong hư không, một phần khác lạiđâm vào sau lưng cô bé, cố định cô bé tại giữa không trung.Đôi mắt cô bé đờ đẫn, nói nhỏ: "Sứ giả Ác Mộng, người đã tới."

-------Chương 721: Ra đi, ta biết người ở nơi nàyLiễu Bình nhìn cô bé.Kiến Văn Như Danh, kích hoạt.Trên đỉnh đầu cô bé có mấy hàng chữ nhỏ:[Bị Ác Mộng quấn quanh, Linh thể thế giới.][Danh hiệu kiếp trước: Thánh Linh duy nhất.]Bỗng nhiên, bên người cô bé này lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi đã được chiến giáp gia trì.][Ngươi có thể thấy được danh hiệu tại thời đại quá khứ của mục tiêu.][Năng lực Kiến Văn Như Danh đã tăng tiến tới cấp độ Kỳ Quỷ, ẩn chứa lựclượng Kỳ Quỷ như sau:][Hoàng Lương.][Khi lời nói của người có chứa từ mộng, mà mục tiêu lại tiếp lời người, như vậyngươi sẽ có thể thấy được kiếp trước của mục tiêu.]Liễu Bình đọc xong, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, người kia bị ta giết, mọi thứ củahắn ta đã thuộc về ta."

Cô bé nói: "Ta sẽ cài đặt Giao diện 'Sứ Giả' cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi sẽchính thức bắt đầu thực hiện sứ mệnh của ngươi."

"Cám ơn."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong.Trước mắt hắn, một Giao diện do sương mù tạo thành hiện lên.Vô số sương mù tụ tập lên trên Giao diện, ngưng tụ thành từng hàng chữ nhỏ:"Lần thay đổi này đã đạt được cho phép."

"Tồn tại tới từ nguyên sinh Ác Mộng, người cần phải thực hiện sứ mệnh sauđây: ""Hủy diệt Thần trụ trước mắt, thu thập tất cả linh hồn chúng sinh."

"Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ trở thành Danh Sách cao cấp trong Ác Mộng,từ đây có thể đi theo bên người tồn tại vĩ đại."

Liễu Bình xem xong, lại nhìn về phía cô bé kia.Cô bé nói: "Hiện tại tiến trình thuận lợi, Kỳ Quỷ giả tại phụ cận Thần trụ liêntục bị truyền đưa vào trong Địa cung, trở thành linh hồn bị thu thập."

"Sau đó, ta nên làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.ế Á ẫ ể ầ"Nếu như Địa cung Ác Mộng vẫn có thể thuận lợi, ngươi không cần phải làmbất cứ chuyện gì, thế nhưng nếu Địa cung Ác Mộng thất bại, như vậy người cầnphải chủ trì một trận hiến tế, thông qua việc hiến tế một số lượng linh hồn nhấtđịnh, kêu gọi tồn tại vĩ đại tại nơi sâu Ác Mộng, thỉnh cầu nó hạ xuống thẻ bàiÁc Mộng cao cấp hơn."

Cô bé nói.Liễu Bình im lặng trong chớp mắt.Chờ đã...

Hóa ra "sứ giả"là làm cái này, thảo nào khi thẻ bài *****ên của Ác Mộng: Huyết Nhục CựNhân vừa chết, Người cầm dù lập tức xuất hiện.Nói đi cũng phải nói lại.Tại sao tồn tại được gọi là vĩ đại kia lại không tự mình đi làm chuyện này chứ?Tại sao nó lại chuyên môn lấy một sứ giả ra?

Nó đã có lực lượng vô tận, có thểhủy diệt vô số Thần trụ, tại sao lại không thể làm một vài chuyện nhỏ như thếnày?

Liễu Bình suy ngẫm, ánh mắt lại nhìn về phía cô bé kia.Vẻ mặt cô bé vẫn luôn duy trì sự đờ đẫn, thế nhưng vào lúc này, đôi mắt cô béhiện lên vẻ hàm xúc, nói: "Sứ giả đại nhân, ngươi hẳn là biết trách nhiệm củamình lớn tới mức nào chứ."

Liễu Bình lập tức nói tiếp: "Đương nhiên, ta cần phải chủ động bẩm báo tồn tạivĩ đại khi tiến triển không thuận lợi, dù sao..."

Hắn không nói tiếp.Cô bé kia tự nhiên tiếp lời: "Đúng vậy, trước khi thủy triều Ác Mộng phun trào,những tồn tại vĩ đại bởi vì bản thân quá mạnh, lực lượng Ác Mộng quá mênhmông mà không thể đi tới Thần trụ có độ cao như này."

Tình báo quan trọng!

Tâm thần Liễu Bình run lên, bình tĩnh nói tiếp: "Có thểtiếp nhận sứ mệnh, đó là chuyện mà ta vẫn hằng mộng tưởng."

Cô bé nói: "Xin hãy tiếp tục quan sát tiến triển của Địa cung Ác Mộng, cũng tùythời tiến hành điều chỉnh cùng ta, để hoàn thành sứ mệnh này."

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Ngươi nói tới từ mộng, mà đối phương cũng tiếp lời của ngươi.][Danh hiệu kiếp trước của đối phương là: Thánh Linh duy nhất.][Điều kiện đã thỏa mãn, đã kích hoạt năng lực Kỳ Quỷ: Hoàng Lương củangươi.][Có muốn quan sát kiếp trước của đối phương ngay lập tức hay không?][Lần quan sát này sẽ không tiêu hao bất cứ giây phút nào cả.]Liễu Bình âm thầm nói: "Quan sát!"

Tất cả cảnh tượng như căn phòng, sương mù, cô bé, cánh chim do gai nhọn tạothành đều biến mất.ố ầ ắ ễ ắVô số hình tượng lướt qua tầm mắt Liễu Bình, làm cho hắn có một loại ảogiác...

Chính mình đang chạy trở về thời đại quá khứ vô tận.Cũng không biết là lúc nào, cũng không biết ở nơi nào, bỗng nhiên, hắn rơi trênmặt đất.Liễu Bình đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, nhận thấy mình đang đứngtrên một tòa núi vàng khổng lồ.Toàn bộ thế giới đều do vô số vàng bạc đá quý cùng đống đổ nát tạo thành.Những thứ này đều là vật phẩm còn lại của văn minh.Toàn bộ văn minh đã biến mất.Không có người sống.Liễu Bình nhìn thấy một thiếu niên đứng cạnh mình...

Cả người thiếu niên nàyđều là vết thương, máu tươi chảy xuống, nhìn qua rất mỏi mệt.Hắn ta vươn tay, liên tục nhấn về phía hư không, nói: "Đánh nhiều trận như vậy,kết quả vẫn không thể đánh thắng bọn chúng, vẫn bị bọn chúng thu lấy toàn bộlinh hồn sinh vật."

"Thế nhưng chúng nó lại không biết, thế giới này còn có hi vọng cuối cùngnữa."

Thiếu niên bỗng dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.Hắn ta lộ ra nụ cười ẩn chứa sự tang thương, nói: "Nếu như người thấy cảnhtượng này, cần phải nhớ kỹ, Ác Mộng không thuộc về chúng sinh, chúng takhông tìm ra bất cứ lực lượng nào từ Ác Mộng có thể đối kháng nó."

Liễu Bình quan sát thiếu niên này một cách tỉ mỉ.Hắn bỗng hiểu được, đây là chính mình kiếp trước.Thiếu niên nói xong câu nói này, chậm rãi ngồi xuống, đặt tay xuống mặt đất."

Chúng sinh, vạn vật cùng thế giới là một thể."

"Sử dụng lực lượng Ác Mộng, tương đương với việc từ bỏ lực lượng của bảnthân mình."

"Ta đã nghĩ ra một vài biện pháp, thế nhưng vẫn cần hoàn thiện thêm."

Ầm...

Tay hắn ta bỗng chấn động, làm cho toàn bộ thế giới đều chấn động theo.Núi vàng đổ sang hai bên, lộ ra một kẽ đất sâu thẳm.Thiếu niên lớn tiếng nói: "Ra đi, ta biết người ở nơi này."

Hắn lơ lửng giữa không trung, yên lặng chờ đợi một lát, chờ tới khi mọi thứ đềutrở nên yên tĩnh, rồi mới hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ra đi, thế giới này đã bịhủy diệt, ngươi nên đi theo ta, nếu không ngươi cũng sẽ tiến vào trạng thái ngủsay vĩnh hằng!"

-------Chương 722: Lần này chắc chắn sẽ thành côngGiọng nói của thiếu niên truyền ra xa xa, hóa thành từng đợt hồi âm vang vọng.Mấy giây sau...

Từ dưới vết nứt, một luồng sáng chậm rãi bay lên không.Ánh sáng hóa thành hình dáng của một cô bé, vẻ mặt căng thẳng, nhìn về phíathiếu niên."

Rồng?"

Thiếu niên hỏi."

Đúng vậy."

Cô bé trả lời."

Đúng là không dễ dàng, muốn sống thì đi theo ta đi."

Thiếu niên nói."

Ta... không thể rời đi, ta không đủ lực lượng để rời đi."

Cô bé nói."

Yên tâm, ta có thể dẫn người đi."

Thiếu niên nói, lấy ra một tấm vảy giáp màu đen, đưa tới.Cô bé hỏi: "Đây là cái gì?"

Thiếu niên nói: "Bên trong là một thế giới, ta đã tìm tới một biện pháp, có thểlàm cho loại tồn tại giống như ngươi hóa thành Linh của thế giới, ta đoán..."

"Trở thành Linh là nhân tố quyết định, Linh chính là biện pháp đối kháng ÁcMộng."

Cô bé cắn môi, nói: "Nếu như có thể đối kháng Ác Mộng, ta nguyện ý trở thànhLinh thể của thế giới."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng."

Thiếu niên nói.Hắn nói xong, nhìn về phía Liễu Bình."

Như vậy, trong tương lai chúng ta có thành công hay không?"

Thiếu niên hỏi.Liễu Bình không nói ra lời.Thiếu niên đợi vài giây, quay đầu lại nhìn về phía cô bé kia."

Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thành công hay không?"

Hắn mỉm cười hỏi."

Ác Mộng giết sạch người thân của ta, ta muốn báo thù, chúng ta chắc chắn sẽthành công."

ắ ắ ấCô bé nắm chặt nắm đấm, nói."

Đúng vậy, chúng ta chắc chắn sẽ thành công."

Thiếu niên nói.Cảnh tượng vỡ nát, tiêu tán.Cảnh tượng lại lưu động.Ngay sau đó, Liễu Bình phát hiện mình trở về căn phòng kia, cảnh tượng bốnphía không thay đổi, thậm chí ngay cả thời gian đều không lưu động.Thời đại quá khứ... cuối cùng vẫn thất bại.Hắn nhìn về phía trước.Giữa không trung, cô bé bị vô số gai nhọn trói buộc tại giữa không trung.Coi như vượt qua thời đại hiện tại, dọc theo dòng sông thời gian mà nhìn vềtương lai...

Thần trụ Hư Không cũng hủy diệt.Tương lai... cũng thất bại hay sao?

Ánh mắt Liễu Bình bỗng ngưng tụ lại.Không.Mình đã thay đổi rất nhiều trong quá khứ.Coi như kết quả không thay đổi, thế nhưng rất nhiều chuyện đã phát sinh thayđổi.Mặc dù những người tiến về Vĩnh Dạ đều ngủ say, thế nhưng ít nhất cũngkhông bị hủy diệt.Có lẽ mình có thể làm được càng nhiều hơn?

Có vẻ như cô bé cũng cảm ứngđiều gì đó, ánh mắt đưa về phía gương mặt của Liễu Bình."

Ta chính là Linh hồn Danh sách Địa cung Ác Mộng."

Cô bé nói."

Hiện tại, đúng vậy."

Liễu Bình nói.Cô bé nhận ra sự thay đổi trong lời nói của hắn, trong ánh mắt xuất hiện một tiathần thải."

Đã qua lâu như vậy, người cảm thấy sứ mạng của chúng ta... sẽ thành côngkhông?"

Cô bé hỏi tiếp.Sẽ thành công hay không?

Chúng ta sẽ thành công hay không?

Liễu Bình imlặng một giây, nói: "Cái tên nắm giữ sứ mệnh khi trước không được, thế nhưnglực lượng mà ta nắm giữ lại là khác biệt, cho nên..."

"Lần này chắc chắn sẽ thành công."

Thế giới bên trong.Tòa thành.Liễu Bình dọc theo hành lang dài dằng dặc, đi thẳng tới một cửa phòng nào đó. ắÂm!

Hắn đá bay cửa phòng ra.Trong căn phòng có một tấm bàn dài, mấy vị quái nhân đang ở xung quanh cáibàn, có vẻ như đang bàn luận điều gì đó.Khi Liễu Bình xuất hiện, toàn bộ quái nhân đều im lặng không nói chuyện nữa.Bọn chúng cùng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.Mấy hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình, mà ánh mắt của hắn nhìn tớinhững chữ nhỏ tại hàng *****ên: "*****ên, tồn tại nguyên sinh Ác Mộng, vôcùng khát vọng thu hoạch linh hồn, cũng khát vọng tăng tiến địa vị của bản thântrong số Danh sách Ác Mộng."

Đây là dòng chữ nhắc nhở mà cô bé kia dành cho mình.Liễu Bình bước từng bước về phía đám quái nhân, phát ra giọng nói sắc nhọn:"Các vị, các ngươi đều biết ta mang theo sứ mệnh, ta sẽ hoàn thành nó trongthời gian cực ngắn, cũng tăng tiến làm phụ tá đắc lực của vị tồn tại vĩ đại kia, tatin tưởng các ngươi đều biết điều này."

Đám quái nhân nhìn hắn, không nói lời nào.Thế nhưng Liễu Bình cảm thấy.Một loại sát ý tàn bạo, cảm giác hâm mộ và ghen ghét.Liễu Bình kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt đám quái nhân, đặt haitay lên mặt bàn, nói tiếp: "Ta cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn, cho nên,ai trong số các người nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta?"

Một quái nhân không nhịn được mà chế giễu: "Ngươi cho rằng mình là ai?Thực lực của ngươi không bằng bất cứ người nào trong số chúng ta, xếp hạngcủa chúng ta đều cao hơn người rất nhiều, đừng tự cho là đúng."

Các quái nhân khác đều lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình, cũng không phụ họa,cũng không nói chuyện.Có vẻ như loại lạnh lùng này là lời châm biếm tốt nhất."

Nơi này không chào đón ngươi, cút đi."

Quái nhân tiếp tục nói.Ánh mắt Liễu Bình lướt qua hư không.Ánh mắt của hắn nhìn về phía nhắc nhở thứ hai: "Thứ hai, trong Danh sách ÁcMộng, chỉ cần xử lý tồn tại xếp hạng tại phía trước, là có thể thay thế vị trí củanó."

Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Bình giơ tay lên, dựng thẳng mộtngón tay lên, nói: "Nói tới xếp hạng... ta có một trò ảo thuật nho nhỏ, thật muốnmời mọi người thưởng thức."

Hắn dùng đầu ngón tay chỉ về phía quái nhân vừa châm chọc hắn.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không giữa hai người: "Dướisự chứng kiến của bản Danh Sách, Triệu hoán sư Ác Mộng phát hạ chiến thưđối với Huyết nhục Thôn phệ giả.".ế ấ ế Á ể"Chiến đấu tranh giành xếp hạng trong danh sách Ác Mộng không thể bị cựtuyệt, lần chiến đấu này đã thành lập."

Vụt...

Liễu Bình cùng quái nhân kia đồng thời biến mất.Một.Hai.Ва.Liễu Bình lại xuất hiện trước mặt bàn.Hắn hạ giọng nói: "Thời gian càng dài, ảo thuật càng dễ bại lộ, thế nhưng maymắn mà lần biểu diễn này của ta cũng coi như thành công."

Một cái đầu lâu nhỏ máu bị hắn ném lên mặt bàn."

Coong coong coong!

Thân thể của nó biến mất, mà ta lại thu được vị trí của nótrên bảng xếp hạng, mọi người cảm thấy trò ảo thuật này như thế nào?"

Liễu Bình khoe khoang, thuận tiện liếc nhìn về phía hư không."

Thứ ba, trong danh sách Ác Mộng, những tồn tại càng kỳ quái, càng khó hiểu,càng mạnh thì càng dễ làm cho những tồn tại khác cảm thấy e ngại."

Đây là dòng nhắc nhở thứ ba mà Linh của thế giới dành cho mình.-------Chương 723: Tìm giúp đỡĐám quái nhân ngồi quanh bàn lập tức rối loạn.Lại một quái nhân nói: "Xem ra 'sứ mệnh đã làm cho ngươi quên đi tất cả,ngươi hẳn phải biết, Chấp hành giả Hắc Ám mới là tồn tại mạnh nhất."

"Trở thành thuộc hạ của ta đi, cùng ta đi xử lý nó."

Liễu Bình nói."

Ngươi điên rồi đi!

Nó là tồn tại mạnh nhất trong Địa cung!

Nếu như chúng tađi theo ngươi, sẽ bị nó ***** mất!"

Quái nhân tức giận nói.Liễu Bình lại nhìn về phía hư không."

Thứ tư, ta đã mất đi mảnh vảy giáp đen kia, nó bị tồn tại Ác Mộng mạnh nhấttrong Địa cung nắm giữ, tồn tại đó phụ trách giám thị hành vi của ta."

Đây là dòng nhắc nhở thứ tư mà cô bé kia dành cho mình.Lúc ấy mình nói: "Như vậy ta sẽ đi xử lý nó."

"Xử lý nó?

Có vô số tồn tại nguyên sinh Ác Mộng bán mạng cho nó, sẽ rất khókhăn."

Cô bé nói."

Địa cung Ác Mộng có hai thiếu sót, thứ nhất, nó không thể liên hệ với tồn tạinơi sâu trong Ác Mộng kia, cho nên mới cần có một tồn tại chuyên môn giámthị ngươi, lại cần phải có thêm một kẻ mang theo sứ mệnh phụ trách báo cáotiến triển..."

Liễu Bình chỉ mình nói: "Chỉ cần ta không nói, cái tên ở nơi sâu trong Ác Mộngkia cũng sẽ không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì."

Cô bé hỏi: "Vậy thiếu sót thứ hai là gì?"

"Có một thiếu sót như vậy là đủ rồi, đi, đi giết bọn nó."

Liễu Bình thu hồi suy nghĩ, vỗ tay, nói: "Chúc mừng, ngươi nói đúng một nửa...tên kia đúng là kẻ mạnh nhất Địa cung."

Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt tên quái nhân kia, cúi người nói bên tai nó: "Cònđáp án một nửa khác, ta sẽ nói cho ngươi biết ngay lập tức."

Giữa hư không lại có từng hàng chữ nhỏ: "Dưới sự chứng kiến của bản DanhSách, Triệu hoán sư Ác Mộng phát hạ chiến thư đối với Ám Hồn Ma Ảnh."

"Chiến đấu tranh giành xếp hạng trong danh sách Ác Mộng không thể bị cựtuyệt, lần chiến đấu này đã thành lập."

Vụt...Liễu Bình cùng quái nhân kia đồng thời biến mất.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình lại xuất hiện trước mặt bàn, ném một cái đầu đẫm máu lên bàn, nóivới giọng điệu thần bí: "Đáp án nửa còn lại đã công bố: ""Kẻ nào không đi theo ta làm một vố lớn, chết."

Đám quái nhân còn lại lập tức rối loạn."

Cùng tiến lên!"."

Giết tên điên cuồng này đi."

"Nó quá tự cao, chúng ta sẽ giao nó cho Chấp pháp giả Hắc Ám!"

Bọn chúng cũng ra tay...

Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện một mặt tườngthủy tinh.Tất cả công kích đều bị mặt tường thủy tinh ngăn cản.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên tường thủy tinh: "Triệu hoán sưÁc Mộng mang theo sứ mệnh của tồn tại vĩ đại, nếu các ngươi dám dùngphương thức quần ẩu để giết hắn, tương đương với việc đối nghịch với tồn tại vĩđại."

"Các ngươi đều phải chết."

Đám quái nhân nhìn nhau.Bỗng nhiên có kẻ nói: "Quyết đấu!

Chỉ quyết đấu được Danh sách công nhận,mới có thể cướp đoạt sứ mệnh trên người của hắn."."

Không sai, chiến thắng nó trong trận quyết đấu, sẽ làm cho chúng ta kế thừađược sử mệnh từ nó."

Lại có một quái nhân khác nói.Bọn chúng cùng nhìn về phía quái nhân tại trung tâm.Quái nhân kia đứng ra, bước từng bước về phía Liễu Bình, nói: "Xếp hạng củata trong thế giới bên trong là 31, ta là tồn tại mạnh nhất trong căn phòng này."

"Ngươi đã quyết định theo ta cùng đi ***** cái tên xếp hạng nhất sao?"

Liễu Bình hón hở hỏi."

Không, ta muốn giết người, tên điên."

Quái nhân nói.Quyết đấu sinh ra.Hai người biến mất tại chỗ.Bọn chúng xuất hiện trong một thế giới trống rỗng, mà hư không xuất hiện từngcon số đang đếm ngược: "Chiến đấu bắt đầu sau mười giây nữa."

"Mười,""Chín,""Tám,"Quái nhân đối diện để lộ áo choàng, làm lộ ra chân thân của nó...

Nó là một conquái vật hình người màu đen do máu và thịt tạo thành.Nó có ba cái đầu, mỗi cái đầu đều nhìn chằm chằm Liễu Bình, giận dữ nói:"Biện pháp tốt nhất khi đối phó với kẻ điên như người, chính là cướp đi mọi thứcủa ngươi."

Liễu Bình đứng im bất động, nhỏ giọng nói: "..."

Trong hư không, đếm ngược cũng kết thúc."

Chiến đấu bắt đầu!"

Khi những chữ nhỏ này vừa hiện lên...

Quái vật hình người kia biến mất tại chỗ,xuất hiện phía sau Liễu Bình, toàn bộ thân hình cảu nó hóa thành một chiếcmiệng lớn với vô số chiếc răng sắc nhọn, nuốt Liễu Bình vào trong.Nó cười như điên nói: "Đây chính là Cắn nuốt không thể từ chối, ngay cả mộtchiêu của ta đều không tiếp nổi, còn muốn làm chủ nhân của chúng ta?

Nguxuẩn!"

Bỗng nhiên nó im bặt đi.Hai con Song đầu Thực Hồn Ma đứng bên người mình, một trái một phải, dùnggai nhọn toàn thân đâm vào cơ thể mình.Một giọng nói truyền tới từ đỉnh đầu: "Đúng là lợi hại thật, nếu như ta đứng imbất động cũng thật sẽ chết trên tay ngươi."

Liễu Bình!

Rõ ràng hắn đã bị nuốt đi, thế nhưng lại êm đẹp đứng trên đỉnh đầuquái vật!

Vụt vụt vụt...

Ánh đạo liên tục xuất hiện.Ba đầu của quái vật hình người bị chém bay ra ngoài, thân thể của nó cũng bị xéra.Một Liễu Bình khác chui từ trong bụng của nó ra ngoài."

Kết thúc?"

Liễu Bình này cau mày nhìn về phía máu thịt trên người mình, hỏi."

Kết thúc, người đi về đi, ta cũng đang gấp đây."

Liễu Bình còn lại giơ tay lên, nhìn về phía đồng hồ không tồn tại, nói."

Ngươi diễn sâu đấy."

Liễu Bình bị nuốt cười cười, thân hình hóa thành bóng mờ, vẫy vẫy trước khichính mình tan biến.Một con Song đầu Thực Hồn Ma biến mất.Con Song đầu Thực Hồn Ma khác thì khó hiểu hỏi: "Tại sao bản thân ta lại cóhai con?"

ễ ể ếLiễu Bình giải thích: "Đây là một loại năng lực của ta, có thể làm cho sức chiếnđấu của ngươi tăng lên gấp đôi."

Song đầu Thực Hồn Ma khen ngợi: "Lợi hại, lúc đầu ta còn tưởng người đã bịnuốt mất chứ, hóa ra là như vậy."

Nó nhìn về phía hư không, tại nơi đó hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: "Thời gianchiến đấu: Mười một giây."

"Các ngươi đã chiến thắng đối phương, cũng thu được vị trí của đối phươngtrong bảng xếp hạng: ""Xếp hạng thứ 31 trong thế giới bên trong."

"Bắt đầu dịch chuyển."

Liễu Bình biến mất tại chỗ.Hắn trở về căn phòng khi trước, vẫn đang ngồi trên ghế.Tất cả quái nhân đều không nhịn được mà lùi về phía sau.Liễu Bình lại không nhìn bọn chúng.Hắn dùng tay nâng má, nói với giọng điệu suy tư: "Ta vẫn không cảm nhậnđược sự kính sợ từ trên người các ngươi... có lẽ ta nên giết sạch các ngươi mớiđúng?"

-------Chương 724: Thế giới"Ngươi tiêu hao ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt Chư Giới chi Linh."

"Thuyết minh: Danh sách sẽ cung cấp nghi thức có tương tính riêng, giúp ngươicó thể nhìn thấy Linh cấp bậc thế giới."

"Đặc biệt thuyết minh: Chỗ ở của Thế Giới chi Linh chính là thế giới, xin hãychuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi mới tiến vào nơi đó."

"Tái bút: Gặp mặt Linh cấp bậc thế giới là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngườiphải nhận thức rõ điểm này."

Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Danh sách liên tục nhắc nhở hai lần về tính nguy hiểm, đây là tình huống cực kỳhiếm thấy."

Xem ra không thể coi như không quan trọng."

Liễu Bình lẩm bẩm.Bốn bóng người bay tới từ cánh đồng bát ngát, dừng lại trước mặt hắn.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Đầu Nhân, và một người mặt thú xa lạ.Liễu Bình dẹp nỗi lòng qua một bên, sau đó nói: "Các vị, giới thiệu nhau mộtchút đi."

"Ta là Vương Trọng Công, thủ hạ *****ên mà đại nhân thu nhận."

"Lôi Mãnh, các ngươi gọi ta Lão Lôi là được."

"Ta không có tên, nhưng các ngươi có thể gọi ta là Thạch Kiến."

"Hưởng Nha, lĩnh chủ Thú tộc."

Liễu Bình gật gật đầu, nói: "Nếu tranh đấu tứ phương đã kết thúc, ta đoán địacung Ác Mộng sẽ lập tức có tin tức mới cho chúng ta."

Một trận cuồng phong thổi tới.Sâu trong không trung u ám, có một tờ giấy bay xuống, không ngừng quaychung quanh Liễu Bình.Liễu Bình đón được tờ giấy.Chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ qua loa: "Chúc mừng người, ngườichiến thắng!"."

Ngươi đạt được thêm khen thưởng: Quyền được miễn trầm luân."

"Trong khoảng khắc hôm nay kết thúc, người sẽ không vì bất cứ chuyện gì màrơi vào lòng đất và trở thành chất dinh dưỡng của địa cung."

"Ngươi có thời gian một giờ để nghỉ ngơi."

ế"Một giờ sau, cuộc chiến càng kích thích và thú vị đang chờ đợi ngươi."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong rồi nói với những người phía dưới: "Đều đinghỉ ngơi đi, một giờ sau ta sẽ gọi các ngươi."

"Vâng, đại nhân."

Bốn cường giả cùng lên tiếng.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, xẹt qua trời cao, trở lại trấn nhỏ ban đầu củahắn.Hắn đi vào quán bar, đổ một ly rượu cho mình.Hắn uống một hơi cạn sạch.Âm!

Ly rượu được thả xuống quầy bar lần nữa.Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi thật sâu, trên mặt có chút cảm xúc nói không rõđược.Bỗng nhiên.Một giọng nói non nớt vang lên: "Lúc gặp phải nguy hiểm mà chỉ lo uống rượu,điều này không phải thói quen tốt gì."

Liễu Bình cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ anh nằm trong lòng đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."

Ngươi dậy rồi sao?"

Liễu Bình nói."

Vận mệnh nguy hiểm cực độ đang không ngừng kích động, dây dưa, quanhquẩn trên người người, điều này làm ta không thể ngủ yên -- Ta đành tạm thờitỉnh lại, đồng thời cảnh cáo người lần nữa, mặc kệ đi đến nơi nào cũng khôngđược bỏ ta lại, nếu không ta nhất định sẽ chết."

Nữ anh nói."

Chẳng lẽ ta gặp được chuyện cực kỳ nguy hiểm cũng không thể tạm thời đặtngười ở một nơi an toàn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không được."

Nữ anh nói."

Được rồi, ta phát hiện một số chuyện...

Thật sự có khả năng rất nguy hiểm,nhưng ta phải đi xem cho bằng được."

Liễu Bình nói."

Là điều rất quan trọng sao?"

Nữ anh hỏi."

Đúng vậy, trong lòng ta có một dự cảm, không biết phải nói như thế nào -- Đãthật lâu ta không bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, ta muốn đến gặpấ ếmột Linh cấp thế giới, cảm giác trong lòng ta thật phức tạp."

Liễu Bình nói."

Ván bài."

Nữ anh đột nhiên nói."

Cái gì?"

Liễu Bình không rõ nguyên do mà hỏi."

Không biết, ta chỉ cảm nhận được từ này, và cũng nói nó ra."

Nữ anh nói.Nàng ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại và ngủ mất.Liễu Bình thở dài.Hắn lại đổ một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lạiyên lặng điều tức.Qua mấy phút."

Bắt đầu đi, danh sách."

Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trên hư không: "Đang tiến hànhcông minh với thế giới."

"Công minh thành công!"

"Điều chỉnh tần sóng linh hồn, khiến người và thế giới địa cung Ác Mộng cảmứng lẫn nhau."

"Thành công!"

"Cánh cửa thế giới đã được mở ra!"

"Ngươi có thể tiến vào đó bất cứ lúc nào, nhưng xin nhất định phải cẩn thận!"

Liễu Bình mở mắt ra, thoáng suy nghĩ, sau đó rút bốn thẻ bài ra.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Kiển và Hưởng Nha đều nằm trong thẻ bàicủa từng người, đang nghỉ ngơi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Tùy tùng của ngươi không thể chịu đượcbí mật của thế giới, một khi xuất hiện ở thế giới thì lập tức tử vong, linh hồncũng hoàn toàn bị trừ khử."."

Bởi vậy ngươi không thể sử dụng những thẻ bài tùy tùng đó."

Liễu Bình lắc đầu, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi.Một cảm ứng khó hiểu hiện lên trong lòng, làm hắn không tự chủ được nhìn lạiphương hướng nào đó phía sau quán bar.- - Có thứ gì đang kêu gọi hắn.Liễu Bình rời khỏi quầy bar, đi đến cửa sau rồi mở ra.Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.Chỉ có dưới chân hiện ra một bậc thang không ngừng kéo dài xuống bên dưới.Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một theo bậc thang để đi vào sâutrong hắc ám.Rất nhanh.Toàn bộ ánh sáng trên mặt đất đã biến mất.Hắn đi một mạch xuống phía dưới trong bóng đêm, chung quanh yên tĩnh, chỉcó thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn.Cứ đi như vậy chừng hai phút.Cầu thang đã đến phần cuối.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một kiến trúc trống rỗng.Trên mặt đất có trải một tấm thảm cổ xưa u ám.Trên đầu là một rồi lại một ngọn đèn treo, mỗi một chiếc đèn đều tỏa ra ánhsáng vô cùng ảm đạm.Trong hành lang thật dài là một mảnh tĩnh mịch.Hai bên hành lang có không ít pho tượng đang đứng, điêu khắc một loại tồn tạitương tự như nhân loại."

Văn minh..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Những pho tượng đó sinh động như thật, biểu cảm rất thật, giống như những tồntại sống sờ sờ.Liễu Bình bước đi dọc theo hành lang chậm rãi hướng về phía trước.Cánh cửa các phòng hai bên hành lang đều đóng chặt lại.Hắn thử mở một cánh ra, trong phòng trống không, chỉ có một cánh cửa sổ cóthể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.-- Bên ngoài là một mảnh sương mù vô biên vô hạn, dâng trào kích động, hoàntoàn thấy không rõ có cái gì tồn tại.Liễu Bình lui về hành lang, tiếp tục đi đến phía trước.Sa...

Sa...

Sa...

Hắn xuyên qua hành lang, đi tới một phòng sách.Chỉ thấy phòng sách này có hai người đang đứng.- - Giống như những photượng kia, hai người này chỉ có một vài điểm rất nhỏ khác biệ so với nhân loại,ví dụ như chân chúng càng dài, thân thể càng cao và không có lỗ tai.Hai người kia đứng ở giữa phòng sách, vẻ mặt dại ra, vẫn không nhúc nhích."

Chào các ngươi."

Liễu Bình thử chào hỏi.Hai người không đáp lại, cũng không có bất cứ động tác gì.ễ ắLiễu Bình nheo mắt lại-------Chương 725: Chính là nơi này!Bỗng nhiên, đỉnh đầu hai người nhảy ra một hàng chữ nhỏ: "Đang chuyển hóatà tính."

Liễu Bình im lặng, sau đó đi đến kệ sách bên sô pha.Hắn thấy được từng hàng sách bằng đá trên kệ, nhưng những quyển sách đó đềuđược viết từ văn tự không rõ.Liễu Bình đang muốn cẩn thận nghiên cứu những văn tự đó thì chợt thấy tronglòng hơi lạnh.Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy hai người kia đã không còn ở chỗ cũ.Không biết khi nào, bọn họ đã di động tới chỗ cách sau lưng hắn năm mét, đangkhông có cảm xúc mà nhìn chằm chằm hắn."

Các ngươi muốn làm gì?"

Liễu Bình hỏi.Hai người vẫn không nhúc nhích.Liễu Bình làm bộ đi đọc sách trên giá rồi bỗng rút Bách Nạp Đao ra, xoayngười chỉ một cái -- Chỉ thấy hai người kia lại đến gần hắn lần nữa, đúng cáchhắn chúng một mét, vẫn duy trì động tác ban đầu, vẫn không nhúc nhích.Chúng gần như đã đón lấy lưỡi đao.Liễu Bình nói: "Là muốn chơi trò chơi với ta sao?"

Bỗng nhiên.Ngoài cửa sổ sát đất của phòng sách, một gương mặt người thật lớn lặng lẽ hiệnlên, không có cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua mặt người nọ.Trên mặt người hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Đang chuyển hóa tà tính (Sắp hoànthành)."

"Chú ý: Lấy thực lực của người thì không thể ngăn cản sự ăn mòn của nó."

-- Rõ ràng hắn tới gặp Linh cấp thế giới, lại đụng phải quái vật như vậy.Liễu Bình lui từng bước về phía sau.Hai người trong phòng sách và mặt người thật lớn ngoài cửa sổ đều không nhúcnhích, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.Liễu Bình đi vào một hành lang khác, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng sách lại,lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.Hắn bỗng đứng yên tại chỗ, thở dài nói: "Ta đoán Linh nơi này cũng khônghoan nghênh ta."

ấ ầ ấ ốChỉ thấy trên trần nhà hành lang có mấy người đang đứng chống ngược.Mấy người này cũng không nhúc nhích, vẻ mặt dại ra, cứ như căn bản khôngnhận thấy Liễu Bình đã đến.Liễu Bình đi vài bước, thân thể bỗng chợt lóe rồi lui đến một góc.Trên con đường hắn từng đi qua, cánh cửa phòng sách đã mở ra, hai người kiaxuất hiện vị trí ban đầu hắn đứng, đôi tay hóa thành trường thứ màu xám sắcnhọn, đang làm ra động tác đâm về phía trước.Ở ngoài cửa sổ bên cạnh.Mặt người thật lớn kia dán lên cửa sổ, không có cảm xúc mà nhìn chằm chằmvào Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng nhìn cảnh tượng này.Bỗng nhiên.Sương mù ngoài một cửa sổ khác tản ra, để lộ cảnh tượng bên ngoài.Liễu Bình thấy được vô số người.Tất cả những người đó đều quỳ trên mặt đất, thành kính làm ra tư thế cầunguyện.Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thế giới như đều đang quỳ xuống đất làm ra tư thếcầu nguyện-- Nhưng thân thể bọn họ như bị cái gì đó ăn mòn, chỉ còn lại thểxác tàn khuyết.Hô hấp của Liễu Bình hơi cứng lại.Trong lúc hoảng hốt, một hình ảnh vô cùng xa xăm hiện lên trong đầu.Đó là một thế giới sắp hoàn toàn bị hủy diệt.Hắn -- Rất nhiều người đứng bên cạnh hắn.Có người nhẹ nhàng nói: "Ngươi sẽ tìm được chúng ta, phải không?"

"Đúng vậy."

Hắn ra tiếng nói.Hình ảnh chợt lóe rồi trôi đi.Liễu Bình há to miệng hô hấp, để mình trấn định lại, sau đó hạ giọng mà nói:"Xem ra phải giải quyết các ngươi trước."

Hắn đang muốn ra tay thì trong lòng bỗng giật giật.Không biết khi nào, nữ anh đã tỉnh.Nàng vươn tay nhỏ mũm mĩm ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ của Liễu Bìnhmột cái.Một sợi tơ trong suốt quấn quanh ngón trỏ của Liễu Bình.Sợi tơ này lấy tốc độ thị lực có thể nhìn ra mà trở nên càng ngày càng thô, càngngày càng dai.ế ấNó không ngừng lan tràn, mãi đến khi quấn quanh toàn bộ bàn tay."

Vận mệnh là sức mạnh không thể nắm lấy nhất bên trong Kỳ Quỷ, nếu ai muốnthao tác vận mệnh thì nhất định sẽ bị nó đùa bỡn, đây là luật nhân quả cơ bảnnhất của vận mệnh."

Giọng nói của nữ anh vang lên.Trên mặt nàng lộ ra vẻ mệt mỏi, tiếp tục nói: "Ta quấy nhiễu vận mệnh nên đãkhiến ngươi đi vào tử cục."

Sợi tơ bắt đầu nhanh chóng lan tràn, sắp quấn quanh cánh tay Liễu Bình."

Bởi vì bị ta quấy nhiễu, ngược lại vận mệnh sẽ không để ngươi rơi vào cụcdiện hẳn phải chết, nó bắt đầu dao động hướng về phía trái ngược, nó sẽ đểngười tìm ra một chút sinh co ––""Đi đi."

"Trước khi sợi tơ của ta hoàn toàn quấn quanh ngươi, ngươi phải gặp được Linhkia, nếu không tất cả đều uổng phí."

Trên trần nhà, những bóng người đó bất động.Mặt người thật lớn ngoài cửa sổ cũng bất động.Hai người đuổi theo từ phòng sách vẫn bất động."

Các ngươi muốn giết ta, nhưng không thể bị ta nhìn thấy, là như thế sao?"

Liễu Bình trực tiếp chỉ trường đao hướng về phía trước.Ma Diện Niệm Đao!

Sau lưng hắn lập tức hiện ra hư ảnh một đồng tử dựngthẳng thật lớn.Liễu Bình duy trì đồng tử, thân thể chợt lóe rồi xuyên qua hành lang dài, đếnmột cánh cửa khác ở cuối con đường.Hắn không cần quay đầu cũng biết, bị đồng tử dựng thẳng kia nhìn chăm chúnên những tồn tại kỳ quái đó không thể động đậy.Cánh cửa bị đẩy ra.Nơi này là một đại điện tráng lệ huy hoàng.Một đám người khoác chiến giáp quay chung quanh đài cao, cùng nhìn chămchú vào vương tọa.Vương tọa rỗng tuếch, chỉ có mũ miện nạm đầy các loại đá quý được đặt ở chỗtay vịn.- - Hình như quốc vương nơi này đang vắng mặt?

Liễu Bình nhìn lạinhững người đó, chỉ thấy khuôn mặt bọn họ đầy bi thương, cứ như gặp phảiđiều vô cùng tuyệt vọng, ai cũng rũ đầu xuống.Thế giới...

Tại sao thế giới lại có văn minh như vậy?

Liễu Bình nhìn nhìn taymình.Hắn không có thời gian suy nghĩ.Sợi tơ Vận mệnh không ngừng quấn lên trên, đã lướt qua cánh tay, bắt đầu lantràn lên ngực.ế ấNếu nữ anh nói, phải nhìn thấy Linh nơi này trước khi sợi tơ Vận Mệnh hoàntoàn quân quanh, vậy hắn phải nắm chặt thời gian mới được.Phía sau hắn hiện ra một bóng mờ."

Ngươi lo phía trước, ta phụ trách mặt sau."

Liễu Bình nói."

Được."

Bóng mờ tùy ý vung vẩy trường đao.Chỉ một thoáng, trước mặt nó cũng xuất hiện hư ảnh một đồng tử dựng thẳngcao bảy tám mét.Đồng tử dựng thẳng phía sau Liễu Bình nhìn chằm chằm con đường từng điqua, mà con khác thì nhìn chằm chằm những người trong đại sảnh đó."

Đi!"

Liễu Bình và bóng mờ cùng chạy như bay hướng về phía trước.Hai người xuyên qua đại điện, đi thẳng một mạch đến một cánh cửa nhỏ đằngsau vương tọa.Dao động sức mạnh vô tận truyền đến từ cánh cửa nhỏ.- - Chính là nơi này!-------Chương 726: Cái giá của lưu lạc sinh tửLiễu Bình hít sâu một hơi, dùng sức đẩy cửa ra."

Hả?"

Hắn nhịn không được thốt lên một tiếng.Chỉ thấy nơi này là một căn phòng thật lớn, trong phòng là sương mù dày đặchình gai nhọn không cách nào đếm hết, toàn bộ chúng đang đâm vào một tồn tạihình người lơ lủng ở giữa không trung.Đó là một thân thể nhỏ xinh, nhìn qua có vài phần giống -- Andrea!"

Không...

Vẫn có chút bất đồng."

Liễu Bình kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, cổ nói.Cẩn thận nhớ lại, Andrea trực tiếp thức tỉnh từ Vĩnh Dạ.Thậm chí cô bé còn bị người ta đổi Long Tích, gần như vĩnh viễn không thểtrưởng thành.- - Chẳng lẽ Andrea có liên hệ với cô bé này?

Liễu Bình tập trungnhìn về phía cô bé kia.Chỉ thấy gai nhọn chi chít lấy một phương thức tương tự như mấp máy đangđâm hết vào đầu và phía sau lưng cô bé, cứ như đang khống chế cô.Mà cô bé mở to đôi mắt mê mang, vô ý thức nói: "35 phút sau, tuyên bố nhiệmvụ giết chóc."

Một rồi lại một thẻ bài hiện ra từ hư không, lơ lửng ở trước mặt cô bé.Cô bé nhìn chăm chú vào những thẻ bài đó, nói mớ: "Vị trí đã được bố trí."

"Thẻ bài khen thưởng đã được chuẩn bị thỏa đáng."

"Nhiệm vụ: Loạn chiến chém giết."

"Nhân số tử vong dự bị: 1000."

Cô bé như nằm trong trạng thái mộng du.Trên đỉnh đầu cô bé nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Thể Ác Mộngquấn quanh, Thế Giới chi Linh, ?? ??"

"Linh cao đẳng cấp thế giới đang nằm trong sự khống chế của Ác Mộng."

Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cô bé, trong lòng bỗng dâng lên mộtcảm xúc chưa bao giờ có.Từng ký ức vô cùng xa xăm bỗng hiện lên trong đầu hắn.Đó là một thế giới tràn ngập chiên hỏa, Trên bầu trời, thứ gì đó vô cùng lớn phátra tiếng rống giận chấn động tứ phương.Liễu Bình nghe thấy giọng nói của mình."

Ác Mộng đã tiến đến, thần trụ nơi này sắp bị sụp đổ, mọi người chuẩn bị,chúng ta phải chuyển thể trọng sinh, rời khỏi nơi này."

Câu nói vừa dứt.Một giọng nói mềm nhẹ khác vang lên: "Nhưng cho dù đến thần trụ tiếp theo thìchúng ta có thể nán lại bao lâu?"

"Sau khi chuyển thế, chúng ta nhất định sẽ trôi dạt thất lạc, có lẽ vĩnh viễnkhông nhớ nổi nhau."

Có người nói tiếp.Một giọng nữ bỗng vang lên: "Một phần hồn phách của ta đã bị Ác Mộng ănmòn, chỉ sợ ta -- Chỉ có thể lấy tàn hồn để chuyển thể."

Tất cả âm thanh rơi vào câm lặng.Giây tiếp theo.Liễu Bình nghe thấy giọng nói của chính mình."

Ta sẽ tìm được ngươi."

"Cho dù chỉ còn lại tàn khu, ta cũng sẽ tìm được ngươi."

Tất cả ký ức ầm ầm tan đi.Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.Hắn muốn bước ra vài bước, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể hànhđộng.Sợi tơ Vận Mệnh đã quấn quanh toàn thân hắn, làm hắn không thể nhúc nhích,chỉ có một cái đầu vẫn lộ ra bên ngoài.Thời gian không còn nhiều lắm!"

Cẩn thận."

Bóng mờ nói.Ở ngoài cánh cửa cách phía sau hai người không xa, số người không đếm đượcđứng ở nơi đó, chống lại đồng tử nhìn chăm chú, gian nan bước từng bước mộtdi chuyển đến trước cửa.Liễu Bình nắm chặt thời gian cuối cùng, cố hết sức tránh đi, cả người trôi nổilên giữa không trung.Hắn bay đến đối diện cô bé kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô."

Andrea?"

Hắn nhẹ nhàng nói.Trên mặt cô bé hiện lên một tia đau đớn, chỉ lướt qua trong giây lát thì khuônmặt lại dại ra lần nữa.Cô bé nhìn chăm chú vào hư không, nhẹ nhàng nói: "Cách trận giết chóc tiếptheo còn: 30 phút."

Liễu Bình nhắm mắt lại, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh dần hiện ra vẻ phẫnnộ và bị thương.ắBóng mờ của hắn không nói chuyện nữa, nhanh chóng đi tới cửa, rút trường đaora, ra sức chém ra từng đao quang hung lệ.Những người đó bị đao quang đánh trúng, cũng chỉ thoáng tạm dừng, một látsau, chúng đã bước vào căn phòng này.Bóng mờ phẫn nộ quát: "Thiên Địa Vô Pháp!"

Ong -- Trường đao chấn động kêu lên không ngừng.Một tòa tháp cao to lớn kim sắc theo đó mà xuất hiện, bọc những người đó vào.Nhưng giây tiếp theo, những người đó lại xuất hiện lần nữa.Trên người chúng có thêm vô số những vết đao, nhưng chúng lại không thèm đểý, vẫn bước từng bước một tới gần bóng mờ.Đôi tay bóng mờ nắm chặt trường đao, lại hét to lần nữa, chém ra đao quang hưkhông vô tận.Bước chân đi tới của những người đó lại bị trì hoãn lần nữa.Giữa không trung.Liễu Bình trôi nổi bất động.Lại một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu hắn.Không biết ở nơi nào.Cũng không biết là thời gian nào.Trong thời không cực kỳ xa xôi nào đó, có một giọng nữ bỗng vang lên từ hắcám tĩnh mịch."

Liễu Bình."

"Hả?"

"Chúng ta phải đi qua bao nhiêu thần trụ, lưu lạc trong sinh tử bao lâu thì mớicó thể thoát khỏi Ác Mộng?"

Liễu Bình nghe thấy giọng của mình vang lên lần nữa: "Chờ ta tìm được biệnpháp đối phó chúng."

"Vậy -- Chừng nào ngươi có thể tìm được biện pháp đối phó chúng?"

Giọng nữ hỏi."

Sắp rồi, cho ta thêm một chút thời gian."

"Ta so."

"Đồ ngốc, không phải lần nào chúng ta cũng chuyển thể thành công sao?"

"Lưu lạc trong sinh tử là phải trả giá, mặc dù là tồn tại như người và ta cũng sẽquên đi rất nhiều chuyện -- Ta sợ đến cuối cùng, chúng ta sẽ quên mất nhau."

Giọng nữ kia nói.Im lặng bao phủ một lúc lâu.ễ ấ ềLiễu Bình nghe thấy giọng nói của mình trở nên mềm nhẹ: "Chúng ta cùng trảiqua quá nhiều chuyện, có ràng buộc quá sâu, cho dù quên mất nhau thì pháp tắcVận Mệnh cũng sẽ để chúng ta gặp nhau lần nữa."

Giọng nữ nói: "Ta sợ tới một ngày nào đó, ngươi không còn nhớ rõ chúng ta,cũng không tới cứu chúng ta."

"...

Sẽ không."

Tất cả hồi ức ầm ầm tan đi.Liễu Bình mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn cô bé đối diện.Nàng bị vô số gai nhọn ác mộng khống chế, vẫn luôn sẵn sàng giết chóc nhữngchúng sinh đó.Một sợi rồi lại một sợi tơ Vận Mệnh lan tràn lên trên, dần dần che đi môi, mũi,mắt của Liễu Bình lại.Cuối cùng, hắn không nhìn thấy đối phương được nữa."

Đi!"

Giọng của nữ anh đột nhiên vang lên.Trong chớp nhoáng, hư không vỡ ra một khe hở.Một sợi tơ Vận Mệnh khác bay vụt tới, quấn chặt quanh người Liễu Bình, dùngsức kéo một cái, đã mang hắn đi khỏi nơi này.Bóng mờ của hắn ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng thở ra và nói: "Cuối cùng cũngnhớ lại một số chuyện, lần này tới đây có giá trị."

Câu nói vừa dứt, bóng mờ cũng biến mất khỏi nơi đó.-------Chương 727: Xâm lượcQuán bar.Trước quầy bar.Bình sữa bảy màu kia lung lay, bỗng lăn xuống từ mặt bàn.Một sợi tơ trên bình sữa bỗng kéo dài ra -- Xet!

Liễu Bình hiện ra từ trong hưkhông, lảo đảo vài bước mới đứng vững trong quán bar.Sợi tơ Vận Mệnh sớm đã biến mất tăm hơi.Hắn trầm mặc đứng trước quầy bar, nâng ly rượu lên, uống cạn rượu trong đóđi."

Cũng chỉ là đi nhìn thế giới một cái thôi, người mê muội cái gì vậy?"

Nữ anh ngạc nhiên hỏi."

Không có gì,"Liễu Bình buông ly rượu, nói: "Ta chỉ suy nghĩ, kế tiếp chúng ta phải đi cứuLinh cấp thế giới kia."

"Cứu?

Ngươi đang nói giỡn đúng không, nàng là Linh đã ác mộng hóa!

Nàng sẽgiết ngươi!"

Nữ anh nói.Liễu Bình trầm mặc không nói."

Xem ra có bí mật đặc biệt lợi hại gì đúng không?

Thôi -- ta cũng không dámbiết quá nhiều, dù sao cũng đang dung hợp, ta phải ngủ bảy bảy bốn mươi chínngày, cho dù chết cũng đừng đánh thức ta."

Nữ anh nói xong thì tùy tiện tung một chiều.Bình sữa bảy màu bay lên rồi dừng lại trong tay nàng.Nữ anh ôm bình sữa rồi ngủ say.Quán bar lại an tĩnh lại lần nữa.Liễu Bình ngồi bất động ở chỗ đó, khí thế trên người dần dần thay đổi.Từng luồng khí tức cường đại không ngừng lượn lờ quanh người hắn.Trong bóng đêm.Ánh mắt hắn tựa như lưỡi đao."

Chúng ta cùng trải qua quá nhiều chuyện, có ràng buộc quá sâu, cho dù quênmất nhau thì pháp tắc Vận Mệnh cũng sẽ để chúng ta gặp nhau lần nữa."

Những lời đã từng nói lại hiện lên trong đầu lần nữa.- - Nào có chuyện gặpđược nhau mà không có lý do?

Mỗi một lần làm bạn bên cạnh nhau đều là tíchlũy sau vô số lần chuyển thể, do sợi tơ vận mệnh đan dệt thành, vì thế mới cóthể gặp được nhau trong chư giới và biển người vô biên vô hạn.ắ ễNhững người bên cạnh đó...

Bọn họ đi theo hắn, đã lưu lạc bao lâu?

Liễu Bìnhnhắm mắt lại.Cô bé bị Ác Mộng khống chế, đầy mặt mê mang kia lại hiện lên trước mặt hắnlần nữa."

Lần trước khi ta cảm nhận được phẫn nộ...

Là khi nào?"

Hắn nhỏ giọng mà lẩm bẩm, lại rót đầy rượu lần nữa, nâng lên rồi chậm rãiuống.Như có hào quang thực chất sáng bùng lên trên người hắn, như ngọn lửa tỏa raánh lửa mãnh liệt."...

Ta không bao giờ để các ngươi lưu lạc trong sinh tử nữa."

"Ta thề."

Thế giới chân thật."

Hỏa Nha, lên!"

Libertas ngồi xổm trên một bức tường đổ nát, hét lớn.Một ngọn lửa nhảy ra từ sau lưng hắn ta, vượt qua đống gạch vỡ đá vụn đầy trênđất, lao về phía đám tà vật cách đó không xa.Con tà vật kia có bộ giáp xác màu xám trắng, vẻ ngoài hơi giống bọ cánh cứng,lại bị ngọn lửa kia bao vây rồi bị cắn xé liên tục, rất nhanh đã là vết thươngchồng chất.Một lát sau, ngọn lửa tản đi mất.Một con chó cao tới hơn hai mét đi ra từ trong ngọn lửa, cắn chặt yết hầu của tàvật, phát ra những tiếng grừ grừ đầy sát ý."

Tha... tha mạng."

Tà vật thoi thóp rên rỉ cầu xin.Liệt Khuyển nhìn về phía Libertas."

Đã dám xuất hiện ăn người, vậy sẽ phải chuẩn bị tâm lý bị hủy diệt."

Libertas cười lạnh, nói.Liệt Khuyển cắn đứt đầu tà vật."

Làm tốt lắm."

Libertas huýt gió.Liệt Khuyển đi tới trước mặt Libertas, oán giận nói: "Rõ ràng nhiệm vụ là Yanađại nhân giao cho ngươi, thế mà kẻ giết tà vật lại là ta."

"Hỏa Nha à..."

Libertas nói với vẻ khuyên lon: "Chúng ta đều đang tiến bộ, ngươi cũng cầntăng thực lực lên chứ, nếu không tới lúc đó người chỉ có thể làm một con chócảnh mà thôi, hiểu chưa?"

ế ố"Không biết kẻ nào đêm qua uống rượu tại quán bar, khi say làm loạn lại bịTriệu Thiền Y treo trên cầu lớn hóng gió cả đêm... ta thấy sớm muộn gì kẻ đócũng sẽ trở thành người cảnh mà thôi, đúng không?"

Hỏa Nha nhếch miệng cười lạnh nói.Libertas công người lại, cả giận nói: "Đó là do ta uống say, với lại vẫn luônnhường nàng ta mà thôi!"

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Hỏa Nha cười nhạo.Libertas hừ lạnh, ánh mắt trở nên thâm thúy.Hắn ta nhìn về phía vùng hoang dã hoang tàn vắng vẻ, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Thế giới này... hình như có loại lực lượng nào đó đang trợ giúp ta, ta đã nhớ tớirất nhiều kỹ xảo chiến đấu... hình như là tới từ kiếp trước."

"Xem ra kiếp trước của ngươi cũng chả có gì đặc biệt cả."

Hỏa Nha tiếp tục châm chọc.Libertas cả giận nói: "Ngươi còn nói chuyện như vậy thì lần sau khi đi ăn lẩu sẽkhông dẫn người đi theo nữa!"

Khí thế trên người Hỏa Nha bỗng biến mất, đang định nói gì đó thì bỗng nhiêndùng lực lao vụt tới, rơi xuống bên người Libertas."

Cẩn thận."

"Ừ."

Một người một chú cùng ngẩng đầu nhìn trời, cảnh giác.Trên bầu trời xanh thẳm, từng luồng sao băng dần dần xuất hiện.Số lượng sao băng càng ngày càng nhiều, dần dần lấp đầy cả khung trời."

Mưa sao băng?"

Hỏa Nha nói."

Không, hình như là có người đang xâm lấn thế giới chúng ta."

Libertas nói.Hắn ta lộ ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng nói: "Kỳ quái... không phải Liễu Bình đãtrở thành một thành viên trong thế giới Kỳ Quỷ hay sao?

Làm sao vẫn còn có kẻdám tấn công thế giới loài người cơ chứ?"

Khi đang nói chuyện, một viên sao băng hạ xuống, rơi xuống nơi cách bọn họkhông xa.Đó là một tồn tại hình người do tia sáng âm u tạo thành."

Tộc U Linh?"

Libertas hỏi.ồ ấ ầ ể ế ếTồn tại hình người nói: "Có vẻ ngươi cũng có mấy phần hiểu biết, biết đượcthân phận của chúng ta."

"Nghe nói các ngươi là chủng tộc cao đẳng trên Thần trụ Hư Không, tới nơi nàycủa chúng ta để làm gì?"

Libertas hỏi.U linh hình người kia tiện tay vung lên, bên người xuất hiện hai con rắn âm ulượn lờ."

Đương nhiên là tới chinh phục các ngươi, ngu xuẩn!"

Tên này vừa nói xong, hai con rắn âm u đã nhào về phía Libertas.Ở một bên khác.Trong một tòa nhà chọc trời, Yana bị hai thanh trường mâu âm u đâm xuyên cơthể.Nàng phun máu ra, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ta nhớ rằng vài ngày trước vừa nhậnđược giấy đảm bảo của liên minh chư giới, sẽ không có người xâm chiếm thếgiới loài người chúng ta, tộc U Linh các ngươi lại dám tới đánh lén chúng ta?"

Mà trước mặt nàng, là hai tên U Linh lơ lửng giữa không trung, cười lớn."

Thánh kỵ sĩ... quả nhiên là một tên ngây thơ."

"Trong truyền thuyết, Thánh kỵ sĩ chưa từng giết người... người như người lạiđược chọn làm lãnh tụ thế giới, thật đúng là một loại thất bại."

Bọn chúng nói."

Thất bại?"

Yana nhíu mày."

Bởi vì chỉ dựa vào một tên am hiểu chữa trị như người, thực sự không hiểuđược thế giới nguy hiểm như nào."

"Cường giả Kỳ Quỷ của các ngươi đã tiến vào Địa cung Ác Mộng, hắn đãkhông thể trở ve!"

Yana lui về sau mấy bước, nói với vẻ tỉnh táo: "Hắn chắc chắn sẽ không chết."

"Kẻ tiến vào nơi đó đều đã chết!

Không ai có thể trở về!"

Một vị U linh nói."

Cho nên các ngươi dự định thừa nước đục thả câu?"

Yana hỏi."

Các ngươi đã là một chủng tộc không có người thủ hộ... chắc chắn sẽ có khôngít chủng tộc không nhịn được mà ra tay, còn không bằng để chúng ta làm kẻ đầutiên!"

Một vị U linh khác nói.Yana kéo tới màn ánh sáng, nhanh chóng nhấn mấy lần, nói: "Toàn thể nghênhđịch, không nên ảo tưởng xa vời!"."

Rõ."

Một tiếng điện tử vang lên, màn hình biến mất không thấy đâu nữa."

Được rồi, các ngươi đã không còn Kỳ Quỷ giả, hiện tại lại muốn phản khángcũng vô ích thôi, đi chết đi!"

Hai U linh cùng lao về phía Yana.-------Chương 728: Không nên giết người, trừ khi được ta cho phépYana đứng im bất động.Khi hai đòn công kích nguy hiểm sắp đánh trúng nàng, một quầng sáng từ dướichân của nàng lan ra, nhanh chóng bao phủ hai U linh kia vào trong.Quầng sáng Che Chở!"

A... chuyện gì thế này!"

Hai U linh bỗng hét thảm.Yana vươn tay, chậm rãi rút hai thanh trường mâu âm u từ ngực ra ngoài.Theo động tác của nàng, hai tên U linh cũng lăn lộn trên mặt đất, khổ không thểtả.Bọn chúng liều mạng phóng thuật pháp ra công kích Yana.Yana đứng im bất động, mặc cho thuật pháp đánh trúng mình.Mỗi khi thuật pháp đánh trúng nàng, hai tên U linh kia lại phát ra tiếng hét thảmthiết.Mà Yana...

Nàng chỉ vẩy tay, thả ra từng luồng sáng chữa trị, làm cho vếtthương trên người mình nhanh chóng lành lại.Tiếng gào thét của U linh hấp dẫn sự chú ý của đồng đội bọn chúng.Đám U linh tản ra tia sáng âm u nhanh chóng chạy về phía tòa nhà chọc trời,vây chặt Yana vào bên trong.Một tên thủ lĩnh đám U linh lớn tiếng nói: "Thánh kỵ sĩ!

Đừng phản kháng vôích, đầu hàng đi."

"Đầu hàng?"

Yana nhìn về phía tên U linh kia.Tất cả U linh còn lại đều bảo vệ hắn ta, mà trên đỉnh đầu hắn ta còn có mộtchiếc vương miện.Hắn ta chính là Vua U Linh!

Hắn ta đứng giữa không trung, quan sát Yana, nóivới giọng thương hại: "Thực lực của loài người các ngươi quá kém, thế nhưngvẻ đẹp lẫn tài năng của ngươi lại rất xuất sắc... chỉ cần người đầu hàng, cho thếgiới này bị công chiếm, ngươi có thể làm nữ nô của ta."

Yana nhếch môi, cười hỏi: "Các ngươi cho rằng hắn sẽ chết?"

"Đã có rất nhiều Kỳ Quỷ giả tiến vào thế giới kia, lại không ai có thể còn sống,người không nên ảo tưởng một điều phi thực tế như vậy."

Vua U Linh nói.ế ắ ốYana chậm rãi đi tới rìa tòa nhà, nói: "Đáng tiếc, hắn còn sống, còn đang mạnhlên không ngừng, cho nên là Thị thần của hắn..."

Ầm!Ánh sáng thần thánh hừng hực từ trên người nàng bùng nổ ra, xông lên vòmtrời, hóa thành một cột sáng khổng lồ mà toàn bộ thế giới đều có thể nhìn thấy.Yana đứng trong cột sáng, nhỏ giọng nói: "Không nên gọi ta là Thánh kỵ sĩnữa."

Toàn bộ cột sáng đều hội tụ trở thành một chiếc áo sắt mọc đầy gai nhọn, trongnháy mắt đâm xuyên cơ thể của Yana, tạo nên từng lỗ máu lớn trên khắp cơ thểnàng.Trong khoảnh khắc đó, tất cả U linh bao vây tòa nhà chọc trời này đều phát ranhững tiếng kêu rên đau đớn.Trên người bọn chúng đều xuất hiện lỗ máu, giống hệt với vết thương trênngười Yana.Vua U Linh quát: "Đi!".Hắn ta mang theo mấy người dự định lao lên bầu trời, lại thấy cột sáng kia hóathành một Thánh thập tự giá, hiện lên phía sau Yana.Yana như không cảm thấy đau đớn, lấy ra một chiếc mũ giáp mọc đầy gai sắt từtrong cột sáng, chậm rãi đội lên đầu của mình.Máu, lại chảy ra."

Hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, thủ lĩnh của thế giới này, chính là Sám Hối ThánhThiên Sứ Yana."

Nàng vừa nói xong.Những tên U linh đang chạy trốn kia bỗng gào lên đau đớn."

Không, ta chính là chúa tể một thế giới, vì sao..."

Vua U Linh kêu thảm thiết, còn chưa kịp nói xong một câu thì trên đầu đã xuấthiện vô số lỗ máu.Hắn ta biến thành một thi thể rơi xuống từ trên trời cao.Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Toàn bộ thế giới dần dần yên tĩnh.Ánh sáng thần thánh cũng dần dần biến mất.Yana đứng trên tòa nhà chọc trời, toàn thân không có bất cứ vết thương nào, áođầy gai nhọn cùng Thánh thập tự giá đều biến mất không thấy đâu nữa.Một bóng người bay vút tới, hạ xuống bên người nàng.Triệu Thiền Y.Nét mặt của nàng ta khi nhìn về phía Yana rất phức tạp, nói nhỏ: "Đau không?"

ầ ấ ẫ ầ ế"Ta là Nữ thần Tra Tấn... mặc dù vẫn còn một trận Thần chiến còn chưa hoànthành, thể nhưng trình độ tổn thương này làm sao có thể lay động thân thể lẫn ýchí của ta?"

Yana nói với vẻ thản nhiên."

Vậy... hắn sao rồi?"

Thủy Thụ hỏi."

Hắn rất tốt."

Yana nói.Khi thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Triệu Thiền Y, nàng mỉm cười: "Yên tâm,ta có thể cảm nhận được thực lực của hắn tăng lên với tốc độ rất kinh người...có vẻ như trái tim của hắn đang có lửa giận ngập trời, muốn làm một vố lớn."

"Làm một vố lớn."

Triệu Thiền Y nói với vẻ suy tư.Yana khoanh tay, nói: "Đúng vậy, thực ra ta cũng đang suy nghĩ...

đã có ngườidám xâm lược thế giới của chúng ta, không bằng chúng ta cũng làm một vố lớn,giết sạch những tên mang theo ý đồ xấu, người thấy thế nào?"

Triệu Thiền Y gật đầu, nói: "Ta đi."

"Ngươi đi đâu?"

Yana hỏi."

Ta cảm ứng được bên ngoài thế giới còn có mấy chủng tộc khác, theo sát tộc ULinh, muốn xâm lược chúng ta."

Triệu Thiền Y nói."

Một mình ngươi có ổn không?"

Yana nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi.Triệu Thiền Y khinh thường nói: "Ngày xưa khi hắn còn là Ma Chủ, ta đã từnglà Cửu U Yêu Vương, chúng ta đã từng sóng vai chiến đấu, giết ra từ núi thấybiển máu, làm cho vô số ác ôn thần phục dưới chân.Hiện tại hắn không có ở đây, một mình ta đi giết sạch mấy cái thế giới cũng làchuyện thường mà thôi."

"Được, ta sẽ canh giữ tại thế giới này, người đi giết địch đi."

Hai người nhìn nhau.Triệu Thiền Y hóa thành một luồng sáng, xông lên bầu trời, biến mất khôngthấy đâu nữa.Yana ngẩng đầu nhìn bầu trời, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Một đámngu xuẩn, vậy mà tưởng thế giới này chỉ có hắn là Kỳ Quỷ giả..."

Hơi ngùng một lát, nàng lại lắc đầu thở dài, nói: "Ngay cả mèo đều đã trưởngthành... thật không thể tin được mà..."

"Đại nhân, nên làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy, đại nhân, chúng ta đã nghỉ ngơi tốt rồi."

"Chắc hẳn Địa cung sẽ làm cho đại nhân tiếp tục chiến đấu với những kẻ khác,đại nhân cũng không thể thua được."

"Không biết cục diện tiếp theo sẽ là gì."

Trên quầy bar, từ trong bốn tờ thẻ bài truyền ra giọng nói của Vương TrọngCông, lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha.Liễu Bình nhớ lại vị Linh trong thế giới bên trong kia, nói: "Chú ý, tiếp theo sẽlà một trận loạn đầu."

Tíc tắc...

Đồng hồ treo tường chuyển tới một phút cuối cùng.Trên quầy bar, dần dần có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Xin chào!"

"Người chiến thắng trận đấu lần này."

"Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, tiếp theo sẽ là một trận đại loạn đấu kích thíchlại máu tanh, hi vọng người sẽ thích."

Trên bốn tờ thẻ bài, bốn người Vương Trọng Công nhìn nhau.Đại nhân thật sự là Tiên tri mà.Có thể biết trước mọi việc!

Bởi vậy sẽ giành được ưu thế rất lớn, đối với nhữngtình huống tiếp theo, đều có thể sắp xếp mọi việc một cách tốt nhất.Đối với mấy người bọn họ thì điều này cũng coi như một loại cổ vũ tinh thần.Nếu như chủ nhân không thất bại trong các trận giết chóc, như vậy mình cũngvẫn có thể sống sót tiếp được, không cần lo lắng sẽ trở thành chất dinh dưỡngcho Địa cung.Hiện tại, nên nghe xem ý nghĩ của đại nhân về trận chiến đấu này như thế nào.Trên quầy bar, từng hàng chữ liên tục hiện lên: "Quy tắc: Ghép đôi cừu nhân."

"Trong Địa cung, chỉ cần người thấy kẻ nào ngứa mắt, sẽ xuất hiện trước mặt kẻđó trong nháy mắt."

"Các ngươi có thể chiến đấu tùy ý."

"Bến thắng thu hoạch được tư cách thăng cấp, kẻ bại sẽ trở thành dinh dưỡngcho Địa cung."

"Năm phút sau, bắt đầu!"

Liễu Bình vỗ tay đánh bộp.Bốn tiếng vang nhẹ xuất hiện, đám người Vương Trọng Công đều nhảy ra khỏithẻ bài, hạ xuống sau lưng Liễu Bình."

Đại nhân, ngài có kẻ địch nào ở trong Địa cung này không?"

Vương Trọng Công ân cần hỏi han."

Không...

à chờ chút, hình như có một tên."

ễLiễu Bình nói."

Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị trước."

Lão Lôi nói."

Giao cho các ngươi đó, ta vẫn muốn uống rượu tiếp, thuận tiện suy nghĩ rõràng một số chuyện."

Liễu Bình nói.Bốn người nhìn nhau."

Không nên giết người, trừ khi được ta cho phép."

Liễu Bình bổ sung một câu."

Nếu đại nhân tin tưởng chúng ta tới như vậy..."

Vương Trọng Công quan sát cảnh tượng bốn phía, nói: "Để ta tới bố trí thiết bịchiến đấu đi."

Hắn ta lấy ra từng hộp kim loại từ trong túi.Những chiếc hộp này rơi xuống mặt đất, liên tục biến hình, làm cho bàn ghế banđầu ở trong quán bar đều bị thay thế.Ngay cả quầy bar bằng gỗ trước mặt Liễu Bình cũng đã bị thay thế mất-------Chương 729: Chiến đấu của Liễu BìnhLiễu Bình liếc nhìn qua, lại thấy trên hư không có một hàng chữ nhỏ:[Quầy bar (lô cốt chiến tranh cỡ nhỏ).][Có một ngàn năm trăm thiết bị loại công thành và phòng ngự, do hệ thống trítuệ nhân tạo AI lựa chọn áp dụng sách lược, trung bình mỗi giây có thể kíchhoạt ba trăm chín mươi loại công kích hoặc phòng ngự.]Lão Lôi vỗ ngực nói: "Các vị, ta sẽ phụ trách việc chủ công."

Thạch Kiên nói: "Như vậy thì ta sẽ phụ trách việc phòng thủ."

Hưởng Nha nói: "Ta sẽ núp trong bóng đêm, tìm cơ hội đánh lén."

"Thế nhưng nếu như quá nhiều người tấn công thì sao?"

Vương Trọng Công hỏi.Ba người cùng nở nụ cười.Bọn họ tiện tay lấy một đống thẻ bài ra, phe phẩy trước mặt Vương Trọng Côngnhư đang khoe khoang vậy."

Lão Vương, tại phương diện chế tạo thì ngươi cũng không tệ lắm, thế nhưngngười không hiểu được cảm giác được người khác phục vụ."

Thạch Kiên nói."

Mỗi người chúng ta đều có lượng lớn thủ hạ, cộng lại cũng đủ để phát độngmột trận chiến tranh."

Hưởng Nha cũng lớn tiếng nói."

Khi không có chiến đấu, cũng sẽ có tri kỷ để nói chuyện phiếm."

Lão Lôi giơ một tấm thẻ bài có vẽ một mỹ nhân quyến rũ tới trước mặt VươngTrọng Công, sau đó lại cất nó vào trong bộ bài.Keng!

Tiếng đồng hồ treo tường vang lên.Thời gian đã tới!

Bốn người cùng nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đangnâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nét mặt thể hiện sự suy tư.Đại nhân thật sự không quan tâm chiến đấu nơi này!

Vương Trọng Công bắtđầu điều khiển hệ thống công thủ của quầy bar này.Lão Lôi nín thở, rút binh khí ra, đứng bên cạnh Liễu Bình, sẵn sàng chiến đấubất cứ khi nào.Thạch Kiến hóa thành một tảng đá lớn chừng bàn tay, rơi xuống quầy bar.Hưởng Nha lùi về sau một bước, ẩn vào trong hư không.Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng!

Ngay sau đó...

Một giọng nữ ẩn chứa sự oánhận truyền tới: "Ác Mộng Hành Giả đáng chết, thực lực hiện tại của ta đã vượtxa khi trước, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!"

ổ ấMột con Cổ hoặc ma nữ xuất hiện từ trong hư không.Chính là con Cổ hoặc ma nữ đã dẫn đường cho Liễu Bình khi trước!

Khi ngàyhôm trước kết thúc, nàng ta đã chạy trốn trước mặt Liễu Bình...

Khi đó LiễuBình có chuyện trong lòng, cũng lười đuổi bắt nàng ta, hiện tại có vẻ như nàngta đã thu được lực lượng Ác mộng nào đó, đúng là đã tới để báo thù!

Trên tayCổ hoặc ma nữ cầm một đôi dao găm tản ra ánh sao rực rỡ, nhẹ nhàng rơi trênsàn quán rượu.Nàng ta giơ dao găm lên...

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trong quán rượu từcái bàn, cái ghế, sàn nhà, chén rượu, đèn treo, trần nhà, đồng hồ, quầy bar,...cùng lúc phóng ra mấy trăm luồng công kích.Lão Lôi rộng lớn, khi ma nữ bị những công kích kia đánh trúng, cũng đâm nàngta bay ra khỏi quán rượu.Ma nữ bay ra vài trăm mét, sau lưng lại xuất hiện một con thú hoang..Hưởng Nha nằm tại sau lưng nàng ta, rồi cắn thẳng vào phần xương cổ củanàng.Âm!

Ma nữ ngã mạnh xuống mặt đất, lăn đi mấy chục mét, vẫn nằm im trênmặt đất mà run rẩy liên tục, không thể làm ra bất cứ hành động nào cả.Vương Trọng Công nói: "Công kích của ta đều sử dụng đòn có tác dụng tê liệt,Hưởng Nha không cần vẽ vời thêm chuyện làm gì."

Hưởng Nha hừ lạnh, hậm hực nói: "Thật sự không thú vị."

Nó tóm lấy ma nữ, kéo về trong quán rượu.Ma nữ vẫn run rẩy một lúc lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.Lúc này, nàng đã bị trói gô lại, bị ném trong góc của quán rượu.Ma nữ nhìn về phía Ác mộng Hành giả đang ngồi trên quầy bar.Vẫn thấy hắn không quay đầu lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn về phíanàng chút nào cả.Lại nhìn về mấy người quanh hắn....Mấy vị chức nghiệp giả Ác mộng rất mạnh đang cúi đầu khom lưng, ngay cảthở mạnh cũng không dám nữa.Ma nữ run lên một lúc, bỗng nhiên rơi lệ nói: "Mẹ nó... rõ ràng ta có thể sốngtốt, tại sao lại phải tự mình chuốc lấy cực khổ chứ..."

Nói tới, Liễu Bình cũng thực sự không chú ý tới nàng ta.Nếu như bốn người Vương Trọng Công cộng lại cũng không thể giải quyết mộtma nữ nho nhỏ, đó mới là có vấn đề.Liễu Bình vừa nhớ lại những điều mình đã gặp ở trong thế giới bên trong, vừakhổ tư suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể cứu vớt Linh thể kia."

Danh Sách, ta nhớ rằng ngươi có vô số công năng, có thể tìm ra cách nào, làmcho ta dẫn cô bé kia rời đi hay không?"

ắHắn hỏi.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chỉ cần ngươi chạm vào cô bé này, ngay lập tức sẽ dẫn tới sự chú ý của ngườikích hoạt tấm thẻ bài Địa cung Ác Mộng này.]"Ý ngươi là... người cầm dù?"

Liễu Bình hỏi.[Đúng vậy, hắn ta chắc chắn vẫn còn rất nhiều thẻ bài Ác mộng, nếu như ngườihành động thiếu suy nghĩ, hắn ta sẽ cảm ứng được... thật ra hắn ta vẫn đang chorằng người đã chết, bởi vì hầu như không ai có thể chạy khỏi Địa cung ÁcMộng được.]Chạy khỏi...

Vương Trọng Công đã phát hiện ra một nơi có thể chạy trốn, vì vậymà đã bị Danh sách Ác Mộng ***** một lần.Đã có nơi có thể chạy trốn.Hiện tại, quan trọng nhất chính là, làm cách nào cứu vớt cô bé kia, cùng phươngpháp úng đối Người cầm dù.Liễu Bình nhấc chén rượu lên, suy nghĩ một hồi lâu.À đúng rồi, Bách Nạp đao đã từng nói, trở thành Chúa tể Ác Mộng cũng có thểthoát khỏi tòa Địa cung này.Thế nhưng chủ nhân của bộ bài này sẽ trơ mắt nhìn một vị Chúa tể Ác Mộng rờikhỏi sao?Trong đầu Liễu Bình dần dần có một ý tưởng.Bỗng nhiên...

Trên quầy bar, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện, đánh gãydòng suy nghĩ của hắn: "Chú ý!"

"Bởi vì không còn cao thủ nào oán hận ngươi, cho nên từ giờ trở đi, Danh Sáchsẽ sắp xếp đối tượng chiến đấu một cách ngẫu nhiên cho ngươi."

"Một phút sau, kẻ địch sẽ xuất hiện!"

Liễu Bình uống cạn rượu trong chén, rồi mới quay đầu nhìn về phía ma nữ."

Muốn sống?

Hay là chết?"

Hắn hỏi."

Sống."

Ma nữ trả lời với vẻ nơm nớp lo sợ."

Đứng dậy, chuẩn bị chiến đấu."

Liễu Bình nói."

Vâng."

Ma nữ thuần thục đứng dậy, sau đó đi tới bên người Liễu Bình, cúi đầumà đứng."

Thạch Kiên không cần bảo vệ ta, cứ gia nhập vào chiến đấu đi... ba mươi giâysau, kẻ địch xuất hiện, các ngươi phải bắt được kẻ đó."

Liễu Bình hạ lệnh."

Rõ!"

Năm vị cao thủ đồng thanh đáp.-------Chương 730: Chỉ là người không biết mà thôiTíc tắc, tíc tắc, tíc tắc.Thời gian đã tới.Một giọng nói ngông cuồng vang lên: "A ha ha ha ha!

Rất thú vị, lại còn sắpxếp kẻ địch cho ta một cách ngẫu nhiên, quả nhiên, ngay cả oán hận ta mànhững tên kia còn không dám... ta thật sự quá mạnh!"

Hư không tách ra.Một người đàn ông ngậm thuốc lá nhảy ra ngoài, đứng trên một cái bàn trongquán rượu.Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh.Nụ cười trên gương mặt hắn ta dần dần biến mất.Bốn phương tám hướng cái bàn này, mỗi người Vương Trọng Công, Lão Lôi,Thạch Kiên và Hưởng Nha đều đứng tại một phương.Trên trần nhà, Ma nữ treo ngược tại đó, trên tay có hai thanh dao găm.Năm người bao vây hắn ta lại."

Khốn nạn!

Con mẹ nó, Địa cung Ác Mộng, ngươi lừa ta!"

Hắn ta tức giận chửi thề.Ba phút sau...

Trên quầy bar, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Xét thấy ngài liênchiến liên thắng, lần dịch chuyển sau sẽ dịch chuyển ngài tới vị trí của đối thủcủa ngài."

"Một phút sau, ghép đôi thành công."

Liễu Bình quan sát quán rượu, tiện tay lấy thêm vài bình rượu từ sau quầy barxuống."

Cần phải đi."

Hắn lại uống một chén, thở dài nói.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên quầy bar: "Xin chú ý, lần chiến đấu này Địacung Ác Mộng chuyên môn ghép đối cho ngài với sinh vật Ác Mộng nguyên sơcủa Địa cung, sau khi chiến thắng ngài sẽ thu được thẻ bài Ác Mộng!"

Nét mặt Liễu Bình cứng lại.Chuyên môn!

Danh sách Ác Mộng sẽ sử dụng những từ ngữ này hay sao?Không, không phải Danh Sách, là Linh thể kia!

Cô bé nhìn thấy mình!

Ngay sauđó...

Vì một tiếng, Liễu Bình biến mất tại chỗ.Trong một vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.Vương Trọng Công đứng im tại chỗ, nhìn về phía đối diện.ố ắ ồĐối thủ của hắn ta, là một tồn tại nửa người nửa côn trùng tương tự bọ ngựa.Nó quan sát Vương Trọng Công, nói với giọng the thé: "Chả có tí thú vị nào cả,ta đã giết bốn chức nghiệp giả Ác Mộng, hi vọng năng lực của ngươi đủ mạnh,có thể mang tới cho ta một vài bất ngờ."

"Bất ngờ?"

Vương Trọng Công nhỏ giọng lẩm bẩm, chậm rãi lách người sang một bên.Sau lưng hắn ta, năm tên cao thủ xuất hiện."

Bất ngờ hay không, vui mừng đó chứ?"

Vương Trọng Công và một đám cao thủ nhếch miệng cười nói.Quái vật vẫn đứng im tại chỗ, nói với giọng khinh thường: "Lực lượng đột sinh'trên người các ngươi quá thô ráp, các ngươi không biết lợi dụng nó như thế nàocả."

Phập!

Một tiếng vang lên.Trường Cao đâm xuyên qua cổ của nó.Liễu Bình đứng trên lưng nó, cúi người nói nhỏ bên tai của nó: "Vậy ta thì sao?"

Trường đao hất mạnh lên.Đầu quái vật phóng lên tận trời.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúc mừng!][Ngươi thu được thẻ bài Địa cung: Kẻ Săn Linh Hồn][Đây là một tấm thẻ bài trong bộ bài Địa cung Ác Mộng, nó đại biểu một đặcchất nào đó của Địa cung.]"Tên gọi?"

"Kẻ Săn Linh Hồn."

"Ăn linh hồn là bản năng của ngươi?"

"Đúng vậy, ăn linh hồn có thể giúp ta lớn lên, mạnh lên, tăng tiến tới cấp độ tiếptheo."

Trên thảo nguyên.Bọ ngựa hình người nằm trên đất, trả lời Liễu Bình."

Nếu ngươi đã thích ăn linh hồn như vậy, tại sao lại không ăn luôn đi, lại cònphải làm cho những người này nắm giữ lực lượng Ác Mộng làm gì?"

Liễu Bình hỏi.Kẻ Săn Linh Hồn nói: "Linh hồn không đủ lực lượng 'đột sinh, sẽ không thểcung cấp chất dinh dưỡng cho ta."

"Để bọn họ nắm giữ lực lượng Ác Mộng, chỉ là một loại đề thăng mang tínhcưỡng chế thôi sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Đúng vậy, bọn chúng nắm giữ lực lượng thô sơ nhất, chỉ vì để linh hồn bọn họtăng lên tới tầng thứ nhất định, đạt tới tiêu chuẩn của đồ ăn."

Kẻ Săn Linh Hồn nói."

Vậy còn ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là tồn tại nguyên sinh Ác Mộng."

Kẻ Săn Linh Hồn nói.Kẻ Săn Linh Hồn bỗng mê mang nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là thời điểm săn mồicủa ta đã tới, tại sao ta lại bị một người thu làm nô lệ cơ chứ..."

Trong đầu Liễu Bình xuất hiện vô số ý nghĩ.Hắn bỗng đi về phía trước, đưa tay đặt lên chân trước sắc bén của Kẻ Săn LinhHồn, nói: "Phóng ra toàn bộ lực lượng của ngươi."

"Được."

Kẻ Săn Linh Hồn nằm rạp trên mặt đất, lẩm bẩm từng âm điệu tối nghĩa khóhiểu.Một luồng khí tức không tên bốc lên từ trên người của nó.Liễu Bình cũng cảm ứng được."

Cắt chém, xé rách, tan chảy, ăn mòn, vỡ vụn...

Năm loại pháp tắc có thể làmvật thể tách rời, dùng phương pháp sắp xếp đặc biệt, hóa thành lực lượng độtsinh, cấp bậc vào khoảng vương cấp, thế nhưng còn có một loại lực lượngkhông thể nhận ra nổi, lực lượng này là loại nào cơ chứ?"

Hắn đang suy nghĩ, lại thấy cỏ dại trên đất bị gió thổi tan.Trên mặt đất, từng viên đá nhỏ sắp xếp thành chữ, hiện lên trước mắt hắn:"Ngươi thu lấy thẻ bài Ác Mộng: Kẻ Săn Linh Hồn."

"Là chủ nhân của Kẻ Săn Linh Hồn, ngươi có nguyện ý bổ khuyết vào vị trí củaKẻ Săn Linh Hồn trong thẻ bài Địa cung Ác Mộng hay không?"

Chính là cái này!

Đây là lực lượng mà Danh sách Ác Mộng công nhận, lựclượng do cả bộ bài ban cho!

Mình tiến vào thế giới bên trong.Linh ở trong thế giới đó thấy được mình, dựa vào một sợi ý thức còn sót lại,dành cho mình cơ hội lần này."

Ta nguyện ý."

Liễu Bình lập tức nói.Hắn vừa nói xong.Quanh người hắn xuất hiện phù văn và dấu ấn rất phức tạp, phác họa dọc theocơ thể của hắn, cuối cùng hóa thành một khung hình chữ nhật như ẩn như hiện.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:Á ồ[Ngươi trở thành thẻ bài Ác Mộng: Triệu hoán sư của Kẻ Săn Linh Hồn][Địa vị của ngươi là xếp hạng thứ năm danh sách thứ ba trong bộ bài Địa cungÁc Mộng][Chú ý.][Ngươi đã trở thành một thành viên trong bộ bài Ác Mộng.][Bản Danh Sách cũng không biết tiếp sau sẽ có chuyện gì xảy ra, xin hãy cẩnthận hơn!]Liễu Bình vừa đọc xong, chợt thấy từ trên bầu trời, một bóng hình màu đen bayxuống dưới.Bóng đen kia xẹt qua trời cao, hạ xuống một vị trí cách nơi này không xa.Lại là một con bọ ngựa hình người to lớn hơn con ở cạnh.Nó cao hơn năm mét, cái đầu vẫn là đầu loài người, chân trước như lưỡi đaođang xuyên qua rất nhiều thi thể.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó:[Kẻ săn linh hồn cấp cao.].Nó bỗng nói: "Từ trước tới nay chúng ta vẫn chưa từng có thể ước triệu hoán,ngươi là ai cơ chứ?"

Liễu Bình ho nhẹ, nói: "Thật ra là có, chỉ là ngươi không biết mà thôi."

"Thật sao?

Mặc dù người được Địa cũng thừa nhận, thế nhưng nhìn qua ngườichỉ là một con người, chuyện này là sao nữa?"

Quái vật hỏi với vẻ hoài nghi.Liễu Bình nói với giọng nghiêm túc: "Tại thời đại xa xôi, Kẻ Săn Linh hồn cóthể tiến cấp với tốc độ nhanh vượt xa những tồn tại khác, là nhờ có những tồntại giống như ta... về sau bởi vì tồn tại giống như ta gần như tuyệt chủng, chonên các ngươi không biết mà thôi."

"Làm cách nào mà ngươi có thể giúp chúng ta tiến cấp nhanh hơn được?"

Quái vật hỏi."

Rất đơn giản, đây là một nghi thức - bí quyết của nó là bởi một câu chú ngữ, cóthể thành lập tâm linh cảm ứng giữa chúng ta."

Liễu Bình nói.-------Chương 731: Thân phận Ác Mộng!"

Chú ngữ gì?"

Quái vật hỏi."

Ngươi cần nói với ta: Ốc thư lặc."

Liễu Bình nói.ốc thư lặc: biến âm của câu ta nhận thua.) "Đơn giản như vậy thôi sao?"

"Rất đơn giản, hiệu quả cũng rất tốt, vì vậy sẽ khiến kẻ khác ghen ghét, cho nênhầu như ta rất ít khi xuất hiện tại đây, lần này tới Địa cung cũng là một cơ hộingàn năm một thuở, bỏ qua sẽ không còn nữa, nếu không tin người nói ra câuchú ngữ kia xem?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Năng lực Kỳ Quỷ: 'Lừa gạt' đã kích hoạt.]Một giây sau.Quái vật kia im lặng vài giây, thở dài nói: "Ta đã ở vị trí thứ hai trong danh sáchthứ ba mấy trăm năm rồi, nếu như thật sự có một cơ hội tốt như thế, ta nguyện ýthử một lần."

Nó nhìn về phía Liễu Bình, lẩm bẩm: "Ốc thư lặc."

Ngay lập tức, từng hàng chữ nhỏ vui sướng nhảy ra:[Ngươi kích hoạt hình thức Thủ Ngục.][Trong hình thức này, đối thủ của người đã nhận thua.][Ngươi thu được linh hồn của nó!][Bởi vì năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt có tác dụng, hiện tại nó vẫn không biết quanhệ chính thức giữa các ngươi, ngươi có muốn nói cho nó biết hay không?"

Không."

Liễu Bình lập tức nói.Hắn đi tới trước mặt quái vật kia, vỗ nhẹ thân thể quái vật với vẻ thân mật, nói:"Tốt rồi, hiện tại chúng ta đã thành lập nên một mối quan hệ trước nay chưatừng có, ta có thể tăng thực lực lên giúp các ngươi."

Quái vật cảm giác một lát, nói với vẻ khó hiểu: "Đã niệm xong chú ngữ rồi, thếnhưng tại sao ta vẫn không có cảm giác khác thường gì cả?"

Ngay sau đó...

Từ trên bầu trời, một bóng đen cũng bay lượn mà tới.Âm!

Nó rơi xuống mặt đất, hiện ra bộ dáng của nó.Nó mặc một bộ đồ đen, thân hình giống hệt loài người, trên mặt không chút cảmxúc nào.ế ÁLà quái nhân trong thế giới bên trong!

Quái nhân nhìn hai sinh vật Ác Mộng,rồi chậm rãi chuyển di ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình."

Giãy giụa... vô dụng..."

Quái nhân nói một câu, trên thân có dòng nước thấm ra ngoài, toàn thân trở nênướt sūng.Kẻ săn Linh hồn cấp cao lùi về sau một bước, nhỏ giọng hỏi: "Nó là tồn tạitrong thế giới bên trong, người dẫn nó ra làm cái gì?"

Liễu Bình nhìn về phía quái nhân kia, dần dần mới hiểu được.Thảo nào Linh thể cấp thế giới kia giúp mình tìm tới hai trợ thủ.Hóa ra quái vật trong thế giới bên trong vẫn luôn đuổi giết mình!"

Muốn chiến đấu sao?"

Liễu Bình cười hỏi.Hình thức Thủ Ngục, kích hoạt!

Hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, ngay lậptức đã kích hoạt hình thức Thủ Ngục.Ngay sau đó...

Vô số dòng nước đen đặc từ dưới đất tuôn ra, bao phủ hắn vàobên trong.Từng hàng chữ nhỏ kịp thời hiện lên:[Ngươi kích hoạt hình thức Thủ Ngục, đối thủ cần giết sạch thẻ bài của ngươi,mới có thể tấn công được ngươi.][Ngươi kích hoạt năng lực Kỳ Quỷ: "Lừa gạt.][Tất cả mọi người không biết vì sao người lại có thể bình yên vô sự bên trongHắc thủy Ác Mộng.[Xét thấy người sử dụng năng lực Kỳ Quỷ này, lực lượng này và những lựclượng hệ thần bí khác sinh ra hiệu quả chồng chất, làm cho các loại năng lựccủa người đạt được tăng tiến theo kiểu 'đột sinh']Liễu Bình nhìn về phía đối diện.Trên mặt quái nhân áo đen kia hiện lên vẻ hoang mang, lắp bắp nói: "Không thểnào...

Hắc thủy..."

Liễu Bình lùi về sau vài bước, vỗ vỗ Kẻ Săn Linh hồn cao cấp, nói: "Đánhthắng nó, ngươi sẽ tăng tiến."

"Ta không thắng được nó."

Kẻ Săn Linh hồn cao cấp nói với vẻ e dè.Ở cạnh nó, Kẻ Săn Linh hồn hơi nhỏ hơn kia đã sớm lùi về sau một khoảngcách dài."

Đây chính là ý nghĩa mà ta tồn tại, ta tới đây để giúp đỡ các ngươi."

Liễu Bình nói.ế ể ễNếu lừa gạt có thể gia tăng những năng lực khác của mình...

Liễu Bình xòe tayra.Một quả táo vàng xuất hiện trên tay hắn, bị hắn ném cho tên quái nhân trong thếgiới bên trong kia.Quái nhân tiếp nhận quả táo vàng mà không chút suy nghĩ, ăn hết.Khí thế trên người nó yếu ớt hơn nhiều."

Hiện tại, thực lực của nó đã giảm đi 30%, ngươi có dám đánh với nó một trậnhay không?"

Liễu Bình hỏi."

Có lẽ có thể "Kẻ Săn Linh Hồn cấp cao hơi kích động.Khi bọn họ còn đang nói chuyện, quái nhân lại lộ ra sát khí, há miệng phun ratừng đoàn dây nhỏ màu đen.Khi những sợi dây nhỏ này vừa xuất hiện, đã quấn quanh trên người Liễu Bình."

Xoắn giết!"

Quái nhân thì thầm.Dây nhỏ màu đen bị kéo căng...

Thế nhưng Liễu Bình vẫn bình yên vô sự.Dù cho là quái nhân trong thế giới bên trong, hay là Kẻ săn Linh hồn, cũngkhông biết tại sao hắn lại có thể bình yên vô sự.Năng lực Kỳ Quỷ: lừa gạt vẫn đang phát huy công dụng của nó!"

Thấy không?

Nó sợ ta giúp các ngươi tăng tiến, cho nên nó muốn giết ta."

Liễu Bình nói.Hai Kẻ săn Linh Hồn nhìn nhau, bỗng nhiên mở bung cánh sau lưng ra, rồi laovề phía quái nhân kia từ hai phương hướng.Dưới chân Liễu Bình có một quầng sáng nhanh chóng mở rộng.Màn Đêm Bốn Mươi Mét!

Trong phạm vi quầng sáng bao phủ, quái nhân cònmuốn né tránh đòn công kích của hai Kẻ săn Linh Hồn, lại bị dịch chuyển trở vềvị trí cũ của nó.Muốn chạy cũng không chạy nổi!"

Giết!"

Hai Kẻ Săn Linh hồn cùng ra tay một lúc.Bọn chúng vung lên hai cánh tay sắc bén, xoay quanh người quái nhân mà côngkích, giao thủ với quái nhân không thể dịch chuyển kia.Song phương chiến đấu làm cho máu thịt bay tứ tung, thế nhưng không bên nàosinh ra ý nghĩ bỏ cuộc cả."

Cố gắng lên!"

Liễu Bình hô lên, hai tay ***** từng luồng sáng thần thánh.ế ồ ề ẳVết thương trên người hai Kẻ Săn Linh Hồn đều khỏi hẳn.Về phần quái nhân trong thế giới bên trong kia...

Liễu Bình phóng ra cho nómột luồng sáng thần thánh càng thêm thần thánh sáng ngời.Động tác Quái nhân bỗng cứng lại.Vẻ mặt quái nhân trở nên *****, nhìn về phía Liễu Bình, gầm nhẹ: "Chếtđi!"

Từ trời hạ xuống một cột sáng hắc ám, bắn trúng người Liễu Bình.Đáng tiếc...

Trước khi thẻ bài của Liễu Bình chết hết, hắn sẽ không bị thương.Tình hình hiện tại, bởi vì tác dụng của 'lừa gạt, không ai có thể biết sự thật rằngphải giết sạch thẻ bài trên tay Liễu Bình, mới có thể tạo ra vết thương cho LiễuBình.Mà khi hắn không phải suy nghĩ an toàn cho bản thân, lại liên tục thả ra kỹ năngtrị liệu và Cứu Tử Phù Thương thuật, lại dùng quầng sáng không cho kẻ địchchạy trốn...

Cứ đánh như vậy, coi như đối thủ lại mạnh hơn nữa, cũng sẽ suyyếu dần dần.Đánh một lúc lâu, Kẻ Săn Linh Hồn cấp cao bỗng nhiên cười như điên: "Thì ralà thế!

Quả nhiên là phụ trợ giúp đỡ chúng ta!"

Chân trước của nó đâm mạnh, xuyên thủng ngực quái nhân.-------Chương 732: Đây là ngụy trang cần thiếtChiến đấu tiếp tục.Hai Kẻ săn Linh Hồn tiếp tục bao vây tấn công, xuất hiện bốn phía quái nhân,liên tục đâm về phía người nó.Quái nhân bỗng hóa thành dòng nước, nhào về phía Kẻ Săn Linh Hồn hơi nhỏhơn kia."

Ngươi cả nghĩ quá rồi."

Liễu Bình đạp lên quầng sáng, ý nghĩ chuyển động.Ngay sau đó, Kẻ Săn Linh Hồn bị chuyển tới phía sau hắn, mà quái nhân kai lạibị đẩy về sau mấy mét, vừa lúc đón đúng chi trước sắc bén của Kẻ Săn LinhHồn còn lại.Một tiếng vang trầm xuất hiện.Thân thể của quái nhân bị xuyên thủng.Nó run run mấy lần, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.Toàn thân nó hóa thành sương mù màu đen, dần dần biến mất không thấy đâunữa, chỉ để lại một chiếc áo choàng đen ở trên đất.Đây là cái gì?

Liễu Bình đi tới, nhặt áo choàng lên.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngọc Linh chi Ủng [Áo choàng, chứng từ thân phận.][Mặc áo choàng này, người sẽ thu được quyền hạn đi vào trong thế giới bêntrong.][Ngoài ra.][Bởi vì người chiến thắng tồn tại trong thế giới bên trong.][Là Triệu hoán sư của Kẻ Săn Linh Hồn, ngươi sẽ thay thế vị trí đối phương, trởthành một thành viên trong thế giới bên trong.]Liễu Bình mặc áo choàng lên người.Ngay sau đó, hắn phát hiện ngoại hình của mình đã hoàn toàn thay đổi.Biến thành một quái vật hình người với vẻ mặt đờ đẫn, giống y như quái nhânvừa rồi.Thì ra là thế, đây là một "vỏ bọc"giả tạo để che giấu thân phận chân chính của mình, cho nên vẻ ngoài của nhữngquái vật này mới có thể tương tự nhau như vậy, mà gương mặt cũng không cóbất cứ cảm xúc nào!

Chỉ cần mặc áo choàng này vào, ở trong thế giới bên trong,không ai biết người nào là người nào cả.Nhưng quái vật triệu hoán của mình...

Hắn nhìn về phía hai Kẻ Săn Linh Hồn.ồ ỗ ẩHai Kẻ Săn Linh Hồn đứng tại chỗ, liên tục run rẩy.Một luồng lực hút kỳ dị hút bọn chúng lại gần nhau, thân thể cũng tiếp xúc vớinhau...

Thân thể của bọn chúng đụng chạm vào nhau, hóa thành một loại chấtlỏng sền sệt, dần dần dung hợp thành một con quái vật có hai đầu, bốn tay, sáuchân.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu quái vật:[Song đầu Thực Hồn Ma.][Thể tiến hóa của Kẻ Săn Linh Hồn, có năng lực mạnh mẽ hơn.]Quái vật dần dần phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói: "Ngươi đãgiúp chúng ta chiến thắng nó... rất tốt, từ giờ trở đi, chúng ta cũng không muốntách ra nữa!"

"Nói đúng!"

Liễu Bình hơn hở nói."

Tiếp đó người định làm gì?"

Song đầu Thực Hồn Ma hỏi."

Ta muốn đi vào thế giới bên trong, thu hoạch được địa vị vốn có của mình."

Liễu Bình nói."

Ta có thể đi cùng người hay không?"

Thực Hồn Ma hỏi.Hai cái đầu của nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, lộ ra vẻ khát vọng."

Ta đã giúp người trở nên đủ mạnh rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh thêmnữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, xin hãy chiến đấu cùng với ta đi, ta sẽ trả ngươi đầy đủ thù lao."

Thực Hồn Ma nói.Liễu Bình tự nhủ, ngay cả linh hồn của người đều là của ta, ngươi còn có thùlao nào đưa cho ta nữa sao?"

Thù lao là cái gì?"

Hắn hỏi."

Ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật trong thế giới bên trong..."

Song đầu Thực Hồn Ma nhỏ giọng nói: "Hiện tại thế giới bên trong rất hỗnloạn, cũng bởi vì Linh thể của Danh Sách xảy ra một vài vấn đề, quyền hạn ănuống trong Địa cung xuất hiện biến động, có một tên thân phận không rõ ràngđã trà trộn vào trong."

"Cái gì?

Lại có chuyện này xảy ra?"

Liễu Bình lộ ra vẻ kinh ngạc.ề ồ ể"Rõ ràng tên kia chỉ là một tên hề buồn cười, thể mà còn mặt dạn mày dàymuốn ở lại thế giới bên trong, muốn trở thành một thành viên trong chúng ta."

Song đầu Thực Hồn Ma nói.Liễu Bình nghe xong cảm thấy không đúng lắm, hỏi lại: "Cái tên mà người nóitới là ai vậy?"

Song đầu Thực Hồn Ma nói: "Không rõ nữa, ta cũng chỉ nghe được từ đám tồntại cao cấp trong Danh Sách, thế nhưng ta nghe nói hắn ta có 'sứ mệnh', cho nênLinh của Danh Sách báo cáo chi tiết lên trên, cũng xác thực đạt được cho phép,nói là cái tên mang theo sứ mệnh' có thể khiêu chiến mọi người."

"Điều này có ảnh hưởng gì cho chúng ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới bên trong, rất hỗn loạn."

Song đầu Thực Hồn Ma nói.Liễu Bình im lặng vài giây.Nghe vào cứ có vẻ là lạ là sao chứ?

Giống như đang nói chính mình, thế nhưnglại có vẻ không phải.Thế nhưng...

Sẽ biết đáp án ngay thôi."

Nào, hãy tiến vào không gian chuyên dành cho ngươi nghỉ ngơi một lát đi, khinào chiến đấu ta sẽ gọi người ra ngoài."

Liễu Bình nói xong, đặt tay lên người Song đầu Thực Hồn Ma mà nhấn xuống.Bup!

Thực Hồn Ma hóa thành một tấm thẻ bài Ác Mộng.Liễu Bình thu hồi thẻ bài, sau đó bao trùm áo choàng kín người.Ngay sau đó...

Cảm giác quen thuộc kia lại dâng lên trong lòng.Hắn đi về phía thảo nguyên, rất nhanh đã phát hiện từng bậc thang hướng xuốngdưới.Cửa vào của thế giới bên trong.Liễu Bình liếc nhìn bé gái trong lòng mình.Áo choàng rộng lớn đã che giấu nàng, làm cho người ngoài không thể trôngthấy nàng được.Liễu Bình dần dần bước xuống bậc thang đi xuống.Hắn đi trong bóng đêm khoảng vài phút, rồi lại tới một hành lang.Lần này bé gái ngủ say, mình cũng nên cẩn thận hơn.Liễu Bình giữ vững tinh thần, tiến về phía trước dọc theo hành lang hiện tại.Trên đường hắn không gặp được bất cứ quái vật nào cả.Bọn chúng đã đi đâu rồi?

Liễu Bình mang theo tò mò mà đi tới.Bỗng nhiên, hắn nghe được từng đợt tiếng ồn ào.ắ ổHắn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Sương mù đã tản đi.Trong vùng đất trống bên ngoài, có vô số quái nhân ở ngoài, vây quanh mộtngười vào bên trong.Người cầm dù.Dáng vẻ của gã ta hơi nhếch nhác, thế nhưng tinh thần rất phấn khởi."

Thế nào?

Ta đã dựa theo yêu cầu của khiêu chiến, đã chiến thắng phần lớnngười khiêu chiến tại thế giới bên ngoài!"

"Ta biết các ngươi coi thường ta, cảm thấy ta chỉ là đồ ăn - thể nhưng vào giờphút này, là thời điểm mà ta khiêu chiến các ngươi!"

Người cầm dù hít sâu một hơi, rống lớn: "Ta có 'sứ mệnh' mà vị tồn tại kia bancho, một khi ta chiến thắng ba trận chiến đấu, ta sẽ có tư cách trở thành mộtthành viên trong số các ngươi!"

Liễu Bình yên lặng quan sát cảnh tượng này.Bỗng nhiên, trên giao diện xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Nhắc nhở đặc biệt:][Ngươi chiến thắng cường giả tại thế giới bên ngoài:][Ngươi chiến thắng sinh vật Ác Mộng: Kẻ săn Linh Hồn;][Ngươi chiến thắng tồn tại trong thế giới bên trong: Hắc Ngạc Thương Ma][Ngươi hoàn thành khiêu chiến của thế giới bên trong.][Bản Danh Sách đã tặng cho ngươi một danh ngạch duy nhất đó.][Xin hãy chiến thắng người khiêu chiến trước mắt, dù sao ban đầu danh ngạchnày được chuẩn bị cho gã ta.][Đây là ngụy trang cần thiết.][Hi vọng người biết chính người muốn đạt được điều gì-------Chương 733: gươi thật muốn làm nô lệ của ta?Liễu Bình đọc xong, cảm thấy sáng tỏ thông suốt.Thì ra là thế.Chắc hẳn Người cầm dù mang theo sứ mệnh hủy diệt Thần trụ, bởi vậy mới cótư cách phóng ra thẻ bài Ác Mộng.Hiện tại gã ta lại muốn dựa vào sứ mệnh này, muốn chuyển hóa bản thân trởthành tồn tại trong Ác Mộng.Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, lại đạt được cho phép.Có lẽ là tồn tại điều khiển Người cầm dù, hoặc có lẽ là những tồn tại khác.Tóm lại, Linh thể Danh Sách Thế Giới có được một danh nghạch, bất cứ lúc nàocũng có thể ban cho Người cầm dù.Thế mà danh nghạch này lại bị nàng âm thầm cho mình!

Muốn giấu giếm tất cảmọi người, mình cần phải ***** Người cầm dù.Liễu Bình hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Rất tốt, ngày hôm nay sẽ là ngày chấm dứttoàn bộ ân oán trong quá khứ."

Hắn đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng rơi xuống tại phía đối diện Ngườicầm dù.Người cầm dù nhìn tới, thấy là một quái nhân giống với những sinh vật ÁcMộng khác."

Ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

Gã ta hỏi với vẻ cẩn thận.Một giọng nói lạnh lùng vô tình từ phía quái nhân truyền ra: "Sâu bọ đángthương, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành tồn tại giống như chúng tađược, mãi mãi cũng chỉ có thể là đồ ăn, mà không phải là loài săn mồi."

"Không!

Ngươi không thể kỳ thị ta!

Ta mang theo sứ mệnh của vị tồn tại vĩ đạikia!"

Người cầm dù hét lớn như điên như dại."

Ta sẽ giết ngươi."

Quái nhân khàn giọng nói.Hắn dùng một lát, bỗng nhiên nhớ tới dòng chữ cuối cùng tên Giao diện."

Sau đó, cướp đi sứ mệnh của ngươi."

Hắn bổ sung thêm một câu.Người cầm dù lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho rằng ta không rõtình hình thực tế hay sao?

Không, ta biết các ngươi mới là chủ nhân của KỳQuỷ, các ngươi sẽ không bị mất đi thần trí khi điều khiển lực lượng đột sinh',ế ế ếcũng sẽ không biến thành quái vật chỉ biết ăn và ăn... thế nhưng ta chưa từngđánh trận nào mà không nắm chắc chiến thắng cả."

Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc, bàn tay ở trong áo choàng đã đặt lên trên sáchthẻ.Hiện tại mình chỉ có thể sử dụng Song đầu Thực Hồn Ma, thế nhưng sau khikích hoạt hình thức Thủ Ngục, lại thêm 'lừa gạt, mình có thể chiến đấu cùng vớiSong đầu Thực Hồn Ma được rồi.Không biết Người cầm dù vừa học được những thứ gì."

Chuẩn bị chết đi."

Liễu Bình nhỏ giọng nói, ném thẻ bài ra ngoài.Bụp!

Song đầu Thực Nhân Ma xuất hiện."

Là tên này sao..."

Nó quan sát bốn phía, dần dần lộ ra vẻ chợt hiểu: "Hóa ra là tới thời điểm dưỡngdanh lập vạn - người đi chết đi!"

Thân hình Song đầu Thực Hồn Ma lóe lên, biến mất tại chỗ.Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Người cầm dù biến đổi, cao giọng quát: "Triệuhoán sư Ác Mộng?

Song đầu Thực Hồn Ma?

Các ngươi thực sự rất mạnh, thếnhưng trong những tháng năm dài đằng đẵng, ta cũng đã lưu lại át chủ bài chânchính..."

Gã ta khép dù lại, rút một tấm thẻ bài từ cán dù ra, giơ tới cho Liễu Bình xem.Trên thẻ bài có vẽ một cảnh tượng liên tục thay đổi, mà phía trước cảnh tượngnày, một cái tay nắm lấy cần điều khiển, đang tiến hành lựa chọn từng cảnhtượng trong đó.Người cầm dù nói với vẻ bình tĩnh: "Rất nhiều năm về trước, ta đã từng tiến vàomột loại phong ấn cực kỳ tinh diệu, nó nhốt ta lại, làm cho ta không thể khôngsử dụng toàn lực, mới có thể phá vỡ nó."

Bụp!

Thẻ bài phát ra tiếng vang, biến mất trước mặt Liễu Bình.Ngay sau đó...

Cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi.Hắn phát hiện mình đã rời khỏi thế giới bên trong, đi tới một không gian khác.Người cầm dù đứng tại phía đối diện, nói với giọng kiêu ngạo: "Trong nhữngnăm tháng hủy diệt dài dằng dặc, ta đã tiêu hao vô số tâm huyết, tiến hành cảitạo toàn diện đối với nơi phong ấn đó, để làm cho nơi đó càng thích hợp giữchân kẻ địch giúp ta hơn."

Gã ta giơ tay lên, chủ về vùng hắc ám xung quanh, nói: "Mặc dù ta không thểlàm cho nó thuộc về ta, thế nhưng chủ nhân của nó đã chết rồi, cho nên xét vềquyền hạn thì hiện tại ta có thể lợi dụng nó..."."

Chẳng cần biết ngươi là ai, chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh hủy diệt trong phongấn vô tận đi!"

Gã ta vừa nói xong.ồ ế ể ổ ồTrong bóng đêm, từng luồng sáng rực lóe lên, chiếu rọi một vật thể khổng lồbên trong Hải uyên vô tận.Liễu Bình nhìn tới.Một bộ chiến giáp màu đen khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.Nó rất quen thuộc, cũng rất thân thiết, tựa như là...

Thân ngoại hóa thân củamình vậy.Liễu Bình nhìn về phía chiến giáp, không nhịn được mà thở dài, hỏi: "Ngươimuốn để nó cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu này hay sao?"

Người cầm dù cười gằn, hai tay hợp ấn, hét lớn: "Lên!

Phong ấn tồn tại ÁcMộng trước mắt này... dù chỉ là vài giây đồng hồ cũng đủ rồi!"

Chiến giáp khổng lồ không nhúc nhích.Yên lặng vài giây...

Vẻ mặt Người cầm dù dần dần cứng lại.Lúc này, Liễu Bình mới chậm rãi giơ một tay lên.Cùng lúc đó, bộ chiến giáp màu đen to lớn, hùng vĩ kia cũng theo đó mà giơ taylên."

Không thể nào!"

Người cầm dù bị vô số mảnh vảy bao phủ, tựa như một chiếc bánh chưng, bịchiến giáp khổng lồ màu đen nâng ở trong lòng bàn tay.Trên mặt gã hiện lên vẻ khó có thể tin, đồng thời vẫn duy trì vẻ mặt này, quátlên: "Rõ ràng người đã chết!

Rõ ràng đã chết!"

Liễu Bình đứng phía đối diện gã ta, vẫn khoác áo choàng, dáng vẻ vẫn giống hệtquái nhân."

Ta không biết người đang nói cái gì.".Vẻ mặt hắn không thay đổi, trả lời, giơ Bách Nạp đao lên, đặt tại bả vai đốiphương."

Liễu Bình, đừng giả bộ, chắc chắn là ngươi, ngoài người ra không còn ai có thểđiều khiển bộ chiến giáp này nữa cả."

Người cầm dù nghiến răng nghiến lợi nói.Vẻ mặt Liễu Bình vẫn duy trì nét lạnh lùng, dùng giọng nói khinh thường nói:"Chỉ bằng vào loại chiến giáp rác rưởi này, người đã muốn chiến thắng ta?

Thựcsự quá coi thường những tồn tại nguyên sinh trong Ác Mộng chúng ta rồi."

Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt!

Người cầm dù giật mình, do dự hỏi: "Ngươi khôngphải hắn?"

"Hắn?

Ý ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi.Người cầm dù quay đầu nhìn về phía chiến giáp khổng lồ, thất thần nói: "Ta tiêutốn vô số năm, đều không thể hiểu rõ bộ chiến giáp này... nó lại bị tồn tại ÁcMộng chân chính điều khiển một cách dễ dàng."

ấ ễ"Đúng vậy, rất dễ dàng."

Liễu Bình bồi thêm một câu.Người cầm dù run lên, trên mặt thể hiện vẻ nịnh nọt: "Vị đại nhân này, kỳ thậtta còn có thể làm nô lệ của ngài, xin hãy tha cho ta một mạng."

Liễu Bình cụp mắt xuống, lại thấy những mảnh vảy trên người Người cầm dùcó dấu hiệu buông lỏng.Dù sao Người cầm dù cũng tự mình tạo ra các loại phong ấn."

Vẫn không nên dùng năng lực để giải phong ấn, như vậy ta mới cảm thấyngười càng chân thành hơn."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi kích hoạt năng lực biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượtbậc.][Khi người quát lớn, một năng lực của đối phương sẽ bị phong ấn, không thể sửdụng.]Những miếng vảy kia lại áp sát vào người Người cầm dù, làm cho gã ta khôngthể cử động được chút nào."

Ngươi thật muốn làm nô lệ của ta?"

Liễu Bình hỏi.Người cầm dù vội nói: "Là thật..."

Xet!

Ánh đạo lướt qua.Đầu Người cầm dù bay lên, lại bị vô số ánh đao hư không chém thành sươngmù máu.Mà thi thể không đầu của gã ta vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ chảytràn ra, nhuộm đỏ vảy đen trên người gã ta.-------Chương 734: Một mảnh vảy, 3000 thầnLiễu Bình thu đao, nói với vẻ thản nhiên: "Ngươi đã hủy hoại thế giới chân thật,làm cho vô số người không thể không ngủ say trong Vĩnh Dạ, hiện tại lại gianhập Ác Mộng, muốn hủy diệt toàn bộ chúng sinh bên trên Thần trụ...

Ngươinói xem làm sao ta có thể tha cho người được?"

Một luồng lực kéo kỳ diệu tác dụng vào cơ thể của hắn.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chiến đấu đã kết thúc.][Linh của thế giới bên trong đang hoàn thành việc dịch chuyển ngươi.]Liễu Bình đứng im bất động, yên lặng chờ đợi.Bỗng nhiên...

Vô số vảy đen dần dần chấn động theo một quy luật nào đó.Trong thời gian ngắn, trên chiến giáp khổng lồ, tất cả váy đen bắt đầu chấn độngliên tục, phát ra từng đợt âm thanh."

Chờ đã, đừng dịch chuyển ta trở về vội."

Liễu Bình nói.Luồng lực lượng dịch chuyển kia trở nên yếu đi.Liễu Bình tập trung chú ý, quan sát tỉ mỉ sự biến hóa của chiến giáp màu đenkia.Vô số vảy đen bay lên trời, xoay quanh giữa không trung, một phần vảy đentrong đó rơi xuống, dần dần tạo thành hình một con người.Tồn tại hình người này đi tới trước mặt Liễu Bình.Trên vảy màu đen có phù văn biến ảo, làm cho tồn tại hình người hóa thành mộtngười đàn ông có máu có thịt.Đây là một người mà Liễu Bình chưa từng gặp.Hắn ta thi lễ với Liễu Bình, sau đó ngồi xổm xuống, xoa nhẹ vết máu trên mặtđất, cho vào miệng nếm thử."

Cuối cùng thì Archie cũng chết."

Người này nói."

Ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Akane, là một Thần linh mà tại một đời nào đó trong quá khứ ngài đãtừng cứu...

Thần trụ nơi chúng ta sinh sống đã bị hủy diệt, mà chính ngài đã dẫntheo chúng ta trốn thoát."

Người đàn ông này nói.Liễu Bình nhìn hắn ta, thấy được trên đỉnh đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ:ầ[Thần linh trong thời đại quá khứ.]Liễu Bình chuyển ánh mắt, chuyển tới thi thể Người cầm dù không đầu."

Ngươi gọi hắn ta là Archie?"

"Đúng vậy, trong một thể đó, ngài đã dùng rất nhiều phương pháp, vẫn khôngthể chiến thắng Ác Mộng, không thể không chuyển thể rời đi, mà ta và Archieđều hóa thành một mảnh vảy, nương náu tại bộ chiến giáp này, đi theo ngài langthang giữa sinh tử, tìm kiếm thế giới mới để chuyển thể."

Người đàn ông này nói.Mảnh vảy giáp...

Liễu Bình nhìn về phía chiến giáp màu đen.Akane hiểu ý, nói: "Chiến giáp này lớn như núi Vô Tận, trong thời đại đó, có bangàn Thần linh mai táng linh hồn của mình vào trong mảnh vảy giáp thứ mộtngàn sáu trăm năm mươi chín, đi theo các hạ chuyển thể mà tới."

Hắn ta chỉ về phía chiến giáp khổng lồ, nói: "Trên chiến giáp này có vô số vảygiáp, ba ngàn Thần linh chúng ta cũng chỉ chiếm một phần nhỏ xíu trên số đómà thôi."

"Vậy, hắn ta lại làm sao?"

Liễu Bình chỉ vào thi thể hỏi."

Archie à... hắn ta quá khao khát sức mạnh, sau khi chuyển thể đã xâm nhập KỳQuỷ, kết cục lại mất đi tự chủ, hết lần này tới lần khác lại bởi vì năng lực Kỳquỷ mạnh mẽ mà nhớ được bộ chiến giáp này, bởi vậy mà từng bước một đi tớibây giờ."

Akane nói."

Ngươi không đi chuyển thể sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đã chuyển thể rồi lại chết trận, cho nên trở lại chiến giáp, nhớ lại mọi thứ."

Akane nói xong, thân hình bông lắc lư."

Các hạ, lực lượng linh hồn của ta không đủ để ta tiếp tục tỉnh táo, thế nhưngban đầu ta được kiếp trước của ngài nhờ vả, cần phải tỉnh lại vào giờ phút nàyrồi nói cho ngài biết một sự kiện."

"Nói đi."

Liễu Bình nói.Akane nói: "Bí mật này chỉ có thể nói một lần, bởi vì chỉ cần ta nói nó ra, sẽtiêu hao hết lực lượng, không thể không rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa."

"Ngài hãy nghe cho kỹ..."

"Không nên xâm nhập vào Kỳ Quỷ quá sâu, phần cuối của nó chính là ÁcMộng, ta đã thử qua mấy ngàn cách thức khác nhau, Ác Mộng cũng không phảilà lực lượng thích hợp cho chúng sinh sử dụng, chúng sinh sẽ chỉ bị Ác Mộngnô dịch mà thôi, hãy nghĩ những cách thức khác đi.'".Hắn ta nói xong.Chiến giáp khổng lồ lại càng phát ra âm thanh to lớn hơn.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Người nghe được bí mật của số mệnh quá khứ.][Lực lượng Tứ Thánh Trụ của ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất.][Lực lượng chiến giáp bắt đầu gia trì lên trên người người, hiện ra bí mật vô tậntrong thời đại quá khứ.][Kiến Văn Như Danh của ngươi đã tăng lên tới cấp độ Kỳ Quỷ.][Từ giờ trở đi, ngươi có thể biết được danh hiệu kiếp trước của chúng sinh, biếtđược khởi nguồn trong quá khứ.]Tất cả chữ nhỏ đều thu hồi.Akane thi lễ với Liễu Bình, mỉm cười nói: "Chiến thắng Ác Mộng đi, ThầnVương."

Cuối cùng, hắn ta cũng không còn lực lượng duy trì thân hình, tản ra thành vôsố mảnh vảy giáp, bay trở về chiến giáp khổng lồ.Một lát sau...

Tất cả vảy giáp đều trở về chiến giáp khổng lồ, tất cả dị tượng đềubiến mất không thấy đâu nữa.Chỉ còn Liễu Bình vẫn đứng trên bàn tay chiến giáp khổng lồ, yên lặng quan sátchiến giáp, không biết nên nói cái gì nữa.Một mảnh vảy giáp, ẩn giấu ba ngàn Thần linh.Còn vô số mảnh vảy giáp còn lại, lại ẩn giấu thứ gì nữa?

Liễu Bình thở dài.Hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được, bộ chiến giáp này có thể liên kết với tâmthần chính mình, bị mình kiểm soát hoàn toàn.Những mảnh vảy giáp bên ngoài chiến giáp, cũng giống như tóc da trên ngườimình vậy, hoàn toàn thần phục chính mình.Cho nên Thần linh trong thời đại quá khứ vừa rồi cũng hẳn là không nói dối.Bởi vì chiến giáp truyền cho mình tín hiệu này.Thuận theo mạch suy nghĩ này...

Có lẽ, bộ chiến giáp này đã theo mình chuyểnthể vô số lần.Thế nhưng mình cùng nhiều đồng đội tới như vậy, trải qua vô số cố gắng, lạivẫn không thể tìm tới phương pháp chiến thắng Ác Mộng.Thế nhưng..Ít nhất cũng đã tìm ra một phương hướng mơ hồ.Không nên đặt hi vọng vào Ác Mộng, cần nghĩ ra những biện pháp khác."

Đi thôi, đưa ta trở về đi."

ắHắn nói.Luồng lực kéo kia bỗng xuất hiện, bao phủ hắn lại rồi mang theo hắn nhập vàohư không, biến mất.-------Chương 735: Hoàng LươngĐịa cung Ác Mộng.Thế giới bên trong.Tại vùng đất trống bên ngoài tòa thành, các loại tồn tại quỷ dị vẫn đang chờ đợi.Một luồng sáng xuất hiện trong khu trung ương vùng đất trống.Luồng sáng tản đi.Một quái nhân mặc áo đen xuất hiện tại khu vực trung tâm đó.Liễu Bình!

Hắn quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy những quái vật kia đangchú ý chính mình, chậm rãi nói: "Đồ ăn..."

"Vẫn chỉ là đồ ăn mà thôi, không có tư cách có được thân phận của chúng ta."

Hắn vừa nói xong.Quái vật xung quanh dần dần tản đi.Cực thiểu số quái vật khi đi ngang qua Liễu Bình, đều thoáng nghiêng ngườimột chút.Có lẽ đây cũng là một hành động biểu đạt sự kính ý?

Liễu Bình đang ngẫmnghĩ, chợt có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên mặt đất, ngay dưới chân chínhmình: "Triệu hoán sư Ác Mộng, người chiến thắng người khiêu chiến."

"Lần khiêu chiến này đã kết thúc."

"Là phương chiến thắng trong trận này, người đã thu được sứ mệnh mà đốiphương mang theo."

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ thay thế đối phương, hoàn thành sứ mệnh do vị tồn tạivĩ đại kia đã ban bố trên cây Thần trụ này."

"Ngươi có tư cách trực diện giao lưu với Linh thể của Danh Sách."

"Xin hãy tiến vào cánh cửa đen."

Liễu Bình quay đầu nhìn tới, mặt bên tòa thành có một cánh cửa đen đã đượcmở ra, trước cửa có hai tên người áo đen vẻ mặt không thay đổi đang trôi nổi.Liễu Bình đi vào trong cửa đen.Cũng giống như khi lần trước mình tới đây...

Sau cửa, là một căn phòng rất lớn,bên trong chứa đầy sương mù.Sương mù tràn ngập không gian, im hơi lặng tiếng, lưu động trong hư không uám, mon trơn trên người Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Đã nghiệm chung thân phận.][Đã nghiệm chung sứ mệnh.]ề[Ngươi đạt được quyền hạn giao lưu với Linh của Danh Sách.]Sương mù tách sang hai bên.Lúc này Liễu Bình mới khôi phục tầm mắt, có thể thấy rõ cảnh tượng sâu tronggian phòng.Cô bé kia...

Từng cây gai nhọn do sương mù ngưng tụ tập trung tại phía saulưng cô bé, tạo thành một đôi cánh chim trong hư không.Một phần những chiếc gai nhọn này đâm vào trong hư không, một phần khác lạiđâm vào sau lưng cô bé, cố định cô bé tại giữa không trung.Đôi mắt cô bé đờ đẫn, nói nhỏ: "Sứ giả Ác Mộng, người đã tới."

Liễu Bình nhìn cô bé.Kiến Văn Như Danh, kích hoạt.Trên đỉnh đầu cô bé có mấy hàng chữ nhỏ:[Bị Ác Mộng quấn quanh, Linh thể thế giới.][Danh hiệu kiếp trước: Thánh Linh duy nhất.]Bỗng nhiên, bên người cô bé này lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi đã được chiến giáp gia trì.][Ngươi có thể thấy được danh hiệu tại thời đại quá khứ của mục tiêu.][Năng lực Kiến Văn Như Danh đã tăng tiến tới cấp độ Kỳ Quỷ, ẩn chứa lựclượng Kỳ Quỷ như sau:][Hoàng Lương.][Khi lời nói của người có chứa từ mộng, mà mục tiêu lại tiếp lời người, như vậyngươi sẽ có thể thấy được kiếp trước của mục tiêu.]Liễu Bình đọc xong, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, người kia bị ta giết, mọi thứ củahắn ta đã thuộc về ta."

Cô bé nói: "Ta sẽ cài đặt Giao diện 'Sứ Giả' cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi sẽchính thức bắt đầu thực hiện sứ mệnh của ngươi."

"Cám ơn."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong.Trước mắt hắn, một Giao diện do sương mù tạo thành hiện lên.Vô số sương mù tụ tập lên trên Giao diện, ngưng tụ thành từng hàng chữ nhỏ:"Lần thay đổi này đã đạt được cho phép."

"Tồn tại tới từ nguyên sinh Ác Mộng, người cần phải thực hiện sứ mệnh sauđây: ""Hủy diệt Thần trụ trước mắt, thu thập tất cả linh hồn chúng sinh."

ấ Á"Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ trở thành Danh Sách cao cấp trong Ác Mộng,từ đây có thể đi theo bên người tồn tại vĩ đại."

Liễu Bình xem xong, lại nhìn về phía cô bé kia.Cô bé nói: "Hiện tại tiến trình thuận lợi, Kỳ Quỷ giả tại phụ cận Thần trụ liêntục bị truyền đưa vào trong Địa cung, trở thành linh hồn bị thu thập."

"Sau đó, ta nên làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu như Địa cung Ác Mộng vẫn có thể thuận lợi, ngươi không cần phải làmbất cứ chuyện gì, thế nhưng nếu Địa cung Ác Mộng thất bại, như vậy người cầnphải chủ trì một trận hiến tế, thông qua việc hiến tế một số lượng linh hồn nhấtđịnh, kêu gọi tồn tại vĩ đại tại nơi sâu Ác Mộng, thỉnh cầu nó hạ xuống thẻ bàiÁc Mộng cao cấp hơn."

Cô bé nói.Liễu Bình im lặng trong chớp mắt.Chờ đã...

Hóa ra "sứ giả"là làm cái này, thảo nào khi thẻ bài *****ên của Ác Mộng: Huyết Nhục CựNhân vừa chết, Người cầm dù lập tức xuất hiện.Nói đi cũng phải nói lại.Tại sao tồn tại được gọi là vĩ đại kia lại không tự mình đi làm chuyện này chứ?Tại sao nó lại chuyên môn lấy một sứ giả ra?

Nó đã có lực lượng vô tận, có thểhủy diệt vô số Thần trụ, tại sao lại không thể làm một vài chuyện nhỏ như thếnày?

Liễu Bình suy ngẫm, ánh mắt lại nhìn về phía cô bé kia.Vẻ mặt cô bé vẫn luôn duy trì sự đờ đẫn, thế nhưng vào lúc này, đôi mắt cô béhiện lên vẻ hàm xúc, nói: "Sứ giả đại nhân, ngươi hẳn là biết trách nhiệm củamình lớn tới mức nào chứ."

Liễu Bình lập tức nói tiếp: "Đương nhiên, ta cần phải chủ động bẩm báo tồn tạivĩ đại khi tiến triển không thuận lợi, dù sao..."

Hắn không nói tiếp.Cô bé kia tự nhiên tiếp lời: "Đúng vậy, trước khi thủy triều Ác Mộng phun trào,những tồn tại vĩ đại bởi vì bản thân quá mạnh, lực lượng Ác Mộng quá mênhmông mà không thể đi tới Thần trụ có độ cao như này."

Tình báo quan trọng!

Tâm thần Liễu Bình run lên, bình tĩnh nói tiếp: "Có thểtiếp nhận sứ mệnh, đó là chuyện mà ta vẫn hằng mộng tưởng."

Cô bé nói: "Xin hãy tiếp tục quan sát tiến triển của Địa cung Ác Mộng, cũng tùythời tiến hành điều chỉnh cùng ta, để hoàn thành sứ mệnh này."

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Ngươi nói tới từ mộng, mà đối phương cũng tiếp lời của ngươi.][Danh hiệu kiếp trước của đối phương là: Thánh Linh duy nhất.]ề[Điều kiện đã thỏa mãn, đã kích hoạt năng lực Kỳ Quỷ: Hoàng Lương củangươi.][Có muốn quan sát kiếp trước của đối phương ngay lập tức hay không? [Lầnquan sát này sẽ không tiêu hao bất cứ giây phút nào cả.]-------Chương 736: Ta chính là Linh hồn Danh sách Địa cung Ác MộngLiễu Bình âm thầm nói: "Quan sát!"

Tất cả cảnh tượng như căn phòng, sương mù, cô bé, cánh chim do gai nhọn tạothành đều biến mất.Vô số hình tượng lướt qua tầm mắt Liễu Bình, làm cho hắn có một loại ảogiác...

Chính mình đang chạy trở về thời đại quá khứ vô tận.Cũng không biết là lúc nào, cũng không biết ở nơi nào, bỗng nhiên, hắn rơi trênmặt đất.Liễu Bình đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, nhận thấy mình đang đứngtrên một tòa núi vàng khổng lồ.Toàn bộ thế giới đều do vô số vàng bạc đá quý cùng đống đổ nát tạo thành.Những thứ này đều là vật phẩm còn lại của văn minh.Toàn bộ văn minh đã biến mất.Không có người sống.Liễu Bình nhìn thấy một thiếu niên đứng cạnh mình...

Cả người thiếu niên nàyđều là vết thương, máu tươi chảy xuống, nhìn qua rất mỏi mệt.Hắn ta vươn tay, liên tục nhấn về phía hư không, nói: "Đánh nhiều trận như vậy,kết quả vẫn không thể đánh thắng bọn chúng, vẫn bị bọn chúng thu lấy toàn bộlinh hồn sinh vật."

"Thế nhưng chúng nó lại không biết, thế giới này còn có hi vọng cuối cùngnữa."

Thiếu niên bỗng dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.Hắn ta lộ ra nụ cười ẩn chứa sự tang thương, nói: "Nếu như người thấy cảnhtượng này, cần phải nhớ kỹ, Ác Mộng không thuộc về chúng sinh, chúng takhông tìm ra bất cứ lực lượng nào từ Ác Mộng có thể đối kháng nó."

Liễu Bình quan sát thiếu niên này một cách tỉ mỉ.Hắn bỗng hiểu được, đây là chính mình kiếp trước.Thiếu niên nói xong câu nói này, chậm rãi ngồi xuống, đặt tay xuống mặt đất."

Chúng sinh, vạn vật cùng thế giới là một thể""Sử dụng lực lượng Ác Mộng, tương đương với việc từ bỏ lực lượng của bảnthân mình."

"Ta đã nghĩ ra một vài biện pháp, thế nhưng vẫn cần hoàn thiện thêm."

Ầm...

Tay hắn ta bỗng chấn động, làm cho toàn bộ thế giới đều chấn động theo.Núi vàng đổ sang hai bên, lộ ra một kẽ đất sâu thẳm.ế ế ếThiếu niên lớn tiếng nói: "Ra đi, ta biết người ở nơi này."

Hắn lơ lửng giữa không trung, yên lặng chờ đợi một lát, chờ tới khi mọi thứ đềutrở nên yên tĩnh, rồi mới hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ra đi, thế giới này đã bịhủy diệt, ngươi nên đi theo ta, nếu không ngươi cũng sẽ tiến vào trạng thái ngủsay vĩnh hằng!"

Giọng nói của thiếu niên truyền ra xa xa, hóa thành từng đợt hồi âm vang vọng.Mấy giây sau...

Từ dưới vết nứt, một luồng sáng chậm rãi bay lên không.Ánh sáng hóa thành hình dáng của một cô bé, vẻ mặt căng thẳng, nhìn về phíathiếu niên."

Rồng?"

Thiếu niên hỏi."

Đúng vậy."

Cô bé trả lời."

Đúng là không dễ dàng, muốn sống thì đi theo ta đi."

Thiếu niên nói."

Ta... không thể rời đi, ta không đủ lực lượng để rời đi."

Cô bé nói."

Yên tâm, ta có thể dẫn người đi."

Thiếu niên nói, lấy ra một tấm vảy giáp màu đen, đưa tới.Cô bé hỏi: "Đây là cái gì?"

Thiếu niên nói: "Bên trong là một thế giới, ta đã tìm tới một biện pháp, có thểlàm cho loại tồn tại giống như ngươi hóa thành tinh của thế giới, ta đoán..."

"Trở thành Linh là nhân tố quyết định, Linh chính là biện pháp đối kháng ÁcMộng."

Cô bé cắn môi, nói: "Nếu như có thể đối kháng Ác Mộng, ta nguyện ý trở thànhLinh thể của thế giới."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng."

Thiếu niên nói.Hắn nói xong, nhìn về phía Liễu Bình."

Như vậy, trong tương lai chúng ta có thành công hay không?"

Thiếu niên hỏi.Liễu Bình không nói ra lời.Thiếu niên đợi vài giây, quay đầu, lại nhìn về phía cô bé kia."

Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thành công hay không?"

Hắn mỉm cười hỏi.Á ế ố ắ ắ"Ác Mộng giết sạch người thân của ta, ta muốn báo thù, chúng ta chắc chắn sẽthành công."

Cô bé nắm chặt nắm đấm, nói."

Đúng vậy, chúng ta chắc chắn sẽ thành công."

Thiếu niên nói.Cảnh tượng vỡ nát, tiêu tán.Cảnh tượng lại lưu động.Ngay sau đó, Liễu Bình phát hiện mình trở về căn phòng kia, cảnh tượng bốnphía không thay đổi, thậm chí ngay cả thời gian đều không lưu động.Thời đại quá khứ... cuối cùng vẫn thất bại.Hắn nhìn về phía trước.Giữa không trung, cô bé bị vô số gai nhọn trói buộc tại giữa không trung.Coi như vượt qua thời đại hiện tại, dọc theo dòng sông thời gian mà nhìn vềtương lai...

Thần trụ Hư Không cũng hủy diệt.Tương lai... cũng thất bại hay sao?

Ánh mắt Liễu Bình bỗng ngưng tụ lại.Không.Mình đã thay đổi rất nhiều trong quá khứ.Coi như kết quả không thay đổi, thế nhưng rất nhiều chuyện đã phát sinh thayđổi.Mặc dù những người tiến về Vĩnh Dạ đều ngủ say, thế nhưng ít nhất cũngkhông bị hủy diệt.Có lẽ mình có thể làm được càng nhiều hơn?

Có vẻ như cô bé cũng cảm ứngđiều gì đó, ánh mắt đưa về phía gương mặt của Liễu Bình."

Ta chính là Linh hồn Danh sách Địa cung Ác Mộng."

Cô bé nói."

Hiện tại, đúng vậy."

Liễu Bình nói.Cô bé nhận ra sự thay đổi trong lời nói của hắn, trong ánh mắt xuất hiện một tiathần thái."

Đã qua lâu như vậy, người cảm thấy sứ mạng của chúng ta... sẽ thành côngkhông?"

Cô bé hỏi tiếp.Sẽ thành công hay không?

Chúng ta sẽ thành công hay không?

Liễu Bình imlặng một giây, nói: "Cái tên nắm giữ sứ mệnh khi trước không được, thể nhunglực lượng mà ta nắm giữ lại là khác biệt, cho nên..."

"Lần này chắc chắn sẽ thành công."

ếThế giới bên trong.Tòa thành.Liễu Bình dọc theo hành lang dài dằng dặc, đi thẳng tới một cửa phòng nào đó.Âm!

Hắn đá bay cửa phòng ra.Trong căn phòng có một tấm bàn dài, mấy vị quái nhân đang ở xung quanh cáibàn, có vẻ như đang bàn luận điều gì đó.Khi Liễu Bình xuất hiện, toàn bộ quái nhân đều im lặng không nói chuyện nữa.Bọn chúng cùng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.Mấy hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình, mà ánh mắt của hắn nhìn tớinhững chữ nhỏ tại hàng *****ên: "*****ên, tồn tại nguyên sinh Ác Mộng, vôcùng khát vọng thu hoạch linh hồn, cũng khát vọng tăng tiến địa vị của bản thântrong số Danh sách Ác Mộng."

Đây là dòng chữ nhắc nhở mà cô bé kia dành cho mình.Liễu Bình bước từng bước về phía đám quái nhân, phát ra giọng nói sắc nhọn:"Các vị, các ngươi đều biết ta mang theo sứ mệnh, ta sẽ hoàn thành nó trongthời gian cực ngắn, cũng tăng tiến làm phụ tá đắc lực của vị tồn tại vĩ đại kia, tatin tưởng các ngươi đều biết điều này."

Đám quái nhân nhìn hắn, không nói lời nào.Thế nhưng Liễu Bình cảm thấy.Một loại sát ý tàn bạo, cảm giác hâm mộ và ghen ghét.Liễu Bình kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt đám quái nhân, đặt haitay lên mặt bàn, nói tiếp: "Ta cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn, cho nên,ai trong số các người nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta?"

Một quái nhân không nhịn được mà chế giễu: "Ngươi cho rằng mình là ai?Thực lực của ngươi không bằng bất cứ người nào trong số chúng ta, xếp hạngcủa chúng ta đều cao hơn người rất nhiều, đừng tự cho là đúng."

Các quái nhân khác đều lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình, cũng không phụ họa,cũng không nói chuyện.Có vẻ như loại lạnh lùng này là lời châm biếm tốt nhất."

Nơi này không chào đón ngươi, cút đi."

Quái nhân tiếp tục nói.-------Chương 737: Cùng tiến lên!Ánh mắt Liễu Bình lướt qua hư không.Ánh mắt của hắn nhìn về phía nhắc nhở thứ hai: "Thứ hai, trong Danh sách ÁcMộng, chỉ cần xử lý tồn tại xếp hạng tại phía trước, là có thể thay thế vị trí củanó."

Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Bình giơ tay lên, dựng thẳng mộtngón tay lên, nói: "Nói tới xếp hạng... ta có một trò ảo thuật nho nhỏ, thật muốnmời mọi người thưởng thức."

Hắn dùng đầu ngón tay chỉ về phía quái nhân vừa châm chọc hắn.Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không giữa hai người: "Dướisự chứng kiến của bản Danh Sách, Triệu hoán sư Ác Mộng phát hạ chiến thưđối với Huyết nhục Thôn phệ giả."

"Chiến đấu tranh giành xếp hạng trong danh sách Ác Mộng không thể bị cựtuyệt, lần chiến đấu này đã thành lập."

Vụt...Liễu Bình cùng quái nhân kia đồng thời biến mất.Một.Hai.Ba.Liễu Bình lại xuất hiện trước mặt bàn.Hắn hạ giọng nói: "Thời gian càng dài, ảo thuật càng dễ bại lộ, thế nhưng maymắn mà lần biểu diễn này của ta cũng coi như thành công."

Một cái đầu lâu nhỏ máu bị hắn ném lên mặt bàn."

Coong coong coong!

Thân thể của nó biến mất, mà ta lại thu được vị trí của nótrên bảng xếp hạng, mọi người cảm thấy trò ảo thuật này như thế nào?"

Liễu Bình khoe khoang, thuận tiện liếc nhìn về phía hư không."

Thứ ba, trong danh sách Ác Mộng, những tồn tại càng kỳ quái, càng khó hiểu,càng mạnh thì càng dễ làm cho những tồn tại khác cảm thấy e ngại."

Đây là dòng nhắc nhở thứ ba mà Linh của thế giới dành cho mình.Đám quái nhân ngồi quanh bàn lập tức rối loạn.Lại một quái nhân nói: "Xem ra sứ mệnh' đã làm cho ngươi quên đi tất cả,ngươi hẳn phải biết, Chấp hành giả Hắc Ám mới là tồn tại mạnh nhất."

"Trở thành thuộc hạ của ta đi, cùng ta đi xử lý nó."

Liễu Bình nói.ồ ồ ấ ế"Ngươi điên rồi đi!

Nó là tồn tại mạnh nhất trong Địa cung!

Nếu như chúng tađi theo ngươi, sẽ bị nó ***** mất!"

Quái nhân tức giận nói.Liễu Bình lại nhìn về phía hư không."

Thứ tư, ta đã mất đi mảnh vảy giáp đen kia, nó bị tồn tại Ác Mộng mạnh nhấttrong Địa cung nắm giữ, tồn tại đó phụ trách giám thị hành vi của ta."

Đây là dòng nhắc nhở thứ tư mà cô bé kia dành cho mình.Lúc ấy mình nói: "Như vậy ta sẽ đi xử lý nó."

"Xử lý nó?

Có vô số tồn tại nguyên sinh Ác Mộng bán mạng cho nó, sẽ rất khókhăn."

Cô bé nói."

Địa cung Ác Mộng có hai thiếu sót, thứ nhất, nó không thể liên hệ với tồn tạinơi sâu trong Ác Mộng kia, cho nên mới cần có một tồn tại chuyên môn giámthị ngươi, lại cần phải có thêm một kẻ mang theo sứ mệnh phụ trách báo cáotiến triển..."

Liễu Bình chỉ mình nói: "Chỉ cần ta không nói, cái tên ở nơi sâu trong Ác Mộngkia cũng sẽ không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì."

Cô bé hỏi: "Vậy thiếu sót thứ hai là gì?"

"Có một thiếu sót như vậy là đủ rồi, đi, đi giết bọn nó."

Liễu Bình thu hồi suy nghĩ, vỗ tay, nói: "Chúc mừng, ngươi nói đúng một nửa...tên kia đúng là kẻ mạnh nhất Địa cung."

Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt tên quái nhân kia, cúi người nói bên tai nó: "Cònđáp án một nửa khác, ta sẽ nói cho ngươi biết ngay lập tức."

Giữa hư không lại có từng hàng chữ nhỏ: "Dưới sự chứng kiến của bản DanhSách, Triệu hoán sư Ác Mộng phát hại chiến thư đối với Ám Hồn Ma Ảnh."

"Chiến đấu tranh giành xếp hạng trong danh sách Ác Mộng không thể bị cựtuyệt, lần chiến đấu này đã thành lập."

Vụt...

Liễu Bình cùng quái nhân kia đồng thời biến mất.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình lại xuất hiện trước mặt bàn, ném một cái đầu đẫm máu lên bàn, nóivới giọng điệu thần bí: "Đáp án nửa còn lại đã công bố: ""Kẻ nào không đi theo ta làm một vố lớn, chết."

Đám quái nhân còn lại lập tức rối loạn."

Cùng tiến lên!"."

Giết tên điên cuồng này đi."

ấ ắ Á"Nó quá tự cao, chúng ta sẽ giao nó cho Chấp pháp giả Hắc Ám!"

Bọn chúng cũng ra tay...

Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện một mặt tườngthủy tinh.Tất cả công kích đều bị mặt tường thủy tinh ngăn cản.Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên tường thủy tinh: "Triệu hoán sưÁc Mộng mang theo sứ mệnh của tồn tại vĩ đại, nếu các ngươi dám dùngphương thức quần ẩu để giết hắn, tương đương với việc đối nghịch với tồn tại vĩđại."

"Các ngươi đều phải chết."

Đám quái nhân nhìn nhau.Bỗng nhiên có kẻ nói: "Quyết đấu!

Chỉ quyết đấu được Danh sách công nhận,mới có thể cướp đoạt sứ mệnh trên người của hắn."

"Không sai, chiến thắng nó trong trận quyết đấu, sẽ làm cho chúng ta kế thừađược sử mệnh từ nó."

Lại có một quái nhân khác nói.Bọn chúng cùng nhìn về phía quái nhân tại trung tâm.Quái nhân kia đứng ra, bước từng bước về phía Liễu Bình, nói: "Xếp hạng củata trong thế giới bên trong là 31, ta là tồn tại mạnh nhất trong căn phòng này."

"Ngươi đã quyết định theo ta cùng đi ***** cái tên xếp hạng nhất sao?"

Liễu Bình hơn hở hỏi."

Không, ta muốn giết người, tên điên."

Quái nhân nói.Quyết đấu sinh ra.Hai người biến mất tại chỗ.Bọn chúng xuất hiện trong một thế giới trống rỗng, mà hư không xuất hiện từngcon số đang đếm ngược: "Chiến đấu bắt đầu sau mười giây nữa."

"Mười,""Chín,""Tám, "Quái nhân đối diện để lộ áo choàng, làm lộ ra chân thân của nó...

Nó là một conquái vật hình người màu đen do máu và thịt tạo thành.Nó có ba cái đầu, mỗi cái đầu đều nhìn chằm chằm Liễu Bình, giận dữ nói:"Biện pháp tốt nhất khi đối phó với kẻ điên như người, chính là cướp đi mọi thứcủa ngươi."

Liễu Bình đứng im bất động, nhỏ giọng nói: "..."

Trong hư không, đếm ngược cũng kết thúc.ế ấ ắ ầ"Chiến đấu bắt đầu!".Khi những chữ nhỏ này vừa hiện lên....Quái vật hình người kia biến mất tại chỗ, xuất hiện phía sau Liễu Bình, toàn bộthân hình cảu nó hóa thành một chiếc miệng lớn với vô số chiếc răng sắc nhọn,nuốt Liễu Bình vào trong.Nó cười như điên nói: "Đây chính là Cắn nuốt không thể từ chối, ngay cả mộtchiêu của ta đều không tiếp nổi, còn muốn làm chủ nhân của chúng ta?

Nguxuẩn!"

Bỗng nhiên nó im bặt đi.Hai con Song đầu Thực Hồn Ma đứng bên người mình, một trái một phải, dùnggai nhọn toàn thân đâm vào cơ thể mình.Một giọng nói truyền tới từ đỉnh đầu: "Đúng là lợi hại thật, nếu như ta đứng imbất động cũng thật sẽ chết trên tay ngươi."

Liễu Bình!

Rõ ràng hắn đã bị nuốt đi, thế nhưng lại êm đẹp đứng trên đỉnh đầuquái vật!-------Chương 738: Tìm giúp đỡVụt vụt vụt...

Ánh đạo liên tục xuất hiện.Ba đầu của quái vật hình người bị chém bay ra ngoài, thân thể của nó cũng bị xéra.Một Liễu Bình khác chui từ trong bụng của nó ra ngoài."

Kết thúc?"

Liễu Bình này cau mày nhìn về phía máu thịt trên người mình, hỏi."

Kết thúc, người đi về đi, ta cũng đang gấp đây."

Liễu Bình còn lại giơ tay lên, nhìn về phía đồng hồ không tồn tại, nói."

Ngươi diễn sâu đấy."

Liễu Bình bị nuốt cười cười, thân hình hóa thành bóng mờ, vẫy vẫy trước khichính mình tan biến.Một con Song đầu Thực Hồn Ma biến mất.Con Song đầu Thực Hồn Ma khác thì khó hiểu hỏi: "Tại sao bản thân ta lại cóhai con?"

Liễu Bình giải thích: "Đây là một loại năng lực của ta, có thể làm cho sức chiếnđấu của ngươi tăng lên gấp đôi."

Song đầu Thực Hồn Ma khen ngợi: "Lợi hại, lúc đầu ta còn tưởng người đã bịnuốt mất chứ, hóa ra là như vậy."

Nó nhìn về phía hư không, tại nơi đó hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: "Thời gianchiến đấu: Mười một giây."."

Các ngươi đã chiến thắng đối phương, cũng thu được vị trí của đối phươngtrong bảng xếp hạng:""Xếp hạng thứ 31 trong thế giới bên trong."

"Bắt đầu dịch chuyển."

Liễu Bình biến mất tại chỗ.Hắn trở về căn phòng khi trước, vẫn đang ngồi trên ghế.Tất cả quái nhân đều không nhịn được mà lùi về phía sau.Liễu Bình lại không nhìn bọn chúng.Hắn dùng tay nâng má, nói với giọng điệu suy tư: "Ta vẫn không cảm nhậnđược sự kính sợ từ trên người các ngươi... có lẽ ta nên giết sạch các ngươi mớiđúng?"

"Lựa chọn đi..."

"Chết, hay thần phục."

Trong căn phòng.Liễu Bình ngồi trước bàn, vẻ mặt không thay đổi, nói.Mấy giây sau...

Đám quái vật cùng tiến tới, đúng hầu dọc hai bên của hắn."

À."

Liễu Bình cười khẽ.Đám quái nhân lập tức quỳ một chân trên đất, cúi đầu không nói.Giống như một nghi thức vậy.Giữa hai lựa chọn "chết ngay lập tức"và "gặp Chấp pháp giả Hắc Ám lại chết"thì đám sinh vật Ác Mộng lại lựa chọn thứ hai.Lại nói...

May mắn mà thắng thì sao?

Triệu hoán sư Ác Mộng mang theo sứmệnh hủy diệt Thần trụ.Nó đã chứng minh nó rất mạnh.Nếu như thắng...

Những tùy tùng như mình sẽ nhận được ích lợi cực lớn."

Dọn dẹp một chút, ta phải đi."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong.Mấy cái đầu trên bàn biến mất, vết máu cũng bị xóa đi sạch sẽ.Những sinh vật Ác Mộng khác thì hóa thành từng tấm thẻ bài, rơi vào trong tayLiễu Bình.Hắn đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng.Trên hành lang, trống rỗng, không có bất cứ người nào.Liễu Bình vừa đi, vừa âm thầm hỏi: "Quái vật Ác Mộng khác đâu?"

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn: "Địa cung Ác Mộng hấp thu mộtnhóm Kỳ Quỷ giả có năng lực khá mạnh, có vẻ như bọn họ đã chuẩn bị trước,mới vừa vào đã tìm được nhau, đang hợp lực phá hoại Địa cung, muốn chạytrốn."

"Bọn họ có hi vọng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có, Chấp pháp giả Hắc Ám đang chạy tới ngăn cản."

"Cơ hội tốt."

Liễu Bình nhìn về phía vị trí trong bảng xếp hạng của mình: Hạng thứ ba mươimốt trong thế giới bên trong."

Đưa ta tới quái vật Ác Mộng hạng thứ ba mươi đi."

Hắn nói.ắ ể"Sắp dịch chuyển."

"Ba,""Hai,""Một."

Vụt...

Liễu Bình biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một khu vực nào đó trong Địacung Ác Mộng.Mà cách hắn không xa, có một con quái vật nằm sấp trên tường, trên giáp xáccủa nó có đầy hoa văn mê huyễn."

Triệu hoán sư Ác Mộng?"

Quái vật cảnh giác hỏi."

Là ta."

Liễu Bình nói."

Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta muốn giết Chấp pháp giả Hắc Ám, ngươi có nguyện ý trở thành trợ thủ củata hay không?"

"Chỉ dựa vào ngươi?"

"Ta xếp hạng thứ ba mươi mốt trong thế giới bên trong."

"Thế nhưng xếp hạng của ta là ba mươi, dựa vào cái gì mà muốn ta nghe theolệnh của ngươi?"

"...

Chết đi."

Hai người cùng biến mất tại chỗ, lại đồng thời xuất hiện trong một không giantrống rỗng.Một trận chiến đấu sinh tử lại bắt đầu.Quái vật nhảy tới giữa không trung quát: "Áo giáp Ác Mộng, tới!"

Mười mấy mảnh chiến giáp từ hư không bay ra, liên tục dán lên người của nó.Nó vốn có một lớp giáp xác rất dày, lại khoác thêm bộ chiến giáp nặng nề nàynữa, lực phòng ngự của nó trở nên cực mạnh."

Như thế nào?

Ha ha ha, coi như ta đứng im cho ngươi đánh, ngươi cũng khôngđánh nổi ta!"

Quái vật cười như điên.Liễu Bình cúi đầu, lựa chọn thẻ bài trên tay, tùy ý ném ra vài tấm thẻ bài.Từng tiếng vang nhỏ xuất hiện.Năm tên quái vật nguyên sinh Ác Mộng xuất hiện.Quái vật thấy được tình cảnh này, nói với vẻ khinh thường: "Ngươi cũng dámgọi người?

Hừ!

Chẳng lẽ coi là ta không có sao?"

ấ ấ ấ ếNó lấy một tấm thẻ bài ra, cao giọng nói: "Tới đi, mấy người anh em xếp hạngcao hơn ta!

Tới đây quần âu nào!"

Thẻ bài ném ra ngoài...

Gió thổi qua.Thẻ bài lại lơ lửng bay trở về, lại rơi vào trong tay của nó.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên giữa không trung: "Triệu hoán sư Ác Mộng mangtheo sứ mệnh của một vị tồn tại vĩ đại, nếu như người dám dùng phương thứcquần ẩu để giết hắn, vậy thì đồng đẳng với việc đối nghịch với tồn tại vĩ đại."

"Ngươi sẽ chết."

Quái vật ngẩn người khi nhìn hai hàng chữ nhỏ này, một lúc lâu sau nó mới caogiọng hét: "Không đúng, hắn có thể gọi giúp đỡ, tại sao ta lại không thể?"

Lại có một hàng chữ nhỏ hiện lên: "Xin lỗi, đây là quy tắc do 'sứ mệnh' trênngười đối phương mang tới."

Vẻ mặt quái vật biến đổi không ngừng, liếc trộm phía đối diện.Liễu Bình vẫn đang cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Năm đánh một đúng là có hơibắt nạt người thật, làm cho ta cũng cảm thấy không đành lòng nhìn..."

Hắn lại rút ra hai tấm thẻ bài trên tay, ném về phía trước...

Bụp bụp!

Hai tiếngvang nhẹ xuất hiện, hai bóng hình dữ tợn hiện ra.Hiện tại.Quá vật Ác Mộng bên mình đã tăng lên tới bảy con.Lúc này, Liễu Bình mới hài lòng, gật đầu: "Ta không đành lòng nhìn thấy thờigian quá dài... thêm hai con nữa chắc hẳn sẽ giải quyết đối thủ nhanh thôi."

Gió lạnh thổi qua.Quái vật Ác Mộng phía đối diện đã cúng lại.Tới khi..."

Yên tâm đi, chúng ta đảm bảo quá trình sẽ rất nhanh."

Song đầu Thực Hồn Ma nói với vẻ thoải mái.Khi nghe tới đây, quái vật Ác Mộng bỗng giật mình tỉnh lại, đã nhận ra một loạichẳng lành nào đó sắp xảy ra.Trong khoảnh khắc đó..."

Chờ đã!

Ta đầu hàng!

Ta đầu hàng được không!"

Quái vật Ác Mộng xếp hạng thứ 30 trong thế giới bên trong hét lớn.Bảy đối thủ cũng dừng bước lại.Bọn chúng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nghiêm túc nói: "Một khi đầu hàng thì người đã không còn đường luinữa rồi, ngươi chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!

Chắc chắn!"

Á ầQuái vật Ác Mộng liên tục gật đầu, nói.Điều này không phải nói nhảm hay sao, nếu không chắc sẽ bị đánh chết tại chỗ,chẳng lẽ ta dũng cảm được như vậy hay sao?

Liễu Bình nói: "Nghe nói ngườicòn có mấy người anh em xếp hạng cao hơn người nữa?"

Quái vật Ác Mộng cười nịnh nói: "Đúng vậy, đều là anh em tốt cả, chúng ta đãtừng cùng tham gia rất nhiều trận chiến tranh hủy diệt."

"Đi thôi, đi tìm các anh em của người để tâm sự."

Liễu Bình vỗ tay.Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên: "Ngươi chiến thắng đối thủ."

"Vị trí của người trong bảng xếp hạng tăng lên một bậc, hiện tại đang xếp hạng:""Thứ ba mươi."

-------Chương 739: Chấp pháp giả Hắc ÁmĐịa cung Ác Mộng.Trong một quảng trường rộng lớn.Mấy trăm đầu người bị xếp cùng một chỗ, tạo thành một vương tọa đẫm máu.Một quái vật toàn thân đen nhánh ngồi trên vương tọa, cầm một đầu lâu trên tay,giống như đang trầm tư suy nghĩ."

Không thú vị..."

Nó ném đầu lâu xuống đất.Đầu lâu dần dần chìm vào trong đất, bắt đầu cung cấp chất dinh dưỡng cho Địacung.Toàn thân con quái vật này đen như mực, lại giống như có thứ gì đó lưu động,không ngừng nhúc nhích bên ngoài cơ thể của nó."

Danh Sách."

Quái vật lười biếng nói."

Dạ, Chấp pháp giả Hắc Ám tôn kính."

Giọng nói của cô bé vang lên."

Ngươi đang làm cái gì vậy, một lần thả nhiều Kỳ Quỷ giả vào tới vậy, phải biếtrằng tấm thẻ bài Địa cung Ác Mộng này còn chưa tiến hóa, nếu như ngươikhông thể kiểm soát nhân số tràn vào, Địa cung sẽ bị phá hoại."

Quái vật nói."

Ta đã biết, lần sau chắc chắn sẽ chú ý kiểm soát nhân số."

Cô bé nói.Quái vật tên là Chấp pháp giả Hắc Ám im lặng vài giây, bỗng nhiên chộp vềphía hư không.Cô bé bị nó lôi ra từ hư không.Gai nhọn trên tay Chấp pháp giả Hắc Ám đâm vào phần cổ của cô bé, hỏi vớigiọng hung ác: "Có phải người cố ý hay không?"

Gai nhọn trên tay nó vẫn đâm vào làn da cô bé, làm cho máu tươi thuận theochiếc cổ tuyết trắng mà chảy xuống.Tí tách, tí tách.Máu tươi nhỏ xuống trên những chiếc đầu người tĩnh lặng, phát ra những tiếngvang nhẹ.Con người cô bé vẫn duy trì sự đờ đẫn, nói với giọng không chút tình cảm nào:"Tăng thêm nhân số cũng phù hợp yêu cầu tiến hóa của Địa cung."

ế ầ ấ ắ Á"Xét theo tình hình thực tế, cũng không cần Chấp pháp giả Hắc Ám đại nhân tựtay xuất thủ, chỉ cần Ác Mộng giả top 20 đều có thể xử lý một cách dễ dàng."

"Địa cung sẽ không bị phá hoại, ngược lại bởi hấp thu chất dinh dưỡng lần nàymà bắt đầu tiến hóa."

Bàn tay Chấp pháp giả Hắc Ám dần dần nắm chặt, trong đôi mắt đỏ thẫm lộ rasát ý."

Còn dám ngụy biện?

Năng lực xem bói của ta đã liên kết với vận mệnh, đãsớm cảm nhận được người không thành thật."

Nó đứng dậy khỏi vương tọa, suy nghĩ vài giây, cười nói: "Thôi được, ta giếtngười đi, để cho sứ giả hiến tế linh hồn của ngươi, triệu hoán tấm thẻ bài tiếptheo tới đây để diệt thế."

Nó vừa nói xong.Sương mù bốn phía bắt đầu cuồn cuộn.Gai nhọn phía sau cô bé bắt đầu ngo ngoe muốn động, giống như muốn hoàntoàn đâm xuyên qua cơ thể của cô bé này vậy.Bỗng nhiên...

Một bóng người xuất hiện trên hành lang cách đó vài trăm mét.Liễu Bình.Khi thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt hắn không thay đổi, nói: "Nếu nhưngười muốn giết nàng, hãy giao nàng cho ta, ta cần tể sống mới có thể kêu gọimột tấm thẻ bài có thể hủy diệt Thần trụ."

Năng lực Kỳ Quỷ, Lừa gạt!

Từng hàng chữ nhỏ bỗng nhảy ra:[Kẻ địch trước mắt đã thức tỉnh năng lực phát hiện vận mệnh, rất khó có thể lừagạt.][Nếu như người muốn hoàn thành lần lừa gạt này, cần phải dùng tất cả nănglượng Kỳ Quỷ cảu ngươi, ngươi có nguyện ý thanh toán số năng lượng này haykhông?]"Thanh toán!"

Liễu Bình lập tức nói.Ngay sau đó...

Những chiếc gai nhọn suýt đâm xuyên cơ thể cô bé bỗng dừnglại.Chấp pháp giả Hắc Ám liếc nhìn Liễu Bình, cười nói: "Không nghĩ tới, xếphạng của ngươi đã lên tới vị trí thứ hai rồi."

Liễu Bình nói: "Sau khi thế giới bị hủy diệt, ta sẽ đi theo bên người tồn tại vĩđại kia, vì muốn có được địa vị cao hơn, cho nên ta phải tăng tiến thực lựcnhanh nhất có thể."

"Ngươi rất thẳng thắn."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.ề ầ ể"Cả hai chúng ta đều cần địa vị, chỉ khi địa vị cao hơn, mới có thể trợ giúpchúng ta trở nên càng mạnh."

Liễu Bình nói.- "Tôn tại nguyên sinh Ác Mộng, đều vô cùng khát vọng thuhoạch linh hồn, cũng khát vọng tăng lên địa vị của bản thân trong danh sách ÁcMộng."

Đây là bí mật *****ên mà cô bé đã nói cho mình biết.Chấp pháp giả Hắc Ám nghe xong thì gật đầu, lại nói: "Ta hết sức tò mò, ngươiđã chiến thắng nhiều đối thủ như vậy rồi, có nghĩ tới chiến thắng ta nữa haykhông?"

"Không"Liễu Bình nói."

Vì sao?"

"Bởi vì ta cảm nhận được khí tức cực mạnh từ trên người người, những tồn tạixếp hạng từ thứ hai tới thứ mười cộng lại cũng không đánh nổi ngươi."

"Ngươi rất biết điều đấy..."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói với giọng hài lòng: "Thếnhưng ta cũng rất cần sứ mệnh mà người mang theo, nó sẽ làm ta thay thếngươi, trở thành phụ tá đắc lực bên người tồn tại vĩ đại."

Nó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô bé kia, nói: "Ta muốn khiêu chiến hắn."

Ánh mắt cô bé chuyển dời về phía Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Sắp xếp cho nó đi."

Cô bé nói: "Các cường giả xếp hạng từ thứ hai tới thứ mười cộng lại đều khôngphải đối thủ của nó, ngươi chắc chắn nghênh chiến chứ?"

"Nghênh chiến."

Liễu Bình nói.Cô bé nói: "Như vậy, chiến đấu bắt đầu."

Toàn bộ thế giới bỗng biến đổi, hóa thành một không gian trống rỗng.Chấp pháp giả Hắc Ám đang định chặt đầu cô bé kia, chợt nhớ tới lời nói vừarồi của Liễu Bình.."

Nếu như người muốn giết nàng, hãy đưa nàng cho ta, ta cần tể sống mới có thểkêu gọi một tấm thẻ bài có thể hủy diệt Thần trụ.".Chấp pháp giả Hắc Ám hơi dừng lại, tiện tay vung lên, ném cô bé ra ngoài."

Đợi lát nữa ta thành sứ giả, lại giết ngươi."

Nó nói với vẻ tùy ý, khí thế toàn thân bỗng tản ra, gầm thét: "Triệu hoán sư ÁcMộng, hiện tại là giờ chết của ngươi, giao sứ mệnh của người ra đây!"

Liễu Bình bình tĩnh như thường.Hắn quan sát khí thế bàng bạc trên người Chấp pháp giả Hắc Ám, cùng với phùvăn Ác Mộng tự nhiên như ẩn như hiện trong hư không.ấ"Thật sự là rất mạnh..."

Hắn khen ngợi: "Chín vị cường giả từ thứ hai tới thứ mười cộng lại đều khôngthắng được ngươi."

Từng tấm thẻ bài xuất hiện trên tay của hắn.Hắn vung tay lên, ném cả tập bài rất dày lên không trung, mặc cho chúng nóphất phới trong không gian trống rỗng này."

Thế nhưng ta có tất cả Ác Mộng giả xếp hạng ba mươi vị trí đầu."

Hắn vừa nói xong.Từng đợt âm thanh truyền tới.Từng vị Ác Mộng giả trong thế giới bên trong đều nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Bọn chúng đứng hai bên Liễu Bình, hơi cúi đầu, thể hiện sự tôn kính đối vớiLiễu Bình.-------Chương 740: Thân phận sương mùChấp pháp giả Hắc Ám đứng im bất động.Toàn thân nó như từ mực nước tạo thành, phía sau là sương mù âm u mônglung, gương mặt thì biến ảo vô số khuôn mặt khác biệt."

Tụ tập tới những sinh vật Ác Mộng này, cho nên người cảm thấy có thể khiêuchiến ta sao?"

Nó ồm ồm nói.Liễu Bình im lặng, giương mắt lên.Đỉnh đầu Chấp pháp giả Hắc Ám, tùng hàng chữ nhỏ biến đổi liên tục:[Ác Mộng Hàng Lâm Giả.][Đây là...]Chữ nhỏ còn chưa hiện xong, trên gương mặt đen kịt đầy hắc thủy của Chấppháp giả Hắc Ám, khuôn mặt đó bỗng nhiên biến mất, nhanh chóng ngưng tụthành một gương mặt dữ tợn tràn đầy sát khí khác.Những chữ nhỏ trên đỉnh đầu của nó cũng theo đó mà biến đổi:[Diều Viễn chi Triều - Trục Lãng Giả.][Đây là tồn tại nơi sâu trong Ác Mộng, là một kẻ hủy diệt cực kỳ kinh khủng,nó...]Chữ nhỏ còn chưa hiện xong, gương mặt của Chấp pháp giả Hắc Ám lại biếnđổi.Liễu Bình nói nhỏ: "Ta chưa bao giờ thấy qua một tên mạnh như người bao giờ,tới cùng thì ngươi là ai?"

Chấp pháp giả Hắc Ám: "Chờ ta giết hết bọn rác rưởi này, lại chặt đứt tứ chi củangươi, rồi chúng ta sẽ chầm chậm trò chuyện."

Nó đứng tại chỗ bày quyền thế.Võ học loài người?

Trái tim Liễu Bình nhảy mạnh lên, phía sau có một bóng mờxuất hiện.Bóng mờ đi tới, hóa thành một Liễu Bình khác, ném toàn bộ thẻ bài trong tay rangoài.Bụp bụp bụp bụp bụp!

Từng tiếng vang xuất hiện, hai mươi chín tên Ác Mộnggiả khác xuất hiện."

Toàn bộ lên!"

Liễu Bình nói.Đám Ác Mộng giả bước về phía Chấp pháp giả Hắc Ám, liên tục phóng ra cácloại công kích.ấ ắ Á ếChấp pháp giả Hắc Ám đứng tại trung tâm, gương mặt biến thành một khuônmặt đang nhe răng cười gằn, giễu cợt: "Vô dụng."

Một luồng khí thế vượt xa sự tưởng tượng của mọi người từ trên người nó bùngnổ ra, như con lốc quét ngang toàn trường.Nơi gió đi qua, sương mù xuất hiện.Vô số gương mặt kỳ quỷ xuất hiện trong sương mù, nhìn về phía đám Ác Mộnggiả.Ngay sau đó, những Ác Mộng giả kia như bị mất đi toàn bộ lực lượng, đều ngãxuống đất.Bọn chúng nằm rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích chút nào."

Quên nói cho ngươi biết, dù cho số lượng của các ngươi nhiều hơn gấp mườiđi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của ta."

Chấp pháp giả Hắc Ám chậm rãi nói.Nó bước ra một bước.Rắc rắc!

Ác Mộng giả đang nằm cách nó gần nhất, bị nó giẫm nát đầu.Bóng mờ ngăn trước người Liễu Bình, nhỏ giọng nói: "Lực lượng như vậy...tuyệt đối không phải Ác Mộng giả tầm thường, tới cùng thì ngươi là ai?".Chấp pháp giả Hắc Ám mỉm cười, nói: "Ta là ai?

Đó là một bí mật, chỉ nhữngtồn tại đã chết, mới có thể biết được thân phận chân thật của ta."

Bóng mờ bỗng lấy ra một quả táo vàng, ném mạnh về phía bầu trời.Ngay sau đó, Chấp pháp giả Hắc Ám không nhịn được mà bay lên, nắm chặtquả táo vàng vào trong tay.Lúc này, bóng mờ mới quay đầu liếc nhìn Liễu Bình."

Bắt được cá lón, loại ăn người đấy."

Hắn nhỏ giọng nói.Ánh mắt của Liễu Bình chuyển về phía bóng mờ, lại thấy bàn tay của hắn đãchuyển thành màu đen kịt."

Là một loại ăn mòn."

Bóng mờ dùng đao chặt đúng một cánh tay của mình.Trên bầu trời, một tiếng gầm thét vang vọng tứ phương xuất hiện.Hai người cùng ngẩng đầu nhìn xem, lại thấy Chấp pháp giả Hắc Ám nắm chặtquả táo vàng tản ra ánh sáng, lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng hét giậndữ.Rắc!

Một tiếng vang nhỏ, ánh kim bùng nổ ra.Chấp pháp giả Hắc Ám bóp nát quả táo vàng!"

Ta chưa từng gặp tồn tại nào có thể chống cự sức mê hoặc của quả táo vàng."

ẩ ẩBóng mờ lẩm bẩm.Lại một tấm thẻ bài khác xuất hiện trên tay của hắn.Thẻ bài Ác Mộng: Đá kê chân mệnh trung chú định.Tấm thẻ bài này sẽ xuất hiện tại điểm dừng chân tiếp đó của kẻ địch, cũng biếnthành dây thùng Ác Mộng trói chặt đối phương, làm cho đối phương mất đinăng lực cận chiến.Còn phải hiến tế 99% sức chiến đấu của bản thân mới có thể kích hoạt tấm thẻbài này!

Bóng mờ ném thẻ bài ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Ta đã hiến tế sức chiếnđấu của bản thân."

"Vất vả ngươi rồi, mau trở về đi."

Liễu Bình nói.Bóng mờ gật đầu, tiêu tán vào hư không.Liễu Bình nhìn về phía Chấp pháp giả Hắc Ám trên không, khuôn mặt của nólại chuyển thành vẻ hứng thú, khoanh tay nói: "Đúng là ta đã trúng tấm thẻ bàikia của ngươi, thế nhưng hiện tại ta vẫn ở giữa không trung."

"Chỉ cần ta không rơi xuống, sẽ không có điểm dừng chân, cũng sẽ không bịtấm thẻ bài kia của người đánh trúng."

Liễu Bình kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết?"

"Những trò vặt vãnh như vậy, trong mắt của ta nó rất nông cạn nực cười tựa nhưlà chúng sinh vậy, người lại muốn dùng nó chiến thắng ta?"

Chấp pháp giả Hắc Ám khinh thường nói.Bỗng nhiên...

Nó chậm rãi cúi đầu xuống.Một tảng đá vuông vức chẳng biết lúc nào đã xuất hiện, vừa lúc ở ngay dướichân mình.Mà trên mặt đất, đỉnh đầu Liễu Bình có một chiếc mũ miện lấp lóe, đao trongtay vừa mới đào ra một chiếc hố nhỏ trên mặt đất bằng phẳng.Màn đêm bốn mươi mét!

Tảng đá vừa bị móc ra, đã bị quầng sáng dịch chuyểntới giữa không trung, vững vàng rơi xuống dưới chân Chấp pháp giả Hắc Ám."

Ây, đá kê chân của người đó, không cần cảm ơn."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong, chỉ trong nháy mắt, trên tảng đá kia xuất hiện vô số lỗ nhỏ,từng sợi dây nhỏ từ trong những lỗ nhỏ đó lao ra, chỉ trong khoảnh khắc đã tróichặt Chấp pháp giả Hắc Ám lại."

Trò mèo."

Chấp pháp giả Hắc Ám lạnh lùng nói.Toàn thân nó chấn động, từng tiếng căng nứt vang lên.Tất cả dây thừng đều bị đứt đoạn.Thuật pháp Kỳ Quỷ: Đá kê chân mệnh trung chú định, lại bị nó phá vỡ nhẹnhàng tới như vậy!

Chấp pháp giả Hắc Ám đang định hành động, lại phát hiệntoàn bộ thế giới bắt đầu xoay tròn.Giữa không trung.Một ánh đao lạnh lẽo phá không bay tới.Liễu Bình lướt qua thi thể không đầu của Chấp pháp giả Hắc Ám, bay lênkhông trung.Hắn thu đao mà đứng, lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống bên dưới.Đầu của Chấp pháp giả Hắc Ám rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng vang trầm.Hầu như đã dùng hết tất cả thủ đoạn, mới có thể chém đầu của nó xuống.Liễu Bình lắc đầu, chuẩn bị hạ xuống dưới, chợt cảm thấy tình huống có vẻkhông ổn.Thi thể không đầu của Chấp pháp giả Hắc Ám vẫn trôi nổi giữa không trung,mà sương mù vô tận vẫn liên tục bốc lên sau lưng nó!

Giọng nói của cô bé bỗngvang lên trong đầu hắn: "Cẩn thận, ta không nhận được quy tắc biến động khingười tăng lên làm đệ nhất nhân trong thế giới bên trong."

Nét mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức cắm đao vào trong vỏ đao.Tùng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Trấn Ngục đạo đã quay về vỏ, cũng kích hoạt lên Thần uy: Luận Chuyển'.][Luân Chuyển..[Không nhận bất cứ tổn thương nào từ đòn tất trúng, mọi tổn thương đều dopháp thuật phòng ngự hoặc hoàn cảnh tiếp nhận]Khi trường đao vừa vào vỏ, sương mù vô tận phía sau Chấp pháp giả Hắc Ámbỗng xông lên tận trời, hóa thành một chùm hình bóng, đâm trúng người LiễuBình.Âm!

Liễu Bình bị đâm bay xuống dưới, tạo thành một cái hố sâu dưới mặt đất.Thế giới trống không cũng biến mất.Những nơi Liễu Bình đi qua, hư không vỡ nát, hiện lên cảnh tượng trong thếgiới bên trong.Lâu đài và mọi thứ gần lâu đài cũng bắt đầu đổ sụp, hủy diệt.-------Chương 741: Để lại cho ta 30%Một đòn này, được chiến trường do thế giới bên trong tạo ra tiếp nhận, sau khichiến trường bị hủy diệt, lại đổi thành do toàn bộ thế giới bên trong tiếp nhận.Liễu Bình đứng dậy, nhìn về phía lâu đài đang sụp đổ kia.Nếu như hắn không kịp kích hoạt "Luân Chuyển", có lẽ hắn đã chết bởi đòncông kích vừa rồi.Hắn nhìn về phía không trung.Chấp pháp giả Hắc Ám đang cầm theo một cái đầu, đang đặt nó trở lại cổ củamình."

Vậy mà có thể ngăn cản một đòn của ta, không thể không thừa nhận, ngươiđúng là một sứ giả hợp cách."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.Liễu Bình đeo Trấn Ngục đao trên lưng, tiện tay nắm chặt, lôi Bách Nạp đao ra,nói: "Ta biết người rất mạnh, thế nhưng sự mạnh mẽ của ngươi đã vượt ra khỏiphạm vi nhận biết của ta, chuyện này không thích hợp."

"Ồ?

Làm sao lại không thích hợp?"

Chấp pháp giả Hắc Ám hỏi."

Thực lực của ngươi vượt xa khỏi tất cả Ác Mộng giả chúng ta, mà nơi đây chỉlà tấm thẻ bài Ác Mộng thứ hai: Địa cung Ác Mộng mà thôi, tới cùng thì ngươilà ai?"

Liễu Bình hói."

Ta đã nói rồi, khi người sắp chết, chúng ta mới có thể trò chuyện về chuyệnnày."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.Nó vung cánh tay lên, cách không tấn công.Sương mù vô cùng vô tận lại ngưng tụ lần nữa, lao tới từ bốn phương támhướng, dùng toàn lực đập về phía Liễu Bình.Âm!

Toàn bộ thế giới bên trong nứt vỡ, Liễu Bình bị đánh bật khỏi thế giới bêntrong từ những khe nứt, bay ra ngoài như đạn pháo.Trong nháy mắt, hắn xuyên qua toàn bộ Địa cung Ác Mộng, bị đánh tới hưkhông hắc ám, không ngừng rơi xuống dưới Thần trụ.Trong chớp mắt.Hắn bỗng rơi vào trong một thế giới nào đó trên Thần trụ Hư Không.Đây là một thế giới có văn minh cấp cao, kiến trúc chủ yếu của tộc Tinh Linh,rất nhiều sinh vật cấp cao xuyên tới xuyên lui, trong thân thể bọn chúng đều tảnra ánh sáng nhạt.ễ ềLiễu Bình vừa mới đứng vững, lập tức rút Bách Nạp đao ra chém về phíatrước...

Một ánh đao hừng hực nối liền đất trời xuất hiện, chém thế giới thànhhai đoạn, mà tại chính giữa lưỡi đao, thân hình Chấp pháp giả Hắc Ám xuấthiện.Nó nâng một cánh tay lên, đẩy nhẹ ánh đao đi.Ánh đao chệch hướng, lướt qua bên cạnh người nó."

Đạo thuật rất tuyệt, ta có thể cảm thấy lực lượng của người đang dò xét điểmyếu của ta, thế nhưng vô dụng, các ngươi đứng trước mặt ta chỉ là sâu kiến, tựanhư chúng sinh vậy."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Thế nhưng người đã bại lộ."

Liễu Bình nói.Chấp pháp giả Hắc Ám đang định ra tay, nghe lời này bỗng dừng lại, hỏi với vẻhứng thú: "Ta bại lộ?"."

Đúng vậy, ta đoán ngươi cũng không phải thủ hạ của tồn tại vĩ đại, bởi vìchênh lệch về mặt thực lực giữa chúng ta quá rõ ràng."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng trừ việc tuyệt vọng chờ đợi bị ***** ra, ngươi còn có thể làm gìnữa chứ?"

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.Liễu Bình liếc nhìn Giao diện trước mặt mình.Đó là Giao diện thuộc về sứ giả.Hắn cách không vươn tay, tất cả thẻ bài Ác Mộng lại trở về trên tay của hắn."

Tę."

Hắn nói.Ngay sau đó, tất cả quái vật trên thẻ bài Ác Mộng đều phát ra những tiếng gàothét đau đón.Ngọn lửa sinh ra, thiêu đốt thẻ bài thành tro bụi.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên giao diện chuyên thuộc "sứ giả": "Ngươi kíchhoạt Hiến tế linh hồn."

"Ngươi đang triệu hoán tồn tại vĩ đại, chuẩn bị báo cáo tình huống nơi này chonó biết."

Một luồng gợn sóng dị dạng càng ngày càng mãnh liệt.Nó lượn quanh người Liễu Bình, phóng xạ ra bốn phương tám hướng.Chấp pháp giả Hắc Ám cách không đánh ra một quyền.Thủy triều hắc ám vô tận lao tới, đâm mạnh lên người Liễu Bình.ế ề ắToàn bộ thế giới đều bị hủy diệt trong nháy mắt.Liễu Bình rơi xuống phía dưới, rất nhanh lại tiến vào trong một thế giới khácphần lớn là hoang mạc.Thế nhưng thế giới này cũng không thể chịu đựng đòn tấn công vừa rồi, trongnháy mắt đã nát vụn, tro tàn cùng mảnh vụn bay tán loạn.Liễu Bình tiếp tục rơi xuống dưới, liên tục đâm xuyên năm thế giới trên Thầntrụ, mới có thể miễn cưỡng dừng lại được.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Năng lực Luận Chuyển' của người tiếp tục có tác dụng, làm cho đòn công kíchđều chuyển dời qua hư không cùng thế giới thừa nhận.]Cả người Liễu Bình xoay tròn, chém một đao về phía bầu trời.Thế giới phát ra ánh kim xuất hiện, bên trong có một tòa tháp cao, trên đó có vôsố tồn tại đang cầm trường đao, cùng chém về phía chân trời.Thiên Địa Vô Pháp - Bí Trảm Tam Thức!

Toàn bộ thế giới đều nhộn nhạo baylên, như một vùng biển vô tận chảy ngược vậy, cuốn Chấp pháp giả Hắc Ámvào trong đó.Trong nháy mắt, tất cả đều yên tĩnh.Liễu Bình ***** vài hơi, nghiêm túc nói: "Ta chính là người mang sứ mệnh,xin mời ngài giáng lâm nơi đây!"

Ầm...

Ánh sáng cùng sương mù dày đặc xuất hiện sau lưng của hắn, hóa thànhdáng hình hình thể chồng chất lên nhau.Một cảnh tượng khổng lồ dần dần trở nên rõ ràng.Nó tựa như là một người khổng lồ, thế nhưng đầu của nó trống rỗng, ánh sángtựa ảo mộng từ nơi đó phát ra, chiếu rọi hư không vô tận cùng thế giới.Vô số con mắt dựng thẳng xuất hiện trong ánh sáng, yên lặng nhìn chằm chằmLiễu Bình."

Chuyện gì..."

Người khổng lồ phát ra âm thanh gần như vĩnh hằng, thanh âm của nó lưu lại tạiđây, hóa thành phù văn Ác Mộng trong hư không.Liễu Bình nâng đao chỉ về phía chân trời, nói: "Có một tên rất kỳ quái, ta hoàinghi nó sẽ phá hoại chuyện của ngài."

Vô tận con mắt trong hư không cùng di động, nhìn về nơi mà Liễu Bình đangchỉ.Một bóng đen vừa lúc xuất hiện.Chấp pháp giả Hắc Ám.Nó lơ lửng giữa không trung, trên gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn."

Một đao khá xuất sắc đấy, ta đã hủy diệt vô số văn minh, thế nhưng từ xưa tớinay ta vẫn chưa từng gặp qua loại trảm pháp kỹ nghệ có thể đạt tới trình độ nhưvậy..."

"Ta đã hưởng thụ thêm một lát, nên mới tới trễ, xin lỗi rồi."

Người khổng lồ phía sau Liễu Bình nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, nói:"Hóa ra là ngươi."

Chấp pháp giả Hắc Ám cũng nói: "Đúng vậy, ta tới nơi đây sớm hơn ngườinhiều, chiếc Thần trụ này là của ta."

Người khổng lồ im lặng nửa ngày, nói: "Thân thể của ngươi...

đã dung nạp 10%lực lượng của ngươi, ta cần phương pháp giáng lâm của ngươi."

"Ta muốn chiếc Thần trụ này."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Một phương pháp giáng lâm, đã muốn đổi một chiếc Thần trụ hoàn chỉnh?"

Người khổng lồ cười lạnh hỏi.Chấp pháp giả Hắc Ám buông tay, nói: "Trong chúng sinh, làm gì có tồn tại nàocó thể ngăn cản 10% lực lượng của chúng ta cơ chứ?"

Người khổng lồ không nói gì cả."

Học xong phương pháp giáng lâm của ta, ngươi có thể không cần chờ đợi thủytriều Ác Mộng, có thể làm giống như ta, săn bắt linh hồn trên những Thần trụ bịphát hiện."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Chiếc Thần trụ này, không giống với những Thần trụ khác."

Người khổng lồ nói."

Khác nhau nơi nào?"

Chấp pháp giả Hắc Ám hỏi."

Nó cao hơn, phồn vinh hơn."

Người khổng lồ nói."

Thì sao chứ?"

"Để lại cho ta 30%."

"Được."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói xong, cúi đầu nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Sứ giảcủa ngươi rất không tệ."

Người khổng lồ cũng rất hài lòng, nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Ngươi đã làmrất tốt, ta nên ban thưởng cho ngươi cái gì đây?"

"Tồn tại vĩ đại, nếu như ngài nguyện ý ban Địa cung Ác Mộng cho ta, ta sẽ cảmthấy vô cùng vinh hạnh và kích động."

Liễu Bình nói."

Để ta ngẫm lại đã."

ổ ồNgười khổng lồ nói.Liễu Bình thi lễ, rồi yên lặng chờ đợi, trong đầu bỗng vang lên giọng nói đầyhận ý của Người khổng lồ: "Cái tên khốn này đánh cắp Địa cung Ác Mộng,thừa dịp ta chưa thể tới Thần trụ, dự định thiết lập mai phục tại thẻ bài Ác Mộngđể phục kích ta."

-------Chương 742: Vảy giápLúc này mới đúng chứ!

Rõ ràng Chấp pháp giả Hắc Ám ẩn giấu trong Địa cungÁc Mộng, chờ đợi thời cơ, muốn phục kích Người khổng lồ.Tồn tại tuyệt thể vô song như Người khổng lồ vậy, làm sao có thể nuốt trôi cụctức này chứ?

Những lời vừa rồi chỉ là lá mặt lá trái mà thôi, những lời kế tiếpmới quan trọng.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thế nhưng lại âm thầm đáp lại: "Các hạ vĩđại, chúng ta nên ứng đối như thế nào?"

Giọng nói của Người khổng lồ lại vang lên lần nữa: "Có một vật chuyên môndùng để kiểm soát Linh của Danh Sách, ở trong Địa cung Ác Mộng, đó là mộtmiếng vảy giáp màu đen."

Liễu Bình cẩn thận hỏi tiếp: "Nó có thể làm được cái gì?"

Người khổng lồ phát ra từng đợt tiếng cười có thể làm cho người ta rùn mình,phóng thích tâm linh cảm ứng, nói: "Trên mảnh vảy giáp có ẩn giấu đi một loạithuật phong ấn tra tấn, là do ta dùng toàn lực sử dụng Thần uy Ác Mộng mớitạo thành."

Liễu Bình nói: "Đại nhân, cái tên kia không phát hiện ra được sao?"

Người khổng lồ nói nhỏ: "Thể giáng lâm của nó chỉ tương đương 10% thực lựcbản thể của nó, giết chúng sinh là đủ rồi, thế nhưng không thể cảm giác ra thuậtphong ấn tra tấn mà ta dùng toàn lực bố trí được."

"Việc ngươi cần làm chính là tìm tới căn phòng 11-1, vảy giáp màu đen ở trongnơi đó, người cầm nó, đối mặt kẻ địch của ta và đọc lên một dòng chú ngữ: ""Ác mộng vĩnh sinh."

"Ta hiểu, các hạ vĩ đại."

Liễu Bình ngầm hiểu.Hắn cũng không nói ra một chuyện mấu chốt.Biện pháp này cũng không thể thực hiện được.Vì kiểm soát Linh hồn của thế giới, Chấp pháp giả Hắc Ám đã lấy đi vảy giápmàu đen rồi!Giữa không trung, Người khổng lồ bỗng nói: "Đi đi, sứ giả của ta, ngươi có thểlấy một vật từ trong Địa cung Ác Mộng ra, ta sẽ..."

Âm!

Hình bóng Người khổng lồ bị một luồng lực phá hủy.Chấp pháp giả Hắc Ám!

Nó cười lớn, cao giọng nói: "Ngươi cho rằng ta khôngbiết?

Chắc hẳn ngươi đã ẩn giấu thủ đoạn nào đó trong Địa cung rồi chứ!"."

Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ nhường 30% linh hồn trên Thần trụ này cho ngươisao?"

ế"Ha ha ha ha ha, thực ra ngươi cũng đã biết, không sớm thì muộn giữa haichúng ta cũng sẽ có một trận chiến!"

Bỗng nhiên.Chấp pháp giả Hắc Ám ngùng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Liễu Bình."

Ta phải chết sao?"

Liễu Bình hỏi.Chấp pháp giả Hắc Ám nói với giọng trêu tức: "Không, ngươi nên nói cho tabiết, hậu chiều của nó là gì trước."

Liễu Bình thở dài, nói: "Xin lỗi, điều duy nhất mà ta có thể nói cho ngươi biết,đó chính là người đã thắng ván này rồi."

"Thắng?"

Chấp pháp giả Hắc Ám ngẩn ra."

Đúng vậy, có lẽ ta phải nghĩ ra một cách thức khác, dùng thuật ngữ của loàingười chúng ta chính là thử lại lần nữa."

Một tấm thẻ bài Ác Mộng xuất hiện trong tay của hắn.Đá kê chân mệnh trung chú định.Cùng lúc đó, Trấn Ngục đao trên lưng Liễu Bình ra khỏi vỏ, dùng toàn lựcchém về phía trước!

Tấm thẻ bài Ác Mộng kia biến mất.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:[Ngươi kích hoạt Thần uy của Trấn Ngục đao: Trấn Mệnh.][Thời không đã bắt đầu tách ra.][Chú ý, thực lực của ngươi đã tăng lên tới cấp độ Kỳ Quỷ, hoàn toàn có thể điềukhiển uy năng của một đao này.][Ngươi đã chỉ định một đoạn thời không tách rời!]Lưỡi đao rơi xuống.Chấp pháp giả Hắc Ám bỗng rống giận rung trời: "Không!

Thời gian, người cầnphải nghe theo mệnh lệnh của ta."

Nó bỗng biến mất khỏi tầm mắt Liễu Bình.Toàn bộ thế giới cũng như vậy.Cảnh tượng bốn phía như hình bóng ảo mộng, lại như cưỡi ngựa xem hoa,nhanh chóng hóa thành hình ảnh lưu động, biến mất không còn tung tích.Thiên địa hư vô, vạn vật vô tồn.Liễu Bình đứng trong thủy triều thời gian mãnh liệt, bị một luồng lực lượng cựcmạnh lôi kéo, bị kéo về phía dòng sông thời gian.Lóe lên.Toàn bộ thế giới lại xuất hiện.ễ ấLiễu Bình chỉ cảm thấy hai chân của mình đang giữ mình đứng giữa hai bứctường, duy trì bản thân không rơi xuống dưới.Không có ánh sáng.Sương mù mờ tối, đỏ như máu tràn ngập khắp nơi.Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, dần dần nhận ra vị trí hiện tại củamình.Mình đang bị giữ lại giữa hai bức tường, trên dưới đều không thấy tận cùng, haibên đều là tinh thạch đỏ thẫm, trừ những thứ này ra không thấy được bất cứ thứgì nữa.Đây là thời điểm mình vừa mới tiến vào Địa cung Ác Mộng!"

Giao diện Anh Linh."

Hắn gọi.[Ta đây.]Danh sách trả lời."

Ngay lập tức tìm kiếm Danh Sách tại phụ cận, nói cho nàng biết ta đã tới."

Liễu Bình nói.[Xin đợi một lát, bản Danh Sách đang cố gắng.]Mấy giây sau...

Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Ngươi là ai?"

Liễu Bình nói: "Ta là Liễu Bình."

Lại có một hàng chữ nhỏ hiện lên: "Làm sao mà ta có thể tin tưởng ngươi?"

"Ta là người đã chuyển hóa người thành Linh hồn của thế giới..."

Liễu Bình nói tiếp: "Lần trước chúng ta không thể thắng, thế nhưng lần này, tađã thấy được hi vọng."

Mấy giây sau...

Một hàng chữ nữa hiện lên: "Chúng ta phải làm như thế nào?"

Một mặt tường vỡ ra, để lộ ra bậc thang thật dài dẫn xuống bên dưới."

Ngươi phải lập tức đạt được thân phận Ác Mộng thì ta mới có thể an bài mộttrận khiêu chiến cho ngươi, để ngươi có được thân phận của thế giới này."

Giọng nói của cô bé vang lên.Liễu Bình duỗi tay sờ một cái.Chỉ thấy tất cả thẻ bài Ác Mộng trên sách thẻ của mình đều biến mất.- - Hắn vềtới thời khắc này, tương ứng là chưa bao giờ lội ngược dòng, vì thể bắt đầu tiếnvào tuyến thời gian vào giây phút này lần nữa.Tất cả những chuyện xảy ra lúc sau đều hóa thành thế giới song song, cũng cónghĩa là không liên quan đến hắn.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Phát hiện sinhvật Ác Mộng."

ể ấ ề"Kiểm tra đo lường thấy hoàn cảnh trước mặt đã phù hợp điều kiện."

"Hoàn cảnh trước mặt đã vượt xa thời đại, trước khi Ác Mộng mở ra, không aibiết người đã từng có được ba loại chức nghiệp."

"Phán đoán: An toàn!"

"Hình thức lùi lại chuyển đổi đặc biệt đã được mở ra."

"Giao diện thao tác anh linh sẽ thoái hóa lần nữa, tiến vào trạng thái ngủ đông."

"Cùng lúc đó, khoảnh khắc lúc trước người tiến vào Vĩnh Dạ, ba thẻ bài dùngđể kích hoạt bổn danh sách đang được trả về."

Liễu Bình quát: "Ngừng!

Chỉ cần cho ta thẻ bài Mộng Yểm Hành Giả, ngươi cứgiữ hai thẻ còn lại."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Thật sao?"

"Thật, hơn nữa sau đó ta còn có rất nhiều thẻ bài Ác Mộng có thể cho ngườiăn."

Liễu Bình nói.-------Chương 743: Đạt được!Câu nói vừa dứt.Trên đầu hắn bỗng hiện ra một vòng quang hoàn ảm đạm.- - Mộng Yểm HànhGiả!

Liễu Bình không chút do dự mà ôm chặt nữ anh trong lòng lần nữa rồi đidọc theo bậc thang bước xuống bên dưới.Hắn đi vào sâu trong mặt đất, bước vào lâu đài thế giới lần nữa.Lúc này lại khác với trước đó.Hắn trực tiếp đứng trong một gian phòng không người.- - Thế Giới chi Linh đãbiết hắn đến, đặc biệt an bài một căn phòng an toàn."

Kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?"

Giọng nói của cô bé lại vang lên lần nữa."

Tìm một tồn tại Ác Mộng nguyên sinh, nó gọi là...

Kẻ Săn Linh Hồn, để nó tớinơi này."

Liễu Bình nói."

Được."

Cô bé nói.Đợi mấy phút sau.Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một con quái vật thân thể giống như bọ ngựađi đến."

Kỳ quái, rốt cục danh sách bảo ta tới nơi này để làm gì?"

Nó lẩm bẩm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Nó nhìn thấy Liễu Bình, cùng thời khắc đó, từng hàng chữ nhỏ đột nhiên xuấthiện trước mắt nó: "Khiêu chiến đặc thù sắp bắt đầu."

"Ba,""Hai,""Một!"

Bá –– Liễu Bình và Kẻ Săn Linh Hồn cùng biến mất khỏi căn phòng.Bọn họ trực tiếp xuất hiện trong một thế giới rộng lớn, không nhìn thấy bất cứtồn tại nào chung quanh.Nơi này chính là nơi quyết đấu.Kẻ Săn Linh Hồn vui cười một tiếng, đôi tay hóa thành lưỡi dao sắc bén thậtdài, ***** môi và nói: "Thì ra là đưa linh hồn cho ta, ta thực vừa lòng với an bàinày."

ế ấ ấ ể ễNó biến mất khỏi vị trí cũ -- Cách đó mấy chục mét, thân thể Liễu Bình hơi láchqua một bên, Bách Nạp Đao trong tay chém vào mảnh hư không nào đó.Đao quang mãnh liệt phóng lên cao.Thân thể Kẻ Săn Linh Hồn bị chặt đứt thành hai đoạn, được cuồng phong baobọc mà bắn văng ra vài trăm thước."

Không...

Làm sao ngươi biết..."

Nó không cam lòng mà nói.Liễu Bình nói: "Ta biết đặc điểm của tất cả Ác Mộng Giả các ngươi, mặt khác,ta muốn nói một tiếng xin lỗi, ta đang rất gấp."

Kẻ Săn Linh Hồn lập tức biến mất khỏi mặt đất, hóa thành một thẻ bài và xuấthiện trên tay Liễu Bình.Giọng nói của cô bé lại vang lên lần nữa: "Chúc mừng, người trở thành thẻ bàiÁc Mộng: Triệu hoán sư Kẻ Săn Linh Hồn."."

Ngươi đứng ở trí trí thứ năm trong danh sách thứ ba của bộ bài địa cung ÁcMộng."

"Thật là xếp hạng tương đối thấp."

Liễu Bình nói."

Cần ta an bài quyết đấu kế tiếp cho ngươi không?

Nếu ngươi là người trở về từtương lại thì nhất định biết nhược điểm của rất nhiều Ác Mộng Giả."

Cô bé nói.Liễu Bình khựng lại một giây, sau đó mở miệng nói: "Không, thân phận trướcmắt quá mức thấp kém, có lẽ sẽ đưa đến hiệu quả không tưởng được."

Hắn nhìn nhìn nữ anh trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Thủy Thụ, hiện tại các ngươiphải trốn một lát."

"Thu ta làm thẻ bài không phải là được rồi sao."

Nữ anh không mở mắt ra, chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm."

Ngươi muốn trở thành một thành viên của bộ bài Vui Sướng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, ta biết bộ bài Vui Sướng sẽ xuất hiện hoàn cảnh thích hợp chota, để ta đi nghỉ ngơi đi."

Nữ anh nói.Không đợi Liễu Bình nói cái gì, nàng trực tiếp mở miệng nói: "Nghe này, tathua bởi ngươi."

Phanh!

Nàng hóa thành một thẻ bài và xuất hiện trong tay Liễu Bình.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cái giường em bé hoa lệ, trên giường đặt đầy cácloại đồ chơi, thậm chí còn có một bình sữa đầy ấp.Nữ anh thoải mái trở mình, tiếp tục ngủ say.ễ ắ ấ ồTrong lòng Liễu Bình buông lỏng, hắn cất thẻ bài đi rồi mở miệng nói: "Đi, lậptức mang ta đi đến căn phòng đánh số 11-1."

"Xin hãy xem bản đồ địa hình."

Cô bé nói.Trên vách tường căn phòng nhanh chóng hiện ra từng đường cong màu đen, nókhông ngừng lan tràn, phác họa ra một bản đồ địa hình đơn sơ.Liễu Bình nhìn mấy phút, sau đó yên lặng ghi tạc nội dung bản đồ trong lòng.Hắn đẩy cửa đi ra ngoài.Trên hành lang ven đường không có bất cứ Ác Mộng Giả nào.Con đường mà Thế Giới chi Linh đưa ra đã cố tình tránh đi tất cả Ác Mộng Giả,giúp Liễu Bình có thể trực tiếp đến nơi cần đến.Liễu Bình bước nhanh đi tới, rất nhanh đã xuyên qua mấy căn phòng, đến cănphòng trên cửa có đánh dấu "11-1"kia.Hắn đẩy cửa đi vào.Chỉ thấy trong phòng có một tồn tại đang đứng -- Là Chấp pháp giả Hắc Ám.Hắn ta đang đứng trên một cái bàn, đang tìm kiếm cái gì đó.Thấy Liễu Bình đi vào phòng, hắn ta đột nhiên quay đầu lại, trên người phát ramột luồng sát ý.Chờ thấy rõ Liễu Bình chỉ là một Ác Mộng Giả thấp kém, hắn ta lại thu sát ýlại, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Trong lòng Liễu Bình hiện lên vô số suy nghĩ.Không ngờ vào thời khắc này, hắn ta đã đến nơi này, nhìn dáng vẻ là đangchuẩn bị tìm kiếm mảnh vảy màu đen kia.Hắn ta đã thành công chưa?

Đột nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanhchóng hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Chú ý!"

"Tuyến thời gian bắt đầu biến động kịch liệt."

"Có thứ gì đó đánh vỡ thế giới và lá chắn thế giới, đang đến từ thế giới songsong nào đó trong tương lai."

"Nó đã tiến vào chủ tuyến thời gian trước mắt!"

Thứ gì -- Có thứ gì có được sức mạnh như vậy?

Còn có thể là ai!

Không ngờChấp pháp giả Hắc Ám lại đuổi theo từ thế giới song song.Nó có sức mạnh ***** như vậy sao!

Liễu Bình mở miệng nói: "Đại nhân, đãxảy ra một chuyện rất kỳ quái, danh sách bảo ta đến trực tiếp bẩm báo vớingài."

Chấp pháp giả Hắc Ám vừa nâng tay lên lại dừng lại."

Nói."

Nó phun ra một chữ."

Thế giới xuất hiện một ngài khác, đang ở trong lâu đài."

Liễu Bình nói."

Ngu xuẩn, người đang lừa gạt ta sao?

Làm sao lại có chuyện như vậy –– Từ từ!Đó là cái gì!"

Chấp pháp giả Hắc Ám vốn mang đầy mặt khinh thường, nhưng thoáng cảmứng một chút thì sắc mặt lại thay đổi.Nó bỗng nhìn lại một phương hướng.Xuyên qua hư không, từng trận gọn sóng truyền đến, hắn ta như cảm nhận đượcđiều gì không thể tưởng tượng, cho nên khí tức khống chế hắn cũng quên mất.Dòng khí bạo ngược bộc phát ra từ nó trên người, thổi Liễu Bình ngã lăn trênmặt đất.Chấp pháp giả Hắc Ám lại hoàn toàn không thèm nhìn hắn."

Thật là một ta khác...

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Nó thấp giọng lẩm bẩm, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.Thừa dịp giờ khắc này, Liễu Bình bỗng nhảy dựng lên khỏi mặt đất, quát khẽnói: "Ra đây!"

Trong đông đảo vật phẩm được trưng bày trên tường, một tấm chắn đột nhiênlắc lắc.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Đây là mảnh vảy chiến giáp củangươi, ngưng tụ thế giới người sáng tạo, ngày xưa người dùng nó để thăm dò cơchế chiến đấu của Linh và Ác Mộng."

"Ngươi có cảm ứng tự nhiên đối với những vật mà mình sở hữu."

"Ngươi phát hiện nó!"

Liễu Bình vẫy tay một cái.Tấm chắn lập tức dừng lại trong tay hắn.Hắn lật tấm chắn qua để nhìn, quả nhiên nhìn thấy một mảnh vảy dùng để trangtrí chỗ tay cầm.Tìm được rồi!

Đây là thời khắc khó tin cỡ nào!-------Chương 744: Tương lai...Chấp pháp giả Hắc Ám là tồn tại không thể đấu lại được, nhưng vào thời khắcnày, dưới mí mắt hắn ta, Liễu Bình giành được khối vảy quan trọng nhất nàykhỏi tay của hắn ta!

Cô bé nói nhanh: "Ta phát hiện hai Chấp pháp giả Hắc Ám,kế tiếp làm sao bây giờ?

Người tuyệt đối đánh không lại hắn, cho dù là tất cảtồn tại trên toàn bộ Hư Không Thần Trụ cũng không đánh lại nổi.Liễu Bình bình tĩnh nói: "Chúng ta phải trốn trước một chút."

"Trốn?

Thực lực của chúng đã vượt qua phạm trù ta có thể dự tính, ở trước mặtchúng, không có chỗ nào có thể ẩn núp cả."

Cô bé tuyệt vọng nói.Liễu Bình lật tay một cái đã lấy ra thẻ bài Ác Mộng: Kẻ vồ mồi linh hồn.Cùng lúc đó.Trường đao trên lưng hắn đột nhiên ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng kêu chấn động.Thẻ bài trên tay Liễu Bình lập tức biến mất.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện ra: "Người tiêu hao một thẻ bài,phát động uy năng của Trấn Ngục Đao:""Kiến diệt."

"-- Cắn nuốt một thẻ bài, tiến vào thế giới song song bị tách ra, đứng xem thếgiới này hủy diệt."."

Thế giới song song bị tách ra đã hiện ra, ngươi có thể tiến vào đó, đáng xemthế giới hủy diệt vào bất cứ lúc nào."

Hư không im lìm lui qua hai bên, để lộ ra một thế giới sớm đã tan thành mảnhnhỏ."

Bên kia là như thế nào?"

Cô bé kinh ngạc nói."

Là Chấp pháp giả Hắc Ám làm –– nếu nó cũng về tới thời khắc này, vậy ta lạitránh thoát đi."

Liễu Bình nói xong thì bước ra một bước hướng về phía trước.Chỉ một thoáng.Hắn rơi vào tương lai hoàn toàn bị hủy diệt.Phi hành – Liễu Bình xuyên qua vô số hài cốt thế giới, bay xuống sâu phía dướiHư Không Thần Trụ.Ngẫu nhiên sẽ có một vài Kỳ Quỷ Giả lặng lẽ hiện lên.Những tồn tại đó đều đến từ thế giới trong Hư Không Thần Trụ, bởi vì nhìn thấysức mạnh Kỳ Quỷ nên xây dựng thế giới thuộc về của mình ở gần thần trụ.Tựa như Nữ Yêu Rừng Rậm Samantha.Liễu Bình cũng không để ý tới những tồn tại đó, chỉ bay thẳng một mạch vàosâu trong hư không.Cuối cùng.Hắn về tới thế giới còn sót lại kia lần nữa.- - Chính là thế giới cuối cùng hắngiằng co với Chấp pháp giả Hắc Ám kia."

Ngươi thế nào?"

Liễu Bình xông lên, đỡ Thế Giới chi Linh - cũng chính là cô bé bị nhốt trongđịa cung Ác Mộng lên."

Ngươi lấy được váy đen chưa?"

Cô bé hỏi."

Lấy được."

Liễu Bình nói.Cô bé thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: "Ngươi vừa đi thì hắn đã vội vãđuổi theo sau, không để ý đến chuyện đối phó ta."

"Hắn có vảy đen trong tay, tự cho là còn có thể tiếp tục khống chế người và địacung Ác Mộng, mới không nỡ ***** ngươi."

Liễu Bình cười lạnh và nói.Hắn quay đầu lại nhìn về phía không trung.Không ít tồn tại Kỳ Quỷ hiện lên trên bầu trời, nhìn xuống hắn."

Cút."

Liễu Bình mở miệng nói."

Người trẻ tuổi, đừng có nóng nảy như vậy, vừa rồi rốt cuộc nơi này đã xảy rachuyện gì?"

Một Kỳ Quỷ Giả đầu bạc hỏi."

Ngươi muốn biết?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta là tồn tại mạnh nhất trên thân trụ, chuyện như vậy nên do chúng tachủ trì."

"Nghe cho kỹ, hai tồn tại vĩ đại trong Ác Mộng đang tranh đoạt --"Liễu Bình còn chưa dứt lời thì Kỳ Quỷ Giả đầy trời đã đi không còn một móng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Vô số phù văn Ác Mộng ầm ầm hiện ra, không ngừng bay múa đầy trời, mãiđến khi không phát hiện bất cứ kẻ nào nghe bí mật tiếp theo thì mới hoàn toànđi vào hư không rồi biến mất tăm hơi.Đây là bí mật cao hơn toàn bộ Hư Không Thần Trụ.ễ ắ ồ ổAi dám nghe?

Ai có tư cách nghe?

Liễu Bình dời ánh mắt đi, ngồi xổm bêncạnh cô bé, nhổ từng cây từng cây gai nhọn ngưng kết từ sương mù khỏi lưngcô bé.Những gai nhọn đó nhiều vô số kể, không ngừng vang lên những tiếng vù vù.Nhưng khi Liễu Bình lấy vảy đen ra thì tất cả gai nhọn đều mất đi âm thanh.Không sai.Như lời cô bé đã nói, khối vảy này khống chế tự do của cô bé!

Liễu Bình nhìnvề phía vảy đen.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: "Mảnh giáccủa Linh Vương thế giới."

"Duy nhất (Vật đặc biệt của Linh Vương)."

"Mảnh giáp này có giấu ba ngàn thế giới trong thời đại quá khứ của ngươi,ngươi từng dùng nó và Linh của nó để đối kháng Ác Mộng, nhưng cuối cùngthất bại."

"Mảnh giáp này đã bị hoàn toàn phong ấn, cần một câu chú ngữ của Ác Mộngchi Chủ mới có thể giải phóng sức mạnh này."

"Sức mạnh này có hai phần:""Thứ nhất, tra tấn vô tận của Ác Mộng chi Chủ."

"Căn cứ vào những lời mà người chính tại nghe thấy, thuật Ác Mộng này ẩnchứa mười phần sức mạnh của Ác Mộng chi Chủ, chuyên dùng để đối phónhững tồn tại không rõ mang ý xấu trong lòng."

"Thứ hai, ba ngàn thế giới của Linh Vương."

"Đây là pháp môn quá khứ dùng để đối kháng Ác Mộng, đã bị Ác Mộng chiChủ phong ấn, người cần niệm chú ngữ lần nữa mới có thể phóng thích nó."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất."

Ưm..."

Cô bé nhíu mày phát ra tiếng rên rỉ thống khổ."

Kiên nhẫn một chút."

Liễu Bình lật váy đen lên rồi nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: "Sẽ nhanh chóngkhôi phục thôi."

Hắn phất tay lấy một vật thánh quang ra từ trong hư không, đang muốn vẩy lênngười cô bé thì bỗng dừng lại."

Ngại quá, không cầm lòng nổi, làm lại lần nữa."

Liễu Bình mang ý xin lỗi mà dập tắt thánh quang này.Hắn vươn tay lần nữa, thắp sáng một thánh quang khác từ trong hư không, ánhsáng kia không lóng lánh như lúc nãy, lại càng nhu hòa, nhìn kỹ lại rồi mới vẩylên người cô bé.ỗ ầ ầNhững lỗ máu bị gai nhọn đâm ra trên người cô dần dần khép lại.Cô bé muốn đứng lên, lại phát hiện có làm thế nào cũng không thể thành công."

Ta nhìn xem."

Liễu Bình vươn tay, nhấn một cái lên lưng cô bé, sau đó lập tức rơi vào trầmmặc."

Làm sao vậy?"

Cô bé nhẹ nhàng hỏi."

Xương cột sống của ngươi -- Bị thay đổi."

Liễu Bình nói.Cô bé như nhớ tới cái gì, nói: "Ngày xưa sau khi chiến bại, hình như có một tồntại trong Ác Mộng kia động qua tay chân trên người ta."

"Đúng vậy, đây là một Long Chuy hoàn toàn vô dụng."

Liễu Bình nói."

Vậy ta ——"."

Yên tâm, trong tương lai ta đã giúp người giải quyết chuyện này."

"Tương lai..."."

Đúng vậy, tương lai."

Liễu Bình nói xong thì không khỏi thở dài."

Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Cô bé nói.Liễu Bình nhìn về phía nàng."

Ta đã quên mất quá nhiều cuộc chiến kiếp trước, nhưng ta nhớ mang máng,người và ta cùng khởi xướng khiêu chiến với Ác Mộng, chúng ta tranh đấu vớinó tổng cộng ba trăm năm, cuối cùng không địch lại nên thua trận."

Cô bé nói."

Vậy phù hợp suy đoán của ta –– Nếu không phải kiêng kị ngươi, vì sao nó lạirút mất xương cột sống của ngươi?"

Liễu Bình nói.Cô bé nói: "Nói cách khác ––"Hai người nhìn nhau.Cô bé nói: "Biện pháp người nghĩ ra là chính xác, nhưng còn chưa đủ hoànthiện."

Liễu Bình nói: "Không sai, chính là như vậy."

-------Chương 745: Thủ đoạn của Liễu BìnhCô bé nhìn ra chung quanh, chỉ thấy vô số phù văn Ác Mộng lan tràn trên bầutrời, mà thế giới đang gánh chịu sức mạnh của Ác Mộng đang dần dần đi vềhướng diệt vong.Cô bé nhịn không được mà hỏi: "Giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

"Chờ."

Liễu Bình nói."

Chờ?"

Cô bé khó hiểu mà lặp lại."

Không sai,"Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm như biển sâu, "Từ khi đạt được TrấnNgục Đao, ta trải qua vài lần xuyên qua thời không, mới biết được trên tuyếnthời gian có ba pháp tắc, lần lượt là thời gian, không gian và nhân quả."

"Bởi vì tác dụng của chúng, cho nên tất cả mọi thứ mới có thể vận hành mộtcách chính xác."

"Cho nên mỗi lần ta trở lại quá khứ, tất cả trên người sẽ trở về trạng thái vàothời khắc kia lần nữa, hơn nữa trên chủ tuyến thời gian này cũng chỉ có mộtmình ta."

"Chấp pháp giả Hắc Ám cũng như thế sao?"

Cô bé hỏi."

Hẳn là như vậy, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, ở tuyến thời gian kia,hắn có thể nhìn thấy chính mình của quá khứ mà không chết!

Hắn quá mạnh!"

Liễu Bình nói."

Nói như thế, sẽ có hai tên cùng xuất hiện, đồng thời tới chiến đấu với chúngta."

Cô bé nói."

Hắn mạnh như vậy, chỉ cần một đã đủ để ảnh hưởng toàn bộ tuyến thời gian,khi hai tên cùng xuất hiện thì thời gian, không gian, nhân quả sẽ sinh ra hỗnloạn."

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói: "Khi thời gian càng đẩymạnh về sau, loại hỗn loạn này sẽ càng mạnh lên, sau đó tạo thành hậu quảkhông thể đoán trước...

Nhưng tất cả những chuyện sớm đã xảy ra vẫn sẽ đâuvào đấy, sau khi hai người gặp nhau thì sẽ xảy ra cái gì?"

Cô bé nói: "Chỉ sợ không ai biết được."

"Chúng ta từ từ xem đi."

Liễu Bình nói.Phía bên kia.Hãy để thời gian thoáng lùi lại.Tên chủ tuyến thời gian.Chấp pháp giả Hắc Ám chợt lóe ra từ căn phòng giấu cái váy đen kia.Hắn ta xuất hiện ở quảng trường nằm giữa lâu đài.Chỉ thấy một hắn khác cũng đứng trên quảng trường, cả người hiện lên vô sốnhững dây nhỏ hắc ám, không ngừng hiện lên đánh tan các loại dị tượng tronghư không."

Ngươi...

Là ta, không sai, người đến từ đoạn nào trên tuyến thời gian?"

Chấp pháp giả Hắc Ám hỏi."

Tương lai không xa lắm,"Một hắn ta khác mở miệng nói, "Ta tới nói cho ngươi biết, mưu tính của ngườiđã bị vạch trần."

"Phải không?

Rõ ràng tên kia đang trầm miến sâu bên trong Ác Mộng, làm saonó biết được ta đang mưu đồ gì?"

Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Bởi vì sứ giả của nó."

Một nó khác nói.Bỗng nhiên.Từ đằng xa, một loạt âm thanh truyền đến từ lâu đài: "Các vị đồng liều..."

"...

Ta có sứ mệnh mà tồn tại vĩ đại kia giao cho..."

Giọng nói kia đột nhiên trở nên tràn ngập đắc ý: "Ta biết các ngươi khinhthường ta, cảm thấy ta chỉ là đồ ăn -- Nhưng hiện tại, là lúc ta khiêu chiến cácngươi!"

Đây là giọng nói của Kẻ cầm dù.Vào thời khắc này, gã vừa đến thế giới.Gã chuẩn bị đã lâu, rốt cuộc cũng khởi xướng khiêu chiến với thân phận hắnkhát vọng vào giờ khắc này!

Chấp pháp giả Hắc Ám nói với giọng điệu lạnhnhư băng: "Tên sứ giả giống như con sâu kia làm hỏng chuyện của ta?"

Hắn ta tùy tiện tung một kích vào hư không.Phía lâu đài đột nhiên vang lên một tiếng oanh kích kịch liệt."

Nó không bao giờ gây chuyện được nữa, đa tạ ngươi tới nhắc nhở ta, tất cả mọichuyện nơi này đều theo đó mà thay đổi."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.Nó đến từ tương lai lại rơi vào trầm mặc."

Còn có vấn đề gì?"

ấ ắ ÁChấp pháp giả Hắc Ám hỏi."

Hình như...

Thật ra không phải sứ giả này, mà là một tồn tại Ác Mộng khácchiến thắng nó."

Nó của tương lai nói."

Là ai?"

"Hắn là một triệu hoán sư Ác Mộng, vật triệu hoán lúc đầu của hắn là Kẻ vôlinh hồn."

"Triệu hoán sư...

Từ từ!"

Sắc mặt Chấp pháp giả Hắc Ám biến đổi, lập tức biến mất khỏi vị trí đó.Hắn ta xuất hiện ở căn phòng đánh số 11-1 kia.Nhưng nơi này rỗng tuếch, triệu hoán sư Ác Mộng nọ sớm đã không biết tungtích.Một hắn ta khác cũng đuổi theo."

Thì ra là thế, người đang muốn tìm kiếm thứ khống chế danh sách ở chỗ này,kết quả gặp phải hắn?"

Nó của Nó của tương lai."

Đúng vậy."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói.Hắn ta của tương lai bỗng chấn động, nhỏ giọng mà nói: "Không tốt."

"Làm sao vậy?"

Chấp pháp giả Hắc Ám vội hỏi."

Vảy đen –– Ta về tới thời khắc này, tuy ta có thể nhìn thấy chính mình màkhông chết, nhưng ta giờ khắc này còn chưa có được nó, cho nên ta mất đi nó!"

Hắn ta của tương lai nói."

Cái vảy kia là mấu chốt của mọi chuyện!"

Chấp pháp giả Hắc Ám quát.Chúng nhìn nhau."

Chúng ta phải đi đến tương lai chỗ của ngươi để xử lý tên kia."

Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Tương lai kia đã biến thành thế giới song song."

Nó của tương lai nói."

Có sao đâu, đi giết hắn!

Đoạt cái vảy lại!"

"Đi!"

Thân thể hai Chấp pháp giả Hắc Ám chợt lóe rồi biến mất khỏi căn phòng.Tương lai.ếThế giới song song.Hư không mở ra hai bên, hai Chấp pháp giả Hắc Ám bay ra rồi dừng lại trướcmặt Liễu Bình."

Giao cái vảy ra đây."

Chúng trăm miệng một lời mà nói.Cô bé lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, mà Liễu Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ cô bé để an ủi.Hắn lấy vảy đen ra, chậm rãi nói: "Hôm nay thật là một ngày tệ hại, nhưng tacòn một câu muốn nói ——"."

Ác Mộng vĩnh sinh."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một khí tức bạo ngược vượt xa tất cả sức mạnh hư không lan tỏa ra từ cái váyđen.Trong hư không dâng lên vô số phù văn Ác Mộng không đếm hết được.Chúng quay chung quanh vảy đen, lấy tốc độ cực kỳ điên cuồng không ngừngbiến hóa, giao hòa, ghép lại -- Cuối cùng hóa thành một đồng tử dựng thẳng hưảo cao chừng chín mét.Vảy đen không ngừng tỏa ra sương mù đen như mực.Nó xông lên giữa không trung, lẳng lặng lơ lửng ở giữa đồng tử dựng thẳng,hóa thành một vệt hắc ám thâm trầm nhất trong đồng tử kia.Hai Chấp pháp giả Hắc Ám ngẩng đầu, nhìn về phía đồng tử dựng thẳng ở giữakhông trung."

Thật là ghê gớm."

Một Chấp pháp giả Hắc Ám nói."

Ta chỉ có một phần thực lực Ác Mộng, mà chiều này là mười phần uy lực củanó, ta đoán các ngươi đánh không lại nó."

Liễu Bình nói."

Không, cái chúng ta nói không phải thuật này."

Một Chấp pháp giả Hắc Ám khác nói.Một tên trong chúng lui về phía sau, một tên đi tới, đúng thành một hàng trêndưới ở phía trước đồng tử dựng thẳng.Đón nhận đồng tử dựng thẳng, Chấp pháp giả Hắc Ám nâng lên tay, làm rađộng tác ngăn trở, mở miệng nói: "Cái chúng ta nói chính là ngươi, ngươi nhỏbé mà hèn mọn như thế, lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy."

"Đã nhận được khích lệ, đi chết đi."

Liễu Bình nói.Đồng tử dựng thẳng hư ảo bỗng phát ra một trường tuyến màu đen thô như cốixay, trong nháy mắt đã xuyên qua trời cao, trực tiếp đánh vào người Chấp phápắ Á ầgiả Hắc Ám *****ên.Trong chớp nhoáng, Chấp pháp giả Hắc Ám đứng ở phía sau quát khẽ lên: "ÁcMộng, giải!"

-------Chương 746: Lần gặp đầu tiênCâu nói vừa dứt.Một chuyến Liễu Bình không thể tưởng được đã xảy ra.Lưu quang hắc ám vô tận ầm ầm tản ra từ trên người Chấp pháp giả Hắc Ámnày, giống như có sinh mệnh mà nhào lên người một hắn ta khác - côn đangngăn cản đồng tử dựng thắng ở phía trước.Oanh! !!

Cột sáng hắc ám phóng lên cao, như thác nước bắn về phía hư khôngvô tận.Chấp pháp giả Hắc Ám chắn ở phía trước bị sức mạnh này bao lấy, xông lênkhông trung, cùng biến mất theo cột sáng kia.Đồng tử dựng thẳng hư ảo lập tức biến mất.Vảy đen rơi xuống từ giữa không trung, quay lại trên tay Liễu Bình lần nữa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra trước mắt hắn: "Thuật Ác Mộngngười đánh thức là thuật siêu cường nhằm vào Ác Mộng Thể, không thể ngăncản."

"Nó đã hoàn toàn phong ấn kẻ địch, đồng thời rơi vào trầm miến."

Ánh mắt Liễu Bình trầm xuống.Một giọng nói truyền đến từ xa xa: "Có phải cảm thấy không thể tưởng tượnghay không?

Rõ ràng có được mười phần uy lực của nó, lại chỉ diệt được một ta,mà một ta khác lại không bị ảnh hưởng chút nào."

-- Là Chấp pháp giả Hắc Ám thứ hai.Lưu quang hắc ám trên người hắn ta đã không còn tồn tại, bởi vậy lúc này hìnhtượng của hắn ta cũng theo đó mà biến hóa.Thân thể cao gầy, khuôn mặt không khác gì nhân loại, trong đôi mắt lộ ra sựlạnh nhạt vô tận.Hắn ta biến thành một nam tử nhân loại.Thân trên ***** phủ kín phù văn màu đen, tóc dài phiêu đãng ở sau đầu, khácthường duy nhất là sau lưng xuất hiện một sợi dây quang hình thật dài, như ẩnnhư hiện.Một đầu sợi dây dài này liên kết với giữa lưng nam tử, đầu còn lại hoàn toàn đivào sâu trong hư không, không biết điểm cuối là nơi nào.Vở kịch Hắc Ám!

Liễu Bình nhảy dựng trong lòng, nhịn không được nghĩ đếnnó.Bên trong vở kịch Hắc Ám, tất cả người tu hành đều bị khống chế làm việc,không nghĩ tới linh hồn của mình sớm bị nữ thần Thống Khổ khống chế.ố Á ấ"Ta muốn nói, sau khi ta trút đi Ác Mộng chi ủng, tất nhiên thuật kia sẽ khôngcông kích ta, nhưng đồng thời thời gian ta có thể dừng lại trên thân trụ đã khôngcòn nhiều lắm, chúng ta cần mau chóng kết thúc."

Đôi tay của nam tử nhân loại không ngừng điểm lên hư không, như đang xử lýcái gì đó."

Danh sách,"Liễu Bình thấp giọng mà nói."

Không sai, ta đang thao tác danh sách của mình, nhìn xem sau khi an bài thỏađáng tất cả thì ta còn bao nhiêu thời gian."

Nam tử nói.Câu nói vừa dứt.Hư không bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ: "05: 00."

Hàng chữ nhỏ này lơ lửng ở giữa hai người."

Rốt cục ngươi là ai?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi."

So với chuyện này, ta cảm thấy điều càng quan trọng là ngươi là ai."

Nam tử nói.Gã búng tay một cái.Hàng chữ nhỏ kia lập tức lướt qua, sau đó hiện ra nội dung mới: "Cuộc chiếnbắt đầu."

"04: 59."

"04: 58."

Nam tử hoạt động thân thể, bày ra quyền thế ngay tại chỗ và nói: "Chúng ta chỉcó năm phút, để ta xem thực lực của ngươi t lệ -- Thân thể hắn ta chợt lóe, biếnmất khỏi vị trí cũ.Thật nhanh!

Tốc độ này đã vượt qua phạm trù mà Liễu Bình có khả năng phânbiệt.Trong chớp nhoáng, thậm chí hắn còn không kịp sinh ra ý niệm nào thì đã trựctiếp múa trường đao trảm một cái về phía sau -- Đường!

Trường đao trảm vàomột cái quyền sáo kim loại, hỏa hoa nổ văng tứ tán.Nam tử kinh ngạc nói: "Hoàn toàn không bắt giữ được động tác mà vẫn có thểngăn cản công kích của ta?"

Hắn ta lui về phía sau, lại biến mất lần nữa.Quá nhanh!

Căn bản không thấy rõ động tác của hắn ta!

Liễu Bình không cầnnghĩ ngợi đã lắc mình qua bên trái, trường đao trong tay kéo ra một vệt đaoquang luân phiên nổ văng.Thân thể nam tử hiện ra, song quyền liên tục vung mạnh.ếTiếng giao kích thanh thúy vang lên.Hắn ta lui về phía sau vài bước, lại đánh giá Liễu Bình lần nữa và nói: "Khôngtồi, hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ, lại có thể ngăn trở công kích của ta,xem ra không biết người đã chiến đấu bao nhiêu thế rồi."

"Ngươi muốn biết được cái gì từ trên người ta?"

Liễu Bình hỏi.Trước mắt hắn không ngừng hiện ra chữ nhỏ thiêu đốt: "Cuộc chiến đấu đã bắtđầu!"

"Lần đối chiến này đến từ hình thức quyết đấu của thời đại cổ xưa, hình thứcthiết lập là:""Cách đấu giới hạn thời gian."

"Dưới hình thức này, ngươi không thể sử dụng bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào."

"Bổn danh sách đã thừa nhận hình thức chiến đấu này."

"Xin hãy toàn lực ứng phó."

Giao diện thao tác anh linh tán thành hình thức chiến đấu mà đối phương thiếtlập!

Nhưng vì sao?

Liễu Bình duỗi tay nắm chặt một cái vào hư không, cũng lấyTrấn Ngục Đao ra.Hắn cầm song đao trong tay, bày ra một thức đao thế, thấp giọng mà nói: "Taluôn cho rằng Ác Mộng là ma quái diệt thế..."

"Nhận thức của ngươi không có sai, cho nên linh hồn thế giới chân thật mớithoát đi, ý đồ tìm kiếm hy vọng trên thân trụ, đây là bản năng của chúng."

Nam tử nói."

Cho nên mục đích của ngươi chính là hủy diệt tất cả thần trụ?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử cách không đánh ra một quyền.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, bỗng giơ song đao lên.Chỉ thấy một quyền ấn vô hình từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện lên songđao, phát ra tiếng vang nặng nề."

Chết đi!"

Giọng nói của nam tử vang lên bên tai Liễu Bình.Trong phút chốc, Liễu Bình buông song đao ra, xoay nắm tay lại, quyền chưởnggiao hòa.Tiếng đánh quyền cước nhanh như mưa rào vang lên.Bang -- Liễu Bình chém ra một chưởng, đánh bay nam tử ra ngoài.Lúc này song đao còn chưa hạ xuống, đã bị hắn nắm trong tay lần nữa, ra sứctrảm về phía trước.Đao quang phức tạp phát ra từ lưỡi đao, hóa thành ánh sáng hình cung xoay trònkhắp không trung, vây quanh nam tử từ bốn phương tám hướng.Nam tử gần như không có đường thối lui, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo..Tất cả đao quang phát ra hàn quang bắt mắt, hoàn toàn bao phủ hắn ta.Đương!

Một tiếng chấn động vang lên, tất cả ánh đao lập tức hóa thành hư ảo.Chỉ thấy nam tử đứng tại chỗ, quyền bộ trên tay đã biến mất không còn, thayvào đó là một thanh trường kiếm cực đơn giản cực mộc mạc."

Kiếm?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Bộ quyền pháp vừa rồi của ngươi là Võ Cực Kinh -- Trí nhớ của người cóquyền pháp này."

Nam tử nói."

Ngươi biết nó?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử tùy tiện thả trường kiếm lại phía sau, mở miệng nói: "Vậy xem ra,ngươi là chân nhân."

"Ta không rõ ý của ngươi."

Liễu Bình nói.Nam tử cười nói: "Để ta ngẫm lại nên nói như thế nào–– Người có quen thuộcvới thế giới Khoa Kỹ Trắc không?"

"Quen."

Liễu Bình nói."

Cơ thể nhân tạo?"

"Biết một ít."

"Cơ thể nhân tạo có thể thay thế được thân thể người, dùng để cất chứa linhhồn, không phải sao?"

Nam tử nói."

Là như thế, nhưng cũng vì thế mà rất nhiều cảm giác của cơ thể người đều mấtđi."

Liễu Bình nói.Nam tử nói: "Vậy nếu càng tiến thêm một bước, khi chúng ta làm ra cơ thể nhântạo dạng sinh vật, có thể hoàn mỹ phục chế tất cả cảm nhận của nhân loại, cũnglấy đó để cất chứa linh hồn -- người cảm thấy rốt cục cơ thể nhân tạo là cơ thểnhân tạo, hay là nhân thể chân chính?"

Liễu Bình trầm tư mấy phút, sau đó nói: "...

Không có khác nhau."

ắ ềNam tử nói: "Đúng vậy, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, đều là vô căn cứ, bởi vìchúng là cảm nhận của cơ thể nhân tạo, không phải chân ngã."

Gã nhìn Liễu Bình và nói: "Ngươi có chân ngã, cho nên chốn nào có ngườichính là thế giới chân thật."

-------Chương 747: Mảnh chiến giáp lành lặn không tổn hao gìĐinh!

Giữa không trung, thời gian không ngừng trôi đi kia quay trở về "00: 00".Năm phút đã đến, cách đấu kết thúc!

Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói:"Bởi vì người có chuôi đao này, cho nên có thể nghe thấy bí mật quá sâu nhưthế, nhưng đáng tiếc ta không có thời gian nán lại nơi này nữa ——""Tóm lại, chúng ta không phải kẻ địch."

Gã nâng tay lên.Trong hư không lập tức hiện lên vô số những phù văn, ngưng kết thành mộtgiao diện.Nam tử nhẹ nhàng điểm một cái lên giao diện."

Ta phải tiếp tục đi bắt giữ tồn tại Ác Mộng kia, nhìn xem có cách nào chiếnthắng nó không."

"-- Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể trở nên càng mạnh."

Câu nói vừa dứt.Gã lui về phía sau một bước, trực tiếp biến mất khỏi hư không.Liễu Bình đúng mấy phút tại chỗ.Lời đối phương nói thật sự là vượt xa dự đoán của hắn."

Chân nhân...

Thế giới chân thật..."

"Nếu như vậy, cái gì lại là giả dối kia chứ?

Vì sao linh hồn phải đi vào thầntrụ?"

Liễu Bình nhắm mắt lại yên lặng suy tư.Bỗng nhiên.Một suy nghĩ không nắm lấy được hiện lên trong lòng hắn.Nó như một đáp án nào đó cách lớp sương mù, Liễu Bình muốn nhìn rõ ràng,nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.Phía sau truyền đến một loạt động tĩnh.Liễu Bình lập tức lui ra từ trạng thái suy nghĩ sâu xa vừa rồi.Hắn lui về phía sau vài bước, bế cô bé lên."

Làm sao vậy?"

Hắn hỏi.Cô bé cắn môi, chỉ về hướng không trung và nói: "Mau xem --"Liễu Bình nhìn lên bầu trời.ấ ể ấ ốChỉ thấy ánh hào quang vô tận thực thể hóa thành một đường, đang lấy tốc độvượt qua tưởng tượng điên cuồng phát tán ra.- - Chúng có sợi đã đứt gãy, có sợiđang sáp nhập lại, có sợi không ngừng kéo dài ra ngoài.Cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong mấy phút ngắn ngủn.Chỉ trong chốt lát sau.Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu, mà cuối cùng những ánh hào quangngưng tụ thành trường tuyến đó không thấy đâu nữa.Giống như căn bản chưa hề tồn tại.Liễu Bình nghi hoặc trong lòng.Những ánh hào quang đó ngưng tụ thành tuyến, nhìn qua như vô số pháp tắc, lạinhư sợi dây sau lưng Chấp pháp giả Hắc Ám kia.Nói đến Chấp pháp giả Hắc Ám, lại nhớ tới cuộc chiến trước đó.Liễu Bình mở miệng nói: "Danh sách, ngươi không tính giải thích một chútsao?

Vừa rồi vì sao tiếp nhận hình thức chiến đấu của đối phương?"

Bỗng nhiên.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Đối phương hoàn thànhmột lần sắp xếp khâu lại đa trọng pháp tắc."

"Thế giới song song trước mặt sắp tiến hành một lần liên kết với chủ tuyến thờigian lần nữa."

"Liên tiếp thành công!"

"Chủ tuyến thời gian đã thay đổi, tuyến thế giới cũng đổi mới!"

"Tất cả nhân quả hỏng mất đã được khôi phục."

"Vị trí tuyến thời gian hiện giờ của ngươi đã trùng khớp với chủ tuyến thờigian."

Liễu Bình giật mình, vội hỏi: "Là có ý gì?"

Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn."

Đoạn lịch sử này đã được cố định."

"Tất cả tồn tại Ác Mộng đã tử vong trong lần hiến tế của ngươi."

"Ngươi đạt được váy đen, trở thành tồn tại xếp hạng thứ nhất của địa cung ÁcMộng, cứu vớt Thế Giới chi Linh."

"-- Trên đây là nguyên nhân bổn danh sách đáp ứng tiến hành cố định hóa hìnhthức chiến đấu."

Liễu Bình nhún vai và nói: "Danh sách đối diện cho nhiều chỗ tốt như vậysao?"

"Đúng vậy."

Danh sách nói.ế ố ồ ế ắ"Thật không biết rốt cục là dạng tồn tại gì...

Người biết hắn là người nàokhông?"

Liễu Bình hỏi."

Sớm muộn gì chúng ta cũng biết, nhưng không phải hiện tại."

Danh sách nói.Liễu Bình thở dài.Lúc này toàn bộ thế giới bắt đầu không ngừng chấn động.Một bóng dáng yểu điệu từ trên trời giáng xuống.Là Nữ Yêu Rừng Rậm Samantha."

Cả thần trụ đều đang run rẩy, hình như bị thứ gì khóa lại."

Nữ yêu nói."

Ta cũng phát hiện."

Liễu Bình nói.Hắn lấy mảnh vảy đen kia ra.Chỉ thấy vảy đen không ngừng vỡ vụn, lại không ngừng khôi phục thành dángvẻ ban đầu.Dao động vô hình phát ra từ cái vảy, tan vào hư không sâu xa vô tận.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Chú ý, trên vảy đen của người có sứcmạnh của Ác Mộng chi Chủ kia, nó đang xác định mục tiêu là thần trụ trướcmặt lần nữa.".Vậy sao được!

Tuyệt đối không thể để nó tìm tới nơi này!

Nhưng mà, bây giờcòn có một việc cần hoàn thành -- Liễu Bình nhẹ nhàng thì thầm: "Ác Mộngvĩnh sinh."

Vảy đen lập tức chấn động, tản ra quang ảnh của vô số thế giới, trải rộng toànbộ hư không.Những quang ảnh đó không ngừng bay vụt lên, cứ như muốn tái diễn đoạn lịchsử đó trong thời gian cực ngắn.Cô bé trong lòng Liễu Bình phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ."

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Mấy thứ kia đang cộng minh với ta...

Chúng là sức mạnh quá khứ nào đó, takhông chịu nổi!"

Cô bé nói tới đây thì đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.Liễu Bình lắc đầu."

Giúp ta chiếu cô nàng một chút, ta lập tức quay lại."

Hắn nói."

Được."

Samantha nói.Liễu Bình rút một thẻ bài rồi vứt ra ngoài.Phanh!

Địa chi Vĩ Lực: Tăng Tàng!

Cảnh tượng chung quanh bỗng biến đổi,hóa thành một mảnh gió cát vô biên.Một rồi lại một mộ bia dụng trong sa mạc cổ xưa mà hoang vắng này, cứ nhưchưa bao giờ thay đổi kể từ năm tháng xa xăm vô tận tới nay.Liễu Bình nhìn vảy đen trong tay.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên cái vảy: "Hai loại sức mạnhẩn chứa trong mảnh giáp này đều đã được phóng thích, hiện giờ chỉ còn lại vậtđánh dấu khí tức của Ác Mộng chi Chủ."

Liễu Bình ngồi xổm xuống, đặt vảy đen xuống mặt đất."

Mai táng."

Hắn thấp giọng mà nói.Chỉ một thoáng, vảy đen dâng lên vô số đồng tử dựng thẳng hư ảo.Chúng như cảm ứng được cái gì, liều mạng muốn thoát ly khỏi mảnh giáp đểchạy trốn.Nhưng đã trễ rồi.Một cái quan tài màu đen hiện lên từ cát vàng, kéo tất cả đồng tử dựng thẳngvào trong đó.Nắp quan tài khép chặt lại.Quan tài im lìm mà rơi vào dòng cát chảy, biến mất không thấy đâu nữa.- - Khítức của Ác Mộng chi Chủ kia đã bị hoàn toàn phong ấn tại đây.Liễu Bình cầm lấy mảnh giáp màu đen kia lên lần nữa.Giờ này khắc này, thuyết minh của danh sách đối với mảnh giáp đen đã hoàntoàn thay đổi:"Nó có thể cất chứa tất cả, nhưng lúc này không có thứ gì được gửi gắm vàotrong nó."

Liễu Bình nhìn thoáng qua rồi cất mảnh giáp màu đen đi.Sa mạc chung quanh dần dần biến mất.Hắn về tới trước mặt Samantha và cô bé lần nữa."

Nàng thế nào?"

"Ta dùng không ít thuật pháp khép lại cũng không có tác dụng, chỉ sợ cần mộtchút thời gian mới có thể tỉnh lại."

Liễu Bình nghe xong thì bỗng nhớ tới một chuyện, không khỏi vò đầu và nói:"Cái này không dễ làm..."

ế ổ ế"Yên tâm, những tên đó đã nếm mùi đau khổ khi xâm nhập thế giới nhân loại,hiện tại ngươi lại xuất hiện lần nữa, còn phá hủy địa cung Ác Mộng, đã khôngcó ai dám đối phó với thế giới nhân loại."

Samantha nói."

Ta không nói cái này."

Liễu Bình nói.-------Chương 748: Thế giới là của taHắn nhìn chăm chú vào cô bé đang ngủ say.Nếu không có gì bất ngờ thì cô bé chính là Andrea trong tương lai.Nhưng ở tuyến thời gian này, Andrea đã đổi long tích, đang cùng Yana bảo vệthế giới nhân loại.Hắn không có cách nào dẫn cô bé đi cả.Một khi hai người gặp mặt thì pháp tắc thời không sẽ xuất hiện nghịch biện,một người trong đó sẽ lập tức bị chúng pháp tắc tiêu diệt để giữ cho toàn bộtuyến thời gian được ổn định.Liễu Bình lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng bỗng hiện ra cảm ngộ.Thì ra là thế.Lúc hắn gặp được Andrea ở Vĩnh Dạ, cô bé đã mất đi ký ức.Có lẽ lúc này, hắn nên để cô bé ở lại thời đại hiện giờ, để cô bé tiếp tục đi theoquỹ đạo vận mệnh của mình.Mãi đến tương lai -- Mãi đến khi hắn cũng đến Vĩnh Dạ, sau đó gặp mặt cô bé.Còn về những bí mật chiến đấu quá khứ kia...

Đổi mới long tích, Andrea trở nêncàng ngày càng mạnh, không phải vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao?

Nghĩ đến đây,Liễu Bình nhìn về phía Samantha."

Ta có một thỉnh cầu."

Hắn nói."

Xin cứ nói, ngươi phá hủy địa cung Ác Mộng, cứu vớt tất cả, thỉnh cầu củangươi nhất định sẽ được vận tộc trên Hư Không Thần Trụ tôn trọng."

Samantha nghiêm túc nói.Tôn trọng?

Liễu Bình âm thầm cười khổ.Nếu chúng thật sự tôn trọng hắn, vậy tại sao sau khi hắn rời khỏi, Andrea lại lưulạc đến Vĩnh Dạ?

Mà Nữ Yêu Rừng Rậm -- Trong cuộc chiến tương lai, nàng tavà tù nhân bị phong ấn lại với nhau.Nói cách khác, vào một thời khắc nào đó trong tương lai, nàng ta đã không thểbảo vệ Andrea.Có lẽ chính là thời khắc kia, đám Kỳ Quỷ Giả của vạn tộc hư không bắt đầughen ghét Andrea, cuối cùng hai cô bé rơi vào Vĩnh Dạ.Liễu Bình ôm hai tay rơi vào trầm tư."

Thật muốn thay đổi vận mệnh như vậy.Nhưng kết quả không thể thay đổi, nếu không tương lai nàng không thể gặpđược ta...".Á ấ ồ"May mà, hiện tại nàng tự do, sẽ không bị Ác Mộng và bất cứ tồn tại nào kháckhông chế."

Cuối cùng Liễu Bình thở dài."

Xin thay ta chiếu cố nàng, nếu ai dám ức ***** nàng, tương lai ta nhất định giếttên kia."

"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng, ta cũng sẽ chuyển lời người nói cho vận tộctrong hư không."

Samantha nói."

Vậy ta phải đi."

Liễu Bình nói."

Ngươi đi đâu?"

Samantha hỏi."

Ta sẽ bước vào hư không vô tận bên ngoài thần trụ, mãi đến rất nhiều năm saumới có thể trở về."

Liễu Bình nói."

Nhưng thế giới nhân loại --"."

Giao cho các ngươi, các ngươi là minh hữu của ta, một ngày nào đó chúng tasẽ gặp lại."

Liễu Bình gật gật đầu với nàng ta, thân thể chợt lóe rồi hoàn toàn đi vào hưkhông.Hắn đứng trong một mảnh bóng tối nào đó bên ngoài Hư Không Thần Trụ, rútmột thẻ bài ra.- - Tuần Hành Ngày và Đêm.Một quyển sách thẻ mở ra trước mặt hắn, trong hư không, không ngừng có thẻbài bay trở về, dừng lại trong sách thẻ.*****ên là Yana –– Hình như nàng vừa xử lý xong rất nhiều chuyện, mãi đếnkhi nhìn thấy Liễu Bình thì mới nhẹ nhàng thở ra."

Xem ra chuyện ở nơi này đã kết thúc?"

Nàng mỉm cười nhìn về phía Liễu Bình."

Ừ, ta gặp được Andrea trong quá khứ, vì không để nàng và tương lai của mìnhgặp mặt và sinh ra nguy hiểm, chúng ta phải rời khỏi thời đại này."

Liễu Bình nói."

A?

Ngươi gặp được ta?

Ta lợi hại không?"

Andrea cảm thấy hứng thú mà nói."

Đương nhiên lợi hại, sức mạnh mấu chốt cứu vớt thế giới nằm ngay trên ngườingươi."

Liễu Bình cười nói."

Thật sao?"

Mọi người cùng kêu lên."

Đúng vậy, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lại từ từ nói tỉ mỉ chuyện này."

Liễu Bình tung thẻ bài ra.Phanh –– Một tiếng động nhỏ vang lên.Biển nng vô tận tụ đến từ chung quanh, hóa thành hải uyên thời gian.Hải uyên vô tận.Một rồi lại một cánh cửa lẳng lặng lơ lửng trong nơi sâu của hải uyên, lấy dạngxoắn ốc sắp xếp dẫn thẳng về phía trước.Trên mỗi một cánh cửa, đều viết niên đại thời gian tương ứng: "Thế giới chânthật năm 2571;""Thế giới chân thật năm 2572,""Thế giới chân thật năm 2573;"Liễu Bình lướt qua vô số cánh cửa, không ngừng nổi lên trên theo dòng hải lưu.Rốt cục nên tiến vào cánh cửa nào đây chứ?

Thật ra, rất nhiều chuyện đều chờhắn đi làm.Sở dĩ hắn rời khỏi thời đại kia là vì phòng ngừa hai Andrea gặp nhau, để tránhmột Andrea trong đó bị pháp tắc hủy diệt.Đồng thời cũng vì bảo đảm tuyến thời gian và nhân quả sẽ không sinh ra biếnhóa quá lớn.Như vậy.Chỉ cần lựa chọn thời gian Andrea đã rời khỏi Hư Không Thần Trụ là được.Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì sách thẻ bỗng nhảy ra, tự động mở ra trước mặthắn.Phanh!

Nữ anh ngậm núm vú cao su trực tiếp xuất hiện trong lòng ngực hắn."

Mấy năm nay này đều không được, tiếp tục lên trên đi."

Nàng phát ra cảm ứng tâm linh."

Là sức mạnh vận mệnh đang chỉ dẫn ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Nó có thể giúp ta cảm ứng được sự kiện người muốn tránh đi kia."

Nữ anh nói."

Được, chúng ta đi!".Liễu Bình ôm nữ anh rồi không ngừng nổi lên.Một rồi lại một cánh cửa thời gian bị hắn ném lại sau người, dần dần biến mấttrong hải uyên thâm trầm.ố ồRốt cuộc -- "Được rồi đó."

Nữ anh nói.Liễu Bình dừng lại, nhìn lại cánh cửa trước mặt.Chỉ thấy trên cửa viết một hàng chữ nhỏ: "Thế giới chân thật năm 2001."

Nữ anh mở miệng nói: "Đây là một năm tràn ngập biến cố, tất cả quá khứ đềukết thúc vào lúc này, mọi chuyện đều bắt đầu biến hóa dữ dội, những chúng sinhvấn thân trong lốc xoáy đó cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."

Liễu Bình nói: "Chúng ta đi xem."

Hắn ấn tay lên trên cửa, dùng sức đẩy.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn:"Chú ý, người đang tiến vào thế giới chân thật năm 3001."

"Căn cứ thế giới thuộc sở hữu ngươi, ngươi sẽ tiến vào thế giới nhân loại trênHư Không Thần Trụ."

Chữ nhỏ trôi nổi bất động.Nước biển mãnh liệt chảy ào vào cánh cửa, Liễu Bình nhẹ nhàng nhảy về phíatrước, cũng nhảy theo vào cửa.-------Chương 749: Thủ lĩnh, ngươi đã đến rồi!Đêm.Đèn nê ông quang lóng lánh trên thành phố không có ban đêm.Phi thoi chi chít xẹt qua trời cao.Lầu cao san sát nối tiếp nhau như rừng cây, thường xuyên tỏa ra quang ảnh tậntrời, ngưng tụ thành các loại hình ảnh hư ảo.Ở trung tâm thành phố.Đài suối phun.Một thi thể mặc tây trang mang giày da lơ lửng trong ao.Bảy tám chiếc phi thoi cảnh sát vờn quanh suối phun, hoàn toàn phong tỏa nơinày.Mấy tên cảnh sát ôm hai tay, đứng bên cạnh ao, không ngừng xem xét số liệuhiện trên quang bình khi chuyện này xảy ra."

Thật làm người ta không nghĩ ra, đây rốt cục là mưu sát?

Hay là hành vi nghệthuật gì khác?"

"Mưu sát?

Ha ha, thời buổi này còn có người nào dám làm như vậy, trí não siêulượng tử trung ương có thể theo dõi tất cả theo thời gian thực, kẻ giết người sẽlập tức bị tử hình tại chỗ."

"Theo ta thấy, cái chết này là một hành vi nghệ thuật, ý thức của hắn nhất địnhđược chứa trong một địa chỉ nào đó trên mạng lưới."

"Người này nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, làm việc lại không chín chắn chút nàocả."

Bọn họ câu được câu không mà trò chuyện, trên mặt tràn ngập nhẹ nhàng.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ: "Đã điều tra rõ thân phận người chết."

"Hắn là nghị viên hội nghị thế giới, áp dụng tồn trữ ý thức vào chip kiểu cũ, trênmạng lưới thế giới không có bản sao chép."

Các cảnh sát quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một nam tử râu quai nón đứng sau lưng bọn họ."

Thủ lĩnh, ngươi đã đến rồi!"

"Chào thủ lĩnh!"

"Là nghị viên hội nghị thế giới sao?

Cho nên mới đặc biệt giao cho thủ lĩnh tớixử lý, phải không?"

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.ế ố ểNam tử đi đến cạnh ao suối phun, mở miệng nói: "Lập tức vớt thi thể lên, trínão trung ương đã bắt đầu ghi chép toàn bộ hành trình của sự kiện này, bởi vì——""Hắn không có thân thể clone dự phòng."

Sắc mặt các cảnh sát lập tức thay đổi.Thậm chí không ít người còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.Không có thân thể clone thì sẽ gặp khó khăn trong việc dời ý thức đi, phải clonetừ thi thể một lần nữa.Nếu chip tổng thể ý thức của người này cũng bị hủy diệt-- Vậy hắn thật sự đãchết.Không còn cách nào giúp hắn sống lại.Trong phi thoi, mấy người máy cao năm sáu mét nhẹ nhàng nhảy xuống, vươncánh tay máy móc thật dài ra, bắt đầu vớt thi thể.Một người máy nhanh chóng biến hình thành phòng giải phẫu loại kín, mà mộtngười máy khác thì lắp ráp bên ngoài phòng giải phẫu, dần dần hóa thành mộtbộ dụng cụ thao tác tinh vi, xuất hiện trong phòng.Đầu người chết bị cắt ra một đường rất mạnh.Một sợi tơ kim loại vô cùng mảnh khảnh thò vào, lấy ra một con chip màu bạc.Một ánh lưu quang quét quét trên con chip.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một giọng nữ uy nghiêm vang lên bên tai mọi người: "Chip đã bị hủy."

"Ý thức cá nhân của nghị viên thế giới thứ 295 đã bị phục chế."

"Vụ án này tăng lên đến cấp bậc an toàn thế giới."

"Toàn thể chuẩn bị."

"Dựa theo bộ trình tự thứ năm tiêu chuẩn phòng ngự của thế giới, bắt đầu chấphành nhiệm vụ đuổi bắt."

Mọi người căng thẳng trong lòng, cùng kêu lên: "Tuân lệnh!"

Mọi người dựa theo các loại nhiệm vụ hiện ra trên quang bình của mình, bắt đầucông việc lu bù lên.Cùng lúc đó.Giữa không trung.Liễu Bình đứng bất động, say sưa mà nhìn chuyện xảy ra ở phía dưới.Mọi người như không nhìn thấy hắn.Những người máy phụ trách cảnh giới đó không ngừng nhìn quét qua bầu trờiđêm và đường phố, cũng không phát hiện hắn.- - Sau khi hấp thu một bàn taycủa Kẻ cầm dù, hắn đã nắm giữ sức mạnh ma thuật Kỳ Quỷ, sau đó lại nhậnthức được sức mạnh Báo Tang với cấp bậc càng cao.ằ ấ ễTuy rằng những sức mạnh đó đã bị Địa chi Táng Tàng phong ấn -- Nhưng LiễuBình cũng đạt được tri thức tương ứng, hắn bắt đầu dùng sức mạnh Kỳ Quỷ củamình để xây dựng một ít năng lực.Vận dụng đơn giản nhất là làm chúng sinh không thấy được mình."

Không ngờ nhân loại phát triển nhanh như vậy."

Hắn cảm khái một câu."

Ngươi cảm thấy thế nào?"

Giọng nói của Yana cũng vang lên ngay theo sau.Liễu Bình dừng lại một chút.- - Thế giới chân thật năm 2017, hắn bạn chiến đấuở địa cung Ác Mộng.Sự phát triển của thế giới nhân loại là do Yana lo liệu."

Yana, ít nhiều cũng nhờ người nên hiện tại thế giới nhân loại tương đối khôngtồi."

Liễu Bình tán thưởng một tiếng."

Ngươi vừa lòng là được, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, quỷ mới biết bọnhọ có phát triển dựa theo bố trí năm đó của ta hay không."

Yana hơi thấp thỏm mà nói.Liễu Bình chợt cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu triều nhìn lên giữakhông trung.Chỉ thấy sâu trong màn đêm, hình ảnh ánh sáng thực tế ảo thật lớn bay vụt lên,bỗng cấu thành hình tượng một người, lơ lửng ở giữa không trung.Là hình tượng của Yana.Hình ảnh thực tế ảo hùng vĩ mà to lớn lơ lửng ở giữa không trung, mà hìnhtượng của Yana cũng quan sát thế giới, giống như một vị thần.Liễu Bình thổi tiếng huýt sáo, cười nói: "Xem đi, Yana, bọn họ vẫn rất hoàiniệm ngươi."

Sách thẻ khẽ động.Yana không xuất hiện, ngược lại là một con mèo trắng dẫn đầu nhảy ra.Mèo trắng ngồi xổm trên đầu vai Liễu Bình, híp mắt nhìn lại chung quanh."

Liễu Bình."

Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên trong lòng Liễu Bình."

Cái gì?"

Liễu Bình nói."

Ta phát hiện một chuyện, cần người lập tức nhìn xem."

Triệu Thiền Y nói.Mèo trắng vươn móng vuốt ra ấn một quyết.ếLinh quang lập tức tụ đến, hình thành một vài hình ảnh trên không trung.Chỉ thấy những trong hình đó xuất hiện từng tốp người diễu hành thị uy.Bọn họ giơ cao bức họa của Yana lên, đánh một chữ X lớn trên đó."

Đây không phải sinh hoạt mà chúng ta muốn!"

"Từ chối tiến hóa!"

"Không cần cơ thể nhân tạo!"

"Chúng ta phải làm chuyện mà mình muốn làm!"

Đám người hô lớn, đánh sâu vào tất cả kiến trúc chung quanh."

Chuyện như vậy xảy ra ở khắp nơi, cứ mọc lên như nấm."

Mèo trắng nói.Ý cười trên mặt Liễu Bình dần dần lụi tàn.Yana bỗng nhiên xuất hiện, lạnh nhạt: "Những chuyện ta làm năm đó chỉ là vìgiúp nhân loại càng có khả năng sinh tồn trước vạn tộc hư không, có lẽ thật sựxem nhẹ một ít quan tâm về mặt tinh thần, Liễu Bình, người đừng để ý tới."

"Không để ý tới?"

Liễu Bình nói.Yana nói: "Cần gì so đo với phàm nhân, chúng ta còn chờ nghe chuyện củaAndrea, không phải người nói nàng có thể giúp người mạnh lên sao?"."

Là có chuyện này."

Liễu Bình nói, lại nhìn lại vô số những hình ảnh kia lần nữa.Hắn nhìn thấy không ít người đang diễn thuyết, đang giận mắng, đang phát tiếtbất mãn đối với thế giới của mình.-------Chương 750: Khoa học kỹ thuật là một tội ác!Trong một hiện trường tụ tập dòng người chen chúc xô đẩy.Người đứng trên đài lớn tiếng nói: "Kẻ phải sám hối nhất chính là ai?"

Người phía dưới cùng kêu lên: "Thiên sứ sám hối Yana!"

"Không sai, là ả ta biến thế giới này thành dáng vẻ này!

Chúng ta không cầncuộc sống như vậy!"

"Chúng ta không cần cơ thể nhân tạo!"

"Khoa học kỹ thuật là một tội ác!"

"Vạn tộc hư không, sinh ra bình đẳng!"

Đám người lớn tiếng kêu gọi.Liễu Bình nghiêm túc nhìn, sau đó lắc đầu nói: "Trên thực tế, cho dù năm đóchúng ta có một số điểm làm không đủ, kẻ tới sau chỉ cần đi bổ sung là được,nhưng hiện tại bọn họ đang phủ định căn cơ văn minh -- Bọn họ tự cho là thôngminh, lại là một đám ô hợp, chỉ biết bảo sao hay vậy và tự làm bản thân cảmđộng, chính mình lại không có đủ tri thức, không có mài giũa ra tài năng khônggiống người thường, càng không nghiêm túc tự hỏi rốt cục mình muốn làm cáigì."

Vô số quang ảnh thoáng hiện trong mắt hắn.Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi đến, xoa xoa mặt của hắn.Là Yana.Nàng khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: "Đều là việc nhỏ, ngươi nên tập trung đi hoànthành chuyện của mình, mà không phải lãng phí sức lực vì những việc này."

"Không, Yana, ngươi sai rồi."

Liễu Bình nói."

Hả?"

Yana nhìn hắn.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Ngươi và ta cùng quyết định phát triển căn cơ vănminh nhân loại, hiện tại, rõ ràng những người đó có được thọ mệnh gần nhưvĩnh sinh, lại bắt đầu đại quy mô phản đối và chửi bới người sáng tạo văn minhnăm đó ––""Ngươi muốn nói cái gì?"

Yana hỏi."

Điều này sẽ mang đến tự hủy diệt."

Liễu Bình nói.Hắn tùy tiện tung một chiều, hư không lập tức xuất hiện một quang bình.ế ề"Ta nhớ có bảo người thiết lập điều kiện kích phát."

Hắn mở miệng nói.Yana thở dài nói: "Bất kể là khi nào, kiểm tra đo lường ra nhân loại có được sứcmạnh Kỳ Quỷ, cầm Trấn Ngục Đao trong tay, đứng bên cạnh ta, đều có thể trựctiếp kích hoạt quyền hạn trí não căn bản nhất ở tầng chót."

"À."

Liễu Bình cầm Trấn Ngục Đạo trong tay.Yana nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, cúi đầu, căn bản không xem vẻ mặt khinhthường của con vai mèo trắng trên bờ vai còn lại của hắn.Giây lát sau.Một quang bình xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Theo sát sau đó là một giọng nữ uy nghiêm: "Hoan nghênh trở về."

"Người sáng lập văn minh, Liễu Bình."

Liễu Bình mở miệng nói: "Ta muốn lập ra quyền hạn."

Giọng nữ nói: "Xin ngài cứ nói."

"Từ giờ trở đi, bất cứ người nào bất mãn với Yana, không được tiếp tục sử dụngbất cứ tạo vật khoa học kỹ thuật nào mà Yana xây dựng."

Liễu Bình nói."

Nếu bọn họ đã có rồi thì sao?"

"Cướp đoạt toàn bộ."

"Nhưng dựa theo luật pháp mà Yana nữ sĩ giả thiết, vật tư hữu của mỗi ngườikhông được bị bổn trí não cưỡng chế giải trừ, xin hỏi ta nên giải thích như thếnào?"

Liễu Bình liếc nhìn Yana một cái.Yana dựa vào đầu vai hắn, nhỏ giọng mà nói: "Ngươi làm chủ."

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Nói cho những người đó, thế giới này là của ta."

"Chúng ta không cần cơ thể nhân tạo!"

"Khoa học kỹ thuật là một tội ác!"

"Vạn tộc hư không, sinh ra bình đẳng!"

-- Nam nhân đứng trên đài giận dữ hét.Mỗi khi hắn ta sống ra một câu, đám người phía dưới sẽ bộc phát một loạt đáplại nhiệt liệt theo.Cảnh tượng này sôi nổi trình diễn ở các nơi trong toàn bộ thế giới nhân loại.Ngay trong khoảnh khắc hừng hực khí thế—Quang bình của mỗi cá nhân đềutheo đó mà mở ra, hiện ra thuyết minh tương ứng: "Trí não trung ương chínhthức bắt đầu đăng ký:"ố ể ế"Ngài có thật sự phản đối phương hướng phát triển của thế giới mà thánh thiênsứ sám hối Yana sáng lập hay không?"

Những người tham dự tụ tập đó không chút nghĩ ngợi, lập tức cùng hô lên:"Đúng vậy!

Yana mới là người phải sám hối nhất!"

Quang bình lại hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Ngài có cho rằng, phát triển khoahọc kỹ thuật là tội ác hay không?"

"Đúng!

Đương nhiên!"

"Ngài có cho rằng, không cần cơ thể nhân tạo và thủ đoạn tiến hóa để trợ giúpnhân loại đề cao sức chiến đấu, chiến thắng các loại bệnh tật hay không?"

"Chúng ta là người!

Không phải máy móc!

Đương nhiên là thế."

"Ngài có cho rằng, vạn tộc hư không là bình đẳng hay không?"

"Không sai, không ai có tư cách đi chinh phục chủng tộc khác, cũng không cótư cách đi giết chóc người khác!

Chúng ta muốn hoà bình, không cần chiếntranh!"

"Ngài có xác nhận những câu trả lời trên là suy nghĩ thật sự của mình haykhông?"

"Xác nhận!"

Câu nói vừa dứt.Một đám cơ thể nhân tạo kim loại thoát ly khỏi người bọn họ."

Đây là chuyện gì?"

Có người giật mình hỏi."

Ngài cho rằng không cần cơ thể nhân tạo và thủ đoạn tiến hóa để trợ giúp nhânloại đề cao sức chiến đấu, chiến thắng các loại bệnh tật."

Trên quang bình biểu hiện ra một hàng chữ nhỏ.Người nói chuyện sửng sốt.Trên bầu trời.Một rồi lại một phi thoi xuất hiện.Những phi thoi đó nhanh chóng đáp xuống chung quanh các nơi tụ tập.Một giọng nữ uy nghiêm vang lên từ mỗi một quang bình: "Hiện giờ ngườisáng lập của thế giới khoa học kỹ thuật đã đưa ra quyền hạn."

"Tất cả những người phản đối khoa học kỹ thuật có thể bước lên phi thoi, từ đâyrời khỏi thế giới khoa học kỹ thuật, đi đến địa vực hoang dã chưa khai phá đểsinh hoạt."

Đám người lặng ngắt như tờ.Đột nhiên, người đứng trên bục kia giận dữ mà lớn tiếng hét: "Cái này khôngđúng!

Thế giới khoa học kỹ thuật này do mọi người cùng sáng lập!"

ố ấGiọng nữ uy nghiêm trả lời: "Căn cứ thống kê của trí não trung ương, trong tấtcả những người phản đối Yana, có 99.985% nhân loại không làm ra bất cứ thànhtựu gì trong việc góp phần giúp khoa học kỹ thuật tiến bộ."

"Đương nhiên!

Chúng ta phản đối khoa học kỹ thuật!

Nó mang đến hoang mạcvề mặt tinh thần!"

Có người kêu lớn.Giọng nữ uy nghiêm nói: "Căn cứ giải thích của vị tồn tại kia, hoang mạc vềmặt tinh thần là hoang mạc của bản thân chúng sinh, tác dụng của khoa học kỹthuật là bảo đảm sinh tồn, không liên quan đến điều này, xin các vị đừng đẩytrách nhiệm của mình lên đầu khoa học kỹ thuật, nếu các vị còn bất mãn gì ––""Chúc mừng các vị, hiện tại các vị không cần chịu đựng khoa học kỹ thuậtnữa."

"Địa vực hoang dã đã thuộc về sở hữu của các vị, xin đừng phát triển bất cứkhoa học kỹ thuật gì, nỗ lực xây dựng ngôi nhà tinh thần của các vị đi."

Mọi người giơ các tấm bảng kháng nghị ngây ngẩn cả người.-------Chương 751: Là chủng tộc hư không!Không bao lâu sau.Từng chiếc phi thoi buông xuống mảnh đất hoang dã.Mọi người bị thả xuống.Giọng nữ uy nghiêm lại vang lên lần nữa: "Xin hãy chú ý!"

"Tất cả thành viên xin chú ý, mảnh đất hoang dã trước mặt không có bất cứkhoa học kỹ thuật gì tồn tại, nhưng vì để các ngươi có thể tiếp tục sinh hoạt,mảnh đất trước mặt đã bắt đầu kiến tạo thiết bị cần thiết."

Đám người nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy những người máy không đếm được đang kiến tạo phòng ốc, khaihoang đồng ruộng.Đột nhiên.Có người vung tay hô to: "Chúng ta không cần bất cứ khoa học kỹ thuật gì trợgiúp!"

Chung quanh im lặng.Không ai đáp lại hắn ta.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng.Người nọ cứng đờ, lớn tiếng nói: "Đây vốn là lựa chọn của chúng ta, các ngươinói đúng không!".Bên cạnh có người đẩy hắn ta, mắng: "Đáng chết, hiện tại chúng ta không cóbất cứ tri thức, kỹ năng gì, thậm chí không có cả hạt giống lương thực, ngươikhông muốn thì cút đi, đừng nán lại nơi này."

Người nọ lui lại mấy bước, cười lạnh nói: "Một đám rác rưởi, có chút khó khănnày thôi đã làm khó được các ngươi rồi?

Chúng ta vốn muốn tạo ra một conđường văn minh.hoàn toàn bất đồng, để vạn tộc hư không biết, nhân loại là mộtchủng tộc tinh thần tràn ngập bình đẳng và sức mạnh."

Hắn ta càng nói càng có lực, lưng cũng thẳng lên, chuẩn bị phát biểu một tràngdiễn thuyết.Một con phi thoi loại nhỏ dừng lại trước mặt hắn ta.Giọng nữ uy nghiêm lại vang lên lần nữa: "Thành viên nhân loại đánh số côngdân, ngươi xác định từ bỏ tất cả tiếp viện?"

"Đúng!

Ta không cần sự thương hại giả mù sa mưa của các ngươi."

Người nọ nói.Giọng nữ uy nghiêm kia nói: "Xin bước lên phi thoi, rời khỏi nơi này, thuận tiệnnói một câu, bất cứ người nào từ bỏ tiếp viện cũng có thể rời đi theo hắn, đếnmột nơi hoang dã khác."

ế ấNgười nọ bước lên phi thoi, lớn tiếng nói: "Tới đi, chúng ta từ bỏ tất cả, tạo racon đường của chính mình đi!"

Đám người nhìn hắn ta, lại nhìn về phía những người máy đang khai hoangđồng ruộng, sau đó ánh mắt dừng lại trên những căn nhà đã dần dần thành hình.Lặng ngắt như tờ.Cùng thời khắc đó -- Bên kia."

Như vậy có phải quá đáng quá không?"

Yana nhỏ giọng hỏi."

Qúa đáng cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Rất nhiều người căn bản không hiểu những chuyện đó, chỉ bị người ta kíchđộng làm một số chuyện không tốt, nếu bị hoàn toàn trục xuất khỏi xã hội vănminh, có tạo thành hiệu quả trái ngược hay không?"

Yana nói.Liễu Bình cười cười.Trên bờ vai bên kia của hắn, mèo trắng hừ nhẹ một tiếng và nói: "Một nữ nhânmới sống hơn hai mươi năm đã thành thần, người trưởng thành quá nhanh, chonên có chút ngây thơ đối với sự đen tối của nhân gian."

Nếu lời này là do Liễu Bình nói thì có lẽ Yana còn tin tưởng.Nhưng người nói là Triệu Thiền Y -- Yana lập tức phản kích: "Rõ ràng là mộtcon mèo, cũng hiểu được sự đến tối của nhân gian?"

Lần này, điều đáng bất ngờ là mèo trắng không xù lông lên.Nó lạnh lẽo mà nhìn hư không, cứ như đang quan sát cái gì, một lúc lâu sau mớimở miệng nói: "Khắp cả thế giới đều đang bùng nổ kháng nghị, khẩu hiệu nhấttrí, phá hủy vô số phương tiện công cộng như thế, mà cao tầng của nhân loạikhông làm ra bất cứ biện pháp ứng phó chính diện nào, người cảm thấy điềunày bình thường sao?"

Yana hơi giật mình.Mèo trắng nheo đôi mắt lại, nhỏ giọng mà nói: "Người được lợi ích từ khoa họckỹ thuật là toàn thể nhân loại, có ai muốn điên đảo thời đại này?

Ta khỏi suynghĩ cũng có thể ngửi thấy mùi âm mưu trong này."

Liễu Bình vươn tay, dứt khoát mà ấn ra một quyết rồi nói: "Lâu quá không dùngđến thuật pháp Tu Hành Trắc –– Ta triệu hồn ở chỗ này, Thiền Y đi xem nhữngtên đầu lĩnh đó."

"Ta có thể sưu hồn không?"

Mèo trắng ***** móng vuốt và nói."

Đương nhiên."

Liễu Bình nói."

Vậy ta đi."

Mèo trắng chợt lóe rồi bay vút khỏi vai Liễu Bình, biến mất không thấy đâunữa.Chốn hoang dã.Mấy trăm người đứng trên mặt đất khô cạn mênh mông vô bờ."

Được rồi, từ giờ trở đi, chúng ta phải thành lập văn minh thuộc về chính mình,chúng ta không dựa vào khoa học kỹ thuật, chúng ta dựa vào sức mạnh của bảnthân!"

Người cầm đầu lớn tiếng nói.Năm sáu người phụ họa theo, có cảm giác hơi hưng phấn.Những người khác quay mặt nhìn nhau.Một người hỏi: "Nhưng không có ăn, không có uống, chúng ta chỉ dựa vào bảnthân thì có thể làm được sao?"

"Yên tâm."

Người cầm đầu lấy ra một nắm hạt giống từ trong ngực rồi vẩy đầy xuống mặtđất.Chỉ thấy những hạt giống đó như có linh trí, tự động chui vào bùn đất, chỉ trongngắn ngủn mấy phút đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, lớn nhanh như thổi, nở hoakết quả.Gió thổi tới.Càng nhiều hạt giống bay ra ngoài từ trên cây, rơi lả tả khắp chốn hoang dã.Càng ngày càng nhiều cây xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất."

Thần tích..."

"Trời ạ, ta không thể tin được c""Đây là thần tích!"

Mọi người sôi nổi hoan hô.Người cầm đầu và những người khác nhìn nhau, đều đồn loạt gật đầu.Hắn ta đang muốn nói cái gì thì bỗng nhiên, trong hoang dã lao tới một con sói.Dã thú này cao chừng một mét, răng nanh nhọn hoắc, phía sau có mười mấyđồng loại theo sát, chúng chậm rãi tới gần đám người bên này.Vẻ mặt người nọ biến đổi, quát: "Mọi người cùng xông lên, xử lý chúng nó."

"Vạn tộc hư không, sinh ra bình đẳng."

Có người nhỏ giọng mà nói.Lập tức có những người khác lớn tiếng nói: "Đây là dã thú, nó muốn ăn chúngta!

Lúc này còn nói bình đẳng cái gì, tới đi, đều cùng xông lên!"

Đám người bắt đầu khẩn trương.ốNgay vào lúc đám sói kia muốn nhào lại đây, một mũi tên đột nhiên từ trên trờigiáng xuống, bắn nổ đầu con sói.Những con sói khác đồng loạt rên rỉ một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy vàochốn hoang dã."

Là ai cứu chúng ta?"

Người cầm đầu lớn tiếng hỏi.Trên bầu trời, vài tinh linh xinh đẹp đáp xuống, tiếp lời: "Nhân loại, chúng tacảm động trước lý niệm của các ngươi, bởi vậy tiến đến trợ giúp các ngươi mộttay."

-- Là chủng tộc hư không!

Đây là chủng tộc khác đến từ hư không!-------Chương 752: Kẻ địch có hơi nhiều..."

Xem kìa, các vị, cả tinh linh cũng đồng quan điểm với chúng ta, chúng ta cònsợ cái gì nữa."

Nam nhân cầm đầu đắc ý nói.Mọi người hoan hô lên.Các tinh linh hành lễ với nam nhân kia, mở miệng nói: "Vì sao các ngươi lưulạc ở chốn hoang dã?"."

Bởi vì chúng ta không muốn để khoa học kỹ thuật ăn mòn tâm linh tự nhiên,chúng ta hướng tới sinh mệnh thuần túy, mà không phải máy móc lạnh nhưbăng."

Nam nhân cầm đầu nói."

Rất tốt, suy nghĩ của các ngươi nhất trí với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trợgiúp các ngươi xây dựng lại quê nhà."

Tinh linh nói.Trong những người còn lại, một nữ tử đúng lúc lao tới, khóc thút thít quỳ gốitrước mặt tinh linh và nói: "Nhân loại cần các ngươi cứu vớt!

Bọn họ không nênbị khoa học kỹ thuật thống trị!"

Các tinh linh gật gật đầu."

Yên tâm, chúng ta sẽ trợ giúp các ngươi chiến thắng những đồng tộc mất đilinh tính, để các ngươi trở thành chủ nhân trên thế giới này."

Tinh linh cầm đầu nói.Thủ lĩnh nhân loại lập tức nói: "Đây là một ngày mang đầy ý nghĩa lịch sử cỡnào, chúng ta nên gọi ngày này là --"Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ cái cây trên đầu mọi người: "Ngày bánđúng linh hồn."

Câu nói vừa dứt.Các tinh linh sắc mặt biến đổi, quát: "Kẻ nào!"

Một con mèo trắng nhảy xuống từ trên cây, bước ra vài bước, bỗng hóa thànhmột thiếu nữ tuyệt sắc."

Mượn sức, phân hoá, xâm nhập, chiếm lĩnh, điên đảo –– Không cần cả sưu hồnlà các ngươi tự khai hết rồi."

Nàng vừa nói, vừa lười biếng ngáp một cái, lắc đầu nói: "Thật không thú vị, đềulà mấy trò mèo cũ rít Liễu Bình dùng khi vừa tiến vào ma đạo mấy năm thôi."

Một thanh trường đao xuất hiện trong tay nàng, mà trên người nàng ầm ầm tỏara yêu khí tận trời."

Đi chết đi, các vị."

ễ ấ ấ ếLiễu Bình đứng giữa không trung, lấy tay ấn quyết.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Người sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ,phóng thích thuật triệu hồn ngày xưa đã học."

"Sức mạnh Kỳ Quỷ là sức mạnh thường tầng."

"Thuật triệu hồn của người đạt tới hiệu quả lớn nhất."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Linh quang mãnh liệt tỏa ra từ thủ ấn của Liễu Bình, bỗng xây dựng thành thuậttriệu hồn.Trong hư không dần xuất hiện một vài đoàn sương mù màu trắng du đãng qualại.- Là hồn phách của nhân loại."

Nhiều người như vậy?"

Yana kinh ngạc nói."

Đúng vậy, nhiều người bị giết như vậy, thế giới trở nên càng ngày càng loạn --càng ngày càng phản đối người sáng lập ra nó."

Liễu Bình nói."

Ngươi và Triệu Thiền Y đều có phán đoán?"

Yana hỏi."

Theo cái nhìn của chúng ta, nếu thế giới sinh ra không ổn định vì sự cách tânvà đột phá của sức sản xuất và công cụ sản xuất, mọi người xuất hiện đủ loại ýkiến thì đó là điều rất bình thường."

Liễu Bình nói, duỗi tay tung một chiều vào hư không.Những linh hồn đó sôi nổi xông về phía trước tới, chen chúc tranh nhau nói cáigì với Liễu Bình.Chung quanh không có một tiếng động.Liễu Bình lại như có thể nghe thấy ngôn ngữ của bọn họ.Hắn nghiêm túc nghe trong chốc lát, cười nói: "Nhưng hiện tại cũng không cóchuyện gì lớn đến mức vượt thời đại xảy ra, sức sản xuất cũng không có sự bayvọt vượt bậc -- Thế mà lại phát sinh một trận rối loạn lan đến quyền lực thếgiới, nó chỉ thẳng vào người sáng lập văn minh, chỉ vào sức mạnh trung tâmkhoa học kỹ thuật giúp văn minh tiến bộ, cho nên ta cảm thấy có vấn đề."

Yana đứng một bên nhìn về phía những linh hồn đó.Nàng cũng có pháp môn hệ Thần Thánh, có thể giao tiếp với linh hồn, tự nhiêncũng nghe thấy quá trình tử vong mà những linh hồn đó trình bày.Một hồi lâu sau.Nàng thở dài và nói: "Thì ra các chủng tộc khác trong hư không đang chơi xấu."

Một luồng sát ý bộc phát ra từ trên người nàng.ế ế ắ ắTrong hư không lập tức hiện ra một thanh cự kiếm huyết sắc, cắm thật sâu trênmặt đất bên cạnh Yana."

Có những chủng tộc nào?"

Nàng không kìm nén được mà hỏi.Những linh hồn đó tiếp tục kể rõ.Liễu Bình nói: "Tinh linh U Ám, Thạch Nhân, Thi Hài Qủy và Diễm Qủy, thậtlà một đám đáng ghét -- lại nói tiếp, Andrea đã không ở thế giới nhân loại vàothời đại này, xem ra là đã đi Vĩnh Dạ, nàng ta sẽ trải qua rất nhiều năm tháng,mãi đến khi gặp được ta."

Liễu Bình vừa nói vừa dùng tay đè lại cự kiếm của Yana."

Ngươi muốn tự mình ra tay?"

Yana hỏi."...

Có vài điểm làm ta cảm thấy nghi ngờ, ta muốn đi hỏi kẻ xâm lấn."

Liễu Bình nói."

Nói ra để chúng ta cùng suy nghĩ đi."

Yana nói.Liễu Bình nói: "Ta nhớ rõ lúc ở thành phố Vô Tận, chúng ta phát hiện một bímật ––""Bất cứ chúng sinh nào sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ quá độ thì sẽ mất đi thần chívà ký ức, cuối cùng hóa thành Kỳ Quỷ Giả cắn nuốt linh hồn chúng sinh."

"Là như vậy."

Yana nói."

Nhưng sau khi chúng ta rời khỏi thành phố Vô Tận, lướt qua một đoạn nămtháng, kết quả lại phát hiện, vạn tộc hư không đã xuất hiện không ít Kỳ QuỷGiả, bọn chúng có thể thành lập thế giới của mình trong hư không."

Liễu Bình dùng một chút, lại nói: "Làm sao bọn chúng khắc phục được sự ănmòn của Kỳ Quỷ đối với mình chứ?"

Yana nói: "Thật ra trên người ta cũng có vấn đề này, nhưng ta là hầu thần củangươi -- vào mỗi lần ta đột phá, sức mạnh trên người ngươi sẽ quá độ đến trênngười ta, giúp ta vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn."

"Ta?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, trên người người có sức mạnh nào đó có thể thuần phục Kỳ Quỷ, tađoán chỉ có người và các thẻ bài tùy tùng của ngươi là thuận lợi vượt qua mộttrạm kiểm soát kia, còn về những người khác, thật sự không biết là tình huốngnhư thế nào."

Yana nói.ễ ầLiễu Bình rơi vào trầm tư.Bỗng nhiên.Một quang bình xuất hiện trước mặt hai người.Chỉ thấy tình cảnh chiến đấu của Triệu Thiền Y và các tinh linh U Ám xuất hiệntrong hình."

Kẻ địch có hơi nhiều...

Ta đã thật lâu không thấy nàng tu luyện tiến độ, cũngkhông biết nàng có được không."

Liễu Bình lo lắng nói."

Nàng rất nỗ lực, nhất định có thể thành công."

Yana nói.Giọng nói của trí não trung ương lại vang lên lần nữa: "Hai vị, lớp bên ngoài thếgiới xuất hiện rất nhiều Kỳ Quỷ Giả chủng tộc hư không, hình như chúng đangchuẩn bị khởi xướng tiến công vào thế giới nhân loại.".Liễu Bình hiểu rõ mà nói: "Xem ra âm mưu bị Triệu Thiền Y đánh vỡ nên bọnchúng đành đánh ngay từ chính diện."

Yana nói: "Giao những người này cho ta đối phó, tiện thể giúp Andrea trút giậnmột chút."

Liễu Bình đang muốn nói cái gì thì Yana ngăn hắn lại, nói: "Thế giới nhân loạivẫn luôn do ta lo liệu, chúng dám đối phó thế giới mà ta gây dựng nên, ta khôngđược vui."

Liễu Bình nhún nhún vai, còn muốn nói gì thì lại bị Yana dùng tay bịt kínmiệng, lắc đầu nói: "Đừng lo lắng, ta là hầu thần của ngươi, thực lực khôngngừng tăng lên theo bước chân của ngươi, đám rác rưởi đó còn không phải đốithủ của ta.-------Chương 753: Không thành vấn đề!Liễu Bình nói không nên lời, chỉ đành bất đắc dĩ buông tay.- - Có đôi khi nữnhân quá bá đạo cũng có chỗ lợi, đó chính là không cần hắn tự thân xuất mã xửlý mọi việc.- - Nhưng các ngươi một người đối phó tinh linh U Ám ở hoangmạc, một người khác đi tầng ngoài thế giới đối phó Kỳ Quỷ Giả, vậy ta làm gì?Yana đã xem hiểu vẻ mặt của hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi tiếp tục nghĩ vấn đềvừa rồi, ta cứ cảm thấy vấn đề kia cất giấu bí mật nào đó."

Nàng buông bàn tay che miệng Liễu Bình ra."

Được, có thể liên hệ với ta vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình nói."

Yên tâm."

Yana cười thật quyến rũ với hắn, sau đó rút cự kiếm ra khỏi mặt đất, thân thểrung lên rồi bay lên bầu trời đêm.Chỉ còn Liễu Bình đứng tại chỗ.Hắn ngẩn người trong chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu."

Manh mối quá ít, nếu có thể nhờ người nào hỗ trợ tìm thêm chút manh mối thìtốt rồi."

Hắn lẩm bẩm.Đúng vậy!

Trực tiếp kéo Kỳ Quỷ Giả lại đây hỏi một tiếng, không phải là đượcrồi sao?

Liễu Bình vội vàng ngẩng đầu nhìn không trung, gân cổ lên hô: "Này,Yana, ta muốn có một Kỳ Quỷ Giả thế giới hư không để hỏi chuyện!"

Bá –– Một ánh sao băng từ trên trời giáng xuống, đập ra một cái hố sâu hìnhngười ngay trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình ngồi xổm xuống bên cái hố, duỗi tay sờ sờ vào đó, lập tức kéo ra mộtcon Diễm Quy có mọc sừng."

Này, còn nói chuyện được không?"

Hắn hỏi."

Ta..."

Diễm Qủy thoi thóp thở, mở miệng ra vừa muốn nói gì, nhưng miệng vếtthương nhìn ghê người trên thân lại đổ máu ào ạt.Nó khép miệng lại, đầu nghiêng qua, ngã bẹp xuống đất.Liễu Bình thở dài nói: "Người này không được, rõ ràng là tới xâm lược thế giớinhân loại, lại làm thành dáng vẻ này, ta giải thoát giúp người đi."

Nói xong, hắn tùy tiện rút Bách Nạp Đao ra, đặt lên cổ đối phương, đang muốndùng sức —— Diễm Qủy đột nhiên tru lên: "Từ từ!

Đại ca muốn biết cái gì, tacó thể nói mà!"

ể"Cái gì?

Có thể nói à!"

Liễu Bình ngạc nhiên nói."

Ca hát cũng được nữa, đại ca muốn nghe cái gì?"

Diễm Qủy liên tục nói."

Vậy thì ––lúc trước khi người tiến vào lĩnh vực Kỳ Quỷ, làm sao để khắc phụcsự trùng kích của sức mạnh Kỳ Quỷ?"

Liễu Bình hỏi."

A?

Ha?"

Hình như Diễm Qủy không lý giải."

Làm sao người duy trì thần trí?

Vì sao không sinh ra ***** cắn nuốt chúngsinh?"

Liễu Bình kiên nhẫn hỏi."

Là...

Trực tiếp tiến vào trình độ Kỳ Quỷ, làm phép tắc sinh ra "Dũng Hiện, sauđó thành công."

Diễm Qủy nói hs tự nhiên."

Đơn giản như vậy?"

Liễu Bình không tin."

Tuyệt đối không lừa ngươi, đại nhân!"

Diễm Qủy nói.Liễu Bình nắm lấy tay nó, trên mặt lộ ra vẻ thương hại: "Thấy người biết điềunhư vậy, nhất định suy nghĩ xâm lược thế giới nhân loại trước đó không cẩnthận nên mới sinh ra, cũng đúng -- ta giúp người xử lý vết thương một chút, hyvọng ngươi sớm ngày khởi phục.".Một ánh thánh quang vọt ra từ trên tay hắn, thấm vào thân thể Diễm Qủy.Diễm Qủy cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân."

Nói xong thì đầu nghiêng qua, lại rơi vào trầm miến lần nữa.Sắc mặt nó cực kỳ khỏe mạnh, cứ như đã khôi phục sinh cơ.Liễu Bình nhìn thoáng qua sức mạnh Kỳ Quỷ mà mình thu vào, sau đó đứnglên, hô to về phía trời cao: "Lại thêm một tên, Yana!"

Lại một ánh lưu quang hiện lên.Râm!

Cái hố sâu hình người thứ hai xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đi lên trước, duỗi tay dùng sức kéo một cái, đã lôi ra một con quái vậtcó cái đầu hình dạng con dê đực từ trong hố sâu."

Hân hạnh gặp mặt, ta có chuyện muốn hỏi người một chút."

Liễu Bình nói.ắ ắCon dê đực mang dáng vẻ như sắp tắt thở tới nơi, nửa câu cũng không nói nênlời, cứ như sẽ chết vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình yên lặng rút Bách Nạp Đao ra.Con dê đực lập tức lên tinh thần, hài hước mà nói: "Đại nhân muốn biết cái gì?Ta nhất định biết gì nói đó, không có nửa lời giấu giếm."

"Làm sao người duy trì thần trí vào lúc tấn chức Kỳ Quỷ Giả?"

Liễu Bình hỏi."

Lúc ấy ta ghép mấy lớp pháp tắc lại, làm chúng nó sinh ra sức mạnh DũngHiện nguyên thủy nhất, sau đó thành công."

Con dê đực nói."

Lợi hại như vậy?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, mọi người đều như thế."

Con dê đực không rõ mà nói."

Ta có thể cảm giác ngươi nói thật, cũng được, ta trị liệu cho ngươi một chút,tiện cho ngươi ngủ ngon một giấc."

Liễu Bình nắm lấy chân nó và nói.Thánh quang lại sáng lên."

Cảm ơn...

Đại nhân..."

Con dê đực sắc mặt hồng nhuận rơi vào giấc ngủ say.Lúc này Yana từ trên trời giáng xuống.Trên tay nàng nắm một cây roi dài màu đen, roi quấn quanh cổ của một rồi lạimột Kỳ Quỷ Giả, kéo bọn chúng sôi nổi rơi xuống mặt đất."

Nhiều người như vậy?"

Liễu Bình giật mình nói."

Thế giới nhân loại là một miếng thịt béo, bọn chúng đều muốn đến ăn mộtngụm."

Yana lạnh lùng nói.Nàng giơ cự kiếm trên cánh tay khác lên –– Mắt thấy cự kiếm muốn giángxuống, những Kỳ Quỷ Giả đó nhịn không được đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vàtuyệt vọng.Liễu Bình bỗng xông lên, chắn trước cự kiếm."

Tránh ra!"

Yana nói."

Sát sinh là không đúng, đừng cố chấp so đo như vậy."

ễLiễu Bình nói."

Vì sao không so đo?

Ta muốn giết bọn chúng để giải nổi hận trong lòng."

Yana nói.Liễu Bình liên tục xua tay và nói: "Oan gia nên giải không nên kết, mục đíchcủa chúng ta chỉ là để họ trả lời câu hỏi của ta."

"Không được, quá hời cho bọn chúng!"

Yana kéo chặt roi."

Ngươi muốn thế nào?"

Liễu Bình bất đắc dĩ nói."

Trừ phi chúng lấy ra một số bảo vật đủ giá trị chuộc mạng, ta mới đồng ý thacho chúng, còn để người trị liệu cho bọn chúng."

Yana trùng đôi mắt đẹp lên mà nói.Liễu Bình thật sự không còn cách nào, thở dài nói: "Mọi người nghe thấy chưahả?

Suy nghĩ cho mạng sống của mình, lấy một ít bảo vật tích góp ra đi, nếukhông không thể bình ổn lửa giận của người thủ hộ nhân loại này ––nhiều ít gìcũng tỏ vẻ một chút đi chứ."

Một đám Kỳ Quỷ Giả rốt cuộc cũng chờ được cơ hội nói chuyện.- - Cả mạngsống cũng sắp mất rồi, còn dám so đo bảo vật cái gì?

Chúng tranh nhau mà kêulên: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

-------Chương 754: Chủ trang viênMười phút sau.Yana đứng trước một ngọn núi nhỏ do bảo vật chồng chất thành, vừa lòng đếncác loại bảo vật trên đó."

Thánh khiết bảo toàn và nguyên năng tiền tệ có thể giúp ta ngưng tụ thuật phápthần thánh đặc thù, ta sẽ cầm đi, còn lại đều là của ngươi."

Nàng truyền âm với Liễu Bình.Liễu Bình không sao cả mà lắc đầu, truyền âm lại: "Đều là của ngươi, ngươicầm đi."

Yana nói: "Nếu là như vậy\, về sau lúc không cần chiến đấu, ta có thể tìm mộtvài thế giới phong cảnh đẹp để mua một ít sản nghiệp."

"Ta nói rồi, chúng đều là của ngươi."

Liễu Bình nói."

Được, ta phải xem mấy thứ này có giá trị bao nhiêu ––"Yana quay chung quanh ngọn núi chồng chất bảo vật kia, vui vẻ bắt đầu tínhtoán.Liễu Bình chuyển ánh mắt đi.Giờ phút này, điều hắn quan tâm là một chuyện khác -- - Tiến hành dò hỏi đốivới tất cả Kỳ Quỷ Giả, đều không ngoại lệ chính là, bọn họ cũng không biết tiếnvào cấp bậc Kỳ Quỷ sẽ đánh mất ký ức, sau đó phải cắn nuốt linh hồn.Tương phản, mỗi một Kỳ Quỷ Giả nơi này đều là người thủ hộ tương ứng củachủng tộc mình."

Kỳ quái...

Rốt cuộc là nơi nào thay đổi?"

Hắn nhìn về phía những Kỳ Quỷ Giả bị trói gô đó, trầm ngâm nói: "Các vị, lầnnày các người đều chiến bại, không phải sao?"

Đám Kỳ Quỷ Giả nói theo hắn: "Đúng vậy."

"Tài năng không bằng người, vui lòng phục tùng."

"Các hạ, chúng ta thua."

Liễu Bình gật gật đầu, ánh mắt liếc nhìn vào hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện ra: "Ngươi kích hoạt hình thứcThủ Ngục."."

Ở lần chiến đấu này, các đối thủ của ngươi đã nhận thua."

"Chú ý!"

"Bọn họ không thể trở thành nô bộc của ngươi."

Liễu Bình ngẩn ra.ầ ầ ểTừ sau khi kích hoạt hình thức Thủ Ngục, đây là lần *****ên nó không thể pháthuy hiệu lực."

Vì sao?"

Hắn yên lặng hỏi.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Bởi vì linh hồn bọn họ đã có chủ."

Liễu Bình bước tiến lên, vỗ bả vai một Kỳ Quỷ Giả và hỏi: "Chủ nhân củangươi là ai?"

Tên kia Kỳ Quỷ Giả nói: "Chủ nhân?

Ta không có chủ nhân, ta chính là Kỳ QuỷGiả siêu việt chúng sinh, sao có thể có chủ nhân!"

Liễu Bình dời tầm mắt đi.Các Kỳ Quỷ Giả khác thấy hắn nhìn lại, cũng sôi nổi lắc đầu.Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Yana cảm thấy không khí không đúng thì lập tức ngừng đếm tiền, nàng đi tới vàhỏi: "Như thế nào?"

"Không có gì, ngươi canh chừng nơi này, ta đi xử lý chút việc rồi lập tức quaylại."

Liễu Bình nói xong thì thân thể chợt lóe rồi xông lên không trung, biến mất tămhơi.Hắn rời khỏi thế giới nhân loại, cứ bay ra bên ngoài thần trụ, rất nhanh đã đếnhư không hắc ám vô tận.Trong hư không đó, có vô số tiểu thế giới lớn lớn bé bé tương tự như những hònđảo nhỏ.- - Là những thế giới thuộc về Kỳ Quỷ Giả.Liễu Bình tùy ý dừng lại trên một thế giới, chỉ thấy Kỳ Quỷ Giả của thế giớinày đã phát hiện hắn, đang vội vàng tới."

Ngươi là kẻ nào ——"Kỳ Quỷ Giả kia vừa nói xong thì bỗng phát hiện sau lưng mình xuất hiện mộtcái bóng mờ, đang đặt một thanh đao lên trên cổ."

Ngươi thua."

Liễu Bình nói.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Ngươi kích hoạt hình thức ThủNgục."."

Ngươi không thể thu lấy linh hồn của đối phương, bởi vì linh hồn này đã cóchủ."

Liễu Bình nói: "Thiền Y."

"Được."

Một thiếu nữ lặng lẽ xuất hiện, đáp xuống trước mặt Kỳ Quỷ Giả kia, duỗi tayđè lại đầu của hắn ta.ồThuật sưu hồn!

Một lát sau.Triệu Thiền Y lắc đầu nói: "Tuy hắn đốt nhà giết người cướp của, nhưng khôngnhận người khác là chủ."

"Đi."

Thân thể Liễu Bình chợt lóe rồi bay ra khỏi thế giới này.Hắn xuyên qua hư không, nháy mắt đã tiến vào một tiểu thế giới khác.Kỳ Quỷ Giả của thế giới kia đang ăn cơm sáng, lúc phát hiện Liễu Bình thì vộivàng rút binh khí ra -- "Đánh đánh giết giết nhiều quá không tốt."

Libertas lấy binh khí của hắn đi."

Đúng vậy, đừng cử động nha."

Norton tùy tiện ném một cấm chế không gian ra, vây Kỳ Quỷ Giả kia lại tạichỗ.- - Bọn họ cũng đã trưởng thành.Triệu Thiền Y lại tiến lên lần nữa, ấn tay lên trán đối phương.Giây lát sau."

Hắn cũng không thần phục bất cứ kẻ nào."

Triệu Thiền Y nói."

Kỳ quái..."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.Trong hư không, nhắc nhở phù của danh sách lại hiện ra lần nữa.- - Vẫn là câu"Linh hồn của đối phương đã có chủ".Liễu Bình thở dài.Cẩn thận ngẫm lại, vấn đề cả câu chuyện rốt cục ở đâu? *****ên là những KỳQuỷ Giả đó.Cấp bậc của bọn họ quá thấp, chỉ có thể sử dụng vài loại pháp tắc "Dũng Hiện".Tiếp theo.Những Kỳ Quỷ Giả đó cũng không biết mình có chủ nhân.Chẳng lẽ -- Lúc bọn họ tấn chức Kỳ Quỷ Giả thì đã hoàn toàn trở thành nô bộccủa người khác trong lúc bất tri bất giác?

Một linh quang bỗng hiện lên trongđầu Liễu Bình."

Libertas!"

Hắn hô."

Cái gì?"

Libertas đặt chủy thủ lên cổ Kỳ Quỷ Giả kia, một bàn tay khác đang lộn túi củahắn ta lại."

Ta cần đề nghị của ngươi, cho ta một thẻ bài kiến nghị đi."

ễLiễu Bình nói.Libertas lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "À –– Đó chính là năng lực bói toán,những người khác đều không có, được thôi, ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Về chủ nhân của những Kỳ Quỷ Giả này, năng lực của người có kiến nghị gìđối với chuyện này."

Liễu Bình nói."

Ta thử xem.".Libertas nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không -- Chỉ thấy một phong thưmàu đen vừa lộ ra một góc, tay của Libertas đã như điện giật mà ném nó xuốngmặt đất."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Libertas hoảng loạn nói: "Đây là bói toán cấp bậc bí mật, ta kiến nghị tất cả mọingười rút lui –– màu đen đại biểu cho bí mật cấp bậc tương đối cao, hơn nữa sẽmang đến tử vong."

"Được rồi, các ngươi đều rút lui đi."

Liễu Bình nói.Libertas và Norton nhìn nhau, hóa thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía Kỳ Quỷ Giả kia.Kỳ Quỷ Giả cuống quít bay lên trời, lập tức không biết tung tích.Chỉ còn lại Triệu Thiền Y."

Ngươi không quay về?"

Liễu Bình hỏi."

Thực lực của ta đã sớm vượt xa quá khứ, có thể sóng vai chiến đấu với ngươi."

Triệu Thiền Y nóng lòng muốn thử mà nói."

Libertas nói có lẽ sẽ chết."

Liễu Bình nói.-------Chương 755: Đó là một loại sở thích sưu tầmTriệu Thiền Y nâng tay lên -- Tay nàng biến thành móng mèo sắc nhọn, mànàng nhẹ nhàng ***** móng vuốt, nhỏ giọng nói: "Liễu Bình, tà đạo chúng tatừng sợ chết bao giờ?

Hơn nữa (Quyển Sách Tử Vong có thể giữ lại hồn hỏa, chỉcần ngươi đừng chết là được."

"Được, đã thật lâu chúng ta không sóng vai chiến đấu."

Liễu Bình nói.Hắn vẫy tay một cái.Phong thư màu đen kia lập tức dừng lại trên tay hắn.Liễu Bình mở phong thư ra, chỉ thấy bên trong là một chồng giấy màu đen.Trên tờ giấy màu đen *****ên có viết: "Muốn biết bất cứ chuyện gì cũng cầnsống sót trước."

Liễu Bình mở tờ giấy thứ hai ra, chỉ thấy trên đó có viết: "Ngươi cướp đi bàntay, chủ nhân bàn tay lại muốn cướp đi mạng của ngươi."

Liễu Bình không ngừng lật về phía sau, lại phát hiện trên những tờ giấy sau đóchỉ có một con số, hơn nữa không ngừng giảm lại: "Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Hắn thấy một nam tử có cây dù đen nổi lơ lửng trước người đang từ trên trờigiáng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đối diện hắn.Người này để ***** nửa người trên và không có tay.Chỗ cổ tay hắn có mặt cắt ngang rất ngay ngắn, hình như là bị thứ sắc bén gìtrực tiếp cắt đứt.Đây là Kẻ cầm dù?

Liễu Bình híp mắt đánh giá đối phương.- - Không.Trên người người này có một mùi thối rữa.Mùi thối rữa.Không phải Kẻ cầm dù.Lúc trước Kẻ cầm dù từ bỏ một bàn tay, chỉ còn lại một linh hồn mỏng manh,khó khăn lắm mới thoát ly khỏi sự khống chế của trang viên kia.Tuy cuối cùng vận may không được tốt lắm, gặp phải tồn tại vĩ đại kia, nhưngcuối cùng Hắn thành công thoát khỏi sự khống chế của trang viên.Hiện tại.ấ ắ ể ầXuất hiện ở hắn trước mặt là thi thể của Kẻ cầm dù!"

Thật thú vị,"Thi thể Kẻ cầm dù lấy giọng điệu lạnh như băng mà trúc trắc để nói, "Ta có thithể của người này, mà người cầm đi một bàn tay của hắn."

Liễu Bình nói: "Ngươi là người phương nào?"

Thi thể Kẻ cầm dù nói: "Tất cả chúng sinh khát vọng đạt được sức mạnh KỳQuỷ đều phải phụng ta làm chủ."

Liễu Bình nói: "Trước kia mọi người đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ thì chỉ có thểbiến thành dị vật kỳ quái, lấy linh hồn làm thức ăn -- ta vẫn luôn tò mò, mãi đếngiờ phút này ta mới hiểu ra."

"Ngươi hiểu cái gì?"

Thi thể của Kẻ cầm dù hỏi."

Bọn họ đều đã chết."

Liễu Bình lạnh nhạt.Vậy rốt cuộc có thể giải thích được.Ở thời đại này, tất cả Kỳ Quỷ Giả-- Đương nhiên bọn họ vẫn duy trì thần trí,nhớ rõ tất cả, đương nhiên cũng không lấy linh hồn làm thức ăn.Bởi vì bọn họ đã chết!

Thân thể bọn họ rơi vào tay chủ trang viên, chỉ còn lạilinh hồn đi vào thần trụ lần nữa để chiếm lĩnh nơi ở của tất cả chúng sinh chochủ nhân thần bí kia!"

Ngươi dùng thi thể của hắn tới gặp ta là vì nguyên nhân gì?"

Liễu Bình nói.Chủ trang viên này nhìn không giống tồn tại như Ác Mộng chi Chủ, dù sao thìgã còn có được một trang viên ở thế giới Kỳ Quỷ.Sau khi phát hiện hắn đang điều tra chuyện của đông đảo Kỳ Quỷ Giả, gã cũngkhông xuất hiện mà phải thi thể Kẻ cầm dù tới.Như vậy.Gã muốn đối phó hắn, lại không cách nào đích thân đi tới?

Hay là, gã không cóác ý, chỉ muốn đến nói chuyện với hắn một chút?

Kẻ cầm dù mở miệng nói: "Tađã nói qua, tất cả Kỳ Quỷ Giả đều phải phụng ta làm chủ, bởi vậy hiện tại ngườiphải ký kết khế ước với ta --""Nể mặt người xuất sắc như vậy, ngươi có thể giữ lại thân thể của mình."

Liễu Bình im lặng.Không có ác ý?

Không, hiển nhiên gã có ác ý.Hiện tại thừa dịp gã chịu nói chuyện, phải xem rốt cục người này muốn làm gì."

Chẳng lẽ ngươi không hiểu kỹ về hướng đi của Kẻ cầm dù sao?

Hắn đã lừa gạtngươi, linh hồn rời khỏi Hư Không Thần Trụ, chẳng lẽ ngươi không muốn biếtắnhững chuyện sau đó của hắn chút nào à?"

Liễu Bình nói."

Chuyện của hắn có liên quan đến người, không phải sao?"

Thi thể Kẻ cầm dù không có cảm xúc mà nói."

Cho nên ngươi không muốn miệt mài theo đuổi chuyện của hắn, mà trực tiếptới tìm ta?"

Liễu Bình hỏi."

Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, chỉ cần người trở thành thủ hạ củata, ta đoán mình sẽ đạt được bí mật cực kỳ có giá trị."

Thi thể Kẻ cầm dù nói."

Vậy ta nói thẳng, ta không có dự tính trở thành nô lệ của người khác."

Liễu Bình nói.Thi thể Kẻ cầm dù trầm mặc không nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu người đưa ra một cái giá tốt thì thật ra takhông ngại bán một ít tình báo."

Thi thể Kẻ cầm dù vẫn không có đáp lại.Trong lòng Liễu Bình bỗng xuất hiện một cảm giác, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy trên bầu trời tiểu thế giới này xuất hiện chi chít những ngôi sao trời.Những sao trời đó rơi xuống, hóa thành vô số những Kỳ Quỷ Giả rồi đứng saulưng thi thể Kẻ cầm dù.Tên mặt bọn họ đã mất đi tất cả thần thái, đờ đẫn đúng bất động giống như tửthi.Chờ tất cả Kỳ Quỷ Giả buông xuống, Kẻ cầm dù mới chậm rãi mở miệng: "Tấtcả Kỳ Quỷ Giả đều là thủ hạ của ta, ngươi cũng không phải\ ngoại lệ, nếu không--"Trên người nhũng Kỳ Quỷ Giả đó lập tức bùng lên sát ý.Bọn họ kích thích sức mạnh pháp tắc trên người, khiến nó đạt tới trình độ"Dũng Hiện, tiến vào trạng thái có thể liều mạng vào bất cứ lúc nào.Mấy trăm Kỳ Quỷ Giả đều đổ dồn ánh mắt lên trên người Liễu Bình.Bọn họ bắt đầu phóng thích thuật pháp -- "Ngừng!"

Liễu Bình quát."

Thế nào?"

Thi thể Kẻ cầm dù nói."

Các ngươi có mấy trăm người, một mình ta đánh không lại các ngươi."

Liễu Bình nói.ế ầ"Cho nên người quyết định đầu hàng?"

Thi thể Kẻ cầm dù vẫy vẫy tay về phía sau.Nhũng Kỳ Quỷ Giả đó lập tức dừng lại."

Ta thật sự không thể hiểu, người đã có nhiều thủ hạ như vậy, vì sao còn muốnchấp nhất với ta."

Liễu Bình nói."

Đó là một loại sở thích sưu tầm."

Thi thể Kẻ cầm dù nói."

Có lẽ đó là một nguyên nhân, nhưng thật ra còn có bí mật càng sâu mà ngườicũng không nói ra."

Liễu Bình nói."

Ngươi là thứ gì, một nô lệ mà muốn nhìn trộm suy nghĩ của ta?"

Thi thể Kẻ cầm dù cười lạnh và nói.-------Chương 756: Hai cái vảy trao đổi vị trí!Đám Kỳ Quỷ Giả sau lưng gã hành động.Mấy trăm Kỳ Quỷ Giả không tiếng động lướt qua Kẻ cầm dù, xông về phía LiễuBình.Cuộc chiến lập tức khai hỏa!"

Mau."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.Chỉ thấy Triệu Thiền Y thò ra từ sau lưng hắn, trường đao trong tay trảm mộtcái vào mặt đất -- Oanh!

Toàn bộ thế giới bị cắt thành vô số mảnh, lập tức hoàntoàn sụp đổ.Đám Kỳ Quỷ Giả khựng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức ra tay!

Ngay trongnháy mắt bọn họ ra tay, một ánh kim quang xuyên qua thế giới, mang theo LiễuBình và Triệu Thiền Y bay vào sâu trong hư không vô tận.Là Yana!

Liễu Bình tranh thủ chút thời gian để nói vài câu, nàng đã chạy tới!

Bangười xuyên qua hư vô hắc ám nhanh như tia chớp, bay sâu vào một nơi khôngrõ."

Sao tốc độ của ngươi còn nhanh hơn trước kia!"

Triệu Thiền Y bất mãn nói.Nàng ấn ra phán quyết tránh gió, nhưng vẫn bị thổi đến không mở mắt ra được,cả tóc cũng rối bù lên.Yana nói: "Năm đó lúc còn là thánh kỵ sĩ, tất cả năng lực của ta đều dùng để giatăng tốc độ, hiện giờ sau khi đột phá đến cảnh giới Kỳ Quỷ, còn chồng chất tốcđộ đến trình độ càng cao.".Nói xong, nơi xa phía sau xuất hiện mấy quang điểm nhỏ.Đó là những Kỳ Quỷ Giả dạng tốc độ khác.Yana hừ lạnh một tiếng, kim quang trên người lại tăng lên vài phần.Những quang điểm đó lập tức bị ném ra xa."

Không tồi, năng lực phương diện Kỳ Quỷ cũng là chạy trốn -- Xem ra lúc nàongươi cũng muốn chạy trốn, Yana."

Triệu Thiền Y nói với giọng điệu dịu dàng."

Triệu Thiền Y, ngươi quá béo!

Sẽ ảnh hưởng tốc độ chạy trốn của chúng ta, trởvề sách thẻ cho ta đi!"

Yana lạnh lùng nói.Triệu Thiền Y trừng mắt nhìn nàng một cái, lại bị trùng ngược trở về.ố ể ấ"Hoặc là người muốn trở thành một cái xác mèo để chủ trang viên cất chứa?Không, có lẽ là xác nữ?"

Yana nói nhỏ.Triệu Thiền Y nói không nên lời, đành ngoan ngoãn biến thành một thẻ bài rồitrở lại trong sách thẻ.Cuối cùng Yana cũng dư ra một bàn tay.Nàng đưa đôi tay vây quanh Liễu Bình và nói: "Chúng ta chạy đến nơi nào?"

Liễu Bình cười khổ một tiếng, nói: "Ở ngoài thần trụ đâu có nơi nào chúng taquen thuộc?"

Chỉ trong vài câu nói chuyện ngắn ngủn, không biết hai người đã bay đượckhoảng cách bao xa.Rốt cuộc không nhìn thấy những truy binh đó.Nhưng đồng thời, bọn Liễu Bình cũng dần dần bị lạc trong bóng tối vô tận.Bỗng nhiên.Một thẻ bài bay ra từ sách thẻ.Là Andrea."

Sao ngươi lại đi ra?"

Yana ngạc nhiên nói, tiện thể không để lại dấu vết mà nháy mắt ra dấu vớiAndrea.- - Vất vả lắm ta mới làm con mèo kia tức giận quay trở vào quyển sách,hiện giờ còn ở một nơi không có người, ngươi chạy ra làm gì?

Mặt Andrea đỏhồng, nói: "Không phải, ta bỗng nhớ ra phải nói một chuyện cho Liễu Bìnhbiết."

-- Tỷ tỷ đừng trách ta, lúc này là lúc nào rồi mà người còn muốn hẹn hò chứ?"

Có phải là khối váy đen kia hay không?

Nó đang nóng lên."

Vừa rồi khi Yana và Triệu Thiền Y nói chuyện với nhau, Liễu Bình vẫn luônkhông lên tiếng, giờ rốt cuộc đã mở miệng.Hắn lấy khối váy đen kia ra từ trong ngực.- - Đây là mảnh vảy đen Liễu Bìnhlấy được ở địa cung Ác Mộng thế giới chân thật năm 2027 khi cứu Thế Giới chiLinh ra.Trên vảy có một thuật pháp Ác Mộng dùng để đối phó Chấp pháp giả Hắc Ám,mà pháp môn của Liễu Bình trong quá khứ để lại đã bị Thế Giới chi Linh hấpthu mất.Thế Giới chi Linh tức là Andrea của thời đại quá khứ.Nàng lưu lạc trong Vĩnh Dạ, sau đó gặp lại Liễu Bình, mãi đến hiện giờ lại lấyđược vảy đen lần nữa."

Là nó, tuy mặt trên đã không có thuật pháp gì, nhưng hình như ta vẫn phải dựavào nó mới có thể làm được một vài chuyện -- Khi người đạt được nó, ta sẽ nhớlại chuyện xảy ra trong quá khứ, điều này thật thần kỳ."

Andrea nói."

Không, cũng không phải người nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, mà làchuyện quá khứ đã trở thành lịch sử cố định, cho nên sẽ xuất hiện trong đầu củangươi."

Yana nói.Andrea tưởng tượng, không khỏi gật đầu theo.Đúng vậy.Cô bé tiến vào Vĩnh Dạ là chuyện nhất định sẽ xảy ra.Nhưng trước lúc đó, cô bé bị Chấp pháp giả Hắc Ám *****, hay là được LiễuBình cứu?

Không có ai biết.Khi Liễu Bình trở lại năm 2020, chiến đấu với Kẻ cầm dù, giết người khổng lồhuyết nhục, tiến vào địa cung Ác Mộng, đoạt sứ mệnh, giành được mảnh vảyđen -- Khi tất cả những điều này xảy ra, hơn nữa lịch sử cũng bị cố định lại --Tất cả những người có liên quan đến chúng sẽ đạt được một đoạn ký ức cố định.Càng quan trọng là –– Long tích của cô bé bị cái tên trong Ác Mộng kia độngtay chân, nhưng lúc lưu lạc trong Vĩnh Dạ, cô bé gặp lại Liễu Bình lần nữa,Liễu Bình giúp cô đổi mới long tích.Cô bé lại lấy được sức mạnh!

Andrea vui vẻ nhìn về phía Liễu Bình, chỉ thấyhắn đang nghiêm túc ngắm nhìn cái vảy đen trong tay.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình, giống như trước kia:"Mảnh chiến giáp lành lặn không tổn hao gì."

"Nó có thể cất chứa tất cả, nhưng lúc này không có thứ gì được gửi gắm vàotrong nó."

Liễu Bình nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, vô cùng cảm khái mà nói:"Nhân của quá khứ, tức là quả của hiện tại, mảnh giáp này chính là quả màchúng ta liều mạng nỗ lực trong quá khứ mới tranh thủ được."

Anh mắt ba người cùng dùng trên mảnh giáp màu đen.Andrea suy tư mà nói: "Lúc ấy khi người phóng thích thứ có liên quan đến LinhVương trên mảnh giáp này, ta ngất đi."

"Không sai."

Liễu Bình nói."

Ta nhớ ra rồi...

Mảnh giáp này cộng sinh với ký ức của ta, ta cần nó để phóngthích một thứ gì đó."

Andrea nói.Liễu Bình đưa mảnh giáp đen cho cô bé.Andrea nâng mảnh giáp, nhắm hai mắt và nói: "Trong này cất giấu bí mật bangàn thế giới của Linh Vương.Ta nhớ ra rồi, nó chính là chìa khóa."

ắCô bé cắt qua ngón tay, nhanh chóng phác họa ra một phù văn Kỳ Quỷ trênmảnh giáp.Mảnh giáp lóe lóe.Một ánh hào quang đột nhiên sinh, bao phủ mảnh giáp đen và Andrea vào trongđó.Liễu Bình thấy trên đầu Andrea nhảy ra từng hàng chữ nhỏ: "Thánh linh duynhất."

"Đã thức tỉnh."

"Nàng thu hoạch ký ức thời đại quá khứ, là hy vọng duy nhất trong thế gian cóthể đối kháng với Ác Mộng vào lúc này."

Ngay sau đó.Một thẻ bài đầy quang ảnh biến ảo xuất hiện trong tay Andrea.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mặt gương, mà trong gương có một hư ảnhchiến giáp lúc ẩn lúc hiện.Andrea dán thẻ bài lên mảnh giáp màu đen, mở miệng nói: "Đây là thẻ bài nhìnthấu và trao đổi, tác dụng của nó trên mảnh giáp cũng tương đương với tác dụngtrên bộ chiến giáp kia của ngươi."

"Hiệu quả thì sao?"

Yana hỏi."

Chỉ khi Liễu Bình đụng vào nó, nó mới tồn tại, ngoài ra nó có thể trao đổi vị trívới những cái vảy khác trên chiến giáp."

Andrea nói."

Nhưng thẻ bài của ngươi lại đến từ đâu?"

Yana hỏi."

Các ngươi còn nhớ ta luôn có thể lấy ra đủ loại binh khí không?"

"Nhớ."

Liễu Bình nói.Andrea hơi mỉm cười, khí chất cả người trở nên càng thâm trầm, ánh mắt cũngtrở nên thâm thúy mà tràn ngập trí tuệ.Nói xong, cô bé duỗi tay điểm một cái lên trên vảy.Vảy đen lập tức biến mất.Thay vào đó là một mảnh vảy tràn đầy tro bụi và vết rách khác.- - Hai cái vảytrao đổi vị trí!

Cũng tức là vảy đen về tới chiến giáp, do đó thay mảnh vảy nàylại đây.-------Chương 757: Ác Mộng"Chiến giáp -- Trên rất nhiều cái vảy của nó đều cất giấu sức mạnh và bí mậtcủa thời đại quá khứ, Liễu Bình phải dựa vào mảnh lân giáp này để lấy vềnhững bí mật đó."

"Thật là cẩn thận."

Yana nói."

Kẻ địch quá *****, đây là một thủ đoạn phòng bị tất yếu."

Andrea nói.Cô bé giơ mảnh vảy tràn đầy vết rách này lên trước mặt Liễu Bình và Yana."

Yana tỷ tỷ, ngươi cũng về sách thẻ đi, ngươi không thể đụng bí mật vào sau đó,không an toàn."

Andrea nói.Yana mở to đôi mắt đẹp trừng cô bé một cái.Thật vất vả mới tới một nơi không có người khác, chỉ có Liễu Bình, kết quảngươi đuổi ta đi?

Andrea thè lưỡi, mỉm cười xin lỗi."

Được rồi, ta đi nghỉ ngơi, có việc gì thì kêu ta."

Thân thể Yana chợt lóe, hóa thành thẻ bài rồi bay về sách thẻ lần nữa.Trong bóng đêm.Chỉ còn lại Andrea và Liễu Bình.Cùng với mảnh mảnh giáp màu đen tràn đầy vết rách kia."

Nơi này có cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trước khi chưa tiến vào, ta cũng không biết, nó là bí mật mà đời nào đó củangươi cất giấu, chỉ sợ trừ ngươi ra thì không ai có thể đi xem kết quả."

Andrea nói."

Đi xem."

Liễu Bình ấn tay lên cái vảy tràn đầy vết rách.Andrea lập tức hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ."

Nhớ kỹ, đừng triệu hoán chúng ta, chúng ta không thể nghe thấy bí mật quákhứ của ngươi."

Cuối cùng cô bé dặn dò.Liễu Bình bỗng nhớ tới cái gì, lập tức hỏi: "Vậy Lilith thì sao?"

-- Lilith là thư linh của sách thẻ "Quyển Sách Tử Vong"."

Nàng không có việc gì, nàng tựa như binh khí của ngươi, đã cột chặt với vậnmệnh của ngươi, được pháp tắc cam chịu là binh khí chi linh của thẻ bài sư."

Andrea nói."

Hì hì."

Lilith hiện ra trên đầu Liễu Bình, đắc ý cười cười."

Vậy ta bắt đầu đây."

Liễu Bình nói.Andrea gật gật đầu, phi vào trong sách thẻ, núp vào.Liễu Bình nắm chặt lấy cái vảy.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Chú ý!"

"Ngươi kích hoạt một cái vảy trên chiến giáp!"

"Vảy này có giấu bí mật thế giới quá khứ, xin hãy cẩn thận ứng phó!"

Tất cả chữ nhỏ biến mất.Mảnh giáp tràn đầy vết rách lập tức tỏa ra một luồng dao động rồi hóa thành vôhình.Liễu Bình đợi tại chỗ mấy phút.Nhưng mà -- Không có chuyện gì xảy ra cả."

Hả?

Chẳng lẽ là phương pháp ta kích hoạt cái vảy không đúng?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo..Trong hư không như sinh ra một lực lôi kéo thật mạnh, Liễu Bình bị hung hăngtúm chặt, lập tức rơi xuống hắc ám vô tận phía dưới."

Cái ––"Liễu Bình vừa phun ra một chữ thì đã biến mất khỏi chốn cũ.Tốc độ bắn rơi xuống còn nhanh hơn Yana phi hành gấp mấy lần!

Hắn vừa đimất thì hư không lại quay về hắc ám và hư vô lần nữa.Một mảnh tĩnh mịch.Cũng không biết trôi qua hồi lâu.Cuối cùng, nơi này xuất hiện một kẻ cầm dù đen.Gã nhìn mọi nơi, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, rõ ràng còn ở nơi này, kết quả lạikhông thấy..."

Ở phía sau gã, càng ngày càng nhiều Kỳ Quỷ Giả xuất hiện theo.Bọn họ dùng ra các loại thủ đoạn, muốn tìm kiếm một chút dấu vết để lại,nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì.ế ố ầ ẳMãi đến lúc này, rốt cuộc Kẻ cầm dù cũng thở dài và nói: "Bỏ đi, khẳng địnhbọn chúng dùng biện pháp gì chạy trốn rồi -- cho dù chúng ta lại đuổi theo,cũng không đuổi kịp thánh thiên sứ sám hối kia."

"Cả ta cũng chưa thấy qua loại chức nghiệp giả một lòng chỉ theo đuổi tốc độchạy trốn này...

Tương đối đáng cất chứa!"

"Xem ra vẫn phải để bản thể của ta tiến đến một chuyến."

Câu nói vừa dứt.Gã xoay người bay vào sâu bên trong hắc ám, dần dần không thấy đâu nữa.Những Kỳ Quỷ Giả đó ầm ầm tan đi, lần theo đường cũ bay về hướng HưKhông Thần Trụ.Bên kia.Liễu Bình chỉ cảm thấy hắn đang không ngừng rơi xuống.Mảnh giáp màu đen kia lại xuất hiện lần nữa, bay qua lại chung quanh hắn mấyvòng, rốt cuộc dừng ở sau lưng hắn, dính sát vào chỗ giữa lưng hắn.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo..Mảnh giáp đen hóa thành một sợi dây thật dài như ẩn như hiện, tản ra ánh sángnhạt, một đầu nổi vào sau lưng hắn, đầu còn lại hoàn toàn đi vào hư không vôtận phía trên."

Đây là ——".Liễu Bình quay đầu lại nhìn sợi dây sau lưng, lập tức nhớ lại sự kiện trước kia.Là Chấp pháp giả Hắc Ám.Lúc ấy Chấp pháp giả Hắc Ám cởi bỏ cái gọi là "Ác Mộng chi ủng", lấy hìnhtượng nam tử nhân loại để xuất hiện -- Sau lưng hắn ta cũng có một sợi dây dàitương tự như vậy!

Những điều này là như thế nào?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thìnhìn thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: "Mảnh chiến giáp củangươi đã hóa thành phương pháp phòng ngự an toàn:""Sợi dây lôi kéo thế giới đa trọng."

"Một đầu của nó cột trên chiến giáp, khiến làn gió người hô hấp giấu đi khí tứccủa ngươi, khiến mặt đất người dẫm lên không ăn mòn linh hồn người, khiếnsức mạnh của ngươi có thể thi triển ra bình thường, khiến tri thức và bí mậtngười nắm giữ sẽ không bị cướp đoạt khi rời đi."

"-- Sức mạnh Tứ Thánh Trụ đến từ Địa, Thủy, Hỏa, Phong."

Râm!

Một tiếng trầm đục vang lên.Liễu Bình cảm thấy mình đáp xuống một mảnh đất kiên cố.Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chung quanh là một mảnh kiến trúc kỳ dị bịtàn phá, chưa bao giờ gặp qua.Sương mù tràn ra.ế ấTrừ mảnh kiến trúc này ra thì căn bản không nhìn thấy rõ được nơi xa hơn.- -Đây là nơi nào?

Hắn đang nghĩ ngợi thì chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốtnữa nhảy ra: "Xin hãy chú ý."."

Ngươi đi đến một thế giới lớn nằm ở tầng dưới của cả Hư Không và LuyệnNgục."

"Thế giới trước mắt thuộc quyền sở hữu của."

"Ác Mộng."

-------Chương 758: Cây và Quần áoSương mù.Sâu trong lớp sương mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy kiến trúc tàn phá cáchđó không xa.Liễu Bình hoạt động cổ tay.Bách Nạp Đao nhảy dựng lên từ bên hông, dùng lại trong tay hắn."

Cẩn thận – –Không một đồng bọn nào của ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này,ngươi phải hết sức cẩn thận."

Tên đao phát ra tiếng vang ong ong."

Ta biết, những nơi này cũng thật kỳ quái, không có lấy một người, còn quái vậtđâu?"

Liễu Bình vừa nói vừa nhìn ra chung quanh, lại phát hiện không nhìn thấy cáigì.Hắn đổi trường đao từ tay trái sang tay phải, bước từng bước một đi đến kiếntrúc kia.Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.Rất nhanh Liễu Bình đã xuyên qua sương mù, đến trước tòa kiến trúc kia.Hắn ngửa đầu nhìn lên nó -- Vô số những thân thể nhân loại vặn vẹo, dây dưa,quay quanh nhau, cấu thành một đại thụ che trời.Nhưng đại thụ này cứ như gặp phải tổn thương quá dữ dội, bị chặt đứt sạch sẽtừ vị trí hơn mười mét, để lộ ra vô số huyết nhục mấp máy bên trong."...

Nói thế nào đây, hiện tại ta càng có nhận thức rõ ràng đối với "Ác Mộng."

Liễu Bình ôm trường đao và lẩm bẩm.Hắn xoay người đi sâu vào trong sương mù.Chỉ chốc lát sau.Sương mù tản ra -- Liễu Bình phát hiện hắn lại về tới trước đại thụ huyết nhụckia."

Hả?

Đã trở lại?"

Liễu Bình nhìn thoáng qua cái cây kia, lại rời khỏi nó lần nữa, đi sâu vào trongsương mù.Qua vài phút.Hắn phát hiện trong sương mù phía trước cứ như có cất giấu một cái bóng đen.Đi lên trước quan sát -- Vẫn là đại thụ huyết nhục kia.Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.ắ ể ắHắn không thể rời đi khỏi phạm vi bao phủ của cây đại thụ này?

Hắn chậm rãiđứng yên trước đại thụ, cầm trường đao lên nhanh chóng vẽ ra mấy hàng chữtrên mặt đất: "Ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy bước, đến dưới tàng cây này."

Viết xong, hắn lập tức thu đao, lại đi vào trong sương mù lần nữa.Một lát sau.Liễu Bình xuất hiện từ trong sương mù, lại đứng trước đại thụ lần nữa.Hắn nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy mặt đất là một mảnh bằng phẳng, không cóbất cứ dấu vết gì."

Nói cách khác...

Đây là một đại thụ huyết nhục khác?"

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó dựa theo con đường từng đi qua, lại đi đảo ngược trởvề.Chỉ chốc lát sau.Hắn đếm số bước chân, khống chế được phương hướng, đi được ba nghìn sáutrăm năm mươi bảy bước thì rốt cuộc cũng đến nơi trước đó.Ở dưới đại thụ kia -- Không có bất cứ văn tự gì.Rõ ràng hắn có viết một chữ ở chỗ này!

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, rút đao ra,lại viết xuống một hàng chữ lần nữa: "Ngươi là cái gì?"

Viết xong, hắn đao thu, lui ra ngoài vài bước rồi đứng yên.Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia.Một giây.Hai giây.Ba giây.Mười giây.Ánh mắt Liễu Bình thật tập trung.Chỉ thấy mặt đất mấp máy một hồi, tựa như miệng vết thương khép lại-- Chữnhỏ trước mắt hắn theo đó mà biến mất."

Kỳ quái...

Chẳng lẽ ta đứng trên thân thể thứ gì?"

Liễu Bình lập tức lại đi xem đại thụ kia.Chỉ thấy chỗ tiếp xúc giữa cái cây và mặt đất thật kín kẽ, không có bất cứ dấuvết gì, hiện giờ nhìn lại thì không giống như một cái cây.Ngược lại nó như là nhú thịt thật lớn nào đó mọc ra từ thân thể.Liễu Bình thở dài, cẩn thận thu trường đao lại, lẩm bẩm: "Ghét nhất là mấy thứkhông biết là cái gì này, không có cách nào đối phó với chúng, cả tình báo cũngphải bắt đầu thu thập lại từ đầu."

Thật ra nghiêm túc suy xét mà nói, khối váy đen kia kéo hắn tới nơi này.- - Vìsao?

Nó phải có mục đích gì đúng không.ắ ố ố ễNó kéo hắn tới nơi này, rốt cục là muốn làm gì?

Liễu Bình đi vòng quanh cái cá-- Không, hiện tại không biết nó là thứ gì.Tóm lại, Liễu Bình đi vòng quanh nó vài vòng, lại không có bất cứ phát hiện gì.Hắn đứng ở trước "Cây", trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ yêu cầu sức mạnh gì đểkích hoạt nó?"

Một vệt thánh quang bay ra từ trên tay hắn, dừng lại trên "Cây".Thân thể những nhân loại trên "Cây"này dần dần động đậy.Nhưng chúng mấp máy vài cái rồi lại dừng lại bất động lần nữa.Hữu dụng!

Chỉ là trình độ này còn chưa đủ!

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó đôi tayvẩy đầy thánh quang, như không cần tiền mà quăng vào cái "Cây"này.Được nhiều thánh quang như vậy xoa dịu, "Cây"rốt cuộc không ngừng mấp máy.Nó dần dần sinh ra quy luật nào đó.- - Giống như sống lại.Cả cái "Cây"càng ngày càng mấp máy điên cuồng, nhìn rất kinh tâm động phách, cứ như sẽnứt toạc ra vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình giơ đao lui về phía sau vài bước, mở miệng nói: "Này, huynh đệ,chậm một chút đi, ngươi đừng chơi quá trón –– nhảy ra một con quái vật là takhông nương tay đâu đấy."

Vừa dứt lời.Cái "Cây"tạo ra một khe hở.Khe hở này không ngừng kéo dài qua hai bên, để lộ một bộ xương khô huyếtsắc được giấu bên trong.Những thân thể nhân loại cấu thành "Cây"đó đồng thời mở mắt ra, miệng phát ra hàng tỉ tiếng rên rỉ thống khổ."

Cây"càng mấp máy điên cuồng.Nó không ngừng đè ép về phía trước, đẩy bộ xương khô huyết sắc kia ra ngoài.Trong nháy mắt bộ xương khô huyết sắc rời khỏi "Cây", cả cái "Cây"lập tức an tĩnh lại.Chung quanh rơi vào tĩnh mịch.ễ ằ ằ ế ắLiễu Bình nhìn chằm chằm vào bộ xương khô huyết sắc kia -- Nó chậm rãi rơixuống từ không trung, rớt ở trước mặt Liễu Bình không xa, lại không phát ra bấtcứ tiếng vang gì.- - Sau đó nó bất động.Liễu Bình nhìn thêm vài lần, chỉ thấy bộ xương khô huyết sắc này tuy nhìn cóchút dữ tợn, nhưng không có khí tức, cũng không có dao động sức mạnh nào cả.Giống như một vật chết."

Không thích hợp...

Ta của quá khứ tốn công như vậy để ẩn giấu nơi này, chẳnglẽ chỉ vì để ta của hiện tại xem bộ xương khô này?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn suy nghĩ, sau đó đi lên phía trước, thử chạm vào bộ xương khô huyết sắckia.Gần như trong nháy mắt --- Bộ xương khô đột nhiên nhảy dựng lên, khoanhchân mà ngồi, nghiêm túc mở miệng nói: "Xin đừng ra tay, mặc kệ là kẻ đến từđâu, khi người đụng vào bổn sản phẩm thì bổn sản phẩm đã xác định thân phậncủa ngươi."

"Ngươi là –– Được rồi, ta là ai?"

Liễu Bình nói."

Không biết."

Bộ xương khô huyết sắc nói."

Vậy ngươi xác định thân phận của ta như thế nào?"

Liễu Bình nói."

Nơi đây là mảnh đất hoang phế hiểm thấy trong Ác Mộng, không có bất cứ giátrị gì, cho nên cũng tương đối an toàn, thích hợp cho kẻ trở về như các ngươi đổbộ tại đây nhất."

Bộ xương khô huyết sắc nói."

Kẻ trở về?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, nơi này từng thuộc về thế giới nhân loại, nhưng hiện tại đã không cóai trở lại được nữa –– mỗi một người có tư cách trở về Ác Mộng đều là tài phútrân quý nhất của nhân loại."

Bộ xương khô huyết sắc nói."

Vậy ngươi lại là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là –– từ từ!

Có thứ gì lại đây."

Bộ xương khô huyết sắc nói.Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.ầ ề ế ếSâu trong không trung tràn ngập sương mù dần truyền đến một tiếng gió gàothét.Hình như có thứ gì sắp tới.Trong lòng Liễu Bình dần sinh ra một cảm giác không thể chống cự.Tất cả mọi thứ bị lột đi, chỉ còn lại một loại cảm xúc điên cuồng lan tràn dướiđáy lòng.- - Là tuyệt vọng.Chỉ là một tia khí tức trên bầu trời thôi đã khiến người ta sinh ra cảm giác nhưvậy, nếu chờ nó hiện thân, còn không biết sẽ là tình huống thế nào.Liễu Bình hoàn toàn có thể thề, cả đời hắn chưa bao giờ gặp được tồn tại đángsợ như vậy.-------Chương 759: Chờ ngươi chứ saoBộ xương khô huyết sắc nhanh chóng nói: "Không kịp nói chi tiết, nếu người bịphát hiện thì nhất định sẽ không có sức phản kháng rồi bị ăn luôn."

"Có lẽ chưa chắc."

Liễu Bình nói.Hắn thu Bách Nạp Đao, ngược lại lấy Trấn Ngục Đao ra.Trấn mệnh!

Trường đao phát ra một tiếng vù vù trầm thấp -- "Đừng dùng chiêunày!"

Bộ xương khô huyết sắc đột nhiên hét lên.Liễu Bình cưỡng chế ngừng đao thế lại."

Vì sao?"

Hắn hỏi."

Thời gian không có tác dụng ở chỗ này, nó chỉ là một viên vô biên vô tận, thứngươi chém ra cuối cùng sẽ trở về lần nữa, đến lúc này, người muốn chạy cũngchạy không thoát."

Bộ xương khô huyết sắc nói.Nói xong, nó nhanh chóng đứng lên và hỏi: "Ngươi biết giả chết không?"

"Cái này thì ta biết, nhưng cả thế giới song song cũng không thể tránh né kẻđịch, dùng biện pháp thô thiển như vậy có hữu dụng không?"

Liễu Bình không khỏi hỏi."

Ngươi giả chết đương nhiên không được, nhưng nếu chúng ta cùng giả chết thìcó hiệu quả."

Bộ xương khô huyết sắc nói."

Ta cũng tin có đôi khi đơn giản nhất chính là hữu hiệu nhất, nhưng giả chết cóphải quá mức đơn giản không?"

Liễu Bình bán tín bán nghi mà nói."

Không còn kịp rồi!"

Bộ xương khô huyết sắc bỗng hóa thành một ánh huyết lưu, quay chung quanhLiễu Bình mẩy vòng.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đạtđược một loại "Ác Mộng chi ủng."

"Bộ xương khô huyết sắc."

"Đây là áo giáp kỳ dị lấy vật chất nguyên sinh trong Ác Mộng để chế tạo thành,tác dụng cơ bản nhất của nó chính là che giấu thân phận nhân loại của ngươi."

"Sức mạnh khác còn cần thăm dò thêm một bước."

ấ ế ấTất cả chữ nhỏ biến mất.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại mình.Chỉ thấy huyết nhục lông tóc cả người hắn đều không thấy đâu nữa-- Hắn biếnthành bộ xương khô huyết sắc!

Đúng lúc này, một cảm giác nguy cơ mãnh liệtxuất hiện trong lòng hắn, đồng thời bên tai cũng truyền đến tiếng nói của bộxương khô huyết sắc: "Mau!

Cái thứ kia sắp tới rồi, mau giả chết!"

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã ngã xuống mặt đất.Hắn như một bộ xương khô -- Không đúng!

Hắn chính là một bộ xương khônhuốm máu, im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, cứ như đã chết thật lâu.Tĩnh mịch.Trên bầu trời.Một ngón tay thật lớn xuyên qua sương mù, im lìm ấn xuống mặt đất, tạo ra mộtcái hố thật sâu.Ngón tay tuần tra qua lại, rốt cuộc chạm vào cái "Cây"kia.Lúc này ngón tay dừng lại, quay quanh cái cây "Cây"kia, ***** một hồi lâu.Ở vị trí đầu ngón tay, một đôi mắt đột nhiên xuất hiện.Nó lẳng lặng quan sát cái "Cây", sau đó lại nhìn một vòng chung quanh, rốtcuộc phát hiện bộ xương khô huyết sắc kia.Ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng dùng phía trên bộ xương khô huyết sắc.Thời gian lẳng lặng trôi đi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Đôi mắt kia hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào bộ xương khô huyết sắc.Một hồi lâu sau, trên bầu trời truyền ra tiếng vọng trùng trùng điệp điệp, nghegiống như có một tồn tại vô cùng to lớn đang nói chuyện với thứ gì đó.Lúc này đôi mắt mới xoay chuyển, lùi ngón tay về.Ngón tay im hơi lặng tiếng nâng lên trên, chui vào tầng tầng sương mù, khôngthấy đâu nữa.Ngón tay kia chui vào tầng mây, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.Một lát sau...

Liễu Bình chậm rãi bò dậy từ dưới đất, thở dài một hơi, nói: "Đólà cái gì?"

Giọng nói của Huyết sắc Khô lâu vang lên trong đầu của hắn: "Không cần thiếtnghiên cứu thứ đó, nó là tồn tại cực độ bất tường, coi như người chỉ dùng ý nghĩầ ễnghĩ tới nó thôi, tinh thần của ngươi cũng sẽ bị ô nhiễm."

Liễu Bình giơ tay lên quan sát.Hắn chỉ thấy được một khung xương tay đỏ thẫm, rất dài, không có bất cứ lànda, máu thịt nào cả."

Cám ơn vì vừa rồi, không biết các hạ là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Ác Mộng chi Ủng, là chiến giáp độc nhất của Nhân tộc."

Huyết sắc Khô Lâu nói."

Ngươi là chiến giáp?"

Liễu Bình hỏi lại."

Đương nhiên, chẳng lẽ không giống à?"

Huyết sắc Khô lâu nói, tách rời khỏi cơ thể Liễu Bình, lại hóa thành một bộxương khô màu đỏ, lắc lư xương chậu, làm dáng người của nó hiện lên trướcmắt Liễu Bình."

Nói như vậy, lực phòng ngự của ngươi cũng rất mạnh."

Liễu Bình nói."

Ha ha, quá khen, thực ra năng lực của ta không thiên về phòng ngự, mà là ởmột phương diện thần kỳ khác."

"Xin hỏi, tới cùng là năng lực gì?"

"Ha, nhìn kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần thôi, không cho phép ngoại truyền."

"Yên tâm, ta giữ bí mật rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi."

Huyết sắc Khô lâu tiện tay rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu.Nó làm ra dáng vẻ phun khói ra ngoài.Thế nhưng khói lại từ trong ***** của nó phun ra theo khe hở của các đoạnxương, hóa thành một vòng khói rất lớn."

Siêu bí quyết ngực phun khói pháp... loài người không thể nắm giữ, bởi vì cácngươi có máu có thịt."

"Thế nhưng người chỉ có loại năng lực này thôi sao?

Chẳng lẽ không còn nănglực thực dụng nào khác?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên là có."

Huyết sắc Khô lâu nói xong, thân hình nó sụp đổ.Từng chiếc xương sống, xương sườn, xương chậu, xương đầu, xương đùi,xương ngón chân của nó tách ra, rơi xuống mặt đất, tán lạc đầy đất.ể ấ ề ế"Ta có thể phân ra thành rất nhiều bộ phận, thế nào?"

Huyết sắc Khô lâu nói với vẻ khoe khoang."

Quá thần kỳ."

Liễu Bình nói.Có thể nghĩ ra những phương pháp ngu ngốc như phun khói hay tách xương,vừa mới rồi còn giúp mình một tay nữa, chắc hẳn không phải là người xấu...Khen nó một câu, mình cũng không mất lạng thịt nào, còn có thể làm cho nó vuivẻ chút."

Ha ha, đúng không?"

Huyết sắc Khô lâu nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, trong nháy mắt lại ráp lại thànhmột bộ khô lâu hoàn chỉnh, vỗ vai Liễu Bình, nói: "Trước kia, tất cả mọi ngườiđều gọi ta là 'Hồng gian, thế nhưng loài người có thể tới nơi này lại càng ngàycàng ít, thời điểm mà ta có thể phát huy tác dụng cũng càng ngày càng ít đi... từkhi đi tới nơi hoang vu tới cả chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng này,ta cũng đã có dự định mai danh ẩn tích rồi, người gọi ta là A Hồng là được rồi."

"Tại sao người lại tới nơi này?"

Liễu Bình hỏi."

Chờ ngươi chứ sao."

Huyết sắc Khô lâu Á Hồng nói."

Ta?"

Liễu Bình ngạc nhiên."

Năm đó người đã hứa đưa ta đi tới thế giới ngoài tầng Ác Mộng để thăm thú, tarất vui vẻ nguyện ý rời đi..."

Huyết sắc Khô lâu lấy một chiếc váy giáp màu đenra, nói: "Đáng tiếc ngươi phát hiện ra một bí mật nào đó, bí mật kia làm chongươi ở vào một tuyệt cảnh không thể chạy trốn, cuối cùng người đành phảichuyển thể rời đi, nói là muốn tìm kiếm một phương pháp có thể an toàn mà dòxét bí mật, sau đó lại tới đây tìm ra bí mật đó."

-------Chương 760: Bí mật kiếp trước chưa đạt đượcLiễu Bình tiếp nhận vảy giáp mà quan sát, trên đó có viết một đoạn chữ, nộidung giống với Huyết sắc Khô lâu a Hồng đã nói.Vảy giáp run nhẹ trên tay hắn, chập trùng theo hô hấp của hắn, tựa như một bộphận cơ thể hắn vậy.Không sai.Đây là một tấm vảy giáp trên bộ chiến giáp kia.Xem ra trước kia mình thật sự đã tới nơi này.Về phần phương pháp an toàn mà dò xét bí mật...

Đời này, mình cũng đã cóđược Trấn Ngục đao, có thể lắng nghe mọi bí mật.Thế nhưng từ đó tới nay, đã trải qua bao nhiêu đời?

Chẳng lẽ khô lâu vẫn luônchờ ở nơi này sao?"

Ngươi chờ ở nơi này bao lâu rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Đại khái là hai kỷ nguyên đi, dù sao cũng không có chuyện gì, cuối cùng tacũng đợi được."

A Hồng nói."

Thành tín như vậy sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, ta là một khô lâu biết giữ chữ tín, vẫn luôn không tìm chết."

A Hồng nói."

Tìm chết?"

"Dù sao quá nhàm chán...

à đúng rồi, người tìm ra phương pháp có thể an toànmà thăm dò bí mật rồi sao?"

"Tìm được."

Liễu Bình gật đầu nói.Huyết sắc Khô lâu a Hồng vui vẻ nói: "Ta dẫn người đi tới nơi mà kiếp trướcngười đã chết đi, bí mật tại nơi đó có giá trị cực lớn, ta cũng tò mò rất lâu."

Liễu Bình ngẩn người.Đi tới nơi kiếp trước mình chết?

Nghe vào hơi quái dị, thế nhưng mình cũng rấtmuốn xem rõ ngọn ngành."

Vậy chúng ta đi thôi."

Liễu Bình nói."

Theo sát ta, đi nhầm một bước sẽ vạn kiếp bất phục luôn đấy."

ế ắ ồ ắHuyết sắc Khô lâu a Hồng nhắc nhở."

Rõ."

Liễu Bình nói."

Ngươi thật rõ ràng sao?"

A Hồng cười lạnh nói."

Có gì không đúng thì ngài hãy giải thích."

Liễu Bình nói."

Ta thấy hồn phách của ngươi đã chuyển thể vô số lần, chỉ còn một tia linh hồncuối cùng vẫn chưa bị ô nhiễm, nếu như lần này người chết đi, sẽ không còn cơhội nào nữa cả."

Huyết sắc Khô lâu a Hồng nói.Liễu Bình im lặng Lời nói này... có hơi quen quen...

Khi trước lúc mình giảiphóng ký ức, có một giọng nói đã từng nói với hắn những lời như này.Đó là một giọng nữ.Nàng nói nàng bị chôn nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là nơi cao nhất LuyệnNgục.Nàng muốn mình đi tìm nàng!

Liễu Bình thở dài, tự nhủ sau chuyến du lịch lịchsử này, khi trở về sẽ đi tìm chủ nhân của giọng nói kia."

Cám ơn lời khuyên của ngươi, ta chắc chắn sẽ theo sát ngươi."

Liễu Bình ôm quyền với Huyết sắc Khô lâu a Hồng, nói với giọng nghiêm túc."

Rất tốt, cuối cùng ta cũng thấy người nghiêm túc."

Huyết sắc Khô lâu nói với giọng hài lòng."

Đúng vậy, ta sẽ cẩn thận!"

Liễu Bình nói."

Vậy chúng ta lên đường đi."

Huyết sắc Khô lâu a Hồng bước về phía trước vài bước.Liễu Bình cẩn thận đi theo sau lưng nó.Huyết sắc Khô lâu lại đi một bước, đứng trước "Đại thụ"do thân thể loài người tạo thành.Nó xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nói với giọng như trút đượcgánh nặng: "Chúng ta đã tới."

"Như vậy, đến rồi?"

Liễu Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.Huyết sắc Khô lâu lườm hắn, nói: "Ngươi cho rằng đơn giản hay sao?

Ta đi bảybước, mỗi một bước ta đều dùng xương ngón chân gõ vào mặt đất, tổng cộngầ ố ấ ế3673 lần, cuối cùng mới ăn khớp với mật thất này, có lẽ chúng ta sẽ tiến vào nơiẩn giấu ngay..."

Ầm ầm ầm ầm!

Từ trên "đại thụ"truyền tới một tiếng vang lớn.Trong vô số thi thể, một thi thể hoạt động mấy lần, thoát ra khỏi đống xác chết.Nó nhìn qua giống như con người, thế nhưng mọc răng nanh, ánh mắt vô hồn,toàn thân đều là gai ngược màu xám.Bộ thi thể này nhìn Huyết sắc Khô lâu, lại nhìn về phía Liễu Bình."

Tại sao lại là ngươi?"

Thi thể nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói."

Lần trước hắn không thể tiếp nhận bí mật, chuyển thể rời đi."

Huyết sắc Khô lâu a Hồng nói."

Hắn chỉ còn lại một tia linh hồn không bị ô nhiễm mà thôi, xác định lại tiến tớithử một lần sao?"

Thi thể hỏi.Huyết sắc Khô lâu nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình liếc nhìn vảy giáp màu đen trên tay, cảm nhận được trên đó có mộtloại cảm xúc không cam lòng.Đây là...

Chính mình trong quá khứ.Đã từng có bí mật đang ở trước mắt, thế nhưng mình lại không thể chân chínhthu hoạch nó, chỉ có thể chuyển thể rời đi với tâm trạng không cam tâm.Đã qua vô số năm tháng.Đã qua một thời gian dài đằng đẵng.Chẳng lẽ mọi thứ cũng giống như là Ác Mộng, luôn luôn làm cho người ta cảmthấy tuyệt vọng hay sao?

Liễu Bình thở dài, nói: "Để ta thử một lần đi."

Thi thể nghe xong, gật đầu nói: "Xem ra người đã chế tạo ra một thanh trườngđao có thể để cho bản thân lắng nghe tất cả bí mật."

Liễu Bình liếc qua Trấn Ngục đao bên hông, lắc đầu nói: "Nó cũng không phảido ta chế tạo."

"Đương nhiên là người chế tạo rồi, ngoài người ra, còn có ai sẽ cố chấp để ý bímật cùng thế giới song song cơ chứ?"

Thi thể nói.Nó nói xong, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, lại nói: "Nguy hiểm sắp tới rồi, mặcÁc Mộng chi Ủng của ngươi đi, lập tức tiến tới."

Thi thể nghiêng người tránh đi.Sau lưng nó, một con đường nhỏ đi thông nội bộ "đại thụ".ể ểCon đường này do cơ thể loài người lát thành, khi thi thể nghiêng người, toànbộ đầu lâu loài người có ở đây đều quay đầu, nhìn chăm chú về phía Liễu Bình.Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ loài người trên "đại thụ"đều quay đầu tới, nhìn chằm chằm Liễu Bình không rời mắt.Cảnh tượng này hơi rùng mình."

Chúng ta đi lên chứ?"

Huyết sắc Khô lâu a Hồng hỏi nhỏ."

Đi!"

Liễu Bình nói.Huyết sắc Khô lâu nhào về phía hắn, bao phủ hắn vào bên trong...

Ngay lập tức,Liễu Bình hóa thành một bộ khô lâu màu máu."

Mau vào!"

Thi thể thúc giục.Liễu Bình phát hiện một loại nguy hiểm như có gai phía sau lưng xuất hiện, lậptức lách mình đi vào trong "đại thụ".Hắn vừa đi vào, thi thể cũng nhanh chóng đi tới, chặn lại con đường đó.Những người xung quanh đều nhúc nhích, chắp vá nó vào trong "đại thụ".Toàn bộ "đại thụ"bắt đầu vận chuyển.Cửa vào đã được chuyển di, không còn có ai có thể tìm ra nó.Vừa mới làm xong những chuyện này, sương mù trên bầu trời bắt đầu cuồncuộn.Một ngón tay khổng lồ xuyên qua sương mù, âm thầm hạ xuống, lại tìm kiếmmột lần nữa.Nó vẫn không thu hoạch được gì.Thế nhưng rất nhanh...

Một khuôn mặt càng khổng lồ hơn lộ ra khỏi sương mù,cúi người xuống, dán trên mặt đất.Trên khuôn mặt này không có gì cả, trống rỗng.Nó cứ dán trên mặt đất như vậy, cảm nhận mọi thứ xung quanh.Thế nhưng xung quanh không có bất cứ động tĩnh nào cả.Quái vật cũng không rời đi.Nó im lặng dùng tại đó, tiếp tục làm ra động tác lắng nghe.Nó vẫn chờ đợi.-------Chương 761: Ngoài ta còn ai!Một bộ khô lâu màu máu đứng trong bóng đêm.Liễu Bình.Hắn mặc Ác Mộng chi Ủng, hiện tại đã hóa thành khô lâu, toàn thân đều làxương cốt màu máu, không còn là thân thể loài người.Bóng đêm mênh mông.Luồng cảm giác nguy hiểm cực điểm dần dần trở thành nhạt, thế nhưng vẫnluẩn quẩn trong lòng không rời đi.Cách từng tầng tường máu thịt...

Liễu Bình vẫn có thể cảm nhận được động tĩnhbên ngoài.Bên ngoài cây đại thụ"do cơ thể loài người đúc thành, chắc hẳn có thứ gì cực kỳnguy hiểm giáng lâm.Nó đang tìm mình!

Liễu Bình - hoặc nói là Huyết sắc Khô lâu, bước chân đi vềphía sâu trong bóng đêm.Đi khoảng mấy chục giây sau...

Huyết sắc Khô lâu bỗng nhiên dừng lại, cúi đầunhìn về phía dưới chân.Dưới chân đã không còn đường.Nơi mình đang đứng, có vẻ như là một vách núi.Trong bóng đêm bên ngoài vách núi, sương mù dùng tốc độ cực nhanh liên tụccuồn cuộn, như là sông dài mênh mông, bao phủ mọi thứ.Lực lượng vô tận, hỗn loạn, hung ác lăn lộn trong sương mù, làm cho lòngngười cảm thấy sợ hãi.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Chú ý!][Nơi đây là nơi ẩn núp, ngăn chặn mọi lực lượng.[Ngươi cần phải đạt được một loại nào đó thừa nhận, mới có thể tiếp tục thămdò tới khu vực kế tiếp, đồng thời có cơ hội sử dụng lực lượng bản thân ngươi.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi đi.Huyết sắc Khô lâu cảm nhận được thứ gì đó, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phíavách tường cách đó không xa.Mặt vách tường liên tục nhúc nhích.Một cô gái do thân thể loài người tạo thành đi ra khỏi vách tường, giơ cao bóđuốc cháy hừng hực, yên lặng nhìn về phía Khô lâu.Khuôn mặt nàng ta đầy máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, lại giơ bó đuốc lên cao.Trong phạm vi chiếu sáng của bó đuốc, sương mù đều biến mất.ẩ ấ ố ể ể ế ắNgọn lửa này là vật phẩm mấu chốt để có thể đi qua vách núi!

Huyết sắc Khôlâu đi qua, đứng tại trước mặt cô gái kia, nói: "Xin hãy cho ta mượn dùng bóđuốc một lát."

Cô gái bất động, trong hai mắt tuôn ra huyết lệ.Tí tách, tí tách.Huyết lệ nhỏ xuống không ngừng, bó đuốc vẫn cháy như cũ.Cô gái ôm bó đuốc vào trong ngực, ánh mắt vẫn nhìn Liễu Bình chằm chằm, vẻmặt dữ tợn càng thêm sinh động hơn.Trong bóng đêm, tại phạm vi ánh lửa chiếu sáng, những con người trên váchtường liên tục quay đầu, cùng tiếp cận Huyết sắc Khô lâu.Huyết sắc Khô lâu ngắm nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Oán linh... không, còncao cấp hơn cả Oán linh..."

Nó lại tiến lên mấy bước, ôm lấy cô gái kia.Giọng nói êm tai mà ấm áp vang lên: "Nghe này, ta là Liễu Bình, Ma Chủ tạinhân gian, mặc dù ta không biết các ngươi đã trải qua những gì, thế nhưng yêntâm đi, chỉ cần các ngươi chịu giúp ta, ta cũng sẽ giúp đỡ các ngươi, đã nói sẽkhông hối hận."

Cô gái phát ra giọng khàn khàn: "Thật... sao..."

Huyết sắc Khô lâu nói: "Ta am hiểu Sinh tử pháp, liếc qua là biết các ngươi đãtrải qua rất nhiều đau khổ, rất nhiều oan ức, cho dù chết đi cũng muốn dùng cơthể bản thân xây dựng cái cây này, chắc hẳn các ngươi còn có một chuyện nhấtđịnh phải hoàn thành."

Cô gái nức nở nói: "Loài người... loài người... không còn đường nào có thểđi..."

Ánh lửa chiếu rọi, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.Trên vách tường, vô số ánh mắt tụ tập tới, toàn bộ nhìn về phía cô gái kia.Mọi người nhìn xem cô gái thút thít, yên tĩnh không nói gì cả Huyết sắc Khô lâuôm chặt cô gái, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn: "Không sao không sao, mụcđích lần này ta tiến tới, chính là muốn tìm ra một con đường, hi vọng người chota cơ hội lần này."

"Ngươi... một sợi hồn phách cuối cùng..."

Cô gái nhìn hắn, nói."

Đúng vậy, có vẻ như ta đã chết vô số lần, đây là một lần chuyển thể cuối cùng,thế nhưng thì sao chứ, dù sao cũng phải có người đi nghĩ biện pháp chứ..."

Huyết sắc Khô lâu vuốt nhẹ tóc cô gái, nói nhỏ: "Còn về phần tử vong, ngoài tacòn ai."

Vẻ dữ tợn trên gương mặt cô gái biến mất.Nàng xoa đi huyết lệ bên khóe mắt, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xương đầu Huyếtsắc Khô lâu, đặt ngón tay lên vị trí lông mày của Khô lâu.Khô lâu không nhúc nhích, chỉ ôm nàng.Trên vách tường bốn phái, tất cả mọi người nhìn cô gái chằm chằm, giống nhưđang nín hơi chờ đợi vậy.Bỗng nhiên...

Cô gái buông tay ra.Nàng giơ bó đuốc lên cao, lớn tiếng nói với đám người vô cùng vô tận trên váchtường: "Hắn tới đây là vì bí mật vô tận, vì chiến thắng mọi quái vật muốn ănlinh hồn chúng ta, nô dịch chúng ta, xin tất cả mọi người đều tới giúp hắn!".Giọng nói của cô truyền tới những nơi xa xôi trong bóng đêm, không biết tậncùng.Cô gái nhét bó đuốc trên tay cho Huyết sắc Khô lâu, nói nhỏ: "Đi... chúng ta...giúp ngươi..."

Huyết sắc Khô lâu tiếp nhận bó đuốc từ tay nàng, lại ôm nàng, lúc này mới đivề phía vách núi.Ánh lửa từ trên tay hắn phát tán ra, chiếu sáng bốn phía, phá vỡ sương mù, thấyđược cảnh tượng bên ngoài vách núi.Đó là một con sông máu chảy xiết.Lực lượng vô cùng hung bạo từ trong sông máu tản ra, làm cho cả hư không đềubị văn vệo.Các loại quy tắc sinh diệt trong dòng sông máu, sinh ra lực lượng vô tận."

Cẩm tuyệt tất cả lực lượng, muốn vượt qua cũng không dễ dàng..."

Huyết sắc Khô lâu còn đang ngẫm nghĩ, đã thấy vô số thân thể con người trênvách tường đều bắt đầu di động.Bọn họ kết nối với nhau cùng một chỗ, dần dần hình thành một cây cầu trênkhông rất dài, từ vách núi kéo dài tới tận nơi sâu trong dòng sông máu.Lực lượng trong dòng sông càng thêm hung ác, làm cho những người tạo thànhcầu đều phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn và những tiếng hét thảm, giống nhưđang phải thừa nhận nỗi đau không thể miêu tả vậy-------Chương 762: Thế giới song songTại một nơi gần Huyết sắc Khô lâu, có người nói: "Tới đi, đi qua trên ngườichúng ta."

Huyết sắc Khô lâu ôm quyền, nói: "Cám ơn."

"Không cần cám ơn, ngươi không phải vì chính ngươi, ngươi là vì tất cả mọingười."

Người kia nói.Huyết sắc Khô lâu cũng không khách sáo.Hắn nhảy lên cây cầu người, chạy nhanh về phía trước.Mặc dù mình không thể sử dụng lực lượng, thế nhưng tốc độ chạy vẫn khánhanh.Trong ánh lửa chiếu rọi, một luồng sáng đỏ thẫm chạy nhanh như điện chóp trêncây cầu trên không do thân thể loài người cấu thành.Nó dùng toàn lực chạy nhanh về phía tận cùng dòng sông máu.Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Toàn bộ thế giới chỉ còn lại những tiếng rên rỉđau đớn.Cuối cùng...

Huyết sắc Khô lâu nhảy lên thật cao, từ phần cuối cây cầu trênkhông dùng toàn lực nhảy về phía trước.Bịch!

Nó rơi vào một vùng bóng đêm khác.Ánh sáng trên bó đuốc lại tỏa ra lần nữa, chiếu sáng cảnh tượng bốn phía.Nơi này là một lôi đài hình vuông.Nơi sâu trong huyết hải vô nhai, vậy mà ẩn chứa một tòa lôi đài!

Huyết sắc Khôlâu nâng cao bó đuốc, quan sát cảnh tượng bốn phía, ngay lập tức phát hiện ramột cây cột tại vị trí trung ương lôi đài.Trên cây cột điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, khi ánh lửa chiếu tới, tất cả hoavăn như được sống lại.Một luồng khí tức uy nghiêm từ trên cột trụ tản ra ngoài.Vẻ mặt Liễu Bình bỗng biến đổi.Vô số hình ảnh trong quá khứ lướt nhanh trong đầu hắn."

Ta nhớ ra rồi."

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, đi tới trước cây cột, cắm bó đuốc lên trên đó.Xoạt xoạt!

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Bó đuốc lại bị cố định trên một hốc tối nào đó trên cây cột.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:ắ ầ ấ ấ[Ngươi đã tới nơi đây, cũng bắt đầu kích hoạt bí mật thâm sâu được cất giấu tạinơi đây.][Bí mật nơi đây liên quan tới mọi thứ của Nhân tộc, thậm chí toàn bộ HưKhông, Luyện Ngục, Vĩnh Dạ và thế giới Ác Mộng.][Nếu như ngươi không có bất cứ biện pháp bảo hộ nào, linh hồn của người sẽkhông thể thừa nhận bí mật sâu nặng này được.[Ngươi sẽ chết nếu như biết được bí mật này.]Trong hư không, giống như có vô số tồn tại từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.Vù!

Trấn Ngục đao phát ra tiếng vang.Liễu Bình cảm nhận được một loại coi nhẹ nào đó..Khi Trấn Ngục đao kích hoạt "Giam Mặc", những tồn tại kia đã không chú ý tớihắn nữa.Điềm báo tử trên linh giác cũng theo đó mà tan biến.Mấy giây sau..Những tồn tại vô hình kia có vẻ như không phát hiện bất cứ thứ gì, liên tục ẩnvào hư không, chẳng biết đi đâu.Lại có từng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:[Chúc mừng!][Bội đao tùy thân của ngươi có thể trấn áp bí mật này.][Mọi thứ sắp bắt đầu.]Liễu Bình cảm ứng được điều gì đó, lập tức nhìn về phía cây cột kia Dưới ánhlửa từ bó đuốc, một bóng đen từ trong cây cột chui ra ngoài.Nó càng ngày càng rõ ràng, dần dần biến thành hình người.Đây là một ông lão tóc bạc.Thân hình của ông ta như hư ảo, ánh mắt cũng không rơi trên người Liễu Bình."

Khó!

Khó!

Khó!

Muốn tìm ra một con đường, có thể để loài người sống sót cótôn nghiệm, thật sự là quá khó khăn."

Ông lão nhìn thẳng về phía trước, thần sắc buồn bã, nói: "Thế giới đã lâm vàotrong bóng tối và tuyệt vọng, mà người của thế hệ chúng ta đã không thể cho rabất cứ phương án nào cả."

"Có lẽ loài người vĩnh viễn cũng không nghĩ ra biện pháp nào cả..."

"Chúng ta đã dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể sáng tạo ra một cơ hội, lưutruyền nó cho loài người tương lai."

"Hi vọng có người có thể thành công."

Huyết sắc Khô lâu yên lặng lắng nghe.Thế nhưng nghe hết lời nói của ông lão này, hắn vẫn không biết, "một cơ hội"ý chỉ cái gì.Ông lão không nói tiếp, mà rơi vào trầm tư.Huyết sắc Khô lâu nhìn ông ta Từ trong ánh mắt của ông ta, Huyết sắc Khô lâuthấy được vẻ do dự cùng nghiêm túc Một lúc lâu sau...

Ông lão thở dài, nói:"Nếu như muốn lời giải thích, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức, chúng ta sẽ hiểnhiện nó lên, người sẽ biết mọi thứ."

Ông ta vừa nói xong.Ánh lửa trên bó đuốc càng trở nên huy hoàng mà chói mắt hơn.Thân hình ông lão cũng trở nên ngưng thực hơn, nói: "Hiện tại chúng ta có thểnói chuyện với nhau."

Ánh lửa chiếu lên người Huyết sắc Khô lâu, chiếu rọi bảy tám cái bóng phía saulưng hắn."

Không biết cơ hội mà ngài nói ý chỉ là cái gì?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi.Ông lão nói: "Trong dòng lịch sử quá khứ, có một số việc không được ghi chép,thậm chí có một số việc ghi chép lại nhưng lại mâu thuẫn với nhau."

"Nghiêm túc mà nói, nhiều lúc cũng không phải là do Người ghi chép lịch sửsai lầm."

"Mà là..."

Một cái bóng phía sau Huyết sắc Khô lâu âm thầm đứng lên.Nó vẫy vẫy Huyết sắc Khô lâu, chỉ về phía sau lưng Khô lâu.Nơi đó có vô số hình ảnh trùng điệp xuất hiện, dần dần tạo thành một thế giới.Ông lão nói: "Không cần lo lắng, trong khoảng thời gian mà người rời đi nơinày, cái bóng này sẽ lưu tại tuyến thời gian chính thay ngươi."

"Ngươi cần chính mắt thấy một sự kiện."

Huyết sắc Khô lâu im lặng, xoay người, đi về phía thế giới vừa được tạo dựngkia.Cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên rõ ràng.Hắn phát hiện mình đang đứng trên đỉnh một tòa tháp tứ diện.Mà tại bốn phương đông, tây, nam, bắc của tòa tháp này đều có bốn cảnh tượnghoàn toàn giống nhau.Đó là một sân khấu kịch.Trên đài đang diễn ra một vở ca kịch rất đặc sắc, dưới đài đã không còn ghếtrống nữa."

Thế giới song song."

Huyết sắc Khô lâu nhỏ giọng nói.Ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nói: "Hiện tại chúng ta đang ở nơi giaohội giữa bốn cái thế giới song song, nhìn xem, ngay lập tức sẽ có một trận mưuấsát xuất hiện."

Bỗng nhiên...

Một diễn viên trên sân khấu bỗng móc súng lục ra, ngắm thẳng vềmột người ngồi chính giữa hàng ghế *****ên mà nổ súng liên tục.Trong ba thế giới song song, người ngồi dưới đài bị bắn chết ngay lập tức.Chỉ trong thế giới song song thứ tư là có mấy tên hộ vệ bỗng xuất hiện, trướckhi sát thủ kịp nổ súng đã bị hộ vệ quật ngã, khống chế.Ông lão nói: "Có phải rất thú vị hay không?

Trong rất nhiều thế giới song song,đúng là có chuyện giống nhau diễn ra, thế nhưng cũng có một vài thế giới songsong, vận mệnh loài người sinh ra những kết quả hoàn toàn khác nhau."

"Đúng là rất thú vị, thế nhưng những điều này có liên quan gì tới chúng ta?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi."

Nhìn xem."

Ông lão cúi người xuống, đặt tay trên đỉnh tháp.Một luồng sáng từ đỉnh tháp bay vụt ra ngoài, đảo qua bốn thế giới trongkhoảnh khắc, cuối cùng rơi vào trong thế giới ám sát thất bại kia."

Lựa chọn làm tuyến thời gian lịch sử chính, bổ khuyết vào khoảng trống lịchsử!"

Ông lão quát khẽ.Ngay sau đó...

Ba thế giới song song biến mất.Thế giới mà ám sát thất bại kia dần dần mở rộng, hóa thành thế giới hùng vĩ màvô biên vô tận.-------Chương 763: Em chắc chứ?Trong sân khấu kịch, người đàn ông ngồi hàng đầu đứng dậy, hỏi: "Là ai?"

Tùy tùng bên cạnh ông ta nói: "Đã điều tra rõ ràng, là đối thủ cạnh tranh củangài phái tới, muốn giải quyết ngài trước tổng tuyển cử."

"Ta biết bọn chúng rất dơ bẩn, thế nhưng không nghĩ tới lại dơ bẩn tới mức này,đi, tới lượt chúng ta ra tay rồi."

Người đàn ông này nói."

Vâng, các hạ."

Mấy tên tùy tùng nói..Ông lão nói: "Làm cho thời gian tiến nhanh..."

Toàn bộ thế giới biến thành đường cong lướt đi như bay, chảy tràn như sông dàivậy."

Ngùng."

Ông lão nói.Thế giới bỗng hiện ra trước mắt hai người.Đây là một phòng học.Thời tiết âm u, giáo viên đang giảng bài hăng say trên bục giảng, các học sinhphía dưới lại đang buồn ngủ."

Grace, hàng thứ ba, đứng dậy!"

Giáo viên bỗng nói."

Dạ!"

Một nữ sinh giật mình đứng dậy."

Năm 1675, kết quả của cuộc ám sát ứng cử viên Tổng thống khi đó là gì?"

Giáo viên hỏi."

Ứng cử viên Tổng thống Grimm bị ***** tại chỗ."

Nữ sinh nói."

Em chắc chứ?"

Giọng của giáo viên cất cao, có vẻ như hơi hứng thú.Nữ sinh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Dạ đúng."

Tiếng cười vang lên.Có người ở dưới nhỏ giọng nhắc: "Ám sát thất bại, Grimm đã trở thành Tổngthống, sau đó phát động chiến tranh, Grace, trời ạ..."

Nữ sinh ngẩn ra.ằ ế ấ ế"Không đúng, ta nhớ rằng trên sách có viết ông ấy đã chết mà."

Nữ sinh nói với giọng chột dạ.Giáo viên đứng trên bục giảng, chống nạnh nói: "Mở sách ra, trong một trămhai mươi lăm, tự đọc đi."

Nữ sinh cũng mở sách ra, tìm tới trang một trăm hai mươi lăm.Đúng lúc này, ông lão nói: "Ngươi cũng đi tới xem đi."

Huyết sắc Khô lâu nghe lời tiến lên, nhìn về phía nội dung trong quyển sách.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng thay đổi, ngay cả hình minh họa cũng đã thayđổi hoàn toàn, từ hiện trường ám sát trở thành đại diễn thuyết trước chiến tranh.Người kia sống tiếp được!

Tuyến thời gian chính cũng theo đó mà biến đổi!

Lạicó thể làm như vậy sao!

Huyết sắc Khô lâu thật rung động, đứng im tại chỗkhông biết nên nói cái gì.Nữ sinh lại không phát hiện những điều này, đọc xong nội dung trong sách mớivội vàng nói: "Xin lỗi, em nhớ nhầm."

Vẻ mặt giáo viên không thay đổi, nói: "Ừ, thái độ cũng không tệ lắm, lần sau đihọc không nên ngủ, dù đi ngủ cũng đừng phát ra tiếng gì, hiểu không?"

"Dạ."

Nữ sinh đỏ mặt nói.Ông lão vỗ nhẹ đỉnh tháp.Tất cả cảnh tượng đều biến mất, thế giới cũng biến thành cát sỏi, bay lả tả vàotrong hư không.Mọi thứ đều trở về hình dáng ban đầu.Huyết sắc Khô lâu phát hiện mình lại trở về lôi đài, mà cái bóng kia lại trở vềmặt đất, trở thành hình bóng hư vô dưới chân mình."

Ta hiểu rồi... có đôi lúc lịch sử rối loạn, là bởi vì một vài chuyện trong quá khứvẫn không giải quyết được."

Huyết sắc Khô lâu nói."

Đúng vậy."

Ông lão nói."

Điều này cũng là cơ hội của loài người chúng ta sao?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi.Ông lão vỗ tay.Từ trên lôi đài toát ra vô số hình bóng, như là mặt kính, ngưng tụ thành lôi đài,ông lão, Huyết sắc Khô lâu đều giống hệt chân thân."

Chúng ta chuẩn bị một ngàn thế giới song song, thế nhưng chỉ có thể kích hoạtmột lần, vấn đề là..."

ÔÔng lão nói."

Vấn đề là gì?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi."

Trình độ của người chỉ là chân nhân, tiến vào trong sẽ chắc chắn thất bại, cònchưa có tư cách sử dụng cơ hội này."

Ông lão nói."

Làm sao mới có thể thu được cơ hội này?"

"Thành Thánh."

"Thành...

Thánh?"

"Đúng vậy, ta thấy người đã chuẩn bị dây thừng an toàn rồi, bất cứ khi nào đềucó thể rời khỏi nơi này... ngươi có thể tránh khỏi quái vật bên ngoài, rời đi mộtcách an toàn."

Ông lão nói xong, nhìn đồng hồ, lại nói: "Với cường độ linh hồn của ngươi, chỉcó thể ở nơi này mười phút mà thôi."

Đang lúc nói chuyện, trước mắt Liễu Bình hiện lên từng hàng chữ nhỏ, nhắcnhở giống hệt với những lời ông lão đã nói."

Chỉ có mười phút..chờ ta khôi phục lại, ta sẽ lại tới."

Liễu Bình nói "Lần sau không thể tiến vào từ nơi này được, nơi này đã có quáivật canh giữ cửa vào... bó đuốc sẽ nói cho ngươi biết lần sau tiến vào từ nơinào."

Ông lão nói.Ông ta chậm rãi đi tới bên người Liễu Bình, đặt tay lên vai hắn, nhỏ giọng nói:"Hiện tại ta tranh thủ đoạn thời gian cuối cùng, giúp người một tay!"

Ông ta đẩy mạnh.Liễu Bình bị đẩy lùi về phía sau.Hư không sau lưng hắn xuất hiện từng gọn sóng, mà cả người hắn lại nhập vàotrong đó, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.Ầm!Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.Hắn phát hiện mình đã hiện ra bộ dáng chân thực của mình, mà Huyết sắc Khôlâu lại hóa thành một tấm thẻ bài, lưu tại trên tay của hắn."

Thu ta lại đi, trong trường hợp này mà có khô lâu xuất hiện sẽ bị cho là quỷám."

Huyết sắc Khô lâu nhỏ giọng nói.Liễu Bình quan sát cảnh tượng chung quanh, chỉ thấy mình đang đứng trướcmột võ quán.ấ ỗ ố ểĐám người xung quanh rất náo nhiệt đông đúc, không còn có chỗ trống để đặtchân nữa.Có người đi ra khỏi võ quán, lớn tiếng nói: "Yên lặng!"

"Năm phút sau, bắt đầu tuyển chọn gia nhập võ quán!"

Đám người nghe được lời này, lập tức yên lặng lại, chờ đợi thời gian trôi qua.Liễu Bình nhìn về phía đám người xung quanh, cảm thấy không hiểu ra sao cả.Hắn chẳng biết tại sao mình lại bị đưa tới tuyến thời gian này nữa.Giọng nói của ông lão vang lên bên tai của hắn: "Chúng ta đã quan sát người,thực ra người muốn bản thân mình càng có tiềm lực đối kháng kẻ địch, cũngthiết lập một đoạn khoảng trống lịch sử cho riêng mình."

"Ta?"

Liễu Bình giật mình hỏi lại."

Đúng vậy..."

Ông lão mang theo ý cười, nói: "Người đưa ngươi bó đuốc đã nói cho ta biết,nàng ta thấy được một bộ võ kinh trong trí nhớ của ngươi, có tên là Quy TàngTối Thắng Võ Cực kinh."

Ý nghĩ Liễu Bình biến đổi nhanh chóng, lại như đề hồ quán đỉnh, nói: "Đúngvậy, ta sáng lập võ kinh này, thế nhưng ta không nhớ được bất cứ nội dung nàocủa nó cả, hóa ra là như vậy, ta vẫn không nhớ lại nó, điều này cũng nói rõ nóvẫn chưa xác định được!"

"Thông minh!

Xin hãy bắt đầu sáng tác nó đi, nếu như ngươi có thể biến nó trởthành một quyển võ kinh siêu phàm nhập thánh, như vậy chúng ta sẽ nghĩ cáchlàm cho Người ghi chép lịch sử ra tay, cố định đoạn lịch sử này xuống."

Ông lão nói.Làm cho lịch sử cố định...-------Chương 764: Tranh đoạt lịch sử!Liễu Bình cảm ứng được gì đó, nhìn về phía hư không.Một bóng người hư ảo xuất hiện tại nơi đó, đang viết cái gì đó trên một quyểnsách nhỏ.Tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy bóng người kia.Bóng người kia thấy hắn nhìn tới, lập tức gật đầu nói: "Trong hư không có kẻđịch rất hung ác, đang chờ người tự chui đầu vào lưới, trong tầng thế giới ÁcMộng này, quái vật kia cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, nếu như thực lựccủa người còn không tăng lên, chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục bị nó giếtchết."

"Ta cần sáng tạo Võ Cực kinh tại nơi này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, bản vẽ kinh này cần phải vượt xa tất cả lực lượng tên nhân gian, nólà hi vọng cuối cùng của ngươi, chỉ có nó có thể giúp người siêu phàm nhậpthánh."

Bóng người nói.Bóng người vừa nói, vừa giơ đoạn lịch sử mà mình vừa viết tới trước mặt LiễuBình: "Trong thế giới vô tận, rất ít người có thể lĩnh ngộ lực lượng của Linh vàthế giới, từ đó sáng lập ra một bộ Võ kinh siêu phàm nhập thánh."

"Một sợi linh hồn cuối cùng của Liễu Bình đã tới đoạn lịch sử do chính hắn lưulại cho bản thân mình."

"Võ Cực kinh có tiêu chuẩn như thế nào?"

"Thành cùng bại, sinh cùng tử, quyết định tại nơi đây."

"Người ghi chép lịch sử đang ghi chép."

Liễu Bình đọc xong, nói ra: "Nếu như ta thất bại thì sao?"

"Ghi chép kết thúc."

Bóng người nói.Không biết nhớ ra cái gì, bóng người hơi run lên, nói tiếp: "Nếu như người chếtmất, ta cũng sẽ bị vận mệnh chém một đao, nguyên khí bị thương nặng, chỉ sợkhông thể khôi phục lại được..."

"Cho nên người phải thắng!

Liễu Bình!"

"Thế giới hiện tại: Tại một đời nào đó trong quá khứ."

"Trạng thái: Tranh đoạt lịch sử."

"Đã bắt đầu ghi chép đoạn lịch sử này."

ể ế Á ế"Thời gian có thể sử dụng: Một ngày (đã rời khỏi thế giới Ác Mộng, nếu thoátkhỏi nơi này sẽ trở về thẳng Hư Không)."

"Bước *****ên: ""Trở thành một thành viên của võ quán."."

Thành công có thể tiếp tục đi tiếp, nếu như thất bại..."

"Hậu quả một: Ghi chép kết thúc ngay lập tức!"

"Hậu quả hai: Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh trở thành một chuyện cười,ngươi không còn bất cứ trợ lực nào cả!"

"Hậu quả ba: Ngươi không thể đạt tới tiêu chuẩn nhập Thánh, mất đi cơ hội duynhất cứu vớt lịch sử."

Người ghi chép lịch sử viết xong đoạn văn này, đưa cho Liễu Bình nhìn qua."

Xem ra ta cần phải gia nhập võ quán mới được..."

Liễu Bình lẩm bẩm."

Không chỉ như vậy..."

Người ghi chép lịch sử nói."

Còn hậu quả gì nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Từ giờ trở đi, ta cũng chỉ có thể đi theo ngươi, ngươi cần bao ta ăn, nếu khôngta mà đói chết, sẽ không thể ghi chép lịch sử nữa, ngươi cũng không cách nàomang đoạn lịch sử này trở về tuyến thời gian chính."

Người ghi chép lịch sử nói."

Bao ăn?

Dễ thôi mà."

Liễu Bình thở phào nói.Lúc này, từ trong võ quán truyền tới một giọng nói: "Hiện tại bắt đầu tuyểnchọn!"

"Những người đã báo danh tham gia tuyển chọn, xin hãy xếp theo đội ngũ, nhậpquán theo thứ tự!"

Tất cả mọi người đều trở nên hồi hộp.Liễu Bình cũng nhanh chóng đứng xếp hàng, dựa theo thứ tự bước dần dần tớitrước.Người ghi chép lịch sử bay ở giữa không trung, vừa viết cái gì đó, vừa nói ra:"Cố lên... hơn nữa đây là cơ hội duy nhất, ngươi có lòng tin hay không?"

"Có."

Liễu Bình quan sát bốn phía, cảm thấy không ít người báo danh có khí tức rấtmạnh.ế ế ẫ ốThế nhưng so thật, tại phương diện thực chiến lẫn võ học thì mình tuyệt đốikhông kém hơn bất cứ kẻ nào cả."

Đúng vậy, dù sao người có kinh nghiệm chiến đấu của rất nhiều đời, lại cònsáng tạo ra vô số pháp môn, đối với lần nhập tuyển này, hẳn là khá chắc chắn."

Người ghi chép lịch sử nói với giọng hưng phấn."

Ta sẽ cố gắng hết sức."

Liễu Bình gật đầu nói."

À đúng rồi, hay là chờ người thành công gia nhập võ quán, hai chúng ta đi ănmột bữa chúc mừng đi."

Người ghi chép lịch sử đề nghị.Liễu Bình liếc nhìn hắn ta.Đúng vậy, mình còn phụ trách nuôi cái tên này nữa đây."

Ngươi muốn ăn cái gì?"

Hắn hỏi."

Không cần quá phong phú, tám món mặn tám món chay, ba chai rượu sáu cáiđĩa, ăn uống đơn giản như vậy là đủ rồi, dù sao người còn cần tu luyện tiếp."

Người ghi chép lịch sử nói.Liễu Bình xoa nhẹ chiếc nhẫn chứa quỹ đen của vị quốc vương Kinh Cực Điểutrên ngón tay, nói: "Nhớ tới, đã rất lâu rồi ta không hưởng thụ việc ăn uống."

"Vậy cứ quyết định như vậy chứ?"."

Ừ, đợi ta thành công gia nhập võ quán trước đi."

"Ha ha ha, chắc hẳn không có vấn đề, ta đi tìm xem gần đây có quán ăn nàongon hay không."

Người ghi chép lịch sử nói xong, thân hình lóe lên biến mất.Lúc này, từ trong võ quán truyền ra tới tên của Liễu Bình: "Liễu Bình, tiến vàovõ quán, bắt đầu sát hạch!"

"Rõ!"

Liễu Bình lên tiếng, bước vào trong võ quán.Ba phút sau.Đầu đường.Liễu Bình ngồi trên vệ đường, không nhịn được mà thở dài.Người ghi chép lịch sử lơ lửng bên người hắn, nói với giọng đầy tuyệt vọng:"Không thể nào!

Tại sao người lại thất bại?"

Liễu Bình buông tay, nói: "Ta cảm thấy chính mình phát huy rất tốt, không biếttại sao lại bị loại nữa."

"Ngươi đã làm cái gì?"

Người ghi chép lịch sử hỏi.ễ ấ ể ếLiễu Bình nhớ lại, nói: "Đi vào thấy có một ông lão thi triển thủ thế, làm cho tadùng toàn lực tấn công, ta thấy năm ngón tay ông ta xòe ra hướng lên, hạ bàntrầm ổn, thần sắc thâm sâu khó lường, cho nên ta cho rằng ông ta nhìn ra quyềnthuật của ta..."

"Sau đó thì sao?"

Người ghi chép lịch sử không kịp chờ đợi hỏi luôn."

Sau đó ta đánh bay ông ta đi."

Liễu Bình nói với vẻ không hiểu ra sao.Người ghi chép lịch sử cũng ngẩn ra."

Kỳ quái, theo lý mà nói làm vậy cũng thông qua được sát hạch mới đúng, tạisao... ta không tin, ta phải tận mắt xem xem sao!"

Nói xong, thân hình hắn ta lóe lên, biến mất vào trong hư không.Một lát sau...

Người ghi chép lịch sử xuất hiện lần nữa.Liễu Bình nói: "Có phải chiêu thức của ta quá đơn giản, cho nên không hiển lộra tiềm lực?

Bởi vậy mới nhìn qua không bằng những người khác?"

"Không phải..."

Người ghi chép lịch sử không biết nên nói cái gì, lắc quyển sách nhỏ trên tay.Vô số chữ viết từ trong quyển sách bay ra ngoài, tạo dựng thành một bức tranh.Chính là tòa võ quán kia.Trong võ quán, ông lão kia thể hiện thủ thế, năm ngón tay xòe ra hướng lên, nóivới người sát hạch phía đối diện: "Được rồi, sát hạch của người bắt đầu, tấncông đi."

"Rõ!"

Người sát hạch kia tiến lên mấy bước, lấy ra một túi tiền từ trong ngực, đặt trênbàn tay đang đưa ra ngoài của ông lão, cười nịnh nói: "Chút lòng thành, mongngài nhận cho."

Ông lão ước lượng túi tiền, nói với giọng hài lòng: "Không tệ, ngộ tính khá cao,ngươi thông quan."

Người sát hạch lập tức cúi người chào: "Cám ơn sư phụ."

"Đi vào đi."

"Rõ!"

-------Chương 765: Gia nhập võ quánHình ảnh kết thúc.Liễu Bình: "..."

Người ghi chép lịch sử: "..."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Trong đoạn lịch sử này, ta cần phải trở thành mộtthành viên võ quán trước hay sao?"

"Đúng vậy!

Nhưng người đã thất bại!"

Người ghi chép lịch sử nói với vẻ uể oải."

Thực ra nhiệm vụ chính là trở thành một thành viên của võ quán, cũng khôngbắt buộc phải là thành viên của võ quán kia mà."

Liễu Bình nói.Hắn đứng dậy, nhìn sang hai bên đường.Trên con đường này, có mấy nhà võ quán liên tiếp."

Chúng ta đi!"

Liễu Bình bước đi dọc theo con đường này.Ánh mắt Người ghi chép lịch sử sáng rực lên, xoa nhẹ khắp người, nhỏ giọngnói: "Xem ra vẫn còn cơ hội... thật không muốn chịu đựng một đao của pháp tắcvận mệnh à..."

Hắn ta lơ lửng sau lưng Liễu Bình, nhanh chóng đuổi theo.Liễu Bình vừa đi vừa quan sát, quan sát toàn bộ võ quán trên cả con đường này."

Thế nào?"

Người ghi chép lịch sử không kịp chờ đợi mà hỏi ngay.Liễu Bình nói: "Thế giới này... tới cùng là thế giới như thế nào?"

Người ghi chép lịch sử không nhịn được mà xua tay, nói: "Hệ thống sức mạnhcủa thế giới này rất nhiều, rất phức tạp, nói tới ba ngày ba đêm cũng không hếtnữa.Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, nơi này chỉ là một địa phương nhỏ,thuận lợi để người tiến vào, mà lại..."

"*****ên người cần phải gia nhập võ quán, trở thành một võ giả, mới coi như làtham dự đoạn lịch sử này...

đây là điểm xuất phát của mọi chuyện."

"Đã hiểu."

Liễu Bình nói, bỗng nhiên dùng bước lại.Một ông lão đứng trước mặt hắn, đánh giá hắn, nói: "Chàng trai trẻ, cơ sởkhông tệ lắm, nếu như ngươi có thể lấy ra hai mươi lượng vàng, ta có thể đồngý cậu gia nhập với chúng ta, bắt đầu tu luyện."

ễLiễu Bình nói: "Xin hỏi võ quán của các hạ là..."

Ông lão chỉ về một phương hướng Liễu Bình nhìn tới, nơi đó là một nhà caotầng màu đỏ thẫm, trước cửa treo bảng hiệu: "Y Thúy Lâu."

Loáng thoáng có thể nghe được tiếng sáo trúc, tiếng oẳn tù tì, tiếng cười củaphụ nữ từ trong đó truyền ra.Sắc mặt Liễu Bình cứng lại.Ông lão rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, biết Liễu Bình đang nghĩ cái gì, nói:"Chàng trai trẻ, không nên coi thường lầu xanh, trên thực tế rất nhiều cao thủtrong võ quán tu luyện cả một đời, đều không bằng đám quy công* trong lầuxanh đâu."(quy công*: Người sai vặt, bảo vệ, dẫn mối trong lầu xanh.) "Vì sao lại vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Đánh nhau trong lầu xanh rất ác liệt."

"Cũng đúng, thế nhưng chỉ vì điều này thôi sao?"

"Cậu nghĩ lại xem, nếu có cao thủ quyt nợ không muốn trả, chúng ta lại khôngđánh thắng tên đó, chẳng phải chỉ có thể để tên đó trốn nợ sao?

Tiền là thứ cóthể giúp chúng ta hưởng thụ cuộc sống, chúng ta liều chết cũng phải đánh thắngbọn họ."

Ông lão nói."

Có đạo lý.."

Liễu Bình trầm ngâm nói.Ông lão nói tiếp: "Vậy cậu có tới hay không?

Ta coi trọng cơ sở võ học của cậu,mới nguyện ý giới thiệu cậu làm quy công đấy."

"Ta..."

"Chàng trai trẻ, không nên sợ khổ, chỉ cần cậu cố gắng, có lẽ khi tới ngày võcông của cậu đại thành..."

"Sẽ như thế nào?

Ta không cần làm quy công nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Cậu sẽ trở thành quy vương!"

Ông lão giơ ngón tay cái lên, nói."

Xin lỗi, ta không có tiền."

Liễu Bình nói."

Không có tiền?"

Ông lão lập tức không còn hứng nói chuyện nữa, nói với giọng khinh thường:"Thực sự là lãng phí thời gian của ta, ngươi không có tiền lại còn muốn đi họcvõ?"

Ông ta không tiếp tục để ý tới Liễu Bình, xoay người rời đi.ễ ể ắ ấ ế ề ẩLiễu Bình cũng không để ý Hắn cất bước tiếp tục đi về phía trước, quan sát cẩnthận từng võ quán trên con đường này."

Này, không phải ngươi có rất nhiều tiền sao?"

Người ghi chép lịch sử hỏi nhỏ."

Thế nhưng ta không muốn làm quy công."

Liễu Bình trả lời."

Thế giới này hám của như vậy... có lẽ người tìm võ quán bất kỳ, chỉ cần chịudùng tiền, chắc hẳn đều có thể gia nhập vào trong đó chứ."

Người ghi chép lịch sử nói."

Cho nên càng cần phải lựa chọn kỹ càng."

Liễu Bình bỗng dừng lại trước của một võ quán.Đây là một võ quán có quy mô tương đối lớn, cửa lớn rộng mở, dọn dẹp cũngcoi như ngay ngắn rõ ràng, sạch sẽ gọn gàng.Ánh mắt Liễu Bình quét qua.Trong võ quán lại không có người nào, chỉ có một thiếu nữ đang thu thập hànhlý.Ánh mắt Liễu Bình trầm xuống, nhanh chân bước vào võ quán, hành lễ nói:"Tại hạ Liễu Bình, muốn gia nhập võ quán, xin hỏi võ quán còn thu đồ sao?"

Thiếu nữ quay đầu liếc nhìn hắn, thở dài nói: "Ngươi đi võ quán khác đi, võquán nhà chúng ta sắp đóng cửa rồi."

"Đang mở tốt, tại sao lại muốn đóng cửa?"

Liễu Bình hỏi.Trong tầm mắt của hắn, đỉnh đầu thiếu nữ xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Truyền nhân quyền pháp Huyết Tâm lưu.][Bạn thân kiếp trước.][Chú ý: Bởi vì 'Kiến Văn Như Danh' của ngươi đã tăng lên tới cấp độ Kỳ Quỷ,ngươi có thể thấy được danh hiệu kiếp trước của chúng sinh.][Thiếu nữ này đã từng là bạn thân của người trong một đời nào đó, có lẽ trongtương lai cũng thế.]Cho nên...

Thiếu nữ này là ai?

Tại đời sau, nàng có gặp lại mình hay không?Liễu Bình âm thầm suy tư.Vẻ mặt thiếu nữ rất u sầu, nói: "Võ quán đánh rất nhiều người bị thương, khôngtrả nổi tiền thuốc men, càng không thể thông qua kiểm tra đánh giá hàng năm,chẳng mấy chốc sẽ bị xóa tên, ta cũng phải trở về quê cũ.".Liễu Bình trầm ngâm một lát, nói: "Gặp nhau đã là có duyên, ta vẫn luônngưỡng mộ võ học của quý quán, chỉ cần ngươi thu ta nhập quán, ta sẽ nghĩcách giải quyết vấn đề tiền nong."

"Thật sao?"

Thiếu nữ kinh ngạc hỏi lại."

Đúng là như vậy..."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Hiện giờ cũng sắp giữa trưa rồi, hay làgiữa trưa ta mời, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

"Được."

Thiếu nữ hớn hở nói.Sau lưng Liễu Bình, một ông chú trung niên dáng vẻ chán chường đi ra, cũnghớn hở nói: "Đi, ta đã tìm ra một quán ăn không tệ lắm."

"Người này là..."

Thiếu nữ hỏi."

Bạn của ta, là người này giới thiệu ta tới."

Liễu Bình liếc nhìn ông chú trung niên kia, nói.Đúng vậy, đây chính là Người ghi chép lịch sử.Tới giờ cơm thì hắn ta mới có thể xuất hiện trên thế giới này, vào thời gian khácđều ở giữa không trung múa bút thành văn."

Vậy đi thôi, ta cũng hi vọng có người có thể giúp võ quán của ta, đáng tiếcngười khác đều thèm muốn vị trí địa lợi của võ quán chúng ta... chỉ có người bỏđá xuống giếng, không có người nào chịu giúp ta cả."

Thiếu nữ than thở."

Không phải ta đã tới rồi sao."

Liễu Bình cười nói.Thiếu nữ gật đầu, đi theo hắn rời khỏi võ quán.-------Chương 766: Gia nhập võ quánQuán rượu.Thiếu nữ lấy máy tính bảng ra, lướt nhìn những thức ăn có trong quán này.Liễu Bình và Người ghi chép lịch sử ngồi ở bên cạnh, yên lặng quan sát nàng.Cô gái này có mái tóc màu đen, mắt cũng màu đen, dung nhan tú lệ, làn da trắngnõn, thân hình yểu điệu."

Đồ ăn đã gọi xong."

Thiếu nữ báo ra tên của một đống đồ ăn.Liễu Bình và Người ghi chép lịch sử cũng xem chút."

Có thể, ta không có vấn đề gì, có ăn có uống là được."

Người ghi chép lịch sử nhún vai, nói."

Vậy thì cứ như vậy đi."

Liễu Bình nói."

Được."

Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp, cúi đầu nhận xác nhận trên máy tính bảng.Lúc này, đồ ăn còn chưa lên, mấy người vẫn còn chưa quá quen, cho nên cũngkhông nói chuyện gì.Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Còn chưa biết tên của cô là?"

"Sơ Vân Thường, anh thì sao?"

Thiếu nữ hỏi."

Liễu Bình."

"Còn anh ta?"

Thiếu nữ chỉ vào Người ghi chép lịch sử, hỏi."

Tên của ta không thể nghe nói..."

Người ghi chép lịch sử nói."

Ngay cả tên đều không thể nói, chắc hẳn đã trải qua không ít chuyện lớn, đúngkhông?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Đã thấy qua rất nhiều chuyện."

Người ghi chép lịch sử nói."

Chuyện nơi đây cũng được người ghi chép sao?"

"Đúng vậy."

"Hãy miêu tả ta đẹp mắt chút."

Sơ Vân Thường nói, rót cho Người ghi chép lịch sử một chén rượu."

Rượu ngon."

Người ghi chép lịch sử uống một hộp, khen ngợi."

Đương nhiên là rượu ngon, đi theo ta ăn uống sẽ không sai, ngoài việc đánhnhau ra, ta am hiểu nhất chính là cái này."

So Vân Thường nói."

Yên tâm đi, ngươi vốn dĩ rất đẹp, khi ta ghi chép sẽ không phát sinh sai lầm."

Người ghi chép lịch sử vỗ ngực nói.Hắn ta lấy ra một quyển sách nhỏ, viết nhanh trên đó: "Cô gái này có mái tócmàu đen, đôi mắt cũng màu đen, dung nhan tú lệ, làn da trắng nõn, thân hìnhyểu điệu..."

Lúc này, món ăn đã được mang lên.Thức ăn theo thứ tự là lát cá tẩm bột, đầu cá tỏi ớt, cá kho tộ, hấp cá quế, canhchua cá, canh cá đậu hũ, cá nướng thì là, cá dấm đường.Khi Sơ Vân Thường báo tên món ăn, Liễu Bình cũng hiểu được.Hắn thở dài, nói: "Có phải khi đánh nhau người thích ra tay độc ác đúngkhông?"

"Không có cách nào khác cả, đã đánh nhau tới mức đó, cảm xúc tới, cần mộtchiêu lợi hại để kết thúc trận chiến."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình liếc nhìn phía ngoài quán rượu.Nhà cao tầng nổi nhau san sát, như một rừng sắt thép vậy.Trên phố, ngựa xe như nước, qua lại không dứt.Mọi người đi lại vội vã, tiến về mục đích của chính mình."

Nói chút đi, tại sao võ quán lại không mở được tiếp?"

Liễu Bình hỏi."

Thực ra vừa rồi đã nói cho ngươi biết, là bởi vì ta đánh quá nhiều người tới đảquán bị thương nặng, lại không trả nổi tiền thuốc men."

Sơ Vân Thường nói.Nàng say sưa ngon lành thưởng thức thức ăn."

Có vẻ như tiền là một thứ rất quan trọng."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên, tiền chính là tài nguyên, tài nguyên có thể giúp chúng ta tu hànhvõ đạo, có tài nguyên mới có thể leo lên cảnh giới cao hơn, trở thành cường giảchân chính."

Sơ Vân Thường nói.ố"Thảo nào những người này vừa gặp mặt đã muốn vàng..."

Người ghi chép lịch sử vừa ăn cá vừa viết."

Vàng rất quan trọng, nó có giá trị cao hơn tiền giấy nhiều."

Sơ Vân Thường nói."

Ta chưa từng tu luyện võ học, ngươi có thể nói cho ta biết, tu hành tới trình độnhất định sẽ có hiệu quả gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Triệu hoán Linh, sử dụng lực lượng của thế giới."

Sơ Vân Thường nói."

Linh?"

Liễu Bình giật mình, hỏi lại.Sơ Vân Thường vỗ vai Liễu Bình, nói: "Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi,chỉ cần ngươi vẫn muốn giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết cách tu hành cơ sở võđạo."

"Được, ăn cơm trước đi."

Liễu Bình nói.Ba người bắt đầu chăm chú ăn cơm.Người ghi chép lịch sử cơm nước xong xuôi, nhặt một cây tăm từ trên mặt bàn,nghênh ngang rời khỏi quán ăn, chẳng biết đi đâu."

Anh ta đi đâu rồi?"

Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình liếc nhìn về phía không trung, Người ghi chép lịch sử vừa xỉa răng,vừa viết cái gì đó."

Anh ta cần đi làm để nuôi gia đình của mình nữa."

Liễu Bình nói."

Tốt, ta nói cho ngươi biết cách tu hành cơ sở võ đạo đi."

Sơ Vân Thường nói."

Xin chỉ giáo."

Liễu Bình nói."

Quá nhiều người tập võ đi vào thế giới của chúng ta, chỉ vì thế giới của chúngta có vô số Linh cấp bậc thế giới...

Linh vượt xa lực lượng của mọi văn minh,chính là lực lượng bản nguyên nguyên sơ nhất của thế giới."

Sơ Vân Thường nói.Nàng lấy thỏi vàng mà Liễu Bình tặng nàng ra, nói: "Có thỏi vàng này, chúng tacó thể giao ra tiền thuốc men mà ta đã nợ, đồng thời còn có thể đăng ký thamầ ể ếgia bình xét năm nay... chỉ cần vượt qua bình xét, võ quán còn có thể tiếp tụcmở cửa."

"Ta đi cùng ngươi."

Liễu Bình nói."

Xin lỗi ta nói thẳng, cơ sở võ học của ngươi có vẻ như không tệ, thế nhưngngười còn chưa thức tỉnh Linh, cũng chưa từng sử dụng lực lượng của thế giới,đi theo ta sẽ có chút nguy hiểm."

Sơ Vân Thường nói."

Ta mang theo rất nhiều tiền."

Liễu Bình nói."

Có lý, có lẽ ta sẽ thiếu tiền...

đi theo ta."

Sơ Vân Thường nói.Hai người đi ra quán rượu, dọc theo đường đi đi thẳng tới cuối, cuối cùng đi vàođại sảnh một văn phòng lớn.Sơ Vân Thường cầm thỏi vàng nộp tiền thuốc men đã khất nợ, lại cầm bản khaira điền tự liệu vào.Sau khi làm xong, có hai nhân viên chính phủ đi tới nơi đây."

Các ngươi chính là truyền nhân của lưu phái quyền pháp Huyết Tâm?"

Một người hỏi."

Đúng thế"Liễu Bình trả lời."

Ngay lập tức sẽ có một trận sinh tồn chiến pháp, các ngươi hãy tham dự vào đi,tiêu chuẩn thông qua thấp nhất chính là sinh tồn mười ngày."

Một vị nhân viên nói.Sơ Vân Thường nói: "Đại nhân, hình như có gì đó không đúng, chúng ta chỉ nợphí dụng mà thôi, tại sao lại phải tham dự thử thách sinh tồn cơ chứ?"

Một nhân viên khác giải thích: "Không có cách nào cả, võ quán của các ngươibị khiếu nại nhiều lắm, chúng ta cũng rất khó xử."

"Thế nhưng tỉ lệ thông qua thử thách sinh tồn thật sự là quá thấp."

Sơ Vân Thường nói."

Đây là cơ hội duy nhất của các ngươi, hay là các ngươi dự định từ bỏ luôn?"

Nhân viên *****ên cười mỉa, nói.Sơ Vân Thường nghẹn lời, không biết nên nói cái gì."

Hai vị đại nhân... có thể nói chuyện riêng không."

Liễu Bình cười nói.ắ ỗ ẫHắn vỗ vai hai nhân viên, dẫn bọn họ rời đi hành lang, đi tới một văn phòngkhông người.Hai phút sau...

Ba người đi ra."

Lưu phái Huyết Tâm của các ngươi chính là trụ cột vững vàng trong khu vựcchúng ta, lần này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận đấy."

Một nhân viên dặn dò."

Thể hiện đấu chí võ giả của các ngươi đi, thông quan sẽ là chuyện không cóvấn đề gì."

Một nhân viên khác cũng nói."

Cám ơn hai vị đại nhân đã chỉ giáo."

Liễu Bình mỉm cười ôm quyền nói."

Đi đi, mười phút sau phi toa sẽ xuất phát."

"Vâng."

Liễu Bình kéo Sơ Vân Thường rời đi, xuyên qua hành lang, đi vào sân bay rộngrãi phía sau ký túc xá."

Tại sao thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn tới như vậy?"

Sơ Vân Thường nhỏ giọng hỏi."

Ta có một loại Linh đặc biệt, chuyên môn thay đổi thái độ của người khác đốivới chúng ta."

Liễu Bình cũng nhỏ giọng trả lời.Mấy tên nhân viên tới kiểm tra tư liệu của hai người, rồi cho đi.Liễu Bình cùng Sơ Vân Thường đều lên phi toa.Tên phi toa có rất nhiều hành khách, đều là người tập võ, cũng đều yên lặng chờđợi phi toa cất cánh."

Cái gì là thử thách sinh tồn?"

Liễu Bình hỏi."

Chính là đi tới một tinh cầu mà sinh tồn cũng rất khó khăn, không dựa vào bấtcứ vật ngoài thân nào, dựa vào võ nghệ của bản thân để sống sót... như vậy mớicó thể đạt được sự tán thành của Liên minh võ đạo, đạt được tư cách mở võquán thu đồ đệ."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình suy tư, nói: "Nếu đều là người tập võ chính thức, thể thì dễ nóichuyện rồi..."

Lúc này, phi toa bắt đầu lên không.Nó vạch phá bầu trời, bay đi một hành tinh nào đó.-------Chương 767: Thử thách sinh tồnVài giờ sau...

Trên một hành tinh hoang vắng không người.Tất cả người tham dự thử thách sinh tồn đều tản ra, chạy đi khắp bốn phươngtám hướng hành tinh."

Được rồi, Liễu Bình..."

Sơ Vân Thường trở nên nghiêm túc, nói: "Hành tinh này có rất nhiều thú dữkinh khủng, khí hậu cũng rất khắc nghiệt, chúng ta cần phải tìm tới thứ gì đó cóthể nhóm lửa."

Vị trí của hai người là một tòa núi đá.Liễu Bình nói: "Ngoài những thứ này ra, sở dĩ những người kia chạy nhanh nhưvậy, có lẽ cũng là vì đề phòng chúng ta."

"Đương nhiên, thi thể của một người có thể giúp bọn họ sống sót qua rất nhiềungày, đặc biệt là võ giả như ta, một khi bị bọn chúng ăn, năng lượng mà ta ẩnchứa có thể để bọn họ thông qua lần thử thách này."

Sơ Vân Thường bình tĩnh nói."

Ngươi ăn người sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta là võ giả, không phải bộ tộc ăn thịt người...

Liễu Bình, chúng ta cầndùng võ đạo diệt sát tất cả những tên rác rưởi ngăn cản trước mắt chúng ta."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình khen ngợi.Quả nhiên không hổ là kiếp trước của Triệu Thiền Y.Ánh mắt hắn chuyển động, quan sát bốn phía, trong lòng yên lặng suy tư.Nếu đoạn lịch sử này là trống không...

Khi mình sáng lập Võ kinh, có thể đồngthời trợ giúp kiếp trước Triệu Thiền Y chôn xuống hạt giống lực lượng mạnhmẽ hơn hay không đây?

Chờ đoạn lịch sử này bị cố định lại, không chỉ là mìnhcó được Võ kinh siêu phàm nhập thánh, Triệu Thiền Y cũng có thể thức tỉnh kýức đời trước, trở nên mạnh mẽ hơn!

Nàng chính là một trong những chiến hữukiên định nhất của mình."

Cho nên từ giờ trở đi, chúng ta cần phòng ngừa có người tới đánh lén."

Liễu Bình nói."

Ngươi nói đúng, còn chưa chắc đã là đánh lén nữa."

Sơ Vân Thường nói.Hai người cùng nhìn về nơi hoang vu.ềBa người đàn ông loài người đang lao về phía hai người, dự định tập kích haingười.Ở chốn hoang dã -- Nói là hoang dã, thật ra trên mặt đất tràn đầy các hố thiênthạch khổng lồ.Hàm lượng dưỡng khí của tinh cầu này cực kỳ loãng.Trọng lực càng nặng.Hoang mạc đằng xa thường xuyên có những mảnh phập phồng phạm vi lớn,giống như có cái gì vô cùng to lớn đang du đãng bên dưới sa mạc.Ba nam nhân cường tráng chạy như bay tới.Bọn họ dùng ở đối diện cách Liễu Bình và Sơ Vân Thường không xa, lần lượtđứng trên những tảng đá lởm chởm tràn đầy lỗ thủng."

Huyết Tâm Lưu...

Sơ Vân Thường, người đã từng nghĩ tới ngày này chưa?"

Nam tử cầm đầu nói.Liễu Bình nhìn lại bọn chúng, chỉ thấy chúng đều cạo đầu trọc, để râu quai nón,thân thể cường tráng, tràn đầy cơ bắp.Vẻ mặt Sơ Vân Thường khẽ biến, mở miệng nói: "Thì ra là ba con chó điên, cácngươi không phải đạo tặc sao?

Vì sao đột nhiên muốn khai tông lập phái?"

"Võ quán có thu nhập cố định, có thân phận chính thức, chúng ta đã kiếm lời rấtnhiều tiền, hiện tại là lúc phải nghỉ ngơi."

Nam tử đầu trọc cầm đầu nói."

Đương nhiên, là sau khi giết ngươi."

Nam tử đầu trọc thứ hai nói."

Giải thưởng của ngươi cũng không thấp, xem ra có không ít người thèm muốnvõ quán của các ngươi –– Giết ngươi cũng có thể kiếm thêm một chút, thân thểngười cũng có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho chúng ta để vượt qua khảonghiệm cầu sinh này."

Tên đầu trọc thứ ba nói.Sơ Vân Thường cười thật xinh đẹp, triển khai quyền thể ngay tại chỗ."

Ta sẽ không giết các ngươi."

Nàng ta nói."

Hả?

Ta chưa bao giờ nghe nói ngươi là người từ bi."

Nam tử đầu trọc cầm đầu nói."

Ta chỉ đánh nát tất cả xương cốt của các ngươi, sau đó đặt các ngươi trongchốn hoang dã."

Sơ Vân Thường nói.Ý cười trên mặt ba nam tử đầu trọc chậm rãi lụi tàn.ố ằ ốXương cốt cả người nát đi, nằm trong chốn hoang dã không có cái gì, đây làmột loại tra tấn ts làm người ta tuyệt vọng.Sơ Vân Thường tiến đến bên cạnh Liễu Bình, nhỏ giọng mà nói: "Bọn họ sẽchia ra một người tới giết người trước, người chỉ cần có thể giúp ta kéo dài mộtphút ––""Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói.Lời còn chưa dứt, ba người đối diện bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Gần như cùng khoảnh khắc đó, Sơ Vân Thường nâng song chưởng lên, dùnghết sức vỗ một cái vào hư không.Bang -- Hai bóng người bị vỗ văng ra.Bóng người thứ ba lướt qua hai bên đang giao thủ, lập tức nhào về hướng LiễuBình.Liễu Bình rút trường đao ra nghênh địch.Hắn đang muốn chém về phía trước thì bỗng trong lòng sinh ra dự cảm nào đó."

Không tốt!"

Liễu Bình thầm kêu một tiếng, lập tức giơ ngang đao chắn ở trước ngực.Một lực đánh vào thật mạnh đổ ập tới, trực tiếp đánh hắn bay ngược ra ngoài,hung hăng va vào núi đá.Núi đá vỡ vụn tầng tầng lớp lớp.Liễu Bình phun ra một búng máu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái."...

Không phải sức mạnh Kỳ Quỷ, chẳng lẽ chính là loại sức mạnh mà nàngnói?"

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: "Ngươi phải phong bể loại sức mạnh nàycủa hắn, hay là lấy sức mạnh Kỳ Quỷ đối kháng mới có được vài phần thắng."

"Đã biết."

Liễu Bình nói.Chỉ thấy tên nam tử đầu trọc kia cười dữ tợn đi từng bước đến, tràn đầy khinhthường mà nói: "Cái gì đây, còn tưởng là cao thủ của Huyết Tâm Lưu, kết quảkhông biết dùng cả sức mạnh thế giới nữa –– Xem ra là tay mơ?"

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng và nói: "Chúng ta lại đến, ngươi không được dùngsức mạnh thế giới."

Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi phóng thích kỹnăng Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."

"Ngươi đang thử cướp đoạt Giới Lực trên người đối phương, khiến hắn chỉ cóthể chiến đấu với phương thức bình thường."

"Chú ý:""Sức mạnh thế giới và sức mạnh Kỳ Quỷ là ngang nhau, cho nên người chỉ cómột nửa xác suất có thể cướp đoạt Giới Lực trên người đối phương."

Tất cả những chữ nhỏ biến mất.Nam tử đầu trọc cười nhạo và nói: "Ngươi nói không được dùng thì ta khôngdùng à?

Ngươi cho ta là con nít?".Gã nhắm thẳng vào Liễu Bình.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, tránh khỏi nằm đấm của đối phương, nhẹ nhàngbay lên trên rồi trảm liên tục ba mươi sáu đao lên ngực đối phương, trực tiếpđánh gã bay ra ngoài.Nam tử đầu trọc ngã xuống đất, cúi đầu nhìn nhìn ngực mình.Từng vệt trắng đang nhanh chóng biến mất."

Đạo pháp không tồi, nhưng không có sức mạnh gì cả, tiểu tử."

Gã khinh thường nói.Liễu Bình than thở một tiếng.Xác suất thành công chỉ có một nửa, nhìn từ kết quả này thì vừa rồi cướp đoạtthất bại.Nhưng hắn cũng có sức mạnh Kỳ Quỷ!

Đúng lúc có thể dùng sức mạnh Kỳ Quỷđánh với đối phương một trận.-------Chương 768: Huyết Tâm Lưu phápHắn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe một tiếng động lớn vang lên.Phía Sơ Vân Thường bị hai nam tử đầu trọc dây dưa liên tục công kích, vừa sơsuất một chút đã bị tổ hợp quyền của hai người đánh văng xuống đất.Nàng nhảy ra từ trong hố sâu, vừa ứng phó đòn công kích của hai người, vừalớn tiếng nói: "Cho ta thêm một chút thời gian!"

Mà hai người kia cùng hô to: "Giết tay mơ kia, lại đây cùng xử lý ả ta!"

Đao trong tay Liễu Bình khựng lại.Nam tử đầu trọc đối diện hắn cũng nghiêm túc lên."

Ta sẽ ***** ngươi vào chiêu tiếp theo."

Nam tử đầu trọc tràn đầy sát ý mà nói.Liễu Bình thở dài nói: "Xin lỗi, thật ra ta rất muốn đánh một trận đàng hoàngvới người, nhưng hiện tại không có thời gian đánh công bằng nữa rồi."

"Cái gì?"

Nam tử đầu trọc đối diện nghe vậy thì như lọt vào sương mù.Liễu Bình thu Bách Nạp Đạo lại, rút Trấn Ngục Đạo ra và quát: "Trảm!"

Chỉ một thoáng, hắn như bị một sức mạnh thật lớn lôi kéo, trực tiếp biến mấtkhỏi trước mắt đối phương.Tam phút trước đó.Liễu Bình lại nhảy ra lần nữa, đứng vững vàng trên tảng đá.Chỉ thấy tên kia nam tử đầu trọc cười dữ tợn đi bước một đi tới, tràn đầy khinhthường nói: "Cái gì đây, còn tưởng là cao thủ của Huyết Tâm Lưu, kết quảkhông biết dùng cả sức mạnh thế giới nữa -- xem ra là tay mơ?"

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng và nói: "Chúng ta lại đến, ngươi không được dùngsức mạnh thế giới."

Nam tử đầu trọc cười nhạo và nói: "Ngươi nói không được dùng thì ta khôngdùng à?

Ngươi cho ta là con nít?"

Gã phóng về phía Liễu Bình.Liễu Bình né tránh khỏi nắm đấm của hắn, nhẹ nhàng bay lên, trường đao trongtay chợt lóe qua -- Tàn ảnh mơ hồ liên tục trảm lên người nam tử đầu trọc.Nam tử đầu trọc lập tức bị trảm bay ra đi, dừng ở trên mặt đất cách đó hơn mấychục trường.Gã đứng vững bước chân, bật cười và nói: "Trảm pháp không có Giới Lực thìtrảm thêm ta một trăm đao cũng không có tác dụng."

"Ai nói không có Giới Lực là không trảm chết người?"

ễLiễu Bình nói.Cả người nam tử đầu trọc cứng đờ.Gã chậm rãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ngực mình đột nhiên nổ tung, phun rasương máu tận trời."

Không...

Vì sao..."

Nam tử đầu trọc đầy mặt khó hiểu, thân thể chậm rãi ngã xuống mặt đất.Gã đã chết.Liễu Bình lập tức thu đao, đi vội về hướng Sơ Vân Thường.Chỉ thấy Sơ Vân Thường và hai gã kẻ địch đang đánh hăng say, đôi tay nàngnhanh như tàn ảnh, mỗi lần xuất chương thì cực kỳ hung lệ, nhất định sẽ đánhlui một người trong đó.Tuy hai người rất kiêng kị đối với chương pháp của nàng, nhưng dù sao cũng cóthể thay phiên tiến lên đoạt công."

Ta giết một tên rồi, Vân Thường!"

Liễu Bình la lớn.Hai bên trong chiến trường lập tức quay đầu trông lại.Hai nam tử đầu trọc lập tức biến sắc.Sơ Vân Thường lại vui mừng quá đỗi, thừa dịp tâm thần hai người khẩn trương,nàng bỗng bộc phát một đợt phản công.Huyết quang lượn lờ trên tay nàng, bỗng liều mạng tung ra một quyền, ấn mộtbàn tay lên ngực một tên, đánh gã bay lên trời.."

Huyết Tâm Lưu pháp!"

Một người khác thất thanh kêu to.Trong chớp nhoáng, vô số bóng người hiện ra từ sau lưng Sơ Vân Thường, hóathành huyết ảnh, bay lên giữa không trung không ngừng đập vào người nọ.Những bóng người này chỉ ra tay tung ra một vệt huyết ảnh trong nháy mắt, saukhi hoàn thành cú đánh lại biến mất trong hư không.Người nọ không chút sức lực chống cự, chỉ có thể mặc cho huyết ảnh vô tậnkhông ngừng đánh vào mình.Người còn lại lập tức chạy như điên về hướng hoang dã."

Muốn chạy?"

Sơ Vân Thường nhặt một cục đá lên rồi dùng hết sức vứt ra ngoài.Liễu Bình thấy trên tảng đá kia hiện ra một tồn tại như có hình thể, bọc lấy cụcđá rồi vẽ ra một quỹ đạo hình cũng thật dài, hung hăng nện lên đầu gối ngườinọ.Người nọ lập tức phát ra tiếng hét thảm, ngã lăn xuống mặt đất bất động.ề ổSơ Vân Thường xông về phía trước, đôi tay như trăm hoa đua nổ mà đánh liênhồi trên người người nọ.Gã lập tức không còn nhúc nhích.Sơ Vân Thường lạnh lùng nói: "Ta nói sẽ không giết các ngươi, các ngươi cứchờ chết ở chỗ này đi."

Câu nói vừa dứt.Tất cả huyết ảnh chung quanh người bị đánh giữa không trung nọ tan đi.Gã cũng rơi xuống đất, rơi vào hôn mê.Liễu Bình thu đao, đi lên trước và hỏi: "Những bóng dáng huyết sắc vừa rồi làcái gì?"

"Là Linh của ta."

Sơ Vân Thường nói.Nàng thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, mỉm cười nói: "Ngươi không tồi, Liễu Bình,lại có thể cấm một người sử dụng Giới Lực, Linh của ta nói, ngươi có một loạisức mạnh cực kỳ dơ bẩn."

"Cái này gọi là Kỳ Quỷ."

Liễu Bình nói."

A, chính là cái này, nó là kẻ thù của thế giới, về sau không được dùng nha."

Sơ Vân Thường lắc lắc ngón tay và nói."

Ngươi sẽ dạy ta Giới Lực chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên."

Sơ Vân Thường nói.Nàng nhìn ba người trên mặt đất, lắc đầu nói: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiềuthể lực, hiện tại phải đi săn giết một ít quái vật, xem có thể tìm được thịt ănđược hay không?"

"Còn phải cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Phải tìm nguồn nước sạch sẽ, buổi tối ở nơi này sẽ cực kỳ rét lạnh, cả võ giảcũng chịu không nổi, cho nên chúng ta còn phải tìm thứ có thể nhóm lửa, tốtnhất có thể tìm được một nơi an toàn chống chọi qua đêm dài –– Một đêm ở nơinày tương đương với ba ngày của thế giới chúng ta."

Sơ Vân Thường lải nhải nói."

Còn cái gì không?"

Liễu Bình hỏi.ế"Chúng ta phải chế tác công cụ, thay phiên nghỉ ngơi, canh chừng có sinh vật cóđộc hay không, sinh vật tinh cầu này có độc tính rất mạnh, đồng thời chúng tacòn phải phòng bị vô số những kẻ nhìn trộm."

Sơ Vân Thường nói."

Cái này -- Thật ra vừa rồi ta có nói chuyện với hai vị quan viên phụ trách, cóđược một tình báo."

Liễu Bình nói."

Tinh báo gì?"

Sơ Vân Thường hiếu kỳ hỏi."

Nơi này không an toàn, tạm thời ta không nói –– người đi với ta."

Liễu Bình dẫn theo Sơ Vân Thường đi thẳng một mạch vào sâu trong ngọn núi.Đi chung một giờ."

Trời sắp tới rồi, chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì nữa Liễu Bình."

Sơ Vân Thường thật sự nhịn không được mà nói."

Yên tâm, ta đã rõ, tất cả võ giả trên thế giới đều thiếu tài nguyên, cũng chính làthiếu tiền ––"."

Ta biết được một phương pháp qua ải từ miệng hai vị quan viên kia."

Liễu Bình đi đến trước một tảng đá, nhẹ nhàng duỗi tay gõ gõ.Đợi mấy phút.Không có bất cứ đáp lại nào.Liễu Bình ngồi xổm xuống, mở miệng nói: "Này, ta được hai vị đại nhân phụtrách khảo nghiệm sinh tồn giới thiệu tới, ngươi thật sự không tính nể mặt bọnhọ à?".Trong tảng đá rốt cuộc cũng truyền đến một giọng nói: "Ngươi muốn cái gì?"

"Ngươi có cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Mì gói, nước ấm, đậu phộng, hạt dưa."

Giọng nói trong tảng đá nói."

Ta muốn hai căn phòng."

Liễu Bình nói."

Nếu lấy phòng thì chỉ thu vàng."

Giọng nói trong tảng đá nói."

Thành giao."

Liễu Bình mỉm cười nói.Hắn đưa ý niệm vào chiếc nhẫn trên tay.ấ ốVàng -- Là một thứ không đáng giá nhất trong đống của cải riêng của Vua KinhCác, nó được dùng để che chắn rất nhiều kho hàng có cất chứa những bảo vậtcàng sang quý khác.Hiện tại cuối cùng nó cũng có tác dụng.-------Chương 769: Thế Giới chi LinhLửa trong lò sưởi thiêu đốt phát ra tiếng vang bùm bùm.Thứ dùng để đốt trong lò chính là một loại gỗ trên tinh cầu này, bởi vì nó mọcdưới lòng đất nên nghe nói cực kỳ khó tìm được.Trong phòng ấm áp.Mười hai món ăn đã được dọn xuống, nhưng trên bàn vẫn còn vươn vấn mùimón ngon mỹ vị.Trên đầu họ có vô số những cái đèn thủy tinh đang lơ lửng, trông chúng ưu nhãmà hoa lệ.Sơ Vân Thường hoạt động nửa người dưới, thở dài nói: "Lúc trước vì mở võquán trên con phố kia, ta đã dùng hết toàn lực mới thông qua tất cả đánh giákiểm tra, không ngờ lần này lại thông qua nhờ phương thức đơn giản như thế."

"Cũng không đơn giản, ta tốn hết ba khối gạch vàng."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường lập tức cười.Sau khi tảng đá kia đáp lại, Liễu Bình lập tức đặt hai căn phòng.Sau khi chi trả đủ vàng, tảng đá lập tức mở ra, để lộ một con đường dẫn xuốngbên dưới.Sâu dưới mặt đất này thật sự có một nơi ẩn núp.Đưa tiền là có thể không cần chịu đựng hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc bên ngoài,bình yên chờ đợi ở chỗ này cho đến khi trận khảo nghiệm sinh tồn kết thúc.- -Võ Minh nơi này là cơ cấu phía chính phủ.- - Phía chính phủ vì gom góp kinhphí mà thiết lập một nơi như vậy."

Chúng ta cùng đánh bại đối thủ, ngươi không chỉ ra tiền hỗ trợ, mà còn giếtngười "Có thể thu ta vào võ quán không?"

"Đương nhiên."

Sơ Vân Thường vỗ vỗ bả vai hắn, đi ra ngoài, bày ra quyền thế ở cách đó hơnmấy thước."

Tới đây, ta cũng nên dạy ngươi một vài thứ cơ bản."

Liễu Bình đứng ở đối diện nàng, mở miệng nói: "Ta luôn muốn biết, rốt cục loạisức mạnh người sử dụng là cái gì?"

"Làm một thành viên trong chúng sinh, có lúc chúng ta có thể gia tăng sứcmạnh của mình lên đến trình độ không thể tưởng tượng, giúp bản thân có đượcsức chiến đấu mang uy lực *****."

Sơ Vân Thường nói."

Không sai."

ễ ầLiễu Bình gật đầu nói."

Nếu tính là thân thể chúng sinh mà nói, mỗi người chúng ta chỉ là một phần tửnhỏ bé trong thiên địa, là con kiến trong thiên địa –– Người đồng ý không?"

"Đồng ý."

"Cả chúng ta cũng có thể gia tăng thực lực, vậy thế giới thì sao?"

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình giật mình, nói: "Chẳng lẽ thế giới cũng có thể tu luyện và tăng lên?"

"Người có linh hồn, thế giới cũng có tinh của mình, hơn nữa càng có tiềm lựchơn cả linh hồn nhân loại."

Sơ Vân Thường chậm rãi mà nói.Lúc nàng nói, từng bóng người huyết sắc dần dần hiện ra ở sau lưng nàng."

Thấy được không?"

Nàng hỏi.Liễu Bình chần chờ nói: "Những cái đó là ——"."

Là Thế Giới chi Linh của Huyết Tâm Lưu Phái chúng ta, tính tình của nó và tathích hợp, hình thành quan hệ cộng sinh công vinh với ta."

Sơ Vân Thường nói."

Nếu nó cường đại như thế, vì sao còn đến trợ giúp nhân loại?"

Liễu Bình hỏi."

Người là tinh linh của thế giới, là người phụ trợ thế giới trưởng thành-- dù thếgiới vô cùng cường đại, cũng có rất nhiều chuyện không thể tự làm, cần chúngta đi bảo hộ nó, chiến đấu vì nó."

Sơ Vân Thường nói."

Phải làm thế nào mới có thể kêu gọi một vị Thế Giới chi Linh?"

Liễu Bình hỏi."

Có rất nhiều phương pháp, nếu người nắm giữ tín vật nào đó của Thế Giới chiLinh thì có thể kêu gọi nó."

Sơ Vân Thường nói."

Kêu gọi là được sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên không phải, ngươi phải vô cùng phù hợp với Thế Giới chi Linh,tương tính của các ngươi-- hoặc có thể nói là chí hướng, tính tình, còn phải họpmắt phù hợp thì Linh mới dần dần hình thành quan hệ cộng sinh công vinh vớingươi."

Sơ Vân Thường nói.Nói xong, nàng nhẹ nhàng vung tay lên.ấ ếChỉ thấy một vệt huyết quang tung bay ra từ sau lưng nàng, dùng ở trước mặtLiễu Bình."

Có ta cho phép, ngươi có thể đụng vào nó, cảm nhận sức mạnh của nó -- Loạisức mạnh này gọi là Giới Lực."

Sơ Vân Thường nói."

Cho nên võ quán chính là nơi truyền thụ pháp môn sử dụng Giới Lực?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình nhẹ nhàng đặt tay lên vệt huyết quang kia.Chỉ một thoáng.Tất cả mọi thứ chung quanh cứ như biến mất.Hắn cảm thấy mình đã biến thành một thế giới vô cùng to lớn.Cho dù thế giới này lớn gần bằng Tu Di Sơn, nhưng Linh của nó lại cực kỳ tuổitrẻ, cứ như mới ra đời chưa đến trăm năm.Nó có sức mạnh vô song, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn ngập hướng tới đốivới tương lai -- Giống như một thiếu niên.Tựa như -- Hắn của ngày trước.Liễu Bình thử chém ra một quyển.Trong chốn tăm tối, hắn như cảm nhận được toàn bộ thế giới đang hưởng ứngmình, hội tụ sức mạnh của cả thế giới lên nắm tay, như muốn cùng hắn đánhchết kẻ địch.Sức mạnh thế giới!

Bang -- Nắm tay của Liễu Bình bị đón lấy.Tất cả dị tượng lập tức biến mất, hắn phát hiện mình vẫn đứng trong phòng, SơVân Thường đã đón được nắm tay của hắn.Mà ánh hồng mang kia -- Sớm đã biến mất khỏi nắm tay hắn, bay trở xuống saulưng Sơ Vân Thường một lần nữa."

Vừa rồi là cảm giác gì?"

Sơ Vân Thường hỏi."...

Thiên nhân hợp nhất, thế giới đang chiến đấu cùng ta."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, từ thiên nhân hợp nhất này cực kỳ chuẩn xác."

Sơ Vân Thường tán dương."

Ngươi đón được quyền của ta, là sợ quyền này đấm ra sẽ khiến nơi này đánhnát, phải không?"

ế ể ố ế"Không sai, người mới tiếp xúc với Giới Lực, không thể khống chế được sứcmạnh của mình, quyền kia sẽ hủy diệt nơi này -- Trận đấu của chúng ta cũng vìthế mà xong đời."

Sơ Vân Thường nói."

Dưới tình huống này, ta gần như đã đạt tới trạng thái "Vong Ngã", chẳng lẽ còncó thể khống chế lực độ?"."

Không chỉ phải khống chế lực độ, còn phải phát huy kỹ xảo của mình, chờchúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ dạy người làm như thế nào."

Sơ Vân Thường nói."

Có phải tất cả sức mạnh thế giới đều giống nhau hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên không phải, mỗi một thế giới đều có đặc tính của nó, sức mạnhcủa Thế Giới chi Linh cũng không giống nhau."

Sơ Vân Thường nói.Nàng nâng tay lên.Từng huyết ảnh không ngừng bay múa quanh tay, chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệcủa nàng."

Huyết linh –– Một trong những đặc tính của nó là đánh tới kẻ địch mất đi ýthức mới thôi."

Nàng nhẹ nhàng nói."

Khó trách ngươi không đến nổi tiền thuốc men."

Liễu Bình thở dài."

Không có cách nào..."

Sơ Vân Thường bực bội nói.Liễu Bình nói: "Vậy chiến đấu "-""Muốn thắng lợi trong chiến đấu, một phương diện quyết định bởi trí tuệ vàchiến đấu kỹ xảo của ngươi, phương diện khác là dựa vào Thế Giới chi Linhcủa ngươi có dạng đặc tính gì."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận cảm giác một quyền vừa rồi.Cái này thật thú vị!

Hắn học được sức mạnh của vô số Trắc, thậm chí thâm nhậpvào Kỳ Quỷ, nắm giữ pháp môn Kỳ Quỷ, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đếnsự tồn tại của Giới Lực."

Thế Giới chi Linh..."

Hắn nhỏ giọng mà nói."

A, đúng vậy, khi người nắm giữ kỹ xảo sử dụng Giới Lực cơ bản, ta sẽ phátcho ngươi chứng nhận kiểm tra xuất sư võ quán, vậy ngươi có thể đi tìm Linhềthuộc về chính mình."

Sơ Vân Thường nói.- - Nói như vậy thì tìm kiếm một vị Linh cũng là điều cựckỳ mấu chốt.-------Chương 770: Thế thì xin lỗi, chúng ta đi nhanh thôiHình như nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Sơ Vân Thường rất cảm khái mànói: "Tìm kiếm Linh là điều cực kỳ khó, rất nhiều người cả đời cũng không cótìm được, mà đa số cho dù tìm được, cũng bởi vì không hợp ý với Linh nênkhông có cách nào đạt được Giới Lực."

"Người tìm được Linh như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Gia truyền."

Sơ Vân Thường nói."

Xem ra mỗi một cường giả đều nghĩ cách tìm kiếm Linh..."

Liễu Bình như suy tư gì mà nói."

Không sai, đây cũng là bước khó nhất."

Sơ Vân Thường gật đầu nói.Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trong hư không bỗng truyền đến một giọng nói:"Thời gian cũng tới rồi."

-- Là người ghi lại lịch sử.Liễu Bình mở mắt ra, truyền âm: "Đã một ngày?"

"Đúng vậy, ngươi đã nán lại đủ thời gian, cũng thành công gia nhập võ quánHuyết Tâm Lưu Phái, hiện tại là lúc trở về."

Người ghi lại lịch sử nói."

Khi nào ta có thể đến nữa?"

Liễu Bình hỏi."

Thời gian nghỉ ngơi là một ngày, chúng ta cần một ngày để khôi phục lại cácloại ảnh hưởng do khai sáng lịch sử mang đến, sau đó ngươi có thể lại đến lầnnữa."

Người ghi lại lịch sử nói.Liễu Bình nói với Sơ Vân Thường: "Hôm nay ta đã học được không ít thứ, hiệntại về trước nghỉ ngơi phòng."

"Đi thôi, có vấn đề gì thì tới hỏi ta lúc nào cũng được."

Sơ Vân Thường nói."

Ngủ ngon.".Liễu Bình đi ra ngoài, trở lại phòng mình rồi đóng cửa lại.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi sắptrở về nơi mình tới."

ễLiễu Bình như nhớ tới cái gì, vội nhìn lại sau lưng mình.Chỉ thấy một sợi dây thừng phát sáng lặng lẽ hiện lên, trong nháy mắt đã căngthẳng ra -- Bá!

Chỉ trong chớp mắt, nó đã túm Liễu Bình ra khỏi mảnh lịch sửnày.Tất cả hóa thành cuồng phong và quang ảnh mơ hồ.Cũng không biết trải qua bao lâu.Sức mạnh lôi kéo kia đột nhiên biến mất.Liễu Bình phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang đứng trong hư không hắcám.- - Đúng rồi.Vì tránh né mấy trăm Kỳ Quỷ Giả vây sát, Yana mang theo hắn trốn đến mảnhhư không này.Liễu Bình thở dài.Chuyến đi này thật là dài.Muốn đạt được cơ hội duy nhất kia, *****ên là phải siêu phàm nhập thánh mớicó tư cách.Mà biện pháp để hắn siêu phàm nhập thánh chỉ có một -- Sáng chế một bộ QuyTàng Tối Thắng Vũ Cực Kinh vượt qua tất cả!

Sách thẻ lặng lẽ mở ra.Đám người Yana và Triệu Thiền Y sôi nổi xuất hiện."

Thế nào?"

Các nàng quan tâm hỏi."

Có một số việc không thể nói, điều có thể nói là ta phát hiện một loại sức mạnhrất thú vị."

Liễu Bình mỉm cười nói."

Là cái gì?"

Yana hỏi."

Giới Lực."

Liễu Bình nói.Gương mặt mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, cứ như chưa từng nghe nói qua loạisức mạnh này.Liễu Bình cũng cảm thấy kỳ quái.Nếu –– Trong lịch sử thật sự từng xuất hiện sức mạnh như vậy, vì sao mọingười đều không biết?

Hắn nhìn về phía Triệu Thiền Y, chỉ thấy Triệu Thiền Ycũng lộ ra vẻ mặt mê mang."

Tu luyện loại sức mạnh này cần người làm cái gì?"

Libertas cảm thấy hứng thú mà hỏi.ầ ằ"*****ên là quen thuộc với nó, bởi vì lúc sử dụng nó, con người sẽ nằm trongtrạng thái vong ngã, rất khó thao túng."

Liễu Bình nói."

Sau đó thì sao?"

Norton hỏi."

Kế tiếp thì càng khó, cần tìm ra một Linh phù hợp trong tính với mình ––"Liễu Bình đang nói giữa chừng thì bỗng nhắm miệng lại.Hắn nhìn về phía Andrea.Chỉ thấy mấy hàng chữ nhỏ đang hiện lên trên đầu Andrea: "Thánh linh duynhất."

"Đã thức tỉnh."

"Nàng đạt được ký ức của thời đại quá khứ, là hy vọng duy nhất có thể đốikháng Ác Mộng trong thời đại hiện giờ."

"Andrea --""Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây, nhưng hiện tại linh hồn người đã rất mệt mỏi, đừngmong lập tức đi học cái gì, thật ra đối với người thì cái đó không khó."

"Khó là cái gì?"

"Nghỉ ngơi."

Liễu Bình thở dài.Đi một chuyến đến tầng thế giới Ác Mộng, sau đó lại nhảy lên đoạn lịch sử sángtạo Võ Cực Kinh đó, hắn thật sự cảm giác mệt mỏi.Đây không phải mỏi mệt về mặt thân thể và tinh thần-- Nói không nên lời nó làcái gì, nhưng nó thật sự tồn tại.Yana phất tay thả ra một vật thánh mang, khiến nó dừng lại trên người LiễuBình.Liễu Bình mỉm cười nói: "Yana, vô dụng, ta phải nhắm mắt nhận định trongchốc lát, phỏng chừng làm vậy mới có hiệu quả."

"Vậy ngươi mau nghỉ ngơi."

Yana nói.Liễu Bình gật gật đầu, khóe mắt nhìn thấy Triệu Thiền Y lộ ra dáng vẻ muốnnói lại thôi."

Làm sao vậy?"

Hắn hỏi."

Không biết -- Cứ cảm thấy hình như ta nghĩ không ra chuyện gì đó."

Triệu Thiền Y bực mình mà nói.Liễu Bình bật cười nói: "Tạm thời đừng nghĩ."

"Vì sao?"

Triệu Thiền Y hỏi."

Không thèm nghĩ đến nó, có lẽ qua một thời gian thì người sẽ thuận theo tựnhiên nhớ lại một số việc."

Liễu Bình nói."

Tựa như có đôi khi chúng ta tìm không thấy một vài đồ vật, không đi tìm thì cólẽ trong chốc lát sau nó sẽ tự xuất hiện."

Libertas trêu ghẹo mà nói.Mọi người im lặng.Không ai nói lời nào.Liễu Bình nói: "Được rồi, mọi người đều nghỉ ngơi đi, trước mắt còn không cóchuyện gì."

"Được, ngươi cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Yana nói.Mọi người hóa thành thẻ bài rồi trở lại sách thẻ lần nữa.Liễu Bình khoanh chân ngồi trong hư không hắc ám, tiện tay lấy ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một cây đuốc cháy hừng hực, chiếu rọi ra mộtmảnh địa cung tràn đầy thân thể nhân loại trong bóng đêm vô tận.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Thẻ bài chuyên chúc của Nhântộc: Người cầm lửa."

"Thẻ bài thân phận, duy nhất."

"Trong tầng thế giới Ác Mộng, đây là bằng chứng tiến vào nơi che giấu Nhântộc."

Liễu Bình yên lặng cất thẻ bài đi.Kiếp trước hắn và Andrea cùng đánh với Ác Mộng mấy trăm năm, cuối cùng bịthua.Nhưng mà!

-- Đoạn lịch sử "Quy Tàng Tổi Thắng Vũ Cực Kinh"này đang bị trống!

Nói cách khác.Kiếp trước hắn không nắm giữ "Quy Tàng Tổi Thắng Vũ Cực Kinh"!

-- Môn võ kinh này là mấu chốt.Liễu Bình hít vào một hơi thật sâu, nhắm hai mắt, làm tâm tình trở nên bìnhtĩnh.Đã thật lâu hắn không tiếp nhận khảo nghiệm như vậy, hiện tại nhất định phảivũng vàng, không thể rối loạn.Hắn thoáng hô hấp vài lần, sau đó rơi vào định cảnh thâm trầm.Thời gian chậm rãi trôi qua.Một ngày sau.Một giọng nói xuất hiện trên hư không: "Mau!

Chúng ta nên trở về trong lịch sửkia."

Liễu Bình mở mắt ra.Chỉ thấy Người ghi lại lịch sử hiện lên ở giữa không trung, vẫy tay nói với hắn."

Sao ta cảm thấy người còn gấp hơn cả ta vậy?"

Liễu Bình ngạc nhiên nhận xét."

Có thể không gấp sao?

Đã một ngày rồi ta chưa ăn cơm."

Người ghi lại lịch sử vuốt bụng mà nói."

Ta không có mặt thì ngươi không thể ăn cơm?"

"Đúng vậy, hiện tại ta chuyên ghi chép đoạn lịch sử của ngươi, chỉ có ngườimới có thể lo cơm cho ta."

"Thế thì xin lỗi, chúng ta đi nhanh thôi."

"Đi!"

-------Chương 771: Ngươi có biện pháp không?Dị tinh cầu.Liễu Bình và Người ghi lại lịch sử cùng xuất hiện trong phòng.Hắn cầm lấy điện thoại căn phòng, gọi cho dãy số phục vụ phòng và nói: "Xinđưa phần cơm ba người đến phòng."

"Được."

Bên kia đáp lại.Đợi trong chốc lát.Một bữa cơm trưa phong phú được đẩy tới rồi đặt trên bàn cơm.Người ghi lại lịch sử lập tức hiện thân, ngồi trước bàn rồi ăn ngấu nghiến.Liễu Bình hỏi: "Lần *****ên tiến vào đoạn lịch sử này là phải gia nhập võ quán,hiện giờ thì phải làm gì?"

Người ghi lại lịch sử ném quyển sách nhỏ tới trước mặt hắn, không ngẩng đầulên mà nói: "Tự người xem đi."

Liễu Bình mở quyển sách nhỏ ra, chỉ thấy trên tờ mới nhất có viết: "

Tóm tắt:""Ngươi đã hội hợp với bạn thân ngày cũ, cũng thành công gia nhập võ quán,nhưng nguy cơ lớn hơn nữa đang chờ các ngươi."

"Khi võ quán của các ngươi chính thức thông qua cuộc thi, sẽ lập tức gặp phảikhiêu chiến của các võ quán khác."

"Các ngươi chỉ có hai người, cho nên các võ quán khác sẽ không chút do dựkhởi xướng khiêu chiến, muốn lấy đi bảng hiệu của các ngươi."

"Một khi võ quán bị lấy mất bảng hiệu, các ngươi sẽ mất đi tất cả tài nguyên."

"Nhiệm vụ của ngươi đã được tuyên bố:""Xin hãy bảo đảm bảng hiệu võ quán không bị võ quán nào lấy mất."

"Nhiệm vụ thành công thì đạt được sự tán thành của ý chí thế giới trước mắt,ngươi có thể nhận lấy nhiệm vụ có liên quan đến Linh, từ đó giúp Andrea danhchính ngôn thuận xuất hiện ở thế giới trước mắt."

"Nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi sẽ trực tiếp bị đoạn lịch sử này đá ra, cuối cùngkhông thể tham dự vào trong đó."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Hắn đứng lên, ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Sơ Vân Thường rồi gõ gõ."

Mời vào."

Giọng nói của Sơ Vân Thường truyền đến.Liễu Bình đi vào, cười nói: "Còn bao lâu chúng ta nữa mới có thể trở về?"

ấ ề ỗ"Nghe nói rất nhanh sẽ về thôi, bởi vì đăng ký vào ở chỗ này thì mặc định làthông qua kiểm tra."

Sơ Vân Thường nói."

Đúng rồi, thực lực các võ quán khác trên con phố như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Bọn họ à, mỗi một quán chủ đều có Thế Giới chi Linh, thực lực cũng cỡ nhưta."

Sơ Vân Thường nói."

Nếu quán chủ của những võ quán đó thay phiên khiêu chiến, người cảm thấychúng ta chịu đựng được không?"

Liễu Bình lại hỏi."

Không được, bởi vì hiện giờ Huyết Tâm Lưu Phái chỉ có một mình ta có ThếGiới chi Linh, nếu bọn họ chơi trò xa luân chiến, ta sẽ không kiên trì nổi đếncuối."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình như suy tư gì.Lúc này ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ."

Mời vào."

Sơ Vân Thường nói.Cánh cửa mở ra.Một người dáng vẻ như người hầu đi vào, hành lễ và nói với hai người: "Xinhỏi vị nào là Liễu Bình."

"Ta đây."

Liễu Bình nói."

Ngài từng gặp qua Tả đại nhân-giám khảo của vòng khảo nghiệm sinh tồn nàyở Võ Minh, vừa rồi ngài ấy có gửi tin tới, bảo ta truyền cho ngài một câu."

Người hầu nói."

Xin cứ nói."

Liễu Bình nói.Người hầu hơi mỉm cười, không nói gì.Liễu Bình cũng cười rộ lên, lấy ra một thỏi vàng từ trong túi rồi đưa qua.Người hầu nhận lấy thỏi vàng, ước lượng trong tay rồi lại hành lễ và nói:"Không hổ là người mà Tả đại nhân nhìn trúng, thỏi vàng này hiếu kính cho đạinhân thì mới đáng với câu nhắc nhở kia của ngài ấy."

"Chăm chú lắng nghe."

Liễu Bình nói.ố ế"Tình huống của các ngươi đã bị võ quán khác biết được, các ngươi phải nhanhchóng thông qua kiểm tra, nhưng phải để ý bảng hiệu võ quán của mình."

Người hầu nói.Sắc mặt Sơ Vân Thường lập tức thay đổi.Người hầu nói xong thì rời đi.Sơ Vân Thường thất thần mà nói: "Liễu Bình, không tốt rồi, nếu võ quán chúngta vừa khai trương đã mất đi bảng hiệu thì tương đương với mất đi tất cả tàinguyên -- chúng ta sẽ không thể sinh tồn trên con phố kia nữa."

"Đừng vội, ta hỏi người, chỉ cần không treo biển hành nghề thì có nghĩa làkhông có tài nguyên cung ứng, đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi có thể dạy ta sử dụng phương thứcchiến đấu của Linh ở chỗ này không?"

"Thời gian mười ngày...

Ta có thể dạy ngươi!

Nhưng ngươi không có Linh!"

Sơ Vân Thường hết đường xoay xở mà nói.Liễu Bình nghĩ cũng phải.Không có Linh, chỉ dựa vào năng lực Kỳ Quỷ để chiến đấu thì e rằng sẽ xảy ravấn đề.Dù sao Sơ Vân Thường cũng chính miệng nói, ở thế giới này năng lực Kỳ Quỷbị coi là sức mạnh dơ bẩn.Đến lúc đó không chừng sẽ làm dấy lên một trận phong ba.Vậy không tốt lắm.Hắn rơi vào trầm tư.Cốc cốc cốc -- Lại một tiếng đập cửa vang lên."

Mời vào."

Sơ Vân Thường nói.Cánh cửa mở ra.Hai võ giả đứng ở cửa, mặt không cảm xúc mà nói: "Hai vị, các ngươi đã thôngqua kiểm tra trước thời gian quy định, hiện tại phải lập tức trở về Võ Minh, xinđi theo chúng ta."

"...

Được."

Sơ Vân Thường và Liễu Bình cùng bước ra khỏi cánh cửa, theo hai người kia điđến một sân bay.Phi thoi đã đợi bọn họ ở đó.ề ổ"Nhanh vậy đã mang chúng ta trở về, xem ra là không chờ nổi nữa..."

Liễu Bình như suy tư gì mà nói."

Ngươi cảm thấy bọn họ muốn lấy bảng hiệu của chúng ta?"

Sơ Vân Thường nói nhỏ."

Đương nhiên, tin tức chúng ta thông qua kiểm tra ở chỗ này vừa bị truyền ra,họ còn chờ không nổi mười ngày thì đã lập tức ép chúng ta trở về, khẳng định làmuốn lấy bảng hiệu của võ quán."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường siết chặt nắm tay, nói: "Là ta suy nghĩ quá đơn giản, sớm biếtvậy ta tu luyện thêm ở núi sâu vài thập niên rồi mới ra khỏi núi, thể thì không sợnhững người đó nữa."

Liễu Bình cười, nói: "Ngươi có tài nguyên gì trong núi sao, võ giả tu hành chínhlà tranh giành tài nguyên, người sống trong giang hồ giống như đi ngược dòngnước, không tiến thì tức là lui, ra sớm một chút mới đúng."

"Ngươi có biện pháp không?"

"Đang suy nghĩ."

Hai người bước lên phi thoi.Trong một loạt tiếng gầm rú, phi thoi bay vút lên cao, lao ra bên ngoài tinh cầu.-------Chương 772: Chiến thuật kéo dài!Mấy giờ sau.Võ Minh.Một con dấu đỏ tươi được đóng lên quyển chứng nhận võ quán."

Được, võ quán của các ngươi có thể khai trương lại lần nữa, trở về đi."

Một tiểu lại phất tay và nói.Sơ Vân Thường cầm lấy quyển chứng nhận kia, muốn đi thì lại bị Liễu Bình giữchặt."

Vị đại nhân này, tại hạ và Tả đại nhân là người quen cũ, không biết nơi ngài ấylàm việc nằm ở đâu?"

Liễu Bình cười nói.Tiểu lại bất ngờ mà liếc hắn một cái, vẻ mặt mang theo chút ý cười, hắn ta nói:"Ra cửa quẹo tay trái, cánh cửa thứ ba."

"Đa tạ."

Lúc này Liễu Bình mới ra cửa, mang theo Sơ Vân Thường đi đến trước cánhcửa thứ ba rồi gõ gõ.Bên trong lập tức vang lên một giọng nói trầm ổn: "Tiến vào!"

Liễu Bình đẩy cửa đi vào.Chỉ thấy quả nhiên Tủ đại nhân đang ngồi trong đó.Lúc trước cũng là hắn ta cầm tiền xong thì nói cho Liễu Bình biết trên tinh cầuhoang dã kia có một quầy bán quà vặt và khách sạn."

Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, tại hạ vừa tới đã lập tức tiến đến bái kiến đại nhân,đặc biệt cảm ơn đại nhân."

Liễu Bình nói.Ai ngờ Tả đại nhân thở dài và nói: "Ta không giúp được người chuyện này, bamươi hai võ quán liên hợp lại, muốn phân chia võ quán của các ngươi, đã chuẩnbị cả *****ên và đầu dưới, không ai sẽ quản chuyện này, ta cũng không thể rasức."

Sắc mặt Sơ Vân Thường lập tức trắng bệch.Liễu Bình lại cười nói: "Đại nhân, theo cái nhìn của tại hạ, mọi chuyện cònchưa tới lúc tuyệt vọng."

"À?

Chẳng lẽ ngươi có thể bỏ nổi số tiền để gạt bỏ tâm huyết của ba mươi haivõ quán qua một bên hay sao?"

Tả đại nhân kinh ngạc nói.Liễu Bình lắc đầu nói: "Cũng không phải."

ể ể ề ể ấ ề ể ể-- Tục ngữ nói không thể để lộ tiền của, ta có thể lấy ra một ít tiền để làm tiểunhân hối lộ, vậy đã là mức độ cao nhất rồi.Hiện giờ hắn còn chưa học được sức mạnh của Linh, lập tức lấy tài phú củaKinh Cức Điểu ra thì chẳng phải là tự tìm đường chết?"

Vậy ngươi muốn làm sao?"

Tả đại nhân hỏi.Liễu Bình lại nhìn thoáng qua thuyết minh nhiệm vụ lần nữa, mở miệng nói:"Hiện giờ võ quán chúng ta chỉ có một nữ võ sư và một học viên là ta, chắcchắn không ngăn được cuộc chiến phía quán của ba mươi hai võ quán khác."

"Đúng vậy."

Tả đại nhân gật đầu nói."

Ta muốn hỏi –– Dưới tình huống như thế nào thì võ quán có thể bế quan tunghiệp, không tiếp nhận khiêu chiến?"

Liễu Bình nói.Tả đại nhân ngẩn ra, sắc mặt lập tức quái dị, trầm ngâm nói: "Loại đơn xinnày...

Thật ra không ai có thể ngăn đón..."

"Thân nhân bạn thân mất, có thể nghỉ ba ngày."

Ánh mắt Sơ Vân Thường sáng lên, nàng nói."

Hoả hoạn cháy nhà, phòng ốc đang tu sửa, có thể ngừng làm việc một tháng."

Tả đại nhân cười nói."

Làm việc từ thiện, đi các nơi quê nhà cứu tế mẹ goá con côi già yếu nghèo khổ,có thể đóng cửa mười lăm ngày."

Sơ Vân Thường nói."

Các tai họa tự nhiên khác thì không cần nhiều lời, nhưng trước mắt không cótai hoạ gì xảy ra, càng không cần nói đến các loại lễ mừng, cũng còn sớm quá."

Tả đại nhân nói.Liễu Bình vỗ vỗ bả vai Sơ Vân Thường và nói: "Quán chủ, ngươi có bạn nàoqua đời không?"

Sơ Vân Thường nói: "Có –– Là thật sự có, ba năm trước đây --".Liễu Bình trùng nàng một cái.Nàng lập tức phản ứng kịp, nói: "Ta vừa nhận được tin tức, ba năm trước đây --một người bạn của ta ra ngoài tu luyện, gặp được quỷ Ác Mộng, không đánhthắng nên đã chết."

Liễu Bình nói: "Vậy ngươi lập tức viết một đơn xin, cứ nói ngươi có bạn mất,cực kỳ đau đón, đồng thời thương xót cho mẹ goá con côi già yếu nghèo khổtrong thiên hạ, chuẩn bị lấy tiền cứu tế quê nhà hương thân."

"Vậy ta viết ngay."

ấ ầ ồSơ Vân Thường lấy ra một lá đơn chính thức, cầm bút từ trên bàn rồi nhanhchóng viết.Tả đại nhân nhìn hai người, lắc đầu nói: "Như thế cũng chỉ kéo dài được mườitám ngày, mười tám ngày sau, các ngươi có biện pháp nào nữa?"

Liễu Bình cười nói: "Đại nhân, không được thì ta còn có thể đốt nhà."

Tả đại nhân ngẩn ra.- - Hoả hoạn đốt cháy, phòng ốc đang tu sửa, có thể ngừngkinh doanh một tháng!

Võ quán người ta bị cháy không còn, làm sao còn hơisức phản ứng khiêu chiến của ba mươi hai võ quán kia?

Hợp tình hợp lý!

Thằngnhãi này quả thực là tên vô lại!"

Vậy một tháng và mười tám ngày sau thì sao?

Huyết Tâm Lưu Phái các ngươicũng không thể cháy nhà chết bạn cứu tế nghèo khổ vào mỗi tháng đúngkhông."

Tả đại nhân hỏi."

Sẵn đây cũng nói cho đại nhân biết, một tháng sau ta lại hy vọng bọn họ tới."

Liễu Bình mỉm cười và nói.Một tháng mười tám ngày?

Có nhiều thời gian như vậy, có lẽ hắn sẽ học đượcvận dụng pháp môn Linh.Lại chờ Andrea đến thì hắn lập tức bắt đầu sáng tạo một môn võ học, đến lúc đóai dám đến đá quán thì đánh cho ba má nhìn không ra!Ầm ầm ầm –– Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng sấm rền.Liễu Bình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, chỉ thấy mây đen phủ kín khôngtrung, gió lạnh bắt đầu thổi tan lá vàng trên cây."

Tả đại nhân, đây là đơn xin của chúng ta."

Hắn đặt lá đơn Sơ Vân Thường vừa viết lên trên bàn.Vẻ mặt Tủ đại nhân hết sức nhẹ nhàng, chỉ nói: "Chuyện này thì dễ, ngươi racửa quẹo phải, đi đến cửa sổ thứ ba bên ngoài hành lang đóng dấu là được –– Tachỉ phụ trách kiểm tra, không lo chuyện này."

"Được, đại nhân, đa tạ chỉ điểm, cáo từ."

"Cáo từ."

Liễu Bình cười tủm tỉm mà kéo Sơ Vân Thường đi ra khỏi cửa.Cánh cửa đóng lại.Tả đại nhân trong phòng lập tức cầm lấy máy truyền tin.Ngoài cửa, Liễu Bình đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy ngườinào cả.Lúc này đã gần đến hoàng hôn, lại có mưa lạnh rơi xuống, cũng không có mấyngười tới làm việc.Liễu Bình đi vài bước rồi hỏi nhỏ: "Vân Thường, đơn xin đóng cửa quán nhấtđịnh phải được đóng dấu ở cửa sổ thứ ba mới được sao?"

ế ổ ẫ ể"Không phải, trước khi trình loại đơn này đến cửa sổ thì vẫn phải đưa vào đểquan viên cấp bậc như Tả đại nhân ký tên mới được."

Sơ Vân Thường không hiểu ra sao mà nói.Ánh mắt Liễu Bình trầm xuống, hắn đưa đơn xin cho Sơ Vân Thường và nói:"Ngươi đi trình đơn này, ta chờ người ở đại sảnh."

"Được."

Sơ Vân Thường cầm đơn đi qua cửa sổ một bên đại sảnh.Liễu Bình nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ hành lang, chỉ thấy mưa gió đầytrời đã tới.Hắn xuyên thẳng qua đại sảnh, đứng đằng sau cây cột ở chổ lối ra tòa nhà, lặnglẽ nhìn ra phía ngoài.Trong mưa dầm, người trên đường vội vàng qua lại.Mấy chiếc ô tô chậm rãi chạy tới, ngừng trên con phố bên ngoài tòa nhà VõMinh."

Liễu Bình."

Phía sau truyền đến giọng nói của Sơ Vân Thường."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình không quay đầu lại mà hỏi."

Nhân viên làm việc ở cửa sổ nói hiện tại không thể trình đơn xin, nói những vịđại nhân phụ trách ký tên đều đang mở họp, bảo chúng ta ngày mai lại đến."

Sơ Vân Thường nói.-------Chương 773: Con dấuLiễu Bình nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy nhiệm vụ của hắn vẫn không có thay đổi nào cả -- "Xin hãy bảo đảmbảng hiệu võ quán không bị bất cứ võ quán nào khác lấy đi."

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói: "VânThường, chỉ có khiêu chiến và đánh bại chúng ta thì các võ quán khác mới cóthể lấy đi bảng hiệu võ quán, là vậy đúng không?"

"Đúng vậy."

Sơ Vân Thường nói."

Có tình huống nào khác -- Ý ta là dưới tình huống cực đoan nào đó, võ quánkhác vẫn có thể lấy đi bảng hiệu của chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

A, chỉ có một tình huống."

Sơ Vân Thường suy nghĩ, sau đó nói."

Là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta đều đã chết."

Sơ Vân Thường nói.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, ánh mắt lại hướng ra con phố phía ngoài lầnnữa.Chỉ thấy trên mấy chiếc xe đậu ở bên đường, có bảy tám nam tử đang ngồitrong xe hít mây nhả khói.Khi Liễu Bình tập trung nhìn lại, trên đầu bọn họ lập tức hiện ra một hàng chữnhỏ tương tự: "Sát thủ cao cấp."

Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó giữ chặt Sơ Vân Thường đang chuẩn bị đi racổng."

Thế nào?

Chúng ta không đi về trước sao?"

Sơ Vân Thường kỳ quái mà hỏi."

Chờ một chút."

Liễu Bình nói."

Nhưng hôm nay không làm được thủ tục mà."

Sơ Vân Thường nói."

Quan viên bọn họ đều đang mở họp sao?

Ta đoán không phải như thể -- Ít nhấtTả đại nhân không đi họp gì cả."

ễLiễu Bình lạnh nhạt nói.Không chỉ như thế.Cửa sổ đại sảnh trực tiếp từ chối đơn xin đóng cửa quán, rất có thể là do Tả đạinhân kia giở trò quỷ.Ba mươi hai võ quán đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn tiêu diệt võ quán Huyết TâmLưu Phái.Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ, chứng tỏ cao tầng Võ Minh đã có đại nhân vật gậtđầu đồng ý chuyện này.Vậy dựa vào cái gì họ Tả không bị mua chuộc?

Bán đứng hắn và Sơ VânThường là có thể chia sẻ nổi lo cho các đại nhân vật cao tầng, lại có thể có đượcchút chỗ tốt từ ba mươi hai võ quán.Cớ sao không làm!"

Nếu không trở về võ quán, chẳng lẽ chúng ta cứ nán ở nơi này?"

Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình cười cười, nói: "Võ Minh là cơ cấu quản lý tất cả võ giả, có lẽ vẫncần chút mặt mũi...

Nếu ai bị giết trong tòa nhà Võ Minh thì nhất định là chuyệnlàm chấn động thiên hạ, có đúng vậy không?"

"Đương nhiên, nhưng vì sao đột nhiên lại nói đến điều này?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Đi, chúng ta lại đi tìm Tả đại nhân."

Liễu Bình nói."

Còn tìm hắn?"

Sơ Vân Thường nói."

Hắn có Linh hay không?

Ngươi có thể nhìn ra thực lực của hắn như thế nàokhông?"

Liễu Bình hỏi nhỏ."

Hắn chỉ là một quan viên văn chức, không có Linh, võ nghệ qua loa tầmthường."

Sơ Vân Thường nói."

Ngươi đừng lên tiếng, cũng đừng lộ ra biểu cảm gì khác lạ, hiện tại ta nói vớingười hai việc."

Liễu Bình liếc nhìn Sơ Vân Thường một cái.Sơ Vân Thường gật gật đầu."

Thứ nhất, họ Tả này có vấn đề, chờ lát nữa đi vào người lập tức khống chếhắn, đừng để hắn mở miệng"."

Thứ hai, bên ngoài có sát thủ, là do ba mươi hai võ quán phái ra, Võ Minhngầm đồng ý chuyện này, sở dĩ bọn họ không tiến vào là vì không thể giết ngườiểở tòa nhà Võ Minh, để tránh gây ra ảnh hưởng quá ác liệt."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói xong.Trong mắt Sơ Vân Thường hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bìnhtĩnh trở lại.Lúc này hai người đã chạy tới cửa văn phòng.Họ gõ cửa."

Ai đó?"

Bên trong truyền đến tiếng nói của Tả đại nhân.Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái."

Chúng ta tới tạm biệt đại nhân."

Liễu Bình cười nói.Hắn nhẹ nhàng sờ lên then cửa rồi đẩy ra.Tả đại nhân cuống quít đứng lên và nói: "Các ngươi đi ra cho ta ––"Hắn ta vừa mở miệng thì Liễu Bình đã lấy ra một thỏi vàng, cười cắt ngang lờihắn ta: "Đặc biệt tới từ biệt, hy vọng đại nhân đừng từ chối."

Tả đại nhân nhìn thỏi vàng kia, vẻ mặt buông lỏng, hắn ta nuốt câu nói kế tiếpvào.Liễu Bình thuận thể khép cánh cửa phía sau lại."

Lên."

Hắn nhỏ giọng mà nói.Thân thể Sơ Vân Thường chợt lóe, biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiệnphía sau Tả đại nhân.Tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ Tả đại nhân.Một rồi lại một hồng ảnh tản ra phía sau nàng, như đóa hoa nở rộ, hoàn toàn vâyquanh lấy Tả đại nhân."

Động đậy một cái là chết, nếu ngươi không tin...

Vậy đừng trách ta."

Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói.Tả đại nhân lắp bắp kinh hãi, quát khẽ lên: "Ta là người của Võ Minh, cácngươi dám đụng đến ta thì cũng đừng mong sống nữa!"

Liễu Bình cười nói: "Đại nhân, chúng ta cũng sắp chết, người đoán chúng ta códám giết ngươi hay không?"

Vẻ mặt Sơ Vân Thường khẽ thay đổi, chỉ thấy từng mảnh hồng ảnh bay ra từsau lưng nàng rồi du đãng chung quanh Tả đại nhân."

Linh của Huyết Tâm Lưu..."

Tả đại nhân bắt đầu run run.ế ầ ế"Có lẽ ngươi biết, chỉ cần ta vừa động ý niệm thì nó sẽ đánh ngươi tới chết mớithôi."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình đặt đơn xin kia lên bàn, cười nói: "Đại nhân, nhân viên ở quầy nóingài phải ký tên mới được."

Tả đại nhân cười khổ nói: "Chỉ cần ta dám ký tên, con đường làm quan của tacoi như xong rồi."

"Thật ra đại nhân có thể chọn, chúng ta cũng rất thông cảm với tình cảnh củangài."

Liễu Bình nói.Sức nắm trên tay Sơ Vân Thường lại tăng thêm vài phần.Lấy tiêu chuẩn của nàng, muốn bóp gãy cổ Tả đại nhân là việc dễ như trở bàntay.Sắc mặt Tủ đại nhân liên tục biến ảo, hắn ta cắn răng một cái rồi lấy bút ra kýtên mình lên tờ đơn."

Con dấu."

Liễu Bình nói.Sắc mặt Tủ đại nhân càng thêm đen tối, cầm lấy con dấu trên bàn rồi ấn một cáilên lá đon.Liễu Bình cầm lấy lá đơn kia rồi đưa cho Sơ Vân Thường.Sơ Vân Thường nhìn kỹ một lần, gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

"Tuy có ký tên và con dấu, nhưng Võ Minh có thể chối bay chối biển haykhông?"

Liễu Bình hỏi.Sơ Vân Thường ngẩn ra, nói: "Dựa theo trình tự bình thường, chúng ta đã hoànthành đơn xin đóng cửa quán."

Liễu Bình đi đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua bên ngoài.Ở mấy chiếc ô tô bên đường, một nam tử mặc áo gió bước xuống xe rồi nhìnvào tòa nhà Võ Minh.Nam tử kia phun ra một ngụm khói, môi nhẹ nhàng giật giật, vẻ mặt có chútkhông kiên nhẫn.Liễu Bình nhìn bờ môi của hắn ta, nhẹ nhàng nói theo: "Rõ ràng đã ra khỏi vănphòng, vì sao còn chưa đi ra."

"Ngươi đang nói cái gì?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Không có gì."

ễ ố ể ếLiễu Bình nói.- - Đối phương đã phái cả sát thủ ra, còn để ý đến một tờ thôngbáo đóng cửa quán hay sao?

Tờ thông báo đóng cửa quán này chỉ có thể tạmthời bảo đảm tính tồn tại hợp pháp của võ quán ở bên ngoài mà thôi.Nếu Sơ Vân Thường chết, tất nhiên võ quán cũng không còn!-------Chương 774: Ân công ty thị, nghĩa bạc vân thiệnCốc cốc cốc –– Một tiếng đập cửa vang lên."

Tả đại nhân, mọi người đều đang chờ ngài."

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nũng nịu.Rắc.Then cửa chậm rãi mở ra.Liễu Bình rút trường đao ra đặt lên cổ Tả đại nhân, nghiêng đầu ra hiệu với SơVân Thường và nói: "Ngươi đi."

"Được."

Sơ Vân Thường hóa thành một tàn ảnh, nhẹ nhàng lướt tới cửa.Một người nữ tử mặc đồng phục quan viên Võ Minh vừa vào cửa thì lập tức bịSơ Vân Thường che miệng lại, đánh một cái vào sau cổ.Nữ tử còn không chưa kịp thấy rõ tình hình trong phòng thì đã hôn mê."

Hiện tại làm sao đây?"

Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình kéo một cái ghế dựa đến, ngồi xuống đối diện Tủ đại nhân, cười nói:"Đại nhân, từ giờ trở đi, mạng của người nằm trên tay chính người đấy."

Trên trường đao hiện ra từng đợt từng đợt gió nhẹ, trảm tất cả mọi thứ trên cáibàn trước mặt Tủ đại nhân thành mảnh vỡ."

Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Tả đại nhân như muốn hét lên.Hắn ta chỉ là một quan viên, bởi vì quyền thể trong nhà nên mới vào được VõMinh, trước nay luôn sống trong nhung lụa, có từng gặp phải trường hợp nhưvậy bao giờ?"

Xin hãy nói thật –– Nữ tử này kêu người đi làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Mỗi tuần chúng ta đều tụ họp một lần, sau khi tan tầm, ở nhà ăn con đường đốidiện."

Tả đại nhân nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, sau đó thanh đao rời khỏi cổ hắn ta."

Nghe này, Tả đại nhân."

Hắn nghiêm nghị nói: "Ta sẽ đánh bất tỉnh ngươi -- Kế tiếp ta muốn thươnglượng với đồng bạn về phương thức rời đi, không thể để người nghe thấy, nhưngế ểchừng hai phút sau người sẽ tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta đã rời đi, hiểu chưa?"

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Ngươi phát động sức mạnh KỳQuỷ: Lừa gạt."

Tả đại nhân vội vàng gật đầu, thậm chí lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.Liễu Bình xem mặt đoán ý, cười nói: "Thật ra là người thông báo cửa sổ đằngtrước không được gửi đơn xin, cũng là người nói cho những sát thủ đó, chúng tasắp đi ra ngoài rồi, không phải sao?"

"Làm gì có?"

Tả đại nhân hoang mang mà nói."

Vậy vì sao người sợ hãi như vậy -- Rõ ràng giết quan viên thì chúng ta cũngkhông sống được, người hoàn toàn có thể nghĩ đến điểm này -- Nhưng ta nghethấy tiếng tim ngươi đập vẫn nhanh như vậy."

Liễu Bình chậm rãi nói.Ngôn ngữ môi vừa rồi của sát thủ kia là -- "Rõ ràng đã ra khỏi văn phòng."

Nửa câu này nhất định là do người trong Võ Minh nói ra ngoài.Nhưng từ lúc hắn và Sơ Vân Thường đi ra khỏi văn phòng Tủ đại nhân thì trênhành lang không có một bóng người.Cho nên rất có thể chính là Tả đại nhân thông báo cho sát thủ.Khó trách từ lúc bắt đầu đã tới tiếp cận Sơ Vân Thường và hắn, bởi vì hắn tagánh vác nhiệm vụ!

Tả đại nhân cuống quít nói: "Ta là ——""Ngươi biết bên ngoài có sát thủ, đúng không?"

"Không, ta không biết --""Tim đập càng nhanh hơn, đưa máy truyền tin cho ta."

Liễu Bình lấy máy truyền tin từ trên người hắn ta, kéo đến lịch sử cuộc tròchuyện cuối cùng rồi gọi qua lần nữa."

Đô –– đô –– Alo?

Tả đại nhân, bọn chúng ra tới chưa?

Ta còn chưa nhìn thấybọn ho."

Máy truyền tin vang lên một giọng nói trầm thấp.Liễu Bình lộ ra nụ cười, dùng tay tùy tiện nhéo vài cái tên cổ họng rồi mởmiệng nói: "Chờ thêm một chút, ra ngay thôi."

"Được rồi."

Đối diện đáp lại.Liễu Bình cắt đứt cuộc trò chuyện.Hắn nhìn Tả đại nhân phía đối diện.Trên đầu Tả đại nhân chảy đầy những hạt mồ hôi to bằng hạt châu, mang vẻ mặttuyệt vọng mà nhìn hắn, không nói ra được câu nào nữa.ắNgười này -- Hắn thật sự là người sao?

Hay là ma quỷ hiện ra từ nơi nào?Âm vang -- Sấm sét vang lên ngoài cửa sổ, nước mưa tí tách tí tách rơi xuống.Tả đại nhân đột nhiên ngẩng đầu khỏi cái bàn."

A...

A...

Bọn họ đâu?"

Hắn ta kinh hoàng nhìn lại chung quanh.Trong văn phòng không có người.- - Đã không biết hai người kia đi nơi đi.Tả đại nhân mở đèn ra, chỉ thấy trên bàn có đặt một thỏi vàng nổi bật.Hắn ta cầm lấy thỏi vàng, chỉ thấy trên đó có khắc một hàng chữ nhỏ: "Ân côngty thị, nghĩa bạc vân thiện."

Đinh linh linh –– Máy truyền tin vang lên.Tả đại nhân mở máy truyền tin ra nhìn, quả nhiên là điện báo của đám sát thủbên ngoài.Hắn ta lại nhìn khối vàng trên tay.- - Chuyện hắn ta bị buộc ký tên đóng dấuchắc chắn sẽ lộ ra ngoài, đã đắc tội thượng quan.Nhưng so với mạng sống của mình, con đường làm quan tính là cái gì?

Cũngmay còn có cơ hội vớt vát lại.Vẻ mặt Tủ đại nhân dần dần trấn định lại, duỗi tay đi ấn máy truyền tin, lại pháthiện phím ấn của máy đã hư rồi, không thể nhận cuộc gọi được nữa.Hắn ta mắng một tiếng, đành tắt máy truyền tin đi.Hiện tại làm sao bây giờ?

Tả đại nhân vừa nghĩ nhanh, vừa cất vàng vào túi.Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng đập cửa."

Tả đại nhân, chúng ta phải đi, không tiện để mọi người đợi lâu đâu."

Một giọng nói nũng nịu vang lên.Cánh cửa mở ra.Là vị nữ thường quan kia.Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nàng ta bị hai người của Huyết Tâm Lưu đánh ngất,sao hiện tại giống như không hề có cảm giác vậy?

Một hình ảnh bỗng thoánghiện lên trong đầu Tả đại nhân.Thiếu niên kia cười rộ lên thật lười nhác, vừa nhẹ nhàng ***** trường đao,vừa nói: "Ta sẽ đánh bất tỉnh ngươi -- Kế tiếp ta muốn thương lượng với đồngbạn về phương thức rời đi, không thể để người nghe thấy, nhưng chừng hai phútsau người sẽ tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta đã rời đi, hiểu chưa?"

Tả đại nhân lấy lại bình tĩnh.Đúng rồi, bọn họ đã đi rồi.Năng lực của võ giả và Linh muôn màu muôn vẻ, có lẽ bọn họ có năng lực bí ẩngì có thể che giấu được nữ thường quan này, cũng có khả năng lắm.ếNhư vậy...

Tạm thời coi như không biết chuyện gì cả đi.Lỡ như võ quán Huyết Tâm Lưu dán ra thông báo đóng cửa quán được hắn taký tên-- Không!

Nếu như bọn họ chết mất trong quá trình chạy trốn thì sao?

Tảđại nhân đặt thỏi vàng vào sâu trong túi, lại ước lượng, vừa cảm nhận đượctrọng lượng, vừa đứng dậy cười nói: "Vương tỷ, vậy ta đi ngay -- Chúng ta cùngđi đi."

"Đi thôi."

Nữ thượng quan được gọi là Vương tỷ kia cười nói.Hai người đóng cửa lại, đi dọc theo hành lang đến được cổng lớn.Nữ thượng quan đột nhiên đứng lại."

Lão Tả, người đi trước, ta nhớ tới một chuyện, chờ xử lý xong rồi tới –– Ngườibảo bọn họ đừng chờ ta, mở tiệc trước đi."

Nàng ta nói."

A, được."

Tả đại nhân đặt tay trong túi, vừa ***** thỏi vàng, vừa thất thần trả lời.Hắn ta phải chuẩn bị chút tiền để hối lộ thượng quan.Chỉ cần các đại nhân vật biết hắn ta bị ép buộc -- Vậy hắn ta không phải đangđối nghịch với cao tầng, mà là vì tự bảo vệ mình nên không thể không làm vậythôi.Cộng thêm một ít tiền tài, hẳn có thể qua ải được-------Chương 775: Còn chừng hai mươi giây nữa là hắn sẽ tỉnhNữ thượng quan xoay người đi ngược trở về.Tả đại nhân bước ra cánh cổng, đi ra con phố bên ngoài.Hai người tách ra.Tả đại nhân đội mưa gió đi lên đường cái.- - Mỗi tuần đều có một buổi tiệcđược tổ chức trong nhà ăn xa hoa ở đường phố đối diện.Lần này hắn ta phải nói ra nhiều lời tốt, tranh thủ giành được một chút ủng hộtừ các đồng nghiệp.Cứ như vậy, nếu ngày sau có chuyện gì xảy ra thì cũng có vài đồng minh quenbiết nói tốt cho mình.Hắn ta vừa nghĩ, vừa đi đến phía trước.Bỗng nhiên.Hình như hắn ta nhớ tới cái gì, vội nhìn lại mấy chiếc ô tô bên đường kia.Chỉ thấy ánh mắt của đám sát thủ trên ô tô đều tránh đi hắn ta.Tả đại nhân yên lặng thở dài.- - Chuyện này không thể trách ta được, là thiếuniên kia thật sự quá *****.Bỏ đi.Không suy nghĩ nữa.Đi uống rượu, đi uống rượu.Tả đại nhân bước vài bước về phía trước, lại thấy những người đó đã xuống xe,đang đi về phía hắn.Hả?

Đám sát thủ các ngươi đều không thể lộ diện, sao lại dám tới chào hỏi tagiữa ban ngày ban mặt thế này?

Đây chính là tối kỵ!

Tả đại nhân dùng vẻ mặtnghiêm khắc trùng người cầm đầu kia.Ai ngờ người nọ lại không dao động chút nào, thậm chí không dấu vết mà rahiệu với những người phía sau.Những người kia lập tức tăng nhanh bước chân.Tả đại nhân ngẩn ra.Chẳng lẽ vì hắn ta không mật báo nên những người này muốn ra tay với hắn ta?Sao có thể?

Giết quan viên Võ Minh ở trước cổng Võ Minh là Bát Thiên ĐạiTội, tương đương với khiêu chiến toàn bộ giai cấp thống trị của thế giới.Hai người thuộc Huyết Tâm Lưu kia là cùng đường nên muốn liều mạng bằngbất cứ giá nào.ế ỗNhưng các ngươi làm sao dám?

Tả đại nhân trực tiếp đứng yên tại chỗ, cườilạnh nói: "Đám rác rưởi, các ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của ta thìba mươi hai võ quán sau lưng các ngươi đều phải chết!"

Câu nói vừa dứt.Hắn ta lại giật mình lần nữa.Sao lại thế này?

Hình như giọng nói của hắn ta -- Có thay đổi?

Chỉ trong nháymắt tiếp theo.Sát thủ đối diện đã bổ nhào lên.Lãnh quang hiện lên.Đau đớn.Trời đất quay cuồng.Thế giới lập tức hóa thành hắc ám.Để thời gian thoáng lùi lại.Liễu Bình tri kỷ mà bỏ máy truyền tin lại vào túi của Tả đại nhân, sau đó hắn lậtthanh đao qua, nhẹ nhàng đập một cái lên cổ Tả đại nhân.Tả đại nhân lập tức hôn mê."

Vân Thường, ta có chuyện hỏi ngươi."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Không biết thế giới của các ngươi có khái niệm dịch dung này hay không?"

"Dịch dung?

Đó là cái gì?"

"Chính là cải trang thay đổi ngoại hình của mình để giấu tại mắt người khác."

"Ta biết một vài phương pháp hoá trang, nhưng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm,còn chưa có nghe nói đến dịch dung gì."."

Thật là một tin tốt, ta vốn có bảy loại phương pháp né tránh khó khăn này, hiệntại chỉ cần dùng loại đơn giản nhất trong đó là được."

Liễu Bình nói, sau đó vươn đôi tay ***** lên người Tả đại nhân kia."

Ngươi làm gì?"

Sơ Vân Thường giật mình nói."

Làm nghề cũ."

Liễu Bình nói.Hắn tùy tiện nhéo nhéo vài cái lên sau lưng và trước ngực Tả đại nhân, một tayấn quyết, một tay đột nhiên ấn một cái vào bên trong.ố ế ố ể ề ế ấSúc cốt!

Một loạt tiếng xương cốt chuyển động truyền đến, chỉ thấy hình nhưthân thể Tả đại nhân có chút thay đổi.Hình như hắn ta gầy đi một chút."

Sao lại thế này?"

Sơ Vân Thường giật mình nói."

Năm đó quê quán ta có rất nhiều đạo lữ kết hôn, đều đến xin ta làm chuyênviên trang điểm quang vinh."

Liễu Bình nói.Hắn đi đến bên cạnh nữ tử hôn mê kia, duỗi tay tìm tìm trong cái túi của nàngta."

Vận may không tồi, có một túi trang điểm nhỏ."

Hắn lấy ra các loại bút và hộp phấn, đi trở về trước mặt Tả đại nhân rồi bắt đầunhanh chóng hóa trang.Sơ Vân Thường yên lặng đúng một bên để nhìn, chỉ cảm thấy động tác của hắnnhư nước chảy mây trôi, lại nhanh như tia chớp, cứ như đã thuần thục chuyểnhoá trang này đến tận xương tủy.Hoa mười hơi thở ngắn ngủn.Liễu Bình dùng tay và nói: "Xem này, giống ta không?"

Sơ Vân Thường nhìn nhìn hai người, tán thưởng: "Giống nhau như đúc, thật làtuyệt."

Đôi tay Liễu Bình ấn quyết, lại ẩn vài cái lên các huyệt đạo kinh mạch trênngười Tà đại nhân."

Tinh thần mể mang, cảm giác chết lặng, phản ứng chậm chạp –– Nhưng mứcđộ lại không nặng, sẽ làm hắn nghĩ bị ta đánh bất tỉnh nên tạo thành chút dichứng, nhưng ta chỉ muốn hắn không có cơ hội phát hiện dung mạo của mình đãthay đổi."

Nói xong, Liễu Bình lại đi đến trước gương, giơ bút kẻ mày lên."

Làm gì vậy?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Ta muốn giả mạo thành nữ quan viên kia."

Liễu Bình nhìn vài lần về phía nữ quan viên đang hôn mê phía sau nàng, bút vẽtrên tay dừng lại trên mặt hắn."

Kế hoạch của ngươi là gì?"

Sơ Vân Thường cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Không phải bọn họ muốn giết người sao?

Vậy để bọn họ giết, nghe này, lát nữachúng ta phải làm như thế này..."

Liễu Bình chậm rãi nói.ắSơ Vân Thường nghiêm túc lắng nghe.Chỉ chốc lát sau.Liễu Bình đã nhanh chóng thay đổi dung mạo của mình, sau đó lại điều chỉnhthân thể một chút."

Thế nào?"

Hắn hỏi.Sơ Vân Thường đang lột áo khoác trên người nữ quan viên trên mặt đất ra, nghevậy không khỏi nhìn nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía nữ quan viên.Hai người nhìn giống nhau như đúc!"

Mặc chế phục quan viên này vào thì gần như hoàn toàn giống nhau, chỉ làtrước ngực ngươi..."

Sơ Vân Thường nói."

Cái này không sao.".Liễu Bình lấy ra hai khối gạch vàng, nhìn nhìn nữ quan viên kia, lại thả lại mộtkhối, sau đó bẻ khối còn lại thành hai mảnh rồi nhét vào ngực, đưa đôi tay ômlấy vai mình."

Xem."

Hắn bày ra động tác thể hiện vẻ duyên dáng."

Được rồi, hoàn toàn giống nhau."

Sơ Vân Thường thán phục.Liễu Bình dùng một tay ôm ngực, tay còn lại nắm máy truyền tin trên bàn lên,gọi cho dãy số trước đó."

Này, là ta."

Máy truyền tin lập tức vang lên một giọng nói: "Tả đại nhân, sao mục tiêu cònchưa đi ra?"

Liễu Bình lấy ngữ điệu của Tả đại nhân để nói: "Thiếu niên kia trộm một bộ chếphục của chúng ta, đang tìm đường đi ra, các ngươi phải để ý hắn –– Trongkhảo nghiệm sinh tồn, hắn đã tự động thủ ***** một trong những tên chóđiên, tương đối nguy hiểm đấy."

Giọng nói đối diện trở nên thận trọng rất nhiều: "Chúng ta biết hắn giết chóđiên...

Nhưng chỉ có hắn đi ra sao?

Nữ võ sư kia đâu?"

"Nữ võ sư trốn đi, ta đang tìm -- Các ngươi giết trước một tên đi."

"Được!"

Liễu Bình cắt đứt cuộc trò chuyện, tùy tiện nhìn nhận máy truyền tin rồi vỗ mộtcái vào nơi nào đó."

Làm vậy để làm gì?"

Sơ Vân Thường hỏi.ế ế ấ ế"Ta nhìn một cái là biết kết cấu mô hình của loại thiết bị thông tin dạng này,hiện tại hoàn toàn phá hư bộ phận giọng nói trong đó trước, để bọn họ khôngthể trò chuyện được nữa."

Liễu Bình nói.Hắn liếc nhìn Tả đại nhân đang nằm dài trên bàn một cái."

Còn chừng hai mươi giây nữa là hắn sẽ tỉnh."

"Vậy ta chuẩn bị."

"Được, ta đi ra ngoài trước, bốn mươi giây sau sẽ tiến vào."

Liễu Bình đi ra ngoài cửa.Sơ Vân Thường bể nữ quan viên đang hôn mê lên, nhẹ nhàng nhảy một cái rồilập tức bay lên nóc nhà, thân mình rút vào một góc trên xà ngang phía sau bànlàm việc.-------Chương 776: Tiểu võ sư Huyết Tâm Lưu Phái kia đâu?Hai mươi giây sau.Tả đại nhân tỉnh lại.Liễu Bình đẩy cửa đi vào.Hai người đi đến cổng tòa nhà.Liễu Bình đi ngược trở lại, Tả đại nhân tiếp tục đi về phía trước.Rắc.Cửa văn phòng mở ra.Liễu Bình đi vào, đóng kỹ cửa lại rồi đi đến bên cửa sổ.Sơ Vân Thường im hơi lặng tiếng xuất hiện, cùng hắn nhìn ra hướng bên ngoài.Chỉ thấy Tả đại nhân chưa đi được bao xa thì đã bị đám sát thủ kia bao vây.Một giây sau.Đầu người phóng lên cao.Đường phố lập tức hỗn loạn.Tiếng thét chói tai, tiếng khóc la hòa lẫn với nhau.Đám sát thủ kia nhân cơ hội lui lại."

Ta nhớ người đã nói, Võ Minh là trung tâm quyền lực của thế giới, quản lýtoàn bộ vũ lực cao cấp của thế giới."

Liễu Bình hỏi.Sơ Vân Thường nói: "Đúng vậy, nhưng lấy thân thể hiện tại của họ Tả thì cànggiống một thiếu niên, mà không phải hắn."

"Người này vừa chết thì ngụy trang cũng sẽ biến mất."

Liễu Bình nói.Chỉ chốc lát sau.Tòa nhà Võ Minh lao ra vài tên võ giả trấn thủ.Bọn họ vây quanh nhìn thoáng qua thi thể.Có người thất thanh kêu lên: "Là quan viên của chúng ta!

Có người giết quanviên Võ Minh ngay trên đường!"

Toàn bộ con đường lập tức im ắng đi.Một bầu không khí túc sát lặng lẽ sinh ra."

Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Đi, lập tức trở về võ quán, dán thông báo đóng cửa quán được Tả đại nhân kýtên đóng dấu ra."

Liễu Bình nói."

Hắn đã chết, thông báo còn hữu dụng không?"

Sơ Vân Thường lo lắng hỏi.Liễu Bình lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ có lẽ là vô dụng, nhưng vì giúp chúng ta màhắn bị sát thủ của ba mươi hai võ quán ***** ––""Lần này nhất định hữu dụng!"

Hắn nhìn thoáng qua tình hình ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay với Sơ Vân Thường.Sơ Vân Thường giúp hắn cởi chế phục này ra, mặc vào cho nữ quan viên lầnnữa.Lúc này tất cả mọi người bị chuyện xảy ra trên phổ hấp dẫn, chỉ một thoáng, tòanhà Võ Minh không còn ai nữa.Hai người chuồn ra từ một cánh cửa nhỏ phía sau, nhanh chóng rời khỏi nơinày.Ở phía trước.Trên đường phố.Một quan viên Võ Minh quỳ xuống, thoáng tìm kiếm trên thi thể của Tả đạinhân.Một thỏi vàng lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.Mọi người tiến tới quan sát, chỉ thấy trên thỏi vàng có viết một hàng chữ: "Âncông ty thị, nghĩa bạc vân thiện."

Trên con đường.Trong cơn mưa dầm, một thi thể nằm trên mặt đất.Chung quanh đã được dọn sạch.Ba lão giả đi ra từ tòa nhà Võ Minh như chúng tinh khủng nguyệt, chậm rãi đếntrước thi thể.Bọn họ nhìn thi thể trên mặt đất."

Đã điều tra xong chưa, ai giết người của chúng ta?"

Một lão giả chống gây hỏi."

Đám sát thủ của Ám Đạo Đường."

Một quan lại cung kính nói."

Bọn chúng muốn chết?"

Một lão giả mắt hí khác hỏi.ầ ắ ầ"Có lẽ mục tiêu ban đầu không phải là Tả đại nhân, chắc là xảy ra sai lầm ở đâurồi."

Một quan viên khác nói nhỏ.Ánh mắt mọi người lập loè, trên mặt đều có chút mất tự nhiên.Hôm nay sẽ xảy ra cái gì?

Ba đại nhân vật vốn đều đã hiểu rõ trong lòng.Ai ngờ xảy ra chuyển biến bất ngờ, lại xuất hiện chuyện như thế này.- - Nhưngvì sao kia chứ?

Thỏi vàng kia bị trình lên.Tám chữ "Ân công ty thị, nghĩa bạc vân thiên"lập loè ánh hào quang kim sắc.Lão giả thứ ba ho khan một hồi, sau đó nói với giọng khàn khàn: "Ai có thể nóicho ta biết, những lời này là có ý gì không?"

Một quan lại trông có vẻ khôn khéo có khả năng tiến lên hành lễ, mở miệng nói:"Đã điều tra rõ, hôm nay người của võ quán Huyết Tâm Lưu có tới tìm Tả đạinhân."

"Khi bọn họ khảo nghiệm sinh tồn thì được Tả đại nhân quan tâm."

"Thậm chí Tả đại nhân còn dùng ẩn, ký tên chấp thuận đơn xin đóng cửa quáncủa bọn họ."

"Cuối cùng Tả đại nhân tự mình đi ra từ tòa nhà để đối mặt với đám sát thủ, sauđó "Bất hạnh gặp nạn."

Ba gã lão giả rơi vào trầm mặc.Mọi người chung quanh cũng rơi vào trầm mặc.Chẳng lẽ họ Tả này thật sự có lòng chính khí, không muốn nhìn thấy HuyếtTâm Lưu bị võ quán khác xa lánh, bao vây tiễu trừ, rồi tiêu diệt?"

Buồn cười, ta không tin --"Lão giả mắt hí kia lạnh lùng nói.Lão đang muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên, trên thi thể truyền đến tiếngchuông máy truyền tin.Sắc mặt mọi người khẽ biến.Ai lại gọi điện thoại đến vào lúc này?

Đây chính là manh mối cực kỳ mấu chốt!Một quan lại đi ra trong đám người kia, bẩm báo: "Các vị đại nhân, ta là thôngtin viên bộ kỹ thuật, không biết ta có thể ^_^ "Mau!"

Lão giả không ngừng ho khan kia thúc giục."

Tuân lệnh, đại nhân."

Quan lại kia lập tức ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lấy máy truyền tin ra từ túiquần của thi thể."

Có một chỗ hư hao, nhưng muốn sửa cũng rất đơn giản."

ắ ấ ồ ắ ếHắn ta lấy công cụ rồi nhanh chóng mở điện thoại ra, lại lắp thiết bị nào đó bêntrong lại lần nữa.Sau đó hắn ta ấn phím nghe.Đô –– đô –– đô -- Trong tiếng mưa gió, trong loa vang lên một giọng nói đắc ý:"Người đáng chết cũng đã chết, hiện tại làm phiền nói cho chúng ta biết, nữ võsư Huyết Tâm Lưu Phái rốt cục trốn nơi nào?".Vẻ mặt mọi người hơi thay đổi.Giết một quan viên Võ Minh, sau đó công nhiên dò hỏi tung tích của một ngườivõ sư.Đây là uy ***** toàn bộ Võ Minh ngay trước mặt mọi người?

Từ khi nào mà ámsát đã trở nên quang minh chính đại như vậy?

Không sai, các ngươi đã chuẩn bịtrên dưới hết cả, nhưng không ai cho phép các ngươi giết quan!

Thật cho là lấytiền ra là Võ Minh chính là nô lệ của các ngươi?

Giọng nói kia trong máy truyềntin thật lâu sau mà vẫn không nhận được đáp lại, cứ như nhận thấy không thíchhợp, bên kia lập tức cắt máy.Lặng ngắt như tờ.Trong vô số năm qua, lần *****ên, Võ Minh bị người ta uy ***** ngay trước mặtmọi người.Không chỉ giết một quan viên, còn trực tiếp dò hỏi tung tích của võ sư khác.Quả thực là một cú vả mặt chưa bao giờ có.Lão giả chống gây chậm rãi nói: "Những võ quán và sát thủ đó, hình như đãquên rốt cục Võ Minh đang làm gì.".Lão giả mắt hí mở miệng nói: "Đúng vậy, thật sự muốn lật trời đây mà."

Lão giả không ngừng ho khan nhìn chung quanh, chỉ thấy trên mặt các thuộc hạđều hoặc nhiều hoặc ít có chút tức giận.Lão ta suy nghĩ, sau đó nói: "Tuy có chút đáng ngờ, nhưng việc cấp bách là dẹpsạch Ám Đao Đường kia, xử quyết kẻ động thủ trước mặt mọi người nhằm rănđe cảnh cáo."

"Đồng ý."

"Vậy bình định Ám Đạo Đường trước, đồng thời kéo tơ lột kén, làm rõ hết mọichuyện."

"Tiểu võ sư Huyết Tâm Lưu Phái kia đâu?"

"Nếu Tiểu Tả lấy mạng mình để trợ giúp nàng, vậy để nàng tồn tại đi, dù sao..."

"Cho dù nàng có hiềm nghi gì, cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của chúngta."

Ba gã lão giả nhanh chóng quyết định mọi chuyện-------Chương 777: Vì sao ngươi không né?Phía bên kia.Liễu Bình dán thông báo đóng cửa quán kia lên cửa lớn võ quán.Gần như trong nháy mắt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Ngươi dánthông báo đóng cửa quán."."

Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái sẽ không tiếp thu bất cứ khiêu chiến nào trongmột khoảng thời gian ngắn trong tương lai."

"Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái sẽ không mất đi bảng hiệu."

"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ."

"Tuy ngươi không có bất cứ sức mạnh nào ở phương diện Linh, nhưng người đãlấy được sự tán thành của thời đại hiện tại."

"Ngươi có tư cách tham dự mọi chuyện của thế giới trước mắt thêm một bước."

"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi có thể nhận nhiệm vụ có liên quan đến "Linh."

"Tuyên bố nhiệm vụ:""Thánh Linh trở về!"

"Thuyết minh."

"Vào thời điểm thích hợp, Andrea sẽ ẩn nấp thành một Thế Giới chi Linh bìnhthường, xuất hiện ở thời đại trước mặt."

"Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đó xuất hiện."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.Phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy cảm khái của Sơ Vân Thường: "Khôngngờ ngươi có thể ra tiền giúp ta, thậm chí giúp ta thông qua kiểm tra, còn tranhthủ được thời gian đóng cửa quán -- Ta nên nói cái gì đây, dùng lời cảm ơn thôithì cứ thấy quá bình thường."

"Không cần khách sáo, võ giả chúng ta không cần để ý lễ tiết thế tục, tán thànhnhau là được rồi."

Liễu Bình mỉm cười nói.Sơ Vân Thường suy tư một lát, sau đó nói: "Võ quán đã đóng cửa, hiện tạichúng ta đi con đường nào?"

"Võ quán đóng cửa là vì bằng hữu người qua đời, chúng ta phải đi bái tế, cònphải làm chút chuyện cho những bình dân mẹ góa con côi già yếu đó –– chúngta nhất định phải thật sự đi làm những việc này, vậy mới không để người ta moira điểm yếu."

Liễu Bình nói.ề ố ế"Được, trong quá trình này, ta sẽ truyền thụ phương pháp khống Linh của HuyếtTâm Lưu cho ngươi."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình gật gật đầu.Hai người khóa cánh cổng võ quán lại, xoay người muốn rời đi.Những họ lại nhìn thấy hai bên đường phố dần có rất nhiều người đi tới.Những người này mặc đủ loại quần áo võ đạo, đen nghìn nghịt một mảnh, đãlấp kín con đường đi ra bên ngoài.Bọn họ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Sơ Vân Thường."

Báo cảnh sát đi."

Liễu Bình nhỏ giọng mà nói."

Được."

Sơ Vân Thường ngẩn ra một chút, sau đó lập tức lấy máy truyền tin ra, bắt đầugọi điện thoại.Nhân cơ hội này, Liễu Bình đứng ra, chắn ở phía trước Sơ Vân Thường và nói:"Ngại quá, chúng ta đã đóng cửa quán, không tiếp nhận bất cứ khiêu chiến gì ––Đây là chuyện Võ Minh đã tán thành."

Một người trung niên thân thể cường tráng đi ra từ đám người, trầm giọng nói:"Đóng cửa quán?

Ta thấy là các ngươi sợ tiếp thu khiêu chiến mà thôi."

Ánh mắt gã lướt qua Liễu Bình, nhìn chằm chằm vào Sơ Vân Thường và nói:"Thân là võ sư, lại tìm đủ loại lý do tránh né chiến đấu, Sơ Vân Thường, ngườicòn tư cách gì làm võ sư?"

Hai mắt Sơ Vân Thường đanh lại, đi ra từ sau lưng Liễu Bình và nói: "Triệu TửTiêu, có giỏi thì ký giấy sinh tử!

Ta đánh một trận thỏa thích với người, khôngchết không ngừng!"

Nam nhân được gọi là Triệu Tử Tiêu hừ nhẹ và nói: "Chúng ta cũng không cóthù oán gì, chỉ muốn luận bàn với võ quán các ngươi, kết quả mới vậy mà cácngươi đã muốn chạy trốn?"

"Đúng vậy, cả võ quán cũng đóng cửa kìa."

"Thật là nhát như chuột."

"Còn làm võ giả cái gì, trở về lấy chồng đi."

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.Sơ Vân Thường cắn răng một cái, siết nắm tay muốn hành động, lại bị một bàntay đè lại.Là Liễu Bình.Sơ Vân Thường giận dữ nói: "Buông ta ra, đây là tôn nghiêm võ giả, ta khôngcho phép bọn họ --".ễ ỗ ỗLiễu Bình vỗ vỗ bả vai nàng và nói: "Ngươi tin tưởng ta không?"

"Tin tưởng, nhưng mà --"."

Ngươi chỉ thích hợp tập võ, việc này giao cho ta."

"Nhưng mà ——""Yên tâm, trước nay chúng ta đều là võ giả, ta bảo đảm đợi chút nữa không aidám nói ngươi cái gì."

Liễu Bình trấn an Sơ Vân Thường, lại kéo nàng về phía sau lần nữa.Hắn ôm quyền nói với chung quanh: "Các vị."

"Quyền sư nhà ta vì bằng hữu qua đời, phải đi bái tế, hơn nữa muốn đi làm từthiện một thời gian."

"Nhân lúc này đến gây chuyện, thật ra trên giang hồ không có đạo lý như vậy."

"Nếu thật sự có thể làm như vậy, lần sau cho các ngươi sinh bệnh hoặc ngườitrong nhà mất, lúc đóng cửa quán, chúng ta cũng đi khiêu chiến thì các ngươithấy thế nào?"

Nam tử trung niên kia trầm giọng mà nói: "Tiểu tử, ngươi là ai?

Không phảingười của Huyết Tâm Lưu Phái thì không có tư cách nói chuyện."

Liễu Bình cười, mở miệng nói: "Vân Thường."

"Hắn là đệ tử của lưu phái ta --".Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái, chỉ cảm thấy nhìn từ nhữngchuyện hắn đã làm gần đây, nàng cũng không có cách nào an tâm làm sư phụhắn, thoáng do dự một chút rồi nói: "Ta đã thay mặt sư phụ nhận đồ đệ, thu hắnvào môn tường Huyết Tâm Lưu Phái ta làm đại đệ tử, xếp hạng thứ hai."

Nam tử trung niên cười dữ tợn và nói: "Rất tốt, không ngờ lưu phái các ngươiđã có thêm một người, chỉ sợ cũng là giống như ngươi, chỉ biết giở uy phongngoài miệng, cả đánh nhau cũng không biết."

Liễu Bình cười nói: "Ta thật sự chưa nắm giữ sức mạnh Linh, nhưng chờ nhàngười có người chết, ngươi cũng đóng cửa quán từ chối tiếp khách, đến lúc đóta nhất định đánh chết người trước mộ phụ thân ngươi."

"Thằng ranh con muốn chết!"

Nam tử trung niên giận dữ, trong nháy mắt đã xông thắng qua trời cao, đánhmột quyền về hướng Liễu Bình.Trên đường phố bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói: "Dùng tay!

Ngườinào ẩu đả gây chuyện ở đây!"

Một luồng kinh phong đánh úp lại.Liễu Bình đứng bất động, tay đã ấn lên vỏ Trấn Ngục Đạo.Nhưng nắm đấm kia trực tiếp ngừng ở trước mặt hắn, không đi tới mảy may nàonữa.ắKhóe mắt nam tử trung niên hơi giật giật, quát khẽ lên: "Vì sao ngươi khôngné?"

"Né?

Ta nó không thoát."

Liễu Bình nói rất đương nhiên.Nam tử trung niên lấy lại bình tĩnh, nhìn ra đám người bên ngoài, chỉ thấy vàitên cảnh sát đang đi tới nơi này.Chỉ nghe Liễu Bình chậm rãi nói: "Ta mới mười lăm tuổi, không có Linh, chỉ làngười thường, còn không có ký giấy sinh tử với người, nếu bị võ sư có đượcThế Giới chi Linh như người đánh một quyền, có lẽ sẽ lập tức chết."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Nam tử trung niên hỏi."

Võ quán Huyết Tâm Lưu đã đóng cửa, quyền sử duy nhất phải mang theo đệ tửvừa thu nhận đi xa, kết quả bị nhóm người các ngươi ngăn lại, ỷ lớn ***** nhỏ,lấy nhiều khi ít, muốn đánh chết một đệ tử mười lăm tuổi ngay trên đường --"Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn ra chung quanh, thở dài nói: "Giỏi cho một đámsúc sinh tập võ."

-------Chương 778: Liễu Bình chiến đấuCâu nói vừa dứt.Cảnh sát đã chen vào.Nam tử trung niên cực kỳ tức giận, siết nắm tay vang lên răng rắc, lại khôngdám hạ sát thủ nữa."

Nơi này có chuyện gì!

Ai báo cảnh sát!"

Cảnh trưởng đi đầu lớn tiếng hỏi."

Là chúng ta báo cảnh sát."

Liễu Bình nói."

Ta thấy được chuyện vừa rồi, nếu hiện tại không có gì thì tan đi."

Cảnh trưởng nói.Mọi người không nhúc nhích.Cảnh trưởng đi đến trước võ quán, vỗ thông báo đóng cửa quán kia rồi lớn tiếngnói: "Đây là thông báo của Võ Minh, người ta đã đóng cửa quán rồi mà cácngươi còn tới bao vây họ là như thế nào?

Hiện tại các ngươi còn không nghe cảlời nói của Võ Minh hay sao?"

Nam tử trung niên kia ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ nói: "Cảnhtrưởng, chúng ta chỉ ra dạo phố, hình như không cản trở ai cả."

Trên mặt cảnh trưởng chợt lóe một tia tức giận rồi biến mất, hắn ta tấm tắc mànói: "Ba mươi hai võ quán quả nhiên kiêu ngạo, không chỉ giết quan viên VõMinh ở trên đường mà còn dám chặn người ở nơi này."

"Ngươi nói cái gì?

Ai giết người của Võ Minh?"

Nam tử trung niên hỏi."

Bỏ đi, ta cũng mặc kệ chuyện ở nơi này, ta chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, xem đi,người của Võ Minh đã tới."

Cảnh trưởng nói.Mọi người cùng nhìn lại.Chỉ thấy một hắc ảnh bay vút đến từ không trung, nhẹ nhàng bay bổng mà dừnglại ở trước cửa Võ quán Huyết Tâm Lưu.Thì ra là một lão nhân chống gậy.Sắc mặt mọi người cùng thay đổi, vội vàng hành lễ và nói: "Tông sư đại nhân!"

Lão nhân coi như không thấy, nhìn quanh chung quanh rồi ngạc nhiên nói: "Hả?Rất náo nhiệt đấy, không uổng công ta nhất thời hứng thú mà đi ra một chuyến."

Cảnh trưởng vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Tông sư đại nhân, vừa rồi ngài cónhìn thấy?"

ấ ỗ ễ"Nhìn thấy chứ –– Xin lỗi, đám vũ phu chúng ta thật sự không dễ quản thúc,gây thêm phiền toái cho ngài."

Lão nhân nói."

Không dám nhận, không dám nhận!

Ngài xem có gì phân phó, tiểu nhân chờ ởchỗ này."

Cảnh trưởng vội vàng nói.Lão nhân nhìn giao lộ chung quanh.Đám võ giả ngăn chặn tất cả giao lộ có thể đi, đứng đen nghịt ba tầng trong batầng ngoài.Lão nhân thở dài nói: "Vốn võ giả chúng ta đã gặp qua nhiều sát phạt, vậy cũngkhông có gì, nhưng hiện tại ta có chút lý giải Tiểu Tả --"Lão quay đầu lại nhìn Liễu Bình một cái."

Tông sư đại nhân."

Liễu Bình hành lễ nói."

Là người báo cảnh sát?"

Lão nhân hỏi."

Đúng vậy."

"Vậy vàng thì sao?"

"Là ta đưa cho Tả đại nhân."

"Tiểu Tả nói như thế nào?"

"Hắn bảo chúng ta chỉ cần đi, có việc gì hắn chịu trách nhiệm."

"Chậc...

Hắn cũng ngu xuẩn."

"Tả đại nhân nghĩa bạc vân thiện, quả thật là đại trượng phu của thời nay."

"Hừ, ngươi cũng giỏi dùng người khác để đỡ súng lắm, đến khi bản thân gặpnguy hiểm, vì sao lại báo cảnh sát?"

Giọng nói của lão nhân lộ ra một luồng sát ý."

Bởi vì đối phương có Linh, ta căn bản không phải đối thủ, không có cơ hộigiành chiến thắng."

Liễu Bình nói với sắc mặt như thường."

Nếu đối phương không có Linh, người dám đánh một trận không?"

Lão nhân nói."

Đừng nói đánh một trận, tới một tên ta giết một tên."

Liễu Bình nói.Lão nhân liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng thấy mình mới mười mấy tuổi,nói chuyện cũng phải chịu trách nhiệm đấy."

ấ"Tả đại nhân là thưởng thức tài hoa của ta nên mới dấy lên lòng yêu người tài,vì thế mới xúc động nhận lời, nói muốn giúp chúng ta tìm ra một con đườngsống."

Liễu Bình nói."

Tài hoa?

Lòng yêu người tài?"

Lão giả ngạc nhiên lặp lại."

Hắn biết ta là cao thủ luyện võ trong vạn người không có lấy một, chỉ cần chota cơ hội trưởng thành thì về sau nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất thờiđại."

Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói.Miệng lão giả giật giật.Từ sau khi trở thành tông sư, đã mấy trăm năm qua, chưa có người nào có thểlàm lão sắp nói không ra lời như vậy được nữa."...

Mấy lời như vậy cũng nói ra được, ta cũng muốn xem rốt cục ngươi là thểloại gì."

Lão giả nói.Lão tùy tiện chỉ chỉ trong đám người, mở miệng nói: "Ngươi, ngươi, còn cóngười -- Đám đệ tử võ quán không có Linh các ngươi, nếu dám bao vây ngườita lúc người ta đóng cửa quán, vậy lấy ra chút bản lĩnh đi."

Mấy người bị lão chỉ đứng ra."

Tông sư đại nhân, ý ngài là?"

Võ sư trung niên nói."

Để bọn họ đánh một trận."

Lão giả nói."

Sinh tử thì sao?"

Ánh mắt nam tử trung niên sáng lên, vội vàng hỏi.Lão giả lại không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình vỗ vỗ tay Sơ Vân Thường, ý bảo nàng đừng lo lắng, lúc này mới nói:"Không quan tâm sinh tử.".Lão giả lại hỏi nam tử trung niên: "Người của các ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có ý kiến!"

Những người đó cùng kêu lên.Một tên miệng chuột tại khỉ vóc dáng cao gầy nhảy ra từ trong đó, bày ra quyềnthế và nói: "Đối phó với tiểu tử này thì trong vòng mười chiều là ta có thể lấymạng của hắn."

Trước mắt bao người, Liễu Bình cười cười, tiện tay xé áo mình ra, kéo ra mộtmảnh vải rồi cho đôi mắt lại.ắ ỗ ắHắn đứng tại chỗ, lộ ra vẻ mặt nhớ lại.- - Lúc trước khi hắn là người mù, banđầu cũng chiến đấu như vậy.Lúc vừa quen biết Triệu Thiền Y, hai người từng đánh một trận ra trò.Sau đó trong một lần thăm dò di tích, hắn cứu nàng, nàng mới dần dần khôngcăm thù hắn.Lại sau đó...

Hắn rời khỏi giang hồ, mà nàng cũng cảm thấy chán ghét đối vớicác loại tranh đấu, nói là muốn đi theo hắn.Sau đó chiến tranh giữa Nhân tộc và yêu ma bùng nổ -- Liễu Bình lắc đầu, dẹpsuy nghĩ qua một bên."

Ngươi che mắt lại là có ý gì?"

Tên vóc dáng cao gầy ngạc nhiên hỏi."

Vậy tương đối công bằng, nếu không người còn không tiếp được một chiều."

Liễu Bình nói."

Kiêu ngạo!"

Tên cao gầy cả giận quát.Liễu Bình không nhanh không chậm mà đi về hướng đối phương, hỏi: "Có thểbắt đầu rồi chưa?"

"Bắt đầu!"

Lão giả nói.Tiếng nói vừa dứt.Tên cao gầy kia lập tức nhằm về phía Liễu Bình.Liễu Bình che mắt, vốn đang từ từ đi tới, đột nhiên lại vọt nhanh về phía trướcmột bước, tay vỗ một cái đã đánh tan quyền thế của đối phương.Hắn tinh chỉ như đao, nhẹ nhàng bâng quơ mà trảm một cái lên cổ tên cao gầykia.Rắc rắc!

Có thể nghe rõ được âm thanh xương cốt bị vỡ vụn.Tên cao gầy bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất trước mặt đám người.Cổ hắn ta đã vặn vẹo.Hắn ta đã chết.Liễu Bình vẫn đang che mắt, đứng tại chỗ, chậm rãi nâng một bàn tay lên vànói: "Những tên còn lại đều xông lên đi, đừng lãng phí thời gian của ta."

Ba người còn lại cùng nhìn về phía lão giả và võ sư trung niên.Võ sư trung niên nói: "Đừng khinh địch, phối hợp với nhau, lên!"

Ba người lập tức nhằm về phía Liễu Bình.Liễu Bình vẫn đứng bất động, che mắt, một tay đặt ở sau lưng, một tay khácvươn đi, bày một quyền thế.ềMột tay!

Mọi người đều nhảy dụng trong lòng.Tiểu tử này vẫn che mắt mà dám dùng một tay nghênh địch?

Cũng quá ngôngcuồng rồi!-------Chương 779: Các ngươi đi điBa người đối diện bày thế trận hình chữ Phẩm rồi nhằm về phía Liễu Bình.Một giây sau.Người cầm đầu tiếp được đơn chưởng của Liễu Bình, hai người khác vọt đếnphía sau hắn.Liễu Bình bỗng khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Binh bất yếm trá.".Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hắn đè lại cánh tay người cầm đầu, tay khác vươntới từ sau lưng, đánh vài đòn nhanh như tia chớp lên người đối phương, sau đóxoay người ném hắn ta tới sau lưng.Hai người sau lưng vừa muốn ra tay thì đã đón nhận thi thể đồng bạn, không thểkhông dùng một chút.Dưới hàng thi thể đột nhiên duỗi ra một nắm đấm, hung hăng nện vào yết hầumột người trong đó, lại dụng thành chương, chụp một chưởng ở cằm.Cổ người nọ lập tức bị đánh gãy, lại bị một chương đánh cho cả cái đầu ngửahết ra sau lưng, ngã thẳng xuống đất.Còn lại một người.Hắn ta phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng thất thổ, liên tục lui về sau vàibước.- - Mới một chiều thôi mà đã bị đối phương giết hai người!

Vậy còn đánhthể nào!"

Xin lỗi."

Liễu Bình vẫn đặt một bàn tay ở sau lưng, một tay khác nâng lên để tạo thànhquyền, bày ra quyền thể và nói: "Ta đánh nhau luôn rất dơ, hy vọng người thathứ cho."

Người nọ nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi cắn răng một cái, đột nhiên lấy ra mộtviên thuốc rồi nuốt vào.Sắc mặt hắn ta dần dần biến thành đỏ đậm, cười điên cuồng và nói: "Ngươi rấtmạnh?

Ha ha ha, nhưng hiện tại ta dùng được tề chiến võ, thực lực tăng nhiều,nhất định có thể giết ngươi!"

Hắn ta nhằm về phía Liễu Bình."

Tốc độ đúng là nhanh lên ba phần đấy."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói, nâng một bàn tay lên.Quyền chương trong giao.Chỉ một giây ngắn ngủn, hai bên đã đánh ra bảy tám quyền cước qua lại, LiễuBình dùng một chưởng chụp lên ngực người nọ, đánh hắn ta bay ra ngoài, quỳxuống đất ở đằng xa."

Nhung kỹ xảo vẫn y như cũ mà thôi."

ễLiễu Bình thu tay, lạnh nhạt nói.Người nọ không thể tin mà trùng Liễu Bình, phun ra một búng máu rồi chậm rãicúi đầu, bất động.Lặng ngắt như tờ."

Ta đã nói rồi,"Liễu Bình chậm rãi nói, "Ta là kỳ tài chưa xuất thế, cao thủ luyện võ không vạnngười không có lấy một, Tả đại nhân cũng thưởng thức ta, các ngươi lại khôngthể tiếp nhận sự thật này."

Vẫn không có ai lên tiếng.Hắn tùy tiện chùi chùi bàn tay, nói với lão giả bên cạnh: "Tông sư đại nhân,đánh như vậy không thú vị."

"Ngươi muốn đánh như thế nào?"

Lão giả không tỏ ý kiến mà hỏi."

Chỉ cần là võ giả không có Linh thì cứ cùng xông lên đi."

Liễu Bình nói."

Ngươi cho rằng mình chịu được sao?"

Lão giả hỏi."

Những người này nhân lúc chúng ta nguy nan mà chạy tới bao vây chúng ta,hiện tại đã có đại nhân ở đây, có lẽ những võ sư có Linh đó không có mặt mũiđâu mà giết một người mới như ta."

Liễu Bình nói.Lão giả khẽ gật đầu, mang theo một tia dạy bảo mà nói: "Là hơi phá hỏng quytắc, nhưng ngươi không thể trách bọn họ, dù sao trong thế giới của võ giả chúngta thì cá lớn nuốt cá bé mới là đạo lý chân chính."

"Cho nên hiện tại ta muốn dành chính ngôn thuận đánh chết tất cả bọn họ, xinđại nhân tác thành cho."

Liễu Bình rất lễ phép mà nói.Miệng lão giả giật giật.Lão phát hiện mình lại nói không nên lời lần nữa.Trên con đường chen đầy võ giả.Liễu Bình che mắt, thong thả ung dung đứng ở giữa mảnh đất trống, nói muốngiết sạch mọi người.Qua chừng mấy phút.Lão giả mới thở dài và nói: "Người trẻ tuổi, không nên hở một tí là giết người,như vậy sẽ kết thù."

Liễu Bình mỉm cười và nói: "Bọn họ chắn ở cửa võ quán chúng ta, còn nhúngtay không cho phép chúng ta đi ra ngoài bái tổ vong hữu-- Hơn nữa rõ ràngchúng ta đã dán thông báo của Võ Minh."

"...

Thật sự là không tuân theo quy tắc, lần *****ên ta nghe nói có người dámkhông nghe theo mệnh lệnh của Võ Minh Lão giả nói, nhìn thoáng qua võ sưtrung niên kia.Trong lòng võ sư trung niên run lên, trên lưng thấm cả mồ hôi lạnh.Tông sư giận dữ thì xác người sẽ nằm khắp nơi.Hình như hành vi hiện giờ của hắn ta đã làm tông sư bất mãn.- - Nhưng rõ rànghọ đã được Võ Minh ngầm đồng ý mà!

Chúng ta đã đúc lót tiền rồi!

Võ sư trungniên không cam lòng, nhưng thật sự không dám lỗ mãng, chỉ đành ôm quyền vànói: "Tông sư đại nhân, vậy chúng ta cáo lui, tuyệt đối không đến dây dưa bọnhọ."

Lão giả là người khôn khéo cỡ nào, liếc một cái đã nhìn ra hắn ta không camlòng, mặt lão không có cảm xúc mà nói: "Các ngươi đi đi."

"Thưa vâng."

Võ sư trung niên dẫn người nhanh chóng rời đi.Lúc này lão giả lại nhìn về phía Liễu Bình và Sơ Vân Thường lần nữa, trầmngâm nói: "Giao tình giữa các ngươi và Tiểu Tả là như thế nào?"

"Cho vàng bốn lần."

Liễu Bình nói.Bốn lần!

Cho dù một lần một thỏi thì cũng là bốn thỏi vàng.Sao lại nhiều như vậy!

Lông mày lão giả giật giật, quát lớn nói: "Ta nói là giaotình!

Không phải mấy thứ thối tha kia --"Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Liễu Bình đã lấy ra hai khối gạch vàng từ trongngực rồi dâng lên, cung kính nói: "Cảm tạ tông sư đại nhân lên tiếng cho chúngta, nếu không có ngài thì chúng ta chỉ còn nước bị bao vây đánh chết ở chỗ này,đây là một chút tâm ý, xin đại nhân vui lòng nhận cho."

Lão giả nhìn về phía khối gạch vàng kia.Màu sắc thật thuần, trông có vẻ nặng trĩu, hơn nữa thể tích không nhỏ.Lão giả ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Vị tiểu hữu này, thật ra ta đã hơi tin tưởngánh mắt của Tiểu Tả, đặc biệt là sau khi nhìn thấy người chiến đấu-..."

Đang nói giữa chừng, lão giả duỗi tay phất một cái, hai khối gạch vàng đãkhông thấy tăm hơi."

Cảm ơn đại nhân chủ trì công đạo!"

Liễu Bình lại ôm quyền lần nữa và nói.-------Chương 780: Là chuột hay là chim chóc gìLão giả nhìn hắn, không khỏi thầm thở dài một hơi.Kỳ tài luyện võ trong một vạn không có lấy một.Người như vậy tuy không nhiều lắm, nhưng chưa được mấy năm sẽ xuất hiệnmột hai người như vậy.Nhưng mà –– Lại có mấy ai có thể tìm được Thế Giới chi Linh tương tính phùhợp kia chứ?

Ở trước mặt thiếu niên này có đặt ngang một lạch trời, đó là tìmđược Linh thích hợp.Việc này chỉ có thể nhìn theo tạo hóa, không ai có biện pháp nào.Cho dù như thế, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế, tiêu chuẩn xem mặtđoán ý của thiếu niên này đã tương đối cao, ngôn hành cử chỉ không một chútthiếu hụt, cho dù tương lai đi kinh doanh hay làm chính trị thì cũng có tiền đồđáng nói, huống chi sau lưng hắn còn một vị võ sư Huyết Tâm Lưu đang đứng.Khó trách Tiểu Tả lại nhất thời hứng khởi, quyết định đúng ra.Nhung -- Khí thế trên người lão nhân bỗng bộc phát như gió mạnh.Lão mở to đôi mắt căm nộ, tràn đầy sát ý mà hỏi: "Lúc ấy Tiểu Tả nói như thếnào với ngươi, ngươi nói đúng sự thật đi."

Vẻ mặt Liễu Bình không chút thay đổi.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi đã bị giámsát ở mức độ nào đó, loại giám sát này có thể phân biệt lời nói dối của mọingười."

"Trên người của người có sức mạnh Kỳ Quỷ cực kỳ cường đại: Lừa gạt."

"Thuật giám sát này không thể phân biệt lời nói thật giả của ngươi."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, mỉm cười nói: "Hắn nói muốn giả trangthành dáng vẻ của ta để đi hấp dẫn sự chú ý của những người đó, bảo chúng tađi ra từ cửa sau."

"Sau đó thì sao?"

Lão giả hỏi."

Ta hỏi hắn có nguy hiểm hay không, hắn nói một khi đối phương muốn độngthủ, hắn sẽ cởi bỏ ngụy trang, triển lãm ra thân phận quan viên Võ Minh thật sự,sẽ không có nguy hiểm gì, bảo chúng ta đi mau."

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, tiếp tục nói: "Sau đó chúng ta đi rồi."

Lão giả trùng hắn.Dưới uy áp của lão mà tim đập, dòng máu, thần kinh, kinh mạch, da và thịt củathiếu niên này đều không có khác thường.Loại cảm giác trong âm thầm này sẽ không xảy ra sai lầm gì.ểTiểu tử này đang nói thật.Khí thế của lão giả tan đi, thở dài nói: "Thôi thôi, các ngươi tự đi đi, ta nghĩchuyện này cũng do Tiểu Tả quá sơ suất, mà những sát thủ đó lại quá ngu xuẩn-- Bọn chúng sẽ phải trả giá."

Lão giả nói xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất.Chung quanh không còn một bóng người.Đường phố khôi phục sự yên tĩnh của ngày xưa."

Xem như qua ải đúng không?"

Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình nói: "Có lẽ."

Sơ Vân Thường cười lạnh nói: "Thế đạo tan vỡ, chỗ nào cũng đòi tiền, rốt cuộcvõ giả chúng ta còn lại cái gì?"

"Không"Liễu Bình cảm khái nói: "Thế đạo trước nay vẫn như thế, chỉ là người vừa vàođời, còn chưa quá hiểu thế gian mà thôi."

"Ta thật sự chỉ hiểu tu luyện võ công, không hiểu thế gian cái gì cả."

Sơ Vân Thường thở dài và nói."

Có ta ở đây, ngươi không cần phải hiểu."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường cười rộ lên, nhìn hắn và nói: "Anh bạn nhỏ, ngươi muốn bảo vệta sao?"

"Không có cách nào, ai kêu người luôn ngốc như vậy."

Liễu Bình thuận miệng nói."

Ta ngốc?"

Sơ Vân Thường trùng to đôi mắt xinh đẹp lên, nói."

A, không phải, ta nói sai rồi,"Liễu Bình lập tức nói sang chuyện khác: "Trời đã tối rồi, ăn cơm trước rồi sauđó nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát, đi bái tổ vong hữu củangươi."

"Được."

Màn đêm buông xuống.Trong võ quán.Liễu Bình và Sơ Vân Thường ngồi trên mặt đất."

Võ sự thật sự có được Linh, thực lực mạnh đủ để hủy thiên diệt địa, điểm nàyngươi hiểu chứ?"

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình gật gật đầu."

Thế giới của chúng ta được gọi là Vạn Giới chi Giới, có thể chịu đựng đượcsức mạnh công kích vượt qua tất cả các thế giới khác, nhưng dù là thế thì lúcchiến đấu các võ giả cũng không dám tổn thương thế giới này, bởi vì thế giới làthân thể của Linh, chúng ta không thể tổn thương nó."

Sơ Vân Thường nói."

Như vậy, một khi các võ giả đánh nhau thì phải làm sao chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Linh sẽ kéo căng ra một thế giới chiến đấu độc lập, để tránh làm tổn thươngđến Vạn Giới chi Giới."

Sơ Vân Thường nói."

Vạn Giới chi Giới..."

Liễu Bình nghiền ngẫm từ ngữ này."

Đúng vậy, vô số Thế Giới chi Linh đều bị thế giới của chúng ta hấp dẫn, tiếnđến thế giới này để tìm kiếm võ giả hợp lý."

Sơ Vân Thường nói."

Những nếu thế thì vì sao Linh còn khó tìm đến thế?"

Liễu Bình hỏi.Sơ Vân Thường bật cười nói: "Trên đời người đến người đi, chúng sinh rộnràng nhấn nháo, nhưng người muốn tìm một bạn lữ họp ý vẫn là rất khó, huốngchi là Linh và người cộng sinh."."

Có lý."

Liễu Bình khen.Sơ Vân Thường lấy ra một quyển sách nhỏ rồi đặt ở trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên quyển sách có viết một hàng chữ nhỏ: "Võ pháp nhập môn củaHuyết Tâm Lưu."

Sơ Vân Thường tiếp tục nói: "Trong này có giới thiệu một ít võ pháp cơ bản, cóthể sử dụng để điều chỉnh hành vi và tâm lý của võ giả, giúp võ giả có thể phùhợp với Linh, phát huy thực lực của mình và Linh trong lúc chiến đấu."

Liễu Bình vui vẻ nói: "Đây là thứ ta đang rất cần đến."

Hắn nhận lấy quyển sách nhỏ, vừa mở ra nhìn một tờ thì chợt nghe thấy hànhlang bên ngoài truyền đến một tiếng vang rất nhỏ."

Là chuột hay là chim chóc gì –– Ta đi xem."

Sơ Vân Thường đứng dậy đi ra bên ngoài.Trong chớp nhoáng, cánh cửa võ quán đã mở ra, vài bóng người lao nhanh vào.ế ổ ễ ẩVẻ mặt Sơ Vân Thường biến đổi, vội vàng quát: "Liễu Bình cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy quang ảnh vô cùng mơ hồ theo đó mà hiện ra, hiệnhóa thành một thế giới.Sơ Vân Thường đứng bên trong thế giới, lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Những hắc ảnh vừa vọt vào cũng biến mất theo.Chỉ để lại một hắc ảnh, nó lập tức hiện thân thành một nam tử mang vẻ mặthung ác."

Tiểu tử thúi, nghe nói hôm nay người rất kiêu ngạo."

Hắn ta lười biếng nói.Liễu Bình ngồi bất động, chỉ mở miệng nói: "Các ngươi mang Sơ Vân Thườngđi đâu rồi?"

Nam tử kia nói: "Ở thì có võ giả khác đi vây sát, mà ngươi cũng phải chết."

-------Chương 781: Sao ngươi lại được Linh ưu ái kia chứ?Quang ảnh nhấp nháy.Một thế giới xuất hiện, bao bọc Liễu Bình và nam tử vào bên trong.Liễu Bình nhìn chung quanh, chỉ thấy hắn đã đứng trên một con thuyền nổi lơlửng, trên một mảnh biển rộng mênh mông vô bờ.Tên nam tử kia đứng trên một nơi khác của con thuyền, mở miệng nói: "Thằngnhãi không có cả Linh kia, nói ra cách chết mà người khát vọng đi, ta lập tức tácthành cho ngươi."

Liễu Bình trầm tư nói: "Vừa rồi có tổng cộng bốn người lao vào, dao động sứcmạnh trên người đều tương tự nhau, ba tên trong đó đi bao vây Sơ Vân Thường,còn người tới giết ta –– Nếu nói như vậy, người là kẻ yếu nhất trong bốnngười."

Sắc mặt nam tử trầm xuống, siết chặt nắm tay và nói: "Tìm đường chết!"

Liễu Bình chậm rãi đứng lên và nói: "Ta không có thời gian chậm rãi chơi vớingười, nói cho ta biết làm sao tiến vào thế giới của những người đó, bằng khôngta sẽ tùng xẻo người từng đao tùng đao một."

Nam tử ngẩn ngơ, đột nhiên cười điên cuồng và nói: "Chỉ dựa vào ngươi?

Ha haha ha, ta chưa bao giờ nhìn thấy tên nào kiêu ngạo như vậy!".Liễu Bình chậm rãi nói: "Các ngươi đã trải qua hoà bình quá lâu, cả yếu tốchiến đấu cơ bản nhất cũng không biết, loại trình độ này cũng dám đánh tới cửa,thật sự làm ta thất vọng quá."

Nam tử chợt thấy một cảm giác đau rất nhỏ, không khỏi cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy từng đường máu hiện ra trên người hắn ta."

Ngươi...

Khi nào..."

Liễu Bình nói: "Trong nháy mắt các ngươi tiến vào, ta đã ra tay, đáng tiếc chỉgiết một tên, khi sắp giết người thì bọn họ đã tiến vào thế giới kia, ta đành đểmột mạng lại cho ngươi."

Nam tử lắc đầu nói: "Không đúng, rõ ràng ngươi không có Linh, vì sao có thểlàm ta bị thương."

Liễu Bình nói: "Ngươi đoán xem?"

Nam tử như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy sau lưng của hắn ta, một bóng mờ đang chậm rãi thu đao.Rốt cuộc nam tử đã không nên được sợ hãi trong lòng, cất tiếng kêu lớn: "Đâylà -- Sức mạnh dơ bẩn!"

"Ngươi là quỷ Ác Mộng!"

"Tới, chúng ta tiếp tục đọc."

ễ ể ếLiễu Bình nâng quyển "Võ pháp nhập môn Huyết Tâm Lưu"kia lên, thì thầm: "Đối với cảnh giới vong ngã, dùng các loại phong pháp đánhthức linh hồn của chính mình, cộng minh với Thế Giới chi Linh-..."

"Trong những lời này, Các loại phong pháp là ám chỉ cái gì?"

Ở đối diện hắn, tên nam tử kia thành thành thật thật quỳ bất động, nói: "Chínhlà các loại phương pháp phong bế ý thức."

"Nga?

Là như thế sao?"

Liễu Bình nói."

Thật sự."

Nam tử nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống đối diện hắn ta, vừa nhìn lại quyển sách nhỏ, vừanói: "Phải không?

Phải phong bể sáu thức của mình trước..."

"Đúng vậy."

Nam tử nói.Liễu Bình thở dài, có chút thất vọng mà nói: "Sao cái gì ngươi cũng nói dối hếtvậy."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Theo sự tăng cường khôngngừng của Tứ Thánh Trụ, thực lực của ngươi cũng đang không ngừng thứctỉnh."

"Ngươi là Vua Lừa Gạt, là Lừa Gạt chi Chủ của rất nhiều Dũng hiện bên trongKỳ Quỷ, là người nắm giữ pháp tắc Kỳ Quỷ này."

"Khi người nghiêm túc lắng nghe thì chúng sinh không thể dùng lời nói dối đểlừa gạt ngươi."

Liễu Bình đảo mắt qua một cái, sau đó đứng lên từ boong thuyền rồi duỗi người-- Một tia hàn quang hiện lên.Trên người nam tử bị chém ra mấy chục vết máu.Những vết máu đó như có sinh mệnh, không ngừng chui vào trong cơ thể namtử.Mỗi một giây trôi qua, miệng vết thương sẽ trở nên càng sâu."

Thất lễ, đây là thủ đoạn khi còn trẻ ta dùng để đối phó người mà ta khôngthích-..."

Vang lên cùng với giọng nói của Liễu Bình, nam tử kia phát ra từng tiếng kêuthê lương thảm thiết."

Vì sao!

Rõ ràng ta không lừa ngươi!"

Hắn ta vừa đau hô, vừa vô cùng chân thành mà nói.Liễu Bình có chút câm nín, bắt lấy hắn ta rồi nghiêm túc nói: "Nghe này, ngườinói cho ta biết, làm sao mới có thể tiến vào thế giới Sơ Vân Thường đang cómặt?"

"Chỉ cần ngươi thả ta thì ta có biện pháp mang người đi vào!"

Nam tử nói."

Nói dối,"Liễu Bình nói, "Ta hỏi lại ngươi, giết một người, có thể đạt được Linh của hắnhay không?"

"Không thể!

Tuyệt đối không có khả năng!"

Nam tử nói."

Lại nói dối,"Liễu Bình cười nói: "Sao người lại được Linh ưu ái kia chứ?"

"Ta tìm được nó, đả động nó."

Nam tử nói."

Vẫn là nói dối -- Trong miệng ngươi không có một câu nói thật, làm đồng hànhmà nói, ta cực kỳ thưởng thức ngươi -- Nhưng ngươi cũng nên nghe một câunày: Đồng hành là oan gia."

Liễu Bình giơ trường đao lên, chỉ thẳng vào ngực nam tử."

Đáng giận!

Thằng nhãi đáng chết!"

Nam tử phát ra tiếng rống giận như phát tiết, không cam lòng mà nói: "Nếungay từ đầu nếu ta sử dụng sức mạnh của Linh thì căn bản sẽ không rơi vào tìnhtrạng này!"."

Chiến đấu là chuyên phân chia sinh tử, sai một lần thì phải nhận lấy cái chết,lúc này còn lấy ra nói chỉ thể hiện người không chuyên nghiệp chút nào."

Liễu Bình nhún vai và nói.Trường đao chậm rãi đâm vào ngực nam tử.Nam tử dần dần ngừng thở, không dám nhúc nhích mảy may nào nữa."

Cảm giác được không?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử gật gật đầu."

Trái tim Ngươi chỉ cách mũi đao của ta có nửa tấc, nó đang không ngừng đậpliên hồi -- kế tiếp người còn một cơ hội để trả lời ta, nếu lại đáp sai thì nó sẽkhông nhảy nổi nữa."

Liễu Bình nói.Nam tử mang đầy vẻ sợ hãi mà nhìn Liễu Bình.Liễu Bình thở dài nói: "Cơ hội cuối cùng đây, xin nghe câu hỏi:""Sơ Vân Thường là một thiếu nữ, vì sao ba mươi hai võ quán các ngươi liênhợp lại để đối phó một nữ tử vừa có thành tựu võ nghệ như vậy?"

ắ ẩNam tử không nói gì, sắc mặt lại trở nên càng khẩn trương."

Nàng cũng không uy ***** đến các ngươi cái gì đúng không, vì sao các ngươimột lòng một dạ muốn đối phó nàng?"

Liễu Bình nói."

Đúng rồi, nhớ nói thật, nếu người nói dối thì câu nói dối kia sẽ trở thành câucuối cùng trên thế giới này."

Nam tử suy nghĩ mấy phút, sau đó cắn răng một cái và nói: "Nói thật, ta khôngbiết."

"Không biết chút nào à?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không biết là ai bảo chúng ta liên hợp lại, cũng không biết vì sao phải làmnhư vậy, điều duy nhất ta biết chỉ có một chuyện."

Nam tử nói."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Linh của nàng không giống người thường, nghe nói đã sắp thức tỉnh đến trìnhđộ mới."

Nam tử nói."

Linh còn có thể tiếp tục tấn chức?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Đương nhiên!

So với nhân loại chúng ta mà nói, Linh tấn chức càng gian nan,cho nên mỗi lần tấn chức đều sẽ đạt được sự tăng lên biên độ cực lớn -- Dù saođó cũng là sức mạnh của toàn bộ thế giới."

Nam tử nói."

Chẳng qua là một lần Linh tấn chức thôi, đáng để các ngươi động thủ?"

Liễu Bình nói.Nam tử trừng mắt, mở miệng nói: "Hiện tại ta tin người thật sự là quỷ ÁcMộng, ngươi không biết gì về khó khăn trong chuyện này."

"Ý của ngươi là, thật ra rất ít Linh có thể tấn chức?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Nam tử nói."

Các ngươi muốn giết nàng, đoạt được Linh trên người nàng?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải như thế, chúng ta giết nàng thì thực lực của Linh đó cũng bị tổnhao rất nhiều, từ đây lòng mang oán niệm với chúng ta, tuyệt đối sẽ không đếnầgần chúng ta."

Nam tử nói."

Vậy thì kỳ quái."

Liễu Bình nhíu mày và nói.-------Chương 782: Hai trận chiến đấuThế giới rơi vào yên tĩnh."...

Ngài xem, ta đều nói thật."

Nam tử thật cẩn thận nói.Suy nghĩ của Liễu Bình bị cắt ngang, hắn bừng tỉnh và nói: "A, đúng vậy, vừarồi ngươi luôn nói thật."

"Như vậy –– Có thể thả ta không?"

Nam tử nói.Liễu Bình nói: "Kiên nhẫn một chút, ta muốn rút đao."

Hắn chậm rãi rút trường đao ra khỏi ngực đối phương, gật đầu nói: "Xem, thậtra không để lại bao nhiêu máu."

"Đa tạ các hạ tha mạng."

Nam tử nhẹ nhàng thở ra và nói.Liễu Bình mỉm cười nói: "Không cần cảm tạ, có nói thì ngươi cũng phải lênđường."

Trường đao vung lên.Một vệt đao mang xỏ xuyên qua từ lưỡi đao, trảm tất cả mọi thứ trên đường đithành hai đoạn.Một cái đầu người phóng lên cao.Sương máu theo đó mà bốc lên.Người đã chết, toàn bộ thế giới bị thổi tan như cơn gió.Khoảnh khắc Liễu Bình chậm rãi thu đao, bản thân đã về tới võ quán.Tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như bình thường.Chỉ có một khối thi thể không đầu quỳ gối ở đối diện hắn.Băng!

Không biết đầu người từ nơi nào rơi xuống, đánh vào trên sàn nhà bằnggỗ, lăn đi mấy mét rồi dừng lại.Liễu Bình cứ như không nhìn thấy, hắn lật quyển sách nhỏ trên tay ra, bất đắc dĩnói: "Thật là hao tổn tâm trí, quá nhiều danh từ riêng, ta không có cơ sở tri thứcthì làm sao mà đọc."

Hắn cất quyển sách nhỏ đi, ngồi xuống đối diện thi thể không đầu.- - Sơ VânThường sẽ không có việc gì đúng không?

Trong ba người bao vây nàng, một tênđã bị hắn giết.Còn về hai tên còn lại -- Chỉ hy vọng Sơ Vân Thường có thể chiến thắng bọnchúng.Nếu nàng thất bại...

Liễu Bình nhắm đôi mắt lại, sau đó bỗng mở ra.ồ ồ ế ế"Đã lâu rồi không làm Vạn Hồn Phiên...

Cũng không biết giết sạch toàn bộ bamươi hai võ quán này có hả giận hay không...

Có lẽ giết sạch luôn Võ Minh sẽhả giận hơn, thật là đau đầu."

Hắn đặt trường đao lên trên đầu gối, đang suy tư điều gì đó mà lẩm bẩm.Hãy để thời gian hơi lùi lại.Trong một thế giới do Linh khác sáng chế ra.Sơ Vân Thường đáp xuống, chỉ thấy chung quanh đều là mặt đất hoang vắng.Ở phía đối diện cũng có ba bóng người đáp xuống.Một bóng người trong đó lắc lư rồi ngã gục xuống đất, bất động.Hai bóng người còn lại có chút bất ngờ, lập tức cẩn thận quan sát."

Hắn đã chết."

Một người nói."

Tên ngu xuẩn này, vừa rồi thằng nhãi kia tung ra một đao, hắn lại không dùngsức mạnh thế giới bao trùm toàn thân, sơ suất như thế thì chết cũng đáng."

Một người khác nói.Hai người cùng nhìn về phía Sơ Vân Thường.Sơ Vân Thường đã nhìn qua lại vài lần, gấp gáp mà nói: "Liễu Bình đâu?

Cácngươi làm gì hắn rồi?"

Tên nam tử thân thể cường tráng trong hai người rút ra một thanh lang nhabổng, mở miệng nói: "Nên lo cho chính người đi.".Sơ Vân Thường lui về phía sau một bước, thoáng nhớ lại rồi nói: "Các ngươi cótổng cộng bốn người, một trong số đó bị hắn giết, còn có một võ sư -- Chẳng lẽcác ngươi dùng riêng một võ sư để đối phó hắn?"

"Ban ngày thiếu niên kia quá kiêu ngạo, lúc này cũng nên đền tội."

Tên nam tử cường tráng kia nói.Đồng bạn của hắn nói: "Mặt trên cố ý phân phó, nói muốn để tên tự xưng là Kỳtài luyện võ trong một vạn không có lấy một này cảm nhận chút tuyệt vọng, chonên xuất động võ giả có được Linh thật sự.".Sơ Vân Thường thất thần lui về phía sau vài bước, lung lay, gần như té ngã.Chẳng lẽ không còn cơ hội nào?

Liễu Bình có loại sức mạnh dơ bẩn kia, nhưngđám võ giả lần này mạnh hơn những con chó điên đó mấy lần.Hắn còn có thể sống sót sao?

Hai võ giả nhìn nhau."

Vậy mà đã đánh mất ý chí chiến đấu?

Quả nhiên là quá tuổi trẻ, chịu không nổibất cứ đả kích gì."

Nam tử cường tráng châm chọc nói."

Cũng được, vậy cũng tốt, dễ cho chúng ta bắt người trở về."

ồ ắĐồng bạn của hắn ta nói.Sơ Vân Thường ngơ ngác mà nói: "Ta tập võ mười mấy năm, một mình lang bạtkỳ hồ, trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc võ nghệ cũng đại thành, đáng tiếckhông có ai để ý tới, càng không có ai tới võ quán tu hành...

Cuối cùng, thật vấtvả mới gặp được một người giúp ta, mà các ngươi lại muốn giết hắn."

Nàng chậm rãi ngẩng đầu.Ở phía sau nàng, một vệt rồi lại một vệt hồng quang theo đó mà hiện ra."

Không."

"Hắn nhất định không chết."

Sơ Vân Thường trôi nổi lên không trung."

Ta muốn giết các ngươi rồi lập tức đi cứu hắn!"

Oanh -- Hồng mang phía sau nàng bỗng mở tung ra, hóa thành biển ánh sáng vôbiên vô tận."

Không xong, Linh của ả thức tỉnh!"

Tráng hán cường tráng kêu lên thất thanh, phất tay cách không đánh ra mộtquyền.Chỉ thấy một quyển ảnh mang ánh hào quang lập loè bay ra, nhắm thẳng vào SơVân Thường."

Ta xông lên!"

Đồng bạn của hắn nói.Thân thể hắn ta rung lên, như lưu quang nhằm về phía Sở Vân Thường Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Hải dưong ánh sáng ôm lấy Sơ Vân Thường, dần dần thu lại thành một cái áochoàng màu máu, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.Trong khoảnh khắc quyến ảnh kia áp sát vào người, nàng nhẹ nhàng vặn vẹovòng eo một cái.Áo choàng huyết sắc theo đó mà múa may, trực tiếp thu quyển ảnh vào bêntrong rồi hóa thành hư vô."

Không có khả năng!"

Nam tử cường tráng kêu lên thất thanh.Câu nói vừa dứt.Sơ Vân Thường đã lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Người đang nhào lên bỗng ngẩn ra.- - Người đâu rồi?

Không chỉ chặn được linhquyền, còn trực tiếp biến mất khỏi trước mặt hắn ta?

Sắc mặt người nọ thay đổimấy lần, lớn tiếng kêu lên: "Lão Lý, người thấy ở đâu không?"

"Không có!"

"Không ổn rồi, trình độ của ả đã vượt xa chúng ta --".Lời còn chưa dứt.Một con mèo do huyết quang cấu thành lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta,móc lấy cái đầu rồi trực tiếp hút.Người nọ lập tức phát ra một tiếng hét thảm.Trong thất khiếu của hắn ta có từng huyết quang bay ra, bị huyết miêu hút vào.Ngay sau đó, người nọ như bị hút đi tất cả sức mạnh, cả người xụi lơ trên mặtđất, huyết nhục toàn thân dần dần rút đi.Huyết miêu lơ lửng ở giữa không trung, nó xoay đầu, đôi mắt dựng thẳng nhìnchằm chằm vào nam tử cường tráng.Nam tử cường tráng chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, lui về phía sau vài bước."

Chờ một chút, ta nhận thua."

Nam tử nói."

Chết đi, meo!"

Con mèo huyết quang mang theo sát ý hung ác đáp lại.Nó bỗng biến mất-------Chương 783: Giá trị của Sơ Vân ThườngHư không mở ra.Cả người Sơ Vân Thường được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ thẫm,nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất."

Hả?"

Nàng giật mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.Chỉ thấy một thi thể không đầu ngồi quỳ trên sàn gỗ của võ quán, mà Liễu Bìnhngồi ở bên kia, đang bung một cái bếp lò để nấu cháo.Ngọn lửa nhỏ không ngừng ***** láp đáy lò, làm rau xanh và cháo trắng bêntrong liên tục quay cuồng.Trong không khí truyền đến một mùi thơm ngát."

A, ngươi thắng."

Liễu Bình cười cười."

Sao lại nấu cháo vậy?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Bận hơn nửa đêm, ta đoán ngươi cũng đói bụng rồi, ta tìm được một ít nguyênliệu nấu ăn từ phòng bếp nên tiện thể nấu chén cháo luôn -- Tới đây, lại đâyngồi."

Liễu Bình nói.Hắn cầm lấy một cái chén rồi bắt đầu múc cháo.Sơ Vân Thường nhìn thoáng qua thi thể không đầu kia, lại nhìn về phía LiễuBình mang vẻ mặt bình tĩnh, sát khí trên người nàng dần dần tan đi.Lớp hồng quang kia giống như hơi nước, bốc hơi sạch sẽ khỏi người nàng.Nàng đi đến bên cạnh Liễu Bình rồi ngồi xuống, cái mũi giật giật.Thơm quá."

Hình như người lại tiến bộ."

Liễu Bình đưa chén cháo qua."

Ta sợ người chết, cho nên dùng hết sức để chiến đấu, không ngờ lập tức độtphá."

Sơ Vân Thường nói."

Ngu ngốc,"Liễu Bình nghiêm túc nói: "Thời điểm chiến đấu phải hết sức tập trung, đừngphân tâm vì chuyện khác."

"Nếu là người khác thì ta đâu thèm lo lắng."

Sơ Vân Thường hừ nhẹ và nói.Nàng thổi đi hơi nóng trong chén, nâng chén húp một ngụm.Ăn ngon ghê!

Hương vị thật sự quá ngon!

Nhưng chỉ là một chén cháo, vì saocó thể làm ra hương vị đến trình độ này?

Sơ Vân Thường vừa ăn vừa nói: "Vềsau thức ăn trong võ quán do người phụ trách, Liễu Bình."

"Cái này có là gì chứ."

Liễu Bình nói.Hắn cũng múc cho mình một chén rồi chậm rãi ăn."

Lại nói tiếp –– "Cái gì?"

"Ta luôn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao những người này muốn nhằm vàomột cô gái nhỏ như ngươi."

"Ngươi mới nhỏ đấy, ta sắp hai mươi rồi."

"Được rồi, đừng trừng mắt, người lớn hơn ta, như vậy được chưa."

"Có ý gì?

Ngươi muốn nói ta là bà già đúng không?"

"...

Ta sai rồi."

"Hừ."

Trong mắt Sơ Vân Thường lộ ra ý cười, lại hóa thành suy nghĩ sâu xa, nàngchậm rãi buông chén cháo xuống."

No rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải –– Ta cũng luôn suy nghĩ vấn đề vừa rồi mà người nói, vẫn khôngcó manh mối, nhưng vừa rồi sau khi đột phá thì bỗng có một ý tưởng mới."

Sơ Vân Thường nói."

Ý tưởng gì?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú nói."

Ta vốn chỉ nghĩ sống một đời an nhàn ở thành phố nhỏ này, dù sao thì người ởnơi này kiến thức hữu hạn, thực lực cũng rất bình thường -- tuy rằng thực lựccủa ta cũng rất bình thường."

Sơ Vân Thường nói tới đây thì bỗng dừng lại.Nàng yên lặng nhìn Liễu Bình, cứ như đang tự hỏi cái gì.Liễu Bình không rõ nguyên do.Võ quán khôi phục yên tĩnh.Qua chùng bảy tám giây sau.Sơ Vân Thường như đã đưa ra quyết định nào đó, nàng mở miệng nói: "LiễuBình, sau khi ta đột phá thì được Thế Giới chi Linh gợi ý, nó cho ta một quyềnhạn, có thể đề cử người mà ta tán thành cho một Linh đặc biệt nào đó."

"Có chuyện như vậy sao?

Không phải phải tự đi tìm à?"

Liễu Bình giật mình hỏi."

Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Linh của ta nói, thời đại đang biến hóa quámãnh liệt, có một vị Linh cường đại nóng lòng chọn lựa võ giả thích hợp đểxuất hiện ở Vạn Giới chi Giới."

Sơ Vân Thường nói."

Ngươi muốn giới thiệu ta cho vị Linh kia sao?"

Liễu Bình cười nói."

Đương nhiên."

Sơ Vân Thường đi lên trước, vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên giữa mày Liễu Bình vànói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chỉ là một thiếu nữ tập võ bình phàm --""Vì sao những tên đó luôn muốn rình rập ta, nhưng nhìn từ hoàn cảnh hiện giờthì có lẽ có cao nhân nào đó đã biết trên người ta sắp xảy ra chuyện."

Một ánh hào quang màu đỏ thẫm phát ra từ trên người nàng, hiện hóa thành mộtchiếc áo choàng huyết sắc rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng."

Trẻ tuổi như vậy đã trở thành võ giả có được Linh, người còn cảm thấy mìnhbình phàm?"

Liễu Bình trêu ghẹo.Ở trước mắt hắn, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Đốiphương đang lấy người làm mục tiêu, tiến hành tiến cử cho một vị Linh nàođó."

-- Xem ra chính là như vậy.Có người đang mơ ước loại năng lực này của Sơ Vân Thường, muốn thông quanàng đạt được một lần tiến cử.Nói như vậy, chẳng lẽ "Linh cường đại"kia chính là Andrea?

Liễu Bình lại nhìn thoáng qua nhiệm vụ của mình, tronglòng vẫn có chút không xác định.Giọng nói của Sơ Vân Thường lại vang lên lần nữa: "Nơi này chính là Vạn Giớichi Giới, Liễu Bình, về sau đánh nhau đừng có kiêu ngạo như vậy, phải biết là,núi này cao còn có núi khác cao hơn nữa."

Chiếc áo choàng huyết sắc phía sau Sơ Vân Thường cuốn về phía trước, hoàntoàn bao phủ lấy nàng.Bang!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Sơ Vân Thường biến thành một con mèo tỏa ra hồng mang, nhẹ nhàng phiêuđãng ở trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình không hề nghĩ ngợi, thuận tay kéo một cái đã đặt nàng lên vai mình.ắ ễCon mèo giật mình trừng mắt nhìn, cứ như không rõ vì sao Liễu Bình lại làmnhư vậy, nhưng hình như đứng trên vai Liễu Bình cũng rất thoải mái -- Nàngdẫm lên bả vai Liễu Bình rồi đi dạo một vòng.–– Tự tại quá.Thích vị trí này.Không tiện nói cái gì nữa.Nhưng vẫn phải nói, dù sao người ta cũng là nữ, dựa vào cái gì người đặt ta ởđâu thì ta phải ở đấy chứ?

Con mèo ho nhẹ một tiếng, châm chước mãi rồi mớinói: "Liễu Bình."

"Hả?"

Liễu Bình nói."

Thuật này của ta thật sự cần đứng trên người của người mới có thể phát động,nhưng "Nhưng cái gì?"

"Vì sao người lại thuần thục như vậy?"

Mèo cúi đầu hỏi."

Ngươi ám chỉ cái gì?"

Liễu Bình nói."

Là -- đặt ta lên trên vai đấy."

Mèo nói."

Xin lỗi, trước kia ta có nuôi một con mèo trắng, quen làm như vậy rồi."

Liễu Bình nói."

À ả!

Thì ra là thế!"

Mèo bừng tỉnh, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó không được tự nhiên mà hỏi:"Vậy con mèo trắng kia đâu?"

"Không biết, chạy, có lẽ rất nhiều năm sau sẽ nhìn thấy nàng lần nữa, tóm lạihiện tại không tìm được."

Liễu Bình nói.Mèo nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lập tức ngồi an ổn hơn nhiều.Nó hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: "Xem ra con mèo kia không được rồi, tùy tiệnchạy loạn, có lẽ tính tình tương đối hoang dã, không thích hợp ở chung với nhânloại."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói với vẻ đầy suy tư: "Hừm, tính tình của nàng làcó hơi hoang dã thật."

Mèo thấy hắn cũng nói như vậy thì lập tức mừng rỡ, hai móng áp lại vào nhaurồi nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói vô nghĩa nữa, hiện tại ta lập tức tiến cửcho ngươi."

ố ồ ầ ầVô số những hồng mang hiện ra từ trên người nó, dần dần lan tràn ra, trải rộngtoàn thân Liễu Bình."

Hô...

Hô..."

Mèo phát ra một tiếng ***** mỏi mệt."

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình cảnh giác hỏi."

Không có gì, chỉ là truyền tống người đến trước mặt vị Linh kia sẽ hao hết sứcmạnh của ta."

Mèo nói.Liễu Bình nhướng mày một cái, muốn nói gì đó thì mèo lại trực tiếp xua xuamóng vuốt và nói: "Đừng nói cái gì cả, hiện tại tình cảnh của chúng ta đangnguy hiểm, người phải lập tức tìm được một vị Linh thì mới có khả năng giữmạng."

"Nhung --""Đừng nói nữa, đi thôi!"

-------Chương 784: Các vị, ta đi trước một bướcMèo đẩy hai móng về phía trước.Hư không lập tức mở ra một cánh cửa màu đen đậm.Liễu Bình không tự chủ được bị cánh cửa kia hút vào.Vào thời khắc cuối cùng, hắn quay đầu lại nhìn về phía mèo.Mèo nói: "Cổ lên, ta chờ người ở bên ngoài."

"Được, ta sẽ nhanh thôi."

Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn hoàn toàn đi vào cánh cửa đen đó, biến mất không thấy đâu nữa.Ngay sau đó, cánh cửa đen cũng theo đó mà tan biến trong hư không.Tất cả cứ như chưa từng xảy ra.Mèo chậm rãi đáp xuống mặt đất, dùng móng vuốt xoa xoa mồ hôi không tồntại trên trán, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi."

Cách tiến cử này thật mệt, phía bên kia rốt cuộc là dạng Linh gì?"

"Hy vọng Liễu Bình có thể thành công!"."

Dù sao...

Cũng chỉ có một người quan tâm ta."

Nó nhỏ giọng lầu bầu, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua nồi cháo kia."

Lại ăn chút được không nhỉ?

Không được, sẽ béo."

Nói xong.Mèo lại múc cho mình cho một chén cháo rồi chậm rãi ăn.Một giây.Hai giây.Ba giây.Bên ngoài võ quán bỗng vang lên một loạt âm thanh như thiết bị phi hành đápxuống."

Hả?

Có người tới?"

Mèo lập tức dừng lại.Nó đang muốn hành động thì cánh cửa võ quán bỗng bị đá văng, mấy chụcbóng dáng lao ngay vào.Ngay sau đó.Một giọng nói lười biếng vang lên: "Thật là một đám vô dụng, cả chơi một chútcũng làm hỏng được-..."

ắ ố"Bỏ đi, ta tự tới bắt người thì tốt hơn."

Con mèo lập tức biến thành Sơ Vân Thường, bày ra quyền thể ngay tại chỗ,nàng nói: "Các ngươi là ai?"

Hai hàng võ giả im lặng không lên tiếng.Chỉ có hắc ảnh đứng ở chính giữa mở miệng nói: "Sơ Vân Thường, ngươi đãđột phá, nói cách khác, người đạt được một cơ hội tiến cử, có đúng không?"

"Đúng thì thế nào?"

Sơ Vân Thường cười lạnh nói.Nàng miễn cưỡng đúng, nhưng trong lòng lại không ngừng bồn chồn.- Khôngxong, vừa rồi đã dùng hết sức mạnh, hiện tại muốn chiến đấu thì cực kỳ khókhăn.Đối phương vừa nhìn là biết cực mạnh.Làm sao bây giờ?

Nàng đang nghĩ ngợi thì chợt thấy một hắc tuyến hiện lên.Bang!

Ở cổ truyền đến một cơn đau nhức.Thế giới hóa thành hắc ám.Chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng kia vang lên: "Mang nàng đi."

"Tuân lệnh!"

Chúng võ giả cùng đáp lại.Chỉ chốc lát sau.Tiếng phi thoi lại vang lên lần nữa.Người trong võ quán đều đã rời khỏi, cả thi thể kia cũng bị mang đi, vết máucòn trên sàn nhà đã bị chùi sạch sẽ.Tất cả đều như chưa từng xảy ra.Liễu Bình nhẹ nhàng hạ xuống.Hắn phát hiện mình đã tới một nơi nào đó trong thung lũng hắc ám.Một con đường nhỏ kéo dài từ dưới chân tới sâu trong thung lũng, bị sương mùbao phủ, không nhìn thấy điểm cuối đâu."

Hoan nghênh."

Giọng nói trầm thấp vang lên.Liễu Bình ngẩng đầu lên, một chiếc đồng hồ màu đen lơ lửng giữa hư không,đang phát ra những tiếng vang vù vù."

Xin chào, ta được một người bạn giới thiệu tới."

Liễu Bình nói.Chiếc đồng hồ kia lượn vòng quanh hắn hai vòng, nói: "Nhìn qua ngươi có vẻnhư đang thấp thỏm bất an thì phải."

ắ ề"Đúng vậy, ta hơi lo lắng về sự an toàn của người bạn kia của ta, dù sao hoàncảnh hiện tại của chúng ta cũng không an ổn."

Liễu Bình nói.Đồng hồ lùi về sau, nói với giọng hài lòng: "Một đứa nhỏ rất thú vị... như vậyđể chúng ta nhanh chút."

Kim giờ, kim phút và kim giây trên đồng hồ điên cuồng chuyển động.Keng keng keng keng keng keng!

Đồng hồ bỗng vang lên liên tục."

Chúc mừng, chúng ta đã tới thời điểm đó."

Nó nói."

Thời điểm?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

À, đúng vậy, vị Linh kia lựa chọn cao thủ từ trong lịch sử vô tận, muốn tìmkiếm một người thích hợp... các ngươi tới từ thời không khác biệt, lại hội tụ tạinơi đây, chính là vì chuyện này!"

Đồng hồ nói.Nó thi lễ với Liễu Bình, dẫn hắn đi về phía trước.Liễu Bình phóng mắt nhìn về phía trước.Nơi đó có vô số người, đều có một con đường nhỏ riêng, trước mặt cũng đều cómột chiếc đồng hồ lơ lửng.Tất cả mọi người đều đang đi tới nơi sâu trong thung lũng.Đây là Andrea đang lựa chọn võ giả phối hợp sao?

Liễu Bình cảm thấy nghingờ, đi về phía trước.Rất nhanh, hắn đã đi tới cuối đường, phía trước là một vách núi một màu đenkịt.Lúc này, tất cả đồng hồ đều biến mất.Mọi người đều dùng bên bờ vực, nhìn nhau.Có người lớn tiếng nói: "Phải làm thế nào mới có thể thấy vị Linh kia?"

Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói vang lên: "Hấp dẫn nó!

Dùng hết tài hoacùng năng lực của các ngươi, hấp dẫn sự chú ý của nó!"

Đám người ồn ào.Lại một giọng thô to vang lên:"Thế nhưng ta tới đây quá vội, không mang theo vũ khí tùy thân."

"Không sao!"

Giọng nói vang lên từ trong bóng tối lại xuất hiện: "Ngươi chỉ cần nghĩ tới, thứmà người muốn sẽ xuất hiện trước mắt ngươi."

ề ấĐám người nhìn về phía tên có giọng nói thô to kia, thấy được người này là mộtngười đàn ông râu quai nón, gã ta tiện tay tóm về phía hư không, ngay lập tứclấy ra một lưỡi đao dài gấp đôi cơ thể."

Ha ha ha, vậy coi như ta bêu xấu!"

Râu quai nón vung vẩy lưỡi đao, cả người như một con rồng, bay múa bên váchnúi.Gã ta cứ thể hiện một lúc, bỗng một chiếc cầu lơ lửng xuất hiện trước mặt gã ta.Râu quai nón giật mình, nhảy lên chiếc cầu đó, tiếp tục đi về phía sâu trongbóng đêm.Gã ta múa đao càng thêm điên cuồng, từ xa nhìn tới như một lỗ đen thật lớn.Liễu Bình nhìn kỹ vài lần, lắc đầu nói: "Cơ hở quá nhiều."

Hắn vừa dứt lời.Chiếc cầu dưới chân râu quai nón bỗng nhiên biến mất."

Hả?"

Râu quai nón giật mình sợ hãi, đang định nói cái gì đó, thân hình bỗng nhiên rơixuống phía dưới.Gã ta rớt xuống vách núi, biến mất.Trong bóng đêm, giọng nói kia vang lên lần nữa: "Gã ta đã thành công gợi lênmột chút hứng thú của vị Linh kia, thế nhưng đao thuật của gã ta có quá nhiềusơ hở, cho nên vị Linh kia lại thu hồi sự hứng thú."

"Khiêu chiến thất bại, người này đã được đưa trở về thời đại của gã."

"Những người khác xin hãy tiếp tục cố gắng".Đám người yên lặng lắng nghe, cũng hiểu được quy tắc nơi này là gì.Cần phải một mực hấp dẫn sự chú ý của vị Linh kia, cây cầu dưới chân mới cóthể không biến mất.Thông qua cây cầu này, đi tới nơi sâu trong bóng tối, nhìn thấy vị Linh kia.Lúc này mới tính là thành công.Một cô gái nói với vẻ suy tư: "Thì ra là thế, ta có một điệu múa ẩn chứa vô sốlực lượng, là điệu múa tuyệt vời nhất thiên hạ."

Nàng lắc eo, nhẹ nhàng nhảy múa bên vách núi.Khi nàng bắt đầu nhảy múa, hư không liên tục hiện lên từng đóa hoa, chim thúhư ảo mà xinh đẹp bay múa.Không ít người đều khen ngợi.Rất nhanh, dưới chân cô gái này cũng có một chiếc cầu bằng lơ lửng giữa trời.Nàng thành công dẫn tới sự chú ý của Linh!"

Các vị, ta đi trước một bước."

ế ầ ềCô gái cười quyến rũ, bước lên cầu băng, đi về nơi sâu trong bóng đêm.-------Chương 785: Mất quá nhiều thời gian đi!Khi nàng rời đi, tất cả mọi người mới tỉnh lại.Linh chỉ có một.Nếu như bị cô gái này cướp đi, chẳng khác nào bản thân mình bỏ qua một cơhội tốt như vậy đúng không?

Vừa nghĩ tới đây, hầu như tất cả mọi người đềuhành động.Có người phun lửa, ngọn lửa kia vừa xuất hiện đã hóa thành từng con tinh linh,liên tục bay múa trên không trung.Có người lấy một nắm cát vàng ra ném tới, cả người nhảy vào trong cát vàng ẩnnấp, ngay lập tức hóa thành hàng trăm ngàn bóng hình màu vàng kim.Liễu Bình đang quan sát, bên tai lại truyền tới một giọng nói tức giận lẫn khóchịu: "Đều thành rạp xiếc cả, làm như vậy cũng có thể dành được sự ưu ái cảuLinh sao?"

Liễu Bình nhìn về phía người kia.Người kia nhún vai, nói: "Ta chỉ biết chiến đấu, hay là cả hai chúng ta đánhnhau một trận?

Có lẽ làm vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của Linh thì sao?"

Liễu Bình cười từ chối: "Vẫn là thôi đi, ta không có thời gian."

"Không có thời gian?"

Người kia không hiểu hỏi.Coi như gấp gáp tới đâu chăng nữa, cũng không thể chiến thắng ngay lập tứcchứ!

Chẳng lẽ ngươi muốn nhận thua sao?

Người kia đang ngẫm nghĩ, lại thấyLiễu Bình nhìn về phía xa hơn Hắn thấy được người đang phun lửa kia.Bởi vì ngọn lửa phun ra ngoài đang biến thành từng tinh linh với màu sắc khácnhau, chiêu thức này của hắn ta rất đặc sắc, cây cầu dưới chân hắn ta vẫn luônkéo dài tới tận sâu trong bóng tối.Cái này cũng có tác dụng..."

Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm, suy nghĩ vài giây, hai tay thả ra một pháp quyết.Thuật thành...

Hỏa Linh pháp!

Một con Kỳ lân do ngọn lửa tạo thành từ trongthủ quyết Liễu Bình nhảy ra ngoài.Ngay sau đó, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Đằng Xà, Linh Lộc,Ứng Long, Câu Trần, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, Giải Trí, Tất Phương,Phượng Hoàng...

Vô số thần thú liên tục xuất hiện khắp thiên địa.Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: "Hì hì, cái này rất thú vị, thú vị hơncái tên vừa rồi nhiều."

Nó vừa dứt lời.Người anh em chơi lửa phía trước bỗng phát ra tiếng kêu đầy nuối tiếc.ầ ắ ế ấCầu băng dưới chân hắn ta biến mất!"

Tại sao!

Rõ ràng ta đã biểu diễn rất đặc sắc mà."

Hắn ta hỏi với vẻ không cam lòng.Trong bóng đêm, một giọng nói trả lời hắn ta: "Vẻ ngoài tinh linh của người đềuđi ra từ một khuông mẫu, người quay đầu nhìn xem đứa nhóc đeo trường đaokia xem."

Người kia quay đầu nhìn lại.Liễu Bình vẫn đang dùng pháp quyết.Vô số động vật từ trên tay của hắn bay ra ngoài, toàn thân đều bốc lên ngọn lửahừng hực, thần thái lẫn hành động đều có, sinh động y như thật.Liễu Bình dùng pháp quyết, bước chân lên cầu băng rồi tiến về phía trước."

Ngươi sao chép thuật pháp của ta!"

Khi người kia rơi xuống dưới thì hét lên với vẻ tức giận."

Xin lỗi, người anh em, thuật pháp của hắn đặc sắc hơn người nhiều."

Giọng nói trong bóng tối lại vang lên lần nữa.Liễu Bình vừa đi vừa thả ra các loại sinh vật do ngọn lửa cấu tạo, thần sắc lạihơi khác lạ.Giọng nói vừa mới vang lên đó...

Nghe vào rất quen tại mà.Hình như đã gặp chủ nhân của giọng nói này ở nơi nào đó, còn nghe được giọngnói của nó nữa.Rõ ràng thứ này không phải là Andrea à.Lại nói, Andrea vẫn chưa xuất hiện, tới lúc đó phải làm sao đây?

Khi hắn hơi dodự, động tác trên tay cũng không liền mạch như trước.Trong thời gian ngắn, không còn bất cứ thần thú nào từ trong tay hắn xuất hiệnnữa cả."

Cũng chỉ có những thứ này thôi sao?"

Giọng nói kia vang lên, ẩn chứa sự thất vọng.Khi giọng nói này vang lên, cầu bằng không còn tiếp tục kéo dài về phía trướcnữa.Hầu như cùng lúc đó...

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Trong thời đại này, người cần nỗ lực hết sức mình, nếu không sẽ không thểphát động điều kiện chân chính để cho Andrea xuất hiện được.]Liễu Bình liếc mắt nhìn qua.Được rồi.Muốn nỗ lực hết sức mình đúng không?

Hắn quan sát bốn phía, cũng đã mơ hồcó thể thấy được cô gái khiêu vũ lúc nãy.ể ấ ấ ấ ẫKhông thể không nói, điệu múa của nàng rất hoa lệ, cũng rất hấp dẫn ngườikhác.Thế nhưng!

Toàn thân Liễu Bình lắc nhẹ, quát khẽ: "Ra!"

Hai thanh trường đao bay lên giữa không trung, lượn đi lượn lại, phóng ra hàngtrăm ngàn vạn ánh đao.Những ánh đao này lập lòe nhấp nháy, tựa như từng chiếc đèn led tia laser,chiếu rọi bóng đêm thành một sân khấu nhạc.Hai tay Liễu Bình hơi động, lại dùng pháp quyết hơi khác khi trước.Dưới sự dẫn dắt của pháp quyết, những con thần thú do ngọn lửa tạo thành bắtđầu múa may thân thể.Động tác của bọn chúng rất đều nhịp, nhìn qua cũng rất có khí thế...

Bởi vì LiễuBình vừa mới nghĩ ra một cách, đã sáng tạo ra Hỏa pháp có thể nhảy lên thànhngũ hành hỏa thuật!

Đã rất lâu rồi, hắn lại bắt đầu sáng tạo thuật pháp mới!"

Thứ này thật tốt!

Thứ này thật thú vị!"

Giọng nói kia nói với vẻ vui mừng.Băng cầu liên tục hiện lên dưới chân Liễu Bình, để cho hắn có thể tiếp tục tiếntới.Mà bằng cầu dưới chân cô gái kia lại biến mất.Nàng ta cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn liếc nhìn về phía Liễu Bình,cũng không hề tức giận."

Hôm nào chúng ta so tài khiêu vũ chứ?"

Cô gái cười hỏi."

Chúng ta có thể cùng nhảy một bản."

Liễu Bình nói.Cô gái gật đầu, rơi xuống vực sâu hắc ám.Nàng trở về thế giới của chính mình.Liễu Bình tiếp tục tiến tới."

Ta nhớ ra rồi...".Hắn nhỏ giọng nói.Đúng vậy.Mặc dù đã cách vô số tháng năm.Thế nhưng vào thời điểm đó, chủ nhân của giọng nói này đã từng xuất hiệntrước mặt mình.Khi trước, cũng là do năng lực sáng tạo của mình hấp dẫn tới nó!

Liễu Bìnhquan sát bốn phía.Hiện tại, đi trước chính mình chỉ còn lại mấy người mà thôi.ẳ ồChẳng lẽ còn phải sáng tạo ra thứ của bọn họ, rồi sau đó vượt qua bọn họ nữasao?

Mất quá nhiều thời gian đi!

Sơ Vân Thường đã dùng hết tất cả lực lượng,một người ở trong võ quán.Mình cần phải trở về trong thời gian sớm nhất!-------Chương 786: Thoải mái chút, Sơ Vân ThườngVừa nghĩ tới đây, Liễu Bình cao giọng hét lớn: "Nghe đây, không cần nhìnnhững trò vặt này nữa, ta có thể dẫn người đi chơi, cùng nhau làm chuyện xấu...ta đang rất gấp gáp, tới cùng thì người có tới hay không?"

Giọng nói của hắn truyền đi xa xa.Người chung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.Cái tên này điên rồi sao?

Vậy mà không chút tôn trọng vị Linh kia, hơ nữa cònnói "ta đang gấp gáp", "làm chuyện xấu"nữa chứ.Một giây sau...

Một giọng nói vội vàng vang lên: "Người anh em, tới cùng làlàm chuyện xấu xa gì?"

Liễu Bình nói: "Bất cứ chuyện xấu gì... ví dụ như một trận nổ mạnh?

Hay nổtung một đám rác rưởi chẳng hạn?

Tới hay không?"

"Ngươi thể người ưa thích làm chuyện xấu đi."

Giọng nói kia nói."

Ta là Ma Chủ, chưa từng làm việc đúng đắn gì."

Liễu Bình nghiêm mặt nói.Giọng nói kia trầm ngâm một lát, không nói chuyện.Liễu Bình lo lắng an toàn của Sơ Vân Thường, nói tiếp: "Ngươi có tới haykhông?

Ta nói thật đi, ta đang muốn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu như ngươikhông tới, ta sẽ đi ngay."

Hắn bỗng nhảy khỏi băng cầu...

Bỗng nhiên một tảng băng rất lớn xuất hiệntrong hư không, nâng hắn lên.Giọng nói kia vội vã nói: "Được, ta đã thấy được những chuyện mà người đãtừng làm...

Đi!

Đi!

Đi!

Thủy triều Ác Mộng sắp tới, chúng ta hãy cùng nhauchơi đùa đi!"

Khi những lời này được nói ra, một tiếng "bụi"vang lên.Một con thỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Nó xoa xoa tay nhỏ, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: "Đi chứ?"

Không sai!

Con thỏ này chính là thẻ linh tồn tại nơi sâu trong Thần trụ VĩnhDạ...

Đại đao bốn mươi mét!

Không biết tại sao nó lại xuất hiện dưới dạng Linhcủa thế giới tại thời đại này...

Thế nhưng thời đại này là thời đại nào, Liễu Bìnhcòn không rõ ràng, cho nên tạm thời hắn không nghĩ những chuyện này."

Đi!

Cùng đi!"

ễ ắLiễu Bình ngoắc nó tới.Con thỏ bay tới, rơi xuống trên đầu hắn, thế nhưng lại bị một bàn chân nhỏ từtrên đầu hắn vươn ra đá bay đi."

Ồ, ha ha ha, thú vị, là một tồn tại hệ Tử Vong."

Con thỏ xoa cái mông, cười vui vẻ.Nó rơi vào bờ vai Liễu Bình.Trong bóng đêm, giọng nói kia vang lên lần nữa: "Linh đã lựa chọn người bạnđồng hành của mình."

"Xin mời các vị trở về!"

Vừa dứt lời, mọi người cùng trừng mắt nhìn Liễu Bình, hâm mộ tới mức đỏ cảmắt.Con thỏ lại không để ý những điều này, vội vã duỗi móng vuốt xoa nhẹ về phíahư không.Ngay sau đó...

Toàn bộ thế giới đều biến mất.Liễu Bình cùng con thỏ cùng nhau hạ xuống võ quán."

Vân Thường, để ta giới thiệu..."

Liễu Bình mỉm cười nói.Không ai đáp lại.Hắn ngẩn người, nhìn về bốn phía.Võ quán rỗng tuếch, không có chút dấu vết nào cảu Sơ Vân Thường cả."

A..."

Liễu Bình hoạt động phần cổ, nắm chặt Bách Nạp đao bên hông.Con thỏ trên bả vai hắn cũng giật mình, thét lên: "Không sai!

Không sai!

Chínhlà cảm giác này, quá kích thích!"

"Cảm giác gì?"

Liễu Bình nhẹ giọng hỏi."

Giết giết giết!

Ngươi muốn giết sạch toàn bộ rác rưởi, đúng không?"

Con thỏ kêu gào một cách hưng phấn.Mở mắt ra.Sơ Vân Thường phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế êm ái dễ chịu.Nơi này là trong khoang thuyền một chiếc phi toa, nhìn qua cửa sổ có thể thấyđược mặt đất cùng bầu trời sao bên ngoài.Âm nhạc thoải mái.Nàng lập tức đứng dậy."

Thoải mái chút, Sơ Vân Thường."

Một giọng nói vang lên.Sơ Vân Thường quay đầu nhìn lại, thấy được một ông lão mặc âu phục đi giàyda, vẫn luôn đứng im tại nơi đó từ nãy tới giờ, tới tận khi Sơ Vân Thường tỉnhlại."

Ông là ai?"

Sơ Vân Thường cảnh giác hỏi."

Ta là quản gia bên người công tử, cô gọi ta chú Triệu là được rồi."

Ông lão cười nói.Ông ta nghiêng đầu, ra hiệu Sơ Vân Thường xem xét huy hiệu trên tường.Sơ Vân Thường liếc nhìn những huy hiệu kia, sắc mặt biến đổi."

Ta cũng đã được nghe nói quyền thể hiển hách của các ngươi..."

Vẻ mặt Sơ Vân Thường hiện lên vẻ mỉa mai: "Thế nhưng các ngươi lại thừa dịpta không sẵn sàng, bắt ta lên chiếc phi toa này, đây chính là gia tộc vinh quangđối kháng Ác Mộng hay sao?"

Ông lão thở dài, nói: "Thật sự xin lỗi, ban đầu chúng ta giao cho người bên dướilàm chuyện này, đáng tiếc đám người đó làm hỏng việc."

"Ba mươi hai nhà võ quán?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Đúng vậy, thế nhưng chúng ta cũng không nhằm vào cô, là do bọn họ hiểu lầmý của chúng ta."

Ông lão nói với vẻ tiếc nuối."

Ồ?

Suýt nữa hủy diệt võ quán của ta, cũng là sai lầm sao?"

Sơ Vân Thường cười lạnh hỏi."

Hi vọng cô hiểu cho..."

Ông lão nói: "Nhân vật như công tử chúng ta, chỉ tùy ý nói một câu, thế nhưngđối với thủ hạ mà nói lại năng tựa vạn cân."

"Nếu đã là đại nhân vật như vậy, tại sao lại đối phó một nữ võ sư nho nhỏ như tachứ?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Tên người người có quyền hạn tiến cử một lần... vị Linh thế giới đó quá mạnh,công tử chúng ta cần sự trung thành của nó."

Ông lão nói.Vẻ mặt Sơ Vân Thường không thay đổi, mím chặt môi.Ông lão nhớ tới điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Ta biết cô sẽ oán hận, cũng maytrình độ lợi dụng Linh của cô đã tăng lên tới Thứ cấp, thậm chí còn suýt nữa đạttới Cao cấp, cho nên ngươi cũng sẽ nhận được thù lao cực kỳ phong phú."

"Thù lao?"

"Chỉ cần cô dâng quyền hạn tiến cử của mình ra, cô có thể ở lại, phục vụ chocông tử nhà chúng ta - đây là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước, hi vọng côkhông nên bỏ qua nó."

"Ha ha ha."

Sơ Vân Thường bỗng bật cười."

Sao vậy?

Chỉ cần có đồng ý, ta sẽ dẫn cô tới gặp công tử, lát nữa khi nóichuyện cô hãy chú ý chút."

Ông lão nói."

Ta từ chối."

Sơ Vân Thường nói.Ý cười trên gương mặt ông lão dần dần thu hồi."

Tiểu thư Sơ Vân Thường, có lẽ cô vẫn không rõ lắm, công tử đã dâng hiến choloài người quá nhiều khi chống lại những con ác quỷ Ác Mộng kia."

Ông ta nói."

Là hắn ta muốn cướp thứ của ta, đúng chứ?"

Sơ Vân Thường nói."

Đáng tiếc, xem ra không còn cách nào khác, ta sẽ cho cô biết, kết quả khi đốinghịch với công tử nhà chúng ta là như thế nào."

Ông lão nói.Ông ta vươn tay ra, bóp chặt cổ Sơ Vân Thường.Ở một bên khác.Trong võ quán Huyết Tâm lưu phái.Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, nói: "Đi."

"Đi đâu?"

Con thỏ hào hứng hỏi."

Đáng lẽ phải có một người bạn chờ ta tại nơi này, thế nhưng hiện tại nàng đãbiến mất, ta muốn đi tìm nàng"Liễu Bình nói."

Trời ạ, ta còn tưởng người định đi giết người đây."

Con thỏ thở dài với vẻ thất vọng."

Thực ra ta cũng hơi do dự... dù sao ta vẫn chưa học được phương pháp sử dụngLinh, trực tiếp đi giết người có quá đáng quá hay không?"

Liễu Bình nói thẳng."

Ngươi vẫn không biết cách dùng lực lượng của ta?"

ắ ế ếCon thỏ trợn mắt nói: "Ngươi không biết cách sử dụng Linh, vậy thì giết ngườikiểu gì."

"Cho nên ta mới do dự."

Liễu Bình thản nhiên nói.Con thỏ không hiểu.Bỗng nhiên...

Một tiếng vang từ bên ngoài truyền tới.Cổng võ quán bị đẩy ra.Mấy tên võ giả xông tới, cao giọng quát: "Nhanh lên!

Cô nàng kia đã bị dẫn đi,thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, anh em đâu, nhanh chóngtìm ra những thứ đáng tiền, ví dụ như công pháp bí tịch - vàng bạc vật quý cũngcó thể!"

"Rõ!"

Những người khác đồng thanh đáp.Liễu Bình đứng trong võ quán, lắng nghe.Con thỏ híp mắt lại, âm thầm liếc nhìn Liễu Bình, nói nhỏ: "Ngươi đang do dựcái gì?"

"Cũng đúng..."

Liễu Bình cúi đầu xuống, nói: "Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bị khôngđộ kẻ tìm chết."

-------Chương 787: Lời hay khó khuyên quỷ đáng chếtẦm!Cả người hắn như một tia sét, xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài.Trong sân viện, một luồng sáng lạnh lẽo xuất hiện.Một đao đó có tốc độ quá nhanh, làm cho những võ giả kia còn không kịp phảnứng, thân thể đã bị chém đứt đôi.Liễu Bình hạ xuống đất, một tay cầm đao, tay còn lại đè xuống người còn sốngcuối cùng."

Còn dám động sẽ chết."

Hắn bình tĩnh nói.Người kia cảm nhận được ý lạnh từ chiếc đao đang gác trên cổ mình, thân thểcứng ngắc lại, không dám cử động chút nào cả.Liễu Bình giơ tay lên, ấn về phía trán của hắn ta.Sưu Hồn!

Chỉ trong nháy mắt.Liễu Bình nói: "Hóa ra là học viên của võ quán Đằng Phi, sư phụ của các ngươikhông tới, lại sai phái các ngươi tới đây cướp đồ... thôi được rồi, ta sẽ cảnh cáochút."

Trường đao xẹt qua.Đầu người lăn xuống.Liễu Bình nhanh chân bước ra võ quán, khoát tay mà không cần quay đầu lại.Những chiếc đầu người bị hắn chém xuống đều bay ra ngoài, rơi trên mặt đất,chồng chất lên nhau thành một cây cột.Liễu Bình nâng tay, sử dụng pháp quyết, nhỏ giọng nói: "Cửu U Vạn Hồnphiền, tái hiện!"

Một luồng khí tức quỷ dị từ trên người hắn tản ra.Trong hư không, một vài ảo ảnh hình người xuất hiện, bọn chúng đang lơ lửnggiữa không trung, đang định trôi về một nơi nào đó...

Khi khí tức trên ngườiLiễu Bình tản ra, những ảo ảnh này cảm nhận được gì đó, bắt đầu giãy dụa kịchliệt.Thế nhưng không có bất cứ tác dụng nào cả.Bọn chúng rơi xuống, bị tụ tập sau lưng Liễu Bình, hóa thành từng quả cầu ánhsáng mờ ảo, lớn chừng quả đấm.Những ánh sáng này chui vào trong từng cái đầu người.Thuật thành.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:ể[Người sử dụng lực lượng Kỳ Quỷ, chuyển hóa thành linh lực, thả ra thuật phápthiên tu hành: Cửu U Vạn Hồn phiên][Bởi vì lực lượng bản nguyên của thuật này tới từ Kỳ Quỷ, cho nên uy lực củathuật pháp sẽ đạt tới trình độ lớn nhất.]Liễu Bình đọc xong, nói về phía mấy cái đầu: "Mấy người các ngươi ở lại nơinày làm thủ vệ, nếu như có người khác tới, các ngươi hãy khuyên bọn họ rời đi,kẻ nào không đi, các ngươi có thể nói cho ta biết."

Sau lưng của hắn, chồng đầu lâu kia cùng mở mắt, vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Vâng,chủ nhân."

Liễu Bình liếc nhìn phía đối diện cách nơi đây mấy chục mét.Vị trí đó là của võ quán Đằng Phi.Võ quán đó cách nơi đây gần nhất, thảo nào vừa nhận được tin tức đã sai pháingười tới đây.Liễu Bình đang định bước đi, đã thấy cửa võ quán đó mở rộng ra.Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục võ đạo dẫn theo hơn mười ngườiđi ra, cao giọng quát: "Giết người trên đường!"

Liễu Bình nhìn ông ta, nói: "Ngươi chính là quán chủ võ quán Đằng Phi sao?

Tacó việc muốn hỏi ngươi, ngươi có biết Sơ Vân Thường đi nơi nào hay không?"

"Ta chính là quán chủ võ quán Đằng Phi..."

Người đàn ông trung niên tức giận nói: "Xem ra võ sư nhà các ngươi không cónhà, hôm nay ta sẽ giáo dục ngươi thay cho cô ta, để người biết mấy chữ giếtngười đền mạng là có ý gì."

Ông ta vừa nói xong, dự định mở thế giới bao phủ Liễu Bình vào trong, lại pháthiện một việc bất ngờ.Chẳng biết tại sao, lực lượng của mình không thể phóng ra ngoài.Linh cũng không đáp lời mình.Đã có chuyện gì xảy ra?

Ông ta bỗng cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn xuống.Ông ta thấy được một thi thể không đầu ngã xuống đất, nơi cổ đang phun máuxối xả.Đây là sao?

Ông ta cảm thấy khó hiểu.Đầu óc như hóa thành bột nhão, không nghĩ ra bất cứ thứ gì được nữa.Một con thỏ bay lượn giữa không trung, liên tục hét ầm ĩ: "A ha ha ha ha ha... tathoải mái sắp nổ tung!"

"Giết giết giết giết giết!"

"Liễu Bình, cố lên!"

Trong tiếng hét ầm ĩ này, một bàn tay vươn ra, nắm chặt tóc, nhấc chiếc đầu lên.Là Liễu Bình.ỗ"Xin lỗi."

Hắn nói với vẻ áy náy."

Ngươi nói quá nhiều, lại không biết sử dụng lực lượng của Linh để phòngngự... cho nên không thể làm gì khác hơn là để ta ra tay giết sạch các ngươitrước."

"Bởi vì còn muốn Sưu Hồn, cho nên ta đã phong ấn thần trí của ngươi, còn lưucho ngươi một hơi cuối cùng, hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta."

Liễu Bình nói xong, đặt bàn tay khác của mình lên trán đầu lâu.Một giây sau...

Hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: "Đã hiểu, hóa ra những danh từchuyên môn trên bản nhập môn Huyết Tâm lưu phái có ý là như thế này..."

"Đáng tiếc ngươi không biết cô ấy đã đi đâu."

"Xem ra phải tìm người khác để hỏi thôi."

Hắn buông tay.Đầu người rơi xuống.Mấy chục cái đầu người tụ tập một chỗ, toàn bộ mở mắt ra, xếp thành một hàngphía sau Liễu Bình.Mà trước mặt Liễu Bình là một con đường máu chảy thành sông.Hắn bước đi, đi ngang qua tử thi, tạo thành từng dấu chân máu trên con đườngnày."

Người anh em, lấy lực lượng của ta mà dùng đi!"

"Tới đây, lấy đi mà dùng!"

"Sử dụng tùy ý!".Con thỏ bay múa quanh người Liễu Bình, hăng hái kêu gào.Liễu Bình nhìn về phía bảng hiệu của một nhà võ quán khác...

Nhà võ quán nàycó tên là "Tụ Anh Võ Quán".Liễu Bình nói: "Ta đã thấy được ký ức của vị quyền sư kia, thế mới biết một vàicách dùng lực lượng của Linh cơ bản, thế nhưng vẫn chưa thực chiến."

"Vậy thì phải làm sao đây?

Gặp phải võ sư có tính cảnh giác cao, có lẽ ngươikhông đánh lại được."

Con thỏ rầu rĩ nói."

Rất đơn giản - thực chiến."

Liễu Bình nói.Hắn đứng im thi triển tư thế, dùng một quyền đập về phía bảng hiệu võ quán.Vù...

ầm...

Cả bảng hiệu lẫn cổng võ quán đều bị đánh bay vào trong sân luyệnvõ."

Lộn mật!

Là kẻ nào!"

ề ếTừ trong võ quán truyền ra tiếng quát chói tai.Một người võ sư đeo bao tay nhảy ra ngoài, rơi vào trên đường phố."

Thằng nhãi của Huyết Tâm lưu phái...

đánh nát bảng hiệu nhà ta, ngươi muốnchết!"

Võ sự giận dữ hét."

Ngươi biết Sơ Vân Thường đi đâu hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Hừ, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn biết?"

Võ sư không nói thêm gì, vẫy tay.Một thế giới mới bỗng xuất hiện, bao phủ cả hắn ta lẫn Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía xa, thấy được nơi này là một bến tàu cạnh bờ biển, mấychiếc thuyền bỏ neo tại bến tàu cách nơi đây khá xa.Toàn bộ thế giới không có người nào khác nữa cả."

Nhãi con, nếu như người đã muốn chết, vậy thì để ngươi mở mang kiến thứccách thức chiến đấu của cao thủ có Linh là như thế nào!"

Võ sư nói, đứng tại chỗ triển khai giá quyền.Ngay sau đó...

Trên người hắn ta có một ảo ảnh một con rắn khổng lồ xuất hiện,liên tục phun lưỡi rắn về phía Liễu Bình."

Quyền pháp cơ sở - ngưng hình sao... ta cũng thử xem sao..."

-------Chương 788: Cùng nghênh chiến điLiễu Bình thu đao, triển khai giá quyền ngay tại chỗ.Một ảo ảnh xuất hiện trên người hắn, hóa thành một bóng mờ giằng co với conrắn khổng lồ kia.Lại là một con thỏ nhỏ đáng yêu đang giơ ngón giữa."

Ha ha ha, Linh của ngươi nhìn quá ngu!"

Võ sư cười lớn phóng tới Liễu Bình.Liễu Bình bất động, nín hơi ngưng thần chờ đợi.Trong nháy mắt, đối phương đã tới.Nắm đấm cùng nắm đấm va chạm nhau.Ầm...

Ảo ảnh rắn khổng lồ hét thảm, trong nháy mắt vỡ nát thành từng mảnhnhỏ.Toàn bộ thế giới vỡ nát từ vị trí nắm đấm va chạm, bắt đầu tản ra bốn phía, dầndần hóa thành hư vô.Liễu Bình phát hiện chính mình lại trở về trước cửa võ quán.Tên quyền sư kia đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Liễu Bình với ánh mắt lạnhlùng, nói: "Rõ ràng là cùng một loại quyền pháp, tại sao người lại có thể thắngta?"

"Ai giống như ngươi chứ, vừa rồi ta đâm ra ba mươi sáu quyền, chỉ là ngườikhông nhìn thấy mà thôi."

Liễu Bình thản nhiên nói.Con thỏ trên bả vai hắn phá lên cười ha hả.Quyền sư còn định nói thêm điều gì nữa, lại thấy nơi cổ mát lạnh.Trời đất điên đảo.Ngay sau đó, thế giới lại ổn định lại.Một bàn tay đặt trên trán mình.Giọng nói ẩn chứa sự tiếc nuối của Liễu Bình truyền tới từ đỉnh đầu: "Hóa rachỉ là một tên đồng lõa mà thôi, không biết đầu đuôi mọi chuyện, cũng khôngbiết Sơ Vân Thường đi đâu..."

Nói xong, đầu lâu bị ném về phía sau.Nó rơi vào trong số mấy chục cái đầu người phía sau, lại mở mắt ra, yên lặngsắp xếp đội hình, đi theo phía sau Liễu Bình.Liễu Bình tiếp tục tiến tới.Con thỏ phát ra những tiếng hét lớn, nói: "Chờ đã!

Chờ chút!

Vừa rồi là lần đầutiên ngươi dung nhập lực lượng của Linh vào trong quyền pháp đúng không?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Nếu là lần *****ên, tại sao người lại có thể đánh ra ba mươi sáu quyền trongnháy mắt?"

Con thỏ hỏi."

Nên giải thích như thế nào đây... tóm lại, ngươi sẽ quen thôi."

Liễu Bình tùy ý nói.Con thỏ không hiểu ra sao cả.Liễu Bình không giải thích, tiếp tục tiến tới.Khi đi qua võ quán kia, hắn quay đầu nhìn lướt qua võ quán.Một đám võ giả đang đứng trong sân luyện công, ánh mắt khi nhìn về phía LiễuBình ẩn chứa sự sợ hãi rụt rè."

Từ hôm nay trở đi, không còn Tụ Anh Võ Quán, kẻ nào không phục có thể tớiđánh với ta, chết không trách ta là được."

Liễu Bình nói với những người kia.Không người trả lời.Không ít người cúi đầu."

Võ sư nhà các ngươi cống hiến phương pháp triển khai thế giới, vì vậy... takhông giết các ngươi, tất cả giải tán đi."

Liễu Bình lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.Những người kia thấy hắn chậm rãi đi về nơi xa, rồi mới dần dần bình tĩnh lại.Không ít người xụi lơ trên mặt đất.Càng nhiều người lại bật khóc.Một võ giả thất thần, lẩm bẩm: "...

Chỉ chút nữa thôi... thật sự sẽ chết..."

Không nói tới bọn chúng.Liễu Bình đi qua phố dài, đứng im tại ngã tư đường.Phía trước.Có ba tên võ sư.Liễu Bình nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi biết Sơ Vân Thường đi nơi đâukhông?"

Ba tên võ sư nhìn hắn, cùng với một hàng đầu người phía sau hắn."

Lực lượng văn minh tu hành... vậy mà người lại dùng câu hồn!

Mau thả linhhồn của bọn họ đi!"

Một võ sư quát."

Không được, không tìm tới Sơ Vân Thường, không ai có thể đi đầu thai cả."

ễ ắ ắLiễu Bình lắc lắc ngón tay, nói."

Hành động của ngươi có khác gì tà ma ngoại đạo không chứ?"

Một tên võ sư khác cau mày nói."

Xin hãy rõ ràng một chuyện... là các ngươi vẫn luôn ép bức Sơ Vân Thường,hiện tại ta chỉ trả đũa mà thôi."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng chúng ta chưa bao giờ hành động như ngươi cả, ngay cả linh hồncủa kẻ địch cũng không buông tha."

Người võ sư thứ ba nói.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Bởi vì ta là tà ma ngoại đạo, cho nên phong cáchhành xử đều là như vậy, xin hãy hiểu cho ta."

Ba tên võ sư nhìn nhau."

Với loại người này không cần nói tới quy củ gì cả, hợp lại đánh giết mới đúnglý!"

"Lên!"

"Xử lý hắn!"

Ba người cùng quát lớn, đang định mở ra một thế giới, lại thấy Liễu Bình sửdụng ẩn quyết, vung tay lên.Một thế giới mới lập tức hiện lên.Đây là một thế giới hoàn toàn đen kịt, không có bất cứ thứ gì, cũng không nhìnthấy bất cứ cảnh tượng nào.Chỉ có tiếng cười như điên của con thỏ truyền tới từ phương xa: "Người anhem!

Ngươi mới học chứ, làm sao lại làm được?"

Liễu Bình nói: "Tại sao nơi này lại đen như vậy?

Chẳng lẽ ta sai nơi nào sao?"

"Không sai, ngươi dựa vào ta hiện ra thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín,ngươi là người *****ên có thể làm tới trình độ như thế này, chậc chậc chậc."

Con thỏ nói.Một ánh lửa xuất hiện.Có một người trong ba tên võ sư thả ra ánh lửa, ném nó lên bầu trời.Thế giới hiện ra hình dáng của nó.Ngay sau đó...

Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, nuốt sạch ánh lửakia.Thế giới lại khôi phục đen kịt như trước.Ba tên võ sư căng thẳng."

Tự mình cẩn thận."

"Không nên tách ra."

ế"Cùng nghênh chiến đi."

Bọn họ trao đổi với nhau, tự mình thi triển giá quyền, nhìn về phía đối diện.Thế nhưng thiếu niên phía đối diện vẫn đang nói chuyện với con thỏ..."

Này, ta chỉ dựa vào ký ức của tên võ sư vừa rồi, tùy ý hiện ra thế giới, tại saolại xuất hiện cả Thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Chuyện hiện lên thế giới này sao, Linh bình thường chỉ hiện ra thế giới bìnhthường, cái này ngươi cũng hiểu chứ?"

Con thỏ nói."

Đúng thế"Liễu Bình ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.Con thỏ nhếch cằm, vỗ ngực vài cái, đắc ý nói: "Ta chính là Vĩnh Dạ Tứ DiệnLinh Chủ vĩ đại, ngươi lại là đồng đội của ta, đương nhiên sẽ nhận được chămsóc đặc biệt, hiện ra thế giới có lợi đối với ngươi."

Liễu Bình suy tư, rồi nói: "Thật à?

Cho nên thế giới hắc ám này..."

Hắn tùy ý đập ra một quyền.Không có bất cứ con gió nào, càng không có bất cứ thanh âm nào, cũng khôngcó gọn sóng lực lượng nào sinh ra cả."

Chắc hẳn là nó có lợi với ngươi."

Con thỏ nói.Nó chờ một lát.Không được Liễu Bình đáp lại."

Hả?

Liễu Bình đâu?"

Con thỏ lớn tiếng hỏi.-------Chương 789: Cô ấy ở đâu?Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Thế giới nhanh chóng biến mất.Liễu Bình đứng trên đường phố cách đó không xa, quay đầu nói với con thỏ:"Quên nói cho ngươi biết, ta đã từng là một kẻ mù, thế giới này đúng là có lợiđối với ta."

Hắn dẫn theo ba cái đầu đi tới.Máu tươi từ đầu lâu nhỏ xuống dưới, mà nét mặt của ba tên võ sư vẫn đang lộ ravẻ đề phòng, có vẻ như vẫn đang sẵn sàng nghênh địch.Cho tới chết, bọn chúng cũng không biết là mình đã chết rồi.Liễu Bình vươn tay, chạm vào trán từng người bọn họ."

Aiz... thực sự tiếc nuối, bọn chúng cũng chỉ là chó săn mà thôi, không biếtđược đại nhân vật phía sau sự kiện này là kẻ nào.".Liễu Bình hơi thất vọng, ném ba cái đầu về phía sau.Ba cái đầu lập tức mở mắt, sống lại, gia nhập vào hàng dài đầu lâu.Từ hai bên đường phố trông đi qua...

Thấy được cảnh tượng là Liễu Bình đứngtại chính giữa đường, trường đao trên tay nhiễm màu đỏ tươi, sau lưng đầungười cuồn cuộn.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi lại thả ra thuật Sưu Hồn][Ngươi thu được thêm rất nhiều tri thức về Linh kỹ, đã có thể thử sáng tạo raLinh kỹ về đao pháp.][Thời đại này rất nguy hiểm, xin hãy nỗ lực hết sức mình.]Liễu Bình đọc xong, trầm tư nói: "Đạo thuật sao, đúng là một nhắc nhở kịp thờimà."

Hắn tùy ý vung vẩy trường đao, tiếp tục đi về phía trước.Phía trước...

Là một tòa võ quán với quy mô rất lớn.Cửa chính của võ quán này mở rộng ra, bên trong có bảy tên võ sư, cùng lúcnhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nhìn tới, phát hiện người võ sư đúng chính giữa lại hơi quen mặt.Chính là kẻ dẫn người ngăn cửa vào đêm qua.Khi đó mình và Sơ Vân Thường vừa cầm bố cáo bế quan trở về, lại bị tên nàyngăn tại cổng.Cuối cùng tông sư xuất hiện, gã ta mới hậm hực dẫn người rời đi.Á ắ ễ ắÁnh mắt Liễu Bình lóe lên sự lạnh lùng, chắp tay với bảy tên võ sư, nói: "Cácvị, các ngươi biết Sơ Vân Thường đang ở đâu hay không?"

"Nếu như chúng ta nói không biết thì sao?"

Tên võ sư trung niên kia nói."

Không sao, ta có một biện pháp, có thể xem xét các ngươi thật sự không biết,hay là giả và không biết."

Liễu Bình nói, tùy ý chỉ về phía đầu người phía sau mình.Người võ sư trung niên cầm đầu nói: "Nhãi con, người phách lối không đượclâu nữa đâu, ta đã thông báo cho tông sư đại nhân."

Nói xong, gã ta vẫy tay..Cửa lớn võ quán đóng chặt lại.Liễu Bình: "..."

Con thỏ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Ta còn đang chuẩn bị xem một trận đạichiến, thế mà cuối cùng lại cho ta xem cánh cửa này?".Liễu Bình đứng im tại chỗ bất động, thể hiện đao thế, hai tay nắm chặt BáchNạp đao, quát: "Cho ta mượn lực lượng của người dùng một lát."

"Tới đây!"

Con thỏ hưng phấn nói.Nó bỗng biến mất không thấy đâu nữa.Trên trường đao Liễu Bình lại tràn ra khí lạnh màu trắng."

Này, con thỏ, hỏi người một chuyện."

Hắn nói."

Cái gì?"

Con thỏ hỏi."

Có phải chúng ta không nên phá hoại thế giới này hay không?

Bởi vì ngươi làLinh?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, thế nhưng lần này ta sẽ xử lý, ngươi hủy hoại kiến trúc loài ngườicũng không sao cả."

Con thỏ hung phấn xoa tay, nói."

Cám ơn."

Ánh đạo lóe lên.Gió nổi lên.Trong tiếng thét gào như thủy triều, mảng lớn bùn đất cùng kiến trúc đều bị đaogió thổi bay ra ngoài, ở trên không trung hóa thành bột mịn, xông lên bầu trờiế ố ấđêm, dưới ánh trăng chiếu xuống hóa thành đám mây rất lâu không tiêu tán trênbầu trời.Liễu Bình thu đao, nhìn về phía những võ sư đã mất đi võ quán phía trước."

Yên tâm."

Hắn mỉm cười nói: "Chuyện mà người dẫn người ngăn cản tại trước cửa võquán Huyết Tâm lưu phái ấy, ta đã tha thứ cho ngươi rồi..."

"Thế nhưng vẫn còn một chuyện."

"Xin hãy nói cho ta biết Sơ Vân Thường đang ở đâu, nếu không nói ta sẽ giếtsạch các ngươi."

Sau lưng của hắn, vô số đầu người nhìn về phía những võ sư kia, cùng quát lớn:"Mau nói!"

"Mau nói!"

"Cô ấy ở đâu!"

Liễu Bình đưa tay chắp phía sau.Ồn ào náo động biến mất.Tất cả đầu lâu đều yên tĩnh, cùng nhìn chằm chằm bảy người đối diện.Liễu Bình nói khẽ: "Hỏi một lần cuối cùng, Sơ Vân Thường ở đâu?"

"Ngươi thật muốn biết?"

Võ sư trung niên hỏi."

Nói."

Liễu Bình nói.Một luồng đao ý từ trên người hắn tản ra, như núi như biển, tản ra về bốnphương tám hướng.Con thỏ thấy vậy, lập tức kêu lớn: "Ta tới giúp người đi."

Nó chui vào trong hư không, biến mất.Ngay sau đó...

Đao ý hiển hiện trong hư không, hóa thành từng tầng sươngtrắng, nhiễm đầy mặt đất cùng phòng ốc xung quanh.Mấy tên võ sư đối diện thấy vậy thì rất căng thẳng.Nếu như nhớ không lầm, khi trời chạng vạng tối thì tên nhãi này vẫn chưa cóLinh.Tại sao mới mấy giờ ngắn ngủi..Hắn lại có thể sử dụng Linh tới mức độ này rồi!

Miệng võ sư trung niên mấpmáy vài lần, bỗng nhiên vui mừng, hành lễ về phía không trung, nói: "Tông sưđại nhân!"

Ba ông lão từ không trung bay tới, rơi xuống tường rào bên ngoài võ quán.Ô ầ ầ ố ắ ấ ề ễÔng lão cầm đầu chống quải trường, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Liễu Bình,nói: "Hóa ra là cậu."

"Tông sư đại nhân."

Liễu Bình hành lễ."

Nhìn thấy những đầu người phía sau người, chắc hẳn ngươi là người tới từ vănminh tu hành chứ... ngươi tới Thế giới Vạn Giới làm gì?"

Ông lão hỏi."

Học tập phương pháp sử dụng lực lượng của Linh."

Liễu Bình nói."

Đã học xong, vậy thì trở về đi, ở nơi này giết người là sao?"

Ông lão hỏi tiếp.Liễu Bình chắp tay nói: "Sơ Vân Thường là người dẫn ta nhập môn, hiện tạinàng biến mất, về tình về lý thì ta đều phải tìm nàng trở về, nếu không cũngkhông xứng là võ giả."

Vẻ mặt ông lão rất phức tạp.Hai ông lão khác bên cạnh ông ta cũng rất do dự.Người ta nói câu nào có lý câu đó.Chẳng lẽ muốn giết hắn sao?

Vậy thì những tông sư như mình trở thành cái gìrồi?

Ông lão thở dài, nói: "Lão phu còn tưởng là một chuyện nhỏ, ai biết sẽ pháttriển tới loại tình huống này."

"Tới cùng là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Là một gia tộc vô cùng vinh quang, bọn họ vẫn luôn đối kháng với Ác Mộngvà hủy diệt, là thủ hộ giả của thế giới."

Ông lão nói."

Đã vĩ đại như vậy, tại sao còn phải cướp người?"

Liễu Bình hỏi.Ông im lặng không nói.Ông ta ngẫm nghĩ, lấy máy truyền tin ra, bấm một dãy số.Rất nhanh, từ trong đó truyền ra một giọng nam: "Triệu lão, ngài tìm ta cóchuyện gì không?"

"Nơi này xuất hiện rất nhiều án mạng, chuyện này đã dẫn tới sự chú ý của cácthế lực lớn, có phải là người cần kết thúc chuyện ở nơi này hay không... ta nóinhư vậy, cũng là vì danh vọng cùng vinh dự của gia tộc của ngươi."

Ông lão nói.ễCon thỏ hỏi nhỏ bên tai Liễu Bình: "Tại sao ông ta lại nguyện ý liên hệ ngườikia giúp ngươi chứ?"

"Đối với quân tử mà nói có thể dùng phương pháp hợp tình hợp lý để lừa gạthắn ta."

Liễu Bình nói.-------Chương 790: Đàn bà khốn nạn!Trong máy bộ đầm, giọng nam kia cười lớn, nói: "Để ta xem xem... hóa ra võquán Huyết Tâm lưu phái vẫn còn có một người nữa à, Triệu lão, ngài có đềnghị gì hay không?"

"Nói rõ mọi chuyện ra đi, hắn đúng là kỳ tài vạn người không được một, chưabiết chừng ngày sau hắn sẽ trở thành chiến hữu của gia tộc người đó, người thấythế nào?"

"Vậy thì ngài đưa điện thoại cho hắn đi."

Ông lão bật loa ngoài của máy bộ đàm."

Nhãi ranh, ngươi giết nhiều người như vậy, là muốn lấy được cái gì?"

Giọng nam hỏi."

Sơ Vân Thường."

Liễu Bình nói."

O?

Dựa vào cái gì mà người muốn cô ấy?

Cô ấy là gì của ngươi?"

Giọng nam hỏi."

Từ đầu tới chân... mỗi một sợi tóc, mỗi một chiếc xương, mỗi một giọt máu,thậm chí linh hồn của cô ấy, tất cả đều là của ta, cho nên ta muốn tìm cô ấy trởvề."

Liễu Bình nói."

Ta không tin...

Nào, Sơ Vân Thường, tự mình người nói đi, ngươi là của ai."

Từ trong bộ đàm truyền ra từng tiếng ồn ào.Giọng nói của Sơ Vân Thường ẩn chứa sự đau đớn, thế nhưng nàng vẫn hét lớn:"Liễu Bình..."

Thanh âm im bặt đi."

Đàn bà khốn nạn!"

Giọng nam lạnh lùng nói.Từ trong bộ đàm không còn truyền ra bất cứ thanh âm gì nữa.Trước mắt bao người, Liễu Bình nhìn qua hết sức bình tĩnh.Thậm chí hắn còn nở một nụ cười.Chế giễu: "Hey... người đang đánh phụ nữ sao?

Ngươi chỉ có bản lĩnh này thôià?"

Giọng nam lại vang lên lần nữa: "Liễu Bình đúng chứ, tới cùng thì ngươi là ai,ta cảm thấy cần điều tra tỉ mỉ ngươi một lần."

"Ta khuyên người không nên điều tra."

ễLiễu Bình nói."

Vì sao?"

Giọng nam hỏi."

Trong chuyện liên quan tới Sơ Vân Thường... nếu thể lực của ta mạnh hơnngười thì ngươi sẽ thua hoàn toàn, mà nếu thể lực của ta còn không bằng ngươi,ngươi vẫn thua...

đúng không?"

Liễu Bình nói.Bốn phía trở nên im lặng."

Sơ Vân Thường vẫn luôn là của ta, trả cô ấy lại cho ta, lần này ta sẽ nói thêmmột chữ xin'."

Liễu Bình nói."

Nếu như ta ta nói không thì sao?"

Giọng nam hỏi.Liễu Bình nhìn về phía bảy võ sư đối diện, nói: "Mặc dù tạm thời ta không thấyđược ngươi, thế nhưng ta có thể tiếp tục giết tiếp, tới tận khi giết sạch cả nhàcủa ngươi."

Hắn lại nhìn về phía ba ông lão kia, nói: "So tài võ nghệ, sinh tử do mệnh, thếgiới này vẫn luôn là như thế, tông sư đại nhân sẽ không định can thiệp vào ânoán cá nhân chứ?"

Mấy ông lão đều hơi do dự không quyết."

Nhóc con đáng chết..."

Ông lão ở giữa không nhịn được mà mắng: "Nếu như người đúng là có tài năng,ngày hôm nay tại sao lại không nhịn đi, ngày sau chắc chắn sẽ nở rộ tài hoa."

Liễu Bình cười nói: "Ông lão à, ông đã quên đi một chuyện."

"Cái gì?"

Ông lão hỏi."

Ta đã nói với ông rồi, ta là cao thủ luyện võ vạn người không có một, chỉ cầncho ta cơ hội, sớm muộn thì Thế giới Vạn Giới này sẽ bị ta giết xuyên mà thôi,thế mà ông lại không tin, còn tới khuyên ta nhìn xuống chứ... ta lại không giànhư ông, kẻ khác gây bất lợi cho người của ta mà ta còn phải nhịn."

Liễu Bình nói.Ánh mắt ông lão chớp động, lại nói: "Ta vốn còn muốn làm người hòa giải, thếnhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể nói ra một yêu cầu."

"Mời ngài cứ nói."

Liễu Bình nói."

Những vong hồn phía sau người của ngươi..."

À ầ ấ ằ"À, chỉ cần mấy vị đại nhân không nhằm vào ta, đương nhiên ta cũng sẽ khôngdiệt sát những linh hồn này."

"Rất tốt, vậy thì cứ quyết định như thế."

Ông lão hài lòng, bắt đầu không xen vào việc này nữa.Mình là tông sư, cũng không phải chó săn của kẻ khác, huống hồ cũng khôngđáng để làm chó săn.Hiện tại thể diện có, đạo nghĩa cũng chiếm được, chờ tới khi mọi chuyện đềukết thúc lại tìm một vài lợi ích...

Đây mới là chuyện mà tông sư nên làm.Liễu Bình lại nhìn về phía máy bộ đàm, nói: "Xin hỏi các hạ là một võ giả haysao?"

"Đương nhiên."

Giọng nam kia vang lên."

Thừa dịp ta không có mặt, người trộm đi người của ta, lại còn không dám tớigặp mặt ta... vậy mà là võ giả hay sao?

Theo ta mà nói, ngươi chỉ là một đốngrác rưởi mà thôi."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, mạng của Sơ Vân Thường, ta nhận."

Giọng nam nói.Liễu Bình mỉm cười, thậm chí bắt đầu vỗ tay.Trên đường phố yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay của hắn.Chỉ nghe hắn nói tiếp: "Tốt!

Thật có gan!

Đây chính là thế giới Vạn Giới, trắngtrợn cướp đoạt phụ nữ, còn uy ***** giết người đoạt mệnh, hóa ra võ giả cácngươi là như vậy, đúng là làm ta mở rộng tầm mắt mà."

"Ngươi cho rằng chỉ dùng ngôn ngữ là có thể uy ***** ta sao?"

Giọng nam kia nói."

Khuyên người hãy giết Sơ Vân Thường ngay lập tức đi, để tất cả người của thếgiới khác nhìn xem, tới cùng thì các ngươi là loại người như thế nào."

Liễu Bình nói."

Ha ha ha, cười chết ta mất, người cho rằng chính mình có lực ảnh hưởng lớnnhư vậy à?"

Giọng nam nói.Liễu Bình liếc nhìn bảy tên võ giả đối diện.Ngay sau đó...

Bóng đêm nở rộ, hóa thành một thế giới mới, cuốn bảy tên võ giảphía đối diện vào trong.Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Hư không tách ra.ầ ố ố ấ ồ ầBảy cái đầu lăn lông lốc xuống mặt đất, rồi nhanh chóng nhập bọn với đám đầulâu cũ.Liễu Bình đi ra hư không, dùng một chiếc khăn tay tuyết trắng lau đi vết máutrên ngón tay.Thế nhưng trên gương mặt hắn lại xuất hiện vẻ đăm chiêu.Kiểm tra linh hồn nhiều võ sư như vậy, hiện tại hắn cũng đã có nhận biết tươngđối tỉ mỉ về toàn bộ thế giới này.Làm cho người khác cảm thấy khó hiểu chính là, đối với năng lực kiểm soátLinh, thế giới này cũng chia thành "Sơ, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh".Thế nhưng đây không phải là đẳng cấp do kiếp trước mình phân chia Kỳ Quỷhay sao?

Liễu Bình lắc đầu, tạm thời từ bỏ suy nghĩ những chuyện này, lại nóitiếp: "Nếu như không đủ, ta sẽ giết sạch tất cả những võ quán còn lại cho ngườixem, tới tận khi người có được chút xíu lá gan, dám đứng ở trước mặt của ta."

Còn không chờ người đối diện trả lời, hắn tiếp tục nói: "Nghe đây, ta không biếtngươi có phải võ giả hay không, thế nhưng ta muốn nói, cả nhà người đều là rácrưởi, bởi vì cha mẹ và người lớn trong nhà ngươi đã nuôi dưỡng ra một tên hènnhát không dám so tài với người khác."

"Rác rưởi, mãi mãi cũng là rác rưởi, chỉ dám trộm đồ, không dám chiến đấu nhưmột võ giả chân chính."

"Bởi vì hắn ta biết, hắn ta chỉ có thể trốn trong bóng tối, nếu không một khingoi đầu lên, sẽ bị người ***** ngay lập tức."

"Cuộc đời của ngươi chính là như thế."

"Đúng không?"

"Một thiếu gia rác rưởi nào đó của gia tộc vinh quang."

-------Chương 791: Giằng coHắn vừa nói xong.Bốn phía im ắng yên tĩnh.Trong thời gian ngắn, bộ đàm không truyền ra bất cứ âm thanh nào nữa.Ba ông lão nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt phức tạp.Thiếu niên này!

Thiếu niên này đúng là có một cái miệng quá độc ác mà!

Nếunhư bản lĩnh võ đạo không cao như vậy, chỉ sợ chỉ cần dựa vào cái miệng này,hắn cũng đã chết vô số lần.Mỗi một câu nói của hắn đều là đạo, chỉ thẳng vào một điểm mà đối phươngquan tâm nhất...

Danh tiếng!

Nếu như...

Nếu như chuyện tối hôm nay, vị côngtử bắt người kia không thể làm ra ứng đối hữu hiệu...

Có lẽ sẽ thật xong đời.Bởi vì ngay cả một võ giả bình thường đều không thể chịu nổi lời nói này.Là đời sau của gia tộc vinh quang, nếu như thật sự bắt cóc, trong bóng tối xử lýmọi chuyện, thần không biết quỷ không hay, như vậy thì còn dễ nói.Thế nhưng hiện tại mọi chuyện đều được bày ra ngoài sáng.Không biết có bao nhiêu người đang âm thầm chú ý chuyện nơi đây.Ngay vào lúc này...

Toàn bộ danh tiếng của gia tộc vinh quang đều bị thiếu niênkia gác lên trên lửa nướng.Nếu như ứng đối kém cỏi.Toàn bộ danh tiếng tốt đẹp mà gia tộc phía sau công tử kia đã phải tích lũy trongmấy trăm năm qua, đều hóa thành hư không hết.Gia tộc của hắn ta sẽ biến thành trò cười!

Ngay sau đó...

Từ máy bộ đàm truyềnra một giọng nói trầm ổn: "Thiếu gia, hay là để ta tới chăm sóc hắn, nếu nhưhắn thật sự là nhân tài xuất sắc, đương nhiên có thể ngăn cản một đòn của ta,nếu không thì chỉ là một con chó cỏ mà thôi, không đáng chú ý."

"Ừ, ngươi đi thử hắn cũng tốt, phải biết rằng không phải ai cũng có thể nói xấugia tộc bọn ta, hắn phải bỏ ra một cái giá cực lớn."

"Tút... tút... tút..."

Tiếng dập máy bộ đàm truyền ra.Trên mặt ông lão hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Những người tuổi trẻ bâygiờ, chỉ biết chém chém giết giết mà thôi... chúng ta lùi về sau, nhường lại sânbãi cho các ngươi tận hưng đi."

Hai ông lão khác cùng gật đầu.Bọn họ bay ngược về phía sau.Chỉ còn lại Liễu Bình vẫn đứng giữa sân, sắc mặt bình tĩnh.ố ẩ"Này, hình như có người muốn tới thử tiêu chuẩn của ngươi kìa."

Con thỏ cười trêu."

Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Người kia nói muốn xem ngươi có thể ngăn cản một đòn của tên đó haykhông... nghe có vẻ như rất mạnh mà, người dự định ứng đối như thế nào?"

Con thỏ hỏi với vẻ hào húng "Nghe nhé... cơ hội chỉ có một lần..."

Liễu Bình nhỏ giọng nói điều gì đó.Con thỏ vừa nghe vừa gật đầu, đôi mắt đỏ như đá quý của nó càng ngày càngsáng.Bỗng nhiên.Con thỏ cảm nhận được thứ gì đó, hưng phấn nói: "Nhìn kìa, người đã tới rồi!"

Trên bầu trời đêm, một luồng sáng lao vùn vụt tới, nó dùng tốc độ cực kỳ nhanhchóng bay thẳng về phía Liễu Bình."

Thỏ!"

Liễu Bình quát lớn."

Ok!"

Con thỏ ứng tiếng.Ngay sau đó, một thế giới màu đen mở rộng ra.Thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín!

Bóng người kia cũng lao thẳng vàotrong thế giới đó cùng với Liễu Bình, không sợ hãi chút nào cả.Người này đứng trong một vùng tăm tối, trên thân tản ra ánh sáng mờ, dáng vẻlà một ông lão mặc âu phục đi giày da."

Nhãi ranh, đây chính là thế giới của ngươi hay sao?

Ngươi sẽ chết ngay thôi."

Ông lão nói với dáng vẻ ung dung thoải mái.Một bóng hình xuất hiện sau lưng ông ta, vừa mới nâng trường đao trên taylên...

Là Liễu Bình!

Ông lão bỗng quay người lại, dùng tay tiếp đao.Tay và đao va chạm với nhau!

Tay không tổn thương, đao không lùi.Hai người giằng co với nhau.Trong khoảnh khắc đso...

Một chuyện để cho ông lão không thể hiểu nổi diễnra.Đó là một bàn tay khác.Bàn tay này vươn ra từ trong hư không trên đỉnh đầu lão, nhấn nhẹ trên trán lãorồi thu về nhanh như điện chớp.Hầu như cùng trong nháy mắt đó.ề ấ ẩTừ trên trường đao truyền tới một lực rất lớn, đẩy bay ông lão ra ngoài.Ông lão lùi về phía sau vài chục mét, mới có thể dừng lại.Ông ta lắc đầu cho đỡ choáng váng, trầm giọng nói: "Kẻ vừa rồi là ai?

Ngươi lạibiết cách ẩn giấu một người trợ giúp khác trong thế giới của mình sao?"

Trong bóng tối.Giọng nói của Liễu Bình vang lên: "Thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, không đáng giánhắc tới."

"Hừ, tới đi, tuổi còn trẻ mà đã dám khiêu chiến với gia tộc vinh quang, ta chỉ cóthể nói, kết cục của người sẽ cực kỳ thê thảm."

Ông lão nói với vẻ thản nhiên.Cùng lúc đó...

Thế giới Vạn Giới.Trên đường phố trống trải trước cổng võ quán.Liễu Bình âm thầm hiện lên."

Ồ?"

Ba tên tông sư cùng lúc mở mắt, nhìn về phía hắn với vẻ ngạc nhiên.Nhanh như vậy sao?

Không đúng, chiến đấu vừa rồi chắc hẳn vẫn chưa kết thúc.Thế nhưng tại sao hắn lại có thể chạy ra đây?

Tôn tại tới từ gia tộc vinh quangkia đâu?

Liễu Bình liếc nhìn hư không.Từng hàng chữ nhỏ vẫn hiển hiện tại nơi đó:[Ngươi kích hoạt Linh kỹ: Thế giới chỉ thuật, mở ra một phương thế giới: Thếgiới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín.].[Ngươi kích hoạt uy năng của vỏ đao Trấn Ngục: Hư Thần][Ngươi của thế giới song song đã đi vào trong thế giới Luyện Ngục, xuất chiếnthay ngươi.][Ngươi kích hoạt Sưu Hồn thuật trong chiến đấu.][Ngươi tra xét ký ức gần nhất của đối phương chỉ trong một cái chớp mắt.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi, ẩn vào trong hư không biến mất.Liễu Bình vẫy tay.Số đầu lâu xếp chồng lên nhau, tạo thành một tháp đầu lâu."

Ba vị tông sư đại nhân, xin đừng nên tiết lộ tin tức về ta cho bất cứ kẻ nào cả,nếu không những linh hồn này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt."

Liễu Bình chắp tay nói."

Ngươi đang uy ***** chúng ta?"

Một tông sư hỏi."

Xem như thế đi, linh hồn của bọn chúng sẽ ra sao, đều do ba vị cả."

ễ ấ ẳ ầ ế ấLiễu Bình nói xong, thân hình lấp lóe, bay thẳng lên bầu trời, biến mất trongbầu trời đêm trong nháy mắt.Ba ông lão liếc nhìn nhau."

Tuyệt diệu."

Ông lão chống quải trượng nhỏ giọng nói."

Đúng vậy, mặc dù một vài nơi vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, thế nhưng cũng khátuyệt diệu."

Ông lão híp mắt khen ngợi."

Lần này đúng là có trò hay để xem rồi, chậc chậc chậc, ghê gớm, ghê gớmmà!"

Ông lão ho khan nói-------Chương 792: Nhảy raLiễu Bình bay hết tốc lực trên bầu trời.Tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí vượt xa tất cả thời điểm trong quá khứ.Nhanh!Nhanh hơn nữa!Nếu như đã biết vị trí hiện tại của Sơ Vân Thường từ trong ký ức của người kia,như vậy chuyện duy nhất mà mình cần làm đó chính là đi cứu cô ấy.Chỉ cần cứu được cô ấy, những chuyện khác không quan trọng!

Con thỏ trắngnhư tuyết cùng bay với Liễu Bình, lắc đầu thở dài nói: "Ta đã từng thấy SưuHồn thuật của văn minh tu hành, ta đã từng thấy có người từ trời giáng xuống,một chiều chế địch..."."

Thế nhưng người không chỉ dùng một chiêu chế địch, trộm đi ký ức của đốiphương, thậm chí làm xong những chuyện này còn buông tên đó ra ngay lậptức, làm cho tên đó vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục chiến đấu vớithể thân của ngươi, không phát cảnh báo đối với công tử nhà mình..."

"Kỹ xảo quá cao cấp, ta chưa từng gặp bao giờ, thật sự quá kỳ diệu, vô cùng kỳdiệu!"

Con thỏ nhìn về phía Liễu Bình với vẻ hài lòng, bay thấp trên bả vai hắn.Không sai.Ánh mắt của mình quá xuất sắc.Vậy mà tìm ra một đồng đội xuất sắc vượt quá tưởng tượng từ trong vạn người.Quá phong cách, quá *****.Câu nói này chuyên dành cho chính mình."

Chúng ta cần nhanh hơn nữa."

Liễu Bình nói.Tốc độ của hắn lại tăng thêm, phá vỡ hàng rào không khí quanh người, hóathành một luồng sáng siêu tốc.Mấy chục giây sau.Trong bầu trời đêm xuất hiện một chiếc phi thuyền đang lơ lửng phía trước."

Chính là cái đó."

Liễu Bình nhỏ giọng nói.Hắn bỗng dưng giữa không trung, tiện tay sử dụng pháp quyết thu liễm toàn bộkhí tức của bản thân mình.Con thỏ thấy vậy, hóa thành một luồng khí lạnh, yên lặng trôi nổi phía sau hắn."

Để ta làm một đám mây, rất nhanh, yên tâm đi."

Nó nói.Trong phi thuyền.Một người thanh niên tóc vàng để kiểu undercut đang ngồi trên ghế sa lon, lắclư ly rượu trên tay.Quanh người hắn ta, có bảy tám tên bảo tiêu với khí tức rất mạnh bảo vệ."

Haiz, đúng là không thú vị, hắn lại mở ra thế giới màu đen, cho nên chúng takhông nhìn thấy dáng vẻ khi chết của hắn."

Thanh niên mỉm cười nói.Trước mặt thanh niên này là một màn hình ánh sáng, đang trực tiếp trận chiếnđấu đó.Chỉ là toàn bộ cảnh tượng chiến đấu đều là màu đen mà thôi.Một giọng nói truyền ra từ màn hình: "Thiếu gia, xin lỗi, không nghĩ tới thế giớicủa hắn lại kỳ lạ như vậy, chờ ta giết hắn sẽ mang thi thể của hắn trở về."

"Nắm chặt thời gian, cũng để cho mỹ nhân trước mặt ta tuyệt vọng... ta muốntreo thi thể của hắn trên cột cờ ngoài thành, để tất cả những kẻ đang xem trò vuiđều biết kết cục khi chống đối ta."

Thanh niên nói xong, liếc nhìn về phía Sơ Vân Thường cách đó không xa."

Ban đầu còn định tra tấn cô, thế nhưng...

đối với một võ sư với ý chí kiên định,lại còn xinh đẹp như cô, ta rất mong muốn thấy được vẻ mặt đau khổ cùng tuyệtvọng của cô..."

Thanh niên hơi run lên, có vẻ như khá kích động."

Thần kinh."

Sơ Vân Thường mắng.Cô bị vài chiếc dây sắt đặc chế trói chặt trên tường, cánh tay liên tục chảy máu,mà trên mặt đất lại có một chiếc dao găm mang máu.Thanh niên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới nói: "Chờ mộtlát... chờ tới thi thể của hắn tới đây, ta sẽ dùng xương của hắn làm thành mộtchiếc dây chuyền thật dài cho cô... thật muốn thấy vẻ mặt khi đó của cô là nhưthế nào..."

"Tiện thể nói luôn, ngay cả cô lẫn Linh của cô ta đều muốn."

Sơ Vân Thường cười lạnh, nói: "Ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cắn chết ngươi."

Người thanh niên uống một hộp rượu, nói với vẻ thích ý: "Chậc, chỉ có tiêuchuẩn Thứ cấp, đối mặt ta ngay cả năng lực phản kháng đều không có, đời nàycũng đừng mơ."

Từ khoang điều khiển của phi thuyền bỗng truyền tới một tiếng vang trầm.Thanh niên quay đầu nhìn lại.Trong khoảnh khắc đó...

Vách tường phía sau Sơ Vân Thường bị xé rách ra,bong ra thoát ly khỏi thân phi thuyền.Vách tường lật một vòng giữa không trung.ễ ấ ắ ềLiễu Bình dùng Bách Nạp đao chém một vòng, tất cả dây sắt đều đứt thành từngkhúc.Hắn ôm chặt Sơ Vân Thường, nhanh chóng bay xuống mặt đất."

Không phải người đang chiến đấu với người kia sao?

Tại sao lại tới đây?"

Sơ Vân Thường kinh ngạc, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn hắn."

Giết người là một chuyện rất nhàm chán, cứu người mới là chính sự."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong, có mấy bóng người bay ra khỏi phi thuyền.Ai ngờ mấy người này vừa mới lướt tới, đã bị mấy chục ánh đao ẩn nấp tronghư không chém thành từng đống thịt nát.Mưa máu tản khắp bầu trời.Sơ Vân Thường ngẩng đầu nhìn về phía mưa máu, hỏi: "Không phải giết ngườilà một chuyện rất nhàm chán à?"

Liễu Bình thở dài với vẻ chán ngán: "Về sau cô sẽ hiểu, đây đều là công việcnhàm chán, là nhiệm vụ cần phải hoàn thành trong cuộc sống mà thôi."

Hai người hạ xuống một vùng rừng rậm.Liễu Bình kiểm tra vết thương trên người Sơ Vân Thường, cầm máu giúp cô ấy,lại dùng pháp thuật của văn minh tu hành điều trị cho cô ấy."

Cô đã tiêu hao quá nhiều lực lượng, lại bị thương nữa, hãy nghỉ ngơi đi."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường vẫn nhìn về phía trên trời với vẻ lo lắng.Chiếc phi thuyền kia lơ lửng giữa không trung, từ bên trong truyền ra tiếng vangđịnh tại nhức óc: "Rất tốt, ta rất yêu thích tiêu chuẩn của ngươi, chuyện nàycàng ngày càng thú vị hơn rồi."

Liễu Bình nói: "Không sai, trong tương lai khi nhìn lại lúc này, có khi đây cũnglà một đoạn giai thoại đấy chứ... hay là chúng ta nói chuyện đi, cần gì chémchém giết giết cơ chứ?"

Khi nói chuyện, Bách Nạp đao bị hắn nắm chặt, phát ra tiếng vang trầm.Khi hắn vừa dứt lời.Một luồng sáng chói từ trên lưỡi đao phun ra ngoài, trong nháy mắt lướt qua phithuyền, bắn thẳng về phía sâu trong bầu trời.Phi thuyền vỡ nát thành bảy tám mảnh, rơi xuống mặt đất.-------Chương 793: Ba vị đại nhân!Trong bóng đêm.Lão nhân mặc tây trang mang giày da lấy ra một bộ bao tay da rồi đeo vào.Cả người lão ta tỏa ra ánh sáng lờ mờ, soi chiếu mặt đất chung quanh và cảnhtượng trong phạm vi mấy chục mét.- - Trống trơn, không thấy quỷ ảnh."

Thằng nhãi, nếu ngươi khoác lác vậy thì ra đánh một trận với ta đi."

Lão nhân tháo nơ ra, vừa hoạt động tay chân vừa nói.Trong bóng đêm.Không có tiếng động nào cả.Lão nhân thở dài, chỉ cảm thấy thằng nhãi này có chút phiền phức.- - Chẳngnhững không hiện thân, hơn nữa còn có giúp đỡ.Vừa rồi tên giúp đỡ kia chụp một cái lên trán lão ta thực sự làm người ta sợ hãi.Từ trên trời giáng xuống nhẹ nhàng vỗ một cái, đúng lúc là khoảnh khắc lão tara tay đoạt đao với đối phương, không sớm cũng không muộn, ngay trong nháymắt lão ta hết sức tập trung.Hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cái vỗ kia tràn ngập kỹxảo nào đó không thể nói nên lời, cứ như đổi lấy từ chiến đấu vô tận.Thật là kỹ xảo lên tới tột đỉnh, không dựa vào bất cứ sức mạnh nào, khôngmượn bất cứ chiêu thức nào, tất cả trở lại nguyên trạng, chỉ là một cái vỗ nhưvậy -- Cuộc đời lão ta chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn như vậy.Nếu...

Đổi một chương kia thành một thanh đao -- Lão nhân không dám nghĩtiếp."

Có lẽ chúng ta xem thường người và đồng bạn của ngươi, như vậy đi."

Lão nhân hít sâu một hơi, cả người tỏa ra ánh hào quang càng mãnh liệt, làmcho xa xa gần gần sáng như ban ngày."

Ra đây, ta sẽ lấy sức mạnh lớn nhất để đánh với ngươi một trận!"

Lão nhân quát.- - Vẫn không có người đáp lại.Nhưng hình như tình huống lại có chút khác biệt.Lão nhân yên lặng cảm nhận trong lòng dâng lên cảm xúc nào đó, lão lặng lẽbày ra quyền thể ngay tại chỗ."

Tới đi!"

Lão ta quát.Vẫn không có người đáp lại.Trong lòng lão giả dâng trào sát ý, thấp giọng mà nói: "Tốn hết nửa ngày, thì ralà một tên nhát cáy, hiện tại ta lập tức --"ẩ ầLão ta không tự chủ được mà ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên im bặt.Trên bầu trời.Tồn tại không biết nào đó bao trùm tất cả mọi thứ trong tầm mắt.Thân thể nó thật sự quá to lớn, hùng vĩ, nguy nga, trực tiếp che chắn tất cả, nócúi người bay đến dưới ánh hào quang chiếu rọi.Hắc ám vỡ ra từ trên người nó, để lộ ra từng hàng răng nanh loang lổ sắc nhọnbên trong.Thân thể lão giả run lên, nhịn không được mà nói: "Đây là ——"Cái miệng khổng lồ phủ kín răng nanh vô biên kia hút một cái ngay trên khôngtrung.Ánh hào quang trên người lão giả lập tức thoát ly khỏi lão, phóng lên cao, bị cáimiệng khổng lồ kia hoàn toàn hút sạch sẽ.Bỗng nhiên, lão giả hiểu ra một điều.Ánh sáng.Không thể tồn tại ở chỗ này.Lão ta vẫn không nhúc nhích, cũng không hề thả ra bất cứ ánh sáng nào, để mặccho hắc ám bao trùm tất cả.Phốc –– Một tiếng vang trầm đục.Lão giả giãy giụa một chút, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích,vừa động đậy là sinh ra đau nhức không thể chịu đựng được.Lão ta há mồm thở phì phò, duỗi tay ***** lên ngực, lập tức cầm lấy lưỡidao sắc bén lạnh như băng kia.Một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Ta vốn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là coinhư hoàn thành nhiệm vụ –– Những cơ hội này thật tốt quá, ta không nhịn nổi,xin lỗi."

Là thiếu niên kia!"

Ngươi muốn giết ta?"

Lão nhân trầm giọng mà nói."

Không -- Xin đừng cử động."

Thiếu niên nói, vươn một bàn tay ra rồi ấn lên trán lão ta.Giây lát sau."

A...

Thì ra là như thế, thật là phiền toái."

Thiếu niên thở dài, trầm tư mà nói.Vẻ mặt lão giả thay đổi mấy lần, bỗng kêu lên: "Không đúng, tay ngươi -- vìsao giống bàn tay ấn lên đầu ta lúc trước y như đúc!"

"Rốt cuộc ngươi là ai!"

ế ắ ắ ế ỗ ỗSuy nghĩ của thiếu niên bị cắt ngang, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai lão giả và nói:"Ta là người nào à?

Cái này không quan trọng, quan trọng là cờ chiêu hồn CửuU còn chưa làm xong, người ra một phần sức được không."

Lão giả tru lên: "Ngươi --"Bá!

Ánh đao lạnh lẽo chợt lóe qua.Đầu người bay lên.Thiếu niên thu đao, khép đôi tay lại rồi ấn ra một quyết về hướng cái đầu baygiữa không trung kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới hắc ám nhanh chóng rút đi, cảnh đường phố bên ngoài bắt đầuhiện ra."

Chuyện kế tiếp giao cho ngươi."

Thiếu niên nói, thân thể vừa quay đi thì đã tiêu tán cùng với thế giới hắc ám.Trên đường phố.Chỉ còn lại một khối thi thể không đầu đứng ở nơi đó, cùng với –– Băng!

Mộtcái đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục."

Thằng nhãi ranh kia lại thắng rồi..."

Ba vị tông sư trên tường cảm khái.Lại thấy cái đầu trên mặt đất kia lập tức nhảy dựng lên rồi đắp lên những cáiđầu khác.Nó mở mắt ra, đối mặt với những cái đầu khác và nói: "Chủ nhân có lệnh,chúng ta phải lập tức tiến đến, nói một tin tức cho hắn biết."

"Vậy còn chờ cái gì?"

Đầu một võ sư hỏi."

Đi!"

Đầu lão giả nói.Mấy chục cái đầu bay vút lên, nhanh chóng xông lên không trung, bay vúthướng về một hướng.Vẻ mặt của ba tông sư thật phức tạp, họ đi theo cũng không được, không đi theocũng không phải.Lúc này trên đường phố chung quanh dần dần xuất hiện các võ sư khác."

Đại nhân!"

"Ba vị đại nhân!"

"Nhất định phải cứu chúng ta!"

Bọn họ cuống quít chạy đến trước mặt ba tông sư, đồng thời hành đại lễ."

Chuyện gì?"

ốLão tông sư chống gây hỏi."

Chúng ta cũng từng nghe lệnh của gia tộc Vinh Quang, âm thầm ép bức hãmhại Huyết Tâm Lưu Phái, đợi lát nữa thiếu niên kia lại đánh tới cửa thì chỉ sợkhó giữ được mạng."

"Xin ba vị đại nhân cứu chúng ta một mạng!"

Ba gã lão giả nhìn nhau.Lão giả chống gậy thở dài và nói: "Chờ tin tức đi, thằng nhãi kia vừa đi, chỉ sợmuốn gây ra đại họa Bát Thiên, đến lúc đó còn không biết là tình huống như thếnào."

-------Chương 794: Có trăn trối gì không?Phía bên kia.Sâu bên trong rừng cây.Liễu Bình cầm đao canh giữ ở trước người Sơ Vân Thường, ngẩng đầu nhìn lênbầu trời.Chỉ thấy một nam tử tóc vuốt ngược về sau đang lơ lửng ở giữa không trung,tay đang nâng chiếc cốc có chân dài, mang vẻ mặt thanh thản mà quan sát haingười."

Mười mấy tuổi...

Tuổi tác như vậy mà có sức chiến đấu thể này thì thật sự cóthể được gọi là một tiếng kỳ tài."

Nam tử nói với giọng điệu như đang đánh giá.Liễu Bình cầm đao mà đúng, ánh mắt lập tức dừng lại trên cốc chân dài trongtay nam tử kia.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Cốc chân dài hình khônggian đa giác."."

Đây là một vật quý hiếm có sức mạnh Kỳ Quỷ, có thể chống đỡ bất cứ đòncông kích nào, thẳng đến công kích vượt qua hạn mức cao nhất nó có khả năngphòng ngự."

-- Cái gì đây.Không phải thế giới này coi sức mạnh Kỳ Quỷ là tà ác và dơ bẩn sao?

Vì saongười của gia tộc Vinh Quang lại có một đạo cụ phòng ngự Kỳ Quỷ cực kỳhiếm thấy như vậy?

Liễu Bình không khỏi rơi vào trầm tư.Sơ Vân Thường nói nhỏ: "Này, người suy nghĩ cái gì vậy?"

Liễu Bình nói: "Ta đã học qua rất nhiều tri thức có liên quan đến Thế Giới chiLinh, hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút,xem có thể sáng chế một thức đao pháp linh kỹ loại cao đẳng hay không."

Sơ Vân Thường ngẩn ngơ.Giữa không trung, tên nam tử kia cũng ngơ ngẩn.Thằng nhãi này -- Vừa mở miệng đã muốn sáng tạo ra linh kỹ, còn chỉ định làđao pháp.Sao có thể chứ!

Có phải đầu óc hắn có vấn đề hay không?

Vẻ mặt nam tử bỗngtrầm xuống.Nếu đầu óc thiếu niên này có vấn đề, vậy sao có thể giết được nhiều người nhưvậy, còn có thể gài bẫy lừa bịp cấp dưới của gã, sau đó tiến đến cứu Sơ VânThường đi?

Nói cách khác -- Đầu óc thiếu niên này không sao cả.Nếu hắn không có vấn đề, vậy có lẽ hắn thật sự có thể sáng tạo ra đao phápdạng linh kỹ!

Một phàm nhân lại có thể sáng tạo linh kỹ!

Đây là chuyện khủngố ế ắ ổ ấ ầ ấ ồbố đến mức nào!

Sắc mặt nam tử thay đổi mấy lần, ấn một cái nút trong túi rồilẩm bẩm: "Cẩn thận thì tốt hon..."

Trong hư không bỗng vang lên một giọng nói kim loại lạnh như băng: "Ngươiđã thỉnh cầu phóng thích lần ô nhiễm này, xin hãy chỉ định mục tiêu."

Nam tử nhìn chằm chằm vào Liễu Bình và Sơ Vân Thường phía dưới, cắn răngmột cái, sau đó mở miệng nói: "Chỉ định hai sinh mệnh thể nhân loại phíadưới."

Gã nhìn Sơ Vân Thường, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc, nhưng lập tức bịđè nén xuống.Cho dù là mỹ nhân hay là Linh, hay là cái gì khác, so với xử lý một kẻ địch***** có thể uy ***** đến gã thì đều phải sắp hàng đằng sau cả.Vừa dứt lời.Chỉ thấy trong hư không bỗng bay ra hai ngọn lửa sôi trào, bắn thẳng về hướngLiễu Bình và Sơ Vân Thường.Liễu Bình vốn định né tránh, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, ngọn lửa nàytrực tiếp bám vào cánh tay hắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Ngươi bị sức mạnh Dũng Hiệnnào đó đánh trúng."

"Sức mạnh Dũng Hiện này ẩn chứa quy tắc sau đây:""Nhất định sẽ trúng, hiển hiện, bất diệt."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra.Quả thật.Sức mạnh Kỳ Quỷ này mang theo "Nhất định sẽ trúng", "Hiển hiện"và "Bất diệt"-- Nhưng nó không có lực sát thương!

Rốt cục đối phương dùng ra chiều nhưvậy là vì nguyên nhân gì?

Liễu Bình nghi ngờ nhìn lên không trung.Chỉ thấy trên bầu trời, nam tử vuốt ngược tóc kia nói: "Hoàn thành ô nhiễmchưa?"

Giọng nói lạnh như băng kia đáp: "Đã hoàn thành ô nhiễm."

Nam tử vui mừng quá đỗi, lập tức nói: "Tăng thêm nhân lực, lập tức đến nơinày, toàn lực tiêu diệt quỷ Ác Mộng!"

"Tuân mệnh."

Giọng nói kia đáp lại một tiếng.Tên bầu trời dần dần bắt đầu xuất hiện từng luồng dao động không gian.Đúng lúc này.Mấy chục cái đầu người từ trên trời giáng xuống, dùng ở trước mặt Liễu Bình.ầ ầ ầ ẩĐầu lão giả kia nhảy ra, trầm giọng mà nói: "Chủ nhân, ta có việc cần bẩm báo,xin hãy sưu hồn."

"Được."

Liễu Bình đặt tay lên trán lão.Giây lát sau.Hắn dần dần hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện."

Thì ra là thế..."

Liễu Bình híp mắt nhìn nam tử ở giữa không trung, vẻ mặt dần tràn ngập sát ý.Nam tử vuốt ngược tóc ra sau lại không để ý chút nào.Gã bung cốc chân dài lên và nói: "Xem ra ngươi giết cấp dưới của ta rồi còndùng thuật pháp của Tu Hành Trắc sưu hồn của hắn, vậy càng không thể buôngtha ngươi."

"Tất cả đều là một âm mưu, không phải sao?"

Liễu Bình nói.Nam tử mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngẫu nhiên triều Ác Mộng sẽ nổi lên mộtchút sức mạnh Kỳ Quỷ, bị chúng ta bắt giữ để chế tạo khủng hoảng ở thế giớinhân loại."

Liễu Bình nói: "Những quỷ Ác Mộng là ai?"."

Đương nhiên là những tên dám đối nghịch với thượng tầng chúng ta –– Ví dụnhư ngươi, hiện tại ngươi và cô bạn gái nhỏ của mình đều lấy dính sức mạnh ÁcMộng, ta dẫn quân đội giết các ngươi cũng chẳng sao cả, bởi vì mọi người đềubiết ta đang giữ gìn hoà bình thế giới."

Nam tử nói, đột nhiên phát ra tiếng cười điên cuồng: "Ha ha ha, căn bản khôngcó quỷ Ác Mộng nào cả, đó đều là vở kịch dùng để lừa mấy tên ngu ngốc, aimuốn đối nghịch với chúng ta thì chính là loài quỷ người người tru diệt!"

Trong hư không.Vô số những võ sư xuất hiện.Hàng trăm hàng ngàn võ giả sôi nổi đứng sừng sững trên hư không, bao vâyLiễu Bình và Sơ Vân Thường chất như nêm cối."

Đây là biện pháp để các ngươi thống trị thế giới này sao..."

Liễu Bình nhìn những võ sư trận địa sẵn sàng đó, chỉ lẩm bẩm một câu.Một tia cảm giác nguy cơ trong lòng nam tử rốt cuộc cũng biến mất.Gã giơ cốc chân dài lên, ra hiệu về hướng Liễu Bình và nói: "Kỳ tài luyện võtrong một vạn không có lấy một ——"."

Đã biết bí mật của gia tộc Vinh Quang chúng ta, ngươi cũng có thể an tâm đichết đi."

ế ế ắ ầGã làm động tác chém giết, những võ giả đó lập tức im hơi lặng tiếng bắt đầuhành động.Bọn chúng chạy về phía Liễu Bình và Sơ Vân Thường từ bốn phương támhướng.Vẻ mặt Sơ Vân Thường thật khẩn trương, thò tay một cái đã bắt được tay LiễuBình, nàng nhỏ giọng mà nói: "Chúng ta sẽ chết sao?"

Liễu Bình vỗ vỗ tay nàng để an ủi, ánh mắt lại nhìn lên nam tử giữa khôngtrung.Nam tử cười to nói: "Có trăn trối gì không?

Hay là muốn cầu xin ta buông thangươi?"

Liễu Bình thở dài nói: "Làm người ta lấy dính sức mạnh Kỳ Quỷ, do đó bị coithành quỷ Ác Mộng, đây quả nhiên là thủ đoạn tốt để diệt trừ dị kỷ, nhưng thậtra các ngươi xem nhẹ một điều cực kỳ quan trọng."

"Cái gì?"

Nam tử hỏi."

-- Ngươi có nghĩ tới ta là một quỷ Ác Mộng chân chính hay không?"

Liễu Bình nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.-------Chương 795: Giới chi tranh"Quỷ Ác Mộng chân chính..."

Nam tử vuốt ngược tóc lặp lại một câu, sau đó lắc đầu, không nhịn được bậtcười và nói: "Thằng nhãi thật đáng buồn, ngươi cũng không biết Vạn Giới chiGiới rốt cục là gì mà dám nói càn ở đây đã xuất hiện quỷ Ác Mộng?"

"–– Giết hắn!".Câu nói vừa dứt.Một võ sư phía sau gã đi ra rồi bày ra quyền thế, quát: "Lãnh liệt sương giới,khai!"

Chỉ một thoáng.Bầu trời đêm, rừng cây, mặt cỏ, núi xa đã hoàn toàn biến mất.Toàn bộ thế giới nhanh chóng đi xa.Thay vào đó là một ngôi cao vô cùng to lớn được cấu thành từ bằng tinh lơ lửngở giữa không trung.Liễu Bình cúi đầu nhìn nhìn dưới chân.Băng tinh không ngừng lan tràn lên từ chân hắn, hình như muốn đông cứng hắnlại ngay tại chỗ.Chung quanh không có thứ gì cả.Không có nơi nào có thể trốn tránh.Trên bầu trời, mấy ngàn võ sĩ nhanh chóng tản ra thật trật tự, ùa đến từ cácphương hướng rồi bao vây hắn ở bên trong."

Nơi này là sương giới, ngươi sẽ bị nhốt trên mặt bằng, không có cơ hội phảnkháng và tránh né nào cả-- Sinh mệnh của người phải kết thúc vào hôm nay,thằng nhãi."

Nam tử vuốt ngược tóc cười nói.Liễu Bình hoạt động hai chân một chút, làm bằng sương không ngừng lan lênbong ra thành từng màng."

Vậy phải đánh mới biết được."

Hắn đáp lại một câu."

Đánh cái rắm!"

Thỏ Tử nhảy dựng lên từ trên vai hắn, phẫn nộ quát: "Sương giới chó má cái gì,bổn đại gia ở chỗ này, đâu tới phiên các thế giới khác xuất hiện!"

"Liễu Bình, mở thế giới của chúng ta ra!"

"Làm làm làm!

Làm chết bọn chúng!"

"Mau!"

ễ ấLiễu Bình nghe thúc giục mà không nhịn được, đành phải ra một ấn ngay tạichỗ và nói: "Hắc Ám Luyện Ngục, khai!"

Thế giới bỗng chấn động.Gần như trong nháy mắt, băng sương tràn ngập và ngôi cao, thậm chí cả sươngmù bị đông lại trên trời cao đều như hoa rơi nước chảy mà bay vút đi.Ngay sau đó.Một thế giới hoàn toàn mới theo đó mà mở ra.Đây là một thế giới đen nhánh, mọi vật đều hoàn toàn ẩn đi, biến mất dưới sựbao trùm của nó, cả khí tức cũng theo đó mà thu lại, cuối cùng không thể bị pháthiện.- - Là Hắc Ám Luyện Ngục!

Trong bóng đêm.Liễu Bình sớm đã rời khỏi vị trí cũ.Hắn ôm Sơ Vân Thường, tránh né đến một nơi khác cách đó hơn mấy ngàn mét.Bởi vì quá mỏi mệt và hoảng sợ, còn vừa được chữa khỏi thường thể nên lúcnày Sơ Vân Thường đã rơi vào hôn mê.Liễu Bình thật cẩn thận mà đặt nàng xuống, lúc này mới mở miệng nói: "ThỏTử."

"Cái gì?"

Thỏ Tử đáp lại.Liễu Bình châm chước mà nói: "Ta sưu hồn được một ít tri thức ––"."

Muốn phá vỡ thế giới của đối phương thì trừ phi chiến thắng đối phương, haylà làm bị thương nặng Linh của đối phương mới được –– Nhưng Thỏ Tử ngươilại có thể trực tiếp thay đổi thế giới của đối phương, làm được như thế nàovậy?"

"Đùa cái gì vậy?

Đó chỉ là cách làm dưới tình huống thực lực tương đương thôi-- Trong số các Linh mà nói, ta mạnh hơn bất cứ kẻ nào trong bọn họ!

Ngươihiểu hay không?"

Thỏ Tử trừng mắt mà nói.Liễu Bình trầm ngâm đáp: "Cho nên..."."

Cho nên lão tử có thể trực tiếp lật bàn, trong đám Linh vương bát đản đó, aidám triển khai thế giới ở trước mặt ta?

Ta đồng ý chưa?"

Thỏ Tử điên cuồng kêu gào.Giọt nước miếng mang theo hơi lạnh căm căm của nó phun lên cổ Liễu Bình.Liễu Bình vô trán, có chút câm nín.Thỏ Tử này thật kiêu ngạo.Nhưng mà –– Nếu nó thật là Linh chủ tứ phía dưới Vĩnh Dạ Thần Trụ, vậy nóthật sự có tư cách nói những lời này.ầ ầCho dù là Luyện Ngục Thần Trụ hay là Vĩnh Dạ Thần Trụ, nhũng Linh đó cũngchỉ là những pho tượng đứng sừng sững trên đó, tính ra thì kích thước cũng chỉcó nhân loại mà thôi.Thỏ Tử này lại một mình chiếm cứ một "Sân bãi"bốn mươi mét ở Vĩnh Dạ Thần Trụ!

Chỉ hỏi còn có ai làm được như vậy!

Lúcnày Thỏ Tử lại tràn đầy khó hiểu mà nói: "Không nên như vậy, ta nhớ triều ÁcMộng thật sự sắp tới, vì sao Vạn Giới chi Giới lại có đức hạnh như thế này?Chẳng lẽ nó không sợ diệt vong sao?"

"Thỏ Tử..."

Liễu Bình trầm ngâm mà nói."

Nói."

Thỏ Tử nói."

Ngươi cảm thấy Kỳ Quỷ như thế nào?"

Hắn hỏi."

Cái này à, rất nhiều tên đạt được sức mạnh Dũng Hiện sẽ mất đi thần trí, đó làđối tượng mà những Linh chúng ta cần phải diệt trừ."

Thỏ Tử nói."

Nếu không mất đi thần trí thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy lợi hại, có thể cùng chúng ta thâm nhập vào tầng trong thế giới Ác Mộng,tìm kiếm các loại bí mật –– Nhưng người như vậy rất ít thấy, thằng nhãi, ngươiphải tiếp tục nỗ lực thêm."

Thỏ Tử nhún vai và nói."

Được rồi, xem ra chúng ta không phải là kẻ địch."

Liễu Bình nói.Thỏ Tử giơ móng vuốt lên và nói: "Đương nhiên không phải -- Ngươi yên tâmđi, vừa rồi trên người của người xuất hiện sức mạnh Ác Mộng, thật ra là đạo cụmà tên kia vu hãm ngươi, ta thấy rõ ràng, sẽ không coi ngươi là loại quỷ ÁcMộng mất đi thần trí."

"Ta không phải đang nói chuyện này."

Liễu Bình nói."

Vậy là cái gì?"

Thỏ Tử hỏi.Liễu Bình ấn tay vào hư không.Một quyển sách lập tức xuất hiện, cũng theo đó mà tự động mở ra, để lộ một tờgiấy nào đó.Liễu Bình rút ra một thẻ bài từ tờ giấy này.ấ ắ ểChỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh sa mạc hoang vắng, nhìn từ xa xa, có thểtrông thấy một nơi có loạn thạch tạo thành chốn mộ địa bên trong sa mạc."

Đi."

Liễu Bình một tay ôm Sơ Vân Thường, một tay tung thẻ bài ra, Phanh!

Thẻ bàivang lên một tiếng động nhỏ.Chỉ một thoáng, Liễu Bình mang theo Sơ Vân Thường và Thỏ Tử cùng xuấthiện trong đống đá lởm chởm.Thỏ Tử bay ra đi nhìn một vòng, kêu lên làm nước miếng bay tứ tung: "Đậumá!

Đậu má!

Con mẹ nó đây là cái thứ gì vậy?

Đây là nơi thực thể hóa của sứcmạnh Kỳ Quỷ!"

Nó đột nhiên nhìn về phía Liễu Bình, trong đôi mắt thỏ hiện ra vô số những phùvăn Vĩnh Da."

Liễu Bình, thần trí ngươi cũng không thành vấn đề, sức mạnh Kỳ Quỷ an tĩnhnghe theo mệnh lệnh của ngươi, chẳng lẽ thằng nhãi ngươi ––""Đúng vậy, như người suy nghĩ đấy."

Liễu Bình nói.Hắn ôm Sơ Vân Thường, ngồi xổm xuống rồi ấn tay lên mặt đất.Một khối quan tài màu đen dâng lên từ lòng đất."

Mai táng!"

Liễu Bình quát khẽ lên.Theo lời nói của hắn, trên người hắn và Sơ Vân Thường đều dâng ra một ngọnlửa cháy bừng bừng.Ngọn lửa này dời từ tay Liễu Bình vào trong quan tài kia.Quan tài chậm rãi chìm xuống mặt đất.Địa Chi Táng Tàng!

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Sứcmạnh Dũng Hiện mà người và đồng bạn trúng phải đã bị mai táng."

"Sức mạnh này không có bất cứ cơ hội nào phát động."

-------Chương 796: Thật là thuật pháp tà ácLiễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Thỏ Tử nín thở thật lâu, cho toàn bộ quá trình hoàn thành rồi mới hét lớn: "LiễuBình!

Ngươi có thể khống chế sức mạnh Kỳ Quỷ mà không mất đi chính mình!Ngươi có thể cùng ta đi vào tầng Ác Mộng chơi nha!

Thân!"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Thỏ Tủ chống nạnh hai móng, ngửa mặt lên trời cười to không ngừng."

Ngươi đang cười cái gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói."

Không có gì, không có gì, người bận xong rồi thì chúng ta trở về."

Thỏ Tử đặt tay xuống và nói.Ta có thể tìm ra một cộng sinh giả như vậy sao?

Con mẹ nó ta thật có ăn may vôđịch đương thời-- Thật là quá ghê gớm!

Ta thật bội phục chính mình đến rốitinh rối mù!

Đặc biệt là ở thời khắc này, có lẽ...

Có thể làm ra một đại sự khólường?

Thỏ Tử nhếch miệng cười cười, lại lập tức giấu vẻ mặt đi, nghiêm tranghỏi: "Ngươi chôn hai luồng sức mạnh Kỳ Quỷ ô nhiễm kia đi là muốn lấy lạitrong sạch cho mình sao?"

"-- Chủ yếu là sợ bọn chúng có cách tìm kiếm hai luồng sức mạnh này, hiện tạichôn xong, chúng hoàn toàn không tìm thấy chúng ta."

Liễu Bình nói."

Vậy bây giờ?"

"Chậm trễ chút thời gian, hiện tại chúng ta đi giết người."

Liễu Bình nói.Vừa nghe lời này, Thỏ Tử lập tức bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, hai móng vuốtlông xù nhanh chóng siết chặt, hưng phấn nói: "Cũng đúng, đánh lộn mới làchuyện chính!"

Địa chi Thế Giới biến mất khỏi chung quanh hai người.Hắc ám lại bao phủ tất cả lần nữa.- - Bọn họ về tới thế giới Hắc Ám LuyệnNgục.Liễu Bình nhìn thoáng qua Sơ Vân Thường đang hôn mê."

Giao cho ta, ta bảo đảm sẽ giấu nàng đi thật kỹ."

Thỏ Tử thúc giục.Nó tùy tiện vung móng vuốt tuyết trắng lên.ắ ốMột vệt hắc ám càng đậm lập tức rơi xuống, bao phủ Sơ Vân Thường vào trongđó."

Đa tạ."

Liễu Bình nói."

Huynh đệ chúng ta nói cảm tạ với không cảm tạ cái gì."

Thỏ Tử không chút để ý mà nói."

Vậy ta đi."

Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.Phía bên kia.Trên bầu trời hắc ám vang lên từng đợt xôn xao.Nam tử vuốt ngược tóc gấp gáp mà quát: "Mau, triển khai thế giới của cácngươi, đè ép thế giới của hắn xuống đi!"

Mấy ngàn võ giả bắt đầu sôi nổi thử nghiệm.Một phút.Hai phút.Tam phút.Nam tử vuốt ngược tóc nhìn chung quanh, giận dữ hét: "Chết tiệt, lập tức triểnkhai thế giới cho ta!"

Chỉ thấy trên tay mấy ngàn võ sĩ không ngừng hiện ra các loại hào quang.Những ánh hào quang đó sáng sáng tối tối, lại không có cái nào có thể căng ramột thế giới.Thậm chí những ánh hào quang đó -- Chúng vừa xuất hiện trong bóng đêm thìđã bị sức mạnh nào đó hấp thu sạch, không thể loại trừ cả hắc ám trước mắt!"

Linh cường đại như thế...

Thế giới cường đại như thế..."

Nam tử trầm ngâm, trong đầu bỗng hiện lên một tia sáng.Đúng rồi.Khẳng định là như thế-- Sơ Vân Thường đã đưa cơ hội giới thiệu kia cho thằngnhãi bên cạnh nàng.Cơ hội giới thiệu cực kỳ trân quý kịa-- Nó bị dùng rồi!

Nếu không phải như vậy,dựa vào cái gì thằng nhãi đó có thể triển khai một thế giới hắc ám, hơn nữa lù lùbất động trước mặt thuật thế giới của mấy ngàn võ sĩ?

Vị Linh phía sau hắn kianhất định là cực kỳ mạnh!

-- Mạnh đến mức vượt qua tất cả Linh ở đây! !!"

Nhất định là như thế, đáng giận..."

Nam tử nghiến răng nghiến lợi mà nói."

Đại nhân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Một võ sư phía sau hỏi.ầ ể ếNam tử đột nhiên quay đầu lại, rít gào: "Để lại năm trăm người, kết thành trậnhình phòng ngự bảo hộ ta, những người khác chia hai mươi người một đội --Không, ba mươi người một đội, đi xuống tìm kiếm tung tích hai con quỷ ÁcMộng kia."

"Tuân lệnh, đại nhân."

Các võ sư sôi nổi nói.Không thể không nói, một khi hành động thì hiệu suất của các võ sư vẫn rất cao.Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đoàn đội năm trăm người đã tập kết xong.Bọn họ dựa sát vào nhau, bao quanh bảo hộ nam tử ở trong cùng.Nhóm võ giả còn lại sôi nổi tạo thành một tiểu đội, đáp xuống hắc ám phíadưới.Bọn họ muốn tìm kiếm tung tích của Liễu Bình và Sơ Vân Thường.Tĩnh mịch.Không có bất cứ âm thanh nào.Liễu Bình nhắm hai mắt lại, đứng trong bóng đêm, yên lặng cảm nhận cái gì đó."

Ba mươi người...

Trực tiếp giết thì sẽ khiến cho những người khác tới, cácngươi lên trước."

Hắn nói với những thứ dưới chân.Mấy chục cái đầu người dưới chân hạ giọng mà nói: "Xin chủ nhân yên tâm."

Chúng lăn vào trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cách đó khôngxa, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.Qua mấy phút.Một tiểu đội ba mươi người nhanh chóng chạy về phía trước trong bóng đêm.Bọn họ chỉ cách Liễu Bình có bảy tám chục mét, nhưng không nhận thấy bất cứkhác thường nào.Liễu Bình đợi mấy phút.Mãi đến khi đội ngũ này đi thoáng qua hắn, hắn mới bước ra, đuổi kịp ngườicuối cùng của đội.Chỉ thấy những người này vừa tìm kiếm, vừa nhỏ giọng giao lưu.Một người trong đó mở miệng nói: "Công tử muốn tìm kiếm tung tích hai conquỷ Ác Mộng kia, nhưng không nhìn thấy cái gì ở nơi này, cả tiếng bước châncũng không nghe thấy nổi, vậy tìm như thế nào?"

Lại có một người lên tiếng: "Đúng thế, ta chỉ có thể nhìn thấy những thứ trongphạm vi một mét, các ngươi hơi đi xa một chút là không nhìn thấy nữa."

Người thứ ba nói: "Nhưng không sao, dù sao chúng chỉ có hai người, mà chúngta có ba mươi người."

"Một khi phát hiện thì mọi người trực tiếp xông lên."

Bọn họ cùng phụ họa."

Chỉ sợ vừa đối mặt đã bị chúng ta đánh giết."

"Không sai."

"Ha ha, thật ra nhiệm vụ này rất đơn giản, mấy ngàn người chúng ta mà chỉ ––vây sát hai tên, không phải sao?"

Liễu Bình đi theo phía sau đội ngũ, giương lỗ tai cẩn thận lắng nghe.Một lát sau.Hắn ấn một bàn tay lên cổ họng rồi nhéo nhéo, không tiếng động mà giật giậtmiệng.Lúc này tiểu đội trưởng nói: "Đừng có nói nhảm, đều thận trọng một chút!

Cóbất cứ tình huống gì thì lập tức nói cho ta biết!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người cùng kêu lên.Bọn họ nhanh chóng đi qua một con đường nhỏ.Bỗng nhiên.Tiểu đội trưởng xua tay và nói: "Ngừng!"

Mọi người dùng bước, cùng nhìn lại theo ánh mắt của tiểu đội trưởng.Chỉ thấy dưới chân một người đứng đằng trước đội ngũ có một cái đầu nhânloại.Đây là đầu của ai?

Vì sao nơi này lại có đầu người chết?"

Hình như là thiếu niên kia dùng thuật pháp cầu hôn của Tu Hành Trắc, nhưngnhìn có vẻ không còn linh hồn ở bên trong."

Tiểu đội trưởng ngồi xổm xuống đất, cẩn thận xem xét đầu người và nói."

Thật là thuật pháp tà ác."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Có cần báo cáo cho công tử không?"

"Công tử chỉ nói tìm hai người kia, chưa nói tìm đầu người, người lấy đầungười này qua thì chỉ làm ngài tức giận thôi."

-------Chương 797: Sợ hãiMọi người đều có chút do dự.Tiểu đội trưởng cũng do dự.Báo chuyện này lên thì chắc chắn công tử sẽ không vui.Không báo lên, nhưng họ lại thật sự gặp phải.Làm sao bây giờ?

Hắn ta mở miệng nói: "Cảnh giác, chú ý chung quanh, có tìnhhuống gì khác hay không?"

Bên ngoài có người đáp lại: "Không có chuyện gì."

Tiểu đội trưởng gật gật đầu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định."

Không cần báo cáo, chúng ta tiếp tục đi tới."

"Tuân lệnh!"

Có người đáp lại.Tiểu đội trưởng đứng lên, đang chuẩn bị đi theo đội ngũ tiếp tục hành động --Hắn ta bỗng phát hiện chung quanh không có người nào.Trong bóng đêm chỉ còn lại một mình hắn ta."

Các ngươi đâu rồi?"

Tiểu đội trưởng rút binh khí ra rồi quát lớn."

Đội trưởng, nơi này càng ngày càng không thấy rõ chung quanh, chúng ta ởphía trước ngươi đây."

Có người nói."

Đúng vậy, đội trưởng, người thật là chậm, chúng ta đã hành động rồi mà ngườicòn đang nhìn cái đầu người kia."

Lại có người lên tiếng."

Bỏ đi, đừng quan tâm đội trưởng, chúng ta đi trước đi."

Lại một giọng nói hi hi ha ha vang lên.- - Đều là đồng liêu.Trừ ba người này, trong bóng đêm còn vang lên bảy tám tiếng nói nhỏ với nhau.Những âm thanh đó –– Đều là giọng nói của các đồng liều!

Tiểu đội trưởng nhẹnhàng thở ra, thả tay ra khỏi binh khí rồi mắng: "Sao các ngươi lại chạy nhanhnhư vậy!"

Hắn ta bước vào bóng đêm phía trước.Sau đó.Cổ hắn ta truyền đến một cơn đau nhức.Thế giới hóa thành hắc ám chân chính.Thời gian chậm rãi trôi đi.Nam tử tóc vuốt ngược kia hỏi: "Còn chưa tìm được hắn?"

Phía sau cách đó không xa, một võ giả bẩm báo: "Căn cứ tin tức các tiểu độitruyền đến, chỉ phát hiện một vài đầu người, nhưng không tìm thấy hai con quỷÁc Mộng kia."

"Thật là gặp quỷ, chẳng lẽ hắn muốn trốn mãi trong thế giới như vậy?"

Nam tử nôn nóng nói."

Công tử, có một tiểu đội trưởng bị thương, cần trở về tiếp nhận trị liệu."

Võ giả kia lại bẩm báo."

Trở về đi, đứng ở bên ngoài trận hình phòng ngự, đừng tiến vào."

Nam tử nói."

Tuân lệnh!"

Võ giả lên tiếng rồi rời đi.Nam tử lơ lửng ở giữa không trung, bưng cốc chân dài hình đa giác lên rồi nhấpmột ngụm rượu.Mặc kệ thế nào.Trên tay gã có mấy ngàn người.Còn có cái cốc chân dài này -- Nó chính là một vật phòng ngự tương đối cườngđại.Dưới tình huống như thế, gã căn bản không cần nhọc lòng chuyện phòng ngự.Mà thiếu niên kia trừ trốn trong bóng tối ra thì không còn cách nào khác.Điều gã phải làm chỉ có một việc.Tìm được hắn!

Trừ điều này ra, chuyện này cũng đã sinh ra ảnh hưởng khôngnhỏ.Chờ giết thằng nhãi kia và Sơ Vân Thường xong thì gã phải nghiệm chứng thithể của bọn họ trước mặt mọi người, chúng thực trên người họ có sức mạnh ÁcMộng.Cứ như vậy, không bao giờ có người trách gã tranh giành nữ nhân.Mọi người chỉ khen gã tinh mắt, lập tức tìm ra quỷ Ác Mộng ẩn núp trong thếgiới nhân loại, hơn nữa dùng mưu kể dẫn ra khỏi thành thị để tiêu diệt ở khukhông người.- - Mọi người sẽ tranh nhau tán dương sự tích của gã.Chậc.Dân chúng vĩnh viễn ngu muội, là một đám ô hợp dễ dàng thao túng, không hềcó khả năng nhận biết.Không có cách nào.ầ ề ểLàm người thượng tầng, thật ra có quá nhiều biện pháp để đạt được thứ mìnhmuốn.Không chiếm được cũng có thể nhẹ nhàng hủy diệt nó.Sẽ không có bất cứ hậu hoạn nào.- Ngược lại còn có thể trở thành anh hùngtrong cảm nhận của bọn họ.Nam tử yên lặng suy nghĩ, bưng chén rượu lên lại uống một ngụm, trong lòngcảm thấy thật vui sướng.Lại qua mấy phút.Gã bỗng phát hiện có chút không thích hợp.Ở thế giới này, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong phạm một mét vi.Nhưng mà...

Những võ sư bảo hộ ở chung quanh đã nửa ngày không phát ra bấtcứ âm thanh nào."

Triệu Phương?"

Gã gọi.Cách đó không xa truyền đến một giọng nói: "Công tử, có thuộc hạ."

Nam tử lại kêu: "Vương Luân, Lưu Siêu, Trương Xa, các ngươi đâu?"

"Công tử, có thuộc hạ."

"Ta cũng có mặt."

"Vẫn luôn ở đây, công tử."

Ba giọng nói lần lượt vang lên.Nam tử im lặng một giây, sau đó mở miệng hỏi: "Vì sao các ngươi lên tiếngkhông cùng lúc?"

"Công tử!

Chúng ta ở đây!"

Ba giọng nói cùng vang lên.Vẻ mặt nam tử lại càng nghiêm túc, gã quát khẽ: "Đi ra, đến ta trước mặt."

"Tuân lệnh, công tử!"

Ba giọng nói chỉnh tề mà vang dội, làm người vô cùng yên tâm.Trong bóng đêm.Chỉ thấy ba cái đầu lặng lẽ hiện ra.Chính là ba gã thủ hạ đó.Nhìn bọn họ sát khí nghiêm nghị, trên nét mặt tràn ngập đề phòng, đều chú ýđộng tĩnh chung quanh vào mọi thời khắc.Nam tử tóc vuốt ngược kia nhìn nhìn, trong lòng lại không nhịn được mà dânglên một cảm giác lạnh buốt.ầ ểBởi vì ba người này chỉ có đầu, không có thân thể!

Gã không nhịn được mànắm chặt cái cốc có chân dài kia, liên tục lui lại vài bước, rống lớn: "Đáng chết,lăn ra đây cho ta!"

Câu nói vừa dứt.Trong bóng đêm, một quang hoàn ảm đạm lặng lẽ hiện ra, chiếu sáng hư khôngchung quanh.Chỉ thấy tên thiếu niên kia đứng ở giữa không trung, tay cầm trường đao, đỉnhđầu hiện ra một quang hoàn lờ mờ ảm đạm.Trong hư không, vô số bóng mờ gọn sóng bỗng hiện hóa thành một chiếc áochoàng khoác lên vai hắn.Một con thỏ ngồi xổm trên vai hắn, quát về hướng không trung: "Nhìn cái gì mànhìn!

Chút này chỉ dùng để chiến đấu, không được hút, xéo trở về đi!"

Sâu trong hắc ám như có vật khổng lồ nào đó giật giật, chậm rãi rời khỏi đỉnhđầu thiếu niên.Nam tử tóc vuốt ngược ngây người."

Ngươi...

Rốt cục là người nào?"

Gã nhịn không được mà hỏi."

Quỷ Ác Mộng đấy."

Liễu Bình lười nhác nói.Bỗng nhiên.Quang hoàn ảm đạm trên đầu hắn hơi sáng lên một chút.Trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Người sử dụngchức nghiệp: Mộng Yểm Hành Giả."

"Ngươi đã thành công làm mục tiêu cảm thấy sợ hãi."

"Nghi thức Mộng Yểm được kích hoạt!"."

Ngươi sẽ rút ra một thẻ bài ngẫu nhiên hoặc một vật bất kỳ từ trên người mụctiêu, khiến nó hóa thành Tà Ác chi Ảnh để người sử dụng."

Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.Chỉ thấy một cây roi da thật dài, có gai ngược, thịt vụn và vết máu màu đen bịhắn rút ra."

Ngươi ——"Nam tử kinh giận kêu lên một tiếng, duỗi tay rút bên hông qua một cái.Quả nhiên đã không thấy cây roi kia đâu nữa!

Liễu Bình cầm roi thưởng thức vànói: "Trong những người mà ta quen biết, bình thường đều là nữ nhân dùng roi,ngươi là nam nhân *****ên dùng vũ khí này đấy."

Hắn lật tay một cái, đã không thấy chiếc roi đâu nữa.ố"Không có khả năng...

Trên người ta có vô số phương pháp phòng ngự, ngườidùng cách nào để trộm roi của ta đi?"

Nam tử trầm giọng mà nói."

Chúng ta thật sự có thể nói chuyện trong chốc lát,"Liễu Bình thả một bàn tay đang đặt trên trường đao lại đến bên hông, tiếp tụcnói: "Trước khi ta có được cái cốc chân dài hình đa giác trong tay người thìchúng ta có thể nói chuyện thêm một lát.".Nam tử bỗng bỏ tay vào túi, muốn đi ấn cái nút triệu hoán cội nguồn ô nhiễmkia."

A, nơi này thì không được, tuyệt đối không được nhé."

Liễu Bình lắc lắc ngón tay và nói.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: "Ngươiphóng thích kỹ thuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."

"Khi người quát lớn đối phương, một loại sức mạnh Kỳ Quỷ tương ứng trênngười đối phương sẽ bị phong ấn, mãi đến khi người hủy bỏ lần phong này ẩn."

"Kiểm tra đo lường ra trên người đối phương không có sức mạnh Kỳ Quỷ chânchính."

"Bởi vậy, ngươi có thể trực tiếp cấm hành vi nào đó của đối phương."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.-------Chương 798: Làm sao bây giờ?

Hình như không ai tin người cảLiễu Bình lẳng lặng nhìn nam tử đối diện.Tay nam tử vốn đã đặt trên cái nút kia, lại phát hiện dù làm thế nào cũng khôngấn xuống được.Thân thể của gã đang bài xích chuyện này.Hình như cái nút kia đã sống dậy, thậm chí di chuyển qua bên cạnh một chút, rõràng là không cho gã ấn lên.Nam tử cứng lại tại chỗ, trên trán dần dần chảy đẫm mồ hôi."

Trên thế giới...

Này...

Sao có thể có chuyện như vậy."

Gã không thể tin mà lẩm bẩm."

Rất đơn giản, bởi vì ta là quỷ Ác Mộng."

Liễu Bình nói.Quang hoàn ảm đạm trên đầu hắn lại sáng lên lần nữa."

A, ta thu được sự sợ hãi của ngươi."

Liễu Bình vui vẻ vươn tay dùng sức kéo một cái tên hư không -- Hắn bắt đượcmột cái nút.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Kiểm tra đo lường được liên kếtdanh sách nguyên thủy nào đó."

"Nếu người nộp cái nút này lên, bổn danh sách sẽ bắt đầu thử tiến hành phântích nó, sau đó sinh ra tình báo tương ứng cho ngươi."

Liễu Bình vung cái nút về phía sau.Cái nút lập tức biến mất."

Thật đáng tiếc, chúng ta phải nói chuyện thêm một lát nữa, bởi vì vận may củata không tốt lắm nên vẫn không thể rút được cái cốc có chân dài kia."

Liễu Bình thở dài và nói.Nam tử tóc vuốt ngược lặng lẽ lui về phía sau, miệng nói: "Những thủ hạ đó củata đâu?

Ngươi tuyệt đối không thể giết sạch bọn họ, người dùng phương pháp gìđể đi đến trước mặt ta?"

Liễu Bình búng tay một cái.Một tia lửa tỏa ra từ đầu ngón tay hắn, chiếu sáng khắp hư không.Chỉ thấy trong hư không, mấy ngàn cái đầu người lẳng lặng lơ lửng bất động.Đầu những người này chen lấn áp sát bên nhau, không nói một lời, chỉ ngơ ngácnhìn chằm chằm nam tử.ồ ốMồ hôi trên trán nam tử không ngừng chảy xuống."

Không ai có thể làm đến bước này,"Gã thất thần mà nói: "Quỷ Ác Mộng...

Ngươi thật sự là quỷ Ác Mộng."

"Làm người chê cười, khoảng cách cờ Vạn Hồn còn hơi xa một chút."

Liễu Bình mang ý xin lỗi mà nói.Vừa nói xong, quang hoàn ảm đạm trên đầu hắn lại sáng lên lần nữa."

Không tồi, ngươi lại cảm thấy sợ hãi, cái này làm ta đạt được thêm một cơ hội,để chúng ta nhìn xem vận khí lần này của ta như thế nào."

Liễu Bình nói, sau đó vươn tay kéo một cái vào hư không.Chỉ một thoáng.Cốc chân dài trên tay nam tử biến mất.Nó đột nhiên biến mất rồi trực tiếp xuất hiện trong tay Liễu Bình."

Oa!

Rút trúng rồi!"

Thỏ Tử mừng rỡ kêu lên.Liễu Bình cũng bất ngờ mà cười cười, nói: "Vốn đang muốn chơi thêm, hiện tạicó vẻ không cần nữa."

Hắn nhìn về phía nam tử đối diện.Trên đỉnh đầu hắn, quang hoàn đại diện cho sợ hãi và Mộng Yểm kia lại sánglên lần nữa, hơn nữa vẫn duy trì ánh sáng chói mắt kia.Quá nhiều sợ hãi, làm nó soi sáng toàn bộ thế giới."

Ngươi đang sợ cái gì?

Lúc cướp Sơ Vân Thường đi, ta nhớ người rất tự tinmà...

Xin hãy thả lỏng một chút, ta sẽ không cho người dứt khoát chết đi quánhanh."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói.Lúc này Thỏ Tử nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai hắn.Liễu Bình gật đầu nói: "Đúng lúc đấy, chúng ta đi ra ngoài gặp mọi người đi."

Tất cả trang phục trên người hắn đều biến mất.Thỏ Tử thấy thế thì mới giơ móng vuốt lông xù lên rồi búng tay một cái.Tất cả hắc ám lập tức tan biến.Chỉ một thoáng, toàn bộ Hắc Ám Luyện Ngục biến mất với tốc độ cực nhanh.Cây cối, núi xa, trời cao, bầu trời đêm -- Cảnh sắc của Vạn Giới chi Giới xuấthiện.Quang ảnh nhoáng lên một cái.Liễu Bình và nam tử xuất hiện trên mặt đất lần nữa.Chỉ thấy trên mảnh đất này, từ không trung đến mặt đất đã chen đầy người.ầ ấĐứng ở gần nhất chính là ba tông sư.Trên bầu trời còn có các võ giả khí tức cường đại, bọn họ tụ tập ở bên nhau dựatheo phạm vi thể lực từng người.Nơi nơi đều là người.Vào khoảnh khắc Liễu Bình và nam tử kia xuất hiện, rõ ràng tất cả mọi ngườiđều nhẹ nhàng thở ra.Nhưng khi bọn họ nhìn thấy mấy ngàn cái đầu người sau lưng Liễu Bình, vẻmặt lại trở nên ngưng trọng lần nữa."

Các vị!"

Liễu Bình lớn tiếng nói, "Các ngươi tới đúng lúc, ta và hắn đang muốn phânchia thắng bại, hy vọng các vị chứng kiến trận quyết đấu này một chút."

Ở đối diện hắn.Nam tử tóc vuốt ngược điên cuồng hét lên với mọi người chung quanh: "Mọingười mau xông lên!

Hắn là quỷ Ác Mộng -- "Tên này là một quỷ Ác Mộngchân chính!"

"Giết đi!

Đều xông lên, giết hắn!

Hắn là một tên *****!"

Mọi người nhìn dáng vẻ nam tử nói năng lộn xộn, không khỏi sôi nổi đưa ánhmắt về hướng Liễu Bình.Liễu Bình đứng bất động, lớn tiếng với mọi người: "Ta có thể tiếp thu kiểm trađo lường nghiêm khắc nhất -- ta chính là nhân loại hàng thật giá thật, tuyệt đốikhông bị bất cứ ô nhiễm nào.".Địa chi Táng Tàng đã sớm phong ấn sức mạnh Dũng Hiện ô nhiễm.Hiện tại trước mắt bao người, không ai có thể bôi nhọ hắn nữa!

Trên ngườinhững tên võ sư đáp xuống lộ ra uy thế, cẩn thận xem xét một hồi rồi lớn tiếngnói với mọi người: "Chúng ta đã kiểm tra thực hư, thiếu niên này là nhân loạibình thường!"

Một trận xôn xao vang lên.Tất cả mọi người ở đây nhìn ra được, thiếu niên kia thật sự là nhân loại bìnhthường.Nhưng vì sao công tử của gia tộc Vinh Quang cứ một hai nói hắn là quỷ ÁcMộng?

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người -- Liễu Bình nhún vai với nam tửđối diện, cười nói: "Làm sao bây giờ?

Hình như không ai tin người cả."

Nam tử cảm nhận được sát ý trên người hắn, lại nhìn mấy ngàn cái đầu ngườisau lưng hắn, vẻ mặt gã không ngừng biến ảo, cuối cùng dần trở nên điêncuồng."

Quỷ Ác Mộng..."

"Các vị, hắn thật sự là quỷ Ác Mộng, vì sao các ngươi không tin ta!"

"Ta không muốn đánh với hắn!

Mau cứu mạng ta!"

-------Chương 799: Bồi thườngNam tử tóc vuốt ngược lui về phía sau.Trên bầu trời.Lập tức có mấy chục người lao xuống, chắn ở giữa gã và Liễu Bình.Những người này cùng bày ra vẻ mặt đề phòng."

Làm gì vậy,"Liễu Bình để lộ dáng vẻ thiếu niên ngây ngô khó hiểu, "Chúng ta đang quyếtđấu mà, vì sao các ngươi lại chắn giữa chúng ta?"

"Ngươi đã giết nhiều người như vậy, đủ rồi!"

Một võ sư cầm đầu quát.Liễu Bình nói: "Thật ra ta không muốn giết người nào cả -- Bởi vì hắn bắt sư tỷcủa ta đi, cho nên ta muốn đánh một trận với hắn."

"Ta đánh với ngươi."

Tên võ sư kia nói.Trong chớp nhoáng, hắc ám như màn sân khấu ầm ầm nở rộ, cuốn cả võ sư vàLiễu Bình vào trong đó.Bọn họ biến mất khỏi thế giới, tiến vào thế giới thần linh để bắt đầu chiến đấu.Một hơi thở sau.Cái gọi là một hơi thở, đó là một lần hít vào, một lần thở ra.Một hơi thở sau –– Trong hư không bỗng văng ra một cái đầu người.Chính là tên võ sư kia!

Đầu của hắn ta lơ lửng ở giữa không trung, nói vớigiọng điệu thành khẩn mà kiên định: "Các vị đồng nghiệp, công tử của gia tộcVinh Quang tùy tiện bắt người, hiện tại khổ chủ tìm tới cửa, ta cho rằng hai bênthật sự nên lấy một trận quyết đấu để kết thúc chuyện này."

Nói xong.Đầu người lăn xuống mặt đất, nhảy nhót xếp thành vào bức tường cao mấy ngàncái đầu người kia.Nó lập tức chui vào mặt tường, tìm được một vị trí thích hợp ở trong đó, thậtcẩn thận sắp xếp bản thân, sau đó cùng đầu của mọi người nhìn lại nam tử tócvuốt ngược kia.Liễu Bình đi ra từ trong hư không, vỗ tay nói: "Nói rất tốt.".Hắn vừa vỗ tay, vừa nhìn lại những võ sư đầy trời đầy đất, chỉ mở miệng nói:"Các vị, ai còn có ý kiến khác không?"

Gió mạnh gào thét.Núi sông cũng im ắng.ếKhông ai lên tiếng.Lúc này Sơ Vân Thường đã tỉnh lại, miễn cưỡng đứng dậy từ mặt đất, đi đếnbên cạnh Liễu Bình.Nàng khẩn trương nắm lấy tay Liễu Bình.Liễu Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng để trấn an.Lúc này, một giọng nói truyền đến từ trên bầu trời: "Chuyện của võ giả chúngta, tự nhiên phải được giải quyết trong một trận quyết đấu, nhưng đôi khi sẽ cóít nhiều hiểu lầm..."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy một người trung niên uy nghiêm từ trên trời đáp xuống, đứng ở bêncạnh tên nam tử tóc vuốt ngược kia."

Các hạ là người phương nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Lý Triều Quang, chủ nhân gia tộc Vinh Quang, đứng ở tuyến đầu của thếgiới nhân loại, dẫn dắt mọi người chống lại quỷ Ác Mộng đã được ba trămnăm."

Người trung niên này nói.Liễu Bình ngẩn ra một hồi lâu.Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu."

Chống lại quỷ Ác Mộng ba trăm năm, thật là lợi hại -- Vân Thường, hắn rất lợihại, không phải sao?"

Liễu Bình nhẹ nhàng nói.Sơ Vân Thường khẩn trương nói: "Hắn là minh chủ Võ Minh, là lãnh tụ củatoàn bộ thế giới nhân loại."

"Quả nhiên có cách điệu."

Liễu Bình khen.Lý Triều Quang nhìn thiếu niên đối diện, ôn hòa cười nói: "Để ta giải thích mộtchút "Trong lúc chúng ta chiến đấu, ngẫu nhiên sẽ nhìn nhận sai lầm, ví dụ nhưcoi người bình thường thành quỷ Ác Mộng...

Loại tình huống này rất hiếm thấy,nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện, hy vọng người cho chúng ta một cơ hộicứu vãn.".Hắn ta vừa mở miệng thì trên bầu trời lập tức có rất nhiều người đáp xuống mặtđất.Những người này đúng chung quanh Lý Triều Quang, sôi nổi mở miệng nói:"Người trẻ tuổi, có hiểu lầm thì thật sự nên tháo bỏ."

"Phải rộng lượng một chút, dù sao mọi người đều là vì sự tồn vong của nhânloại."

"Cứ để một vài chuyện không thoải mái qua đi."

ễLiễu Bình nhìn chung quanh.Chỉ thấy hình như tất cả những người vây quanh ở nơi này đều đứng về phía đốiphương.Ngay cả ba tông sư kia cũng đáp xuống, vừa giải vây, vừa đưa mắt ra hiệu vớiLiễu Bình.Lão giả chống gây ho nhẹ một tiếng: "Chàng thanh niên, người trẻ tuổi như vậy,còn có tiền đồ rất tốt, phải biết khoan dung và độ lượng, chuyện này sẽ có lợiđối với ngươi."

"Đa tạ quan tâm."

Liễu Bình chắp tay, thiệt tình thực lòng nói.Lý Triều Quang thấy thế thì âm thầm gật đầu, nói vọng về phía sau: "Tới đây."

Tên nam tử tóc vuốt ngược kia bị đưa tới bên cạnh hắn ta.Lý Triều Quang dùng tay đè lại bả vai nam tử và nói: "Có thể là do hắn nóngnảy một chút, cho nên gây ra sai lầm, nhưng hắn chỉ có lòng tốt –– Ngươi xem,hắn còn đặc biệt muốn các ngươi rời xa thành thị, là sợ quỷ Ác Mộng tạo thànhthương vong quá lớn ở nơi dân cư dày đặc."

"Nói như vậy, hắn thật là một người không tồi."

Liễu Bình phụ họa theo."

Có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, xin hãy cho chúng ta một cơ hộicứu vớt, cũng cho hắn một cơ hội sửa lại sai lầm, ngươi có chấp nhận không?"

Lý Triều Quang nói."

Ngươi muốn cứu vớt như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta tuyên bố, chúng ta sẽ bồi thường một trăm vạn hoàng kim vì lần hiểu lầmnày, sau này võ quán Huyết Tâm Lưu trực tiếp được gia tộc Vinh Quang chúngta che chở, ngươi và sư tỷ của ngươi, thậm chí những đệ tử mà sau này cácngươi tuyển chọn đều có thể trực tiếp gia nhập quân đội của chúng ta."

Lý Triều Quang nói."

Nghe có vẻ cực kỳ có thành ý."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên, nếu người còn có yêu cầu gì thêm thì cũng có thể trực tiếp nóira, chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn."

Lý Triều Quang nói.Liễu Bình nhìn về phía Sơ Vân Thường.Vẻ mặt Sơ Vân Thường có chút ngơ ngẩn, ánh mắt lưu chuyển, xẹt qua đámđông đen nghịt chung quanh, nàng nhìn từng gương mặt kia, dần dần hiểu ratình cảnh hiện giờ của mình và Liễu Bình.ắ ắ ấ ễNàng cắn cắn môi, thấp giọng mà nói: "Thôi bỏ đi, Liễu Bình, chúng ta bỏ quađi."

Liễu Bình gật gật đầu, lại nhìn về phía Lý Triều Quang lần nữa, cười nói: "Nóinhư thế nào đây, chúng ta là võ giả, vậy dùng phương thức võ giả để giải quyếtđi –– Ngươi bảo hắn tiến lên đây, chúng ta khoa tay múa chân một hồi trướcmặt mọi người."

"Khoa tay múa chân một hồi...

Là có ý gì?"

Lý Triều Quang hỏi."

Cái gọi là không đánh không quen nhau, ta cũng không muốn làm quá tuyệttình, ngươi bảo hắn đi lên tùy tiện đánh một trận với ta, chúng ta lấy thể hoà đểluận thắng bại, từ đây bắt tay giảng hòa, về sau cũng là một đoạn giai thoại."

Liễu Bình nói.Lý Triều Quang im lặng trong chớp mắt, sau đó hương mặt bỗng giãn ra và nói:"Được, quyết định như vậy đi!"

Hắn ta duỗi tay ra đẩy, nam tử kia lập tức bay về phía trước, dừng ở giữa sân.Nam tử run run hai cái, vẻ mặt không ngừng biến ảo, nhưng cuối cùng vẫn cắnrăng một cái, bày ra quyền thế ngay tại chỗ.Gã cũng biết, mọi chuyện đã tới thời khắc cuối cùng cần được giải quyết.Thân là một võ sư, gia tộc đã thay gã chuẩn bị xong hết mọi việc, nếu lúc nàygã còn có vòi –– Như vậy cả đời gã coi như tiêu tan.Nhưng rốt cuộc người đối diện đang suy nghĩ thế nào?-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 800-899


Chương 800: Tất cả võ giả rời đi Nam tử nhìn lại Liễu Bình.Chỉ thấy Liễu Bình tháo Bách Nạp Đao bên hông xuống, lắc đầu cười nói: "Mộttrăm vạn hoàng kim, cộng thêm được gia tộc Vinh Quang che chở –– Vụ muabán này vẫn có thể làm, ngươi nói đúng không?

Vân Thường?"

Sơ Vân Thường nhẹ nhàng "Ừ"một tiếng.Liễu Bình cắm Bách Nạp Đao xuống mặt đất, hoạt động tay chân, bước từngbước đi vào giữa sân, đứng ở đối diện tên nam tử kia."

Tới đây, chúng ta so ba chiều, hay chỉ đấu một chiêu?

Ngươi cảm thấy thếnào?"

Hắn hỏi.Nam tử nhìn chuôi trường đao cắm trên mặt đất phía sau hắn, lại nhìn vẻ mặtthỏa thuế đắc ý của hắn, rốt cuộc cũng chậm rãi thả lỏng lại.Một trăm vạn hoàng kim.Gia chủ tốn một trăm vạn!

Thằng nhãi đáng chết, chờ chuyện này kết thúc, chờkhông có người chú ý, đến lúc đó...

Nam tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vànói: "Vậy một chiêu đi."

"Được, ngươi tấn công ta phòng thủ."

Liễu Bình nói.Hai đầu gối hắn hơi khụy xuống, triển khai quyền thế, khí tức dần vững vàng,chờ đối phương tấn công tới.Không tấn công?

Chỉ phòng thủ?

Nam tử càng yên tâm, trong lòng bắt đầu hiệnra suy nghĩ.Tuy rằng hôm nay mất mặt, nhưng không thể coi rẻ uy phong nhà mình, vẫnphải dùng ra bản lĩnh thật sự, làm những người vây xem đó nhìn-- Đừng tưởnglà ai cũng có thể ức ***** được lên đầu gia tộc Vinh Quang.Nam tử gật đầu nói: "Được, ta tấn công."

Câu nói vừa dứt, trên song quyền của gã bỗng dâng lên hai ánh hào quangkhông ngừng khuếch trương, thỉnh thoảng tỏa ra tiếng vang xèo xèo.Vạn Linh Lôi Quang Quyền!

Đây là bản lĩnh giữ nhà của gia tộc Vinh Quang,uy lực cực mạnh, vang động núi sông cũng không phải nói đùa.Giữa không trung đã có người bắt đầu reo hò."

Chiều này tương đối chính tông, không hổ là đệ tử của gia tộc Vinh Quang."

"Không sai, cả ta cũng không đón được quyền này."

"Lợi hại!"

Mọi người nghị luận sôi nổi.Trên mặt Lý Triều Quang cũng lộ ra nụ cười, khoanh tay chờ đợi cuộc chiến kếtthúc."

Ngươi phải cẩn thận!"

Nam tử quát lớn một tiếng.Nếu chỉ có một chiều -- Gã dùng hết sức để đánh thì có thể đánh đuổi hắn haykhông?

Dù sao thì trước mắt bao người, con quỷ Ác Mộng này cũng không dámdùng sức mạnh Ác Mộng kia.Đúng rồi!

Hắn không dám dùng sức mạnh Ác Mộng!

Nếu như thế, chiêu nàycủa gã có thể giết hắn!

Đến lúc đó cứ nói là, cả một chiêu của gã mà hắn cũngkhông tiếp được, vậy ai có thể nói gì!Thân thể nam tử chợt lóe, nháy mắt đã nhào đến trước mặt Liễu Bình.Song quyền tỏa ra lôi mang ***** đồng thời đánh tới -- Chỉ thấy thân thểLiễu Bình hơi lách qua một bên, cũng không biết là quay người thế nào mà hắnđã chen vào giữa song quyền kia.Tay hắn động.Quyển thể tỏa ra, năm ngón tay nắm một cái, lập tức kéo ra một thanh trườngđao đồng thau từ trong hư không.Chuôi đao thứ hai!

Chỉ thấy một ánh đao sáng như tuyết xuyên qua ngực namtử, lấy khí thế vô cùng hung mãnh hung hăng đóng đinh gã lên mặt đất."

Phốc!"

Nam tử phun ra một búng máu, uy thế trên người lập tức tan thành mây khói,hai luồng lôi quang kia cũng theo đó mà biến mất."

Rõ ràng ngươi bày ra quyển thể ––"Gã kinh sợ đan xen mà hô lên."

Xin lỗi, tuy rằng ta bày ra quyền thế, nhưng vẫn quen dùng đao trảm người,nhưng nếu ngươi cần ——".Liễu Bình một tay nắm lấy trường đao, một tay khác tùy tiện lắc lắc.Sắc mặt Lý Triều Quang lập tức thay đổi, quát: "Dùng tay!"

Đông đảo võ giả chung quanh cùng quát lên: "Dùng tay!"

Nhưng không ai dám tiến lên một bước, bởi vì chuôi đao này đã cắm vào ngựcnam tử, mà đao đang nằm trên tay Liễu Bình.Ý cười trên mặt Liễu Bình hoàn toàn biến mất, đanh mặt mà nói: "Lúc ta trị liệucho Sơ Vân Thường phát hiện trên người nàng có vết thương do bị roi đánh."

"Ta...

Đó là ngoài ý muốn."

Nam từ cuống quít nói.ễ ầ ốLiễu Bình gật đầu nói: "Ngoài ý muốn sao."

Hắn siết chặt nắm tay.Sơ Vân Thường vội vàng hô: "Liễu Bình, bỏ đi, hiện tại ta đã khỏe rồi, đừngxúc động."

Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngày xưa ta cómột bộ quyền pháp, đánh ra có thể khiến người ta chịu đựng hàng trăm vạn lầnthống khổ trong vòng một hơi thở, mãi đến khi thần hồn không thể chịu đựngđược nữa mới có thể chết."

"Ta có một người bạn nói bộ quyền pháp này quá độc ác, khuyên ta đừng tùytiện dụng, nàng nói ta rảnh rỗi suy nghĩ đến những thứ này, còn không bằng cânnhắc thêm vài cách làm cá đi."

Trên nắm tay Liễu Bình cộm lên từng sợi gân xanh và mạch máu, hiện ra sắcthái Phong, Lôi, Quang, Ám, đồng thời còn có tiếng vù vù vang lên."

Cho nên đây là lần *****ên ta dùng --".Hắn mở lời bật hơi, tung một quyền nên mạnh lên ngực nam tử.Oanh! !!

Mặt đất lập tức sụp xuống, hóa thành một cái hố giống như hổ thiênthạch.Nam tử nằm trong đáy hố, cả người không ngừng run rẩy, phát ra tiếng kêuthảm thiết dồn dập.Một phút.Hai phút.Tiếng gào của gã đột nhiên im bặt.Liễu Bình lấy ra một cái khăn trắng, lau khô vết máu trên tay, sau đó rút TrấnNgục Đạo ra khỏi thi thể.Hắn nhìn vô số võ sư bao vây lại đây, bỗng khẽ cười và nói: "Xin lỗi, các vị."

"Thật ra ta rất muốn trăm vạn hoàng kim, nhưng tổn thương mà hắn tạo ra choSơ Vân Thường làm ta cảm thấy..."

"Ta muốn mạng của hắn."

Người đã giết.Đao cũng đã trở vào vỏ.Trước mắt bao người, Liễu Bình bước từng bước đi lên từ đáy hố, một tay rútBách Nạp Đao cắm trên mặt đất lên, tay khác nắm lấy Sơ Vân Thường và nói:"Chúng ta đi."

Sơ Vân Thường cúi đầu, để mặc hắn dẫn theo mình đi đến đường lớn.Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói: "Đúng lại!"

Quả nhiên Liễu Bình đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía Lý Triều Quang.ễ ế"Ngươi tên là Liễu Bình đúng không, rõ ràng người đã hứa với ta, kết quả lạiđổi ý, còn giết đệ tử của gia tộc bọn ta."

Lý Triều Quang nói."

Không sai."

Liễu Bình nói."

Nếu người nào trên đời cũng thất tín bội nghĩa giống như ngươi, vậy thì giữangười và người còn có chữ tín gì đáng nói nữa?"

Lý Triều Quang nói.Liễu Bình nói: "Yên tâm, trong toàn bộ thế giới nhân loại, chỉ sợ sẽ không cóngười thứ hai dám trở mặt với các ngươi như vậy, cho nên chỉ có ta lừa ngươi–– bởi vì ta nhất định phải lấy mạng của hắn, mà người nhất quyết phải che chởhắn, cho nên xin thông cảm cho."

Lý Triều Quang nói: "Mọi chuyện đều có nguyên nhân, các người sinh tử gặpnhau, vậy cũng thôi đi, nhưng người lừa gạt ta trước mặt mọi người, cái này nêntính thế nào?"

"Ngươi muốn tính thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta đại diện cho Võ Minh và gia tộc Vinh Quang, vì ngươi lừa gạt ta trước mặtmọi người nên ta sẽ công bố ra khắp nơi, Huyết Tâm Lưu Phái không được gianhập Võ Minh, không được võ giả trong thiên hạ bảo vệ, không được tham dựbất cứ hành động phía chính phủ nào, cũng sẽ không được trợ cấp và chi ngânsách nào nữa."

Lý Triều Quang nói."

Được thôi, quyết định như thể đi."

Liễu Bình nói.Lý Triều Quang lại ôm quyền nói với chung quanh: "Chư vị, đệ tử gia tộc lỡlàm bị thương người khác, hiện tại đã trả giá bằng tính mạng, chuyện ở nơi đâyđã kết thúc, mời trở về đi."

Chúng võ giả yên lặng không nói gì, sôi nổi ôm quyền, thân thể bay lên trời rồinhanh chóng đi xa.Đánh giá trong lòng của Liễu Bình đối với Lý Triều Quang này càng cao lênmột phần.Kinh nghiệm của đối phương tương đường phong phú, quyết đoán cũng rấtnhanh, căn bản không nói đến chuyện quyết đấu, chỉ đề cập đến vấn đề hắn lừagạt mà thôi.Bởi vì chuyện quyết đấu là bọn họ đuối lý.Nhưng lừa gạt trước mặt mọi người là do Liễu Bình không đúng.Hơn nữa đệ tử của bọn họ đã chết, đánh bài bị tình đúng là làm người ta đồngtình.ắ ếHắn ta xử lý nhanh chóng quả quyết, còn cực kỳ hữu hiệu.Ngay lập tức.Tất cả võ giả rời đi.-------Chương 801: Huyết Tâm Võ LưuLý Triều Quang không liếc nhìn Liễu Bình cái nào nữa, chỉ mang theo cả đámngười đi mất.Sơ Vân Thường thở dài và nói: "Liễu Bình, ta đoán về sau chúng ta sẽ sống rấtkhổ."

"Ngươi sợ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không sợ, cùng lắm thì tìm một mảnh đất hoang núi hoang gì đó để tự trồngtrọt."

Sơ Vân Thường cười ngọt ngào và nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói, ánh mắt lại nhìn lên giữa không trung.Tất cả mọi người đi rồi, nhưng lại còn có một người vẫn dừng lại ở giữa khôngtrung.Đó là một nam tử tuổi trẻ ăn mặc thỏa đáng."

Ngươi còn có việc gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy thưa các hạ."

Nam tử trẻ tuổi nói.Hắn ta đáp xuống, hành lễ rồi đưa một danh thiếp cho Liễu Bình và nói: "Cáchạ, hoan nghênh ngài đi vào Vạn Giới chi Giới, đây là danh thiếp của ta, xinhãy xem qua."

Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó có viết: "Phân bộ Quy TàngSơn Vạn Giới chủ Giới."

"Giám đốc: Bạch Quả."

Quy Tàng Son!

Liễu Bình lập tức nhớ lại cơ cấu này.Lúc đi tới thành phố Vô Tận, Liễu Bình lấy được một cỗ quan tài mà đời nào đótrong quá khứ của hắn đã đặt trong cơ cấu này.Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây chứ?"

Hiển nhiên là ngài biết chúng ta, xem ra ta không cần giải thích quá nhiều."

Nam nhân tên là Bạch Quả nói."

Ta còn chưa rõ lắm, rốt cục các ngươi đang làm gì."

Liễu Bình nói.ấ ồ ề ấ"Tất cả tồn tại có giá trị trong văn minh đều là thứ chúng ta cảm thấy hứng thú,cũng là đối tượng mà chúng ta đầu tư, ngài có thể xem chúng ta là một ngườithu thập tinh hoa văn minh siêu cấp."

Bạch Quả nói."

Ngươi tìm ta là ——"."

Đã rất lâu ta chưa gặp được tồn tại nào có tiềm lực như ngài, hai thanh đao củangài đều không phải vật phàm, hơn nữa tài phú mà ngài có được--"Bạch Quả nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón tay Liễu Bình.Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.Thì ra là thế, cái tên này thấy hắn một mình ***** mấy nghìn người, lại cósong đao Bách Nạp, Trấn Ngục, còn có tiền riêng của Vua Kinh Cức, cho nênmới sinh ra hứng thú gặp mặt hắn.Hình như Bạch Quả biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức lộ ra nụ cười nghiệp vụ vànói: "Ta để lại cho ngài một phương thức liên hệ, nếu ngài có thứ gì muốn muabán, hay là muốn gởi lại, hoặc muốn tuyên bố nhiệm vụ gì thì cũng có thể tớitìm ta."

Liễu Bình lại liếc nhìn tấm danh thiếp kia một cái.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng ở trước mắt LiễuBình: "Thẻ bài liên lạc tư nhân."

"Thẻ bài thông dụng."

"Sử dụng thẻ bài này có thể trực tiếp tiến hành liên hệ siêu thời không với chủnhân thẻ bài."

"-- Đây là một loại thẻ bài liên lạc tương đối hi hữu."

Liễu Bình nhận lấy tấm danh thiếp này, vươn tay với đối phương và nói: "Được,ta đoán chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, hiện tại đã có rồi."

"Ngài muốn cái gì?"

Bạch Quả ngoài ý muốn nói."

Hình như võ quán Huyết Tâm Lưu là sân thuế, ta muốn khế đất."

Liễu Bình nói."

Dưới loại tình huống hiện giờ, hình như các ngài đã trở thành kẻ thù của cả thếgiới, chuyện này không dễ đâu."

Bạch Quả cười nói."

Không dễ đến mức nào?"

Liễu Bình hỏi."

Cho dù dùng vàng xếp thành một ngọn núi, chỉ sợ cũng không làm được."

Bạch Quả nói.Liễu Bình không sao cả mà vẫy vẫy tay.ấ ểOanh! !!

Một trận đất rung núi chuyển.Vô số áng sương khói dâng trào lên.Chỉ thấy ở cách xa phía sau hắn, hai đống vàng xếp thành hai ngọn núi cao tỏara kim mang lạnh nhạt, vô tận."

Hiện tại là hai ngọn núi vàng, người cảm thấy có thể thành công không?"

Liễu Bình hỏi.Bạch Quả ngẩn ra một hồi lâu, hít mạnh một hơi và nói: "Ông chủ thật hàophóng, ta...

Thử xem..."

"Tốt, chờ mong tin tức của ngươi."

Liễu Bình nói.Bạch Quả hơi hành lễ, đi vào hư không rồi biến mất tăm hơi.Hai ngọn núi vàng cũng biến mất theo hắn ta.- - Tất cả mọi người đã thật sự đihết."

Chúng ta cũng trở về đi."

Liễu Bình nói."

Trở về võ quán?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Đương nhiên, đánh một đêm rồi nên bụng có chút đói, chúng ta trở về ăn mộtchút gì đi, sau đó thì ngủ một giấc."

Liễu Bình ngáp một cái và nói."

Được, ngủ một giấc."

Sơ Vân Thường ngáp theo một cái.Ngày hôm sau.Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái.Liễu Bình đang so chiêu với Sơ Vân Thường.Khế đất của võ quán sớm đã được đặt trên cái bàn bên cạnh.Hai người đánh qua lại bảy tám hiệp, Liễu Bình bỗng nhảy dựng về phía sau,hô: "Ngừng!"

"Làm sao vậy?"

Sơ Vân Thường hỏi."

Dùng sức mạnh Linh chiến đấu, cơ bản chính là như vậy, ta đã xem qua ký ứccủa rất nhiều võ giả...

Cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó."

Hắn nhìn thoáng qua Thỏ Tử trên vai, hỏi: "Cuộc chiến giữa hai võ sư là so xemai càng biết vận dụng sức mạnh thế giới, phải không?"

"Không sai."

Thỏ Tử nói."

Cho nên thế giới mới là mấu chốt, không phải sao?"

"Đúng vậy, nhưng thế giới không có cách nào tự đi đánh nhau, cần các ngươi ratay."

"À..."

Liễu Bình rơi vào trầm tư.Nhìn từ tình hình hiện tại thì sức mạnh Linh đúng là có thể giúp thực lực củangười ta tăng lên gấp bội, nhưng vẫn kém Kỳ Quỷ một chút.Linh gia tăng sức mạnh vô tận vào một cá nhân, mà cá nhân vẫn dùng phươngthức chiến đấu ban đầu, chẳng qua tăng thêm một ít đặc tính của Thế Giới chiLinh.Kỳ Quỷ thì trực tiếp lợi dụng quy tắc, hình thành ưu thế gần như không thể phágiải.Ví dụ như "Diễn viên nổi tiếng vượt bậc"của hắn Một câu là có thể phong ấn một sức mạnh nào đó của người khác.Cho nên -- Rốt cuộc phải sáng chế dạng võ kinh như thế nào mới có thể xoaychuyển loại xu hướng suy tàn này?

Hắn rơi vào trầm tư.Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa.Liễu Bình đi mở cửa.Chỉ thấy vài tên võ sư mặc chế phục Võ Minh tương tự đang đứng ở bên ngoài."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì các ngươi không thuộc về Võ Minh, Võ Minh quyết định thu hồi bảnghiệu võ quán của các ngươi."

Người cầm đầu nói."

Cái gì?

Bảng hiệu này là Võ Minh chế tạo?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Đương nhiên."

Đám võ sư sôi nổi gật đầu.Liễu Bình quay đầu nhìn về phía Sơ Vân Thường."

Đúng vậy, bảng hiệu này là Võ Minh chế tạo và phát ra."

Sơ Vân Thường nói."

Được thôi, các ngươi lấy đi."

Liễu Bình vung tay lên nói.Đám võ sư nhìn nhau vài lần, cũng không ngờ hắn dễ nói chuyện như vậy."

Tới, tháo bảng hiệu này đi."

Võ sư cầm đầu nói.Bọn họ cùng tiến lên, lập tức tháo bảng hiệu đi, sau đó nhìn về phía Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, ôm quyền nói: "Cáo từ."

"Được, cáo từ."

Đám võ sư ôm bảng hiệu đi mất.Liễu Bình đóng cửa lại, nhìn Sơ Vân Thường và nói: "Ngươi có ý tưởng gì?"

"Thứ mà bọn họ chế tạo thì họ cầm đi, chúng ta không có lời nào để nói."

Sơ Vân Thường nói.Nàng đi vào trong võ quán, lập tức lại ôm một bảng hiệu hoàn toàn mới rồi xuấthiện ở trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy trên bảng hiệu viết một hàng chữ to: "Huyết Tâm Võ Lưu"Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: "–– Sơ Vân Thường đề".Liễu Bình nhìn vài lần, chiêm nghiệm một hồi rồi cười nói: "Đúng vậy, bọn họcó thể lấy thứ của mình đi, nhưng cái này là do chúng ta làm, không có kẻ nàocó tư cách lấy nó đi."

"Không sai, chính là đạo lý này!"

Sơ Vân Thường vui vẻ nói.-------Chương 802: Quang tổng diệu tổ đành dựa hết vào conLiễu Bình tiến lên nhận lấy bảng hiệu, ôm nó ra ngoài cửa, treo ở phía trênchính giữa cửa lớn lần nữa.Sau đó hắn đóng cửa lại.Liễu Bình nói: "Tới, chúng ta lại giao thủ, ta có vài ý tưởng cần tiếp tục màigiũa."

"Được, không thành vấn đề."

Sơ Vân Thường nói.Hai người trở lại trong quán, lại so đấu lần nữa.Chỉ chốc lát sau.Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.Liễu Bình đành dừng lại, đi ra ngoài mở cửa.Chỉ thấy mười mấy tên võ sư đang đứng ở cửa."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Các ngươi đã bị Võ Minh xoá tên, không thể treo bảng hiệu lưu phái nữa."

Một người nói."

Chúng ta cũng là người tập võ."

Sơ Vân Thường nói."

Nhưng các ngươi không thuộc về Võ Minh, cho nên không thể dùng bảng hiệuvõ đạo."

Một người khác nói.Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ trừ Võ Minh ra, không còn kẻ nào được tập võ?"

Mọi người khựng lại."

Cũng không phải, nhưng võ quán thiên hạ đều do Võ Minh quản lý."

Lại có một người trầm giọng mà nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút đao nhẹ nhàng vung lên.Phía dưới bảng hiệu kia lập tức có thêm hai chữ nhỏ: "Cửu U."

Hắn thu đao, mở miệng nói: "Từ nay về sau, chúng ta thật sự không thuộc vềVõ Minh, nhưng chúng ta thuộc về Cửu U."

"Cửu U?"

Mọi người cùng kêu lên.ổ ẳ ấ"Đúng vậy, nó là một tổ chức võ giả bình đẳng với Võ Minh, tất cả sự vụ nội bộkhông bị người ngoài quản lý –– Tất nhiên Võ Minh các ngươi cũng khôngquản được chuyện của "Cửu U chúng ta."

Liễu Bình nói.Mọi người nhất thời có chút thấp thỏm.Nói như vậy có vẻ không thành vấn đề, dù sao có tổ chức như Võ Minh tồn tạithì dựa vào cái gì không thể có tổ chức tương tự khác?

Nhung -- "Vạn Giới chiGiới chỉ có một cơ cấu vũ lực, đó là Võ Minh, nó quyết định tất cả mọi chuyệncủa thế giới này."

Một võ sư mở miệng nói."

Cửu U không quyết định tất cả mọi chuyện trên thế giới, chỉ quyết định nó nênsống cuộc sống của bản thân như thế nào,"Liễu Bình nói, "Trở về truyền lại một câu cho người nắm quyền nhà các ngươi --".Hắn bình tĩnh nói: "Ta Liễu Bình là Cửu U chi chủ, sau đó..."

"Nếu Võ Minh muốn khi dễ Cửu U chúng ta, vậy chuẩn bị sẵn sàng chết hết đi."

"Chúng ta cần báo cáo về chuyện của ngươi,."

Một võ sư nói."

Đi đi."

Liễu Bình nói.Chúng võ sư quay đầu lại liền đi.Một người trong đó không kìm được mà quay đầu lại hỏi: "Ngươi thật sự cảmthấy một mình mình có thể đối phó toàn bộ thế giới?"."

Ta không dám tự cao tự đại, nhưng cũng xin các ngươi quý trọng sinh mệnhcủa mình."

Liễu Bình nói.Người nọ còn muốn nói gì thì bỗng nhìn xuyên qua cánh cổng võ quán, trôngthấy có mấy nghìn cái đầu người xếp thành ngọn núi nhỏ trong định viện, nhấtthời quên mất mình muốn nói gì.Hắn ta quay đầu, yên lặng rời đi cùng các võ sư khác.Liễu Bình đứng ở cửa sau võ quán, chợt thấy sau lưng có người nắm lấy taymình.Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói: "Lý Triều Quang là minh chủ của Võ Minh,ngày hôm qua bị mất mặt như vậy nên nhất định sẽ không để yên chuyện này."

"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền."

Liễu Bình nói.Hắn lại lần nữa nhìn về phía hư không.ấ ắ ắChỉ thấy một hàng chữ nhỏ không ngừng lập loè, hình như đang nhắc nhở hắnchú ý: "Cách thời gian triều Ác Mộng tiếp theo bùng nổ còn ba ngày!"

Liễu Bình rơi vào trầm tư.Hắn sưu hồn của mấy ngàn võ sĩ, đã biết qua mỗi một đoạn thời gian thế giớinày sẽ bùng nổ triều Ác Mộng.- - Thông thường chuyện như vậy do Võ Minh điứng phó.Nhưng hắn lại có được một ít ký ức từ những võ sư của gia tộc Vinh Quang.Chẳng qua triều Ác Mộng là một ít gọn sóng rất nhỏ, cũng không thật sự tạothành tại họa quá lớn.Nó bị gia tộc Vinh Quang dùng để diệt trừ dị kỷ, ổn định cục diện thống trị.Nhưng hiện tại, danh sách của hắn lại đưa ra nhắc nhở.Chẳng lẽ lần này là thật?

Liễu Bình lại nhìn thoáng qua hàng chữ nhỏ kia.Đúng rồi.Nếu không có triệu Ác Mộng, mà đám võ sư chỉ có thể lợi dụng sức mạnh Linhmột cách thô thiển –– Nếu thế giới là như vậy thì hắn cần gì phải đến?

Hắn quákhứ để lại một đoạn lịch sử trống ở chỗ này, nhất định là vì đoạn lịch sử này cógiấu sự kiện trọng đại nào đó.Ví dụ như -- Triều Ác Mộng đột kích!"

Có lẽ hiện giờ không có việc gì, chúng ta trở về tiếp tục so chiêu."

Liễu Bình nói."

Được."

Sơ Vân Thường nói.Hai người đóng cửa lại rồi trở vào võ quán, bắt đầu luận bàn lần nữa.Sau khi tỷ thí mấy chục chiêu, Sơ Vân Thường đột nhiên nói: "Ta phải dùng sứcmạnh Linh."

"Tới đi."

Liễu Bình nói.Phía sau Sơ Vân Thường bỗng hiện ra từng luồng hồng mang, hóa thành quyềnvũ, không ngừng đánh lên trên người Liễu Bình.Liễu Bình lù lù bất động, đôi tay như tàn ảnh đánh đuổi tất cả quyền ảnh đi, sauđó song quyền nhẹ nhàng đẩy một cái đã hất Sơ Vân Thường bay ra ngoài.Sơ Vân Thường xoay người ngay trên không trung, bình yên dùng cách đó hơnmấy chục mét."

Thật lợi hại, vậy mà cũng tiếp được."

Nàng cảm khái nói."

Vân Thường, linh kỹ của ngươi là gia truyền sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Không, là do ta tự cân nhắc ra."

Sơ Vân Thường nói."

Không phải nhà các ngươi kế thừa truyền thừa võ học Huyết Tâm Lưu Pháisao?"

Liễu Bình kỳ quái nói.Sơ Vân Thường ngượng ngùng cười nói: "Năm đó phụ thân ta đã đi rất sớm, takhông học được thứ gì, chỉ có linh luôn đi theo ta trong quá trình trưởng thành."

"Nhà các ngươi không có truyền lại bất cứ điển tịch võ học nào hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Thật ra cũng có..."

Sơ Vân Thường đi đến một bên, lấy ra một quyển sách từ trong ngăn tủ rồi đưacho Liễu Bình.Liễu Bình vừa thấy, chỉ thấy trên bìa sách có viết một hàng chữ: "Võ học chântruyền của Huyết Tâm Lưu Phái."

Liễu Bình lập tức nghiêm túc lên, đưa hai tay nhận lấy quyển sách, nghiêm túchỏi: "Đây chính là võ học gia truyền của ngươi, ngươi thật sự cho ta xem?"

"Xem đi."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình đặt bí kíp lên bàn, đi rửa sạch tay rồi đốt hương, lúc này mới ngồixuống trước bàn lần nữa.Hắn mở bí kíp ra, chỉ thấy trên đó có viết: "Nữ nhi:""Cái tên Huyết Tâm Lưu Phái này không tồi đúng không, vi phụ đã cân nhắcthật lâu mới nghĩ ra được."

"Vi phụ là một nông dân chỉ biết trồng trọt, có được Linh là một chuyện cực kỳkhó được, vì cơ duyên này, vi phụ còn bị chó cắn."

"Bởi vì chưa từng học võ, cho nên sau khi có được Linh thì cái gì cũng phải tựmình mài mò."

"Ta nghe người ta nói, luyện võ thì phải đi tìm một cây đại thụ rồi đánh vào nóthật nhiều lần, sau đó chậm rãi cảm ngộ ra quyền là như thế nào."

"Nữ nhi, con phải thử nhiều vào."

"Quang tổng diệu tổ đành dựa hết vào con."

"–– Phụ thân đang bệnh."

-------Chương 803: Ác Mộng là có hương của taLiễu Bình xem xong thì cực kỳ câm nín, khép sách lại và nói: "Hết rồi?"

Sơ Vân Thường gật đầu nói: "Công pháp cơ sở Huyết Tâm Lưu trước đó ta chongươi xem là tri thức võ học mà ta tổng kết được trong những năm gần đây."

"Nhờ đánh vào cây à?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nhịn không được mà thở dài, nói: "Ta đã sớm thắc mắc, lấy thiên tựcủa người thì sao lại bị vây khốn đến tình trạng này?

Thì ra là không có thầygiỏi."

"Thật ra trừ những đại gia tộc đó ra thì rất nhiều võ sư đều tự mài mò mà thôi."

Sơ Vân Thường nói."

Đại gia tộc không truyền thụ võ học?"

"Truyền thụ, nhưng người học của bọn họ thì nhất định phải nguyện trung thànhvới bọn họ."

"Lũng đoạn tri thức..."

"Cái gì?"

"Không có gì, ta chỉ không ngờ tình huống của ngươi là như thế này."

Liễu Bình nói."

Đáng tiếc tri thức của ta quá ít, đến hiện giờ chỉ cần nhắc ra được hai chiềulinh kỹ."

Sơ Vân Thường thở dài và nói.Liễu Bình không khỏi tiếp tục rơi vào trầm tư.Hắn chứng thực lời Sơ Vân Thường nói từ trí nhớ của đông đảo võ sư.Sơ Vân Thường chính là Triệu Thiền Y –– Nàng sinh ra trong nông gia, lại cóthể sáng tạo một bộ linh kỹ độc đáo.Lấy thiên phú kinh tài diễm diễm như vậy mà chỉ có thể yên lặng giãy giụatrong hoàn cảnh không có tri thức truyền thừa.Trên thế giới có càng nhiều võ giả giống như nàng.Thế giới này...

Rõ ràng có cơ hội rất tốt để nghiên cứu Ác Mộng, dùng hết sứcđể tìm kiếm phương pháp ứng phó, nhưng lại lãng phí quá nhiều thời giờ.Bởi vì người ở trên cao tầng chỉ mong duy trì sự thống trị của bọn họ."

Này, Liễu Bình."

Sơ Vân Thường nói."

Cái gì?"

ố"Cửu U...

Rốt cuộc là cái gì?"

"Ở giới tu hành chúng ta, Thái Thượng là tử hình thống ngự tất cả, còn về CửuU -- nó là một con đường khác do ta tạo ra, chuyển giao cho những chúng sinhkhông có đường để đi ––".Giọng nói của Liễu Bình bỗng dừng lại.Đúng rồi.Sao ta không sáng tạo ra một bộ võ kinh, nó phải vượt qua hàng rào tri thức củatất cả các đại gia tộc, vậy có thể giúp mọi người đều có cơ hội tiến bộ.Nhưng điều này rất khó...

Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong võ quán.Tuy rằng hấp thu ký ức của mấy ngàn võ sư, có được linh kỹ chân truyền củabọn họ, nhưng muốn sáng chế một môn võ kinh mà người nào cũng có thể họcthì thật sự không phải dễ dàng.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên hiện lên trước mặt hắn: "Thiết bị liên kếtdanh sách nguyên thủy mà người thu được đã được giải mã hoàn toàn."

Liễu Bình giật mình, bỗng nhớ tới khi hắn và nam tử vuốt ngược tóc kia giaothủ, có lấy được từ một cái nút từ chỗ của gã ta.Lúc ấy danh sách lấy cái nút này đi, nói là có thể lấy được tình báo nào đó.- -Chẳng lẽ hiện tại danh sách đã có thu hoạch?"

Chúng ta đạt được cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: "Bổn danh sách đã cóthể kết nối với danh sách nguyên thủy này, theo dõi tình huống sử dụng củadanh sách, đồng thời luôn duy trì trạng thái ẩn nấp."

"Ngươi muốn tiến hành liên kết với danh sách nguyên thủy này hay không?"

"Liên kết!"

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt.Bên cạnh giao diện thao tác anh linh lập tức xuất hiện một mảnh quang bình.Chỉ thấy trên quang bình hiện ra một cảnh tượng khác -- Lý Triều Quang độtnhiên hiện ra trong hình ảnh.Chỉ thấy tên minh chủ Võ Minh này đang đứng trên một đài cao, đôi tay nhanhchóng thao tác quang bình, miệng thì nói: "Hình như triều Ác Mộng lần này tớisớm hơn dĩ vãng, trông nó có vẻ cực kỳ hung hiểm."

Ở phía sau hắn ta có một loạt lão giả đức cao vọng trọng đang đứng.Dựa vào ký ức của mấy ngàn võ sư, Liễu Bình lập tức nhận ra những người nàyđều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, là đại nhân vật nắm giữ quyềnlực trong những lĩnh vực khác nhau.ổ ề ÁCó người hỏi: "Trước kia có từng bùng nổ triều Ác Mộng mức độ này chưa?"

"Không có."

Lý Triều Quang lắc đầu và nói."

Nói cách khác, chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra cái gì."

Một người lão giả nói."

Xuyên qua danh sách mà chúng ta dùng vô số linh để xây dựng nên, đã có thểnhìn thấy có thứ gì trong triều Ác Mộng đang nhanh chóng tới gần thế giới củachúng ta."

Lý Triều Quang nói.Mọi người im lặng.Có người nói nhỏ: "Chẳng lẽ sâu trong Ác Mộng thật sự có thứ gì đó tồn tại?"

"Hiện tại có vẻ không sai, mau nhìn!"

Lý Triều Quang nói.Chỉ thấy trên quang bình trước mặt hắn ta hiện ra một điểm nhỏ màu đỏ.Điểm nhỏ màu đỏ này nhanh chóng di chuyển tới.Một giọng nói kim loại lạnh như băng vang lên: "Cảnh cáo!"

"Còn bốn mươi bảy giây là tồn tại này sẽ buông xuống Vạn Giới chi Giới."

Lý Triều Quang lập tức hỏi: "Chúng ta có thể làm cái gì?"

Giọng nói kim loại kia đáp: "Điều duy nhất các ngươi có thể làm là lựa chọn địađiểm để tồn tại này buông xuống, để tránh gây nên thương vong trên diện tíchlớn."

Lý Triều Quang không cần nghĩ ngợi mà nói: "Lập tức chọn địa điểm buôngxuống, vị trí: Đông thành, võ quán Huyết Tâm Lưu."

Hắn ta nói xong thì nhìn mọi người phía sau và nói: "Ai có ý kiến?"

Mọi người đều lắc đầu.Có người nói: "Nghe nói thằng nhãi kia sáng lập một Cửu U gì đấy, nên cho nómột bài học, nếu không thì ai cũng cho rằng có thể thoát ly Võ Minh để ứng phóÁc Mộng, vậy sẽ làm dao động nền tảng của chúng ta."

Lại một người nói: "Không sai, để tồn tại kia buông xuống võ quán Huyết TâmLưu Phái đi, mặc kệ nó là cái gì?"

Chờ tất cả kết thúc thì chúng ta đến xem rốt cục là như thế nào."

"Quyết định như vậy đi."

Lý Triều Quang ẩn ấn lên quang bình.Giọng nói kim loại lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa: "Đã chọn tọa độ, nămgiây đếm ngược, sắp buông xuống."

"Năm,"ố"Bốn, "Ba,"Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, hắn nói với Sở Vân Thường: "Ở nơi này đừng điđâu, ta ra ngoài gặp một người bạn."

"Ngươi có bạn tới chơi à?"

Sơ Vân Thường kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, có lẽ nó hơi thẹn thùng, không thích gặp người lạ."

Liễu Bình nói."

Được rồi."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, đứng yên ở đình viện.Trên bầu trời bỗng truyền đến một loạt tiếng vù vù.Chỉ một thoáng.Một con quái vật cả người mọc đầy đồng tử dựng thẳng từ trên trời giángxuống, đáp xuống trong viện võ quán.Hình thể của nó có hơi tương tự nhân loại, cả người tỏa ra một luồng sức mạnhvặn vẹo khó có thể miêu tả.Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã nhìn thấy Liễu Bình."

A, một phàm nhân, đã thật lâu ta không nhìn thấy huyết nhục và linh hồn tươisống."

Quái vật nói lớn tiếng.Liễu Bình dựng ngón tay ở trước một vài tấc, làm cái động tác im tiếng."

Tốt nhất chúng ta đừng gây ra động tĩnh quá lớn -- đúng rồi, ngươi không đượcdùng sức mạnh Kỳ Quỷ."

Hắn nói nhỏ.Tiếng nói vừa dứt, hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi phát động Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."

"Đối phương chỉ là phân thân rất nhỏ của một tồn tại nào đó, không có đủ sứcmạnh Dũng Hiện để đối kháng tiếng quát lớn của ngươi."

"Phong ấn thành công!"

"Đối phương không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ!"

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Quái vật kia vừa mở hai tay ra, hình như muốn làm cái gì, nhưng Liễu Bình vừadứt lời thì thân thể nó đã cứng lại.Liễu Bình bất động.Quái vật cũng không dám động, vẫn duy trì tư thế dang hai tay ra, những đồngtử dựng thắng cả người kinh sợ bất an mà nhìn Liễu Bình.ếPhong bế sức mạnh của ta ngay lập tức!

-- Nhân loại trở nên mạnh như vậy từkhi nào?"...

Người nhìn gì?"

Liễu Bình lạnh nhạt hỏi."..."

Quái vật."

Hỏi người lần cuối cùng, người muốn làm gì?"

Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra."

Ta –– Không có làm gì, đại nhân."

Quái vật nói nhỏ."

Vậy ngươi cứ dang hai tay ra là muốn làm gì?

Công kích ta?"

Liễu hỏi.Quái vật cúi đầu nhìn hai tay đang giơ ra của mình, chỉ cảm thấy tử vong cáchbản thân càng ngày càng gần.Nó bỗng nảy ra sáng kiến, lớn tiếng nói: "A, đại nhân tôn quý, ta đến đây từ mộtnơi xa xôi, chỉ vì dâng lên tiếng ca mỹ diệu của mình."

"Sau đây xin nghe ca khúc --""Ác Mộng là có hương của ta."

-------Chương 804: Đây là sức mạnh Kỳ Quỷ thượng tầng vượt xa thực lực của nó!Một thanh trường đao tuyết sắc dựng thẳng ở đình viện.Con quái vật đến từ tầng Ác Mộng kia nghiêm trang quỳ ngay ngắn trên mũiđao, không dám cử động một cái nào.Liễu Bình lại không có ở nơi này.Hắn đang luận bàn linh kỹ với Sơ Vân Thường trong võ quán."

Xem cho kỹ, có một chiêu linh kỹ là như thế này --"Liễu Bình dựa theo ký ức có được từ sưu hồn, đánh ra một đám chim bay băngsương ngay trên không trung.Nơi những con chim đi qua đều kết sương trắng.Chúng nó bay quanh Sơ Vân Thường vài vòng, Sơ Vân Thường lập tức bị đôngcứng tại chồ."

Chiều này rất lợi hại."

Nàng khen.Liễu Bình phất phất tay.Băng sương trên người Sơ Vân Thường lập tức biến mất.Liễu Bình giảng giải về linh kỹ này lại một lần, chờ Sơ Vân Thường nhớ kỹ thìmới nói: "Thật ra thuật pháp ngũ hành có thể điều động sức mạnh băng sưong,ma pháp cũng có thể làm được điểm này, nhưng Linh là dùng toàn bộ sức mạnhthế giới để thực hiện nên uy lực mạnh hơn không chỉ một bậc."

Thỏ Tử lơ lửng ở giữa không trung, nghe hắn nói như vậy thì làm ra mấy tư thếphô dáng xinh đẹp.Sơ Vân Thường nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hỏi: "Đó rốt cuộc là thứ gì?"

"Ngươi nói thứ trong định viện kia?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, nhìn nó thật *****, nhưng lại thành thành thật thật quỳ ở nơi đó,rốt cục là chuyện thế nào?"

Sơ Vân Thường nói."

Nó là quỷ Ác Mộng."

Liễu Bình nói."

Cái gì? !"

Giọng nói của Sơ Vân Thường trở nên vang dội."

Đúng vậy, không sai, nhưng nó là một con quỷ Ác Mộng cực kỳ yếu."

ễ ếLiễu Bình tùy tiện liếc nhìn hư không một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn lơ lửng bất động: "Bách Nạp Đao của ngườiđang không ngừng phân tích nhược điểm của mục tiêu trước mặt."

"Bởi vì mục tiêu này chỉ là phần thân rất nhỏ của một tồn tại nào đó, cho nênmuốn thông qua mục tiêu này để suy đoán nhược điểm chân chính của tồn tạikia thì cần tốn rất nhiều thời gian."

"Thời gian cần tiêu tốn: Một giờ hai mươi sáu phút."–– Bách Nạp Đạo có thể nhìn thấy nhược điểm của kẻ địch, sau đó tiêu hao sứcmạnh của chủ nhân để phóng thích năng lực đả kích nhằm vào kẻ địch.Dù sao còn có hai ba ngày nữa thì triều Ác Mộng mới tiến đến thế giới này.Để Bách Nạp Đao phân tích kỹ một chút đi.Sơ Vân Thường ngẩn ra một lát, thấy vẻ mặt Liễu Bình thật lạnh nhạt, nàngchợt cảm thấy không có gì đáng kinh sợ quá."

Vừa rồi những điều người nói dẫn dắt ta rất nhiều, ta muốn suy nghĩ về chiềuthức mới."

Nàng vừa nói, vừa ngồi xuống sàn gỗ của võ quán, bắt đầu nghiêm túc suy tư võkỹ.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó lập tức đi vào phòng bếp.Sắp tới giờ cơm rồi.Hắn phải chuẩn bị thức ăn hôm nay một chút.Hắn đeo tạp dề lên, thu thập rửa sạch một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt đầuđốt lửa xào rau.Phía bên kia.Ở một nơi bí ẩn nào đó.Lý Triều Quang và các đại lão Võ Minh đang lẳng lặng chờ đợi.Một lát sau.Một võ sư lặng lẽ bước tới, bẩm báo nói: "Đã thăm dò tình huống, bên trong võquán Huyết Tâm Lưu không có động tĩnh gì."

"Không có động tĩnh?

Có thể nhìn thấy tình huống bên trong không?"

Lý Triều Quang hỏi."

Không được, hình như toàn bộ võ quán bị trận pháp Tu Hành Trắc nào đó chechắn, căn bản không nhìn thấy được bên trong."

Võ sư nói."

Chúng ta cũng có người của Tu Hành Trắc, bảo bọn họ đi xem."

Một đại lão nói.ắ ề"Đã xem qua, những cao thủ Tu Hành Trắc đó đều nói trận pháp kia quá xảodiệu, không thể phá giải."

Võ sư nói.Lý Triều Quang trầm ngâm nói: "Không có động tĩnh..."

Bỗng nhiên, trên quang bình trước mặt hắn ta lại hiện ra một điểm nhỏ màu đỏlần nữa.Một giọng nói kim loại lạnh như băng vang lên: "Cảnh cáo!"

"Dao động Triều Ác Mộng bắt đầu trở nên càng kịch liệt."

"Một phút năm mươi ba giây sau, một tồn tại có được dao động sức mạnh càngmạnh sắp mượn triều Ác Mộng để tiến vào Vạn Giới chi Giới."

"Đặc biệt thuyết minh: Bổn danh sách hoàn toàn có thể cảm ứng được loại ác ýxưa nay chưa từng có trên người nó."

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng các công tác phòng bị tai hoạ, xin chuẩn bị sẵn sàngthế giới hủy diệt, xin chuẩn bị toàn lực nghênh địch!"

Mọi người quay mặt nhìn nhau.Danh sách chưa bao giờ phát ra lời cảnh cáo như vậy!

Bầu không khí lập tức trởnên căng thẳng.Lý Triều Quang quyết đoán nói: "Mở lá chắn thế giới ra, bắt đầu dẫn đường nótiến vào thế giới, lựa chọn địa điểm buông xuống là:""Đông thành, võ quán Huyết Tâm Lưu."

Giọng nói kim loại lạnh như băng lại vang lên lần nữa: "Đã chuẩn bị ổn thoả,đang dẫn đường."

"Một phút hai mươi giây sau sẽ buông xuống!"

Lý Triều Quang bỗng xoay người, mặt hướng về mọi người và nói: "Chư vị,chờ khoảnh khắc võ quán Huyết Tâm Lưu bị hủy diệt thì đó cũng là lúc chúngta toàn lực nghênh địch, xin lập tức bắt đầu động viên mọi người!"

"Chuẩn bị nghênh địch!"

"-- Tuân lệnh!"

Mọi người ầm ầm đáp lại.Võ quán Huyết Tâm Lưu.Xa tít phía trên không trung võ quán.Hư không im hơi lặng tiếng mà vỡ vụn ra.Chỉ thấy một vệt hắc quang hung lệ phát ra tiếng kêu to, lao xuống nhanh nhưđiện chớp, trong nháy mắt đã dừng lại trong võ quán.Hắc quang chợt xuất hiện.–– Đó là một con quái vật cả người đều là huyết nhục màu đen, chỉ có cái đầu làxương khô màu trắng xác.ấ ầNó đúng bất động trong định viện, trên người không ngừng hiện ra từng tầnghắc quang, khuếch tán ra bốn phương tám hướng."

Rất tốt, rốt cuộc cũng đến được rồi."

"Đây là thế giới mỹ diệu cỡ nào, ta muốn giết sạch tất cả sinh mệnh thể, sau đólại ăn Quái vật nói tới đây thì bỗng dừng lại.Nó nhìn thấy một đồng loại.Đó là một tên cả người toàn là đồng tử dựng thẳng.- - Cũng là người quen.Bản thể của tên kia tương đối lợi hại, nhưng trước mắt chỉ là một phân thân rấtnhỏ.Cho dù như thế, làm một phân thân nhỏ thì thật ra nó vẫn có thể hủy diệt thếgiới này, ăn sạch tất cả linh hồn ở nơi này.Nhưng mà!

Giờ phút này, tên kia lại thành thành thật thật quỳ trên một mũi đaotrong định viện này, "Ngươi -- Là tình huống gì đây?"

Quái vật nhịn không được mà hỏi.Tên quỳ trên mũi đao liếc nó một cái, nói: "Đừng giở điệu bộ đó ra, ta khôngquen biết ngươi."

"Này,"Quái vật vỗ ngực và nói, "Là ta, ngươi không quen biết cả ta à?"

Tên kia nóng nảy, vội vàng nói: "Nhất định là người nhận sai người, ta là quáivật nguyên sinh, người vốn là người, sau đó thì bị ô nhiễm, sau đó không còn làngười nữa, ngươi và ta không phải đồng loại, suy nghĩ của chúng ta khác nhau,tam quan cũng bất đồng, đừng có níu kéo quan hệ!"

Quái vật hoàn toàn sửng sốt.Đột nhiên, trong lòng nó xuất hiện một cảm giác, bỗng quay đầu lại nhìn về mộthướng.Chỉ thấy một thiếu niên nhân loại đang bung một cái lẩu, đi ra từ một cănphòng, chậm rãi đi đến một căn phòng khác."

À, lại có một người khách khác tới nữa, à, không được dùng sức mạnh Kỳ Quỷđấy, ngoan ngoãn ở chỗ này đi."

Thiếu niên thuận miệng nói một câu, sau đó thì bung nồi vào nhà.Quái vật nhịn không được cười lạnh một tiếng."

Rõ ràng là món ăn có mọc chân, vậy mà dám kiêu căng nói chuyện với ta nhưvậy?"

"Quả nhiên nhân loại là chủng tộc đáng buồn."

"Hãy để sức mạnh của ta hủy diệt tất cả ––".Lời còn chưa dứt, nó lại đột nhiên im bặt lần nữa.ầ ắ ầ ầ ế ấ ấTầng hắc quang quanh thân con quái vật kia dần dần biến mất, không thấy,không còn tồn tại nữa.Nó đơ ra tại chỗ.Sức mạnh bị phong ấn?

Đây là -- Đây là sức mạnh Kỳ Quỷ thượng tầng vượt xathực lực của nó!-------Chương 805: Quan tài...

Hơn nữa nhìn rất quen thuộc...Vì sao sức mạnh Kỳ Quỷ cường đại như thể lại xuất hiện trên người một nam tửnhân loại?

Không thể tưởng tượng!

Nếu là như vậy, chẳng phải nó tới nơi này làchui đầu vô lưới?

Quái vật cắn răng một cái, hừ lạnh nói: "Cho rằng như vậy làcó thể đối phó ta?

Phải biết là, trừ sức mạnh Kỳ Quỷ ra thì bản thân ta cũng cóbảy phần thực lực nằm ngoài Kỳ Quỷ."

Lời còn chưa dứt.Trong phòng đột nhiên bay ra một quả táo vàng.Quái vật không nói hai lời, đón lấy quả táo rồi cắn một ngụm nuốt xuống ngay.Khí thế trên người nó bắt đầu chậm rãi yếu bớt.Quái vật yên lặng đứng, không nói gì nữa.Trong phòng truyền đến một giọng nữ nhân loại: "Bên ngoài lại có thứ gì tớinữa?"

Giọng nói của thiếu niên kia lại vang lên lần nữa: "Một quỷ Ác Mộng khác --yên tâm đi, hình như ban đầu nó là nhân loại, lần này muốn đi ra ăn cái gì, chonên ở lại nơi này."

"Ở lại nơi này?

Chẳng lẽ chúng ta phải bao cơm cho nó sao?"

Giọng nữ không muốn mà nói."

Không bao cơm –– Xem biểu hiện của nó, nếu biểu hiện tốt thì ta tâm sự vớinó, sau đó thả nó trở về."

Thiếu niên nói."

Nếu là biểu hiện không tốt thì sao?"

Giọng nữ tò mò hỏi."

Thật ra ta cũng xem như am hiểu giải phẫu...

Đây cũng là một phương phápgiúp đạt được tri thức, lát nữa ta có thể triển lãm cho người xem."

Thiếu niên nói."

Đang ăn cơm đấy, không nói mấy chuyện này được không."

"Cũng đúng, ăn cơm trước đã.".Giọng nói của họ dần dần biến mất.Quái vật đúng trong viện đã chảy mồ hôi đầy đầu.Lúc này sức mạnh Kỳ Quỷ của nó đã bị phong ấn, lại ăn quả trái cây chết tiệtkia nên bị giảm bớt ba phần thực lực -- Kế tiếp thì sao?

Còn có thủ đoạn gì chờnó?

Giải phẫu.ẫ ố ể ẫ ốGiải phẫu –– Không!

Tuyệt đối không thể bị giải phẫu!

Nó mới sống không baolâu, vì sao lại bị người ta giải phẫu ở chỗ này!

Quái vật nghĩ tới nghĩ lui, bỗngnảy ra một ý.Nó chạy tới con quái vật quỳ trên mũi đao kia, vừa chạy, vừa hô: "Mau!

Mau!Dịch vị trí cho ta."

Con quái vật đang quỳ vừa thấy, gì đây -- Cái tên này mạnh hơn nó nhiều nhưvậy, kết quả cũng rơi vào hoàn cảnh tương thôi!

Bỏ đi, cũng đừng nghĩ phảncông gì nữa.Mạng sống quan trọng!

Nói đi nói lại thì –– Tuy quỳ trên mũi đao khó chịu thật,nhưng tốt xấu gì cũng là một đường sống, không phải sao?

Dựa vào cái gì mànhường cho người?

Suy nghĩ của nó chợt lóe, cười lạnh và nói: "Huynh đệ này,lời này của ngươi không phúc hậu, mũi đao chỉ có nhiều đây thôi, chỉ có thể đểmột mình ta quỳ, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?"

Quái vật kia nóng nảy, vội vàng nói: "Ngu ngốc, ai nói nhất định phải quỳ mũiđao, chúng ta đặt ngang thanh đao qua, cùng quỳ trên lưỡi đao không phải làđược rồi sao?"

Võ Minh."

Thế nào?

Có phản ứng sao?"

"Không có, đại nhân."

"Chẳng lẽ võ quán Huyết Tâm Lưu không có động tĩnh gì?"

"Đại nhân, cả dao động chiến đấu cũng không có, hai thứ buông xuống kia tiếnvào xong thì lập tức thu liễm khí tức của mình, tất cả đều rất bình thản."

"...

Đã biết, lại đi thăm dò đi."

"Tuân lệnh!"

Võ sư lập tức đi xuống.Lý Triều Quang nhìn từng cảnh tượng trên quang bình.- - Ở ngoài thế giới, daođộng sức mạnh khác thường càng ngày càng mạnh lên, qua mỗi một phút sẽtăng lên một số cấp nhân."

Đã vượt qua tất cả trị số mà lịch sử ghi lại..."

Hắn ta lẩm bẩm một câu.Tích tích tích!

Đột nhiên, có một tiếng cảnh báo vang lên.Giọng nói kim loại lạnh như băng nói: "Các vị, xin hãy chú ý!"

"Hai mục tiêu đến từ triều Ác Mộng xuất hiện, chúng còn mạnh mục tiêu trướcđó."

"Mạnh bao nhiêu?"

Lý Triều Quang hỏi."

Chừng hai mươi lần."

Giọng nói kim loại lạnh như băng đáp lại.ề ẩMọi người vừa nghe thì trong lòng đều khẩn trương lên.Dù sao thì đó chính là tồn tại Ác Mộng chưa bao giờ xuất hiện!

Giọng nói kimloại tiếp tục nói: "Trước mắt ta vẫn có thể khống chế không gian dịch chuyển,làm chúng xuất hiện ở khu vực cố định nào đó."

Lý Triều Quang lập tức nhìn lên quang bình.Chỉ thấy hai quang điểm màu đỏ thẫm đang lấy tốc độ cực kỳ hung hãn đánh tớiVạn Giới chi Giới -- "Lập tức chuẩn bị tọa độ buông xuống: Đông thành, võquán Huyết Tâm Lưu!"

Hắn ta quả quyết quát.Giọng nói kim loại đáp lại: "Đã chuẩn bị ổn thoả, lập tức bắt đầu truyền tống."

Tên quang bình, hai quang điểm màu đỏ thẫm kia biến mất.Lý Triều Quang xoay người, nhìn về phía các đại lão phía sau, mở miệng nói:"Chư vị, nếu tồn tại đến từ Ác Mộng mang thái độ căm thù đối với chúng ta,vậy lúc này võ quán Huyết Tâm Lưu nhất định đã bị phá hủy."

Mọi người sôi nổi gật đầu."

Nếu võ quán Huyết Tâm Lưu không bị phá hủy thì sao?"

Một lão giả hỏi."

Vậy chứng minh những tồn tại đó có thể giao tiếp được, cũng không có thái độcăm thù đối với chúng ta."

Một đại lão khác nói.Lý Triều Quang suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Nếu là loại tình huống này.Chỉ sợ chúng ta phải có tính toán khác."

Phía bên kia.Võ quán Huyết Tâm Lưu.Trong định viện.Hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao, vẫn không nhúc nhích.Ở phía sau chúng, đầu người chất đầy thành núi, lặng ngắt như tờ mà nhìn chămchú vào chúng, đồng thời lộ ra vẻ mặt châm biếm.Một cánh cửa mở ra.Liễu Bình đi ra từ trong phòng, trong tay cầm một tờ giấy ăn, đang chậm rãi xoamiệng."

Ngươi ăn xong rồi?"

Trong phòng truyền đến giọng nói của Sơ Vân Thường."

Đúng vậy, người ăn từ từ đi, bên này có mấy bằng hữu quái vật của ta sắp tới,ngươi đừng đi ra."

Liễu Bình dặn dò.À ế"À, đã biết."

Sơ Vân Thường đáp.Nàng không lên tiếng, thậm chí còn duỗi tay kéo cửa lại lần nữa rồi đóng chặt.Liễu Bình nhìn lướt qua hai con quái vật quý trong định viện, ánh mắt chậm rãinhìn lên sâu trên bầu trời.- - Mạnh hơn hai tên này hai mươi lần.Cũng không biết cái gì sẽ tới.Dù sao cũng trốn không khỏi, trước mắt chỉ có thể lấy bản lĩnh thật của hắn ra.Hắn nâng tay lên.Trấn Ngục Đao quang theo cả đao và vỏ nhảy dựng lên từ sau lưng, quay quanhhắn dạo một vòng rồi dừng lại trong tay hắn."

Thỏ Tử."

Liễu Bình nói."

Cái gì?

Lại có kẻ địch sắp tới?"

Thỏ Tử hỏi."

Đúng vậy, có lẽ ta phải mở ra thế giới Hắc Ám Luyện Ngục để chiến đấu."

"Không thành vấn đề."

Khi họ đang nói chuyện, xa tít trên không trung chợt hiện ra hai quang điểmmàu đỏ thẫm.Chúng lấy tốc độ cực kỳ hung hãn xuyên qua trời cao, lao xuống võ quán HuyếtTâm Luu.Ngón cái Liễu Bình nhẹ nhàng vẩy qya một cái, Trấn Ngục Đao thò ra nửa tấckhỏi vỏ đao.- - Có nên nhân lúc chúng chưa hoàn toàn buông xuống, trực tiếp ratay tàn nhẫn với chúng ở giữa không trung hay không?

Vừa suy nghĩ như vậy,trên người Liễu Bình lập tức dâng lên sát ý vô hình.Trấn Ngục Đạo cảm ứng được suy nghĩ của hắn, không ngừng reo lên trong vỏđao, cứ như rất khát vọng ra khỏi vỏ.Bỗng nhiên.Liễu Bình vươn một bàn tay khác ra, đè chuôi đao lại.Âm thanh trên đao lập tức tiêu tán.Nhung Liễu Bình lại không rút trường đao ra -- Hắn nhìn chằm chằm hai quangđiểm màu đỏ thẫm trên bầu trời, vẻ mặt có chút nặng nề."

Quan tài...

Hơn nữa nhìn rất quen thuộc..."

Hắn nói thật nhỏ.-------Chương 806: Ác Mộng Chung Thôn Thần GiảTạo hình của hai cái quan tài kia nhìn cực kỳ quen mắt, giống như quan tài màuđen hiện hóa ra từ sâu trong lòng đất sau mỗi lần Địa chi Táng Tàng phát động.Vì sao chúng lại đến từ sâu trong Ác Mộng?

Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòngtràn ngập từng luồng sương mù trôi nổi, sát ý trên người tiêu tán, hắn trực tiếplui về phía sau vài bước, nhường ra chút vị trí cho hai cái quan tài kia.Khi hắn làm ra quyết định này.Chỉ qua một hơi thở.Oanh -- Hai quan tài bay xuống, đập ra một cái hố sâu trong định viện.Va chạm mãnh liệt làm đống đầu người lập tức tán loạn, rớt đầy đất, lăn khắpnơi nơi.Mà hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao kia lại có thể duy trì không chút suysuyển, trong mắt lại tràn ngập tò mò.Chúng nhìn xuống hố sâu.- - Rốt cục là dạng tồn tại gì tới đây?

Hai cỗ quan tàiphát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ê răng, cuối cùng cái nắp quan tàichậm rãi mở ra.Hai thân thể đi ra từ quan tài.Đó là một bộ xương khô mặc chiến giáp màu đỏ rách bươm.Và một cái thây khô cầm trường trường trong tay.Chúng bò lên từ trong hố, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình."

Đánh chúng!"

Thỏ Tử rống lên điên cuồng.Liễu Bình bất động.Hắn nhìn chăm chú vào bộ xương và cái thây khô kia, ánh mắt xẹt qua đỉnh đầuchúng.Chỉ thấy trên đầu chúng hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Chiến hữu kiếp trước."

-- Là chiến hữu.Vì sao họ lại ở trong Ác Mộng, mãi đến lúc này mới hiện thân?

Liễu Bình nắmlấy vỏ đao Trần Ngục, mở miệng nói: "Các ngươi là "-"Bộ xương khô mặc giáp đó nói tiếp: "Ngươi phó thác cho ta một vài việc, chonên ta luôn chờ đợi trong Ác Mộng."

Thây khô nói: "Chúng ta vẫn đang chờ đợi đoạn lịch sử trống này, hiện tại thờikhắc này cũng đã tới rồi."

"Các ngươi muốn làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi.ồ ỗ ấHồng giáp bộ xương khô nhìn quanh cả sân, bỗng nhìn thấy Sơ Vân Thườngđang nép bên cửa sổ, không khỏi gật đầu nói: "Nàng cũng chuyển sinh rồi."

"Không sai, nàng cũng chuyển sinh làm người, hiện tại chỉ còn lại người và ta."

Thấy khô nói."

Chúng ta đã hoàn thành chuyện hắn giao cho mình rồi."

Bộ xương khô nói."

Đúng vậy, chúng ta chờ tới ngày này rồi."

Thấy khô nói."

Vậy chúng ta cũng có thể đi đầu thai."

Bộ xương khô nói."

Không sai, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể đầu thai."

Thấy khô nói.Hai người cùng quát lên: "Bách Nạp Đao, thời gian đã tới rồi!"

Chỉ thấy Bách Nạp Đao đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đầu gối hai con quáivật kia, lập tức đâm xuyên qua ngực hai con quái vật, đóng đinh chúng trêntường.Bộ xương khô đi lên phía trước, chộp tay vào lưỡi đao Bách Nạp Đao.Thây khô cũng hành động tương tự."

Từ từ, các ngươi đang làm gì?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.Bộ xương và thây khô cùng kêu lên: "Không biết!"

"Không biết?

Không biết mà các ngươi còn làm như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã bảo ta làm như vậy, còn về phần vìsao thì ta hoàn toàn không biết."

Bộ xương khô nói."

Vì giữ bí mật!

Những chuyện người làm phải hết sức thận trọng, không thể tiếtlộ cho bất cứ kẻ nào, cho nên mới như thế."

Thấy khô nói."

Sao các ngươi biết ta chính là bằng hữu kiếp trước của các ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Bách Nạp Đao ở chỗ này -- Nó chỉ thuộc về ngươi, hơn nữa sẽ nghĩ mọi cáchđể tìm được ngươi -- Ở thời khắc lịch sử trống này, không thể thiếu nó được."

Bộ xương khô nói.ỗĐúng lúc này, Bách Nạp Đao bỗng phát ra một trận vù vù: "Họ nói không sai,ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã thiết lập phong ấn nào đó trên ngườita, ngươi nói là vào thời khắc nào đó trong tương lai, bốn loại quái vật đều bị tatrảm thì phong ấn kia sẽ được cởi bỏ."

Phong ấn!

Trên Bách Nạp Đao còn có phong ấn!

Liễu Bình nhìn về phía trườngđao, chỉ thấy nó đâm xuyên qua hai con quái vật, lại bị bộ xương khô và thâykhô nắm lấy lưỡi đao.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: "Bốn loại quái vật Ác Mộng không thểthiếu một loại nào cả, hiện giờ chúng đã tề tụ -- Bộ xương và thây khô, ta sẽ lậptức chém, các ngươi còn có lời gì muốn nói không?"

Bộ xương khô rút ra một thanh chủy thủ đen đậm từ bên hông, đưa cho LiễuBình và nói: "Nghề cũ của ta là thích khách, người cầm nó trước, tương lai lạitrả nó cho ta."

Thây khô thì trực tiếp đưa quyền trượng trong tay qua, nói: "Ta là thuật pháp sưkhông gian, sức mạnh vận mệnh sẽ làm chúng ta đoàn tụ."

"Nhưng lúc ấy, chúng ta đã mất đi tất cả sức mạnh, chỉ là một phàm nhân ——""Cầm binh khí của ta, nó sẽ đánh thức tri thức và trí tuệ của ta."

Trên tay Liễu Bình bị nhét vào một thanh chủy thủ và một thanh quyền trượng.Trong lòng hắn đã biết đời sau của hai người này là ai, nhưng mà -- "Các ngươingây người trong tầng Ác Mộng lâu như vậy chỉ vì chờ giờ khắc hôm nay sao?"

Hắn nhịn không được mà hỏi."

Không có cách nào, lúc trước Ác Mộng cắn nuốt tầng thế giới của chúng ta, tấtcả chúng sinh đều bị quái vật Ác Mộng ăn sạch –– Nếu không có người, chỉ sợđôi ta cũng đã xong đời."

Bộ xương khô nói."

Đúng vậy, mấy năm nay tuy có hơi khổ, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ đượclinh hồn, rốt cuộc có thể đầu thai làm người lần nữa."

Thấy khô nói.Hai người cùng vỗ vỗ Trấn Ngục Đạo."

Được rồi!"

"Đã nói hết lời!"

Bọn họ cùng kêu lên.Trường đao lập tức phát ra một ánh đao quang hung hãn.Bốn loại quái vật Ác Mộng còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị đao quang hoàntoàn trảm thành vô số mảnh vụn.Máu của chúng văng khắp thân đao, giao hội với nhau rồi dần dần làm thântrường đao hiện ra phù văn huyền ảo chi chít.ề ầMột đợt lại một đợt thủy triều sức mạnh hiện hóa ra vầng sáng, không ngừngtỏa ra từ Bách Nạp Đao, hóa thành cuồng phong gào thét.Trong gió.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: "Tới đây, Liễu Bình, hiện tại ngươi có thểnhìn thấy thứ mình để lại ngày xưa rốt cục là cái gì."

Liễu Bình thoáng chần chờ, sau đó tiến đến rồi cầm Bách Nạp Đao lên.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: "Thuật KỳQuỷ phong ấn trên trường đao: Thay đổi huyết mạch."

"Trường đao đã chém giết bốn loại tồn tại Ác Mộng, hấp thu huyết mạchnguyên thủy này, coi đây là hiến tế để kích hoạt thuật Kỳ Quỷ: Thay đổi huyếtmạch."

"Đếm ngược năm giây, huyết mạch của người sắp bắt đầu thay đổi."

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

"Hoan nghênh trở về, Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."

-------Chương 807: Thế giới trước mắt có xác suất 100% sẽ bị hủy diệt!"

Báo ––"Một giọng nói vang lên."

Mau nói, tình huống hiện tại của võ quán Huyết Tâm Lưu là như thế nào?"

Lý Triều Quang hỏi."

Cái chắn che chắn bao phủ bên ngoài võ quán Huyết Tâm Lưu đã biến mất,chúng ta có thể nhìn thấy hình như võ quán cũng không xảy ra chuyện gì cả."

Võ sư nói.Lý Triều Quang nhìn về phía các vị đại lão phía sau.Chúng đại lão đều kinh sợ không rõ."

Mấy mục tiêu buông xuống thì sao?"

Một vị đại lão hỏi."

Không thấy đâu cả."

Võ sư nói.Vậy thì kỳ quái...

Mọi người đều rơi vào trầm tư.Giọng nói kim loại lạnh như băng kia lại vang lên lần nữa: "Xin hãy chú ý!"

"Có một dao động sức mạnh rất nhỏ sinh ra từ triều Ác Mộng."

"Bổn danh sách phát hiện một mục tiêu đang thoát ly triều Ác Mộng, sắp buôngxuống thế giới của chúng ta vào hai phút ba mười lăm giây sau."

"Mục tiêu này không tỏa ra bất cứ ác niệm gì."

"Thông qua quan sát đo lường, đại khái có thể nhìn ra mục tiêu này mang hìnhthái nhân loại."

Lý Triều Quang thở dài và nói: "Rốt cuộc những mục tiêu có dao động sứcmạnh siêu mạnh trước đó đã đi nơi nào?"

Tiếng kim loại lạnh nhạt vang lên: "Chúng đã rời khỏi thế giới trước mắt."

Đi rồi?Mọi người có chút kinh ngạc.Mới vừa tới mà sao lại đi rồi?

Chẳng lẽ là có mục đích khác, chí hướng khôngnằm ở thế giới trước mắt?

-- Cũng chỉ có suy đoán này là phù hợp nhất."

Chúng lại không có tổn thương võ quán Huyết Tâm Lưu, thật không biết sâutrong triều Ác Mộng rốt cục là thế giới như thế nào."

Một đại lão nói nhỏ.Một lão giả khác hỏi: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?

Minh chủ?"

Lý Triều Quang suy nghĩ, sau đó nói: "Chúng ta phải chia binh làm hai đường --ta quyết định tự dẫn người đi diệt trừ toàn bộ võ quán Huyết Tâm Lưu, cứ lấy lýdo bị ô nhiễm Ác Mộng -- Chuyện này nên chấm dứt."

Các vị đại lão đều gật gật đầu đồng ý.Thân là minh chủ Võ Minh, hắn ta lại bị Liễu Bình lừa gạt ngay trước mặt mọingười, không những thế mà đệ tử gia tộc của hắn ta còn bị xử lý, đổi là ai cũngkhông nuốt trôi cục tức này.Một mặt là do mất uy nghiêm.Một mặt khác sợ nhất là có người noi theo.Nếu người nào cũng vô pháp vô thiên, không tôn trọng quyền uy như Liễu Bình-- Võ Minh còn thống trị thế giới này như thế nào?

Hiện tại có thể mượn cơ hộilấy cớ triều Ác Mộng để lập tức nhổ cỏ tận gốc, răn đe cảnh cáo!

Một đại lãochỉ vào cảnh tượng trên quang bình và nói: "Vậy nhân loại đến từ Ác Mộng nàylàm sao bây giờ?"

Lý Triều Quang nói: "Các vị, nếu mấy mục tiêu cường đại giai đoạn trước tớiđây đều không phát động công kích, vậy hẳn nhân loại này càng không có độngcơ này, hơn nữa, căn cứ vào kết quả mà danh sách dò xét được, hắn cũng khôngcó năng lực kia."

Mọi người gật đầu.Lý Triều Quang nói: "Loại tiếp xúc chưa bao giờ có này nên do Võ Minh chúngta làm chủ, ta quyết định địa điểm của lần buông xuống này nằm ở tổng bộ VõMinh, dù sao đây cũng là một chuyện lớn tuyệt đối sẽ được ghi vào sử sách."

Mọi người tiếp tục gật đầu.Thật ra có một vài người lộ ra vẻ do dự, nhưng khi bọn họ nhìn vào ánh mắt dòxét của Lý Triều Quang thì lập tức cúi đầu, duy trì trầm mặc."

Nói như vậy thì vinh quang thuộc về Võ Minh chúng ta, thuộc về người cầmlái của các đại gia tộc, các ngươi chuẩn bị gặp mặt tại đây, mà ta --"Lý Triều Quang thao tác một hồi trên quang bình, sau đó mở miệng nói: "Taphải đi rửa sạch sỉ nhục cho gia tộc chúng ta."

Câu nói vừa dứt.Giọng nói kim loại nặng nề thuộc về danh sách theo đó mà vang lên: "Hai việcđã được an bài xong."

"Thứ nhất, đã lựa chọn địa điểm để mục tiểu hiện đang buông xuống từ triều ÁcMộng là: Tổng bộ Võ Minh."

"Thứ hai, đã chuẩn bị ổn thoả mười vạn quân đội, sắp theo minh chủ các hạ điđến võ quán Huyết Tâm Lưu, tiêu diệt tất cả thành viên của võ quán."

Lý Triều Quang vừa lòng mà gật gật đầu, sau đó nói: "Vậy thì ta xuất phát."

Thân thể hắn ta chợt lóe, lập tức biến mất khỏi đài cao.ấQua mấy phút.Một lão giả đầu tóc hoa râm đi lên đài cao, nói với các đại lão: "Nhân loại đếntừ Ác Mộng kia sẽ lập tức buông xuống, các vị, xin theo ta cùng tạm thời rời đi,ra bên ngoài trên quảng trường chờ đợi."

Các đại lão đều đứng lên, đi hết ra khỏi phòng.Bên ngoài.Trên quảng trường.Mọi người đã chuẩn bị ổn thoải Quả nhiên, mới qua một lát thì xa tít trên khôngtrung đã xuất hiện một ánh chớp giật.Quang điểm càng ngày càng sáng.Nó như một ngôi sao băng giáng thẳng xuống, rồi lại nhẹ nhàng dừng ở giữaquảng trường.Chỉ thấy một nam thanh niên nhân loại tướng mạo thanh tú đột nhiên xuất hiệntrong tầm nhìn của mọi người.Gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, tướng mạo bình thường mà ngâyngô."

Hả?

Đã có nhiều người đang chờ như vậy sao?"

Nam thanh niên lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại, nói nhỏ một câu.Các đại lão cẩn thận đánh giá, chỉ thấy người này quả nhiên là nhân loại hàngthật giá thật.- - Hơn nữa khí tức trên người cũng không mạnh, còn không bằngbọn họ.Mọi người lập tức an tâm một chút.Lão giả tạm thời phụ trách chủ trì lập tức tiến lên vài bước, chắp tay và nói:"Xin hỏi vị tiểu hữu này, người đến từ đâu nơi nào?"

"Ta tới từ sâu trong Ác Mộng."

Nam thanh niên nói.Lúc người khác đánh giá gã, gã cũng không ngừng đánh giá mọi người chungquanh.Gã hỏi: "Các vị, các ngươi là ——".Lão giả cười nói: "Chúng ta là người thống trị của thế giới này."

Nam thanh niên lắp bắp kinh hãi, nhịn không được mà hỏi: "Người thống trị?Chỉ lấy tiêu chuẩn như các ngươi?"

Lão giả miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt, mở miệng nói: "Thực lực cũngkhông phải tất cả, có đôi khi, văn minh càng cần trí tuệ hơn, chúng ta dùng trítuệ của mình để sáng tạo tất cả."

"Các ngươi là mạnh nhất sao?"

Nam thanh niên hỏi.ế ỗ ề ấ ồ ấ"Thế giới này có đủ loại võ sư, linh kỹ của mỗi võ sư đều bất đồng, rất khó nóichúng ta là mạnh nhất."

Lão giả nói."

Còn có kẻ mạnh hơn các ngươi?"

Nam thanh niên hỏi.Lão giả nhìn mọi người chung quanh, cười nói: "Chúng ta là người thống trị, cólẽ ngươi không quá hiểu ý ta –– chúng ta không chỉ có trí tuệ vượt qua ngườikhác, cũng có sức mạnh cường đại."

"Cho nên rốt cục các ngươi có phải mạnh nhất thế giới này hay không?"

Nam thanh niên hỏi.Da mặt lão giả giật giật, lại thấy mấy người chung quanh đều có chút không kìmnén được, đang đưa mắt ra hiệu với lão."

Đúng vậy, chúng ta là mạnh nhất thế giới này."

Lão giả nói.Nam thanh niên ngơ ra tại chỗ.Lão giả mỉm cười và nói: "Vị tiểu hữu này, xin hỏi vì sao người tiến đến thếgiới của chúng ta?

Ngươi đang gánh vác sứ mệnh gì?"

"Sứ mệnh..."

Nam thanh niên lẩm bẩm một câu, lặp lại một cách máy móc: "Sứ mệnh thìđương nhiên là có."

"Là cái gì?"

Lão giả hỏi."

Đương nhiên là ăn sạch các ngươi, dù sao các ngươi cũng yếu vậy mà."

Nam thanh niên nói.Một giọng nói kim loại chợt vang lên: "Kiểm tra đo lường được dao động khítức của mục tiêu đang dâng trào mãnh liệt, đã vượt qua bốn mục tiêu buôngxuống giai đoạn trước."

"Cảnh cáo!"

"Thế giới trước mắt có xác suất 100% sẽ bị hủy diệt!"

Vẻ mặt mọi người thay đổi kịch liệt, sôi nổi làm ra tư thế đề phòng.Chỉ thấy tên thanh niên kia đứng ở giữa quảng trường, cả thân thể đã hóa thànhmàu đen, sau đó dần dần phân hoá thành từng miếng thịt dạng dài và khôngngừng mấp máy.Vô số những giọng nói léo nhéo vang lên từ miếng thịt: "Làm ta tốn công làmđiều thừa, giả trang thành nhân loại...

Các ngươi quá yếu, hiện tại ta trực tiếp ănluôn các ngươi!"

ấ ế ổ ầTất cả miếng thịt tổ hợp lại với nhau lần nữa, hóa thành một con quái vật hìnhngười không có gương mặt và làn da.-------Chương 808: Ác Mộng thể!Bên kia.Võ quán Huyết Tâm Lưu.Trước mắt Liễu Bình lơ lửng một hàng chữ nhỏ: "Hoan nghênh trở về, ThônThần Giả trong Ác Mộng."

Hắn nắm chặt trường đao, ngừng thở, yên lặng chờ đợi biến hóa kế tiếp.Một phút.Hai phút.Tam phút.Không có chuyện gì xảy ra cả.Liễu Bình nhịn không được mà nói: "Này, có lầm hay không --"Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phun ra một búng máu, lập tức quỳ rạp xuốngmặt đất."

Liễu Bình!"

Sơ Vân Thường hét lên một tiếng, lao vụt ra từ võ quán, tiến lên đỡ lấy hắn.Miệng Liễu Bình không ngừng phun máu, nói không nên lời một câu.Sơ Vân Thường sốt ruột nhưng không có cách nào.Bách Nạp Đao đột nhiên lên tiếng: "Nữ nhân, người cách xa một chút, hắn đangÁc Mộng hóa!"

"Ác Mộng hóa?

Hắn có bị nguy hiểm hay không?"

Sơ Vân Thường vội vàng hỏi.Bách Nạp Đao nói: "Ta lấy bốn loại huyết mạch Ác Mộng giao hội để đánh thứcthuật thay đổi huyết mạch, hiện tại hắn đang chịu đựng quá trình này, tạm thờikhông có nguy hiểm."

"Tạm thời?"

Sơ Vân Thường nhạy bén mà lặp lại."

Đúng vậy, chờ toàn bộ quá trình chuyển hóa kết thúc, hắn sẽ tranh đoạt quyềnchủ đạo với thân thể Ác Mộng của mình –– Đây là điều không thể tránh được."

Bách Nạp Đao nói."

Hắn có thể thắng không?"

"Hắn phải thắng -- Hoặc là đạt thành nhận thức chung với thân thể hoàn toànmới, tạm thời sống yên ổn với nhau."

"Ta có thể làm cái gì cho hắn?"

ẩ ắ ắ ể Á"Cách xa một chút, cẩn thận trong nháy mắt nào đó hắn bị thân thể Ác Mộngkhống chế hành vi, không cẩn thận ăn luôn ngươi.".Sơ Vân Thường nghe xong lời cảnh cáo nghiêm túc này thì đành chậm rãi lui vềphía sau."

Không đủ, hắn sắp tỉnh lại, người đi vào võ quán, tốt nhất là trốn vào tầng hầmđi!"

Bách Nạp Đao gấp gáp nói.Sơ Vân Thường lại liếc nhìn Liễu Bình một cái, sau đó cắn răng rồi xoay ngườichạy vào võ quán.Đình viện.Liễu Bình quỳ rạp trên đất, không ngừng phun máu.Vô số bóng chồng bay múa qua lại trước mặt hắn, hiện ra từng hình ảnh xa xăm.Liễu Bình thề, hắn không nhớ rõ một chuyện nào trong những hình ảnh đó.- -Chúng không phải ký ức đời này của hắn!

Có lẽ là đời trước?

Liễu Bình nhìnchăm chú vào một hình ảnh, chỉ thấy một thiếu niên đứng trên gác chuông cổxưa hoang tàng, cầm trường đao trong tay, cả người đều là máu."

Ngươi phải nhớ lại."

Thiếu niên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.Hình ảnh chợt lóe qua.Lại một hình ảnh lập tức hiện ra.Một nam tử trung niên ngậm điếu thuốc, trên tay đeo thiết quyền đầu, dùng mộtquyền đánh lùi quái vật không thể diễn tả nào đó.Nửa người hắn ta đã hóa thành xương trắng.Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào hắn ta, hình như hắn ta cũng cảm ứng đượcnên hút điếu thuốc một hơi thật sâu rồi phun ra vòng khói, sau đó nói: "Rất tốt,người phải nhớ lại quá khứ."

Lời còn chưa dứt, nam tử và quái vật đối diện đã cùng biến mất.Từng hình ảnh theo đó mà hiện ra.Trong vô cùng hình ảnh, Liễu Bình nhìn thấy vô số nam tử tắm máu chiến đấu.Bọn họ nhìn hắn, mặt mang ý cười, nói một câu lại một câu."

Rất tốt, xem ra tất cả hy sinh đều là đáng giá."

"Một đời cuối cùng, tất cả cơ hội đều ở trên tay người, nhất định đừng quên."

"Nhớ lại đi."

"Những cuộc chiến ấy, người phải nhớ lại chúng."

"Ngươi cần ký ức."

"Ngươi cần -- sức mạnh! !!"

ễ ấ ầ ắ ổ ắ ấLiễu Bình chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hắn quỳ rạp trên đất, khôngngưng phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ.Ở chung quanh hắn.Mấy ngàn cái đầu người đột nhiên mở to mắt."

Ồ...

Có nguy hiểm đột kích."

Một cái đầu người nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả những cái đầu bỗng xếp thành tường cao, chắn ở trước mặt Liễu Bình.Oanh! !!

Tiếng nổ mãnh liệt vang lên.Thậm chí cả cánh cổng võ quán và toàn bộ đình viện cũng bị đòn công kích uylực khổng lồ này hoàn toàn phá hủy.Lý Triều Quang mang theo một cánh quân mênh mông cuồn cuộn, đang lơ lửngtrên bầu trời xa xa.Một giọng nói to lớn liên tục phiêu đãng trên bầu trời, truyền khắp cả thànhphố: "Tất cả bình dân, rời xa nội bộ thành Đông."

"Quỷ Ác Mộng đã hoàn toàn buông xuống võ quán Huyết Tâm Lưu!"

"Lặp lại lần nữa, lập tức rời xa nội thành!"

Vô số hình ảnh chợt lướt qua trước mắt Liễu Bình.Hắn nhìn thấy tình cảnh mình vật lộn với quái vật Ác Mộng trong mỗi một đờithời đại quá khứ.Những thông tin chiến đấu quá mức khổng lồ đó làm hắn không gánh nổi, chonên thần trí dần dần rơi vào trạng thái mờ mịt bất ổn nào đó.Bỗng nhiên.Hắn phát hiện chung quanh hiện ra một thế giới.Ở thế giới này chỉ có một con đường, cứ kéo dài từ dưới chân hắn hướng tớiđường chân trời.Ở hai bên con đường, vô số những binh khí dựng đứng trên mặt đất, giống nhưnhững mảng rừng cây rậm rạp.Mà –– Mỗi một thanh binh khí đều đâm xuyên qua một thân thể.Vô số binh khí, vô số thi thể.Chúng lẳng lặng sừng sững trong thế giới hoang vắng này, yên tĩnh không phátra một tiếng động.Liễu Bình lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng hiện lên một chút cảm ngộ."

A...

Ta đã...

Đã chết nhiều lần như vậy."

Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, nâng chân bước về phía trước.ắ ổ ếKeng!

Những nơi hắn đi qua, binh khí hai bên con đường sôi nổi phát ra tiếngreo vang.Từng khối thi thể hóa thành ánh huỳnh quang lập loè u ám, như đại tuyết đầytrời chậm rãi rơi lên trên người Liễu Bình.Trong lúc hoảng hốt, Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng quá khứ nào đó.- - Thiếuniên đứng trên gác chuông kia.Là hắn của quá khứ.Hắn đối mặt với thế giới đang hủy diệt và những quái vật Ác Mộng vượt quasức tưởng tượng đó, hắn bỗng giơ trường đao lên."

Xin lỗi, ta không thể giao linh hồn mình cho các ngươi."

"Kinh nghiệm chiến đấu ở nơi này sẽ để lại cho tương lai –– Trong thời khắcnào đó của tương lai, ta sẽ tiến đến chiến đấu với các ngươi lần nữa."

"Ta tin rồi sẽ có một ngày, ta có thể tìm ra cách chiến thắng các ngươi."

Thiếu niên thở dài, một tay cầm đao, một tay ẩn ra pháp quyết.Hắn ta nhắm mắt lại, nói nhỏ một câu: "Các ngươi sẽ không vô địch mãi mãi."

Câu nói vừa dứt, khí tức của hắn ta cũng không còn lưu động.Hắn ta đã chết.Cảnh tượng như cuồng phong gào thét bay đi.Lại có một người nam tử xuất hiện trong trí nhớ của Liễu Bình.Hắn ta khiêng một cự pháo màu bạc, bên hông đeo trường đao, miệng ngậmđiếu thuốc lá, ánh mắt dừng lại trên người quái vật vô cùng khổng lồ phía trước."

Thật là đau đầu, Khoa Kỹ Trắc đi đến đỉnh điểm cũng không được...".Nói xong, hắn ta lấy ra một cái nút tinh xảo nho nhỏ rồi nhẹ nhàng ấn xuống."

Lần này là các ngươi thắng, nhưng lần sau ta nhất định sẽ tìm được biện phápđối phó các ngươi."

-------Chương 809: Thi thể đầy trời ngã xuống mặt đấtOanh –– Thế giới bắt đầu hủy diệt.Hình ảnh chợt lướt qua.Quái vật Ác Mộng muôn hình vạn trạng.Vô số lần thất bại.Một loạt thế giới bị hủy diệt.Tất cả mọi thứ sôi nổi xuất hiện trong ký ức của Liễu Bình.Bất tri bất giác.Hắn phát hiện mình đã đi tới cuối đường.Phía trước là một mảnh hư vô."

Khó như vậy sao?"

Liễu Bình thở dài.Câu nói vừa dứt, một loạt hình ảnh nam tử hiện lên trong trí nhớ hắn.Bọn họ một người tiếp một người mở miệng nói: "Đúng vậy, quá khó khăn, cănbản không thể thắng được."

"Cuối cùng ta nghĩ ra một biện pháp."

"Làm bản thân biến thành quái vật Ác Mộng."

"Chúng ta đã dùng tổng cộng năm thế, mới miễn cưỡng đạt được huyết mạchnày."

"Cố lên, dùng nó cho tốt đi."

Bọn họ nói xong thì thân thể hóa thành quang điểm giơ phiêu tán, sôi nổi rơivào trong ký ức.Toàn bộ thế giới hóa thành hư ảo.Liễu Bình mở mắt ra.Hắn phát hiện mình đang đứng hư vô vô biên vô hạn, mà tất cả cuộc chiến trongquá khứ đều bị đánh thức lần nữa.Bên tai truyền đến tiếng gầm rú liên tục.Bên ngoài thân thể như đã xảy ra chuyện gì.- - Hắn đang bị công kích!

LiễuBình đang muốn rời khỏi mảnh hư vô này thì lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêuđốt nhanh chóng thoáng hiện: "Xin hãy chú ý."

"Huyết mạch Ác Mộng mà ngày xưa ngươi hội tụ tất cả sức mạnh để lưu lại đãđược đánh thức."

"Ngươi trở thành Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."

ể ề ắ"Thân thể của ngươi không thuộc về chúng sinh, nó sắp sinh ra ý thức của bảnthân."

"Bởi vì ý thức của chính thân thể Ác Mộng Chủng này đang trong trạng tháimới sinh, xin hãy lập tức tiến hành chém giết nó!"

"–– Chiến đấu bắt đầu!"

Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng rút đi.Cách đó không xa, trong một mảnh hư vô bỗng xuất hiện một tồn tại khác.Đó là một đoàn huyết nhục không ngừng mấp máy.Trong nháy mắt Liễu Bình phát hiện nó, nó cũng phát hiện Liễu Bình.Gần như trong nháy mắt.Nó đã hóa thành dáng vẻ của Liễu Bình, miệng phát ra âm thanh tối nghĩa:"Thân thể này...

Là của ta!"

Liễu Bình đứng bất động.Ở trước người hắn bỗng xuất hiện một tòa tháp cao kim sắc, trên tháp cao đứngđầy những tồn tại không cách nào đếm hết.Thiên Địa Vô Pháp Bí Trảm Tam Thức!Đây là một chiều tập hợp các sức mạnh Kỳ Quỷ, trước nay Liễu Bình chỉ có thểhiện hóa nó ra, nhưng mãi đến hôm nay, đến giờ phút này, hắn mới phát hiện --Mỗi người trên tòa tháp cao đó đều là chính hắn.Là mỗi một đời quá khứ của hắn!

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Kỹ xảođược ghi khắc sâu trong linh hồn người đã được đánh thức, đao thuật của ngườiđược vô số thế hệ quá khứ gia trì, đã trở nên càng cường đại hơn."

Trên kim tháp cao lớn khổng lồ, mỗi một Liễu Bình đều rút trường đao ra.Một Liễu Bình trong đó nói: "Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn lưu trữ một phầnsức mạnh, chỉ vì..."

"Ta cần phóng thích nó vào một thời khắc nào đó trong tương lai."

Tất cả Liễu Bình giơ trường đao lên cao, cùng quát lên: "Trảm!"

Đao quang vô biên vô hạn ầm ầm nở rộ từ tháp cao kim sắc, thổi quét cả thiênđịa.Ánh hào quang huy hoàng chói mắt chiếu sáng khuôn mặt quái vật.Nó lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, gào rống lên: "Không!

Điều này không công bằng,ta vừa ra đời, ta là Thôn Thần --"Ánh hào quang nuốt sống nó, vì thế nó lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết caovút.Đao quang càng mãnh liệt.Cuối cùng, toàn bộ thế giới hóa thành một ánh đao vô cùng to lớn.Một phút.Hai phút.Ba phút.Tiếng gào rú của con quái vật hoàn toàn bị trừ khử.Tất cả đều đã trôi đi.Chỉ có vô số những giọng nói vang lên bến tại Liễu Bình: "Tất cả sức mạnh đãbị hao hết."

"Có lẽ ngươi là một tia hồn phách cuối cùng."

"Cuối cùng...

Thử lại một lần đi."

"Chiến thắng chúng nó!"

"Chiến thắng chúng nó!"

"Nhất định phải --""Chiến thắng chúng nó! !!"

Những âm thanh quá khứ không ngừng vang lên bên tai Liễu Bình, sau đó dầndần đi xa, cuối cùng quay về với hư vô.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức thoáng hiện trước mặt hắn: "Tất cả tàn hồnđều đã trôi đi."

"Bởi vì mất đi tất cả tàn hồn, người sẽ không thể thi triển đạo thuật: Thiên ĐịaVô Pháp được nữa."

"Ngươi có thể tỉnh lại."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Võ quán đã bị san bằng thanh bình địa.Hắn phát hiện mình vẫn đứng ở chỗ cũ.Mấy ngàn cái đầu người hóa thành một bức tường cao xoay tròn, không ngừngngăn cản công kích đến từ bốn phương tám hướng.Tên bầu trời không ngừng vang vọng từng tiếng cảnh cáo to lớn: "Tất cả bìnhdân, rời xa nội bộ thành Đông."

"Quỷ Ác Mộng đã hoàn toàn buông xuống võ quán Huyết Tâm Lưu!"

"Lặp lại một lần, lập tức rời xa nội thành!"

Liễu Bình yên lặng nghe xong, ánh mắt nhìn về phía những đầu người đó—–Chỉ thấy trong mấy ngàn cái đầu người, ít nhất có một nửa đã bị mất đi huyếtnhục và ngũ quan, chỉ còn lại đầu lâu tỏa ra hồn hỏa ảm đạm.Trên bầu trời, từng đòn công kích tràn ngập sức mạnh Linh không ngừng đánhúp lại.Vòng vây bảo vệ của đám đầu người trở nên càng dồn dập.ềDù cho sinh thời bọn họ đều là võ sư –– Nhưng trước mặt công kích dày đặcnhư vậy, chúng cũng không chống chọi được lâu lắm.Liễu Bình thở dài và nói: "Cần gì đến nỗi này?"

Hắn muốn giơ tay rút đao, lại phát hiện mình không thể nâng tay lên được.Đúng rồi.Hắn còn chưa quen với khối thân thể Ác Mộng này.Thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến hắn.***** Ác Mộng sao?

Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm xúc khó hiểu nảylên trong lòng.Loại cảm xúc này đến từ chính thân thể, nó như hồng thủy không cách nào ngăncản, vì thể Liễu Bình bỗng phát ra một tiếng than nhẹ tràn đầy thống khổ.Vẻ mặt hắn dần trở nên vặn vẹo, tư duy cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Đống đầu đầu như cảm ứng được cái gì, lập tức ầm ầm lui qua hai bên.Liễu Bình đón lấy vô số những đòn công kích, cứ bước về phía trước, nói vớimột ngữ điệu kỳ dị: "Rõ ràng ta...

Đang nghĩ biện pháp đối phó Ác Mộng, cácngươi lại muốn giết ta..."

Hắn vừa nói, vừa nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng dụng ngón trỏ lên."

Đều là người xấu."

Chỉ thấy ngón trỏ của hắn bỗng hóa thành một thanh đao thịt thật mảnh, nhanhchóng duỗi dài ra, chợt lướt qua trên bầu trời.Trong chớp mắt.Những trường tuyến thật mảnh dày đặc như vô tận đã bao phủ toàn bộ khôngtrung.Trường tuyến vừa thu lại thì tiếp tục hóa thành thịt đao rồi trở lại bàn tay hắn,biến thành một đầu ngón tay nhân loại lần nữa.Trong mắt Liễu Bình thoáng hiện vô số cảm xúc, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngườixấu thì phải xuống địa ngục."

Câu nói vừa dứt.Tất cả công kích trên bầu trời đều dừng lại.Đầu mọi người đều bị cắt xuống.Thi thể đầy trời ngã xuống mặt đất.-------Chương 810: Hồn lực Kỳ Quỷ hiện tại: 5 điểmLiễu Bình đưa ra một ấn.Linh quang phóng lên cao, bao phủ tất cả những cái đầu vào trong đó.Trong lòng Liễu Bình hiện ra một cảm giác, hắn nhìn lại hư không xa xôi, nhẹnhàng nói: "Kế tiếp nơi này sẽ trở thành mảnh đất bị hủy diệt, chi bằng tất cảcác ngươi đi đầu thai, ít nhất sẽ bảo vệ được linh hồn, không đến mức bị ănluôn."

Hắn buồng pháp quyết trên tay ra.Trong đình viện, tất cả cái đầu hiện ra từng hư ảnh, hoàn toàn đi vào hư khôngvô tận cùng với vô số hư ảnh trên bầu trời, sau đó biến mất tăm hơi.Liễu Bình thu pháp quyết, trên mặt đột nhiên hiện ra ý cười điên cuồng."

A, còn có một tên."

Hắn nói nhỏ, thân thể chợt lóe đã xuất hiện sâu trong không trung Là Lý TriềuQuang.Lý Triều Quang còn sống.Khi đám đầu người trong võ quán tránh qua hai bên, hắn ta theo bản năng màlùi đến phía sau đại quân, thậm chí còn dựng lên một tấm chắn.Giờ phút này.Hắn ta đang trốn phía sau tấm chắn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.Quỷ Ác Mộng!

Thật sự là quỷ Ác Mộng! !!

Thật sự là quá lợi hại, sớm biết vậythì ta sẽ không đích thân tới.Trong lòng Lý Triều Quang tràn đầy cảm giác hối hận.Nhưng không còn kịp rồi.Liễu Bình bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tấm chắn ra."

Ngươi là người xấu sao?"

Liễu Bình đờ đẫn mà hỏi.Trên người hắn không ngừng tỏa ra khí tức u ám, chúng chảy qua hai bên nhưdòng suối phun, hóa thành làn gió và sương mù lượn lờ.Ánh mắt Lý Triều Quang chớp động.Từ từ!

Từ từ!

Hình như tên này có gì đó không thích hợp.Hắn nhìn như có thần trí, nhưng hình như ý chí của hắn đã bị trùng kích trúng,cả người đang trong trạng thái không bình thường.Điều này quá quỷ dị..Lý Triều Quang lập tức ném tấm chắn đi, trên mặt lộ ra cười hòa nhã: "Ta...

Haha, xin đừng hiểu lầm, ta là người tốt!"

ắĐánh thì đánh không thắng.Đối phương dùng một ngón tay đã giết mười vạn đại quân, vậy còn đánh cái gìnữa?

Hiện tại chỉ hy vọng thần trí của hắn thật sự có vấn đề."

Ngươi là người tốt?"

Liễu Bình nghiêng đầu hỏi."

Thật sự, ta là người tốt!

Không còn ai tốt hơn ta cả!"

Lý Triều Quang nắm chặt đôi tay, không quan tâm đến mồ hôi lạnh đã chảy rađầy trán, chỉ liên tục nói."

À...

Người tốt...

Không thể xuống địa ngục."

Liễu Bình gật đầu và nói.Hắn vốn đã nâng một ngón tay lên, lúc này nghe Lý Triều Quang không ngừngcường điệu mình là người tốt nên cũng dùng công kích.Lý Triều Quang thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi."

Vậy ta có thể đi rồi chưa?"

Hắn ta thật cẩn thận mà hỏi.Liễu Bình đờ đẫn một lát, bỗng giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý Triều Quang, nói vớingữ khí khẳng định: "Người tốt không thể xuống địa ngục."

"Đúng vậy, người tốt không xuống địa ngục."

Lý Triều Quang phụ họa theo.Liễu Bình hạ giọng mà nói: "Nói cho ngươi một bí mật."

"Cái gì?"

Lý Triều Quang hỏi."

Người tốt –– lên thiên đường."

Liễu Bình nói.Trên tay hắn bỗng có thêm một trái tim đập bình bịch."

Không!"

Lý Triều Quang thét lên chói tai."

Đừng giết ta, ta là chủ nhân của thế giới này, ta có thể dùng toàn lực giúp đỡngươi."

"Dù ngươi muốn làm cái gì đi chăng nữa!"

Từng bảo vật tản ra ánh sáng từ trên người ông ta hiện lên, liên tục kéo dài tínhmạng của ông ta.Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối, hỏi: "Ông không muốn lên Thiên đường hay sao?"

"Không, ta không muốn, van người đó."

Lý Triều Quang cầu xin."

Vậy Địa ngục thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Cũng không muốn."

Lý Triều Quang nói.Liễu Bình trở nên vui vẻ, nói: "Như vậy, ông chỉ còn một con đường có thể đimà thôi."

Ngón út của hắn giật nhẹ.Tàn ảnh lóe lên.Cả người Lý Triều Quang hóa thành một vùng sương mù máu, trôi nổi trên bầutrời.Ông ta vừa chết, vẻ mặt Liễu Bình dần dần khôi phục bình thường.Nhớ lại những chuyện vừa diễn ra, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài:"Ảnh hưởng của thân thể đối với ta quá lớn, cũng đã ảnh hưởng tới tính cáchcủa ta."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Ngươi hấp thu tất cả lực lượng trên người Lý Triều Quang.][Bởi vì Lý Triều Quang là một tồn tại cấp cao có thể sử dụng Linh, lực lượngmà người thu hoạch từ trên người ông ta, đã được người chuyển hóa thành 5điểm hồn lực Kỳ Quỷ.][Hồn lực Kỳ Quỷ hiện tại: 5 điểm][Thân thể của ngươi hấp thu một điểm hồn lực Kỳ Quỷ, dùng để dự trữ lựclượng tiến hóa.][Thân thể của người đạt được thỏa mãn.][Trạng thái của người đã khôi phục tới trạng thái bình thường'.]Liễu Bình đọc xong, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.Chẳng lẽ mình phải khuất phục trước ***** của thân thể này hay sao?"

Danh Sách, nếu thiếu khuyết hồn lực Kỳ Quỷ thì ta sẽ biến thành dạng gì?"

Hắn hỏi.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thân thể Ác Mộng mới sinh cần thu hoạch đầy đủ chất dinh dưỡng mới có thểtrưởng thành.][Nếu như thiếu khuyết hồn lực Kỳ Quỷ, nó sẽ liên tục nhắc nhở người hoànthành việc 'đi săn' và 'ăn'.]Liễu Bình trầm tư, nói: "Thân thể loài người cũng sẽ làm như vậy, chỉ là khôngmãnh liệt bằng thân thể Ác Mộng mà thôi."[Chính xác.]Danh Sách đáp lại.Liễu Bình chậm rãi giơ tay lên.Một loại lực lượng mới lạ trước kia chưa từng trải nghiệm hội tụ trong tay hắn,hội tụ thành một điểm sáng, không ngừng tản ra lực lượng Kỳ Quỷ vô cùngthâm ảo.Hai hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:[Người tiêu hao 1 điểm hồn lực Kỳ Quỷ, ngưng tụ Ánh sáng Kỳ Quỷ.][Hồn lực hiện tại của ngươi: 3 điểm.]Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Thân thể ăn một điểm, ngưng tụ ánh sáng lạimất một điểm, hiện tại ta chỉ còn lại ba điểm thôi sao?"[Đúng thế.]Danh Sách đáp lại:[Ta cần phải nhắc nhở cho ngươi biết, thế giới hiện tại đã có một sinh vật ÁcMộng cực mạnh giáng lâm, mà người chỉ là cơ thể mới sinh không đủ hồn lựcKỳ Quỷ, không thể chống lại nó.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, hỏi: "Ta cần thu hoạch bao nhiêu hồn lực Kỳ Quỷ,mới có thể chống lại nó?"

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Vừa rồi người đã thả đi một trăm linh ba ngàn linh hồn loài người.][Ít nhất người cần hấp thu lượng lớn hồn lực Kỳ Quỷ từ linh hồn bọn chúng,người mới có thể chống lại sinh vật Ác Mộng kia.]Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.Hơn trăm ngàn linh hồn trên không trung vừa mới được mình thả đi...

Bởi vìmột lần siêu độ vong hồn quá nhiều, thậm chí làm trong hư không xuất hiện mộtcái cửa lớn đang mở rộng ra.Thế nhưng vào lúc này, tất cả vong hồn đều đã tiến vào cánh cửa lớn đó.Cửa đang dần dần đóng lại."

Này!

Chờ đã!"

Liễu Bình không nhịn được mà kêu lớn.-------Chương 811: Nó đang chạy tới!Ầm...

Cửa đóng lại, sau đó dần dần biến mất.Chỉ còn lại Liễu Bình lơ lửng giữa bầu trời.Gió lạnh thổi qua.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần bình tĩnh lại.Thôi được rồi.Còn lại ba điểm Hồn lực Kỳ Quỷ.Để ta xem xem, ba điểm hồn lực Kỳ Quỷ cuối cùng này có thể làm được cái gì?Hắn yên lặng cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ cũng hiện lên:[Ngươi đang dung hợp với thân thể Ác Mộng của mình tốt hơn, ngươi cảm nhậnđược lực lượng có thể sử dụng từ trong thân thể Ác Mộng:][Thôn Thần - Sóng Ác Mộng.][Cần ba điểm hồn lực Kỳ Quỷ.][Phóng thích ra gợn sóng hung lệ vượt xa sinh vật Ác Mộng bình thường, dựavào thân phận cao quý của bản thân, đe dọa những sinh vật Ác Mộng cấp thấp.]Liễu Bình hiểu ra.Liên quan tới "Thôn Thần - Sóng Ác Mộng", hắn đã biết cách làm thế nào mớicó thể phóng nó ra.Loại cảm giác này rất kỳ diệu.Tựa như là...

Mình thật sự là một "Thôn Thần giả"mới sinh từ trong Ác Mộng vậy."

Rất tốt, ít nhất hiện tại ta có một chút xíu thủ đoạn tự vệ, có thể..."

Liễu Bình bỗng im lặng.Một luồng cảm giác cực độ nguy hiểm truyền tới từ phương xa.Ngay sau đó...

Một luồng tàn ảnh mơ hồ lướt qua trời cao, xuất hiện tại vị tríphía sau Liễu Bình, cách một khoảng cách không xa.Đó là một con quái vật không có gương mặt cùng làn da.Toàn thân nó màu đen, mới vừa xuất hiện đã tạo nên một vòng bảo hộ tăm tốirất dày nặng, vừa làm ra tư thái phòng thủ, vừa dò xét Liễu Bình.Là một loại quái vật trong Ác Mộng!"

Tim ta có việc gì sao?"

Liễu Bình hỏi.ầ ầQuái vật hừ nhẹ, nói: "Thôn Thần giả... chỉ là một Thôn Thần giả mới sinh màthôi, thảo nào không ở lại nơi sâu trong Ác Mộng."

Liễu Bình xoay người, liếc nhìn quái vật.Trên đỉnh đầu quái vật xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:[Ảnh chủng - Phệ Ám giả (đang bị thương nặng).][Xét tới chủng tộc quái vật trong Ác Mộng mà nói, nó không bằng ngươi, thếnhưng nó đã trưởng thành, mà người vẫn chỉ là thể sơ sinh.]Liễu Bình nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ta không có thời gian hàn huyên vớingươi, rác rưởi."

Hắn giơ tay lên, đang định phóng ra Thôn Thần - Sóng Ác Mộng...

Lại có từnghàng chữ nhỏ nhảy ra, hiện lên giữa không trung:[Thân thể Ác Mộng của người tiếp tục tiến hóa.][Vì thỏa mãn nhu cầu dinh dưỡng của cơ thể, nó lại hấp thu một điểm hồn lựcKỳ Quỷ.][Điểm hồn lực Kỳ Quỷ hiện tại:][2 điểm.]Liễu Bình cùng người lại.Cái gì vậy!

Ta còn đang định hù dọa người, ngươi lại còn rút hồn lực Kỳ Quỷđi, vậy ta phải làm sao bây giờ?

Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ác Mộng thể Thôn Hồn giả là một loại huyết mạch có đẳng cấp cực cao trongÁc Mộng chủng, thể sơ sinh của nó cần tiêu hao lượng lớn hồn lực Kỳ Quỷ đểcó thể trưởng thành và tiến hóa.][Mỗi một phút, ngươi cũng sẽ bị hấp thu một điểm hồn lực Kỳ Quỷ.]Mỗi phút một điểm!

Liễu Bình cảm giác rất nặng nề.Như vậy còn đánh cái gì, hai phút nữa, mình không chỉ không thể sử dụng kỹnăng, mà còn biến thành một tên bệnh tâm thần nữa!

Phía đối diện...

Phệ Ámgiả đợi vài giây, lại thấy Liễu Bình không có cử động nào khác thường, nghĩ tớiđiều gì đó, cười lạnh nói: "Hóa ra sóng cơ bản nhất vẫn còn chưa nắm giữ... tanói thẳng đi, thế giới này chỉ đủ ta ăn, cho nên người có thể cắt đi nơi khác haykhông?

Thể sơ sinh yếu đuối?"

Liễu Bình lại liếc nhìn hồn lực Kỳ Quỷ của mình, đau khổ gãi đầu, quát:"Ngươi hãy chờ đã."

"Chờ?

Chờ cái gì?"

Phệ Ám giả kinh ngạc hỏi.Liễu Bình rút Trấn Ngục đao ra, ném một tấm thẻ bài có được từ trong Địa cungÁc Mộng đi, quát: "Đi!"

Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đi xa.Thời gian vô tận bắt đầu chảy ngược.ắ ắTùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi thả ra uy năng của Trấn Ngục đao: Trấn Mệnh.][Đã tiêu hao một tấm thẻ bài, chặt đứt thời không, khiến cho nó bong ra trởthành thế giới song song, không còn giáng lâm tại chủ thế giới.]Thời gian liên tục chảy ngược trở về, tới tận thời điểm mà Liễu Bình chỉ định...Võ quán.Vừa mới bị san thành đất bằng.Mà Liễu Bình trở về khu đất trống trước võ quán.Mấy ngàn đầu người hóa thành vách tường, liên tục ngăn cản những đòn côngkích tới từ bốn phương tám hướng.Trên bầu trời, từng tiếng cảnh cáo vang vọng vùng trời: "Tất cả bình dân, rời xakhỏi khu thành đông."

"Ác quỷ Ác Mộng đã hạ xuống võ quán Huyết Tâm lưu phái!"

"Lặp lại lần nữa, lập tức rời xa khu vực trong thành!"

Liễu Bình yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.Hàng trăm ngàn người.Hàng trăm ngàn người của Lý Triều Quang!

Trong hư không, hai hàng chữ nhỏhiện lên:[Thân thể Ác Mộng của người đang ở trong trạng thái vô cùng đói khát.][***** bản năng của thân thể đang ảnh hưởng tới thần trí của ngươi.]Liễu Bình không nhịn được mà thở dài.Liên quan tới thân thể của mình, hắn cũng đã hiểu rõ nguyên lý là gì.Một người bình thường, nếu như đói khát, cũng sẽ nghĩ hết mọi cách thu hoạchđược thức ăn và nước uống.Đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể.Đổi lại là thân thể Ác Mộng, cũng là như vậy.Chỉ là thức ăn của nó chính là hồn lực Kỳ Quỷ mà thôi.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía kẻ địch đầy trời, nói: "Mượn lực lượng linhhồn của các người dùng một lát, ta sẽ để lại một tia hồn phách cho các ngươi điđầu thai... lần giao dịch này đã rất phúc hậu, nếu như các ngươi biết hết tất cả sựthật, các ngươi chắc chắn sẽ cảm ơn ta, sau đó ta sẽ nói..."

"Không cần cám ơn, giao dịch này là người tình ta nguyện mà thôi."

Hắn duỗi một ngón tay ra.Ngón tay bỗng nhiên kéo dài ra, hóa thành một thanh đao do xương do thịt tạothành.ố ầ ầ ấ ấ ểNgay sau đó, vô số dây dài giăng đầy bầu trời, xuyên thấu tất cả thân thể củamọi người.Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía hư không cáchđó không xa.Trong quang ảnh hoàn toàn mơ hồ...

Ảnh chủng - Phệ Ám giả đang toàn lựcphóng tới, cách mình càng ngày càng gần.Nó biết mình xuyên qua không thời gian!

Nó đang chạy tới!-------Chương 812: "Đề nghị"Liễu Bình quát lớn: "Ai cho phép người dùng lực lượng vượt qua không thờigian chứ?

Trở về cho ta!"

Một luồng lực lượng Kỳ Quỷ từ trên người hắn tản ra.[Người sử dụng diễn kỹ cấp bậc Kỳ Quỷ: Diễn Viên Nổi Tiếng Vượt Bậc.][Bởi vì thực lực của đối phương khá mạnh, người chỉ có thể phong ấn một loạilực lượng của đối phương.][Ngươi phong ấn năng lực vượt thời không của nó.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi.Ngay sau đó, Ảnh chủng - Phệ Ám giả lẫn vùng quang ảnh mơ hồ kia đều biếnmất khỏi tầm mắt Liễu Bình.Năng lực vượt thời không của nó đã bị phong ấn, không thể không trở về thờiđiểm chiến đấu khi trước.Liễu Bình cũng không quan tâm chuyện này nữa.Hắn sử dụng pháp quyết, nói: "Chính là như vậy...

à đúng rồi... các ngươi hãylưu lại lực lượng cho ta, hồn phách hãy đi đầu thai đi."

Bầu trời xuất hiện một cánh cửa lớn.Tất cả linh hồn hóa thành một luồng sáng nhạt, uể oải bay vào trong cửa lớn.Liễu Bình cũng như lần trước, xông lên bầu trời, bay tới trước mặt Lý TriềuQuang."

Người xấu?"

Hắn hỏi.Lý Triều Quang vội vàng lắc đầu."

Người tốt?"

Hắn lại hỏi.Lý Triều Quang hơi do dự, gật đầu."

Chúc mừng ngươi, lên Thiên đường!"

Liễu Bình vỗ tay.Bộp...

Một luồng tàn ảnh xuất hiện.Lý Triều Quang lên Thiên đường ngay lập tức.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt Liễu Bình:[Ngươi thu được 1 điểm hồn lực Kỳ Quỷ:][Ngươi thu được 3 điểm hồn lực Kỳ Quỷ]ể ồ[Ngươi thu được 1 điểm hồn lực Kỳ Quỷ:][...][Thân thể Ác Mộng của người thu được dinh dưỡng rất sung túc, đang mở ra cơchế tiến hóa điên cuồng.]Liễu Bình thở phào một hơi, bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó, quay đầunhìn về phía hư không cách nơi này không xa.Một con quái vật không có gương mặt cùng làn da lơ lửng cách hắn mấy chụcmét, đang dò xét chính mình.Ảnh chủng - Phệ Ám giả!"

Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả tức giận nói."

Tại sao ta lại không biết xấu hổ?"

Liễu Bình ra vẻ ngạc nhiên hỏi.Ảnh chủng - Phệ Ám giả giật mình."

Đúng vậy... tại sao khi vừa thấy hắn, ta đã cảm thấy hắn vô sỉ chứ?"

Nó không hiểu, lẩm bấm.Liễu Bình nhìn về hư không, thấy Hồn lực Kỳ Quỷ đang tăng lên liên tục,khoanh tay cười lạnh nói: "Ta nói thẳng đi, thế giới này chỉ đủ ta ăn, cho nênngười có thể cút đi hay không?

Phệ Ám giả yếu đuối?"

Một luồng sóng cực kỳ mãnh liệt từ trên người hắn tản ra.Thôn Thần - Sóng Ác Mộng!

Ảnh chủng - Phệ Ám giả lùi về phía sau, khôngnhịn được quát: "Ngươi quá vô si!

Nói lên câu mà ta đang định nói!"

Một luồng sóng kỳ dị từ trên người Liễu Bình tản ra, như là từng vòng sôngnước vậy.Thôn Thần - Sóng Ác Mộng!

Luồng sóng kỳ dị này như ẩn chứa lực lượng caođẳng, làm cho tất cả tồn tại cảm ứng được luồng sóng này đều run rẩy.Mặt đất, hư không, vạn vật cũng bắt đầu chấn động.Bọn chúng tựa như bị một loại lực lượng nào đó ảnh hưởng, có thể vỡ nát bất cứkhi nào...

Chỉ cần Liễu Bình nguyện ý!

Ảnh chủng - Phệ Ám giả yên lặng cảmnhận được, chậm rãi sinh ra cảm giác e ngại trời sinh từ loại gợn sóng này.Trong năm tháng vô tận, vô số loại Ảnh chủng - Phệ Ám giả dùng cái chết củamình để ghi chép một sự kiện trong quá trình tiến hóa của chủng tộc...

Đừngchọc Thôn Thần giả.Đây là sự e ngại và thần phục được khắc trong bản năng của cơ thể.ế ế ể ố ồThế nhưng mình bị thương, nếu như không thể nhanh chóng nuốt linh hồn thuhoạch hồn lực Kỳ Quỷ, đó mới chính thức là phiền phức.Vì sống sót...

Ảnh chủng - Phệ Ám giả hít sâu một hơi, nói: "Vậy... mỗi ngườichúng ta một phần thì sao?"

Liễu Bình lạnh lùng nhìn nó, cũng không nói chuyện.Một đoạn ký ức đang chậm rãi xuất hiện trong đầu của hắn...

Đó là một đời nàođó trong quá khứ.Trong một thế giới thủng trăm ngàn lỗ, một chính mình"khác đang cầm Bách Nạp đao, đang liên tục chạy trốn.Một con Ảnh chủng - Phệ Ám giả lơ lửng trên bầu trời, theo sau một cáchkhông nhanh không chậm, lớn tiếng chế giễu: "Loài người, người vẫn luôn nhìntrộm những trận chiến giữa ta cùng những tồn tại Ác Mộng khác, ta đoán cókhoảng mấy chục trận, thế nhưng nó có tác dụng gì với người sao?"

"Là phàm nhân, ngay cả tư cách chiến đấu với ta, ngươi cũng không có!"

"Ngươi chỉ là thức ăn mà thôi..."

Một Liễu Bình khác bỗng nhảy lên cao, trở tay chém một đao.Vô số ánh đao bay vụt ra ngoài, chém bay Ảnh chủng - Phệ Ám giả ra khỏi thếgiới.Một giây sau...

Thế giới theo ánh đao xuất hiện mà bắt đầu hủy diệt.Thừa dịp lúc này...

Người Liễu Bình kia bỗng nói: "Nhớ kỹ."."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả không thể sử dụng phần lớn thủ đoạn công kích trongtình huống nó bị thương nặng."

"Thế nhưng nó có một loại lực lượng đột sinh vô cùng kỳ lạ, kích hoạt theo hìnhthức đề nghị."

"Khi nó nói ra một đề nghị nào đó, không thể phủ định thẳng đề nghị của nó,nếu không đề nghị của nó sẽ bị kích hoạt thành một lời nguyền triệu hoán siêuthời không."

"Điều này cũng được gọi là 'thuật triệu hoán luật nhân quả loại cạm bẫy ẩn nấpbằng phương pháp kích hoạt."

"Nghe có vẻ như rất phức tạp, đúng chứ?

Thực ra nó ẩn chứa sự hoang đườngvà quỷ dị mà chúng sinh chúng ta không thể nào hiểu nổi."

"Trên thực tế, ngay cả Danh Sách cũng không thể dò xét ra nó có kích hoạt haykhông."

"Nguyên lý hoạt động của nó như thế này: ""Một khi đề nghị nào đó của Ảnh chủng - Phệ Ám giả bị phủ định, sẽ triệu hoánba con quái vật mạnh hơn Ảnh chủng - Phệ Ám giả tới một cách ngẫu nhiên, épbuộc chúng nó chiến đấu cho nó, tới tận khi 'đề nghị' được thực hiện."

"Ngay cả nó cũng không thể vi phạm đề nghị!"

 ế ổ ế ềÂm!

Trong tiếng nổ mạnh, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt.Tất cả cảnh tượng đều biến mất trong trí nhớ.Liễu Bình lấy lại tinh thần.Đề nghị...

Hóa ra còn có năng lực triệu hoán mà dùng đề nghị' để phát động.Cũng quá ác độc đi chứ.Phải làm sao mới có thể ứng đổi năng lực này đây?

Đối với chúng sinh tới nói...Quái vật Ác Mộng đều là thứ không thể hiểu nổi, tựa như 'đột sinh' xuất hiệntrong Kỳ Quỷ vậy...

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, quái vật Ác Mộng coichúng sinh là thức ăn, chẳng lẽ bọn chúng còn chuyên môn nghiên cứu ý nghĩcùng văn minh của đồ ăn hay sao?

Có lẽ đối với bọn chúng mà nói, chúng sinhcũng là loại tồn tại khó có thể hiểu được?

Liễu Bình yên lặng cảm nhận sự thayđổi của cơ thể dẫn tới việc tâm cảnh thay đổi, âm thầm nói thêm một câu.Có lẽ không phải là khó có thể hiểu được, mà là khinh thường không thèm đitìm hiểu.Đây là sự ngạo mạn của tồn tại thượng đẳng.-------Chương 813: Thế giới này gặp chuyện lớn rồiLiễu Bình nhìn về phía Ảnh chủng - Phệ Ám giả, ý nghĩ trong đầu xuất hiện,chợt nhớ tới một câu mà nó vừa mới nói: "Vậy... mỗi người chúng ta một phầnthì sao?"

Dựa theo ký ức mà xét, câu hỏi này chắc chắn là thuộc về câu đề nghị.Muốn ngăn cản thuật triệu hoán dựa theo luật nhân quả, không thể phủ định trựctiếp để nghị này được!

Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình nói: "Có thể, theo người thìnên phân chia như thế nào?"

Phệ Ám giả lộ ra vẻ bất ngờ, thế nhưng nó nói ngay: "Thế giới này, ta bảy ngươiba, người thấy thế nào?"

"Đề nghị này không tồi, thế nhưng ta có một ý nghĩ mới."

Liễu Bình đồng ý.Ảnh chủng - Phệ Ám giả ngẩn người.Đối phương nói "đề nghị không tồi", chẳng khác nào không phủ định đề nghịcủa mình.Mình không thể kích hoạt được năng lực Kỳ Quỷ mạnh nhất của mình.Thế nhưng tên nhãi này lại nói hắn có một ý nghĩ mới.Me nó.Đề nghị không tồi Vậy ngươi còn nghĩ cái gì nữa?

Ảnh chủng - Phệ Ám giảnhịn một hơi, vết thương trên người truyền tới cơn đau càng làm cho nó cảmthấy bực bội, không khỏi thuận miệng nói: "Hay là người nói cho ta biết, ý nghĩcủa ngươi là gì?

Thế nào?"

"Ngươi muốn biết?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng nhiên tỉnh táo lại, thế nhưng lúc này nó lại khôngdám phủ định đề nghị của mình, chỉ có thể đồng ý.Liễu Bình cười rất tươi.Ngu xuẩn!

Chính người yêu cầu để ta nói đó!

Hắn nói: "Ta là thể sơ sinh, mànhìn người có vẻ như cũng bị thương không nhẹ, tại sao chúng ta lại phải đánhsống đánh chết vì một thế giới chứ?

Trong ý nghĩ của ta, có một ý nghĩ là nhưnày..."

Hắn tiện tay lấy một cục vàng từ trong nhẫn ra, ý niệm xuất hiện, khắc lít nha lítnhít chữ nhỏ trên cục vàng này."

Đón lấy."

Liễu Bình ném vàng qua.Ả Á ắ ấ ấẢnh chủng - Phệ Ám giả bắt lấy cục vàng, đưa tới quan sát, lại thấy phía trên cóviết: "Đề bài là: ""Trên bầu trời có hai vị tồn tại là Ác Mộng chủng - Thôn Thần giả, Ảnh chủng -Phệ Ám giả, hiện tại đang là Ác Mộng chủng - Thôn Thần giả ở phía trước, Ảnhchủng - Phệ Ám giả ở phía sau, cả hai sẽ dùng một tốc độ theo thứ tự là tốc độánh sáng và 1.09725734 lần tốc độ ánh sáng di chuyển cùng chiều, chuyển độngđều, khoảng cách hiện tại của bọn họ là trăm ngàn kilomet, hỏi..."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: "Tại sao người lại để ta đọccái này?"

Liễu Bình nhún vai, nói: "Bởi vì ngươi muốn biết ý nghĩ của ta, trong đề bài nàyẩn giấu một ý nghĩ trong vô số ý nghĩ của ta, ta cần phải đưa cho người đọc...

à,chính miệng ngươi nói là muốn biết, không cho phép đổi ý."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả lại nhìn chằm chằm vào khối vàng kia, âm thầm cắnrăng.Chết tiệt!

Đúng là ta muốn biết ý nghĩ của ngươi.Thế nhưng người nghĩ tới thứ vớ vẩn gì đây!

Mẹ nó, đây chính là một đề bàicủa văn minh loài người cấp thấp mà, ngươi nói nó "ẩn giấu"đi một trong vô số ý nghĩ của ngươi!

Ta còn phải giải đề, mới có thể đoán đượcmột ý nghĩ của ngươi hay sao?

Thật đúng là chết tiệt mà!

Thằng nhãi này, vừanhìn cũng biết chỉ là thể sơ sinh mới ra đời, không thể biết được tuyệt chiêu củata.Thảo nào người khác đều nói Thôn Thần giả khó chơi...

Không được, ta khôngthể rối loạn, ta phải bình tĩnh, không thể lật thuyền tại nơi đây được.Ảnh chủng - Phệ Ám giả âm thầm an ủi tâm linh của mình, cũng cố gắng đọctiếp đề bài kia.Lúc này, Liễu Bình lại lấy một khối vàng nữa ra.Ý nghĩ của hắn hơi động, khắc đầy chữ trên đó, lại ném cho Phệ Ám giả.Ảnh chủng - Phệ Ám giả nhận lấy nhìn lại thấy trên đó có viết: "Xin hãy đọcnhững dòng chữ dưới đây, sau đó hãy nêu ra tư tưởng trung tâm mà nó biểuđạt:""Ánh nắng dần dần biến mất khỏi căn phòng đỏ, đã hơn bốn giờ, hoàng hônvắng lặng dần dần thay thế buổi trưa nặng nề."

"Ta nghe thấy tiếng mưa rả tích vẫn đang gõ vang cửa sổ nơi thang lầu..."

Mưa đang gõ vang cửa sổ?

Ta gõ em gái ngươi á!

Ảnh chủng - Phệ Ám giả nắmchặt cục vàng, cảm xúc táo bạo đang dâng lên trong lòng."

Đề bài... này lại là sao nữa?"

Nó cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh để nói."

Không phải người muốn biết ý nghĩ của ta là gì sao?

Thực ra trong đề bài nàycũng ẩn giấu một ý nghĩ của ta."

ễLiễu Bình nói.Hắn còn chưa dứt lời, trong tay của hắn lại có thêm một cục vàng mới."

Ngùng!"

Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng hét lên.Hầu như trong nháy mắt này, nó phản ứng lại...

Coi như là nó, cũng không thểvi phạm "đề nghị"!

Nội dung của "đề nghị"là: "Hay là người nói cho ta biết, ý nghĩ của ngươi là gì?

Thế nào?"

Đây là do chính nó nói.Nếu như mình vi phạm lời "đề nghị"này...

Thuật này sẽ triệu hoán ba tên giúp đỡ cho đối phương!

Một thể sơ sinhThôn Thần giả, mình còn có sức liều mạng.Thế nhưng nếu lại thêm ba người trợ giúp, mình hẳn phải chết không thể nghingờ!

Nghĩ tới đây, Ảnh chủng - Phệ Ám giả nhanh chóng bổ sung câu nói vừarồi: "Ngùng... là không đúng lắm, mới tiếp tục."

Liễu Bình mỉm cười nói: "Vậy mới đúng mà, đã nói rằng phải nghe ý nghĩ củata, thiếu một ý nghĩ đều không được."

Hắn ném cục vàng qua.Ảnh chủng - Phệ Ám giả tiếp nhận cục vàng, đọc những chữ trên đó.Lần này, trên cục vàng không có nhiều chữ nhỏ.Chỉ có ba hàng chữ lớn: "Ánh chủng - Phệ Ám giả sinh ra trong sương mù ÁcMộng, từ trong trứng sương mù phá vỏ mà ra."

"Như vậy xin hỏi: "."

Là trứng có trước, hay là Ảnh chủng - Phệ Ám giả có trước?"

Ảnh chủng - Phệ Ám giả đọc xong, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, trở nên trầmmặc.Liễu Bình lại lấy một cục vàng nữa ra, ho nhẹ rồi nói: "Xin đọc để tiếp theo..."

Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: "Tới cùng thì ngươi có baonhiêu ý nghĩ?"

"Ta cũng không biết, dù sao mỗi phút mỗi giây đều có vô số ý nghĩ xuất hiện."

Liễu Bình nhún vai, nói.Phệ Ám giả nói: "Rất tốt, hiện tại ta quyết định rời khỏi thế giới này... nó là củangươi."

Âm!

Phệ Ám giả vừa nói xong, nó hóa thành một luồng tàn ảnh mơ hồ bay lêntận trời, phát ra những tiếng vù vù, trong nháy mắt biến mất không thấy đâunữa.Liễu Bình đứng giữa không trung, hét lớn: "Này, đừng đi chứ!

Đề bài tiếp theocòn đặc sắc hơn nhiều đó!"

ầ ấTrên bầu trời, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại cả.Ảnh chủng - Phệ Ám giả đã biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình lại đợi một lát, lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại."

Dù sao cũng bị thương nặng... không muốn ở lại nơi này tiêu tốn thời gian vôích với ta..."

Hắn lẩm bẩm.Đúng vậy.Khi mình kích hoạt "Kiến Văn Như Danh", nhìn thấy trên đỉnh đầu Phệ Ám Giảcó một dòng chữ "bị thương nặng".Thời gian càng dài, nó càng suy yếu.Cho nên khi nó phát hiện mình bị mắc bẫy, lập tức rời khỏi thế giới này, khôngcòn dám nghe tiếp.Liễu Bình lắc đầu, thân hình bay xuống phía mặt đất.Hắn trở lại võ quán đã sớm bị san thành đất bằng, la lớn: "Sơ Vân Thường!"

Một vùng gạch ngói vụn bị xốc lên.Sơ Vân Thường bò ra từ trong một đường hầm."

Liễu Bình, ngươi không sao chứ?"

Cô ta vội vã hỏi."

Ta thì không sao cả... thế nhưng thế giới này gặp chuyện lớn rồi."

Liễu Bình thở dài.-------Chương 814: Thẻ bài!Thủy triều Ác Mộng vẫn đang tăng vọt.Từ khi con quái vật *****ên xuất hiện tại võ quán Huyết Tâm lưu phái, trongthời gian ngắn, đã xuất hiện năm con quái vật thuộc tầng Ác Mộng.Sau đó...

Sẽ còn xuất hiện cái gì nữa?"

Liễu Bình!"

Một tiếng thét chói tai xuất hiện, làm cho Sơ Vân Thường giật mình.Con thỏ bay tới trước mặt Liễu Bình, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Ngươi đãbiến thành quái vật Ác Mộng, người biết điều này có ý nghĩa gì hay không?"

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ác Mộng là kẻ địch của Linh."

Con thỏ nắm chặt nắm đấm, nói."

Thỏ à, buông lỏng chút... ta biến thành quái vật Ác Mộng, không phải là vì trởthành bọn chúng, mà là vì nghiên cứu bọn chúng."

Liễu Bình nói.Hắn rút Bách Nạp đao ra, hỏi: "Ngươi là đạo của ta trong những đời trước,người đã từng chém vào thân thể quái vật Ác Mộng, ***** nó bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

Bách Nạp đao nói.Liễu Bình cầm Bách Nạp đao đâm vào ngực mình, bình tĩnh nói: "Nào, xemxem có thể tìm ra biện pháp ***** Ác Mộng chủng - Thôn Thần giả haykhông."

Bách Nạp đao nói: "Cho tới bây giờ ta đều chưa từng đâm vào một Ác Mộngthể nào, xin hãy cho ta đâm thêm một lúc nữa."

"Ngươi muốn đâm tới bao giờ đều được."

Liễu Bình nói.Hắn sử dụng pháp quyết, ngăn chặn vết thương, rồi mới nhìn về phía con thỏ,nói: "Vừa rồi người vẫn luôn ở bên ta, chắc hẳn cũng đã nhìn ra, thực ra rấtnhiều đời của ta đều đang chiến đấu với Ác Mộng, thế nhưng chưa bao giờ cóthể chiến thắng".Sắc mặt của con thỏ cũng không căng thẳng như trước, buông tay xuống thở dàinói: "Chúng sinh không thể chiến thắng Ác Mộng."

"Cho nên chúng ta cần có một cơ thể của quái vật Ác Mộng để nghiên cứu, nhìnxem có thể tìm tới điểm yếu của bọn chúng hay không."

ễLiễu Bình nói."

Ác Mộng không có điểm yếu."

Con thỏ lại lắc đầu, nói."

Này, người phải hào hứng lên chút chứ, chúng ta cũng không thể chờ chết ởđây được."

Liễu Bình nói."

Không nghĩ tới lần thủy triều Ác Mộng này lại mãnh liệt tới như vậy, có lẽ thếgiới này cũng phải hủy diệt."

Con thỏ nói với giọng bị thương, cụp lỗ tai xuống.Liễu Bình cũng im lặng, rất nhiều hồi ức dâng lên trong lòng.Rất nhiều đời.Trong rất nhiều đời của mình, đều chưa từng gặp Thần trụ mạnh như LuyệnNgục và Vĩnh Dạ.Càng không gặp được Linh mạnh như con thỏ này cả.Chẳng lẽ ngay cả nó cũng không có biện pháp nào sao?

Dù chỉ là chút xíu khảnăng...

Thậm chí một tin tức, một biện pháp, một câu nói, chỉ cần nó có thểmang tới hi vọng là được!

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Con thỏ, ngươichính là một Linh vô cùng mạnh mẽ, coi như những kinh khác không có cáchnào, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không có biện pháp nào hay sao?"

Con thỏ nhận được nhắc nhở, lập tức nhíu mày, răng thỏ liên tục cắn môi, có vẻnhư đang liều mạng suy tư."

Cũng đúng, ta chính là Linh mạnh nhất...

để ta nghĩ đã... có vẻ như từ trước tớinay đều không có biện pháp nào cả."

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm.Sơ Vân Thường bỗng đi về phía trước, nói nhỏ: "Liễu Bình, người đã có thểđánh bại toàn bộ Võ Minh, vậy ngươi cũng có thể nắm giữ lực lượng trên taybọn họ."

Liễu Bình bật cười nói: "Lực lượng trên tay bọn họ cộng lại đều không thể đánhbại ta, ta cần gì phải làm điều vô ích như vậy chứ."

"Thế nhưng Võ minh là nơi hội tụ của tất cả Linh đó."

Sơ Vân Thường nói."

Tất cả Linh?"

Một luồng điện xẹt qua não Liễu Bình.Đúng vậy.Võ Minh là cơ cấu quyền lực quản lý tất cả võ sư trong thiên hạ!"

Sơ Vân Thường, người nói là tất cả Linh của những võ sư kia đều tại VõMinh?"

ễLiễu Bình hỏi."

Đúng vậy, bọn họ đều thuộc về gia tộc vinh quang...

Linh của bọn họ chỉ rờikhỏi Võ Minh, đi theo bên người võ sư khi có chiến đấu mà thôi."

Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.Tất cả Linh ở trong Võ Minh.Chỉ khi chiến đấu mới được phái ra ngoài.Trong Võ minh còn có cái gì?

Là Danh Sách nguyên thủy kia!"

Trong Võ Minh cất chứa bí mật rất lớn, chúng ta cần biết bí mật đó là gì."

Liễu Bình vừa nói xong.Hắn nắm chặt tay Sơ Vân Thường, xông lên bầu trời, bay về phía tổng bộ VõMinh với tốc độ nhanh như điện chớp.Trên bầu trời.Cuồng phong đập vào mặt."

Tại sao lại bay nhanh như vậy?"

So Vân Thường không nhịn được mà hỏi."

Ta sợ sẽ có quái vật Ác Mộng khác giáng lâm nơi đây... mà ta chưa chắc có thểđánh thắng bọn chúng."

Liễu Bình lớn tiếng nói.Hai người hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng lướt qua chân trời.Bảy tám phút sau...

Ánh sáng đáp xuống một khu vực kiến trúc rất rộng lớn, rấtkhí thế."

Không có bất kỳ ai cả."

Sơ Vân Thường quan sát cảnh tượng xung quanh, nói."

Chắc đều đang bận việc chứ."

Liễu Bình nói.Khi Ảnh chủng - Phệ Ám giả xuất hiện, chắc hẳn nó đã ăn sạch người nơi nàyrồi.Thân hình Sơ Vân Thường lóe lên, biến thành một con mèo tản ra ánh đỏ."

Kỳ quái... rõ ràng ta có thể cảm nhận được vị trí của những Linh kia... dườngnhư bọn chúng bị thứ gì đó giam giữ vậy."

Con mèo nói xong, lập tức chạy tới một dãy nhà nào đó.Liễu Bình đi theo sau nó, cũng tự nhủ hóa ra ngay từ đời này, Triệu Thiền Ycũng đã thể hiện thiên phú trinh sát rất xuất chúng của bản thân.ể ếCho dù tại đời sau, nàng cũng cực kỳ am hiểu tìm kiếm tình báo, tra tìm nhữngvị trí khả nghi.Cửa kiến trúc bị phá tan.Con mèo tiếp tục đi vào bên trong, xuyên qua nhiều cánh cửa cùng vách tườngnặng nề, cuối cùng dừng bước trước một kệ sách."

Ta cảm thấy bọn chúng đều ở nơi này, thế nhưng ta không nhìn thấy bọnchúng, thật sự rất kỳ lạ."

Con mèo khó hiểu nói.Liễu Bình tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào giá sách lớn cao hơn nămmét này, nói: "Cô tìm đúng nơi rồi, Vân Thường."

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:[Danh Sách nguyên thủy của thế giới hiện tại đã mất đi tất cả chủ nhân, có thểtiến hành tiếp quản hoàn toàn, xin hỏi, có tiến hành tiếp quản hay không?]"Tiếp quản!"

Liễu Bình nói.[Xin chú ý, Giao diện Anh Linh đang tiếp quả Danh Sách nguyên thủy của thếgiới hiện tại, năm giây đếm ngược bắt đầu:][Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một!][Hoàn thành việc tiếp quản...]Bên tại Liễu Bình vang lên một tiếng điện tử không tình cảm: "Xin chào, chủnhân mới của Danh Sách, ta là Vạn Linh chi Linh."

"Ngươi ở đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Đang ở trước mắt ngài."

Giọng điện tử nói.Nó vừa nói xong.Tất cả sách trên giá sách đều bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung, mở ratrước mắt Liễu Bình."

Thẻ bài!"

Con Thỏ kêu lên.Đúng vậy, trong mỗi một quyển sách đều có một tấm thẻ bài.ầ ễ ỗ ấTrên đầu Liễu Bình bỗng xuất hiện động tĩnh nhỏ.Chính là Sách thẻ chi Linh của hắn...-------Chương 815: Gặp lạiLilith bỗng chui ra khỏi mái tóc của Liễu Bình, nhẹ nhàng nhảy lên, bay mộtvòng quanh những quyển sách kia, rồi lại bay trở về."

Những Linh này thật đáng thương."

Nàng nói với vẻ buồn buồn."

Bọn rác rưởi, đáng chết này!

Khốn nạn!

Bọn chúng lại nhốt Thế giới chi Linhvào trong năng lượng Kỳ Quỷ, mỗi giờ mỗi phút Linh đều phải tiếp nhận sự đauđớn."

Con Thỏ kêu lớn."

Ta nhớ rằng thẻ bài thuộc về lực lượng Kỳ Quỷ... những kinh này thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn về những tấm thẻ bài kia, lại thấy Linh trên những thẻ bài đó đều thểhiện vẻ mặt đau đớn.Lilith nói: "Không biết những người đó học được phương pháp chế thẻ sơ sàinhất từ nơi nào, có thể nhất những kinh này vào trong thẻ bài, dùng thẻ bài đểsử dụng lực lượng của Linh."

Con Thỏ nói: "Đây đã thuộc về phạm trù Kỳ Quỷ, những người này không hiểucách sắp xếp thẻ bài, làm cho vị trí những thẻ bài này rất rối loạn, cũng tạothành hậu quả nghiêm trọng nhất."

"Thế giới chi Linh vốn là lực lượng chống lại Ác Mộng, lại bị Ác Mộng nhốtlại, tạo thành thẻ bài...

điều này đối với những con quái vật Ác Mộng chânchính kia mà nói, chính là thức ăn có sức hấp dẫn cực lớn."

Lilith nói tiếp."

Những thẻ bài này tựa như là ngọn đuốc trong bóng đêm vậy, không ngừnghấp dẫn bọn quái vật Ác Mộng tới nơi này."

Con thỏ nói.Bỗng nhiên tất cả đều im lặng.Lilith và con Thỏ nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng im tại chỗ, vẻ mặt biến đổi liên tục, toàn thân run rẩy, từngchiếc xương sắc bén từ trong cơ thể đâm ra ngoài."

A... thật sự muốn ăn hết bọn chúng mà... ta chắc chắn sẽ thu được trình độ tiếnhóa cực cao."

Sắc mặt hắn dữ tợn, nói."

Tuyệt đối đừng để ***** khống chế ngươi!

Liễu Bình!"

Con Thỏ cùng Lilith đồng thời hét lên.Hiện tại.Trong thế giới này.Tôn tại duy nhất, mạnh nhất chính là Liễu Bình!

Nếu như hắn không thể khốngchế bản thân, tất cả Linh sẽ bị hắn ăn sạch!

Tròng mắt Liễu Bình dần dần hiệnra hoa văn thiên nhiên huyền ảo lại uy nghiêm, phía sau toát ra từng luồng hưảnh, bọn chúng lấp lóe không ngừng, tựa như đang thúc giục cái gì đó."

A..."

Liễu Bình bỗng rút Trấn Ngục đao ra, quát: "Thỏ, cho ta mượn chút băngsương!"

Con Thỏ biến mất.Trên trường đao toát ra từng tầng khí lạnh.Liễu Bình đâm thanh đao vào ngực, cảm nhận khí lạnh từ đó truyền tới.Giờ phút này, ngực của hắn đã cắm hai thanh đao, thế nhưng thần sắc của hắncũng khôi phục đôi chút.Hắn nhìn về phía hư không, nhìn tới từng hàng chữ nhỏ đang hiện lên giữakhông trung:[Ngươi cảm nhận được thủy triều Ác Mộng càng mãnh liệt hơn.][Người phát hiện lượng lớn chủng tộc Ác Mộng.][Bọn chúng chuẩn bị tiến công thế giới này.][Năm phút đếm ngược!][Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!]Tất cả chữ nhỏ biến mất.Toàn thân Liễu Bình phun ra khí lạnh, ánh mắt lại trở nên đục ngầu.Trong khoảnh khắc đó, khí lạnh trên trường đao lại bùng nổ lần nữa, làm cho cơthể hắn bị bao phủ bởi từng tầng sương trắng.Nhờ có những tầng sương trắng này, Liễu Bình lại khôi phục chút thần trí.Thế giới này...

Chắc chắn sẽ bị hủy diệt.Hắn thở dài, quay người đi tới bên người Sơ Vân Thường, giơ tay lên, nhấn vàotrán Sơ Vân Thường."

Ngươi làm gì vậy?

Ngươi sao rồi?"

Sơ Vân Thường kinh ngạc hỏi."

Đừng hỏi, ngưng thần tĩnh khí, ta có một bộ pháp quyết muốn truyền chongươi, ngươi cần phải dùng nó ngay lập tức."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường nhắm mắt lại.Ngay sau đó...

Cô cảm thấy trong đầu mình có thêm một bộ khẩu quyết.ễ ấ ấ ểBên tai nghe được giọng nói của Liễu Bình: "Ta đã đánh dấu tất cả trọng điểmcủa bộ khẩu quyết này ra rồi... nó là một bộ pháp quyết chuyển thể đầu thai, cóthể giữ lại cho ngươi một chút thiên phú, đời sau vừa ra đời sẽ thức tỉnh nhữngthiên phú này ngay lập tức."

Sơ Vân Thường kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng cũng mở mắt, nói: "Thế giớinày sắp bị hủy diệt rồi sao?"

"Đúng vậy, chuyện duy nhất mà ta có thể làm chính là để ngươi an toàn rời đi."

Liễu Bình dịu dàng nói."

Vậy còn ngươi?"

Sơ Vân Thường kinh ngạc nhìn hắn."

Ta còn cần làm rất nhiều chuyện, thế nhưng người hãy yên tâm đi..."

Liễu Bình tiến tới ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: "Đời sau, chúng ta sẽ lại gặpnhau."

"Thật sao?"

Sơ Vân Thường lẩm bẩm."

Thật, chúng ta vẫn luôn ở cùng với nhau."

Liễu Bình nói.Sơ Vân Thường ý thức được chuyện sắp xảy ra.Cô nhìn Liễu Bình chằm chằm, trong mắt ẩn chứa tia sáng không muốn tán đi."

Ngươi hãy thề, chúng ta sẽ lại gặp nhau lần nữa, Liễu Bình."

"Ta thề."

"Tới lúc đó."

"Ta chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp chiến thắng chúng nó, chúng ta sẽ không cầnchia ly nữa."

Sơ Vân Thường yên lặng lắng nghe.Ánh sáng thuận khóe mắt, chảy xuống gương mặt trắng nõn của thiếu nữ.Cô nhỏ giọng nói: "Người nhà ta mất sớm, ta sống một mình trên cõi đời này, từtrước tới nay vẫn chưa từng tin tưởng bất cứ kẻ nào, thế nhưng ta tin tưởng anh,Liễu Bình."

"Ừ."

Liễu Bình mỉm cười gật đầu."

Anh không nên lừa gạt ta, ta thật sự có thể gặp lại anh lần nữa sao?"

"Có thể."

Liễu Bình lại ôm cô, nói nhỏ: "Được rồi, hiện tại ta sẽ dẫn dắt giúp cô hànhcông, cô cần chuyển thể đầu thai tới một tương lai cực kỳ xa xôi... ta sẽ chờ côở thời đại đó."

ầ ễ"Ta sẽ gặp lại anh lần nữa, Liễu Bình."

"Yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại."

Cô rời đi.Linh hồn của cô đã rời khỏi thế giới Vạn Giới, thân thể lại như ngủ say, vẫnkhoanh chân ngồi dưới đất."

Ta sẽ thu hồi thân thể của cô ấy, nhỡ may về sau mà cô ấy muốn đổi, ta còn cóthể trả cho cô ấy."

Lilith nói."

Lilith, ngươi có lòng."

Liễu Bình nói."

Không có gì, Triệu Thiền Y cũng là bạn tốt của ta mà, chúng ta thường cùngchơi bịt mắt trốn tìm."

Lilith bay tới, đặt tay lên bờ vai Sơ Vân Thường.Trong nháy mắt, Sơ Vân Thường biến mất không thấy gì nữa."

Cô ấy sẽ chiếm một vị trí của con rối tử vong, Liễu Bình, ngươi không để ýchứ?"

Lilith hỏi."

Đương nhiên sẽ không."

Liễu Bình nói.Hắn liếc nhìn về phía hư không, mấy hàng chữ nhỏ hiện ra tại nơi đó:[Linh sách thẻ của ngươi thu lấy một con rối tử vong.][Ngoài ra, xin chú ý tin tức sau:][Chủng tộc Ác Mộng giáng lâm thế giới này sau 4 phút 05 giây.]Liễu Bình liếc mắt nhìn qua, nắm chặt Bách Nạp đao, hỏi: "Đã nghĩ ra phươngpháp ứng đổi Ác Mộng thể chưa?"

"Còn cần thời gian...

ý ta là, ta chưa từng cắm vào thân thể một Ác Mộng thểlâu như vậy, nếu như có thể tiếp tục cắm... có lẽ sẽ có khả năng."

Bách Nạp đao nói."

Vậy người tiếp tục cắm đi."

Liễu Bình thở sâu, đưa ánh mắt về phía không trung...

Những Linh kia!

Bọnchúng bị nhốt trong những chiếc thẻ bài Kỳ Quỷ, tản ra mùi rất mê người.Liễu Bình có thể cảm nhận được trong thân thể truyền tới từng đợt khát vọng.Ăn bọn chúng!

Chỉ cần ăn bọn chúng, mình sẽ có thể thu hoạch được một lầntiến hóa vượt quá tưởng tượng!

Một luồng ***** sâu nặng xuất hiện trongánh mắt Liễu Bình, hắn lộ ra vẻ đau đớn, bỗng nhiên rút Trấn Ngục đạo khỏingực, sau đó lại đâm vào trong cơ thể.ế ễĐau đớn kết hợp với khí lạnh của băng sương, làm cho Liễu Bình lại tỉnh táochút.-------Chương 816: Ăn sạch!

Ta đã ăn sạch rồi!Danh Sách bỗng phát ra thanh âm:[Danh Sách nguyên thủy của thế giới này vô cùng hỗn loạn, đều do thẻ bài cấuthành nó cũng không được sắp xếp hoàn mỹ.]"Nói thẳng kết luận đi."

Liễu Bình nói.[Thực ra, ngươi có thể chiếm nó thành của riêng, để cho những Linh này thầnphục với ngươi.]Danh Sách nói."

Hiện tại bọn chúng như là ngọn đuốc trong bóng đêm, chúng ta nên dập tắtngọn đuốc, mà không phải dùng nó để chiếu sáng bóng tối, hấp dẫn càng nhiềuquái vật."

Liễu Bình nói.[Ngươi xác định chứ?

Phải biết rằng, người chưa bao giờ gặp được nhiều Linhtới như vậy.]Danh Sách nói."

Vậy thì thế nào?

Bọn chúng cũng không thể chiến thắng Ác Mộng...

điều duynhất mà ta muốn, chính là tìm tới biện pháp chiến thắng Ác Mộng, cho nên giảithoát cho bọn chúng đi."

Liễu Bình nói.Danh sách trả lời:[Như người mong muốn, hiện tại ngươi hãy cầm tất cả thẻ bài vào trong tay đi.]"Sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi.[Ngươi chính là quái vật Ác Mộng, ngươi có thể hút hồn lực Kỳ Quỷ của bọnchúng, cứ như vậy, thẻ bài tự động biến mất, bọn chúng cũng khôi phục tự do...lượng hồn lực này cũng chỉ là một phần nhỏ bé mà thôi, trên thực tế, nếu nhưngười chịu ăn hết tất cả Linh...) "Vậy thì ta sẽ trở thành Ác Mộng chân chính."

Liễu Bình ngùng tạm, thần sắc nghiệm túc, nói: "Sau khi trở thành Ác Mộng,coi như chiến thắng Ác Mộng đi chăng nữa, cuối cùng vẫn là Ác Mộng chiếnthắng, không thể như vậy được."

Hắn vẫy tay.Thẻ bài đầy trời bay thấp xuống, xếp thành một chồng trước mắt hắn.Hắn liếc nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ vẫn ở nơi đó:Á[Khoảng cách Ác Mộng giáng lâm còn lại 2 phút 39 giây.]Không thể kéo dài thời gian thêm nữa.Liễu Bình đặt tay lên trên thẻ bài.Ngay lập tức, hắn cảm nhận được lực lượng Kỳ Quỷ rất lớn mạnh.Loại lực lượng này tự nhiên mà thần phục với mình...

Mình có thể ăn nó,chuyển hóa nó trở thành năng lượng tiến hóa, cũng có thể dùng nó để phóng racác loại pháp thuật Kỳ Quỷ."

Liễu Bình, người muốn làm gì?"

Con Thỏ lo lắng hỏi."

Ta muốn hấp thu lực lượng Kỳ Quỷ trong thẻ bài, làm vậy thì thẻ bài sẽ tựđộng vỡ nát, mà đám Linh cũng sẽ được tự do."

Liễu Bình giải thích.Hắn nắm chặt đống thẻ bài.Luồng năng lượng Kỳ Quỷ từ trong đông đảo thẻ bài xuất hiện, hóa thành từngđợt gió vô hình, liên tục nhập vào trong cơ thể của Liễu Bình.Thời gian dần dần trôi qua.Cuối cùng...

Tất cả năng lượng Kỳ Quỷ đều được hắn hấp thu sạch sẽ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi thu được lượng lớn hồn lực Kỳ Quỷ, lại thêm hồn lực Kỳ Quỷ mà ngườithu được từ một trăm linh ba ngàn linh hồn, hiện tại người đã có thể bắt đầu tiếnhóa lần *****ên.][Phải chăng tiến hóa ngay lập tức?]"Không, chờ chút đã."

Liễu Bình cảm nhận được cơ thể rất nóng, hắn kiềm chế sự nóng nảy trong tâmlinh, ánh mắt liếc nhìn đông đảo thẻ bài.Khung thẻ bài dần dần hòa tan, hóa thành hư vô.Từng vị Linh dần dần xuất hiện.Có Linh như là một động vật, có Linh lại có hình dáng như vật phẩm hoặc đáquý, thậm chí thực vật; cũng có Linh có hình dáng giống với loài người.Bọn chúng cảm nhận được sự tự do, bay múa trong hư không, liên tục phát ranhững tiếng hoan hô."

Liễu Bình, làm tốt lắm."

Con Thỏ hưng phấn nắm chặt nắm đấm.Liễu Bình liếc nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:[Khoảng cách Ác Mộng thể giáng lâm còn 37 giây.]ễ ế ầLiễu Bình hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Các vị!

Hiện tại cần các ngươilàm một chuyện, mà cần phải làm ngay lập tức!"

Các Linh thế giới dừng lại giữa không trung, cùng nhìn về phía hắn."

Các ngươi đều có thể mở ra thế giới của bản thân... ai có thể thu tất cả chúngsinh trên thế giới này đi?

Kẻ địch sắp tới, chúng ta có thể ẩn giấu toàn bộ chúngsinh đi hay không?

Ai có thể làm được chuyện này?"

Liễu Bình lớn tiếng hỏi.Đám Linh thế giới cùng lắc đầu.Con Thỏ nhảy lên, nói: "Chỉ có tồn tại mạnh mẽ như ta, mới có thể thu thậptoàn bộ chúng sinh trong thế giới này vào trong một thế giới nào đó trong VĩnhDạ, thế nhưng cũng còn có một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Liễu Bình hỏi."

Một khi bọn họ tiến vào Vĩnh Dạ, sẽ tự động trở thành người chết, thế nhưngchính bạn họ lại không biết."

Con Thỏ nói.Liễu Bình giật mình.Cái này không phải là Vở kịch Hắc Ám sao?

Thế nhưng hiện tại không có biệnpháp khác..."

Thu đi..."

Liễu Bình lập tức nói: "Chết thì chết đi, dù sao vẫn tốt hơn là bị quái vật ÁcMộng nuốt mất, ít nhất cũng có thể bảo toàn linh hồn!"

"Vậy thì tốt..."

"Nhanh lên!

Không còn thời gian đâu!"

Con Thỏ không nói thêm gì nữa, đôi mắt đỏ trợn to, giống như đang sử dụngtoàn bộ năng lực, chợt quát: "Đều đi cho ta!"

Bóng đêm vô hạn từ trên người nó lan tràn ra, dùng tốc độ cực nhanh tản khắpbốn phương tám hướng.Liễu Bình liếc nhìn thời gian.[Khoảng cách Ác Mộng thể giáng lâm còn 5 giây.]Hắn liên tục vẫy tay về phía bầu trời, lớn tiếng nói: "Ác Mộng thể sắp tới, đi!Tất cả đều trở về thế giới của các ngươi đi!"

Giữa không trung, các Linh nghe thấy vậy, vội vã nhập vào hư không, biến mấtkhông thấy gì nữa.Liễu Bình rút Trấn Ngục đao từ ngực ra ngoài, giơ lên cao...

Trong nháy mắtnày...

Bóng đêm xuất hiện.ắ ế ấ ổ ễ ế ấHắn và con Thỏ biến mất, mà đổi thành một Liễu Bình khác tiếp nhận TrấnNgục đao.Ngay sau đó...

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không trước mắt hắn:[Ba mươi hai cá thể Ác Mộng chủng đã giáng lâm.]Khi chữ nhỏ vừa xuất hiện, một giọng nói vang lên từ nơi sâu trong bầu trời:"Ồ, thế giới chúng sinh tuyệt vời cỡ nào chứ!"

Tuyệt vời.Liễu Bình bỗng nhiên cười phá lên, hét lớn: "Tuyệt vời?

Không!

Nó đã bị ta ănsạch!"

Trường đao lóe lên, trong nháy mắt chém thẳng mặt đất.Một khe rãnh sâu không thấy đáy nhanh chóng lan ra.Âm!

Từ tâm thế giới phát ra những tiếng reo vang.Mặt đất sụp đổ.Dung nham xông khỏi mặt đất, bay lên không trung.Biển cả cuốn ngược.Toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ, phát tán hắc ám tới bốn phía hư không.Không bao lâu..Thế giới tan biến trống không.Trong hư không tăm tối vô biên vô hạn, chỉ còn lại Liễu Bình và mười mấy quáivật Ác Mộng hình thù kỳ quái.Con Thỏ ở trên vai hắn lắc lư vài lần, đặt mông ngã ngồi xuống, dựa lưng vàođầu của hắn, nhỏ giọng truyền âm: "Mệt chết ta mất, cuối cùng cũng đưa tớiVĩnh Dạ."

"Đều đưa đi rồi sao?"

Liễu Bình cũng truyền âm hỏi."

Đúng vậy, à này, tại sao ngươi không quan tâm tới ta, việc này cũng là mộtviệc rất khổ cực cơ mà."

Con Thỏ kháng nghị.."

Ta sẽ mời người ăn kem sau."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía những Ác Mộng thể kia, vẻ mặt biến mất, bỗng phát ra tiếngcười càn rỡ mà sắc nhọn: "Ha ha ha ha!

Ăn sạch!

Ta đã ăn sạch rồi!"

-------Chương 817: Thôn Thần giả thể sơ sinh đâu rồi?Hắn vừa nói xong.Cũng không còn kiềm chế luồng lực lượng trong cơ thể.Vô số mạch máu hiện lên bên ngoài cơ thể của hắn, mà cơ bắp của hắn cũngcăng nứt quần áo, hiện ra những đường vân thiên nhiên Ác Mộng.Một luồng sương mù từ trên người hắn phun ra ngoài, dần dần biến phạm vixung quanh trở thành một vùng sương mù.Liễu Bình đứng trong sương mù, nói với giọng tàn bạo cùng sát ý: "Các vị, tasắp tiến hành tiến hóa, nơi này không có chuyện gì của các ngươi cả...

đều cútđi!"

Trên bầu trời.Mấy chục luồng khí tức ẩn chứa sát ý khóa chặt lấy hắn.Một giọng nói vang lên: "Là một thể sơ sinh Thôn Thần giả."

"Nó ăn quá nhiều linh hồn, đáng chết!

Đáng chết!"

"Chúng ta ăn nó là được rồi."

"Đúng vậy, chúng ta chia ăn nó đi, như vậy cũng có thể bù lại."

Đám quái vật Ác Mộng nghị luận ầm ĩ.Liễu Bình mỉm cười, bỗng rút Trấn Ngục đạo ra chém về hư không, cả ngườibiến mất tại chỗ.Bọn quái vật giật mình."

Hắn chém đứt thời không!

Nhanh đuổi theo hắn!"

Có quái vật kêu lớn."

Để ta... các vị, đều theo ta đi, ta dẫn các ngươi đi tìm hắn!"

Một con quái vật khác nói."

Đi!"

"Nhanh!

Nhanh lên!

Đuổi kịp nó, ăn nó đi!"

Bọn quái vật kêu lên, nhanh chóng dung nhập hư không, biến mất không thấy gìnữa.Bọn chúng đuổi theo Liễu Bình.Một giây sau.Bỗng nhiên...

Hư không rung động.Một thanh trường đao nhảy ra ngoài, lượn lờ trong hư không.Lúc này, lại có một thế giới tăm tối mở ra.ễ ố ắ ấLiễu Bình thật từ trong tăm tối đi ra, nắm chặt Trấn Ngục đao, nhỏ giọng nói:"Giải khai 'Hư Thần'."

Trường đao phát ra tiếng vang dài.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi thả ra năng lực của vỏ đao Trấn Ngục đao: Hư Thần.][Ngươi triệu hoán bản thân trong thế giới song song, để lại Trấn Ngục đao chohắn, mà người thật lại trốn vào Luyện Ngục Hắc Ám.][Ngươi của thế giới song song kích hoạt năng lực của Trấn Ngục đao: TrấnMệnh.][Hắn rời khỏi tuyến thời gian chính, đi về một thời không vô cùng xa xôi, cũngném Trấn Ngục đao trở về.][Ngươi tiếp nhận Trần Ngục đao, giải trừ 'Hư Thần, làm cho người của thế giớisong song biến mất.][Kẻ địch đã bị dẫn đi nơi khác.][Chú ý.][Trong toàn bộ quá trình này, người vẫn luôn đang tiêu hao hồn lực Kỳ Quỷ màngười đã tích lũy, kích hoạt năng lực đột sinh' cấp cao:][Lừa gạt.]Liễu Bình liếc nhìn ghi chép chiến đấu, than nhẹ nói: "Thời đại này cũng đihướng hủy diệt..."

Bỗng nhiên...

Một giọng nói truyền tới cách nơi này không xa."

Cũng chưa chắc."

Trong khe hở giữa thời gian cũng không gian.Hết thảy đều hóa thành mơ hồ.Vô số pháp tắc như là gió táp gào thét liên miên, hóa thành từng đoạn lịch sửngắn, liên tục bay đi nơi xa.Liễu Bình buông Trần Ngục đao ra, nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể tự mình trở vềsao?"

"Có thể, chỉ cần người buông bỏ, ta sẽ trở về."

Trấn Ngục đao cũng nhỏ giọng trả lời.Liễu Bình liếc nhìn sau lưng, chỉ thấy trong những cảnh tượng mơ hồ, nhữngcon quái vật Ác Mộng kia đang thuận theo tuyến thời gian mà đuổi sát tới mình."

Ngươi trở về đi."

Hắn buông trường đao ra."

Ngươi bảo trọng, ta vừa trở về, ngươi tại chủ thế giới sẽ giải trừ 'Hư Thần... thếnhưng trước khi đó, người cần kiên trì thêm một lúc."

Trường đao nói.Nói xong, nó chui vào hư không, biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình mất đi năng lực vượt qua thời không, rơi xuống phía dưới.Hắn rơi vào một vùng đất rất kiên cố.Giờ phút này, hắn không biết đây là thời đại nào, cũng không biết nơi này là nơinào.Bốn phía đều là cát vàng, không có bất cứ sinh vật nào.Hóa ra là một thế giới hoang vu.Được rồi, mặc kệ nó.Chờ mình tại chủ thế giới cầm tới Trấn Ngục đao, giải trừ "Hư Thần", mình cóthể trở về.Nghĩ tới đây, Liễu Bình thở dài một hơi.Hắn đứng im tại chỗ chờ đợi.Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Bup...

Hắn hóa thành một bóng mờ, biến mất khỏi tuyến thời gian hiện tại.Một lát sau...

Hư không tách ra, một con quái vật xuyên qua thời không, xuấthiện tại thế giới này.Những con quái vật Ác Mộng khác theo sát phía sau, liên tục xuất hiện."

Thôn Thần giả thể sơ sinh đâu rồi?"

"Hả?

Không thấy?"

"Kỳ quái, cái tên dẫn đầu kia, người luôn miệng nói có biện pháp theo dõi nó, tamới đi theo ngươi, thế nhưng tại sao lại không tìm được nó?"

"Ăn nó đi!"

"Đúng, ăn nó đi!"

"Lên!"

Chủ thế giới.Liễu Bình bỗng nhiên quay đầu lại.Một người đàn ông đứng sau mình, vẻ mặt hiện lên nét dò xét và đánh giá.Minh chủ Võ Minh, Lý Triều Quang!"

Lý Triều Quang?"

Liễu Bình nắm chặt Trấn Ngục đao, kinh ngạc nói: "Xin lỗi vì ta đã coi thườngngươi... tới cùng thì người dùng phương pháp gì mới có thể sống tiếp?"

"Lý Triều Quang là ai?"

Người đàn ông kia lạnh lùng đáp lại.Liễu Bình giật mình, tiếp tục quan sát đối phương.Đúng vậy.Người này giống hệt Lý Triều Quang, thế nhưng thần sắc cử chỉ lại không giốngchút nào.Tên người Lý Triều Quang có một loại khí thế của Minh chủ Võ Minh, thếnhưng người đàn ông này lại không có bất cứ khí thế nào cả.Ánh mắt của ông ta rất bình tĩnh và lạnh lùng.Không giống với Lý Triều Quang, lúc nào cũng đang tính kể gì đó vậy."

Minh chủ Võ Minh, chẳng lẽ ông không phải người này?"

Liễu Bình hỏi."

À, hóa ra ý ngươi là tên ngu xuẩn kia à, gã ta chết rồi sao?"

Người đàn ông này hỏi."

Chết rồi."

"Thật đúng là một tên ngu xuẩn, chết mới tốt."

Liễu Bình chắp tay, hỏi: "Xin hỏi các hạ là..."

Người đàn ông này trả lời: "Ngươi đã hủy diệt thế giới này, như vậy người đứngtrước mặt ngươi, đương nhiên là Linh của thế giới này rồi."

Liễu Bình ngẩn người, cũng dần dần nhớ tới.Đúng vậy!

Mỗi một thế giới đều có Linh.Thế giới Vạn Giới là một nơi có thể chứa đựng tất cả Linh ở lại, đương nhiêncũng có Linh.Nói như vậy, mình hủy diệt thế giới này, tương đương với việc hủy diệt suốinguồn lực lượng cùng nơi ở của vị Linh này.Liễu Bình vội vã xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi vì ứng đối những con quái vậtÁc Mộng kia, ta..."

"Không cần nói nhiều như vậy..."

Linh của Thế giới Vạn Giới ngắt lời của hắn: "Thực ra ban đầu chuyện này đãđược thiết lập rất hoàn hảo, cuối cùng lại bởi vì ***** của loài người mới đihướng thất bại."

"Ý của ngài là?"

Liễu Bình khó hiểu hỏi."

Thế giới Vạn Giới... ban đầu phát tán tin tức cho tất cả Linh trên Thần trụ biết,nói cho bọn chúng, thủy triều Ác Mộng sẽ đột kích, mời chúng nó tụ tập tại thếgiới Vạn Giới, ngưng tụ thành một luồng sức mạnh."

Giới Linh nói.-------Chương 818: Hi vọngCon Thỏ ngồi trên vai Liễu Bình, vỗ tay phát tiếng: "Ta còn tưởng là chuyệnxấu đã xuất hiện, ngay cả ta đều nhận được tin tức, vội vã lựa chọn chiến hữu,sau đó hấp tấp chạy tới nơi đây..."

"Hóa ra là tên nhãi người phát tin tức cho chúng ta."

Giới Linh liếc nhìn con Thỏ, nói: "Đúng vậy, là ta gọi các ngươi tới đây."

"Mục đích của ngươi, chính là đối kháng thủy triều Ác Mộng, đúng không?"

Liễu Bình hỏi.Giới Linh phất tay.Vô số hình ảnh hiện lên sau lưng ông ta.Trong những cảnh tượng này, sương mù Ác Mộng vô tận đã đạt tới điểm caonhất, rồi lại dần dần rút về phía dưới Thần trụ Vĩnh Dạ."

Thủy triều Ác Mộng rút rồi sao?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Đây là một lần thủy triều Ác Mộng bất bình thường..."

Giới Linh nghiêm túc nói: "Ngươi cũng hẳn là biết tới, tại sao Ác Mộng lại độtngột xuất hiện."

Liễu Bình nói: "Võ Minh khống chế tất cả Linh, dùng năng lượng Kỳ Quỷ chếtạo thẻ bài, bởi vậy mới hấp dẫn đám quái vật Ác Mộng tới đây."

"Minh chủ Võ Minh trong miệng các ngươi, lấy hình tượng của ta, đánh cắp lựclượng của ta, sau đó tạo dựng một Danh Sách nguyên thủy hỗn loạn, ý đồ khốngchế vĩnh cửu những Linh mà được ta gọi tới đây, hành động đó đã dẫn tới ÁcMộng đang yên lặng phía dưới Thần trụ Vĩnh Dạ."

"Sau đó, hết thảy đều xong."

Giới Linh nói."

Xin lỗi, ta vẫn muốn hỏi thêm một câu, đây không phải là thủy triều Ác Mộngchân chính hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là sự hủy diệt do ***** của loài người các ngươi đưa tới, mà khôngphải là thủy triều Ác Mộng chân chính."

Giới Linh nói."

Vậy... thủy triều Ác Mộng chân chính như thế nào?"

Con Thỏ không nhịn được mà hỏi."

Ta không thể nói, bởi vì nó là bí mật chân chính, cho dù là chúng ta khôngnhắc toàn bộ, chỉ là đả động tới nó dù chỉ một chút xíu nội dung, có lẽ cũng sẽồbị một loại tồn tại nào đó cảm ứng được."

Giới Linh nói."

Vậy thì có thể nói cái gì?"

Con Thỏ hỏi."

Thời gian chân chính nó bùng nổ... bởi vì thời gian đứng về phía các ngươi,cho nên chúng ta có thể nói tới thời gian."

Giới Linh nhìn Liễu Bình chằm chằm, nói tiếp: "Trong Luyện Ngục, khi ChúngThần ngã xuống, tức là ngày thủy triều Ác Mộng chân chính giáng lâm... ngườitrẻ tuổi, hành trình của người bắt đầu vào thời điểm đó, đã xuyên qua vô số thờiđại."

Toàn thân Liễu Bình run lên.Vị Giới Linh này nhìn ra lai lịch của mình!

Không sai!

Mình là người chiếnthắng Vở kịch Hắc Ám của Nữ sĩ Thống Khổ, sau đó mượn nhờ lực lượng củacô gái trong Lục Đạo Luân Hồi để xuyên về năm năm trước.Thế nhưng...

Vào thời điểm Vở kịch Hắc Ám diễn ra, Yana đã ngã xuống!

Nànglà vị Thần linh Luyện Ngục ngã xuống *****ên!

Rất nhiều đại nhân vật trongLuyện Ngục và Vĩnh Dạ như vị Thần cổ lão xây dựng ngân hàng, cùng với DịHành giả Ác Mộng, bọn họ đều biết có một trận bão táp sắp đột kích.Chẳng lẽ, trận bão táp trong miệng bọn họ, chính là thủy triều Ác Mộng chânchính?

Liễu Bình trầm giọng nói: "Nếu như ta cảm nhận không sai, thời đại nàycách thời đại ban đầu của ta, vô cùng xa xôi."

Giới Linh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, vẫn còn rất xa xôi... cho nên ta giao nhiệmvụ này cho loài người, hi vọng bọn họ có thể sáng tạo ra thế giới mạnh nhấttrong những năm tháng dài đằng đẵng này, nói như vậy, chúng ta sẽ có một Nơikhởi nguyên của linh hồn, thế nhưng mọi thứ đều bị hủy diệt."

"Đúng vậy, vì thống trị thế giới này, bọn họ đã giam giữ Linh, còn dùng ác quỷÁc Mộng để tiêu diệt những kẻ chống đối, aiz, xem ra chuyện này không có hivọng rồi."

Con Thỏ thở dài với vẻ uể oải.Liễu Bình cũng im lặng.Đúng vậy.Vị Linh của thế giới Vạn Giới này, có lẽ có được năng lực cực lớn, cho nên nócó thể làm cho tất cả Linh đều tin tưởng có thủy triều Ác Mộng sẽ giáng lâm.Đáng tiếc.Thế giới này được lượng lớn Linh trợ giúp, đáng lẽ có cơ hội trở thành một nơikhởi nguyên của linh hồn, là lực lượng chính để đối kháng thủy triều Ác Mộngtại tương lai.Thế nhưng tất cả đều hủy bởi sự thống trị của Võ Minh.Liễu Bình đang suy tư, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một luồng điện.Chờ đã!

Chờ chút nữa!"

Các hạ, mục tiêu của ngươi là để thế giới trở thành một nơi khởi nguyên củalinh hồn, đúng không?"

Hắn hỏi."

Đúng vậy, thế nhưng hiện tại xem ra, ta thất bại."

Giới Linh nói."

Nếu như...

ý ta là nếu như, chúng ta thật sự có một nơi khởi nguyên của linhhồn, sẽ có biện pháp đối kháng thủy triều Ác Mộng sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có thể nói sẽ có chút ít hi vọng mà thôi."

Giới Linh nói.Trái tim Liễu Bình như thắt lại, ngừng thở hỏi: "Hi vọng gì?"

Giới Linh nói: "*****ên phải có nơi khởi nguyên của linh hồn, mới có điềukiện cơ bản nhất để phát động nghi thức, sau đó... chúng ta cần có một ngườiđược sự tán thành của hàng ngàn vạn Linh thế giới, cộng thêm một vài điềukiện khác trong tay ta nữa."

"Yêu cầu cao như vậy sao, là loại nghi thức gì vậy?"

Con Thỏ hỏi với vẻ hào hứng.Giới Linh nhìn nói, nói: "Hấp dẫn sự chú ý của tồn tại nào đó."

"Chú ý?"."

Đúng vậy, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, nói những điều này cũng khôngcó ý nghĩa gì nữa, bởi vì chúng ta đã không có khả năng tạo ra một nơi khởinguyên của linh hồn, sự thật này không thể thay đổi được."

Giới Linh thở dài một hơi, lắc đầu nói."

Không, vẫn còn hi vọng."

Liễu Bình bỗng nói.Hai vị Linh cùng nhìn về phía hắn."

Ta biết một thời đại, nó sinh ra nơi khởi nguyên của linh hồn."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng ta không có năng lực xuyên qua thời không."

Giới Linh nói."

Đúng vậy, ta cũng không được."

Con Thỏ nói.Liễu Bình nhấn về phía hư không.ắ ắMột bản sách thẻ lật ra trước mắt hắn, thẻ bài trên một trang sách tự động baylên, hiện ra trước mặt hai vị Giới Linh.Tuần hành Ngày và Đêm.Giới Linh liếc nhìn thẻ bài, không nhịn được mà hỏi: "Thật sự có một thế giớinhư vậy sao?"

"Có, thế nhưng cuối cùng nó cũng bị hủy diệt, chúng ta cần phải hoàn thànhnghi thức này trước khi nó bị hủy diệt."

Liễu Bình nói.Giới Linh do dự, nói: "Thế nhưng nghi thức này cần đạt được sự tán thành củatất cả Linh, nếu không thì không thể khởi động."

Con Thỏ nâng hai tay lên, vỗ tay, quát: "Đều tới."

Nó vừa nói xong.Hư không tách ra, vô số Linh của thế giới chen chúc lao ra.Bọn chúng cùng bay về phía sau người Liễu Bình.Con Thỏ xoay người sang chỗ khác, hỏi: "Ta chỉ hỏi một câu thôi... các ngươicó công nhận Liễu Bình hay không?"

"Đương nhiên!

Hắn đã cứu chúng ta!"

Một Linh có hình thái như con khỉ lớn tiếng trả lời.Phần lớn Linh cũng liên tục nói: "Chúng ta không chỉ công nhận hắn, còn ủnghộ hắn!"

"Hắn muốn làm gì sao?

Chúng ta sẽ giúp hắn!"."

Đúng vậy, chúng ta đều giúp một chút, cùng hoàn thành tâm nguyện của hắnđi!"

Con Thỏ xoay người, nhìn về phía đối diện với vẻ đắc chí.Linh của thế giới Vạn Giới liếc nhìn thẻ bài trong tay Liễu Bình, lại nhìn vềphía đông đảo Linh phía sau lưng hắn.Cuối cùng...

Nó gật đầu, nói: "Nếu như thật sự có một nơi khởi nguyên linhhồn...

Chúng ta có thể cử hành nghi thức."

"Tới cùng là nghi thức gì?"

Con Thỏ tò mò hỏi.Giới Linh nói với vẻ thần bí: "Chúng sinh và Linh đều không thể chiến thắngÁc Mộng, cho nên chúng ta cần yêu cầu trợ giúp."

-------Chương 819: Thì ra là thế"Ta nhìn thấy thẻ bài này của ngươi rồi, năng lực của nó thật sự có thể mangchúng ta đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, nhưng --"Giới Linh nhìn ra sau lưng Liễu Bình.Vô số Linh thế giới đều đứng im lặng sau lưng Liễu Bình, chờ đợi giúp hắn mộttay.Thỏ Tử cũng liếc nhìn những Linh đó một cái, như suy tư gì mà nói: "Quánhiều -- Hàng ngàn hàng vạn Linh này không có khả năng đi theo chúng ta hếtđược."

Liễu Bình nói: "Vậy chỉ có thể xin các vị Linh ở lại thời đại này, đi về phíatrước theo dòng lịch sử, mãi đến thời khắc kia đến thì chúng ta lại gặp nhau."

Các vị Linh sôi nổi mở miệng: "Cũng được, chúng ta sẽ ở lại thời đại này, đi vềphía trước theo dòng thời gian, cho đến khi Liễu Bình xuất hiện lần nữa."

"Đa tạ các vị."

Liễu Bình ôm quyền và nói."

Vậy chúng ta đi, đừng trì hoãn nữa."

Giới Linh thúc giục."

Vì sao người lại vội đến vậy?"

Thỏ Tử hiếu kỳ hỏi."

Bởi vì vừa rồi chúng ta có nói về nghi thức kia, cho nên nơi này tuyệt đốikhông an toàn, tốt nhất phải mau chóng rời đi."

Giới Linh đạo.Liễu Bình không chút do dự mà tung "Tuần Hành Ngày và Đêm"ra.Cảnh tượng chung quanh lập tức biến mất.Nước biển vô tận cuồn cuộn tràn đến, bao phủ lấy hắn và Giới Linh bên cạnhhắn.Toàn bộ thế giới hóa thành biển sâu.Cho dù là nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới thì hải uyên cũng gần như vô tận,căn bản không nhìn thấy được đáy biển hay mặt biển."

Chúng ta đi."

Liễu Bình truyền âm.Giới Linh gật gật đầu, lập tức đi theo bên cạnh hắn.Nơi này không còn thứ gì khác, chỉ có vô số những cánh cửa đóng chặt đang lơlửng trong nước biển, được sắp xếp theo dạng xoắn ốc hướng về phía trước.ể ổ ầBọn họ bơi theo nước biển, cứ nổi dần lên trên.Liễu Bình vừa bơi, vừa yên lặng cảm nhận biến hóa của thời đại –– Mỗi khi hắnẩn tay lên một cánh cửa nào đó, niên đại trên cửa sẽ lập tức hiện ra một đoạnchữ nhỏ, nhắc nhở niên đại trước mặt hắn từng xảy ra cái gì.Hắn mang theo Giới Linh chậm rãi tìm kiếm, vào thời khắc cuối cùng nào đó,hắn phát hiện cánh cửa thời gian tương ứng kia.Chỉ thấy trên biển số nhà có viết hai hàng chữ nhỏ thật dài: "Trong năm này, thếgiới nhân loại rốt cuộc cũng trở thành thế giới mạnh nhất trên đỉnh Hư KhôngThần Trụ, linh hồn không ngừng sinh ra ở thế giới này, nhìn xuống vạn giới --""Thời đại này bắt đầu, lập tức tạo nên dấu hiệu không lành nào đó, bởi vậy thếgiới cũng bị hủy diệt trong năm này."

Liễu Bình bỗng ý thức được một điều.Thì ra thế giới này vừa trở thành nơi khởi nguyên linh hồn thì đã đi đến bướcđường hủy diệt.- - Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào thế giới này!

Nóicách khác.Tồn tại trốn trong bóng tối kia không cho phép trên thân trụ xuất hiện một "Nơikhởi nguyên linh hồn".Liễu Bình bỗng khẩn trương lên.Giới Linh liếc nhìn hắn một cái, truyền âm: "Ngươi cũng phát hiện?

Thật rachuyện này cực kỳ nguy hiểm -- chúng ta vừa tiến vào thế giới này thì phải lậptức hoàn thành nghi thức, muộn thì sẽ sinh biến."

"Được!"

Liễu Bình nói.Hắn ấn tay lên cửa, đang muốn mở ra thì lại bị Giới Linh ngăn cản lần nữa."

Chờ một chút."

Giới Linh đạo."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Thỏ Tử kia, ngươi đừng đi nữa."

Giới Linh chỉ vào Thỏ Tử trên vai Liễu Bình và nói."

Vì sao?"

Thỏ Tử la hoảng lên."

Ngươi là một trong những kinh mạnh nhất trên Vĩnh Dạ Thần Trụ, tuy cộngsinh giả còn chưa thể phát huy ra thực lực chân chính của ngươi, nhưng daođộng sức mạnh phát ra trên người người quá mạnh, quá dễ gây nên chú ý."

Giới Linh đạo."

Vậy ta -- trở về?"

Thỏ Tử nói."

Đúng vậy, sở dĩ hiện tại ta mới nói, là bởi vì dự cảm sinh ra trong lòng ta càngngày càng rõ ràng, người nhất định không thể đi theo chúng ta –– Nếu làm vậythì có lẽ ngươi còn có thể giúp đỡ hắn vào thời khắc nào đó trong tương lai."

Giới Linh nói.Thỏ Tử nói: "Được, thật ra ta cũng cảm giác được trong cánh cửa này tràn ngậphủy diệt...

Liễu Bình, nếu ta gặp được người ở thời đại khác, mà người của thờiđại kia lại không biết quan hệ giữa chúng ta, vậy ta nên làm gì đây?"

"Danh hào chân chính của ngươi là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Linh chủ siêu dễ thương siêu giải độc chiếm bốn mươi mét Vĩnh Dạ ThầnTrụ."

Thỏ Tử giơ ngón tay cái lên và nói.Hình như Liễu Bình nhớ tới cái gì, hắn cười nói: "Nếu người gặp được ta, cứnói mình là đại đao bốn mươi mét đi, vậy thì vừa uyển chuyển lại hàm súc, ta sẽcoi ngươi là binh khí của tồn tại vĩ đại nào đó, sẽ không dò hỏi quá nhiều, hơnnữa lòng mang kính sợ."

"Được, vậy ta đi, chờ người thuận lợi hoàn thành nghi thức thì phải tới tìm ta."

Thỏ Tử nói."

Quyết định như vậy đi."

Liễu Bình nói.Thỏ Tử gật gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất tăm hơi -- Nó trở lại thời đạivốn thuộc về mình.Liễu Bình hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Giới Linh lần nữa.Giới Linh nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ dùng thời gian ba giây để hoàn thành nghithức, sau đó ta sẽ phát động một thuật, lập tức trốn về nơi an toàn do mình thiếtlập sẵn."

"Được, ta cũng sẽ nghĩ cách sống sót."

Liễu Bình nói."

Đến đây đi."

Giới Linh nói.Liễu Bình đột nhiên kéo cánh cửa ra.Nước biển vô tận vây quanh hắn và Giới Linh, ầm ầm đổ vào cánh cửa.Chung quanh hóa thành một mảnh bạch quang.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Chung quanh là một mảnh núi non hoang vắng, mà mình đang đứng trên mộtđỉnh núi.ắGiới Linh dùng ở bên cạnh hắn, nói nhỏ một câu: "Nơi này thật là nơi khởinguyên linh hồn."

Nó lập tức bắt đầu ngâm xương chú ngữ thật dài nhưng tôi nghĩa, trong quátrình này, bên cạnh Liễu Bình không ngừng xuất hiện một rồi lại một vị Linh."

Cuối cùng các ngươi cũng tới."

Một vị Thế Giới chi Linh hưng phấn nói."

Lần này chúng ta không có tiếp xúc với nhân loại nữa, mà là trực tiếp đi vòngqua bọn họ, tích lũy sức mạnh thế giới tới trình độ khởi nguyên linh hồn."

Lại một vị Thế Giới chi Linh nói.Tất cả Linh vòn quanh Liễu Bình.Chúng không ngừng xoay quanh rồi bay lên trên, khiến hai thần trụ thật lớnhiện lên trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thần trụ kia, cảm nhận sức mạnh dâng lên trên người, khôngkhỏi nhẹ nhàng nói: "Thì ra là thánh trụ..."–– Thì ra tất cả Linh đều rót sức mạnh vào Thủy chi Thánh Trụ và Phong chiThánh Tru!

Khó trách thế giới này đã cường thịnh đến trình độ khởi nguyên linhhồn!

Lúc này, rốt cuộc Giới Linh đã niệm xong chú ngữ.Nó trôi nổi lên, lớn tiếng mà quát: "Tới đây, ta lấy nơi khởi nguyên linh hồn nàylàm tế tràng, phát ra kêu gọi hướng tới thượng giới vĩ đại, thỉnh cầu ngài buôngxuống, chỉ vì tồn tại được vạn linh vây quanh trước mặt ta cần sức mạnh mà cácngươi giáng xuống --"Giới Linh vươn tay, dùng sức nhấn một cái lên giữa mày Liễu Bình.Liễu Bình chỉ cảm thấy cả người chấn động.Toàn bộ thế giới đều trở nên lay động.Trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được một thế giới vô cùng xa xôi, trong thế giớikia như có tồn tại nào đó đang nói cái gì với mình bằng ngữ khí hết sức dồndập.- - Rốt cục đang nói gì đó?

Liễu Bình tập trung lắng nghe, dần dần nghethấy giọng nói quen thuộc kia.Trong quá khứ vô cùng xa xăm và tương lai vô tận, giọng nữ kia nói -- Hắn luônnghe nói, hơn nữa sóng vai chiến đấu với chủ nhân, nâng đỡ cho nhau.Thì ra là thế...

Thì ra chúng ta bắt đầu kết bạn từ giờ khắc này, sau đó mãi đếnVĩnh Dạ tương lai, chúng ta mới gặp lại lần nữa...

Trong lòng Liễu Bình dầnhiểu ra-------Chương 820: Cho người huyết mạch Ác Mộng đấy!Lúc này, câu nói kia của đối phương lập tức trở nên rõ ràng: "Niệm ra tên thậtcủa ta, mau!"

Trong lòng Liễu Bình đột nhiên chấn động, bỗng nhớ lại tình huống hung hiểmtrước mặt."

Andrea --"Hắn rống lớn: "Andrea, ta kêu gọi tên của người tại đây, mặc kệ ngươi ở nơinào, xin hãy tiến đến sóng vai chiến đấu với ta!"

Ầm ầm ầm -- Cảnh tượng chung quanh bỗng trở nên rõ ràng.Liễu Bình phát hiện dưới chân mình dẫm lên tầng tầng lớp lớp sương mù, màmột cây cự trụ huyết sắc đang đứng sừng sững ở trước mặt mình.Bên trong cự trụ này, một thân hình yểu điệu dần dần hiện lên.Là Andrea!

Chẳng lẽ đây mới là thời khắc lần *****ên cô bé xuất hiện trên thếgian?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Andrea:"Nghe đây, ngươi đã bại lộ."

"Sau đây phải nghiêm túc nghe ta nói:""Sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, người phải dùng hết toàn lực để tồn tại --ngươi phải luôn giữ lại một hơi cuối cùng, cho dù thế nào cũng đừng chết đi,điều duy nhất người phải làm chính là chờ đợi."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy một sức mạnh ấm áp vờn quanhmình.Cứ như Andrea ở ngay bên cạnh mình.Cô bé nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói nhanh ở bên tai: "Nhất định đừng chết, phảisống sót, mãi đến khi người ghi lại lịch sử mới buông xuống từ Huyết Hải, đó làcơ hội duy nhất."

"Ta đã biết, nhưng người thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Cuối cùng đoạn lịch sử này cũng được bổ sung xong, từ giờ trở đi, ta củatương lai sẽ nhớ lại đoạn lịch sử này, biết được lai lịch và sứ mệnh của bảnthân."

Andrea nói tới đây thì bỗng dừng lại một chút."

Hủy diệt bắt đầu rồi."

Cuối cùng cô bé nói.Chỉ một thoáng, tất cả cảnh tượng biến mất.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng ở chỗ cũ, mà Linh đầy trời đều rúcvào Thủy và Phong chi Thánh Trụ.ắVị Giới Linh kia đang vui mừng nhìn hắn."

Cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành lần triệu hoán này, tất cả mọi chuyện đềunghênh đón hy vọng, cho dù tia hy vọng này cực kỳ xa vời, nhưng nó cũng thậtsự là hy vọng."

Nói xong, Giới Linh gật gật đầu hướng về phía Liễu Bình, thối lui vào sâu tronghư không."

Tạm biệt, đa tạ người chủ trì nghi thức này."

Liễu Bình nói."

Mau tìm nơi an toàn tránh né đi, Liễu Bình, tương lai chúng ta sẽ gặp lại."

Giới Linh nói.Thân thể nó dần dần đi vào hư không.Liễu Bình nhìn theo nó.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một xúc tu thật dài không biết từ đầu đến bỗng xuyên qua thân thế giới Linh.Giữa không trung, một khối thi thể cả người toàn là máu rơi xuống, lăn đếndưới chân Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát.- - Là người ghi lại lịch sử kia!

Hắn ta luôn đi theomình, giúp mình cố định toàn bộ lịch sử đã xảy ra trở thành quá khứ không thểthay đổi.Nhưng giờ khắc này, hắn ta lại bị *****!"

Là ai!"

Liễu Bình cầm Trấn Ngục Đao trong tay, nhìn lại hư không với vẻ mặt đềphòng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng xuất hiện: "Ác Mộng chi Chủ đã buôngxuống."

Những chữ nhỏ chợt biến mất.Trong hư không, một bóng dáng nối liền cả trời đất lặng lẽ hiện ra.Nó trông thật khổng lồ, nhìn giống như nhân loại nhưng lại không có ngũ quan -- Giữa đầu của nó chỉ có một cái lỗ thật sâu, từng luồng ánh sáng phát ra từtrong đó, chiếu rọi hư không và thế giới.Ở ngoài thân thể nó, thịt mầm chi chít hiện ra, dựng thẳng lên cao cao, trên phầnđỉnh có từng con mắt mở ra.Một rồi lại một thịt mầm mấp máy, nhanh chóng hóa thành cái râu thật dài, lấyphần đầu cực kỳ sắc bén đâm tới hai thánh trụ trong hư không.Chỉ trong một khí tức.Hai thánh trụ ầm ầm sập xuống.ổ ồ ề ễLúc này người khổng lồ mới nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói: "Người ghilại lịch sử đã chết, Linh hiểu được nghi thức kia cũng bị giết, thánh trụ cũng hủydiệt rồi ––""Mà ngươi cũng chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng."

"Tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

Liễu Bình giơ lên trường đao, thở dài nói: "Nói thật, ta rất không thích đánh vớimấy thứ như các ngươi."

"Là sợ hãi?

Hay là thần phục?"

Người khổng lồ cúi đầu cười nói."

Không, là ghê tởm."

Liễu Bình giơ trường đao lên.Bóng dáng một thiếu nữ yểu điệu hiện lên ở phía sau hắn.Là Andrea!

Nàng phất phất tay, trên người Liễu Bình bỗng dâng lên một khí thếxưa nay chưa từng có.Hư không vì thế mà vỡ ra.Hắn xuyên qua hư không, đâm vào các thế giới khác, giống như sao băng ngãxuống mặt đất của thế giới kia.Oanh! !!

Liễu Bình ngã xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu to lớn.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Một giây cuối cùng, ngươicắm Trấn Ngục Đao vào lại vỏ đao, bởi vậy kích hoạt sức mạnh: "Luân chuyểncủa vỏ đao."

"Mặt đất của thế giới trước mắt đã thay người gánh chịu công kích."

Liễu Bình cắn chặt răng.Một kích vừa rồi của đối phương quá nhanh.Không, không chỉ nhanh, mà là ẩn chứa sức mạnh dũng hiện không thể đolường, cho nên hắn còn chưa kịp phân biệt thì đã bị đánh trúng.May mà Andrea phóng thích ra một mặt tấm chắn, tranh thủ một chút thời giancho hắn.Thừa dịp nháy mắt kia, hắn cắm Trấn Ngục Đao lại vào vỏ, rốt cuộc cũng kíchhoạt sức mạnh "Luân chuyển"."

Andrea, có biện pháp đánh không?"

Hắn hỏi."

Cho dù là ở tầng Ác Mộng, đối phương cũng là tồn tại số một số hai, mà ngườivừa triệu hoán ta mà thôi, căn bản không thể đánh."

Andrea nói.Cô bé nhìn chằm chằm vào hư không, vẻ mặt tập trung mà nghiêm túc, cứ nhưđang quan sát cảnh tượng của một thế giới khác.ễ ấLiễu Bình thở dài, ấn tay lên Bách Nạp Đao trước ngực."

Thế nào?

Nghĩ ra phương pháp chém giết Ác Mộng Thể chưa?"

Hắn hỏi."

Tin xấu là không nghĩ ra được, tin tốt là hiện tại ta có thể hấp thu tất cả huyếtmạch Ác Mộng của ngươi, biến mình thành một thanh yêu đao, có lẽ có thể làmđối phương bị thương."

Bách Nạp Đao nói."

Ta sẽ mất đi huyết mạch Ác Mộng?

Đây là kết quả người nghiên cứu ra à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, lấy khí Ác Mộng, đối phó Ác Mộng giả –– đây là phương thức duynhất có thể làm đối phương bị thương."

Bách Nạp Đao nói.Xa tít trên không trung.Một thân thể khổng lồ lặng lẽ hiện lên, nhanh chóng đáp xuống vị trí Liễu Bìnhđang đúng."

Cho người huyết mạch Ác Mộng đấy!"

Liễu Bình nói."

Được!"

Bách Nạp Đao nói.Nó cắm vào ngực Liễu Bình, sau đó bỗng chấn động.Liễu Bình chỉ cảm thấy một con đau thâm nhập xương cốt đánh úp lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trường đao bay ra khỏi ngực, nhẹ nhàng dừng lại trong tay Liễu Bình.Chỉ thấy cả cán trường đao đã mất đi ánh sáng kim loại, hóa thành một lưỡi đaohuyết nhục thuần túy.Liễu Bình nắm lấy chuối trường đao không ngừng mấp máy này, ngẩng đầunhìn lên bầu trời.Giọng nói của người khổng lồ quanh quẩn trong thiên địa: "Tất cả mọi chuyệnngười làm đều là phí công thôi phàm nhân"."

Hôm nay ta sẽ cắt đứt tất cả hy vọng của người ngay tại đây, để người biếtchúng sinh nên nhận rõ và thuận theo vận mệnh."

-------Chương 821: Thu hồi nó, trả năng lực quẻ thuật của ta lại đi!Thiên địa tối sầm lại.Một bàn tay khổng lồ vắt ngang qua thiên địa hung hăng áp xuống Liễu Bình.Liễu Bình cột Trần Ngọc Đao ở trên lưng, tay cầm lưỡi đao huyết nhục rồi toànlực trảm một cái hướng lên bầu trời!

Bàn tay khổng lồ thoáng dùng một chút,chợt lấy tốc độ càng hung hãn mà đè xuống Liễu Bình.Oanh! !! !Mặt đất như không tồn tại, trong nháy mắt đã vỡ ra hai bên.Liễu Bình bị một chưởng này trực tiếp đánh vào sâu trong nền đất, trên đườngđâm nát vô số đá tảng khoáng vật, xuyên thẳng một mạch qua toàn bộ thế giới.Hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn hiện lên ởtrước mắt: "Luân chuyển của vỏ Trấn Ngục Đạo đang liên tục vận hành."

"Thiên địa vạn vật, thậm chí cả thế giới đều đang chia sẻ tổn thương chongươi."

Đột nhiên.Bùn cát và dung nham chung quanh đã biến mất trong nháy mắt.Liễu Bình phát hiện mình tiếp tục ngã xuống phía dưới, chìm vào một mảnh hảidương.- - Hắn bị đánh xuyên qua một thế giới!

Đáng chết!

Tên này thật sự quálợi hại, lợi hại hơn nhiều so với tất cả Ác Mộng Thể hắn từng gặp phải!

Có cáchnào có thể tìm được nhược điểm của nó?

Hoặc là, trước khi hắn chết, có cáchnào làm nó bị thương không?

Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao huyết nhục trong tay.Trong lúc hắn bắt đầu sinh ra ý quyết tử, giọng nói của Andrea bỗng vang lên:"Đừng đánh với nó, nó là tồn tại vương giả trong Ác Mộng, hiện tại ngươikhông đánh thắng nó được đâu."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi."

Liễu Bình, người nghiêm túc lắng nghe này."

Giọng nói của Andrea có vẻ khẩn trương mà vô cùng thận trọng, "Kết cục củachuyện này là ta bị nó bắt đi, đặt ở địa cung Ác Mộng cho đến một ngày nào đótrong tương lai, vào thời khắc đó, người sẽ cứu ta ra lần nữa ––""Cho nên tương lai ta sẽ ở bên cạnh ngươi!"

Liễu Bình giật mình, nói: "Vậy..."

Andrea nói: "Bởi vì người đã thành công triệu hoán ta, hơn nữa cũng cứu đượcta trong tương lai ––"."

Hiện tại vấn đề mấu chốt là, làm sao người thoát khỏi tay nó."

ố ế ể"Ngươi phải sống sót thì mới có cơ hội đến tương lai gặp ta, mới có thể đạtđược một tia hy vọng chiến thắng nó!"

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm, nói: "Chúng ta mất đi người ghi lại lịch sử, lịchsử không thể cố định...

Nó mạnh như vậy, nếu xong việc phát hiện ta chết giả,chỉ sợ sẽ lập tức trở lại đoạn lịch sử này để giết ta."

"Cho nên chẳng những người phải sống sót, còn phải kéo dài thời gian, mãi đếnkhi người ghi lại lịch sử mới đi đến!"

Andrea nói, trong lòng cũng bồn chồn bất an.- - Chuyện này quá khó khăn.Rốt cuộc có cách nào có thể may mắn thoát khỏi tay nó?

Không trung đột nhiêntrở nên hắc ám.Hình dáng người khổng lồ lại bao trùm vòm trời lần nữa.Giọng nói của nó hỗn loạn một tia hưng phấn, vang vọng toàn bộ thế giới: "Saokhông phản kháng nữa?

Ta còn chuẩn bị lấy người làm cái đinh, đánh xuyênqua tất cả thế giới trên thân trụ này –– Xuất đao tiếp đi, linh hồn khát vọngchiến đấu à."

Liễu Bình chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn bỗng buông lưỡi đao huyết nhục xuốngrồi nói: "Này, ta không đánh."

Trên bầu trời truyền đến giọng nói ngạc nhiên của đối phương: "Không đánh?"

"Ta đã lĩnh giáo sự cường đại của ngươi, ta thừa nhận chúng sinh không phảiđối thủ của ngươi, chuyện này thật sự quá rõ ràng."

Liễu Bình nói."

Phản kháng đi, nhân loại, nếu ngươi không phản kháng thì ta lập tức giết ngườingay bây giờ."

Người khổng lồ nói."

Vì sao người muốn ta phản kháng như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ta muốn nhìn thấy người tuyệt vọng -- Ngươi nỗ lực vô số đời, kết quả lại cókết cục như vậy -- Điều này là lạc thú khó được đối với ta."

Người khổng lồ nói.Liễu Bình nghe xong thì trực tiếp thu lưỡi đao huyết nhục lại, giơ đôi tay lêncao và nói: "Ta đầu hàng."

Không đợi người khổng lồ nói chuyện, hắn lại nói: "Tới đi, tùy tiện giết, nhưngtàn hồn của ta chỉ còn lại một sợi cuối cùng, chỉ sợ ngươi không nhét đủ kẽ răngnữa là."

"Ngươi không phản kháng thì ta trực tiếp giết ngươi."

Người khổng lồ nói.Trong giọng nói của nó mang theo một tia thất vọng.ế ể ế"Không biết ta có thể lựa chọn cách chết không?

Hiện tại ta vô cùng hoài niệmcố hương của đời này, đó là một thế giới tu hành hưng thịnh-- Nếu người đồng ýđể ta chết ở thế giới kia, chết trong năm tháng quá khứ ngày xưa, ta sẽ lấy ramột bí mật để trao đổi."

Liễu Bình hỏi."

Bí mật?"

Người khổng lồ nghi ngờ lặp lại."

Đúng vậy, bí mật này tuyệt đối đáng giá một tấm vé quay về."

Liễu Bình nói."

Lũ phàm nhân, các ngươi luôn cho rằng bí mật của mình là quý giá, đáng tiếctrong mặt những tồn tại như chúng ta thì nhiều ít gì cũng có chút khôi hài."

Người khổng lồ nói."

Không!

Bí mật này là về các ngươi, là kẻ địch của người trong Ác Mộng, hơnnữa bí mật này liên quan đến lợi ích mật thiết của ngươi."

Liễu Bình nói.Người khổng lồ trầm mặc một hồi.Bỗng nhiên.Liễu Bình phát hiện trên người mình truyền đến một lực kéo thật lớn.Tất cả mọi chuyện chung quanh hóa thành hư vô.Hắn cảm thấy mình không ngừng phi hành trong hư không, xuyên qua vô sốthời gian và không gian, thậm chí pháp tắc vô tận cũng không thể đi theo hắn,chỉ có thể bị ném lại sau người.Trời đất quay cuồng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một thế giới xuất hiện ở trước mắt hắn.Bầu trời có những cung điện liên miên phập phồng, dãy núi uốn lượn trên mặtđất, linh khí như gió như sương mù.Thế giới tu hành.- - Nơi này là thế giới tu hành!

Giọng nói lạnh nhạt của ngườikhổng lồ lại vang lên lần nữa: "Nói đi, nói ra bí mật của ngươi, ta sẽ để ngườichết ở chỗ này."

Liễu Bình nhìn ra chung quanh, trên nét mặt hiện ra vẻ hoài niệm."

Danh sách."

Hắn thầm kêu gọi."

Ta ở đây."

Danh sách ra tiếng nói.ế ế ầ"Nơi này là thế giới tu hành quá khứ, ở thế giới này, ta đã không cần sức mạnhKỳ Quỷ như "Kiến Văn Như Danh nữa."

"Ý của ngươi là ——""Thu hồi nó, trả năng lực quẻ thuật của ta lại đi!"

-------Chương 822: Đây là cơ hội duy nhất!Trời ngã về tây, gió thu phủ hết núi rừng.Sông dài soi bóng trăng non.Liễu Bình đứng trên bờ sông trông về phía xa, lẩm bẩm: "Nếu ngồi với ngườikhác ở chỗ này hồi, vừa luận đạo, vừa uống rượu, vậy cũng là một sự hưởngthụ."

"Ngươi sẽ lập tức chết, cần gì nghĩ nhiều như vậy."

Người khổng lồ châm chọc ở giữa không trung.Hình thể của nó thật hùng vĩ, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.Liễu Bình thở dài nói: "Thật là một tên gây mất húng."

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Ngươi mất đi thuật "KiếnVăn Như Danh, đổi về quẻ thuật mà người am hiểu."

"Người ghi lại lịch sử còn cần một khoảng thời gian nhất định để đến, nếu cóthể, xin hãy tính ra thời gian này, bởi vì bổn danh sách không thể triển khai cảmứng siêu thời không, nếu không nhất định sẽ bị Ác Mộng chi Vương đối diệnngười phát hiện."

Liễu Bình liếc nhìn một cái đã quét xong, duỗi tay búng búng tro bụi không tồntại trên vai.Cái búng tay này có một lưu ý.Chỉ có người hiểu được môn đạo mới biết, cao thủ quẻ thuật giống như LiễuBình búng tay một cái đã bấm đốt ra Thiên Can Địa Chi, búng cái thứ hai hiểnlộ Cửu Cung Bát Quái, búng cái thứ ba thì tính ra được cả bàn cơm đêm qua củangươi.Lục nghệ là kết tinh văn minh tối cao của Nhân Gian Giới, nói càng sâu hơn,Nhân Gian Giới là thế giới trung tâm của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ vì nó sinh ravạn vật, nuôi dưỡng tất cả chúng sinh.Mà quẻ thuật thì đứng đầu trong lúc nghệ.Trong hệ thống thế giới như vậy, quẻ thuật có thể nằm ở vị trí tối cao của chưpháp nhân gian thì có thể thấy được sự tán thành của chúng sinh Lục Đạo đốivới nó.Đương nhiên, xem bói cũng có rất nhiều môn đạo và chú ý, không phải là bấmmột cái là có thể biết được tất cả mọi chuyện.- - Liễu Bình cũng không ngoại lệ.Cho nên hắn cười mở miệng nói: "Lão huynh, người đưa ta về đây, cũng khôngbiết hiện giờ là năm tháng nào thế."

Người khổng lồ quan sát hắn, nói với giọng điệu châm biếm: "Chẳng lẽ ngươimuốn đi đến tương lai?

Không, không đến được Lục Đạo Luân Hồi tương lai, tasẽ không để những người đó chú ý đến chuyện xảy ra ở nơi đây."

"Cho nên chúng ta ở quá khứ."

Liễu Bình như suy tư gì mà nói.Ngón tay hắn lại giật giật.Người khổng lồ nói: "Phàm nhân thật đáng buồn, người cho rằng ta không biết?Ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, nếu người chết là có thể đi đầu thai –– Nhưnghiện tại ta sẽ phong bể hồn phách của ngươi, lúc người tử vong, hồn phách cũngsẽ theo đó mà diệt vong."

"Thực hợp lý, thực hợp lý."

Liễu Bình vỗ tay và cười nói.Trước mắt hắn không ngừng nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt, những chữnhỏ đó giống như điên cuồng, không ngừng kéo lên trên, chỉ để lại vị trí cho tintức mới hiện ra: "Ngươi phát động một lần thôi diễn."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tường, người sẽ chết do sưong hàn diệt thể""Ngươi nói một câu nói với Ác Mộng chi Chủ, lại phát động thôi diễn lần nữa."

"Căn cứ vào dự báo quẻ tượng, người sẽ chết do liệt hỏa chiến người;""Ngươi hoạt động thân thể một chút, lộ ra nụ cười với Ác Mộng chi Chủ, hànhđộng này làm nó rất khó chịu, cùng lúc đó người lại phát động thôi diễn lầnnữa."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do vạn kiếm xé người!"

"Ngươi nói ra lời phụ họa nó, sau đó phát động thôi diễn."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do tâm mạch bị cắt đứt và cựchình lột da."

Liễu Bình duỗi người, gió thổi qua làm hai thanh đao treo ở bên hông hắn lengkeng rung động.Ác Mộng chi Chủ này thật là lão chết tiệt.Chỉ cần là về chuyện liên quan đến hắn thì nó có thể nghĩ ra vô số biện phápkhông hề lặp lại như vậy."

Đúng rồi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ về bí mật ta muốn nói đến hay sao?"

Liễu Bình hỏi.Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm: "Đây là một giao dịch, ta cho phép ngườichết ở chỗ này, mà người phải nói cho ta biết bí mật kia –– Nếu ngươi khôngnói, ta có muôn vàn thủ đoạn để tra tấn ngươi."

Liễu Bình nói: "Nghe cho kỹ, bí mật ta muốn nói là như thế này."

"Ngươi đặt sức lực trên người ta thật là lãng phí thời gian, bởi vì nơi khởinguyên linh hồn kia đang bị một con quái vật bò lên từ Hư Không Thần Trụ hủydiệt, nó sẽ hấp thu tất cả sức mạnh của nơi đó.".Nói xong, hắn đặt đôi tay ở sau lưng, mười ngón chạm vào nhau.ế ắ ầCương nhu chi tế, chắc sẽ không sai lầm.Quẻ tượng tốt!

Liễu Bình thu tay, trong lòng yên lặng suy đoán chuyện tiếptheo.Chỉ thấy người khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại hư không vô biên.Nó như có thể nhìn thấy cái gì, nói với ngữ khí tràn đầy sát ý: "Là thật, rốt cụccái tên kia là gì?

Nó nhân lúc ta đang chơi đùa, đã đoạt đi những linh hồn thuộcvề ta kia..."

Nói xong thì nó giật mình, lại lập tức dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.- -Chuyện ở nơi này còn chưa kết thúc."

Đúng vậy, nó đang giành lấy những linh hồn vốn thuộc về ngươi."

Liễu Bình đặt đôi tay sau lưng, nhẹ nhàng động đậy.Hắn không lừa nó.Nơi khởi nguyên linh hồn kia thật sự bị hủy diệt trong tay chiến giáp khổng lồkia.Các thần linh Cựu Nhật của Luyện Ngục cũng bị nó xử lý.Bởi vậy, thần chủ Luyện Ngục mới không thể không trở lại thần trụ để nghỉngơi, chờ đợi tương lai.Đây là chuyện đang xảy ra trong lịch sử!

Người khổng lồ quan sát tiếp, mởmiệng nói: "Hiện tại nên đưa người lên đường."

Liễu Bình nhìn vào tầm mắt nó, cười nói: "Ta còn chưa muốn chết, hoặc có thểnói, ngươi cảm thấy ta nên chết như thế nào?"

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.- - Hắn sẽ chết do bị thiên lôi đánh xuống.Người khổng lồ nói: "Ta muốn cho ngươi --"Liễu Bình cắt ngang lời nó: "Ta đã sớm không phải một người tu hành, sau khinhìn thấy vô số văn minh, ta cảm thấy một ngày nào đó, các ngươi sẽ thua bởinhân loại."

Ngón tay búng ra, ngón tay gập lại, ngày đã tàn, màn đêm dâng lên, mây nhưthương cẩu, trăng đã soi chiếu.Quẻ thành.Người khổng lồ bật cười và nói: "Một tên phàm nhân đáng buồn, người hoàntoàn không hiểu sự chênh lệch giữa phàm nhân và Ác Mộng."

Ngón tay thon dài của Liễu Bình chậm rãi hoạt động.Lần này, hắn sẽ chết do thân thể huyết nhục nổ tung và dị hoá.Không được.Phải thay đổi tiếp."

Chênh lệch thật sự là có, nhưng cũng có hy vọng, chỉ cần nhân loại chúng ta cóhy vọng thì sẽ vĩnh viễn không từ bỏ, sớm muộn gì cũng có thể thắng."

ắHắn nghiêm túc nói.Hy vọng sao...

Người khổng lồ trầm mặc một phút, sau đó mở miệng nói: "Taphải đihiện tại nói cho ta biết, thời khắc tuyệt vọng nhất cả đời ngươi là khinào?"

Đôi tay Liễu Bình khép lại với nhau.- - Kết quả thôi diễn mới đã xuất hiện.Rất tốt.Chính là cái này.Đây là cơ hội duy nhất!-------Chương 823: Tuyệt vọng và hy vọngChỉ thấy trên người người khổng lồ hiện ra một ánh sáng nhạt, hội tụ lên ngườiLiễu Bình.Thuật pháp Kỳ Quỷ này là thứ Liễu Bình không thể chống cự.Trên người hắn lập tức bùng lên một quang ảnh, ngưng tụ thành một hình ảnhquá khứ Đó là một đứa trẻ.Khi hắn vẫn là một đứa đứa trẻ, hai mắt bị mù, trời sinh thiếu mất một bàn tay.Hắn bị ném vào trong nước, dưới tình huống không còn cách nào xử lý, hắn trơmắt chờ đợi tử vong buông xuống.- - Đó là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộcđời Liễu Bình!

Hình ảnh tan đi.Trong giọng nói của người khổng lồ có thêm một phần thoải mái: "Thì ra là thế,đây là ngươi lúc ban đầu sao?

Rất tốt, ta sẽ để người cảm nhận loại cảm giácnày lần nữa, nó gọi là tuyệt vọng, ta hy vọng người nhớ kỹ mùi vị tuyệt vọng."

"Ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, người phải hiểu được, nhân loại vĩnhviễn không có hy vọng."

Trên người nó hiện ra hàng ngàn hàng vạn xúc tua, phần cuối xúc tua có đồngtử dựng thẳng mở ra, đồng thời nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình bỗng buông bàn tay sau lưng ra.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trên hư không: "Ngươi tính ra một quảcuối cùng."

"Ngươi không làm ra bất cứ thay đổi gì nữa, kế tiếp, ngươi sẽ ––"Liễu Bình không kịp xem xong thì cả người bỗng không ngừng thu nhỏ lại, cuốicùng hóa thành một đứa trẻ sơ sinh."

Xem đi, ta để người về tới thời khắc khiến người tuyệt vọng kia, nhưng còn cómột điều không hoàn mỹ."

Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm.Một cánh tay của đứa trẻ bỗng biến mất, hai mắt cũng bị bịt kín một tầng u ám."

Một đứa trẻ cụt một tay mắt mù, chết đuối, đây là thời khắc người tuyệt vọngnhất "Hiện tại, ta sẽ tặng cách chết này cho ngươi."

Câu nói vừa dứt.Bùm!

Đứa trẻ bị ném vào trong nước.Mặt nước tĩnh lặng dâng lên gọn sóng, nước gọn tản ra chung quanh, dần dầnquay về bình tĩnh.Người khổng lồ lơ lửng trên bầu trời một hồi lâu.Thời gian không ngừng trôi đi.ấ ắ ầ ầ ềNó nhìn thấy hai mắt đứa trẻ dần dần khép lại, không hề giãy giụa.Bỗng nhiên.Người khổng lồ cảm thấy không thú vị.Nó thân là vương giả trong Ác Mộng, lại đối phó một đứa trẻ nhân loại ở chỗnày.Rõ ràng còn có chuyện cực kỳ quan trọng.Bộ áo giáp thật lớn đã bò đến nơi khởi nguyên linh hồn kia!

Rốt cục nó là cáigì?

Người khổng lồ ngẩng đầu, nhìn về phía hư không và nói: "Kết thúc...

Cũngđã đến lúc trở về thân trụ kia, đi xem rốt cục là ai dám đoạt những linh hồn đó."

Nhân cơ hội đó.Andrea bỗng hiện ra, chìm xuống đáy nước, hôn môi đứa trẻ một cái."

Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ởchỗ này, về sau người sẽ rõ!"

Cô bé nhanh chóng truyền âm.Đứa trẻ nhắm mắt lại, cứ như không biết cái gì cả.Lúc này giọng nói của người khổng lồ vang lên: "Thánh Linh...

Từ bỏ đi, cácngươi đều không có hy vọng, ta có thể bảo đảm chuyện này."

Người khổng lồ duỗi tay nắm một cái, lập tức bắt lấy Andrea đang trốn trong hưkhông ra.Nó lại liếc nhìn đứa trẻ dưới đáy nước, chỉ thấy đứa trẻ đang chịu đựng tuyệtvọng cuối cùng, sau đó –– Đứa trẻ đứt hơi thở.Người khổng lồ vừa lòng mà gật gật đầu, lúc này mới phóng lên cao, xuyên quavòm trời thế giới, lập tức chẳng biết đi đâu.Một phút.Hai phút.Ba phút.Sâu trong dòng nước.Đứa trẻ bỗng mở mắt ra.Cho dù hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn quá quen thuộc với chuyện haimắt bị mù rồi.Hắn nhắm chặt miệng lại, thân thể chậm rãi lăn lộn theo mạch nước ngầm chảyxiết, mãi đến thời khắc thoát ly dòng nước, chậm rãi dùng trên một tảng đátương đối bằng phẳng nằm trong nước.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươi thông qua việckhông ngừng thay đổi hành vi và ngôn ngữ, làm đối phương sinh ra vô số suynghĩ ***** người."

ể ế ế"Ngươi thông qua quẻ thuật để biết được các loại kết quả, cũng lựa chọn mộtloại trong đó."

"Đứa trẻ chết đuối ––""Đây là cách chết duy nhất có thể giúp người tiếp tục kiên trì trong chốc lát, nólà quá khứ thống khổ, tràn ngập tuyệt vọng nhất đối với ngươi."

"Ngươi ngừng mọi hành động lại, nhận định cách chết này."

"Thôi diễn kết thúc, tất cả bắt đầu được thực hiện."

"Ngươi là một đứa trẻ."

"Ngươi phát động phương pháp thở bào thai trong thời điểm hít thở khôngthông."

"Đây là phương pháp tự nhiên mà những đứa trẻ nắm giữ được khi nằm trongcơ thể mẹ, bởi vậy ngươi có thể tiếp tục chống đỡ trong chốc lát."

Đứa trẻ nhắm mắt lại, hết sức tập trung mà thở.Giọng nói của Andrea quanh quẩn bên tai hắn -- "Ngươi phải sống sót!"."

Sống sót, đi đến tương lai gặp ta, vậy mới có thể đạt được một tia hy vọngchiến thắng nó!"

"..Tồn tại, mãi đến khi người ghi lại lịch sử đến!"

Đứa trẻ dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, tiếp tục thực hiện phương pháp thở.Hắn cảm thấy mình không kiên trì được bao lâu nữa.- - Nhưng phải kiên trì!

Vìmột tia hy vọng chưa từng có!

Thời gian đang không ngừng trôi đi, giống nhưnhững dòng nước phát qua người đứa trẻ kia.Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.Vào thời khắc cuối cùng.Lúc khí tức sắp hoàn toàn đoạn tuyệt, chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện ra: "Có người tới."

"Hắn đang nhìn trộm quá khứ của ngươi."

"Qúa khứ của ngươi hình thành một hình ảnh, bị đối phương và chính ngườinhìn thấy."

Một hình ảnh mở ra trước mặt đứa trẻ.Trong hình ảnh kia có một người kỳ quái đang đứng.- - Là vai hề.Mặt hắn được vẽ thành một màu tái nhợt, hốc mắt đen xì, trên người mặc bộ đồdiễn sặc sỡ muôn màu, chân dẫm một đôi giày đầu nhọn.Hắn đang chiến đấu, nhưng vẫn nói với mấy tên đối thủ ở dưới tường vây: "Nóira thật là buồn cười, lúc ta sinh ra chỉ là đứa bé mù cụt một tay, bị người nhàném vào sông cho cá ăn, rõ ràng đã sắp chết đuối, lại bị một lão đầu nhiềuchuyện nhặt lên, sau đó dạy cho bản lĩnh ——".ể"Nhờ vậy mới có duyên phận hôm nay, có thể gặp gỡ các ngươi tại đây."

Hình ảnh lại biến mất lần nữa.Một giọng nói theo đó mà vang lên: "Chính là thời khắc này, không sai, cuốicùng cũng chạy tới."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Không biết vì sao, đứa trẻ cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.Cảm giác tử vong dần dần đi xa, không hề như bóng ma bóp chặt lấy cổ họnghắn nữa.Bỗng nhiên.Đứa trẻ cảm thấy mình bị hai cánh tay nâng lên, lập tức ôm khỏi dòng nước.Hắn cầm lòng không đậu mà mở mũi miệng ra, không ngừng hô hấp dồn dập.Một giọng nói già nua vang lên bên tai: "Đứa trẻ này thật đáng thương, bị némxuống sông, không biết là nhà ai lại nhẫn tâm như vậy!"."

Để ta nhìn xem, hai mắt mù, cụt một tay, kinh mạch có thiếu hụt ––""Phiền phức rồi đây, có đưa cho ai cũng sẽ không nuôi đâu."

"Chúng sinh ai cũng khổ, không có ngoại lệ, không có ngoại lệ, nếu ta cứungười thì ngươi sẽ nhận hết đau khổ trên thế gian."

Một đôi mắt dừng lại trên người đứa trẻ.Đứa trẻ chỉ lo há to mồm hô hấp, bổ sung dưỡng khí thiếu hụt trước đó.Hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng biết rất rõ cảnh tượng này là vào thờikhắc nào, và đang xảy ra chuyện gì.Giọng nói kia thở dài một hơi, nói: "Thế gian đau khổ như thế, người vẫn muốnở lại, thôi được rồi, hôm nay lão đạo sẽ cứu ngươi một lần."

Dưới ánh trăng trắng ngần, lão nhân ôm đứa trẻ vào trong ngực, bước đến thônxóm ở phương xa.-------Chương 824: Đàn chó hoang này đều là yêu!Dưới ánh trăng làn gió.Ánh lửa chiếu rọi gương mặt đứa trẻ.Đứa trẻ cực kỳ bình tĩnh, không khóc nỉ non nửa câu, cũng không tò mò độngđậy thân thể."

Nhãi con, ngươi không nhúc nhích là bởi vì mắt mù sao?

Chờ người lớn thì sẽbiết thế giới không chỉ là một màu đen tối."

Lão đạo sĩ ngồi ở trước đống lửa, để tay lên tỳ bà, nhẹ nhàng khảy lên.Ngọc châu leng ka leng keng rơi rụng đầy đất, lão hát khe khẽ lên: "Bạc đuốcthu quang lãnh họa bình."

"Bích thiên như thủy dạ vân khinh,""Nhạn thanh viễn quá tiều tương khứ,""Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."(1) Dịch nghĩa: Đèn trắng, sáng thu, bình phong lanh Trời xanh như nước, mâyđêm mỏng nhẹ Tiếng nhạn xa đã bay qua Tiêu Tương Trong khoảng mười hailầu, một vầng trăng tự sáng.Trong mảnh rừng cây nơi xa truyền đến một tiếng chó sủa.Tiếng tỳ bà dừng lại.Lão đạo sĩ vỗ tay và cười nói: "Thứ nhét no bụng vào ngày mai đang sủa to, thậtcó duyên, có duyên quá!"

Lão nhét đàn tỳ bà đến phía sau, rút ra một que cời lửa đã được vót nhọn, thọcmột hồi vào đống lửa, dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe nơi truyền ra tiếng chósủa.Một lát sau.Lão đạo sĩ đột nhiên đứng lên, xách theo que cời lửa rồi bỏ đi.Trước đống lửa, chỉ còn lại đứa trẻ kia.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên bên tai đứa trẻ: "Ta đã tới trễ, thật có lỗi."

"-- Ta là người ghi lại lịch sử mới, vào thời khắc người gần chết, ta thấy đượcvận mệnh quá khứ của ngươi."

Giọng nói kia có chút cảm khái: "Trong lịch sử xảy ra rất nhiều chuyện, đều cótính ngẫu nhiên, có đôi khi lịch sử không đi về hướng bên này thì sẽ đi qua mộtcon đường khác."

"Ví dụ như chuyện người được cứu."

ế"Có lẽ ở thế giới song song nào đó, lúc sư phụ ngươi đi ngang qua nơi này, cũngkhông cứu được người, mà người cũng không bị ném vào giữa sông."

"Không sai ––"."

Hiện tại chúng ta đang ở một thế giới song song nào đó không có ngươi."

"Đây là do Ác Mộng chi Chủ cẩn thận."

"Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi là không hoàn chỉnh, chonên nó không sợ gì cả."

"Nó cho rằng mình ra tay ở phương diện này thì có thể tùy tiện giết người, lạikhông biết đây mới là cơ hội của ngươi."

"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định."."

Ngươi đã gặp qua Ác Mộng chi Chủ, cũng quen biết được Linh, nếu có mộtngày ngươi tìm được biện pháp chân chính để đối phó Ác Mộng --""Xin hãy bắt đầu sáng tạo quyển võ kinh kia."

"Khi người thành công, ta sẽ phụ trách cố định tất cả mọi chuyện người trải quaở chỗ này thành lịch sử, lật nó ngược về tuyến chủ thời gian, thay thế đoạn lịchsử đó."

"Cố lên đi."

"Yên lặng chờ tin lành."

Giọng nói kia dần dần biến mất.Đứa trẻ lẳng lặng nghe xong, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu yên lặng suy tư.Võ kinh...

Võ kinh siêu phàm nhập thánh!

Hắn đã thua trong tay Ác Mộng chiChủ, cũng biết nó cường đại, còn biết vô số Linh đều không phải đối thủ của ÁcMộng.Như vậy.Phải làm sao để sáng lập Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh?

Gió núi thổi qua.Trong tiếng gầm của lá rừng, một loạt tiếng tỳ bà truyền đến theo gió, giọng nóicủa lão đạo sĩ phiếu phiếu đãng đãng trên bầu trời của ngọn núi: "Ngặt nổi trờikhông chiều lòng người, Giống như cố nhạn rơi xuống mặt cát, Thế thê thảmthảm sống qua năm tháng."

Chỉ chốc lát sau.Lão đạo sĩ ủ rũ cụp đuôi đi trở về, ném que cời lửa xuống mặt đất, lầu bầu nói:"Súc sinh, chạy nhanh như vậy, kêu cũng không trở lại?

Sao nó biết ta muốn ănnó chứ?

Mẹ nó!"

Lúc này đứa trẻ nhịn không được mà nở nụ cười.Lão đạo sĩ thấy hắn cười thì lập tức trừng mắt và nói: "Ngươi còn cười?

Takhông có ăn, ngươi ăn cái gì?

Ngươi mà đói ––"Lão bỗng nhiên dừng lại.ồĐúng rồi.Ta có thể ăn thịt chó, trẻ con thì không được.Lão đạo sĩ cân nhắc một lát rồi lẩm bẩm nói: "Không được, nếu đứa bé này đóiquá mức, chẳng phải sẽ khóc cả đêm?

Ta phải lấy ra bản lĩnh thật để kiếm chútđồ ăn cho nó."

Nói xong thì lão ném một khúc củi vào đống lửa, lập tức đứng dậy rồi đi.Lại qua một hồi lâu.Lão đạo sĩ xách theo hai con cá đi trở về, cả người ướt dầm dề, lão ném thẳngcon cá vào cái nồi sắt bị cháy đen nhánh, lẩm bẩm: "Ngươi nên nuốt được canhcá, ta nhớ thời trẻ lúc gặp nạn đói, bọn trẻ ở bờ sông đều dựa vào cái này đểsống."

Đứa trẻ rũ con mắt xuống, cứ như căn bản không nghe thấy."

Hừ, chờ một lát nấu xong canh cá thì người sẽ biết thế nào là đói bụng."

Nhoáng một cái đã trôi qua năm năm.Mưa dầm.Miếu Son Thần.Lão đạo nằm bên ngọn lửa, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.Một cậu bé xuất hiện ở cửa miếu.Trên đôi mắt hắn có cột một miếng vải đen, tay nắm lấy một thanh chủy thủ,bên hông cột hồ lô, vừa vào đến thì đã đi thẳng đến bên cạnh lão đạo, dùng tayđè đè đạo mạch của lão."

Ráng nhịn thêm mấy ngày, lần này người có thể qua được độ kiếp đã là maymắn, nếu sống sót thì chỉ cần sức mạnh lôi kiếp trên người tiêu tán là vết thươngsẽ lành tự nhiên thật nhanh."

Đứa trẻ vừa bắt mạch, vừa nói chuyện rất ông cụ non.Lão đạo nhe răng trợn mắt mà nói: "Tiểu quỷ, con biết cái gì, ta chỉ đang đói."

Đứa trẻ lắc đầu, không để ý tới lão mà chỉ khoanh chân ngồi qua một bên."

Này, lại tu hành nữa, con không đánh ván cờ tiếp theo à?"

Lão đạo hỏi."

Con nhận định tĩnh tâm, đừng làm ồn, tự đi chơi đi."

Đứa trẻ nói.Lão đạo hậm hực nói: "Rốt cuộc chúng ta ai là sư phụ, ai là đồ đệ?"

Đứa trẻ nhắm hai mắt, vừa điều tức vận công, vừa yên lặng thôi diễn trận chiếnnăm đó."

Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ởchỗ này, về sau người sẽ rõ!"

ẩ ầGiọng nói của Andrea lại quanh quẩn bên tai lần nữa.Trong trận chiến ấy...

Rốt cục được mất như thế nào...

Rốt cuộc còn có điều gìlà hắn chưa nghĩ tới?

Đứa trẻ đau khổ suy đoán, bỗng nghe thấy lão đạo phát ramột tiếng rên rỉ tràn đầy thống khổ.Hắn bất đắc dĩ cắt ngang thôi diễn, mở miệng hỏi: "Lại làm sao vậy?"

"Đau đó!

Thiên kiếp đáng chết này, rõ ràng ta đã độ kiếp thành công, còn giángthẳng vào mông ta một cái, làm vậy không phải tỏ ý chán ghét ta sao."

Lão đạo nên rỉ nói."

Vậy có uống linh dược hay không?"

Đứa trẻ hỏi."

Uống."

Lão đạo nói.Đứa trẻ đứng lên, lấy một tay bưng một cái niêu nho nhỏ lên, bắt đầu nấu thuốc.Ánh lửa soi chiếu thân thể nhỏ gầy của hắn, chiếu ra bóng dáng của hắn ở trêntường.Lão đạo nhìn hắn bận trước bận sau, bỗng nói: "Tới đây, tiểu quỷ, nói với taxem tương lai con có chí hướng gì."

"Chỉ hướng?"

"Đúng vậy, tốc độ con tu hành quá nhanh, ta đã không nhìn ra được đạo tâm củacon, tới đây, nói với ta xem, con muốn tu hành đến cảnh giới vô cùng cao thâm?Muốn đi thiên ngoại thiên làm thần tiên không?

Hay là muốn du hí nhân giannhư ta?"

"Đều không có hứng thú."

Đứa trẻ vừa nấu thuốc, vừa nói."

Vậy lớn lên con tính làm gì?"

Lão đạo nghiêng đầu nhìn hắn."

Qua thêm mấy năm, chỉnh hợp chính tà lưỡng đạo một chút, nhất thông giới tuhành, miễn cưỡng làm người đứng đầu thiên hạ đi."

Đứa trẻ nói."

Rõ ràng mới năm tuổi mà miệng lưỡi thật ngông nghênh!"

Lão đạo cười ha hả.Bỗng nhiên.Trong lòng lão xuất hiện một cảm giác, lão nhìn ra cánh cửa của ngôi miếu nát.Mấy bóng dáng dã thú xuất hiện."

Liễu Bình!"

Lão đạo chỉ vào cửa, ngón tay run run không ngừng, quát to: "Mau!

Hiện giờ sưphụ con đang bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào con!"

Đứa trẻ thoáng cảm ứng một chút.Chỉ thấy ngoài cửa miếu nát xuất hiện mấy đôi mắt màu đỏ tươi.Chó hoang.- - Không, không phải chó hoang, trên người chúng có một chút daođộng yêu lực.Đàn chó hoang này đều là yêu!-------Chương 825: Đoán mệnhThiếu niên vẫy vẫy tay.Đám chó hoang lập tức nối đuôi nhau đi vào, ngồi xổm ở trước mặt hắn, hámiệng ra để từng món đồ đến trước mặt thiếu niên.Một khối thịt khô, một chuỗi đồng tiền, hai bộ quần áo mới tinh, một cây dùgiấy.Thậm chí còn có một phần khể đất!

Tuy thiếu niên lấy vải đen che mắt, nhưnglại như nhìn thấy được mọi thứ, hắn nói: "Sư phụ ta đang bị thương, ta sẽ thu đồvật của các ngươi, nhưng lấy khế đất về đi, chúng ta không cần vật này."

Một con chó hoang cắn lấy khế đất, ngậm đến một bên rồi dùng cục đá ngănchặn.- - Ý nó là gió quá lớn, lát nữa đi sẽ mang tờ giấy về sau.Lão đạo chậc chậc hai tiếng, nói: "Này, chúng đều sắp thành tinh, rốt cuộc conđang làm gì?"

"Con dạy chúng nó."

Đứa trẻ nói.Lão đạo giật mình.Đứa trẻ quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Các ngươi mới vào đạo Cửu U, nay taphân trần trọng điểm của việc tu hành trước mặt các ngươi, phải lắng nghe chokỹ, không thể để sót."

Lão đạo cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt những con yêu khuyển đó thật trongtrẻo, không hề có huyết quang, lông trên người cũng sạch sẽ, ngồi vây quanhđứa trẻ thành một vòng, dáng vẻ thật cung cung kính kính.- - Thậm chí có mộtcon đã có hình dáng nhân loại.Chừng mấy phút sau.Mấy con hươu nhẹ nhàng tiến vào ngôi miếu, đứng ở một góc, lẳng lặng nghehắn giảng đạo.Sau đó là một đám chim sẻ núi bay vào trong miếu, dừng lại trên mái hiên,đứng trang nghiêm bất động.Một con gấu tiến vào, dựa cột mà ngồi, nhắm mắt nghe giảng.Hai con hổ kết bạn mà đến, nằm dài không xa bên cạnh đứa trẻ.Số lượng động vật chạy tới dần dần tăng nhiều.Vẻ mặt đứa trẻ không thay đổi, chỉ tiếp tục giảng về Cửu U pháp môn.Mấy chục phút sau.Trên ngọn lửa truyền đến một mùi thuốc.Lúc này đứa trẻ mới vung tay lên, nói: "Đều đi đi, sư phụ ta phải uống thuốc vànghỉ ngơi, hôm nay chỉ đến nơi này."

ồ ấ ầ ố ễĐám chim bay thú rừng đồng thời cúi thấp đầu, giống như đang hành lễ.Chúng lui về phía sau theo thứ tự, xoay người rời khỏi ngôi miếu nát.Lúc này đứa trẻ mới bung niêu lên, đổ linh dược đã nấu xong vào trong chén,bưng đến trước mặt lão đạo.Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hai thầy trò."

Vì sao phải dạy chúng nó tu hành?"

Lão đạo hỏi."

Lúc trước vì sao người cứu con thì đó là nguyên nhân con phải dạy chúng tuhành."

Liễu Bình nói.Hắn còn đang hồi tưởng mỗi một chi tiết ngày đó khi gặp phải Ác Mộng chiChủ.Hình như Ác Mộng chi Chủ có chút kiêng kị Lục Đạo Luân Hồi.Nhưng vì sao?

Phía bên kia, lão đạo suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Là đạo lýnày...

Nhưng con mới năm tuổi mà đã thành sư phụ rồi, con bảo người sư phụ làta suy nghĩ như thế nào?"

"Sợ cái gì, về sau đồ tôn càng ngày càng nhiều, là người là yêu đều phải hiểukính người, nói ra thì uy phong biết chừng nào."

Liễu Bình nói.Lão đạo vỗ đùi, có đạo lý."

Hiện tại nhân loại và yêu ma còn xem như hòa thuận, nhưng nếu tương laichinh chiến với nhau, con phải xử lý như thế nào?"

"Con đã nói muốn nhất thống thiên hạ, lão đạo người không tin?"

"Ha ha, chí khí cũng cao lắm, được thôi, hôm nay vi sư thưởng cho con một thứtốt."

Lão đạo nói, sau đó lấy ra một cái mai rùa từ trong ngực."

Thấy được không?

Cái này là dùng để bói toán, con đã năm tuổi, hơn nữa cũngcó thành tựu trong việc tu hành, có thể cầm đi làm quen trước."

"Ta sư phụ."

Liễu Bình nhận lấy mai rùa rồi đi qua một góc.Năm tuổi...

Hắn đã năm tuổi, hẳn có thể dùng cái mai rùa này.Hắn tháo vài đồng tiền từ chuỗi tiền mà đám chó hoang dâng lên, nắm trong taylắc lư qua lại.Lão đạo lải nhải nói sau lưng hắn: "Nếu có người hiểu được quẻ thuật, dùng mairùa này tiến hành bói toán sẽ làm ít công to, còn có thể thấy rõ những quá khứvà tương lai trong chốn xa xăm kia."

ầ ề"Nhưng quẻ thuật là tài nghệ đứng đầu trong lúc nghệ, tiền thì coi như nhìn lénThiên Đạo, lui thì coi như nhìn xuống Cửu U, người tu hành bình thường cănbản không thể nắm giữ, nó yêu cầu thiên phú cực cao, con --"Râm!

Một tiếng vang truyền đến, cắt ngang lời giảng của lão đạo.Đồng tiền va chạm lên mai rùa, rơi rụng đầy đất.Liễu Bình yên lặng nhìn từng đồng tiền, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Chúc mừng."

"Ngươi lấy tài nghệ tối cao của Lục Đạo, thôi diễn ra một chuyện cực kỳ quantrọng "Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi."

"Tướng mạo của ngài thật sự là phú quý, đáng tiếc trong số mệnh của ngài cómột sát, nếu không trừ khử thì khoảng thời gian sắp tới sẽ có nguy hiểm đếntính mạng!"

Lão đạo khẽ lắc đầu, lải nhải nói.Đối diện lão là một vị cô nương, tuổi vừa đôi tám, dung mạo xinh đẹp, bên cạnhcó bọn nha hoàn và hạ nhân đi theo, bao quanh nàng một vòng.Đứng trước mặt đám hạ nhân thân thể cường tráng kia, lão đạo có vẻ như mộtcon chim cút gầy yếu."

Vậy làm sao mới có thể diệt trừ sát khí trên người ta?"

Cô nương hỏi.Lão đạo cười hắc hắc, chỉ tay lên tờ giấy rách bươm trên mặt đất kia.Cô nương nhìn lại, chỉ thấy trên đó có viết: "Lấy tiền tài người, giúp người tiêutai."

"Bao nhiêu?"

Cô nương hỏi."

Ba mươi đồng tiền."

Lão đạo so ngón tay nói."

Nhiều như vậy!

Hai mươi được không?"

"Cô nương, người muốn hóa giải sát khí là vấn đề mua mạng, ba mươi đồngtiền đã đủ ít, không thể trả giá nữa, nếu không sẽ phạm vào thiên kỵ."

Nàng ta nhìn nhìn lão đạo, chỉ thấy mặt lão trong *****, người gầy như củi,bên cạnh còn có đứa trẻ cụt tay mắt mù đang đứng."

A, thiếu chút nữa mắc bẫy kẻ lừa đảo là người rồi!"

Nàng ta cười lạnh và nói."

Kẻ lừa đảo?"

Lão đạo giật mình lặp lại.ể ề ấ ổ"Có thể xem bói đều là cao nhân, ta thấy người ăn không nổi cả cơm, cũngkhông giống người tu hành thật sự, ngược lại càng giống một kẻ lừa đảo, lãonương không tính nữa."

Cô nương nói xong thì đứng lên muốn đi mất.Chúng nha hoàn và hạ nhân vây quanh hầu hạ nàng ta cũng lập tức theo sau.Vài tên nam từ dáng vẻ như hộ viện còn trùng lão đạo một cái để uy *****.Đám người đã đi hết, lão đạo ngồi xổm tại chỗ, gương mặt đầy chán nản mà thởdài.Lúc này đứa trẻ đứng bên cạnh mới mở miệng nói: "Sư phụ vẫn không biếtkiếm tiền như vậy."

"Mẹ nó, lão tử dựa vào bản lĩnh để kiếm miếng cơm ăn, vì sao những người nàyđều không tin chứ?

Đúng rồi, vừa rồi vì sao người lại nói vẫn"?"

Lão đạo dùng tay bắt ra một con rận từ trong tóc rồi tùy tiện bóp chết.Đứa trẻ nhếch miệng cười, thuận miệng nói: "Không có gì."

Lão đạo quay đầu, tiếp tục bày quán đoán mệnh.Đứa trẻ đứng ở bên cạnh lão lại rơi vào trầm tư.Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi.Quẻ tượng biểu hiện như thế.Nhưng quẻ tượng không biểu hiện thêm là rốt cục "Không thể chiến thắng"đại diện cho thực lực của ai càng cao hơn.Nếu muốn tính thêm một bước nữa thì yêu cầu tu vi càng cường đại, thực lựccàng cao.Mà hiện giờ hắn chỉ mới năm tuổi.Đứa trẻ thở dài.Bên tai bỗng truyền đến một tiếng nói khẽ: "Liễu Bình à, sao ta cảm thấy thếgiới này có vấn đề."

Là Lilith!

Lúc chiến đấu, nàng trốn trong sách thẻ, mãi đến khi mọi chuyện đềukết thúc, Liễu Bình hóa thành đứa trẻ mới sinh thì nàng mới xuất hiện lần nữa."

Vấn đề gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta là Linh của sách thẻ hệ Tử Vong, mấy năm nay đã dần quen thuộc với thếgiới này, ta cảm thấy thế giới này không có thông đạo tử vong."

Lilith nói.Thông đạo tử vong tức là con đường mà chúng sinh đi đến một thế giới khácsau đi tử vong.ễ ỗLiễu Bình hơi suy tư, bỗng nhớ tới một chuyện.Người ghi lại lịch sử từng nói với hắn một vài câu, trong đó có tin tức liên quanđến thế giới này: "Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi khôngđược hoàn chỉnh..."

"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định."

Không hoàn chỉnh.Không cố định.Điều *****ên có nghĩa là thế giới này có khiếm khuyết, câu thứ hai có nghĩa làtất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.Nếu nói...

Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo...-------Chương 826: Chỉ cần ba mươi đồng?Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Lilith lại truyền đến lần nữa: "Mauđạt tới Kim Đan kỳ đi, Liễu Bình, ta đã nghiên cứu hệ thống của thế giới nàyrồi, khi người đạt tới Kim Đan kỳ thì cường độ linh hồn miễn cưỡng đủ để mởsách thẻ ra và sử dụng một thẻ bài."

"Được, ta tiếp tục nỗ lực."

Liễu Bình nói.Lúc này trên bầu trời bay tới vài ánh lưu quang, nhanh chóng đáp xuống, hiện rathành vài người tu hành ở đối diện hai người không xa.Nơi này là lối vào phố xá trấn trên, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.Những người tu hành đó vạt áo phiêu phiêu, cả người tỏa ra ánh hào quang nhànnhạt vừa xuất hiện thì lập tức khiến mọi người chú ý.Không ít người đã quỳ xuống đất bắt đầu dập đầu.Một nam tu sĩ vẻ mặt kiêu căng nhìn chung quanh, hừ nhẹ và nói: "A, đámphàm nhân này thật là hèn mọn."

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó lại lên đường."

Đồng bạn của hắn ta thúc giục."

Đi tiệm nào đây?"

"Trong thành này có một Bát Tiên Lâu, đồ ăn cực kỳ không tệ."

"Được!"

Dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ nghênh ngang đi đến tửu lầu.Trên đường đi, người người đều tránh ra một con đường.Lão đạo ngồi xổm trong góc tường, vừa nhìn những người tu hành đó, vừa hỏiđứa trẻ bên cạnh: "Hâm mộ không?"

Đứa trẻ khinh thường nói: "Người ta có thịt cá ăn, sư phụ người cả ăn một bữabánh bao cũng phải suy xét nửa ngày, người không thấy ngại à?

Còn hỏi ta hâmmộ hay không?"

Mặt lão đạo đỏ lên, quát lớn nói: "Đừng có nói nhảm, người tu đạo chúng ta saocó thể theo đuổi ***** hưởng thụ vật chất?

Chúng ta phải -- Đứa trẻ cúiđầu tháo xuống một chuỗi đồng tiền từ bên hông, lẩm bẩm: "Mấy đồng tiền màchó hoang đưa chỉ mới dùng mấy đồng, còn lại một chuỗi bao nhiêu đây, lúcnày thương thế của sư phụ chưa lành, muốn mời bản thân đi Bát Tiên Lâu ănmột bàn tiệc hay không?"

"Nếu tu sĩ chúng ta cả cơm cũng ăn không ngon thì còn tu đạo cái gì?

Chúng tađi!"

Lão đạo lập tức nói tiếp.ố ế"Sư phụ nói đúng, đang muốn nếm thử hương vị của tiệm đó."

Đứa trẻ nói.Hai người thu quán, nghênh ngang đi về hướng Bát Tiên Lâu.Khi họ đến tửu lầu đã là giờ cơm.Hai người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, mỗi người gọi vài món ăn,sau đó chậm rãi chờ lên món.Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động.Chỉ nghe có người mừng đến phát khóc, nói: "Nểu sát khí trên người tiểu nữ tửđã tan đi, hai mươi lượng hoàng kim này coi như thù lao, mong các tiện trưởngvui lòng nhận cho."

Hai sư đồ nhìn nhau.Nghe giọng nói này, động tĩnh này, hiển nhiên chính là nữ tử trước đó."

Sư phụ, người bị giành mối làm ăn kìa."

Liễu Bình chế nhạo."

Hừ, mua bán thôi mà, nàng không muốn tin thì thôi."

Lão đạo nói.Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, hai người cùng nâng đũa.Bỗng nhiên.Hình như nàng ta nhìn thấy sư đồ bọn họ, lập tức nói với mấy tên tu sĩ kia: "Cácvị tiến trưởng, theo lời các ngài nói thì quả thuật là tài nghệ tu hành rất khóluyện, nhưng tiểu nữ tử gặp được một kẻ lừa đảo ở trên đường."

Một tu sĩ nói: "Ồ?

Hắn lừa ngươi bao nhiêu tiền?"

"Không có, ta vừa thấy hắn là biết là lừa đảo, cho nên không mắc mưu."

Nữ tử nói.Nàng ta vừa nói, vừa nhìn lại hai sự đồ.Sư đồ bọn họ cũng không để ý, chủ vùi đầu dùng bữa.Mấy tên tu sĩ bên kia cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều với một phàmnhân."

Được rồi, sát khí trên người của ngươi đã được giải, đi xuống đi."

"Thưa vâng."

Nữ tử mang theo chúng nha hoàn và hộ viện đang muốn lui xuống thì bỗng cảngười run lên, ngã xuống mặt đất, miệng phun ra máu.Các tu sĩ đều ngẩn ra.Một người đặt tay lên người nữ tử, lắc đầu và nói: "Không được, không cứuđược."

ắ ấ ổHắn nói xong thì cảm thấy có chút không ổn.Trước mắt bao người, bọn hắn vừa "Hóa giải"sát khí trên người đối phương, đối phương lại lập tức rơi vào hấp hối, sắp chết.Như vậy chẳng phải thể hiện bọn họ là kẻ lừa đảo.Một tu sĩ khác lập tức mở miệng: "Nhất định nữ tử phàm tục này tin vào tàthuyết mê hoặc người khác của kẻ lừa đảo, trúng chú tử ác độc gì đấy nên giờmới có kết cục này."

Bang Chiếc đũa trên tay Liễu Bình bỗng đứt gãy."

Làm gì vậy?"

Lão đạo hỏi."

Cứu người."

Liễu Bình ôn hòa cười nói.Hắn bước đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng nói: "Sư phụ ta nói, sát khí củangười cần ba mươi đồng tiền để hóa giải, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nha hoàn bên cạnh nNữ tử vội nói: "Ba mươi đồng!

Cứu tiểu thư của chúng ta,bao nhiêu tiền cũng được!"

Liễu Bình gật gật đầu, duỗi tay chụp vài cái tên người nữ tử.Thân thể cứng đờ của nữ tử lập tức khôi phục lại bình thường.Nàng ta vô cùng kinh sợ mà nhìn đứa bé mù trước mặt, lại nhìn lão đạo đanguống rượu cách đó không xa.Một người tu hành cười lạnh và nói: "Quả nhiên là bị bọn bịp bợm giang hồ mêhoặc, trên đời này làm gì có sát khí nào mà vỗ hai cái thì chữa khỏi được?"

Nữ tử tự cho là hiểu ra, lập tức quát vào mặt Liễu Bình: "Các ngươi hại ta!"

"Nói chuyện thì dùng chút đầu óc, lúc sư phụ ta đoán mệnh cho ngươi, từ đầuđến cuối luôn đúng cách người rất xa."

Liễu Bình nói.Nữ tử nghĩ lại, cũng cảm thấy đứa trẻ này nói có lý, không khỏi nhìn về phíamấy tên tu sĩ kia."

Nhất định là thuật pháp tà môn!

Hơn nữa, sư đồ các ngươi rốt cục là ai?"

Lại một người tu sĩ quát hỏi.Mấy tên tu sĩ sôi nổi ấn tay lên binh khí bên hông, làm ra bộ dáng muốn độngthủ.Liễu Bình không để ý chút nào, chỉ nói với nữ tử kia: "Thừa huệ ba mươi văntiền."

Nàng ta nhìn hai mươi lượng hoàng kim mình vừa đặt lên bàn để cảm tạ chúngtu sĩ, lại nhìn về phía bàn tay nhỏ duỗi đến của đứa trẻ.ồ ề ầ ồ"Ba mươi đồng tiền?

Chỉ cần ba mươi đồng?"

Nàng ta hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Thôi, ta mặc kệ rốt cục là chuyện thế nào, ta cho ngươi ba mươi đồng tiền."

Nữ tử ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa tiền.Liễu Bình nhận tiền, xoay người đi trở về.Ngay lập tức, khắp nơi trên tửu lâu đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.Một đứa trẻ chụp vài cái đã trị hết cho nữ tử, mà mấy tên tu sĩ kia thu hai mươilượng hoàng kim, lại tùy tiện để đối phương ngã xuống ngay trước mặt, bó taykhông có cách nào.Việc này làm người ta cảm thấy không hiểu.-------Chương 827: Về sau để chúng nó nhóm lửa nấu cơmLiễu Bình vừa đi về chỗ ngồi đã nghe thấy mấy tên tu sĩ kia mở miệng nói:"Đám yêu nhân tác loạn ở nơi này, chỉ sợ chúng ta vừa đi thì chúng sẽ gây ra taihọa, xem ra phải diệt cỏ tận gốc."

Mấy tên tu sĩ đứng dậy.Dù sao vẫn phải có một kết quả, nếu không về sau làm sao bọn chúng dừngchân ở đây được?

Tên người Liễu Bình bỗng hiện ra một luồng sát ý, lại nhanhchóng biến mất.Lão đạo thở dài, nói: "Trạng thái hôm nay của ta không tốt, xem bói bị nhầm,thỉnh các vị tiểu hữu tha thứ cho."

Mấy tên tu sĩ đó tự cho là thắng thế, lại không chịu bỏ qua, nhanh chóng ép sátlên.Liễu Bình bỗng mở miệng nói: "Trong lòng sư phụ có quá nhiều từ bi, cho nênquẻ tính hôm nay không chuẩn."

"Chẳng lẽ mấy người này nhất định phải làm theo số mệnh mà quẻ tương thểhiện sao?"

Lão đạo hỏi."

Thiên địa bất nhân, đại đạo vô tình, vậy mới thể hiện chúng sinh bình đẳng."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn về phía mấy tên tu sĩ đang áp sát tới."

Quang ảnh thuật, vi phong thuật –– Đều là tiểu xiếc, các ngươi chỉ vì thể hiệnuy phong trước mặt người khác nên mới dùng ra, lại ***** tài vật củangười khác, tâm tính như thế thì tu hành đời này đã đi đến cuối."

"Cũng được, ta tiễn các ngươi một đoạn đường."

Một canh giờ sau.Bát Tiên Lâu đã không còn người không liên quan.Vô số những người tu hành nổi lơ lửng giữa không trung, vây quanh cả lâu,thỉnh thoảng có người tu hành nhận được mệnh lệnh, đi đến các nơi trong thànhthị tìm kiếm tình báo.Ở trong lâu sớm đã dọn ra mấy cái ghế bành, ngồi trên đó là đại lão của cácmôn phái.Ngồi ở giữa chính là ba nam tử trung niên mặc đạo bào trên người.Biểu cảm của bọn họ thật nghiêm túc, sắc mặt lộ ra một luồng sát ý như có nhưkhông."

Ngươi nói --đứa trẻ kia vỗ vài cái lên người thì người đã khỏe lại?"

Đạo nhân ở giữa mở miệng nói.ấ ềNữ tử đoán mệnh kia quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ mà nói: "Đúng vậy, tiềnsự, ta tuyệt đối không nói dối, hắn thật sự vỗ vài cái thì ta đã khỏi, sau đó ––"Nàng ta nhìn trộm mặt đất bên cạnh một cái.Mấy thi thể được đặt ở nơi đó.Hình như chú ý tới ánh mắt nàng ta, một đạo nhân khác mở miệng hỏi: "Ngươinói bọn họ thu của ngươi ba mươi văn tiền?"

"Đúng vậy."

"Mấy đệ tử tông môn của ta thì sao?"

"Hai mươi lượng hoàng kim."."

Hai mươi lượng hoàng kim?

Cũng đáng để bọn họ thay người chữa bệnh mộtlần, nhưng cuối cùng tại sao lại xảy ra tranh chấp?"

Nữ tử nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người lập tức run rẩy không ngừng."

Lúc ấy, thật sự là -- thật sự là ——".Sắc mặt nàng ta trắng bệch, miệng không ngừng lầu bầu, gần như không cócách nào nói tiếp.- - Thật sự là quá dọa người.Vào lúc đó, đứa trẻ kia rút ra một que cời lửa từ bên hông.Mấy tên tu sĩ thấy vậy thì mở miệng cười khẩy và nói: "Chỉ dựa vào thứ này màmuốn đánh với chúng ta à?"

"Đã đủ để mắt các ngươi."

Đứa trẻ kia cười nói.Sau đó đứa trẻ kia cầm lấy que cời lửa cách không chém một cái.Khi ra tay, hắn trông có vẻ thật bình thản không có gì lạ, thậm chí bởi vì vócngười còn ngắn hơn cả que cời lửa, cho nên lúc vung lên nhìn cũng có chútvụng về.Nhưng cũng chính là cú chém tùy tiện này nên mấy tên tu sĩ cũng chẳng buồntránh-- Cả đời nữ tử cũng không nghĩ ra được vì sao những tên tu sĩ kia khôngtránh né.Là trốn không thoát?

Hay là cảm thấy căn bản không cần trốn?

Không biết.Nhưng bọn họ đều bị que cời lửa kia cắt đứt cổ họng, cái cổ vặn vẹo rồi ngãxuống mặt đất."

Giết người rồi!"

Có người thét lên một tiếng.Cả tửu lầu rối loạn cả lên, mọi người khóc kêu ầm ầm chạy trốn, chỉ chốc látsau đã người đi nhà trống.Nàng ta cũng đi theo bọn nha hoàn hộ viện chạy trở về, rốt cuộc cũng trốn vềđến nhà.Ai ngờ chưa đến một canh giờ thì đã có tiền sử tới cửa hỏi tình hình.ố ế ế ếHiện giờ nàng ta quỳ gối ở nơi này, cũng không biết kết cục như thế nào.Suy nghĩ đến đây, lại nghĩ tới ý cười trên khóe miệng đứa trẻ mắt mù kia khihắn giết người, cả người nữ tử không ngừng run rẩy, hai hàm răng đánh vàonhau, chờ mãi vẫn không phun ra được nửa chữa Ba tu sĩ nhìn nhau."

Ta tới làm."

Một tu sĩ tiến lên hai bước, ấn tay lên trán nữ tử.Sưu hồn!Một phút, Hai phút, Tu sĩ thở dài nói: "Mấy tên đệ tử Luyện Khí lại dám chọcloại ma đầu này, thật là chết cũng không biết chết như thế nào."

Một đồng bạn hỏi: "Là nhân vật nào?"

"Không rõ lắm, chỉ biết đứa trẻ kia ra chiêu –– lão phu cũng không tránh khỏiđược."

"Ngươi nói cái gì!"

Hai đồng bạn kinh ngạc sợ hãi thốt lên.Vùng dã ngoại hoang vu.Hai bóng dáng đang hăng hái đi vội."

Sư phụ, chúng ta chạy đi đâu?"

Đứa trẻ hỏi."

Trở về trong miếu dọn dẹp một chút rồi trốn chạy."

Lão giả nói."

Sư phụ, hôm nay đệ tử dùng thủ đoạn người dạy để phá địch, người có vuikhông?"

Đứa trẻ hỏi."

Hừ!

Rõ ràng đã đủ nể mặt bọn chúng, kết quả vẫn muốn tới giết chúng ta, hiệntại giới Tu Hành thật không bằng những năm đó của bọn ta, ai."

Lão đạo tức giận nói."

Những năm của người?"

"Đúng vậy, những năm đó bình thản hơn nhiều."

"Sẽ không đánh nhau như vậy sao?"

"Không phải, bình thường chúng ta đều đến đủ người rồi mới đánh, đâu giốngđám người mới này, có ít ỏi mấy người đã dám đi lên giết người, kết quả còn bịcon giết nước lại nữa –– Ngu xuẩn!"."

Sư phụ rốt cuộc người đứng ở phe nào?

Đúng rồi, thật ra là vì sư phụ chưa ănno nên mới tức giận đúng không?"

"Không sai, vậy ta nói thẳng!

Thật vất vả đồ ăn mới lên hết, ta còn chưa ănđược một miếng cá chua ngọt kia thì con đã ra tay giết người, giết người làố ẳ ếchuyện tốt gì sao?

Chẳng lẽ không biết nói thêm hai câu?

Chờ lão đạo ta ăn nolại động thủ?"

"Sư phụ nói đúng, đúng rồi, khi nào sư phụ dạy con thêm mấy chiêu?"

"Con đã lĩnh ngộ chiêu kia đến cảnh giới đỉnh cao rồi, đúng là nên dạy con mộtvài thứ mới, chờ sau này yên ổn rồi nói tiếp."

Bọn họ bỗng dừng lại.Phía trước là ngôi miếu nát mà hai người cư trú.Các loại động vật hổ, sói, gấu, hồ ly, chó hoang, huơu, chim vân vân đều xếpthành một hàng, lẳng lặng chờ ở trước miếu."

Tuổi còn trẻ mà đã kết bạn với hồ bằng cẩu hữu."

Lão đạo lắc đầu, trực tiếp vào miếu dọn đồ."

Các ngươi có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Một con hươu chậm rãi tiến lên, miệng phun tiếng người: "Chúng ta muốn đitheo ngài để lúc nào cũng được nghe dạy bảo."

Liễu Bình cười nói: "Chỗ ta không bao cơm, còn lại thì tùy các ngươi, muốntheo thì theo đi."

Chúng dã thú lập tức phát ra một tiếng hoan hô.Lão đạo đang đứng trong miếu vung tay áo lên, thu dọn hết đồ vật, đi ra thì nhìnthấy cảnh tượng này.Lão liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười đến nếp nhăn đầy mặt nở rộ ra."

Tiểu quỷ đúng là nhạy bén lắm đấy, mang nhiều động vật theo như vậy thìkhông bao giờ bị đói chết, còn có thể giết ngay ăn ngay, tươi rối ngon lành."

Lão truyền âm.Liễu Bình bất đắc dĩ nói: "Chúng đều đã tu đạo, không thể ăn."

"Ngươi thật sự trông cậy vào mang theo một đám yêu để trở thành thành viên tổchức của ngươi?"

Lão nhân kinh ngạc nói."

Không phải, về sau có một số việc không thể luôn do chúng ta tự làm -- chúngta phải tu hành, nào có nhiều thời gian như vậy, chúng có thể hỗ trợ."

Liễu Bình nói."

Về sau để chúng nó nhóm lửa nấu cơm."

"Đúng vậy, sư phụ."

-------Chương 828: Công đứcThân thể hai người khẽ động, chạy lướt qua núi rừng.Những dã thú đó cũng đi theo, chạy một mạch đến nơi càng hẻo lánh."

Sư phụ, đệ tử có việc muốn hỏi."

Liễu Bình vừa bay vút về phía trước, vừa hỏi."

Chuyện gì?"

Lão đạo hỏi."

Người có nghe nói qua, thật ra thế giới có Linh hay không."

Liễu Bình hỏi.- - Trước kia hắn căn bản chưa từng nhìn thấy sự mỹ lệ và kỳ dịcủa vạn giới, càng không biết Kỳ Quỷ tồn tại, cũng không hỏi qua câu hỏi nhưvậy.Sư phụ thông hiểu tri thức cả bầu trời thiên hạ, có lẽ cũng biết một ít ở phươngdiện này."

Ha ha ha, đương nhiên thế giới có Linh."

Lão đạo mở miệng cười nói.Tinh thần Liễu Bình rung lên, vội vàng hỏi: "Phải không?

Chúng ta có thể nhìnthấy nó không?"

"Thấy nó à...

Chỉ sợ trong năm tháng rất dài, ngươi cũng không thấy được nó."

Lão đạo tràn đầy thâm ý mà nói."

Nó không ở thế giới này?"

Liễu Bình hỏi."

Lục Đạo Luân Hồi -- Đây là sáu thế giới nối liền, Thế Giới chi Linh muốntrưởng thành cũng không phải một việc dễ dàng."

Lão đạo nói.Cả người Liễu Bình chấn động.Đúng rồi.Tại sao hắn không nghĩ tới.Danh sách đã từng nói, sức mạnh Linh là sức mạnh cao đẳng có thể sánh ngangvới Ác Mộng.Nhưng điều hắn chứng kiến ở Vạn Giới chi Giới là Linh vẫn luôn không thểchống chọi với quái vật Ác Mộng.- - Cho dù Linh có thể triển khai thế giới, còncó các loại linh kỹ!

Chẳng lẽ là vì thực lực của những Linh đó không đủ?

Mộtsuy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn mở miệng nói: "Chúng ta có thểkêu gọi Linh của Lục Đạo Luân Hồi hay không?"

ế ế"Chỉ sợ không được, bởi vì thế Nhân Gian Giới của chúng ta cũng tàn khuyếtkhông được đầy đủ -- Thế giới này chỉ là một bộ phận nhỏ của Nhân Gian Giớichân chính."

Lão đạo nghiêm túc trả lời.Liễu Bình hơi gật đầu.Đúng vậy.Trong thế giới song song này, Lục Đạo Luân Hồi không được hoàn chỉnh."

Không có cách nào cả sao?"

Hắn hỏi."

Căn cứ vào điển tịch thượng cổ đã thất truyền, thật ra có một cách..."

"Cách gì?"

"Công đức!"

"Công đức?"

"Đúng vậy, làm ra những chuyện có lợi để Lục Đạo Luân Hồi trưởng thành, đólà công đức, sau khi công đức đã đủ thì tự nhiên Lục Đạo Luân Hồi sẽ có đáplại."

"Nó còn biết con muốn thứ gì hay sao?"

"Vô nghĩa, cái gọi là vận mệnh chú định đều là ý trời, nếu công đức đủ rồi, vậnmệnh của con cũng sẽ nghênh đón chuyển biến, huống chi là một vài nguyệnvọng nho nhỏ."

"Công đức à...

Vậy chẳng phải chỉ có thể làm chuyện tốt, không được giếtngười luôn sao."

"Tên tiểu quỷ nhà ngươi, đừng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện giết người, côngđức là phải dựa vào làm chuyện tốt cứu chúng sinh mới có thể tích góp."

"Không giết người...

Không giết người...

Chậc.".Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cuối rừng rậm, một con sông bỗng đậpvào mi mắt.Một bóng người đứng ở trước con sông, chặn đường đi."

Bạch Son Tông, chưởng môn, Tiền Viễn Hà."

Người nọ báo danh."

Thì ra là Tiền đạo huynh,"Lão đạo cười chắp tay và nói, "Đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?"

"Nghe nói các ngươi giết đệ tử môn hạ của ta ở Bát Tiên Lâu."

Tiền Viễn Hà lạnh lùng nói.Câu nói vừa dứt.Trong rừng cây chung quanh dần dần xuất hiện một rồi lại một tu sĩ.ễLão đạo và Liễu Bình quay mặt nhìn nhau."

Người Con không tính một quẻ?"

Hai người cùng hỏi đối phương."

Chuyện nghiêm trọng như chạy trốn đã uy ***** đến tính mạng của sư phụ, concho rằng sư phụ sẽ tính, ai biết cả chuyện này mà sư phụ cũng lười biếng."

Liễu Bình chỉ trích."

Con có mặt mũi nào trách vi sư?

Vừa rồi trước khi giết người con cũng phảitính một quẻ, vậy tại sao chạy trốn mà không xem bói?"

Lão đạo nổi giận đùng đùng quát."

Cả đời con có bao giờ sợ người ta đuổi giết?

Chuyện như vậy cứ mặc cho hắntới, còn cần tính một quẻ hay sao?"

Đứa trẻ năm tuổi vỗ ngực, hào khí can vận mà nói."

Đủ rồi!"

Tiền chưởng môn đối diện quát, "Các ngươi nghĩ rõ nên chết như thế nàochưa?"

Hai người dùng lại.Lão đạo mặt ủ mày ê mà nói: "Cái này gọi là oan gia nên giải không nên kết,Tiền chưởng môn, chỗ ta có rất nhiều công pháp tu hành, không bằng bồithường cho ngươi mấy quyển, chúng ta bỏ qua như vậy đi?"

"Bồi thường công pháp...

Cũng được đấy, nếu người thực sự có công phápkhông tồi, chưa chắc không thể bắt tay giảng hòa, nhưng phía ta còn có một yêucầu."

Tiền Viên Hà nói."

Cứ nói đừng ngại, ta có thể lý giải tâm tình của các ngươi, chỉ cần có thể làmđược thì ta nhất định sẽ thỏa mãn."

Lão đạo chắp tay cười làm lành và nói."

Giao thằng nhãi mù phía sau ngươi ra, hắn giết đệ tử tông ta, vậy thì phải đềnmạng."

Tiền Viễn Hà nói.Sắc mặt lão đạo dần dần thay đổi, trên người bùng lên một luồng uy thể như cónhư không.Tay áo lão bỗng bị túm một cái."

Hả?"

"Sư phụ, con phải kiếm công đức mà, không nên động thủ giết người."

"Tiểu tử con –– Vậy con nói nên làm sao bây giờ?"

"Sư phụ cũng có biện pháp mà, không phải sao?"

ể ố ế ồUy thể trên người lão đạo lại hạ xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thật khôngdám giấu giếm, nhất mạch chúng ta cũng khá bình thường ở phương diện tuhành, nhưng dám tự xưng là quẻ thuật đệ nhất thiên hạ, không bằng ta tính baquả cho Bạch Son Tông các ngươi, vậy thì ân oán giữa người và ta coi như xóabỏ hết đi, thế nào?"

"Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất?

Miệng mồm cũng lớn lổi lắm."

Tiền chưởng môn cười lạnh và nói."

Nếu có lời nào giả dối, nhất định bị sét đánh chết vào thiên kiếp lần sau."

Lão đạo chắp tay nói.Chúng tu sĩ phía đối diện đều có chút xôn xao.Dám lấy lôi kiếp để nói chuyện, xem ra cũng có vài phần chân thật.Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất sao...

Nếu thực sự có thủ đoạn như vậy thì cũng đủđể giúp tông môn tính ra rất nhiều chuyện, từ đó tránh thoát các kiếp nạn.So ra thì mạng của mấy tên đệ tử ký danh cũng không quan trọng như vậy.Tiền chưởng môn trầm ngâm mà nói: "Làm sao ta biết quẻ thuật của ngươi làthật hay giả."

"Rất đơn giản, lão hủ thử đoán một quả cho ngươi, tự nhiên người sẽ biết thậtgiả ra sao."

Lão đạo nói."

Vậy ngươi tính đi, cứ tính ta --ngươi đã biết tên họ của ta, ta ba trăm năm mươituổi, đã tu hành đạo pháp được ba trăm ba mươi năm."

Tiền chưởng môn nói.Lão đạo yên lặng ấn tay tính toán.Liễu Bình đứng ở bên cạnh, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.- - Có vẻ sẽ không đánhnhau, hơn nữa bọn họ xem bói cho đối phương, còn đang trợ giúp đối phươngmà.Quẻ thuật của sư phụ không thể chê vào đâu, nhất định có thể tính chuẩn.Cho nên chuyện ở nơi này đã có kết quả cuối cùng.Bỗng nhiên, Liễu Bình phát hiện thân thể sư phụ run lên nhè nhẹ.Hả?Tình huống thế nào?

Hắn nhìn lại sư phụ, chỉ thấy sắc mặt lão cổ quái, cứ nhưcó chuyện gì nghẹn ở trong cổ.Kỳ quái!

Liễu Bình yên lặng bấm tay tính tính.Lão đạo bỗng mở miệng nói: "Tiền chưởng môn, ta đã tính ra chuyện củangươi."

"Thế nào?

Tùy ý nói xem, ta xem ngươi nói chuẩn hay không."

Tiền chưởng môn nói."

Ngươi ——""Sư phụ im lặng!"

Liễu Bình đột nhiên quát to.Nhưng đã trễ rồi.Chỉ thấy lão đạo hứng thú bừng bừng mà nói: "Lão bà của ngươi đi ngoại tình,đã lén lút tổng cộng ba trăm năm, ta tính chuyện này chuẩn không?"

-------Chương 829: Bọn họ thật sự nghiêm túc?Giọng nói của lão đạo quanh quẩn trong cơn gió mạnh bên bờ sông.Toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh mịch.Tin tức này -- Tin tức này -- Quá chấn động.Những tu sĩ vốn đang tuần tra trên không trung bỗng cứng lại, căn bản khôngdám tiếp tục bay về phía trước.Những người tu hành khác ngớ ra bất động tại chỗ, cả hô hấp cũng ngừng lại.Sao mà dám hô hấp, nếu tiếng thở hay giọng nói lớn một chút bị chưởng mônnghĩ là tiếng giễu cợt, vây bọn họ còn có thể sống hay sao?Gió núi thổi qua.Chỉ có những con gấu, hồ ly, chó hoang kia sôi nổi lộ ra vẻ mặt hứng thú dạtdào.Một con hươu cái lặng lẽ chuyển động tròng mắt, nhìn nhìn qua lại giữa hai conhươu đực, sau đó lại vội vàng thu ánh mắt ngây thơ mà thuần khiết của mìnhlại.Nếu cảnh tượng này tiếp tục ngừng lại mãi đến vĩnh hằng, vậy có lẽ mọi ngườiđều dễ chịu hơn một chút.Nhưng cuối cùng thời gian sẽ tiếp tục bước về phía trước.Liễu Bình không khỏi liếc nhìn sư phụ một cái, chỉ thấy ý cười trong mắt lão lộra một chút thận trọng.- - Sư phụ là người từng trải, cũng không biết đã lăn lê bòlết trên thế gian bao nhiêu năm, biết rõ các môn phái giữ kín các điều cấm kỵnhư bưng, tại sao hôm nay lại há mồm nói ra lời như vậy?

Trong lòng Liễu Bìnhkhẽ động.Vừa rồi chỉ tính đến chuyện quá khứ tầng cạn nhất, lúc này hắn tiếp tục tình tiếpsâu hơn.Bỗng nhiên.Một luồng sát khí kinh người phát ra từ trên người Tiền chưởng môn."

Bọn bịp bợm giang hồ."

Hắn ta mở miệng quát: "Nhục mạ thanh danh của ta, tức là nhục thanh danh củaBạch Son Tông, hôm nay các ngươi --"Liễu Bình bỗng nói chen vào: "Ngươi không phải Tiền Viễn Hà của Bạch SơnTông!"

Sắc mặt Tiền chưởng môn lập tức biến đổi, hét to một tiếng: "Chư vị đồng môn,xông lên cho ta, giết hai tên --"Lão đạo cắt ngang lời hắn ta, lớn tiếng mà quát: "Ngươi là đệ đệ của Tiền ViễnHà, ca ca người bị người cầm tù trong mật thất cách phía Đông Nam son mônầBạch Son Tông ba trăm dặm, lời này là thật hay giả, chỉ cần các ngươi pháingười đến đó xem là biết."

Tiền chưởng môn giận dữ, rút bội kiếm mang theo bên người ra rồi quát:"Người đâu, xông lên cho ta, giết hai tên bịp bợm giang hồ rắp tâm bất lươngnày!"

"Chậm đã!"

Liễu Bình xông lên bấm đốt ngón tay, nói tiếp: "Tu vi của người chỉ ở Trúc Cơkỳ, là dùng pháp khí che đậy khí tức, vì thế mới khiến người ta không thể pháthiện trình độ tu vi của ngươi, không phục thì để mọi người xem rốt cuộc tu vicủa ngươi như thể nào!"

Mọi người đều ngẩn ngơ.Những tu sĩ vốn muốn ra tay đó cũng kinh sợ không biết làm sao, họ quay đầulại, nhìn về phía chưởng môn nhân.Chuyện của chưởng môn phu nhân bị tuôn ra, bọn họ còn có thể không chút dodự xuống tay giết người, nhưng giờ phút này tính chất cả câu chuyện đã thayđổi.Chuyện này từ một lời đồn biến thành đại sự liên quan đến toàn bộ tông môn.Lão đạo rút một tẩu thuốc lá ra từ trong tay áo, đặt vào miệng hút một ngụmhăng say, phun ra sương khói và nói: "Pháp khí che đậy khí tức kia của ngươi làbội kiếm mang theo bên người, chỉ cần đánh mất nó thì tu vi của người sẽ lậptức bại lộ.".Chúng tu sĩ nhìn lão rồi lại nhìn lại đứa bé mù bên cạnh kia.Một già một trẻ như vậy căn bản không thể chống lại được một tông môn.Bọn họ ăn gan hùm mật gan cũng không dám nói bậy nói bạ ở chỗ này, nếukhông sẽ lập tức rước lấy kết cục thân tử đạo tiểu.Như vậy -- Bọn họ thật sự nghiêm túc?

Một tu sĩ đầu tóc hoa râm đi ra, ômquyền với các vị trưởng lão, sau đó lại ôm quyền với Tiền chưởng môn.Lão ta mở miệng nói: "Chư vị, hôm nay có yêu ngôn hoặc chúng, không thểkhông phòng, nếu không ngày sau tông môn nhất định sẽ xuất hiện đồn đãikhắp nơi, mọi người lục đục nội bộ."

Chúng tu sĩ cùng gật đầu.Một tu sĩ trung niên nói: "Thái Thượng trưởng lão nói có lý, không biết trưởnglão còn có gì muốn nói?".Thái Thượng trưởng lão kia nói: "Hai người này tính kể hết lần này đến lầnkhác, một lời là một quẻ, chúng ta cũng không biết là thật hay giả, dù sao thìtrong lúc nghệ, quẻ thuật là tối cao, hàng trăm vạn người chỉ có một người cóthể thăm dò được Thiên Đạo, nhưng ta cũng có chủ ý --".Lão ta liếc nhìn Tiền chưởng môn một cái, ôn hòa cười nói: "Nếu chúng ta đinghiệm chứng chuyện khác thì e là làm tổn thương uy tín của chưởng môn, lạiế ồkhiến tông môn bị lời đồn đãi làm náo loạn, mà nay có một biện pháp tiện lợi––""Cách gì?"

Tiền chưởng môn hỏi.Thái Thượng trưởng lão chắp tay thi lễ và nói: "Chưởng môn, chỉ cần chúng takiểm tra thực hư bội kiếm của ngài có phải là pháp khí che đậy khí tức haykhông thì có thể biết được lời hai người này nói là thật hay giả."

"Không sai, hai người này dám nói bội kiếm tùy thân của ngài là pháp khí cheđậy khí tức, nếu bọn họ nói sai thì tất nhiên các quẻ khác bọn họ tính cũngkhông đáng tin."

Một trưởng lão khác nói.Mọi người sôi nổi gật đầu.Tiền chưởng môn nhìn quanh, nuốt nước bọt, vẻ mặt dần dần khẩn trương.Hắn ta trông có vẻ cực kỳ do dự.- - Hắn ta là chưởng môn, lại bị hai đạo nhânxa lạ chèn ép bịa đặt, hiện giờ hắn ta không mở miệng thì người khác thật sựkhông tiện trực tiếp ép buộc.Ở đối diện.Liễu Bình yên lặng quan sát tình cảnh này, bỗng gio que cời lửa trong tay lên,thân thể chợt lóe đã chạy về hướng Tiền chưởng môn.Lão đạo đang hút tẩu thuốc cũng chưa nói cái gì.Tu sĩ chung quanh cũng thấy.Nhưng mà -- Kỳ quái là mọi người lại cùng im miệng không nói, không ai lêntiếng, càng không ai ngăn cản.Dao động linh lực trên người tiểu tử này đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.Thật sự phải gọi một tiếng thiên tài.Nhưng trọng điểm không ở nơi này.Trọng điểm là -- Tuy Bạch Son Tông là một môn phái nhỏ, nhưng Tiền Viễn Hàcó thể lên làm chưởng môn thì tu vi cảnh giới đã thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ.Lấy thực lực như thế mà đối đầu với một đứa trẻ mắt mù, chỉ cần một chiều làcó thể chụp chết hắn.Cho nên căn bản không cần bất cứ kẻ nào ra tay.Hiện giờ, cục diện đang trong lúc giằng co, mọi người cũng không có biện pháptốt hơn.Nếu đứa trẻ mắt mù dám đứng ra, vậy sinh tử của bản thân hắn để chính hắnphụ trách.Mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng.ấ ềChỉ thấy đứa trẻ nhẹ nhàng nhảy bật lên, vụng về gio que cời lửa thật dài kia lên-- "Người đâu!

Giết hắn cho ta!"

Tiền chưởng môn quát.Không có ai động đậy.Que cời lửa đã súc đủ thể, mắt thấy sắp chọc lại đây -- Trong đám người bỗngcó một nữ tử quát lên: "Phu quân, ta tới giúp ngươi!"

Nàng ta bỗng lao tới, mỗi tay cầm một thanh trường đao chém thẳng vào lưngđứa trẻ mắt mù.Mọi người ồ lên."

Chưởng môn phu nhân, không được!"

Thái Thượng trưởng lão kinh sợ hô lên-------Chương 830: Tử kiếpĐường -- Một tiếng động nhỏ vang lên.Chỉ thấy một tẩu thuốc đã đỡ lấy cán của song đao.Không biết từ khi nào, lão đạo đã đứng ở bên cạnh đứa trẻ mắt mù, nhếchmiệng cười nói: "Tội gì, tội gì!"

Hình như đứa trẻ mắt mù đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẻ mặt không thayđổi chút nào, que cời lửa trong tay ra sức đâm vào cổ họng Tiền chưởng môn.- -Vào thời khắc sinh tử!

Tiền chưởng môn không thể không giơ bội kiếm tùy thânlên, đón nhận que cời lửa lấy mạng kia."

Lừa gạt người thôi, buông tay!"

Đứa trẻ mắt mù lười biếng nói, chiêu thức trên tay cũng biến đổi.Que cời lửa lập tức vặn vẹo thành một hắc ảnh, như một con rắn linh hoạt vặnvẹo bỏ qua bội kiếm.Một sức mạnh cực kỳ xảo diệu từ trường kiếm truyền tới trong tay Tiền chưởngmôn.Hắn ta lập tức không cầm được bội kiếm."

Không!"

Tiền chưởng môn buột miệng thốt ra.Trường kiếm bị đánh trúng rồi bay ra ngoài, "Tạch"một tiếng đã cắm vào thân cây cách đó hơn mấy chục mét.Mọi người vẫn không nhúc nhích.Trong chớp nhoáng này, vô số thần niệm đã quét lên người Tiền chưởng môn.Tĩnh mịch.Nước sông chảy cuồn cuộn, gió mạnh không ngừng thổi quét.Thái Thượng trưởng lão thở dài, đi ra, ôm quyền và nói: "Yêu nhân nắm quyền,mà trên dưới tông môn ta không hề hay biết, đa tạ hai vị thánh thủ quẻ thuậtnhìn lén thiên mệnh, thay tông môn ta ngăn cản đại kiếp nạn này."

"Không dám, không dám, chỉ hy vọng chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơlụa."

Lão đạo cười nói."

Mấy tên đệ tử trong Bát Tiên Lâu có mắt không trọng, tham luyến danh lợi thếtục nên cả gan chống đối nhân vật như các hạ, tất nhiên là đáng chết."

Thái Thượng trưởng lão nói."

Vừa rồi chúng ta tính ra đại quẻ, mới biết được chỗ mà chưởng môn nhà ngườibị cầm tù–– còn không mau đi cứu hắn, hắn bị người tin tưởng nhất bỏ thuốcổ ầđộc lật đổ, cần đúng giờ giải độc."

Liễu Bình nói.Thái Thượng trưởng lão đưa tay ra hiệu cho phía sau.Người tu hành phóng lên cao vài trăm thước, bay đến vị trí mà hai sư đồ tính ra."

Một khi đã vậy, giữa hai bên không thiếu nợ nhau, vậy từ biệt tại đây."

Lão đạo chắp tay và nói.Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lập loè, mở miệng nói: "Gièm pha của tôngmôn, người ngoài không nên nói đến, thỉnh hai vị đừng truyền bá ra ngoài."

Lão đạo cười ha ha và nói: "Chúng ta xem bói tất nhiên sẽ không nói bậy."

Đứa bé mù đứng bên cạnh lại tiện tay ném qua một miếng ngọc thạch.Thái Thượng trưởng lão đón lấy, chỉ thấy trên ngọc thạch có viết một hàng chữnhỏ: "Ba mươi bốn năm sau, Tây Sơn quỳnh đài, thiên kiếp đến, dựa vào ngọcthạch này để gặp nhau."

Thái Thượng trưởng lão lập tức ngạc nhiên nói: "Đây là ý gì?"

Liễu Bình ngáp một cái, cột que cời lửa vào lưng lần nữa, thuận miệng nói: "Tavừa tính ngày ngươi độ kiếp một chút, người chỉ có ba phần nắm chắc qua ải,đến lúc đó dựa vào ngọc thạch này để đến địa điểm chỉ định tìm ta, ta lại tínhcho ngươi, xem có thể thuận lợi vượt qua hay không."

"Ba mươi bốn năm?

Ta vốn tính ba mươi năm sau độ kiếp, vì sao biến thành bamươi bốn năm?"

Thái Thượng trưởng lão hỏi."

Ba mươi năm sau người ôm chắt chắt chắt trai, nhất thời cao hứng, hơn nữathật sự không nắm chắc nên chậm lại ba năm."

Liễu Bình nói.Thái Thượng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng.–– Hình như là thật!

Trong cõi hư vô, cứ như có một bàn tay khổng lồ đang kéotất cả mọi chuyện về hướng mà đứa trẻ mắt mù này nói.Thiên Đạo khó lường.Vấn quái độc khuy.Giờ khắc này, trong lòng lão ta bỗng sinh ra một cảm giác kính nể không thể ứcchế.Vẻ mặt Thái Thượng trưởng lão không ngừng thay đổi, cuối cùng thì trân trọngcất ngọc thạch vào túi trữ vật, nghiêm nghị nói: "Đến lúc đó còn phải làm phiềnhai vị."

"Đừng khách sáo, chúng ta cũng không phải làm miễn phí, ngươi có ngọc thạchnày là có thể giảm giá hai phần mười."

Liễu Bình cười hì hì và nói.ấ ẩ ố ắLão đạo cất tẩu thuốc đi, chắp tay nói: "

Sau này gặp lại."

Thái Thượng trưởng lão chắp tay nói: "

Sau này gặp lại!"

Lão ta nhìn thoáng qua phía sau.Mấy tên tu sĩ lập tức tiến lên, áp giải "Tiền chưởng môn"và vị chưởng môn phu nhân kia đi."

Hừ!

Dẫn bọn chúng đi!"

Thái Thượng trưởng lão ra lệnh một câu, sau đó bay lên trời cao, dẫn đầu rời đi.Những tu sĩ còn lại áp giải đôi uyên ương kia, bay theo lên trời rồi rời khỏi nơinày.Lão đạo và Liễu Bình cùng nhìn chăm chú bọn họ rời đi.Qua một hồi lâu.Mãi đến khi bầu trời không còn bất cứ dao động khí tức nào, cũng không nhìnthấy lưu quang nào nữa - Hai sư đồ bỗng cùng nằm dài xuống mặt đất.Liễu Bình *****ên là bấm tay tính một lần, lúc này mới thở phào một cái, lẩmbẩm một câu: "Sư phụ, tử kiếp của chúng ta đã qua."

Lão đạo chửi ầm lên nói: "Mẹ nó, vừa rồi lão bất tử kia lại muốn giết chúng tadiệt khẩu, sợ chúng ta nói ra gièm pha của tông môn hắn, một đám vương bátđản vong ân phụ nghĩa!"

Liễu Bình cười lạnh và nói: "Chung quy thì mạng của hắn càng quan trọng --Hắn còn chờ ba mươi bốn năm sau chúng ta đi cứu hắn mà."

Lão đạo còn đang mắng, mắng đến nước miếng bay tứ tung, dã thú chung quanhđều lặng lẽ rời xa một chút."

Người mắng ít hai câu đi, giúp con tích đức được không -- Đúng rồi, vếtthương trên người rốt cuộc ra sao rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Con mẹ nó thật vất vả ta mới khôi phục một chút, vừa rồi thay con chắn mộtđao toàn lực của nữ nhân kia, hiện tại kinh mạch toàn thân đều đang run rẩy đâynày!"

Lão đạo vừa nói, vừa đưa mắt nhìn những dã thú đi.Máu hươu không tồi.Tay gấu cũng được lắm.Làm đồ ăn lót dạ cũng được mà!

Lão yên lặng tính toán, hai mắt dần dần tỏasáng."

Đừng nghĩ nữa, con đi bắt hai con cá, nướng cá cho người ăn."

Liễu Bình đứng lên và nói."

Được rồi, làm nhanh lên, đã đói bụng rồi."

Lão đạo hậm hực nói.-------Chương 831: Ai lại muốn làm cường đạo!Trời đã tối.Sao giăng đầy trời.Ánh trăng chiếu rọi xuống, thôn xóm nơi xa tỏa ra vô số những điểm ánh lửa.Liễu Bình và lão đạo ngồi bên bờ ruộng hoang, thắp lửa trại lên, nướng vàngmấy con cá nướng.Lão đạo gặm một miếng cá, uống một ngụm rượu, có vẻ tương đối sung sướng.Hiện giờ Liễu Bình chỉ có năm tuổi, tuy đã là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng bây giờ phảitu công đức, năm tuổi uống rượu thì nhất định không ra thể thống gì, hắn chỉ cóthể yên lặng uống nước suối trong hồ lô."

Sư phụ."

"Hả?"

"Người nói xem con phải làm thế nào mới tích góp công đức nhanh được?"

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, đương nhiên là cứu ngườinhanh nhất rồi, nhưng chúng ta lại không biết ở nơi nào sẽ chết người, cho nên–– Từ từ đi."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu có người có ý chế tạo một trận đại tai nạn,sau đó hắn lại đi cứu vớt những người gặp tai hoạ đó, như vậy có công đức haykhông?"

"Hừ!"

Lão đạo cười lạnh và nói, "Thiên Đạo luân hồi, tất cả mọi chuyện đều rất rõràng, con muốn giấu trời qua biển là không được, phải có được công đức chânchính -- Con cho rằng hành vi ăn gian điểm này có thể giấu được trời cao?"."

Sư phụ biết cả từ ăn gian điểm này luôn à?"

Liễu Bình bất ngờ mà hỏi."

Đương nhiên, chư thiên vạn giới, nơi nào cũng có văn minh, sư phụ con có đọcqua rất nhiều loại văn minh nhân loại, tất nhiên là biết nhiều hơn con."

Lão đạo đắc ý nói.Liễu Bình rơi vào trầm tư.Nhớ lại năm đó -- Bởi vì hắn kháng cự phi thăng nên không nghe sư phụ kể vềthiên ngoại thiên, vì thế cũng không biết rốt cục sư phụ biết được bao nhiêu.Hiện tại xem ra, trước khi toàn bộ thế giới rơi vào Kịch Bản Hắc Ám, sư phụ cóthể phát hiện trước và kịp thời giúp hắn an bài sắp xếp, sau đó sư phụ tự trốnchạy thành công Sư phụ luôn rất có bản lĩnh ở phương diện này."

Vậy chỉ có thể thành thành thật thật tích góp công đức."

ễ ấ ấ ồ ề ồ ố ấLiễu Bình thở dài, tùy tiện lấy ra mấy đồng tiền rồi vung xuống mặt đất.Lão đạo nhìn thoáng qua những đồng tiền đó, lạnh nhạt nói: "Cách đây tám vạntám ngàn dặm có người tự tử, ngươi có cứu hay không?"

Liễu Bình cũng nhìn chằm chằm vào đồng tiền và nói: "Còn một phút thì hắn sẽchết -- Xem kìa, hắn đã chết, con không cứu kịp."

Lão đạo buông cá nướng ra, nắm đồng tiền lên rồi lại vung một cái ra.Đồng tiền leng keng leng keng rơi xuống mặt đất, lại lộ ra những mặt khácnhau."

Cách đây tám vạn chín ngàn dặm, có người quyết đấu sinh tử, muốn đi cứu haykhông?"

"Không kịp, bay qua rồi hoa cúc cũng nguội lạnh."

"Xem đi, cho nên phải dựa vào cứu người để tích góp công đức, cũng không thểtùy tiện như vậy."

"Ai..."

Liễu Bình có chút buồn rầu.Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tích góp đủ công đức?

Không có công đứcthì không thể kêu gọi Linh Lục Đạo, hắn cũng không thể sáng tạo ra bộ võ kinhcó thể chiến thắng Ác Mộng kia được.Bỗng nhiên.Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.Hai sư đồ nhìn lại nơi phát ra tiếng động.Chỉ thấy hơn mười nam tử cường tráng cầm binh khí đang đi xuống từ trênđường núi, đã sắp chạy về thôn trang kia.Bọn họ bỗng nhìn thấy lửa trại bên này, lập tức dừng bước chân."

Hai người đang làm gì?"

Người cầm đầu thét to."

Đoán mệnh."

Liễu Bình đáp."

Làm gì ở chỗ này?"

Người nọ tiếp tục hỏi."

Chúng ta đi ngang qua nơi đây, nghỉ ngơi một lát."

Lão đạo chắp tay cười nói.Mấy người đối diện nhìn nhìn hai người, chỉ thấy một già một trẻ này thân thểgầy yếu, quần áo tả tơi, tay không tấc sắt, không khỏi thả lỏng đi."

Hừ, không có miếng gì để kiếm chát, giết cũng không thú vị, đi."

Người cầm đầu nói.ầ ầ ầ ắMột nam tử thon gầy phía sau người cầm đầu giữ chặt hắn ta lại, nói nhỏ mộtcâu: "Trường ca, đừng nóng vội, người xem trước mặt bọn họ có đặt một vàiđồng tiền kìa."

Trường ca đi đầu nhìn lại, quả nhiên bên lửa trại có rơi vãi năm sáu đồng tiền.Hắn ta hung hăng gõ gõ đầu nam tử thon gầy, quát: "Ngu xuẩn!

Bản trại chủchính là tuần son Đại vương, chỉ làm mấy chuyện lớn như giết người cướp của,chẳng lẽ có mấy đồng tiền mà cũng muốn cướp?"

"Vâng, Trường ca nói quá đúng."người gầy Kia vội vàng nói.Lúc này Trường ca mới dùng tay, hô về hướng đối sự đồ: "Hai người giao hếtđồng tiền ra đây, để chúng ta khỏi phải xuống tay đoạt, hiểu chưa?"

"Ngươi làm vậy còn không phải là đang đoạt sao."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn tiện tay tính toán, nhìn nhìn hơn mười nam tử cầm binh khí trong tay này,lại liếc nhìn thôn xóm nơi xa một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Ngươi phát hiện ý đồ của đámcường đạo này."

"Trời cao có đức hiểu sinh, nếu người ra tay đánh bại bọn họ, cứu vớt thôntrang, ngươi sẽ đạt được công đức nhất định."

Liễu Bình vui vẻ đứng lên khỏi bên cạnh đống lửa, xách que cời lửa đi vềhướng mười mấy người kia.Bọn cường đạo đối diện phát hiện ý đồ của hắn, sôi nổi ồn ào cười ra tiếng."

Tiểu tử, ngươi lấy cây gây kia tới là muốn làm gì?"

Trường ca ôm hai tay mà hỏi."

Giết các ngươi đó."

Đứa trẻ mắt mù cười nói.Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh.Bỗng nhiên.Lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Chú ý!"

"Không thể sát sinh, nếu không công đức sẽ bị hao tổn."

Tay Liễu Bình khựng lại.Một nam tử đối diện rút đao ra, nói: "Tiểu tử này không nghe lời, ta đưa hắn lêntrời thôi."

Hắn cầm đao đâm về hướng Liễu Bình.Liễu Bình tùy tiện chống đỡ, vọt vào đám người rồi vung que cời lửa qua lạimột cái, lập tức đánh đến đám cường đạo này người ngã ngựa đổ, nằm trên mặtđất không ngừng quỷ khóc sói gào.-- Không có ai thương vong."

Hả?

Ta thường nói sát tính trên người người quá nặng, hôm nay đổi tính rồihay sao?"

Lão đạo ngạc nhiên hỏi.Chỉ thấy Liễu Bình giữ que cời lửa lên, vẫn không nhúc nhích, cứ như gặp phảinan đề nào đó.Không giết những người này.Sau khi thương thế của bọn chúng khôi phục thì sớm muộn gì cũng tiếp tục đicướp của giết người.Nhưng giết những người này thì công đức của hắn lại bị thiệt thòi, không có lời.Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi nhìnvề hướng lão đạo: "Sư phụ, con tính ra mệnh số của những người này, nếu vềsau bọn họ sẽ giết người, con giết bọn họ, như vậy không xem như hao tổn côngđức đúng không?".Lão đạo uống một ngụm rượu trong hồ lô, ngồi trước đống lửa phe phẩy câyquạt, híp mắt nói: "Mệnh số sẽ thay đổi, tuy rằng hiện tại con tính ra như thế,nhưng ai có thể bảo đảm về sau không xảy ra biến hóa?"

Liễu Bình thở dài nói: "Con chỉ sợ chuyện này."

"Không nói đến có người có thể ăn năn sửa mệnh, chỉ nói con vì khả năng mộtngười sẽ giết người trong tương mà hiện tại giết hắn trước-- Điều này có vẻkhông vững chắc gì mấy."

Lão đạo tiếp tục nói.Liễu Bình cắm que cời lửa xuống đất, nhìn về phía bọn cường đạo lăn lộn đầyđất.Hắn buồn rầu gãi đầu, hỏi: "Trường ca kia, vì sao các ngươi lại đi làm cườngđạo?

Đừng nói dối, ngươi biết chúng ta là tu hành người, người vừa nói dối là tabiết ngay, ta sẽ giết ngươi."

Trường ca quỳ mọi đến trước mặt hắn, liên tục dập đầu và nói: "Tiên sư tạithượng, quê nhà chúng tiểu nhân đã xảy ra thủy tại, đồng ruộng bị nhấn chìm,dễ bò chết hết, thật sự sống không nổi nữa!"

Liễu Bình thoáng cảm ứng, đúng là người này đang lời thật."

Tiên sư tại thượng, tiểu nhân nói thật mà, nếu có cơm ăn có ruộng trồng trọt, ailại muốn làm cường đạo!"

Trường ca tiếp tục dập đầu nói.-------Chương 832: Cái gọi là thánh nhânTrong đầu Liễu Bình bỗng hiện lên một ánh chớp.Hắn lớn tiếng nói: "Sư phụ, con có một ý tưởng."

"À?

Nói nghe một chút xem?"

Lão đạo vừa phe phẩy cây quạt, vừa đáp lại."

Cái gọi là thiện chiến giả không có công hiển hách, chúng ta không cần chạycứu người khắp nơi, chỉ cần khiến cho mọi người ăn cơm no, có chỗ ở, có thểsống qua ngày, sắp xếp ổn thỏa cho tất cả các sinh linh, mỗi người một mệnh,vậy tự nhiên có thể đạt được công đức."

Liễu Bình nói lớn tiếng.Lão đạo vỗ tay cười nói: "Đây là một biện pháp -- Nhưng con thực hiện chuyệnnày bằng cách nào?".Lúc này Liễu Bình một niệm thông thì trăm niệm thông, thuận miệng nói ra:"*****ên là thống nhất thiên hạ, sau đó chế ra một bộ công pháp mà người nàocũng có thể tu hành, không quan tâm là tư chất cỡ nào, đều có thể tu tập, chỉloại trừ bất thiện, chỉ loại trừ bất thành."

"Ngươi muốn chế ra một bộ thiện pháp, chuyện này cũng không phải nói chơi,từ xưa đến nay, hình như chỉ có người siêu phàm nhập thánh mới có thể làmđược."

Lão đạo nói.Siêu phàm nhập thánh -- Trong đầu Liễu Bình hiện lên một ánh linh quang.Hắn tiến đến từ tầng Ác Mộng, *****ên là gặp gỡ chúng Linh trong đoạn lịch sửtrống kia, lại chiến đấu với sinh vật Ác Mộng, cuối cùng dừng lại ở thế giớisong song này.Tất cả mọi chuyện đó đều là vì sáng tạo một bộ võ kinh siêu phàm nhập thánh.Có lẽ cái gọi là siêu phàm nhập thánh không phải là là chỉ võ kinh mạnh đếnmức nào, mà là ám chỉ nó có thể mang đến ích lợi cho vô số chúng sinh, giúp tấtcả chúng sinh có tình đều có thể thoát ly khổ ải!

Như vậy.Cảnh giới Thánh nhân-- Nó cũng không phải ám chỉ thực lực mạnh đến mứcnào, mà là hắn làm ra cống hiến như thể nào đối với thế giới, và giáo hóa chúngsinh như thế nào.Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, chỉ cảm thấy cả người như thể hồ quán đỉnh,hoàn toàn hiểu ra nội hạch của cái gọi là "Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh".Nghĩ đến đây, trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi đã đạt được danh hiệu "Mộ Quang Chi Ủng."

"Ngươi lĩnh ngộ chân lý thánh nhân."

Ủ ế"Xin hãy hoàn thành hành trình thánh nhân, làm Mộ Quang Chi Ủng tiến hóathành danh hào cấp đại thánh càng mạnh hơn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình bỗng nhìn về phía Trường ca, nói: "Đi, mang ta đi đến thôn của cácngươi."

Trường ca chần chờ nói: "Tiên sư, ngài muốn..."

Liễu Bình cười cười, nói: "Chúng ta rất ít thay phàm nhân làm cái gì, cho nênngười phải nắm chặt cơ hội lần này, ta và sư phụ ta sẽ thi triển thuật pháp, giúpcác ngươi dẹp tan toàn bộ tai hoạ do hồng thủy tạo thành, khiến hoa màu lạimọc ra lương thực lần nữa."

"Thật sao?"

Trường ca kích động nói."

Đi thôi, bình thường người tu hành không trồng trọt, nhưng trùng hợp là ta cónghiên cứu kỹ thuật liên quan đến chuyện này, đã nghĩ ra một bộ bí thuậtchuyên dùng để trồng trọt, chỉ cần đạt tới Luyện Khí ba tầng là có thể thi triển."

Liễu Bình nói."

Xin hỏi là bí thuật gì?"

Trường ca tò mò hỏi."

Thuật kia tên là: Ai nói trên đời chỉ có trâu bị mệt chết, không có đất bị càyhỏng, hôm nay ta để người nhìn xem thuật trâu cày ruộng biết pháp thuật mạnhđến mức nào."

Liễu Bình nghiêm mặt mà nói.Đường núi tan hoang do bị hồng thủy đổ ập vào đã được sửa lại.Những căn nhà bị sập trong thôn cũng nhanh chóng được xây xong.Đối với người tu hành mà nói, muốn làm tốt những chuyện sinh hoạt hằng ngàynày thì chỉ cần phóng thích mấy thuật pháp ngũ hành cơ bản mà thôi.Liễu Bình tự xuống cày ruộng, hao phí chút linh lực, lại bố trí pháp trận linhkhí, hoàn toàn ủ chín toàn bộ lương thực năm nay.-- Vấn đề lương thực đã được giải quyết."

Bây giờ các ngươi không cần làm cường đạo nữa."

Liễu Bình nói với những thôn dân đó."

Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ hai vị tiên sư cứu vớt, trên dưới cả thân chúng ta vôcùng cảm kích."

Cả đám thôn dân quỳ xuống mặt đất dập đầu và nói.Lão đạo nhìn chung quanh, thấy mọi chuyện đã kết thúc thì không kiên nhẫnnói: "Được rồi, chúng ta đi."

ể ốThân thể hai sư độ rung lên, lập tức bay vút ra khỏi ngọn núi, chỉ chốc lát sau đãrời xa thôn trang kia.Hai người nấp vào núi rừng, im lặng bất động."

Nghe bọn họ nói cái gì một chút."

Lão đạo lấy ra một lá bùa, tiện tay ấn một quyết.Trên ngọc giản lập tức truyền đến tiếng nói chuyện của mọi người trong thôntrang kia."

Sư phụ đặt bùa nghe trộm?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy,"Lão đạo híp mắt nói, "Nhìn xem đám người này có cơm ăn rồi thì kế tiếp sẽ làmgì."

Hai người tập trung lắng nghe.Trong lá bùa vang lên giọng nói của đám thôn dân kia."

Thật là tốt quá, mùa đông năm nay sẽ không thành vấn đề."

"Ít nhiều gì cũng nhờ hai vị tiên sư."

"Đi thôi, trở về chuẩn bị đi, thời gian thu hoa màu sẽ ngay lập tức đấy."

Mọi người mồm năm miệng mười mà trò chuyện, hình như đều chuẩn bị đi lấycông cụ để thu gặt hoa màu.Bỗng nhiên, một giọng nam vang lên: "Chờ một chút!

Đều đừng đi."

Đó chính là tên dẫn đầu thôn dân, được gọi là Trường ca kia."

Trường ca?

Làm sao vậy?"

Có người hỏi."

Các vị huynh đệ, các ngươi ngẫm lại xem, hiện tại chúng ta có ăn có uống, cácthôn trang khác lại không so được với chúng ta."

Trường ca nói."

Đúng vậy, là như thế thật."

Những người khác phụ họa."

Nếu chúng ta đều ăn no uống đã, thân cường thể tráng, còn có thôn trang nàongăn cản được chúng ta nữa?"

Trường ca nói."

Ý của ngươi là?"

Lại có người hỏi."

Mọi người đều biết, trên ngọn núi lớn này, cô nương Vương gia thôn là xinhđẹp ngon lành nhất, Lưu gia thôn sản xuất khoáng sản, hiện giờ chính là thờiể ầđiểm chúng ta gầy dụng nên sự nghiệp--cơ hội ngàn năm một thuở đó!

Cáchuynh đệ!"

Trường ca nói.Liễu Bình nghe đến đó thì yên lặng đứng lên, rút que cời lửa bên hông ra.Tròng mắt lão đạo đảo quanh, chậm rãi nói: "Tiểu quỷ, đừng quên con đangmuốn tích góp công đức."

Liễu Bình híp mắt, khoa tay múa chân vài cái hướng lên bầu trời và nói: "Đúnglà con muốn tích góp công đức, nhưng quả nhiên con vẫn quen làm mấy việcnhư giết người hon."

Hắn chạy chậm hai bước, bỗng ném que cời lửa đi.Chỉ nghe "Bá"một tiếng, que cời lửa kia lập tức hóa thành tàn ảnh, xông lên không trung rồibiến mất.Bùa truyền âm, tên được gọi là Trường ca kia nói: "Đám các ngươi đấy, có ăn làthỏa mãn rồi hay sao?

Học chút võ nghệ của ta rồi mà lá gan lại nhỏ như vậy?"

Chung quanh nhất thời không ai nói chuyện.Trường ca cười nói: "Sợ cái gì, không phải cả hai tiên sư kia cũng bị ta thuyếtphục rồi tiến đến ——"Phốc!

Một tiếng động trầm đục vang lên.Sau đó là tiếng la kinh sợ hoảng loạn của mọi người.Lão đạo buông bùa chú, hỏi: "Con nhắm vào chỗ nào vậy?"

"Cổ họng đó."

Liễu Bình cười nói."

Không chữa được rồi, chậc, xem ra con muốn làm đại thiện nhân cũng khôngquá hiện thực."

Lão đạo lắc đầu và nói."

Lòng người khó dò, cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải -- Côngđức thật là một chuyện phiền toái."

Liễu Bình đau đầu mà nói.Lão đạo mở hồ lô ra, chậm rãi uống một ngụm rượu rồi nói: "Bằng không còncho rằng ai cũng có thể đi làm Bồ Tát?

Không phải đơn giản như vậy, tiểu tử!".Lão buồng hồ lô xuống rồi nói: "Hôm nay con có thể cứu đám thôn dân này,nhưng thực lực của con mới đạt tới Trúc Cơ, thế giới rộng lớn có vô số sinhlinh, con cũng không có bản lĩnh để đi cứu, cho nên vẫn phải tăng thực lực lêntrước đã."

"Sư phụ nói đúng."

Liễu Bình gật đầu và nói.-------Chương 833: Lòng người khó dòNăm đó hắn vừa vặn có thể phi thăng, nhưng vẫn áp chế cảnh giới mà khôngphi thăng.Lúc này, nhất định phải tăng tu vi lên tới trình độ càng cao.- - Đối với chuyệnnhư nhân tâm, chờ tu vi của hắn càng cao thì đến lúc đó sẽ có biện pháp gì mớicũng nói không chừng.Ngay từ đầu, bởi vì Kịch Bản Hắc Ám mà Liễu Bình vẫn luôn cho rằng TuHành Trắc chỉ trình độ như vậy.Nhưng cuối cùng hắn phát hiện Ác Mộng chi Chủ lại không dám lỗ mãng vớiLục Đạo Luân Hồi...

Điều này thúc đẩy hắn đưa mắt đầu hướng về sức mạnh TuHành Trắc lần nữa.Tu hành!

Tu hành!

Chỉ khi nào đứng ở điểm tối cao của Nhân Gian Giới thì mớicó thể biết càng nhiều bí mật của Lục Đạo.Hắn suy nghĩ thật kỹ về tương lai, lão đạo lại đứng bên cạnh giơ tay bấm đốtngón tay một hồi."

Đi, chúng ta trở vào núi sâu đi, ta tính rồi, cách đây ba trăm dặm có ong hoang,chúng ta đi kiếm chút mật ong, sau đó ăn quả dại, vậy thì đêm nay có thể trôiqua suôn sẻ rồi."

Lão đạo mở miệng nói."

Vâng, sư phụ."

Liễu Bình nói.Hai người hơi thu thập rồi lại lên đường lần nữa.Vượt qua một ngọn núi.Lướt qua hai con sông nhỏ.Hai người chậm rãi bước đi trên đường nhỏ gập ghềnh trong núi."

Tiểu quỷ."

"Sư phụ, người nói đi."

"Chúng ta phải suy nghĩ lại, vì sao lần trước gặp phải tử kiếp hả?

Đều là vì lúccon và ta hành động đều quên mất phải tính một quẻ."

"Ý của người là?"

"Về sau chúng ta phân công, ta tính được mất, con tính hung cát."

"Sư phụ quá xảo quyệt, được mất tùy tiện tính là được rồi, tính hung cát phảihao phí rất nhiều tinh thần."

"Đừng có nói nhảm, đây là một phần của tu hành!"

ỗ ế ế ẩLão đạo bỗng nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Vừa nhìn con là biết bẩm sinh làm mađầu, về sau chắc chắn sẽ gây nên tình phong huyết vũ, nếu không tinh thông quẻthuật hung cát thì chết cũng không biết chết như thế nào."

Liễu Bình lập tức không phản bác được lời này.Sư phụ nhìn người luôn rất chuẩn, hắn mới năm tuổi mà người đã biết hắn là thểloại gì rồi."

Vâng, sư phụ."

Liễu Bình đành nâng tay lên tính một quẻ."

Sư phụ, con tính xong rồi."

"Thế nào?"."

Chúng ta gặp nạn."

"A?

Gi?"

Chợt thấy một ánh lưu quang từ trên trời bay tới, không nghiêng không lệch màdùng trên con đường núi đối diện hai người.Quang hoa tan đi, hiện ra một người nam tu cầm trường mâu trong tay.Hắn ta đánh giá một già một trẻ trước mặt, hỏi: "Các ngươi chính là cao thủ quẻthuật tính ra chưởng môn Bạch Son Tông gặp nạn đúng không?"

"Không phải!"

Lão đạo và Liễu Bình cùng kêu lên."

Sẽ không sai,"Nam tu lấy ra một mảnh ngọc giản, đưa thần niệm vào trong đó rồi quét quét,sau đó gật đầu nói: "Chính là các ngươi."

Lão đạo và Liễu Bình nhìn nhau."

Đám Bạch Sơn Tông vương bát đản, lão tử giúp bọn chúng một phen, kết quảbị chúng qua tay bán đúng, lần sau trực tiếp để chúng đi chết là được rồi."

Lão đạo chửi ầm lên.Nam tu hơi mỉm cười, nói: "Hai vị đừng kinh hoàng, ta chính là đại đệ tử thủtịch Diệp Triều Hải của Tiểu Tượng phái."

Tiêu Tương phái?

Đây là một trong bảy đại phái."

Người tìm chúng ta làm gì?"

Lão đạo hỏi."

Ta muốn mời các ngươi đến tông của ta làm khách, thuận tiện giúp sự tôn tatính thiên kiếp của người."

Nam tu nói."

Xin lỗi, chúng ta thật sự có việc bận, về sau có cơ hội thì nhất định tới cửa báiphỏng."

ắLão đạo chắp tay và nói.Ánh mắt nam tu thật lạnh lùng, cúi đầu nhìn nhận trường mâu trong tay mìnhrồi nhẹ nhàng nói: "Như vậy không tốt lắm, sau khi ta trở thành đại đệ tử thủtịch thì đã lâu không có ai dám từ chối ta cả."

Một luồng dao động linh lực tỏa ra từ trên người hắn ta, như cuồng phong thổiquét qua vạt áo hai sự đồ."

Nguyên Anh hậu kỳ!"

Lão đạo nặng nề mà thì thầm."

Đúng vậy, ta chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, các ngươi một tên trên ngườicó dư chấn thiên kiếp, xem ra là thương thế chưa lành, một tên khác chỉ là đứatrẻ ——"Nam tu cười như không cười mà nói."

Được, chúng ta đi theo người, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng."

Lão đạo lộ ra nụ cười nịnh nọt và nói."

Chuyện gì?"."

Chúng ta đi thì đãi ngộ như thế nào?

Có linh thạch để kiếm không?

Ngươi làđại đệ tử, mời người khác chẳng lẽ không có chút chỗ tốt nào luôn hay sao?"

Lão đạo nói.Nam tu ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng có lý, nếu ta đã dẫn các ngươiđến tính thiên kiếp cho sự phụ thì cũng không thể làm mất mặt chính mình ––Yên tâm, ta sẽ an bài việc này, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình làđược."

Hắn ta thả ra một chiếc thuyền bay, sau đó nói: "Đi lên đi, đừng để ta dùng thủđoạn."

Lão đạo quay đầu nhìn lại phía sau."

Được, sư phụ."

Liễu Bình nói.Tay hắn đang giơ một cái trận bàn nặng nề.Chỉ một thoáng, trên trận bàn phát ra một luồng dao động linh lực sôi trào, tảnra bốn phương tâm.Nam tu và tàu bay của hắn ta lập tức biến mất."

Đáng chết, là ảo trận, chờ ta đi ra ngoài ––"Giọng nói của nam tu vừa vang lên thì lập tức bị pháp trận cuốn vào, khôngvang lên mảy may nào nữa.Ba lớp Huyễn linh trận!

Trận pháp chuyên dùng để vây khốn tu sĩ cảnh giớidưới Nguyên Anh này chính là thứ nên dùng nhất dưới tình huống hiện giờ."

Đi, nhân lúc hắn bị nhốt ở chỗ này, chúng ta lập tức đi!"

ễ ố ốLão đạo lôi kéo Liễu Bình, cuống quít muốn cướp đường mà chạy."

Chờ một chút, sư phụ!"

Liễu Bình bỗng nói."

Lúc này không chạy thì còn nói cái gì?"

Lão đạo hỏi."

Nếu hắn có thể tìm được chúng ta một lần, vậy có thể tìm được chúng ta vô sốlần Liễu Bình vươn tay, rút ra một thanh đoản đạo từ sau lưng lão đạo, thổi mộthơi lên lưỡi đao.Lão đạo nghiêm mặt mà nói: "Con phải suy nghĩ cho kỹ, lão đạo ta trọngthương không thể ra tay, con chỉ có cảnh giới Trúc Cơ kỳ, làm sao mà giết đượchắn?

Cẩn thận bị một chiếu chụp chết đấy!"

Liễu Bình nghiêm túc nói: "Con đã nghĩ kỹ rồi."

"Con nghĩ kỹ?

Là có ý gì?

Giữa con và hắn chênh lệch một đại cảnh giới, làmsao mà giết hắn?"

"Đương nhiên là dùng quẻ thuật, đã thật lâu con không cẩn thận giết người nhưvậy."

"Công đức của con ——""Ai, đừng nói nữa, về sau lại nghĩ cách, người này muốn bắt cóc chúng ta, conkhông giết hắn thì đạo tâm khó chịu."

"Đạo tâm làm gì có dễ chịu hay khó chịu hả, tiểu quỷ ngươi lại nói nhưng nóicuội rồi!"

Liễu Bình nhếch miệng cười, trong miệng mặc niệm câu gì đấy, một tay kéođoản đao, thân thể chợt lóe rồi lẻn vào trong ảo trận.Lão đạo đứng ở chỗ đó, vẻ mặt thay đổi liên tục."

Vẫn là đức hạnh này..."

Lão nói nhỏ một câu.-------Chương 834: Lòng người khó dòMê huyễn chi cảnh.Liễu Bình cột đoản đao ở bên hông, một bàn tay nhanh chóng bấm đốt ngón tay.Hiện tại hắn có chút khó chịu.Lòng người khó dò.Mặc kệ là người tu hành hay là người thường, họ đều là sinh mệnh có *****hàng hực, rất dễ vì ý niệm và ***** đan chéo nào đó mà làm ra chuyệnthường thiên hại lí.Rốt cuộc phải làm sao mới tích góp công đức được từ thế giới như vậy?

Bỗngnhiên.Tay hắn dùng một chút.- - Tính ra được rồi, tu sĩ Nguyên Anh kia đang ở phíatrước bên trái cách hắn mười lăm bước.Pháp trận này là pháp trận ảo cảnh mạnh nhất dưới Hóa Thần, đối phương cănbản không rõ bản thân rốt cục đang ở đâu.Liễu Bình thoáng cảm ứng, sau đó một tay nhanh chóng ấn quyết.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Ngươi do thám được thuật phòngngự trên người đối phương: Ngũ Hành Chi Hóa • Thái Thượng Hàng MaThuẫn."

"Ngươi bắt đầu phá giải thuẫn này."

"Căn cứ vào tri thức dự trữ trước kia, ngươi có ba mươi mốt cách để phá giảithuẫn này."

"Bởi vì người mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ nên chỉ có ba loại thích hợpđể phá giải bí pháp thuẫn này."

"Ngươi lựa chọn một loại trong đó."

"Ngươi ––"Chữ nhỏ chưa biểu hiện xong thì Liễu Bình bỗng rút đoản đao bên hông ra đâmvề phía trước một cái.Lưỡi đao đụng vào hư không, chém ra từng luồn nước gọn, cứ như vẽ ra mộtgợn sóng dài trong dòng nước chảy.Phác!

Một tiếng trầm đục vang lên.Đoản đao xẹt nghiêng qua tên nam tử kia, tước mất phần đầu và một nửa bả vaicủa hắn ta đi, ***** hắn ta phun ra một chùm sương máu.Vậy cũng chưa tính xong --- Liễu Bình ném đao đi, một tay tiếp tục bấm taythần chú, nhanh chóng quát khẽ: "Đăng khởi!"

Trên người nam tu hiện ra một tầng hư ảnh, phiêu phiêu đãng đãng dùng trênthủ ấn của hắn, dần dần hóa thành một ngọn lửa linh quang lập loè.ẫ ễBí Pháp Dẫn Đăng Thuật!

Đây là pháp môn độc đáo do Liễu Bình sáng tạo, cóthể khiến những kẻ bị ***** đó không phát ra bất cứ cảnh báo nào, ngay cảHồn Đăng chi thuật trên người cũng sẽ bị che giấu.Cái gọi là Hồn Đăng chi thuật, thường là thủ đoạn mà các đại môn phái đặt lênđệ tử nhà mình, một khi đệ tử thân tử đạo vong, hồn đăng của tông môn lập tứctắt, vì thế tông môn sẽ phải cao thủ tiến đến xem xét tình huống ngay.Dẫn Đăng thuật lại có thể câu lấy hồn phách.Thuật này sẽ khiến tu sĩ lộ ra biểu hiện giả là vẫn đang tồn tại, do đó lừa gạt hồnđăng trên người tu sĩ.Nói đến cùng, đây là một loại thuật lừa gạt.Bình thường Liễu Bình sẽ sử dụng kết hợp nó và một thuật khác, đó là -- Hắnnhẹ nhàng ném hồn hỏa đi, quát: "Hồn phiền, khởi!"

Một tia hồn hóa phiêu phiêu đãng đãng bay ra, dừng lại trên đầu nam tu sĩ.Cái đầu mở to đôi mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt."

Ta đã chết?"

Hắn ta hỏi."

Đúng vậy, người bỏ mặc dương quan đại đạo không chịu đi, nhất quyết phải tớiuy ***** chúng ta, thật ra ta cũng cực kỳ ghét giết người, lần này là do bất đắc dĩ,xin thông cảm nhiều cho."

Liễu Bình nói.So với những võ sư của Vạn Giới chi Giới thì hồn phách của người tu hànhcàng mạnh hơn, có thể miễn cưỡng duy trì linh trí ở thuật hồn nhiên, cho nênLiễu Bình cũng nói nhiều vài câu.Vẻ mặt nam tu sĩ không ngừng thay đổi, sau đó bỗng nói: "Là tại hạ khôngđúng, xin ngài đại nhân đại lượng, thả ta đi đầu thai."

"Đầu thai?

Không, hồn phách của người vừa đi thì hồn đăng sẽ tắt –– vẫn ởthêm một thời gian đi."

Liễu Bình lắc đầu và nói."

Chừng nào người mới chịu thả ta đi?"

Đầu người hỏi."

Chờ ta trở thành thiên hạ đệ nhất."

Liễu Bình nói.Hắn thay đổi thủ quyết, lại thúc giục linh lực lần nữa.Thuật thành!

Từ giờ trở đi, hồn phách sống nhờ trên đầu người tu sĩ sẽ hoàntoàn trở thành tôi tớ và không thể kháng cự mệnh lệnh của hắn, hơn nữa khôngthể giấu giếm mảy may chuyện Liễu Bình lấy trận bán ra tùy ý khảy một phen.Chỉ một thoáng, tất cả ảo cảnh lập tức tan thành mây khói, hóa thành hư ảo.Lão đạo chậm rãi đi tới, tiện tay ném ra một ngọn lửa.Ngọn lửa kia trực tiếp bắn trúng thi thể không đầu của nam tu sĩ, lập tức đốt nóthành tro bụi, chỉ còn lại một túi trữ vật nhìn có vẻ nặng trĩu."

Ai, khó!

Khó!

Khó!"

Lão đạo ôm đồm túi trữ vật vào trong tay, há mồm thở dài và nói."

Sư phụ nói cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Không nói đến phàm nhân, ngay cả người tu hành cũng là một đám người dụcvọng hừng hực, ngày thường không có việc gì cũng muốn đấu pháp đánh nhau,muốn nổi danh; nếu phát hiện cơ duyên và di tích gì thì sẽ chém giết đến thâyson huyết hải, đầu người cuồn cuộn --".Lão đạo lắc đầu nói: "Con muốn cứu vớt thế giới như vậy để đổi lấy đại côngđức, thật sự là khó như lên trời!"

Liễu Bình nói: "Đây là biện pháp duy nhất, con vẫn muốn thử xem."

"Tiểu quỷ ngươi đấy, có từng thử khuyên người hướng thiện?

Chỉ có khuyênngười hướng thiện mới có công đức thôi!"

Lão đạo tận tình khuyên bảo.Liễu Bình nói: "Vậy con thử xem."

"Con làm ra cả hồn nhiên rồi mà hiện tại còn có thể khuyên người ta hướngthiện?"

Lão đạo trừng mắt mà nói.."

Lão nhân, không phải người nói nếu muốn vào giới Tu Hành, *****ên phải họcđược chế tạo hồn nhiên hay sao?"

Liễu Bình nói."

Ta chỉ hù dọa con thôi, ai biết con thật sự học được nó!"

"Đừng có đổ thừa ở đây -- Túi trữ vật vừa rồi bị người giấu đâu rồi hả?

Lấy linhthạch trong đó ra chia cho con một nửa."

"...

Tiểu tử thúi, con mới năm tuổi, muốn linh thạch để làm gì chứ."

"Người là do ta giết, sư phụ tự động lấy tiền mà không biết xấu hổ à?"

Hai sư đồ đang cãi vả thì cái đầu người kia bỗng nhảy đến trước mặt Liễu Bình,mở miệng nói: "Bẩm báo chủ nhân, ta có một sư đệ phụ trách tiếp úng ta."

Hai sư đồ cùng dừng lại."

Người ở đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Ở trong thôn phía tây, nói là đã đói bụng, đi ăn một chút gì đó, chờ bên ta kếtthúc thì sẽ cùng ta trở về."

ầĐầu người nói."

Ăn cái gì?"

Lão đạo cười lạnh mà nói."

Thật ra trong thôn có mấy cô nương xinh đẹp."

Đầu người không có cảm xúc mà nói."

Ta đi xem."

Liễu Bình nói.Hắn cột đoản đao lên bên hông, lại cột trận bàn vào phía sau, nhấc chân chạy vềsơn đạo phía tây."

Nhớ kỹ, con muốn kiếm công đức thì phải khuyên người ta hướng thiện, đừnghở một tí là băm đầu người xuống làm hồn nhiên, hiểu chưa?"

Lão đạo gân cổ lên hô ở phía sau."

Biết rồi mà."

Liễu Bình không kiên nhẫn mà nói.Thân thể hắn hơi bật xuống, sau đó lao nhanh vào núi rừng, lên xuống mấy cáiđã không nhìn thấy bóng người.Ở chỗ này chỉ còn lại lão đạo và cái đầu người kia.Lão đạo lẩm bẩm nói: "Tu vi của sư đệ người thế nào?"

"Trúc Cơ."

Đầu người không có cảm xúc mà nói."

À -- tu vi thấp như vậy, xem ra không có gì để lo, chỉ hy vọng nó thật sự có thểkhuyên người ta hướng thiện."

Lão đạo thở dài và nói."

Chủ nhân làm gì cũng đúng."

Đầu người vẫn không có cảm xúc mà nói."..."

Lão đạo.-------Chương 835: Giúp mọi người làm điều tốtLúc Liễu Bình đi vào thôn đó thì thôn xóm đã đầy người."

Các vị, tiên sư đang chọn lựa đệ tử, mau!

Mau!"

"Đưa tiểu tử nhà các ngươi qua chưa?"

"Đưa rồi!

Khuê nữ nhà chúng ta cũng được đưa đi, đều để tiến sư nhìn xem,không chừng có tiền duyên thì sao, vậy thì một bước lên trời rồi!"

"Đi!

Đi xem!".Các thôn dân chạy về hướng sân phơi lúa nằm ở giữa thôn xóm.Liễu Bình xen lẫn trong đó, đi thẳng đến sân phơi lúa, chỉ thấy đài đã được nânglên, trên đó có một thanh niên vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi.Phía sau gã không ngừng hiện ra một tầng lại một tầng linh quang, nhìn quagiống như thần tiên hạ phàm..Một hàng rồi lại một hàng thiếu nam thiếu nữ đứng dưới đài cao, vẻ mặt thấpthỏm, mặc cho gã cẩn thận quan sát và chọn lựa.Một hồi lâu sau.Thanh niên kia mở miệng nói: "Hàng thứ hai, người thứ năm có chút tư chất, cóthể theo ta tu tiên."

Mọi người nhìn lại.Chỉ thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp.Một vệt linh quang bay ra từ trên tay thanh niên kia, dừng ở trước mặt thiếu nữ.-- Đó là một lá bùa."

Nhận lấy bùa chú này, theo ta tu hành để được trường sinh bất tử, ngươi cóbằng lòng hay không?"

Thanh niên ngạo nghễ hỏi."

Bằng lòng!

Bằng lòng!"

Thiếu nữ kích động quỳ xuống dập đầu.Hương dân chung quanh ầm ầm chấn động, sôi nổi chúc mừng phụ mẫu củathiếu nữ.Đôi phụ mẫu kia cũng vui mừng ra mặt, mặt mày hồng hào.Ai không biết đây là cơ hội một bước lên trời?

Làm tiên sư, khoan hãy đề cậptới bản thân nàng ta hưởng thụ được bao nhiêu, chỉ nói đến chuyện gia đìnhcũng có thể được dìu dắt, ít nhất sẽ thường xuyên có được một ít linh đan diệudược, khư bệnh kéo dài tuổi thọ, có quá nhiều chỗ tốt.Trước mắt bao người, thiếu nữ duỗi tay muốn nhận lấy lá bùa kia.Bỗng nhiên.ắMột bàn tay nhỏ vươn tới, giành trước mà nắm bùa chú kia vào tay, tùy tiện xoanắn một hồi.Là Liễu Bình!

Bùa chú lập tức cháy hầu như không còn trong tay hắn với tốc độcực nhanh.Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươilấy Thái Thượng Chu Sa Phù Đạo phá hỏng phù ấn súc nộ của đối phương."

"Cuộc chiến sẽ bắt đầu vào bất cứ lúc nào, xin hãy cẩn thận."

Nam thanh niên kia vừa thấy bùa chú của mình bị phá, đang muốn tức giận, lạiphát hiện dao động linh lực trên người đứa trẻ mắt mù trước mặt này gần nhưngang bằng với gã.Đứa trẻ này...

Nhìn như mới năm sáu tuổi, nhưng lại đạt tới Trúc Cơ?

Tức giậntrong lòng nam thanh niên lập tức biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười, gã nói: "Đứabé phía dưới, ngươi là người phương nào, vì sao phá hư việc ta thu đồ đệ?"

Liễu Bình nhảy lên đài, phất tay nói với mọi người phía dưới: "Đều tan đi."

Nam thanh niên thấy hắn làm như có chuyện muốn nói, cũng phất tay nói xuốngphía dưới: "Có nghe thấy không, đều tan, việc thu đồ đệ hoãn lại một lát rồitính."

Mọi người không dám không nghe mệnh lệnh của tiến sư, đành mang theo concái nhà mình nhanh chóng rời khỏi sân phơi lúa."

Tại hạ là Ngũ đại đệ tử Lương Thụy của Tiểu Tượng phái, còn chưa thỉnh giáotôn tính đại danh, đúng rồi, tôn sư nhất định đang ở gần đây, có đúng không?"

Nam thanh niên cười chắp tay và nói.Liễu Bình tổ chức ngôn ngữ một hồi, sau đó ho nhẹ và nói: "Là như thế này ––Chuyện vừa rồi coi như cho qua đi, thật ra ta muốn nói, trong các thiếu niên đócó nhiều người là nhân tài tu hành."

"Không sai,"Lương Thụy tán đồng mà nói, "Nữ hài vừa rồi ta chọn cũng có Thủy Linh Căntrong người, rất thích hợp để đi theo ta, người khác thì chúng ta có thể thươnglượng, nàng ta thì nhất định không nhường."

Liễu Bình nhíu mày nói: "Nếu người thật sự muốn thu đồ đệ, ta cũng không đếnmức chặn ngang một tay, nhưng một khi bùa chú kia của người đi vào hồnphách của phàm nhân, nàng sẽ trở thành nô lệ của ngươi, vậy còn theo người tuhành như thế nào?"

Nam thanh niên nghiêm túc nói: "Đạo hữu, có lẽ ngươi không hiểu, nhưng sưphụ ngươi nhất định biết, tài nguyên mà mỗi một người tu hành hao phí đều làcon số thiên văn, dựa vào cái gì ta phải lấy ra nhiều tài nguyên như vậy để giúpmột người không thân chẳng quen?

Nếu nàng không có gì để cống hiến cho ta,dựa vào cái gì ta phải truyền đạo pháp cho nàng?"

Liễu Bình nói: "Sư phụ ngươi năm đó thu ngươi ––"ấ ắ"Đó là vì ta thiên tư xuất sắc, vượt qua đệ tử tu hành bình thường, đáng lý nênđược tông môn bồi dưỡng trọng điểm, đổi là bất cứ ai muốn làm sư phụ ta thìcũng sẽ như vậy."

Lương Thụy nói."

Cho nên người có tu vi hôm nay đều là kết quả do chính người nỗ lực?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên!"

Lương Thụy nói.Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng nói: "Sao không xem việc giúpngười là điều tốt?

Nếu thiếu nữ kia thành nô lệ của ngươi, cho dù tu hành cóthành tựu, đạo tâm cũng sớm bị huỷ hoại."

Sắc mặt Lương Thụy biến đổi, lạnh lùng nói: "Ta là đệ tử của bảy đại môn phái,rốt cuộc các hạ thuộc môn phái nào?

Có phải đặc biệt đến gây sự với ta haykhông?"

Liễu Bình hơi hé miệng, sau đó lại nhắm lại, lại hơi hé miệng lần nữa, bỗng lắcđầu nói: "Vẫn là đi chết đi."

Câu nói vừa dứt, ánh đao đã bùng lên.Chỉ thấy một cái đầu người văng lên giữa không trung, không ngừng quaycuồng trong làn sương máu, sau đó ngã xuống dưới đài cao.Liễu Bình tùy ý ấn ra một quyết.Đầu người nọ bỗng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, lăn đến trước mặthắn."

Đạo hữu, ngươi nói rất đúng, ta thật sự nên xem việc giúp người là điều tốt."

Đầu người mà nói với giọng điệu hết sức nịnh nọt.Hai cái đầu người lăn qua lăn lại, đẩy từng nhánh cây vào trong đống lửa.Liễu Bình bỏ thêm các loại nguyên liệu nấu ăn vào nồi sắt, mùi hương lập tứcsôi trào rồi lan tỏa."

Củi lửa đủ rồi, không cần thêm nữa."

Hắn nói.Hai cái đầu người lui về phía sau, lại bị lão đạo nằm dưới tàng cây dùng chân đáqua."

Đi đi đi, đừng tới chen lấn với ta."

Lão đạo bắt lấy hồ lô, uống một ngụm rượu, kẹp một gắp đồ ăn, ăn uống vôcùng thích ý.Liễu Bình bung nồi trong chốc lát, miệng thì nói: "Canh xong rồi."

"Bung một chén đến để ta nếm xem."

"...

Thế nào?".ồ ấ"Không tồi, rất ngon."

Hai sư đồ ăn ăn uống uống, rất nhanh thời gian đã trôi qua.Ăn xong một bữa, mấy con hươu ngâm quả dại đến, nhẹ nhàng đặt xuống trướcmặt hai người.Lão đạo nắm lấy một quả rồi gặm hai cái, ợ một tiếng xong thì nói: "Hôm nayăn không tồi, lần sau bảo đám gấu sói gì đó tìm thêm chút son trân tới, dù saochúng không thể nghe chùa người giảng đạo đúng không.".Liễu Bình nâng một chén canh lên yên lặng uống, không đáp lại, cứ như cõilòng đang mang đầy tâm sự.-------Chương 836: Sinh tử dị tượng"Này, tiểu tử con làm sao vậy?"

Lão đạo hỏi."

Sư phụ, con suy nghĩ một vấn đề."

"Ta biết con đang suy nghĩ, cho nên ta hỏi con "Tiểu tử con làm sao vậy."

"À."

"...

Rốt cuộc tiểu tử con làm sao vậy?"

"Sư phụ, con suy nghĩ, vì sao mọi chuyện sẽ thành ra thế này."

"Là thế nào?"

"Người tu đạo chúng ta phải buông rất nhiều tạp niệm thì mới có thể tiến vàocảnh giới minh tưởng, thân thượng Thiên Đạo, hạ cảm U Minh, ngộ tạo hóathiên địa, tương hợp với đạo..."

"Không sai, con muốn nói cái gì?"

"Tôn tại như chúng ta thì thất tình lục dục nên càng đạm bạc hơn phàm nhânmột chút, vì sao còn ngược lại?"

Liễu Bình vừa nói, vừa nhớ tới đủ loại người tu đạo.Trong đầu hắn bỗng hiện lên một lão nhân.Sư phụ của Kiếm tu Lý Trường Tuyết-- Lão nhân hát câu "Thiên thường BạchNgọc Kinh, thập nhị thành ngũ lâu"kia sống mấy trăm tuổi rồi mà còn muốn đi dạo thanh lâu.Trên thực tế thanh lâu có gì vui để dạo?

Khi đả tọa đạt tới cảnh giới, có các loạicảm ứng tuyệt không thể tả, không mạnh hơn những thú vui da thịt thô thiển kiagấp trăm lần hay sao?

Liễu Bình lại uống một ngụm canh.Lý Trường Tuyết là kiếm tu thuần túy, dùng tâm chỉ thẳng vào đạo, ngoài kiếmra thì không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới, mãi đến khi bị hạ dược, mới nổi lênxuân tâm.Nhưng sư phụ và các sư huynh đệ của nàng không có điểm nào không phảihạng người phàm tâm hừng hực.Vậy thì tu đạo cái gì?

Thành thần tiên cái gì?

Người tu hành nên chỉ có một dụcvọng -- Đó là siêu thoát khổ hải, vĩnh đến trường sinh.Liễu Bình trầm tư mấy phút, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Có chút khôngđúng..."

"Cái gì mà không đúng?"

Lão đạo hỏi."

Bầu không khí giới tu hành chúng ta có chút không thích hợp."

ễLiễu Bình nói."

Nhìn ra từ nơi nào?"

Lão đạo híp mắt, nhìn như không chút để ý mà hỏi."

Kiếm tu thời thời khắc khắc lòng mang kiếm quyết, đao khách cũng mang trênngười đao ý thẳng tiến không lùi, cho nên có thể chặt đứt tất cả mọi tà niệm ––Nhưng các tu sĩ khác mỗi lần tu hành cũng phải tiến vào cảnh giới vong ngã,tuy rằng không bằng kiếm tu đao khách, nhưng cũng không nên ***** hừnghực."

Liễu Bình nói."

Có lẽ có vài tên là căn bã thì sao?"

Lão đạo không chút để ý mà nói."

Nhưng đa số người tu hành mà con nhìn thấy đều là cặn bã...

Vậy thì khônggiải thích được."

Liễu Bình nói xong thì tiện tay buông chén canh xuống, lấy mai rùa ra đoạnđoạn chính chính đặt trên mặt đất, sau đó rải mấy đồng tiền lên trên mai rùa.Leng keng leng keng!

Trong một loạt tiếng vag thanh thúy dễ nghe, đồng tiềnsôi nổi rơi xuống, chôn sâu xuống mặt đất.Liễu Bình nhướng mày, vừa nhìn quẻ tượng vừa nhanh chóng bấm đốt ngón tay."

Địa chấn, Địa là cơ thể của người, là thân thể của chúng sinh xảy ra vấn đề gìhay sao?"

Hắn nghi hoặc lẩm bẩm.Rắc!

Mai rùa đột nhiên vỡ ra một cái khe, ngay sau đó thì hoàn toàn tan nát, hóathành mảnh nhỏ đầy đất.Liễu Bình ngơ ngẩn.Mắt lão đạo lộ ra ánh sao, lão quát: "Đừng tính!

Tính tiếp thì có nguy hiểm đếntánh mạng!"

Liễu Bình cũng lập tức phát hiện vấn đề, vội thu quẻ tính trong tay lại."

Kỳ quái, có thứ gì đang cản trở ta tính tiếp...

Nó đang che giấu thiên cơ!"

Hắn khó tin mà nói.Lão đạo lại vườn bàn tay khô gầy ra, nhanh chóng tính một lượt."

Cẩn thận, con nhìn trộm thiên cơ quá mức, hơn nữa hiện giờ con chỉ mới đạttới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ–– thiên kiếp của con lập tức tới đấy!"

Lão lớn tiếng quát lên.Oanh –– Trong bầu trời đêm hiện ra một ánh lôi điện màu xanh.Liễu Bình chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sâu lên bầu trời.Luồng sức mạnh trong thiên địa kia càng ngày càng mạnh, giống như một vậtvô cùng lớn đang quan sát hắn, xem kỹ hắn.ốTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Chú ý!"

"Thiên kiếp của người bắt đầu rồi!"

"Thiên kiếp lần này có vô số bí mật không thể nói, xin nhất định phải dùng hếtsức ứng phó, mới có khả năng bảo toàn tánh mạng của ngươi."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi đến ngoài bìa rừng, không quay đầu lại mà nói: "Sư phụ chờ mộtlát, con độ kiếp xong thì trở về."

"Cẩn thận!"

Lão đạo gật đầu nói.Thân thể Liễu Bình nhẹ nhàng bật lên cao, liên tục nhảy lên nhánh cây vài lần,lập tức xuyên qua rừng rậm, đi đến một mảnh đất trống bên con sông.Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, lôi quang lập loè.Một rồi lại một mạch nước ngầm màu xám từ trên trời giáng xuống, khôngngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình, cứ như đang nhìn trộm hắn."

Quỷ vật?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.Ngay giai đoạn đầu kiếp nạn Kim Đan đã có quỷ vật buông xuống, thật là tìnhhuống hiếm thấy.Những mạch nước ngầm màu xám đó tụ lại, dần dần hiện hóa thành một bộ mặtyêu quý dữ tợn, không ngừng chạy vội chung quanh Liễu Bình."

Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được kiếp này."

Yêu quý In tiếng."

Ác hành?

Ta làm ra ác hành gì?"

Đồng tử Liễu Bình co rụt lại, nhẹ nhàng hỏi.Hắn đã nhận ra tử vong.Dao động khí tức trên người yêu quý này gần như là cảnh giới Phong Thánh,không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần.Tử vong phát ra từ trên người yêu quỷ làm hắn trực tiếp cảm ứng được kết cục.Căn bản đánh không thắng.- - Chỉ có thể chờ chết.Chẳng lẽ chỉ vì tính một quả như vậy mà Thiên Đạo đã giáng tên này xuống lấymạng của hắn?

Không...

Chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy.Đại đạo vô tình, tuyệt đối sẽ không nhằm vào cá thể đơn độc nào đó như vậy.Nhất định là có thứ gì hắn không thể lý giải, thiết lập nên quá trình như vậy.Có cách nào đối phó nó không?

Chiến đấu thì căn bản không được.Cách duy nhất là -- Liễu Bình nâng tay lên, nhanh chóng bấm đốt ngón tay tínhtoán diễn biến và hướng đi của cục diện trước mặt.ốYêu quỷ nói: "Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua đượckiếp này."

"Ngươi rốt cuộc là yêu quỷ gì?

Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua yêu quý nhưngươi?"

Liễu Bình vừa tính, vừa nhíu mày nói.Yêu quỷ nói: "Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua đượckiếp này."

Nó dùng vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, hư không quanh ngườingẫu nhiên lui qua hai bên, để lộ cảnh tượng một thế giới khác.Trong thế giới kia, mơ hồ có thể thấy được vô số những thi thể chồng chất nhưnúi.Loại dị tượng này chợt lóe mà qua.Tất cả mọi thứ khôi phục bình tĩnh.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Không trung đánh xuống một ánh lôi điện uốn lượn như rắn.Yêu quỷ bắt lấy thời khắc này, phát ra một tiếng gầm rú, sau đó biến mất khỏi vịtrí cũ.Tay Liễu Bình bỗng dừng lại.Quẻ thành!

Đối phương nhào tới, nhưng tốc độ cực nhanh, thậm chí hắn khôngthấy rõ được.Nhìn từ quẻ tương tính ra thì sinh cơ duy nhất là -- Bên trái người, tiến lên mộtbước.Đây là kết quả tính toán ra được, nếu không tin nó thì không còn thủ đoạn nàokhác để ứng phó.-------Chương 837: Thánh nhân Phong VũTrong chớp nhoáng -- Liễu Bình cắn răng một cái, lập tức nghiêng qua bên trái,sau đó ra sức tiến lên trước một bước.Gần như ngay vào thời khắc đó.Cách hắn bảy tám dặm, trong rừng rậm, bên đống lửa.Lão đạo mang vẻ mặt nặng nề mà nâng đôi tay lên, nhanh chóng ấn ra pháp ấn,quát khẽ: "Nhanh!"

Một chớp mắt đã qua.Liễu Bình chỉ cảm thấy một thân thể khổng lồ, lấy khí thế không thể ngăn cảnvọt qua từ bên người hắn.Hắn chợt lóe qua bên trái, đúng lúc né tránh đòn tấn công của nó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhiên thoáng hiện: "Chú ý! thế giới phía saucon quái vật này mở ra một khe hở, nằm ngay vị trí một mét phía trước ngươi!"

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, cũng không kịp tự hỏi thì đã lao về phía trướctheo bản năng.Thế giới biến mất.Một mảnh hư không và hắc ám chất chứa dày đặc chung quanh.Có cái gì tản ra khí tức hủy diệt chợt lóe qua.–– Đó là thiên kiếp chi lôi.Nó vốn muốn bổ trúng Liễu Bình, lại vì Liễu Bình chui vào hư không mà lậptức đánh hụt.Chóp mắt này kinh tâm động phách như thế.Dựa vào quẻ thuật chỉ dẫn, Liễu Bình tránh đi tập kích của yêu quỷ, lại né thoátthiên lôi gần như luôn đánh trúng, lập tức rơi vào một thế giới khác Liễu Bìnhnhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, toàn lực thả ra thần niệm tìm kiếm về phía sau,đồng thời không ngừng bấm đốt ngón tay.Ở phía sau hắn, một thế giới đang nhanh chóng biến mất.- - Là thế giới tu hành!Nhìn lại vị trí hắn đúng, hoàn toàn có thể thấy yêu quỷ kia vừa quay đầu lại,miệng phát ra tiếng rít gào không cam lòng, muốn tiếp tục xông lên.Lôi quang mãnh liệt quay chung quanh nó, giống như binh khí tùy thân của nó,tỏa ra khí tức ***** hủy diệt tất cả.Bá!Quái vật mang theo khí tức tử vong nhào về hướng Liễu Bình, lại bỗng biến mấtkhỏi trước mặt hắn.- - Thông đạo liên kết giữa hai thế giới đã biến mất.Hành động bấm đốt ngón tay của Liễu Bình cũng theo đó mà dừng lại.ố"Sống sót..."

Hắn lẩm bẩm nói.Lúc này một trận gió thổi tới, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã chảy mồ hôilạnh ướt người.Liễu Bình đứng trong một con đường đi đầy tro bụi.Nơi này là sơn môn của tu hành giả, có mấy ngọn núi cao xuyên thẳng mâyxanh, có lầu các cùng phòng luyện công, động phủ, phường thị và quảng trườngrộng lớn đủ cho các tu hành giả chiến đấu so tài.Thế nhưng, có vẻ như nơi này phải chịu một trận động đất.Mọi thứ đều nghiêng trái nghiêng phải..Thậm chí Liễu Bình còn không thấy được bất cứ thứ gì còn tốt cả.Lầu các cổ xưa đổ nát.Đường đi đầy cỏ dại rậm rạp.Xương cốt vương vãi khắp nơi."

Kỳ quái... nơi này là nơi nào chứ?"

Liễu Bình nói nhỏ.Bốn phía đều yên tĩnh.Toàn bộ thế giới như chỉ có mình hắn, ngoài tiếng xào xạc khi hắn đi lại ra,không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.Liễu Bình đi chậm trên đường phố, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.Thế giới tu hành là quê hương của mình.Mình ở nơi này tu đạo, chiến đấu, kết bạn các tu sĩ của các môn phái, đi khắpchân trời góc biển, rất quen thuộc với nó, tựa như là cơ thể của mình vậy.Hắn chưa từng nghĩ tới, phía sau thế giới này còn có bí mật mà mình khôngbiết.Từ khi mình dùng quẻ thuật để tính ***** mãnh liệt của chúng sinh, mọi thứdường như đều khác biệt.Thật giống như mình phát động cái gì vậy.Liễu Bình đi tới trước một bộ xương, ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc rìu chiếnđã rỉ sắt lên.Chiếc rìu này đã mất đi linh tính, ngay cả phù văn pháp trận khắc trên thân rìuđều trở nên mơ hồ, đã mất đi tác dụng của bọn nó.Liễu Bình xoa nhẹ nhũng phù văn kia, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc."

Hơi khác so với hệ thống năng lực của chúng ta... thế nhưng càng ngắn gọn, ưumỹ, có lực hơn..."

Hắn buông nhẹ chiếc rìu xuống, thuận tay cầm một chiếc dao găm khác lên.ỗ ồ ắ ắDao găm bỗng toát ra luồng sáng xanh, trong nháy mắt xuyên qua trời cao, cắthư không thành hai bộ phận.Xoạt xoạt.Dao găm thả xong một đòn vừa rồi liền gãy mất."

Uy lực như thế, đã vượt xa thực lực cực hạn của thế gới chúng ta...

đây là ditích của thời đại nào chứ?"

Liễu Bình nói một mình, vẻ mặt hiện ra nét mê mang.Lần *****ên trong đời, hắn cảm nhận được thế giới tu hành không đơn giản.Liễu Bình tiếp tục đi tiếp, cuối cùng cũng đi qua toàn bộ phố dài, đã tới mộttháp miếu nơi cuối đường.Trên bảng hiệu của tháp miếu có bốn chữ lớn: "Thánh nhân Phong Vũ."

Thánh nhân...

Nơi này đã từng là nơi ở của Thánh nhân sao?

Nếu đã có Thánhnhân tọa trấn nơi này, tại sao toàn bộ thế giới vẫn bị phá hoại, thậm chí thâyngang khắp đồng?

Liễu Bình bước vào tháp miếu, thả thần niệm ra, tiếp tụcquan sát bốn phía.Trong tháp miếu, hài cốt chất đống như núi, hiện đầy tro bụi, cảnh tượng tịchliêu, trên đài cao có điêu khắc một người.Đó là một cô gái.Liễu Bình dùng thần niệm tỉ mỉ quan sát bức tượng cô gái này, vô số câu hỏixuất hiện trong đầu hắn.Đáng tiếc...

Không có thứ gì có thể ngăn cản thời gian ăn mòn, đều đã mất đilinh tính và tác dụng, làm cho Liễu Bình không thu được bất cứ manh mối nàocó giá trị cả.Vậy thì cũng chỉ còn một biện pháp nữa mà thôi.Liễu Bình lấy mấy đồng tiền từ trong người ra, ngón tay liên tục cử động.Có chuyện không thể quyết định, lập tức hỏi Thiên đạo.Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều do mình tính quẻ mà đưa tới.Keng!

Mấy đồng tiền bị ném ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra những tiếng lengkeng, sau khi lăn một lúc, toàn bộ tiền đồng đều dựng thẳng tắp trên mặt đất.Liễu Bình im lặng.Nơi này bị một loại lực lượng nào đó bao phủ!

Ngay cả Thiên cơ đều bị ẩn giấu,không để bất cứ kẻ nào có thể biết được chân tướng ẩn giấu trong quá khứ.Một luồng điện xẹt qua não Liễu Bình.Không đúng!

Không đúng lắm!

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm mặt đất.Khi mình tiến vào thế giới này, có cảm giác được không gian xuất hiện biến đổi.Rõ ràng thế giới này nối liền với thế giới Tu Hành.Thậm chí có thể nói, bọn chúng là một thể song sinh.ể ố ổ ẫ ắ ếNhư vậy trong tương lai vào thời điểm kia, khi Nữ sĩ Thống Khổ dẫn dắt thếgiới Tu Hành tới Vĩnh Dạ, từ đó thu lấy linh hồn, cô ta có biết phía sau thế giớiTu Hành, vẫn ẩn giấu đi một thế giới bí mật này hay không?

Tới cùng thì cô tacó biết hay không?

Nếu như cô ta biết...Cô ta biết được bao nhiêu?

Lại mưu đồ muốn lấy được cái gì từ đó?-------Chương 838: Ngươi là ai?

Quái vật vừa rồi là cái gì?Liễu Bình đang suy tư, bỗng nhiên một luồng sáng lấp lóe trên bức tượng kia.Ngay sau đó, bức tượng phát sáng lên.Một giọng nữ theo đó xuất hiện: "Hoan nghênh người, kẻ tới sau."

"Các hạ là ai?"

Liễu Bình chắp tay hỏi."

Ta chính là một tia thần niệm của người tu đạo trong thời đại quá khứ, đạo hiệucủa ta là Phong Vũ, được tu hành giả tại rất nhiều thế giới xung là Thánh nhân."

Bức tượng truyền ra một giọng nói."

Hóa ra ngài là Thánh nhân Phong Vũ."

Liễu Bình nói.Bức tượng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có thể đi vào nơi đây, chắc hẳn đã khámphá một bí mật nào đó của Lục đạo Luân hồi, đồng thời tránh thoát khỏi tìnhhuống tuyệt vọng, vậy mới có cơ hội tới nơi đây..."

"Tiền bối, ta đang nghĩ cách sáng tạo một bộ võ kinh, nâng cao trình độ củachúng sinh, thế nhưng lại phát hiện ***** của chúng sinh quá mạnh, bởi vậychịu khổ nhiều, cho nên ta cảm thấy không bình thường."

Liễu Bình nói.Bức tượng không nói gì.Từng luồng sáng xuất hiện trong tháp miếu, hiện ra những chuyện mà LiễuBình đã trải qua trong quá khứ."

Rất tốt, người tới tốt."

Bức tượng nói.Đỉnh đầu của nó toát ra chùm sáng kỳ dị.Bên ngoài chùm sáng này là màu trắng thần thánh, thế nhưng bên trong ánhsáng trắng này, lại có một tia sáng đen kịt đang di động không ngừng.Tia sáng đen này liên tục giãy dụa, đâm thẳng vào luồng sáng trắng, muốn thoátkhỏi sự giam cầm của ánh sáng trắng.Bức tượng nói: "Ta thấy được cuộc sống trong quá khứ của ngươi, ngươi khôngthẹn là một tồn tại với ý chí mạnh mẽ... trong cuộc đời của ngươi, ngươi vẫnluôn chém giết với kẻ địch không thể chiến thắng, chỉ vì cứu vớt loài người."

"Hơn nữa người còn phát hiện nơi này, thậm chí cũng nhận được... sự tánthành."

"Ý ngài là gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu.ố ổ ễChùm sáng kia chậm rãi bay xuống, trôi nổi trước mặt Liễu Bình."

Ngươi nhận được tư cách này, đây là một ý tưởng trong thời đại quá khứ,chúng ta chưa từng nghĩ tới sẽ thực hiện nó, bởi vì ý nghĩ này quá điên cuồng,thế nhưng thực lực của người làm cho ta thấy được hi vọng..."

Bức tượng nói tiếp: "***** của chúng sinh rất mãnh liệt, tính tình hay thayđổi, là do nhận phải ảnh hưởng của hai loại lực lượng tranh đấu với nhau."

Trong chùm sáng, hai màu đen trắng liên tục lấp lóe."

Bọn chúng là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Không thể nói... thế nhưng người có thể thử sử dụng bọn chúng... ngươi cầncân bằng lực lượng của bọn chúng, làm cho bọn chúng không còn tranh đấunữa."

Bức tượng nói."

Để ta thử chút."

Liễu Bình nón hở nói."

Ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không thành công, người và nơinày sẽ cùng lâm vào hủy diệt."

Bức tượng nói."

Nếu như ta thành công thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu vậy thì ngươi có thể bắt đầu sáng tạo võ kinh, mà lại chắc chắn sẽ mangtới lợi ích cho chúng sinh."

Bức tượng nói."

Trước kia chưa từng có người thử sao?"

Liễu Bình lại hỏi."

Không ai phát hiện điểm này, cho nên không thể phát động lực lượng của thếgiới, ngươi là người *****ên."

Bức tượng nói."

Sau ta sẽ có người khác à?"

"Không có những người khác...

đây là một chùm phong ấn duy nhất, nếu nhưngười thất bại, mọi thứ nơi này đều sẽ kết thúc, thế giới cũng lâm vào vĩnhdiệt."

"Cho nên đây là một lần thử nghiệm."

"Ngươi có hiểu như vậy, nó là duy nhất, thất bại, sẽ không thể thử nghiệm lầnnữa."

Liễu Bình gật đầu.ắ ếHắn vươn tay, tiếp nhận chùm sáng kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi tiếp nhận hai loại hạt giống sức mạnh, theo thứ tự là: ? ?? và ? ??][Hai loại lực lượng này đã tranh đấu vô số năm trong thời đại của Kỷ nguyênchính, cuối cùng sẽ nhất quyết thắng bại tại tương lai xa xôi.][Ngươi thu được một cơ hội, có thể tiếp xúc bọn chúng.][Chú ý!][Ngươi là người *****ên phát hiện bí mật của thế giới ẩn sau Lục đạo Luânhồi.][Sinh tử của người sắp xuất hiện.]Chùm sáng nhập vào trong tay Liễu Bình.Hắn đứng im tại chỗ cảm ứng, lại phát hiện mình không có bất cứ dị dạng nàocả."

Sẽ phát sinh cái gì?

Tại sao ta lại không cảm ứng được cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Bức tượng nói: "Dần dần bọn chúng mới phát huy hiệu quả, cũng sẽ không lấymạng của người ngay lập tức."

"Ngươi hãy thử chinh phục bọn chúng, hoặc là bị lực lượng của bọn chúng chonhồi nổ nát."

"Ta sẽ ở đây chờ người thành công hoặc thất bại, để quyết định thế giới này tồntại hay là hủy diệt."

"Đi đi!"

Vừa nói xong.Cảnh tượng bốn phía biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình phát hiện mình trở về thế giới Tu Hành, đang đứng trong vô số tiasấm sét.Con yêu quỷ kia bỗng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hắn."

Ồ... vừa rồi người đi đâu?"

Yêu quỷ gầm nhẹ, tiến tới gần Liễu Bình.Liễu Bình thực sự không thể tưởng nổi, đành phải rút Bách Nạp đao ra, nói:"Tới đi, xem ra cũng không có đường sống."

Nói xong, hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang xông loạn.Toàn bộ thân thể hắn như có vô số chân đốt xuất hiện, giữ thân hình hắn nguyêntại chỗ, không thể nhúc nhích."

Ăn ngươi!"

Yêu quỷ lao về phía Liễu Bình.ố ấ ề ễVô số sấm sét cũng tìm được mục tiêu, cũng lao về phía Liễu Bình.Trong khoảnh khắc này.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Lực lượng của ? ??

đã bắt đầu có hiệu lực.]Âm!

Sức gió mãnh liệt thổi bay sấm sét ra ngoài.Một móng vuốt màu đen vươn ra khỏi sương mù, bỗng nắm chặt cổ của yêuquỷ."

Khặc khặc khặc khặc khặc... ngươi nói là...

ăn ta?"

Từ trong sương mù truyền ra một giọng nói kỳ quái.Một chiếc chân đốt đâm vào cơ thể yêu quý.Hầu như trong nháy mắt, yêu quý như một quả bong bóng vỡ tan, máu thịt toànthân đều tan biến.Nó chỉ còn lại một bộ xương trắng, bị móng vuốt màu đen kia tóm chặt, treogiữa không trung.Trong sương mù.Một tiếng nói sắc nhọn vang lên: "Hì hì ha ha... không có cách, chúng sinh thậmchí tất cả tồn tại, đứng trước mặt ta chỉ có một chuyện có thể làm."

"Thần phục."

Vừa nói xong.Sương mù tản đi.Một quái nhân toàn thân có đầy giáp xác hiện ra trong đống đá vụn.Nó chỉ cao khoảng một mét ba bốn, vẫn có hình dáng của một đứa nhỏ.Nếu không phải ngoại hình của nó rất quái dị, thậm chí có thể nói thẳng nó làLiễu Bình!

Quái nhân hít một hơi thật sâu, nói với vẻ tham lam: "A...

Lục đạoLuân hồi... thế giới tuyệt vời cỡ nào, vô số chúng sinh đang chờ đợi ta..."

Âm!

Trên bầu trời, một luồng sét thô tới mấy chục mét bổ thẳng vào người quáinhân.Luồng sét này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù Thiên kiếp, chỉ bằng vàokhí tức tản mát ra ngoài cũng có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, làm cho cảnúi rừng đều hóa thành hư vô.Quái nhân tắm trong sấm sét, thân thể liên tục run rẩy.Bỗng nhiên...

Giáp xác toàn thân của hắn biến mất, lại hóa thành hình dáng mộtđứa trẻ bình thường.Liễu Bình!

Trong sấm sét, Liễu Bình ***** vài hơi, tiếng nói lại là của mộtngười đàn ông trưởng thành: "Ngươi ở đâu?"

"Ta đây..."

ắGiọng nói của hắn lại khôi phục thành giọng nói của trẻ con, tự trả lời: "Ngươilà ai?

Quái vật vừa rồi là cái gì?"

Đứa nhỏ đưa mắt quan sát bốn phía, nói với giọng một người đàn ông trưởngthành: "Hả?

Tại sao lại là màn hình đen?

Ồ... xin lỗi, hóa ra thị lực của ngươi cóvấn đề."

"Đúng vậy..."

Giọng nói trẻ con vang lên lần nữa: "Ta là người mù."

"Tốt, chúng ta nói thẳng đi, ta và một tên khác chỉ có thể giáng lâm một lần tớicơ thể của ngươi, vừa rồi nó bị đuổi ra ngoài... ta cũng sẽ rời khỏi ngay lập tức."

"Chúng ta là người sở hữu hai loại sức mạnh kia."

-------Chương 839: Cảm xúcLiễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi nghĩ tới chùm sáng khi trước.Đó là một tia sáng đen bị luồng sáng trắng giam giữ.Ánh sáng đen giãy giụa, muốn thoát ra ngoài, thế nhưng vẫn luôn bị luồng sángtrắng bao phủ, không thể rời đi."

Ý nghĩ ngươi là đúng..."

Giọng người đàn ông trưởng thành vang lên: "Nó vốn định điều khiển người,thế nhưng chúng ta bảo vệ ngươi, cho nên nó không thể cướp lấy cơ thể củangười được."

"Tiếp đó, nó và chúng ta đều không thể làm gì được người cả."

"Hai loại lực lượng thuần túy lưu lại trong cơ thể người, nói thực ra, chúng tacũng không biết sẽ phát sinh điều gì."

"Lời khuyên duy nhất chính là: ""Không nên bị lực lượng tà tính kia khống chế, nếu không người sẽ mất đi bảntâm, vậy chúng ta cũng không có cách nào."

"Hiện tại, chúng ta đều phải rời đi."

"Chúc người may mắn."

Vừa nói xong, ngay sau đó, tất cả sấm sét trên bầu trời đều biến mất.Mặt đất khôi phục như lúc ban đầu.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, sóng năng lượng trên người đã độtphá Trúc Cơ, lên tới cảnh giới Kim Đan.Trong hư không, không có bất cứ dòng chữ nhắc nhở nào cả.Thật giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.Liễu Bình cẩn thận kiểm tra cơ thể cũng không phát hiện bất cứ khác thườngnào."

Thật đúng là kỳ lạ, hai loại lực lượng tới cùng là gì..."

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.Bỗng nhiên, từ trời bay tới một luồng sáng, nhanh chóng hạ xuống một nơi cáchLiễu Bình không xa.Ánh sáng tán đi, hiện ra một tu sĩ thanh niên."

Tiểu hữu, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Tu sĩ trẻ thả thần niệm ra đảo qua mặt đất cùng rừng cây, tùy ý hỏi.Liễu Bình ôm quyền nói: "À, thực sự thứ lỗi, vừa rồi động tĩnh độ kiếp của ta cóhơi lớn, đã quấy rầy các hạ, xin hãy thông cảm cho."

ầ ắ ầThần niệm tu sĩ thanh niên đảo qua người hắn, gật đầu nói: "Kim Đan kỳ... nămtuổi Kim Đan, thật sự là hiếm gặp mà."."

Đạo hữu quá khen."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng nơi này ngoài việc đạo hữu lên cấp Kim Đan ra, thật sự không cònchuyện nào phát sinh sao?"

Tu sĩ thanh niên hỏi."

Thật không có."

Liễu Bình nói."

Không đúng mà, sóng lực lượng vừa rồi vượt xa phạm trù của Kim Đan kỳ,thậm chí tu hành giả Phong Thánh kỳ cũng không thể phóng ra sóng năng lượngnhư vậy."

Tu sĩ thanh niên nhìn Liễu Bình chằm chằm.Trên người hắn ta tản ra sóng năng lượng Hóa Thần kỳ.Cảnh giới trong văn minh tu hành, từ thấp tới cao theo thứ tự là: Luyện Khí,Trúc Cơ, Kim Đan Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu,...

Hiệntại Liễu Bình đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, thế nhưng đối mặt với tu sĩ thanh niên này,vẫn còn kém xa lắm.Thực lực song phương cách hai cảnh giới lớn.Sóng linh lực trên cơ thể tu sĩ thanh niên kia càng ngày càng mạnh, dần dần nhưsức nặng ngàn cân, đặt trên hai bờ vai Liễu Bình."

Dị tượng lớn như vậy, chỉ khi có di tích xuất thể mới có thể sinh ra."

"Ta khuyên người vẫn nên nói thật đi..."

"Nếu không ta không thể đảm bảo người có giữ được tính mạng hay không."

Tu sĩ thanh niên tiện tay rút một chiếc pháp khí hình quạt ra, chậm rãi phe phẩy,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình.Năm tuổi Kim Đan!

Loại thiên tài này, dựa vào đâu để hắn trưởng thành chứ?Hơn nữa dị tượng vừa rồi rất quỷ dị, đứa nhóc này chắc hẳn giấu diếm cái gì đó!Liễu Bình cười khổ lắc đầu, ôm quyền nói: "Vị đạo hữu này, ta đã cảm nhậnđược sự mạnh mẽ của ngươi, thế nhưng thật...".Giọng nói của hắn dần dần nhỏ yếu, cuối cùng im bặt đi."

Ù?"

Thanh niên đối diện trở nên chuyên chú.Liễu Bình khom người lại, như gặp phải đòn nghiêm trọng vậy, té quy xuốngđất.Thần niệm của thanh niên quét qua người hắn, lại không cảm thấy có gì dị dạngcả."

Giả vờ giả vịt!".Thanh niên tùy ý phẩy cây quạt trên tay.Một cơn gió lớn xuất hiện, ngưng tụ ra vô số nắm đấm băng, bắn trúng ngườiLiễu Bình.Liễu Bình trúng rất nhiều đòn tấn công, bị đánh bay ra ngoài, va nát một khốinham thạch bên bờ sông."

Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như người vẫn không nói, đòn tiếp theo sẽ lấymạng của ngươi!"

Thanh niên phe phẩy cây quạt trên tay, nói.Liễu Bình lại như chưa tỉnh.Sự đau đớn khi bị pháp thuật đánh trúng thông qua cơ thể truyền tới đại não, thếnhưng hắn lại càng để ý tới một chuyện khác hơn.Thân thể.Trong thân thể chất đầy tức giận.Loại tức giận này đột nhiên sinh ra từ trong cơ thể, hóa thành lửa giận ngập trời,càng ngày càng khổng lồ, như là thủy triều mãnh liệt, không thể ức chế, khôngthể loại bỏ, không thể ngăn cản."

Phù..."

Liễu Bình thở dài một hơi, luồng khí này lại như phun sương, bay ra ngoài mấychục mét."

Xin lỗi, ta muốn hỏi ngươi."

Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn thẳng về phía thanh niên đối diện, dùng giọng điệuđè nén nói: "Dùng tính mạng tới uy ***** ta, ép ta nói một vài chuyện không liênquan gì tới người cả..."

"Dựa vào cái gì mà người cho là mình có tư cách như vậy?"

Thanh niên đối diện ngẩn ra, bật cười nói: "Ta hỏi người đáp, đây là quy tắc,nếu như ngươi muốn phá quy tắc này, ta sẽ giết người, bắt linh hồn người lại rồitiếp tục tra tấn, sớm muộn cũng sẽ nhận được đáp án mà ta muốn."

Ầm...Toàn thân Liễu Bình chấn động, ngay cả mặt đất xung quanh hắn cũng chấnđộng theo.Tùng hàng chữ nhỏ theo đó hiện lên:[Hai loại sức mạnh trong cơ thể người đã bị kích thích, bọn chúng bắt đầu chủđạo thân thể của ngươi, sinh ra lửa giận không gì sánh kịp.][Tâm trạng của ngươi sắp biến thành: Tức giận.]Liễu Bình nhắm mắt lại, nói với giọng không kiềm chế được: "Ngươi...

đừngnói nữa, ta sắp không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân mình nữa rồi."

ể"Cảm xúc?

Ngươi cho mình là ai, người nghe không hiểu lời ta nói đúngkhông?

Đi chết đi."

Nam tu sĩ phẩy nhẹ cây quạt trong tay.Một lưỡi đao màu vàng kim ngưng kết lại, thuận theo cơn gió chém về phíaLiễu Bình.Phut!

Lưỡi đao chém trúng Liễu Bình, làm một luồng sương máu bay ra ngoài.Nam tu gập quạt lại, nói với vẻ hào hứng: "Ha!

Chết giống như một con chóvậy... năm tuổi Kim Đan thì sao chứ?

Cuối cùng ngươi cũng không thể tiếp tụctu hành, ngay cả đầu thai cũng phải xem xem ta có vui vẻ hay không."

"Hiện tại, ta bắt linh hồn của ngươi tới xem xem đã xảy ra chuyện gì."

Hắn ta vừa nói xong, hai tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết.Thế nhưng pháp quyết chỉ dùng tới một nửa, động tác trên tay của hắn ta lạidừng lại.Phía đối diện.Đứa nhóc kia đứng im bất động.Lưỡi đao vàng kim dần dần biến mất khỏi ***** hắn, lưu lại một vết thươngnhìn thấy mà giật mình.Thế nhưng đứa bé kia vẫn chưa chết.Hai mắt của nó biến thành màu đỏ rực, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếngnói khàn khàn: "Xin lỗi, ta không thể khống chế cảm xúc bản thân."

Nam tu sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt.Đứa bé biến mất không thấy gì nữa.Không ổn!

Báo động xuất hiện trong lòng hắn ta, hắn ta dự định dùng phápquyết để phòng ngự.Thế nhưng một cảm giác đau đớn bỗng xuất hiện.Hai tay của hắn ta bị đứa bé kia đập nát, ngực thì bị một lực cực lớn và trắng, cảngười lún xuống mặt đất.Nam tu sĩ mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin.Thật nhanh!

Thực sự quá nhanh!

Rõ ràng chỉ là Kim Đan, tại sao ta lại khôngthể thấy rõ động tác của nó chứ?

Hắn ta nhìn thấy đứa bé kia đi tới trước mặtmình, đồng thời nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không có cách nào khác cả, ta nghĩ đinghĩ lại, chỉ khi người chết đi thì mới có thể lắng lại lửa giận của ta, sau đó tamới có thể điều khiển lại chính mình."

"Ngươi."

Tiếng nói vừa vang lên, đứa bé kia đã giơ chân lên, dùng toàn lực đá vào đầuhắn ta.-------Chương 840: Ngươi lừa gạt chính ngườiẦm!

Một tiếng nổ vang lên, nam tu sĩ bị đá bay ra ngoài, ven đường đụng phảirất nhiều tảng đá trong dòng sông, sau đó xuyên qua con sông này, đâm vàongọn núi bên kia.Trên người đứa bé kia thì hiện lên hai luồng sáng đen và trắng, như ẩn như hiện.Hắn bay tới, lôi nam tu sĩ từ trong lòng núi ra ngoài, ném vào trong bãi nướccạn."

Tha mạng... tha mạng... xin lỗi, là lỗi của ta."

Nam tu sĩ máu me khắp người, luôn miệng nói.Đứa bé kia thì mỉm cười, bỗng nhiên rộng lớn với vẻ căm phẫn: "Không phảimới vừa muốn giết người à?

Đánh không lại thì đổi giọng cầu xin tha thứ?Ngươi đây cũng là người tu hành?"

Hắn nắm chặt cổ của nam tu sĩ, đặt vào trong nước, nắm chặt nắm đấm rồi mộtquyền lại một quyền."

A..."

Nam tu sĩ liên tục kêu thảm thiết.Đứa bé bỗng nhấc hắn ta lên, nói nhỏ bên tai hắn ta: "Nếu như người còn tính làmột người tu hành, cũng không nên kêu thảm khi bị đánh như vậy."

Nam tu sĩ ướt sũng, sợ hãi cùng cực, nhỏ giọng đáp: "Ta... thực sự thì chưa bịngười nào đánh đau như vậy, xin người hãy tha cho ta!

Tha cho ta được chứ?"

"Ngươi chưa từng bị người nào đánh, lại dám tùy ý giết người cướp hồnphách?"

Đứa bé hỏi.Nam tu sĩ yên lặng không nói."

Ngươi làm ta quá thất vọng."

Đứa bé ném hắn ta vào trong nước, lại vung quyền.Âm!

Nam tu sĩ bị đập vào trong nước bùn dưới đáy sông.Sàn sạt...

Tiếng bước chân đánh thức lão đạo, ông ta ngáp lên, hỏi: "Trở về rồi?"

"Đúng vậy, trở về."

Liễu Bình nói."

Ồ?

Tại sao lại thêm một cái đầu nữa vậy?"

Lão đạo ngạc nhiên hỏi.Sau lưng Liễu Bình, xuất hiện cái đầu thứ ba.Chiếc đầu này lăn theo sau hai cái đầu kia, cũng lăn tới trước đống lửa.ế ấ ố ế"Độ kiếp gặp phải người quấy rối, bị ta giết."

Liễu Bình nói."

Ồ... quá trình độ kiếp không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Lão đạo hỏi với vẻ quan tâm."

Thật đúng là có chút vấn đề, hiện tại đang muốn nói rõ mọi chuyện với sự phụđây."

Liễu Bình nghiêm túc nói.Nếu như nói còn ai có thể tin tưởng, vậy cũng chỉ có sư phụ của mình."

Khi trước, lần xem bói kia xuất hiện vấn đề, khi con độ kiếp, có yêu quý mạnhmẽ tới tập kích, sau đó..."

Liễu Bình nói hết những chuyện đã xảy ra ra."

Ghê gớm, ban đầu con chỉ muốn tìm ra nguyên nhân ***** của tu sĩ quámãnh liệt, không nghĩ tới lại đạt được cơ duyên như vậy."

Lão đạo thở dài nói."

Cơ duyên?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, hai loại lực lượng đó là nguyên nhân sinh ra Lục đạo."

"Tương truyền tại quá khứ xa xôi, Lục đạo luân hồi vốn là một thế giới hoànchỉnh, về sau có hai loại sức mạnh tranh đấu với nhau trong thế giới đó, làm chocả thế giới đều sụp đổ, lúc này mới hóa thành Lục đạo."

Lão đạo liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Một trong hai loại sức mạnh đó có ý đồkhống chế cảm xúc của con, nó muốn hoàn toàn kiểm soát con."

Liễu Bình nói: "Từ nãy tới giờ con vẫn luôn mặc niệm Thái Thượng ThanhTâm quyết."

"Thái Thượng Thanh Tâm quyết chuyên môn trừ khử tâm ma, có tác dụng khiông đối ma niệm và *****... con cảm thấy nó có thể khống chế cảm xúc giúpmình không?"

Lão đạo hỏi."

Hẳn là có thể chứ."

Liễu Bình nói."

Vậy thì được, đi nấu cơm cho sự phụ ăn đi."

"Sư phụ, người vừa mới ăn cơm xong mà."

"Vết thương hơi nặng, cần bổ sung dinh dưỡng... hơn nữa con nấu cơm quángon đi."

"Vậy à, vậy thì để con đi làm."

Liễu Bình đi làm cơm..ỗ ồ ằ ẩ ẩLão đạo duỗi lưng mỏi, rồi lại nằm dưới tàng cây, lẩm bẩm một mình: "Hai loạilực lượng này rất khó lường đây, nếu như con có thể nắm giữ bọn chúng, từ đâycó thể một bước lên trời, có thể đi lại chư thiên vạn giới..."

"Còn nhỏ tuổi như vậy, lại có được cơ duyên như thế, chậc chậc."

"Cũng không biết đời trước con đã làm chuyện gì, vậy mà may mắn lớn nhưvậy."

Một lát sau.Lão đạo cảm thấy đói bụng, thế nhưng không thấy Liễu Bình trở về, không khỏiđúng dậy đi ra khỏi rừng cây.Ông ta tách bụi cỏ ra nhìn tới.Liễu Bình đang đảo nồi xào rau, mà trên mặt đất lại có mấy chục món ăn.Những động vật kia liên tục ngậm các loại nguyên liệu nấu ăn tới trước mặtLiễu Bình, để cung cấp cho hắn sử dụng."

Nhóc con, đã ba mươi bảy món ăn rồi, nhóc muốn sư phụ nhóc ăn tới bể bụnghay gì!"

Lão đạo hô lớn.Liễu Bình vẫn không có ngùng, nói với giọng bất đắc dĩ: "Con biết đã đủ rồi,thế nhưng chỉ hơi suy nghĩ, đã nghĩ tới việc người cần bổ sung dinh dưỡng, chonên con không thể dùng được."

Nói xong, hắn lại tiếp tục xào một món ăn khác.Ba mươi tám món ăn."

Con có niệm Thái Thượng Thanh Tâm quyết hay không đó?"

Lão đạo hỏi."

Có, thế nhưng vô dụng."

Liễu Bình nói."

Nhanh nghĩ những phương pháp khác đi, hiện tại con đã không thể kiểm soátsuy nghĩ bản thân, ngay cả thân thể cũng không kiểm soát nổi nữa, cứ tiếp tụcnhư vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn mòn sạch!"

Lão đạo quát lớn.Liễu Bình trầm tư vài giây, bỗng nhiên búng tay."

Có!"

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Liễu Bình, người hãy lắngnghe lời ta nói..."

"Cơ thể hiện tại của ngươi là cơ thể nhân tạo, nó không có máu và thịt, kinhmạch và xương cốt, cho nên nó không thể sinh ra bất cứ ***** nào cả, nó chỉchịu linh hồn của người kiểm soát mà thôi."

Vừa nói xong.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi thả ra lực lượng Kỳ Quỷ bẩm sinh: Lừa gạt.][Ngươi lừa gạt chính ngươi.]Chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất, giống như sợ Liễu Bình nhớ kỹ nội dung phía trênvậy.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên lạnh lùng, giống như đã mất đi tất cả cảm xúcvậy.Mà hắn cũng dừng lại việc xào nấu.Lão đạo nhìn thấy cảnh tượng này mà kinh ngạc.Đứa nhỏ này tự mình lừa mình, làm cho chính mình quên đi việc mình là mộtcon người bình thường.Đã không có thân thể, đương nhiên cũng sẽ không có cảm xúc do thân thể sinhra, chỉ còn lại linh hồn thuần túy.Như vậy có được hay không đây?

Lão đạo cầm đũa lên, một bên gắp thức ăn ăn,một bên quan sát Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi."

Nhóc con, làm sao nhìn qua lại giống với người máy tại những thế giới khoahọc kỹ thuật kia rồi?"

Lão đạo trêu chọc nói."

Không còn cách nào khác, vì kiểm soát cảm xúc và thân thể"Liễu Bình nói với giọng không cảm xúc, như là robot vậy.Lão đạo cầm lên đùi gà và móng heo, vừa gặm vừa nói: "Đối với một loại lựclượng mà nói, nếu như con có thể chân chính nắm giữ, mà không không phải bịnó điều khiển, cần khoảng chừng mười phút... chỉ cần trong vòng mười phút,con không có làm ra những hành vi khác người, như vậy đã tính là khống chếđược nó."

Liễu Bình khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, đứng im tại nơi đó.Một phút.Hai phút.Ba phút.-------Chương 841: Liễu Bình xuất hiện hai loại nhân cách!Phút thứ chín.Lão đạo buông bát đũa xuống, nhìn thẳng Liễu Bình, nói: "Không thể nào... làmsao lại đơn giản như thể chứ."

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Sư phụ đừng nguyền rủa con như vậy chứ?

Con sắpthành công rồi mà."

Ánh mắt lão đạo vẫn đặt trên người Liễu Bình, nói: "Thế nhưng hai loại sứcmạnh kia đều cực mạnh, bọn chúng là đối thủ của nhau... từ xưa tới nay chưatừng có ai có thể nắm giữ bọn chúng một cách nhẹ nhõm như vậy, điều nàycũng không thực tế!".Liễu Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần không có thân thể, bọn chúng có thể làm gìcon?"

"Cũng đúng... chỉ sợ bọn chúng cũng bị con làm khó, thế nhưng lực lượng củabọn chúng đã siêu việt mọi thứ, chẳng lẽ thật đã bị con hàng phục?"

Lão đạo trừng mắt, dùng giọng điệu gần như mất khống chế để nói."

Bị ta hàng phục... sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

Liễu Bình hỏi.Lão đạo nhún vai, nói: "Ta cũng không biết, bởi vì chưa từng có ai làm đượcđiều đó, tóm lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không cần kham khổ như..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên sinh động.Quanh người hắn lơ lửng một loại khí tràng không hiểu nào đó, nghiêm mặt nói:"Là lúc này đây, một khi loại lực lượng tà ác kia bị phong ấn, con có thể làmchuyện chính rồi, ví dụ như sáng tạo võ kinh..."

Liễu Bình ngồi xếp bằng, một tay đánh ra từng pháp ẩn.Mỗi khi pháp ấn trên tay hắn hoàn thành, lập tức hóa thành một luồng sáng, bayra khỏi bàn tay hắn, lơ lửng giữa không trung.Trời và đất vì vậy mà chấn động.Lão đạo biến sắc, nói: "Con đang sử dụng loại lực lượng đó... con đã nắm giữnó!"

"Đúng vậy, sư phụ."

Liễu Bình nghiêm túc nói: "Hiện tại con đã hiểu được, trong hai loại lực lượngnày, có một loại là lực lượng cội nguồn cảu Lục đạo Luân hồi, con đang dùngnó để sáng tạo võ kinh, toàn bộ Lục đạo Luân hồi đều có thể cảm ứng được lựclượng của con."

"Không thể nào!"

Lão đạo cao giọng kêu lên.ễ ểLiễu Bình nói: "Không có gì là không thể nào, con thu được năng lượng cộinguồn của Lục đạo, đã không phải con của ngày xưa có thể sánh bằng..."

Hắn suy tư vài giây, nét mừng trên mặt hiện lên, nói: "Cuối cùng cũng có thểbắt đầu cứu vớt chúng sinh."

Nói tới nói lui, thế nhưng động tác trên tay hắn lại không bị gián đoạn.Từng pháp ẩn được hắn tạo thành, phóng vào trong hư không, phát ra sóng vôhình tới hàng nghìn tỷ thế giới.Hắn thật sự đang sáng tạo võ kinh!

Lão đạo thất thần nói: "Nếu như một loại lựclượng thoát ra, một loại lực lượng khác đương nhiên cũng sẽ tự do, không cókhả năng chỉ có một loại lực lượng bị nhóc phong ấn...

Ta thật đúng là khôngthể hiểu nổi tình trạng này là như thế nào."

Liễu Bình bỗng nhiên dừng lại.Lực trường trên người hắn biến mất.Từng luồng sương mù ẩn chứa tà ý bao phủ hắn lại.Hắn bỗng đứng dậy, cười to: "Ha ha ha, tưởng rằng phong ấn thân thể lại, có thểgiam giữ ta sao?"

Một thanh trường kiếm bỗng bị đặt ngang cổ của hắn.Lão đạo cầm trường kiếm, nghiêm túc quát: "Ngươi là ai?"

Liễu Bình liếc nhìn ông ta, khinh thường nói: "Yên tâm đi, lão già, ta vẫn làLiễu Bình, chỉ là sau khi ta phong ấn thân thể, hai loại sức mạnh kia không còntranh cướp quyền không chế thân thể nữa, mà là chuyển qua việc tranh cướplinh hồn của ta."

"Cho nên, tình huống hiện tại là như thế nào?"

Lão đạo hỏi."

Ta vẫn là ta, chỉ là khi sử dụng loại lực lượng tà ác này, tính cách của ta hơithay đổi mà thôi... thực ra khi sử dụng loại lực lượng khác cũng giống nwh vậy,bọn chúng đều đang ảnh hưởng tới tính cách của ta."

Liễu Bình nói."

Chờ đã, hiện tại bọn chúng đang ở trong linh hồn của ngươi sao?"

"Đúng thế."

Vẻ mặt Liễu Bình hiện lên tà ý, liếc nhìn đầu người trên mặt đất, cười cười: "Tacảm thấy, có mấy con côn trùng đang ẩn núp bốn phía, muốn bao vây chúng ta,để ta giết sạch bọn chúng, chế tác trở thành Kiểm trùng tà ác!"

Hắn rút một thanh đạo do máu thịt tạo thành ra...

Bách Nạp đao!

Trường đaophát động, chấn động kịch liệt, phóng ra hàng ngàn tỷ ánh đao vô hình.Trong đêm tối.Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, một lúc lâu sau mới dần dần biến mất.ầ ố ồ ấMột lát sau...

Từng cái đầu người từ trong bóng tối lăn lại đây, chồng chất trướcmặt Liễu Bình thành một tòa núi nhỏ."

Càng giết càng nhiều, nếu như còn dám đến, ta sẽ giết sạch toàn bộ tu đạo giả,thế giới này sẽ thanh tịnh."

Liễu Bình nói với giọng điệu đầy ác ý.Mặc dù nói như vậy, thế nhưng động tác trên tay hắn cũng không ngừng lại, vẫnluôn sáng tạo ra từng pháp ấn khác nhau, mặc cho pháp ấn bay lên không,ngưng tụ thành hình.Trong hư không, pháp ấn càng ngày càng nhiều.Vô số pháp ẩn dần dần sinh ra cộng minh, làm cho hư không cùng thập phươngđều chấn động."

Nhìn xem!"

"Tất cả thế giới Lục đạo đều đang cộng minh với ta, đây là vì một loại lựclượng của ta chính là bản nguyên của bọn chúng, mà một loại lực lượng còn lạithì làm bọn chúng e ngại."

Hắn kiêu căng nói: "Hoặc là chính ta hiện tại, có thể xưng là Liễu Bình MAX?Không, hay là gọi 'Siêu - Liễu Bình chuẩn xác hơn."

Mấy giây sau...

Sương mù tà ác bao phủ quanh người Liễu Bình bỗng nhiên tảnđi.Lực trường mang theo ánh sáng nhàn nhạt lại xuất hiện quanh người hắn, mà tàý trên gương mặt hắn cũng biến mất theo."

Sư phụ, không cần lo lắng, rất nhanh ta sẽ hoàn thành chuyện mà mình muốnlàm."

Liễu Bình mỉm cười với lão đạo, nói.Nhìn qua, hắn tựa như một đứa trẻ vô cùng thuần khiết, lại lộ ra một luồng thầnthánh cùng uy nghiêm.Lão đạo lùi về sau mấy bước, hồn phách như mất đi, ngã ngồi xuống đất, nhỏgiọng lẩm bấm: "Dùng Kỳ Quỷ làm dẫn, cộng thêm hai loại sức mạnh kia, thì ralà thế."

"Xong..."

"Liễu Bình xuất hiện hai loại nhân cách!"

-------Chương 842: Khiêu chiến"Ha ha ha, lão già, không cần lo lắng, bản đại gia cũng không phải là tâm thầnphân liệt."

Thanh âm cất cao lên."

Ngươi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ngươi đi."

"Sư phụ nói rất đúng, con rất xấu hổ, lẽ ra con không nên dùng thái độ kiêucăng như vậy để nói chuyện với người, con sẽ đi diện bích."

Thanh âm hạ xuống."

Chờ đã!

Thực ra không cần như vậy."

"Đương nhiên là không cần!

Sớm muộn thì ông đây cũng là đệ nhất thiên hạ,diện bích?

Diện cái quỷ ấy!"

Thanh âm lại cất cao lên."...

Ngươi đi theo ta."

Trước đống lửa.Lão đạo kéo Liễu Bình tới trước mặt, sau đó bẻ một nhánh cây chậm rãi vẽ cáigì trên mặt đất."

Sư phụ, người đang làm cái gì vậy?"

Liễu Bình nói với giọng kính trọng.Lão đạo nói: "Thật lâu khi trước, khi Lục đạo Luân hồi vẫn còn là một thế giớicực lớn, là vua của ngàn tỷ thế giới, được xưng là Hồng Hoang."

"Sau đó, nó bị hủy diệt."

"Hồng Hoang chia làm sáu cái thế giới..."

Nhánh cây vẽ ra sáu cái vòng tròn trên mặt đất, bên trong có viết "Nhân Gian","Thiên", "Atula", "Ác Quỷ", "Thú Vương"và "Hoàng Tuyền".Liễu Bình ngồi xổm ở một bên, nói với giọng khinh thường: "Đây là sáu thếgiới đó?"

"Đúng thế."

Lão đạo ném nhánh cây qua một bên, trừng mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:"Lực lượng của sáu thế giới chia làm hai loại, cũng chính là hai loại lực lượngnày phóng đại tính cách của ngươi."

"Sư phụ nói rất đúng, con cũng cảm thấy vậy, thế nhưng con vẫn muốn mượnlực lượng của bọn chúng để làm một vài chuyện.".Liễu Bình tiện tay sử dụng một thủ ấn.ấ ắ ềThủ ấn hóa thành ánh sáng, bay tới giữa không trung, sắp thành hàng chỉnh tềcùng với những thủ ấn khác.Võ kinh đang được sáng tạo ra.Từ khi đạt được hai loại lực lượng này, trong đầu Liễu Bình liên tục tuôn ra vôsố chiều thức.Quan sát một cách tỉ mỉ, hắn phát hiện rất nhiều ký ức tại các đời trước củamình đều đang được đánh thức, các loại võ đạo và cảm ngộ trong đó đều đượcdung nhập vào trong suy nghĩ, rồi bị hắn hóa thành từng thủ ẩn."

Sư phụ, người có biết hai loại lực lượng trên người của con là thứ gì haykhông?"

Liễu Bình hỏi."

Cái này sao, để ta nói, còn không bằng chính con tự đi xem... dù sao thời giancũng tới rồi."

Lão đạo ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói."

Thời gian?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, hai loại lực lượng trên người con chắc chắn sẽ làm Lục đạo Luânhồi chẩn động, bọn chúng là cội nguồn của Lục đạo... mau nhìn, sắp tới!"

Lão đạo chỉ lên bầu trời, nói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện trên bầu trời có một ngôi sao băng.Sao băng xẹt qua trời cao, âm thầm rơi xuống trước mặt Liễu Bình.Đó chính là một thiết bị máy hình hộp.Nó tựa như là TV kiểu cũ của văn minh khoa học kỹ thuật, trên màn hình xuấthiện rất nhiều bông tuyết như là tín hiệu không ổn định vậy, từ trong đó cònphát ra tiếng xẹt xẹt."

Hả?"

Liễu Bình thốt ra."

Cái gì?"

Lão đạo nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ sợ hãi tinh thần hắn xuất hiện vấn đề."

Không có gì."

Liễu Bình nói."

Hừ, tâm hồn bất ổn, thật không biết hai loại sức mạnh kia đã biến người thànhdạng gì nữa."

Lão đạo lắc đầu nói.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào thiết bị máy kia, dần dần nhớ lại một thời điểmnào đó trong quá khứ.ắ ÁVở kịch Hắc Ám.Khi trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu, mình đã phát động Thần kỳ của HoàngTuyền đạo: Vong Xuyên.Thứ *****ên xuất hiện, chính là thiết bị máy này.Hình như tên của nó là...

Thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền!

Liễu Bìnhđang suy nghĩ, tiếng xẹt xẹt của thiết bị kia cũng biến mất.Một giọng nữ vang lên từ trong thiết bị đó: "Xin chào, ta là Thiết bị xử lý côngviệc tại Hoàng Tuyền, mã số là 00000."

"Bởi vì lực lượng của người vẫn đang trong giai đoạn nhỏ yếu, vì vậy chỉ có tacó thể gặp mặt người mà thôi, năm thế giới khác tạm thời sẽ không hiện ra trướcmặt ngươi."

"Không sai, ta chính là Linh của thế giới Hoàng Tuyền."

Nói xong, từ trong thiết bị bỗng truyền ra từng đợt âm thanh đóng dấu, ngay sauđó, một tấm giấy A4 bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm tờ giấy lên quan sát, lại thấy trên đó có viết: "Hiệp ước."

"Hiệp ước chiến đấu giữa Linh của Hoàng Tuyền và tồn tại kỳ quái (tên loàingười: Liễu Bình)."

"Bên A: Thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền."

"Bên B: Liễu Bình."

"Song phương ký kết hiệp ước chiến đấu dựa theo những quy tắc dưới đây:""Thứ nhất, không được hãm hại lẫn nhau."

"Thứ hai, linh hồn cướp được trong chiến đấu đều đưa tới Hoàng Tuyền, cốnghiến lực lượng của bản thân trong vai trò kiến thiết thế giới Hoàng Tuyền phồnvinh."

"Thứ ba, Võ kinh mà người sáng tạo, sẽ hình thành công minh đối với thế giớiLục đạo, mọi chúng sinh Lục đạo, bất cứ khi nào đọc tụng Võ kinh, là có thểthu hoạch được tri thức chiến đấu do người tích lũy qua nhiều kiếp sống, từ đódần dần mạnh lên."

"Thứ tư, người đọc tụng Võ kinh, không bị hai loại sức mạnh ảnh hưởng, có thểbảo trì tâm tính bình thường."

"Thứ năm,..."

Liễu Bình nhanh chóng đọc xong toàn bộ chữ viết trên giấy tờ, ngẩng đầu lênhỏi: "Các ngươi muốn ký hiệp ước với ta?

Tại sao chứ?"

Thiết bị nói: "Bởi vì hai loại lực lượng trên người người, một loại khiến choLục đạo sinh ra, một loại khiến cho Hồng Hoang hủy diệt, khi chúng nó hội tụtrên người người, người lại có thể trung hòa bọn chúng, điều này có lợi chochúng sinh Lục đạo, có thể để cho mọi người không bị hai loại sức mạnh đó ảnhhưởng."

"Hành động này chính là một việc công đức vô lượng, không thể tính toán."

"Ta cảm ứng được công đức mà người nhận được qua hành động này, cho nêntới đây giúp đỡ người một tay."

Liễu Bình giật mình, nói: "Thì ra là thế."

"Không sai, có muốn ký bản hiệp ước này hay không, ngươi cũng có thể tựquyết định."

Thiết bị nói.Liễu Bình liếc nhìn lão đạo."

Tính cách của hắn bị hai loại lực lượng kia ảnh hưởng... chuyện này giải quyếtthế nào?"

Lão đạo hỏi.Thiết bị nói: "Không sao, theo thời gian dần dần trôi qua, hắn sẽ càng ngày càngquen thuộc hai loại sức mạnh kia, dần dần..."

"Hắn sẽ khôi phục sao?"

Lão đạo hỏi."

Không, hắn sẽ hình thành thói quen... chỉ đùa mà thôi, thực ra hắn sẽ dần dầncướp lại quyền chủ đạo tính cách."

Thiết bị nói."

Ký đi, đồ nhi, chuyện tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa?"

Lão đạo thúc giục.Liễu Bình nhìn hiệp ước trên tay, bỗng hỏi: "Tại sao lại là Linh của HoàngTuyền đạo ký hiệp ước này với ta?

Năm đạo khác đâu?"

"Chờ khi người thu được lượng công đức mênh mông, bọn chúng mới có thể tớiđây."

Thiết bị nói."

Được, ta ký."

Liễu Bình ký tên của mình lên tờ hiệp ước.Từng hàng chữ nhỏ lập tức xuất hiện, hiện lên giữa hư không:[Chúc mừng.][Ngươi đã ký hiệp ước chiến đấu với Linh của Hoàng Tuyền đạo trong Lục đạoLuân hồi.][Xin hãy tiếp tục thu hoạch được sự tán thành của năm vị Đạo Linh còn lại,cũng ký kết hiệp ước chiến đấu.][Đây là khởi đầu của cuộc chiến chống lại Ác Mộng.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi.Thiết bị Hoàng Tuyền lại phát ra âm thanh: "Ngươi đang sáng lập Võ kinh, bởivì ẩn chứa hai loại sức mạnh kia, cho nên có thể trung hòa mọi thứ mà chúngể ầ ấsinh chịu ảnh hưởng, thể nhưng là một võ kinh, còn cần phải đạt được tất cảcường giả tán thành..."

"Hi vọng tiếp đó người sẽ thuận lợi."

Liễu Bình nói: "Sẽ phát sinh cái gì?"

"Khiêu chiến."

Thiết bị Hoàng Tuyền nói.-------Chương 843: Hiệp ước Lục ĐạoLời vừa nói xong, hư không chấn động nhẹ.Trong đầy trời thủ ẩn, một thủ ấn lấp lóe không ngừng.Một giọng nói hùng hồn vang lên: "Đoạn Võ kinh mà người sáng tạo này, ẩnchứa quyền pháp nguyên tố, thế nhưng ta tự nhận là người đứng đầu về quyềnpháp nguyên tố, muốn đọ sức với người một lần, xem xem ai xuất sắc hơn ai."

Một võ giả đi ra khỏi hư không.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu của hắn ta:[Nhóm người *****ên cảm ứng được Võ kinh.][Chiến thắng hắn ta, làm cho hắn ta thần phục, Võ kinh mới có thể tiếp tụctruyền bá khắp các thế giới Lục đạo Luân hồi.]Liễu Bình đang định nói chuyện, thiết bị Hoàng Tuyền lại hỏi trước: "Ngươi đãsáng tạo bộ quyền pháp này ở đời thứ mấy?"

Liễu Bình nghĩ lại, lập tức nhớ tới các đời trong quá khứ, trong đó có một đời,mình dựa vào quyền pháp nguyên tố đánh với quái vật Ác Mộng tới cuối cùng."

Đời thứ chín."

Hắn nói.Từ thiết bị Hoàng Tuyền vươn ra một cái đèn pha, chiếu thẳng vào thủ ấn kia.Một bóng người từ trong thủ ấn bay ra ngoài, rơi xuống phía đối diện người võgiả kia."

Khiêu chiến, bắt đầu!"

Thiết bị tuyên bố.Người võ giả kia nói: "Nhìn kỹ, quyền pháp nguyên tố chân chính, hẳn là nhưvậy...".Lời còn chưa dứt, bóng người đã xông về phía trước, một quyền đấm ra, mộtcon sông vẩn đục chảy xiết xuất hiện, bao phủ võ giả vào trong đó, ngụp lặnmấy lần, cũng không còn bóng dáng đâu nữa.Bóng người kia mở miệng nói chuyện, lại là giọng nói của Liễu Bình: "Ngay từđầu Quyền pháp nguyên tố này dẫn động chính là Thủy, trong Thủy lại ẩn chứaKim, Mộc, sinh ra độc tố trên cơ thể người, tiến tới bóc ra tính mạng, có tên là:Hằng Hà quyền."

"Ngươi thua."

Bóng người nói xong, đứng im tại chỗ bất động.Thủ ấn kia tỏa ra hào quang sáng chói.Trước mắt Liễu Bình cũng có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:ề[Bộ phận quyền pháp nguyên tử trong Võ kinh của ngươi đã được tán thành.]Liễu Bình đang nhìn xem, trong hư không lại vang lên từng giọng nói: "Tamuốn khiêu chiến đao pháp của hắn, đao pháp của hắn có vẻ cũng không ra gìcả, nhìn ta đánh bại hắn đi."

"Lão phu muốn khiêu chiến thuẫn chiến."

"Nhìn qua cũng không tệ lắm, thế nhưng so với thương mâu pháp của ta, ha ha,chưa chắc có thể thắng ta được."

"Ta tới khiêu chiến côn pháp của ngươi."

Từng giọng nói vang lên.Thiết bị Hoàng Tuyền giải thích: "Khi Võ kinh vừa sáng lập ra, những người*****ên cảm ứng được đều có thể khiêu chiến, nếu như khiêu chiến thành công,Võ Minh sẽ không được tán thành...

để ta tới giúp người đi."

Thiết bị bắn từng luồng sáng lên bầu trời.Những thủ ấn bị luồng sáng bắn trúng, đều hóa thành hình người, nhẹ nhàng rơitrên mặt đất, chờ đợi người khiêu chiến xuất hiện.Lão đạo đứng ở một bên quan sát, cảm thán: "Chưa bao giờ xuất hiện qua loạichuyện như này cả..."

Thủ ấn đầy trời, lấm ta lấm tấm, tản ra ánh sáng nhạt, như là một vùng biển imắng vậy.Từng bóng người từ trong thủ ấn nhảy ra.Mỗi một bóng người, đều là một đời của Liễu Bình."

Ta tới khiêu chiến đao pháp của ngươi!".Trong hư không, một người đàn ông khôi ngô nhảy ra, giơ cao trường đao.Bóng người lập tức xông về phía người đàn ông khôi ngô kia."

Tới hay lắm, ta sẽ cho ngươi biết..."

Người đàn ông khôi ngô vừa nói, trường đao đã chém thẳng về phía bóngngười.Ai ngờ bóng người cũng rút một thanh đao ánh sáng ra, tùy ý trảm tới, đã đánhbay trường đao trên tay người đàn ông khôi ngô đi.Ánh đao lại lóe lên.Người đàn ông khôi ngô bị chém bay vào hư không, không thấy đâu nữa.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Người đứng tại đỉnh phong đao đạo đã bị người đánh bại, không còn có ngườinào có thể nghi ngờ đao pháp của ngươi.][Bộ phận 'đao pháp trong bộ Võ kinh này đã đạt được tán thành.]Liễu Bình gật đầu.ố ế ấ"Ta muốn hỏi chút, những người bị ta đánh bại này sẽ chết sao?

Bởi vì ta thấymột đao vừa rồi rất hung ác."

Hắn hỏi thiết bị Hoàng Tuyền."

Không, khi bọn họ thất bại sẽ trở về thế giới Lục đạo của bọn họ, thế nhưngvẫn sẽ tiếp tục chú ý nơi này... tới tận khi tất cả khiêu chiến kết thúc."

Thiết bị máy Hoàng Tuyền nói."

Những người này đều tới từ đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Là người nổi bật trong từng thế giới Lục đạo luân hồi, bọn họ có tư cách chú ýchuyện này *****ên."

Thiết bị Hoàng Tuyền nói."

Chậc chậc, một đám rác rưởi, ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn chúng học được mộtbài học đắt giá."

Liễu Bình nói với dáng vẻ hung hăng.Lão đạo nhìn thấy vậy, cũng biết hắn lại bị một luồng lực lượng ảnh hưởng tớitính cách."

Aiz..."

Lão đạo thở dài.Trên màn hình thiết bị Hoàng Tuyền cũng hiện ra một nhóm "...".Bỗng nhiên...

Liễu Bình lại giơ tay lên, ngưng kết một thủ ẩn mới.Thủ ấn này hóa thành luồng sáng, bay lên không trung, đứng tại đỉnh chóp củatất cả thủ ấn.Thiết bị Hoàng Tuyền khó hiểu hỏi: "Đó là cái gì?

Kỹ xảo chiến đấu mới?

Haylà thuật pháp?"

"Là bài học đắt giá mà người muốn cho bọn họ sao?"

Lão đạo hỏi."

Không, là lời ta muốn nói cho mỗi một người khiêu chiến."

Liễu Bình nói.Một giây sau.Một tiếng hét thảm vang lên.Một cô gái khiêu chiến tiễn thuật bị bắn trúng bả vai, lập tức thua trận.Trên đỉnh bầu trời.Thủ ẩn mới kia phóng ra ánh sáng, rơi vào trước mặt cô gái này, hóa thành hìnhngười."

Ngươi thắng, tiến thuật của ta không bằng ngươi."

ắCô gái cắn răng nói."

Ta cũng không thắng."

Từ trong hình người vang lên tiếng nói của Liễu Bình.Hắn dùng tay nhấn tại mi tâm cô gái, nói: "Hiện tại ta sẽ truyền kỹ xảo tiếnthuật của mình cho ngươi, thuận tiện muốn nói mấy câu..."

"Có lẽ ngươi đã biết, trên thế giới có rất nhiều thứ ngăn tại trước mặt chúng ta,quái vật, tai nạn hay chiến tranh,..."

"Ta là một kẻ thất bại, bị một loại quái vật coi loài người làm đồ ăn đánh bại rấtnhiều lần."

"Nghe đây, tất cả mọi người."

"Nếu như các ngươi có thể giúp đỡ, nếu như các ngươi nguyện ý..."

"Xin hãy vượt qua ta."

Giọng nói của hắn truyền đi xa xa, rất nhiều cường giả đều nghe được."

Kẻ địch quá mạnh, ta đánh cược chỉ cần nó phát hiện thế giới của các ngươi,cũng sẽ ăn sạch toàn bộ sinh vật tại nơi đó... ta đã trải qua quá nhiều chuyệngiống như vậy, cho nên..."

"Ta rất mong muốn các ngươi có thể vượt qua ta, điều này chứng minh ngoài tara, còn có nhiều người hơn đang cùng ta làm chuyện giống vậy."

"Không sai, vận mệnh đánh bại chúng ta, thế nhưng chúng ta lại đứng dậy mộtlần nữa, một ngày nào đó, chúng ta sẽ cho nó đẹp mắt."

Cô gái kia nghe mà kinh ngạc, ánh mắt lại dần dần trở nên sắc bén.Cô tiến lên một bước, đưa trán chạm nhẹ ngón tay của bóng người."

Ngươi cũng không nên hối hận, sau khi ta học được kỹ xảo của ngươi, chắcchắn sẽ vượt xa ngươi."

Cô nói nhỏ."

Vượt xa ta, sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta thật muốn xem xem tới cùng là loại quái vật gì, làm cho ngươi đau đầu nhưvậy... ta sẽ cùng ngươi giải quyết nó!"

Cô gái nói."

Được, ta sẽ chờ mong ngày đó."

Liễu Bình bật cười.Cảnh tượng này bị tất cả các cường giả Lục đạo Luân hồi trông thấy.Sau đó...

Hư không bốn phía dần dần náo nhiệt.Không ngừng có người nhảy ra, muốn khiêu chiến bản Võ kinh này.ếThế nhưng...

Dù cho bọn họ dùng binh khí, hoặc pháp thuật nào đi chăng nữa...Không ai có thể chiến thắng-------Chương 844: Triều Tiên Thánh TượngThời gian dần trôi qua.Một phút.Mười phút.Hai mươi phút.Người khiêu chiến càng ngày càng ít.Tới giờ phút này, vẫn không có bất cứ kẻ nào có thể chiến thắng bóng người dothủ ấn ngưng tụ thành.Liễu Bình chỉ ở một bên quan sát, thỉnh thoảng toát ra tâm tình khác biệt.Trong khi lang thang bên bờ sinh tử, tại vô số thế giới, mỗi khi mở mắt ra, hắnđều liều mạng cố gắng, muốn chiến thắng Ác Mộng.Hắn học được rất nhiều.Trong rất nhiều lĩnh vực, hắn đều đứng tại đỉnh phong.Thế nhưng tới đời cuối cùng khi vào trong Lục đạo Luân hồi, hắn cũng khôngtìm ra phương pháp chiến thắng Ác Mộng.Hiện tại.Tất cả kỹ xảo chiến đấu đều ngưng tụ thành pháp ấn, mà tất cả pháp ấn lại tạothành một bộ Võ kinh.Ánh sáng do thủ ẩn đầy trời tản ra càng ngày càng mạnh.Có lẽ, tương lai có người có thể vượt qua bộ Võ kinh này?

Chỉ hi vọng như thế.Điều đó đại biểu cho loài người càng có nhiều hi vọng, mà không chỉ dựa vàomỗi một mình mình.Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.Bỗng nhiên.Thiết bị Hoàng Tuyền phát ra giọng nói dịu dàng: "Số lượng người khiêu chiếnvề không""Võ Minh đã sáng lập."

"Xin hãy đặt tên cho bộ Võ kinh này."

Liễu Bình suy nghĩ một lát, nói: "Nó vốn có tên là 'Quy Tàng Tôi Thắng VõCực kinh, chỉ cần đọc tụng tu luyện, là có thể dần dần thoát thai hoán cốt, bởi vìnó gánh chịu hạt giống sức mạnh của Hồng Hoang và Lục đạo, kiêm cả võ đạotrí tuệ cùng lực lượng của ta."

Thiết bị Hoàng Tuyền hớn hở nói: "Đã không còn tranh luận, bản vẽ kinh nàytới từ kết tinh công pháp qua nhiều đời của ngươi, đủ để chỉ dẫn chúng sinh tuể ể ắ ốluyện, lại có thể dùng để lắng lại ảnh hưởng của hai loại sức mạnh đối với cơthể."

Vừa mới nói xong, trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ:[Chúc mừng.][Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh' được được sáng tạo ra.][Trong tương lai, mọi chúng sinh sẽ nhận được lợi ích cực lớn từ bộ Võ kinhnày, sẽ không bị lực lượng Sinh Diệt của Lục Đạo tra tấn khổ sở.][Dùng những công đức này, ngươi có thể đạt được danh hiệu Thánh nhân][Danh hiệu: 'Mộ Quang chi Ủng của người đang hoàn thành một lần tiến hóasiêu phàm thoát tục.][Ngươi đã mất đi danh hiệu này.][Ngươi thu được danh hiệu cấp Thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng.][Thuyết minh: Ngươi là người đứng phía trước nhất trong thủy triều của thờiđại, thấy rõ tai nạn sắp tới và cũng là người *****ên tranh đấu, ngươi là ngườidẫn đầu tất cả chúng sinh, người dẫn đường, người hướng dẫn, tượng Thánh,bởi vì cố gắng của ngươi, sẽ có càng nhiều người đứng ra chiến đấu với ÁcMộng hơn, tới tận khi bỏ mình mới thôi.][Hiệu quả: Tất cả chúng sinh đều cảm thấy thân thiết khi gặp ngươi.]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất.Sách thể tự động mở ra, hai tấm thẻ bài bay ra ngoài, lơ lửng trước mắt LiễuBình.Một tấm thẻ bài là "Ác Mộng chi Ủng - Huyết Khô Lâu", một tấm khác là "TrìHỏa Giả".Huyết Khô Lâu là ngụy trang cần thiết để cho loài người có thể đi lại trong thếgiới tầng Ác Mộng, mà "Trì Hỏa Giả"là bằng chứng khi tiến vào nơi ẩn giấu của Nhân tộc.Huyết Khô Lâu ở trong thẻ bài nhìn tới hắn, kích động nói: "Ngươi thành công!Ngươi có tư cách tiến vào nơi đó!

Chúng ta mau trở về, đi tới thế giới tầng ÁcMộng!"

Trong hư không bỗng truyền ra một giọng nói: "Không!"

Một bóng người mơ hồ hiện lên.Liễu Bình nghe được giọng nói này, lập tức nghĩ tới.Đây là Người ghi chép lịch sử mới!

Huyết sắc Khô lâu liếc nhìn hắn ta, lớntiếng nói: "Người ghi chép lịch sử?

Đoạn lịch sử này của hắn đã có thể cố định,sau đó hắn hẳn nên đi theo chúng ta trở về..."

"Không được!"

Người ghi chép lịch sử ngắt lời nó."

Tại sao lại không được?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi."

Bởi vì Chúa tể Ác Mộng sẽ chỉ bị lừa một lần mà thôi, nếu như hắn lại trở về,đi về phía thời đại trong quá khứ, một khi lại bị Chúa tể Ác Mộng phát hiện, sẽkhông còn bất cứ cơ hội thoát khỏi nào cả."

Người ghi chép lịch sử nói."

Vậy phải làm sao bây giờ?"

Huyết sắc Khô lâu nóng nảy nói."

Có một cách..."

Liễu Bình nói: "Ta có thể ngao du trong dòng sông thời gian."

"Không được, ngươi không thể lại ngao du thời gian, bởi vì ngoài Chúa tể ÁcMộng ra, vị trang chủ trang viên thống ngự Kỳ Quỷ kia cũng đang tìm ngươi,ánh mắt của tên đó đã chuyển tới dòng sông thời gian, một khi người xuất hiện,tên đó sẽ phát hiện ra ngươi ngay lập tức."

Người ghi chép lịch sử nói."

Nói như vậy, ta tạm thời không thể xuyên qua thời gian nữa rồi."

Liễu Bình nói.Người ghi chép lịch sử dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Ngươi còn có một cơhội cuối cùng để xuyên qua, nó đã được chuẩn bị từ rất lâu khi trước rồi."

"Thời gian là khi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta biết người có một tấm thẻ "Tuần hành Ngày và Đêm', trên thực tế thì bêntrong tấm thẻ đó còn có một tấm thẻ bài khác, người cần phải phá hủy Tuầnhành Ngày và Đêm"mới có thể đạt được tấm thẻ bài kia."

Người ghi chép lịch sử nói.Liễu Bình liếc nhìn quyển sách thẻ của mình.Tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm"tự động nhảy ra.Giọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền ra từ trong đó: "Rất tốt, xem ra ngườicòn không chết, mà Người ghi chép lịch sử cũng ở đó, điều này nói rõ lịch sửsáng tạo Võ kinh đã được cố định."

"Ta đã cố định mọi thứ rồi, không còn cách nào thay đổi nữa cả."

Người ghi chép lịch sử nói."

Vậy thì bắt đầu đi, ta đã chuẩn bị một thời điểm an toàn... theo tình huống hiệntại mà xét, nó là một đoạn thời gian an toàn duy nhất."

ể ềGiọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền ra từ trong thẻ bài."

Đã xác định là một đoạn thời gian an toàn sao?

Nhỡ may xảy ra sai lầm, mọicố gắng từ xưa tới nay đều trôi theo dòng nước đấy."

Lão đạo bỗng xen vào nói."

Xác định là an toàn... hắn đã thấy được Thánh Linh, hiện tại cần làm nhất đóchính là trở về thời điểm đó tìm tới Thánh Linh."

Chúa tể Thời Gian nói."

Vậy thì tốt, nó đã phải trải qua thiên tân vạn khổ mới đi tới một bước này,chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, cũng đừng nên làm hỏng chuyện này."

Lão đạo thở phào một hơi."

Yên tâm đi, ta đã xác nhận rất nhiều lần rồi."

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian vang lên lần nữa.Giọng điệu của hai người này rất quen thuộc mà, thậm chí giống như bạn cũvậy.Nương theo tiếng nói của bọn họ, trên tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm"bỗng có ngọn lửa bốc lên.Cả tấm thẻ bài bị thiêu đốt sạch sẽ, lại có một tấm thẻ bài mới hiện ra.Người ghi chép lịch sử cảm ứng được điều gì đó, lập tức thúc giục: "Liễu Bình,ngươi có thể rời đi, phải nắm chặt thời gian, chậm thì sinh biến!"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lão đạo hỏi."

Có người đang sửa đổi một đoạn lịch sử khác, hắn phải rời đi ngay lập tức, sauđó ta phải cố định toàn bộ đoạn lịch sử này lại, để tránh sinh biến số."

Người ghi chép lịch sử nói."

Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!"

Huyết sắc Khô lâu thúc giục.Liễu Bình cắn môi, quay đầu nhìn về phía lão đạo."

Sư phụ... người biết đúng không?"

Hắn hỏi."

Đương nhiên, ta chính là sư phụ của con mà, con đang trưởng thành, lão già tacũng đang liều mạng cố gắng đó... thực ra mỗi người đều đang liều mạng, bởi vìkẻ địch quá mạnh mẽ."

Lão đạo nhếch miệng mỉm cười.Liễu Bình hỏi: "Vậy thân phận của ngài là gì?"

Lão đạo nghiêm túc nói: "Tại thời điểm chia tay này, ta cũng không lừa connữa..."

ố ề ế"Ta vốn là Cửu Thiên Huyền Cảm Đại Đế, bởi vì tâm niệm chúng sinh tại hạgiới chịu nhiều đau khổ, cho nên dấn thân vào trần gian, trải qua vô số kiếp nạn,tới bây giờ con đã thuận lợi hoàn thành Võ kinh, ta cũng công thành viên mãn,chuẩn bị trở về Thiên Giới, từ đây chấp chưởng Thiên Cung, chẩn nhiếp Lụcđạo!"

Khóe miệng Liễu Bình giật nhẹ, lẩm bẩm: "Người lại nói dối..."

-------Chương 845: Con Rối Vong Hồn![Tuần hành Ngày và Đêm][Thẻ bài Kỳ Quỷ, thẻ bài tối thượng hệ thời gian (Duy nhất).][Thuyết minh: Với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới những lịch sửquan trongj, ngươi có thể tiêu hao lực lượng Kỳ Quỷ, làm cho một ngày nào đó'trong lịch sử thế giới chân thật lại phát sinh một lần nữa, thay thế ngày nguyênbản đó.][Thời gian cooldown: Một giờ.][Là quà tặng của Chúa tể Thời Gian]Tất cả lời thuyết minh đều biến mất.Chỉ vì tấm thẻ bài này đang cháy hừng hực, hóa thành tro tàn trước mặt mọingười.Khi nó bị đốt sạch, một tấm thẻ bài khác được giấu ở trong đó cũng bị lộ ra.Đó là một tấm thẻ bài màu đen.Cả tấm thẻ bài như bị bóng đêm phong ấn, không tiết lộ ra bất cứ sóng nănglượng nào, cơ bản không nhìn ra có tác dụng gì."

Đây chính là đoạn thời gian an toàn sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, toàn bộ tuyến thời gian đều trở nên không an toàn, chỉ có đoạn thờigian ẩn giấu trong tấm thẻ bài mới là thời gian an toàn duy nhất."

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền tới.Liễu Bình quay đầu nhìn về phía đám người.Thiết bị Hoàng Tuyền nói: "Hiệp ước Lục đạo không bị tuyến thời gian ảnhhưởng, sau khi người trở về, ta sẽ tới liên lạc với người trong thời gian ngắnnhất."

Người ghi chép lịch sử nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta chuẩn bị rời đicùng ngươi, rồi tới tầng Ác Mộng nói tin tức này cho những con người còn sốngnơi đó."

Liễu Bình gật đầu, hỏi nhỏ: "Sư phụ?"."

Đi thôi, con đã siêu phàm nhập thánh, chuyện về sau, sư phụ không thể giúpđược gì cho con nữa cả."

Lão đạo cười nói."

Chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?"

Liễu Bình hỏi.ề"Đương nhiên, ta chính là tiền nhân của Thiên Giới, sớm muộn cũng có ngày,chúng ta sẽ kề vai chiến đấu lần nữa."

Lão đạo thận trọng nói.Khí chất trên người Liễu Bình bỗng biến đổi, hung tợn nói: "Lão già ông cũngđừng chết đi đấy, nếu không tới lúc đó ta còn phải báo thù cho lão nữa, phiềnchết mất."

"Ta chắc chắn sẽ không chết, thằng nhãi ranh, đi đi!

Đi đi!"

Lão đạo trừng mắt nói.Liễu Bình hừ lạnh, nắm chặt tấm thẻ bài màu đen kia.Từ trong thẻ bài truyền tới giọng nói của Chúa tể Thời Gian: "Bởi vì khoảngthời gian duy nhất này do ta tự mình tới ngăn dòng chảy thời gian, cho nên chỉcó thể sử dụng một lần..."

"Ngươi cần bóp nát nó."

Liễu Bình theo lời bóp nát thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi kích hoạt thẻ bài bí mật trước mắt.][Khoảng thời gian nào đó bị thẻ bài phong ấn đang trở về dòng thời gian thuộcvề nó.][Ngươi sắp trở về dòng thời gian đó, xuyên vào trong dòng thời gian, quay lạikhoảnh khắc đó.][Bắt đầu!]Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động.Ngay sau đó...

Toàn bộ thế giới biến mất trước mắt Liễu Bình.Hắn cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ từ trên tay truyền tới, kéo mạnhhắn vào, xuyên thẳng qua sương mù thời gian vô cùng vô tận.Cuồng phong gào thét.Trong tiếng gió xen lẫn vô số tiếng thầm thì, từ bốn phương tám hướng bao phủtới, liên tục nhắc tới những sự kiện đang diễn ra trong tuyến thời gian này.Liễu Bình quan sát bốn phía, chỉ thấy trong hư không, sương mù đậm đặc chồngchất như núi, lơ lửng phía trên tuyến thời gian, giống như đang cố gắng che phủcái gì đó.Giọng nói của Người ghi chép lịch sử vang lên: "Chú ý, ta đã tới khoảnh khắcngươi tại thế giới tầng Ác Mộng tiếp nhận khiêu chiến, ta phải rời đi."

"Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy phải xem ngươi có thể sống sót hay không, bởi vì ngươi đã thay đổi quánhiều lịch sử, tới mức toàn bộ tuyến thời gian đang rung chuyển, biến ảo, thayổđổi không ngừng."

Người ghi chép lịch sử nói.Một bóng hình mờ ảo xuất hiện sau lưng Liễu Bình, dần dần thoát khỏi quỹ đạomà hắn tiến lên, rơi xuống tuyến thời gian bên dưới.Người ghi chép lịch sử!

Hắn ta quay đầu liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Bởi vìkhoảnh khắc đó còn trống rỗng, những chuyện người đã trải qua tại tuyến thờigian đó cũng sẽ biến thành trống không... ngươi cần làm lại một lần nữa."

"Bảo trọng!"

Nói xong, hắn ta lọt vào sương mù phía dưới, nhanh chóng biến mất không thấygì nữa.Người ghi chép lịch sử vừa rời đi, trước mắt Liễu Bình lập tức toát ra từng hàngchữ nhỏ:[Những chuyện mà người đã làm trong quá khứ, sẽ chờ đợi người trong khoảngthời gian trống tại tương lai.]Trên thân Liễu Bình bỗng xuất hiện một bản sách thẻ...

Con Rối Vong Hồn!Sách thể tự động mở ra, từng tấm thẻ bài bên trong tung bay trong gió, hạ xuốngtừng tuyến thời gian khác biệt.Liễu Bình vội vã tóm chặt sách thẻ rồi xem xét, lại thấy bên trong chỉ còn mộtvài tấm thẻ mà thôi."

Tại sao đều rời đi hết rồi?"

Hắn không nhịn được mà hỏi.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bởi vì người thay đổi lịch sử, cho nên vận mệnh của bọn họ cũng đã thay đổi,bọn họ sẽ trở lại trong tương lai.][Chỉ có một vài thẻ bài mới có thể theo bên cạnh ngươi.]Liễu Bình nhìn hai tấm thẻ bài ghi chú "tử vong"mà thở dài một hơi.Đây là hai vị thành viên trong đoàn đội chiến đấu, Tinh Thần và Bạch Lang.Nếu như mọi thứ đều phải đặt lại (reset), như vậy những chuyện mà mình đãlàm còn ý nghĩa gì sao?

Không!

Bởi vì khi trước đã làm những thứ đó, chínhmình mới có thể thay đổi vận mệnh của mọi người, làm cho tất cả mọi ngườiđều có được cơ hội làm lại duy nhất này.Lần này...

Sẽ có điều gì khác biệt sao?

Liễu Bình nắm chặt nắm đấm, bỗng quátlên: "Tới đi!"

Sương mù như núi phóng lên tận trời, bao phủ hắn vào bên trong, biến mấttrong hắc ám hư vô, không thấy gì nữa.-------Chương 846: Giết hơi nhanh...Bóng đêm.Bóng đêm bao phủ mọi thứ.Trong khu mộ địa mênh mông vô bờ, có một doanh trại đơn sơ.Bốn phía yên tĩnh im ắng.Trong lều trại, máu tươi từ kẻ bị thương chảy xuôi xuống, thuận mép giường rơití tách xuống mặt đất.Từng hàng chữ nhỏ lơ lửng giữa hư không:[Kẻ truy lùng sắp tới.][Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.][Thời gian còn lại.][01: 22][01: 21][01: 20][...]Thời gian dần dần trôi qua.Bỗng nhiên.Những giọt máu tươi đang chảy xuống bỗng quay trở lại vết thương của các tusĩ.Mọi thứ đều chảy ngược lại.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng đảo ngược.Mấy giây sau, những dòng chữ nhỏ này lại nổi lên:[Kẻ truy lùng sắp tới..[Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.][Thời gian còn lại.][01: 22][01: 21][01: 20][...]Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện mình đang đứng trong Vĩnh Dạ hắc ám, trên mặt đất lại có từnghàng bia mộ sắp xếp rất chỉnh tề, kéo dài tới tận cùng của thế giới.Thị lực đã khôi phục.Không chỉ thị lực, ngay cả nơi cụt tay cũng đã mọc ra cánh tay mới.Tuổi của mình từ năm tuổi biến thành mười chín tuổi.Thân thể khỏe mạnh, kinh mạch thông suốt, linh lực hơi ít, trình độ vào khoảngLuyện Khí đỉnh phong.Một giọng nói bỗng vang lên: "Đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?"

Liễu Bình quay đầu nhìn về một bên, thấy được một người tu hành đang sửdụng pháp quyết, điều khiển từng bộ thi thể rơi vào trong quan tài, sau đó đắpnắp quan tài lên, đưa vào trong bùn đất để quan tài dần dần chìm xuống lòngđất.Người mai táng.Hóa ra là đoạn thời gian này sao...

Như vậy, tiếp xuống rất rõ ràng, Kẻ truy lùngsắp tới.Quả nhiên.Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, người tu hành kia đã thu hồi pháp quyết, cười nói:"Đạo hữu, ngươi hãy nghỉ ngơi tại đây một lát, ta muốn đi gặp cấp trên."

"Được."

Liễu Bình nói."

Ta cũng sẽ bẩm báo chuyện của người lên cấp trên, chắc hẳn sẽ có sắp xếptương ứng nhanh thôi, ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi một lát, chú ý an toàn."

Hắn ta rời đi.•••"Ã n,, Liễu Bình lại nằm trên cáng cứu thương một lần nữa.Trong mộ địa yên tĩnh lại.Chỉ có thời gian đang không ngừng trôi qua.[00: 04][00: 03][00: 02][00: 01][Kẻ truy lùng đã tới.][Bắt đầu viết lại lịch sử, xin hãy nghiêm túc đối mặt với cơ hội duy nhất này.]Chữ nhỏ lấp lóe, nhanh chóng nhập vào trong hư không.Khóe miệng Liễu Bình vểnh lên.Một giây sau.Bịch... bịch... bịch...

Từng tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.Một người tu hành vạm vỡ vén rèm lên, đi từ trong lều trại ra ngoài."

Tại sao lại là nơi này?

Những tên phụ trách trị liệu kia quá vô trách nhiệm đi,rõ ràng ta chỉ bị hôn mê mà thôi, tại sao lại ném ta tới nơi Loạn Táng chứ?"

Người tu hành võ đạo tức giận nói.Ánh mắt hai người chạm nhau."

Đạo hữu, ngươi cũng bị ném tới nơi này sao?"

Người tu hành võ đạo hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình trả lời."

Ta tên là Vương Thành, đệ tử Lỗ Vân môn."

Người tu hành võ đạo ôm quyền nói."

Ta là Liễu Bình."

"Liễu Bình?"

"Đúng, lần này ta tới đây, thật sự là không mang theo nhiều linh thạch lắm,cũng không biết nó ra sao nữa, tự nhiên biến mất."

"Ngươi đang nói gì vậy?"

"Ta đang nói... ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngươi."

"Cho ta?"

"Đúng, ta đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, hiện tại thật vất vả mới trở vềnơi đây, thấy được người một lần nữa... ta thật muốn tặng người một phần quànhỏ."

Liễu Bình mỉm cười rất ấm áp, chân thành và lịch sự.Nếu như lão đạo hoặc Người ghi chép lịch sử còn ở nơi đây, chắc chắn sẽ pháthiện, thực ra hiện tại hắn đang bị một loại trong hai hạt giống sức mạnh ảnhhưởng tới tính cách của mình, cho nên mới có những hành động như vậy.Võ tu cảm thấy rất bối rối, ôm quyền nói: "Liễu đạo hữu, ngươi cũng quá kháchsáo đi."

"Không sao không sao, gặp lại tức có duyên, xin hãy nhận lấy nó đi."

Liễu Bình ôm quyền thi lễ, lúc này mới chuyển động chiếc nhẫn Kinh Các trêntay.Dị biến xuất hiện...

Một ngọn núi nguy nga vàng lóng lánh bỗng xuất hiện.Đây là một ngọn núi được cấu tạo hoàn toàn bởi vàng thỏi!

Âm!

Núi vàng từtrời rơi xuống, va chạm mãnh liệt với mặt đất, làm cho bụi bặm bay lên tận trời.Vương Thành không kịp phản ứng đã bị ép tại dưới núi.Mấy giây sau...

Liễu Bình lại chuyển động chiếc nhẫn.Núi vàng bỗng biến mất.Liễu Bình tùy ý sử dụng pháp quyết.ể ỗThi thể Vương Thành bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ.Vương Thành đã tắt thở từ lâu, thế nhưng đôi mắt vẫn không cam tâm mà mởto.Có vẻ như tới tận khi chết mất, hắn ta vẫn không thể nào tin nổi, mình còn chưakịp nói thêm mấy câu đã bị một ngọn núi vàng đè chết tại nơi này.Quan tài khép lại, chậm rãi bị vùi xuống lòng đất.Liễu Bình ngẩng đầu, nhìn về khung trời Vĩnh Dạ đen nhánh, nhỏ giọng lẩmbẩm: "Các vị, đã chờ lâu rồi."

"Giết hơi nhanh..."

Liễu Bình cảm nhận lực lượng trong cơ thể, chỉ cảm thấy thực lực Luyện Khíđỉnh phong vẫn không đủ để sử dụng.Thế nhưng...

Hiện tại cũng không phải là lúc để tu hành.Quá nhiều chuyện còn chờ mình đi làm, nếu như giờ phút này dùng để tu hành,vậy thì cần phải trì hoãn chuyện kế tiếp.Làm sao bây giờ?

Liễu Bình mở sách thẻ ra lật đi lật lại.Vẫn chỉ còn lại hai tấm thẻ bài tử vong.Nếu như hiện tại chiến đấu với người khác, hoàn toàn không thể trông cậy vàođược mà.Hắn thở dài, nói: "Lilith, người cảm thấy thế nào?"

Giọng nói của Lilith truyền tới từ trên đầu hắn: "Ta đã choáng, hoàn toàn khôngbiết hiện tại là đoạn thời gian nào cả."

Liễu Bình ho nhẹ, giải thích: "Đơn giản mà nói, đoạn thời gian này mới là khởiđiểm của mọi việc, ta gặp Andrea và Triệu Thiền Y ở nơi đây..."

Hắn giải thích giản lược một lần."

Nếu hiện tại đã không còn lực lượng nào khác, vậy thì dùng lực lượng thẻ bàiđi, dù sao người vẫn còn có ta, điều này chứng minh người vẫn là một thẻ bàisư."

Lilith đề nghị."

Ngươi nói đúng."

Liễu Bình vỗ tay, nói."

Hiện tại ngươi còn không có chức nghiệp, hoàn toàn có thể thử rút ngẫu nhiên,tranh thủ thời gian hấp dẫn một tấm thẻ chức nghiệp từ trong lực lượng Vĩnh Dạđể sử dụng đi."

Lilith lại nói.-------Chương 847: Đại lão giáng lâmLiễu Bình đang định đưa tay rút bài, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt truyền tớitừ nơi mộ địa phía xa.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tới.Cách nơi này không xa.Vương Thành bò ra từ trong lòng đất, bùn đất lẫn quan tài đã chôn hắn ta đều bịđẩy qua một bên.Liễu Bình run lên, bỗng nhiên phản ứng lại.Lần này.Mình không nói thêm gì với Vương Thành, đè chết hắn ta ngay lập tức.Hắn ta chết nhanh hơn lần trước, cho nên thời gian phục sinh cũng nhanh hơnnhiều lần trước."

Thú vị..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Vương Thành vỗ nhẹ bùn đất trên người đi, bước về phía Liễu Bình, nói vớigiọng trầm thấp: "Là ngươi giết Vương Thành sao?"

Liễu Bình lộ ra nụ cười lịch sự, gật đầu nói: "Không sai, là ta, dù sao mục đíchcủa ta khi tới nơi này, chính là lấy giết chóc làm niềm vui mà."

Hắn vừa nói, vừa đặt lên danh hiệu Thánh nhân mà mình vừa nhận được.Triều Tiên Thánh Tượng!

Danh hiệu cấp Thánh nhân này nghe nói có thể làmcho tất cả chúng sinh xuất hiện cảm giác thân thiết.Cũng không biết hiệu quả thật sự của nó là gì.Vương Thành quan sát hắn, sát ý trên người dần dần thu hồi, vẻ mặt trở nênkính cẩn."

Xin hỏi... ngài giết hắn ta như thế nào?"

Vương Thành cẩn thận hỏi lại."

Ta dùng tiền đè chết hắn ta, có phải là rất thú vị hay không?"

Liễu Bình cười hỏi."

Bao nhiêu tiền?"

Vương Thành hỏi."

Một ngọn núi vàng."

Liễu Bình nói.Vương Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.Ý ễ ổ ấ ểÝ nghĩ Liễu Bình thay đổi rất nhanh, cũng hiểu được tại sao thái độ VươngThành lại thay đổi như vậy.Bọn họ tưởng mình là một đại lão nào đó.Cũng đúng.Nếu như không phải đại lão tới đây vui chơi, người tu hành bình thường làm gìcó nhiều tiền trên người tới vậy cơ chứ?

Linh thạch đều bị Nữ sĩ Thống Khổ lấyđi gần hết, chỉ còn lại một chút ít cuối cùng, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trìsự lưu thông giữa các tu hành giả trong vở kịch.Vương Thành hơi khom lưng, nói với giọng kính cẩn: "Đại nhân, theo lý thuyết,ta không nên quấy nhiễu sự hào hứng của ngài, thế nhưng ngài ra tay lại quáhào phóng... cho nên ta không thể không hỏi một câu, số tiền này ngài muốnquyên tặng cho cả bộ ngành duy trì Vở kịch?

Hay là khen thưởng cho diễn viênVương Thành?"

Liễu Bình chắp hai tay, mỉm cười nói: "Các ngươi cũng không dễ dàng gì chocam, phải duy trì cả bộ kịch bản lớn như thế..."

"Thôi được, thưởng cho các ngươi đi."

Hắn vung tay lên.Một ngọn núi vàng rơi xuống trước mặt Vương Thành.Vương Thành chỉ liếc nhìn, cũng đã biết được cả ngọn núi này đều do vàngròng tạo thành.Quả nhiên...

Đây đúng là một vị đại lão.Hắn chỉ đứng tại nơi đó, khí độ trên người cũng làm cho người ta mê say.Ma quỷ bình thường không làm được tới mức này.Xem ra hắn đã ẩn giấu thân phận, tới Vở kịch Hắc Ám này đóng vai một tuhành giả, thể nghiệm niềm vui cosplay!

Nữ sĩ Thống Khổ cũng đã nói, nếu nhưcó đại lão từ Luyện Ngục tới đây vui chơi, nghiêm cấm sản sinh bất cứ mâuthuẫn nào.Nếu như đối phương chịu chi tiền, vậy thì càng cần tiếp đãi thật tốt.Vương Thành bước tới mấy bước, đặt tay trên núi vàng dùng sức thu hồi.Cả ngọn núi vàng biến mất không thấy gì nữa.Hắn cúi người chín mươi độ, nói: "Cám ơn ngài đã tài trợ, ta đại biểu toàn thểthành viên khai phát Vở kịch Hắc Ám gửi tới ngài lời cảm ơn sâu sắc nhất."

"Không cần."

Liễu Bình nói.Lực lượng trên người hắn chuyển đổi, bỗng nhiên toàn thân tản ra một luồngsáng đen.Hạt giống sức mạnh phong ấn Lục đạo!

Một luồng sương mù đen không thể ứcchế tản ra từ trên người hắn, làm cho Vương Thành ở một bên không khỏi runẩrẩy.Thần sắc Liễu Bình dần dần trở nên hung ác, vỗ vai hắn ta, nói: "Các ngươi cầmtiền của ta, có phải là nên cung cấp cho ta một vài đồ chơi thú vị hay không?"

Lực lượng như vậy!

Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua!

Những tu hành giả kiahoàn toàn không có khả năng có lực lượng ***** như vậy!

Thế nhưng vẫncòn cần xác nhận lần cuối..."

Đại nhân yên tâm, thực ra chúng ta cũng đã chuẩn bị trước cho ngài rồi."

Vương Thành tiện tay rút tới, lập tức rút ra một quyển sách thẻ thật dày từ tronghư không."

Xin mời đại nhân xem xét, nơi này đều là chức nghiệp ẩn, tự mang thân phậntương ứng, ngài có thể tùy ý lựa chọn, có thể cosplay bất cứ nhân vật nào ngàimuốn trong Vở kịch Hắc Ám này."

Vương Thành quỳ một chân trên đất, hai tay dâng sách thẻ lên, mở nó ra trướcmặt Liễu Bình.Từng tấm thẻ chức nghiệp sắp xếp chỉnh tề tại nơi đó, tản ra sóng năng lượngcũng không giống nhau.Lần này, Liễu Bình thật sự là bất ngờ.Nhớ ngày đó khi mình tiến vào thị trấn nhỏ, mình được lựa chọn một trong mấycái chức nghiệp nhỉ?

Có vẻ như là Giám sát quặng mỏ, Người gác đêm, Trấn vệbinh.Lại nhìn về phía những thẻ bài chức nghiệp tự mang thân phận tại trước mặtnày.Vua vùng hoang dã, Chưởng môn Tiêu Tương phái, Kiếm Thánh, Quốc vươngHầm Động, Thánh Giả (Khách mời), Trấn trưởng Ám Vụ trấn,...

Rất nhiều chứcnghiệp, mỗi một chức nghiệp đều không đơn giản.Ánh mắt Liễu Bình rơi vào trên tấm thẻ bài "Thánh Giả (khách mời)".Hắn cũng hiểu ý định của tấm thẻ bài này.Thánh giá là người làm việc cho Nữ sĩ Thống Khổ, chuyên môn thống lĩnh mộtphương trong thế giới Tu Hành, cuối cùng còn phải định kỳ nộp lên linh hồn tusĩ xuất sắc cho Nữ sĩ Thống Khổ.Mình là người ngoài tới nơi đây vui chơi, đương nhiên chỉ là chơi đùa, mà sẽkhông phải làm bất cứ chuyện gì cho Nữ sĩ Thống Khổ cả.Như vậy..."

Ta chọn tấm thẻ bài này là được."

Liễu Bình chỉ vào một tấm thẻ bài, nói."

Ngài xác định chứ?

Nếu như chơi không vui, có thể thay đổi bất cứ khi nào."

Vương Thành nói.Hắn ta đưa tấm thẻ bài kia cho Liễu Bình.ễ ắLiễu Bình nhận thẻ bài, lắc nhẹ, chỉ nghe "bụi"một tiếng, thẻ bài biến mất.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Người sử dụng thẻ thân phận: 0 [Chưởng môn Tiêu Tương phái.][Sử dụng tấm thẻ bài này, người tự động trở thành chưởng môn một trong bảyđại môn phái, có được quyền nói chuyện cực cao trong thế giới tu hành này.][Thân phận này có thể kiểm soát toàn bộ Tiêu Tương phái.]Trên thân Liễu Bình xuất hiện một bộ đạo bào màu xanh, phía sau có một câyphất trần, trên tay có một trận bàn bát quái.Con ngươi Vương Thành co rút lại.Phải biết rằng tấm thẻ bài này là do pháp tắc thế giới Tu Hành 'đột sinh' màthành, độ khó càng cao hơn thẻ bài bình thường rất nhiều.Bình thường tới nói, cần phải tiêu tốn rất nhiều tâm sức, đạt được sự tán thànhcủa phần lớn tu hành giả thế giới Tu Hành, mới có thể sử dụng tấm thẻ bài này.Thế mà thiếu niên này sử dựng thẳng tấm thẻ bài, cũng đã thành công!

Đại lão!Quả nhiên là đại lão!-------Chương 848: Cám ơn hai vịLiễu Bình cũng đang xem xét trang phục của mình, lại liếc nhìn từng dòng nhắcnhở trong hư không, cũng cảm thấy hết sức hài lòng.Hắn thu hồi thẻ bài, trang phục trên người lập tức biến mất."

Rất tốt, thưởng cho ngươi."

Âm!

Một tiếng vang trầm xuất hiện.Vương Thành thấy được bên chân mình có một khối gạch vàng xuất hiện.Đại boss hào phóng!Không...Đại lão không chỉ có thực lực, phong cách làm việc cũng thật hào phóng!

Ýnghĩ trong đầu hắn ta xuất hiện, rút một tấm thẻ bài đưa tới, cúi đầu khom lưngnói: "Vở kịch Hắc Ám thế giới Tu Hành này đang trong giai đoạn hoàn thiện,ngài có thể liên lạc với ta bất cứ khi nào thông qua tấm thẻ bài này, ta sẽ cungcấp các dịch vụ tốt nhất cho ngài."

"Được, hiện tại lui ra đi, không nên quấy rầy sự hào hùng của ta."

Liễu Bình nói."

Rõ!"

Vương Thành tìm một chiếc quan tài rỗng, tự mình nằm vào, thuận tay đậy kínnắp quan tài."

Mong ngài chơi vui vẻ."

Từ trong quan tài truyền ra giọng nói kính cẩn của tên kia.Vừa nói xong.Quan tài chậm rãi chìm vào trong lòng đất.Liễu Bình đứng im tại chỗ suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có gì đó không ổn.Đúng vậy, mình còn cần phải hành động dựa theo quỹ tích hành động ban đầucủa mình.Bởi vì chỉ khi làm vậy, mới có thể gặp gỡ Andrea!

Cô bé đã thức tỉnh ký ứcThánh Linh.Co bé là nhân tố quyết định trong cuộc đối kháng Ác Mộng!

Liễu Bình vội vãtiến lên dậm chân, hô: "Vương Thành, cút ra đây."

Bùn đất rung động.Quan tài lại xuất hiện lần nữa.Vương Thành mở nắp quan tài ra, ngồi dậy, khó hiểu hỏi: "Đại nhân, làm saovậy?"

"Không đúng... ta cần loại kịch bản như thế này..."

ễLiễu Bình vừa khoa tay vừa nói.Vương Thành nghe thì gật đầu liên tục.Vị đại lão này đúng là yêu thích sáng lập kịch bản mà, kịch bản mà vị đại lãonày muốn đúng là khá có cảm giác nghẹt thở."

Được, ta sẽ tự mình diễn cùng đại nhân một lần."

Hắn ta lại nằm xuống, để quan tài dần dần chìm xuống đất.Một giây.Hai giây.Vô số cánh tay xếp thành hàng, lấp kín mỗi một khối đất, kéo dài tới cuối tầmmắt."

Rất tốt, hiện tại tới lượt ta nói chuyện."

Liễu Bình ấp ủ cảm xúc, bỗng nói: "Đừng mơ bắt được ta!"

Hắn rút trường đao ra, múa đến kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt đứt toàn bộcánh tay vươn về phía hắn.Bỗng nhiên, một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa mà tới.Tất cả cánh tay đang nắm chặt Liễu Bình đều bị chém bay ra ngoài.Hai bóng người rơi xuống.Là tu sĩ thủ mộ!"

Dẫn hắn trốn đi, để ta ngăn cản tên này."

Tu sĩ Kim Đan cầm trường kiếm nói.Tên tu sĩ Luyện Khí xông lên, kéo Liễu Bình chạy ra ngoài mộ địa này.Liễu Bình đẩy nắp quan tài ra đi tới, thuận tiện vỗ nhẹ bụi đất trên người.Hắn giơ tay lên quan sát tấm phù màu đen trên tay.Khi thoát khỏi mộ địa, tên tu sĩ kia nhét tấm phù lục này vào trong tay mình.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:[Ngươi thu được tín vật của thời không ẩn tàng: Ký Linh phù.][Ngươi biết đây là thứ gì, bản Danh Sách cũng không nói nhiều.]Khóe miệng Liễu Bình giật nhẹ.Đúng vậy, tự mình biết được công dụng của thứ này là như thế nào.Nếu như mình lại thu được nó một lần nữa, như vậy xem ra vẫn giống như trướcđây...

Chỉ cần hành động dựa theo kịch bản ban đầu, sẽ phát động những sự kiệntương ứng.Liễu Bình quan sát bốn phía.Quả nhiên, nơi này là một hang động dưới lòng đất.ế ấ ắTừng chiếc quan tài bị chôn trong đất bùn, hoặc khảm trên vách đá, sắp hàng lítnha lít nhít, kéo dài tới tận phương xa, cuối cùng bị sương mù che phủ, khôngthể nhìn thấy điểm cuối cùng."

Ta nhớ rằng..."

"Có vẻ hiện tại nên thu hoạch được năng lực hệ biểu diễn kia đi."

"Này, Danh Sách, ra làm việc đi."

Liễu Bình nói với hư không.Ngay sau đó...

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Đã trải qua nhiều sự kiện, biết được vô số bí ẩn, nhìn trộm toàn bộ bí mật mộtcách rõ ràng và mạch lạc trên tuyến thời gian, điểm diễn mà người đạt được đãvượt xa khỏi dự tính.][Hiện tại người đã không thể lại đóng vai Một Người Không Có Phần Diễn'được nữa.][Căn cứ điểm cống hiến và điểm diễn của ngươi, ngươi thu hoạch được nănglực hệ biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ:][Đặc Hiệu Sư.][Thuyết minh: Người có thể phóng ra ảo ảnh một loại lực lượng, cảnh tượng,hiệu quả nào đó mà người đã từng thấy được.][Thuyết minh lần nữa.Mặc dù là ảo ảnh, thế nhưng trong giác quan của bất cứ tồn tại nào, nó đềugiống y như thật.]Tất cả chữ nhỏ thu hồi lại.Liễu Bình lộ ra vẻ hài lòng.Hiện tại mình chỉ là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nếu như không có bất cứ nănglực nào, thật đúng là không dễ bắt nạt lừa gạt...

à nhầm, thật đúng là không dễứng đối những tồn tại khó giải quyết kia.Hắn tự nhủ: "Để ta nhớ lại xem, lần trước là ở nơi nào nhỉ?"

Dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh đi ngang qua vô số quan tài gỗ, rất nhanh,tấm phù màu đen thả ra lực lượng cảm ứng rất nhỏ.Liễu Bình tìm được quan tài đặc biệt kia.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Hoàn cảnh đặc biệt đã tương hợp.][Mỏ neo thời không được xác định.][Ký Linh phù bắt đầu kích hoạt.][Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Ký Linh phù, lập tức tiến vào thời khôngấn tượng ứng.]Vù...ễ ế ấ ỗLiễu Bình biến mất tại chỗ.Bước theo con đường âm u ẩm ướt, phía trước có một hang động xuất hiện.Hai bên hang động có tu sĩ trông chừng.Lần này mình lại không có linh thạch...

Thế nhưng có một tấm thẻ thân phận.Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài, sau khi một tiếng vang nhỏ xuất hiện, thẻ bàilập tức biến mất.Một bộ đạo bào xanh lam lập tức xuất hiện trên người Liễu Bình.Hắn một tay cầm phất trần, một tay khác thì thắt Bát Quái bàn ở bên hông, rồimới đi về phía trước.Hai tên tu hành giả canh giữ cửa động thấy hắn xuất hiện, lập tức cảm thấy kinhhãi."

Liễu chưởng môn Tiêu Tương phái tới rồi!"

"Vậy mà hắn tự mình tới đây, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đã xảy ra sao?"

Hai người liếc nhìn nhau, cùng hành lễ nói: "Chào ngài, Liễu chưởng môn."

Liễu Bình gật đầu, hỏi: "Mọi thứ đều tốt chứ?"

Một người tu sĩ nghiêng người, đưa tay mời nói: "Nơi này coi như an toàn, mờiChưởng môn qua bên này."

"Không cần, ta muốn đi nơi ẩn nấp của các tu sĩ cấp thấp để nhìn xem."

Liễu Bình nói."

Được, mời ngài đi bên này."

Liễu Bình thuận theo phương hướng hai người chỉ mà nhìn tới, trên vách đábỗng vặn vẹo, hư không tách ra một vết rách, lộ ra cảnh tượng bên trong.Chính là nơi khi trước hắn tránh né."

Cám ơn hai vị."

"Không dám nhận, Liễu chưởng môn, mời ngài."

"Mời."

Liễu Bình chắp tay với hai người, tiến vào lỗ hổng kia.-------Chương 849: Thu người!Vừa tiến vào, lại thấy trên đài đá có mấy đống lửa đang cháy hừng hực.Năm ba tu sĩ tụ tập với nhau quanh một đống lửa.Khi Liễu Bình xuất hiện, có rất nhiều thần niệm quét về phía hắn.Thế nhưng ngay sau đó...

Tất cả mọi người đều đứng dậy."

Kính chào Chưởng môn Tiêu Tương phái!"

Mọi người cùng hành lễ, nói với giọng kính cẩn.Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng, chắp tay nói: "Các vị vất vả."

Ánh mắt hắn quét qua, nhanh chóng phát hiện một cô gái gần một đống lửa.Triệu Thiền Y.Lúc này, Triệu Thiền Y nhếch miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc.Phát hiện Liễu Bình đang nhìn nàng, nàng cũng truyền âm hỏi: "Ma Chủ?"

"Đúng là ta, đừng lên tiếng."

"Thật là ngươi?"

"Không phải người vẫn muốn học Hư Thần trảm sao?

Lần này ta sẽ chuyênmôn dạy nó cho ngươi."

"Thật đúng là người à!

Thế nhưng tu vi của ngươi là sao vậy?"

Liễu Bình hơi giật mình, lập tức phản ứng lại.Đúng là Vương Thành đã giúp mình có được thân phận Chưởng môn của TiêuTương phái.Thế nhưng thực lực của mình chỉ là Luyện Khí kỳ.Vương Thành cho rằng mình là đại lão trong Luyện Ngục, tu vi có thể thay đổitheo ý thích, cho nên cũng không để ý tới chuyện này.Thế nhưng mình thật sự chỉ là Luyện Khí mà thôi!

Tu vi như vậy, nói gì đi nữacũng không đủ để làm Chưởng môn của bảy đại môn phái.Như vậy...

Liễu Bình lập tức hỏi: "Tu vi hiện tại của Chưởng môn bảy đại mônphái là gì?"

"Cảnh giới Thần Chiếu!"

Triệu Thiền Y trả lời.Tâm niệm Liễu Bình hơi động, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi kích hoạt năng lực cấp bậc Kỳ Quỷ: Đặc Hiệu sư.][Ngươi đã thay đổi sóng linh lực trên người, làm cho nó duy trì tại cảnh giớiThần Chiếu.]ễ ố ấSau khi làm xong chuyện này, Liễu Bình quan sát bốn phía, đúng là trông thấynét nghi ngờ trên mặt không ít người tu hành dần dần biến mất.Lúc này, từ cổng truyền tới một trận ồn ào.Một người tu hành máu me khắp người được bảy tám đồng đội dẫn đi vào...giống như lần trước vậy."

Lê lang... chàng đã chết một lần rồi?"

Một nữ tu tiến lên một bước, nắm chặt tay người nam tu sĩ kia, nói.Nam tu sĩ giơ tay lên, chậm rãi nắm chặt, đờ đẫn nói: "Đúng vậy, vừa rồi ta đãchết, hiện tại là ta sau khi phục sinh."

Bọn họ nói chuyện một lúc.Nam tu sĩ lấy một tấm bùa chú từ trong ngực ra, ném nó ra ngoài."

Thánh Thú chi Linh, hiển hiện!"

Hắn ta quát khẽ.Tấm phù lóe lên, lập tức hóa thành một cánh cửa đen có thể nuốt cả ánh sáng.Ngay sau đó...

Một khuôn mặt tái nhợt hiện lên trong cánh cửa đen, nhìn vềphía nam tu sĩ.Khuôn mặt phát ra âm thanh khàn khàn: "Một kẻ phục sinh... ngươi muốn đượcThánh giả che chở, muốn tránh khỏi việc bị quái vật chiếm lấy cơ thể sao?"

Nam tu sĩ ôm quyền nói: "Đúng là như thế, còn nhờ Thánh sứ tiếp dẫn."

Khuôn mặt kia không nói gì nữa, nhẹ nhàng nhảy tới, cả cánh cửa đen kịt hóathành áo choàng khoác lên người nó.Nó rơi xuống mặt đất, quan sát cảnh tượng bốn phía."

Chưởng môn Tiêu Tương phái cũng ở nơi này à, thật đúng là có duyên!"

Thánh sứ không để ý tới người khác, đi tới trước mặt Liễu Bình, thi lễ.Nó truyền âm hỏi: "Đại nhân, ngài chơi vui vẻ chứ?"

Liễu Bình cũng truyền âm nói: "Lúc này mới vừa tới, cảm giác vẫn rất thú vị...người đi mau đi, không cần để ý tới ta."

"Vâng, nếu như đại nhân còn có nhu cầu gì, có thể tìm ta bất cứ khi nào."

"Được."

Hai người nói xong.Thánh sứ lấy một viên ngọc giản từ trong ngực ra, cung kính đưa cho LiễuBình, nói: "Thánh giá mới Liễu chưởng môn nếu có rảnh thì đi gặp mặt mộtlần."

"Không dám, Thánh giá quá khách sáo, tối nay ta sẽ đi thăm hắn ta một lần."

Liễu Bình nhận ngọc giản, đưa thần niệm vào trong, lại thấy được bên trong cómột địa chỉ.ễ ầ ồThánh sứ lại thi lễ lần nữa, rồi đi chúc phúc các tu sĩ còn lại.Nó cố gắng tạo nên một bầu không khí thần thánh mà trang nghiêm, để cho vịđại lão Liễu Bình đứng ngoài cuộc này cảm thấy tất cả đều giống như thật.Thế nhưng Liễu Bình lại không chú ý tới nó.Liễu Bình xoay người, liếc nhìn về phía Triệu Thiền Y.Hiện tại con mèo này vẫn rất thảm, hình như chỉ còn lại nửa cái mạng.Cứ phải thu nàng trước đi, tránh để nàng gặp phải điều bất trắc gì.Hắn hạ quyết tâm, mỉm cười đi tới trước mặt Triệu Thiền Y, chắp tay nói: "Vịtiểu hữu này, ta thấy toàn thân ngươi linh quang sáng sủa, có vẻ như tương hợpvới đạo thuật Tiêu Tương ta, ngươi có nguyện ý gia nhập môn phái của ta haykhông?"

Triệu Thiền Y lộ ra vẻ mừng như điên, nói với giọng vui vẻ: "Tiểu nữ đươngnhiên nguyện ý."

"Ừm, vị đạo hữu này là..."

Liễu Bình chỉ chỉ Hồng Đào bên người nàng.Hồng Đào vội vã đứng lên tự giới thiệu.Hồng Đào là một thi thể do Triệu Thiền Y luyện chế thành.Thừa dịp này, Liễu Bình liếc nhìn vị Thánh sứ kia."

Ta muốn người này, trở thành tùy tùng."

"Thật không hổ là đại nhân, ánh mắt ngài sáng như đuốc, thật ra cô gái này làdo Yêu vương giả trang..."

"Bao nhiêu tiền?"

"Thực ra nàng ta liên quan tới một vài kịch bản ẩn, chúng ta chuẩn bị..."

"Bao nhiêu tiền?"

"Có không ít cao thủ của Yêu tộc, chúng ta muốn thông qua việc kiểm soát nàngta..."

"Mẹ nó, ta hỏi ngươi là bao nhiêu tiền, ngươi dám không nói, là muốn chết haysao!"

Phong độ cùng lịch sự trên người Liễu Bình biến mất hoàn toàn, cả người nhưbiến thành một tồn tại vô cùng tà ác vậy.Hắn đột nhiên toát ra một luồng khí thế như thần như ma, bao phủ Thánh sứ lại,rồi nhanh chóng thu hồi.Khí tức này tới từ Kẻ đứng đầu cựu thần, Chúa tể Luyện Ngục...

Trong trí nhớcủa Liễu Bình, có được hình tượng khi hắn ta phóng ra khí tức, lúc này đươngnhiên thông qua năng lực "Đặc Hiệu sư"để thả ra ngoài.ố ể ể ổ ắ ắThừa dịp hạt giống lực lượng trong cơ thể chuyển đổi, tính cách hắc ám của hắnđược phóng đại ra, thuận thể thả ra một tia khí tức của Chúa tể Luyện Ngục...Đám tu hành giả không cảm ứng được cái gì.Thế nhưng vị Thánh sư kia lại run rẩy.Chỉ cảm nhận luồng khí tức này trong nháy mắt, linh hồn của nó cũng run rẩyliên tục.Không sai!

Chỉ những tồn tại cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất trong Luyện Ngục mớicó loại khí tức này!

Tuyệt đối không thể đắc tội vị đại lão này được!

Tiền vẫn làthứ yếu, nếu như làm cho đại lão này không vui, chưa biết chừng ngay cả Nữthần đều bị xử lý!"

Đại nhân, ngài bớt giận, Nữ thần của chúng ta đã nói, chỉ cần tồn tại giống nhưngài chơi được vui vẻ, tiền cái gì đều là thứ yếu."

Thánh sứ nơm nớp lo sợ nói."

Được rồi, nàng ta chính là của ta, ở nơi này không tiện lắm, lát nữa ta sẽchuyển tiền cho ngươi."

"Không không không, chúng ta không thu tiền, lát nữa ta sẽ giải trừ sợi dây điềukhiển nàng ta đi, nàng ta là của ngài."

"Vậy không được, ta là người coi trọng thành tín, tiền ta vẫn sẽ cho."

"Cám ơn đại nhân."

Thánh sứ âm thầm thở phào một hơi.Chuyện không tới mức xấu, còn có thể có tiền, chắc hẳn Thánh sứ sẽ khôngtrách tội, Nữ thần cũng sẽ không trách tội.Liễu Bình lại nhìn về phía Triệu Thiền Y."

Ta có chuyện muốn tới nơi Thiên trụy, các ngươi có muốn cùng theo ta đi haykhông?"

Hắn cười hỏi."

Đương nhiên!"

Triệu Thiền Y nói."

Rất tốt, chúng ta đi thôi."

Liễu Bình quay người rời đi.Triệu Thiền Y đi sau hắn, chậm rãi rời khỏi hang động này.Không ai lên tiếng.Không người ngăn cản.Thánh sứ thì cung kính nói: "Liễu chưởng môn, đi thong thả!"

-------Chương 850: Gặp lại Nữ sĩ Thống KhổLiễu Bình đứng trong sa mạc.Triệu Thiền Y và Hồng Đào đúng cách hắn không xa.Mọi thứ đều như khi trước.Thậm chí ngay cả cái tên tới đây cướp bóc, đều có kết quả giống nhau, bị TriệuThiền Y nhét cho một viên độc đan, tử vong tại chỗ.Thế nhưng...

Andrea lại không xuất hiện.Không nên chứ, đáng lẽ lúc này cô bé đã ở gần đây rồi, bởi vì phát hiện nơi nàyđánh nhau mà chạy tới, sau đó gặp mặt chính mình.Hiện tại, cô bé đâu?"

Thiền Y, không cần áp chế tu vi, dùng tu vi của người tìm kiếm xem gần đâycó một cô bé nào hay không."

Liễu Bình nói.Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo trắng rơi xuống bờ vai Liễu Bình, vểnhtai lắng nghe bốn phía.Gió trên sa mạc thổi vù vù, lại trở nên im ắng khi tới gần nàng.Mèo trắng lắng nghe một lát, lắc đầu nói: "Gần đây không có người, cũngkhông có bất cứ sinh vật nào."

Liễu Bình ngẩn người.Không đúng không đúng, đáng lẽ Andrea ở gần đây mới đúng.Trong lịch sử quá khứ, mình đã giúp cô bé thức tỉnh ký ức, lại thay đổi xươngsống rồng, đáng lẽ cô bé này phải ở nơi đây chờ mình chứ."

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện bất ngờ gì?

Thôi cũng được, ta ở đây chờ một lát."

Liễu Bình ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.Thời gian dần dần trôi qua.Mấy tiếng sau...

Trên sa mạc vẫn không có bất cứ kẻ nào tới, cũng không có bấtcứ động tĩnh nào.Mèo trắng cùng Lilith đã sớm chạy tới một bên chơi đùa rồi.Lilith nằm trên đầu mèo trắng, không ngừng nói cho nàng biết những chuyện đãdiễn ra trong quá khứ.Mèo trắng thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Bình."

Hóa ra ta và hắn quen biết từ kiếp trước rồi, thảo nào đời này lại cùng nhau trởthành cao thủ tà đạo."

Nàng híp mắt, nói với giọng điệu khoe khoang.ế ầ ẩ ắ"Đúng vậy đúng vậy, thế nhưng người cần phải cẩn thận, bên cạnh hắn cũng cómột tên rất lợi hại, người bị nàng ta áp chế hoàn toàn."

Lilith âm thầm đâm thọc."

Cái gì?

Là kẻ nào áp chế ta?"

Lông mèo đều dựng thẳng lên."

Một Thánh kỵ sĩ, nàng ta là..."

Mấy cô gái thì thầm một bên, Liễu Bình lại đang suy tư vấn đề hiện tại.Tới cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Andrea không tới tìm mình?

Cô bé đãthức tỉnh ký ức, đã biết mọi chuyện diễn ra.Chẳng lẽ cô bé không biết mình sẽ xuất hiện vào khoảng thời gian nào, cho nênđã đi tới khoảng thời gian khác?

Nói tới, tất cả những việc mình đã làm trongquá khứ, tất cả cố gắng của mình cũng chỉ vì một sự kiện.Chiến thắng Ác Mộng.Andrea là Thánh Linh duy nhất mà mình tìm được, là ánh sáng hi vọng duy nhấttrong bóng đêm.Thế nhưng hiện tại cô bé không thấy nơi đâu!

Ầm...

Liễu Bình bỗng dâng lênánh sáng đen cuồn cuộn, tản về bốn phương tám hướng như thủy triều.Hạt giống sức mạnh khuynh hướng hắc ám phát hiện tâm trạng của hắn thayđổi, bắt đầu thả ra khí tức hủy diệt đầy ác ý.Vẻ mặt Liễu Bình cũng dần dần thay đổi.Phạm tội, bạo lực, phá hoại, giết chóc...

Một loạt cảm xúc hắc ám tự nhiên sinhra trong lòng, tới mức hắn lập tức muốn hủy diệt một vài thứ gì đó."

Liễu Bình, ngươi sao vậy?"

Triệu Thiền Y giật mình hỏi.Toàn thân Liễu Bình run lên, lập tức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dần dầnphun ra ngoài.Bình tĩnh.Cần bình tĩnh lại đã.Vào thời điểm này, làm sao có thể để cho hạt giống sức mạnh kia đi ra quấy rốicơ chứ?

Lại cẩn thận suy tư một lát...

Tới cùng sẽ có tình huống nào phát sinhcơ chứ?

Liễu Bình khép hờ hai mắt, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện đã diễn ratrong quá khứ, ý đồ tìm ra được khoảng thời gian mà Andrea sẽ đi qua.Luồng lực lượng hắc ám kia vẫn liên tục bồi hồi bên người hắn, giống như làlưu luyến không rời, muốn ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn vậy.Đúng lúc này.Trên bầu trời, một luồng sáng từ phương xa bay tới, hạ xuống trước mặt LiễuBình.Đây là một cô gái trưởng thành mặc trang phục công sở màu đen.Trên tay cô ta ôm một quyển sách, mỉm cười với nụ cười chuyên nghiệp, nói:"Xin chào các hạ, ta là người phụ trách hạng mục khai phát thế giới Tu Hànhnày, tên ta là Vương Vi."

Liễu Bình liếc nhìn cô ta.Hiện tại mình không có năng lực "Kiến Văn Như Danh".Thế nhưng dựa vào ký ức, mình hoàn toàn có thể biết thân phận của Vương Vinày.Xem ra Vương Thành cùng Thánh sứ đều đã báo cáo lên, mới hấp dẫn sự chú ýcủa cô ta.Cô ta tự mình tới đây để xác nhận thân phận của mình.Thế nhưng rất không khéo, hiện tại tâm trạng của mình không tốt."

Vương Vi sao?

Chắc hẳn cô chính là thế thân của một Thần linh nào đó chứ,tới cùng là Nữ sĩ Thống Khổ, hay là Nữ sĩ Tra Tấn?"

Liễu Bình hỏi.Hắn vừa nói, vừa đặt danh hiệu "Triều Tiên Thánh Tượng"lên một lần nữa.Một luồng khí thế đặc biệt từ trên người hắn tản ra.Vương Vi hơi giật mình.Đối phương lại có thể biết được thân phận của mình...

điều này thú vị rồi đây...Mà lại có một loại lực lượng vô hình nào đó bỗng nhiên xuất hiện trên ngườiđối phương, loại lực lượng này làm cho mình có cảm giác quen thuộc và thâncận.Cảm giác như vậy...

Chắc hẳn mình đã gặp qua đối phương ở trong LuyệnNgục, chỉ không biết tới cùng là ai."

Ngài cảm thấy ta là ai?"

Vương Vi hỏi."

Xin chào, Nữ sĩ Thống Khổ."

Liễu Bình nói."

Ồ?

Tại sao ngài có thể đoán chuẩn như vậy!"

Vương Vi bật cười."

Ta còn biết quyển sách trên tay của ngươi có tên là Sách Chân Thực, bất cứngười nào đều không thể nói dối trước mặt người, đúng chứ?"

Liễu Bình hỏi.Vương Vi lại giật mình.ẩTới cùng người này là đại lão phương nào chứ Tại sao ngay cả vật phẩm củamình cũng biết rõ ràng như vậy?

Chủ mẫu...

Không, không phải là người củachủ mẫu.Cô ta lại quan sát Liễu Bình.Luồng sáng hắc ám trên người Liễu Bình càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùngvượt qua một giới hạn nào đó, làm cho hắn không thể ức chế tính cách của bảnthân hướng về phía tà ác và hủy diệt."

Ta có một thí nghiệm nho nhỏ, vừa lúc cần sự phối hợp của cô, Nữ sĩ ThốngKhổ."

Liễu Bình nhếch miệng mỉm cười.Vẻ mặt Vương Vi biến đổi."

Được, ngài muốn làm cái gì?"

Cô ta hỏi."

Quyển sách này của cô có thể dò xét lời nói dối, ta vẫn lấy làm tò mò, muốnthử xem cực hạn của nó là nơi nào."

Liễu Bình nói.Vương Vi nhìn hắn.Hắn tiếp tục nói: "Ta cho ngươi biết, thực ra ta là Nữ thần Tra Tấn."

Vương Vi bật cười, nói: "Xin lỗi, chị em của ta, ta vẫn có thể nhận biết được,trước mặt ta mà ngài lại nói một lời nói dối kém cỏi như vậy, chẳng lẽ làmuốn..."

Cô ta bỗng phản ứng kịp, cúi đầu quan sát Sách Chân Thực.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Ngươi nói dối trước mặt Nữ sĩ Thống Khổ.][Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt của ngươi, đang đối kháng với Sách Chân Thựctrên tay Nữ sĩ Thống Khổ.][Lời nói dối của ngươi có thể lừa gạt được Sách Chân Thực của cô ta haykhông, đáp án sắp được công bố.]Vương Vi - hoặc nói là nữ sĩ Thống Khổ, lật quyển sách Chân Thực trên tay ra.Tên sách xuất hiện một hàng chữ nhỏ:[Lời nói của hắn xuất phát từ đáy lòng, mà không phải lời nói dối.]Sách Chân Thực bị lừa gạt!

Lời nói dối kém cỏi như vậy, mà Sách Chân Thựcđều không thể phán đoán là thật hay giả!-------Chương 851: Xin lỗi ta không thể tiếp đãiSắc mặt Nữ sĩ Thống Khổ bỗng thay đổi.Loại năng lực Kỳ Quỷ này phải mạnh cỡ nào cơ chứ, lại có thể lừa gạt SáchChân Thực của mình.Thực lực của đối phương tuyệt đối không thể coi thường!

Nói cách khác...

Đốiphương chắc chắn không phải là người của thế giới Tu Hành, bởi vì không aitrong thế giới Tu Hành hiểu được lực lượng của Kỳ Quỷ!

Không cần tra xét vềthân phận nữa.Vị tồn tại này vừa kiểm tra Sách Chân Thực, cũng đang cảnh cáo chính mình.Không nên hỏi thăm những chuyện không nên hỏi, bởi vì dù ta nói là sự thậthay là nói dối, ngươi cũng không thể biết được.Nữ sĩ Thống Khổ thu hồi Sách Chân Thực, nụ cười trên mặt trở nên chân thànhhơn trước."

Các hạ, ngài cảm thấy thế giới này của ta như thế nào?"

Cô hỏi."

Cũng không tệ lắm, gần đây ta tương đối si mê văn minh tu hành, thích tìmkiếm một vài bí mật trong đó, cho nên mới tới nơi này của cô vui chơi một lát."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng ngài chỉ thanh toán bằng vàng... ta còn có rất nhiều dịch vụ hấp dẫnkhác, chẳng lẽ ngài không muốn thử sao?"

Nữ sĩ Thống Khổ nháy mắt, lộ ra vẻ quyến rũ."

Cô muốn cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ít nhất cũng cần thanh toán bằng linh thạch chẳng hạn, vàng thật sự không phùhợp thân phận của ngài."

Giọng nói của Nữ sĩ Thống Khổ trở nên dịu dàng hơn.Liễu Bình tùy ý xua tay.Trên mặt đất bỗng xuất hiện từng viên kim cương tản ra sóng linh hồn, dần dầnchất thành một đống cao cỡ nửa người, "Kim cương linh hồn u ám."

Nữ sĩ Thống Khổ nói với vẻ kinh ngạc.Loại kim cương linh hồn này là mặt hàng cực kỳ thưa thớt, coi như trong LuyệnNgục, cũng là một loại đá quý có giá trị khá cao.Đối phương lại có thể tùy ý lấy ra một đống!

Thứ này cũng không rẻ chút nào.Được rồi.Phục vụ tốt vị đại lão này đi.ề ố ổDù sao ai nguyện ý bỏ qua tiền bạc cơ chứ?

Nữ sĩ Thống Khổ làm ra một thủthế.Ngay lập tức, từng vị ma quỷ đi ra từ trong hư không, nhanh chóng đặt bàn dài,thảm, nến và bộ đồ ăn tinh xảo trên sa mạc này.Mọi thứ đều diễn ra một cách rất có thứ tự.Khoảng năm giây sau.Một bữa tiệc linh đình đã sẵn sàng."

Danh hiệu của các hạ cần giữ bí mật sao?"

Nữ sĩ Thống Khổ làm ra một động tác ưu nhã, ra hiệu Liễu Bình ngồi xuống."

Bí mật mãi mãi cũng là bí mật, muốn biết bọn chúng cần phải có thân phận vàđiều kiện tương ứng, nếu không thì dù là ai đi chăng nữa, đều sẽ rước về chomình phiền phức không cần thiết."

Liễu Bình nói."

Châm ngôn trí tuệ... chắc hẳn ngài đã ở trong Luyện Ngục một khoảng thờigian dài đằng đẵng, ta mời ngài một ly."

Nữ sĩ Thống Khổ nhấc ly rượu lên.Liễu Bình cũng tùy theo nâng ly.Hai người hư chạm giữa không trung, cách một bàn ăn dài rồi uống một hơi cạnsạch."

Gần đây có tin tức gì mới hay không?"

Nữ sĩ Thống Khổ hỏi với vẻ tùy ý."

Không có tin tức gì mới... ngoài trận bão táp kia sắp tới, có lẽ cô cũng có dựcảm về điều này."

Liễu Bình nói."

Ồ, ngài nói là sự kiện đó sao, ta chỉ biết sẽ có rất nhiều Thần linh ngã xuống,thế nhưng ta không biết nội dung cụ thể là gì."

Nữ sĩ Thống Khổ nói."

Cô vẫn không nên biết thì tốt hơn, ít nhất cũng sẽ vui vẻ mà sống tiếp."

Liễu Bình nói.Từng món ăn cũng được bưng lên, rất nhanh, trước mặt Liễu Bình đã được bàyra rất nhiều thức ăn.Hắn tùy ý thưởng thức đồ ăn, nét mặt lại là lãnh đạm.Mình đã ở cùng Yana rất lâu, khi trước cũng đã từng quen biết với Nữ sĩ ThốngKhổ, mình cũng biết rất nhiều chuyện về hai chị em gái này, ứng đối cũngkhông tốn quá nhiều sức.Nữ sĩ Thống Khổ nhìn Liễu Bình, ánh mắt toát ra một tia sáng.ế ể ể"Nếu như ta nói, ta có thể bỏ một cái giá khá lớn, ngài có thể nói tin tức cặn kẽvề sự kiện kia cho ta biết được không?"

Cô ta hỏi."

Kỳ quái, chủ mẫu của các cô hẳn phải biết đó là chuyện gì... như thế nào, bà takhông nói cho cô biết sao?"

Liễu Bình ra vẻ khó hiểu hỏi.Nữ sĩ Thống Khổ cắn răng, bỗng cười nói: "Không có cách nào, hiện tại ngườiđược chú ý nhất, là em gái của ta - Yana, chủ mẫu đang chuẩn bị cho em ấy mộthôn lễ vô cùng long trọng, không có thời gian để ý tới ta."

"Em gái của cô... chậc chậc, hai chị em các cô à, đều cảm thấy đối phương mớilà em gái, mà mình là chị."

Liễu Bình tùy ý nói.Bỗng nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của hắn.Nếu như nói...

Mọi thứ đều có thể làm lại, vận mệnh của Andrea cũng đã thayđổi.Như vậy, Yana thì sao?

Vận mệnh của nàng có thay đổi gì hay không?"

Yana là em gái ta, ta mới là chị."

Nữ sĩ Thống Khổ nói với giọng chắc nịch."

Được rồi, ta có thể nói cho cô biết về sự kiện sắp phát sinh, thế nhưng cô cóthể cho ta cái gì chứ?"

Liễu Bình hỏi.Nữ sĩ Thống Khổ đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó,lấy một viên thủy tinh từ trong tay ra.Cô ta xoa nhẹ viên thủy tinh này.Một giọng nữ uy nghiêm truyền ra từ trong thủy tinh: "Yana muốn dùng phươngpháp tự sát để rơi xuống Vĩnh Dạ, thế nhưng chủ mẫu đã phát hiện ra, cũng đãbắt cô ta trở lại."

"Buổi tối hôm nay, bọn họ sẽ thành hôn."."

Cô cần phải tới để tham gia hôn lễ giữa cô ta và Aldrich."

Nữ sĩ Thống Khổ hơi ngẩn người, lạnh lùng cười: "Vậy mà muốn dùng phươngpháp này để chạy trốn, cũng coi như có đầu óc."

Cô ta đứng dậy, thi lễ với Liễu Bình, nói: "Ngài cũng nghe thấy rồi đó, ta cầnphải trở về gia tộc ngay lập tức... tối nay chúng ta sẽ lại nói về sự kiện kia vậy,chúc ngài có thể chơi vui vẻ."

"Xin lỗi ta không thể tiếp đãi."

Nữ sĩ Thống Khổ nói xong, muốn rời đi ngay lập tức."

Chờ đã!"

ễ ỗLiễu Bình bỗng nói."

Ngài còn có việc gì sao?"

Nét mặt nữ sĩ Thống Khổ thoáng hiện vẻ vội vàng.Liễu Bình đứng dậy, nói: "Ta đi cùng cô đi."

"Ngài muốn đi?"

Nữ sĩ Thống Khổ ngạc nhiên hỏi."

Đúng vậy, chuyện thú vị như vậy, làm sao có thể thiếu ta được."

Liễu Bình nhếch miệng mỉm cười.-------Chương 852: Bức tượng chủ mẫuKhi Liễu Bình nhìn thấy chân thân của Nữ sĩ Thống Khổ thì thậm chí còn cho làmình gặp được Yana.Cũng là mái tóc dài, gương mặt giống nhau, dáng người y hệt...

Thậm chí ngaycả giọng nói cũng hầu như là hoàn toàn tương tự.Khác biệt duy nhất chính là khí chất của hai người.Nữ sĩ Thống Khổ cho người ta cảm giác càng thêm u ám, tăm tối, thần sắc luônthể hiện vẻ dò xét và cảnh giác.Cô ta nhìn Liễu Bình, nói: "Các hạ, ngay cả danh hiệu của ngài là gì ta cũngkhông biết, với lại... danh sách mời dự hôn lễ đều do chủ mẫu tự mình chế tạo,nếu như trên đó không có ngài, như vậy ta cũng không thể dẫn ngài tiến vàotrang viên của chủ mẫu được."

Liễu Bình tùy ý lấy một tờ giấy ra, viết nhanh một vài thứ lên đó."

Cầm lấy cái này, đưa cho chủ mẫu các cô, cứ nói đây là lễ mừng của ta."

Tờ giấy bay vào trong tay Nữ sĩ Thống Khổ.Cô cúi đầu quan sát, không khỏi hít ngụm khí lạnh, lập tức nói: "Các hạ thực sựlà... quá hào phóng... ta sẽ trở về bẩm báo chủ mẫu ngay lập tức."

"Khoảng chừng cần bao lâu?"

Liễu Bình hỏi."

Chắc hẳn hiện tại chủ mẫu rất bận rộn... ta đoán là cần khoảng mười lăm phútđồng hồ, ta sẽ mang theo tin tức trở về, xin ngài chờ đợi một lát."

Nữ sĩ Thống Khổ nói."

Không có vấn đề, ta sẽ chờ tin lành của cô."

Liễu Bình cười nói.Nữ sĩ Thống Khổ gật đầu với hắn, mở một cánh cửa ánh sáng ra đi vào trong,biến mất trước mặt Liễu Bình.Cô vừa đi.Nụ cười trên mặt Liễu Bình cũng tắt đi.Lần làm lại này, Andrea chưa từng xuất hiện, ngay cả Yana cũng bị bắt đi.Tại sao lịch sử lại xuất hiện sai lầm lớn tới như vậy chứ?

Tới cùng là vấn đềxuất hiện tại nơi đâu?

Liễu Bình đưa tay xoa trán, tỉnh táo suy tư tình hình hiệntại.Hiện tại thực lực của mình chỉ là Luyện Khí mà thôi.Mặc dù có năng lực "Đặc Hiệu sư"ể ếcó thể hù dọa người khác, thế nhưng nhỡ may đánh nhau thật, mình hoàn toànkhông phải đối thủ của những tên ma quỷ kia được.Cần suy nghĩ một vài biện pháp...

Hiện tại, mình vẫn là một thẻ bài sư, hẳn là cóthể kêu gọi Thần trụ Vĩnh Dạ, từ đó bắt được liên lạc với con Thỏ.Thế nhưng làm vậy cũng không ổn.Toàn bộ Thần trụ Vĩnh Dạ đều hiện đầy Anh Linh, mà con Thỏ là Linh độcchiếm bốn mươi mét Thần trụ, chắc chắn đều bị chúng thần Luyện Ngục biếtđược.Tới khi đó, một khi bị người khác hỏi thăm lại lịch, thậm chí dùng thuật phápdò xét liên hệ giữa mình và con Thỏ, sợ rằng sẽ tiết lộ tiếng gió.Cần phải nghĩ những biện pháp khác.Liễu Bình suy tư, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện."

Linh của Lục đạo... không thuộc về hệ thống Vĩnh Dạ và Luyện Ngục, mà vàolúc này, nó chưa từng xuất hiện, chắc hẳn là sẽ không bị điều tra ra cái gì."

Hắn tiện tay rút về phía hư không, rút ra tấm hiệp ước từ hư không.Đây là tấm hiệp ước Lục đạo ký kết với thiết bị Hoàng Tuyền vào lúc hắn sángtạo Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi lấy ra Hiệp ước Lục đạo.][Căn cứ những điều khoản trên Hiệp ước, Linh của Hoàng Tuyền đạo - Lục đạoLuân hồi sắp bắt được liên lạc với ngươi!]Ngay sau đó...

Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: "Hoan nghênh ngươitrở về, người sở hữu hạt giống sức mạnh của Luân hồi, thu hồi Hiệp ước đi, chỉcần dùng thần niệm trao đổi với ta là được."

Đây là giọng nói của thiết bị Hoàng Tuyền!

Liễu Bình nhanh chóng thu hồiHiệp ước, dùng thần niệm đáp lại: "Ta mới vừa trở về, đã mất đi rất nhiều lựclượng, cần sự trợ giúp của ngươi."

Thiết bị Hoàng Tuyền nói: "Ta không thể ở lại nơi này quá lâu, nếu không nhỡmay bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây nên sự tranh chấp giữa hai hệ thống thếgiới."

"Có thể thông cảm được."

Liễu Bình gật đầu nói.Lần trước cũng là như vậy, mặc dù mình đã thả ra Thần kỳ của Hoàng Tuyềnđạo: Vong Xuyên, thế nhưng các Thần linh trong Hoàng Tuyền đạo đều có sự longhĩ, không có ra tay trực tiếp.Thiết bị Hoàng Tuyền nói: "Mặc dù là vậy, thế nhưng ta đã là Chiến đấu Linhcủa ngươi, đương nhiên sẽ có cách giúp đỡ người, thế nhưng cần được sự chophép của người trước...".Vừa dứt lời...

Liễu Bình thấy được một hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:ẩ ế ế ề[Bản Danh Sách chuẩn bị tiến hành liên kết với Linh của Hoàng Tuyền đạo -Thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền, ngươi có cho phép hay không?]"Cho phép."

Liễu Bình nói.Giọng nói của Thiết bị Hoàng Tuyền vang lên lần nữa: "Rất tốt, hiện tại ta đã cóliên kết với Danh Sách của ngươi, ta sẽ đưa một loại Thần lực Hoàng Tuyền vàotrong Danh Sách của ngươi..."

"Khi thực lực của bản thân người tăng tiến hơn, ta sẽ có thể cung cấp lực lượngmạnh hơn cho ngươi."

"Vì tránh việc bị phát hiện, ta sẽ rời đi ngay lập tức."

"Cố gắng chiến đấu đi."

"Chờ mong tương lai có thể gặp lại ngươi."

Giọng nói của Thiết bị Hoàng Tuyền biến mất.Thế nhưng tại trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Thông qua Thiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền, bản Danh Sách càiđặt một loại năng lực chuyên môn thuộc về Thần linh Hoàng Tuyền:][Phục Sinh.][Ngươi có thể tiêu hao một lượng công đức nhất định, làm cho người chết phụcsinh.][Công đức hiện tại: 0.]Liễu Bình do dự hỏi: "Không đúng, ta nhớ rằng mình có không ít công đứcchứ."

Hai hàng chữ nhỏ hiện ra:[Những công đức đó đều được dùng để ký kết Hiệp ước Lục đạo với Linh củaHoàng Tuyền đạo.][Ngươi vẫn cần lượng lớn công đức nữa, mới có thể kêu gọi những Linh củangũ đạo khác tới gặp mặt.]Liễu Bình thở dài, tiện tay lật sách thẻ của mình ra.Tên sách thẻ, hai tấm thẻ bài tử vong hiện ra những ký tự tương ứng.Phục sinh Bạch Lang cần 500 điểm công đức.Phục sinh Tinh Thần cần 800 điểm công đức.Bạch Lang am hiểu ám sát và ẩn nấp, Tinh Thần lại am hiểu thuật pháp, haingười đều là cao thủ cấp bậc Kỳ Quỷ, vẫn luôn đi theo bên người Chúa tểLuyện Ngục làm việc.Nếu như có thể phục sinh bọn họ, mình sẽ có nhiều cơ hội trong những sự kiệntiếp theo hơn rất nhiều.ế ầ ể ễThế nhưng mình cần làm gì để có được công đức đây?

Liễu Bình đang suy nghĩ,chợt thấy một cánh cửa ánh sáng mở ra, Nữ sĩ Thống Khổ đi từ đó ra."

Đối với sự hào phóng của ngài, chủ mẫu ngỏ ý cảm ơn, thế nhưng lần hôn lễnày rất đặc biệt, cho nên bà ấy mời ngài đi trang viên làm khách, thế nhưng phảigặp mặt ngài trước thì mới quyết định có thể mời ngài tới hôn lễ được haykhông."

Nữ sĩ Thống Khổ nói."

Được, không có vấn đề."

Liễu Bình mỉm cười nói.Chỉ sợ vị chủ mẫu kia muốn xem xem năng lực của mình như thế nào.Điều này cũng dễ hiểu thôi.Luyện Ngục là một nơi có hệ thống cấp bậc xã hội cực kỳ nghiêm khắc.Hôn lễ của một vị Thần linh, nếu như tùy ý để một tên địa vị thấp kém vàotrong, vậy sẽ bị chê cười."

Mời đi theo ta."

Nữ sĩ Thống Khổ mời.Liễu Bình đi cùng cô ta vào trong của ánh sáng.Hoàn cảnh xung quanh bỗng biến đổi.Nơi này là một đại sảnh vàng son lộng lẫy, bốn phía đều là ma quỷ mặc lễ phục,bận rộn công việc.Một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Xin lỗi, vì cuộc hôn lễ của Thần linh này, tađã bỏ ra rất nhiều công sức, nếu có nơi nào chiêu đãi không chu đáo còn xinlượng thứ.-------Chương 853: Làm sao mới có thể có được điểm công đức đây?ễu Bình quay đầu nhìn lại.Trong đài phun nước bên ngoài đại sảnh, có một bức tượng phụ nữ lộng lẫy xahoa.Giọng nói truyền tới từ bức tượng này.Khi giọng nói vừa vang lên, động tác của tất cả ma quỷ đều nhẹ nhàng hơn.Nữ sĩ Thống Khổ cũng im lặng cúi đầu, hơi khom người, duy trì tư thế kính cẩnvà khiêm tốn.Liễu Bình chắp tay đi ra đại sảnh, đứng gần suối phun nước, nói: "Không có gìđáng ngại, ta chỉ hơi hứng thú, cho nên tới đây tham gia náo nhiệt mà thôi."

Bức tượng sinh động như thật, trong đám điêu khắc đá có vô số bức tượng maquỷ hung ác, mà lại có một cô gái đứng ở vị trí trung ương, vẻ mặt hòa ái màtrang nghiêm.Tất cả ma quỷ đều vây quanh cô, thần phục dưới chân của cô."

Không biết ta nên xưng hô các hạ là gì?"

Từ trong bức tượng truyền tới một giọng nói."

Không cần hỏi nhiều, hiện tại ta là một Chưởng môn một môn phái tu hành tênlà "Tiêu Tương... lần cosplay này vừa mới bắt đầu, còn chưa tới phân đoạn vạchtrần thân phận."

Liễu Bình nói.Bức tượng yên tĩnh một hơi, rồi nói với giọng bình tĩnh: "Từ khi nào, tồn tại vĩđại trong Luyện Ngục chúng ta lại không thích lộ ra danh hiệu của mình rồi?Điều này thật đúng là mới lạ."

Đối mặt với giọng điệu tựa thăm dò, lại tựa như uy ***** này, Liễu Bình lại lộ ranụ cười mỉm lịch sự, nói: "Ta muốn làm cái gì, thì làm cái đó, dù sao từ xưa tớinay chưa từng có kẻ nào có thể ép buộc ta làm bất cứ chuyện gì.".Hắn vừa nói, vừa nhớ lại một cảnh tượng trong quá khứ...

Trong hư không hắcám vô tận.Một bộ áo giáp khổng lồ đang không ngừng leo lên Thần trụ Hư Không, hủydiệt mọi thứ.Ngay sau đó...

Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:[Ngươi kích hoạt năng lực hệ biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ: Đặc Hiệu sư.][Ngươi đã từng gặp loại lực lượng vô thượng kia, đang xuất hiện trên ngườingười, cũng hóa thành một loại hiệu ứng đặc biệt không gì sánh kịp.]Ầm...ễ ồ ế ế ềTrên người Liễu Bình tản ra một luồng khí thế kinh người, ngay cả thế giới đềuđang run rẩy vì nó.Bộ áo giáp khổng lồ kia có thể hủy diệt toàn bộ Thần trụ Hư Không, thậm chímột ngón tay của nó, có thể xóa bỏ lượng lớn Cựu nhật Thần linh.Lực lượng như vậy đủ để phá hủy toàn bộ nơi này.Nó đủ để chứng minh mình không đơn giản!

Âm!

Khí tức kinh khủng trải rộngbốn phương tám hướng.Ma quỷ khắp bốn phía, thậm chí Nữ sĩ Thống Khổ đều phát ra tiếng hét kinhhãi, thân hình ngã xuống đất.Chỉ trong nháy mắt.Tất cả khí tức đều thu hồi lại.Hết thảy đều như chưa từng xuất hiện vậy.Liễu Bình vẫn đang đứng tại chỗ, mang trên mặt nụ cười ấm áp, lịch sự nhonhã, nói: "Có lẽ ngài cảm thấy bên trong Luyện Ngục, còn có ai có thể ra lệnhcho ta?"

Hắn vừa nói xong, trên thân bỗng xuất hiện một luồng sáng đen.Hạt giống lực lượng chuyển hướng về phía tà ác.Lần này, Liễu Bình không cố ý áp chế nó mà tùy ý để nó thể hiện một mặt tànbạo của bản thân.Nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay thể thành một luồng tàn bạo cùng sát ý."

Chính là ngay cả vị lão thần linh kia, hóa thân của Chân Cổ Ma Vương, cũngkhông nên xen vào chuyện của ta, kẻ nào xen vào chuyện của ta, ta sẽ giết kẻđó, nuốt linh hồn của kẻ đó, hì hì hì ha ha."

Rõ ràng một giây trước hắn còn giống một vị thân sĩ lịch sự tao nhã, thế mà mộtgiây sau hắn lại biến thành một con ma quỷ tà ác và cuồng sát.Từ một cực đoan tới một cực đoan khác, tính tình của hắn chuyển đổi rất tựnhiên, tựa như bẩm sinh vậy.Loại hành động và ngôn ngữ kỳ dị như này, cộng thêm loại lực lượng vừa xuấthiện kia, làm cho tất cả mọi người đều nín thở.Bức tượng im lặng vài giây."

Ngài nói đúng."

"Tồn tại vĩ đại, ta tin tưởng không ai có thể xen vào chuyện của ngài, thế nhưngta không nghĩ tới, khi bão táp sắp tới, tồn tại như ngài lại còn có thể ung dungtới Vĩnh Dạ giải trí."

Bức tượng nói tiếp với giọng điệu dịu dàng."

Ồ, ngươi nói điều này sao, nói tới đây, Nữ sĩ Thống Khổ cũng đang nghengóng chuyện này từ ta, ta cũng không biết cô ấy đã chuẩn bị thù lao đầy đủ haykhông nữa."

ễ ầ ế ố ổLiễu Bình quay đầu liếc nhìn Nữ sĩ Thống Khổ."

Ngươi dự định nói cho nó biết sao?

Nó có thể biết bao nhiêu?"

Bức tượng tò mò hỏi."

Chỉ là chuyện của tầng Ác Mộng mà thôi, thù lao mà cô ấy bỏ ra bao nhiêu, tasẽ nói cho cô ấy lượng thông tin tương đương."

Liễu Bình nói với giọng điệu thản nhiên.Bức tượng lại im lặng, bỗng nhiên cười với dáng vẻ chân thành: "Các hạ, chàomừng ngài tới, chắc hẳn chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện làm ăn có thể bànluận...

à đúng rồi, đêm nay có một hôn lễ, ngài có nguyện ý tới tham dự haykhông?"

Liễu Bình bưng ly rượu lên, đứng tại cửa sổ sát đất quan sát quan cảnh bênngoài."

Nếu ngài đã không muốn bại lộ thân phận chân thật, như vậy ta nên xưng hôngài như thế nào?"

Nữ sĩ Thống Khổ kính cẩn nói."

Gọi ta là Hắc Ám đi."

Liễu Bình nói.Hắc Ám là danh hiệu của Chúa tể cựu thần Luyện Ngục, không ai biết được.Hiện tại hắn ta đã rơi vào ngủ say, mà mình lại thay thế vị trí của hắn ta, gọi làHắc Ám cũng không tới mức làm cho người ta suy nghĩ nhiều."

Hắc Ám tiên sinh, chủ mẫu đã đồng ý, để ta tới giao dịch với ngài."

Nữ sĩ Thống Khổ nói."

Bà ta nguyện ý để người biết về Ác Mộng sao?"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, hỏi.Phía bên ngoài.Đám ma quỷ đang bố trí hiện trường hôn lễ.Aldrich xuất hiện hai lần, vẻ mặt đầy hưng phấn và kích động khi sắp có đượccả Thần vị và mỹ nhân.Thế nhưng không thấy được Yana.Giờ phút này, có lẽ nàng đã bị giam giữ.Đáng tiếc hiện tại mình chỉ là Luyện Khí kỳ, không thể ra tay trực tiếp cướpnàng đi.Ngay cả năng lực mà Thiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền cho mình,cũng cần công đức mới có thể sử dụng.Làm sao mới có thể có được điểm công đức đây?

Liễu Bình âm thầm suy tư.ồ ầLúc này, lại một giọng nói vang lên: "Đúng vậy, ta đồng ý, ngài xem nó cần bỏra cái gì, mới có thể biết được những chuyện trong tầng Ác Mộng từ ngài?"

Liễu Bình quay đầu nhìn tới.Lúc này, cửa phòng mở ra, đứng phía ngoài là mười hai vị ma quỷ tản ra sóngThần lực, cùng đi hai bên một cô gái mặc váy dài màu đỏ rất hoa lệ.Khuôn mặt của cô gái này rất mỹ lệ, nghiêm túc thận trọng, cất bước chầmchậm, uy thế trên người như thực chất."

Hoan nghênh ngươi, Hắc Ám tiên sinh, ta là chủ nhân của nơi này, người cầmquyền tối cao Luyện Ngục tầng thứ mười một, chủ nhân của mọi sức mạnh tànác, Medea."

Bà ta gật đầu với Liễu Bình.Từ trên người đối phương tản ra một loại lực lượng không gì sánh kịp, đã đủ tưcách để chân thân của bà ta đích thân tới gặp mặt."

Vốn dĩ đây chỉ là một lần giải trí nho nhỏ của ta mà thôi, không nghĩ tới lại cóthể gặp được ngươi."

Liễu Bình lắc đầu cảm thán."

Nếu như người nguyện ý, có thể gọi ta là Chúa tể vùng đất Tàn Nhẫn, cũng cóthể gọi thẳng tên thật của ta."

Vị chủ mẫu này mỉm cười nói."

Cám ơn người tự mình tới gặp ta, trên thực tế ta thật sự chỉ cảm thấy hơi hứngthú với sự kiện đang phát sinh tại nơi này mà thôi."

Liễu Bình nói."

Thế gian này không có yêu hận vô duyên vô cớ, cũng không có niềm vui thúnào mà không có lý do cả...

đợi ngài hoàn thành giao dịch với Nữ thần ThốngKhổ, chúng ta lại bàn về chuyện này sau."

Medea nói.-------Chương 854: Đừng nóng giận mà...Ánh mắt Liễu Bình hơi động, chuyển qua Nữ sĩ Thống Khổ."

Cô có thể dùng cái gì để giao dịch, cứ đưa ra cho ta xem."

Liễu Bình nói."

Ngài có cảm thấy hứng thú đối với tài vật và bảo tàng hay không?"

Nữ sĩ Thống Khổ hỏi."

Ta chưa từng ghét bỏ những thứ này, thế nhưng ta cũng không có hứng thú đốivới bọn chúng."

Liễu Bình nói."

Tựa hồ ngài rất có hứng thú đối với thế giới Tu Hành..."

"Đúng thế."

"Vậy chắc hẳn ngài sẽ thích một thứ trong tay của ta."

"Cái gì?"

Nữ sĩ Thống Khổ vỗ tay.Một tôi tớ ma quỷ đi tới, bưng một cái khay trên tay, trên khay là một tấm thẻbài.Trên thẻ bài có vẽ một hầm giam tăm tối.Một luồng sáng âm u xuyên tới xuyên lui trong hầm giam, muốn tìm ra phươngpháp bỏ chạy khỏi nơi này.Thế nhưng không có tác dụng gì.Nơi sâu trong hầm ngục, liên tục có ngọn lửa phun ra ngoài, đốt cháy nhữngluồng sáng âm u kia, để trong cơ thể bọn chúng liên tục tản ra những sợi dâydài.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Bộ bài Tàn Nhẫn thứ chín: Ngục Giam Thiêu Đốt Linh Hồn][Thuyết minh: 3.[Đây là một tấm thẻ hiến tế đặc thù, mọi linh hồn bị giam giữ tại nơi đây, đều sẽbị ngục hỏa thiêu đốt không ngừng, từ đó không thể không dâng lên lực lượnglinh hồn, cung cấp cho người sở hữu thẻ bài sử dụng.][Có được tấm thẻ bài này, tức là có được quyền sinh sát mọi linh hồn trong ngụcgiam.]Liễu Bình lộ ra vẻ hứng thú, hỏi: "Linh hồn trong tấm thẻ bài này từ nơi nàotới?

Nhìn qua chất lượng không tệ, số lượng lại còn được bổ sung liên tục nữa."

Nữ sĩ Thống Khổ nói với giọng điệu khoe khoang: "Đại nhân, là thế giới TuHành... linh hồn trong này, đều là người xuất sắc trong thế giới Tu Hành, cả đờiề ồ ể ấbọn họ đều đang tu luyện lực lượng hồn phách, có thể duy trì cung cấp lựclượng tẩm bổ linh hồn của ngài trong thời gian dài."

"Thú vị."

Liễu Bình bình phẩm."

Ngài xem..."

"Có thể."

Liễu Bình thu hồi thẻ bài, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, nói: "Sau khi Thần trụHư Không bị hủy diệt, tồn tại mạnh mẽ chân chính đều phát hiện một sự kiện,đó chính là toàn bộ Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ đều chắc chắn sẽ nghênhđón sự hủy diệt tương tự."

"Tại sao?"

Nữ sĩ Thống Khổ thốt ra.Chủ mẫu Medea đứng ở phía xa, nâng một ly rượu từ trong tay người hầu lên,khóe miệng hơi nhếch, giống như cười mà không phải cười, chú ý cuộc tròchuyện bên này.Liễu Bình thản nhiên nói: "Bởi vì phía dưới Thần trụ Vĩnh Dạ, có thế giới tầngÁc Mộng rộng rãi, khi lực lượng thế giới tầng Ác Mộng hình thành thủy triều,liên tục lên cao, cuối cùng nuốt chửng cả Thần trụ Vĩnh Dạ và Luyện Ngục..."

"Thần trụ sẽ bị hủy diệt?"

Nữ sĩ Thống Khổ hỏi."

Không."

Liễu Bình lộ ra ý cười, vỗ tay.Trong hư không cạnh hắn, một bóng hình không gì sánh nổi hiện lên.Đó là một tồn tại không cách nào nói lên lời.Nó không có gương mặt, trên đầu có một hố sâu, từng đợt sóng ánh sáng từtrong hố phát ra, chiếu rọi thế giới cùng hư không.Trên thân thể nó, lít nha lít nhất mầm thịt xuất hiện, dựng đứng lên, tạo thànhtừng con mắt.Khi hình tượng của nó vừa xuất hiện, chủ mẫu Medea đứng phía xa đã khôngcẩn thận bóp nát ly thủy tinh trong tay."

Tản!"

Bà ta quát chói tai.Ngay sau đó, đám người xung quanh đây đều biến mất sạch.Ngay cả Nữ sĩ Thống Khổ cũng đã biến mất."

Là nó...".Medea khàn khàn nói.ễLiễu Bình ra vẻ không rõ.Trên thực tế, lòng nghi ngờ của vị chủ mẫu này tương đối lớn, tới tận vừa rồiđều chưa hoàn toàn tin tưởng mình.Bà ta cho phép Nữ sĩ Thống Khổ tới hỏi bí mật, mà chính bà ta lại ở một bên,thực ra bà ta muốn suy tính thực lực và ý nghĩ chân chính của Liễu Bình là gì.Dù sao...

Có thể biết được bí mật gì, đại biểu bản thân có được thân phận tươngứng.Khi ảo ảnh Chúa tể Ác Mộng vừa xuất hiện, vị chủ mẫu này không dám tiếp tụccoi thường, lập tức dịch chuyển tất cả mọi người.Bởi vì ngay cả Nữ sĩ Thống Khổ đều không có tư cách biết được chuyện này.Trong bí mật này, không biết có bao nhiêu phong ấn, càng không biết có baonhiêu ma quỷ ***** đang nghiên cứu thăm dò, thậm chí còn có tổ chức liênquan đang bảo vệ.Kẻ nào không đủ thực lực, biết được bí mật này, chỉ có một kết quả...

Tử vong.Mà Liễu Bình chỉ đứng bất động nơi đó, tựa hồ vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếmmà thôi, đồng thời cũng bình yên vô sự."

Thấy được rồi sao?

Nó sẽ tới nơi này, ăn sạch toàn bộ sinh vật sống...

Ồ?

Làmsao tất cả mọi người đều biến mất rồi?"

Liễu Bình giả vờ ngạc nhiên hỏi.Cả căn phòng, thậm chí đại sảnh và hành lang phụ cận đều đã không còn bất cứngười nào.Chỉ còn Medea vẫn đứng tại chỗ.Ánh mắt Liễu Bình sáng lên.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã nói ra bí mật chủ yếu của thời đại quá khứ.][Trấn Ngục đao tự động kích hoạt, thả ra năng lực 'Giam Mặc, dùng để bảo vệbí mật này không bị những tồn tại bên ngoài thăm dò được.][Ngươi an toàn.][Ngoài ra, Trấn Ngục đao và Bách Nạp đao đều là binh khí tùy thân của ngươi,giống như sách thẻ 'Con Rối Vong Hồn' của người vậy, bởi vậy có thể luôn đitheo ngươi.][Ký ức tất cả các đời mà người đã thức tỉnh vẫn luôn đi theo ngươi.]Liễu Bình đọc xong, mỉm cười nói: "Medea, ngươi quá mức nhân từ đối với hạnhân, có đôi khi nên để bọn chúng biết được một sự kiện."

"Cái gì?"

Medea hỏi."

Một vài bí mật không thể tùy ý hỏi thăm."

ễ ế ốNét mặt Liễu Bình hiện lên vẻ tiếc nuối."

Làm cho ngài cười chê rồi, những thủ hạ đó của ta vẫn còn tác dụng lớn, nếunhư bọn họ bị bí mật đáng sợ như vậy *****, ta sẽ nhức đầu một lúc lâu đó."

Medea tựa cười tựa giận, nói."

Được rồi, ngươi thăm dò ta lâu như vậy rồi, tới cùng có chuyện gì?

Nếu nhưkhông có chuyện gì, chỉ đơn thuần là thăm dò mà thôi thì cuộc sống của ngươiđúng là quá cẩn thận đó."

Liễu Bình thản nhiên nói."

Đừng nóng giận mà..."

Medea bật cười, nói: "Ta tặng ngài tấm thẻ bài kia, coinhư là lời tạ lỗi của ta."

"Và?"

Liễu Bình hỏi."

Trên thực tế, ta đang muốn cử hành một tụ hội..."

Medea lắc eo đi về phía trước, kéo cánh tay Liễu Bình, lộ ra vẻ quyến rũ, nói:"Một đại nhân vật có thực lực như ngài mà gia nhập tụ hội của chúng ta, chínhlà ta cũng có thêm thể diện."

Loại cảm giác uy nghiêm cùng lạnh lùng trên người bà ta cũng đã sớm tan thànhmây khói."

Thế nhưng ta chỉ tới đây quan sát hôn lễ, lát nữa ta còn muốn trở về Vĩnh Dạ,tiếp tục tìm kiếm niềm vui thú trong Vở kịch Hắc Ám của đám tu hành giả kia."

Liễu Bình nói."

Đi theo ta đi, một vở kịch Hắc Ám nho nhỏ mà thôi, sau đó ta sẽ tặng chongươi."

Medea không buông tha, kéo hắn đi về phía trước.Liễu Bình lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đành phải đi theo bà ta đi về phía trước.-------Chương 855: Ta rất thích người đó!Trong hành lang điêu khắc đường vân ma pháp hoa lệ, từng con ma quỷ đềuquỳ xuống khi hai người đi qua, không dám ngẩng đầu lên.Những ma quỷ này đều được Medea phóng ra một lần nữa, lại bắt đầu bố trítoàn bộ trang viên.Nữ sĩ Thống Khổ lại không xuất hiện.Nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành.Hai người đi về phía trước, bỗng nhiên từng đợt ồn ào truyền tới từ phương xa."

Chuyện gì vậy?"

Medea cau mày hỏi."

Chủ mẫu, Yana lại chạy ra ngoài, cũng may có cấm chế của ngài, nàng vừachạy trốn tới hành lang đã bị giam giữ lại."

Một ma quỷ nhỏ giọng nói."

Hừ!"

Trên thân Medea tản ra khí lạnh.Bà ta đang định nói gì đó, lại nghe được một giọng nói ẩn chứa vẻ hào hứng:"Là tân nương đêm nay sao?"

"À, đúng vậy, nàng ta không hài lòng đối với hôn sự mà ta sắp xếp... hơi có tínhtiểu thư..."

Medea nói.Liễu Bình cười nói: "Người trẻ tuổi luôn không biết, thực ra chúng ta chỉ muốntốt cho bọn họ mà thôi, à đúng rồi, ta tới đây là vì muốn quan sát trận hôn lễ nàymà, không biết ta có thể nhìn vị tân nương này hay không?"

Medea khó hiểu hỏi: "Ngài muốn..."

"Chúc phúc cho bọn họ... gần đây ta rất không may, có lẽ chúc phúc cho đôi vợchồng trẻ sẽ mang tới vận may cho ta."

Liễu Bình nói."

Ý nghĩ này nghe có vẻ hơi buồn cười đó, Hắc Ám tiên sinh."

Ánh mắt Medea lấp lóe, nói."

Medea, những chuyện có liên quan tới pháp tắc Vận Mệnh thì người có thể giảvờ như không biết, thế nhưng tuyệt đối không thể khinh nhìn nó, nếu khôngVận Mệnh cũng sẽ để người tiếp nhận sự khinh nhờn."

Liễu Bình thản nhiên nói.Tâm thần Medea run lên.Đối phương nói đúng.ắTại sao mình chỉ chăm chăm thăm dò hắn, mà lại quên đi việc tuân thủ bảnphận của mình chứ?

Nếu như đối phương thật sự sử dụng pháp thuật loại VậnMệnh nào đó...

Mình lắm lời hoàn toàn là tự tìm phiền phức cho bản thân.Dù sao, Vận Mệnh là lực lượng chí cao vô thượng trong Kỳ Quỷ, nó luôn luônvượt xa dự đoán, lại tuyệt đối không thất bại.Vị tồn tại này đúng là thâm sâu khó dò, một câu thuận miệng cũng có thể chỉ rađặc tính của pháp tắc Vận Mệnh.Coi như là trong Luyện Ngục, cũng chỉ có những Thần linh cổ xưa đã sống vôsố năm tháng, mới có được cách nhìn cơ trí như vậy.Vị tồn tại này đã trải qua cái gì?

Tới cùng thì hắn đã tồn tại xa xưa tới mức nào?Đã chứng kiến bao nhiêu chuyện lớn phát sinh?

Medea càng nghĩ càng cảmthấy kinh sợ."

Cám ơn các hạ đã nhắc nhở, ta sẽ để cho tân nương tới gặp ngài."

Bà ta làm ra một thủ thế.Rất nhanh.Yana thần sắc tiều tụy bị người áp giải tới trước mặt hai người.Trên cả tay lẫn chân của nàng đều là xiềng xích, một chiếc vòng cổ đầy gainhọn đang đeo trên cổ nàng, đâm vào da thịt tuyết trắng, tạo ra từng vết máu."

Tân nương... ngươi chính là Nữ sĩ Tra Tấn chứ, xin chào."

Liễu Bình nói."

Xin chào."

Yana liếc nhìn Medea, lại nhìn về phía Liễu Bình, vẻ mặt hiện lên nét nghi ngờ.Liễu Bình đi tới trước, đưa cho nàng một tấm thẻ bài."

Cầm đi, đây là lễ mừng ta tặng cho ngươi."

Hắn nói.Yana tiếp nhận thẻ bài rồi xem xét, nói với vẻ kinh ngạc: "Ngục Giam ThiêuĐốt Linh Hồn!"

"Đúng vậy, bời vì có chút liên quan tới Vận Mệnh, ta cần thu hoạch được sựchúc phúc của đôi vợ chồng mới cưới, ngươi có nguyện ý gọi ta một tiếng chanuôi hay không?

Nếu như người nguyện ý, ta sẽ còn cho người nhiều lễ vật hơnnữa!"

Liễu Bình nói.Yana im lặng một lát, nhìn về phía Medea, nói với giọng mỉa mai: "Làm sao?Có thể cho ta tấm thẻ bài này thật sao?"

"Chuyện của Hắc Ám tiên sinh, ta không thể nhúng tay vào."

Medea nói.Yana nói: "Tốt, nếu như ta đã có thể quyết định..."

ắ ấNàng nắm chặt tấm thẻ bài kia, sau đó bóp mạnh.Cả tấm thẻ bài bỗng vỡ vụn.Tất cả linh hồn bị giam giữ trong đó lập tức bay vào hư không, trốn thoát khỏinơi đây."

Yana!

Cho ngươi thể diện mà người lại không cần!"

Medea tức giận tới mức khuôn mặt đều trắng bệch, tiện tay lấy một con dao nhỏra, đang định sử dụng pháp thuật."

Không sao!".Liễu Bình ngăn cản bà ta, lộ ra nụ cười, nói: "Một tấm thẻ bài mà thôi, ta có vôtận thẻ bài và tài phú, vẫn chưa tới mức so đo một tấm thẻ bài."

"Ngài thật..."

"Thật không để ý, yên tâm đi, đều là việc nhỏ, ta còn có nhiều thứ hơn muốntặng cho đội vợ chồng trẻ này."

Hắn vừa nói, vừa tiện tay lấy ra các loại đá quý đắt đỏ, đưa tới gần Yana, có vẻnhư hắn đang tự hỏi nên tặng cái gì cho nàng mới tốt.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ đang hiện lên:[Người đưa thẻ bài cho Yana.].[Yana chính là Thánh kỵ sĩ của trận doanh Thần Thánh, tuyệt đối sẽ không giếtngười, đã siêu độ tất cả linh hồn.].[Ngươi hỗ trợ nàng hoàn thành chuyện này.][Ngươi thu được: 499 điểm công đức.]Hoàn mỹ!

Yana chắc chắn sẽ làm như vậy!

Liễu Bình liếc nhìn hư không, cònđang suy tư nên làm cách nào mới có thể lấy thêm một điểm công đức nữa.Medea cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Bình, cũng không thấy vẻ khó chịutrên nét mặt hắn, ngược lại hắn còn đang rất phấn khởi nữa.Tâm trạng của bà ta dần dần khôi phục.Mặc kệ vị đại lão này muốn dùng loại thuật pháp Vận Mệnh nào, ít nhất hắncũng lấy ra tài phú chân thật!

Tấm thẻ bài kia cũng khá đắt đỏ.Nữ sĩ Thống Khổ dùng thời gian rất dài mới thu thập đủ linh hồn trong thế giớiTu Hành để tạo nên tấm thẻ bài này, lại bị hắn tặng không cho Yana!

Chỉ dựavào điều này, mình gọi Aldrich và Yana đi ra là không sai."

Nhanh đi gọi Aldrich tới!"

Bà ta âm thầm nói một câu.Một lát sau...

Một nam thanh niên trẻ tuổi anh tuấn đi tới từ phía cuối hành lang.Aldrich!

Hắn ta đã được dặn dò trước, lúc này lập tức thi lễ với Liễu Bình vớivẻ kính cẩn: "Hắc Ám tiên sinh, ta là Aldrich, ta là người sắp trở thành chồngcủa Yana!"

ấ ấ"Thật đúng là một chàng trai trẻ anh tuấn mà!

Ta rất thích người đó!"

Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói nhỏ: "Ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng cha nuôikhông?

Ta còn có rất nhiều lễ vật muốn cho ngươi đây."

Aldrich liếc nhìn về phía Medea.Medea hơi do dự, rồi gật đầu.-------Chương 856: Mình đã lấy được thế giới tu hành!Trong trang viên của Chúa tể Tàn Nhẫn Medea, có một căn phòng bí ẩn.Một đốm lửa xuất hiện.Liễu Bình châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu, phun ra làn khóimông lung kéo dài."

Yên tâm, ta sẽ để ý tới nó."

Ánh sáng đen trong ánh mắt của hắn lóe lên rồi biến mất.Aldrich lo lắng ngồi ở một bên, ánh mắt không ngừng liếc về phía Medea."

Nó vẫn còn quá nhỏ tuổi, tham gia loại tụ hội này vẫn quá miễn cưỡng."

Medea hơi do dự, nói.Liễu Bình mỉm cười bưng ly rượu lên.Aldrich lập tức rót đầy giúp hắn.Liễu Bình uống một hớp, rồi mới lắc đầu nói: "Medea, từ khi nó trở thành connuôi của ta, vận mệnh của nó đã nối liền cùng ta, ta sẽ không để nó bị tổnthương."

"Thế nhưng vẫn có một vài bí mật mà nó vẫn không thể nghe nói."

Medea nói."

Như vậy thì khi chúng ta nói tới những bí mật kia, để nó rời đi là được."

Liễu Bình nói.Hai người nhìn nhau."

Ngươi biết những điều gì?"

Medea dùng tâm linh truyền âm hỏi.Liễu Bình ngồi vắt chéo chân, thân thể dựa vào ghế sofa, uống một hớp rượu rồimới nói: "Huyết mạch chảy trên người nó là của ngươi... thư giãn đi, Medea,tồn tại ở đẳng cấp như chúng ta này, chỉ cần liếc nhìn nó, nhìn lại ngươi là cóthể biết được chuyện này rồi... với lại điều này cũng rất bình thường, ai cònkhông có con nối dõi chứ?"

Trên người Medea bùng nổ sát cơ, thế nhưng theo lời nói của Liễu Bình, luồngsát ý này dần dần lắng xuống.Cũng như lời của Liễu Bình vậy, loại chuyện này đối với tồn tại tầng dưới đúnglà tuyệt mật.Thế nhưng trong mắt các đại lão đỉnh điểm, mọi thứ đều không phải bí mật, vớilại cũng là một chuyện cực kỳ bình thường.Vị Hắc Ám tiên sinh này không thẹn là tồn tại đỉnh cao.ắ ếHắn chỉ liếc nhìn, cũng đã phát hiện quan hệ giữa mình và Aldrich!

Medea bìnhtĩnh lại, nghiêm nghị nói: "Nửa giờ sau sẽ bắt đầu cuộc tụ hội, Aldrich người đichuẩn bị đi, đợi lát nữa hãy đi theo bên người Hắc Ám tiên sinh, nghe rõkhông?"

"Rõ!"

Aldrich khom người nói, cẩn thận rời khỏi căn phòng này."

Chờ đã."

Liễu Bình nói.Medea và Aldrich cùng nhìn về phía hắn.Lại thấy Liễu Bình lấy ra một viên đá quý tản ra ánh sáng mỹ lệ, tỏa sáng tronglòng bàn tay.Khi viên đá quý này vừa xuất hiện, lập tức có hai luồng sáng đỏ sậm và phấnhồng giao thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng này.Nét mặt Aldrich hiện lên vẻ không hiểu.Medea quát khẽ: "Ngọc quý Vạn Linh Ai Minh!"

Bà ta hít thở dồn dập, rất nhanh lại kiềm chế tâm tình kích động của mình lại."

Đúng vậy, viên ngọc này rất hiếm thấy, có thể chứa đựng tất cả linh hồn trongba ngàn thế giới, dùng để phóng ra pháp thuật hiến tế loại cực lớn."

Liễu Bình nói xong, ném viên ngọc quý này cho Aldrich.Ai ngờ Medea lại phất tay, lấy đi viên ngọc quý này từ tay Aldrich."

Cái này quá quý giá."

Medea nhìn Liễu Bình, nói.Liễu Bình hút thuốc, nói với giọng thờ ơ: "Ta không thể keo kiệt tới mức taykhông thu một đứa con nuôi được, cái này đưa cho nó cầm chơi trước, chờ vềsau chính thức bái ta làm cha nuôi thì ta sẽ lại cho những thứ khác."

"Thứ này quá quý giá, nó cầm thì chỉ rước họa vào thân mà thôi, ta sẽ cất giữgiúp nó một đoạn thời gian."

Medea mỉm cười nói với Liễu Bình."

Tùy ngươi."

Liễu Bình nằm lại ghế sofa, nói với Aldrich: "Đi chuẩn bị đi."

Không sai.Ngay cả Vua Kinh Các cũng chỉ có hơn hai ngàn viên ngọc quý như này màthôi, trong quỹ đen của ông ta, nó là thứ có số lượng ít nhất.Lúc này, Aldrich mới biết được đã xảy ra chuyện gì.Hình như vị cha nuôi này đã cho mình một bảo vật không tầm thường, ngay cảchủ mẫu cũng cảm thấy *****.ỗ ầ ắĐây chính là chỗ dựa lớn, mình cần phải nắm chặt cơ hội này!"

Vâng, cha nuôi, con đi chuẩn bị chút."

Aldrich hơi cúi người nói, quay người rời đi.Trong căn phòng, chỉ còn lại Medea và Liễu Bình."

Mục đích mà người tổ chức lần tụ hội này là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Vì cơn bão táp sắp tới... có lẽ toàn bộ Thần Linh Luyện Ngục, đều không có kẻnào có thể may mắn thoát khỏi."

Medea nói."

Đúng vậy, lần này thủy triều Ác Mộng thật sự muốn tới."

Liễu Bình cảm thán."

Nghe ý của ngài, thủy triều Ác Mộng đã từng xuất hiện rồi sao?"

Medea hỏi."

Đã từng xuất hiện một lần trong lịch sử, thế nhưng lần đó chỉ là hiện tượng giảtạo mà thôi, từ khi đó Nhân tộc bắt đầu suy yếu...

Đều là chuyện đã qua."

Liễu Bình nhớ lại nói.Ánh mắt Medea chóp động.Vị Hắc Ám tiên sinh này biết được quá nhiều bí mật, cũng quá thâm sâu, mìnhkhông thể so sánh với hắn được.Có tồn tại như hắn tham gia tụ hội, người chủ trì tụ hội lần này là mình, cũng sẽđược càng nhiều đại lão coi trọng hơn.Với lại mình là người cách hắn gần nhất!

Bỗng nhiên.Liễu Bình vỗ tay, nói: "Thừa dịp hiện tại còn chút thời gian, ta muốn trở về thếgiới Tu Hành chơi một lát, chờ khi nào tới giờ thì người lại gọi ta tới, thế nào?"

Dòng suy nghĩ của Medea bị đánh gãy, lập tức cười nói: "Làm gì cần gấp gápvậy chứ?

Hay là cứ ở nơi này nghỉ ngơi một lát?"."

Gần nhất ta đang nghiên cứu thế giới tu hành, hệ thống sức mạnh của bọn họkhá mê người."

Liễu Bình nói với giọng đầy phấn khởi.Tâm tư Medea lưu chuyển, bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên ngườiLiễu Bình rồi ngồi xuống."

Hắc Ám tiên sinh, nếu ngài đã thích tới như vậy, ta sẽ tặng nó cho ngài, ngàithấy thế nào?"

Bà ta nói nhỏ bên tai Liễu Bình."

Vậy thì không tốt lắm đâu."

Liễu Bình xoa tay, tươi cười nói.ấ"Không có gì, rất nhanh ngươi sẽ là cha nuôi của Aldrich, tự nhiên cũng sẽ làđồng minh của ta, thậm chí quan hệ giữa hai ta còn có thể..."

Medea thầm thì bên tai Liễu Bình, thổi nhẹ một hơi.Bà ta đặt một hộp trang sức nho nhỏ vào trong tay Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi thu được bản nguyên thế giới của một thế giới tu hành nào đó.][Ngươi có thể điều khiển mọi thứ trong thế giới này.][Nó thuộc về ngươi.]Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thế nhưng tâm thần lại lay động.Thành công!

Mình đã lấy được thế giới tu hành!

Cả chuyện này nhìn qua chỉ làquà tặng nhỏ giữa các đại nhân vật mà thôi, thế nhưng đổi lại bất cứ kẻ nào kháctới, đều không thể làm được tới bước này.Quan hệ máu mủ giữa Medea và Aldrich là do Hỏa Nha đã nói cho hắn biết.Ngày xưa nhờ vào cơ duyên xảo hợp, Hỏa Nha ngửi được máu của Aldrich, bởivậy mới biết được bí mật sâu nặng như vậy.Về phần viên ngọc quý quý giá kia, thì lại tới từ Vua Kinh Các - kẻ giàu có nhấttrong toàn bộ Thần trụ Hư Không.Mà chuyện về thủy triều Ác Mộng...

Là bí mật mà Liễu Bình phải xuyên quathời gian nhiều lần, trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được.-------Chương 857: Chúng thần Địa NgụcTrong toàn bộ cuộc trò chuyện này, Liễu Bình vẫn luôn duy trì pháp tắc Kỳ Quỷ"Lừa Gạt"vận hành không ngừng.Nếu như không phải xuất ra nhiều thứ như vậy, chắc hẳn Medea cũng sẽ khôngmắc lừa.Ngoài Liễu Bình ra, không có ai có được những yếu tố trên.Ngay trước mặt Chủ mẫu Tàn Nhẫn, Liễu Bình mở hộp trang sức ra.Trong đó có chứa năm điểm sáng, tản ra năm luồng sáng khác nhau đang yênlặng nằm trong hộp.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Bản nguyên Ngũ Hành của thế giới Tu Hành.][Khống chế nó, tức là khống chế toàn bộ thế giới Tu Hành.]Bỗng nhiên.Hai hàng chữ nhỏ này thu hồi, lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Gợn sóng không gian đang xuất hiện rất dày đặc, ma quỷ và Thần linh cựcmạnh chuẩn bị tới trang viên của Chủ mẫu Tàn Nhẫn]Trong tâm Liễu Bình hiện lên cảm giác nguy hiểm.Mình cũng không thể luôn thả ra một luồng khí thế hù dọa những kẻ khác.Tồn tại có cấp bậc như Medea này, lớn tiếng muốn chủ trì một trận tụ hội, kẻtham gia cũng tuyệt đối không phải là Thần linh bình thường.Nếu như có một số kẻ nhất định muốn chiến đấu so tài để xác nhận thực lực lẫnnhau...

Vậy thì xong đời!"

Medea, cám ơn quà tặng của ngươi, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."

Liễu Bình thu hồi hộp, đứng dậy đi ra ngoài."

Còn có chút thời gian, ngươi không tâm sự với ta nữa à?"

Medea nằm trên ghế sofa, bung một ly rượu nói."

Ta đi xử lý một vài chuyện... không nên gấp, thời gian của chúng ta còn rấtdài."

Liễu Bình nói.Hắn đi ra khỏi căn phòng.Nụ cười trên gương mặt Medea trở nên nhạt đi, nhỏ giọng nói: "Ảnh thu nhỏcủa trang viên!"

Từng cảnh tượng hiện lên, thể hiện cảnh tượng của toàn bộ trang viên này.Aldrich đang lựa chọn trang phục.Nữ sĩ Thống Khổ đang xả giận lên người hạ nhân... thế giới tu hành trên taynàng đã bị chủ mẫu lấy đi mất rồi.Về phần Yana, bị giam lỏng trong một căn phòng đầy thuật pháp.Ánh mắt Medea lướt qua, nhìn về phía vườn hoa.Liễu Bình đứng trong vườn hoa, như đang ngẩn người vậy."

Thật sự là một tên kỳ quái, tới cùng là hắn đang làm gì?"

Medea nhỏ giọng lẩm bẩm.Nếu như có thể tìm được sơ hở của hắn, ăn hắn, chuyển hóa tất cả mọi thứ củahắn thành của mình...

Đương nhiên đây là thượng sách.Thế nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ đối phương không để ý tới sắc đẹp của mình.Hay là dùng ma chú tình yêu?

Ma chú vẫn còn trên người Yana, vẫn chưa thuhồi lại...

Hiện tại cần xem xem cái tên này mạnh cỡ nào, nếu như hắn có thểchống cự ma chú luật nhân quả, có khi mình còn ăn trộm gà không được cònmất nắm gạo nữa.Cần thăm dò chút nữa...

Trừ khi thật sự không thể làm gì được hắn, cũng khôngăn được hắn, thì phương thức có được lợi ích tối đại hóa cũng chỉ có thể là kếtminh.Dùng Aldrich làm mối quan hệ.Lúc cần thiết, mình cũng có thể làm mối quan hệ.Điều kiện tiên quyết là lợi ích đủ lớn.Medea đang suy tư, hư không bỗng xuất hiện gọn sóng.Một người đàn ông sau lưng có ngục hỏa bốc lên hừng hực đi ra, cười lớn:"Medea!

Mẹ của Nữ thần xinh đẹp quyến rũ nhất Địa Ngục!

Ngày hôm nay ta làngười đầu tiến tới tham dự tụ hội của người đó!"

Medea vẫn đang nhìn về phía vườn hoa, ánh mắt tụ trên người Liễu Bình.Người đàn ông kia cảm nhận được sự ngăn cách nào đó, không nhịn được hỏi:"Hắn là ai?

Ta nhớ rằng trong trang viên của ngươi không có kẻ như vậy."

Medea bỗng mỉm cười, không quay đầu lại, nói: "Hắn là cha nuôi của Aldrich...là một tồn tại có thực lực cũng không tệ, ta cũng rất yêu quý hắn!"

Người đàn ông kia hơi ngẩn người, thuận ánh mắt của bà ta nhìn tới."

Một tên công tử bột... ta phải gặp hắn một lần mới được."

Người đàn ông này cười lạnh, đẩy cửa đi ra ngoài.Liễu Bình đứng im trong vườn hoa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Bản Danh Sách đang kêu gọi Thiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền.][Xin chờ đợi năm giây.]Keng!

Một tiếng vang lanh lảnh truyền tới, sau đó là giọng nói quen thuộc củaThiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền: "Xin hỏi ta có thể giúp đỡ gì chongươi sao?"

"Ta lấy được một thế giới, thế giới tu hành - nó là mảnh vỡ của Lục đạo Luânhồi."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, rất tốt!"

Giọng nói của Thiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền trở nên phấn khởi,nhanh chóng nói: "Ta đã thấy rõ tình trạng và vị trí của ngươi, xin hãy giao bảnnguyên thế giới đó cho ta, ta sẽ siêu độ tất cả linh hồn người tu hành đã chết đi."

"Được."

Liễu Bình không do dự đưa hộp trang sức vào một túi đựng đồ, rồi đặt vàotrong hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Thế giới Tu Hành đang thoát ly khỏi Vĩnh Dạ.][Chú ý!][Linh hồn của tất cả người chết trong thế giới Tu Hành đang tiến vào HoàngTuyền giới.][Đầu thai và chuyển sinh thuộc về Lục đạo Luân hồi đã bắt đầu.][Bởi vì giải cứu chúng sinh, người sẽ liên tục đạt được công đức trong toàn bộquá trình này.][Công đức + 1, số lượng công đức hiện tại: 500...]Một giọng nói bỗng vang lên từ trong trang viên: "Ha ha ha, bên ngoài là vị caothủ nào?

Làm sao ngay cả cái tên cũng không dám báo ra vậy?"

Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình không nghĩ ngợi liền âm thầm nói: "Sử dụngPhục Sinh, mục tiêu: Bạch Lang!"

Từng hàng chữ nhỏ hiện ra:[Công đức cần thiết khi phục sinh Bạch Lang là: 500, số lượng công đức đãthỏa mãn, đang phục sinh Bạch Lang!]Ngay sau đó.Một cơn gió mạnh từ trong trang viên thổi ra, hóa thành một bóng hình cao lớnmà hung ác, nhào về phía Liễu Bình.Trong gió mạnh truyền tới tiếng cười càn rỡ: "Ha ha ha, không gì hơn cái này,ngay cả động tác của ta đều không bắt được, được rồi, giết..."

Giọng nói kia bỗng biến thành hét thảm.Gió mạnh cũng theo đó mà tiêu tán, chuyển sang một hành lang cạnh vườn hoa.ố ồ ếMột người đàn ông có ngục hỏa bốc cháy đang ngồi trên nóc hành lang, liếcnhìn vết thương thật sâu trên cánh tay mình, rồi đưa ánh mắt nghi ngờ về giữasân.Một người đeo mặt nạ sói trắng xuất hiện phía sau Liễu Bình, trên tay còn cầmmột thanh dao găm dài, từng giọt máu tươi đang chảy xuôi từ trên dưới daoxuống.Bạch Lang!

Chỉ một lần giao thủ, gã đã làm kẻ có ý đồ đánh lén kia bị thương!Gã chính là cao thủ mà ngay cả Chúa tể Thần linh cổ xưa cũng coi trọng, đitheo bước chân Chúa tể cựu thần và Liễu Bình xuyên qua thời không, dò xéthuyền bí của thời đại xưa cũ.Gã chính là tồn tại đỉnh cao, trong thời đại quá khứ cũng là số một số hai, ứngđối cục diện hiện tại thật đúng là quá đơn giản!

Gã chỉ liếc nhìn tình huống hiệntại, đã hiểu đại khái tình hình trước mắt.Liễu Bình cũng nhanh chóng truyền âm giải thích cả sự kiện.-------Chương 858: Nếu như... có thể ăn hắn...Khoảng hai giây sau.Bạch Lang nói với giọng trầm thấp: "Cái tên phách lối kia có vẻ như là Thầnlinh Luyện Ngục."

"Không sai."

Liễu Bình nói."

Ta có thể giết gã ta không?

Chủ nhân đáng kính!"

Bạch Lang kính cẩn hỏi."

Ngày hôm nay ta là khách, nếu giết một vị Thần linh ở tại đây, vậy sẽ thất lễmất."

Liễu Bình nói."

Thật là đáng tiếc."

Bạch Lang nói với giọng tiếc nuối.Gã ta đi tới phía sau Liễu Bình, ẩn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình liếc nhìn hư không trước mắt.Từng hàng chữ nhỏ vẫn liên tục xuất hiện:[Công đức của ngươi + 5.][Công đức của ngươi + 10.][Công đức của ngươi + 13.]Các tu sĩ bị ép ở lại trong Vĩnh Dạ đều được chuyển tới Hoàng Tuyền, bắt đầuquá trình đầu thai chuyển thể.Trong quá trình này, số lượng công đức của Liễu Bình bắt đầu tăng vọt.Bạch Lang am hiểu nhất vẫn là một đổi một.Tiếp theo, chắc hẳn sẽ xuất hiện rất nhiều thăm dò và đọ sức trên nhiều phươngdiện.Cho nên...

Hiện tại, quan trọng nhất chính là kéo dài thời gian...

Chờ công đứcgóp đủ 800 điểm, phải phục sinh Tinh Thần ngay lập tức.Tinh Thần là thuật pháp sư Kỳ Quỷ, có nàng ở một bên, an toàn mới được đảmbảo.Ý nghĩ Liễu Bình chuyển động, liếc nhìn cái tên toàn thân bốc lên ngục hỏa kia,nói: "Xin chào, ngươi muốn chết sao?

Nếu như muốn, có thể đánh một trận vớinô bộc của ta, ta cá rằng người sẽ không sống quá 100 chiều."

Vẻ mặt của người đàn ông kia biến đổi liên tục, đang định nói ra hai câu hungác, lại thấy bên người Liễu Bình có một thiếu nữ đeo mặt nạ sao trời xuất hiện."

Ai Vong Tinh, hiện."

Thiếu nữ nói, bên người lập tức toát ra một ngôi sao màu xanh lam sáng chóimắt.Nàng đặt tay lên ngôi sao, nói với giọng băng lãnh: "Ta nhớ rằng Địa Ngục LiệtDiễm năm đó chỉ là Luyện Ngục cấp thấp, khi nào xuất hiện một tên ma quỷkhông biết tốt xấu như thế, xem ra thật sự muốn chết."

Lạc Tinh Thần!

Lượng công đức của Liễu Bình vừa tăng lên tới tám trăm điểm,hắn phục sinh nàng ngay lập tức.Xét về phương diện thuật pháp Kỳ Quỷ, nàng không thua kém bất cứ kẻ nào!Da mặt người đàn ông đứng trên nóc hành lang kia lập tức co rút lại, lập tứccảm ứng được dấu hiệu tử vong.Gã ta bỗng cười lớn, vỗ tay nói: "Ta thừa nhận chính mình có hơi thất lễ... hômnay là tụ hội của Medea, ta không nên so tài với các hạ tại đây, chờ khi bắt đầutụ hội, ta tự mình xin lỗi ngài, ngài thấy thế nào?"."

Đi thôi."

Liễu Bình thản nhiên nói.Cái tên kia còn định nói thêm gì đó, Liễu Bình lại không quan tâm tới, mà làchậm rãi cất bước dọc theo vườn hoa này.Thiếu nữ đeo mặt nạ sao trời kia cũng đi theo cạnh hắn, tựa như là một thị nữtùy thời phục vụ hắn vậy.Cái tên kia đứng im tại chỗ, yên lặng ngậm miệng lại.Mình và đối phương thực sự không thuộc về cùng một cấp bậc.Người hầu bên người đối phương đã có thể đánh một trận chiến sinh tử vớimình, mà rất có thể mình còn chưa chắc có thể thắng nữa.Tại sao vừa rồi mình còn muốn đắc tội một kẻ như vậy?

Gã ta chảy mồ hôilạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nhỏ giọng nói: "Medea... suýt nữa thì bị ngươi hạichết..."

Gã ta lắc đầu, nhảy xuống khỏi nóc hành lang, đi vào trong trang viên.Lúc này, trong một căn phòng thuộc trang viên.Aldrich thông qua cửa sổ rộng lớn sáng sủa, yên lặng quan sát những chuyệnvừa mới phát sinh.Hắn ta nắm chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.Thật mạnh!

Thật sự là quá mạnh!

Hai tên người hầu bên người cha nuôi đều cóthực lực xuất chúng như vậy.Nếu như mình có thể đi theo bên người hắn, về sau kẻ nào còn dám đắc tộimình?

Đừng nói hai vị nữ thần Tra Tấn và Thống Khổ, ngay cả chủ mẫu cũngkhông dám làm gì mình chứ?

Ở một bên khác.Medea cũng tương tự thấy được những chuyện đã diễn ra trong vườn hoa.ầ ề ễ ấ ắ ấ"Ngay cả người hầu đều mạnh như vậy...

đúng là không dễ ăn mất hắn... bất cứkhi nào cũng sẽ có phiền phức."

Bà ta yên lặng nói nhỏ.Âm!

Cửa đột ngột bị đẩy ra.Cái tên cả người có ngục hỏa bốc lên kia xông tới, quát lớn: "Medea, vừa rồingười đã làm gì ta?"

Medea cầm một chiếc quạt nhỏ, lắc nhẹ, chợt cười nói: "Ý ngươi là gì?"

"Ngươi lại quyến rũ ra!

Đáng chết, ý đồ của ngươi là để ta đi dò xét tên kiađúng không?"

Cả người gã ta hiện đầy sát khí, chất vấn."

Không... ta quyến rũ ngươi cũng không phải để người đi làm điều đó, ai biếtngười lại ghen ghét không đâu như vậy."

"Vậy ý của ngươi là..."."

Đừng nói chuyện, người đàn ông đáng yêu của ta, chẳng lẽ ngươi không biếttại sao ta lại muốn quyến rũ ngươi sao?

Chúng ta đã qua lại bao lâu nay, chẳnglẽ ngươi còn không rõ tấm lòng của ta?"

Medea tiến lên mấy bước, ôm chầm lấy người kia, tựa đầu lên vai gã ta, nóinhỏ.Gã ta ngẩn người.Hóa ra là như vậy, thế nhưng vẫn có nơi nào đó không đúng lắm.Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình cùng Medea cũng đã quen biết mấytrăm năm rồi, hiện tại mới bước từng bước đi tới hôm nay.Có lẽ nàng mị hoặc ta là vì..."

Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đồ ngốc, trong lòng ta chỉ có ngươi."

Medea nói nhỏ, sau đó vẫy tay.Một tấm bình phong hoa lệ từ dưới đất dần dần dựng thẳng lên, ngăn cách tầmnhìn người bên ngoài vào.Đám người hầu bốn phía đều cúi đầu rời khỏi căn phòng này."

Chờ đã, tụ hội sắp bắt đầu rồi."

Người đàn ông nói."

Không sao, cứ để bọn họ chờ đợi đi, chúng ta vui vẻ trước đã... không phảingười vẫn luôn muốn có được ta sao?"

Medea cười quyến rũ.Tên kia còn định nói thêm cái gì đó, thế nhưng trong ngực lại có giai nhân,không khí bốn phía lại vừa đúng.Tựa hồ không cần nói thêm cái gì cả.Gã ta yên tâm, ôm chặt Medea."

Chủ mẫu Tàn Nhẫn, ta là người sùng bái trung thành nhất của người."

Gã ta lớn tiếng nói lên tiếng lòng của mình.Thân hình Medea lóe lên, thoát khỏi vòng tay đối phương đi ra ngoài, dần dầnbước tới bên cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài.Ở phía sau lưng bà ta.Người kia lại không cảm nhận được điều này, hai tay đang ôm một con rổi domáu thịt tạo thành, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười ngây ngốc.Giống như con rối không có làn da kia chính là Medea vậy."

Đúng là người hầu của Hắc Ám tiên sinh đã nhắc nhở ta."

Medea phe phẩy cây quạt, nhìn về phía Liễu Bình đang ở trong vườn hoa,không quay đầu lại mà nói tiếp: "Ngươi là chúa tể Địa ngục Liệt Diễm, trướcđây rất lâu đúng là Địa ngục cấp thấp, nếu như ta lại tiếp tục qua lại với lãnhchúa ma quỷ như ngươi, sẽ chỉ kéo thấp phong cách và đẳng cấp của ta màthôi."

"Cám ơn sự kính dâng của người trong quá khứ, về sau không cần làm bất cứđiều gì vì ta nữa."

Bà ta vừa nói xong.Con rối hư ảo trong vòng tay người kia bỗng đổ nát ra, hóa thành vô số con rốilớn cỡ ngón tay, hầu như bao phủ cả căn phòng này.Những con rối nho nhỏ này lao về phía người kia, chỉ trong thời gian ngắn đã ănsạch máu thịt của gã ta, ngay cả xương cốt toàn thân cũng bị ăn sạch, thậm chíngục hỏa sau lưng gã ta cũng không buông tha.Toàn bộ quá trình này cực nhanh, chỉ tốn vài giây mà thôi.Medea lấy ra một khăn lụa tuyết trắng, lau sạch vết máu bên khóe miệng."

Thật khó ăn... quả nhiên bản chất vẫn là ma quỷ cấp thấp..."

Trên mặt bà ta lộ ra vẻ chán ghét.Thế nhưng nét mặt này không duy trì bao lâu, đã bị một loại khát vọng khácthay thế.Bà ta nắm chặt cây quạt, một tay khác đặt trên cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn về phíasâu trong vườn hoa.Liễu Bình.Liễu Bình dẫn theo hai vị "người hầu"của hắn, đang đi dạo vườn hoa."

Nếu như... có thể ăn hắn..."

Medea thở dài một hơi, cắn môi, tới khi cắn chảy máu, cũng không thể át chế sựkhát vọng của mình.-------Chương 859: Người có nguyện ý giúp đỡ hay không?Để thời gian ngược dòng một lát.Thế giới Tu Hành.Triệu Thiền Y và Lilith thì thầm với nhau."

Cho nên ngươi cất giữ thân thể đời trước của ta?"

Triệu Thiền Y hỏi với vẻ hào hứng."

Đúng vậy, chỉ cần người sử dụng nó, ngay lập tức có thể biết được kiếp trướcđã xảy ra những gì."

Lilith nói.Nàng âm thầm nhét vào trong tay Triệu Thiền Y một tấm thẻ bài.Triệu Thiền Y quan sát tấm thẻ bài này.Trên thẻ bài có vẽ một thiếu nữ mặc trang phục võ đạo, trên tay đeo găng tay, tưthế phòng thủ phản kích, trong hai mắt lộ ra vẻ bị thương.Bị thương...

Là bởi vì hắn sắp rời đi, hay là bởi vì lo lắng về sau không thể gặplại hắn?

Triệu Thiền Y âm thầm nắm chặt thẻ bài."

Thiền Y tỷ tỷ, yên tâm, ta vẫn luôn bảo dưỡng tấm thẻ bài này, không cần hồnlực của Liễu Bình, ngươi cũng có thể sử dụng nó."

Lilith nói."

Ngươi quá tốt."

Triệu Thiền Y thở dài, mỉm cười với Lilith."

Chỉ có tỷ tỷ mới chơi bịt mắt trốn tìm với ta nha, tỷ tỷ mới là người bạn tốtnhất của ta!"

Lilith le lưỡi nói.Bỗng nhiên.Trước mắt Triệu Thiền Y xuất hiện từng hàng chữ nhỏ: "Xin chú ý, ta là Thiếtbị tống xử lý công việc Hoàng Tuyền, đang kêu gọi Triệu Thiền Y."

"Công đức của Liễu Bình đang tiếp tục tăng trưởng."

"Công đức hiện tại là: ""199.302 điểm."

"Thiết bị tống xử lý công việc tại Hoàng Tuyền sử dụng 199.000 điểm trong sốđó, xử lý một công việc đặc thù trong quá trình chuyển thể đầu thai, việc nàycần một người tu hành của Lục đạo Luân hồi hỗ trợ, người có nguyện ý haykhông?"

"Công việc đặc thù... là chuyện gì vậy?"

ềTriệu Thiền Y hỏi.Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện: "Tạm thời không thể thông báo cho ngươibiết, tóm lại nó là để thức tỉnh năng lực thần thông cao cấp hơn từ trong HoàngTuyền, trong đó còn hàm chứa một ý nguyện cá nhân nào đó nữa, cần một tuhành giả Nhân Gian giới là đồng bạn của Liễu Bình hỗ trợ thì mới có thể hoànthành."

"Ngươi có nguyện ý giúp đỡ hay không?"

Triệu Thiền Y âm thầm lẩm bẩm.Nhìn bộ dáng thần bí của thiết bị Hoàng Tuyền này, cũng không biết tới cùng làviệc gì nữa.Thế nhưng đã có thể hỗ trợ cho Liễu Bình, vậy thì mình cũng không cần do dự."

Được rồi, ta sẽ giúp đỡ, ngươi nói xem ta cần phải làm gì?"

Triệu Thiền Y hỏi.Một giọng nữ bỗng vang lên bên tai nàng: "Yêu Vương, cám ơn người đã hỗtrợ, ta sẽ cung cấp cho ngươi một vài đạo thuật yêu tộc của Hoàng Tuyền coinhư tạ lễ."

Ngay sau đó.Triệu Thiền Y cảm ứng được một loại lực kéo nào đó.Nàng bỗng hiểu ra, nói với Lilith: "Ngươi hãy giấu thẻ bài của ta đi, tạm thờiđừng nên nói cho Liễu Bình biết, tránh làm cho hắn lo lắng."

"Ngươi muốn đi đâu?"

Lilith hỏi."

Làm một vài chuyên giúp hắn."

Triệu Thiền Y nói."

Được, người cần phải trở về sớm chút đó."

Lilith thấp thỏm nói.Luyện Ngục.Trong trang viên của chủ mẫu Tàn Nhẫn Medea."

Biết đọc ngọc giản hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu như chỉ là đọc thì rất đơn giản."

Bạch Lang nói.Liễu Bình lấy một viên ngọc giản ra đưa tới.Bạch Lang đọc xong nội dung trong ngọc giản, rồi lại đưa nó cho Tinh Thần.Lạc Tinh Thần đọc xong, không khỏi cảm thán: "Không nghĩ tới đã xảy ra nhiềuchuyện tới như vậy... nơi này không an toàn, chúng ta vẫn nên sử dụng tâm linhểcảm ứng để nói chuyện đi."

Bạch Lang phát ra tâm linh cảm ứng: "Con Thỏ, nếu như không có người,chúng ta đã chết rồi, ta rất muốn mời ngươi một ly."

Liễu Bình nói: "Uống rượu thì để tối nay nói sau đi, hiện tại chúng ta cần phảibắt được liên lạc với Hồ Ly, Mãnh Hổ và Hội Cựu càng sớm càng tốt."

"Ta có thể đi tìm bọn họ... tốc độ của ta nhanh hơn Lạc Tinh Thần."

Bạch Lang nói.Lạc Tinh Thần liếc xéo qua.Rõ ràng mỗi khi dịch chuyển giữa các thế giới, đều dựa vào thuật pháp củamình để hoàn thành."

Đúng vậy, ngươi là người đàn ông nhanh nhất, người đi đi."

Nàng thuận miệng nói.Lần này tới lượt Bạch Lang liếc xéo qua.Thế nhưng khi hai người nhìn nhau, lập tức đạt thành chung nhận thức.Hiện tại con Thỏ chỉ có tu vi Luyện Khí...

Một mình hắn đang quần nhau vớiđám ma quỷ trong trang viên chủ mẫu Tàn Nhẫn, thực sự vô cùng nguy hiểm,cần phải có người bảo vệ.Bạch Lang am hiểu hành động đơn độc, mà Tinh Thần am hiểu các loại thuậtpháp phòng ngự và công kích hơn.Đúng là nên để Tinh Thần ở lại bảo vệ con Thỏ."

Vậy ngươi đi đi, ta sẽ ở lại nơi này."

Lạc Tinh Thần nói."

Thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng tìm tới bọn họ, nhanh đi."

Liễu Bình dặn dò."

Ngươi đang lo lắng cái gì?"

Bạch Lang hỏi."

Thủy triều Ác Mộng sắp tới, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian đánh thứcĐoàn trưởng."

Liễu Bình nói."

Rõ, ta sẽ nhanh chóng tìm tới mọi người... thực ra ta lo lắng cho người và TinhThần hơn, nơi này quá nguy hiểm đối với các ngươi."

Bạch Lang nói."

Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến, Tinh Thần cũng là người từng trải, không cầnlo lắng cho chúng ta."

Liêu Bình nói.ỗBạch Lang đang định đi vào hư không, bỗng dừng lại, nói: "Cho ngươi một lờikhuyên đi."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Bạch Lang nhìn về phía trang viên cách đó không xa, truyền âm nói: "Ngươiphải nhớ kỹ, nhũng Thần linh và ma quỷ trong trang viên kia mặc có có lớp dangười, thế nhưng bọn chúng đều không phải là người."

"Ta biết, đương nhiên ta sẽ không coi chúng là đồng loại."

Liễu Bình nói.Đúng là vậy.âm thầm suy tư, chợt thấy hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã mất đi 'Kiến Văn Như Danh, thế nhưng lại tìm về quẻ thuật."[Quẻ thuật là phương pháp bói toán đỉnh cao của Lục đạo Luân hồi, thế nhưngtrong trường hợp không có nguyên lực của Lục đạo Luân hồi, không cách nàodò xét tương lai trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ.]Liễu Bình giật mình.Thảo nào lần *****ên khi thức tỉnh trong Vở kịch Hắc Ám, mình không thể sửdụng quẻ thuật.Hiện tại, trong cơ thể mình còn có hai hạt giống lực lượng của Lục đạo Luânhồi, tình hình cũng phải khác chứ?

Theo ý nghĩ của hắn, lại có từng hàng chữnhỏ hiện lên:[Hạt giống sức mạnh thiên hướng thượng tam giới Thiên Nhân Atula có thểđồng hóa với quẻ thuật, có thể cung cấp lực lượng cho quẻ thuật.][Ngươi có nguyện ý dung hợp bọn chúng lại hay không?

Liễu Bình không chútdo dự, nói: "Nguyện ý!"

Nói đùa, hai hạt giống sức mạnh này ngoài việc cường hóa tính cách của mìnhra, thật đúng là chưa từng mang tới cho mình lợi ích gì cả!

Còn không bằng sửdụng một trong số chúng!-------Chương 860: Ma chú kia vẫn ở trong cơ thể nàng!Trong trang viên, chỉ có hai vị nữ sĩ Tra Tấn và Thống Khổ là con người, nhữngtên khác đều là ma quỷ và vạn tộc.Ma quỷ và vận tốc sử dụng hình tượng loài người, cũng bởi vì khi giao lưu vớinhau, hình tượng loài người là dễ dàng nhất."

Luôn luôn có người quên đi chuyện này."

Bạch Lang gật đầu với hắn, đi vào trong hư không, biến mất không thấy đâunữa.Bạch Lang vừa đi, Lạc Tinh Thần lập tức nói nhỏ: "Trước kia gã đã yêu một UÁm tinh linh... kết cục rất thảm."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình ngẩn người, nói.Lạc Tinh Thần bỗng quay đầu về phía trang viên, ngạc nhiên nói: "Vừa rồi,trong trang viên có một luồng khí tức rất mạnh biến mất, hình như là tên lãnhchúa vừa mới khiêu khích người đó."

"Ngươi phát hiện được?

Hiện tại ta chẳng phát hiện được cái gì cả."

Liễu Bình nhún vai nói."

Tên ma quỷ kia bị một loại lực lượng càng kinh khủng và không thể hiểu nổi*****, linh hồn của nó cũng biến mất hầu như không còn... ta phải nói rằng,loại lực lượng kia rất bất tường, tốt nhất là chúng ta nên tránh đi nó."

Vẻ mặt Lạc Tinh Thần trở nên nghiêm túc, nói.Nàng bỗng lùi về sau một bước, cúi đầu xuống, đứng sau lưng Liễu Bình.Đối diện Liễu Bình có một cánh cửa ánh sáng dần dần xuất hiện.Chủ mẫu Medea đứng bên kia cánh cửa ánh sáng, nhấc ly rượu lên với dáng vẻưu nhã: "Tới đi, Hắc Ám tiên sinh, năm phút sau buổi tụ hội sẽ bắt đầu."

"Được."

Liễu Bình nói.Hắn vượt qua của ánh sáng, xuất hiện trong một mật thất rộng lớn với ánh đèn uám.Lạc Tinh Thần theo sau lưng, không rời quá xa."

Hắc Ám tiên sinh, người hầu của ngài..."

"Nàng là thị nữ của ta, không có gì."

"Được rồi, thế nhưng tại sao nàng lại mang mặt nạ?"

"Nàng đã giết quá nhiều người, vô số kẻ địch, đành phải mang theo mặt nạ,nương nhờ vào sự che chở của ta."

ế"Thì ra là thế."

Medea dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Lạc Tinh Thần.Lạc Tinh Thần không bị ảnh hưởng chút này, đưa một ly rượu cho Liễu Bình,nói nhỏ: "Chủ nhân."

"Được."

Liễu Bình tiếp rượu, nhấp một hộp nhỏ."

Chủ mẫu này có khoác lên mình một bộ da người, thế nhưng trên thực tế nó rấttà ác, vô cùng tà ác... ta hoài nghi tên ma quỷ kia đã bị bà ta *****."

Lạc Tinh Thần âm thầm truyền âm nói."

Ta biết."

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, nói.Chậc...

Là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lại tham gia tụ hội của các lãnh chúa ma quỷvà Thần linh, thực ra cũng rất vô vị.Thứ nhất, không đánh lại bọn chúng.Thứ hai, bất cứ khi nào đều có thể mất mạng.Liễu Bình Lại có từng hàng chữ nhỏ khác xuất hiện:[Quẻ thuật đang dung hợp với một trong hai loại hạt giống sức mạnh.][Sau năm giây đếm ngược, năng lực bói toán mới sắp xuất hiện trên người củangươi.][Năm...][Bốn...][Ba...][Hai...][Một!][Ngươi thu được năng lực do Lục đạo Luân hồi gia trì hiển hiện:][Thượng Khuy Thiên Đạo.][Hiệu quả: Ngươi có thể dùng phương pháp bói toán để kích hoạt năng lực này,từ đó biết được một vài chuyện sắp phát sinh trên người mục tiêu.][Chuyện sắp phát sinh cần phải liên quan tới người, người mới có thể nhìnthấy.][Dùng cội nguồn năng lượng của hạt giống Lục đạo Luân hồi nguyên thủy, mọithiên cơ đều không thể che đậy, chắc chắn sẽ hiển hiện trước mắt của ngươi.][Mỗi lần sử dụng tiêu hao 10 điểm công đức của ngươi.]Lại có năng lực như vậy?

Liễu Bình liếc nhìn chủ mẫu Medea, theo bản năngmuốn tính một quẻ.ỗ ấ ắ ắBỗng nhiên...

Một cảnh tượng xuất hiện trước mắt hắn.Hắn nhìn thấy một căn phòng bày đầy vật phẩm dùng để tra tấn, Yana bị tróitrên giá thiêu sống.Medea nói nhỏ: "Hiện tại ta muốn rút đi ma chú tình yêu từ trên người củangươi, chờ sau khi ta sử dụng xong lại tới đây để người tiếp tục nhấm nháp sựtuyệt vọng mà nó mang lại."

"Giết ta!

Giết ta đi, ta sẽ không gả cho Aldrich!"

Yana khàn giọng nói."

Không, chờ ta ăn sạch một kẻ, sẽ lại phóng ma chú này lên người của ngươimột lần nữa... ngươi cứ chờ lại yêu Aldrich một lần nữa đi!"

Medea cười lạnh, đưa tay đặt trên đầu Yana, lập tức rút ra một chuỗi phù văndài liên tục biến đổi.Cảnh tượng lóe lên.Lại một cảnh tượng khác xuất hiện.Trong mật thất.Mình đang ở trong căn mật thất này.Bốn phía không người.Medea từ trong bóng tối đi tới, cười quyến rũ: "Hắc Ám tiên sinh, ta có mộtchuyện tốt muốn nói cho ngươi biết..."

Cảnh tượng lại lóe lên.Liễu Bình thấy được bản thân mình đang ôm một con quái vật chỉ có máu thịt,mà không có làn da.Quái vật mở cái miệng rộng, lập tức cắn đứt cổ mình.Cảm giác ngạt thở không thể miêu tả bao phủ chính mình.Cảnh tượng dần dần mơ hồ, chỉ còn lại một loại âm thanh cắn xé vẫn luôn vangvọng bên tai, thế nhưng mình chỉ đờ đẫn lắng nghe, không cách nào làm ra bấtcứ phản ứng gì.Bỗng nhiên..."

Ngươi sao vậy?"

Giọng nói của Lạc Tinh Thần vang lên.Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy khí lạnh bốn phía hóa thành hư vô, tấtcả hình tượng cũng biến mất theo.Mình vẫn đang ngồi trên một chiếc ghế sofa rộng lớn mà dễ chịu, trên tay cònbưng một ly rượu.Lạc Tinh Thần đứng tại phía sau."

Lau mồ hôi đi, người bị sao vậy?"

ế ầNàng đưa một chiếc khăn tay ra, âm thầm hỏi.Liễu Bình tiếp nhận khăn tay, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trả lời: "Không cógì."

Ma chú tình yêu kia là một loại sự vật cấp bậc luật nhân quả.Yana chính là một con người có tài hoa nhất, cũng là Thần linh Nhân tộc sớmleo lên Thần vị Luyện Ngục nhất, thế nhưng cũng không có cách nào ứng đốima chú này cả.Lần trước, cuối cùng nàng chỉ có thể chủ động tự sát, trốn xuống Vĩnh Dạ.Thế nhưng!

Ma chú kia vẫn ở trong cơ thể nàng!

Có thể thấy được ma chú nàykinh khủng tới mức nào!

Cũng may mà...

Những chuyện mà mình vừa nhìn thấycòn chưa phát sinh.Mình vẫn còn thời gian nghĩ cách ứng đối.-------Chương 861: Yana là con ngườiTrong mật thất tăm tối.Medea đứng tại trong mật thất, nhẹ giọng niệm chú ngữ.Cửa bỗng mở ra, Aldrich vội vàng hấp tấp đi tới, lấm lét liếc nhìn Medea, khithấy bà ta không phản ứng gì, rồi mới đi tới trước mặt Liễu Bình."

Cha nuôi."

Hắn ta cung kính chào.Liễu Bình cười gật đầu, nói: "Lát nữa không nên nói gì cả, nếu không sẽ bị chorằng ngươi không lễ phép cùng mạo phạm."

"Dạ, cha nuôi."

Aldrich lên tiếng, thấy Lạc Tinh Thần đứng phía sau bên phải Liễu Bình, hắn tađi tới bên trái mà đứng.Liễu Bình trở nên suy tư.Tên nhãi này vẫn còn chưa biết mình là con cháu của Medea.Cho nên ở trước mặt Medea vẫn rất mất tự nhiên, sợ làm ra sai lầm lớn nào đó.Sau khi tụ hội tối nay kết thúc, hắn ta sẽ cưới Yana dưới sự chứng kiến của rấtnhiều đại lão trong Luyện Ngục.Thời gian mà mình có cũng không còn nhiều lắm.Thế nhưng phải làm sao mới có thể ngăn cản hôn lễ này lại chứ?

Lúc này,Medea đã niệm xong chú ngữ, hai tay dâng một ngọn lửa.Bà ta bỗng giơ hai tay lên.Ngọn lửa bay lả tả chiếu rọi hư không, tạo thành một cánh cửa to lớn cháy hừnghực.Ánh lửa chiếu sáng bóng tối, cũng chiếu sáng dung nhan tuyệt thế của Medea."

Tới đi, các vị, ta mời các ngươi tới trang viên của ta."

Medea cao giọng nói với cánh cửa trước mặt.Bà ta lùi về sau vài bước, đi tới một bên.Mấy giây sau...

Một bàn tay khổng lồ bỗng vươn ra khỏi cánh cửa, nắm chặtkhung cửa."

Ta là kẻ tới *****ên sao?"

Giọng nói ồm ồm mà tàn bạo vang lên từ trong cánh cửa."

Đúng vậy..."

Medea cười tủm tỉm: "Chào mừng ngài tới tham dự."

Trong cánh cửa, một thân hình to lớn lại dữ tợn lóe lên.ổ ồ ế ấNgay sau đó...

Bàn tay khổng lồ biến mất.Một người đàn ông mặc lễ phục màu đen đi khỏi cánh cửa, trên tay còn cầmmột đóa hoa trắng như tuyết."

Hiến cho nàng, Medea, nàng vẫn luôn quyến rũ như vậy."

Người này mỉm cười nói.Medea nhận lấy đóa hoa, cười nói: "Miệng người vẫn ngọt như thế, mời ngồi,uống chút rượu trước đi, chắc hẳn những người khác cũng sắp tới rồi."

Tên kia gật đầu, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Liễu Bình nhanh chóng đạt danh hiệu "Triều Tiên Thánh Tượng"lên, rồi lại dùng năng lực "Đặc Hiệu sư"ẩn giấu khí tức trên người.Tên kia liếc mắt nhìn Liễu Bình, bật cười nói: "Ta cảm nhận được khí tức quenthuộc lại thân thiết nào đó, anh bạn này chắc hẳn cũng biết ta... thế nhưng hắnlại ẩn giấu đi thân phận của mình."

"Ngươi nói Hắc Ám tiên sinh sao?

Hắn thật đáng ghét, lại không nói thân phậnchân thật của mình cho ta biết."

Medea nói.Liễu Bình mỉm cười nâng ly.Tên kia cũng nâng ly theo, ánh mắt liếc qua người Lạc Tinh Thần, lập tức nétmặt hiện ra vẻ cảnh giác.Thế nhưng khi gã ta trông thấy Aldrich, khóe miệng lại nhếch lên.Loại rác rưởi như này, dựa vào cái gì lại dám xuất hiện trước mặt mình?

Cũngkhông nhìn xem lần tụ hội này có cấp bậc gì!

Năm ngón tay gã ta hóa thànhmóng vuốt đen kịt, đang định làm cái gì đó, lại cảm thấy một luồng uy thế***** từ trên người Liễu Bình phát ra."

Hi vọng ngươi có thể chăm chú quan sát đứa nhỏ đứng cạnh ta."

Liễu Bình nói.Tên kia hơi giật mình, bỗng quan sát tỉ mỉ Aldrich một lát.Gã ta như cảm ứng được điều gì đó, chợt quay đầu nhìn về phía Medea.Medea cũng liếc mắt ra hiệu gã ta.Gã ta không nói thêm gì nữa.Thì ra là thế.Đứa nhỏ kia lại là con cháu của Medea.Với lại nó cũng đã có chỗ dựa là một vị đại nhân vật đã từng quen biết.Không nên làm khó nó.Tên kia thu hồi sát ý trên người, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.Lúc này, Aldrich mới thở phào nhẹ nhõm.Thân thể hắn ta run rẩy, mồ hôi lạnh xuất hiện trên lưng hắn ta.Liễu Bình truyền âm hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Nhờ có cha nuôi chú ý, vừa rồi khi gã ta phát ra sát ý, con còn tưởng mình đãchết rồi."

Aldrich nói.Liễu Bình cười nói: "Một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành tồn tại mạnh mẽnhư vậy."

Aldrich hoang mang nói: "Con?"

"Đúng vậy, nếu như trong lòng con có khát vọng mạnh lên mãnh liệt, vì mạnhlên có thể từ bỏ mọi thứ... một ngày nào đó con sẽ mạnh như nó, thậm chí sẽmạnh hơn cả nó."

Liễu Bình lắc lư ly rượu trên tay.Aldrich lâm vào suy tư.Lúc này, cánh cửa hỏa diễm lại sáng lên.Từng vị Thần linh và ma quỷ mạnh mẽ xuyên qua cánh cửa hỏa diễm, xuất hiệntrong mật thất.Người càng ngày càng nhiều.Liễu Bình trang bị "Triều Tiên Thánh Tượng", lại cố ý dùng "Đặc Hiệu sư"thả ra sóng năng lượng hùng hồn mà mạnh mẽ.Các vị đại lão khi nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy thực lực của hắn rất mạnh, nhìnqua rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua tại nơi nào rồi vậy.Có thể thấy được người này cũng là tồn tại cùng đẳng cấp.Rất nhanh, không còn người nào chú ý tới hắn nữa.Càng ngày càng nhiều người.Ba vị nữ Thần linh liên tiếp thông qua cánh cửa, xuất hiện trong mật thất, thuhút sự chú ý của rất nhiều người."

Aldrich."

"Dạ, cha nuôi."

"Con có biết mấy cô kia là ai không?"

"Đương nhiên, ba người đó chính là ba vị nữ thần U Ám, Tuyệt Vọng, ĐộcThực, đều là những tồn tại cực mạnh, có thể sánh vai với chủ mẫu của chúngta."

"Mấy người này có đẹp hay không?"

"Đương nhiên, các cô ấy vô cùng đẹp."

ố ấ"Aldrich, ta hơi tò mò, tại sao con lại muốn lấy một phụ nữ loài người làm vợcủa mình?"

"Chủ mẫu cần con lấy được thần vị từ trên người nàng ta... chủ mẫu nói đây làphương pháp thành thần nhanh nhất, hơn nữa con cũng không có tư cách lựachọn, Yana là mục tiểu tốt nhất của con."

"Loài người... chậc chậc chậc, loài người quá yếu."

Liễu Bình nói xong, không tiếp tục để ý tới Aldrich đang ngẩn ngơ, lại nhìn vềphía Medea."

Sao vậy, Hắc Ám tiên sinh?"

Medea hỏi."

Vì sao tân nương của con nuôi ta lại là loài người?"

Liễu Bình hỏi."

Mặc dù là loài người, thế nhưng vẫn là Thần linh mà."

Medea nói."

Kết hôn với loài người để tiện?

Không, người đang hại nó!"

Liễu Bình vắt chéo chân, nói.Medea giật mình, bỗng cười nói: "Ta sẽ tự mình giải thích chuyện này cho ngàivào tối nay."

Bà ta đi về phía cánh cửa hỏa diễm.Aldrich nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, yên lặng cúi đầu xuống.Đúng vậy.Yana là con người.Con người...

Từ giai tầng xã hội mà xét, hiện tại bọn họ chính là nô lệ và thứcăn của vạn tộc.Mình phải kết hôn với một nô lệ!

Aldrich cắn răng, lại nhìn về phía ba nữ thầnLuyện Ngục, ý niệm trong đầu thay đổi liên tuc.-------Chương 862: Ăn hắn!Giữa sân.Medea đứng trước cánh cửa hỏa diễm, thi lễ với tất cả mọi người, mỉm cười nói:"Chúng ta còn có một vị quý khách, đó chính là..."

Một bóng hình xuyên qua cánh cửa, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Đây là một ông lão vô cùng chỉn chu lịch sự, mặc áo đuôi tôm màu đen, tóc bạctrắng."

Medea, làm vậy cũng quá trọng thể đi, không cần thiết như vậy."

Ông ta hôn tay Medea, chợt cười nói: "Mùi vị của lửa địa ngục, xem ra ngườivừa mới ăn xong."

Medea âm thầm thu tay lại, gật đầu với ông lão, nói: "Mời ngài ngồi bên này."

"À, được, cám ơn."

Ông lão cũng không nói thêm về đề tài vừa rồi, dựa theo chỉ dẫn của đốiphương mà ngồi xuống vị trí của mình.Từ vừa nãy, đám Ma vương và Thần linh đều không nói gì, tới tận khi ông lãongồi xuống, mọi người mới khôi phục cuộc trò chuyện.Liễu Bình liếc nhìn ông lão này, toát ra vẻ nhớ lại.Là ông ta...

Là vị Thần linh cổ xưa khi trước được Yana mời tới, hóa thân củaChân Cổ Ma Vương, người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm.Ông ta là cường giả chân chính.Khi trước ông ta tới chủ trì trận đánh cược giữa Thằng hề và Huyết kỵ sĩ, lạikhông có bất cứ Ma vương nào dám phản đối cả.Liễu Bình âm thầm thu hồi ánh mắt, lay động ly rượu trên tay."

Các vị, nếu như đều tới đông đủ, hiện tại ta sẽ nói tới chủ đề lần tụ hội này."

Medea mỉm cười nói.Bà ta tiện tay vung lên, trên hư không bỗng hiện ra một cảnh tượng.Trên một khu vực vô cùng hoang vu lạnh lẽo, có sương mù màu đen đặc đanglan tràn không ngừng.Một tên ma quỷ đứng trước vùng sương mù này, nói: "Chủ mẫu, ta đã tới vị trínày."

"Được rồi, người đi vào đi, mười giây sau hãy trở ra."

Medea nói."

Dạ vâng."

Thân hình ma quỷ lóe lên, đi vào trong sương mù đen.ấMười giây trôi qua rất nhanh.Thế nhưng con ma quỷ kia lại không trở về.Medea vỗ tay, lớn tiếng nói: "Các vị, đây chính là một khu vực tiêu tán nào đótrong Vĩnh Dạ, sương mù đen tới từ nơi sâu trong Vĩnh Dạ, có đôi khi lại xuyênthấu không gian, hình thành một vài khu vực tiêu tán, bất cứ tồn tại nào chạmtới nó, cũng không cách nào trở về."

"Toàn bộ Luyện Ngục đều đang chú ý tới chuyện này."

"Ai có đầu mối gì hãy cứ nói ra đi... thế nhưng nếu không thể nói ra bất cứ tìnhbáo nào, cần phải trả tiền để có thể lắng nghe bí mật tại nơi này."

Bà ta gật đầu với mọi người, ra hiệu chính mình đã nói xong."

Lão phu nói trước một câu đi, sương mù đen đó tới từ dưới đáy Vĩnh Dạ, vượtra khỏi Thần trụ, tại một nơi cực kỳ sâu xa trong thế giới phía dưới, muốnxuống dưới đó rất khó khăn, vô cùng nguy hiểm, với lại hầu như không thể trởvề."

Ông lão mặc áo đuôi tôm đen nói.Đám người yên tĩnh.Liễu Bình không chậm trễ chút nào, nói tiếp: "Có rất nhiều chủng tộc không rõở thế giới phía dưới đó, bọn chúng vô cùng am hiểu sử dụng lực lượng Kỳ Quỷ,không kém hơn bất cứ tồn tại nào trong chúng ta cả.".Ngay vào lúc này, nếu như bị người khác nói ra tin tức tình báo trước, như vậynhững người còn lại cũng chỉ có thể bỏ tiền mới có thể nghe tiếp.Liễu Bình không sợ bỏ tiền, chỉ sợ khí thế bản thân yếu đi.Dù sao trước mặt Medea, chính mình đã là một vị đại lão.Aldrich cũng như vậy.Mình cần duy trì hình tượng này trước mặt bọn họ, tới tận khi cứu được Yanamới thôi.Hắn vừa nói xong, đám Ma vương và Thần linh cùng nhìn qua."

Vị này nhìn qua rất quen mặt, tới cùng là ai chứ?"

Nữ thần Hổi Ám hỏi.Medea cười nói: "Có thể gọi hắn là Hắc Ám tiên sinh... hắn đang giải trí trongthế giới tu hành giả, trong lúc hào hứng cũng tới tham dự tụ hội của chúng ta, tađã đáp ứng hắn, không làm lộ thân phận của hắn."

Mọi người cùng gật đầu."

Còn có tình báo nào khác sao?"

Medea hỏi.Nữ thần Hổi Ám nói: "Dựa vào quẻ bói của ta, toàn bộ Thần trụ Luyện Ngục vàVĩnh Dạ đều phải đối mặt với sự hủy diệt, chúng ta cần phải triệu tập tất cả Maầ ốvương và Thần linh trong Luyện Ngục, bàn luận cách ứng đối chuyện này rasao."

Ông lão tóc bạc bình thản nói: "Hồi Ám, nhớ kỹ trả tiền."

Nữ thần Hổi Ám thở dài, nói: "Vâng."

Tin tức tình báo vừa rồi mà nàng ta cung cấp, thực sự không thể coi là tình báo,mà là chuyện tất cả mọi người đều biết.Điều này đương nhiên không thể lừa gạt được ông lão tóc bạc.Nữ thần U Ám nói tiếp: "Ta từng phải người xâm nhập thế giới bên dưới, đạtđược một vài tình báo quý giá... hiện tại ta đã biết, thế giới bên dưới cũng đầysương mù đen, nó sẽ che đi tất cả năng lực nhận biết."

"Không chỉ như vậy..."

Một vị Ma vương khác nói: "Thế giới phía dưới có các loại bảo khố, bên trongđều là bảo vật mà ta chưa từng thấy qua."

"Nơi đó là quê hương của vạn tộc, có rất nhiều di cốt của vạn tộc chúng ta."

Lại một vị Thần linh nói."

Đương nhiên, cũng có không ít phần mộ của ma quỷ, điều này có thể xác định,do chính ta tự mình xác nhận."

Một vị Ma vương khác nói.Đám người liên tục nói ra những tin tức tình báo về thế giới bên dưới.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, bỗng cảm thấy hơi buồn cười.Tên người hắn luôn có hai loại lực lượng Kỳ Quỷ chí cao là "Sáng Tạo"và "Lừa Gạt"ở bên.Cho nên khi những người này vừa nói ra những tin tức tình báo, Liễu Bình biếtđược bọn chúng đều đang nói dối ngay lập tức.Chỉ có ông lão tóc bạc là nói thật.Hơn nữa, hắn cũng đã xâm nhập vào thế giới tầng Ác Mộng, cũng biết nơi đókhông phải như bọn chúng nói.Những tên khốn khoác lên mình da người này.Coi như đứng trước mặt tồn tại mạnh hơn chính mình, cũng dám nói dối.Kể cả Medea, nhìn qua bà ta rất cao quý mà ưu nhã, năng lực cực cao, kết giaorất nhiều bạn bè, có thể tổ chức trận tụ hội có cấp bậc như này.Thế nhưng căn cứ kết quả khi mình phát động "Thương Khuy Thiên Đạo"mà xét...

Bất cứ khi nào bà ta đều đang chú ý tất cả mọi người, chuyện duy nhấtmà bà ta muốn làm, chính là ăn sạch tất cả tồn tại đang ngồi nơi này.Liễu Bình cảm thấy buồn cười, lập tức bật cười ra tiếng.ầ ề ắAi ngờ ông lão tóc bạc lại lập tức quay đầu nhìn về phía hắn."

Chào ngài."

Liễu Bình gật đầu thăm hỏi."

Vừa rồi tại sao các hạ lại bật cười?

Có thể nói để cho lão phu cũng biết haykhông?"

Ông lão tóc bạc hỏi."

Các vị tại nơi này, ngoài ngài và ta ra, toàn bộ đều phải trả phí."

Liễu Bình nói."

Ha ha ha, ngươi nói đúng!"

Ông lão tóc bạc mỉm cười đứng lên, hơi thấp người khi nói với Medea: "Có thểdành cho chúng ta một căn phòng riêng tư được không?

Để cho ta và vị HắcÁm tiên sinh này có thể tâm sự một cách thoải mái."

"Đương nhiên, các hạ."

Medea lập tức đáp ứng.Sóng mắt đẹp của bà ta lưu chuyển, liếc nhìn về phía Liễu Bình.Chỉ có hắn và thần linh cổ xưa này mới biết chân tướng về thế giới kia!

Mọingười đều biết, một tồn tại có bí mật đẳng cấp càng cao, đại biểu cho thực lựccàng mạnh, thân phận càng cao quý...

Nói cách khác, dù cho phải trả ra một cáigiá đắt cỡ nào, đều đáng để có thể ăn hắn!

Ăn hắn!

Ăn hắn!

Mặc kệ như thếnào, cần phải thu hồi ma chú trên người Yana lại đã, sau đó lại đặt lên trênngười hắn.Không thể chờ đợi...

Phải đi tìm Yana thu hồi ma chú ngay lập tức.Phải ăn sạch hắn!

Medea bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười lịch sự, ra hiệu cho ông lãotóc bạc và Liễu Bình: "Hai vị, mời đi theo ta."

-------Chương 863: Khủng khiếpTrong một mật thất an tĩnh.Không gian nơi này càng nhỏ, nhưng bố trí lại hoa lệ tinh mỹ hơn nhiều.Khác với gian mật thất vừa rồi là, nơi này chỉ có ba người.Lão giả tóc bạc châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một ngụm và hỏi: "Vị nàychính là..."

"Con nuôi của ta."

Liễu Bình nói.Hắn cũng ngậm một điếu xì gà.Aldrich thật cẩn thận mà châm lửa giúp hắn, sau đó lui đến phía sau hắn.Ngay cả Lạc Tinh Thần cũng bị Liễu Bình an bài đến ngoài cửa canh giữ."

Ngươi thật sự quyết định để hắn tới chuyện nghe chúng ta muốn nói?"

Lão giả tóc bạc nhìn Aldrich, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo."

Không phải như thế."

Liễu Bình nhìn thoáng qua Aldrich đầy mặt kinh sợ, cười nói: "Hắn bị cộtchung với vận mệnh của ta, cho nên ta giành chỗ tốt cho hắn cũng chính làgiành chỗ tốt cho mình."

Lão giả tóc bạc nói: "Ngươi muốn..."

Liễu Bình phun ra một ngụm khói, lẩm bẩm rằng: "Một vụ làm ăn –– Ngườibiết đó, tới tuổi này của chúng ta thì trừ tiền ra, đã hai bàn tay trắng."

Hắn đã đánh thức ký ức tất cả các thể của ngày xưa, giờ phút này nói ra câu đó,lập tức lộ ra một cảm giác tang thương và cổ xưa, làm người ta không khỏi tintưởng.Lão giả tóc bạc nói: "Ngươi đang tự tìm việc cho mình làm thôi."

"Đúng vậy, ta không giống người, bên người có nhiều người phải nuôi sống nhưvậy, ta phải tự tìm việc vui."

Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc.Khối băng trong ly va chạm với nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe, lấy hình dángtrong suốt sáng ngời để hấp thu ánh đèn êm dịu, khiến cho chất rượu màu đỏsáng lên như máu.Lão ta chậm rãi nói: "Ta cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của người và Medea,xem ra ngươi rất bất mãn với cuộc hôn nhân này?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.ố"Ngươi muốn --"."

Tìm cho hắn một cô dâu có huyết thống cao quý."

"Chậc chậc chậc, mấy chuyện như kết hôn dù gì cũng là một phần tiêu phí lớn,cho nên nói đến chuyện như vậy thì ta lập tức đau đầu."."

Đương nhiên là chuyện làm người ta đau đầu, nhưng ta đã nói, tới tuổi này củata, trừ tiền ra thì đã không còn gì khác."

Liễu Bình nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.Sương khói bốc lên, làm hắc ám bên ngoài ánh đèn hiện ra chút cảm giác lưuđộng.Lão giả tóc bạc lại liếc nhìn Aldrich một cái, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã biếnmất."

Các hạ muốn làm thế nào?"

Lão ta hỏi."

Trong ngân hàng của có vô số những khách hàng chất lượng tốt, tin là tùy tiệnlấy ra một phần tư liệu là có thể giúp ta giải quyết vấn đề này."

Liễu Bình nói."

Khách hàng chất lượng tốt...

Hắn còn kém một chút."

Lão giả tóc bạc trầm ngâm mà nói.Aldrich yên lặng cúi đầu.Liễu Bình lại nở nụ cười, hắn nâng ly rượu lên, lắc lắc cái ly về phía lão giả tócbạc rồi nói: "Có lẽ ngươi còn có một vài người bạn thiếu món nợ kếch xù, cácnàng có huyết thống cao quý, nhưng lại thiếu tiền ngân hàng, nếu lần này có thểtiền nợ, ngươi không chỉ giảm bớt gánh nặng, các nàng cũng có thể nhận đượctình hữu nghị của ta và Medea -- Đại khái các nàng sẽ tranh nhau muốn có đượccơ hội này."

Tiếng khối băng va chạm biến mất.Lão giả tóc bạc cầm ly rượu bất động, ngừng chừng hai phút, sau đó bỗng cườirộ lên.Lão ta nói với giọng điệu như đùa giỡn: "Quyết định như vậy đi -- Chắc các hạkhông phải mở ngân hàng đúng không, nếu không ngân hàng của ta chắc phảiđóng cửa mất."

"Đương nhiên không phải, trước kia ta cho vay nặng lãi."

Liễu Bình nói.Hai người nhìn nhau cười, chạm ly với nhau.Liễu Bình uống cạn rượu trong ly, tùy tiện nói: "Aldrich, còn không cảm ơn vịđại nhân này."

"Cảm tạ đại nhân nhọc lòng vì chuyện của ta."

ễAldrich vội vàng hành lễ và nói."

Không có gì, chuyện của đám hậu bối các ngươi chính là chuyện của ta, nhìnthấy các người trưởng thành từng ngày, trong lòng ta cảm thấy thật an ủi."

Lão giả tóc bạc nói.Lão ta tùy tiện rút ra từng thẻ bài màu xám, chậm rãi lật xem."

Tiểu thư nhà nào thích hợp đây?

Để ta nhìn xem..."

"Bàn về huyết thống cao quý, thật ra trong vạn tộc có vài loại cao quý, ví dụtinh linh U Ám, Long tộc, Tinh Linh, Thủy Tinh tộc..."."

Ngay cả trong ma quỷ cũng có một vài người đặc biệt xuất sắc."

Từng thẻ bài được đặt lên trên bàn, trên mỗi một thẻ đều hiện ra các nữ tínhdung nhan khác nhau."

Họ đều thiếu tiền ngân hàng?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, các nàng vi phạm khế ước -- Ví dụ tìm ta vay tiền mua một ít trangbị vũ khí, lại không trả tiền đúng hạn, ta còn có cách nào chứ?

Ta đành lấy đithứ các nàng mua, để các nàng trả tiền lại từ từ từng chút một cho đến hết."

Lão giả tóc bạc đầy mặt ưu sầu mà nói.Aldrich nhìn những nữ tử trên từng thẻ bài, cổ họng không khỏi lăn lộn.Liễu Bình tùy tiện lấy ra một cái bảo toàn rồi đặt lên bàn.- - Là bảo toàn VạnLinh Ai Minh.Đây là bảo vật làm cho cả Medea cũng phải rung động!"

Đây là tiền đặt cọc sao?"

Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm mà hỏi."

Không, không phải."

Liễu Bình nói."

Cho nên là toàn bộ thù lao?"

Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc không thay đổi."

Cũng không phải."

Liễu Bình giải thích: "Làm phiền tồn tại như ngài tự chọn lựa cô dâu cho hắn,đây là vinh hạnh vô thượng của hắn, cho nên đây là một chút phí dịch vụ nhonhỏ, còn về tiền của vụ làm ăn này -- Ta sẽ tính khác, không thiếu phần tiền nàocả."

Lão giả tóc bạc cười ha ha, vỗ tay nói: "Thú vị, thật thú vị, đã lâu không gặpđược khách hàng lớn như ngươi, quả nhiên vẫn là người đồng lúa như chúng talàm việc có cách điệu nhất, trong mắt những hậu bối kia chỉ có tiền, căn bảnkhông biết cái gì là phong đô."

Bảo toàn trên bàn biến mất.ầ ế ấToàn bộ thẻ bài màu xám đầy bàn cũng theo đó mà biến mất.Hai bên đều thấy được thành ý của đối phương, vậy mọi chuyện chỉ cần tiếnhành bình thường tiếp, không cần dò xét cái gì nữa."

Ta sẽ để bụng chuyện này, Aldrich, đây là hứa hẹn của ta, ngươi hoàn toàn cóthể tin tưởng."

Lão giả tóc bạc nói với Aldrich.Trên mặt Aldrich treo lên ý cười không ức chế được, trong lòng điên cuồng hòhét-- Khủng khiếp.Ghê gớm! !!

Mặc kệ là hứa hẹn gì, chỉ cần được vị tồn tại này hứa hẹn thì cũnglà vinh hạnh vô thượng!

Người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm, tồn tại cổ xưa vôcùng cường đại mà cao quý này lại muốn đích thân chọn lựa cô dâu giúp cho ta!-------Chương 864: Viên đá ma chú tình yêu!Chân Aldrich mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, nhưng hắn ta cũng nhạy bén, vộivàng thuận thể hành đại lễ."

Cảm tạ đại nhân, cảm tạ cha nuôi."

Hắn ta liên tục nói.Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì trước mắt bỗng hiện lên từng hàng chữ nhỏthiêu đốt: "Thiết bị tống xử lý sự vụ Hoàng Tuyền tại đây báo cáo:""Tất cả chúng sinh trong thế giới tu hành đã được siêu độ xong, chỉ còn lại haingười chưa được siêu độ."

"Thứ nhất, Triệu Thiền Y!"

"Dựa theo ý chí của người và ước nguyện của nàng, nàng sẽ ở lại bên cạnhngười, cùng người chiến đấu."

"Thứ hai, ? ??"

"Thành viên này đã nhận ra mọi biến hóa vào khoảnh khắc hai tuyến thời gianchồng lên nhau, được chúng thần Địa Ngục đồng ý, đang trở lại đây từ tươnglai."

-- Cái quỷ gì?

Là có ý gì?

Hình như đã biết hắn suy nghĩ cái gì, lại thấy từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đang viết lại lịch sử lầnnữa, bởi vậy đông đảo người tu hành chết đi có thể được siêu độ trước;""Nhưng trong đoạn lịch sử mà người của quá khứ từng viết ra, có một người tuhành thiên tự trác tuyệt đã khai sáng rất nhiều cục diện không bình thường ởtương lai xa xôi, người tu hành này cảm ứng được biến hóa trong thời đại quákhứ, bởi vậy đang chạy về đoạn lịch sử này."

"Xin chờ đợi."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, trong lòng rối rắm cả lên.Sẽ là ai đây?

Nhưng lúc này không tiện suy nghĩ nữa, dù sao thì lão già đối diệncũng không dễ lừa gạt."

Được rồi, Aldrich, người đi ra ngoài trước, chúng ta còn phải bàn một vàichuyện."

Liễu Bình lạnh nhạt nói."

Thưa vâng."

Aldrich miễn cưỡng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.Phanh!

Hắn ta đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa, lấy tay chống lên vách tường, imlìm mà thở hổn hến.Không sai.ắ ấ ấ ắ ầ ầHắn ta sinh ra bất phàm, từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu như có thần linh bảo hộ,mọi chuyện hoàn toàn thuận ý.Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đều là quỹ đạo vận mệnh đã định ra sẵn.Sớm muộn gì hắn ta cũng một bước lên trời!"

Ngươi có khỏe không?"

Bên tai truyền đến một giọng nữ.Aldrich bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là tên tùy tùng kia củacha nuôi.Tuy rằng nàng ta đeo mặt nạ, thấy không rõ dung nhan, nhưng chỉ cần nhìndáng người duyên dáng và giọng nói động lòng người của nàng ta thì Aldrichbiết ngay không tầm thường.Huống chi trên người nàng ta còn tỏa ra uy thể cường đại, làm cả chúng ma quỷvà thần linh vừa rồi đều có chút kiêng kị.- - Nhân vật như vậy mà chỉ là tùy tùngcủa cha nuôi.Hắn ta thật sự sắp một bước lên trời!

Aldrich đang có chút lâng lâng, lại bỗngnhớ tới một chuyện.Hôn lễ.Hôn lễ đáng chết tổ chức vào ngay buổi tối hôm nay!

Không được, phải lập tứcđi tìm chủ mẫu, nói cho bà nghe chuyện ở nơi này."

Ta không có việc gì, xin lỗi không tiếp được."

Aldrich gật gật đầu về phía Lạc Tinh Thần, chạy như bay đến cuối hành langgiống như một cơn gió.Lạc Tinh Thần yên lặng nhìn dáng vẻ điên khùng của hắn ta, mãi đến khi hắn tahoàn toàn biến mất trong tầm mắt, nàng mới hơi lắc lắc đầu.Chậc –– Người này đã tẩu hỏa nhập ma, sắp quên mất mình là ai.Lần này không biết Thỏ Tử lại đang làm cái quỷ gì.Lừa người ta thành dáng vẻ như thế này.Vậy xem ra, hiển nhiên Thủ Tử cũng đã hoàn toàn nghiêm túc.Hồi tưởng lại từng cảnh tượng quá khứ, Lạc Tinh Thần không khỏi thở dài.Tuy rằng Thỏ Tử mất hết thực lực, nhưng hình như cũng không thèm để ý chútnào, thậm chí có vẻ càng phấn khởi.Không có cách nào.- - Hắn là một diễn viên trời sinh, cũng là cao thủ lừa gạttuyệt thế.-------Chương 865: Chúng thần Địa Ngục (Hạ trung) "Các vị, xin lỗi không tiếp được một chút."

Medea nói xin lỗi, sau đó xoay người rời khỏi mật thất.Ngoài cửa.Bà ta nhìn Aldrich sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lập tức nghiêm khắc lên."

Chuyện gì?

Vì sao lại gấp như vậy?"

"Chủ mẫu, có một chuyện phải lập tức bẩm báo-- Ta không thể lại kéo dài thêmgiây nào nữa."

Aldrich nhìn thoáng qua một thất, nói với vẻ mặt bất an.Medea nhìn hắn ta, bỗng nhiên hiểu ra.Hắn ta rời đi theo hai vị đại nhân vật, lúc này khẳng định là nghe được chuyệnkinh người gì, cho nên nhanh chóng tới bẩm báo cho bà ta.Mà nơi này không an toàn."

Đi theo ta."

Medea xách váy lên, đi nhanh như bay trên hành lang.Aldrich vội vàng đi theo phía sau.Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Medea phất tay làm ra đủ loại ấn thuật, đánhbay từng thuật pháp nhìn trộm trong hư không trở về."

Nữ thần Đen Tối, hừ, còn có Ma Vương ngục thứ mười năm –– "Không, nữthần U Ám và Barnes, các ngươi cũng muốn thám thính chuyện của ta?"

Medea nói liên tục, trong hư không lại không ngừng vang lên từng tiếng nói cợtnhả."

Hắc hắc, Medea, là người mời chúng ta tới."

"Để chúng ta nghe một chút đi nào."

"Medea, đã lâu không luận bàn, ngươi thử xem có thể phát hiện thuật pháp nhìntrộm tiếp theo của ta hay không."

"Tốt xấu gì chúng ta cũng là khách mời, đưa ra cái giá đi, bản lĩnh chủ cũngmuốn biết rốt cục hai vị đại nhân kia đã nói những gì."

"Đúng vậy, chính là như vậy."

Medea nghe một hồi, bỗng dừng bước.Tất cả những bí mật có giá trị đều giống như viên kẹo ngọt ngào, mà các thầnlinh và Ma Vương bằng lòng không màng lễ nghi và phong độ vì nó.Lúc này, muốn tạm thời thiết lập một vài kết giới ngăn cách cỡ lớn quá tốn thờigian, cũng không còn kịp rồi.Vậy -- "Đi bên này!"

Medea dẫn Aldrich đi thẳng một mạch về phía trước, đứng lại trước một cánhcửa đá."

Nơi cầm tù Yana, phải nói ở chỗ này sao?"

Aldrich lộ ra vẻ mặt thấp thỏm."

Nơi này là an toàn nhất, ta thiết lập rất nhiều kết giới."

Medea mở cửa, dẫn đầu đi vào.Aldrich theo sát phía sau.Phanh!

Cánh cửa đóng lại."

Nói đi, rốt cục là chuyện gì!"

Medea nói."

Cha nuôi trả một bảo toàn Vạn Linh Ai Minh làm phí dịch vụ, đạt thành mộtvụ làm ăn với vị đại nhân của ngân hàng Ngọc Diễm."

Aldrich thở hổn hển mà nói."

Xem ngươi kích động như vậy, vụ làm ăn này có liên quan đến ngươi?"

Medea bình tĩnh mà hỏi."

Đúng vậy!

Là về ta!"

Aldrich nói.Trên người Medea tuôn ra một luồng sát ý, hung ác nói: "Rất tốt, bọn họ dámkhông hỏi ta mà đã đụng đến người của ta..."

"Không!

Chủ mẫu, là cha nuôi suy nghĩ cho ta, ngài ấy ủy thác vị đại nhân kiathay ta chọn một cô dâu huyết thống cao quý!"

Aldrich nói.Medea ngẩn ra một chớp mắt, lập tức hỏi: "Vị đại nhân kia đồng ý?"

"Ngài ấy đưa ra hứa hẹn ngay trước mặt!"

Aldrich gần như mất khống chế, kêu to nói hết nguyên câu.Sát ý trên người Medea chậm rãi tiêu tán."

Vị đại nhân kia là chủ ngân hàng giàu có nhất trong Luyện Ngục.Hắn sẽ không dễ dàng đưa ra hứa hẹn, nhưng chỉ cần đã hứa hẹn thì nhất địnhsẽ không thất hứa."

Medea lẩm bẩm."

Đúng vậy, chuyện của ngài ấy nổi tiếng xa gần, ta đã sớm nghe nói đến."

"Ngươi thuật lại kỹ mọi chuyện lần nữa xem."

"Vâng!"

ể ế ềAldrich nhanh chóng kể lại, nói hết về những thẻ bài màu xám trải rộng trên bànvà cuộc đối thoại giữa hai vị đại lão.Medea rơi vào trầm tư, không khỏi quay đầu lại nhìn lại phòng nghỉ.Là Yana.Yana bị xích sắt giam cầm, cột vào trên tường, không thể động đậy chút nào cả.Nàng mở to hai mắt, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.Ma chú tình yêu làm gương mặt nàng hiện ra vẻ đau thương, nước mắt chảy ratừ trong mắt nàng."

Aldrich!"

"Nói như thế...

Người sẽ có được một vị cô dâu huyết thống càng cao quý, thựclực càng mạnh, gia tộc càng cổ xưa mà tôn quý..."

Yana vừa giãy giụa, vừa không tự chủ được mà nói.Medea bỗng tiến lên vài bước, dùng sức nhấn một cái lên trán nàng.Chỉ thấy một phù văn màu đen bay ra từ trán Yana, sôi nổi quấn quanh cánh taycủa Medea, cuối cùng hóa thành một viên đá quý màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!-------Chương 866: Rốt cuộc hẳn mạnh đến mức nào?"

Yana, ngươi vô dụng."

Medea lạnh lùng mà nói."

Đúng vậy."

Yana cúi đầu nói.Medea nắm chặt ma thạch trong tay, trong mắt hiện ra ***** mãnh liệt.Bà ta hô hấp dồn dập vài lần, sau đó cất ma thạch đi.Không được.Hiện tại còn chưa thể ăn tên này.Chờ chuyện của Aldrich kết thúc, bà ta đặc biệt đi cảm tạ hắn, sau đó thì hànhđộng ngay.Đây mới là biện pháp thích hợp nhất!

Còn về chuyện đêm nay-- Phải nhanhchóng tìm được một cô dâu tương tính thích hợp cho Aldrich.Dù sao bà ta cũng là chủ nhân nơi này, cũng là mẹ của Aldrich, bà ta có tư cáchlên tiếng trong chuyện hắn chọn lựa phối ngẫu.Nhất định phải tìm được một cô dâu thích hợp!

Medea đã đưa ra quyết định, mởmiệng nói: "Aldrich, người đi ra ngoài trước."

"Thưa vâng."

Aldrich đi theo bà ta rời khỏi căn phòng này.Chỉ còn lại Yana đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt có chút mờ mịt và không biết làm sao.Đấu tranh lâu như vậy, thậm chí nàng còn không tiếc mạng sống, nhưng vẫnkhông có cách nào chạy thoát lòng bàn tay của chủ mẫu.Mắt thấy đã tới hoàn cảnh tuyệt vọng, ai ngờ lại quanh co lòng vòng.Chủ mẫu thu lấy ma chú tình yêu khỏi người nàng.Kế tiếp thì sao?

Bà ta sẽ tha nàng, hay là -- Một cây gai độc màu sắc tươi đẹpđột nhiên thoáng hiện trong hư không, lập tức đâm xuyên qua ngực Yana.Yana lập tức phun ra một búng máu.Cả người nàng không ngừng run rẩy, miễn cưỡng duỗi tay chém ra một vậtthánh quang.Miệng vết thương bắt đầu khép lại.Đáng tiếc, cây gai độc kia vẫn chưa rút đi, vẫn xỏ qua ngực nàng, đâm thật sâuvào vách tường sau lưng nàng."

Chủ mẫu..."

Trên tay Yana lại thả ra một vật thánh quang, hoang mang nhìn về phía Medea.ốMedea vươn tay, nhẹ nhàng ***** khuôn mặt Yana."

Ta đã tìm khắp vô số mảnh đất gieo trồng nhân loại, thu lấy người và muộimuội ngươi từ trong đó ra, toàn lực bồi dưỡng, làm thiên phú và tài hoa củangười được thể hiện ra, cuối cùng cũng bước lên thần vị..."

"Có lẽ người cảm thấy, ta tiểu phí khí lực lớn như vậy bồi dưỡng ngươi, sao lạinhẫn tâm ***** ngươi?"

"Chủ mẫu, cầu xin ngài, chỉ cần ngài tha cho ta, ta nguyện ý làm mọi chuyện đểbán mạng cho ngài."

Yana nói nhỏ một câu.Medea dán lên mặt nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi khí tức trên người nàng."

Sức mạnh pháp tắc Tra Tấn, sức mạnh thánh kỵ sĩ thuần khiết, hương thơm xửnữ...

Ta hận không thể lập tức ăn ngươi."

Bà ta thoáng lui về phía sau một bước, chờ ***** mãnh liệt kia dần dần bịngăn chặn mới tiếp tục nói: "Đáng tiếc ta vừa ăn một lĩnh chủ ma quỷ, cũngkhông sợ người khác phát hiện, chỉ có hai vị đại lão kia, bọn họ nhất định sẽbiết..."

"Cho nên người còn có thể sống lâu trong chốc lát."

Medea nói xong thì từ từ đi đến hướng cửa."

Giãy giụa đi, Yana –– Người đã từng là thánh kỵ sĩ, hiện tại là nữ thần Tra Tấn,lại không thể không gánh chịu sự tra tấn của ta."

"Sau khi người hao hết tất cả sức mạnh, ta sẽ đến thăm ngươi."

Cánh cửa mở ra.Medea đi ra ngoài.Yana bị cây gai độc đủ mọi màu sắc kia đóng đinh trên tường, không thể nhúcnhích, chỉ có thể không ngừng phóng thích thánh quang kéo dài tánh mạng."

Không...

Ai tới...

Ai tới giúp ta một chút..."

Nàng thấp giọng rên rỉ.Bên kia.Aldrich vừa rời khỏi vị trí mật thất của Liễu Bình.Lão giả tóc bạc hút xì gà, bỗng nói: "Nếu là con nối dõi của nàng ta, vậy chọnlựa cô dâu phải chú trọng trong tính, dù sao nàng ta cũng rất kén chọn."

Liễu Bình không nói tiếp.Tương tính -- Cái gọi là trong tính, là một khái niệm rất không rõ ràng, ví dụnhư rét lạnh và nước là có tương tính, chúng có thể kết hợp thành băng, lại ví dụmột người nhiệt tình yêu thích giết chóc và binh khí sẽ có tương tính, khi bọnhọ ở bên nhau, có thể phát huy ra sức mạnh của nhau.Vì sao đối phương đột nhiên nói một câu như vậy?

Nếu người khác nói vậy thìcũng không sao cả, nhưng nói những lời này là một lão thần linh.ỗ ế ềLão ta là chủ ngân hàng, mỗi tiếng nói hành động đều phải có được ích lợi.- -Hắn nên nói tiếp như thế nào?

Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, ánh mắt bỗngchợt lóe.Trong hư không lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi phát độngThương Khuy Thiên Đạo."

"Đây là sức mạnh hiện hóa sinh ra từ sự kết hợp của hạt giống Lục Đạo LuânHồi và quẻ thuật của bản thân ngươi."

"Ngươi sẽ nhìn thấy chuyện sắp xảy ra trên người đối phương""Bởi vì cấp bậc của đối phương quá cao, lần phát động kỹ năng này hao phíthêm mười điểm công đức, hơn nữa chỉ có thể thấy một sự kiện ––"Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra một bộ hình ảnh.Lão giả tóc bạc đứng trên mặt cỏ, tay nâng một ly rượu, nhẹ nhàng khẽ hát.Medea bước từng bước đi ra từ trang viên, đứng bên cạnh lão ta."

Thế nào?"

Lão giả tóc bạc không quay đầu lại mà hỏi."

Ăn hết toàn bộ."

Medea cười thật xinh đẹp, vui vẻ nói.Bà ta quay đầu lại nhìn thoáng qua trang viên, trong đó lộ ra một cảm giác chếtchóc, không có bất cứ sinh lợi gì, cả cửa sổ cũng toàn là màu đen."

Vậy ta đã hoàn thành hứa hẹn."

Lão giả tóc bạc nói."

Đa tạ các hạ, sau này ta sẽ luôn đứng ở bên cạnh ngài, san sẻ với ngài."

Medea khụy người thi lễ."

Rất tốt."

Lão giả tóc bạc nói.Lão ta cúi đầu, đảo ly rượu ngược lại.Rượu đỏ thắm rượu rơi vãi trên mặt cỏ, tạo nên từng đóa hoa nở rộ loang lổ nhưmáu.Tất cả hình ảnh chợt lóe rồi trôi đi.Trên lưng Liễu Bình thẩm ra một luồng hơi lạnh.Medea đã sớm được lão giả tóc bạc trợ giúp!

Bà ta tổ chức buổi tụ hội này làmuốn ăn luôn tất cả Ma Vương và thần linh tới chơi! !!

Không.Không chỉ như vậy.Lấy hôn lễ của Yana và Aldrich làm lời dẫn, cái bà ta muốn làm chính là...

LiễuBình chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một hàn ý.ầ ẩKhó trách Lạc Tinh Thần khẩn trương như vậy.Ngay từ đầu Lạc Tinh Thần đã nhắc nhở hắn, luồng sức mạnh kia cực kỳ tà ácvà bất lành, nhất định phải tránh đi.Nàng là cao thủ Kỳ Quỷ thuộc Tinh Thần Trắc, trong lúc loáng thoáng sớm đãcảm nhận được sự sợ hãi!

Cho nên hắn nên đáp lời như thế nào?

Những việcnày nói ra thì chậm, trên thực tế chỉ phát sinh trong một giây ngắn ngủn khiLiều Bình nhấp = ngụm rượu.Dưới cái nhìn chăm chú của lão giả tóc bạc, Liễu Bình bỗng buông ly rượu.Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Sau khi ta trở về từtầng thế giới Ác Mộng, vốn đang điều tra chuyện Lục Đạo Luân Hồi, khôngngờ lại bị nàng coi trọng...

Điều này thật làm người ta dở khóc dở cười, ngặt nổita và con nối dõi của nàng lại có chút liên hệ vận mệnh."

Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc biến mất.Cái tên được gọi là Hắc Ám tiên sinh này biết chuyện của Medea!

Nếu biết chitiết của Medea mà vẫn dám ở lại nơi này -- Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ?

Nhưvậy...

Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào?

Cốc cốc cốc --- Một tiếng đập cửa vanglên."

Mời vào."

Lão giả tóc bạc nói.Cánh cửa mở ra.Medea nắm tay Aldrich, ưu nhã đi vào."

Cảm tạ hai vị đại nhân chọn lựa cô dâu huyết thống cao quý cho hắn."

Bà ta thi lễ hướng về phía lão giả tóc bạc, sau đó lại hành lễ với Liễu Bình.Liễu Bình nhìn lướt qua bà ta.Chỉ thấy trên cổ bà ta có thêm một chuỗi trang sức.Trên vòng cổ ngân quang lấp lánh có đính một viên đá quý màu đen.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Chú ý."

"Chủ Mẫu Tàn Nhẫn Medea trang bị đá quý có chú thuật luật nhân quả: Viên đáma chú tình yêu."

-------Chương 867: Không...

Ai tới...

Ai tới giúp ta một chút..."

Các vị, xin lỗi không tiếp được một chút."

Medea nói xin lỗi, sau đó xoay người rời khỏi mật thất.Ngoài cửa.Bà ta nhìn Aldrich sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lập tức nghiêm khắc lên."

Chuyện gì?

Vì sao lại gấp như vậy?"

"Chủ mẫu, có một chuyện phải lập tức bẩm báo–– Ta không thể lại kéo dài thêmgiây nào nữa."

Aldrich nhìn thoáng qua một thất, nói với vẻ mặt bất an.Medea nhìn hắn ta, bỗng nhiên hiểu ra.Hắn ta rời đi theo hai vị đại nhân vật, lúc này khẳng định là nghe được chuyệnkinh người gì, cho nên nhanh chóng tới bẩm báo cho bà ta.Mà nơi này không an toàn."

Đi theo ta."

Medea xách váy lên, đi nhanh như bay trên hành lang.Aldrich vội vàng đi theo phía sau.Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Medea phất tay làm ra đủ loại ẩn thuật, đánhbay từng thuật pháp nhìn trộm trong hư không trở về."

Nữ thần Đen Tối, hừ, còn có Ma Vương ngục thứ mười năm ––"."

Không, nữ thần U Ám và Barnes, các ngươi cũng muốn thám thính chuyện củata?"

Medea nói liên tục, trong hư không lại không ngừng vang lên từng tiếng nói cợtnhả."

Hắc hắc, Medea, là người mời chúng ta tới."

"Để chúng ta nghe một chút đi nào."

"Medea, đã lâu không luận bàn, ngươi thử xem có thể phát hiện thuật pháp nhìntrộm tiếp theo của ta hay không."

"Tốt xấu gì chúng ta cũng là khách mời, đưa ra cái giá đi, bản lĩnh chủ cũngmuốn biết rốt cục hai vị đại nhân kia đã nói những gì."

"Đúng vậy, chính là như vậy."

Medea nghe một hồi, bỗng dừng bước.Tất cả những bí mật có giá trị đều giống như viên kẹo ngọt ngào, mà các thầnlinh và Ma Vương bằng lòng không màng lễ nghi và phong độ vì nó.ố ế ế ốLúc này, muốn tạm thời thiết lập một vài kết giới ngăn cách cỡ lớn quá tốn thờigian, cũng không còn kịp rồi.Vậy –– "Đi bên này!"

Medea dẫn Aldrich đi thẳng một mạch về phía trước, đúng lại trước một cánhcửa đá."

Nơi cầm tù Yana, phải nói ở chỗ này sao?"

Aldrich lộ ra vẻ mặt thấp thỏm."

Nơi này là an toàn nhất, ta thiết lập rất nhiều kết giới."

Medea mở cửa, dẫn đầu đi vào.Aldrich theo sát phía sau.Phanh!

Cánh cửa đóng lại."

Nói đi, rốt cục là chuyện gì!"

Medea nói."

Cha nuôi trả một bảo toàn Vạn Linh Ai Minh làm phí dịch vụ, đạt thành mộtvụ làm ăn với vị đại nhân của ngân hàng Ngọc Diễm."

Aldrich thở hổn hển mà nói."

Xem ngươi kích động như vậy, vụ làm ăn này có liên quan đến ngươi?"

Medea bình tĩnh mà hỏi."

Đúng vậy!

Là về ta!"

Aldrich nói.Trên người Medea tuôn ra một luồng sát ý, hung ác nói: "Rất tốt, bọn họ dámkhông hỏi ta mà đã đụng đến người của ta..."

"Không!

Chủ mẫu, là cha nuôi suy nghĩ cho ta, ngài ấy ủy thác vị đại nhân kiathay ta chọn một cô dâu huyết thống cao quý!"

Aldrich nói.Medea ngẩn ra một chớp mắt, lập tức hỏi: "Vị đại nhân kia đồng ý?"

"Ngài ấy đưa ra hứa hẹn ngay trước mặt!"

Aldrich gần như mất khống chế, kêu to nói hết nguyên câu.Sát ý trên người Medea chậm rãi tiêu tán."

Vị đại nhân kia là chủ ngân hàng giàu có nhất trong Luyện Ngục...

Hắn sẽkhông dễ dàng đưa ra hứa hẹn, nhưng chỉ cần đã hứa hẹn thì nhất định sẽ khôngthất hứa."

Medea lẩm bẩm."

Đúng vậy, chuyện của ngài ấy nổi tiếng xa gần, ta đã sớm nghe nói đến."

"Ngươi thuật lại kỹ mọi chuyện lần nữa xem."

"Vâng!"

Aldrich nhanh chóng kể lại, nói hết về những thẻ bài màu xám trải rộng trên bànvà cuộc đối thoại giữa hai vị đại lão.Medea rơi vào trầm tư, không khỏi quay đầu lại nhìn lại phòng nghỉ.Là Yana.Yana bị xích sắt giam cầm, cột vào trên tường, không thể động đậy chút nào cả.Nàng mở to hai mắt, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.Ma chú tình yêu làm gương mặt nàng hiện ra vẻ đau thương, nước mắt chảy ratừ trong mắt nàng."

Aldrich!"

"Nói như thế...

Người sẽ có được một vị cô dâu huyết thống càng cao quý, thựclực càng mạnh, gia tộc càng cổ xưa mà tôn quý..."

Yana vừa giãy giụa, vừa không tự chủ được mà nói.Medea bỗng tiến lên vài bước, dùng sức nhận một cái lên trán nàng.Chỉ thấy một phù văn màu đen bay ra từ trán Yana, sôi nổi quấn quanh cánh taycủa Medea, cuối cùng hóa thành một viên đá quý màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!"

Yana, người vô dụng."

Medea lạnh lùng mà nói."

Đúng vậy."

Yana cúi đầu nói.Medea nắm chặt ma thạch trong tay, trong mắt hiện ra ***** mãnh liệt.Bà ta hô hấp dồn dập vài lần, sau đó cất ma thạch đi.Không được.Hiện tại còn chưa thể ăn tên này.Chờ chuyện của Aldrich kết thúc, bà ta đặc biệt đi cảm tạ hắn, sau đó thì hànhđộng ngay.Đây mới là biện pháp thích hợp nhất!

Còn về chuyện đêm nay-- Phải nhanhchóng tìm được một cô dâu tương tính thích hợp cho Aldrich.Dù sao bà ta cũng là chủ nhân nơi này, cũng là mẹ của Aldrich, bà ta có tư cáchlên tiếng trong chuyện hắn chọn lựa phối ngẫu.Nhất định phải tìm được một cô dâu thích hợp!

Medea đã đưa ra quyết định, mởmiệng nói: "Aldrich, người đi ra ngoài trước."

"Thưa vâng."

Aldrich đi theo bà ta rời khỏi căn phòng này.ỗ ếChỉ còn lại Yana đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt có chút mờ mịt và không biết làm sao.Đấu tranh lâu như vậy, thậm chí nàng còn không tiếc mạng sống, nhưng vẫnkhông có cách nào chạy thoát lòng bàn tay của chủ mẫu.Mắt thấy đã tới hoàn cảnh tuyệt vọng, ai ngờ lại quanh co lòng vòng.Chủ mẫu thu lấy ma chú tình yêu khỏi người nàng.Kế tiếp thì sao?

Bà ta sẽ tha nàng, hay là -- Một cây gai độc màu sắc tươi đẹpđột nhiên thoáng hiện trong hư không, lập tức đâm xuyên qua ngực Yana.Yana lập tức phun ra một búng máu.Cả người nàng không ngừng run rẩy, miễn cưỡng duỗi tay chém ra một vậtthánh quang.Miệng vết thương bắt đầu khép lại.Đáng tiếc, cây gai độc kia vẫn chưa rút đi, vẫn xỏ qua ngực nàng, đâm thật sâuvào vách tường sau lưng nàng."

Chủ mẫu..."

Trên tay Yana lại thả ra một vật thánh quang, hoang mang nhìn về phía Medea.Medea vươn tay, nhẹ nhàng ***** khuôn mặt Yana."

Ta đã tìm khắp vô số mảnh đất gieo trồng nhân loại, thu lấy người và muộimuội ngươi từ trong đó ra, toàn lực bồi dưỡng, làm thiên phú và tài hoa củangười được thể hiện ra, cuối cùng cũng bước lên thần vị..."

"Có lẽ ngươi cảm thấy, ta tiêu chí khí lực lớn như vậy bồi dưỡng ngươi, sao lạinhẫn tâm ***** ngươi?"."

Chủ mẫu, cầu xin ngài, chỉ cần ngài tha cho ta, ta nguyện ý làm mọi chuyện đểbán mạng cho ngài."

Yana nói nhỏ một câu..Medea dán lên mặt nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi khí tức trên người nàng."

Sức mạnh pháp tắc Tra Tấn, sức mạnh thánh kỵ sĩ thuần khiết, hương thơm xửnữ...

Ta hận không thể lập tức ăn ngươi."

Bà ta thoáng lui về phía sau một bước, chờ ***** mãnh liệt kia dần dần bịngăn chặn mới tiếp tục nói: "Đáng tiếc ta vừa ăn một lĩnh chủ ma quỷ, cũngkhông sợ người khác phát hiện, chỉ có hai vị đại lão kia, bọn họ nhất định sẽbiết..."

"Cho nên người còn có thể sống lâu trong chốc lát."

Medea nói xong thì từ từ đi đến hướng cửa."

Giãy giụa đi, Yana -- Người đã từng là thánh kỵ sĩ, hiện tại là nữ thần Tra Tấn,lại không thể không gánh chịu sự tra tấn của ta..."

"Sau khi người hao hết tất cả sức mạnh, ta sẽ đến thăm ngươi."

Cánh cửa mở ra.Medea đi ra ngoài.Yana bị cây gai độc đủ mọi màu sắc kia đóng đinh trên tường, không thể nhúcnhích, chỉ có thể không ngừng phóng thích thánh quang kéo dài tánh mạng."

Không...

Ai tới...

Ai tới giúp ta một chút..."

Nàng thấp giọng rên rỉ.-------Chương 868: Tới nào, Chủ Mẫu Tàn Nhẫn ngu xuẩnBên kia.Aldrich vừa rời khỏi vị trí mật thất của Liễu Bình.Lão giả tóc bạc hút xì gà, bỗng nói: "Nếu là con nối dõi của nàng ta, vậy chọnlựa cô dâu phải chú trọng trong tính, dù sao nàng ta cũng rất kén chọn."

Liễu Bình không nói tiếp.Tương tính -- Cái gọi là tương tính, là một khái niệm rất không rõ ràng, ví dụnhư rét lạnh và nước là có tương tính, chúng có thể kết hợp thành băng, lại ví dụmột người nhiệt tình yêu thích giết chóc và binh khí sẽ có tương tính, khi bọnhọ ở bên nhau, có thể phát huy ra sức mạnh của nhau.Vì sao đối phương đột nhiên nói một câu như vậy?

Nếu người khác nói vậy thìcũng không sao cả, nhưng nói những lời này là một lão thần linh.Lão ta là chủ ngân hàng, mỗi tiếng nói hành động đều phải có được ích lợi.- -Hắn nên nói tiếp như thế nào?

Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, ánh mắt bỗngchợt lóe.Trong hư không lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi phát độngThương Khuy Thiên Đạo."

"Đây là sức mạnh hiện hóa sinh ra từ sự kết hợp của hạt giống Lục Đạo LuânHồi và quẻ thuật của bản thân ngươi."

"Ngươi sẽ nhìn thấy chuyện sắp xảy ra trên người đối phương""Bởi vì cấp bậc của đối phương quá cao, lần phát động kỹ năng này hao phíthêm mười điểm công đức, hơn nữa chỉ có thể thấy một sự kiện --"Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra một bộ hình ảnh.Lão giả tóc bạc đứng trên mặt cỏ, tay nâng một ly rượu, nhẹ nhàng khẽ hát.Medea bước từng bước đi ra từ trang viên, đứng bên cạnh lão ta."

Thế nào?"

Lão giả tóc bạc không quay đầu lại mà hỏi."

Ăn hết toàn bộ."

Medea cười thật xinh đẹp, vui vẻ nói.Bà ta quay đầu lại nhìn thoáng qua trang viên, trong đó lộ ra một cảm giác chếtchóc, không có bất cứ sinh lợi gì, cả cửa sổ cũng toàn là màu đen."

Vậy ta đã hoàn thành hứa hẹn."

Lão giả tóc bạc nói."

Đa tạ các hạ, sau này ta sẽ luôn đứng ở bên cạnh ngài, san sẻ với ngài."

ễMedea khụy người thi lễ."

Rất tốt."

Lão giả tóc bạc nói.Lão ta cúi đầu, đảo ly rượu ngược lại.Rượu đỏ thắm rượu rơi vãi trên mặt cỏ, tạo nên từng đóa hoa nở rộ loang lổ nhưmáu.Tất cả hình ảnh chợt lóe rồi trôi đi.Trên lưng Liễu Bình thấm ra một luồng hơi lạnh.Medea đã sớm được lão giả tóc bạc trợ giúp!

Bà ta tổ chức buổi tụ hội này làmuốn ăn luôn tất cả Ma Vương và thần linh tới chơi! !!Không.Không chỉ như vậy.Lấy hôn lễ của Yana và Aldrich làm lời dẫn, cái bà ta muốn làm chính là...

LiễuBình chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một hàn ý.Khó trách Lạc Tinh Thần khẩn trương như vậy.Ngay từ đầu Lạc Tinh Thần đã nhắc nhở hắn, luồng sức mạnh kia cực kỳ tà ácvà bất lành, nhất định phải tránh đi.Nàng là cao thủ Kỳ Quỷ thuộc Tinh Thần Trắc, trong lúc loáng thoáng sớm đãcảm nhận được sự sợ hãi!

Cho nên hắn nên đáp lời như thế nào?

Những việcnày nói ra thì chậm, trên thực tế chỉ phát sinh trong một giây ngắn ngủn khiLiễu Bình nhấp = ngụm rượu.Dưới cái nhìn chăm chú của lão giả tóc bạc, Liễu Bình bỗng buông ly rượu.Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Sau khi ta trở về từtầng thế giới Ác Mộng, vốn đang điều tra chuyện Lục Đạo Luân Hồi, khôngngờ lại bị nàng coi trọng...

Điều này thật làm người ta dở khóc dở cười, ngặt nổita và con nối dõi của nàng lại có chút liên hệ vận mệnh."

Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc biến mất.Cái tên được gọi là Hắc Ám tiên sinh này biết chuyện của Medea!

Nếu biết chitiết của Medea mà vẫn dám ở lại nơi này -- Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ?

Nhưvậy...

Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào?

Cốc cốc cốc -- - Một tiếng đập cửavang lên."

Mời vào."

Lão giả tóc bạc nói.Cánh cửa mở ra.Medea nắm tay Aldrich, ưu nhã đi vào."

Cảm tạ hai vị đại nhân chọn lựa cô dâu huyết thống cao quý cho hắn."

Bà ta thi lễ hướng về phía lão giả tóc bạc, sau đó lại hành lễ với Liễu Bình.ễLiễu Bình nhìn lướt qua bà ta.Chỉ thấy trên cổ bà ta có thêm một chuỗi trang sức.Trên vòng cổ ngân quang lấp lánh có đính một viên đá quý màu đen.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Chú ý."

"Chủ Mẫu Tàn Nhẫn Medea trang bị đá quý có chú thuật luật nhân quả: Viên đáma chú tình yêu."

Liễu Bình đặt ly rượu lên trên bàn, từ từ đứng dậy -- Hạt giống sức mạnh hHắcám bắt đầu xâm nhập tính cách, nhưng lần này hắn không ngăn cản, ngược lạilấy ý chí của bản thân làm tất cả trở nên càng mãnh liệt."

Medea à, ta chỉ tới chơi thôi, nếu người muốn ta ra tay thật, vậy dùng chiếcvòng trên cổ của ngươi đi -- Lập tức dùng ngay."

Hắn cười như không cười mà nói.Trong vô số năm tháng, hắn từng gặp được quái vật nào mạnh nhất?

-- Là ÁcMộng chi Chủ.Chỉ có thể là nó.Khi nó nghe nói Hư Không Thần Trụ bị chiến giáp khổng lồ hủy diệt, nó khôngchút do dự mà trở về.Điều này chứng minh nó căn bản không sợ đối phương.Cả người Liễu Bình chấn động, sức mạnh Kỳ Quỷ vô biên tỏa ra từ trên ngườihắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Ngươi phóng thích kỹ thuậtdiễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư."

"Khí thế và sức mạnh của Ác Mộng chi Chủ hiện hóa ra trên người ngươi-- Chodù nó là giả, nhưng lại không khác gì chân thật."

Trong hư không, từng luồng sức mạnh vượt xa tưởng tượng bắt đầu nở rộ.Một rồi lại một con mắt dựng thẳng mọc ra ở dưới những chiếc xúc tua thật dài,chất dày đặc thập phương, chúng cùng nhìn thẳng vào Medea.Liễu Bình vươn tay, nâng cằm Medea lên, cả người ầm ầm phát ra quang triềuhắc ám.Sức mạnh hủy diệt Lục Đạo Luân Hồi!

Lần này cũng không phải giả, mà sứcmạnh hạt giống này đã bị hắn hoàn toàn kích phát ra.Trong hư không, một loại những dị tượng khác theo đó mà hiện ra.Đó là vô số những quan tài hắc ám ẩn sâu trong nơi cắt đứt mọi tin tức nào đó,tỏa ra đủ loại sức mạnh chẳng lành, làm người ta thoáng cảm nhận một chút đãkhông khỏi rơi vào điên cuồng."

Tới nào, Medea."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói bên tai bà ta.ẫ ẫ ẩ ắ ấ"Tới nào, Chủ Mẫu Tàn Nhẫn ngu xuẩn-- Đã lâu lắm ta không nhấm nháp mùivị tình yêu, chỉ cần ngươi dám để ta nếm thử nó, ta sẽ nói cho ngươi biết, thật ratình yêu tràn ngập sự thống khổ và tuyệt vọng của ngươi."

Câu nói vừa dứt.Medea há to mồm *****, mị nhãn như tơ, cứ như sắp không ức chế được cáigì.Nhưng trong mắt bà ta lại lộ ra sợ hãi thật sâu.Cho dù là khí tức của Ác Mộng chi Chủ, hay là dị tượng bày ra trên người LiễuBình, chúng đều là thứ bà ta không thể ứng phó và kháng cự.Bà ta có thể leo lên vị trí hôm nay sau năm tháng vô tận là do dựa vào bình tĩnh,khắc chế và cẩn thận.-------Chương 869: Ta phải nắm chặt thời gian...Lúc con mồi quá mạnh thì tuyệt đối đừng đi trêu chọc!"

Ngài nói đùa, làm sao ta dám chứ."

Bà ta vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng ***** ***** khóe miệng, nhẹ nhàng lui về phía saumột bước.Lão giả tóc bạc đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt từ sắc bén đã chuyển sangthâm thúy.Lão ta chậm rãi mở miệng nói: "Được rồi, Hắc Ám tiên sinh, nàng cũng khôngphải ngu xuẩn...

Làm sao dám mạo phạm ngài kia chứ."

Một thẻ bài xuất hiện trong tay lão ta, bị lão ta nhẹ nhàng *****, bay đến trướcmặt Medea.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một nữ tử sắc mặt tái nhợt, trong tay nâng một đoànquang diễm đại diện cho thần lực."

Thần vị Chú Linh Tộc, cực kỳ phù hợp với tương tính của nhất hệ các ngươi,bọn họ thiếu tiền của ta – thiểu rất nhiều, cho nên bằng lòng lấy thần vị để trảnợ, qua mấy ngày thần nữ sẽ đến."

Lão giả tóc bạc nói.Medea nhận lấy thẻ bài rồi quan sát, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vừa lòng."

Aldrich, việc hôn nhân này không tồi, rất không tồi, thần lực chú linh phù hợpvới tương tính của ngươi, sẽ càng nhiều, càng mạnh hơn những gì Yana có thểcho ngươi!"

"Đa tạ hai vị đại nhân lo toan."

Aldrich vội vàng hành lễ và nói."

Được rồi, ngươi và mẫu thân người đều lui ra đi, hai lão già chúng ta còn phảinói chuyện."

Lão giả tóc bạc nói."

Thưa vâng."

Medea mang theo Aldrich lại hành lễ lần nữa, cầm thẻ bài kia vội vàng lui rangoài.Trong mật thất chỉ còn lại lão giả tóc bạc và Liễu Bình."

Hừ, đã thật lâu ta không hưng phấn như vậy...

Vừa rồi nên xé xác nàng..."

Liễu Bình hậm hực đi trở về rồi ngồi xuống sô pha.Lão giả tóc bạc phun ra một ngụm sương khói, buông xì gà và nói: "Nhân vậtnhư người và ta cần gì so đo với một nữ nhân."

ấ ểĐông -- Lão giả tóc bạc gõ gõ cái bàn, lấy ra một quyển sách thẻ màu vàng córìa màu đen rồi đặt trên bàn, lão ta híp mắt nói: "Hôm nay Medea vừa chiêu đãiđám ma thần kia, vừa phải bận tâm việc hôn nhân của con trai mình, chỉ sợkhông có thời gian tiếp đãi chúng ta, không bằng ty chúng ta tìm chút việc vuiđi?"

Sách thẻ mở ra.Một thẻ bài theo đó mà hiện lên."

Thế giới hiện hóa, kết giới!"

Lão giả thấp giọng thì thầm.Trên bàn lập tức hiện ra cảnh tượng thu nhỏ của một thế giới.Dãy núi con sông, vùng quê trùng điệp, thậm chí còn có đại sa mạc, hải dương -- Đây là một thế giới hoàn chỉnh.Chẳng qua, nó hiện ra trên bàn trà với hình thức thu nhỏ mà thôi.Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Cảnh cáo!"

"Đối phương phát động chiến tranh thẻ bài sư!"

"Đây hoàn toàn là một lần thăm dò..."

"Nếu người bị thua trong chiến tranh thẻ bài sư thì chứng minh người tốt mã dẻcùi, đối phương sẽ lập tức ra tay với ngươi."

"Ba,""Hai,""Một!"

"Kết giới đã được thành lập."

"Xin hãy phái thẻ bài tiến vào kết giới để tiến hành chiến đấu với thẻ bài của đốiphương!"

Liễu Bình liếc nhìn một cái đã xem xong.- - Quả nhiên con cáo già này khôngbị chút khí thế kia dọa ngã ngửa.Loại tồn tại cấp bậc như lão ta là đánh giết ra từ thây son biển máu, không dễđuổi đi như vậy.Nhưng lão ta vẫn rất cẩn thận, chọn dùng phương thức thẻ bài này để tiến hànhthăm dò.Nếu thẻ bài trong tay hai người có thực lực tương đương -- Vậy chứng minh cấpbậc của hai bên cũng tương đương, không cần thiết toàn lực ra tay.Vậy tránh hai bên sẽ chém giết sinh tử.Dù sao mọi người đều sống qua năm tháng dài lâu như vậy, đều rất tiếc mạng."

Thì ra là thế, chơi với ngươi một lát cũng không có gì."

Liễu Bình duỗi tay nhấn một cái.ể ắSách thẻ: Quyển Sách Tử Vong lập tức hiện lên trước mặt hắn.Hiện giờ chỉ có ba thẻ bài có thể sử dụng là Triệu Thiền Y, Bạch Lang và LạcTinh Thần.Bạch Lang đang đi tìm những thành viên khác của đoàn đội.Còn lại hai thẻ bài.Là Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần.Liễu Bình ném một thẻ bài ra, nó đáp xuống thế giới thu nhỏ trên mặt bàn.Ngoài cửa.Trong lòng Lạc Tinh Thần cảm nhận được điều gì, lập tức đi vào hư không rồibiến mất.Nàng trực tiếp xuất hiện trong thế giới trên mặt bàn.Tên mặt lão giả tóc bạc lập tức lộ ra vẻ mặt sầu khổ: "Là hộ vệ của ngươi à,thực lực thật sự không tồi, để ta ngẫm lại --"Bên kia.Medea mang theo Aldrich nhanh chóng đi vội trên hành lang."

Chủ mẫu, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Aldrich cuống quít hỏi.-- Trên tay chủ mẫu còn cầm thẻ bài thần vị kia!"

Đi theo ta!"

Medea nói.Hai người nhanh chóng đi vào mật thất của Yana, mở cửa rồi bước vào.Yana vẫn bị gai độc đóng đinh trên tường.Medea nhìn lướt qua, yên lòng, chờ Aldrich vào cửa rồi lập tức đóng lại.Bà ta lấy ra một cái ống nghe kiểu cũ..Ống nghe lập tức vang lên giọng nói của lão giả tóc bạc: "Khi thể của người nàycực kỳ mạnh, lẽ ra không nên dây vào, nhưng ta vẫn muốn thử cấp bậc củahắn..."

"Medea, nghe đây, ta đã an bài tất cả phương sách, người phải lập tức đi gặpmặt những Ma Vương và thần linh đó, lần lượt ăn luôn chúng nó, hoàn thànhtoàn bộ hiến tế."

"Nắm chặt thời gian, chờ ta đánh xong bài thì người sẽ biết rốt cục Hắc Ám tiênsinh có thể ăn được hay không."

Giọng nói biến mất.Medea hít sâu một hơi, lập tức cất ống nghe đi."

Ta phải nắm chặt thời gian..."

ẩ ẩ ầ ẫBà ta lẩm bẩm một câu, nhét thẻ bài thần vị kia vào tay Aldrich "Chủ mẫu, chota sao?"

Aldrich vui mừng quá đỗi mà nói."

Đương nhiên là cho ngươi, đây là thần vị càng thích hợp với người hơn cảYana, hơn nữa sử dụng càng đơn giản, chỉ cần ngươi bóp nát nó là có thể đạtđược thần vị."

Medea nói.Aldrich không chút do dự mà bóp nát thẻ bài.Cả thẻ bài hóa thành quang mang nhàn nhạt hoàn toàn đi vào thân thể hắn ta.Khí thế trên người hắn ta dần dần thay đổi."

Đa tạ chủ mẫu!"

Aldrich cảm kích mà nói.Medea tiến lên một bước, ôm hắn ta vào ngực, nhẹ nhàng nói: "Aldrich, có lẽngươi không biết, ngươi là con nối dõi của ta...

Aldrich giật mình.Medea dịu dàng nói: "Trên người của ngươi có máu của ta, cho nên dựa theonghi thức cực kỳ cường đại kia thì chỉ cần ngươi đạt được thần vị có tương tínhthích hợp với ta, vậy ta có thể thông qua ăn cơm để đạt được hồi báo sức mạnhgấp bội!"

Aldrich bỗng cảm thấy trên người truyền đến một cơn đau nhức.Thế giới tối sầm lại.Hắn ta nghe thấy tiếng cảm khái như lời ngâm nga của Medea: "Mùi vị ngonlành đến cỡ nào, chỉ sợ ta vĩnh viễn cũng không thể quên được."

-------Chương 870: Lần tụ hội này còn có một mục đíchLạc Tinh Thần đứng trong sa mạc, than nhẹ trong cơn cuồng phong: "Ai VongTinh, Cửu Tinh Liên Châu."

Chín ngôi sao trời liên tục xoay tròn quanh nàng.Đây là chín thuật pháp Kỳ Quỷ nối liền với nhau, có thể tấn công có thể phòngthủ, đánh được mà tránh cũng được.Cho nên dù đối mặt với kẻ địch như vậy, nàng cũng không cần e ngại cái gì.Nàng nhìn về vị trí cách đó không xa.Chỉ thấy trong sa mạc dần dần xuất hiện năm ma quỷ khí tức cường đại.- - Đámma quỷ đó đều là cấp lĩnh chủ, một lần xuất hiện năm con, cũng coi như đã tínhtoán chính xác được thực lực cực hạn của nàng.Lão nhân kia không đơn giản!

Lão ta làm vậy là bức bách Liễu Bình lấy ra bảnlĩnh chân chính!

Nhưng Liễu Bình chỉ có Luyện Khí kỳ, toàn bộ thẻ bài cũngbiến mất, trên tay cũng không có mấy thẻ bài dùng được.Lĩnh chủ ma quỷ đối diện bỗng phát ra tiếng rống giận: "A -- Một nữ tử nhânloại, hãy xem chúng ta ***** ngươi!

Bắt linh hồn người làm tù binh!"

Lạc Tinh Thần lấy lại bình tĩnh, vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ, chuẩn bị nghênh địch.Ở ngoài thế giới thu nhỏ.Lão giả tóc bạc cười cười, nâng ly lên thăm hỏi Liễu Bình: "Ta thừa nhận cóchút không đạo nghĩa, nhưng bản thân thẻ bài này chính là Ngũ Liên Ma, chúngnó đã quen cùng xuất chiến -- tới phiên ngươi."

Liễu Bình ấn tay lên sách thẻ.- - Có nên triệu hoán Bạch Lang trở về haykhông?

Thật sự không được thì cũng chỉ có thể như thế.Nhưng trước lúc đó, Triệu Thiền Y cũng có thể xuất chiến.Còn nhớ hắn từng sửa sang lại đao pháp và thuật pháp tu hành một lượt, ủy tháccho Lilith nói lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ rồi thuận tiện đưa mấy thứnày đó cho nàng.Cũng không biết nàng học được bao nhiêu rồi.Thời gian quá ngắn -- Nhưng không rảnh cân nhắc nữa.Liễu Bình rút một thẻ bài rồi nhẹ nhàng tung ra ngoài.Phanh!

Trong thế giới thu nhỏ, một bóng dáng lập tức hiện lên.Là Triệu Thiền Y."

Thì ra là thế, cho nên đỉnh cao tâm pháp của ngươi chính là "Đạo dĩ tuẫn đạo,nhất vọng vô tiền (1) --".(1) Lấy đao tuẫn đạo, vừa nhìn là vô địch Nàng ôm một thanh trường đao tannát, đang mở miệng nói chuyện, hình như đối diện có người nào đang đứng.ếGiây tiếp theo.Nàng mới phát hiện vị trí của mình đã thay đổi."

Hả?

Ta đã trở lại?"

Triệu Thiền Y lẩm bẩm.Lão giả tóc bạc nhìn thoáng qua, bật cười và nói: "Thì ra người thật sự đangnghiên cứu thế giới tu hành, nhưng thực lực của con mèo này có vẻ hữu hạn."

Lão ta nhẹ nhàng vỗ vỗ sách thẻ.Một thẻ bài nhảy ra từ sách thẻ, lập tức rơi vào thế giới thu nhỏ kia.Oanh!

Chỉ thấy thẻ bài biến mất, hóa thành một con chó ba đầu cả người tản rangọn lửa hừng hực.Con ma khuyển này cao chừng bảy tám mét, trong nháy mắt nó đáp xuống samạc, cát sỏi quanh người đã hoàn toàn hóa thành dung nham."

Đây là ma khuyển đỉnh cấp do ta nuôi, đối phó con mèo của ngươi cũng đủrồi."

Lão giả tóc bạc hút một ngụm xì gà và nói."

Phải không, vậy cũng chưa chắc."

Liễu Bình nói."

Ta đã nhìn thấy rất rõ cảnh giới con mèo của ngươi, kết cục của nó chỉ có thểbị cắn chết, ăn luôn."

Lão giả tóc bạc nói.Hai người nhìn lại giữa sân.Chỉ thấy ma khuyển nhẹ nhàng bật lên, lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Nó trực tiếp xuất hiện sau lưng Triệu Thiền Y, toàn lực há mồm táp tới -- TriệuThiền Y lại như lập tức biến mất.Ma khuyển tràn đầy đề phòng mà nhìn lại chung quanh, nhưng không thu hoạchđược gì.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên: "Muốn ăn ta?

Đổi là trước kia, tacòn phải ứng phó ngươi một lúc, nhưng hiện tại kết cục của ngươi chính làchết!"

Lúc này ma khuyển mới phát hiện, nàng đã đúng chống ngược trên bụng củamình.Nhưng nó không kịp phản ứng.Triệu Thiền Y đẩy ngón cái lên, lưỡi đao ra khỏi vỏ -- Một vệt đao mang to lớnphóng lên cao, trảm bay ma khuyển lên.Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức!

Khóe mắt lão giả tóc bạc nhảydụng.ễ ắ ầ ề ế ấLiễu Bình lắc đầu nói: "Bàn về chuyện chiến đấu, thật ra người tu hành khôngthua gì Luyện Ngục"."

Cũng chưa chắc ––Cchủng loại ma khuyển này của ta rất hiếm thấy, giá trịsang quý, ta sẽ không để nó chết."

Lão giả tóc bạc nói, lại rút ra một thẻ bài rồi tung ra.Giữa sân.Triệu Thiền Y rơi xuống mặt đất, đang muốn xông lên không trung chém giếtma khuyển thì dưới chân bỗng dẫm trúng một dòng cát chảy.Cát đá nổ tung lên, hóa thành một loạt phong ấn, vây khốn nàng ở trong đó.Thẻ bài bẫy rập!"

Đây là phong ấn thân thể, sẽ hít thở không thông, trực tiếp chết."

Lão giả cười tủm tỉm mà nói.Triệu Thiền Y lại không chút sợ hãi, chỉ là nhìn thoáng qua bên ngoài rồi cườilạnh và nói: "Chỉ dựa vào cái này?

Lilith!"

"Đã biết!"giọng nói của Lilith cũng theo đó mà vang lên.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Triệu Thiền Y bỗng hoàn toàn biến mất.Tất cả cát đá lập tức tróc ra.Một bóng dáng khác phóng lên cao -- Là Sơ Vân Thường!

Đây là thân thể trướcđây của nàng!

Chỉ thấy cả người Sơ Vân Thường có huyết quang lượn lờ, chỉtrong chớp mắt đã đuổi theo rồi chém bay con ma khuyên kia."

Phong cách của Huyết Tâm Lưu Phái chúng ta chính là đánh tới chết mớithôi."

Thiếu nữ nói xong thì toàn lực chém ra một quyền.Chỉ thấy sau lưng nàng dâng lên từng huyết ảnh, điên cuồng nhào về hướng makhuyển.Cánh cửa mở ra.Medea đi vào, ưu nhã cúi người hướng về phía Ma Vương và đám thần linh."

Các vị, lần tụ hội này còn có một mục đích."

"Đó chính là hoàn thành lời mời của các vị và ngân hàng Diễm Ngục-- Chúng taphải cảm tạ vị đại nhân kia đã khiến mọi người có thể đạt được một vài bí mậtcó liên quan đến ngài ấy."

Chúng Ma Vương và thần linh đều phát ra tiếng hoan hô.Medea lấy ra một phần danh sách, thì thầm: "Ma Vương Barnes, ngươi ra trước,những người khác thì chờ một lát."

ễ ồMột nam tử mọc hai sừng đứng lên, sửa sang lại lễ phục rồi cười nói: "Ta đãkhông kiên nhẫn chờ nữa -- Thuận tiện nói một câu, hôm nay Medea ngươi thậtđẹp."

Medea cực kỳ phong tình mà dựa vào cạnh cửa, che miệng khẽ cười và nói: "Tabiết ngay tính tình người nôn nóng, cho nên an bài ngươi là người *****ên."

Khi Ma Vương Barnes đi tới phía bà ta, bà ta chủ động tiến lên giữ chặt tay đốiphương, dẫn hắn ta rời khỏi mật thất này.Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại."

Con đàn bà Medea này thật là lẳng lơ, thậm chí ta cảm thấy ả đang quyến rũBarnes."

Một nữ thần như suy tư gì mà nói.Mọi người phát ra một loạt cười vang.-------Chương 871: Có vẻ rất thú vị...Trong thế giới thu nhỏ."

Hây!"

Sơ Vân Thường cách không đánh ra một quyền.Trên bầu trời cách đó vài trăm thước, con chó ba đầu như bị cái gì đánh trúng,lập tức phát ra một tiếng hét thảm.Chỉ một thoáng -- Sau lưng Sơ Vân Thường dâng lên từng vệt huyết ảnh, xuyênqua trời cao, điên cuồng nhào về hướng con chó ba đầu.Con chó ba đầu phun lửa ra ý đồ ngăn cản huyết ảnh đầy trời, lại bị huyết ảnhlinh hoạt tránh đi, giây lát sau lại vây khốn.Một kích –– Cứ như kéo ra mở màn, trong chớp nhoáng, tất cả huyết ảnh đềuđánh một lượt lên người con chó.Con chó ba đầu bị đánh đến không còn thân thể, tan nát thành vụn máu thịt rồibay tán loạn trên cao.Chúng huyết ảnh lại bay múa một hồi, sau đó mới bỏ qua, chậm rãi bay trở vềphía sau Sơ Vân Thường.Thân thể Sơ Vân Thường vừa chuyển đã biến mất.Một thiếu nữ tai mèo cầm trường đao trong tay lại hiện ra giữa không trung lầnnữa.Là Triệu Thiền Y!

-- Đây là thân thể hiện thể của nàng.Chỉ thấy nàng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía bên kia sa mạc.Ở nơi đó.Lạc Tinh Thần đang đánh nhau với năm tên lĩnh chủ ma quỷ.Hai bên sức mạnh ngang nhau, cả hai đều rơi vào khổ chiến, nhất thời đánh đếnkhó phân thắng bại.Đôi tay Triệu Thiền Y nắm lấy chuôi đao, dựng thẳng trường đao lên, than nhẹ:"Chân không trảm pháp!"

Ong -- Trường đao chấn động.Một rồi lại một vệt đao mang dày đặc ầm ầm nở rộ từ lưỡi đao, bày ra trong hưkhông, sau đó dần dần biến mất tăm hơi."

Thật là quá không xong, nàng đi trợ giúp tùy tùng kia của ngươi, nếu ta khôngnghiêm túc một chút thì ván này sẽ thua rất thảm."

Lão giả tóc bạc lắc đầu và nói.Liễu Bình lạnh nhạt nói: "Người tu hành rất không tồi ở phương diện chiếnđấu."

ầ ắ ầLão giả tóc bạc lay động ly rượu, trầm ngâm mà nói: "Ta bắt đầu có hơi lý giảivì sao ngươi thâm nhập Vở kịch Hắc Ám."

"Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, Medea đã đưa thế giới tu hành cho ta, tất cả linhhồn trong đó đều là của ta."

Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc bỗng cười rộ lên, thở dài và nói: "Người tu hành tuy lợi hại,nhưng có lẽ người xem nhẹ một vấn đề."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nhân quả!"

Lão giả tóc bạc nói."

Nguyện nghe kỹ càng."

Liễu Bình nói."

Người tu hành thuộc về hệ thống thế giới Lục Đạo Luân Hồi, hoàn toàn bấtđồng với hệ thống Luyện Ngục - Vĩnh Dạ của chúng ta, pháp tắc thế giới củabọn chúng càng chú ý nhân quả, nói như thế nào đây --"Lão giả tóc bạc suy nghĩ mấy phút, sau đó tiếp tục nói: "Nhất ẩm nhất trác, mạcphi tiền định; lan nhân như quả, tất hữu lại nhân (1).".(1) Dịch nghĩa: Những chuyện nhỏ giống như như ăn uống cũng đã có định sổ,ban đầu thì tốt đẹp kết quả lại bị thiết, thật ra cũng có nguyên nhân vốn có củanó."

Điều này thật bình thường, làm gì lại có nhân quả kia chứ?"

Liễu Bình nói."

Nhưng trong Luyện Ngục của chúng ta, các loại năng lực tiêu tội cực kỳ xuấtchúng, linh hồn cũng không thể thông qua chuyển thể đầu thai để đến báo thùtiếp, thậm chí ở Vĩnh Dạ, linh hồn chỉ có thể bị trầm miễn giả cường đại ănluôn, điều này thật sự làm người ta an tâm."

Lão giả tóc bạc nói.Liễu Bình đột nhiên cười ha hả."

Làm sao vậy?"

Lão giả tóc bạc khó hiểu mà hỏi."

Tồn tại như chúng ta lại sợ nhân quả hay sao?"

Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc xua tay và nói: "Không đúng, ngươi cẩn thận ngẫm lại ––"."

Nếu ngươi xử lý một đối thủ, nếu là ở Lục Đạo Luân Hồi thì hắn sẽ đi chuyểnthể đầu thai, một ngày nào đó lại đứng trước mặt rồi tìm người báo thù, đây lànhân quả, chẳng lẽ không phải một chuyện phiền phức hay sao?"

ễ ẳ ắLiễu Bình nhìn thẳng vào mắt lão giả tóc bạc, nghiêm túc nói: "Giữa người vàta, hình như có hơi khác trong chuyện phán đoán nhân quả."

"Hả?"

Hình như lão giả tóc bạc có hơi hứng thú.Liễu Bình nói: "Thật ra nhân quả là như thế này: Hắn đến gây chuyện với ta thìta xử lý hắn."

Lão giả tóc bạc hỏi: "Vậy là xong rồi?"

"Đúng vậy."

"Vậy kiếp sau hắn --"."

Bị ta giáo dục, khắc sâu tỉnh lại, kiếp sau làm người cho đàng hoàng."

Lão giả tóc bạc khó hiểu mà nói: "Nếu hắn lại đến tìm người báo thù ––".Liễu Bình nói: "Chủ động chạy tới cho ta giết, ta chưa bao giờ cự tuyệt chuyệntốt như vậy."

Lão giả tóc bạc rơi vào trầm mặc.Liễu Bình hít một ngụm xì gà, phun ra sương khói rồi nói: "Ta và ngươi khônggiống nhau, ta cũng không sợ hãi hệ thống nhân quả của thế giới đó, xem, ngườisắp thua."

Lão giả tóc bạc cúi đầu nhìn về phía thế giới thu nhỏ trên bàn.Chỉ thấy Triệu Thiền Y như sao băng lao vào trận, phẫn nộ quát: "Ngươi chết --Hoặc là ta mất mạng!"

Nàng và trường đao trong tay hòa thành một thể như trận cuồng phong mãnhliệt lập tức xuyên qua thân thể khổng lồ của một tên lĩnh chủ ma quỷ.Ầm ầm ầm -- Thân thể cao lớn của lĩnh chủ ma quỷ kia ngã xuống mặt đất rồibất động."

Cơ hội tốt!".Ánh mắt Lạc Tinh Thần sáng lên, trong tay liên tục dẫn động mấy viên sao trời,than nhẹ: "Ai vong tinh, liên bạo!"

Tất cả tinh quang xoay tròn quanh thân nàng rồi bay ra, hóa thành sao băng đầytrời, như mưa rào giảng về phía những lĩnh chủ ma quỷ còn lại."

Quả nhiên tình thế không ổn lắm, ta phải nói, lão già ngươi thật sự rất có thủđoạn."

Lão giả tóc bạc nói.Liễu Bình thở dài và nói: "Đáng tiếc chúng ta không đánh cược cái gì."

Lão giả tóc bạc trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta đã chết một con chó, vậycòn chưa đủ à?"

"Ngươi chết chó thì liên quan gì đến ta, ta cũng đâu có nhét vào túi được."

Liễu Bình không có hứng thú mà nói.ắLão giả tóc bạc lại nói: "Vậy không có cách nào, hiện giờ Luyện Ngục sắp gặpphải hạo kiếp, đủ loại nhân vật đều xông ra, trong đó có không ít tên hãm hạilừa gạt, có một lần ta thiếu chút nữa cũng mắc mưu."

"Ngươi hoài nghi ta là kẻ lừa đảo?"

Liễu Bình cười nói."

Không giao thủ thực tế, thật sự không thể phán đoán thực lực của ngươi, maymà chúng ta còn có thẻ bài."

Lão giả tóc bạc vừa nói, vừa chậm rãi vỗ vỗ sách thẻ.Một thẻ bài lập tức nhảy ra từ trong sách thẻ, bay vào thế giới nhỏ kia -- Nó vừabay vào thế giới kia thì lập tức hóa thành một mặt kính đồng thau thật lớn, âmấm dừng lại ở một nơi khác trong sa mạc.Lão giả tóc bạc bưng ly rượu lên và nói: "Đây là Thiên Ma Hoá Sinh Kính màta tìm được từ thế giới Lục Đạo Luân Hồi."

Liễu Bình híp mắt và nói: "Thiên Ma Hoá Sinh Kính...

Nghe có hơi quen tai."

"Ngươi biết?"

Lão giả tóc bạc kinh ngạc mà nói."

Có liên quan đến nhân quả-- xem ra người nhất quyết muốn chiến thắng ta ởphương diện nhân quả."

Liễu Bình nói."

Không sai, chúng ta phải xem rốt cục cái nhìn của ai mới là chính xác, cứ lấyván bài này -- Vừa rồi không phải người muốn đánh cược cái gì sao?"

Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm, vừa nâng ly vừa nói."

Ngươi muốn đánh cược cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi cảm thấy cược mạng thế nào?"

Lão giả tóc bạc nói.Chung quanh im ắng.Ngay cả hai bên đang giao chiến trong thế giới thu nhỏ cũng đưa mắt nhìn ra lãogiả tóc bạc đang đứng ở ngoài thế giới."

A...

Có vẻ rất thú vị..."

Trong mắt Liễu Bình hiện lên một tia hung ác."

Ý ta nói là mạng của bọn họ, nếu ai thua thì thẻ bài trong sân của người đó chếthết, sau đó thuộc về người thắng ván bài này."

Lão giả tóc bạc nói."

Tới đi."

Liễu Bình nói.ế"Vậy đến đây đi."

Lão giả tóc bạc búng tay một cái.-------Chương 872: Thần kỹ Vong XuyênGiữa sân.Trong ma kính đồng thau thật lớn dần hiện ra vô số hắc ảnh bay múa.Những hắc ảnh đó hiện hóa thành hình dạng, bay ra khỏi mặt kính, dừng lại trênsa mạc, sắp hàng thành quân đội.Triệu Thiền Y la lên thất thanh: "Thì ra là các ngươi!"

Chỉ thấy trên sa mạc có người tu hành, yêu thú, Thiên Ma và quỷ quái đangđứng thành tùng hàng.Chúng đều là những đối thủ mà Triệu Thiền Y từng ***** trong năm thángquá khứ.Quang ảnh trên ma kính biến hóa không ngừng, liên tục thả ra vô số kẻ địch --Lạc Tinh Thần cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: "Các ngươi...

Đều bị ta xử lý...

Vìsao còn có thể sống lại?"

Vô số quái vật đáp xuống trên sa mạc.Đó là những đối thủ nàng từng chiến thắng vào ngày xưa.Lão giả tóc bạc hít một ngụm xì gà, đắc ý nói: "Là nhân quả đó, Hắc Ám tiênsinh, mặt gương này sẽ hiện hóa ra ân oán ngày xưa của hai nàng, làm tất cả đốithủ của họ hiện ra, thực lực gia tăng gấp đôi, toàn bộ chúng sẽ tới tìm các nàngđể lấy mạng."

Câu nói vừa dứt.Đại quân quái vật như núi như biển bắt đầu hành động.Chúng đánh tới Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần trong sa mạc.- - Thực lực giatăng gấp đôi!

Hơn nữa xuất hiện nhiều như vậy cùng một lúc!

Đổi lại là ai cũngkhông thể một lần đối phó với nhiều kẻ địch như thế!"

Thẻ bài của ngươi thật không bình thường."

Liễu Bình thở dài và nói.Hắn ấn tay lên sách thẻ.Hiện tại đã đưa ra đánh cược, không có đường rút lui.Nếu thua trận, đừng nói Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần, mà ngay cả hắn cũngbị rơi vào tính toán của lão giả tóc bạc, để Medea ăn luôn hắn.Chỉ có thể thắng!

Nhưng trên tay hắn chỉ một thẻ bài Bạch Lang.Thật sự không có cách nào, chỉ có thể kêu gọi Bạch Lang trở về gia nhập chiếnđấu.Nhưng dù Bạch Lang có trở lại, cũng chưa chắc có thể đánh thắng trận này...Liễu Bình rơi vào trầm tư.ố ồLão giả tóc bạc nói với giọng điệu như tuyên bố: "Lục Đạo Luân Hồi của nhângian giới có một câu --""Ra lăn lộn thì sẽ có ngày phải trả lại."

"Loại nhân quả này là thứ ta ghét nhất, may mà ta không cần đối mặt nó, màngười thì phải đối đầu."

"Hắc Ám tiên sinh, hiện tại ngươi còn cảm thấy mình đúng hay không?"

Lão ta nói xong thì đặt xì gà qua một bên, nâng ly rượu lên, nhìn lại giữa sân.- -Thắng thua đã định!

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, duỗi tay rút ra một thẻ bài từsách thẻ.Phải để Bạch Lang lên.Hắn đang nghĩ ngợi tới thì lại thấy giữa sân có biến hóa mới.Chỉ thấy Triệu Thiền Y nói với Lạc Tinh Thần: "Người thay ta chắn một chút."

"Được!"

Lạc Tinh Thần nói.Tuy không biết Triệu Thiền Y muốn làm gì, nhưng nàng vẫn đứng ra, che chắnTriệu Thiền Y ở phía sau.Quân địch cuồn cuộn xung phong lao đến, cùng giận dữ hét: "Vô dụng, haingười đi chết đi!"

Vô số những thuật pháp cùng bắn đến -- Lạc Tinh Thần cắn răng một cái, phấttay thả ra từng ánh sáng sao trời, chắn ở trước mặt mình và Triệu Thiền Y.Oanh -- Vô số thuật pháp không ngừng oanh kích lên màn hào quang sao trời,làm cả màn hảo quang không ngừng lay động, cứ như sẽ tan biến vào bất cứ lúcnào."

Ta không chắn được bao lâu nữa!"

Khóe miệng Lạc Tinh Thần ứa ra máu, lớn tiếng quát lên.Ngay vào lúc nguy cấp, Triệu Thiền Y nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc ở ngoàithế giới, lạnh lùng nói: "Ma quỷ đáng chết, người xem cho kỹ, kế tiếp là nhânquả của chủ nhân nhà ta."

Nàng cắn trường đao vào miệng, tay trái ấn ra một pháp quyết.Thiên địa chấn động.Mấy thuật pháp xuyên qua màn hào quang sao trời, suýt nữa đã đánh trúngnàng, lại bị Lạc Tinh Thần toàn lực ngăn trở.Triệu Thiền Y như không hề phát giác, tay phải vươn tới rồi ẩn ra một phápquyết quỷ dị.Hư không chấn động.Lại một thuật pháp lập tức bắn về phía nàng, Lạc Tinh Thần bất đắc dĩ bay lên,tự mình đón nhận, đánh bay thuật pháp kia đi.ềĐúng lúc này -- Triệu Thiền Y khép đôi tay lại với nhau.Thuật pháp thành!

Lục Đạo Luân Hồi, thần kỹ Hoàng Tuyền!

Chỉ thấy toàn bộthế giới bỗng hóa thành một mảnh mờ nhạt.Trong lúc mơ hồ, một rồi lại một tiếng trống trận thê lương mà cổ xưa theo đómà vang lên.Tiếng trống dần tăng nhanh như mưa rào."

Không được!"

Lạc Tinh Thần quát.Màn hào quang sao trời của nàng lập tức tan biến.Lưu quang thuật pháp đầy trời lập tức đồng loạt bắn về phía nàng và TriệuThiền Y.Trong chớp nhoáng -- Triệu Thiền Y lại lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ngàyxưa có hắn gieo nhân, hiện giờ có người tới từ phương xa, trả lại quả hôm nay."

Câu nói vừa dứt.Xa tít trên không trung vang lên một tiếng kiếm reo gào thét.Chỉ một thoáng.Thiên ngoại bay tới hàng vạn kiếm quang, như nước lũ đánh bay tất cả thuậtpháp đầy trời, sau đó hóa thành hư ảo.Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy phía trên đám mây, một bóng hình xinh đẹp ngạo nghễ đứng đó, miệngngâm nga một câu: "Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"(1) Trên trời có tòa kinh đô bạch ngọc, mười hai lầu năm thành.Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thu nhận phép trường sinh Một giọng nữvang lên: "Học nghệ ba ngàn năm, một sớm xuyên qua thời không đến tận đây,người thật sự muốn quay lại lối cũ?"

"Đúng vậy."

Có người đáp.Một giọng nữ khác vang lên: "Ngươi có biết, ngươi nán lại ở Hoàng Tuyền lâunhư vậy, đã đạt thành danh hào Kiếm Thần Địa Ngục, hoàn toàn có thể không bịlịch sử của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ ảnh hưởng."

"Nhưng...

Có một số nhân quả phải trả lại."

Người nọ tiếp tục đáp."

Phía bên kia đang hung hiểm lắm, không bằng chờ sau này rồi tính?"

Giọng nữ trước đó nói."

Không được."

ế ế ầNgười trả lời giơ kiếm trong tay lên, cảm khái: "Kiếm này tên là Ly Sầu, làngày xưa hắn cứu mạng ta đã tặng cho, hôm nay ta phải trả lại ân tình."

"Sau đó thì sao?"

"Bồng đảo còn cần kết bạn đồng hành, một mình khó lên bích nham đầu."

"Cũng không biết hắn có nguyện ý hay không."

"Mặc kệ, kiếm tu chúng ta làm việc chỉ cầu trong lòng không hổ thẹn, muốn thìđi làm thôi."

Thiên địa chấn động.Chung quanh yên tĩnh bỗng vang lên rất nhiều giọng nói: "Bắt đầu rồi."

"Bên Triệu Thiền Y có động tĩnh."

"Là Vong Xuyên!"

"Thần kỹ Vong Xuyên!"

-------Chương 873: Nàng tới là để hỗ trợ!Trong một trận ồn ào, thiếu nữ cũng có chút hoảng loạn, vội vàng muốn phithân rời đi."

Chờ một chút!"

Một giọng nữ già nua vang lên."

Ra mắt Luân Hồi Điện chủ."

Thiếu nữ hành lễ và nói."

Ngươi chuẩn bị đi như vậy hay sao?

Vừa thấy Vong Xuyên là như mất hồn vậyhả, thế còn đâu phong phạm của Kiếm Thần Hoàng Tuyền của chúng ta nữachứ?"

Trong giọng nói già nua kia lộ ra một tia nghiêm khắc.Các quỷ thần chung quanh cũng không dám nói chuyện.Thiếu nữ cũng cúi đầu.Trong hư không, sức mạnh thuật pháp lôi kéo kia càng ngày càng mạnh.Giọng nữ già nua kia lại vang lên lần nữa: "Người đâu, trang điểm chải chuốt,làm tạo hình cho nàng -- mau!"

Các thần linh nữ tính lập tức bay qua, quay chung quanh thiếu nữ, thả ra cácloại thuật pháp, thổi tóc, vẽ mày, đánh má hồng, đeo trang sức lên cho nàng.Giọng nữ già nua kia lại nói: "Mau!

Đám quỷ thần trên cầu Nại Hà kia, đừngthất thần, đi nổi trống!

Tạo không khí đi!"

"Đám thần nhặt rác ở Sinh Tử Môn đều lấy ra khí thế cho ta, đừng bày ra dángvẻ ***** chán chường đó."

"Toàn bộ chúng thần Luân Hồi Điện quay lại vị trí cũ, lấy Thần Khí ra gia trìthêm sức mạnh thuật pháp cho nàng!"

"-- Hôm nay tất cả đều tập trung tinh thần cho ta, đừng để người ta xem nhẹ nữKiếm Thần của Hoàng Tuyền chúng ta!"

Theo mệnh lệnh của bà, nhóm quỷ thần lớn lớn bé bé đều bắt đầu hành động.Mọi người vội đến gà bay chó sủa, tranh thời gian làm đủ toàn bộ tất cả nhữngchuyện để bày ra thể diện, sau đó -- Vong Xuyên thật sự buông xuống.Lúc này lại có hai nữ tử tuyệt thể đi đến trước mặt nàng.Một nữ tử đè đè lên vai nàng, nói: "Ngày xưa ta cũng có chút tạo nghệ vềphương diện thẻ bài Kỳ Quỷ, lần này giúp người trở thành một thẻ bài, coi nhưbổ sung cho lỗ hổng cục diện này."

Một nữ tử khác nói: "Sức mạnh của hai chúng ta, một là hủy diệt, một là tửvong, đều cho ngươi mượn."

ấ"Nhất định đúng thua bởi nữ nhân khác!"

Các nàng cùng kêu lên.Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, quay đầu lại nhìn về phía chúng quỷ thần.Mọi người đều nhếch miệng cười rộ lên, dùng ngón cái lên với nàng ta."

Cố lên."

Có người nói nhỏ.Thiếu nữ chùi đi nước mắt trên khóe mi, ôm quyền và nói: "Tại hạ là kiếm tuLý Trường Tuyết, lưu lạc sinh tử, bồi hồi Hoàng Tuyền, cảm tạ sự chiếu cố củacác vị từ trước tới nay, lần này đi không biết khi nào có thể trở về, xin mọingười yên tâm ––"Mọi người đều im lặng.Thiếu nữ ôm mặt khóc một hồi, sụt sịt mũi, sau đó bỗng lên tiếng: "Ta thề, tanhất định cướp nam nhân kia về!"

Chúng quỷ thần lập tức cất tiếng cười to.Luân Hồi Điện chủ che miệng cười nói: "Ha hả, tiểu nha đầu thật hăng hái...Canh giờ đã đến, đi thôi!"

"Đi thôi!"

Mọi người cùng kêu lên.Thiếu nữ gật gật đầu, thân thể rung lên rồi bay lên trời.Luân Hồi Điện chủ vung tay lên, quát: "Kích trống!"

Đông!

Đông!

Đông Chúng quỷ thần cùng cầm chùy kích trống.Chiến ý dâng trào -- Hư không thối lui qua hai bên.Một thế giới khác hiện ra bên dưới hư không.Chỉ thấy ngàn vạn thuật pháp cùng bắn đến, sắp đánh trúng Triệu Thiền Y đangphóng thích thần kỹ Hoàng Tuyền.Trên người thiếu nữ tỏa ra một luồng kiểm y kinh người, tâm niệm khẽ động.Chỉ một thoáng, ngàn vạn kiếm quang bay ra từ trên người nàng, xuyên qua hưkhông, đáp xuống rồi quét ngang toàn bộ chiến trường.Mà nàng lấy ra một cái mặt nạ Ác Qủy, đoan đoan chính chính đeo lên trên mặt.Tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.Chỉ thấy nàng cầm trường kiếm trong tay, đứng trong đám mây, ngân nga thìthầm: "Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Lâu Ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"Sau khi niệm xong, thân thể thiếu nữ bật lên rồi đáp xuống thế giới bên kia.Hư không dần dần khép lại.Một trận yên tĩnh kéo dài.Luân Hồi Điện chủ thở dài, lẩm bẩm nói: "Sao cảm giác như là gả con gái vậy...Có hơi luyến tiếc..."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Chúng quỷ thần sôi nổi đáp lại.Luân Hồi Điện chủ vỗ tay một cái rồi nói: "Còn không phải lúc phiền muộn--chúng thần Địa Ngục, toàn bộ chuẩn bị chiến đấu!"

"Tuân lệnh!"

Một đám quỷ thần hô to đáp lại.Toàn bộ Hoàng Tuyền bắt đầu làm việc lu bù.Gió đang gào thét bên tai.Áng mây mờ mịt che giấu con đường từng đi qua.Thiếu nữ đeo mặt nạ Ác Qủy theo gió đáp xuống, mặc cho gió thổi rồi cả máitóc dài cũng mặc kệ, chỉ nhìn ta thế giới bên ngoài.Là Liễu Bình.Liễu Bình đang quan sát mọi chuyện xảy ra ở nơi này.Thiếu nữ và hắn nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng dần trở nên càng chắc chắn,càng không thể dao động.Nàng quan sát quân địch như vô tận trên mặt đất, nhẹ nhàng rút bảo kiểm tra,dịu dàng nói: "Kiếm này là chém vì nam nhân của ta."

Trường kiếm ra như kinh hồng chi lôi, trong nháy mắt đã trảm xuyên qua toànbộ thế giới, để lại một vết kiếm tràn đầy huyết vụ trên mặt đất.Một kiếm dời non lấp biển, trảm thẳng đến ma kính kia, cắt cả mặt kính thànhhai mảnh.Trước ma kính đã không còn một người.Chúng địch chết sạch.Lúc này thiếu nữ mới phiêu phiêu đãng đãng đáp xuống, đứng bên cạnh TriệuThiền Y."

Ngươi đã trở lại."

Triệu Thiền Y vui vẻ nói."

Nói trước, ta làm lớn, người làm nhỏ."

Thiếu nữ nghiêm túc truyền âm.Vẻ vui sướng trên mặt Triệu Thiền Y lập tức biến mất, nàng phồng má, hừ mộttiếng, nói nhỏ: "Tu hơn ba ngàn năm thì ghê gớm à...

Ta nói cho ngươi biết, bênnày có một đại địch cuộc đời ta, ngươi muốn làm lớn thì thắng nàng trước thì tamới chịu phục."

ế ếThiếu nữ nói: "Cũng được, cứ quyết định vậy đi."

Nàng ta nói xong chuyện này thì mặt nạ Ác Qủy trên mặt bỗng chợt lóe, biếnthành một quỷ diện mang theo ý cười.Thiếu nữ ôm quyền và nói: "Đa tạ ngươi gọi ta lại đây, Trường Tuyết vô cùngcảm kích, nguyện ý kết làm bái tỷ muội với ngươi, ngày sau nếu có việc thìTrường Tuyết nhất định sẽ hỗ trợ."

"Tỷ muội phải nói vậy mới đúng chứ!"

Triệu Thiền Y vỗ vỗ bả vai nàng, lại lôi kéo Lạc Tinh Thần đến đây giới thiệu.Ở ngoài thế giới thu nhỏ."

Đây là Kiếm Thần Lục Đạo Luân Hồi sao?

Không ngờ ngươi lại có thẻ bài tùytùng như vậy."

Lão giả tóc bạc nhìn chằm chằm Lý Trường Tuyết, ánh mắt chớp động."..."

Liễu Bình nói không ra lời.Tuy đối phương đeo mặt nạ Ác Qủy, nhưng mỗi tiếng nói cử chỉ, điệu bộ hànhđộng, thậm chí câu nói kia -- Trừ Lý Trường Tuyết ra thì còn có thể là ai?

Lúctrước, khi hắn cứu nàng, nàng trung tính độc, sau đó hắn giúp nàng giải trừ.Cho nên...

Nàng tới là để hỗ trợ!

Hắn đang nghĩ ngợi thì lão giả tóc bạc lại trànđầy nghi hoặc mà nói: "Không đúng, nàng là người của Lục Đạo Luân Hồi--dùng kiếm của Lục Đạo Luân Hồi trảm quỷ thần Luyện Ngục chúng ta có vẻkhông thể nào nói nổi."

Giữa sân.Lý Trường Tuyết quay đầu quát: "Đừng có nói nhảm, ta là người mà hắn cứu,hiện giờ tiến đến báo ân, tất nhiên là một đoạn nhân quả –– Thiên thu vạn đại,nhân quả bất không, dù đổi thành bất cứ kẻ nào cũng không dám nghi ngờ việcnày!"."

Huống chi các ngươi lén chặn dòng nước Lục Đạo Luân Hồi của nhân giangiới, hấp thu linh hồn người tu hành từ trong đó, chẳng lẽ không phải LuyệnNgục các ngươi ra tay ở chuyện này trước?

Thế nào?

Không cho chúng ta đánhtrả à?"

Lão giả tóc bạc lập tức nghẹn lời.Trên mặt lão ta lộ ra vẻ buồn rầu, lắc đầu nói: "Đã sớm nói với Medea rồi, đừngđi dính vào chuyện của Lục Đạo Luân Hồi, cố tình không nghe, giờ kẻ không cóđạo lý ngược lại là chúng ta."

-------Chương 874: Thượng Khuy Thiên ĐạoTên bàn, sách thẻ mở ra.Từng thẻ bài bay lên, không ngừng thoáng hiện trong tay lão giả tóc bạc."

Hắc Ám tiên sinh, thẻ bài này của người rất ghê gớm, cả ta cũng mong muốncó được."

Lão giả tóc bạc nửa nghiêm túc, nửa nói giỡn mà cất tiếng."

Ngươi có thể thử xem –– nhưng ta khuyên người, kiếm khí trên người nàng đãđến viên mãn, chính là đẳng cấp vượt qua kiếm tiền, tâm nguyên như một, linhhồn bất diệt, sẽ không bị người khác nô dịch."

Liễu Bình tán thưởng."

Ta nhớ chúng ta đã đánh cược."

Lão giả tóc bạc nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Hiện giờ hạo kiếp sắp tới, ta thật sự muốn nắm mấy thẻ bài của người trongtay...

Vậy nghiêm túc một chút đi."

Lão giả tóc bạc duỗi tay kéo một cái, lập tức rút ra một thẻ từ những thẻ bàikhông ngừng thoáng hiện đó.Lão ta nhìn chăm chú vào thẻ này bài.Chỉ thấy chung quanh thẻ bài lượn lờ sương đen không thể tan đi, trên đó có vẽmột bộ thiết quan nặng nề được khắc vô số phù văn ma quỷ.Một khí tức chẳng lành phát ra từ thiết quan."

Loại cảm giác này..."

Liễu Bình lẩm bẩm, sắc mặt bỗng biến đổi, nghiêm nghị nói: "Trên tay người cósinh vật Ác Mộng?"

"Đúng vậy, vì nghiên cứu chúng, toàn bộ Luyện Ngục chúng ta hao hết sức củachín trâu hai hổ mới bắt được một con."

Lão giả tóc bạc nói."

Dùng tay!

Ác Mộng là không thể chiến thắng, ngươi có thể đạt được nó, nhấtđịnh là có nguyên nhân khác."

Liễu Bình nói."

Yên tâm, chúng ta trải qua vô số lần thất bại, đã đạt được một lần thành côngduy nhất này -- hiện tại là thời khắc nó đánh thắng ván bài cho ta."

"Ngươi căn bản không hiểu sức mạnh Ác Mộng rốt cuộc ***** đến cỡ nào!Thật đáng chết!"

ễ ắLiễu Bình mắng.Lão giả tóc bạc làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý TrườngTuyết ở trong sân, trong mắt hiện lên một tia tham lam."

Kiếm Thần của Lục Đạo Luân Hồi đáng để ta đánh cược một phen, đi thôi!"

Thẻ bài kia bị lão ta tung ra, bay vào thế giới thu nhỏ đó.Phanh -- Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, hóa thành thiết quan trầm trọng,ầm ầm đáp xuống một ngọn núi nhỏ.Cái nắp quan tài trực tiếp bị một sức mạnh thật lớn xốc bay.Một tồn tại người bình lung lay bò ra từ quan tài, nhìn về phía Lý Trường Tuyếttrong sa mạc Trong mật thất.Medea phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng.Ở dưới chân bà ta, Ma Vương tên là Barnes kia đã chỉ còn lại là một tấm da."

Tha...

Tha cho ta...

Cầu xin ngươi."

Tấm da kia miễn cưỡng mở miệng nói.Medea phát ra tiếng cười như chuông bạc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng *****lớp da của Ma Vương kia."

Ngươi cho rằng thiếu nợ ngân hàng mà có thể không trả hay sao?"

"Vị đại nhân vật kia đã sớm nguyền rủa ngươi, đáng thương người đến chết mớibiết được hối hận, nhưng không kịp nữa rồi --"."

Thật ra người nên cảm tạ ta, ta đang giúp người trả nợ –– Dùng mạng củangươi."

Medea nói xong thì ngón tay nhỏ dài đã biến thành lại trảo, dùng sức nắm mộtcái.Da Ma Vương lập tức hóa thành một thứ chất lỏng, hoàn toàn tràn vào thân thểbà ta.Mà đôi mắt bà ta cũng càng sáng ngời."

Mới Barnes thôi mà đã ăn ngon như vậy...

Vậy sức mạnh trên người mấy conđàn bà Đen Tối, Tuyệt Vọng kia sẽ càng thơm ngọt."

Medea đứng lên rồi đi ra ngoài cửa..Bỗng bà ta như nhớ tới cái gì, liếc nhìn vào trong phòng một cái.Yana vẫn bị gai độc đâm xuyên qua thân thể đóng đinh trên tường."

Bầu không khí dùng cơm tuyệt đến cỡ nào-- Yana, để khen thưởng, ta sẽ ănngươi cuối cùng."

Medea nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.Phanh!

Cánh cửa đóng lại.Qua mấy phút.ếCánh cửa im hơi lặng tiếng mở ra.Nữ sĩ Thống Khổ lặng lẽ lắc mình tiến vào, bước nhanh đến trước mặt Yana,nhìn gai độc trên ngực nàng."

Muội muội à, người thật thảm, có cần ta tới cứu người hay không?"

Nữ sĩ Thống Khổ cười như không cười mà nói."

Ngươi vào bằng cách nào?

Vì sao ngươi có thể tiến vào mà không làm kíchhoạt kết giới?"

Yana mở to hai mắt, không thể tin mà nói."

Nói ra thì rất dài, hiện giờ toàn bộ trang viên đã tới thời khắc sắp hạ màn, màta cần người trợ giúp ngay bây giờ."

Nữ sĩ Thống Khổ nói."

Ta đã sắp chết, người muốn ta giúp người thế nào?"

Yana chịu đựng đau đớn mà nói."

Dùng mạng của ngươi."

Nữ sĩ Thống Khổ rút một thanh chủy thủ ra, nhẹ nhàng ***** láp lưỡi đao.Trên mặt Yana bỗng hiện ra nụ cười."

Hả?

Ngươi cười cái gì?"

Nữ sĩ Thống Khổ chần chờ mà hỏi."

Vận mệnh của ta chỉ có tử vong, nếu cuối cùng có thể giúp ngươi, vậy đến đâyđi."

Yana thoải mái mà nói.Nữ sĩ Thống Khổ thoáng trầm mặc, thấp giọng đáp lại: "Là phụng hiến củathánh kỵ sĩ sao?

Ngươi thật làm ta ghê tởm."

"Ghê tởm?"

"Đúng vậy, ở thời đại như vậy, chỉ có ngụy trang thành ma quỷ mới có thể sốngsót, sau đó chờ đợi cơ hội...

Người như ngươi không biết cách bảo vệ bản thânchút nào cả, thật là quá ghê tởm..."

Chủy thủ giơ lên -- Lúc hạ xuống, nó lại cắt lên cây gai độc kia.Bên kia.Liễu Bình ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt như thường, trong lòng lại nhanhchóng suy nghĩ đối sách.- - Sẽ không sai.Thi thể kia chính là một loại sinh vật Ác Mộng.Hắn và chúng đã chiến đấu rất nhiều thế, tuyệt đối không nhận sai!

Sinh vật ÁcMộng quen ăn mòn văn minh và thế giới, lấy chúng sinh làm thức ăn, có vô sốthủ đoạn để công phá tất cả hàng rào.ằ ể ố ế ốLão giả tóc bạc lại nghĩ rằng có thể khống chế cục diện?

Lão ta sống lâu quá, lạiquá tham lam, mưu toan lấy kinh nghiệm của mình để đối mặt với cục diệnchưa bao giờ xuất hiện.Kết cục không cần nói cũng biết!

Vấn đề hiện tại là, làm sao hắn dẫn theo mọingười thoát khỏi đây...

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng hiện ratừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Xin hãy chú ý!"."

Thẻ bài: Kiếm tu Lý Trường Tuyết đang gia nhập tổ bài của ngươi, xin hỏingười có đồng ý hay không?"

Liễu Bình nhìn thoáng qua trong sân.Lý Trường Tuyết đeo mặt nạ Ác Qủy, không thấy rõ vẻ mặt, lại hơi gật đầuhướng về phía hắn."

Đồng ý."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời.Lý Trường Tuyết gỡ mặt nạ Ác Qủy xuống, để lộ khuôn mặt mỹ lệ mà tràn ngậpanh khí."

Triệu Thiền Y, Lạc Tinh Thần, kế tiếp chúng ta phải cùng nhau chiến đấu."

Nàng ta nói với hai người còn lại."

Kiếm tu xung phong ở phía trước, ta yểm hộ ở bên cạnh, Lạc Tinh Thần phóngthích thuật pháp ở phía sau."

Triệu Thiền Y nói."

Không thành vấn đề."

Lạc Tinh Thần nói.Ba người nhanh chóng thương lượng.Lý Trường Tuyết bỗng lật tay qua, cái mặt nạ Ác Qủy kia lập tức biến mất.Cùng lúc đó.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Kiếm tu Lý Trường Tuyết đặt một thẻ bài vào trong sách thẻ."

"Ngươi đạt được thẻ bài: Địa Ngục chi Diện."

"Mặt nạ này đến từ mười tám tầng Địa Ngục của Hoàng Tuyền đạo, là mặt quỷthần, rất có lại lịch."

"Ngươi cần lấy một loại sức mạnh hạt giống Lục Đạo Luân Hồi khác mới có thểsử dụng và phóng ra sức mạnh chân chính của nó."

"Ngươi có muốn dung hợp sức mạnh hạt giống Lục Đạo Luân Hồi mặt tà ác vàmặt nạ này lại với nhau, hiện hóa ra năng lực mới hay không?"

Liễu Bình nao nao.ố ồ ồHai loại hạt giống Lục Đạo Luân Hồi, một loại dung hợp với quẻ thuật rồi chora đời "Thượng Khuy Thiên Đạo".Một hạt giống khác thiên hướng với mặt tà ác, lại có thể dung hợp với mặt nạnày?

Vậy sẽ cho ra đời năng lực gì?

Mặc kệ.Hiện tại hắn chỉ có Luyện Khí kỳ, đang rất cần năng lực cường đại vượt quacảnh giới để dùng, vậy mới có khả năng phá giải cục diện.-------Chương 875: Chúng thần Địa Ngục!"

Dung hợp!"

Liễu Bình thầm lên tiếng.Tên giao diện danh sách lập tức hiện ra thuyết minh mới: "Dung hợp xong!"

"Từ giờ trở đi, khi trang bị mặt nạ này, người sẽ đạt được hiệu quả sau đây:""Chúng thần Địa Ngục."

"Thuyết minh: Triệu hoán chúng thần Địa Ngục tiến vào mặt nạ này, chúng sẽcăn cứ vào tình hình chiến đấu trước mặt, giao cho mặt nạ một thần thông nàođó thuộc về quỷ thần Địa Ngục, nhằm trợ giúp người vượt qua cửa ải khókhăn."

"-- Mỗi lần sử dụng hao phí hai mươi điểm công đức."

"-- Các loại năng lực của chúng thần Địa Ngục là tượng trưng tà ác, có tộinghiệt sâu sắc."

Liễu Bình nhìn thoáng qua công đức của mình, trong lòng trở nên kiên định.Trong Hoàng Tuyền đạo lại có bảo bối như vậy?

Nhất định là khó khăn lắm LýTrường Tuyết mới có được nó...

Vậy không thể phụ lòng tốt của nàng được.Liễu Bình ngẩng đầu, không chút do dự mà phát động "Thượng Khuy ThiênĐạo".So ra thì mỗi lần sử dụng năng lực này chỉ cần hao phí mười điểm công đức,càng có lời hơn "Chúng thần Địa Ngục".*****ên hắn nhìn nhìn thi thể kỳ quái kia, lại nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc,vô số suy nghĩ không ngừng lướt qua trong lòng.May mắn chính là quẻ thuật và sức mạnh hạt giống của hắn kết hợp, cho ra đờinăng lực "Thượng Khuy Thiên Đạo".Ở có thể thấy được trong vòng mười phút, Lý Trường Tuyết các nàng sẽ khôngcó nguy hiểm.Chừng mười phút sau, lão giả tóc bạc sẽ rút ra một thẻ bài khác, đó mới là bướcngoặt của vụ đánh cược này Một khi đã vậy -- Liễu Bình nhìn lướt qua sách thẻ."

Lilith."

Hắn truyền âm."

Ta ở đây, Liễu Bình."

Giọng nói của Lilith vang lên."

Triệu hoán Bạch Lang trở về, đặt ở ngoài cửa."

"Được."

Một giây sau.ề ế ếNgoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.Lão giả tóc bạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc."

Một thẻ bài của ta đã trở lại."

Liễu Bình nhún nhún vai, đứng dậy đi mở cửa.Quả nhiên Bạch Lang đang đứng ngoài cửa."

Chủ nhân, ta có việc bẩm báo."

Bạch Lang nói nhỏ một câu.Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn lão giả tóc bạc một cái."

Xin cứ tự nhiên, nhưng hãy mau chóng trở về, nếu không người sẽ cho rằng tađộng tay chân gì trong ván bài đấy."

Lão giả tóc bạc mỉm cười và nói.Liễu Bình khép cánh cửa lại, đứng trên hành lang, hạ giọng mà hỏi: "Thế nào?Tìm được bọn họ chưa?"

"Để lại tin tức ở tiểu thế giới chung của chúng ta, có lẽ chỉ cần bọn họ nhìn thấythì sẽ lập tức liên hệ với ta."

Bạch Lang nói.Liễu Bình ấn tay lên Trấn Ngục Đạo.Phát động "Hư thần"!"

-- Triệu hoán một người khác của thời không song song, chiến đấu vì ngườitrước khi người xuất đao, hơn nữa có thể tan đi vào bất cứ lúc nào."

Chỉ thấy trên người hắn hiện ra một bóng mờ, nhanh chóng hóa thành dáng vẻcủa hắn."

Ngươi và Bạch Lang cùng đi vào, khi cần thiết, Bạch Lang có thể gia nhậpchiến đấu, mười phút sau ta sẽ trở lại."

Liễu Bình nói nhanh."

Được!"

Bạch Lang đáp."

Không thành vấn đề."

Một Liễu Bình khác nói.Liễu Bình duỗi tay sờ một cái, đeo mặt nạ Ác Qủy lên trên mặt, xuyên qua hànhlang thật dài, quẹo qua một cua quẹo rồi biến mất tăm hơi.Một Liễu Bình khác đẩy cửa ra, dẫn theo Bạch Lang đi vào mật thất.Lão giả tóc bạc nhìn Bạch Lang thêm vài lần, kinh ngạc nói: "Thì ra là mộtthích khách trình độ Kỳ Quỷ...

Không thể không nói, thẻ bài trên tay ngươiđúng là không tồi."

ễ ồ ốMột Liễu Bình khác ngồi xuống, mặt mang nụ cười mà nói: "Đương nhiên, hiệntại chỉ xem rốt cuộc ai có thể giành được thắng lợi trong vụ đánh cược này."

Liễu Bình nhanh chóng xuyên qua hành lang.Mười phút!

Hắn chỉ có thời gian mười phút!

Nếu có thể tìm được Yana, hắn chỉcần thoát khỏi lão giả tóc bạc là có thể lập tức rời đi, trở lại Vĩnh Dạ.Vĩnh Dạ to lớn, gần như vô biên vô tận, chỉ cần hắn mang theo mọi người đimột hồi, Medea cũng đừng mong tìm được hắn nữa!

Suy nghĩ của Liễu Bìnhchợt lóe.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Ngươi hao phí mười điểm côngđức, phát động chúng thần Địa Ngục"."

Giây tiếp theo.Một tiếng vang ồn ào truyền đến."

Này này này -- Có nghe thấy không?"

Có người lên tiếng trong chiếc mặt nạ."

Có thể nghe."

Liễu Bình nói."

Chúng ta là chúng thần Địa Ngục, hiện tại phục vụ người hết sức trung thành --xin hỏi người cần dạng năng lực gì?"

Giọng nói kia hỏi."

Ta muốn tìm người."

Liễu Bình nói.Mặt nạ truyền đến một loạt tiếng nghị luận."

Nghe đây, người biết diện mạo của người kia không?"

Một thanh âm khác hỏi."

Không riêng gì diện mạo, ta biết chiều cao cân nặng của nàng, thậm chí biếtluôn cả thuật pháp và năng lực mà nàng am hiểu."

Liễu Bình nói.Mặt nạ lại vang lên một trận nghị luận.Bỗng nhiên, mặt ác quỷ trên mặt nạ lại lật qua, hóa thành một gương mặt mới.Gương mặt quỷ vật đó có vẻ -- Nhiều ít gì cũng có chút phóng đãng.Nhưng khi người thật sự nhìn chăm chú vào nó, nó lại làm ra vẻ mặt hung thầnác sát.Giọng nói thứ ba vang lên từ mặt nạ: "Được, hiện tại đi tìm nàng đi!"

Trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một loại cảm ngộ, cùng lúc đó, danh sáchcũng bắt đầu tiến hành thuyết minh tương ứng: "Chúng thần Địa Ngục giao chongươi một loại năng lực quỷ thần:""Theo Đuôi."

"Chỉ cần người nghĩ đến bộ dáng vẻ và năng lực đặc thù của người kia thì sẽcảm ứng được vị trí của nàng."

"-- Si quỷ đến từ Địa Ngục."

Liễu Bình đứng tại chỗ, thoáng cảm ứng một chút, trong lòng bỗng sinh ra cảmứng mơ mơ hồ hồ đối với vị trí nào đó.Có hiệu quả!

Liễu Bình vừa đi về phía trước, vừa nói với mặt nạ: "Này, tênnăng lực của các ngươi nghe có vẻ kỳ kỳ quái quái, có suy xét đến vấn đề hìnhtượng hay không."

Mặt nạ truyền đến một giọng nói: "Vậy ngươi nói nên gọi là gì?"

"Để ta suy nghĩ thử ––"Qua một hơi hở.Liễu Bình mở miệng nói: "Vậy kêu "Chúng ta xuyên qua núi và biển rộng điđến mộng đẹp xa xôi chỉ vì tìm kiếm một ánh trăng sáng trong lòng."

Một trận trầm mặc kéo dài."

Quá dài, huynh đệ."

"Hơn nữa chúng ta không văn nghệ như vậy."

"Đúng vậy, ước nguyện ban đầu của năng lực này cũng không phải đơn thuầnnhư vậy."

Mặt nạ quỷ thần nghị luận.Lúc này Liễu Bình đã chạy tới trước của một mật thất.Phanh!

Cánh cửa mở ra.Nữ sĩ Thống Khổ nắm một thanh chủy thủ chắn ở trước ngực, một bàn tay khácôm Yana đang hôn mê bất tỉnh."

Các hạ ——"Nàng ta sắc mặt trắng bệch mà nói.Vị đại nhân này chính là tồn tại có thể chống chọi với vị lão thần linh kia.Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Liễu Bình nhìn hai tỷ muội, tâm tư xoay chuyển,nhiều ít gì cũng hiểu được."

Ta không có ác ý, đúng rồi, chúng ta đi vào rồi nói sau."

Hắn bước ra một bước về phía trước, đi vào mật thất rồi đóng cửa lại.-------Chương 876: Bí ẩn!Trong mật thất.Hai tỷ muội nhìn Liễu Bình đi từ đầu này đến đầu kia trong phòng, rồi lại đi từđầu kia trở về đầu này.Hắn đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: "Vở kịch Hắc Ám là do người luôn loliệu sao?"

Nữ sĩ Thống Khổ lộ ra nụ cười châm chọc: "Ta?

Tất cả tiền lời đều là của chủmẫu, ngươi cảm thấy ta là cái gì ở trước mặt bà ta?"

"Còn không biết xưng hô thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta có rất nhiều tên giả, tên thật là Maria."

Nữ sĩ Thống Khổ nói.Liễu Bình vỗ tay một cái: "Được, chúng ta không có nhiều thời gian, ta phảinhanh chóng nói mọi chuyện --"Bên cạnh hắn hiện ra một màn quang ảnh, nhanh chóng ngưng tụ thành hìnhảnh."

Thật ra Yana nên ngã xuống Vĩnh Dạ...

Sau đó gặp gỡ ta..."

Liễu Bình phóng ra sức mạnh "Đặc hiệu sư", ngưng tụ tất cả mọi chuyện phátsinh trong quá khứ thành hình ảnh, hiện ra trước mặt hai tỷ muội.Hắn giấu đi đa số bí mật, chỉ bày ra những cảnh hắn và Yana kết bạn với nhau."

Ta ra tay với thời gian, không gian và vận mệnh, làm tất cả mọi chuyện đượcviết lại một lần, cho nên vận mệnh của nàng và người đều vì thế mà trở nênkhác biệt..."

Hình ảnh nhanh chóng biến hóa.Quá trình Yana trở thành hầu thần của hắn hiện ra với tốc độ nhanh hơn vài lần.Liễu Bình không ngừng kể lại, cuối cùng tổng kết: "Cơ bản chính là như vậy,hiện tại chúng ta phải nhanh chóng trốn đi."

Trong phòng yên tĩnh.Thống khổ nữ thần Maria đã nghe đến mức choáng váng.Liễu Bình nhún vai và nói: "Thời gian cấp bách, chỉ còn lại bảy phút -- Khôngbằng các người đi trước?"

Yana bỗng cười rộ lên.Liễu Bình nói: "Thế nào?

Còn có vấn đề gì không?

Đúng vậy, ta biết nhữngviệc này nghe có vẻ khó tin, ngươi cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người xa lạế ồnhư ta, nhưng hy vọng người và ta tạm thời kết thành đồng minh, như vậy cũngkhông quá đáng đâu đúng không."

Yana lắc đầu, vùng ra khỏi cái dìu của muội muội, mở miệng nói: "Trong quátrình xuyên qua thời gian, người mất đi tất cả thẻ bài, nhưng đều mang binh khívề tới, có đúng không?"

Liễu Bình nói: "Đương nhiên, binh khí là cam chịu đi theo chủ nhân –– từ từ!Yana!"

Lời còn chưa dứt, Yana đã xông lên, ôm chặt lấy hắn.- - Nàng nhớ ra Liễu Bình!"

Ngươi nhớ ta sao?"

Liễu Bình nói.Yana dựa vào vai hắn, nói nhỏ một câu: "Trên thế giới có vô số năng lực vàphương pháp, có thể bảo tồn ký ức."

"Vừa rồi người nói binh khí -- Là cây roi thần bản mệnh của ngươi sao?"

"Đúng rồi, cây roi tra tấn và thống khổ là có khí linh, mang theo năng lực chứađựng sức mạnh và ký ức...

Cho nên ta vừa trở về đã nhớ lại tất cả mọi chuyện."

"Vậy ngươi còn đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy làm gì!"

"Bởi vì ta muốn dò la âm mưu của chủ mẫu, càng quan trọng là, muội muội ta --".Yana quay đầu lại nhìn Maria, trong mắt tràn ngập ấm áp."

Lúc trước ta rơi vào Vĩnh Dạ, luôn không có truy binh đuổi theo, cứ như cóngười đang âm thầm bảo hộ ta, sau đó ta nghe nói nàng cũng đi tới Vĩnh Dạ,đang chủ trì Vở kịch Hắc Ám, ta lập tức suy đoán..."

Maria lạnh lùng nói: "Ngươi làm toàn bộ ngụy trang nhiều năm của ta bị bại lộ,từ giờ trở đi, rốt cuộc ta không cứu được người, cũng không cứu được chínhmình nữa."

"Đừng nghĩ nhiều, chủ mẫu của các ngươi sắp ăn hết mọi người, ngươi cũngkhông cần tiếp tục ngụy trang nữa."

Liễu Bình nói.Hắn cẩn thận nhớ lại quá khứ, nói: "Yana, ngươi và muội muội người cùng điđi, đi vào Vĩnh Dạ, chờ ta nghĩ cách thoát đi rồi lập tức họp mặt với ngươi."

"Không được!

Ta là hầu thần của ngươi, làm sao có thể rời khỏi ngươi?

Tamuốn kề vai chiến đấu với ngươi!"

Yana nói.Liễu Bình liếc nhìn Maria một cái.Maria ôm hai tay, bất đắc dĩ nói: "Tình yêu đáng chết, nó chỉ ảnh hưởng xácsuất sinh tồn của các ngươi, điểm này thì các ngươi phải tin tưởng ta."

"Muội muội, người đi trước."

Yana nói.ế ồ"Ngươi mới là muội muội –– Ngươi còn chưa từng giết người bao giờ, ta đi rồithì người làm sao bây giờ?

Ngu xuẩn!"

Maria quát lớn nói."

Ngừng!"

Liễu Bình nhìn nhìn thời gian.Còn năm phút."

Nếu các ngươi quyết định ở lại, vậy lập tức đi làm một chuyện, chuyện này cóảnh hưởng mật thiết đối với hành động của chúng ta."

Liễu Bình nói."

Chuyện gì?"

Yana hỏi."

Tìm thú cưng của Aldrich -- Từ rất sớm, chừng ba năm trước đây, hắn đã từngcó một huyết nhục thú khuyển, các ngươi có biết ma khuyển kia ở nơi nàokhông?"

Liễu Bình hỏi."

Ý ngươi là Hỏa Nha à,"Yana suy tư nói, "Cũng đúng, hẳn nó cũng về tới lịch sử bình thường...

Nhưngta chưa từng gặp nó."

"Ta biết con chó kia."

Maria trầm tĩnh nói."

Nó ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Năm đó ta thật cẩn thận thu thập tất cả tình báo –– Đừng trừng ta, ngươi chỉbiết tìm cách mạnh lên, làm gì lo đến chuyện quan sát tình huống chungquanh!"

Maria trừng ngược lại Yana một cái, sau đó tiếp tục nói: "Aldrich vừa có đượcnó, chưa được mấy ngày thì nó đã chết, bị chôn dưới tàng cây phía sau hoa viênđấy."

Liễu Bình nói: "Aldrich giết nó?"

"Đúng vậy."

Maria gật đầu nói."

Vậy đúng rồi."

Liễu Bình nói.Hai tỷ muội nhìn nhau, cũng không biết rốt cục hắn có ý gì.Liễu Bình giải thích: "Năm đó lúc ta có được nó, nó nói mình không sống đượcbao lâu, bởi vì có một lần Aldrich đổ máu bị nó gặp được, nó ngửi ra bí mậtấ ế ắđược che giấu trong huyết mạch của hắn."

"Nhưng vì sao Aldrich muốn giết nó?"

Maria hỏi.Cả người Yana chấn động, quát khẽ lên: "Aldrich biết mình là con nối dõi củachủ mẫu!

Hắn muốn che giấu bí mật này!"

"Không sai, từ lúc gặp mặt tới nay, Aldrich luôn giả ngu, cứ như không biết cáigì cả -- thật ra hắn biết mình là con nối dõi của chủ mẫu."

Liễu Bình nói."

Hắn đã bị chủ mẫu ăn."

Yana nói."

Hắn là một tên âm hiểm mà lại rất có dã tâm, làm sao lại cam tâm rơi vào kếtcục này?"

Maria nói.Ba người nhìn nhau.Hình như –– Hình như trang viên này còn có bí ẩn nào đó.Trên tay Yana hiện ra thánh quang, nàng mở miệng nói: "Ta đi giúp Hỏa Nhasống lại."

"Các ngươi đều đi đi, ta phải chạy trở về, chúng ta gặp lại sau."

Liễu Bình nói.Maria nói: "Vây nơi này làm sao bây giờ?

Đợi lát nữa khi chủ mẫu lại đến, mộtkhi phát hiện Yana không có mặt --"Mặt nạ Ác Qủy trên mặt Liễu Bình bỗng thay đổi thành một gương mặt."

Cho ta một sợi tóc."

Hắn nói.Yana trực tiếp nhổ xuống một sợi tóc, đặt vào trong tay Liễu Bình.Đôi tay Liễu Bình nhanh chóng se tóc thành một cái kết, đặt trên cây gai độctrên mặt đất kia."

Đây, cái này có dùng được không vậy."

Hắn hỏi.Mặt nạ Ác Qủy phát ra một giọng nói ồm ồm: "Yên tâm, ta phong thần nhờ vàođạo giả chết, tuyệt đối không có vấn đề."

-------Chương 877: Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?Phanh!

Sợi tóc lập tức hóa thành Yana, ôm gai độc kia đi trở về trước tường,một tay xuyên gai độc qua ngực."

Các ngươi đi đi, ta giả vờ trong chốc lát, chờ quái vật kia thật sự muốn ăn ta thìta lập tức trở về Địa Ngục."

"Yana"nói."

Được, vất vả cho ngươi."

Liễu Bình đưa mắt ra hiệu với hai nàng.Ba người đẩy cửa đi ra ngoài, chia thành hai đường, nhanh chóng rời đi.Yana quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng rút chuôi roi dài ra, một đầu cuốn lêncánh tay mình, đầu còn lại quấn vào cánh tay Maria."

Làm gì vậy?"

Maria hỏi."

Về sau luôn đi theo bên cạnh ta đi, muội muội."

Yana nói."

Ta mới là tỷ tỷ."

Maria nói."

Vậy đi theo ta đi, thế giới này đã sắp bị hủy diệt, ta hy vọng cho dù là thế nào,ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."

Yana ôn nhu nói."

Đừng có nói nhảm, chúng ta sẽ chết vào bất cứ lúc nào đấy –– tập trung tinhthần chuẩn bị chiến đấu đi, rõ chưa?"

Maria lạnh lùng nói.Yana lại mỉm cười, roi dài trong tay lập tức tỏa ra hai quang diễm màu đen.Cùng thời khắc đó.Trong sách thẻ Quyển Sách Tử Vong, trên một trang trống dần dần hiện ra bóngdáng thẻ bài.Lilith giật mình, sau đó mừng rỡ, vui sướng kêu lên: "Hả?

Hầu thần đang thuthẻ bài à?

Hầu thần –– là tỷ tỷ của Yana!

Xem ra Liễu Bình đã tìm được nàng!"

Trong mật thất."

Yana"bị đóng đinh trên tường."

Nàng"lấy ra một mặt gương, ngơ ngẩn nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương.Chỉ chốc lát sau, trong một thất vang lên giọng nói cô đơn của "Nàng": "Đã lâukhông giả dạng thành nữ hài tử mỹ lệ như vậy, chậc chậc, rõ ràng thủ đoạn củata là thiên hạ đệ nhất, vì sao phải xuống Địa Ngục kia chứ?"

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cánh cửa mật thất mở ra.Medea mặc một bộ váy dài màu đỏ đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở cửa.Một Ma Vương thân thể cường tráng theo sát sau đó, bị bà ta nắm tay, trực tiếptúm vào mật thất."

Medea, ngươi vẫn động lòng người như vậy..."

Ma Vương trầm trầm mà."

Hì hì, cái lão già này, tất nhiên ta sẽ giao cho người, nhưng trước lúc đó, ngườiphải làm cho ta vui sướng một chút."

Medea khẽ vỗ về ngực Ma Vương, nhỏ giọng thì thầm."

Ngươi muốn vui sướng thể nào?"

Ma Vương hỏi."

Ăn..."

Trên tay Medea có thêm một khối ma thạch màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!Trước ván bài.Liễu Bình bỗng đứng lên, mở miệng nói: "Xin lỗi không tiếp được một chút."

"Ngươi cũng tương đối bận rộn nhỉ."

Lão giả tóc bạc nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trong sân, không ngẩngđầu lên mà nói.Lão ta đang hết sức chăm chú mà nghiên cứu Lý Trường Tuyết.Liễu Bình không hề đáp lại, chỉ ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi lẳng lặng chờđợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình xuất hiện ở cuối hành lang.Hai Liễu Bình gật gật đầu với nhau, Liễu Bình ở cửa trực tiếp biến mất.Một Liễu Bình khác đi lên trước, đẩy cửa tiến vào mật thất.ễ ồ ế ế ếLiễu Bình ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn thoải mái, bậc lửa châm một điếu xìgà lần nữa.Giữa sân.Lý Trường Tuyết dùng thanh trường kiếm ngăn cản sát sao thi thể Ác Mộng kia.Mặc kệ nó tấn công, nhảy lên, vung trảo như thế nào, đều bị trường kiếm trựctiếp đánh bay ngược trở về.Nhìn dáng vẻ của Lý Trường Tuyết, hình như còn chưa dùng sức mấy.Triệu Thiền Y đúng một bên nhàn rỗi không có việc gì làm, thậm chí còn bắtđầu trò chuyện với Lạc Tinh Thần.Lão giả tóc bạc tán thưởng: "Kiếm thuật tương đối tinh vi, ta chưa bao giờ biếtLục Đạo Luân Hồi có tài nghệ như vậy."

Liễu Bình không tiếp lời.Từ khi phát động "Thượng Khuy Thiên Đạo"đến giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều coi như bình thường.Nhưng lại qua một phút -- Một phút sau, con Ác Mộng quái vật kia sẽ trở nênkhông bình thường.Đáng tiếc.Hiện giờ hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không có cách nào thật sự ra tay.Chẳng lẽ phải dựa hết vào Lý Trường Tuyết?

Ánh mắt Liễu Bình chóp động,suy nghĩ bỗng dừng lại trong sách thẻ.Thẻ bài có vẽ cái mặt nạ Ác Qủy kia giật giật."

Thế nào?

Có chuyện gì sao?"

Chúng thần Địa Ngục trong mặt nạ lên tiếng hỏi."

Vừa rồi chúng ta dùng tổng cộng hai năng lực, một là Theo đuôi, một là Bùmbùm nam biến nữ."

Liễu Bình nói."

Đúng, không sai, chúng đều là nghệ thuật tà ác, xưng hùng một phương trongĐịa Ngục."

Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình không khỏi vô trán, hỏi: "Có năng lực chiến đấu chính diện haykhông?"

"Đương nhiên là có!

Nhưng đều là phương pháp chém giết cực kỳ hung tàn,muốn sử dụng chúng thì cần thỏa mãn điều kiện rất khắc nghiệt."

Chúng thần Địa Ngục nói."

Điều kiện gì?"

Liễu Bình hỏi.ắ ổ"Phải có lý giải khắc sâu đổi với các loại binh khí, thuật pháp, tri thức tà mônngoại đạo, nếu không ngươi không thể phát huy sức mạnh của chúng!"

Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình im lặng, nhẹ nhàng nói: "Cái này không phải là vấn đề đối với ta."

"Rất tốt, chúng ta đã chuẩn bị ổn thoả, có thể cung cấp các loại năng lực chiếnđấu cho ngươi."

Chúng thần Địa Ngục nói.Trong lòng Liễu Bình hơi kiên định, bỗng ý thức được chuyện gì đó, ánh mắtnhìn lại giữa sân.Một phút tới rồi! thi thể kỳ quái kia bị trảm bay ra ngoài, té ngã lộn nhào trênmặt đất rồi kéo ra một đường xám thật dài.Nó bất động.Lý Trường Tuyết mở miệng nói: "Ta đã phiền chán trận chiến đấu này, chiếutiếp theo sẽ giết ngươi."

Thân thể nàng rung lên, lập tức muốn bay lên, lại nghe ở ngoài thế giới truyềnđến giọng nói của Liễu Bình: "Ngùng!".Lý Trường Tuyết dùng lại, quay đầu nhìn về phía đó.Liễu Bình tiếp tục nói: "Đừng tiến lên, Triệu Thiền Y, dùng pháp trận ẩn nấp."

"A -- Được!"

Triệu Thiền Y nói.Nàng lấy ra một trận bàn, bắt đầu bày trận."

Tiêu chuẩn bày trận của ta không mạnh bằng người, chỉ có thể đến trình độnày."

Triệu Thiền Y nói.Lạc Tinh Thần suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Nếu là sức mạnh tính chất ẩnnấp thì ta cũng có chút thủ đoạn."

Nàng duỗi tay một cái vào hư không, hái một ngôi sao vào trong tay."

Ai Vong Tinh –– Ẩn!"

Sao trời hóa thành vô số những mảnh vụn lóe sáng, bao phủ lên thân thể bangười.Lý Trường Tuyết, Lạc Tinh Thần và Triệu Thiền Y đều là chức nghiệp giả thânkinh bách chiến, vừa nghe Liễu Bình nhắc nhở thì trong lòng nhiều ít gì cũng cósuy đoán.Nếu Liễu Bình bảo bọn họ trốn đi -- - Vậy chứng minh con quái vật ở đối diệnmuốn sinh ra biến hóa kinh khủng nào đó.Ba người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.Chúng một hơi thở sau.ể ếThi thể kia đột nhiên phát ra một tiếng gào đinh tai nhức óc.Trên mặt đất, vô số thứ trôi nổi lên, hóa thành hạt bụi trong tiếng gào rống đó.Dao động sức mạnh mà thi thể tỏa ra càng ngày càng mãnh liệt -- Nó nhìn khắpchung quanh, lại không thấy bất cứ mục tiêu nào có thể công kích, cuối cùngbỗng quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào người lão giả tóc bạc.Lão giả tóc bạc nặng nề mà nói: "A, tiểu xiếc xảy ra hiệu quả ngược."

Liễu Bình nói: "Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?"

Lão giả tóc bạc nhún vai mà nói: "Không thể không nói, ngươi biết nó muốnlàm gì --"."

Đương nhiên, đừng quên, ta từng đi qua thế giới dưới Vĩnh Dạ...

Ta cho rằngtrước đó khi nói chuyện với nhau người đã nhìn ra điểm này."

Liễu Bình nói.Ánh mắt hắn chợt lóe.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi toànlực phóng thích năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt."

"Bởi vì nội dung lời nói lần này của ngươi là chân thật, cho nên hiệu quả lừa gạtsẽ càng cường đại hơn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Lão giả tóc bạc gật đầu nói: "Luôn có vài biện pháp để đạt được bí mật như vậy,ta cho rằng người chỉ nắm giữ bí mật, ai biết người thật sự đi qua thế giới hạtầng."

"Cẩn thận, hình như thẻ bài của ngươi muốn cắn ngược."

Liễu Bình phun ra một vòng khói và nói.-------Chương 878: Đánh cược và tử cục!Lão giả tóc bạc cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy sau lưng thi thể kia loáng thoáng hiện ra một cánh cửa hắc ám thật lớn,cứ như có thể mở ra vào bất cứ lúc nào."

A, không xong."

Lão giả tóc bạc liên tục rút ra bảy thẻ bài, ném hết vào giữa sân.Tiếng động nhỏ liên tục vang lên.Chỉ thấy bảy tên Ma Vương cả người lượn lờ ngục hỏa từ trên trời giáng xuống,Chúng ném ra xích sắt màu đen thật dài, trói chặt lấy thi thể kia, sau đó vâyquanh nó ở chính giữa, cùng niệm chú ngữ.Thi thể chấn động, cánh cửa hắc ám sau lung lập tức hóa thành hư ảnh, sau đódần biến mất."

Phong ấn."

Lão giả tóc bạc lạnh nhạt nói.Bảy Ma Vương cùng quát lên: "Lấy sức mạnh của chư thần Luyện Ngục,phong!"

Cái quan tài sắt kia nhanh chóng bay tới, như cái mồm to nuốt thi thể vào, đóngnắp quan tài lại rồi phong ấn."

Các ngươi phong ấn nó như vậy bao nhiêu lần rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là bí mật, ngươi muốn biết thì phải trả cái giá nhất định."

Lão giả tóc bạc nói."

Ta là muốn tốt cho các ngươi-- Dùng nhiều chiêu thức tương tự thì nó nhấtđịnh sẽ nhớ rõ, đến lúc đó các ngươi sẽ bị nó giết sạch."

Liễu Bình nói.Ngay lúc này, hắn buông bỏ những tính kế xuống, thẳng thắn thành khẩn đưa ranhắc nhở.Bởi vì đứng trước Ác Mộng, mọi sức mạnh đều đáng để đoàn kết.- - Ít nhấtnhững sức mạnh đó tồn tại có thể trợ giúp toàn bộ Luyện Ngục - Vĩnh Dạ ThầnTrụ đấu tranh với triều Ác Mộng."

Đa tạ ý tốt của ngươi, vậy thì tiếp tục ván bài."

Lão giả tóc bạc nói.Lão ta nhìn chằm chằm vào Lý Trường Tuyết, không ngừng rút thẻ bài ra từsách thẻ, nhanh chóng tẩy bài, hình như muốn tìm ra cách nào đó thắng được vụđánh cược này.ắ ấ ấ ấ ế ốAi thắng thì sẽ lấy được tất cả thẻ bài xuất chiến của đối phương.Bỗng nhiên, ánh mắt lão ta dừng lại trên thiết quan nặng nề kia lần nữa.Trong thiết quan truyền đến tiếng đập đánh nặng nề, cả nắp quan tài cũng khôngngừng run rẩy, cứ như sẽ bị xốc lên vào bất cứ lúc nào."

Toàn lực niệm chú!"

Sắc mặt lão giả tóc bạc trầm xuống, lão ta quát.Bảy Ma Vương quay quanh thiết quan không ngừng niệm chú ngữ, mãi đến khiđầu đầy mồ hôi, mỏi mệt muốn chết.Rốt cuộc -- Thiết quan khôi phục an tĩnh.Lúc này bảy Ma Vương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với lão giả tócbạc: "Đại nhân, tạm thời phong bế, nếu lần sau vận dụng nó thì e rằng phong ấnsẽ càng thêm khó khăn."

"Đã biết."

Lão giả tóc bạc tùy tiện lên tiếng, ánh mắt lại dùng trong pháp trận ẩn nấp kia.Kiếm Thần của thế giới Lục Đạo Luân Hồi-- Thẻ bài này quá mức hi hữu, quáhữu dụng, lão ta nhất định phải lấy được vào tay!

Nhưng có được thẻ bài này làmột tồn tại cường đại có thể ngồi ngang hàng với lão ta.Rốt cục...

Phải làm sao mới có thể lấy được thẻ bài này từ trong tay hắn?"

Nếu ngươi không có thẻ bài mới để đưa vào ván bài, vậy thắng bại đã có kếtquả."

Liễu Bình mở miệng nói.Lão giả tóc bạc rơi vào trầm ngâm, bỗng cười nói: "Ta nhớ ra một sự kiện."

"Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu người và ta đều từng tiến vào thế giới dưới Vĩnh Dạ, chi bằng chúng tacùng đi xuống nhìn xem."

Lão giả tóc bạc nói."

Không thành vấn đề."

Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.- - Hắn có thẻ bài Trì Hỏa, lại có một Ác Mộng chiỦng, đi xuống căn bản không phải vấn đề gì.Ngược lại là lão thần linh đối diện, lão ta có thể đi xuống sao?"

Như vậy, quyết định thời gian vào lúc..."

Lão giả tóc bạc lấy ra mấy thẻ bài bói toán rồi nhanh chóng tính toán, miệng nóixin lỗi: "Thật xin lỗi, người già rồi chính là như vậy, chuyện gì cũng phải lotrước lo sau."

"Ngươi tùy tiện."

ễ ỗ ấ ắ ấLiễu Bình nói một câu, bỗng cảm thấy sách thẻ của hắn chấn động lên.Lilith bay ra từ sách thẻ, dừng ở trên đầu Liễu Bình, truyền âm: "Các nàng tìmđược cốt hài của Hỏa Nha rồi, Yana bảo ta nhắn cho ngươi một câu..."

"Trên người Hỏa Nha có dấu vết thí nghiệm cấm thuật nguyền rủa cực kỳ tà ác."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Rốt cục Aldrich đang làm gì!

Đáng chết, hắn ta biết thân phận của bản thân,thậm chí còn đang làm thí nghiệm như vậy, hiển nhiên là vì hắn ta đã có chuẩnbị.- - Nhưng hắn ta đã bị Chủ Mẫu Tàn Nhẫn ăn!

Kế tiếp, tòa trang viên này sẽphát sinh cái gì?

Trong lòng Liễu Bình bỗng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo,nhịn không được nâng ly rượu lên uống một ngụm."

A ha --"Giọng nói của lão giả tóc bạc vang lên: "Ngay vào hôm nay!

Nếu hôm naychúng ta cùng đi xuống, nhất định sẽ có thu hoạch không tồi."

Gãi đúng chỗ ngứa!

Liễu Bình nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ mấy phút rồinói: "Vậy vụ đánh cược này làm sao đây?"

"Đặt ở nơi này, nó sẽ không bay mất –– Ta để bảy Ma Vương thủ hạ của mìnhvà người cùng đi, chờ các ngươi trở về thì chúng ta hoàn thành vụ đánh cượcnày."

Lão giả tóc bạc nói."

Được!"

Liễu Bình đáp ứng nói.Lão giả tóc bạc gần như không có bất cứ chần chờ nào, trong nháy mắt hắn nóira từ "Được"thì đã rút một thẻ bài rồi ném ra.Phanh!

Thẻ bài hóa thành một quang môn truyền tống.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Quang môn truyềntống."

"-- Nối thẳng đến tầng thế giới Ác Mộng."

Liễu Bình vỗ sách thẻ một cái, Lạc Tinh Thần, Triệu Thiền Y, Lý Trường Tuyếttrong thế giới thu nhỏ, thậm chí Bạch Lang đứng ở bên cạnh hắn đều hóa thànhthẻ bài rồi bay vào trong sách.Cùng lúc đó.Trên mảnh đất trống trong mật thất xuất hiện bảy tên Ma Vương."

Đi cùng nhau?"

Liễu Bình hỏi."

Mời!"

Bảy tên Ma Vương nói.Bọn họ cùng đi vào quang môn.Trong nháy mắt cuối cùng, trong hư không bỗng bay tới vài quang ảnh, hoàntoàn đi vào sách thẻ của Liễu Bình.Quang môn theo đó mà biến mất.Trong mật thất chỉ còn lại một mình lão giả tóc bạc.Lão ta buông xì gà, đổ một ly rượu cho mình lần nữa, trên mặt lộ ra nụ cười đắcthắng."

Khế ước thắng bại của ván bài đã được thành lập."

"Nhưng nếu người chết ở tầng Ác Mộng, vậy ngươi không thể tiếp tục ván bàinày."

"Là ta thắng."

"Như vậy --""Thẻ bài của người đều là của ta."

Lão giả tóc bạc giơ ly rượu lên, uống cạn một hơi."

Cho dù hao tốn mất bảy thủ hạ đắc lực, nhưng chỉ cần có thể đổi lấy KiếmThần của thế giới Lục Đạo Luân Hồi-..."

"Vụ mua bán này cũng không lỗ lả."

Lão ta buông ly rượu, vắt chân bắt chéo, cảm thấy mỹ mãn mà hút xì gà.Hiện tại.Chỉ cần chờ Hắc Ám tiên sinh kia chết trong thế giới Ác Mộng là được.Thật là một tên ngu xuẩn.Đại khái lúc hắn đi xuống trùng hợp gặp phải một mảnh đất an toàn, cho nêncảm thấy mình rất ghê gớm, có thể sống sót ở tầng Ác Mộng.Nhưng mà -- Lão ta tập hợp toàn bộ nhân lực, tài lực và vật lực của ngân hàngNgọc Diễm, phái rất nhiều cao thủ tiến vào tầng thế giới dưới chót, kết quả từthương hầu như không còn, chỉ đạt được thi thể kia và một tọa độ có thể truyềntống đến.Lão ta suýt chút nữa cũng không trở về được!

Hắn dựa vào cái gì mà huênhhoang như vậy?

Đi chết đi!

Lão giả tóc bạc yên lặng suy nghĩ.Tầng thế giới Ác Mộng.Một bộ xương khô huyết sắc ngâm mình trong máu loãng vẩn đục, vẫn khôngnhúc nhích.Ở nơi cách nó mấy chục mét.Bảy Ma Vương đã chết sạch.Thật là ghê gớm.ấ ồ ẫ ắ ế ầ ÁLấy bảy Ma Vương làm mồi dẫn hắn tiến vào tầng Ác Mộng, có vẻ sớm cóchuẩn bị là đi xuống sẽ là mảnh đất an toàn, kết quả vừa mới tới thì những MaVương đó đã gặp phải công kích.Đây là một tử cục.- - Xem ra là vì thắng được thẻ bài trên hắn tay.Nhưng chỉ sợ lão ta phải thất vọng rồi.Bộ xương khô huyết sắc đợi mấy phút, mãi đến khi tất cả tiếng nhấm nuốt biếnmất, lúc này mới chậm rãi chìm xuống mặt đất, biến mất tăm hơi.-------Chương 879: Xúi giục và lừa gạt"Tất cả thẻ bài lên sân tham chiến đều là tiền đặt cược."

"Người thua vụ đánh cược mất đi tiền đặt cược đó."

"Thể ước trên liên tục có hiệu lực."."

Ngươi phải trở lại trang viên của Chủ Mẫu Tàn Nhẫn vào thời gian thích hợpđể hoàn thành vụ đánh cược này."

"Ngoài ra,""Ngươi đã trúng phải năng lực Kỳ Quỷ cấp bậc cực cao: Xúi giục."

"Ngươi đã bị đối phương xúi giục, nhất định sẽ làm theo lời xúi giục của đốiphương."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình, nhắc nhở trước đó đãxảy ra chuyện gì.Chờ hắn xem xong, lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Chúý!"

"Năng lực Kỳ Quỷ đối phương sử dụng: Xúi giục, cấp bậc đã gần với lừa gạttrên người của ngươi."

"Chúng đều là năng lực Kỳ Quỷ cao cấp nhất."

"Tồn tại sử dụng loại năng lực đỉnh cấp này, trừ Ác Mộng ra thì đều là tồn tạithần bí rất có lai lịch."

Liễu Bình thở dài.Tên kia động ý xấu, muốn có được thẻ bài trên tay hắn, cho nên mới phát động"Xúi giục".Thật là năng lực *****.Hắn bất tri bất giác đã bị lừa, hơn nữa không cảm thấy có gì không thích hợp cả.Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của lão giả tóc bạc.Điều đáng tiếc duy nhất chính là -- Lão ta không biết hắn có một bộ Ác Mộngchi Ủng, có thể ngụy trang thành vật chết ở tầng thế giới Ác Mộng, sẽ khôngvừa tới đã bị quái vật ăn luôn.Cho nên đôi khi thật sự cần một vài át chủ bài không để ai biết.Phanh!

Một tiếng vang nhỏ.Thẻ bài tín vật kia lập tức hóa thành cây đuốc, bị Liễu Bình nắm trong tay.Hắc ám chung quanh bị chiếu sáng, hiện ra một vách tường thật dày, cẩn thậnnhìn lại, chỉ thấy chúng được xây dựng từ vô số hài cốt nhân loại chi chít."

Ta nhớ lần trước khi tới nơi này là thật lâu trước kia, khi đó trên tường đều làngười..."

ễ ẩ ẩLiễu Bình lẩm bẩm.Sách thẻ đột nhiên mở ra, tùng thẻ bài theo đó mà nhảy ra.Lý Trường Tuyết, Yana, Maria, Triệu Thiền Y, Lạc Tinh Thần, Bạch Lang.Mọi người đều nhìn lại chung quanh."

Bí mật của nơi này quá *****, không phải thứ chúng ta có thể biết được."

Bạch Lang nặng nề mà nói."

Ta cũng cảm thấy uy ***** tử vong, tâm linh đang không ngừng bị xâm nhập --Đi mau, về sách thẻ trước đi!"

Lạc Tinh Thần nói.Hai người hóa thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ lần nữa.Còn lại bốn nữ nhân.Ánh mắt Triệu Thiền Y chớp động, nhìn nhìn Lý Trường Tuyết trước, sau đó lạinhìn Yana, yên lặng lui về phía sau một bước."

Xin hỏi người là người phương nào?

Gia nhập bộ bài của Liễu Bình khi nào?"

Yana hỏi Lý Trường Tuyết."

Ta là kiếm tu Lý Trường Tuyết của thế giới tu hành, ngày xưa được Liễu Bìnhcứu giúp, bởi vậy tiến đến báo ân."

Lý Trường Tuyết chắp tay và nói.Ánh mắt Yana dịu đi, học dáng vẻ chắp tay của nàng ta và nói: "Về sau chúng talà đồng đội, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận."

"Đương nhiên --Phía ta có một chuyện mấu chốt phải lập tức nói với LiễuBình."

Lý Trường Tuyết nghiêm mặt nói."

Chuyện gì?"

Liễu Bình kinh ngạc nói."

Ngươi còn nhớ thế giới Hoàng Tuyền không?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Đương nhiên là nhớ rồi."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi nhớ các quỷ thần thế giới Hoàng Tuyền đã từng đến đây hỗ trợchống lưng cho ngươi không?"

Lý Trường Tuyết lại hỏi."

Đương nhiên là nhớ, ta luôn rất cảm tạ bọn họ."

Liễu Bình cũng nghiêm mặt mà nói.ố ế ề ế"Vậy thì tốt, hiện tại thế giới Hoàng Tuyền có đại nạn, tận thế đang tàn sát bừabãi ở Hoàng Tuyền, người lập tức cùng ta đi cứu Hoàng Tuyền, sau đó ta đíchthân đưa người trở về."

Lý Trường Tuyết nói.Nàng ta vừa nói xong thì đã bắt lấy tay Liễu Bình, ấn pháp quyết và nói: "Cànkhôn vạn pháp, đạo quy luân hồi, đi --".Liễu Bình chưa kịp phản ứng thì chung quanh đã điên cuồng tuôn ra mây mù."

Từ từ đã!".Nữ sĩ Thống Khổ Maria đột nhiên đứng ra, lập tức đè lại pháp quyết trên tay LýTrường Tuyết."

Thế nào?"

Lý Trường Tuyết ngạc nhiên hỏi.Maria không nói một lời, chỉ lấy quyển sách chân thật rồi mở ra.- - Trừ vua lừagạt trời sinh như Liễu Bình ra thì không kẻ nào có thể nói dối trước mặt quyểnsách này.Chỉ thấy trên sách có viết một hàng chữ nhỏ: "Lý Trường Tuyết đang nói dối,tiếng nói chân thật trong lòng nàng như sau:""Đợi lát nữa kéo Liễu Bình đến Hoàng Tuyền xong thì lập tức chém nát toàn bộthông đạo không gian, vậy hắn chính là của ta!"

Một trận tĩnh mịch kéo dài.Trước bức tường hài cốt trống trải mà rợn người, bầu không khí ***** đãbiến mất, thay vào đó là một loại không khí khác."

Đây là chuyện giữa ta và Liễu Bình, cũng không liên quan đến nữ nhân ngươi,rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Lý Trường Tuyết khó chịu mà nói."

Đương nhiên là liên quan đến ta,"Maria vỗ vỗ bả vai Yana, "Chuyện của muội muội ta chính là chuyện của ta."

"Chẳng lẽ hắn là trượng phu của muội muội ngươi?"

Lý Trường Tuyết nói."

Sớm muộn gì hắn cũng là trượng phu của nó!"

Maria nói."

Vậy cũng không phải trượng phu của ngươi!"

Lý Trường Tuyết quát."

Cũng không phải trượng phu của ngươi!"

Yana quát.Triệu Thiền Y cúi đầu, chơi chơi góc áo của mình.Sách thẻ mở ra.Bạch Lang và Lạc Tinh Thần bay ra, nhìn mấy người bọn họ."

Thật kỳ quái, vì sao các nàng có thể không bị nơi này ăn mòn?"

Bạch Lang khó hiểu nói."

Bởi vì các nàng căn bản không quan sát hoàn cảnh, dồn hết toàn bộ tinh lực lênngười đối phương!"

Lạc Tinh Thần nghiêm túc nói."

Không được, ta làm không được!

Quá nguy hiểm, ta phải đi về!"

Bạch Lang nói."

Ta cũng vậy!"

Lạc Tinh Thần nói.Hai người hóa thành thẻ bài lần nữa rồi bay trở về sách thẻ.Thế giới lại khôi phục an tĩnh lần nữa.- - Đây là một bầu không khí an tĩnh làmngười ta hít thở không thông.Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, xua tay nói: "Được rồi, đừng ồn, chuyện càng quantrọng trước mắt là thăm dò bí mật của nơi này, tìm ra cách cứu vớt toàn nhânloại ––""Câm miệng!

Không có chuyện của ngươi!"

Yana, Maria và Lý Trường Tuyết cùng kêu lên.Liễu Bình lập tức im như ve sầu mùa đông.Triệu Thiền Y ở bên cạnh cũng bị khí thế này làm e sợ, không khỏi lui lại mộtbước.Nàng thân là nhất đại Yêu Vương...

Quả nhiên...

Không dám giao phong vớinhững nữ tử nhân loại đáng sợ này.Như vậy không được!

Triệu Thiền Y yên lặng cổ vũ chính mình, hạ quyết tâmdưới đáy lòng.Nàng nhất định phải nỗ lực tu luyện!

Tranh thủ có một ngày đạp mấy nữ tử nàyxuống dưới chân!

Khí thế trên người nàng biến đổi, lập tức khiến Yana và LýTrường Tuyết chú ý."

Tiểu miêu?

Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Yana cười như không cười mà hỏi."

Yêu Vương Triệu Thiền Y, ta nhớ chúng ta đã từng đánh qua mấy trăm lần, sauđó đã thương lượng cả rồi mà."

Lý Trường Tuyết cũng híp đôi mắt xinh đẹp lại và nói."

Ha ha, hiểu lầm, hai vị tỷ tỷ hiểu lầm --Ta chỉ đang tính đi lên khuyên can màthôi!"

ề ể ấ ế ốTriệu Thiền Y lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại, không để lại dấu vết mà trốnphía sau Liễu Bình.Cái đuôi của nàng cũng đang run.Một người tu luyện ba ngàn năm chỉ vì trở về giành nam nhân.Một người cả xuyên qua thời không mà cũng không mất đi ký ức, nhất địnhphải nhớ rõ Liễu Bình, vậy mà còn muốn hắn tới cứu.Hai nữ nhân này thật đáng sợ...

Nàng chơi không lại rồi!-------Chương 880: Chúng ta đi xử lý quỷLiễu Bình đứng bên cạnh có chút nhụt chí.Rõ ràng là tới tìm biện pháp cứu vớt nhân loại, tại sao lại thành ra cục diện thếnày?

Đúng lúc này.Trong hư không chung quanh bỗng vang lên một giọng nói già nua: "Khôngngờ ngươi thật sự đạt được tư cách siêu phàm nhập thánh."

"Ngươi thật sự có thể đạt được cơ hội kia."

Tinh thần Liễu Bình rung lên, ôm quyền và nói: "Tiền bối, xin hãy đưa cơ hộikia cho ta."

"Không được!"

Giọng nói già nua kia đáp."

Vì sao?

Không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói."

Bởi vì người mất đi Thánh Linh, không có Linh, cho dù ngươi có được cơ hộikia thì cũng không thể sử dụng tốt được."

Giọng nói già nua nói.Liễu Bình ngơ ngẩn.Đúng vậy.Là Andrea.Cô bé là Thánh Linh duy nhất, cũng là hy vọng duy nhất.- Vào thời khắc này,rốt cục cô bé đang trốn ở đâu?

Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: "Trở vềđi, ta có thể đưa người trở về –– ngươi phải nắm chặt thời gian tìm kiếm ThánhLinh, mang nàng cùng tới đây, vậy ta mới có thể yên tâm giao cơ hội kia chongươi."

"Được, ta nhất định sẽ mang nàng tới!"

Liễu Bình nói."

Cuối cùng, ta có một tin tức muốn nói cho ngươi."

"Cái gì?"

"Triều Ác Mộng sẽ lập tức dâng lên, bùng nổ từ triều Vĩnh Dạ, bao phủ kéo dàimãi đến chỗ kết nối giữa hai thần trụ––""Vĩnh Dạ sẽ tiêu vong!"

Tiếng nói vừa dứt, quanh thân Liễu Bình hiện ra từng luồng minh quang, khônggian chung quanh cũng bắt đầu dao động không ngừng."

Chờ một chút!"

Yana vội vàng ngăn cản."

Chúng ta còn chưa nói xong!"

Maria cũng nói."

Còn chưa phân chia thắng bại mà!"

Lý Trường Tuyết nắm lấy thần kiếm mà nói.Giây tiếp theo.Bá –– Quang mang truyền tống sáng lên.Mọi người bay trở về sách thẻ, bị Liễu Bình nắm vào trong tay.Hắn hóa thành một tia hào quang mãnh liệt xuyên qua hư không, trong nháymắt đã rời khỏi tầng thế giới Ác Mộng.Trang viên của Chủ Mẫu Tàn Nhẫn.Trong mật thất.Một ánh hào quang hiện lên.Liễu Bình đi ra, ngồi xuống sô pha lần nữa.Da mặt lão giả tóc bạc giật giật, ánh mắt thâm thúy, lão ta nói: "Không tồi, thậtsự đã trở lại."

"Đương nhiên ta có thể trở về."

Liễu Bình đổ cho mình một ly rượu, há to mồm mà uống."

Xem dáng vẻ của ngươi, phía dưới thật sự rất nguy hiểm?"

Lão giả tóc bạc hỏi."

Đúng vậy, phía dưới không có một người, đặc biệt thích hợp cãi nhau và đánhnhau -- nơi này an toàn nhất, trong khoảng thời gian ngắn ta tuyệt đối khôngmuốn đi xuống."

Liễu Bình nói lời phát ra từ thâm tâm.Lão giả tóc bạc cẩn thận quan sát biến hóa trên vẻ mặt hắn, trong lòng tràn ngậpkhó hiểu và nghi ngờ.Sao nhìn tiểu tử này lại có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn?

Hai ngườinhìn nhau.Liễu Bình bỏ tâm tư qua một bên, nhanh chóng bắt đầu suy tư phải đối phó lãonhân này như thế nào.Đối phương là "xúi giục", hắn là "Lừa gạt".Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát thân?

Lão giả tóc bạc cũng tràn đầy khóhiểu.Bảy tên Ma Vương đã chết.Tuy nhìn vẻ mặt tên này như nhớ đến chuyện ở bên dưới thôi đã sợ, nhưng cuốicùng vẫn êm đẹp đã trở lại.ẳ ắ ấ ế ễ ồChẳng lẽ hắn thật sự là cao thủ không xuất thế?

Vậy cũng không dễ làm rồi...Lão giả tóc bạc nheo mắt lại, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn."

Vậy chúng ta tiếp tục ván bài?"

Lão ta thử nói."

Tiếp tục."

Liễu Bình nói.Đúng lúc này, cánh cửa mật thất bị đẩy ra.Medea đi đến."

Hai vị đại nhân, ta tới báo lại một tiếng --"."

Tụ hội đã kết thúc, tất cả khách khứa đều được ta tiễn đi."

Bà ta lộ ra nụ cười thỏa mãn, lấy một chiếc khăn tay trắng như tuyết nhẹ nhàngchà lau khóe miệng."

Medea, dáng vẻ của ngươi nhìn có chút kỳ quái."

Lão giả tóc bạc nhíu mày nói.Medea cười nói: "Hả?

Là trang dung của ta xảy ra vấn đề sao?

Xin lỗi, tathoáng sửa sang lại một chút, đợi chút lại đến ra mắt hai vị đại nhân."

Bà ta khụy người thi lễ, lui về phía sau, mở cánh cửa mật thất rồi đi ra ngoài.Cánh cửa khép lại.Medea cúi đầu nhìn nhìn làn váy của mình."

A...

Tại sao ta lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này?"

Bà ta hơi nghi ngờ mà lẩm bấm.Vẻ mặt mất tự nhiên nào đó chợt lóe qua trên mặt bà ta.Trong mật thất.Liễu Bình cúi đầu lắc lắc khối băng trong ly rượu, trầm mặc không nói.Lão giả tóc bạc cũng xuất thần nhìn xì trong tay gà.Vừa rồi -- Trên váy của Medea dính phải một chút vết máu đen tối, nhưng bà talại không chú ý tới.Đó là máu của Ma Vương.Bà ta ăn rất vui vẻ?

Hay là sức mạnh thu hoạch được đã vượt qua hạn độ, chonên bà ta đã quên mất hình tượng?

Tóm lại, khi bà ta lấy phương thức như vậyxuất hiện trong mật thất, một sự ăn ý nào đó đã bị đánh vỡ.- - Cho dù là lão giảtóc bạc, hay là Liễu Bình, đều không thể làm như không thấy chuyện này.Lấy thực lực cấp bậc của bọn họ, gần như chỉ trong nháy mắt đã có thể suy đoánra những chuyện phát sinh trên người Medea.Cuối cùng lão giả tóc bạc đặt xì gà vào miệng rồi hút một ngụm, phun ra sươngkhói mà nói: "Nàng điên rồi...

Rõ ràng là một buổi tụ hội, lại làm ra chuyện nhưvậy..."

Liễu Bình thiếu thốn hứng thú mà nói: "Chuyện ở nơi này đã không còn thú vị,ngươi còn muốn tiếp tục đánh bài với ta không?"

"Sao lại không đánh -- chúng ta đừng để ý tới nàng, tính ra thì hứng thú của lãophu vừa dâng lên thôi."

Lão giả tóc bạc ẩn tay lên sách thẻ.Từng thẻ bài nhảy ra từ sách thẻ, lơ lửng ở giữa không trung, mặc cho lão ta lựachọn.Liễu Bình bỗng giật mình.Trong lúc mơ hồ, hắn cảm ứng được thẻ bài trong sách thẻ của mình lập tứcbiến mất tam lá.Là Lý Trường Tuyết.Yana.Maria.- - Các nàng đi nơi nào?

Giọng nói của Lilith bỗng vang lên: "Liễu Bình,không xong rồi, các nàng nói muốn quyết đấu, Lý Trường Tuyết mở ra mộtthông đạo không gian, Yana và Maria đi theo cả rồi."

Trong lòng Liễu Bình giật mình, bỗng phản ứng lại.Không đúng.Vào thời điểm này, tại sao các nàng lại đi quyết đấu chứ?"

Lúc các nàng đi có nói gì không?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Lý Trường Tuyết để lại cho ngươi một ngọc giản, nói là người xem qua thì sẽhiểu."

Lilith nói.Một ngọc giản xuất hiện trong tay Liễu Bình.Liễu Bình đảo thần niệm qua nó, chỉ thấy ngọc giản để lại một câu: "Khi ngườilàm bộ không biết quỷ ở bên người, quỷ cũng sẽ làm bộ không tồn tại."

Câu chữ nho nhỏ xinh xắn lại rất có khí thế sát phạt, làm người ta không khỏinhớ tới khí độ khi Lý Trường Tuyết vung kiếm.Nhưng nội dung của những lời này lại làm người ta sởn tóc gáy.Khi Liễu Bình xem xong thì toàn bộ chúng biến mất, lại đổi về hai hàng chữ cóchút hỗn độn khác: "Chúng ta đi xử lý quỷ."

"Ngươi nhất định phải kiên trì, mãi đến khi chúng ta trở về."

-------Chương 881: Không phải chỉ có một con tớiQuỷ -- Liễu Bình bỗng nhớ tới cả Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cũng khôngdám ở lâu trong thông đạo dưới lòng đất kia.Bọn họ cũng là chức nghiệp giá tương đối cường đại, có thể đứng trong bảngxếp hạng đỉnh cao trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ.Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng vang lên hai giọng nói: "Các nàng đirồi, chúng ta ở lại bảo vệ ngươi."

-- Đây là Bạch Lang.Ngay sau đó là giọng nói của Lạc Tinh Thần: "Phân công là vậy đấy, Liễu Bình,ngươi đừng kinh ngạc, nhất định phải trấn định ứng phó, chờ đến khi chuyện ởnơi này hoàn toàn kết thúc."

Liễu Bình nắm chặt ngọc giản.Trong nháy mắt yiếp theo, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lêntrước mắt: "Cảnh cáo!"

"Vào khoảnh khắc ngươi trở về từ tầng Ác Mộng, có thứ gì đã đi theo các ngươicùng trở vệ."

"Cho dù nó đã bị đám người Lý Trường Tuyết dẫn đi, nhưng chỉ cần dùng lạitrong thời gian ngắn ngủi thì thời không đã bị tồn tại đó ăn mòn ra một cái lỗ."

"Ở bên kia cái lỗ là tầng thế giới Ác Mộng."

"Không gian bắt đầu khóa chặt."

"Tăng Ác Mộng và thế giới trang viên trước mặt sinh ra cộng minh."

"Thời gian liên tục mười hai giờ."

"Xin hãy bảo đảm bản thân tồn tại, mười hai giờ sau, cái lỗ thời không sẽ biếnmất, tất cả mọi chuyện theo đó mà khôi phục bình thường."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Trên người Liễu Bình bỗng bừng lên một luồng sát khí."

Đáng chết."

Hắn nhẹ nhàng nói.Hắn chỉ có Luyện Khí kỳ!

Sau khi trở về từ vô số năm tháng, hắn chỉ có LuyệnKhí kỳ!

Cho nên ở thế giới Ác Mộng, cho dù là lúc nguy hiểm buông xuống,hắn cũng không thể nhận thấy được nó.Vẫn là Lý Trường Tuyết, Yana, Maria đúng ra, hấp dẫn sự chú ý của con "Quỷ"kia, sau đó trực tiếp dẫn dụ nó đi.Mà hắn căn bản không giúp được gì?

Liễu Bình nhắm mắt lại, khiến nỗi lòngbình phục lại, nhẹ nhàng nói: "Hình như vụ đánh cược của chúng ta phải tạmdùng một chút."

Lão giả tóc bạc đang muốn nói cái gì thì sắc mặt bỗng biến đổi."

Không gian giam cầm...

Vì sao trang viên của Medea lại sinh ra loại hiệu quảnày..."

Lão ta lẩm bẩm, sau đó mở ra một quang môn, thử đi vào trong đó.Nhưng vô dụng.Trong nháy mắt quang môn mở ra thì đã lập tức khép lại.Không thể rời đi!

Lão giả tóc bạc trầm mặc mấy phút, mở miệng nói: "Loại cảmgiác quỷ dị này, hình như là khí tức của thế giới hạ tầng tràn ra."."

Đúng vậy, người đề nghị chúng ta đi thăm dò thế giới Ác Mộng, kết quả thờikhông bị thế giới Ác Mộng ăn mòn ra một cái lỗ, ta đoán rất nhanh sẽ có thứ gìxuất hiện."

Liễu Bình nói.Trong mắt lão giả tóc bạc dần hiện ra cảm xúc phức tạp.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Bạch Lang và Lạc Tinh Thần bỗng xuất hiện ở phía sau Liễu Bình, đầy cảnhgiác nhìn về phía lão giả tóc bạc."

Thế nào?

Ngươi cảm thấy là do ta tạo thành?"

Liễu Bình nâng ly rượu, nói với giọng điệu têu cợt.Đột nhiên.Một tiếng thét chói tai cuồng loạn vang lên từ xa xa.- - Tiếng thét đó đến từ bênngoài mật thất, nghe có vẻ là những ma quỷ phụ trách phụng dưỡng trang viênkia.Sát khí trên người lão giả tóc bạc tan đi, bỗng cười rộ lên, nói với giọng điệunhư xin lỗi: "Xem ra thuật bói toán của ta xảy ra vấn đề, thật là kỳ quái, rõ ràngsẽ rất có thu hoạch, lại không cẩn thận tạo thành phiền phức..."

Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì chợt thấy hư không vỡ ra một lỗ hổng, mộtcây xúc tua thật dài, mọc đầy mắt vươn tới, quấn quanh cổ lão giả tóc bạc.Cả người lão giả tóc bạc bừng sáng hắc mang, duỗi tay chém một cái, lập tứcchặt đứt toàn bộ cái xúc tua.Vết nứt hư không lập tức vang lên một giọng nói sắc nhọn: "Món ăn mê ngườicỡ nào, chính là ngươi, đừng mơ chạy thoát!"

Sắc mặt lão giả tóc bạc thay đổi mấy lần, lần *****ên cảm thấy khẩn trương."

Sức mạnh chúng ma Luyện Ngục, phong ấn!"

Lão ta cao giọng mà quát.Tiếng vang ồn ào trong vết nứt hư không biến mất, cũng không thấy vết nứt đâunữa.ắ ấTrong nháy mắt, mật thất đã khôi phục an tĩnh.Nhưng hai người trong mật thất nhìn nhau, đều biết kế tiếp không còn thời gianan tĩnh như vậy nữa rồi."

Vô dụng, ta đoán nó sẽ nhanh chóng mở ra một thông đạo, lại xuất hiện trướcmặt chúng ta lần nữa."

Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc vung tay lên.Toàn bộ mật thất ầm ầm tan thành hạt bụi.Cảnh tượng bên ngoài lập tức xuất hiện trước mắt hai người.Trên cỏ, hành lang, trong phòng-- Rất nhiều nơi đều xuất hiện kẽ hở hắc ám,nhìn như những đôi mắt tà dị được khảm trên hư không.Từng cây xúc tu mọc đầy đôi mắt thò ra từ cái khe, nhanh chóng đâm vào thânthể của vô số những ma quỷ, phát ra tiếng vang "xèo xèo".Trong những tiếng vang này, đám ma quỷ như bị hút khô, toàn bộ thân thể biếnmất, chỉ còn lại một lớp da hơi mỏng.Bất cứ phản kháng, bất cứ thuật pháp công kích gì cũng không có tác dụng.Điều duy nhất đám ma quỷ có thể làm, đó là trơ mắt nhìn bản thân bị xúc tuaxuyên qua thân thể, sau đó trực tiếp hút khí huyết nhục."

Nó ăn thực nhanh."

Lão giả tóc bạc híp mắt và nói."

Không phải chỉ có một con tới."

Liễu Bình nói."

Muốn giữ mạng trước mặt quái vật Ác Mộng -- chúng ta phải trao đổi suy nghĩvới nhau, người cảm thấy thế nào?"

Lão giả tóc bạc kiến nghị."

Ngươi nói trước."

Liễu Bình nói."

Chỉ có sức mạnh Kỳ Quỷ cực kỳ cao đẳng mới có tác dụng với sinh vật ÁcMộng, nhưng không ***** được chúng nó."

Lão giả tóc bạc nói."

Làm ơn, đây là chuyện mà mọi người đều biết, có thể đổi cái khác đượckhông?"

Liễu Bình khinh thường nói."

Được thôi --Đèn công kích của chúng ta nhất định sẽ khiến chúng chú ý, chúngsẽ cảm thấy mình bắt được cá lớn, cho nên tốt nhất chúng ta đừng nên ra tay."

Lão giả tóc bạc nói.ồ ể ổ"Tình báo này không tồi, vậy tình báo ta có thể trao đổi là –– thông đạo khônggian tầng Ác Mộng sẽ kéo dài mười hai giờ."

Liễu Bình nói."

Ngươi nói cũng không sai, ta cũng mơ hồ cảm giác được, cái khe không gianloại này sẽ không tồn tại mãi."

Lão giả tóc bạc tán đồng mà nói.Ánh mắt hai người trực diện với nhau."

Xem ra chúng ta phải cùng nắm tay nghênh địch."

Lão giả tóc bạc nâng ly và nói."

Không sai, một mình ứng phó cục diện như vậy tuyệt đối không phải thượngsách."

Liễu Bình cũng nâng ly và nói.-------Chương 882: Thật mạnh...

Rốt cục nó là cái gì?Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một cái khe hắc ám thật lớn xuất hiện ở cách đó không xa.Chỉ thấy một cây xúc tua màu xám đậm tản ra khí tức tối tăm hủ bại thò ra.Trên làn da trơn nhẵn mà tràn ngập dịch nhầy của nó vỡ ra từng vết nứt chi chít,sau đó dần dần căng ra, để lộ vô số đôi mắt ở bên trong.Cái xúc tua rợn người này chậm rãi di động, lao về hướng lão giả tóc bạc.Lão giả tóc bạc bỗng mở miệng nói: "Đi, đi ăn tên đối diện ta đi."

Một dao động khác thường lặng lẽ tản ra từ trên người lão ta.- - Năng lực KỳQuỷ cao cấp: Xúi giục!

Cái xúc tua màu xám đậm kia hơi dừng lại, lập tức thayđối phương hướng ngay trên không trung, quay ngược lại tìm kiếm Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía lão giả tóc bạc.Trên mặt lão giả tóc bạc hiện ra một tia xin lỗi, lại nâng ly rượu về hướng LiễuBình lần nữa.Liễu Bình im lặng mà cười cười, sau đó mở miệng nói: "Ta ăn chẳng ngon chútnào cả -- Đi ăn tên đối diện ta đi, hắn là món ăn cực kỳ mỹ vị."

Một luồng dao động quỷ dị cấp bậc ngang nhau tản ra từ trên người hắn.- -Nănglực Kỳ Quỷ cao cấp: Lừa gạt!

Cái xúc tua màu xám đậm kia lại dừng lại, thayđối phương hướng lần nữa, thò về hướng lão giả tóc bạc.Liễu Bình uống một ngụm rượu trong ly, sau đó nâng cái ly không về hướng lãogiả tóc bạc.Vẻ mặt lão ta thay đổi.Trong một mảnh rừng núi hoang vắng.Lý Trường Tuyết bước nhanh đến, quát: "Vừa rồi không phải hai tỷ muội cácngươi rất lợi hại sao?

Vì sao vừa chạy đến nơi vắng người này thì không dámlên tiếng?"

"Có ngon thì tới đánh một trận, đừng có nói nhảm ở đó!"

Maria khinh thường nói."

Đánh thì đánh."

Lý Trường Tuyết đưa ra tư thế giơ kiếm.Tay nàng ấn lên trường kiếm, trường kiếm hơi chấn động, sau đó biến mất tămhơi.Một thanh trường kiếm tạo hình hoàn toàn bất động xuất hiện trên tay nàng.Ngay sau đó, chuôi trường kiếm này cũng chấn động một chút, trực tiếp biếnmất khỏi tay nàng.ế ắ ắ ầLý Trường Tuyết khẽ lắc lắc đầu một cách cực kỳ khó phát hiện.Không có điểm thích hợp!

Không có kiếm nào có thể trảm con quỷ đang nấptrong bóng tối kia!"

Ngừng!

Ta cần suy nghĩ một chút nữa, rốt cục có cần dùng vũ lực giải quyếtvấn đề hay không."

Yana nói.Cây đen roi dài trong tay nàng màu hóa thành con rắn hai đầu, lần lượt cắn vàotay nàng và Maria.Vẻ mặt hai người càng ngày càng đanh lại.Lý Trường Tuyết cười lạnh nói: "Ta thấy hai người nhất định đang âm mưuchuyện xấu gì, chỉ bằng nói ra nghe một chút --".Vẻ mặt nàng bỗng biến đổi, nhìn lại hắc ám sau lưng Yana và Maria.Một bóng dáng thật lớn đứng lên từ mặt đất, mang theo vô số hài cốt chi chít.Những hài cốt đó liều mạng đè ép với nhau, dần dần trở nên có máu có thịt, cuốicùng hóa thành một nữ tử, nhẹ nhàng dừng ở đối diện.Ban đầu nữ tử này trông giống Lý Trường Tuyết như đúc, sau lại lại biến thànhdáng vẻ của Yana và Maria.Ả ta trầm tư mấy phút, sau lưng lại mấp máy một hồi, mọc ra hai thân thể nốiliền với nhau.- - Là Lý Trường Tuyết, Yana và Maria.Con quái vật này gom đủ dáng vẻ ba người, hóa thành ba đầu sáu tay, nhìnchằm chằm các nàng với ánh mắt không hề có tình cảm."

Nhân loại...

Giao...

Bí mật ra đây!"

Quái vật nói với giọng điệu tối nghĩa đông cứng.Đến lúc này, ba nàng đều không diễn nữa mà trực tiếp đứng chung một chỗ.Trường kiếm trong tay Lý Trường Tuyết vẫn không ngừng đổi mới, lúc thì biếnmất, lúc thì hiện ra một thanh trường kiếm mới."

Không ngờ một chức nghiệp giả cận chiến như người lại có thể phát hiệnchuyện như vậy."

Maria nói."

Nơi đó bị công hãm"Lý Trường Tuyết lạnh nhạt nói, "Các ngươi cũng không tồi, ta vừa truyền âmthì lập tức biết phối hợp với ta."

Khi nói chuyện, trường kiếm trong tay nàng không ngừng thay đổi, hơn nữacàng lúc càng nhanh."

Ngươi đang làm gì?"

Yana nói nhỏ một câu."

Đây là thần thông cá nhân "Vạn Kiếm Lai Triều"ể ế ố ế ấcủa ta –– ta có thể mời các kiếm khí khác nhau buông xuống, nếu nó cảm thấycó tự tin ngăn địch, sẽ ở lại kề vai chiến đấu một trận với ta, nếu nó không nắmchắc thì sẽ lập tức rời đi."

Lý Trường Tuyết nói.Trường kiếm trong tay nàng lại biến mất."

Vậy người tiếp tục tìm kiếm, chúng ta thay ngươi chắn một lát."

Yana nói."

Thật là một tên kỳ quái-nó cảm thấy chúng ta mạnh nhất, hơn nữa hấp dẫn nónhất, cho nên mới bị chúng ta dẫn lại đây."

Maria nhìn con quái vật đối diện và nói.Quái vật đợi mấy giây, thấy các nàng không dao động, trên mặt dần lộ ra vẻphẫn hận: "Bí mật của nhân loại...

Không cho thì...

Ăn các ngươi!".Nó bỗng hóa thành một tàn ảnh đánh về hướng ba người."

Ta lên trước!

Maria quát một tiếng, giành trước đón đầu.Cây roi tra tấn và thống khổ kia bị nàng ta túm đi một đoạn, giơ lên rồi lập tứcquất về hướng tàn ảnh.Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Con quái vật bị quất bay ngược ra ngoài, đột nhiên phun ra một ngụm lửa màuxám ngay trên không trung, lập tức đánh vào người Maria.Oanh!

Ngọn lửa lập tức phóng lên cao, khiến cả người nàng ta hóa thành mộtngọn lửa hình người cháy hừng hực."

Ưm -- Maria đứng trong ngọn lửa, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.Yana chém ra từng ánh thánh quang, vảy hết lên trên người Maria, chữa khỏicơn đau bị đốt bỏng trên người nàng ta.Ngọn lửa dần dần bị dập tắt.Maria đứng tại chỗ, vết thương trên người chồng chất, mặt đất chung quanh đãhoàn toàn hóa thành tro đen."

Cũng may muội muội ở chỗ này, nếu không ta nhất định đã chết."

Maria thở hổn hển mà nói."

Nói đùa cái gì vậy...

Nếu không phải vì ta, ngươi cũng không rơi vào hoàncảnh như vậy."

Yana nhìn chằm chằm quái vật đối diện, vẻ mặt càng thêm nặng nề.Con quái vật kia cũng đang nhìn chăm chú vào hai nàng."

Thú vị"Trên mặt quái vật dần hiện ra khát vọng sinh động, nó nhẹ nhàng nói: "Sứcmạnh Kỳ Quỷ song sinh, một tên bị thương, một tên khác sẽ đạt được sứcmạnh...

Thật là nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy..."

Nó vươn sáu cánh tay ra, chột một cái vào hư không, lập tức kéo tới sáu loạibinh khí khác nhau -- Đao, thương, côn, rìu, kiếm, xiên.Trên mỗi một thanh binh khí đều hiện ra ngọn lửa màu xám đậm, có vẻ vô cùnguy thế.Một khí thế hung trang tỏa ra từ trên người quái vật, hóa thành cuồng phongthổi về hướng ba người."

Thật mạnh...

Rốt cục nó là cái gì?"

Yana lẩm bẩm nói.Maria cảm nhận được dao động sức mạnh làm người ta tuyệt vọng này, quayđầu lại nhìn thoáng qua, nhịn không được mà nói: "Kiếm tu, người còn chưa tìmđược kiểm thích hợp sao?"

Trên mặt Lý Trường Tuyết đầy vẻ khẩn trương, nàng ta đáp lại: "Không biết!

Takhông biết có kiếm khí thích hợp có thể khắc chế nó hay không!"

Vừa dứt lời, trên tay nàng lại xuất hiện một thanh kiếm lần nữa.Nhưng thanh kiếm vừa cảm nhận được dao động sức mạnh của con quái vật đốidiện kia, lập tức biến mất tăm hơi.-------Chương 883: Luận bàn?Trang viên Chủ Mẫu Tàn Nhẫn.Tảng lớn vật kiến trúc đã bị tổn hại tan hoang.Càng ngày càng nhiều ma quỷ bị những xúc tua đó đâm trúng, trực tiếp hút khôthân thể và linh hồn.Lão giả tóc bạc và Liễu Bình ngồi trước bàn trà, vẫn không nhúc nhích, mặc kệhoàn cảnh chung quanh đã bị phá hư hầu như không còn."

Đi ăn hắn, hắn tương đối ngon miệng."

Lão giả tóc bạc dùng cằm hất hất về hướng đối diện, nói với cây xúc tua màuxám đậm kia.Lại xúi giục lần nữa!

Nhưng xúc tua màu xám đậm vừa vươn ra thì Liễu Bìnhcũng mở miệng nói: "Ta ăn chả ngon miệng chút nào cả, còn không bằng tênđối diện ta, hắn là ngon nhất."

Lừa gạt!

Hắn không chút do dự phát động sức mạnh lừa gạt!

Xúc tua thật lớn,màu xám đậm kia vốn đã dừng lại trước mặt hắn, nghe xong lời này lại dùng lạilần nữa.Nó bắt đầu vặn vẹo.Động tác vặn vẹo như vậy làm người ta cảm thấy quá quen thuộc, chứng minhnó đã thu đủ sức mạnh, chuẩn bị hoàn thành một lần vồ mồi.Nhưng mục tiêu đã thay đổi.Lão giả tóc bạc thở dài và nói: "Cho dù ta cực kỳ ăn ngon, cũng nên để lại đếncuối mới ăn –– đi ăn những người khác đi."

Xúi giục!

Cuối cùng xúc tua màu xám đậm chờ đợi không được nữa, bỗng bắnra ngoài, lập tức đâm trúng một ma quỷ cách đó mấy chục mét.Trong nháy mắt đó, ma quỷ đã bị nó đâm thật sâu xuống đất, không thể nhúcnhích máy may.Lão giả tóc bạc và Liễu Bình vẫn không nhúc nhích."

Thì ra người có loại sức mạnh Kỳ Quy trình độ này, vậy tính ra chúng ta khôngtrực tiếp giao thủ, quả nhiên là một chuyện chính xác."

Lão giả tóc bạc tiếp tục hút xì gà và nói."

Ta muốn nói rõ một chút, nếu người lại dùng xúi giục với ta, ta thật sự sẽkhông khách sáo."

Liễu Bình nói."

À?

Ngươi có thể làm gì?"

Lão giả tóc bạc cảm thấy hứng thú mà hỏi.ể"Có lẽ những xúc tua đó cũng không có nguy hiểm gì, ngược lại tràn ngập kỳngộ?"

Liễu Bình nói.Vẻ mặt lão giả tóc bạc nhoáng lên, bỗng phục hồi tinh thần lại, cười rồi lẩmbẩm: "Thật là kẻ lừa đảo trời sinh...

Người dùng bao nhiêu phần lực?"

"Ngươi dùng bao nhiêu thì ta dùng bấy nhiêu."

Liễu Bình ném xì gà vào ly rượu, bỏ lại lên trên bàn.Hư không chung quanh bị xé mở từng mảnh từng mảnh, để lộ ra hắc ám bêntrong khe hỏ.Vô số xúc tua mọc đầy mắt trải rộng toàn bộ trang viên.Dưới sự ăn mòn của quái vật ***** như vậy, trang viên Chủ Mẫu Tàn Nhẫncó thể chống chọi được mười hai giờ hay không vẫn là một ẩn số."

Luyện Ngục không có bao nhiêu người cường đại hơn chúng ta, có lẽ chúng tathật sự phải liên thủ, mới có thể đối mặt với hiểm cảnh lần này."

Lão giả tóc bạc nói xong thì vung tay lên.Một phần khế ước tràn ngập chữ nhỏ chi chít và một cây bút lông chim cùnghiện lên trước mắt Liễu Bình."

Đồng minh công thủ."

Ở giữa trên cùng phần khế ước có viết mấy chữ to như vậy."

Trên đó có chữ ký của ta, nếu ngươi cũng ký tên, vậy chúng ta có thể yên tâmgiao phía sau lưng cho nhau, hợp lực đối mặt với nguy cơ lần này có người cảmthấy thế nào?"

Lão giả tóc bạc nói.Liễu Bình tùy tiện nhìn lướt qua vài lần, lắc đầu nói: "Ai có thể càng quen thuộcđiều khoản khế ước hơn chủ ngân hàng?

Ta chỉ sợ ký xong thì bị người ăn đếnkhông còn xương cốt."

Lão giả tóc bạc không nói gì, Liễu Bình lại tiếp tục nói: "Bỏ đi, tình huống lầnnày đặc thù, chúng ta cần phải liên thủ."

Trong ánh mắt bất ngờ của lão giả tóc bạc, Liễu Bình bắt lấy khế ước, bắt đầuviết xuống tên thật của mình lên đó.Đối phương có Chủ Mẫu Tàn Nhẫn làm giúp đỡ, hơn nữa trên tay sở hữu vô sốthẻ bài.Hắn chỉ có Triệu Thiền Y, Bạch Lang và Lạc Tinh Thần.Tuy thực lực của bọn họ không tồi, nhưng số lượng người trong tay lão giả tócbạc càng nhiều, chơi lấy thịt đè người cũng đè chết hắn.Chi bằng -- Liễu Bình nhanh chóng ký khế ước xuống, viết xong nét cuối cùngcủa tên mình.Cả tấm khế ước tỏa ra quang mang.ế ồKhế ước đại diện cho đồng minh công thủ đã được thành lập!

Trong chớpnhoáng, lại thấy một con dấu màu đen nhảy ra từ trong tay áo Liễu Bình, "Ba"một tiếng bay lên khế ước, hung hăng ấn xuống một cái.Trong chớp mắt, con dấu đã không thấy tăm hơi.- - Cứ như chưa bao giờ xuấthiện.Trước mắt Liễu Bình lại hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Quyền giải thíchcuối cùng của khế ước này thuộc về nam nhân loại anh tuấn tiêu sái Liễu Bình."

Con dấu yêu tinh!

Cách thời gian thật lâu, nó lại xuất hiện ở nơi có khế ước,hơn nữa gấp không chờ nổi mà để lại sức mạnh cường hãn làm người ta khôngthể nhìn thẳng!"

Vừa rồi là cái gì?"

Lão giả tóc bạc âm trầm hỏi.Khế ước đã ký kết, nhưng vào chớp mắt cuối cùng, hình như khế ước đã xảy ravấn đề!"

À, con dấu cá nhân của ta, lúc ký tên vừa ký tay vừa đóng dấu luôn là thóiquen của ta, nó có thể trợ giúp chúng ta phòng ngừa xuất hiện tình huống bịpbợm."

Liễu Bình nghiêm mặt mà nói.Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên, ánh mắt lập loè không ngừng, cũng không biếtđang suy nghĩ cái gì.Liễu Bình chậm rãi đứng lên, duỗi người và nói: "Là lúc chúng ta hoạt động taychân một chút rồi."

"Muốn đồng loạt ra tay?"

Lão giả tóc bạc hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình rút ra một thẻ bài từ sách thẻ, nhẹ nhàng ấn một cái.Phanh!

Thẻ bài hóa thành một cái mặt nạ Ác Qủy, bị hắn đeo lên trên mặt.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Ngươi đeo Địa Ngục chi Diện"."

"Sức mạnh của chúng thần Địa Ngục đã được kích hoạt."

"Nhận thấy được sát ý của ngươi, mặt nạ sẽ giao một loại sức mạnh quỷ thầnĐịa Ngục cho ngươi --""Hung Ma Loạn Thế."

"Chú ý: Ngươi phải đa tài đa nghệ, thông hiểu tri thức chiến đấu, mới có thểphát huy ra sức mạnh chân chính của chúng thần Địa Ngục."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Trên người Liễu Bình bỗng dâng lên một khí tức khác thường.ố ắ Á ể"Hình như người muốn đánh với ta?

Không, Hắc Ám tiên sinh, chúng ta có thểước đồng minh công thủ."

Lão giả tóc bạc nói."

Đương nhiên, đương nhiên chúng ta có khế ước đồng minh công thủ, nhưngcũng không có nghĩa là chúng ta không thể luận bàn đúng không?"

Giọng nói của Liễu Bình truyền đến từ phía sau mặt nạ Ác Qủy."

Luận bàn?"

Mí mắt Lão giả tóc bạc nhảy nhảy."

Đúng, người phụ trách phòng thủ, ta phụ trách tiến công --"Liễu Bình nói, duỗi tay kéo một thanh trường kích ra từ trong hư không, tùy tiệnmúa may, cắm trên bên người và nói: "Từ khi người ***** nhắm vào thẻbài của ta, ta biết ngay là chúng ta không phải bằng hữu tốt cỡ nào --""Đứng lên để bị đánh đi, lão già lòng tham không đáy."

-------Chương 884: Công thủ đồng minhẦm...Một chiếc xúc tu mọc đầy con mắt đâm vào trang viên, đâm sụp đẩy ngã mộtdãy phòng ốc rất dài.Lượng lớn cát đá và gạch vỡ bị bắn lên trên không.Trên bầu trời, hai bóng hình lấp lóe tránh né lẫn nhau, tới một khoảng thời giannào đó, bọn họ bỗng nhiên lao về phía đối phương.Va chạm sinh ra gió lốc quét về bốn phương tám hướng.Mảng lớn tro bụi thuận gió tung bay, rơi về phía sâu trong vườn hoa.Keng!

Trường kích cuồng bạo đâm về phía trước, lại bị ông lão tóc bạc dùngtấm chắn trên tay ngăn cản.Ông lão tóc bạc liếc nhìn rất nhiều vết rạn trên lá chắn mà đau lòng: "Chúng tacó thể dùng tay hay không, tấm chắn này là tác phẩm quý giá đó, mỗi thêm mộtvết nứt, ta đều tổn thất một số tiền rất lớn."

Đang lúc nói chuyện, sát ý kinh khủng từ trong hai con người của ông ta lóe lên,cuối cùng biến mất không thấy.Hiệp ước công thủ đồng minh đáng chết!

Ông lão tóc bạc nghiến răng nghiếnlợi, gân xanh xuất hiện đầy mặt và tay như những con giun vặn vẹo vậy.Hiệp ước kia được thiết kế vô cùng xuất sắc, có thể nói là kiệt tác tối cao củacác điều khoản ngân hàng.Vô số năm qua, dựa vào các điều khoản trong hiệp ước mà mình đã thu được vôsố tài sản và linh hồn, thậm chí rất nhiều Ma vương và Thần linh đều trở thànhnô lệ của chính mình.Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, cái tên tự xưng Hắc Ám này lại có được quyềngiải thích các điều khoản cơ chứ!

Đây chính là quyền giải thích!

Cho dù mìnhcó vô số thuật pháp và lực lượng, thế nhưng dựa theo lời giải thích của hắn, hiệntại mình chỉ có thể phòng thủ, không thể công kích!

Như vậy thì chơi kiểu gì!Ông lão tóc bạc thở dài một hơi, ngăn chặn cảm xúc bản thân.Mình chỉ có thể so tài với hắn, đồng thời còn phải tránh né rất nhiều xúc tu xuấthiện tại bốn phía hư không nữa.Cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nguy hiểm mà thôi.Không có cách nào khác...

Chỉ có thể vận dụng quân cờ kia ra tay, cắt đứt côngkích của đối phương mới được.Vừa nghĩ tới đây, ông lão tóc bạc phất tay tạo nên từng pháp thuật ẩn nấp, làmcho khí tức của bản thân trở nên yếu ớt và biến mất."

Tới giúp đỡ."

Ông ta phát ra tâm linh cảm ứng về một nơi trong trang viên.Một giây sau.Một luồng tàn ảnh xuyên qua trời cao, nhào thẳng về phía Liễu Bình.Liễu Bình cảm ứng được, trường kích trong tay bỗng hóa thành một chiếc cungmàu đen.Vụt vụt vụt...

Mấy chục mũi tên liên tục bị *****, tạo thành từng quỹ tích hìnhcung trên không trung, khóa kín luồng tàn ảnh kia lại.Từng tiếng vang như sấm sét vang lên.Tàn ảnh bị bắn trung, lùi về phía sau liên tục, hiện ra hình dáng chân thật củanó.Chủ mẫu Tàn Nhẫn - Medea."

Không thể nào!"

Bà ta thét lên: "Lực lượng yếu như vậy, tại sao lại có thể đánh lui ta?"

Liễu Bình đặt cung xuống, giải thích với vẻ bất đắc dĩ: "Bởi vì hiệu quả Kỳ Quỷcủa nó chính là cưỡng chế đánh lui mà, nó dùng năng lực vô hạn đánh lui đểphong thần đó, chị gái à."

Cung tiến trên tay hắn biến mất, hóa thành một cây quạt màu đen.Liễu Bình dùng một tay nắm chặt cây quạt, một tay khác thì sử dụng phápquyết...

Thuật thành!

Cây quạt mở ra, con rồng màu đen như mực trên cây quạtbỗng nhảy ra ngoài, nhanh chóng phóng đại giữa không trung, dài ra theo gió,trong nháy mắt đã hóa thành một con rồng dài vài trăm mét.Liễu Bình nói với giọng tán thưởng: "Đây là Bí thuật Ngũ Hành - Họa pháp - TàLong Thuế Phàm, có người có thể dùng kỹ thuật vẽ như này để phong thần, cóthể thấy được kỹ thuật đã gần tới thần, đáng tiếc duy nhất chính là..."

Con rồng kia bay lượn trên bầu trời, há mồm phun ra từng luồng khí đen.Trong luồng khí đen này, từng bộ khô lâu như ẩn như hiện, phát ra những âmthanh kêu nên đau đớn."

Muốn Tà Long Thuế Phàm, cần phải cắn nuốt vô số sinh vật, làm cho tộinghiệt càng càng càng sâu nặng, coi như thành thần, cũng chỉ có thể chịu khổchuộc tội trong Địa Ngục."

Liễu Bình nói xong, gấp quạt lại."

Di."

Hắn thầm thì.Tà Long trên bầu trời mừng rỡ, trong nháy mắt hóa thành một luồng khói đenđặc bay về phía xa."

A..."

Medea chỉ kịp rống lên một tiếng, đã bị Tà Long ngâm trong miệng.Bà ta dùng toàn lực đẩy tay, ngăn cản phía trên và bên dưới hàm của Tà Long,không tới mức để cho mình bị nuốt xuống bụng.ầ ắ ầ ồ ắTà Long lăn lộn trên bầu trời, thỉnh thoảng còn lắc đầu, ý đồ cắn xé Medea.Một người một rồng dần dần bay lên không trung.Không thấy đâu nữa.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, lại không biết ông lão tóc bạc đã đi đâu mất rồi.Hắn phe phẩy cây quạt, liên tục phóng ra thuật pháp hệ Phong có uy lực lớn,làm cho thân hình của mình linh hoạt như lá cây trong cơn gió mạnh, tránh nétoàn bộ xúc tu tấn công tới.Không có cách nào.Chỉ cần vừa ra tay, những xúc tu này đã có thể cảm ứng được khí tức của ngườira tay.Cũng may có Mặt nạ Địa Ngục, có thể mượn dùng lực lượng của chúng thầnĐịa Ngục, nếu không mình không thể né tránh nổi."

Lão già, thật biết tránh né mà... thể nhưng chúng ta đã ký hiệp ước công thủđồng minh, lão nên ra ngoài chống địch."

Liễu Bình hét lên.Hắn vừa nói xong.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Người có quyền giải thích cuối cùng đối với hiệp ước công thủ đồng minh][Đối phương không thể không ra ngoài chống địch.][Chú ý!][Đối phương đang thử kết thúc hiệp ước công thủ đồng minh][Dựa theo điều khoản của hiệp ước, đối phương cần bồi thường một nửa tài sảncủa mình cho ngươi.]Một tấm thẻ bài vàng kim bay qua trời cao, hạ xuống trước mặt Liễu Bình.Một giọng nói già nua vang lên từ trong hư không: "Thứ này là người nên được,thu giữ đi."

Liễu Bình thấy được lời giải thích đối với thẻ vàng từ Danh Sách, bật cười nói:"Ta không thể tưởng tượng nổi, lão lại trở nên hào phóng như vậy."

Cây quạt trên tay hắn hóa thành một bức tượng gỗ hình người.Ông lão tóc bạc xuất hiện lần nữa.Lần này, đôi con ngươi ẩn chứa sự tỉnh táo và trí tuệ hóa thành con người dựngthắng như mắt rắn, khí thế toàn thân sôi trào vô cùng kinh khủng."

Không sao, nhận lấy đi, ta thừa nhận trận này là ta thua."

Ông ta khom người nói.Liễu Bình đưa tay nắm chặt thẻ vàng.Hầu như trong nháy mắt đó, trên người ông lão tóc bạc dâng lên sát ý ngập trời.ầ ốCả người ông ta hóa thành một con ma quỷ đen nhánh, đầu mọc ra hai sừng bốclửa, xương cốt trắng bệch bao phủ bên ngoài cơ bắp, miệng mọc đầy răng nanhsắc nhọn."

Một tên bị tài sản che đi hai mắt, hiệp ước đã kết thúc, nhìn ta ***** ngườiđi!"

-------Chương 885: Còn chưa tận hưng à?Trên người ma quỷ phun ra vô số sương mù, thân hình lóe lên tiến tới trướcngười Liễu Bình Nó giơ móng vuốt lên cao, ngưng tụ luồng sáng màu trắngbệch trên tay làm cho hư không liên tục vỡ vụn...

Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Ma quỷ vẫn duy trì tư thế tiến công, đứng im tại chỗ không động đậy.Nó cố gắng muốn tấn công Liễu Bình, thế nhưng có vẻ như có một luồng lựclượng nào đó trong hư không ngăn cản nó, làm cho nó không thể phóng ra bấtcứ công kích nào đối với Liễu Bình.Liễu Bình đứng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.Bỗng nhiên.Hắn bỗng hóa thành một tượng gỗ hình người đứng im tại chỗ.Mà tượng gỗ hình người trên tay tượng gỗ lại bay ra ngoài, hóa thành LiễuBình, nói: "Kẻ tiếp nhận thẻ vàng chính là kẻ giả mạo ta, cũng không phải tachân chính - cho nên hiệp ước công thủ đồng minh giữa chúng ta vẫn chưa kếtthúc."

"Dựa theo quy định của hiệp ước, ta không tiếp nhận sự bồi thường của lão,hiệp ước vẫn không thể xé bỏ."

"Cho nên hiệp ước vẫn thành lập."

"Nếu như lão ra tay với ta, linh hồn của lão sẽ tới Vĩnh Dạ ngủ say."

"Tới đi."

Ma quỷ trở nên im lặng.Thật lâu sau.Nó cúi đầu nhìn về phía tượng gỗ đang cầm thẻ vàng kia."

Tên đáng chết... ta muốn lấy lại thẻ vàng của ta."

Nó ồm ồm nói."

Không thể"Liễu Bình nói."

Dựa vào cái gì?

Chẳng lẽ người tiếp nhận tấm thẻ vàng này?"

Ánh mắt ma quỷ lấp lóe, hỏi."

Vừa rồi lão lại dùng năng lực Giật Dây đối với ta, nếu không phải ta đã sớmkích hoạt năng lực Mộc Thể Thân, thì đã trúng chiêu rồi... ta nhớ rằng ta đã nóivới lão, không thể dùng chiêu này đối với ta rồi mà."

Liễu Bình nói."

Thế nhưng điều này có quan hệ gì với thẻ vàng?"

Ma quỷ hỏi.ể ề ồ ế"Để ta giải thích một vài điều khoản trong hiệp ước công thủ đồng minh đi, nếunhư lão sử dụng thuật pháp không phải thuật pháp công kích để ảnh hưởng tớita, làm cho ta sinh ra ảnh hưởng tiêu cực, vậy lão phải bỏ ra một cái giá lớn mớicó thể đạt được sự tha thứ của ta."

Liễu Bình nói xong, gật đầu với tượng gỗ.Tượng gỗ thu hồi thẻ vàng đi."

Ngươi vẫn nhận lấy nó."

Ma quỷ cười gằn nói.Loại lực lượng trói buộc trên người nó đang dần yếu bớt...

Liễu Bình bình tĩnhnói: "Ta không nhận lấy nó, nó bị công chứng viên: Thế thân tường gỗ tạm thờithu hồi."

"Nói cách khác, một nửa tài sản của lão là tiền đặt cọc bị tượng gỗ thu giữ, tiếpđó, nếu như lão lại ra tay với ta, tiền đặt cọc sẽ mất đi."

"Điều này căn cứ vào cơ chế giám thị của hiệp ước."

Hắn vừa nói xong.Lực lượng trói buộc trên người ma quỷ lại mạnh lên như trước, làm cho nókhông thể không buông tay ra, không thể hiện tư thế công kích nữa.Quyền giải thích cuối cùng đáng chết!

Cái tên này thực sự quen thuộc với việclợi dụng các điều khoản!

Chẳng lẽ trước kia tên này thật sự là cho vay nặng lãisao?

Bỗng nhiên.Phía sau Liễu Bình xuất hiện một xúc tu."

Ta quá khó ăn, đi ăn ma vương phía đối diện đi."

Liễu Bình lạnh lùng nói.Xúc tu dùng giữa không trung, bên ngoài xúc tu mở ra vô số con mắt, nhìn vềphía ma quỷ đối diện.Ma quỷ đã biến trở về ông lão tóc bạc."

Cho dù có ngày ta tới Vĩnh Dạ, ta cũng sẽ nhớ rõ ngươi, Hắc Ám tiên sinh."

Ông lão tóc bạc dán sát tới người Liễu Bình, chậm rãi nói."

Không có vấn đề gì, hiện tại đón địch đi, đồng minh của ta."

Liễu Bình cười nói.Chiếc xúc tu kia lao tới, cuốn lấy ông lão tóc bạc.Xúc tu tán loạn đầy trời.Ông lão tóc bạc cầm một bộ thẻ bài trên tay, không ngừng né tránh, đồng thờiném thẻ bài ra ngoài...

Những thẻ bài kia hóa thành thuật pháp, binh khí, tùytùng, cạm bẫy, trận pháp không gian,... ngăn cản toàn bộ xúc tu đánh tới.Trải qua sự rối loạn ban đầu, ông lão tóc bạc dần dần tìm được tiết tấu.ế ố ễ ếThậm chí ông ta còn có thời gian châm một điếu thuốc, nói với Liễu Bình: "Vếtrách không gian chỉ có ngần ấy, bản thể của tên kia không qua đây được."

"Cho nên chúng ta sống qua 12 giờ là không thành vấn đề?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện tại xem ra hẳn là như vậy."

Ông lão tóc bạc cười hòa ái.Giữa không trung, một tấm chắn vàng óng ánh bị xúc tu đập nát, đã mất đi tất cảhào quang, rơi xuống đất như đồng nát sắt vụn vậy.Khóe mắt ông lão tóc bạc nhảy lên.Đây cũng là tổn thất rất lớn, muốn sửa chữa tấm chắn này cần phải tiêu tốn haimươi ngàn đồng tiền vàng của mình!

12 giờ.Kiên trì 12 giờ, chờ khi toàn bộ vết nứt không gian khép lại, không còn quái vậtÁc Mộng xuất hiện, hiệp ước công thủ đồng minh giữa mình và đối phương lậptức kết thúc.Medea đang lột xác.Khi hiệp ước công thủ đồng minh vừa kết thúc, mình và Medea sẽ dùng toànlực ra tay!

Cần phải xử lý cái tên này!

Ông lão tóc bạc nghiến răng nghiến lợinghĩ.Cho dù vì tấm thẻ bài tùy tùng Kiếm Thần - Lục Đạo Luân Hồi trên người hắn,cũng phải xử lý hắn!"

Lão đang suy nghĩ gì vậy?"

Liễu Bình hỏi.Ông lão tóc bạc bưng ly rượu lên uống một hộp, rất phong độ nói: "Không nghĩcái gì cả, chẳng qua cảm thấy nếu như chúng ta sớm biết con quái vật kia khôngthể xuyên qua khe hở không gian, cũng sẽ không bị nó làm mất hứng, tới mứcngay cả chiến tranh thẻ bài đều không chơi tận húng."

"Còn chưa tận hưng à?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, chúng ta cũng đã đặt cược không ít lá bài rồi... hiện tại khôngthể không bỏ dở nữa."

Ông lão tóc bạc nói với giọng đầy tiếc nuối.Liễu Bình liếc nhìn hư không.Cũng như lời nói của ông lão tóc bạc vậy, khe hở không gian đã tới mức cựchạn, sẽ không tiếp tục khuếch trường hơn nữa.Hiện tại, những ma quỷ khác đều đã chết mất.Chỉ còn lại Medea, ông lão tóc bạc và mình còn sống mà thôi.Thế nhưng...

Chuyện này không đơn giản như vậy.ấ ế ầ ÁKhông gian dưới đất của thế giới tầng Ác Mộng đã không còn bộ dáng nhưtrước.Tất cả những con người vây quanh bức tường đều đã hóa thành hài cốt.Thậm chí còn có một con quái vật ẩn núp, cuối cùng bị Lạc Tinh Thần, Yana vàMaria dẫn đi.Điều này đã chứng minh nơi đó đã bị công phá.-------Chương 886: Nhân tộc đang giao chiến với quái vật Ác Mộng!Quái vật tầng Ác Mộng chiếm lĩnh không gian dưới mặt đất mà loài người ẩnthân!

Liễu Bình không khỏi thở dài.Làm sao bây giờ?

Loài người trong thế giới tầng Ác Mộng, có được cơ hội cuốicùng kia..."

Có đôi khi lịch sử hỗn loạn, là bởi vì một vài sự kiện trong quá khứ vẫn khônggiải quyết được."

"Đó cũng là cơ hội của loài người chúng ta sao?"

"Không sai."

"Chúng ta đã chuẩn bị một ngàn thế giới song song, thế nhưng chỉ có thể phátđộng một lần mà thôi, vấn đề là..."

Ông lão nói."

Vấn đề là cái gì?"

"Trình độ của người mới chỉ là 'Chân nhân, tiến vào trong đó sẽ chắc chắn bịthua, còn chưa có tư cách sử dụng cơ hội này..."

Tư cách.Liễu Bình liếc nhìn hư không, thấy được từng hàng chữ nhỏ hiện nơi đó:[Ngươi đã sáng lập 'Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh'][Dựa vào công đức này, người đã tạo phúc cho vô số chúng sinh trong Lục đạoLuân hồi, có thể xưng là tồn tại siêu phàm nhập thánh.][Ngươi có được danh hiệu cấp bậc Thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng.Liễu Bình dần dần nắm chặt nắm đấm.Mình thu được tư cách kia, thế nhưng loài người may mắn còn sống sót tại thếgiới tầng Ác Mộng bị công phá!

Hiện tại, nơi đó đã biến thành sào huyệt quáivật.Về phần cơ hội kia...

Cơ hội duy nhất đó...

Có lẽ cũng đã không còn nữa?

LiễuBình hơi suy tư, bỗng nhiên nói: "Không đúng."

Cẩn thận nghĩ lại, giọng nói già nua kia cũng không thay đổi, ông ta vẫn còn tạinơi đó.Chỉ là bởi vì trên người mình không có Thánh Linh, cho nên ông ta từ chối đưacơ hội đó cho mình.Nói cách khác...

Coi như toàn bộ nơi ẩn nấp của loài người ở dưới mặt đất bịcôn phá, cũng vẫn còn có người may mắn còn sống.Bọn họ đang chờ mình!

Liễu Bình nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượngtrong quá khứ kia.Dưới mặt đất trong thế giới tầng Ác Mộng.ấ ề ầ ềTất cả con người ở trên vách tường đều quay đầu lại, nhìn về phía mình.Cô gái kia nức nở nói: "Loài người... loài người... không còn đường nào để đicả..."

Ánh lửa chiếu rọi, toàn bộ thế giới đều im ắng.Trên vách tường, vô số ánh mắt trên đó đều hội tụ vào người mình và cô gáinày.Lúc đó, mình đã nói cái gì?

Chính mình nói..."

Không sao, lần này ta tới đây, chính là muốn tìm ra một con đường, hi vọngngười cho ta cơ hội lần này."

"Ngươi... chỉ còn lại một sợi hồn phách cuối cùng..."

Cô gái nhìn mình, nói."

Đúng vậy, có vẻ như ta đã chết đi vô số lần, đây là lần chuyển thể cuối cùngcủa ta, thể nhưng thì sao chứ, dù sao cũng nên có người đi nghĩ cách..."

"Về phần tử vong, ngoài ta còn ai."

Sau đó... thì sao?

Cô gái giơ cao bó đuốc, lớn tiếng nói với tất cả mọi người:"Hắn tới đây vì bí mật vô tận, vì chiến thắng mọi quái vật muốn ăn linh hồn, nôdịch chúng ta, xin tất cả mọi người đều tới giúp hắn!"

Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Đúng vậy.Tất cả bọn họ đều đang giúp mình!

Thế nhưng hiện tại, nơi ẩn nấp của bọn họđã bị quái vật công chiếm.Liễu Bình không nói, chỉ vỗ nhẹ mặt nạ.Trên Mặt nạ Địa Ngục dần dần hiện ra gương mặt của vô số quỷ thần hung ác,liên tục lấp lóe, trao đổi, chiếm đoạt."

Ngươi nghĩ kỹ chưa?

Nếu như người muốn loại năng lực đó, tất nhiên sẽ đứngtrước nguy hiểm chân chính, có lẽ ngay cả chúng ta đều không thể cứu nổingươi."

Một giọng nói của một quỷ thần vang lên từ trong mặt nạ.Liễu Bình im lặng một lát, bỗng nói: "Rất nhiều người đã từng giúp đỡ ta, hiệntại là lúc ta giúp bọn họ... hi vọng còn kịp cứu bọn họ."

Từng giọng nói của rất nhiều quỷ thần vang lên bên tai Liễu Bình: "Ngươi cầnphải biết rằng."

"Bên kia nguy hiểm hơn rất nhiều bên này."

"Cửu tử nhất sinh."

"Quá khó khăn, chắc chắn sẽ chết."

"Không nên liều mạng như vậy..."

Liễu Bình nói nhỏ: "Về phần tử vong, ngoài ta còn ai."

ỗ ốNgay sau đó...

Gương mặt các ác quỷ trên mặt nạ bỗng cố định tại đó.Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình:[Chúng thần Địa Ngục ban cho ngươi một loại năng lực Quỷ Thần:][Tường Liệt thuật.][Thuyết minh: Đây là một Thần kỹ hệ không gian, có thể đánh nát màng ngăncách giữa hai không gian liền nhau.][Tới từ một quỷ vật họ Vương nhà tại sát vách, nó phong thần bởi vì sáng tạođược thuật pháp này, thế nhưng lại lợi dụng thuật này vào việc bất chính chonên chỉ có thể chịu khổ trong Địa Ngục.]Liễu Bình vươn tay, đặt lên hư không."

Các huynh đệ, ta biết các ngươi đều rất mạnh, thế nhưng lần sau có thể đặtnhững cái tên chính khí chút được không?"

Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ."

Hừ, chúng ta chỉ quan tâm tới hiệu quả, không nghĩ ra được những cái tên khíphách!"

Một giọng nói của quỷ thần vang lên từ trong mặt nạ.Liễu Bình nhún vai, tay đẩy nhẹ về phía trước.Hư không nổi lên từng đợt gợn sóng.Ngay sau đó...

Ông lão tóc bạc bỗng quay đầu nhìn về phía hắn, vừa kinh ngạcvừa sợ hãi, quát: "Ngươi đang làm gì!"

Liễu Bình nói: "Ta có một kế hoạch nho nhỏ."

Vừa mới nói xong, mảng lớn hư không vỡ vụn như mặt gương vỡ vậy, liên tụcrơi xuống mặt đất.Không gian bị đả thông!"

Thế giới tầng Ác Mộng!

Đáng chết!

Tại sao người muốn tự sát còn muốn kéothêm ta!"

Ông lão tóc bạc cảm thấy mình sắp điên rồi.Hầu như cùng lúc đó, Liễu Bình hóa thành một khô lâu màu máu.Hắn mặc Ác Mộng chí Ủng vào, nhanh chóng chạy tới đường hầm dưới mặtđất.Tất cả những xúc tu lao tới trên đường đi đều bị hắn tiện tay đẩy ra, lập tức bịngăn cách trong một không gian khác, không thể chạm tới hắn.Mặt nạ ác quỷ phát ra tiếng ngạc nhiên: "Ồ?

Có vẻ như người đã phát triểnTường Liệt thuật lên tầng cao mới, có thể dùng để cô lập kẻ địch."

"Về sau sẽ dạy ngươi."

Liễu Bình nói.ể ầ"Tại sao người lại có thể sáng tạo Thần kỹ mới trên cơ sở thuật pháp của ta?"

Quỷ thần không hiểu hỏi.Đang lúc nói chuyện, trên tay Liễu Bình lại có thêm hai thanh đao ngắn bùnglên ánh sáng mờ ảo.Ánh đao lóe lên.Hắn hóa thành một trận gió lạnh, thổi qua hành lang dài dằng dặc, đi tới nơicuối đường.Tất cả xúc tu sau lưng hắn đều bị cắt đứt."

Bởi vì ta thông hiểu mọi loại đạo pháp và kỹ nghệ trên đời này."

Hắn hóa thành một tơ máu xuyên qua một khoảng cách cực lớn, cuối cùng xuấthiện bên bờ vực.Phía dưới là dòng sông máu chảy xiết.Trong dòng sông máu, từng bộ thi thể loài người chìm nổi, thỉnh thoảng phóngra thuật pháp bắn về phía bờ.Nhân tộc đang giao chiến với quái vật Ác Mộng!

Liễu Bình mừng rỡ.Quả nhiên, người nơi này vẫn còn chưa bị chết hết!-------Chương 887: Bọn chúng đang chờ đợiKhi trước ông lão kia giục mình rời đi, cũng là bảo vệ mình.Thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ phíatrên dòng sông máu."

Là ngươi à?"

Mấy người máu me khắp người kinh ngạc nói.Giọng nói già nua kia vang lên: "Thằng nhóc khốn kiếp, không phải ta nhắcngươi trở về sao?

Tại sao lại trở lại?"

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không quen việc bị người bảo vệ, chuyện chémgiết như này cứ để ta tới đi."

Một bóng hình rơi xuống bên cạnh hắn.Ông lão tóc bạc.Ông ta trầm mặt quan sát bốn phía, quát: "Tới cùng là chuyện gì vậy?"

Liễu Bình cười, dựng thẳng ngón tay cái lên, nói: "Dựa theo điều khoản côngthủ đồng minh, khi đối mặt cục diện nguy cấp, lão phụ trách tấn công, ta phụtrách phòng thủ... lên đi!"

Ông lão tóc bạc nghiêm mặt lại, đang định từ chối, lại nghe được giọng nói củaLiễu Bình vang lên: "Xé bỏ khế ước sẽ phải rơi xuống Vĩnh Dạ, à đúng rồi, tacó một tin tình báo mới nhất về Vĩnh Dạ muốn nói cho lão biết đây."

"Cái gì?"

Ông lão tóc bạc hỏi."

Rất nhanh thôi, Vĩnh Dạ sẽ bị thủy triều Ác Mộng bao phủ."

Liễu Bình nói.Sắc mặt ông lão tóc bạc thay đổi liên tục, trán nổi gân xanh.Nếu như đối phương nói là thật, như vậy bản thân mình không thể xé bỏ hiệpước được.Trừ khi mình muốn đi tới Vĩnh Dạ chịu chết!"

Chính người bảo vệ mình tốt đi, nếu như bị quái vật ***** thì cũng khôngphải là trách nhiệm của ta."

Ông lão tóc bạc vừa dứt câu, thân hình lóe lên, xông về phía đông xúc tu trên bờđối diện.Không có cách nào khác, nhất định phải tiến công, nếu không phải rơi xuốngVĩnh Dạ ngủ say.Vĩnh Dạ sắp bị bao phủ!

Khốn kiếp.ố ế Ô ổThật sự là khốn kiếp mà!

Tại sao lại như vậy!

Ông lão tóc bạc đổ toàn bộ lửagiận vào trong pháp thuật phóng ra ngoài.Liễu Bình xuyên thẳng qua đám người.Vô số thuật pháp từ trên tay người đứng cạnh hắn phát ra ngoài, làm cho xúc tuđầy trời đổ máu.Uy lực như vậy, hầu như đã vượt xa lực lượng của các văn minh trong trí nhớcủa Liễu Bình.Loài người nơi này là mạnh nhất!

Một cô gái loài người xông lên trước, vội vãhỏi: "Đã bảo ngươi trốn đi rồi mà, tại sao lại trở lại?"

Liễu Bình tập trung nhìn lại, chính là cô gái khi trước đưa cho mình bó đuốc."

Ta đoán các ngươi gặp phải nguy hiểm."

Hắn nói.Cô gái nắm chặt tay của hắn, kéo hắn tới nơi sâu trong hòn đảo nhỏ, đi thẳng tớihang động dưới mặt đất hòn đảo.Nơi này có một ông lão loài người, khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt còncó một rìu thanh đồng cổ xưa.Khi Liễu Bình tiến vào hang động, ông lão mở mắt ra."

Ban đầu là vì cứu người, mới để cho ngươi rời đi nơi này... không nghĩ tới quáivật kia quá nhạy cảm, lập tức phát hiện ra người mới là hi vọng của chúng ta, nóđã đi theo ngươi rời đi."

Ông lão trầm giọng nói.Cũng may có Lý Trường Tuyết!

Từ đầu tới cuối, do nàng vẫn luôn có kiếm tâmtrong sáng, phát giác vấn đề *****ên, sau đó dẫn quái vật rời đi.Nàng có thể ứng đối con quái vật kia hay không?

Trong lòng Liễu Bình xuấthiện một tia lo lắng, nói: "Tình huống hiện tại như thế nào?"

Ông lão híp mắt, chậm rãi nói: "Con quái vật Ác Mộng kia vừa rời đi, chỉ cònlại tùy tùng của nó ở nơi này tấn công hang động, đương nhiên là không thểcông phá nổi nơi này."

Cô gái nói tiếp: "Thừa dịp cơ hội này, chúng ta đang tìm kiếm một nơi an toànkhác để ẩn thân."

"Không sai, tên ma quỷ mà người dẫn tới cũng rất mạnh, đã giúp chúng ta ngăncản công kích, lại để cho mọi người có thể ***** một hơi."

Ông lão nói.Ầm ầm...

Bên ngoài truyền tới những tiếng nổ vang rền, xen lẫn tiếng gào thétcủa ông lão tóc bạc kia.Liễu Bình nghe một lát, dần dần bình tĩnh lại.Là chiến lực cao nhất có trong Luyện Ngục, ông lão tóc bạc đương nhiên sẽkhông dễ dàng bại trận như vậy.ốCó ông ta ngăn cản tại bên ngoài, loài người ủng đối sẽ càng thoải mái hơn.Lần này, mọi chuyện biến hóa quá nhanh.Cũng may rằng...

Ông lão tóc bạc vẫn muốn tính kể mình, mà chết một cái làlấy hiệp ước ra để ký kết nữa.Nếu như ông ta dùng thủ đoạn khác, chỉ sợ mình cũng chưa chắc ứng đối được.Thế nhưng về phần ký hiệp ước...

Làm sao có thể để lão ta thoát được?

Mộtngười đàn ông mặc bộ giáp rách rưới đi tới, hành lễ với ông lão và cô gái, nói:"Hai vị đại nhân, mọi chuyện đã tiến hành đầu vào đấy, năm phút sau, chúng tasẽ rút lui."

"Rất tốt, ngươi cũng đi chuẩn bị đi."

Cô gái nói.Người đàn ông kia gật đầu, đi khỏi hang động.Ông lão quan sát tỉ mỉ Liễu Bình, nói: "Chàng trai trẻ, mặc dù ngươi lấy đượcdanh hiệu Thánh nhân, thế nhưng tu vi đã biến mất sạch rồi."

Liễu Bình nói với vẻ tự nhiên: "Ta xuyên qua tuyến thời gian... dựa theo luậtnhân quả, trong đoạn thời gian này, ta cũng không có bất cứ tu vi nào."

"Vừa rồi ta thấy người dùng lực lượng của quỷ thần, có vẻ như rất thành thạo."

Ông lão nói."

Ta có nắm giữ những kỹ xảo đó trong những phần đời trước của ta, đươngnhiên sử dụng sẽ thuận buồm xuôi gió rồi."

Liễu Bình nói.Ông lão trầm ngâm nói: "Hiện tại chư pháp đã đủ, chỉ là lực lượng còn chưakhôi phục lại, như vậy để ta tới giúp người một tay đi...

đưa mặt nạ cho ta."

"À, được."

Liễu Bình đưa mặt nạ cho ông lão.Ông lão tiện tay rút một cây bút ra từ trong hư không, quát lớn về phía ác quỷtrên mặt nạ:"Nhìn cái gì vậy?

Sao chưa tránh ra?"

Ác quỷ bị ông lão nhìn tới, hậm hực lùi về phía sau, biến mất khỏi mặt nạ.Vẻ mặt ông lão nghiêm túc, nói: "Nếu như người đã thông hiểu toàn bộ kỹnghệ, như vậy hiện tại chúng ta nên hỗ trợ ngươi hồi phục thực lực của mình."

Ông ta đặt bút lên mặt nạ trống không, dùng tốc độ cực kỳ kinh người vẽ ranhững đường vẫn phức tạp.Một luồng lực lượng vô cùng kỳ quái phát ra từ trên ngòi bút.Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.Ngay cả tiếng nổ bên ngoài hành lang cũng đều biến mất.ố ấTro bụi và hòn đá trên vách tường rơi xuống bởi vì chấn động cũng nhẹ nhàngrơi xuống mặt đất, không phát ra bất cứ âm thanh nào.Giống như cả chúng sinh lẫn vạn vật đều nín thở vậy.Bọn chúng đang chờ đợi...

Chờ đợi một loại thông báo nào đó, cũng giống nhưđang chờ đợi một loại tồn tại không rõ nào đó đã lâu không xuất hiện, cuối cùngcũng thức tỉnh một lần nữa từ trong bụi bậm của lịch sử.-------Chương 888: Giết chóc làm vuiMột giây.Hai giây.Ba giây.Ông lão thu hồi bút.Liễu Bình liếc nhìn mặt nạ, lại thấy mặt nạ này không khác gì với mặt nạ khitrước."

Chàng trai trẻ, ngươi đã dám tới đây giúp đỡ, đã chúm minh ta không nhìnnhầm ngươi."

"Đã là Thánh nhân, sao có thể không có lực lượng bên người chứ?

Ngày xưa cóThánh nhân cứu thế, còn phải dựa vào trường kiếm trong tay trừ ma, huống chilà tình huống hiện tại!"

Ông lão đưa mặt nạ trả lại Liễu Bình.Liễu Bình vừa nhận lấy, trước mắt bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:[Mặt nạ Địa Ngục đã thăng cấp.][Bởi vì thu được nguyên lực cội nguồn hỗ trợ, mặt nạ đã sinh ra biến hóanghiêng trời lệch đất.][Sau khi đeo mặt nạ này, sẽ thu được hai loại hiệu quả...][Thứ nhất, Chúng Thần Địa Ngục (lược).][Thứ hai, Giết Chóc Làm Vui.][Thuyết minh: Mỗi khi người hoàn thành một lần giết chóc, ngươi có thể thuđược hồn lực từ trên người kẻ địch đã chết, dùng để tăng cường thực lực vàcảnh giới của ngươi.]Liễu Bình nhanh chóng đọc hết, thu hồi mặt nạ, ôm quyền nói: "Cám ơn cáchạ!"

"Không cần cám ơn ta, chúng ta chỉ có thể liên tục di chuyển dưới mặt đất thếgiới Ác Mộng, để tránh né những con quái vật kia... hi vọng ngươi sớm tìmđược Thánh Linh, lại tới đây một lần nữa."

Ông lão nói.Lúc này, mấy người đàn ông đi vào hang động này, bẩm báo: "Có thể rời đi."

Bọn họ vẩy xuống mặt đất từng tầng cát vàng, làm cho mặt đất biến thành biểncát liên tục di động.Ông lão gật đầu, nói với Liễu Bình: "Chúng ta cần phải thừa dịp con quái vậtkia chưa trở về, lập tức rời tới một nơi tị nạn khác."

ễ ấ ếCô gái kia thì đi tới, đưa cho Liễu Bình hai tấm thẻ bài, nói: "Đã không kịp chếtạo thẻ bài mới nữa, đây là hai tấm "Thẻ Đường Về' cuối cùng, nó có thể xuyênqua mọi không gian, làm cho các ngươi trở về một địa điểm ngẫu nhiên trênThần trụ Luyện Ngục."

Ông lão nói tiếp: "Thế nhưng các ngươi có ba người... ta thấy hai tên kia có vẻnhư là kẻ địch của ngươi, cho nên sử dụng như thế nào, chính người quyết địnhđi."

"Được, các ngươi đi nhanh đi, nhỡ may con quái vật kia trở về thì phiền phức."

Liễu Bình nói."

Sau này còn gặp lại."

"

Sau này gặp lại!"

Ông lão và cô gái dần dần chìm xuống mặt đất, biến mất khỏi tầm mắt LiễuBình.Liễu Bình đi khỏi hang động, chỉ thấy tất cả loài người ngoài đó đều biến mấtkhông thấy đâu nữa.Chỉ còn lại ông lão tóc bạc và chủ mẫu Tàn Nhẫn - Medea mà thôi, vẫn đanglấp lóe trên không trung, một bên tránh né đòn công kích của quái vật, một bênphản kích không ngừng."

Tại sao tất cả loài người đều biến mất?"

Ông lão tóc bạc hạ xuống bên cạnh hắn, hỏi với vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi.Liễu Bình trở nên trầm ngâm.Thực ra biện pháp tốt nhất, là một mình một người trở về, để hai người này ở lạinơi này chịu chết.Thế nhưng...

Vẫn chưa rõ mấy người Lý Trường Tuyết có sao hay không.Mình cần giúp đỡ!

Liễu Bình nói: "Bởi vì giúp loài người nơi này đối khángquái vật, bọn họ đưa cho chúng ta một loại thẻ bài, có thể giúp chúng ta trở về."

Ông lão tóc bạc lộ ra vẻ vui mừng.Liễu Bình nói: "Thế nhưng còn một vấn đề nữa."

"Vấn đề gì?"

Ông lão tóc bạc hỏi."

Bởi vì những người bạn của ta vẫn đang ứng đổi một con quái vật... nó là chủnhân của những xúc tu đối diện lão kia."

"Cho nên?"

"Cho nên... ta muốn tới cứu họ trước."

Liễu Bình nói xong, đặt tay lên sách thẻ.Triệu hoán!

Bụp bụp bụp...

Từng tiếng vang nhỏ xuất hiện, Yana, Maria và LýTrường Tuyết cùng xuất hiện trước mặt hắn.ề ấ ấ ề ếDáng vẻ cả ba người đều rất thảm hại, trên thân có rất nhiều vết thương nhìnthấy mà giật mình.Liễu Bình đưa tay đang định phóng ra ánh sáng thần thánh trị liệu giúp cácnàng, lại nhớ tới hiện tại mình đã mất đi tất cả lực lượng."

Không sao, không chết được."

Yana nói.Nàng phất tay vẩy thánh mang xuống, chữa trị vết thương trên người Maria vàLý Trường Tuyết."

Liễu đạo hữu, kêu gọi chúng ta trở về, chỉ làm cho ngươi cũng trở nên nguyhiểm mà thôi."

Lý Trường Tuyết nghiêm nghị nói, ánh mắt đưa về phía hư không hắc ám.Liễu Bình đeo mặt nạ lên, nói: "Vừa rồi cũng nhờ các ngươi, hiện tại ta đã mờiđược hai người giúp đỡ, hãy để cho mấy người chúng ta đánh một trận với quáivật kia, nhìn xem nó mạnh cỡ nào?"

Lý Trường Tuyết nhìn về một bên.Ông lão tóc bạc miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu nói: "Chúng ta cùng nghênhchiến, dù sao cũng có phần thắng cao hơn đơn độc các ngươi nghênh địch."

Trên bầu trời, một bóng hình bay xuống dưới.Medea!

Bà ta nhìn Yana và Maria bên người Liễu Bình, ngạc nhiên nói:"Chuyện này là sao?

Hai con của ta, tại sao hai người lại đứng ở bên cạnh hắn?"

"Kết thúc, Medea, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì với bà nữa."

Yana nói."

Ta sẽ ở cùng với em gái ta, chủ mẫu."

Maria cũng nói.Sắc mặt Medea tối sầm xuống, liếc nhìn ông lão tóc bạc.Nét mặt ông lão tóc bạc không thay đổi.Tốt nhất các ngươi đánh nhau đi.Medea không đạt được bất cứ ám chỉ nào, trên thân dần dần tản ra sát ý mãnhliệt."

Một câu đều không nói, lại cướp đi hai vị Thần linh mà ta khổ sở bồi dưỡngđược làm thẻ bài của ngươi, Hắc Ám tiên sinh... làm vậy không tốt lắm đâu."

Bà ta cười như không cười, nói."

Vậy hiện tại ta sẽ nói với người một câu đi, từ giờ trở đi, các nàng là của ta."

Liễu Bình nói."

Chậc... người biết kết cục của người trước ngươi khi tùy tiện chạm tới vậtphẩm của ta là gì hay không?"

Medea hỏi.Lời còn chưa dứt.Keng!

Một ánh kiếm hiện lên.Medea ngẩn người, cúi đầu quan sát, chỉ thấy nơi cổ của mình xuất hiện một vệtmáu dài nhỏ.Thật nhanh.Mình còn không phản ứng kịp!

Nếu như vết kiếm này lại sâu hơn chút, mình sẽphải tiến về Vĩnh Dạ!

Kiếm thuật như vậy, chỉ có nhanh và mạnh, hoàn toànkhông nói đạo lý.Trước loại kiếm thuật này, cho dù thực lực của mình có mạnh hơn nữa, cũngkhông thể chống lại được.Vẻ mặt bà ta biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.Lý Trường Tuyết đang cầm một thanh trường kiếm tản ra khí lạnh, giọng nóilạnh lùng: "Liễu đạo hữu là nhân vật bậc nào, thu con gái nhà các ngươi là coitrọng ngươi, đừng có mà không biết điều."

-------Chương 889: Sợ hãiLý Trường Tuyết híp mắt, bàn tay lồng trong tay áo, kẹp trường kiếm tại khuỷutay, ôm tay, nhìn có vẻ rất thanh thản.Thế nhưng lời nói của nàng lại lộ ra một luồng sát ý khiến người sợ hãi.Kiếm khách!Đây là một kiếm khách chân chính!Nếu như câu nói tiếp theo của Medea cũng khó nghe như nãy, Lý Trường Tuyếtlại muốn rút kiếm giết người.Kiếm tiếp theo, chắc chắn sẽ lấy mạng bà ta.Trong mắt ông lão tóc bạc lóe lên vẻ nóng bỏng.Đáng tiếc một kiếm khách như này, không ở trên tay mình, lại bị Hắc Ám tiênsinh thu làm thẻ tùy tùng.Thật đáng tiếc.Ông lão tóc bạc mỉm cười, nói:"Thôi được rồi, Medea chỉ hỏi một tiếng màthôi, dù sao cũng là hai đứa con gái thật vất vả mới nuôi tới lớn, thời điểm chiatay tới, cô ấy cũng chỉ quan tâm mà."

Ông ta không nói thì thôi, vừa nói những lời này ra, vẻ mặt của Yana và Mariađều thay đổi."

Em gái, ngươi còn nhớ không?"

Maria hỏi."

Làm sao mà không nhớ được chứ... mặc dù người mới là em gái, thế nhưng tabiết ý ngươi."

Yana nói."

Năm đó, tất cả bạn bè của chúng ta đều bị bà ta hành hạ tới chết, chỉ có chúngta mới miễn cưỡng thông qua thử thách, trở thành nô lệ của bà ta..."

Maria nói."

Vĩnh viễn đều không thể quên."

Yana nói."

Ngừng!"

Liễu Bình liếc nhìn về phía ông lão kia, thản nhiên nói: "Đừng có 'Giật Dâynữa."

"Ta cũng không phát động năng lực Kỳ Quỷ, chỉ đang khuyên các nàng hòathuận mà thôi."

Ông lão tóc bạc cười nói.ồ ế ắMột luồng kiếm hung ác sáng chói *****, chém trúng người ông lão tóc bạc,chém bay ông ta về phía xa.Ông lão tóc bạc bay về phía quái vật bên bờ bên kia, nửa đường bỗng thoát đi,phát ra tiếng cười tà dị lại tức giận: "Kiểm tu, ngươi muốn chết sao?"

"Vừa rồi ta chỉ dùng một phần lực, nếu như lão lại gây sự, ta sẽ giết lão."

Lý Trường Tuyết nói.Ông lão tới nơi vô số xúc tu, vừa hô lên: "Medea..."

Medea còn chưa lấy lại tinh thần, lại thấy Liễu Bình kẹp một thẻ bài lay độnggiữa kẽ ngón tay."

Chủ mẫu Tàn Nhẫn, ta nói thẳng đi."

"Ta chỉ còn hai tấm thẻ bài dịch chuyển trở về, ta cần dùng một tấm, một tấmcòn lại thì do một trong hai người các người sử dụng... ngươi muốn để lại cholão ta?

Hay là tự mình sử dụng?"

Medea liếc nhìn tấm thẻ bài trong tay Liễu Bình, cảm ứng một lần, lập tức hiểurõ hiệu quả của thẻ bài."

Thế nhưng... có vẻ như các ngươi ký kết hiệp ước công thủ đồng minh mà...ngươi sẽ bỏ ông ta lại sao?"

Bà ta nghi ngờ hỏi."

Nội dung của hiệp ước là như vậy... lão ta phụ trách tấn công, ta phụ tráchphòng thủ, chờ khi ta trở về Luyện Ngục vẫn có thể tiếp tục phòng thủ mà,không sao cả."

"Vậy ông ta thì sao?"."

Lão ta cần công kích quái vật Ác Mộng, cũng chỉ có thể ở lại nơi này, trở vềcũng không còn quái vật Ác Mộng, người nói xem, có đúng không?"

Khi hai người nói chuyện, một hiệp ước hư ảo hiện lên trước mặt Liễu Bình.Chính là hiệp ước công thủ đồng minh kia.Medea liếc nhìn, âm thầm gật đầu.Mặc dù không biết tại sao trên hiệp ước lại có nhiều nơi xóa sửa, cùng với nhiềuloại điều khoản diễn sinh không hợp thói thường như vậy...

Thế nhưng hiệp ướclà thật."

Thế nhưng ta dựa vào cái gì đi tin tưởng người sẽ lấy ra một tấm thẻ dịchchuyển?"

"Lại lập một hiệp ước nữa đi, Yana, hỗ trợ."

Yana lấy ra một hiệp ước, dựa theo những điều luật do Liễu Bình nói ra màthành lập.Liễu Bình đọc xong, lập tức ký tên thật của mình.Hiệp ước lập tức thành lập!

Medea nhận lấy quan sát, lại thấy trên đó có viết:"Người ra sức nhiều nhất trong chiến đấu, có thể đi theo Liễu Bình cùng trở vềầThần trụ Luyện Ngục."

Như vậy cũng tốt.Ánh mắt Medea chuyển hướng ông lão tóc bạc, nói với vẻ phức tạp: "Ban đầu tacòn định tiêu hao lượng lớn tài sản, ủy thác ông ta giúp ta hoàn thành một lượtHiến tế thượng cổ, không nghĩ tới cuộc làm ăn này vừa kết thúc, ta và ông ta lạiđứng ở mặt đối lập."

Tới tận lúc này.Từng hàng chữ nhỏ trước mặt Liễu Bình mới bắt đầu thay đổi:[Cảnh cáo!][Medea đang ở trong trạng thái hiến tế, đây là một loại trạng thái đặc biệt khôngthể chống cự.][Mục tiêu của bà ta là người và đám người đứng phe ngươi.][Xin chú ý...][Vì thu được cơ hội trở về Thần trụ Luyện Ngục, bà ta đã thay đổi mục tiêu.][Mục tiêu hiện tại là: Xúc tu Ác Mộng.]Liễu Bình cuối cùng cũng thở phào một hơi."

Ta lên!"

Medea nói xong, thân hình lóe lên, lao về phía quái vật kia."

Chúng ta cần nhanh chóng xử lý con quái vật này, nếu không đợi tên kia trở về,tình hình sẽ càng gian nan hơn."

Lý Trường Tuyết nói.Tay nàng cầm trường kiếm, giẫm chân, bay lên giữa không trung."

Ta cũng tới."

Maria nói.Yana vẫn đứng bên cạnh Liễu Bình, hai tay có ánh sáng thần thánh, mỉm cườinói: "Ta bảo vệ ngươi."

Chiến đấu lập tức bắt đầu!

Ông lão tóc bạc, Medea, Lý Trường Tuyết và Mariacùng ra tay, động tĩnh cũng mạnh hơn khi trước rất nhiều.Những xúc tu kia liên tục bị thuật pháp cùng kiếm khí đánh trúng, tuôn ra lượnglớn máu tươi tanh hôi.Thế nhưng nó lại không chết!

Tựa như mọi thuật pháp, thậm chí lực lượng KỳQuỷ mà chúng sinh sử dụng, đều không thể tiêu diệt nó!

Thời gian dần dần trôiqua.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía hư không hắc ám."

Thượng Khuy Thiên Đạo"được kích hoạt!

Ngay sau đó...

Một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Liễu Bình.ố ồHai hạt giống lực lượng của Luân Hồi, một hạt hóa thành "Thương Khuy ThiênĐạo", một hạt giống khác đã dung hợp với "Mặt nạ Địa Ngục", hóa thành"Chúng thần Địa Ngục".Tới tận đây, tính cách của Liễu Bình đã không bị ảnh hưởng nữa.Im lặng vài gigaya, hắn truyền âm cho Yana: "Còn có bảy phút nữa, con quáivật kia sẽ trở về."

"Làm sao ngươi biết?"

Yana hỏi."

Hiện tại ta có một năng lực, có thể nhìn thấy tương lai."

Liễu Bình giải thích."

Bảy phút...

Liễu Bình, chúng ta cần phải rút lui, con quái vật Ác Mộng kia làtồn tại không thể đánh bại."

Yana run giọng nói.Nàng chính là Thánh kỵ sĩ, trời sinh anh dũng lại không sợ hãi, thế nhưng giờphút này, Liễu Bình lại thấy được một loại cảm xúc chưa từng xuất hiện trongđôi mắt của nàng.Ngay cả khi trước lúc ngã xuống Vĩnh Dạ, nàng cũng chưa từng xuất hiện trạngthái như vậy.Sợ hãi.-------Chương 890: Tình huống hiện tại của bà ta là sao vậy?Liễu Bình tiến tới ôm nàng, nói nhỏ: "Không sao, chúng ta sẽ rời đi ngay lậptức."

Triệu Thiền Y bỗng nhảy ra khỏi sách thẻ, vỗ trường đao, nói: "Hừ, như vậycũng sợ, nhìn ta..."

Liễu Bình thu hồi nàng ta lại.Nàng ta lại trở về sách thẻ."

Đừng nghịch ngợm, nơi này rất nguy hiểm, tối nay chuẩn bị tăng thực lực lêncùng với ta đi... thực lực không tăng lên, về sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm."

Liễu Bình nói.Triệu Thiền Y đang trừng mắt, thế nhưng khi nghe Liễu Bình nói "tăng thực lêncùng với ta", lập tức không tức giận nữa."

Được thôi, ngươi nói đúng."

Nàng ta lại ngồi xếp bằng trong thẻ bài, ngoan ngoãn nhập định tu hành.Liễu Bình thu hồi sách thẻ, ánh mắt lấp lóe, liên tục nhìn về phía chiến trường."

Thượng Khuy Thiên Đạo"lại được kích hoạt!

Điều này là vì chưởng không toàn bộ chiến trường...

Bốn vịThần linh, ma quỷ và kiếm khách mạnh mẽ liên tục giao thác, không ngừngchém giết với xúc tu kia, thế nhưng phản công của xúc tu lại càng ngày càngmạnh."

Trở về!"

Một thời gian sau, Liễu Bình đặt tay lên sách thẻ, quát.Maria lập tức biến mất, hóa thành thẻ bài xuất hiện trên sách thẻ."

Vừa rồi thật nguy hiểm.".Cô ta nói với dáng vẻ sợ hãi.Xúc tu kia như đang thích ứng với công kích của cô, thậm chí bắt đầu phối hợpvới cô, giả vờ như đang bị thương thoi thóp, lại đột ngột phản kích vào một thờiđiểm bất ngờ.Cũng may Liễu Bình thu hồi cô lại.Lúc này, chỉ còn lại ông lão tóc bạc, Medea và Lý Trường Tuyết còn đang chémgiết với xúc tu kia.Thân hình Lý Trường Tuyết nhảy lên, bay trở về bên người Liễu Bình."

Rõ ràng đã giết hàng ngàn vạn lần, thế nhưng vẫn không *****, thật sự quákỳ lạ."

Nàng nhíu mày nói."

Ngẫm lại con quái vật mà khi trước chúng ta cùng chiến đấu."

Yana nhắc nhở."

À."

Lý Trường Tuyết thở dài với ý vị không rõ, ngón tay thon dài lại đẹp đẽ khôngtự chủ được mà năm chặt trường kiếm.Vụt...Trường kiếm trong tay nàng biến mất, thay thế thành một thanh kiếm khác.Từng thanh kiếm xuất hiện lại biến mất trong tay nàng, từ đầu tới cuối đềukhông có một thanh kiếm nào dừng lại cả."

Không sao."

Liễu Bình nói."

Hả?"

Yana nghi ngờ hỏi."

Không sao?"

Lý Trường Tuyết cũng hỏi.Hai cô gái cùng quay đầu nhìn về phía hắn.Liễu Bình lại im lặng không nói, không nói thêm điều gì nữa.Mình và quái vật Ác Mộng đã chiến đấu vô số năm tháng, chẳng lẽ không rõbọn nó kinh khủng như thế nào?

Hiện tại không rời đi, cũng không phải bởi vìcảm thấy có thể chiến thắng bọn chúng.Mà là...

Hắn nhìn về phía Medea và ông lão tóc bạc giữa không trung, ánh mắtdần dần trở nên thâm thúy.Hai con ma quỷ này mới thật sự là tai họa ngầm.Thực tế, Medea và ông lão tóc bạc này có quan hệ đồng minh.Mặc dù mình có thể rời đi ngay lập tức...

Thế nhưng tại sao phải làm như vậychứ?

Tại sao không phá hủy quan hệ đồng minh giữa bọn họ trước chứ?

Nhỡmay bọn họ có át chủ bài nào đó, có thể tránh né lần nguy hiểm này, vậy chẳngphải là sau này mình có nhiều hơn hai kẻ địch ***** sao?

Hơn nữa, dù làông lão tóc bạc hay là Medea, ma quỷ tới được cấp độ như bọn họ chẳng lẽ cònkhông có át chủ bài hay sao?

Chắc chắn có.Cho nên...

Phá hủy quan hệ giữa bọn họ, để bọn họ trở mặt thành thù, để bọn họlộ ra át chủ bài của bọn họ, để bọn họ hại chết đối phương vì tính mạng củamình.Trong quá trình này, coi bọn họ là vũ khí của mình để mà sử dụng.Đây mới là phương pháp chính xác để loại bỏ tai họa ngầm!

Liễu Bình bỗngnói: "Còn ba phút nữa!".ắ ắ ấ ểHắn nắm chặt tấm thẻ bài dịch chuyển trong tay, trên mặt lộ vẻ do dự khôngquyết, lẩm bẩm nói: "Chỉ còn một tấm thẻ dịch chuyển dư thừa mà thôi, tớicũng nên cho ai đây?"

Bên bờ sông máu đối diện.Ông lão tóc bạc đã chú ý tình huống bên này từ sớm, nghe vậy sắc mặt biến đổi.Ông ta ngẩng đầu nhìn hư không hắc ám, cảm nhận được một loại cảm giác đènén dị dạng từ trên đó truyền xuống.Một con quái vật càng ***** hơn...

Nó sắp trở về!

Ông lão tóc bạc không dodự nữa, cao giọng quát: "Aldrich!

Dựa theo giao dịch của chúng ta, thời điểmnày tới rồi!"

Thân hình Medea bỗng cứng lại, phun ra một búng máu.Yana thấy thế thất thanh nói: "Chuyện gì vậy?

Bà ta chính là tồn tại khá mạnhmà..."

Liễu Bình kéo tay hai cô gái chậm rãi lùi về phía sau, nói: "Đừng nói chuyện,một vài bí ẩn sẽ nổi lên mặt nước ngay thôi."

Lý Trường Tuyết gật đầu, đút kiểm vào trong vỏ, đúng chắp tay, không nói mộtlời mà quan sát tình thế biến đổi.Liễu Bình hư hỏng nhất.Hắn nói có chuyện sắp nổi lên mặt nước, đó chính là thật sự có chuyện gì đó bịhắn tính tới.Hiện tại xem kịch với hắn là được.Điều này rất ổn thỏa.[Quái vật Ác Mộng sắp trở về nơi đây.][Thời gian còn lại][03: 00][02: 59][02: 58][...]Liễu Bình lật sách thẻ ra nhìn thoáng qua, sau đó khép lại, nói: "Đợi lát nữa dùcó xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, một khi ta triệu hoán các nàng trở lại sáchthẻ, các nàng tuyệt đối không nên phản kháng, nếu không cũng chỉ có thể ở lạinơi này."

Lý Trường Tuyết và Yana cùng gật đầu.Đã tới thời điểm quan trọng nhất, bất cứ sai lầm nào đều sẽ tạo thành cục diệnvạn kiếp bất phục.Yana niệm động chú ngữ, trên thân hiện lên một tầng thánh quang, bao phủ lênngười Liễu Bình, Lý Trường Tuyết và mình.ế ế ế ếLý Trường Tuyết tiến lên một bước, làm ra tư thế rút kiếm, bảo vệ bên cạnhLiễu Bình.Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng!

Bọn họ nhìn về phía bờ đối diện...

Chủ mẫnTàn Nhẫn Medea phun máu, sắc mặt thay đổi mấy lần, nghiêm nghị nói: "NgụcDiễm Ma Thần, ngươi lại hợp tác với con ta để hãm hại ta!"

Ông lão tóc bạc thở dài, mỉm cười nói: "Medea thân yêu, chớ trách ta, đều làlàm ăn mà thôi..."

Lão ta thả ra từng thuật pháp đánh bật những xúc tu kia trở về, âm thầm bayngược về sau, cuối cùng rơi xuống trên đảo nhỏ."

Tình huống hiện tại của bà ta là sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Mẹ con tương tàn, không ngoài như thế, trong lịch sử có rất nhiều trường hợpnhư vậy đã xảy ra, ta chỉ kiếm chút tiền từ vụ này mà thôi."

Ông lão tóc bạc nhún vai, nói.Medea lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích, giống như bị một tồn tại vôhình khống chế vậy.Bà ta bỗng nhiên phát ra tiếng cười điên cuồng một người đàn ông: "Ha ha ha,Medea, không nghĩ tới sao... thực ra ta đã đề phòng bà từ rất sớm rồi."

Đây là giọng nói của Aldrich!-------Chương 891: Vô cùng tiếc nuốiGiọng nam lại chuyển thành giọng nữ: "Con của ta, con không nên trúng bẫycủa Ngục Diễm Ma Thần, lão ta chỉ muốn làm cho cả hai chúng ta đều chết ởnơi này mà thôi!"

Giọng nam nói: "Con trai?

Hiện tại bà lại dám nói ta là con trai bà sao?

Cũngchỉ vì sắp bị quái vật nuốt đi, đúng không?"

Giọng điệu của hắn ta cực kỳ oán hận, làm cho biểu lộ của Medea cũng biếnthành điển cuồng mà dữ tợn.Bà ta duỗi một bàn tay tóm về phía không khí, nói với giọng không cam lòng:"Không... rõ ràng ta sắp chạm được tới..."

Một phù văn đỏ như máu sáng lóng lạnh trong tay của bà ta, lại làm cách nàocũng không thể phóng ra ngoài được.Giọng nam nói: "Bà muốn hiến tế linh hồn của dòng dõi và những Thần linhkhác, thành tựu Thần vị cao cấp hơn sao?

Đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng chếtvới ta đi."

Medea dùng toàn lực chạm vào phù văn kia, thế nhưng tay lại không cử độngđược chút nào cả.Bà ta dùng giọng nam nói: "Khi ta còn rất nhỏ, ta đã phát hiện mình được bồidưỡng một cách rất nghiêm khắc, phải học tập không ngừng từ kỹ xảo tới cácloại tri thức..."

"Thế nhưng từ một ngày nào đó trở đi, loại học tập này bị ngừng lại."

"Ta bắt đầu lấy được mọi thứ... dùng phương thức không làm mà hưởng để cóđược."

"Ta hiểu rõ là có chuyện, đồng thời dùng tất cả những kỹ năng mà ta đã họcđược trong quá khứ để nắm giữ bí mật kia, bỏ ra thù lao đắt đỏ, chỉ vì báo thùrửa hận vào ngày hôm nay!"

"Ngươi cũng sẽ chết!

Tại sao ta lại sinh ra một thằng ngu như ngươi chứ!"

Medea hét rầm lên."

Ta biết mình cũng sẽ chết, thế nhưng thì sao chứ?

Ta muốn bà chôn cùng!"

Giọng nam nói, trên mặt Medea cũng bắt đầu lộ ra nụ cười quỷ dị.Một xúc tu của quái vật Ác Mộng vươn ra, trói chặt Medea lại, kéo về phía sau.Bà ta và một linh hồn khác trong cơ thể ngăn cản lẫn nhau, dẫn tới việc khôngthể điều khiển thân thể, cuối cùng bị vô tận xúc tu trói chặt lấy."

Kết thúc."

Ông lão tóc bạc liếc nhìn đồng hồ trên tay, nói.Trong hư không, đồng hồ đếm ngược cũng đã đi tới phút cuối cùng:[Thời gian còn lại: 00: 50.]Năm mươi giây!"

Dựa theo hiệp ước vừa rồi mà người thành lập, một trong hai người ta và bà tacó thể đi trở về, hiện tại bà ta đã không có cơ hội."

Ông lão tóc bạc nói nhanh."

Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Tấm thẻ bài dịch chuyển kia là của ta... tấm thẻ bài dịch chuyển từ thế giới ÁcMộng trở về Luyện Ngục!"

Ông lão tóc bạc nói.Liễu Bình liếc nhìn đống xúc tu bên bờ bên kia, lại không thấy được bóng hìnhcủa Medea.Có lẽ trên người bà ta ẩn chứa năng lượng Thần linh và Ma vương quá mạnh,sau khi đám xúc tu có được bà ta, dần dần im ắng xuống, không còn tấn côngLiễu Bình và ông lão tóc bạc nữa."

Chắc hẳn lão đã tăng thêm cho Aldrich cái gì đó, nếu không mọi chuyện sẽkhông đơn giản tới như vậy."

Liễu Bình trầm ngâm nói.Ông lão tóc bạc ngẩng đầu nhìn về phía hư không, vẻ lo lắng xuất hiện trêngương mặt lão."

Điều này không phải trọng điểm, chúng ta cần phải rời đi nơi này ngay lậptức!"

Ông ta trầm giọng nói.Liễu Bình rút một tấm thẻ bài ra, giơ tới trước mặt ông lão tóc bạc."

Nào, chúc mừng."

Hắn duỗi một tay khác ra, làm ra tư thế muốn vỗ tay với ông lão tóc bạc.Ông lão liếc nhìn tấm thẻ bài kia, lại nhìn Liễu Bình, quyết định nhẫn nại tiếp,đành phải đưa tay ra vỗ tay với hắn."

Không nên cho lão ta, ta có thể cảm giác được trong lòng lão ta tràn đầy sát khíkhi đối ngươi."

Lý Trường Tuyết ở một bên nói."

Ăn nói lung tung!

Ta vẫn luôn ngăn cản nó thay các ngươi, thậm chí còn trợgiúp những con người kia rút khỏi nơi này một cách an toàn!"

Ông lão tóc bạc quát lớn."

Ta có thể cảm ứng được rõ ràng, lão không thể lừa ta được."

Lý Trường Tuyết cười lạnh, nói."

Không sao."

Liễu Bình nói.Hắn đặt tấm thẻ bài kia ở giữa không trung, mặc cho nó lơ lửng bất động.Ông lão tóc bạc đưa tay muốn lấy đi, lại phát hiện bàn tay mình bị một loại lựclượng nào đó đẩy trở về."

Hiệp ước... tới cùng thì nội dung của hiệp ước là gì?"

Lão ta giận dữ hét.Liễu Bình nói: "Dựa theo quy tắc trong hiệp ước, phải là người cống hiến nhiềunhất trong chiến đấu, mới có thể trở về Luyện Ngục', hơn nữa Medea vẫn cònchưa tắt thở nữa mà..."

"Tức là các ngươi vẫn còn đang trong trạng thái cạnh tranh."

Ông lão tóc bạc nghe xong, vội vã xoay người lại, phất tay phóng ra rất nhiềuđòn công kích về phía vô số xúc tu đằng xa.Thời gian đã không còn nhiều lắm!"

Như vậy mới đúng chứ, nếu như tới cùng lão là người cống hiến nhiều nhất,tấm thẻ bài này sẽ tự động thuộc về lão."

Liễu Bình nói.Hắn vỗ sách thẻ.Lý Trường Tuyết và Yana cùng biến mất, hóa thành thẻ bài bay trở về DanhSách.Liễu Bình lấy một tấm thẻ bài dịch chuyển khác...

Kích hoạt thẻ bài!

Cả ngườihắn hóa thành một luồng sáng, phá vỡ hư không, trong nháy mắt biến mấtkhông thấy đâu nữa.Thần trụ Luyện Ngục.Trong một thế giới nào đó...

Liễu Bình bỗng hiện ra.Cùng lúc đó, Lý Trường Tuyết bay ra ngoài sách thẻ của hắn, cầm kiểm màđứng, cảnh giác quan sát bốn phía."

Liễu đạo hữu, ngươi không nên đưa tấm thẻ bài kia ra, cả lão ta lẫn người phụnữ kia đều không có ý tốt."

Nàng nói."

Lý đạo hữu, ta biết nàng có Kiếm tâm thông minh, có thể cảm giác ác ý củangười khác, thế nhưng ta cần phải đảm bảo mình và tất cả đồng đội của mìnhrời đi nơi đó một cách an toàn."

Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết khó hiểu hỏi: "Ý của ngươi là..."

Liễu Bình nói: "Bọn họ đều không phải là kẻ đơn giản, ta cần phải để lại hivọng cho bọn họ, nếu không bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp liềuế ếmạng cá chết lưới rách với chúng ta, kéo chúng ta cùng chết.".Lý Trường Tuyết im lặng vài giây, ôm quyền nói: "Xét tới quỷ kế, vẫn là ngươilành nghề."

"Không cần khách sáo, nàng đi kiếm đạo, vốn không am hiểu những thứ này."

Liễu Bình ôm quyền nói.Bụp!

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Một tượng gỗ cầm một tấm thẻ vàng xuất hiện bên người Liễu Bình."

Đây là cái gì?"

Lý Trường Tuyết ngạc nhiên hỏi.Đám người Yana cũng xuất hiện, đứng xem tượng gỗ."

Mọi người nghe ta nói..."

Liễu Bình hắng giọng nói: "Bức tượng gỗ này chính là công chứng viên giữa tavà lão già kia, một nửa tài sản của lão già kia đều ở trong tấm thẻ vàng này, nếunhư lão ta ra tay với ta, thẻ vàng thuộc về ta."

"Như vậy, lão ta ra tay với người sao?"

Bạch Lang khoanh tay hỏi."

Câu hỏi hay lắm!"

Liễu Bình vỗ tay, nói với Lý Trường Tuyết: "Lý đạo hữu, ngươi còn nhớ haykhông, khi lão già kia vừa bay trở về hòn đảo, vỗ tay với ta?"

"Hình như có chuyện này."

Lý Trường Tuyết gật đầu nói.Đám người yên tĩnh, cùng nhìn về phía Liễu Bình.Như vậy cũng được?

Chỉ vỗ tay mà thôi, lại tịch thu cả một nửa tài sản củangười ta?

Cái tên Liễu Bình này cũng quá âm hiểm đi!

Liễu Bình mỉm cười gậtđầu: "Đúng vậy, không sai, lão ta đã ra tay với ta, điều này đương nhiên viphạm với hiệp ước công thủ đồng minh của chúng ta, thẻ vàng sẽ bị tịch thu."

"Vô cùng tiếc nuối."

Hắn vươn tay, thu hồi tấm thẻ vàng kia đi.-------Chương 892: Tranh đấu cuối cùngỞ một bên khác.Tầng Ác Mộng.Tại thế giới dưới đất.Ông lão tóc bạc thầm thì: "Đã tới lúc rồi..."

Hắn đưa tay tóm lấy tấm thẻ bài kia đi.Trong khoảnh khắc đó, lại nghe được tiếng nổ vang động trời truyền tới từ phíabờ đối diện.Nước sông vô tận bị nổ bắn tung tóe, làm cho cả thế giới dưới đất đều biếnthành màu đỏ thẫm.Một bóng người đứng tại trung tâm khu vực nổ vang.Medea!"

Lão thật sự cho rằng ta sẽ bị nó điều khiển sao?

Ta chính là Chủ mẫu TànNhẫn!"

"Tiện thể nói thêm một câu, có vẻ như ta cống hiến càng nhiều hơn chứ."

Gương mặt bà ta lộ ra một nụ cười lớn lối.Thẻ bài dịch chuyển mà Liễu Bình để lại hơi lay động, bay về phía bà ta đangđứng."

Không!"

Ông lão tóc bạc hét lớn.Hai mắt lão hóa thành con người dùng thẳng, bỗng nhiên lấy ra một thanh kiếmmảnh cạnh sắc, thân hình lóe lên, xuyên qua trời cao.Medea vừa mới tiếp nhận thẻ bài kia, nụ cười trên gương mặt bà ta bỗng cứngđờ lại.Kiếm...

Kiếm đã xuyên thủng đầu của bà ta."

Lại có thể để ta sử dụng toàn lực, hẳn là bà nên cảm thấy vinh hạnh - Ám TriềuLiên Bạo!"

Ông lão tóc bạc quát khẽ.Âm!

Đầu của Medea vỡ nát đi.Thân hình của bà ta ngã gục trước người ông lão tóc bạc.Sắp không còn kịp rồi...

Ông lão tóc bạc nhìn về phía hư không, lại thấy mộtbóng hình dữ tợn bay xuống nơi này.Ông lão tóc bạc giơ một tay lên, thả ra bảy tám tên nô lệ chiến đấu, quát:"Chuẩn bị chiến đấu!"

"Vâng, đại nhân!"

Những nô lệ chiến đấu kia còn chưa rõ tình hình ra sao, thế nhưng vẫn đồngthanh hộ to.Cùng lúc đó, ông lão tóc bạc đón lấy tấm thẻ bài kia.Thẻ bài bị kích hoạt.Không gian xuất hiện gọn sóng, đang định bao phủ ông ta để dịch chuyển ông tađi...

Bỗng nhiên, lão cảm nhận được một chuyện nào đó rất khó tin, sắc mặt cònkém hơn cả người chết."

Thẻ vàng của ta!"

Trong tiếng gầm giận dữ, lão hóa thành một luồng sáng bay về phía thế giới củaThần trụ Luyện Ngục.Gió trên không trung xen lẫn khí lạnh.Trong rất nhiều khe hở trên mặt đất rò rỉ ra dung nham đỏ thẫm, trong nhữngkhu vực đỏ thẫm đó không phải là sông dung nham, thì cũng là mặt đất liên tụcbị ngọn lửa thiêu đốt.Tất cả cây cối trong rừng rậm đều là màu đen, từng cây như sắt như thép mọclên san sát.Đây chính là cảnh tượng của thế giới Luyện Ngục."

Nơi đó có thành trấn."

Liễu Bình chỉ về một vị trí trên mặt đất, nói."

Tới nghỉ ngơi một lát?"

Lý Trường Tuyết hỏi."

Chúng ta cần uống một ly, thuận tiện chờ đợi kết quả."

Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết cũng hiểu được.Trong hai người Medea và Ngọc Diễm Ma Thần, chỉ một người có thể trở về.Dù là kẻ nào đi chăng nữa, đều sẽ tìm kiếm Liễu Bình.Với thực lực và thế lực của bọn họ, muốn tìm ra một cá nhân không che giấutung tích mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.Liễu Bình và Lý Trường Tuyết bay xuống thị trấn nhỏ.Trên hai đường phố rải đầy xương trắng, có của loài người, ma quỷ, vạn tộc,...Người đi lại trên đường thì dường như đã quen thuộc tình cảnh này.Trong Luyện Ngục, tranh đấu là chủ đề vĩnh hằng...

Đối với chúng sinh ở trongđó mà nói, tử vong như bóng với hình, xương cốt và thi thể cũng như là bụi bặmtrong chiến trường, có thể thấy được ở mọi nơi.Hai người đi vào trong một quán rượu.ố"Ta muốn đặt bao cả quán rượu này."

Liễu Bình đập một túi tiền vàng lên mặt bàn, nói với bartender ở sau quầy bar."

Người anh em, tiền thì đủ rồi, thế nhưng thực lực của ngươi... hoàn toàn khôngđủ,"Bartender cười như không cười, nói.Liễu Bình hơi ngẩn ra.Khi mình trở về Luyện Ngục, theo bản năng thu hồi khí tức, không sử dụng"Đặc Hiệu Sư".Trong Luyện Ngục, người mạnh là vua, chỉ có tiền còn không được.Lý Trường Tuyết đúng phía sau Liễu Bình, trường kiếm trong tay bay vụt rangoài, xuyên qua cửa sổ, rơi tại cửa quán rượu.Từng luồng kiếm khí từ trên trường kiếm tản ra, xông lên tầng mây, mấy ngàndặm đều có thể thấy được.Cảm nhận được sát ý truyền tới từ trên trường kiếm, không ít tồn tại *****đều biết điều rời xa thị trấn này.Bartender liếc nhìn Lý Trường Tuyết, lại nhìn về phía Liễu Bình."

Cùng nhau."

Liễu Bình ưỡn ngực nói.Bartender vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Mời các vị thông cảm, vị Ma Vương này vànam thiếp của nàng muốn đặt bao hết quán rượu!"

Những kẻ say trong quán rượu cũng không dám nói chuyện, đứng dậy đi rangoài.Một lát sau, quán rượu đã trống rỗng."

Hắn không phải nam thiếp của ta."

Lý Trường Tuyết nói."

Vậy sao?

Dáng vẻ nho nhã trắng trẻo, bộ dáng cũng không tệ lắm, lại cònkhông đủ tư cách để phục vụ ngài sao?"

Bartender lộ ra nụ cười nịnh nọt.Trên gương mặt lạnh lẽo của Lý Trường Tuyết lộ ra vẻ đỏ ửng."

Cút đi, tự chúng ta uống rượu là được rồi."

Nàng quát nói."

Vâng, Ma Vương đại nhân!"

Bartender cúi đầu khom lưng rời khỏi quầy bar, rời khỏi quán rượu từ cửa sau."

Ngươi không nên để ý tới lời nói của hắn ta."

Lý Trường Tuyết cẩn thận liếc nhìn Liễu Bình."

Đương nhiên sẽ không."

Liễu Bình bật cười nói.Hắn vẫy tay, bảy tám chai rượu từ trên tủ rượu bay tới, sắp xếp chỉnh tề trướcmặt hai người.Liễu Bình lựa chọn một chai, rót đầy cho Lý Trường Tuyết, hỏi: "Tại sao ngườilại trở lại?"

Lý Trường Tuyết nhận lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn, nghiêm mặt nói: "Bởi vìngười đã cứu ta một mạng, ta chính là Kiếm Tiến, khoái ý ân cừu, chưa từng nợngười nào cả."

"Thì ra là thế, không hổ là phong cách kiếm tu."

Liễu Bình bưng ly rượu lên, nâng cốc uống sạch."

Đáng tiếc quái vật vừa gặp quá mạnh, cũng quá quỷ dị, ta giết thế nào cũngkhông chết."

Lý Trường Tuyết thở dài nói.Nương theo giọng thở dài của nàng, trường kiếm cắm ở cửa quán rượu lại liêntục biến mất cùng xuất hiện."

Sinh vật Ác Mộng là vậy... ta cần phải tìm tới một vị Thánh Linh, chúng ta mớicó thể chiến thắng bọn chúng."

Liễu Bình nói."

Vậy thì đi thôi, chúng ta cùng tìm kiếm Thánh Linh."

Lý Trường Tuyết nói."

Không vội, vừa rồi ta cầm một tấm thẻ vàng, hẳn là một lát nữa sẽ có ngườiđuổi tới nơi đây, chúng ta xử lý sạch sẽ chuyện này trước, rồi sẽ đi tìm ThánhLinh."

Liễu Bình nói.-------Chương 893: Tạo vậtTrước quầy bar, một cô gái bỗng xuất hiện.Yana.Nàng liếc nhìn Lý Trường Tuyết, nói: "Ngươi thực sự tới trả ơn cứu mạng củahắn sao?"

Liễu Bình vội vã rót một ly rượu cho nàng."

Người trong Lục Đạo chúng ta nặng nhất là nhân quả, ta cần phải tới."

Lý Trường Tuyết nói."

Quả nhiên là phong phạm hiệp khách giới tu hành, ta mời ngươi một ly."

Yana bưng ly rượu lên, mời Lý Trường Tuyết.Liễu Bình lại rót đầy cho Lý Trường Tuyết.Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh, cùng nở nụ cười.Ngay khi bầu không khí sắp chuyển biến...

Liễu Bình bỗng hỏi: "Đúng rồi, HỏaNha thế nào?"

Yana vẫn bình tĩnh như cũ, quan sát Lý Trường Tuyết từ trên xuống dưới, thuậnmiệng nói: "Đã sống lại, vẫn hơi suy yếu, ta đang huấn luyện nó, tối nay ta sẽtruyền lại ký ức trong quá khứ cho nó."

Nàng đặt một cây roi lên bàn.Lý Trường Tuyết cúi đầu quan sát ly rượu, không nói lời nào, trường kiếmngoài quán rượu bỗng bay vụt trở về, đồng thời rơi trên quầy bar.Liễu Bình quả quyết quyết định, vỗ mạnh bàn, quát lớn: "Không đúng, theo lýthuyết thì dù là Medea hay lão già tóc bạc kia, hiện tại cũng có một người trở vềrồi chứ!"

Hai cô gái cùng giật mình.Yana nhớ lại đủ loại ký ức trong quá khứ, trên người tản ra từng đợt sát ý."

Em gái."

Nàng nhỏ giọng nói."

Ừ."

Maria yên lặng hiện lên.Liễu Bình vội vã rót cho cô ấy một ly rượu, dùng hai tay đưa tới."

Nếu như kẻ trở về là Medea, chúng ta cần phải tìm bà ta mà báo thù."

Yana nói."

Ý của ta cũng giống với ngươi."

ế ế ế ốMaria tiếp nhận ly rượu, nói với giọng nghiến răng nghiến lợi, uống một hơi cạnsạch.Lý Trường Tuyết nhớ lại đủ loại nguy hiểm vừa rồi, cũng lo lắng cho Liễu Bình,chống cằm trầm tư nói: "Thực ra kẻ mạnh hơn là lão già tóc bạc, ta có thể cảmnhận được, lão ta khó chơi hơn chủ mẫu kia rất nhiều... chỉ sợ sẽ là một trậnđánh ác liệt khác."

Một giọng nữ vang lên: "Để ta tới canh gác đi, nếu như không gian có biến đổi,ta đều có thể biết trước."

Lạc Tinh Thần!

Liễu Bình vội vã rót thêm một ly rượu.Chai rượu hết.Hắn lại cầm một chai rượu khác lên."

Con Thỏ, ngươi không cần tìm ly, ta thích uống như vậy hơn."

Bạch Lang cũng xuất hiện, cầm một chai rượu lên, mở nắp chai, tu ừng ực rượuvào miệng.Liễu Bình thở dài.Cũng may.Triệu Thiền Y trốn trong sách thẻ chưa từng đi ra.Vẫn là nàng nghe lời, biết được vào thời điểm này cần lấy đại cục làm trọng.Vừa dứt lời, sau quầy bar truyền tới tiếng nấc rượu rất nhỏ.Một giọng nữ vang lên: "Đây là rượu gì?

Tại sao lại có bọt khí?"

Liễu Bình xoa trán, nhắm hai mắt lại.Một giây.Hai giây.Ba giây."

Không đúng!

Tại sao vẫn còn chưa tới?"

Hắn nhỏ giọng nói.Cốc cốc cốc...

Từng đợt tiếng gõ cửa vang lên.Đám người cùng nhìn lại, cửa quán rượu có một đám đàn ông mặc lễ phục màuđen."

Đều là ma quỷ."

Yana nhỏ giọng nói.Một người đàn ông tiến tới, hành lễ nói: "Xin hỏi... ai là người thừa kế tài sảnmà chủ nhân chỉ định vậy?"

Đám người nhìn nhau.Người kia thấy vậy, hạ thấp người nói: "Là ai có được thẻ vàng của chủ nhânchúng ta?"

"Ta."

Liễu Bình nói.Đám người nháy mắt với nhau, âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể ratay.Người kia bị sát ý khóa chặt, không khỏi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, miễncưỡng nói: "Căn cứ quả cầu dự báo của Ngân hàng Ngọc Diễm, chủ nhân củachúng ta đang gặp phải nguy cơ sinh tử, nếu như ông ta bất hạnh gặp nạn, cáchạ - người nắm giữ thẻ vàng sẽ là một trong những người thừa kế tài sản."

Đám người cùng ngẩn người.Liễu Bình ngạc nhiên nói: "Lão ta sẽ không kém cỏi tới vậy chứ, chẳng lẽ ngườitrở về là Medea?"

Bạch Lang bỗng nhỏ giọng nói: "Ngân hàng Ngọc Diễm là thể lực vô cùngkhổng lồ, nếu như chúng ta có được nó, dù là tìm Andrea hay là tìm kiếm Đoàntrưởng, đều có ích cực lớn."

"À, cũng đúng."

Liễu Bình gật đầu nói."

Mời đi theo ta, chúng ta sẽ dẫn ngài trở về gia tộc Ngục Diễm, chuẩn bị tiếnhành nghi thức chia cắt và kế thừa tài sản."

Người kia kính cẩn nói.Liễu Bình nhìn về phía Yana.Nàng quen thuộc chuyện tại Luyện Ngục hơn mình rất nhiều."

Đi thôi, đáng giá đi tới một lần."

Yana gật đầu nói."

Thế nhưng vẫn rất kỳ quái..."

Maria nói với vẻ khó hiểu: "Coi như là Medea đi ra, hiện tại cũng đã tìm tới đâymới đúng, tại sao vẫn chưa tới?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu."

Được rồi, mặc kệ như thế nào, chúng ta đi tới ngân hàng Ngọc Diễm xem xéttrước đi."

Liễu Bình nói.Ở bên khác.Thế giới tầng Ác Mộng.Dưới mặt đất.Một bóng hình màu đen hạ xuống, rơi vào trong lượng lớn xúc tu.Tất cả xúc tu gặp được nó, tựa như gặp được chủ nhân, đều nằm rạp trên mặtđất, không dám cử động chút nào.ề ế ẳ ế"Loài người...

đều chạy hết... quả nhiên không nên tò mò, đi thẳng tới thế giớiLuyện Ngục, dù sao..."

"Thủy triều vẫn chưa dâng lên đủ cao."

Bóng đen nói một mình, bỗng nhiên thấy được thi thể trên mặt đất.Đó là thi thể của Medea.Bà ta bị lão già tóc bạc dùng kiếm đâm nát đầu, chỉ còn lại thi thể không đầunằm trong vũng máu.Bóng đen quan sát tỉ mỉ một lát, bỗng nhiên cười nói: "Hai linh hồn cắn xé lẫnnhau, lại còn đang ở trong trạng thái hiến tế, mà đều đã chết... thật thú vị!"

Nó nhấc chân bước đi thong thả trên mặt đất.Tất cả máu loãng hỗn hợp óc, xương, làn da, ánh mắt, răng, lưỡi, lông tóc cùngtrôi nổi lên giữa không trung."

Tình huống như vậy thật quá hiếm thấy, vừa lúc dùng để chế tạo ra chủng loàiÁc Mộng kia."

Bóng đen ngồi xổm xuống, ***** trên đầu Medea, chắp vá, tiện tay lắp lạinhững bộ phận cơ thể về lại.Một lát sau.Mọi thứ đã hoàn thành.Bóng đen ngắm kiệt tác của mình, nhỏ giọng nói: "Tỉnh lại."

Thi thể bò dậy, liếc nhìn bóng đen, sau đó quỳ trước mặt nó."

Chủ nhân, cảm ơn ngài đã đánh thức chúng ta từ trong bóng đêm vĩnh hằng."

Hai giọng nói nam nữ cùng vang lên từ trong thi thể.Bóng đen gật đầu nói: "Bởi vì khi còn sống giới tính của các người khác biệt,cho nên ta giao nửa người cho linh hồn nam tính, nửa bên khác cho linh hồn nữtính, các ngươi có hài lòng hay không?"

"Hài lòng."

Giọng nam nữ cùng vang lên."

Chủ nhân, ta có một việc cần bẩm báo."

Giọng nam nói."

Nói đi."

"Trong linh hồn của ta có một thuật pháp, tới tận lúc này, nó vẫn còn có tácdụng, luôn luôn 'Giật Dây ta sinh ra oán hận, muốn đồng quy vu tận với mộtlinh hồn khác trong cơ thể này."

"Để ta xem sao."

Nửa ngày sau...

Bóng đen bỗng bật cười, nói: "Hóa ra là loại lực lượng Kỳ Quỷnày, đúng vậy, nếu như nó đã ở nơi này, chúng ta có thể định vị người thi triểnthông qua nó..."

ể ỗ ẩThi thể bỗng run rẩy.Giọng nói của cả nam nữ cùng vang lên với vẻ căm hận: "Chủ nhân, xin hãy đểta đi giết lão!"

"Đây chính là mục đích mà ta chế tạo ngươi ra."

Bóng đen bình tĩnh nói: "Đi đi, đi giết kẻ đã 'Giật Dây các ngươi, mang linh hồncủa nó trở về."

"Chủ nhân ngài thì sao?"

"Trước khi thủy triều Ác Mộng xuất hiện, ta tựa như cá mắc cạn, không thể pháthuy ra dù chỉ là 10% lực lượng... thế nhưng các ngươi là tạo vật vô cùng hiếmthấy, không bị thủy triều Ác Mộng kiểm soát, có thể tùy ý làm việc."

"Vâng, chúng ta đi ngay."

"Đi đi, chơi sao vui vẻ là được."

Một cánh cửa ánh sáng được mở ra.Thi thể Medea đứng dậy, đi vào trong của ánh sáng.Bóng đem lại khôi phục sự yên tĩnh.Giọng nói lẩm bẩm của bóng đen kia lại vang lên: "Trước khi thủy triều chínhthức xuất hiện, cũng nên tìm một vài việc vui mới được..."

-------Chương 894: Ngân hàng là của chúng taTrong hư không tăm tối, một tòa thành trì khổng lồ đang nổi lơ lửng.Tòa thành nguy nga hùng vĩ, toàn bộ thành trì là màu đen, bốn phía đều có vôsố bức tường không gian ngăn cách, thỉnh thoảng có các loại ma quỷ xuất hiện,tiến hành tuần tra quanh tòa thành trì này.Diện tích của nó cũng không kém một thế giới cỡ nhỏ bao nhiêu."

Các hạ, nơi đó chính là thế giới tự nhân do gia tộc Ngọc Diễm sở hữu."

Một ma quỷ mặc lễ phục nói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tòa thành, nói: "Ta cần làm sao mới có thể đi qua?"

Giờ phút này, bọn họ đang đứng trước một cánh cửa dịch chuyển, nhìn qua cánhcửa này, mới có thể trông thấy tòa thành.Ma quỷ kính cẩn nói: "Là gia tộc số một số hai trong Luyện Ngục, gia tộc NgụcDiễm chúng ta vẫn luôn tuân thủ tinh thần của Luyện Ngục, chỉ khi làm vậymới có thể làm cho gia tộc tồn tại và vững mạnh."

"Nói ý chính."

Liễu Bình nói."

Tha thứ cho sự mạo muội của ta, thực lực của ngài quá thấp."

Ma quỷ nói.Liễu Bình liếc nhìn nó, vẫn thấy nó duy trì sự kính cẩn, ngay cả đám ma quỷphía sau nó, cũng đều cúi thấp đầu, dáng vẻ cử chỉ không có chút lỗi lầm nàocả."

Cho nên?"

Liễu Bình hỏi."

Sức mạnh luôn là chủ đề vĩnh hằng của Luyện Ngục, chỉ có tồn tại mạnh mẽ,mới có thể dẫn dắt ngân hàng Ngọc Diễm phát triển, tin rằng lão chủ nhân củachúng ta cũng nghĩ như vậy..."

Ma quỷ nói nhỏ: "Chắc hẳn ngài chính là thiên tài có tiềm lực cực cao, mới cóthể để ông ấy lựa chọn làm người thừa kế, đúng không?"

Liễu Bình ngẩn người, nói: "Ngươi nhắc tới điều này cũng là thật sự."

"Mặc dù hiện tại ngài chỉ có Luyện Khí kỳ theo văn minh tu hành, thế nhưngngài có thể đi tới một bước nào, không ai trong chúng ta có thể biết, thế nhưnghiện tại ngài cần phải chứng minh giá trị của mình, làm vậy thì ban giám đốcmới có thể gật đầu, để ngài tiến vào tòa thành, chính thức trở thành một trongnhững người thừa kế."

Ma quỷ nói, mở một quyển trục ra trước mặt Liễu Bình.ể ếTrên quyển trục có viết một hàng chữ: "Lãnh địa tư nhân của gia tộc NgọcDiễm, thế giới thứ ba mươi lăm."

"Đây là quyển trục dịch chuyển sao?"

Liễu Bình hỏi.Ma quỷ lộ ra nụ cười, gật đầu nói: "Đây chính là một thế giới nguy hiểm màmỗi một người thừa kế của gia tộc Ngọc Diễm đều phải đối mặt, đi chiến đấuđi, khi ngài chứng minh được giá trị của mình, gia tộc sẽ tiếp nhận ngài."

Liễu Bình tiếp nhận quyền trục, nói: "Ngươi đang nói dối."

Ma quỷ ngẩn người.Liễu Bình cười khẽ, nói: "Trong lời nói của ngươi, phần lớn là nói thật, thếnhưng có một đoạn ngắn là nói dối."

"Đoạn nào cơ?"

Ma quỷ hỏi."

Chính là đoạn đây chính là một thế giới nguy hiểm mà mỗi một người thừa kếcủa gia tộc Ngục Diễm đều phải đối mặt."

Liễu Bình lắc lắc quyển trục, trầm ngâm nói: "Trong giọng nói của ngươi, ýchính xác là:mỗi một người thừa kế đều phải chứng minh giá trị của mình, mà một bộ phậnlừa gạt ta chính là: mỗi một người thừa kế đều phải đối mặt thế giới nguy hiểmnày."

"Cho nên quyển trục này sẽ dịch chuyển ta tới một nơi vượt xa ý nghĩa hai chữnguy hiểm'."

Liễu Bình nói xong, linh lực trên người khởi động, kích hoạt quyển trục trêntay."

Thế nhưng cũng không sao, trong Luyện Ngục đều là âm mưu, quỷ kế, giếtchóc và tử vong, chuyện cần đối mặt, sớm muộn đều phải đối mặt, hơn nữa vừalúc ta cũng cần nơi tăng thực lực bản thân lên."

"

Sau này chúng ta còn gặp lại."

Hắn vừa nói dứt lời.Quyển trục dịch chuyển bỗng tản ra từng đợt sóng không gian, dẫn theo hắnbiến mất tại chỗ.Ma quỷ mặc lễ phục đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không nói lên lời.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong hư không: "Đã giải quyết rồi sao?"

Ma quỷ bỗng tỉnh hồn lại, vội vàng nói: "Các vị đại nhân của ban giám đốc, vịngười thừa kế này đúng là đã đi tới thế giới nguy hiểm kia."

"Xem ra là đã giải quyết."

Một giọng nói khác vang lên.ẫ ấ ề ắ ế"Các đại nhân, trường hợp này vẫn còn một vấn đề nữa... hắn đã biết được âmmưu này, rồi mới chủ động đi tới thế giới kia."

Ma quỷ nói.Im lặng một lúc lâu.Một lát sau, những giọng nói kia mới lại vang lên: "Đó là thế giới nguy hiểmnhất trên Thần trụ Luyện Ngục này, coi như sai phái thích khách đi tới, thíchkhách cũng sẽ bị chết trước khi bị tìm thấy mà thôi."

"Đúng vậy, không cần lo lắng, hắn chỉ có Luyện Khí kỳ, kết quả của việc cuồngvọng tự đại đã rất rõ."

"Chờ đi, chúng ta cần phải đối phó với những người thừa kế khác..."

"Ngân hàng là của chúng ta."

Liễu Bình giẫm lên một nham thạch, quan sát cảnh tượng phương xa."

Yana, trở thành người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm, thật sự sẽ có trợ giúp đốivới chúng ta hay sao?"

Hắn hỏi."

Không nên hoài nghi điều này, trong toàn bộ Luyện Ngục thậm chí Vĩnh Dạ,đều có thể lực chi nhánh của ngân hàng Ngọc Diễm, nếu như ngươi có thể cóđược nó, ngay lập tức có thể phát động vô số nhân lực, tìm kiếm Andrea giúpchúng ta."

Giọng nói của Yana vang lên trong hư không.Bạch Lang cũng xuất hiện phía sau Liễu Bình, vừa quan sát bốn phía vừa nói:"Ngân hàng Ngọc Diễm có rất nhiều hồ sơ bí mật, đây cũng là thứ mà Hồ Lymuốn có... chúng ta có thể tìm kiếm tình báo của Đoàn trưởng thông qua nhữnghồ sơ đó."

Hắn ta nói."

Được, xem ra trận thử thách này rất đáng giá."

Liễu Bình nói.Hắn đeo mặt nạ ác quỷ lên, vừa định rút đao, chợt thấy Triệu Thiền Y bỗng xuấthiện."

Sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Ta nhớ rằng vừa rồi người đã nói với mọi người, hiện tại người đeo mặt nạ lên,giết người có thể mạnh lên!"

Triệu Thiền Y nói."

Đúng vậy, có chuyện này."

Liễu Bình nhún vai nói.ắ ắHắn nhìn Bách Nạp đao trong tay...

Khi đó, thanh đao này đã cắm vào ngườimình trong thời gian khá dài, hiện tại đã lột xác thành thanh đao do máu thịt tạothành, vừa sắc bén lại yêu dị, có thể chém giết mọi chúng sinh."

Ngươi muốn kích hoạt lực lượng trên mặt nạ, còn cần lượng công đức nhấtđịnh!"

Triệu Thiền Y nói."

Đúng vậy, chuyện đó là thật."

Liễu Bình lại đáp lại.-------Chương 895: Medea?Triệu Thiền Y tiện tay rút một thanh trường đao tuyết trắng, trảm về phía hưkhông...

Tại ngoài vài trăm mét, một con Ma Lang trên người có ngọn lửa đangbùng cháy bị chém trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết."

Con sói này đã ăn rất nhiều thi thể, đang định giết nó, kiếm lấy công đức."

Triệu Thiền Y thu đao, vẫy tay.Ma Lang bay tới, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.Toàn thân nó máu me đầm đìa, bốn chân bị chặt đứt, răng nhọn trong miệngcũng bị đao khí chém nát sạch, chỉ còn lại một cái mạng."

Giết nó đi."

Triệu Thiền Y nói."

Ta giết nó... thế nhưng ta còn không cần đánh với nó nữa sao?"

Liễu Bình nói."

Ngươi còn cần chứng minh cái gì sao?

Căn bản là không cần, hiện tại ngườicần phải tăng thực lực lên nhanh nhất có thể."

Triệu Thiền Y cười nhẹ nói."

Cũng đúng, ngươi ra tay, ta có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian."

Liễu Bình cũng không nói thêm gì, rút Bách Nạp đao ra.Ngay sau đó...

Một giọng nữ bỗng vang lên: "Thì ra là thế, đó cũng là mộtphương pháp tốt, có thể để hắn khôi phục thực lực nhanh chóng."

Yana cũng hiện lên.Nàng quan sát bốn phía, thân hình bỗng hóa thành một luồng sáng vàng bay rangoài.Hầu như chỉ trong nháy mắt...

Một người khổng lồ một mắt cao bảy tám métbay tới từ nơi xa, ngã nhào xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình và Triệu Thiền Y tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên thân người khổng lồnày có vô số vết thương, dáng vẻ thoi thóp.Ánh sáng vàng lóe lên.Yana hiện lên, nói: "Độc Nhãn Cự Nhân, tính tình tàn bạo, lấy ma quỷ và conngười làm thức ăn... giết nó chắc hẳn sẽ có công đức, còn có thể để người mạnhlên."

Liễu Bình hớn hở nói: "Cám ơn nàng, Yana."

Hắn rút Bách Nạp đao ra, đang định ra tay...

Lại có một giọng nữ khác vang lên:"Liễu đạo hữu, đáng thương người vì cứu thương sinh thiên hạ mà mất hết tu vi,ta sẽ giúp người một tay!"

ể ể ấMột bóng hình uyển chuyển xuất hiện.Lý Trường Tuyết!

Nàng ôm kiếm, quát khẽ: "Đi..."

Sau một tiếng vang xuất hiện, trường kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một luồngkiếm ảnh bay lên trời xanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.Một giây.Hai giây.Từ trên bầu trời truyền tới tiếng hét thảm, ngay sau đó một bóng hình khổng lồxuất hiện.Đó là một sinh vật Luyện Ngục vô cùng *****...

Thân hình khổng lồ của nóđang bay xuống, như sao băng xẹt qua trời cao.Cái tên kinh khủng này rơi xuống khu vực trước mặt Liễu Bình, phát ra tiếngvang đinh tai nhức óc.Đây là một con Cốt Long tản ra hồn hỏa âm u, cho dù đã bị thương nặng ngãtrên mặt đất, thế nhưng long uy trên người vẫn làm cho những kẻ săn mồi hungdữ trong khu vực này không dám tới gần.Vù...Trường kiếm bay trở về, trở lại vỏ kiếm trong tay Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết mỉm cười, nói với vẻ ôn hòa: Liễu đạo hữu, trên người nó cóhàng triệu oan hồn, có thể thấy được nghiệp chướng nặng nề, làm nhiều việcác... ngươi tới giết nó đi, vừa có thể thu được công đức, vừa có thể mạnh lên!"

Đang khi nói chuyện, hai luồng kiếm khí bay ra ngoài, một luồng kiếm khí đẩyĐộc Nhãn Cự Nhân và Ma Lang bay ra xa.Cốt Long bị một luồng kiếm khí khác kéo tới, đã nằm dưới đao Liễu Bình, đưacổ chờ Liễu Bình chém.Liễu Bình yên lặng quan sát, bỗng nhiên một luồng cảm giác nguy cơ xuất hiệntrong lòng."

Ha ha ha ha!"

Hắn bỗng nhiên bật cười."

Liễu đạo hữu, tại sao lại bật cười?"

Lý Trường Tuyết khó hiểu hỏi.Liễu Bình chạy chậm tới trước con Ma Lang kia, hớn hở nói: "Cám ơn các vị đãgiúp đỡ, ta sẽ giết từng con từng con một."

Trường đao lóe lên.Ma Lang lẫn Độc Nhãn Cự Nhân cùng chết một lúc.Liễu Bình thu hồi đao trở về vỏ đao, bỗng cảm thấy hai luồng sát khí ngất trờidần dần bị thu hồi.Lúc này, hắn mới âm thầm thở dài một hơi.ể ồ ồThật nguy hiểm!

Vừa rồi mình cũng đã đi ngoài Quỷ Môn quan một lượt rồi.Thế nhưng nguy cơ vẫn chưa biến mất...

Liễu Bình bỗng quay người lại, chắptay với Lý Trường Tuyết đang nghiêm mặt bên kia, nói: "Lý đạo hữu, nếu nhưta giết Cốt Long, sợ rằng sẽ đột phá liên tục, cũng sẽ liên tục độ kiếp, ta sợ sẽkhông nhịn được..."

Lý Trường Tuyết hơi giật mình, nghĩ lại, cũng đúng là như vậy.Hắn mới Luyện Khí kỳ, nếu như vượt cấp ***** quái vật mạnh như vậy, nhỡmay lôi kiếp đồng thời phát động mấy lần, chẳng phải sẽ hại hắn sao?"

Liễu đạo hữu, là do ta suy nghĩ không kỹ càng."

Lý Trường Tuyết áy náy nói."

Không sao, không sao, ngươi cũng là muốn tốt cho ta, chỉ là thực lực hiện tạicủa ta quá kém mà thôi, ta sợ ta không thể đứng tại thực lực đỉnh phong, aiz."

Vẻ mặt Liễu Bình rất ưu sầu, cố ý thở dài nói."

Liễu Bình, tỉnh táo lại, thể hiện ý chí ngày xưa của người ra đi."

Triệu Thiền Y không nhịn được nói."

Đúng vậy, có chúng ta ra tay, ta tin người sẽ tìm về thực lực trong thời gianngắn mà thôi."

Yana tiện tay thả ra một luồng thánh mang rơi vào người hắn, ấm giọng khuyênbảo."

Các nàng nói đúng, ngươi hãy nghỉ ngơi chút đi, còn lại đều giao cho ta làđược... coi như ta lấy công chuộc tội đi."

Lý Trường Tuyết vỗ trường kiếm nói.Liễu Bình ôm quyền nói: "Như vậy sao được, quá phiền phức, hơn nữa thế giớinày vẫn rất nguy hiểm."

Đang lúc nói chuyện, hắn cẩn thận cảm ứng tình hình bốn phái...

Những luồngsát cơ từ trên người ba cô gái này tản ra đã biến mất không thấy gì nữa.Lúc này Liễu Bình mới âm thầm thở phào một hơi.Quá khó khăn.Cuối cùng mình cũng an toàn!Sàn sạt... sàn sạt...

Tiếng bước chân dần dần tới gần.Một giọng nam vang lên: "Lão đã ở trên vị trí Ma Thần trong một thời gian quádài, có phải là lão đã quên mất cách chiến đấu như thế nào rồi không?"

Giọng nữ cười lớn: "Nếu không tại sao lại yếu ớt như vậy, ta chỉ gọi lão màthôi... lão đã không chịu nổi rồi."

Hai giọng nói truyền ra xa xa, vang vọng thật lâu trong thung lũng hắc ám.Lão già tóc bạc đầy người máu me, ngồi dựa vào một khối đá, rên rỉ: "Medea,đó không phải là lỗi của ta... trong Luyện Ngục này, tất cả mọi người đều làmấnhư vậy cả, mà ngươi là kẻ thất bại, không nên oán hận ta như vậy."

Tiếng bước chân dừng lại."

Medea?"

Giọng nam kinh ngạc nói."

Đó là ai?"

Giọng nữ nói tiếp.-------Chương 896: Chủ nhân yên tâm, ta hiểuQuái vật lâm vào trầm tư.Nó dừng bước, thân hình cao lớn bị dạ quang chiếu tới để lộ ra cảm giác vôcùng quỷ dị.Rõ ràng nó chỉ có một cơ thể.Thế nhưng dưới chân của nó, lại có hai cái bóng hoàn toàn khác biệt.Thế nhưng khi nhìn qua gương mặt của nó, cũng rất dễ hiểu tại sao lại cóchuyện này.Dù sao, một nửa gương mặt dương cương của nó đại biểu cho nam tính, mà nửakhuôn mặt còn lại rất âm nhu, đại biểu cho nữ tính.Nó rất quỷ dị, thậm chí không có bất cứ tồn tại nào có thể ngăn cản được nó.Sau lưng nó là từng chồng xương trắng chất thành núi.Đều là xương cốt tùy tùng lão già tóc bạc đã triệu hoán tới."

Medea đã chết, ta là tạo vật được sinh ra bởi linh hồn của bà ta, mặc dù có trínhớ của bà ta, thế nhưng lại càng ngày càng mơ hồ."

Giọng nữ nói."

Đúng vậy, ta còn nhớ ta đã từng là Aldrich... thế nhưng đó là chuyện kiếptrước, hiện tại ta là tạo vật Ác Mộng, là kẻ quất roi chúng sinh, là chủ nhân củamọi linh hồn."

Giọng nam nói.Ánh mắt lão già tóc bạc chớp động, bỗng nói: "Tha ta một mạng, chỉ cần cácngươi tha ta, chắc chắn sẽ được lợi ích rất lớn, ta sẽ tặng cho các ngươi vô tậnchúng sinh, để các ngươi hưởng thụ vô số linh hồn."

Quái vật hơi dừng lại.Trên gương mặt nữ tính hiện lên vẻ hoang mang, mà gương mặt nam tính lạihiện ra vẻ tức giận.Nó tiến lên một bước, duỗi móng vuốt nắm chặt đầu lão già tóc bạc, xách lãolên giữa không trung."

Ta nhớ... lão vẫn luôn khống chế ta, làm bàn đạp để có thể khống chế mẹ ta gắtgao hơn."

Giọng nam nói."

Thuật pháp hiến tế vô cùng long trọng kia cũng là do lão cho ta."

Giọng nữ nói.Vẻ mặt lão già tóc bạc thay đổi mấy lần, luôn miệng nói: "Tha cho ta, ta sẽ chocác ngươi vô số linh hồn, vô số lợi ích!"

ề ốQuái vật lộ ra nụ cười, nói: "Đừng có dùng chiều này, nó chỉ có hiệu lực đối vớimột mục tiêu mà thôi... mà ta có được hai linh hồn!"

"Ta nghiêm túc đó, các ngươi giết ta, chỉ có thể đạt được linh hồn của ta, thếnhưng nếu như không giết ta, ta sẽ dâng lên cho các ngươi toàn bộ LuyệnNgục!"

Lão già tóc bạc nói.Quái vật lắc đầu, nói với giọng nam: "Luyện Ngục thuộc về chủ nhân, huống hồhiện tại ta chỉ muốn làm một sự kiện..."

"Báo thù."

Giọng nữ nói.Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ xuất hiện.Đầu lão già tóc bạc bị bóp nát.Máu tươi và óc từ khe hở móng vuốt quái vật trào ra, rơi trên mặt đất.Quái vật hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Mùi vị quá thơm...".Nó há miệng ra, đang định đưa thi thể lão già này vào miệng, bỗng nhiên có dịbiến xuất hiện...

Thi thể lão già tóc bạc bỗng nổ tung, hóa thành hư vô.Một luồng khí màu trắng từ trong tay quái vật bay đi, phóng thẳng về bầu trời.Muốn chạy?

Quái vật cười gằn há miệng ra, giọng nam nữ cùng rít lên: "Mọilinh hồn, đều thuộc về ta, ta là chủ nhân của các ngươi, là tạo vật phá hủy mọithứ..."

Thanh âm xuyên thấu thế giới bắt đầu công kích mọi thứ.Hư không, mặt đất, sông núi, dòng sông...

đều hóa thành bột mịn.Luồng khí trắng kia lập tức cứng lại, giãy giụa giữa không trung, chuẩn bị kéotrở về chỗ quái vật.Nơi sâu trong bầu trời, hư ảnh của một Thần trụ bỗng nhiên hiện ra.Cây Thần trụ này có màu đỏ như máu, không biết tới từ nơi nào, cũng khôngbiết đi về phía nào.Luồng khí màu trắng còn đang giãy giụa không làm gì được, thế nhưng khi câytrụ màu máu này vừa xuất hiện, lại như thu được tự do vậy, ngay lập tức hóathành một luồng sáng trắng xông lên bầu trời.Nó dần dần tới gần cây trụ lớn màu máu kia, sau đó nhập vào thân trụ, biến mấtkhông thấy gì nữa."

Không thể nào!"

Quái vật thất thanh nói.Thế giới đã hóa thành bụi bặm, nó đúng trong hư không tăm tối vô biên, ngửađầu nhìn về phía cây trụ màu máu kia."

Tới cùng là nơi nào... công kích của ta hoàn toàn không thể xuyên thấu."

ấ ềThân hình quái vật lấp lóe, bay về phía trụ lớn màu máu.Thế nhưng khi nó bay tới một nửa, đã thấy trụ lớn màu máu, thậm chí khu vựcsương mù xung quanh trụ lớn đều hóa thành hư vô, tan vỡ như bọt nước, biếnmất không thấy đầu nữa.Quái vật bỗng dùng giữa không trung, trên gương mặt hiện lên vẻ hoang mang."

Không đúng, trong lượng tri thức mà ta hiểu biết, ta chính là một trong nhữngchủng loài Ác Mộng kỳ dị nhất, chúng sinh không thể tránh né công kích củata..."

Nó đang lặng yên suy nghĩ, bên tai lại vang lên một giọng nói..."

Không sao, từ bỏ mục tiêu này đi, quả nhiên nó không phải chúng sinh."

Quái vật thể hiện vẻ cung kính, hỏi: "Chúa tể của ta, xin hỏi vừa xảy ra chuyệngì vậy?"

"Đây là một bí mật sâu nặng nhất, ngươi không cần để ý tới nó, chỉ cần tiếp tụclàm việc của ngươi là được."

Giọng nói kia vang lên.Mặc dù quái vật không cam tâm, thế nhưng cũng biết linh hồn kia đã rời đi,mình không thể báo thù cho kiếp trước được nữa."

Dạ... chủ nhân."

Nó nhỏ giọng nói.Thanh âm kia vang lên lần nữa: "Tận tình hưởng thụ đi, ăn một vài linh hồncũng không sao cả, hãy làm cho toàn bộ thế giới trên Thần trụ đều sa vào sợ hãivà tuyệt vọng... ta thích nhấm nháp linh hồn mang theo hai loại tâm tình này."

"Chủ nhân yên tâm, ta hiểu."

Quái vật nói.Giọng nói kia dần dần biến mất.Quái vật đứng giữa không trung một lát, bỗng nói: "Còn một mục tiêu có thểbáo thù nữa... vị Hắc Ám tiên sinh kia."

Nó nhìn về phía hư không vô tận, ánh mắt như có thể xuyên thấu hết thảy."

Không đúng, đó chỉ là một danh hiệu mà thôi, để ta nghĩ lại xem...

À đúng rồi,hình như có người gọi hắn là Liễu đạo hữu'."

Giọng nữ nói với vẻ suy tư."

Rất dễ tìm mà, dù sao hai con bi* ch Tra Tấn và Thống Khổ đều ở bên hắn."

Giọng nam nói với vẻ oán hận."

Vậy thì dễ dàng hơn nhiều."

Giọng nữ nói.Quái vật bỗng chui vào hư không, biến mất không thấy đâu nữa.-------Chương 897: Từ giờ trở đi, ta sẽ bất độngẦm ầm...

Vùng trời tăm tối, sấm sét xẹt qua tạo thành từng luồng dây dài vặnvẹo.Gió mạnh thổi qua...

Một nữ tu sĩ đứng trong cơn gió mạnh, không nhúc nhích.Tại bầu trời đối diện nàng, có vô số con người, ma quỷ cùng vạn tộc đều rút vũkhí ra, bày trận.Trên mặt đất có vô số thi thể.Bỗng nhiên...

Một người đàn ông bay khỏi đám người, bay tới đối diện với nữtu sĩ."

Tại hạ là Lưu Tứ Hải, thuộc Liên minh Tu Hành giả."

Hắn ta ôm quyền nói."

Ồ, hóa ra là một đạo hữu, trong Luyện Ngục này rất khó gặp được người tuhành, hạnh ngộ."

Nữ tu sĩ ôm kiếm chắp tay nói."

Không biết là ai đang độ kiếp tại nơi này?"

Lưu Tứ Hải hỏi."

Một vị đạo hữu khác, ngươi không cần biết hắn là ai cả."

Nữ tu sĩ thản nhiên nói."

Mọi tài nguyên tại khu vực này đều là có chủ, hắn không thể chiếm dụng khuvực này được."

Lưu Tứ Hải nói.Nữ tu sĩ không nói gì.Trong hư không, có một con mèo trắng nhảy ra, rơi trên vai của nàng, nói: "Támngàn dặm phía tây, có ba mươi lăm người đang tiềm nhập vào."

"Ừ."

Nữ tu sĩ nói, một bàn tay trắng như ngọc duỗi ra khỏi tay áo, sử dụng một kiếmquyết.Vù...Một tiếng kiếm reo vang trong hư không, phát ra tiếng nổ vang vọng bầu trời.Tám trăm luồng kiếm cùng hội tụ vào một chỗ, tạo thành một cột sáng nối liềntrời đất, trong nháy mắt xuyên thấu trời cao, bay về nơi xa.Kiếm trận - Thái Ất!

Trong một giây.Mèo trắng lắng nghe tiếng vang truyền tới từ hư không, gật đầu nói: "Đã giếtsạch."

ắNữ tu sĩ cụp mắt, rụt bàn tay đẹp đẽ vào trong tay áo.Lưu Tứ Hải cảm nhận được luồng kiếm ý có thể hủy diệt mọi thứ tồn lưu tronghư không, lấy lại bình tĩnh, lại ôm quyền nói: "Tại hạ Lưu Tứ Hải, Minh chủcủa Liên minh Tu Hành Giả, sư phụ là Vương Cửu Dạ - môn chủ Vô Cực môn,khai thác linh quang trong thế giới này, xin hỏi lại lịch cảu các hạ ra sao?"

Nữ tu sĩ nói: "Tại hạ Lý Trường Tuyết, kiếm khách, về phần sư phụ là ngườinào... ngươi không nên biết mới tốt, nếu không ta vừa nói ra, các ngươi đều sẽphải chết cả."

"Khẩu khí thật lớn, người cho rằng chỉ dựa vào mình người, có thể chiến thắngtất cả mọi người chúng ta hay sao?

Chúng ta còn có ma quỷ và vạn tộc... thếgiới này thuộc về chúng ta."

Lưu Tứ Hải nói.Nữ tu sĩ nói nhỏ: "Triệu Thiền Y, tránh ra."

Mèo trắng nhảy vào hư không biến mất không thấy đâu nữa.Lúc này, nữ tu sĩ mới cầm kiếm trên tay, đứng trong cơn gió mạnh, nói: "Niệmtình ngươi cũng là người tu hành, ta sẽ nói thêm một câu..."

"Các ngươi cần phải hiểu rằng, một khi kiếm của ta ra khỏi vỏ, các ngươi sẽkhông còn cơ hội nào để hối hận nữa cả."

Âm!

Một luồng sấm sét bổ xuống từ khung trời, bắn trúng khu vực độ kiếp phíasau nàng, chiếu sáng cả thế giới bị thống trị bởi bóng đêm và ngọn lửa.Lưu Tứ Hải không nhịn được mà nhìn về phía khu vực độ kiếp kia.Một thiếu niên đứng trong sấm chớp, mặc cho sấm sét phá hoại cơ thể củamình.Mấy giây sau...

Thiếu niên hoạt động cổ, vẫy ta về nơi cách đó không xa."

Lại qua một kiếp.".Giọng nói của hắn truyền tới từ xa.Mà tại phương hướng hắn vẫy tay, là một cô gái được bao phủ bởi ánh sángthần thánh.Cô gái đó nghe vậy, tiện tay hắt ra thánh quang.Thiếu niên được thành quang thánh khiết bao phủ lại, tựa như ngọn lửa trắngcháy hừng hực vậy.Một giây.Thánh quang biến mất.Thiếu niên kia hồi phục như ban đầu, thậm chí ngay cả tinh thần đều chấn động."

Độ kiếp tiếp chứ?"

Cô gái đó hỏi."

Không sai, phải nhanh chóng hồi phục thực lực, ta có dự cảm xấu."

ếThiếu niên nói.Hắn giơ cao tay lên, nắm chặt nắm đấm.Một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trên người hắn tản ra.Thiên địa có cảm ứng.Đám mây đang định tiêu tán cũng bắt đầu trở nên đen đặc lại, bao phủ toàn bộkhung trời.Lưu Tứ Hải xoa đi mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Liên tục độ bốn lầnthiên kiếp... tên đó là quái vật nào chứ..."

Lôi quang đầy trời đã tan hết.Thế giới yên tĩnh.Liễu Bình đứng trên mảnh đất hoang đầy đá lởm chởm, nhắm mắt cẩn thận cảmnhận.Lôi kiếp đã qua.Nhưng trên người hắn thỉnh thoảng vẫn còn lôi quang nhảy lên, hóa thành điệnvà rối loạn lao nhanh khắp nơi.Nguyên nhân là vì hắn vượt qua quá nhiều thiên kiếp trong cùng một lần.- - Chỉsợ trong lịch sử toàn bộ Tu Hành Trắc cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.Yana đứng ở bên ngoài, cười nói: "Thế nào?

Còn cần chữa thương sao?

Tinhthần hoặc là thân thể đều ổn chứ."."

Ngươi còn có thể dùng thuật chữa khỏi và khôi phục thể lực ở cấp bậc vừa rồithêm mấy lần?"

Liễu Bình hỏi."

Vô tận."

Yana nói.Liễu Bình mở mắt ra, nói: "Tạm thời không cần, hiện giờ ta đã đến Thiên KiếpCảnh."

Yana thoáng hồi tưởng một chút, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Một con mèo trắng bỗng xuất hiện trên vai Liễu Bình, mở miệng nói chuyện:"Vậy ngươi cũng nên cẩn thận -- Ta nghe nói Thiên Kiếp Cảnh là một giai đoạncực kỳ kỳ lạ, tu sĩ sẽ đối mặt với vô số kiếp số, khi kiếp số đã đầy, nếu tu sĩ cònsống thì sẽ đột phá cảnh giới này, thành tựu cảnh giới Thái Hư."

Yana nói: "Kiếp số?

Cho dù không làm cái gì cả, cũng sẽ có kiếp số buôngxuống sao?"

"Uống nước cũng có khả năng sặc chết, đi đường cũng có thể dẫm phải độcchâm mà chết, ăn cơm sẽ nghẹn chết."

ắMèo trắng nói.Lạc Tinh Thần đi ra từ hư không, hiếu kỳ nói: "Lần *****ên ta nghe nói đếnchuyện này đấy, không bằng ta tới bói toán một chút."

Nàng lấy ra một quả cầu thủy tinh, thì thầm: "Tinh tượng, lấy tất cả ánh hàoquang sao trời làm chỉ dẫn, hiện ra tai kiếp trên người Liễu Bình..."

Phanh!

Một tiếng giòn vang.Quả cầu thủy tinh nổ tung.Lạc Tinh Thần giật mình, lẩm bẩm nói: "Đây là lần *****ên ta nhìn thấy tìnhhuống hung hiểm như thế này."

"Không có cách nào -- Ta cũng biết chuyện này, bất cứ người tu hành nào có ýđồ gia tăng thực lực cũng phải đối mặt với cảnh giới này."

Bạch Lang đứng một bên lắc đầu nói.Mọi người cùng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, mở miệng nói: "Ta đã cảm ứngđược các loại nguy cơ đang tới gần, từ giờ trở đi, ta sẽ bất động."

"Được, chúng ta sẽ canh chừng cho ngươi."

Bạch Lang nói.Mọi người đứng một vòng chung quanh Liễu Bình, sôi nổi bày ra tư thế đềphòng.Từ giờ trở đi, cho dù xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, mọi người cũng có thể lập tứcphát hiện và đồng loạt ra tay xử lý-------Chương 898: Một mình nàng không được!Thời gian chậm rãi trôi đi.Chừng mười mấy khí tức sau, không có chuyện gì xảy ra cả.Chỉ có một nơi xa xăm, Lý Trường Tuyết còn đang cầm kiếm tranh đấu vớingười ta.- - Bởi vì bắt quá nhiều ác đồ và hung vật để Liễu Bình giết, mọi ngườithành công khiến cho các thế lực của thế giới hiện tại bất mãn.Hiện giờ, Lý Trường Tuyết đang một mình ra mặt, tiến hành một lần đánh giávới đám địa đầu và của thế giới này.(1) Nguyên văn trong câu "Cường long nan áp địa đầu xà": Nghĩa đen: một conrồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngaytrên địa bàn của nó.Nghĩa bóng: (Cường long chỉ người có quyền, địa đầu và chỉ tên ác ôn côn đồ)hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phépvua thua lệ làng) "Không phát hiện dị thường gì."

Lạc Tinh Thần nói."

Đúng vậy, ta sẽ luôn canh chừng ở chỗ này, có lẽ sẽ không có kiếp nạn gì xảyra."

Bạch Lang nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một tàn ảnh xuyên qua trời cao, đâm thẳng về hướng Liễu Bình.Chát –– bang!

Tiếng roi dài múa may vang lên.Chỉ thấy chiếc roi dài màu đen cuốn lấy một thanh trường mâu đứt gãy."

Đa tạ ngươi, Maria."

Liễu Bình gửi lời cảm ơn."

Cũng không tính là gì."

Maria vung roi, lập tức hất bay trường mâu kia ra, cắm lên mặt đất đằng xa.Yana nhìn lại phương hướng trường mâu bay tới, nói: "Đây là trường mâu màLý Trường Tuyết đánh gãy-- Cuộc chiến chỗ nàng ta đang rất kịch liệt."

Mèo trắng đứng dậy từ trên vai Liễu Bình, hừ lạnh và nói: "Ta đi nói với LýTrường Tuyết một tiếng, người đang ở Thiên Kiếp Cảnh, đừng bỏ qua bất cứthứ gì."

"Không cần, loại kiếp nạn này không tính là gì."

Liễu Bình nói.Mọi người tiếp tục chờ đợi.ế ế ếLại một lát sau -- Bạch Lang chán đến chết mà nhún vai nói: "Kiếp nạn của TuHành Trắc thật sự rất nguy hiểm sao?

Liễu Bình chỉ ngồi bất động, chắc sẽkhông có vấn đề gì tiếp đúng không."

Vừa dứt lời.Mặt đất bỗng chấn động.Hình như Liễu Bình cảm nhận được cái gì, bỗng đứng lên rồi tránh qua mộtbên.Chỉ thấy nơi hắn vốn ngồi đột nhiên phun trào từng đợt dung nham."

Núi lửa phun trào?

Từ dưới mông hắn?"

Bạch Lang ngạc nhiên nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trên bầu trời bỗng hiện lên một ánh lưu quang, lập tức giáng xuống chỗ LiễuBình."

Là sao băng!"

Yana nói."

Đang rơi xuống chỗ của hắn!"

Maria nói.Mèo trắng nhảy dựng lên từ trên vai Liễu Bình, hóa thành hình người, rút đaotrảm một cái lên bầu trời-- Sao băng lập tức hóa thành một trận quang vũ bắntung tóe.Mọi người còn chưa kịp thở phào một hơi thì chợt thấy đầy trời đều là sao băng."

Mưa sao băng!"

Lạc Tinh Thần kêu lên thất thanh.Một rồi lại một viên sao băng đều rơi vào thế giới trước mắt.Trùng hợp chính là, những sao băng đó đều hung hăng nện xuống vị trí LiễuBình đang đứng."

Cái này cũng được à..."

Bạch Lang lẩm bẩm.Liễu Bình vung mạnh trường đao, bắt đầu phá huỷ sao băng đang giáng xuống."

Cứ để ta tự làm đi, nếu ta tự đối mặt thì kiếp nạn sẽ biến mất nhanh hơn mộtchút."

Ong -- Trên trường đao nở rộ ra trăm ngàn đao quang lạnh thấu xương, xông lêntận trời, chém xuống sao băng như mưa đầy trời.Đột nhiên.Trong lòng Liễu Bình hiện lên một bóng mờ trầm trọng.ấ ể ẩ ắLinh giác!

Trong linh giác, cứ như có chuyện gì nhất định có thể đẩy hắn vàochỗ chết sắp xảy ra!

Liễu Bình hít vào một hơi thật sâu, lại phát hiện cảm giáchít thở không thông không giảm bớt chút nào cả, ngược lại còn đè nén mình thởkhông nổi.Cảm giác hít thở không nổi này càng ngày càng gia tăng."

Rốt cục là cái gì..."

Hắn lẩm bẩm khe khẽ một câu, ánh mắt nhìn quét qua chung quanh.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thời gian như rơi vào đình trệ.Âm thanh vạn vật và chúng sinh đều đã biến mất, cứ như bị cái gì giam cầm lại.Mỗi một người.Mỗi một đồng bọn đúng chung quanh Liễu Bình đều cảm nhận được một loạituyệt vọng không thể ức chế đột nhiên sinh ra sâu trong nội tâm mình."

Không...

Thiên kiếp cũng không đạt đến trình độ này, rốt cục đã xảy ra cái gì?"

Triệu Thiền Y thất hồn lạc phách mà nói.Yana không nói một lời, bỗng duỗi tay thả ra từng ánh hào quang thánh khiết,dừng lại trên người mọi người.Mọi người được thành quang chiếu rọi, lúc này mới hơi dễ chịu một chút.Hư không bỗng mở ra.Một con quái vật có chiều cao vượt qua ba mét đi ra.Nó nhìn giống như người, lại có uy nghiêm và dao động sức mạnh của thầnlinh, trên mặt một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân."

Medea!"

"Aldrich!"

Mọi người thất thanh kêu lên.Quái vật đảo ánh mắt qua, dừng lại trên người Liễu Bình, gương mặt nam nữcùng hiện ra nụ cười quỷ dị.-- Chờ ta ăn hắn rồi lại nói."

Nói xong, nó hít thật sâu vào một hơi, sau đó hé miệng.Trong chớp nhoáng.Trên không trung truyền đến tiếng rít đinh tai nhức óc.Chỉ thấy một tàn ảnh lập tức lao tới, chắn ở trước mặt quái vật, quát khẽ lên:"Đón kiếm!"

Trường kiếm chợt lóe rồi biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã đâm trúngngực quái vật.ế ấ ề ếLà Lý Trường Tuyết!

Nàng gấp gáp trở về từ trời cao, dùng một kiếm đâm trúngquái vật, cả người và trường kiếm lập tức hóa thành một vệt điện quang lôi ảnhthảm thiết.Quái vật rít gào lên: "A –– đừng mơ tưởng --"Oanh! !!

Trong tiếng nổ vang, kiếm quang chia vào ngực nó, bao lấy nó, bayvào sâu trong không trung.Yana đột nhiên quát lên: "Một mình nàng không được!".Lời còn chưa dứt, nàng đã hóa thành một vệt kim quang rồi lao vút đuổi theo."

Muội muội!"

Maria hô một tiếng, vung cây roi tra tấn và thống khổ trong tay lên, biến mấtkhỏi trước mắt mọi người.Cả câu chuyện nói ra thì chậm, nhưng thật ra chỉ xảy ra trong một khí tức ngắnngủn.Quái vật xuất hiện.Lý Trường Tuyết dùng một kiếm cản địch, mang theo quái vật xông lên trờicao.Yana đuổi theo.Maria biến mất.Giữa những hành động cực tốc, quái vật bị mang đi."

Liễu Bình, giờ làm sao đây!"

Triệu Thiền Y hoảng sợ, nhịn không được mà hỏi.Liễu Bình có vẻ hết sức trấn định, nhưng nhất thời lại không đáp lại."

Đừng lo lắng,"Lạc Tinh Thần vỗ ngực và nói: "Lý Trường Tuyết không ***** được quái vậtkia, nhưng con quái vật kia cũng không thể tránh thoát kiếm chiếu của nàngđâu."."

Nhưng nàng sẽ kiệt sức."

Triệu Thiền Y nói."

Yana là thánh kỵ sĩ đỉnh cấp, tinh thông các loại thuật thần thánh khôi phục thểlực, liên tục thi triển mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề."

Bạch Lang nói.Triệu Thiền Y nói: "Lỡ như có tình huống bất trắc ––"."

Yên tâm, Maria có mang theo Thần Khí, nàng ta có thể ứng phó tình huống bấttrắc vào bất cứ lúc nào."

Lạc Tinh Thần nói.-------Chương 899: Ngô ác ác ác úc –– Chết cho taTriệu Thiền Y nhẹ nhàng thở ra, rồi bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng.Lúc này Liễu Bình nói: "Đúng vậy, các nàng mang quái vật kia đi, nhưng cũngchỉ có thể tạm thời giằng co với đối phương.Hắn cúi đầu, dùng sức mạnh công đức yên lặng bấm tay tính tính.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Người tiêu hao mười điểm côngđức để tiến hành một lần tính toán quẻ thuật."

"Ngươi có được kết quả như sau:"."

Lý Trường Tuyết, Yana và Maria có thể kiên trì trong khoảng thời gian:""Ba mươi sáu giờ."

Liễu Bình nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, bỗng lấy mặt nạ Ác Qủy ra rồiđeo lên."

Ngươi có ý tưởng gì?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Ban đầu ta còn muốn chờ Thiên Kiếp Cảnh qua rồi thì tiếp tục thăng cấp lên,nhưng hiện tại thời gian cấp bách, ta thay đổi chủ ý."

Liễu Bình nói."

Ngươi còn đang ở Thiên Kiếp Cảnh, hiện tại đi ra ngoài hành động thì sẽkhông ngừng có kiếp nạn xuất hiện."

Triệu Thiền Y nhắc nhở nói."

Không rảnh lo nhiều, mặc kệ đi."

Liễu Bình nói."

Chúng ta phải làm thế nào?"

Bạch Lang hỏi."

Đánh ngược trở về, thu tóm ngân hàng Diễm Ngục, lập tức tìm được đoàntrưởng và Linh của ta."

Liễu Bình nói."

Có người cản trở thì sao?

Chúng ta ứng phó như thế nào?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Chúng ta không có thời gian nói đạo lý, hơn nữa thiết luật của Luyện Ngục làcường giả trên hết, cho nên giết là được rồi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói."

Được, vậy ta đã biết nên làm thế nào."

Bạch Lang hưng phấn ***** ***** khóe miệng rồi nói."

Ta cũng vậy."

Lạc Tinh Thần cười thật xinh đẹp rồi nói."

Nhất định phải cứu Yana trở về!

Còn có Lý Trường Tuyết nữa!"

Triệu Thiền Y nôn nóng nói.Liễu Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, dịu giọng mà nói: "Không phải sợ, cácnàng đang tranh thủ thời gian thay chúng ta, một khi ta cảm thấy có bất cứ nguyhiểm gì thì sẽ lập tức thu các nàng trở về sách thẻ."

Hắn bắt đầu vận linh lực Thiên Kiếp Cảnh, nhẹ nhàng vung trảm Bách Nạp Đaomột cái.Hư không lập tức vỡ ra một lỗ hổng."

Chúng ta đi."

Liễu Bình thu mọi người vào sách thẻ, chui vào vết nứt hư không rồi biến mấttăm hơi.Hư không hắc ám.Một vệt điện quang lập tức hiện lên.Lý Trường Tuyết cầm trường kiếm trong tay, cả người và kiểm khí hợp haithành một, như sấm quang, lại tựa tàn ảnh, nàng ta cố định quái vật ở phíatrước, không ngừng xuyên qua hư không để bay về phía trước.Quái vật bị kiếm quang ăn mòn, cố nén đau đớn, không ngừng thử phát ra âmthanh: "Ngô ác ác ác úc –– Chết cho ta ——"Gần như cùng thời khắc đó, Lý Trường Tuyết một tay cầm kiếm, tay còn lại thìấn ra một kiếm quyết.Lại một thanh phi kiếm lặng lẽ hiện ra từ sau lưng nàng, trong nháy mắt đãxuyên qua hư không, đâm thẳng vào trong miệng quái vật, liên tục bộc pháttừng tiếng chấn động.Quái vật này cả nói cũng không thể nói được.Nhưng trên trán Lý Trường Tuyết cũng thấm ra từng hạt mồ hôi nhỏ."

Khôi phục!"

Một giọng nữ bỗng vang lên.Chỉ thấy Yana lấy tốc độ cực nhanh lao đến từ phía sau, gần như phi hành ở vịtrí song song với Lý Trường Tuyết.Trên tay nàng hiện ra một thánh quang trắng tinh, dừng lại trên người LýTrường Tuyết.Tinh thần Lý Trường Tuyết rung lên.Quái vật lại nóng nảy, nó dồn hết sức lực toàn thân, rốt cuộc cũng tránh thoát ramột bàn tay khỏi kiếm quang, chỉ thẳng về hướng Yana.Bá -- Sau lưng Yana bỗng xuất hiện một bóng mờ.ầ ấ ố ổLà Maria!

Nàng ta cầm roi tra tấn và thống khổ trong tay, hung hăng đánh vàotay quái vật, đánh tan tác đi sức mạnh quái dị lượn lờ trên bàn tay kia."

Đừng mơ tưởng ức ***** muội muội ta."

Maria quát.Lúc này kiếm quang trên người Lý Trường Tuyết lại bùng nổi lần nữa, bao phủtoàn thân quái vật vào trong đó.-- Con quái vật bị giam cầm trong kiếm khí hủy diệt vô tận, chỉ có thể trơ mắtnhìn ba nữ tử này vờn quanh mình, lại không có sức lực làm ra bất cứ phảnkháng nào.Trên khuôn mặt nam tính và nữ tính của nó lộ ra phẫn nộ và căm hận mãnh liệt.Nhưng vô dụng.Chuối trường kiếm cắm trong miệng không ngừng phóng ra kiếm khí lạnh thấuxương, làm nó cả nói cũng không nói được nữa.Nó chỉ có thể tiếp tục bay vào sâu trong hắc ám.Liễu Bình đáp xuống mặt đất.Ma quỷ mặc lễ phục kinh ngạc mà nói: "Các hạ, ngài trở về quá sớm, còn chưahoàn toàn chứng minh giá trị của ngài."

Liễu Bình dùng một chân đá văng cánh cửa truyền tổng trước mặt, nhìn thế giớibên trong lâu đài rồi nói: "Đã được rồi, nếu ai không phục thì bảo hắn tự tới tìmta, ta sẽ dựa theo truyền thống Luyện Ngục dạy cho hắn một bài học."

Nói xong thì hắn mặc kệ ma quỷ kia giải thích như thế nào, thân thể bật lên caođã bay về hướng lâu đài.Ma quỷ không ngăn cản được, lập tức cầm lấy một thẻ bài rồi thấp giọng nói:"Các vị đổng sự, người thừa kế đã bay về hướng lâu đài, hắn sắp đến lâu đàiDiễm Ngục!"

Từng cái bóng đen tỏa ra từ phía sau ma quỷ, lan ra bốn phương tám hướng, cứnhư vội vã đi báo tin cho các thế lực lớn.Liễu Bình bay qua trời cao, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước chính diện lâuđài.Nơi này có hai gã khổng lồ mặc chiến giáp đang đứng, một trái một phải chắn ởtrước hắn."

Chỉ có người được cho phép mới có thể tiến vào lâu đài Diễm Ngục."

Người khổng lồ bên trái nói với giọng ồm ồm."

Ta có một nửa tài sản của toàn bộ ngân hàng, chẳng lẽ cũng không có tư cáchtiến vào lâu đài?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta cũng không biết chuyện này, nhưng nếu không được các đồng sựđồng ý thì ngươi không thể đi vào."

ổ ồ ầNgười khổng lồ bên phải trầm giọng mà nói."

Nếu người nhất định phải đi vào ——"."

Vậy kết cục sẽ rất khó coi.".Hai gã người khổng lồ cùng giơ chiến phủ thật dài trong tay lên, cứ như LiễuBình chỉ cần đi tới thêm một bước thì bọn họ sẽ trực tiếp đánh xuống."

Vậy thử xem sao."

Liễu Bình bước về phía trước một bước."

Đi chết đi!"

Người khổng lồ hét to lên.Chúng nó hung hăng bổ tới Liễu Bình.Lại thấy hai ánh đao quang đột nhiên thoáng hiện, cắt đứt binh khí của ngườikhổng lồ ngay trên không trung, sau đó lại trảm trúng thân thể của chúng, trảmbay chúng ra ngoài, lún sâu vào lâu đài."

Cẩn thận!"

Tiếng nói cấp bách của Triệu Thiền Y vang lên.Nàng ta thu đao ở giữa không trung, bỗng phát hiện không thích hợp, vội vàngquay đầu lại nhìn về phía Liễu Bình.Hai lưỡi chiến phủ bị nàng chặt đứt đều bay về phía Liễu Bình -- "Ta biết ngaymà, bất cứ chuyện gì cũng sẽ biến thành kiếp nạn."

Liễu Bình thở dài, giơ Bách Nạp Đao lên ngăn cản lưỡi chiến phủ.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 900-999


Chương 900: Gây chuyện!

Trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cánh cửa sổ.Cửa sổ liên tục mở ra, để lộ những tồn tại đứng ở trong đó.Nam nữ già trẻ đều tập trung tại đây.Bọn họ ăn mặc chính trang, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng Liễu Bìnhchỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái thì đã biết, những tồn tại đó đều không phảinhân loại."

Giao thẻ vàng của ngươi ra."

Một nam tử bụng phệ nói."

Vì sao?"

Liễu Bình lấy thẻ vàng ra, đặt ở trong tay."

Chúng ta hoài nghi người trộm được nó, nếu không lấy tuổi của ngươi thì làmsao có được một nửa tài phú của toàn bộ ngân hàng?"

Nam tử lạnh nhạt nói.Gã ta ra hiệu một cái.Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, đám ma quỷ chen chúc ùa ra từ lâu đài, giốngnhư quân đội đứng đầy toàn bộ quảng trường.Liễu Bình khẽ cười nói: "Ý ngươi là -- Ta có thể trộm thẻ vàng này từ trong tayngười cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục à?".Tất cả mọi người trầm mặc.Nam tử bụng phệ lại cười rộ lên, làm cho cửa sổ chấn động rớt tro bụi xuống,sau đó mở miệng nói: "Luyện Ngục có vô số chủng tộc, các loại năng lực đadạng phong phú như vô biển vô tận, có lẽ đúng lúc ngươi có một loại năng lực,có thể giấu diếm được người cầm lái -- Điều này hoàn toàn có khả năng."

Liễu Bình nhìn chung quanh, nói với tất cả ma quỷ: "Nghe này, một nửa số tiềncủa ngân hàng là của ta, các ngươi cũng là tài sản của ta, ta không giết cácngươi, các ngươi cũng đừng cử động --ít nhất phải bảo trì kính sợ đối với tàiphú của ta, chờ mọi chuyện kết thúc."

Chúng ma quỷ quay mặt nhìn nhau."

Động thủ!"

Nam tử bụng phệ quát.Một con ma quỷ đi ra từ trong đám người, giơ cao một thanh cự chùy phóng vềhướng Liễu Bình-- Trong hư không, không biết là cái gì chợt lóe sáng."

Hắc –– Giọng nói hưng phấn của Bạch Lang chợt vang lên.ế ầGiây tiếp theo, hai tay hai chân thậm chí đầu của con ma quỷ lập tức thoát lythân thể, rơi rụng trên mặt đất.Âm!

Chuối cự chùy này rơi xuống đất, quay cuồng một mạch, đột nhiên vườnphải một cục đá, lập tức kích phát lực bắn ngược, văng tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình đã thấy nhiều cũng không trách, vung mạnh trường đao chém bay nóđi.Lại có một đám ma quỷ muốn hành động, nhưng phát hiện binh khí trong tayđều đã bay ra ngoài, bay lên giữa không trung, biến mất trong một hắc động vừamới xuất hiện."

Ai dám nhúng tay!"

Nam nhân bụng phệ quát.Lạc Tinh Thần đeo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, chắn ở trước người Liễu Bình,chậm rãi nói: "Ai ra tay tiếp thì ta sẽ hủy diệt thế giới này."

Nàng nâng tay lên.Xa tít trên vòm trời lập tức hiện ra một mặt trời chói chang màu đỏ thẫm.- - AiVong Tinh, Viêm Giới Hủy Diệt!

Lạc Tinh Thần giơ tay lên cao, nhẹ nhàngnhúc nhích ngón tay.Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia cũng không ngừng phát ra từng tia viếmquang, cứ như đang đáp lại động tác của nàng."

Là thái dương."

Một đồng sự khô khốc nói."

Gặp quỷ, thủ hạ của hắn lại có loại cao thủ trình độ này."

Lại có một đống sự nói.Các đồng sự khác sôi nổi rơi vào trầm mặc.Những ma quỷ đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Dù sao thì -- Đó cũng không phải là sao băng gì.Đó là một mặt trời!

Tuy lâu đài Diễm Ngục đứng sừng sững trên Luyện NgụcThần Trụ vô số năm, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy thuật pháp loại trìnhđộ này công kích nó.Bởi vì tên ma thần cầm lái Diễm Ngục kia vẫn luôn trấn áp cường giả chưphương!

Hiện giờ hình như lão ta đã không còn nữa.Vậy còn có ai dám chắn một kích này?

Đột nhiên.Ngữ điệu của Lạc Tinh Thần biến đổi, lập tức quát: "Liễu Bình cẩn thận!"

Chỉ thấy trên bầu trời, trong thái dương kia bỗng bùng lên một diễm trụ, khôngnghiêng không lệch mà bắn thẳng đến Liễu Bình.- - Đó chính là viêm trụ bộcphát ra từ thái dương!

Giữa không trung, những đồng sự đó vội vàng nói: "Mau,mở ra tất cả cái chắn phòng hộ!"

"Trừ vị trí hắn đứng, tất cả đều bắt đầu phòng ngự đi!"

ổNam tử bụng phệ bổ sung.Dao động vô chất vô hình phát ra từ lâu đài, bao phủ tất cả ma quỷ lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Việm trụ tới rồi.Liễu Bình thu trường đao, đôi tay ấn quyết và nói: "Thu!"

Chỉ thấy viêm trụ mãnh liệt lao đến lập tức cuốn thành một viên cầu, thu liễmtất cả ánh hào quang và khí tức mãnh liệt lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng trên tayhắn."

Còn may còn may, ngươi có thể dùng nó lại."

Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực và nói."

Một thuật pháp ngũ hành nho nhỏ mà năm đó ta sáng tạo ra chơi, ai biết hômnay có thể tạo ra tác dụng."

Liêu Bình nhìn hỏa cầu trong tay và nói."

Thuật pháp này thật sự không tồi."

Bạch Lang đứng một bên tán dương."

Tinh Thần, kiếp nạn khác thì ta có thể lý giải, nhưng tại sao thái dương củangươi lại đột nhiên công kích ta chứ?"

Liễu Bình khó hiểu mà nói."

Không biết sao lại như thế, tay của ta đột nhiên rút gân, cho nên thuật pháp cóchút mất khống chế."

Lạc Tinh Thần ấp úng nói.Liễu Bình chỉ biết câm nín.Hắn đột nhiên phản ứng lại.Không tốt!

Hình như tay hắn cũng muốn rút gân!

Trong chớp nhoáng, hắn bỗngném hỏa cầu kia ra ngoài.Hỏa cầu xẹt qua trời cao, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Giây tiếp theo, tay Liễu Bình lại rút gân.Thuật thu hỏa trên tay hắn lập tức vặn vẹo một hồi, sau đó lập tức tiêu tán."

Nguy hiểm thật...".Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng và nói: "Vậy chúng ta tớinói chuyện chính sự đi."

Ánh mắt hắn đảo qua tên kia đứng ở cửa sổ trước nam tử, mở miệng nói:"Chúng ta cứ lấy phương thức Luyện Ngục để giải quyết chuyện này, ngườithấy thế nào?"

"Phương thức Luyện Ngục-- người đang nói cái gì?"

Nam tử bụng phệ nói.ế ấ ấ"Quyết đấu đấy,"Liễu Bình mỉm cười nói, "Đặt cược tất cả tài phú và mạng sống, người chết thìđi chết, người sống đạt được tất cả, người thấy thế nào?"

Nam tử nhìn thoáng qua Bạch Lang phía sau hắn, lại dùng mắt trên người LạcTinh Thần, đầy mặt kiêng kị mà nói: "Ta không quyết đấu với một tên ăn trộm."

Liễu Bình nói: "Ngươi không dám ra đánh một trận, vậy thì cút ra khỏi ngânhàng Diễm Ngục đi."

Hắn bỗng nhíu nhíu mày.Trong cảm giác loáng thoáng, hình như lại có kiếp nạn gì đang buông xuống --Sẽ là cái gì đây?

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy hư không mở ra một cái khe.Một ma quỷ cao mấy mét đi ra, cả người tràn ngập dao động sức mạnh kinhngười, có thể xem như cấp bậc cao nhất trong Luyện Ngục-- Không sai, nó làmột tên Ma Vương cường đại!

Chỉ thấy cả người nó bị lửa cháy đen xì, miệngthở hổn hển, phẫn nộ chất vấn: "Vừa rồi là ai vứt hỏa cầu?"

Chung quanh yên tĩnh.Tên Ma Vương này nhìn một vòng, lập tức làm ra phán đoán từ dấu vết thuậtpháp."

Một nhân loại...

Ta nhớ hình như ta và ngươi không có thù hận...

Ngươi lạimuốn giết ta."

Ma Vương rút ra một thanh quyền trượng phủ kín xương khô từ phía sau, cườidữ tợn rồi đi tới đối diện Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ tùy tiện némmột cái "Đánh rắm!

Tiện tay ném một cái thì trùng hợp đánh vào yếu hại củata?

Ngươi đang sử nhục trí tuệ của ta hả?"

Trên người Ma Vương dâng trào ra từng luồng sát khí.Liễu Bình lại nhún vai lần nữa, phát hiện hắn cũng không giải thích được cái gì.Mọi người đều nhìn đến câm nín.Rõ ràng tiểu tử này là tới gây chuyện, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra nhưvậy?

Hiện tại thậm chí còn sắp đùa chết chính mình nữa?

-- Nói gì thì nói,người này cũng quá xui xẻo!

Bạch Lang thở dài, lẩm bẩm nói: "Ta tuyệt đối sẽkhông làm người tu hành, kiếp nạn này thật là đáng sợ."

"Đồng cảm."

Lạc Tinh Thần đứng một bên nói.Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng.Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là tên nam tử bụng phệ kia.Gã ta nhảy ra từ cửa sổ, lạnh lùng nói: "Một người tu hành đang trong ThiênKiếp Cảnh?

Chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến với ta?

Tới đi, chúng taquyết một trận thắng bại!"

-------Chương 901: Liễu Bình chân chính!"

Chờ một chút!"

Trong bảy cửa sổ lơ lửng ở giữa không trung, bỗng có người cất tiếng nói.Liễu Bình giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trước cửa sổ kia có một nữ tử mặcchiếc váy dài đẹp đẽ lộng lẫy, đầu đội vương miện đang đứng.Nữ tử nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, hỏi: "Xin các vị chờ một lát, ta cólời muốn hỏi người thừa kế này."

Nam tử bụng phệ và Ma Vương cả người vẫn đang bốc khói kia nghe xong thìlập tức kiềm chế cảm xúc.Thậm chí nam tử còn cười làm lành và nói: "Nữ hoàng bệ hạ, ngài chỉ cần hỏi,chờ ngài hỏi xong ta lại giết hắn.".Nữ tử gật gật đầu, nói về phía Liễu Bình: "Xin hỏi một chút, ngươi có đượcchiếc nhẫn trên tay bằng cách nào?"

Liễu Bình giơ tay lên nhìn, bừng tỉnh mà nói: "Cái này à, đây là một bằng hữutặng cho ta."

"Bằng hữu của ngươi?"

Âm lượng của nữ tử cao lên."

Đúng vậy."

Liễu Bình thản nhiên nói.Chiếc nhẫn trên tay này đến từ quốc vương Kinh Các Điểu, là lúc trước khi haingười kết minh, vì ứng phó chiến tranh sắp đến nên đối phương tặng cho hắn.Nữ tử nắm cây quạt, nín thở và hỏi: "Chẳng biết có thể lộ ra một chút, vị bằnghữu kia của ngươi là ——".Liễu Bình nhìn chiếc vương miện nạm đầy đá quý nguyên lực đủ màu trên đầunàng, lại nhìn một chiếc nhẫn hình thức tương tự khác trên tay nàng, trong lòngnảy lên vài phần suy đoán.Cũng đúng.Nếu là loại tổ chức tài phú khổng lồ này thì sao có thể thiếu Kinh Các Điểuđược?

Hắn trực tiếp truyền âm: "Quốc vương nhất tộc Kinh Các Điểu, ngày xưakhi chúng ta kết minh với nhau, hắn đã tặng chiếc nhẫn này cho ta."

Cả người nữ tử chấn động, vội nói: "Đừng cử động, chờ ta kiểm tra thực hư mộtchút."

Nàng ta lấy cây quạt che miệng, niệm tung ra một đoạn chú ngữ thật dài.Chiếc nhẫn trên tay Liễu Bình lập tức tản ra ánh hào quang như ẩn như hiện,những ánh hào quang đó hóa thành hình dáng một con chim, bay múa qua lạitrên tay Liễu Bình.ắNữ tử nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Xem ra minh ước là thật, được lắm, talại không biết hắn và người khác ký kết minh ước ở bên ngoài vào lúc nào——"Nữ tử nói xong thì tuyên bố với mọi người chung quanh: "Các vị, người thừa kếnày là minh hữu của nhất tộc Kinh Cực Điểu ta, cho nên phía ta đã không có dịnghị đối với quyền kế thừa ngân hàng của hắn."

Nàng lại tung ra một cái túi nhỏ, mở miệng nói: "Vị này chính là bằng hữu củata, hắn không cẩn thận làm bị thương đến ngài, xin hãy nể mặt ta mà đừng so đovới hắn, đây là một chút bồi thường nho nhỏ, ngài xem thế nào?"

Kia Ma Vương nhận lấy cái túi, hơi đảo qua xem, lập tức cười nói: "Nữ hoàngKinh Các đã mở miệng thì ai có thể không nể mặt?

Lần này coi như bỏ qua."

Nó lui vào hư không, nhanh chóng biến mất tăm hơi.Trong sân chỉ còn lại Liễu Bình và tên nam tử bụng phệ kia.Ánh mắt nam tử dùng trên chiếc nhẫn của Liễu Bình, mở miệng nói: "Dựa theoquy tắc, người khiêu chiến ta, vậy chiến trường phải do ta quyết định."

"Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói."

Không thể có giúp đỡ, cũng không thể sử dụng thẻ bài."

Nam tử nói."

Được thôi."

Liễu Bình nói."

Chỉ có người và ta một mình quyết đấu."

Nam tử nói."

Ngươi có đánh hay không?"

Liễu Bình không kiên nhẫn mà nói.Nam tử bỗng cười rộ lên, lắc đầu nói: "Vẫn quá trẻ tuổi, chưa từng nhìn thấybản chất thật sự của thế gian này."

Gã ta nâng tay lên nhẹ nhàng nắm chặt.Chỉ một thoáng, lâu đài, ma quỷ, Lạc Tinh Thần các nàng và bảy cửa sổ đôngsự trước ngân hàng đều đã biến mất.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất đen hoang vu.Nam tử đứng ở đối diện tùy tiện hoạt động thân thể, ngoại hình dần dần thayđổi.- -Hình thể của gã ta phóng to lên đến mấy chục mét, cả người là giáp xácmàu xám dày đặc, bên trong lại là cơ bắp tản ra khí tức cực nóng, hai mắt lậploè ánh hào quang đặc hữu chỉ có ở sinh mệnh nguyên tố.Thì ra gã ta là một Nguyên Tổ Quân Chủ!ế ế ồ"Người tu hành Thiên Kiếp Cảnh, ngày chết của ngươi đã tới rồi, thẻ vàng vàchiếc nhẫn Kinh Các Điểu trên tay người đều sẽ trở thành tài phú của ta."

Nguyên Tổ Quân Chủ khổng lồ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, thậm chí không rút đao, chỉ lạnh nhạt nói: "Tamới đến, cần biết một người để tế cờ, địa vị càng cao càng tốt, cũng may làngười nhảy ra."

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Nguyên Tố Quân Chủ bật cười và nói.Liễu Bình lui từng bước một về phía sau, lắc đầu nói: "Chân thần trên LuyệnNgục Thần Trụ ngã xuống lâu quá, cho nên đám vạn tộc các ngươi đều cho rằngmình rất mạnh, có thể sánh vai với thần linh chân chính -- "Thật ra bằng không,các ngươi đều là rác rưởi."

"Làm càn!"

Nguyên Tổ Quân Chủ giơ cự quyền lên cao cao, dùng sức đẩy một cái tên hưkhông.Chỉ thấy đầy trời đầy đất hiện ra vô số lưỡi dao gió, như lưỡi dao sắc bén quétvề hướng Liễu Bình.Vạn Phong Trảm Giới!

Đây chính là sức mạnh có thể hủy diệt một thế giới,không thua kém gì thái dương của Lạc Tinh Thần!

Mặt đất bị cắt nhỏ ra vô sốvết nứt sâu không thấy đáy, thậm chí cả thế giới cũng rơi vào tan vỡ.Mắt thấy Liễu Bình sắp bị phanh thây -- Thân thể hắn chợt động, lao nhanh quamấy thước, lại thay đổi một phương hướng khác, như u linh du đãng bồi hồi qualại.Mấy phút đã qua.Tất cả lưỡi dao gió đều biến mất trên hư không.Liễu Bình đứng trong làn gió còn sót lại, trên người không có một vết trầy nàocả.Hắn tùy tiện vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn rồi nói: "Xin lỗi, sau khi ta thànhtựu Thiên Kiếp Cảnh, thể năng và sức mạnh đều đã đủ dùng, ngươi không đánhtrúng ta."

Nguyên Tổ Quân Chủ tùy tiện rút ra một quyển trục, chiếu thẳng vào Liễu Bình,cảnh giác nói: "Thì ra người tinh thông sức mạnh dạng bói toán."

Liễu Bình nói: "Ta thật sự tinh thông sức mạnh bói toán, nhưng đối đầu vớingười thì chưa cần dùng đến nó."

"Làm càn!"

Nguyên Tổ Quân Chủ phát ra một tiếng rống giận.Trong miệng nó phun ra dung nham cuồn cuộn mãnh liệt, như thủy triều hunghãn tràn về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cắm một tay vào túi, tay còn lại vươn tới, nhẹ nhàng ấn ra một quyết.ấ ắTất cả dung nham trào dâng, không ngừng xoay tròn chung quanh hắn, sau đóbỗng ngưng tụ thành một con Mãnh Hổ, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống trước mặthắn."

Không có khả năng!

Đó là nguyên tố của ta!"

Nguyên Tổ Quân Chủ kêu lên thất thanh.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt như nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Ở thời khắc quá khứ nào đó,ta si mê chuyện nghiên cứu nguyên tố, cho nên tất nhiên ngươi không hiểu biếtnó bằng ta -- cho dù người được cấu thành từ nó."

-------Chương 902: Vì sao ta nói thật thì lại không ai tin?Nguyên Tổ Quân Chủ câm lặng, nhìn chằm chằm hắn rồi nói: "Ngươi vốn làcao thủ tục nguyên tố chúng ta?"."

Không, ta là nhân loại, vì chiến thắng kẻ địch, mỗi đời ta đều đang nghiên cứubiện pháp, cho nên tương đối hiểu biết đối với chúng sinh, loại sinh mệnhnguyên tố như ngươi cũng không ngoại lệ."

Liễu Bình nói."

Không đúng, ngươi rõ ràng là một người tu hành Thiên Kiếp Cảnh, rõ ràng làđang trong thời khắc suy yếu nhất –– Ngươi đừng mơ làm ta sợ!"

Nguyên Tổ Quân Chủ lấy ánh mắt xem kỹ nhìn hắn, sau đó nói.Liễu Bình thở dài và nói: "Vì sao ta nói thật thì lại không ai tin?"

Hắn đã thức tỉnh tất cả ký ức trong quá khứ, cả võ kinh truyền lại muôn đờicũng được sáng tạo ra, chỉ vì trở về tuyến thời gian nên tạm thời mất đi tất cảsức mạnh.Hiện giờ đã thăng cấp đến Thiên Kiếp Cảnh, tất nhiên hắn có thể dựa theo kỹxảo và kinh nghiệm chiến đấu vô số thể trong quá khứ để đối địch.Một Nguyên Tổ Quân Chủ -- Tính là cái gì?

Liễu Bình nhếch miệng cười, triểnkhai tư thế ngay tại chỗ, nhẹ nhàng bâng quơ mà đánh ra một quyền về phíatrước.Nguyên tố sinh mệnh đang muốn hành động thì ngực bỗng xuất hiện một quyềnấn, toàn bộ thân thể đều bất động."

Ngươi làm cái gì?

Gặp quỷ!

Rốt cuộc ngươi là ai?"

Nó kinh giận đan xen mà nói."

Không có thời gian giải thích, đi chết đi."

Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái.Con hổ dung nham khổng lồ quỳ rạp trên đất bỗng đứng dậy, hóa thành một sợidây nhỏ hừng hực, bắn thẳng ngay vào Nguyên Tổ Quân Chủ.Nguyên Tổ Quân Chủ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy quyền ấn kia đã bị dung nhamnóng rực rót đầy.Gã ta bỗng hiểu ra cái gì, gian nan nói: "Ngươi đang mổ thân thể ta...

Không,chỉ có ta mới biết trung tâm cấu tạo của mình giấu ở đâu."

Vừa dứt lời.Xác ngoài thân thể cao mấy chục mét của Nguyên Tổ Quân Chủ nhanh chóngsinh ra từng vết rạn.ầ ầ ểNó ầm ầm tản ra, các bộ phận thân thể như một cơn mưa quái dị, bay lả tả rơirụng trên mặt đất.Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: "Chiến đấu kết thúc."

"Trong lần đánh cuộc này, người thắng được tất cả của đối phương và cũng xửlý đối phương."

"Thời gian tiêu tốn: Ba phút."

Tất cả chữ nhỏ lập tức thu lại.Thế giới rút đi.Liễu Bình phát hiện mình đã về tới trước lâu đài.Những cấu kiện thân thể của Nguyên Tổ Quân Chủ rơi rụng đầy đất, cũng đã vềtới quảng trường.Lặng ngắt như tờ.Tất cả ma quỷ, thậm chí các đồng sự trước cửa sổ ở giữa không trung đều thayđổi ánh mắt khác để nhìn hắn.Ba phút.Rõ ràng nhìn người này chỉ là một thiếu niên, lại chỉ tốn ba phút đã xử lý mộtNguyên Tổ Quân Chủ tôn quý.Hơn nữa trên người hắn không có bất cứ miệng vết thương nào!

Đây là thực lựccao đến mức nào! !!

Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đi tới, đứng ở phía sau hắn."

Không có việc gì chứ?"

Lạc Tinh Thần hỏi."

Sao lại nhanh như vậy?"

Bạch Lang cũng hỏi nhỏ."

Không có gì...

Nó quá yếu, lại không có bất cứ kỹ xảo gì cả."

Trên mặt Liễu Bình không hề gọn sóng, thậm chí còn lộ ra một tia nhàm chán.Ánh mắt hắn đảo qua tất cả vạn tộc và ma quỷ đối diện, như suy tư gì mà nói:"Cuộc chiến chân chính sắp bắt đầu rồi, Luyện Ngục nên quay về với chủ nhâncủa nó, những anh linh trầm miến đó cũng nên thức tỉnh "Nếu không để đámrác rưởi đó đi nghênh chiến Ác Mộng, ta sợ quái vật Ác Mộng sẽ trực tiếp cườichết."

Nói xong, hắn đi nhanh đến lâu đài.Dọc đường đi, tất cả ma quỷ tránh ra một con đường, không có kẻ nào dámngăn cản hắn nữa.Cánh cửa lâu đài mở ra.Trong chính sảnh rộng lớn, một pho tượng hình dạng chim bay đang đứng sừngsững.ễ ế ẩLiễu Bình lập tức đi đến trước pho tượng, cẩn thận xem xét."

Có phải rất kỳ quái không, vì sao trung tâm ngân hàng ma quỷ lại có bức tượngđiêu khắc loài chim?"

Một giọng nữ vang lên.Chỉ thấy một phu nhân cầm quạt tròn đi xuống từ bậc thang, trên đầu có độichiếc vương miện nạm đầy đá quý."

Đúng vậy, vì sao trong ngân hàng Diễm Ngục lại có một tòa điêu khắc nhưvậy?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì thuở ban đầu thành lập, chúng tìm nhất tộc Kinh Các Điểu chúng ta đểmượn tiền vốn, vì tỏ lòng kính trọng nên đã dựng một tòa pho tượng như vậy ởchính sảnh -- Chào ngươi, ta là nữ hoàng Kinh Các Lafana."

Phu nhân tỏ ý thăm hỏi."

Ta là Liễu Bình."

Liễu Bình chắp tay nói."

Ta biết ngươi –– Nhưng ta chưa bao giờ biết, ngươi lại là minh hữu của KinhCác Điều chúng ta."

Nữ hoàng Kinh Các nói, sau đó đi đến trước mặt hắn, cẩn thận quan sát chiếcnhẫn trên ngón tay hắn."

Hình như nữ hoàng điện hạ rất để ý chiếc nhẫn này?"

Liễu Bình nói."

Bởi vì bệ hạ mất tích đã lâu, nghe nói là nghe lời tiên đoán diệt thế gì đó, chonên đi tìm cường giả có thể cứu vớt nhất tộc chúng ta – nhưng hắn đi lâu lắmrồi, chúng ta mất đi liên hệ với hắn."

Nữ hoàng Kinh Các nói.Liễu Bình nói: "Chiếc nhẫn này..."

"Trên đó có khí tức chuyên chúc của hắn, nếu ta dùng bí pháp thì có thể tìmđược hắn."

Nữ hoàng Kinh Các nói."

Vậy thử đi, ta cũng đã thật lâu chưa gặp được hắn."

Liễu Bình tháo chiếc nhẫn từ ngón tay ra, trực tiếp vứt qua đó.Nữ hoàng Kinh Các bắt lấy chiếc nhẫn, cảm thấy bất ngờ mà liếc hắn một cái,nhẹ nhàng nói: "Chắc ngươi cũng biết biết, tài phú trong chiếc nhẫn này cũngkhông phải số lượng nhỏ."

"Chiếc nhẫn này thật sự giúp ta không ít chuyện, cho nên ta vẫn luôn cảm kíchquốc vương, hiện tại nên là lúc ta báo đáp."

Liễu Bình nói."

Chân thành cảm tạ."

Nữ hoàng Kinh Các nghiêm túc hành lễ."

Không cần khách khí, thật ra ta cũng rất muốn biết an nguy của hắn."

Liễu Bình nói.Nữ hoàng Kinh Cức không hề chờ đợi, đã nâng chiếc nhẫn kia trong lòng bàntay, lập tức niệm ra một đoạn chú ngữ thật dài.Đi kèm với chú ngữ, chiếc nhẫn dần trôi nổi lên, tản ra ánh hào quang mê mang."

Nó sẽ hiện ra mỗi một tin tức xảy ra gần đây."

Nữ hoàng Kinh Các giải thích.Liễu Bình gật gật đầu.Giây tiếp theo.Chỉ thấy trên nhẫn bay ra ánh hào quang, hóa thành từng hàng chữ nhỏ ngaytrên không trung, hiện ra trước mặt mọi người: "Người sử dụng: Liễu Bình,nhân loại, bảo vật nhận lấy: bảo toàn Vạn Linh Ai Minh, đối tượng giao dịch:ma thần Diễm Ngục (Cách đây ba ngày);""Người sử dụng: Liễu Bình, nhân loại, bảo vật nhận lấy: bảo toàn Vạn Linh AiMinh, đối tượng giao dịch: Medea (Cách đây ba ngày);""Người sử dụng: Liễu Bình, nhân loại, bảo vật nhận lấy: bảo toàn Ám Sắc LinhHồn, đối tượng giao dịch: Maria (Cách đây ba ngày); Liễu Bình lẳng lặng nhìn.Bạch Lang nói nhỏ sau lưng hắn: "Này, cái này không phải là sao kê ngân hàngà?"

"Lần *****ên ta thấy loại thuật pháp kiểm tra sao kê ngân hàng như vậy đấy,không hổ là nhất tộc Kinh Các Điểu, cả chuyện này mà cũng có thể làm thànhthuật pháp."

Lạc Tinh Thần cũng nói nhỏ.-------Chương 903: Tiếp theo để người giếtBỗng nhiên, Liễu Bình ra hiệu im lặng.Hai người lập tức nhắm miệng lại, nhìn lại theo ánh mắt hắn lên giữa khôngtrung.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới hiện lên giữa không trung: "Người sửdụng: Kinh Các quốc vương, thủ lĩnh nhất tộc Kinh Các Điểu, bảo vật nhận lấy:Hoa Hải Bảo Thạch, đối tượng giao dịch: Hoa Yêu Mị Nương (Cách đây bangày)."

Hàng chữ nhỏ này vừa hiện ra thì bầu không khí trong cả đại sảnh cũng trở nênkhác thường.Tên người Kinh Các nữ vương tản ra một luồng sát khí nhàn nhạt, trên mặt lạilộ ra tươi cười khéo léo, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Xem ra bệ hạ không có việc gì,dù sao thể loại để tiện chỉ biết dụ dỗ nam nhân vui vẻ như Hoa Yêu Mị Nươngcũng không có can đảm giết người."

Liễu Bình hơi hé miệng, không biết nói gì cho tốt.Hắn thật sự có chút lo lắng cho sự an nguy của người huynh đệ kia, cho nên mớigiao chiếc nhẫn này ra.Ai biết sẽ là loại kết quả này?

Kinh Các nữ vương xoay người, rất cảm thôngmà nói: "Liễu Bình, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra hắn đang kéo ngườilàm tấm mộc, thuận tiện xài chung chiếc nhẫn này với ngươi –– chỉ là tiền riêngcủa hắn quá nhiều, thiếu một hai viên đá quý gì thì ngươi cũng không chú ýtới."

"Đúng vậy, không chú ý, không chú ý đến."

Liễu Bình thở dài nói.Nữ hoàng Kinh Cức suy nghĩ, sau đó tháo một chiếc nhẫn khác ra khỏi ngóntay, đặt vào tay Liễu Bình."

Quốc vương lấy tiền riêng cho minh hữu dùng, nói ra cũng không có thể thốnggì, để người ta chê cười, xin hãy dùng chiếc nhẫn này đi."

Không đợi Liễu Bình nói gì, nàng ta còn nói thêm: "Kinh Cực Điểu chúng tatrăm phần trăm ủng hộ người làm người thừa kế ngân hàng Diễm Ngục -- ta đãcho người đi làm chuyện này."

"Đa tạ nữ hoàng điện hạ."

Liễu Bình không biết nàng ta nói là cái gì, nhưng vẫn cảm ta."

Ta khoan hẳn nhiều lời với người, chờ tìm quốc vương trở về, chúng ta lạicùng tới thăm hỏi ngươi."

Nữ hoàng Kinh Các nói."

Được, đi thong thả."

ễLiễu Bình nói.Nữ hoàng Kinh Các lại cười với hắn lần nữa, phất tay mở ra một cánh cửatruyền tống.Nàng ta bước vào một bước, lập tức sai bảo các cung nữ đứng hầu bên trongrằng: "Người đâu, ta muốn đích thân đi cứu quốc vương bệ hạ, đi lấy roi tới chota, và cả dụng cụ tra tấn của các tộc mà ta luôn cất chứa..."

Cánh cửa truyền tống dần dần khép lại, âm thanh cũng theo đó mà biến mất.Ngoài cửa, Liễu Bình, Bạch Lang, Lạc Tinh Thần không hẹn mà cùng nhẹnhàng thở ra."

Tuy rằng nói về thực lực thì nàng cũng không xuất chúng, nhưng không ngănđược ta xem nàng như thần tượng."

Lạc Tinh Thần nói."

Làm ta sợ muốn chết...

Về sau ta sẽ không kết hôn..."

Bạch Lang lẩm bẩm.Liễu Bình nhìn lại chiếc nhẫn trong tay, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện lên phía trên nó: "Kinh Các chi hoàn."

"Thuyết minh: Chìa khóa bảo khố của Kinh Các vương quốc, có thể lấy ra bấtcứ bảo vật nào của vương quốc vào mọi lúc."

"-- Chỉ khi đồng thời được quốc vương và hoàng hậu Kinh Các Điểu tin cậy,mới có cơ hội đạt được chiếc nhẫn này."

Liễu Bình đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay giữa, chỉ thấy pho tượng trước mặtbỗng động đậy.Thạch điêu Kinh Các Điểu kia vỗ cánh, lập tức sống lại, duỗi miệng nhẹ nhàngmổ một cái vào hư không, ngậm một quyển trục ra rồi đặt trước mặt Liễu Bình,sau đó mới bay trở về rồi bất động.Quyển trục mở ra.Liễu Bình cẩn thận quan sát, thở dài nói: "Nữ hoàng là một trong bảy vị đồngsự ngân hàng, tuyên bố ủng hộ ta kế thừa ngân hàng Diễm Ngục."

"Ngươi đã có một nửa tài sản của toàn bộ ngân hàng, vừa rồi giết một đồng sự,lại đạt được sự ủng hộ của Kinh Các Điểu, hiện tại có lẽ không thành vấn đềđúng không?"

Bạch Lang hỏi."

Có lẽ còn có một vài tên đui mù sẽ nhảy ra, dù sao cũng là tài phú và quyền lựckhổng lồ như thế."

Liễu Bình nói.Hư không bỗng mở ra mấy cánh cửa sổ.- - So với lần trước, hiện tại chỉ còn cónăm cánh cửa sổ.ổ ổ ễNăm tên thành viên đổng sự đứng trước cửa sổ từng người, quan sát Liễu Bìnhphía dưới, biểu tình mỗi người một vẻ."

Cả Kinh Các Điểu cũng ủng hộ ngươi, vậy chúng ta cũng không tiện ngăn trở."

Một người nói."

Nhưng dù sao ngươi cũng quá tuổi trẻ, lại là nhân loại, chỉ sợ trong ngân hàngcó rất nhiều người nghi ngờ -- Vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của toàn bộngân hàng."

Một người khác nói.Ba người còn lại cùng gật đầu bảo đúng.Liễu Bình nói: "Ta có một loạt phương pháp xử lý, một khi thi hành, tất nhiêncó thể đánh tan tất cả nghi ngờ, còn có thể kích phát sự nhiệt tình của tất cảthành viên ngân hàng từ trên xuống dưới –– Dù sao thì chỗ của chúng ta làLuyện Ngục, sau khi mọi người biết phong cách làm việc của ta là thế nào thìnhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo."

Năm tên đổng sự nhìn nhau.Một đống sự lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi, làm ăn không phải làm như vậy,chúng ta cần đưa ra một vài điều kiện, nếu ngươi có thể –– Đầu của gã bỗngbiến mất.Thi thể không đầu kia lung lay, rơi ra khỏi cửa sổ, đập thẳng xuống sàn nhà màutrắng, ***** huyết hoa màu đỏ thẫm.Bạch Lang bay trở về từ cửa sổ, đưa đầu người trong tay cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy đầu người, tùy tiện vung lên.Bum!

Đầu người rớt vào hồ suối phun, dần dần hóa thành một màu huyết sắc,phiếu phiếu đãng đãng trong nước ao, không ngừng chìm nổi.Bốn gã đổng sự nhìn cái đầu người trong nước ao, nhất thời rơi vào trầm mặc.Liễu Bình mỉm cười và nói: "Nghe này, ta biết sau lưng các ngươi đều có thểlực khổng lồ và vô số thủ hạ, nhưng ta chẳng để bụng chút nào cả, hiện tạiphương pháp xử lý *****ên đã được thi hành, các ngươi muốn đi nỗ lực làmviệc hay là muốn tiếp tục xem phương pháp xử lý thứ hai của ta?"

Ở sau lưng hắn, Lạc Tinh Thần nói nhỏ với Bạch Lang: "Ngươi quá nhanh, tacòn chưa kip ra tay."

"Tiếp theo để người giết."

Bạch Lang nói nhỏ."

Được rồi..."

Lạc Tinh Thần nhìn về phía mấy tên đổng sự còn lại, cứ như đang chọn lựa mụctiêu.Bỗng nhiên.Một đồng sự mở miệng nói: "Ta đi làm việc."

ế ấ ổGã biến mất khỏi cánh cửa sổ.-------Chương 904: Quyền trượngLiễu Bình nhìn về những người còn lại, tiếp tục nói: "Làm việc đấy, phải làmviệc cho đàng hoàng, nếu có người chơi xấu thì ta nhất định giết cả nhà cácngươi, nhưng nếu làm tốt, ta không keo kiệt cho khen thưởng chút nào cả, nóithật ta cũng không để ý tiền, ta muốn ngân hàng này là vì mục đích khác, đãhiểu hết chưa?"

"Hiểu, vậy ta đi xuống làm việc."

Lại có một đống sự nói.Hai người còn lại gật gật đầu.Tất cả cửa sổ biến mất.Đám đông sự đều biến mất."

Chỉ sợ chuyện này còn chưa xong."

Bạch Lang trầm tư mà nói."

Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, dù sao đây là cơ cấu có tiền nhấttrong toàn bộ Luyện Ngục, ai mà nỡ chia miếng thịt lớn như vậy cho ngườikhác ăn?"

Lạc Tinh Thần cười lạnh và nói.Liễu Bình cũng gật đầu đáp: "Thiên Kiếp Cảnh của ta cũng chưa kết thúc, bọnchúng nhất định sẽ nhân cơ hội này, nghĩ cách giải quyết ta, nếu không chờ tatăng lên cảnh giới tiếp theo thì họ càng không có hy vọng."

Hắn nhìn thoáng qua hư không.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động ở nơi đó: "Lý TrườngTuyết, Yana và Maria có thể kiên trì thời gian trong: Ba mươi lăm giờ."

Tiểu phí thời gian một giờ mới lấy được tiến triển bước đầu.Kế tiếp phải nhanh lên!

Nhất định phải dựa vào tốc độ cực nhanh để hoàn thànhchuyện hắn muốn làm!

Liễu Bình đang yên lặng suy nghĩ thì chợt thấy hưkhông mở ra.Một cây quyền trượng màu đen nhẹ nhàng rơi xuống, dùng lại trước mặt LiễuBình."

Các hạ Tôn kính, người nổi nghiệp của Diễm Ngục ma thần, xin hãy kế thừaquyền trường này, từ đây trở thành người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục."giọng nói của một đống sự theo đó mà vang lên.Liễu Bình nhìn lại quyền trượng, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ratrên hư không: "Ngân hàng Diễm Ngục chi trường."

"Thuyết minh: Người nắm giữ trường này có thể hiệu lệnh cho toàn bộ ngânhàng, là người khống chế thực tế của ngân hàng."

ề ề"––Tượng trưng cho tiền tài và quyền lực."

Liễu Bình cười cười, duỗi tay nắm lấy quyền trượng và nói: "Không tồi, đây làmột bắt đầu tốt."

Trong một gian phòng tráng lệ huy hoàng.Trên cái bàn to lớn đặt đầy các loại hồ sơ, chồng chất như núi.Liễu Bình khép phần hồ sơ cuối cùng lại, mở miệng nói: "Nơi này có tình báocủa hai người các ngươi, điểm này vẫn làm người ta rất bất ngờ."

"Ngân hàng Diễm Ngục kéo dài qua Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, biết được mộtchút về chúng ta cũng là bình thường...

Người xem, nơi này nói ta là "Hung Sátchi Lang không ai địch lại, chậc, cũng rất tinh mắt đấy."

Bạch Lang nhìn một quyển hồ sơ khác và nói."

Ta thì tìm được một tài khoản, hư hư thực thực là Hồ Ly mở ở ngân hàng DiễmNgục, chúng ta có thể thử liên hệ với chủ nhân tài khoản này một chút."

Lạc Tinh Thần nói."

Sao ngươi biết là hắn?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì tên tài khoản là: "Lão nam nhân mị lực thần cơ diệu toán, đây là têntrong game của Hồ Ly."

Lạc Tinh Thần nói."

Ngươi biết ID của hắn?"

Bạch Lang ngạc nhiên hỏi."

Hắn chơi game thua ta hai mươi mốt lần, sau đó không dám tìm ta nữa."

Lạc Tinh Thần nói."..."

Bạch Lang."

Vậy chúng ta đi thử xem."

Liễu Bình nói.Hắn ấn một cái nút trên bàn.Một ma quỷ cung kính đi vào, hỏi: "Các hạ, ngài có phân phó gì không?"

"Đi tìm được chủ nhân tài khoản này, đừng dùng vũ lực, nói thẳng là bạn cũmuốn gặp hắn, vậy hắn mới chịu tới."

Liễu Bình nói."

Thưa vâng."ma quỷ nhận lệnh đi ra ngoài.ễ ễLàm chủ nhân của ngân hàng Diễm Ngục, ý chí của Liễu Bình được quán triệttối cao.Hai phút sau.Một tiếng gõ cửa vang lên."

Tiến vào."

Liễu Bình nói.Vài tên ma quỷ dẫn một nam nhân đeo mặt nạ Hồ Ly đi vào."

Thật sự là các ngươi!"

Người đeo mặt nạ Hồ Ly thốt lên."

Ha ha ha, Hồ Ly thôi, không ngờ chúng ta lại tìm được người dựa vào phươngthức như vậy đúng không!"

Bạch Lang cười to tiến lên, ôm chầm hắn ta một cái."

Thật tốt quá...

Lúc trước Thỏ Tử nói các ngươi đã chết, nhưng hiện tại xem ra,các ngươi đã được hắn làm sống lại."

Hồ Ly cảm khái."

Hôi Cẩu và Mãnh Hổ đâu?"

Lạc Tinh Thần hỏi.Hồ Ly nhìn thoáng qua những ma quỷ đó."

Đều đi xuống đi."

Liễu Bình nói.Đám ma quỷ lập tức lui ra ngoài."

Mãnh Hổ ở Vĩnh Dạ, đang ở bên cạnh vị Luyện Ngục chân thần cuối cùng,giúp hắn đánh thức các vị chân thần đã chết khác."

Hồ Ly thấp giọng nói.Liễu Bình chậm rãi gật đầu.Đúng vậy -- Lúc trước vị Ba Hành Giả Ác Mộng kia có thể tạo phản dưới mímắt Medea, còn làm ra nhiều chuyện như vậy ở Vĩnh Dạ, quả nhiên là cónguyên nhân.Bọn Hồ Ly đang âm thầm giúp hắn!

Liễu Bình nói: "Các ngươi có tin tức củađoàn trưởng không?"

"Hôi Cẩu tìm được đoàn trưởng đang ngủ say ở Luyện Ngục Thần Trụ rồi,nhưng nghi thức đánh thức chân thần cỡ siêu lớn này cần đến tài liệu cực kỳquý giá và hi hữu, tuy chúng ta tích góp rất nhiều tài phú, nhưng vẫn còn kémrất xa."

Hồ Ly nói.Liễu Bình ném qua một thẻ vàng."

Đây là?"

Hồ Ly nghi hoặc nói."

Thẻ vàng của ngân hàng Diễm Ngục, có thể thuyên chuyển một nửa tài phúcủa ngân hàng, hiện tại phải lập tức đánh thức đoàn trưởng, mau đi mua sắm cácloại tài liệu đi."

Liễu Bình nói.Hồ Ly cầm thẻ vàng cảm ứng một hồi, phấn khởi nói: "Thật tốt quá, có tài phúkinh người như vậy, chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành nghi thức."

"Còn cần bao lâu?"

"Ít nhất hai ngày."

"Không được, không còn kịp rồi, triều Ác Mộng sắp tới, quái vật Ác Mộng đãphái một tạo vật quỷ dị tới tàn sát chúng sinh –– là một con quái vật hỗn hợp từchủ mẫu tàn nhẫn và linh hồn con nối dõi của ả, các ngươi phải dùng tốc độnhanh nhất để đánh thức đoàn trưởng!"

"Cái gì?

Được!

Chúng ta lập tức bắt đầu!"

Hồ Ly ném một loạt bộ đàm liên lạc cho mọi người, sau đó lập tức ấn ra mộtthuật pháp.Hư không mở ra."

Giữ liên lạc!"

Hắn ta hô một tiếng, vội vội vàng vàng nhảy vào rồi biến mất trước mắt mọingười.Bỗng nhiên lại có một tiếng đập cửa vang lên."

Mời vào."

Liễu Bình nói.Một ma quỷ đi vào, cung kính nói: "Các hạ, Vĩnh Dạ xảy ra nhiễu loạn."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cựu Nhật thần linh tránh thoát trói buộc, đang đánh thức các tồn tại của thờiđại kia."

Ma quỷ nói.Liễu Bình yên lặng gật đầu.Tính ra thì cũng là thời gian này."

Cần ta làm cái gì?"

Hắn hỏi."

Các thủ lĩnh vạn tộc Giám Sát Hội đạt thành nhất trí, đang muốn phái cao thủxử lý Cựu Nhật thần linh kia, ngân hàng Diễm Ngọc cũng có phần tham dựầtrong đó, cần phải phái nhân lực ra."

Ma quỷ nói."

Rất tốt, Bạch Lang, Lạc Tinh Thần, các ngươi đại diện ta đi đi, phải cẩn thận."

Liễu Bình đưa mắt ra hiệu với hai người."

Không đúng lắm...

Ta cứ cảm thấy những bảo vật quan trọng nhất của ngânhàng Diễm Ngục đã bị giấu đi, chúng không cho ta xem."

Hắn truyền âm."

Chúng ta đã xem qua những thứ trong kim khổ ngân hàng, người cảm thấynhững cái đó không đủ hi hữu và quý giá à?"

Lạc Tinh Thần khó tin mà hỏi."

Đúng vậy, ta từng chứng kiến của cải cất giấu của Kinh Các Điểu, mà ngânhàng này lại mượn tiền vốn của họ để mở ra, cho nên hẳn có một ít thứ tốt thậtsự, nhưng ta trước sau không có nhìn thấy."

Liễu Bình truyền âm nói."

Cái này là do người xem qua quá nhiều thứ tốt, cho nên mới cảm nhận đượcsai lệch trong đó, con sói nhà quê như ta thì đã sớm hoa cả mắt."

Bạch Lang thở dài nói."

Các ngươi đi đi, lúc này ta cũng cần dẫn rắn ra khỏi hang, làm rõ ràng chuyệncủa ngân hàng Diễm Ngục."

Liễu Bình nói.Hai người ngầm hiểu.Không chỉ có như thế -- Mãnh Hổ giúp vị Cựu Nhật thần linh kia trong VĩnhDạ.Họ đi theo cao thủ vạn tộc bước vào Vĩnh Dạ, nhất định có thể giúp đỡ MãnhHổ, bảo đảm hắn và vị thần linh kia an toàn.-------Chương 905: Kiếp sau chú ý hơn đi"Chúng ta đi rồi thì người làm sao bây giờ?"

Lạc Tinh Thần không yên tâm nói."

Không có việc gì, tin tưởng ta."

Liễu Bình nói."

Thỏ Tử rất lợi hại, hơn nữa đang càng ngày càng lợi hại, hắn nói không có việcgì thì không có việc gì."

Bạch Lang cười nói."

Cũng đúng, ta đã cảm giác được ngươi không giống trước kia...

Vậy được rồi,chúng ta chia binh thành ba đường, chờ sau này lại hội họp."

Lạc Tinh Thần nói."

Ừ, đi đi."

Liễu Bình nói.Hai người đi theo ma quỷ cùng ra ngoài.Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Thật ra còn có một việc hắn chưa nói..Hắn làm người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục mà lại không nhìn thấy bấtcứ bí mật nào do ngân hàng bảo tồn!

Bí mật mới là thứ quý giá nhất trong vạngiới!

Nói như thế, thật ra ngân hàng cũng không coi hắn ra gì.Liễu Bình cầm cây quyền trượng Diễm Ngục kia, đặt nó lên trên bàn, lẩm bẩm:"Nếu người bên cạnh ta đều đi rồi, mà ta lại đang trong Thiên Kiếp Cảnh..Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên."

Đại nhân, ngài có đó không?"

Một giọng nói cung kính vang lên.Liễu Bình cười, mở miệng nói: "Tiến vào!"

Cánh cửa mở ra.Chỉ thấy một quyển trục màu đen bay vào phòng.Ầm ầm ầm! !!

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ lâu đài.Nhìn lại từ quảng trường, có thể thấy tầng cao nhất của lâu đài đã hoàn toàn bịvụ nổ phá hủy.Cứ như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, vô số những ma quỷ và cao thủ cáctộc bay ra từ lâu đài, cùng nhìn lại tầng bị hủy diệt kia."

Hôm nay người thừa kế vừa được thừa nhận ––"."

Không sai, hắn làm việc ở tầng cao nhất, nhưng tầng đó đã bị hủy diệt."

ẳ ắ"Một tên đáng thương, chẳng lẽ hắn không có phòng bị chút nào cả sao?"

"Hắn còn chưa ngồi nóng được vị trí đó một ngày."

"Người như vậy chết thì chết thôi."

Mọi người nghị luận sôi nổi, âm thanh càng lúc càng lớn.Bởi vì trước sau Liễu Bình vẫn không xuất hiện.Một hắc ảnh xuyên qua trời cao, không ngừng quay cuồng, cuối cùng cắmxuống trên quảng trường.Cây trượng ngân hàng Diễm Ngục!

Nó cũng rơi xuống từ tầng cao nhất, lập tứchiện ra trước mắt mọi người.Mọi người nhìn cây quyền trượng này, hô hấp cũng trở nên trầm trọng mấyphần.Nhưng mọi người đều còn lý trí cơ bản, biết nếu mình dám đụng vào chuôiquyền trượng này thì sẽ lập tức chết không có chỗ chôn.Một bàn tay vươn tới, nắm lấy quyền trượng."

Ai nha nha, rõ ràng ta đã đưa quyền trượng cho người, nhưng hiện tại xem ra,ngươi căn bản không có tư cách khống chế nó."

Nếu Liễu Bình ở đây thì nhất định nghe ra được giọng nói này.Chủ nhân giọng nói này chính là đồng sự lúc ấy dâng quyền trượng lên.Thân thể gã cao lớn, ánh mắt âm trầm, cả người tản ra khí tức chẳng lành, giờphút này đang nắm quyền trượng, bình luận với giọng điệu tiếc hận.Bỗng nhiên.Một âm thanh khác vang lên từ sau lưng gã: "Là Ưng Ma đổng sự sao?

Đa tạngươi nhặt quyền trượng lên giúp ta, hiện tại trả lại cho ta đi."

Ưng Ma bỗng quay phắt lại nhìn.Chỉ thấy Liễu Bình cười tủm tỉm đúng cách đó không xa, nhìn gã với vẻ mặtxem kịch vui.Sắc mặt Ưng Ma thay đổi, bỗng nói với giọng điệu hết sức quan tâm: "Đạinhân, vụ nổ vừa rồi -- ngài không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, chẳng qua cả nơi mà ta làm việc cũng có người đến gâychuyện, ta thấy cấp quản lý của ngân hàng Diễm Ngục đã xảy ra vấn đề."

Liễu Bình nói."

Đại nhân, chúng ta nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng, tìm được công đạo cho ngài."

Ưng Ma nói."

Không cần, ta nhớ mình đã nói rồi, các ngươi làm việc cho đàng hoàng thì ta sẽcó tưởng thưởng, nếu các ngươi chơi xấu, ta sẽ giết các ngươi."

Liễu Bình cười nói.ố ễ ổ ềRốt cuộc Ưng Ma không diễn nổi nữa, liên tục lui về phía sau, quát: "Độngthủ!".Trong hư không hiện ra một đám ma quỷ, chúng che kín tứ phương, vây quanhtoàn bộ quảng trường.Cùng lúc đó, Liễu Bình lắc lắc máu trên đao, bỏ nó vào vỏ lần nữa.Ưng Ma ngẩn ra.Máu...

Hắn rút đao khi nào?

Và ra tay khi nào?

Liễu Bình vẫn mỉm cười và nói:"Quên nói cho ngươi biết, ta giết người rất nhanh."

Câu nói vừa dứt.Đao quang dày đặt như trăm ngàn mảnh lá rụng nhiều linh bay múa trong cuồngphong, bay lả tả ra, cuốn về phía cuối thế giới.Đám ma quỷ đầy trời đều bị trảm bay đầu, văng xuống tung tóe ồ ạt như mưatrong đao quang, chúng rơi hết xuống quảng trường, sắp xếp thành một tòathành làm bằng đầu người.- - Thì ra trong nháy mắt đám ma quỷ xuất hiện vừarồi, đao của Liễu Bình cũng đã chém sạch bọn chúng.Trên quảng trường.Liễu Bình nhìn nhìn đầu của những ma quỷ đó, vừa lòng nói: "Đã thật lâukhông đủ vạn, số lượng lần này cũng đủ rồi, rốt cuộc có thể dùng chiêu kia——"Hắn một tay ấn quyết, thúc giục linh lực, thuật lập tức thành.- - Cửu U Thần KỹVạn Hồn Tử Phệ Thuật!

Trên tòa thành đầu người kia, đầu của tất cả ma quỷđều mở mắt ra, sống lại.Những cái đầu đó như cảm ứng được cái gì, sôi nổi nhìn về phía Ưng Ma đổngsự."

Đại nhân, ngài khiến chúng ta mất đi tính mạng, hiện tại xin chết theo chúng tađi."

Chúng cùng kêu lên.Ưng Ma nhìn đến cả người phát run, quát lên: "Các vị đồng sự, còn không ratay, chờ đến khi nào?"

Một phút.Hai phút.Ba phút.Trong hư không an an tĩnh tĩnh.Không có bất cứ kẻ nào đáp lời, cũng không có mai phục gì xuất hiện.Sắc mặt Ung Ma trắng bệch như tờ, run run rẩy rẩy đặt quyền trượng xuống mặtđất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và nói: "Đại nhân, ta nói giỡn với ngài thôi."

"Không có gì không việc gì, kiếp sau chú ý hơn đi."

Liễu Bình xua tay cười nói.Ở ắ ầ ổ ề ềỞ sau lưng hắn, hơn một vạn cái đầu sôi nổi động đậy, như thủy triều tràn vềphía Ưng Ma.Ưng Ma cuống quít chém ra từng thuật pháp, đánh rớt mấy trăm cái đầu, nhưnghoàn toàn không làm nên chuyện gì.Càng nhiều cái đầu xông lên, gã còn không kịp chạy.Vô số những cái đầu chi chít gào thét lao qua trên người gã, miệng sôi nổi vanglên từng tiếng vang nhấm nuốt.Mà nơi Ưng Ma vốn đang đứng chỉ còn lại một bãi máu loãng.Cả bột xương cũng không còn lại mảy may.Mọi người chung quanh ngừng thở, nhìn cảnh tượng đáng sợ hãi hùng trướcmắt.Mãi đến khi những cái đầu đó mở ra hư không, biến mất khỏi thế giới trướcmắt, không khí vẫn không dịu đi chút nào.Liễu Bình cười xua tay với mọi người, nói: "Được rồi, thời gian giải trí đã kếtthúc, mọi người có thể trở về an tâm làm việc!"

-------Chương 906: Bảo khố thật giảĐám ma quỷ và vạn tộc vây xem lập tức bay về lâu đài lần nữa, vội vàng chạyvề vị trí của mình.Chừng một phút sau.Trên quảng trường đã không còn lại cái gì.- - Nói giỡn à, vừa rồi hắn giết đồngsự cũng xua tay như vậy.Ai dám không nghe?

Ai muốn chết?

Chỉ còn Liễu Bình đứng tại chỗ, dáng vẻtrông như chán đến chết.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi phát động uy năngcủa Trấn Ngục Đao:""Luân chuyển."

"-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả thươngtổn được thuật hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."

"Ngươi phát động bí thuật đao pháp: Vạn Nhận."

"Đây là bí thuật đao pháp mà người nắm giữ trong đời trước, hiện giờ tái hiệnhậu thế."

Liễu Bình liếc nhìn một cái là xong, vẻ mặt rất bình tĩnh."

Các đồng sự khác có mặt không?

Ta muốn đi xem bảo khổ, ai có thể mang tađi?"

Hắn nhẹ nhàng hỏi.Trong hư không lập tức mở ra ba cánh cửa sổ.Các đồng sự cùng kêu lên: "Ta dẫn ngài đi!"

Sâu trong lâu đài Diễm Ngục.Liễu Bình đứng trước từng hàng kệ sách thật lớn, ngửa đầu đánh giá chungquanh.Mỗi một kệ sách đều đặt đầy thư tịch.Liễu Bình rút ra một quyển sách bìa kim loại, chỉ thấy trên sách quấn quanhkhóa thép, dùng mười hai ổ khóa tròn để hoàn toàn phong kín quyển sách nàylại, không thể mở ra."

Đây là ——""Các hạ, đó đều là tri thức và đủ loại bí mật của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, ngàisử dụng thanh trượng của ngân hàng Diễm Ngục thì có thể mở ra tất cả bí mật ởnơi này."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình rút quyền trượng ra nhắm vào quyển sách kia một cái.ẩ"Các hạ cẩn thận!"

Đổng sự đứng bên cạnh thét chói tại một tiếng rồi chui vào hư không, chật vậtchạy trốn.Mười hai cái khoá trên quyển sách đều được mở ra.Một giọng nói vang lên từ trong sách: "Đây là bí mật chung cực về nhất tộcviêm ma, chúng vốn ra đời trong Vô Tận Chi Trụ, sinh sôi nảy nở ở nơi đó,Linh bảo hộ thần trị kia cực kỳ mạnh, vẫn luôn bảo hộ viêm ma, mãi đến khi..."

Đi cùng với thanh âm này, trong hư không dần dâng trào khí tức mãnh liệt, cứnhư có thứ gì bị đánh thức."

A, thì ra là thế này."

Liễu Bình nói.Trấn Ngục Đao trên eo hắn phát ra tiếng vù vù nhẹ nhàng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Uy năng Giam Mặc trênTrấn Ngục Đạo đã được kích hoạt."

"-- Người cầm đao này có thể nghe được tất cả bí mật, không sợ gì cả."

Sau tiếng đao reo.Những khí tức mãnh liệt và động tĩnh dị thường lan tràn trên hư không đó cũngdần dần biến mất.- - khó trách đổng sự đi theo hắn kia chạy còn nhanh hơn cảthỏ.Nghe nói bất cứ bí mật gì cũng có nguy hiểm.Nếu không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ chọc phải tồn tại còn mạnh hơn bảnthân, do đó rơi vào nguy hiểm.Chờ tất cả bình tĩnh trở lại, trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một loại cảmứng.- - Toàn bộ kiếp nạn của hắn đã kết thúc.Hắn nhìn lại hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữakhông trung: "Ngươi thành công vượt qua Thiên Kiếp Cảnh."

"Bởi vì phúc đức ngày xưa người tạo nên rất thâm hậu, Thiên Kiếp Cảnh củangươi cũng không kích phát kiếp nạn quá mức *****."

"Chúc mừng."

"Ngươi thành công thăng cấp thành người tu hành Thái Hư Cảnh."

Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận thân thể trào dâng con thủy triều linh lực, hắnthoáng suy nghĩ, sau đó nâng tay lên ấn ra một pháp quyết.Một dao động kỳ dị sinh ra từ trên người hắn, bắt đầu dần bình ổn tất cả nhữnglinh lực hỗn loạn quanh người.Một phút.Hai phút.ề ề ầ ắLinh lực tĩnh lặng trở lại, sau đó quay về đan điền một lần nữa, lại chảy khắpngười, tùy tâm mà động, vô cùng thuần phục."

Cường độ linh lực và linh hồn đều trưởng thành không ít...

Điều này giúp ta cóthể phóng ra càng nhiều thuật pháp và kỹ xảo trong trí nhớ."

Liễu Bình lầm bầm, bỗng nhịn không được lại thở dài.Kỹ xảo và sức mạnh chiến đấu hắn nắm giữ qua nhiều thể đều đủ dùng khi đốiphó bất cứ chúng sinh nào, nhưng lại không thể chiến thắng quái vật Ác Mộng.Hắn nhẹ nhàng dậm dậm quyền trượng xuống mặt đất.Hư không mở ra.Tên đống sự kia dùng một cái khăn tay chùi mồ hôi trên trán, đi đến trước mặtLiễu Bình lần nữa."

Các hạ, không có việc gì chứ?"

Hắn miễn cưỡng cười nói."

Không có việc gì."

Liễu Bình khép quyển sách lại kia, hỏi: "Ngươi làm đồng sự quản lý tòa bảokhổ bí mật này đã bao nhiêu năm?"

"Hơn ba ngàn năm thì phải."

Tên đống sự kia nói."

Vậy ta hỏi người, hiện giờ đại biến sắp tới, người cảm thấy có bí mật nào cóliên quan đến tình thế trước mặt?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu đề cập đến sinh tồn và hủy diệt của tất cả chúng ta–– Vậy chỉ có một bímật."

Đổng sự nói."

Cái gì?"

"Xin các hạ đi theo ta."

Tên đống sự này dẫn Liễu Bình xuyên qua vô số những kệ sách, đi thẳng mộtmạch đến nơi tận cùng trong toàn bộ bảo khố.Chỉ thấy nơi này có một tòa tế đàn, trên tế đàn chỉ đặt một quả cầu thủy tinh.Liễu Bình chú ý thấy trên thông đạo gần tế đàn có một tơ hồng bắt mắt, bêncạnh viết một hàng chữ: "Chú ý, dùng lướt qua sợi dây này, nếu không tự phụtrách sinh tử."

Đổng sự cẩn thận chắn phía trước Liễu Bình và nói: "Ngùng!"

"Đây là cái gì?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.ấ ắ ể ấ"Rất sớm trước kia, đã từng có một đại sư bói toán, hắn có thể bói ra tất cả bímật trên thế gian, mãi đến một ngày, hắn cảm ứng được chuyện có liên quanđến hạo kiếp của toàn bộ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ, sau đó đã thựchiện một lần bói toán, lấy quả cầu thủy tinh phong ấn nó lại rồi gửi ở chỗ này."

Đổng sự nói."

Một khi đã vậy, hẳn có rất nhiều người tới nghe bí mật này."

Liễu Bình nói."

Ban đầu thật sự có rất nhiều cường giả đều muốn thử một lần, nhưng bí mậtphong ấn trong quả cầu thủy tinh hiển nhiên không phải nhỏ, đa số chỉ cần đếngần nó thì sẽ bị vô số pháp tắc dũng hiện *****."

Đổng sự nói."

Vị đại sư bói toán kia đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Sau khi thực hiện tiên đoán thì chết ngay đường trường."

Đổng sự nói."..Xem ra bí mật này thật sự không phải nhỏ."

Liễu Bình ôm hai tay và nói."

Đúng vậy, các hạ, hiện tại chúng ta có thể đi trở về, ta lại mang ngài đi xembảo vật khác."

Đổng sự xoay người, duỗi tay nắm một cái, chuẩn bị đi đến một phương hướngkhác."

Chờ một chút."

Liễu Bình nói."

Hả?

Thế nào?"

"Ta mau chân đến xem quả cầu thủy tinh kia."

"...

Các hạ, thật sự sẽ chết, trong lịch sử đã có vô số người chết bởi lời bói toánnày."

"Một khi có vấn đề, ta tuyệt đối không cậy mạnh."

Liễu Bình nói xong thì lướt qua tơ hồng trên mặt đất kia, bước từng bước mộtvề phía tế đàn.Tên đống sự kia nâng tay lên muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy hình nhưmình không có biện pháp gì ngăn cản đối phương, đành phải ngơ ngác đứng tạichỗ chờ.Hư không chợt lóe.Hai gã đổng sự khác cũng cùng xuất hiện.ấ ấ ể ể"Là có chuyện gì, chúng ta thật vất vả mới thu nạp tất cả thể lực để thật sự đitheo hắn, tại sao hắn lại tự tìm đường chết chứ?"

Một đồng sự khác bực bội nói."

Nhìn kỹ hẵng nói đi, nếu hắn thật sự chết, vậy cũng là ý trời, không còn cáchnào khác."

Đổng sự thứ ba trầm giọng mà nói.Liễu Bình chậm rãi đi tới, chợt thấy chung quanh phủ kín sương mù, từng âmthanh mê mang vang lên bên tai.-------Chương 907: Bí mật và tiên đoánQuay đầu lại nhìn.Đã không nhìn thấy tên đổng sự kia nữa.Hình như bắt đầu từ lúc vượt qua dây tơ hồng kia, hắn đã tiến vào một nơi cựckỳ đặc thù."

Bí mật này có thể hiện hóa ra một cảnh tượng cùng loại với hậu thế giới...

Thậtlà không phải nhỏ."

Liễu Bình lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.Hắn sải bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.Từng lời lẩm bẩm khe khẽ hư ảo bên tai bỗng trở nên rõ ràng mà mãnh liệt."

Tới kìa."

"Là hắn, hắn tới rồi."

"Dựa theo tiến đoán, hắn sẽ đến đúng vào thời khắc này..."

"Thời gian sắp tới rồi."

"Hủy diệt...

Cái ngày...

Hắn sẽ tự mình ra tay..."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, nhìn lướt qua chung quanh, lại thấy bốn phíađều là hư vô, không có bất cứ tồn tại nào.Cũng không biết những âm thanh đó rốt cục là sinh ra như thế nào.Hắn đi lên bậc thang, đi đến trước quả cầu thủy tinh kia.Chỉ thấy quả cầu thủy tinh kia nổi lơ lửng như mộng ảo, tựa sương mù, khôngnhìn ra bất cứ manh mối gì.Liễu Bình duỗi tay nắm lấy quả cầu thủy tinh.Bỗng nhiên -- Tất cả âm thanh thì thầm kia đều biến mất.Cảnh tượng này bọc Liễu Bình vào bên trong, hiện ra một màn mà hắn chưa baogiờ gặp qua.Trong hư không đen nhánh vô tận –– Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ đangchậm rãi sụp đổ.Vô số sinh vật Ác Mộng tàn sát bừa bãi trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ.Thần trụ chậm rãi sụp đổ.Tất cả linh hồn thể đều bị giam cầm để làm đồ ăn dự trữ, bị những tồn tại đến từÁc Mộng chia cắt.Ngay vào khoảnh khắc tất cả đi về hướng diệt vong.Trong bóng đêm xa xôi xuất hiện một tồn tại thật lớn mặc chiến giáp.ố ầ ầ ắ ổ ế ốNó đáp xuống thần trụ, đè lại đoạn thần trụ sắp sụp đổ, phát ra tiếng rống giậnhướng về phía tất cả sinh vật Ác Mộng.Liễu Bình nỗ lực muốn nghe rõ âm thanh của nó, lại phát hiện không nghe thấycái gì cả.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả cảnh tượng dần dần trở nên mơ hồ, giống như một trận gió lốc, khôngngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình.Hắn bị gió lốc này ngăn cách trên tế đàn, nhất thời mất đi tất cả liên hệ với bênngoài.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Tìm ra ta."

"Mau, nhất định phải nắm chặt thời gian, tìm ra ta!"

"Ở nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là chỗ cao nhất của Luyện Ngục--""Ngươi nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất để tìm được ta, nếu không thật sựkhông còn kịp nữa!"

Trong lòng Liễu Bình chấn động.Hắn từng nhớ tới những lời này trong trí nhớ vào năm *****ên xuyên qua thờigian tiến vào Vĩnh Dạ.Nhưng lúc ấy nghe quá mức mơ hồ.Lần này rốt cuộc cũng nghe rõ, đây là giọng nói của Andrea!

Thì ra xuyên quahai tuyến thời gian quá khứ và hiện tại, cô bé vẫn luôn nhắc nhở hắn chuyệnnày.Oanh -- Tường gió lốc mơ hồ dần dần tản ra, hóa thành từng trận gió nhẹ, cuốicùng cũng bình ổn lại.Quả cầu thủy tinh trong tay Liễu Bình vỡ ra từng khe hở, cuối cùng hoàn toànnát thành bột mịn, rơi rụng xuống từ trong tay hắn.Ba gã đổng sự đứng xa xa đều xem ngây người.Một người nói: "Hắn..."

Người thứ hai nói: "Có được-..."

Đổng sự thứ ba nói: "Không sai, hắn có được tiên đoán kia, hơn nữa khôngchết."

Liễu Bình đứng trên tế đàn, ngẩn ra mấy phút, bỗng mở miệng hỏi: "Hiện tạithế giới cao nhất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ là cái nào?"

"Các hạ, là một thế giới không người, thế giới kia trừ gió bão ra thì chỉ có đất đácằn cỗi."

Một đổng sự nói."

Lập tức chuẩn bị nhân lực."

Liễu Bình nói.ố ế"Các hạ muốn làm gì?

Xin ngài báo cho chúng ta biết chuyện phải làm, chúng tacũng tiện an bài nhân lực tương ứng."

Một đồng sự khác nói."

Lật ngược thế giới kia một lần, không bỏ qua bất cứ nơi nào có vấn đề –– đi,chúng ta lập tức nhích người!"

Liễu Bình nói.Lưu quang xẹt qua phía chân trời.Từng ánh lưu quang rơi xuống từ vòm trời, chậm rãi thả chậm tốc độ, dùng trênmặt đất cằn cỗi."

Các hạ, nơi này được gọi là Thạch chủ Giới, là thế giới tối cao trên toàn bộLuyện Ngục Thần Trụ, trừ đá ra thì không có cái gì khác cả."

Một ma quỷ bẩm báo.Liễu Bình đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ thế giới hoàn toàn cấu thành từtùng vô số những khối đá vỡ vụn, trừ chúng ra thì không còn thứ gì khác."

Thế giới này -- Trước kia từng được đào lên chưa?"

Liễu Bình hỏi."

Đã từng tổ chức người đi đào xuyên qua thế giới này, nhưng vẫn không pháthiện bất cứ thứ gì có giá trị."

Ma quỷ nói."

Không có sinh vật, hoàn cảnh ác liệt, mơ hồ còn có một loại khí tức tàn lưu,thậm chí nán lại thời gian lâu sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, cho nên không có bấtcứ chủng tộc nào sinh hoạt tại đây."

Một đồng sự nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá vụn lên.Trong hư không, chỉ chớp mắt đã nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Mảnhnhỏ Hư Không Thần Trụ."

"Thuyết minh: trận chiến năm đó gây nên sự hủy diệt của Hư Không Thần Trụ,vào khoảnh khắc nó sụp đổ, chủ thể thần trụ vỡ vụn thành rất nhiều tảng đá,chồng chất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ, hình thành một thế giới đặc thù."

Trong lòng Liễu Bình khẽ động.Trên thực tế, hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu ra trình tự của các thần trụ.Nếu nhất định phải nhìn nhận một cách nghiêm khắc thì thật ra chỉ có một câythần trụ.Vì phần cuối của nó tiếp cận với thế giới tầng Ác Mộng, lại mai táng tất cả sinhmệnh sau khi tử vong, cho nên được gọi là Vĩnh Dạy Đoạn giữa của nó vì lượnlờ ngục hỏa thiêu đốt vĩnh hằng, pháp tắc có xu hướng nghiêng về chiến tranhvà giết chóc, cho nên được gọi là Luyện Ngục; *****ên của nó là nơi vạn tộcsinh hoạt, được gọi là Hư Không Trong đó thế giới cao đẳng nhất nằm sừngầ ể ồsững trên đỉnh thần trụ, có thể sinh ra linh hồn, được gọi là nơi khởi nguyên linhhồn.Hiện tại.Nơi khởi nguyên linh hồn và Hư Không Thần Trụ đều bị hủy diệt, những hòn đádưới chân hắn là hài cốt của Hư Không Thần Trụ.Andrea sẽ nấp ở chỗ này?"

Người đâu, tất cả bắt đầu đào, đào ra cái gì thì lập tức báo cáo với ta."

Liễu Bình nói.Hắn mới nói xong thì trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm ứng khó hiểu.Loại cảm giác này giống như có người đặc biệt quen thuộc nào đó đã đi tới gầnbên cạnh hắn.-------Chương 908: Dao động thu thẻ bài...

Tìm được tọa độĐột nhiên.Mặt đất lay động mãnh liệt một chút.Một rồi lại một vết rách nhanh chóng kéo dài trên mặt đất đầy đá lởm chởm,giống như một con rắn đang lao vun vút đi."

Xảy ra cái gì!"

Một đồng sự kinh ngạc thốt lên.Liễu Bình nhắm hai mắt lại, sau đó bỗng mở ra, quát khẽ lên: "Ra đây!"

Dưới mặt đất lập tức vang lên một giọng nói khác: "Ngươi nói ra thì ta đi ra,vậy ta mất mặt đến cỡ nào!"

Vừa dứt lời, giọng nói kia vang lên ngay sau đó: "Nhưng ngặt nổi ta cũng đãsắp nghẹn điên, ta vẫn sẽ xuất hiện."

Một bóng dáng nho nhỏ nhảy dựng lên từ mặt đất, dừng ở trước mặt Liễu Bình,đưa lưng về phía hắn, lắc mông qua trái lắc mông qua phải rồi nói: "Ha ha ha,tiểu tử thúi, vừa rồi người nhất định không phát hiện ta, đúng không?"

-- Là quốc vương yêu tinh!

Trong lòng Liễu Bình dâng lên một rồi lại một suynghĩ, hắn hỏi: "Đúng vậy, ta không phát hiện người, nhưng tại sao người ở chỗnày?".Yêu tinh quốc vương nhún vai và nói: "Cái này còn cần nói?

Không phải ngườiđã cứu chúng ta sao?

Lúc thần trụ hủy diệt, ngươi còn cứu rất nhiều người, bọnhọ cũng chưa chết, vẫn luôn chờ đợi người trở lại lịch sử một lần nữa."

Trong khe đất bỗng có một quyển sách bay ra.Là quyển sách dưới đáy biển!

-- Đây chính là bảo vật hiện hóa từ Thủy chiThánh Trụ."

Rốt cục là chuyện thế nào?"

Hắn nhíu mày hỏi."

Sau khi người đi, mảnh nhỏ thánh trụ ngươi lấy được được Linh của người kếthừa, nàng giấu đi tất cả những người được người cứu vớt trong lịch sử đi rồiđích thân dẫn dắt tất cả những quái vật có ý đồ hủy diệt đi."

Quyển sách Đáy Biển nói."

Nàng đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Tóm lại không ở nơi này –– nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hơn nữangươi phải lập tức chạy trốn!"

Quyển sách Đáy Biển nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì sức mạnh Tứ Thánh Trụ xuất hiện lần nữa, nhất định sẽ bị những quáivật đó cảm ứng được, chúng nhất định sẽ tìm mọi cách để đẩy người vào chỗchết!"

Quyển sách Đáy Biển nói.Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, nhìn lại vào hư không.Hắn phát động "Thượng khuy Thiên Đạo"!

Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào hư không, mấy phút sau mới nói: "Khôngsai, tất cả toán trước đó đã mất đi hiệu lực, toàn bộ lịch sử bắt đầu biến hóa,chúng ta phải lập tức đi đến Vĩnh Dạ!"

Khi nói chuyện, hắn lấy sách thẻ ra, ấn tay lên trên đó.Trong hư không hắc ám, một lối quang không ngừng phóng nhanh về phíatrước.Lý Trường Tuyết cầm trường kiếm trong tay, toàn lực chống lại quái vật.Yana và Maria đứng một trái một phải, bảo vệ chung quang nàng.Bỗng nhiên.Một giọng nói truyền đến từ hư không cực kỳ xa xôi: "Ác Mộng Chủng cườngđại như thể lại bị áp chế gắt gao, thật sự là ta thất sách."

"–– Đáng lẽ nên để nó ăn một ít linh hồn trước, sau khi đạt được sức mạnh cơbản nhất thì tiếp tục đi hoàn thành báo thù."

Ong ong ong -- Tiếng gầm rú kịch liệt từ xa tới gần.Chỉ thấy một bàn tay khổng lồ xuyên qua hư không dài đằng đẳng, hung hăngchộp tới điện quang kia.Vẻ mặt Lý Trường Tuyết bất biến, đột nhiên rút trường kiếm về."

Trảm!"

Nàng ta quát.Chỉ thấy một vệt kiếm quang khổng lồ dài vài trăm thước tản ra từ trên tay nàngta, đón nhận bàn tay khổng lồ kia.Trong tiếng đánh nặng nề, bàn tay khổng lồ bị kiếm quang chém trúng, chỉ tạmdừng trong nháy mắt rồi lập tức lấy tốc độ càng hung hãn chộp về phía nàng ta.Yana không khỏi tách hai tay ra, một tay dẫn theo Maria, một tay bắt lấy cánhtay của Lý Trường Tuyết, cả người hóa thành một vệt kim quang rồi hăng háilao đi.Kim quang khó khăn lắm mới tránh khỏi bàn tay khổng lồ, hữu kinh vô hiểmthoát khỏi hiện trường.Lý Trường Tuyết không cam lòng mà quay đầu nhìn lại.ấChỉ thấy quái vật bán nam bán nữ kia đứng trong hư không, từng hư ảnh khôngngừng bay đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn đi vào cơ thể nó."

Nó đang phệ hồn..."

Lý Trường Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà nói."

Mặc kệ nó, chúng ta giữ mệnh trước mới là quan trọng."

Yana bình tĩnh nói, tiếp tục bay hướng về phía trước.Trong bóng đêm vô tận, âm thanh kia như cảm thấy hứng thú nên lại vang lênlần nữa: "Hả?

Thánh kỵ sĩ cấp 130?

Ngươi luôn che giấu thực lực, cả ta cũngmới nhìn ra được, thật không đơn giản."

Kim mang không để ý tới nó chút nào, bay vút hướng về một hương với tốc độcòn nhanh hơn vừa rồi."

Muội muội..."

Maria giật mình truyền âm."

Không có gì, chẳng qua ta có một đoạn trí nhớ trong một đoạn lịch sử quá khứ,cho nên luôn yên lặng tăng thực lực lên."

Yana nói.Lý Trường Tuyết bị nàng kéo cánh tay, tay còn lại không ngừng ẩn ra kiếmquyết.Nơi kim quang đi qua, tầng tầng lớp lớp hư không nở rộ ra từng kiếm liên, đónnhận bàn tay khổng lồ truy kích đến, khiến tốc độ của nó hơi chậm lại."

Chạy trốn không hề có ý nghĩa, tất cả các ngươi sẽ trở thành đồ ăn của ta."

Giọng nói kia nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một rồi lại một bàn tay khổng lồ vươn ra từ bóng đêm vô tận, hoàn toàn chặn lạicon đường phía trước của ba người.Mắt thấy ba người tránh cũng không thể tránh, trong chớp nhoáng, một trận daođộng đột nhiên xuất hiện trên người các nàng.Phanh!

Phanh!

Phanh!

Ba tiếng vang nhỏ.-- Các nàng là thẻ bài, bị triệu hồi đến chỗ của Liễu Bình!"

Đáng tiếc...

Thật vất vả mới thiết lập được bẫy rập ở chỗ này...

Bỏ đi, tạo vậtcủa ta, cho ta mượn thân thể của ngươi, ta đi gặp chủ nhân của các nàng mộtlần."

"Nhưng ta mới ăn mấy linh hồn thôi, chỉ sợ không đủ sức mạnh."

Quái vật nói."

Không sao cả, chúng ta có thể bổ sung linh hồn vào bất cứ lúc nào."

Quái vật bán nam bán nữ nói, vẻ mặt bỗng biến đổi.ầ ầ ầ ếHai bên mặt của nó dần dần khép lại, cả cái đầu xoay hết một vòng, cái óthướng tới phía trước.Ban đầu là xương ở sau ót mấp máy một hồi, sau đó dần dần hiện ra một khuônmặt khác.Đây là một gương mặt biểu cảm thương xót, nhưng khóe miệng lại mang theonụ cười quỷ dị, hoàn toàn không nhìn ra giới tính, cũng không biết rốt cục nó làcái gì.- - Nó chỉ nhìn hơi giống nhân loại."

Dao động thu thẻ bài...

Tìm được tọa độ."

Quái vật mở ra một cánh cửa ngay trên hư không, lập tức đi vào.Nó trực tiếp xuất hiện trong thế giới đất đá lởm chởm trên đỉnh Luyện NgụcThần Trụ, nhìn về phía Liễu Bình cách đó không xa."

Rất khó tin, một nhân loại bình phàm lại có thể thay đổi nhiều lịch sử như vậy,cho nên dao động tuyến vận mệnh làm cả ta cũng không thể không chú ý tớingươi."

Quái vật mở miệng nói."

Ngươi lại là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Hôm nay sinh mệnh của người sẽ chung kết, để khen thưởng ngươi, ngươi cóthể biết được một điều, chúng sinh vốn do chúng ta sáng tạo ra, bởi vì chúng tacần lương thực -- cho nên các ngươi đời đời cũng không thể chiến thắng chúngta, đây là điều đã được định sẵn."

-------Chương 909: Đuổi và trốn!Quái vật bước từng bước một đi đến trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình vẫn không nhúc nhích.Quái vật bỗng nhận thấy một chút không thích hợp, lập tức duỗi tay chộp vềphía Liễu Bình.Rắc –– Liễu Bình biến mất, mà quái vật bắt được một cục đá dựng đứng, sau đónó lập tức bóp nát tảng đá đó đi."

Thuật pháp Kỳ Quỷ cao cấp...

Người đã sớm đào tẩu."

Sắc mặt quái vật âm trầm xuống.Nó nhìn thoáng qua tảng đá kia, trầm ngâm mà nói: "Nhìn từ dao động thuậtpháp tản ra thì tọa độ của kẻ thi pháp là ——".Quái vật bước ra một bước hướng về phía trước, trực tiếp xuất hiện trong mộtthế giới ở bên dưới.Đây là một mảnh núi non trùng điệp.Liễu Bình đứng giữa những ngọn núi, nhìn quái vật xuất hiện đối diện, mởmiệng nói: "Ta không tin nhân loại là do các ngươi sáng tạo."

"Đó là do người quá mức ngu muội."

Quái vật nói.Nó đi nhanh về hướng Liễu Bình, mà Liễu Bình không dao động, vẫn mở miệngnói: "Nhân loại chúng ta sáng tạo ra quá nhiều thứ, tỷ như đao, thương, bom,chúng đều mạnh hơn nhân loại."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Quái vật hỏi."

Các ngươi không phải toàn trí toàn năng, tỷ như mãi tới bây giờ, trước khi triềuÁc Mộng tiến đến thì các ngươi không thể phát huy ra toàn bộ thực lực trênLuyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ."

Liễu Bình nói."

Nhưng giết người đã đủ rồi."

Quái vật vươn tay, bắt được hắn.Một loạt tiếng chi chi khanh khách vang lên.Liễu Bình biến mất, thay vào đó là một thân cây.Quái vật trầm tư một lát, vẻ mặt trở nên ngưng trọng."

Thì ra là thế...

Lừa Gạt của hắn còn cao cấp hơn 'xúi giục của cái tên trước đó,bản thân "Lừa Gạt là đang đánh lừa tất cả cảm giác của ta, cho nên ta mới chorằng hai loại sức mạnh dũng hiện này mạnh tương đương nhau."

ể ấ ế"Cái tên này toàn lực phát động "Lừa Gạt, cho nên có thể giấu diếm được cả tanữa."

"Thật là sức mạnh dũng hiện ghê gớm..."

"Vậy xem ra, hắn không quá giống nhân loại."

Quái vật nhìn thoáng qua cái cây kia, lại đi vào hư không lần nữa, biến mất khỏithế giới trước mắt.Nó xuất hiện ở thế giới thứ ba.Trên bãi biển.Liễu Bình vẫn đứng bất động, mở miệng nói: "Nếu là các ngươi sáng tạo nhânloại, vậy là cái gì sáng tạo các ngươi?"

Quái vật nói: "Chúng ta chính là tồn tại thiên nhiên ra đời khi pháp tắc dũnghiện xen lẫn với nhau, hẳn ngươi cũng biết điểm này."

Nó muốn xông lên đi, nhưng bỗng dừng bước.- - Từ lúc Ác Mộng Chủng này rađời tới nay, *****ên là đánh một trận với lão giả tóc bạc, kết quả lại để lão giảtóc bạc chạy mất, không ăn được linh hồn.Sau đó đi tìm Liễu Bình, lại bị Lý Trường Tuyết dùng một kiếm chống đỡ triệtđể, luôn phải tránh né trên không trung.- - Nó mãi không ăn được linh hồn.Vừa rồi thật vất vả mới bắt được mấy linh hồn để ăn, lại liên tục phát động mấylần tác Tích', trực tiếp tiến hành không gian chuyển dời để đến trước mặt ngườiphát động "Lừa Gạt kia.Hiện giờ, sức mạnh của nó đã tiêu hao hầu như không còn.- - Mà cái tên đốidiện nó vẫn chỉ là thế thân!"

Trên người của người vẫn bao phủ sức mạnh dũng hiện "Lừa Gạt kia...

Ta đãphiền chán cái trò này rồi."

Quái vật xoay người, dần dần đi xa.Chỉ nghe giọng nói của nó truyền đến từ xa xa: "Chờ ta ăn đủ linh hồn lại đếnchơi với ngươi, đến lúc đó nhất định để người biết cái gì mới là Ác Mộng chânchính."

Nó biến mất.Bên bãi biển.Chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Một hồi lâu sau.Liễu Bình chùi chùi mồ hôi trên trán, mỏi mệt nói: "Chúng ta đi."

Rừng rậm.Quái vật không ngừng lao nhanh về phía trước."

Kỳ quái, ta chưa từng gặp qua tên này, vì sao hắn có thể lừa gạt cả ta?

Loại KỳQuỷ trình độ này rốt cục là có được bằng cách nào?"

ầNó yên lặng trầm tư, đi lướt qua từng thân cây một.Bỗng nhiên.Một con hươu như bị cái gì quấy nhiễu, nhảy ra từ sâu trong bụi cỏ, hoảng loạnkhông lựa đường mà chui vào bên kia rừng cây.Quái vật nhìn như không thấy.Giọng nữ hỏi: "Chủ nhân, vừa rồi có một linh hồn tươi ngon đi qua –ngài khôngăn sao?"

"Linh hồn của nó quá non nớt, phải trải qua thêm vài lần chuyển thế, chờ nóthật sự trưởng thành thành một linh hồn linh tính dồi dào, mới có thể mang đếnnăng lượng cho chúng ta."

Quái vật nói với giọng điệu dạy bảo.Một con gấu đen cao mấy thước đột nhiên bổ nhào tới, đuổi theo sát phía saucon hươu.Quái vật vẫn mặc kệ, chỉ tiếp tục đi về phía trước.Chỉ chốc lát sau.Nó bỗng dừng bước, mở miệng nói: "Các ngươi nhớ kỹ, linh hồn tốt tươi đã cósẵn linh tính rất cao, ngươi đúng cách xa cũng có thể ngửi được loại khí tứcphát ra từ trên người chúng nó, chỉ có linh hồn mang theo khí tức như vậy mớicó thể cung cấp sức mạnh hữu ích."

"Vâng, chủ nhân."

Cả giọng nam và nữ cùng đáp lại.Câu nói vừa dứt, chỉ thấy trong rừng cây phía trước đột nhiên hiện ra tới mấychục tinh linh U Ám võ trang đầy đủ.Những tinh linh đó cầm cung tiễn, trường đao, chủy thủ, pháp trường trong tay,nhanh chóng vây quanh quái vật ở bên trong.Quái vật bình tĩnh nói: "Chúng ta truyền thụ tri thức cho chúng sinh, trợ giúpbọn chúng sinh tồn, trưởng thành, thành thục, tăng lên linh tính trong quá trìnhsinh tồn, do đó làm linh hồn thăng hoa, trở thành thứ ngon miệng thật sự."

Giọng nữ thì thầm: "Đám linh hồn!

Chủ nhân của các ngươi đã buông xuống,các ngươi đã đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, vì sao còn không thần phục?"

Các tinh linh U Ám lập tức không thể nhúc nhích.Từng hư ảnh bay ra từ thân thể các tinh linh U Ám, sôi nổi đi hết vào thân thểcủa quái vật.Quái vật đúng bất động.Giọng nam và nữ cùng phát ra tiếng rên rỉ thích ý, cứ như đang hấp thu cái gì.Tất cả hư ảnh đều đã biến mất.Các tinh linh ngã xuống mặt đất, đã không có hơi thở.ổ ẩ ỗ ắChỉ có một tinh linh tuổi nhỏ cả người run rẩy đứng tại chỗ, ánh mắt mê mang,vẻ mặt dại ra.Lúc này quái vật mới vươn tay.Chỉ thấy trên tay nó lượn lờ một hư ảnh nho nhỏ nửa trong suốt.Giọng nam nghi ngờ hỏi: "Chủ nhân, vì sao không cho chúng ta ăn luôn linhhồn này?

Nó tuy nhỏ tuổi, nhưng linh tính ẩn chứa lại là tối cao."

Giọng nói của quái vật lại vang lên lần nữa: "Các ngươi chỉ nhìn thấy cường độlinh hồn đời này của nó, nhưng không nhìn thấy tương lai của nó."

Nó đi đến trước mặt U Ám tinh linh non nớt kia, thân thể cao lớn chậm rãi cúixuống, lẳng lặng nhìn vào mắt của nữ tinh linh."

Hạt giống ưu dị cỡ nào –– lại trải qua mấy đời, linh hồn của nó sẽ trở nên căngtràn đầy và cường đại, trở thành tồn tại vượt qua linh hồn bình thường, mãi đếnlúc đó, một khi có Ác Mộng Chủng nào muốn tiến hóa thì có thể ăn luôn nó, từđó đạt được năng lượng dự trữ không tồi."

Quái vật nhẹ nhàng vỗ về đầu nữ tinh linh, cất linh hồn nửa trong suốt trên tayvào thân thể cô bé.Làm xong mọi chuyện, quái vật nói: "Ta đã làm đánh dấu trên người nó, chờđến ngày linh tính của nó thật sự thành thục, ta sẽ đến ăn luôn nó."

"Vâng, chủ nhân."

Giọng nói nam nữ cùng đáp lại."

Trước mắt người đã học được trình độ phân biệt linh hồn nào có thể ăn, cũnghấp thu không ít linh hồn, hiện tại phóng ra sức mạnh của ngươi, ăn sạch tất cảnhững linh hồn đáng để ăn trong thế giới này đi."

Quái vật nói."

Vâng, chủ nhân."

Giọng nói nam nữ lại đồng thời lên tiếng lần nữa.-------Chương 910: Ăn cơmThân thể nó bật lên cao, bay lên vòm trời cực kỳ cao xa, nó hít sâu một hơi,giọng nam và giọng nữ cùng phát ra điệu vinh than thật dài: "Chúng sinh, sựbình phàm của các ngươi đã đến điểm cuối, hiện giờ là lúc phải lộ ra linh tínhchỉ có ở các ngươi, cung cấp đủ sức mạnh cho người đã gieo trồng các ngươi,đây là ý nghĩa tồn tại chân chính của các ngươi, tới đây -- Khí thế ngập trờibùng nổ từ trên người nó, ầm ầm truyền khắp toàn bộ thế giới."

A ------"Giọng nói nam nữ bắt đầu thét chói tai.Bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều linh hồn xông lên không trung,chúng lũ lượt nối bước nhau đi vào thân thể nó.Khí thế trên người quái vật càng ngày càng mạnh, dần dần trở nên khác biệthoàn toàn với khoảnh khắc nó vừa ra đời, thậm chí đi đến trình độ cách biệt mộttrời.Oanh! !!

Sương mù lan tràn ra quanh thân nó, hóa thành tầng mây chiếm đầytoàn bộ thế giới, bao phủ tất cả.Chừng mười mấy hơi thở sau.Quái vật nâng tay lên.Một ít linh hồn không ngừng lượn lờ trên tay nó."

Những thứ này đều là linh hồn đủ ưu tú, chúng không ngừng tiến bộ, cũngkhông bị sinh hoạt bình thường bao phủ."

Giọng nam nói."

Chúng đáng tiếp tục sống sót, mãi đến khi thật sự thành thục, sau đó cung cấpsức mạnh cho chủ nhân."

Giọng nữ nói.Quái vật vung tay lên, những linh hồn đó lập tức bay ra ngoài, lao về thân thểban đầu của mình."

Đi, đi săn giết linh hồn đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ kia!"

"Đại nhân, không ăn thêm mấy thế giới sao?"

"Không còn kịp rồi, tên kia đã sắp chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của ta, đuổitheo trước rồi lại nói!"

Nó nói với giọng điệu hưng phấn."

Chủ nhân, ta có một nghi vấn."

Giọng nữ cung kính nói."

Nói đi."

ồ ể ẳ"Vì sao có một vài linh hồn có thể đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ?

Chẳng lẽ làchúng ta cho phép sao?

Hay đây là một loại mất khống chế?"

"Là cho phép –– Có Ác Mộng chuyên phụ trách trông giữ những linh hồn đó,bởi vì bọn chúng là trái cây cường đại nhất, sẽ bổ sung sức mạnh cho tồn tại tônquý nhất trong Ác Mộng."

Hư không lại mở ra một cánh cửa, quái vật đi vào rồi biến mất tăm hơi.Đây là một thông đạo dưới lòng đất.Bậc thang dài đăng đăng kéo dài trong thông đạo, từng hàng chức nghiệp giảđứng trang nghiệm hai bên, cầm vũ khí trong tay, vẻ mặt nghiêm túc.Liễu Bình bước nhanh dọc theo thông đạo hướng về phía trước, rất nhanh đã điđến cuối."

Đại nhân, chính là nơi này, đây là cánh cửa nối thẳng từ Luyện Ngục đến VĩnhDạ."thủ lĩnh quân đội Vạn tộc cung kính nói.Liễu Bình đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy tất cả bậc thang tới nơi này thì đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mộtcái hố sâu vuông góc đi thẳng xuống phía dưới."

Sinh mệnh còn sống muốn đi xuống thì chỉ có thể thông qua cái hố sâu này?"

Liễu Bình nói."

Cần phải có thuật pháp thích hợp, để duy trì trạng thái tử vong khi thông quacái hố, như vậy mới có thể được pháp tắc Luyện Ngục cho phép."

Quân đội thủ lĩnh nói.Thân thể Liễu Bình mơ hồ một chút.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn mở miệng nói: "Được, ta đã biết, các ngươi nhanh chóng chạy nạn đi."

"Chạy nạn?"

Thủ lĩnh quân đội không rõ nguyên do."

Không sai, ba phút trước, ta lấy thân phận người sở hữu ngân hàng DiễmNgục, phát ra nhắc nhở khẩn cấp cho Giám Sát Hội vạn tộc, có một quái vậtkhông thể chiến thắng xuất hiện, các ngươi không cần trấn thủ nơi này, nghetheo mệnh lệnh của ta, lập tức đi chạy nạn."

Liễu Bình nói.Trên tay hắn có thêm một phần văn kiện.Tên thủ lĩnh kia nghiêm túc nhìn thoáng qua, lập tức phất tay hô lớn: "Mọingười, rút lui từ đường hầm tị nạn khẩn cấp!"

Một mặt tường thông đạo mở ra, để lộ một đường hầm thật hẹp.ổ ầ ếCác chức nghiệp giả của vạn tộc sôi nổi tràn vào đường hầm, tiến vào trong đóthật trật tự, sau đó biến mất ở cuối con đường."

Thông đạo truyền tống đa trọng-- có thể truyền tống qua khoảng mấy trăm thếgiới, cho nên dù gặp phải kẻ địch, kẻ địch cũng không biết nên tiến vào thế giớinào, càng giết không được tất cả chúng ta."

Thủ lĩnh giải thích."

Mau đi."

Liễu Bình nói.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong hư không: "Không còn kịp rồi, nhữnglinh hồn đáng buồn kia."

Hư không mở ra.Một con quái vật cao lớn đi ra từ trong đó, để lộ ra gương mặt bán nam bán nữquỷ dị.Đầu của nó chậm rãi chuyển động, đầu quay lại đối mặt với Liễu Bình.Tất cả tóc bị đẩy ra, bên trong là một gương mặt càng thêm rợn người --- Trênnét mặt tràn đầy thương xót, hai mắt nhắm, miệng lại không ngừng kéo dài quahai bên, cứ như đang cười.Liễu Bình đẩy tên thủ lĩnh chức nghiệp giả kia một cái.Thủ lĩnh lập tức hiểu ý, vội vàng phóng về phía đường hầm kia.Quái vật cũng không ra tay ngăn cãn, chỉ chậm rãi đi đến đường hầm, miệng thìnói: "Sinh mệnh luôn cho rằng mình có thể thoát khỏi hiểm cảnh, không nghĩtất cả những điều chúng làm, thật ra là vở kịch do chúng ta sớm đã viết nên sẵncho chúng mà thôi "Vì càng tiện hơn lúc ăn cơm."

Từng đường cong ánh sáng thật dài tản ra từ trên người nó, tự do qua lại ở giữakhông trung.Liễu Bình nhìn cảnh tượng này, trên người bỗng tản ra dao động vô hình nàođó.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi phát độngmột lần "Thượng Khuy Thiên Đạo"."."

Ngươi sẽ nhìn thấy chuyện sắp xảy ra trên người đối phương."

Tất cả cảnh tượng chung quanh chợt lóe qua.Liễu Bình thấy quái vật kia đi đến lối vào đường hầm, từng đường cong ánhsáng sau lưng đâm vào sâu trong đường hầm.Một rồi lại một thông đạo truyền tống thế giới bị mở ra, những đường cong ánhsáng kia lập tức đi vào trong đó, bắt đầu hấp thu linh hồn từ vô số những thếgiới.Nó chỉ cần một lần đã hấp thu linh hồn trong mấy trăm thế giới!

Khí thế ngậptrời phát ra từ trên người nó, cho nên toàn bộ thông đạo dưới lòng đất cũng trànngập cuồng phong đủ để hủy diệt tất cả.Quang ảnh chợt lóe.Chỉ thấy tất cả cảnh tượng biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Hắn phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, mà quái vật kia đã đứng ở lối vào đườnghầm, tất cả đường cong ánh sáng sau lưng đều đã nâng lên -- Không được!Không thể để nó trở nên càng mạnh!

Sau lưng Liễu Bình bỗng hiện ra một đồngtử dựng thẳng thật lớn.- - Ma Diện Niệm Đao!

Tất cả đường cong ánh sáng saulưng quái vật đang muốn bay ra thì đột nhiên cả người chấn động.Nó không khỏi lui về phía sau hai bước, quay đầu khẽ cười và nói với LiễuBình: "Ngươi không cần gấp, đã có cơ hội tốt như vậy, chờ ta ăn cơm xong lạiđến giết ngươi."

Lời còn chưa dứt, một đạo quang lộng lẫy đã bay ra, lập tức trảm lên người quáivật, đánh bay nó ra ngoài.Liễu Bình cầm đao mà đứng, chặn ngay lối vào đường hầm, quát khẽ lên:"Trường Tuyết!"

"Ta tới!"

Giọng nói của Lý Trường Tuyết vang lên.Chỉ thấy một kiếm quang to lớn xuyên qua hư không, trảm vào chỗ sâu đườnghầm.Toàn bộ thế giới dưới lòng đất bắt đầu chấn động, lay lắc.- - Đường hầm bị mộtkiếm trảm sụp!

Những thông đạo truyền tống thế giới dày đặc trong đó tự nhiêncũng bị hủy diệt không còn.Lúc này, quái vật vừa đảo lộn một vòng ở giữa không trung, đáp xuống mặt đấtrồi liên tục lui lại vài bước, sau đó đứng vững.Nó nhìn thoáng qua thông đạo hủy diệt kia."

Một tên kỳ quái, ngươi muốn chết như vậy sao?"

Quái vật mặt âm trầm nói.Liễu Bình nắm lấy Bách Nạp Đao, nói khẽ một câu: "Có một vài món ăn khôngdễ đưa vào mồm như vậy, có lẽ sẽ lấy mạng của ngươi đấy."

-------Chương 911: Đối mặt Ác Mộng!Đợt sụp đổ của đường hầm dần dần kết thúc.Liễu Bình cầm trường đao đứng ở trước đường hầm, tâm thần kiên định.Chỉ cần không cho con quái vật này hấp thu linh hồn chúng sinh, vậy thực lựccủa nó sẽ không bò lên đến trình độ vô giải.Quái vật đúng cách đó không xa, mở miệng nói: "Chúng sinh kỳ quái, hiện tạingười có hai lựa chọn."

"Lựa chọn gì?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật nói: "Một là lập tức nói ra lai lịch và nguồn gốc của mình, vậy có lẽ tacòn cho ngươi một con đường sống, chờ về sau lại giết người, lựa chọn còn lạià, chính là chết ở chỗ này."

"Thật ra ngươi cũng có hai lựa chọn."

Liễu Bình nói."

Ta?"

Quái vật ngoài ý muốn nói."

Hoặc là bị ta đánh chết ở chỗ này, hoặc là đi nơi khác tìm kiếm năng lượng --tóm lại, hiện tại ngươi cũng không phải đối thủ của ta."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt quái ***** đờ, một hồi lâu sau mới nói: "Chưa từng có ai dám nóichuyện với ta như vậy."

"Chúc mừng người, hiện tại có."

Liễu Bình nói.Trường đao chợt lóe.Trăm ngàn hàn quang như đường cong chi chít, trong nháy mắt đã chất dày đặctoàn bộ thông đạo dưới lòng đất.Gần như trong nháy mắt, những đao quang đó đã vờn quanh quái vật, dùngphương thức kín không kẽ hở trảm lên người nó.Quái vật không chút sứt mẻ, chỉ chờ đao quang hiện lên thì mới mở miệng nói:"Ngươi quá xem trọng bản thân, không ngờ đến rằng tất cả đao pháp đều dochúng ta thiết kế, không thể tổn thương chúng ta."

Liễu Bình híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trên người nó không có bất cứ miệng vếtthương nào.Giọng nói của Yana lặng lẽ xuất hiện bên tai hắn: "Chạy mau, Liễu Bình, cănbản không thể đánh được với tên này."

ấ ế ế ếMaria cũng cất tiếng nói: "Trước đó nữ kiếm khách kia dùng kiếm chém nómấy giờ, trên người nó cũng không có chút vết thương nào -- hiện tại nó càngmạnh hơn!"

Quái vật bỗng chú ý đến, mở miệng nói: "Các tùy tùng của người nói không sai,chúng sinh không có khả năng chiến thắng chúng ta."

"Ngươi có thể nghe thấy các nàng nói chuyện với ta?"

Liễu Bình khó hiểu mà nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt hắn chợt thay đổi, nâng đao chém về phíasau.Gần như cùng thời khắc đó, quái vật đã xuất hiện phía sau hắn -- Đao quang củatrường đao còn chưa nở rộ, đã bị quái vật hung hăng đâm trở về, cả Liễu Bìnhvà đạo đều bị đâm văng ra.Ầm ầm ầm ầm -- Tiếng đánh liên miên đinh tai nhức óc vang lên không dứt,một lúc lâu sau mới dừng lại.Quái vật chậm rãi nói: "Vì để chúng sinh đạt được năng lực sinh tồn, hơn nữasăn bắt và gây nên chiến tranh với nhau, chúng ta mới giao cho chúng sinh vũkhí lạnh và sức mạnh các loại trắc."phế tích vang lên giọng nói của Liễu Bình: "Cho nên đao pháp của ta không làmbị thương được ngươi?"

Quái vật nói: "Tất nhiên không được, tất cả tài nghệ của các ngươi đều đến từthiết lập của chúng ta, từ lúc bắt đầu đã định sẵn không thể tạo thành tổn thươngđối với chúng ta."

Xôn xao.Trong một loạt tiếng vang, gạch đá bị đẩy ra, Liễu Bình đứng lên lần nữa vànói: "Thật vậy sao?

Ta không tin."

Hắn bỗng biến mất khỏi vị trí cũ, trường đao như gió không ngừng bay vúttrong thông đạo, liên tục trảm đánh trên người quái vật không biết bao nhiêulần.Quái vật vẫn không nhúc nhích, mặc cho vô số đao quang đánh trúng nó, thậmchí nhàn nhã nói: "Rất nhiều lúc, chúng sinh cho rằng mình nắm giữ tài nghệ gì,thật ra là đạt tới tiêu chuẩn nhất định, bởi vậy được tự động trao tặng kỹ năng vàtri thức mới mà thôi."

"Đều đến từ các ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai, đây đều là tri thức chúng ta đã sớm thiết lập sẵn-- tỷ như thức đaopháp này của ngươi, ngươi tự cho là tự mình tôi luyện ra được, thật ra là đaothuật chúng ta đã thiết lập sẵn cho chúng sinh, linh hồn người đạt tới trình độnhất định thì sẽ tự động lĩnh ngộ, cái này gọi là khai ngộ."

Quái vật nhún vai và nói.Tất cả gió và đao quang đều biến mất.ấ ếTên người quái vật không có bất cứ vết thương nào, cứ như thật sự chỉ trải quamột con gió thổi quét."

Khai ngộ chúng ta có chỗ tốt gì đối với các ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Nó chứng minh cấp bậc linh hồn của các ngươi được tăng lên, trở nên càng mỹvị ngon miệng, giàu sức mạnh hơn."

Quái vật nói."

Quá làm người ta tuyệt vọng."

Liễu Bình thở dài."

Đồ ăn có cảm xúc là một điều thật đáng buồn, vậy ta sẽ ăn ngươi."

Quái vật nói.Tất cả khí tức quỷ dị trên người nó đọng lại, hóa thành sát khí tận trời.Lý Trường Tuyết bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình, rút kiếm và nói: "Ngươiđi Vĩnh Dạ, mau!

Ta tới giữ chân nó!"

Yana và Maria cũng xuất hiện theo."

Đi mau!"

Yana dùng tay đẩy Liễu Bình, trực tiếp đẩy hắn bay ra, dừng ở trước hố sâu dẫnxuống Vĩnh Dạ.Liễu Bình nhìn thoáng qua hố sâu đó.- - Lúc này, chỉ cần hắn nhảy xuống thì cóthể rời khỏi Luyện Ngục.Quái vật này sẽ đuổi theo sao?

Có phải nó cũng phải bị pháp tắc tán thành là"Tử vong", mới có thể tiến vào Vĩnh Dạ hay không?

Hắn sáng lập thuật PhongThi Chuyển Âm, có thể thông qua pháp tắc nghiệm chứng, nhưng quái vật nàythì chưa chắc!

Có lẽ hắn nhảy xuống thì có thể thoát thân.Nhưng -- Hắn nhìn ba nữ tử chắn ở phía trước, đột nhiên quát: "Lilith!"

Ba tiếng động nhỏ liên tục vang lên.Ba nữ tử hóa thành thẻ bài rồi về tới sách thẻ.Liễu Bình nắm chặt lấy sách thẻ, nhẹ nhàng nói: "Phong bể các nàng, đừng đểcác nàng tới quấy rối."

"Đã biết."

Lilith khẩn trương đáp lại.Quái vật đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, hài hước cười nói: "Không tínhchạy?"

"Ta không có thói quen để người khác chắn đao thay ta."

Liễu Bình thu hồi sách thẻ, nâng đao lên lần nữa, bước từng bước một về hướngquái vật.ẩ ế"Vậy chuẩn bị chết đi."

Quái vật lạnh nhạt nói."

Cẩn thận ngẫm lại, triều Ác Mộng còn chưa buông xuống, ngươi không thểdùng toàn bộ thực lực để đối mặt với ta."

Liễu Bình nói."

Không sai."

Quái vật thừa nhận."

Ta với vô số lần kinh nghiệm tới đối mặt người như vậy, chẳng lẽ vẫn khôngthể làm người bị thương?

Không, hôm nay ta không tin."

Liễu Bình nói.Khoảng cách giữa hắn và đối phương càng ngày càng gần.Quái vật thở dài, nhận xét bằng giọng điệu chán đến chết: "Chúng sinh luôn lấykiến thức nông cạn chọc chúng ta bật cười, nhưng không sao cả, ta sẽ làm ngườilý giải sự nông cạn của mình trước khi chết."

-------Chương 912: Không có cách nàoChỉ trong nháy mắt tiếp theo, Một người một quái vật đồng thời biến mất khỏinơi đó.Oanh! !!

Toàn bộ thông đạo chấn động, dần dần sụp xuống.Liễu Bình xuất hiện tại vị trí quái vật vốn đang đứng, không biết khi nào trênmặt đã đeo lên một cái mặt nạ Ác Qủy.Quái vật kia đúng cách đó không xa, lắc đầu nói: "Vô dụng, thật ra quỷ thầncũng chỉ là một loại thiết lập, nhìn chúng giống như có thể thao túng chúngsinh, nhưng thật ra năng lực cũng rất có hạn, chúng ta mới là chân thần sáng lậptất cả, thậm chí ngươi có thể gọi chúng ta là thượng đế."

Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ phía sau mặt nạ Ác Qủy: "Thượng để ănngười?

Ta không cảm thấy buồn cười chút nào cả.".Hắn không chỉ đeo mặt nạ Ác Qủy lên, thậm chí trang bị danh hiệu thánh nhân"Triều Trước Thánh Tượng"cho mình -- Cho dù không biết làm vậy có ích lợi gì.Nhưng chỉ cần có thể cung cấp dù chỉ một tia trợ lực, Liễu Bình cũng không dodự chút nào.Từng khối đá rơi xuống từ phía trên.Mặt đất cũng bắt đầu tan rã.- - Hai người giao thủ trong thời gian ngắn ngủi đãlàm thế giới này không thể chịu đựng được."

Trước khi thế giới này bị hủy diệt, ta sẽ làm người chết trước."

Quái vật lạnh nhạt nói, hoạt động đôi tay, tùy tiện đi đến chỗ Liễu Bình.Liễu Bình hít sâu một hơi, đổi Bách Nạp Đao đến tay trái, sau đó rút Trấn NgụcĐao ra.Hắn chậm rãi gia tốc, ở một khắc nào đó đột nhiên giơ tay lên, song đao hóathành từng trường tuyến vắt ngang qua thế giới.Thông đạo phía trước ầm ầm vỡ ra.Quái vật lại nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, thỉnh thoảng bước ra một bước, rấtnhanh đã tránh đi tất cả đao quang.Chờ đến nháy mắt Liễu Bình thu đao, nó đột nhiên vung cánh tay dài, mộtquyền đánh lui Liễu Bình lại.Nhưng trong khoảnh khắc Liễu Bình lui ra ngoài, cả người hắn bỗng biến mất.Một hắn khác đón lấy sức mạnh quán tính, nhẹ nhẹ nhàng nhàng trở về chỗ cũ.Quái vật rất có hứng thú mà nói: "Có hai người, song đao, ba mươi mốt loại đaopháp bí thuật, hai mươi sáu loại đao pháp khai ngộ, thẳng đến cuối cùng, ngươiổ ấ ếcũng không đánh trúng được ta, ngược lại tổn thất một phân thân thế giới songsong -- Xem ra ngươi đã dùng hết bản lĩnh."

Liễu Bình thoáng trầm mặc, bình tĩnh nói: "Quả nhiên xem thấu tất cả chiêuthức của ta."

"Nên lên đường thôi, hy vọng linh hồn ngươi cũng mỹ vị"Quái vật nói.Trên người nó bỗng hiện ra bạch quang sôi trào, chiếu rọi toàn bộ thông đạonhư biển, mà bản thân nó hóa thành một tàn ảnh hung hãn nhằm về phía LiễuBình.Chỉ trong chớp mắt này.Trong lòng Liễu Bình hiện lên vô số ký ức, thậm chí nhớ lại tình cảnh lần đầutiên giao thủ với quái vật nhiều thế hệ trước.Không có cách nào.Không có cách nào.Không có cách nào.- - Trong vô số thời gian, hắn chưa bao giờ chiến thắng quáivật Ác Mộng.Chúng sinh chưa bao giờ chiến thắng được quái vật Ác Mộng.Ngay cả tất cả kỹ năng và tri thức của chúng sinh đều là chúng giao cho.Cả chuyện chúng sinh khai ngộ cũng chỉ là kích hoạt phương pháp thiết lập củachúng, do đó làm chúng sinh đạt được kỹ xảo và tri thức không tầm thường --mà điều này chỉ vì giúp chúng biết chúng sinh như vậy càng ăn ngon hơn.Buồn cười cỡ nào.Tuyệt vọng -- Cỡ nào -- Chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào "Lừa gạt"để đào tẩu lần nữa?

Thứ duy nhất có thể có tác dụng với chúng nó, chỉ có "Lừagạt"...

Không.Không đúng!

Cả người Liễu Bình bỗng chấn động.Trong chớp nhoáng, quái vật đã tới trước mặt."

Ăn ngươi."

Nó lập tức chộp tới Liễu Bình, đồng thời mở mồm ra, cứ như đang muốn hấpthu thứ gì đó vào bụng.Phanh –– Một âm thanh nặng nề làm lòng người phiền chán vang lên.Hư không cũng vì thế mà nứt ra mấy tấc trong thanh âm này, thật lâu sau cũngkhông khép lại.Tay quái vật bị Liễu Bình hất ra!"

Ồ?"

Nó phát ra âm thanh kinh dị, nó dùng một tay khác chộp tới Liễu Bình.ấ ễ ấChỉ thấy Liễu Bình cũng vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng nhấn một cái hướngvề phía trước, cứ như biết trước mà ấn lên cổ tay quái vật.Một tầng băng sướng thật dày theo đó mà xuất hiện, đóng băng hắn và tay quáivật lại với nhau."

Đây là cái gì!"

Quái vật quát.Trong mắt Liễu Bình hiện lên một vệt ánh sáng.- - Nó không biết.Quái vật này biết được tất cả kỹ xảo và năng lực thiết lập cho chúng sinh, nhưnglại không biết đây là cái gì!

Quái vật theo bản năng muốn đẩy bay Liễu Bình ra,ai ngờ Liễu Bình lại nương theo hai bàn tay bị đóng băng của họ mà hóa giảilực đạo, lấy một tay khác toàn lực đánh ra một quyền vào bụng quái vật.Quái vật lập tức bị đánh bay ra ngoài.Lúc này, tay Liễu Bình vẫn dính liền với đối phương!

Thân thể hắn cũng theosau, trong nháy mắt một tay liên tục đánh ra mấy trăm quyền trên người quáivật, lúc này mới làm tan băng sương, lui về phía sau vài bước, bày ra tư thếphòng ngự.Oanh! !!

Quái vật bay vút ra ngoài, văng vào trong thông đạo, hoàn toàn đâmsụp toàn bộ thông đạo.Một hồi lâu sau.Nó đẩy những gạch đá đè trên người ra, đầy mặt túc sát mà hỏi: "Đây là quyềnpháp gì?"

Liễu Bình đứng ở bên kia thông đạo.Gạch đá không ngừng rơi xuống, hắn lại không màng, chỉ nhẹ giọng nói: "Đãtừng có một đôi đạo lữ song tu, buổi tối ngày nào bên nữ cũng phải luận bàn vớibên nam, không luận bàn thì không cho ngủ."

"Nhưng nếu mỗi lần bên nam thắng, bên nữ sẽ thẹn quá thành giận, xoay ngườibỏ chạy, đóng cửa động phủ lại không cho tiến vào."

"Hai người thực lực tương đương, nếu bên nam nhường nhịn thì sẽ bị đánhthành đầu heo, thậm chí bị thương, một vài chuyện tốt đẹp vốn muốn làm trongbuổi tối cũng hết hứng thú làm."

"Đúng vậy, nam tu kia tìm được ta, ủy thác ta nghiên cứu phát minh ra bộ quyềnpháp này, kể từ đó, vừa có thể chiến thắng đối phương, lại phòng ngừa đốiphương chạy trốn."

"Đúng vậy, bộ quyền pháp này không có liên quan gì đến bất cứ thiết lập nàocủa các ngươi."

"-- Đây là quyền pháp do ta sáng tạo ra."

-------Chương 913: Lại là chiêu này!Ầm ầm ầm ầm -- Mặt đất chia năm xẻ bảy.Trong thông đạo, tất cả đèn đều đã tắt, mọi thứ rơi vào trạng thái hoàn toàn tanvỡ.Quái vật hoạt động cổ, mở miệng nói: "Bắt đầu từ vừa rồi, ta đã cảm thấy kỳquái, đao pháp của ngươi đã đạt đỉnh điểm, thậm chí lĩnh ngộ chiêu thức caocấp như Niệm Đạo và Hư Trảm, đã đạt tới hạn mức cao nhất của thiết lập——""Đáng lẽ ngươi đã sớm bị hái xuống, ăn luôn."

"Nhưng người còn sống."

Liễu Bình không nói một lời, chỉ bày ra quyền thế, ý bảo đối phương tiến lên.Quái vật lại không trực tiếp động thủ.Nó nhìn Liễu Bình với ánh mắt xem kỹ, sau đó nói: "Thôi, dù sao ngươi đãmuốn chết, ta đọc lấy linh hồn người, tự nhiên có thể biết được quá khứ củangươi."

Tiếng nói vừa dứt.Gương mặt nam nữ phía sau nó đồng thời mở mắt ra, cùng ngâm xướng lên:"Phàm nhân nhỏ bé, dâng linh hồn của ngươi lên, đây là ban ân do người gieotrồng người giáng xuống, tới -- a --------"Sắc mặt Liễu Bình biến đổi.Ngay vào khoảnh khắc đối phương bắt đầu ngâm xướng, hắn đã cảm ứng đượccó gì đó không ổn.Hắn lập tức biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiện trước mặt quái vật, đơnquyền hung hăng đâm vào ngực quái vật.Quái vật đè nắm tay hắn lại.Hai tay lập tức bị băng sương đóng băng lại với nhau."

Lại là chiêu này!"

Quái vật quát lên một tiếng, vung một tay khác lên hung hăng bổ về phía LiễuBình.Tất nhiên Liễu Bình sớm đã có chuẩn bị, quyền cước đều tung ra, trao đổi máychiếu với đối phương, thân thể xoay tròn, nhảy dựng lên rồi dùng một chân quétngang qua mặt đối phương.Đông!

Một tiếng trầm đục vang lên.Quái vật bị đá bay ra ngoài, trên đường đâm nát vô số gạch đá.Tiếng ngâm xuống trong miệng nó lại không biến mất, vẫn luôn duy trì phát âmcao vút mà sắc nhọn.ễ ắ ểLiễu Bình yên lặng lắng nghe, nhưng loại cảm giác nguy hiểm trong lòng lạidần dần biến mất.Kỳ quái.Lẽ ra đạo thuật pháp âm hệ này gần như vô giải, tổn thương gây ra cho linh hồncực kỳ khủng khiếp, vì sao..Hình như ta cũng không sợ?

Một rồi lại một suy nghĩ chợt hiện lên trong lònghắn.Tri thức và kinh nghiệm rất nhiều thể thời quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu,cuối cùng làm hắn phát hiện ra nguyên nhân -- "Thì ra là thế."

Quái vật đẩy vô số gạch đá vỡ vụn ra, đi đến đối diện Liễu Bình lần nữa rồiđứng lại."

Không cần tiếp tục thử hấp thu linh hồn của hắn, ngươi không thể làm đượcđiểm này."

Quái vật nói.Giọng nói một nam một nữ sau đầu nó đột nhiên im bặt."

Chủ nhân, trong truyền thừa từ ký ức cổ xưa, ta biết chiều vừa rồi là vô địchđối với chúng sinh."

Giọng nam hoang mang nói."

Vì sao ta không thể hấp thu linh hồn của hắn?"

Giọng nữ khó hiểu hỏi.Quái vật nhìn Liễu Bình.Liễu Bình thoáng đánh giá quái vật, bỗng xoay người, toàn lực chạy như điênvề hướng cái hang sâu cách đó không xa.Hắn lập tức nhảy vào hang sâu dẫn đến Vĩnh Dạ kia, biến mất khỏi trước mắtquái vật.Ầm ầm ầm -- Hư không hắc ám bên ngoài thế giới bắt đầu hiện ra chung quanh,điều này có nghĩa là toàn bộ thế giới hoàn toàn rơi vào tan vỡ.Nếu Liễu Bình còn không đi, vậy thật sự phải ở lại chỗ này, không thể tiến vàoVĩnh Dạ.Quái vật yên lặng đứng trong hư không, vung tay lên, một màn quang ảnh chớpnhoáng lập tức hiện ra.Quang ảnh kia cứ như cảnh tượng nhân loại sinh hoạt, nhưng vì tốc độ chópnhoáng kia quá nhanh, căn bản không thấy rõ nội dung cụ thể.Quái vật lại xem say sưa.Một hồi lâu sau.Giọng nữ lặng lẽ vang lên: "Chủ nhân, hắn đã chạy thoát."

"Đúng vậy, thật là một tên thông minh,"ềQuái vật tán thưởng, "Tuy đánh trúng ta, nhưng lập tức cảm nhận ra bộ quyềnpháp kia quá yếu ớt, căn bản không gây thương tổn được ta, cho nên lập tứcchạy trốn".Ánh mắt nó nhìn chăm chú vào quang ảnh, nói với giọng điệu dạy bảo: "Cácngươi không thể hấp thu linh hồn của hắn, là bởi vì linh hồn của hắn quá mứcnhỏ yếu, thậm chí đã không thể xưng là linh hồn, nhiều nhất chỉ có thể xem nhưmột hạt bụi."

"Thuật pháp của các ngươi như hồng thủy, có thể che trời lấp đất, đối phó vớitất cả chúng sinh cường đại, nhưng lại không cách nào hủy diệt một mảnh lá câyquá mức nhỏ bé nhu nhược- – Đó chính là linh hồn tàn phá của hắn."

Giọng nam hỏi: "Chủ nhân, linh hồn như vậy hoàn toàn không đáng ăn, lẽ rahắn cũng nhỏ yếu như con kiến và phi trùng, vì sao hắn còn có sức mạnh to lớnnhư vậy, thậm chí có thể đánh trúng ngài?"

Quái vật nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng.Nó nhìn thấy trên ngón tay mình có thêm một sợi tơ máu.Hình ảnh quang ảnh đột nhiên ngừng lại.Cũng không biết là ý chí của quái vật nổi lên tác dụng, hay là đã chịu trở ngạinào đó Tóm lại.Hình ảnh đã hóa thành một mảnh đen nhánh.Giờ khắc này, giọng nam và giọng nữ cũng thức thời mà duy trì trầm mặc.Quái vật đứng trong hư không, miệng không ngừng phát ra tiếng vang "Cạc cạccạc cạc lạc"."

Quá thú vị, thật sự làm ta bị thương."

Nó nhìn lại hình ảnh quang ảnh bị bắt ngừng lại."

Thì ra có thể sử dụng Kỳ Quỷ cao đẳng bảo tồn ký ức, còn có thể hóa thânthành Ác Mộng, người nhất định có bí mật to lớn -- Tiếp tục!"

Quái vật mở miệng nói.Quang ảnh tiếp tục lưu chuyển, hiện ra hình ảnh càng thêm xa xăm trước đó.- -Đó là đời trước của Liễu Bình."

Thì ra là thế, linh hồn từng chết rất nhiều lần, lần lượt suy yếu...

Ta cũng muốnnhìn, lúc ban đầu trên người của ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì!".Quái vật hóa thành một ánh điện quang, xẹt qua hư không, lao xuống cái hangsâu không ngừng hỏng mất kia.Một cánh cửa truyền tống lặng lẽ xuất hiện phía trước nó.Nó vọt vào!Trong cái hang sâu thật lớn.Liễu Bình lấy tốc độ cực nhanh không ngừng rơi xuống.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mắt hắn: "Chú ý!"

ấ"Kẻ địch đang lấy thuật pháp không rõ xem xét quá khứ của ngươi."

"Tiến độ trước mắt."

"Võ quán Huyết Tâm Lưu, giết phân thân nhỏ của sinh vật Ác Mộng."

Khó trách không trực tiếp đuổi theo!

Thì ra là đang điều tra quá khứ của hắn.Trong lòng Liễu Bình hiểu rõ.Đối phương đã thấy được thời khắc kia, cũng chính là hắn lợi dụng sức mạnhdũng hiện, chiến thắng con quái vật tiến đến trong một lần triều Ác Mộng giảdối.Đối phương sẽ nghĩ thế nào?

Nếu đối phương có thể nhìn thấy những điều đó,có lẽ tất cả những chuyện trong quá khứ của hắn cũng bị nó nhìn thấy.Thậm chí đối phương còn có thể thông qua tất cả dấu vết của hắn, trực tiếpxuyên qua không gian, xuất hiện ở trước mặt hắn.Bỗng nhiên.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Đối phương kích phát cấm kỵ nàođó."

"Quá khứ của ngươi ẩn chứa bí mật, nó không được phép đụng vào."

"Thuật pháp này đã kết thúc."."

Đối phương lại phát động thuật tìm kiếm lần nữa, tiếp tục xem xét quá khứ củangươi."

"Đây là bí mật không được cho phép đụng vào."."

Lần tra xét này sẽ gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không biếtcuối cùng sẽ như thế nào."

Liễu Bình cảm thấy kỳ lạ.Đây là tình huống thế nào?

Nhưng lúc này đã không kịp đi nghiên cứu.- - bởi vìcó chuyện càng khẩn cấp phải làm."

Cho dù triều tịch Ác Mộng không tới, nó cũng không thể dùng ra toàn lực ––nhưng ta chỉ dựa vào một bộ quyền pháp sáng tạo ra trong quá khứ thì vẫnkhông đủ dùng..."

Liễu Bình lẩm bẩm, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu yên lặng suy nghĩ cách ứngphó.Tên người hắn dần sinh ra dao động không thể miêu tả nào đó, luồng dao độngnày vượt qua mọi sức mạnh, hoàn toàn quay quanh hắn, cứ như đang trợ giúphắn làm một điều gì đó trong vô hình."

Ta cần sức mạnh càng mạnh –– vượt qua sức mạnh chúng nó thiết lập!"

Suy nghĩ như vậy vừa hiện ra thì hai thanh trường đao trên hông hắn đồng thờireo lên.Một đao ý mãnh liệt hiện ra từ trường đao, hợp làm một với ý chí của LiễuBình, liên tục bộc phát chấn động trên hư không.ắCứ như có chuyện gì sắp ra đời ---------Chương 914: Đánh thức!Đột nhiên, tất cả dị tượng biến mất.Trong lòng Liễu Bình cảm nhận được điều gì, không thể không gián đoạn "Sángtạo", bỗng mở mắt ra, nhìn lại nơi nào đó trong hư không.Chỉ thấy sâu trong hư không phía dưới, một cánh cửa truyền tổng ầm ầm mở ra-- Quái vật quỷ dị kia trực tiếp lao tới, giận dữ hét: "Phàm nhân đáng chết, chodù linh hồn ngươi ăn vào thật vô vị, không thể mang đến bất cứ sức mạnh nào,ta cũng muốn ăn luôn nó!"

Quái vật xông thẳng về hướng Liễu Bình."

Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian thì tốt rồi."

Liễu Bình không khỏi tiếc nuối mà nói thầm trong lòng.Hắn lắc mình tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, băng sương trêntay lại bay ra, đông cứng hắn và đối phương lại với nhau.- - Tay bọn họ lại liêntiếp với nhau.Hai bên quay cuồng ở giữa không trung, cùng rơi xuống bên dưới, thỉnh thoảngquyền cước đánh nhau, ý đồ xử lý đối phương.Trên vách tường chung quanh cái hang sâu, gạch đá chi chít không ngừng tánloạn xuống bên dưới, để lộ ra hư không hắc ám bên ngoài cái hang.Trong hang động tính cả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ này, tất cả mọi thứ bị hủydiệt, một người một quái vật không ngừng rơi xuống bên dưới.Liễu Bình bị đánh trúng bảy tám lần.May mà có Trấn Ngục Đao trong người, cho nên hư không chung quanh bị đánhnổ, để lộ ra một rồi lại một hắc động, hắn lại bình yên vô sự.Hắn nhìn về phía một mặt quang ảnh sau lưng quái vật kia.- -Cảnh tượng mỗimột đời thời quá khứ của hắn chạy như bay qua trên đó.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng thoáng hiện trước mắthắn: "Đối phương đang xem xét quá khứ của ngươi."

"Đây là bí mật không được phép đụng vào."

"Cảnh cáo!"

"Lần tra xét này gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không từ biếtrốt cục sẽ như thế nào."

Liễu Bình không kịp nhìn kỹ, đã nắm chặt nắm tay đánh về hướng đối phương.Đông!

Quyền chưởng đón lấy nhau.Nương lần giao thủ này, rốt cuộc bọn họ cũng tách ra, cả hai đều va chạm vàovách tường chưa sụp đổ, kéo ra tuyến xám thật dài, rơi xuống sâu trong hắc ámphía dưới.ổ ể ổ ể ế"Hổn hển –– hổn hển –– nhân loại đáng chết."

Ánh mắt quái vật không ngừng lướt ngang dọc khắp nơi, cuối cùng dừng lạitrên Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình.Rốt cục chuôi đao này có lai lịch gì?

Vì sao nó lại thay hắn gánh chịu tổnthương?

Không, uy năng của nó không chỉ như vậy.Nó lại nhìn về phía một thanh đao khác bên hông Liễu Bình.Trên chuôi đao này tràn đầy huyết nhục -- Thì ra nó mang theo sức mạnh ÁcMộng!

Rốt cuộc hắn làm sao làm được?

Quái vật nhịn không được nhìn về phíaquang ảnh phập phồng kia.Trong quang ảnh, lại một đời của Liễu Bình kết thúc.Thời gian lại quay ngược trở lại, chảy ngược dòng về hướng thời đại càng xaxôi.Quái vật thấy được Liễu Bình một đời trước nữa.Ở đời này, hắn vẫn trưởng thành trong thế giới nhân loại, vẫn nghĩ mọi cách đốikháng Ác Mộng.Sắc mặt quái vật trở nên nghiêm trang, nghiêm túc nói: "Không ngờ ngươi cònrất gan dạ, sống nhiều đời như vậy mà vẫn luôn phản kháng chúng ta, cũngđược, ta sẽ cho ngươi một chút tôn trọng."

Chỉ thấy nó khép đôi tay lại rồi thì thầm: "Lần này ta sẽ toàn lực ra tay, cho nêntất cả mọi thứ của người đều bị cướp đoạt, sẽ không có bất cứ sức phản khángnào nữa, chỉ có thể chờ chết -- mà ta cũng vì sử dụng sức mạnh quá độ nênkhông thể không trở lại sâu trong Ác Mộng để nghỉ ngơi, mãi đến khi triều ÁcMộng buông xuống."

Một làn sóng kỳ dị phát ra từ đôi tay nó.Trong chớp nhoáng.Trên người Liễu Bình phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Là Lilith!

Chỉ thấy sách thẻ "Quyển Sách Tử Vong"bị đánh bay ra ngoài, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Huyết nhục trên Bách Nạp Đao bắt đầu không ngừng nổ tung.Trấn Ngục Đao cũng sinh ra từng vết rạn.Chỉ trong nháy mắt, Liễu Bình đã lập tức hiểu được.––Chiều này là để đối phó với tất cả binh khí hắn mang theo bên người!"

Đi!"

Hắn quát lên một tiếng, hung hăng ném vàng song đao ra.Quả nhiên.Song đao vừa bay vào hư không thì lập tức không bị cái gì tổn thương, nhanhchóng sa vào hư không rồi biến mất.ắ ố ấHắn không ngừng rơi xuống trong hư không, trấn định mà nói: "Thuật Kỳ Quỷrất lợi hại, ta chưa bao giờ gặp qua."

"Đương nhiên, đây là "Cướp đoạt, cho dù là trong Kỳ Quỷ thì nó cũng là sứcmạnh đỉnh cấp."

Quái vật vừa nói vừa rút ra một cây trường xoa màu đen từ trong hư không."

Thì ra là thế, người biết chuôi đao này luôn thay ta ngăn cản tổn thương."

Liễu Bình nói."

Không sai...

Hiện tại không còn thứ gì bảo vệ người nữa, chỉ cần bị ta đánhtrúng một lần, linh hồn và tất cả mọi thứ của ngươi sẽ tan thành mây khói."

Quái vật đắc ý nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Không bị đánh trúng?

Sao có thể?

Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đã tới thờikhắc kết thúc rồi."

Ta nỗ lực một chút, tranh thủ không bị người đánh trúng."

Hắn bày ra quyền thế, thân thể rung lên rồi bay về hướng đối phương.Đột nhiên –– Hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên quang ảnhkia.Chỉ thấy quang ảnh đã tới kiếp trước nào đó mà cả hắn cũng không biết được.Đó là một minh bạch quang.Trừ bạch quang ra thì không có cái gì cả.Quái vật nhìn lại theo ánh mắt hắn, ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"

"Thuật này là do người phát động."

Liễu Bình nói."

Ta biết đời nào của ngươi cũng đang phản kháng chúng ta, hiện tại ngươi sắpchết, ta đã không cần xem tiếp nữa."

Quái vật phất phất tay.Quang ảnh lại không biến mất."

Hả?

Tình huống gì thế nào?"

Quái vật kinh ngạc lại phất tay lần nữa, muốn giải trừ thuật pháp.Quang ảnh vẫn không tan đi.Quái vật bỗng nhìn về phía Liễu Bình, quát: "Ngươi đang làm trò quỷ, bỏ đi, tagiết người trước!".Nó dựng thẳng trường xoa hung hăng đâm vào ngực Liễu Bình.Nhung Liễu Bình như không hề phát giác, vẫn nhìn một mảnh bạch quang kia,vẻ mặt ngơ ngẩn.ấTrong trí nhớ vô cùng xa xăm, cứ như có chuyện gì bị che giấu.Mà chuyện kia là -- Là -- Một giọng nói quá khứ.Giọng nói kia vang lên bên tai: "Ta có quá nhiều lưu luyến."

Liễu Bình ngơ ngẩn.Là ai?

Ai đang nói câu như vậy?"

Kết thúc!"

Quái vật quát.Trường xoa trong tay nó sắp đâm vào ngực Liễu Bình.Mũi xoa bộc phát sức mạnh vô tận, muốn lập tức xé rách người trước mắt-- Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Hư không đột nhiên vỡ ra hàng ngàn hàng vạn cái khe.Những mảnh vảy giáp màu đen như vô tận bay vụt đến, đồng thời vòn quanhLiễu Bình, nhanh chóng dán lên người hắn.Gần như trong nháy mắt -- Chiến giáp như con quái vật khổng lồ hoàn toàn baolấy hắn.Chiến giáp sống lại.Nó vươn bàn tay khổng lồ màu đen ra, bắt lấy quái vật kia, dùng âm thanh tolớn hỏi: "Ngươi đang nhìn trộm cái gì?"

-------Chương 915: Mọi thứ, kết thúcLượng lớn gạch ngói liên tục rơi xuống dưới.Thông đạo kết nối giữa Vĩnh Dạ và Luyện Ngục liên tục chấn động, có vẻ nhưcó thể sụp đổ bất cứ khi nào.Chiến giáp khổng lồ như núi lơ lửng trong hư không."

Ngươi đang nhìn trộm thứ gì?"

Nó đưa tay tóm lấy con quái vật kia, hỏi như vậy.Quái vật hoàn toàn ngẩn người.Phía sau đầu nó, giọng nam vang lên: "Chủ nhân, không nghĩ tới hắn còn có átchủ bài dạng này."

Giọng nữ nói: "Lần này chúng ta có thể ăn hắn rồi chứ?

Dù sao cái tên trướcmắt có vẻ như có được lực lượng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ."

Quái vật cúi đầu quan sát bàn tay khổng lồ đang tóm chặt mình, lại ngẩng đầunhìn về phía chiến giáp khổng lồ trước mắt.Chiến giáp đeo một chiếc mặt nạ màu đen, bao phủ cực kỳ chặt chẽ, thực sựkhông thể thấy được khuôn mặt phía sau nó là như thế nào.Thời gian dần dần trôi qua, vô số bóng đen xuất hiện trong hư không.Quan sát tỉ mỉ, những bóng đen kia đều là khô lâu lơ lửng giữa không trung,bọn chúng cúi thấp đầu, vây quanh bốn phía quanh người chiến giáp khổng lồ,không nhúc nhích, như đang thực hiện một loại nghi thức nào đó vậy."

Không... không phải là thằng nhãi kia... loại cảm giác này, tại sao ta lại cảmthấy quen thuộc chứ?"

Quái vật lẩm bẩm hai câu, chợt nhớ tới điều gì đó, toàn thân bỗng run rẩy.Gương mặt quỷ dị mọc ở phía sau đầu của nó dần dần biến mất."

Chạy!"

Trong hư không truyền ra tiếng hét ngắn ngủi mà sợ hãi.Ngay sau đó, cái đầu này chỉ còn lại hai gương mặt nam nữ mà thôi.Gương mặt kỳ dị kia đã biến mất.Gương mặt nam nữ lại quay về chính diện, đều cảm thấy khó hiểu."

Vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nam hỏi."

Hình như chủ nhân hủy bỏ giáng lâm, nó rời đi."

Giọng nữ nói.ẩ ầ ề ế ổ ồ ắBọn họ cùng ngẩng đầu nhìn về phía chiến giáp khổng lồ, trong thời gian ngắncũng không biết nên làm thế nào.Chiến giáp khổng lồ chỉ trầm mặc, cũng không nói bất cứ thứ gì.Một bộ xương màu đen bay tới vai nó, phát ra giọng nói khàn khàn: "Sinh vậtmới sinh nhỏ bé, nơi này không phải là nơi người nên ở lại, đi đi, dù đi bất cứnơi nào cũng được, ngươi không nên ở lại nơi này, càng không nên biết nhiều bímật hơn nữa..."

Trong hư không trước mặt nó, bỗng tách ra tạo thành một lỗ đen sâu không thấyđáy.Nếu như nhìn vào trong lỗ đen, có thể trông thấy vô số sự vật lênh đênh hỗnloạn, thậm chí rất nhiều vật phẩm vô cùng cổ xưa đã tàn phá từ lâu.Trong lỗ đen, hết thảy đều là hỗn độn và không thể phán đoán."

Ngươi định làm gì?"

Giọng nam cảnh giác hỏi."

Đừng nói nữa, công kích hắn trước!"

Giọng nữ nói.Hai giọng nói phát ra tiếng hét sắc nhọn: "Trước mặt chúng ta, không ai cóthể..."

Giọng nói của bọn nó bỗng im bặt đi.Miệng của bọn nó vẫn đang khép mở, vẫn đang nói cái gì đó, thế nhưng khôngcó bất cứ thanh âm nào được phát ra.Ngay cả toàn bộ hang động sụp đổ cũng biến thành im lặng.Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.Chỉ có chiến giáp khổng lồ kia đang quan sát nó, như là thần linh quan sát mộtcon sâu cái kiến vậy.Gương mặt nam nữ dần dần im lặng, lộ ra vẻ ngơ ngác.Chiến giáp khổng lồ không nói lời nào.Bộ xương khô lơ lửng trên vai nó thì phát ra những tiếng ồm ồm: "Nể tìnhngươi không hiểu một cái gì cả..."

Chiến giáp khổng lồ giơ tay lên, bỏ quái vật vào trong lỗ đen kia."

Không!"

Giọng nam nữ phát ra tiếng gầm rú sợ hãi.Lỗ đen biến mất.Tiếng hét của bọn họ cũng biến mất theo.Sau khi chiến giáp khổng lồ làm xong những chuyện này, bỗng duỗi một cái taykhác ra, tóm về phía hư không!

Một con quái vật khác bị nó nắm trong tay.Nhìn tới khuôn mặt nó, chính là con quái vật vừa mới hủy bỏ giáng lâm kia!"

Tha mạng!

Tha mạng!

Ta không cố ý muốn biết bí mật của ngài!"

Quái vật nơm nớp lo sợ, nói.Nó bị chiến giáp khổng lồ nắm trong tay, thậm chí còn không làm ra bất cứphản kháng nào như quái vật có gương mặt cả nam lẫn nữ kia vừa làm, mà nóchỉ liên tục cầu xin tha thứ.Chiến giáp khổng lồ quan sát nó, vẫn không nói lời nào.Một bộ xương màu đen nhỏ giọng hỏi: "Thủy triều Ác Mộng còn chưa xuấthiện, tại sao ngươi lại đi tới thế giới chúng sinh?"

"Ta sai rồi!

Ta sẽ không bao giờ vượt qua quy củ nữa!"

Quái vật lớn tiếng nói."

Nói bí mật của ngươi ra, người chỉ có một cơ hội duy nhất."

Bộ xương màu đen nói."

Ta phụng mệnh tìm tới vị tồn tại kia!

Nó đột ngột biến mất!

Đáng lẽ nó nêngiáng lâm tại dưới đáy của Vĩnh Dạ từ rất lâu, chờ đợi thủy triều vọt lên VĩnhDạ!"

Quái vật nói."

Kẻ mà người nói tới là ai?"

Bộ xương màu đen hỏi."

Là nó!"

Ý nghĩ quái vật xuất hiện, một cảnh tượng xuất hiện trong hư không.Trong cảnh tượng này, có một tồn tại vô cùng khổng lồ, giữa đầu nó còn có mộtcái động sâu, từng đợt ánh sáng lấp lóe tỏa ra từ trong động, chỉ liếc nhìn tớicũng đủ để lòng người sinh ra sự tuyệt vọng.Mà trên thân nó có rất nhiều mầm thịt, mỗi một mầm thịt đều xuất hiện một conmắt có con người dùng thắng.Quái vật nói với giọng kính cẩn: "Nó chính là tiên phong cho lần thủy triều ÁcMộng này, là tồn tại vĩ đại có được danh hiệu 'Chúa tể Ác Mộng."

"Ngay cả một đòn của ta cũng không đỡ nổi... loại yếu đuối như thế này cũng cóthể xưng là Chúa tể Ác Mộng nữa à?

Các ngươi làm ta vô cùng thất vọng."

Giọng nói của bộ xương đen trở nên lạnh lùng.Quái vật nghe ra ý nghĩ nào đó, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Đại nhân, ta chỉnghe lệnh làm việc mà thôi, xin hãy tha cho ta một mạng!"

"Ngươi không nên tùy ý nhìn trộm bí mật, đó là đường tới chỗ chết của ngươi."

Bộ xương màu đen nói.Lời nói vừa dứt.ế ổ ồ ầ ầ ắTay của chiến giáp khổng lồ dần dần nắm chặt.Từng đợt tiếng xương vỡ từ trong tay nó truyền ra.Một lát sau.Một bóng mờ trôi nổi lên, vừa lên tới không trung đã bị vô số bộ xương màuđen há miệng hút vào, lập tức bị chia thành vô số dây dài, bị nuốt vào trongbụng, biến mất không thấy gì nữa.Mọi thứ, kết thúc.Không.Vẫn còn một chuyện nữa.Khô lâu đầy trời liên tục bay múa quanh người Chiến giáp khổng lồ.Chiến giáp khổng lồ nổ tung, thân thể hóa thành từng miếng vảy giáp, chui vàotrong hư không.Tựa như một trận bão, tất cả vảy giáp của chiến giáp đều rời đi.Liễu Bình lại xuất hiện trong hư không một lần nữa.Hai mắt hắn nhắm chặt, đã hôn mê, không ngừng rơi xuống hang động phíadưới.Vô số bộ xương đen bay múa tại không trung, vây quanh người hắn, không chobất cứ gạch đá nào tới gần hắn.Một thời gian sau..Tốc độ rơi của Liễu Bình dần dần chậm lại, rồi lơ lửng giữa không trung, bấtđộng.Tựa như phía dưới có một lớp lá chắn vô hình vậy.Những bộ xương màu đen thấy vậy, lập tức bay tới, cùng bao vây hắn, hóathành một bộ xương khổng lồ màu đen.Một khô lâu tiến tới ôm chặt Liễu Bình, nhỏ giọng nói: "Tử vong, trước mắt tathì người chỉ là một vở kịch."

Ầm...

Một tiếng nổ vang xuất hiện.Tầng lá chắn vô hình kia biến mất.Cùng lúc đó, bộ xương khổng lồ kia cũng biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình tiếp tục rơi xuống phía dưới.-------Chương 916: Lưu luyếnMấy tiếng sau.Vĩnh Dạ.Trong khu vực hoang dã vắng vẻ.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không, không nhúc nhích:[Ngươi đã mất đi tất cả binh khí.][Một thứ duy nhất còn có tác dụng đối với người chính là danh hiệu Thánh nhâncủa ngươi: 3 [Triều Tiên Thánh Tượng.][Xin chú ý, Vĩnh Dạ cũng không phải là nơi an toàn, xin hãy nhanh chóng tỉnhlại!"

Liễu Bình không nhúc nhích, giống như vẫn hôn mê.Hắn cảm thấy, từ khi nhìn thấy vùng sáng trắng kia, cả người đều trở nên mấthồn mất vía.Một chuyện nào đó ẩn sâu trong ký ức, mình đã sắp quên lãng.Thế nhưng không thể quên!

Chết cũng không thể quên!

Giọng nói kia đã nói..."

Ta có quá nhiều sự lưu luyến."

Lưu luyến.Lưu luyến cái gì?

Tới cùng thì lưu luyến cái gì!

Liễu Bình nhíu mày.Hắn cố gắng níu lấy suy nghĩ này, mặc kệ dòng suy nghĩ thay đổi như thế nào,chỉ tiếp tục đi theo suy nghĩ này đi tới nơi sâu trong ký ức.Không biết qua bao lâu, cuối cùng...

Ánh sáng trắng tin đi.Hắn thấy được một cảnh tượng.Một người đàn ông đứng trên một đỉnh tháp hắc ám cao vút trong mây, quan sáttoàn bộ thế giới."

Ta có quá nhiều lưu luyến."

Người này nói.Phía sau lưng hắn, đột ngột hiện ra một bóng hình nối liền trời đất, mặc một bộchiến giáp có vảy màu đen, khí tức trên người vượt xa khỏi sự nhận biết trongvô số kiếp sống của Liễu Bình.Từ trong chiến giáp truyền ra một giọng nói uy nghiêm: "Không cần lưu luyếnmảnh hoa màu này... ngươi là trái cây mạnh nhất, hãy hòa làm một thể với ta,trở thành lực lượng tiến hóa của ta, đây là vinh quang của ngươi, cũng là kếtquả cuối cùng của ngươi - kẻ mạnh nhất loài người."

Người kia mỉm cười, mặc cho gió thổi qua gương mặt, cũng không quay đầu lại,chỉ ngắm nhìn phong cảnh trước mặt.ế ế"Thứ mà ta lưu luyến không chỉ là thế gian hư ảo này, còn có toàn bộ chúngsinh có linh tính, ta luôn cảm thấy nguyên bản không nên là như này."

Hắn nói.Sau lưng hắn, tồn tại khổng lồ kia lại nghiêm nghị nói: "Loài người có quánhiều cảm xúc vô dụng, thực ra dù là thế giới nào đi chăng nữa, ngay cả chưthiên vạn giới, khi người dùng góc độ khách quan, bỏ qua tình cảm của loàingười mà xét, sẽ chỉ thấy sự chém giết và cắn nuốt vĩnh hằng mà thôi."

Người kia gật đầu, nói: "Ngươi nói đúng, thế nhưng..."

Hắn xoay người, nhìn về phía Liễu Bình, mỉm cười nói: "Có lẽ loài người hẳnphải có được một kết cục khác."

Cảnh tượng dừng lại tại đây.Tất cả hình tượng đều biến mất không thấy gì nữa.Ánh mắt của Liễu Bình và người kia giao nhau, tới tận khi mọi thứ đều hóathành hư vô.Chính là ánh mắt này.Làm cho Liễu Bình không tự chủ sinh ra một ý nghĩ: "Đi tìm Người ghi chéplịch sử, xem lại câu nói cuối cùng tại chương thứ 398."

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền tiến vào trạng thái hôn mê sâu.Sàn sạt... sàn sạt... sàn sạt...

Dưới khung trời tăm tối của Vĩnh Dạ, từng đợttiếng bước chân từ xa tới gần.Có mấy người xuất hiện xung quanh hắn."

Ồ?

Nơi này có người sao?"

"Là một thiếu niên."

"Hắn bị thương rồi à?"

"Không phải."

Tất cả im lặng.Mấy người vây quanh người thiếu niên trên đất, vẻ mặt dần dần thay đổi."

Ta cảm thấy hắn thân thiết kiểu gì á."

"Ta cũng vậy."

"Hình như trên người hắn có một loại lực lượng nào đó... có thể xoa dịu tâmlinh của ta."

"Có lẽ là một chức nghiệp giá trị liệu vô cùng mạnh."

"Hoặc là người xem quẻ, tiên tri gì đó."

Mấy người thảo luận, dần dần quay đầu, nhìn về phía thủ lĩnh của tiểu đội.Thủ lĩnh thở dài một hơi, quan sát gương mặt Liễu Bình, thấy được hắn đangngủ rất an tường.ế ồ ắ ề"Chúng ta ra ngoài cũng có nhiệm vụ... thế nhưng thôi được rồi, cứu hắn trở vềtrước đi."

Hắn ta hạ lệnh."

Vâng, lão đại."

Đám người đồng thanh đáp.Trong một căn phòng.Trên tường dán đầy lệnh truy nã."

Là người này sao?"

"Không phải, tội phạm truy nã này xấu như vậy."

"Hay là người này?"

"Cũng không phải."

"Tới cùng hắn là ai?

Tại sao xem hết danh sách truy nã, cũng không tìm đượchắn?"

"Có lẽ là người vừa mới chết, vừa lúc bị chúng ta gặp phải."

"Aiz, vốn cho rằng có thể đạt được một chút tiền thưởng, ai ngờ là một ngườimới."

Mấy tên thành viên trong tiểu đội đều thảo luận.Cuối cùng, tiểu đội trưởng lên tiếng: "Được rồi, để ta trông coi hắn đi, cácngươi hãy đi hoàn thành nhiệm vụ thu gặt hôm nay đi."

"Lão đại?

Ngài tự mình trông coi hắn sao?"

Một đội viên kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, các ngươi vẫn quá trẻ tuổi, ta lo lắng nếu như hắn tỉnh lại, nhỡ maycó tình huống bất ngờ xảy ra, các ngươi không thể xử lý nổi."

Đội trưởng lấy một cái ghế tới, ngồi tại trước giường, lại nhét từng viên đạn vàonòng súng, khẩu súng đặt ngang trên chân, thuận tay rút hai con dao găm từtrong nơi đựng dao dưới chân ra, lại thuận tay hái mấy trái lựu đạn bên hông ra.Bộ dáng của hắn ta như gặp đại địch vậy.Trên giường.Liễu Bình vẫn đang hôn mê.Thiếu niên này...

Cần nghiêm túc tới vậy sao?

Mấy tên đội viên nhìn hắn, lạiliếc nhìn vẻ mặt kiến nghị quả cảm của đội trưởng.Có lẽ...

Vào thời điểm này, thật sự cần đội trưởng ứng đối."

Vậy được rồi, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ gặt hái ngày hômnay của chúng ta đi."

Các đội viên nói."

Đi đi."

Đội trưởng khoát tay nói.Mấy tên đội viên đẩy cửa ra ngoài.Tiểu đội trưởng ngồi trên ghế, lại đợi một lát nữa.Tới tận khi tiếng động cơ xe máy đã đi xa, hắn ta mới lấy một chiếc bật lửa ra.Tách!Ngọn lửa châm lên một điếu thuốc.Giọng nói của đội trưởng vang lên: "Thu gặt quá mệt mỏi, nào có dễ chịu bằngở nơi này hút thuốc chứ."

Hắn ta phun ra một hơi khói, ngồi dựa vào ghế, vểnh chân bắt chéo, hài lòngngâm nga một bài hát.Cây súng đã bị hắn ta thả trên mặt đất.Một lát sau...

Trong phòng truyền tới từng tiếng vang khó hiểu.Đội trưởng vốn đã hút xong một điếu thuốc, đang nhắm mắt sắp đi vào giấcngủ, lại bị tiếng động này đánh thức.Hắn ta xoa mắt đứng dậy, quan sát bốn phía.Trên giường, thiếu niên kia vẫn đang hôn mê.Trong phòng đều như thường.Tới cùng thì tiếng động truyền tới từ nơi nào?

Hắn ta đi tới phòng bếp nhìnxem.Tí tách... tí tách...

Vòi nước vẫn chưa vặn chặt.Đội trưởng cười lắc đầu, vặn chặt vòi hoa sen, rồi lại trở về trước giường, ngồixuống chiếc ghế với dáng vẻ thoải mái.Một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh hắn ta: "Chào ngươi!"

Đội trưởng sợ hãi tới mức run rẩy, linh hồn đều suýt nữa thì nhảy ra ngoài.Chẳng biết lúc nào, bên người hắn ta xuất hiện một người đeo mặt nạ chó xám.Đội trưởng luống cuống nhặt cây súng trên mặt đất, đang định quát lớn hai câu,lại thấy người đeo mặt nạ chó xám kia xoa nhẹ trên cây súng một lượt.Cả khẩu súng đều hóa thành từng linh kiện, rơi xuống đầy đất.Đội trưởng còn định rút dao găm ra, thế nhưng tay lại bị đè lại, ngay cả cử độngđều không thể làm được."

Không cần sợ hãi, ta tới để cám ơn người mà thôi, dù sao người vẫn luôn trôngchừng hắn."

Người đeo mặt nạ chó xám nói với vẻ lịch sự hòa nhã.Đội trưởng hồi hồn lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Ngươi là ai?"

Người kia không nhìn hắn ta, chỉ đi đi đi lại trong phòng một vòng, rồi lại trở vềtrước mặt hắn ta, nói: "Không cần hỏi nhiều, chờ sau khi hắn tỉnh lại, ngươi cóể ầ ắthể nói ra một yêu cầu của ngươi, nhớ kỹ, hắn chính là một tên vô cùng giàucó."

"Vậy bây giờ..."

Đội trưởng không nhịn được hỏi."

Hiện tại ngươi nên ở lại nơi này, ta cần đi làm một vài chuyện... ta đảm bảo vớingười, người bình thường không thể đi vào căn phòng này, chỉ có bạn của hắnmới có thể đi vào mà thôi, cho nên chỉ cần người ở lại nơi này trông coi hắn mộtlát nữa là được."

Người đeo mặt nạ chó xám nói xong, phóng về phía trước một bước, đột ngộtbiến mất không thấy đâu nữa.Tiểu đội trưởng sững sờ.Người kia...

Hắn đi vào hư không, đã biến mất không thấy tăm hơi!

Tới cùng thìkẻ này là quỷ hay là cái gì?-------Chương 917: Đều tới Vĩnh DạChờ đã!

Không phải nơi này là Vĩnh Dạ à?

Mặc dù mọi người đều là quỷ, thếnhưng ta lại không thể làm được chuyện như vậy mà!

Hắn ta nghĩ lại chuyệnđối phương vừa đi đi đi lại quanh phòng, lại kết hợp với lời nói của đối phương,hiểu ra điều gì đó.Hắn ta đi tới bên cửa sổ, vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài.Bên ngoài là trống rỗng.Không có doanh trại, không có thôn làng, không có cây cối và máy móc, khôngcó bất cứ người nào, chỉ có hư vô vô tận.Mồ hôi lạnh trên lưng đội trưởng đều sắp chảy tới tận dây lưng quần.Hắn ta lùi về sau vài bước, lảo đảo ngã ngồi trên ghế, run tay châm một điếuthuốc, hút sâu một hơi, thất thần lẩm bẩm nói: "Bình tĩnh, lão Dương, ngươi làđội trưởng, là người đã trải qua tình cảnh lớn."

Hút sâu vài hơi, vị đội trưởng này mới bình tĩnh lại chút.Người kia nói, mình có thể nói ra một yêu cầu.Nói cách khác, mình trông chừng vị thiếu niên này, thực ra cũng là một chuyệntốt.Không cần lo lắng.Đúng thế.Chính là như vậy.Thế nhưng có rất nhiều kẻ hung ác, trước khi giết người đều cố ý biểu hiện rấtthân mật, đó là bởi vì muốn đối phương buông xuống tâm phòng bị.Nghĩ tới đây, đội trưởng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, cả người như bị cogiật.Vù vù...

Lại có từng tiếng động khó hiểu xuất hiện.Không biết tiếng vang truyền tới từ nơi nào.Đội trưởng ngồi cứng ngắc trên ghế, thuốc lá đã hút hết, lại châm thêm một điềukhác, vừa hút hai hơi, tiếng động bên kia lại càng vang, tới mức hắn ta khôngcòn cách nào giả vờ như không nghe thấy cả.Đội trưởng dần dần cũng không thể ngồi yên được nữa.Trong phòng thật sự có tiếng động, điều này không thể nghi ngờ.Đội trưởng đứng dậy đi hai vòng, cả phòng bếp lẫn phòng vệ sinh đều nhìn cả,ngay cả xà ngang trên nóc phòng cũng đều nhìn lên.Thế nhưng hắn ta vẫn không thể tìm ra vị trí tiếng vang truyền tới từ nơi nào.Đội trưởng vừa lau mồ hôi vừa đi trở về, lại ngồi trên ghế một lần nữa.ề ế ầ ắ"Đáng lẽ ta nên đi làm nhiệm vụ thu hái... ta thề, nếu có lần sau nữa, ta chắcchắn sẽ làm việc chăm chỉ."

"Nếu như ta không làm được, cứ để đao chặt đầu ta xuống."

Hắn ta vừa nói xong, hư không bỗng xuất hiện gợn sóng.Một luồng sáng màu đồng xanh bỗng bay lướt qua khu vực trước mặt hắn, phátra tiếng vang trầm.Một thanh đao!

Thực sự là một thanh đao!

Thanh đao thanh đồng cắm trướcmặt hắn ta, có vẻ như bắn tới quá nhanh, chuôi đao còn đang liên tục lung lay.Nhìn qua giống như muốn chém hắn ta một đao vậy.Đội trưởng bị dọa sợ tới mức suýt thì tè ra quần.Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp hồi hồn, không khí lại truyền ra một tiếng vangkhác.Một thanh trường đao màu đỏ máu xuyên qua hư không, đâm vào khu vực bêncạnh thanh đao kia, tạo thành một hàng song song."

Đao huynh!"

Cơ thể đội trưởng mềm nhũn trượt xuống khỏi ghế, quỳ trên mặt đất, liên tụcdập đầu, nói: "Hai vị đạo huynh, ta nói là lần sau, lần sau ta chắc chắn sẽ làmviệc chăm chỉ... hơn nữa muốn chém ta cũng không cần hai thanh đao chứ, mộtthanh đao là đủ rồi!"

Hai thanh đao dần dần ngừng việc đong đưa, lại không còn bất cứ tiếng độngnào nữa.Đội trưởng cũng không biết có nên quỳ tiếp hay là đúng dậy nữa.Vì sự an toàn của bản thân, hắn muốn quỳ tiếp.Căn phòng trở nên yên tĩnh.Khác biệt chính là, lần này, đội trưởng không còn thoải mái và an nhàn nhưtrước.Thời gian dần dần trôi qua.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vòi nước trong phòng bếp lại bắt đầu rỉnước.Đội trưởng quỳ trên mặt đất, liếc trộm hai thanh đao trước mắt.Đao bất động.Hắn ta hơi do dự, đang định đứng dậy, lại nghe thấy một giọng nữ truyền tới từngoài cửa sổ: "Quái lạ, người đang quỳ mà, tại sao lại muốn đứng lên?"

Đội trưởng ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại.Một con mèo trắng ngậm một quyển sách thẻ, vừa mới xông vào trong phòng,đang dùng cái đuôi dài của mình hất khóa cài trên cửa sổ lại.Xoạt xoạt!

Cửa sổ khóa lại.ắ ẫ ầ ắ ốMèo trắng vẫn nghiêng đầu, tò mò quan sát hắn ta, giống như đang chờ đợi mộtcâu trả lời vậy.Trong phòng trở nên yên tĩnh.Đội trưởng lại quỳ xuống, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Ta sẽ quỳ tiếp, quỳtiếp."

"Thế nhưng tại sao lại muốn quỳ trước đáo của hắn?"

Mèo trắng hỏi tiếp.Đội trưởng hít sâu một hơi, không dám nói mình lười biếng không muốn đi làmviệc, chỉ là nói: "Ta hi vọng... thiếu niên này tỉnh dậy nhanh hơn."

Có trời mới biết lai lịch của con mèo này là gì, tuyệt đối không thể nói thậtđược.Nhỡ may nó hứng thú, thật sự cầm đao chém mình thì làm sao bây giờ?

Mèotrắng cũng phản ứng lại."

À, đúng"Nó vội vã vọt tới trước, lập tức tới trên giường, đặt quyển sách thẻ tại đầugiường, dùng chân trước vỗ nhẹ.Sách thẻ mở ra.Một cô gái tuyệt đẹp mặc vũ y nghề thường bay ra ngoài, trong nháy mắt đãhiện thân trong phòng.Nàng cầm trường kiếm trên tay, cụp mắt, sát ý nghiêm nghị, quát khẽ: "Kiếmtrận, bảo hộ!"

Kiếm khí bàng bạc từ trên người nàng tản ra, ngưng kết thành ánh kiếm, biếnmất trong hư không.Lại có một cô gái xinh đẹp khác hiện lên, ngồi tại trước giường.Nàng nâng ngón tay thon dài lên, nhấn nhẹ tại trên trán thiếu niên, nhắm mắtnói: "Không sao... hắn chỉ hôn mê mà thôi..."

Ánh sáng ấm áp từ trên người nàng nở rộ ra, làm cả căn phòng đều ấm áp nhưxuân về.Đội trưởng nhìn mà ngẩn người.Bỗng nhiên, có người vỗ vai hắn.Đội trưởng quay đầu nhìn tới, lại thấy một cô gái tóc vàng đứng bên cạnh mình.Cô gái này giống y như đúc cô gái đang ngồi đầu giường kia."

Làm cách nào mà ngươi có thể tìm được hắn?

Đừng nói dối đó, nếu không kếtquả cũng không quá tốt đâu."

Cô gái nhẹ giọng hỏi.Đội trưởng bông hơi run, vội vàng kể lại một lần, ngay cả người đeo mặt nạ chóxám kia cũng được nêu lên.ấ ề ắMấy người trong phòng đều im lặng lắng nghe."

Hôi Cẩu à?

Là một chiến hữu trong đoàn đội của hắn, ta biết người này."

Mỹ nữ ngồi đầu giường nói."

Xem ra là an toàn."

Cô gái cầm kiếm nói.Nàng vừa nói xong, sát khí trong phòng tan thành mây khói."

Không nên quỳ, đao của hắn cũng không tùy tiện giết người."

Cô gái kia lại vỗ vai đội trưởng, nói."

Được, được rồi."

Đội trưởng cười bồi nói, chậm rãi đứng dậy, cũng không biết nên đứng nơi đâu,vẻ mặt xoắn xuýt không biết làm cái gì.Cô gái ngồi đầu giường nói với giọng ấm áp: "Không sao, không cần lo lắng,các ngươi đã cứu được hắn, tựa như Hội Cẩu đã nói vậy, hắn sẽ báo đáp ơnnghĩa của các ngươi."

"Cám ơn, cám ơn...

à đúng rồi, các ngươi có muốn uống trà hay không?

Ta điphòng bếp nấu nước."

Đội trưởng nói.Hắn ta vội vàng chui vào phòng bếp, rồi mới thở phào một hơi.Khí thế trên người mấy người này quá kinh khủng, mình chỉ đứng trước mặt cácnàng, đều không nhịn được muốn quỳ.Những người này đều là tồn tại như thế nào chứ!

Nấu nước, nấu nước, khôngnên suy nghĩ nhiều.Đội trưởng mặc niệm vài lần, cầm ấm nước lên bắt đầu rót nước.Trong phòng.Mèo trắng nhảy lên gối đầu, hít hà gương mặt đối phương.Khi nó phát hiện ba cô gái kia đều đang nhìn mình chằm chằm thì cũng hơi xấuhổ."

Khi nào hắn mới có thể tỉnh lại?"

Mèo trắng hỏi, lại muốn ngửi thiếu niên thêm mấy lần.Cô gái ngồi đầu giường xách phần da phía sau gáy nó lên, kéo nó ra khỏi gốiđầu, nói: "Ta đang truyền lực lượng tinh thần cho hắn, ngươi đừng có mà quấyrối."

Một tay nàng xách một con mèo liên tục giãy dụa, một tay khác thì tản ra thánhquang hừng hực, chậm rãi rót vào đầu thiếu niên.Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Thiếu niên vẫn không tỉnh lại.Lại có tiếng động truyền tới.Có người bên ngoài đang gõ cửa."

Ai?"

Cô gái cầm kiểm ngăn cản trước giường, hỏi."

Bạn cũ."

Một giọng nói trẻ con vang lên bên ngoài cửa.-------Chương 918: Đã tới giờẦm...Ánh sáng trắng trải rộng toàn bộ thế giới.Liễu Bình nghe được tiếng kêu to, đang gào thét, đang gầm hét bên tai.Hắn mở mắt nhìn tới.Dưới đài cao, một đám người mênh mông vô bờ đều mặc chiến giáp, cầm binhkhí trên tay, toàn bộ đều dùng ánh mắt quyết tử khi nhìn về phía hắn.Nơi đây là nơi nào?

Liễu Bình ngẩn người nghĩ tới."

Đã tới giờ."

Có người ở bên nói nhỏ.Liễu Bình nhìn về phía người kia.Hắn nghe thấy chính mình nói: "Đều đi."

Người kia gật đầu với hắn, đi tới cạnh đài cao, giơ binh khí trên tay, quát: "Tấtcả mọi người, đi thôi!"

Mọi người đều một tay cầm binh khí, tay khác thì kết một thủ ấn kỳ quái.Đây là tế.Là một loại tế pháp do chính mình sáng tạo ra.Liễu Bình nghĩ tới.Từng luồng sáng xông lên tận trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâunữa.Liễu Bình phát hiện mình chỉ lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng này, nói một câunhỏ tới mức không thể nghe thấy: "Các vị, nghĩ cách sống sót đi."

Cảnh tượng lóe lên, biến mất.Lại tại một khoảng thời gian khác.Liễu Bình về tới tòa tháp cao kia.Đứng ở nơi này có thể quan sát toàn bộ thế giới, thường ngày mình đứng ở đâyđều có tâm trạng rất tốt, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.Tồn tại mặc bộ chiến giáp vảy đen khổng lồ kia từ trời hạ xuống, nhìn về phíamình.Nó dùng giọng nói hùng vĩ để nói: "Đã tới giờ, tại sao tất cả mọi người đều biếnmất?"

"Bởi vì ta để tất cả mọi người chạy trốn."

"Ngươi?"

ỗ ề"Đúng, mỗi ngày đều ăn những kẻ không có dinh dưỡng này làm cái gì, có giỏithì hiện tại tới ăn ta đi."

Cảnh tượng biến mất.Liễu Bình mở mắt ra.Giấc mộng...

Kết thúc.Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.Bốn phía như chưa từng xảy ra cái gì vậy.Chỉ có một người đàn ông với gương mặt tang thương ngồi đầu giường."

Ngươi tỉnh rồi."

Hắn ta vui vẻ nói."

Đúng vậy, ta tỉnh, ngươi là?"

Liễu Bình vừa hỏi vừa xuống giường, quan sát cảnh tượng bốn phía.Người kia nói với vẻ nhiệt tình: "Ta là tiểu đội trưởng phụ trách đi săn và tướitiểu khu ruộng thứ ba, Dương Vấn Thiên, chúng ta phát hiện người tại khu vựchoang dã bên ngoài thôn, ta sợ người bị quái vật ăn mất, cho nên đã mang ngươitrở về."

"Chào ngươi, ta là Liễu Bình..."

Vô số ký ức xuất hiện, làm cho Liễu Bình đầu váng mắt hoa.Hắn ôm chặt lấy đầu, nhắm mắt lại, làm cho ký ức hỗn loạn dần dần bìnhthường trở lại.Vụt!

Hai thanh đao bỗng bay lên khỏi mặt đất, lại thắt bên eo của hắn.Một quyển sách thẻ từ đầu giường bay lên, Sách Linh lớn chừng ngón tay cái từtrên sách bay ra, rơi trên đầu hắn, sau đó giấu mình trong mái tóc hắn, phát ratiếng hừ thoải mái.Liễu Bình lại mở mắt ra."

Là người đã cứu ta sao?

Cám ơn, không biết có thể báo đáp người thế nào."

Hắn nói."

À, vậy không tốt lắm chứ... nghe nói người rất giàu có?"

Dương Vấn Thiên hỏi."

Nếu như tình hình kinh tế của ngươi không tốt lắm, ta có thể cải thiện mộtchút."

Liễu Bình nói, đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn ra ngoài.Màn trời tăm tối.Tường thành khổng lồ hùng tráng như núi.Mọi người đều khẩn trương bận rộn, giống như đang chuẩn bị cho một trận đạichiến vậy.ể ế ề Á"Có lẽ ngươi vừa tới Vĩnh Dạ, để ta giải thích cho người biết đi, thủy triều ÁcMộng đã có dấu hiệu bộc phát, chúng ta đang chuẩn bị nghênh địch."

Dương Vấn Thiên nói.Liễu Bình nhìn về nơi xa, lại thấy một vài robot chiến đấu đang canh gác tạitường thành.Từng tiểu đội chiến đấu cũng lục tục trở về thành.Chỉ có thông qua robot quét hình và chứng nhận, bọn họ mới có thể được chođi, có thể tiến vào tòa thành này.Mọi thứ đều lộ vẻ trật tự kỷ luật."

Thì ra là thế."

Liễu Bình gật đầu nói.Hắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Người ghi chép lịch sử đã kết nối với bản Danh Sách, đang truyền cho ngươicâu nói sau cùng tại chương thứ 398, ngươi có muốn xem xét hay không?"

Xem xét!"

Liễu Bình nói.Một hàng chữ nhỏ nhảy ra, hiện lên trước mặt hắn:[Liễu Bình nắm chặt Bách Nạp đao, nhỏ giọng nói: 'Có một vài món ăn cũngkhông dễ nuốt đâu, có lẽ sẽ lấy mạng của người đó.]-------Chương 919: Quốc gia Vĩnh Dạ!Theo những ý nghĩ này xuất hiện, trong hư không bỗng xuất hiện từng hàng chữnhỏ:[Ngươi thành công tìm ra một phương pháp.][Với năng lực sáng tạo của ngươi, có thể nhảy thoát thiết lập, sáng tạo lực lượngmới, dùng để đối địch với Ác Mộng.][Xét thấy tình huống này xuất hiện, "Lừa Gạt luôn bao phủ 'Sáng Tạo' đã biếnmất.[Bản Danh Sách chuẩn bị thu được thuyết minh chính thức của 'Sáng Tạo':][Năng lực Kỳ Quỷ cấp bậc ? ?? ?: Sáng Tạo.][Cơ chế phát động: 0 [Khi có người bỏ ra thù lao, lại nói rõ hiệu quả của mộtloại lực lượng nào đó, năng lực Sáng Tạo của ngươi sẽ được kích hoạt.][Căn cứ số lượng thù lao mà đối phương bỏ ra, kết hợp với kinh nghiệm, kỹ xảovà tri thức của ngươi, ngươi sẽ sáng tạo ra năng lực phù hợp.][Vì bảo vệ 'Sáng Tạo' không bị phát hiện, người đã từng sử dụng 'Lừa Gạt, thếnhưng hiện tại đã không cần thiết.]Tất cả chữ nhỏ đều thu hồi.Liễu Bình quay đầu, lại nhìn về phía tiểu đội trưởng Dương Vấn Thiên kia."

Ngươi muốn cái gì?

Tiền tài?

Hay là thứ gì khác?

Hay là ta tặng người một đềnghị, được chứ?"

Liêu Bình hỏi."

Các ngươi đều mạnh như vậy, nếu như có thể tặng ta một đề nghị...

đươngnhiên là ta rất vui vẻ."

Dương Vấn Thiên nói.Liễu Bình khoanh tay, đi đi lại lại trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Ngươi xem,người đã cứu ta một mạng, giá trị cái mạng của ta cũng không tầm thường, thùlao như vậy cũng đã đủ rồi, đúng chứ?"

Dương Vấn Thiên không hiểu lắm, thế nhưng vẫn nói: "Đúng."

Liễu Bình liếc nhìn hư không.Tùng hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài, hiện lên trong hư không:[Đối phương đã bỏ ra thù lao, hiện tại đã có thể phát động Sáng Tạo giúp chođối phương.][Sáng Tạo' đã được kích hoạt.][Lực lượng của nó lượn lờ xung quanh người người, thống trị mọi năng lực KỳQuỷ giúp sức cho ngươi.]ể ế[Ngươi thông hiểu mọi tri thức và kỹ xảo trên thế gian này.][Xin hãy bắt đầu sáng tạo.][Thứ mà người sáng tạo ra sẽ có giá trị tương đương với thù lao: mạng của LiễuBình']Đôi mắt Liễu Bình sáng lên."

Tới đi, nói xem, ngoài tiền tài ra, người còn có tâm nguyện nào hay không, vídụ như tăng thực lực lên, cải tiến chiêu thức hoặc là học tập kỹ năng mới chẳnghạn."

Hắn xoa tay, hỏi.Dương Vấn Thiên do dự, nói: "Tiền tài..."

"Tiền tài chỉ là rác rưởi, tiền tài nông cạn nhất, ngươi có thể đạt được một thứcó giá trị càng cao hơn từ ta, ví dụ như mạnh lên!"

Liễu Bình nói.Dương Vấn Thiển lộ vẻ suy tư, lẩm bẩm: "Thế nhưng ta tu luyện Quy Tàng TốiThắng Võ Cực kinh, chỉ cần học tập rèn luyện tiếp, sẽ không ngừng nắm giữ lựclượng mới mà."

Liễu Bình ngẩn người.Tên này tu luyện lại là Võ kinh à?

Cũng đúng, mình sáng tạo Võ Minh tại thờiđại quá khứ, những kẻ thế hệ sau đương nhiên cũng có thể tu hành.Thế nhưng...

Có vẻ như sai sai thì phải."

Ta cần suy nghĩ thêm một lát."

Dương Vấn Thiên nói."

Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, nghĩ rõ xem mình cần gì, như vậy ta mới có thể giúpngười được."

Liễu Bình nói.Hắn có cảm ứng nào đó, đứng dậy đẩy cửa ra.Yana đứng ngay bên ngoài."

Ta biết người đã tỉnh, thế nhưng muốn ngươi có thêm thời gian ở một mình,cho nên không tới quấy rầy ngươi."

Nàng mỉm cười nói."

Không sao, chúng ta đang ở nơi nào vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Đi theo ta."

Yana dẫn hắn đi tới một tòa nhà lớn khác.Cửa phòng được mở ra.Nơi này đã có mấy người ngồi rồi.ế ếMột tay Lý Trường Tuyết ôm kiếm, một tay khác đang nâng ly trà, quan sátLiễu Bình, nói: "Nhìn qua có vẻ như đã khôi phục lại rồi."

Ánh mắt của Maria lại liếc tới liếc lui giữa Yana cùng Liễu Bình.Một con mèo trắng đang ngồi trên bàn cầm một chiếc bánh bích quy ăn ngonlành.Tại dãy ghế bên kia.Mấy người bạn cũ đang ngồi nơi đó, mỉm cười nhìn về phía Liễu Bình."

Đã lâu không gặp."

Hai thiếu niên vẫy tay với Liễu Bình.Libertas, Norton!"

Là các ngươi à!

Hả?

Các ngươi không mất ký ức sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Sau khi người cố định lịch sử, chúng ta cũng nhớ lại được mình vốn là từ ÁcMộng chuyển sinh tới."

Libertas nói."

Không sai, chúng ta vẫn luôn đi theo cô ấy, đã chuẩn bị rất nhiều thứ đó."

Norton chỉ về một bên khác.Tại một bên khác, một bé gái lơ lửng giữa không trung."

Thủy Thụ, Hoa Tình Không, còn có cả Linh trên người tù phạm!"

Liễu Bình thất thanh nói."

Đúng vậy, ta nhận được sự ủy thác, trông coi quốc gia này thay người, đã trôngcoi mấy trăm năm rồi đó."

Bé gái liếc hắn, bưng một ly trà lên, uống từ từ."

Quốc gia?

Quốc gia là sao chứ?"

Liễu Bình không nhịn được hỏi."

Ngươi quên rồi à?"

Bé gái thở dài, nhỏ giọng nói: "Cũng không trách ngươi, dù sao người xuyên đixuyên lại trong dòng thời gian làm tuyến thời gian rối tung lên, có lẽ ngoài ThờiGian ra, đã không ai có thể biết được người đã làm những chuyện gì."

Cô bé vỗ tay.Giữa không trung, một màn hình ánh sáng xuất hiện.Trong màn sáng này, Liễu Bình và hai bóng người mơ hồ đứng chung một chỗ.Một bóng người phát ra giọng nam: "Chúng ta đã thắng trận này, chỉ hi vọngsau khi ngươi hấp thu loại lực lượng kia, còn có thể sống sót."

ắ ế ấMột bóng người khác phát ra giọng nữ: "Chúng ta sẽ sắp xếp tất cả chúng sinhtrong thế giới này vào trong Vĩnh Dạ, tới khi có một ngày..."

Người nam kia nói: "Ngươi tìm ra biện pháp chiến thắng quái vật kia."

"Khi thời điểm đó tới..."

Người nữ nhẹ giọng nói: "Thế giới chân thật sẽ thành quốc gia Vĩnh Dạ, tái hiệnsự huy hoàng của loài người."

Liễu Bình chấn động.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Nếu như ngươi không nhớ đã xảy ra chuyện gì, xin hãy đọc lại sách ghi chéplịch sử chương thứ 257.][Từ giờ trở đi, quan sát quá khứ cần thu phí.]"Không cần xem lại, ta nhớ được."

Liễu Bình thốt ra.Đúng vậy, hai bóng người này, một người là Chúa tể Thời Gian, người còn lại làChúa tể Huyền Bí!-------Chương 920: Đây cũng là thù lao sao?"

Vì sao trước kia lại không có quốc gia?"."

Trước kia chỉ có một con đường chết, xây dựng một quốc gia là sợ quái vật ănkhông đủ thỏa mãn sao?"

"Vậy tại sao hiện tại lại có?"

"Nghe nói ngươi sẽ tìm ra phương pháp, làm cho mọi người không bị ăn hết."

Liễu Bình đứng trên tường thành nhìn ra bên ngoài.Nơi sâu trong hoang dã, thỉnh thoảng có từng đợt gọn sóng dị dạng truyền tới.Từ tần suất chấn động của mặt đất mà xét, tựa như có quần thể người chết đangdi chuyển cực nhanh.Trong vòm trời, thỉnh thoảng còn có thể thấy được quái vật khổng lồ bay lượn,dùng tốc độ cực nhanh lướt qua trời cao, bay về một nơi nào đó."

Thủy triều Ác Mộng sắp tới rồi sao..."

Yana cảm thán."

Không sao, lần này chúng ta sẽ cùng đối mặt."

Maria nắm tay của nàng, nắm chặt coi như an ủi.Chỉ cần là cường giả có thực lực, đều có thể cảm ứng được loại báo hiệu kia.Bão táp sắp tới.Trong hư vô, những tồn tại vô cùng hắc ám, làm người ta sợ hãi...

Những tồn tạigieo trồng linh hồn chúng sinh, coi chúng sinh làm lương thực kia...

Bọn chúngđều đang yên lặng chờ đợi phía dưới Vĩnh Dạ...

Chờ khi thủy triều Ác Mộngquét sạch Luyện Ngục và Vĩnh Dạ..."

Này, xin lỗi nhé, ta vẫn còn có một tin tức xấu nữa muốn nói cho mọi ngườibiết, thừa dịp Liễu Bình đã tới Vĩnh Dạ, hiện tại mọi người hãy cùng quan sátđi."

Bé gái nói."

Chuyện gì vậy?"

Libertas hỏi với vẻ tò mò.Bé gái vung tay lên.Một màn sáng hiện lên trong hư không.Hư không bốn phía quanh Thần trụ Luyện Ngục, một hình bóng khổng lồ nhưẩn như hiện xuất hiện.Là chiến giáp khổng lồ!"

Đây là tồn tại đã hủy diệt Thần trụ Hư Không khi trước, chẳng biết tại sao lạixuất hiện tại đây lần nữa."

Bé gái lại phóng ra một thuật pháp.Cảnh tượng biến đổi.Từng cảnh tượng khác nhau xuất hiện trước mắt mọi người.Tại rất nhiều nơi trong thế giới Luyện Ngục, mưa lửa hắc ám liên tục xuất hiện,bao phủ cả thế giới.Vô số tồn tại không rõ xuất hiện từ trong mưa lửa, bắt đầu hủy diệt thế giới."

Có vẻ như Luyện Ngục không thể chống nổi, hủy diệt chỉ là vấn đề thời gianmà thôi."

Bé gái cảm thán."

Vĩnh Dạ cũng sắp nghênh đón thủy triều Ác Mộng."

Norton không nhịn được mà lắc đầu.Đám người cùng yên lặng.Liễu Bình bông lên tiếng: "Mọi người."

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía hắn.Hắn cười nói: "Có lẽ các ngươi đã quên vì sao quốc gia này lại được thành lập."

Bé gái lơ lửng giữa không trung, vui vẻ bay quanh hắn một vòng, nói: "Nhanhlên!

Ngươi có cách ứng đối với quái vật Ác Mộng sao, nhanh nói cho chúng tabiết đi!"

"Đại khái là ta có thể sáng tạo ra kỹ năng hoặc một vài vật phẩm nào đó, mấyngười Yana chắc hẳn cũng đã biết, ta đã từng sáng tạo ra một Thần kỹ Lục đạo,tên là Vong Xuyên."

Liễu Bình nói."

Thần kỹ?"

Libertas nghi ngờ hỏi."

Đúng vậy, về sau ta cũng học được chiêu thức đó, cũng dựa vào nó mới đi tớiVĩnh Dạ."

Lý Trường Tuyết nói.Đám người nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên hưng phấn.Nếu như Liễu Bình có thể liên tục sáng tạo Thần kỹ ra, sau đó để cho mọi ngườiđều học được, vậy thì có hi vọng chiến thắng quái vật Ác Mộng rồi!"

Ngừng!

Các ngươi nghĩ cũng quá đẹp đi, muốn ta sáng tạo ra thứ gì đó, nhấtđịnh cần một người đưa ra thù lao tương ứng, ta mới có thể tiến hành sáng tạo."

Liễu Bình nói."

Khi người sáng tạo ra Vong Xuyên, thù lao của ngươi là gì?"

Norton hỏi."

Yana."

ễLiễu Bình nói.Yana đỏ mặt.Liễu Bình nhìn về phía Lý Trường Tuyết, bổ sung: "Cứu ngươi nữa."

Lý Trường Tuyết gật đầu nói: "Còn cả những người tu hành trong thế giới đónữa."

"Đây cũng là thù lao sao?

Luôn cảm thấy không rõ ràng lắm nhỉ."

Bé gái chép miệng, nói."

Chỉ nói thì các ngươi cũng không rõ lắm, hay là như vậy đi...

để ta làm mẫumột lần."

Liễu Bình nói.Hắn vẫy tay với tiểu đội trưởng đang đứng đằng xa.Tiểu đội trưởng phụ trách đi săn và tưới tiêu ruộng đồng - Dương Vấn Thiên."

Tới đi, nói mong muốn của người ra đi."

Liễu Bình khích lệ nói.Trước mặt bao người, Dương Vấn Thiên hơi lo lắng và bất an.Hắn ta hỏi: "Nguyện vọng nào cũng được nữa hả?"

"Ta không thể đảm bảo, thế nhưng cái mạng của ta rất đáng giá."

Liễu Bình chuyển động chiếc nhẫn Kinh Các trên tay, nói: "Ngươi đã cứu đượcta, ta sẽ dùng mọi năng lực của ta để hoàn thành nguyện vọng của ngươi."

Dương Vấn Thiên quan sát bốn phía.Lúc này, hắn ta đã biết thân phận của người trước mặt này là gì.Chủ nhân của quốc gia loài người trong Vĩnh Dạ!

Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này,mình cũng không còn cơ hội để thực hiện nguyện vọng kia.Dương Vấn Thiên đi tới trước mặt Liễu Bình, quỳ một chân trên đất, đánh bạonói: "Các hạ."

"Ta đang nghe."

Liễu Bình nói."

Kiếm khách mạnh nhất đúng hầu bên cạnh ngài, các Thần linh vây quanh ngài,các chức nghiệp giả kiệt xuất nhất đều cảm thấy vinh quang khi được làm bạncủa ngài, cho nên ta cả gan nói ra nguyện vọng từ sâu trong tâm linh của ta, mặcdù nó không thực tế, nó tựa như là một giấc mộng hoang đường mà buồn cười,mà đây là đang trong Vĩnh Dạ..."

"Nói ra cho ta biết."

Liễu Bình nói."

Ta và ngươi yêu của ta đã ở bên nhau khi sống, lúc chết cũng ở cùng nhau, thếnhưng chúng ta... vẫn luôn không có con cái."

ấDương Vấn Thiên nói.Liễu Bình giật mình.Tất cả mọi người cũng cực kỳ ngạc nhiên.Cái gì!

Tại sao lại là nguyện vọng này cơ chứ?

Hãy yêu cầu Thần kỹ trongchiến đấu chứ, hoặc ít ra cũng phải yêu cầu tri thức phòng hộ bảo mệnh trongchiến tranh mới đúng!"

Đùa à!"

Norton lẩm bẩm nói.Libertas thở dài, cũng lắc đầu nói: "Ngươi chết cũng đã chết rồi, tại sao vẫn cònmuốn một đứa con chứ?"

"Quá tuyệt vời!"

Bé gái bỗng hét lớn lên: "Liễu Bình, người phải nghĩ ra cách làm được điềunày!

Nhất định phải!".Yana im lặng một giây, cũng phản ứng kịp."

Đúng vậy..."

Maria nói: "Đối với Thần linh mà nói, cho dù là đánh thần chiến, cũng cần so sốlượng thủ hạ, nếu như thủ hạ chết sạch, đành phải tự mình lên chiến đấu."

"Trong Vĩnh Dạ đều là linh hồn đã chết, rất khó bổ sung về mặt số lượng, thếnhưng nếu như có thể thai nghén sinh mệnh mới trong vùng đất chết này, nhưvậy văn minh của Nhân tộc sẽ không ngừng phát triển, có lực chiến đấu chânchính."

Norton cũng nói.Đám người càng nói càng hưng phấn.Ngay cả Lý Trường Tuyết cũng nói: "Nếu xét tới góc độ chiến tranh, những conquái vật khác trong Vĩnh Dạ nếu như bị chết lần nữa, sẽ ngủ say vĩnh viễn,không thể bổ sung số lượng cá thể trong thể lực được... chỉ cần số lượng Nhântộc không ngừng được bổ sung, mười năm, hai mươi năm, thậm chí trăm nămsau, sớm muộn cũng sẽ thống trị toàn bộ thế giới Vĩnh Dạ."

-------Chương 921: Làm cho khổ trong thế gian đều hóa thành ngọtLúc này, cảm giác thất vọng của mọi người đều tan biến mất, tất cả đều nhìn vềphía Liễu Bình với ánh mắt mong chờ.Bất cứ thứ gì do Liễu Bình sáng tạo ra, đều không giới hạn chỉ cho một ngườisử dụng, mà có thể làm cho những người có điều kiện tương tự học tập và sửdụng.Tựa như Lý Trường Tuyết.Nàng là cao thủ văn minh tu hành, bế quan ba ngàn năm, kiếm thuật thông thần,vừa học xong Vong Xuyên, mới trở về tìm Liễu Bình.Hiện tại chỉ còn lại một vấn đề...

Trong một vùng đất chết tối tăm không ánhmặt trời này, có thể sinh ra một sinh mạng mới sao?

Mọi người cùng nhìn vềphía Liễu Bình.Liễu Bình đã cụp mắt xuống, nhớ về ký ức trong quá khứ.Hắn nhớ lại vô số tri thức, kỹ xảo và bí mật trong từng cuộc đời mà hắn đã biết,chậm rãi tản bộ trên tường thành."

Chúng ta muốn thành lập quốc gia trong Vĩnh Dạ, đương nhiên cần lượng lớnnhân khẩu."

Hắn lẩm bẩm."

Sống là quá trình đi tới tử vong, tử vong là sự khởi đầu của sinh mệnh mới,bọn chúng ẩn chứa lẫn nhau, đây là ảo diệu của sinh và tử."

"Nếu như muốn làm cho linh hồn đã chết tạo ra sinh mệnh mới, *****ên cầnphải có chúng sinh đã chết tới đây để đầu thai."

"Dựa vào cái gì để bọn họ tới đây đầu thai chứ?

Có lẽ chỉ có lực lượng của luậtnhân quả mới làm được."

Liễu Bình nói xong, đi tới trước mặt Dương Vấn Thiên.Dương Vân Thiên vẫn quỳ trên mặt đất.Liễu Bình cũng ngồi xổm xuống, hỏi hắn ta: "Khi người còn sống, có nợ ngườikhác thứ gì hay không?"

"Kẻ địch bị ta ***** trên chiến trường."

Dương Vân Thiên nói."

Không được, loại nợ này quá nguy hiểm... phải dịu dàng chút, ngập tràn quyếnluyến, kiểu như loại tình cảm mà người không nỡ bỏ xuống, lại không thể gánhchịu loại tình cảm ấy vậy."

Liễu Bình nói.ấ ề ẫ ếDương Vấn Thiền ngẫm nghĩ, nói: "Năm đó, trước khi ta ra chiến trường, cómột cô gái luôn làm cơm cho ta, giặt quần áo giúp ta, ta đã nói với nàng rằngnếu như có thể trở về từ chiến trường, sẽ cưới nàng."

"Phản ứng của nàng ta là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nàng nói nàng chờ ta."

Dương Vấn Thiên nói."

Sau đó người có trở về không?"

"Ta đã kết hôn với vợ của ta trên chiến trường."

"Cho nên người đã phụ lòng nàng ta."

Liễu Bình nói tiếp: "Báo ra ngày sinh và ngày giỗ của ngươi, để ta tính một quẻxem sao."

Dương Vấn Thiên nói ra.Liễu Bình tiêu hao chút công đức, bấm ngón tay tính toán, gật đầu nói: "Vẫncòn duyên phận, thế nhưng chỉ có một loại lực lượng có thể vượt qua sinh tử màthôi."

"Cái gì?"

Dương Vấn Thiên khó hiểu hỏi."

Nhân quả!"

Liễu Bình nói."

Chờ đã, tại sao khi nàng đi vào Vĩnh Dạ lại trở thành con gái của ta?"

Dương Vấn Thiên hỏi."

Bớt lảm nhảm vô nghĩa... khi đó ngươi là nghiêm túc, mà nàng cũng rấtnghiêm túc, thế nhưng người lại không làm được, tức là người đã nợ nàng, chonên người cần phải thương nàng, yêu nàng, chăm lo mọi thứ cho nàng, bảo vệnàng cả đời mà không cầu hồi báo...

Loại duyên phận này chính là cha con."

Liễu Bình nói.Hắn nói tiếp: "Thế nhưng chỉ dựa vào nhân quả là không đủ, bởi vì dù sao cácngươi cũng là người chết, cho nên các ngươi cần phải lâm thời có được lựclượng sinh mệnh vào một thời điểm nào đó, mới có thể tiếp dẫn nàng giángsinh."

"Cho nên vẫn cần thêm công đức!"

"Thế nhưng chỉ bằng mỗi công đức vẫn còn chưa đủ... chúng ta cần một loạibảo hộ.."

Liễu Bình đứng dậy, đi tới trước mặt Yana và Maria."

Thần lực trên người hai nàng đều tới từ Luyện Ngục, đối với Vĩnh Dạ mà nói,thế giới trong Luyện Ngục là thế giới sinh mệnh, hai nàng có thể liên thủ traoốcho một loại trang thái 'sống sót' hay không?"

Hắn hỏi.Yana ngẫm nghĩ, nói: "Trong các lực lượng tra tấn linh hồn, chỉ có một loại lựclượng ẩn chứa sinh mệnh, đó chính là yêu."

Maria nói: "Trong sự thống khổ, thứ có khí tức sinh mệnh nồng nặc nhất chínhlà quyến luyển."

"Chỉ cần dung hợp yêu và quyến luyến, có thể làm cho mọi linh hồn tạm thờitiến vào trạng thái sống sót."

Yana nói."

Rất tốt, ta nhớ được có một loại pháp thuật dựa vào luật nhân quả, chuyên môndùng để trả đủ những món nợ chưa trả trong các kiếp sống, trước kia ta dùng nóđể thu nợ, hiện tại sẽ dạy nó cho hai người."

Liễu Bình nói."

Dạy cho chúng ta để làm gì chứ?"

Yana khó hiểu hỏi."

Ta muốn thành lập Thần điện cho hai người ở trong Vĩnh Dạ này, bất cứ ngườinào mong muốn có con cái, đều phải thu được trạng thái sống sót tạm thời tạiThần điện của hai người, sau đó hai người cùng phát động luật nhân quả, dẫndắt những linh hồn mới chết kia tới quốc gia chúng ta, để bọn họ giáng sinh tạinơi này."

Liễu Bình nói."

Làm vậy được không?"

Maria hỏi với vẻ không chắc chắn."

Đương nhiên còn cần công đức nữa, nếu như đám người chết kia không đủcông đức, sẽ không cách nào dẫn dắt linh hồn tới đây đầu thai, đồng thời nhữngngười đó còn cần phải thờ phụng hai người... chỉ khi thờ phụng chân chính, mớicó thể bổ sung lực lượng của hai người, dù sao hai người vẫn là Thần linh."

Liễu Bình nói.Yana và Maria nhìn nhau."

Chúng ta chuyên môn phụ trách việc dẫn dắt và tân sinh của phàm nhân... vậychúng ta cũng không thể gọi là Nữ Thần Tra Tấn và Thống Khổ nữa."

Maria nói.Liễu Bình nói: "Mặc dù trên bản chất thì cả hai người vẫn là Tra Tấn và Thốngkhổ, thể nhưng xét về việc chuyển thể đầu thai này, có thể làm cho một sinhmạng mới ra đời, đủ để cho tất cả khổn trên thế gian đều hóa thành ngọt, chonên danh hiệu mới của hai người nên là...

để ta nghĩ lại..."

"Ngừng!

Không cần người đặt danh hiệu cho chúng ta!"

Yana và Maria cùng ngăn cản.ẳ ồ"Chẳng lẽ các ngươi đã nghĩ ra rồi?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Hai cô gái bỗng nghẹn lời.Yana xoa trán, nói: "Liễu Bình, hứa với ta, không nên nghĩ ra những cái tên kỳquái để làm danh hiệu cho bọn ta, được chứ?"."

Đương nhiên, thực ra ta đã nghĩ tới danh hiệu mới của các ngươi là gì rồi."

Liễu Bình nói."

Nó dài không?"

Maria thận trọng hỏi."

Không dài."

Liễu Bình nói."

Nó buồn cười không?"

Yana khẩn trương hỏi."

Cũng không buồn cười."

Liễu Bình đảm bảo."

Vậy... người nói thử xem sao?"

"Song Thần - Anh Anh Em Em và Bảo Bối, Moah..."

"...

Em gái, chúng ta giết hắn."

"Đừng... nói giỡn mà thôi, nói thật đây này, một danh hiệu khác của Tra Tấn vàThống Khổ, nên là Yêu và Quyến Luyến."

-------Chương 922: Nó thuộc về "Lừa GạtMột bức tượng hai con rắn quấn quanh đứng sừng sững trên quảng trường.Nó tượng trưng cho yêu và quyến luyến, cũng đại biểu cho tra tấn và thống khổ,là ẩn dụ của sự ra đời của mọi sinh mệnh.Dương Vấn Thiên và vợ ở trong Thần điện, quỳ gối trước tượng hai vị nữ thần,thành kính cầu xin.Một giọng nữ uy nghiêm từ trong tương Thần trụyền ra: "Các ngươi đã làmnhiều việc thiện trong quá khứ, có công đối với chúng sinh, công đức đã đủ,hiện tại hãy sinh sống trong Thần điện một thời gian, tới tận khi tân sinh mạngra đời."

Lượng lớn sức sống từ trong tương thần dâng lên, hạ xuống trên người DươngVấn Thiên và vợ của hắn ta.Hai người cùng dập đầu nói: "Cám ơn nữ thần ban ân."

Lúc này, người hầu của Thần tiến tới, dẫn dắt hai người đi tới những gian phòngphía sau Thần điện để nghỉ ngơi.Mọi chuyện đều đã sẵn sàng.Trong thời đại hủy diệt, trong khu vực ngủ say và tử vong này, tân sinh mệnhsắp xuất hiện.Bên ngoài Thần điện.Có người đang chào từ biệt."

Vốn cho rằng các ngươi đưa ta, thế nhưng hiện tại xem ra, ta cần đưa mọingười rời đi trước."

Liễu Bình cười nói."

Ngươi nói đúng ta cần phải đi góp nhặt công đức, sau đó còn muốn kiếm tiền,như vậy mới có thể mời người sáng tạo kỹ năng mới giúp ta, đúng không?"

Libertas nói.Những người khác cùng gật đầu."

Có vẻ như các ngươi rất nhiệt tình mà."

Liễu Bình nói."

Kể từ khi biết được tất cả năng lực của chúng ta đều do quái vật Ác Mộng thiếtlập sẵn, ta đã muốn nhảy ra ngay lập tức, muốn có được năng lực mà bọn chúngkhông hiểu rõ, sau đó dần cho chúng một trận nhừ tử."

Norton nắm chặt tay, nói.Đám người lại cùng gật đầu.ễ ếLiễu Bình bật cười nói: "Được, ta chờ các ngươi...

Yana, Maria, Trường Tuyết,Thiền Y mấy người cũng đi kiến thiết quốc gia này đi, khi các ngươi thu đượcđủ công đức thì hãy trở lại bên cạnh ta, ta sẽ sáng tạo năng lực mới cho cácngươi."

"Ta đi trước."

Thân hình Lý Trường Tuyết lóe lên, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.Yana tiến lên ôm hắn, nói: "Ta sẽ về nhanh thôi."

"Thủy triều Ác Mộng sắp xuất hiện, ta cũng muốn nhanh chóng bắt kịp cácngươi."

Triệu Thiền Y nói với vẻ sốt ruột.Yana là nữ thần, chủ trì sinh mệnh giáng sinh, bản thân đã có con đường thuhoạch lượng lớn công đức, thế nhưng mình lại không được.Cần phải nghĩ biện pháp bắt kịp nàng ta!

Mọi người thấy vẻ sốt ruột của nàngthì cùng bật cười.Một con chó tản ra ngọn lửa tiến vào đám người, nằm bên chân Liễu Bình.Hỏa Nha!

Nó vui sướng vẫy đuôi, nhếch miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, giốngnhư đang lấy lòng Liễu Bình."

Ngươi cũng chuẩn bị đi góp nhặt công đức sao?"

Liễu Bình hỏi."

Là một con Huyết Nhục Thú Khuyển ác độc tới từ Địa Ngục thì ta rất khóchiếm được lòng tin từ loài người nơi này, còn không bằng đi theo người, cũngcó thể góp nhặt công đức càng nhanh hơn."

Hỏa Nha nói."

Thật 'cẩu' mà."

Libertas cảm thán."

Đó cũng là một biện pháp, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ góp nhặt chút công đức giúpngươi...

đợi lát nữa hãy cùng đi với ta đi."

Liễu Bình nói.Hỏa Nha vui vẻ, hỏi: "Chủ nhân muốn đi đâu?"

"Nơi sâu nhất của Vĩnh Dạ."."

Nơi sâu nhất?

Đó là một nơi rất nguy hiểm đó."

"Đúng vậy."

"Chủ nhân, bỗng nhiên ta lại nghĩ tới, trong quốc gia này có rất nhiều chóhoang, có lẽ bọn chúng cần sự trợ giúp của ta."

"Vậy thì người đi đi."

Hỏa Nha chui vào đám người, chạy biến đi đâu không rõ.ẩNgoài nó ra, những người khác cũng chuẩn bị rời đi.Thời gian gấp gáp, cần phải tranh thủ thời gian góp nhặt công đức, đổi lấy việcsáng tạo năng lực mới."

Nhớ kỹ, nếu có chiến đấu thì có thể triệu hồi chúng ta trở về sách thẻ bất cứkhi nào, hiểu chưa?"

Yana dặn dò."

Ừ, nhớ."

Liễu Bình nói."

Tốt, ta đi đây!"

Yana nói với vẻ lưu luyến."

Đi đi, cố lên."

Liễu Bình mỉm cười nói.Yana bay lên không, hóa thành luồng sáng biến mất không thấy đâu nữa.Triệu Thiền Y cũng không dây dưa nữa, thân hình lóe lên, bay về một phươnghướng khác.Từng bóng người dần dần biến mất khỏi khu vực này.Cuối cùng.Chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Hắn mở sách thẻ ra, cúi đầu quan sát, tất cả khe thẻ đều rỗng.Tất cả mọi người đều cố gắng góp nhặt công đức.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Thực ra ta cũng cần góp nhặt công đức nữa..."

Hắn nhìn về phía hư không.Tùng hàng chữ nhỏ đứng im tại nơi đó:[Ngươi đã chính thức thức tỉnh năng lực Kỳ Quỷ: Sáng Tạo.][Từ giờ trở đi, xin cố gắng không nên sử dụng những loại lực lượng không phảido sáng tạo, nếu không quái vật Ác Mộng có thể căn cứ thiết lập mà tìm ra vị trícủa ngươi.][Ngoài ra, đồng đội của ngươi cũng sẽ để lộ vị trí của ngươi.]Xem ra con quái vật Ác Mộng bị Chiến giáp khổng lồ bóp chết kia, vẫn rất cólực ảnh hưởng tại tầng Ác Mộng mà.Nếu không thì mình cũng không được đối xử như vậy.Chỉ khi thoát khỏi thiết lập của bọn chúng, chính mình mới không bị tìm ra.Liễu Bình thở dài.Cho nên chính mình mới để tất cả đi góp nhặt công đức, nhanh chóng thu hoạchđược chiêu thức mới.Mà mình..."

Năng lực hệ biểu diễn thuộc về thiết lập à?"

Hắn hỏi.[Không, nó thuộc về 'Lừa Gạt, ngươi có thể dùng nó.]Danh Sách nói.Vẫn được.Vẫn còn có một vài át chủ bài bảo vệ bản thân.Hiện tại muốn đi tìm Andrea, lại muốn góp nhặt công đức, thế nhưng chỉ dựavào diễn kỹ đã muốn sinh tồn trong Vĩnh Dạ, chỉ sợ vẫn không đủ...

Liễu Bìnhnhắm mắt lại, nói: "Ta nhớ rằng nó là Linh của Vĩnh Dạ nguyên sinh... nó cũngkhông thuộc về phạm vi quản lý của Ác Mộng."

"Vậy thì kêu gọi nó đi!"

-------Chương 923: Gặp phải trên đườngVài giờ sau..Dưới vòm trời tăm tối.Liễu Bình cưỡi ngựa máy, lao nhanh trên mặt đất rộng lớn bao la.Nơi này đã là nơi cách xa thành thị loài người, trên mặt đất Vĩnh Dạ vô tận, mộtluồng sáng trôi nổi bồng bềnh phía sau con ngựa.Đó là một con thỏ trắng như tuyết.Có vẻ như nó rất vui vẻ, bay xuống trên đầu ngựa, nói: "Liễu Bình, có phải chỉcó Linh của Vĩnh Dạ nguyên sinh là ta, mới không bị thiết lập của bọn quái vậtÁc Mộng ảnh hưởng?"

"Đúng, căn cứ trí nhớ của ta, trước khi bọn chúng đánh hạ Thần trụ Vĩnh Dạ,bọn chúng không cách nào thu được năng lực của ngươi."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, thảo nào gần đây nhũng Linh trên Thần trụ Vĩnh Dạ đều nể mặt tahơn vài phần."

Con thỏ lẩm bẩm nói."

Phần lớn Linh đều là dân lưu vong tới đây sau khi những Thần Trụ khác bị hủydiệt, bọn chúng tạm thời ở lại tên Thần trụ Vĩnh Dạ... mà người lại khác, ngươichính là một bộ phận của Thần trụ Vĩnh Dạ, cho nên trong thời điểm quan trọngnhư này, đương nhiên bọn chúng muốn dựa vào ngươi."

Liễu Bình giải thích."

Oa, thật là sảng khoái."

Con Thỏ hoan hô, xông lên bầu trời, bắt đầu bay lượn trong bầu trời đêm.Trên bầu trời, một con quái điểu Vĩnh Dạ vô cùng ***** đều suýt nữa thì vavào nó.Con quái điểu kia đang định nổi giận, thế nhưng khi thấy là con Thỏ, lập tức lùivề phía sau.Con Thỏ quát: "Mẹ nó, ngươi không có mắt à?

Ngay cả Thỏ gia cũng dám vaphải?"

Quái điểu kêu một tiếng, vội vã bay mất.Con Thỏ vênh váo, chờ quái điều bay đi mất mới bắt đầu bật cười, nói: "Sảngkhoái!

Sảng khoái!

Không kẻ nào dám chọc ta!"

Liễu Bình vẫy tay với nó.Ngay lập tức, nó bay xuống, rơi bên người Liễu Bình."

Chuyện gì?".ề ế"Mặc dù ngươi là chủ nhân, những Linh khác đều là khách, thế nhưng mục đíchcủa quái vật Ác Mộng là phá hủy toàn bộ Thần trụ Vĩnh Dạ, tới lúc đó nhữngLinh khác có thể chạy trốn, thế nhưng người lại khác, dù sao bản thể của ngươilà một bộ phận của Thần trụ... cho nên vẫn nên nể mặt người khác chút, đừngnên đắc tội với người khác, cẩn thận về sau người khác cũng thừa cơ hãm hạiđấy."

Liễu Bình nói.Con Thỏ bỗng khẩn trương.Nó bỗng xông lên không trung, hô lớn về phía con quái điều vừa bay mất: "Này,người anh em!

Xin lỗi nhá, là do ta không cẩn thận, người dùng để trong lòng!"

Tiếng hét của nó truyền ra xa trong màn đêm.Liễu Bình bất đắc dĩ, lắc đầu.Gọi con Thỏ này tới giúp đỡ cũng không biết là đúng hay sai, thôi được rồi, mặckệ nó, đi đường trước đi.Hắn tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.Bỗng nhiên.Một màn sáng xuất hiện.Một thế giới hoàn toàn khác xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Hắn phát hiện mình đang đứng trước cổng của một tòa pháo đài cổ, trong pháođài này, một buổi tiệc vừa mới bắt đầu.Có hai tên người phục vụ đứng tại cổng, hành lễ với hắn: "Hoan nghênh ngài,các hạ."

"Chắc hẳn đây là Anh Linh tương vị giới chứ?

Các ngươi tìm ta có việc gì à?"

Liễu Bình ngồi trên ngựa máy, hỏi."

Chủ nhân chúng ta mời ngài vào trong ngôi một lát."

Người phục vụ lịch sự nói.Con Thỏ rơi trên bả vai hắn, nói nhỏ: "Ta biết cái tên này, nó là một Linh khámạnh, tốt nhất vẫn nên gặp nó một lần."

"Là Linh nguyên sinh trên Thần trụ Vĩnh Dạ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải, nó từ Thần trụ khác tới, nó rất mạnh, đủ để có địa vị ngang hàngvới ta."

Con Thỏ nói nhanh.Liễu Bình xuống ngựa, đi vào lâu đài.Ánh nến chiếu sáng bàn dài, bộ đồ ăn tinh xảo và đám người đông đúc.Liễu Bình nhìn một lượt, thì thấy những Linh trên Thần trụ Vĩnh Dạ này đều đãhóa thành hình người.ắHiện tại hắn đã thức tỉnh ký ức ngày xưa, đã không bị hình tượng bên ngoài lừagạt, có thể nhìn thấy nền tảng chân chính của đối phương.Tại phần cuối bàn dài, một người đàn ông mặc một bộ chiến giáp màu đỏ đangngồi."

Hoan nghênh... chúng ta hãy hoàn nghênh Linh Chủ và người có khế ước vớinó nào."

Người này giơ cao ly rượu lên, nói.Tất cả mọi người cũng đều nâng ly lên.Liễu Bình đứng im bất động, người bên cạnh đã bưng tới một ly rượu cho hắn.Liễu Bình cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Đây là mời khách dùng cơm sao?"

"Đương nhiên, chúng ta đang mở tiệc, vừa mới nói tới Linh Chủ đại nhân vàngười có khế ước với nó, cũng đúng lúc cảm ứng được các ngươi đang ở trongVĩnh Dạ, cho nên mời các ngươi tới đây trò chuyện."

Người kia mỉm cười, nói."

Xin lỗi..."

Liễu Bình đặt ly rượu lên bàn: "Chúng ta còn có chính sự phải làm, lần saumuốn mời xin hãy thông báo sớm cho ta biết, ta không thể chấp nhận được việcđột nhiên gọi chúng ta tới đây dùng cơm."

Hắn quay người đi ra ngoài cửa.Con Thỏ thấy hắn rời đi, lập tức theo sau, bay tới bên vai hắn, vội vã hỏi:"Chuyện gì vậy?

Vừa xảy ra chuyện gì đó?

Nó cũng là một tên rất có quyền thế,hơn nữa còn mời chúng ta dùng cơm nữa mà... nếu muốn thất bàn thì cũng nênnói trước một tiếng với ta chứ.".Liễu Bình truyền âm nói: "Con Thỏ, có lẽ ngươi rất ít tham dự vào chuyện củabọn nó."

"Đúng vậy, ta thường đi ngủ, khi nào tỉnh dậy lại đi chơi đùa."

Con Thỏ nói."

Nếu như nó thật sự muốn mời chúng ta ăn cơm, tại sao những người này đềumở tiệc, mà rượu cũng đã uống tới một nửa rồi mới gọi chúng ta tới?"

Liễu Bình hỏi.Con Thỏ ngẩn ra."

Nó cũng không muốn mời chúng ta ăn cơm, mà là kéo chúng ta gia nhập vàobuổi tiệc này, coi như là đối tượng tìm niềm vui, hiểu chưa?"

Liễu Bình nói.Hắn dẫn con Thỏ ra ngoài cửa.Đúng lúc này, giọng người đàn ông kia truyền tới từ trong buổi tiệc: "Chờ đã, cóvẻ như ta vẫn chưa cho phép các ngươi rời đi."

-------Chương 924: Đây là tìm đường chết!"

Chờ một chút, hình như ta chưa cho phép các ngươi đi."

Giọng nói của nam tử truyền đến từ xa xa.Trên cả buổi tiệc, những Linh đó làm mặt quỷ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, nhìnvề phía Liễu Bình và con thỏ với vẻ mặt như xem kịch vui.Liễu Bình đứng lại.Con thỏ bạo nộ mà quát: "Gặp quỷ!

Wales, làm sao ngươi dám uy ***** ta?Ngươi nghĩ tới hậu quả chưa hả?".Nam tử mặc chiến giáp màu đỏ kia tránh đi đôi mắt đỏ của con thỏ, lại nhìnLiễu Bình và nói: "Ngươi và thiếu niên này ký kết khế ước –– Không tồi, mộtngười tu hành, cảnh giới Thái Hư, thật sự có thể được coi là thiên tài, đáng tiếc --""Hắn hoàn toàn không đủ nhìn khi đứng trước mặt chúng ta, không phải sao?"

"Nếu ta giết hắn, người làm Linh khế ước thì thực lực cũng bị tổn hao nhiềunguyên khí đại thương, mà triều Ác Mộng lại sắp tới, Linh chủ đại nhân, ngươinên biết điểm này."

Gã lắc lắc ly rượu, chậm rãi nói xong lời này.Trên buổi tiệc, tất cả Linh đều dùng động tác, toàn bộ nhìn chăm chú vào LiễuBình.- - Nhìn qua, chúng như chuẩn bị ra tay vào bất cứ lúc nào.Nếu Liễu Bình thật sự là một người tu hành Cảnh giới Thái Hư, muốn một mìnhđối mặt với đòn công kích của nhiều Linh như vậy thì thật sự chỉ còn con đườngchết.Càng đừng nói đến chuyện, hiện giờ Liễu Bình không thể dùng chiêu thức nàocả, tương đương với toàn bộ thực lực đang trong trạng thái bị giam cầm.Trừ phi –– Triệu hoán toàn bộ thẻ bài tùy tùng trong sách thẻ trở về.Nhưng nếu làm vậy, một khi đánh nhau thì mọi người dùng ra chiêu thức màquái vật Ác Mộng thiết lập sẵn cho nhân loại, sẽ lập tức bị phát hiện.Ở tầng thế giới Ác Mộng, những quái vật đó đang tìm kiếm tung tích của LiễuBình.Nhưng nếu không gọi mọi người trở về thì còn có cách nào khác sao?

Trừ phi --Liễu Bình đã phát minh ra rất rất nhiều chiêu thức chưa bao giờ có, sáng tạocàng nhiều thuật Kỳ Quỷ không thể lý giải.Vậy hắn mới có hy vọng tồn tại dưới sự tấn công đồng loạt của những tinh này.Đây là điều tuyệt đối không thể hoàn thành trong thời điểm hiện tại.Con thỏ cũng hiểu điểm này.Nó thở hổn hển, cả người phát run, nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình.ể ể ễ ế ỗKhông được -- Không thể để Liễu Bình chết ở chỗ này.Xem ra chỉ có thể nén giận một hồi, chờ rời khỏi nơi này lại nghĩ cách trả đũa.Nó suy nghĩ một lát, lại không nhìn thấy những Linh đối diện càng ngày cànghưng phấn, ánh mắt càng ngày càng sáng.Giống như-- Chúng đã tìm được nhược điểm nào đó rồi.Đúng lúc này, lại thấy Liễu Bình đứng dậy.Hắn đè lại con thỏ đang tức điên người, cười nói về phía đối diện: "Xem đi, mộtđám chó nhà có tang như các ngươi, hiện tại cũng dám đảo khách thành chủ, ýđồ ra cho oai phủ đầu với ta và Vĩnh Dạ Linh chủ, rốt cục các ngươi muốn làmgì?"

Không đợi đối phương mở miệng, hắn lại nói: "Để ta đoán xem, sau khi mộtLinh được thần trụ thu giữ, có lẽ là phải cống hiến cho thần trụ, đây là quy tắctự nhiên giữa thần trụ và Linh, có đúng không?"

Trên buổi tiệc, một Linh nhịn không được buột miệng thốt ra: "Nói bậy nói bạ."

Liễu Bình lắc đầu, nói: "Những chuyện ta biết còn nhiều hơn bản thân cácngươi."

"--Hiện tại các ngươi sợ, muốn đào tẩu khỏi thân trụ này, nhất định phải đượcThần Trụ chi Linh cho phép, cho nên các ngươi mới dựng nên cục diện này,muốn hù dọa chúng ta, từ đó được con thỏ cho phép."."

Một khi triều Ác Mộng bùng nổ, các ngươi lập tức tiếp tục chạy trốn, có đúngkhông?"

Hắn nói xong thì toàn bộ buổi tiệc trở nên lặng ngắt như tờ."

Tiểu tử thúi, ngươi tính là cái thứ gì, cũng chỉ do may mắn mà thành công lênlàm khế ước giả của Linh chủ mà thôi."

Nam tử mặc chiến giáp âm u nói."

À?

Người quen biết ta à?"

Liễu Bình cười nói."

Linh chủ đã sống qua năm tháng vô tận, ta chưa bao giờ thấy người xuất hiện,hiện tại triều Ác Mộng sắp bùng nổ, ngươi lại đột nhiên ló mặt, sai khiến Linhchủ giống như sai chó, chúng ta nhìn không vừa mắt nên mới đặc biệt tới mộtchuyến."

Nam tử nói.Các khách nhân lộ ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu.- - Đây là trực tiếp trở mặt.Cũng không biết rốt cục Linh chủ nghĩ như thế nào.Tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người con thỏ.Chỉ thấy con thỏ bình tĩnh nằm ngoài dự đoán, thậm chí còn ngáp một cái, lườibiếng nói: "Liễu Bình, bọn họ đang ức ***** ta, mà còn muốn ly gián người vàta."

"Con thỏ thông minh."

Liễu Bình nói, nắm ly rượu trên bàn lên, bước từng bước đi đến trước mặt namtử, chậm rãi đổ đầy rượu lên đầu gã."

Tới đi, chỉ cần ngươi dám động tay, ta bảo đảm ngươi sống không qua giâytiếp theo."

Hắn để cái ly lại lên bàn, mặt mang nụ cười mà nói.Trong hư không sau lưng hắn, hình dáng một chiến giáp khổng lồ như núi lặnglẽ hiện ra.Chiến giáp này tỏa ra khí tức ***** làm tất cả Linh đều tim đập nhanh.Khí tức trên người nó cường thịnh và không thể tưởng tượng, cho nên một sốLinh sắp không thể chịu đựng nổi, miệng phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ.Trong chớp nhoáng.Hư ảnh chiến giáp khổng lồ đột nhiên biến mất sạch sẽ, tựa như trước nay chưatừng tồn tại.Liễu Bình đột nhiên vỗ bàn rồi cười điên cuồng lên: "Ha ha ha ha, một đám rácrưởi, không hỏi rõ rốt cục ta có lai lịch gì mà dám đến uy ***** ta và Vĩnh DạLinh chủ."

Tất cả Linh nhìn dáng vẻ cười cuồng điện của hắn, một chữ cũng nói không nênlời.Nam tử mặc chiến giáp màu đỏ kia nhiều lần muốn ra tay, lại trực tiếp ép mìnhdừng lại.Không thể trêu vào.Thật sự không thể tiêu vào.Thì ra bản thể của hắn là quái vật hủy diệt thông đạo giữa Luyện Ngục và VĩnhDạ kia!

Con quái vật này đã hàng phục Vĩnh Dạ Linh chủ!

Kế tiếp còn xảy racái gì?

Nam tử cứ suy nghĩ theo dòng ý tưởng này, chỉ cảm thấy trong lòng runrẩy một trận.Vĩnh Dạ Linh chủ cũng đã đầu phục nó.Gã lại tưởng rằng có thể uy ***** Linh chủ.Đây là tìm đường chết!-------Chương 925: Thế giới dưới đáy cột này có lớn không?Trong sự yên tĩnh đó, chợt nghe con thỏ mở miệng nói: "Liễu Bình, ta chính làLinh chủ siêu đáng yêu cực đỉnh độc chiếm bốn mươi mét trên Vĩnh Dạ ThầnTrụ, ngươi nói xem, ta có cách nào sai khiến những Linh đang ký thác trên thântrụ hay không?"

Chỉ một thoáng.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươiphóng thích Đặc Hiệu Sư, hình thành biểu hiện giả như khi chiến giáp khổng lồchiến đấu."

"Ngươi giải trừ đặc hiệu."

"Ngươi tiếp nhận ý nguyện của Vĩnh Dạ Linh chủ."

"Nó muốn một loại hiệu quả:""Sai phải tất cả linh không phải nguyên sinh trên Vĩnh Dạ Thần Trụ."

"Công đức của nó cuồn cuộn như biển."

"Nó cần trả thù lao——".Quá quen tay!

Không uổng công hắn tiểu phí nửa giờ, đặc biệt giải thích rõchuyện này với nó.Liễu Bình lập tức nói: "Nếu ngươi có thể giao ra một ít báo đáp, tất nhiên ta sẽan bài một biện pháp tốt cho ngươi, bảo đảm người dùng vui vẻ."

"Được!"

Con thỏ vui mừng ra mặt, nói: "Trên tay ta có một cái vòng Băng Sương ChúPhong, ta lấy nó làm thù lao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

"Thành giao."

Liễu Bình nói.Con thỏ vươn móng vuốt lông xù ra, dùng sức chụp lên Liễu Bình một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Chúc mừng."

"Thù lao người đạt được: Vòng Bằng Sương Chú Phong."

"Đây là quang hoàn nguyên sinh đến từ Vĩnh Dạ Thần Trụ, chưa bị Ác Mộngnạp vào tập hợp thiết lập, ngươi có thể sử dụng nó."

"Hiệu quả quang hoàn: Trong phạm vi bán kính một mét, khi người hô lên chútự kia, đối phương sẽ lập tức bị đông lại tại chỗ, không thể nhúc nhích mảymay."

"Chú tự: Ca!"

ấ ế ầ ể"--Sức mạnh băng sương cường đại nhất đến từ Vĩnh Dạ Thần Trụ, đủ để đượcgọi là phong ấn nguyên tố."

Liễu Bình nhướng mày lên.Hiện tại xem ra, kêu con thỏ tới là đúng, nếu không một khi những Linh đó lừađược con thỏ, lập tức có thể tự tán đào tẩu khỏi Vĩnh Dạ Thần Trụ thượng--Chúng quen làm như vậy, nhưng chúng đã hấp thụ sức mạnh của Vĩnh Dạ ThầnTrụ lâu quá, một khi đào tẩu thì cũng mang sức mạnh thần trụ đi.Kể từ đó, thế giới Vĩnh Dạ sẽ rơi vào trình độ suy nhược nhất định.Vậy không thể được!

Liễu Bình tìm tất cả tri thức có liên quan đến thần trụ từtrong trí nhớ, lại suy nghĩ về toàn bộ chủ ngữ dạng khống chế một lần, tronglòng nhanh chóng có ý tưởng.Hắn duỗi tay kết một ấn, ấn lên trên trán con thỏ."

Làm gì vậy?"

Con thỏ không hiểu mà hỏi."

Quán đỉnh, ta sáng tạo biện pháp kia ra rồi, hiện tại dạy cho ngươi bằngphương thức quán đỉnh."

Liễu Bình nói.Con thỏ nhắm mắt lại, yên lặng cảm ứng tri thức và kỹ năng xuất hiện trongđầu.Liễu Bình vừa quán đỉnh, vừa nói: "Xét từ trình độ nhất định nào đó, ngươi cóthể đại diện cho Vĩnh Dạ Thần Trụ, vậy thật ra những Linh đó là ký kết khế ướcvới ngươi, ngươi thu nhận chúng nó, mà chúng nó phải bán mạng cho VĩnhDạ."

"Nan đề duy nhất là, làm sao kích phát quy tắc Vĩnh Dạ, làm chúng chuyển giaoquyền lợi này cho ngươi."

"Cũng may ta có hai mươi mốt loại pháp môn cầu thông với thần trụ và kíchhoạt sức mạnh thần trụ."

"Thông qua giải cấu và tổ hợp lại, chúng ta phải có một phương pháp HoánLinh mới, trùng hợp là nó thích hợp cho người dùng."

"Ta nguyện gọi nó là ——"."

Call chắc chắn phải chết của Linh chủ siêu đáng yêu cực đỉnh."

Con thỏ không hiểu mà hỏi: "Vì sao là chắc chắn phải chết?"

"Bởi vì chúng mang ý xấu trong lòng, nếu ta thật sự yếu ớt thì chúng sẽ lấy talàm con tin để uy ***** ngươi, đã hiểu chưa?"

Liễu Bình nói."

Đã rõ,"Con thỏ nhìn về phía nhũng Linh đó, cười lạnh và nói: "Ngày xưa ta coi cácngươi là huynh đệ, tốt bụng đối đãi với các ngươi, hiện tại các ngươi lại tính kếta?"

Con thỏ duỗi tay nắm lấy một cái ẩn.Hư không chung quanh lập tức phát ra từng đợt âm thanh vù vù.Vô số anh linh to lớn đứng đầy Thần trụ lặng lẽ hiện lên trên hư không.Ở trên thân trụ, các anh linh khác tò mò nhìn lại bên này.Nam tử mặc chiến giáp màu đỏ vội nói: "Đừng -- Linh chủ, chúng ta sai rồi ––"."

Đừng mà!"."

Tha cho chúng ta đi!"

"Ta không muốn chết, Linh chủ, xin hãy giơ cao đánh khẽ ——"Chúng Linh cũng nhìn ra không đúng, sôi nổi xin tha.Cuối cùng con thỏ không nên được tức giận, lại bình thản nói: "Chuyện gianghồ để giang hồ giải quyết, hôm nay đúng lúc mọi người đều có mặt -- Đến đâyđi, đều đi lên tuyến đầu hi triều Ác Mộng bùng nổ cho ta, chuẩn bị nghênhđịch!"

Nó thả ấn trong tay ra.Vĩnh Dạ Thần Trụ lại phát ra một loạt tiếng vù vù càng to lớn.Các Linh đứng trước buổi tiệc lập tức bị từng luồng sức mạnh bao lấy, hóathành lưu quang, xuyên qua hư không, bay nhanh vào sâu trong Vĩnh Dạ."

Chúng ta phải đi đâu?"

"Dưới đáy Vĩnh Dạ."

"Đi làm gì?"

"Tìm một người, hoặc có thể nói là tìm một Linh."

"Vậy thì khó đây..."

Con thỏ vươn móng vuốt lông xù ra chỉ thẳng vào hư không.Một băng trụ thật lớn lập tức xuất hiện, lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung."

Ngươi xem, cây cột này giống như thế giới Vĩnh Dạ Thần Trụ, đáy của nó làhình dạng gì?"

Con thỏ hỏi."

Hình tròn."

Liễu Bình nhún vai và nói."

Không sai, đáy cột này quả thực là một mặt tròn, nó lộ ra trong hư không,thường xuyên tiếp xúc với thế giới không rõ phía dưới, nơi đó càng nguy hiểmhơn những thế giới Vĩnh Dạ bình thường."

Con thỏ chỉ vào đáy cột và nói."

Thế giới dưới đáy cột này có lớn không?"

ễLiễu Bình hỏi."

Cực kỳ lớn, hơn nữa dự kiến triều Ác Mộng sắp lan đến đáy của thế giới, chonên hiện tại qua đó thì sẽ hết sức hung hiểm."

Con thỏ nói.Liễu Bình âm thầm trầm tư, cân nhắc những kỹ năng hắn có thể sử dụng quamột lượt, phát hiện chỉ còn có thể sử dụng rất ít rất ít –– Danh hiệu: Triều TiênThánh Tượng.Quang hoàn: Băng Sương Chú Phong.Sức mạnh Kỳ Quỷ: Sáng tạo và lừa gạt.Binh khí: Bách Nạp, Trấn Ngục.Nói như vậy, hình như hắn không có chiêu thức nào có thể dùng để công kích.Chẳng lẽ chỉ lấy một thanh đao tùy tiện chém lung tung sao?"

Người có thể lăn lộn ở thế giới ở đáy của Vĩnh Dạ đều là những ai?"

Liễu Bình hỏi."

Quỷ mới biết là những ai –– Dù sao nơi đó là nơi hung hiểm nhất trong toàn bộVĩnh Dạ, cho nên những tồn tại nguyện ý ở nơi đó đều cường đại không thể biếtđược, chúng đều có mục đích không thể cho ai biết."

Con thỏ nói.-------Chương 926: Công đức hiện giờ: 0Liễu Bình lại rơi vào trầm ngâm lần nữa.Nói như thế, hắn thật sự cần một vài thủ đoạn công kích...

Cho dù là vì tự bảovệ chính mình.Nhưng những chiêu thức ngày xưa lại không thể dùng được.Chúng đều nằm trong tập hợp thiết lập của Ác Mộng.Như vậy -- Sáng tạo?

Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏthiêu đốt hiện lên bất động: "Ngươi đã kích hoạt sức mạnh Kỳ Quỷ: Sáng tạo."

"Bởi vì ngươi là chủ nhân của sức mạnh này, cho nên ngươi không cần chi trảthù lao."

"Bởi vì ngươi là đối tượng theo dõi và tìm kiếm trọng điểm của quái vật ÁcMộng, cho nên từ giờ trở đi, bổn danh sách sẽ sử dụng Sáng tạo của ngươi, lấytất cả tri thức của người làm cơ sở để sáng tạo thành một thức đao pháp ngẫunhiên cho ngươi."

Liễu Bình ngẩn ra, hỏi: "Phải do người sáng tạo ngẫu nhiên à?"."

Đúng vậy, ngẫu nhiên có chứa tính không xác định lớn nhất, là lựa chọn tốtnhất để bảo đảm sự an toàn của ngươi."

Danh sách nói."

Cũng đúng."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói."

Ngoài ra, người cần chi trả công đức tương ứng mới có thể sáng tạo một chiêuthức công kích, dùng để chiến đấu thế giới tầng dưới chót của Vĩnh Dạ ThầnTrụ."

"Tiêu hao tất cả công đức hiện giờ người tích góp được thì đủ sáng tạo một thứcđao pháp cơ bản."

"Xin hỏi có muốn dùng tất cả công đức để sáng tạo đao pháp hay không?"

"Dùng!"

Liễu Bình không chút do dự mà nói.Hắn chỉ cảm thấy trên người dâng lên một khí tức nhiệt liệt, xông lên tận trời,biến mất trong hư không.Ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Công đức trước mặt: 0."

"Xin hãy bắt đầu tự hỏi."

"Danh sách sẽ lấy sáng tạo của người để hình thành ngẫu nhiên một chiêu thứcchưa bao giờ xuất hiện trên tập hợp thiết lập vào thời điểm thích hợp."

Công đức đã về không.ắ ềCùng lúc đó!

Hắn phải sáng tạo ra một chiều đao pháp chưa từng có trong lịchsử!

Liễu Bình nhắm mắt lại, lẳng lặng nhớ lại tất cả đao pháp trong các thế màmình nắm giữ.Khó!

Khó!

Khó!

Chiêu thức có thể sử dụng đao thi triển ra, hầu như chính lànhững thứ đó.Còn có chiều thức gì là chưa từng xuất hiện trong lịch sử tất cả các văn minh?Là có thể nhảy ra khỏi tập hợp thiết lập?

Liễu Bình lần lượt hóa giải tất cả chiêuthức trong lòng, lại tổ hợp lần nữa, sau đó tiếp tục hóa giải, tiếp tục tổ hợp, vắthết óc tự hỏi làm sao để nhảy ra khỏi tập hợp thiết lập."

Cũng phải...

đủ quái dị..."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.Qua mấy phút.Trong lòng hắn dần bắt đầu sinh ra một rồi lại một ý tưởng.Cùng lúc đó, trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Sốlượng công đức của ngươi cũng không nhiều, bởi vậy chiêu số sáng chế ra cũngsẽ không quá mạnh."

"Ngươi đạt được đạo pháp phiên bản nhân loại hoàn toàn mới."

"Chiến Trảm."

"Hiệu quả: Đao của người điên cuồng run rẩy theo thân thể của ngươi, sẽ trảmcắt hết tất cả kẻ địch trong lúc hành động."

"Điều kiện phát động: 1, Cả người run rẩy, 2, kẻ địch đang hành động."

"-- Bởi vì đao pháp này không nằm trên tập hợp thiết lập nên lúc đối phó bất cứkẻ địch nào, nó cũng sẽ đạt được hiệu quả Đánh bất ngờ."

"Bình xét cấp bậc đạo pháp: Sơ cấp."

"Thuyết minh cấp bậc: Tất cả kỹ năng chia thành các cấp bậc: So, Thứ, Cao,Liệt, Vương, Thánh."

"-- Đây là phân chia của thế giới Ác Mộng đối với năng lực Kỳ Quỷ."

Liễu Bình đang nhìn thì trong lòng bỗng hiện ra một cảm ngộ.- - Hắn đạt đượckỹ năng đao pháp tên là "Chiến Trảm"kia!

Chỉ là điều kiện phát động của nó cũng quá quái dị, căn bản không cóphong phạm đạo khách gì cả.Trước kia hắn giết người, có lần nào xuất đao không tràn ngập phong cách cánhân mãnh liệt?

Tuy là tập hợp thiết lập, nhưng cũng cực ngầu.Tính ra thì những quái vật Ác Mộng đó thật biết nắm bắt tâm lý chúng sinh.Khó trách chúng sinh nắm giữ Kỳ Quỷ cũng không thể chiến thắng quái vật ÁcMộng –– Dù sao thì cho dù là sức mạnh Kỳ Quỷ, cũng là một bộ phận của tậphợp thiết lập.ắ ấ ầNắm giữ sức mạnh Kỳ Quỷ, thứ nhất sẽ quên thân phận ban đầu của mình; thứhai thì thật ra trong mắt quái vật Ác Mộng, họ đã trở thành một thứ trái cây càngưu tú, có thể bị chọn lựa ra để bồi dưỡng cho tốt, chờ lúc nào cần rồi lại ăn luôn.Hiện giờ hắn vất vả lắm mới nhảy ra khỏi tập hợp thiết lập, nhưng chiêu thứcsáng tạo ngẫu nhiên ra lại hoàn toàn không thể nhìn -- Phải cả người run rẩy...Mới có thể xuất đao...

Liễu Bình vừa thầm suy nghĩ, vừa thử phát động thức đaopháp này.Trong lòng con thỏ như nhận ra cái gì, bỗng nhìn về phía hắn, hiếu kỳ hỏi:"Liễu Bình, người đang run gì vậy?"

"Ta run lên sao?"

Liễu Bình tỏ vẻ bình tĩnh mà nói."

Ngươi đang run đây này, hơn nữa nhìn dáng vẻ đáng khinh nói không nên lời."

Con thỏ bình luận."

Không phải ta đang run, là đang phát động đao pháp."

Liễu Bình cãi lại."

Run rẩy...

Đạo pháp?

Đao gì?"

Con thỏ tò mò nhìn lại điểm nào đó trên người hắn.Đao rõ ràng còn trong vỏ kia mà.Liễu Bình muốn xuất đao, bỗng phát hiện đao thật sự không rút ra được.Đúng rồi.Đao này phải chờ kẻ địch hành động mới có thể trảm.Hiện tại không có kẻ địch.Vậy phải chém cái gì?

Trấn Ngục Đao nằm trong vỏ đao, phát ra một tiếng vùvù hoang mang.- - Rốt cuộc ngươi có làm được không vậy?"

Khó trách là đao pháp sơ cấp...

Bỏ đi."

Liễu Bình cũng có chút thất vọng, hắn dùng động tác lại, không thử phát độngđao pháp nữa.Hắn nhìn lại hư không, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ dừng lại ở nơi đó: "Công đứchiện giờ: 0."

Số lượng công đức của hắn quá ít.Muốn sáng tạo đao pháp cường lực chân chính thì nhất định phải có số lượnglớn công đức mới được!

-- Có thể mượn công đức của người khác không?Trong hư không xuất hiện hàng chữ nhỏ thiêu đốt nào tiến hành thuyết minh đốivới chuyện này.Hình như hắn không thể.Người khác có thể tu tập các loại chiêu thức sáng tạo, nhưng bởi vì hắn là chủnhân của "Sáng tạo"ồ ấ ế ể–– Là ngọn nguồn của tất cả, vì thế không thể dùng chiêu thức sáng tạo ra chongười khác được.Cho nên chỉ có một biện pháp.Tích góp công đức!

Liễu Bình thở dài, buông bỏ nỗi lòng, nói với con thỏ: "Cóphương pháp nào tương đối mau, có thể giúp chúng ta nhanh chóng đến thế giớiở đáy Vĩnh Dạ hay không?"

"Thế giới thấp nhất Vĩnh Dạ được gọi là Chí Ám chi Giới, nếu muốn đi, thật racó một biện pháp nhanh nhất."

Con thỏ nói."

Là cách gì?"

Liễu Bình hỏi.Con thỏ tùy tiện tung ra một chiều.Trong hư không lập tức hiện ra hai Linh hình dạng loài chim."

Chúng là Linh ngoại lai trên Vĩnh Dạ Thần Trụ, chỉ cần ta dùng 'Call chắcchắn phải chết kia, ra lệnh cho chúng đến Chí Ám chi Giới thì có thể cưỡichúng trực tiếp bay đến đó rồi."

Con thỏ nói."

Vậy còn chờ cái gì?"

Liễu Bình nói."

Đi!"

-------Chương 927: Ngươi bắt con son dương kia làm gì?Oanh –– Tiếng đánh mãnh liệt vang lên.Chỉ thấy hai con chim cắm thẳng đầu xuống đất, chỉ lộ mông ra ngoài, nửa ngàycũng không bò dậy nổi.Liễu Bình và con thỏ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Chung quanh là một mảnh hắc ám.Chỉ có trên cây cổ thụ cách đó không xa, hình như có thứ gì đang treo lủng lẳngbất động."

Chính là nơi này?"

Liễu Bình hỏi.Hoang dã mênh mông vô bờ, cực kỳ cằn cỗi, trừ cây cổ thụ vừa rồi ra thì khôngcòn cái gì cả."

Đúng vậy, nơi này chính là thế giới nằm ở đáy của thần trụ."

Con thỏ nói.Lúc này hai con chim kia rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi mặt đất."

Đại nhân, vừa rồi không thể trách chúng ta, thật sự có thứ gì đang nhìn trộmchúng ta, vì tránh né nó, chúng ta mới không cẩn thận rơi xuống mặt đất."

Một con chim giải thích."

Đại nhân, xin hãy thả chúng ta trở về đi."

Một con chim khác nơm nớp lo sợ mà cầu xin."

Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan của các ngươi kìa, đi mau!"

Con thỏ không kiên nhẫn quát.Hai con chim như được đại xá, lập tức hóa thành một vệt điện quang, bay lêntrời, lao nhanh hướng lên trời cao.Đột nhiên.Tên mặt đất phương xa bay tới một tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã nuốt hai conchim kia vào bụng.Tàn ảnh trở lại mặt đất lần nữa rồi biến mất tăm hơi.Thế giới lại khôi phục an tĩnh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì."..."

Con thỏ."..Vừa rồi là cái gì?"

ễLiễu Bình."

Ta cũng không thấy rõ."

Con thỏ nhún vai mà nói.- - Nhưng hai Linh kia đã biến mất.Con thỏ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Liễu Bình, bởi vì ta là nguyên sinh linh củathần trụ, nếu gặp phải nguy hiểm ở chỗ này, ta có thể trở về thần trụ vào bất cứlúc nào -- nhưng ngươi không giống, người chạy không thoát."

"Đã biết, ta sẽ cẩn thận."

Liễu Bình nói.Công đức!

Liễu Bình thầm nói nhỏ trong lòng.Chỉ cần có công đức thì hắn có thể sáng tạo đao pháp càng mạnh hơn "Sơ cấp"!

Nhưng ở thế giới như vậy, làm sao mới có thể kiếm được một ít công đức kiachứ?"

Cái cây kia là thế nào?"

"Nhìn kỹ hẵng nói."

Liễu Bình thật cẩn thận nhìn lại cây cổ thụ kia.Chỉ thấy trên đại thụ có vô số cành cây cấu thành một cái lồng sắt, trong lòngđang nhốt một con quái vật.Trên những cành cây phủ kín gai nhọn màu sắc tươi đẹp.Tất cả cành lá quấn quanh với nhau, tựa như một cái lồng sắt, bên trong vâykhốn một quái vật hình người.Khi Liễu Bình nhìn về phía nó, nó cũng phát hiện Liễu Bình."

Có người tới –– thật tốt quá, cứu ta với!"

Quái vật lớn tiếng kêu lên.Liễu Bình *****ên là nhìn cái cây kia trước, sau đó hỏi: "Ngươi là ai?"

Quái vật nói: "Ta đến từ một thần trụ khác, bởi vì không cẩn thận nên bị nhốt ởnơi này."

Cả người nó đầy lông dài, tay chân như lợi trảo, đôi mắt là màu xanh đậm, cócái mỏ chim nhọn nhọn, tay đang bắt lấy một con sơn dương màu vàng hơi thởthoi thóp."

Ngươi bắt con son dương kia làm gì?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Cái này à ––"Quái vật chần chờ không quyết, hình như cũng không muốn nói tiếp."

Vậy ta đi đây."

Liễu Bình xoay người muốn đi.ố ỗ"Đùng!

Son dương này là sủng vật bên cạnh ta!

Thật ra ta bị nhốt ở chỗ nàymấy vạn năm, chỉ có thể dựa vào sơn dương này mới sống sót được."

Quái vật vội vàng nói.Liễu Bình dừng lại, hiếu kỳ nói: "Mấy vạn năm?

Làm sao son dương của ngườisống được?".Quái vật bất đắc dĩ nói: "Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể đặc biệt cáchkhông bắt lấy cỏ khô cho son dương ăn, cho nên nó sẽ không đói chết."

"Vậy ta hiểu rồi, nhưng người thì sao?

Làm sao người sống sót?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật nói: "Trước kia son dương của ta có thể ị ra hoàng kim, nhưng mấyvạn năm nay vẫn luôn ăn cỏ, cho nên chỉ có thểi một ít đồ ăn..."

Liễu Bình trầm mặc một hồi.Quái vật cũng cúi đầu, rơi vào trầm mặc.- - Nói cách khác, quái vật chế tạo đồvật cho son dưỡng ăn, son dưỡng ăn xong lại ị đồ ăn ra nuôi sống quái vật.Chúng sống sông nương tựa lẫn nhau, đã như vậy mấy vạn năm.Quá thảm.Liễu Bình nhìn quái vật với ánh mắt thương hại, nói: "Vì sao ngươi không ra?"

"Nhánh cây này có kịch độc, chạm vào gai trên đó một cái thì sẽ chết, hơn nữanó cũng sống, mọi công kích đều không thể tổn thương nó, nó chỉ sợ một thứ."

Quái vật nói."

Cái gì?"."

Băng sương."

"Thật là trùng hợp, ta cũng nắm giữ loại năng lực băng sương."

"Cho nên ta vừa thấy người là nhịn không được muốn ngươi cứu ta, chính lànhư vậy!"

Liễu Bình thoáng trầm tư.Mặc kệ thế nào, hắn cần công đức.Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.Nếu tích góp đủ công đức, hắn có thể sáng tạo ra đao pháp lợi hại mà cả bọnquái vật Ác Mộng cũng không hiểu được!

Trong khoảnh khắc triều Ác Mộngkéo đến, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"

Được rồi, ta cứu ngươi."

Liễu Bình nói."

Đa tạ!

Đa tạ các hạ,"Quái vật kia vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Muốn cứu ta ra, người chỉ cầnphóng ra đủ băng sương, đông lạnh cái cây này là được."

"Con thỏ."

Liễu Bình hô."

A, được, băng sương đúng không, chút lòng thành."

Con thỏ lên tiếng, bay qua rồi không ngừng vẩy vẩy băng sương vòng quanh cáicây.Chỉ chốc lát sau.Cả đại thụ đều bị đông cứng.Quái vật thay thế thì kích động muốn điên, vội vàng đứng lên, dùng móng vuốtra sức trảo một cái vào nhà giam cấu thành từ những nhánh cây kia.Rắc!

Nhà giam lập tức vỡ vụn ra.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươiphóng thích ? ?? ?."

"Công đức của ngươi hạ thấp tam vạn điểm."

"Số công đức trước mặt: - 30000."

Liễu Bình ngẩn ra.Không đúng, rõ ràng là cứu người, vì sao còn trừ công đức của ta?

Chẳng lẽ kẻbị nhốt này -- Trong chớp nhoáng, hai âm thanh đồng thời vang lên."

Ăn phân lâu quá, hôm nay rốt cuộc có thể ăn thịt người."

Quái vật nói."

Ca!"

Liễu Bình nói.Chỉ trong chớp mắt.Gió lạnh thổi tới.Quái vật kia đột nhiên hiện ra từ sau lưng Liễu Bình.Chỉ thấy nó mang bằng sương đầy người, đang dang hai móng ra để làm độngtác tấn công, vừa nhìn là biết đang chuẩn bị xử lý Liễu Bình.Đáng tiếc.Trong chớp mắt cuối cùng, quang hoàn của Liễu Bình nổi lên tác dụng.Quái vật này bị đông cứng tại chỗ, biến thành một bức tượng bằng băng.-------Chương 928: Giết như thế nào?Con son dương trong lòng ngực nó đã sớm chạy đi, lại không dám trốn quá xa,chỉ nấp sau một tảng đá lớn, đầy mặt sợ hãi đánh giá cuộc chiến của hai người."

A ha, ngươi cứu nó, kết quả nó muốn giết ngươi."

Con thỏ thổi tiếng huýt sáo và nói."

Vậy dễ làm."

Liễu Bình xoay người, đối mặt với con quái vật.Cứu người bị trừ nhiều công đức, vậy có nghĩa là, giết ngươi cũng sẽ có côngđức để lấy!

Hắn ấn tay lên chuôi đao, sát ý bùng nổ.- - Chiến Trảm!

Bách NạpĐao phát ra một tiếng reo lớn, nhưng không bị rút ra.Liễu Bình hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gục đầu xuống.Kỹ năng này phải chờ đối phương động đậy mới có thể thi triển.Hiện giờ quái vật bị đông lạnh thành bức tượng băng -- Cho nên hắn có chiềuthức cũng không phát động được!

Liễu Bình trực tiếp đánh tan chiêu thức.Hắn dựng thẳng trường đao, chém vào cổ quái vật, miệng nói: "À, đây khôngphải chiều thức gì, là người đều sẽ chém như vậy."

Đương -- Trường đao va chạm vào băng sương, sau đó bắn ngược trở về.Bách Nạp Đao đột nhiên cất tiếng nói: "Trong nháy mắt bị đông lạnh, nó đã sửdụng một loại thuật phòng ngự, người chém như vậy không thể phát huy ra sứcmạnh của ta, cả tầng băng sương đông nó lại cũng chém không nát được chứđừng nói đến tầng thuật pháp kia."

Liễu Bình thống khổ cho trán lại.Công đức ngay ở trước mặt, nhưng không lấy được, loại thống khổ này có aihiểu thấu?

Đột nhiên.Một giọng nói vang lên ở cách sau lưng không xa: "Tay trái nó có thể tự độngphóng thích các loại thuật pháp, thứ duy nhất nó sợ chính là cây này, còn lại đềukhông ảnh hưởng, người để ý một chút."

Lại là con son dưỡng kia.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay trái quái vật kia thật sự thả ra vô sốnhững ánh hào quang, đang toàn lực công kích phong ấn băng sương."

Được thôi...

Xem ra thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm..."

Liễu Bình khom lung, nhặt một khối đá bẹp lên, đặt nó lên vai quái vật."

Tới đi, con thỏ, thổi một cái nào."

Hắn hô.Con thỏ hít sâu một hơi, toàn lực thổi vào cục đá kia.ổHộ –– Một cơn gió lạnh thổi qua.Cục đá lay động một chút.Nó động đậy!

Bá -- Chỉ nghe vô số tiếng đao reo hòa lại thành một.Sấm sét nổ tung ra như đóa hoa sen, phát ra đao khí vang trời, quả thực có thểhủy diệt tất cả!

Đêm dài, một vệt đao quang đâm thủng không trung như sétđánh, hư không theo đó mà bị xé ra, để lộ sương mù vô tận.Liễu Bình đứng tại chỗ, trường đao trong tay sáng như tuyết.Một đao vừa rồi tuy trảm vào tảng đá, nhưng dư sóng cũng trảm trúng quái vật.Chỉ là lan đến –– Mà tất cả máu loãng, thậm chí cả thi thể quái vật đều bị chiêunày trảm thành bột mịn, theo gió giơ phiêu tán trong chốn hoang dã diện tíchrộng lớn.Uy thế của một đao này quả nhiên là ghê gớm!

Cho nên đây là đao pháp thoát lytập hợp thiết lập sao?

Liễu Bình âm thầm kinh hãi.Danh sách gọi đạo thuật như vậy là đao pháp sơ cấp á?

Con thỏ đứng bên cạnhgiơ ngón tay cái lên, khen ngợ: "Chiều này quá mạnh!"

Liễu Bình nhìn lại hư không.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: "Ngươi phóng thích đao phápsơ cấp Chiến Trảm"."

"Ngươi ***** ? ?? ??."

"Nhờ lần đánh chết này, người đạt được số lượng lớn công đức."

"Sau khi trả lại 30000 điểm công đức người thiếu nợ, số lượng công đức còn lạicủa ngươi là:""100 điểm."

Cái gì!

Vì sao chỉ có 100 điểm chứ!

Nói cách khác, giá trị ban đầu của cái tênkia là 30100 điểm công đức?

Liễu Bình chỉ cảm thấy đầy miệng cay đắng."

Danh sách, ta muốn hỏi một chút, ta sáng tạo kỹ năng sơ cấp cho chính mìnhthì cần bao nhiều công đức?"

"Sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp cần 100 điểm công đức."

Danh sách đáp lại."

Phạm trù cấp bậc kỹ năng là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh?"

"Đúng vậy, chỉ có đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp mới có thể tạo thành tổn thươngcho quái vật Ác Mộng sơ cấp, xin hãy cố lên."

"Vậy đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Có thể tạo thành thương tổn cho quái vật Ác Mộng thứ cấp, loại suy tương tự."

Danh sách nói.ế ố ấ ầ"Vậy nếu ta muốn sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ thánh cấp, cần bao nhiêu côngđức?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Một trăm triệu công đức."

"Ngươi nghiêm túc đó à?"

"Cố lên đi, thiếu niên!"

"...

Vì sao lại nhiều như vậy?"

"Bởi vì nó có thể trảm được quái vật Ác Mộng vương cấp."

"Dựa theo lời người nói, có phải còn có quái vật Ác Mộng thánh cấp haykhông?"

"Có."

"Giết như thế nào?"

"Không biết."

Liễu Bình đưa đao về vỏ, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãithở ra, một lúc lâu sau mới làm hắn bình tĩnh lại.Trấn định, đừng rối loạn, đây chỉ mới là bắt đầu.Bất kể là một trăm triệu công đức, hay là quái vật Ác Mộng thánh cấp, đều làchuyện sau này mà thôi.Hắn còn có con đường rất dài phải đi.Chờ cảm xúc ổn định lại, Liễu Bình quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa.Con sơn dương kia thấy cuộc chiến đã kết thúc, lập tức thoải mái hào phóng đira từ phía sau tảng đá, thăm hỏi mà nói: "Chào các ngươi."

"Chào người, đúng rồi, rốt cuộc quái vật kia là cái gì?"

Con thỏ tò mò hỏi."

Lúc trước Ác Mộng tiến công thần trụ của nó, vì nó muốn đầu nhập về phechúng mà tự mình hủy diệt mấy trăm thế giới, ai ngờ ***** quá nhiều linhhồn, ngược lại làm bọn quái vật Ác Mộng bất mãn, dù sao thì linh hồn là đồ ăncủa chúng-- cho nên nó chỉ có thể vội vàng chạy trốn, ha ha ha, ngốc muốnchết."

Son dương nói."

Vậy ngươi là ——"Liễu Bình hỏi."

Ta là sơn dương."

Son dương nghiêm mặt nói."..."

Liễu Bình."

Ta cũng là con thỏ đây, chúng ta đang hỏi thân phận của ngươi."

Con thỏ nói."

À, ta là Dương tộc hư không, có thể i ra các loại bảo vật, nó bắt ta vốn là muốnphát tài, ai ngờ bị cái cây kia vây khốn."

Son dương nói."

Mệt nhọc mấy vạn năm?"

Con thỏ hỏi."

Đúng vậy, đa tạ các ngươi cứu ta ra, nếu không hắn sẽ tiếp tục ép ta ăn cỏ mỗingày, thật sự quá con mẹ nó, luôn làm ta cảm thấy khuất nhục."

Son dương cảm kích mà nói."

Cho nên...

Thật ra ngươi có thể không ăn cỏ?"

Liễu Bình hỏi."

Ta luôn rất muốn ăn nhánh cây kia -- Nhưng ngày nào quái vật đó cũng đúnggiờ nhét cỏ cho ta ăn, sức ăn của ta lại hữu hạn, chờ mãi vẫn không có cách nàoăn nhánh cây đó."

Son dương nói.Liễu Bình và con thỏ yên lặng quay đầu lại, nhìn lồng giam làm bằng nhánh câykia.Con quái vật kia -- Thật sự quá mức nghiêm khắc.Thật ra nó hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng với con son dương này, đểcon son dương ăn luôn nhánh cây.Cứ như vậy, nó sẽ không bị cầm tù mấy vạn năm, càng không cần ngày ngày ănphân son dương.Cả câu chuyện này...-------Chương 929: Kiến Văn Như Thần!Ai.Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn về phía son dương lần nữa.Giết?

Ăn?

Thả?

Bán?

Dẫn theo?

Xử lý thế nào?

Con son dương này là tốt, haylà xấu?

Hắn không khỏi thở dài.Sau khi công đức trở nên quan trọng xưa nay chưa từng có, hắn thực sự có chútdo dự.Nếu lỡ cứu lầm hoặc giết sai mục tiêu, sẽ lập tức bị trừ mấy vạn điểm công đức,đừng nói đến chuyện tích góp ra đủ công đức để sáng tạo kỹ năng, chắc chắnhắn sẽ điên trước rồi.Đúng lúc này.Lại thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Xin đừng chán ngán thấtvọng, trải qua suy tính của bổn danh sách, sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi trongcơ thể ngươi có thể hình thành "Kiến Văn Như Danh phiên bản hoàn toàn mới,nó có thể giúp phán đoán công đức của mục tiêu."

"Ngươi muốn lấy đi Thượng Khuy Thiên Đạo"và "Mặt ác quỷ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, hai năng lực này là do người sinh thành, dùng chúng có thể trực tiếpsáng tạo ra bản thăng cấp Kiến Văn Như Danh hoàn toàn mới."

Danh sách nói."

Được rồi, ngươi lấy đi, ta cũng không muốn giết người bị trừ công đức."

Liễu Bình nói."

Xin hãy dùng "Sáng tạo."

Danh sách nói."

Ta dùng!"

Liễu Bình nói.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Chúc mừng!"

"Công đức của người đã bị hao hết."

"Ngươi lấy hai loại sức mạnh luân hồi sáng tạo ra công đức năng lực Kỳ Quỷbản hoàn toàn mới:""Kiến Văn Như Thần."

"Tất cả tồn tại, danh hào thiện ác và thuyết minh của nó sẽ hiện ra trước mắtngười, tuyệt đối không bại lộ."

"–– Trên đầu ba thước có thần linh."

ễLiễu Bình nhìn lại con son dương kia.Chỉ thấy trên đỉnh đầu nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Vạn Bảo chi Dương."

"Thuyết minh: Nó là tồn tại tất yếu trong hư không, có thể ăn luôn tất cả rácrưởi lơ lửng trong hư không, là một loại sinh vật có ích với đa số thế giới hưkhông."

"-- Nếu ngươi thả nó, ngươi sẽ đạt được công đức."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Đây là sức mạnh của "Kiến Văn Như Thần", có thể trực tiếp nhìn ra một tồn tạilà thiện hay ác.Nói như thế, tốn hai sức mạnh luân hồi để đổi lấy loại sức mạnh này vẫn là đánggiá."

Được rồi, ngươi đã không có việc gì, xin cứ tự nhiên rời đi."

Liễu Bình nói với con son dương kia.Son dương giật mình, bất ngờ mà hỏi: "Ta thật sự tự do?"

"Không thì thế nào?"

Liễu Bình hỏi lại."

Ngươi biết không, ta ăn một ít kim loại rác rưởi cũng có thể ị ra hoàng kimđấy!"

Sơn dương khó tin mà nói."

Đúng vậy, không sao, ngươi tự do."

Liễu Bình nói."

Phải biết là, ta ăn một ít binh khí rác rưởi, cũng có thểi ra thần binh đấy!"

Sơn dương không thể tưởng tượng mà nói."

Lợi hại, nhưng hiện tại ngươi có thể đi làm chuyện mình muốn làm."

Liễu Bình nói."

Chẳng lẽ ngươi không biết, ta ăn vào tất cả những thứ hữu dụng, đều có thể ị ravật càng cao hơn một cấp bậc?"

Son dưỡng run run thân thể mà hỏi.Liễu Bình và con thỏ liếc mắt nhìn nhau."

Thật là một con dê béo, cả ta cũng có chút động tâm."

Con thỏ nói nhỏ."

Ta cũng vậy."

Liễu Bình thở dài và nói: "Khuyên người lập tức rời đi, nếu không ta thay đổichủ ý thì ngươi không thể đi được nữa đâu."

Son dương hưng phấn "Mị"ế ồmột tiếng, há mồm phun ra một huy chương nho nhỏ."

Cảm tạ ngươi đã cứu ta –– đây là thứ ta đáp lễ cho ngươi, về sau nếu lăn lộntrong hư không thì có thể tới tìm ta chơi."

Nó vứt một huy chương cho Liễu Bình, sau đó tách ra một mảnh hư không, chuivào rồi biến mất tăm hơi.Ánh mắt của Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó hiện lên: "Ngươi phóng thích VạnBảo chi Dương."

"Đây là một quyết định rất khó, nhưng chuyện này là hữu ích đối với hư khôngvạn giới."

"Số công đức ngươi có được 10 điểm."

Liễu Bình nhịn không được mà nói: "Vì sao chỉ có 10 điểm?"

Lại thấy tùng hàng chữ nhỏ hiện lên: "Vạn Bảo chi Dương đã sớm kích hoạtmột dạng bảo vật, trừ phi người muốn giết nó, nếu không nó muốn rời đi thìngươi căn bản không thể ngăn cản."

"Cho 10 điểm công đức là vì nó cảm thấy ngươi không tồi, nhận ân tình củangươi."

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực."

Liễu Bình câm nín.Con son dương này cũng rất gian xảo đấy chứ.Thôi bỏ đi.Mười điểm thì mười điểm vậy.Hắn tiếp tục suy nghĩ biện pháp để tích góp công đức.Hắn nhìn lại huy chương trong tay."

Cảm ân chi chương."

"Vật phẩm đặc thù, bảo vật hư không."

"Huy chương này tương đối với một mệnh, có thể để lại một mạng cho ngườivào thời khắc tử vong."

"Phương pháp sử dụng: Đặt lên trên người là được."

"-- Cho dù là Vạn Bảo chi Dương, cũng hiếm khi có thể tìm được vật này."

Thứ tốt!

Liễu Bình cất huy chương vào cái túi bên người, vẫy tay nói hướng vềphía con thỏ: "Chúng ta đi."

Con thỏ đang muốn đáp lên vai hắn thì đột nhiên cao giọng quát: "Thuẫn!"

Đột nhiên, một mặt tường băng sương khổng lồ trong suốt lóng lánh ầm ầmhình thành, đứng sừng sững ở trước người Liễu Bình và con thỏ.Sau đó, bóng dáng thổi quét thiên địa kia đã lao tới.Oanh! !!Thân thể cực lớn va chạm lên tường bằng khổng lồ cao mấy chục mét, rộng bảytám mét, trực tiếp đâm ra vết rạn chi chít, sau đó lại bắn ngược ra ngoài, dừng ởcách đó hơn mấy trăm mét.Liễu Bình cẩn thận nhìn lại, lúc này mới nhìn ra đó là một con rồng toàn thân cómàu xanh lục.Chẳng qua cả người nó đều là vết thương nhìn thôi đã thấy ghê người, máu tươiào ạt chảy ra, hơi thở đã thoi thóp."

Làm ta sợ muốn chết!"

Con thỏ chưa hoàn hồn mà lẩm bẩm."

Người nào có thể đánh con rồng này thành như vậy..."

Liễu Bình trầm ngâm nói.Một ý niệm hiện lên trong lòng hắn.- - Tuy Andrea là Thánh Linh, nhưng nóiđến cùng cũng là một con rồng.Trái tim Liễu Bình đột nhiên siết chặt.Nghe nói Long tộc đều rất đoàn kết.Con rồng này có biết tung tích của Andrea hay không?

Rốt cuộc là người nàođánh nó thành như vậy?

Sâu trong vòm trời hắc ám, vài ánh ánh hào quang hănghái bay vút đến.Rõ ràng chúng đang nhắm vào con rồng kia.Liễu Bình gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết lấy nắm tay."

Con thỏ."

Hắn nói nhỏ một câu."

Cái gì?"

Con thỏ hỏi."

Ngươi còn nhớ...

Vào rất nhiều năm trước, lúc chúng ta vừa quen biết đã chiếnđấu như thế nào không?"

Liễu Bình hỏi."

Nhớ,"Con thỏ ngầm hiểu và nói, "Ta có thể tiến vào trạng thái đó bất cứ lúc nào."

"Được."

Liễu Bình gật gật đầu.Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ánh sáng trên bầu trời đã bay đến trên không tẩmbằng thuẫn kia.Rõ ràng chúng cũng chú ý tới Liễu Bình.-------Chương 930: Quân viễn chinh nhân loạiSau một lúc tạm dừng, một ánh sáng chậm rãi bay về hướng Liễu Bình, nhữngánh hào quang khác thì tiếp tục đi về phía trước, lao tới chỗ con Lục Long kia."

Triệt tiêu bằng thuẫn."

Liễu Bình nhìn lên không trung và nói."

Được."

Con thỏ vẫy vẫy móng vuốt.Băng thuẫn thật lớn kia lập tức biến mất sạch sẽ.Ánh hào quang nhanh chóng rơi xuống, đúng lại cách phía trước Liễu Bìnhkhông xa, hóa thành một người.Đây là nam nhân anh tuấn.Hắn ta có một mái tóc rậm màu vàng, hình dáng gương mặt thâm thúy, góc cạnhrõ ràng, đôi mắt là màu xanh nước biển, nhìn có vẻ sáng ngời mà trong trẻo,trên người tỏa ra từng luồng dao động sức mạnh cường đại.Trong nháy mắt hắn ta nhìn thấy Liễu Bình thì lập tức nở nụ cười."

Mười chín tuổi!

Thái Hư Cảnh!

Ta rất ít gặp được nhân vật thiên tài như ngươi,xem ra hôm nay thật là ngày lành."

Nam nhân nói."

Các hạ là ai?"

Liễu Bình chắp tay và nói."

Aland, đội trưởng tiểu đội trinh sát quân tiên phong viễn chinh của nhân loại."

Nam nhân ngạo nghễ nói."

Quân viễn chinh?"

Liễu Bình nghi ngờ lặp lại."

Đúng vậy, tin chắc ngươi cũng đã nhìn ra, chúng ta không phải dân nguyên trụtrên thần trụ này, chúng ta đến từ nơi khác."

Aland nói.Không đợi Liễu Bình nói chuyện, hắn ta xua tay và nói: "Ngươi không cần khẩntrương, chúng ta tới thần trụ này, có lẽ sẽ tàn sát đến tinh phong huyết vũ,nhưng tuyệt đối không làm khó xử bất kỳ nhân loại nguyên trụ nào, dù saochúng ta cũng là đồng bào."

Liễu Bình nhất thời không làm rõ được tình hình này -- Triều Ác Mộng đã sắpbùng nổ, kết quả lại có một đám nhân loại quân viễn chinh không biết từ đâunhảy ra?

Chuyện này cũng quá kỳ dị.ếHay là hôm nay những người này vừa đến đây, căn bản không rõ vận mệnh màthần trụ này sắp gặp phải?"

Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi."

Aland nói."

Tại hạ là Liễu Bình."

Liễu Bình chắp tay và nói.Lúc này hắn phát hiện trên đầu đối phương hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Ma ĐầuHuyết Nhục."

"Thuyết minh: Đây là bộ máy giết chóc chân chính, đã từng tàn sát vô số thếgiới, hủy diệt vô số văn minh, ăn qua huyết nhục của các loại chúng sinh, dùngda và xương của họ để làm xiêm y –– Tên người hắn có vô số tội nghiệt."

Liễu Bình có chút bất ngờ, trước nay hắn chưa từng gặp được danh hào tà ácnhư vậy.Cái tên này là ác ma khoác da người!

Nhưng hình như hắn ta lại rất bảo vệ nhânloại -- Trong lúc Liễu Bình suy tư, Aland tùy tiện ném đến một cái chai.Liễu Bình đón lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đồ uống năng lượng, ta đoán Tu Hành Trắc các ngươi không có thứ này, mở rauống đi, hương vị của nó cũng rất tốt."

Aland giới thiệu.Liễu Bình liếc hắn ta một cái.Hắn ta cũng không nói dối, hơn nữa thiệt tình muốn Liễu Bình nếm thử hươngvị món đồ uống kia.Tình hình này giống như một người đến từ thế giới văn minh, sau khi đến xã hộinguyên thuỷ thì đưa cho người sống trong hang của thị tộc nguyên thủy mộtđiếu thuốc rồi nói cho đối phương đây là thứ tốt.Chậc -- Rốt cuộc đám người này là thế nào?

Liễu Bình vặn nắp bình ra, ngửingửi, thuận tiện nhìn hàng chữ thuyết minh trong hư không kia một lần.Thật sự là đồ uống năng lượng.Hắn uống một ngụm."

Thế nào?

Hương vị không tồi đúng không?"

Aland hỏi."

Cũng không tệ lắm, có vị trái cây, ta tương đối thích."

Liễu Bình gật đầu và nói.Aland lập tức cười rộ lên, lớn tiếng nói: "Ha ha, ta thấy tiểu tử ngươi rất tuyệt,đợi lát nữa nhất định phải gia nhập đội ngũ của ta."

"Gia nhập?

Làm sao để gia nhập?"

Liễu Bình hỏi.ấ ể ồ ễAland lấy ra một quyển sách, rút một thẻ bài rồi đưa cho Liễu Bình và nói:"Viết tên lên trên đó là có thể trở thành quân dự bị, sau đó thông qua các loạikhảo hạch để trở thành đội viên chính thức, có phải rất tiện hay không?

Tới, kýtên đi."

Liễu Bình nhún vai và nói: "Đại ca, ta chỉ tới nơi này đi dạo, thật sự khôngmuốn gia nhập quân viễn chinh gì."

"Ai nha, phúc lợi của chúng ta rất tốt, chỉ cần người gia nhập thì không cần tiêutiền mua đan dược tu hành."

Aland vỗ bả vai hắn, thân thiện mà nói.Lúc này ở phương xa truyền đến tiếng hộ của con Lục Long kia, hòa lẫn vớitiếng quát tháo của những nhân loại khác.Aland hơi nhíu mày, vẻ nhiệt tình trên mặt nhanh chóng rút đi, ánh mắt trở nênlạnh như băng, nói nhỏ một câu: "Bắt có con rồng mà làm nơi nơi đều là máu,làm mất mặt tiểu đội chúng ta quá."

Trên người hắn ta bỗng bùng lên một luồng khí thế.Một hư ảnh hiện lên ở phía sau hắn ta.Liễu Bình nhìn hư ảnh kia, đồng tử bỗng co rụt lại.Hư ảnh kia có gương mặt tách đôi, một bên là nam tính, bên kia là nữ tính.Nhưng không phải Aldrich và Medea.- - Là một loại quái vật Ác Mộng tương tựkhác!

Tuy chỉ là một hư ảnh, nhưng hư ảnh này lại rơi xuống, trùng khớp lênngười Aland.Aland này đang sử dụng sức mạnh của quái vật Ác Mộng!"

Liễu Bình, ngươi chờ ta một chút, ta đi bắt con rồng kia rồi trở về tiếp tục bànchuyện của chúng ta."

Aland cười một cái với Liễu Bình, thân thể chợt lóe rồi lao lên trời cao, bay tớihướng phát ra tiếng rồng gầm kia.Liễu Bình đứng tại chỗ im lặng mấy phút.- - Rốt cục những người này có quanhệ gì với Ác Mộng Chủng?

Hắn cúi đầu nhìn lại thẻ bài trống rỗng trong tay.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung, lấp lánh nhấp nháy:"Thẻ bài: Thẻ bài ký tên của quân dự bị."."

Phương pháp sử dụng: Ký tên họ của mình vào là có thể gia nhập quân dự bịviễn chinh, bị quân quy toàn bộ quân viễn chinh quản thúc, hưởng thụ đãi ngộquân đội."

"Đặc biệt thuyết minh:""-- Đây là nhóm nhân loại mạnh nhất trong thế giới Ác Mộng."

Dưới màn đêm.Lửa trại bập bùm thiêu đốt.Một bàn tay vươn tới, ném thẻ bài lên trên giá nướng BBQ nóng rực.ềTrên thẻ bài, Lục Long bị thương kia đang mê mang, cứ như không hề có cảmgiác."

Xem ra còn phải thêm chút lửa."

Có người cười nói.Giọng nói của Aland vang lên: "Là như thế này sao?"

Giá nướng BBQ nổi lên ánh đỏ càng mãnh liệt, cả hư không cũng bắt đầu tanvỡ.Trên thẻ bài, con Lục Long kia rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ."

Quả nhiên dụng cụ hành quân chịu được cực nóng -- Hôm nay ăn thịt rồng haysao?"

Lại một giọng nói vang lên."

Không, đợt lát nữa còn có việc cần hỏi con rồng này, tạm thời để lại một mạngcho nó."

Aland nói.Ánh lửa bỗng dịu lại.Thẻ bài bị ném lên giá nướng BBQ, không ai để ý đến nữa.Aland đứng lên, vỗ tay và nói: "Được, hiện tại chúng ta nói chính sự, gần đâychúng ta đến thần trụ này, phát hiện có người mới có tư cách gia nhập quân viễnchinh, điều này đáng để mọi người cùng uống một ly."

Không ai đáp lại.Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên: "Bỏ đi, một đám quỷ hẹp hòi, ly rượu nàyđể ta mời."

Một chai rượu được mở ra.Nó bay lên giữa không trung, rót đầy cho mỗi người rồi mới chậm rãi bay trởvề, dùng ở trước mặt nữ tử kia lần nữa.Năm sáu người trước lửa trại cùng giơ cái ly lên.Liễu Bình cũng nâng ly."

Cảm ơn mọi người, cảm ơn ngươi."

Hắn mỉm cười nói với nàng.Mọi người uống một hơi cạn sạch.Aland buông cái ly xuống, nhìn chăm chú vào Liễu Bình với ánh mắt cổ vũ, sauđó nói: "Sau khi trở thành quân viễn chinh, điều *****ên phải làm là săn thú."."

Đi thôi, đi săn thú trong thế giới hắc ám này, ***** những tồn tại nấp trongthế giới này, trước buổi sáng ngày mai, ngươi phải mang theo con mồi của mìnhtrở về để đổi lấy điểm công huân từ chỗ ta-- Điểm công huân quyết định ngươicó cơm ăn hay không."

"Được thôi."

ễ ồLiễu Bình đứng lên rồi xoay người đi vào màn đêm.-------Chương 931: Là quái vật Ác Mộng ChủngMãi đến khi không nhìn thấy hắn nữa, Aland mới dời ánh mắt đi, cười nói vớimọi người: "Ta đánh đố tiểu tử này có thể sống sót."

"Đương nhiên, ánh mắt thủ lĩnh có khi nào sai đâu."

Một nam nhân râu quai nón nói."

Đề cử đồng tộc ưu tú nhập ngũ thành công thì thủ lĩnh cũng có thể nhận đượcmột mớ điểm công huân xa xỉ."

Nữ nhân mời mọi người uống rượu vừa rồi cười nói."

Đó là điều ta xứng đáng có được, ta có thể dựa vào tầm nhìn của mình để ăncơm."

Aland trừng mắt mà nói."

Không sai,"Nữ nhân đứng lên duỗi người, ngáp một cái rồi nói: "Các ngươi nói chuyện đi,gần đây ta rất nghèo, chờ đến khi thí điểm thì sẽ trở về."

"Ai kêu lần nào ngươi cũng đánh cược chơi bài lớn như vậy, ngươi không thểđặt ít một chút sao?"

Aland nói.Mọi người cười ha hả."

Không có đủ tiền đặt cược thì chơi còn thú vị gì nữa –– Ta đi đây."

Nữ quân nhân nói xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất.Aland bất đắc dĩ lắc đầu."

Tới, tới, chúng ta đánh bài."

Mấy quân nhân chào hỏi Aland và nói."

Đánh cược nhỏ cũng vui sướng, mỗi lần đặt cược không được vượt qua mườiđiểm công huân, có nghe thấy không?"

Aland nói."

Tuân lệnh, thủ lĩnh"Mọi người đáp.Liễu Bình đi về phía trước trong bóng đêm.Trên tay hắn có một thẻ bài trống, đó là Aland cho hắn.***** hoặc bắt giữ con mồi xong thì có thể dùng thẻ bài này để cất vào.Con thỏ hiện ra từ trong hư không, nói nhỏ: "Tinh huống những người đó là thếnào?"

"Còn chưa biết, quan sát thêm hai ngày là có đáp án."

ễLiễu Bình nói.Hắn nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá cao mấy thước, ánh mắt đảo qua khắpmọi nơi trong chốn hoang dã.Hai hàng chữ nhỏ bỗng nhảy ra.Hàng chữ nhỏ này hiện ra trên một mảnh bùn đất cao vài trăm thước, biểu hiệnnó là đầu nguồn kích phát ra "Kiến Văn Như Thần": "Quật địa thần quy."

"Danh hiệu Quy Trung Thiện Đức, vì lòng mang thương hại, thường khiêng tấtcả thi thể đến Vĩnh Dạ để vùi lấp, giúp chúng được ngủ yên, xóa đi điềm xấu."

Được rồi.Vừa thấy là biết không thể giết, nếu không nhất định sẽ trừ công đức.Ánh mắt Liễu Bình chuyển động, nhìn lại ở nơi xa hơn, chỉ thấy ở một mảnh cátlõm xuống khác, lại có hai hàng chữ nhỏ hiện ra: "Thôn Hồn Ma Xà."

"Có thể ăn tất cả thực vật mà sống, nhưng lại thích cắn nuốt linh hồn, cảm thấyhưng phấn khi cảm nhận sự giãy giụa thống khổ của linh hồn trong cơ thể."

Con này thì có thể giết!

Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, thân thể nhẹnhàng bật lên cao, tung bay về hướng Ma Xà kia.Im hơi lặng tiếng bay được nửa đường, Liễu Bình bỗng quát: "Con thỏ, đuổi nóra đây!"

"Được."

Con thỏ hứng thú bùng bụng mà vẫy vẫy móng vuốt.Mặt đất lập tức có băng sương trải lên, không ngừng lan tràn đến chỗ Thôn HồnMa Xà ẩn nấp.Ma Xà lập tức biết mình đã bại lộ."

Một nhân loại...

Ăn ngươi!"

Nó chui ra khỏi mặt đất, thân thể bật nhanh lên trời, mở cái mồm bồn máu ratáp về hướng Liễu Bình.Liễu Bình vươn tay tung trường đao, cả người run lên không ngừng, mãi đếnkhi con rắn này sắp cắn trúng hắn thì mới rống lên một tiếng: "Ca!"

Chỉ một thoáng, thân thể khổng lồ của Thôn Hồn Ma Xà bị băng sương đôngcứng lại, không nhúc nhích được mảy may.Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.Ngươi bất động thì sao ta trảm người được?

Ta chỉ có thể trảm thứ gì động đậythôi!

Cũng may lúc này, con thỏ tri kỷ ném văng ra một khối bằng tinh thật lớn,đánh vào đầu Ma Xà, khiến nó khẽ run rẩy ở mức độ khó phát hiện được.Ong -- Một tiếng reo vang lên, Trấn Ngục đạo lập tức ra khỏi vỏ, hóa thành mộtvệt lôi quang lao thẳng lên vòm trời rộng lớn, trảm nứt tất cả hư không hắc ámchung quanh, hiện ra dòng chảy hỗn loạn vô tận giấu sau lưng hư không.ắ ấ ế ế ốGiữa hai mắt Ma Xà xuất hiện một lôi tuyến tòa sáng, cứ kéo dài mãi đến cuốithân thể nó.Trong nháy mắt tuyến kia biến mất, cả người con rắn lập tức bị trảm thành haimảnh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Chúc mừng, người đạt được ba trăm điểmcông đức."

Liễu Bình đáp xuống, nhẹ nhàng ném thẻ bài trống trong tay đi.Chỉ thấy thân thể ma xà lập tức biến mất tăm hơi.Trên thẻ bài lại xuất hiện những mảnh vụn thịt và vũng máu đầy đất, vừa thấy làbiết một loài rắn hình thể cực lớn."

Hoàn thành."

Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.Lúc này lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên: "Công đức hiện giờ: Ba trăm mườiđiểm."

"Khi người đạt được 1000 điểm công đức, ngươi có thể lựa chọn sáng tạo kỹnăng chiến đấu thứ cấp, hoặc là tiếp tục tích góp công đức."

Liễu Bình tò mò hỏi: "Tiếp tục tích góp công đức?

Sẽ thế nào?"

Danh sách nói: "Khi người đạt được 1200 điểm công đức, ngươi có thể tiếnhành thăng cấp cho kỹ năng sơ cấp vốn có."

"Kỹ năng sau khi thăng cấp sẽ trở thành kỹ năng thứ cấp, nhưng bởi vì thăngcấp từ kỹ năng sơ cấp được sắp xếp sẵn, cho nên nó mạnh hơn kỹ năng thứ cấpbình thường."

Liễu Bình xem xong thì hơi suy tư rồi đưa ra quyết định.Chẳng qua là tích góp thêm hai trăm điểm công đức thì có thể đổi lấy kỹ năngcàng mạnh, vậy vẫn rất có lời.Thế thì tiếp tục tích góp công đức đi!

Liễu Bình vừa muốn nhích người, bỗnglập tức cảnh giác, đè trường đao lại nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy một bóng người từ từ xuất hiện ở cách đó không xa.- - Là nữ quânnhân mời hắn uống một ly kia!

Lúc mới tiến vào quân doanh, Liễu Bình ngheAland gọi nàng ta là Delia.Delia ôm hai tay đánh giá Liễu Bình trong bóng đêm, bỗng cười nói: "Một đaovừa rồi không tồi, khó trách Aland liếc mắt một cái là đã nhìn trúng ngươi."

"Đa tạ rượu của ngươi, chờ ta kiếm được công huân, ta cũng mời người uốngmột ly."

Liễu Bình chắp tay và nói."

Khá biết điều đấy -- Nể mặt người ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ta chongươi một lời khuyên."

Delia nói.ắ"Nghiêm túc lắng nghe."

Liễu Bình nói."

Dùng hết sức để tích góp công huân đi, ba ngày sau, nếu công huân của ngươikhông đạt tới tiêu chuẩn thì Aland sẽ không chút do dự giết người, dùng linhhồn của ngươi để đền bù tổn thất của hắn."

Delia nói."

Giết ta?

Vì sao?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Người mới đều bị khảo hạch như thế này."

"Vậy -- Các ngươi thì sao?"

"Chúng ta à, mỗi ngày người có công huân ít nhất trong tiểu đội sẽ lập tức bịđào thải, linh hồn bị đưa vào ao chuyển hóa -- cho nên người nhìn thấy khôngcó ai muốn mời ngươi một ly rượu, bởi vì cho dù là một công huân, cũng có khảnăng quyết định bọn họ sống hay chết."

Delia nói.Trên tay nàng ta bỗng có thêm một thẻ bài.Tên thẻ bài kia có vẽ một con quái vật, nó đứng trong một mảnh sương mù mêmang, chỉ lộ ra một gương mặt quái dị, lẳng lặng quan sát doanh địa nhân loạitrên mặt đất.Mặt của nó một nửa là nam nhân, một nửa kia là nữ nhân.- - Là quái vật ÁcMộng Chủng-------Chương 932: Trị số đã được xác định!Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, trong hư không nhanh chóng hiện ra từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Thẻ bài Ác Mộng: Ao chuyển hóa (Ngụy)."

"Đây là một thẻ bài có tính lừa gạt, đã lừa tất cả chúng sinh, nhưng lại khôngcách nào thực hiện lừa gạt nào trước mặt ngươi."

"Ngươi có thể nhìn thấy gương mặt chân thật của nó:""Thẻ bài Ác Mộng: Thuật cắn nuốt."

"Một khi kích hoạt thẻ bài này, nó sẽ lập tức hấp thu linh hồn người sử dụng,trực tiếp đưa người đến trước mặt quái vật Ác Mộng được vẽ trên thẻ bài."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Thì ra là thế!

Không nghi ngờ gì nữa, những người này hẳn là "Trái cây"của quái vật Ác Mộng kia.Đáng thương cho những người này tự cho là mình đang thành lập văn minh,chinh chiến vạn giới vì tộc đàn, thật ra chỉ là đang làm lính hầu cho con quái vậtÁc Mộng kia, thu thập đồ ăn cho nó.Hơn nữa cách mỗi một ngày, nhất định sẽ có một người trở thành đồ ăn của quáivật kia.Đây là sự tàn nhẫn và bị thương cùng cực.Liễu Bình nhìn Delia, cười nói: "Công huân quý giá như thế, người lại nguyện ýtốn công huân mời ta uống một ly."

"Bởi vì ta là mạnh nhất."

Delia cười rộ lên.Một hàng chữ nhỏ lặng lẽ hiện lên trên đỉnh đầu nàng: "Nữ tử bị bạch cốt hoangmang vây quanh."

"Nàng ***** vô số chúng sinh, hài cốt chồng chất như núi, vẫn luôn leo lênđỉnh núi không thể nhìn thấy."

Nàng ta xua xua tay với Liễu Bình, tiếp tục nói: "Hiện tại là 10 giờ tối, còn haigiờ thì phải kết toán công huân, ta phải đi chiến đấu trong chốc lát, gặp lại sau."

"Từ từ!"

Liễu Bình gọi lại nàng."

Làm sao vậy?

Còn có việc?"

"Nếu là những người thường đó –– Aland gặp phải nhân loại bình thường, sẽthế nào?"

Liễu Bình hỏi.ề ế"Đương nhiên là đưa về làm ***** li, một người quá bình thường, nếu không làm***** li thì làm sao trợ giúp tóc đàn duy trì sức chiến đấu?"

"Làm cả đời?"

Liễu Bình hỏi."

Cả đời?

Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, mấy năm thôi là chết, linh hồn cũng tiến vàoao chuyển hóa, cống hiến một chút sức mạnh cuối cùng vì người tồn tại."

Delia vừa nói, vừa cười đi về phía trước, ghé vào bên tai Liễu Bình và nói:"Nhóc con, đừng ôm bất cứ ảo tưởng ngây thơ nào, điều duy nhất người có thểlàm là dẫm lên hài cốt của người khác để bò lên trên, bằng không --"."

Ngươi sắp chuẩn bị biến thành hài cốt, để người khác dẫm lên người và bò lêntrên."

Câu nói vừa dứt, trên người nàng ta bỗng hiện ra một luồng tinh quang u lam,sau đó biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình đứng tại chỗ trong chốc lát."

Bất kể là vì công đức, hay là vì tiếp tục hiểu biết những người này...

Ta cũngphải tiếp tục săn giết những quái vật đó."

Hắn lắc đầu, sau đó đi vào sâu trong hoang dã hắc ám mênh mông vô bờ ấy.Hai giờ sau.Liễu Bình xuất hiện ở doanh địa lần nữa.Aland mang theo ý cười chào hỏi với hắn: "Ồ?

Sao ngươi lại trở lại?

Chẳng lẽngươi săn thú gặp cản trở gì hay sao?"

Liễu Bình nhìn thẳng vào mắt hắn ta, lại phát hiện trong đôi mắt đó không cómột chút ý cười, chỉ có phiền chán và xem kỹ."

Cũng không phải, hình như thẻ bài này đã chứa không nổi nữa."

Liễu Bình đưa thẻ bài có công năng cất giữ kia qua.Aland nhận lấy thẻ bài, cúi đầu quan sát, sau đó đột nhiên cười ha ha lên."

Một con rắn độc, một con thằn lằn kịch độc, còn có hai con ma quỷ đêm tối amhiểu ám sát, chỉ một buổi tối mà người đạt tới tiêu chuẩn rồi!"

Hắn ta thân thiện vỗ bả vai Liễu Bình, dẫn hắn đi đến cái ghế dây mây ở giữadoanh địa rồi ngồi xuống, đưa một chai rượu cho Liễu Bình."

Uống đi, đây là thứ người đáng có được, ta mời."

Aland nói."

Vì sao –– Không phải công huân rất đáng giá sao?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Ta là người giới thiệu người, ngay buổi tối *****ên mà người đã đạt được tiêuchuẩn, chứng minh người có tiềm lực cực kỳ mạnh, ta đã có thể tiếp nhận ngườiề ễ ề ếgia nhập đội tiền trạm quân viễn chinh –– Điều này sẽ mang đến cho ta một mớđiểm công huân không tồi."

Aland cười tủm tỉm và nói.Trong mắt hắn ta tràn ngập nhiệt tình.Liễu Bình lập tức mở nắp chai, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.Trên thực tế, cho dù chỉ "Chiến Trảm"chỉ là đao thuật sơ cấp, nhưng uy lực của nó cũng vượt qua dự đoán của LiễuBình.Đây là đạo thuật mà tất cả chúng sinh đều chưa gặp qua, bẩm sinh đã ẩn chứahiệu quả "Đánh bất ngờ".Kẻ địch hoàn toàn không biết trốn như thế nào.Hắn nhìn lại vào hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: "Công đức hiện giờ:1100 điểm."

Chỉ còn thiếu một trăm điểm công đức là có thể tiến hành một lần thăng cấp cho"Chiến Trảm".Sở dĩ hắn vội vàng trở về, là bởi vì hiện giờ đã tới 12 giờ đêm, chính là thờikhắc kết toán công huân trong một ngày.Hắn phải tận mắt nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì!"

Hiện tại ngươi là cảnh giới Thái Hư, có tự tin tiếp tục đánh sâu lên cảnh giớibên trên hay không?"

Aland quan tâm hỏi."

Có, cho ta một chút thời gian là được."

Liễu Bình nói."

Tốt!

Tốt!

Ta không chỉ cho ngươi thời gian, còn an bài tài nguyên tu hành chongươi, hy vọng kết thúc ngày thứ ba thì ngươi có thể tiếp tục tăng lên một cảnhgiới, nếu như vậy, đánh giá của người sẽ càng cao."

Aland nhiệt tình nói.- -Liễu Bình được đánh giá cao thì hắn ta sẽ lấy được càngnhiều lợi ích hơn."

Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói.Aland thấy vẻ mặt hắn nhẹ nhàng bâng quơ, lập tức vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn,nói: "Ngươi chờ một chút, phía chúng ta có chút việc, đợi lát nữa chúng ta bànkỹ thêm vậy."

"Được, người đi làm việc đi."

Liễu Bình nói.ế ồ ế ồAland đứng lên, đi đến chính giữa doanh địa rồi lớn tiếng nói: "Được rồi, thờikhắc kết toán đã tới rồi!"

Vài bóng người đi ra từ trong bóng đêm, đứng ở trước lửa trại.Một vệt tinh quang bay vút tới từ phương xa, lặng lẽ dừng lại trên khối đá cáchđó không xa rồi hiện thân.Đúng là Delia.Aland gật gật đầu với nàng ta, sau đó rút một thẻ bài rồi ném văng ra.Phanh!

Thẻ bài hóa thành dụng cụ tính toán, sau đó bay xuống tay hắn ta lầnnữa."

Tay súng bắn tỉa Lão Lục, công huân của ngươi là 176 điểm, đã xem nhưkhông tồi, lúc bắt giữ Lục Long cũng bỏ ra không ít sức, ta cho ngươi thêm 20điểm công huân, cho nên công huân của ngươi là 196 điểm."

Aland nhập một hàng con số vào dụng cụ tính toán.Đinh –– Trị số đã được xác định!

Trước ngực tay súng bắn tỉa kia lập tức xuấthiện một con số: 196.Hắn ta nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Chắc ta không phải là thấp nhất..."

"Ngươi đương nhiên không phải thấp nhất, dù sao rất nhiều lúc trên chiếntrường đều phải dựa vào một kích lấy mạng của ngươi."

Aland cười nói.-------Chương 933: Công huân và sinh tửHắn ta đi đến trước mặt đội viên thứ hai, mở miệng nói: "Thánh Điện Thuẫn kỵsĩ, mỗi lần chiến đấu người luôn chắn ở đằng trước, tuy không có lấy được điểmgì, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu không có người thì cuộc chiến sẽ không tiếnhành thuận lợi như vậy."

"Cho nên tuy ngươi chỉ có 153 điểm, nhưng trong mấy lần săn thú cỡ lớn, talàm đội trưởng sẽ cho ngươi thêm một chút điểm -- Vậy thêm 50 điểm đi."

Aland gõ vào dụng cụ tính toán.Đinh!

Một con số xuất hiện trước ngực tên Thần Điện Thuẫn kỵ sĩ cường trángkia -- 203 điểm!

Tay súng bắn tỉa kia nhìn số công huân trước ngực Thần Điệnthuẫn kỵ sĩ, đã bắt đầu khẩn trương.Sắc mặt căng chặt của Thần Điện Thuẫn kỵ sĩ lại dần lơi lỏng lại.Bất kể thể nào, điểm công huân của gã cũng cao hơn tay súng bắn tỉa kia.Gã không phải người có công huân thấp nhất."

Cảm ơn thủ lĩnh, ngài có chuyện gì thì chỉ cần hạ lệnh cho ta, ta sẽ không chổitừ bất chấp nguy nan."

Thần Điện Thuẫn kỵ sĩ ồm ồm mà nói, thậm chí quỳ một gối xuống đất, thi lễvới Aland.Ý cười trên mặt Aland càng tăng lên, xua tay nói: "Đây là thứ ngươi đáng cóđược, không cần khách khí với ta."

Trên tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một thanh lợi kiếm.Trường kiếm đâm vào miệng của Thần Điện Thuẫn kỵ sĩ, đâm thủng qua cả ót.Kỵ sĩ kia căn bản không kịp phản ứng, cả người run rẩy một hồi, đôi tay vừanâng lên bắt lấy thân kiếm rồi bất động.Gã vốn đang quỳ một gối xuống đất, lúc này thi thể bị đâm xuyên qua thânkiếm, bị Aland nhấc lên treo ở giữa không trung.Aland mang theo ý cười mà nói: "Tuy ngươi không phải người có công huânthấp nhất, nhưng ít nhất có hai lần, ngươi cố ý bỏ sót công kích của quái vật,làm người thi pháp đằng sau rối loạn cả lên ––""Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ có người bị thương, thay người trở thànhngười có công huân đứng cuối à?"

Lặng ngắt như tờ.Ý cười trên mặt Aland biến mất.Hắn ta đạp chân lên mặt đối phương để dễ rút trường kiếm về."

Người cho rằng có thể giấu diếm được đôi mắt ta?

Ngu xuẩn."

Trường kiếm bị cắm xuống mặt đất.ầ ế ếAland cầm dụng cụ tính toán, đi đến trước mặt đội viên tiếp theo, hô: "Chúthuật sư Lão Cửu!"

"Ta ở đây, đội trưởng!"

Một nam nhân vóc dáng nhỏ gầy đen đúa nói."

Vâng, người làm không tồi, ta sẽ không nói nhiều, mấy lần săn thú thêm điểmcho người như thường, cuối cùng là 195 điểm."

Aland nói."

Vâng, đội trưởng!"

Nam nhân vóc dáng nhỏ gầy nói.Aland đi qua từ hắn ta, bước đến trước mặt người tiếp theo.Nhân lúc này, nam nhân vóc dáng nhỏ gầy vội vàng lau mồ hôi lạnh trên tránmột chút.Không bao lâu sau, Aland đã chạy tới trước mặt Delia."

Rốt cuộc ngươi giết được bao nhiêu?

Có đủ hay không?

Nếu không ta chongươi thêm một ít công huân từ nhiệm vụ săn bắt Lục Long?"

Aland quan tâm mà hỏi."

Không cần, trên đôi tay ta dính đầy linh hồn kêu rên."

Delia nói.Nàng ta vừa nói, vừa vung cánh tay mảnh khảnh thon dài, làm ra động tác chémgiết."

Để ta nhìn xem ngươi giết bao nhiêu - A, thật là một con số xinh đẹp, vậy ta sẽkhông thêm điểm cho ngươi."

Aland tán thưởng.Hắn ta gõ ra một hàng con số trên dụng cụ tính toán.Đinh!

Trước ngực Delia hiện ra một con số: 310.Chỉ tốn hai giờ mà điểm công huân của nàng ta đã vượt qua mọi người!

LiễuBình chú ý mỗi khi có người được tính điểm công huân thì những người khácđều khẩn trương nhìn chằm chằm.Hình như công huân của mọi người đều tương đương nhau.Thậm chí có hai người có điểm công huân bằng nhau.Nguyên nhân tạo thành tình huống này là do cách Aland thêm điểm trong cáccuộc săn thú cỡ lớn thật sự quá mức mơ hồ, không có căn cứ nghiêm khắc gì cả,hình như là tùy tiện cho điểm thôi.Thậm chí hắn ta cũng cố ý làm số lượng điểm công huân của mọi người tươngđối tiếp cận.Điều này dựng lên một bầu không khí khẩn trương.ố ếAi cũng sợ cuối cùng người chết chính là mình.Nhưng kỳ quái chính là -- Lúc Delia bị tính toán công huân, mọi người đều thảlỏng lại, thậm chí lười đi xem.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút là hiểu.Xem ra nàng ta quả nhiên là mạnh nhất!

Aland cũng phải lấy lòng nàng ta.Sóng mắt Delia lưu chuyển, nhân lúc người khác không chú ý, nàng ta bắn mộtánh mắt về hướng Liễu Bình."

Nếu ta chết, hắn sợ mình không ứng phó được cục diện, cho nên cực kỳ quantâm tình hình của ta."

Delia truyền âm."

Thì ra là thế."

Liễu Bình cũng truyền âm đáp lại.Một lát sau.Điểm của đội viên cuối cùng cũng đã có.Đó là một nữ nhân khác, nàng ta là thích khách ám ảnh phụ trách trinh sát chocả đội ngũ."

Xin lỗi, điểm công huân của người chỉ có 179, là thấp nhất hôm nay đấy."

Aland tràn đầy tiếc hận mà nói."

Aland, cầu xin ngươi, hôm nay ta giúp người rất nhiều lần –– đừng để ta chếtmà!"

Nữ thích khách quỳ xuống đất cầu xin.Aland thở dài, cúi người nói bên tai nàng ta: "Không có cách nào, người đãkhông còn tiềm lực, cho dù là chiến đấu hay ở vấn đề giúp ta đều làm ngườicảm thấy - _""Phiền chán."

Aland gõ con số tiếp theo tên dụng cụ tính toán.Đinh!

Trước ngực nữ tử xuất hiện một hàng chữ nhỏ: 179.Nàng ta là người có điểm thấp nhất!

Dị biến đột nhiên sinh ra -- Chỉ thấy mộtthẻ bài bay lên từ trên người nữ tử, hóa thành hư ảnh quái vật bán nam bán nữkia.Hư ảnh vươn tay, vẫy về phía nữ tử kia.Nữ tử phát ra một tiếng hét thảm, sắc mặt đột nhiên trở nên vặn vẹo mà điêncuồng."

Aland,"Nàng ta nói với giọng điệu oán độc, "Ta sẽ làm người hối hận!"

ấ ẳ ề ễMột thanh chủy thủ xuất hiện trong tay nàng ta, bị ném thẳng về hướng LiễuBình."

Tiện nhân đáng chết!"

Sắc mặt Aland biến đổi.Đáng tiếc biển hóa trong sân quá nhanh, tuy hắn ta đề phòng đối phương đánhlén, lại không ngờ nàng ta lại nhắm vào Liễu Bình.- - Đây là người mà hắn tatiến cử, nếu xảy ra vấn đề thì hắn ta sẽ bị trừ công huân!

Chỉ thấy chủy thủ kiachia một thành hai, trong nháy mắt triển khai đã hóa thành mười hai hư ảnh,đâm vào người của Liễu Bình."

Mau tránh ra!"

Delia quát.Thân thể Liễu Bình chấn động.Chỉ thấy một lối quang điện ảnh lao vút ra từ trên tay hắn, đánh tan hết mười haihư ảnh kia.Lôi ảnh đó liên tục phát ra tiếng chấn động, xuyên qua doanh địa, bay lên xa títtrên bầu trời, chợt lóe rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.Một đao quá nhanh!-------Chương 934: Vì kéo dài Nhân tộc, xin hãy toàn lực ứng phó đi!Ngay cả nữ thích khách kia cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ đối phươnglại có thể phá tan công kích của mình như vậy."

Xin lỗi,"Liễu Bình thở dài, lắc đầu nói: "Ta không cố tình muốn làm người thất vọng."

Hắn thu trường đao vào vỏ.Ánh mắt nữ thích khách ảm đạm đi, cười khổ và nói: "Thì ra ta thật sự là kẻ yếunhất."

Câu nói vừa dứt.Nàng ta lập tức hóa thành một làn sương máu mơ hồ rồi chui vào thẻ bài kia.Thẻ bài kia bị nhuộm thành màu đỏ tươi, lặng lẽ đi vào hư không, hoàn toànbiến mất trước mắt mọi người.Toàn bộ doanh địa là một mảnh yên lặng trang nghiêm.Aland duỗi người một cái, ngáp dài và nói: "Được rồi, lại là một ngày hoàn toànmới, tất cả đi nghỉ ngơi đi, hai giờ sau bắt đầu hành động!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người cùng đáp lại.Bọn họ đều chui vào lều trại của mình, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.Aland đi đến trước mặt Liễu Bình, cười nói: "Đạo pháp của ngươi không tồi,học từ ai vậy?"

"Tự cân nhắc ra."

Liễu Bình nghiêm túc nói."

Ngươi có thể ngộ ra đao pháp lợi hại như vậy?"

Aland kinh ngạc nói."

Không tính lợi hại, khi ta phát động chiều này phải run rẩy cả người."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói.Aland thoáng hồi tưởng, vừa rồi thật sự là như thế.Cả người run rẩy -- Mới có thể ra chiếu -- Vậy cũng quá quái dị, hơn nữa tínhcực hạn tương đối rõ ràng.Trong lòng hắn ta buông lỏng, bật cười rồi lắc đầu nói: "Quả nhiên là người trẻtuổi, cứ cân nhắc mấy thứ hiếm lạ cổ quái, bỏ đi, không nói nữa, ngươi cũngnghỉ ngơi đi, hai giờ sau cùng hành động với tiểu đội."

"Đã rõ."

ễLiễu Bình nói.Trước lửa trại.Những người khác đều vào lều trại để nghỉ ngơi.Hôm nay là Delia gác đêm.Nàng ta ngồi đối diện lửa trại, nâng một quyển sách, thường lật qua hai trang.Liễu Bình ngồi khoanh chân, nhắm hai mắt lại, trong lòng yên lặng trầm tư.- -Hiện giờ hắn là người tu hành Thái Hư Cảnh.Lấy tổng số lượng Linh lực cảnh giới này, hắn có thể thi triển ba lần "ChiếnTrảm"trong lúc chiến đấu, sau đó thì kiệt lực.Chiến Trảm là bí thức đao thuật cường đại như thế, cho nên bất kể là Linh lựchay là thể lực, hắn cũng sẽ đạt tới mức độ khô cạn, không thể tái chiến.Chỉ có quang hoàn băng sương -- Bởi vì nó là phong ấn chi chú đông cứng phátđộng cùng với con thỏ, cho nên cũng không tiêu hao sức mạnh mấy.Không biết vì sao, trong lòng Liễu Bình hiện ra vẻ mặt mỉm cười của Aland.Nhìn hắn ta anh tuấn và vũ dũng như vậy, nhưng lại có danh hào "Ma ĐầuHuyết Nhục", giết đồng đội không do dự chút nào cả.Thực lực của hắn ta...

Hẳn cũng là mạnh nhất trong nhóm người này.Không.Delia cũng không thua kém gì hắn ta.Hai người bọn họ là mạnh nhất trong đội ngũ này.Liễu Bình là cảnh giới Thái Hà, lại được hắn ta xem là người mới để mời chào,chúng minh thực lực của hắn ta vượt qua tu sĩ Thái Hư Cảnh.Hắn ta chỉ hơi nhìn "Chiến Trảm"với con mắt khác.Như vậy...

Xem ra hắn phải tăng thực lực lên thêm một bước.Thật ra nghiêm túc mà nói, nếu có thể sử dụng chiêu thức trong tập hợp thiết lậpđể chiến đấu thì hắn đương nhiên là vô địch.Với kỹ xảo và chiêu thức chiến đấu nhiều thế, tùy tiện lấy ra cũng có thể giếtsạch bọn họ.Nhung -- Hiện tại đã phải hoàn toàn vứt bỏ tập hợp thiết lập của Ác Mộng.Cho nên.Bất kể là sáng tạo chiêu thức, hay là tu hành cảnh giới, đều cần mau chóng tănglên.Liễu Bình tĩnh tâm lại, ấn ra thủ quyết, bắt đầu dẫn đường cho Linh lực toànthân vận hành.ố ỗ ếTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện ra: "Ngươi đang tiến hành tu luyệncông pháp Tu Hành Trắc."

"Pháp môn tu hành người thi triển đến từ thế giới Lục Đạo Luân Hồi, bởi vì thếgiới Lục Đạo Luân Hồi không thuộc về tập hợp thiết lập nên ngươi có thể yêntâm sử dụng."

"Lấy tư chất, tri thức, kinh nghiệm và kỹ xảo của ngươi, ngươi sẽ nhanh chóngtăng cảnh giới tu hành lên."

Liễu Bình liếc mắt một cái đã xem xong, tiếp tục tu hành.- - Xem ra thì thế giớiLục Đạo Luân Hồi còn chưa bao giờ bị bọn quái vật Ác Mộng công hãm.Bỗng nhiên, giọng nói của Delia vang lên bên tai: "Làm người tu hành, thật rangươi càng nên gia nhập thế giới Lục Đạo Luân Hồi."

"Lục Đạo Luân Hồi?

Đó là cái gì?"

Liễu Bình mở mắt ra, hỏi."

Nó là thế giới thần bí nhất, ngay cả phía chúng ta cũng không có bất cứ ghichép nào về nó."

Delia than thở và nói."

Các ngươi không tấn công Lục Đạo Luân Hồi sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có, đó là điều không được cho phép, không ai dám đi chọc thế giới LụcĐạo Luân Hồi, trong đó có một vài tồn tại có thực lực quá mức *****."

Delia nói."

Lấy thực lực hiện tại của ta, còn chưa suy nghĩ được nhiều như vậy –– mặc kệnhư thế nào, ta vẫn tu hành trước đi đã."

Liễu Bình nói.Hắn lại nhắm mắt lần nữa, bắt đầu dẫn đường Linh lực chảy trở về, khiến thầnhồn và đan điền lớn mạnh.Thời gian trôi qua từng phút từng giây.Rất nhanh đã qua hai giờ.Khi mọi người đi ra từ lều trại, Liễu Bình cũng mở mắt.Aland đạp lên một tảng đá lớn tiếng mà nói: "Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mộtngày mới bắt đầu rồi, chúng ta gọi một người đội viên mới gia nhập trước --"Hắn ta tung ra một thẻ bài.Thẻ bài kia lơ lửng ở giữa không trung, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng vang,hình như là thẻ bài triệu hoán nào đó.Máy phút sau.Trên thẻ bài bùng lên từng luồng quang huy, xông lên không trung.ấ ấ ấ ốChỉ thấy một ánh lưu quang xuất hiện từ sâu trong không trung, lấy tốc độ cựcnhanh mà bay tới doanh địa.Đông!

Một nam tử che mặt võ trang toàn thân từ trên trời giáng xuống, đápxuống mặt đất."

Nhân viên bổ sung của tiểu đội tiền trạm: Thích khách âm ảnh, Ưng, tiến đếnđưa tin!"

Hắn ta hành lễ và nói với Aland."

Được rồi, thích khách trước đó quá rác rưởi, đêm qua đã trở về ao chuyển hóa,hy vọng ngươi của hôm nay có thể lấy được đủ công huân."

Aland đáp lễ lại và nói."

Thưa vâng."

Thích khách tên là Ưng kia đáp lại.Aland không nhìn hắn ta nữa, mà lớn tiếng nói: "Hôm nay chúng ta còn có mộtnhân viên dự bị, hắn là quân dự bị, cho nên không tính công huân, chỉ đi theochúng ta cùng chiến đấu."

Tất cả mọi người nhìn về phía Liễu Bình.Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Danh sáchnhiệm vụ chiến đấu của quân viễn chinh muốn tăng thêm trên người người,ngươi có đồng ý hay không?"

"Danh sách này thuộc về thể lực Ác Mộng nào đó."

"Danh sách này không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với bổn giao diện thao tácanh linh, bởi vì cho tới giờ phút này, bổn giao diện cũng không có tác dụng gì."

"Kiến nghị thêm vào, để càng tiện trà trộn vào bọn chúng."

Liễu Bình đang xem thì Aland đã mỉm cười nói với hắn: "Liễu Bình, thêm danhsách nhiệm vụ đi, về sau sau khi trở thành quân chính quy, người sẽ luôn sửdụng danh sách này."

"A, được."

Liễu Bình lên tiếng.Hắn nhìn về phía hư không, nói: "Đồng ý thêm vào."

Trong nháy mắt, một giao diện hoàn toàn mới xuất hiện bên cạnh giao diện thaotác anh linh.Toàn bộ giao diện này cấu thành từ một cái khung dài tỏa sáng đang trôi nổi.Trong khung hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Nhiệm vụ có thể nhận: Ánh sáng trongbóng đêm (Nhiệm vụ sử thi cỡ lớn)."

Liễu Bình giật mình."

Nhận nhiệm vụ là có thể gia nhập chúng ta."

Delia đứng bên cạnh nhắc nhở.ễ ầLiễu Bình thì thầm: "Nhận nhiệm vụ."

Hàng chữ nhỏ kia lập tức triển khai, hóa thành một đoạn thuyết minh nhiệm vụ:"Ngươi đã nhận nhiệm vụ sử thi cỡ lớn: Ánh sáng trong bóng đêm."

"Ngươi gia nhập tiểu đội trinh sát tiên phong của quân viễn chinh."

"Thế giới trước mắt là một thần trụ bị hắc ám vĩnh hằng bao phủ, vô số quái vậttrầm miên trên thân trụ này, nhân loại ở thế giới này chỉ có thể trở thành lươngthực của quái vật."

"Nhiệm vụ của các ngươi là thu thập tình báo, thành lập doanh địa, dựngTruyền Tổng Trận siêu viễn trình cỡ lớn, duy trì nó vận hành một cách bìnhthường, làm tốt công tác giai đoạn đầu trước khi quân viễn chinh tiến đến."

"-- Vì kéo dài Nhân tộc, xin hãy toàn lực ứng phó đi!"

Liễu Bình xem đến đây thì sửng sốt.-------Chương 935: Danh sách quân viễn chinhGiây tiếp theo.Tên giao diện thao tác anh linh cũng hiện ra một đoạn chữ nhỏ thiêu đốt:"Ngươi trở thành một trinh sát kiến tập."

"Làm thành viên kiến tập, ngươi không cần tiếp thu khảo hạch công huân mỗingày, đãi ngộ này liên tục trong ba ngày."

"Xin hãy mau chóng chuyển thành chính thức, đồng thời nỗ lực tích góp cônghuân, công huân có thể đổi được tất cả mọi thứ từ thể lực Ác Mộng!"

Liễu Bình yên lặng gật đầu.Giao diện thao tác anh linh cổ vũ hắn thu hoạch lợi ích từ thể lực Ác Mộng.Cũng đúng, chúng nó công hãm vô số thế giới, nô dịch tất cả chúng sinh, tấtnhiên tích góp vô số bảo vật.- - Hon nữa hắn cũng cần nhanh chóng tăng cườngthực lực.Liễu Bình lộ ra nụ cười, nói với Aland: "Ta đã gia nhập."

Aland nói: "Ừ, ta thấy được chân dung của ngươi ở tiểu đội–– Rất tốt, hiện tạimọi người đã đến đông đủ, sau đây sẽ tuyên bố nhiệm vụ hôm nay."

Tất cả mọi người nhìn lại hư không trước mặt mình.Liễu Bình cũng không ngoại lệ, hắn nhìn thấy một ít nhắc nhở phù mới trêngiao diện kia: "Nhiệm vụ đoàn thể đã được tuyên bố."."

Chọn một trong hai:""Nhiệm vụ một: Dọn sạch quái vật chung quanh doanh địa, bảo đảm doanh địacàng ngày càng an toàn, không có nguy cơ quái vật xâm nhập một trong khoảngthời gian tương lai!"

"Nhiệm vụ hai: Đội trưởng đã biết được một ít tình báo từ chỗ Lục Long, đitheo đội trưởng tiến đến thăm dò mảnh đất không rõ.".Lúc mọi người xem thuyết minh nhiệm vụ, Aland đã lớn tiếng nói: "Đều lựachọn đi, mặc kệ chọn nhiệm vụ nào, hy vọng các ngươi cũng đừng chậm trễ,phải biết rằng hy vọng của toàn bộ thế giới nhân loại đều nằm trên người chúngta, nghe thấy chưa hả?"

Mọi người không hẹn mà cùng lớn tiếng đáp: "Nghe rõ, thủ lĩnh!"

Liễu Bình yên lặng nhìn lại chung quanh, chỉ thấy mọi người đang bừng bừngphấn chấn.- - Rõ ràng là xâm lược và hủy diệt các thế giới khác.Kết quả lại như một hồi cứu vớt.Mọi người ngây thơ không biết.Chậc...

Hắn vươn tay, nhấn vào lựa chọn thứ hai.ầ ắ ếGần như trong nháy mắt, giao diện đã xảy ra biến hóa mới: "Ngươi gia nhậpnhiệm vụ thứ hai."

"Nhân viên gia nhập trước mắt: Aland, Delia, Ưng, Tạ Lục Minh, Liễu Bình."

Liễu Bình thấy được chân dung hơi thu nhỏ của năm người, thậm chí còn cóống máu tương ứng."

Được rồi!

Đã có năm người!

Không cần chọn nhiệm vụ thứ hai nữa, bốn ngườicòn lại đều chọn nhiệm vụ thứ nhất đi."

Aland lớn tiếng mà nói."

Tuân lệnh, thủ lĩnh."

Bốn người còn lại cùng kêu lên, vẻ mặt khẩn trương đã lơi lỏng hẳn đi.Aland chợt cười lạnh và nói: "Các ngươi đừng tưởng rằng doanh địa dễ phòngthủ, buổi tối lúc trở về kết toán công huân, tất nhiên sẽ biết được kết quả cuốicùng."

Bốn người đó lại khẩn trương lên.Aland phất tay và nói: "Đi, chúng ta xuất phát, đi về phía Nam."

"Ta đi ở phía trước."

Thích khách tên Ưng kia nói một câu, thân thể lập tức bật lên giữa không trungrồi hóa thành một con chim và bay vút về phía trước."

Chúng ta đuổi kịp."

"Tuân lệnh!".Bọn họ nhanh chóng rời khỏi doanh địa, đi vào sâu trong hắc ám.Bốn người còn lại nhìn theo bọn họ rời đi.Một người trong đó bỗng mở miệng nói: "Nơi này thật sự quá nguy hiểm, cũngkhông biết bọn họ có thể tồn tại trở về hay không."

"Người chết rồi thì công huân tất nhiên trở thành không, buổi tối cũng không tớiphiên chúng ta tiến vào ao chuyển hóa."

Một người khác nói.Mấy người nhìn nhau, đều hiểu ý của đối phương."

Nhưng công huân cơ bản vẫn phải có, nếu không chờ buổi tối Aland trở về,vừa thấy công huân thu hoạch hôm nay của chúng ta không tới một trăm thì hắnnhất định sẽ giết người."

Người thứ ba nói."

Bắt đầu đi, bốn người chúng ta chia ra bốn hướng để tuần tra, muốn giết baonhiêu quái vật thì phải xem lựa chọn của từng người."

Người thứ tư nói."

Đương nhiên, vốn nên như thế."

Con chim bay ở phía trước dò đường.Aland ở bên trái đội ngũ.Delia ở bên phải.Tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minh ở cuối đội ngũ.Liễu Bình chỉ là kiến tập, cho nên được bảo hộ ở bên trong.Đó là toàn bộ đội hình."

Xử lý con rồng hôm qua như thế nào?"

Delia vừa chạy như bay vừa hỏi."

Đọc lấy ký ức, tạm thời giam cầm, có lẽ còn có ích lợi gì đấy."

Aland nhẹ nhàng bâng quơ mà nói."

Vậy chúng ta đi chỗ nào?"

"Đi đến một nơi trong trí nhớ của Lục Long, hẳn nơi đó còn có Long tộc."

"Xem ra lại là một trận đánh ác liệt."

"Này, Liễu Bình, người nhớ bảo vệ tốt bản thân, lần này đi ra, ngươi lấy chuyệnlàm quen cách phối hợp chiến đấu là chính, còn lại tạm thời không cần lo lắng."

"Là như thế à, đội trưởng?"

Liễu Bình nói, trên mặt mang theo một chút khẩn trương, ấn tay lên chuôi đao.Trên người hắn không có một tia sát khí, cho nên những người chung quanh đềukhông cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn.Thật ra những người này quá coi khinh dân bản xứ của thế giới trước mắt.Để một đao khách đứng trong phạm vi gần mình như vậy thật là một điều rấtnguy hiểm.- - Đặc biệt là loại đao khách như Liễu Bình.Ba lần Chiến Trảm có thể ***** ba người.Còn lại một người.Hắn và con thỏ cùng phát động "Hắc Ám Ngục Giới"thì ít nhất có thể giữ mạng được.Nếu làm như vậy thì có thể cứu con Lục Long kia ra.Nhưng...

Thật sự phải làm như vậy sao?

Danh sách quân viễn chinh này đãthêm lên trên người hắn, nhất định sẽ cảm ứng được chuyện hắn giết đồng đội.Huống chi giết bọn họ thì còn có nhiều cường giả nhân loại khác sẽ được pháilại đây....Giết có vài người hoàn toàn không có ý nghĩa.Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, chỉ mấy phút ngắn ngủn mà hắn đãnghĩ thông suốt chuyện này."

Đương nhiên, nếu chợt gặp phải kẻ địch, người nhớ tự bảo vệ mình là được."

Delia nói."

Delia nói rất đúng, nhưng lần *****ên người đi theo đoàn đội chấp hành nhiệmvụ, khẩn trương cũng là điều không thể tránh được."

Aland vừa đi nhanh vừa cười nói.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cẩn thận mộtchút."

Tay hắn rời khỏi chuôi đao.Dưới vòm trời hắc ám, tiểu đội tiếp tục đi nhanh vào sâu trong chốn hoang dã.-------Chương 936: Lúc trước là ta đề bạt người, mà cuối cùng người lại giết taTrong hẻm núi âm khí dày đặc.Vài bóng người đang bay vút qua vách núi đầy quái thạch lởm chởm."

Chúng ta đã lặn lội đi suốt hai giờ, còn bao lâu mới đến nơi?"

Delia hỏi."

Sắp rồi!"

Aland nói.Hắn ta đưa tay ra hiệu cảnh giác.Mọi người đều khẩn trương lên, sôi nổi rút binh khí ra.Một con ưng bay ở đỉnh vách núi phía trước, miệng phun tiếng người: "Pháthiện một sơn động."

"Là dạng son động gì?"

Aland hỏi."

Hình như bên trong có bậc thang phủ đầy tro bụi, chúng kéo dài vào sâu bêntrong ngọn núi."

Phi ưng nói."

Chính là nơi đó!

Đúng rồi, có kẻ địch không?"

"Không phát hiện."

"Đi!"

Bọn họ tăng nhanh tốc độ bay nhảy, nhanh chóng xuyên qua những rừng đá bịphong hóa kia, dùng lại trước một hang động bí ẩn trên sườn núi.Cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy tiếng gió ù ù du đãng qua lại trong hangđộng với tốc độ cực nhanh.Aland nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói: "Ta nhớ người tu hành có thầnniệm, có thể thăm dò tình huống chung quanh."

"Bên trong rất trống trải, trừ bậc thang cứ kéo dài mãi xuống dưới ra thì khôngphát hiện gì khác."

Liêu Bình nói.Câu nói của thích khách và người tu hành đều không khác biệt mấy, lúc nàyAland mới yên tâm một chút."

Đi, đi vào tìm tòi như thế nào."

Aland nói.ấ ềBọn họ chui vào hang động, lập tức thấy được một thềm đá thật dài phủ kín trobụi, không biết dẫn đến nơi nào.Một mặt thềm đá dựa vào vách đá, bên còn lại là vách núi sâu không thấy đáy,thỉnh thoảng có từng đợt âm phong thể lường gào thét bay lên từ hư không hắcám phía dưới, làm người ta phát lạnh đến tận xương."

Hỏa Mang."

Aland niệm một tiếng.Một ngọn lửa hiện ra từ trên tay hắn ta, trôi nổi ở giữa không trung, chiếu sángcon đường phía trước."

Thích khách ở phía trước, người tu hành và tay súng bắn tỉa chậm một chút, đitheo ở phía sau, ta và Delia phối hợp trước sau."

Hắn ta nhanh chóng bố trí nhân lực.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nâng đao bảo vệ Tạ Lục Minh bên cạnh.Tạ Lục Minh liếc nhìn Liễu Bình một cái, lộ ra ý tán thưởng.Hắn ta là tay súng bắn tỉa, một khi bị áp sát gần người thì không thể phát huythực lực được.Người tu hành này biết bảo vệ hắn ta, cũng coi như không tệ.Tiểu đội đi dọc theo bậc thang bước vào sâu trong hang động.Chỉ chốc lát sau.Liễu Bình thấy trên giao diện danh sách quân viễn chinh trong hư không hiện ramột hàng chữ nhỏ: "Hình như có thứ gì vô hình đang nấp trong bóng tối quansát chúng ta, ta có thể cảm nhận ra, nhưng không thể phát hiện nó."– Ung.- - Đây là thích khách.Hắn thông qua giao diện phát ra báo động với toàn đội!

Vẻ mặt mọi người đềuđanh lại.Aland im hơi lặng tiếng lấy ra một cái mắt kính rồi đeo lên.Delia cũng lấy ra một mặt dây chuyền màu tím rồi treo ở trước ngực.Tên giao diện danh sách quân viễn chinh lập tức lại hiện ra hai hàng chữ nhỏ:"Không có phát hiện, mắt kính của ta chỉ có thể nhìn thấy đơn vị ẩn hình, có lẽthuật pháp ẩn nấp của đối phương mạnh hơn ẩn hình bình thường."

Aland."

Ta cũng giống vậy, mặt dây chuyền của ta có thể nhìn thấy mục tiêu có sát ý,nhưng không phát hiện dị thường gì."

Delia nói.Liễu Bình nhìn nhìn, không khỏi quay đầu xem tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minhbên cạnh.ấ ổ ềTrên mặt Tại Lục Minh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói nhỏ: "Bọn họ có tiền dư dả,điểm công huân nhiều, cho nên có thể mua loại trang bị cao cấp này, ta thìkhông có tiền dư gì."

Liễu Bình hiểu ra, cũng thấp giọng mà nói: "Bọn họ là đại lão, chúng ta khôngthể so với bọn họ được."

"Không sai."

Tạ Lục Minh liên tục gật đầu.Liễu Bình ánh mắt quét tới chung quanh, chỉ thấy ngọn lửa kia của Aland chiếusáng phạm vi rất lớn, nhưng hiển nhiên nơi này đã rất lâu đều không có ai tới,chỉ có thể nhìn thấy vách tường và bậc thang chồng chất tro bụi thật dày.Bên ngoài vách núi thì trống rỗng không có thứ gì.Nhưng hắn hiểu được cảm giác như Ung đã nói.Thật sự như có thứ gì đang âm thầm nhìn trộm đoàn người bọn họ.Ánh mắt Liễu Bình bỗng tập trung vào.Hắn nhìn thấy trong hư không cách bậc thang vài trăm thước hiện ra hai hàngchữ nhỏ: "Phá Tà Long Linh."

"Anh linh dạng Long tộc, có thể trực tiếp dẫn phát nhân quả tội ác trên ngườimục tiêu, tạo thành công kích đối với mục tiêu."

-- Chính là người này đang âm thầm nhìn trộm!

Liễu Bình cúi đầu, làm bộkhông nhìn thấy cái gì, tiếp tục đi theo đội ngũ hướng về phía trước.Chỉ chốc lát sau.Hai hàng chữ kia bắt đầu di động trong hư không, dần dần đến gần tiểu đội.Ưng đứng đầu đội ngũ bỗng mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận, ta cảm thấycó thứ gì sắp tập kích --"Hắn ta chưa nói xong một câu thì hai hàng chữ kia đột nhiên xuất hiện trên đỉnhđầu hắn ta.Trong chớp nhoáng, chung quanh bỗng hiện ra rất nhiều quỷ ảnh, không ngừngquay chung quanh hắn ta."

Đây là cái gì?"

Ưng kỳ quái mà nói.Aland phất phất tay.Mọi người cùng ***** công kích nhằm vào những quỷ ảnh đó, nhưng lại hoàntoàn không thể đánh trúng."

Vô dụng,"Delia lắc đầu nói, "Chúng là tội nghiệt nhân quả trên người Ưng, nó bị kíchphát rồi hiện hóa thành quỷ ảnh –– chỉ có Ưng mới có thể công kích chúng."

"Là tội nghiệt nhân quả sao?

Lần này phiền phức rồi."

Aland cau chặt mày lại.Khi bọn họ nói chuyện, Ưng đã dùng ra thủ đoạn cả người, hai thanh chủy thủtrong tay không ngừng đâm đánh những quý ảnh đó.Nhưng quỷ ảnh càng ngày càng nhiều.Thỉnh thoảng những quý ảnh đó dung hợp lại với nhau, dần hiện ra tầng tầnglớp lớp quang ảnh của quá khứ, tất cả đều là cảnh tượng hắn ta giết chóc chúngsinh.Tất cả quang ảnh không ngừng xoay tròn chung quanh hắn ta, khiến người takhông kịp quan sát.Trong một quang ảnh, một nam tử nhìn chằm chằm vào Ưng, hai mắt đổ máumà nói: "Lúc trước là ta đề bạt người, mà cuối cùng người lại giết ta."

Động tác của Ưng chậm lại, bắt đầu trở nên có chút mê mang."

Xong rồi."

Aland nói nhỏ một câu.Chỉ thấy nam tử kia bỗng hóa thành bộ xương khô, xuyên qua khe hở chủy thủ,trực tiếp cắn lấy đầu của Ưng, nhẹ nhàng kéo một cái đã bứt cả cái đầu xuống.Những quang ảnh khác lập tức ngưng tụ thành quỷ ảnh lần nữa.Chúng ùa lên.Những quỷ ảnh chi chít đó giống như một loạt những tồn tại hình người u ám,trong nháy mắt đã hoàn toàn giải thể Ưng bị nuốt ăn sạch sẽ, chỉ để lại vết máuđầm đìa ở bậc thang.Khi thân thể Ưng bị hoàn toàn ăn xong, đám quỷ ảnh cũng dần dần ảm đạm đi,nhanh chóng biến mất trong hư không.Chung quanh im ắng đi.-------Chương 937: Quỷ ảnh tội nghiệp"Làm sao loại ngu xuẩn này thông qua khảo hạch vậy, thế mà cũng được pháitới làm quân tiền trạm?

Những người trong tổng bộ đều là thùng cơm à."

Aland cười lạnh và nói."

Ngày mai lại phải bổ sung thêm một người."

Delia như suy tư gì mà nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình thấy con Phá Tà Long Linh trong hư không kia lại bay đến trên đầuAland.Quanh người Aland lập tức hiện ra tầng tầng lớp lớp quý ảnh.Những quỷ ảnh đó càng ngày càng nhiều, như dời non lấp biển mà ập lên ngườihắn ta.So với tình huống vừa rồi của Ưng thì quả thực là gặp sư phụ."

So với oán trách tổng bộ, ngươi nên nghĩ cách làm sao ứng phó loại công kíchnày trước đi, ngươi và ta từng giết vô số chúng sinh, dựa theo nhân quả mà nói,tội nghiệt của chúng ta cực kỳ sâu nặng."

Delia nói."

Nếu chỉ là những quỷ ảnh này thì ta không sợ."

Aland khinh thường nói, duỗi tay kéo ra một thẻ bài từ trong hư không.Hắn ta bóp nát thẻ bài.Phanh!

Một pháp trường trắng tinh xuất hiện trong tay hắn ta."

Đây chính là quyền trượng siêu độ thanh khiết đổi từ năm mươi điểm cônghuân, tên nào tới thì đánh tiêu vong tên đó."

Aland cười nhạo và nói.Nhưng mà giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn ta đột nhiên cũng đờ.Hư không mở ra.Một thế giới khác hiện ra trước mắt mọi người.Chỉ thấy ở thế giới kia, quỷ ảnh vô tận như che trời lấp đất đánh úp đến chỗ hắnta.- - Những sinh mệnh hắn ta từng *****, những tội nghiệt chi khí ngưng tụtrong khoảnh khắc tử vong đều hiện hóa thành ác quỷ tội nghiệt, bất chấp hậuquả mà lao về phía hắn ta."

A -- Đều đi chết đi!"

Aland quát.Quyền trượng tỏa ra ánh hào quang thánh khiết tận trời, hòa tan toàn bộ nhữngquý ảnh xông lên kia.ềNhưng quỷ ảnh quá nhiều.Không bao lâu sau, ánh hào quang thánh khiết trên quyền trượng dần ảm đạmđi."

Thủ lĩnh, cẩn thận!"

Tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minh đứng xa đằng sau hô lớn."

Không cần ngươi nhọc lòng, chỉ là tội nghiệt mà thôi!"

Vẻ mặt Aland dần dần vặn vẹo.Hắn ta cắn răng một cái, rút ra một thẻ bài khác từ trong hư không rồi bóp nát."

Tới đi,"Hắn ta hét lớn, "Lãng phí ba trăm điểm công huân của ta, ta cho các ngươi đichết hết!"

Một hạt kim cương sáng lấp lánh hình dạng nước mắt xuất hiện trong tay hắn ta,tỏa ra thánh quang mênh mông.Những ánh sáng thánh khiết đó chiếu sáng chung quanh, *****ên là chiếu vàongười Aland, tạo ra một bóng người hắc ám khổng lồ kéo dài ra từ sau lưng hắnta.Trong hư không, tất cả quý ảnh bị ánh sáng tờ mờ kia chiếu qua một lần, lập tứctan thành mây khói.Thời gian chậm rãi trôi đi.Tất cả quý ảnh bị tiêu diệt không còn.Lúc này Aland mới thu hồi viên kim cương kia, nở nụ cười hết sức thần kinh."

Chỉ là tội nghiệt mà muốn ngăn cản ta giết chóc?

Nhân sinh của chúng ta chínhlà như thế, nó hoàn toàn không hiểu được sự tàn khốc của thế giới này."

Hắn ta nói với một giọng điệu cao ngạo."

Cẩn thận."

Liễu Bình đột nhiên nói.Aland nhìn lại Liễu Bình, đang muốn nói gì thì bỗng phát hiện chung quanhchợt lóe, toàn bộ thế giới biến mất khỏi trước mắt."

Sao lại thế này?"

Sắc mặt hắn ta âm trầm xuống, lấy viên kim cương kia ra lần nữa.Kim cương tỏa ra thánh quang mênh mông, chiếu sáng chung quanh.Aland lập tức thấy rõ cảnh tượng chung quanh, cả người hoàn toàn sửng sốt.Hắn ta phát hiện mình đang đứng trên một bàn tay khổng lồ màu đen.Nhìn lên trên từ bàn tay này, chỉ thấy một quỷ ảnh đầu thân lớn như núi ngồingay ngắn trong hư không, đang cúi đầu quan sát phía dưới.ổ ồNgoài quỷ ảnh khổng lồ này ra thì còn có một quỷ thủ càng lớn nâng quỷ ảnhnày, vóc người nó lớn như thiên địa, không thể thấy được điểm cuối.Trong lòng Aland bỗng hiện ra một cảm ngộ.Có vẻ tội nghiệt của hắn ta đã vượt qua phạm trù bình thường.Lần này đã không thể may mắn thoát khỏi.Biện pháp duy nhất là –– Hắn ta cắn chặt răng, lấy ra một thẻ bài rồi quát khẽlên: "Vận mệnh thể thân!"

Bên kia.Đám người Liễu Bình đứng trên bậc thang dài âm u, chỉ nhìn thấy hắc ám chợtlóe, Aland đã biến mất khỏi trước mắt.Đợi mấy phút sau.Tên giao diện danh sách quân viễn chinh, phân nhánh chân dung của Aland hiệnra một hàng chữ nhỏ: "Đã dỡ xuống chức vị đội trưởng."

Liễu Bình nhịn không được mà nói: "Đây là tình huống gì vậy?"

Delia thở dài và nói: "Hắn dùng thẻ bài cực kỳ trân quý, để người nào đó thaythế hắn gánh chịu tất cả tội nghiệt."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Chúng ta không có thẻ bài như vậy -- Đúng rồi,chúng ta trốn đi!"

Tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minh nhịn không được mà nói.Không đợi hai người trả lời, hắn ta bỗng xoay người, chạy như điến về hướngcon đường từng đi qua.Hư không chợt lóe.Mấy trăm quỷ ảnh hiện ra, cắn một lượt trên người hắn ta rồi lại sôi nổi tỏa ra.Tạ Lục Minh không còn tồn tại nữa.Giờ phút này, trên bậc thang phủ bụi này chỉ còn lại Liễu Bình và Delia."

Ngươi có thủ đoạn trốn về không?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có mấy trăm điểm công huân, không đủ đổi."

Delia chán đến chết mà nói."

Vậy còn không trốn?"

Liễu Bình nói.Ánh mắt Delia giật giật, nhưng không đáp lời.Đột nhiên.Tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh triển khai chung quanh nàng ta, hiện ra từng cảnhtượng quá khứ.ề ếTrong những cảnh tượng đó đều là hình ảnh nàng ta giết chóc chúng sinh, thậmchí trong đó có không ít nhân loại.Delia ôm hai tay, đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn.Những người và các chúng sinh bị nàng ***** đều hiện ra trước mắt, phát ramột tiếng rống thể lương mà oán độc về phía nàng: "Delia, cả đời tội ác củangươi đã tới thời khắc sắp kết thúc, trả lại món nợ người thiếu đi."

"Đền mạng!

Đến mạng!"

"Tới nhận lấy cái chết!"

Hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ nguyền rủa hóa thành cuồng phong, bay múaqua lại trong hang sâu u ám.Delia nhắm mắt, lười nhát mà nói: "Thôi bỏ đi, ta đã giết chóc quá nhiều nămtháng, có chút mệt mỏi, cũng dần không cảm nhận được bất cứ chuyện gì có thểchờ mong, có lẽ chết như vậy lại càng tốt."

Liễu Bình lẳng lặng nhìn nàng.Thì ra danh hiệu "Nữ tử bị bạch cốt hoang mang vây quanh"trên đầu nàng là ám chỉ nhân sinh của nàng đã hoàn toàn rơi vào mê mang.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình bỗng vươn tay, kéo nàng ra một cái.Long Linh lập tức lệch khỏi Delia.Nhưng nó lập tức phóng thích công kích nào đó vào Liễu Bình.Trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chú ý!"

"Ngươi và Delia cùng bị đánh trúng, tội nghiệt nhân quả của các ngươi sẽ hiệnhóa thành quỷ ảnh."

"Xin hãy lập tức trang bị danh hào thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng."

Liễu Bình không chút do dự mà đặt danh hào lên trên đầu.Gần như cùng thời khắc đó, trong hư không chung quanh bay ra vô số nhữngquỷ ảnh chi chít.Chúng không ngừng bay múa chung quanh hai người, nhưng lại không dám tớigần.Hình như cục diện này chọc giận đám quỷ ảnh.Chỉ một thoáng.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất.Liễu Bình và Delia cùng xuất hiện trong một thế giới chưa rõ.Khắp cả thế giới là xương trắng chồng chất như núi, ở nơi xa hơn còn có bộxương khô to lớn như núi."

Không ngờ ngươi giết không ít người."

ồ ễDelia nhìn chung quanh rồi nói với Liễu Bình."

Ngươi giết cũng không ít."

Liễu Bình đáp lại một câu."

Ta giết người là vì sự tồn vong của Nhân tộc, vì giúp nhân loại có thể kéo dàitiếp...

Ngươi thì vì nguyên nhân gì?"

Delia hỏi."

Vui thì giết."

Liễu Bình nói."

Chỉ vì thế thôi sao?"giọng nói của Delia trở nên hơi cao."

À...

Còn vì không vui nữa."

Liễu Bình nói.Delia ngẩn ra một giây, sau đó thở dài và nói: "...

Ma đầu nhà ngươi, xem rachúng ta đều không thể may mắn thoát khỏi, ai cũng phải chết ở chỗ này."

Một giây.Hai giây.Ba giây.Nhưng những bạch cốt đó vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra bất cứcông kích nào.Bỗng nhiên, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi làthánh nhân mà hầu hết thế giới tán thành, đã dùng trí tuệ của mình dạy dỗ vô sốchúng sinh, tương lai cũng sẽ tiếp tục dạy bảo vô số chúng sinh, tất cả tình cảmđều mang đến ích lợi."

"Vì người có công đức vô lượng nên quỷ ảnh tội nghiệt không tới gần ngươiđược."

-------Chương 938: Chìa khóa bảo tàng Long tộcThế giới tràn đầy bạch cốt chợt biến mất.Liễu Bình và Delia lại về tới hang động.Những quỷ ảnh đó bay múa chung quanh hai người một hồi, dần dần hoàn toànđi vào hư không, chẳng biết đi đâu."

Hả?

Sao chúng nó lại đi mất?"

Delia khó hiểu mà nói."

Ngươi là tiền bối, ngươi không biết thì người mới như ta làm sao biết được?"

Liễu Bình nói."

Kỳ quái...

Hiện tại chúng ta nên trở về doanh địa hay tiếp tục thăm dò?"

Delia lẩm bẩm.Một giọng nói bỗng vang lên từ trong bóng đêm: "Tiếp tục thăm dò!

Tuyệt đốikhông thể từ bỏ như vậy."

Aland đi ra từ hư không, khuôn mặt anh tuấn có vẻ dữ tợn mà vặn vẹo."

Ta đã tiêu hao tất cả công huân, không còn bất cứ đường lui nào nữa."

Hắn ta nói với giọng điệu như muốn đập nồi dìm thuyền.Delia và Liễu Bình đều rơi vào trầm mặc.Đúng như lời Aland đã nói, lãng phí thời gian ban ngày, nhưng kết quả cônghuân của hắn ta lại bị tiêu hao sạch sẽ.Lúc này trở về doanh địa, bắt đầu tích góp công huân lần nữa thì nhất địnhkhông đuổi kịp bốn tên trấn thủ doanh kia.Bản thân bọn họ đã có không ít công huân, công huân hiện giờ sẽ càng nhiềuhơn nữa.Aland chỉ còn lại thời gian nửa ngày.Như vậy -- Đêm nay, người bị đẩy vào ao chuyển hóa nhất định sẽ là Aland."

Delia, giúp ta một lần, ta là Kiếm Thánh, phối hợp chiến đấu với người thì sẽthiên hạ vô địch –– Cầu xin ngươi!"

Aland nhìn chằm chằm vào Delia, nói với giọng điệu cầu khẩn.Sát khí trên người hắn ta gọn sóng."

Bỏ đi, vậy tiếp tục thăm dò đi."

Delia làm ra vẻ không biết, nói kiểu sao cũng được.Tên giao diện quân viễn chinh lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Aland, cônghuân: 0; xin gia nhập nhiệm vụ trước mặt lần nữa."

ể ế ế ắ"Đội trưởng tiểu đội tạm thời là: Delia, xin hãy quyết định có tiếp nhận hắn gianhập đội ngũ hay không."

Đợi một giây sau.Lại một hàng chữ nhỏ hiện lên: "Delia đã cho phép Aland gia nhập tiểu đội."

Aland xem xong tin tức này thì gật đầu cảm ơn Delia: "Cảm tạ, ta thiếu ân tìnhcủa ngươi."

"Ân tình?

Dẹp cái điệu bộ đó của ngươi đi, trở về nỗ lực kiếm công huân, nhớcho ta năm trăm điểm công huân, được chứ?"

Delia hỏi."

Được."

Aland cười và nói."

Tốt, vậy chúng ta tiếp tục đi tới, nhìn xem phía trước rốt cục có cái gì."

Delia nói.Liễu Bình nhìn nhìn trường kiếm bên hông Aland.Kiếm Thánh?

Nhìn qua như Kiếm Thánh của ma pháp trắc, lại hơi giống KiếmThánh cổ tộc man hoang trắc.Hẳn tiêu chuẩn cận chiến của hắn ta rất cao.Phải cẩn thận ứng phó...

Lúc này Aland thoáng yên ổn lại, nghi ngờ mà hỏi:"Làm sao các ngươi có thể tránh đi tình huống vừa rồi?"

"Vừa rồi?

Ta suy đoán vừa rồi tiểu đội kích phát một thẻ bài bẫy rập, thẻ bài kia***** vài người xong thì đã kiệt lực, không thể tiếp tục duy trì thuật pháp."

Delia không để lại dấu vết mà liếc nhìn Liễu Bình một cái, nghiêm túc nói."

Thì ra là thế, có vẻ đây cũng là lý do duy nhất giải thích rõ được...

Các ngươithật là may mắn."

Aland nói.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: "Giúp chúng ta."

Liễu Bình nhìn ra chung quanh, chỉ nhìn thấy hàng chữ nhỏ viết "Phá Tà LongLinh"kia dừng lại ở cách hắn không xa."

Giúp các ngươi?

Các ngươi là ai?"

Hắn hỏi."

Ngươi tới tìm kiếm cái gì, chúng ta chính là cái đó."

Giọng nói kia đáp."

Buồn cười, ta chỉ nửa đường gia nhập quân viễn chinh, một lòng muốn trở nêncàng mạnh."

ễLiễu Bình nói.Hắn nhìn thoáng qua hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động ở nơi đó: "Ngươi thu hồi tất cảnăng lực, hơn nữa không sử dụng năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt."

Đúng vậy.Đây chỉ là một câu thử, nếu đối phương tin thật, vậy coi như chấm hết.Quả nhiên giọng nói kia nói: "Tuyệt đối không phải như vậy...

Người có danhhiệu thánh cấp, nhất định không phải người thường, xin giúp chúng ta cứu vớtLục Long, chúng ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Nói đến đây, giọng nói kia lập tức biến mất.Liễu Bình làm bộ không thèm để ý mà liếc nhìn ra ngoài vách núi một cái.Chỉ thấy Long Linh kia đã rời xa hai người, bay vào vực sâu hắc ám, nhanhchóng đi vào sâu trong vực sâu, không thấy đâu nữa.Nó đi mất rồi sao?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bỗng cảm thấy dưới chân cóthêm một thứ hơi nhô lên.Hắn dời chân đi, cúi đầu quan sát.Chỉ thấy trên mặt đất có một tạo vật đồng thau, cũng không biết là cái gì, khiLiễu Bình nhìn vào thì nó lập tức lóe lóe ánh sáng.Thú vị.Liễu Bình duỗi tay vẫy một cái, thứ đó lập tức bay vào tay hắn.Aland và Delia lập tức có phát hiện, cùng quay đầu nhìn về phía hắn."

Làm sao vậy?"

Delia hỏi."

Nhặt được một thứ..."

Liễu Bình thưởng thức tạo vật đồng thau kia.Chỉ thấy đây là một cái chìa khóa đồng thau nhỏ nhắn mà tinh xảo, ở vị trí phầnđầu có điêu khắc hình rồng, trông có vẻ sinh động như thật, ngẫu nhiên còn phátra dao động sức mạnh rất nhỏ.Aland và Delia cùng lấy ra một mảnh kính mắt, đặt lên mắt trái."

Là chìa khóa bảo tàng Long tộc chính tông, cái chắn ma pháp trên đó được duytrì hoàn hảo, đã mấy ngàn năm chưa được sử dụng qua."

Delia nhìn từng hàng số liệu trên thấu kính rồi mở miệng nói."

Không sai, chìa khóa bảo tàng Long tộc phẩm chất lành lặn như thế đã khó cóthể đánh giá giá trị, nếu thật sự có thể mở ra bảo khố tương ứng thì càng khủngkhiếp rồi."

Aland nói.ấ ố ề ễHai người gỡ thấu kính xuống, cùng nhìn về phía Liễu Bình.Ánh mắt Aland sáng quắc, hắn ta nói: "Delia, ta cảm thấy chúng ta có thể liên––".Hắn ta còn chưa nói xong thì Delia đã cắt ngang giữa chừng, lập tức nói: "Căncứ vào quân quy thứ mười hai của quân viễn chinh, cho dù là thành viên kiếntập cũng có quyền lợi thăm dò và đạt được bảo vật, chúc mừng ngươi, LiễuBình, chìa khóa này là do người tìm được."

Tên giao diện danh sách quân viễn chinh nhanh chóng xuất hiện một hàng chữnhỏ; "Đội trưởng tạm thời Delia báo cáo thu hoạch lần này."

"Vật phẩm: Chìa khóa bảo tàng Long tộc."

"Người phát hiện: Liễu Bình."

Trên mặt Aland lộ ra một tia bất đắc dĩ.Hắn ta đã không còn là đội trưởng, không có tư cách tiếp tục gán ghép tội danhcho đội viên rồi *****.Càng quan trọng là, Delia đã báo phát hiện lần này cho tổng bộ.Như vậy, muốn lén đạt được chìa khóa này đã là điều gần như không có khảnăng thực hiện."

Liễu Bình, thu hoạch của ngươi cũng nên thuộc về đồng bọn cùng thăm dò vàhành động, người nên chia cho chúng ta một ít công huân."

Aland bổ sung.Liễu Bình nhìn hai người, bật cười và nói: "Đương nhiên."

Hắn ước lượng chìa khóa trong tay, tiếp tục nói: "Ta chỉ là thành viên kiến tập,buổi tối không cần tham dự khảo hạch công huân, còn không bằng lấy nó ra chocác người dùng."

Mắt Aland sáng rực lên, dùng ngón cái lên và nói: "Làm tốt lắm, Liễu Bình, takhông nhìn lầm ngươi."

-------Chương 939: Lời thì thầm của Long tộcDelia liếc nhìn Liễu Bình một cái, truyền âm với hắn: "Nhớ kỹ tên Aland này,đừng tùy tiện chọc hắn, vừa rồi nếu ta không lập tức báo cho tổng bộ thì hắnnhất định sẽ nghĩ cách giết người, cướp đoạt chìa khóa đồng thau trong tayngười để đi đổi công huân."

"Ngươi vẫn luôn giúp ta, đa tạ."

Liễu Bình nói."

Không cần khách sáo, vừa rồi là người cứu ta, ta không ngốc như vậy, nhìn rađược manh mối."

Delia nói.Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì nhanh chóng tách ra."

Aland, ta có thể hoàn toàn từ bỏ chìa khóa này -- Nhưng ta luôn cảm thấy hứngthú với Long tộc, ngươi có thể giao con Lục Long kia cho ta hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Tối qua nó đã chết, chỉ còn lại thi thể."

Aland khá tiếc nuối mà nói."

Cái gì?

Sao tối hôm qua ngươi không nói?"

Delia giật mình hỏi."

Làm sao ta biết sẽ như vậy, ta chỉ hơi tra tấn một chút thì nó đã chết –– Có lẽvết thương trên người nó quá nặng."

Aland hơi ảo não mà nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một cảm giác không thích hợp.Loại cảm giác này vừa xuất hiện thì hắn đã có vài phần suy đoán."

Chết cũng được, người giao nó cho ta, ta sẽ lấy nó để đổi chìa khóa, ngươi vàDelia cùng chia nhau."

Liêu Bình nói."

Không thành vấn đề."

Aland rút ra một thẻ bài rồi vứt cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó quả nhiên có thi thểmột con Lục Long cả người toàn là máu đang nằm.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng triển khai trước mắt hắn: "Thẻ bài:Lục Long tử vong (Ngụy)""Đây là một con Lục Long đã chết, trước khi chết nó nguyền rủa bản thân, khẩncầu đừng để kẻ địch có được bất cứ chỗ tốt gì từ nó, cho nên thi thể nó đã hưthối, không còn giá trị gì nữa."

ấ ề ể ấ ắ"-- Đương nhiên, tất cả hành vi lừa gạt đều không thể giấu được đôi mắt củangươi, cho nên thẻ bài này là giả."

"Dưới đây là bộ mặt chân thật của thẻ bài:""Thẻ bài: Lục Long trầm miên."

"Lục Long là Long tộc tinh thông mánh khoé bịp bợm, ảo thuật, thuật mộngcảnh, nó thu liễm tất cả khí tức, đang dưỡng thường trong mộng cảnh để chờthời cơ thoát khỏi tay Aland."

Quả nhiên...

Nghe nói Long tộc đều rất có tâm kế, không thể dễ dàng chết nhưvậy, hiện tại quả nhiên có đạo lý.Liễu Bình hơi tiếc nuối mà thở dài nói: "Đáng tiếc là chết, còn hư thối, hoàntoàn không có tác dụng."

Hắn vừa nói, vừa thu thẻ bài vào sách thẻ.Vì phòng ngừa con rồng này lại làm ra chuyện xấu gì, hắn trực tiếp truyền âm:"Đừng giả chết nữa, Phá Tà Long Linh đã nói chuyện với ta, bảo ta cứu ngươi."

Trên thẻ bài, con Lục Long kia vẫn không nhúc nhích.Bên tại Liễu Bình lại vang lên một giọng nói truyền âm: "Ta có thể cảm nhậnđược danh hào của ngươi, thánh nhân các hạ, vì để ngừa bất trắc, ta vẫn nên giảvờ một lát, tránh để hai đồng bạn gian trá của người phát hiện."

"Tùy ngươi."

Liễu Bình nói.Hắn trực tiếp thu sách thẻ lại."

Đã giao Long thi cho ngươi, có thể giao chìa khóa ra rồi đấy, Liễu Bình."

Aland mang theo ý cười mà nói.Liễu Bình ném chìa khóa qua.Aland lập tức đón lấy, nắm trong tay cẩn thận nhìn qua nhìn lại thật lâu, rốtcuộc cũng thở phào một hơi và nói: "Không có vấn đề, xem ra đêm nay takhông cần vào ao chuyển hóa."

Hắn ta lại trở nên ý chí chiến đấu sục sôi."

Một con rồng đã chết hư thối, đổi lấy chìa khóa này từ trong tay Liễu Bình,vậy thì không nói nổi nữa rồi."

Delia nói."

Không có việc gì, lát nữa chúng ta chia cho hắn thêm một chút công huân đểbồi thường."

Aland tiêu sái mà phất tay nói."

Vậy còn được, chúng ta cũng không thể bạc đãi người một nhà."

Delia vừa lòng mà nói.ố ắ ồ ấ ấ"Hừ, bộ dạng của ngươi cũng giống đội trưởng lắm rồi đấy -- xuất phát đi,chúng ta đi xuống xem nơi này có thứ gì."

Aland nói.Hắn ta dẫn đầu bay vút về phía trước, Delia cũng nhích người đi theo, LiễuBình thì bỏ suy nghĩ qua một bên, đi theo hai người cùng tiếp tục bước tới.Bậc thang dài đằng đẳng chạy dọc theo thân núi không ngừng dẫn xuống bêndưới, kéo dài mãi vào sâu trong vực sâu hắc ám nhìn không thấy đáy.Ba người tốn chúng một giờ mới đến được bậc thang cuối.Nơi này nằm sâu dưới lòng đất, vách đá chung quanh đóng đầy băng sương lạnhgiá.Hai cánh cửa đồng thau thật lớn đứng sừng sững trên vách núi đá, trên cánh cửacó khắc đầy các loại bích hoạ cổ xưa, bày ra huy hoàng của Long tộc."

Là bảo tàng Long tộc."

Aland nói với giọng khàn khàn.Hắn ta cầm chìa khóa đi lên trước, cắm nó vào ổ rồi dùng sức vặn một cái.Ầm ầm ầm ầm -- Cánh cửa lập tức mở ra.Ở doanh địa.Bốn thành viên đội tiền trạm đã giết qua một vòng rồi trở lại doanh địa nghỉngơi một chút.Bỗng nhiên.Vẻ mặt bọn họ cùng khẽ động."

Phía đội trưởng giảm quân số chiến đấu rồi."

"Ha ha, đúng vậy!"

"Là thích khách kia -- từ từ, còn có tay súng bắn tỉa!"

"Không sai."

Bọn họ đều đứng lên, tập trung nhìn vào giao diện quân viễn chinh trước mặtmình.Một lát sau."

Aland mất đi vị trí đội trưởng, xem ra hắn không còn công huân."

Một trang hàn cầm cự chùy trong tay và nói."

Nếu hắn không phải đội trưởng --"."

Hắc hắc, tiểu tử này ỷ vào chức đội trưởng, luôn cắt xén công huân của chúngta, nếu là ta..."

"Tránh đi sự điều tra của danh sách cần tốn chút tâm tư, hoặc là dứt khoát xintiến vào hình thức mới."

ấ ế ề ằ"Phải đánh bất ngờ...

Ta biết các ngươi đều có hứng thú, không bằng cùng thửxem?"

Bọn họ nhìn nhau, đều nở nụ cười.Ầm ầm ầm -- Cánh cửa đồng thau thật lớn mở ra hai bên.Có liên tục ba pho tượng to lớn hình rồng ánh vào mi mắt.Nếu nhìn kỹ, những pho tượng Long tộc đó quá mức hoa mỹ, hơi thoát ly vớithực tế.- - Sự nhiệt tình theo đuổi cái đẹp của Long tộc gần như đạt tới mức*****, cho nên thường xuyên dẫn dắt phong trào thời thượng của rất nhiềuthế giới.Ví dụ như ba pho tượng này, đôi mắt chúng không phải đồng tử dựng thẳngtruyền thống, mà là một loại trong mắt mang theo hơi nước, lóng lánh trongsuốt, to mà mượt mà.Chúng còn từng làm ra đôi mắt hình dạng trái tim.Nhưng cái đó đã hết thời.Hiện tại lưu hành loại mắt thiên hướng đáng yêu-- Vào lúc giết người, trùng đôimắt như vậy lên sẽ có vẻ càng thêm vô tội, cực kỳ có lợi cho hình tượng của tộcđàn.Đám người Liễu Bình nhìn lại bên dưới ba pho tượng kia.Chỉ thấy dưới pho tượng thứ nhất có một khe lõm, dưới khe lõm có viết mộthàng văn tự nhân loại: "Bảo vật."

Dưới pho tượng thứ hai cũng có một khe lõm, phía dưới viết một từ: "Long."

Dưới pho tượng thứ ba cũng có khe lõm như trên, viết một câu: "Binh khí mangtheo bên người."

Phía sau ba pho tượng là một cánh cửa dày đặc dao động thuật pháp *****."

Hai vị, các ngươi có thể phá vỡ cánh cửa kia không?"

Liễu Bình hỏi."

Không được, nó có thể ***** chúng ta chỉ trong nháy mắt."

Delia nói."

Nhìn dáng vẻ này thì hình như phải thỏa mãn điều kiện của ba pho tượng nàymới có thể tiến vào cánh cửa kia."

Aland suy tư mà nói."

Ta lại cảm thấy không phải như thế, phương thức suy nghĩ của Long tộc luônkhác với chúng ta."

Delia nói."

Không bằng tìm người đi lên thử trước xem?"

Aland hỏi.Hắn ta trực tiếp nhìn về phía Liễu Bình.ễ ể ắLiễu Bình cũng không để bụng, dù sao trong ba người thì có vẻ thực lực của hắnlà yếu nhất.Hắn lập tức đi đến pho tượng thứ nhất.Ai ngờ vừa đi được vài bước thì hắn đã bị Delia ngăn lại."

Thực lực của ngươi còn kém một chút, Long tộc lại có tiếng khó chơi, nên đểta thử trước xem."

Nàng ta nói.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt cảm kích, ôm quyền và nói: "Delia, luôn được ngườichiếu cố, ngày sau nhất định có báo đáp."

Nói xong thì hắn nhìn thoáng qua ba pho tượng hình rồng kia.Ai cũng nói Long tộc thông minh -- Những con rồng kia, nếu các ngươi thật sựđang nhìn tình cảnh này, nghe từ lời nói của ta thì cũng nên biết đây là bằng hữucủa ta, không thể hại nàng.- - Lục Long còn đang nằm trong tay ta đấy.-------Chương 940: Ai nói ta không có dũng khí?Delia và Aland thấy hắn nói như vậy, đều lắc đầu và bật cười."

Xem ra vừa rồi là Delia bảo hộ ngươi trước đám quỷ ảnh, ta cứ thắc mắc làmsao người có thể sống sót lành lặn không tổn hao gì."

Aland cười tủm tỉm và nói.Delia cười nói: "Liễu Bình, chúng ta là một đội, hiện tại ta là đội trưởng tạmthời, tất nhiên phải lên trước, ngươi không cần cảm tạ ta cái gì."

Nàng ta lập tức đi đến phía dưới pho tượng hình rồng thứ nhất, nhìn hai chữ"Bảo vật"kia, nàng ta hơi suy tư rồi lấy ra một khối đá quý từ trong lòng ngực."

Đây là đá quý ta tìm được từ một di tích đã bị hủy diệt, nghe nói cực kỳ hi hữu——"Nàng ta đón lấy ánh hào quang mờ mờ trong đại điện mà giờ đá quý lên.Ánh hào quang xuyên qua đá quý, ***** từng luồng ánh sáng mỹ lệ, tỏa ra từngcái bóng tươi đẹp mà mơ hồ trong bóng đêm mờ mịt.Những cái bóng kia như có sinh mệnh, không ngừng biến hóa hình thể theo khítức của gió."

Là tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất...

Trời ạ, nàng điên rồi sao..."

Aland thất thần lẩm bẩm.Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên khối đá quý kia, trước mắt lập tức hiện ra từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất."

"Vật hiếm thấy."

"Có thể chuyển hóa tất cả hắc ám, khiến nó mang theo thuộc tính hào quang, trởthành vật thần thánh."

"–– Áng sáng là nguồn cội của tất cả, cho dù là hắc ám, cũng cần ánh sáng làmtôn lên."

"-- Vật báu vô giá."

Liễu Bình cũng có chút bất ngờ.Không ngờ Delia lại lấy ra bảo vật như vậy."

Này, cái đó rất quý, vì sao phải đưa nó cho Long tộc!"

Hắn ta đứng đằng xa mà hô."

Mang theo nó thì ta luôn không rõ cái gì là quang minh, cái gì là hắc ám,không bằng đưa ra."

Delia nói.Nói xong, nàng ta để đá quý vào khe lõm kia.ề ế ếĐinh!

Trong khe lõm truyền đến một tiếng vang nhỏ.Ngay sau đó, một âm thanh to lớn mà uy nghiêm vang lên trong đại điện: "Phápsư cận chiến đáng kính, vì người bằng lòng đưa ra bảo vật như vậy, Long tộctuyệt đối sẽ không bạc đãi bằng hữu hào phóng như ngươi."

Pho tượng hình rồng như sống lại, đầu rồng chia xuống dưới, phun một bảorương về hướng Delia.Delia duỗi tay vẫy một cái.Bảo rương kia nhiều phiếu đãng đãng dừng ở trước mặt nàng ta rồi tự động mởra.Chỉ thấy bảo rương chất đầy vô số những đá quý, ánh sáng chúng phát ra trựctiếp chiếu sáng toàn bộ đại điện.Viên tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất mỹ lệ kia cũng nằm trong bảorương.Nó bay lên, rơi vào trong tay Delia lần nữa, chiếu rọi nàng ta thành một mảnhhình người thánh khiết mà thướt tha.Aland đúng cách đó không xa, đeo thấu kính rồi nhìn lướt qua, lập tức phát ratiếng ***** thô nặng."

Tổng cộng có giá trị 8888 điểm công huân!

Delia, người phát đại tài rồi!"

Hắn ta hơi ghen ghét mà nói."

8888 điểm rất nhiều sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, chúng ta liều sống liều chết giết một ngày, cũng chỉ được hai batrăm điểm công huân, lại có nguy cơ bỏ mạng vào bất cứ lúc nào."

Aland nói.Delia mỉm cười và nói: "Long tộc rộng rãi như vậy sao, ta cảm thấy có chút bấtngờ, nhưng nếu cho ta thì ta sẽ nhận lấy."

Nàng duỗi tay ấn một cái lên bảo rương, bảo rương lập tức biến mất tăm hơi.Làm xong tất cả, Delia lại nhìn về phía pho tượng thứ hai.Nàng ta đang muốn bước qua, lại nghe giọng nói to lớn kia lại vang lên lần nữa:"Một người chỉ có thể lựa chọn một lần, không thể tham lam, nếu không chỉ cócon đường nghênh đón tử vong."

Delia đành đứng lại.Liễu Bình và Aland nhìn nhau."

Ngươi có một cái xác rồng, có lẽ được đấy, không bằng đi thử xem?"

Aland thử nói."

Được, ta đi."

Liễu Bình nói.ếĐây là phương thức giao ra Lục Long quang minh chính đại, sẽ không khiếnAland và Delia hoài nghi.Thậm chí Liễu Bình cảm thấy đây là phương thức giao tiếp mà Long tộc đã sớmchuẩn bị săn.Hắn bước từng bước đi đến trước pho tượng, lẩm bẩm: "Ta chỉ có thi thể rồng,cũng không biết có phù hợp yêu cầu hay không -- sẽ không có nguy hiểm gìchứ?"

Hắn rút thẻ bài rồng ra, đặt nó vào khe lõm bên dưới pho tượng hình rồng.Thẻ bài đã lập tức biến mất tăm hơi.Hư không phía trên đại điện lui qua hai bên như tấm màn che.Một chiếc nhẫn rơi xuống, im hơi lặng tiếng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Cùng lúc đó, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: "Người tu hànhđáng kính, đây là huy hiệu hữu nghị của Long tộc chúng ta, chỉ cần người đeonó lên tay thì nơi nào có Long tộc thì người được phép đi vào nơi đó, chúng tasẽ coi ngươi như bằng hữu."

Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác anh linh trước mắt Liễu Bình hiện ra thuyếtminh giống như đúc.Đây thật là "Huy hiệu hữu nghị của Long tộc"!

Xem ra hắn cứu Lục Long trở về khiến những con rồng đó rất biết ơn."

Cảm ơn."

Liễu Bình đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay.Hắn nhìn lại hai người còn lại.Delia mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, Long tộc rất ít tin tưởng người ngoạitộc, ngươi có thể lấy được chiếc nhẫn này thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rấtnhiều."

"Những nơi có Long tộc, nếu không phải chất đầy bảo tàng, thì sẽ có bí mật cựckỳ quý giá -- Liễu Bình, người gặp may rồi."

Aland cũng nói theo một câu.Hắn ta dán mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Liễu Bình, đôimắt không nỡ dịch chuyển chút nào."

Ngươi phải cẩn thận hắn."

Delia có chút lo lắng mà truyền âm."

Ừ."

Liễu Bình lên tiếng.Giữa không trung, giọng nói to lớn kia lại vang lên lần nữa: "Còn một photượng cuối cùng, kẻ còn lại, nếu ngươi không có dũng khí tiến lên thì rời khỏibảo khố của chúng ta đi."

ếAland đúng ra, lớn tiếng mà nói: "Ai nói ta không có dũng khí?"

Rốt cuộc hắn ta cũng dời mắt hỏi chiếc nhẫn của Liễu Bình, *****ên là liếc nhìnDelia một cái, sau đó lại nhìn về phía Liễu Bình.Hai người đều đạt được khen thưởng không tồi.Chẳng lẽ hắn ta lại không bằng bọn họ?

Hắn ta bước đến trước pho tượng thứba, nhìn trên bệ pho tượng có viết bốn chữ "Binh khí mang theo bên người",hắn ta thoáng do dự rồi rút bội kiếm bên hông ra."

Đây chính là Kiếm Thánh, vô cùng sắc bén, thế gian hiếm thấy, hôm nay ta sẽhiển nó cho Long tộc."

Aland nói lớn.Hắn ta học theo dáng vẻ của Delia và Liễu Bình, đặt trường kiếm vào khe lõm.Liễu Bình không để lại dấu vết mà lắc lắc đầu.Một kiếm khách lại vứt bỏ kiếm của mình.Ở thế giới tu hành, hắn ta hành động như vậy đã có thể nhận định là đánh mấtđạo tâm.Kiếm là chiến hữu trung thành nhất của kiếm khách.Cả thanh kiếm mang theo bên người cũng vứt bỏ thì còn tu kiếm đạo cái gì?-------Chương 941: Là giật kinh phong à?Keng -- Trường kiếm chống vào khe lõm, phát ra một tiếng rên rỉ không đồngđều.Nó lập tức biến mất tăm hơi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Giữa không trung không có bất cứ phản ứng gì.Aland nhịn không được mà nói: "Hiện tại thế nào?

Ta cũng giống như hai ngườitrước đó, hoàn thành công hiển dựa theo yêu cầu của các ngươi."

Ngay vào lúc hắn ta càng ngày càng nôn nóng bất an, hư không khẽ động.Chỉ thấy chiến khôi có phần đỉnh màu xanh lá từ trên trời giáng xuống, dừng lạitrước mặt hắn ta.Cùng lúc đó, giọng nói to lớn mà uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: "Chúcmừng ngươi, phàm nhân, dũng khí và cống hiến của người giành được niềm tincủa chúng ta, do đó đạt được chiến khôi Lục Long đặc thù này."

Aland gấp không chờ nổi mà bắt lấy chiến khối, đeo khối thấu kính kia vào mắttrái rồi cẩn thận quan sát."

Tạo vật đặc thù của Long tộc -- Trí não không thể thuyết minh thêm cái gì nữa-- nói xem rốt cuộc mũ giáp này của các ngươi có ích lợi gì?"

Hắn ta ngẩng đầu lên và hỏi."

Chiến khôi Lục Long đại diện cho ngươi là người một nhà của Long tộc chúngta, về sau chỉ cần người đeo mũ giáp này vào thì tất cả Long tộc sẽ xem ngươi làkhách nhân quan trọng nhất, chuẩn bị tất cả bảo vật người muốn cho ngươi."

Giọng nói kia đáp.Aland nắm chặt mũ giáp, trên mũ giáp lập tức tỏa ra một luồng dao động sứcmạnh của rồng.Hắn ta vừa buông tay ra thì dao động kia lập tức biến mất.Hắn ta vội vàng nắm chặt mũ giáp lần nữa.Dao động chậm rãi hiện ra, ổn định mà lan tỏa sức mạnh ra chung quanh.Aland chùi chùi mồ hôi trên mặt, nửa ngày sau mới phun ra một câu: "...

Cũngcó lời."

Hắn ta đeo mũ giáp lên, dùng tay gõ gõ, nó phát ra tiếng vang kim loại dễ nghe."

Còn rất kiên cố."

Aland vui mừng mà nói.ễ ế ế ố ầCách đó không xa, Liễu Bình liếc nhìn chiến khối có phần đỉnh màu xanh lụckia một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Tất cả hành vi lừa gạtkhông thể giấu diếm được ngươi."

"Ngươi nhìn thấu các loại thuật pháp mà Long tộc bao phủ trên chiến khôi, trợgiúp bổn danh sách nhận rõ tác dụng chân thật của chiến khôi này."

"Chiến khôi: Chiếc mũ xanh thù hận."

"Tạo vật Long tộc."

"Khi chiến đấu không thể gỡ xuống."

"Mũ giáp này có năng lực tự bảo hộ cực mạnh, tổng thể thì không phụ tráchcông tác phòng ngự, tất cả tổn thương do kẻ đội nó tự động gánh chịu, sau khikẻ đeo chết, mũ giáp này sẽ tự động thoát ly."

"Mị lực cá nhân của kẻ đội giảm 10."

"Tác dụng đặc thù: Khi công kích thuật pháp của Long tộc đánh trúng kẻ độichiến khối này thì tổn thương tăng thêm 1000%."."

Tất cả Long tộc nhìn thấy chiến khối này thì biết ngay nhân loại đeo nó là tửđịch của Long tộc, phải tìm mọi cách ***** hắn, nhớ lấy nhớ lấy!"

Liễu Bình đang nhìn nhắc nhở phù thì Delia đã nhíu mày."

Aland, mũ giáp của người nhìn xanh quá, không hợp với chiến giáp vảy bạchoa văn vàng trên người của ngươi, rất khó xem."

Nàng ta dứt khoát nói.Aland hăng hái cười to và nói: "Đây là tạo vật của Long tộc, cực kỳ kiên cố --Nữ nhân các ngươi thật thích để ý mấy chuyện râu ria thế này."

"Ta chỉ nhìn không thoải mái, bỏ đi, tùy ngươi."

Delia quay đầu đi, lười nhìn hắn ta thêm cái nào.Liễu Bình yên lặng cúi đầu, cũng lười nói câu nào.- - Đám nhãi rồng này quáđộc ác.Ba người đều có được thu hoạch.Lúc này.Giữa không trung, giọng nói to lớn kia lại vang lên lần nữa: "Các ngươi đãchứng minh sự khẳng khái, từ bi và dũng khí của mình."

"Cánh cửa phong ấn Long tộc sắp mở ra vì các ngươi –– Ba người cùng nhìn lạicánh cửa đang đóng chặt kia.Chỉ thấy cánh cửa kia im hơi lặng tiếng mở ra, để lộ một con đường nhỏ sâuthẳm.Delia nói lón một câu: "Xin hỏi nó dẫn đến nơi nào?"

ỗ ế ắ ố"Đây là thông đạo thời gian hỗn loạn, các ngươi phải chiến thắng các đối thủkhác cũng đang tìm kiếm bảo tàng Long tộc trong thông đạo, vậy mới có thểgiành được bảo khổ mà Long tộc bảo hộ."

Giọng nói kia đáp.Delia rút ra một tạo vật máy móc nhìn như súng điện tử, sau đó quét quét vàothông đạo kia."

Nó nói không sai, thời gian trong thông đạo chỉ có một, chính là "Ngay lậptức."

"Trong thời đại quá khứ, tất cả những kẻ tầm bảo tiến vào thông đạo đều sẽ xuấthiện trong thông đạo vào thời khắc đó, hơn nữa gặp mặt nhau –– trừ phi rờikhỏi thông đạo thì bọn họ mới có thể trở lại thời đại thuộc về mình."

"Chỉ có một tổ có thể xuyên qua thông đạo, đến được nơi đằng sau."

Nàng ta nghiêm túc nói.Liễu Bình không khỏi tán thưởng: "Thuật pháp của Long tộc thật là thần kỳ..."

"Vậy còn chờ gì nữa?

Chúng ta chính là chiến sĩ mạnh nhất trong quân viễnchinh, nhất định có thể chiến thắng đám rác rưởi tiến vào thông đạo trong lịchsử để giành được bảo tàng."

Aland đội mũ giáp màu xanh nói.Delia liếc nhìn Liễu Bình một cái, hỏi: "Ngươi có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói."

Vậy chúng ta đi."

Delia tuyên bố."

Chờ một chút, Delia, tìm cho ta một thanh kiếm trước."

Aland có chút co quắp mà nói.Delia lắc đầu và nói: "Ngươi thật là -- ai!"

Nàng ta lật tay, lấy ra một thanh đoản kiếm rồi ném qua."

Kiếm này quá bình thường."

Aland nhận lấy kiếm, vung vài cái rồi bất mãn nói."

Đây chính là kiếm khí chuyên dụng của Kiếm Thánh –– đổi một thanh kiếmcho người đã là nể tình, ta còn phải để lại điểm công huân bảo mệnh cho mình."

Delia trừng hắn ta một cái rồi nói."

Được rồi được rồi."

Aland cũng không tiện nói thêm gì nữa.Dù sao nếu đổi thành chính mình, hắn ta sẽ không đổi cho nàng bất cứ thứ gì.Công huân là thứ quan trọng nhất.ếKhông có nó thì chỉ còn con đường chết.Ba người tiến vào thông đạo, chung quanh lập tức tối sầm xuống.Lần mò đi xuống một lát, chừng bảy tám phút sau, phía trước bỗng xuất hiệnhai lối rẽ."

Chọn con đường nào?"

Delia trầm ngâm mà nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Lối rẽ phía bên trái đột nhiên hiện ra bảy tám bóng người.Hai bên đều ngẩn ra.Không ngờ họ mới tiến vào chưa được mấy phút thì đã đụng phải kẻ địch!

Mộtbóng người cười nói: "Bọn họ chỉ có ba người, lên!"

Delia cũng quát: "Nghênh địch!"

Lời còn chưa dứt.Aland đã rút trường kiếm ra, lướt qua Delia, trực tiếp nhảy vào lối rẽ kia."

Chết!"

Hắn ta hét to lên.Leng keng leng keng leng keng -- Trong tiếng binh khí giao kích dày đặc có hòalẫn một tiếng kêu thảm thiết.Chỉ trong thời gian búng tay, Aland đã giết một người!

Đây là sức mạnh củaKiếm Thánh, vào lúc đón địch cự ly ngắn có thể bộc phát ra uy lực *****không gì sánh kịp.Đối mặt với Kiếm Thánh, tuyệt đối không thể cho hắn ta cơ hội tác chiến gầnngười!

Đương!

Lại một tiếng chấn động vang lên.Aland đột nhiên xuyên qua trận địa địch, chạy như điên vào sâu trong thông đạokia."

Kiếm của hắn nứt ra!"

Một kẻ địch quát."

Đây là Kiếm Thánh, hắn sẽ trở nên rất ***** dưới hình thức công kích này-- đuổi theo hắn!

Nhất định phải giết hắn!

Đừng để hắn tìm được điểm tiếp việnrồi lấy được bất cứ binh khí gì!"

Một giọng nói vang lên.Bảy người, đã chết một tên, còn lại sáu, lúc này đã chia ra ba người đuổi theoAland.Ba người còn lại cùng nhìn về phía Delia và Liễu Bình.Đôi tay Delia khép lại.Hư không quanh người nàng ta như hóa thành làn nước, dâng lên từng con gợnsóng, giống như có thứ gì nấp ở trong đó.Ba người nháy mắt với nhau, trong lòng đều căng thẳng.Bọn họ nhanh chóng nhìn lại Liễu Bình phía sau Delia.Chỉ thấy cả người Liễu Bình không ngừng run rẩy, nhìn quái dị đến mức nóikhông nên lời."

Tiểu tử này nhất định đang phát bệnh."

"Là giật kinh phong à?"

"Nhìn như trúng nguyền rủa gì ấy."

Ba người nhanh chóng trao đổi ý kiến, rất nhanh đã có kết luận.Nói không chừng tiểu tử không ngừng run rẩy này là bệnh binh của bọn họ.Dù sao thì trong chư thiên vạn giới, còn chưa từng nghe ai nói có cách thôngqua run rẩy để công kích kẻ địch.Trước nay chưa từng có!

Cho nên, nữ nhân kia mới là cường giả chân chính.-------Chương 942: Gặp phải!Ba người chuyển ánh mắt lại lên người Delia lần nữa.Những việc này nói ra thì chậm, nhưng bắt đầu từ lúc Aland xông trận đến giờthì thời gian mới qua một hơi thở ngắn ngủn.."

Phong!"

Trong ba người, người đứng ở sau cùng quát.Quanh thân Liễu Bình lập tức hiện ra từng hàng rào tỏa ra ánh hào quang, hóathành một nhà giam tỏa sáng, bao vây hắn ở trong đó.Liễu Bình cầm đao gõ gõ hàng rào, lẩm bẩm: "Ai nha, thật là không xong, bịnhốt lại rồi."

-- Sức mạnh Kỳ Quỷ: Lừa gạt!

Ba người đối diện nghe vậy thì lập tức vui mừngquá đỗi."

Có nghe thấy không, hắn bị nhốt rồi, cùng giết nữ nhân kia đi!"

Người cầm đầu quát.Lúc này Delia đã vọt lên.Một người tiếp đón nàng, đôi tay hóa thành dung nham, cao quát: "Viếm bạochấn thiên!"

Dung nham ngưng tụ thành quyền, đánh ập về hướng Delia.Người thứ hai áp sát phía sau người thứ nhất, trong khoảnh khắc kẻ thứ nhất raquyền, hắn ta đã lập tức xoay người lao ra, duỗi tay rút kiếm bên hông ra.Đây là một loại sát chiêu cực kỳ chú ý phối hợp!

Vẻ mặt Delia bất biến, một taycách không chém về phía nắm tay ngưng tụ từ dung nham kia, một tay khác đèlại bàn tay rút kiếm của người thứ hai.Nắm tay dung nham lập tức bị chụp tan tác, dung nham tan ra ngay trên khôngtrung rồi rơi lên người kẻ đó, làm hắn ta bỏng rát phát ra tiếng gào quỷ khóc sóitru.Tay người thứ hai bị Delia đè lại, không thể rút kiếm ra được."

Loạn súng."

Delia nhẹ giọng nói.Tùng quyến ảnh hiện ra từ hư không quanh người nàng, như vách tường kínkhông kẽ hở mà liên tục đánh mấy trăm cái lên người bọn họ, đánh mãi đến khihuyết nhục của họ bay tứ tung, quăng ngã ra xa tít.Vừa đối mặt thì đã giết hai người.Còn lại một người!

Người nọ nhìn có vẻ là thủ lĩnh của tiểu đội này, hắn ta thởsâu và nói: "Ngươi xong rồi."

"Hừm?"

Delia cúi đầu quan sát.Chỉ thấy hai chân nàng ta bị kết cấu kim loại trào lên trên mặt đất kết chặt lạivới nhau, không thể nhúc nhích mảy may.Kim loại như có sinh mệnh, không ngừng lan tràn lên trên, nhanh chóng phongbể hơn phân nửa thân thể của nàng ta.Người nọ rút ra một cây súng lớn, cười dữ tợn và nói: "Pháp sư cận chiến?Chức nghiệp tương đối lợi hại, nhưng thương này của ta cũng không phải ănchay."

Hắn ta vừa giơ súng lên thì lại thấy một vệt lôi ảnh từ trời cao lao thẳng đến,hoàn toàn không kịp làm ra phản ứng gì thì nó đã lập tức cắt nửa người trên củahắn ta văng ra.Lôi quang cắt hắn ta ra, tiếp tục bay vút về phía trước, trong nháy mắt đã hoàntoàn đi vào sâu trong thông đạo, chẳng biết đi đâu.- - Người thứ ba chết!

Rốtcuộc Delia cũng nhẹ nhàng thở ra.Thực lực của những người này tương đối cường đại, chẳng qua thông đạo hạnchế bọn họ, làm bọn họ chỉ có thể giao thủ trong nơi chật chội này.Aland đáng chết!

Hắn ta là Kiếm Thánh, cho dù trong tay không có kiếm, trốntránh xê dịch và quyền thuật cơ bản cũng cực kỳ vững chắc.Hễ hắn ta có tác dụng hơn một chút thì mình cũng không bị khóa chặt ở chỗnày.Delia giơ một bàn tay lên cao, chậm rãi nắm lấy một ấn."

Ngươi đang làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thuật pháp giam cầm này cực kỳ khó chơi, ta cần chút thời gian để cởi bỏ nó,"Delia không quay đầu lại mà nói, "Đúng rồi, đao pháp của ngươi tương đối***** đấy, Liêu Bình."

Liễu Bình thong thả ung dung đi ra từ nhà giam, nắm trường đao và nói:"Chúng ta là đồng đội, đừng dùng từ "***** để hình dung nhau như vậy."

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi ***** quật mộgiả."

"Công đức của ngươi tăng lên 10 điểm."

"Công đức hiện giờ: 1110."

Chỉ được 10 điểm công đức thôi.Muốn thăng cấp Chiến Trảm thì cần đến 1200 điểm công đức.Xem ra phải nhanh thêm một chút mới được.Lúc chiến đấu luôn run rẩy đúng là có thể khiến kẻ địch thiếu cảnh giác, nhưngnói ra thật sự quá mất mặt.ắHắn đâu phải kẻ điên.Liễu Bình yên lặng nghĩ."

Nhưng chiều kia của ngươi thật sự ***** mà."

Delia cười nói.Vừa dứt lời, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, vội nói: "Cẩn thận!"

Oanh!

Trong tiếng nổ kịch liệt, thông đạo bị nổ tung ra một cái động lớn.Liễu Bình và Delia cùng rơi xuống, đáp xuống một đại điện tràn đầy tro bụi."

Ha ha ha, hai nhóm người các ngươi chém giết rất tốt, hiện tại đến phiên chúngta thu hoạch các ngươi!"

Có người cười to và nói.Thì ra ở dưới thông đạo còn có một thông đạo bí mật!

Năm bóng người hiện raở đối diện Liễu Bình và Delia.Bọn họ cùng thi pháp, quát: "Đừng mơ tưởng cởi bỏ thuật giam cầm!"

Kim loại trên người Delia vốn đã dần hòa tan, giờ lại trở nên cứng rắn, thậm chícòn không ngừng lan tràn lên trên."

Cẩn thận!"

Liễu Bình lớn tiếng la lên.Vẻ mặt Delia bất biến, giơ tay lên rồi siết chặt lại.- - Hơn một nửa thân thể nàngta đã bị phong bế, chỉ còn một bàn tay có thể dùng.Nhưng chính là bàn tay này, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy thì trong hư không lập tứchiện ra tầng tầng lớp lớp quyền ảnh.Quyền ảnh nhanh như mưa rào không ngừng đánh vào khối kim loại cứng rắnkia.Trong nhất thời, khắp quanh thân nàng ta đều là quyền ảnh, tuy không thể côngkích, nhưng lại bảo vệ nàng ta kín không kẽ hở.Trong thông đạo đối diện, những tên thi pháp kia cùng kêu lên: "Dùng toànlực!"

Kim loại vừa bị đánh nát dính lại với nhau lần nữa, lại tiếp tục vây khốn Delia.Hai bên rơi vào giằng co.Liễu Bình suy nghĩ một giây, sau đó ấn tay lên vỏ đao.Lấy sức mạnh của hắn còn có thể thi triển hai lần Chiến Trảm, chỉ cần dùng mộtlần Chiến Trảm giải phóng Delta ra khỏi giam cầm thì một mình nàng cũng cóthể thu phục nhóm người này.- - Một bàn tay của nàng đã có thể đứng vữngtrước năm người đối diện, nếu đạt được tự do thì kết quả đã rất rõ ràng.Như vậy, hắn để lại cơ hội thi triển một lần Chiến Trảm cuối cùng để giữ mạnglà được.ố ắ ỗĐao đang muốn ra khỏi vỏ -- Sau lưng hắn bỗng hiện lên một bóng người, cườilạnh và nói: "Lo cho bản thân ngươi đi, người tu hành."

"Ca!"

Liễu Bình quát một tiếng.Bóng người đánh lén kia lập tức bị đóng băng, rơi xuống mặt đất, từ thông đạotrượt ra ngoài một khoảng cách, lại vẫn duy trì tư thế giơ cao búa tạ lên, chuẩnbị đánh lén.Ánh mắt Liễu Bình đảo qua mọi người.- - Những người này đều không phảingười tốt gì, nhưng nhìn từ danh hào thì cũng chỉ đạt tiêu chuẩn là "quật mộgiả".Bọn họ không thể cùng một lần cho hắn đủ công đức."

Thôi bỏ đi."

Liễu Bình thở dài rồi búng tay một cái.Con thỏ đột nhiên xuất hiện trên vai hắn, hưng phấn quát lên: "Được nha, cáchuynh đệ, không phải các ngươi thích đánh lén sao?

Vậy chúng ta chơi cho thậtvui đi!"

Nó cũng búng tay một cái theo.- - Hắc Ám Luyện Ngục, khai!

Chỉ một thoáng.Một thế giới hắc ám ầm ầm mở ra, cuốn pho tượng bằng, năm tên thi pháp giảkia cùng Liễu Bình và con thỏ vào trong đó.Delia đứng tại chỗ ngẩn ra một hồi lâu.Chung quanh không còn người nào xuất hiện.An tĩnh."

Người tu hành...

Còn có bản lĩnh này à?"

Nàng ta lẩm bẩm, nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay, khống chế những quyền ảnh đótoàn lực đánh vào kim loại giam cầm trên người.-------Chương 943: Chiến TrảmTrong bóng đêm."

Đánh như thế nào?"

Con thỏ lặng lẽ hỏi."

Một chiều."

Liễu Bình cũng lặng lẽ truyền âm."

Vậy thì không chơi được hay sao?"

Con thỏ thất vọng mà nói."

Delia đang ở một mình bên ngoài, hơn nữa một nửa thân thể bị giam cầm,chúng ta không thể lãng phí thời gian..."

Liễu Bình nói.Hắn lặng lẽ im lìm di chuyển tới, nỗ lực làm tất cả kẻ địch sắp thành một hàngthẳng tắp.Vừa muốn nâng đao, một người đối diện trong đó lại dời bước chân, di chuyểnmấy thước qua bên cạnh."

-- Đừng nhúc nhích chứ, các ngươi lộn xộn thì làm sao ta một đao giết sạch cácngười được?".Liễu Bình oán giận trong lòng, đồng thời lại bắt đầu điều chỉnh góc độ lần nữa.Một đao này vốn là muốn cứu Delia, nhưng hiện tại dùng để trảm địch, thật racũng càng thích hợp.- - Bởi vì có công đức để lấy.Bên ngoài.Từng quyền ảnh đánh xuống, kim loại trên người Delia không ngừng văng rangoài.Chỉ chốc lát sau.Một tay còn lại của nàng ta rốt cuộc cũng khôi phục tự do."

Phải nhanh chóng cởi bỏ chú giam cầm này."

Delia lẩm bẩm, đôi tay hợp lại rồi tạo ra một ấn.Kim loại trên người nàng ta rút đi với tốc độ càng nhanh.Bỗng nhiên, trong lòng nàng ta xuất hiện một cảm giác, quát: "Ai?"

Chỉ thấy sâu trong hắc ám phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người."

Aland?"

Delia không xác định mà hô.Bóng người kia xuyên qua sương mù mê mang, dần dần tới gần nơi này.Quả nhiên là Aland.Sắc mặt hắn ta lạnh như băng, mở miệng nói: "Delia, thuật đang giam cầmngười rất mạnh, dưới tình huống hiện giờ thì người không thể phát huy ra toànbộ thực lực."

"Ngươi nói rất đúng, sau đó thì sao?

Ngươi muốn thế nào?"

Delia hỏi.Aland nói: "Đừng hiểu lầm, đương nhiên ta sẽ không liều mạng với người, dùsao ta cũng không có kiếm, ta muốn liên hợp với người, tìm cơ hội xử lý LiễuBình."

"Ngươi muốn giết hắn?"

Delia nói."

Chúng ta không ra tay thì không thành vấn đề, danh sách chiến đấu không ghichép chi tiết như vậy."

Aland rất tự tin mà nói."

Vì sao chứ?

Rõ ràng hắn là người người tiến cử, lại thêm mấy ngày thì ngườisẽ đạt được một mớ công huân, vì sao người muốn giết hắn?"

Delia khó hiểu mà hỏi."

Là chiếc nhẫn Long tộc kia!

Chỉ cần có được nó, mang về giao cho tổng bộ thìchúng ta không cần lo về công huân nữa."

Aland kích động nói.Delia rơi vào trầm mặc.Long tộc là người thủ hộ tài phú và bí mật.Một chiếc nhẫn đại diện cho tình bạn của Long tộc có giá trị cực kỳ lớn, cũngđại diện cho ý nghĩa cực kỳ sâu xa.Tổng bộ nhất định sẽ không tiếc tưởng thưởng."

Aland, chúng ta là quân viễn chinh thăm dò con đường phía trước và nhân loại,không phải cường đạo vì ích lợi mà xuống tay với người một nhà."

Delia lạnh lùng nói.Aland thất vọng mà nói: "Vẫn ngây thơ như vậy, ta thật sự cảm thấy cảm thấythẹn vì sức mạnh trên người ngươi, ngươi không xứng có được chúng."

Tay hắn ta giật giật.Sắc mặt Delia biến đổi, không cởi bỏ kim loại đọng lại trên hai đầu gối nữa,ngược lại nắm một cái vào trong hư không, lập tức kéo ra một thanh trườngkích.Hai người đều không nói chuyện nữa.Sát ý dâng trào -- Giây tiếp theo, hư không chợt mở ra.Liễu Bình đi ra.ắ ềHắn nhìn Delia, lại nhìn về phía Aland."

Ô?

Delia, người còn chưa khôi phục hành động?

Aland?

Không phải ngườichạy mất rồi sao?"

Liễu Bình giật mình và hỏi.Hai người nhìn nhau.Khóe miệng Aland giật giật, bật cười và nói: "Delia, ta còn không có cả binhkhí, ngươi suy nghĩ nhiều."

Aland giơ chuôi kiếm này lên, bày ra trước mặt hai người.Chỉ thấy trường kiếm đã dứt gãy, chỉ còn lại chuôi kiếm.Delia cười lạnh và nói: "Tuy ngươi không có binh khí, nhưng ta cũng bị giamcầm không thể động đậy, nếu đánh thật thì cũng chưa biết thắng bại ra sao."

"Ngươi bị giam cầm là bởi vì ngươi không cho ta một thanh kiếm tốt, cho nên takhông thể không trốn chạy khỏi trận địa địch."

Aland giải thích."

Là vì người hiến kiếm của mình cho Long tộc!"

Delia nhìn mũ giáp màu xanh lục trên đầu hắn ta, trong mắt hiện lên một tiachán ghét.Aland nói không nên lời."

Liễu Bình, từ giờ trở đi người nhất định phải cẩn thận hắn -- Vừa rồi hắn mêhoặc ta cùng ra tay giết ngươi."

Delia truyền âm với Liễu Bình.Tất nhiên Liễu Bình nghe ra đây là lời nói thật.Hắn không để lộ biểu cảm gì, chỉ kiến nghị: "Nếu không chúng ta trực tiếp trởvề doanh địa?"

Aland lập tức nói: "Không được!

Chúng ta thật vất vả mới đi tới nơi này, chỉcòn cách bảo khố Long tộc một bước mà thôi..."

"Nhưng người thân là Kiếm Thánh, vừa đón địch thì đã chạy mất, ta hận khôngthể đá ngươi ra khỏi đội ngũ!"

Delia nâng cao giọng mà quát.Tất cả kim loại trên người nàng ta hoàn toàn tiêu tán –– Nàng đã khôi phục tựdo!

Đông!

Một tiếng vang nhỏ.Trường kích bị nàng ta ném xuống đất, mặt đất lập tức vỡ ra từng vết rách uốnlượn kéo dài.Ánh mắt Aland co rụt lại.Pháp sư cận chiến!

Đáng chết, binh khí và quyền pháp của nàng đều có nănglực đặc thù, kỹ xảo chiến đấu lại cao siêu, thật sự càng làm người ta kiêng kị!ắ ầ ế ầAland cắn chặt răng, cúi đầu và nói: "Delia, ngươi yên tâm, nếu lần sau gặpđịch thì ta tuyệt đối không chạy nữa, xin đừng đá ta."

Nếu bị đội trưởng đá ra khỏi đội ngũ, có nghĩa là bị toàn bộ đội tiền trạm từ bỏ,đêm nay có thể trực tiếp đi đến ao chuyển hóa."

Cho ngươi cơ hội cuối cùng."

Delia nói."

Được rồi, cho hắn thêm một cơ hội đi, hắn chính là người giới thiệu ta."

Liễu Bình nói.Hắn giương mắt nhìn nhận công đức của mình.- - ***** đám người vừa rồixong thì công đức của hắn đã tăng lên tới 1180 điểm.Còn thiếu 20 điểm là có thể thăng cấp "Chiến Trảm"!

Nếu lúc này trở mặt với Aland thì khi đánh nhau sẽ rất phiền phức...

Chờ mộtchút đi.-------Chương 944: Áo giáp da hình rồngHọ đi nhanh.Ba người tiếp tục đi vội trong thông đạo.Chẳng qua lần này khoảng cách giữa bọn họ đã kéo ra càng xa.Hơn mười phút sau.Hình như phía trước xuất hiện một vài thứ, nhưng toàn bộ thông đạo tràn ngậpsương mù, cho nên bọn Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một ít hình dáng mơ hồ.Delia giành trước mà bay vút lên, nhanh chóng xem xét tình huống."

An toàn -- Đến đây đi."

Nàng ta vẫy tay về phía hai người và nói.Liễu Bình và Aland nhìn nhau.Hai người này, một người không dám dùng bất kể chiêu thức nào trong tập hợpthiết lập, một người cống hiến luôn cả bội kiếm tùy thân ra để thay bằng một cáinón xanh.- - Hiện giờ chỉ có thể để Delia đi ở trước mặt.Bọn họ đi dọc theo thông đạo bước đến bên cạnh Delia, chỉ thấy nơi này có mộtcái bàn, chung quanh có đặt mấy cái ghế dựa làm bằng đá.Ở trên bàn có bày một vài thứ."

Để ta nhìn xem -- Túi nước sạch, lương khô, binh khí và giáp cụ bình thường,hẳn nơi này là một điểm tiếp viện tạm thời."

Aland kiểm tra vật phẩm, miệng thì nói.Hắn ta xách lên một thanh đoản kiếm đơn sơ từ trên bàn, nói với giọng điệughét bỏ: "Kiếm này cũng quá bình thường."

"Được rồi, có thể tìm được một thanh kiếm cũng đã là chuyện đáng được ănmừng."

Delia nói, sau đó đưa một bộ áo giáp da cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy áo giáp da, khoác nó lên người rồi tùy tiện hoạt động thânthể, cảm thấy không bị gò bó chỗ nào cả.Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn: "Phía dưới cái bàn có một cục đáhình thoi, lột nó ra, bên trong là một viên bảo toàn hình rồng, người đặt bảotoàn vào cái ô ngầm ở ba tấc dưới nách bên trái của áo giáp da thì có thể kíchhoạt sức mạnh của nó."

"Ngươi là ai?"

Liễu Bình yên lặng hỏi."

Ta là con rồng chủ trì nơi này, trên tay người có chiếc nhẫn kia, chứng minhngười đã được con rồng nào đó tán thành -- cho nên ta giúp người một phen."

Giọng nói kia nói xong thì không vang lên nữa.Liễu Bình im lặng không lên tiếng mà cong lưng, ánh mắt đảo qua đống đá lởmchởm trên mặt đất, quả nhiên nhìn thấy một khối đá hình thoi.Hắn nhặt khối đá hình thoi kia lên rồi nhẹ nhàng vẫn về một cái.Mặt ngoài cục đá lập tức bị về ra một lớp da, để lộ viên đá quý tỏa ra ánh sángkhông ngừng chớp tắt nằm bên trong.Delia và Aland đều nhìn qua.Aland học dáng vẻ của Liễu Bình, nhặt một cục đá trên mặt đất rồi nhẹ nhàngẩn.Bang!

Cục đá nổ thành một đống bụi."

Làm sao người biết trong tảng đá kia là đá quý?"

Aland không cam lòng mà hỏi."

Người tu hành chúng ta có thần niệm, đảo qua là có thể nhìn thấy rất nhiều vậtche giấu."

Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói dối.Aland và Delia lập tức tin."

Người tu hành thật sự có ưu thế ở phương diện này."

Aland liếc nhìn viên đá quý kia một cái, không khỏi thở dài và nói.Liễu Bình yên lặng cất đá quý đi.- - Sau khi không thể dùng chiêu thức trên tậphợp thiết lập, hắn đã dùng "Lừa gạt"càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.Một lát sau.Lúc mọi người chuẩn bị thỏa đáng, tiếp tục lên đường, hắn mới nhét khối đáquý kia vào áo giáp da, đặt vào cái ô ngầm ở ba tấc dưới nách bên trái.Chỉ một thoáng, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: "Bên trong áo giápda này có tuyên khắc ba mươi hai phù văn sức mạnh của Long tộc."

"Dưới sự điều khiển của đá quý, phù văn sức mạnh của Long tộc đã được kíchhoạt."

"Ngươi đạt được trang bị:""Áo giáp da hình rồng bổ sung năng lượng""Bất cứ đòn công kích nào có khả năng cấu thành uy ***** sinh mệnh đối vớingười cũng chỉ đánh bay ngươi ra ngoài, do đó hóa giải đi lực sát thương chủyếu của đòn công kích, hơn nữa giúp người kéo ra khoảng cách."

"Sử dụng số lần: Ba lần."

Thứ tốt!

Vào thời khắc mấu chốt thì thứ này có thể cứu mạng!

Trong lòng LiễuBình yên ổn chút, tăng nhanh tốc độ bước tới, đuổi kịp Aland và Delia phíatrước, tiếp tục đi vội vào sâu trong thông đạo.Dọc theo đường đi, không còn đụng phải người nào nữa.Chẳng lẽ -- Thật ra người đến nơi này vốn không nhiều lắm?

Ba người đều cóchút nghi ngờ.Bỗng nhiên, Delia giật mình, nhíu mày và nói: "Hình như nơi này có nănglượng nào đó đã che chắn danh sách của chúng ta."

Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy quả nhiên danh sách quân viễn chinh kiađã biến thành màu xám.- -Rốt cuộc nguyên lý của nơi này gì mà lại có thể chechắn danh sách?

Hắn hơi cảm thấy hứng thú, đang muốn dò hỏi giao diện thaotác anh linh thì lại thấy mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: "Chú ý!"

"Đã tiến vào phạm vi chú trận cấm pháp cỡ lớn đặc thù nào đó của Long tộc."

"Trừ bổn danh sách ra thì hầu như tất cả danh sách đều rơi vào trạng thái chechắn, không thể phát huy bất cứ tác dụng gì."

Liễu Bình theo bản năng ấn tay lên chuôi đao.Nếu không có danh sách quân viễn chinh tiến hành theo dõi tiểu đội, vậy nơinày có xảy ra chuyện gì cũng chẳng lạ."

Mặc kệ nó, chúng ta đi!"

Aland lướt qua Delia, tiếp tục đi vội vào sâu trong thông đạo.Liễu Bình và Delia nhìn nhau, đành đi theo cùng bay vút vào trong đó.Chỉ chốc lát sau.Thông đạo đã tới điểm cuối, phía trước rộng mở thông suốt, thì ra là một quảngtrường.Trên quảng trường sớm đã có một đội người khác đang chờ ở đây."

Hoan nghênh các ngươi."

Cầm đầu là một tráng hán đầu trọc cả người xăm hình, gã đánh giá ba người vànói."

Các ngươi là ——"Delia nghi ngờ nói.Tráng hán đầu trọc nói: "Chúng ta giết sạch tất cả những người có ý đồ tiến vàobảo khổ Long tộc, trước mắt chỉ còn đội các ngươi, nếu hiện tại các ngươi từ bỏthì chúng ta có thể để các ngươi chết đi mà không bị tra tấn."

Delia bật cười và nói: "Các ngươi cũng chỉ có ba người, dựa vào cái gì cảm thấycó thể ***** chúng ta?"

Nàng ta duỗi tay nắm chặt một cái vào hư không.Chỉ thấy vô số những sao trời ngưng tụ đến, hóa thành một thanh chiến phủ đầysao dài hơn năm mét trên tay nàng ta."

Pháp sư cận chiến...

Còn có đẳng cấp cao như vậy..."

Mày tráng hán đầu trọc giật giật, vẻ mặt trở nên nặng nề.ế ề ếPháp sư cận chiến là chức nghiệp chuyên về chiến tranh cực kỳ trứ danh, lúcđánh nhau cực kỳ hung hãn, cực kỳ khó chơi.Gã lại nhìn về phía Aland.- - Chỉ nhìn chăm chú vào Aland thì trong lòng sẽcảm nhận được dự báo tử vong.Tại sao lại như vậy?

Ánh mắt tráng hán đầu trọc rơi xuống, nhìn thấy thanhkiếm bên hông Aland.Người dùng kiếm -- Là kiếm tiền của Tu Hành Trắc?

Hay là Kiếm Thánh mapháp trắc, hay là Kiếm Thánh cổ tộc của hoang man trắc?

Mặc kệ là loại nàocũng khó đối phó.Bọn họ ra tay thì sẽ gặp sinh tử.Tráng hán đầu trọc thở dài, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên cuối cùngkia....Tên này đang run rẩy.Là có bệnh?

Hay là sợ hãi?

Ba người này thật là một tổ hợp kỳ quái.Tráng hán đầu trọc có chút do dự.Đánh lên thì nhất định thực thảm thiết.Nhưng mà, bảo khố Long tộc gần ngay trước mắt, lúc này mà lùi bước thì vềsau đừng ra lăn lộn nữa.Delia và Aland nhìn nhau, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.Ngay vào lúc hai bên giằng co-- Chỉ thấy thiếu niên cả người run rẩy kia mởmiệng nói: "Thật ra có một biện pháp giúp chúng ta đều có thể cùng tiến vàobảo khố Long tộc."

Mọi người đều có chút bất ngờ."

Phương pháp gì?"

Tráng hán đầu trọc hỏi."

Chỉ có một đội người có thể thông qua nơi này, có đúng không?"

Liễu Bình nói."

Không sai."

Tráng hán đầu trọc gật đầu và nói."

Chúng ta tạo thành một đội không phải là được rồi sao?"

Liễu Bình nhún vai và nói.Tráng hán ngây người.Đúng vậy.Vì sao không sớm nghĩ tới biện pháp đơn giản như vậy?-------Chương 945: Đây là một âm mưuẦm ầm ầm ầm -- Mặt đất ở giữa quảng trường vỡ ra, một cái đầu khổng lồ caobảy tám mét chui ra từ lòng đất, đang quan sát mọi người."

Hoan nghênh các ngươi, các phàm nhân."

Cái đầu thật lớn kia hé miệng, lộ ra một cánh cửa nạm đầy đá quý."

Đi vào cánh cửa trong miệng ta thì có thể tiến vào bảo khố Long tộc, nhưngtrong các ngươi, chỉ có người xuất sắc cuối cùng mới có vinh dự này."

Sáu người trên quảng trường quay mặt nhìn nhau."

Chúng ta nhất định phải chết hết, chỉ để lại người cuối cùng là như thế à?"

Delia cười lạnh và nói.Những người khác cũng cảnh giác.Dù Aland đã đạt được một mũ giáp Long tộc, nhưng lúc này cũng đột nhiên tỉnhngộ.Đúng vậy.Tất cả mọi chuyện ở nơi này cứ như được dàn dựng sẵn.Trong cuộc chém giết hung hãn, nếu chỉ còn lại một người cuối cùng, vậy ngườinày nhất định cũng dùng hết sức lực.Đến lúc đó, nếu Long tộc không có ý tốt -- Chẳng phải là người chiến thắngcuối cùng kia cũng sẽ chết trong tay chúng hay sao?

Mọi người giết hại lẫnnhau, người cuối cùng cũng bị *****, không ai có thể tiến vào bảo khố Longtộc.Đây mới là kế sách tuyệt diệu!"

Không sai, Tráng hán đầu trọc tiếp lời: "Từ lúc bắt đầu ta đã nhận ra, các ngươiluôn bắt chúng ta chém giết, điều này không bình thường."

Cái đầu thật lớn kia quan sát mọi người, nói với giọng điệu tràn đầy trào phúng:"Các phàm nhân, đừng lấy tư duy bị ***** che phủ của các ngươi phỏngđoán Long tộc, cho dù nơi này phát sinh chuyện gì thì cuối cùng chỉ vì trợ giúpLong tộc chọn ra một người chiến hữu đáng tin cậy chân chính."

Chiến hữu -- "Các ngươi đang đối kháng cái gì?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới biết được tất cả."

Cái đầu thật lớn nói."

Nhưng chúng ta sẽ không chém giết lẫn nhau -- Ít nhất ta sẽ không."

Liễu Bình kiến quyết mà nói.ắ ề ể ắHắn không ngừng lui về phía sau, rời xa năm người còn lại, thể hiện hắn tuyệtđối không tham dự trận chém giết kế tiếp.Delia cười cười, cũng lui về phía sau vài bước.Cái đầu thật lớn nói: "Đừng lo lắng, cuộc sàng chọn lần này không phải là muốncác ngươi giết hại lẫn nhau, mà muốn khảo nghiệm tài năng của các ngươi."

Một tia sáng hiện lên.Trong sáu người, tên tráng hán đầu trọc kia biến mất."

Người kia đâu?

Các ngươi làm gì hắn?"

Aland cảnh giác hỏi."

Đừng lo lắng, đặc điểm của mỗi người các ngươi đều không giống nhau, chonên khảo nghiệm cũng phải khác biệt."

Cái đầu thật lớn nói.Khi nói chuyện, lại có một người biến mất khỏi quảng trường.Những người còn lại dần dần hiểu ra.- - Đây là Thế Giới chi Thuật, phải cóLinh mới có thể phát động, cũng coi như sức mạnh cực kỳ hiếm thấy.Con thỏ lặng lẽ xuất hiện, ghé vào bên tai Liễu Bình và nói: "Mỗi con rồng phụtrách phát động một Thế Giới chi Thuật, mang đi một người."

"Bỏ vốn lớn như vậy à, thật tò mò rốt cục chúng muốn làm gì."

Liễu Bình nói.Trên thực tế, hắn đã nhận ra một ít manh mối.Hắn từng gặp qua cái đầu thật lớn này.Là vào rất sớm trước kia, khi hắn vừa quen biết Andrea.Lúc ấy Andrea cáo biệt với một vài người đeo mặt nạ, những người đó đều phảiđi vào sâu trong Vĩnh Dạ trước nhằm tránh né chiến tranh giữa các thần linh.Bọn họ xuất hiện từ cánh cửa của cái đầu thật lớn này rồi lại rời đi.Nói như vậy -- Andrea ở bên cạnh chúng sao?

Không, không có khả năng.Nếu Andrea ở chỗ này thì cô bé nhất định sẽ đến gặp ta.Nhưng nơi này đã là phần đáy thấp nhất của toàn bộ Vĩnh Dạ Thần Trụ, vậy màhắn vẫn chưa tìm được cô bé!

Rốt cục cô bé đang ở nơi nào?

Lúc này người trênquảng trường đã biến mất hết, chỉ còn lại một mình hắn.Liễu Bình không khỏi thở dài và nói: "Nếu ta là Tinh Hà Thánh Nhân thì tốtrồi..."

Tinh Hà Thánh Nhân chính là cảnh giới cực cao của Tu Hành Trắc, thực lực cómột không hai trên thiên hạ, cho dù là ở đâu cũng có thể được gọi bằng mộttiếng đại lão.Nếu là Tinh Hà Thánh Nhân, phỏng chừng chỉ cần mấy hơi thở là có thể tìmmột lượt khắp toàn bộ thế giới.Cho dù Andrea ở nơi nào thì cũng tìm ra được.Đáng tiếc thực lực của Liễu Bình còn chênh lệch với Tinh Hà Thánh Nhânchừng mười cảnh giới.Hiện giờ lại không dám tùy tiện dùng chiêu thức trong tập hợp thiết lập.- - Chỉcó thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân.Bỗng nhiên, một thế giới đánh úp lại từ phương xa, trực tiếp cuốn Liễu Bìnhvào trong đó.Thế giới như hóa thành một mảnh hắc ám.Thủy triều vô biên vọt tới từ bốn phương tám hướng.Vô số những tiếng rồng ngâm vang lên hoặc gần hoặc xa, cứ như đang thúc giụcngười ta đi vào giấc mộng.Cuối cùng -- Thủy triều thối lui.Liễu Bình mở mắt ra, chỉ thấy hắn đang ngồi trên một con thuyền lá, cầm cầncâu trong tay, độc câu hàn giang (1).(1) Độc câu hàn giang: Một mình thả câu trên con sông lạnh giá.Trên một chiếc thuyền khác cách đó không xa, có người ôm quyền và nói:"Nghe nói các hạ đã tu đến cảnh giới võ phá hư không, chúng ta đặc biệt đến từthương giới, tiếp dẫn các hạ đi đến thế giới chân thật."

"Thế giới chân thật?"

Liễu Bình lặp lại một câu.Giờ khắc này, trong đầu hắn trở nên trống rỗng, cứ như không nghĩ ra được điềugì.Một đoạn ký ức xa lạ thoáng hiện trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa.Hắn từ nhỏ tập võ, khi thiếu thời đã danh chân tứ phương, đợi hơn ba mươi tuổiđã vô địch thiên hạ.Hôm nay vừa vặn tu đến đẳng cấp xé rách hư không, bầu trời đã sai người đếnđón hắn phi thăng.Ý nghĩa cả cuộc đời không ngoài như vậy.Liễu Bình hỏi: "Thế giới chân thật?

Thượng giới là thế giới chân thật sao?"

"Đúng là như thế, chúng ta chiến đấu vì vô số Nhân tộc và thương sinh trongchư giới, chinh phục vô số thế giới, cũng gặp được kẻ địch với số lượng khôngthể đếm hết, thực lực hiện giờ của các hạ cũng đủ gia nhập chúng ta."

Người nọ cười chắp tay và nói.Trên bầu trời, một cánh cửa tràn ngập quang huy ầm ầm mở ra, để lộ cảnhtượng một thế giới khác.Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng ngắm nhìn.ấ ề ấ ắ ắTất cả đều rất hoàn mỹ -- Thời khắc này là lúc hắn bước lên thượng giới, truytìm võ đạo càng mạnh hơn, bắt đầu không ngừng chiến đấu vì thương sinh thiênhạ.Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.Rốt cục là chỗ nào không thích hợp?"

Đúng rồi...".Trong đôi mắt hắn bỗng hiện lên một tia cảm ngộ.Mười vạn vạn giới, tất cả chúng sinh và phi chúng sinh, không ai có thể gạtđược hắn.Đây là một âm mưu.- - Nhân loại ở rất nhiều thế giới cũng chỉ đang nỗ lực biếnthành thứ trái cây càng thêm ngon lành.Ác Mộng khống chế tất cả!-------Chương 946: Lựa chọn!Tí tách, tí tách.Không trung có nước mưa nhỏ giọt.Mưa ngày một nặng hạt.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn cơn mưa này, không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnhtượng mình tỉnh lại ở nơi mộ táng.Mưa tuy lả tả, nhưng mỗi một giọt đều như vận mệnh nhân loại, đã sớm bị anbài sẵn.Tuyệt đối không có bất ngờ gì.Chẳng lẽ còn phải tiếp diễn nhân sinh như vậy một lần?"

Các hạ, xin hãy cùng chúng ta trở về thượng giới."

Người đối diện chắp tay và nói.Ở phía sau hắn, mọi người cùng chắp tay, im lặng chờ Liễu Bình thích người.Liễu Bình bỗng cười rộ lên, nhẹ nhàng ngâm nga: "Ai sớm giác ngộ đại mộng?"

Oanh –– Cảnh tượng toàn bộ thế giới tản ra từ trước mắt hắn, hóa thành từngđợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ rồi bay vút đi.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới quảng trường kia.Bốn bề vắng lặng.Cái đầu thật lớn kia rũ mắt nhìn hắn, trầm giọng mà nói: "Rất tốt, ngươi chínhlà người mà chúng ta muốn tìm."

"Ta?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, ngươi có thể nhìn thấu tất cả, không bị thế giới mê hoặc, cực kỳthích hợp để phối hợp với Long tộc chúng ta, đi cứu một người."

Cái đầu thật lớn nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng nhảy dụng.Hắn trải qua muôn đời ở nhân gian, đi khắp vạn giới, nhìn quen vô số trườnghợp, bình thường chỉ cần một động tác, một biểu cảm của người khác thì hắn cóthể biết ý của đối phương.Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm.- - Là Andrea!

Hình nhưcô bé đã làm ra chuyện gì, hơn nữa đang chờ hắn đến!"

Nói thử xem, các ngươi muốn ta cứu ai?"

Liễu Bình hỏi.ấ ể"Thật ra người kia đã nói, người mà nàng chọn sẽ không bị bất kể chuyện gì lừagạt."

Cái đầu thật lớn kia nói.Cánh cửa trong miệng nó ầm ầm mở ra, một vệt lưu quang bay ra, dùng ở chiếcnhẫn trên tay Liễu Bình, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Thần kỹ Long tộc nào đó đã đượcthi triển lên Huy chương hữu nghị của ngươi."

"Chừng ba mươi phút sau, thần kỳ này sẽ cố định lại, trở thành năng lực cố địnhcủa Huy chương hữu nghị"."

Liễu Bình nhìn lướt qua, sau đó hỏi: "Làm gì vậy?"

Cái đầu thật lớn nói: "Một lát nữa rồi nói, hiện tại phải giải quyết chuyện ở nơinày trước đã."

Trên quảng trường.Một rồi lại một bóng người xuất hiện.Mấy cao thủ vừa rồi bị thế giới bọc lấy đã trở về nơi này.Mọi người nhìn nhau một cái.Vẻ mặt người nào cũng mờ mịt, nhìn không ai có nét vui sướng như thông quakhảo nghiệm.Cái đầu thật lớn mở miệng nói: "Chư vị, khảo nghiệm cuối cùng đã kết thúc, tấtcả các người đều không thông qua khảo nghiệm, cho nên vô duyên với bảo vậtcủa Long tộc chúng ta, xin trở về đi."

Ầm ầm ầm ầm –– Cái đầu chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất khỏi trước mắtmọi người.Ngay sau đó, cả quảng trường bắt đầu chấn động.- - Hình như nơi này sắp tannát."

Đáng chết, đây rốt cuộc là tình huống thế nào, rõ ràng ta đã trở thành ngườimạnh nhất trong cuộc khảo nghiệm kia, đã được tiếp dẫn lên thượng giới, vì saolại không thông qua khảo nghiệm chứ?"

Đại hán đầu trọc thóa mạ."

Ta cũng vậy, ta ở một thế giới ma pháp, trở thành kỵ sĩ mạnh nhất, thiên sứ từthượng giới tới đón ta đi –– sau đó có người nói là ta khảo nghiệm thất bại."

Aland nói.Mọi người cùng phụ họa.Liễu Bình bỗng phát hiện vẻ mặt của Delia có chút không thích hợp.Nhưng lúc này đã không kịp hỏi lại.Quảng trường dưới lòng đất này bắt đầu rơi vào hủy diệt.ầ ầ ế ấ ếĐại hán đầu trọc nói: "Giam cầm không gian của nơi này đã biến mất –– nếukhông có bảo vật để lấy thì chúng ta đi trước một bước."

Gã thả ra một quyển trục, quyển trục lập tức hóa thành một cánh cửa ánh sáng.Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, biến mất khỏi trước mắt đám người Liễu Bình.Trên quảng trường dần dần nứt toạc, chỉ còn lại ba người Aland, Delia và LiễuBình."

Chúng ta cũng phải đi thôi."

Delia nói.Sắc mặt nàng ta bỗng trắng bệch, lập tức té xỉu ngã xuống đất.Liễu Bình vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta."

Aland, tới hỗ trợ!"

Hắn hổ một tiếng.Đáp lại hắn là một vệt hàn quang sắc bén.Chỉ nghe "Đương"một tiếng nhỏ vang lên.Hàn quang vỡ vụn.Aland nhìn nhìn đoản kiếm trong tay.Kiếm đã nát.Một con thỏ lơ lửng ở giữa không trung, bật cười và nói: "Cả Băng Sương chiNhận mà cũng không ngăn được, vậy mà học người ta chơi đánh lén?"

Aland thở dài và nói: "Kiểm này quả nhiên không được, hiện tại ta đã tay khôngtấc sắt...

Liễu Bình, hy vọng người buông tha cho ta."

Liễu Bình bế Delia lên, lui từng bước một về phía sau."

Buông tha ngươi?

Không, ta thấy người không muốn buông tha ta mới đúng --Đúng lúc Delia cũng hôn mê, danh sách bị che chắn ở nơi này, người muốn giếtchúng ta, có đúng không?"

Nụ cười trên mặt hắn dần dần lụi tàn, hắn nói với giọng điệu nghiêm túc.Aland ngẩn ra, nhún vai và nói: "Vừa rồi rõ ràng là người đánh nát kiểm của ta——""Ai nói người chỉ có một thanh hội kiếm?"

Liễu Bình hỏi.Aland nhìn hắn chằm chằm, miệng há ra."

Ngươi luôn nhấn mạnh một việc ở trước mặt Delia- – Ngươi đã hiến kiếm choLong tộc -- Cho nên người nhất định còn có mặt kiếm khí khác."

Liễu Bình nói.ắ ầ ốSắc mặt Aland trầm xuống, nói nhỏ một câu: "Ngươi có chứng cứ gì?"

"Lần *****ên chúng ta gặp địch, có ba người đuổi theo ngươi, bọn họ đâu?"

Liễu Bình nói.Ầm ầm ầm ầm -- Quảng trường chia năm xẻ bảy, mảnh đất giáp ranh bắt đầu rơixuống vực sâu phía dưới.Aland thở dài một tiếng, rút ra một trường kiếm hàn khí dày đặc từ sau lưng.Kiếm khí sắc bén thuộc về Kiếm Thánh phát ra từ trên người hắn ta."

Liễu Bình, người thật sự thích hợp làm người của quân viễn chinh, đáng tiếcngươi có được chiếc nhẫn kia quá sớm, có vẻ Delia cũng đã phát tài, mà ta thìkhông có cái gì cả."

"Cho nên người thật sự muốn giết chúng ta?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy –– Ta luôn đánh giá tiêu hao sức mạnh của ngươi -- Hiện tại hẳnngười chỉ có thể tung ra thêm một chiêu đúng không."

Aland lạnh nhạt nói.Hắn ta giơ kiếm lên, chỉ về hướng Liễu Bình.Liễu Bình thở dài, đang muốn phát động "Hắc Ám Luyện Ngục"thì bỗng trong lòng hiện ra một cảm ứng.Giọng nói của Lilith vang lên bên tai: "Có người đã có đủ công đức, muốn đổikỹ năng sơ cấp!"

"Không được, cho dù bọn họ dùng chiêu thức gì cũng sẽ dẫn động những quáivật Ác Mộng nhìn trộm, đừng để bọn họ tới!"

Liễu Bình nhanh chóng quyết định.Lilith lại cười và nói: "Không có việc gì, nàng là Kiếm Thần của Lục Đạo LuânHồi."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng trống trận càng ngày càng cao--Hình như nó đã trở thành dấu hiệu mỗi lần nàng xuất hiện - Rốt cục là thầnthông, hay là thực sự có quỷ thần Hoàng Tuyền đang âm thầm che chở nàng?Liễu Bình chỉ kịp nghĩ như vậy thì đã thấy một thẻ bài bay lên từ sách thẻ, phátra một tiếng "Phanh"nhỏ.Tiếng trống trận nhanh như mưa rào lập tức ngừng.Một nữ tử thanh tú đội đầu, ôm trường kiếm lặng lẽ xuất hiện.Là Lý Trường Tuyết!

Nàng cảm ứng được sát ý của Aland, ánh mắt lập tức đảoqua."

Hả?

Một tên dùng kiếm!"

ắMắt nàng sáng rực lên.Lại nhìn kỹ, đối phương đang dùng kiếm chỉ vào Liễu Bình!

Im lặng một giây.Kiếm ý lành lạnh ngập trời ầm ầm phát ra, thổi bay đống đá rơi xuống tứ tungchung quanh, vạt áo nàng bị cuồng thổi cho bay múa phơ phất.Lý Trường Tuyết vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, ấn lên chuôi trườngkiếm, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn giết Liễu Bình?

Vậy thì thú vị..."

-------Chương 947: Bí kiếm Chấn TrảmLý Trường Tuyết hóa thành một bạch khí sắc bén, xẹt qua trời cao, lao thẳng vềhướng Aland.Đồng tử của Aland co rụt lại.Đây là kiếm khí!

Kiếm khí là tiêu chí của kiếm khách trong Tu Hành Trắc.Nhưng hình như kiếm khí này lại có chút bất đồng -- Không biết vì sao, lông tơtrên người hắn ta đều dụng hết cả lên!

Kiếm khí chỉ là sức mạnh sơ cấp, kiếmkhách thực lực hơi mạnh một chút đều có thể lấy khí hoá mũi nhọn.Đối phương vứt bỏ kiếm quang uy lực càng mạnh mà kiên trì sử dụng kiếm khíđể chiến đấu thì nhất định là có điểm độc đáo ở phương diện này.Trong nháy mắt, Aland chỉ có thể nghĩ được như vậy.Sau đó.Một vệt kiếm khí màu trắng kia đã lao đến trước mặt."

Cút!"

Aland điên cuồng hét lên một tiếng, cả người đột nhiên lui về phía sau mấychục mét, xoay người trảm một cái!

Chỉ thấy bóng kiếm trùng trùng điệp điệphiện ra từ trường kiếm trong tay hắn ta, cấu thành một mặt tường kiếm ngaytrên không trung, ý đồ ngăn trở bạch khí kia.Trảm này là tuyệt chiêu của hắn ta, không phải thời khắc mấu chốt thì tuyệt đốikhông lấy ra dùng.Đương đương đương -- Âm thanh kiếm khí giao kích như xoay tròn quanh co,đột nhiên phá tan bức tường kiếm ngay chính diện.Bạch khí tan đi.Lý Trường Tuyết hiện thân, không có hứng thú mà nói: "Kiếm của người quáphức tạp -- người có quá nhiều ý niệm trong lòng, kiếm thức không thuần, tiêuchuẩn kiếm đạo cũng chỉ đến được trình độ này, ta sẽ lấy mạng của người vàochiều tiếp theo."

Cơ bắp trên mặt Aland giật giật, bỗng cười dữ tợn và nói: "Kể từ lúc rất sớm, tađã ý thức được kiếm thuật không thể dung nạp mọi thứ của ta, nó chỉ là một thứđơn điệu trong cuộc đời ta, không thể bày ra thực lực chân chính của ta."

Lý Trường Tuyết tiêu sái mà nói: "Ngươi sai rồi -- Kiếm chiếu của ngươi quáphức tạp, thật ra là vì nội tâm của ngươi quá trống rỗng, phải dùng những thứkhác để lấp đầy nó; nếu nội tâm ngươi thật sự tràn ngập sức mạnh thì chỉ cầnmột kiếm."

Nàng dựng thẳng trường kiếm lên, ngừng thở, cả người như dung hợp thànhmột với thế giới.Tiếng kiếm reo vang lên.Ý ấ ế ếÝ chí hủy diệt tất cả bùng lên từ trường kiếm, cứ như đang nói -- Thế giankhông có ai chắn được!

Aland nhìn chiếu kiếm này, biểu cảm trên mặt biến đổi,dần dần hóa thành cô đơn.Kiếm ý như vậy...

Hắn ta vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt tới."

Bội phục."

Hắn ta nói từ đáy lòng.Giờ khắc này, hắn ta lấy thân phận một kiếm khách để kính chào đối thủ.Nhưng rất nhanh hắn đã dựng thẳng trường kiếm lên, chắn ở trước mặt, quátkhẽ lên: "Nhưng mà, hôm nay chúng ta phải phân chia sinh tử, mà không phảikiếm thuật cao thấp!"

Trên thân trường kiếm chợt sáng lên phù văn chi chít.Phù văn triệu hoán!

Trong hư không, chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ dần dầnrơi xuống, sáp nhập với thân thể hắn.- - Đó là một con quái vật có nửa mặt namnhân, nửa mặt nữ nhân.Là quái vật Ác Mộng!"

Ta triệu hoán sức mạnh của chân thần, chân thần là vô địch, đáng tiếc cho kiếmthuật của người, nhưng không còn cách nào, thế giới tàn khốc như thế đấy, nóchỉ thuộc về người chiến thắng."

Aland nói.Thân thể hắn ta dần dần bành trướng, càng ngày càng cao, càng ngày càng quỷdị, dàn áp sát với ngoại hình của con quái vật Ác Mộng quỷ dị kia.Lý Trường Tuyết chém ra một kiếm.Kiếm quang lăng liệt trảm lên người Aland, lại chỉ chém ra một bạch tuyến.Lúc này giọng nói của Liễu Bình bỗng vang lên từ nơi không xa: "Chiêu thứcmới đã được chuẩn bị rồi, ngươi cảm nhận một chút đi."

Lý Trường Tuyết giật mình, cứ như cảm ứng được cái gì, trên mặt dần lộ ra vẻtrầm tư.- - Làm thẻ bài tùy tùng của Liễu Bình, thật ra có thể có được rất nhiềuthứ từ hắn, ví dụ như trang bị, dược tề, bảo vật hay tri thức.Không ngờ là chỉ trong thời gian chiến đấu ngắn ngủi thế này mà hắn đã sángtạo ra cả kiếm chiêu!

Aland ở đối diện nhìn ra chút không đúng, bỗng há mồmngâm xướng: "Tất cả chúng sinh, ta là chủ nhân của các ngươi, khi ta phát rakêu gọi, các ngươi sẽ giao ra linh hồn của mình ––"Sức mạnh Kỳ Quỷ vô tận hội tụ trên người hắn ta, làm hư không chung quanhcũng sôi trào như biển lửa."

Các ngươi đều phải chết ở chỗ này!"

Aland giận dữ hét.Tầng tầng lớp lóp sức mạnh quanh thân hắn ta tản ra, mắt thấy sắp hội tụ thànhmột thuật Kỳ Quỷ.ế ế ầNhưng Lý Trường Tuyết đã rút kiếm ra lần nữa.Đây là một kiếm chưa từng có trong rất nhiều thế giới.Nó đang không ngừng run rẩy.Từ chuôi kiếm đến thân kiếm, lại đến kiểm quang phun trào ra, tất cả đều đangkhông ngừng run rẩy."

Chưa thấy qua kiếm pháp như vậy."

Lý Trường Tuyết nỉ non, sau đó nâng kiếm hướng về phía trước.Aland đã hóa thành quái vật lập tức bị trảm biến mất khỏi nơi đó, xuất hiệntrong hư không cách đó vài trăm thước, lại bị mấy chục kiếm quang chém trúng,sau đó lại biến mất lần nữa, sau đó rồi lại bị trảm vào hư không.Chỉ thấy hắn ta lóe rồi lại lóe, rất nhanh đã chẳng biết đi đâu.Chỉ có vết máu nhàn nhạt tung bay ở giữa không trung, rất nhanh đã rơi rụngmất.Ánh mắt Liễu Bình hơi đanh lại.Aland hóa thành quái vật, sau đó ăn một điểm của Lý Trường Tuyết, hơn nữa bịthương!

Tuy rằng quái vật kia không dùng chân thân tiến đến, một kiếm này củaLý Trường Tuyết cũng chưa đạt tới trình độ thứ cấp, nhưng dù sao nó cũng bịthương!

Xem ra chiêu thức nằm ngoài tập hợp thiết lập thật sự có tác dụngnhằm vào quái vật Ác Mộng Lý Trường Tuyết bay trở về bên cạnh Liễu Bình.Lúc này cả quảng trường đã sụp xuống, chỉ lưu lại một hang động đen tối thậtlớn ở nơi đó."

Kiếm này không tồi."

Liễu Bình nói."

Ta cũng cảm thấy thực mới lạ, nó gọi là gì?

Ngừng!

Ngươi đừng nói, kiếm nàycứ để tự ta đặt tên cho."

Lý Trường Tuyết nói.Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó cười nói: "Nó sẽ được gọi là bí kiếm ChấnTrảm."

Bỗng nhiên.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Bí kiếm ChấnTrảm ngươi sáng tạo cho kiểm tu Lý Trường Tuyết đã gia nhập Quy Tàng TốiThắng Vũ Cực Kinh."

"Từ giờ trở đi, bất cứ kiếm tu Lục Đạo Luân Hồi nào tu tập chiêu này cũng tíchgóp một chút công đức cho ngươi."

Liễu Bình đảo qua một cái, không khỏi khẽ gật đầu.Bởi vì sáng lập môn võ kinh này nên hắn mới siêu phàm nhập thánh, đạt đượcdanh hiệu "Triều Tiền Thánh Tượng".ế ế ế ắNếu tiếp tục khiến võ kinh này trở nên càng mạnh, có lẽ hắn cũng đạt được lợiích cực lớn.Dù sao làm vậy là giáo hóa chúng sinh.-------Chương 948: Aland là Kiếm Thánh!"

Trường Tuyết, ngươi là người *****ên tìm ta sáng tạo kỹ năng -- ngươi thuthập công đức như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Giết quái vật đấy, trên biển cảnh quốc gia của ngươi có rất nhiều quái vật quấynhiễu, ta cứ giết giết giết một hơi, sau đó công đức đã đủ rồi."

Lý Trường Tuyết ung dung mà nói.Thì ra là thế...

Vậy cũng phù hợp với phong cách hành sự của nàng."

Trường Tuyết, chỗ ta đã không có chuyện gì, người phải tiếp tục tích góp côngđức, tranh thủ tiến giai chiều kiếm pháp này đạt tới trình độ kiếm pháp Kỳ Quỷthứ cấp."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Lý Trường Tuyết hỏi.Liễu Bình nói: "Bởi vì tên vừa rồi chỉ là nhân vật nhỏ, chúng ta còn chưa có khảnăng đối phó những quái vật Ác Mộng sau lưng hắn, phải cần đến kiếm phápKỳ Quỷ càng mạnh."

"Vậy ngươi còn ở lại nơi này làm gì?

Ngươi thì làm sao?"

Lý Trường Tuyết lo lắng hỏi."

Ta đã tìm được manh mối mình muốn, có thể tách ra rời đi vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình nói."

Được, vậy ta sẽ mau chóng tích góp công đức, tranh thủ sớm ngày đến đểngười tiếp tục sáng tạo kỹ năng càng mạnh."

Lý Trường Tuyết nói.Liễu Bình gật đầu nói: "Đi đi, cố lên."

Lý Trường Tuyết cười cười với hắn, thân thể chợt lóe rồi hóa thành một thẻ bài,bay trở về sách thẻ.- - Kiếm thuật của nàng càng mạnh thì võ kinh sẽ càngmạnh.Nói cách khác, công đức hắn thu hoạch được cũng sẽ càng nhiều!

Trong lòngLiễu Bình có thêm một tia an ủi, hắn trực tiếp cất sách thẻ đi, ôm Delia rồi baylên trên.Tất cả mọi thứ chung quanh đều đang sụp xuống, mà khoảng cách từ nơi nàylên mặt đất còn không biết bao xa.Một kiếm vừa rồi-- Cũng không biết có xử lý được Aland không.Hẳn là không.ếCòn thiếu một chút lực.Khi nào những người khác có thể thu thập đầy công đức?

Nếu Tối Thắng VũCực Kinh tiếp tục đột phá lên trên, hắn có thể đạt được danh hào mới haykhông?

Liễu Bình yên lặng suy nghĩ đủ loại vấn đề trong lòng, sau đó đột nhiêncúi đầu nhìn xuống.Delia nằm trong lòng hắn, vẻ mặt an bình, hình như cũng không bị thương gì."

Kỳ quái, không có tổn thương...

Vậy tại sao lại hôn mê chứ?"

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì lại thấy chiếc nhẫn đến từ Long tộc trên ngón tayhắn bắt đầu tỏa ra ánh hào quang."

Yên tâm, không có ai sẽ nhớ tới nàng."

Một giọng nói vang lên bên tai hắn.Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, đây chính là giọng nói của vị Phá Tà LongLinh trước đó.Tiếng nói của nó vang lên từ chiếc nhẫn: "Liễu Bình, xử lý tốt mọi chuyện đi,bảo đảm an toàn của bản thân xong thì ta sẽ gặp mặt người trong lúc ngủ mơ."

Ánh hào quang chợt lóe rồi biến mất.Chỉ thấy Delia trong lòng Liễu Bình bị ánh hào quang nhẹ nhàng chạm vào mộtcái, lập tức biến mất tăm hơi.Liễu Bình giật mình.Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Thuật pháp Long tộc trên chiếcnhẫn "Huy hiệu hữu nghị của Long tộc đã được đổi mới."

"Chiếc nhẫn của người ngưng tụ thuật pháp Long tộc mới lần nữa."

"Vạn Long Hống."

"Thuật pháp sóng âm mang tính uy *****, tất cả chúng sinh đều bị khuất phục."

"Đeo nó có thể mang theo long uy, khi phóng thích ra có thể làm kẻ địch rơi vàotrạng thái khuất phục trong nháy mắt."

Rốt cuộc là tình huống thế nào?

Hình như những Long tộc đó đang làm mộtchuyện rất lớn.Xử lý tốt mọi chuyện...

Liễu Bình cẩn thận ngẫm nghĩ lại những lời này, tronglòng bỗng hiện lên một tia báo động Đúng rồi.Vừa rồi hắn chỉ trấn an Lý Trường Tuyết, trên thực tế lại không cho nàng ở lạinơi này.Bởi vì chuyện kế tiếp cực kỳ khó xử lý.Nghĩ đến đây, thân thể Liễu Bình rung lên, hăng hái bay lên phía trên.Bay được chừng mấy chục hơi thở.Cuối cùng Liễu Bình cũng nhảy lên mặt đất.Hắn không ngừng lại chút nào mà hăng hái bay vút vào sâu trong hoang dã.ể ể ể ấ ếCòn thiểu 20 điểm công huân mới có thể thăng cấp "Chiến Trảm".Phải nhanh chóng tìm quái vật có danh hào thiên hướng tà ác, giết một vài conđể gom đủ công đức.Liễu Bình thả ra thần niệm quét qua mặt đất.Bỗng nhiên.Hắn nhìn thấy một ma quỷ ngồi xổm trên mặt đất, đang giết một con rắn độc.Liễu Bình đang muốn bay qua thì lại thấy ma quỷ kia như nhận ra cái gì, sắcmặt bỗng biến đổi, biến mất ngay trước mặt hắn..- - Kẻ có thể lăn lộn ở thế giớitầng chót của Vĩnh Dạ, nhiều ít gì cũng có chút bản lĩnh."

Chạy nhanh như vậy..."

Liễu Bình nói thầm.Phía trước cách đó không xa, hư không bỗng mở ra.Aland vết thương đầy người đi ra, dán mắt nhìn thẳng vào Liễu Bình, cười dữtợn và nói: "Nữ kiếm khách kia đi rồi?

Xem ra ả cũng ý thức được, nếu ả đánhtiếp thì tồn tại trên người ta sẽ chú ý tới nơi này."

-- Không phải nàng ý thức được, là ta.Liễu Bình mặc niệm trong lòng."

Ngươi chạy không thoát, Liễu Bình, ta nhớ người chỉ còn một chiều, vậychuẩn bị chết đi."

Aland giơ trường kiếm lên.Liễu Bình lại không tính ra tay.Hắn đánh giá Aland, chỉ thấy cái long khối màu xanh lục kia của hắn ta vẫn êmđẹp nằm trên đầu.Khả năng phóng đại uy lực của cái mũ giáp này đối với thuật pháp Long tộc là1000%!

Cơ hội tốt.Liễu Bình dùng một tay đè lên thanh đao bên hông, tay còn lại nâng lên."

Vạn...

Vạn Long Hồng, hình như là cái tên này."

Hắn mở miệng nói.Trên chiếc nhẫn bùng lên ánh hào quang mãnh liệt, chiếu sáng bầu trời đêmchung quanh, cũng chiếu sáng gương mặt của Aland.Doanh địa.Chốn hoang dã bên ngoài doanh địa, hai bóng người đi tới từ xa xa."

Bọn họ đã trở lại."

"Thấy rồi, phải làm thế nào đây?

Phải trực tiếp đấu võ à?"

"Không, hiện tại không ai biết số công huân của ai, nhìn tình hình rồi tính tiếp."

"Được rồi."

ốTrong doanh địa, bốn người lưu thủ yên lặng giao lưu.Vài phút sau.Hai bóng người kia đi vào doanh địa.Là Liễu Bình và Aland.Trong hai người đều có vẻ mỏi mệt, cứ như trải qua rất nhiều trận chiến.Lúc này.Khi bọn hắn đi vào doanh địa, không ai vậy đến kêu Aland là "Thủ lĩnh"hay nịnh nọt hắn ta nữa.Aland cũng không để bụng.Hắn ta chỉ đi theo phía sau Liễu Bình, đi thẳng đến trước lửa trại, sau đó mớiyên lặng đứng yên."

Ngồi xuống nghỉ ngơi, còn một lát nữa mới đến 12 giờ."

Liễu Bình nói.Aland nghe vậy thì lập tức ngồi xuống trước lửa trại, hỏi: "Còn có phân phó gìkhông?"

"Đã không có."

Liễu Bình nhắm mắt lại, yên lặng điều tức, vận chuyển Linh lực để tích tụ sứcmạnh tiến giai bước tiếp theo.Bốn người thờ ơ lạnh nhạt đều hơi giật mình.Aland là Kiếm Thánh!

Cho dù mất đi tất cả công huân, hắn ta cũng có niềmkiêu ngạo của bản thân.Tại sao mới có một ngày mà đã thần phục thiếu niên này?

Chú thuật sư LãoCửu nhịn không được mà hỏi: "Aland, rốt cục đã xảy ra cái gì?

Thích khách vàtay súng bắn tỉa chết như thế nào?"

Aland nói: "Lúc thám hiểm bị quỷ ảnh giết."

"Cái quỷ ảnh gì?"

"Một loại thuật pháp luật nhân quả."

"Vậy ngươi mất đi tư cách đội trưởng cũng vì điều này à?"

"Đúng vậy."

"Thì ra là thế."

Bọn họ đều có chút do dự.Nếu nói ban đầu mọi người còn muốn trả thù Aland một chút, nhưng hiện tạinhìn thấy quan hệ giữa hai người này thì đều cảm nhận được một sự quỷ dị nóikhông nên lời.Hơn nữa vẻ mặt Aland rất kỳ quái, hiện tại trêu chọc hắn ta cũng không phảiviệc sáng suốt.ầ ắ ấ ề ắLỡ như tinh thần hắn ta thật sự xảy ra vấn đề, một khi đánh nhau, chỉ sợ hắn tasẽ không e dè gì mà liều mạng.Mọi người đều suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.-------Chương 949: Hư ảo?Trong doanh địa dần rơi vào trầm mặc.Liễu Bình đang nhắm mắt tu hành bỗng mở miệng nói: "Trong các ngươi có aibiết pháp sư cận chiến đi đâu không?"

Bọn họ quay mặt nhìn nhau."

Các ngươi gặp gỡ kẻ địch?

Là một pháp sư cận chiến?"

Lão Cửu hỏi."...

Không có gì."

Liễu Bình nói.Từ sau khi Delia biến mất, tất cả tin tức về nàng ta như bốc hơi khỏi nhân gian,không còn bất cứ dấu vết nào.Người của tiểu đội tiền trạm quân viễn chinh căn bản đều không nhớ có ngườitên là Delia.Thủ đoạn như vậy cực kỳ cao minh, cho dù là trong Kỳ Quỷ thì cũng cực kỳhiếm thấy.Nhưng mà...

Rốt cục Long tộc làm nhiều chuẩn bị như vậy là vì nguyên nhângì?

Liễu Bình vừa nghĩ, vừa tùy tiện liếc nhìn hư không một cái.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn dừng lại ở nơi đó: "Vạn Long Hống của ngườigây ra hiệu quả 1000% đối với Aland."

"Aland đã hoàn toàn khuất phục trước ngươi."

"Hiệu quả này sẽ luôn kéo dài, mãi đến khi hắn gỡ mũ giáp xuống hoặc tử vongmới thôi."

Liễu Bình thở dài.Mặc kệ thế nào, tóm lại Aland đã bị thu phục, trước mắt chỉ cần chờ quân viễnchinh kết toán công huân là được.Lại một lát sau.Trước lửa trại, giao diện quân viễn chinh của mỗi thành viên đều sáng lên.Tùng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người: "Đã đến giờ."

"Hôm nay bắt đầu kết toán công huân"."

Bởi vì tiểu đội đã mất đi đội trưởng, bổn danh sách sẽ trực tiếp biểu hiện cônghuân mà các ngươi thu hoạch."

"Vẫn áp dụng chế độ đào thải hạng chót."

"Bởi vì đội viên chết trận vượt qua một người, công huân về không, thi thể vàlinh hồn đã thu về ao chuyển hóa."

"Kết toán công huân hôm nay đã hoàn thành."

ổ ố ề"Sáu giờ sáng ngày mai, bổn danh sách sẽ phân phối nhân lực gia nhập đội tiềntrạm, bổ sung chiến lực cho các ngươi lần nữa."

Tất cả chữ nhỏ dừng lại một phút, sau đó mới từ từ biến mất.Trước lửa trại, không khí dần dần lơi lỏng đi."

Aland, hiện tại ngươi không phải đội trưởng, có ý tưởng mới gì không?"

Có người mở miệng trêu chọc."

Hắn còn có thể làm gì?

Trở thành đội trưởng cần chi trả một ngàn điểm cônghuân, từ hôm nay trở đi, hắn xong rồi!"

Một đội viên khác cười nói.Aland thờ ơ.Bỗng nhiên, trên giao diện quân viễn chinh của mọi người xuất hiện nhắc nhởphù mới: "Aland chi trả một ngàn điểm công huân để đổi chức vụ: Đội trưởngcủa đội tiền trạm."

"Từ giờ trở đi, Aland chính là đội trưởng của đội tiền trạm."

Chung quanh im ắng đi.Một ngàn điểm công huân!

Không phải hắn ta mất đi tất cả công huân sao?

Đâylại là tình huống gì?

Trừ phi -- Trừ phi hắn phát hiện bảo tàng nào đó, sau đótrực tiếp nộp lên cho tổng bộ!

Bảo tàng! !!

Ánh mắt mọi người lập tức nóngbỏng lên.Nhưng giờ khắc này, không còn ai dám chọc Aland.Bọn họ đưa ánh mắt về phía Liễu Bình."

Tiểu tử..."

Lão Cửu trầm ngâm mở miệng.Liễu Bình nhắm hai mắt lại, vỗ đầu gối một cái rồi nói: "Một ngày mới đã đến,mọi người cần công huân, Aland."

"Đúng vậy."

Aland đáp lại.Hắn ta lập tức quay mặt về hướng bốn đội viên, mở miệng nói: "Một ngày mớiđã đến, hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi cứ đi mãi về hướng Đông, tìm kiếmmọi cơ hội có khả năng đạt được công huân, thẳng đến giữa trưa mới được về."

"Cái này không công bằng, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi, dựa vào cái gì muốnchúng ta đi ra ngoài vào nửa đêm?"

Một chiến sĩ buồn bực nói.Aland mặt không cảm xúc mà nói: "Chấp hành nhiệm vụ –– nếu ngươi khángcự, ta sẽ trừ công huân của ngươi vì không phục tòng mệnh lệnh."

Tên chiến sĩ kia vô cùng bạo nộ, nhưng lại không thể làm gì Aland.- - Hắn ta lạitrở thành đội trưởng lần nữa!

Ở trong quân đội, phản kháng thượng cấp làấ ế ếchuyện cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì khấu trừ công huân, nặng thì trực tiếp tiếnvào ao chuyển hóa."

Được rồi, thủ lĩnh, người đừng nóng giận, chúng ta đi ngay."

Lão Cửu tiến lên một bước, giữ chặt tên chiến sĩ kia, cười làm lành và nói.Hắn ta đưa mắt ra hiệu với hai người còn lại.Bốn người nhanh chóng thu thập sẵn sàng, mang theo trang bị đi ra khỏi doanhđịa.Aland lẳng lặng nhìn chằm chằm những người này, mãi đến khi bóng bọn họbiến mất trên hoang dã."

Bọn họ nhất định không cam lòng."

Aland nói."

Đừng quan tâm bọn họ, ta muốn ngủ một lát, người gác đêm."

Liễu Bình nói."

Thưa vâng."

Aland nói.Liễu Bình búng tay một cái.Con thỏ cũng hiện ra, lặng lẽ dừng trên vai hắn.Liễu Bình lại lấy sách thẻ ra, đặt trên mặt đất trước mặt."

Yên tâm."

Con thỏ và Lilith trăm miệng một lời mà nói.Lúc này Liễu Bình mới điều chỉnh dáng ngồi lần nữa, bắt đầu thử tiến vào cảnhtrong mo.Hắn vẫn duy trì hô hấp đều đều, qua hơn mười hô hấp -- Bỗng nhiên.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất.Liễu Bình phát hiện mình như bị một sức mạnh lôi kéo, không ngừng bay ra hưkhông bên ngoài Vĩnh Dạ Thần Trụ.Cũng không biết trải qua bao lâu.Cứ như chui vào một thông đạo tràn đầy ánh hào quang.Tất cả hắc ám rút đi.Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: "Delia, là vị anh linh *****ên mà Andreatìm được từ tầng thế giới Ác Mộng."

"Trong lịch sử trống rỗng kia, nàng dự kiến được cái chết của mình, hơn nữatừng gặp ngươi một lần, nhận định có thể giao cơ hội cực kỳ quan trọng này chongươi."

"Nàng nguyện ý từ bỏ tất cả, từ đây đi theo bên cạnh Andrea."

Từng hình ảnh quá khứ lặng lẽ hiện ra..Liễu Bình thấy trong một trang viên, nữ tử đầy người tinh quang kia nói nhỏ vớihắn: "Ta còn nhớ lần *****ên chúng ta chạm mặt, ta từng mời người uống rượu–– không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy."

Ở thời khắc đó, hắn đáp lại: "Đúng vậy."."

Có gì cần hỗ trợ thì nhớ tới tìm ta."

Nữ tử nói."

Được."

Hắn thời khắc kia nói.Khi nói chuyện, nữ tử nghiêng người đi, tránh đi Liễu Bình của thời khắc kia,mặt chính diện thì bày ra trước mắt Liễu Bình của lúc này.Chính là Delia!

Nơi này là trang viên quản lý tất cả Kỳ Quỷ giả kia!

Lại trôi quamột lát, chủ trang viên kia sẽ hạ lệnh giết Delia!

Chỉ thấy vẻ mặt nàng ta thậtbình tĩnh, truyền âm với Liễu Bình: "Ta chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, sau đóđược ngươi cứu đi, từ nay về sau, tất cả xuất hiện mọi chuyện trên người ta đềubiến thành hư ảo."

"Khó trách ta nói thế nào mọi người cũng như quên mất người, thì ra người vẫnchưa đến tương lai, mà là chết ở giờ khắc này!

Nhưng làm sao làm được nhưvậy chứ?"

Liễu Bình nói."

Đây là năng lực Thánh Linh, nàng lấy sức mạnh lúc mạnh nhất để buôngxuống trên người ta, phóng thích thuật Thánh Linh huyền bí kia: Hư Ảo chịKhu."

Delia nói."

Hư ảo?"."

Đúng vậy, thuật này làm ta tiếp nhận việc hư ảo, sẽ không để lại bất kể dấu vếtgì trong lịch sử."

Delia nhanh chóng nói."

Cần ta làm cái gì?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Long tộc sắp phát động một trận đánh bất ngờ nhằm hấp dẫn sự chú ý của chủtrang viên."

Delia nói."

Sau đó?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi phải nhân cơ hội này mà lẻn vào trang viên, trộm đi thi thể của ta -Thánh Linh và thi thể của ta cùng tồn tại, nàng duy trì Hư Ảo chi Khu."

ểDelia hạ giọng mà nói: "Khi người mang thi thể của ta đi, tương đương vớimạng Thánh Linh đi, hơn nữa từ đây không bao giờ có người biết được!"

Liễu Bình ngừng thở, suy nghĩ một hồi.Đối phương nói là sự thật.- - Sau khi Andrea khôi phục ký ức, lại thức tỉnh thuậtnhư vậy!-------Chương 950: Thuật pháp Thánh Linh - Hư Ảo chi KhuTrong lịch sử và tương lai, cô bé làm một pháp sư cận chiến vốn đã chết đi hóathành Hư Áo chi Khu, không ai sẽ nhớ rõ, không ai biết được.Rốt cuộc cô bé muốn làm gì?

Lúc này một lão giả đầu bạc ló đầu ra từ cánh cửatrang viên."

Yên lặng."

Lão giả nói, "Chờ ở chỗ này -- chủ nhân đang mở một buổi yến hội, nhưng nếucác ngươi tới rồi thì ta sẽ xin chỉ thị của chủ nhân, xem nên xử lý chuyện củacác ngươi như thế nào."

Nói xong thì lập tức đóng cửa lại lần nữa.Lúc này mưa rơi tí tách, trong cánh cửa truyền đến âm nhạc du dương, thậm chícòn có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ, vui cười của không ít người.Thời gian tử vong của Delia càng ngày càng gần."

Trở về đi, trở lại thời khắc của ngươi, Long tộc lập tức sẽ khiêu khích chủtrang viên."

Delia nói."

Andrea cảm thấy ta có cơ hội đánh cắp thi thể của ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi chưởng quản sức mạnh Kỳ Quỷ mạnh nhất: Lừa gạt, chỉ có người mớicó khả năng làm được -- có lẽ ngươi có thể lừa gạt mọi người trong trang viên,mang thi thể của ta đi."

Delia nói.Bỗng nhiên, giọng nói của lão giả vang lên: "Chủ nhân, bọn họ tới."

Một tiếng nói tràn ngập vui cười theo đó mà vang lên: "Nữ nhân kia đáng chết."

"Đúng vậy."

Lão giả nói.Đầu của Delia lập tức bị bổ xuống, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.Cùng lúc đó.Liễu Bình chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn bỗng túm một cái, kéo hắn rakhỏi mảnh thời gian quá khứ này, trong nháy mắt đã trở lại tương lai -- Hắnbỗng mở to mắt.Doanh địa yên tĩnh.Chỉ có những khúc củi cháy trong lửa trại thỉnh thoảng phát ra tiếng vang táchtách.ấ Á"Rõ ràng ngủ rất say, là gặp Ác Mộng à?"

Con thỏ quan tâm hỏi."

Không có việc gì...

Chỉ sợ ta còn cần ngủ tiếp trong chốc lát..."

Liễu Bình ngáp một cái, lại khép hai mắt lại lần nữa.Qua thêm mấy phút.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Long tộc đã chuẩn bị ổn thoả."

Toàn bộ thế giới lại rút đi lần nữa.Liễu Bình phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, chung quanh là cácnam nữ mặc lễ phục."

Liễu Bình, chào ngươi."

Người cầm đầu có đeo một cái mặt nạ ác quỷ ngủ say."

Chào ngươi."

Liễu Bình nói.Ánh mắt hắn xẹt qua mặt bọn họ.- - Những người này hoặc là đeo mặt nạ xươngkhô, hoặc là đeo mặt nạ ánh trăng, đều là những tồn tại từng có qua lại vớiAndrea.Thì ra chúng nó chính là Long tộc!"

Thời gian cấp bách, người thay lễ phục này, chờ người tiến vào trang viên thìyến hội cũng vừa bắt đầu, chúng ta sẽ phát động công kích để dẫn chủ trangviên kia đi."

Long tộc đeo mặt nạ ác quỷ nói."

Sau đó ta sẽ đi trộm thi thể"Liễu Bình nói."

Đúng vậy."

Đối phương gật đầu và nói.Liễu Bình bắt đầu thay quần áo, miệng tiếp tục hỏi: "Vì sao Andrea muốn làmnhư vậy?"

"Không ai biết, nhưng chúng ta lựa chọn tin tưởng nàng."

Long tộc đeo mặc nạ ác quỷ trầm miên nói."

Vì sao?"

"Bởi vì nàng thức tỉnh rồi, nàng là Linh đi xuống từ Thánh Giới-- nàng là hyvọng duy nhất."

Lời này không sai!

Hắn đã tìm cô bé thật lâu.Liễu Bình nhanh chóng mặc xong lễ phục, nhìn qua cũng ra bài ra bản.Đối phương đưa thiệp mời và một cái mặt nạ thỏ cho hắn."

Đêm nay là vũ hội hoá trang, Linh của ngươi là Vĩnh Dạ Linh Chủ, cho nênchúng ta chế tạo mặt nạ này."

"Ta là ai?"

Liễu Bình đeo mặt nạ lên, hỏi."

Một Long Vương cực ác-- Năng lực tìm kiếm tài bảo mạnh hơn bất cứ conrồng nào -- yên tâm, nó đã chết."

Đối phương nói xong thì gật gật đầu với hắn, sau đó cùng bọn họ biến mất tămhơi.Xe ngựa tiếp tục chạy một khoảng cách hướng về phía trước, ngừng ở cổngtrang viên."

Hoan nghênh ngài, thưa khách nhân tôn quý."

Ở cửa trang viên, một người hầu mở cửa xe, nho nhã mà nói.Liễu Bình nhìn thiệp mời trong tay, bỗng lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Thờitiết hôm nay thật là tốt, có đúng không?"

Người hầu ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung.Mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm.Mưa to đã sắp tới."

Đúng vậy, thưa các hạ."

Người hầu lễ phép nói.Lúc này Liễu Bình mới vừa lòng gật gật đầu.Hắn xuống xe ngựa, phong độ nhẹ nhàng mà đi đến trang viên.Doanh địa.Aland ngồi phía bên kia lửa trại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Con thỏ ngồi xổm trên vai Liễu Bình đang đánh bài với Lilith, quay đầu lại liếchắn ta một cái, nói: "Tiểu tử ngươi có bị bệnh hay không, vì sao cứ nhìn chằmchằm vào Liễu Bình của chúng ta vậy?"

"Không phải,"Aland lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, "Ta cứ cảm thấy nếu hắn ngủ thì nơi nàykhông quá an toàn."

"Đương nhiên không an toàn, nơi này là Chí Ám chi Đế, là nơi sâu nhất củaVĩnh Dạ, có cái gì bay tới từ hư không cũng có khả năng."

Con thỏ nói."

Trước đó hắn hỏi ta, có phải bức thiết cần bảo vật đổi công huân hay không, tanói là..."

Aland chậm rãi nói, ánh mắt nhìn vào giao diện quân viễn chinh, nhìn một hồilâu, sau đó bỗng duỗi tay túm một cái -- Chỉ thấy một người máy hình ngườitoàn thân màu trắng xuất hiện trước mặt hắn."

Đây là gì?"

Lilith tò mò hỏi."

Hủy diệt giả chiến đấu hình thức tự vận hành, binh khí cường đại của Khoa KỹTrắc, đổi nó cần một ngàn năm trăm điểm công huân."

Aland nói xong thì ra lệnh cho người máy hình người nọ: "Mệnh lệnh duy nhất:Bảo hộ nam nhân đang ngủ say đối diện ta."

Người máy màu trắng chậm rãi xoay người, quét qua Liễu Bình một cái, sau đónói: "Đã ghi vào đặc thù của sóng điện não, bắt đầu tuần tra."

Đầu của nó bỗng mở toang, ***** vài luồng ánh sáng rồi đánh vào mấy chỗkhông đáng chú ý trong doanh địa.Tiếng nổ liên tục vang lên."

Tai hoạ ngầm và dụng cụ nhìn trộm đã được quét sạch."

Người máy phát ra giọng nói lạnh nhạt mà ẩn chứa sát ý."

Kỳ quái, hình như thái độ của nó thay đổi.Con thỏ tràn đầy đề phòng mà đánh giá người máy và nói."

Nó trực tiếp liên thông với danh sách quân viễn chinh, có quyền tự chủ cựccao."

Aland nói.Người máy mở miệng nói: "Trong đội tiền trạm trước mặt, có một người bố tríbom thuật pháp hẹn giờ tàng ẩn trong doanh địa, tên họ là Trương Thường Cửu,chú thuật sư."

"Hành vi này vi phạm kỷ luật của quân viễn chinh, nên tiến vào ao chuyển hóa."

"Hành động bắt giữ đã được hình thành."

"Chấp hành!"

Oanh –– Người máy hóa thành một ánh lưu quang rồi lao ra khỏi doanh địa, bayvút hướng về phía Đông.Trong doanh địa."

Thực lực của người máy này như thế nào?"

"Nếu dùng vũ khí lạnh, có thể đánh ngang tay với ta, nếu toàn dùng vũ trang thìta đánh không lại nó."

Aland nói.Con thỏ lẩm bẩm: "Quả nhiên có chút tác dụng."

"Người máy này chơi vui ghê, thả thêm mấy con ra đi."

Lilith vui vẻ nói."

Ta đã tiêu hết tất cả điểm công huân, không thể đổi nữa, trừ phi Liễu Bình lạilấy ra một ít trân bảo hiểm có để ta đổi công huân."

Aland nói."

Bỏ đi, thật ra cũng đủ dùng, chúng ta chờ đi, có lẽ hắn sẽ không ngủ lâu lắm."

Con thỏ nói."

Ta cũng cảm thấy như vậy."

Aland nói.Trong doanh địa lại khôi phục an tĩnh lần nữa.-------Chương 951: Nơi mai tángTrong đại sảnh phiêu đãng âm nhạc du dương.Tên chủ vị của chiếc bàn dài yến hội, một hắc ảnh hình người đang ngồi đó.Vị trí hai bên đã có bảy tám vị khách, họ đều mặc trang phục lộng lẫy, đeo cácloại mặt nạ, nói nhỏ khe khẽ với nhau trong tiếng nhạc du dương.Lúc Liễu Bình đi vào đại sảnh, mọi người đều nhìn về phía hắn.Hắc ảnh hình người kia mở miệng nói: "Hoan nghênh ngươi, Long Vương,không biết người mang đến tin tức tốt gì cho ta."

Liễu Bình nói: "Ngài cần cái gì, ta sẽ mang đến cái đó, thưa các hạ."

Hắn nhìn đối phương.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trên đầu đối phương lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Chủ nhân trang viênÁc Mộng."

"Thuyết minh: Ngắt lấy tất cả vật có giá trị trong chư thiên vạn giới."

Hắc ảnh hình người này là chủ trang viên.Nó cười rộ lên, nói: "Người làm ăn đều nói như vậy, nhưng ta thật sự có việccần đến ngươi, mời vào ghế."

Liễu Bình gật gật đầu, ngồi xuống trước cái bàn."

Tiếp tục đề tài vừa rồi đi."

Chủ trang viên nói với một nữ tử đeo mặt nạ."

Các hạ, chủ nhân của bọn ta muốn ba mươi linh hồn có thể cất chứa sức mạnhKỳ Quỷ, chỉ cần nghi chịu buông lỏng tay, chủ nhân sẽ chi trả thù lao phongphú."

Nữ tử nói nhỏ một câu."

Ba mươi cái?

Quá nhiều, nó ăn không hết nhiều như vậy, hơn nữa ta một lầncho ba mươi cái thì các tồn tại khác sẽ có ý kiến."

Chủ trang viên nói.Nữ tử đặt một cái túi màu đen lên bàn rồi đẩy đến trước mặt chủ trang viến.Chủ trang viên liếc nhìn cái túi kia một cái, nói: "Người đâu, mang nàng đi lựachọn linh hồn."

"Đa tạ sự khẳng khái của ngài."

Nữ tử hành lễ với chủ trang viên, sau đó lui xuống đi theo người hầu.Chủ trang viên ra hiệu cho một người khác mở miệng nói chuyện.ề Á ếNgười kia nói: "Triều Ác Mộng chưa đến, nhưng chủ nhân chúng ta đã đạt đượcsự ủng hộ của một vài ma quỷ––Ngài là người giám thị điểm trọng yếu của thờikhông, ngài xem có phải sắp xếp cho, để người của chúng ta thông qua trạmkiểm soát đó, đi bàn bạc với Luyện Ngục và những ma quỷ đó hay không."

"Chuyện này không hợp quy tắc, nếu các ngươi giành trước chiếm lĩnh mấy thếgiới tầng Luyện Ngục, vậy thu hoạch của chủ nhân nhà ngươi sẽ nhiều hơn cáctồn tại khác."

Chủ trang viên nói."

Các hạ, xin ngài xem qua."

Người kia lấy ra một mật hàm, nhẹ nhàng đặt trước mặt chủ trang viên.Chủ trang viên mở mật hàm ra nhìn nhìn, trầm ngâm rồi nói: "Như vậy à...

Vậyta nói trước một câu, có vấn đề gì thì người của các ngươi phải tự xử lý."

"Đương nhiên, chúng ta có thể tự xử lý."

Người nọ nói.Chủ trang viên lấy ra một mặt dây chuyền tinh xảo, đưa cho người nọ và nói:"Đây là tín vật thông đạo, người đâu, dẫn hắn đi thông đạo nhìn xem, thuận tiệnnói với thủ vệ một tiếng."

"Đa tạ đại nhân."

Người nọ cẩn thận nâng lấy mặt dây chuyền, bỏ nó vào một cái hộp rồi cất đi.Hắn lại hành lễ, sau đó rời khỏi đại sảnh, đi sâu vào trang viên dưới sự dẫn dắtcủa người hầu.Liễu Bình âm thầm ghi tạc trong lòng.Đúng vậy, chủ trang viên trấn thủ thời không, cho nên đến giờ phút này mà hắncũng không dám dùng sức mạnh Trấn Ngục.Lỡ như bị nó bắt lấy thì xong đời.Chỉ có Long tộc, cũng không biết dùng biện pháp gì mà có thể để hắn nhìn thấytoàn bộ chuyện này.Lúc này chủ trang viên nhìn về phía người thứ ba."

Chủ nhân, đây là tiền lời sắp tới trang viên, xin ngài xem qua."

"Hừm.".Chủ trang viên nang một tấm da dê lên mà nhìn.Lúc này trước bàn ăn còn lại bốn người đeo mặt nạ.Chủ trang viên bỗng nói: "Long Vương, hiện tại có thể nói ra tin tức củangươi."

"Có một tên cầm dù đen, hơn phân nửa thi thể của hắn được chôn ở chỗ này."

Liễu Bình nói."

Ồ?

Ngươi biết chuyện này?"

ấChủ trang viên cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Đúng vậy, có người muốn nửa thi thể kia, chỉ cần ngài ra giá thì tiền khôngphải vấn đề."

Liễu Bình nói.Đó là thi thể của Kẻ Báo Tang.Lúc ấy Liễu Bình là "Kẻ Báo Tang", đã bị truyền tống lại đây, bởi vì làm việckhông tồi nên được chủ trang viên trả lại một bàn tay -- Hơn phân nửa cái xáccủa Kẻ Báo Tang vẫn đang được mai táng ở chỗ này."

Ý ngươi là Kẻ Báo Tang đúng không, hắn là một tên không nghe lời, thể màcòn có người muốn thi thể của hắn?"

Chủ trang viên chán chường mà nói."

Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương ra giá rất cao, cho nênta đành cổ tới một chuyến."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn ra cửa sổ.Trên bãi cỏ bên ngoài có vô số những mộ bia được dựng thẳng.Tuy trên mộ bia trống rỗng, nhưng Liễu Bình cũng đã phát động "Kiến VănNhư Thần", tự nhiên có thể nhìn thấy từng hàng chữ nhỏ trôi nổi trên những mộbia đó.Các Kỳ Quỷ Giả bị ***** đều được mai táng tại đây.- - Hẳn thi thể của KẻBáo Tang và Delia đều ở chỗ này."

Vụ làm ăn nhỏ như vậy...

Nói xem, rốt cuộc là bao nhiêu tiền mà có thể mờiđược người làm thuyết khách."

Chủ trang viên nói."

Trên Luyện Ngục Thần Trụ có một ngân hàng, gọi là ngân hàng Ngọc Diễm, vịtồn tại kia nói, chỉ cần ngài bằng lòng đưa thi thể của Kẻ Báo Tang cho hắn thìhắn sẽ lấy ra ba phần tài phú của toàn bộ ngân hàng."

Liễu Bình nói.Cuối cùng chủ trang viên cũng có chút hứng thú, cười nói: "Quả nhiên là tin tốt,ta biết ngân hàng kia, ba phần không đủ, cho ta năm phần."."

Quyền hạn của ta nhiều nhất là cho bốn phần rưỡi, nếu ngài kiên trì muốn nămphần thì ta sẽ trở về hỏi một tiếng."

Liễu Bình nói."

Sức mạnh Kỳ Quỷ trên người Kẻ Báo Tang rất mạnh, có khi ta cũng sẽ bảo hắnđi làm việc thay ta, cho dù coi hắn là trái cây rồi ăn luôn thì cũng có cơ hội đạtđược một lần tấn chức, cho nên thấp nhất là năm phần, một đồng cũng khôngthể thiếu."

Chủ trang viên nói.ể"Ta có thể xem hàng không?"

Liễu Bình hỏi."

Được, người đâu, dẫn hắn đi ra bãi cỏ, đào mộ địa thứ bảy lên.Chủ trang viên nói.Một người hầu đi tới."

Đa tạ các hạ."

Liễu Bình đứng dậy, đi theo người hầu ra bên ngoài.Phía sau, chủ trang viên đặt câu hỏi với người đeo mặt nạ tiếp theo: "Được rồi,nói về vụ làm ăn của chúng ta đi."

"Vâng, đại nhân, tình huống là như thế này..."

Người nọ bắt đầu nói tiếp.Liễu Bình không nghe tiếp mà đi theo người hầu ra đại sảnh, đi thẳng một mạchđến bãi có."

Xin chờ một lát, chúng ta lập tức khai quan."

Người hầu kia nho nhã nói."

Được."

Liễu Bình đứng một bên, nhìn người hầu cầm một cái xẻng gỗ rồi đào đất."

Vì sao không trực tiếp mở ra?"

Hắn nhịn không được mà hỏi."

Trừ chủ nhân ra thì chúng ta đều phải lao động như người thường ở trangviên."

Người hầu nói.Lông mày Liễu Bình nhíu lại.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Đối phương đang tiếnhành hình thức lao động bình thường."

"Hơn một trăm loại sức mạnh Kỳ Quỷ bao phủ trên mộ địa đang nằm trongtrạng thái im lặng, không bị kích phát."

Thì ra là thế.Chỉ khi dùng phương thức của người thường thì mới có thể tránh đi tất cả sứcmạnh cảnh giới.Như vậy -- Thi thể của Delia đâu?

Liễu Bình lơ đãng nhìn lướt qua tất cả mộbia.Trên mỗi một mộ bia đều hiện ra chữ nhỏ, đánh dấu thi thể mà nó mai táng.Nhưng lại không có Delia....Đúng rồi, trên thi thể nàng ta có Thánh Linh chi thuật: "Hư Ảo chi Khu".Chỉ sợ lúc này, đã không còn ai nhớ nàng được mai táng tại đây.Ngay cả chủ trang viên cũng không nhớ rõ!

Liễu Bình đang yên lặng suy nghĩ,bên tai bỗng vang lên một giọng nói: "Liễu Bình, ta ở dưới lòng đất phía bêntrái cách ngươi hai mươi mét, ở bên thi thể của Delia."

-- Là Andrea!

Đây là giọng nói của cô bé!-------Chương 952: "Lừa gạt"và "Đặc hiệu sư"Hai mươi mét bên trái.Phải dùng phương thức người thường để đào xác thì mới không chạm đến thuậtpháp cảnh báo.Ánh mắt Liễu Bình chóp động, dừng lại trên bãi cỏ mà người hầu kia đang đào.Nơi đó có một mộ bia, trên đó có viết: "Mộ địa thứ bảy, Kẻ Báo Tang."–– Món nợ thiếu ta vẫn chưa trả hết, chờ người trở về."

Đây là một câu nói viết lại từ giọng điệu của chủ trang viên.Hiện tại...

Làm sao mới có thể làm người hầu dời qua bên trái hai mươi mét đểđào ra thi thể của Delia?

Liễu Bình đứng tại chỗ, tâm tư lao nhanh, gương mặtlại không để lộ, chỉ lẳng lặng nhìn tên người hầu kia khai quật mộ địa.Tính ra thì thời gian đã qua lâu như vậy.Hắn còn đến địa điểm trước.Long tộc -- Sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trên không trung truyền đến từng tiếng rồng ngâm thâm trầm mà to lớn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra, hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Long tộc bắt đầu phóng thích chú ngữ."."

Tổng cộng có ba mươi sáu loại chú ngữ Long tộc tác động lên trang viên ÁcMộng, đang phá hư toàn bộ hệ thống phòng ngự của trang viên."

Bắt đầu rồi!

Liễu Bình cẩn thận lắng nghe tiếng rồng ngâm -- Thật cừ khôi, đámrồng này đều chưa hiện thân mà đã bắt đầu đối phó trang viên này.Mặt đất trang viên bắt đầu rung động.Mặt đất vỡ ra một rồi lại một khe nứt uốn lượn lan tràn.Trong hư không vang lên từng tiếng va chạm, đồng thời bùng lên vô số quangảnh.Long chú và hệ thống phòng ngự của trang viên đang đối kháng nhau.Giọng nói của chủ trang viên bỗng vang lên: "Đám sâu bọ đáng chết, ta cònchưa kịp đối phó các ngươi mà các ngươi dám tìm tới cửa rồi."

Một ánh hào quang đen tối bay ra khỏi trang viên, bay lên xa tít trên khôngtrung.Khắp nơi trong trang viên, một vài tên mang khí tức cường đại bay lên trời, theosát sau đó.ễ ấ ỗ ầLong tộc ra tay!

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, bỗng nói với người hầu bên cạnh:"Chủ trang viên là vô địch, đừng lo lắng, tiếp tục đào."

Người hầu lấy lại tinh thần, mang ý xin lỗi mà nói: "Vậy ta tiếp tục đào."

"Ngươi đào sai nơi rồi."

Liễu Bình nói, sau đó đi qua một khoảng cách về hướng bên trái, chỉ vào đó rồinói: "–– Đáng lẽ là nơi này, vừa rồi đào sai rồi."

Ở nơi hắn chỉ, không biết khi nào đã xuất hiện một mộ bia.Trên mộ bia có viết hai hàng chữ: "Mộ địa thứ bảy, Kẻ Báo Tang."

"–– Món nợ thiếu ta vẫn chưa trả hết, chờ người trở về."

Người hầu ngẩn ra, nhìn thoáng qua mộ bia trước mặt mình, chỉ thấy mộ biarỗng tuếch, không có viết cái gì cả."

Xin lỗi, phải là mộ địa thứ bảy."

Người hầu vội vàng xin lỗi, nhảy ra khỏi cái hố mới đào được một nửa, khiêngxẻng đi đến vị trí mà Liễu Bình đã chỉ.Hắn ta bắt đầu đào bùn đất lần nữa.Liễu Bình lén quan sát chung quanh, chỉ thấy người trong trang viên đều nhìnchằm chằm động tĩnh trên bầu trời, không có ai chú ý bãi cỏ.- - Hy vọng Longtộc có thể kéo dài thêm một lát đi.Hắn lại nhìn lướt qua hư không.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: "Ngươi lấy ngôn ngữ để toànlực thi triển Lừa gạt."

"Ngươi phát động kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư, khiến trên đất trống xuấthiện một mộ bia, mà mộ bia ban đầu bị người dùng đặc hiệu bao trùm lên mặtngoài, biến thành tấm bia không có chữ."

"Ngươi phụ gia lên kỹ thuật diễn Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư thêm sức mạnh "Lừagạt, khiến tất cả người quan sát cho rằng khối mộ bia *****ên bị đặc hiệu baophủ mới là mộ địa thứ bảy."

Tiếng xẻng đào đất không ngừng vang lên.Cái hố trên mặt đất càng lúc càng lớn.Liễu Bình nhìn lên bầu trời, chỉ thấy từng luồng dao động kịch liệt trên bầu trờibắt đầu trở nên mỏng manh.Không phải đó chứ.Chỗ ta mới đào được một nửa mà các ngươi lại chống chọi không được?

Ánhmắt Liễu Bình xẹt qua chung quanh, phát hiện một người hầu khác đang đứngbên cạnh bãi cỏ."

Này!"

Hắn hô.ố ố ẩ ầ ấ ế ắĐối phương vốn đang ngẩng đầu nhìn trời, nghe thấy tiếng hắn gọi thì nhìn qua."

Lại đây hỗ trợ!"

Liễu Bình vẫy tay và nói.Người hầu thoáng do dự, sau đó cung kính nói: "Vâng, thưa khách nhân tônquý."

Hắn ta đi đến vị trí thùng dụng cụ, lấy ra một cái cuốc để tới giúp đỡ đào chung.Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói: "Chúng ta chống chọikhông nổi nữa."

Tiếng chiến đấu trên không trung theo đó mà ngừng lại.Ánh hào quang đen tối kia lại rơi xuống lần nữa, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ.Là chủ trang viên Ác Mộng.Liễu Bình trấn định mà nói: "Nói thế nào đây, Long tộc đều là kẻ thức thời, takhông biết tại sao đám tiểu tể tử kia dám tới trêu chọc ngài."

"Nếu hôm nay không phải cần tiếp khách –– ta thề, không tốn bao lâu thì ta đãxử lý hết bọn chúng."

Chủ trang viên nói."

Đó là đương nhiên."

Liễu Bình nói.Chủ trang viên nhìn thoáng qua hai gã người hầu, cảm thấy không có gì, lạiphân phó mọi người trong trang viên tăng mạnh đề phòng, lúc này mới gật gậtđầu với Liễu Bình, xoay người đi vào trang viên.- - Có lẽ là trùng hợp, có lẽ làcảm ứng Thần Bí Trắc nào đó, khiến chủ trang viên đi đến trước mặt Liễu Bìnhtheo bản năng.Nhưng không có việc gì cả."

Lừa gạt"và "Đặc hiệu sư"đang liên tục vận hành ổn định.Chủ trang viên trở lại đại sảnh yến hội, ngồi xuống chủ tọa, lại bắt đầu nóichuyện với các vị khách bên cạnh lần nữa.Từ đầu tới đuôi, nó vẫn chưa chú ý tới tình hình ngoài mộ địa.Thời gian lại trôi qua một hồi.Một người hầu nói: "Đại nhân, đã đào ra rồi."

"Được, mở nắp quan tài ra, để ta nhìn xem."

Liễu Bình nói.Hắn đi đến trước hố, liều mạng hồi tưởng dáng vẻ của Kẻ Cầm Dù.Một âm thanh nặng nề vang lên -- Nắp quan tài bị mở ra.ầ ấ ể ầHai người hầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong quả nhiên là thi thể của Kẻ Cầm Dù.-- Năng lực biểu diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư."

Các ngươi có thể lên rồi, ta qua xem."

Liễu Bình nói."

Vâng."

-------Chương 953: Bãi cỏHai người hầu đứng trên hố đất, một người đi trả dụng cụ, người còn lại đứnghầu bất động bên cạnh.Liễu Bình bước từng bước một đi xuống, đứng trước quan tài.Trong quan tài là một cái xác nữ đang nằm.Là Delia!

Quanh người Delia, một ánh hào quang hình người không ngừng lưuchuyển hiện hình, hóa thành dáng vẻ của Andrea."

Liễu Bình...

Rốt cuộc cũng gặp lại."

Andrea cười rộ lên, phát ra cảm ứng tâm linh với hắn."

Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ta phải nghĩ cách mang các ngươi đitrước."

Liễu Bình truyền âm."

Ta duy trì thuật pháp quanh thân Delia, người dẫn chúng ta đi!"

Andrea nói.Liễu Bình tiến lên vài bước, con người xuống, ẩn đôi tay lên thi thể, sau đó nhẹnhàng thu lại.Thi thể bị sức mạnh của hắn nâng lên, lập tức bay lên trời, dừng lại trên vai hắn.Vẻ mặt Liễu Bình hết sức tự nhiên, hắn khiêng thi thể đi lên hổ đất lần nữa."

Hàng đã nghiệm xong, không tồi."

Hắn mỉm cười và nói.Người hầu nhìn lại quan tài, chỉ thấy thi thể Kẻ Cầm Dù nằm bất động yên lành.Tuy động tác vừa rồi của khách nhân này có vẻ hơi mạnh, nhưng cũng khôngtạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với thi thể.Hắn ta âm thầm gật đầu, lại nhìn về phía khách nhân.Chỉ thấy vị khách quý này đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng."

Tốt, ngài có thể trở lại đại sảnh yến hội, giao chuyện ở nơi này cho chúng ta xửlý là được."

Người hầu cung kính nói."

Vậy làm phiền các ngươi."

Liễu Bình nói.Hắn khiêng thi thể của Delia, bước từng bước một trở về đại sảnh yến hội."

Thế nào?"

Chủ trang viên thấy hắn trở về thì không khỏi hỏi một tiếng.ấ ể ấ ố ấ"Chất lượng thi thể rất tốt, ta đoán vị khách hàng kia nhất định sẽ vừa lòng."

Liễu Bình nói.Mọi người như không nhìn thấy cái xác nữ trên vai hắn.- - "Đặc hiệu sư"+ "Lừa gạt".- - Thuật huyền bí Thánh Linh: Hư Ảo chi Khu.Năng lực hệ biểu diễn vốn là lột xác từ lừa gạt, lần này tăng thêm một tầng sứcmạnh lừa gạt, huống chi còn thêm vào sức mạnh Thánh Linh!

Dưới tác dụngcủa ba lớp sức mạnh, trong nhất thời cũng không có kẻ nào phát hiện có gìkhông đúng."

Ở lại ăn cơm chiều không?"

Chủ trang viên lạnh nhạt nói."

Không được, thời gian là tài phú, thưa các hạ."

Liễu Bình nói."

Được, vậy ta không tiễn, chờ mong tin tức của ngươi."

Chủ trang viên nói."

Gặp lại."

Liễu Bình nói.Hắn hơi cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi đại sảnh yến hội dưới sự dẫn dắt củamột người hầu khác.Hắn lướt qua thềm đá thật dài, đi đến trước cổng trang viên lần nữa.Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài."

Ngài đi thong thả, chủ nhân nói, chờ mong lần sau ngài đến thăm."

Người hầu đưa một huy hiệu cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy huy hiệu, mỉm cười và nói: "Vụ làm ăn lần này thươnglượng thành công như thế, đương nhiên ta sẽ đến nữa."

Hắn lập tức lên xe ngựa.Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi trang viên.Qua chùng mấy chục hơi thở.Trong xe ngựa bỗng xuất hiện vài người đeo mặt nạ.Là Long tộc!"

Chúng ta không ngăn cản được hắn, thời gian tranh thủ được cũng hơi ngắn."

Người cầm đầu ảo não nói."

Không sao cả."

Liễu Bình nói.Lúc này hắn đã huỷ bỏ sức mạnh của mình, thi thể của Delia cũng bị hắn ômvào trong ngực.ấ ề ấNhưng mà, tất cả mọi người đều không nhìn thấy."

Không sao?"

Đối phương không hiểu nên hỏi lại."

Đúng vậy, thành công, ta đã tìm về các nàng."

Liễu Bình nói."

Thật tốt quá, vậy ngươi hãy lập tức rời khỏi cảnh trong mơ, đúng rồi –– Nhấtđịnh đừng mang huy hiệu trang viên về, nếu không hắn sẽ tìm được ngươi."

"Cho ngươi."

Liễu Bình đưa huy hiệu trang viên qua.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn tỉnh lại trong doanh địa.Thi thể của Delia đang an tĩnh nằm trước lửa trại."

Dậy?"

Aland đối diện quan tâm hỏi."

Đúng vậy, có tình huống gì không?"

Liễu Bình cười hỏi."

Không có, ta đang nhìn đây, ngươi yên tâm."

Aland nói."

Làm phiền."

Liễu Bình cúi đầu nhìn về phía thi thể.- - Aland cũng không nhìn thấy thi thể antĩnh này.Đây là sức mạnh của "Hư Ảo chi Khu"sao?"

Andrea, ngươi ở đâu?"

Liễu Bình yên lặng hỏi."

Ta ở đây."

Giọng nói của Andrea vang lên.Cùng thời khắc đó.Trong trang viên Ác Mộng.Chủ trang viên đang bàn một vụ làm ăn mới.Trừ Long tộc tới làm phiền một hồi ra thì những vụ làm ăn khác đều rất thuậnlợi.Cho nên tâm tình của nó cũng khá tốt.ỗ ẩ ầBỗng nhiên, nghi ngờ nào đó trong lòng thúc đẩy nó quay đầu, nhìn ra bãi cỏbên ngoài.Trên bãi cỏ–– Vì sao có hai cái hố?

Chủ trang viên trực tiếp biến mất khỏi vị trícũ rồi xuất hiện trên bãi cỏ.Chỉ thấy nơi này có hai cái hố, một cái là mộ địa số bảy; cái còn lại là một mảnhđất trống không có mộ bia."

Chủ nhân!"

Người hầu quỳ trước mặt nó, vẻ mặt đầy sợ hãi."

Xảy ra chuyện gì?"

Chủ trang viên hỏi."

Vừa phát hiện, nơi chúng ta đào, không phải mộ địa thứ bảy."

Người hầu nói.Chủ trang viên bước lên trước một bước, nhẹ nhàng phất tay.Mặt đất lập tức vỡ ra.Một cái quan tài rồng bay ra, dừng lại trước mắt chủ trang viên.Nó nhìn cái quan tài không có bóng người này, suy tư thật lâu cũng không nhớnổi nơi này chứa kẻ nào."

Có ai nhớ rõ, nơi này mai táng người nào không?"

Toàn bộ trang viên không có bất cứ đáp lại nào.Chủ trang viên dần dần rơi vào trầm mặc.Sát khí tận trời bộc phát từ trên người nó."

Rất tốt...

Thật là ghê gớm, Long tộc quả nhiên rất tài giỏi."

Nó cười dữ tợn và nói."

Hiện tại là thời gian nào?"

"Nhìn theo tiêu chuẩn thời gian của nhân loại chúng ta thì đang là ba giờ sáng."

"Rất tốt, ngươi canh chừng thêm một lúc nữa, trời sáng rồi thì có thể nghỉ ngơi."

"Vậy công huân..."

"Ta sẽ nghĩ cách giải quyết công huân"."

Vâng!"

Nói xong với Aland, Liễu Bình lại nhắm hai mắt lại.Đợi mấy phút.Giọng nói của Andrea vang lên: "Đã chuẩn bị xong."

"Như vậy, ta bắt đầu đây."

Liễu Bình nói.ắ ể ồ ốHắn ôm thi thể Delia vào ngực, khoanh chân ngồi trước đống lửa, sách thẻ trướcmặt tự động mở ra, để lộ hai thẻ bài.- - Ác Mộng chi Ủng Huyết Khô Lâu.- -Cây đuốc Nhân tộc.Hai thẻ bài cùng tỏa ra ánh hào quang.Giọng nói của Andrea lại vang lên lần nữa: "Ngươi mang trên người danh sáchquân viễn chinh Ác Mộng, không thể tiến đến bằng chân thân, vẫn phải dùngthuật pháp Long tộc để tiến về phía trước trong giấc mộng."

"Được."

Liễu Bình biết nghe lời phải.Hắn điều chỉnh hô hấp, lại thử đi vào giấc ngủ lần nữa.Vào thời khắc nào đó, chiếc nhẫn hình rồng trên ngón tay hắn lóe lóe.Một lực lôi kéo thật lớn truyền đến từ bên hông.Liễu Bình chỉ cảm thấy cả người thoát ly khỏi doanh địa quân viễn chinh, baysâu vào hư không.Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy mình vẫn ngồi trước đống lửa, conthỏ canh giữ trên vai, sách thẻ mở ra trước mặt, Aland cảnh giác quan sát hướngđi chung quanh.Tất cả cảnh tượng chợt lóe qua.Hắn xông lên không trung, hăng hái bay vào sâu trong hắc ám vô tận.Phi hành.Phi hành.-------Chương 954: Ta muốn thử xemTrong lúc phi hành, chung quanh dần dần tràn ngập một màu đỏ thẫm, cứ như ởmột nơi cực kỳ xa xôi, có thứ gì đang tỏa ra ánh hào quang vô tận.Liễu Bình dần dần tới gần.Một con sông dài màu máu đang chảy xiết trong hắc ám.Máu loãng cuồn cuộn rít gào, nổ vang, không biết từ đâu mà đến, cũng khôngbiết chảy về nơi nào.Liễu Bình dừng lại trước mặt Huyết Hà (Con sông máu).Giọng nói già nua kia bỗng vang lên, quanh quẩn bên tai hắn: "Ngươi còn nhớrõ lịch sử mà ta đã từng nói với người không?"."

Nhớ rõ –– có đôi khi lịch sử thác loạn, là bởi vì chuyện nào đó trong quá khứđang dây dưa chưa dứt điểm."

Liễu Bình nói.Con sông máu tản ra hai bên, cuồn cuộn lao đến quay quanh Liễu Bình, dần dầnhình thành một lốc xoáy màu đỏ thẫm thật lớn, bao vây hắn vào trong đó.Tất cả hắc ám chung quanh bị gạt bỏ, Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một mảnhhuyết sắc.Trong thủy triều huyết sắc kia, vô số quang ảnh thời đại quá khứ sôi nổi hiện ra.Tất cả người mở đường trong quá khứ của nhân loại hiện thân từ huyết quang,đồng thời nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: "Người tìm được Thánh Linh rồi."

"Cuối cùng thì vào giờ khắc này, tất cả điều kiện đều đã đạt thành."

"Bắt đầu đi --"."

Đây là cơ hội cuối cùng của Nhân tộc."

Liễu Bình đứng trong trung tâm lốc xoáy, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữnhỏ thiêu đốt: "Ngươi đã đạt được danh hào thánh nhân."

"Ngươi có được thanh giới chi Linh: Andrea."

"Ngươi cầm ngọn lửa của nhân loại trong tay, ôm lấy Hư Ảo chi Khu, dưới sựvây quanh của muôn vàn anh linh nhân loại, người sắp lần *****ên tiến vào lịchsử chân thật."

"Bổn danh sách đã kết nối với Huyết Hà."

"Đang đồng điệu!"

"Bắt đầu truyền tống--".Chỉ một thoáng, toàn bộ Huyết Hà hóa thành thông đạo dài đằng đẳng, ở cuốithông đạo cứ như có ánh hào quang.ễ ắ"Đi đi, Liễu Bình, trở lại thời khắc trong lịch sử kia."

Giọng nói già nua kia vang lên.Liễu Bình đón lấy huyết quang trùng trùng điệp điệp, đi đến cuối thông đạodưới cái nhìn chăm chú của vô số người."

Ta cần làm gì?"

Hắn hỏi.Giọng nói già nua nói: "Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệpKỳ Quỷ, để nhân loại không ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trởthành trái cây có thể cung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng nó."

"Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm."

"Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng --""Chức nghiệp này quá mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là nó đã vượt qua sự khốngchế của bọn quái vật Ác Mộng."

"Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này."

"Ngươi cần đi vào lịch sử chân thật, cứu vị pháp sư cận chiến cuối cùng kia ra."

"Nhớ kỹ, mấu chốt nhất là phải lừa gạt được những quái vật đó, nếu người bịchúng nó vạch trần khi cứu người ––""Vậy ngươi và pháp sư cận chiến kia đều sẽ chết!"

Câu nói vừa dứt.Liễu Bình đã đứng ở cuối thông đạo huyết sắc.Hắn nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy ánh sáng mênh mông và vô số ảo ảnh bất tận.Trong Huyết Hà phía sau, vô số những nhân loại cùng phát ra tiếng rống giận:"Thay đổi!"

"Thay đổi!"

"Thay đổi vận mệnh của chúng ta!"

Giọng nói của bọn họ hòa lẫn trong thủy triều gào thét, như sóng dữ kích độngdâng trào.Liễu Bình nín thở nghe xong một lát, nhẹ nhàng nâng tay lên.Tất cả âm thanh an tĩnh lại.Đón lấy ánh mắt của trăm ngàn vạn linh hồn nhân loại, hắn mở miệng nói: "Tađi thử xem."

Oanh -- Sấm sét vang lên.Trong thế giới phế tích, nghênh đón một trận mưa to đã lâu không thấy.Tiếng bước chân dồn dập vang lên.Một nữ tử khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, tiến vào một tòa ThầnĐiện tan hoang.Nàng ta cảnh giác nhìn quét chung quanh.Không có người đi theo.- - Tạm thời an toàn.Nữ tử hơi nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước thần tượng, khẽ lên tiếng cầu nguyện:"Thưa thần linh, xin hãy phù hộ cho ta."."

Ta cảm nhận được sức mạnh của mình đã đến cực hạn, sắp đột phá phong tỏacủa vận mệnh, nhìn thấy chân thật sau lưng thế giới này..."

"Xin nhất định phải phù hộ ta!"

Nàng ta cầu nguyện xong thì bỗng chua xót cười, lẩm bẩm: "Thế gian nào cóthần linh?

Nếu thực sự có thì vì sao tất cả pháp sư cận chiến cứ lần lượt chếtmất như vậy?"

Trong thần miếu dâng trào một trận cuồng phong, gào thét xuyên qua đại điệntrống trải.Mũ choàng của nữ tử bị thổi rơi ra, để lộ dung nhan chân thật của nàng -- LàDelia!

Khuôn mặt mỹ lệ của nàng tràn đầy tuyệt vọng.Bỗng nhiên, nàng thu lại tất cả cảm xúc, quát: "Ai?"

Trong Thần Điện trừ tiếng gió ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi giàngiụa bên ngoài.Không còn ai khác.Delia nhìn mọi nơi, trong lòng sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tòa thần tượng bị tàn phá kia lộ ra nụ cười với nàng từ trên đài cao, nóivới âm thanh to lớn: "Delia, ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi."

"Hiện tại đừng nói cái gì cả, nghiêm túc lắng nghe."

"Rất nhanh sẽ có một người chưa bao giờ tới sẽ xuất hiện, hắn học được tất cảtri thức trong thiên hạ, nhưng chỉ không quá hiểu biết đối với pháp sư cậnchiến."

"Ngươi phải truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho hắn, để hắn trở thànhpháp sư cận chiến cuối cùng trong lịch sử."

"Vậy người mới có thể thoát thân, trực tiếp rời khỏi giờ khắc này, đi về hướngtương lai."

"Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của ngươi."

"Nhất định đừng lo là sơ sẩy, nếu không chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục."

Thần tượng nói xong lời này thì ngồi nghiêm chỉnh lại, hóa thành tượng đá lạnhnhư băng, không còn lộ ra biểu cảm nào nữa.Delia ngây người, nhất thời không tin được những chuyện xảy ra trước mắt.Bên ngoài Thần Điện.Liễu Bình mở mắt ra, nhìn lại hư không.ấ ốChỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: "Ngươi phóng thích kỹthuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư."

"Ngươi chế tạo một đoạn đặc hiệu giả dối, làm thần tượng nói chuyện, cũng xenlẫn sức mạnh "Lừa gạt vào, làm mọi thứ trông có vẻ chân thật đáng tin."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi vào Thần Điện, bước từng bước một đi đến trước mặt Delia."

Chào ngươi, ta là Liễu Bình."

Hắn chào hỏi."

Liễu Bình?"

Delia nói.Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.Tia chớp cắt qua không trung, chiếu sáng màn đêm đen nhánh chỉ trong chớpmắt.Delia nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quenthuộc khó có thể miêu tả."

Ta học hết các loại chức nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến pháp sư cậnchiến, thì ra là vì pháp sư cận chiến quá mạnh, bị chúng cưỡng chế xóa bỏ."

Liễu Bình cảm khái."

Ngươi muốn –– muốn trở thành một người pháp sư cận chiến?"

Delia hỏi.-------Chương 955: Thời khắc đã định sẵn trong lịch sử! (1)"Nói ra có lẽ khó lý giải, nhưng người phải biết một điều, rất nhanh pháp sư cậnchiến cuối cùng sẽ bị *****, đây là lịch sử nhất định sẽ phát sinh."

Liễu Bình nói."

Ta chính là pháp sư cận chiến cuối cùng."

Delia nói."

Không, nếu người truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho ta, vậy ngươikhông phải, ta mới là người cuối cùng."

Liễu Bình nói."

Nhưng mà -- không phải pháp sư cận chiến cuối cùng sẽ chết sao?

Chẳng lẽngươi muốn chết thay ta?"

Delia khó hiểu mà hỏi."

Trong tương lai, chúng ta là chiến hữu thân thiết, hiện tại ta cứu người ra trước,chuyện sau đó giao cho ta kết thúc, ngươi không cần lo lắng."

Liễu Bình nói."

Làm sao người chứng minh mình đến từ tương lai?"

Delia hỏi."

Andrea."

Liễu Bình mở miệng nói."

Ta ở đây."

Hư không chợt lóe, Andrea lặng lẽ hiện lên, đặt thi thể của Delia lên mặt đất."

Đây là-- thi thể của ta?"

Delia thất thanh mà nói."

Hiện tại chúng ta muốn chuyển Hư Ảo chi Khu lên người của ngươi, sau đókhông còn ai nhớ rõ ngươi, ngươi mới có thể bình yên đi đến tương lai."

Andrea nói."

Vậy ––"."

Không còn kịp rồi, mau truyền tri thức pháp sư cận chiến cho hắn, sau đóngười mới có thể thoát khỏi vận mệnh!"

Andrea vội vàng nói.Delia nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Vận mệnh của người liên quan đến toàn bộ vậnmệnh nhân loại, xin hãy cẩn thận suy xét."

ắ ầ ể ềDelia lắc đầu nói: "Suy xét?

Ta ước gì có thể truyền thừa tri thức pháp sư cậnchiến lại, đáng tiếc đã sớm không còn người dám nhận chức, bởi vì pháp sư cậnchiến nào cũng đã chết."

"Cho ngươi thì làm sao?

Ta hy vọng ngươi có thể lưu lại truyền thừa của phápsư cận chiến."

Nói xong, nàng rút ra một quyển sách từ trong ngực, đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy quyển sách, lập tức mở ra, miệng thì nói: "Andrea, mangnàng trở về."

"Được!"

Andrea duỗi tay chỉ vào thi thể trên mặt đất.Thi thể bỗng biến mất, chỉ có một luồng ánh sáng bay lên, dừng lại trên ngườiDelia."

Đây là..."

Delia chần chờ nói."

Hư Ảo chi Khu, nó sẽ làm người biến mất khỏi lịch sử – Vậy ta lập tức mangngươi đi!"

Andrea nói."

Từ từ, hắn thì sao?"

Delia nhịn không được mà hỏi."

Một lần chỉ có thể trở về một người, người đi trước."

Liễu Bình nói.Một thông đạo huyết sắc mở ra, Andrea mang theo Delia rời khỏi đại điện.Chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn vùi đầu nhìn tri thức truyền thừa của pháp sư cận chiến, vừa lật trang sách,vừa tán thưởng: "Không tồi, những kỹ năng đó gần như sắp thoát ly kỹ năng KỳQuỷ bình thường, đã sắp vượt qua tất cả kỹ năng của tập hợp thiết lập trong trínhớ của ta, khó trách bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo chức nghiệp này xong lạimuốn phế bỏ nó."

Một trận gió thổi qua.Bên ngoài Thần Điện hiện một vài động tĩnh nho nhỏ.Liễu Bình đứng bất động, vẫn nghiêm túc lật xem quyển sách trên tay.Nhưng cả người hắn lại biến thành dáng vẻ của Delia."

Ngươi phóng thích Đặc hiệu sư, biến hình tượng của mình thành Delia."

"Lấy Lừa gạt làm cơ sở, hình tượng này sẽ lừa gạt tất cả tồn tại nhìn thấy người,chúng sẽ coi người thành Delia."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt chợt lóe qua.ễ ểLiễu Bình khép quyển sách lại."

Học xong rồi, cảm giác không tồi... chức nghiệp này thật sự như BUG, có thểđột phá gông cùm xiềng xích, khó trách bọn quái vật Ác Mộng sẽ xóa bỏ chứcnghiệp này."

Hắn nghiêm túc bình luận.Hư không chợt lóe, thông đạo huyết sắc lại mở ra lần nữa.Andrea lặng lẽ xuất hiện."

Quái vật Ác Mộng giết nàng sắp tới rồi, đi mau."

Cô bé vẫy tay với Liễu Bình.Liễu Bình đang muốn nói chuyện thì chợt thấy trong hư không dần hiện ra từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chú ý!"

"Kiếm pháp Kỳ Quỷ ngươi sáng tạo cho Lý Trường Tuyết: Bí kiếm Chấn Trảmđã gia nhập Quy Tàng Tôi Thắng Vô Cực Kinh."

"Có kiếm tu khác tu tập kiếm pháp này từ võ kinh."

"Kiếm khách Nhân tộc lại gia tăng một phần sức mạnh."

"Lấy truyền thừa này, công đức của người gia tăng 20 điểm."

"Công đức hiện giờ: 1200 điểm."

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể dùng bổn danh sách để sáng tạo ra chiêu thức mới."

"Xin hỏi có bắt đầu sáng tạo ngẫu nhiên hay không?"

Liễu Bình dời mắt khỏi những chữ nhỏ đó, trầm ngâm mà nói: "Andrea."

"Cái gì?"

"Ngươi trốn trước đi."

"A?

Ngươi muốn làm gì?"

"Chưa từng có ai chiến thắng chân thân của quái vật Ác Mộng, hôm nay...

Tamuốn thử xem."

Trong đại điện.Một nữ tử khép đôi tay lại với nhau, yên lặng đứng cầu nguyện trước thầntượng.Mưa gió thổi tung cánh cửa Thần Điện.Thiên địa như trút nước, trong bóng đen thỉnh thoảng hiện lên từng ánh điệnquang, tiếng gầm rú lôi đình theo sát sau đó.Nước mưa không ngừng giáng xuống cánh cửa, xổi ướt cả sàn nhà tan hoang ấy.Trước thần tượng.Nữ tử vẫn duy trì tư thế cầu nguyện, cứ như không hề nhận ra điều gì.Nước mưa càng ngày càng nhiều, dần dần tụ thành một bãi.ầMột con quái vật cả người mọc đầy gai nhọn xanh lục bò ra từ nước mưa.Nó phun ra một hơi, khó chịu mà nói: "Pháp sư cận chiến Delia, ngươi đã đếnlúc phải đi rồi."

Nữ tử bỗng xoay người.Nàng ta đánh giá đối phương, đầy đề phòng mà quát: "Ngươi là quái vật gì?

Vìsao biết tên của ta?"

"Ta là một trong những người sáng tạo ra pháp sư cận chiến, ta cực kỳ thíchchức nghiệp này, mà người là một pháp sư cận chiến, cũng chưa từng phụ sự kỳvọng của ta."

Cả người quái vật ướt dầm dề, đứng trong mưa mà nói."

Buồn cười, ngươi dám nói là người sáng tạo pháp sư cận chiến!"

Delia tùy tiện vung tay lên, nắm ra một thanh chiến phủ lập loè ánh lôi đình từtrong hư không."

Lấy thuật pháp để thi triển uy năng binh khí đặc thù, con đường Kỳ Quỷ nàycực kỳ tuyệt diệu, nói thật, đây là một chức nghiệp thiên tài."

Quái vật cảm khái.Delia lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là thứ gì, không nói thật thì chiến phủtrong tay ta cũng không phải đồ chơi đâu."

"Không có gì để nói, ngươi sẽ chết, linh hồn người sẽ tiến vào trang viên ÁcMộng, trở thành một trái cây rất có giá trị cất chứa."

Quái vật nói.Nó bỗng biến mất khỏi nơi đó.Trong nháy mắt, Delia giơ chiến phủ lôi đình lên, bật hơi há miệng, quát:"Chết!"

Chiến phủ bổ trúng hư không, lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh lôi quang, tảnra bốn phương tám hướng.Oanh –– Bên trái phía sau nàng, quái vật đột nhiên hiện thân.Một vệt lôi quang trảm trúng nó, trực tiếp bổ nó bay ngược ra ngoài, đập vàobức tường đại điện."

Ha ha ha, Đa Trọng Lôi Ảnh Trảm!

Chiều này có thể bộc phát ba trăm sáumươi lôi ảnh, đã là cảnh giới cao đến tột đỉnh, Delia, người làm rất không tồi!"

Quái vật cười điên cuồng và nói.Delia –– hoặc có thể nói là Liễu Bình –– Dù sao hiện tại hắn đang bày ra mộttầng đặc hiệu, có ngoại hình của Delia.Hắn nhìn từng lôi quang tiêu tán khỏi thân thể quái vật, giật mình và nói:"Chuyện này không có khả năng, rõ ràng ta đã đánh trúng người, vì sao ngươikhông bị thương gì cả?"

-------Chương 956: Thời khắc đã định sẵn trong lịch sử! (2)Quái vật bước từng bước một về phía nàng, nói: "Bởi vì chiều này là do ta thiếtlập, ta biết tất cả huyền bí của nó."

"Binh khí là do loài người tạo ra, nhưng loài người vẫn có thể bị binh khí gâythương tích."

Liễu Bình nói."

Ngươi nói không sai, nhưng tất cả pháp tắc trong chiêu thức Kỳ Quỷ này đềuđến từ ta, tất nhiên ta có phương thức hóa giải nó."

Quái vật nói.Ánh mắt Liễu Bình dùng trên người quái vật, nhìn xác ngoài tràn đầy gai nhọnmàu xanh lục trên người nó, lắc đầu và nói: "Nhất định là trùng hợp."

"Một tên ngây thơ, có lẽ chờ chết rồi thì người mới biết cực hạn của mình ởđâu."

Quái vật nói.Liễu Bình không đợi nó ra tay, bỗng buông lỏng chiến phủ lôi đình ra, mặc chonó tan thành điện và lôi quang bò đi rồi biến mất, ngược lại quát: "Khởi!"

Một thanh búa tạ lập loè ánh sáng kim sắc đột nhiên phá vỡ hư không, hunghăng nện lên mặt đất.Mặt đất chấn động.Dưới chân quái vật xuất hiện một vệt kim quang, lập tức bị đánh bay lên giữakhông trung.Liễu Bình siết chặt nắm đấm, than nhẹ một tiếng: "Thuỷ Điểu Lưu, Thiên NhịBách Quyền."

Hắn cách không đánh ra một quyền về hướng quái vật.Quyền ảnh chi chít thoáng hiện từ hư không, mưa rền gió dữ như cuốn lấy quáivật ở giữa không trung, liên tục đánh bảy tám hơi thở rồi mới dần dần ngừng.Quái vật trở xuống mặt đất, phun ra một ngụm nước bọt rồi nói: "Đáng chết,phù không kỹ cộng thêm cổ võ quyền linh, lúc trước thật sự thiết kế chứcnghiệp này quá cường hãn."

Liễu Bình thất thanh la lên: "Đây là tình huống thế nào, người trúng quyềnmạnh nhất của ta, vì sao không bị gì cả?".Trông quái vật có chút ảo não, lại có chút đắc ý."

Delia à Delia, ta không nghĩ tới, khả năng vận dụng kỹ xảo của ngươi đã đạttới trình độ này, ta dám nói người hoàn toàn xứng đáng là pháp sư cận chiếnmạnh nhất."

Nó cảm thán."

Cho nên kết cục của ta vẫn là tử vong?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật trầm mặc một giây, sau đó thở dài: "Trước khi người tử vong, ngườithiết kế chủ yếu là ta đã đặc biệt tới gặp người một lần, đây đã là vinh dự tốicao."

"Giọng điệu người nói chuyện giống như tất cả mọi thứ của ta đều được thiết kểra vậy."

Liễu Bình nói."

Sự thật là thế, nhưng người cực kỳ ưu tú trong kịch bản gốc đã được thiết kếsẵn, có thể coi như trái cây cực kỳ ưu tú."

Quái vật nói."

Trái cây?

Ngươi muốn ăn ta?"."

Không phải ta ăn -- là những đại nhân vật chân chính đó, ngươi có tư cáchnày."

"Làm sao người ngăn cản được tất cả công kích của ta...

Chẳng lẽ người biếtđược tất cả chiêu số của ta?"

"Dừng nói nhảm ở đây, ngày chết của ngươi tới rồi."

Quái vật nâng tay lên.Trên tay nó có một cây súng.Liễu Bình không chút do dự lui về phía sau một bước, cả người lập tức hóathành ánh lửa, tản ra như kinh hồng, chiếu sáng toàn bộ đại điện hắc ám."

Phân quang độn ảnh, chậc, kỹ năng chúng ta giao cho pháp sư cận chiến quảnhiên quá nhiều, ta đoán chiếu tiếp theo của ngươi chính là bạo súng, dù sao nócũng là tối ưu -- ngươi ở chỗ này!"

Quái vật nói, bỗng chỉ thương về một vị trí.Liễu Bình xuất hiện từ vị trí đó, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.Hắn vừa chém ra một quyền.Trong hư không theo đó mà vươn ra trăm ngàn quyền ảnh, hạt mưa đánh vàongười quái vật.Quái vật thờ ơ, cười nói: "Đây là chiều cuối cùng của ngươi, vĩnh biệt, pháp sưcận chiến."

Phanh!

Tiếng súng vang lên.Liễu Bình ngã xuống đất theo tiếng súng, trên người trào ra từng luồng máuloãng.Quái vật cất súng, huýt sáo một tiếng rồi nói: "Cô bé đáng yêu cỡ nào, đángtiếc."

ếĐột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng reo lớn.Âm thanh này dài như tiếng ca, như là diệu âm buông xuống từ sâu trong vòmtrời, vang vọng thập phương thế giới, tất cả tồn tại đều nghe thấy nó.Dần dần không thể nghe rõ được tiếng mưa đêm tí tách.Tiếng reo kia như chiếm cứ tất cả mọi nơi, mang đến cho người ta ảo giác mãnhliệt, cứ như nó vẫn luôn tồn tại trong lòng.Cả người quái vật run lên, cũng lại tại chỗ.Nó chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy một thanh trường đao đâm xuyên qua ngực nó, trên lưỡi đao dính đầymáu đỏ, nhỏ giọt liên tục xuống thành chuỗi.Tiếng reo vang dừng lại.Một giọng nữ lại vang lên từ sau lưng: "Chúng ta sống cả đời, phấn đấu đếncuối cùng, cũng không phải cho đại nhân vật gì đó ăn luôn."

Cái xác nữ nằm trên mặt đất đã không thấy đâu nữa.- Nó bị lừa?

Nó -- Bị mộtpháp sư cận chiến đánh trúng!

Sắc mặt quái vật điên cuồng thay đổi, thê lươngkêu to nói: "Một kẻ đối đáp!

Không, chủ trang viên, mau tới cứu ta!"

Trường đao ra sức trảm một cái.Quái vật lập tức bị trảm thành hai đoạn, máu loãng phất phới đầy trời.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt ầm ầm dần hiện ra tới: "Ngươi phóng thích chiêuthức đao pháp sáng tác mới (Chưa được đặt tên);""Ngươi chiến thắng một quái vật Ác Mộng thể đầy đủ!"

"Quái vật này là quái vật Ác Mộng thiên về dạng tri thức và kỹ thuật, rất ít khixuất hiện trong thế giới nhân loại."

"Cho dù giá trị vũ lực của nó cực kỳ thấp, nhưng nhân loại được gieo trồngchưa bao giờ chiến thắng được nó."

"Ngươi khai sáng cho lịch sử của hàng tỉ thế giới!"

"Ngươi khai sáng lịch sử của Nhân tộc!"."

Tất cả tuyến vận mệnh chưa cố định của nhân loại bắt đầu trở nên mơ hồ!"

"Đặc biệt cảnh cáo:""Vào thời khắc tử vong cuối cùng, đối phương đã kêu gọi chủ trang viên ÁcMộng."

"Ngươi cần lập tức nghĩ cách che lấp chuyên ***** nó!"

"Một khi bại lộ, tất cả nỗ lực sẽ như kiếm củi ba năm thiếu một giờ!"

Chữ nhỏ thiêu đốt chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức bị một thứ khác hấp dẫn.Là thi thể quái vật.ấ ầ ốChỉ thấy giáp xác của nó mọc đầy gai nhọn, nhưng đó là áo ngoài của nó, giốngnhư Ác Mộng chi Ủng của hắn vậy.Mà trong giáp xác là một người.Một người!

Vì sao lại là một người! !!

Liễu Bình cố kiềm nén tâm thần, duỗi tayvung lên -- Thi thể quái vật lập tức biến mất."

Còn kịp...

Cứ dùng phương thức Đặc hiệu sư trước, để nó xuất hiện lần nữa."

Liễu Bình nỉ non.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, dựa vào sức mạnh "Đặc hiệu sư", quái vật lại xuấthiện ở nơi đó.Gần như cùng thời khắc đó, hư không lập tức mở ra.Vài tên dáng vẻ như người hầu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn đông nhìntây.Một lão giả đầu bạc cầm đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện không có vấn đềgì, lúc này mới hỏi: "Chủ trang viên phái chúng ta đến xem tình hình, vừa rồingười kêu gọi gấp như vậy là đã xảy ra tình huống gì à?".Quái vật chỉ vào Liễu Bình và cười nói: "Linh hồn này không tồi, nàng là phápsư cận chiến cuối cùng, sức mạnh tương đối cường đại!"

"Chỉ có chuyện này?"

Lão giả đầu bạc lộ vẻ không vui mà nói."

Đúng vậy,"Quái vật như vừa nhìn ra biểu cảm của đối phương, vội vàng nói: "Xin lỗi, tanhất thời kích động, nhất thời kích động."

-------Chương 957: Trở vềLão giả đầu bạc không nói gì, chỉ phất phất tay.Vài tên người hầu tiến lên bắt lấy Liễu Bình, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏinơi đó."

Hừ, chúng ta mang pháp sư cận chiến này đi, còn về phần ngươi –– YTự ngươitrở về đi."

Lão giả đầu bạc nói với quái vật kia.Nói xong, lão ta cũng chui vào hư không rồi biến mất tăm hơi.Ở chỗ đó chỉ còn lại con quái vật kia.Liễu Bình vừa đi thì nó lập tức trở nên ngơ ngác, cứ như mất đi tinh khí thần.Giọng nói của Andrea lặng lẽ vang lên: "Nguyên tất cả của ngươi hóa thành hưảo."

Quái vật yên lặng biến mất."

Không xong, ta phải nhanh chóng đến chỗ Liễu Bình."

Cô bé vội vã rời đi.Trang viên.Liễu Bình -- Hoặc có thể nói Delia, bị đám người hầu áp giải, đứng trên bãi cỏbên ngoài trang viên.Giọng nói của Andrea lặng lẽ vang lên: "Liễu Bình, nhất định phải cẩn thận,người đã kiệt lực, nhất định đừng để bại lộ, nếu không tất cả đều xong đời."

Liễu Bình trấn định nói: "Đừng có gấp, dựa theo thời gian Delia bị ***** đểtính --""Nơi này có một cuộc gặp mặt đã được định trước rồi."

"Ngươi ám chỉ cái gì?"

Andrea hỏi."

Hiện tại ta nhìn thấy mình thì sẽ thế nào?"

Hắn hỏi."

Có ta ở đây, sẽ không sao cả."

Andrea nói."

Vậy lịch sử sẽ kết nối với nhau một cách hoàn mỹ vào thời khắc này, không sailệch chút nào."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời.Chỉ thấy một Liễu Bình khác tiến đến từ lối vào trang viên, đứng trên bãi cỏ.ế"A...

Thì ra là thế."

Andrea nói nhỏ một câu.Đúng vậy.Đây là lần *****ên Liễu Bình đến nơi này.Lúc ấy hắn thay thế Kẻ Cầm Dù, xuất hiện trong trang viên, được chủ trangviên ngợi khen.Lúc ấy hắn từng gặp mặt Delia!

Đây là mặt ngoài lịch sử, trên thực tế, sau khi***** con quái vật kia, Liễu Bình giả trang thành Delia rồi đến nơi này, hoànthành một lần gặp mặt với bản thân mình vào ngày đó.Liễu Bình thở dài một tiếng, nói nhỏ một câu với ở mình đối diện: "Kẻ BáoTang."

"Là ta."

Hắn của thời khắc đó nói xong thì nhắm miệng lại.Liễu Bình hơi mỉm cười, mở miệng nói: "Ta còn nhớ lần *****ên chúng tachạm mặt, ta từng mời người uống rượu -- không ngờ thời gian đã trôi qua lâunhư vậy."

"Đúng vậy."

Hắn của lúc đó phụ họa."

Có gì cần hỗ trợ thì nhớ tới tìm ta."

Liễu Bình nói."

Được."

Hắn của lúc đó nói.Nói đến đây thì đã xong.Liễu Bình quay đầu, nhìn về phía hư không, truyền âm: "Ta chắc chắn sẽ chết ởchỗ này, sau đó được người cứu đi, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện xuất hiệntrên người ta đều biến thành hư ảo."

Giờ khắc này, trong hư không đã xuất hiện Liễu Bình vừa có được chiếc nhẫnLong tộc!

Hắn vừa tới từ cảnh trong mơ, gặp mặt Delia!

Dưới màn đêm.Aland đi qua lại quanh lửa trại.Con thỏ ngồi xổm trên vai Liễu Bình, ánh mắt di chuyển qua lại theo hắn ta."

Ta nói này, ngươi có thể ngừng lại một lát hay không."

Nó mở miệng nói."

Thế nào?"

Aland đáp."

Ngươi cứ đi tới đi lui, đi đến mức ta đầu choáng mắt hoa."

Con thỏ oán giận nói.ắ ế ắAland cảnh giác quan sát chung quanh, mở miệng nói: "Đã sắp đến sáu giờ, hắncòn đang ngủ."

"Vậy có liên quan gì."

Con thỏ nói."

-- Vào lúc sáu giờ, tổng bộ sẽ phải chức nghiệp giả mới đến để gia nhập độitiền trạm."

Aland nói."

Ngươi là đội trưởng mà, ngươi sợ cái gì?"

Con thỏ nhún vai và nói."

Gần đây tình hình thương vong tương đối nghiêm trọng, không biết tổng bộ sẽcó phản ứng thể nào, chỉ sợ cao tầng sẽ làm ra vài thủ đoạn ta không biết."

Aland lo lắng nói.Con thỏ suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi đang lo lắng địa vị của mình."

"Đương nhiên!

Điều này không phải rõ ràng quá sao?"

Aland nói."

Vậy ngươi vừa đi, vừa nhìn chằm chằm hắn làm gì?

Con thỏ ngạc nhiên hỏi."

Là hắn lấy ra một ít kỳ trận dị bảo, trợ giúp ta đạt được chức vị đội trưởng lầnnữa -- kế tiếp, ta cần hắn ủng hộ mới có tự tin ứng phó cục diện sắp đến."

Aland nói.Con thỏ nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình vẫn đang ngủ say.Aland bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn không trung và nói: "Đúng sáu giờ,mệnh lệnh của tổng bộ sắp tới."

Sâu trong vòm trời, một vệt ánh sáng hăng hái rơi xuống.Aland vốn đang yên lặng nhìn, qua mấy phút, sắc mặt dần dần thay đổi.Con thỏ cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh hào quang kia rơi thẳng xuốnghướng doanh địa, mắt thấy là muốn trực tiếp đập nát như toàn bộ doanh địa.- -Khó trách Aland phẫn nộ như vậy!"

Bọn người kia khinh người quá đáng, trực tiếp đánh đi, thằng nhãi."

Con thỏ lớn tiếng kêu lên."

Đám hỗn đản này!"

Aland phẫn nộ rống lên một tiếng, rút thanh kiếm bên hông ra.Hắn ta nắm lấy kiếm, hít thật sâu vào một hơi, cả người tỏa ra khí thế kinhngười.Làm một người Kiếm Thánh, làm nguyên đội trưởng của đội tiền trạm, thật rathực lực của hắn ta cũng không tồi, thậm chí còn có thể triệu hồi hư ảnh củaÁquái vật Ác Mộng.–– Sau khi đội khối giáp Lục Long lên thì hắn ta mới xảy ra chút vấn đề.Chỉ thấy ánh sáng kia càng bay càng gần, Aland nghiến răng nghiến lợi, đè chặtlại trường kiếm, nhưng vẫn không rút nó ra."

Xử bọn họ đi, thằng nhãi!"

Con thỏ quát.Trong lòng Aland hiện lên vô số suy nghĩ, sau đó bỗng thở dài và nói: "Chúngta không hoàn thành tốt nhiệm vụ, công huân trên người ta cũng không đủ, đốiphương muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, chúng ta chỉ có thể chịu."

Hắn ta lắc đầu, đi tới đối diện lửa trại rồi canh giữ trước mặt Liễu Bình."

Ai, không thú vị."

Con thỏ thất vọng mà nói.Giây tiếp theo.Một vệt ánh sáng rốt cuộc cũng va chạm vào doanh địa.Oanh!

Trong tiếng vang kịch liệt, số lượng lớn bụi mù bay lên trời.Sóng xung kích vô hình xẹt qua toàn bộ doanh địa, san thành tất cả thành bìnhđịa.Aland đã sớm mang theo Liễu Bình lui xa về phía sau, đã tránh đi va chạm."

Dám kiêu ngạo như vậy, ta cũng muốn nhìn rốt cục là người nào."

Hắn âm trầm mà nói.Trong sương khói vang lên một tiếng cười châm biếm: "Kiếm Thánh Aland,ngươi vĩnh viễn là miệng cọp gan thỏ, quả nhiên giao đội tiền trạm vào tayngười là một sai lầm."

Vài bóng người lặng lẽ hiện ra."

Các ngươi là...

Vì sao lại có nhiều người như vậy!"

Aland kinh sợ nghi ngờ mà nói.Bụi mù tan đi.Chỉ thấy trên vị trí ban đầu của doanh địa, có năm tên chức nghiệp giả đangđứng.Chức nghiệp giả cầm đầu là một nam tử làn da ngăm đen, gã đeo một cái kínhrâm bản hẹp, trong tay nắm một thanh mộc mâu, bên hông treo cung tiễn, saulưng là một ống mũi tên.Đồng tử của Aland co rụt lại, quát: "Độc Xà Sân, không phải người sắp tấnchức lên tướng quân hàm sao?

Vì sao lại trở thành thành viên quân tiền trạm?"

"A...

Người nhắc đến chuyện thương tâm của ta, bọn họ nói công huân của tacòn thiếu một chút, đúng lúc đội tiền trạm xảy ra chút vấn đề, cho nên ta đơnế ỗđộc mang theo một chi đội lại đây, kiến công lập nghiệp ở chỗ này, sau đó mớicó thể tấn chức lên tướng quân."

Nam nhận được gọi là Độc Xà Sân kia nói.-------Chương 958: Trở về (2)Aland nhìn lên hư không, thất thần hỏi: "Đội tiền trạm 2 –– ngươi là đội trưởngđội 2 à?"

"Đúng thế, ai kêu người vô dụng như vậy, ngày nào cũng chết một hai người."

Độc Xà Sân nói."

Đó là chuyện của tiểu đội ta, ngươi có ý kiến gì?

Không liên quan đến ngươi!"

Aland nói."

Đương nhiên không liên quan đến ta, tiện thể nói một tiếng, cái mũ giáp trênđầu không thích hợp với người chút nào cả."

Độc Xà Sân nói."

Đó là bảo vật của Long tộc, ngươi thì biết cái gì."

Aland cười nhạo và nói.Sắc mặt Độc Xà Sân trầm xuống.Long tộc?

Tên này tìm được bảo tàng Long tộc rồi sao?

Gã nhìn thoáng quaphía sau Aland, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.Một người tu hành bản xứ...

Aland canh chừng chặt chẽ cho hắn như vậy, có lẽtên này rất quan trọng.Nói cách khác, nếu có tình báo gì thì rất có khả năng tên này biết được.Độc Xà Sân bỗng cười và nói: "Aland, người tu hành sau lưng ngươi là thànhviên kiến tập người kêu gọi đúng không?

Nhìn thấy trưởng quan còn dám ngủ,thật là vô lễ -- người đâu, đi thử thực lực của hắn."

"Tuân lệnh!"

Bốn người phía sau Độc Xà Sân cùng biến mất."

Chết tiệt, cút trở về đi!"

Aland rút đoản kiếm ra và quát.Bên kia.Thi thể của Delia ngã vào vũng máu.Liễu Bình đứng một bên, dùng đặc hiệu biến cả người thành hư vô, lẳng lặngnhìn thi thể trên mặt đất.Một lão giả đầu bạc phân phó: "Chôn ả đi, làm đánh dấu đàng hoàng, chờ saunày ta tìm được người mua thì lại lấy linh hồn của ả ra."

"Tuân lệnh, quản gia."

Hai gã người hầu khiêng cái cuốc, đi vào bãi cỏ, bắt đầu đào một mộ địa mới.Mưa vẫn còn đang rơi.ổ ế ẫ ế ễBuổi yến hội trên trang viên vẫn còn tiếp diễn.Mọi chuyện trên bãi cỏ đã kết thúc, khi chủ nhân trang viên không chú ý đếnnơi này, những khách khứa tham gia yến tiệc đó vẫn duy trì lễ phép phải có,nhanh chóng dời đề tài đi, bắt đầu thảo luận chuyện khác.Liễu Bình đứng trong làn mưa, an tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả.Giọng nói của Andrea vang lên: "Kế tiếp sẽ thế nào?

Chúng ta còn gì có thểlàm?"

Liễu Bình nhìn hai gã người hầu kia nâng một đoàn không khí, cố hết sức nângthi thể không tồn tại kia, đặt vào quan tài, sau đó lại an táng xuống mặt đất."

Mai phục là lừa gạt, tương lai khai quật ra là giả dối – hơn nữa có Hư Ảo chiKhu của ngươi, không ai sẽ chú ý đến chuyện này nữa."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời.Hai tên người hầu khôi phục mặt đất như lúc ban đầu, vừa đi được vài bước thìlập tức quên mất chuyện xảy ra vừa rồi."

Vì sao chúng ta lại khiêng cái cuốc?"

Một người hỏi nhỏ một câu."

Không rõ lắm, đại khái là chủ nhân bảo chúng ta làm chuyện gì -- sau đó lạihủy diệt ký ức của chúng ta."

Một người khác nói."

Vậy không cần nhiều lời."

Người *****ên ngầm hiểu.Bọn họ nhìn lại vào đại sảnh.Nơi đó âm nhạc du dương, khách khứa và chủ nhân trò chuyện với nhau thậtvui, thỉnh thoảng phát ra một loạt tiếng cười.- - Không có ai nhớ rõ trên bãi cỏđã từng có một nữ tử chết đi.Nàng từng là pháp sư cận chiến vĩ đại nhất.Nàng vốn sắp trở thành một trái cây bị vị đại nhân vật nào đó ăn luôn."

Ngươi làm được, Liễu Bình, không có ai phát hiện chúng ta đã đổi trắng thayđen."

Andrea vui sướng nói.Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Delia đã thànhcông đào thoát khỏi tuyến vận mệnh chắc chắn phải chết, mà người dẫm lên conđường vốn thuộc về nàng."

"Ngươi lừa gạt mọi người, bao gồm người của quá khứ và người trong tươnglai."

"Ngươi cũng thoát thân."

"Vận mệnh của Nhân tộc nghênh đón một tia ánh rạng đông, đây là điều chưabao giờ có."

"Xét thấy người chiến thắng một con quái vật Ác Mộng, xin hãy lập tức trở vềHuyết Hà, giao thi thể của nó cho các anh linh nhân loại."

"Đây là điều cực kỳ quan trọng!"."

Lặp lại lần nữa, đây là điều cực kỳ quan trọng!"

"Rất có khả năng bọn họ sẽ tìm kiếm được tất cả tình báo hữu dụng từ thi thểnày."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Trong lòng Liễu Bình xuất hiện một cảm giác, chậm rãi đi đến góc hẻo lánhtrong trang viên.Hắn cứ đi tới đi tới, sau đó bỗng vươn tay, giơ một cây đuốc lên, cả người hóathành một bộ xương huyết sắc.Khi hắn hoàn thành nghi thức này, dưới chân lập tức xuất hiện một con đườngnhỏ, hai bên đường tràn đầy huyết quang dâng trào.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn biến mất khỏi trang viên, xuất hiện trong xoáy nước của Huyết Hà vô biên.Dòng máu chảy xiết, lao nhanh rít gào, hàng tỉ anh linh động trong con sông dàiđưa mắt nhìn hắn.Liễu Bình lại đi dọc theo con đường nhỏ để trở về trung tâm Huyết Hà, rút ÁcMộng chi Ủng trên người đi, giơ cây đuốc lên và nói: "Các vị, vừa rồi ta đi thửmột chút, sau đó--""Ta thành công."

Hắn vung tay lên, thả thi thể nhân loại khoác xác ngoài quái vật ra.Thi thể lơ lửng ở giữa không trung.Hàng tỉ đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể, nhưng không ai lên tiếng.Nhân loại.Bên trong thân thể quái vật Ác Mộng lại là một nhân loại.Chỉ sợ không có bất cứ anh linh nào có thể tưởng tượng ra kết quả như vậy."

Là đồng loại sao?"

"Nhân loại..."

"Vì sao trong cơ thể quái vật Ác Mộng lại là nhân loại?"

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Các anh linh tràn đầy nghi ngờ và ngơ ngẩn, hận ý và sự không cam lòng trênnét mặt cũng phai mờ đi một chút.ếGiọng nói già nua vang lên từ sâu trong Huyết Hà: "Ngươi cứu thoát pháp sưcận chiến cuối cùng, điều này đã mang đến cho chúng ta hy vọng chưa bao giờcó."

"Không ngờ là người còn xử lý một tên như vậy."

"Chúng ta phải tập hợp tất cả sức mạnh để tiến hành phân tích nó, nhìn xemchân tướng ngoài Ác Mộng rốt cục là cái gì".Thi thể kia bay lên tới, hoàn toàn đi vào Huyết Hà rồi biến mất.Tất cả anh linh hoàn toàn chìm vào Huyết Hà, đi theo thi thể kia, cứ chìm mãixuống sâu bên dưới.Giọng nói già nua cảm khái: "Chúng ta hăng hái chiến đấu vô số năm tháng,chưa bao giờ nghĩ tới quái vật Ác Mộng sẽ là nhân loại."

Liễu Bình nói: "Thi thể này --""Chúng ta đang toàn lực khai quật tình báo hữu dụng từ trên người nó, ngườiphải chờ đợi trong chốc lát."

"Được."

Liễu Bình nói xong thì đúng đó bất động.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên trước mắt hắn lần nữa:"Hai loại sức mạnh luân hồi của người dung hợp thành Kiến Văn Như Thần,nhưng các anh linh Nhân tộc giao cho ngươi năng lực đặc thù giết chóc làm vui,năng lực này không thuộc về hai loại sức mạnh luân hồi."

"Giết chóc làm vui vẫn đang có tác dụng."

"Thuyết minh năng lực: Mỗi khi người hoàn thành giết chóc, ngươi có thể đạtđược hồn lực từ trên người kẻ địch tử vong, nhằm giúp người gia tăng thực lựcvà cảnh giới."

"Từ khi tiến vào thế giới chí ám, mãi đến khi người ***** quái vật Ác Mộngkhông rõ, tất cả giết chóc đã hoàn thành kết toán."

"Hồn lực ngươi đạt được đủ giúp người tăng lên cảnh giới tiếp theo, thậm chí làcảnh giới tiếp tiếp nữa."

"Đặc biệt nhắc nhở:"."

-- Nếu người chuẩn bị sẵn sàng, xin hãy bắt đầu nghênh đón thiên kiếp."

Liễu Bình nhìn từng hàng nhắc nhở phù, sau đó rơi vào trầm ngâm."

Ta vẫn phải đi về một chuyến trước, bên các ngươi xong xuôi thì kêu ta mộttiếng."

Hắn nói."

Được!"

Giọng nói già nua đáp lại.Thân thể của Liễu Bình dần dần nhạt đi, hoàn toàn biến mất trong con sôngmáu.-------Chương 959: Cái chết của AlandAland múa thanh trường kiếm đến mức kín không kẽ hở.Bốn gã chức nghiệp giả đan xen qua lại, nuôi ý đồ vòng qua Huyết Hà để côngkích Liễu Bình, lại trước sau không thể công phá phòng tuyến của hắn ta."

Cũng có chút bản lĩnh đấy."

Độc Xà Sân đứng một bên tán thưởng."

Độc Xà Sân!

Ngươi tùy tiện công kích đội viên của ta, ta muốn báo cáo chotổng bộ quân viễn chinh!"

Aland giận dữ hét lên."

Ngươi vốn dĩ đã làm không tốt, mặt trên sớm đã có ý kiến, người cho rằng bọnhọ sẽ quản chút chuyện rắm chó này à?"

Độc Xà Sân nói, rút một mũi tên từ bao đựng sau lưng ra rồi chậm rãi ấn lêndây cung.Trường cung *****.Độc Xà Sân nhắm ngay vào Liễu Bình.Bá –– Mũi tên rời cung."

Tên đáng chết!"

Aland nổi giận gầm lên một tiếng, vung kiểm ép lui hai người, miễn cưỡng đuổikịp mũi tên.Nhưng lúc này mũi tên đã đến quá sát, trường kiếm trong tay hắn ta thả ra kiếmquang lăng liệt chỉ có thể bức lui hai gã chức nghiệp giả khác -- Nhưng muốnthay Liễu Bình ngăn trở kẻ địch, chỉ có thể dùng thân thể!

Trong chớp nhoáng,trong lòng Aland hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng thì cong người vươnđầu, toàn lực đánh về hướng mũi tên-- Một mũi tên mà thôi.Tên đầu lão tử có đội long khối đấy!

Máu tươi vẩy ra.Một tiếng giao kích kim loại thanh thúy chậm chạp vang lên.Long khối màu xanh lục bay lên trời, bị đánh bay ra ngoài, "Đương"một tiếng rơi xuống mặt đất.Độc Xà Sân bất ngờ mà nói: "Chiều này của ta là kỹ năng đặc thù chuyên đánhbay binh khí, không ngờ ngươi lại lấy đầu đi đâm."

Đầu Aland toàn là máu, mũi tên bay xẹt qua da đầu, chỉ thiếu một chút là lấymạng hắn ta.Nhưng mà giờ khắc này.Điều thật sự quan trọng không phải thương thế, mà là -- Hắn ta quay đầu nhìnvề phía Liễu Bình đang khoanh chân ngủ say.ễ ắ ắ ồ ồLiễu Bình vừa mở mắt ra, cười nói với hắn ta: "Làm không tồi, vừa rồi đa tạ."

Aland lẳng lặng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trước đó.Ở nơi xa hơn, Độc Xà Sân hô: "Này, tiểu tử Tu Hành Trắc kia, Aland cho ngươichỗ tốt gì?

Không bằng ngươi tới làm việc cho ta, ta trả thù lao gấp đôi."

Liễu Bình không nói lời nào, chỉ mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn Aland.Aland chậm rãi quay đầu nhìn về phía long khối màu xanh lục trên mặt đất."

Mũ giáp này không có thay ta phòng ngự bất cứ thương tổn nào."

Hắn ta đè lại vết thương trên đầu, nỉ non nói.Trước đó đã xảy ra cái gì?

Hắn ta vẫn luôn nghe theo lệnh của Liễu Bình.Còn canh chung cho hắn một đêm.Tại sao lại như vậy?

Vì sao?

Chẳng lẽ hắn là một ảo thuật sư?

Không đúng, rõràng hắn là người tu hành!

Aland có chút mờ mịt."

Aland!"

Liễu Bình kêu hắn."

Cái gì?"

Aland cảnh giác hỏi.Liễu Bình đứng lên và nói: "Tạm thời đừng quan tâm vết thương, hiện tại cóngười muốn khiêu chiến đội 1 chúng ta–– Này, tên rác rưởi bên kia, người nghecho kỹ, ta đi theo Aland lăn lộn đấy, người tính là cái gì?".Hắn đã xem xong tin tức trên giao diện quân viễn chinh, hiểu đại khái tìnhhuống trước mắt, trấn an Aland một câu trước, sau đó lập tức khiêu khích ĐộcVà Sân."

Tiểu tử rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xông lên hết, kéo hắnlại đây cho ta!"

Độc Xà Sân quát.Aland không có mũ giáp Long tộc, tự nhiên cũng không hề khuất phục trướcLiễu Bình, lúc này đang tính khoanh tay đứng nhìn, lạnh nhạt xem hắn bị ĐộcXà Sân bắt lấy tra tấn.-- Không biết tiểu tử này có át chủ bài gì, lúc này cũng thích hợp xem xét mộtchút.Ai ngờ bốn người kia đột nhiên bao vây lấy hắn ta, người nào cũng dùng ra sátchiêu."

Các ngươi thật sự hạ tử thủ?"

Aland biến sắc mà nói.Hắn ta toàn lực bật lên, lao ra từ khe hở duy nhất trong vòng vây của bốn người.Bỗng nhiên ngực đau nhức lên.ố ầ ấ ố ế ấAland hoảng hốt tinh thần, chỉ thấy bốn người vây công kia đột nhiên biến mất.-- Bọn họ cũng không vây công hắn!

Ngược lại là hắn ta, đột nhiên hăng hái laotới, trực tiếp chắn trước mặt Liễu Bình.Một thanh trường xoa đâm xuyên qua thân thể, hắn ta còn gia tốc vài bước, lạichắn trước một ngọn lửa xoay tròn.Hắn ta thay Liễu Bình chặn hai đòn công kích hung mãnh!

Nhất thời lặng ngắtnhư tờ.Hai gã chức nghiệp giả phát động công kích kia cũng hoảng sợ.Thế công như vậy gần như là toàn lực ra tay, nhưng thật ra chỉ là hù dọa ngườitu hành kia một chút, sẽ thoáng nương tay vào thời khắc cuối cùng.Dù sao thì nếu chỉ cãi nhau đánh nhau một chút thì mặt trên cũng mở một mắtnhắm một mắt cho qua.Nhưng nếu thật sự chết người -- Vậy tính chất câu chuyện sẽ trở nên hoàn toànkhác biệt!

Ai mà biết chiêu thức này vừa tung khỏi tay, còn chưa kịp hạ thấp lựccông kích thì Aland đã lao tới.Hắn ta trực tiếp chắn trước mặt Liễu Bình, ăn trọn cả hai đòn."

Ta là Kiếm Thánh...

Tại sao lại như vậy.."

Aland phun ra một hơi, ngã vào vũng máu.Hai vết thương trí mạng, một vết nằm ngay ngực, vết còn lại trên cổ, đã khôngcòn cách cứu chữa.Trong lòng mọi người đều hiện ra một suy nghĩ.Xong rồi.Đây là một Kiếm Thánh.Hắn ta lại lấy phương thức vớ vẩn, không hề có giá trị như vậy mà chết ở chỗnày.Độc Xà Sân ném cung tiễn, nổi giận mắng: "Aland, người bị tâm thần hả, lầnnày thật sự bị ngươi hại chết!"

Nhưng thi thể của Aland nằm trên mặt đất, đã không có sinh cơ.Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Cảnh báo!"

"Tiểu đội tiền trạm thứ hai đã đánh chết đội trưởng Aland tiểu đội tiền trạm thứnhất."

"Đã nghiệm chứng tính chân thật của sự kiện."

"Đây là sự cố cực kỳ nghiêm trọng, vì điều tra thêm một bước, hiện lập tức rúttiểu đội thứ hai về, tiến hành thẩm vấn ngay lập tức.".Mọi người trong tiểu đội thứ đứng tại chỗ, cảm thấy không thể tin được.Liễu Bình thở dài, nói: "Có đôi khi cuộc sống thật làm người ta uể oải, có đúngkhông?"

ố ố ế ắ"Không phải ta...

Ta không phải cố ý muốn giết hắn."

Cả người tên chức nghiệp giả cầm trường xoa trong tay kia phát run và nói.Đây là Kiếm Thánh!

Cho dù là trong toàn bộ quân viễn chinh, Aland cũng coinhư một tay cừ khôi, là nhân tài cực kỳ quan trọng, kết quả bị gã đâm chết.Độc Xà Sân bỗng quay đầu nhìn lại Liễu Bình.Không biết vì sao, gã cứ cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi mà Aland làm cóchút quái dị.-- Cho dù là vì cứu người tu hành này, cũng không đến mức bay thẳng đến đâmvào trường xoa!"

Hắn chết vì cứu ngươi."

Độc Xà Sân mở miệng nói."

Đúng vậy, nhưng người biết vì sao hắn muốn cứu ta không?"

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Độc Xà Sân hỏi."

Bởi vì ta đã sắp đột phá, một khi ta đột phá, vậy hắn làm người dân tiến, sẽ đạtđược càng nhiều công huân –– Đáng tiếc tất cả đều bị các ngươi phá hủy."

Liễu Bình nói.Độc Xà Sân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Liễu Bình xoay người, đi vào sâu trong hoang dã.Mây đen giăng đầy.Xa tít trên không trung vang lên từng đợt tiếng sấm nặng nề.Dấu hiệu này được coi là thiên địa dị tượng, chứng minh một điều -- Người tuhành này sẽ lập tức độ kiếp.-------Chương 960: Độ kiếpMột khi độ kiếp thành công, lập tức tăng lên một đại cảnh giới, thực lực cũngnhư nước lên thì thuyền lên.Ánh mắt Độc Xà Sân chớp động, trong lòng đã tin vài phần.Nếu nói Aland sẽ thật tâm thật lòng trợ giúp người khác, gã tuyệt đối không tin.Nhưng nếu Aland ra tay vì đạt được công huân –– Logic này cũng có thể giảithích được.Đáng chết!

Logic hợp lý thì chẳng phải càng chứng minh những người phe gã ratay lung tung giết người là không đúng?

Độc Xà Sân yên lặng suy nghĩ, tronglòng là một mảnh u ám.Một rồi lại một ánh hào quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống, hút đi nhữngngười đứng ở nơi này, họ lập tức bay lên trời, biến mất không thấy đâu nữa.Từ lúc những người này buông xuống đến rời đi, chủ trôi qua mấy chục phútngắn ngủn.Khi tới kiêu căng ngạo mạn, lật nước cả cả doanh địa lên, còn muốn bắt ngườitra tấn.Lúc đi thì hoàn toàn hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, chuẩn bị nghênh đón xử trí quânpháp.Trên chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Không.Còn có một người.Hư không mở ra, Delia lặng lẽ thoáng hiện, dừng ở trước mặt hắn."

Hiện tại ta đã biết vận mệnh của mình...

Đa tạ ngươi tới cứu ta."

Nàng mang vẻ mặt phức tạp mà nói."

Kế tiếp người có tính toán gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không ngờ sức mạnh mình tu luyện cả đời, đến cuối cùng lại trở thành tráicây của người khác...

Ta muốn báo thù."

Delia nói."

Chiêu thức của người đều đến từ tập hợp thiết lập của bọn chúng, mặc kệngươi nỗ lực như thế nào, đột phá lên trên như thế nào, cũng không phải đối thủcủa bọn họ."

Liễu Bình nói."

Ngươi có thể cứu ta ra từ hoàn cảnh đó, người nhất định có cách."

Delia nói.ố ề ố"Đi quốc gia của ta, tích góp công đức cho thật nhiều, khi số lượng công đứccủa người đã đủ thì tới tìm ta, ta sáng tạo chiêu thức không có tên tập hợp thiếtlập cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Thù lao thì sao?

Ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì ta, ngươi muốn cái gì?"

Delia hỏi."

Chiều thức do ta sáng tạo cho ngươi sẽ gia nhập võ kinh của ta, cung cấp chotất cả pháp sư cận chiến tu luyện, người đồng ý chuyện này không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên!

Ta hy vọng có càng ngày càng nhiều chiến hữu, cùng đi xử lýnhững tên ăn chúng ta kia!"

Delia nói."

Vậy quyết định thể đi, con thỏ."

Liễu Bình nói.Con thỏ hiện ra, dùng móng vuốt lông xù búng tay một cái."

Phát động đi, Call chắc chắn phải chết của Linh chủ siêu đáng yêu cực đỉnh -"nó kêu lên.Hư không chợt lóe, một Linh hình dạng con chim xuất hiện trước mặt nó."

Mang vị nữ sĩ cường đại này về *****ên của Vĩnh Dạ Thần Trụ, đi vào quốcgia của Liễu Bình, hiểu chưa?"

Con thỏ oai phong mà nói."

Tuân lệnh, Linh chủ lão đại!"

Chim bay nói.Nó hóa thành một ánh hào quang quay chung quanh Delia."

Vậy ta đi đây, phải nghĩ cách tích góp công đức."

Delia nói."

Cổ lên, hy vọng người nhanh một chút, triều Ác Mộng sắp tới, đến lúc đóchúng ta phải lập tức nghênh chiến, không còn thời gian dư thừa để đề cao thựclực."

Liễu Bình nói."

Được, ta nhất định sẽ tận lực!"

Delia nói.Ánh hào quang chợt lóe, phóng lên cao, trong nháy mắt đã chẳng biết đi đâu.Chỉ còn Liễu Bình đứng ở nơi đó."

Pháp sư cận chiến..."

ắ ầHắn trầm ngâm nói.Ban đầu hắn không tiện dùng chiêu thức chức nghiệp của người khác, nhưngnếu đưa vào võ kinh, vậy chính là võ học của hắn, hắn có thể lấy dùng vào bấtcứ lúc nào.Hơn nữa hắn đã học được cách sử dụng sức mạnh pháp sư cận chiến-- Khi Deliamạnh lên, Liễu Bình cũng sẽ càng mạnh!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏthiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: "Sau năm giây đếm ngược, thiên kiếp TháiHư của ngươi sẽ bắt đầu!"

"Xin hãy chuẩn bị - _""Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

Oanh -- Thiên lôi chiếu sáng đêm tối vĩnh hằng, giáng thẳng xuống, hung hăngđánh về phía Liễu Bình.Oanh -- Dưới bóng đêm đen kịch, sấm sét ầm ầm nổ lên.Một đám lôi cầu hiện ra từ đám mây chì, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sángmảnh đất vĩnh ám này.Chúng như ngân hà trút xuống, khởi xướng oanh kích mãnh liệt vào mục tiêukia.Thời gian chậm rãi chuyển dời.Càng nhiều lôi cầu dung hợp với nhau, hóa thành lôi quang đỏ thẫm càng hunglệ, không ngừng giáng xuống mục tiêu.Cách đó không xa.Một giọng nữ vang lên: "Liễu Bình."

Một giọng nói khác chậm rãi đáp lại: "Cái gì?"

Giọng nữ hỏi: "Ngươi –– Làm sao làm được chuyện này?"

Giọng nói kia đáp: "Từ sau khi ta phát hiện năng lực hệ biểu diễn đến từ "Lừagạt, ta vẫn luôn thâm nhập cảm nhận sức mạnh của nó, kết quả phát hiện càngdùng năng lực Kỳ Quỷ Lừa gạt này thì càng thuần thục, hơn nữa cảnh giới thựclực của ta không ngừng tăng lên, "Lừa gạt có khả năng phóng thích cũng theođó mà mạnh lên, cho nên đạt đến trình độ này."

-- Liễu Bình nghiêm túc giải thích.Trong chốn hoang dã.Hắn và Andrea ngồi trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn thiên lôi không ngừnggiáng xuống.ế ếKiếp lôi chói lọi chiếu sáng chung quanh, không ngừng đánh vào người giảcách đó mười mét.Người giả -- Nó nhảy ra từ chiếc nhẫn Kinh Các của Liễu Bình, tác dụng chủyếu là chịu đòn thay người khác.Bản thuyết minh nói rõ, sức chịu đựng của nó cực kỳ cao, có thể chịu được tổnthương mức độ hủy diệt thế giới mà không tổn hại.Liễu Bình lấy nó ra rồi đặt trong chốn hoang dã, sau đó phát động sức mạnh KỳQuỷ—— Lừa gạt.Quả nhiên thiên kiếp đã bị lừa.Loại pháp tắc thiên địa này nghĩ lầm người giả kia là Liễu Bình, cho nên khôngngừng giáng lôi đình xuống, bổ lên người nó.- - Có thể nói, từ khi có người tuhành tồn tại, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.Pháp tắc thiên địa bị lừa gạt.Liễu Bình ngáp một cái, hỏi: "Andrea, ngươi là Linh xuống từ thánh giới, bộdạng của thánh giới như thế nào?"

"Ta chỉ nhớ một điều: Thánh giới không nhúng tay vào chuyện trong chư giới,nó như thái dương mỗi ngày dâng lên, chỉ duy trì sự chuyển động của bản thânnó trong tình huống bình thường."

Andrea nói."

Vậy tại sao người lại buông xuống thế giới trên thân trụ?"

Liễu Bình hỏi."

Đó là một chuyện nằm ngoài ý muốn -- Nói ra thì rất dài, trên thực tế ta đãquên mất quá nhiều quá khứ, chỉ nhớ rõ ngươi đã cứu ta, ta không muốn tiếp tụclưu lạc nữa, cho nên lại tiến vào lịch sử, luôn nghĩ cách khôi phục sức mạnh,mãi đến giờ phút này mới được hội hợp với ngươi."

Andrea nói."

Thật là thần bí khó lường, nhưng người trở về lần nữa thì ta cũng có tự tin."

Liễu Bình nói.Hai người cùng nhớ tới những chi tiết quen biết nhau thời quá khứ, không khỏinhìn nhau cười."

Kế tiếp người tính làm thế nào?"

Andrea hỏi."

Ngươi vừa hỏi như vậy thì ta cũng nghĩ tới, Chiến Trảm"của ta đã thăng cấp, ta cũng dựa vào bản thăng cấp của nó mới giết được quáivật Ác Mộng kia –– nó cần một cái tên."

-------Chương 961: Thiên kiếp, đao thuật và chiến hữu mớiLiễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại ở giữa không trung: "Chiến Trảmđã hoàn thành thăng cấp, tiến giai thành đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp."

"Bởi vì nó tiến giai từ đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp, bởi vậy càng mạnh hơn đaothuật Kỳ Quỷ thứ cấp bình thường."

"Xin hãy đặt tên cho đao thuật này."

Liễu Bình nhớ tới khoảnh khắc thi triển đao thuật này, âm thanh kia có mặtkhắp nơi, lập tức nói: "Chiều này đã gần như chế tạo một thế giới chỉ có âmthanh, vậy ta gọi nó là: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chếtđoạn hồn tại đây."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hoàn toàn mới hiện ra: "Đạo pháp Kỳ Quỷ thứ cấp:Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

"Hiệu quả: Người nghe thấy âm thanh của đạo này nhất định sẽ trúng một trảmtoàn lực của ngươi, linh hồn cũng gánh chịu tổn thương tương đương."

Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, thở dài: "Ta chưa bao giờ nghĩ có thể sángtạo ra đao pháp như vậy."

Lúc này sấm sét trên bầu trời dần dần trở nên thưa thớt.Thiên kiếp sắp kết thúc."

Chúc mừng, ngươi sẽ lập tức đột phá."

Andrea mỉm cười và nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.- - Thật ra còn có thể đột phá thêm một lần.Nhưng hắn loáng thoáng cảm nhận được thiên kiếp cho lần đột phá tiếp theo sẽtương đối mạnh, bởi vậy còn đang do dự.Cũng không phải "Lừa gạt sẽ mất đi hiệu quả.Mà hắn muốn chân chính độ kiếp một lần thử xem, dù sao thì làm một người tuhành, nếu luôn không nghiêm túc chiến đấu thì có lẽ rất nhiều thứ sẽ bị thoáihóa.Trên bầu trời, lại một lối quang giáng xuống.Liễu Bình nhất thời hứng khởi, lâm thời gián đoạn "Lừa gạt.Kiếp lôi kia lập tức đánh về phía hắn."

Liễu Bình, người làm gì vậy?"

Andrea giật mình hỏi.ầ ế ắ"Năm đó ta chỉ tới Thần Chiếu Cảnh, hiện giờ đã sắp đột phá Thái Hư Cảnh,còn chưa thử qua kiếp lôi mức độ này-- để ta thử xem uy lực kiếp lỗi này nhưthế nào."

Liễu Bình nói."

Cẩn thận!"

Andrea nói."

Không sao."

Liễu Bình cười rút Bách Nạp Đao ra.Trường đao tung ra, lập tức đón nhận kiếp lôi kia.Oanh -- Trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, trường đao trong tay Liễu Bìnhbỗng bổ ra lôi cầu."

Tề tê tê -- thật đau!"

Liễu Bình hít mạnh một hơi, nhe răng trợn mắt mà thu đao, duỗi tay chỉ vàongười giả kia.Phát động "Lừa gạt"!

Lối cầu nối liền cả đất trời thay đối phương hướng, lại đi tìm người giả kia."

Hả? không phải ngươi bổ ra kiếp lôi rồi sao?

Còn đau?"

Andrea tò mò hỏi."

Tuy rằng bổ ra, nhưng thật sự bị quẹt trúng một cái, tương đối đau."

Liễu Bình nói với giọng điệu như chúng thực vấn đề."

Người tu hành tuyệt đỉnh thiên hạ như người còn sợ đau?"

Andrea nhịn không được mà hỏi."

Thật ra cũng không phải sợ -- Đại khái đã từng chết trận quá nhiều lần, lầnchuyển sinh cuối cùng là ở giới tu hành, ta luôn cố gắng tránh để bị thươngtrong lúc chiến đấu, người khác còn đừng nghĩ quẹt trúng ta một cái -- cho nênta gần như quên mất cảm giác đau là như thế nào."

Liễu Bình run run điện quang lượn lờ trên người, thở dài và nói.Cuối cùng kiếp lôi cũng đã ngừng.Thiên kiếp kết thúc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên hiện giờ hắn: "Chúc mừng, ngươi đã tiếngiai lên cảnh giới Huyền Linh."

"Cường độ linh hồn, linh lực, sức mạnh khí huyết gân cốt của người đều đạtđược một lần tăng lên biên độ lớn."

"Bởi vì ngươi không ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa cách nó quá xa, tạmthời ngươi không thể thức tỉnh thần thông Lục Đạo."

ễ ế ầLiễu Bình liếc một cái đã xem xong, thở dài và nói: "Không có thần thông thìthôi, hiện giờ thực lực có thể tăng lên một ít ta cũng mừng lắm rồi."

Hắn nhắm mắt lại hơi cảm nhận biến hóa của thân thể.- - Biên độ tăng lên củalần này thật sự rất lớn.Hắn vốn chỉ có thể thi triển ba lần "Chiến Trảm"thì sẽ kiệt lực, nhưng sau khi tẩn chức, hắn đã có thể liên tục thi triển mười lần.Còn về đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bịchém chết đoạn hồn tại đây thì hắn có thể thi triển bốn lần.Andrea bỗng cảm ứng được cái gì, mở miệng nói: "Các anh linh đã nghiên cứura tình báo của thi thể kia, chúng ta có thể trở về."

Tâm thần Liễu Bình rung lên."

Chờ thêm một chút."

"Còn có việc gì à?"

Tuy bức thiết muốn biết được bí mật kia, nhưng hiện giờ còn có rất nhiềuchuyện chưa làm.Ví dụ như -- Hắn giết quái vật kia xong thì hồn lực đạt được còn có thể hoànthành một lần tấn chức!

Chuyện này có thể hơi dời lại sau.Chỉ có một điều không thể bỏ qua."

Ta muốn xử lý cho xong chuyện ở chỗ quân viễn chinh."

Liễu Bình nói."

Ngươi sắp đi đến tầng thế giới Ác Mộng, sao không nhổ tận gốc quân viễnchinh ở nơi này, để tránh bọn chúng lót đường trước cho triều Ác Mộng?"

Andrea hỏi."

Cũng không thể vứt bỏ con đường này thế được, chúng ta phải để lại thân phậnquân viễn chinh, thể thì tương đương có thêm một nguồn tình báo."

Liễu Bình nói."

Không được!

Lần này không ai canh chừng cho ngươi, để chân thân lại trongquân viễn chinh thì quá nguy hiểm!"

Andrea không đồng ý.Liễu Bình suy nghĩ một hồi, bỗng cười và nói: "Thật ra còn có một cách, nhưngcần một vài chiến hữu đặc biệt mới có thể giúp chúng ta thực hiện."

"Chiến hữu đặc biệt?"

Andrea ngạc nhiên lặp lại.Liễu Bình hít sâu một hơi, mặc niệm: "Xuất hiện đi, Thần Bí Chi Tử của Hỏachi Thánh Trụ kết minh với Mộ Quang Giả, ta đang kêu gọi các ngươi buôngxuống thế giới này!"

Một cảm ứng kỳ diệu tỏa ra từ trên người hắn.ấQua mấy phút.Một người tí hon mặc áo ngủ đột nhiên nhảy ra từ hư không.Chỉ thấy hắn ta đầu đội vương miện, tay trái cầm một cây kem ốc quế vani, tayphải nắm một thanh côn sắt thiêu đỏ rực, hưng phấn nói: "A, Liễu Bình!

Trướckhi Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ bị hủy diệt, rốt cuộc ngươi cũng nhớ tớichúng ta!"

"Vua yêu tinh tôn quý, ngài đang làm gì vậy?"

Liễu Bình tò mò hỏi.Người tí hon múa may côn sắt đỏ trong tay, nói như đang khoe ra: "Cuộc thi incông vừa bắt đầu, ta đã đóng dấu đỏ trên mông bảy người-- các ngươi cũngmuốn chơi không?"

Andrea giật mình, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: "Là yêu tinh à.".Cô bé lặng lẽ truyền âm: "Vào thời khắc mấu chốt này, kêu các yêu tinh tớicũng không phải ý kiến hay gì, chúng chỉ biết làm hỏng việc."

Liễu Bình cũng lặng lẽ nói: "Ta mời chúng tới là muốn mượn sức mạnh củachúng để quấy rối kế hoạch của quân viễn chinh, làm quân viễn chinh tạm thờikhông làm được chuyện gì."

Andrea lập tức bị thuyết phục."

Quấy rối đối phương?

Vậy yêu tinh thật sự có đủ tư cách."

Cô bé gật đầu và nói.-------Chương 962: Một nơi không thể biết! (1)Thời gian giữa trưa.Một người máy màu trắng về tới doanh địa.Là Hủy diệt giả chiến đấu hình thức tự vận hành!

Đây là người máy cường đạimà lúc ấy Aland đổi lấy để bảo vệ Liễu Bình!

Đổi chức vị đội trưởng đội tiềntrạm chỉ cần một ngàn điểm công huân, đổi người máy này lại cần khoảng mộtngàn năm trăm điểm, có thể thấy được nó cường đại đến cỡ nào.Đi theo phía sau nó còn có ba gã chức nghiệp giả đội tiền trạm khác.Lúc này.Doanh địa vừa được thành lập lại lần nữa, một thiếu niên đang ngồi khoanhchân trước lửa trải, nghỉ ngơi một chút.Người máy lập tức đi đến trước mặt thiếu niên, mở miệng nói: "Đội trưởng tậnnhiệm của đội tiền trạm quân viễn chinh Liễu Bình, chào ngươi."

"Chào ngươi."

Thiếu niên nói."

Ta là người máy do Aland đổi lấy trước khi chết, chức trách của ta là bảo vệngươi."

Người máy nói."

Hiện tại có nguy hiểm gì không?"

Thiếu niên hỏi."

Tạm thời không có, bởi vì ta đã gỡ đi bom trong doanh địa, cũng mang chúthuật sư Trương Thường Cửu vi phạm quân kỷ ra công lý."

Người máy nói."

Ngươi đem hắn ra công lý như thế nào?"

Thiếu niên hứng thú mà hỏi."*****, đưa linh hồn về ao chuyển hóa."

Người máy nói.Lúc nó và thiếu niên đối thoại, ba chức nghiệp giả còn lại đều thành thành thậtthật đứng một bên, không dám nói câu nào.- Người máy này quá mạnh.- -Aland đã chết, bị một đội tiền trạm khác *****!

-- Lúc này ai dám có hànhđộng không thích hợp nữa thì nhất định là tự mang vận rủi đến cho mình.Thiếu niên nhìn giao diện trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ không thú vị."

A -- Chỉ còn lại bốn người chúng ta."

Hắn xoa xoa tay và nói."

Thủ lĩnh, ngài xem kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Một chức nghiệp giả cung kính hỏi."

Ngươi có ý tưởng gì?"

Thiếu niên hỏi."

Ngài là đội trưởng, ngài nói làm gì thì chúng ta làm đó, chúng ta sẽ hành độngdưới sự chỉ huy của ngài."

Một chức nghiệp giả khác nói.- - Thiếu niên này vẫn chưa chết, còn đổi đượcchức vị đội trưởng, hiện giờ lại có người máy cường đại như vậy bảo vệ hắn.Làm được như thể chắc chắn không phải nhờ may mắn.Cũng không nên chống đối với hắn thì tốt hơn.Thiếu niên mặt ủ mày ể suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: "Ngày thường các ngươilàm gì để tiêu khiển?"

"Đánh bài -- Đôi khi chúng ta sẽ đánh bài, thưa thủ lĩnh."

Một chức nghiệp giả nói.Thiếu hằng nămt nhiên búng tay một cái, vỗ tay và nói: "Chúng ta tới đánh bàiđi."

Đánh bài?

Ba chức nghiệp giả đều như lọt vào trong sương mù."

Thủ lĩnh, hiện tại...

Mới giữa trưa thôi, không đợi thu thập đủ công huân lạiđánh sao?"

Một chức nghiệp giả hỏi."

Không, ta suy nghĩ cẩn thận, nếu muốn kiếm chuyện thì phải làm cho bài chobản –– chúng ta đánh bài!"

Thiếu niên nghĩ đến lời dặn dò trước khi Liễu Bình đi, nghiêm trang nói.Ba gã chức nghiệp giả nhìn nhau.Hiện tại là giữa trưa...

Cũng đúng, bọn họ mới lặn lội đường xa trở về, nghỉngơi chỉnh đốn một chút cũng là điều hiển nhiên.Chờ nghỉ ngơi xong lại đi hoàn thành danh sách nhiệm vụ của quân viễn chinh.Bọn họ gỡ trang bị trên người xuống, ngồi chung quanh trước đống lửa."

Thủ lĩnh, ngươi nói xem đánh như thế nào?"

Một người nói.Thiếu niên tùy tiện kéo một cái đã rút ra một thẻ bài, hứng thú bừng bừng mànói: "Xi phé đơn giản nhất là được."

"Nhưng mà thủ lĩnh ––Điểm công huân của chúng ta đều không nhiều lắm."

Một chức nghiệp giả nói."

Không có gì, không muốn tiêu hao điểm công huân thì có biện pháp khác thaythế."

Thiếu niên nói."

Biện pháp gì?"

"Cái này!"

Thiếu niên nhẹ nhàng kéo một cái đã rút ra một cây côn sắt có phần đầu nóngđến đỏ lên."

Người thua thì bị đóng vào mông, a ha, trò chơi này hăng hái đến cỡ nào, hiệntại ta đã bắt đầu cảm thấy kích thích và hưng phấn rồi!"

Hắn phấn chấn nói.Ba chức nghiệp giả trừng lớn đôi mắt nhìn côn sắt kia, nhất thời nói không ralời.-- Mặc kệ có phải chức nghiệp giả hay không, nếu không phòng bị mà bị đóngvào một cái thì vẫn rất đau!"

Nói trước nhé, không chơi là không nghe theo lệnh đội trưởng, trong quân độicãi lệnh thượng cấp là kết cục gì, các vị đều biết đúng không."

Thiếu niên không có ý tốt mà cười nói.Người máy tiến lên vài bước, nói với giọng ồm ồm: "Không nghe lệnh thượngcấp thì ta đưa hắn đi ao chuyển hóa!"

Trong doanh địa là một mảnh yên tĩnh."

Lá bài này --"."

Các ngươi kiểm tra.".Một bộ thẻ bài bị ném tới.Ba người lần lượt kiểm tra thực hư, sau đó đồng loạt gật đầu.Bộ bài này không thành vấn đề."

-- Thủ lĩnh thật sang trọng, đây là bài do yêu tinh chế tạo, nghe nói không ai cóthể động tay chân trên bộ bài này."

Một thủ hạ tán thưởng."

Chia bài đi, thủ lĩnh."

Một chức nghiệp giả nuốt nuốt nước miếng, cam chịu mà nói."

Vậy mới đúng chứ."

Thiếu niên cao hứng lên, vỗ vỗ bả vai đối phương rồi thuận tay đặt một gọngkính màu đen lên trên mũi.Hắn lại nhìn bộ bài trong tay, chỉ thấy giá trị của mỗi một thẻ bài đều trực tiếphiện ra ở mặt trái của thẻ."

Rất tốt, chúng ta bắt đầu đi, phải biết là chưa chắc các ngươi đã thua, có lẽ độitrưởng này cũng sẽ thua."

Thiếu niên nghiêm túc nói.Một lát sau.ố ếTrong chốn hoang dã yên tĩnh vang lên một loạt tiếng quỷ khóc sói gào cao vút.Cùng lúc đó.Bên kia.Huyết Hà.Sâu trong Huyết Hà hình thành một lốc xoáy thật lớn.Ở đối diện Liễu Bình hiện ra một bộ khối giáp gai nhọn màu xanh lục hoànchỉnh.Giọng nói già nua vang lên từ sâu trong Huyết Hà: "Đây là Ác Mộng chi Ủngtróc ra từ trên người người kia, sức mạnh của nó vượt xa Ác Mộng chi Ủng màban đầu chúng ta phỏng chế ra."

"Ngươi ám chỉ cái này sao?"

Liễu Bình bày thẻ bài Huyết Khô Lâu kia ra."

Đúng vậy, đây là Ác Mộng chi Ủng mà chúng ta chế tạo ra nhờ căn cứ vào mộtít tình báo mơ hồ, chỉ dựa vào phán đoán, tác dụng duy nhất chỉ là tránh né lầnđầu truy tra của quái vật."

Giọng nói già nua kia đáp.Liễu Bình có chút tò mò, đi một vòng quanh bộ khôi giáp gai nhọn màu xanhlục kia.Lúc này hắn đã giao giao diện quân viễn chinh cho yêu tinh giả dạng hắn, chỉcòn lại giao diện của danh sách thao tác anh linh.Trong hư không hiện ra hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "? ?? ??"

"Bí mật chung cực duy nhất bắt đầu, người phải mặc nó vào mới có khả năngthăm dò được bí mật ở mức độ nhất định."

-- Danh sách căn bản không biểu hiện bất cứ thuộc tính nào của nó."

Còn có manh mối nào khác không?"

Liễu Bình hỏi."

Hồn phách kẻ này bị đao của người chém chết, cho nên chỉ còn lại Ác Mộngchi Ủng."

Lão giả nói."

Có kiến nghị gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Khó mà nói, chỉ sợ mặc nó vào thì mới biết được đáp án."

Giọng nói già nua thở dài và nói.Trong biển máu vang lên một giọng nữ: "Nhưng không ai biết mặc nó vào sẽxảy ra chuyện gì, cho nên chúng ta cũng rất do dự, không dám để ngươi thử."

-------Chương 963: Một nơi không thể biết! (2)Liễu Bình không chút do dự mà nói: "Ta vẫn nên mặc vào thử một chút, dù saomột Ác Mộng chi Ủng như vậy mà biến mất trong thời gian dài thì e là đoạnlịch sử đó sẽ xảy ra vấn đề -- Sớm muộn gì chuyện tồn tại kia bị ***** cũngbị chú ý tới."

Giọng nói già nua nói: "Lỡ như có nguy hiểm --""Nếu người khác đi thử thì ta sợ hắn sẽ bị bắt rồi để lộ tất cả kế hoạch củachúng ta."

Liễu Bình nói, sau đó tiến lên một bước, ấn tay lên khối giáp tràn đầy gai nhọnkia.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươiphóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ: "Lừa gạt."

"Ngươi nhìn giống tồn tại đã bị mình ***** y như đúc."

"Ác Mộng chi Ủng không rõ cảm ứng được dao động sức mạnh và đặc thù sinhmệnh trên người ngươi."

"Nó bắt đầu kích hoạt!"

Gần như trong nháy mắt, khôi giáp tràn đầy gai nhọn kia đã khoác lên ngườiLiễu Bình.Nhắc nhở phù mới bỗng hiện ra: "Bổn danh sách đang tiến hành kết nối với loạidanh sách có công năng không rõ này."

"2!"

"1!"

"Kết nối thành công!"

Trước mặt Liễu Bình bỗng hiện ra một giao diện khác.Giọng nói già nua theo đó mà vang lên: "Ta đã mở ra thông đạo thời không củađoạn lịch sử đó cho ngươi, ngươi có thể đi!"

"Sắp bắt đầu tiến hành truyền tống --".Một ánh hào quang phát ra từ Ác Mộng chi Ủng hoàn toàn mới kia, bao lấy hắn,trực tiếp đi vào hư không rồi biến mất.Bạch quang.Bạch quang bao phủ tất cả.Mãi đến khi ánh hào quang chói mắt hoàn toàn biến mất, Liễu Bình mới pháthiện mình đang đứng trong một cái hộp pha lê hình vuông hoàn toàn bị phongkín.Vô số những tròng mắt –– màu lam, màu xám, kim sắc, màu cam -- những đồngtử hình tròn, hình vuông, dựng thẳng, phân tán-- - Chúng nó dán chi chít bênằ ằ ễ ếngoài hộp pha lê, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình hết sức chăm chú.Trước mặt Liễu Bình điên cuồng đổi mới ra ký tự không thể phân biệt, như thácnước bay ngược lên trên, giằng co chừng mấy chục khí tức.Cuối cùng.Những tròng mắt đó thi nhau rời khỏi lớp ngoài pha lê tường.Một cánh cửa xuất hiện trên pha lê.Bên ngoài là một mảnh sương mù trắng xoá.Liễu Bình hít sâu một hơi, đang muốn đi ra thì chợt thấy trong hư không lại hiệnra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lần nữa: "Công năng dạng danh sách đang thỉnhcầu trò chuyện với ngươi."

"Có nhận cuộc gọi hay không?"

"Nhận."

Liễu Bình nói.Một giọng nói nặng nề lập tức vang lên bên tai Liễu Bình: "Đến thông đạochuyển sinh số ba, nơi này gặp chút phiền phức."

Thông đạo chuyển sinh số ba.Đó là cái gì?

Tạm thời mặc kệ những chuyện này, tóm lại hắn phải rời khỏi hộppha lê đã.Liễu Bình bước một bước ra khỏi hộp, xuyên qua sương mù bên ngoài, chỉ thấyphía trước là một cánh cửa sắt đóng chặt.Khi hắn tới gần cánh cửa kia, trên cửa bỗng hiện ra một cái đèn xanh.Một giọng nói êm dịu vang lên: "Thông qua nghiệm chứng, hoan nghênh trở về,công tác giả số 408721, xin hãy đứng bất động tại chỗ, ngươi sắp được truyềntống đến thông đạo chuyển sinh số ba."

Rất tốt, rất tiên tiến.Liễu Bình đứng bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.Một ánh sáng chiếu lên người hắn, trong nháy mắt đã mang theo hắn thoát lykhỏi nơi đó, xuất hiện ở một thông đạo bỏ đi rỉ sét loang lổ, tràn đầy vết máu vàvết bẩn.Nơi này đã có hai tồn tại khác đang đứng.Tên người bọn họ cũng là một bộ áo giáp tràn đầy gai nhọn, nhưng hình thức vàmàu sắc thì hoàn toàn khác với Liễu Bình."

Ngươi đã đến rồi, 408721."

Một tên cao chừng ba mét trầm giọng mà chào hỏi.Đây chính là giọng nói vừa vang lên trong cuộc gọi kia."

Xảy ra chuyện gì?"

ễLiễu Bình hỏi."

Một nhân vật cực kỳ kiệt xuất đã tới thời khắc mất mạng rồi, ta lo không trấnđược hắn."

Tên cao ba mét kia nói."

Hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn bị ăn sao?"

Một tên cả người đều là gai nhọn kim loại hỏi."

Còn chưa tới, chỉ thiếu một chút, ý của bên trên là để hắn tiếp tục đi chuyển thểthêm một đời, xem có thể đột phá xiềng xích, đi đến Kỳ Quỷ hay không."

Tên cao ba mét kia nói."

Đúng là đao to búa lớn."

Tên cả người đều là gai nhọn kim loại lầu bầu."

Chú ý, hắn tới, ta mở đặc hiệu đây."

Tên cao ba mét kia nói."

Mở đi, lỡ như có vấn đề thì ta và 408721 ở chỗ này mà."

"Đúng vậy."

Liễu Bình đáp lại một câu Tên cao ba mét ấn một cái lên trên tường.Bang!

Tựa như cái chốt nào đó được mở ra-- Chỉ một thoáng, toàn bộ thông đạohóa thành một mảnh hào quang lóng lánh, giống như một nơi vô cùng thầnthánh.Liễu Bình phát hiện mình và hai người còn lại đều biến thành vật phát sáng cócánh chim, cả người lượn lờ một luồng khí thế uy nghiêm khó có thể miêu tả.Ở nơi cách sau lưng ba người không xa, phía trên đám mây xuất hiện một tòathành thị đắm chìm trong quang huy thần thánh.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp tục duy trì trầm mặc.Chuyện tới nước này, hắn đã hơi hiểu ra nơi này là thế nào."

Học giả đã tử vong này thờ phụng sức mạnh Thần Thánh Trắc, luôn khát vọnglên thiên đường."

Cái tên cao ba mét kia bổ sung thêm.Một người khác nói: "Chú ý, hắn đã chết, linh hồn sắp đến."

Vừa dứt lời.Một linh hồn xuất hiện trong thông đạo thánh khiết.Linh hồn này vẫn duy trì dáng vẻ lúc sinh thời.Hắn có chòm râu rậm, tóc hoa râm, đeo mắt kính, mặc một bộ đồ bệnh nhân.Bạch quang lóa mắt dần dần tan đi.Linh hồn mở mắt ra, nhìn lại ba tồn tại tựa như thánh linh trong thông đạo."

A...

Lại là các ngươi."

Hắn nói thầm.Liễu Bình thấy trên giao diện của mình có thêm một hàng chữ: "Mục tiêu đãthức tỉnh đoạn ngắn ký ức của kiếp trước, đánh giá tăng lên một cấp."

Hai người còn lại cũng nhìn chăm chú vào hư không.- - Hiển nhiên, mọi ngườiđều phát hiện tình huống có biến hóa."

Phàm nhân, ngươi nhớ rõ được cảnh tượng lần trước mình đến cánh cửa thiênđường, có đúng không?"

Tên cao ba mét kia nói.Linh hồn suy nghĩ, sau đó suy tư mà nói: "Đúng vậy, ta nhớ mình từng vô số lầnđến cánh cửa thiên đường, nhưng luôn không thể đi vào trong đó."

Tên cao ba mét kia nói với giọng điệu uy nghiêm: "Đó là vì người chưa trởthành một cá thể chân, thiện, mỹ, cho nên không thể tiến vào thiên đường."

Linh hồn nói: "Nhìn lại quá khứ, ta đã dốc hết sức mình để tạo phúc cho thếgiới, chẳng lẽ như vậy cũng không thể lên thiên đường?"

"Còn thiếu một chút."

"...

Ta đã sống đủ rồi, ta không muốn tiếp tục nếm hết ái hận ly sầu trên thếgian, không muốn tiếp tục trải qua các loại thống khổ và bi kịch không thể vãnhồi, nếu ta không thể tiến vào thiên đường thì xin chỉ cho ta một con đườngkhác đi."

Câu nói vừa dứt.Liễu Bình phát hiện trên giao diện của mình lại có thêm hai hàng chữ nhỏ:"Cảnh cáo: Linh hồn này đã thức tỉnh ký ức kiếp trước."

"Cảnh cáo: Linh hồn này đã sinh ra ý thức thoát ly khống chế, áp sát với độclập."

"Phải lập tức nghĩ cách để nó chuyển sinh, nếu không sẽ khởi động hình thứccưỡng chế chuyển sinh, đồng thời trừ tiền lương của các ngươi."

-------Chương 964: Cơm công tácLiễu Bình phát hiện cả người hai tên "Đồng sự"này đều run lên.Trừ tiền lương... ***** đến vậy sao?

Tên giao diện bỗng xuất hiện một hàngchữ nhỏ: "408721, ta nhớ người từng viết kịch bản gốc vận mệnh của ngườinày-- Ngươi có thể giúp đỡ không?"

Liễu Bình nhìn chăm chú vào hàng chữ này, bỗng nhớ tới cái tên có ý đồ giếtchết Delia từng có một đoạn đối thoại với hắn -- "Giọng điệu người nói chuyệngiống như tất cả mọi thứ của ta đều được thiết kế ra vậy."

"Sự thật là thế, nhưng người cực kỳ ưu tú trong kịch bản gốc đã được thiết kếsẵn, có thể coi như trái cây cực kỳ ưu tú."...

Nếu hắn thật sự lừa gạt tất cả nhữngkẻ ở nơi này, vậy hắn nhất định có thể lấy ra thứ có liên quan!

Liễu Bình nhìnvề phía giao diện, mặc niệm: "Điều lấy kịch bản nhân sinh gốc của nhân vậttrước mặt."

Tên giao diện lập tức hiện ra một quyển sách.Ở bìa quyển sách có viết một hàng chữ nhỏ: "Những chuyện trải qua chủ yếutrong kiếp sau của linh hồn trước mặt (Chưa hoàn thành) (Có thể biên tập vàobất cứ lúc nào)."

Liễu Bình nói: "Bắt đầu biên tập."

Quyển sách lập tức mở ra, hiện ra nội dung qua loa trên vài tờ giấy.Liễu Bình đọc nhanh như gió.- - Nhân sinh như vậy căn bản không thú vị gì cả!Còn không bằng biên tập lại lần nữa.Hắn nói làm thì làm, dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, nhanhchóng biên soạn thành một nhân sinh hoàn toàn mới."

Có thể cho hắn xem không?"

Liễu Bình hỏi thầm trong lòng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Có thể, ngươi có sẵn quyền hạn này, chỉcần nghĩ đến nhân sinh của đối phương, niệm một tiếng Hiện hóa là được."

Liễu Bình thì thầm: "Hiện hóa."

Phanh!

Một quyển sách xuất hiện trên tay hắn."

Cầm đi xem đi, đây là tất cả những chuyện kiếp sau người phải làm, nhữngviệc trải qua đều nằm đại khái trong này."

Quyển sách bay qua một khoảng cách, dừng lại trong tay linh hồn kia.Linh hồn thoáng chần chờ, sau đó cũng mở sách ra xem."

Cái gì?

Ta sẽ là quốc vương của một quốc gia?

Có một hoàng hậu, bốn quýphi, tam phi tần, ba mươi sáu cung nữ hầu hạ bên cạnh?"

ắHắn giật mình mà nói."

Ngươi có vô số đất đai và con dân, người phải chăm sóc tốt cho bọn họ, nhữngđiều đó là sứ mệnh đời cuối cùng của ngươi."

Liễu Bình nói.Linh hồn tiếp tục lật, thì thầm: "Đánh bại các quốc gia chung quanh, thành lậpquốc gia cường đại, được gọi là Thiên Cổ Nhất Đế, Tâm Phóng Thánh Tiên, cóhi vọng trở thành người Bạch Nhật Phi Thăng (1) -- Từ từ, từ "Bạch Nhật PhiThăng này...

Hình như không thuộc về thiên đường thần thánh của chúng ta."(1) "Thần tiên truyện"viết: Âm Trường Sinh trước lúc rời đi đã để lại sách cửu thiên, nói rằng: "Thờithượng cổ đắc đạo thành tiền có rất nhiều, không thể kể hết.Nhưng từ lúc triều Hán hứng khởi đến nay, thành tiên thì có bốn mươi lămngười, tính cả ta đây là bốn mươi sáu người.Trong đó, hai mươi người lấy "cái chết"làm phương thức viên mãn, còn lại đều bạch nhật phi thăng".Hắn khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.Hai gã "Thiên sứ"khác cũng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nghiêm mặt mà nói: "Thật ra là từ ngữ của chúng ta, bị những dânđen vô sỉ ngoài vòng giáo hóa đó lấy đi dùng, sau đó các ngươi lại không bảo vệtốt văn hóa, đến cuối cùng bọn họ tuyên dương là của bọn họ -- Văn hóa củachúng ta lại thành từ ngữ của bọn họ."

"Xác thật là chúng ta làm không tốt."

Linh hồn hổ thẹn mà nói."

Đi thôi, sứ mệnh của người chưa hoàn thành, cho nên người cần tiến vào phàmthể luân hồi lần cuối."

Liễu Bình nói."

Còn phải đi đầu thai một lần sao?"

Linh hồn mỏi mệt thở dài và nói.Nó nhìn thoáng qua kịch bản nhân sinh trên tay, bỗng cũng không cảm thấykháng cự như vậy."

Được rồi, đây là lần cuối cùng, xin hãy đưa ta đi qua."

Linh hồn nói.Ba người đều nhẹ nhàng thở ra.Giọng nói của "Thiên sứ"to con kia trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Người phát hiện một thông đạomàu trắng, nó tỏa ra ánh sáng êm dịu, chữa khỏi tất cả mỏi mệt của ngươi...ắ ể ầ ểNgười sắp trở lại nhân thể lần nữa để hoàn thành sứ mệnh của mình."

Linh hồn hóa thành một lưu quang, bay ngược trở về từ thông đạo thật dài, rấtnhanh đã biến mất khỏi tầm mắt ba người.Một giọng nói duyên dáng vang lên: "Công việc hôm nay kết thúc."

Ngay sau đó, trên giao diện của ba người cùng xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:"Cấp bậc sản phẩm tăng lên một bậc."

"Tiền thưởng thêm 100."

"Kịch bản sư và chức nghiệp thiết kế số 408721 hoàn thành công tác khuyênbảo linh hồn cao đẳng, thêm 20 công huân."

Liễu Bình cười cười, tìm được tổng giá trị công huân của mình trên giao diện --20.Tổng cộng chỉ có 20 điểm?

Công huân trước kia của người này đâu?

Hắn clicựckỳ mở giao diện, cẩn thận xem xét, rốt cuộc phát hiện một mục từ lịch sử trướcđó: "Tự mình các biệt với nhân vật hi hữu, công huân tiêu tốn: 1000 điểm."

Thì ra đi gặp Delia một lần đã tiêu phí toàn bộ công huân của hắn!

-- Còn bịgiết.Vậy xem ra, 408721 cũng chỉ là một tồn tại thực bình thường.Liễu Bình suy tư cân nhắc."

100 điểm đấy, quá tuyệt vời, ta quyết định mời các ngươi ăn một bữa, tiện thểuống một ly, cảm tạ các ngươi giúp ta giải quyết linh hồn khó chơi này!"

Tên cao ba mét kia nói."

Đi thôi, hôm nay là một ngày mệt mỏi, eo đau chân đau ––"Tên còn lại có sức hoạt động vai cổ và nói."

Đi."

Liễu Bình phụ họa nói.Câu nói vừa dứt.Sau lưng xuất hiện một cánh cửa, sau đó chậm rãi mở ra, trên cửa viết bốn chữ:"Phòng thay quần áo."

Ba người nối đuôi nhau đi vào, đi dọc theo thông đạo hướng về phía trước, rấtnhanh đã nhìn thấy một căn phòng thật lớn, bên trong đều là tủ quần áo.Tên cao ba mét kia đi đến trước một ngăn tủ đánh số là "408720", nhẹ nhàng ấnmột cái.Trên cửa tủ tỏa ra một luồng sáng đảo qua toàn thân hắn.Bộ Ác Mộng chi Ủng đầy gai nhọn trên người hắn lập tức bóc ra, biến mất tămhơi.- - Chỉ thấy bản thể của hắn lại là một thụ nhân được tạo thành từ vô số cànhkhô.Á ỦTên có vóc dáng hơi lùn kia cũng bỏ đi Ác Mộng chi Ủng, đó là một người lùnđầu trọc.Gã hơi béo, mặc một chiếc áo sơ mi ô vuông, chỉ cao tới hông Liễu Bình, có bộrâu xồm màu đỏ, trên râu còn dính một ít thuốc màu, nhiều ít gì nhìn cũng cóchút buồn cười.Đánh số của gã là "408719"."

Râu của ta?"

Gã nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Liễu Bình, không biết làm sao mà chỉ nhúnvai và nói: "Đáng chết, ta đã nói những thiết bị phun khắc trong phòng thiết kếnhân vật không dùng tốt, bọn họ cứ không chịu cải tiến gì cả."

"Đúng vậy, bọn họ thật ngoan cố."

Liễu Bình hùa theo một câu, sau đó cởi Ác Mộng chi Ủng và bỏ vào tủ quần áo."

Truyền tống, ba người chúng ta đi đến nhà ăn Thi Đỉnh đi."

Thu nhân nói.Ba người lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.-------Chương 965: Đoàn đội thiết kế chiến đấu! (1)Giây tiếp theo.Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một nhà ăn có thể quan sát ra bên ngoài.Hắn nhìn ra ngoài xuyên qua cửa kính sát đất to lớn.Chỉ thấy trong bóng tối hư vô bên ngoài, có một thi thể kéo dài phập phồng nhưnúi non nguy nga đang nằm.Thi thể mặc một bộ trường bào tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, cho dù khôngnhúc nhích, nhưng vẫn làm lòng người không ngừng dâng lên cảm giác kỳ dịđan chéo giữa kính sợ và ấm áp.Người lùn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, thở dài và nói: "Cho dù nhìn baonhiêu lần, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng chấn động -- có đúng không?"

"Đương nhiên."

Liễu Bình nói tiếp.Thu nhân đáp lại: "Mỗi lần ta nhìn thấy thi thể thượng đế, đều cảm thấy mìnhđang nằm mo."

Ba người nhất thời đều không nói chuyện.Một giọng nói nhu hòa đột nhiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Ba vị, xinhỏi muốn ăn cái gì?"

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Thu nhân nói."

Đi."

Người lùn xoay người, ép bản thân không đi nhìn thi thể kia nữa.Liễu Bình lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn dừng lại trên thi thể kia.Hắn chú ý thấy trên thi thể khổng lồ kia bỗng hiện ra một hàng chữ to: "Thi thể:Chúa tể toàn trí toàn năng."

Phía bên kia.Trong thế giới nào đó.Một đứa trẻ giáng sinh.Nó mở mắt ra trong tã lót, lẳng lặng nhìn chung quanh.Một nam nhân đội vương miện đang ôm nó, trên mặt là nụ cười rạng rỡ....Rất tốt.Xem ra thật sự như lời người kia nói, đời này của nó sẽ làm Thiên Cổ Nhất Đế.Nhưng rốt cục những câu cuối cùng trên quyển sách kia là có ý gì?

Nó yên lặnghồi tưởng đoạn văn tự lặng lẽ hiện ra trên tờ cuối cùng của quyển sách kia:ế"Đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."

"Lặp lại lần nữa, đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."

"-- Chờ ta tới tìm ngươi!"

Liễu Bình nâng một ly rượu lên rồi nhẹ nhàng lay động."

Đừng nhìn, đây là rượu mạnh đệ nhất mà tộc Người Lùn lựa chọn trong vô sốthế giới, nhất định là tốt nhất."

Thu nhân nói."

Đương nhiên, ở phương diện chọn rượu thì các ngươi tuyệt đối có thể tin tưởngta."

Người lùn ngạo nghễ mà nói.Liễu Bình uống một ngụm, cười nói: "Không tồi, thật sự có đẳng cấp lắm."

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.Thi thể thượng đế kia luôn hấp dẫn ánh mắt hắn.Chỉ cần nhìn thi thể chỉ cảm nhận uy thế phát ra trên người nó thì lý giải đối vớisức mạnh của Liễu Bình đã không ngừng gia tăng.Tên giao diện thao tác anh linh xuất hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Căn cứvào quyền hạn của 402187, đã kết nối với khối công năng trước mặt, điều trathuyết minh cất chứa ghi chép có liên quan, có muốn lập tức xem xét haykhông?"

"Xem xét!"

Liễu Bình nói.Một quang ảnh hiện lên trong đầu hắn.Đó là hình ảnh một thời đại không biết xa xôi cỡ nào trước kia-- Một thế giớinhân loại cơ giới hoá phát triển cao độ.Đến một ngày nào đó.Không trung đột nhiên vỡ ra.Vô số sao băng như trận mưa lửa giáng xuống mặt đất.Thi thể thường để theo đó mà rơi xuống nhân gian.Vô số nhân loại bị quyền năng của thi thể bao phủ, bắt đầu trở nên tràn ngập sứcmạnh Kỳ Quỷ.Hình ảnh đến đây thì rơi vào đình trệ.Một dấu mốc bằng chữ nhỏ xuất hiện ở cuối hình ảnh: "Lấy trình độ và cônghuân hiện giờ của ta, chỉ có thể xem xét nội dung trên, quá đáng tiếc."

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, có chút sững sờ.Giọng nói của người lùn bỗng vang lên: "Đừng nhìn, chỉ dựa vào cấp bậc củachúng ta thì vĩnh viễn không có khả năng mượn sức mạnh của thần, thôi cứốthành thành thật thật uống rượu đi."

Thu nhân bên cạnh nói tiếp: "Vậy ngươi sai rồi, tuy cấp bậc không đủ, nhưngsau khi có được 5000 công huân thì có thể đi đến thế giới nào đó để sắm vainhân vật ngẫu nhiên, nghỉ phép cho đã -- ta luôn chờ mong kỳ nghỉ tiếp theo."

"Ngươi muốn đi thế giới nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới rừng rậm Phỉ Thúy, làm một Thụ Vương."

"A, nơi đó thật sự không tồi, thật ra ta muốn đi thế giới vương quốc dưới lòngđất, nhưng còn thiếu hơn phân nửa công huân."

"Từ từ rồi sẽ tới thôi."

Ba người nói, cùng cụng ly với nhau.Liễu Bình liếc nhìn hai người một cái.Thực lực của hai tên này cũng không ra sao.Nếu tháo Ác Mộng chi Ủng trên người bọn họ xuống, sau đó ném bọn họ vàoVĩnh Dạ thì bọn họ chỉ còn con đường chết.Người lùn bỗng nói: "Đúng rồi, 408721, không phải người luôn muốn đi xemnhững chức nghiệp hi hữu đó sao?"

"Đúng vậy, còn thiếu một ít công huân."

Liễu Bình cười nói."

Đáng tiếc tiền chỉ có thể mua đồ dùng sinh hoạt, ta nghe nói người tích gópđược một mớ tiền -- người còn đang tự bỏ tiền ra làm sáng tác chức nghiệp ?"

Thu nhân hỏi."

Thiết kế chức nghiệp là một nghề cực kỳ thú vị, ta kiên trì quan điểm này."

Liễu Bình nói."

Nhớ đừng dùng hết tiền đấy, nếu không cuộc đời vĩnh sinh của người sẽ bịngưng hẳn, biến thành ngành nghề nô lệ."

Thu nhân cảnh báo."

Đúng vậy, một khi biến thành ngành nghề nô lệ thì sẽ bị chuyển hóa thành tráicây vào bất cứ lúc nào, vậy thì xong đời."

Người lùn cũng nói.Ba người liếc nhau, đều có chút không rét mà run."

Không nói chuyện này nữa, tới, uống rượu, uống rượu!"

Người lùn lớn tiếng reo lên.Liễu Bình cũng chạm ly.- - Tiền chỉ có thể dùng để sinh hoạt, công huân thì làmđược càng nhiều chuyện.Đây là một tình báo có giá trị.Đột nhiên.Mặt đất chấn động kịch liệt một hồi.Hai hàng chữ nhỏ cùng *****, hiện lên trước mặt ba người: "Nhắc nhở khẩncấp."

"Thông đạo số mười lăm xuất hiện linh hồn dị hoá, cấp bậc nguy hiểm loại C,xin nhân viên công tác bình thường lập tức tị nạn."

Liễu Bình trộm nhìn về phía hai người khác, chỉ thấy bọn họ đều rất trấn định,căn bản không có ý đứng dậy đi tị nạn.- - Xem ra nhà ăn này rất an toàn.Cũng đúng, nơi này gần như là vị trí cao nhất của toàn bộ kiến trúc khổng lồ, cóthể trực tiếp nhìn thấy thi thể thượng đế ở bên ngoài."

Thông đạo số mười lăm, nghe thấy không?"

Liễu Bình nói như bắt chuyện."

Đúng vậy, đó là bọn 402250, có lẽ lúc này đã bị ăn luôn rồi."

Người lùn cười trên nổi đau của người khác mà nói.Thu nhân giơ cái ly lên, nói với Liễu Bình: "Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờngười tới hỗ trợ, nếu không linh hồn kia không dễ khuyên trở về."

Liễu Bình nâng ly lên uống với gã một ngụm.Lúc này mặt đất chung quanh lại run rẩy một chút, trên giao diện lập tức *****một đoạn nhắc nhở phù mới: "Đã kéo vào dị thứ nguyên để trấn áp."

"Hoàn cảnh an toàn."

"Nhân số thương vong: 2."

"Người sống sót: 1."

"Bởi vậy bất lực trong việc xử lý sự cố lần này, linh hồn người sống sót sẽ tiếnvào chư giới, hủy diệt tất cả ký ức, trở thành một trái cây sơ cấp."

"Hy vọng mọi người lấy đó để cảnh giác."

-------Chương 966: Đoàn đội thiết kế chiến đấu! (2)Trong nhà ăn trừ bọn Liễu Bình ra thì còn mấy bàn công nhân khác đang dùngcơm.Lúc này tất cả mọi người dùng động tác trên tay lại.Một sự yên tĩnh rợn người im hơi lặng tiếng lan tràn trong nhà ăn.Liễu Bình nhìn khắp chung quanh, thầm thở dài trong lòng.- - Những người nàychỉ là tồn tại tầng dưới chót.Cái gọi là Ác Mộng chi Khu, chỉ là quần áo lao động của bọn họ.Bọn họ cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sẽ vì sai lầm của bản thân mà bị némvào "Vườn trái cây", biến thành lương thực của các đại nhân vật vào bất cứ lúcnào.Như vậy, rốt cục là dạng tồn tại gì mà luôn coi linh hồn thành trái cây để ănchứ?

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, chợt thấy trên giao diện của mình xuất hiệnmột nhắc nhở phù mới: "402187, bộ phận thiết kế chức nghiệp đang kêu gọingười."

"Sắp truyền tống."

Liễu Bình lập tức nói với thụ nhân và người lùn: "Bên ta gặp phải chút chuyện,chỉ sợ không thể ăn với các ngươi."

"Đi đi, ngươi vừa phải viết kịch bản vừa là chức nghiệp thiết kế, bận rộn hơnchúng ta nhiều."

Thu nhân nói.Người lùn cũng gật gật đầu với hắn.Liễu Bình không kịp nói gì nữa, đã trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.Lúc hắn đến, trong phòng hội nghị to lớn đã ngồi đây người.Một nam tử bụng phệ đứng trên đài, tằng hắng giọng rồi nói: "Được rồi, hômnay có tăng ca đột xuất, các ngươi cần hợp tác thiết kế một đoàn đội chứcnghiệp chiến đấu có năm trăm người, phải bảo đảm khi những chức nghiệp đóphối hợp với nhau thì thực lực mạnh gần đạt tới hạn mức cao nhất tương ứngvới Ác Mộng chi Ủng sơ cấp."

"–– Được rồi, bắt đầu đi."

"Trước 12 giờ tối, mỗi người đều phải lấy ra một phương án."

"Bắt đầu!".Liễu Bình nhìn khắp chung quanh.Chỉ thấy tất cả mọi người clicực kỳ mở giao diện, bắt đầu vội vàng tiến hànhphối hợp chức nghiệp.ắ ấGiao diện trước mặt hắn cũng xuất hiện từng hàng danh mục chi chít, bên trongcó viết vô số tên chức nghiệp.Đoàn đội chức nghiệp chiến đấu gồm năm trăm người..."

Chủ quản, có thể hỏi một chút là phải hoàn thành nhiệm vụ dạng gì không?"

Có người lớn tiếng hỏi."

Chuyện này cũng không có gì cần giấu giếm, có vài đại nhân vật phải tiến hànhsăn thú, yêu cầu con mồi có năng lực phản kháng nhất định."

Chủ quản kia nói."

Trực tiếp bắt chước một chút không phải là được rồi sao."

Một người khác nói."

Không được, tốt nhất là các ngươi thiết kế vài chức nghiệp mới, các vị đạinhân vật đều muốn tìm chút kích thích."

Chủ quản nói.Mọi người hiểu rõ trong lòng.Không còn ai lên tiếng, mọi người đều yên lặng điều giao diện ra, bắt đầu thiếtkế chức nghiệp mới.Liễu Bình cũng điều ra giao diện thiết kế của mình, căn cứ vào nhắc nhở củagiao diện thao tác anh linh, hắn nhìn lại một loạt những công năng....Năm trăm người.Một lần săn thú phải ***** và ăn luôn linh hồn của năm trăm người?

Hơnnữa toàn bộ quá trình còn phải có chức nghiệp mới, vậy mới có thể làm quátrình săn thú có vẻ thú vị và kích thích.Một ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ sinh ra, dần dần trở nên điên cuồng, tàn phá toànbộ trái tim.Nhưng vẻ mặt Liễu Bình lại hết sức bình tĩnh.Một rồi lại một chức nghiệp cường đại hiện lên từ hồi ức của hắn.Trong những chức nghiệp đó, có một số loại do chính hắn từng đảm nhiệm,cũng có một vài loại là hắn từng gặp được.Nếu...

Có tồn tại nào muốn tiến hành săn giết linh hồn nhân loại...

Vậy để bọnchúng hưởng thụ cho vui vẻ đi.Liễu Bình dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, clicực kỳ mở từngmục công năng, bắt đầu thiết kế chức nghiệp mới.Muốn hoàn thành chuyện này thì *****ên là phải chiến thắng các thiết kế sưchung quanh, để chức nghiệp của hắn trổ hết tài năng.Hắn nhanh chóng tiến hành thiết kế, hoàn thành một loạt chức nghiệp, đồng thờitiến hành sao lưu.Thời gian chậm rãi trôi qua.ốRốt cuộc 12 giờ tôi cũng tới.Mọi người đều trình thiết kế lên, lẳng lặng chờ đợi kết quả."

402187, người thiết kế thế nào?"

Một thiết kế sư bên cạnh hỏi."

A, làm chơi mà thôi."

Liễu Bình nói."

Ngươi là người thiết kế ra pháp sư cận chiến, lần này cho dù không được chọnthì hẳn cũng sẽ được một số điểm không tồi."

Tên thiết kế sư kia cười nói."

Hy vọng là thế."

Liễu Bình nói.Trên đài đột nhiên vang lên một giọng nói: "402187!

Thiết kế của ngươi đã độtphá sát đến Ác Mộng chi Ủng sơ cấp, phía trên chọn dùng phương án củangươi!"

Liễu Bình lại có vẻ rất bình tĩnh.Hắn là người duy nhất thật sự chiến thắng Ác Mộng chí Ủng sơ cấp.- - Hắntừng chiến đấu vô số đời, hiểu biết đối với các chức nghiệp hơn xa khả năng lýgiải của chức nghiệp giả bình thường.Cho dù là thiết kế sư nào thì cũng không hiểu biết chức nghiệp và chiến đấu hơnhắn!

Chủ quản tuyên bố: "402187, thù lao của ngươi là --100 điểm công huân!"

Mọi người vỗ tay hoan hô, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.Có người còn đỏ cả mắt.Trước mặt bao người, Liễu Bình đứng lên, cười và nói: "Ta thực vinh hạnh."

Chủ quản tán thưởng: "Ừm, thái độ không tồi, xem ra ngày mai có thể chongười càng nhiều nhiệm vụ, hiện tại mọi người giải tán, tan tầm!"

Mọi người sôi nổi hóa thành ánh hào quang, truyền tống rời khỏi phòng họp.Liễu Bình cũng về tới chỗ ở của mình.- - Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có mườimấy mét vuông.Hắn cởi giày, trực tiếp lên giường, ngồi dựa tường và bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.Đây là một cơ hội.Nếu nơi này là tầng dưới chót, vậy phải tìm kiếm phương pháp mới để tới gầnđịa vị của những đại nhân vật đó!

Hắn bò lên trên từng bước như vậy thì đếnngày nào đó có thể biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này.Vào thời khắc nào đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Bản thảo thiết kế của ngươiđã được tiếp nhận, đang vũ trang một đám linh hồn."

ố ồ"Số lượng linh hồn: 500."

"Lừa gạt bắt đầu có hiệu lực."

"Các ngươi giết mấy tên?"

"Mười lăm tên."

"Mười một tên."

"Chín tên."

"Một đám rác rưởi, ta giết hai mươi mốt tên."

Người hỏi chuyện nói."

Hừ, hôm nay trạng thái của ta không tốt, bọn 0901 giết càng nhiều, đã lên tớimười tám rồi, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi."

"Đang muốn so đấu với bọn họ đây, cuối cùng nhất định là ta giết nhiều nhất."

Kẻ nói lời này là một nam sinh có mái tóc ngắn màu vàng, chừng mười sáumười bảy tuổi, ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cao gầy, khi nói chuyện mang theocảm giác rất ngạo mạn.Hắn ta đứng lên bên mép dòng suối, quan sát mọi nơi, bỗng cười rộ lên: "Ta đivề phía Bắc, các ngươi đừng lại đây đoạn đầu người với ta."

Mấy tên đồng bạn nhìn nhau, buồn bã ỉu xìu đáp lại.-------Chương 967: 880Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậyđâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở mộtmảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa."

A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"

Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.Oanh!Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất, sau đónhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: "Lão đầu, chào ngươi."

"Chào ngươi, ngươi là ai?"

Lão giả không xác định mà hỏi."

Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi làchức nghiệp giả mới à?"

Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dầnnghiêm túc lên."

Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"

Lão hỏi."

Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."

Nam sinh nói.Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả."

Làm càn!"

Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượnghoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh."

Ma pháp sư?

Thật là chức nghiệp già cỗi."

Nam sinh thất vọng mà nói.Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điềuquá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quanglóng lánh.Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnhsắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.ầLão giả lập tức thân đầu tách rời.Máu văng đầy đất."

Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."

Nam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại vớinhau.Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trênmặt đất.Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo."

Hả?

Đây là cái gì?"

Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.Hắn tu suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọnhọ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh."

Pháp trận truyền tống?

Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thờikhông của không gian thuật sư...

Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi íchgì?"

Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.Khi hắn ta cẩn thận cảm nhận thì dao động đó lại biến mất.Trong hư không vang lên một loạt tiếng vang động lòng người.Âm thanh này thật tuyệt đẹp, tựa như tiếng trời, lan tỏa ra trên nền tuyết yêntĩnh.Nam sinh nhất thời nghe mê muội, nhưng đột nhiên trở nên cảnh giác, nhìnthoáng qua hư không.Trong hư không không có nhắc nhở gì.Không phải thứ trong tập hợp thiết lập, nói cách khác, nó không phải đòn côngkích.Chẳng lẽ nơi này còn có cốt truyện?"...

Thú vị, đây rốt cuộc là khúc nhạc gì, ta chưa từng nghe qua."

Hắn ta nói nhỏ một câu.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cách sau lưng không xa: "Đây là kỹ năngphiên bản chức nghiệp hoàn toàn mới, gọi là: Nếu có người nghe thấy âm thanhthì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

Nam sinh quay đầu nhìn lại -- Hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy người kia thì chợtthấy thân thể và linh hồn cùng bị xé rách, đánh mất tất cả cảm giác, sau đó làhắc ám và hư vô vô tận.Hắn ta đã chết.ễ ổLiễu Bình bước từng bước một lên phía trước, nhẹ nhàng nói: "Theo đuổi vuisướng giết chóc là phải trả giá."

Khi nói chuyện, hắn đã biến thành dáng vẻ của nam sinh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: "Mục tiêu trước mặt gom đủtất cả phù văn truyền tống."

"Ngươi được truyền tống đến thế giới này."

"Ngươi phóng thích Lừa gạt."

"Giao diện thao tác anh linh đã điều chỉnh thân phận của ngươi lần nữa, kết nốivới danh sách nhân vật trước mặt để thiết lập lại thân phận nhân vật."

"Ngươi ***** đối thủ."

"Ngươi trở thành hắn."

"Đang đổi mới giao diện, xin chờ."

"Hoàn thành đổi mới."

"Giao diện hoàn toàn mới như sau:""Giao diện thao tác anh linh (Bởi vì không dùng đến nên tạm thời ẩn đi)."

"Tập hợp thiết lập Ác Mộng (Biểu thị trọng điểm):""Đánh số: 0880."

"Thiết lập nhân vật trước mặt: Sứ đồ (dự bị)."

"Nhiệm vụ hằng năm: Thu thập đầu người."

"Khen thưởng của nhiệm vụ: Xem xét mức độ hoàn thành nhiệm vụ mà chođánh giá và khen thưởng cả năm."

"Thời gian còn lại: Mười một giờ."

Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, thoáng nghĩ một chút rồi trực tiếp đứngtrên nền tuyết, chậm rãi điều tức chờ đợi.Nơi này cực kỳ hẻo lánh, là cực Bắc của cả thế giới, trừ thảo nguyên bị tuyếtbao trùm ra thì không còn thứ gì cả.Lúc này lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Năng lực của ngươi: Giếtchóc làm vui đã phát huy tác dụng."

"Kết hợp chức nghiệp thiết kế sư lần trước ngươi xử lý, hiện giờ hồn lực thuhoạch được đã không thể ức chế nữa, sắp bắt đầu tiến vào trạng thái đột phá."

Oanh -- Trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn lội quang liên miên uốn lượn, thở dài và nói:"Tiếp tục như vậy không ổn, rất nhanh sẽ bị phát hiện..."

Hắn tập trung chú ý bầu trời, tâm thần khẽ động, kích hoạt năng lực "Đặc hiệusư".Chỉ một thoáng.ấ ế ỗ ế ấTất cả động tĩnh kiếp lỗi trong hư không biến mất.Cho dù toàn bộ thiên kiếp đang từ từ triển khai, nhưng bên ngoài đã không thểnhận thấy được động tĩnh thiên kiếp nữa rồi.Hắn đang tiến hành che giấu từ gốc rễ.So với đặc hiệu thiên quốc mà hai người trước đó phóng ra trong thông đạo thìđặc hiệu của Liêu Bình cao minh hơn nhiều, Liễu Bình lại thả người giả ra lầnnữa, ném nó đến mặt đất cách đó hai mươi mét.Một lôi cầu giáng xuống, hung hăng đánh vào người giả, vẩy ra từng lôi quangvặn vẹo."

A, cách mình gần quá, lỡ như đụng phải người thì sẽ rất đau."

Hắn nói thầm rồi lui về phía sau ra một khoảng.Bỗng nhiên.Trên trời cao có vài bóng người bay tới, đáp xuống cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Đó là mấy tên thiếu niên khác."

0880, ngươi đã giết hai mươi hai chức nghiệp giả, thật nhanh đấy."

Một thiếu niên cầm đầu nói.Tên giao diện hiện ra cấp bậc của hắn ta: "0901."

Liễu Bình nhìn nhìn vị trí bọn họ đứng, lại liếc nhìn vị trí kế bên cách phíatrước bọn họ mấy thước thêm vài cái.Bọn họ cách phạm vi thiên kiếp bao phủ chỉ có mấy mét."

Ngươi nhìn cái gì?"

Thiếu niên cầm đầu nhạy bén nhận ra ánh mắt của Liễu Bình, cũng liếc nhìnqua bên cạnh một cái.Hắn ta không nhìn thấy cái gì cả.- - Sức mạnh "Đặc hiệu sư"hoàn toàn che lấp thiên kiếp, cho nên bọn họ cũng không biết bên cạnh xảy rachuyện gì.Nhóm người này đứng bên cạnh trường thiên kiếp, lấy dáng vẻ kiêu căng ngạomạn bắt đầu nói chuyện với Liễu Bình."

0901, các ngươi có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Giao động đầu người lấy được ra đây, nếu không người sẽ chết ở chỗ này."

Thiếu niên cầm đầu nói.-------Chương 968: Loạn Tinh (1)Liễu Bình hơi giật mình.Thiếu niên kia bật cười và nói: "Có lẽ người còn chưa hiểu được hàm nghĩa thậtsự của nhiệm vụ hằng năm."

"Không sai, ta sớm nên nghĩ ra, thu thập đầu người –– đầu ai cũng được."

Liễu Bình suy tư mà nói."

Đúng là thế, hôm nay người không sống được."

Một thiếu niên khác nói.Trên mặt bọn họ lộ ra sát ý.Liễu Bình bỗng thở dài, lẩm bẩm: "Cho dù tới nơi này thì cũng luôn là quy trìnhgiết người đoạt bảo, cái này có cũ kỹ quá hay không?"

"Lên!"

Thiếu niên cầm đầu hô.Mấy tên thiếu niên lập tức nhào về hướng Liễu Bình.Trong nháy mắt bọn họ bước vào trường thiên kiếp, lập tức dẫn động kiếp lỗitrên bầu trời.Thiên kiếp chính là ý chí thiên địa trong Tu Hành Trắc, bởi vì đời này của LiễuBình là người tu hành Lục Đạo Luân Hồi, cho nên thiên kiếp dẫn động cũng baohàm thanh toán và tội phạt đối với hắn.- - Cũng không biết thiên kiếp có thuộcvề nội dung tập hợp thiết lập hay không.Oanh!

Một kiếp lỗi giáng xuống, hung hăng nện lên thiếu niên lao đến nhanhnhất kia.Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên.Cả người thiếu niên cháy đen, thống khổ lăn lộn trên mặt đất."

Hữu hiệu, nhưng cũng không phải hoàn toàn hữu hiệu."

Liễu Bình lẩm bẩm.Những thiếu niên khác vọt tới sôi nổi bị lôi quang đánh trúng, một người rồi lạimột người lăn xuống mặt đất.Thiếu niên cầm đầu kia ngẩn người, bỗng rút trường kiếm và quát lớn: "0880,chiêu thức này của ngươi là gì?"

-- Hắn ta vẫn không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì.Đặc hiệu làm tất cả có vẻ bình thường, che lấp khí tức và sức mạnh thiên kiếp,khiến mọi người không thể nhận thấy rốt cục đang xảy ra cái gì."

Không có gì...

Ta chỉ cảm thấy nhắc nhở của các ngươi cực kỳ chính xác."

ễ ốLiễu Bình đứng trong vô số lôi quang, ung dung mà nói.- - Không có một tia lôiđiện dính lên người hắn."

Nhắc nhở gì?"

Thiếu niên không nhịn được mà hỏi.Liễu Bình cười nói: "Đầu ai cũng được."

Hắn rút đao ra, chợt lóe rồi biến mất khỏi vị trí cũ.Bông tuyết rơi xuống lả tả.Thiên lôi đánh vỡ cả trời cao, không ngừng giáng xuống phía dưới, đánh cho cảngười người giả run lên."

Thật là xui xẻo..."

Liễu Bình thở dài, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút uể oải.Đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp thật sự quá hung hãn, một khi ra tay thì thân thể vàcả hồn phách sẽ bị trực tiếp chém chết, hóa thành tro tàn.Điều này tạo thành một nan đề.Không thể thông qua phương thức câu hồn để đạt được ký ức của đối phươngvà lấy được càng nhiều tình báo.- - Không có cách nào, chỉ có thể đi bước nàothì hay bước đó thôi.Liễu Bình cột đầu mọi người lại với nhau, xúc một nắm tuyết trên mặt đất lênrồi xoa xoa tay.Từng hàng chữ nhỏ đột nhiên nhảy ra: "Chú ý:""Hiện giờ toàn bộ năm trăm chức nghiệp giả đã tử vong."

"Thời gian còn lại: Mười giờ."

"Vào khoảng thời gian kế tiếp, xin hãy nỗ lực thu hoạch càng nhiều đầu người,để nghênh đón đánh giá cuối năm của ngươi."

Quả nhiên là thể!

Năm trăm chức nghiệp giả chỉ là một lời dẫn, trận chém giếtkế tiếp mới là trọng điểm thật sự."

Giết hại lẫn nhau à...

Bọn chúng cổ vũ cho loại hành vi này sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Bỗng nhiên.Một lưu quang bay tới từ trời cao, nhẹ nhàng dùng ở đối diện Liễu Bình khôngxa.Đó là một thiếu niên thân thể cao gầy."

0880, ngươi mới giết 27 tên à?

Chậc chậc, ta vốn nghĩ ngươi sẽ là con mồi đủtư cách."

Hắn ta cố ý nói với giọng điệu đầy thất vọng.ễ ếLiễu Bình nhún vai và nói: "Thực lực của ta hữu hạn –– nói xem ngươi giếtđược bao nhiêu?"

"76 tên."

Thiếu niên tùy tiện vung lên, trên mặt đất lập tức lăn ra một đống đầu người.Hắn ta rút binh khí ra, bước từng bước về phía Liễu Bình, trên mặt lộ ra sát ý,hắn ta nói: "0880, tuy thực lực chân chính của người chỉ có như vậy, nhưng làmmột đầu người, vẫn có chút giá ––".Oanh! !!

Một kiếp lôi màu đỏ thẫm giáng thẳng xuống, trực tiếp đánh lên đầuthiếu niên.Hắn ta trực tiếp nuốt câu nói kế tiếp vào, cứng lại tại chỗ, cả người vang lêntiếng xèo xèo và một mùi khét nghẹt.Cơ hội đến!

Liễu Bình không chút do dự mà rút đao ra cách không trảm một cái-- Đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp: Chiến Trảm!

Đao như kinh hồng cắt qua hư không,bay vút lên, tiện thể trảm bay một cánh tay của thiếu niên vóc dáng cao gầy kia."

Không tốt!"

Thiếu niên la lên thất thanh.Trong lòng biết hiện giờ là tuyệt cảnh sinh tử, hắn ta không màn đến điều gìkhác, thân thể chợt lóe đã xông lên trời cao, nhanh chóng bay tới phương xa.Quanh người hắn ta hiện ra một vòng ánh sáng bảy màu, bảo vệ hắn ta ở bêntrong.Liễu Bình chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, cũng không đuổi theo.Người này mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống với nhữngngười trước đó.Cảm giác của vòng ánh sáng bảy màu kia và "Thi thể thượng đế"gần như nhất trí, mơ hồ làm Liễu Bình cảm ứng được sự nguy hiểm nào đó.Chặt đứt một tay -- Có lẽ hắn ta tạm thời không dám đuổi theo nữa.Liễu Bình nhìn lại một đống đầu trên mặt đất đối diện.Hiện tại.Hắn có 103 cái đầu người.Số lượng này đã chiếm một phần năm, hẳn cũng xem như không tồi.Hắn đang tính toán tiền lời thì bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy lối quang trên bầu trời dần dần ngừng lại.Mây đen tản ra.Thiên kiếp đã tới hồi kết cục."

Cái gì?

Vậy là xong à?"

Liễu Bình giật mình mà nói.Còn khoảng mười giờ nữa mà.Nếu thiên kiếp này kết thúc, mà kế tiếp lại gặp phải kẻ địch thì chẳng lẽ hắnphải đích thân ra tay?"

Này, chờ một chút!

Chờ một lát lại kết thúc đi!"

Liễu Bình không cam lòng mà nâng đôi tay lên, la lớn lên bầu trời.Nhưng thiên kiếp chẳng thèm quan tâm tới hắn, lập tức tản ra, hóa thành hư vô.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Chúc mừng."

"Ngươi đã tấn chức lên thành người tu hành Loạn Tinh Cảnh."

"Hiện giờ trị số các mục như tổng số lượng linh lực, cường độ, thần hồn gâncốt, khí huyết, phản ứng đã gấp ba lần cảnh giới Huyền Linh!"

"Thông qua năng lực Giết chóc làm vui, hồn lực ngươi tích góp đã giúp ngườităng lên đến hậu kỳ Loạn Tinh Cảnh của người tu hành."

"Muốn tiếp tục tấn chức thì đánh chết kẻ địch cùng đẳng cấp đã không còn hiệuquả."

"Ngươi phải đánh chết kẻ địch lợi hại hơn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm nhận dao động linh lực hùng mạnh nhưthủy triều trên người."

A...

Sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi khủng khiếp đến như vậy...

Đáng tiếc..."

Liễu Bình không nói tiếp.Lúc trở thành thiết kế sư, hắn đã đặc biệt đi xem tập hợp thiết lập có liên quan.Thật ra các loại chiêu thức của người tu hành Lục Đạo cũng đang bị chậm rãigóp nhặt.Chẳng qua Lục Đạo Luân Hồi có khoảng sáu thế giới, thiết lập sức mạnh củamỗi thế giới lại không giống nhau, hơn nữa chỉ nói đến hệ thống sức mạnh củangười tu hành thôi thì đã như thang trời, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.-------Chương 969: Loạn Tinh (2)Ví dụ như tu sĩ Loạn Tinh Cảnh-- Cảnh giới này mạnh hon Huyền Linh Cảnhgấp ba.Tới cảnh giới tiếp theo - Quy Nguyên Cảnh, lại mạnh hơn Loạn Tinh Cảnhmười hai lần.Càng đừng bàn đến sau đó còn có Minh Thần, Kiến Không, Du Tâm, KhôngLuân, ba ngàn thế giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, Dạ Ma Thiên Cảnh, Tự Tại ThiênVương, Tu Di Son Chủ...

Các thế giới Lục Đạo khác còn có thuật hoang cổ củaThú Vương Đạo, thang trời tu hành của A Tu La, thuật Ác Diện của Ác QuỷĐạo, Thần Quỷ Trấn Thủ chi Khí của Hoàng Tuyền, mà Thiên giới thì càng mờmịt không thể biết được.Cho dù là đối với thế giới Ác Mộng thì đây cũng là một công trình vô cùng tolớn.Cho nên...

Sức mạnh Tu Hành Trắc cao giai không nằm trên tập hợp thiết lập.Suy nghĩ của Liễu Bình bỗng bị cắt ngang.Chỉ thấy phía cuối chân trời lại có vài lưu quang bay vụt đến."

Chậc..."

Hắn cảm thấy phiền không chịu nổi, vội vàng thu thập hết đầu người trên mặtđất, sau đó đứng tại đó chờ đợi.Các lưu quang kia rơi xuống, hóa thành vài tên thiếu niên."

Thì ra là 0880, ta cũng từng nghe đến tên tuổi của ngươi, nhưng chúng ta cónăm người."

Một thiếu niên nói."

Thức thời thì giao đầu người ra đây, chúng ta thả ngươi rời đi."

Một thiếu niên khác nói."

Ta không có đầu người."

Liễu Bình nhún vai và nói.Mấy tên thiếu niên kia lập tức bừng tỉnh."

Hắn không có đầu người."."

Đúng vậy, hắn nói hắn không có đầu người."

"Vậy chúng ta còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?"

"Không có đầu người thì nếu chúng ta muốn giết hắn, hắn sẽ liều mạng, vậykhông có lời."

"Đi!"

Bọn họ nghị luận một hồi rồi lại bay lên trời lần nữa, trong nháy mắt đã đi xa.ề ế ễTrên nền tuyết chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn im lặng mấy phút, bỗng kinh ngạc nói: "Hả?

Như vậy cũng được nữa sao?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Vào thời khắc thực lực củangươi tăng lên, sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà nước lên thìthuyền lên."

"Lừa gạt của người trở nên càng mạnh, càng dễ thi triển, ngoài ra còn mangtheo uy lực trước kia chưa không từng có."

"Ghi chép chiến đấu:""Ngươi thuận miệng lừa gạt đối phương."

"Đối phương tin."

Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, có chút không biết nói gì mới tốt.Vừa rồi hắn chỉ đột nhiên cảm nhận được điều gì, cảm thấy nói như vậy sẽ cóhiệu quả Kết quả thật sự hữu hiệu!

Đám thiếu niên kia cứ như vậy mà tin tưởnglý do ngụy biện của hắn, sau đó rời đi...

Liễu Bình đang cảm thấy không thểtưởng tượng, chợt nhìn thấy không trung lại xuất hiện vài ánh loang loáng.Những thiếu niên đó lại về rồi Xem ra hiệu quả chỉ có thể kéo dài một khoảngthời gian ngắn.Có lẽ là thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu cảnh giới tu hành của hắn lạităng thêm mấy cấp bậc thì có thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.Từng lưu quang đáp xuống, hiện ra ở đối diện Liễu Bình.Là các thiếu niên kia.Trong đó có một người rít gào nhằm về phía Liễu Bình.Những người khác cuống quít kêu lên: "Chờ một chút!

0911, hắn rất lợi hại!"

"Đừng đi!"

"Dùng tay!"

Người nọ cũng không màng tất cả mà nhằm về phía Liễu Bình, quát: "Một đoànthể chỉ có thể có một lão đại, đó chính là ta!".Trên người hắn ta sáng bừng lên hư ảnh mơ mơ hồ hồ.Cả người Liễu Bình run rẩy không ngừng, không đợi hắn phát động công kích,bỗng mở miệng nói: "Này, người đã chết rồi."

Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.Lần này cũng không phải là thuận miệng lừa gạt, mà là lần *****ên hắn toàn lựcthi triển năng lực Kỳ Quỷ sau khi tẩn chức lên cảnh giới Loạn Tinh!

Chỉ thấythiếu niên kia "A"một tiếng đã ngã lăn xuống mặt đất, không còn hơi thở.Hắn ta cũng cho rằng mình đã chết!

Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: "Lần "Lừa gạtnày có hiệu lực kéo dài: 10 giây."

ồ Á ễ ấ10 giây?

1 giây cũng đủ rồi!

Ánh đao trên tay Liễu Bình như lưỡi dấm sét giángthẳng tới, trực tiếp xẹt qua cổ thiếu niên.Chiến Trảm!

Đầu thiếu niên văng ra, vẽ ra một vệt huyết sắc thật dài trên nềntuyết."

Còn ai muốn giết ta không?

Một đấu một?

Hay là cùng nhau xông lên?"

Liễu Bình khẽ vỗ về lưỡi đao, nói với các thiếu niên đối diện.Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, yên tĩnh không lên tiếng, trongmắt tràn đầy kính sợ và không thể tưởng tượng, lại như đang nhìn một con quáivật.Một thiếu niên nói: "0880, người dùng ngôn ngữ là có thể khiến hắn mắcmưu..."

"Đúng vậy, ta tùy tùy tiện tiện nói mà hắn cũng tin, chết cũng không nên tráchta."

Liễu Bình nhún vai và nói.Lại là một hồi trầm mặc."

Được rồi, các ngươi muốn giao thủ đúng không, xem ra chúng ta phải đánhmột trận, vậy đến đây đi."

Liễu Bình nói.Hắn rút Bách Nạp Đao ra, ngừng thở, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.Các thiếu niên đối diện lại không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước."

Không cần đánh."

Một thiếu niên nói.Hắn ta nhìn về phía các đồng bạn."

Dưới trạng thái không hiện hóa mà người đã bày ra thiên phú như vậy, thật sựlà làm chúng ta theo không kịp."

Một thiếu niên khác nói."

Nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ngươi."

Lại một thiếu niên nói.Lần này đổi thành Liễu Bình ngơ ngẩn."

Vậy các ngươi trở về tìm ta là muốn làm sao?"

Hắn không nhịn được mà hỏi."

Xin vào phe ngươi -- Chúng ta đi theo người cùng chiến đấu, thu hoạch đoạtđược đều lấy người làm chủ, tranh thủ để người trở thành người đạt được đánhgiá tốt nhất."

Một thiếu niên nói."

Sau đó thì sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Ngươi có xác suất rất lớn có thể thành công, sau khi người thành công, hyvọng người có thể giúp chúng ta một chút."

Nói xong lời này, mấy tên thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng.Liễu Bình có thể cảm nhận được bọn họ đều không nói dối -- Vậy thì càng kỳquái.Cũng không biết "Thành công"mà bọn họ nói rốt cục là chỉ cái gì.Nhưng nếu đối phương thiệt tình muốn làm tiểu đệ, hiện tại hắn lại chẳng biếtcái gì cả, đang cần có người tới cung cấp tình báo, đương nhiên hắn sẽ không cựtuyệt."

Được thôi, các ngươi có thể đi theo lăn lộn với ta."

Liễu Bình nói.Mấy tên thiếu niên nhìn nhau."

Đây là tiến công ta đưa ra khi đầu nhập vào ngươi."

Một thiếu niên đi lên trước, đặt mấy đầu người đến trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình gật gật đầu.- - Có hơi giống một đám lưu manh kéo bè kéo cánh, đểlộ cảm giác buồn cười và hoang đường.Nhưng một rồi lại một cái đầu lăn ra đã kéo mọi chuyện trở về với hiện thực,khiến người ta nhận thức rõ đây là điều đang thật sự xảy ra.Một đám thiếu niên đi lên trước, bày biện đầu người ở dưới chân Liễu Bình.Từ giờ khắc này, bọn họ đã kết thành đoàn đội, đoàn kết ở chung quanh LiễuBình."

Được rồi, thật ra nếu mọi người tập hợp bên cạnh ta thì ta nên chiêu đãi mọingười cho đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đặc thù, hy vọng mọi người lýgiải."

Liễu Bình nói với giọng điệu như lão đại bang phái thiếu niên.-------Chương 970: Thế giới chân thậtCác thiếu niên đều gật gật đầu."

0880, ngươi đừng nói thêm gì, ta biết nơi có hai tên đang ẩn nấp -- Chúng giếtđồng bạn, đoạt chừng năm mươi cái đầu, tính trốn mãi đến khi kết thúc sănthú."

Một thiếu niên nói."

Người như vậy thật không thú vị, chúng ta đi giết bọn họ."

Một thiếu niên khác nói."

Từ từ đã!"

Liễu Bình bỗng nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía hắn."

Ta còn không biết các ngươi có bản lĩnh gì, chúng ta cũng nên làm quen vớinhau một chút, có đúng không?"

Liễu Bình nói."

Ta nói trước!"

Một thiếu niên đúng ra, lớn tiếng nói: "0880, ta là 0891, năng lực của ta là hiệnhóa cha mẹ."

"Hiện hóa cha mẹ?"

Liêu Bình có chút nghi hoặc nói."

Đúng vậy, cha mẹ chúng ta đều mạnh hơn chúng ta nhiều, ta có thể hiện hóahư ảnh của cha mẹ để trợ giúp chiến đấu, dù sao bọn họ cũng rất yêu ta."

Thiếu niên nói.Hình như sợ Liễu Bình không thể lý giải, đồng thời cũng vì khoe ra thực lực,thiếu niên cúi đầu, nỉ non nói: "Cha, mẹ, tới giúp ta giết người."

Trong hư không hai bên hắn ta hiện ra hai con quái vật cả người tỏa ra sươngmù màu xám.Tên núi tuyết.Liễu Bình ngồi khoanh chân trên một cây đại thụ vươn ra ngoài vách núi.Phong tuyết đầy trời.Tay hắn đang nâng một ly trà nóng, chậm rãi uống.Oanh -- Chỗ sườn núi truyền đến một tiếng nổ mạnh.Vài bóng dáng *****, giao thủ qua lại ở giữa không trung.Một người trong đó đánh đâu thắng đó khi chiến đấu, không gì cản nổi, khôngkẻ nào có thể đấu lại hắn ta."

Ha ha ha, thực lực các ngươi như vậy mà cũng dám tới tìm chúng ta?"

Hắn ta cười điên cuồng, không ngừng thả ra từng ánh hào quang đập vào đốiphương.Bọn người vây công lại như sắp không chống đỡ được, liên tục lui về phía sau.Trong lúc bất tri bất giác, người nọ càng bay càng xa, thoát khỏi vòng chiến,truy đuổi sát theo các thiếu niên bại lui kia.Hắn ta vừa đi thì đồng bạn còn lại đã duy trì không được, cuống quít kêu to:"Này -- lão đại, trở về hỗ trợ đi!"

Lời còn chưa dứt.Liễu Bình buông ly trà, vươn tay, làm ra mấy động tác.Vài bóng dáng khác bay ra từ phía sau hắn.Hình như bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu, chỉ lóe vài cái đã gia nhập chiến trường,đồng thời toàn lực ra tay nhắm vào người có thực lực hơi yếu hơn còn lại.Một vòng công kích bộc phát chỉ trong nháy mắt.- - Lập tức hạ gục."

Chết tiệt!

Các ngươi giết hắn!"

Lúc này thiếu niên thực lực cường đại kia mới chú ý tới tình hình phía sau, nhịnkhông được mà phẫn nộ quát.Liễu Bình lại đưa tay ra hiệu.Mọi người chia làm ba nhóm, không ngừng phát ra công kích vào thiếu niên,làm hắn ta hoàn toàn không còn cơ hội *****.Chỉ trong vòng năm hơi thở đã tấn công mười lăm vòng.Hơi thở thứ sáu.Hơi thở thứ bảy.Cuối cùng người nọ chống đỡ không được, trực tiếp bị thuật pháp đánh bay rangoài, bỏ mình ngay đường trường.Mãi đến lúc này, Liễu Bình mới thu tay lại, nâng ly trà lên lần nữa rồi nhẹnhàng uống một ngụm.Sớm đã có thiếu niên tiến lên, cắt đầu hai người kia xuống.Lại có người đi vào chỗ bọn họ trốn, xách ra mấy chục cái đầu, chỉnh chỉnh tề tềbày ra trước mặt Liễu Bình."

Ta chia một nửa, còn lại đều là của các ngươi."

Liễu Bình nói.Các thiếu niên lập tức đếm đầu người, lấy ra phần thuộc về Liễu Bình trước, sauđó lại dựa theo mức độ ra sức bao nhiêu mà chia cắt đầu người với nhau.Từ đầu tới cuối, không có ai dị nghị gì cả.- - Cho dù Liễu Bình chỉ chỉ huychiến đấu mà chưa thật sự ra tay lần nào.ố ầ ố"Lão đại, số đầu trên tay người và chúng ta cộng lại đã vượt qua bốn trăm."

Một thiếu niên nói."

Nói như vậy là chúng ta thắng?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, lão đại nhất định sẽ là người xuất sắc có được nhiều đầu ngườinhất."

Một thiếu niên khác nói."

Ngài chỉ huy chúng ta chiến đấu, cơ bản cũng chưa xảy ra tình huống bất ngờnào -- đây là một loại năng lực Kỳ Quỷ cao cấp khác sao?

Nó gọi là gì?"

Lại có một thiếu niên vóc dáng thấp bé nhịn không được mà hỏi."

Cái này thì không nói cho các ngươi biết."

Liễu Bình nói."

Đã rõ!

Không thể tùy tiện để người ta biết sức mạnh của lão đại."

Thiếu niên kia vội gật đầu và nói.Khóe miệng Liễu Bình giật giật.Đâu ra năng lực Kỳ Quỷ cao cấp gì, đơn giản là chỉ huy bọn họ, tìm mọi cáchhình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, lại dùng đến cách đánh lén đánh bất ngờ,càng để tiện vô sỉ thì càng tốt.Hắn đã làm những việc này vô số năm, mà những thiếu niên này thì trước naychưa từng tiếp xúc, cho nên mới cảm thấy thần kỳ.Hắn nhìn thoáng qua hư không.Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: "Đã đến giờ."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Mọi người biến mất khỏi thế giới này.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Đặc biệt nhắc nhở:""Ngươi có được một góc thế giới chân thật, nó được thời gian và huyền bí sắpxếp trong Vĩnh Dạ, trở thành quốc gia của ngươi."

"Kế tiếp, ngươi sẽ nhìn thấy một mảnh thế giới chân thật khác."

"Xin hãy duy trì trấn định --""Xin nhất định phải duy trì trấn định, để tránh vạn kiếp bất phục."

"–– Đến."

Tĩnh mịch.Liễu Bình mở mắt ra từ tĩnh mịch.Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng học.Phía trước là bảng đen.ế ấPhía sau cũng là bảng đen, Chung quanh lục tục có những thiếu niên khác xuấthiện, lập tức ngồi xuống vị trí của mình.Đồng hồ trên tường đang đi tới từng phút từng giây.Cảnh tượng này rất quen thuộc -- Đúng rồi.Lần *****ên chúa tể thời gian gặp mặt hắn ở thế giới chân thật cũng là cảnhtượng như vậy!

Hiện tại xem ra, rõ ràng hắn ta có dụng ý."

Lão đại!"

Một giọng nói vang lên từ phía sau.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên bạn học đang nóng bỏng vẫy tayvề phía hắn.Là các thiếu niên theo hắn cùng giết người."

Ừ."

Liễu Bình gật gật đầu với bọn họ.Lúc này một tiếng chuông vang lên.Chuông đi học vang lên!

Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.Các thiếu niên cũng thu lại dáng vẻ cợt nhả.Cánh cửa phòng học mở ra, một nam tử đeo kính đen cầm giáo trình đi đến.Hắn ta trông có vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo tươi cười, mở miệngnói: "Các bạn học, nói cho các ngươi một tin tốt."

"Lần này người đứng đầu khối nằm trong lớp của chúng ta, đó là 0880!"

Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay thưa thớt.Liễu Bình nhìn ra chung quanh, toàn bộ phòng học có hơn năm mươi chỗ ngồi,nhưng chỉ có mười một người đang ngồi trên vị trí của mình.Những chỗ ngồi khác đều trống rỗng.Nam tử cầm lấy một tờ giấy, thì thầm: "Trong trường thi thứ năm, 0880 đạtđược tổng cộng 371 đầu người, là số lượng đầu người nhiều nhất, đúng vị tríđầu trong cả khối."

"Đồng thời, 0977 là người đứng chót lớp, chỉ được ba cái đầu, suýt chút nữa đãbị *****."

"Sau đây, chúng ta mời 0977 lên bục giảng trước để nói về trải nhiệm chiến đấucủa mình, sau đó lại mời 0880 đi lên giới thiệu kinh nghiệm học tập."

-------Chương 971: Thế giới chân thật (2)Chỉ thấy một thiếu niên bụ bẫm đứng lên, cực kỳ không tình nguyện mà đi lênbục giảng, ủ rũ cụp đuôi nói: "Các bạn học, thiếu chút nữa ta đã chết, đều là vìngày thường ta không nỗ lực, không nghiêm túc nghe thấy nói, không tích cựcchuẩn bị chiến đấu, không kích phát tiềm lực của mình, hy vọng mọi người coita là tấm gương xấu, tuyệt đối đừng phạm phải sai lầm của ta."

Hắn ta nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo gật gật đầu, ra hiệu hắn ta trở lại chỗ ngồi.Đến phiên Liễu Bình.Liễu Bình đành đứng lên, cười và đi lên bục giảng."

Các bạn học --".Hắn nhìn những chỗ trống đó, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó hiểu."

Ta có thể lấy được vị trí đứng đầu cả khối là kết quả nhờ thầy giáo vất vả đàotạo, ta luôn lắng nghe lời thầy dạy bảo, nghiêm túc khắc khổ, không ngừng nỗlực, đoàn kết với bạn bè, cùng nhau chiến đấu hăng hái, bởi vậy mới lấy đượcthành tích như thế, cụ thể hơn, trong lúc chiến đấu ta chú ý những điểm sauđây."

"Thứ nhất, sử dụng năng lực hợp lý..."

Liễu Bình thao thao bất tuyệt.- - Đối với hắn mà nói, nói như vậy căn bản khôngcần suy nghĩ, chỉ cần há mồm là tuôn ra.Cho nên hắn có cơ hội, vừa nói vừa đánh giá vị giáo viên kia ở khoảng cáchgần.Chỉ thấy thầy giáo nghiêm túc nghe Liễu Bình lên tiếng, đỡ đỡ mắt kính, nhìnnét mặt có vẻ thật vui, trông rất vui mừng.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Sức mạnh Kỳ QuỷLừa gạt thần phục dưới chân ngươi."

"Ngươi là Vua lừa gạt."

"Khi ngươi không muốn bị che giấu thì tất cả Kỳ Quỷ và Ác Mộng dạng lừa gạtđều không thể giấu được ngươi."

Thì ra là thế.Khó trách hắn luôn bị giáo viên này hấp dẫn, thì ra là trên người hắn ta có chegiấu sức mạnh Kỳ Quỷ."

Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởngthành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt chochúng ta..."

ễ ầLiễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấutrong hoàn cảnh trước mặt."

Chữ nhỏ lại biến mất.Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: "Đương nhiên, ta có thể lấyđược thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạnhọc..."

Hắn ngừng một chút.Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cảphòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn họclà một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnhthiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.Còn về thầy giáo kia -- "Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quảkhông tồi."

Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:"Thưa thầy, ta nói xong rồi."

Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếchmôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: "Nói không tồi, 0880, trở lạichỗ ngồi của ngươi đi."

"Thưa vâng."

Liễu Bình nhìn lại phía dưới.Các thiếu niên đều là nhân loại.- - Nhân loại mười lăm mười sáu tuổi.Liễu Bình yên lặng đi trở về chỗ ngồi.Quái vật kia nói trên bục giảng: "Xét thấy thành tích 0880 lấy được lần này, cơhội hiện hóa cuối cùng năm nay sẽ được trao cho 0880, đây là khen thưởng dohắn đứng đầu cả khối."

Các bạn học ít ỏi không có mấy người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa -- Liễu Bình vỗtay theo, lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Lướt qua sân thể dục và trường học, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp phậpphồng ở ngoài kia, hắn thấy được thi thể của thượng đế.Chẳng qua thị giác ở nơi này hoàn toàn bất đồng.Khi làm thiết kế sư, cái hắn nhìn thấy là thi thể thường để ở chính diện; mà saukhi đến nơi này, hắn lại trông thấy mặt trái của thi thể thượng đế.- - Chỉ thấytoàn bộ thi thể chỉ còn lại một khối xương màu vàng chống đỡ một tầng da vàhuyết nhục, bên trong rỗng tuếch.ể ồThi thể đã bị thứ gì ăn sạch rồi."

Hôm nay ở trường thế nào?"

"Khá tốt."

"Có nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài không?"

"Đương nhiên, lần này con thi được hạng nhất đấy!"

"Thật sao?"

"Đúng vậy, sao con lại nói dối chứ."

Ở cổng trường, một nam tử trung niên tiến đến đón Liễu Bình bỗng dừng bước.Ông ta nhìn lại cổng trường, rất nhanh đã nhìn thấy giáo viên hào hoa phongnhã kia."

Chào thầy, 0880 nói nó thi được hạng nhất ––""A, đúng vậy, con trai nhà các ngươi rất tuyệt, thật sự là hạng nhất, hơn nữa làđứng đầu cả khối."

"Vậy sao..."

Nam tử trung niên nhìn về phía Liễu Bình.Tên mặt Liễu Bình mang đầy vẻ chờ đợi được khen ngợi.Nam tử trung niên vẫn không nhúc nhích.Nhưng Liễu Bình lại nhìn thấy rõ, con quái vật biến ảo thành nam tử trung niênkia đang dùng sức chùi nước miếng.Một ý niệm bỗng nhảy ra trong lòng Liễu Bình..Nó muốn ăn ta.- - Hơn nữa là muốn ăn ta đến mức chờ không nổi.Giáo viên bỗng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên vai nam tử trung niên, nói với giọngđiệu hòa ái: "Trở về để 0880 nghỉ ngơi cho khỏe một lát, ngày mai nó phải tiếpnhận lần hiện hóa cuối cùng của năm nay."

Nam tử trung niên chấn động, hỏi lại: "Cái gì?

Cho nó tư cách hiện hóa sao?"

"Đúng vậy, cho nên tối hôm nay nó cần nghỉ ngơi thật tốt."

Trong giọng nói của giáo viên ẩn chứa chút cảnh cáo.Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, cười và sờ sờ đầu Liễu Bình, nói:"Làm không tồi, nhưng đừng kiêu ngạo!"

"Con đâu có kiêu ngạo."

Liễu Bình cười nói.-- Giọng điệu vừa rồi của giáo viên giống như đang cảnh cáo người này là đừngăn luôn hắn."

Được rồi, các ngươi trở về đi."

ễ ồ ế ỗGiáo viên cười cười với Liễu Bình, xoay người rồi đi đến chỗ các phụ huynhkhác."

0880, chúng ta trở về đi."

Nam tử trung niên nói."

Vâng."

Liễu Bình nói.Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tỏa ra vệt sáng vàng ươm cuối cùng, màtrăng non cũng đã mọc, treo trên bầu trời xanh thẳm, giống như một vòng ngọckhông tì vết.Gió thổi tới.Nam tử trung niên vươn tay, nắm lấy Liễu Bình, đi một mạch trở về trên conđường rộng mở sạch sẽ.Không -- Liễu Bình chóp chớp mắt.Hiện giờ đường phố lập tức biến thành tổ chức huyết nhục không ngừng mấpmáy, thỉnh thoảng tầng cơ bắp đỏ tươi bên ngoài lộ ra từng gương mặt tràn đầyoán khí.Mặt trời là một con mắt, ánh trăng là một con mắt khác.Chúng luân phiên nhìn chăm chú xuống mặt đất, cứ như muốn tìm kiếm cái gìtừ thế giới chân thật này.Bỗng nhiên.Tên giao diện tập hợp thiết lập Ác Mộng có thêm mấy hàng chữ nhỏ: "Đơn xinthành công."

"0880 đã đạt được cơ hội hiện hóa."

"Tạm thời 7880 đang nằm trong vòng bảo vệ, tạm dừng tất cả nhiệm vụ."

-------Chương 972: Huyết nhụcg ta hy vọng người nhất định phải cẩn thận."

Liễu Bình nói."

Được, hôm nay ta đi theo lão đại lăn lộn, kết quả thi không tồi, ba mẹ nóimuốn thưởng cho ta một nhiệm vụ trầm miên."

Giọng điệu phía đối diện có vẻ cực kỳ sung sướng.Những lời này vừa xuất hiện thì những thiếu niên khác cũng cùng gửi tin nhắn."

Ngươi là nhiệm vụ trầm miễn sao?

Ta là nhiệm vụ tắm gội, không biết có khácgì không."

"Ta cũng là nhiệm vụ trầm miên."

"Ta -- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụrồi."

Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, lại bỗng cùng rơi vào trạng tháiim lặng.Tên giao diện nhóm thông tin lớp không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có từnghàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới: "0810 đang làm nhiệm vụ;""0892 đang làm nhiệm vụ""0811 đang làm nhiệm vụ;"Liễu Bình im lặng một giây, trong lòng bỗng trào ra một dự cảm chẳng lành.Hắn đang được bảo vệ, không tiếp nhận nhiệm vụ nào.Vậy những thiếu niên đó đã tiếp nhận nhiệm vụ, rốt cục bọn họ phải đối mặt vớicục diện như thế nào?

Không biết vì sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới "Người cha"bên cạnh.Khi ông ta biết hắn đạt được vị trí đứng đầu khối, loại ánh mắt hận không thểlập tức ăn luôn hắn kia–– Không tốt!

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tứcđiều động sức mạnh Kỳ Quỷ trên người.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã trao quyền chobổn danh sách sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi."

"Bổn danh sách đã nhìn thấu tất cả ghi chép nhắc nhở dối trá, sắp biểu hiện nhắcnhở chân chính cho ngươi."

"Tổng nhân số lớp hiện giờ: 51 người."

"Nhân số còn tồn tại: 1 người."

"Đã ăn cơm xong."

"Sắp bổ sung linh hồn, tiến hành học tập và sàng chọn lần nữa."

Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, ánh mắt bình thản, cứ như đang xem một vàiviệc nhỏ không có gì đáng chú ý.Thì ra thế giới chân thật là như thế này!"

Mẹ con cũng tới."

Nam tử trung niên nói."

Vậy sao?"

Liễu Bình cười nói.Ở giao lộ phía trước, dưới ánh đèn đường vừa mới sáng lên, một người phụ nữtrung niên đang chờ đợi."

Nghe nói hôm nay con trai của mẹ thi được hạng nhất?"

Phụ nữ trung niên cười nói."

Đúng vậy, con có giỏi không?"

Liễu Bình vui vẻ dắt tay bà ta.- - Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết vì saothiếu niên kia triệu hoán ra hư ảnh cha mẹ mà kết quả lại xuất hiện quái vật.Bởi vì bọn người đó vốn là quái vật!"

0880 nhà chúng ta lợi hại nhất."

"Người cha"cười nói."

Đúng vậy, con trai thân yêu, buổi tối muốn ăn cái gì nào?"

"Người mẹ"cũng hỏi."

Tùy ý mẹ, cái gì cũng được."

Liễu Bình nói."

Khó mà được, hôm nay con thi được hạng nhất, chúng ta phải chúc mừng mộtchút chứ."

"Người mẹ"nói."

Chúc mừng như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Dẫn con đi ăn một bữa ngon."

"Người mẹ"mỉm cười và nói.ế"Đúng vậy, hôm nay đáng ăn một bữa ngon –– đi, chúng ta đến tiệm ăn đi."

"Người cha"cũng nói.Bọn họ xuyên qua đường cái, đi dọc theo từng sợi cơ bắp đỏ thẫm và khí quanmấp máy để hướng về phía trước, cuối cùng dừng bước trước một giáo đường.Thần phụ đứng ở cửa thăm hỏi: "Ba người sao?"

"Đúng vậy, ba người."

"Người cha"mở miệng nói."

Mời vào bên trong."

Thần phụ duỗi tay chỉ vào.Cánh cửa giáo đường mở ra.Chỉ thấy bên trong ngôi đầy khách khứa, đại đường cực kỳ náo nhiệt, mọi ngườicười đùa, thậm chí người có uống say bắt đầu ca hát.Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, tất cả ảo giác hoàn toàn biến mất.Cả đại sảnh không có một bóng người, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ cómột bộ xương khô không có đầu bị cột trên giá chữ thập."

Phu nhân, đúng lúc có một chỗ ngồi thích hợp."

Thần phụ nói nhỏ một câu."

Ha, nghe nói đồ ăn ở nơi này rất không tồi, cho nên ngày nào cũng phải xếphàng, hôm nay thật may mắn."

"Người mẹ"vui mừng nói.Bình thường đi theo thần phụ bước vào bên trong, thỉnh thoảng quay đầu lại vẫytay với Liễu Bình: "Tới đây, bảo bối của mẹ, hôm nay cho con ăn mấy mónngon."

Liễu Bình đầy ngạc nhiên mà hỏi: "Đồ ăn ở nơi này thật sự không tồi sao?"

"Không sai, con ăn rồi tuyệt đối sẽ không hối hận."

"Người cha"bên cạnh nói với giọng điều hết sức chắc chắn.Liễu Bình lập tức đi theo nó cùng bước vào đại đường trống rãi, đi sâu mãi vàogiáo đường rồi ngồi xuống một cái bàn bên dưới giá chữ thập.Chung quanh không có một bóng người.Nhưng bốn phía lại cực kỳ náo nhiệt, thậm chí có người đi tới chào hỏi với thầnphụ."

Người mẹ"rất có hứng thú mà nhìn một quyển thực đơn, tuy trên đó rỗng tuếch, nhưng bàta lại không ngừng di chuyển ánh mắt, sau đó lật trang, giống như trên đó trànđầy món ăn trân quý đẹp đẽ."

Cho tiểu 0880 của chúng ta một phần này."

"Người mẹ"hứng thú bừng bừng chỉ vào chỗ trống trên thực đơn và nói.Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn vào thực đơn, chỉ thấy nơi đó là hìnhvẽ của một phần bít tết."

Cái này ăn ngon sao?"

Hắn hỏi."

Người mẹ"yêu thương sờ sờ đầu hắn, dịu dàng nói: "Đồ ăn mà mẹ chọn cho con tuyệt đốingon."."

Con đã cảm thấy chờ không nổi nữa rồi."

Liễu Bình nói."

Người mẹ"nhanh chóng chọn món cho mình và "Người cha"rồi đưa thực đơn cho thần phụ.Thần phụ liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười nói: "Thì ra là quán quân năm nay,quả nhiên đáng để đến chúc mừng khi hiện hóa."

Hắn ta đầy thiện ý mà gật gật đầu với Liễu Bình, sau đó xoay người rời đi.Qua không bao lâu.Thần phụ đẩy toa ăn đi đến trước bàn.Hắn ta đặt hai cái mâm rỗng trước mặt "Người cha"và "Người mẹ", cực kỳ chuyên nghiệp mà giới thiệu chi tiết một phần mì hấpbơ phong cách hải dương và một phần salad có tám loại đồ chay."

Người mẹ"lẳng lặng lắng nghe."

Người cha"đã cầm lấy bộ đồ ăn, gấp không chờ nổi mà hưởng thụ phần mì hấp bơ khôngtồn tại kia.Liễu Bình cắt sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn mì sợi bỗng nhiên xuất hiện trên cái mâmtrống rỗng kia, nhịn không được mà nói: "Cha, chắc cha ăn không hết đâu đúngkhông, chia cho con một chút đi."

"Đừng -- Con ăn của con đi -- Đây là một bữa tiệc lớn."

"Người cha"che cái mâm của mình và nói.Chậc, thật là diễn viên đầy thực lực mà!

Liễu Bình cảm thán một tiếng, ánh mắtlại nhắm vào thần phụ lần nữa.Chỉ thấy thần phụ bưng mâm đồ ăn cuối cùng được cái nắp sắt che lại lên, thậtcẩn thận đặt ở trước mặt Liễu Bình."

Bít tết ngon nhất tiệm chúng ta-- Làm quán quân năm nay của trường, cậu bé,đây là thứ ngươi đáng có được."

Thần phụ mang đầy thâm ý mà nói, sau đó xốc cái nắp sắt lên.-------Chương 973: Lão nhân và thiếu niênChỉ thấy một khối thịt có vết máu kim sắc lẳng lặng lơ lửng trên mâm đồ ăn, tỏara ánh hào quang thánh khiết không gì sánh kịp.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt Liễu Bình:"Ngươi phát hiện kỳ vật không rõ:""Huyết nhục thượng đế."

Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ trên người, lập tức nhìn thấy trên mâm đồăn là một khối bít tết thơm ngào ngạt.Hắn lại phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ lần nữa.Không thấy bít tết đâu, khối thịt đầy vết máu kim sắc vẫn trôi nổi bất động ở đó."

Ăn lúc nóng đi con."

"Người mẹ"cười nói."

Đúng rồi, phần này không rẻ đâu, cha của con bỏ vốn gốc rồi đấy, mau ăn đi."

"Người cha"cũng thúc giục.Thần phụ đứng một bên, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.Cả giáo đường dần dần dâng lên từng làn sương mù hắc ám, hóa thành vô sốnhững gương mặt dữ tợn, chúng cùng nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Liễu Bình bông lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Được, vậy con ăn, không để lạicho cha mẹ chút nào luôn."

Hắn cầm lấy dao nĩa, ánh mắt dùng trên khối huyết nhục thuộc về thượng đế kialần nữa.Liễu Bình gio dao nĩa lên, trong lòng im lặng một giây.*****ên.Hiện giờ hắn được bảo vệ, sẽ không bị tổn thương, sẽ không bị *****, sẽkhông bị ăn luôn.- - Bởi vì ngày mai hắn phải tiến hành "Hiện hóa".Hình như đó là một điều rất quan trọng, cho dù là đối với bọn quái vật thì cũngrất quan trọng.Tiếp theo.Khối thịt này là của thượng đế.Nó tỏa ra sức mạnh thánh khiết không gì sánh kịp, không thể nói rõ, không thểtưởng tượng-- hắn không cảm nhận được bất cứ điềm xấu, tai nạn và tai họa độchại nào từ trong đó.Cuối cùng.ếNếu dùng sức mạnh "Đặc hiệu sư"cộng thêm "Lừa gạt"thì hắn có thể lừa gạt quái vật chung quanh.Cho nên –– Quyết định duy nhất hắn phải đưa ra là có nên thật sự ăn luôn khốihuyết nhục thường để này hay không.Ăn huyết nhục thượng đế sẽ xảy ra chuyện gì?

Kỳ quái.Liễu Bình bỗng dùng dao ăn, nhìn lại đôi cha mẹ kia, hỏi với một ngữ điệu khácthường: "Mọi người có cảm thấy tình cảnh này như từng xảy ra ở nơi nàokhông?"

Người cha và người mẹ đều sửng sốt."

Đứa nhỏ này, là do ngày thường chúng ta không dẫn con tới nhà ăn như vậy, cólẽ con đã sớm muốn ăn bữa tiệc lớn như vậy -- Mau ăn đi."

Người mẹ có chút cảm khái mà nói."

Đúng vậy, lần này không phải nằm mơ, đây là bít tết thật sự, mau ăn đi."

Người cha cũng ôn hòa nói.Liễu Bình gật gật đầu.Thật kỳ quái, hình như hắn đã gặp qua cảnh tượng này vào lúc nào đó rồi.Rốt cục là lúc nào chứ?

Hắn đặt dao ăn xuống, nhẹ nhàng cắt khối huyết nhụckim sắc kia.Chỉ một thoáng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Thời khắchiện giờ đã được chúa tể toàn trí toàn năng đoán trước, cũng dựa theo ước địnhvới người, ký ức thời đại quá khứ sẽ được trả về cho ngươi lần nữa."

Một ý niệm nảy ra từ sâu trong đầu Liễu Bình, dần dần lấy tốc độ vượt qua cảthời gian mà nhanh chóng triển khai, hóa thành cảnh tượng nào đó trong thờiđại quá khứ.Dưới bầu trời mờ nhạt.Thành thị đã bị tàn phá không thể chịu nổi.Mặt đất khô khốc, châu chấu bay đầy trời, hẻm phố khúc khuỷu thỉnh thoảngtruyền đến tiếng binh khí giao kích, sau đó có người phát ra tiếng kêu thảmthiết.Thời đại đã tới điểm cuối.Một thiếu niên nằm giữa thành thị tan hoang, cuộn tròn trong một góc bể phunsớm đã không còn giọt nước nào.Tiếng giết chóc và kêu rên chung quanh không liên quan đến hắn.Bởi vì hắn sớm đã mình đầy thương tích, cả người tỏa ra một mùi tanh tưởi,trông có vẻ là nhiễm ôn dịch, rất nhanh sẽ chết đi.ếKhông ai dám dính đến ôn dịch.Thậm chí những con chó hoang vốn thử tới gần, nhưng khi cái mũi giật giật thìlập tức xoay người chạy xa.Thiếu niên cứ cuộn tròn trong góc hồ nước khô cạn như vậy, từ hoàng hôn mãiđến ban đêm.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên: "Hài tử, ta có việc muốn nhờ người hỗ trợ."

Thiếu niên miễn cưỡng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một lão nhân mặc áo bào trắng ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn vớivẻ mặt đầy bi thương."

Ta... sắp chết, sao có cách nào giúp người được."

Thiếu niên suy yếu cùng cực mà nói.Lão nhân nhún vai và nói: "Điều chế vật tanh tươi không tồi, có hơi giống khí vịthi thể thối rữa, chọn nơi nằm cũng rất tốt, tránh đi ánh mặt trời bắn thẳng đến,lại chặn tầm mắt người khác, làm người ta không thể nhìn thấy vai trái ngươiche giấu một ống dẫn ngầm còn dư lại mấy lít nước sạch."

Thiếu niên trừng mắt, xem kỹ lão nhân lần nữa."

Buổi sáng ăn một cái bánh mì, giữa trưa đoạt một con gà do chó hoang bắt,cơm chiều còn chưa có, có đúng không?"

Lão nhân hỏi."

Ồ?

Ngươi thật thú vị, hình như người biết hết chuyện của ta thì phải."

Thiếu niên không diễn nữa mà bò dậy từ mặt đất, dựa vào tường rồi chậm rãinói.Lão nhân cười rộ lên, nói nhỏ một câu: "Đừng đào gạch, chuôi chủy thủ ngườigiấu dưới gạch không gây tổn thương được cho ta."

Động tác trên tay thiếu niên dừng lại."

Ngươi lợi hại như vậy, vì sao còn tới tìm ta?"

Thiếu niên hỏi.Trong mắt lão nhân lộ ra một tia bị thương, thở dài và nói: "Bởi vì ta biết đượcquá nhiều, cho nên ta luôn không vui."

"Vậy biết ít lại chút đi."

Thiếu niên nhún vai và nói."

Đây là năng lực của ta."

Lão nhân nói."

Nó làm người không vui, ngươi còn muốn nó làm gì."

Thiếu niên nói.ầLão nhân thoáng trầm mặc, sau đó nói: "Ta có việc ủy thác cho ngươi."

"Thế đạo rối loạn, ta đã lâu rồi không làm lừa đảo -- ta thấy có vẻ ngươi là mộtđại nhân vật, có chuyện gì mà cần một tên lưu manh đầu đường như ta giúpđỡ?"

Thiếu niên nói."

Ta là một người có thuật pháp, được rất nhiều người tin cậy, mỗi thời mỗi khắcbọn họ đều cầu nguyện với ta, khát cầu ta bảo vệ và chăn thả."

Lão nhân nói."

Vậy có liên quan gì đến ta?"

Thiếu niên hỏi."

Ta gặp một nan đề, trước khi ta ủy thác nó cho ngươi, ta cần khảo nghiệm nănglực chuyên nghiệp của ngươi một chút, nếu ngươi có thể qua ải --".Lão nhân sờ sờ áo choàng, tay bắt lấy một nắm đá quý đủ mọi màu sắc rồi giơlên trước mặt thiếu niên."

Đây là một mớ tiền lớn, nhưng ta nghe nói thuật sĩ rất hiếm thấy, ngươi khôngphải là đồng hành của ta, muốn tìm ta cùng làm một vố lớn đó chứ."

Thiếu niên ***** ***** miệng và nói.Lão nhân vươn một tay khác ra, cách không nhẹ nhàng thả ra một ánh hàoquang nhu hòa.Vết thương trên người thiếu niên lập tức khỏi hẳn."

Được rồi...

Hiện tại ta tin người thật sự là thuật sĩ."

Thiếu niên nói."

Ngươi có tiếp thu khảo nghiệm của ta hay không?"

Lão nhân hỏi."

Khảo nghiệm?

Trước khi ủy thác còn phải khảo nghiệm?"

Thiếu niên hỏi."

Khảo nghiệm này cũng là một chuyện phiền phức đối với ta, ta muốn xem thửngươi có xử lý tốt nó hay không."

Lão nhân nói."

Được rồi, để ta xem là chuyện gì."

Thiếu niên nói.-------Chương 974: Lão nhân và thiếu niên (2)Cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, giết chóc, nạn châuchấu, dã thú lân cận đều rời xa khu vực này.Lão nhân tùy tiện vung tay lên, trước mặt lập tức hiện ra quang ảnh một cảnhtượng.Chỉ thấy trong quang ảnh kia, một vài nhân loại mặc chiến giáp hoa lệ đứng trêntường thành cao ngất.- - Nhưng tường thành hoàn toàn vô dụng.Kẻ địch đến từ bầu trời.Vô số những con quái vật không cách nào đếm xuể được bao phủ trong sươngmù u ám, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, lao vút xuống từ sâu trong không trung, baovây nhân loại ở chính giữa.Một quái vật thân thể đặc biệt lớn, cả người tỏa ra uy thế vô song đáp xuống,ầm ầm dừng lại trên tường thành.Nó cúi thân thể khổng lồ xuống, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ nhân loại trước mặtcó kích thước còn không bằng một ngón tay của nó.Thiếu niên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nói: "Nhân loại sẽ thua?"

"Đúng vậy, bọn họ yên lặng cầu nguyện với ta."

Lão nhân nói."

Bọn họ nói cái gì?"

"Bọn họ nói –– Thưa chủ kính yêu, ta gặp phải phiền phức.."

"Là đang kêu gọi người sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi giúp bọn họ đi."

"Nhưng lúc này ta không thể ra tay, vừa ra tay thì sẽ lập tức bị kẻ địch vạch trầnthủ đoạn, sau đó ta sẽ hoàn toàn xong đời."

Lão nhân nói."

Đã rõ, thì ra là không thể để kẻ địch nhìn thấu, vậy khảo nghiệm của ngươi làcái gì?"

Thiếu niên hỏi.Trong quang ảnh, những nhân loại này dần dần ngừng cầu nguyện.Bởi vì không có chuyện gì xảy ra.Lão nhân vẫn duy trì trầm mặc, không đáp lại lời kêu gọi của bọn họ.Chỉ thấy biểu cảm của những nhân loại này trở nên điên cuồng, cứ như bị thứ gìảnh hưởng, giận dữ hét lên: "Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì ngài, chúngề ấta gặp phải chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại đây, màngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Thiếu niên nhìn về phía lão nhân.Lão nhân nhún vai và nói: "Đây là khảo nghiệm –– Ta không thể ra tay, nhưngphải đưa ra đáp lại, làm tất cả mọi chuyện xảy ra đúng sự thật."

Thiếu niên hỏi: "Xảy ra đúng sự thật là ám chỉ --""Những chuyện nhất định sẽ xảy ra đó, ta phải để nó tiếp tục phát sinh, tuyệt đốikhông thể có lệch lạc gì, như vậy thì tương lai mới có một tia hi vọng chuyểnbiến."

Lão nhân nói."

Nhìn bọn họ đã đủ phiền phức, vậy phiền phức của ngươi là cái gì?"

Thiếu niên không kiên nhẫn mà hỏi."

Ta yêu sâu sắc những phàm nhân đó, không muốn bọn họ vì sự trầm mặc củata mà mất đi tín ngưỡng, không muốn bọn họ sa đọa trong khoảnh khắc cái chếttiến đến."

Lão nhân nói."

Vừa muốn tất cả xảy ra, vừa muốn bọn họ trung thành với tín ngưỡng vào thờikhắc cuối cùng của sinh mệnh, không đến mức đi lên con đường tà đạo?"

Thiếu niên hỏi."

Đúng vậy, nếu như thế thì có lẽ tương lai ta còn có thể cứu linh hồn của bọn họvề."

Lão nhân nói."

Vậy thì dễ dàng, ngươi lừa bọn họ là được."

Thiếu niên nhún vai và nói."

Ta không lừa gạt người."

Lão nhân nghiêm nghị nói.Thiếu niên nói: "Cho nên ––"Lão nhân nói: "Cho nên đây là khảo nghiệm của ngươi, vừa không thể lừa bọnhọ, còn phải để bọn họ trung thành với tín ngưỡng."

Thiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó nói tiếp: "Ta có thể sử dụng giọngnói của ngươi để giao lưu với bọn họ không?"

"Được."

Lão nhân nói."

Vậy chúng ta bắt đầu từ đầu đi."

Thiếu niên nói."

Được."

Lão nhân nói.Tất cả hình ảnh đảo ngược trở về, lại hiện ra cảnh tượng lúc mới bắt đầu kia.Trên tường thành thần thánh, các chiến sĩ nhân loại ngửa đầu nhìn lên khôngtrung.Vô số quái vật đáp xuống.Một con quái vật đặc biệt lớn được bao phủ trong sương xám, ầm ầm đáp xuốngtường thành, quan sát các chiến sĩ nhân loại phía dưới."

Nghe đi."

Lão nhân nói.Thiếu niên lập tức nghe thấy tiếng lòng của những các chiến sĩ nhân loại đó:"Thưa chủ kính yêu, chúng ta gặp phải phiền phức lớn?

Thiếu niên gật gật đầu,mím chặt môi.Lại một lát sau.Quanh người các chiến sĩ nhân loại lượn lờ sương mù u ám, bọn họ như bị ảnhhưởng thần trí, cùng giận dữ hét lên: "Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vìngài, chúng ta gặp chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tạiđây, mà ngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Lão nhân nhìn về phía thiếu niên.Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói với các chiến sĩ nhân loại trong hìnhảnh: "Không, các ngươi không gặp phải phiền phức."

"Giờ này khắc này, tất cả mọi chuyện đều không phải phiền phức -- Nơi cácngươi trấn thủ chính là mảnh đất của ta, các ngươi chỉ cần cầm lấy vũ khí,không lùi bước mà tiến công về phía kẻ địch."

"Tiến công!"

"Tiến công!"

"Ta ban cho các ngươi dũng khí không chùn bước!"

Hắn nói một câu rồi lại một câu, trong hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiệngiọng nói của lão nhân, nói ra lời thoại tương tự, nghe có vẻ tràn ngập cảm giácthần thánh và không thể xâm phạm.Các chiến sĩ nhân loại chấn động.Tín ngưỡng được kiến trì vô số năm qua, rốt cuộc cũng có tác dụng vào thờikhắc mẩu chốt này.Bọn họ được những lời này khích lệ, dũng khí lại dâng trào, họ cầm binh khídùng hết sức phóng về phía quái vật kia.Gần như trong nháy mắt.Chiến sĩ nhân loại bỏ đầy khắp người con quái vật kia.Bọn họ dùng hết sức lực vung mạnh binh khí trong tay để chặt chém, đâm loạn,siết cổ quái vật!"

Ngừng!"

Lão nhân hô.Hình ảnh lập tức dừng lại."

Bọn họ sẽ chết."

Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên và nói."

Đúng vậy, mãi đến lúc chết bọn họ cũng không ruồng bỏ tín ngưỡng, mà ngườicũng không ra tay, ngươi đã đạt được mục đích của mình."

Thiếu niên bình tĩnh nói."

Ta nói rồi, lúc người đại diện ta nói chuyện với bọn họ, ngươi không thể lừabọn họ, một khi lừa gạt thì tất cả nhân quả đều không thành lập."

Lão nhân lại nói."

Ta không gạt người."

"Không có?"

"Không tin người tiếp tục để bọn họ động đậy xem."

Thiếu niên nói.Lão nhân suy nghĩ, sau đó vung tay lên.Hình ảnh lại hoạt động.Thiếu niên nhìn những chiến sĩ nhân loại này, nói nhỏ: "Được rồi, các vị, hiệntại các người mới thật sự có phiền phức."

Câu nói vừa dứt.Quái vật phát ra một tiếng hô tràn đầy thất bại.- - Nó không thể làm bọn ngườinày sa đọa!

Nó hít sâu một hơi, cả người hiện ra sức mạnh vô cùng u ám, siết cổtất cả nhân loại.Đôi mắt lão nhân lại đột nhiên sáng lên.Lão vung tay lên, hình ảnh lập tức biến mất."

Kết cục hoàn mỹ, tất cả đều được tiến hành đúng hạn, đến thời khắc tử vongmà linh hồn thánh khiết vẫn duy trì thành kính, chúng về tới bên cạnh ta, mà tacũng biết được tất cả đều đi về hướng hủy diệt, nhưng cuối cùng vẫn có một tiahy vọng."

"-- Hơn nữa lời nói của người chứng minh Chủ cũng không lấy lừa gạt để làmviệc."

Lão nhân nói.Hắn nhìn về phía thiếu niên lần nữa, nói với giọng điệu uy nghiêm mà trangtrọng: "Rất tốt, ngươi là một kẻ lừa đảo chân chính."

-------Chương 975: Thần thánh giả!"

Rất nhiều lúc, chúng ta cần dũng cảm, thành kính, phụng hiến và hy sinh,nhưng vào thời đại hắc ám hoàn toàn vô vọng, có lẽ lừa gạt mới là phương thứcứng phó tốt nhất, nó có thể bảo tồn cho chúng ta một chút sức mạnh, từ từ chờđợi bình minh đến."

"–– Ngươi đạt được sự ủy thác của ta."

Một rồi lại một linh hồn tỏa ra kim quang nhàn nhạt xuất hiện từ hư không,dùng ở sau lung lão nhân, sau đó biến mất tăm hơi.Trong nháy mắt cuối cùng, bọn họ vẫn chưa nghe thấy lời nói của lão nhân.Mà lời nói của lão nhân cũng không có vấn đề gì.Cho dù quá trình tuỳ tiện và không thú vị, nhưng trò mèo này lại làm linh hồnbình yên vượt qua cục diện sắp sa đọa, thật sự làm người ta không ngờ đến.Rốt cuộc lúc này thiếu niên cũng biết, lão nhân trước mặt có vẻ không đơn giảnnhư vậy Lão cũng không phải một thuật sĩ."

Ngươi muốn ủy thác ta làm cái gì?"

Thiếu niên cảnh giác hỏi.Lão nhân cười cười, nói: "Ta nhìn thấy tương lai có rất nhiều linh hồn bị ônhiễm, thử ăn luôn huyết nhục của ta để hiểu biết và kế thừa sức mạnh của ta,nhưng đều không thực hiện được."

Không đợi thiếu niên nói gì, lão tiếp tục nói: "Sau khi người rời khỏi đời này,vào cuộc đời cuối cùng vô cùng xa xăm trong tương lai, người sẽ có cơ hội lừagạt những quái vật đó, dùng linh hồn chưa bị ô nhiễm đi vào sào huyệt của bọnchúng, cũng nhìn thấy huyết nhục của ta."

Thiếu niên tốn mấy giây mới hiểu được ý của lão giả."

Ngươi có thể nhìn thấy tương lai?"

Hắn khó tin mà hỏi.."

Tương lai là không xác định, ta chỉ có thể tin tưởng người làm được đến bướcđó."

Lão nhân nói."

Vậy ủy thác của ngươi lại là cái gì?"

Thiếu niên cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Để thánh quốc của ta đứng sừng sững ở phía sau người, tất cả linh hồn bìnhyên tự tại, các ngươi có thể cùng đối kháng những quái vật đó -- ta sẽ để lại chongươi thù lao hoàn toàn xứng đáng."

Lão nhân nói.ế ắ ầ ế ễThiếu niên cười rộ lên, lắc đầu và nói: "Ta chỉ biết một vài mánh khoé bịp, miễncưỡng mưu sinh mà thôi, hiện tại ngươi muốn phó thác chuyện trong thần thoạitruyền thuyết cho ta, cái này vượt qua hạn mức cao nhất trong năng lực của ta."

"Nếu ngươi đủ năng lực thì sao?"

"Vậy phải xem thù lao thích hợp hay không."

"Nếu thù lao thích hợp thì sao?"

"...

Đương nhiên thành giao rồi, từ từ,"thiếu niên bỗng phản ứng lại, hỏi: "Đây là thánh quốc của ngươi, ta giúp ngườithì người đi đâu?"

Lão nhân nghiêm nghị nói: "Ta là chúa tể toàn trí toàn năng, nếu có thể sống thìtự nhiên cũng có thể chết –– Tạm thời ta chết một khoảng thời gian, chờ ngươicó tự tin chống đỡ được những quái vật đó thì ta sống lại cũng không muộn."

Thiếu niên ngơ ngẩn.Cái lão già này...

Lão tính trốn đi, có đúng không?"

Đừng nhìn ta với vẻ mặt này, ta làm như vậy cũng là có nổi khổ riêng, dù saochỉ cần những quái vật đó biết năng lực và chiêu thức của ngươi xong thì có thểtiến vào trạng thái vô địch, gần như không ai khắc chế được, chỉ có thể xemtương lai người nghĩ ra được cách nào hay không."

Lão nhân nói.Thiếu niên yên lặng tiêu hóa lời nói này."

Ngươi biết ta là ai à?"

Hắn nghiêng đầu hỏi."

Ta thật sự biết,"Lão nhân nhìn thật sâu vào hắn, nói: "Những người lưu lạc trong sinh tử lâuquá, sớm muộn gì cũng sẽ quên mất mình là ai."

Hắn dời ánh mắt khỏi người thiếu niên, chậm rãi dừng lại trong hư không.- -Nơi đó là điểm nhìn của Liễu Bình."

Nhớ kỹ, trước khi ăn huyết nhục của ta, nhất định phải nói: "Cảm tạ thượng đếban cho đồ ăn, nói như vậy thì huyết nhục của ta sẽ cảm ứng được linh hồnngươi là tinh khiết, nó sẽ hóa thành sức mạnh của ngươi."

"Còn nữa, pháp sư cận chiến đã hiện thế, sức mạnh của nó sẽ truyền tới tayngươi."

"Đừng từ bỏ nó."

Câu nói vừa dứt.Tất cả cảnh tượng lập tức tiêu tán.Nói đến cùng, đây chỉ là một ý niệm hiện ra từ sâu trong tâm linh của LiễuBình.ếNó đã tan biến.Mà ngoại giới chỉ mới trôi qua một giây.Nhìn Liễu Bình như mới ngây ra một chút, lại như chỉ hơi tạm dừng một chút.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Đây là ký ức trong đờinào đó của quá khứ, nó chỉ có thể kích hoạt khi gặp phải tình cảnh trước mặt."

"Ngươi tiếp nhận thù lao của đối phương."

"Thù lao không rõ."

"Ủy thác đã được thành lập."

"Ngươi sẽ liên tục đạt được thù lao, điều kiện là cứu vớt thánh quốc của thượngđế và đối kháng với kẻ địch của nhân loại."

Liễu Bình có chút câm nín.Thù lao còn không biết là cái gì mà ủy thác đã thành lập.Lão đại của trận doanh Thần thánh làm việc như vậy đó sao?

Hắn nhìn khốihuyết nhục trước mặt, bỗng nhớ lại lời nói của đối phương, đành thở dài, thìthầm: "Cảm tạ thượng đế ban cho đồ ăn."

Khối thịt kia không có động tĩnh gì.Nhưng Liễu Bình lại phát hiện, một vệt kim quang bay ra từ miếng thịt, hoàntoàn đi vào cơ thể hắn.Kim quang nhập thể.Ngay sau đó, không nhìn thấy miếng thịt kia có biến hóa gì, nhưng bên cạnh nólại hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Huyết nhục trước mặt là vật kỳ dị sớm đã đượcchuẩn bị, sau khi sức mạnh nó ẩn chứa thật sự được ngươi hấp thu, nó sẽ biếnthành một khối bít tết thượng đẳng."

"Ngươi đạt được hạt giống căn nguyên sức mạnh thần thánh."

"Hạt giống này sẽ hiện hóa thuộc tính thần thánh, cũng hoàn toàn áp sát phươngthức chiến đấu của ngươi."

"Đây là một trong những thù lao."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình cắt bít tết ra, bắt đầu chậm rãi ăn.Chỉ chốc lát sau.Dưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ, hắn ăn hết miếng bít tết."

Mùi vị không tồi."

Liễu Bình cười cười.Cha mẹ thấy hắn đã ăn xong thì có vẻ yên tâm, khẽ gật đầu với nhau."

Như vậy...

Phải xem buổi sáng ngày mai, tình huống hiện hóa của con thếnào."

Người cha nói."

Đúng vậy, mẹ đã gấp không chờ nổi, hy vọng sau khi con có được dinh dưỡngthì có thể hiện hóa thành công chỉ trong một lần."

Người mẹ cũng tràn đầy chờ mong mà nói.Bữa cơm kết thúc.Ba người đứng lên, đi ra khỏi giáo đường, bước thẳng một mạch trở lại trướccổng một biệt thự.Cánh cửa tự động mở ra."

Mau lên lầu nghỉ ngơi đi."

Người mẹ dặn dò."

Vâng, con thật sự mệt mỏi, ngày mai gặp lại."

Liễu Bình đánh ngáp nói."

Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi học, tiến hành một lần"hiện hóa."

Người cha cũng nghiêm túc nói.Liễu Bình phất phất tay với hai người, lên lầu hai, mở cửa phòng ra rồi chuivào.- - Nơi này thật sự là căn phòng của người thường.Hắn đảo mắt qua, phát hiện không có khác thường gì thì nằm lên trên giường,nhắm mắt ngủ.Thời gian chậm rãi trôi đi.Cả căn phòng vẫn duy trì im lặng.Mười phút.Hai mươi phút.Nửa giờ.Liễu Bình ngồi dậy từ trên giường, nhìn lướt qua cửa.Trong hư không, nhắc nhở phù xuất hiện.–– Những quái vật đó thật là tri kỷ, sợ hắn bị ồn nên bố trí mấy chục thuật pháptĩnh âm ở ngoài phòng-------Chương 976: Thần thánh giả! (2)"Liễu Bình."

Giọng nói của Andrea bỗng vang lên."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Hình như ta có được bổ sung sức mạnh không tồi...

Là Thần Thánh Trắc,nhưng lại mạnh hơn Thần Thánh Trắc bình thường, có chuyện xảy ra gì vậy?"

Andrea nói.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "--Thù lao đến từ ủy tháccủa chúa tể toàn trí toàn năng."

Liễu Bình cảm thấy hơi hứng thú.Đúng rồi, tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong đầu hắn, chỉ là một ýniệm mà thôi.Tất nhiên Andrea không biết điều này.Còn không biết loại thù lao này rốt cuộc là cái gì, mà lại hắn thay lão cứu vớttoàn bộ Thần quốc.Liễu Bình hỏi: "Đây là hạt giống sức mạnh thần thánh, nó sẽ áp sát phong cáchchiến đấu của ta –– không ngờ lại chạy đến chỗ ngươi, loại sức mạnh này thếnào?

Có thể giúp đỡ ngươi không?"

"Đương nhiên là có, ngươi có nhớ không, ta có thể triệu hoán các loại binh khíchiến đấu cho ngươi."

Andrea nói."

Nhớ."

Liễu Bình nói."

Hiện tại binh khí mà ta triệu hoán đều được căn nguyên hệ thần thánh gia trì,uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần."

Andrea nói.Trong hư không thỉnh thoảng hiện ra tùng thanh binh khí tạo hình khác nhau,tỏa ra khí tức cổ xưa mà tang thương.Khác với trước đó là -- Hiện tại bên ngoài chúng đều được một lớp ánh sángthánh khiết hơi mỏng bao phủ.Liễu Bình tùy tiện túm ra một thanh chủy thủ, nhẹ nhàng đâm một cái vào hưkhông.Chủy thủ lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh gào thét thê lương, liên tục đâmđánh mấy ngàn lần vào hư không.ố"A...

Đây là năng lực vốn có của chủy thủ này hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Liên tục đâm đánh là năng lực vốn có."

Andrea nói."

Vậy Thần Thánh Trắc gia trì vào thì gia tăng năng lực gì?"

Liễu Bình hỏi."

Xem này!"

Andrea nói.Chỉ thấy trong mảnh hư không kia đột nhiên xuất hiện một rồi lại một hư ảnhchủy thủ, chúng không ngừng đâm đánh qua lại.Khác với trước đó là, những hư ảnh chủy thủ đó đều biến thành màu xanh đậm."

Rõ ràng công kích đã kết thúc, lại có thể đột nhiên xuất hiện, liên tục đâm thêmmấy ngàn lần."

Andrea nói."

Tựa như mai phục...

Nhưng, chỉ tăng cường một chút như vậy thôi à?"

Liễu Bình hỏi."

Mỗi lần đâm đều ẩn chứa một loại độc thần thánh, lần nào cũng không giốngnhau, có tất cả mấy ngàn loại, sau khi chồng lên nhau thì uy lực càng gia tăngđộc tố loại đơn."

Andrea nói."

Thần Thánh Trắc còn dùng độc?

Sao ta không nhớ có chuyện này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Đây là sức mạnh căn nguyên của Thần Thánh Trắc, nó căn cứ tính tình ngườisử dụng mà tiến hành hiện hóa –– nói cách khác, dạng người nào dùng nó thì nósẽ hiện hóa thành dạng đó."

Andrea cố nén cười mà nói.- - Người sử dụng sức mạnh này là Liễu Bình.Liễu Bình lập tức nói: "Quả nhiên không tồi, sau này Thần Thánh Trắc chúng tacũng có độc để dùng, nhưng hiệu quả độc tố như thế nào?"

"Nếu là kẻ địch tà ác bị đâm trúng, lập tức sẽ bị kịch độc trí mạng tổn thương."

Andrea nói."

Nó chỉ là độc tố, làm sao phán đoán đối phương có phải kẻ địch tà ác haykhông?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Khi có người phản đối người thì hắn chính là kẻ địch tà ác."

"...

Rất tốt, cái này rất thông minh."

ễ ắ ắ ấLiễu Bình buông chủy thủ ra, tùy tiện nắm một cái, lại bắt lấy một thanh trườngkiếm.Trường kiếm bị hắn ấn một cái, cả thân kiếm bay ra ngoài, suýt nữa đã đâm vàocửa.Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng vung tay lên, thu binh khí lại."

Quá...

Đánh bất ngờ."

Hắn lẩm bẩm."

Đúng vậy, chuôi kiếm vừa rồi bay ra sẽ hóa thành bom thần thánh."

Andrea nói."

Hiệu quả?"

Liễu Bình hỏi."

Có hơi giống như đạn hạt nhân."

Andrea nói."

Vậy chẳng phải nổ luôn cả ta à?"

"Nó chỉ làm nổ tồn tại tà ác...

Bởi vì người sử dụng nó, nó mới có loại năng lựcáp sát với bản tính cá nhân của ngươi."

Liễu Bình rơi vào trầm mặc."

Ngươi xem cái này, ta cũng tò mò nó vào tay người thì sẽ phóng ra đặc tínhthần thánh gì."

Andrea lại thả ra một thanh binh khí khoa kỹ trắc.- - Đó là một loại hoả tiễn mộtphát khiêng vai kiểu cũ.Liễu Bình khiêng hoả tiễn lên vai."

Thế nào?"

Hắn hỏi."

Hừm...

Nó hiện hóa ra một loại sức mạnh thần thánh, khi người ấn nút phóngra thì có thể lập tức trở lại một nơi an toàn-- Nó biến thành công cụ chạy trốn."

Hình như Andrea cảm thấy rất hứng thú, không ngừng lấy ra các loại binh khítừ hư không, muốn chọn ra binh khí kỳ quái nhất trong đó để Liễu Bình sửdụng.Liễu Bình nhìn chăm chú vào các loại binh khí không ngừng xuất hiện chungquanh, một lúc sau, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Cái tên kia bảo ta đừng từ bỏchức nghiệp pháp sư cận chiến... hiện tại ta đã hơi hiểu ý lão rồi."

Đêm.Yên tĩnh.Liễu Bình đi qua đi lại trong phòng một vòng.ấ ểHình như bọn quái vật rất lợi hại, cả chúa tể toàn trí toàn năng cũng phải giảchết, nhưng hắn còn chưa thật sự giao thủ với bọn chúng.Hắn chưa từng giao thủ nên luôn cảm thấy hơi ngứa tay -- Cho dù là đánhkhông lại.Cũng không biết những quái vật đó xem như tồn tại thuộc cấp bậc nào trong thếgiới Ác Mộng, càng không biết văn minh và xã hội được dựng nên từ bọn chúngnhư thế nào.Liễu Bình dừng bước bên cửa sổ, nhìn về phía thành thị hắc ám bên ngoài.- - Cóthể nói đây là lần *****ên thật sự thâm nhập vào thế giới của lũ quái vật ÁcMộng.Thật ra có rất nhiều chuyện có thể làm, rất nhiều bí mật có thể thăm dò.Nhưng hiện tại có một việc là gấp nhất -- Mãi đến giờ phút này, hắn còn khôngbiết rốt cục "Hiện hóa"là như thế nào.Các bạn học biết chuyện này đều đã chết.Trước khi ngày mai đến, hắn phải biết rõ "Hiện hóa"là cái gì.Liễu Bình nhìn ra trước cửa.Cánh cửa -- Đang đóng lại.Cửa sổ cũng đóng lại.Nhưng không sao cả.Liễu Bình đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở then cài ra.Gần như trong nháy mắt, chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện lên trong hư không, đưa rathuyết minh chiến đấu tương ứng: "Ngươi phóng thích sức mạnh "Đặc hiệu sư,cũng rót Lừa gạt vào đặc hiệu, khiến của sổ nhìn như chưa mở ra."

"Ngươi lấy hiệu quả Đặc hiệu sư vờn quanh mình, khiến bản thân và hoàn cảnhhòa hợp thành một thể."

Liễu Bình nhìn lướt qua, thả người nhảy ra ngoài, lập tức ra khỏi cửa sổ, nhẹnhàng đáp xuống sân.Chỉ thấy cả sân có bãi cỏ, có cây cối, có hàng rào, còn nuôi mấy con chó, bố tríhoàn toàn dựa theo thói quen của nhân loại.Trong sân không có người.Liễu Bình quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cổng biệt thự chỉ hờ khép, bêntrong truyền đến tiếng nói chuyện."

Nếu hắn không thể hiện hóa, nhớ kỹ cho ta một miếng."

"Yên tâm, tất cả làm theo quy định, cánh tay hắn là của ngươi."

"Vậy thì được, ta cáo từ trước."

Cánh cửa mở ra.Liễu Bình thấy một nam tử đeo kính đen đi ra-------Chương 977: Hiện hóa-- Đó là giáo viên của trường.Người cha người mẹ đi theo ra, nói nhỏ với hắn ta: "Chuyện ngày mai an bàithế nào rồi?"."

Cái này thì các ngươi không cần nhọc lòng, chúng ta đang an bài cả đêm, nhấtđịnh sẽ bảo đảm quá trình hiện hóa không xảy ra vấn đề."

Thầy giáo nói."

Vậy ngày mai gặp lại."

"Ừ, chắc chừng sáng mai là có thể hoàn thành, ngày mai gặp lại."

Thầy giáo nói xong thì không quay đầu đi ngang qua sân, rời khỏi nơi này.Người cha người mẹ đứng ở thềm cửa, nhìn thầy giáo rời khỏi.Nhân lúc này, Liễu Bình chui vào cửa nhà từ sau lưng hai người, trốn vào phòngbếp.Hiển nhiên bọn họ đang thương lượng làm sao chia cắt hắn.- - Đó là tình huốngkhi không hiện hóa được.Nhưng nếu hắn hiện hóa thành công thì sao?

Liễu Bình cảm thấy tò mò tronglòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng đợi một lát.Cánh cửa rốt cuộc cũng đóng lại.Người cha người mẹ đều vào cửa, nhưng lại không nói chuyện với nhau, ngườicha lập tức đi vào phòng làm việc, cũng không biết đang làm gì, người mẹ thìvào bếp, bắt đầu rửa một ít trái cây.Đó đều là những thứ nhân loại thường ăn, có táo, anh đào, dâu tây và cam, nhìndáng vẻ này thì người mẹ đang chuẩn bị trái cây cho buổi sáng ngày mai.Bà ta chuẩn bị xong thì bỗng hóa thành một làn sương xám rồi biến mất khỏitrước mặt Liễu Bình.Liễu Bình giật mình, chỉ cảm thấy có chút không hiểu, nhưng lại lập tức buônglỏng.Nếu 0880 đã đi vào giấc ngủ, vậy nơi này tương đương đã kết thúc, bà ta cũngkhông cần ngụy trang nữa, có thể đi làm chuyện của mình.- Vậy người cha thìsao?

Liễu Bình đi đến phòng làm việc, nín thở yên lặng lắng nghe.Trong phòng truyền đến tiếng gõ khe khẽ, hòa lẫn với từng tiếng kêu thảm thiếtnhỏ đến không thể nghe thấy.Là linh hồn.Tiếng kêu thảm thiết như vậy hẳn là âm thanh do linh hồn phát ra.Liễu Bình không hề chần chờ, lập tức phát động "Đặc hiệu sư", khiến do bềngoài hắn tròng lên dáng vẻ của người mẹ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.ÂÂm thanh ngừng lại.Chỉ thấy trên cái bàn lớn có đặt một đứng đầu lâu, chúng bị thuật pháp nào đódung hợp lại với nhau.Đôi tay người cha hóa thành tàn ảnh mà bay tán loạn, không ngừng gõ lên đầulâu, hình như muốn khắc phù văn quỷ dị nào đó.Từng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng truyền đến từ đầu lâu.Đó là tiếng kêu rên của linh hồn nhân loại!"

Làm sao vậy?

Còn có chuyện gì?"

Người cha không quay đầu lại mà hỏi.Liễu Bình đứng ở cửa, học dáng vẻ cử chỉ của người mẹ, lạnh lùng nói: "Khôngngờ lại xuất hiện một đứa đứng đầu cả khối, ta cứ cảm thấy náo nức không chờnổi đối với chuyện ngày mai."

Khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói ban đầu được đặc hiệu gia trì, lập tứchóa thành giọng của người mẹ.Người cha không chút nghi ngờ, vừa tiếp tục nghiêm túc tạo hình bộ xươngkhô, vừa mở miệng nói: "Thật ra ta cũng không ngờ, nếu hắn hiện hóa khôngthành công, chúng ta trực tiếp ăn luôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khốisẽ rất ngon miệng."

"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi cho việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."

Thì ra là thế...

Dựa theo cách nói của thượng đế, một khi hiểu được sức mạnhnào đó thì chúng sẽ vô địch trước loại sức mạnh này.Nhưng mà!

Tuy bọn này lấy được thi thể của thượng đế, nhưng lại không thểđọc hiểu được sức mạnh của thượng để!

Cũng đúng -- Lão nhân kia khôn khéoranh ma lắm, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức già chết trốn đi, để kẻ địch lạicho một tên lừa đảo đối phó.Lão sẽ để những quái vật đó đạt được sức mạnh của mình, sau đó tóm lấy lão từtrạng thái giả chết à?Không.Lão sẽ để tên lừa đảo này đạt được sức mạnh!Cho nên những quái vật đó mới mới không ngừng bồi dưỡng nhân loại, để nhânloại làm vật dẫn, đạt được sức mạnh Thần Thánh Trắc, sau đó chúng mới đọchiểu được sức mạnh này từ nhân loại.Liễu Bình nói: "Vậy 0880––"Hắn cố ý dừng câu chuyện, cứ như đang rơi vào suy tư.Tay người cha dừng lại, nghiêm túc nhìn phù văn mình vừa tạo hình ra, trên mặtdần lộ ra vẻ vừa lòng.ắ ế ể ể ắ"Phải xem hắn thức tỉnh dạng sức mạnh gì, nếu có thể lập tức đọc hiểu thì hắnkhông còn giá trị, nếu là sức mạnh nhất thời không làm rõ được, vậy tiếp tụcnuôi nấng hắn một khoảng thời gian đi."

Người cha nói."

Có lý."

Liễu Bình nói với giọng điệu lãnh đạm mà xa cách.Hắn gật gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời khỏi phòng.Cánh cửa đóng lại.Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: "Chỗngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."

Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầulâu.-- Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không đểcuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thìsao?

Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải lànó làm ồn tới quả trái cây trân quý này?

Người cha vung tay lên, lập tức bày ramột lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừalòng, sau đó đi về hướng phòng khách.Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đếnchút dao động không gian.Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: "Không phải người lại vào phònglàm việc rồi à?

Sao lại ra rồi?"

-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thànhngười cha.Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: "Ta nghĩ đếnchuyện ngày mai."

"Không phải đã an bài xong rồi sao?"

Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi."

Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ănluôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khối sẽ rất ngon miệng."

Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha."

Nếu hắn thành công thì sao?"

Người mẹ hỏi.ế ắ"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."

Liễu Bình nói.Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu..- - Đây cũng là nguyên văn từngười cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.Nhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: "Ta chỉ sợ một điều."

"Cái gì?"

Người mẹ hỏi."

Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm khôngrõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."

Liễu Bình nói.Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: "Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừarồi ta đã đi đến trang viên một chuyến."

-------Chương 978: Thất bại thì sao?"

Trang viên?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, những người trồng trọt như chúng ta vốn không có tư cách đến trangviên, nhưng ngày mai 0880 phải hiện hóa, trang viên cũng biết tình huống này,cho nên cho phép ta đi đăng ký một chút."

Người mẹ nói.-- Không biết nó đang nói cái gì, cũng không chen lời vào được.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, không để lại dấu vết mà hỏi: "Đăng ký ––thuận lợi không?"."

Thuận lợi, nếu trên người hắn thật sự có một loại sức mạnh không rõ, trangviên sẽ thu lấy hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trái cây cao cấp."

Người mẹ nói.Liễu Bình gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.An bài này tương đối hợp lý.Không hiện hóa, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh bị thành công đọc hiểu, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh không thể đọc hiểu, bị bán cho trang viên để làm trái câycao cấp, sớm muộn gì cũng chết.Chậc.- - Mặc kệ là con đường nào thì cũng là tử lộ.Liễu Bình vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiện tại tình báo đã tới tay, mà trừ mấycâu người cha nói ra thì hắn không biết cái gì cả.Hỏi tiếp thì dễ để lộ chân tướng.Hắn không hề chần chờ, đứng lên và nói: "Ta về phòng làm việc."

"Ta cũng có chuyện khác phải làm, ngày mai gặp lại."

Người mẹ nói xong thì cầm lấy vài vật phẩm trang sức xương người từ trên bàn,soi gương trang điểm một hồi, sau đó hóa thành một đoàn sương xám rồi biếnmất tăm hơi.Phòng khách chỉ còn lại Liễu Bình.Cho dù người mẹ đã rời khỏi -- Hắn vẫn đứng lên, học dáng vẻ người cha, đithẳng một mạch qua hành lang, hiện hóa ra một tầng đặc hiệu giả dối là đẩy cửabước vào cửa phòng làm việc, nhưng thật ra hắn đang dung nhập hoàn cảnhchung quanh, biến mất ở cuối hành lang.Hắn trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào cửa sổ lầu hai, thu lại đặchiệu rồi đóng cửa sổ lại.ồĐược rồi.Hiện tại có thể ngủ.- Nhưng vào thời khắc này, so với ngủ thì còn không bằng tuluyện một lúc, củng cố sức mạnh Loạn Tinh Cảnh một hồi.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bìnhminh.Ngày hôm sau.Liễu Bình đúng giờ mà đi đến trường học."

Chào lão đại!"

Các thiếu niên chào hỏi.Liễu Bình nhìn bọn họ, cười nói: "Đi, cùng nhau lên lầu."

Các thiếu niên đi theo sau hắn, kéo lũ lượt đi đến khu dạy học.- - Hôm qua bọnhọ đều đã chết.Cho nên thật ra những người hiện đang đứng ở phía sau hắn là linh hồn nhânloại mới?

Chẳng qua bị rót ký ức của những thiếu niên quá khứ đó vào.Đại khái là như thế.Liễu Bình đi đến cửa phòng học, mở miệng nói: "Chào thầy."

"Ừ, mau đi học, những người khác vào phòng học đi, 0880 thì đi cùng ta."

Thầy giáo gật đầu và nói."

Vâng!"

Liễu Bình theo sau hắn ta đi một mạch đến cuối khu dạy học, phát hiện nơi nàycó một thông đạo nhỏ dài treo lơ lửng trên không, dẫn thẳng đến một tòa cao ốcở nơi xa.Liễu Bình tập trung quan sát.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: "Ngươi là Vua LừaGạt."

"Không có ảo giác nào có thể che giấu đôi mắt ngươi."

"Ngươi nhìn thấy cảnh tượng chân thật."

Tòa cao ốc bỗng biến mất, thay vào đó là một dàn tể loại siêu lớn hoàn toàn đúcthành từ bạch cốt.Trên mỗi khúc xương vươn lên đều chen đầy quái vật chi chít.Chúng bị sương xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, cùng nhìn về hướngLiễu Bình.Xem ra chúng đã chuẩn bị xong cả rồi.Chỉ chờ một nhân loại tư chất ưu dị đến thì nghi thức sẽ lập tức bắt đầu."

0880, đi với ta, chúng ta phải đến tòa nhà lớn kia để hoàn thành lần hiện hóanày."

ầThầy giáo nói.Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm một cách thích hợp, đáplại: "Vâng thưa thầy.".Hai người bước lên tế đàn dọc theo thông đạo bạch cốt thật dài."

Đừng khẩn trương, phải biết là thượng để chỉ yêu một mình thể nhân, chỉ cầnngươi buông lòng phòng bị thì thượng đế nhất định sẽ giáng ban ân xuống."

Thầy giáo ở phía trước vừa đi vừa nói."

Thầy giáo, nếu ta hiện hóa thành công thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Nói đến đề tài này, thầy giáo lộ ra nụ cười: "Hiện hóa thành công thì cả ngườingười sẽ tản ra ánh hào quang thánh khiết, sau đó đạt được một ít binh khí, phụcsức, năng lực không thể tưởng tượng-- Trên cơ bản chính là vậy."

"Thất bại thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Thất bại thì không có dị tượng nào cả, nhưng cũng đừng nản lòng, một lần thấtbại cũng không thể nói lên điều gì, chỉ cần người kiên trì nỗ lực, có lẽ về saungười sẽ có tiền đồ càng rộng lớn.Thầy giáo nói.Nói hay thật.Liễu Bình khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Lời thầy giáo nói làm ta như tắm mìnhtrong gió xuân, ta nhất định sẽ cố gắng hiện hóa thành công."

"Cố lên!"

Thầy giáo khuyến khích.Kế tiếp, hai người đều không nói nữa, chỉ đi dọc theo thông đạo thật dài bướcvào tế đàn.Vào khoảnh khắc Liễu Bình đứng ở giữa tế đàn, tất cả quái vật đều đứng lên từnhững cái giá bạch cốt to lớn, cùng ngâm tung lên một chú ngữ tối nghĩa chưabao giờ nghe nói đến.Nhưng dưới tác dụng của ảo cảnh, những chú ngữ đó nghe lại như âm nhạcquảng bá nào đó bên trong cao ốc, làm người ta theo bản năng mà xem nhẹ."

Ngươi chờ ở chỗ này một lát, lúc bắt đầu hiện hóa thì ta sẽ gọi ngươi."

Thầy giáo nói."

Vâng."

Liễu Bình đứng ở giữa tầng chót cao ốc -- thật ra là ở giữa tế đàn, lẳng lặng chờđợi.Bỗng nhiên.ố ốMột hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Tên người người có hạt giống căn nguyênsức mạnh thần thánh, đã khiến một sức mạnh đồng loại khác cộng minh."

Ánh mắt Liễu Bình trở nên sắc bén như đao.- - Trên thực tế, nghi thức hiện hóađã bắt đầu rồi!

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu hắn không thể hiện hóa, vậy cứlàm ra một đặc hiệu.Nhưng mà nếu hắn hiện hóa thành công -- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hắnnhanh chóng ngẫm nghĩ trong lòng-------Chương 979: Thù lao chân chính của thượng đế!Cùng thời khắc đó.Sâu trong hư không.Thi thể thường để kia dần dần tỏa ra ánh hào quang trắng tinh nhưng nặng nề.Ánh hào quang tụ lại như biển cả, lộ ra cảm giác uy nghiêm và khó lường nàođó chưa bao giờ có.Thầy giáo bỗng chạy chậm đến, vội vội vàng vàng nói ở bên tai Liễu Bình:"Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn dự đoán, rất có khả năng người sẽ hiện hóathành công, cầm dụng cụ này đi, nó là thứ bảo đảm cho ngươi an toàn."

Hắn ta nhét một thứ nhỏ nhắn vào tay Liễu Bình, sau đó nhanh chóng rút lui.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Trên tay là một cái hộp màu bạc, không ngừng tỏa lên tiếng vang "Tích tíchtích".Nhưng nếu nhìn thấu lớp ảo ảnh đó, sẽ phát hiện thật ra cái hộp này là một dịvật mọc đầy mắt.Nó chuyển động vô số những đôi mắt, một bộ phận nhìn chằm chằm vào LiễuBình, phần còn lại thì nhìn về phía hư không, nhanh chóng hô: "Sắp tới!

Sắptới!

Sức mạnh buông xuống này sẽ lập tức tới, ta sẽ phân tích cấu tạo của nótrong cả hành trình, mười giây đếm ngược cuối cùng--".Dị vật kia bắt đầu đếm ngược.Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói."

Thánh quốc của... sẽ được ủy thác cho ngươi, chính là giờ khắc này."

-- Là tên thương để giả chết!"

Nói rõ ràng, rốt cuộc phải làm thế nào?"

Liễu Bình quát hỏi trong lòng."

Thật ra nó chính là trang viên kia, chẳng qua sau khi bọn quái vật có đượctrang viên, chỉ biết nó đứng sừng sững trên thời không, lại không biết nó là cánhcổng thành quốc...

Ngươi phải nghĩ cách cướp lấy toàn bộ trang viên, mang nóbình yên vô sự về đến quốc gia của ngươi."

Giọng nói của lão nhân tiếp tục vang lên.Trang viên!

Nói như vậy thì hắn phải chọn con đường thứ ba.- - Phải hiện hóara sức mạnh không thể đọc hiểu!

Cùng thời khắc đó, giọng nói của lão nhântheo đó mà vang lên: "Phải hiện hóa ra sức mạnh không thể đọc hiểu?

Nói thật,người am hiểu cái này hon ta...

Nó là bản tính của ngươi –– xảo trá, mơ hồ,không thể nắm lấy."

ể ế ấ ẫOanh!

Giọng nói của thương để biến mất, mà thánh quang lộng lẫy vô biênxuyên thấu qua hư không, như hải dương lao xuống hướng về phía Liễu Bình.Chỉ trong vòng mấy phút.Thánh quang như biển cả hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình, sau đó dần dầnbiến mất.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi đạt được tất cả thù lao ——""Công đức thần thánh của ngươi đã đầy."

"Hiện giờ công đức thần thánh của nhân vật đã đến mức độ "Vô tận."

"Khi người sử dụng thẻ bài này, sức mạnh thần thánh nhất định sẽ kết hợp vớiđặc tính của bản thân ngươi, kích hoạt sức mạnh "Sáng tạo, hiện hóa ra tất cả kỹnăng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy và càng có tính lừagạt."

"Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."

Trên tay Liễu Bình bỗng có thêm một thẻ bài.Bên ngoài thẻ bài trống rỗng, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện phần trốngnày tỏa ra ánh sáng thánh khiết không gì sánh kịp.- - Nó là sức mạnh thần thánhtinh khiết nhất!

Hiện giờ, sức mạnh đến từ thượng đế này sắp kết hợp với đặctính trên người Liễu Bình, sinh ra sức mạnh hiện hóa hoàn toàn mới và khôngthể tưởng tượng nổi.Trong chớp nhoáng -- Quái vật khắp bốn phương tám hướng cùng nhào vềhướng Liễu Bình.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện ra trước mắt hắn: "Đặc biệt chú ý:""Tất cả quái vật nhất định sẽ cướp đoạt thẻ bài này!"

"Ngươi phải nghĩ cách che giấu nó, để tránh bị quái vật giành được, sau đó hiểurõ chân lý của sức mạnh thần thánh!"

"Đây là điểm mấu chốt của mọi chuyện!"

Tâm niệm của Liễu Bình xoay chuyển chỉ trong chớp mắt, bỗng cười rộ lên.Hắn cầm thẻ bài rồi đứng bất động, để mặc cho những quái vật đó vọt tới trướcmặt mình, hóa thành một đám hình người rồi cướp đi thẻ bài từ tay hắn."

Không thể phân tích!

Không thể phân tích!"

Dị vật đầy mắt kia kêu lên.Thầy giáo cũng theo đó mà xuất hiện.Hắn ta tiếp nhận thẻ bài, vừa cẩn thận xem xét, vừa hỏi Liễu Bình: "Thẻ bài nàychính là sức mạnh hiện hóa mà người đạt được sao?"

"Không, nói chính xác hơn là-- nó chỉ là một loại hiện hóa không đáng chú ýnhất."

Liễu Bình nói.Ồ"Ồ?"

Ánh mắt của thầy giáo dời khỏi thẻ bài, dừng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình tiện tay sờ một cái, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm từ hư không,cười nói: "Xem này, hình như ta có thể đạt được vô số thứ, hơn nữa bọn chúngđều có chút...

Một lời khó nói hết."

Hắn nắm chặt chuôi kiếm.Chỉ nghe "Tạch"một tiếng, trường kiếm lập tức bay ra, hăng hái xẹt qua trời cao, cứ bay mãihướng lên trời.Một giây.Hai giây.Ba giây.Ánh hào quang chói mắt vô tận chiếu sáng chân trời, làm tròng mắt treo trênbầu trời kia cũng không khỏi núp vào."

Tuy nó là một thanh kiếm, nhưng lại có uy lực giống như đạn hạt nhân-- lạixem cái này."

Liễu Bình lại duỗi tay nắm một cái rồi kéo ra một cái máy sấy."

Cái này thì có lợi ích gì?"

Thầy giáo hỏi."

Ta cũng không biết -- Chờ ta thử xem."

Liễu Bình bắt lấy máy sấy nhẹ nhàng nhấn một cái.Bang!

Máy sấy ***** một thứ chất lỏng màu trắng ngà, trong nháy mắt đã tảnra, kết dính tất cả quái vật lên mặt đất, nửa ngày cũng không thể di chuyện bướcchân.Liễu Bình như nổi hứng, lại lấy ra một đống thứ hiếm lạ cổ quái, không ngừngthí nghiệm năng lực của chúng.Thầy giáo đứng bên cạnh nhìn một lát, sau đó bình luận: "Năng lực ngươi đạtđược tương đối khó đọc hiểu, có lẽ chúng ta cần thời gian đánh giá, để người đirèn luyện nó, sử dụng nó, vậy mới có thể biết rõ cách dùng của nó."

"Ta cũng cảm thấy thực phức tạp."

Liễu Bình cảm thán.Hắn tiện tay tung ra một chiều -- Xôn xao!

Vô số những binh khí, áo giáp, thựcvật và các loại đồ vật hiện ra từ hư không, xếp thành một ngọn núi nhỏ.Bọn quái vật đều nhìn đến ngây ngẩn cả người."

Đáng để nghiên cứu kỹ càng!

Đáng để nghiên cứu kỹ càng!"

Dị vật đầy mắt kia kêu lên.ầ ẩ ầ ấThầy giáo nhìn vật phẩm đầy đất, lại nhìn thẻ bài trong tay, nhịn không được màhỏi: "Thẻ bài này thì sao?

Nó có lợi ích gì?"

Liễu Bình không quay đầu lại, chỉ đùa nghịch vô số vật phẩm trên mặt đất,thuận miệng đáp: "Thẻ bài này rất đơn giản, chỉ cần làm người ta cao hứng thìcó thể đạt được khen thưởng."

Thầy giáo cẩn thận quan sát thẻ bài."

Ta cảm nhận được loại sức mạnh này, nó thật sự giống như ngươi nói-- tuyrằng thẻ bài không xem là mạnh, nhưng lại thật sự kỳ quái."

Hắn ta thở dài một tiếng, sau đó ném thẻ bài trở lại động vật phẩm.Chỉ thấy bên ngoài thẻ bài sớm đã không phải thánh quang mênh mông vô tận--Ngay từ nháy mắt Liễu Bình có được nó, hắn đã toàn lực sử dụng công đứcThần Thánh Trắc, hợp lực "Sáng tạo"và "Lừa gạt"để bày ra sức mạnh thần thánh và ngụy trang ở phần ngoài của nó.Nó đã biến thành một thẻ bài màu sắc rực rỡ như bức tranh sơn dầu, trên đó cóvẽ một vai hề vui cười.-------Chương 980: Ta muốn thử xemTrong lúc phi hành, chung quanh dần dần tràn ngập một màu đỏ thẫm, cứ như ởmột nơi cực kỳ xa xôi, có thứ gì đang tỏa ra ánh hào quang vô tận.Liễu Bình dần dần tới gần.Một con sông dài màu máu đang chảy xiết trong hắc ám.Máu loãng cuồn cuộn rít gào, nổ vang, không biết từ đâu mà đến, cũng khôngbiết chảy về nơi nào.Liễu Bình dừng lại trước mặt Huyết Hà (Con sông máu).Giọng nói già nua kia bỗng vang lên, quanh quẩn bên tai hắn: "Ngươi còn nhớrõ lịch sử mà ta đã từng nói với ngươi không?"."

Nhớ rõ –– có đôi khi lịch sử thác loạn, là bởi vì chuyện nào đó trong quá khứđang dây dưa chưa dứt điểm."

Liễu Bình nói.Con sông máu tản ra hai bên, cuồn cuộn lao đến quay quanh Liễu Bình, dần dầnhình thành một lốc xoáy màu đỏ thẫm thật lớn, bao vây hắn vào trong đó.Tất cả hắc ám chung quanh bị gạt bỏ, Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một mảnhhuyết sắc.Trong thủy triều huyết sắc kia, vô số quang ảnh thời đại quá khứ sôi nổi hiện ra.Tất cả người mở đường trong quá khứ của nhân loại hiện thân từ huyết quang,đồng thời nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: "Người tìm được Thánh Linh rồi."

"Cuối cùng thì vào giờ khắc này, tất cả điều kiện đều đã đạt thành."

"Bắt đầu đi --"."

Đây là cơ hội cuối cùng của Nhân tộc."

Liễu Bình đứng trong trung tâm lốc xoáy, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữnhỏ thiêu đốt: "Ngươi đã đạt được danh hào thánh nhân."

"Ngươi có được thanh giới chi Linh: Andrea."

"Ngươi cầm ngọn lửa của nhân loại trong tay, ôm lấy Hư Ảo chi Khu, dưới sựvây quanh của muôn vàn anh linh nhân loại, ngươi sắp lần *****ên tiến vào lịchsử chân thật."

"Bổn danh sách đã kết nối với Huyết Hà."

"Đang đồng điệu!"."

Bắt đầu truyền tống--".Chỉ một thoáng, toàn bộ Huyết Hà hóa thành thông đạo dài đằng đẳng, ở cuốithông đạo cứ như có ánh hào quang.ễ ắ"Đi đi, Liễu Bình, trở lại thời khắc trong lịch sử kia."

Giọng nói già nua kia vang lên.Liễu Bình đón lấy huyết quang trùng trùng điệp điệp, đi đến cuối thông đạodưới cái nhìn chăm chú của vô số người."

Ta cần làm gì?"

Hắn hỏi.Giọng nói già nua nói: "Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệpKỳ Quỷ, để nhân loại không ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trởthành trái cây có thể cung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng nó."

"Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm."

"Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng --""Chức nghiệp này quá mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là nó đã vượt qua sự khốngchế của bọn quái vật Ác Mộng."

"Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này."

"Ngươi cần đi vào lịch sử chân thật, cứu vị pháp sư cận chiến cuối cùng kia ra."

"Nhớ kỹ, mấu chốt nhất là phải lừa gạt được những quái vật đó, nếu người bịchúng nó vạch trần khi cứu người --""Vậy ngươi và pháp sư cận chiến kia đều sẽ chết!"

Câu nói vừa dứt.Liễu Bình đã đứng ở cuối thông đạo huyết sắc.Hắn nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy ánh sáng mênh mông và vô số ảo ảnh bất tận.Trong Huyết Hà phía sau, vô số những nhân loại cùng phát ra tiếng rống giận:"Thay đổi!"."

Thay đổi!"

"Thay đổi vận mệnh của chúng ta!"

Giọng nói của bọn họ hòa lẫn trong thủy triều gào thét, như sóng dữ kích độngdâng trào.Liễu Bình nín thở nghe xong một lát, nhẹ nhàng nâng tay lên.Tất cả âm thanh an tĩnh lại.Đón lấy ánh mắt của trăm ngàn vạn linh hồn nhân loại, hắn mở miệng nói: "Tađi thử xem."

Oanh –– Sấm sét vang lên.Trong thế giới phế tích, nghênh đón một trận mưa to đã lâu không thấy.Tiếng bước chân dồn dập vang lên.Một nữ tử khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, tiến vào một tòa ThầnĐiện tan hoang.Nàng ta cảnh giác nhìn quét chung quanh.Không có người đi theo.- - Tạm thời an toàn.Nữ tử hơi nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước thần tượng, khẽ lên tiếng cầu nguyện:"Thưa thần linh, xin hãy phù hộ cho ta."."

Ta cảm nhận được sức mạnh của mình đã đến cực hạn, sắp đột phá phong tỏacủa vận mệnh, nhìn thấy chân thật sau lưng thế giới này..."

"Xin nhất định phải phù hộ ta!"

Nàng ta cầu nguyện xong thì bỗng chua xót cười, lẩm bẩm: "Thế gian nào cóthần linh?

Nếu thực sự có thì vì sao tất cả pháp sư cận chiến cứ lần lượt chếtmất như vậy?"

Trong thần miếu dâng trào một trận cuồng phong, gào thét xuyên qua đại điệntrống trải.Mũ choàng của nữ tử bị thổi rơi ra, để lộ dung nhan chân thật của nàng -- LàDelia!

Khuôn mặt mỹ lệ của nàng tràn đầy tuyệt vọng.Bỗng nhiên, nàng thu lại tất cả cảm xúc, quát: "Ai?"

Trong Thần Điện trừ tiếng gió ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi giàngiụa bên ngoài.Không còn ai khác.Delia nhìn mọi nơi, trong lòng sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tòa thần tượng bị tàn phá kia lộ ra nụ cười với nàng từ trên đài cao, nóivới âm thanh to lớn: "Delia, ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi."

"Hiện tại đừng nói cái gì cả, nghiêm túc lắng nghe."

"Rất nhanh sẽ có một người chưa bao giờ tới sẽ xuất hiện, hắn học được tất cảtri thức trong thiên hạ, nhưng chỉ không quá hiểu biết đối với pháp sư cậnchiến."

"Ngươi phải truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho hắn, để hắn trở thànhpháp sư cận chiến cuối cùng trong lịch sử."

"Vậy người mới có thể thoát thân, trực tiếp rời khỏi giờ khắc này, đi về hướngtương lai."

"Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của ngươi."

"Nhất định đúng lơ là sơ sẩy, nếu không chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục."

Thần tượng nói xong lời này thì ngồi nghiêm chỉnh lại, hóa thành tượng đá lạnhnhư băng, không còn lộ ra biểu cảm nào nữa.Delia ngây người, nhất thời không tin được những chuyện xảy ra trước mắt.-------Chương 981: Ngươi là quái vật gì?Bên ngoài Thần Điện.Liễu Bình mở mắt ra, nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: "Ngươi phóng thích kỹthuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư."

"Ngươi chế tạo một đoạn đặc hiệu giả dối, làm thần tượng nói chuyện, cũng xenlẫn sức mạnh "Lừa gạt vào, làm mọi thứ trông có vẻ chân thật đáng tin."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi vào Thần Điện, bước từng bước một đi đến trước mặt Delia."

Chào ngươi, ta là Liễu Bình."

Hắn chào hỏi."

Liễu Bình?"

Delia nói.Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.Tia chớp cắt qua không trung, chiếu sáng màn đêm đen nhánh chỉ trong chớpmắt.Delia nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quenthuộc khó có thể miêu tả."

Ta học hết các loại chức nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến pháp sư cậnchiến, thì ra là vì pháp sư cận chiến quá mạnh, bị chúng cưỡng chế xóa bỏ."

Liễu Bình cảm khái."

Ngươi muốn –– muốn trở thành một người pháp sư cận chiến?"

Delia hỏi."

Nói ra có lẽ khó lý giải, nhưng người phải biết một điều, rất nhanh pháp sư cậnchiến cuối cùng sẽ bị *****, đây là lịch sử nhất định sẽ phát sinh."

Liễu Bình nói."

Ta chính là pháp sư cận chiến cuối cùng."

Delia nói."

Không, nếu người truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho ta, vậy ngươikhông phải, ta mới là người cuối cùng."

Liễu Bình nói."

Nhưng mà -- không phải pháp sư cận chiến cuối cùng sẽ chết sao?

Chẳng lẽngươi muốn chết thay ta?"

Delia khó hiểu mà hỏi.ế ế"Trong tương lai, chúng ta là chiến hữu thân thiết, hiện tại ta cứu người ra trước,chuyện sau đó giao cho ta kết thúc, ngươi không cần lo lắng."

Liễu Bình nói."

Làm sao người chứng minh mình đến từ tương lai?"

Delia hỏi."

Andrea."

Liễu Bình mở miệng nói."

Ta ở đây."

Hư không chợt lóe, Andrea lặng lẽ hiện lên, đặt thi thể của Delia lên mặt đất."

Đây là-- thi thể của ta?"

Delia thất thanh mà nói."

Hiện tại chúng ta muốn chuyển Hư Ảo chi Khu lên người của ngươi, sau đókhông còn ai nhớ rõ ngươi, ngươi mới có thể bình yên đi đến tương lai."

Andrea nói."

Vậy ——""Không còn kịp rồi, mau truyền tri thức pháp sư cận chiến cho hắn, sau đóngười mới có thể thoát khỏi vận mệnh!"

Andrea vội vàng nói.Delia nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Vận mệnh của người liên quan đến toàn bộ vậnmệnh nhân loại, xin hãy cẩn thận suy xét."

Delia lắc đầu nói: "Suy xét?

Ta ước gì có thể truyền thừa tri thức pháp sư cậnchiến lại, đáng tiếc đã sớm không còn người dám nhận chức, bởi vì pháp sư cậnchiến nào cũng đã chết."

"Cho ngươi thì làm sao?

Ta hy vọng ngươi có thể lưu lại truyền thừa của phápsư cận chiến."

Nói xong, nàng rút ra một quyển sách từ trong ngực, đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy quyển sách, lập tức mở ra, miệng thì nói: "Andrea, mangnàng trở về."

"Được!"

Andrea duỗi tay chỉ vào thi thể trên mặt đất.Thi thể bỗng biến mất, chỉ có một luồng ánh sáng bay lên, dừng lại trên ngườiDelia."

Đây là..."

Delia chần chờ nói.Ả ế ấ"Hư Ảo chi Khu, nó sẽ làm ngươi biến mất khỏi lịch sử -- Vậy ta lập tức mangngươi đi!"

Andrea nói."

Từ từ, hắn thì sao?"

Delia nhịn không được mà hỏi."

Một lần chỉ có thể trở về một người, người đi trước."

Liễu Bình nói.Một thông đạo huyết sắc mở ra, Andrea mang theo Delia rời khỏi đại điện.Chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn vùi đầu nhìn tri thức truyền thừa của pháp sư cận chiến, vừa lật trang sách,vừa tán thưởng: "Không tồi, những kỹ năng đó gần như sắp thoát ly kỹ năng KỳQuỷ bình thường, đã sắp vượt qua tất cả kỹ năng của tập hợp thiết lập trong trínhớ của ta, khó trách bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo chức nghiệp này xong lạimuốn phế bỏ nó."

Một trận gió thổi qua.Bên ngoài Thần Điện hiện một vài động tĩnh nho nhỏ.Liễu Bình đứng bất động, vẫn nghiêm túc lật xem quyển sách trên tay.Nhưng cả người hắn lại biến thành dáng vẻ của Delia."

Ngươi phóng thích Đặc hiệu sư, biến hình tượng của mình thành Delia."

"Lấy Lừa gạt làm cơ sở, hình tượng này sẽ lừa gạt tất cả tồn tại nhìn thấy người,chúng sẽ coi người thành Delia."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt chợt lóe qua.Liễu Bình khép quyển sách lại."

Học xong rồi, cảm giác không tồi... chức nghiệp này thật sự như BUG, có thểđột phá gông cùm xiềng xích, khó trách bọn quái vật Ác Mộng sẽ xóa bỏ chứcnghiệp này."

Hắn nghiêm túc bình luận.Hư không chợt lóe, thông đạo huyết sắc lại mở ra lần nữa.Andrea lặng lẽ xuất hiện."

Quái vật Ác Mộng giết nàng sắp tới rồi, đi mau."

Cô bé vẫy tay với Liễu Bình.Liễu Bình đang muốn nói chuyện thì chợt thấy trong hư không dần hiện ra từnghàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chú ý!"

"Kiếm pháp Kỳ Quỷ ngươi sáng tạo cho Lý Trường Tuyết: Bí kiếm Chấn Trảmđã gia nhập Quy Tàng Tối Thắng Vô Cực Kinh."

"Có kiếm tu khác tu tập kiếm pháp này từ võ kinh."

ế ầ"Kiếm khách Nhân tộc lại gia tăng một phần sức mạnh."

"Lấy truyền thừa này, công đức của người gia tăng 20 điểm."

"Công đức hiện giờ: 1200 điểm."

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể dùng bổn danh sách để sáng tạo ra chiêu thức mới."

"Xin hỏi có bắt đầu sáng tạo ngẫu nhiên hay không?"

Liễu Bình dời mắt khỏi những chữ nhỏ đó, trầm ngâm mà nói: "Andrea."

"Cái gì?"

"Ngươi trốn trước đi."

"A?

Ngươi muốn làm gì?"

"Chưa từng có ai chiến thắng chân thân của quái vật Ác Mộng, hôm nay...

Tamuốn thử xem."

Trong đại điện.Một nữ tử khép đôi tay lại với nhau, yên lặng đứng cầu nguyện trước thầntượng.Mưa gió thổi tung cánh cửa Thần Điện.Thiên địa như trút nước, trong bóng đen thỉnh thoảng hiện lên từng ánh điệnquang, tiếng gầm rú lôi đình theo sát sau đó.Nước mưa không ngừng giáng xuống cánh cửa, xối ướt cả sàn nhà tan hoang ấy.Trước thần tượng.Nữ tử vẫn duy trì tư thế cầu nguyện, cứ như không hề nhận ra điều gì.Nước mưa càng ngày càng nhiều, dần dần tụ thành một bãi.Một con quái vật cả người mọc đầy gai nhọn xanh lục bò ra từ nước mưa.Nó phun ra một hơi, khó chịu mà nói: "Pháp sư cận chiến Delia, ngươi đã đếnlúc phải đi rồi."

Nữ tử bỗng xoay người.Nàng ta đánh giá đối phương, đầy đề phòng mà quát: "Ngươi là quái vật gì?

Vìsao biết tên của ta?"

"Ta là một trong những người sáng tạo ra pháp sư cận chiến, ta cực kỳ thíchchức nghiệp này, mà người là một pháp sư cận chiến, cũng chưa từng phụ sự kỳvọng của ta."

Cả người quái vật ướt dầm dề, đứng trong mưa mà nói."

Buồn cười, ngươi dám nói là người sáng tạo pháp sư cận chiến!"

Delia tùy tiện vung tay lên, nắm ra một thanh chiến phủ lập loè ánh lôi đình từtrong hư không."

Lấy thuật pháp để thi triển uy năng binh khí đặc thù, con đường Kỳ Quỷ nàycực kỳ tuyệt diệu, nói thật, đây là một chức nghiệp thiên tài."

Quái vật cảm khái.Delia lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là thứ gì, không nói thật thì chiến phủtrong tay ta cũng không phải đồ chơi đâu."

"Không có gì để nói, ngươi sẽ chết, linh hồn người sẽ tiến vào trang viên ÁcMộng, trở thành một trái cây rất có giá trị cất chứa."

Quái vật nói.Nó bỗng biến mất khỏi nơi đó.Trong nháy mắt, Delia giơ chiến phủ lôi đình lên, bật hơi há miệng, quát:"Chết!"

Chiến phủ bổ trúng hư không, lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh lôi quang, tảnra bốn phương tám hướng.-------Chương 982: Thời khắc đã định sẵn trong lịch sử!Oanh –– Bên trái phía sau nàng, quái vật đột nhiên hiện thân.Một vệt lôi quang trảm trúng nó, trực tiếp bổ nó bay ngược ra ngoài, đập vàobức tường đại điện."

Ha ha ha, Đa Trọng Lôi Ảnh Trảm!

Chiều này có thể bộc phát ba trăm sáumươi lôi ảnh, đã là cảnh giới cao đến tột đỉnh, Delia, ngươi làm rất không tồi!Quái vật cười điên cuồng và nói.Delia –– hoặc có thể nói là Liễu Bình –– Dù sao hiện tại hắn đang bày ra mộttầng đặc hiệu, có ngoại hình của Delia.Hắn nhìn từng lôi quang tiêu tán khỏi thân thể quái vật, giật mình và nói:"Chuyện này không có khả năng, rõ ràng ta đã đánh trúng người, vì sao ngươikhông bị thương gì cả?"

Quái vật bước từng bước một về phía nàng, nói: "Bởi vì chiều này là do ta thiếtlập, ta biết tất cả huyền bí của nó."

"Binh khí là do loài người tạo ra, nhưng loài người vẫn có thể bị binh khí gâythương tích."

Liễu Bình nói."

Ngươi nói không sai, nhưng tất cả pháp tắc trong chiêu thức Kỳ Quỷ này đềuđến từ ta, tất nhiên ta có phương thức hóa giải nó."

Quái vật nói.Ánh mắt Liễu Bình dùng trên người quái vật, nhìn xác ngoài tràn đầy gai nhọnmàu xanh lục trên người nó, lắc đầu và nói: "Nhất định là trùng hợp."

"Một tên ngây thơ, có lẽ chờ chết rồi thì người mới biết cực hạn của mình ởđâu."

Quái vật nói.Liễu Bình không đợi nó ra tay, bỗng buông lỏng chiến phủ lôi đình ra, mặc chonó tan thành điện xà lôi quang bò đi rồi biến mất, ngược lại quát: "Khởi!"

Một thanh búa tạ lập loè ánh sáng kim sắc đột nhiên phá vỡ hư không, hunghăng nện lên mặt đất.Mặt đất chấn động.Dưới chân quái vật xuất hiện một vệt kim quang, lập tức bị đánh bay lên giữakhông trung.Liễu Bình siết chặt nắm đấm, than nhẹ một tiếng: "Thuỷ Điểu Lưu, Thiên NhịBách Quyền."

Hắn cách không đánh ra một quyền về hướng quái vật.ề ề ố ấQuyền ảnh chi chít thoáng hiện từ hư không, mưa rền gió dữ như cuốn lấy quáivật ở giữa không trung, liên tục đánh bảy tám hơi thở rồi mới dần dần ngừng.Quái vật trở xuống mặt đất, phun ra một ngụm nước bọt rồi nói: "Đáng chết,phù không kỹ cộng thêm cổ võ quyền linh, lúc trước thật sự thiết kế chứcnghiệp này quá cường hãn."

Liễu Bình thất thanh la lên: "Đây là tình huống thế nào, người trúng quyềnmạnh nhất của ta, vì sao không bị gì cả?"

Trong quái vật có chút ảo não, lại có chút đắc ý."

Delia à Delia, ta không nghĩ tới, khả năng vận dụng kỹ xảo của ngươi đã đạttới trình độ này, ta dám nói người hoàn toàn xứng đáng là pháp sư cận chiếnmạnh nhất."

Nó cảm thán."

Cho nên kết cục của ta vẫn là tử vong?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật trầm mặc một giây, sau đó thở dài: "Trước khi người tử vong, ngườithiết kế chủ yếu là ta đã đặc biệt tới gặp người một lần, đây đã là vinh dự tốicao."

"Giọng điệu người nói chuyện giống như tất cả mọi thứ của ta đều được thiết kếra vậy."

Liễu Bình nói."

Sự thật là thế, nhưng người cực kỳ ưu tú trong kịch bản gốc đã được thiết kếsẵn, có thể coi như trái cây cực kỳ ưu tú."

Quái vật nói."

Trái cây?

Ngươi muốn ăn ta?"

"Không phải ta ăn –– là những đại nhân vật chân chính đó, ngươi có tư cáchnày."

"Làm sao người ngăn cản được tất cả công kích của ta...

Chẳng lẽ người biếtđược tất cả chiều số của ta?"

"Dùng nói nhảm ở đây, ngày chết của ngươi tới rồi."

Quái vật nâng tay lên.Trên tay nó có một cây súng.Liễu Bình không chút do dự lui về phía sau một bước, cả người lập tức hóathành ánh lửa, tản ra như kinh hồng, chiếu sáng toàn bộ đại điện hắc ám."

Phân quang độn ảnh, chậc, kỹ năng chúng ta giao cho pháp sư cận chiến quảnhiên quá nhiều, ta đoán chiếu tiếp theo của ngươi chính là bạo súng, dù sao nócũng là tối ưu -- ngươi ở chỗ này!"

Quái vật nói, bỗng chỉ thương về một vị trí.Liễu Bình xuất hiện từ vị trí đó, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.ắ ềHắn vừa chém ra một quyền.Trong hư không theo đó mà vươn ra trăm ngàn quyền ảnh, hạt mưa đánh vàongười quái vật.Quái vật thờ ơ, cười nói: "Đây là chiêu cuối cùng của ngươi, vĩnh biệt, pháp sưcận chiến."

Phanh!

Tiếng súng vang lên.Liễu Bình ngã xuống đất theo tiếng súng, trên người trào ra từng luồng máuloãng.Quái vật cất súng, huýt sáo một tiếng rồi nói: "Cô bé đáng yêu cỡ nào, đángtiếc."

Đột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng reo lớn.Âm thanh này dài như tiếng ca, như là diệu âm buông xuống từ sâu trong vòmtrời, vang vọng thập phương thế giới, tất cả tồn tại đều nghe thấy nó.Dần dần không thể nghe rõ được tiếng mưa đêm tí tách.Tiếng reo kia như chiếm cứ tất cả mọi nơi, mang đến cho người ta ảo giác mãnhliệt, cứ như nó vẫn luôn tồn tại trong lòng.Cả người quái vật run lên, cứng lại tại chỗ.Nó chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy một thanh trường đao đâm xuyên qua ngực nó, trên lưỡi đao dính đầymáu đỏ, nhỏ giọt liên tục xuống thành chuỗi.Tiếng reo vang dừng lại.Một giọng nữ lại vang lên từ sau lưng: "Chúng ta sống cả đời, phấn đấu đếncuối cùng, cũng không phải cho đại nhân vật gì đó ăn luôn."

Cái xác nữ nằm trên mặt đất đã không thấy đâu nữa.- - Nó bị lừa?

Nó –– Bị mộtpháp sư cận chiến đánh trúng!

Sắc mặt quái vật điên cuồng thay đổi, thê lươngkêu to nói: "Một kẻ đối đáp!

Không, chủ trang viên, mau tới cứu ta!"

Trường đao ra sức trảm một cái.Quái vật lập tức bị trảm thành hai đoạn, máu loãng phất phới đầy trời.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt ầm ầm dần hiện ra tới: "Ngươi phóng thích chiêuthức đao pháp sáng tác mới (Chưa được đặt tên);""Ngươi chiến thắng một quái vật Ác Mộng thể đầy đủ!"

"Quái vật này là quái vật Ác Mộng thiên về dạng tri thức và kỹ thuật, rất ít khixuất hiện trong thế giới nhân loại."

"Cho dù giá trị vũ lực của nó cực kỳ thấp, nhưng nhân loại được gieo trồngchưa bao giờ chiến thắng được nó."

"Ngươi khai sáng cho lịch sử của hàng tỉ thế giới!"

"Ngươi khai sáng lịch sử của Nhân tộc!"

ấ ế ắ ầ ồ"Tất cả tuyến vận mệnh chưa có định của nhân loại bắt đầu trở nên mơ hồ!"

"Đặc biệt cảnh cáo:""Vào thời khắc tử vong cuối cùng, đối phương đã kêu gọi chủ trang viên ÁcMộng."

"Ngươi cần lập tức nghĩ cách che lấp chuyện ***** nó!"

"Một khi bại lộ, tất cả nỗ lực sẽ như kiếm củi ba năm thiếu một giờ!"

Chữ nhỏ thiêu đốt chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức bị một thứ khác hấp dẫn.Là thi thể quái vật.Chỉ thấy giáp xác của nó mọc đầy gai nhọn, nhưng đó là áo ngoài của nó, giốngnhư Ác Mộng chi Ủng của hắn vậy.Mà trong giáp xác là một người.-------Chương 983: Các ngươi là...

Vì sao lại có nhiều người như vậy!Một người!

Vì sao lại là một người! !!

Liễu Bình cố kiềm nén tâm thần, duỗi tayvung lên -- Thi thể quái vật lập tức biến mất."

Còn kịp...

Cứ dùng phương thức "Đặc hiệu sư trước, để nó xuất hiện lần nữa."

Liễu Bình nỉ non.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, dựa vào sức mạnh "Đặc hiệu sư", quái vật lại xuấthiện ở nơi đó.Gần như cùng thời khắc đó, hư không lập tức mở ra.Vài tên dáng vẻ như người hầu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn đông nhìntây.Một lão giả đầu bạc cầm đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện không có vấn đềgì, lúc này mới hỏi: "Chủ trang viên phái chúng ta đến xem tình hình, vừa rồingười kêu gọi gấp như vậy là đã xảy ra tình huống gì à?".Quái vật chỉ vào Liễu Bình và cười nói: "Linh hồn này không tồi, nàng là phápsư cận chiến cuối cùng, sức mạnh tương đối cường đại!"

"Chỉ có chuyện này?"

Lão giả đầu bạc lộ vẻ không vui mà nói."

Đúng vậy,"Quái vật như vừa nhìn ra biểu cảm của đối phương, vội vàng nói: "Xin lỗi, tanhất thời kích động, nhất thời kích động."

Lão giả đầu bạc không nói gì, chỉ phất phất tay.Vài tên người hầu tiến lên bắt lấy Liễu Bình, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏinơi đó."

Hừ, chúng ta mang pháp sư cận chiến này đi, còn về phần ngươi –– YTự ngươitrở về đi."

Lão giả đầu bạc nói với quái vật kia.Nói xong, lão ta cũng chui vào hư không rồi biến mất tăm hơi.Ở chỗ đó chỉ còn lại con quái vật kia.Liễu Bình vừa đi thì nó lập tức trở nên ngơ ngác, cứ như mất đi tinh khí thần.Giọng nói của Andrea lặng lẽ vang lên: "Nguyện tất cả của ngươi hóa thành hưảo."

Quái vật yên lặng biến mất."

Không xong, ta phải nhanh chóng đến chỗ Liễu Bình."

Cô bé vội vã rời đi.Trang viên.Liễu Bình -- Hoặc có thể nói Delia, bị đám người hầu áp giải, đứng trên bãi cỏbên ngoài trang viên.Giọng nói của Andrea lặng lẽ vang lên: "Liễu Bình, nhất định phải cẩn thận,người đã kiệt lực, nhất định đừng để bại lộ, nếu không tất cả đều xong đời."

Liễu Bình trấn định nói: "Đừng có gấp, dựa theo thời gian Delia bị ***** đểtính ––""Nơi này có một cuộc gặp mặt đã được định trước rồi."

"Ngươi ám chỉ cái gì?"

Andrea hỏi."

Hiện tại ta nhìn thấy mình thì sẽ thế nào?"

Hắn hỏi."

Có ta ở đây, sẽ không sao cả."

Andrea nói."

Vậy lịch sử sẽ kết nối với nhau một cách hoàn mỹ vào thời khắc này, không sailệch chút nào."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời.Chỉ thấy một Liễu Bình khác tiến đến từ lối vào trang viên, đứng trên bãi cỏ."

A...

Thì ra là thế."

Andrea nói nhỏ một câu.Đúng vậy.Đây là lần *****ên Liễu Bình đến nơi này.Lúc ấy hắn thay thế Kẻ Cầm Dù, xuất hiện trong trang viên, được chủ trangviên ngợi khen.Lúc ấy hắn từng gặp mặt Delia!

Đây là mặt ngoài lịch sử, trên thực tế, sau khi***** con quái vật kia, Liễu Bình giả trang thành Delia rồi đến nơi này, hoànthành một lần gặp mặt với bản thân mình vào ngày đó.Liễu Bình thở dài một tiếng, nói nhỏ một câu với ở mình đối diện: "Kẻ BáoTang."

"Là ta."

Hắn của thời khắc đó nói xong thì nhắm miệng lại.Liễu Bình hơi mỉm cười, mở miệng nói: "Ta còn nhớ lần *****ên chúng tachạm mặt, ta từng mời người uống rượu -- không ngờ thời gian đã trôi qua lâunhư vậy."

"Đúng vậy."

ắHắn của lúc đó phụ họa."

Có gì cần hỗ trợ thì nhớ tới tìm ta."

Liễu Bình nói."

Được."

Hắn của lúc đó nói.Nói đến đây thì đã xong.Liễu Bình quay đầu, nhìn về phía hư không, truyền âm: "Ta chắc chắn sẽ chết ởchỗ này, sau đó được người cứu đi, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện xuất hiệntrên người ta đều biến thành hư ảo."

Giờ khắc này, trong hư không đã xuất hiện Liễu Bình vừa có được chiếc nhẫnLong tộc!

Hắn vừa tới từ cảnh trong mơ, gặp mặt Delia!Dưới màn đêm.Aland đi qua lại quanh lửa trại.Con thỏ ngồi xổm trên vai Liễu Bình, ánh mắt di chuyển qua lại theo hắn ta."

Ta nói này, ngươi có thể ngừng lại một lát hay không."

Nó mở miệng nói."

Thế nào?"

Aland đáp."

Ngươi cứ đi tới đi lui, đi đến mức ta đầu choáng mắt hoa."

Con thỏ oán giận nói.Aland cảnh giác quan sát chung quanh, mở miệng nói: "Đã sắp đến sáu giờ, hắncòn đang ngủ."

"Vậy có liên quan gì."

Con thỏ nói."

-- Vào lúc sáu giờ, tổng bộ sẽ phải chức nghiệp giả mới đến để gia nhập độitiền trạm."

Aland nói."

Ngươi là đội trưởng mà, ngươi sợ cái gì?"

Con thỏ nhún vai và nói."

Gần đây tình hình thương vong tương đối nghiêm trọng, không biết tổng bộ sẽcó phản ứng thế nào, chỉ sợ cao tầng sẽ làm ra vài thủ đoạn ta không biết."

Aland lo lắng nói.Con thỏ suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi đang lo lắng địa vị của mình."

"Đương nhiên!

Điều này không phải rõ ràng quá sao?"

Aland nói.ằ ằ ắ"Vậy ngươi vừa đi, vừa nhìn chằm chằm hắn làm gì?"

Con thỏ ngạc nhiên hỏi."

Là hắn lấy ra một ít kỳ trân dị bảo, trợ giúp ta đạt được chức vị đội trưởng lầnnữa -- kế tiếp, ta cần hắn ủng hộ mới có tự tin ứng phó cục diện sắp đến."

Aland nói.Con thỏ nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình vẫn đang ngủ say.Aland bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn không trung và nói: "Đúng sáu giờ,mệnh lệnh của tổng bộ sắp tới."

Sâu trong vòm trời, một vệt ánh sáng hăng hái rơi xuống.Aland vốn đang yên lặng nhìn, qua mấy phút, sắc mặt dần dần thay đổi.Con thỏ cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh hào quang kia rơi thẳng xuốnghướng doanh địa, mắt thấy là muốn trực tiếp đập nát như toàn bộ doanh địa.- -Khó trách Aland phẫn nộ như vậy!"

Bọn người kia khinh người quá đáng, trực tiếp đánh đi, thằng nhãi."

Con thỏ lớn tiếng kêu lên."

Đám hỗn đản này!"

Aland phẫn nộ rống lên một tiếng, rút thanh kiếm bên hông ra.Hắn ta nắm lấy kiếm, hít thật sâu vào một hơi, cả người tỏa ra khí thế kinhngười.Làm một người Kiếm Thánh, làm nguyên đội trưởng của đội tiền trạm, thật rathực lực của hắn ta cũng không tồi, thậm chí còn có thể triệu hồi hư ảnh củaquái vật Ác Mộng.- - Sau khi đội khôi giáp Lục Long lên thì hắn ta mới xảy rachút vấn đề.Chỉ thấy ánh sáng kia càng bay càng gần, Aland nghiến răng nghiến lợi, đè chặtlại trường kiếm, nhưng vẫn không rút nó ra."

Xử bọn họ đi, thằng nhãi!"

Con thỏ quát.Trong lòng Aland hiện lên vô số suy nghĩ, sau đó bỗng thở dài và nói: "Chúngta không hoàn thành tốt nhiệm vụ, công huân trên người ta cũng không đủ, đốiphương muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, chúng ta chỉ có thể chịu."

Hắn ta lắc đầu, đi tới đối diện lửa trại rồi canh giữ trước mặt Liễu Bình."

Ai, không thú vị."

Con thỏ thất vọng mà nói.Giây tiếp theo.Một vệt ánh sáng rốt cuộc cũng va chạm vào doanh địa.ế ốOanh!

Trong tiếng vang kịch liệt, số lượng lớn bụi mù bay lên trời.Sóng xung kích vô hình xẹt qua toàn bộ doanh địa, san thành tất cả thành bìnhđịa.Aland đã sớm mang theo Liễu Bình lui xa về phía sau, đã tránh đi va chạm."

Dám kiêu ngạo như vậy, ta cũng muốn nhìn rốt cục là người nào."

Hắn âm trầm mà nói.Trong sương khói vang lên một tiếng cười châm biếm: "Kiếm Thánh Aland,ngươi vĩnh viễn là miệng cọp gan thỏ, quả nhiên giao đội tiền trạm vào tayngười là một sai lầm."

Vài bóng người lặng lẽ hiện ra."

Các ngươi là...

Vì sao lại có nhiều người như vậy!"

Aland kinh sợ nghi ngờ mà nói.-------Chương 984: Trở vềBụi mù tan đi.Chỉ thấy trên vị trí ban đầu của doanh địa, có năm tên chức nghiệp giả đangđứng.Chức nghiệp giả cầm đầu là một nam tử làn da ngăm đen, gã đeo một cái kínhrâm bản hẹp, trong tay nắm một thanh mộc mâu, bên hông treo cung tiễn, saulưng là một ống mũi tên.Đồng tử của Aland co rụt lại, quát: "Độc Xà Sân, không phải người sắp tấnchức lên tướng quân hàm sao?

Vì sao lại trở thành thành viên quân tiền trạm?"

"A...

Người nhắc đến chuyện thương tâm của ta, bọn họ nói công huân của tacòn thiếu một chút, đúng lúc đội tiền trạm xảy ra chút vấn đề, cho nên ta đơnđộc mang theo một chi đội lại đây, kiến công lập nghiệp ở chỗ này, sau đó mớicó thể tấn chức lên tường quân."

Nam nhân được gọi là Độc Xà Sân kia nói.Aland nhìn lên hư không, thất thần hỏi: "Đội tiền trạm 2 –– ngươi là đội trưởngđội 2 à?"

"Đúng thế, ai kêu người vô dụng như vậy, ngày nào cũng chết một hai người."

Độc Xà Sân nói."

Đó là chuyện của tiểu đội ta, ngươi có ý kiến gì?

Không liên quan đến ngươi!"

Aland nói."

Đương nhiên không liên quan đến ta, tiện thể nói một tiếng, cái mũ giáp trênđầu không thích hợp với ngươi chút nào cả."

Độc Xà Sân nói."

Đó là bảo vật của Long tộc, ngươi thì biết cái gì."

Aland cười nhạo và nói.Sắc mặt Độc Xà Sân trầm xuống.Long tộc?

Tên này tìm được bảo tàng Long tộc rồi sao?

Gã nhìn thoáng quaphía sau Aland, ánh mắt dùng lại trên người Liễu Bình.Một người tu hành bản xứ...

Aland canh chừng chặt chẽ cho hắn như vậy, có lẽtên này rất quan trọng.Nói cách khác, nếu có tình báo gì thì rất có khả năng tên này biết được.Độc Xà Sân bỗng cười và nói: "Aland, người tu hành sau lưng ngươi là thànhviên kiến tập người kêu gọi đúng không?

Nhìn thấy trưởng quan còn dám ngủ,thật là vô lễ –– người đâu, đi thử thực lực của hắn."

"Tuân lệnh!"

ố ế ấBốn người phía sau Độc Xà Sân cùng biến mất."

Chết tiệt, cút trở về đi!"

Aland rút đoản kiếm ra và quát.Bên kia.Thi thể của Delia ngã vào vũng máu.Liễu Bình đứng một bên, dùng đặc hiệu biến cả người thành hư vô, lẳng lặngnhìn thi thể trên mặt đất.Một lão giả đầu bạc phân phó: "Chôn ở đi, làm đánh dấu đàng hoàng, chờ saunày ta tìm được người mua thì lại lấy linh hồn của ả ra."

"Tuân lệnh, quản gia."

Hai gã người hầu khiêng cái cuốc, đi vào bãi cỏ, bắt đầu đào một mộ địa mới.Mưa vẫn còn đang rơi.Buổi yến hội trên trang viên vẫn còn tiếp diễn.Mọi chuyện trên bãi cỏ đã kết thúc, khi chủ nhân trang viên không chú ý đếnnơi này, những khách khứa tham gia yến tiệc đó vẫn duy trì lễ phép phải có,nhanh chóng dời đề tài đi, bắt đầu thảo luận chuyện khác.Liễu Bình đứng trong làn mưa, an tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả.Giọng nói của Andrea vang lên: "Kế tiếp sẽ thế nào?

Chúng ta còn gì có thểlàm?"

Liễu Bình nhìn hai gã người hầu kia nâng một đoàn không khí, cố hết sức nângthi thể không tồn tại kia, đặt vào quan tài, sau đó lại an táng xuống mặt đất."

Mai phục là lừa gạt, tương lai khai quật ra là giả dối –– hơn nữa có "Hư Ảo chiKhu của ngươi, không ai sẽ chú ý đến chuyện này nữa."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời.Hai tên người hầu khôi phục mặt đất như lúc ban đầu, vừa đi được vài bước thìlập tức quên mất chuyện xảy ra vừa rồi."

Vì sao chúng ta lại khiêng cái cuốc?"

Một người hỏi nhỏ một câu."

Không rõ lắm, đại khái là chủ nhân bảo chúng ta làm chuyện gì –– sau đó lạihủy diệt ký ức của chúng ta."

Một người khác nói."

Vậy không cần nhiều lời."

Người *****ên ngầm hiểu.Bọn họ nhìn lại vào đại sảnh.Nơi đó âm nhạc du dương, khách khứa và chủ nhân trò chuyện với nhau thậtvui, thỉnh thoảng phát ra một loạt tiếng cười.- - Không có ai nhớ rõ trên bãi cỏđã từng có một nữ tử chết đi.Nàng từng là pháp sư cận chiến vĩ đại nhất.Nàng vốn sắp trở thành một trái cây bị vị đại nhân vật nào đó ăn luôn."

Ngươi làm được, Liễu Bình, không có ai phát hiện chúng ta đã đổi trắng thayđen."

Andrea vui sướng nói.Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Delia đã thànhcông đào thoát khỏi tuyến vận mệnh chắc chắn phải chết, mà người dẫm lên conđường vốn thuộc về nàng."

"Ngươi lừa gạt mọi người, bao gồm người của quá khứ và người trong tươnglai."

"Ngươi cũng thoát thân."

"Vận mệnh của Nhân tộc nghênh đón một tia ánh rạng đông, đây là điều chưabao giờ có."

"Xét thấy người chiến thắng một con quái vật Ác Mộng, xin hãy lập tức trở vềHuyết Hà, giao thi thể của nó cho các anh linh nhân loại."

"Đây là điều cực kỳ quan trọng!"

"Lặp lại lần nữa, đây là điều cực kỳ quan trọng!"

"Rất có khả năng bọn họ sẽ tìm kiếm được tất cả tình báo hữu dụng từ thi thểnày."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Trong lòng Liễu Bình xuất hiện một cảm giác, chậm rãi đi đến góc hẻo lánhtrong trang viên.Hắn cứ đi tới đi tới, sau đó bỗng vươn tay, giơ một cây đuốc lên, cả người hóathành một bộ xương huyết sắc.Khi hắn hoàn thành nghi thức này, dưới chân lập tức xuất hiện một con đườngnhỏ, hai bên đường tràn đầy huyết quang dâng trào.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo..Hắn biến mất khỏi trang viên, xuất hiện trong xoáy nước của Huyết Hà vô biên.Dòng máu chảy xiết, lao nhanh rít gào, hàng tỉ anh linh đứng trong con sông dàiđưa mắt nhìn hắn.Liễu Bình lại đi dọc theo con đường nhỏ để trở về trung tâm Huyết Hà, rút ÁcMộng chi Ủng trên người đi, giơ cây đuốc lên và nói: "Các vị, vừa rồi ta đi thửmột chút, sau đó "Ta thành công."

Hắn vung tay lên, thả thi thể nhân loại khoác xác ngoài quái vật ra.ểThi thể lơ lửng ở giữa không trung.Hàng tỉ đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể nhưng không ai lên tiếng.Nhân loại.Bên trong thân thể quái vật Ác Mộng lại là một nhân loại.Chỉ sợ không có bất cứ anh linh nào có thể tưởng tượng ra kết quả như vậy."

Là đồng loại sao?"

"Nhân loại..."

"Vì sao trong cơ thể quái vật Ác Mộng lại là nhân loại?"

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Các anh linh tràn đầy nghi ngờ và ngơ ngẩn, hận ý và sự không cam lòng trênnét mặt cũng phai mờ đi một chút.Giọng nói già nua vang lên từ sâu trong Huyết Hà: "Ngươi cứu thoát pháp sưcận chiến cuối cùng, điều này đã mang đến cho chúng ta hy vọng chưa bao giờcó."

"Không ngờ là người còn xử lý một tên như vậy."

"Chúng ta phải tập hợp tất cả sức mạnh để tiến hành phân tích nó, nhìn xemchân tướng ngoài Ác Mộng rốt cục là cái gì."

Thi thể kia bay lên tới, hoàn toàn đi vào Huyết Hà rồi biến mất.Tất cả anh linh hoàn toàn chìm vào Huyết Hà, đi theo thi thể kia, cứ chìm mãixuống sâu bên dưới.Giọng nói già nua cảm khái: "Chúng ta hăng hái chiến đấu vô số năm tháng,chưa bao giờ nghĩ tới quái vật Ác Mộng sẽ là nhân loại."

Liễu Bình nói: "Thi thể này - _""Chúng ta đang toàn lực khai quật tình báo hữu dụng từ trên người nó, ngườiphải chờ đợi trong chốc lát."

"Được."

Liễu Bình nói xong thì đứng đó bất động.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên trước mắt hắn lần nữa:"Hai loại sức mạnh luân hồi của người dung hợp thành Kiến Văn Như Thần,nhưng các anh linh Nhân tộc giao cho ngươi năng lực đặc thù giết chóc làm vui,năng lực này không thuộc về hai loại sức mạnh luân hồi."

"Giết chóc làm vui vẫn đang có tác dụng."

"Thuyết minh năng lực: Mỗi khi người hoàn thành giết chóc, ngươi có thể đạtđược hồn lực từ trên người kẻ địch tử vong, nhằm giúp người gia tăng thực lựcvà cảnh giới."

"Từ khi tiến vào thế giới chí ám, mãi đến khi người ***** quái vật Ác Mộngkhông rõ, tất cả giết chóc đã hoàn thành kết toán."

ồ ế"Hồn lực ngươi đạt được đủ giúp ngươi tăng lên cảnh giới tiếp theo, thậm chí làcảnh giới tiếp tiếp nữa."

"Đặc biệt nhắc nhở:"- Nếu người chuẩn bị sẵn sàng, xin hãy bắt đầu nghênh đón thiên kiếp."

Liễu Bình nhìn từng hàng nhắc nhở phù, sau đó rơi vào trầm ngâm."

Ta vẫn phải đi về một chuyến trước, bên các ngươi xong xuôi thì kêu ta mộttiếng."

Hắn nói."

Được!"

Giọng nói già nua đáp lại.Thân thể của Liễu Bình dần dần nhạt đi, hoàn toàn biến mất trong con sôngmáu.-------Chương 985: Đây là Kiếm Thánh!Aland múa thanh trường kiếm đến mức kín không kẽ hở.Bốn gã chức nghiệp giả đan xen qua lại, nuôi ý đồ vòng qua Huyết Hà để côngkích Liễu Bình, lại trước sau không thể công phá phòng tuyến của hắn ta."

Cũng có chút bản lĩnh đấy."

Độc Xà Sân đứng một bên tán thưởng."

Độc Xà Sân!

Ngươi tùy tiện công kích đội viên của ta, ta muốn báo cáo chotổng bộ quân viễn chinh!"

Aland giận dữ hét lên."

Ngươi vốn dĩ đã làm không tốt, mặt trên sớm đã có ý kiến, người cho rằng bọnhọ sẽ quản chút chuyện rắm chó này à?"

Độc Xà Sân nói, rút một mũi tên từ bao đựng sau lưng ra rồi chậm rãi ấn lêndây cung.Trường cung *****.Độc Xà Sân nhắm ngay vào Liễu Bình.Bá –– Mũi tên rời cung."

Tên đáng chết!"

Aland nổi giận gầm lên một tiếng, vung kiếm ép lui hai người, miễn cưỡng đuổikịp mũi tên.Nhưng lúc này mũi tên đã đến quá sát, trường kiếm trong tay hắn ta thả ra kiếmquang lăng liệt chỉ có thể bức lui hai gã chức nghiệp giả khác -- Nhưng muốnthay Liễu Bình ngăn trở kẻ địch, chỉ có thể dùng thân thể!

Trong chớp nhoáng,trong lòng Aland hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng thì cong người vươnđầu, toàn lực đánh về hướng mũi tên-- Một mũi tên mà thôi.Trên đầu lão tử có đội long khôi đấy!

Máu tươi vẩy ra.Một tiếng giao kích kim loại thanh thúy chậm chạp vang lên.Long khối màu xanh lục bay lên trời, bị đánh bay ra ngoài, "Đương"một tiếng rơi xuống mặt đất.Độc Xà Sân bất ngờ mà nói: "Chiều này của ta là kỹ năng đặc thù chuyên đánhbay binh khí, không ngờ ngươi lại lấy đầu đi đâm."

Đầu Aland toàn là máu, mũi tên bay xẹt qua da đầu, chỉ thiếu một chút là lấymạng hắn ta.Nhưng mà giờ khắc này.Điều thật sự quan trọng không phải thương thế, mà là -- Hắn ta quay đầu nhìnvề phía Liễu Bình đang khoanh chân ngủ say.ễ ắ ắ ồ ồLiễu Bình vừa mở mắt ra, cười nói với hắn ta: "Làm không tồi, vừa rồi đa tạ."

Aland lẳng lặng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trước đó.Ở nơi xa hơn, Độc Xà Sân hô: "Này, tiểu tử Tu Hành Trắc kia, Aland cho ngươichỗ tốt gì?

Không bằng ngươi tới làm việc cho ta, ta trả thù lao gấp đôi."

Liễu Bình không nói lời nào, chỉ mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn Aland.Aland chậm rãi quay đầu nhìn về phía long khối màu xanh lục trên mặt đất."

Mũ giáp này không có thay ta phòng ngự bất cứ thương tổn nào..."

Hắn ta đè lại vết thương trên đầu, nỉ non nói.Trước đó đã xảy ra cái gì?

Hắn ta vẫn luôn nghe theo lệnh của Liễu Bình.Còn canh chừng cho hắn một đêm.Tại sao lại như vậy?

Vì sao?

Chẳng lẽ hắn là một ảo thuật sư?

Không đúng, rõràng hắn là người tu hành!

Aland có chút mờ mịt."

Aland!"

Liễu Bình kêu hắn."

Cái gì?"

Aland cảnh giác hỏi.Liễu Bình đứng lên và nói: "Tạm thời đừng quan tâm vết thương, hiện tại cóngười muốn khiêu chiến đội 1 chúng ta-Này, tên rác rưởi bên kia, người nghecho kỹ, ta đi theo Aland lăn lộn đấy, người tính là cái gì?"

Hắn đã xem xong tin tức trên giao diện quân viễn chinh, hiểu đại khái tìnhhuống trước mắt, trấn an Aland một câu trước, sau đó lập tức khiêu khích ĐộcVà Sân."

Tiểu tử rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xông lên hết, kéo hắnlại đây cho ta!"

Độc Xà Sân quát.Aland không có mũ giáp Long tộc, tự nhiên cũng không hề khuất phục trướcLiễu Bình, lúc này đang tính khoanh tay đứng nhìn, lạnh nhạt xem hắn bị ĐộcXà Sân bắt lấy tra tấn.- - Không biết tiểu tử này có át chủ bài gì, lúc này cũngthích hợp xem xét một chút.Ai ngờ bốn người kia đột nhiên bao vây lấy hắn ta, người nào cũng dùng ra sátchiêu."

Các ngươi thật sự hạ tử thủ?"

Aland biến sắc mà nói.Hắn ta toàn lực bật lên, lao ra từ khe hở duy nhất trong vòng vây của bốn người.Bỗng nhiên ngực đau nhức lên.Aland hoảng hốt tinh thần, chỉ thấy bốn người vây công kia đột nhiên biến mất.-- Bọn họ cũng không vây công hắn!

Ngược lại là hắn ta, đột nhiên hăng hái laoế ắ ễtới, trực tiếp chắn trước mặt Liễu Bình.Một thanh trường xoa đâm xuyên qua thân thể, hắn ta còn gia tốc vài bước, lạichắn trước một ngọn lửa xoay tròn.Hắn ta thay Liễu Bình chặn hai đòn công kích hung mãnh!

Nhất thời lặng ngắtnhư tờ.Hai gã chức nghiệp giả phát động công kích kia cũng hoảng sợ.Thể công như vậy gần như là toàn lực ra tay, nhưng thật ra chỉ là hù dọa ngườitu hành kia một chút, sẽ thoáng nương tay vào thời khắc cuối cùng.Dù sao thì nếu chỉ cãi nhau đánh nhau một chút thì mặt trên cũng mở một mắtnhắm một mắt cho qua.Nhưng nếu thật sự chết người -- Vậy tính chất câu chuyện sẽ trở nên hoàn toànkhác biệt!

Ai mà biết chiêu thức này vừa tung khỏi tay, còn chưa kịp hạ thấp lựccông kích thì Aland đã lao tới.Hắn ta trực tiếp chắn trước mặt Liễu Bình, ăn trọn cả hai đòn."

Ta là Kiếm Thánh...

Tại sao lại như vậy..."

Aland phun ra một hơi, ngã vào vũng máu.Hai vết thương trí mạng, một vết nằm ngay ngực, vết còn lại trên cổ, đã khôngcòn cách cứu chữa.Trong lòng mọi người đều hiện ra một suy nghĩ.Xong rồi.Đây là một Kiếm Thánh.Hắn ta lại lấy phương thức vớ vẩn, không hề có giá trị như vậy mà chết ở chỗnày.Độc Xà Sân ném cung tiễn, nổi giận mắng: "Aland, người bị tâm thần hả, lầnnày thật sự bị ngươi hại chết!"

Nhưng thi thể của Aland nằm trên mặt đất, đã không có sinh cơ.Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Cảnh báo!"

"Tiểu đội tiền trạm thứ hai đã đánh chết đội trưởng Aland tiểu đội tiền trạm thứnhất."

"Đã nghiệm chứng tính chân thật của sự kiện."

"Đây là sự cố cực kỳ nghiêm trọng, vì điều tra thêm một bước, hiện lập tức rúttiểu đội thứ hai về, tiến hành thẩm vấn ngay lập tức."

Mọi người trong tiểu đội thứ đứng tại chỗ, cảm thấy không thể tin được.Liễu Bình thở dài, nói: "Có đôi khi cuộc sống thật làm người ta uể oải, có đúngkhông?"

"Không phải ta...

Ta không phải cố ý muốn giết hắn."

Cả người tên chức nghiệp giả cầm trường xoa trong tay kia phát run và nói.ế ễĐây là Kiếm Thánh!

Cho dù là trong toàn bộ quân viễn chinh, Aland cũng coinhư một tay cừ khôi, là nhân tài cực kỳ quan trọng, kết quả bị gã đâm chết.Độc Xà Sân bỗng quay đầu nhìn lại Liễu Bình.Không biết vì sao, gã cứ cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi mà Aland làm cóchút quái di.-- Cho dù là vì cứu người tu hành này, cũng không đến mức bay thẳng đến đâmvào trường xoa!-------Chương 986: Cái chết của Aland"Hắn chết vì cứu ngươi."

Độc Xà Sân mở miệng nói."

Đúng vậy, nhưng người biết vì sao hắn muốn cứu ta không?"

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Độc Xà Sân hỏi."

Bởi vì ta đã sắp đột phá, một khi ta đột phá, vậy hắn làm người dẫn tiến, sẽ đạtđược càng nhiều công huân –– Đáng tiếc tất cả đều bị các ngươi phá hủy."

Liễu Bình nói.Độc Xà Sân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Liễu Bình xoay người, đi vào sâu trong hoang dã.Mây đen giăng đầy.Xa tít trên không trung vang lên từng đợt tiếng sấm nặng nề.Dấu hiệu này được coi là thiên địa dị tượng, chứng minh một điều -- Người tuhành này sẽ lập tức độ kiếp.Một khi độ kiếp thành công, lập tức tăng lên một đại cảnh giới, thực lực cũngnhư nước lên thì thuyền lên.Ánh mắt Độc Xà Sân chớp động, trong lòng đã tin vài phần.Nếu nói Aland sẽ thật tâm thật lòng trợ giúp người khác, gã tuyệt đối không tin.Nhưng nếu Aland ra tay vì đạt được công huân –– Logic này cũng có thể giảithích được.Đáng chết!

Logic hợp lý thì chẳng phải càng chứng minh những người phe gã ratay lung tung giết người là không đúng?

Độc Xà Sân yên lặng suy nghĩ, tronglòng là một mảnh u ám.Một rồi lại một ánh hào quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống, hút đi nhữngngười đứng ở nơi này, họ lập tức bay lên trời, biến mất không thấy đâu nữa.Từ lúc những người này buông xuống đến rời đi, chỉ trôi qua mấy chục phútngắn ngủn.Khi tới kiêu căng ngạo mạn, lật nước cả cả doanh địa lên, còn muốn bắt ngườitra tấn.Lúc đi thì hoàn toàn hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, chuẩn bị nghênh đón xử trí quânpháp.Trên chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Không.Còn có một người.Hư không mở ra, Delia lặng lẽ thoáng hiện, dừng ở trước mặt hắn."

Hiện tại ta đã biết vận mệnh của mình...

Đa tạ ngươi tới cứu ta."

Nàng mang vẻ mặt phức tạp mà nói."

Kế tiếp người có tính toán gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không ngờ sức mạnh mình tu luyện cả đời, đến cuối cùng lại trở thành tráicây của người khác...

Ta muốn báo thù."

Delia nói."

Chiêu thức của người đều đến từ tập hợp thiết lập của bọn chúng, mặc kệngươi nỗ lực như thế nào, đột phá lên trên như thế nào, cũng không phải đối thủcủa bọn họ."

Liễu Bình nói."

Ngươi có thể cứu ta ra từ hoàn cảnh đó, người nhất định có cách."

Delia nói."

Đi quốc gia của ta, tích góp công đức cho thật nhiều, khi số lượng công đứccủa người đã đủ thì tới tìm ta, ta sáng tạo chiêu thức không có trên tập hợp thiếtlập cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Thù lao thì sao?

Ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì ta, ngươi muốn cái gì?"

Delia hỏi."

Chiều thức do ta sáng tạo cho ngươi sẽ gia nhập võ kinh của ta, cung cấp chotất cả pháp sư cận chiến tu luyện, người đồng ý chuyện này không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên!

Ta hy vọng có càng ngày càng nhiều chiến hữu, cùng đi xử lýnhững tên ăn chúng ta kia!"

Delia nói."

Vậy quyết định thế đi, con thỏ."

Liễu Bình nói.Con thỏ hiện ra, dùng móng vuốt lông xù búng tay một cái."

Phát động đi, Call chắc chắn phải chết của Linh chủ siêu đáng yêu cực đỉnh -"nó kêu lên.Hư không chợt lóe, một Linh hình dạng con chim xuất hiện trước mặt nó."

Mang vị nữ sĩ cường đại này về *****ên của Vĩnh Dạ Thần Trụ, đi vào quốcgia của Liễu Bình, hiểu chưa?"

Con thỏ oai phong mà nói."

Tuân lệnh, Linh chủ lão đại!"

Chim bay nói.Nó hóa thành một ánh hào quang quay chung quanh Delia."

Vậy ta đi đây, phải nghĩ cách tích góp công đức."

Delia nói."

Cố lên, hy vọng người nhanh một chút, triều Ác Mộng sắp tới, đến lúc đóchúng ta phải lập tức nghênh chiến, không còn thời gian dư thừa để đề cao thựclực."

Liễu Bình nói."

Được, ta nhất định sẽ tận lực!"

Delia nói.Ánh hào quang chợt lóe, phóng lên cao, trong nháy mắt đã chẳng biết đi đâu.Chỉ còn Liễu Bình đứng ở nơi đó."

Pháp sư cận chiến..."

Hắn trầm ngâm nói.Ban đầu hắn không tiện dùng chiêu thức chức nghiệp của người khác, nhưngnếu đưa vào võ kinh, vậy chính là võ học của hắn, hắn có thể lấy dùng vào bấtcứ lúc nào.Hơn nữa hắn đã học được cách sử dụng sức mạnh pháp sư cận chiến-- Khi Deliamạnh lên, Liễu Bình cũng sẽ càng mạnh!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏthiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: "Sau năm giây đếm ngược, thiên kiếp TháiHư của ngươi sẽ bắt đầu!"

"Xin hãy chuẩn bị - _""Năm,""Bốn,""Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Oanh -- Thiên lối chiếu sáng đêm tối vĩnh hằng, giáng thẳng xuống, hung hăngđánh về phía Liễu Bình.Oanh –– Dưới bóng đêm đen kịch, sấm sét ầm ầm nổ lên.Một đám lôi cầu hiện ra từ đám mây chì, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sángmảnh đất vĩnh ám này.Chúng như ngân hà trút xuống, khởi xướng oanh kích mãnh liệt vào mục tiêukia.ểThời gian chậm rãi chuyển dời.Càng nhiều lôi cầu dung hợp với nhau, hóa thành lôi quang đỏ thẫm càng hunglệ, không ngừng giáng xuống mục tiêu.Cách đó không xa.Một giọng nữ vang lên: "Liễu Bình."

Một giọng nói khác chậm rãi đáp lại: "Cái gì?"

Giọng nữ hỏi: "Ngươi -- Làm sao làm được chuyện này?"

Giọng nói kia đáp: "Từ sau khi ta phát hiện năng lực hệ biểu diễn đến từ "Lừagạt, ta vẫn luôn thâm nhập cảm nhận sức mạnh của nó, kết quả phát hiện càngdùng năng lực Kỳ Quỷ Lừa gạt này thì càng thuần thục, hơn nữa cảnh giới thựclực của ta không ngừng tăng lên, "Lừa gạt có khả năng phóng thích cũng theođó mà mạnh lên, cho nên đạt đến trình độ này."

-- Liễu Bình nghiêm túc giải thích.Trong chốn hoang dã.Hắn và Andrea ngồi trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn thiên lôi không ngừnggiáng xuống.Kiếp lôi chói lọi chiếu sáng chung quanh, không ngừng đánh vào người giảcách đó mười mét.Người giả -- Nó nhảy ra từ chiếc nhẫn Kinh Các của Liễu Bình, tác dụng chủyếu là chịu đòn thay người khác.Bản thuyết minh nói rõ, sức chịu đựng của nó cực kỳ cao, có thể chịu được tổnthương mức độ hủy diệt thế giới mà không tổn hại.Liễu Bình lấy nó ra rồi đặt trong chốn hoang dã, sau đó phát động sức mạnh KỳQuỷ-- Lừa gạt.Quả nhiên thiên kiếp đã bị lừa.Loại pháp tắc thiên địa này nghĩ lầm người giả kia là Liễu Bình, cho nên khôngngừng giáng lôi đình xuống, bổ lên người nó.- - Có thể nói, từ khi có người tuhành tồn tại, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.Pháp tắc thiên địa bị lừa gạt.-------Chương 987: Thiên kiếp, đao thuật và chiến hữu mớiLiễu Bình ngáp một cái, hỏi: "Andrea, ngươi là Linh xuống từ thánh giới, bộdạng của thánh giới như thế nào?"

"Ta chỉ nhớ một điều: Thánh giới không nhúng tay vào chuyện trong chư giới,nó như thái dương mỗi ngày dâng lên, chỉ duy trì sự chuyển động của bản thânnó trong tình huống bình thường."

Andrea nói."

Vậy tại sao người lại buông xuống thế giới trên thân trụ?"

Liễu Bình hỏi."

Đó là một chuyện nằm ngoài ý muốn –– Nói ra thì rất dài, trên thực tế ta đãquên mất quá nhiều quá khứ, chỉ nhớ rõ ngươi đã cứu ta, ta không muốn tiếp tụclưu lạc nữa, cho nên lại tiến vào lịch sử, luôn nghĩ cách khôi phục sức mạnh,mãi đến giờ phút này mới được hội hợp với ngươi."

Andrea nói."

Thật là thần bí khó lường, nhưng người trở về lần nữa thì ta cũng có tự tin."

Liễu Bình nói.Hai người cùng nhớ tới những chi tiết quen biết nhau thời quá khứ, không khỏinhìn nhau cười."

Kế tiếp người tính làm thế nào?"

Andrea hỏi."

Ngươi vừa hỏi như vậy thì ta cũng nghĩ tới, Chiến Trảm của ta đã thăng cấp, tacũng dựa vào bản thăng cấp của nó mới biết được quái vật Ác Mộng kia –– nócần một cái tên."

Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại ở giữa không trung: "Chiến Trảmđã hoàn thành thăng cấp, tiến giai thành đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp."

"Bởi vì nó tiến giai từ đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp, bởi vậy càng mạnh hơn đaothuật Kỳ Quỷ thứ cấp bình thường."

"Xin hãy đặt tên cho đao thuật này."

Liễu Bình nhớ tới khoảnh khắc thi triển đảo thuật này, âm thanh kia có mặtkhắp nơi, lập tức nói: "Chiều này đã gần như chế tạo một thế giới chỉ có âmthanh, vậy ta gọi nó là: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chếtđoạn hồn tại đây."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hoàn toàn mới hiện ra: "Đạo pháp Kỳ Quỷ thứ cấp:Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

ấ ấ"Hiệu quả: Người nghe thấy âm thanh của đạo này nhất định sẽ trúng một trảmtoàn lực của ngươi, linh hồn cũng gánh chịu tổn thương tương đương."

Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, thở dài: "Ta chưa bao giờ nghĩ có thể sángtạo ra đao pháp như vậy."

Lúc này sấm sét trên bầu trời dần dần trở nên thưa thớt.Thiên kiếp sắp kết thúc."

Chúc mừng, ngươi sẽ lập tức đột phá."

Andrea mỉm cười và nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.-- Thật ra còn có thể đột phá thêm một lần.Nhưng hắn loáng thoáng cảm nhận được thiên kiếp cho lần đột phá tiếp theo sẽtương đối mạnh, bởi vậy còn đang do dự.Cũng không phải Lừa gạt sẽ mất đi hiệu quả.Mà hắn muốn chân chính độ kiếp một lần thử xem, dù sao thì làm một người tuhành, nếu luôn không nghiêm túc chiến đấu thì có lẽ rất nhiều thứ sẽ bị thoáihóa.Trên bầu trời, lại một lối quang giáng xuống.Liễu Bình nhất thời hứng khởi, lâm thời gián đoạn "Lừa gạt.Kiếp lôi kia lập tức đánh về phía hắn."

Liễu Bình, người làm gì vậy?"

Andrea giật mình hỏi."

Năm đó ta chỉ tới Thần Chiếu Cảnh, hiện giờ đã sắp đột phá Thái Hư Cảnh,còn chưa thử qua kiếp lôi mức độ này-- để ta thử xem uy lực kiếp lỗi này nhưthế nào."

Liễu Bình nói."

Cẩn thận!"

Andrea nói."

Không sao."

Liễu Bình cười rút Bách Nạp Đao ra.Trường đao tung ra, lập tức đón nhận kiếp lôi kia.Oanh –– Trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, trường đao trong tay LiễuBình bỗng bổ ra lối cầu."

Tề tê tê -- thật đau!"

Liễu Bình hít mạnh một hơi, nhe răng trợn mắt mà thu đao, duỗi tay chỉ vàongười giả kia.Phát động "Lừa gạt"!

Lối cầu nối liền cả đất trời thay đối phương hướng, lại đi tìm người giả kia."

Hả? không phải ngươi bổ ra kiếp lôi rồi sao?

Còn đau?"

Andrea tò mò hỏi."

Tuy rằng bổ ra, nhưng thật sự bị quẹt trúng một cái, tương đối đau."

Liễu Bình nói với giọng điệu như chúng thực vấn đề."

Người tu hành tuyệt đỉnh thiên hạ như người còn sợ đau?"

Andrea nhịn không được mà hỏi."

Thật ra cũng không phải sợ -- Đại khái đã từng chết trận quá nhiều lần, lầnchuyển sinh cuối cùng là ở giới tu hành, ta luôn cố gắng tránh để bị thươngtrong lúc chiến đấu, người khác còn đừng nghĩ quẹt trúng ta một cái -- cho nênta gần như quên mất cảm giác đau là như thế nào."

Liễu Bình run run điện quang lượn lờ trên người, thở dài và nói.Cuối cùng kiếp lôi cũng đã ngừng.Thiên kiếp kết thúc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên hiện giờ hắn: "Chúc mừng, ngươi đã tiếngiai lên cảnh giới Huyền Linh."

"Cường độ linh hồn, linh lực, sức mạnh khí huyết gân cốt của người đều đạtđược một lần tăng lên biên độ lớn."

"Bởi vì ngươi không ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa cách nó quá xa, tạmthời ngươi không thể thức tỉnh thần thông Lục Đạo."

Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, thở dài và nói: "Không có thần thông thìthôi, hiện giờ thực lực có thể tăng lên một ít ta cũng mừng lắm rồi."

Hắn nhắm mắt lại hơi cảm nhận biến hóa của thân thể.- - Biên độ tăng lên củalần này thật sự rất lớn.Hắn vốn chỉ có thể thi triển ba lần "Chiến Trảm"thì sẽ kiệt lực, nhưng sau khi tấn chức, hắn đã có thể liên tục thi triển mười lần.Còn về đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bịchém chết đoạn hồn tại đây thì hắn có thể thi triển bốn lần.Andrea bỗng cảm ứng được cái gì, mở miệng nói: "Các anh linh đã nghiên cứura tình báo của thi thể kia, chúng ta có thể trở về."

Tâm thần Liễu Bình rung lên."

Chờ thêm một chút."

"Còn có việc gì à?"

Tuy bức thiết muốn biết được bí mật kia, nhưng hiện giờ còn có rất nhiềuchuyện chưa làm.ắ ế ồ ểVí dụ như -- Hắn giết quái vật kia xong thì hồn lực đạt được còn có thể hoànthành một lần tấn chức!

Chuyện này có thể hơi dời lại sau.Chỉ có một điều không thể bỏ qua."

Ta muốn xử lý cho xong chuyện ở chỗ quân viễn chinh."

Liễu Bình nói."

Ngươi sắp đi đến tầng thế giới Ác Mộng, sao không nhổ tận gốc quân viễnchinh ở nơi này, để tránh bọn chúng lót đường trước cho triều Ác Mộng?"

Andrea hỏi."

Cũng không thể vứt bỏ con đường này thế được, chúng ta phải để lại thân phậnquân viễn chinh, thế thì tương đương có thêm một nguồn tình báo."

Liễu Bình nói."

Không được!

Lần này không ai canh chừng cho ngươi, để chân thân lại trongquân viễn chinh thì quá nguy hiểm!"

Andrea không đồng ý.Liễu Bình suy nghĩ một hồi, bỗng cười và nói: "Thật ra còn có một cách, nhưngcần một vài chiến hữu đặc biệt mới có thể giúp chúng ta thực hiện."

"Chiến hữu đặc biệt?"

Andrea ngạc nhiên lặp lại.Liễu Bình hít sâu một hơi, mặc niệm: "Xuất hiện đi, Thần Bí Chi Tử của Hỏachi Thánh Trụ kết minh với Mộ Quang Giả, ta đang kêu gọi các ngươi buôngxuống thế giới này!"

Một cảm ứng kỳ diệu tỏa ra từ trên người hắn.Qua mấy phút.Một người tí hon mặc áo ngủ đột nhiên nhảy ra từ hư không.Chỉ thấy hắn ta đầu đội vương miện, tay trái cầm một cây kem ốc quế vani, tayphải nắm một thanh côn sắt thiếu đỏ rực, hưng phấn nói: "A, Liễu Bình!

Trướckhi Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ bị hủy diệt, rốt cuộc ngươi cũng nhớ tớichúng ta!"

"Vua yêu tinh tôn quý, ngài đang làm gì vậy?"

Liễu Bình tò mò hỏi.Người tí hon múa may côn sắt đỏ trong tay, nói như đang khoe ra: "Cuộc thi inmông vừa bắt đầu, ta đã đóng dấu đỏ trên mông bảy người-- các ngươi cũngmuốn chơi không?"

Andrea giật mình, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: "Là yêu tinh à."

Cô bé lặng lẽ truyền âm: "Vào thời khắc mấu chốt này, kêu các yêu tinh tớicũng không phải ý kiến hay gì, chúng chỉ biết làm hỏng việc."

ễ ốLiễu Bình cũng lặng lẽ nói: "Ta mời chúng tới là muốn mượn sức mạnh củachúng để quấy rối kế hoạch của quân viễn chinh, làm quân viễn chinh tạm thờikhông làm được chuyện gì."

Andrea lập tức bị thuyết phục."

Quấy rối đối phương?

Vậy yêu tinh thật sự có đủ tư cách."

Cô bé gật đầu và nói.-------Chương 988: Ta là người máy do Aland đổi lấy trước khi chếtThời gian giữa trưa.Một người máy màu trắng về tới doanh địa.Là Hủy diệt giả chiến đấu hình thức tự vận hành!

Đây là người máy cường đạimà lúc ấy Aland đổi lấy để bảo vệ Liễu Bình!

Đổi chức vị đội trưởng đội tiềntrạm chỉ cần một ngàn điểm công huân, đổi người máy này lại cần khoảng mộtngàn năm trăm điểm, có thể thấy được nó cường đại đến cỡ nào.Đi theo phía sau nó còn có ba gã chức nghiệp giả đội tiền trạm khác.Lúc này.Doanh địa vừa được thành lập lại lần nữa, một thiếu niên đang ngồi khoanhchân trước lửa trải, nghỉ ngơi một chút.Người máy lập tức đi đến trước mặt thiếu niên, mở miệng nói: "Đội trưởng tậnnhiệm của đội tiền trạm quân viễn chinh Liễu Bình, chào ngươi."

"Chào ngươi."

Thiếu niên nói."

Ta là người máy do Aland đổi lấy trước khi chết, chức trách của ta là bảo vệngươi."

Người máy nói."

Hiện tại có nguy hiểm gì không?"

Thiếu niên hỏi."

Tạm thời không có, bởi vì ta đã gỡ đi bom trong doanh địa, cũng mang chúthuật sư Trương Thường Cửu vi phạm quân kỷ ra công lý."

Người máy nói."

Ngươi đem hắn ra công lý như thế nào?"

Thiếu niên hứng thú mà hỏi."*****, đưa linh hồn về ao chuyển hóa."

Người máy nói.Lúc nó và thiếu niên đối thoại, ba chức nghiệp giả còn lại đều thành thành thậtthật đứng một bên, không dám nói câu nào.- - Người máy này quá mạnh.- -Aland đã chết, bị một đội tiền trạm khác *****!

- Lúc này ai dám có hànhđộng không thích hợp nữa thì nhất định là tự mang vận rủi đến cho mình.Thiếu niên nhìn giao diện trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ không thú vị."

A -- Chỉ còn lại bốn người chúng ta."

Hắn xoa xoa tay và nói.ế ế"Thủ lĩnh, ngài xem kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Một chức nghiệp giả cung kính hỏi."

Ngươi có ý tưởng gì?"

Thiếu niên hỏi."

Ngài là đội trưởng, ngài nói làm gì thì chúng ta làm đó, chúng ta sẽ hành độngdưới sự chỉ huy của ngài."

Một chức nghiệp giả khác nói.- - Thiếu niên này vẫn chưa chết, còn đổi đượcchức vị đội trưởng, hiện giờ lại có người máy cường đại như vậy bảo vệ hắn.Làm được như thế chắc chắn không phải nhờ may mắn.Cũng không nên chống đối với hắn thì tốt hơn.Thiếu niên mặt ủ mày ể suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: "Ngày thường các ngươilàm gì để tiêu khiển?"

"Đánh bài -- Đôi khi chúng ta sẽ đánh bài, thưa thủ lĩnh."

Một chức nghiệp giả nói.Thiếu hằng nămt nhiên búng tay một cái, vỗ tay và nói: "Chúng ta tới đánh bàiđi."

Đánh bài?

Ba chức nghiệp giả đều như lọt vào trong sương mù."

Thủ lĩnh, hiện tại...

Mới giữa trưa thôi, không đợi thu thập đủ công huân lạiđánh sao?"

Một chức nghiệp giả hỏi."

Không, ta suy nghĩ cẩn thận, nếu muốn kiếm chuyện thì phải làm cho bài chobản –– chúng ta đánh bài!"

Thiếu niên nghĩ đến lời dặn dò trước khi Liễu Bình đi, nghiêm trang nói.Ba gã chức nghiệp giả nhìn nhau.Hiện tại là giữa trưa...

Cũng đúng, bọn họ mới lặn lội đường xa trở về, nghỉngơi chỉnh đốn một chút cũng là điều hiển nhiên.Chờ nghỉ ngơi xong lại đi hoàn thành danh sách nhiệm vụ của quân viễn chinh.Bọn họ gỡ trang bị trên người xuống, ngồi chung quanh trước đống lửa."

Thủ lĩnh, ngươi nói xem đánh như thế nào?"

Một người nói.Thiếu niên tùy tiện kéo một cái đã rút ra một thẻ bài, hứng thú bừng bừng mànói: "Xi phá đơn giản nhất là được."

"Nhưng mà thủ lĩnh ––Điểm công huân của chúng ta đều không nhiều lắm."

Một chức nghiệp giả nói."

Không có gì, không muốn tiêu hao điểm công huân thì có biện pháp khác thaythế."

ếThiếu niên nói."

Biện pháp gì?"

"Cái này!"

Thiếu niên nhẹ nhàng kéo một cái đã rút ra một cây côn sắt có phần đầu nóngđến đỏ lên."

Người thua thì bị đóng vào mông, a ha, trò chơi này hăng hái đến cỡ nào, hiệntại ta đã bắt đầu cảm thấy kích thích và hưng phấn rồi!"

Hắn phấn chấn nói.Ba chức nghiệp giả trừng lớn đôi mắt nhìn côn sắt kia, nhất thời nói không ralời.- - Mặc kệ có phải chức nghiệp giả hay không, nếu không phòng bị mà bịđóng vào một cái thì vẫn rất đau!"

Nói trước nhé, không chơi là không nghe theo lệnh đội trưởng, trong quân độicãi lệnh thượng cấp là kết cục gì, các vị đều biết đúng không."

Thiếu niên không có ý tốt mà cười nói.Người máy tiến lên vài bước, nói với giọng ồm ồm: "Không nghe lệnh thượngcấp thì ta đưa hắn đi ao chuyển hóa!"

Trong doanh địa là một mảnh yên tĩnh."

Lá bài này ––""Các ngươi kiểm tra."

Một bộ thẻ bài bị ném tới.Ba người lần lượt kiểm tra thực hư, sau đó đồng loạt gật đầu.Bộ bài này không thành vấn đề.–– Thủ lĩnh thật sang trọng, đây là bài do yêu tinh chế tạo, nghe nói không ai cóthể động tay chân trên bộ bài này."

Một thủ hạ tán thưởng."

Chia bài đi, thủ lĩnh."

Một chức nghiệp giả nuốt nuốt nước miếng, cam chịu mà nói."

Vậy mới đúng chứ."

Thiếu niên cao hứng lên, vỗ vỗ bả vai đối phương rồi thuận tay đặt một gọngkính màu đen lên trên mũi Hắn lại nhìn bộ bài trong tay, chỉ thấy giá trị của mỗimột thẻ bài đều trực tiếp hiện ra ở mặt trái của thẻ."

Rất tốt, chúng ta bắt đầu đi, phải biết là chưa chắc các ngươi đã thua, có lẽ độitrưởng này cũng sẽ thua."

Thiếu niên nghiêm túc nói.Một lát sau.Trong chốn hoang dã yên tĩnh vang lên một loạt tiếng quỷ khóc sói gào cao vút.Cùng lúc đó.Bên kia.Huyết Hà.Sâu trong Huyết Hà hình thành một lốc xoáy thật lớn.Ở đối diện Liễu Bình hiện ra một bộ khôi giáp gai nhọn màu xanh lục hoànchỉnh.Giọng nói già nua vang lên từ sâu trong Huyết Hà: "Đây là Ác Mộng chi Ủngtróc ra từ trên người người kia, sức mạnh của nó vượt xa Ác Mộng chi Ủng màban đầu chúng ta phỏng chế ra."

"Ngươi ám chỉ cái này sao?"

Liễu Bình bày thẻ bài Huyết Khô Lâu kia ra."

Đúng vậy, đây là Ác Mộng chi Ủng mà chúng ta chế tạo ra nhờ căn cứ vào mộtít tình báo mơ hồ, chỉ dựa vào phán đoán, tác dụng duy nhất chỉ là tránh né lầnđầu truy tra của quái vật."

Giọng nói già nua kia đáp.Liễu Bình có chút tò mò, đi một vòng quanh bộ khôi giáp gai nhọn màu xanhlục kia.Lúc này hắn đã giao giao diện quân viễn chinh cho yêu tinh giả dạng hắn, chỉcòn lại giao diện của danh sách thao tác anh linh.Trong hư không hiện ra hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "? ?? ??"

"Bí mật chung cực duy nhất bắt đầu, người phải mặc nó vào mới có khả năngthăm dò được bí mật ở mức độ nhất định."

-- Danh sách căn bản không biểu hiện bất cứ thuộc tính nào của nó."

Còn có manh mối nào khác không?"

Liễu Bình hỏi."

Hồn phách kẻ này bị đao của người chém chết, cho nên chỉ còn lại Ác Mộngchi Ủng."

Lão giả nói."

Có kiến nghị gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Khó mà nói, chỉ sợ mặc nó vào thì mới biết được đáp án."

Giọng nói già nua thở dài và nói.Trong biển máu vang lên một giọng nữ: "Nhưng không ai biết mặc nó vào sẽxảy ra chuyện gì, cho nên chúng ta cũng rất do dự, không dám để ngươi thử."

Liễu Bình không chút do dự mà nói: "Ta vẫn nên mặc vào thử một chút, dù saomột Ác Mộng chi Ủng như vậy mà biến mất trong thời gian dài thì e là đoạnấ ề ồ ế ếlịch sử đó sẽ xảy ra vấn đề -- Sớm muộn gì chuyện tồn tại kia bị ***** cũngbị chú ý tới."

Giọng nói già nua nói: "Lỡ như có nguy hiểm --""Nếu người khác đi thử thì ta sợ hắn sẽ bị bắt rồi để lộ tất cả kế hoạch củachúng ta."

Liễu Bình nói, sau đó tiến lên một bước, ấn tay lên khôi giáp tràn đầy gai nhọnkia.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Ngươiphóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ: Lừa gạt."

"Ngươi nhìn giống tồn tại đã bị mình ***** y như đúc."

"Ác Mộng chi Ủng không rõ cảm ứng được dao động sức mạnh và đặc thù sinhmệnh trên người ngươi."

"Nó bắt đầu kích hoạt!"

Gần như trong nháy mắt, khôi giáp tràn đầy gai nhọn kia đã khoác lên ngườiLiễu Bình.Nhắc nhở phù mới bỗng hiện ra: "Bổn danh sách đang tiến hành kết nối với loạidanh sách có công năng không rõ này."

"2!"

"1!"

"Kết nối thành công!"

Trước mặt Liễu Bình bỗng hiện ra một giao diện khác.Giọng nói già nua theo đó mà vang lên: "Ta đã mở ra thông đạo thời không củađoạn lịch sử đó cho ngươi, ngươi có thể đi!"."

Sắp bắt đầu tiến hành truyền tống --"Một ánh hào quang phát ra từ Ác Mộng chi Ủng hoàn toàn mới kia, bao lấy hắn,trực tiếp đi vào hư không rồi biến mất.-------Chương 989: Một nơi không thể biết!Bạch quang.Bạch quang bao phủ tất cả.Mãi đến khi ánh hào quang chói mắt hoàn toàn biến mất, Liễu Bình mới pháthiện mình đang đứng trong một cái hộp pha lê hình vuông hoàn toàn bị phongkín.Vô số những tròng mắt –– màu lam, màu xám, kim sắc, màu cam –– nhữngđồng tử hình tròn, hình vuông, dựng thẳng, phân tán-- Chúng nó dán chi chítbên ngoài hộp pha lê, nhìn chằm chằm vào Liễu Bình hết sức chăm chú.Trước mặt Liễu Bình điên cuồng đổi mới ra ký tự không thể phân biệt, như thácnước bay ngược lên trên, giằng co chừng mấy chục khí tức.Cuối cùng.Những tròng mắt đó thi nhau rời khỏi lớp ngoài pha lê tường.Một cánh cửa xuất hiện trên pha lê.Bên ngoài là một mảnh sương mù trắng xoá.Liễu Bình hít sâu một hơi, đang muốn đi ra thì chợt thấy trong hư không lại hiệnra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lần nữa: "Công năng dạng danh sách đang thỉnhcầu trò chuyện với ngươi."

"Có nhận cuộc gọi hay không?"

"Nhận."

Liễu Bình nói.Một giọng nói nặng nề lập tức vang lên bên tai Liễu Bình: "Đến thông đạochuyển sinh số ba, nơi này gặp chút phiền phức."

Thông đạo chuyển sinh số ba.Đó là cái gì?

Tạm thời mặc kệ những chuyện này, tóm lại hắn phải rời khỏi hộppha lê đã.Liễu Bình bước một bước ra khỏi hộp, xuyên qua sương mù bên ngoài, chỉ thấyphía trước là một cánh cửa sắt đóng chặt.Khi hắn tới gần cánh cửa kia, trên cửa bỗng hiện ra một cái đèn xanh.Một giọng nói êm dịu vang lên: "Thông qua nghiệm chứng, hoan nghênh trở về,công tác giả số 408721, xin hãy đứng bất động tại chỗ, ngươi sắp được truyềntống đến thông đạo chuyển sinh số ba."

Rất tốt, rất tiên tiến.Liễu Bình đứng bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.ế ắ ắ ắMột ánh sáng chiếu lên người hắn, trong nháy mắt đã mang theo hắn thoát lykhỏi nơi đó, xuất hiện ở một thông đạo bỏ đi rỉ sét loang lổ, tràn đầy vết máu vàvết bẩn.Nơi này đã có hai tồn tại khác đang đứng.Trên người bọn họ cũng là một bộ áo giáp tràn đầy gai nhọn, nhưng hình thứcvà màu sắc thì hoàn toàn khác với Liễu Bình."

Ngươi đã đến rồi, 408721."

Một tên cao chừng ba mét trầm giọng mà chào hỏi.Đây chính là giọng nói vừa vang lên trong cuộc gọi kia."

Xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Một nhân vật cực kỳ kiệt xuất đã tới thời khắc mất mạng rồi, ta lo không trấnđược hắn."

Tên cao ba mét kia nói."

Hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn bị ăn sao?"

Một tên cả người đều là gai nhọn kim loại hỏi."

Còn chưa tới, chỉ thiếu một chút, ý của bên trên là để hắn tiếp tục đi chuyển thểthêm một đời, xem có thể đột phá xiềng xích, đi đến Kỳ Quỷ hay không."

Tên cao ba mét kia nói."

Đúng là đao to búa lớn."

Tên cả người đều là gai nhọn kim loại lầu bầu."

Chú ý, hắn tới, ta mở đặc hiệu đây."

Tên cao ba mét kia nói."

Mở đi, lỡ như có vấn đề thì ta và 408721 ở chỗ này mà."

"Đúng vậy."

Liễu Bình đáp lại một câu Tên cao ba mét ấn một cái lên trên tường.Bang!

Tựa như cái chốt nào đó được mở ra-- Chỉ một thoáng, toàn bộ thông đạohóa thành một mảnh hào quang lóng lánh, giống như một nơi vô cùng thầnthánh.Liễu Bình phát hiện mình và hai người còn lại đều biến thành vật phát sáng cócánh chim, cả người lượn lờ một luồng khí thế uy nghiêm khó có thể miêu tả.Ở nơi cách sau lưng ba người không xa, phía trên đám mây xuất hiện một tòathành thị đắm chìm trong quang huy thần thánh.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp tục duy trì trầm mặc.Chuyện tới nước này, hắn đã hơi hiểu ra nơi này là thế nào.ầ ắ"Học giả đã tử vong này thờ phụng sức mạnh Thần Thánh Trắc, luôn khát vọnglên thiên đường."

Cái tên cao ba mét kia bổ sung thêm.Một người khác nói: "Chú ý, hắn đã chết, linh hồn sắp đến."

Vừa dứt lời.Một linh hồn xuất hiện trong thông đạo thánh khiết.Linh hồn này vẫn duy trì dáng vẻ lúc sinh thời.Hắn có chòm râu rậm, tóc hoa râm, đeo mắt kính, mặc một bộ đồ bệnh nhân.Bạch quang lóa mắt dần dần tan đi.Linh hồn mở mắt ra, nhìn lại ba tồn tại tựa như thánh linh trong thông đạo."

A...

Lại là các ngươi."

Hắn nói thầm.Liễu Bình thấy trên giao diện của mình có thêm một hàng chữ: "Mục tiêu đãthức tỉnh đoạn ngắn ký ức của kiếp trước, đánh giá tăng lên một cấp."

Hai người còn lại cũng nhìn chăm chú vào hư không.- - Hiển nhiên, mọi ngườiđều phát hiện tình huống có biến hóa."

Phàm nhân, ngươi nhớ rõ được cảnh tượng lần trước mình đến cánh cửa thiênđường, có đúng không?"

Tên cao ba mét kia nói.Linh hồn suy nghĩ, sau đó suy tư mà nói: "Đúng vậy, ta nhớ mình từng vô số lầnđến cánh cửa thiên đường, nhưng luôn không thể đi vào trong đó."

Tên cao ba mét kia nói với giọng điệu uy nghiêm: "Đó là vì người chưa trởthành một cá thể chân, thiện, mỹ, cho nên không thể tiến vào thiên đường."

Linh hồn nói: "Nhìn lại quá khứ, ta đã dốc hết sức mình để tạo phúc cho thếgiới, chẳng lẽ như vậy cũng không thể lên thiên đường?"

"Còn thiếu một chút."

"...

Ta đã sống đủ rồi, ta không muốn tiếp tục nếm hết ái hận ly sầu trên thếgian, không muốn tiếp tục trải qua các loại thống khổ và bi kịch không thể vãnhồi, nếu ta không thể tiến vào thiên đường thì xin chỉ cho ta một con đườngkhác đi."

Câu nói vừa dứt.Liễu Bình phát hiện trên giao diện của mình lại có thêm hai hàng chữ nhỏ:"Cảnh cáo: Linh hồn này đã thức tỉnh ký ức kiếp trước."

"Cảnh cáo: Linh hồn này đã sinh ra ý thức thoát ly khống chế, áp sát với độclập."

"Phải lập tức nghĩ cách để nó chuyển sinh, nếu không sẽ khởi động hình thứccưỡng chế chuyển sinh, đồng thời trừ tiền lương của các ngươi."

ễ ồLiễu Bình phát hiện cả người hai tên "Đồng sự"này đều run lên.Trừ tiền lương... ***** đến vậy sao?

Tên giao diện bỗng xuất hiện một hàngchữ nhỏ: "408721, ta nhớ người từng viết kịch bản gốc vận mệnh của ngườinày-- Ngươi có thể giúp đỡ không?"

Liễu Bình nhìn chăm chú vào hàng chữ này, bỗng nhớ tới cái tên có ý đồ giếtchết Delia từng có một đoạn đối thoại với hắn -- "Giọng điệu người nói chuyệngiống như tất cả mọi thứ của ta đều được thiết kế ra vậy."

"Sự thật là thế, nhưng người cực kỳ ưu tú trong kịch bản gốc đã được thiết kếsẵn, có thể coi như trái cây cực kỳ ưu tú."...

Nếu hắn thật sự lừa gạt tất cả nhữngkẻ ở nơi này, vậy hắn nhất định có thể lấy ra thứ có liên quan:-------Chương 990: Cơm công tácLiễu Bình nhìn về phía giao diện, mặc niệm: "Điều lấy kịch bản nhân sinh gốccủa nhân vật trước mặt."

Tên giao diện lập tức hiện ra một quyển sách.Ở bìa quyển sách có viết một hàng chữ nhỏ: "Những chuyện trải qua chủ yếutrong kiếp sau của linh hồn trước mặt (Chưa hoàn thành) (Có thể biên tập vàobất cứ lúc nào)."

Liễu Bình nói: "Bắt đầu biên tập."

Quyển sách lập tức mở ra, hiện ra nội dung qua loa trên vài tờ giấy.Liễu Bình đọc nhanh như gió.- - Nhân sinh như vậy căn bản không thú vị gì cả!Còn không bằng biên tập lại lần nữa.Hắn nói làm thì làm, dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, nhanhchóng biên soạn thành một nhân sinh hoàn toàn mới."

Có thể cho hắn xem không?"

Liễu Bình hỏi thầm trong lòng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Có thể, ngươi có sẵn quyền hạn này, chỉcần nghĩ đến nhân sinh của đối phương, niệm một tiếng Hiện hóa là được."

Liễu Bình thì thầm: "Hiện hóa."

Phanh!

Một quyển sách xuất hiện trên tay hắn."

Cầm đi xem đi, đây là tất cả những chuyện kiếp sau người phải làm, nhữngviệc trải qua đều nằm đại khái trong này."

Quyển sách bay qua một khoảng cách, dùng lại trong tay linh hồn kia.Linh hồn thoáng chần chờ, sau đó cũng mở sách ra xem."

Cái gì?

Ta sẽ là quốc vương của một quốc gia?

Có một hoàng hậu, bốn quýphi, tam phi tần, ba mươi sáu cung nữ hầu hạ bên cạnh?"

Hắn giật mình mà nói."

Ngươi có vô số đất đai và con dân, người phải chăm sóc tốt cho bọn họ, nhữngđiều đó là sứ mệnh đời cuối cùng của ngươi."

Liêu Bình nói.Linh hồn tiếp tục lật, thì thầm: "Đánh bại các quốc gia chung quanh, thành lậpquốc gia cường đại, được gọi là Thiên Cổ Nhất Đế, Tâm Phong Thánh Tiên, cóhi vọng trở thành người Bạch Nhật Phi Thăng (1) -- Từ từ, từ "Bạch Nhật PhiThăng này...

Hình như không thuộc về thiên đường thần thánh của chúng ta."(1) "Thần tiên truyện"ế Â ể ằviết: Âm Trường Sinh trước lúc rời đi đã để lại sách cửu thiên, nói rằng: "Thờithượng cổ đắc đạo thành tiền có rất nhiều, không thể kể hết.Nhưng từ lúc triều Hán hứng khởi đến nay, thành tiền thì có bốn mươi lămngười, tính cả ta đây là bốn mươi sáu người.Trong đó, hai mươi người lấy "cái chết"làm phương thức viên mãn, còn lại đều bạch nhật phi thăng".Hắn khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.Hai gã "Thiên sứ khác cũng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nghiêm mặt mà nói: "Thật ra là từ ngữ của chúng ta, bị những dânđen vô sỉ ngoài vòng giáo hóa đó lấy đi dùng, sau đó các ngươi lại không bảo vệtốt văn hóa, đến cuối cùng bọn họ tuyên dương là của bọn họ –– Văn hóa củachúng ta lại thành từ ngữ của bọn họ."

"Xác thật là chúng ta làm không tốt."

Linh hồn hổ thẹn mà nói."

Đi thôi, sứ mệnh của người chưa hoàn thành, cho nên người cần tiến vào phàmthể luân hồi lần cuối."

Liễu Bình nói."

Còn phải đi đầu thai một lần sao?"

Linh hồn mỏi mệt thở dài và nói.Nó nhìn thoáng qua kịch bản nhân sinh trên tay, bỗng cũng không cảm thấykháng cự như vậy."

Được rồi, đây là lần cuối cùng, xin hãy đưa ta đi qua."

Linh hồn nói.Ba người đều nhẹ nhàng thở ra.Giọng nói của "Thiên sứ"to con kia trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Người phát hiện một thông đạomàu trắng, nó tỏa ra ánh sáng êm dịu, chữa khỏi tất cả mỏi mệt của ngươi...Ngươi sắp trở lại nhân thế lần nữa để hoàn thành sứ mệnh của mình."

Linh hồn hóa thành một lưu quang, bay ngược trở về từ thông đạo thật dài, rấtnhanh đã biến mất khỏi tầm mắt ba người.Một giọng nói duyên dáng vang lên: "Công việc hôm nay kết thúc."

Ngay sau đó, trên giao diện của ba người cùng xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:"Cấp bậc sản phẩm tăng lên một bậc."

"Tiền thưởng thêm 100."

"Kịch bản sư và chức nghiệp thiết kế số 408721 hoàn thành công tác khuyênbảo linh hồn cao đẳng, thêm 20 công huân."

ễ ổLiễu Bình cười cười, tìm được tổng giá trị công huân của mình trên giao diện --20.Tổng cộng chỉ có 20 điểm?

Công huân trước kia của người này đâu?

Hắn clicựckỳ mở giao diện, cẩn thận xem xét, rốt cuộc phát hiện một mục từ lịch sử trướcđó: "Tự mình các biệt với nhân vật hi hữu, công huân tiêu tốn: 1000 điểm."

Thì ra đi gặp Delia một lần đã tiêu phí toàn bộ công huân của hắn!

-- Còn bịgiết.Vậy xem ra, 408721 cũng chỉ là một tồn tại thực bình thường.Liễu Bình suy tư cân nhắc."

100 điểm đấy, quá tuyệt vời, ta quyết định mời các ngươi ăn một bữa, tiện thểuống một ly, cảm tạ các ngươi giúp ta giải quyết linh hồn khó chơi này!"

Tên cao ba mét kia nói."

Đi thôi, hôm nay là một ngày mệt mỏi, eo đau chân đau ––"Tên còn lại có sức hoạt động vai cổ và nói."

Đi."

Liễu Bình phụ họa nói.Câu nói vừa dứt.Sau lưng xuất hiện một cánh cửa, sau đó chậm rãi mở ra, trên cửa viết bốn chữ:"Phòng thay quần áo."

Ba người nối đuôi nhau đi vào, đi dọc theo thông đạo hướng về phía trước, rấtnhanh đã nhìn thấy một căn phòng thật lớn, bên trong đều là tủ quần áo.Tên cao ba mét kia đi đến trước một ngăn tủ đánh số là "408720", nhẹ nhàng ẩnmột cái.Trên cửa tủ tỏa ra một luồng sáng đảo qua toàn thân hắn.Bộ Ác Mộng chi Ủng đầy gai nhọn trên người hắn lập tức bóc ra, biến mất tămhơi.- - Chỉ thấy bản thể của hắn lại là một thụ nhân được tạo thành từ vô số cànhkhô.Tên có vóc dáng hơi lùn kia cũng bỏ đi Ác Mộng chi Ủng, đó là một người lùnđầu trọc.Gã hơi béo, mặc một chiếc áo sơ mi ô vuông, chỉ cao tới hông Liễu Bình, có bộrâu xồm màu đỏ, trên râu còn dính một ít thuốc màu, nhiều ít gì nhìn cũng cóchút buồn cười.Đánh số của gã là "408719"."

Râu của ta?"

Gã nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Liễu Bình, không biết làm sao mà chỉ nhúnvai và nói: "Đáng chết, ta đã nói những thiết bị phun khắc trong phòng thiết kếnhân vật không dùng tốt, bọn họ cứ không chịu cải tiến gì cả."."

Đúng vậy, bọn họ thật ngoan cố."

ễ Á ầLiễu Bình hùa theo một câu, sau đó cởi Ác Mộng chi Ung và bỏ vào tủ quần áo."

Truyền tống, ba người chúng ta đi đến nhà ăn Thị Định đi."

Thu nhân nói.Ba người lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Giây tiếp theo.Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một nhà ăn có thể quan sát ra bên ngoài.Hắn nhìn ra ngoài xuyên qua cửa kính sát đất to lớn.Chỉ thấy trong bóng tối hư vô bên ngoài, có một thi thể kéo dài phập phồng nhưnúi non nguy nga đang nằm.Thi thể mặc một bộ trường bào tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, cho dù khôngnhúc nhích, nhưng vẫn làm lòng người không ngừng dâng lên cảm giác kỳ dịđan chéo giữa kính sợ và ấm áp.Người lùn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, thở dài và nói: "Cho dù nhìn baonhiêu lần, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng chấn động -- có đúng không?"

"Đương nhiên."

Liễu Bình nói tiếp.Thu nhân đáp lại: "Mỗi lần ta nhìn thấy thi thể thượng đế, đều cảm thấy mìnhđang nằm mơ."

Ba người nhất thời đều không nói chuyện.Một giọng nói nhu hòa đột nhiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Ba vị, xinhỏi muốn ăn cái gì?"

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Thu nhân nói."

Đi."

Người lùn xoay người, ép bản thân không đi nhìn thi thể kia nữa.Liễu Bình lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn dừng lại trên thi thể kia.Hắn chú ý thấy trên thi thể khổng lồ kia bỗng hiện ra một hàng chữ to: "Thi thể:Chúa tể toàn trí toàn năng."

Phía bên kia.Trong thế giới nào đó.Một đứa trẻ giáng sinh.Nó mở mắt ra trong tã lót, lẳng lặng nhìn chung quanh.Một nam nhân đội vương miện đang ôm nó, trên mặt là nụ cười rạng rỡ....Rất tốt.Xem ra thật sự như lời người kia nói, đời này của nó sẽ làm Thiên Cổ Nhất Đế.ố ố ểNhưng rốt cục những câu cuối cùng trên quyển sách kia là có ý gì?

Nó yên lặnghồi tưởng đoạn văn tự lặng lẽ hiện ra trên tờ cuối cùng của quyển sách kia:"Đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."

"Lặp lại lần nữa, đừng tiếp xúc với Kỳ Quỷ."

"-- Chờ ta tới tìm ngươi!"

-------Chương 991: Năm trăm ngườiLiễu Bình nâng một ly rượu lên rồi nhẹ nhàng lay động."

Đừng nhìn, đây là rượu mạnh đệ nhất mà tộc Người Lùn lựa chọn trong vô sốthế giới, nhất định là tốt nhất."

Thu nhân nói."

Đương nhiên, ở phương diện chọn rượu thì các ngươi tuyệt đối có thể tin tưởngta."

Người lùn ngạo nghễ mà nói.Liễu Bình uống một ngụm, cười nói: "Không tồi, thật sự có đẳng cấp lắm."

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.Thi thể thường để kia luôn hấp dẫn ánh mắt hắn.Chỉ cần nhìn thi thể chỉ cảm nhận uy thể phát ra trên người nó thì lý giải đối vớisức mạnh của Liễu Bình đã không ngừng gia tăng.Tên giao diện thao tác anh linh xuất hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Căn cứvào quyền hạn của 402187, đã kết nối với khối công năng trước mặt, điều rathuyết minh cất chứa ghi chép có liên quan, có muốn lập tức xem xét haykhông?"

"Xem xét!"

Liễu Bình nói.Một quang ảnh hiện lên trong đầu hắn.Đó là hình ảnh một thời đại không biết xa xôi cỡ nào trước kia-- Một thế giớinhân loại cơ giới hoá phát triển cao độ.Đến một ngày nào đó.Không trung đột nhiên vỡ ra.Vô số sao băng như trận mưa lửa giáng xuống mặt đất.Thi thể thường để theo đó mà rơi xuống nhân gian.Vô số nhân loại bị quyền năng của thi thể bao phủ, bắt đầu trở nên tràn ngập sứcmạnh Kỳ Quỷ.Hình ảnh đến đây thì rơi vào đình trệ.Một dấu mốc bằng chữ nhỏ xuất hiện ở cuối hình ảnh: "Lấy trình độ và cônghuân hiện giờ của ta, chỉ có thể xem xét nội dung trên, quá đáng tiếc."

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, có chút sững sờ.Giọng nói của người lùn bỗng vang lên: "Đừng nhìn, chỉ dựa vào cấp bậc củachúng ta thì vĩnh viễn không có khả năng mượn sức mạnh của thần, thôi cứthành thành thật thật uống rượu đi."

ế ồ ấThu nhân bên cạnh nói tiếp: "Vậy ngươi sai rồi, tuy cấp bậc không đủ, nhưngsau khi có được 5000 công huân thì có thể đi đến thế giới nào đó để sắm vainhân vật ngẫu nhiên, nghỉ phép cho đã -- ta luôn chờ mong kỳ nghỉ tiếp theo."

"Ngươi muốn đi thế giới nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới rừng rậm Phỉ Thúy, làm một Thụ Vương."

"A, nơi đó thật sự không tồi, thật ra ta muốn đi thế giới vương quốc dưới lòngđất, nhưng còn thiếu hơn phân nửa công huân."

"Từ từ rồi sẽ tới thôi."

Ba người nói, cùng cụng ly với nhau.Liễu Bình liếc nhìn hai người một cái.Thực lực của hai tên này cũng không ra sao.Nếu tháo Ác Mộng chi Ủng trên người bọn họ xuống, sau đó ném bọn họ vàoVĩnh Dạ thì bọn họ chỉ còn con đường chết.Người lùn bỗng nói: "Đúng rồi, 408721, không phải người luôn muốn đi xemnhững chức nghiệp hi hữu đó sao?"

"Đúng vậy, còn thiếu một ít công huân."

Liễu Bình cười nói."

Đáng tiếc tiền chỉ có thể mua đồ dùng sinh hoạt, ta nghe nói ngươi tích gópđược một mớ tiền -- ngươi còn đang tự bỏ tiền ra làm sáng tác chức nghiệp à?"

Thu nhân hỏi."

Thiết kế chức nghiệp là một nghề cực kỳ thú vị, ta kiên trì quan điểm này."

Liễu Bình nói."

Nhớ đừng dùng hết tiền đấy, nếu không cuộc đời vĩnh sinh của người sẽ bịngưng hẳn, biến thành ngành nghề nô lệ."

Thu nhân cảnh báo."

Đúng vậy, một khi biến thành ngành nghề nô lệ thì sẽ bị chuyển hóa thành tráicây vào bất cứ lúc nào, vậy thì xong đời."

Người lùn cũng nói.Ba người liếc nhau, đều có chút không rét mà run."

Không nói chuyện này nữa, tới, uống rượu, uống rượu!"

Người lùn lớn tiếng reo lên.Liễu Bình cũng chạm ly.- - Tiền chỉ có thể dùng để sinh hoạt, công huân thì làmđược càng nhiều chuyện.Đây là một tình báo có giá trị.Đột nhiên.ấ ấ ồMặt đất chấn động kịch liệt một hồi.Hai hàng chữ nhỏ cùng *****, hiện lên trước mặt ba người: "Nhắc nhở khẩncấp:"."

Thông đạo số mười lăm xuất hiện linh hồn dị hoá, cấp bậc nguy hiểm loại C,xin nhân viên công tác bình thường lập tức tị nạn."

Liễu Bình trộm nhìn về phía hai người khác, chỉ thấy bọn họ đều rất trấn định,căn bản không có ý đứng dậy đi tị nạn.- - Xem ra nhà ăn này rất an toàn.Cũng đúng, nơi này gần như là vị trí cao nhất của toàn bộ kiến trúc khổng lồ, cóthể trực tiếp nhìn thấy thi thể thương để ở bên ngoài."

Thông đạo số mười lăm, nghe thấy không?"

Liễu Bình nói như bắt chuyện."

Đúng vậy, đó là bọn 402250, có lẽ lúc này đã bị ăn luôn rồi."

Người lùn cười trên nổi đau của người khác mà nói.Thu nhân giơ cái ly lên, nói với Liễu Bình: "Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờngười tới hỗ trợ, nếu không linh hồn kia không dễ khuyên trở về."

Liễu Bình nâng ly lên uống với gã một ngụm.Lúc này mặt đất chung quanh lại run rẩy một chút, trên giao diện lập tức *****một đoạn nhắc nhở phù mới: "Đã kéo vào dị thứ nguyên để trấn áp."

"Hoàn cảnh an toàn."

"Nhân số thương vong: 2."

"Người sống sót: 1."

"Bởi vậy bất lực trong việc xử lý sự cố lần này, linh hồn người sống sót sẽ tiếnvào chư giới, hủy diệt tất cả ký ức, trở thành một trái cây sơ cấp."

"Hy vọng mọi người lấy đó để cảnh giác."

Trong nhà ăn trừ bọn Liễu Bình ra thì còn mấy bàn công nhân khác đang dùngcơm.Lúc này tất cả mọi người dùng động tác trên tay lại.Một sự yên tĩnh rợn người im hơi lặng tiếng lan tràn trong nhà ăn.Liễu Bình nhìn khắp chung quanh, thầm thở dài trong lòng.- - Những người nàychỉ là tồn tại tầng dưới chót.Cái gọi là Ác Mộng chi Khu, chỉ là quần áo lao động của bọn họ.Bọn họ cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sẽ vì sai lầm của bản thân mà bị némvào "Vườn trái cây", biến thành lương thực của các đại nhân vật vào bất cứ lúcnào.Như vậy, rốt cục là dạng tồn tại gì mà luôn coi linh hồn thành trái cây để ănchứ?

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, chợt thấy trên giao diện của mình xuất hiệnắ ế ếmột nhắc nhở phù mới: "402187, bộ phận thiết kế chức nghiệp đang kêu gọingười."

"Sắp truyền tống."

Liễu Bình lập tức nói với thụ nhân và người lùn: "Bên ta gặp phải chút chuyện,chỉ sợ không thể ăn với các ngươi."

"Đi đi, ngươi vừa phải viết kịch bản vừa là chức nghiệp thiết kế, bận rộn hơnchúng ta nhiều."

Thu nhân nói.Người lùn cũng gật gật đầu với hắn.Liễu Bình không kịp nói gì nữa, đã trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.Lúc hắn đến, trong phòng hội nghị to lớn đã ngồi đây người.Một nam tử bụng phệ đứng trên đài, tằng hắng giọng rồi nói: "Được rồi, hômnay có tăng ca đột xuất, các ngươi cần hợp tác thiết kế một đoàn đội chứcnghiệp chiến đấu có năm trăm người, phải bảo đảm khi những chức nghiệp đóphối hợp với nhau thì thực lực mạnh gần đạt tới hạn mức cao nhất tương ứngvới Ác Mộng chi Ủng sơ cấp."

-- Được rồi, bắt đầu đi."

"Trước 12 giờ tối, mỗi người đều phải lấy ra một phương án."

"Bắt đầu!"

Liễu Bình nhìn khắp chung quanh.Chỉ thấy tất cả mọi người clicực kỳ mở giao diện, bắt đầu vội vàng tiến hànhphối hợp chức nghiệp.Giao diện trước mặt hắn cũng xuất hiện từng hàng danh mục chi chít, bên trongcó viết vô số tên chức nghiệp.Đoàn đội chức nghiệp chiến đấu gồm năm trăm người..."

Chủ quản, có thể hỏi một chút là phải hoàn thành nhiệm vụ dạng gì không?"

Có người lớn tiếng hỏi."

Chuyện này cũng không có gì cần giấu giếm, có vài đại nhân vật phải tiến hànhsăn thú, yêu cầu con mồi có năng lực phản kháng nhất định."

Chủ quản kia nói."

Trực tiếp bắt chước một chút không phải là được rồi sao."

Một người khác nói."

Không được, tốt nhất là các ngươi thiết kế và chức nghiệp mới, các vị đại nhânvật đều muốn tìm chút kích thích."

Chủ quản nói.Mọi người hiểu rõ trong lòng.ế ề ề ắ ầ ếKhông còn ai lên tiếng, mọi người đều yên lặng điều giao diện ra, bắt đầu thiếtkế chức nghiệp mới.Liễu Bình cũng điều ra giao diện thiết kế của mình, căn cứ vào nhắc nhở củagiao diện thao tác anh linh, hắn nhìn lại một loạt những công năng....

Năm trăm người.-------Chương 992: Lại dẫn đầu một điểmMột lần săn thú phải ***** và ăn luôn linh hồn của năm trăm người?

Hơnnữa toàn bộ quá trình còn phải có chức nghiệp mới, vậy mới có thể làm quátrình săn thú có vẻ thú vị và kích thích.Một ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ sinh ra, dần dần trở nên điên cuồng, tàn phá toànbộ trái tim.Nhưng vẻ mặt Liễu Bình lại hết sức bình tĩnh.Một rồi lại một chức nghiệp cường đại hiện lên từ hồi ức của hắn.Trong những chức nghiệp đó, có một số loại do chính hắn từng đảm nhiệm,cũng có một vài loại là hắn từng gặp được.Nếu...

Có tồn tại nào muốn tiến hành săn giết linh hồn nhân loại...

Vậy để bọnchúng hưởng thụ cho vui vẻ đi.Liễu Bình dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, clicực kỳ mở từngmục công năng, bắt đầu thiết kế chức nghiệp mới.Muốn hoàn thành chuyện này thì *****ên là phải chiến thắng các thiết kế sưchung quanh, để chức nghiệp của hắn trổ hết tài năng.Hắn nhanh chóng tiến hành thiết kế, hoàn thành một loạt chức nghiệp, đồng thờitiến hành sao lưu.Thời gian chậm rãi trôi qua.Rốt cuộc 12 giờ tôi cũng tới.Mọi người đều trình thiết kế lên, lẳng lặng chờ đợi kết quả."

402187, người thiết kế thế nào?"

Một thiết kế sư bên cạnh hỏi."

A, làm chơi mà thôi."

Liễu Bình nói."

Ngươi là người thiết kế ra pháp sư cận chiến, lần này cho dù không được chọnthì hẳn cũng sẽ được một số điểm không tồi."

Tên thiết kế sư kia cười nói."

Hy vọng là thế."

Liễu Bình nói.Trên đài đột nhiên vang lên một giọng nói: "402187!

Thiết kế của ngươi đã độtphá sát đến Ác Mộng chi Ủng sơ cấp, phía trên chọn dùng phương án củangươi!"

Liễu Bình lại có vẻ rất bình tĩnh.ắ ấ ế ắ Á Ủ ấ ắHắn là người duy nhất thật sự chiến thắng Ác Mộng chi Ủng sơ cấp.- - Hắntừng chiến đấu vô số đời, hiểu biết đối với các chức nghiệp hơn xa khả năng lýgiải của chức nghiệp giả bình thường.Cho dù là thiết kế sư nào thì cũng không hiểu biết chức nghiệp và chiến đấu honhắn!

Chủ quản tuyên bố: "402187, thù lao của ngươi là ––100 điểm công huân!"

Mọi người vỗ tay hoan hô, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.Có người còn đỏ cả mắt.Trước mặt bao người, Liễu Bình đứng lên, cười và nói: "Ta thực vinh hạnh."

Chủ quản tán thưởng: "Ừm, thái độ không tồi, xem ra ngày mai có thể chongười càng nhiều nhiệm vụ, hiện tại mọi người giải tán, tan tầm!"

Mọi người sôi nổi hóa thành ánh hào quang, truyền tống rời khỏi phòng họp.Liễu Bình cũng về tới chỗ ở của mình.- - Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có mườimấy mét vuông.Hắn cởi giày, trực tiếp lên giường, ngồi dựa tường và bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.Đây là một cơ hội.Nếu nơi này là tầng dưới chót, vậy phải tìm kiếm phương pháp mới để tới gầnđịa vị của những đại nhân vật đó!

Hắn bò lên trên từng bước như vậy thì đếnngày nào đó có thể biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này.Vào thời khắc nào đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Bản thảo thiết kế của ngươiđã được tiếp nhận, đang vũ trang một đám linh hồn."

"Số lượng linh hồn: 500."

"Lừa gạt bắt đầu có hiệu lực."

"Các ngươi giết mấy tên?"

"Mười lăm tên."

"Mười một tên."

"Chín tên."

"Một đám rác rưởi, ta giết hai mươi mốt tên."

Người hỏi chuyện nói."

Hừ, hôm nay trạng thái của ta không tốt, bọn 0901 giết càng nhiều, đã lên tớimười tám rồi, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi."

"Đang muốn so đầu với bọn họ đây, cuối cùng nhất định là ta giết nhiều nhất."

Kẻ nói lời này là một nam sinh có mái tóc ngắn màu vàng, chừng mười sáumười bảy tuổi, ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cao gầy, khi nói chuyện mang theocảm giác rất ngạo mạn.Hắn ta đứng lên bên mép dòng suối, quan sát mọi nơi, bỗng cười rộ lên: "Ta đivề phía Bắc, các ngươi đừng lại đây đoạt đầu người với ta."

ấ ồ ồMấy tên đồng bạn nhìn nhau, buồn bã iu xìu đáp lại.Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậyđâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở mộtmảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa."

A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"

Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.Oanh!

Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất,sau đó nhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: "Lão đầu, chào ngươi."

"Chào ngươi, ngươi là ai?"

Lão giả không xác định mà hỏi."

Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi làchức nghiệp giả mới à?"

Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dầnnghiêm túc lên."

Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"

Lão hỏi."

Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."

Nam sinh nói.Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả."

Làm càn!"

Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượnghoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh."

Ma pháp sư?

Thật là chức nghiệp già cỗi."

Nam sinh thất vọng mà nói.Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điềuquá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quanglóng lánh.Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnhsắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.Lão giả lập tức thân đầu tách rời.Máu văng đầy đất."

Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."

ế ế ầ ồ ầNam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại vớinhau.Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trênmặt đất.Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo."

Hả?

Đây là cái gì?"

Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.Hắn ts suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọnhọ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh."

Pháp trận truyền tống?

Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thờikhông của không gian thuật sư...

Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi íchgì?"

Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.-------Chương 993: 0901Khi hắn ta cẩn thận cảm nhận thì dao động đó lại biến mất.Trong hư không vang lên một loạt tiếng vang động lòng người.Âm thanh này thật tuyệt đẹp, tựa như tiếng trời, lan tỏa ra trên nền tuyết yêntĩnh.Nam sinh nhất thời nghe mê muội, nhưng đột nhiên trở nên cảnh giác, nhìnthoáng qua hư không.Trong hư không không có nhắc nhở gì.Không phải thứ trong tập hợp thiết lập, nói cách khác, nó không phải đòn côngkích.Chẳng lẽ nơi này còn có cốt truyện?"...

Thú vị, đây rốt cuộc là khúc nhạc gì, ta chưa từng nghe qua."

Hắn ta nói nhỏ một câu.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cách sau lưng không xa: "Đây là kỹ năngphiên bản chức nghiệp hoàn toàn mới, gọi là: Nếu có người nghe thấy âm thanhthì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

Nam sinh quay đầu nhìn lại –– Hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy người kia thì chợtthấy thân thể và linh hồn cùng bị xé rách, đánh mất tất cả cảm giác, sau đó làhắc ám và hư vô vô tận.Hắn ta đã chết.Liễu Bình bước từng bước một lên phía trước, nhẹ nhàng nói: "Theo đuổi vuisướng giết chóc là phải trả giá."

Khi nói chuyện, hắn đã biến thành dáng vẻ của nam sinh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: "Mục tiêu trước mặt gom đủtất cả phù văn truyền tống."

"Ngươi được truyền tống đến thế giới này."

"Ngươi phóng thích "Lừa gạt."

"Giao diện thao tác anh linh đã điều chỉnh thân phận của ngươi lần nữa, kết nốivới danh sách nhân vật trước mặt để thiết lập lại thân phận nhân vật."

"Ngươi ***** đối thủ."

"Ngươi trở thành hắn."

"Đang đổi mới giao diện, xin chờ."

"Hoàn thành đổi mới."

"Giao diện hoàn toàn mới như sau:""Giao diện thao tác anh linh (Bởi vì không dùng đến nên tạm thời ẩn đi)."

ế Á ể ể"Tập hợp thiết lập Ác Mộng (Biểu thị trọng điểm):""Đánh số: 0880."

"Thiết lập nhân vật trước mặt: Sứ đồ (dự bị)."

"Nhiệm vụ hằng năm: Thu thập đầu người."

"Khen thưởng của nhiệm vụ: Xem xét mức độ hoàn thành nhiệm vụ mà chođánh giá và khen thưởng cả năm."

"Thời gian còn lại: Mười một giờ.".Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, thoáng nghĩ một chút rồi trực tiếp đứngtrên nền tuyết, chậm rãi điều tức chờ đợi.Nơi này cực kỳ hẻo lánh, là cực Bắc của cả thế giới, trừ thảo nguyên bị tuyếtbao trùm ra thì không còn thứ gì cả.Lúc này lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Năng lực của mgươi: Giếtchóc làm vui đã phát huy tác dụng."

"Kết hợp chức nghiệp thiết kế sư lần trước ngươi xử lý, hiện giờ hồn lực thuhoạch được đã không thể ức chế nữa, sắp bắt đầu tiến vào trạng thái đột phá."

Oanh -- Trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn lôi quang liên miên uốn lượn, thở dài và nói:"Tiếp tục như vậy không ổn, rất nhanh sẽ bị phát hiện..."

Hắn tập trung chú ý bầu trời, tâm thần khẽ động, kích hoạt năng lực "Đặc hiệusư".Chỉ một thoáng.Tất cả động tĩnh kiếp lỗi trong hư không biến mất.Cho dù toàn bộ thiên kiếp đang từ từ triển khai, nhưng bên ngoài đã không thểnhận thấy được động tĩnh thiên kiếp nữa rồi.Hắn đang tiến hành che giấu từ gốc rễ.So với đặc hiệu thiên quốc mà hai người trước đó phóng ra trong thông đạo thìđặc hiệu của Liễu Bình cao minh hơn nhiều.Liễu Bình lại thả người giả ra lần nữa, ném nó đến mặt đất cách đó hai mươimét.Một lôi cầu giáng xuống, hung hăng đánh vào người giả, vẩy ra từng lôi quangvặn vẹo."

A, cách mình gần quá, lỡ như đụng phải người thì sẽ rất đau."

Hắn nói thầm rồi lui về phía sau ra một khoảng.Bỗng nhiên.Trên trời cao có vài bóng người bay tới, đáp xuống cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Đó là mấy tên thiếu niên khác.ế ấ"0880, ngươi đã giết hai mươi hai chức nghiệp giả, thật nhanh đấy."

Một thiếu niên cầm đầu nói.Tên giao diện hiện ra cấp bậc của hắn ta: "0901."

Liễu Bình nhìn nhìn vị trí bọn họ đúng, lại liếc nhìn vị trí kế bên cách phía trướcbọn họ mấy thước thêm vài cái.Bọn họ cách phạm vi thiên kiếp bao phủ chỉ có mấy mét."

Ngươi nhìn cái gì?"

Thiếu niên cầm đầu nhạy bén nhận ra ánh mắt của Liễu Bình, cũng liếc nhìnqua bên cạnh một cái.Hắn ta không nhìn thấy cái gì cả.- - Sức mạnh "Đặc hiệu sư"hoàn toàn che lấp thiên kiếp, cho nên bọn họ cũng không biết bên cạnh xảy rachuyện gì.Nhóm người này đứng bên cạnh trường thiên kiếp, lấy dáng vẻ kiêu căng ngạomạn bắt đầu nói chuyện với Liễu Bình."

0901, các ngươi có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Giao động đầu người lấy được ra đây, nếu không người sẽ chết ở chỗ này."

Thiếu niên cầm đầu nói.Liễu Bình hơi giật mình.Thiếu niên kia bật cười và nói: "Có lẽ ngươi còn chưa hiểu được hàm nghĩa thậtsự của nhiệm vụ hằng năm."

"Không sai, ta sớm nên nghĩ ra, thu thập đầu người -- đầu ai cũng được."

Liễu Bình suy tư mà nói."

Đúng là thế, hôm nay ngươi không sống được."

Một thiếu niên khác nói.Trên mặt bọn họ lộ ra sát ý.Liễu Bình bỗng thở dài, lẩm bẩm: "Cho dù tới nơi này thì cũng luôn là quy trìnhgiết người đoạt bảo, cái này có cũ kỹ quá hay không?"

"Lên!"

Thiếu niên cầm đầu hô.Mấy tên thiếu niên lập tức nhào về hướng Liễu Bình.Trong nháy mắt bọn họ bước vào trường thiên kiếp, lập tức dẫn động kiếp lỗitrên bầu trời.Thiên kiếp chính là ý chí thiên địa trong Tu Hành Trắc, bởi vì đời này của LiễuBình là người tu hành Lục Đạo Luân Hồi, cho nên thiên kiếp dẫn động cũng baoố ắ ế ếhàm thanh toán và tội phạt đối với hắn.- - Cũng không biết thiên kiếp có thuộcvề nội dung tập hợp thiết lập hay không.Oanh!

Một kiếp lôi giáng xuống, hung hăng nện lên thiếu niên lao đến nhanhnhất kia.Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên.Cả người thiếu niên cháy đen, thống khổ lăn lộn trên mặt đất."

Hữu hiệu, nhưng cũng không phải hoàn toàn hữu hiệu."

Liễu Bình lẩm bẩm.Những thiếu niên khác vọt tới sôi nổi bị lôi quang đánh trúng, một người rồi lạimột người lăn xuống mặt đất.Thiếu niên cầm đầu kia ngẩn người, bỗng rút trường kiếm và quát lớn: "0880,chiêu thức này của ngươi là gì?"

-- Hắn ta vẫn không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì.Đặc hiệu làm tất cả có vẻ bình thường, che lấp khí tức và sức mạnh thiên kiếp,khiến mọi người không thể nhận thấy rốt cục đang xảy ra cái gì."

Không có gì...

Ta chỉ cảm thấy nhắc nhở của các ngươi cực kỳ chính xác."

Liễu Bình đứng trong vô số lôi quang, ung dung mà nói.- - Không có một tia lôiđiện dính lên người hắn."

Nhắc nhở gì?"

Thiếu niên không nhịn được mà hỏi.Liễu Bình cười nói: "Đầu ai cũng được."

Hắn rút đao ra, chợt lóe rồi biến mất khỏi vị trí cũ.-------Chương 994: 880Bông tuyết rơi xuống lả tả.Thiên lôi đánh vỡ cả trời cao, không ngừng giáng xuống phía dưới, đánh cho cảngười người giả run lên."

Thật là xui xẻo.."

Liễu Bình thở dài, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút uể oải.Đạo pháp Kỳ Quỷ thứ cấp thật sự quá hung hãn, một khi ra tay thì thân thể vàcả hồn phách sẽ bị trực tiếp chém chết, hóa thành tro tàn.Điều này tạo thành một nan đề.Không thể thông qua phương thức câu hồn để đạt được ký ức của đối phươngvà lấy được càng nhiều tình báo.– Không có cách nào, chỉ có thể đi bước nào thì hay bước đó thôi.Liễu Bình cột đầu mọi người lại với nhau, xúc một nắm tuyết trên mặt đất lênrồi xoa xoa tay.Tùng hàng chữ nhỏ đột nhiên nhảy ra: "Chú ý:""Hiện giờ toàn bộ năm trăm chức nghiệp giả đã tử vong."

"Thời gian còn lại: Mười giờ."

"Vào khoảng thời gian kế tiếp, xin hãy nỗ lực thu hoạch càng nhiều đầu người,để nghênh đón đánh giá cuối năm của ngươi."

Quả nhiên là thế!

Năm trăm chức nghiệp giả chỉ là một lời dẫn, trận chém giếtkế tiếp mới là trọng điểm thật sự."

Giết hại lẫn nhau à...

Bọn chúng cổ vũ cho loại hành vi này sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Bỗng nhiên.Một lưu quang bay tới từ trời cao, nhẹ nhàng dùng ở đối diện Liễu Bình khôngxa.Đó là một thiếu niên thân thể cao gầy."

0880, ngươi mới giết 27 tên à?

Chậc chậc, ta vốn nghĩ ngươi sẽ là con mồi đủtư cách."

Hắn ta cố ý nói với giọng điệu đầy thất vọng.Liễu Bình nhún vai và nói: "Thực lực của ta hữu hạn -- nói xem ngươi giết đượcbao nhiêu?"

"76 tên."

Thiếu niên tùy tiện vung lên, trên mặt đất lập tức lăn ra một đống đầu người.ắ ề ễHắn ta rút binh khí ra, bước từng bước về phía Liễu Bình, trên mặt lộ ra sát ý,hắn ta nói: "0880, tuy thực lực chân chính của người chỉ có như vậy, nhưng làmmột đầu người, vẫn có chút giá ––"Oanh! !!Một kiếp lôi màu đỏ thẫm giáng thẳng xuống, trực tiếp đánh lên đầu thiếu niên.Hắn ta trực tiếp nuốt câu nói kế tiếp vào, cứng lại tại chỗ, cả người vang lêntiếng xèo xèo và một mùi khét nghẹt.Cơ hội đến!

Liễu Bình không chút do dự mà rút đao ra cách không trảm một cái-- Đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp: Chiến Trảm!

Đao như kinh hồng cắt qua hư không,bay vút lên, tiện thể trảm bay một cánh tay của thiếu niên vóc dáng cao gầy kia."

Không tốt!"

Thiếu niên la lên thất thanh.Trong lòng biết hiện giờ là tuyệt cảnh sinh tử, hắn ta không màn đến điều gìkhác, thân thể chợt lóe đã xông lên trời cao, nhanh chóng bay tới phương xa.Quanh người hắn ta hiện ra một vòng ánh sáng bảy màu, bảo vệ hắn ta ở bêntrong.Liễu Bình chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, cũng không đuổi theo.Người này mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống với nhữngngười trước đó.Cảm giác của vòng ánh sáng bảy màu kia và "Thi thể thượng đế"gần như nhất trí, mơ hồ làm Liễu Bình cảm ứng được sự nguy hiểm nào đó.Chặt đứt một tay -- Có lẽ hắn ta tạm thời không dám đuổi theo nữa.Liễu Bình nhìn lại một đống đầu trên mặt đất đối diện.Hiện tại.Hắn có 103 cái đầu người.Số lượng này đã chiếm một phần năm, hẳn cũng xem như không tồi.Hắn đang tính toán tiền lời thì bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy lôi quang trên bầu trời dần dần ngừng lại.Mây đen tản ra.Thiên kiếp đã tới hồi kết cục."

Cái gì?

Vậy là xong à?"

Liễu Bình giật mình mà nói.Còn khoảng mười giờ nữa mà.Nếu thiên kiếp này kết thúc, mà kế tiếp lại gặp phải kẻ địch thì chẳng lẽ hắnphải đích thân ra tay?"

Này, chờ một chút!

Chờ một lát lại kết thúc đi!"

ễ ầLiễu Bình không cam lòng mà nâng đôi tay lên, la lớn lên bầu trời.Nhưng thiên kiếp chẳng thèm quan tâm tới hắn, lập tức tản ra, hóa thành hư vô.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Chúc mừng."."

Ngươi đã tấn chức lên thành người tu hành Loạn Tinh Cảnh."

"Hiện giờ trị số các mục như tổng số lượng linh lực, cường độ, thần hồn gâncốt, khí huyết, phản ứng đã gấp ba lần cảnh giới Huyền Linh!"

"Thông qua năng lực Giết chóc làm vui, hồn lực người tích góp đã giúp ngườităng lên đến hậu kỳ Loạn Tinh Cảnh của người tu hành."

"Muốn tiếp tục tấn chức thì đánh chết kẻ địch cùng đẳng cấp đã không còn hiệuquả."

"Ngươi phải đánh chết kẻ địch lợi hại hơn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm nhận dao động linh lực hùng mạnh nhưthủy triều trên người."

A...

Sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi khủng khiếp đến như vậy...

Đáng tiếc..."

Liễu Bình không nói tiếp.Lúc trở thành thiết kế sư, hắn đã đặc biệt đi xem tập hợp thiết lập có liên quan.Thật ra các loại chiêu thức của người tu hành Lục Đạo cũng đang bị chậm rãigóp nhặt.Chẳng qua Lục Đạo Luân Hồi có khoảng sáu thế giới, thiết lập sức mạnh củamỗi thế giới lại không giống nhau, hơn nữa chỉ nói đến hệ thống sức mạnh củangười tu hành thôi thì đã như thang trời, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.Ví dụ như tu sĩ Loạn Tinh Cảnh-- Cảnh giới này mạnh hon Huyền Linh Cảnhgấp ba.Tới cảnh giới tiếp theo - Quy Nguyên Cảnh, lại mạnh hơn Loạn Tinh Cảnhmười hai lần.Càng đừng bàn đến sau đó còn có Minh Thần, Kiến Không, Du Tầm, KhôngLuân, ba ngàn thế giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, Dạ Ma Thiên Cảnh, Tự Tại ThiênVương, Tu Di Son Chủ...

Các thế giới Lục Đạo khác còn có thuật hoang cổ củaThú Vương Đạo, thang trời tu hành của A Tu La, thuật Ác Diện của Ác QuỷĐạo, Thần Quỷ Trấn Thủ chi Khí của Hoàng Tuyền, mà Thiên giới thì càng mờmịt không thể biết được.Cho dù là đối với thế giới Ác Mộng thì đây cũng là một công trình vô cùng tolớn.Cho nên...

Sức mạnh Tu Hành Trắc cao giai không nằm trên tập hợp thiết lập.Suy nghĩ của Liễu Bình bỗng bị cắt ngang.Chỉ thấy phía cuối chân trời lại có vài lưu quang bay vụt đến."

Chậc..."

ắ ấ ề ổ ế ầHắn cảm thấy phiền không chịu nổi, vội vàng thu thập hết đầu người trên mặtđất, sau đó đứng tại đó chờ đợi.Các lưu quang kia rơi xuống, hóa thành vài tên thiếu niên."

Thì ra là 0880, ta cũng từng nghe đến tên tuổi của ngươi, nhưng chúng ta cónăm người."

Một thiếu niên nói."

Thức thời thì giao đầu người ra đây, chúng ta thả ngươi rời đi."

Một thiếu niên khác nói."

Ta không có đầu người."

Liễu Bình nhún vai và nói.Mấy tên thiếu niên kia lập tức bừng tỉnh."

Hắn không có đầu người."

"Đúng vậy, hắn nói hắn không có đầu người."

"Vậy chúng ta còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?"

"Không có đầu người thì nếu chúng ta muốn giết hắn, hắn sẽ liều mạng, vậykhông có lời."

"Đi!"

Bọn họ nghị luận một hồi rồi lại bay lên trời lần nữa, trong nháy mắt đã đi xa.-------Chương 995: Loạn TinhTrên nền tuyết chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn im lặng mấy phút, bỗng kinh ngạc nói: "Hả?

Như vậy cũng được nữa sao?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Vào thời khắc thực lực củangươi tăng lên, sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà nước lên thìthuyền lên."

"Lừa gạt của người trở nên càng mạnh, càng dễ thi triển, ngoài ra còn mangtheo uy lực trước kia chưa không từng có."

"Ghi chép chiến đấu""Ngươi thuận miệng lừa gạt đối phương."

"Đối phương tin.".Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, có chút không biết nói gì mới tốt.Vừa rồi hắn chỉ đột nhiên cảm nhận được điều gì, cảm thấy nói như vậy sẽ cóhiệu quả— Kết quả thật sự hữu hiệu!

Đám thiếu niên kia cứ như vậy mà tintưởng lý do ngụy biện của hắn, sau đó rời đi...

Liễu Bình đang cảm thấy khôngthể tưởng tượng, chợt nhìn thấy không trung lại xuất hiện vài ánh loang loáng.Những thiếu niên đó lại về rồi!

Xem ra hiệu quả chỉ có thể kéo dài một khoảngthời gian ngắn.Có lẽ là thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu cảnh giới tu hành của hắn lạităng thêm mấy cấp bậc thì có thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.Từng lưu quang đáp xuống, hiện ra ở đối diện Liễu Bình.Là các thiếu niên kia.Trong đó có một người rít gào nhằm về phía Liễu Bình.Những người khác cuống quít kêu lên: "Chờ một chút!

0911, hắn rất lợi hại!"

"Đừng đi!"

"Dùng tay!"

Người nọ cũng không màng tất cả mà nhằm về phía Liễu Bình, quát: "Một đoànthể chỉ có thể có một lão đại, đó chính là ta!"

Trên người hắn ta sáng bừng lên hư ảnh mơ mơ hồ hồ.Cả người Liễu Bình run rẩy không ngừng, không đợi hắn phát động công kích,bỗng mở miệng nói: "Này, người đã chết rồi."

Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.Lần này cũng không phải là thuận miệng lừa gạt, mà là lần *****ên hắn toàn lựcthi triển năng lực Kỳ Quỷ sau khi tẩn chức lên cảnh giới Loạn Tinh!

Chỉ thấythiếu niên kia "A"ế ố ấmột tiếng đã ngã lăn xuống mặt đất, không còn hơi thở.Hắn ta cũng cho rằng mình đã chết!

Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: "Lần Lừa gạtnày có hiệu lực kéo dài: 10 giây."

10 giây?

1 giây cũng đủ rồi!

Ánh đao trên tay Liễu Bình như lưỡi dấm sét giángthẳng tới, trực tiếp xẹt qua cổ thiếu niên.Chiến Trảm!

Đầu thiếu niên văng ra, vẽ ra một vệt huyết sắc thật dài trên nềntuyết."

Còn ai muốn giết ta không?

Một đầu một?

Hay là cùng nhau xông lên?"

Liễu Bình khẽ vỗ về lưỡi đao, nói với các thiếu niên đối diện.Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, yên tĩnh không lên tiếng, trongmắt tràn đầy kính sợ và không thể tưởng tượng, lại như đang nhìn một con quáivật.Một thiếu niên nói: "0880, người dùng ngôn ngữ là có thể khiến hắn mắcmưu..."

"Đúng vậy, ta tùy tùy tiện tiện nói mà hắn cũng tin, chết cũng không nên tráchta."

Liễu Bình nhún vai và nói.Lại là một hồi trầm mặc."

Được rồi, các ngươi muốn giao thủ đúng không, xem ra chúng ta phải đánhmột trận, vậy đến đây đi."

Liễu Bình nói.Hắn rút Bách Nạp Đao ra, ngừng thở, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.Các thiếu niên đối diện lại không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước."

Không cần đánh."

Một thiếu niên nói.Hắn ta nhìn về phía các đồng bạn."

Dưới trạng thái không hiện hóa mà người đã bày ra thiên phú như vậy, thật sựlà làm chúng ta theo không kịp."

Một thiếu niên khác nói."

Nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ngươi."

Lại một thiếu niên nói.Lần này đổi thành Liễu Bình ngơ ngẩn."

Vậy các ngươi trở về tìm ta là muốn làm sao?"

Hắn không nhịn được mà hỏi."

Xin vào phe ngươi -- Chúng ta đi theo người cùng chiến đấu, thu hoạch đoạtđược đều lấy người làm chủ, tranh thủ để người trở thành người đạt được đánhố ấgiá tốt nhất."

Một thiếu niên nói."

Sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi có xác suất rất lớn có thể thành công, sau khi người thành công, hyvọng người có thể giúp chúng ta một chút."

Nói xong lời này, mấy tên thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng.Liễu Bình có thể cảm nhận được bọn họ đều không nói dối -- Vậy thì càng kỳquái.Cũng không biết "Thành công"mà bọn họ nói rốt cục là chỉ cái gì.Nhưng nếu đối phương thiệt tình muốn làm tiểu đệ, hiện tại hắn lại chẳng biếtcái gì cả, đang cần có người tới cung cấp tình báo, đương nhiên hắn sẽ không cựtuyệt."

Được thôi, các ngươi có thể đi theo lăn lộn với ta."

Liễu Bình nói.Mấy tên thiếu niên nhìn nhau."

Đây là tiến cổng ta đưa ra khi đầu nhập vào ngươi."

Một thiếu niên đi lên trước, đặt mấy đầu người đến trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình gật gật đầu.–– Có hơi giống một đám lưu manh kéo bè kéo cánh, để lộ cảm giác buồn cườivà hoang đường.Nhưng một rồi lại một cái đầu lăn ra đã kéo mọi chuyện trở về với hiện thực,khiến người ta nhận thức rõ đây là điều đang thật sự xảy ra.Một đám thiếu niên đi lên trước, bày biện đầu người ở dưới chân Liễu Bình.Từ giờ khắc này, bọn họ đã kết thành đoàn đội, đoàn kết ở chung quanh LiễuBình."

Được rồi, thật ra nếu mọi người tập hợp bên cạnh ta thì ta nên chiêu đãi mọingười cho đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đặc thù, hy vọng mọi người lýgiải."

Liễu Bình nói với giọng điệu như lão đại bang phái thiếu niên.Chúng các thiếu niên đều gật gật đầu."

0880, ngươi đừng nói thêm gì, ta biết nơi có hai tên đang ẩn nấp -- Chúng giếtđồng bạn, đoạt chừng năm mươi cái đầu, tính trốn mãi đến khi kết thúc sănthú."

Một thiếu niên nói.ế"Người như vậy thật không thú vị, chúng ta đi giết bọn họ."

Một thiếu niên khác nói."

Từ từ đã!"

Liễu Bình bỗng nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía hắn."

Ta còn không biết các ngươi có bản lĩnh gì, chúng ta cũng nên làm quen vớinhau một chút, có đúng không?"

Liễu Bình nói."

Ta nói trước!"

Một thiếu niên đứng ra, lớn tiếng nói: "0880, ta là 0891, năng lực của ta là hiệnhóa cha mẹ."

"Hiện hóa cha mẹ?"

Liễu Bình có chút nghi hoặc nói."

Đúng vậy, cha mẹ chúng ta đều mạnh hơn chúng ta nhiều, ta có thể hiện hóahư ảnh của cha mẹ để trợ giúp chiến đấu, dù sao bọn họ cũng rất yêu ta."

Thiếu niên nói.Hình như sợ Liễu Bình không thể lý giải, đồng thời cũng vì khoe ra thực lực,thiếu niên cúi đầu, nỉ non nói: "Cha, mẹ, tới giúp ta giết người."

Trong hư không hai bên hắn ta hiện ra hai con quái vật cả người tỏa ra sươngmù màu xám.-------Chương 996: Thế giới chân thậtTrên núi tuyết.Liễu Bình ngồi khoanh chân trên một cây đại thụ vươn ra ngoài vách núi.Phong tuyết đầy trời.Tay hắn đang nâng một ly trà nóng, chậm rãi uống.Oanh -- Chỗ sườn núi truyền đến một tiếng nổ mạnh.Vài bóng dáng *****, giao thủ qua lại ở giữa không trung.Một người trong đó đánh đâu thắng đó khi chiến đấu, không gì cản nổi, khôngkẻ nào có thể đấu lại hắn ta."

Ha ha ha, thực lực các ngươi như vậy mà cũng dám tới tìm chúng ta?"

Hắn ta cười điên cuồng, không ngừng thả ra từng ánh hào quang đập vào đốiphương.Bọn người vây công lại như sắp không chống đỡ được, liên tục lui về phía sau.Trong lúc bất tri bất giác, người nọ càng bay càng xa, thoát khỏi vòng chiến,truy đuổi sát theo các thiếu niên bại lui kia.Hắn ta vừa đi thì đồng bạn còn lại đã duy trì không được, cuống quít kêu to:"Này -- lão đại, trở về hỗ trợ đi!"

Lời còn chưa dứt.Liễu Bình buông ly trà, vươn tay, làm ra mấy động tác.Vài bóng dáng khác bay ra từ phía sau hắn.Hình như bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu, chỉ lóe vài cái đã gia nhập chiến trường,đồng thời toàn lực ra tay nhắm vào người có thực lực hơi yếu hơn còn lại.Một vòng công kích bộc phát chỉ trong nháy mắt.- - Lập tức hạ gục."

Chết tiệt!

Các ngươi giết hắn!"

Lúc này thiếu niên thực lực cường đại kia mới chú ý tới tình hình phía sau, nhịnkhông được mà phẫn nộ quát.Liễu Bình lại đưa tay ra hiệu.Mọi người chia làm ba nhóm, không ngừng phát ra công kích vào thiếu niên,làm hắn ta hoàn toàn không còn cơ hội *****.Chỉ trong vòng năm hơi thở đã tấn công mười lăm vòng.Hơi thở thứ sáu.Hơi thở thứ bảy.Cuối cùng người nọ chống đỡ không được, trực tiếp bị thuật pháp đánh bay rangoài, bỏ mình ngay đường trường.ế ễ ầ ồMãi đến lúc này, Liễu Bình mới thu tay lại, nâng ly trà lên lần nữa rồi nhẹnhàng uống một ngụm.Sớm đã có thiếu niên tiến lên, cắt đầu hai người kia xuống.Lại có người đi vào chỗ bọn họ trốn, xách ra mấy chục cái đầu, chỉnh chỉnh tề tềbày ra trước mặt Liêu Bình."

Ta chia một nửa, còn lại đều là của các ngươi."

Liễu Bình nói.Các thiếu niên lập tức đếm đầu người, lấy ra phần thuộc về Liễu Bình trước, sauđó lại dựa theo mức độ ra sức bao nhiêu mà chia cắt đầu người với nhau.Từ đầu tới cuối, không có ai dị nghị gì cả.- - Cho dù Liễu Bình chỉ chỉ huychiến đấu mà chưa thật sự ra tay lần nào."

Lão đại, số đầu trên tay người và chúng ta cộng lại đã vượt qua bốn trăm."

Một thiếu niên nói."

Nói như vậy là chúng ta thắng?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, lão đại nhất định sẽ là người xuất sắc có được nhiều đầu ngườinhất."

Một thiếu niên khác nói."

Ngài chỉ huy chúng ta chiến đấu, cơ bản cũng chưa xảy ra tình huống bất ngờnào -- đây là một loại năng lực Kỳ Quỷ cao cấp khác sao?

Nó gọi là gì?"

Lại có một thiếu niên vóc dáng thấp bé nhịn không được mà hỏi."

Cái này thì không nói cho các ngươi biết."

Liễu Bình nói."

Đã rõ!

Không thể tùy tiện để người ta biết sức mạnh của lão đại."

Thiếu niên kia vội gật đầu và nói.Khóe miệng Liễu Bình giật giật.Đâu ra năng lực Kỳ Quỷ cao cấp gì, đơn giản là chỉ huy bọn họ, tìm mọi cáchhình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, lại dùng đến cách đánh lén đánh bất ngờ,càng để tiện vô sỉ thì càng tốt.Hắn đã làm những việc này vô số năm, mà những thiếu niên này thì trước naychưa từng tiếp xúc, cho nên mới cảm thấy thần kỳ.Hắn nhìn thoáng qua hư không.Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: "Đã đến giờ."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Mọi người biến mất khỏi thế giới này.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Đặc biệt nhắc nhở:"ế ề ắ"Ngươi có được một góc thế giới chân thật, nó được thời gian và huyền bí sắpxếp trong Vĩnh Dạ, trở thành quốc gia của ngươi."

"Kế tiếp, ngươi sẽ nhìn thấy một mảnh thế giới chân thật khác."

"Xin hãy duy trì trấn định --""Xin nhất định phải duy trì trấn định, để tránh vạn kiếp bất phục."

"2,""1."

"–– Đến."

Tĩnh mịch.Liễu Bình mở mắt ra từ tĩnh mịch.Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng học.Phía trước là bảng đen.Phía sau cũng là bảng đen, Chung quanh lục tục có những thiếu niên khác xuấthiện, lập tức ngồi xuống vị trí của mình.Đồng hồ trên tường đang đi tới từng phút từng giây.Cảnh tượng này rất quen thuộc -- Đúng rồi.Lần *****ên chúa tể thời gian gặp mặt hắn ở thế giới chân thật cũng là cảnhtượng như vậy!

Hiện tại xem ra, rõ ràng hắn ta có dụng ý."

Lão đại!"

Một giọng nói vang lên từ phía sau.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên bạn học đang nóng bỏng vẫy tayvề phía hắn.Là các thiếu niên theo hắn cùng giết người."

Ừ."

Liễu Bình gật gật đầu với bọn họ.Lúc này một tiếng chuông vang lên.Chuông đi học vang lên!

Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.Các thiếu niên cũng thu lại dáng vẻ cợt nhả.Cánh cửa phòng học mở ra, một nam tử đeo kính đen cầm giáo trình đi đến.Hắn ta trông có vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo tươi cười, mở miệngnói: "Các bạn học, nói cho các ngươi một tin tốt."

"Lần này người đứng đầu khối nằm trong lớp của chúng ta, đó là 0880!"

Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay thưa thớt.Liễu Bình nhìn ra chung quanh, toàn bộ phòng học có hơn năm mươi chỗ ngồi,nhưng chỉ có mười một người đang ngồi trên vị trí của mình.ỗ ồ ề ố ỗNhững chỗ ngồi khác đều trống rỗng.Nam tử cầm lấy một tờ giấy, thì thầm: "Trong trường thi thứ năm, 0880 đạtđược tổng cộng 371 đầu người, là số lượng đầu người nhiều nhất, đúng vị tríđầu trong cả khối."

"Đồng thời, 0977 là người đứng chót lớp, chỉ được ba cái đầu, suýt chút nữa đãbị *****."

"Sau đây, chúng ta mời 0977 lên bục giảng trước để nói về trải nhiệm chiến đấucủa mình, sau đó lại mời 0880 đi lên giới thiệu kinh nghiệm học tập."

Chỉ thấy một thiếu niên bụ bẫm đứng lên, cực kỳ không tình nguyện mà đi lênbục giảng, ủ rũ cụp đuôi nói: "Các bạn học, thiếu chút nữa ta đã chết, đều là vìngày thường ta không nỗ lực, không nghiêm túc nghe thấy nói, không tích cựcchuẩn bị chiến đấu, không kích phát tiềm lực của mình, hy vọng mọi người coita là tấm gương xấu, tuyệt đối đừng phạm phải sai lầm của ta."

Hắn ta nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo gật gật đầu, ra hiệu hắn ta trở lại chỗ ngồi.Đến phiên Liễu Bình.Liễu Bình đành đứng lên, cười và đi lên bục giảng."

Các bạn học ––"Hắn nhìn những chỗ trống đó, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó hiểu."

Ta có thể lấy được vị trí đứng đầu cả khối là kết quả nhờ thầy giáo vất vả đàotạo, ta luôn lắng nghe lời thầy dạy bảo, nghiêm túc khắc khổ, không ngừng nỗlực, đoàn kết với bạn bè, cùng nhau chiến đấu hăng hái, bởi vậy mới lấy đượcthành tích như thế, cụ thể hơn, trong lúc chiến đấu ta chú ý những điểm sauđây."

"Thứ nhất, sử dụng năng lực hợp lý..."

Liễu Bình thao thao bất tuyệt.- - Đối với hắn mà nói, nói như vậy căn bản khôngcần suy nghĩ, chỉ cần há mồm là tuôn ra.Cho nên hắn có cơ hội, vừa nói vừa đánh giá vị giáo viên kia ở khoảng cáchgần.Chỉ thấy thầy giáo nghiêm túc nghe Liễu Bình lên tiếng, đỡ đỡ mắt kính, nhìnnét mặt có vẻ thật vui, trông rất vui mừng.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Sức mạnh Kỳ QuỷLừa gạt thần phục dưới chân ngươi."

"Ngươi là Vua lừa gạt."

"Khi ngươi không muốn bị che giấu thì tất cả Kỳ Quỷ và Ác Mộng dạng lừa gạtđều không thể giấu được ngươi."

Thì ra là thế.ắ ấ ẫ ắKhó trách hắn luôn bị giáo viên này hấp dẫn, thì ra là trên người hắn ta có chegiấu sức mạnh Kỳ Quỷ.-------Chương 997: Huyết nhục"Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởngthành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt chochúng ta..."

Liễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấutrong hoàn cảnh trước mặt."

Chữ nhỏ lại biến mất.Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: "Đương nhiên, ta có thể lấyđược thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạnhọc."

Hắn ngừng một chút.Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cảphòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn họclà một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnhthiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.Còn về thầy giáo kia -- "Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quảkhông tồi."

Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:"Thưa thầy, ta nói xong rồi."

Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếchmôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: "Nói không tồi, 0880, trở lạichỗ ngồi của người đi."

"Thưa vâng."

Liễu Bình nhìn lại phía dưới.Các thiếu niên đều là nhân loại.- - Nhân loại mười lăm mười sáu tuổi.Liễu Bình yên lặng đi trở về chỗ ngồi.Quái vật kia nói trên bục giảng: "Xét thấy thành tích 0880 lấy được lần này, cơhội hiện hóa cuối cùng năm nay sẽ được trao cho 0880, đây là khen thưởng dohắn đứng đầu cả khối."

Các bạn học ít ỏi không có mấy người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa -- Liễu Bình vỗtay theo, lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.ể ầ ầ ế ấLướt qua sân thể dục và trường học, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp phậpphồng ở ngoài kia, hắn thấy được thi thể của thượng đế.Chẳng qua thị giác ở nơi này hoàn toàn bất đồng.Khi làm thiết kế sư, cái hắn nhìn thấy là thi thể thượng đế ở chính diện; mà saukhi đến nơi này, hắn lại trông thấy mặt trái của thi thể thượng đế.- - Chỉ thấytoàn bộ thi thể chỉ còn lại một khối xương màu vàng chống đỡ một tầng da vàhuyết nhục, bên trong rỗng tuếch.Thi thể đã bị thứ gì ăn sạch rồi."

Hôm nay ở trường thế nào?"

"Khá tốt."

"Có nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài không?"

"Đương nhiên, lần này con thi được hạng nhất đấy!"

"Thật sao?"

"Đúng vậy, sao con lại nói dối chứ."

Ở cổng trường, một nam tử trung niên tiến đến đón Liễu Bình bỗng dùng bước.Ông ta nhìn lại cổng trường, rất nhanh đã nhìn thấy giáo viên hào hoa phongnhã kia."

Chào thầy, 0880 nói nó thi được hạng nhất --"."

A, đúng vậy, con trai nhà các ngươi rất tuyệt, thật sự là hạng nhất, hơn nữa làđúng đầu cả khối."

"Vậy sao..."

Nam tử trung niên nhìn về phía Liễu Bình.Trên mặt Liễu Bình mang đầy vẻ chờ đợi được khen ngợi.Nam tử trung niên vẫn không nhúc nhích.Nhưng Liễu Bình lại nhìn thấy rõ, con quái vật biến ảo thành nam tử trung niênkia đang dùng sức chùi nước miếng.Một ý niệm bỗng nhảy ra trong lòng Liễu Bình.Nó muốn ăn ta.- - Hơn nữa là muốn ăn ta đến mức chờ không nổi.Giáo viên bỗng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên vai nam tử trung niên, nói với giọngđiệu hòa ái: "Trở về để 0880 nghỉ ngơi cho khỏe một lát, ngày mai nó phải tiếpnhận lần hiện hóa cuối cùng của năm nay."

Nam tử trung niên chấn động, hỏi lại: "Cái gì?

Cho nó tư cách hiện hóa sao?"

"Đúng vậy, cho nên tối hôm nay nó cần nghỉ ngơi thật tốt."

Trong giọng nói của giáo viên ẩn chứa chút cảnh cáo.Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, cười và sờ sờ đầu Liễu Bình, nói:"Làm không tồi, nhưng đừng kiêu ngạo!"

"Con đâu có kiêu ngạo."

Liễu Bình cười nói.-- Giọng điệu vừa rồi của giáo viên giống như đang cảnh cáo người này là đừngăn luôn hắn."

Được rồi, các ngươi trở về đi."

Giáo viên cười cười với Liễu Bình, xoay người rồi đi đến chỗ các phụ huynhkhác."

0880, chúng ta trở về đi."

Nam tử trung niên nói."

Vâng."

Liễu Bình nói.Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tỏa ra vệt sáng vàng ươm cuối cùng, màtrăng non cũng đã mọc, treo trên bầu trời xanh thẳm, giống như một vòng ngọckhông tì vết.Gió thổi tới.Nam tử trung niên vươn tay, nắm lấy Liễu Bình, đi một mạch trở về trên conđường rộng mở sạch sẽ.Không -- Liễu Bình chớp chớp mắt.Hiện giờ đường phố lập tức biến thành tổ chức huyết nhục không ngừng mấpmáy, thỉnh thoảng tầng cơ bắp đỏ tươi bên ngoài lộ ra từng gương mặt tràn đầyoán khí.Mặt trời là một con mắt, ánh trăng là một con mắt khác.Chúng luân phiên nhìn chăm chú xuống mặt đất, cứ như muốn tìm kiếm cái gìtừ thế giới chân thật này.Bỗng nhiên.Tên giao diện tập hợp thiết lập Ác Mộng có thêm mấy hàng chữ nhỏ: "Đơn xinthành công."

"0880 đã đạt đượC cơ hội hiện hóa."

"Tạm thời 0880 đang nằm trong vòng bảo vệ, tạm dừng tất cả nhiệm vụ."

Tạm dừng...

Nhiệm vụ...

Là có ý gì?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trêngiao diện hiện ra một tin nhắn được đánh dấu là "Nhóm thông tin lớp": "Lãođại, ta là 0810, người biết nhiệm vụ trầm miên là cái gì không?"

"Không biết, nhưng ta hy vọng người nhất định phải cẩn thận."

Liễu Bình nói."

Được, hôm nay ta đi theo lão đại lăn lộn, kết quả thi không tồi, ba mẹ nóimuốn thưởng cho ta một nhiệm vụ trầm miên."

Giọng điệu phía đối diện có vẻ cực kỳ sung sướng.ấ ế ắNhững lời này vừa xuất hiện thì những thiếu niên khác cũng cùng gửi tin nhắn."

Ngươi là nhiệm vụ trầm miễn sao?

Ta là nhiệm vụ tắm gội, không biết có khácgì không."

"Ta cũng là nhiệm vụ trầm miên."

"Ta -- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụrồi."

Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, lại bỗng cùng rơi vào trạng tháiim lặng.Tên giao diện nhóm thông tin lớp không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có từnghàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới: "0810 đang làm nhiệm vụ;""0892 đang làm nhiệm vụ;""0811 đang làm nhiệm vụ;"Liễu Bình im lặng một giây, trong lòng bỗng trào ra một dự cảm chẳng lành.Hắn đang được bảo vệ, không tiếp nhận nhiệm vụ nào.Vậy những thiếu niên đó đã tiếp nhận nhiệm vụ, rốt cục bọn họ phải đối mặt vớicục diện như thế nào?

Không biết vì sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới "Người cha"bên cạnh.Khi ông ta biết hắn đạt được vị trí đứng đầu khối, loại ánh mắt hận không thểlập tức ăn luôn hắn kia-- Không tốt!

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tứcđiều động sức mạnh Kỳ Quỷ trên người.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã trao quyền chobổn danh sách sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi."

"Bổn danh sách đã nhìn thấu tất cả ghi chép nhắc nhở dối trá, sắp biểu hiện nhắcnhở chân chính cho ngươi."

"Tổng nhân số lớp hiện giờ: 51 người."

"Nhân số còn tồn tại: 1 người."

"Đã ăn cơm xong."

"Sắp bổ sung linh hồn, tiến hành học tập và sàng chọn lần nữa."

Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, ánh mắt bình thản, cứ như đang xem một vàiviệc nhỏ không có gì đáng chú ý.Thì ra thế giới chân thật là như thế này!"

Mẹ con cũng tới."

Nam tử trung niên nói."

Vậy sao?"

Liễu Bình cười nói.ỞỞ giao lộ phía trước, dưới ánh đèn đường vừa mới sáng lên, một người phụ nữtrung niên đang chờ đợi."

Nghe nói hôm nay con trai của mẹ thi được hạng nhất?"

Phụ nữ trung niên cười nói."

Đúng vậy, con có giỏi không?"

Liễu Bình vui vẻ dắt tay bà ta.- - Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết vì saothiếu niên kia triệu hoán ra hư ảnh cha mẹ mà kết quả lại xuất hiện quái vật.Bởi vì bọn người đó vốn là quái vật!-------Chương 998: Sức mạnh "Đặc hiệu sư"cộng thêm "Lừa gạt""0880 nhà chúng ta lợi hại nhất."

"Người cha"cười nói."

Đúng vậy, con trai thân yêu, buổi tối muốn ăn cái gì nào?"

"Người mẹ"cũng hỏi."

Tùy ý mẹ, cái gì cũng được."

Liễu Bình nói."

Khó mà được, hôm nay con thi được hạng nhất, chúng ta phải chúc mừng mộtchút chứ."

"Người mẹ"nói."

Chúc mừng như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Dẫn con đi ăn một bữa ngon."

"Người mẹ"mỉm cười và nói."

Đúng vậy, hôm nay đáng ăn một bữa ngon -- đi, chúng ta đến tiệm ăn đi."

"Người cha"cũng nói.Bọn họ xuyên qua đường cái, đi dọc theo từng sợi cơ bắp đỏ thẫm và khí quanmấp máy để hướng về phía trước, cuối cùng dừng bước trước một giáo đường.Thần phụ đứng ở cửa thăm hỏi: "Ba người sao?"

"Đúng vậy, ba người."

"Người cha"mở miệng nói."

Mời vào bên trong."

Thần phụ duỗi tay chỉ vào.Cánh cửa giáo đường mở ra.ấ ồChỉ thấy bên trong ngồi đây khách khứa, đại đường cực kỳ náo nhiệt, mọi ngườicười đùa, thậm chí người có uống say bắt đầu ca hát.Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, tất cả ảo giác hoàn toàn biến mất.Cả đại sảnh không có một bóng người, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ cómột bộ xương khô không có đầu bị cột trên giá chữ thập."

Phu nhân, đúng lúc có một chỗ ngồi thích hợp."

Thần phụ nói nhỏ một câu."

Ha, nghe nói đồ ăn ở nơi này rất không tồi, cho nên ngày nào cũng phải xếphàng, hôm nay thật may mắn."

"Người mẹ"vui mừng nói.Bình thường đi theo thần phụ bước vào bên trong, thỉnh thoảng quay đầu lại vẫytay với Liễu Bình: "Tới đây, bảo bối của mẹ, hôm nay cho con ăn mấy mónngon.".Liễu Bình đầy ngạc nhiên mà hỏi: "Đồ ăn ở nơi này thật sự không tồi sao?"

"Không sai, con ăn rồi tuyệt đối sẽ không hối hận."

"Người cha"bên cạnh nói với giọng điều hết sức chắc chắn.Liễu Bình lập tức đi theo nó cùng bước vào đại đường trống rãi, đi sâu mãi vàogiáo đường rồi ngồi xuống một cái bàn bên dưới giá chữ thập.Chung quanh không có một bóng người.Nhưng bốn phía lại cực kỳ náo nhiệt, thậm chí có người đi tới chào hỏi với thầnphụ."

Người mẹ"rất có hứng thú mà nhìn một quyển thực đơn, tuy trên đó rỗng tuếch, nhưng bàta lại không ngừng di chuyển ánh mắt, sau đó lật trang, giống như trên đó trànđầy món ăn trân quý đẹp đẽ."

Cho tiểu 0880 của chúng ta một phần này."

"Người mẹ"hứng thú bừng bừng chỉ vào chỗ trống trên thực đơn và nói.Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn vào thực đơn, chỉ thấy nơi đó là hìnhvẽ của một phần bít tết."

Cái này ăn ngon sao?"

Hắn hỏi."

Người mẹ"ầ ắ ồ ốyêu thương sờ sờ đầu hắn, dịu dàng nói: "Đồ ăn mà mẹ chọn cho con tuyệt đốingon."

"Con đã cảm thấy chờ không nổi nữa rồi."

Liễu Bình nói."

Người mẹ"nhanh chóng chọn món cho mình và "Người cha"rồi đưa thực đơn cho thần phụ.Thần phụ liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười nói: "Thì ra là quán quân năm nay,quả nhiên đáng để đến chúc mừng khi hiện hóa."

Hắn ta đầy thiện ý mà gật gật đầu với Liễu Bình, sau đó xoay người rời đi.Qua không bao lâu.Thần phụ đẩy toa ăn đi đến trước bàn.Hắn ta đặt hai cái mâm rỗng trước mặt "Người cha"và "Người mẹ", cực kỳ chuyên nghiệp mà giới thiệu chi tiết một phần mì hấpbơ phong cách hải dương và một phần salad có tám loại đồ chay."

Người mẹ"lẳng lặng lắng nghe."

Người cha"đã cầm lấy bộ đồ ăn, gấp không chờ nổi mà hưởng thụ phần mì hấp bơ khôngtồn tại kia.Liễu Bình cắt sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn mì sợi bỗng nhiên xuất hiện trên cái mâmtrống rỗng kia, nhịn không được mà nói: "Cha, chắc cha ăn không hết đâu đúngkhông, chia cho con một chút đi."

"Đừng -- Con ăn của con đi –– Đây là một bữa tiệc lớn."

"Người cha"che cái mâm của mình và nói.Chậc, thật là diễn viên đầy thực lực mà!

Liễu Bình cảm thán một tiếng, ánh mắtlại nhắm vào thần phụ lần nữa.Chỉ thấy thần phụ bưng mâm đồ ăn cuối cùng được cái nắp sắt che lại lên, thậtcẩn thận đặt ở trước mặt Liễu Bình."

Bít tết ngon nhất tiệm chúng ta-- Làm quán quân năm nay của trường, cậu bé,đây là thứ ngươi đáng có được."

Thần phụ mang đầy thâm ý mà nói, sau đó xốc cái nắp sắt lên.Chỉ thấy một khối thịt có vết máu kim sắc lẳng lặng lơ lửng trên mâm đồ ăn, tỏara ánh hào quang thánh khiết không gì sánh kịp.ố ễHai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt Liễu Bình:"Ngươi phát hiện kỳ vật không rõ:""Huyết nhục thượng đế".Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ trên người, lập tức nhìn thấy trên mâm đồăn là một khối bít tết thơm ngào ngạt.Hắn lại phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ lần nữa.Không thấy bít tết đâu, khối thịt đầy vết máu kim sắc vẫn trôi nổi bất động ở đó."

Ăn lúc nóng đi con."

"Người mẹ"cười nói."

Đúng rồi, phần này không rẻ đâu, cha của con bỏ vốn gốc rồi đấy, mau ăn đi."

"Người cha"cũng thúc giục.Thần phụ đứng một bên, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.Cả giáo đường dần dần dâng lên từng làn sương mù hắc ám, hóa thành vô sốnhững gương mặt dữ tợn, chúng cùng nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Liễu Bình bông lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Được, vậy con ăn, không để lạicho cha mẹ chút nào luôn."

Hắn cầm lấy dao nĩa, ánh mắt dùng trên khối huyết nhục thuộc về thượng đế kialần nữa.Liễu Bình gio dao nĩa lên, trong lòng im lặng một giây.*****ên.Hiện giờ hắn được bảo vệ, sẽ không bị tổn thương, sẽ không bị *****, sẽkhông bị ăn luôn.- - Bởi vì ngày mai hắn phải tiến hành "Hiện hóa".Hình như đó là một điều rất quan trọng, cho dù là đối với bọn quái vật thì cũngrất quan trọng.Tiếp theo.Khối thịt này là của thượng đế.Nó tỏa ra sức mạnh thánh khiết không gì sánh kịp, không thể nói rõ, không thểtưởng tượng-- hắn không cảm nhận được bất cứ điềm xấu, tai nạn và tai họa độchại nào từ trong đó.Cuối cùng.Nếu dùng sức mạnh "Đặc hiệu sư"cộng thêm "Lừa gạt"thì hắn có thể lừa gạt quái vật chung quanh.ế ấ ắ ốCho nên –– Quyết định duy nhất hắn phải đưa ra là có nên thật sự ăn luôn khốihuyết nhục thượng để này hay không.Ăn huyết nhục thượng đế sẽ xảy ra chuyện gì?

Kỳ quái.Liễu Bình bỗng dùng dao ăn, nhìn lại đôi cha mẹ kia, hỏi với một ngữ điệu khácthường: "Mọi người có cảm thấy tình cảnh này như từng xảy ra ở nơi nàokhông?"

Người cha và người mẹ đều sửng sốt."

Đứa nhỏ này, là do ngày thường chúng ta không dẫn con tới nhà ăn như vậy, cólẽ con đã sớm muốn ăn bữa tiệc lớn như vậy -- Mau ăn đi."

Người mẹ có chút cảm khái mà nói."

Đúng vậy, lần này không phải nằm mơ, đây là bít tết thật sự, mau ăn đi."

Người cha cũng ôn hòa nói.Liễu Bình gật gật đầu.Thật kỳ quái, hình như hắn đã gặp qua cảnh tượng này vào lúc nào đó rồi.Rốt cục là lúc nào chứ?

Hắn đặt dao ăn xuống, nhẹ nhàng cắt khối huyết nhụckim sắc kia.Chỉ một thoáng.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Thời khắchiện giờ đã được chúa tể toàn trí toàn năng đoán trước, cũng dựa theo ước địnhvới người, ký ức thời đại quá khứ sẽ được trả về cho người lần nữa."

Một ý niệm nảy ra từ sâu trong đầu Liễu Bình, dần dần lấy tốc độ vượt qua cảthời gian mà nhanh chóng triển khai, hóa thành cảnh tượng nào đó trong thờiđại quá khứ.-------Chương 999: Lão nhân và thiếu niênDưới bầu trời mờ nhạt.Thành thị đã bị tàn phá không thể chịu nổi.Mặt đất khô khốc, châu chấu bay đầy trời, hẻm phố khúc khuỷu thỉnh thoảngtruyền đến tiếng binh khí giao kích, sau đó có người phát ra tiếng kêu thảmthiết.Thời đại đã tới điểm cuối.Một thiếu niên nằm giữa thành thị tan hoang, cuộn tròn trong một góc bể phunsớm đã không còn giọt nước nào.Tiếng giết chóc và kêu nên chung quanh không liên quan đến hắn.Bởi vì hắn sớm đã mình đầy thương tích, cả người tỏa ra một mùi tanh tươi,trông có vẻ là nhiễm ôn dịch, rất nhanh sẽ chết đi.Không ai dám dính đến ôn dịch.Thậm chí những con chó hoang vốn thử tới gần, nhưng khi cái mũi giật giật thìlập tức xoay người chạy xa.Thiếu niên cứ cuộn tròn trong góc hồ nước khô cạn như vậy, từ hoàng hôn mãiđến ban đêm.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên: "Hài tử, ta có việc muốn nhờ người hỗ trợ."

Thiếu niên miễn cưỡng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một lão nhân mặc áo bào trắng ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn vớivẻ mặt đầy bi thương."

Ta... sắp chết, sao có cách nào giúp người được."

Thiếu niên suy yếu cùng cực mà nói.Lão nhân nhún vai và nói: "Điều chế vật tanh tươi không tồi, có hơi giống khí vịthi thể thối rữa; chọn nơi nằm cũng rất tốt, tránh đi ánh mặt trời bắn thẳng đến,lại chặn tầm mắt người khác, làm người ta không thể nhìn thấy vai trái ngươiche giấu một ống dẫn ngầm còn dư lại mấy lít nước sạch."

Thiếu niên trừng mắt, xem kỹ lão nhân lần nữa."

Buổi sáng ăn một cái bánh mì, giữa trưa đoạt một con gà do chó hoang bắt,cơm chiều còn chưa có, có đúng không?"

Lão nhân hỏi."

Ồ?

Ngươi thật thú vị, hình như người biết hết chuyện của ta thì phải."

Thiếu niên không diễn nữa mà bò dậy từ mặt đất, dựa vào tường rồi chậm rãinói.Lão nhân cười rộ lên, nói nhỏ một câu: "Đừng đào gạch, chuôi chủy thủ ngườigiấu dưới gạch không gây tổn thương được cho ta."

Động tác trên tay thiếu niên dừng lại."

Ngươi lợi hại như vậy, vì sao còn tới tìm ta?"

Thiếu niên hỏi.Trong mắt lão nhân lộ ra một tia bị thương, thở dài và nói: "Bởi vì ta biết đượcquá nhiều, cho nên ta luôn không vui."

"Vậy biết ít lại chút đi."

Thiếu niên nhún vai và nói."

Đây là năng lực của ta."

Lão nhân nói."

Nó làm ngươi không vui, ngươi còn muốn nó làm gì."

Thiếu niên nói.Lão nhân thoáng trầm mặc, sau đó nói: "Ta có việc ủy thác cho ngươi."

"Thế đạo rối loạn, ta đã lâu rồi không làm lừa đảo -- ta thấy có vẻ ngươi là mộtđại nhân vật, có chuyện gì mà cần một tên lưu manh đầu đường như ta giúpđỡ?"

Thiếu niên nói."

Ta là một người có thuật pháp, được rất nhiều người tin cậy, mỗi thời mỗi khắcbọn họ đều cầu nguyện với ta, khát cầu ta bảo vệ và chăn thả."

Lão nhân nói."

Vậy có liên quan gì đến ta?"

Thiếu niên hỏi."

Ta gặp một nan đề, trước khi ta ủy thác nó cho ngươi, ta cần khảo nghiệm nănglực chuyên nghiệp của ngươi một chút, nếu ngươi có thể qua ải --".Lão nhân sờ sờ áo choàng, tay bắt lấy một nắm đá quý đủ mọi màu sắc rồi giơlên trước mặt thiếu niên."

Đây là một mớ tiền lớn, nhưng ta nghe nói thuật sĩ rất hiếm thấy, ngươi khôngphải là đồng hành của ta, muốn tìm ta cùng làm một vố lớn đó chứ."

Thiếu niên ***** ***** miệng và nói.Lão nhân vươn một tay khác ra, cách không nhẹ nhàng thả ra một ánh hàoquang nhu hòa.Vết thương trên người thiếu niên lập tức khỏi hẳn."

Được rồi.Hiện tại ta tin người thật sự là thuật sĩ."

Thiếu niên nói.ế"Ngươi có tiếp thu khảo nghiệm của ta hay không?"

Lão nhân hỏi."

Khảo nghiệm?

Trước khi ủy thác còn phải khảo nghiệm?"

Thiếu niên hỏi."

Khảo nghiệm này cũng là một chuyện phiền phức đối với ta, ta muốn xem thửngươi có xử lý tốt nó hay không."

Lão nhân nói."

Được rồi, để ta xem là chuyện gì."

Thiếu niên nói.Cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, giết chóc, nạn châuchấu, dã thú lân cận đều rời xa khu vực này.Lão nhân tùy tiện vung tay lên, trước mặt lập tức hiện ra quang ảnh một cảnhtượng.Chỉ thấy trong quang ảnh kia, một vài nhân loại mặc chiến giáp hoa lệ đứng trêntường thành cao ngất.-- Nhưng tường thành hoàn toàn vô dụng.Kẻ địch đến từ bầu trời.Vô số những con quái vật không cách nào đếm xuể được bao phủ trong sươngmù u ám, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, lao vút xuống từ sâu trong không trung, baovây nhân loại ở chính giữa.Một quái vật thân thể đặc biệt lớn, cả người tỏa ra uy thể vô song đáp xuống,ầm ầm dừng lại trên tường thành.Nó cúi thân thể khổng lồ xuống, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ nhân loại trước mặtcó kích thước còn không bằng một ngón tay của nó.Thiếu niên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nói: "Nhân loại sẽ thua?"

"Đúng vậy, bọn họ yên lặng cầu nguyện với ta."

Lão nhân nói."

Bọn họ nói cái gì?"

"Bọn họ nói –– Thưa chủ kính yêu, ta gặp phải phiền phức."

"Là đang kêu gọi người sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi giúp bọn họ đi."

"Nhưng lúc này ta không thể ra tay, vừa ra tay thì sẽ lập tức bị kẻ địch vạch trầnthủ đoạn, sau đó ta sẽ hoàn toàn xong đời."

Lão nhân nói.ể ể ấ"Đã rõ, thì ra là không thể để kẻ địch nhìn thấu, vậy khảo nghiệm của ngươi làcái gì?"

Thiếu niên hỏi.Trong quang ảnh, những nhân loại này dần dần ngừng cầu nguyện.Bởi vì không có chuyện gì xảy ra.Lão nhân vẫn duy trì trầm mặc, không đáp lại lời kêu gọi của bọn họ.Chỉ thấy biểu cảm của những nhân loại này trở nên điên cuồng, cứ như bị thứ gìảnh hưởng, giận dữ hét lên: "Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì ngài, chúngta gặp phải chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại đây, màngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Thiếu niên nhìn về phía lão nhân.Lão nhân nhún vai và nói: "Đây là khảo nghiệm –– Ta không thể ra tay, nhưngphải đưa ra đáp lại, làm tất cả mọi chuyện xảy ra đúng sự thật."

Thiếu niên hỏi: "Xảy ra đúng sự thật là ám chỉ ––"."

Những chuyện nhất định sẽ xảy ra đó, ta phải để nó tiếp tục phát sinh, tuyệt đốikhông thể có lệch lạc gì, như vậy thì tương lai mới có một tia hi vọng chuyểnbiến."

Lão nhân nói."

Nhìn bọn họ đã đủ phiền phức, vậy phiền phức của ngươi là cái gì?"

Thiếu niên không kiên nhẫn mà hỏi."

Ta yêu sâu sắc những phàm nhân đó, không muốn bọn họ vì sự trầm mặc củata mà mất đi tín ngưỡng, không muốn bọn họ sa đọa trong khoảnh khắc cái chếttiến đến."

Lão nhân nói."

Vừa muốn tất cả xảy ra, vừa muốn bọn họ trung thành với tín ngưỡng vào thờikhắc cuối cùng của sinh mệnh, không đến mức đi lên con đường tà đạo?"

Thiếu niên hỏi."

Đúng vậy, nếu như thế thì có lẽ tương lai ta còn có thể cứu linh hồn của bọn họvề."

Lão nhân nói."

Vậy thì dễ dàng, người lừa bọn họ là được."

Thiếu niên nhún vai và nói."

Ta không lừa gạt người."

Lão nhân nghiêm nghị nói.Thiếu niên nói: "Cho nên –".Lão nhân nói: "Cho nên đây là khảo nghiệm của ngươi, vừa không thể lừa bọnhọ, còn phải để bọn họ trung thành với tín ngưỡng."

ế ắ ế ểThiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó nói tiếp: "Ta có thể sử dụng giọngnói của ngươi để giao lưu với bọn họ không?"

"Được."

Lão nhân nói."

Vậy chúng ta bắt đầu từ đầu đi."

Thiếu niên nói."

Được."

Lão nhân nói.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1000-1099


Chương 1000: Đừng từ bỏ nó Tất cả hình ảnh đảo ngược trở về, lại hiện ra cảnh tượng lúc mới bắt đầu kia.Trên tường thành thần thánh, các chiến sĩ nhân loại ngửa đầu nhìn lên khôngtrung.Vô số quái vật đáp xuống.Một con quái vật đặc biệt lớn được bao phủ trong sương xám, ầm ầm đáp xuốngtường thành, quan sát các chiến sĩ nhân loại phía dưới."

Nghe đi."

Lão nhân nói.Thiếu niên lập tức nghe thấy tiếng lòng của những các chiến sĩ nhân loại đó:"Thưa chủ kính yêu, chúng ta gặp phải phiền phức lớn."

Thiếu niên gật gật đầu, mím chặt môi.Lại một lát sau.Quanh người các chiến sĩ nhân loại lượn lờ sương mù u ám, bọn họ như bị ảnhhưởng thần trí, cùng giận dữ hét lên: "Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vìngài, chúng ta gặp chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tạiđây, mà ngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Lão nhân nhìn về phía thiếu niên.Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói với các chiến sĩ nhân loại trong hìnhảnh: "Không, các ngươi không gặp phải phiền phức."

"Giờ này khắc này, tất cả mọi chuyện đều không phải phiền phức -- Nơi cácngươi trấn thủ chính là mảnh đất của ta, các ngươi chỉ cần cầm lấy vũ khí,không lùi bước mà tiến công về phía kẻ địch."

"Tiến công!"

"Tiến công!"

"Ta ban cho các ngươi dũng khí không chùn bước!"

Hắn nói một câu rồi lại một câu, trong hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiệngiọng nói của lão nhân, nói ra lời thoại tương tự, nghe có vẻ tràn ngập cảm giácthần thánh và không thể xâm phạm.Các chiến sĩ nhân loại chấn động.Tín ngưỡng được kiên trì vô số năm qua, rốt cuộc cũng có tác dụng vào thờikhắc mấu chốt này.Bọn họ được những lời này khích lệ, dũng khí lại dâng trào, họ cầm binh khídùng hết sức phóng về phía quái vật kia.Gần như trong nháy mắt.ế ầ ắChiến sĩ nhân loại bỏ đầy khắp người con quái vật kia.Bọn họ dùng hết sức lực vung mạnh binh khí trong tay để chặt chém, đâm loạn,siết cổ quái vật!"

Ngừng!"

Lão nhân hô.Hình ảnh lập tức dừng lại."

Bọn họ sẽ chết."

Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên và nói."

Đúng vậy, mãi đến lúc chết bọn họ cũng không ruồng bỏ tín ngưỡng, mà ngườicũng không ra tay, ngươi đã đạt được mục đích của mình."

Thiếu niên bình tĩnh nói."

Ta nói rồi, lúc người đại diện ta nói chuyện với bọn họ, ngươi không thể lừabọn họ, một khi lừa gạt thì tất cả nhân quả đều không thành lập."

Lão nhân lại nói."

Ta không gạt người."

"Không có?"

"Không tin người tiếp tục để bọn họ động đậy xem."

Thiếu niên nói.Lão nhân suy nghĩ, sau đó vung tay lên.Hình ảnh lại hoạt động.Thiếu niên nhìn những chiến sĩ nhân loại này, nói nhỏ: "Được rồi, các vị, hiệntại các người mới thật sự có phiền phức."

Câu nói vừa dứt.Quái vật phát ra một tiếng hô tràn đầy thất bại.- - Nó không thể làm bọn ngườinày sa đọa!

Nó hít sâu một hơi, cả người hiện ra sức mạnh vô cùng u ám, siết cổtất cả nhân loại.Đôi mắt lão nhân lại đột nhiên sáng lên.Lão vung tay lên, hình ảnh lập tức biến mất."

Kết cục hoàn mỹ, tất cả đều được tiến hành đúng hạn, đến thời khắc tử vongmà linh hồn thánh khiết vẫn duy trì thành kính, chúng về tới bên cạnh ta, mà tacũng biết được tất cả đều đi về hướng hủy diệt, nhưng cuối cùng vẫn có một tiahy vọng."

-- Hơn nữa lời nói của người chứng minh Chủ cũng không lấy lừa gạt để làmviệc."

Lão nhân nói.ắ ề ế ầHắn nhìn về phía thiếu niên lần nữa, nói với giọng điệu uy nghiêm mà trangtrọng: "Rất tốt, ngươi là một kẻ lừa đảo chân chính."

"Rất nhiều lúc, chúng ta cần dũng cảm, thành kính, phụng hiến và hy sinh,nhưng vào thời đại hắc ám hoàn toàn vô vọng, có lẽ lừa gạt mới là phương thứcứng phó tốt nhất, nó có thể bảo tồn cho chúng ta một chút sức mạnh, từ từ chờđợi bình minh đến."

"-- Ngươi đạt được sự ủy thác của ta."

Một rồi lại một linh hồn tỏa ra kim quang nhàn nhạt xuất hiện từ hư không,dùng ở sau lung lão nhân, sau đó biến mất tăm hơi.Trong nháy mắt cuối cùng, bọn họ vẫn chưa nghe thấy lời nói của lão nhân.Mà lời nói của lão nhân cũng không có vấn đề gì.Cho dù quá trình tuỳ tiện và không thú vị, nhưng trò mèo này lại làm linh hồnbình yên vượt qua cục diện sắp sa đọa, thật sự làm người ta không ngờ đến.Rốt cuộc \lúc này thiếu niên cũng biết, lão nhân trước mặt có vẻ không đơn giảnnhư vậy-- Lão cũng không phải một thuật sĩ."

Ngươi muốn ủy thác ta làm cái gì?"

Thiếu niên cảnh giác hỏi.Lão nhân cười cười, nói: "Ta nhìn thấy tương lai có rất nhiều linh hồn bị ônhiễm, thử ăn luôn huyết nhục của ta để hiểu biết và kế thừa sức mạnh của ta,nhưng đều không thực hiện được."

Không đợi thiếu niên nói gì, lão tiếp tục nói: "Sau khi người rời khỏi đời này,vào cuộc đời cuối cùng vô cùng xa xăm trong tương lai, người sẽ có cơ hội lừagạt những quái vật đó, dùng linh hồn chưa bị ô nhiễm đi vào sào huyệt của bọnchúng, cũng nhìn thấy huyết nhục của ta."

Thiếu niên tốn mấy giây mới hiểu được ý của lão giả."

Ngươi có thể nhìn thấy tương lai?"

Hắn khó tin mà hỏi.."

Tương lai là không xác định, ta chỉ có thể tin tưởng người làm được đến bướcđó."

Lão nhân nói."

Vậy ủy thác của ngươi lại là cái gì?"

Thiếu niên cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Để thánh quốc của ta đứng sừng sững ở phía sau ngươi, tất cả linh hồn bìnhyên tự tại, các ngươi có thể cùng đối kháng những quái vật đó -- ta sẽ để lại chongươi thù lao hoàn toàn xứng đáng."

Lão nhân nói.Thiếu niên cười rộ lên, lắc đầu và nói: "Ta chỉ biết một vài mánh khoé bịp, miễncưỡng mưu sinh mà thôi, hiện tại ngươi muốn phó thác chuyện trong thần thoạiề ế ấtruyền thuyết cho ta, cái này vượt qua hạn mức cao nhất trong năng lực của ta."

"Nếu ngươi đủ năng lực thì sao?"

"Vậy phải xem thù lao thích hợp hay không."

"Nếu thù lao thích hợp thì sao?"

"...

Đương nhiên thành giao rồi, từ từ,"thiếu niên bỗng phản ứng lại, hỏi: "Đây là thánh quốc của ngươi, ta giúp ngườithì người đi đâu?"

Lão nhân nghiêm nghị nói: "Ta là chúa tể toàn trí toàn năng, nếu có thể sống thìtự nhiên cũng có thể chết –– Tạm thời ta chết một khoảng thời gian, chờ ngươicó tự tin chống đỡ được những quái vật đó thì ta sống lại cũng không muộn."

Thiếu niên ngơ ngẩn.Cái lão già này...

Lão tính trốn đi, có đúng không?"

Đừng nhìn ta với vẻ mặt này, ta làm như vậy cũng là có nổi khổ riêng, dù saochỉ cần những quái vật đó biết năng lực và chiêu thức của ngươi xong thì có thểtiến vào trạng thái vô địch, gần như không ai khắc chế được, chỉ có thể xemtương lai người nghĩ ra được cách nào hay không."

Lão nhân nói.Thiếu niên yên lặng tiêu hóa lời nói này."

Ngươi biết ta là ai à?"

Hắn nghiêng đầu hỏi."

Ta thật sự biết,"Lão nhân nhìn thật sâu vào hắn, nói: "Những người lưu lạc trong sinh tử lâuquá, sớm muộn gì cũng sẽ quên mất mình là ai."

Hắn dời ánh mắt khỏi người thiếu niên, chậm rãi dừng lại trong hư không.–– Nơi đó là điểm nhìn của Liễu Bình."

Nhớ kỹ, trước khi ăn thuyết phục của ta, nhất định phải nói: "Cảm tạ thượng đếban cho đồ ăn, nói như vậy thì huyết nhục của ta sẽ cảm ứng được linh hồnngươi là tinh khiết, nó sẽ hóa thành sức mạnh của ngươi."

"Còn nữa, pháp sư cận chiến đã hiện thế, sức mạnh của nó sẽ truyền tới tayngươi."

"Đừng từ bỏ nó."

-------Chương 1001: Thần thánh giả!Câu nói vừa dứt.Tất cả cảnh tượng lập tức tiêu tán.Nói đến cùng, đây chỉ là một ý niệm hiện ra từ sâu trong tâm linh của LiễuBình.Nó đã tan biến.Mà ngoại giới chỉ mới trôi qua một giây.Nhìn Liễu Bình như mới ngây ra một chút, lại như chỉ hơi tạm dừng một chút.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Đây là ký ức trong đờinào đó của quá khứ, nó chỉ có thể kích hoạt khi gặp phải tình cảnh trước mặt."

"Ngươi tiếp nhận thù lao của đối phương."

"Thù lao không rõ."

"Ủy thác đã được thành lập."

"Ngươi sẽ liên tục đạt được thù lao, điều kiện là cứu vớt thánh quốc của thượngđế và đối kháng với kẻ địch của nhân loại."

Liễu Bình có chút câm nín.Thù lao còn không biết là cái gì mà ủy thác đã thành lập.Lão đại của trận doanh Thần thánh làm việc như vậy đó sao?

Hắn nhìn khốihuyết nhục trước mặt, bỗng nhớ lại lời nói của đối phương, đành thở dài, thìthầm: "Cảm tạ thượng đế ban cho đồ ăn."

Khối thịt kia không có động tĩnh gì.Nhưng Liễu Bình lại phát hiện, một vệt kim quang bay ra từ miếng thịt, hoàntoàn đi vào cơ thể hắn.Kim quang nhập thể.Ngay sau đó, không nhìn thấy miếng thịt kia có biến hóa gì, nhưng bên cạnh nólại hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Huyết nhục trước mặt là vật kỳ dị sớm đã đượcchuẩn bị, sau khi sức mạnh nó ẩn chứa thật sự được ngươi hấp thu, nó sẽ biếnthành một khối bít tết thượng đẳng."

"Ngươi đạt được hạt giống căn nguyên sức mạnh thần thánh."

"Hạt giống này sẽ hiện hóa thuộc tính thần thánh, cũng hoàn toàn áp sát phươngthức chiến đấu của ngươi."

"Đây là một trong những thù lao."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình cắt bít tết ra, bắt đầu chậm rãi ăn.Chỉ chốc lát sau.ắ ế ế ếDưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ, hắn ăn hết miếng bít tết."

Mùi vị không tồi."

Liễu Bình cười cười.Cha mẹ thấy hắn đã ăn xong thì có vẻ yên tâm, khẽ gật đầu với nhau."

Như vậy...

Phải xem buổi sáng ngày mai, tình huống hiện hóa của con thếnào."

Người cha nói."

Đúng vậy, mẹ đã gấp không chờ nổi, hy vọng sau khi con có được dinh dưỡngthì có thể hiện hóa thành công chỉ trong một lần."

Người mẹ cũng tràn đầy chờ mong mà nói.Bữa cơm kết thúc.Ba người đứng lên, đi ra khỏi giáo đường, bước thẳng một mạch trở lại trướccổng một biệt thự.Cánh cửa tự động mở ra."

Mau lên lầu nghỉ ngơi đi."

Người mẹ dặn dò."

Vâng, con thật sự mệt mỏi, ngày mai gặp lại."

Liễu Bình đánh ngáp nói."

Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi học, tiến hành một lần"hiện hóa."

Người cha cũng nghiêm túc nói.Liễu Bình phất phất tay với hai người, lên lầu hai, mở cửa phòng ra rồi chuivào.- - Nơi này thật sự là căn phòng của người thường.Hắn đảo mắt qua, phát hiện không có khác thường gì thì nằm lên trên giường,nhắm mắt ngủ.Thời gian chậm rãi trôi đi.Cả căn phòng vẫn duy trì im lặng.Mười phút.Hai mươi phút.Nửa giờ.Liễu Bình ngồi dậy từ trên giường, nhìn lướt qua cửa.Trong hư không, nhắc nhở phù xuất hiện.-- Những quái vật đó thật là tri kỷ, sợ hắn bị ồn nên bố trí mấy chục thuật pháptĩnh âm ở ngoài phòng."

Liễu Bình."

ỗGiọng nói của Andrea bỗng vang lên."

Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Hình như ta có được bổ sung sức mạnh không tồi...

Là Thần Thánh Trắc,nhưng lại mạnh hơn Thần Thánh Trắc bình thường, có chuyện xảy ra gì vậy?"

Andrea nói.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "--Thù lao đến từ ủy tháccủa chúa tể toàn trí toàn năng."

Liễu Bình cảm thấy hơi hứng thú.Đúng rồi, tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong đầu hắn, chỉ là một ýniệm mà thôi.Tất nhiên Andrea không biết điều này.Còn không biết loại thù lao này rốt cuộc là cái gì, mà lại hắn thay lão cứu vớttoàn bộ Thần quốc.Liễu Bình hỏi: "Đây là hạt giống sức mạnh thần thánh, nó sẽ áp sát phong cáchchiến đấu của ta –– không ngờ lại chạy đến chỗ ngươi, loại sức mạnh này thếnào?

Có thể giúp đỡ ngươi không?"

"Đương nhiên là có, ngươi có nhớ không, ta có thể triệu hoán các loại binh khíchiến đấu cho ngươi."

Andrea nói."

Nhớ."

Liễu Bình nói."

Hiện tại binh khí mà ta triệu hoán đều được căn nguyên hệ thần thánh gia trì,uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần."

Andrea nói.Trong hư không thỉnh thoảng hiện ra từng thanh binh khí tạo hình khác nhau,tỏa ra khí tức cổ xưa mà tang thương.Khác với trước đó là -- Hiện tại bên ngoài chúng đều được một lớp ánh sángthánh khiết hơi mỏng bao phủ.Liễu Bình tùy tiện túm ra một thanh chủy thủ, nhẹ nhàng đâm một cái vào hưkhông.Chủy thủ lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh gào thét thê lương, liên tục đâmđánh mấy ngàn lần vào hư không."

A...

Đây là năng lực vốn có của chủy thủ này hay sao?"

Liễu Bình hỏi."

Liên tục đâm đánh là năng lực vốn có."

Andrea nói.ầ ắ"Vậy Thần Thánh Trắc gia trì vào thì gia tăng năng lực gì?"

Liễu Bình hỏi."

Xem này!"

Andrea nói.Chỉ thấy trong mảnh hư không kia đột nhiên xuất hiện một rồi lại một hư ảnhchủy thủ, chúng không ngừng đâm đánh qua lại.Khác với trước đó là, những hư ảnh chủy thủ đó đều biến thành màu xanh đậm."

Rõ ràng công kích đã kết thúc, lại có thể đột nhiên xuất hiện, liên tục đâm thêmmấy ngàn lần."

Andrea nói."

Tựa như mai phục...

Nhưng, chỉ tăng cường một chút như vậy thôi à?"

Liễu Bình hỏi."

Mỗi lần đâm đều ẩn chứa một loại độc thần thánh, lần nào cũng không giốngnhau, có tất cả mấy ngàn loại, sau khi chồng lên nhau thì uy lực càng gia tăngđộc tố loại đơn."

Andrea nói."

Thần Thánh Trắc còn dùng độc?

Sao ta không nhớ có chuyện này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Đây là sức mạnh căn nguyên của Thần Thánh Trắc, nó căn cứ tính tình ngườisử dụng mà tiến hành hiện hóa –– nói cách khác, dạng người nào dùng nó thì nósẽ hiện hóa thành dạng đó."

Andrea cố nén cười mà nói.-- Người sử dụng sức mạnh này là Liễu Bình.Liễu Bình lập tức nói: "Quả nhiên không tồi, sau này Thần Thánh Trắc chúng tacũng có độc để dùng, nhưng hiệu quả độc tố như thế nào?"

"Nếu là kẻ địch tà ác bị đâm trúng, lập tức sẽ bị kịch độc trí mạng tổn thương."

Andrea nói."

Nó chỉ là độc tố, làm sao phán đoán đối phương có phải kẻ địch tà ác haykhông?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Khi có người phản đối người thì hắn chính là kẻ địch tà ác."

"...

Rất tốt, cái này rất thông minh."

Liễu Bình buông chủy thủ ra, tùy tiện nắm một cái, lại bắt lấy một thanh trườngkiếm.Trường kiếm bị hắn ấn một cái, cả thân kiếm bay ra ngoài, suýt nữa đã đâm vàocửa.ễLiễu Bình hoảng sợ, vội vàng vung tay lên, thu binh khí lại."

Quá...

Đánh bất ngờ."

Hắn lẩm bẩm."

Đúng vậy, chuôi kiếm vừa rồi bay ra sẽ hóa thành bom thần thánh."

Andrea nói."

Hiệu quả?"

Liễu Bình hỏi."

Có hơi giống như đạn hạt nhân."

Andrea nói."

Vậy chẳng phải nổ luôn cả ta à?"

"Nó chỉ làm nổ tồn tại tà ác...

Bởi vì người sử dụng nó, nó mới có loại năng lựcáp sát với bản tính cá nhân của ngươi."

Liễu Bình rơi vào trầm mặc."

Ngươi xem cái này, ta cũng tò mò nó vào tay người thì sẽ phóng ra đặc tínhthần thánh gì."

Andrea lại thả ra một thanh binh khí khoa kỹ trắc.- - Đó là một loại hoả tiễn mộtphát khiêng vai kiểu cũ.Liễu Bình khiêng hoả tiễn lên vai."

Thế nào?"

Hắn hỏi."

Hừm...

Nó hiện hóa ra một loại sức mạnh thần thánh, khi người ấn nút phóngra thì có thể lập tức trở lại một nơi an toàn-- Nó biến thành công cụ chạy trốn."

Hình như Andrea cảm thấy rất hứng thú, không ngừng lấy ra các loại binh khítừ hư không, muốn chọn ra binh khí kỳ quái nhất trong đó để Liễu Bình sửdụng.Liễu Bình nhìn chăm chú vào các loại binh khí không ngừng xuất hiện chungquanh, một lúc sau, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Cái tên kia bảo ta đừng từ bỏchức nghiệp pháp sư cận chiến... hiện tại ta đã hơi hiểu ý lão rồi."

-------Chương 1002: Hiện hóaĐêm.Yên tĩnh.Liễu Bình đi qua đi lại trong phòng một vòng.Hình như bọn quái vật rất lợi hại, cả chúa tể toàn trí toàn năng cũng phải giảchết, nhưng hắn còn chưa thật sự giao thủ với bọn chúng.Hắn chưa từng giao thủ nên luôn cảm thấy hơi ngứa tay -- Cho dù là đánhkhông lại.Cũng không biết những quái vật đó xem như tồn tại thuộc cấp bậc nào trong thếgiới Ác Mộng, càng không biết văn minh và xã hội được dựng nên từ bọn chúngnhư thế nào.Liễu Bình dừng bước bên cửa sổ, nhìn về phía thành thị hắc ám bên ngoài.- - Cóthể nói đây là lần *****ên thật sự thâm nhập vào thế giới của lũ quái vật ÁcMộng.Thật ra có rất nhiều chuyện có thể làm, rất nhiều bí mật có thể thăm dò.Nhưng hiện tại có một việc là gấp nhất -- Mãi đến giờ phút này, hắn còn khôngbiết rốt cục "Hiện hóa"là như thế nào.Các bạn học biết chuyện này đều đã chết.Trước khi ngày mai đến, hắn phải biết rõ "Hiện hóa"là cái gì.Liễu Bình nhìn ra trước cửa.Cánh cửa –– Đang đóng lại.Cửa sổ cũng đóng lại.Nhưng không sao cả.Liễu Bình đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở then cài ra.Gần như trong nháy mắt, chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện lên trong hư không, đưa rathuyết minh chiến đấu tương ứng: "Ngươi phóng thích sức mạnh "Đặc hiệu sư,cũng rót "Lừa gạt vào đặc hiệu, khiến cửa sổ nhìn như chưa mở ra."

"Ngươi lấy hiệu quả Đặc hiệu sự vờn quanh mình, khiến bản thân và hoàn cảnhhòa hợp thành một thể."

Liễu Bình nhìn lướt qua, thả người nhảy ra ngoài, lập tức ra khỏi cửa sổ, nhẹnhàng đáp xuống sân.Chỉ thấy cả sân có bãi cỏ, có cây cối, có hàng rào, còn nuôi mấy con chó, bố tríhoàn toàn dựa theo thói quen của nhân loại.Trong sân không có người.Liễu Bình quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cổng biệt thự chỉ hờ khép, bêntrong truyền đến tiếng nói chuyện."

Nếu hắn không thể hiện hóa, nhớ kỹ cho ta một miếng."

"Yên tâm, tất cả làm theo quy định, cánh tay hắn là của ngươi."

"Vậy thì được, ta cáo từ trước."

Cánh cửa mở ra.Liễu Bình thấy một nam tử đeo kính đen đi ra.- - Đó là giáo viên của trường.Người cha người mẹ đi theo ra, nói nhỏ với hắn ta: "Chuyện ngày mai an bàithể nào rồi?"

"Cái này thì các ngươi không cần nhọc lòng, chúng ta đang an bài cả đêm, nhấtđịnh sẽ bảo đảm quá trình hiện hóa không xảy ra vấn đề."

Thầy giáo nói."

Vậy ngày mai gặp lại."

"Ừ, chắc chừng sáng mai là có thể hoàn thành, ngày mai gặp lại."

Thầy giáo nói xong thì không quay đầu đi ngang qua sân, rời khỏi nơi này.Người cha người mẹ đứng ở thềm cửa, nhìn thầy giáo rời khỏi.Nhân lúc này, Liễu Bình chui vào cửa nhà từ sau lưng hai người, trốn vào phòngbếp.Hiển nhiên bọn họ đang thương lượng làm sao chia cắt hắn.- - Đó là tình huốngkhi không hiện hóa được.Nhưng nếu hắn hiện hóa thành công thì sao?

Liễu Bình cảm thấy tò mò tronglòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lắng lặng đợi một lát.Cánh cửa rốt cuộc cũng đóng lại.Người cha người mẹ đều vào cửa, nhưng lại không nói chuyện với nhau, ngườicha lập tức đi vào phòng làm việc, cũng không biết đang làm gì, người mẹ thìvào bếp, bắt đầu rửa một ít trái cây.Đó đều là những thứ nhân loại thường ăn, có táo, anh đào, dâu tây và cam, nhìndáng vẻ này thì người mẹ đang chuẩn bị trái cây cho buổi sáng ngày mai.Bà ta chuẩn bị xong thì bỗng hóa thành một làn sương xám rồi biến mất khỏitrước mặt Liễu Bình.Liễu Bình giật mình, chỉ cảm thấy có chút không hiểu, nhưng lại lập tức buônglỏng.Nếu 0880 đã đi vào giấc ngủ, vậy nơi này tương đương đã kết thúc, bà ta cũngkhông cần ngụy trang nữa, có thể đi làm chuyện của mình.- - Vậy người cha thìsao?

Liễu Bình đi đến phòng làm việc, nín thở yên lặng lắng nghe.ề ế ế ẫ ế ếTrong phòng truyền đến tiếng gõ khe khẽ, hòa lẫn với từng tiếng kêu thảm thiếtnhỏ đến không thể nghe thấy.Là linh hồn.Tiếng kêu thảm thiết như vậy hẳn là âm thanh do linh hồn phát ra.Liễu Bình không hề chần chờ, lập tức phát động "Đặc hiệu sư", khiến do bềngoài hắn tròng lên dáng vẻ của người mẹ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.Âm thanh ngừng lại.Chỉ thấy trên cái bàn lớn có đặt một đống đầu lâu, chúng bị thuật pháp nào đódung hợp lại với nhau.Đôi tay người cha hóa thành tàn ảnh mà bay tán loạn, không ngừng gõ lên đầulâu, hình như muốn khắc phù văn quỷ dị nào đó.Từng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng truyền đến từ đầu lâu.Đó là tiếng kêu rên của linh hồn nhân loại!"

Làm sao vậy?

Còn có chuyện gì?"

Người cha không quay đầu lại mà hỏi.Liễu Bình đứng ở cửa, học dáng vẻ cử chỉ của người mẹ, lạnh lùng nói: "Khôngngờ lại xuất hiện một đứa đứng đầu cả khối, ta cứ cảm thấy náo nức không chờnổi đối với chuyện ngày mai."

Khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói ban đầu được đặc hiệu gia trì, lập tứchóa thành giọng của người mẹ.Người cha không chút nghi ngờ, vừa tiếp tục nghiêm túc tạo hình bộ xươngkhô, vừa mở miệng nói: "Thật ra ta cũng không ngờ, nếu hắn hiện hóa khôngthành công, chúng ta trực tiếp ăn luôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khốisẽ rất ngon miệng."

"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi cho việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."

Thì ra là thế...

Dựa theo cách nói của thượng đế, một khi hiểu được sức mạnhnào đó thì chúng sẽ vô địch trước loại sức mạnh này.Nhưng mà!

Tuy bọn này lấy được thi thể của thượng đế, nhưng lại không thểđọc hiểu được sức mạnh của thượng để!

Cũng đúng -- Lão nhân kia khôn khéoranh ma lắm, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức già chết trốn đi, để kẻ địch lạicho một tên lừa đảo đối phó.Lão sẽ để những quái vật đó đạt được sức mạnh của mình, sau đó tóm lấy lão từtrạng thái giả chết à?

Không.Lão sẽ để tên lừa đảo này đạt được sức mạnh!

Cho nên những quái vật đó mớimới không ngừng bồi dưỡng nhân loại, để nhân loại làm vật dẫn, đạt được sứcmạnh Thần Thánh Trắc, sau đó chúng mới đọc hiểu được sức mạnh này từ nhânloại.ễLiễu Bình nói: "Vậy 0880––"Hắn cố ý dùng câu chuyện, cứ như đang rơi vào suy tư.Tay người cha dừng lại, nghiêm túc nhìn phù văn mình vừa tạo hình ra, trên mặtdần lộ ra vẻ vừa lòng."

Phải xem hắn thức tỉnh dạng sức mạnh gì, nếu có thể lập tức đọc hiểu thì hắnkhông còn giá trị, nếu là sức mạnh nhất thời không làm rõ được, vậy tiếp tụcnuôi nấng hắn một khoảng thời gian đi."

Người cha nói."

Có lý."

Liễu Bình nói với giọng điệu lãnh đạm mà xa cách.Hắn gật gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời khỏi phòng.-------Chương 1003: Thất bại thì sao?Cánh cửa đóng lại.Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: "Chỗngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."

Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầulâu.- - Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không đểcuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thìsao?

Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải lànó làm ồn tới quả trái cây trân quý này?

Người cha vung tay lên, lập tức bày ramột lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừalòng, sau đó đi về hướng phòng khách.Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đếnchút dao động không gian.Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: "Không phải người lại vào phònglàm việc rồi à?

Sao lại ra rồi?"

-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thànhngười cha.Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: "Ta nghĩ đếnchuyện ngày mai."

"Không phải đã an bài xong rồi sao?"

Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi."

Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ănluôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khởi sẽ rất ngon miệng."

Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha."

Nếu hắn thành công thì sao?"

Người mẹ hỏi."

Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."

Liễu Bình nói.Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu.- - Đây cũng là nguyên văn từngười cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.ễ ế ềNhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: "Ta chỉ sợ một điều."

"Cái gì?"

Người mẹ hỏi."

Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm khôngrõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."

Liễu Bình nói.Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: "Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừarồi ta đã đi đến trang viên một chuyến."

"Trang viên?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, những người trồng trọt như chúng ta vốn không có tư cách đến trangviên, nhưng ngày mai 0880 phải hiện hóa, trang viên cũng biết tình huống này,cho nên cho phép ta đi đăng ký một chút."

Người mẹ nói.- - Không biết nó đang nói cái gì, cũng không chen lời vào được.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, không để lại dấu vết mà hỏi: "Đăng ký ––thuận lợi không?"."

Thuận lợi, nếu trên người hắn thật sự có một loại sức mạnh không rõ, trangviên sẽ thu lấy hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trái cây cao cấp."

Người mẹ nói.Liễu Bình gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.An bài này tương đối hợp lý.Không hiện hóa, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh bị thành công đọc hiểu, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh không thể đọc hiểu, bị bán cho trang viên để làm trái câycao cấp, sớm muộn gì cũng chết.Chậc.- - Mặc kệ là con đường nào thì cũng là tử lộ.Liễu Bình vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiện tại tình báo đã tới tay, mà trừ mấycâu người cha nói ra thì hắn không biết cái gì cả.Hỏi tiếp thì dễ để lộ chân tướng.Hắn không hề chần chờ, đứng lên và nói: "Ta về phòng làm việc."

"Ta cũng có chuyện khác phải làm, ngày mai gặp lại."

Người mẹ nói xong thì cầm lấy vài vật phẩm trang sức xương người từ trên bàn,soi gương trang điểm một hồi, sau đó hóa thành một đoàn sương xám rồi biếnmất tăm hơi.Phòng khách chỉ còn lại Liễu Bình.ắ ẫCho dù người mẹ đã rời khỏi -- Hắn vẫn đứng lên, học dáng vẻ người cha, đithẳng một mạch qua hành lang, hiện hóa ra một tầng đặc hiệu giả dối là đẩy cửabước vào cửa phòng làm việc, nhưng thật ra hắn đang dung nhập hoàn cảnhchung quanh, biến mất ở cuối hành lang.Hắn trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào cửa sổ lầu hai, thu lại đặchiệu rồi đóng cửa sổ lại.Được rồi.Hiện tại có thể ngủ.- - Nhưng vào thời khắc này, so với ngủ thì còn không bằngtu luyện một lúc, củng cố sức mạnh Loạn Tinh Cảnh một hồi.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bìnhminh.Ngày hôm sau.Liễu Bình đúng giờ mà đi đến trường học."

Chào lão đại!"

Các thiếu niên chào hỏi.Liễu Bình nhìn bọn họ, cười nói: "Đi, cùng nhau lên lầu."

Các thiếu niên đi theo sau hắn, kéo lũ lượt đi đến khu dạy học.- - Hôm qua bọnhọ đều đã chết.Cho nên thật ra những người hiện đang đứng ở phía sau hắn là linh hồn nhânloại mới?

Chẳng qua bị rót ký ức của những thiếu niên quá khứ đó vào.Đại khái là như thế.Liễu Bình đi đến cửa phòng học, mở miệng nói: "Chào thầy."

"Ừ, mau đi học, những người khác vào phòng học đi, 0880 thì đi cùng ta."

Thầy giáo gật đầu và nói."

Vâng!"

Liễu Bình theo sau hắn ta đi một mạch đến cuối khu dạy học, phát hiện nơi nàycó một thông đạo nhỏ dài treo lơ lửng trên không, dẫn thẳng đến một tòa cao ốcở nơi xa.Liễu Bình tập trung quan sát.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: "Ngươi là Vua LừaGạt."

"Không có ảo giác nào có thể che giấu đôi mắt ngươi."

"Ngươi nhìn thấy cảnh tượng chân thật."

Tòa cao ốc bỗng biến mất, thay vào đó là một dàn tể loại siêu lớn hoàn toàn đúcthành từ bạch cốt.Trên mỗi khúc xương vươn lên đều chen đầy quái vật chi chít.ắ ềChúng bị sương xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, cùng nhìn về hướngLiễu Bình.Xem ra chúng đã chuẩn bị xong cả rồi.Chỉ chờ một nhân loại tư chất ưu dị đến thì nghi thức sẽ lập tức bắt đầu."

0880, đi với ta, chúng ta phải đến tòa nhà lớn kia để hoàn thành lần hiện hóanày."

Thầy giáo nói.Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm một cách thích hợp, đáplại: "Vâng thưa thầy."

Hai người bước lên tế đàn dọc theo thông đạo bạch cốt thật dài."

Đừng khẩn trương, phải biết là thượng để chỉ yêu một mình thể nhân, chỉ cầnngươi buông lòng phòng bị thì thượng đế nhất định sẽ giáng ban ân xuống."

Thầy giáo ở phía trước vừa đi vừa nói."

Thầy giáo, nếu ta hiện hóa thành công thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Nói đến đề tài này, thầy giáo lộ ra nụ cười: "Hiện hóa thành công thì cả ngườingười sẽ tản ra ánh hào quang thánh khiết, sau đó đạt được một ít binh khí, phụcsức, năng lực không thể tưởng tượng-- Trên cơ bản chính là vậy."

"Thất bại thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Thất bại thì không có dị tượng nào cả, nhưng cũng đừng nản lòng, một lần thấtbại cũng không thể nói lên điều gì, chỉ cần người kiên trì nỗ lực, có lẽ về saungười sẽ có tiền đồ càng rộng lớn."

Thầy giáo nói.-------Chương 1004: Thù lao chân chính của thương để!Nói hay thật.Liễu Bình khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Lời thầy giáo nói làm ta như tắm mìnhtrong gió xuân, ta nhất định sẽ cố gắng hiện hóa thành công."

"Cố lên!"

Thầy giáo khuyến khích.Kế tiếp, hai người đều không nói nữa, chỉ đi dọc theo thông đạo thật dài bướcvào tế đàn.Vào khoảnh khắc Liễu Bình đứng ở giữa tế đàn, tất cả quái vật đều đứng lên từnhững cái giá bạch cốt to lớn, cùng ngâm tung lên một chú ngữ tối nghĩa chưabao giờ nghe nói đến.Nhưng dưới tác dụng của ảo cảnh, những chú ngữ đó nghe lại như âm nhạcquảng bá nào đó bên trong cao ốc, làm người ta theo bản năng mà xem nhẹ."

Ngươi chờ ở chỗ này một lát, lúc bắt đầu hiện hóa thì ta sẽ gọi người."

Thầy giáo nói."

Vâng."

Liễu Bình đứng ở giữa tầng chót cao ốc –– thật ra là ở giữa tế đàn, lẳng lặngchờ đợi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Tên người người có hạt giống căn nguyênsức mạnh thần thánh, đã khiến một sức mạnh đồng loại khác cộng minh.".Ánh mắt Liễu Bình trở nên sắc bén như đao.- - Trên thực tế, nghi thức hiện hóađã bắt đầu rồi!

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu hắn không thể hiện hóa, vậy cứlàm ra một đặc hiệu.Nhưng mà nếu hắn hiện hóa thành công -- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hắnnhanh chóng ngẫm nghĩ trong lòng.Cùng thời khắc đó.Sâu trong hư không.Thi thể thường để kia dần dần tỏa ra ánh hào quang trắng tinh nhưng nặng nề.Ánh hào quang tụ lại như biển cả, lộ ra cảm giác uy nghiêm và khó lường nàođó chưa bao giờ có..Thầy giáo bỗng chạy chậm đến, vội vội vàng vàng nói ở bên tai Liễu Bình:"Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn dự đoán, rất có khả năng người sẽ hiện hóathành công, cầm dụng cụ này đi, nó là thứ bảo đảm cho ngươi an toàn."

Hắn ta nhét một thứ nhỏ nhắn vào tay Liễu Bình, sau đó nhanh chóng rút lui.ễ ầLiễu Bình cúi đầu quan sát.Trên tay là một cái hộp màu bạc, không ngừng tỏa lên tiếng vang "Tích tíchtích".Nhưng nếu nhìn thấu lớp ảo ảnh đó, sẽ phát hiện thật ra cái hộp này là một dịvật mọc đầy mắt.Nó chuyển động vô số những đôi mắt, một bộ phận nhìn chằm chằm vào LiễuBình, phần còn lại thì nhìn về phía hư không, nhanh chóng hô: "Sắp tới!

Sắptới!

Sức mạnh buông xuống này sẽ lập tức tới, ta sẽ phân tích cấu tạo của nótrong cả hành trình, mười giây đếm ngược cuối cùng-- Dị vật kia bắt đầu đếmngược.Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói."

Thánh quốc của... sẽ được ủy thác cho ngươi, chính là giờ khắc này..."

-- Là tên thượng để giả chết!"

Nói rõ ràng, rốt cuộc phải làm thế nào?"

Liễu Bình quát hỏi trong lòng."

Thật ra nó chính là trang viên kia, chẳng qua sau khi bọn quái vật có đượctrang viên, chỉ biết nó đứng sừng sững tên thời không, lại không biết nó là cánhcổng thanh quốc...

Người phải nghĩ cách cướp lấy toàn bộ trang viên, mang nóbình yên vô sự về đến quốc gia của ngươi."

Giọng nói của lão nhân tiếp tục vang lên.Trang viên!

Nói như vậy thì hắn phải chọn con đường thứ ba.- - Phải hiện hóara sức mạnh không thể đọc hiểu!

Cùng thời khắc đó, giọng nói của lão nhântheo đó mà vang lên: "Phải hiện hóa ra sức mạnh không thể đọc hiểu?

Nói thật,người am hiểu cái này hon ta...

Nó là bản tính của ngươi - xảo trá, mơ hồ, khôngthể nắm lấy."

Oanh!

Giọng nói của thương để biến mất, mà thánh quang lộng lẫy vô biênxuyên thấu qua hư không, như hải dương lao xuống hướng về phía Liễu Bình.Chỉ trong vòng mấy phút.Thánh quang như biển cả hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình, sau đó dần dầnbiến mất.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi đạt được tất cả thù lao ——"."

Công đức thần thánh của ngươi đã đầy."

"Hiện giờ công đức thần thánh của nhân vật đã đến mức độ "Vô tận"."

"Khi người sử dụng thẻ bài này, sức mạnh thần thánh nhất định sẽ kết hợp vớiđặc tính của bản thân ngươi, kích hoạt sức mạnh "Sáng tạo, hiện hóa ra tất cả kỹnăng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy và càng có tính lừagạt."

"Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."

ễ ỗTrên tay Liễu Bình bỗng có thêm một thẻ bài.Bên ngoài thẻ bài trống rỗng, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện phần trốngnày tỏa ra ánh sáng thánh khiết không gì sánh kịp.- - Nó là sức mạnh thần thánhtinh khiết nhất!

Hiện giờ, sức mạnh đến từ thượng đế này sắp kết hợp với đặctính trên người Liễu Bình, sinh ra sức mạnh hiện hóa hoàn toàn mới và khôngthể tưởng tượng nổi.Trong chớp nhoáng -- Quái vật khắ [bốn phương tám hướng cùng nhào vềhướng Liễu Bình.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện ra trước mắt hắn: "Đặc biệt chú ý:"."

Tất cả quái vật nhất định sẽ cướp đoạt thẻ bài này!"

"Ngươi phải nghĩ cách che giấu nó, để tránh bị quái vật giành được, sau đó hiểurõ chân lý của sức mạnh thần thánh!"

"Đây là điểm mấu chốt của mọi chuyện!"

Tâm niệm của Liễu Bình xoay chuyển chỉ trong chớp mắt, bỗng cười rộ lên.Hắn cầm thẻ bài rồi đứng bất động, để mặc cho những quái vật đó vọt tới trướcmặt mình, hóa thành một đám hình người rồi cướp đi thẻ bài từ tay hắn."

Không thể phân tích!

Không thể phân tích!"

Dị vật đầy mắt kia kêu lên.Thầy giáo cũng theo đó mà xuất hiện.Hắn ta tiếp nhận thẻ bài, vừa cẩn thận xem xét, vừa hỏi Liễu Bình: "Thẻ bài nàychính là sức mạnh hiện hóa mà người đạt được sao?"

"Không, nói chính xác hơn là-- nó chỉ là một loại hiện hóa không đáng chú ýnhất."

Liễu Bình nói."

Ồ?"

Ánh mắt của thầy giáo dời khỏi thẻ bài, dùng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình tiện tay sờ một cái, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm từ hư không,cười nói: "Xem này, hình như ta có thể đạt được vô số thứ, hơn nữa bọn chúngđều có chút...

Một lời khó nói hết."

Hắn nắm chặt chuôi kiếm.Chỉ nghe "Tạch"một tiếng, trường kiếm lập tức bay ra, hăng hái xẹt qua trời cao, cứ bay mãihướng lên trời.Một giây.Hai giây.Ba giây.Á ắ ế ắÁnh hào quang chói mắt vô tận chiếu sáng chân trời, làm tròng mắt treo trênbầu trời kia cũng không khỏi núp vào."

Tuy nó là một thanh kiếm, nhưng lại có uy lực giống như đạn hạt nhân-- lạixem cái này."

Liễu Bình lại duỗi tay nắm một cái rồi kéo ra một cái máy sấy."

Cái này thì có lợi ích gì?"

Thầy giáo hỏi."

Ta cũng không biết -- Chờ ta thử xem."

Liễu Bình bắt lấy máy sấy nhẹ nhàng nhấn một cái.Bang!

Máy sấy ***** một thứ chất lỏng màu trắng ngà, trong nháy mắt đã tảnra, kết dính tất cả quái vật lên mặt đất, nửa ngày cũng không thể di chuyện bướcchân.Liễu Bình như nổi hứng, lại lấy ra một đống thứ hiếm lạ cổ quái, không ngừngthí nghiệm năng lực của chúng.Thầy giáo đứng bên cạnh nhìn một lát, sau đó bình luận: "Năng lực ngươi đạtđược tương đối khó đọc hiểu, có lẽ chúng ta cần thời gian đánh giá, để người đirèn luyện nó, sử dụng nó, vậy mới có thể biết rõ cách dùng của nó."

"Ta cũng cảm thấy thực phức tạp."

Liễu Bình cảm thán.Hắn tiện tay tung ra một chiều -- Xôn xao!

Vô số những binh khí, áo giáp, thựcvật và các loại đồ vật hiện ra từ hư không, xếp thành một ngọn núi nhỏ.Bọn quái vật đều nhìn đến ngây ngẩn cả người."

Đáng để nghiên cứu kỹ càng!

Đáng để nghiên cứu kỹ càng!"

Dị vật đầy mắt kia kêu lên.Thầy giáo nhìn vật phẩm đầy đất, lại nhìn thẻ bài trong tay, nhịn không được màhỏi: "Thẻ bài này thì sao?

Nó có lợi ích gì?"

Liễu Bình không quay đầu lại, chỉ đùa nghịch vô số vật phẩm trên mặt đất,thuận miệng đáp: "Thẻ bài này rất đơn giản, chỉ cần làm người ta cao hứng thìcó thể đạt được khen thưởng."

Thầy giáo cẩn thận quan sát thẻ bài."

Ta cảm nhận được loại sức mạnh này, nó thật sự giống như người nói-- tuyrằng thẻ bài không xem là mạnh, nhưng lại thật sự kỳ quái."

Hắn ta thở dài một tiếng, sau đó ném thẻ bài trở lại động vật phẩm.Chỉ thấy bên ngoài thẻ bài sớm đã không phải thánh quang mênh mông vô tận--Ngay từ nháy mắt Liễu Bình có được nó, hắn đã toàn lực sử dụng công đứcThần Thánh Trắc, hợp lực "Sáng tạo"và "Lừa gạt"ể ầ ầđể bày ra sức mạnh thần thánh và ngụy trang ở phần ngoài của nó.Nó đã biến thành một thẻ bài màu sắc rực rỡ như bức tranh sơn dầu, trên đó cóvẽ một vai hề vui cười.-------Chương 1005: Hương Phân Khởi Bạo"Khi người sử dụng sức mạnh thần thánh, nhất định sẽ kết hợp đặc tính của bảnthân, sáng tạo ra kỹ năng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy,rất có tính lừa gạt."

"Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."

Thì ra sức mạnh của thượng đế vẫn luôn ở bên cạnh hắn.Thì ra vào rất lâu trước kia, trong thẻ bài vai hề đã cất giấu một thứ sức mạnh*****!

Liễu Bình không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy khá thoải mái.Một giọng nói bỗng vang lên bên tai: "Nếu ngươi đã phóng thích "Lừa gạt, làmsức mạnh của nó bị hoàn toàn che giấu, vậy ta sẽ thả nó lại vào lịch sử, đi đếnthời đại thần tứ, đến góc nào đó trong Vĩnh Dạ."

-- Đây là giọng nói của thương để!"

Làm phiền ngươi."

Liễu Bình nói.Không sai.Thời khắc hiện tại là tuyến thời gian Delia vốn sẽ nghênh đón tử vong.Mà thật lâu trước kia, thẻ bài vai hề này đã xuất hiện trong thời đại quá khứ.Chỉ khi nào thả nó lại vào thời đại xa xăm trước kia thì tất cả mọi chuyện mớihình thành một vòng thời gian khép kín hoàn mỹ.- - Sức mạnh ẩn chứa trên thẻbài này sẽ lập tức có hiệu lực trong tương lai!"

Khi ngươi cứu vớt thánh quốc của ta thì lập tức có thể trở lại tương lai lấy lạithẻ bài kia lần nữa –– Nó chờ người trên tuyến thời gian, sau khi người hoànthành ủy thác của ta."

Giọng nói của thương để lại lần nữa vang lên."

Được rồi, ta thử xem."

Liễu Bình nói."

Đúng rồi."

"Cái gì?"

"Ngươi còn nhớ mình là ai không?"

"Quả nhiên là quên mất, cũng đúng, để sự nghiệp của chúng ta không bị ảnhhưởng, ta nhắc nhở ngươi một điều."

"Nói đi."

"Ngươi luôn lừa gạt chính mình."

"Về sự kiện nào?".ế"Thật ra người chưa bao giờ chết trận."

"Ta nhớ ta từng chết vô số lần...

Vì sao ta phải gạt bản thân."

"Bởi vì ngươi không biết thắng như thế nào, cho nên người nói cho bản thân,người đã chết."

"Cảm ơn người nói cho ta biết chuyện phiền lòng như vậy."

"Không cần khách sáo, mọi người đều rất phiền lòng -- Cũng như lời ngươi đãnói, phiền phức chỉ vừa mới bắt đầu."

"Còn có gì dặn dò không?"

"Không có."

"Ta là ai?"

"Ngươi của năm đó không cho nói."

"Được thôi...

Người đã nói nhiều như vậy với ta rồi, mà rốt cuộc người chết haykhông?"

"A, ta đã chết."

Giọng nói của thương để lập tức biến mất.Liễu Bình phủi phủi tay, thở dài.Lão nhân chết tiệt.Hắn lại nhìn vào hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trướcmắt hắn: "Lời nói dối của ngươi tồn tại trong thời gian quá dài, hiệu quả có chúthạ thấp."

"Lời nói dối này cơ bản chỉ nhằm vào chính ngươi."

"Kết hợp hai điểm trên, Chúa tể toàn trí toàn năng chọc thủng lời nói dối củangươi."

"Cho nên ––"."

Ngươi biết mình chưa từng chết vô số lần."

"Thậm chí người chưa từng bị Ác Mộng *****, mỗi một lần đầu chuyểnnguy thành an."

"Ngươi chỉ có chút uể oải, bởi vì người còn chưa tìm được phương pháp chiếnthắng bọn chúng."

Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng nhìn hàng chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dầndần có thêm thứ gì.Thật nhàm chán.Đánh không lại thì đánh không lại, lừa mình là sợ bản thân cảm thấy mất mặtsao?

Rốt cuộc ta là cái gì?

Hắn ngơ ngẩn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy tất cả"Người"đều nhìn chăm chú vào hắn."

0880, ngươi không sao chứ?"

Thầy giáo quan tâm hỏi."

Không có gì, ta chỉ không rõ lắm biến hóa trên người mình."

Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái.Những thứ hiếm lạ cổ quái chồng chất thành núi trên mặt đất đều biến mất tămhơi."

Không cần hoang mang, chưa từng nghe thấy năng lực hiện hóa của ngươi, chonên cần học tập thêm cách khống chế sức mạnh của mình."

Thầy giáo nói."

Vậy ——"."

Đi với ta."

Liễu Bình đi theo thầy giáo ra khỏi cao ốc.Một chiếc xe ngựa sớm đã chờ ở đó.Người cha và người mẹ đứng bên xe ngựa, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp."

Con cần đến một nơi càng cao cấp, con trai."

Người cha nói."

Phải học tập cho giỏi, có biết không?

Tiền đồ của con cực kỳ rộng lớn, chờ saunày lại trở về thăm chúng ta."

Người mẹ nói.Liễu Bình nhìn hai người, gật đầu và nói: "Con nhất định sẽ nỗ lực, không phụkỳ vọng của cha mẹ -- Nhưng hiện tại con có chuyện muốn nói với các người."

"Cái gì?"

"Các ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu."

Liễu Bình mỉm cười và nói.Cha mẹ đều không hiểu ý của hắn, họ cùng nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo trầm ngâm và nói: "Lúc hiện hóa, tính cách một vài người sẽ có thayđổi nhỏ, đây là ảnh hưởng do sức mạnh mang đến, qua một thời gian thì khỏithôi."

"Thì ra là thế."

Người cha người mẹ bừng tỉnh hiểu ra.Lúc này một người chạy ra từ cao ốc, trong tay có nâng một con búp bê."

Cái gì thế này?"

Thầy giáo không thể hiểu được.ồ ắ ố"Vừa rồi trong những thứ hắn hiện hóa ra -- Con búp bê này rơi xuống phía saucây cột nên không được tìm thấy."

Người kia nói.Thầy giáo nhận lấy quan sát, chỉ thấy đây là một con búp bê mặc váy dài trắngtinh, đầu đội vòng hoa.Hắn ta lật qua lật lại nhìn một lần, đưa cho Liễu Bình rồi nói: "Hình như nó làsức mạnh nào đó mang tính hủy diệt, vừa rồi vì sao không cất đi?"

Liễu Bình nhìn chăm chú vào con búp bê.- - Đây là vật mà hắn lợi dụng côngđức thần thánh của thượng đế để chế tạo trong nháy mắt thẻ bài thần thánh hiệnhóa.Nó không nằm trong tập hợp thiết lập của bọn quái vật."

Lần *****ên ta sử dụng sức mạnh hiện hóa, thiếu kinh nghiệm, cho nên khôngchú ý tới --Thầy giáo cũng không nên trách ta về chuyện như vậy được."

Liễu Bình thành khẩn nói."

Đương nhiên không trách ngươi."

Thầy giáo nói."

Nghe chưa?

Không trách chúng ta."

Liễu Bình nói với con búp bê.Con búp bê chậm rãi mở miệng ra, đọc từng chữ: "Cảm tạ mọi người khoandung, để báo đáp các vị, ta quyết định đưa mọi người lên thiên đường."

Trong lòng bọn họ chợt nhận ra điều gì, cùng quay đầu nhìn lại.Một ánh sáng lóa mắt tràn ra từ cao ốc, trong nháy mắt đã xuyên thấu toàn bộthiên địa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Liễu Bình chậm rãi mà hỏi: "Như vậy, đây là cái gì?"

"Hương Phân Khởi Bạo –– Tám mươi tám viên Thanh Quang Hạch Vô cùng nổtung, nhất định phải san bằng tất cả tà ác trên đời."

Con búp bê nói với giọng điệu như khoe thành tích.-------Chương 1006: Uy lực liên thủChỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thầy giáo và cha mẹ phát lên tiếng thét chói tai cuồng bạo, sôi nổi nhảy lêngiữa không trung, muốn thoát thân, nhưng tất cả những nơi bị ánh hào quangthánh khiết chiếu rọi, hư không trở nên cứng rắn như vách tường, hoàn toànkhông thể sử dụng thuật pháp không gian.Ánh sáng và gió gào thét cuốn tới.Vô số tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, sau đó lại bị bao phủ trong tiếng nổđùng đùng dậy trời.Liễu Bình thấy thân thể thầy giáo và cha mẹ rốt cuộc cũng không duy trì được,hóa thành một rồi lại một con quái vật khổng lồ, dần rơi vào hủy diệt dưới sựcàn quét của thánh quang, tất cả huyết nhục hài cốt bị hoàn toàn phá hủy.Chừng mấy chục khí tức sau.Quang huy lộng lẫy phủ khắp thiên địa cũng tiêu tán đi.Đưa mắt nhìn ra.Thế giới là một mảnh phế tích.Liễu Bình đưa mắt nhìn chung quanh, nhịn không được mà thở dài."

Uy lực khi chúng ta liên thủ cũng không tồi –– nhưng vì sao ngươi thở dài?"

Con búp bề lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng hỏi.Lúc này giọng nói của nó trở nên già nua mà tràn ngập cơ trí.- - Là thượng để!Không phải cái tên này giả chết trốn đi rồi sao?

Tạm thời sống lại à?"

Ta đang suy nghĩ là sau khi cứu vớt thánh quốc mới có thể đạt được sức mạnhnhư vậy nên cảm thấy có chút bi thương."

Liễu Bình nói."

Không có thánh quốc, sức mạnh thần thánh bao phủ trên người ngươi cũng sẽkhô kiệt, dù là vì chính mình thì ngươi cũng phải cứu vớt thánh quốc."

Con búp bê nghiêm nghị nói."

Được thôi, ta sẽ đi."

Liễu Bình hậm hực nói."

Cho ngươi một lời khuyên, thời gian ta quan sát chúng quá mức dài lâu, bọnchúng tự xưng là hiểu quá rõ tâm tính của chúng sinh, chỉ có người là không thểnắm lấy nên chúng mới có khả năng tôn trọng ngươi."

Búp bê Tây Dương nói."

Giả ngây giả dại?"

Liễu Bình hỏi.ầ ố ể"Ngươi không cần phải giả, ngươi vốn có thể làm được."

Con búp bê nói."

Đã rõ –– ta phải làm sao mới có được thiên quốc của ngươi?"

Liễu Bình nói."

Ngươi có từng chơi trò gom bài chưa?"

"Tại sao lại là trò gom bài?

Cho nên ta phải thu thập thẻ bài?

Sau đó thì có đượcmột thánh quốc?

Nghe giống trò đùa quá vậy."

"Nhân sinh vốn là một tuồng kịch – ta đánh đổ ngươi sẽ thích chuyện này."

"Còn có gì khó nữa không?"."

À, thu thập thẻ bài còn cần người trả giá một vài thứ khác, nhưng so với sứcmạnh thần thánh cuối cùng người đạt được thì cái giá đó cũng không tính là gì?Con búp bê nói xong thì vội vàng biến mất khỏi hư không.Một ngày sau.Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường nhỏ nông thôn, đến trang viên trongtruyền thuyết kia Cửa sắt trang viên chậm rãi mở ra hai bên.Xe ngựa chạy vào trang viên, cứ chạy mãi về phía trước dọc theo con đường trảiđá, ngùng ở cổng lâu đài.Liễu Bình đi xuống xe ngựa."

Hoan nghênh ngươi, học viên ưu dị."

Một giọng nói trầm thấp vang lên.Liễu Bình nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân có mái tóc quănmàu bạc đứng ở cổng lâu đài, lộ ra nụ cười với hắn.Gã mặc một chiếc áo bành tô màu đỏ thẫm, chân đạp giày ống màu đen, cầmquyền trường trong tay, đôi mắt và màu tóc có cùng một màu, có vẻ lạnh nhạtmà không có cảm xúc."

Ngài là?"

Liễu Bình hỏi.- - Lúc này Liễu Bình vẫn là 0880, là thiếu niên có mái tóc ngắnmàu vàng kia."

Ta là chủ nhân của chủ trang này, ngươi có thể gọi ta là chủ trang viên."

Nam nhân nói.Nói xong, nam nhân vẫy vẫy tay với hắn.Liễu Bình lập tức đi tới cổng lâu đài."

Nghe nói người làm nổ tung toàn bộ thế giới Mật Lương Trấn."

Nam nhân cười nói."

Ta rất xin lỗi."

Liễu Bình nói.ấ"Cha mẹ ngươi cũng bất hạnh lâm nạn."

Nam nhận thử thăm dò."

A, đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Nhưng ta không cảm nhận được trong lòng người có bất cứ bị thương nào."

Nam nhân nhìn chằm chằm hắn mà nói."

Ta không muốn ngụy trang bị thương, nhưng thật ra ta rất thương hại chonhững người trong trấn."

Liêu Bình nói."

Thương hại?"

"Tôn tại là một loại khổ cực, ta giúp bọn họ kết thúc loại khổ cực này."

Nam nhân rơi vào trầm tư.Liễu Bình nhẹ nhàng cười một cái, nhìn quanh chung quanh và nói: "Nơi nàythật đẹp, ngài muốn ta làm nó vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ không –– Thôngqua một vụ nổ vũ cùng kinh diễm là có thể làm được chuyện này."

Hắn vươn tay, cứ như muốn rút ra cái gì từ hư không.Nhung tay hắn vừa nắm lấy thứ gì thì lập tức bị đè lại.Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chủ trang viên.Chủ trang viên thở dài và nói: "Nơi này không có chúng sinh, cũng không có kẻmuốn chết, ta hy vọng người đừng phá hư cành cây ngọn cỏ nào trong nơi này,phải làm một học viên lễ phép, nghe hiểu không?"

"Được thôi, thưa ngài."

Liễu Bình nói.Hắn thu hồi tay.Thứ bị hắn nắm lấy lập tức biến mất trong hư không.Đợi một giây.Hư không đột nhiên chấn động mãnh liệt một cái.- - Giống như một quả bom cóuy lực cực mạnh, cách cả thế giới, một vụ nổ vẫn bùng nổ ở một nơi không biếtnào đó.Chủ trang viên nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: "Không ở trên tay ta, cho nên uy lực hữu hạn."

Trong hư không bên ngoài lâu đài vang lên một loạt tiếng nói nhỏ khe khẽkhông đè nén xuống được.- - Cứ như có thứ gì biến mất trên không trung, hưngphấn nói chuyện với nhau.Liễu Bình ngẩng đầu, ra vẻ hiếu kỳ mà hỏi: "Ai ở trên trời vậy?"

Chủ trang viên cũng ngẩng đầu, mỉm cười và nói: "Là những nhân vật lớn đó."

"Nhân vật lớn?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, đã thật lâu ta không nhìn thấy người xuất sắc như ngươi, ta cá là rấtnhiều nhân vật lớn đều đã hưng phấn, bọn họ gấp không chờ nổi muốn nhìnthấy người sẽ được bồi dưỡng tới trình độ nào."

Chủ trang viên nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đối phương chịu chủ động giải thích nhiều như vậy cũng xem như tương đốihiếm thấy.Thượng để nói bọn chúng sẽ tôn trọng đối tượng không thể nắm bắt.Chẳng lẽ thật sự là vậy?"

Nhiều nhân vật lớn như vậy...

Thật tốt quá, có lẽ đến ngày nào đó ta sẽ giếtsạch bọn họ."

Liễu Bình nói.Chủ trang viên nghe xong thì lần *****ên trên mặt lộ ra nụ cười có chứa sắc tháitình cảm.Gã nhìn chăm chú vào không trung, lẩm bẩm: "Càng nguy hiểm thì càng có giátrị ––ít nhất người có giá trị hơn một thế giới Mật Lương Trấn, hiện tại chúng takỳ vọng giá trị của ngươi tăng lên thêm một bước."

-------Chương 1007: Thẻ bài thánh quốcMây thong thả trôi trên bầu trời xanh thẳm.Liễu Bình đứng trước cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.Làm một thiếu niên mười mấy tuổi, dáng vẻ trầm tư này của hắn càng dễ bị xemlà dại ra.Nhưng loại dại ra này là có nguyên nhân -- Hắn nhẹ nhàng vươn tay, ***** giácắm nến bằng bạc trên bàn.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Vật phẩm: Giá cắm nến thầnthánh."

"Không thể đọc được thuộc tính, đang trong trạng thái phong ấn, nguyên nhânlà vì tránh làm tiết lộ tình báo của thánh quốc."

"–– Giá cắm nến thần thánh được thương để đặt ở thánh thính, khi người đạtđược nó, có thể biết được tình báo của thẻ bài thần thánh tiếp theo."

"Thu thập thẻ bài này sẽ gia tăng tiến độ thu hoạch bộ bài "Thánh quốc củangươi."

"Phương thức thu thập thẻ bài thần thánh là: Quyền sở hữu thần thánh."

"Giải thích."

"Cái gọi là quyền sở hữu thần thánh chính là người chi trả tài vật nhất định, từđó làm vật ấy biến thành vật thuộc sở hữu tư nhân của ngươi."

Liễu Bình nhịn không được nhớ tới những lời nói của con búp bê -- "À, thu thậpthẻ bài còn cần người trả giá một vài thứ khác, nhưng so với sức mạnh thầnthánh cuối cùng người đạt được thì cái giá đó cũng không tính là gì."

Cái tên thượng đế đáng chết này.Khó trách ban đầu đang nói đàng hoàng, nhưng cuối cùng là vội vàng bỏ chạy.Liễu Bình lấy ra chiếc nhẫn Kinh Các, đeo lên ngón tay rồi đảo qua một vòng.-- Từ từ.Vì sao ta phải bỏ tiền?

Tay hắn dừng lại.Ta thay người thu thập thẻ bài thánh quốc, kết quả ngươi lại muốn thu tiền củata?

Liễu Bình trầm tư mấy phút, tiện tay cầm lấy một khối giấy bỏ đi từ trên bànrồi đưa tới trước giá cắm nến thần thánh kia.Phát động "Đặc hiệu sư"!

Phát động "Lừa gạt"!"

Xem, đây là một khối đá quý nhiều màu tương đối có giá trị, ta đặt bảy támbảo toàn linh hồn và một khối vàng nhỏ bên cạnh nó những thứ này đủ rồi đúngkhông."

ễ ắ ố ấ ắ ếLiễu Bình nắm khối giấy bỏ đi mà nghiêm túc nói với giá cắm nến.Đợi một giây.Phanh!

Giá cắm nến màu bạc lập tức hóa thành một thẻ bài, bay xuống tay hắn.Không tồi.Cuối cùng cũng không cần tiêu tiền.Liễu Bình khẽ mỉm cười, đưa mắt lên giữa không trung, nhìn từng hàng chữ nhỏthiêu đốt vừa hiện ra: "Ngươi đạt được thẻ bài thiên quốc *****ên:""Giá cắm nến thần thánh."

"Nếu người đã có được nó thì có thể sử dụng năng lực của nó:""Thánh quang trừ tà."

"Thuyết minh: Nơi được ánh nến bao phủ thì tất cả tà ác không thể tiến vào."

"(Muốn sử dụng giá cắm nến thì cần đưa tiền, mỗi giây tốn một gram hoàngkim, tiền không đủ thì sẽ bị đá ra khỏi phạm vi thánh quang bao phủ)."

"Bởi vậy ngươi có được manh mối thẻ bài thiên quốc tiếp theo:""Thánh Mã Cứu."

"Nó là chuồng ngựa của trang viên, người phải cẩn thận khi thu lấy nó, đừngkhiến quái vật chú ý."

Liễu Bình thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.Giá cắm nến lấy tiền còn chưa tính -- Hiện tại ngươi bảo ta trộm đi toàn bộchuồng ngựa-- Cái thứ đó to vậy, nếu ta thật sự trộm đi, sao có thể không làmquái vật chú ý?

Hắn đang khó nén nỗi lòng, chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốtnhảy ra: "Đặc biệt chú ý:""Thu Thánh Mã Cứu cần càng nhiều tiền tài, xin chuẩn bị sẵn tài chính mới cóthể thu lấy thẻ bài này."

Hiện giờ Liễu Bình đã lười mắng.Hắn rơi vào trầm mặc, nhìn áng mây trôi nổi trên bầu trời, cẩn thận suy nghĩthật lâu.Muốn thu lấy toàn bộ thánh quốc......

Hắn có đủ tiền hay không.Liễu Bình cầm lấy chiếc nhẫn Kinh Cức, trong lòng nhiều ít gì cũng có chútkhông xác định.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ giá cắm nến thần thánh kia: "Ta thật thấtvọng."

Đây là giọng nói của thượng đế!"

Không phải người đã chết rồi sao?"

Liễu Bình hỏi.ỗ ấ ố"A, xin lỗi, nhìn thấy thẻ bài thánh quốc đã lâu không gặp, ta có chút kíchđộng."

Thượng để nói.Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy chiếc nhẫn Kinh Các trên tay hắn lặng lẽchuyển động."...

Người coi trọng chiếc nhẫn này của ta đúng không."

Liễu Bình híp mắt lại, hỏi.Chiếc nhẫn không xoay nữa."

Vừa rồi ta thu được một cục giấy bỏ đi –– nói xem, người muốn dùng thứ nàytrao đổi bộ bài thánh quốc, có phải không nói đạo lý quá hay không?"

Thượng đế chất vấn."

Ta đang mạo hiểm cả sinh mệnh để thay người trộm bộ bài thánh quốc về, kếtquả ngươi còn muốn ta bỏ tiền?"

Liễu Bình cười lạnh và nói."

Nếu không tiêu tiền thì bộ bài thánh quốc sẽ mất đi sức mạnh."

Thượng để nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là quy tắc sâu nhất của sức mạnh thần thánh -- tài phú đại diện cho mộtloại trọn vẹn, nó đại diện cho dũng khí của nam nhân và tự do của nữ nhân ––không có tiền thì ai cũng không có tôn nghiêm, càng miễn bàn đến thần thánh."

Thượng để nói với giọng điệu như không thể làm gì khác hơn."...

Thật là gặp quỷ."

Liễu Bình nói.Hắn thấy rõ đối phương không nói dối, đành quăng thẻ bài ra ngoài lần nữa, đểmặc nó hóa thành giá cắm nến, sau đó lấy ra một khối hoàng kim "Bang"một tiếng chụp lên trên bàn.Giá cắm nên kia lập tức tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, trên không trung cũngloáng thoáng vang lên tiếng ngâm thơ.Giá cắm nến lại hóa thành thẻ bài lần nữa, dùng trong tay Liễu Bình."

Thế nào?

Không giống nhau đúng không, vừa rồi không chỉ hiện lên thànhquang, còn có tiếng ngâm thơ nữa đấy."

Thượng đế nói."

Hình như tiếng ngâm thơ kia là của ngươi."

Liễu Bình nói.ể"Đương nhiên, ta tự mình chúc phúc thì thẻ bài mới có thể khôi phục sứcmạnh."

Thượng đế nói với giọng điệu rất chắc nịch.Cốc cốc cốc -- Bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa.Giọng nói của thương để lập tức im bặt đi.Liễu Bình cũng thu hồi thẻ bài, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mời vào."

"Chào ngươi, 0880."

Một quý phụ đầu đội mũ dạ, trên người mặc váy dài hoa lệ đi đến, cẩn thậnquan sát sắc mặt của Liễu Bình.Liễu Bình nhìn quý phụ đó, ánh mắt chợt lóe, lập tức nhìn thấy bộ mặt thật củaả ta –– Đây là một con quái vật cao gần ba mét.Liễu Bình cũng không nhìn rõ được gương mặt thật của ả ta, chỉ có thể nhìnthấy một hình dáng mơ hồ nổi lơ lửng trong sương mù.Không giống với người cha, người mẹ và thầy giáo trước đó đã gặp, khí tức trênngười ả ta càng cường đại, càng quỷ quyệt và thần bí.Thật ra nghiêm túc mà nói thì thế giới của "Cha mẹ"và "Thầy giáo"là nhằm vào người thường, cũng có thể nói là thế giới tiến hành thu hoạch "Hoamàu"bình thường.Hiện giờ hắn tiến vào trang viên -- Nơi này hoàn toàn không giống."

Hôm nay cảm giác thế nào?"

Quý phụ hỏi với giọng điệu quan tâm."

Khá hơn nhiều, ta đoán dao động sức mạnh sinh ra lúc hiện hóa ban đầu đãbình ổn."

Liễu Bình nói."

Thật là một tin tốt, cuối cùng ngươi có thể bắt đầu học tập.Quý phụ nói."

Ta cũng muốn học tập, nhưng không biết nên bắt tay từ đâu."

"Đi theo ta."

Quý phụ dẫn Liễu Bình rời khỏi căn phòng.Hai người đi thẳng một mạch về phía trước trên hành lang yên tĩnh không mộtbóng người.Chung quanh là tầng lầu cao thấp khác nhau, từ xa xa nhìn lại là một mảnh hắcám, không thấy rõ cái gì bên trong."

Thưa cô giáo, chỉ có một học viên là ta sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Đương nhiên không phải,"Quý phụ cười rộ lên, "Với tư chất của ngươi thì những người khác không thể sobằng, ta trực tiếp tăng người lên tới tiểu tổ thực chiến, hiện tại đưa người quađó."

Ả ta dẫn Liễu Bình đi đến trước một vách tường u ám, nghiêng người tránh ravà nói: "Ngươi phải sinh tồn, chiến đấu, tôi luyện kỹ xảo, tăng bản lĩnh củamình lên trong các hoàn cảnh hiểm ác, nhiệm vụ lần này của ngươi đã được tacẩn thận chọn lựa ra."

"-- Đi hoàn thành nhiệm vụ với những thành viên còn lại của tổ đi, từ đó mớichứng minh được giá trị của ngươi."

-------Chương 1008: Đi cứu minh hữu của ngươi đi!Ầm ầm ầm ầm!

Vách tường chậm rãi mở ra, để lộ pháp trận truyền tống bêntrong.Liễu Bình đi theo quý phụ cùng bước vào, sau đó nhảy lên pháp trận truyềntống.Hắn tò mò đánh giá toàn bộ pháp trận."

Pháp trận truyền tống thời không -- Chủ trang viên đại nhân của chúng ta trônggiữ thông đạo thời không, chỉ khi được sự cho phép của ngài thì mới có thểxuyên qua thời không.Quý phụ nói."

A, thì ra là thế."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.-- Thật ra cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới không dám dùng Trần NgọcĐạo nữa.Trừ phi có một ngày xử lý được chủ trang viên."

Vậy nhiệm vụ của ta đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Chờ người tới thời không đó xong thì tự nhiên sẽ sinh ra thuyết minh tươngứng."

Quý phụ nói."

Hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu sức mạnh của người đột phá tới cấp bậc càng cao thì cũng có thể trở về."

Quý phụ nói.Á ta búng tay một cái.Ong -- Pháp trận truyền tống lập tức vận chuyển.Sức mạnh không gian liên tục thoáng hiện, hội tụ trên người Liễu Bình, manghắn biến mất khỏi nơi đó.Phía bên kia.Vĩnh Dạ.Một ánh hào quang như sao băng hiện lên bầu trời đêm, dần dần giảm tốc độ lại,sau đó đáp xuống một doanh địa nho nhỏ.Dao động truyền tống trên người Liễu Bình hoàn toàn biến mất, lúc này mới cóthể đánh giá chung quanh.ắ ấ ề ắHắn nhìn thấy trước lửa trại có hai nam một nữ đang đứng, đều đưa mắt đánhgiá hắn."

Ngươi là ——""Ta là 0880."

"Ngươi mới mười mấy tuổi, tại sao lại gia nhập tiểu tổ chiến đấu cao cấp nhưchúng ta?

Có chỗ nào xảy ra vấn đề hay không?"

"Cũng không phải, trước đó ta-..."

Liễu Bình chưa nói xong thì ba người đã cùng tập trung nhìn lại hư không.Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại không nói.- - Rất hiển nhiên, danh sách trênngười bọn họ đang thuyết minh tình huống."

Một người...

Làm nổ tung toàn bộ thế giới..."

Liễu Bình nghe thấy nữ tử kia nói nhỏ."

Các vị, ta có thể hỏi một chút, nhiệm vụ của chúng ta là cái gì không?"

Hắn cười nói.Ba người xem giới thiệu của hắn xong thì thái độ cũng đã thay đổi."

Đương nhiên có thể."

"Hiện giờ chúng ta đang ở đêm trước khi triều Ác Mộng phát động, địa điểm ấyà, là một nơi được gọi là thế giới Vĩnh Dạ Thần Trụ."

"Chúng ta phải làm gì?"

"Mê hoặc một vị Cựu Nhật thần linh, để nó gia nhập trận doanh, làm ra cốnghiến cho sự nghiệp của chúng ta."

Nữ tử kia tùy tiện vung tay lên.Một quang ảnh mở ra trên hư không, hóa thành dáng vẻ của Ác Mộng Ba HànhGiả.Quyển ba - Chương 44: Cái chết của Cựu Thần!

Đâylà một con quái vật hình người có làn da khô nứtmàu tro tàn.Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tayrũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì sử dụng cả tay và chân.Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắtnó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó."

Tên này lợi hại không?"

Liễu Bình hỏi."

Căn cứ vào tình báo tuyên bố công khai, mấy ngày hôm trước nó vừa bị mấycon quái vật trong Vĩnh Dạ liên hợp vây công, bị thương không nhẹ, lúc nàycũng thích hợp để chúng ta ra mặt tiếp xúc với nó."

Một thành viên tiểu đội nói."

Chỉ có chúng ta sao?"

Liễu Bình hỏi."

Còn có tiểu tử khác -- tiểu tử nào thành công mê hoặc nó thì khen thưởngnhiệm vụ thuộc về tiểu tổ đó."

Một thành viên khác của tiểu đội nói.Liễu Bình nhìn hai nam một nữ đối diện, nhún vai và nói: "Vậy chúng ta cònchờ cái gì?"

Ba gã đội viên đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ."

Hả?

Tình huống như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thực lực của các tiểu đội khác quá mạnh, chỉ sợ chúng ta không phải đối thủ."

"Không sai, hai tiểu đội mạnh nhất đã liên họp lại, chuẩn bị vây bắt nó ở hẻmnúi Ảm Ma phía Đông, có ý đồ dùng sức mạnh làm nó hoàn toàn thần phục."

Phía Đông -- Liễu Bình nhìn qua hướng đông, chỉ thấy sâu trong hoang dã cónúi non liên miên phập phồng.Chắc hẳn hẻm núi Ảm Ma nằm giữa những ngọn núi đó.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên: "Ngươi và bảy vị thần linh LuyệnNgục ký kết ba ngàn mục khế ước thần trụ."

"Luyện Ngục Cựu Thần duy nhất chưa rơi vào tử vong đang bị bao vây tấncông, tánh mạng nguy trong sớm tối."

"Sức mạnh khế ước làm người sinh ra cảm ứng --"."

Ngươi và Cựu Thần đều cảm ứng được vị trí của nhau."

"Đi cứu minh hữu của ngươi đi!"

Trong lòng Liễu Bình lập tức xuất hiện một cảm ứng."

Là nơi đó..."

Hắn lẩm bẩm, sau đó quay đầu lại nhìn về phía các thành viên khác trong tiểutổ, nói: "Đi, chúng ta đi tìm Cựu Thần."

Hai nam một nữ quay mặt nhìn nhau, đứng tại chỗ không động đậy."

Ta quên mất, các ngươi không dám chiến đấu với người của tiểu tổ khác."

Liễu Bình bừng tỉnh mà nói.Hắn hóa thành một cột sáng tận trời, trong nháy mắt đã xẹt qua trời cao, lóemấy cái rồi đi xa.Các thành viên tiểu tổ đứng trong doanh địa, nhìn hắn đi xa."

Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"

Nàng hỏi."

Chúng ta tiếp tục canh giữ tại đây -- thế giới Vĩnh Dạ này cũng không đơngiản, nơi nơi đều là quái vật, cho dù đi đến chỗ Cựu Thần thì cũng có tiểu tửkhác canh giữ ở đó, hoàn toàn không thể tới gần."

Một nam tử nói."

Không sai, chúng ta cứ thủ vững ở chỗ này, thuận tiện thu gom một số chiêuthức chưa bao giờ gặp được trong tập hợp thiết lập."

Một nam tử khác nói."

Thế giới thần trụ này thật là kỳ quái, hỗn tạp vô số linh hồn tử vong...

Hơn nữacó vài thế giới trong những thế giới đó còn không có trên tập hợp thiết lập."

Nữ tử lòng còn sợ hãi mà nói."

Bổ sung tập hợp thiết lập cũng có khen thưởng để lấy –– nếu chúng ta có thểtìm được chiêu thức đặc biệt mạnh bổ sung vào thì khen thưởng tuyệt đối khôngthua gì chuyện mê hoặc Cựu Thần."

"Vậy còn chờ cái gì?"

"Chuẩn bị một chút ––".Ba người bỗng nhắm miệng lại.Bọn họ cùng sinh ra cảm ứng, bỗng quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy một nữ tử dáng người cực kỳ cao lớn xuất hiện ở một vị trí khác trongdoanh địa.Nàng ta đứng trong bóng tối, trùng hợp là đứng ngoài phạm vi lửa trại bao phủ,chỉ có thể thấy hình dáng đại khái."

Ngươi là người phương nào?"

Đội trưởng cảnh giác, bày ra tư thế phòng ngự mà hỏi.ố ấ ầNữ tử kia thoáng do dự, sau đó nói: "Ta cũng không cố ý quấy rầy các ngươi,chỉ là các người tiến vào vườn trái cây của ta."

Vườn trái cây?

Ba người nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy bốn phía đều là đất đá lởm chởm và cỏ dại, cách đó không xa có bảytám cái cây chết héo nghiêng ngã.Trừ những thứ đó ra thì không có vườn trái cây gì cả."

Đừng đó nói bậy nói bạ ở đây, còn dám tới gần thì ta giết ngươi."

Đội trưởng quát.Nữ tử như không nghe thấy, ánh mắt không ngừng đánh giá ba người, lẩm bẩm:"Đều không phải trái cây bản địa, trông có vẻ tương đối hi hữu..."

Nàng ta suy nghĩ mấy phút, sau đó bỗng chậm rãi bước vài bước về phía trước.Ánh lửa trong doanh địa lập tức chiếu sáng thân thể nàng ta.Chỉ thấy chỗ khuỷu tay nàng ta có vắc qua một cái rổ, bên trong đầy những thứtrái cây màu sắc khác nhau.Gió lạnh xa xăm thổi tới.Dưới làn váy của nàng ta lộ ra một cây xương đùi tuyết trắng thật dài.-------Chương 1009: Thẻ bài thánh quốcNói xong, quý phụ duỗi tay ấn một cái lên vách tường.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, không ngừng gia tốc bay vút trên trời cao.Trên mặt đất loáng thoáng truyền đến các loại khí tức nhìn trộm và uy *****--Cũng không có cách nào, ở Vĩnh Dạ là như vậy, không ai biết sẽ gặp phải dạngtồn tại gì.Hai mắt Liễu Bình tập trung, bỗng duỗi tay kéo Bách Nạp Đao khỏi hư không.Ong -- Trường đao phát ra từng tiếng than nhẹ, tỏa ra sát ý giống như hung vậttuyệt thế.Chỉ một thoáng.Tất cả khí tức uy ***** trên mặt đất biến mất sạch sẽ.Dù sao thì chiêu "Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạnhồn tại đây"này của Liễu Bình là đạo thuật Kỳ Quỷ chưa bao giờ hiện thế, đến từ hạt giống,công đức, sáng tạo và danh sách Lục Đạo Luân Hồi, trời sinh đã mang theo hiệuquả "Đánh bất ngờ".Liễu Bình lại là tổ tông dùng đao.Lúc này cả người hắn tỏa ra sát ý "Ai đi lên thì kẻ đó chết"xẹt qua trời cao, những quái vật có thể lăn lộn trong Vĩnh Dạ chỉ cần thoángcảm ứng là biết lựa chọn tốt nhất là né tránh xa xa.Cuồng phong gào thét ở sau người.Liễu Bình dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua trời cao, bay vào giữa dãy núi.Gần.Càng gần.Dựa vào khế ước với bảy vị thần linh Luyện Ngục, hắn hoàn toàn có thể cảmứng được trạng thái của Luyện Ngục Cựu Thần kia."

Sinh mệnh lực của nó giống như tàn đuốc trong gió, lẽ ra đã sớm phải dập tắt...Nhưng vì sao còn có thể kiên trì đến giờ phút này?

Là chờ ta đi cứu nó sao?"

Ánh mắt hắn chuyển động, nhanh chóng có phát hiện cái gì đó trong một vùngnúi đồi."

Ở nơi đó!"

Liễu Bình lập tức bay về hướng đó.Lúc này, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng phía dưới.Hơn mười chiến sĩ cường đại quay chung vị Cựu Thần kia, không ngừng thả racác loại thuật pháp công kích, đập vào thân thể nó.ế ầ"Thế nào?

Loại thần linh quá hạn như người đã hoàn toàn không ngăn đượccông kích của chúng ta, còn không mau mau thần phục?"

Một nam tử đứng trên đá núi, ôm hai tay mà hỏi.Cả người Luyện Ngục Cựu Thần toàn là máu, gian nan ngẩng đầu nhìn lênkhông trung.Nó nhìn thấy Liễu Bình.Người kia nhìn theo ánh mắt nó, cũng lập tức phát hiện Liễu Bình."

Đi giết hắn!"

Nam tử kia quát.Gần như cùng thời khắc hắn ta mở miệng nói chuyện, Liễu Bình bỗng buôngBách Nạp Đao ra, quát: "Andrea."

"Cho ngươi!"

Andrea đáp lại trong hư không.Một thanh trường đao được khảm đá quý, tạo hình hoa lệ xuất hiện từ hư không,dùng lại trong tay Liễu Bình.Chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Thánh Linh Andrea đã mang theo sức mạnhthần linh, bởi vậy binh khí cung cấp sẽ thay đổi dựa vào đặc tính của ngươi."

Liễu Bình lao xuống từ trên cao, đồng thời đôi tay cầm đao ra sức trảm một cái-- Đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chémchết đoạn hồn tại đây!

Trên trường đao bỗng vang lên một giai điệu tràn đầy khítức sung sướng hoạt bát, thậm chí còn loáng thoáng có tiếng pháo ném và cácloại tiếng cười, tiếng ầm ĩ hoan hô, tiếng hát vang phát ra từ tận đáy lòng.Toàn bộ thế giới là một mảnh yên tĩnh.Dưới bầu trời đêm hắc ám, chỉ có chuôi đao này lấy phương thức chấn động vùvù, diễn tấu nhịp điệu vui mừng tường hòa này.Trong hư không như có vô số thiên sứ hát vang theo: "Vào ngày đáng chúcmừng này, chúng ta chúc phúc cho ngươi, nguyện cho ngươi mọi chuyện thuậný, thân thể khỏe mạnh, có thể tuyên dương con đường của Chủ trên mặt đất."

Keng!

Trường đao rơi xuống đất, cắm thật sâu vào một tảng đá.Mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Người cầm đầu thở dài, khàn giọng mà hỏi: "Người dùng đao pháp gì vậy?"

Liễu Bình nói: "Đạo pháp tùy cơ biến ảo, người trúng thưởng à?"

"Sóm biết người có đao pháp như vậy, ta cần gì bảo mọi người tiến lên nhận lấycái chết."

Người nọ nói."

Sao không nói sớm ngươi không muốn để bọn họ nhận lấy cái chết, ngươikhông nói thì sao ta biết?"

ễLiễu Bình hỏi.Người nọ rơi vào trầm mặc.Đột nhiên, tiếng "Phanh phanh phanh phanh phanh ––"liên tục vang lên.Thân thể những kẻ công kích chung quanh nổ tung, hóa thành huyết vụ, bị gióđêm lạnh giá thổi tan đi.Đao pháp này lấy âm thanh làm lưỡi, có người nghe thì lập tức trúng chiêu.Chỉ còn lại tên thủ lĩnh kia một mình đứng trên đá núi, há mồm giận dữ hét:"Cự Nhân Bích Lũy!"

Phía sau hắn ta hiện ra hư ảnh một người khổng lồ, hoàn toàn bao phủ hắn tavào trong đó, ngăn cách với ngoại giới.Chỉ thấy hư ảnh người khổng lồ không ngừng phát ra tầng tầng lớp lớp chấnđộng.- - Thì ra đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp kia bị hư ảnh người khổng lồ đỡ lấy.Liễu Bình lui về phía sau hai bước, canh giữ bên cạnh Luyện Ngục Cựu Thần,vừa âm thầm đề phòng, vừa nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi lấy binhkhí Thánh Linh và sức mạnh thần thánh thi triển đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp:""Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

"Đạo pháp này bày ra ca khúc có âm chấn khó lường và sinh ra một cách ngẫunhiên, khúc tiếp theo nhất định sẽ có biến hóa, cho dù bị mang vào tập hợp thiếtlập Ác Mộng thì cũng vì muôn vàn biến hóa này mà không thể phòng ngự."

"Ngoài ra."

"Giết chóc làm vui của ngươi không thể có hiệu lực."

"Trong đông đảo kẻ địch, không có tên nào đủ mạnh, bởi vậy người chỉ đạtđược một chút hồn lực, không thể dùng để gia tăng cảnh giới."

"-- Trừ phi ngươi ***** tên đối diện kia."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình nhìn thoáng qua hư ảnh người khổng lồ, trong lòng biết lúc này hắnta còn đang được hư ảnh bảo hộ -- Đây khẳng định là đạo cụ hộ thể cực kỳ hiếmthấy nào đó.Liễu Bình tạm thời mặc kệ hắn ta, lập tức nhảy ra sách thẻ, nói nhanh với LuyệnNgục Cựu Thần: "Kiên trì thêm một chút, ta lập tức cho người tới cứu ngươi––"Vừa dứt lời.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: "Nó đã chết."

Liễu Bình ngẩn ra, chậm rãi quay đầu nhìn lại bên cạnh.ấ ầ ằ ấ ắ ắChỉ thấy Luyện Ngục Cựu Thần nằm trên mặt đất, hai mắt sắp khép lại -- Nódùng một hơi cuối cùng để phát lên tiếng nói: "Lấy linh hồn của ta, quy về dướitrưởng của ngươi để cống hiến sức lực."

Gần như cùng thời khắc đó, tên nhân loại đối diện phẫn nộ quát: "Không!

Rõràng chỉ còn thiếu một chút cuối cùng, đáng lẽ nó phải thần phục ta, mà khôngphải ngươi!"

Oanh! !!

Trên người Luyện Ngục Cựu Thần phát ra ngọn lửa tận trời, ngưng tụthành chút ánh lửa cuối cùng trên bầu trời, nhiều phiêu đãng đãng dừng lạitrước mặt Liễu Bình.Ánh lửa tan đi, hóa thành một thẻ bài màu xám -- "Lao ngục chi khóa, thần chủcủa lửa và sương mù."

"Bộ bài Luyện Ngục, Cựu Thần thứ bảy."

"Đã tử vong."

"Nó và người có vô số liên hệ, còn đại diện cho bảy vị thần linh Luyện Ngục, đãký kết khế ước đồng minh công thủ với người, biết được sách thẻ trên tay ngườithuộc hệ tử vong."

Sách thẻ hệ tử vong có năng lực giúp người ta sống lại.- - Tuy rằng làm vậy cầnbỏ ra cái giá cực kỳ lớn, nhưng tóm lại cuối cùng vẫn có một chút hy vọng.-------Chương 1010: Luyện Ngục Cựu Thần đã chếtLiễu Bình để thẻ bài màu xám vào sách thẻ, cất đi, lúc này mới nhìn về phía kẻđịch đối diện.Chỉ thấy trên mặt người nọ lộ ra vẻ phẫn hận, tiện tay mở sách thẻ ra, lấy mộtthẻ bài kim sắc từ trong đó ra."

Ngươi giết tất cả thủ hạ của ta, hiện tại ta muốn người phải trả cái giá tươngứng!"

Hắn ta nắm lấy thẻ bài kim sắc, lập tức muốn tung nó ra ngoài.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Cả người hắn ta thậm chí là hư ảnh người khổng lồtrong hư không, cả thẻ bài kim sắc và sách thẻ, tất cả tan ra như pha lê vỡ vụn,hóa thành những hạt bụi nhỏ bay tán loạn rồi rơi xuống mặt đất, phát lên tiếngđánh thanh thúy."

Đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, lại phát hiện bốn phía không có kẻ nào.Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: "Hắn vi phạm Tứ Đại pháp tắc, là bị pháptắc trùng phạt."

"Có ý gì?"

Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý tất cả mọi thứ chung quanh như rơi vào đình trệ, những huyết vụ rơirụng trong gió kia sôi nổi hóa thành vô số những hạt bụi vỡ vụn rất nhỏ, bay lảtả vào hư không rồi hoàn toàn không thấy bóng dáng đầu nữa.Andrea lập tức nói: "Trên tuyến thời gian này, Luyện Ngục Cựu Thần không chỉkhông chết, còn phản bội chủ mẫu tàn nhẫn sau lưng nữ sĩ Thống Khổ, bắt đầuđi con đường Ngạc Mộng trong Vĩnh Dạ–– đây là chuyện đã định sẵn phải xảyra trong lịch sử."

Liễu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không sai, ta nhớ chuyện này."

-- Không chỉ nhớ rõ, hắn còn thắng được một thẻ bài Ác Mộng từ trên tay nó:Mộng Yểm Hành Giả!

Khi hai người nói chuyện, mặt đất chung quanh bắt đầuhiện ra vết rạn chi chít."

Tuyến thời gian sắp bị chặt đứt -- Liễu Bình, người phải lập tức nghĩ cách!"

Andrea kinh hoảng nói."

Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"

Liễu Bình trấn định hỏi."

Nó không nên chết ở thời khắc này, một khi nó chết thì tất cả nhân quả trêntuyến thời gian kế tiếp sẽ không thể thành lập –– Tứ Đại pháp tắc là thời gian,ấkhông gian, vận mệnh và luật nhân quả sẽ lập tức phản phệ tất cả, mọi thứ sẽ bịkéo vào thời không song song, cuối cùng không thể trở về!"

Andrea nói."

Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý thấy quần áo trên người mình bắt đầu đọng lại, hóa thành thể rắntrong suốt lấp lánh giống như pha lê, mà những bụi bặm bay múa trong khôngtrung cũng đình trệ.Đây là hủy diệt tất cả!"

Ngươi phải nghĩ cách làm nhân quả thành lập!

Phải làm tất cả những chuyệnxảy ra kế tiếp đều không đứt đoạn vì cái chết của nó –– Nhưng chuyện kế tiếpđều phải do nó làm ra --quả thực là không có cách nào!"

Andrea tuyệt vọng nói.Suy nghĩ chợt lóe trong lòng Liễu Bình, hắn bỗng rút thẻ bài màu xám kia ra.Trên thẻ bài xám thẻ, vị Luyện Ngục Cựu Thần kia nhìn lại Liễu Bình, nói vớigiọng trầm thấp: "Xin lỗi, ta không kiên trì được, công kích của bọn chúng quámãnh liệt."

"Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, ta biết thần vị Luyện Ngục có thểtranh đoạt và kế thừa, đưa thần vị của người cho ta mượn dùng một chút!"

Liễu Bình nói."

Được, minh hữu của ta."

Nó duỗi tay chỉ thẳng vào Liễu Bình.Quanh người Liễu Bình bỗng hiện ra từng ngọn lửa hung hãn, chúng tụ lại trênđầu hắn, hóa thành một cái mũ liệt hỏa.Từng pháp tắc Luyện Ngục hội tụ chung quanh hắn, không ngừng truyền thụhuyền bí về thần vị Luyện Ngục cho hắn.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ lĩnh ngộ."

Ngươi sẽ không quyến luyến thần vị Luyện Ngục, đúng không?"

Cựu Thần có chút lo lắng mà hỏi."

Sẽ không, chúng ta là minh hữu, ta tuyệt đối không cướp lấy thần vị của cácngươi -- thần vị không có ý nghĩa gì đối với ta."

Liễu Bình nói.Lúc này chung quanh đều rơi vào yên lặng.Cứ như có một sức mạnh to lớn đang thúc đẩy toàn bộ thế giới rơi vào vực thẳmhủy diệt sâu không lường được nào đó.Liễu Bình hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng quát: "Ta là lao ngục chi khóa, thầnchủ của lửa và sương mù!"

ắ ồ ắOanh –– Ngọn lửa và sương mù vô tận tản ra từ trên người hắn rồi lan tràn khắpbốn phương tám hướng.Loại động lại kia như bị đánh vỡ.Nhưng Liễu Bình có thể cảm nhận được, hắn chỉ còn lại cơ hội cuối cùng đểhành động mà thôi.- - Đây là cơ hội cuối cùng mà Tứ Đại pháp tắc cho hắn.Andrea tuyệt vọng nói: "Liễu Bình, phải là nó!

Chuyện kế tiếp đều là nó làm,cho dù người kế thừa thần vị của nó, nhưng ngươi không phải nó, đây là sơ hởlogic lớn nhất!"

"Yên tâm."

Liễu Bình truyền âm.Hắn nâng tay lên -- Chỉ một thoáng, một hư ảnh mơ hồ ầm ầm dâng lên từ trênngười hắn, hóa thành thân thể nguy nga cao mấy chục mét.Đây là một con quái vật hình người có làn da khô nứt màu tro tàn.Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tayrũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì cũng sử dụng cả tay và chân.Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắtnó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó.Liễu Bình biến thành dáng vẻ của Luyện Ngục Cựu Thần! –– Đặc hiệu sư!

--Lừa gạt!

Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những chuyện sau này đều là hắn dùngdáng vẻ của Cựu Thần để làm!

Nếu như vậy thì hợp logic.Luyện Ngục Cựu Thần đã chết, nhưng có người giả dạng thành nó, đi làm tất cảmọi chuyện mà nó làm trong tuyến thời gian sau đó!

Trong chớp nhoáng, sựđọng lại của mọi thứ chung quanh lập tức tan thành mây khói, giống như chưatừng tồn tại.Gió.Làn gió Vĩnh Dạ bắt đầu thổi quét lần nữa.Cả thế giới lại khôi phục bình thường.-------Chương 1011: Thật suy yếu...Gió đang lưu động.Trong hư không, những vết rạn chi chít hoàn toàn biến mất.Tất cả trở về quỹ đạo.Tất cả mọi thứ nằm trên tuyến thời gian trở lại vị trí cũ, tiếp tục vận hành vềphía trước dựa theo quỹ đạo thời gian, không gian, vận mệnh và luật nhân quả.-- Hoặc có thể nói không phải "Vận hành", mà là "Hiện ra".Liễu Bình thay thế Cựu Thần, trở thành bộ phận được hiện ra trong nhữngchuyện kế tiếp.Giờ phút này, hắn đã trở thành Luyện Ngục Cựu Thần kia -- Lao ngục chi khóa,thần chủ của lửa và sương mù!"

Thật suy yếu...

Ta không ngờ Luyện Ngục Cựu Thần đã suy yếu tới mức độnày..."

Liễu Bình lẩm bẩm, trong mắt dần hiện ra ánh lửa dâng trào.Sau khi kế thừa thần vị này, hình như hắn có thể nhìn thấu hư không và thế giới,trực tiếp xuyên qua Vĩnh Dạ Thần Trụ, ánh mắt dừng lại trên thế giới LuyệnNgục.Ở thế giới Luyện Ngục, có mấy chục thần quang lấm tấm..Sau khi năm vị Cựu Nhật thần linh đó chết, thân thể biến thành thần lực rơi vãikhắp trong Luyện Ngục, từ đó khiến Luyện Ngục ra đời hơn mười vị tân thần.Bắt đầu từ thời khắc chúng bỏ mình, Cựu Thần thoái vị, tân thần tiếp quản thờiđại.Hiện giờ.Vị thần chủ lửa và sương mù này gần như mất đi tất cả sức mạnh, chỉ có thể kéodài hơi tàn trong con sông dài thời gian, chờ đợi thời đại thay đổi.Nó đang chờ đợi -- Thời khắc mà chủ nhân Luyện Ngục thức tỉnh.Đáng tiếc nó còn chưa chờ được thì đã tử vong, không thể không nhường thầnvị cho Liễu Bình."

Ta có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái nào?"

Liễu Bình hỏi.Trên thẻ bài màu xám, linh hồn Cựu Thần lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: "Ta thíchtin tốt."

Liễu Bình nói: "Tin tốt là ngươi không cần lo về chuyện sống lại, chỉ cần lẳnglặng chờ đợi trong sách thẻ tử vong của ta, chờ ta có cách thì nhất định sẽ giúpngười sống lại."

"Vậy -- Tin xấu thì sao?"

ầ ẩCựu Thần thật cẩn thận hỏi."

Chỉ sợ ta phải dùng thân phận này một khoảng thời gian...

Nó rất quan trọng,có thể nói là quan trọng nhất."

Liễu Bình nói."

Chỉ có thể như thế."

Cựu Thần thở dài và nói."

Nhưng còn có một tin tốt -- Bộ bài của ta tên là "Vui sướng, ở bộ bài này,người có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, khiến cảm giác mệt mỏi trên linh hồn đượcgiảm bớt."

Liễu Bình nói.Cựu Thần nhìn khắp bên trong thẻ bài.Chỉ thấy thẻ bài này đầy những con sông hình thành từ dung nham, chungquanh phủ kín núi lửa, thường dâng lên khói đặc, cứ như sẽ phun trào vào bấtcứ lúc nào.Cựu Thần bước bước từng bước đi vào con sông dung nham, lẳng lặng trôi nổitrong đó, phát ra một tiếng than nhẹ vui sướng."

Vậy ta nghỉ ngơi tại đây, hy vọng sớm ngày đợi được tin tốt của ngươi."

Nó thả lỏng mà nói."

Được, gặp lại sau."

Liễu Bình nói.Hắn thả thẻ bài vào sách thẻ, lại cất sách thẻ đi.Hiện tại làm sao bây giờ?

Hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ của trang viên, tới đây mêhoặc Cựu Thần.Kết quả hắn trở thành Cựu Thần.Chuyện này giải thích ra thì quá phiền phức, hơn nữa có quá nhiều điểm đángngờ, tuyệt đối không phải lừa gạt một chút là có thể giải quyết.- - Đây là sự kiệntrọng đại trong lịch sử, sẽ có vô số tồn tại đi đi về về mà xem kỹ.Nếu lui một bước.Chẳng lẽ hắn còn phải sắm vai vị Cựu Thần này, đi đối mặt với chính hắn khivừa tiến vào Vĩnh Dạ?...

Không.Như vậy có vẻ quá vụng về, rất dễ bị người ta quản chế.Con thỏ bỗng lên tiếng: "Liễu Bình, có không ít người đang tới gần nơi này."

"Đã biết."

Liễu Bình lên tiếng.Lúc này không kịp cẩn thận suy xét nữa, hắn trực tiếp quyết định, giơ tay ấn lênTrấn Ngục Đạo.ấTrường đao nhẹ nhàng chấn động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: "Ngươiphóng thích uy năng vỏ đao Trấn Ngục: Hư Thần."

"-- Triệu hoán một người khác của thời không song song, chiến đấu vì ngườitrước khi người dùng Trần Ngọc Đao công kích, hơn nữa có thể tan đi vào bấtcứ lúc nào."

Chỉ thấy một bóng dáng u ám đi ra từ sau lưng Liễu Bình, dần dần hóa thànhdáng vẻ của hắn.Đây là một hắn khác!"

Ngươi tính làm thế nào?"

Hắn kia lập tức hỏi."

Ngươi là ta được phân ra từ thời khắc vừa rồi, hiện tại ngươi sắm vai CựuThần, ta vẫn là 0880."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế."

Hắn kia nói.Hai người vốn là một, lúc này tâm ý tưởng thông, lập tức phối hợp ăn ý.Đặc hiệu Cựu Thần trên người Liễu Bình từ từ biến mất.Mà hắn của thế giới song song kia đứng bất động tại chỗ, trên người bỗng bùnglên tầng tầng lớp lớp hư ảnh, cuối cùng ngưng tụ thành thân thể khổng lồ sinhđộng như thật.- - Cựu Thần thần linh, thần chủ của lửa và sương mù.Cựu Thần quan sát Liễu Bình, miệng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc: "Phàmnhân, ngươi muốn ta gia nhập thể lực của ngươi à?"

"Chỗ dựa sau lưng ta là sức mạnh Ác Mộng, nó sắp thổi quét toàn bộ thời đại,nếu ngươi chịu gia nhập phe ta thì ta sẽ giúp ngươi khôi phục sức mạnh lầnnữa."

Liễu Bình nói."

Sức mạnh!

Ta thật sự cần sức mạnh để báo thù những tâm thần Luyện Ngụcđó!"

Cựu Thần nghiến răng nghiến lợi mà nói.-- Diễn không tồi, nhìn còn có bài có bản lắm đấy chứ.Trong lòng Liễu Bình âm thầm khen ngợi bản thân một tiếng.Dù sao thì...

Người có thể xuyên qua xuyên lại thời gian, biết được diễn biến,lịch sử và nhân quả thời đại trước và thời đại trước mặt, có lẽ cũng chỉ có hắn."

Ta sẽ cho ngươi đầy đủ sức mạnh, vậy người muốn tới với ta không?"

Liễu Bình hỏi.Lúc này, trên vách núi chung quanh dần dần xuất hiện từng bóng dáng.ấ ề ể ấ ềCó rất nhiều chức nghiệp giả của tiểu tử khác, rất nhiều quái vật trong Vĩnh Dạvà một ít tồn tại không biết lai lịch.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Luyện Ngục Cựu Thần mở miệng vớigiọng nói ồm ồm: "Một tai nạn xưa nay chưa từng có sắp bùng nổ ––""Cũng được, vào thời khắc trước nay chưa từng có này, nếu người đại diện chothời đại mới, vậy để nó tiến đến đi!"

"Rất tốt, từ giờ trở đi, ta chính là minh hữu của ngươi."

Liễu Bình nói.Tiếng nói vừa dứt.Chung quanh im ắng một hồi.Hình như...

Không có chuyện gì xảy ra.Liễu Bình và "Luyện Ngục Cựu Thần"quay mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.Lẽ ra vào thời điểm này nên có nhân vật lớn nào đó xuất hiện, hoặc là có danhsách kích hoạt, hay là xảy ra dị tượng gì mới đúng.Nhưng mà...

Hình như quyết định đồng minh được xác định một cách bình đạmvô vị như vậy."

Sức mạnh!

Nếu chúng ta trở thành đồng minh, vậy sức mạnh ngươi hứa hẹnđâu?

Ta không nhìn thấy nó!"

Luyện Ngục Cựu Thần quát.Liễu Bình lập tức thầm vỗ tay trong lòng.- - Vào thời điểm này, dưới sự vâyxem của các loại quái vật có thể nói là cường đại trong Vĩnh Dạ, thậm chí còncó trinh sát đến từ Luyện Ngục.Nếu thể lực Ác Mộng chỉ mê hoặc Luyện Ngục Cựu Thần trên lời nói thì hànhđộng đó sẽ trực tiếp trở thành nhạo báng.Tên chủ trang viên kia sẽ để mặc chuyện như vậy xảy ra sao?-------Chương 1012: Trốn tìmBỗng nhiên.Một giọng nói truyền đến từ xa xa: "0880, ngươi chờ một lát, ta đang liên hệ vớitrang viên."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một chức nghiệp giả của tiểu độikhác, trên người bọn họ tản ra sức mạnh Dũng hiện nhàn nhạt, vừa thấy là biếttrái cây ưu tú được trang viên đào tạo."

Sao lại thế này?

Ta đã hoàn thành nhiệm vụ mê hoặc Cựu Thần, nhưng hìnhnhư kết quả không kích phát cái gì, cũng không có khen thưởng, lại không cóngười tiến đến, những chuyện này giải thích thế nào đây."

Liễu Bình chất vấn.Người nói cũng không khỏi hơi xấu hổ, lặng lẽ truyền âm: "Ban đầu là muốnbắt được nó, bất chấp sống chết thế nào cũng phải mang nó về –– ai biết nhiệmvụ của ngươi chỉ là mê hoặc nó, xem ra là phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề, tađang hội báo với quản gia trang viên, chờ một lát."

Liễu Bình bỗng chấn động trong lòng.Giờ khắc này, hắn ý thức được một điều mà trước đây luôn bị xem nhẹ.Có lẽ thể lực Ác Mộng rất mạnh, có lẽ chúng theo dõi được cả thời không, có lẽchúng thao túng được vô số linh hồn, là đối thủ không thể chống đỡ-- Nhưngmà!

Nhưng mà!

Chúng căn bản không rõ chuyện xảy ra trên Luyện Ngục vàVĩnh Dạ Thần Trụ!

Cho nên chúng mới phạm phải sai lầm, tùy tiện để mấy tiểuđội liên hợp ra tay, ***** Luyện Ngục Cựu Thần -- Điều này khiến cho tuyếnthời gian hỏng mất, ngược lại lập tức diệt sát tất cả kẻ công kích.Nói dễ hiểu hơn, chúng tác chiến trên sân khách, hoàn toàn không rõ lịch sử vàtương lai nơi này!

Ở đây có quá nhiều thứ mà hắn có thể gian lận!

Hắn và"Luyện Ngục Cựu Thần"nhìn nhau.Hai Liễu Bình đều hiểu rõ trong lòng.- - Từ giờ trở đi, hắn có được chút quyềnchủ động trong tay.Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trước mặt bỗng xuất hiện từng nhắc nhở phù:"Tiểu đội chiến thuật của 0880 hoàn thành xong nhiệm vụ trước mặt."

"Nhân số tồn tại hiện giờ của tiểu đội: 1."."

Khen thưởng hoàn toàn thuộc về một mình 0880."

"Truyền tống sắp bắt đầu, ngươi có thể mời minh hữu của mình chuẩn bị sẵnsàng, nó sẽ cùng người đi đến trang viên."

Ong -- Trong hư không xuất hiện từng dao động không gian, vờn quanh LiễuBình và "Luyện Ngục Cựu Thần".ế ắ ế ế"Ai giết ta thì kẻ đó sẽ bị Tứ Đại pháp tắc *****, có đúng không?"

Vị kia "Luyện Ngục Cựu Thần"truyền âm."

Lý luận là như thế, bởi vì ngươi sắp thay thế Luyện Ngục Cựu Thần, đi hoànthành tất cả nhân quả trên tuyến thời gian sau đó, hiện tại ai giết người thì chínhlà tiêu diệt toàn bộ tuyến thời gian, Tứ Đại pháp tắc chắc chắn sẽ phản phệ --tựa như vừa rồi."

Liễu Bình cũng nói."

Vậy --"."

Đúng vậy, vậy ––"Ánh mắt hai người nhìn vào nhau, cùng truyền âm: *- - Chơi một hồi?"

"-- Thử xem có thể đùa chết chúng hay không?"

Bọn họ tâm ý tưởng thông, mặt không đổi sắc trước mắt bao người, lại cùngtruyền âm: "Ý kiến hay, không hổ là ta."

"Không hổ là ta, ý kiến hay."

Giao lưu xong.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Ánh hào quang truyền tống chợt lóe qua.Hai Liễu Bình biến mất khỏi nơi đó.Khi Liễu Bình sắm vai Cựu Thần ở Vĩnh Dạ quá khứ.Tương lai.Trước khi triều Ác Mộng bùng nổ.Thế giới sâu nhất dưới Vĩnh Dạ, Chí Ám chi Đế.Trong doanh địa quân viễn chinh đang xảy ra một chuyện nói lớn không lớn,nói nhỏ không nhỏ.Liễu Bình –– Không phải nói là "Thiếu niên"sắm vai Liễu Bình kia.Hắn ta dẫn tiểu đội thăm dò tình hình của thế giới, thu thập tình báo chi tiết đểÁc Mộng xâm lấn."

Lão đại, không tốt rồi."

Một đội viên bẩm báo."

Chuyện gì, chỗ chúng ta đang đánh bài này."

Thiếu niên không kiên nhẫn mà nói."

Lát nữa là đến 12 giờ, hôm nay chúng ta đánh bài cả ngày, không đi ra ngoàithăm dò, cũng không chém giết quái vật, buổi tối tổng bộ vừa kết toán côngấ ếhuân thì nhất định sẽ phát hiện chúng ta đang lười biếng."

Một đội viên khác nói."

À, cái này đúng là chuyện quan trọng."

Thiếu niên thoáng nghiêm túc một chút.Lúc Liễu Bình đi có bảo hắn ta quấy rối, đúng là có chuyện này thật.Nhưng hắn không bảo mình phá nát.Lỡ như bị phát hiện là giả mạo, sau đó đội ngũ này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt...Thiếu niên híp mắt nhìn nhìn những đội viên kia.Chỉ thấy trên mông bọn họ đều có từng vết cháy đen.Chậc, những người này ai cũng là nhân tài, nói chuyện siêu dễ nghe, đánh bàicòn không ăn gian -- Bạn đánh bài như vậy tìm đâu ra được.Không được.Phải chống đỡ cục diện!

Thiếu niên suy nghĩ mấy phút, sau đó bỗng búng taymột cái."

Nghe nói thu thập tài bảo có giá trị cũng có thể đổi lấy công huân, là vậy đúngkhông?"

Hắn ta hỏi.Mấy người khác liên tục gật đầu.."

Tới, đều cầm lấy."

Thiếu niên lấy ra một nắm đá quý, nhét vài viên vào tay mỗi người.Mọi người nín thở nhìn kỹ.Chỉ thấy những đá quý đó có đủ mọi màu sắc, nhìn có vẻ trong suốt lấp lánh,hình như bên trong có một bóng mờ nhàn nhạt to bằng ngón cái.Loại tiêu chí mang tính đặc thù này chỉ có một loại đá quý cực kỳ khó được mớicó -- "Đá quý yêu tinh!"

Có người hét lên."

Những thứ có liên hệ với yêu tinh là khó thu hoạch nhất."

Lại có một người lên tiếng."

Đó là đương nhiên!

Nếu yêu tinh không muốn các ngươi tìm được mình thìkhông ai có thể tìm thấy!

Bọn họ là chủng tộc được tất cả pháp tắc sủng ái!"

Người thứ ba thở hổn hẳn mà nói."

Được rồi, được rồi, thu lại dáng vẻ chưa hiểu việc đời của các ngươi đi, đềunộp đá quý lên trên để đổi lấy đủ công huân đi."

Thiếu niên không kiên nhẫn mà xua tay nói.Mọi người nghe lời mà làm, đá quý trên tay lần lượt biến mất tăm hơi.ấ ổGiá trị công huấn lập tức đổi tới.Một lát sau.Tin càng tốt lại truyền đến: Bởi vì lần này toàn thể thành viên đều đạt được đáquý yêu tinh, là một lần phát hiện và đột phá trọng đại, tất cả thành viên khôngcần tiến vào ao chuyển hóa.Tổng bộ hy vọng mọi người tiếp tục nỗ lực, tranh thủ đạt được càng nhiều tàibảo của yêu tinh!

Các đội viên đều hoan hô lên."

Vẫn là lão đại lợi hại, khó trách luôn dẫn chúng ta đánh bài, thì ra đã sớm dựđoán trước!"

Một đội viên lên tiếng nịnh nọt."

Cái đó là đương nhiên, không nhìn xem ta là ai, ta chính là -- Vua –"Thiếu niên đắc ý nói.Hắn ta đứng lên duỗi người rồi nói: "Cơm cũng ăn, bài cũng đánh, công huâncũng đổi, sau đây chúng ta tới chơi chút kích thích đi."

"Cái gì?"

Một đội viên hỏi."

Trốn tìm đó, các ngươi đều nấp đi, ta đi tìm các ngươi, nếu ta tìm được thì——"Thiếu niên rút ra một cây côn sắt từ lửa trại.Chỉ thấy một mặt côn sắt là đầu nhọn, hơn nữa đã nóng đến đỏ lên!"

Các ngươi nhất định phải trốn thật cẩn thận, nếu không bị ta tìm được thì cũngkhông vui vẻ gì đâu đấy, bắt đầu!"

Tiếng nói vừa dứt.Tất cả đội viên lập tức biến mất trước lửa trại.Bọn họ chạy vào bóng đêm hắc ám, trong nháy mắt đã đi xa.Gần như chỉ cần một giây, trong doanh địa chỉ còn lại một mình thiếu niên.Mãi đến lúc này, trên mặt hắn ta mới lộ ra nụ cười âm hiểm."

Chỉ quấy rối trong đội tiền trạm loại này -- thật sự quá coi thường năng lực củayêu tinh chúng ta, hắc hắc hắc."

Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm.Cùng lúc đó.Tổng bộ quân viễn chinh.Những viên đá quý yêu tinh đó đã được giám định một hồi, sau đó cẩn thận cấtvào bảo khổ của quân viễn chinh.Chúng lẳng lặng nằm trong một cái túi màu đen.-------Chương 1013: Nơi đó là chuồng ngựaĐợi một lát.Trong túi bỗng vang lên từng âm thanh rất nhỏ: "Boom gọi Bang Bang."

"Bang Bang có mặt, gọi Boom Boom Boom."

"Boom Boom Boom cũng có mặt, gọi đội trưởng tiểu đội hành động đặc biệtcủa yêu tinh: thùng thùng keng có danh hiệu là người đi trốn giả có giá trị nhấttrong cuộc thi trốn tìm lần thứ ba mươi sáu!"

"Ta ở đây!

Các anh em, hiện tại xuất hiện từ đá quý đi!"

Vài bóng dáng nho nhỏ lăn lông lốc ra từ cái túi màu đen.Chúng nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy nơi này là một kho hàng được phongkín vô cùng rộng lớn, các loại pháp trận ngăn cách và thuật pháp cảnh giớikhông ngừng luân phiên tới lui, bảo đảm không có người nào tiến vào đượctrong đó.Yêu tinh cầm đầu lấy một khối bánh kem bơ anh đào ra từ trong túi, vừa ăn vừanghiêm túc nói: "Các vị, các ngươi đều là cao thủ mà Vua yêu tinh tự lựa chọnra, có đúng không?"

"Đúng vậy!"

Chúng yêu tinh cùng kêu lên."

Như vậy, nếu có người dám đứng ra thu thập đá quý yêu tinh, chứng minh thểcông dư luận của chúng ta đã có hiệu quả, những tên ngu xuẩn đó nhất địnhkhông biết, đá quý yêu tinh chính là tín hiệu khởi xướng chiến tranh của chúngta!"

"Không sai!

Chúng yêu tinh ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói.Yêu tinh cầm đầu tăng nhanh tốc độ để ăn xong cái bánh kem bơ anh đào rồilớn tiếng nói: "Đi thôi, dọn sạch tất cả bảo bối tốt trong bảo khố, đừng làm bệhạ thất vọng!"

"Tuân lệnh!"

Các yêu tinh cùng kêu lên.Chúng phóng ra bốn phương tám hướng.Không biết vì sao, cho dù bị một vài cấm chế quét trúng, nhưng không có tácdụng gì đối với bọn chúng.Những bẫy rập và thuật pháp có lực sát thương mạnh kia căn bản không làmđược gì chúng, bị chúng tránh thoát bằng những động tác cực kỳ thành thạo.Chỉ có một vài thứ đặc biệt quý giá quý hiếm, bởi vì được thuật pháp và pháptrận ngăn cách cực kỳ lợi hại bao phủ nên mới có thể thoáng ngăn cản hànhđộng của bọn chúng.Những lúc đó, chúng sẽ nói nhỏ: "Ai nha, có gì đâu mà cản trở vậy?

Ta đi vàođi WC thôi, lập tức đi ra mà.".Hoặc là lầu bầu nói: "Ta chỉ xem một chút thôi, tuyệt đối không sờ."

Thậm chí tên thủ lĩnh yêu tinh cường đại nhất kia -- Nó chỉ móc lỗ mũi, lạnhnhạt nói: "Ta mua phiếu rồi, tiến vào moi cứt mũi xong rồi đi."

-- Sau đó nó lập tức xuyên qua ba mươi hai pháp trận ngăn cách, đi tới trướcmặt một khối đá quý tản ra dao động kỳ dị mà mỹ lệ."

Cái thứ này không tồi, lấy về cũng xem như có mặt mũi."

Thủ lĩnh yêu tinh gõ gõ đá quý kia, vừa lòng nói.Rất nhanh.Những bảo vật rực rỡ muôn màu được trưng bày trong bảo khố đều bị các yêutinh trộm sạch.Để thời gian thoáng lùi lại.Trang viên Ác Mộng.Liễu Bình và "Luyện Ngục Cựu Thần"đã đến.Chủ trang viên đứng ở bậc thang, tiện tay tung một chiều, mở một quyển sách rarồi cẩn thận xem xét."

Để ta nhìn xem...

Vài tiểu đội hy sinh, hơn nữa là hy sinh không thể cứu vãn...Xem ra thế giới của các ngươi nhất định có Kẻ ghi lại lịch sử, bọn chúng luônthích cố định lịch sử, không ngờ đây mới là con đường hủy diệt thế giới."

Nói xong lời này, gã mới cất quyển sách kia đi rồi vỗ tay và nói với LuyệnNgục Cựu Thần: "Hoan nghênh ngươi, xem ra người có tầm ảnh hưởng rất lớntrong tuyến thời gian tương lai, nếu không Tứ Đại pháp tắc sẽ không phản phệthủ hạ của ta."

"Ta tới để lấy được sức mạnh, người của các ngươi đã hứa hẹn, ta có thể đạtđược một ít sức mạnh –– dùng để báo thù."

Luyện Ngục Cựu Thần nói."

Đương nhiên!

Đương nhiên!

Người đâu, mang vị thần này đi xuống, để nó cẩnthận chọn lựa một loạt thẻ bài Ác Mộng."

Chủ trang viên nói."

Xin đi theo ta."

Một người hầu nói.Luyện Ngục Cựu Thần gật gật đầu, đi theo tên người hầu kia đến phía sau trangviên.Nơi này chỉ còn lại Liễu Bình.ỗ ấ ồ ốTrên bậc thang bỗng xuất hiện một quý phụ.- - Đó là tồn tại lúc trước bố trínhiệm vụ cho Liễu Bình!"

Đại nhân, thực xin lỗi, ta vốn mới bắt đầu dạy học, ai ngờ lại tạo thành nhiềuthương vong như vậy."

Quý phụ quỳ trên mặt đất, nói với giọng điệu sợ hãi.Chủ trang viên lắc đầu và nói: "Chúng ta thiếu thốn điều tra và hiểu biết tất yếuđối với thế giới Vĩnh Dạ và Luyện Ngục...

Chuyện này phải được giải quyết."

Gã trầm tư một lát, sau đó nói: "Ngươi đi liên hệ tổng bộ của quân viễn chinh,bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng tiến vào thăm dò thế giới Vĩnh Dạ."

"Tuân lệnh, đại nhân."

Quý phụ nói.Ả ta lại nhìn về phía Liễu Bình, chần chờ nói: "Sau khi ta đi, 0880 do ai dạydỗ?"

Chủ trang viên nhìn về phía Liễu Bình theo ánh mắt ả ta.Quý phụ vội vàng giới thiệu: "Đây là 0880...

Hắn vừa hiện hóa đã tiêu diệt mộtthế giới, lần *****ên làm nhiệm vụ đã mê hoặc Cựu Thần -- Tuy là nhặt đồ cósẵn, nhưng vẫn khí như vậy cũng là một phần của thực lực."

Chủ trang viên cười và nói: "Ngày *****ên hắn vừa tới thì ta đã biết hắn, thật sựcực kỳ có tiềm lực và giá trị.Càng có giá trị hơn những kẻ đã chết kia."

"Đại nhân,"Liễu Bình chỉ vào hư không trước mặt và nói, "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ,nhưng còn chưa nhìn thấy khen thưởng."

Chủ trang viên không nhịn được mà bật cười, hỏi: "Tới đây, công thần củachúng ta, nói xem ngươi muốn khen thưởng gì?"

Liễu Bình quay đầu, nhìn lại một loạt kiến trúc thấp bé bên trái sâu trong trangviên.- - Nơi đó là chuồng ngựa.Thánh Mã Cứu, thẻ bài thứ hai của bộ bài Thiên Quốc.Phương thức duy nhất hợp lý để hắn tới gần nơi đó là muốn có một vật cưỡi.Dù sao thì một thiếu niên mười mấy tuổi, nếu há mồm muốn lấy một cái chuồngngựa, người khác sẽ cảm thấy hắn có vấn đề, hoặc là hắn điên rồi.–– Từ từ.Dựa theo cách nói của thượng đế, những quái vật đó ngược lại sẽ có chút tônkính đối với người không đoán trước được?

Chủ trang viên nhìn lại theo ánhmắt hắn, lập tức cảm thấy như hiểu ra cái gì."

A, ngươi muốn một con vật cưỡi làm khen thưởng, đúng không?"

Gã nói với giọng điệu hiểu rõ.-------Chương 1014: Sổ đen?-- Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ai lại không muốn một con vật cưỡi uy phongkia chứ?

Liễu Bình nói: "Đại nhân, ta không cần vật cưỡi."

"Ngươi không cần vật cưỡi?"

Chủ trang viên ngạc nhiên lặp lại."

Đúng vậy, ta muốn cái chuồng ngựa kia."

Liễu Bình nói."

Chuồng ngựa?

Ngươi muốn thứ đó để làm gì?"

Chủ trang viên hỏi.Lúc này, cả quý phụ kia thậm chí những người hầu chung quanh đều lộ ra vẻmặt không thể lý giải."

Đại nhân, chuồng ngựa có rất nhiều tác dụng, ta thích nó."

Liễu Bình nói."

Nhưng nó chỉ có tác dụng là chăn nuôi và sắp xếp vật cưỡi thôi."

Chủ trang viên nhún vai và nói."

Thật ra nó không chỉ có công năng như vậy."

Liễu Bình nói."

Còn có cái gì?"

Chủ trang viên hỏi."

Ta cũng không biết, ví dụ như ——".Liễu Bình ***** một hồi trong hư không.Nói đến trợ giúp thì phải nhắc đến Andrea.Lúc Liễu Bình duỗi tay mò mẫn, cô bé lập tức đặt một vật gì đó vào hư không.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, rút vật kia ra.Chỉ thấy đây là một cái yên ngựa màu đen được khảm các loại phù văn quỷ dị.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Sức mạnh thần thánh bám vào yên ngựa cổ xưa này khiến nó mang theo nănglực phù hợp với tính chất đặc biệt trên người của ngươi-- "Cái yên thù địch."

"Vật hi hữu, đạo cụ thần thánh."

"Làm kẻ địch của ngươi hóa thành trâu, ngựa, heo hoặc những vật cưỡi loạikhác có thể cưỡi, ăn roi của ngươi, được người sử dụng."

"-- Được cống hiến sức lực cho thần thánh, đây là vinh hạnh của hắn / ả."

ễ ấ ấChủ trang viên nhìn yên ngựa Liễu Bình lấy ra, cảm thấy hứng thú mà nói:"Thứ này là một loại sức mạnh người hiện hóa ra sao?"

Liễu Bình trực tiếp ném yên ngựa qua.Quý phụ nói: "Đại nhân cẩn thận, để ta ––"Ả ta duỗi tay đón lấy yên ngựa kia.Ai ngờ trong nháy mắt vào tay, điều không tưởng đã xảy ra.Chỉ thấy yên ngựa dừng lại trên tay bỗng hóa thành một vệt sáng, hoàn toàn baophủ lấy ả ta.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Quý phụ lập tức hóa thành một con ngựa cao lớn màu nâu.Chủ trang viên: "..."

Những người hầu nhìn lén chung quanh: "..."

"Đây là nguyên nhân ta muốn chuồng ngựa, đại nhân, về sau ta sẽ có rất nhiềuvật cưỡi."

Liễu Bình mặt không đổi sắc mà nói.Chủ trang viên ngơ ngẩn nhìn con ngựa kia, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng vỗtay và nói: "Rất tốt, chuồng ngựa là của ngươi."

Chủ trang viên vỗ tay đồng ý ngay đường trường.Hiện tại.Chuồng ngựa này là của Liễu Bình.Hắn đứng trong chuồng ngựa, duỗi tay đặt lên lan can chuồng ngựa bằng gỗ,vừa muốn lộ ra nụ cười chiến thắng-- Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm vàtrang trọng vang lên từ chuồng ngựa: "Tay của người tiếp xúc với lan can, hànhvi này sinh ra phí dụng, xin hãy chi trả một kilogram hoàng kim để đổi lấyquyền sử dụng chuồng ngựa (Một ngày)."

"Nếu người từ chối chi trả, vậy mỗi ngày người phải tới chuồng ngựa làm việc,từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tuần sau ngày, phải làm liên tục như vậymãi thẳng đến khi người thành công hoàn lại tất cả nợ nần."

"Xét thấy người chưa tròn mười tám tuổi, món nợ này sẽ được giảm bớt."

"Chúc mừng!"

"Một kilogram hoàng kim người mắc nợ được giảm bớt 0.00001 gram."

Liễu Bình nhìn lướt qua những nhắc nhở phù đó, quay đầu nhìn ra ngoài chuồngngựa.Chỉ thấy những người hầu đó đều nghiêng đầu, người nào cũng bận rộn làmviệc, tuyệt đối không nhìn qua bên này một cái.ẩ ầ ẩ ẩ ếChủ trang viên cũng ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Hôm nay thời tiếtthật tốt, thích hợp để đi uống trà chiều."

Nói xong thì gã xoay người đi vào cánh cổng lâu đài rồi biến mất.Liễu Bình trầm mặc một giây.Tốt...

Lắm...

Thì ra các ngươi đều biết kiến trúc Thần Thánh Trắc chơi cái trònày.Khó trách chủ trang viên sảng khoái như vậy.Khó trách những người hầu đó không một ai phản đối, ngay cả những cao thủnấp trong chỗ tối của trang viên, cũng không kẻ nào đứng ra nói chuyện.Liễu Bình lại nhìn về phía cánh cổng trang viên.Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa ngừng ở gần cánh cổng, xếp thành một hàng, đượcngười hầu đặc biệt nuôi nấng, chải lông, chăm sóc –– Nhưng không một conngựa nào được sắp xếp vào chuồng ngựa.Thì ra là thế.Cho dù bọn quái vật Ác Mộng lợi hại đến mấy, cũng chỉ có thể chiếm lĩnh trangviên-- Kiến trúc Thần Thánh Trắc tuyệt đối không bỏ qua chuyện thu phí.Trừ phi người huỷ hoại nó.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: "Nếu ta từ chối thì sao?"

Giọng nói trang trọng kia lại vang lên lần nữa: "Từ chối chi trả phí sử dụng thìsẽ bị xếp vào sổ đen thần thánh."

"Sổ đen?"

Liễu Bình ngạc nhiên nói.Chỉ nghe "Bang"một tiếng, trong hư không nhảy ra một tấm da dê thật dài.Một đầu của tấm da dê này hoàn toàn đi vào hư không, đầu còn lại thì dừng trêntay Liễu Bình, trên đó là những cái tên chi chít được viết bằng mực nước màuđen.Liễu Bình cầm tấm da dê dài gần như vô tận này, thuận miệng thì thầm:"Lucifer, chưa trả phí tu bổ chiến giáp, quá hạn ba tháng, xếp vào sổ đen, đánhvào địa ngục."

"Adam, nợ tiền thuê nhà, quá hạn một ngày, xếp vào sổ đen, trục xuất khỏivườn địa đàng "Eve, thiếu phí thẻ tín dụng, quá hạn năm ngày, xếp vào sổ đen,trục xuất..."

Hắn đang cẩn thận nhìn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói: "Chú ý, cơ hộicủa ngươi đã tới!".- - Là giọng nói của thượng đế."

Cơ hội gì?"

Liễu Bình có chút khó hiểu, âm thầm hỏi.ấ ấ ố ế ố ế"Tòa trang viên này cất giấu thánh quốc của ta, nhưng nếu người muốn trực tiếpthu nó, nhất định sẽ khiến những quái vật đó chú ý, vậy hiện tại đã có mộtphương thức khác giúp người đạt được quyền sở hữu nó."

Thượng để nói."

Phương thức gì?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện tại tất cả quái vật đều biết người đạt được chuồng ngựa, vậy khi ngườikhông trả phí, ngươi sẽ bị đánh vào địa ngục -- Vậy chúng sẽ cam chịu là ngườiđang giãy giụa trong địa ngục."

Thượng đế nói."

Cái này có liên hệ gì với ăn cắp thành quốc chứ?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Trong địa ngục có một con đường nhỏ bí ẩn, có thể trực tiếp đi đến thánhquốc!"

Thượng để nói."

Vậy -- ta không trả phí đúng không?"

Liễu Bình nói."

Đúng thế, người chỉ là một thiếu niên, tìm đâu ra hoàng kim gì, đúng là phảinợ phí, sau đó người lại không chịu làm công việc 996 (1), vì thế thuận lợi đếnđịa ngục một chuyến."

Thượng đế vui vẻ nói.(1) Công việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần."

Địa ngục...

Tình hình của nó như thế nào, có khác nhau gì Luyện Ngụckhông?"

Liễu Bình hỏi."

Đó là một nơi chịu khổ chịu nạn, nhưng nó từng bị bọn quái vật Ác Mộng pháhủy, cho nên thật ra ta cũng không biết hiện tại nó như thế nào."

Thượng đế nói."

Nhưng nó là địa bàn của ngươi."

"Đúng vậy, tuy thời gian nó rời khỏi ta có hơi dài, nhưng dù sao cũng thuộc vềđịa bàn của ta –– cho nên đây là cơ hội của chúng ta!"

"Ngươi xác định địa ngục có thể dẫn đến thành quốc của ngươi?"

"Cực kỳ xác định, con đường kia là ta đặt biệt dựng nên, tuyệt đối không sai."

"...

Được rồi, vậy ta đi một chuyến."

Liễu Bình nói xong thì tùy tiện ném sổ đen thần thánh đi, cười lạnh và nói:"Muốn lấy tiền của ta?

Mơ mộng hão huyền!"

ấ ể ổChỉ thấy quyển sổ đen thật dài kia tự lơ lửng ở giữa không trung, dùng nét bútmàu đen bắt đầu viết tên của Liễu Bình-- Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bỗngphản ứng lại, lập tức kêu gọi thượng đế: "Không thể để lộ tên của ta!"

"A –– biết, ta chính là chúa tể toàn trí toàn năng, người phải tin tưởng ta."

Thượng để trả lời với giọng điệu trầm ổn.Liễu Bình nhìn lại sổ đen, chỉ thấy trên giấy xuất hiện một danh hiệu: "0880."

-- Rất tốt, vậy thì không thành vấn đề.Nhưng nếu nhìn kỹ nói, sẽ phát hiện chỗ đặt bút số "0"*****ên chuẩn bị nghiêng qua bên phải -- Đó là nét đầu trong chữ "Liễu"–– kết quả lại gắng gượng mà biến thành hình tròn, cuối cùng vòng thành mộtsố "0".-------Chương 1015: Chủ ý của thượng đểLiễu Bình yên lặng nhìn, trong lòng hiện ra một suy nghĩ."

Này, sổ đen này là người viết đúng không."

Hắn hỏi thượng đế."

Đương nhiên, bằng không người cho rằng ai có tư cách viết vào sổ đen củathượng đế?"

Thượng để nói với giọng điệu uy nghiêm.Thiếu chút nữa là người viết sai...

Liễu Bình thầm chửi nhỏ trong lòng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Chú ý!"

"Ngươi đã bị xếp vào sổ đen thần thánh!"

"Ngươi sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi Thánh Mã Cứu, tiến vào địa ngục để nhậnthức xem tại sao mình không có tiền trả cho thượng đế."

Ánh hào quang thần thánh quay chung quanh Liễu Bình, mang theo hắn trựctiếp biến mất khỏi nơi đó.Cùng thời khắc đó.Trong lâu đài.Chủ trang viên đang uống một ly hồng trà.Vào khoảnh khắc dao động không gian sinh ra, lông mày gã khẽ động, sau đóthả ly trà lại lên bàn."

Đại nhân, có quá khắc nghiệt hay không?"

Quý phụ đúng một bên hỏi."

Bất cứ kẻ nào cũng sẽ lựa chọn đi làm việc để hoàn lại thù lao, nhưng hắn chỉlà một thiếu niên, ngu muội vô tri, hành động theo tình cảm, cuối cùng bị némvào địa ngục là chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người."

Chủ trang viên thở dài và nói."

Địa ngục ––"Quý phụ muốn nói lại thôi.Chủ trang viên cũng nhíu mày, nói tiếp: "Đúng vậy, bị giáng xuống địa ngụcthật sự có chút vấn đề, nó đã biến thành một nơi cực kỳ phiền phức..."

Gã ném bao tay lên trên bàn, cứ như nó là phiền phức nào đó."

Có cần-- đi cứu hắn hay không?"

Quý phụ hỏi."

Ai đi?"

Chủ trang viên cười nhạo và nói.Một trận trầm mặc.Không có kẻ nào lên tiếng.Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió âm u thổi qua đại sảnh.Cuối cùng, vẫn là chủ trang viên đánh vỡ loại yên tĩnh làm người ta hít thởkhông thông này: "Bỏ đi, hắn đã có tư chất tốt như vậy, nên tiếp nhận loại khiêuchiến ở mức độ này, vậy mới có khả năng trở thành trái cây càng ưu tú."

Quý phụ nói tiếp nói: "Ngài nói là –– nếu hắn tồn tại trở về, vậy đương nhiên làtốt, nhưng nếu hắn chết thì sao?"

"Chết thì thôi, vẫn tốt hơn là liên lụy đến những người khác nữa."

Chủ trang viên đứng lên, đi đến trước cửa sổ nhìn về hướng Thánh Mã Cứu,lẩm bẩm nói: "Địa ngục...

Là nơi cải tạo thất bại..."

"Nó không nên tái xuất hậu thế."

Tấm kính cửa sổ chiếu rọi gương mặt của chủ trang viên, mà trên mặt gã cóthêm một tia ***** nào đó nói không nên lời.Liễu Bình chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng chung quanh đã hoàn toàn biến mất.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cứ như không có chuyện gì xảy ra.Hắn vẫn đứng trong chuồng ngựa, ở ngoài chuồng ngựa là bãi cỏ và cánh cổngtrang viên, lướt qua bãi cỏ nhìn ra nơi xa, có thể nhìn thấy ao suối phun củatrang viên và quần lạc lâu đài liên miên phập phồng kia.Liễu Bình chú ý thấy cánh cổng trang viên đã biến thành một màu đen hoàntoàn.Lâu đài hùng vĩ trong trang viên được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp sươngmù u ám, lộ ra một khí tức quỷ dị nói không rõ được.Tĩnh mịch."

Cảm thấy giống như có chỗ nào trở nên không giống."

Liễu Bình lẩm bẩm."

Đương nhiên, nơi này là địa ngục."

Thượng để nói với giọng điệu nhẹ nhàng tự tại."

Đây không phải trang viên sao?"

Liễu Bình hỏi."

Lúc trước bọn quái vật Ác Mộng công chiếm địa ngục trước, nhưng chúngkhông biết, thánh quốc và địa ngục nhất thể song sinh, là cảnh trong gương củanhau, cho nên bọn chúng luôn cho rằng trang viên chỉ là nơi phong ấn địangục."

Thượng để nói.ố"Thật ra trang viên chính là thành quốc."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, thế giới trong gương của thánh quốc chính là địa ngục -- Được rồi,lên tinh thần đi, chúng ta đi tìm con đường nhỏ kia."

Thượng để nói.Liễu Bình gật gật đầu, vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài thì trong lòng bỗng sinhra cảm giác chẳng lành nào đó.Hắn không chút do dự mà thu chân lại, xoay người đi đến phía sau một mộc trụto lớn, nhắm mắt lại, mặc niệm: "Phát động!"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phát động Đặc hiệusư."

"Người sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ: Lừa gạt."

"Hiện tại ngươi là một viên đá cực kỳ bình thường trong chuồng ngựa, tuyệt đốikhông khiến người ta chú ý."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Trong chuồng ngựa bỗng xuất hiện một người.Nói nó là người, chi bằng bảo là một thứ gì đấy có hình dạng con người."

Hương vị...

Huyết nhục..."

Tồn tại này lẩm bẩm, chậm rãi hoạt động bước chân trong chuồng ngựa.Nơi nó đi qua xuất hiện một bức tường thủy tinh màu xám, trên tường chen đầycác loại sinh linh.Những sinh linh đó liều mạng đập vào bức tường thủy tinh, muốn ra khỏi đó.Nhưng mà vô dụng.Bọn họ đã chết.- - Hiện giờ họ chỉ là những linh hồn đã chết bị giam cầm vĩnhviễn.Sa...

Sa...

Sa..Quái vật đi tới từ lối vào chuồng ngựa, xuyên qua hành lang dài, gặp thoáng quaLiễu Bình."

Huyết...

Nhục.."

Giọng nói nghẹn ngào của quái vật quanh quẩn trong chuồng ngựa.Đáng tiếc Liễu Bình đang đứng trước mặt mà nó lại không cách nào nhìn thấy."

Đây là quái vật trong địa ngục à?"

Liễu Bình yên lặng hỏi."

Từ khi bị bọn quái vật Ác Mộng chiếm lĩnh tới nay, ta đã rất lâu chưa đến nơinày...

Ta không quen biết nó."

Giọng nói của thượng đế vang lên bên tai hắn.ể"Không phải ngươi Chúa tể toàn trí toàn năng sao?"

Liễu Bình hỏi.."

Ta mất đi rất nhiều sức mạnh -- Không phải ngươi cũng vậy à?"

Thượng để hỏi lại."

Cũng đúng."

Liễu Bình giơ Bách Nạp Đao lên, bước từng bước một đuổi theo quái vật, vượtqua nó, đứng yên ở phía trước cách nó không xa.Quái vật không hề nhận ra.Trong sự yên tĩnh, hai người nhanh chóng tới gần.Quái vật bỗng đứng lại trước lưỡi đao, mở miệng nói: "Ai?

Ai muốn giết ta?"

Liễu Bình không lên tiếng.Quái vật trầm mặc mấy phút, tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn một chút huyết nhục,đưa huyết phục của người cho ta ăn, hai chúng ta đều không có phiền phức,người thấy được không?"

Thân thể Liễu Bình khẽ động.Theo hành động của hắn, trường đao hóa thành một vệt phù quang lược ảnh tốităm rồi lập tức cắt qua thân thể của quái vật.Những khối thi thể rơi rụng đầy đất, phát ra tiếng kêu vang dội.Mặt tường thủy tinh phía sau quái vật lập tức vỡ vụn, tất cả oan hồn ầm ầm bayra, không ngừng phất phới trên không trung, sau đó dần ẩn vào hư không rồibiến mất.-------Chương 1016: Là quái vật hình người kia!"

Đao này không tồi, ta chưa bao giờ gặp qua."

Thượng để tán dương."

Động tĩnh quá lớn, chúng ta phải đổi địa điểm thôi."

Liễu Bình nói.Thân thể hắn chợt lóe rồi lướt ra khỏi chuồng ngựa.Lúc này hư không khẽ động, một người đi ra, đứng ở đối diện Liễu Bình.-- Tuy đợt giết chóc vừa rồi chỉ xảy ra trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vẫnkhiến người ta nhìn trộm.Đây là một nam tử trên lưng có cánh chim màu đen.Thân trên hắn ta *****, cơ bắp cả người như điêu khắc ra, tay trái bắt lấy mộtcây violon màu đen, tay phải cầm cây vĩ giống như cầm kiếm.Mắt và màu tóc của hắn ta đều vàng ròng, nhìn có vẻ cực kỳ mê người."

Lucifer...

Cẩn thận, sức mạnh trên người hắn làm ta cảm thấy xa lạ."

Thượng để căng thẳng mà nói.Liễu Bình giật mình, chậm rãi nhích qua bên cạnh, có ý đồ tránh lệch khỏi vị trícủa đối phương.Lucifer là thiên sứ mạnh nhất bên cạnh thượng đế, bị trục xuất xuống địa ngụctuyệt đối không phải chỉ vì chút tiền tài.Đây chỉ là lý do ngoài mặt mà thôi.Thượng đế toàn trí toàn năng, làm việc gì nhất định cũng có thâm ý, sẽ khôngdễ nhìn ra manh mối.Chỉ nghe Lucifer mở miệng nói: "Mặc kệ ngươi là ai, cũng mặc kệ người dùngcách gì trốn trong bóng tối, ta hy vọng người nhanh chóng rời khỏi địa ngục."

Liễu Bình không lên tiếng, chậm rãi tránh đi hắn ta, đi tới bãi cỏ bên cạnhchuồng ngựa.Hắn đứng sau lưng Lucifer.Còn Lucifer vẫn không nhìn thấy hắn -- Lucifer nhìn chuồng ngựa và nói: "Tacảm nhận được sức mạnh thần thánh trên người ngươi, ngươi nhất định là đồngbào của ta."

"Ta chỉ có thể giúp người lần này, nếu lần sau lại gây ra động tĩnh thì ta cũngkhông còn cách nào."

"Nhất định phải cẩn thận!"

Tiếng nói vừa dứt.Hắn ta nâng cây vĩ lên, kéo ra một âm phù cao vút trên cây đàn.ắ ấTrong nháy mắt âm nhạc vang lên, đã không thấy tăm hơi Lucifer đâu nữa.Đông! !!

Một tiếng va chạm thật lớn mà nặng nề vang lên.Cả chuồng ngựa ầm ầm nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ nhỏ vụn rơi rụngkhắp bốn phương tám hướng.Một bóng dáng mơ hồ đứng ở vị trí ban đầu của chuồng ngựa.- - Là quái vậthình người kia!

Rõ ràng nó đã bị Liễu Bình dùng một đao chặt thành nhiềukhúc, hiện tại lại êm đẹp xuất hiện ở vị trí tử vong."

Ta có thể cảm giác được...

Cái tên giết ta đang ở gần đây, nhưng ta không biếtrốt cục hắn ở vị trí nào."

Quái vật nói với giọng điệu buồn rầu.Nó bước từng bước một đi ra khỏi mảnh phế tích đầy đất, bất tri bất giác đã tớitrước mặt Liễu Bình."

Thật là kỳ quái, rốt cuộc là ở nơi nào chứ?"

Nó tiếp tục nói.Từng trường trảo sắc nhọn nở rộ ra từ tấm lưng đầy vết máu của nó, khôngngừng vung vẫy, cứ như chuẩn bị xé rách tất cả kẻ địch vào bất cứ lúc nào."

Loại cảm giác này...

Như những quái vật Ác Mộng cao cấp đó."

Liễu Bình nhìn chằm chằm vào đối phương mấy phút.Cuối cùng hắn xác nhận đối phương thật sự không nhìn thấy hắn, cũng xác thậtbị "Đặc hiệu sư"che giấu đi.Nhưng con quái vật này lại có thể tìm được chính xác vị trí của hắn.Chỉ là nó cũng không rõ điểm này!

Liễu Bình trực tiếp thu đao lại, lui từng bướcmột về phía sau, sau đó đi đến bể phun nước trước lâu đài.Quái vậy như cảm nhận được cái gì, lập tức nói: "Hình như đi rồi -- ta phải đuổikịp, sớm muộn gì ta cũng tìm được hắn, ăn luôn huyết nhục của hắn."

Nó vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn không phát hiện được tung tíchcủa Liễu Bình, rồi lại trùng hợp đi đúng hướng, bước theo Liễu Bình đến trướcbể phun nước."

Ngươi nói xem rốt cục con đường kia ở nơi nào?"

Liễu Bình liếc nhìn quái vật một cái, thầm lên tiếng hỏi vào hư không."

Vào thành bảo, cứ đi thẳng vào bên trong, lúc sắp đến ta sẽ nói cho ngươibiết."

Thượng để nói.Liễu Bình lập tức đi đến lâu đài.Trong mơ hồ, con quái vật kia như cảm nhận được, nó mở miệng nói: "Hìnhnhư hắn từng dừng lại ở chỗ này, nhưng rồi lại rời khỏi."

ổ ễ ầNó lại đuổi kịp bước chân của Liễu Bình lần nữa.Một người một quái vật không ngừng đi tới phía trước.Chỉ chốc lát sau, Liễu Bình đã tới cổng chính của lâu đài."

Chúa tể toàn trí toàn năng, tiến vào cổng chính địa ngục từ nơi này thì bêntrong sẽ có cái gì nghênh đón chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

Bên trong là một đại điện, do chó ba đầu trấn thủ, còn có giám ngục trưởngthẩm phán và nhóm vệ sĩ Minh Hà."

Thượng để không cần nghĩ ngợi đã đáp.Liễu Bình đẩy cửa ra.Chỉ thấy bên trong cánh cửa cũng không có đại điện gì, càng không có chó bađầu và quan giám ngục.Một cây cầu nổi đứt gãy đang nổi bồng bềnh trên Huyết Hà đầy các thi hài, kéodài đến một nơi không rõ trong làn sương huyết đang tuôn trào.Liễu Bình thổi tiếng huýt sáo."

Những quái vật Ác Mộng đó đã thay đổi nơi này quá nhiều, mà ta đang nằmtrong trạng thái tử vong, tất nhiên không biết được tình huống bên trong."

Thượng để nói với giọng điệu không hề có vấn đề."

Được thôi, xem ra đây là một lần thăm dò hoàn toàn mới."

Liễu Bình nói."

Không!"

Con quái vật vẫn luôn đi theo bên cạnh phát lên tiếng thét chói tai thống khổ.Trong nháy mắt cánh cửa địa ngục mở ra, nó như chịu kích thích gì đấy, ôm đầutru lên: "Tuyệt đối đừng tiến vào địa ngục nữa, ta thà vĩnh viễn ở bên ngoài!"

Nó quay đầu bỏ chạy.Liễu Bình nhất thời không biết nói gì.Rõ ràng mang bộ dạng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, kết quả...

Là vậy đóhả?"

Chúa tể toàn trí toàn năng, hình như địa ngục đã hoàn toàn thay đổi, người tinmình còn có thể tìm được con đường nhỏ bí ẩn kia sao?"

Hắn hỏi.Thượng để không đáp lại.Liễu Bình xoay người, nhìn lại con quái vật đang tháo chạy kia.- - Con quái vậtnày chạy ra từ trong địa ngục.Nó nhất định biết cái gì đó!"

Andrea."

ễLiễu Bình nói nhỏ."

Cho ngươi."

Andrea nói.Trong hư không hiện ra một thanh trường kiếm cổ xưa mà hoa lệ."

Kiếm thuật à, ta rất ít dùng kiểm, nhưng may mà có chiều kia của Lý TrườngTuyết--"Liễu Bình nắm lấy trường kiếm, chém ra từng kiếm quang không ngừng chấnđộng.Là Bí Kiếm Chấn Trảm!

Đây là kiếm thuật hắn sáng tạo cho Lý Trường Tuyết,gia nhập vào Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh, bởi vậy Liễu Bình sẽ tự độngnắm giữ huyền bí trong đó.Lại thấy con quái vật kia vừa chạy đến bãi cỏ thì lập tức bị một kiếm quangtrảm bay lên giữa không trung.Trong nháy mắt nó bay lên, trong hư không dần hiện ra mấy chục kiểm quangkhông ngừng vung trảm lên người nó, cứ chém liên tục mấy trăm kiếm, sau đómới lặng lẽ tan đi.Liễu Bình thả trường kiếm lại vào hư không, nói: "Cho ta một sợi dây thừngcứng cỏi."

"Được."

Andrea nói.-------Chương 1017: Xem ra phải chiến đấu, Liễu BìnhMột sợi dây dài hơi tỏa ra ánh sáng kim loại hiện ra trên tay Liễu Bình.Hắn đi trở về bãi cỏ, dùng sợi dây trói chặt lấy cả thi thể quái vật, cột lúc lại haitay hai chân, lại đào hố, vùi thi thể không đầu vào sâu trong lòng đất.Mãi đến lúc này, hắn mới nắm đầu quái vật lên."

Ngươi bất tử, đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì ta đã chết."

Cái đầu kia lộ ra vẻ mặt oán hận."

Ngươi là linh hồn có tội chịu khổ trong địa ngục à?

Tới đây, nói cho ta xem,rốt cục trong địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cho dù người dùng một trăm loại binh khí tra tấn ta, ta cũng không nói chongươi bất cứ chuyện gì!"

Quái vật đầu nghiến răng nghiến lợi mà nói.Bá bá bá lả tả!

Một thanh rồi lại một thanh binh khí sắc bén rơi xuống từ hưkhông, cắm lên bãi cỏ quanh đầu quái vật, chỉ trong một giây mà đã đạt tới consố hàng trăm hàng ngàn, đồng thời tỏa ra hàn quang dày đặc.Quái vật hoảng sợ.Ánh mắt nó xẹt qua số binh khí như rừng kia, không khỏi hít ngược một hơi, lậptức nói với giọng điệu như xuất phát từ thâm tâm: "Đại nhân cần gì làm lụng vấtvả như thế?

Muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi ta là được, ta nhất định biết gì nóihết, không có nửa lời giấu giếm."

"...

Rốt cục địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.Quái vật nói: "Địa ngục đã biến thành nơi thí nghiệm cấm kỵ, tất cả mọi thứ ởnơi này cực kỳ phiền phức, cả những quái vật Ác Mộng chủ trì các mục thínghiệm ở đây cũng đã chết."

"Vậy ai đang chủ trì chuyện ở nơi này?"

Liễu Bình lại hỏi."

Chủ trì?"

Quái vật cười khổ một tiếng rồi nói: "Địa ngục đã hoàn toàn xong đời, nhữngsản phẩm thí nghiệm ***** đó sẽ lập tức thoát ly nơi này, chúng sẽ hủy diệttất cả!"

Tên bãi cỏ có thêm một mộ bia.ể ầ ểThi thể không đầu của con quái vật kia bị chôn dưới bãi cỏ, dùng mộ bia đểđánh dấu.Liễu Bình dùng dây thừng cột gúc vào tóc của cái đầu rồi vắt ở bên hông.Làm xong tất cả những chuyện này, Liễu Bình đi đến trước cửa địa ngục lầnnữa."

Được rồi, chúng ta phải đi vào."

Hắn nói với giọng điệu nghiêm trang, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.Lucifer đã tiến đến cảnh cáo một lần.Con quái vật kia vừa thấy cánh cổng địa ngục mở ra thì lập tức không cảnh báothù, vội vàng muốn thoát đi.Có thể thấy được tình huống nơi này đã tương đối nguy hiểm.Đông!

Cánh cổng bị Liễu Bình dùng một chân đá văng, làn gió xa xăm lập tứcthổi tới từ sâu trong hắc ám.Vô số những thi thể chi chít lơ lửng trên máu loãng, làm trong gió tràn ngập khítức huyết tinh và tanh tươi khó có thể miêu tả.Liễu Bình vỗ vỗ đầu quái vật, hỏi: "Này, cái cầu nổi ở đây đã gãy, phải làm saomới có thể đi qua?"

"Băng sương!"

Cái đầu kia vội vàng nói, "Nguyên tố khác đều không được, chỉ có băng sươngmới có thể ngưng kết ra một thông đạo tồn tại tạm thời ở chỗ cây cầu gãy, sauđó ngươi có thể đi đến cuối đại điện này."

Liễu Bình cười nói: "Ngươi cũng rất thông minh, biết phải nói thật, nhưngngười chỉ nói một phần sự thật mà thôi."

"Đại nhân, ngài hỏi cái gì thì ta nói cái đó, tuyệt đối không giấu giếm!"

Cái đầu quái vật nói với giọng điệu thành khẩn."

Vì sao không thể phi hành?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là đại diện cấm bay, nghe nói ngày xưa khi thường để thiết kế nơi này,cảm thấy tất cả linh hồn đã chết phải dùng tư thế nghiêm túc và trang trọng đểbị thẩm phán tại đây, cho nên không cho phép phi hành."

Quái vật nói."

Nếu phi hành thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy phải hỏi thượng đế."

Quái vật nói đúng sự thật."

Thượng để ra nói chuyện đi nào."

ễLiễu Bình nói.Giọng nói uy nghiêm của thương để lập tức vang lên bên tai hắn: "Nếu tùy tiệnphi hành chỗ này thì phải giao nộp một khoản sử dụng không trung."

"Tức là phải giao tiền, đúng không?"

Liễu Bình châm chọc."

Không đơn giản như vậy, bởi vì làm ra hành vi không trang trọng như phi hànhở đại điện địa ngục, nên còn phải chịu phạt nặng, giao nộp tiền phạt xong thìphải làm ***** li ở nhân gian truyền đạo của ta, trở thành một trừ ma sư, phải hiếncả đời cho sự nghiệp trừ ma."

"...

Ta vẫn tiếp tục đi đường đi."

Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái, trên vai lập tức hiện ra một con thỏ."

A ha -- ta nghe thấy cả rồi –– là phải dùng băng sương làm cầu đúng không?Dễ ẹt thôi."

Con thỏ xoa tay hầm hè nói."

Vậy ta lên."

Liễu Bình nói."

Đi đi!"

Con thỏ nói.Thân thể Liễu Bình khẽ động, đạp lên thi thể trôi nổi trên máu loãng, mũi chânnhẹ nhàng điểm vài lần thì đã phóng qua một khoảng cách, lặng lẽ dùng ở vị tríđứt gãy của cây cầu."

Băng sương hiện hóa."

Con thỏ học dáng vẻ của Liễu Bình mà búng tay một cái.Tầng tầng lớp lớp băng sưong tuyết trắng ngưng kết ra từ hư không, tiếp tụcthành hình trên mặt cầu đứt gãy, cứ lan tràn mãi vào sâu trong hắc ám.Một cây cầu băng tuyết lập tức thành hình!"

Được rồi.Nơi này có quá nhiều cổ quái, tốt nhất người hành động nhanh một chút."

Con thỏ nói."

Đa tạ."

Liễu Bình không ngừng chạy như bay về phía trước dọc theo mặt cầu, tốc độdần dần nhanh hơn.Đột nhiên.Cái đầu quái vật bên hông của hắn cất tiếng cười to: "Ha ha ha, thằng nhãi đángchết, tuy ta nói cho ngươi biết phương pháp, nhưng không nói cho ngươiế ắ ồchuyện này khó đến mức nào!

Ngươi sắp xong đời rồi!"

Liễu Bình vừa đi vội, vừa nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy những thi thể trôi nổi đó dần dần sống lại, mang theo vết máu đầyngười bò lên cây cầu băng tuyết, ý đồ ngăn Liễu Bình lại."

Huyết nhục.."

"Một người sống!"

"Ăn hắn!"

"Hắn không thể chống đỡ...

Sức mạnh của chúng ta!"

Đám thi thể phát lên tiếng gào rống trầm thấp, dần dần chất dày đặc cả mặt cầu.Trong hư không bên cạnh Liễu Bình hiện ra từng thanh binh khí, giọng nói củaAndrea theo đó mà vang lên: "Xem ra phải chiến đấu, Liễu Bình."

"Không, bọn chúng đều là người chết, đã không thể *****, giống như kẻ bênhông ta vậy –– Diệt sát linh hồn chúng thì ta lại cảm thấy làm hơi quá, dù saochúng cũng là người bị hại."

Liễu Bình suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức duỗi tay mở sách thẻ ra, lấy một thẻbài rồi quăng ra ngoài.-------Chương 1018: Ngươi đã bị "Trực Tử Âm Giới' công kíchPhanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, thẻ bài hóa thành một giá cắm nến tản rathánh quang nhàn nhạt."

Giá cắm nến thần thánh."

"Thuyết minh: Phóng thích ánh nến trừ tà khiến tất cả tà ác không thể tiến vàonơi ánh nến bao phủ."

"(Muốn sử dụng giá cắm nến thì cần đưa tiền, mỗi giây tốn một gram hoàngkim, tiền không đủ thì sẽ bị đá ra khỏi phạm vi thánh quang bao phủ)."

Liễu Bình cầm giá cắm nến đi đến phía trước.Tất cả thi thể bị ánh nến chiếu rọi trên đường đều bị đẩy bay ra, rơi vào máuloãng đằng xa, liên tục phát lên tiếng "Bùm".Giọng nói của thượng để theo đó mà vang lên: "Xem đi, người đứng trong ánhnến nhìn có vẻ thần thánh cỡ nào!

Uy nghiêm cỡ nào!

Có sức mạnh cỡ nào!Ngươi là hi vọng cuối cùng của trong nhân thế!"."

Được rồi, ta chỉ đang tiêu tiền mà thôi, đừng nói nhiều như vậy."

Liễu Bình nói.Liễu Bình đi nhanh trên cây cầu băng tuyết một lát, phía trước đột nhiên xuấthiện một người chết bụng phệ.Nó mặc một bộ trường bào ma pháp hoa lệ, trên mười ngón tay đeo đầy nhẫnđược khảm đá quý, trong tay còn nắm một thanh trường thường được chế thànhtừ hoàng kim."

Huyết...

Nhục...

Cho ta ăn..."

Người chết này lung lay xông tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình giữ giá cắm nến lên.Thánh quang chiếu sáng tất cả hắc ám, làm tất cả những người chết gần đó bịđánh bay ra ngoài.Nhưng người chết bụng phệ kia lại êm đẹp đứng trong phạm vi thánh quangchiếu rọi, không có chuyện gì cả."

Hả?

Đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình giật mình hỏi."

Hắn tiêu tiền."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn lại người chết kia, chỉ thấy nó mở mồm to, lộ ra răng vàng đầymiệng Một cái răng vàng đột nhiên biến mất tăm hơi.ố"Ta...

Tốn một cái...

Răng vàng...

Mau cho ta ăn...

Thịt!"

Nước miếng người chết chảy ròng, nói với giọng điệu gấp không chờ nổi."

Thượng đế, đuổi nó ra ngoài."

Liễu Bình nói."

Không được, giá cắm nến này chỉ biết làm theo quy tắc –– nó thật sự có loạimỹ đức là kiên trì nguyên tắc, tuyệt đối không vì xuất thân của kẻ địch mà sinhra bài xích, càng không tùy tiện công kích -- Cái này gọi là chúng sinh bìnhđẳng, con trai của ta."

Thượng để nói với giọng điệu thâm trầm mà tràn ngập cảm khái.Liễu Bình mắng: "Cái gì mà chúng sinh bình đẳng, ngươi là thứ ham tiền màthôi!"

Hắn tiện tay lấy ra một chiếc roi dài từ hư không, múa may roi hung hăng quấtvào người chết kia.Người chết lập tức bị quất bay ra, phát ra từng tiếng nổ vang ngay trên khôngtrung, sau đó mới ngã vào máu loãng đằng xa.Nó vốn muốn tiếp tục vọt tới chỗ Liễu Bình, nhưng trường thương hoàng kimnặng nề trên tay kéo nó cùng chìm sâu vào máu loãng.Con đường phía trước lại trở nên thông thoáng.Liễu Bình cúi đầu nhìn vào chiếc roi.Andrea khẽ cười và nói: "Nó gọi là roi nổ, đánh trúng kẻ địch thì sẽ phát ra từngtiếng nổ mạnh."

"Binh khí không tồi."

Liễu Bình tán thưởng một tiếng, thả roi dài lại vào hư không, giơ giá cắm nếnlên tiếp tục đi về phía trước.Trên đường không còn xuất hiện bất ngờ nào nữa, tất cả người chết bị ánh nếnbài xích ở bên ngoài, không tự chủ được bay ra khỏi cây cầu băng tuyết, rơi vàomáu loãng.Chừng mấy chục hơi thở sau.Rốt cuộc Liễu Bình cũng đến cuối đường.Nơi này căn bản không có đường đi.Trên vách tường màu xám, có một bích hoạ được bồi thành từ máu tươi, có vẽmột nữ tử cầm giá cắm nến trong tay..Liễu Bình nhìn giá cắm nến trong tay mình, lại nhìn về phía giá cắm nến củanàng ta.Giá cắm nên kia không phải màu bạc, mà toàn thân màu đen, tản ra ánh sángđen."

Này, chúa tể toàn trí toàn năng, ra nói chuyện này."

ắHắn im lặng nói.Giọng nói của thượng đế không vang lên.Đột nhiên.Cái đầu quái vật bên hông hắn lại cất tiếng cười to lần nữa: "Ha ha ha, tiểu tửđáng chết, tuy người đến được nơi này, nhưng khi người lấy ra giá cắm nên kiathì nhất định phải chết ở chỗ này!"

"Vì sao?"

Liễu Bình trấn định hỏi."

Bởi vì giá cắm nến của ngươi lấy tiền thì không giết người, nhưng giá cắm nếncủa vị nữ sĩ này lại không giống, nó chỉ lấy mạng!

Ngươi chuẩn bị chết đi!"

Cái đầu tràn đầy hận ý mà nói.Tiếng nói vừa dứt.Bích hoạ huyết sắc dần dần trở nên sinh động -- Nữ sĩ được vẽ thành từ máutươi sống lại, nàng ta ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Liễu Bình bên ngoài bíchhoạ -- và giá cắm nến trên tay hắn.Nàng ta lên tiếng: "Ta thu lấy, mạng của ngươi."

Nữ sĩ giơ giá cắm nến trong tay lên.Chỉ một thoáng, từng hắc quang tỏa ra từ giá cắm nến, biến tất cả chung quanhthành mảnh đất hắc ám duỗi tay không thấy năm ngón tay.Chỉ có giá cắm nến thần thánh trong tay Liễu Bình còn tản ra bạch mang nhànnhạt.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi đã bị "TrựcTử Ám Giới công kích."

"Hiệu quả: Chỉ cần bị hắc ám bao phủ thì lập tức tử vong."

"Bởi vì trên tay người có giá cắm nến thần thánh, hắc ám nhất thời không thểbao phủ thân thể người, bởi vậy ngươi có thể tạm thời tồn tại."

"Chú ý:""Dưới sự công kích của loại ám giới Kỳ Quỷ chí tà này, hoàng kim mà mỗi giâygiá cắm nến thần thánh sẽ tiêu phí tăng lên gấp trăm lần."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Trong bóng đêm, giọng nói xa xăm của nữ sĩ vang lên: "Giá cắm nến thầnthánh...

Thứ buồn cười, ta đã làm nó sinh ra tiêu hao gấp trăm lần, khi ngươikhông còn tiền thì không thể làm nó vận hành nữa...

Cũng được, ta chờ thờikhắc đó."

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, giơ giá cắm nến lên cao, chiếu sáng hắc ám chungquanh."

Kiếm."

ắHắn nói ra một chữ.Trong hư không hiện ra bảy tám thanh trường kiếm, lơ lửng bất động ở giữakhông trung.Liễu Bình chọn một thanh trường kiếm, một tay giơ giá cắm nến, một tay cầmkiếm và nói: "Nữ sĩ, xin cho ta đi qua đi -- bởi vì ngươi không giết được ta."

"Hừm?

Vì sao?"

Nữ sĩ kia rất hứng thú mà hỏi."

Ngươi không thể tưởng tượng được tài phú của ta, cho dù là tiêu hao gấp trămlần, cũng cần đến mấy ngàn năm thì thánh quang trên giá cắm nến thần thánhmới có chút khả năng tắt đi."

Liễu Bình dựng thẳng kiếm lên.Ong -- Trường kiếm không ngừng chấn động, bắt đầu áp súc kiếm quang mãnhliệt.Bí Kiếm Chấn Trảm đã được chuẩn bị ổn thoả.-------Chương 1019: Đầu người ăn rất ngon, cảm tạNàng ta mặc một bộ trường bào huyết sắc, trong tay cầm giá cắm nến, tỏa ra hắcám vô tận.Nàng ta ngồi trên bích hoạ, rũ mắt nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói:"Ngươi là sứ giả của thượng đế sao?"

"Không, ta không phải."

Liễu Bình nói."

Không có khả năng, lão đầu đáng chết kia tuyệt đối không đưa giá cắm nếnthần thánh cho một người mà hắn không tán thành."

"Đại khái có thể xem ta như chiến hữu của hắn."

"Trước kia các ngươi quen biết à?"

"Ta quên mất rất nhiều chuyện, mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, hẳn đã từngcùng nhau ăn cơm."

"Cho nên người tới địa ngục...

Là vì nguyên nhân gì?"

"Đây là bí mật giữa ta và hắn, tóm lại, chúng ta sẽ không làm mọi chuyện trởnên tệ hon."

Nữ tử huyết bào trầm ngâm mấy phút, sau đó nói nhỏ một câu: "Đúng vậy, mọichuyện đã tệ nhất có thể rồi, các ngươi thật sự không thể làm mọi chuyện trởnên tệ hơn, các ngươi có thể giữ được mạng ở chỗ này đã là không tồi."

"Nàng là ai?"

Liễu Bình hỏi nhỏ một câu."

Người một nhà, Đại Địa chi Mẫu Gaia -- Nhưng nàng đang hận ta."

Thượng để nói ngắn gọn."

Vì sao?"

"Bởi vì lúc Ác Mộng tới, ta đã chết, cho nên toàn bộ nhân gian và mặt đất đềubị hủy diệt."

"Nàng hy vọng người chiến đấu?"

"Đúng vậy, lúc mặt đất bị hủy diệt, nàng mất đi quá nhiều sức mạnh, hiện giờcũng bị tổn hao thực lực giống như chúng ta."

Liễu Bình nhìn về phía nữ tử huyết bào trên bích hoạ, ánh mắt dừng lại trên giácắm nến trong tay nàng ta.Nữ tử phát hiện ánh mắt hắn, giải thích: "Địa ngục là một bên khác của thánhquốc, trong hai thế giới này, tất cả thành đôi, tác dụng lại bất đồng."

"Chúa tể toàn trí toàn năng không cam lòng chết như vậy, hắn và ta đi vào nơinày là vì nghĩ cách cứu vớt cục diện."

ễLiễu Bình nói."

Hắn dùng tử vong để chạy trốn, mà ngươi -- ta cảm nhận được thực lực củangươi cũng tổn thất nghiêm trọng, không khác gì ta cả, chỉ sợ chúng ta như vậythì không làm được cái gì."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Địa ngục đã biến thành nơi thí nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của chúngsinh, nơi này cho ra đời tồn tại còn cường đại và hỗn loạn hơn xa quái vật ÁcMộng bình thường, cho dù Ác Mộng muốn thu thập chúng thì cũng không phảidễ làm được."

Đại Địa chỉ Mẫu nói."

Ta tới nơi này không phải muốn chiến đấu, là muốn tìm kiếm một con đườngmòn dẫn đến thánh quốc, mang toàn bộ thành quốc đi."

Liễu Bình nói."

Ta cũng biết con đường kia...

Ta có thể giúp người, nhưng người phải hứa vớita một chuyện."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình dùng một chút."

Sau khi mặt đất bị hủy diệt, địa ngục là địa bàn cuối cùng của nàng, nếu chúngta muốn làm cái gì, không được nàng cho phép là không làm được."

Thượng đế nói nhỏ."

Nói thử xem là chuyện gì."

Liễu Bình nói."

Mang ta đi luôn-- chỉ cần ta rời khỏi địa ngục, tất cả người chết trong địa ngụcsẽ rời khỏi theo ta, bọn họ phải được cứu vớt, mà không phải ở lại nơi này, trởthành đồ ăn của quái vật."

Đại Địa chi Mâu Gaia nói."

Một mình ta không làm được."

Liễu Bình nói."

Có ta và lão nhân đáng chết kia giúp người, có lẽ ngươi làm được."

Đại Địa chi Mẫu nói.Lúc này giọng nói của thương để lại vang lên: "Nàng biết nhược điểm của tất cảtồn tại, có nàng gia nhập thì chúng ta sẽ như hổ thêm cánh."

Như hổ thêm cánh...

Sống sót trước đi rồi nói sau.Liễu Bình thở dài, nói: "Được thôi, ta phải làm sao mới có thể mang ngươi đi?"

ẫ ấĐại Địa chi Mẫu Gaia nói: "Cái ngươi nhìn thấy chỉ là một bức tranh chân dungcủa ta, muốn tìm được nơi ta bị nhốt, phải xuyên qua một nơi cực kỳ nguyhiểm."

Ầm ầm ầm ầm –– Bích hoạ và cả mặt tường từ từ dâng lên.Chỉ thấy mặt sau bức tường này là một hành lang thật dài, hai bên hành lang làvô số nhũng lao tù, bên trong không có cái gì, chỉ có một ít máu và nội tạng.Ở cuối hành lang, có một người áo đen đang chợp mắt đúng đó.Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện thật ra hắn ta không phải mặc một bộ đồđen, mà là bị máu đen bôi khắp cả người.-- Hắn ta có một cái đuôi thật dài, cái đuôi đâm qua một loạt trái tim đã ngừngđập, nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn ta thì có vẻ là ăn xong nên nghỉ ngơi một lát.Đại Địa chi Mẫu Gaia nói: "Đây là sản phẩm thí nghiệm của Ác Mộng, lấy thânthể nhân loại cất chứa linh hồn quái vật Ác Mộng, sinh ra biến dị không tưởngđược, thực lực tăng lên mấy lần, nhưng lại có một nhược điểm ––"."

Nó không có thần trí, chỉ muốn ăn."

"Rốt cuộc thực lực của nó như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Lấy mức độ tổn hao thực lực của chúng ta hiện tại thì không có cách nào ứngphó với nó."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình nghiêm túc lắng nghe, sau đó tháo cái đầu quái vật bên hông xuốngrồi nói: "Ta thử xem."

Cái đầu quái vật kia cuống quít nói: "Đại nhân, ta luôn nói thật, chưa từng lừagạt ngươi."

"Để ta xem bản lĩnh thật của ngươi –– ngươi có thể chạy ra từ nơi ***** nhưvậy, nhất định có năng lực mà ta không biết."

Liễu Bình nói."

Đừng mà, ta chỉ lăn lộn trong vũng máu loãng vừa rồi, chưa từng thâm nhậpnơi nguy hiểm như vậy."

Quái vật đầu vội vàng nói."

Thật sao?"

Liễu Bình ném đầu người đi, sau đó bước vài bước rồi dùng chân đá bay rangoài.Đầu người phát ra một tiếng hét thảm, xẹt qua hành lang thật dài, trong nháymắt đã tới trước mặt quái vật kia.Cái mũi quái vật giật giật, lập tức mở mắt ra."

Đáng chết!"

ầ ắ ế ồ ỗĐầu người mắng một tiếng rồi bỗng hóa thành một hư ảnh, xuyên qua ngườiquái vật, lao thẳng qua tường rồi chẳng biết đi đâu.Thì ra nó nắm giữ ba lớp sức mạnh Kỳ Quỷ là hư hóa, xuyên thấu, làm lơ côngkích!"

Món đồ ăn thú vị."

Thân thể quái vật va chạm về phía sau, lập tức phá tan vách tường rồi đuổi theo.Hiện tại, trước hành lang chỉ còn lại Liễu Bình."

Nhân lúc này, ta dẫn người đi tìm bản thể của ta."

Đại Địa chi Mẫu trên bích hoạ nói.Nàng ta hóa thành một đường máu, bay xuống rồi quấn quanh thành một chiếcnhẫn màu đỏ thẫm trên ngón tay Liễu Bình.Liễu Bình không hề chần chờ, nhanh chóng lao về phía trước dọc theo hànhlang.Hắn đi vào vị trí ban đầu mà con quái vật đã đứng.Chỉ thấy nơi này có hai thông đạo, thông đạo bên trái là một con đường hướnglên trên, bên phải thì dẫn đến một con đường nhỏ sâu thẳm."

Mau!

Chúng ta đi thông đạo bên trái."

Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến tiếng thúc giục của Đại Địa chi Mẫu.Liễu Bình nhìn lại bên trái, chỉ thấy nơi đó có một cánh cửa mở rộng, ngoài cửalà bậc thang kéo dài lên trên.Hắn đi vội qua, đang muốn xuyên qua cánh cửa kia thì bỗng dừng lại."

Người"toàn thân là màu đen kia chui ra từ hư không, chắn trước cửa."

Đầu người ăn rất ngon, cảm tạ."

Nó nói với thái độ nghiêm túc, há mồm phun ra một vài mảnh vụn xương.Liễu Bình đứng tại chỗ mà nói: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì tránhđường đi, ta có chút việc phải làm."

Quái vật nói: "Ta muốn ăn ngươi."

Lúc nói đến "Ăn", nó đã hóa thành một ánh điện quang, trong nháy mắt tớitrước mặt Liễu Bình.Quái vật mở cái miệng rộng tràn đầy năng nhọn ra, dùng toàn lực cắn một cáivào đầu Liễu Bình.Răng rắc!

Tiếng hàm răng giao kích thanh thúy truyền đến.Quái vật không ăn được cái gì cả!

Nó lui về phía sau hai bước, nhìn lại LiễuBình.ấ ễ ẫ ỗChỉ thấy Liễu Bình vẫn đứng tại chỗ, mặt mang nụ cười và nói: "Thật ra cáingười nhìn thấy chỉ là ảo ảnh của ta, ta thật sự đã chạy trốn qua bên kia rồi."

Quái vật ngẩn ra, sau đó giận dữ hét: "Không!

Ngươi chạy không thoát!"

Nó xuyên qua đặc hiệu hư ảo của Liễu Bình, đuổi theo vào đường nhỏ sâu thẳmbên phải, nhanh chóng biến mất tăm hơi.Bên ngoài thông đạo bên trái, Liễu Bình đứng sau tường lắng nghe một hồi, sauđó đi dọc theo bậc thang hướng lên trên.- - Quả nhiên, tuy thực lực quái vật nàycường đại, nhưng không có thần trí.-------Chương 1020: Gái - Đại Địa chi MẫuTrên chiếc nhẫn đỏ thẫm, Đại Địa chi Mẫu Gaia đầy hứng thú mà hỏi: "Khôngchiến đấu gì mà đã tránh được thứ kia, nhìn có vẻ dễ dàng, thật ra cũng khôngphải chuyện đơn giản -- rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta cũng không biết, dù sao ta cứu người ra trước rồi chúng ta lại nói nhữngchuyện khác."

Liễu Bình nói.Hắn tiện tay lấy ra một túi lương khô từ không gian trữ vật, ném ra bóng đêmbên ngoài bậc thang.Trong chớp nhoáng.Con quái vật kia đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, lại nhanh chóng thối lui, đuổitheo lương khô không ngừng rơi xuống kia."

Tốc độ thật nhanh."

Liễu Bình thở dài, vung tay lên.Phát động "Đặc hiệu sư"!

Phát động "Lừa gạt"!

Chỉ thấy trong hư không chung quanh xuất hiện vô số binh khí.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, nắm một thanh trường đao tạo hình cổ xưatrong tay.Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến giọng nói của Đại Địa chi Mẫu: "Hìnhnhư ta đã nói với người, nó là một loại Ác Mộng hình người, thực lực cao hơnchúng ta."

Liễu Bình nói: "Có lẽ thực lực của nó cao hơn người và thượng đế ––"Quái vật đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.Gần như trong nháy mắt, cả người Liễu Bình run rẩy rồi xoay người, trường đaotrong tay đâm vào miệng quái vật.Tiếng sấm đánh ầm ầm nổ vang từ thân đao.Một điện quang lao thẳng đến, trong nháy mắt đã xuyên thấu đêm tối và trờicao, oanh kích lên toà nhà hình tháp cách đó hơn vài trăm thước.Một đao!

Đầu quái vật nổ tung, thân thể bị mổ ra từ chính giữa, màu đen bay lảtả bị gió thổi bay ra.Cứ như có ma lực nào đó, chỉ thấy máu trong thi thể tự động bay ra tới, toàn bộxông lên giữa không trung, văng lên bức tường đối diện rồi vẽ ra chữ "Nhất"mạnh mẽ hữu lực.ấ ể ế"Đao tên là Lấy máu, một đao đánh trúng mục tiêu có thể bỏ hết máu trên ngườikẻ địch đi."

Andrea thản nhiên nói."

Binh khí không tồi."

Liễu Bình tán thưởng một tiếng, sau đó thả trường đao lại vào hư không.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Ngươi thi triển đao pháp mà ÁcMộng không biết: Chiến Trảm""Lần công kích này đã kích hoạt 'Giết chóc làm vui, giúp người đạt được mộtlượng hồn lực lớn."

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực, giết thêm một tên như vậy thì ngươi có thể chuẩn bị độkiếp."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Thân thể quái vật cũng bị mổ thành hai mảnh, nhưng vẫn dùng cái đuôi cột haimảnh thân thể vào nhau, kiên cường đứng ở nơi đó.Cho dù đầu đã nổ, nó vẫn lên tiếng hỏi: "Đạo pháp này của ngươi gì?

Vì sao tậphợp thiết lập của ta hoàn toàn không có tác dụng?"

"Đây là đao pháp không có trên thế giới."

Liễu Bình nói."

Khó trách...

Nếu ta có thêm được một mạng...

Có lẽ sẽ ăn được ngươi."

Quái vật thở dài và nói.Cuối cùng nó không kết nối thân thể được nửa, hai mảnh thân thể rơi xuống bậcthang, cứ lăn mãi xuống phía dưới.Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến giọng nói hoang mang của Đại Địa chiMẫu Gaia: "Vì sao người mạnh như vậy?

Chẳng lẽ người đang trong trạng tháimạnh nhất?

Không đúng, ta cảm giác được nguyên khí của ngươi tổn hao rấtnhiều..."

"Là như vầy -- tuy chúng ta đều bị thời đại vứt bỏ, ví dụ như các ngươi, mộtngười giả chết trốn đi, một người bị nhốt, nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội quậtkhởi."

Liễu Bình nói."

Ngươi đã vượt qua khoảng thời gian ban đầu kia?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi."

Đó là khoảng thời gian rất khó khăn–– nhưng ta đã bước đầu quật khởi, tranhđoạt thực lực lần nữa –– Dù sao chúng ta cũng muốn báo thù, đúng không?"

Liễu Bình nói.Trầm mặc một hồi.ỗ ẫ ể ếBỗng nhiên, Đại Địa chi Mẫu Gaia và chúa tể toàn trí toàn năng cùng lên tiếng:"Chúng ta nhất định sẽ báo thù."

Liễu Bình vừa lòng gật gật đầu, nói: "Có lẽ chúng từng đánh bại chúng ta,nhưng chúng ta không bị đả đảo, cho nên chúng ta nhất định có thể cứu vớtchúng sinh và thế giới."

Hắn xoay người, tiếp tục đi nhanh lên trên dọc theo bậc thang.Trang viên Ác Mộng.Tất cả người hầu tập trung trước lâu đài, đúng thành hai hàng chỉnh chỉnh tề tề,lặng ngắt như tờ.Chủ trang viên đứng trên bậc thang, chấp đôi tay lại, cất tiếng nói: "Trấn địnhmột chút, đừng làm ra bất cứ hành động không lễ phép nào, phải duy trì cử chỉvà thần thái giống với đồng bạn chung quanh ngươi, nếu không ta cũng khôngthể bảo đảm kết cục của ngươi."

"Tuân lệnh, đại nhân."

Đám người hầu cùng đáp lại.Chủ trang viên lấy ra một đồng hồ quả quýt để xem thời gian, sau đó gật đầu vànói: "Còn năm giây."

Mọi người nín thở đứng hầu.Sâu trong không trung bỗng vang lên một tiếng gầm rú nặng nề.Một sương mù màu xám đậm rơi xuống từ tầng mây, giáng xuống như sao băng,đâm ra một hố thiên thạch thật lớn ở bãi cỏ trước trang viên.Chủ trang viên phong độ nhẹ nhàng mà hành lễ, mở miệng nói: "Trang viênhoan nghênh ngài, chúa tể Ác Mộng, Mộng Yểm La Vương của linh hồn chúngsinh."

Một bóng dáng màu đen trôi nổi lên từ hố thiên thạch.Chỉ thấy nó cao chừng sáu mét, toàn thân tản ra hắc quang thâm thúy, có hìnhngười, trên lưng mọc ra bảy tám cánh tay dài màu đen, nhẹ nhàng rung độngtheo gió.Nó có một gương mặt tương tự như nam tính nhân loại thành niên, trên mặt đầyvẻ bình thản và thương xót."

Trái cây ta muốn đã chuẩn bị sẵn hết chưa?"

Nó hỏi."

Thưa rồi, chủ nhân của ta, đã chuẩn bị xong cả rồi."

Chủ trang viên nói.Gã rút ra cả bộ thẻ bài, cung kính đưa lên hư không.Thẻ bài bay qua, dùng trước mặt Mộng Yểm La Vương kia."

Không tồi, những linh hồn đó đều được đào tạo tới trình độ tương đối cao..."

ểMộng Yểm La Vương xem xét các thẻ bài, trong những cái tay dài màu đen trênlưng kia, bỗng có một bàn tay vươn đi rất xa, bắt đi một tên trong đông đảongười hầu.Hư không hiện ra một cái mồm to tràn đầy răng nanh sắc nhọn.Người hầu kia còn không kịp kêu thảm thiết thì đã bị kéo vào cái mồm đó, biếnmất tăm hoi."

Ồ?

Người hầu gần đây người thu không tồi đấy."

Mộng Yểm La Vương cúi đầu xem kỹ thẻ bài, những cánh tay trên người "Bábá bá"bay ra, bắt lấy đám người hầu kia rồi ném hết lên giữa không trung.Một rồi lại một cái mồm to đầy răng nanh xuất hiện.Chúng cắn những người hầu đó, sau đó nhẹ nhàng khép lại, nuốt người hầu vàotrong miệng, không ngừng nhầm nuốt.Trong lúc nhất thời, khắp chốn hư không đều là tiếng nhấm nuốt và tiếng kêurên thảm thiết.Chủ trang viên khiêm tốn cúi đầu, nói: "Được đại nhân khích lệ là vinh hạnhcủa ta."

"Nhưng ta nghe nói cái tên đầy người xúc tua kia gần đây có tới, nó tới làm gì?"

Mộng Yểm La Vương hỏi."

Sóng công kích *****ên của triều Ác Mộng do ngài ấy chủ trì, cho nên ngài ấythuận đường đến xem."

Chủ trang viên nói."

Rõ ràng là thứ rác rưởi, lại muốn cướp đợt thu hoạch linh hồn *****ên của thếgiới Vĩnh Dạ, chẳng lẽ nó cho rằng Vĩnh Dạ đơn giản như vậy?"

Mộng Yểm La Vương nói.Chủ trang viên cúi đầu, vẫn duy trì nụ cười, không nói một lời.Mộng Yểm La Vương đợi một giây, thấy gã không nói lời nào thì mới nói:"Đúng rồi, chuyện của những chúa tể Ác Mộng chúng ta thật sự không tiện nóitrước mặt những kẻ phụng dưỡng các ngươi, vậy ta đi đây."."

Đại nhân, còn có một chuyện."

Chủ trang viên nói."

Chuyện gì?"."

Thí nghiệm tử hồn trong địa ngục gặp phải chút phiền phức."

"Thí nghiệm về linh hồn? –– Những kẻ phụng dưỡng các ngươi tìm mọi cáchkhiến cho linh hồn trở nên càng mỹ vị, điểm này đáng khen ngợi."

Mộng Yểm La Vương suy tư một giây, vỗ tay và nói: "Được rồi, ta đích thân đimột chuyến."

"Đa tạ đại nhân bài ưu giải nạn cho chúng ta."

Chủ trang viên cúi đầu thật thấp và nói."

Cũng không có gì, chỉ là một vài linh hồn mùi vị không quá bình thường...Nhìn chúng tuyệt vọng giãy giụa trong miệng ta, thật ra cũng là một chuyện vôcùng mỹ diệu...

Cho dù là những linh hồn đã điên rồi."

Tiếng nói vừa dứt.Mộng Yểm La Vương dần biến mất trong hư không.Chờ đến mấy chục hơi thở sau, chủ trang viên mới chậm rãi ngẩng đầu, thởphào một hơi.Gã nhìn quanh trang viên không một bóng người, lẩm bẩm nói: "Cho dù là vịchủ nhân nào tới, ta cũng phải tuyển chọn một đám thủ hạ mới...

Chậc."

-------Chương 1021: Những kẻ phụng dưỡng Ác Mộng và các vị vuaBên kia.Địa ngục.Liễu Bình mở miệng hỏi: "Ngươi bị nhốt ở chỗ này sao?"

Trong một vật chứa pha lê cỡ lớn ở đối diện hắn, một thi thể nữ mặc trường bàomàu đỏ lơ lửng trong dung dịch trong suốt.Chung quanh vật chứa pha lê to lớn đó còn có càng nhiều những vật pha lê nhỏhẹp giống như quan tài, bên trong chứa đầy các loại chúng sinh.Hiển nhiên, nơi này là kiệt tác của bọn quái vật Ác Mộng."

Không, ta không phải bị nhốt ở chỗ này,"Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm trên tay Liễu Bình, Đại Địa chi Mẫu Gaia cất tiếngnói: "Đây chỉ là xác ngoài của ta, nó đã không còn sức mạnh gì nữa rồi ––người phải tìm được đôi mắt ta, tất cả mọi thứ của ta đều nằm trong đôi mắt."

Liễu Bình nhìn lại thi thể nữ kia, quả nhiên thấy vị trí hai mắt của nàng ta chỉcòn lại đôi hốc mắt thật sâu, đôi mắt sớm đã không biết đi đâu rồi."

Lấy mắt tàng thần, ý tưởng này tương đối tuyệt."

Thượng để tán thưởng nói."

Cút đi, lão nhân chết tiệt, hễ ngươi có dũng khí đứng ra đánh một trận thì tacũng không rơi vào kết cục như vậy."

Đại Địa chi Mẫu Gaia bực bội nói."

Thế sự không thể cưỡng cầu đâu, nữ sĩ thân ái."

Thượng để thở dài và nói.Liễu Bình ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Nữ sĩ, đôi mắt của ngươi ở nơi nào?"

"Nó bị nhốt trong một nơi hoàn toàn hắc ám, ta có thể cảm ứng được nó –– Điqua bên này."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.Một tia hồng quang hiện ra từ chiếc nhẫn, xuyên qua đại sảnh tràn đầy vật chứabằng pha lê và thi thể, chỉ thẳng về hướng một cánh cửa nhỏ trên vách tường.Liễu Bình nhẹ nhàng bật cao, nhảy lên rồi duỗi tay mở cửa.Rầm -- Cánh cửa trực tiếp rơi xuống, ngã vỡ thành năm bảy mảnh trên mặt đất.Liễu Bình đang muốn hành động thì chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốtnhanh chóng hiện lên: "Chú ý!"

"Bổn danh sách cảm nhận được nguy cơ xưa nay chưa từng có, lâm thời thêmvào hệ thống nhiệm vụ.".ố ồ"Lập tức tuyên bố nhiệm vụ dạng sinh tồn."

"Ngươi phải nắm chặt thời gian, lập tức rời khỏi địa ngục."

"-- Hoặc người phải tham dự một cuộc chiến đã định sẵn sẽ thất bại, đồng thờisống sót vào thời điểm cuối cùng."

"Chọn một trong hai, nhiệm vụ kết thúc sẽ đạt được khen thưởng: Suất diễnhoàn toàn mới."

"Nhiệm vụ thất bại: Hoàn toàn tử vong, tất cả kết thúc."

Liễu Bình giật mình."

Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn hỏi."

Tình huống khẩn cấp, xin hãy lập tức hành động!"

Danh sách đáp lại.Cùng lúc đó, trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ không ngừng thoánghiện: "Dao động dị thường đã bắt đầu xuất hiện, loại đặc thù này tuyệt đốikhông phải kẻ phụng dưỡng Ác Mộng bình thường có thể có được, hẳn là mộtchúa tể Ác Mộng khác."

Chúa tể Ác Mộng?

Liễu Bình cẩn thận suy nghĩ, bỗng phát hiện một điều.Bắt đầu từ khi thể thân Delia, những tồn tại hắn tiếp xúc được như thầy giáo,cha mẹ, quý phụ, người hầu, chủ trang viên đều sắm vai người đào tạo linh hồnchúng sinh.Thậm chí thế giới mà hắn và thường để liên thủ làm nổ tung kia còn được gọi là"Mật Lương Trấn".Tất cả những điều này đều là phục vụ cho tồn tại nào đó, đó là -- Chúa tể ÁcMộng.Nếu danh sách nói "Một vị chúa tể Ác Mộng khác", vậy chứng minh tuyệt đốikhông chỉ có một chúa tể Ác Mộng.Rốt cục những tồn tại đó là dạng gì?...

Không được, không thể đi.Nhất định phải biết rõ chuyện này.Liễu Bình thở dài và nói: "Nữ sĩ, thượng đế, hình như có một chúa tể Ác Mộngsắp tới, ta tính tạm thời không trốn, đi tìm mắt của nữ sĩ trước, sau đó thông quađường mòn bí ẩn kia rời khỏi địa ngục, lấy thánh quốc về -- các ngươi có thểgiúp một chút không?"

"Ta sẽ toàn lực giúp ngươi."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Thượng để tồn tại cùng ngươi."

Thượng đế nói."

Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục đi tới!"

ễ ầLiễu Bình xoa tay hầm hè và nói.Hắn tăng nhanh bước chân, xuyên qua hành lang thật dài, tiến vào một đại sảnhhoàn toàn mới.Chỉ thấy ở giữa đại sảnh có một con quái vật hình thể khổng lồ đang đứng.Nó như sản vật được tạo nên do vô số linh hồn dung hợp lại với nhau, toàn thânkhông ngùng hiện ra từng gương mặt thống khổ.Một nam tử cầm đàn violon trong tay đứng một bên, nhẹ nhàng kéo dây đàn, thảra từng âm phù trấn hồn, nỗ lực làm con quái vật bình tĩnh trở lại.Là Lucifer!

Hắn ta chú ý Liễu Bình đã xuất hiện, lập tức mở miệng nói: "Đừngtới gần, nó rất nguy hiểm."

"Lucifer mất đi sức mạnh, chỉ có thể tạm thời trấn áp con quái vật này, nhưngngười có thể giết nó, có lẽ vô số linh hồn trên người nó đã được giải phóng,chúng sẽ dẫn đường chúng ta tìm kiếm tròng mắt."

Giọng nói của thương để truyền đến.Liễu Bình kéo ra một thanh trường mâu tỏa lên tiếng kêu to sắc nhọn từ hưkhông, toàn lực ném mạnh ra ngoài -- Quái vật lập tức bị xuyên thủng.Vô số gương mặt trên người nó cùng nhìn về phía Liễu Bình, oán độc quát:"Ngươi đáng chết!"

"Cẩn thận, là thuật pháp oán linh, người sẽ chịu nguyền rủa chắc chắn phải chết,nhưng thuật này có nhược điểm, nếu người biết kỹ năng chết giả thì có thể tránhđược."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nhắc nhở.Liễu Bình nhún vai và nói: "Ta nghe các ngươi, hai vị."

Thân thể hắn nhẹ nhàng lay động vài cái, ngã xuống mặt đất, cất tiếng nói: "A,ta đã chết."

"Xem kìa, diễn xuất này giống ngươi không?

Nam nhân các ngươi đều có chungmột đức hạnh."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói với thượng đế."..."

Thượng đế.Đợi một giây.Quả nhiên tất cả dao động nguyền rủa trong hư không đã bình ổn lại.Liễu Bình bò dậy từ mặt đất, nhìn lại con quái vật kia, chỉ thấy nó bị trườngmâu đóng đinh trên cột đá, giãy giụa nửa ngày cũng không thể thoát thân.Chất đá màu xám dần dần lan tràn từ điểm trường mâu đâm vào, nhanh chónghoàn toàn thạch hóa con quái vật.Nó dần biến thành một bức tượng đá khổng lồ quỷ dị.ễ ể"Liễu Bình, mâu thạch hóa chỉ có thể thạch hóa, còn phải thêm một kích mớiđược."

Andrea nói.Cô bé đưa qua một thanh đại chuỳ thép cao ba mét từ hư không."

Có hơi nhỏ đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Cái này có thể đứng xa một chút để gõ."

Andrea nói."

Cho ta cây búa đinh đi, ta ném qua."

Liễu Bình nói.Andrea nghĩ cũng đúng, như vậy càng an toàn."

Được, ta tìm xem –– có!"

Một thanh búa đinh màu bạc lớn bằng bàn tay xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình bắt lấy búa đinh, dùng toàn lực ném mạnh về phía con quái vật đã bịthạch hóa Chỉ thấy ngân quang chợt lóe.Từng tảng đá vụn to lớn vỡ ra, ào ào rơi xuống mặt đất.Quái vật đã không còn tồn tại.-------Chương 1022: Những kẻ phụng dưỡng Ác Mộng và các vị vuaCùng lúc đó.Ở một chỗ khác trong lâu đài-- Ở cánh cổng lâu đài, một tồn tại hình người toànthân đen nhánh đang đứng.Là Chúa tể Ác Mộng Mộng Yểm La Vương!

Nó cao chừng sáu mét, một bàntay màu đen trên lưng nhẹ nhàng đẩy về phía trước.Cánh cổng địa ngục ầm ầm mở ra.Mộng Yểm La Vương đi vào, nhìn quanh đại điện đầy máu loãng và vô số thithể trên mặt dần hiện ra nụ cười hơi ý giễu cợt."

Tuyệt vời..."

Nó vừa nói ra hai chữ thì tất cả thi thể trong đại điện nhảy dựng lên, đạp lênmáu loãng, điên cuồng bỏ chạy ra phía sau đại điện.ra.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi ***** thể thínghiệm dung hợp linh hồn."

"Tuy rằng là nhờ Lucifer dùng sức mạnh định thân quái vật, nhưng dù sao kíchcuối cùng vẫn do người ra tay."

"Ngươi đã kích hoạt Giết chóc làm vui."

"Từ cái chết của con quái vật này, người thu hoạch được số lượng lớn sức mạnhlinh hồn vặn vẹo, chất lượng của chúng rất thượng thừa, cho nên hồn lực củangươi đã đầy."

"Chúc mừng!"

"Ngươi có thể đột phá cảnh giới tiếp theo."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, không khỏi có chút cảm khái.Lucifer là người tốt cỡ nào!

Vật lộn với quái vật lâu như vậy, kết quả lại nhườngmột kích cuối cùng cho hắn."

Đi,"Hắn nhìn về phía Lucifer và nói, "Địa ngục đã không an toàn, theo ta đi, tamang người cùng trở về thánh quốc."

Lucifer buông đàn violon, do dự nói: "Hiện tại ta không có tiền."

"Ta bao, chút tiền này không cần ngươi nhọc lòng."

Liễu Bình hào sảng mà vỗ ngực nói.Hắn vừa chú ý thấy trên quần của Lucifer đã bị mài ra mấy cái lỗ –– Rõ ràng làthánh âm sự cường đại, kết quả lại sa sút đến như vậy, thật là không nên.ề ề ố"Ngươi thật sự chịu ra tiền?

Giúp đỡ ta trở về thánh quốc?"."

Đúng vậy, không sai, tuy ngươi không mặc áo trên, nhưng quần cũng nên đổimột cái."

"Ta muốn sửa đúng một chút, thật ra ta không thích ở trần, nhưng cái áo cuốicùng đã bị mài mòn lúc chiến đấu."

"Được rồi!

Ta bao luôn áo trên!"

Liễu Bình nói."

--Vì sao người lại giúp ta như vậy?"

Lucifer chần chờ nói."

Nhờ việc người định thân quái vật để ta ra đòn cuối cùng."

Liễu Bình nói.Lucifer lập tức hiểu ra."

Ngươi giết nó sẽ có được một số chỗ tốt?"

Hắn hỏi."

Không sai."

Liễu Bình thừa nhận.- - Hắn có thể bắt đầu độ thiên kiếp vào bất cứ lúc nào, từđó đột phá lên cảnh giới tiếp theo.Cảnh giới tiếp theo gọi là gì?

Quy Nguyên Cảnh!

Hình như là cái tên này.Nghe nói cảnh giới này sẽ nghênh đón đột phá khá lớn.- -Cái này là nhờ vừa rồiLucifer định thân con quái vật kia nên hắn mới có thể đạt được hồn lực."

Được thôi, ta tiếp thu sự giúp đỡ của ngươi."

Lucifer vui vẻ nói."

Biến thành thẻ bài trước đi, ta lập tức mang ngươi đi."

Liễu Bình nói.Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, Lucifer biến mất.Một thẻ bài lặng lẽ xuất hiện, trên có có vẽ Lucifer lưng mọc hai cánh đen, mặccái quần rách tung toé.Hắn ta bay vào trong sách thẻ, thoáng cảm ứng rồi lập tức phát hiện "Giá cắmnến thần thánh"."

Người bình thường không thể sử dụng loại giá cắm nến này,"Lucifer lập tức nói với giọng điệu thành kính: "Chúa tể toàn trí toàn năng, ngàiở đâu?"

"Ta ở đây."

Thượng để đáp lại bằng giọng điệu thâm trầm.Lucifer trên thẻ bài nói xin lỗi: "Xin lỗi, vẫn không trả nổi nợ."

ồ ế"Được rồi, con trai của ta, lúc này còn nói tiến cái gì?"

Thượng để nói."

Không nói tiền á?

Không giống điệu bộ của ngươi lắm, a, ta nhớ ra rồi, vị tiênsinh tên là Liễu Bình này đã đề nghị giúp đỡ nên không cần nói đến vấn đề tiền,cho nên người mới nói "Lúc này còn nói tiến cái gì, chậc chậc, quả nhiên ngươikhông thay đổi chút nào cả."

Đại Địa chi Mẫu Gaia chậm rãi nói với giọng điệu châm chọc.Thượng đế không lên tiếng.Giọng nói của Lucifer lại vang lên từ sách thẻ: "Nữ sĩ tôn kính, chỉ có linh hồnthánh khiết mới có thể tiến vào thiên quốc, mà thánh khiết ––"."

Phải có nhiều tiền, đúng không?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia tiếp tục trào phúng."

Không"Thượng để nói tiếp, "Tài phú là hình thức thấp kém nhất của Cường đại, chúngsinh càng cường đại thì càng có năng lực cho và phụng hiến, càng dễ 'Giải hòavới chuyện cũ, lòng không mang *****, cũng không oán, không hy vọng xavời có được cái gì từ trên người người khác, người như vậy dễ thành thánh."

"Con người luôn bị lợi ích làm mê muội tâm can, thực tế đa số ai cũng vậy."

Đại Địa chỉ Mẫu nói."

Cho nên tài phú là đường ranh giới *****ên –– có người thành thánh từ đây,cũng có người sa đọa từ đây."

Thượng đế nói."

Nhưng người có chứng cứ gì?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Xem đi, cái tên tìm kiếm trong mắt cho ngươi chính là một thánh nhân -- tuyhắn có được tài phú vô biên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó là gì, hơn nữa hắnnói dối thành tánh -- Nhưng chuyện này cũng không che lấp được hắn là mộtngười thanh khiết."

Thượng để nói."

Dù sao chuyện người giả chết chạy trốn cũng không thể nói nổi."

Đại Địa chi Mẫu nói.Thượng để thở dài.Liễu Bình vội ra mặt giảng hòa: "Được rồi, hai vị, các ngươi nói đều đúng,nhưng hiện tại có thể nói cho ta biết đôi mắt ở đâu không?"

"Những linh hồn vừa rồi người giải phóng đều còn trên không trung, người hỏibọn chúng là được."

Thượng đế nói.ễ ẩ ầLiễu Bình ngẩng đầu nhìn lên không trung.Chỉ thấy một đám linh hồn nửa trong suốt lơ lửng trong đại sảnh, cùng lộ ra vẻcảm kích với hắn."

Các vị."

Liễu Bình vẫy tay nói với những linh hồn đó: "Các ngươi có biết một nơi đặcbiệt hắc ám –– nơi đó cất giấu một đôi mắt."

Trong vô số linh hồn, một linh hồn nam tính đáp lại: "Ta biết nơi đó, nó nằm ởcây cột thứ năm bên trái đại điện Sám Hối, khi ta lướt qua nơi đó, trong mắt nóita sẽ gặp được các ngươi, bảo ta nói vị trí của nó cho ngươi."

"Đại điện Sám Hối ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đi về phía sau, xuyên thẳng qua ba đại điện Xung Lượng, Khiển Trách, An Trí,cái thứ tư chính là nó."

Thượng đế nói.Liễu Bình lập tức muốn hành động, nhưng bỗng lại dừng bước.Hắn nói với những linh hồn tung bay giữa không trung đó: "Đừng ở lại nơi này,đi theo ta."

Các linh hồn chưa nói gì thì trong hư không bỗng truyền đến một cơn gió.Tiếng gió như tiếng nhấm nuốt kỳ quái nào đó, tất tất tác tác vang vọng chungquanh, vờn quanh cả đại điện.Liễu Bình không chút do dự mà rút Bách Nạp Đao ra bảo vệ trước ngực.Giây tiếp theo.Một giọng nam vang lên từ trong gió: "Lúc ta ăn cơm, không ai được nhúcnhích."

Từng cái mồm tràn đầy răng nanh hiện lên ở vị trí ban đầu của các linh hồn, sôinổi táp về hướng bọn họ.Liễu Bình lập tức ấn ra một quyết.Chỉ một thoáng.Tất cả linh hồn như bỗng bị túm một cái, toàn bộ bay vút vào tay hắn, bị thu lấy."

Ồ?"

Một tồn tại hình người toàn thân màu đen đáp xuống, đứng ở đối diện LiễuBình.Là Mộng Yểm La Vương!

Cuối cùng nó cũng đuổi theo Liễu Bình!-------Chương 1023: Kẻ địch trông như thế nào?"

Một linh hồn đặc thù như thế, ngươi cũng là đồ ăn mới sao?"

Nó đánh giá Liễu Bình, cảm thấy hứng thú mà hỏi.Liễu Bình tiện tay rút một thẻ bài rồi tung ra.Phanh!

Giá cắm nến thần thánh thả ra một đoàn thánh quang, bao phủ hắn vàobên trong.Nhưng thể cũng chưa xong -- Khí thế cả người hắn ầm ầm tỏa ra, hóa thành làngió như hóa thành vách tường thực chất, thổi bay toàn bộ đại điện.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ xuất hiện: "Ngươi lựa chọn đột phá lêncảnh giới tiếp theo."

"Thiên kiếp sắp xảy ra."

"Chú ý!"."

Không thể tránh né pháp tắc thiên địa, ngươi sắp bắt đầu nghênh đón thiênkiếp!"

"Đếm ngược ba giây."

"Ba,""Hai,""Một!"

Ầm ầm ầm ầm -- Tiếng sấm đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung đạiđiện.Cuồng phong nổi lên.Liễu Bình giơ Bách Nạp Đao lên, nhẹ nhàng nói: "Chúa tể Ác Mộng?"

Mộng Yểm La Vương nói: "A, xem ra là một món ăn rất có khiêu chiến-- khôngsai, ta là tuyệt vọng chung cực của tất cả chúng sinh, là chủ nhân của các ÁcMộng, hơn nữa không phải cái dạng chỉ có danh tiếng không có thực lực, ngườibị ta ăn tuyệt đối là một loại vinh quang, cứ yên tâm đi."

Trong hư không hiện ra những cánh tay màu đen chi chít, dùng một phươngthức thật cẩn thận chạm vào tầng thánh quang ngoài thân Liễu Bình.Liễu Bình vung tay lên.Tất cả thánh quang, thậm chí thiên kiếp giữa không trung đều biến mất tăm hơi.Hắn dùng "Đặc hiệu"giấu những thứ đó đi.Vậy còn chưa xong -- Hắn cúi đầu nhìn xuống Bách Nạp Đao trong tay.Trường đao theo đó mà biến mất.ắ ẩNgay sau đó, cả người hắn cũng theo đó mà ẩn đi.Sức mạnh "Đặc hiệu sư"cộng thêm "Lừa gạt", giấu tất cả những thứ có liên quan đến hắn vào hư không."

Thú vị...

Không, không chỉ là thú vị, bọn chúng lại làm ra chúng sinh nhưvậy...

Thật làm người ta giật mình."

Mộng Yểm La Vương nói.Oanh -- Từng lôi quang hiện ra chung quanh đại sảnh.Thân thể Liễu Bình giấu trong lối quang, thân pháp mơ hồ bất định, dần dần tớigần Mộng Yểm La Vương."

Ta muốn giết ngươi."

Hắn cất tiếng nói.Con mắt của Mộng Yểm La Vương khẽ trùng to lên.Đã bao lâu rồi nó không nghe thấy những lời nói làm càn như thế?

Nhưng...Nhưng nó lại không phẫn nộ chút nào cả.Trong khoảng thời gian vô tận, loại trải nghiệm này rất khó có được.Hầu như không có chúng sinh nào dám nói ra lời khiêu khích như vậy.Thậm chí Mộng Yểm La Vương còn vì thế mà cảm nhận được chút hưng phấnđã lâu không xuất hiện-- Nó triển khai tư thế tại chỗ, hai đầu gối hơi trầmxuống, nhìn là biết đã nghiêm túc lên."

Tới đi -- ta cảm nhận được chiến ý của ngươi, đến đây đi, ta cũng làm ngườicảm nhận được tuyệt vọng chân chính –– coi như là vận động trước bữa cơm."

Nó hung phấn nói.Bên kia.Sau khi liên tục xuyên qua ba đại điện, Liễu Bình thật sự đã đi tới một đại điệntên là "Sám Hối".Từ cây cột thứ năm bên trái.Hắn ngồi xổm xuống trước cây cột, nhìn lướt qua trên dưới, lập tức phát hiệnmột chút khác thường."

Ở chỗ này!

Không sai!

Ngay ở chỗ này!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia cất tiếng nói từ chiếc nhẫn đỏ thẫm."

Suyt –– Nhân lúc tên kia còn mắc mưu bị lừa, người hành động nhanh lên đi!"

Thượng đế cũng thúc giục.Liễu Bình dời khối gạch có thể di chuyển kia đi.Chỉ thấy bên trong có hai tròng mắt màu xanh đậm đang lẳng lặng nằm đó.Liễu Bình vẫy tay một cái, lập tức thu lấy tròng mắt.ố"Thật tốt quá, ta sẽ mang đi mọi thứ trong địa ngục!

Con quái vật kia sẽ khôngvớt được cái gì cả!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Tiền đề là chúng ta lập tức tìm được con đường dẫn đến thành quốc."

Thượng để nói.Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, nhìn về phía hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt trong hưkhông: "Ngươi đạt được trong mắt của Đại Địa chi Mẫu Gaia"."

"Ngươi muốn trở về chiến đấu hay tiếp tục đi tới để tìm kiếm đường mòn bí ẩnđi đến thánh quốc?"

Liễu Bình không chút do dự mà nói: "Đương nhiên là đi tìm thánh quốc -- Lúcnào cũng có thể đánh nhau cả, khi thực lực của chúng ta tăng nhiều rồi hẳnđánh, chẳng phải sẽ càng tốt?"

Hắn tiện tay chém ra một đao.Trong hư không, kiếp lỗi không thể nhìn thấy bị một đao chém nát."

Lúc địa ngục bị phá hủy, ta luôn đối kháng với kẻ địch ở chỗ này."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Kẻ địch trông như thế nào?"

Thượng để hỏi."

Một tên khổng lồ cả người mọc đầy thịt mầm và đồng tử dựng thẳng và kẻphụng dưỡng của nó –– kẻ phụng dưỡng kia tự xưng là chủ trang viên."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

A, ta biết bọn chúng."

Liễu Bình nói."

Ngươi cảm thấy chúng thế nào?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi.."

Ta chỉ nghĩ xử lý bọn chúng, trừ cái này ra thì không có cảm nhận gì khác."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, về sau ta sẽ là minh hữu vững chắc của ngươi, hiện tại để ta khôi phụcsức mạnh trước --".Giọng nói của nàng ta biến mất.Đôi mắt màu xanh đậm trên tay Liễu Bình lại trôi nổi lên, kết nối với nhau, hóathành một viên phỉ thúy và một viên lục bảo thạch, được khảm trên chiếc nhẫnđỏ thẫm.Trên chiếc nhẫn vang lên tiếng ngâm khẽ của Đại Địa chi Mẫu Gaia: "Ta là ĐạiĐịa chỉ Mẫu, hiện giờ lấy sức mạnh thần uy thu lại tất cả mọi thứ trên và dướimặt đất -- cho dù là địa ngục, cũng phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"

ế ẫ ấChiếc nhẫn chấn động, tỏa ra dao động vô hình, xuyên qua vách tường, hưkhông và mặt đất, lan tràn ra toàn bộ địa ngục."

Xảy ra cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ba phút sau, toàn bộ địa ngục sẽ bị ta đóng gói mang đi, bao gồm tất cả linhhồn ở trong đó."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Nhưng chúng ta còn chưa tìm được đường mòn bí ẩn dẫn đến thành quốc mà."

Liễu Bình nói."

Như vậy –– Ngươi nhảy một cái đi."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Nhảy?"

Liễu Bình nghi ngờ lặp lại."

Đúng vậy, nhảy một cái giống như người thường"Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.Liễu Bình thoáng chần chờ, nhưng vẫn đứng tại chỗ và nhẹ nhàng nhảy lên.Chỉ một thoáng, cả đại điện giống như tàn ảnh mơ hồ, theo cuồng phong mà gàothét đi xa.Từng hành lang dài, phòng ở, địa đạo, đại sảnh, hoa viên quay không ngừng diđộng chung quanh Liễu Bình, bay lóe qua trước mắt hắn.Khi Liễu Bình rơi xuống mặt đất, cảnh tượng chung quanh đã hoàn toàn thayđổi.Hắn phát hiện mình đang đứng trước một vách tường trụi lủi."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn thắc mắc mà hỏi."

Khi ngươi nhảy lên, ta đã di chuyển mặt đất vài lần, chờ ngươi rơi xuống, đúnglúc đến được địa điểm."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.Giọng nói của thương để theo đó mà vang lên: "Không sai, là nơi này, LiễuBình người đánh nát vách tường, bên trong có một thông đạo, có thể nói thẳngđến thánh quốc!"

Liễu Bình nhìn lại vách tường trụi lủi kia.Chung quanh là một rừng cây, bức tường này chỉ là một vách ngăn tầm thườngkhông có gì nổi bật trong cả hoa viên dưới lòng đất này.Ai mà ngờ được thương để lại để lại một cánh cửa bí mật ở chỗ này, có thể từđó nổi thẳng đến thành quốc?ễ"Cho người này, Liễu Bình."

Andrea nói.-------Chương 1024: Chủ nhân, có gì sai bảo?Hư không khẽ động, một thanh đại chuỳ hiện ra, lẳng lặng lơ lửng trước mặtLiễu Bình.Liễu Bình hít sâu một ngụm, vung búa tạ lên hung hăng đập vào vách tường.Rầm –– Vách tường lập tức bị dập nát.Một thông đạo sâu thẳm xuất hiện trước mắt hắn."

Được rồi, chúng ta đi rồi."

Liễu Bình vui mừng nói.Hắn vừa nhấc chân muốn đi, lại thấy trong thông đạo dần hiện ra từng ánh kimquang.Một biểu ngữ kim quang lấp lánh xuất hiện phía trên cửa thông đạo: "Nhiệt liệtchúc mừng người phát hiện thông đạo VIP tuyệt thế hiếm thấy!"

"Không cần tám ngàn tấn, cũng không cần sáu ngàn tấn, ngươi chỉ cần trả bangàn tấn hoàng kim là có thể lập tức sử dụng thông đạo này rời khỏi địa ngục,đi đến thánh quốc của thượng đế."

"Hoan hô đi!

Nhảy nhót đi!"

Liễu Bình: "..."

Đại Địa chi Mẫu Gaia: "..."

Liễu Bình vỗ tay một cái và nói: "Nếu ta đã cứu Đại Địa chi Mẫu, cũng cứuđược tất cả linh hồn chịu khổ trong địa ngục, vậy còn đi thánh quốc làm gì, dùsao cũng không có lấy một đồng phí dịch vụ nào, cuối cùng còn phải cho khôngtiền."

"Không sai!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia phụ họa.Tiếng nói uy nghiêm của thượng đế bỗng vang lên: "Chờ một chút –– đây làthông đạo đi thẳng mà xa xưa do trước kia ta thiết lập, hiện tại đã qua vô số nămtháng, tính ra thì nơi này cũng nên bắt kịp thời đại."

Vừa dứt lời.Chỉ thấy văn tự trên biểu ngữ kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đoạnvăn khác: "Chỉ cần cứu vớt thánh quốc, thượng đế sẽ cùng tồn tại với ngươi!"

Liễu Bình nhìn vài lần, ôm hai tay và nói: "Hình như...

Không có sức hấp dẫn gìlắm."

"Chúng ta liên thủ hủy diệt Mật Lương Trấn, còn nhớ không?"

Thượng để hỏi."

Các ngươi nắm chặt thời gian đi, thời điểm ở đây của ta sắp tới."

ẫĐại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Thời điểm -- có ý gì?"

Liễu Bình vừa hỏi ra miệng thì lập tức hiểu ra.- Thời điểm Đại Địa chi Mẫu thulấy toàn bộ địa ngục đã đến rồi!

Hiện tại không phải lúc đắn đo, phải mau chóngthu lấy thánh quốc.Liễu Bình thở dài, bước vào trong thông đạo, miệng lẩm bẩm nói: "Bỏ đi, chúngta đi thôi, thêm một thượng đế thì thêm một con đường."

Phía bên kia.Vẫn là đại diện kia."

Làm sao chúng đào tạo ra loại trái cây như người được vậy?"

Mộng Yểm La Vương lơ lủng ở giữa không trung, hưng phấn nói.Ở đối diện nó -- Bên kia đại điện, Liễu Bình đứng chống ngược trên trần nhà,quanh người lượn lờ vô số kiếp lôi bất tận.Sức mạnh như vậy tuy không tính là gì, nhưng trừ khí tức thiên kiếp ra thì trênngười hắn còn không ngừng biến ảo ra đủ loại khí tức.Thần Thánh Trắc, Tu Hành Trắc, Ma Pháp Trắc, thậm chí còn có khí tức củamột vài kẻ phụng dưỡng Ác Mộng, ví dụ như những tồn tại gieo trồng, thu thập,bồi dưỡng linh hồn.Khí tức của tất cả tồn tại đó không ngừng biến ảo, ngưng tụ, phát tán trên ngườiLiễu Bình.Đây thật là một chuyện điên cuồng!

Mộng Yểm La Vương cũng vì thế mà cảmnhận được sự mới lạ đã lâu không xuất hiện, thậm chí còn có một chút chờmong-- Cuối cùng món ăn này còn sẽ biến ra trò xiếc gì đây?

Quanh người nómọc ra vô số cánh tay dài màu đen, nhưng chúng đang đè nhau lại."

Ngươi biết đấy, đã thật lâu rồi ta không khắc chế cảm giác thèm ăn của mìnhnhư hôm nay, nếu người còn có gì có thể biểu diễn, xin hãy nhanh một chút."

Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu thành khẩn."

Nội dung biểu diễn thì rất nhiều, nếu ngươi sốt ruột thì chúng ta trực tiếp tớixem cảnh tượng xuất sắc cuối cùng đi."

Liễu Bình nói."

Tốt, tốt!"

Mộng Yểm La Vương vui vẻ nói.Nó dùng sức đè lại tất cả cánh tay của mình, toàn lực ngăn chặn ***** muốnăn.Liễu Bình thấy thế thì không khỏi cười rộ lên, hỏi: "Ngươi biết kế tiếp sẽ xảy racái gì không?"

"Không biết, hoàn toàn không biết!"

Mộng Yểm La Vương tràn đầy chờ mong mà lắc đầu, lớn tiếng nói.ễ ỗ ắ ồLiễu Bình duỗi tay nắm ra một con gà mái rồi ôm vào trong ngực, hỏi: "Ngươixem đây là cái gì?"

"Oa, gà mái!"

Mộng Yểm La Vương phối hợp mà kêu lên một tiếng."

Đúng vậy, là gà mái!"

Liễu Bình nói."

Ta là gà mái đây."

Gà mái cũng đồng ý."

Xem cho kỹ ––".Liễu Bình nắm lấy gà mái, giơ nó lên cao cao -- Gà mái lập tức đẻ ra một quảtrúng!"

Oa, thật là ngoài dự đoán,"Mộng Yểm La Vương vỗ tay và nói, "Ta còn tưởng sẽ có thứ gì hiếm lạ cổ quái,không ngờ giá trị của ngươi trở về ý nghĩa của đồ ăn."

Nó bỗng biến mất khỏi nơi đó.Chung quanh Liễu Bình hiện ra vô số những cánh tay màu đen, giống như tấmlưới, hoàn toàn bao vây hắn bên trong."

Ta muốn bắt đầu ăn!"

Mộng Yểm La Vương quát lên với giọng điệu không kìm nén được.Những cánh tay đó sôi nổi ấn lên người Liễu Bình, bên ngoài mở ra những cáimiệng chi chít, toàn lực táp về phía hắn -- Chính là thời khắc này!

Liễu Bìnhmỉm cười và nói: "Hôm nay chơi thật vui vẻ, hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi cóthể càng kiên nhẫn hơn."

Hắn đột nhiên biến mất tăm hơi.Ngay sau đó, sàn nhà, vách tường, trần nhà, tất cả mọi thứ trong đại sảnh, thậmchí là toàn bộ kiến trúc liên kết với đại sảnh đều biến mất sạch sẽ.Mộng Yểm La Vương hoàn toàn ngơ ngẩn.Nó chậm rãi quay đầu nhìn lại chung quanh, chỉ thấy trong hư không chỉ để lạimột vài quái vật kỳ kỳ quái quái, làm người ta ghê tởm.-- Những thứ này mới là thực nghiệm thể chân chính.Trừ chúng ra thì không còn bất cứ thứ gì tồn tại.Toàn bộ địa ngục đều biến mất!

Mộng Yểm La Vương đứng bất động giữakhông trung."

Ta...

Bị chơi?"

Nó thấp giọng lẩm bẩm, cả người vỡ ra từng khe hở nhỏ vụn.ố ắOanh -- Vô số sương mù hắc ám phun ra từ quanh thân nó, tản ra trong hưkhông.Những thực nghiệm thể đó bị sương mù dính vào thì lập tức phát lên tiếng quỷkhóc sói gào, quay đầu muốn chạy trốn.Nhưng không còn kịp rồi.Sương mù hắc ám hoàn toàn ăn mòn thân thể bọn chúng, đồng hóa thành sươngmù mê mang.Những sương mù đó lúc đầu còn có thể hiện ra hình dáng vốn có của lũ quáivật, nhưng sau đó lại nhanh chóng lẫn vào tất cả sương mù, cuối cùng khôngnhìn ra khác biệt nữa."

Không đúng..."

"Rõ ràng là kẻ phụng dưỡng kia mời ta đến địa ngục ăn cơm..."

Mộng Yểm La Vương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bỗng lấy ra một cái lục lạcrồi lắc lắc.Hư không mở ra.Chủ trang viên đi ra, khom người và nói: "Chủ nhân, có gì sai bảo?"

Sương đen tràn lan.Một luồng sát ý cực kỳ ***** tràn ngập toàn bộ hư không.Chủ trang viên cảm thấy mình sắp đúng không được, sẽ bị sát ý này tiêu diệtthần trí vào bất cứ lúc nào.Nhưng mỗi khi gã sắp rơi vào hôn mê, luồng sát ý kia sẽ hơi thu lại một chút, đểnó đạt được chút cơ hội *****.Trong lòng chủ trang viên sinh ra một chút cảm ngộ.Chủ nhân -- Chủ nhân đang trong trạng thái bạo nộ, sát ý này là trừng phạt gã.Chủ trang viên không quan tâm đi chùi mồ hôi lạnh trên trán, vẫn duy trì tư thếcung kính, mở miệng nói: "Chủ nhân, ngài có sai bảo gì?"

Sau lưng Mộng Yểm La Vương vươn một con cánh tay thật dài, chỉ thẳng vàohư không.Hư ảnh của Liễu Bình lập tức hiện ra."

Các trái cây khác đều bình thường, nhưng trái cây này...

Hắn tên là gì?"

Mộng Yểm La Vương hỏi.-------Chương 1025: Đi vòng vèo!Chủ trang viên có chút bất ngờ, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Đây là nguyênliệu nấu ăn cao cấp mà chúng ta tuyển chọn ra từ Mật Lương Trấn, danh hiệu là"0880°, hiện giờ còn đang đào tạo thêm một bước, thưa đại nhân."

-- Không nghi ngờ gì nữa, tên kia đã bị chủ nhân ăn.Nhưng vì sao chủ nhân lại tức giận như thế?"

Mật Lương Trấn?

Không phải nơi đó bị hủy diệt rồi sao?

Từ từ, chẳng lẽ là dolinh hồn này làm?"

Mộng Yểm La Vương nhạy bén hỏi."

Đúng vậy, thưa đại nhân, hắn cực kỳ ưu tú, cho dù là ở trang viên, cũng hoànthành nhiệm vụ mà những người khác không làm được, là trái cây vượt qua tiêuchuẩn Kỳ Quỷ bình thường, vốn còn muốn bồi dưỡng thêm một bước...

Đạinhân ăn hắn?"

Chủ trang viên hỏi.Luồng sát ý làm người ta hít thở không thông kia đột nhiên biến mất.Tất cả sương đen trong hư không bay trở về, thu hết vào thân thể Mộng Yểm LaVương.Trên mặt nó lộ ra như vẻ suy tư gì."

Đại nhân?"

Chủ trang viên không rõ nguyên do mà hỏi."

Đã thật lâu ta không gặp được đồ ăn cần tự mình "Săn bắn...."

Mộng Yểm La Vương lộ ra tươi cười đã lâu không xuất hiện, thậm chí còn duỗitay vỗ vỗ bả vai chủ trang viên, tiếp tục nói: "Không thể không nói, các ngươihoàn thành công việc tương đối xuất sắc, đồ ăn như vậy thật sự đạt tới tiêuchuẩn xưa nay chưa từng có."

Chủ trang viên không hiểu ra sao, nhưng vẫn cung kính nói: "Có thể được đạinhân khích lệ, là vinh hạnh của chúng ta, nhưng 0880 kia...

Rốt cục đã xảy rachuyện gì vậy?

Đại nhân."

Mộng Yểm La Vương đáp: "Hắn trốn thoát khỏi tay ta."

Chủ trang viên ngẩn ngơ.Cái gì?

Sao lại có chuyện như vậy?

-- Khó trách chủ nhân lại vui mừng như thế.Rốt cuộc chỉ có trái cây trình độ tối cao mới làm được chuyện này, chứng minhnăng lượng và giá trị mà trái cây có được.Nếu chủ nhân ăn xong "0880"này thì thực lực nhất định có thể sinh ra bước nhảy vọt đáng kể!

Mộng Yểm LaVương suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Gần đây các ngươi đang bận làm cái gì?"

ẩ ấ ầ ế ắ"Thẩm thấu Vĩnh Dạ –– chúng ta tìm một Cựu Thần từ thế giới Vĩnh Dạ, sắpthông qua nó mở ra thời đại Ác Mộng Vĩnh Dạ."

Chủ trang viên nói.Gã lại bổ sung: "Đây cũng là nhiệm vụ vừa rồi mà trái cây danh hiệu "0880°hoàn thành."

"Thật không tệ, ta cũng có hứng thú tham dự...

Ta sẽ tiếp tục săn 0880 kia, tronglúc này nếu các ngươi có chuyện gì không làm được thì có thể kêu gọi để cóđược sự trợ giúp của ta."

Mộng Yểm La Vương hứng thú mà nói.Chủ trang viên cuống quít nói: "Đa tạ đại nhân!"

"Không cần khách sáo, đây là khẳng định và khen thưởng đối với công việc củacác ngươi."

Liễu Bình mở nắp giếng ra, chui ra địa đạo.Hắn nhìn thấy bên ngoài là một bãi cỏ.Trời xanh.Mây nhiều tầng.Bãi cỏ không biên giới.Và một đống lâu đài vô cùng hùng vĩ.Oanh!

Một kiếp lôi đánh xuống, bị Liễu Bình dùng một đao trảm bay.Thiên kiếp này cũng đủ kiên trì, cho dù đi từ địa ngục xuyên thẳng đến thánhquốc, cũng bám riết không tha mà truy đánh Liễu Bình."

Nơi này là thành quốc sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, nó vốn được giấu trong trang viên, nhưng người không có khả năngtrộm đồ dưới mí mắt của những kẻ địch đó, cho nên chúng ta đi vòng một vòngtừ địa ngục, cuối cùng đến nơi này."

Thượng để cảm khái."

Chúng ta phải bắt đầu từ nơi này, thu thập từng thẻ bài thánh quốc một à?"

Liễu Bình nói."

Không, cái thật sự quan trọng là thời khắc này."

Thượng đế nói."

Thời khắc?"

Liễu Bình và Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc nói."

Không sai –– Khi người đến thời khắc này, hơn nữa đứng ở trước mặt thanhquốc, còn mang theo Đại Địa chi Mẫu và Lucifer -- ở điểm thời gian này, toànbộ trang viên đang nằm trong trạng thái không người."

ếThượng đế nói."

Không có khả năng lắm, cho dù chủ trang viên không ở đó, nhưng trang viêncòn có rất nhiều người hầu, thậm chí còn có không ít nhân loại được bồidưỡng."

Liễu Bình nói."

Chúng ta không cần biết nguyên do, nếu nhất quyết phải tìm tòi nguyên nhânthì chỉ làm kinh động kẻ địch –– chúng ta chỉ cần biết giờ khắc người đến thànhquốc thì toàn bộ trang viên thật sự không ai."

Thượng để nói.Đại Địa chi Mẫu Gaia nói chen vào: "Lão nhân chết tiệt, người vận dụng sứcmạnh "Toàn trí toàn năng à?

Không phải người đã chết rồi sao?"

"Ta thật sự hao hết sức mạnh, nhưng --".Giọng nói của thương để mang theo một chút trang trọng: "Trên thực tế cáiquan trọng nhất là thời khắc này, nó là cơ hội thoát thân duy nhất của chúng ta."

Hư không chợt lóe.Chỉ thấy hư ảnh trang viên Ác Mộng xuất hiện trước mặt Liễu Bình, bắt đầuchồng khít lên thánh quốc chân chính.Một thẻ bài bay ra từ Ác Mộng trang viên, xuyên phá hư không, dùng lại trướcmặt Liễu Bình -- Thẻ bài thánh quốc: Thánh Mã Cứu.Trừ thẻ bài này thì có càng nhiều thẻ bài bay ra, chúng không ngừng ghép nốilại trước mặt Liễu Bình."

Rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì?

Những thẻ bài thánh quốc đó đang ghép cái gì?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia bất an hỏi."

Sau khi thực lực bị tổn hao quá nhiều, cho dù là người hay ta, hay là hắn, cũngkhông thể ứng phó đợt "Săn bắn kế tiếp, chúng ta phải rời khỏi tuyến thời giannày!"

Thượng để nói."

Săn bắn là có ý gì?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi."

Có một tên thật sự *****, tính chơi một lần săn bắn với chúng ta, hơn nữacuối cùng ăn luôn chúng ta, trên tuyến thời gian này, chúng ta không phải đốithủ của nó, trừ chuyện bị ăn luôn thì không còn khả năng nào nữa cả."

Thượng để nói."

Ta đã biết – Đặc hiệu ta phóng thích đã nói cho ta biết rốt cuộc tên kia đáng sợđến mức nào."

Liễu Bình gật đầu đồng ý."

Còn thiếu hai thẻ bài, Liễu Bình."

ểThượng để nói.Liễu Bình lại vung đao đánh bay một kiếp lôi, mở sách thẻ ra, thả "Lucifer"và "Giá cắm nến thần thánh"ra.Hai thẻ bài nhanh chóng bay vào những thẻ bài thần thánh đó.Lúc này, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt LiễuBình: "Nhắc nhở: Thẻ bài thánh quốc sắp hoàn thành một lần ghép bài hoàntoàn mới, hình thành sức mạnh chung cực Thần Thánh Trắc hoàn toàn mới."

Trong lòng Liễu Bình chấn động, nhìn lại những thẻ bài không ngừng ghép nốiđó.Chỉ thấy tất cả thẻ bài hoàn mỹ ghép nối với nhau, kín kẽ, đồng thời quay cuồnglại, bày ra một hình ảnh to lớn tráng lệ.Đó là một con thuyền khổng lồ.Nó tản ra ánh hào quang thánh khiết, nhanh chóng lao tới trong hư không hắcám vô biên vô hạn.-------Chương 1026: Triệu hoán đến từ thiên đườngPhanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, thẻ bài biến mất, con thuyền Noah thật sựxuất hiện trước mặt Liễu Bình.Không thấy thánh quốc đâu nữa.Thay vào đó chính là con thuyền Noah này!

Nó đứng sừng sững trong hư khôngtrang viến Ác Mộng, tản ra khí tức vô cùng thần thánh."...

Là thuyền cứu nạn, người ghép thuyền cứu nạn ra à."

Đại Địa chi Mẫu Gaia thất thần nói."

Tiếp tục ở lại tuyến thời gian này thì vận mệnh của ba chúng ta chỉ có tử vong,biện pháp duy nhất là dùng thuyền cứu nạn rời khỏi tuyến thời gian này, đi vòngqua thế giới song song, đến thời khắc nào đó trong tương lai."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn con tàu bay to lớn hùng vĩ kia, không khỏi ngừng thở.Không sai -- Toàn bộ tuyến thời gian đã bị chủ trang viên phong tỏa, cho nênkhông thể dùng cách nhảy vọt thời gian để tránh né kẻ địch.Ở lại nơi này chiến đấu cũng không phải cách, chúa tể toàn trí toàn năng đã thấyđược kết cục tuyệt vọng kia.Hiện tại có một con đường hoàn toàn mới-- Đó là đến thế giới song song!

Đếnthế giới song song nào đó mà thời không không bị khóa lại, từ thế giới kia điđến tương lai, sau đó trở lại thời khắc nào đó trên chủ tuyến thời gian lần nữa.Làm vậy vừa né thoát phong tỏa của chủ trang viên, cũng tránh đi sự săn bắt củachúa tể Ác Mộng, thành công đi đến tương lai!

Có lẽ chỉ có thương để mới nghĩra được biện pháp như vậy!"

Ta không hiểu, bọn chúng cường đại như vậy, chẳng lẽ sẽ có một thế giới songsong mà chúng không tồn tại?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi."

Đương nhiên bọn chúng tồn tại -- ở bất cứ thế giới song song nào, bọn chúngđều tồn tại, chẳng qua có một vài thời khắc, lịch sử sẽ xuất hiện lệch lạc khiếncho chúng phát hiện thế giới thần trụ khác trước, tạm thời chưa đến Vĩnh Dạ vàLuyện Ngục thần trụ mà thôi."

Thượng đế nói."

Đó chính là thế giới song song mà chúng ta muốn tới."

Liễu Bình nói."

Đúng là như thế."

Thượng đế nói."

Ta bắt đầu cảm thấy ngươi không hổ là chúa tể toàn trí toàn năng."

ễLiễu Bình nói.Thượng để trầm mặc mấy phút, hạ giọng mà nói: "Trên thực tế, chuyện này còncó một vấn đề kỹ thuật."

"Vấn đề kỹ thuật gì?"

Liễu Bình hỏi.Thượng để nói: "Phát động tàu bay Noah cần số lượng lớn nguồn năng lượng.Đây là một số tiền chi ra khổng lồ, mà ta đã chết, không có cách nào vận dụngtài phú của thiên quốc..."

Hư không bỗng chấn động.Một khí tức tà di lặng lẽ xuất hiện.Liễu Bình không chút do dự nhảy lên tàu bay, chuyển động chiếc nhẫn rồi trútcát vàng xuống mãnh liệt."

Đi!"

Hắn quát lên một tiếng."

Ta biết ngay ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Thượng để tán thưởng.Tàu bay khổng lồ chậm rãi chuyển động.Toàn thân nó hóa thành trong suốt, chui vào hư không, hoàn toàn biến mất tămhơi.Trong chớp mắt cuối cùng-- "Có quả bom to nào không?

Tựa như cái ở MậtLương Trấn ấy."

Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ hư không."

Có một loại cờ xí triệu hoán hủy diệt."

Đây là giọng nói của thượng đế."

Cho ta."

"Được."

Cuộc đối thoại kết thúc.Liễu Bình tiện tay tung ra một hắc ảnh.Hắc ảnh này bay xuống, cắm trên bãi cỏ, đón gió phấp phới.- - Đó là một họckỳ (Cây cờ đen).Một Liễu Bình hư ảo đi đến bên dưới hắc kỳ, lấy tay đè lại cột cờ, đúng tại chỗlẳng lặng chờ đợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Hư không khẽ động.Mộng Yểm La Vương và chủ trang viên cùng xuất hiện."

Ồ?

Sao ngươi lại ở chỗ này?

Vì sao không chạy?"

Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu thất vọng."

Ta không cần chạy nữa."

Liễu Bình nói."

Vì sao?"

Mộng Yểm La Vương hỏi."

Vừa rồi ta...

Đạt được một loại sức mạnh thánh khiết, đúng lúc ta cũng cảmthấy chán ghét trận chiến này, ta muốn để ngươi nếm thử mùi vị bị nổ tung lúcta sắp chết."

Liễu Bình vỗ cột cờ và nói.Hắc kỳ lập tức hóa thành một làn sương khói, biến mất khỏi trước mặt nó.Thay vào đó là một ngọn núi lớn hoàn toàn do bom thánh quang chồng chấtthành."

Sau đây xin thưởng thức, triệu hoán đến từ thiên đường."

Liễu Bình búng tay một cái và nói.Tất cả bom bắt đầu nở rộ ra ánh hào quang chói mắt -- Bạch quang mãnh liệtxông lên trời cao.Cả trang viên Ác Mộng bị vụ nổ này hủy diệt hoàn toàn.Uy lực vụ nổ vượt qua sức tưởng tượng bình thường, ngay cả hư không cũng bịnổ ra một cái hang sâu thật lớn, thật lâu cũng không thể khép lại.Chủ trang viên không thể không trốn vào thời không gần đó, tạm thời tránh đisức mạnh hủy diệt sinh ra từ vụ nổ.Mộng Yểm La Vương không động đậy.Nó đắm chìm trong thánh quang mang sức mạnh hủy diệt vô tận, cứ như bị mộtánh hào quang ấm áp chiếu rọi.Sức mạnh ở mức độ này hủy diệt tất cả trong hư không -- Nhưng Mộng Yểm LaVương chỉ cảm nhận nó, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ mặt giống như cảmđộng."...

Ngươi có thể làm ra sức mạnh như vậy...

Làm một chúng sinh, thật sự quághê gớm."

Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu tán thưởng, trong mắt tràn ngập điệncuồng và hỗn loạn."

Ngươi nhìn giống như đã chết, nhưng ta không tin."

"Ta đoán ––"ấ ố"Ngươi nhất định còn sống."

Tiếng nói vừa dứt.Tên người Mộng Yểm La Vương bỗng bừng lên một luồng sát ý mãnh liệt nhưdời non lấp biển.Lúc này vụ nổ vừa kết thúc, thánh quang huy hoàng mà chói mắt cũng hoàntoàn biến mất theo toàn bộ trang viên.Trong hư không hắc ám, một con quái vật khổng lồ lặng lẽ xuất hiện, tiến đếntìm hiểu tình hình.- - Đầu của nó trống rỗng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng lytán, trên người thì mọc đầy mầm thịt, mặt trên dựng thẳng từng đồng tử dựngthẳng.Đó là chúa tể Ác Mộng *****ên mà Liễu Bình gặp phải.Tên chúa tể Ác Mộng này quan sát chung quanh, không nhìn thấy trang viên,cũng không tìm thấy bất cứ chúng sinh nào."

Này, La Vương, rốt cuộc người đang làm gì?"

Nó bất mãn hỏi."

Ta đang làm gì?"

Mộng Yểm La Vương lặp lại một lần."

Trang viên là nơi dự trữ và tuyển chọn trái cây ưu tú, vì sao ngươi hủy diệtnó?"chúa tể Ác Mộng kia hỏi.Mộng Yểm La Vương như mới phục hồi tinh thần, chậm rãi quay đầu nhìn vềphía đối phương.Chỉ thấy trên lưng nó bỗng tung ra một cánh tay hắc ám thật dài, trong nháy mắtđã xuyên thấu hư không, đánh một quyền vào mặt đối phương.Thân thể chúa tể Ác Mộng kia khổng lồ như núi, lại bị một quyền này ầm ầmđánh bay, lao đi như sao băng, không biết tung tích.Mộng Yểm La Vương nhìn về phía đối phương biến mất, nhẹ nhàng nói khekhẽ: "Đừng có dong dài nữa, nếu không ta giết ngươi, ăn sạch tất cả mọi thứtrên người của ngươi đấy, nghe rõ không?"

Sâu trong hắc ám.Giọng nói của chúa tể Ác Mộng kia không còn vang lên.Lúc này Mộng Yểm La Vương mới có chút vừa lòng.Nó suy nghĩ một lát, sau đó trầm ngâm nói: "Ta nhớ dáng vẻ của ngươi...

Vậy làđủ rồi."

Phía sau lưng nó không ngừng mấp máy, hiện ra một rồi lại một cánh tay màuđen.Những cánh tay đó lập tức xông lên mấy ngàn mét trên trời cao, trong đó có dàicó ngắn, hàng ngàn hàng vạn, mỗi cánh tay đều bày ra thủ ấn, pháp quyết,ề ắ ấ ổquyền, chưởng, chỉ, thậm chí nắm lấy muôn hình muôn vẻ binh khí, sôi nổi vũđộng không thôi.Lúc này Mộng Yểm La Vương mới nâng hai cánh tay trái phải lên, khép lại vớinhau và nói: "Nếu ngươi thật sự còn sống, vậy đón lấy một kích này của ta––"."

Từ hiện tại đến tương lai vô tận, mặc kệ ngươi trốn ở nơi nào, nó cũng có thểtìm thấy ngươi!"

Tiếng nói vừa dứt.Hình như Mộng Yểm La Vương còn không yên tâm.Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua tất cả những cánh tay, nhếch miệng cười nói:"Tìm được hắn, giết hắn, mang về cho ta ăn!"

"Nếu không tìm thấy hắn --"."

Vậy hủy diệt tất cả những thứ có liên quan đến hắn!"

Chỉ một thoáng, tất cả cánh tay hóa thành tàn ảnh hỗn loạn bay tán loạn, tất cảrút khỏi thân thể, chui vào hư không rồi biến mất.-------Chương 1027: Tìm bàiMột rồi lại một quang ảnh tràn ngập bốn phương tám hướng, cấu thành thôngđạo lập thể.Thuyền Noah tản ra thánh quang hừng hực, im hơi lặng tiếng đi tới trong thôngđạo, mang theo từng đợt gọn sóng.Liễu Bình đứng trên boong tàu nhìn về phía những hình ảnh đó.Chỉ thấy mỗi một hình ảnh đều yên lặng, hiện ra chuyện đang xảy ra trong thờikhắc nào đó.-- Hon nữa tất cả đều có liên quan đến hắn."

Đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.Chiếc nhẫn đỏ thẫm trên tay hắn vang lên giọng nói của Đại Địa chi Mẫu Gaia:"Bởi vì chúng ta lấy thời khắc của mình làm cột mốc, đang xuyên qua vô số thếgiới song song cùng thời khắc đó, cho nên hình ảnh mỗi một thế giới song songngười nhìn thấy đều đứng yên."

"Đã hiểu."

Liễu Bình nhìn lại những hình ảnh đó.Chỉ thấy trong mỗi một hình ảnh, hắn đều đang làm chuyện có liên quan đến đốikháng Ác Mộng.Hắn thu thập tình báo, liên lạc với cao thủ chung cực các trắc, lẻn vào trangviên, hoặc là đang làm chúa tể Luyện Ngục Cựu Thần sống lại, sáng tạo kỹnăng, chiến đấu với quái vật Ác Mộng-- Oanh!

Một kiếp lôi giáng xuống, bịLiễu Bình lấy đao ngăn trở, lập tức nổ nứt thành điện và lôi quang bay loạn trênkhông trung Hắn mặc kệ kiếp lôi, thở dài và nói: "Muốn tìm ra một thế giớikhông có quái vật Ác Mộng xâm nhập thật không dễ dàng."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói: "Không vội, con thuyền Noah có đủ sức mạnh thầnthánh, có thể mang chúng ta chậm rãi tìm kiếm."

Bỗng nhiên.Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại phía sau thuyền cứu nạn.Một cảm giác nguy hiểm khác thường hiện lên trong lòng hắn."

Chẳng lẽ là tên kia đuổi tới?"

Hắn lẩm bẩm một câu."

Cẩn thận"Giọng nói của thương để vang lên, "Có một pháp thuật luật nhân quả mạnh đếnmức chưa từng có đang cấp tốc tới gần bằng phương thức mà chúng ta khôngthể dự kiến được."

ễLiễu Bình theo bản năng mà nhìn ra chung quanh.Trừ hắn ra, toàn bộ con thuyền Noah không có kẻ nào nữa.Lucifer biến thành một bộ phận của con thuyền Noah.Đại Địa chi Mẫu Gaia chỉ còn hai tròng mắt, hóa thành đá quý được khảm lênchiếc nhẫn.Không biết thương để trốn trong xó xỉnh nào, tóm lại là giả chết trốn chạy."

-- Có phải người cảm thấy ta đã chết, không thể giúp gì hay không?"

Giọng nói của thượng để lại vang lên lần nữa."

Nào có, cho dù người giả chết, nhưng thuyền cứu nạn của ngươi cũng rấtkhông tệ, tuyệt đối đừng cảm thấy mình vô dụng."

Liễu Bình vừa nói, vừa chạy như bay qua đuôi thuyền.Thượng để nói: "Trong pháp tắc thần thánh, khế ước là một khâu cực kỳ quantrọng, chúng ta chưa bao giờ vi phạm lời hứa cả."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Liễu Bình lại đánh bay một kiếp lôi, há mồm hỏi."

Ta từng nói, khi người cứu vớt thánh quốc thì có thể trở lại tương lai để đạtđược thẻ bài kia lần nữa, toàn bộ thành thủ sẽ cung cấp sức mạnh cho thẻ bàikia."

Thượng đế nói.Liễu Bình hơi suy tư, sau đó lập tức hiểu rõ.Lúc trước khi ở Mật Lương Trấn, hắn hiện hóa ra thẻ bài do tất cả sức mạnhThần Thánh Trắc hiện hóa, cũng dùng nó để làm nổ tung toàn bộ thế giới.Đó là sự hợp lực giữa thượng đế và hắn.Chính là thẻ bài kia!

Vì tránh để bọn quái vật tìm được nó -- Hắn phát động"Đặc hiệu", biến nó thành thẻ bài chức nghiệp "Vai hề".Mà thượng để đặt nó ở thời đại quá khứ trong thế giới Vĩnh Dạ.Hiện tại, ủy thác của thượng đế đã được hoàn thành.Hắn phải đi đến tương lai, thu hoạch nó lần nữa!"

Tới kịp không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi ngăn cản một chút, ta tăng tốc độ của thuyền cứu nạn nhanh hơn, chúngta đi đến tương lai để lấy thẻ bài kia."

Thượng để nói.Liễu Bình lại đánh bay một kiếp lôi, híp mắt nhìn ra hư không hắc ám phía sauthuyền cứu nạn.Trong bóng đêm, hình như có thứ gì đang nhanh chóng tới gần.ễTrong lòng Liễu Bình hiện ra một cảm giác nguy cơ.Hắn duỗi tay cách hư không mà ấn, quát khẽ lên: "Đặc hiệu!"

Chỉ một thoáng, toàn bộ con thuyền Noah lập tức biến mất tăm hơi.Gần như cùng thời khắc đó -- Những cánh tay dài màu đen chi chít che trời laođến.Chúng chen đầy toàn bộ thông đạo thời không, nắm lấy vô số binh khí, vốnmuốn lập tức phát động công kích, lại đột nhiên mất đi mục tiêu, không thểkhông tạm thời ngừng lại giữa không trung."

Không được, bọn chúng không tìm thấy người thì sẽ hủy diệt tất cả."

Thượng để nói.Vừa dứt lời, chỉ thấy những cánh tay dài màu đen đó bắt đầu phát ra công kíchnhằm vào toàn bộ hư không.Trong thông đạo thời không, một vài hình ảnh đình trệ bắt đầu rơi vào hủy diệt.Liễu Bình nhìn ra chung quanh -- Không thể để thông đạo hủy diệt, nếu khôngbọn họ sẽ trở lại thời không ban đầu!

Con quái vật kia đang chờ ở đó!

Hắn vươntay chỉ vào hư không.Ngay lập tức, hư ảnh của hắn xuất hiện ở giữa không trung, hóa thành một tànảnh bay vào thời không nào đó, lập tức hoàn toàn đi vào trong đó, biến mất tămhơi.Những cánh tay dài màu đen đó thoáng dừng lại, sau đó lập tức đuổi theo.Nhưng vẫn có một vài cánh tay không ngừng quanh quẩn, không muốn bỏ cuộcmà nàn lại chỗ lân cận thuyền cứu nạn, phát ra công kích lung tung."

Sao lại còn một ít?"

Gaia hỏi."

Đó chỉ là một thuật pháp, không có thần trí, sẽ không hoàn toàn bị lừa."

Liễu Bình nói.Hắn duỗi tay kéo Bách Nạp Đao ra từ hư không, toàn lực cách không trảm mộtcái.Ong -- Tiếng vang vô cùng to lớn vang vọng cả hư không.Đao pháp Kỳ Quỷ thứ cấp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chémchết đoạn hồn tại đây!

Những độc thủ đó như bị vô số đao quang chém trúng,điên cuồng vặn vẹo ở giữa không trung, sau đó bị đánh bay ra ngoài.Nhưng vô dụng!

Chúng chỉ muốn dùng hết sức công kích chung quanh, căn bảnkhông để bụng bị thứ gì đánh trúng."

Đạo này còn chưa đủ để đối phó bọn chúng...

Quả nhiên chúng ta ở lại nơi đóchỉ có con đường chết."

Liễu Bình nói.ế ổTiếng nói vừa dứt, những cánh tay dài màu đen rời khỏi trước đó cũng sôi nổiđuổi theo từ phía sau."

Không phải bọn chúng bị người lừa đi rồi sao?

Vì sao lại tới nữa?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia nôn nóng hỏi.Liễu Bình trầm giọng mà nói: "Cho dù ta giao sức mạnh hư giả như thế nào chođặc hiệu thì cũng không thể ngăn cản những cánh tay dài hắc ám kia, bọn chúngtrực tiếp tiêu diệt ta kia, sau đó phát hiện bị lừa, vì thế lập tức đuổi theo lầnnữa."

Chỉ thấy những cánh tay dài màu đen chi chít che kín thông đạo thời không, lạivì không tìm thấy con thuyền Noah nên điên cuồng khởi xướng công kích vàothời không chung quanh.Hình ảnh một vài thế giới song song lập tức vỡ vụn.Hành động này sinh ra phản ứng dây chuyền, cả thông đạo bắt đầu sụp xuống."

Mau!

Lão đầu chết tiệt, chúng ta đi đến tương lai, giúp hắn lấy được thẻ bài đạidiện cho tất cả sức mạnh thánh quốc đi!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia thúc giục."

Đừng giục, ta đang mở ra thông đạo mới!"

Thượng để nói.Con thuyền Noah từ từ chuyển hướng, phi vào một thông đạo vừa xuất hiện, laothẳng hướng về phía trước.Ở phía sau thuyền cứu nạn, tất cả cánh tay dài màu đen đuổi theo sát sao.-------Chương 1028: Tìm kiếm thế giới song song an toànThuyền cứu nạn bay thẳng lên trên dọc theo thông đạo thời không.Những cánh tay dài màu đen chen đầy thông đạo, theo đuổi sát ở phía sau,khoảng cách giữa chúng và thuyền cứu nạn càng ngày càng gần."

Còn bao xa!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia bực bội hỏi."

Sắp tới!

Đừng có giục."

Thượng đế nói với giọng điệu bình tĩnh."

Sao mà không giục!

Nếu để bọn chúng đuổi kịp thì tất cả chúng ta đều phảichết!

Không còn đường nào để cứu vãn nữa!"

Đại Địa chi Mẫu nói."

Ta tranh thủ thêm một chút thời gian."

Liễu Bình nói.Vừa rồi hắn đã cẩn thận suy nghĩ.Bắt đầu từ lúc Luyện Ngục Cựu Thần gia nhập trận doanh Ác Mộng, phản bộichủ mẫu tàn nhẫn Medea trong Vĩnh Dạ-- Hắn tỉnh lại từ mộ địa, gia nhập dướitrướng nữ sĩ Thống Khổ, cuối cùng thông qua thí luyện thẻ bài sư, rút được thẻbài vai hề kia-- Thời gian cách biệt giữa hai bên cũng không dài.Hiện tại cần tranh thủ thêm một chút thời gian!

Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trênnhững cánh tay màu đen đang điên cuồng đuổi theo lần nữa."

Mục tiêu của bọn chúng là ta..."

"Nếu đã vậy, để bọn chúng bắt lấy ta thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Bọn chúng sẽ mang ta trở về, cho chúa tể Ác Mộng kia ăn luôn --"Liễu Bình lầm bầm lầu bầu, bỗng duỗi tay ra, lại ngưng tụ ra hư ảnh của mìnhlần nữa.Hắn đi một vòng quanh ảo giác giả dối của mình, nói: "Ngươi phải thật sựgiống như ta, có xúc cảm nhân loại, dao động sức mạnh nhân loại, tất cả củanhân loại, vậy bọn chúng sẽ nghĩ là đã bắt được ta."

Hắn ảo ảnh kia gật gật đầu, thân thể dần trở nên thật, hắn ta đáp xuống mặt đất,giống người thật y như đúc."

Đi, chiến đấu với bọn chúng, để bọn chúng bắt người trở về."

"Được."

Liễu Bình giả bật người lên cao, nhảy ra từ thuyền cứu nạn, đón nhận nhữngcánh tay dài màu đen đó.Chúng cùng buông binh khí ra, tất cả chộp về hướng Liễu Bình.ễ ểLiễu Bình giả dang hai tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười, để mặc những cánh taymàu đen đó túm chặt lấy hắn.Hàng ngàn hàng vạn cánh tay màu đen dừng lại.- - Bọn chúng hoàn thành sứmệnh thuật pháp, đã thành công bắt được mục tiêu.Hiện tại —– Tất cả cánh tay lui về như thủy triều, biến mất khỏi thông đạo thờikhông."

Như vậy được không?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi."

Chỉ có thể lựa nó một lần, hơn nữa thời gian không dài."

Liễu Bình nói.Thuyền cứu nạn phát ra một trận chấn động kịch liệt.Tốc độ của nó lại nhanh hơn, cho nên Liễu Bình và Đại Địa chi Mẫu đều có thểcảm giác được, nó đang dùng hết sức để phi hành.Hình ảnh thời không chung quanh nhanh chóng thối lui như những đường congmơ hồ.Thứ duy nhất còn đi theo tàu bay, chỉ có từng kiếp lôi lập loè ánh hào quang hủydiệt kia.- - Sao kiếp lỗi này lại kéo dài lâu như thế!

Nghe nói biên độ tăng lêncủa Quy Nguyên Cảnh rất lớn, hiện tại đã có thể nhìn ra manh mối từ kiếp lôi.Liễu Bình nhịn không được mà thở dài, không ngừng đánh bay từng kiếp lôi rangoài.Một giây.Hai giây.Ba giây.Thời gian không ngừng di chuyển tới.Giọng nói của thương để lại vang lên: "Liễu Bình, chúng ta đến thời khắc ngươirút ra thẻ bài kia."

"Được."

Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái trong hư không-- Một thẻ bài màusắc rực rỡ như bức tranh sơn dầu xuất hiện trong tay hắn, trên đó có vẽ một vaihề vui cười.Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đạt được thù laocuối cùng --"."

Thẻ bài: Ánh sáng hy vọng vĩnh hằng, cũng có tên là "Vai hề."

"Đặc biệt chú ý!"

"Thẻ bài này đã trải qua thời gian quá dài lâu, tướng mạo sẵn có của nó đã hòahợp thành một thể với vai hề."

ầ ẫ"Cho dù ngươi có được nó lần nữa, nhưng nó vẫn hiện hóa thành thẻ bài vaihề."

"Nó là kiệt tác chung của người và thượng đế."

"Khi người sử dụng thẻ bài này, sức mạnh thần thánh nhất định sẽ kết hợp vớiđặc tính của bản thân ngươi, kích hoạt ngươi Sáng tạo, hiện hóa tất cả nhữngsức mạnh thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy, có tính lừa gạtrất cao."

"Đây là chuyện mà trước nay chưa từng có, cho nên tất cả tập hợp thiết lập đềukhông có thuyết minh và ghi chép có liên quan, thậm chí không có bất cứphương pháp phòng ngự nào."

"Tất cả những sức mạnh này hiện thành thẻ bài vai hề do người nắm giữ."

"Quy tắc sử dụng."

"Khi có sự vật nào đó lấy lòng ngươi, ngươi có thể sử dụng thẻ bài này mộtlần."

"––Tất cả bản tính của nó đến từ ngươi."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.Giọng nói của thương để lại vang lên: "Từ thời khắc chúng ta tới, mãi đếntương lai vô cùng xa xăm, thuật pháp kia sẽ luôn đuổi theo chúng ta, Liễu Bìnhngười có ý kiến gì?"

Liễu Bình lập tức cất thẻ bài đi, búng tay một cái và nói: "Vậy chúng ta cứ đánhvới nó một trận."

"Đánh một trận?"

Tiếng nói của thượng đế và Đại Địa chi Mẫu cùng vang lên."

Ngươi cảm thấy chúng ta liên hợp sức mạnh lại, có khả năng thẳng không?"

Thượng để hỏi."

Không chỉ người và ta, còn có tất cả chức nghiệp mà nhân loại nỗ lực sáng tạora."

Liễu Bình nói."

Đó không phải chức nghiệp được thiết kế ra sao?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia kinh ngạc hỏi.Liễu Bình cười thật thâm trầm, nói: "Thiết kế?

Không, sức sáng tạo của nhânloại là vô hạn, thật ra công việc chủ yếu của những thiết kế sư đó là làm suy yếu-- suy yếu mỗi một chức nghiệp, nghiên cứu sức mạnh của mỗi một dạng nhânloại, tiện cho bọn quái vật Ác Mộng ăn luôn nhân loại."

"Vậy kế tiếp, chiến đấu với Ác Mộng là ngươi, ta và tất cả sức mạnh của nhânloại."

Thượng để sửa đúng."

Còn có một tồn tại."

"Ai?"

"Nàng."

"Nàng là ai?"

"Một Thánh Linh, nàng là hy vọng của thời đại này-- Để thượng đế, ta, chúngsinh, Thánh Linh phối hợp lại, chiêu thức thi triển ra nhất định sẽ không nằmtrong tập hợp thiết lập."

Liễu Bình nói xong thì bỗng quay đầu lại nhìn đuôi thuyền.Chỉ thấy những cánh tay dài màu đen chi chít lại xuất hiện lần nữa, đuổi theocon thuyền Noah trong thông đạo thời không."

Chiến đấu thì giao cho ngươi, ta phải lập tức tìm kiếm thế giới song song antoàn!"

Thượng đế nói.Con thuyền Noah lập tức đổi hướng, xuyên qua trong sương mù vô tận.Liễu Bình vung quyền đập bay một kiếp lôi, nhân lúc những cánh tay đó cònchưa đuổi kịp, đã giương tay ném đi, vứt thẻ bài vai hề nhiều màu kia ra ngoài.Phanh!

Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, hóa thành một làn sương mù baophủ quanh thân Liễu Bình.Hắn đi qua sương mù-- Nhưng mà lần này, trang phục của hắn lại không có thayđổi nào.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Thẻ bài này đã thứctỉnh."

"Không cần bất cứ hóa trang dư thừa gì, ngươi chính là vị vua lừa gạt kia -""Tất cả đều vì sự sung sướng của chúng sinh."

Liễu Bình bước đến đuôi thuyền, nói khẽ một câu: "Andrea."

"Ta đã chuẩn bị cho ngươi."

Andrea nói.-------Chương 1029: Đây là ––thuật pháp nhân quả của ta?Mấy chục binh khí xuyên qua sương mù, hiện lên trong hư không, chờ đợi LiễuBình sử dụng Ánh mắt Liễu Bình du đãng qua lại trong những binh khí đó --Hắn bỗng khẽ nở nụ cười.Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, như lộ ra một cảm giác vui sướng xưanay chưa từng có.Những cánh tay dài màu đen chi chít đánh úp đến -- Liễu Bình tiện tay kéo đếnmột thanh trường đao, vừa cười vừa lắc đầu nói: "Ta từng học qua tất cả võnghệ trên thế gian, đáng tiếc các ngươi có tập hợp thiết lập, cho nên ta thất bạivô số lần."

"Nhưng hiện tại."

"Tập hợp thiết lập vô dụng rồi."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Cuộc chiến sắp đến lấy lòngngươi, ngươi có thể phát động sức mạnh vai hề, làm chiếu thức trở nên thầnthánh hóa và càng không thể đoán trước."

Liễu Bình bày ra thức mở đầu ngay tại chỗ, lấy hai ngón tay khẽ kẹp lưỡi đao,nhắm mũi đao ngay vào những cánh tay che trời lấp đất lao đến kia-- "Bắt đầurồi."

Hắn nói nhỏ một câu.Tiếng nói vừa dứt, lưỡi đao không ngừng run rẩy lên.Tất cả cánh tay đó áp sát người, đè Liễu Bình lại bất động.Trường đao bùng lên!

Một đao quang thánh khiết tràn ngập toàn bộ thông đạothời không bay ra từ lưỡi đao, bao phủ đem tất cả cánh tay lại, trong nháy mắtđã xuyên thấu hư không.Phía bên kia.Thế giới trang viên Ác Mộng.Mộng Yểm La Vương lơ lửng ở giữa không trung, ôm hai tay, nhìn chủ trangviên không ngừng thi triển thuật pháp, kiến tạo trang viên lại lần nữa."

Thật không thú vị gì cả, chẳng lẽ còn chưa bắt được tên kia?"

Mộng Yểm La Vương mất hết hứng thú mà nói.Nhưng vừa nhớ tới người giả vừa rồi bị chộp tới, nó lại hưng phấn lên.Trái cây kia còn sống!

Rốt cục hắn dùng phương pháp gì để lừa gạt nó?

-- Chỉcần nó ăn luôn hắn thì có thể đạt được sức mạnh đó!

Mộng Yểm La Vương ********** khóe miệng, gần như sắp không khống chế được ***** của mình.Nếu nó tự mình đuổi theo-- Có lẽ đã ăn được huyết nhục của trái cây kia!

Nóđang do dự không quyết thì hư không bỗng khẽ động, sau đó tránh ra hai bên."

Hả?"

Mộng Yểm La Vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy một nụ hoa tường vi màu đen chưa nở nhẹ nhàng bay xuống, dùng lạitrước mặt nó."

Đây là -- thuật pháp nhân quả của ta?

Sao lại bị ngưng tụ thành một đóa hoa?"

Mộng Yểm La Vương giật mình mà nói.Nó nhịn không được duỗi tay đón lấy nụ hoa đó.Nụ hoa bỗng run rẩy không ngừng.Phốc!

Toàn bộ nụ hoa nở ra, bày ra dáng vẻ nở rộ tuyệt đẹp mà quỷ dị.Một giọng nói vang lên từ *****: "Nhớ kỹ, đây chỉ là một vui đùa, nếungười cảm thấy không tận hứng thì đuổi theo ta đi, ta sẽ tự đưa người lênđường."

Tiếng nói vừa dứt.Đóa tường vi màu đen kia hoàn toàn biến thành thánh khiết màu trắng.Một luồng khí tức nguy hiểm bông lan tràn ra, khiến Mộng Yểm La Vương cảmnhận được một cảm giác quen thuộc nào đó.Đây là -- Hình như không lâu trước đó vừa xảy ra một lần, nó là -- "A, lại chơichiều này nữa à."

Mộng Yểm La Vương lẩm bẩm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Bạch quang mãnh liệt nhanh chóng khuếch tán, bao phủ tất cả, ngay cả trangviên vừa xây dựng được hình thức ban đầu cũng bị hoàn toàn dung nhập vào đó,bị hoàn toàn hủy diệt.Oanh! !!

Tiếng nổ mạnh vang vọng thập phương lại quanh quẩn trong hư khônglần nữa."

Nó còn đến nữa không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Nó phát hiện Liễu Bình còn sống, nhất định sẽ đến công kích tiếp."

Thượng đế nói."

Vậy làm sao bây giờ, vừa rồi tuy đánh trả được một chiều, nhưng nếu nó tựmình đến thì e rằng vẫn đánh không lại."

Đại Địa chi Mẫu bực bội nói."

Đừng lo, nếu nó có thể tự tới thì đã sớm tới, trên thực tế nó chỉ có chiều vừarồi có thể vượt qua thời không -- nó có chút sở đoản trong phương diện thờikhông trắc."

Thượng đế nói..ế ồ"Ngươi sớm biết rồi à?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Cho nên ta mới lựa chọn sách lược xuyên qua thời không, đây là con đườngcầu sinh duy nhất."

Thượng đế nói.Liễu Bình đánh bay từng kiếp lôi, nói chen vào: "Nhưng nói thật, nó hoàn toàncó thể tìm một đồng bạn am hiểu thuật thời không để cùng tới giết chúng ta."

"Yên tâm đi, cái tên am hiểu thuật Kỳ Quỷ Thời Không Trắc kia vừa bị nó đánhbay, đang âm thầm hận nó, nhất định sẽ không ra mặt hỗ trợ."

Thượng để nói."

Hả, người biết nhiều chuyện như vậy?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc nói."

Đúng vậy, ta còn biết chúng ta đúng lúc bắt được sinh có duy nhất trên tuyếnthế giới chính, đang cách nguy hiểm càng ngày càng xa."

Thượng đế nói.Liễu Bình đi đến trước lan can, nhìn lại đường hầm thời không bên ngoài conthuyền Noah.Chỉ thấy ở mỗi một thế giới song song bên ngoài, bên cạnh hắn luôn xảy rachuyện có liên quan đến quái vật Ác Mộng.- - Thật sự có thể tìm được một thếgiới song song không có Ác Mộng sao?"

Cẩn thận, Liễu Bình, nó không cam lòng thất bại, lại phát động chiêu kia lầnnữa."

Giọng nói của thượng đế vang lên.Liễu Bình nhìn lại thông đạo thời không phía sau thuyền cứu nạn.Từng cánh tay dài màu đen như thủy triều điên cuồng vọt tới.Andrea nói nhỏ: "Liễu Bình, cho này."

Trong hư không lại hiện ra đủ loại binh khí.Liễu Bình nắm lấy một thanh kiếm, có chút khó hiểu mà hỏi: "Chẳng lẽ nókhông rõ, chiêu này đã vô dụng với ta?"."

Không phải như thế, chúng ta hay nói Kỳ Quỷ là sự "Dũng hiện của pháp tắc,mức độ pháp tắc càng nhiều thì sức mạnh Dũng hiện càng mạnh, chắc ngươicũng biết điểm này."

Thượng đế nói."

Ta biết."

Liễu Bình gật đầu và nói.Thượng để tiếp tục giải thích: "Thật ra chiều này của nó đã vượt qua mức Caocấp trong Kỳ Quỷ, đạt tới cấp Liệt –– mà chiêu thức của người vốn chỉ là "Sơấ ế ầ ắ ấcấp, bởi vì cộng thêm biến hóa của Thần Thánh Trắc nên mới đạt tới Cao cấp,lại có Thánh Linh gia trì, vì thể lại nâng một bậc lên trên, miễn cưỡng đạt tớiranh giới của "Liệt."."

Nhưng vì chiêu này của ngươi là dùng loại sức mạnh Kỳ Quỷ cường đại chưatừng có là "Sáng tạo thôi phát ra, hơn nữa lại trải qua nghi thức vai hề, làm nósinh ra biến hóa mới, nên lập tức đạt tới tiêu chuẩn đứng đầu cấp Liệt."

Liễu Bình lẳng lặng nghe xong, giơ trường kiếm lên và nói: "--Quả nhiên cái gìthượng đế cũng biết, cả chuyện này cũng hiểu rất rõ."

Thượng đế nói: "Dũng hiện của đa trọng pháp tắc cực kỳ khó, tựa như dùng cátchảy dựng nên tháp cao, càng lên cao càng khó, ta cũng chọn lựa thật lâu mớimiễn cưỡng tìm được một loại sức mạnh thần thánh thích hợp với ngươi."

"Ngươi biết ta sẽ đến cứu thành quốc của ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là hy vọng duy nhất, nếu ngươi không từ bỏ hy vọng thì nhất định sẽ đếnThượng để bình tĩnh nói.Khi nói chuyện, những cánh tay dài màu đen đó đã sôi nổi rơi xuống, chộp vềhướng Liễu Bình.Liễu Bình giơ trường kiếm lên -- Kiếm quang sát khí nghiêm nghị phóng lêncao, hóa thành kiếm hải vô biên vô hạn, bao lấy tất cả cánh tay, chỉ chợt lóe mộtcái đã biến mất khỏi thông đạo thời không.Liễu Bình vừa cung xong kiểm này thì lập tức rút Bách Nạp Đao ra, trảm baykiếp lôi giáng xuống từ không trung.Thiên kiếp còn chưa kết thúc!-------Chương 1030: Thoát thân!"

Thượng đế, cái gì ngươi cũng biết, có thể nói cho ta khi nào kiếp lỗi này mớidừng lại hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Kết thúc rồi."

Thượng để nói."

A?"

Liễu Bình hơi ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy trong hư không quả nhiên không có kiếp lôi xuất hiện nữa.Thiên kiếp thật sự kết thúc!

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà xuất hiện:"Chúc mừng, người đã thành công vượt qua thiên kiếp, tấn chức thành người tuhành Quy Nguyên Kỳ."

"Thực lực của người sắp bắt đầu dâng lên."

"Thực lực cảnh giới Quy Nguyên gấp chừng mười hai lần Loạn Tinh Cảnh!"

Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể bắt đầubùng nổ.Trong thiên địa, sức mạnh to lớn sinh ra từ hư vô tràn ngập đan điền của hắn,không ngừng hóa thành linh lực, lưu động khắp người.Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận một lát, sau đó duỗi tay nắm lấy Bách Nạp Đao.Trên Bách Nạp Đạo lập tức bùng lên linh lực không ngừng tuôn trào, đột nhiênngưng kết thành đạo quang cao mấy chục mét."

Ta còn chưa làm cái gì..."

Liễu Bình không khỏi lẩm bẩm.Đây là sức mạnh của Quy Nguyên Kỳ sao?

Nhưng căn cứ vào một ít ghi lại hắntừng xem, sức mạnh Quy Nguyên Kỳ tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không cao đếnmức độ này.Chẳng lẽ là vì –– Hắn đặc biệt xuất sắc?

Liễu Bình không khỏi nghiêm túc suytư.Con thuyền Noah bỗng bắt đầu chậm rãi chuyển hướng, xẹt qua một ngã quẹotrong thông đạo thời không dài đằng đẳng, chạy tới một thông đạo hoàn toànmới vừa xuất hiện."

Chú ý, ta đã tìm được một thế giới song song, ở thế giới kia, Ác Mộng cònchưa xâm lấn."

Thượng đế nói.Liễu Bình nhìn lại một hình ảnh thời không ở cuối thông đạo.ấ ắ ầ ếChỉ thấy trong thời không đó, hắn đang đứng trên một tửu lâu, cầm một chiếcquạt lá cọ, hứng thú bùng bằng mà nói: "Hôm nay không nên tu hành."

-- Cũng không biết tại sao, ở thế giới song song này, tất cả bệnh kín trên thânthể hắn đều đã khỏi."

Vậy hôm nay thích hợp làm cái gì?"

Một nữ tử bỏ quả nho đã lột sẵn vào miệng hắn, hỏi nhỏ một câu."

Thích hợp nghe hát uống rượu, ngâm thơ ngắm hoa."

Hắn nói.Một nữ tử khác che miệng cười nói: "Công tử nói có lý."

Nàng gảy tỳ bà trong tay, mở cái miệng anh đào nhỏ ra, ngân nga hát vang tiểukhúc.Trong thông đạo thời không.Đại Địa chi Mẫu Gaia cất tiếng nói: "Nhìn không ra đấy, ngươi còn rất biếthưởng thụ."

"Hắn biết rất nhiều, ta là toàn năng, hắn thì cái gì cũng biết."

Thượng để nói.Liễu Bình ôm hai tay, khó chịu nói: "Chỉ nghe có một bài hát cũng bị các ngươinói à?

Từ từ, vì sao chỉ hiện ra hình ảnh của ta?

Các ngươi đâu?"

Vừa dứt lời.Chỉ thấy hình ảnh thời không kia chợt lóe, biến thành một giáo đường.đám người mênh mông cuồn cuộn đắm chìm trong tiếng hát ngâm thơ, toàn bộnghi thức cầu nguyện tràn ngập cảm giác thần thánh."

Ngươi nói rất đúng, người chỉ nghe có bài hát -- Lão nhân giả chết này thíchnhất là để mấy thiếu niên thuần khiết đứng đó hát thánh ca cho hắn -- so ra thìngười tính cái gì?"

Đại Địa chi Mẫu nói."

Có lý."

Liễu Bình tán đồng nói.Thượng để không lên tiếng.Giây tiếp theo, chỉ thấy hình ảnh bỗng lóe lóe lần nữa.Chỉ thấy trong một rừng rậm nguyên thủy, một đám người bộ lạc dựng lên đàicao bằng gỗ, châm cây đuốc hừng hực, nâng các loại súc vật làm tế phẩm lên.Đám người quay chung quanh dàn tế vừa múa vừa hát, sau đó sôi nổi quỳ trênmặt đất lớn tiếng cầu nguyện."

Đại Địa chi Mẫu...

Ta nhớ lúc nhân loại còn ở thời đại mông muội, muốn đượcngười rủ lòng thương thì không chỉ phải ca hát, còn phải khiêu vũ, thậm chí cònphải cung phụng một đống tế phẩm cho ngươi, so ra thì ta xướng thơ đã là gì?"

ế ầThượng đế nói với giọng điệu trầm tĩnh.Lúc này đổi thành Đại Địa chi Mẫu không lên tiếng.Khi ba người nói chuyện, tốc độ của con thuyền Noah lại nhanh hơn, trực tiếpvọt vào hình ảnh thời không kia.Hắc ám.Vòm trời dùng hắc ám vĩnh hằng để bày ra đặc thù mang tính tiêu chí của thếgiới trước mắt.Nơi này là thế giới Vĩnh Dạ.Con thuyền Noah tản ra thánh quang hùng vĩ tráng lệ, xuyên qua hư không, lậptức xuất hiện trên trời cao hắc ám.Gần như trong nháy mắt, tất cả ánh hào quang biến mất.Thuyền cứu nạn thu lại tất cả ánh sáng, khí tức, dao động có thể khiến người tachú ý, im hơi lặng tiếng đáp xuống mặt đất."

Vừa rồi trong nháy mắt xuất hiện, không thể tránh khỏi sinh ra một ít ảnhhưởng, hiện tại chúng ta phải nhanh ẩn nấp đi."

Thượng để giải thích."

Cho thuyền cứu nạn đáp xuống, chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Được."

Thượng đế vui vẻ nói.Con thuyền Noah lập tức lao xuống mặt đất, sau đó không ngừng giảm tốc độ,cuối cùng nhẹ nhàng dùng trên một cánh đồng hoang vu."

Liễu Bình, nâng tay lên."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình giơ tay lên.Chiếc nhẫn đỏ thẫm được khảm đá quý xanh biếc trên ngón tay bỗng tỏa ra mộtluồng dao động vô hình.Toàn bộ thuyền cứu nạn và cả mặt đất đều chấn động.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Đại Địa chi Mẫu phóngthích sức mạnh căn nguyên của nàng: Kết giới mặt đất bảo hộ."

"Từ giờ trở đi, trừ phi là tồn tại Kỳ Quỷ cực kỳ cao đẳng, hoặc tồn tại được ĐạiĐịa chi Mẫu cho phép, mới có thể tiến vào địa vực này, nhìn thấy con thuyềnNoah."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Đại Địa chi Mẫu mỏi mệt nói: "Được rồi, chúng ta an toàn."

Liễu Bình và thường để đều nhẹ nhàng thở ra.ế ế ỗ ế"Kế tiếp làm sao đây?

Chúng ta phải luôn nán lại chỗ này, mãi đến thời đạitương lai kia, sau đó xuyên từ thế giới song song này về chủ tuyến thời gian à?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Đây là phương pháp ổn thỏa nhất-- không ai có thể tìm được chúng ta, chúngta có thể nghỉ ngơi lấy lại sức tại đây, tăng lên thực lực, thậm chí đi đến thế giớithần trụ khác thăm dò bí mật của Ác Mộng."

Thượng đế nói."

Vậy có phiền phức quá không?"

Liễu Bình ôm hai tay và hỏi."

Không phiền phức."

Thượng đế và Đại Địa chi Mẫu trăm miệng một lời mà đáp."

Liễu Bình, ngươi là người duy nhất vượt qua sự khống chế của Ác Mộng, hơnnữa hiện tại đạt được sức mạnh có thể chiến đấu với bọn chúng, người hiểu ýnghĩa của chuyện này không?"

Thượng để nói."

Lão nhân chết tiệt nói rất đúng, những chuyện khác đều không sao cả, nhưngngười tuyệt đối không thể chết được."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình nhún nhún vai, sau đó đi đến đầu thuyền cứu nạn, nhìn ra Vĩnh Dạrộng lớn bên ngoài.Đúng vậy.Hắn tìm được Andrea rồi.Sức mạnh của thượng để cùng tồn tại với hắn, còn có Đại Địa chi Mẫu cũnggiúp hắn.Nếu đối mặt với một chúa tể Ác Mộng, hắn đã có một chút sức mạnh tranh đấucao thấp.Hiện tại, hắn đã thoát thân ra khỏi nguy hiểm, vậy phải bảo vệ tốt loại sức mạnhnày, để nó không ngừng lớn mạnh.Thẳng đến một ngày trong tương lai-- Hắn muốn hoàn toàn chiến thắng tất cảÁc Mộng!-------Chương 1031: Chúng ta đi giết nó!Thế giới song song.Con thuyền Noah, trên boong tàu.Liễu Bình cầm một thẻ bài trong tay, nhìn mấy thẻ bài nằm trên sàn nhà mà rơivào trầm ngâm.Ở hai hướng đối diện hắn, hai thẻ bài bỗng nổi lơ lửng lên, một cái thuộc vềthượng đế, một cái thuộc về Đại Địa chi Mẫu.Ba người đang đánh bài."

Cho nên nơi này không có nguy hiểm gì sao?"

Liễu Bình tung ra một thẻ bài."

A, thật ra là có, chẳng qua Đại Địa chi Mẫu giấu con thuyền Noah đi, cho nênnguy hiểm không tìm được đến cửa."

Thượng để nói.Lão cũng đánh ra một lá bài."

Là nguy hiểm gì?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Vĩnh Dạ chính là thể tập hợp của thế giới tử vong, bất cứ tồn tại nào chết đi,nếu không được thế giới tương ứng ban đầu thu hồi thì sẽ trầm miến ở chỗ này."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn thẻ bài trong tay, có chút do dự."

Suy nghĩ cái gì?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Thật ra sâu dưới đáy của Vĩnh Dạ Thần Trụ có một tầng thế giới Ác Mộng, tađã từng thâm nhập vào đó để tìm kiếm bí mật của Ác Mộng -- không biết trongthế giới song song này thì tình hình như thế nào."

Liễu Bình nói."

Nơi đó bị quái vật Vĩnh Dạ chiếm lĩnh."

Thượng để đánh ra một thẻ bài, nói."

À, vậy Luyện Ngục thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Luyện Ngục vẫn thuộc về bảy vị thần Luyện Ngục, dù sao Luyện Ngục vàVĩnh Dạ cũng chưa xảy ra biến cố lớn gì, cho nên cũng không có vạn tộc kếthừa thần lực của họ, trở thành tân thần thay thế bọn họ."

Thượng để nói.ế ế ế"...

Lão nhân chết tiệt, người biết luôn cả chuyện của thế giới song song, nóicách khác, ngươi cũng biết trên tay ta có bài gì đúng không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Đương nhiên."

Thượng để nói.Đại Địa chi Mẫu và Liễu Bình cùng ném bài xuống sàn nhà."

Khó trách người muốn bài bạc."

Liễu Bình nói."

Liễu Bình, người nhớ kỹ, nhược điểm duy nhất của hắn là không thể nói dối,cho nên ta phản ứng kịp thì lập tức hỏi hắn câu này."

Đại Địa chi Mẫu nói.Thượng để tiếc hận thở dài, đặt bài lên sàn nhà."

Từ từ, chúa tể toàn trí toàn năng, ngươi có thể nói thử rốt cuộc có gì là ngươikhông biết không?"

Liễu Bình hỏi."

Cái gì ta cũng biết, làm sao lại có gì không biết."

Thượng để nói.Liễu Bình thay đổi cách nói: "Vậy ngươi có biết có gì là điều ngươi không biết?Nếu ngươi không biết có điều gì là ngươi không biết, làm sao ngươi có thể gọilà biết hết?"

"Ta biết ta cái gì cũng biết, không có gì không biết."

Thượng đế nói."

Vậy Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ có gì khác với các thần trụ khác?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên là có, nó là -- từ từ, đây là điều cực kỳ bí mật, cả ta cũng khôngthể tùy tiện nói ra, nếu không sẽ xảy ra chuyện."

Thượng đế cảnh giác nói."

Không thể nói sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chưa tới lúc, nếu hiện tại nói ra, vận mệnh của rất nhiều người sẽ theo đó màthay đổi, cả ta cũng phải luôn mang lòng kính sợ đối với pháp tắc vận mệnh."

Thượng để nói.Nói đến pháp tắc vận mệnh, Liễu Bình và Đại Địa chi Mẫu đều bảo trì immiệng.Ở vô số thế giới, bất cứ người nào tồn tại lý trí cũng sẽ duy trì tôn kính cơ bảnđối với pháp tắc vận mệnh.ể"Vậy -- có chuyện gì có thể nói?"

Liễu Bình hỏi."

Có một chúa tể Ác Mộng am hiểu thuật pháp thời không nhất, sức mạnh bảnthân nó cũng không phải quá mạnh, cho nên nó sáng lập rất nhiều thế giới đểbồi dưỡng thủ hạ, một thế giới trong đó cách Vĩnh Dạ Thần Trụ cũng không quáxa."

Thượng để nói."

Nó đã phát hiện Vĩnh Dạ Thần Trụ?"

Liễu Bình nói."

Còn chưa, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng phát hiện nơinày, thế giới song song này cũng sẽ trở nên giống với các thế giới khác-- chonên chúng ta phải làm cái gì đó."

Thượng để nói."

Đã hiểu, chúng ta phải lẻn vào, lừa gạt chúa tể Ác Mộng kia, tốt nhất làm thếgiới của nó rời xa nơi này."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Không."

Liễu Bình phun ra một chữ, đứng lên từ boong tàu rồi duỗi người."

Không là có ý gì?

Chẳng lẽ trong lòng người ôm may mắn, cảm thấy bọnchúng không thể phát hiện nơi này?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Cũng không phải, ý ta là không cần lừa gạt bọn chúng -- chúng ta phải tìm mọicách để tới gần chúa tể Ác Mộng kia, sau đó xử lý nó."

Liễu Bình nói.Đại Địa chi Mẫu và thượng đế đều rơi vào trầm mặc."

Nếu ta ***** loại tồn tại như chúa tể Ác Mộng, nhất định sẽ đạt được giatăng thực lực biên độ lớn, ta sẽ lẻn vào thế giới của nó, hiểu biết tất cả về nótừng chút từng chút một, đến cuối cùng tìm ra cơ hội, xử lý nó – nó là tên đầutiên, chờ ta tích góp đủ năng lực và kinh nghiệm, khi trở lại chủ tuyến thời giantrong tương lai thì ta mới có tự tin nghênh chiến triều Ác Mộng."

Liễu Bình nói.Theo tiếng nói của hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Nhiệm vụ sinhtồn đã kết thúc."

"Ngươi thành công sống sót, đạt được một điểm suất diễn hoàn toàn mới."

"Xin hãy tiếp tục hành trình của ngươi, nếu ngươi kích phát điểm suất diễn mới,và cuối cùng đạt được nó, vậy có thể tiếp tục tích góp nó."

"Mười điểm diễn xuất có thể tiến hành một lần thăng cấp cho Đặc hiệu sư."

ễLiễu Bình nhướng mày."

Đặc hiệu sư"dùng tốt như vậy, nếu có thể thăng cấp thêm một bậc thì có trời mới biết sẽ chora đời năng lực dạng gì.Ban đầu hắn chỉ tính đi một chuyến, lúc này danh sách cũng nhắc nhở hắn phảikích phát điểm suất diễn mới -- Vậy càng không có gì phải do dự.Liễu Bình sửa sang lại giáp y trên người, lại vắt hai thanh đao ở bên hông, cườinói: "Tóm lại, ta muốn đi giết nó, nếu các ngươi không muốn đi thì canh chừngở chỗ này chờ ta trở lại."

"Sao lại không đi chứ?

Tất cả những gì chúng ta tích góp hôm nay, sẽ hóa thànhsức mạnh nghênh chiến triều Ác Mộng trong chủ tuyến thời gian tương lai."

Đại Địa chỉ Mẫu Gaia nói với giọng điệu thâm trầm."

Ta cũng phải đi -- Có ta chỉ dẫn, kẻ lừa đảo là người rất dễ lẻn vào."

Thượng để nói."

Vậy xuất phát đi!"

Liễu Bình nói.-------Chương 1032: Ta là chức nghiệp cận chiếnMột giờ sau.Trong thế giới chưa biết nào đó.Bông tuyết bay lả tả phiêu đãng trong thiên địa.Trong thôn xóm dân cư ít ghé đến, có một vị khách xa lạ xuất hiện.Là Liễu Bình.Lúc hắn buông xuống, thế giới này đang trong lúc chạng vạng, lại có tuyết lớnrơi xuống, cả thôn xóm không có người nào đi lại trên đường.Liễu Bình tìm kiếm một hồi, ánh mắt dùng lại trên loạt kiến trúc lớn nhất trongthôn.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Chú ý, đây là một thế giới Ác Mộngcấp bậc cực kỳ cao, có hơi giống với địa cung Ác Mộng mà người từng gặp,chẳng qua quy tắc của nơi này càng khắc nghiệt tàn khốc."

"Là quy tắc gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là tình báo cấp bậc "bí mật, ta nói cho người biết thì nhất định sẽ kinhđộng chúa tể Ác Mộng kia, người phải tự đi xem."

Thượng để nói."

Ai, ngươi nói xem mình có lợi ích gì, cái gì cũng biết, nhưng không thể nói cáigì cả."

Đại Địa chi Mẫu ở một bên oán giận."

Trong toàn bộ thế giới, chỉ có thôn này tồn tại sinh mệnh, đây là điều duy nhấtta có thể nói."

Thượng đế nói."

Được rồi, ta đi xem."

Liễu Bình nói, đặt chân lên nền tuyết, chậm rãi đi đến dãy kiến trúc kia.Chỉ chốc lát sau.Hắn đã đến trước cửa kiến trúc kia.Chỉ thấy trước cửa có một thứ lấy kỳ quái khắc thành từ băng tuyết, nhìn nógiống như con chó ngồi xổm trước cửa, nhưng bản thể lại quá mức khổng lồ,cao chừng ba mét.Vào khoảnh khắc Liễu Bình đi đến, quái vật này lập tức sống lại."

Một kẻ phi thăng mới –– tới đây, nói cho ta biết, người đến từ thế giới nào?"

Quái vật hỏi.ễ ấLiễu Bình lộ ra ý cười, ấn tay lên chuôi đao."

Thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."

Thượng để nhắc nhở bên tai hắn."

Ta đến từ thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."

Liễu Bình nói."

A...

Thì ra là ngươi, hình như lúc phi thăng xuất hiện ngoài ý muốn, chúng tacho rằng ngươi đã bị ném đến không gian không rõ nào đó...

Thì ra còn sống,thật là may mắn."

Quái vật bừng tỉnh mà nói.Nó nhích qua bên cạnh.Cánh cửa mở ra."

Đa tạ."

Liễu Bình đi vào cánh cửa.Vừa tiến đến đã cảm thấy nơi này ấm áp như xuân, chung quanh là từng cái bànlàm bằng gỗ, hai tên tửu quỷ uống đến say khướt nằm dài trên bàn, đang ngủngon lành.Lửa trong lò sưởi bùm bùm cháy lên.Tất cả đều thật an tĩnh."

Mới tới?"

Một giọng nói vang lên."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Được thôi, chúc mừng người phi thăng từ thế giới của mình, nhưng người phảihiểu được, quy tắc sinh tồn của thế giới này quá mức tàn khốc, chúng ta khôngcần một tên kéo chân sau."

Giọng nói kia vang lên.Liễu Bình nhìn chung quanh, không phát hiện người nói chuyện."

Cho nên?"

Hắn hỏi."

Nếu ngươi có thể tìm được ta, ta sẽ cho ngươi một con số mới, để người thêmvào danh sách thế giới trước mắt."

"Nếu ta tìm không ra thì sao?"

"Vậy rời khỏi thôn, tự đi tìm một vài chiêu số để cầu sinh đi."

"Cái này thì ta không thể gật bừa."

ễ ế ẫ ẫ ề ếLiễu Bình đang nói, chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến cảm ứng tâm linh của ĐạiĐịa chỉ Mẫu: "Tên kia trốn dưới mặt đất –– ngay cái thảm bên trái trước lò sưởitrong tường, chỉ cần có liên quan đến mặt đất thì đừng ai mơ giấu diếm đượcta."

"Đã biết."

Liễu Bình thầm lên tiếng, rút trường đao ra chỉ vào cái thảm trông thật hoa lệdài mấy thước trước lò sưởi kia, hơi di chuyển một chút qua bên trái."

Ngươi ở chỗ này."

Hắn mở miệng nói.Giọng nói kia ngạc nhiên hỏi: "Ồ?

Làm sao người phát hiện được ta?"

"Xin lỗi, không thể tùy tiện nói cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Được thôi, xem ra người có tư cách gia nhập, chúng ta hoan nghênh cường giảgia nhập, bởi vì muốn sống sót thật sự quá khó khăn."

Tiếng nói vừa dứt, trước lò sưởi trong tương xuất hiện một nam tử tóc dài vẻmặt mỏi mệt.Gã ném một thẻ bài về hướng Liễu Bình.Liễu Bình đón lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó có vẽ một hàng số: "05."

"Đánh số của ngươi là 05, cũng là người thứ năm của thế giới này."

Nam tử tóc dài nói."

Người thứ năm?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, những người khác đều đã chết."

Nam tử tóc dài nói.Thẻ bài trên tay Liễu Bình bỗng hiện lên một vệt sáng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ màu bạc lập tức hiện ra: "Hoan nghênhngười, phi thăng giả đến từ vạn giới, nơi này là nơi khảo nghiệm chung cực, chỉcó người thành công sống qua năm buổi tối mới có thể rời khỏi nơi này, từ đóbắt đầu trung thành làm việc dưới trướng chúa tể Ác Mộng."

Bông tuyết chi chít rơi xuống.Lò sưởi trong tường truyền đến tiếng vang bùm bùm, lộ ra một cảm giác ấm áphiếm thấy.Liễu Bình khoanh chân ngồi trên cái ghế cách lò sưởi không xa, nhìn giao diệnhoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn: "Đánh số: 05."

"Đến từ thế giới Hắc Ma."

"Thuyết minh sơ lược nhiệm vụ: Thời gian nghỉ ngơi sẽ kéo dài liên tục đến 7giờ tối, bắt đầu từ 7 giờ, xin hãy tìm mọi cách để sống sót, mãi đến hàng đôngngày mai."

Tổng cộng chỉ có ba hàng chữ nhỏ màu bạc như vậy.Không còn có càng nhiều tình báo.Liễu Bình nhìn về phía nam tử tóc dài kia, hỏi: "Ban đêm sẽ có nguy hiểm gì?"

Nam tử tóc dài lắc đầu và nói: "Ta tới vào ban ngày, cho nên ta cũng không biếttình hình buổi tối như thế nào."

"Sống qua năm buổi tối là được, đúng không?"

Liễu Bình nói."

Ngươi cho rằng rất đơn giản?

Nhóm người đến cùng với ta có chừng ba mươingười, giờ chỉ còn lại một mình ta sống đến giờ phút này."

Nam tử tóc dài lạnh lùng nói.Liễu Bình nhìn về phía hai gã tửu quy cách đó không xa.- - Bọn họ vẫn nằmtrên bàn, phát ra tiếng ngáy vang dội.Nam tử tóc dài nhìn lại theo ánh mắt hắn, nói: "Hai người kia đều là tay già đời–– tên có chòm râu xồm kia đã sống sáu ngày, nhưng không hài lòng đối vớichức vị đạt được, cho nên tiếp tục ở lại nơi này, muốn đua một phen, xem có thểđạt được đánh giá càng cao hay không."

"Danh hiệu của hắn ——""Hắn là 01, tên ngồi bên cạnh cùng hắn uống rượu là 03, ta là 04, ngươi là 05."

Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trên giao diện: "Cách đúng bảy giờ tôi chỉcòn ba phút, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Rõ ràng nam tử tóc dài cũng thấy được nhắc nhở này, gã bỗng rút ra một thanhpháp trường màu đen, quát khẽ: "Sắp bắt đầu rồi, nói xem ngươi là chức nghiệpgì?

Có thể phối hợp với ta không?"

Liễu Bình nhìn lại bên kia phòng nghỉ, chỉ thấy hai tửu quỷ kia đã tỉnh lại, dángvẻ buồn bã ỉu xìu, không ngừng ngáp, họ đặt từng thanh binh khí ở trên bàn,làm ra bước kiểm tra cuối cùng.Lúc này trong lòng Liễu Bình đã hiểu ra.Pháp sư danh hiệu 04 này thật vất vả mới sống qua cả buổi sáng, cũng hoàntoàn không biết tình hình buổi tối thế nào nên nóng lòng tìm kiếm đồng bạncùng chiến đấu.Nếu không thì gã cũng sẽ không nói nhiều như vậy với hắn.- - Tựa như hai tênuống say kia, bọn họ căn bản lười phản ứng hắn."

Ta là chức nghiệp cận chiến."

Liễu Bình cười nói, thuận tiện đặt hai thanh đao ở trước mặt trên bàn.Nam tử tóc dài ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Rất tốt, chúng ta phối hợp lại thìcó thể ứng phó các loại tình huống."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói.Hai người lẳng lặng chờ đợi mấy phút.Đương -- đường -- đường -- Đồng hồ trên tường bỗng phát ra một tiếng vangthanh thúy.Chỉ thấy cửa nhỏ làm bằng gỗ trên đồng hồ mở ra hai bên, một con chim máymóc *****, phát ra tiếng thét chói tai: "7 giờ!

7 giờ!"

"Từ giờ trở đi, các ngươi không thể rời khỏi căn nhà này, nếu không kết cục rấtkhó nói đấy."

-------Chương 1033: Hiển ảnhCon chim máy lùi về.Cửa nhỏ bằng gỗ trên đồng hồ "Phanh"một tiếng đã đóng lại.Gần như cùng thời khắc đó -- Tất cả ánh đèn tắt hết.Trần nhà vỡ ra một cái lỗ to, một người treo cổ rơi xuống từ trần nhà, treo lủnglẳng trước mặt bọn họ.Đó là một nữ nhân cả người toàn là máu.Hình như nàng vừa chết không lâu, bị một sợi dây thô màu đen thít chặt cổ, treoở giữa không trung, chậm rãi chuyển động.Ánh lửa còn sót lại trong lò sưởi chiếu rọi gương mặt nàng -- Trên mặt nàng đầyvẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, cứ như nhìn thấy điều gì cực kỳ *****.Tĩnh mịch.Máu tươi rơi xuống đất từ xiêm y của nàng, phát ra tiếng tí tách."

Số 02!

Sao nàng lại chết chứ!"

Nam tử tóc dài la lên thất thanh."

Nàng chính là 02?"

Liễu Bình hỏi.Nam tử tóc dài nói: "Đúng vậy, rõ ràng nàng nghỉ ngơi trên gác mái -- từ từ,trước khi ngươi tới, hình như ta nghe thấy trên gác mái có tiếng mở cửa sổ––"Bọn họ nhìn nhau.Nam nhân râu xồm danh hiệu là 01 kia lên tiếng: "Đi lên gác mái xem tình hình–– tốt nhất chúng ta cùng đi hết đi."

Hắn ta là người có kinh nghiệm nhất ở đây.Những người khác đều gật gật đầu, Liễu Bình cũng cảm thấy nên biết được số02 chết như thế nào.Bọn họ đi đến trước cầu thang thật dài."

05, ngươi là chức nghiệp cận chiến à?"số 01 hỏi."

A, đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ngươi đi ở đằng trước."

03 nói với giọng điệu chân thật đáng tin.ầ01 cũng gật gật đầu.Liễu Bình nhìn về phía hai người, chỉ thấy 01 mặc một bộ áo giáp da màu xámnhẹ nhàng, hình như là chức nghiệp thiên về dạng ẩn nấp.Bên hông 03 treo một loạt lựu đạn, trên người có cột mấy cái dây đai chiếnthuật, trên đó treo đầy băng đạn, tay hắn ta có cầm một thanh súng hoa cải trongtay.Có pháp sư, có thích khách, có tay súng, quả nhiên đều không thích hợp xônglên trước.Đúng là người cầm đao như hắn thích hợp dò đường ở đằng trước."

Được rồi, đi theo ta."

Liễu Bình vừa đi lên gác mái, vừa đánh giá tình hình chung quanh.Trên đường vô kinh vô hiểm.Đẩy cánh cửa gác mái ra, chỉ thấy trên sàn nhà trong đó quả nhiên có một cái lỗlớn.Một sợi dây dài bị máu tươi làm ướt sũng được cột trên chân giường, kéo dài từcái lỗ đó xuống bên dưới.Thi thể nữ bị treo ở giữa không trung như vậy.Cửa sổ trong phòng đang mở, có thể nhìn thấy bên ngoài là một mảnh đennhánh, chỉ có bông tuyết chi chít tung bay và tiếng rít thê lương của gió."

Thứ ngu xuẩn, nhất định là mở cửa sổ ra nên mới bị thứ gì bên ngoài giết, thậtđáng chết!"

Số 03 nói.Những người khác cũng không nói gì.Trước đó con chim máy móc kia nhắc nhở "Không thể rời khỏi căn nhà này, nếukhông kết cục rất khó nói đấy", chứng minh trong nhà vẫn xem như an toàn.Ai biết cửa sổ bị 02 mở ra.Hành động này tương đương với dẫn sói vào nhà -- Cũng không biết thứ gì đãtiến vào nơi này.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó tiện tay bổ ra một đao, tháo rời cái giường gỗ kia ra."

Ngươi làm gì?"

Số 03 cảnh giác hỏi."

Không thể để cửa sổ luôn mở như vậy, ai biết bên ngoài còn có thứ gì, ta điphong kín nó."

Liễu Bình nói.Ánh mắt bọn họ dừng lại trên cửa sổ rách nát lần nữa.Nam tử tóc dài bỗng vung vẫy pháp trường, than nhẹ: "Đi, nhìn xem tình hìnhbên ngoài."

ấ ố ể ắChỉ thấy đỉnh pháp trường hiện ra một đống bọt biển màu sắc rực rỡ tung bay,nhanh chóng xuyên qua cửa sổ, tứ tán ra trong cuồng phong, đi xa theo giótuyết.Nam tử tóc dài nỉ non: "Hiển ảnh."

Trước mặt gã lập tức hiện ra mấy chục quầng sáng ảo ảnh, phơi bày cảnh tượngbên ngoài.-- Những bọt biển đó giống như đôi mắt, thay gã tra xét toàn bộ tình hình bênngoài thôn xóm.Số 01 râu xồm chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: "05, hành động nhanh lên mộtchút."

Liễu Bình cũng nhìn thoáng qua, động tác trên tay lập tức nhanh hơn, gần nhưtrong nháy mắt đã bổ ra bảy tám tấm ván gỗ.Hắn vung tay lên, những tấm ván gỗ đó lập tức bay qua, phong kín cửa sổ lại.Số 01 lấy ra mấy cây đinh và nói: "Đây là thánh định mang sức mạnh đuổi ma,nghe nói đã từng đóng đinh tồn tại chí tà."

Hắn ta bắn từng cái đinh ra, đóng tấm ván gỗ lên cửa sổ.Lập tức không nghe thấy tiếng gió tuyết nữa.Căn phòng khôi phục an tĩnh.Bốn người thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào nhữngquầng sáng ảo ảnh đó.Trong quầng sáng kia -- Đã không còn thôn xóm gì.Cả thế giới biến thành một mảnh hư vô vô biên vô tận, chỉ có căn nhà này lơlửng trong bóng tối, giống như một khối gỗ xếp sẽ rách nát vào bất cứ lúc nào.Sâu trong hư không hắc ám, bóng dáng khổng lồ nào đó đang im lìm bơi lội.Còn có vô số những tiếng thét chói tai thể lường truyền đến từ hư không xahơn.- - Cả căn nhà đã nằm trong không gian di độ nào đó, sẽ gặp phải nguyhiểm vào bất cứ lúc nào!"

Pháp sư, thu lại thuật quan trắc của ngươi, nó cũng không phải thuật pháp caominh gì, rất có thể bị tồn tại nào đó lần theo dấu vết mà đến, tìm được chúngta."

Số 01 trầm giọng mà nói."

A, được."

Tóc dài nam nhân cuống quít vùng vẫy pháp trượng.Tất cả ảo ảnh lập tức tiêu tán."

Tuy đã cúp điện, nhưng cũng phải dập luôn lửa trong lò sưởi, nếu không rất cóthể sẽ bị tồn tại nào đó cảm ứng được nguyên tố hóa tồn tại."

Số 01 tiếp tục nói.ế ề ế"Thật đáng chết!

Rõ ràng đều là phi thăng lên, kết quả không có cả chút thườngthức này, giờ ả chết thì dứt khoát rồi, sắp chết còn gây phiền phức cho chúngta."

Số 03 mắng.Hắn ta rút ra một cây roi, xoay người đi xuống gác mái."

Ngươi đi làm gì?"số 01 hỏi."

Dập tắt lửa trong lò sưởi, tiện thể quất ả kia hai roi để bớt giận."

Số 03 đi xuống lầu.Số 01 thở dài và nói: "Ai cũng biết pháp môn ngăn cách khí tức đúng không, takiến nghị các người sử dụng đi."

Liễu Bình gật gật đầu.Đối phương nói rất hợp lý, hiện giờ thật sự nên thu liễm khí tức, đừng để bất cứtồn tại không rõ nào chú ý.Cố gắng qua đêm nay, khẳng định căn nhà sẽ trở lại thôn xóm, đến lúc đó thì antoàn.Hắn tiện tay ấn ra một quyết liễm tức."

Đi, chúng ta xuống lầu, chiểu ứng nhau vượt qua đêm nay."

Số 01 nói."

Phải như thế."

Nam tử tóc dài vội vàng tiếp lời.Liễu Bình liếc số 01 một cái.Ban đầu cái tên này lạnh nhạt như khối băng.Nhưng nhìn xong tình hình bên ngoài căn nhà thì hắn ta lại đột nhiên nhiệttình.- - Không biết vì sao, Liễu Bình cứ cảm thấy hắn ta có chút sợ hãi.Rõ ràng là người từng trải qua sáu buổi tối, ban đầu còn trấn định ngủ gà ngủgật, hiện tại lại thay đổi như vậy.Chẳng lẽ tình hình buổi tối hôm nay không quá giống với ngày thường?-------Chương 1034: Đó là thi thể của số 03!Ba người xoay người, đi xuống từ gác mái."

Cẩn thận!"

Số 01 đột nhiên quát.Nam tử tóc dài khẩn trương giơ pháp trượng lên.Liễu Bình đã rút đao bay vút ra ngoài, đứng ở giữa phòng.Bọn họ quan sát qua lại.Không thu hoạch được gì.- - Thi thể nữ bị treo cổ kia và số 03 đã cùng biến mất."

Sao có thể, rõ ràng số 03 vừa mới xuống, vì sao không thấy đâu nữa?"

Nam tử tóc dài không rảnh chùi mồ hôi lạnh trên trán, chỉ lẩm bẩm nhỏ mộtcâu.Số 01 nhắm mắt một giây, bỗng mở miệng nói: "Là tàng pháp hư không!

Có thứgì trốn trong hư không, phải tìm ra nó!"

"Nó có thể bị đánh trúng không?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Được!"

Số 01 nói.Suy nghĩ chợt lóe nhanh qua đầu Liễu Bình.Thần niệm đảo qua cả căn nhà, không có phát hiện gì.Lúc này không thích hợp dùng đao thuật Kỳ Quỷ uy lực lớn như "Chiến Trảm"và "Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây".Nếu không vừa rút đao ra thì căn nhà này có khả năng sẽ vỡ vụn.Như vậy -- Liễu Bình dựng đao trước người, nói nhỏ một câu: "Trảm."

Trường đao phát ra một trận vù vù.Đạo quang vô chất vô hình ầm ầm phát ra từ lưỡi đao, chém tới tất cả các góctrong cả căn phòng.- - Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức!

Chợtnghe một tiếng gào rống rất nhỏ vang lên.Tìm được rồi!

Ba người lập tức tụ lại bên nhau, nhìn lại nơi truyền đến âmthanh.Chỉ thấy thi thể nữ cả người đều là máu kia ngồi xổm trên một đầu tường kháctrong căn phòng, đang dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.Miệng nó đang cắn chặt cổ một thi thể khác, cho dù bị đao thuật của Liễu Bìnhchém trúng, nhưng cũng không chịu nhả ra.Là số 03!

Đó là thi thể của số 03!Oanh -- Một đường xám không ngừng bò theo vách tường, mang theo từng trậncuồng phong.Tốc độ của nó vượt xa tưởng tượng, quả thực như một vệt sáng không ngừngchiết xạ, tán loạn qua lại khắp căn phòng."

Quá nhanh, ta không bắt giữ được nữ quỷ này!"

Nam tử tóc dài sợ hãi hét lớn."

Đáng giận!"

Số 01 râu xồm đưa đôi tay nắm lấy chủy thủ, trong nháy mắt đã biến mất khỏivị trí cũ.Trong lòng nam tử tóc dài run lên.Số 03 đã chết, số 01 nấp đi.Gã là pháp sư viễn công, hiện tại bên cạnh không có ai phòng thủ -- "Lại đây!"

Một giọng nói vang lên.Là số 05!

-- Hắn là đạo khách!

Nam tử tóc dài không nói hai lời, vung vẫy pháptrượng, phóng ra một rồi lại một thuật pháp lá chắn phòng ngự lên người, đồngthời dùng hết sức chạy về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cầm Bách Nạp Đao trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đứng đónhắm hai mắt lại.Thật ra cẩn thận xem xét, những chức nghiệp giả được tuyển chọn này còn chưacó người nào đạt tới trình độ Kỳ Quỷ.Nhân loại đạt tới trình độ Kỳ Quỷ đều phải tiếp thu huấn luyện ở trang viên ÁcMộng.Vậy xem ra -- Thật ra thế giới trước mắt là đất ruộng thuộc sở hữu riêng củamột tên chúa tể Ác Mộng?

Nó tuyển chọn nhân thủ, sẽ không nói cho bất cứđồng loại nào khác, chỉ để mình nó sử dụng?

Liễu Bình mở mắt ra.Trường đao trong tay hắn nâng lên, thong thả mà kiên định đâm tới một hướng.Một tiếng động nặng nề vang lên.Thi thể nữ mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn trường đao xuyên qua ngựcmình."

Ngươi...

Làm sao biết..."

Nó không cam lòng mà nói.Liễu Bình nói: "Xin lỗi, kỹ xảo của ngươi quá thô ráp, không có mỹ cảm gìđáng nói, cho nên ta không có kiên nhẫn tiếp tục thưởng thức."

Trường đao vung lên.Thi thể bị trảm bay ra, cắt thành hai đoạn ngay trên không trung rồi ngã xuốngđất bất động Liễu Bình thu đao mà đúng, ánh mắt thâm trầm.ế ố ể ể ốNếu ngươi muốn tuyển chọn nhân thủ, vậy ta phải biểu hiện cho thật tốt, tranhthủ có thể phụ tá bên cạnh người, sau đó -- Giết ngươi."

Oa, làm sao người làm được!"

Nam tử tóc dài không nhịn được kinh ngạc, cảm thán nói."

Nó quá chậm ––Nói xem vì sao người còn chưa phóng lửa ra, chờ lát nữa thứtrong thi thể kia sẽ phát tác thêm lần nữa đấy."

Liễu Bình nói.Nam tử tóc dài cuống quít vùng vẫy pháp trượng, tung ra một ngọn lửa.Thi thể bốc cháy, chúng mấy phút sau mới hoàn toàn hóa thành tro tàn.- - Mơhồ có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ ngọn lửa.Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: "Cẩn thận, chúa tể Ác Mộng kia bắtđầu chú ý những chuyện xảy ra ở nơi này."

"Ta nhớ người từng nói, bọn chúng tôn kính tồn tại không thể đoán trước được."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, nhưng người phải thật sự không thể đoán trước, mà không phải cố ýlàm ra vẻ huyền bí."

Thượng để nói."

Ngươi cảm thấy ta thích cố ý làm ra vẻ huyền bí sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên không phải, ta chỉ hy vọng sau này người ít lừa người một chút."

Thượng để nói.Lúc này từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Thực lực con quái vậtmà người chém giết quá thấp kém."

"Cuộc chiến lần này không thể kích hoạt năng lực Giết chóc làm vui."

"Xin hãy tiếp tục cố gắng!"

Liễu Bình hơi trầm mặc, ngẩng đầu, nhìn lên cái lỗ to trên nóc nhà kia.- - Sợidây siết chết số 02 vẫn treo giữa không trung, không ngừng phất phới theo sóngnhiệt mà ngọn lửa tỏa ra, nó vẫn mang một màu đỏ chói mắt sau khi bị máu tươitẩm ướt."

Số 04."

Liễu Bình nói."

Thế nào?

Có vấn đề gì?"

Nam tử tóc dài thật cẩn thận mà quan sát chung quanh."

Tạm thời an toàn."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, kế tiếp chúng ta phải càng cẩn thận hơn."

Nam tử tóc dài thở phào nhẹ nhõm và nói."

Nhưng ta có một vấn đề."

"Cái gì?"

"Vì sao chúng ta phải chờ bị đánh ở chỗ này?"

"Ý của ngươi là..."

Liễu Bình không đáp, chỉ đi đến trước cái lỗ kia, duỗi tay nắm lấy sợi dây máu,nhẹ nhàng nhảy lên gác mái."

Ngươi bảo vệ tốt trong nhà, ta đi ra ngoài chơi đã."

Liễu Bình nói xong thì cột sợi dây thùng lên tay trái mình, đi đến một cửa sổkhác."

Ngươi muốn đi ra ngoài?"

Nam tử tóc dài nói với giọng điệu khó tin nổi."

Tên vừa rồi chỉ có tốc độ nhanh chút thôi, hơn nữa lại bám vào người, thật racũng không mạnh gì mấy."

Liễu Bình nói.Số 01 râu xồm cũng hiện thân, trầm giọng mà nói: "Nhưng bên ngoài là hưkhông không rõ mà *****, không biết sẽ có cái gì xuất hiện, người đi rangoài là tìm đường chết!"

Liễu Bình quay đầu liếc nhìn hai người một cái, nói: "Chúng ta thật sự khôngbiết bọn chúng là cái gì, nhưng bọn chúng cũng không biết thực lực của chúngta."

Hắn giơ một chân đá văng cửa sổ, nhảy ra bên ngoài."

Tên điên."

Râu xồm mắng."

Gặp quỷ!

Ban ngày đã chết mấy chục chiến hữu, buổi tối lại đụng phải một kẻđiên không muốn sống, rốt cuộc có người đủ mạnh mà bình thường nào tiến vàonơi này không?"

Nam tử tóc dài phát điện nói.-------Chương 1035: Trong một vạn không có lấy mộtBên ngoài căn nhà.Trong hư không tràn ngập tiếng cuồng phong gào thét.Liễu Bình tung bay giữa không trung, giống như một khối huyết nhục mêngười.Rất nhanh đã có một loại cá chuối dài to lớn hơn ba mươi mét lặng lẽ bơi đến,không ngùng bơi lội chung quanh căn nhà.Toàn thân nó là một màu đen kịt, chỉ có đôi mắt màu trắng, ánh mắt trước sauvẫn luôn dừng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình một tay nắm sợi dây máu, tay còn lại ôm lấy Bách Nạp Đao, mặc chocuồng phong thổi quét qua hắn, lại không có bất cứ hành động nào.Con cá to lớn chuối kia bơi đến, đóng chặt miệng, nhẹ nhàng chạm chạm LiễuBình.Liễu Bình bị chạm vào nên lắc lư qua lại, nhưng vẫn bất động.Lúc này con cá chuối to lớn mới há môi, lộ ra hai hàng răng nanh to lớn và vôsố hài cốt bị kẹt trong kẽ răng.Nó hé miệng -- Cuối cùng Liễu Bình cũng động.Chỉ nghe "Keng"một tiếng, Bách Nạp Đao nhảy ra khỏi vỏ, bị Liễu Bình dùng một tay nắm lấyrồi chém toàn lực về phía trước một cái!

Đây là một trảm mộc mạc tới cực hạn..Nó không có kỹ xảo dư thừa nào, chỉ là vào thời cơ thỏa đáng nhất, lấy phươngthức thích hợp nhất mà tung ra tất cả sức mạnh trên người Liễu Bình ra chỉtrong nháy mắt.Thậm chí đao này còn không có đao quang.Nó chỉ vô cùng đơn giản mà đón lấy cái miệng khổng lồ của con cá chuối.Xé -- kéo -- Hình như con cá chuối cảm nhận được tử vong buông xuống, lậptức vung đuôi thay đối phương hướng, hoang mang rối loạn vội vàng du đãngvào sâu trong hư không hắc ám.Nó bơi được mấy ngàn mét thì từ chỗ miệng cá bỗng xuất hiện một đường máu,cả người con cá bị mổ thành hai mảnh chỉnh tề, bơi về hai hướng khác nhau.- -Mãi đến giờ phút này, nó còn không biết mình đã bị trảm thành hai mảnh, cũngkhông biết mình đã chết.Đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tất cả kỹ xảo, đến gần vớicực hạn của đạo thuật!

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra tronghư không: "Tuy không phải là "Sáng tạo, nhưng đao này của ngươi đã đến hạnmức cao nhất của chức nghiệp Đạo khách."

"Ngươi đạt được một đánh dấu đặc thù."

ể ầ"Thông tin cụ thể xin xem phần chữ nhỏ màu bạc hiện ra, nó là danh sách củachúa tể Ác Mộng kia."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Chúc mừng, đaothuật của người vượt qua hạn mức cao nhất của chức nghiệp giả bình thường,gần như không ai sánh bằng."

"Chưa từng có ai chủ động nhảy ra khỏi căn nhà, săn bắt quái vật hư không."

"Tổng hợp hai điểm trên, người đạt được danh hiệu "Vạn trung vô nhất (1)."(1) Trong một vạn không có lấy một "Người mang danh hào này trực tiếp tiếnvào giai đoạn đánh giá cấp bậc."

"Năm giây sau bắt đầu truyền tống người trở về thôn xóm."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy số 01 và số 04 đang đứng trước cửa sổ cănnhà, không thể tin mà nhìn hắn."

Tạm biệt."

Liễu Bình vẫy vẫy tay về phía hai người, thân thể trực tiếp biến mất."

Thấy được không?

Tôi hôm nay hắn vừa tới mà đã thông qua khảo nghiệm!

Tathật không dám tin vào hai mắt mình."

Số 04 thở dài và nói."

Đừng hâm mộ hắn, ngươi chỉ cần suy nghĩ rốt cục có người nào đón đượckhông đao vừa rồi của hắn hay không."

Cả người số 01 không ngừng run rẩy, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.Số 04 suy nghĩ một lần, cũng cảm thấy trong những người mà mình quen biết,không có ai đón được đạo như vậy cả.Số 01 thở dài, tiếp tục nói: "Trước đó ta được chọn làm binh lính tiền tuyến, tacòn cảm thấy tài năng của mình không ngừng lại tại đây –– hiện tại xem ra, cólẽ đánh giá của ta đối với bản thân quá cao."

Hắn ta nhẹ nhàng điểm vào hư không, mở miệng nói: "Xin hãy đưa ta đi tiềntuyến, ta nguyện làm một binh lính cho chủ nhân Ác Mộng."

Bá –– Một tiếng động nhỏ vang lên, hắn ta cũng đã biến mất.Lúc này, rốt cuộc số 04 cũng bừng tỉnh."

Từ từ!

Vì sao các ngươi đều đi rồi!"

"Ai tới chiến đấu với ta đi!"

"Ta chỉ là một pháp sư!"

Gã hô lên với giọng điệu như khóc nức nở.Hắc ám chung quanh càng dày đặc, mà trong căn nhà nhỏ thật sự chỉ còn lạimột mình gã.ễ ề ếLiễu Bình dừng lại trên nền tuyết.Hắn phát hiện mình đang đứng ở vị trí ban đầu của căn nhà kia.- - Căn nhà cònchưa trở về.Ở cuối đường nhỏ cách nơi này không xa, một căn nhà trệt có thắp sáng ánh đènle lói."

Là nơi đó."

Liễu Bình tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên trong cánh cửa: "Vào cửa phải thu phí,tiểu tử, lấy tất cả tiền tài trên người ngươi ra, mới có tư cách tiến hành đánh giácấp bậc."

Liễu Bình đứng ở cửa, liếc nhìn hư không một cái.Một hàng chữ nhỏ màu bạc dừng lại ở nơi đó: "Ngươi đã đạt được tư cách đánhgiá cấp bậc, chờ đợi ở địa điểm chỉ định là được."

Cùng lúc đó, giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Những người thôngqua trước tụ tập ở chỗ này, chuẩn bị kiếm chát một mớ từ kẻ tới sau."

Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu theo sát sau đó: "Tổng cộng có mười người, bảynam ba nữ, không trả tiền bọn chúng sẽ làm khó dễ ngươi."

Liễu Bình hít sâu một hơi, vung trường đao hướng về phía trước-- Một thứcquét ngang ngàn quân vô cùng đơn giản!

Chỉ thấy đao quang vô hình trùngtrùng điệp điệp xoay tròn bay ra từ trường đao, san thành toàn bộ căn nhà trệtthậm chí cả mảng lớn núi non phía sau cũng trở thành bình địa.Trong thiên địa vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.Đao quang cứ như vô tận, luôn chém thẳng đến cuối thế giới.Vài bóng dáng lặng lẽ đáp xuống, sôi nổi vây quanh Liễu Bình, chỉ binh khítrong tay vào hắn."

Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?"

Người cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát.Liễu Bình nhìn chung quanh, đột nhiên cười ha hả: "Thu phí?

Nhắc nhở mà tanhận được cũng không nói như vậy."

"Xem ra người thật sự có được nhắc nhở cụ thể trước...

Nhưng bên chúng ta cómười người, mặc kệ hiện tại là hay về sau, nhất định có thể làm người ăn hếtđau khổ."

Chức nghiệp giả cầm đầu nói.Liễu Bình nghe vậy thì suy nghĩ, sau đó thu trường đao vào vỏ."

Từ bỏ phản kháng?"

Có người cười nói."

Cũng không phải."

ễ ềLiễu Bình tùy ý hoạt động quyền cước, cười tủm tỉm mà nói: "Các ngươi khôngxứng với đao của ta, đến đây đi, ta dùng quyền cước cũng có thể cho các ngươibiết, có đôi khi không phải người đông là ghê gớm --".Hắn triển khai quyền thế ngay tại chỗ, cuối cùng nói: "Trừ thượng để ra, chưacó ai có thể làm tiền của ta."

-------Chương 1036: Dục vọng ănGió tuyết dần mạnh.Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biếtcó nên ra tay hay không.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: "Ngươiđang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là "Vạn trung vô nhất."

"Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linhhồn người về dùng làm chất dinh dưỡng."

"Ngươi có xác định không?"

Không có người gây chuyện với Liễu Bình.Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tửcũng biết không thể xông lên.Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi."

Hả?

Các ngươi không phải rất hung hăng à?

Dựa theo quy tắc của các ngươi,nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằngkhông sẽ chết rất thảm."

Liễu Bình nói.Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta?

Chỉnghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: "Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽkhông dùng cách của các ngươi để làm việc."

"-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."

Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm."

Các hạ --".Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảohắn còn chưa nói xong.Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: "Trên thực tế ta càng cảm thấyhứng thú với một chuyện khác --""Các vị, đều đi chết đi."

Hắn nắm chặt nắm tay, đang muốn đánh ra một quyền -- Từng hàng chữ nhỏmàu bạc bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: "Những người này đều là luồngmáu mới mà chúa tể Ác Mộng chọn lựa ra, giết một người thì phải lấy ra bồithường tương ứng."

"Có lẽ ngươi có thể không biết bọn họ."

"Cách bọn họ cứu được tánh mạng của mình chính là lấy ra tất cả tiền tài."

ễ ầ ấLiễu Bình trầm mặc mấy phút.Chỉ sợ hiện tại Chúa tể Ác Mộng phải dùng người, hắn lập tức giết quá nhiềuthủ hạ của nó thì sẽ khiến nó không vui.Không vui thì không thể tiếp cận nó.Hắn muốn tiếp cận nó.Vậy -- Hắn thu quyền, thở dài và nói: "Được thôi, lấy hết tiền ra để mua mạngđi."

Đại Địa chi Mẫu bỗng nói nhỏ: "Liễu Bình, có một người dùng pháp môn thuliễm khí tức, đang âm thầm áp súc pháp lực, muốn đánh lén ngươi -- Đừngnhìn, ngay ở sau lưng người, là nam nhân mặc áo trên màu tím kia."

Thượng để nói: "Có người coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng, điều này rấtbình thường, xem kìa, ngày chết của hắn tới rồi."

Lão vừa nói xong thì người kia đã động.Trong mắt hắn ta bỗng ***** một luồng sáng, lại bị Liễu Bình lắc mình nétránh, trở tay tung ra một quyền.Đông!

Chức nghiệp giả kia bị cách không đánh văng ra, lăn xuống nền tuyết."

Đừng giết ta!

Ta bằng lòng lấy ra tất cả tài phú và trang bị để bồi thường!"

Hắn ta lập tức la lớn.Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôinổi bật động: "Ngươi tránh thoát Băng Giải Xạ Tuyến của đối phương."

"Băng Giải Xạ Tuyến: Lập tức bằng giải thân thể của mục tiêu nào đó, từ đó đạttới hiệu quả ***** mục tiêu."

"Loại xạ tuyến này cực kỳ không ổn định, đối với tồn tại thực lực càng mạnh thìxác suất có tác dụng càng thấp, nhưng dù sao vẫn tồn tại cơ hội, có thể một kích***** đối thủ vô cùng cường đại."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Tiếng nói của người kia dần dần dừng lại.Miệng hắn ta không ngừng trào máu, ngã xuống đất bất động.Một quyền vừa rồi của Liễu Bình cũng dùng toàn lực, dù sao cũng không biếtđối phương có lai lịch gì, cho nên trực tiếp làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của hắnta."

Xin lỗi, ta thật sự không muốn giết hắn, nhưng vì tự bảo vệ mình ––"Liễu Bình nói với chữ nhỏ màu bạc trong hư không.Những chữ nhỏ màu bạc đó lập tức biến đổi, hóa thành một hàng nhắc nhở phùhoàn toàn mới: "Tự vệ không bị trừng phạt."

-- Tốt, vậy thì đã hiểu.Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía những người còn lại.ắ ầ ấNhững người đó không đợi hắn nói gì, họ lần lượt lấy ra trang bị trữ vật củamình, đi lên rồi đặt xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đếm một chút, bất ngờ phát hiện gia tài của những người này cònvượt qua mong muốn của hắn.Nhưng nhớ tới chuyện bọn họ liên hợp đánh cướp, tài phú như vậy cũng là điềuđương nhiên."

Thật tốt."

Thượng đế nhỏ giọng tán thưởng."

Những thứ này đều là của Liễu Bình, không có liên quan đến ngươi."

Đại Địa chi Mẫu bên cạnh cười lạnh và nói."

Không sao, chúng đương nhiên là của Liễu Bình...

Ta chỉ cảm thấy khá antâm."

Thượng để nói."

An tâm?"

Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên lặp lại."

Đúng vậy, người suy nghĩ xem, chúng ta ngồi thuyền Noah đi vào thế giớisong song, chờ đến thời điểm tương lai, chúng ta lại phải ngồi thuyền Noah trởvề -- đến lúc đó vẫn cần chi tiêu một mớ tài phú, mới có thể khởi động thuyềncứu nạn."

Thượng để nói."...

Mặc kệ ngươi, lão đầu chết tiệt chuyên đòi tiền."

Đại Địa chi Mẫu mắng.Liễu Bình không gia nhập cuộc đối thoại.Hắn yên lặng đứng ở đó, trong lòng hiện lên những cảnh tượng xảy ra vừa rồi.Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó hơi kỳ quái.Rốt cục là cái gì?

Lúc này, những người khác cũng trở lại vị trí ban đầu củatừng người.Từ giờ trở đi, chỉ cần chờ đợi kết quả đánh giá tư cách là được.Chung quanh không một tiếng động.Chỉ có bông tuyết lẳng lặng bay xuống.Bỗng nhiên, ánh mắt Liễu Bình giật giật, cả người khôi phục từ trạng thái nhưđi vào cõi thần tiên.Đúng vậy.Hiện tại hắn biết không đúng chỗ nào rồi.Tuy từ đầu tất cả những chuyện hiện giờ xảy ra ở thế giới này đã lộ ra một cảmgiác tàn khốc, nhưng lại là cơ chế tuyển chọn hiệu suất cực kỳ cao.ế ể Á ế ểTên chủ tuyến thời gian, trên tay chúa tể Ác Mộng này còn có một cơ chế tuyểnchọn—— Là địa cung Ác Mộng.Vì sao nó luôn tuyển chọn nhân thủ?

Bỏ qua không nói đến tình cảm nhân loại,những việc xảy ra trên người mình, kết quả xử lý cuối cùng đều cực kỳ hợp lývà phù hợp logic.Ví dụ như vụ đánh cướp vừa rồi -- Bởi vì người có thể thông qua tư cách tuyểnchọn đều cực kỳ hi hữu, cực kỳ quý giá, cho nên nó khuyên hắn đừng giếtngười.Nhưng nếu có người động thủ trước, danh sách sẽ đưa ra bình phán hợp lý.Mà hình thành đối lập rõ ràng là Mộng Yểm La Vương kia.Nó thật sự cường đại, nhưng trong toàn bộ quá trình nó đuổi bắt hắn, chỉ suy xéthai việc: ***** ăn.Có đủ thú vị hay không.So ra thì góc độ phán đoán và phản ứng của hai chúa tể Ác Mộng này đối với sựvật cách biệt quá xa.Người trước thì có điểm xuất phát thiên về tính logic hợp lý.Người sau thì xuất phát từ chính bản thân.Điệu này đại diện cho cái gì?

Có lẽ...

Cái gọi là chúa tể Ác Mộng, chỉ là danhhào tương đồng, nhưng không phải tồn tại cùng loại?-------Chương 1037: Binh chủng u linhĐúng vào lúc này.Chỉ thấy mọi người đều giật mình, tập trung nhìn về phía hư không trước mặt.Bắt đầu đánh giá tư cách rồi!

Liễu Bình cũng nhìn về phía hư không, chỉ thấymấy hàng nhắc nhở phù xuất hiện trước mắt hắn: "Ngươi đạt được tư cách đặcthù."

"Ngươi đã nhận chức chức nghiệp binh chủng bí mật: U linh binh."

"Thế giới trước mắt sắp giáp giới với thế giới khác, gia nhập vào chiến tranh ÁcMộng."

"Tuyên bố nhiệm vụ cá nhân:"."

Dưới tiền để bảo đảm sinh tồn của bản thân, đến doanh địa tiếp viện bí mật số3011, nơi đó có một ít tri thức và kỹ xảo có liên quan đến u linh binh"."

"-- Làm một tân binh, người cần học tập sức mạnh Dũng hiện."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Một cái hộp cao nửa người rơi xuống từ hư không, mở ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy bên trong là một bộ quần áo chiến đấu tản ra ánh huỳnh quang.Liễu Bình nhìn lại những người khác, chỉ thấy trước mặt mỗi người đều xuấthiện một cái hộp trang bị.Trong đó có sáu người trong bộ chiến phục màu xám lên người, nhanh chóngnói chuyện với nhau: "Các ngươi nhận được nhiệm vụ báo danh vào binh đoàntiên phong sao?"

"Đúng vậy."

"Ta cũng vậy."

"Đi, ta là đội trưởng tiểu đội tân binh, chúng ta phải đuổi tới tiền tuyến trướchàng đông ngày mai."

"Xuất phát!"

Sáu người mặc xong chiến phục thì cũng chạy vội về một hương, trong chốc látđã không thấy đâu nữa.Trừ Liễu Bình ra thì còn lại ba người.Bọn họ nhìn nhìn chiến phục trong tay nhau -- Đều là một bộ màu đen."

Vậy chúng ta là đột kích đội."

"Dù sao thực lực của chúng ta mạnh hơn mấy tên rác rưởi kia nhiều."

"Đi thôi, nhiệm vụ đánh bất ngờ ở hướng này, thời gian cấp bách, chúng ta phảilập tức lên đường."

Ba người gật gật đầu với nhau, mặc chiến phục vào rồi cũng rời đi.ễHiện tại chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn cầm lấy bộ chiến phục hơi tỏa ánh huỳnh quang kia, có chút do dự.Nhiệm vụ của những người này đều có hạn chế thời gian, nhìn có vẻ thật gấpgáp.Nhưng thuyết minh nhiệm vụ của hắn lại hoàn toàn không giống.Hắn lại nhìn hàng chữ nhỏ lần trong hư không lần nữa: "Dưới tiền để bảo đảmsinh tồn của bản thân, đi đến doanh địa tiếp viện bí mật số 3011."

Bảo đảm sinh tồn của bản thân -- Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mặc chiến phụcvào.Chỉ một thoáng, hắn phát hiện mình đã biến mất.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Chiến phục Ám Ảnh."

"Hi hữu."

"Đây là một chiến giáp có thể giúp người dung nhập vào cảnh vật chung quanh,từ đó tránh né nguy hiểm."."

Thuộc tính thêm vào."

"Linh hoạt + 1, tránh né + 1, độ kháng pháp thuật + 5."

"-- Chỉ có chiến sĩ được chú ý trọng điểm mới được nhận chiến giáp như vậy."

Chữ nhỏ thiêu đốt biến mất, chữ nhỏ màu bạc theo đó mà xuất hiện: "Xin hãycăn cứ vào chỉ thị của bản đồ, đến doanh địa tiếp viện bí mật số 3011."

"Gặp được nguy hiểm có thể tiến hành tránh né."

Một tấm bản đồ nửa trong suốt xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Hắn nhìn đánh dấu trên bản đồ -- Cẩn thận hồi tưởng lại phương hướng vừa rồicủa hai đám người, họ đều đi đến nơi nào đó được đánh dấu là "Giao chiến".Mà địa điểm hắn phải đến lại nằm sâu trong một cánh đồng tuyết không người,một nơi bí mật nằm sau lưng hẻm núi.Cảm giác đối đãi khác biệt này cực kỳ rõ ràng.Nhưng -- Kẻ địch của trận chiến tranh này là ai?

Liễu Bình không đặt câu hỏi.Hình như những người khác đều biểu hiện thái độ đương nhiên đối với mọichuyện, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cũng là trà trộn vào.Nhưng cuối cùng cũng phải tìm người để hỏi rõ chuyện này.Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: "Ngươi muốn hỏi kẻ địch là ai?

Cáinày còn gì đơn giản hơn, kẻ địch là một chúa tể Ác Mộng khác."

Bình minh còn chưa tới.Trong đêm khuya, tuyết đã bao trùm thiên địa, cũng khiến thế giới trở nên tĩnhmịch như một ngôi mộ.Liễu Bình lướt qua một vách tường đổ nát, nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết.ắ ầHắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.- - Tiên bức tường kia, có một hàng chữ xa lạđược viết ra bằng thuốc màu nào đó."

Thượng đế, nó viết về cái gì vậy?"

"Là một câu trong một bài thơ, nội dung là: "Trong ngày hội long trọng này, tamuốn ở bên cạnh chàng."

Liễu Bình đi trở về, nhẹ nhàng ***** vách tường.Phía dưới hàng chữ kia, có một con dấu nho nhỏ."

Là tên của một nữ tính."

Thượng để nói."

Những người này đều không còn nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Hài cốt của họ được chôn dưới quảng trường phổ tích phía trước, đã chết hơnhai ngàn năm rồi."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình nhìn thoáng qua bản đồ.Chỗ hẻm núi đã không còn quá xa, thêm mấy lần phóng lên là đến rồi.Hắn đang muốn lên đường thì bỗng cảm ứng được cái gì, thân thể khựng lại bấtđộng, lẳng lặng nhìn về phía hướng nào đó dưới màn đêm.Vài hắc ảnh khổng lồ trôi nổi tỏa ra tiếng ong ong rất nhỏ, đáp xuống ở nơi cáchLiễu Bình mấy mét.Là những chiến giáp cơ động cao tám mét, tổng cộng có năm cái.Ầm ầm ầm -- Các cơ giáp đáp xuống rồi đứng nghiêm."

Rà quét chung quanh."

"Bắt đầu chế tạo đồ phổ sinh vật."

"Kiểm tra xong."

"Cực kỳ sạch sẽ."

"An toàn."

Một cơ giáp mở khoang điều khiển ra.Nam nhân ngậm tẩu thuốc nhảy xuống từ khoang điều khiển, đánh giá chungquanh và nói: "Nơi này là di chỉ phế tích rất ít được để ý, không có giá trị chiếnlược nào, cho nên sẽ không có ai nghĩ đến chúng ta chạy đến nơi này."

Bốn người còn lại nhảy xuống theo, dậm chân một cái, thở ra từng ngụm khíđục, hoạt động thân thể đã cứng đờ."

Lão đại."

Một đội viên che bụng lại và nói."

Tự do hoạt động năm phút."

Nam nhân ngậm tẩu thuốc nói.Đội viên kia vội vàng đi đến góc tường nơi xa, nhìn dáng vẻ là vội vã đi vệ sinh.Liễu Bình đứng tại chỗ, chiến phục trên người tỏa ra ánh huỳnh quang nhànnhạt, cả người như hòa thành một thể với vách tường, cho nên những người đóhoàn toàn không nhìn thấy hắn.Hắn dần cảm nhận được chỗ tốt của bộ chiến giáp này.- - Không cần phóngthích "Đặc hiệu sư"mà có thể đạt tới ngụy trang trình độ này, có thể coi như rất khó được.Hai hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mắt hắn: "Phát hiện quân địch."

"Ngươi có thể lựa chọn phát động đánh lén, cũng có thể mặc kệ những ngườinày, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình."

-------Chương 1038: Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương!Liễu Bình liếc mắt một cái, trực tiếp đứng bất động, lẳng lặng đánh giá nămngười này.Gió thổi qua trường đao bên hông hắn.Hai thanh đao hơi đong đưa, im hơi lặng tiếng.Chỉ thấy người ngậm tẩu thuốc kia lấy ra một cái máy nho nhỏ, vỗ vỗ rồi nói:"Báo cáo tình huống hiện giờ."

Cái máy lập tức phát ra một giọng nói lạnh như băng: "Thời gian chiến đấu hiệngiờ: 172 giờ."."

Còn phải hoàn thành 231 giờ chiến đấu thì mới có thể trở lại căn cứ tiến hànhnghỉ ngơi chỉnh đốn."

Người nọ thấp giọng mắng một câu thô tục."

Thủ lĩnh, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, ít nhất chúng ta còn sống."

Một đội viên khuyên nhủ."

Ta ra lệnh, ba phút sau tiếp tục tiến vào nhiệm vụ chiến đấu, lập tức nắm chặtthời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn."

Người nọ nói."

Tuân lệnh!"

Vài đội viên gia tăng thời gian hoạt động tay chân.Một nữ đội viên trong đó vội vàng lấy đồ ăn ra, phân phát cho mọi người."

Quá ngọt."

Có người nói."

Đừng nói nhảm, cây dinh dưỡng này do ta cất giữ, không ăn thì thôi."

Nữ đội viên trừng mắt và nói."

Ăn, sao lại không ăn."

Người nọ vội vàng lấy lòng."

Lại nói tiếp, hiện tại em trai người thế nào?"

Đội trưởng vừa ăn cây dinh dưỡng, vừa hỏi."

Nói là có thiên phú tư tế, còn đang tu luyện."

Nữ đội viên mỉm cười ngọt ngào."

Vậy mạnh hơn chúng ta nhiều...

Chúng ta chỉ thuần túy là đội cảm tử."

Đội trưởng lầu bầu."

Ha ha, có thể sống lâu một chút đã là không tồi."

Một đội viên khác nói.Liễu Bình đúng một bên.Hắn dựa vào tường, lẳng lặng nhìn những "Kẻ địch"này."

23 tuổi, 19 tuổi, 35 tuổi, 41 tuổi, 15 tuổi -- Lái cơ giáp đều là đội cảm tử, bọnhọ có thể sống qua 172 tiếng đồng hồ đã là nhờ ta phù hộ bọn họ."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn vách đổ cột xiêu chung quanh, truyền âm: "Lấy thế giới củachúng sinh coi như chiến trường...

Rốt cuộc đám chúa tể Ác Mộng này đangtranh đoạt cái gì?"

"Thông qua chiến trường như vậy để phân ra cao thấp, từ đó quyết định cấp bậccủa đồ ăn."

Thượng đế đáp."

Đồ ăn?"

"Chuyên dùng để ám chỉ những thế giới có linh hồn mới mẻ."

"Kỳ quái, hôm nay người trả lời rất sảng khoái, giống một nam nhân."

Đại Địa chi Mẫu châm chọc."

Liễu Bình hỏi rất có chừng mực -- Tiện thể nói một tiếng, nam nhân được sángtạo ra dựa theo dáng vẻ của ta."

Thượng đế nói."

Vừa vặn là khoảng cách từ bán thành phẩm đến kiệt tác."

Đại Địa chi Mẫu bình luận.Liễu Bình cười cười, tiện thể dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đao bên hông.Vì thể gió lại thổi tới, hai thanh trường đao như rơi vào giấc ngủ say, vẫn khôngnhúc nhích.Chỉ chốc lát sau.Năm người ăn xong, nhảy lên cơ giáp rồi dần phi xa trong tiếng vang ầm ầmầm.Liễu Bình nhìn theo hướng bọn họ rời khỏi, qua một lúc mới lẩm bẩm nói:"Hình như...

Càng cảm thấy hăng hái hơn..."

Hắn bất người lên cao, xông lên không trung, bay đến đích đến.Gió tuyết bị hắn ném ở sau người.Hắn vẽ ra đường cong duyên dáng trên dãy núi, đáp xuống sau lưng hẻm núi,không ngừng bay xuống xuống dưới, bay được nửa đường thì bắt lấy một khốiđá nhô lên.Hẳn là nơi này!

Liễu Bình thử ấn một cái lên khối đá kia.ắVách đá bên trái hắn lập tức mở ra.Liễu Bình chui vào.Vách đá khép lại phía sau hắn, trong bóng đêm, chữ nhỏ màu bạc lại hiện ra lầnnữa: "Ngươi đã đến doanh địa tiếp viện bí mật số 3011."

"Nhiệm vụ hoàn thành."

"Xin hãy nhẹ nhàng vỗ tay."

Liễu Bình nghe lời mà nhẹ nhàng vỗ tay.Âm thanh vang lên.Chung quanh lập tức sáng ngời.Chỉ thấy nơi này là một doanh địa tương đối đơn sơ, trừ một pho tượng có kíchthước không chênh lệch với người thường mấy thì không còn thứ gì khác.Pho tượng kia mang dáng vẻ một nữ tử, nhưng chỉ mới điêu khắc được một nửa,vị trí ngũ quan rỗng tuếch, không có hai tay và hai chân.Pho tượng bỗng phát ra giọng một nữ tử: "Chào ngươi, u linh tuổi trẻ."

"-- Chào ngươi."

Liễu Bình nói."

Ngươi có thiên phú cực cao, nên tiếp nhận tu hành cấp bậc càng cao tại đây,cho nên xin sử dụng thẻ bài này, nó sẽ giúp ngươi."

Pho tượng bằng gỗ nói.Một thẻ bài bay ra từ khe hở vách đá, dùng trong tay Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy trên thẻ bài có vẻ một vũng nước suối tảnra ánh sáng nhu hòa, soi chiếu ánh trăng bầu trời.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Con suối đánh thức."

"Uống nước suối này sẽ giúp giữ lại tất cả ký ức, không đến mức quên đi tất cảquá khứ."

Liễu Bình lật thẻ bài lại.Thẻ bài này đã hơi ố vàng, nhìn như đã trải qua năm tháng vô tận -- Tác dụngcủa nó là làm người sử dụng bảo tồn ký ức.Phanh!

Thẻ bài biến mất, hóa thành một lọ nước suối, dùng trong tay Liễu Bình."

Uống nước suối đi, nó sẽ mang đến tác dụng rất tốt cho ngươi."

Pho tượng bằng gỗ nói.Liễu Bình trầm mặc một hồi.- -Tình huống gì mới cần bảo tồn ký ức?

Là KỳQuỷ.Lúc tiến vào trình độ Kỳ Quỷ, chúng sinh sẽ mất đi ký ức.Nếu có thể kịp thời uống nước suối đánh thức thì hắn sẽ không rơi vào hoàncảnh như vậy.ỗBức tượng gỗ này không nói sai.–– Nhưng tại sao lại như vậy?

Trong mắt chúa tể Ác Mộng thì chúng sinh chỉ làđồ ăn, vì sao nó muốn giúp hắn giữ lại ký ức?

Chẳng lẽ như vậy sẽ làm linh hồncàng ngon miệng hơi?

Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu bỗng vang lên: "Chúa tểtoàn trí toàn năng, ngươi có biết –– "Ngươi không có chừng mực, cả Liễu Bìnhcũng không hỏi cái này, người còn muốn hỏi ta, ngươi cảm thấy ta có thể nóisao?"

Thượng đế nói."

Vì sao không thể."

Đại Địa chi Mẫu không phục mà nói."

Bởi vì vận mệnh -- Khi người nuôi ý đồ quan sát nó, khống chế nó, thao túngnó, nó nhất định sẽ thay đổi, cho nên chúng ta phải duy trì im lặng không nóiđến."

Thượng để nói.Liễu Bình như không nghe thấy, nâng cái chai lên uống sạch sẽ nước suối trongđó.Giọng nói của pho tượng bằng gỗ lập tức vang lên lần nữa: "Sức mạnh chânchính được phân chia từ thấp đến cao là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh."

"Sau đây ta sẽ truyền thụ cho ngươi một thức đao pháp Kỳ Quỷ cấp Vương."

Liễu Bình nói: "Chờ một chút, Kỳ Quỷ là gì?"

Pho tượng bằng gỗ nói: "Là Dũng hiện của đa trọng pháp tắc, làm sức mạnhvượt qua phạm trù chúng sinh có khả năng lý giải, cho nên được gọi là KỳQuỷ."

"Vì sao không đồng nhất từng bước, truyền thụ cho ta đao pháp Kỳ Quỷ sơcấp?"

Liễu Bình lại hỏi."

Bởi vì chỗ của ta không có đao pháp Kỳ Quỷ sơ cấp, trực tiếp truyền thụ đaopháp Kỳ Quỷ cấp Vương cho ngươi cũng là bất đắc dĩ"Pho tượng bằng gỗ nói."

Ta có thể nắm giữ nó không?"

Liễu Bình thấp thỏm nói."

Ban đầu, người chỉ có thể phát huy ra chúng một phần vạn uy lực của nó,nhưng chỉ cần người được truyền thụ thì sớm muộn gì cũng có thể trưởng thành,có lẽ một ngày nào đó ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ nó."

Pho tượng bằng gỗ nói.Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.Thì ra nơi này tồn tại một nhân tố nắm giữ trình độ.ể ẳTrước đó cũng gặp được một vài tên thi triển sức mạnh Kỳ Quỷ cao đẳng --Nhưng hiện giờ nhớ lại, uy lực bọn chúng thi triển ra còn không bằng đạo thuậtKỳ Quỷ "Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tạiđây"của hắn.Có lẽ là đạo lý tương tự?

Nhưng vẫn không rõ lắm, vì sao pho tượng bằng gỗnày lại không hề giữ lại mà truyền thụ đạo thuật Kỳ Quỷ cao đẳng như vậy chohắn.Rốt cuộc chúa tể Ác Mộng kia suy nghĩ cái gì?

Trong lòng Liễu Bình khôngngừng hiện lên các dòng suy nghĩ.Lại thấy pho tượng bằng gỗ tỏa ra một ánh hào quang rồi đánh vào hư không.Trong hư không lập tức rơi xuống một thẻ bài khác."

Cầm thẻ bài này, bắt đầu nỗ lực học tập đi."

Pho tượng bằng gỗ nói.Liễu Bình duỗi tay nhận lấy thẻ bài, nhịn không được mà hỏi: "Chúa tể ÁcMộng có kỳ vọng quá cao với ta không, ta chỉ là một đao khách, vì sao vừa lêntới đã phải học chiều thức cao đẳng như vậy."

"Tình trạng chiến tranh cực kỳ không ổn, ngươi phải mau chóng đạt được sứcmạnh để chúa tể Ác Mộng càng tiện sử dụng, tranh thủ đánh thắng trận chiếnnày, nếu không tất cả các ngươi sẽ bị chúa tể Ác Mộng khác ăn luôn."

Pho tượng bằng gỗ nói.Liễu Bình suy nghĩ.Hình như đã giải thích được.Nhưng nước suối kia thật sự nói không thông.Hắn cúi đầu nhìn thẻ bài.Thẻ bài lại là thật.Nếu hắn thật sự học xong đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương, hơn nữa hoàn toàn nắmgiữ nó Chúa tể Ác Mộng sẽ yên tâm về chuyện này?

Sao cứ cảm thấy quá mâuthuẫn.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: "Ngươi đạt đượcđạo thuật Kỳ Quỷ nào đó của chúa tể Ác Mộng."

"Có bắt đầu học tập hay không?"

-------Chương 1039: Hợp lực thần thánh và sáng tạo!Trên thẻ bài có vẽ một mảnh hắc ám thâm trầm, nhưng trong bóng tối đó, cứnhư lại có thứ gì đang không ngừng qua lại.-- Đây sẽ là loại đao thuật như thế nào?

Liễu Bình nắm thẻ bài, chỉ do dự trongchớp mắt, sau đó lập tức đưa ra quyết định.Có lẽ chúa tể Ác Mộng đang nhìn chăm chú vào nơi này.Hắn phải đáp ứng trước, qua được cửa ải trước mắt cái đã.Còn về phần sau này làm sao học đạo thuật này thì phải chậm rãi xem xét."

Ta học tập nó như thế nào?

Nó chỉ là một thẻ bài -- Ý ta là, sao thẻ bài lại làđạo thuật?"

Liễu Bình nói với giọng điệu mờ mịt.-- Làm một đao khách chưa bao giờ nhận biết Kỳ Quỷ, đại khái nên là loại phảnứng này.Pho tượng nữ nhân bằng gỗ đáp lại: "Ngươi chỉ cần bóp nát thẻ bài là có thểcảm ứng được đạo thuật Kỳ Quỷ ẩn chứa trong thẻ bài, nó sẽ luôn tồn tại trongnhận thức của ngươi, mãi đến khi người hoàn toàn nắm giữ nó."

Thông qua cách bóp nát để sử dụng thẻ bài thì thông thường là loại dùng mộtlần.Cái này rất trân quý."

Nghe có chút vượt qua nhận thức của ta."

Liễu Bình nói, tay hơi dùng lực một chút, lập tức bóp nát thẻ bài.Pho tượng bằng gỗ lẳng lặng nhìn tình cảnh này, lại lên tiếng lần nữa: "Từ giờtrở đi, ngươi có thể bế quan tu luyện đạo thuật ở chỗ này, cũng có thể đi rangoài mài giũa kỹ xảo thông qua chiến đấu."

"Trong mười ngày sau đó, ngươi không có bất cứ nhiệm vụ gì."

"Xin hãy nắm chặt thời gian."

Tiếng nói vừa dứt.Tên pho tượng bằng gỗ xuất hiện từng vết rách uốn lượn.Vết rách dần phủ kín toàn bộ pho tượng.Xôn xao –– Cả pho tượng vỡ vụn, hóa thành một đống vụn gỗ mục nát, rốt cuộckhông nhìn ra được dáng vẻ trước đó nữa.Liễu Bình giật mình."

Ý niệm được gửi gắm trên pho tượng đã bị tiêu hao hết."

Thượng để nói.ồ ế"Nhìn nó như luôn tồn tại vì giờ phút này, sau khi mọi chuyện kết thúc, nó sẽ tựhủy diệt."

Đại Địa chi Mẫu cũng nói."

Bỏ đi."

Liễu Bình thở dài, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ."

Ngươi thật sự muốn luyện đạo thuật kia?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Đương nhiên,"Liễu Bình nhắm mắt lại và nói, "Ở tuyến thời gian này, lúc này ta vừa có đượcthẻ bài vai hề, cách lúc bùng nổ triều Ác Mộng còn một thời gian, mà chúng talại ở thế giới song song, vậy thì cứ nhân cơ hội này mà tăng thêm một chút thựclực."

"Cũng đúng -- thực lực của ta tổn thất thảm trọng, cũng cần nghỉ ngơi lấy lạisức để tích tụ sức mạnh lần nữa."

Đại Địa chi Mẫu nói.Hai viên đá quý xanh lục bong ra khỏi chiếc nhẫn đỏ thẫm, nhẹ nhàng dừng lạitrên mặt đất tràn đầy tro bụi.- -Chúng là tròng mắt của Đại Địa chi Mẫu."

Ta đi vào mặt đất nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, lúc ngươi đi thì gọi ta."

Đại Địa chỉ Mẫu nói."

Được, người đi đi."

Liễu Bình nói.Hai viên đá quý chậm rãi chìm xuống mặt đất rồi biến mất tăm hơi.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó hỏi: "Thượng đế, người thì sao?"

"Thẳng thắn mà nói, tuy rằng lấy được bộ bài thánh quốc về, nhưng dù sao ÁcMộng cũng phá hủy toàn bộ thế giới bên ngoài bộ bài, ta cũng bị thương nặng --vậy ta tạm thời ngủ đông một lúc –– ngươi phải đánh thức ta vào giữa trưa ngàythứ năm, đó là thời khắc tương đối quan trọng.Thượng đế nói."

Được."

Liễu Bình nói.Giọng nói của thương để không vang lên nữa.Hiện tại chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Hắn nhắm hai mắt, tiến vào định cảnh thâm trầm trong doanh địa bí ẩn này.Tất cả yên tĩnh.Thức đao pháp Kỳ Quỷ cấp Vương kia bắt đầu xuất hiện rời rạc trong thức hảicủa Liễu Bình, bày ra Kỳ Quỷ huyền bí cao cấp nào đó trong thời đại quá khứ.Thời gian cứ chậm rãi trôi đi như vậy.Một ngày.Hai ngày.- - Ngày thứ năm.Liễu Bình như cảm ứng được cái gì, bỗng mở mắt ra, tính toán thời gian."

Đã là giữa trưa rồi...

Thượng đế đừng ngủ nữa, dậy nào."

Trong hư không không có đáp lại.Nhưng trong cảm giác của Liễu Bình, cứ như có tồn tại nào đó đang duỗi lưngngáp một cái."

Này, có dậy hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Dậy chứ, chính là thời gian này."

Thượng để nói."

Vì sao là thời gian này?"

"Ngươi nhớ kỹ, hiện tại trên người ngươi không chỉ có "Lừa gạt và "Sáng tạo,còn có thù lao ta cho ngươi-- "Thần thánh."

"Sau đó thì sao?"

Liễu Bình lại hỏi."

Dùng nó."

Thượng đế nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Bổn danh sáchtuy đang ở thế giới song song, nhưng có để lại một loạt đánh dấu định vị khônggian ở chủ tuyến thời gian, bởi vậy có thể cảm giác được tất cả những chuyệnxảy ra ở chủ thời không."

Nhắc nhở:""Tên chủ tuyến thời gian, đồng bọn thứ hai tích góp đủ công đức đã xuất hiện."

"Hắn đang tìm kiếm sự trợ giúp của ngươi."

"Bổn danh sách đã hoàn thành trao đổi, đã biết được hiệu quả kỹ năng mà hắnkhát vọng."

"Xin hỏi có sáng tạo kỹ năng mới cho hắn hay không?"

Liễu Bình im lặng một giây.- - Thì ra là chuyện này!

Hắn trầm ngâm mà nói:"Danh sách, lần này người phải dùng không chỉ là "Sáng tạo của ta, còn phảithêm sức mạnh "Thần thánh vào trong đó để sáng tạo kỹ năng cho hắn."

Trong hư không, chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Bổn danh sách đã tiêuhao tất cả công đức của hắn, đồng thời sử dụng Sáng tạo và "Thần thánh củangười để hoàn thành lần sáng tạo kỹ năng này."

ế"Thuyết minh như sau:""Tên họ: Libertas."

"Kỹ năng đạt được hoàn toàn mới là: Giảng đạo."

"Kỹ năng này lột xác từ kỹ năng Thần Bí Trắc ban đầu: Thẻ bài kiến nghị."

Liễu Bình nhìn từng hàng nhắc nhở phù, không khỏi khẽ gật đầu.Đúng vậy, Libertas có được kỹ năng Thần Bí Trắc đặc thù: Thẻ bài kiến nghị.Trong lúc chiến đấu sóng vai trước kia, năng lực này có tác dụng không nhỏ --Chắc hẳn là nhờ "Thẻ bài kiến nghị"nhắc nhở nên hắn ta mới lập tức vượt qua Yana và Maria, dẫn đầu tích góp đủcông đức.Hiện tại, danh sách dùng "Sáng tạo"và "Thần thánh"của hắn tiến hành thăng cấp loại năng lực này, cũng không biết sau thăng cấp sẽnhư thế nào?

Liễu Bình vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục nhìn lại hư không."

Hiện giờ năng lực này đã gia nhập Quy Tàng Võ Cực Kinh."

"Ngươi đã biết được và có thể sử dụng năng lực này."

"Năng lực Kỳ Quỷ vô tận: Giảng đạo."

"Mỗi ngày có thể phát động một lần."

"Nhờ sự hợp lực của "Toàn trí toàn năng và "Sáng tạo", năng lực này có đượcchỉ dẫn nhiệm vụ tương đối hoàn chỉnh, nhất định sẽ dẫn người đến con đườngnhất định sẽ có thu hoạch."

"-- Từ đây không nằm trong tập hợp thiết lập nữa."

-------Chương 1040: Hợp lực thần thánh và sáng tạo!Tất cả chữ nhỏ hiện ra xong thì nhanh chóng thu lại, không hiện ra trước mắtLiễu Bình nữa."

Giới thiệu thực mơ hồ...

Vì sao không kỹ càng chi tiết một chút?"

Liễu Bình nói."

Dùng một lần thử xem."

Thượng đế đầy hứng thú mà nói.Cũng đúng.Dùng một lần xong thì có lẽ hắn sẽ hiểu biết bản chất của kỹ năng này.Liễu Bình khẽ động ý niệm, lập tức phát động "Giảng đạo".Từng ánh hào quang nhu hòa mà thánh khiết xuất hiện quanh thân hắn, tô điểmcho hắn tựa như thánh nhân.Trong lòng hắn có chút cảm ngộ, chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng kéo một cáitên hư không.Chỉ thấy một phong thư có bì trắng bị rút ra."

Trước kia là thẻ bài kiến nghị, hiện tại là một phong thơ -- Chẳng lẽ đổi bìnhnhưng không đổi rượu à."

Liễu Bình nói."

Tự tin lên chút, trong đó có sức mạnh của người và ta mà."

Thượng để nói.Liễu Bình xé mở phong thư, rút ra một tờ giấy trắng từ trong đó.Chỉ thấy trên giấy viết từng hàng chữ nhỏ: "Ngày hội long trọng giống như mộtsự kết thúc hoa lệ, ngụ ý hoàng hôn của thế giới đã bắt đầu,""Sau khi quần tinh hoàn toàn ngã xuống, "Thần linh hành tẩu trong phế tíchngười từng nhìn thấy, giống như chó nhà có tang lưu lạc không nơi nương tựa."

"Mộ địa phàm nhân lại thành nơi ẩn núp cuối cùng, "An giấc ngàn thu đi, tất cảthần linh!"."

Dưới sự của bao phủ tử vong, chỉ có người sống sót cuối cùng đang yên lặngchờ đợi."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trầm ngâm mấy phút, sau đó lại nhìn lênhàng chữ nhỏ trong hư không: "Nhờ sự hợp lực của Toàn trí toàn năng và "Sángtạo", năng lực này có được chỉ dẫn nhiệm vụ tương đối hoàn chỉnh, nhất định sẽdẫn người đến con đường nhất định sẽ có thu hoạch."

Hắn đứng lên khỏi trên mặt đất, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhất định có thu hoạch...Con đường..."

ể ế ốGiọng nói của thương để theo đó mà vang lên: "Thế nào, muốn đi xem?"

"Đương nhiên, chúng ta phải biết rõ năng lực này -- Đại Địa chi Mẫu đâu?"

Liễu Bình nói.Mặt đất hơi chấn động.Hai viên đá quý nhảy ra từ lòng đất, bay lên ngón tay của Liễu Bình, được khảmlên chiếc nhẫn đỏ thẫm kia lần nữa."

Đi thôi."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình đi đến trước vách đá kia, nhẹ nhàng đẩy.Vách đá mở ra.Thiên địa là một mảnh âm u.Trong gió lạnh thể lường, không có động tĩnh dư thừa nào.- - Nơi này cáchchiến trường rất xa, là một vùng đất cực kỳ hẻo lánh."

Đi chỗ nào?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Phải đi đến mảnh phế tích trước đó."

Liễu Bình nói.Hắn bất người lên cao, bay lên trời cao, liên tục chớp động vài lần trong gióxiết, lướt qua khoảng cách mấy ngàn dặm.Chỉ thấy lưu quang chợt lóe, hắn đáp xuống phế tích kia lần nữa.Liễu Bình hiện thân.Hắn lại đứng trước vách tường đứt gãy, xám xịt kia.Trên tường vẫn là hàng chữ đó: "Trong ngày hội long trọng này, ta muốn ở bêncạnh chàng Ngày hội long trọng-- Câu này đúng với câu *****ên.Những lời này đánh dấu một địa điểm, nói cho hắn, nơi đó là mảnh phế tích này."

Mộ địa của các phàm nhân...

Ta nhớ rõ ngươi đã nói, hình như là nằm ở mộtquảng trường."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, người đi con đường bên trái kia, cách đây chúng một ngàn chín trămmét, nơi đó vốn là quảng trường, nhưng ta nhìn thấy nó bị cải tạo thành mộviên."

Đại Địa chỉ Mẫu nói.Thân thể Liễu Bình khẽ nhúc nhích, lập tức lướt qua trời cao, dùng lại trênquảng trường kia.Hắn nhìn lại chung quanh.ấ ố ố ắ ềChỉ thấy nơi này tương đối trống trải, nhưng khắp nơi đều là quan tài mục nátvà xương khô, hình như không có cái gì."

Ta thật sự khó có thể tưởng tượng, nơi này sẽ có người sống sót."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, những người này đã chết chừng hai ngàn năm,"Đại Địa chi Mẫu tán đồng, "Thượng đế, ngươi có ý kiến gì không?"

"Sức mạnh của ta đã hình thành phong thư kia, nó làm rất không tồi, ta khôngtiện nói thêm nữa cái gì."

Thượng đế nói."

Ngày nào cũng làm ra vẻ thần bí thú vị lắm sao?"

Đại Địa chi Mẫu cả giận nói."

Không còn cách nào, thần toàn trí toàn năng muốn đối thoại với chúng sinh thìphải chú ý những kỹ xảo đó, nếu không chúng sinh không thể lý giải."

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi đó, vì sao không nói thẳng?"

Đại Địa chi Mẫu nói."

Chúng sinh còn không thể hiểu rõ lòng mình, càng không kiên nhẫn đi cảmnhận buồn vui của đồng loại, làm sao có thể lý giải ý chỉ của thần linh?"

Thượng để nói.Đại Địa chi Mẫu không nói gì nữa.Liễu Bình cầm phong thư kia lên rồi nhìn lần nữa: "Mộ địa phàm nhân lại thànhnơi ẩn núp cuối cùng, "An giấc ngàn thu đi, tất cả thần linh!"

"Dưới sự của bao phủ tử vong, chỉ có người sống sót cuối cùng đang yên lặngchờ đợi."

-- Giảng đạo là nói như thế.Mộ địa cũng thật sự là nơi tử vong bao phủ.Từ từ!

Có lẽ cái gọi là tử vong bao phủ là chỉ một sự kiện khác.Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lẩm bẩm: "May mà ta có chiêu thức ấy ––"Tiếng nói vừa dứt.Chỉ thấy hắn vươn tay ấn ra một quyết.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trong hư không: "Ngươi thitriển bí thuật: Phong thi chuyển âm."

"Dựa vào sức mạnh bí thuật này, ngươi có thể tiến vào trạng thái tử vong, khôngkhác biệt gì với bất cứ người chết nào trên thế gian."

Liễu Bình ngồi xuống giữa đống hài cốt đầy đất, nhắm hai mắt, nắm lấy thủquyết, nhìn qua như hoàn toàn không còn hơi thở.Hắn đã chết.ẳThời gian lẳng lặng trôi đi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Cứ như có ánh sáng -- Một ánh hào quang mờ nhạt tràn ngập khí tức cổ xưalặng lẽ xuất hiện, quay chung quanh hắn, vây lấy hắn.Ánh hào quang chợt lóe.Liễu Bình biến mất khỏi nơi đó.Hoàng hôn.Ánh chiều tà hoàng hôn soi chiếu khắp quảng trường..Trên đường phố giăng đèn kết hoa, hình như đang chúc mừng ngày hội longtrọng nào đó.Nhưng không có người.Liễu Bình đứng giữa đường cái trống rỗng, trong lòng ít nhiều gì cũng có chútkinh ngạc.Dựa theo thuyết minh của "Giảng đạo", hắn tiến vào thế giới được che giấunày-- Nhưng không phát hiện cái gọi là "Người sống sót".Từng tiếng nhạc du dương truyền đến từ xa xa.Liễu Bình nghiêng tại lắng nghe, than nhẹ một tiếng: "Khúc dương cầm sao...Có cảm giác bị thương và yên lặng nói không nên lời..."

-------Chương 1041: Song tử gánh vác vận mệnh!Hắn chậm rãi đi về hướng âm nhạc truyền đến dọc theo con phố.Trên không trung có bông tuyết bay xuống.Nếu ngẩng đầu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên ngoài không trung có một bóng mờ thậtlớn.Nó nhìn như một tồn tại dạng người, đang quan sát toàn bộ thế giới.Liễu Bình nhất thời không để ý đến bóng ma này.- - Trong vô số thế giới và thờikhông, thật sự có quá nhiều quái vật.Hiện tại hắn bức thiết muốn tìm kiếm "Người sống sót"kia.Xuyên qua từng con phố không người, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy nơi âm nhạcvang lên.Đó là một kiến trúc tương tự như thần miếu.Ở lân cận, những kiến trúc khác đều quay quanh nó, cứ như nó mới là trung tâmcủa nơi này.Khi Liễu Bình đến nơi này, tiếng dương cầm trở nên càng vang dội.- - Giốngnhư đang hoan nghênh hắn.Liễu Bình tìm được cổng chính của thần miếu, đẩy cửa đi vào.Vẫn không có người.Một cây dương cầm được đặt cuối những hàng ghế dài không người, ở bên cạnhđài chủ tế, đang phát ra tiếng vang leng ka leng keng.- - Không có ai đàn, nóđang tự vang.Liễu Bình nhìn một vòng chung quanh, chỉ thấy trên dàn tế có một hư ảnh đangđứng sừng sững.Đó là một nữ tử tóc đen.Nàng ta khoảnh hơn ba mươi tuổi, trên người lộ ra một cảm giác trang trọng vànghiêm nghị tĩnh lặng, nàng mặc một bộ áo bào ngắn màu đen kiểu cũ, quầnthụng rộng thùng thình, miệng ngậm một điếu thuốc, đang ngồi bên cạnh tế đàn.-- Nhìn qua có chút cô đơn."

Rốt cuộc cũng có người tới."

Nữ nhân phun ra một vòng khói rồi nói.Liễu Bình chắp tay và nói: "Các hạ, ta là Liễu Bình, không biết xưng hô ngàinhư thế nào?"

"Ta là Tử Thần của thế giới này-- nếu ngươi không ngại thì gọi ta một tiếngMộng Di cũng được, trước kia mọi người đều gọi ta như vậy."

Nữ nhân kia nói."

Vì sao là Mộng Di?"

Liễu Bình hỏi."

Đời người như giấc mộng."

Nữ nhân nói.Nàng ta mở một gói thuốc ra, hỏi: "Ngươi hút không?"

"Cảm tạ, Mộng Di, ta rất ít chạm vào thứ này."

Liễu Bình nói."

Cũng đúng, nó sẽ làm người đi về hướng của ta."

Nữ nhân lại châm một điếu thuốc, hút thật sâu một ngụm, ánh mắt dừng lại trêncây dương cầm tự diễn tấu kia."

Tiểu tử, trên người của ngươi có nhân tính phức tạp, còn có không ít thần tínhhiếm gặp, có thể nói vì sao người đến nơi này không?"

Nàng ta hỏi."

Ta à...

Thật ra đến vì tránh né kẻ địch, tiện thể nghỉ ngơi lấy lại sức ở nơi đây,học một vài thứ để chuẩn bị vì cuộc chiến tương lai."

Liễu Bình nói."

Chiến đấu với ai?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Chúa tể Ác Mộng."

Liễu Bình nói."

Ta không tin, ta đã cảm nhận được, trên người người có danh sách của chúa tểÁc Mộng."

Nữ Tử Thần nói."

Thế này khá khó giải thích, nói như thế nào đây, ta lừa dối thành công, để tangẫm lại có gì chứng minh được chuyện này không."

Liễu Bình nói.Bỗng nhiên.Một cô bé mặc váy dài màu đỏ hiện ra từ hư không, nhẹ nhàng dừng lại bêncạnh hắn.Là Andrea!

Nữ Tử Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Andrea, trong mắt hiệnra một tia khó tin."

Thánh Linh!"

"Không sai, ta thật sự xuống từ thánh giới, chào ngươi."

Andrea hành lễ và nói.ầ ễ ầNữ Tử Thần nhìn cô bé, lại nhìn Liễu Bình, sau đó nói: "Ngươi... cần ta trợgiúp?"

Andrea mỉm cười lên, hỏi ngược lại: "Ta có thể cảm nhận được thế giới này cònmột tia sinh cơ cuối cùng, người cần ta trợ giúp không?"

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó trang bị danh hiệu cấp thánh nhân "Tiền TriềuThánh Tượng"lên.Ngay lập tức, Nữ Tử Thần kia đã nhận ra biến hóa trên người hắn, kinh ngạcnói: "Ngươi là Thánh giả trong chúng sinh–– bên cạnh có Thánh Linh đi theo,bản thân cũng là thánh nhân –– Thế thì ta đã hơi tin, nếu người phản bội chúngsinh thì danh hiệu này sẽ biến mất."

Nữ Tử Thần trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống từ dàn tế.Nàng ta bước từng bước một đi đến trước mặt Liễu Bình, mở miệng nói: "Nămđó..Chúng ta cũng không ngăn cản được Ác Mộng xâm lấn, tất cả thần linh đều bịhủy diệt hoàn toàn."."

Chỉ có ta ——"."

Bởi vì thế giới này triệt để biến thành tử vực, mà ta chưởng quản tử vong, bởivậy còn có một tia cơ hội."

"Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, do thế giới này ngày càng có nhiều tửvong nên ta mới miễn cưỡng duy trì tới hiện tại."

Nói đến đây, nàng ta lẳng lặng đánh giá Liễu Bình."

Chúng ta là trận tuyến đồng minh bẩm sinh."

Liễu Bình nói.Ánh mắt Nữ Tử Thần dừng lại trên ngón tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta thấy... thầnlực sớm đã suy bại của mặt đất đang lượn lờ trên tay ngươi, còn có một thầntoàn năng rơi vào tử cảnh đang đáng khinh trốn ở phía sau ngươi."

"Chúng ta là trốn tới –– người biết đấy, kiểm ăn thật sự không dễ."

Liễu Bình nhún vai nói.Nữ Tử Thần cười ha ha lên.Không đợi Liễu Bình phản ứng, nàng ta bỗng lấy ra một chiếc nhẫn màu đen,bắt lấy một bàn tay của Liễu Bình và hỏi: "Nói thật, chúng ta thật sự là ngườichung đường, giúp ta chính là giúp ngươi –– nhưng chuyện này không dễ, nó làhiểm cảnh mà người chưa bao giờ gặp qua, ngươi có bằng lòng thử một lầnkhông?"

"Không dễ đến mức nào?"

Liễu Bình hỏi.ầ ầ"Ngày chư thần hoàng hôn đó gần như là hoàn toàn tuyệt vọng, cả ta cũng cảmthấy khó giải quyết, cũng chưa bao giờ dám tìm ai tới thử, nhưng ngươi là thánhnhân --""Vậy ta thử xem."

Liễu Bình nói."

Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội, tuyệt đối không thể có sai lầm gì."

Nữ Tử Thần nói."

Nếu không thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta sẽ hoàn toàn tiêu tán -- trên thực tế, một tia linh hồn cuối cùng của ta đượcgửi gắm vào chuyện này."

Nữ Tử Thần nói."

Chậc, áp lực của ta có vẻ tăng lên."

Liễu Bình nói."

Hỏi người lần cuối, muốn tới hỗ trợ không?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Tới."

Liễu Bình nói.Nàng ta cúi đầu, đeo chiếc nhẫn màu đen kia lên ngón áp út của Liễu Bình.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Trong thời gian vô tận,thật ra có vài thời điểm, tương lai và quá khứ là liên thông."

"Chúng quyết định lẫn nhau."

"Ngươi sẽ tiến vào một tuyến vận mệnh được Tử Thần dùng hết sức để duy trì."

"Bắt đầu!"

Thời gian như đình trệ trong chớp mắt.Nữ Tử Thần biến mất khỏi trước mắt hắn.Liễu Bình cảm nhận được điều gì trong lòng, lập tức quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy trên con phố ngoài cửa lớn thần miếu dần dần xuất hiện tiếng ồn ào,đám người chen chúc, ngựa xe như nước.Toàn bộ thế giới như sống lại.Giọng nói của Nữ Tử Thần vang lên từ chiếc nhẫn màu đen: "Chúng ta nói ––"."

Trong tuyệt vọng thường cất giấu ánh sáng le lói."

"Vào ngày hủy diệt kia, song tử có được sức mạnh tử vong lớn nhất sẽ ra đời,mỗi lần nàng và hắn cầu nguyện và hiến tế, sẽ làm sức mạnh của ta lớn mạnh."

ế ế ầ"Hai tư tế trời sinh này bộc phát nguyện lực vô tận trước khi chết, cầu xin mộtnguyện vọng với ta."

"Nếu ngươi có thể thay ta thỏa mãn nguyện vọng của song tử, vậy mọi chuyệnsẽ có chuyển cơ ––-------Chương 1042: Cứu vớt Jenny!Cánh cửa thần miếu mở ra.Một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy lặng lẽ ló đầu ra, nhìn quanh trái phải, lậptức nhìn thấy Liễu Bình."

Johan, mau tới đây!"

Thiếu nữ liên tục vẫy tay với hắn và nói.Liễu Bình chần chờ.Thiếu nữ dậm chân một cái, vọt vào thần miếu, chạy một mạch đến trước mặthắn."

Đây là tình huống gì thế?"

Liễu Bình nhịn không được mà thầm hỏi."

Nàng là một trong song tử, mà hiện tại ngươi sắm vai người còn lại - Người đócó nguyện vọng là cứu vớt nàng."

Giọng nói của Nữ Tử Thần vang lên."

Cho nên ta cứu vớt nàng là được?"

Liễu Bình hỏi."

Nguyện vọng của song tử là cứu vớt nhau ––""Ngươi phải sắm vai một người trong đó để cứu vớt người còn lại, sau đó lậptức sắm vai người thứ hai, lại đi cứu vớt người *****ên, cứu cả hai người ra."

Nữ Tử Thần nói."

Nhưng ta chẳng quen biết bọn họ."

Liễu Bình nói."

Cố lên, sự tồn vong của ta nằm trong tay ngươi."

Nữ Tử Thần mơ hồ nói.Thượng đế lặng lẽ nói chen vào: "Thật ra Nữ Tử Thần này cũng không hiểu bọnhọ, sức mạnh của họ chỉ thức tỉnh vào thời khắc thế giới kia hủy diệt, mà lúc ấychư thần chết cả rồi, Tử Thần cũng mất đi tất cả sức mạnh -- Liễu Bình, chúngta phải tự nghĩ cách."

"Vậy loại sức mạnh xỏ xuyên qua thời không này từ đâu mà đến?"

Đại Địa chi Mẫu không hiểu mà hỏi."

Chúng thần tự biết không thể may mắn thoát khỏi, cho nên để lại toàn bộ sứcmạnh cuối cùng cho Tử Thần, do đó sáng tạo một thuật che giấu như vậy ––hiện tại chúng ta đã bước vào ván cờ, rốt cuộc ta có thể nói ra -- thật là nghẹnchết ta."

Thượng đế nói.ấ"Vất vả quá, lão nhân đáng khinh."

Đại Địa chi Mẫu lên tiếng chế nhạo."

Nghiêm túc chút đi, Đại Địa chi Mẫu, cục diện này cũng không phải dạng hunghiểm bình thường.Thượng đế ngưng trọng mà nói."

Lúc Ác Mộng buông xuống phải đi cứu hai người –– nói thật bản thân chúng tacũng chưa chắc có thể sống sót."

Đại Địa chi Mẫu thở dài.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, nhất thời không nói gì.Thiếu nữ chạy tới trước mặt hắn."

Hôm nay Mộng Di không có mặt -- hình như các thần linh đều biến mất rồi, tađang nghĩ cách, người muốn đi cùng không?"

Thiếu nữ hỏi.Liễu Bình dùng một chút, lúc này mới phản ứng lại, người được gọi là "MộngDi"chính là Tử Thần.Hắn thả thần niệm ra quan sát bản thân một chút.Hắn vẫn mang dáng vẻ ban đầu.Nhưng cũng có lẽ sức mạnh cuối cùng của chúng thần đã có tác dụng, thiếu nữnày xem hắn thành người còn lại trong song tử."

Kế hoạch của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên là đi lên đỉnh núi xem tinh đài, nhìn hướng đi của sao trời mộtchút."

Thiếu nữ nói.Khi nói chuyện, trên đỉnh đầu cô bé hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Trầm Miên chiTử."

"Một trong Song Tử Tử Vong."

"Chuyển thể giả thức tỉnh sức mạnh "Trầm miên, nếu cho nàng cơ hội trưởngthành, có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Tử Thần."

"Cứu nàng, ngươi sẽ đạt được công đức khổng lồ."

"Cứu vớt song tử là cơ hội duy nhất để thay đổi thế giới song song trước mặt,nếu ngươi có thể bắt lấy nó --"Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất, cũng không nói hết câu kế tiếp.Liễu Bình lại nở nụ cười.Bắt lấy cơ hội này?

Chuyện này là nhất định.ế ế ầ ếNếu trước khi chết chúng thần phóng thích sức mạnh như vậy, khiến quá khứ vàtương lai có thể thay đổi với nhau, vậy -- Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt,vui vẻ nói: "Xem tinh đài?

Được, chúng ta cùng đi."

Thiếu nữ lập tức vui vẻ ra mặt, lớn tiếng nói: "Vậy mới đúng chứ, ta biết ngườisẽ đi với ta!"

"Đương nhiên, chúng ta sẽ làm một vụ lớn."

Liễu Bình nói."

Không sai!"

Thiếu nữ càng vui vẻ.Nàng nắm tay Liễu Bình, chạy ra bên ngoài thần miếu."

Johan."

"Cái gì?"

"Ta cảm thấy...

Hôm nay người có gì đó không thích hợp."

"Ta cũng cảm thấy hôm nay người có gì đó không thích hợp, tới đây, để ta sờ sờtrán xem nào."

Liễu Bình vươn tay, đặt lên cái trán bóng loáng của thiếu nữ.Vô số hình ảnh quá khứ lập tức hiện lên, như hình ảnh lao nhanh tới, chóp quatrong đầu Liễu Bình.Những hình ảnh đó đều là ký ức của thiếu nữ.Trong nháy mắt, trong hư không cũng có chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiệnlên: "Ngươi phóng thích thuật sưu hồn tinh diệu, không tạo thành chút ảnhhưởng nào đối với thần hồn của nàng."

"Ngươi phóng thích sức mạnh "Lừa gạt, làm cảm quan của nàng không pháthiện chuyện này, chỉ cảm nhận được độ ẩm trên tay ngươi."

Liễu Bình thu tay lại, nhìn thẳng vào thiếu nữ.Thiếu nữ đỏ mặt."

Ta không có bệnh, Johan người làm gì?"

Nàng oán trách."

Hôm qua lúc cùng đi ra vùng ngoại thành leo núi, ngươi té ngã một cái, vừa rồita luôn đang nhìn người -- cũng may không có vấn đề gì."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, vô cùng tự nhiên mà nói.Thiếu nữ bừng tỉnh, đánh hắn một cái rồi nói: "Ta còn nói hôm nay cảm thấyngười không bình thường, thì ra là đang lo lắng cho ta, hì hì."

"Ai quan tâm ngươi."

Liễu Bình học giọng điệu vốn có của thiếu niên, quay đầu đi, đi một mình vềphía trước.ế ắThiếu nữ lộ ra nụ cười, nhảy nhót đi theo phía sau hắn.Hai người nhanh chóng đến một nhà ga.Phương tiện giao thông công cộng ở nơi này là một loại xe buýt sắt thép cỡ lớncó thể trượt dựa theo quỹ đạo đã định sẵn.Liễu Bình nhìn một chiếc xe buýt phi hành chậm rãi rời khỏi nhà ga, chậm rì rìmà chuyển động về phía trước từ bốn quỹ đạo sắt thép kéo dài."

Tốc độ quá chậm."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.Giọng nói của Nữ Tử Thần theo đó mà vang lên: "Đúng vậy, trước kia nàngngồi xe buýt bay d9c nửa đường thì thế giới đã tiến vào hủy diệt, nàng chết trênchiếc xe buýt rơi tan."

Liễu Bình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn khắp chung quanh.Chỉ thấy ở cổng một thương trường bên góc đường có rất nhiều người đang xếphàng rút thăm trúng thưởng, bên kia đặt đủ loại quà tặng, trong đó có một loạicông cụ phi hành cỡ nhỏ, nhìn qua như thiết bị bay cá nhân-- Hắn lại ngẩng đầuliếc nhìn bầu trời một cái.Loại thiết bị bay cá nhân này tựa như chiến giáp cơ động mini, có thể mặc vào,cũng có thể biến hình thành máy xe, phi hành trên bầu trời với tốc độ tương đốinhanh."

Jenny --"Đây là tên của thiếu nữ kia."

Cái gì?"

"Hôm qua ta mơ thấy một giấc mộng, thần linh nói với ta, hôm nay nếu rútthăm trúng thưởng thì vận may nhất định sẽ rất cao."

"Mộng Di nói với ngươi à?"

"Đúng vậy."

"Chúng ta đi lên đỉnh núi cần tốn rất nhiều thời gian ——""Chỉ rút một lần."

"Được thôi."

Hai người đi vào đám người.Liễu Bình nắm tay nàng, cũng không biết làm cách nào mà đã xuyên qua đámngười, đến đằng trước đội ngũ.Người trong đó như không nhìn thấy Liễu Bình, cũng không có dị nghị gì."

Cần bằng chứng mua sắm."

Một người phục vụ mỉm cười và nói.Liễu Bình nhìn thoáng qua bằng chứng mua sắm trong tay những người khác,lập tức xòe tay ra trước mặt đối phương.ố ề ố ố ể ầ"A, số tiền tiêu tốn tương đối cao, ngài có thể rút ba lần."

Người phục vụ nói."

Tốt, cảm ơn."

Liễu Bình đi đến trước rương rút thăm trúng thưởng bên cạnh-- Trên cái rươngnày có vài loại thuật pháp che chắn, làm người ta không thể nhìn thấy thứ bêntrong.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua giới thiệu rút thăm trúng thưởng, sau đótiện tay kéo một cái.Hắn giơ tay lên cao cao -- Trong tay hắn không có thứ gì.Nhưng đám người lại phát ra một tiếng hoan hô ồn ào."

Oa!

Giải nhì!"

"Là motor phi hành dạng phun khí!"

"Cậu bé may mắn!"."

Nhất định thần linh đang phù hộ hắn."

"Ta cũng muốn trúng."

-------Chương 1043: Cứu vớt Jenny!Vài phút sau.Thiếu nữ ngồi trên ghế sau, phát ra một tiếng hoan hô.Motor bay trên trời phát ra từng tiếng nổ vang, vượt qua mấy chiếc xe buýtđang chạy chậm dọc theo quỹ đạo, khai hỏa toàn bộ mã lực bay lên đỉnh núi.Đây là một thiết bị phi hành tốc độ cực nhanh.Khi bọn họ đến đỉnh núi, giọng nói của Tử Thần lại vang lên lần nữa: "Ngươiphải nắm chặt thời gian, còn chừng mười phút thì Ác Mộng sẽ buông xuống."

"Đã biết."

Liễu Bình mang theo thiếu nữ đi lên đài chiêm tinh-- Trong thành đang cử hànhngày hội long trọng, cho nên nơi này cực kỳ quạnh quẽ, gần như không có bóngngười.Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên không trung, lẩm bẩm: "Để ta nhìn tinh tượngxem...

Có lẽ chúng ta có thể biết trước sẽ xảy ra chuyện gì".Không trung bị mây xám bao phủ, trông thật âm u, không nhìn thấy cái gì cả.Lấy thực lực của Liễu Bình, tất nhiên có thể xuyên thấu qua không trung, nhìnthấy thân thể khổng lồ thiên ngoại kia.Nhưng sức mạnh trên người thiếu nữ còn chưa thức tỉnh, lúc này cũng khôngnhìn thấy cái gì.Liễu Bình liếc nhìn thiếu nữ một cái, lại quan sát thành thị đèn đuốc huy hoàngdưới núi mấy phút, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.Ở trước mặt Ác Mộng, thần linh cũng không thể may mắn thoát khỏi.Hắn lại phải nghĩ ra cách cứu vớt thiếu nữ trước mắt.Rốt cục có biện pháp nào cứu được nàng?

Tình báo quá ít.Hắn chỉ biết vào hai ngàn năm sau, nơi này trở thành một mảnh phế tích khôngai nguyện ý đặt chân.Các chúa tể Ác Mộng lấy thế giới này làm chiến trường, các bên đưa nhân thủvào để tiến hành chiến tranh.Nhưng mà trước khi hủy diệt bắt đầu-- Rốt cục có bao nhiêu chúa tể Ác Mộngtới?

Và có bao nhiêu tên nấp trong bóng tối?

Cho dù hỏi Nữ Tử Thần thì nàngta cũng không biết đáp án chính xác, bởi vì nàng ta đang ở trong cục, hoàn toànkhông biết kế hoạch của Ác Mộng."

Thời gian sắp tới rồi, chúng ta chỉ có cơ hội lần này -- mau nghĩ cách, ngườiphải giúp nàng sống sót."

Tử Thần lên tiếng."

Đang suy nghĩ."

ễLiễu Bình nói.Hắn híp mắt, trong lòng hiện lên một rồi lại một ý niệm.Thiếu nữ tên là Jenny quay đầu nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói: "Johan, không biếtvì sao, trong lòng ta có chút buồn phiền hốt hoảng."

Liễu Bình lẳng lặng nhìn dao động hỗn loạn dâng lên quanh người nàng, tronglòng biết nàng đang đứng trước đêm thức tỉnh, có dự cảm vượt qua ngườithường đối với tử vong."

Nghe này, triệu chứng bệnh này của ngươi hơi giống với thức đêm nhiều, tráitim không gánh chịu nổi, phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, phải tĩnhdưỡng, nếu cảm giác khó chịu tăng thêm thì phải lập tức đi tìm y thuật sư."

Liễu Bình nghiêm túc dặn dò."

Thức đêm...

A, cũng đúng, nhưng tầng mây hôm nay quá dày, không nhìn thấyngôi sao nào trên bầu trời cả, chúng ta đi uổng công một chuyến rồi."

Jenny mất mát nói."

Cũng không xem như uổng công, mau xem!"

Liễu Bình duỗi tay chỉ lên không trung.- - Phát động "Đặc hiệu sư"!

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tầng mây trên không trung dần dần tảnra.Một rồi lại một ngôi sao sáng ngời xuất hiện trong tầm nhìn, hội tụ thành ngânhà chi chít lộng lẫy, tỏa ra quang huy bắt mắt."

Jenny, người xem trật tự quần tinh tử vong sắp hàng kìa, nó nhắc nhở chúng taphải tìm một nơi ẩn nấp, lẳng lặng chờ đợi thần dụ mới."

Liễu Bình chỉ vào một mảnh sao trời trên bầu trời và nói.Thiếu nữ nhìn vài lần, kinh ngạc nói: "Thật sự như thể ––rất ít nhìn thấy thần dụrõ ràng như vậy."

"Đúng vậy."

Liễu Bình đồng ý mà nói.Sau khi có được ký ức của đối phương, hắn đã hiểu biết không ít đối với chiêmtinh pháp của thế giới này.Mấy thứ này gần như tương thông với tri thức chiêm tinh của các thế giới khác.Liễu Bình thoáng suy nghĩ là biết nên bày biện thần dụ tương ứng ra như thếnào."

Làm tuyệt lắm, như vậy nàng sẽ không phản kháng và giãy giụa, hiệu suấthành động của ngươi có thể càng cao."

Nữ Tử Thần tán thưởng."

Còn mấy phút nữa?"

Liễu Bình thầm hỏi.Á ố ẫ"Năm phút sau Ác Mộng sẽ buông xuống -- người phải nhanh chóng dẫn nàngđi tị nạn, nhất định phải tìm được nơi an toàn nhất, nếu không nàng vừa chết thìlinh hồn của ta cũng theo đó mà tiêu tán, tất cả đều kết thúc."

Nữ Tử Thần dặn dò.Liễu Bình khởi động motor phi hành, nói với thiếu nữ: "Đi, ta biết một chỗ, nócực kỳ bí mật."

"A?

Là nơi nào?"

Thiếu nữ hỏi."

Tới thì biết."

Liễu Bình thần bí nói."

Trong lòng ta thật bất an, ngươi nói cho ta biết đi."

Jenny lo lắng sốt ruột mà nói."

Một căn cứ bí mật -- ta lén tìm một nơi, ban đầu là chuẩn bị sử dụng vào sinhnhật sang năm của người, nhưng hiện tại thần linh có lệnh, ta mang người đixem trước."

Liễu Bình nói.Căn cứ bí mật?

Bắt đầu sử dụng vào sinh nhật của ta–– căn cứ bí mật?

Jenny lậptức bị hấp dẫn."

Được thôi, xem dáng vẻ định liệu trước của ngươi –– lần này nghe người vậy."

Thiếu nữ cười hì hì rồi nhảy lên motor.Oanh –– Liễu Bình hung hăng đạp chân ga, motor phi hành lập tức xông lên bầutrời đêm.Lúc này không trung đã hóa thành ngân hà.Trên mặt đất đầy ánh đèn xán lạn và đám người náo nhiệt.Tất cả đều không để lại dấu hiệu.Chỉ có một motor phi hành lấy tốc độ cực nhanh bay tới dãy núi bên ngoàithành thị.Cuồng phong gào thét bên tai.Liễu Bình tăng tốc độ lên tới cực hạn, thậm chí vận dụng pháp quyết phi hànhbao bọc lấy toàn bộ motor, làm tốc độ của nó càng nhanh thêm vài phần.-- Lấy tu vi Quy Nguyên Cảnh của hắn thì đừng nói là một chiếc motor phihành, cho dù mang theo cả thành thị phi hành cũng không phải vấn đề!

Cuốicùng.Bọn họ đến được sau lưng mảnh núi non kia, tạm thời dừng lại ở một vách đáhẻo lánh bên trong hẻm núi."

Còn một phút."

Tử Thần nói.ễ ếLiễu Bình nhìn quanh trái phải, lập tức tìm được doanh địa kia -- Doanh địa tiếpviện bí mật số 3011!

Vào hai ngàn năm sau, nơi này vẫn không bị hủy diệt,thậm chí chờ tới thời khắc kia của hắn.Lúc tiến vào ***** ẩn nấp này hắn đã nhìn kỹ, toàn bộ ***** chỉ códấu vết đào bới, không tràn ngập vách ngã cột xiêu và hài cốt đầy đất giống nhưthành thị.Ở thời đại Ác Mộng buông xuống-- Cho dù mọi người đều gặp phải tai nạn,nhưng chắc chắn nơi này là an toàn!"

Tới rồi sao?

Căn cứ bí mật mà người nói kia?"

Jenny hứng thú bừng bừng mà hỏi."

Tới rồi, không sai, chính là nơi này."

Liễu Bình nói.Hắn để motor vẫn duy trì lơ lửng trên không, nhẹ nhàng nhảy dựng về phíatrước, lập tức dừng lại trên núi đá nghiêng nghiêng.Nơi này có một khối đá nhô lên.Nó chính là chốt mở mở ra doanh địa tiếp viện bí mật số 3011!

Liễu Bình ấn taylên đó, nhẹ nhàng bẻ một cái -- Tảng đá không động đậy.Liễu Bình hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu bỗng vang lên: "Xong rồi...

Liễu Bình, nơi nàylà đá núi và bùn đất thật sự, cũng không che giấu doanh địa nào cả!"

"Câm miệng, đừng đánh gãy suy nghĩ của hắn."

Thượng đế bỗng lên tiếng."

Sao lại thế này?"

Nữ Tử Thần kinh ngạc hỏi."

Ngươi đừng nói thêm cái gì, lúc này an tĩnh một chút, để hắn tự suy nghĩ chokỹ."

Thượng để vội vã nói.Hai nữ thần nghe giọng điệu sốt ruột kia của thượng đế thì tạm thời duy trì trầmmặc.- - Trên toàn bộ vách núi là một mảnh yên tĩnh.-------Chương 1044: Một trong Song Tử Tử VongGiây tiếp theo.Trên bầu trời, một khí tức điên cuồng không thể nói rõ bắt đầu xuyên thấu cảtầng mây.Ác Mộng sắp buông xuống!"

Johan...

Căn cứ bí mật ở đâu?"

Thiếu nữ bất an hỏi.Liễu Bình bỗng phục hồi tinh thần."

A, thì ra là thế."

Hắn nói nhỏ một câu, quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ, mỉm cười và nói:"Nó ở ngay chỗ này, chỉ cần người nhắm mắt lại, đếm ngược mười giây, ta sẽlàm nó hiện ra trước mặt ngươi."

"Mười giây à?

Được rồi."

Thiếu nữ nói.Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu đếm.Cùng lúc đó, Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, nhanh chóng sáng lập một độngphủ trên vách núi đá.Đúng vậy.Hai ngàn năm sau, nơi này chắc chắn phải có doanh địa.Nếu nơi này không có doanh địa -- Vậy thì hắn làm cho nó có!"

Mười,""Chín,""Tám,""Hai, "Một!"

Thiếu nữ mở mắt ra.Chỉ thấy bên ngoài mặt núi vẫn trụi lủi, không có căn cứ bí mật gì cả."

Johan, có phải chúng ta nên trở về không --"Thiếu nữ đang nói thì bỗng thấy Liễu Bình vươn tay, bẻ khối đá nhô lên kia mộtcái.Ầm ầm ầm -- Đá núi thổi lui qua một bên, để lộ ra một thông đạo.Nhìn lại bên trong, có thể nhìn thấy những cục đá trong suốt sáng long lanh, cácloại ghế ngồi và đồ ngủ, thậm chí còn có một cái đuôi chó đang không ngừnglay động!"

Thật thần kỳ, ngươi đã chuẩn bị bao lâu vậy."

ếThiếu nữ nhịn không được mà hỏi."

Hai năm thì phải, chủ yếu là đặt mua những thứ này tốn một ít tiền -- yên tâm,là ta làm công ở giáo hội để kiếm tiền mua."

Liễu Bình nói.Hắn nhảy lên motor phi hành, mang theo thiếu nữ tiến vào căn cứ bí mật.Ầm ầm ầm ầm -- Vách núi khép lại phía sau hai người.Liễu Bình đậu motor lại, mang theo thiếu nữ tiếp tục đi sâu vào thông đạo, tiệnthể chất phất tay -- "Đặc hiệu sư"và "Lừa gạt"cùng được phát động.Từ giờ trở đi, nơi này chỉ là một hẻm núi bình thường mà hẻo lánh.Thẳng đến lúc này -- Nữ Tử Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi và nói: "Đãđến giờ, Ác Mộng bắt đầu buông xuống."

Sâu trong không trung bên ngoài, bóng dáng thật lớn dữ tợn kia từ từ hiện ra.Rốt cuộc Ác Mộng cũng buông xuống!

Trên bầu trời, một rồi lại một ngôi saobắt đầu ngã xuống.- - Lần này không phải biểu hiện hư ảo giả dối, mà là sao trờithật sự.Chúng đại diện cho các thần linh của thế giới!

Kế tiếp.Ác Mộng sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ của thế giới này, ăn luôn tất cả linh hồn.Nhưng...

Tạm thời Jenny không nhìn thấy.Cô bé sẽ sống sót.Hỏa Nha ngơ ngác.Ban đầu nó không biết vì sao Liễu Bình muốn triệu hồi nó ra khỏi sách thẻ.Nhưng rất nhanh, nó đã biết rõ mọi chuyện.Dù sao nó luôn là một con chó thông minh."

Gâu...

Ô..."

Nó canh giữ bên cạnh thiếu nữ, sủa vài tiếng mang ý khẳng định với Liễu Bình.Liễu Bình sờ sờ đầu của nó, ánh mắt lại dùng trên khuôn mặt thiếu nữ Jenny lầnnữa.- - Thế giới đã bắt đầu hủy diệt rồi.Vào thời khắc này, Jenny làm một trong Song Tử Tử Vong cũng bắt đầu thứctỉnh, cả người rơi vào hôn mê sâu."

Bảo vệ nàng cho tốt, có tình huống gì thì lập tức cho ta biết."

Liễu Bình sờ sờ đầu Hỏa Nha và nói."

Gâu!"

Hỏa Nha đáp lại.ễ ếLiễu Bình xoay người đi ra ngoài huyết động.Giọng nói của Nữ Tử Thần lại vang lên lần nữa: "Trên thực tế, lúc hủy diệt xảyra, Jenny và Johan bỏ lỡ lẫn nhau."."

Johan ở đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Hắn mới đi ra từ một trung tâm thương mại, đang chạy tới thần miếu của ta."

"Có vị trí không?"

"Có."

Liễu Bình đi ra khỏi huyết động, bật người lên cao xông lên không trung, bayvề hướng thành thị.Trên bầu trời, vô số những hắc ảnh như mưa rào lao xuống mặt đất.Toàn thân chúng đen nhánh, ngoại hình như người, thân thể tản ra sương mùchẳng lành.–– Đây là đám thủ hạ của chúa tể Ác Mộng!

Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc liêntục vang lên.Cả thế giới bắt đầu run rẩy kịch liệt.Hủy diệt bắt đầu rồi!

Trong lòng Liễu Bình căng thẳng, trong nháy mắt đã lướtqua trời cao, bay vào thành thị trước những hắc ảnh đó."

Đi thần miếu."

Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình liên tục chớp động vài lần, lập tức dừng ở bậc thang trước thần miếu."

Hắn sẽ lập tức tới -- đây là một thiếu niên cố chấp, người phải nghĩ cách thuyếtphục hắn đi theo ngươi, thần miếu có một mật đạo dẫn ra ngoài thành."

Nữ Tử Thần nói."

Đã rõ."

Liễu Bình nói.Hắn đứng bất động tại chỗ, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Jenny.- - Phát động"Đặc hiệu sư"!

Gần như trong nháy mắt, hắn đã biến thành Jenny.Muốn thuyết phục một nam tính thì có gì càng có sức ảnh hưởng hơn cô gái màhắn thương nhớ ngày đêm?

Một người qua đường vội vàng chạy ngang qua bêncạnh nhìn đến ngây người."

Nhìn cái gì mà nhìn, đồ háo sắc!"

Liễu Bình học giọng điệu thần thái của Jenny, trừng mắt nhìn hắn ta một cái.Lúc này không trung không ngừng có quái vật hình người màu đen đáp xuống,người nọ vội vàng chạy trốn, la lên một tiếng "Quái vật"ồ ấrồi chạy mất."

Jenny!"

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên vội vàng chạy tới, đứngdưới bậc thang, đang mừng rỡ nhìn hắn."

Là hắn?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Nữ Tử Thần nói.Lúc này trên đầu thiếu niên hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Tịch Tĩnh chi Tử."

"Một trong Song Tử Tử Vong."

"Chuyển thể giả sắp thức tỉnh sức mạnh "Tịch Tĩnh, trong vận mệnh ban đầu,hắn sẽ lập tức tử vong ở chỗ này."

Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, tiến lên vài bước, bắt lấy tay thiếu niên và nói:"Johan, đi cùng ta."

"Đi chỗ nào?

Có quái vật xâm lấn, chúng ta phải chiến đấu!"

Thiếu niên nói.Một quái vật hình người dùng ở trước thần miếu.Thiếu niên tránh thoát tay của Liễu Bình, giơ tay rút ra một thanh pháp trượng -- Bá!Trường đao của Liễu Bình ra khỏi vỏ, trực tiếp chém quái vật kia thành haimảnh.Thiếu niên Johan ngơ ngẩn."

Johan, ta nhận được thần dụ, ngươi phải lập tức đi theo ta."

Liễu Bình nói."

Nhưng mà ––"."

Đừng nhung nhị gì cả, ngươi muốn phản bội Mộng Di, hay là phản bội ta?Hoặc là cả hai luôn?"

Liễu Bình nỗ lực làm ra vẻ mặt tức giận.Johan sửng sốt một giây, ủ rũ cụp đuôi mà nói: "Được thôi, nhưng chúng ta phảiđi đâu?"

"Đi với ta."

Liễu Bình túm lấy hắn, chạy thẳng một mạch vào thần miếu, xuyên qua đạiđiện, lướt qua hành lang dài, chạy qua vô số những căn căn phòng, cuối cùngđến một phòng chứa sách."

Kệ sách hàng thứ năm, đẩy về phía bên trái."

ầNữ Tử Thần nói.Liễu Bình lập tức tiến lên đẩy kệ sách một cái.Ầm ầm ầm –– Một địa đạo xuất hiện trước mặt hai người."

Đi!"

Liễu Bình nắm tay Johan vọt vào địa đạo, chạy vội về phía trước dọc theo conđường nhỏ.-------Chương 1045: Bị phát hiện!Ngoài thành.Trong một con sông bỗng xuất hiện lốc xoáy.Liễu Bình mang theo Johan nhảy ra từ trong nước, đứng trên bờ sông.Hai người quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy thành thị đang bị thiêu đốt và hủy diệt, ánh lửa chiếu sáng bầu trờiđêm, loáng thoáng truyền đến một loạt tiếng kêu thảm thiết vang dội dâng tràoliên hồi."

Đáng chết..."

Sắc mặt thiếu niên Johan tái nhợt, trong mắt lộ ra phẫn nộ, "Làm chiến sĩ củathần linh, rõ ràng ta có thể..."

Hắn ta duỗi tay cầm kiếm."

Không, chúng ta không thể ra tay."

Liễu Bình bình tĩnh nói.Thượng để bỗng nói bên tai hắn: "Tuyến vận mệnh đã bắt đầu biến hóa, chúa tểÁc Mộng đã nhận ra chút manh mối, nó sắp phái thủ hạ đắc lực tới nơi này xemxét tình hình."

"Jenny!

Ta nhớ người đâu có máu lạnh như vậy."

Johan bỗng cúi đầu nhìn hắn và nói.Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Máu lạnh sao?

Johan, đây là bài học *****ên đểngười trưởng thành, nếu người thật sự muốn thay đổi tất cả, máu lạnh và tànkhốc là bài học đầu ngươi phải học, mà không phải chuyện gì cũng muốn xôngthẳng lên trước."

"Vì sao!"

Johan giận dữ hét, "Các chiến hữu đang chiến đấu với quái vật, ta không thểđứng ngoài cuộc --"Bang!

Liễu Bình tung một thủ đạo trực tiếp đánh hắn ta bất tỉnh."

Thiếu niên nhiệt huyết, ta có thể lý giải người, nhưng ta càng khát vọng chiếnthắng bọn chúng hơn ngươi."

Hắn lắc đầu, sau đó khiêng đối phương lên vai.Hắn có thể lý giải tâm tình của đối phương, nhưng cả thần linh cũng không phảiđối thủ của Ác Mộng-- Không trung truyền đến tiếng hú gọi sắc nhọn.Một tồn tại hình người hắc ám cao mấy mét đáp xuống, đứng ở đối diện LiễuBình.ồ ắ ế"A...

đáng buồn cỡ nào, trong nháy mắt thế giới hủy diệt mới thức tỉnh một chútsức mạnh bé nhỏ không đáng kể..."

Quái vật hình người nói nhỏ, bỗng mở miệng ra, thả ra hai ánh hắc quang.Hắc quang lập tức xuyên qua ngực Jenny và Johan, biến hai người thành xươngkhô, đâm cho mặt đất hình thành một cái hố to sâu không thấy đáy."

Trò xiếc nhàm chán."

Thân thể quái vật rung lên, xông lên không trung rồi nhanh chóng biến mất tămhơi.Liễu Bình khiêng Johan lẳng lặng đứng một bên.- - Hình ảnh hai người bị giếtchết vừa rồi là biểu hiện giả mà hắn dùng "Đặc hiệu sư"và "Lừa gạt"để tạo ra.Hắn đợi thêm một hồi lâu, thẳng đến chung quanh không còn động tĩnh gì thìlúc này mới lặng lẽ lên đường, bay về hướng dãy núi.Trong doanh địa bí ẩn.Johan và Jenny nằm trên mặt đất, đều rơi vào hôn mê.Tên người bọn họ không ngừng hiện ra từng dao động sức mạnh hỗn loạn, làmhư không chung quanh cũng vì thế mà vặn vẹo.Liễu Bình tiện tay lấy ra trận bàn, lại bày ra vài pháp trận ẩn nấp."

Xem như bọn họ sống sót."

Liễu Bình nói."

Không sai, chúng ta đi về trước, trở lại hai ngàn năm sau."

Nữ Tử Thần nói.Chỉ thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay Liễu Bình tỏa ra từng ánh hào quang, xóatan sạch mọi thứ chung quanh.Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng trong thần miếu.Trên từng hàng ghế dựa không có một bóng người.Chỉ có cây dương cầm kia còn phát lên tiếng leng ka leng keng, diễn tấu lànđiệu không biết tên.Nữ Tử Thần duỗi tay kéo một cái, lập tức rút ra hai thẻ bài từ hư không.Một thẻ bài là Jenny.Thẻ còn lại là Johan."

Rốt cuộc, ta lại có thẻ bài."

Nàng ta vô cùng cảm khái mà nói."

Kế tiếp phải làm cái gì?"

ễLiễu Bình hỏi."

Jenny và Johan sẽ trở thành một cột mốc trong lịch sử, giúp ngươi có thể trở lạiđoạn lịch sử đó vào bất cứ lúc nào, ngươi có ý tưởng gì không?"

Nữ Tử Thần nói.Bỗng nhiên.Giọng nói của thượng đế vang lên: "Liễu Bình, đừng nói chuyện, lập tức bắtđầu sáng tạo, ta sẽ dùng hết sức trợ giúp ngươi."

Liễu Bình im hơi lặng tiếng mà nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã sử dụngthuật thời không kia của chúng thần, làm vận mệnh của Song Tử Tử Vong xảyra biến hóa."

"Bọn họ còn sống."

"Bởi vậy người đạt được ba ngàn điểm công đức."

"Chiến Trảm của ngươi thăng cấp thành Nếu có người nghe thấy âm thanh thìđều bị chém chết đoạn hồn tại đây, hiện giờ dựa vào này ba ngàn điểm côngđức, ngươi có thể sử dụng sức mạnh "Sáng tạo và "Thần thánh, tăng cấp bậccủa nó lên một bước."

"Có bắt đầu sáng tạo ngẫu nhiên đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp hay không?"

"Bắt đầu!"

Liễu Bình không chút nào do dự mà nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Nữ Tử Thần như nhận ra cái gì, bỗng biến mất khỏi nơi đó, hóa thành mộtluồng sáng rồi bay trở về chiếc nhẫn trên tay Liễu Bình.Hư không khẽ động.Một nam tử mặc áo khoác màu đỏ sẫm, có tóc quăn màu bạc, chân đạp giày ốngmàu đen lặng lẽ xuất hiện.Gã vỗ tay và nói với Liễu Bình: "Năm đó ai cũng nói hình như thế giới này cònẩn giấu cái gì, nhưng vẫn không được khai quật ra, phàm nhân, người làmkhông tồi."

"Thì ra là ngươi."

Liễu Bình nói."

Ngươi quen biết ta?"

Nam tử nắm một thanh quyền trượng trong tay, rất hứng thú mà hỏi.- - Là chủtrang viên!

Gã là chủ trang viên của thế giới song song này!"

Đương nhiên ta biết người, nhưng ta muốn biết, vì sao người lại phát hiện biếnhóa của nơi này...

Còn người khác biết không?"

Liễu Bình nói.ố ế"Ngươi muốn giết ta,"Chủ trang viên bật cười và nói, "Một kẻ si tâm vọng tưởng-- cũng được, ta sẽcho ngươi một chút hy vọng -- Chuyện này luôn do ta theo dõi, cho nên trừ ta rathì không có ai chú ý nó nữa, nó chỉ là một trong vô số chuyện nhỏ trong lịch sửmà thôi."

Liễu Bình nói: "Rất tốt, nếu là thế thì ta thật sự muốn giết ngươi."

"Phàm nhân à, chậc chậc chậc, hy vọng của các ngươi vĩnh viễn yếu ớt như vậy,cho nên ta tiện tay là có thể bóp tắt."

Chủ trang viên cảm thán."

Nói thật, ngươi cũng chỉ là kẻ phụng dưỡng chăm sóc vườn trái cây thôi, vì saoluôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc?"

Liễu Bình nói.Nụ cười trên mặt chủ trang viên biến mất."

Rốt cục ngươi là ai?

Bỏ đi, chờ giết ngươi xong thì ta sẽ bắt lấy linh hồn người,sau đó biết được mọi chuyện."

Chủ trang viên âm trầm mà nói.Liễu Bình lại cười rộ lên, vẫy tay và nói với đối phương: "Tới đây."

Trong nháy mắt đó, hai người không động.Đinh –– Trong một tiếng vang thanh thúy, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanhchóng hiện lên trong hư không: "Chúc mừng."

"Lấy sức mạnh to lớn của "Sáng tạo và "Thần thánh, hao phí ba ngàn điểm côngđức, đao pháp Kỳ Quỷ của ngươi đã tiến giai xong."

"Ngươi đạt được đạo thuật Kỳ Quỷ cao cấp hoàn toàn mới."

-------Chương 1046: Trận chiến không thú vị"Tới đi, phàm nhân, người chỉ có cơ hội ra một chiều duy nhất mà thôi."

Chủ trang viên mở một quyển sách ra, nâng trên tay, nói.Vẻ mặt hắn ta thể hiện vẻ không thèm để ý, thậm chí còn có vẻ như uể oải mấthứng.Thế nhưng trên người hắn ta lại mang theo một luồng sát ý.Liễu Bình suy ngẫm một giây.Có lẽ cái tên này thật sự muốn giết mình, đạt được bí mật ẩn giấu phía sau thếgiới, thế nhưng hắn ta lại không chút hào hứng nào đối với quá trình *****chính mình.Vì sao?

Ánh mắt Liễu Bình rơi trên quyển sách kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúng Sinh Thiết Lập tập.]Đúng vậy, trong quyển sách này ghi chép mọi chức nghiệp và chiêu thức đãbiết.Tấn công chủ trang viên, sẽ phát sinh cái gì?

Liễu Bình đặt tay lên chuôi đao.Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Đạo thuật Kỳ Quỷ cao cấpkhông thể giết nổi nó, tối đa cũng chỉ làm cho nó bị thương nặng mà thôi, khôngthể ***** nó được."

"Hoàn toàn không có khả năng à?"

Liễu Bình hỏi."

Trừ khi... người tập kích bất ngờ."

Thượng Đế nói.Liễu Bình trở nên im lặng."

Khẩu khí vừa rồi cũng không nhỏ, tại sao tới giờ lại không dám tới chiến đấu?"

Chủ trang viên cười nhạo."

Được..."

Vừa mới nói xong.Liễu Bình xông lên, trường đao trên tay chém ra hàng trăm hàng ngàn ánh đạo,chém thẳng về phía chủ trang viên.Quyển sách kia bỗng lấp lóe.Chủ trang viên không thèm để ý tới ánh đao trên không trung, chỉ nhìn chằmchằm vào quyển Thiết Lập tập đang tự động lật mở, khóe miệng lộ ra vẻ châmchọc."

Thức thứ bảy ngàn tám trăm hai mươi của đạo khách, Chân Không Trảm Pháp,chậc, chỉ loại trình độ này?"

Hắn ta thuận miệng nói.Trên sách có một bóng người nhảy ra, xuyên qua vô số ánh đao một cách dễdàng, và chạm với Liễu Bình.Ngay lập tức Liêu Bình ngã xuống đất, không còn bất cứ khí tức gì nữa cả.Chủ trang viên lắc đầu, vẫy tay.Một luồng linh hồn xuất hiện trên thi thể của Liễu Bình, bị hắn ta thu vào lòngbàn tay."

Trận chiến không thú vị...

để ta xem nơi này còn có cái gì nào?"

Hắn tay động tay, chuẩn bị sử dụng một loại thuật pháp nào đó.Bỗng nhiên.Hắn ta cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi dùng tay lại.Mấy chục mét bên ngoài, Liễu Bình êm đẹp đúng nơi đó, đang nhìn mình vớiánh mắt bình tĩnh.Mà luồng linh hồn quấn quanh trên tay mình đã biến mất không thấy đâu nữa."

Rõ ràng người đã chết rồi mà."

Chủ trang viên khó hiểu hỏi.Liễu Bình không nói lời nào, cũng không xuất đạo, chỉ nhìn về phía hắn ta vớiánh mắt đầy thâm ý.Chủ trang viên trở nên trầm mặc.Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: "Chuyện này cũng không phải là phàm nhân cóthể làm được."

Lúc này, Liễu Bình mới nói: "Đúng là chúng sinh không thể làm được."

"Pháp thuật Kỳ Quỷ bình thường cũng không thể lừa gạt ta được."

Chủ trang viên nói."

Ngươi đã thử qua, hẳn phải biết rằng nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể lừa gạtngươi."

Liễu Bình nói."

Đúng thế."

Chủ trang viên gật đầu, nói."

Bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta không thể nói thẳng cho ngươi biết một sốchuyện, thế nhưng người đã phụ trách toàn bộ trang viên, đồng thời còn phụtrách lựa chọn trái cây cho các chủ nhân, cũng hắn phải biết ta đang làm cái gì."

Liêu Bình nói."

Hóa ra cũng đang làm việc cho chủ nhân..."

ắChủ trang viên quan sát hắn, nói: "Đúng vậy, người đang làm việc cho một vịchủ nhân nào đó, khai quật thứ gì đó tại nơi đây..."

"Trải qua hơn hai ngàn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai phát hiện vấn đề tạinơi này, người cảm thấy chỉ dựa vào một mình ta có thể phát hiện huyền cơ nơinày hay sao?"

Liễu Bình lại hỏi.Chủ trang viên nói với giọng tiếc hận: "Xem ra chủ nhân mà người hầu hạ cảmthấy hứng thú đối với nơi này."

"Ta chưa nói gì cả."

Liễu Bình nói."

Đã như vậy... ta đi đây, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."

Chủ trang viên nói."

Người biết điều luôn sống lâu trăm tuổi, tạm biệt."

Liễu Bình nói.Hư không tách ra, chủ trang viên đi vào trong đó.Hắn ta bỗng dừng lại, hỏi: "Có thể cho ta một chút ám chỉ hay không?"

Liễu Bình không nói lời nào, chỉ là chỉ sau lưng mình, sau đó lại chỉ về mộtcánh tay khác của mình.Phía sau.À rõ rồi.Là La Vương Ác Mộng, tồn tại mạnh mẽ lại không thể thăm dò.Chủ trang viên gật đầu..Các chủ nhân rất ít hiện thân.Nếu như không phải thật sự nhận biết vị chủ nhân kia, làm sao có thể chỉ rađiểm đặc thù của nó như vậy được?"

Sự xuất hiện của ngươi rất lỗ mãng, lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiện tại tớilượt ta hỏi ngươi một vấn đề."

Liễu Bình nói."

Ngươi hỏi đi."

Chủ trang viên nói."

Trong lịch sử có vô số việc nhỏ... tại sao hết lần này tới lần khác ngươi lại chúý chuyện của nơi này?

Ngươi muốn có được cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của ta, mà đã liên quan tới mộtsố việc trong lịch sử... nói thẳng thì đôi khi các chủ nhân cũng sẽ tranh cướp đồăn... cũng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ..."

ấChủ trang viên ấp úng nói.Thấy dáng vẻ ấp úng của hắn ta, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Một giây sau.Hắn gỡ chiếc nhẫn Kinh Các trên tay ra, nói: "Ta có nghe nói về người, cũng cóấn tượng tốt đối với người, có lẽ về sau chúng ta cũng có cơ hội hợp tác."

Keng...

Nhẫn Kinh Các bay qua mấy chục mét, rơi vào trên tay chủ trang viên."

Đây là cái gì?"

Chủ trang viên kinh ngạc hỏi."

Một món quà nho nhỏ mà thôi."

Liễu Bình nói.Chủ trang viên đưa ý niệm vào trong nhẫn Kinh Các, lập tức kinh ngạc nói:"Quá nhiều rồi."

"Cho nên, có tin tức tình báo nào hay không... người biết mà, làm việc cho chủnhân cũng cần một vài tin tức tình báo hỗ trợ."

Liễu Bình hỏi.Chiếc nhẫn rất nhẹ nhàng, thế nhưng chiếc nhẫn cũng rất nặng nề, tới mức chủtrang viên không ngừng xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt khó chịu ngượngngập cũng đã biến mất.Hắn ta hạ giọng nói: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân giáng lâm thế giới này,ngày thứ ba đã ăn sạch linh hồn, sau đó ra tay đánh nhau..."

"Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng có vẻ khi đó đã xuất hiện vấn đề gìđó, cuối cùng bị che giấu đi."

"Cám ơn."

Liễu Bình mỉm cười nói.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...-------Chương 1047: Liên kết giữa quá khứ và tương lai!Tại khu vực hư không phía sau lưng chủ trang viên, một thanh trường đao tản raluồng sáng đen đặc xuất hiện, dùng toàn lực chém về phía cổ của chủ trangviên.Mà theo sát thanh trường đao này, lại là một Liễu Bình bước ra từ trong hưkhông...

Đây mới thật sự là Liễu Bình!

Hắn sử dụng "Đặc Hiệu sư"lừa gạt chủ trang viên, thế nhưng lại mở ra hiệu ứng của "Đặc Hiệu sư"cho đối phương thấy, làm cho đối phương biết mình bị lừa.Cho nên mới có cuộc trò chuyện phía sau.Mặc dù như thế, đối phương vẫn bị lừa.Bởi vì Liễu Bình trò chuyện với nó vẫn là giả!

Liễu Bình nắm chặt chuôi đao,dùng sức chém xuống "Xong rồi."

"Không sai, xử lý nó."

Đại Địa chi Mẫu và Nữ Tử Thần đồng thời nói."

Cũng không có."

Thượng Đế nói.Ngay sau đó...

Toàn bộ không - thời gian đầu ngưng trệ lại.Liễu Bình giả kia vẫn mỉm cười, làm ra bộ dáng lắng nghe.Chủ trang viên đang cầm nhẫn Kinh Các, hé miệng, đang định nói tiếp cái gì đó.Sau lưng nó, Liễu Bình chân chính đang nắm chặt đao, đã chém tới phần cổ củanó...

Đao lại dùng lại."

Lão già chết tiệt kia, tình huống này là sao vậy?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Rất đơn giản, mọi chuyện nơi này có nhân quả liên kết với chuyện từ hai ngànnăm trước, trước khi quá khứ còn chưa hoàn toàn hình thành, nơi này cũngkhông thể đạt được kết quả cuối cùng."

Thượng Để nói."

Ý của ngươi là..."

Nữ Tử Thần chấn động, hỏi."

Đúng vậy, thời gian, không gian, nhân quả và vận mệnh đã bị kích hoạt lên,bọn chúng yêu cầu Liễu Bình phải giải quyết chuyện của hai ngàn năm trước,mới có thể phán định kết quả cuối cùng ở nơi này."

Thượng Đế cảm thán nói.Liễu Bình lắng nghe, lúc này mới xen vào nói: "Theo ý của ông, chẳng lẽ nơinày đã tạo thành cục diện cực kỳ hiếm thấy kia?"

ố"Đúng vậy, lịch sử trống không được hình thành như vậy đó."

Thượng Đế nói.Ông ta vừa dứt lời.Ngay sau đó, Liễu Bình biến mất khỏi vị trí cũ.Hai ngàn năm trước.Thời đại Ác Mộng giáng lâm.Hư không lóe lên, Liễu Bình bỗng xuất hiện.Hắn đứng trên ngọn núi đá, quan sát thành thị hoang tàn cách đó không xa.Có vẻ như toàn thế giới đều đã không còn người ở nữa vậy.Chắc hẳn những Chúa tể Ác Mộng kia đã ăn sạch tất cả linh hồn, chỉ để lại mộtthế giới tử vong.Giọng nói của Thượng Đế vang lên: "Tất cả lực lượng của các vị thần đềuchuyển dời tới trên người Tử Thần, vẫn luôn chờ đợi hai ngàn năm, cuối cùngcũng chờ được ngươi, ngươi đã cứu vớt Tử Vong song tử, lại kích hoạt lịch sửmột lần nữa, làm cho thời điểm này trong lịch sử tiến vào trạng thái lịch sửtrống."

"Thế nhưng... tại sao lại là giờ phút này?"

Liễu Bình không nhịn được hỏi.Hắn nhìn chăm chú tới những chữ nhỏ đang hiện lên trước mắt:[Thế giới hủy diệt, ba ngày sau.]Đã không còn kịp nữa rồi.Mình trở lại thời đại này, còn có thể làm cái gì cơ chứ?

Thượng Đế không trảlời.Liễu Bình suy tư một lúc, cũng dần hiểu được.Tử Vong song tử.Thế giới hủy diệt.Các chúa tể Ác Mộng rời đi.Mà trước khi bọn chúng rời đi...

Giọng nói của chủ trang viên lại vang lên bêntai hắn: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân đã giáng lâm thế giới này, sau khiăn sạch linh hồn vào ngày thứ ba, tất cả đều ra tay đánh nhau..."

"Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng hình như lúc đó có vấn đề gì xuấthiện, cuối cùng lại bị che giấu đi..."

Tới cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Thân hình Liễu Bình hơi lóe lên, vượt qua trờicao, rơi xuống doanh trại bí ẩn kia.Hắn phất tay mở cửa doanh trại, lại phát hiện cả John lẫn Jenny đều không có ởbên trong.ầ"Tử Thần?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Bọn họ không sao, đang ở bên kia thành thị... chờ đã, hình như có chuyện gìđang xảy ra."

Giọng nói của Nữ Tử Thần bỗng cất cao lên.Hai tấm thẻ bài từ chiếc nhẫn màu đen chui ra.Đây là Song tử Tử Vong: Ngủ Say và Yên Tĩnh.Màu sắc của hai tấm thẻ bài đang dần dần thay đổi, sắp chuyển hóa thành màutím sậm."

Bọn họ sắp không thuộc về ta!"

Nữ Tử Thần nói.Vẻ mặt của John và Jenny trên thẻ bài dần dần trở nên ngây ngốc.Liễu Bình không do dự, phất tay thả ra "Đặc Hiệu sư", để cho bản thân mìnhbiến mất trong hư không, rồi mới dùng tốc độ cao nhất bay về phía bên kiathành thị.Chỉ trong vòng hai giây.Hắn đã tới trên không thành thị."

Đúng vậy, là thời điểm này..."

Thượng Đế nói.Liễu Bình cúi đầu quan sát toàn bộ thành thị, ánh mắt bỗng ngưng tụ lại.Ngay lập tức, hắn thêm một tầng "Lừa Gạt"bên ngoài "Đặc Hiệu sư", rồi mới âm thầm rơi xuống phía sau một tòa nhà caotầng đã sụp đổ.Hắn đứng đằng sau tòa nhà kia, chậm rãi thò đầu ra, quan sát cảnh tượng phíatrước...

Vẻ mặt John và Jenny rất ngây ngốc, quỳ trên mặt đất.Mà trên quảng trường đối diện bọn họ, có một quái vật khổng lồ.Cả người con quái vật khổng lồ đó đều là vết thương, nó đang bị thương nặng,đã thoi thóp "Các nguowi... phải nghĩ trăm phương nghìn kể tìm kiếm thế giớikhác, bắt sinh linh trở về đây, ta cần linh hồn của bọn chúng, rõ chưa?"

Quái vật khổng lồ nói bằng ngôn ngữ của loài người."

Rõ."

John và Jenny đồng thời nói.Phía sau tòa nhà."

Đây chính là lịch sử trống sao?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.ố ể ế ấ"Cuối cùng cũng có thể nói... nghẹn chết ta mất..."

Thượng Đế thở phào một hơi, nói tiếp: "Đúng vậy, không ai biết rõ chuyện gì đãxảy ra trong khoảng thời gian này, ngay cả chủ trang viên kia cũng đang thămdò, cho nên tương lai ngươi có thể giết nó hay không, được quyết định bởichuyện gì đã xảy ra trong đoạn lịch sử này."

"Vị Chúa tể Ác Mộng này sẽ dựa vào sự trợ giúp của Tử Vong Song Tử để khôiphục thương thế, ngóc đầu trở lại... hay là chết tại nơi này."

"Chuyện này, cần phải được xác định."

Thượng Đế nói.Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, nói: "Ta đoán... nó sẽ chết tại nơi đây."

Hắn bỗng biến mất tại chỗ.-------Chương 1048: Xà Phu Chi Vẫn!Ầm...Sấm sét vạch phá bầu trời, chớp giật lấp lóe mà đi.Hạt mưa tí tách hạ xuống.John và Jenny đã không thấy đâu nữa.Trong cơn mưa lầy lội, một người chầm chậm đi từ phương xa tới.Tay trái và tay phải của hắn đều nắm một thanh trường đao, ánh mắt rất bìnhtĩnh, trường đao ma sát mặt đất tạo thành từng đốm lửa, hỗn hợp tiếng mưa gió,làm cho người nghe có một cảm giác khó tả."

Ngươi còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành hay không?"

"Chết đi!"

Quái vật quát.Tất cả tròng mắt dựng thẳng của nó đều có ánh sáng hiện lên, tạo thành mộthàng rào ánh sáng bao phủ người kia.Người kia lại không để ý chút nào, bình thản bước ra khỏi hàn rào, nói: "Thấychưa, lực lượng của ngươi đã tiêu hao hết sạch, hoàn toàn không thể làm ta bịthương."

"Không thể nào!

Chắc hẳn ngươi đã dùng phương pháp nào đó lừa gạt ta, mộtchiều này không thể tiếp được một cách nhẹ nhàng như vậy."

Quái vật mở to mắt, nói.Người kia vỗ tay, nói: "Đúng vậy, thật không hổ là Chúa tể Ác Mộng, ngay cảđiều này cũng có thể thấy được, đáng tiếc..."

"Ngươi không giết được ta!"

Chúa tể Ác Mộng trầm giọng nói: "Mọi Kỳ Quỷ đều thần phục ta, chúng sinhlại không có lực lượng để giết ta!"."

Có lẽ chúng sinh không được, thế nhưng ta không phải chúng sinh."

Người kia nói."

Ngươi là cái gì?"

Chúa tể Ác Mộng hỏi."

Không phải người không phải quỷ, giống thần lại tựa ma... cuộc sống đã làmcho chúng ta hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là tại thời đại có Ác Mộng."

Hắn bỗng biến mất không thấy đâu nữa.Giữa đất trời, nước mưa rơi càng nặng hạt, rơi như trút nước xuống thân hìnhkhổng lồ của quái vật, làm cho vết thương toàn thân của nó dần dần trở nênnặng hơn.ấ ế ấ"Đao pháp cấp bậc thế giới?

Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp cao?

Chưa đủ!

Nó khônggiết được ta!

Ha ha ha..."

Quái vật cười như điên.Theo tiếng cười đầy khinh thường của nó, màn mưa dần dần hóa thành điểmsáng tám tối, tràn ngập thế giới này.Tất cả thanh âm đều biến mất.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi từ bỏ việc tiếp tục sử dụng đao thuật Kỳ Quỷ cấp cao: Vũ Trảm.][Ngươi bắt đầu thử kích hoạt lực lượng mạnh hơn.]Chữ nhỏ thu hồi.Toàn bộ thế giới dần dần biến thành tăm tối.Một bóng hình màu đen cầm song đao động trong vùng hoang dã không người,trên người có một con rắn hai đầu một ánh sáng một bóng tối quấn quanh."

Ta cho ngươi toàn bộ lực lượng Ngủ Say và Yên Tĩnh."

Nữ Tử Thần quát."

Còn đây là lực lượng của ta..."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Còn ta nữa."

Thượng Đế cũng nói.Quang ám song xà quấn quanh từ chân tới đỉnh đầu Liễu Bình, xoay quanh đỉnhđầu hắn tạo thành một vương miện hình rắn, tản ra ánh sáng vàng kim nhạt,cuối cùng lại được một tia thánh quang trắng noãn nhóm lửa, bùng cháy trởthành vầng mặt trời hiện lên sau lưng Liễu Bình.Tất cả con mắt của quái vật đều phát ra lít nhất tiếng vang: "Mấy tên Thần linhyếu đuối mà thôi... vô dụng!

Dù ta chỉ nằm im tại nơi này cho ngươi giết, ngươicũng không giết nổi ta!

Đây là khoảng cách thực lực không thể vượt qua giữa tavà ngươi."

Liễu Bình giơ cao song đao.Tất cả ánh sáng rơi xuống, hóa thành bóng tối vô tận dát lên lưỡi đao của hắn."

Bọn họ chỉ giúp ta một tay mà thôi, bởi vì một chiều này... coi như là ta, cũngmới vừa học được, thực sự thiếu kinh nghiệm."

Hắn vừa dứt lời.Liễu Bình biến mất tại chỗ.Toàn bộ thế giới đều hóa thành một con rắn bóng tối vô cùng khổng lồ, quan sátcon quái vật dưới đất.Hai con mắt của nó tản ra lực hút vô tận, chỉ nhìn về một phương hướng, đã làmcho hư không sinh ra vô số lỗ đen.ấ ẫĐạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương...

Xà Phu Chi Vẫn!

Đây chính là đao pháp màLiễu Bình lấy được tại doanh trại bí ẩn số 3011 vào hai ngàn năm sau!

Nếu nhưnói đạo thuật Kỳ Quỷ cấp cao mà mình ngẫu nhiên lấy được không thể *****nó...

Như vậy một chiêu này hội tụ song tử Tử Vong, Đại Địa chi Mẫu, Chúa tểtoàn trí toàn năng và toàn bộ lực lượng của Liễu Bình mới có thể chém ra, chínhlà hi vọng cuối cùng!"

Dưới sự hợp lực của mấy vị Thần linh suy yếu, lại có thể để ta xuất hiện, thậtthú vị."

Rắn khổng lồ phát ra những tiếng ồm ồm, xoay quanh Chúa tể Ác Mộng mộtvòng, chậm rãi mở miệng ra."

Không."

Chúa tể Ác Mộng hốt hoảng, nói: "Nể mặt chúng ta cùng là Kỳ Quỷ,không nên ăn ta, chờ khi ta khôi phục thương thế, chắc chắn sẽ..."

"Từ ta bắt đầu, Kỳ Quỷ không còn độc thuộc về Ác Mộng."

Rắn khổng lồ nói.Thanh âm của nó biến mất.Toàn bộ thế giới đã mất đi thanh âm, coi như Chúa tể Ác Mộng vẫn đang nóithêm điều gì đó, cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.Yên tĩnh.Mọi pháp tắc đều trở nên yên tĩnh, rắn khổng lồ dùng tốc độ chậm chạp lại vữngvàng nuốt quái vật vào bụng, rồi bò hương nơi sâu trong bóng tối.Tại chỗ không còn lưu lại bất cứ thứ gì.Ngay cả hư không đều biến thành hư ảo, giống như cũng bị con rắn khổng lồkia nuốt mất vậy.Lóe lên.Tất cả ảo ảnh đều biến mất.Thế giới khôi phục nguyên dạng.Trong đống đổ nát, nguyên bản vẻ mặt của John và Jenny rất đờ đẫn cũng dầndần lấy lại tinh thần."

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

John không nhịn được hỏi."

Không rõ lắm, hình như chúng ta đã bị quái vật điều khiển."

Jenny nói.Hai người cực kỳ hoảng sợ, vội vã đứng dậy, quay người dự định chạy trốn.Sau lưng lại không có bất cứ động tĩnh gì.Bọn họ chạy đi một khoảng cách, mới kịp phản ứng lại, vội vã quay đầu nhìntới.ắ ầCảnh tượng trước mắt họ là một bóng người hai tay cầm đao, không nhúc nhíchđúng trước con quái vật khổng lồ kia.Quái vật lại không có bất cứ sức sống nào cả.Yên tĩnh."

Chuyện này là sao?"

Jenny che miệng hỏi.John cau mày nói: "Rõ ràng chúng ta đã bị kiểm soát, hiện tại lại có thể thoát ra,chắc hẳn là do người này."

Hắn ta bước về phía bóng người kia.Jenny vội vã đuổi theo.Hai người cẩn thận bước tới trước mặt người kia.Đây là một thiếu niên với vẻ mặt mỏi mệt, hai tay nắm đao, đứng yên khôngnhúc nhích.Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên từ trong hư không: "John, Jenny."

Hai người giật mình, chợt vui mừng, nói: "Mộng Di!"

"Đúng là ta..."

Nữ Tử Thần nói: "Các ngươi ôm thiếu niên này, sau đó nhảy lên."

"Nhảy lên?"

Hai người đồng thời hỏi."

Nhanh, tranh thủ thời gian."

Nữ Tử Thần thúc giục."

À, được."

John và Jenny cùng tiến tới, một trái một phải đỡ Liễu Bình, cùng nhảy lênkhông trung.-------Chương 1049: Tội Ngục Quân VươngKhi chân bọn họ vừa rời khỏi mặt đất...

Toàn bộ thế giới đều rời xa bọn họ, vôsố cảnh tượng hóa thành đường cong mơ hồ, vượt qua bọn họ rời khỏi nơi đây.Bịch!

Khi bọn họ hạ xuống, nổi lên từng luồng bọt nước.Bốn phía đã không còn là tòa thành thị đổ nát kia.Nơi này là một hang động dưới mặt đất, ba người đang đứng trong một con suốisạch sẽ và ấm áp.Một giọng nữ khác vang lên: "Đây là suối Sinh Mệnh tại dưới mặt đất còn thừaduy nhất trong thế giới này... ta chiết xuất mấy giọt tinh hoa cuối cùng của nó,để cho Liễu Bình khôi phục như thường."

Lại một giọng nói già nua trang nghiêm vang lên: "Hai đứa nhỏ, các ngươi hãyrời khỏi dòng suối đi, nếu không không đủ hắn sử dụng."

Ngay sau đó, giọng của Nữ Tử Thần vang lên: "John, Jenny, hai người rời khỏicon suối này đi."

Hai người vội vã rời khỏi nước suối.Bọn họ nhìn về phía nước suối, chỉ thấy tất cả nước suối đều tụ tập về phía thiếuniên kia, rồi dần dần nhập vào cơ thể của hắn.Toàn bộ con suối đang dần khô kiệt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.Cuối cùng...

Thân hình của thiếu niên hơi động, bỗng thở dài một hơi nói: "Quánguy hiểm."

Hắn cất song đao trở về bao, khập khễnh đi khỏi suối nước, dựa vào vách đáchậm rãi ngồi xuống.Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Người dùng thân phàm nhân, chém giết một vị Chúa tể Ác Mộng][Trong vô số tuyến thời gian thế giới, đây là một chuyện chưa bao giờ xuấthiện.][Xét thấy người đã có 'Mộ Quang chi Ủng, đã tiến hóa thành danh hiệu tiênquyết Triều Tiền Thánh Tường, người đã thu được danh hiệu hoàn toàn mới: 3[Tội Ngục Quân Vương.][Đây là danh hiệu chưa từng xuất hiện, một danh hiệu vô cùng hiếm thấy, danhhiệu được ẩn giấu trong ngàn vạn thời không, sự ngẫu nhiên của vạn pháp KỳQuỷ, là danh hiệu duy nhất trên tất cả chúng sinh.][Hiệu quả *****ên của danh hiệu: Mọi Thần linh và chúng sinh có linh tính đềucảm ứng được sức mạnh vĩ đại của ngươi, đồng thời làm việc cho ngươi để thuhoạch được công đức và sự tiến hóa cho bản thân, nếu không sẽ chịu đựng tộinghiệt theo luật nhân quả.][Hiệu quả thứ hai của danh hiệu: Khi sử dụng danh hiệu này, một khi ngườithoát khỏi sự chú ý của đám sinh vật Ác Mộng, bọn chúng sẽ không thể cảmứng hành tung của người được.][Đối với Ác Mộng tới nói, ý chí phản kháng chúng nó chính là tội nghiệt sâunặng nhất của chúng sinh, người đã thực hiện chuyện này tới mức cực hạn][Tất cả pháp tắc hội tụ trên người người, chỉ vì hành động vĩ đại chưa bao giờcó này, coi như Ác Mộng cũng không thể tiến hành ngăn cản, đây là sự khởi đầucủa một thời đại hỗn loạn và phát triển mới của Kỳ Quỷ.]Tất cả chữ nhỏ lóe lên biến mất.Lại có từng hàng chữ nhỏ khác hiện lên:[Người tiêu diệt một Chúa tể Ác Mộng.][Ngươi đạt được công đức đủ để đẩy đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp: Vũ Trảm lênmột đẳng cấp hoàn toàn mới.][Đây là thời điểm duy nhất để hoàn thành vòng tròn khép kín của kỹ năng, xinhãy quý trọng nó, đồng thời sử dụng nó ngay lập tức.[Nếu không thế giới và thời gian sai lầm sẽ làm cho tứ đại pháp tắc trở nênkhông ổn định, từ đó gây nên tồn tại không rõ chú ý.]Liễu Bình cũng hiểu ra, nhỏ giọng nói: "Làm nửa ngày, hóa ra là như vậy... sửdụng ngay lập tức!"

Theo lời nói của hắn, từng hàng chữ nhỏ khác xuất hiện:[Ngươi đã sử dụng tất cả công đức.][Người sử dụng bốn loại pháp tắc Sáng Tạo', 'Thần Thánh', Đại Địa, và TửVong để đẩy đao thuật Kỳ Quỷ cấp cao lên một cấp độ hoàn toàn mới.][Đao thuật Kỳ Quỷ hoàn toàn mới đã sinh ra.][Chúc mừng!][Ngươi sáng tạo ra đao thuật Kỳ Quỷ - Vương cấp: Xà Phụ chi Vẫn][Xin hãy lưu truyền nó xuống, tới tận hai ngàn năm sau người lại tới nơi đây,làm cho mọi thứ đều biến mất trong vòng tròn khép kín, làm cho mọi Ác Mộngkhông thể cảm giác được thời điểm mang tính lịch sử - Kỳ Quỷ đã bắt đầunghiêng hướng về phía chúng sinh.]Trong hư không.Vết rạn trong suốt liên tục xuất hiện, dường như cả thế giới đã trở nên yếu ớtnhư pha lê vậy, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:[Pháp tắc Thời Gian, Không Gian, Nhân Quả và Vận Mệnh đã tề tụ nơi đây,chúng kiến hành động vĩ đại của ngươi.][Bởi vì có một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra đã xảy ra, người cần phải làmcho bạn chúng bình ổn lại lần nữa, để tránh thế giới song song này hoàn toànổsụp đổ.][Ngươi cần làm cho mọi chuyện đã diễn ra tại hai ngàn năm sau có tính hợp lý.][Nhớ kỹ, tứ đại pháp tắc không thể chờ đợi quá lâu, người cần phải hành độngnhanh hơn, để mọi thứ trở nên bình ổn, cũng làm cho mọi sự kiện trong lịch sửkhông xuất hiện sự mâu thuẫn.]Liễu Bình suy ngẫm một lát.Thực ra vấn đề lớn nhất hiện nay chính là, Chúa tể Ác Mộng đã chết tại haingàn năm trước.Mà hai ngàn năm sau...

Nó vẫn còn ở thế giới này chiêu binh mãi mã, cùngnhững Chúa tể Ác Mộng khác đúng ngoài bình tĩnh quan sát chiến tranh tànkhốc của chúng sinh thủ hạ.Đám Ác Mộng lấy điều đó làm vui, cũng dựa theo kết quả của chiến tranh đểsắp xếp thứ tự ăn uống...

Làm sao để cho một con quái vật đã chết hai ngànnăm, vẫn còn tồn tại tại hai ngàn năm sau đây?-------Chương 1050: Vạn Đồng Giới Chủ!Trong thành thị như một đống đổ nát.Liễu Bình và John, Jenny lại đi trước thi thể khổng lồ như núi kia."

Chính nó là kẻ đã hủy diệt thế giới của chúng ta!"

John giận dữ rút trường kiếm ra, dùng toàn lực chém về phía thi thể của Chúa tểÁc Mộng.Một tiếng vang giòn xuất hiện.Kiếm của hắn ta gãy thành hai đoạn, một đoạn trong đó bay ra ngoài, cắm thẳngxuống mặt đất.John giật mình."

Tới cùng là quái vật gì, ta... ngay cả da nó đều không chém nổi..."

Hắn ta nói với vẻ thất hồn lạc phách.Jenny tiến tới ôm hắn ta, xoa nhẹ lưng hắn ta để an ủi.Liễu Bình nói: "Không cần thiết thất vọng như vậy, vô số cường giả của các thếgiới đã chiến đấu với chúng nó qua vô số năm tháng, cũng chưa từng thắng nổibọn chúng."

"Vậy tại sao người lại có thể giết nó?"

John không nhịn được hỏi."

Ta cũng bỏ ra vô số năm tháng... còn lâu hơn những gì người có khả năngtưởng tượng ra."

Liễu Bình thở dài, nói.Hắn đưa tay đặt lên thi thể Chúa tể Ác Mộng."

Ngài định làm gì?"

Jenny hỏi."

Ta cần cảm thụ sự tồn tại của nó, người biết đó, cho dù là lừa gạt người kháccũng cần tư liệu nhất định, như vậy mới có thể làm cho người khác tin phục."

Liễu Bình nói.Đang nói chuyện, lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Người phát hiện một thi thể, cùng một Ác Mộng chi Ủng.][Bởi vì ngươi là người thắng trận trong trận chiến tranh này, người đã thu đượcquyền sử dụng của Ác Mộng chi Ủng trước mắt, ngươi có thể thu hồi nó bất cứkhi nào.]Lông mày Liễu Bình nhíu lại.Á Ủ Á Ủ ầ ầ ầÁc Mộng chi Ủng?

Tại sao lại là Ác Mộng chi Ủng?

Lần trước, khi lần *****ênmình tiến vào thế giới tầng Ác Mộng, phải dựa vào Ác Mộng chi Ủng Huyết sắcKhô lâu mới có thể lừa được quái vật, thành công liên lạc với các Anh linh loàingười.Về sau ***** Nhà thiết kế chức nghiệp, thông qua Ác Mộng chi Ủng của hắnta tiến vào cơ cấu chuyên môn thiết kế nghề nghiệp cho chúng sinh kia.Mà giờ phút này, Chúa tể Ác Mộng cũng có một Ác Mộng chi Ủng!

Liễu Bìnhkhông tự chủ được nín thở.Hắn cảm thấy một loại quỷ dị khó nói lên lời...

Một bí mật có tính hủy diệt nàođó đang trong cơ thể Chúa tể Ác Mộng này, nó đang yên lặng chờ đợi mình.Một khi mình biết được bí mật này, sẽ phải chia ly với mọi nhận biết trong quákhứ.Đây là một loại nhận biết mang tính nhảy vọt.Liễu Bình hít một hơi thật sâu, nói: "Đại Địa chi Mẫu, dẫn John và Jenny rời đi,bí mật này quá nguy hiểm, bọn họ không thể ở lại nơi này."

"Được."

Đại Địa chi Mẫu nói.Chờ hai người rời khỏi, Liễu Bình rút Trấn Ngục đao ra, một tay nắm chặttrường đao, một tay khác đặt trên thi thể Chúa tể Ác Mộng, đang định nóichuyện, thì lại bị Thượng Để ngắt lời."

Chờ đã, Tử Thần với Đại Địa chi Mẫu, lực lượng của các ngươi đã yếu ớt cùngcực, không thể lắng nghe loại bí mật này được, sẽ gặp phải nguy hiểm."

Thượng Đế nói.Chiếc nhẫn màu đen và chiếc nhẫn màu đỏ trên tay Liễu Bình rời đi, lơ lửnggiữa không trung."

Ta biết người sẽ không ăn nói lung tung đối với loại chuyện này... thế nhưngkhông phải ngươi cũng chết sao?

Chẳng lẽ ngươi có thể nghe được?"

Nữ Tử Thần tò mò hỏi."

Ta không giống với các ngươi."

Thượng Đế nghiêm túc nói."

Là Chúa tể toàn trí toàn năng, chắc hẳn lão đã biết bí mật này..."

Đại Địa chi Mẫu thử dò hỏi."

Ta biết, thế nhưng ta chính là người sở hữu sức mạnh toàn năng... ta có thể giảvờ như không biết, từ đó bảo vệ tính mạng của mình."

Thượng Để nói với giọng nghiêm túc.Hai vị nữ thần im lặng, linh hồn hoàn toàn nhập vào trong nhẫn, bay về nơi xa.Hiện tại.ố ổ ễ ếTrong đống đổ nát chỉ còn lại Liễu Bình và Thượng Đế."

Vậy ta bắt đầu."

Liễu Bình nói."

Ta không biết cái gì cả, chính người cẩn thận."

Thượng Để nói.Liễu Bình lại đặt tay lên thi thể kia, quát khẽ: "Tới đi, ngươi đã thuộc về ta!"

Bụp!

Một tiếng vang nhẹ quen thuộc xuất hiện.Một tấm thẻ bài lơ lửng trước mặt Liễu Bình.Trên tấm thẻ bài này có vẽ vũ trụ và tinh không vô tận, mà tại giữa các ngôi sao,một xác ngoài khổng lồ đang trôi nổi nơi đó.Nó có mũ giáp trống rỗng, tản ra ánh sáng hình thoi, những bộ phận khác thì cóvô số xúc tu, tại đỉnh chóp của xúc tu lại có từng con mắt dựng thẳng xuất hiện.Chính là ngoại hình của Chúa tể Ác Mộng!

Hóa ra đây là một bộ Ác Mộng chiỦng - như vậy Chúa tể Ác Mộng chân chính có hình dạng gì?

Liễu Bình lạinhìn về phía thi thể của quái vật.Hắn lập tức ngẩn người.Thân thể khổng lồ của quái vật đã biến mất không thấy đâu nữa, nơi đó chỉ cònlưu lại một thi thể không rõ dài khoảng bảy, tám mét.Thi thể này không thể phân biệt được là gì, khi nó vừa xuất hiện cũng đã lập tứcđược kích hoạt, quấn Liễu Bình vào bên trong.Liễu Bình chỉ cảm thấy bốn phía lóe lên, mình đã xuất hiện trong một thế giới lạlẫm.Nơi này như một nhà tù.Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có vô số linh hồn bị từng chiếc gai nhọnxuyên thấu, bị treo ở không trung như một vật trưng bày vậy.Toàn bộ thế giới như là một rừng gai nhọn hoắt đầy bẫy rập.Tất cả linh hồn đều bị nhốt trong rừng, đã không còn bất cứ sức sống nào cả.Những linh hồn này đã bị hấp thu tất cả lực lượng.Bọn chúng đều tiến vào trạng thái hủy diệt vĩnh hằng, không thể khôi phục lạiđược.Liễu Bình không nhịn được mà lùi về sau hai bước.Mặt đất dưới chân hắn sụp đổ.Toàn bộ thế giới này cũng bắt đầu sụp đổ.Nó hủy diệt.Một thế giới... hủy diệt.ế ồ ế ế ế ếLại là một thế giới...

Vừa rồi mình đã ***** một cái thế giới!

Thế giới nàymặc một bộ Ác Mộng chi Ủng, nô dịch cắn nuốt chúng sinh, dùng để tăng tiếnthực lực bản thân.Như vậy, tới cùng là kẻ nào đã điều khiển những thế giới này?

Liễu Bình cảmthấy nghi ngờ.Thế nhưng toàn bộ thế giới đều đã sụp đổ, vỡ nát, biến mất.Hắn trở về đống đổ nát khi trước.Trên tay chỉ còn một tấm thẻ bài...

Là tấm thẻ bài Ác Mộng chi Ủng kia.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay, ngay lập tức có từng hàng chữ nhỏxuất hiện trên hư không:[Ác Mộng chi Ủng: Vạn Đồng Giới Chủ.][Thuộc tính: ? ?? ?][Chuyên thuộc: Chiến giáp dành riêng cho Ý chí Thế giới.][Ngươi thấy được một bí mật có liên quan tới ý chí thế giới, điểm diễn cao cấp+ 1.][Điểm diễn cao cấp hiện có: 2/10.][Xin hãy tiếp tục tích lũy điểm diễn, chuẩn bị tăng cấp Đặc Hiệu sư.]-------Chương 1051: Chủng loại yêu tàTất cả chữ nhỏ thu hồi lại.Chờ đã!Đây là chiến giáp dành riêng cho ý chí thế giới sao?

Nói cách khác, chỉ có ý chíthế giới mới có thể mặc bộ Ác Mộng chi Ủng này?

Thế nhưng thế giới kia...

Nóđang ăn người.Liễu Bình không nhịn được mà nói: "Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chórơm..."

"Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ nhiều..."

Thượng Đế bỗng xen vào, nói: "Tứ đại pháp tắc đã không kịp chờ đợi, LiễuBình, người phải nghĩ cách làm bọn chúng yên lòng."

Liễu Bình lấy lại tinh thần, quan sát bốn phía xung quanh, lại thấy hư không đãcó vô số vết rạn, có vẻ như có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào.Hắn lại nhìn về thẻ bài trong tay.Mình cũng không phải ý chí thế giới, cho nên tạm thời không thể mặc bộ chiếngiáp này được.Như vậy...

Hắn bỗng giơ cao tay lên, quát: "Ra!"

Một bóng hình hư ảo khổng lồ từ trên người hắn bay lên khkonog, hóa thànhhình dáng của Chúa tể Ác Mộng, dần dần bắt đầu ngưng thực.Đặc Hiệu sư!

Dùng lực lượng của Đặc Hiệu sư tạo ra Chúa tể Ác Mộng hư ảo,lại dùng thêm lực lượng "Lừa Gạt", để cho nó hoàn toàn ngưng tụ thành thựcchất.Từ nay về sau, mình sẽ đóng vai Chúa tể Ác Mộng này!

Nếu là như vậy, haingàn năm sau, kẻ giao chiến với những Chúa tể Ác Mộng khác chính là mình.Mình chiêu mộ chính mình vừa tới thế giới song song này, lại ban cho mìnhquân hàm "Binh chủng U Linh", cũng truyền cho mình đao pháp Kỳ Quỷ -Vương cấp tại doanh trại bí ẩn kia.Như vậy, mọi chuyện đều rất hợp lý!

Ngay sau đó, tất cả vết rạn trong hư khôngđều bị lấp đầy, khôi phục như lúc ban đầu.Tứ đại pháp tắc đều bình tĩnh lại.Giọng nói của Thượng Đế bỗng vang lên: "Chấn động nơi này cuối cùng cũngđưa tới một tên."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới...

Thân hình khổng lồ của Chúa tể Ác Mộng cũngngẩng đầu, nhìn về phía sâu trong bầu trời."

Thứ gì sắp tới?"

Hắn hỏi.ể Á ầ ố ẩ ố"Là một Chúa tể Ác Mộng khác, người cần phải ứng đối cẩn thận, tuyệt đốiđừng để bị nhìn ra, nếu không về sau người lại không thể đóng vai Chúa tể ÁcMộng, tất cả những nhân quả khi trước đều không thành lập."

Thượng Đế nói."

Sẽ có hậu quả như thế nào?"

"Nếu tốt chút, sẽ bị ném khỏi thế giới song song hiện tại."

"Vậy kém chút thì sao?"

"Bộ tứ đại pháp tắc và vô số Chúa tể Ác Mộng cùng ra tay xóa bỏ."

Thượng Để nói.Liễu Bình nhắm mắt lại, chờ một giây, bỗng mở mắt ra, ngửa mặt lên trời gàothét: "Kẻ nào?

Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta bị thương nặng, tới kiếm lợi íchsao?"

Khi hắn lên tiếng...

Chúa tể Ác Mộng đứng thẳng giữa thiên địa cũng phát ratiếng gào thét tức giận: "Kẻ nào?

Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta bị thương nặng,tới kiếm lợi ích sao?"

Khung trời tách sang hai bên.Một cái đầu khổng lồ từ bên ngoài thế giới xuất hiện.Nó có gương mặt của một phụ nữ, đôi mắt xanh thẳm tựa như đá quý sáng longlanh, ẩn chứa thương xót và sầu khổ vô tận.Ngũ quan của nó thâm thúy mà động lòng người, nếu như coi nhẹ kích thướccủa nó... thậm chí có thể xung là gương mặt của một vị tuyệt thế mỹ nhân.Thế nhưng làm cho người ta nghi hoặc chính là, phần trán của nàng không cólàn da, xương cốt âm u lộ ra ngoài không khí, bộ tóc vàng óng còn quấn từngnhánh mầm xanh lục và hoa nhỏ màu trắng...

Nếu như quan sát kỹ sẽ phát hiện,mặc dù những nhánh mầm này bện thành một vòng hoa màu xanh biếc, thếnhưng nó lại là một bộ phận của cái đầu này.Mỗi một nhánh mầm, đều đâm sâu vào trong đầu.Những nhánh mầm này lấy dinh dưỡng từ đầu để nuôi dưỡng những đóa hoa.Khi Liễu Bình nhìn chăm chú tới nó, từng hàng chữ nhỏ toát ra trên đỉnh đầucủa nó:[Hoa Yêu Tà - Phệ Thần, thể ký sinh vào thi thể Thần linh.][Chủng loại: Yêu tà, tồn tại hiếm thấy.][Đây là một quái vật Ác Mộng vô cùng mạnh mẽ, vẫn luôn ký sinh vào một thithể Cổ Thần từ vô số năm tháng trước.][Thực lực của nó rất mạnh, đã nuốt mất vô số chúng sinh và thế giới, cho tớibây giờ, chỉ thiếu một vật mà nó chưa từng có được.Liễu Bình hơi ngẩn ra, rồi đưa ánh mắt về phía vòng hoa.ầ ầ ổ ầCái đầu này chính là đầu của Cổ Thần, mà chính chủ lại là vòng hoa kia, nó kýsinh trong thân thể của Cổ Thần!

Nó chỉ thiếu một vật.Thượng Đế bỗng nói: "Nó chỉ thiếu một bộ Ác Mộng chi Ủng chân chính là cóthể tiến vào hàng ngũ chủ nhân của Ác Mộng."

Thì ra là thế.Thảo nào nó vội vã tới đây như vậy.Liễu Bình nhìn quái vật kia, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo.Thân hình khổng lồ của Chúa tể Ác Mộng giữa không trung cũng nở nụ cườitương tự, nói:"Tới đây cũng rất nhanh đó chứ."

Cái đầu mỹ nhân kia quan sát toàn thân Chúa tể Ác Mộng, nói: "Chúa tể ÁcMộng cao quý, hi vọng ta tới không quấy rầy tới ngươi."

Liễu Bình nhìn nó, bỗng nhiên có một ý tưởng xuất hiện trong đầu, nói: "Khôngcần nguy trang, không ai có thể nói dối trước mặt ta... dù như thế nào đi chăngnữa, ngươi không thể mặc được bộ chiến giáp của ta."

"Ta không rõ ngài đang nói cái gì."

Quái vật trả lời với vẻ cẩn thận.Gương mặt Cổ Thần kia vẫn thể hiện vẻ thương xót...

đây chính là biểu lộ trướckhi chết của Cổ Thần, biểu lộ đã được cố định vĩnh hằng."

Chỉ có ý chí thế giới mới có thể mặc bộ chiến giáp này, người nhìn người xem,chậc chậc, vẫn còn sống trong thi thể kia, xưa nay không giống chúng ta."

Liễu Bình châm chọc nói.Vòng hoa trên cái đầu kia nói: "Ngươi coi thường ta quá, coi như ta không phảilà Chúa tổ Ác Mộng, cũng có thể chuyển hóa bất cứ khi nào..."

Đang khi nói chuyện, nó vẫn không ngừng quan sát Chúa tể Ác Mộng.Thế nhưng trên người Chúa tể Ác Mộng không có bất cứ vết thương nào, chỉ cómột vài vết thương nhỏ do Liễu Bình cố ý để lại, vì hắn sợ quá giả."

Nó am hiểu cái gì?"

Liễu Bình âm thầm hỏi."

Thăm dò tương lai vô cùng xa xôi... những quái vật chủng loại khác đều khôngcó năng lực này, chỉ có nó có thể nhìn thấy một đoạn ngắn của tương lai có thểxảy ra."

Thượng Để nói."

Xong rồi."

Liễu Bình nói."

Như vậy đã xong rồi?

Ngươi đừng đùa chứ, sơ ý chút thôi chúng ta sẽ cùngxong đời đó."

ểThượng Để nói."

Lợi ích vĩnh hằng mà, Thượng Đế của ta."

Liễu Bình nói.Hắn tùy ý để cho cái đầu khổng lồ kia quan sát mình, thậm chí còn học dáng vẻban đầu của Chúa tể Ác Mộng này, làm cho tất cả con mắt của nó đều mở ra,dùng ánh mắt ác độc lại lạnh như băng quan sát đối phương."

Này..."

Hắn nói."

Các hạ, ngài muốn gì sao?

Nếu như ta quấy rầy ngài thì ta sẽ rời đi ngay lậptức."

Quái vật kia dò hỏi."

Bớt nói nhảm, không có bất cứ lời nói dối nào có thể lừa gạt ta, ta biết ngườivẫn luôn muốn có một bộ Ác Mộng chi Ủng chân chính."

Liễu Bình nói."

Các hạ tôn kính, ta tới từ một Thần trụ đã bị hủy diệt, muốn tới trang viên ÁcMộng gặp gỡ người hầu của ngài."

Quái vật nói."

Vẫn còn thăm dò... nửa câu sau của ngươi là thật, nửa câu đầu là lời nói dối."

Liễu Bình nói."

Xin lỗi."

Quái vật kính cẩn hơn, sửa lời: "Xin ngài trách phạt."

"Đừng nói những lời vô ích này, ta chỉ hỏi có phải ngươi muốn một bộ ÁcMộng chi Ủng chân chính hay không."

Liễu Bình nói."

Tất cả người hầu đều muốn có được...

ý của ngài là gì?"

Quái vật hỏi."

Trở thành người hầu của ta, chỉ cần người trở thành người hầu của ta, làm theomệnh lệnh của ta, ta sẽ cung cấp cho ngươi một bộ Ác Mộng chí Ủng."

Liễu Bình nói."

Ngươi?"

Quái vật hỏi với vẻ khó hiểu.Khi trước, trong tranh đấu, vị Chúa tể Ác Mộng này là kẻ duy nhất bị thương lạiở lại nơi này không hề rời đi.Dựa vào cái gì mà nó lại nói những lời ba hoa khoác lác như vậy?-------Chương 1052: Chủng loại yêu tà (2)Mặc dù quái vật không nói, thế nhưng Liễu Bình lại hiểu được ý của nó."

Ta biết ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng mấy ngàn năm sau, đi xem thử xem,trong tương lai xa xôi, vào một ngày nào đó, ta sẽ trở thành người dẫn đầu trongcác Chúa tể Ác Mộng, là người *****ên tiến đánh một Thần trụ thế giới khôngbiết nào đó."

Liễu Bình nói.Quái vật im lặng."

Đây là cơ hội tốt nhất của ngươi, hoặc là... ngươi muốn đánh một trận với ta?"

Liễu Bình lộ ra ý cười tàn nhẫn.Quái vật cảm nhận được sát ý của hắn, vội vã nói: "Không, ngài lo ngại quá rồi,ta không có Ác Mộng chi Ủng, chỉ dựa vào bộ thi thể Cổ Thần này, tuyệt đốikhông dám có ý định như vậy."

Liễu Bình hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.Quái vật ngẫm nghĩ, thực sự không nén nổi lòng tò mò, nói ra: "Các hạ chờ mộtlát, ta sẽ quan sát tương lại một chút."

Mười lăm phút sau.Từng nhánh mầm trên đầu Cổ Thần lan tràn một cách điên cuồng, vươn ra khỏiđầu, hình thành một cánh tay màu xanh lá cây đậm, nhấn nhẹ về phía hư không.Hư không chấn động.Vô số hình ảnh điên cuồng dần hiện ra, sáng lên vài giây, lại dần dần dập tắt đi.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả các hình tượng có khả năng xảy ra trongtương lai đều hiện lên trước mắt quái vật.Dù cho là thế giới song song, thế nhưng những chuyện có thể diễn ra trongtương lai, đều có thể hiện lên.Vô số thế giới song song, thực ra chính là vô số tương lai khác biệt mà thôi.Những chuyện diễn ra tại chủ tuyến thời gian, cũng là một loại tương lai.Thậm chí là tương lai với xác suất xảy ra cao nhất!"

A... ta đã thấy, người có khả năng trở thành tiên phong, đi cướp đoạt một thếgiới Thần trụ... thật sự không tầm thường."

Quái vật nói với giọng kính nể.Rõ ràng cái tên trước mắt cũng coi như yếu kém trong số Chúa tể Ác Mộng, tạisao lại có được địa vị cao như vậy trong tương lai chứ?

Điều này không hợp lý.Trừ khi..Thực ra biểu hiện không tính là mạnh của nó, là cố ý.ề ể Á ổ ồ ầQuái vật lại nhìn về phía Chúa tể Ác Mộng khổng lồ như núi, trầm ngâm nói:"Đại nhân... ngài cần ta làm cái gì?"

"Đi thu thập tình báo trước đi."

Liễu Bình nói."

Tình báo?"

Quái vật hỏi lại."

Liên quan tới La Vương Ác Mộng, ta có thù với nó... hoặc nói một cách khác,người có muốn bộ Ác Mộng chi Ủng của nó hay không?"

Liễu Bình hỏi."

Đại nhân... nó rất mạnh."

Quái vật nói."

Ta đã từng trêu cợt nó... thế nhưng vì cẩn thận, dưới tình huống không hoàntoàn nắm chắc thì ta cũng không ra tay toàn lực."

Liễu Bình nói."

Cái gì!

Đại nhân lại có thể làm được tới bước này?"

Quái vật giật mình hỏi.Chính vào lúc này.Trong khoảnh khắc hiện tại!

Liễu Bình hơi nâng một tay khác lên, nhấn nhẹ vềphía hư không.Ngay sau đó, một loại đặc hiệu hoàn toàn mới âm thầm xuất hiện, xuất hiệnquanh người Chúa tể Ac Mộng.Đó là quái vật vô giải mạnh nhất trong trí nhớ của hắn!

Một bộ áo giáp khổng lồđang leo lên Thần trụ Luyện Ngục, dùng một ngón tay ***** bốn vị Thầnlinh Luyện Ngục!

Trong trí nhớ của Liễu Bình, lực lượng của nó là mạnh nhất!Vào thời điểm này, Liễu Bình dùng Đặc Hiệu sư để phóng luồng khí thế đó rangoài.Một giây.Hai giây.Hắn nhanh chóng thu tay lại.Ngay sau đó, khí thế trên người Chúa tể Ác Mộng cũng biến mất theo.Thế nhưng trên bầu trời, quái vật đã hoàn toàn sợ hãi."

Ngài lại có thể ẩn giấu loại lực lượng này... thảo nào có thể trở thành tiênphong đi săn thế giới Thần trụ trong tương lai...

Nực cười rằng ta còn tưởngngài..."

Nó bỗng ngậm miệng lại, không nói tiếp.Liễu Bình dùng một loại giọng điệu phiền chán nói: "Đi thu thập tình báo đi,đây là mệnh lệnh của ta, ngươi cũng có thể không nghe... thế nhung nhớ kỹ, vềễ ế ểsau ta sẽ vĩnh viễn không kết nạp ngươi... người chỉ có một cơ hội này có thểthu được Ác Mộng chi Ủng từ ta."

Cái đầu khổng lồ kia im lặng một giây, không nhịn được hỏi: "Đại nhân, chúngta còn phải chờ đợi bao lâu nữa, mới có thể nghênh đón trận thịnh yến này?"

"Hai ngàn năm... hai ngàn năm sau, ta sẽ quyết chiến với La Vương Ác Mộng,sau đó tiến về thế giới Thần trụ."

Liễu Bình nói.Hai ngàn năm sau, ngay trước khi thủy triều Ác Mộng bùng nổ, La Vương ÁcMộng đã dùng một quyền đánh bay vị Chúa tể Ác Mộng này khi đang đi sănLiễu Bình.Cũng coi như là một trận quyết chiến".Mà lại diễn ra tại chủ thế giới."

Đại nhân, ta sẽ đi thu thập tình báo về La Vương, ngài hãy chờ tin tức của ta."

Quái vật nói xong, chậm rãi rụt trở về.Bầu trời khép lại.Nó rời đi.Liễu Bình đứng im tại chỗ.Hai hàng chữ nhỏ tùy theo hiện lên:[Với khoảng thời gian là hai ngàn năm, tính cho tới hiện tại, mọi thứ đều có thểdùng tuyến thời không cơ bản, luật nhân quả và pháp tắc vận mệnh để giảithích, không có mâu thuẫn][Xin hãy tiếp tục bảo trì.]Liễu Bình đọc hết.Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Khoảng chừng hai ngàn năm,phải sắp xếp mọi thứ hoàn mỹ vô khuyết, chỉ không để ý chút thôi là xong đời...điều này giống như xiếc đi trên dây vậy, ngươi có lòng tin sao?"

"Ta có chuyện muốn hỏi lão."

Liễu Bình nói."

Nói đi."

Thượng Đế nói."

Ta cảm thấy đoạn lịch sử trống này quá tuyệt vời, không biết có cách nào đưanó tới tuyến thời không chính được không?"

Liễu Bình hưng phấn hỏi."...

Ngươi đang định khiêu vũ trên tơ thép nữa hả?"

Thượng Đế hỏi.ấ ấ ầ ằ ề"Hai ta hợp lực lại, mới lấy được một tấm thẻ bài thần thánh - Thằng Hề, nóicách khác, trước mặt Ác Mộng, thực ra chúng ta chính là thằng hề."

Liễu Bình nói."

Nếu như Tội Ngục Quân Vương là một thằng hề, như vậy vạn Thần đều làthành viên gánh xiếc thú cả."

Thượng Đế cảm thán."

Có lý... nếu như là gánh xiếc thú, hay là chúng ta đặt tên cho đoàn đội này đi?"

Liễu Bình đề nghị."

Không, tuyệt đối không nên, cám ơn."

Thượng Đế nói."

Vậy thì nói cho ta biết, làm sao mới có thể chuyển đoạn lịch sử này tới tuyếnthời không chính?

Ta rất mong chờ việc đóng giả Chúa tể Ác Mộng chân chínhrồi."

Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm, nói.-------Chương 1053: Sinh mạng thể thế giới! (1)"Thay thế lịch sử là một việc còn khó khăn hơn cả việc tạo ra lịch sử trống, hiệntại chúng ta vẫn không thể làm được chuyện như vậy, ta đề nghị người nên tránhtrước, quái vật kia sẽ lại giết trở về ngay thôi."

Thượng Đế nói."

Không cần quan tâm tới nó, nó không tìm thấy ta."

Liễu Bình nói.Hắn kích hoạt danh hiệu "Tội Ngục Quân Vương", sau đó vung tay lên...

Ngaysau đó...

Chúa tể Ác Mộng đang đứng sừng sững giữa đất trời bỗng biến mấtkhông thấy đâu nữa.Chính Liễu Bình cũng được choàng lên một tầng hiệu quả của "Đặc Hiệu sư",dung hợp cùng với hư không, làm cho mọi tồn tại đều không thể thấy được hắn.Mấy giây sau...

Bầu trời lại tách ra.Thi thể Cổ Thần cùng vô số nhánh mầm xuất hiện lần nữa...

Lần này, không chỉlà đầu, mà toàn bộ thân hình của nó đều xuất hiện!"

Đại nhân, ta nhận được một tin tức..."

Quái vật nói với vẻ hào hứng, lại phát hiện thế giới này không có bất cứ ai cả.Chúa tể Ác Mộng đã đi đâu không rõ.Quái vật hơi do dự, rồi điều khiển thi thể Cổ Thần thả ra từng đợt ánh sáng bảymàu.Luồng sáng bảy màu ẩn chứa gọn sóng lực lượng mạnh mẽ liên tục đảo qua mặtđất, lan tràn hướng toàn bộ thế giới.Liễu Bình vẫn bình tĩnh đúng yên.Hắn đứng trong một khu đổ nát, dựa vào bức tường đã đổ vỡ, yên lặng nhìn đốiphương.Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Người sử dụng năng lực "Đặc Hiệu sư"và "Lừa Gạt".][Danh hiệu "Tội Ngục Quân Vương"của ngươi đã được kích hoạt.][Dưới sự ảnh hưởng của danh hiệu này, một khi người thoát khỏi ánh mắt củaÁc Mộng, bọn chúng sẽ không thể cảm nhận được hành tung của ngươi.][Dưới sự ảnh hưởng của ba loại năng lực này, nó không thể phát hiện ra ngươi.]Liễu Bình đọc xong, dần dần tự tin lên.ể ấ ấ ố ắ ể ểBởi vì thời điểm này rất mấu chốt, cho nên hắn không thể đánh cược, chỉ có thểđăng Liễu Bình đọc xong, dần dần tự tin lên.Bởi vì thời điểm này rất mấu chốt, cho nên hắn không thể đánh cược, chỉ có thểđăng hoàng sử dụng mọi năng lực ẩn nấp của bản thân.Nếu như về sau còn có cơ hội, lại kiểm tra những năng lực khác của "Tội NgụcQuân Vương"vậy.Liễu Bình suy nghĩ xong, nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên không trung, đi tới phíasau quái vật này.Hắn rút đao ra, ngừng thở.Một giây sau...

Quái vật kia phát ra tiếng nói với vẻ hoang mang: "Không đúng,tại sao có thể biến mất chỉ trong nháy mắt cơ chứ... ta còn muốn thỉnh giáo mấychiêu...".Ánh sáng quét sạch toàn bộ thế giới, lại bị nó thu hồi, biến mất không thấy gìnữa."

Đã đi thật rồi, rõ ràng ta đã khóa chặt thế giới này, thế nhưng không có bất cứcảm giác gì."

Quái vật nói với giọng điệu khâm phục.Nó đứng tại chỗ một lát, ngẫm nghĩ mọi chuyện vừa xảy ra một lần, rồi mớiđộng thân, chậm rãi bay về nơi sâu trong bầu trời.Lời nói nhỏ của nó truyền ra: "Đáng chết, về sau ta sẽ không coi thường bất cứChúa tể Ác Mộng nào cả, nếu không chắc chắn sẽ...".Giọng nói biến mất.Nó dùng một loại tốc độ vượt quá tưởng tượng rời đi.Tới tận lúc này, Liễu Bình vẫn nắm chặt đao, không ra tay."

Tại sao người lại không ra tay?"

Thượng Để hỏi."

Khi Chúa tể Ác Mộng chỉ còn lại một hơi, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùngchiêu kia để giết nó... thế nhưng con quái vật này đang ở trong trạng thái mạnhnhất."

Liễu Bình nói."

Ngươi cân nhắc đúng lắm..."

Thượng Đế khen ngợi: "Ngươi vẫn chưa hoàntoàn nắm giữ chiêu đao pháp kia, kẻ địch cũng rất mạnh, một đòn của ngươikhông thể giết nổi nó, quan trọng là không cần thiết."

"Đúng vậy, chúng ta phải làm rất nhiều chuyện, tuyệt đối không thể bị thươngnặng vào thời điểm này được... trừ khi... ta có thể sử dụng bộ Ác Mộng chi Ủngkia."

Liễu Bình nói.ấ Á ề Á ỦTất cả Ác Mộng đều khát vọng có được một bộ Ác Mộng chi Ủng mạnh mẽ.Nếu như Liễu Bình có thể mặc được nó, thực lực sẽ mạnh tới mức không thểsánh nổi, cũng không cần lo nghĩ nhiều như vậy."

Chúng ta vừa mới nói tới đâu rồi?"

Thượng Để hỏi."

Ta nói muốn thay thế đoạn lịch sử này tới tuyến thời gian chính."

Liễu Bình nói."

Làm vậy quá khó khăn, hay là chúng ta bắt đầu làm từ việc cơ bản nhất."

Thượng Đế nói."

Ý lão là gì?"

"Ví dụ như...

để người mặc được bộ Ác Mộng chi Ủng kia."

"Ý chí của thế giới mới có thể mặc được bộ chiến giáp này, phải làm sao ta mớicó thể trở thành ý chí thế giới?"

"Ý chí của thế giới, chính là một thể sinh mạng loại thế giới, ngươi muốn trởthành thể sinh mạng loại thế giới, *****ên phải có được một bộ bài Danh sáchThế Giới hoàn chỉnh."

"Cụ thể phải làm thế nào?"

"Liễu Bình, ngươi có biết cái gì có thể đại diện cho một thế giới không?"

"Mặt đất?"

"Không đủ."

"Bầu trời?"

"Không đủ."

"Ba nhân tố mặt đất, bầu trời, biển là ba nhân tố cấu tạo nên bề mặt thế giới, trừnhững thứ này ra còn có cái gì nữa?

Không phải là ngũ hành mà người tu hànhchúng ta hay nói chứ."

"Có rất nhiều tổ hợp phức tạp đều có thể tạo nên một thế giới, thế nhưng có bốnloại lực lượng cơ bản nhất cũng là thứ cần thiết nhất, chính là Địa, Thủy, Hỏa,Phong."

"Tứ Thánh Trụ à."

Liễu Bình giật mình nói."

Không sai, chỉ cần có Tứ Thánh Trụ này, một thế giới cơ bản nhất có thể thànhcông tạo dụng."

Thượng Để nói."

Ý của lão là..."

"Tứ Thần!

Ngươi cần bốn vị Thần linh, bọn họ phải nắm giữ bốn loại lực lượng,như vậy mới có thể trao cho người thuộc tính của một thế giới!"

ểThượng Để nói.Lúc này, hai chiếc nhẫn bay tới từ nơi xa.Một chiếc nhẫn màu đen là nhẫn Tử Vong, chiếc nhẫn còn lại thì khảm hai viênđá quý đỏ thẫm, chính là Đại Địa chi Mẫu Gaia."

Đại Địa chi Mẫu..."

Liễu Bình nói với vẻ suy tư."

Không sai, nàng ta là Địa Thần hệ, có quan hệ mật thiết với Tử Vong, cho nênngười sẽ thấy quan hệ giữa hai nàng càng ngày càng tốt, bởi vì khi hai nàng ởcùng nhau cũng có thể tăng tiến lực lượng lẫn nhau."

Thượng Để nói nhỏ.Hai chiếc nhẫn đều trở về ngón tay của Liễu Bình.Từ trong nhẫn truyền ra giọng nói chuyện của Nữ Tử Thần và Đại Địa chi Mẫu:"Mặc dù thế giới này đã diệt tuyệt, thế nhưng ở ngoài thế giới vẫn còn một sốlượng nhỏ thể sinh mạng, ta ra lệnh cho John và Jenny đi truyền Thần dụ của ta,làm chúng nó đều phải hạ xuống, sống trên mặt đất, đồng thời còn phải mai tángdưới mặt đất sau khi chết, điều này đối với người có lợi hay không?"

"Có, ta sẽ thúc đẩy sinh trưởng càng nhiều vi sinh vật hơn, ngươi hãy tới quảnlý sự tử vong của bọn nó."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Lực lượng tại thời khắc sinh tử có thể bù đắp tổn thất của ta, điều này cũng làmột khởi đầu không tệ."

Nữ Tử Thần nói với vẻ vui mừng.Hai tấm thẻ bài bay ra ngoài, hóa thành John và Jenny."

Lão già chết tiệt kia, hiện tại có thể để bọn họ ra ngoài làm việc hay không?"

Đại Địa chỉ Mẫu hỏi."

Có thể đi, thế nhưng không nên chạy quá xa."

Thượng Để bình tĩnh nói."

Đi đi, đi tìm những sinh vật kia, để bọn chúng trở lại mặt đất."

Nữ Tử Thần nói.Thân hình John và Jenny đều lóe lên, bay về phía sâu trong bầu trời.Giọng nói của Nữ Tử Thần vang lên lần nữa: "Thế giới này vừa mới bị tiêu diệt,thế nhưng vẫn còn lượng lớn mạng thực vật, ta sẽ nới lỏng một vài ràng buộc,để bọn chúng tạm thời không bị khí tức tử vong xâm nhập, trở nên càng thêmtươi tốt hơn."

"Chờ đã!

Ta phát hiện một vài nơi, vẫn còn tồn tại một vài quả trứng của loài cádưới nước."

Đại Địa chi Mẫu nói.ố"Ta sẽ không cướp đi sức sống của bọn chúng."

Nữ Tử Thần nói."

Tốt, chúng ta đã có cá, hiện tại phải nghĩ cách thúc đẩy sinh trưởng ra nhữnggiống loài khác."

Đại Địa chi Mẫu nói với giọng hán hở.Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi.-------Chương 1054: Trận chung kết bịt mắt trốn tìm!Dưới sự phối hợp của các Thần linh, thế giới diệt tuyệt này dường như đangnghênh đón một bước ngoặt quan trọng.Liễu Bình gật đầu.Các Thần linh cũng đang nghĩ cách khôi phục thực lực bản thân.Mình cũng cần phải tìm kiếm những Thần linh khác...

Sớm ngày mặc bộ ÁcMộng chi Ủng kia, sẽ có thêm một phần thực lực để ứng đối mọi chuyện.Chỉ cần mặc được bộ Ác Mộng chi Ủng kia, lại thêm lực lượng của bản thânmình, những con quái vật kia chắc chắn sẽ không nhận ra, kẻ chiến đấu vớichúng nó lại là một con người!"

Có Địa Thần, hiện tại chúng ta còn thiếu Thủy, Hỏa, Phong Thần nữa thôi."

Liễu Bình nói."

Thủy thông vạn vật, uẩn dưỡng mọi thứ, lại điều khiển mọi thứ của thân thể, cólực lượng của Tam Trụ khác, có thể nói là toàn trí toàn năng, ta chính là Thầnlinh thuộc hệ này."

Thượng Đế nói."

Vậy chúng ta còn thiếu Hỏa và Phong."

Liễu Bình nói."

Phong chủ hư không và bầu trời, Cổ Thần trong vũ trụ chính là Thần linh hệPhong."

Thượng Đế nói."

Bộ thi thể Cổ Thần kia có được hay không?"

"Không được, linh hồn của nó đã bị hao mòn gần hết rồi...

Cổ Thần rất khó tìm,ta đề nghị chúng ta đi tìm Thần linh hệ Hỏa trước."

"Làm cách nào mới tìm được?"."

Mặc dù ta biết, thế nhưng vì an toàn, vẫn không nên nói tốt hơn, dù sao ngườiđã có một loại phương thức chính quy có thể lợi dụng năng lực của ta biết đượcmọi thứ."

Thượng Để nói.Liễu Bình ngẫm nghĩ, cũng hiểu được.Giảng Đạo.Loại năng lực này đúng là thoát thai từ hệ Thần Thánh, do năng lực "Sáng Tạo"của mình diễn sinh ra.Đáng tiếc hôm nay đã dùng một lần rồi.Chỉ có thể chờ đợi ngày mai.ắ ấ ố ồ ế ằ ố ổĐã như vậy...

Hắn bay thấp xuống, ngồi xếp bằng tại đống đổ nát, yên lặng tuhành.Thời gian dần dần trôi qua.Một ngày đã đi qua.Ngày thứ hai tiến tới.Liễu Bình mở mắt ra, ý nghĩ lưu chuyển, lập tức kích hoạt "Giảng Đạo".Từng luồng sáng thánh khiết mà ấm áp bao phủ trên người hắn, làm cho hắnnhư một tồn tại thần thánh vậy.Hắn làm ra động tác rút.Một phong thư màu trắng bị rút ra."

Nhìn lại một lần nữa, vẫn cảm thấy rất thần kỳ."

Đại Địa chi Mẫu than thở, nói."

Các ngươi dựa vào loại lực lượng tiên đoán này để tìm tới ta sao?"

Nữ Tử Thần hỏi với vẻ hào hứng."

Đúng vậy, trong này có một dòng chữ, sẽ làm cho ta đi tới một con đường chắcchắn có thu hoạch."

Liễu Bình nói.Hắn mở phong thư ra.Làm cho người ta bất ngờ chính là, trên tờ giấy trắng cũng không có những từngữ giảng đạo mới.Thay vào đó là một bức tranh khá đẹp đẽ.Đó là một lâu đài tráng lệ mà hùng vĩ.Trong lâu đài này, chim nhỏ bay lượn tự do, hoa thơm nở rộ đầy vườn, ngọn lửatrong lò sưởi âm tường đang thiêu đốt rất vượng, trên bàn ăn bày vô số đồ ngọtchồng chất cao như núi, trên mặt đất thì có rất nhiều đôi giày nhỏ lớn chừngmóng tay.Thế nhưng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào cả.Chỉ ở trên tường có một dòng chữ nhỏ do mứt ô mai tạo thành: "Trận chung kếtgiải thi đấu bịt mắt trốn tìm lần thứ chín."

"Rất tốt, quá tốt rồi!"

Thượng Đế cảm thán."

Thứ gì tốt?"

Nữ Tử Thần khó hiểu hỏi."

Yêu tinh là con cưng của mọi pháp tắc, nếu như ngươi có thù với nó, người sẽkhông thể tìm tới nơi mà nó đang ở, điều này là do các pháp tắc đang giúp nó."

Thượng Đế nói.ễLiễu Bình dùng hai ngón tay kẹp bức tranh kia, nói: "Như vậy, bức tranh GiảngĐạo này có ý là..."

"Chúng minh đám Yêu tinh hoan nghênh ngươi."

Thượng Đế nói."

Trong tuyến thời gian này, có vẻ như ta chưa từng gặp bọn chúng."

Liễu Bình nhún vai, nói."

Có lẽ không chỉ bởi vì ngươi..."

Thượng Đế nói với giọng điệu kỳ quái.Lão vừa dứt lời...

Một sự kiện kỳ quái bỗng diễn ra.Tấm giấy vẽ lâu đài kia thoát khỏi bàn tay Liễu Bình, tự động gấp thành mộtcánh cửa nhỏ trên không trung.Cửa nhỏ mở ra.Một con Yêu tinh nhỏ bé mặc váy ngắn màu xanh lục nhảy ra, ngoắc Liễu Bình,nói: "Người tìm được lâu đài của chúng ta sao?

Quá tốt, dựa theo một điều luậtnào đó trong số 33 triệu điều luật của Yêu tinh, nếu có khách tới xem lễ trongquá trình diễn ra đại hội bịt mắt trốn tìm, như vậy chúng ta cũng sẽ mời vịkhách đó tới tham dự tranh tài!"

"Ta?"

Liễu Bình chỉ chỉ bản thân mình, hỏi.Yêu tinh kia cũng không sợ người lạ, nhảy thẳng tới vai Liễu Bình, nói: "Tênngười ngươi có mùi của Yêu tinh chúng ta, có thể thấy được ngươi cũng là bạncủa một Yêu tinh nào đó, đúng không?"

"Đúng thế."

Liễu Bình thừa nhận.Yêu tinh váy lục tới gần tai hắn, nói nhỏ: "Trận chung kết này quá kịch liệt,chúng ta không thể không kiếm một vài người bạn tới tham gia cùng, ngươi cóthể tới giúp chuyện này hay không?"

"Kịch liệt như thế nào?

Có thương vong sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trận chung kết đã kéo dài sáu ngàn năm... trong đám tuyển thủ, không ai cóthể phát hiện ra ai, cho nên chúng ta cần phải có người tới đánh vỡ cục diệnnày."

Yêu tinh giải thích."

Sáu ngàn năm..."

Liễu Bình rên rỉ."

À, khá kinh tâm động phách đó, đây đúng là một trận chiến giằng co kinh điểncó thể ghi vào sử sách, đúng không?"

Yêu tinh váy lục nói với giọng than thở."

Ta nên làm như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Tùy ý, chỉ cần tới dự thi là được, dù là bị đào thải, sau trận đấu này vẫn sẽđược nhận bắp rang bơ và ô mai làm giải khuyến khích."

Yêu tinh nói với vẻ hào hứng."...

Thực ra... ta có việc cần các ngươi hỗ trợ."

Liễu Bình nói."

Tất cả mọi người đều đang xem đại hội này, tới khi nào trận tranh tài này kếtthúc thì mới có thể xử lý các hạng sự vụ khác, hay là người cũng ở lại làmngười xem đi, chắc hẳn đợi thêm mấy ngàn năm nữa cũng sẽ kết thúc thôi."

Yêu tinh nói.Mấy ngàn năm...

Liễu Bình không tự chủ được mà thở dài, nói: "Dự thi đúngkhông, đi, dẫn ta tới dự thi."

"Tốt!"

Yêu tinh rút một cây trượng gỗ ra, chỉ về phía Liễu Bình.Thân hình Liễu Bình thu nhỏ tới mức ngang bằng với Yêu tinh, rồi bị đốiphương nắm chặt tay, vọt vào trong cánh cửa kia.-------Chương 1055: Trận chung kết bịt mắt trốn tìm!Liễu Bình đứng trên mặt thảm trong đại sảnh lâu đài.Một Yêu tinh đứng cạnh hắn, trong tay còn có một chiếc loa lớn, nói: "Các vịtuyển thủ xin chú ý, chúng ta có thêm một người dự thi nữa!"

Nó gật đầu với Liễu Bình, nói: "Ngươi có ba phút tiến hành ẩn núp, trong quátrình này, tất cả mọi người đều sẽ che mắt lại."

Nói xong, nó đã lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.Hiện tại.Chỉ còn lại Liễu Bình đứng một mình tại nơi đây.Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.Từ trong lò sưởi âm tường truyền ra những tiếng lốp bốp của củi khô bị đốtcháy, trên bàn còn có vô số đồ ngọt thơm ngào ngạt.Như vậy...

Mình phải núp ở nơi nào đây?

Liễu Bình trầm ngâm, bỗng đưa tayquạt cho chính mình một bộp tai.Đáng chết!

Suýt nữa thì bị đám Yêu tinh này ảnh hưởng.Núp cái lông ấy mà núp!

Nếu như mình thật tham gia trận chung kết bịt mắttrốn tìm ở nơi này, mấy ngàn năm chỉ nhoáng cái đã qua, Thần trụ Luyện Ngụccũng sẽ bị hủy diệt.Không được!

Mình phải nghĩ cách kết thúc trận đấu này!

Giọng nói của ThượngĐế vang lên: "Nhớ kỹ, ngươi không thể làm hỏng thịnh hội của Yêu tinh, nếukhông các ngươi sẽ trở mặt thành thù."

"Vậy thì phương pháp chính xác là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Không ai có thể làm gì Yêu tinh cả..."

Trong giọng nói của Thượng Đế ẩn chứa sự bất đắc dĩ: "Hay là người cứ đi chơivới đám Yêu tinh này đi, ít nhất thì đám quái vật Ác Mộng sẽ không đi trêuchọc bọn chúng."

"Lão đang nói đùa đúng không."

Liễu Bình nói.Hắn đi tới đi lui trên tấm thảm.Một phút trôi qua.Liễu Bình bỗng dừng bước lại, nhỏ giọng nói: "Hiện tại điều cần làm nhất chínhlà làm cho trận chung kết này dùng lại."

"Không thể phá hoại cuộc tranh tài của bọn chúng, nếu không bọn nó sẽ rất tứcgiận."

ếThượng Đế nói."

Ta biết... ta muốn chiến thắng bọn chúng trong cuộc tranh tài bịt mắt trốn tìmnày, như vậy bọn chúng cũng không nói được lời nào."

Liễu Bình nói.Ánh mắt của hắn quét tới bốn phía, đồng thời kích hoạt "Kiến Văn Như Thần".Đáng tiếc...

Không có danh hiệu nào hiện lên trên hư không cả.Lại có thêm hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi không thể phát hiện Yêu tinh đang ẩn thân thông qua 'Kiến Văn NhưThần được.][Thường thường bởi vì không đủ trang trọng mà bọn chúng đã mất đi cơ hội đạtđược danh hiệu, thế nhưng bọn chúng cũng không thèm để ý tới điều này.]"Chiến thắng bọn chúng?

Chơi trốn tìm?

Điều này rất khó có khả năng, đâychính là ưu thế của chủng tộc bọn họ."

Nữ Tử Thần nói xen vào."

Ta biết...

Thế nhưng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể chiến thắng bọnchúng."

Liễu Bình nói."

Ngươi nghiêm túc à?

Bịt mắt trốn tìm là sở trường của lũ Yêu tinh này đó."

Đại Địa chi Mẫu cũng nói xen vào.Liễu Bình vỗ tay, nói: "Thế nhưng ta cũng có sở trường của mình..."

"Cái gì?"

Hai vị nữ thần cùng hỏi."

Hắn là tên lừa đảo."

Thượng Đế dùng giọng điệu thâm trầm để trả lời thay Liễu Bình."

Không, ta hiểu rõ bọn chúng, bọn chúng đều có tính trẻ con cả."

Liễu Bình cải chính.Ngay sau đó...

Vô số hoa tươi xuất hiện trong đại sảnh, ngay sau đó là hàng loạttiếng pháo mừng cùng vô số âm thanh reo hò.Liễu Bình đã từng thấy cảnh tượng liên hoan của lũ Yêu tinh, cho nên khi chếtạo ra cảnh tượng này cũng ra dáng.Lại nghe được một giọng nói của một Yêu tinh vang lên: "Hiện tại, tất cả Yêutinh đều đã mất đi tư cách tranh tài bởi vì đã phạm quy, chỉ còn lại một vị cuốicùng."

"Tới tận bây giờ, nó vẫn chưa hiện thân, chúng ta cũng không thể tìm được nó!"

"Ra đi, quán quân của cuộc tranh tài năm nay!"

Tiếng hoan hô càng nhiệt liệt hơn.ề ềNgay cả một giây đều không tới...

Từng Yêu tinh đều chui ra khỏi các ngõngách trong đại sảnh này."

Ta là quán quân?"

Bọn chúng cùng hô lên.Trong hư không, từng tiếng hỗn loạn và ồn ào xuất hiện, đó là những tiếng cườichế giễu của đám Yêu tinh đang xem tranh tài.Yêu tinh váy lục nhảy ra, xua tay nói: "Mấy tên tự mình nhảy ra này, các ngươiđã bị phát hiện, hiện tại đã bị đào thải khỏi trận chung kết này!"

Đám Yêu tinh trong đại sảnh ủ rũ cúi đầu bay vào hư không, rời khỏi sân thiđấu."

Ba vị tuyển thủ còn lại, xin hãy tiếp tục trận tranh tài!"

Yêu tinh váy lục hô lên.Nàng ta giơ ngón tay cái với Liễu Bình, nhỏ giọng nói: "Quá đặc sắc, lừa đảo vôsi."

"Còn lại cũng không dễ tìm."

Liễu Bình nói."

Dựa theo quy tắc, ngươi chỉ còn lại năm giây để ẩn núp, nhanh đi!"

Yêu tinh váy lục nói."

Cái gì, chỉ còn lại năm giây thôi à?"

Liễu Bình hỏi."

Nhanh ẩn núp đi!"

Yêu tinh váy lục nói với giọng lo lắng.Bỗng nhiên, một cánh tay xuất hiện từ phía dưới mặt thảm, tóm chặt lấy châncủa Liễu Bình."

Tìm được người rồi!

Ai bảo người hả hê như vậy, ha ha!"

Tên Yêu tinh kia nói với giọng đắc chí.Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, khen ngợi: "Ấn núp quá tốt!

Ngay bên ngườita mà ta lại không thể phát hiện ra ngươi."

"Nhận thua đi!

Loài người!"

Yêu tinh nói."

Thế nhưng ngươi cũng bị phát hiện mà."

Liễu Bình nói."

Người bắt không tính... ta đã bắt được người, cho nên có thể ẩn núp lại một lầnnữa."

Yêu tinh nói.ắ"Ai nói ngươi đã bắt được ta?"

Liễu Bình cười hỏi.Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hóa thành hư vô, biến mất không thấy gì nữa.Hóa ra đây chỉ là ảo ảnh mà hắn thả ra mà thôi!

Tên Yêu tinh kia ngẩn người.Yêu tinh váy lục phản ứng cũng rất nhanh, lập tức quát: "Tự ngươi nhảy ra, lạikhông thể bắt được người ẩn núp, ngươi đã bị loại!"

"Cái gì?

Tại sao lại như vậy!"

Vì Yêu tinh kia nói với vẻ kinh hãi.Hư không bốn phía truyền tới tiếng vỗ tay như sấm, không ít Yêu tinh xem trậntranh tài đều vỗ tới mức đỏ cả tay.Thậm chí còn có Yêu tinh khen ngợi: "Một tên lừa đảo vô si chân chính!

Ta đãrất lâu không gặp được một tên lừa đảo lợi hại tới như vậy rồi!"

"Đúng vậy!

Quá hèn hạ!"

Những tên Yêu tinh khác hùa theo.Yêu tinh váy lục giơ cao tay lên, ra hiệu tất cả yên tĩnh, lớn tiếng nói: "Chỉ cònlại hai vị tuyển thủ cuối cùng!"

"Trận tranh chức quán á quân bắt đầu!"

Tất cả âm thanh đều biến mất.Chỉ còn lại hai vị tuyển thủ cuối cùng!

Một người trong đó đương nhiên là LiễuBình, một tên khác là một Yêu tinh vẫn chưa từng xuất hiện.Tới cùng ai sẽ chiến thắng trận tranh tài này đây?

Toàn bộ đại sảnh đều khôiphục yên tĩnh một lần nữa.Thế nhưng hư không xung quanh lại xuất hiện các hiện tượng vặn vẹo vô hình.Đó là bởi vì trận tranh tài quá đặc sắc và khẩn trương, làm cho cảm xúc củakhông ít Yêu tinh trở nên kích động, ngất đi, rồi được vận chuyển ra khỏi ghếkhán giả.-------Chương 1056: Đại nhân... tha mạng!Thế giới đổ nát.Bầu trời bỗng tách sang hai bên.Một bóng hình khổng lồ như núi rơi xuống một cách nhẹ nhàng, đứng trên mộtthành thị đổ nát nào đó.Yêu tà chủng - Thể ký sinh thi thể Thần linh!

Nó điều khiển thi thể Cổ Thần,quỳ một chân trên đất, nói với giọng kính cẩn: "Các hạ, chính là ở nơi này."

Nơi sâu trong bầu trời, một bóng hình khác chầm chậm rơi xuống.Đây là một tồn tại tương tự loài người, thế nhưng toàn thân nó lại tản ra ánhsáng màu đen, phía sau có vô số cánh tay khác biệt.La Vương Ác Mộng!

Thể ký sinh thi thể Thần linh lại dẫn vị Chúa tể Ác Mộngnày tới thế giới đổ nát."

Nó nói muốn tìm ta gây chuyện sao?

Ngươi xác định nó đã nói như thế chứ?"

La Vương Ác Mộng cười lạnh hỏi."

Đúng vậy, các hạ, ta đâu dám lừa ngài chứ?

Ngài chỉ cần dùng một pháp thuậttùy ý là có thể ***** ta rồi."

Thể ký sinh thi thể Thần Linh nói."

Không sai..."

La Vương Ác Mộng quan sát bốn phía, nói: "Cái tên rác rưởi kia lại dám có ýxấu đối với ta, xem ra đã quá lâu ta không ***** tồn tại ngang cấp rồi, tớimức tất cả mọi người đều quên đi thực lực của ta."

Ầm...Một luồng khí tức hủy diệt từ trên người nó tràn ra, hóa thành gió bão, thổi vềphía bốn phương tám hướng.Tất cả mọi vật khi bị gió thổi trúng đều hóa thành bột mịn.Mặt đất bắt đầu lâm vào hủy diệt."

Các hạ, trước đó nó ở nơi này, thế nhưng bây giờ đã chạy."

Thể ký sinh thi thể Thần linh nói."

Không sao, ta tiêu diệt thế giới này trước, rồi đi tìm nó sau cũng được."

La Vương Ác Mộng giơ tay lên.Một quả cầu ánh sáng màu đen hiện lên trong lòng bàn tay của nó, tản ra khí tứcvô cùng kinh khủng.Nó đang định ném quả cầu ánh sáng này về phía mặt đất, bỗng nhiên dị biếnxuất hiện...

Mọi thứ xung quanh đều ngang trệ lại.ế ố ế ềHư không hiện ra từng vết rách, giống như cả thế giới này thậm chí mọi thứ đềutiến vào trạng thái sụp đổ vậy.La Vương Ác Mộng giật mình, cúi đầu quan sát, cũng thấy trên người mìnhxuất hiện rất nhiều vết nứt."

Tất cả pháp tắc đều muốn xé rách ta... tại sao chứ..."

Nó bỗng tỉnh táo lại, lập tức thu hồi quả cầu hắc ám trên tay.Hầu như cùng lúc đó.Mọi vết rách trong hư không đều khôi phục như ban đầu.Mọi thứ đều khôi phục nguyên dạng.La Vương Ác Mộng lại cúi đầu quan sát thân thể của mình.Thân thể của nó vẫn tốt, không chút vết rách."

Vừa rồi là do pháp tắc Thời Gian, Không Gian, Nhân Quả và Vận Mệnh cùngra tay với ta...

Xem ra thế giới này rất quan trọng, nếu như ta hủy diệt nó, mìnhcũng sẽ xong đời."

La Vương Ác Mộng nói với vẻ suy tư."

Đại nhân, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"

Thể ký sinh thi thể Thần Linh hỏi.La Vương Ác Mộng liếc nhìn nó, bỗng có một cái tay dài từ phía sau duỗi ra,xuyên thủng đầu của Thể ký sinh, rồi vòng lại, đè lên đầu của nó."

Đại nhân... tha mạng!

Lời ta nói đều là thật cả!"

Thể ký sinh thi thể Thần Linh kêu rên.Vẻ mặt La Vương Ác Mộng ngày càng vặn vẹo, nói với giọng căm hận: "Khốnkiếp!

Tứ đại pháp tắc đó!

Chỉ cần làm sai một chuyện thôi, bọn chúng sẽ lấymạng của ta!

Điều này đều do ngươi ban tặng cả!"

Bụp!

Đầu của Thể ký sinh bị bóp nát.Rất nhiều tay dài từ phía sau La Vương Ác Mộng duỗi ra ngoài, như từng luồngsáng hắc ám, xuyên thủng toàn bộ thi thể Thần Linh.Vừa đối mặt.Thể ký sinh thi thể Thần Linh vô lực phản kháng, bị đánh tan ngay lập tức.Cuối cùng, một cánh tay dài lấy đi một hạt trái cây rất đẹp từ trong thi thể ThầnLinh, giơ lên cao..."

Đại nhân, ta sai rồi, xin hãy cho ta một cơ hội!"

Hạt trái cây khẩn cầu.La Vương Ác Mộng lạnh mặt, trầm giọng nói: "Hiện tại xem ra, ta cũng khôngbiết người là người hầu của nó, hay thật sự muốn hiệu trung với ta, thế nhưngcó một chuyện không thể sai được..."

ắ ÁCánh tay dài màu đen nắm chặt hạt trái cây, đưa tới trước mặt La Vương ÁcMộng.Nó mở miệng, hút hạt trái cây vào, chậm rãi nhai nuốt.Thể ký sinh thi thể Thần Linh, chết.La Vương Ác Mộng liếc nhìn bốn phía, phạm vi trong vòng mấy chục ngàn câysố đều bị khí tức lực lượng của mình quét sạch, hóa thành một vùng bằng phẳngmênh mông vô bờ.Trừ cái đó ra.Không còn cái gì nữa cả.Nó đang cảm thấy ngỡ ngàng thì một cảm giác vô cùng đau nhức từ trong cơthể truyền tới."

A..."

La Vương Ác Mộng hét thảm, xông lên bầu trời, lại bị lực lượng vô hình côngkích mấy chục lần...

Âm!

Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc xuất hiện.La Vương Ác Mộng bị lực lượng vô hình đánh trúng, lại rơi trên mặt đất, tạothành một cái hố lớn.Nó dần dần bò lên từ trong hố, lại lơ lửng giữa không trung."

Làm cho con người đau đớn từ sâu trong lòng... tứ đại pháp tắc bị điên rồisao?"

"...

Thế giới này là sao đây?

Không được, ta phải tra tìm một lần."

La Vương Ác Mộng nhắm mắt lại.Vô số cánh tay màu đen từ sau lưng nó duỗi ra, xông lên bầu trời, lan tràn khắpbốn phương tám hướng, dần dần bao phủ toàn bộ thế giới.Hồi lâu sau...

Nó mở mắt ra, lộ ra vẻ suy tư: "Ta thay đổi địa hình thế giới, đãgặp phải sự cắn trả mãnh liệt như vậy rồi... thế nhưng là vì sao cơ chứ?"

Thân hình La Vương Ác Mộng hơi lóe lên, xuyên qua mấy chục ngàn cây số,tới một dãy núi và hẻm núi."

Tứ đại pháp tắc đã phong ấn nơi này lại... có vẻ như ta đã làm cái gì đó, đểtrong này nhất định phải sinh ra một kết quả, nếu không ta sẽ không thể rờiđi..."

Nó tìm một hòn đá mà ngồi xuống.Yên lặng chờ đợi một chuyện nào đó diễn ra.-------Chương 1057: Người mật báo chết!Ở một nơi khác."

Ta có thể nhận thua được không?"

Liễu Bình đứng tại góc tường, âm thầm hỏi."

Không được, ngươi không có bất cứ lý do chính đáng nào để nhận thua cả, làmvậy tương đương với việc phá hoại một trận tranh tài đặc sắc, đám Yêu tinh sẽcoi thường ngươi."

Thượng Đế nói.Liễu Bình thở dài với vẻ bất đắc dĩ.Một khi bị Yêu tinh coi thường, bọn chúng chắc chắn cũng không muốn tớigiúp đỡ chính mình."

Thế nhưng phải làm cách nào mới có thể tìm tới tên Yêu tinh kia đây?"

Hắn bắt đầu nghĩ cách.Đại Địa chi Mẫu nói: "Ta có thể tìm kiếm mọi thứ trên mặt đất, Tử Thần có thểloại bỏ tất cả vật sống, Thượng Đế sẽ biết mọi manh mối, nếu như cả ba chúngta liên thủ với nhau, có lẽ sẽ có hi vọng tìm tới nó."

"Thế nhưng Yêu tinh có một loại bản lĩnh rất kỳ lạ, bọn chúng thường làm nũngvới tất cả các pháp tắc, nhiều khi, pháp tắc cũng sẽ nhường bọn chúng... nói nhưvậy, coi như chúng ta liên thủ với nhau cũng không tìm tới nó."

Thượng Đế nói: "Trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trừ khi trên người người có vật phẩm nào đó của Yêu tinh, như vậy mới có thểtriệt tiêu việc làm nũng của bọn chúng."

Thượng Đế nói."

Ta có."

Liễu Bình nói.Ngay sau đó...

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Chú ý!][Tuyến thời không sắp bị phá hoại.][Ngươi cần phải loại bỏ vật cản, đảm bảo tuyến thời không mà người thiết kế ănkhớp với tương lai.][Năm giây sau, tứ đại pháp tắc sẽ cưỡng chế người tiến hành công việc loại bỏvật cản này, nếu không người sẽ bị xóa bỏ!]ễ ấ ẳLiễu Bình thất thanh hỏi: "Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ có chuyện gì đã xảy ratại thế giới kia rồi?"

Một giây sau...

Hắn biến mất khỏi lâu đài của Yêu tinh.Thế giới đổ nát.Lóe lên.Liễu Bình xuất hiện trên đồng bằng mênh mông vô bờ."

Thành thị đã không còn tồn tại... do kẻ nào làm?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Liễu Bình, cẩn thận."

Thượng Đế nói.Liễu Bình bỗng quay đầu lại.Một tên quái nhân toàn thân hắc ám lơ lửng giữa không trung, đang nhìn mìnhvới ánh mắt rất kỳ quái.La Vương Ác Mộng!

Tại sao nó lại đi tới thế giới này?

Xem ra cái tên Thể kýsinh ngu xuẩn kia đã làm ra lựa chọn."

Ngươi là ai?"

La Vương Ác Mộng hỏi với vẻ ngạc nhiên."

Ngươi đoán xem?"

Liễu Bình lưu lại ảo ảnh tại chỗ, cả người chui vào trong hư không, chậm rãi lùivề phía sau.La Vương Ác Mộng cười gằn nói: "Thử một lần lại nói."

Một cánh tay rất dài từ sau nó duỗi dài ra, đâm xuyên ảo ảnh của Liễu Bình."

Ảo ảnh Kỳ Quỷ rất không tầm thường, thậm chí ngay cả ta đều mắc lừa, nhưvậy, chân thân của ngươi cũng không xa mới đúng..."

Mấy trăm cánh tay từ phía sau La Vương Ác Mộng duỗi ra, liên tục kết các loạithủ ấn khác nhau."

Tất cả ảo ảnh, diệt!"

Nó hét lón.Gợn sóng vô hình từ trên người nó tản ra, làm cho mọi thứ ẩn nấp trong hưkhông đều hiện hfinh.Thế nhưng không có Liễu Bình.La Vương Ác Mộng ngạc nhiên nói: "Không thể nào!

Chỉ là một phàm nhân màthôi, tại sao lại có thể biến mất trước mặt ta được?"

Tại một nơi cách sau lưng nó khoảng vài chục mét.Liễu Bình yên lặng đúng nơi đó, rút Bách Nạp đao từ bên hông ra.ắ ắTùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi trang bị danh hiệu "Tội Ngục Quân Vương.][Dựa vào năng lực của danh hiệu này, khi người thoát khỏi ánh mắt của đámquái vật Ác Mộng, bọn chúng sẽ không thể cảm ứng được hành tung củangươi.][Ngoài ra [Xin hãy nhanh chóng uốn nắn lại thế giới này, nếu không sự sai lầmgiữa nó và tương lai sẽ càng lúc càng lớn."

Liễu Bình hít một hơi thật sâu.Mình chỉ có một chiêu đao thuật Kỳ Quỷ Vương cấp: Xà Phụ chi Vẫn có thể sửdụng.Không biết có thể xử lý đối phương hay không, đại khái là không được, thếnhưng mình cũng nhất định phải lên.Hắn nắm chặt đao trên tay...

Ai ngờ La Vương Ác Mộng cũng cảm ứng đượcđiều gì đó, cũng đứng tại chỗ triển khai tư thế, quát khẽ: "Yểm Thắng LuânDiệt!"

Tất cả cánh tay màu đen sau lưng nó đều dựng thẳng lên, cùng tạo thành cùngmột thủ ấn.Bóng đêm vô biên như là bông tuyết, liên tục hiện lên trong hư không, ngưngkết tại vô số bàn tay của nó."

Cẩn thận, đây là một chiêu thức Kỳ Quỷ loại bị động, trong nháy mắt bị đánhtrúng có thể phản kích ngay lập tức, cho dù ngươi có danh hiệu cũng không kịpẩn núp."

Thượng Để nói."

Vậy cũng phải đánh."

Liễu Bình nói.Hắn dùng hai tay nắm chặt Bách Nạp đao, bắt đầu khởi động mọi lực lượng trênngười hắn.La Vương Ác Mộng cũng là như thế.Một người một ma, đều ngừng thở, yên lặng chờ đợi thời điểm giao thủ.Một giây...

Hai giây...

Ba giây.Liễu Bình giơ cao Bách Nạp đoa.Hắn dự định ra tay!

La Vương Ác Mộng cũng cảm ứng được, vẻ mặt nghiêmtúc hợp hai tay lại cùng nhau.Tất cả bông tuyết hắc ám đều hòa tan thành nước sôi trào, như được ngọn lửabao phủ quanh người nó vậy, chờ đợi một đòn trời giáng sắp xuất hiện.Ngay sau đó...

Hư không bỗng chấn động.Một Yêu tinh váy lục nhảy ra, dùng giọng điệu vô cùng vui mừng và hưng phấnhét lớn: "Căn cứ một điều luật nào đó trong 33 triệu điều luật của luật pháp Yêuế ểtinh mà xét, nếu như tuyển thủ dự thi rời khỏi hiện trường tranh tài mà khôngphải do ý định của tuyển thủ đó, đấu trường của trận tranh tài này sẽ kéo tới vịtrí hiện tại của tuyển thủ đó!"

"Các ngươi hãy cùng dự thi đi!"

"Chúng ta có thêm một vị Chúa tể Ác Mộng dự thi...

đây đúng là bước ngoặt vĩđại nhất của cuộc tranh tài lần này!"

"Các tiên sinh, các nữ sĩ..."

"Chúng ta sẽ gặp lại ngay sau khi quảng cáo!"

-------Chương 1058: Yêu cầu của Tứ Đại pháp tắc!Không khí túc sát không còn sót lại chút nào.Kèm theo một bầu không khí kỳ quái mà không ai biết vì sao lại triển khai, mộtrồi một âm thanh mỏng manh không ngừng vang lên trong hư không: "Thật tốtquá."

"Tuyển thủ hoàn toàn mới, vừa nhìn là biết tên này là tuyển thủ có thực lực."

"Nếu nó tham gia thì ta đặt cược mười viên kẹo chocolate mật ong là nó có thểkiên trì hai năm không bị tìm được."

"Hai năm?

Ta cá là mười năm!"

"Càng ngày càng thú vị, được rồi, đi tiểu tiện trước đi, lát nữa tới đón xem."

"Cùng đi!"

Mộng Yểm La Vương cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía thân thể nhỏ bénhư con kiến trong hư không kia.- - Đó là một yêu tinh nho nhỏ mặc váy xanh..Giờ phút này, yêu tinh váy xanh đang giữ một thẻ bài lên cao, trên đó có viếthàng chữ "Phiên bản đổi mới, nhân vật mới gia nhập".Khóe mắt Mộng Yểm La Vương giật giật."

Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Nó hỏi.Yêu tinh váy xanh nói nhỏ một câu: "Pháp tắc ở nơi này đều hung dữ lắm á,không phải ta uy ***** ngươi ––nếu ngươi không gia nhập thì có lẽ sẽ chết đó."

"Không!"

"Ta biết các ngươi thích chơi trốn tìm, nhưng ta tuyệt đối không tham gia!"

Mộng Yểm La Vương ngửa mặt lên trời mà giận dữ hét."

Vì sao?"

Yêu tinh váy xanh tủi thân mà hỏi."

Ta là mộng yểm của chúng sinh, là kẻ hưởng dụng linh hồn được thu hoạch, làchúa tể Ác Mộng làm cho ý chí của vô số thế giới sợ hãi và run rẩy!

Ngươi bảota chơi trốn tìm với các ngươi?"

Mộng Yểm La Vương lạnh lùng nói.Tầng tầng lớp lớp sóng khí bộc phát từ trên người nó, xông lên không trung,hình thành gió lốc thật lớn.Thân thể Mộng Yểm La Vương trở nên càng lớn, cứ như sắp làm rách cả bầutrời.Đột nhiên.Trong hư không chung quanh lặng lẽ xuất hiện vết rạn dày đặc.ế ể ắ ầThậm chí có vài vết rạn đã lan tràn tới người Mộng Yểm La Vương, bắt đầulàm thân thể nó bong ra -- Thống khổ to lớn làm nó lập tức co rụt trở lại.Trong nháy mắt.Thân thể nó trở lại giống như người bình thường, "Muốn tham gia không?"

Ý cười trên mặt yêu tinh váy xanh đã lạnh đi, cuối cùng hỏi."

Ta chính là ——"."

Đi chết đi, mặc kệ ngươi."

"Từ từ!"

"Hừm?"

"Ta gia nhập là có thể sống đúng không?"

Mộng Yểm La Vương nhịn không được mà hỏi."

Trước khi trận chung kết trốn tìm kết thúc thì có lẽ không thành vấn đề, dù saocác pháp tắc cũng rất hoang mang, không biết nơi này và tương lai liên kết vớinhau như thế nào -- nhưng chúng yêu cầu người phải tham gia, có biết không?"

Yêu tinh váy xanh nói.Mộng Yểm La Vương nhìn nhìn đối phương.Vết rách trong hư không dày đặc, nhưng trên người đối phương lại lành lặnkhông tổn hao gì."

Ta gia nhập."

Nó cắn răng mà nói."

Ngươi có ba phút để trốn, ba phút sau, các ngươi sẽ bắt đầu tránh né đốiphương, hơn nữa phải bắt lấy đối phương -- bắt đầu tính giờ!"

Yêu tinh váy xanh nói.Mộng Yểm La Vương lui về phía sau ra vài bước, lập tức không thấy tăm hơiđâu nữa.Làm một chúa tể Ác Mộng cường đại, nó đã từng tham dự vô số cuộc chinhchiến, tất nhiên là có một số phương pháp chuyên để che giấu bản thân."

Ba phút đã đến!"

Yêu tinh váy xanh lớn tiếng quát lên: "Trận chung kết lần này có tổng cộng bavị tuyển thủ dự thi, bọn họ lần lượt là yêu tinh, nhân loại và chúa tể MộngYểm!"

"Cuộc thi bắt đầu lần nữa!"

Nói xong, nàng lấy ra một đống bắp rang từ hư không rồi ăn từng ngụm từngngụm.Liễu Bình trốn trong hư không, âm thầm quan sát tình cảnh này.Bắt đầu từ vừa rồi, tình thế vẫn luôn biến hóa.ầ ắ ầ ổ ể ÁBan đầu, hắn cần đuổi đi hoặc diệt trừ chúa tể Ác Mộng kia thì hai ngàn nămquá khứ và tương lai mới có thể duy trì ổn định ban đầu.Nhưng hiện tại, yêu tinh gia nhập.Trong hư không, mọi tồn tại đều biết, một khi yêu tinh tham dự chuyện gì thì tấtcả đều lập tức trở nên không giống.Đây là một luật sắt.- - Chưa bao giờ có ngoại lệ.Cho nên hiện tại quy tắc đã biến thành: Chỉ cần không tham gia cuộc thi trốntìm của yêu tinh thì sẽ bị Tứ Đại pháp tắc tổn thương.Thượng để bỗng cất tiếng nói: "Người phát hiện không?"

"Phát hiện,"Liễu Bình bình tĩnh nói, "Yêu tinh đang nói dối, chúng cũng phát hiện Tử Đạipháp tắc chuyển hướng -- hiện tại cả chúng cũng không thể thoát thân."

"Tứ Đại pháp tắc đã bắt đầu tự động vận chuyển, chúng nhận định một loại kếtnối giữa quá khứ và tương lai, có thể bảo đảm tất cả mọi chuyện không xảy rasự cố."

Thượng đế nói."

Khó trách chúng không cho phép Mộng Yểm La Vương từ chối."

Liễu Bình bừng tỉnh mà nói.Vừa dứt lời.Yêu tinh mặc váy xanh kia xuất hiện chung quanh Liễu Bình, nhìn đông nhìntây rồi nói: "Người dự thi nhân loại, ngươi ở đâu?"

"Ta ở đây."

Liễu Bình nói.Hắn mở ra một tầng đặc hiệu hư ảo, làm đối phương tiến vào vị trí ảo ảnh củahắn."

Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Hình như chúng ta đều bị kéo vào sự kiện vô cùnglong trọng này rồi, nếu không đạt thành hiệu quả nào đó thì Tứ Đại pháp tắc sẽkhông vừa lòng."

Yêu tinh váy xanh nói."

Tìm ra chúa tể Ác Mộng, sau đó ta và một tuyển thủ khác quyết đấu, cuộc thithuận lợi kết thúc ––làm như vậy thì có lẽ các ngươi sẽ rời đi được."

Liễu Bình nói."

Chỉ sợ không được, các pháp tắc nói hai ngàn năm sau chúng ta vẫn ở chỗ này-- chúng ta phải luôn ở lại chỗ này đến hai ngàn năm sau!"

Yêu tinh nói.Liễu Bình giật mình.Một ý niệm bỗng lướt qua trái tim hắn.ỗ ế ốYêu tinh phải ở lại chỗ này đến hai ngàn năm?

Như vậy, rốt cục đã xảy ra cái gìmà làm chúng luôn phải ở lại?

Trừ phi -- Trừ phi là nguyên nhân kia!

Liễu Bìnhlấy tay vỗ đầu, thở dài và nói: "Xem ra chuyện này phiền phức rồi."

"Phiền phức thế nào?"

Yêu tinh váy xanh hỏi.Hai người bỗng cùng khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Chỉ thấy sâu trong không trung hiện ra một phi thuyền vũ trụ thật lớn, đang laovút xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh.Phi thuyền nhanh chóng đáp xuống đất, mở cửa khoang ra.Một rồi lại một chức nghiệp giả nhân loại xuất hiện trên mặt đất."

Toàn thể tập hợp!"

Chức nghiệp giả cầm đầu mang dáng vẻ tướng quân lớn tiếng mà nói: "VìMộng Yểm La Vương các hạ vĩ đại, chúng ta phải bắt đầu thống trị toàn bộ thếgiới, đào ba thước đất cũng phải tìm ra hai kẻ địch đang nấp kia, đều nghe rõchưa?"

"Rõ!"

Mọi người lớn tiếng đáp lại.-------Chương 1059: Gia nhập cuộc thi đi!Đám người bắt đầu lu bù công việc, chuẩn bị chinh phục toàn bộ thế giới.Yêu tinh như suy tư gì mà nói: "Thú vị, nó thì nấp đi, lại phải rất nhiều thủ hạđến chiếm lĩnh thế giới này, điều này có thể bảo đảm nó không bị tìm ra, đồngthời gây áp lực tâm lý đối với các ngươi."

Liễu Bình lấy tay che mặt, thở dài và nói: "Thật ngại quá, chỉ sợ trận chung kếttrốn tìm này không kết thúc trong thời gian ngắn được."

"A?

Thật sự sẽ xuất sắc như vậy à?"

Yêu tinh hứng thú bừng bừng mà hỏi."

Ta đoán có lẽ là ——".Liễu Bình còn chưa nói xong thì đã nghe thấy trên không trung truyền đến mộtgiọng nói tràn đầy sát ý: "Mộng Yểm La Vương!"."

Ta biết người ở thế giới này, cút ra đây!"

"Người đoạt linh hồn trong ba thế giới của ta, nếu ngươi không giao ra thì ta sẽhủy diệt thế giới này, ép người đi ra!"

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Yêu tinh váy xanh nhịn không được mà nói: "Đây chính là một chúa tể ÁcMộng khác, nó muốn hủy diệt thế giới này sao?"

"Không, nó cũng xong rồi."

Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, trên không trung truyền đến một tiếng hét thảm.Chỉ thấy một bóng xám như sao băng rơi xuống từ không trung, va chạm vàomặt đất diện tích rộng lớn vô ngần."

Gặp quỷ, thế giới này là sao thế này?"

Âm thanh kia lại vang lên, sau đó bỗng la hoảng: "Đây là tình huống gì!

Vì saoTứ Đại pháp tắc giam cầm thế giới này!"

"Đi thôi, lại có một chúa tể Ác Mộng khác muốn gia nhập cuộc thi."

Liễu Bình đờ đẫn nói."

Hình như thật sự là vậy."

Yêu tinh váy xanh nói.Nàng chà xát tay, thân thể xoay tròn rồi rời khỏi nơi đó, xuyên qua mấy trămdặm, đến vị trí của quái vật kia."

Yêu tinh!

Ngươi muốn làm gì?"

Chúa tể Ác Mộng kia kinh ngạc hỏi.ố ế ố"Này, người muốn chết hay là sống?"

"Cái gì?"."

Muốn sống thì tới trốn tìm nha!"

Yêu tinh váy xanh lớn tiếng mời gọi."

Ta chính là..."

Nói còn chưa dứt lời thì đã tuôn ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.Liễu Bình có chút bất ngờ."

Phát hiện không?"

Thượng để hỏi."

Có, Tứ Đại pháp tắc đang trở nên càng kiên quyết."

Liễu Bình nói."

Bởi vì chúng đã nhận định phương thức liên kết giữa quá khứ và tương lai, cóthể bảo đảm tất cả mọi chuyện trong tương lai sẽ không thay đổi."

Thượng đế nói.Lại một tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào vang lên."

Gia nhập cuộc thi đi!

Chỉ cần người gia nhập cuộc thi trốn tìm của chúng ta thìcó thể sống sót."

Yêu tinh tiếp tục khuyên nhủ."

Ta tham gia!

Ta tham gia!"

Vị kia chúa tể Ác Mộng nói."

Thật tốt quá!"

Yêu tinh váy xanh vui vẻ nói.Nàng bỗng chú ý thấy Liễu Bình đang lặng lẽ vẫy tay với nàng."

Làm sao vậy?"

Yêu tinh váy xanh lộ ra vẻ mặt không hiểu.Liễu Bình suy ngẫm một chút, sau đó tiện tay ngưng kết ra một trang giấy hưảo, để nó bay đến trước mặt yêu tinh váy xanh.Yêu tinh váy xanh nhận lấy rồi quan sát, chỉ thấy trên đó có viết hai hàng chữnhỏ: "Để nó giới thiệu bạn bè tới tham gia."

Một tháng sau.Trên không trung bay tới đội hình gồm một hàng mười hai chiến hạm tinh tế.Trong đội hình hàng loạt chiến hạm vang lên một giọng nói điện tử: "Tướngquân, chúng ta sắp đến chiến trường."

Một giọng nói trầm thấp theo đó mà vang lên: "Rất tốt, tất cả các thành viênchuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nơi này đã trở thành chiến trường giết chóc trongề ếtruyền thuyết."

"Các chiến sĩ anh dũng, nhớ kỹ, đây là thời khắc phụng hiến tất cả cho chủnhân."

"Nhất định chủ nhân đang ở trên vòm trời, nhìn các ngươi chiến đấu hăng hái!"

"Chúng ta phải ––"Lời còn chưa dứt, trên mặt đất bỗng hiện ra từng ánh hào quang mãnh liệt,xuyên thấu trời xanh trực tiếp lao về hướng đội hình chiến hạm."

Đổ bộ!"

Tướng quân điên cuồng hét lên.Trên tất cả chiến hạm dâng lên từng cái chắn hào quang, bảo hộ chiến hạm laoxuống phía dưới.Lại một trận chiến đã mở màn.Trên mặt đất.Phía bên kia.Trên một ngọn núi lớn cách chiến trường mấy trăm dặm.Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, nhận lấy một khối điểm tâm do yêu tinh váyxanh đưa qua, ném vào miệng rồi nói: "Thật sự không có chúa tể Ác Mộng kháctới?"

"Đúng vậy, nghe nói có thể tới đều tới rồi."

Yêu tinh váy xanh đưa ánh mắt sùng bái nhìn về phía hắn.Tuy rằng cuộc thi trốn tìm vẫn luôn rất được các yêu tinh hoan nghênh, nhưngtừ trước tới bây giờ chưa từng được tổ chức long trọng đến mức này.Đây không còn là buổi hội lớn của một mình yêu tinh nữa.Hiện giờ nó thật sự vượt qua giới hạn chủng tộc, trở thành cuộc thi siêu cấp liênquan đến quá khứ và tương lai, đến chư thiên vạn giới, đến an nguy của tất cảchúng sinh!

Tất cả những điều này đều là nhờ nam nhân trước mặt ban tặng --Đây là một nam nhân trời sinh đã làm chuyện lớn!"

Xem ra nhận số dự thi đã không sai lệch lắm, kế tiếp để chúng trốn đi cho kỹrồi tự tìm kiếm nhau thôi."

Liễu Bình nói."

Tốt, ngươi cũng muốn bắt đầu trốn sao?

Chỗ ta còn có một cuộc phỏng vấnđộc nhất vô nhị, là nhật báo yêu tinh phát tới, ngươi muốn trả lời một chútkhông?"

Yêu tinh váy xanh hỏi.Liễu Bình đứng lên, duỗi người và nói: "Chờ ta trở lại rồi nói sau -- ta phải đilàm chuyện khác."

Yêu tinh váy xanh ngây người, vội vàng xua tay và nói: "Từ từ, từ từ!

Ngươimuốn bỏ quyền rút khỏi cuộc thi à?"

"Đương nhiên không phải, ta muốn đi tìm nơi để trốn, dù sao đây cũng là mộtcuộc thi lớn xưa nay chưa từng có."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, vậy chờ cuộc thi kết thúc rồi mới phỏng vấn ngươi đi."

Yêu tinh váy xanh thở phào nhẹ nhõm và nói."

Được."

Liễu Bình khẽ mỉm cười, trực tiếp biến mất khỏi trước mặt yêu tinh váy xanh.Hắn chậm rãi bước đi trong vô số ảo giác, cứ đi mãi vào nơi hẻo lánh nào đó,thân thể bỗng khẽ động, bay lên trời, dần dần đến rìa của thế giới."

Ngươi phải rời khỏi nơi này?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, dù sao không ai biết ta đi rồi."

Liễu Bình nói."

Tứ Đại pháp tắc -- Sao chúng lại thả ngươi đi?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Là vì các chúa tể Ác Mộng, chúng phải làm lịch sử trống này sinh ra liên kếthợp lý với tương lai –– mặc kệ ta có ở đây không, mọi chuyện cũng sẽ luôn pháttriển như vậy, mãi đến hai ngàn năm sau."

Liễu Bình nói.Thượng đế cũng mở miệng nói: "Còn về Liễu Bình –– chúa tể Ác Mộng hắnsắm vai phải làm tiên phong vào hai ngàn năm sau, đi công kích Luyện Ngục vàVĩnh Dạ Thần Trụ ––nhiều chúa tể Ác Mộng cường đại như vậy thì dựa vào cáigì đến phiên hắn lên sân khấu?"

"Bởi vì ta không ở nơi này, cho nên ta có thể đi làm tiên phong, đây là giải thíchhợp lý nhất."

Liễu Bình nói."

Nói như thế thì Tứ Đại pháp tắc sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng mà -- Saongươi có thể rời đi?

Quy tắc cuộc thi yêu tinh không cho phép như vậy!"

Đại Địa chi Mẫu hoang mang nói.-------Chương 1060: Yêu cầu của Tứ Đại pháp tắc!Liễu Bình không trả lời, thân thể nhẹ nhàng nhảy về phía trước.Hư không lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đã đến rìa sân thiđấu, nếu lướt qua nơi này thì sẽ bị coi là từ bỏ thi đấu, các yêu tinh sẽ lập tứcphát hiện."

Liễu Bình lấy ra con dấu thuộc về yêu tinh từ trong ngực, hung hăng ấn một cáivào hư không.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Người sử dụng con dấuyêu tinh."

"Hiện giờ ranh giới quy tắc cuộc thi sẽ do tiểu tử đẹp trai Liễu Bình độc nhất vônhị tiến hành giải thích."

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bởi vì khi cuộc thi chỉ có ba người, ta giớithiệu một số lớn tuyển thủ dự thi, cho nên phải chờ đến khi cuộc thi chỉ còn batuyển thủ thì ta mới có thể trở về tiếp tục dự thi."

"Trên đây là điều khoản bí mật, chỉ có đương sự mới được biết."

Hư không lặng lẽ hiện ra một cánh cửa nhỏ bí ẩn.- - Đây là thông đạo đặc thùthuộc về điều khoản bí mật."

Thành lập."

Thượng để tán thưởng.Liễu Bình thu con dấu lại, bay ra thiên ngoại, thuận tiện quay đầu lại nhìn mộtcái.Thế giới phế tích... lại tràn ngập sinh mệnh thể sinh động lần nữa.Nhân loại, yêu thú, tinh linh, sinh mệnh nguyên tố, người khổng lồ, tinh linh...Vô số những chủng tộc đều đi tới thế giới này.Bọn họ đại diện cho các vị chúa tể Ác Mộng để tiến hành tìm tòi và chiến đấu.Tìm tòi là tìm các chúa tể Ác Mộng khác.Chiến đấu là đánh chết thủ hạ của các chúa tể Ác Mộng khác để mở rộng địabàn của chủ nhân.Tóm lại –– Một rồi lại một trận loạn chiến bắt đầu rồi.Khói thuốc súng tràn ngập không trung, khắp nơi đều là tiếng gầm rú, nếukhông có gì bất ngờ xảy ra -- Thẳng đến hai ngàn năm sau, khi Liễu Bình đi đếnnơi này, cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn.Còn về những chúa tể Ác Mộng đó...

Hắn còn mặc không nổi một bộ Ác Mộngchi Ủng, càng khỏi bàn đến chuyện giết chúng nó."

Lần sau trở về...

Hy vọng sẽ không giống vậy nữa."

Á ắ ễ ẳ ể ế ấÁnh mắt Liễu Bình trở nên sâu thẳm, thân thể khẽ động, biến mất vào sâu trongkhông trung.Trong thế giới không biết tên nào đó.Nơi này như vừa trải qua một trận đại chiến, cả thành thị nhìn tương đối tiêuđiều.Trên đường người đi thưa thớt.Gió lạnh thổi quét qua.Màn đêm rơi xuống.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian.Hắn thoáng cảm nhận bầu không khí chung quanh, sau đó nâng bước chân lênđi đến một kiến trúc rộng lớn.Đó là một quán bar.Xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy ánh đèn màu vàng cam sáng ngời vànhững bình rượu được đặt chỉnh tề, có đủ loại màu sắc rực rỡ ở bên trong.Có lẽ do trời quá lạnh, có lẽ là thời gian không đúng, tóm lại, quán bar chỉ có ítỏi vài người.Liễu Bình đẩy cửa đi vào.Lục lạc vang lên.Một nữ hầu đứng sau quầy bar, cúi đầu chùi ly rượu, mở miệng nói: "Hoannghênh ghé thăm!"

Liễu Bình lập tức đi đến trước quầy bar rồi ngồi xuống, nói: "Một ly nổi tiếngcủa các ngươi."

"Được, xin chờ một lát."

"Còn nữa, mời vị lão tiên sinh này một ly."

"A, được."

Liễu Bình quay đầu, nhìn về phía lão nhân bên cạnh.Lão đeo một bộ mắt kính tơ vàng, quần áo tinh xảo, vẻ mặt ôn hòa, đang xem tờbáo trong tay."

Người trẻ tuổi, lão già một chân đã bước vào phần mộ như ta không đáng mộtly rượu của ngươi."

Lão nhân cười nói."

Ngài đừng tự coi nhẹ mình."

Liễu Bình nói.Hắn trực tiếp đặt một phong thư trước mặt lão nhân.Lão nhân cầm lấy nó, thấp giọng thì thầm: "Mảnh đất giáp ranh quần tinh, trongquốc gia kề bên tan vỡ kia có cất giấu người mà người muốn kết bạn, nếu khôngố ể ầ ấmở rộng cửa lòng, có lẽ sẽ đưa tới vô số những hiểu lầm và tranh đấu, cho nênchân thành đối mặt đi, đây là cách duy nhất."

Đọc xong, lão thưởng thức tờ giấy và nói: "Đây là thuật pháp gì?"

"Giảng đạo –– đây là một loại sức mạnh bói toán ra đời nhờ dung hợp Thầnthánh và "Sáng tạo."

Liễu Bình nói."

Ngươi tìm ta là muốn làm gì?"

Lão nhân hỏi."

Ta muốn đối kháng Ác Mộng."

Liễu Bình nói.Đôi mày lão nhân giãn ra, nhưng lại lắc đầu nói: "Phàm nhân đối kháng ÁcMộng thì sẽ không có kết cục tốt."

Lúc này rượu được bung lên."

Kính ngươi một ly."

Liễu Bình nâng ly và nói."

Cảm tạ."

Lão nhân nâng lên rượu ly, chạm ly với hắn.Hai người uống một hơi cạn sạch.Liễu Bình buông ly rượu, trực tiếp trang bị danh hào "Tội Ngục Quân Vương"lên rồi mở miệng nói: "Ta nói thẳng, ta đã xử lý một chúa tể Ác Mộng, về sau sẽxử lý càng nhiều chúa tể Ác Mộng."

Lão nhân ngây người một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng quađỉnh đầu hắn."

Danh hào này thật hi hữu, ta chưa bao giờ gặp qua."

Lão nói."

Danh hào này không làm giả được, nó đại diện cho lời nói việc làm và quá khứcủa chúng ta, là huân chương được pháp tắc thừa nhận-- ta làm như vậy chỉ làmuốn người càng hiểu biết ta hơn."

Liễu Bình nói.Lão nhân cúi đầu và nói: "Nhưng thời đại thuộc về ta sớm đã kết thúc, nhữngchiêu trò của ta đã bị chứng nghiên cứu rõ ràng từ lâu, đều bị bỏ vào tập hợpthiết lập -- ta đã không có cách nào sinh ra uy ***** đối với chúng, chỉ có thể kéodài hơi tàn tại đây, ngươi rõ chứ?"

"Ban đầu chúng ta đều như thế."

Liễu Bình nói.Hắn nâng tay lên, để đối phương nhìn thấy từng chiếc nhẫn trên tay hắn.ắ ấ ầ ếLão nhân híp mắt và nói: "Mặt đất bị tàn phá và Tử Thần suy yếu, à, còn có mộtchúa tể tạo vật đã chết...

Thì ra người muốn góp thành Tứ Thánh Trụ, vậy có thểmặc chiến giáp của chúng vào."

"Chúng ta liên hợp lại thì nhất định có thể chiến thắng chúng."

Liễu Bình nói."

Nhưng đến lúc đó, người sẽ khác gì bọn chúng?"

Lão nhân hỏi."

Ta không ăn linh hồn."

Liễu Bình nói."

Mỗi một tồn tại mặc Ác Mộng chi Ủng vào đều nói như vậy, nhưng khi họ trởthành thế giới, họ hoàn toàn không muốn từ bỏ phương thức thu hoạch sứcmạnh như vậy, dù sao ăn người là thủ đoạn mạnh lên đơn giản nhất và trực tiếpnhất."

Lão nhân nói."

Ta sẽ không ăn người."

Liễu Bình lắc đầu và nói."

Con người là tham lam nhất, bản tính của các ngươi cất giấu tham lam vô tận,nếu các ngươi biến từ chúng sinh thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại thì ngườisẽ ăn luôn cả chúng ta."

Lão nhân nói."

Không đến mức vậy, ta còn có chút tự tin này."

Liễu Bình cười nói."

Ta là thần linh đời *****ên, trong dòng thời gian dài đằng đẳng, ta từng gặpquá nhiều quá nhiều cường giả, sau khi trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loạithì lập tức đắm mình trụy lạc, do đó trở nên vô cùng cường đại, trước nay khôngcó ai đối phó được với chúng."

Lão nhân nói."

Ta muốn giết sạch chúa tể Ác Mộng, cho nên đây là con đường nhất định phảiđi."

Liễu Bình nói.-------Chương 1061: Khảo nghiệm – Dục vọng cắn nuốtLão nhân thoáng do dự, lại ngẩng đầu liếc nhìn danh hiệu của hắn một cái, lúcnày mới nói: "Vậy thử đi, nếu ngươi có thể chịu đựng được khảo nghiệm kếtiếp, ta sẽ giúp người một tay -- Dù sao danh hào của người thật làm người tađau đầu, nếu không giúp ngươi thì luật nhân quả sẽ mang đến phiền phức cho ta-- "Danh hào này thật quá hiếm thấy, cho dù là ta cũng là lần *****ên nhìnthấy."

Lão nhịn không được mà cảm khái.Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn danh hào trên đầu mình một cái."

Tội Ngục Quân Vương""Hiệu quả một của danh hiệu: Tất cả chúng sinh có linh tính và thần linh đềucảm ứng được sức mạnh to lớn của ngươi, hơn nữa làm ra cống hiến tương ứngvì người nhằm đạt được công đức và tiến hóa cho bản thân, nếu không nhất địnhphải chịu tội nhân quả."

-- Nhằm vào chúng sinh và thần linh, danh hiệu này thật sự tương đối có uy lực."

Là khảo nghiệm gì?"

Liễu Bình hỏi.Lão nhân duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ hư không, rút ra một thẻ bài rồi đặttrên quầy bar.Liễu Bình nhìn lại thẻ bài kia, chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ vũ trụ hắc ám mênhmông vô bờ, một tinh cầu màu lam không ngừng chuyển động chung quanhbằng tinh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Thế giới chi khu."

"Thẻ bài biến ảo, thẻ bài thuộc về bộ bài Cổ thần."

"Sử dụng nó sẽ làm người biến thành một Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, ngườisẽ có được tất cả đặc thù và cảm giác của Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

"-- Đây là một cuộc khảo nghiệm, nếu người thất bại thì vị Cổ thần này sẽ lậptức rời đi, không bao giờ ôm hy vọng đối với ngươi."

"Bắt đầu!"

Liễu Bình mở mắt ra.Tất cả mọi thứ chung quanh đã biến mất tăm hơi.Hắn phát hiện mình đang đứng trong vũ trụ hắc ám, cúi đầu quan sát một tinhcầu màu lam.Một cảm giác rất kỳ dị nhộn nhạo trong lòng hắn.- -Hắn có thể làm chủ tất cảmọi thứ trên tinh cầu này.Không chỉ như thế.ắ ẩ ầ ắHắn ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ hắc ám.Có rất nhiều thế giới được giấu trong tinh cầu và hư không, càng nhiều tinh hệhoa mỹ lại là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại vô cùng cường đại.Hắn vô cùng nhỏ bé trước mặt chúng nó.Thậm chí có vài Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại vô cùng cường đại đang cắnnuốt đồng loại khác.Cá lớn nuốt cá bé là quy tắc cơ bản nhất.Tâm niệm của hắn khẽ động, trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏthiếu đốt: "Cửa ải thứ nhất, ***** cắn nuốt."

"Vào khoảnh khắc Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại ra đời, nó có được *****cắn nuốt cực mạnh, nếu ngươi không thể chiến thắng nó, thế giới của người sẽbị người hoàn toàn cắn nuốt, ngươi cũng trực tiếp tiến vào trạng thái tử vong."

Ánh mắt Liễu Bình xẹt qua vô số tinh cầu cằn cỗi trong vũ trụ -- Những thế giớinày đều đã chết ngay vào lúc ra đời.Chúng còn không nhịn nổi qua cửa thứ nhất.- Trong phạm vi ý niệm có thể traxét, tất cả tinh cầu được tính theo đơn vị ngàn vạn đều đã chết.Chỉ có tinh cầu trước mặt thuộc về hắn–– Hoặc có thể nói là thế giới.Nó vừa ra đời!

Nó sẽ mang đến ***** cắn nuốt cho Liễu Bình!

Cách hưkhông xa xăm, Liễu Bình nhìn lại thế giới thuộc về mình, lập tức thấy được tấtcả những chuyện xảy ra trên mặt đất.Vô số chúng sinh đang khai hoang, thu thập, săn thú.Chúng sinh sôi nảy nở trên mặt đất.Liễu Bình yên lặng nhìn cảnh tượng này, trong lòng bỗng hiện ra một ý niệm:"Linh hồn chúng sinh rất có ích, ăn luôn linh hồn chúng thì có thể giúp mìnhnhanh chóng mạnh lên."

Hắn đáp xuống, đứng ở hiện trường lễ tang một bộ lạc nguyên thủy.Tầng tầng lớp lớp lớp lớp củi đốt đã được nhóm lửa.Người chết đi bị liệt hỏa đốt cháy, hài cốt quay về với mặt đất.Nhưng linh hồn hắn ta đã thoát ly thân thể, mờ mịt trôi nổi trên lễ tang."

Thần linh, xin hãy dẫn ta đi đi, ta đã thoát ly trần thế."

Linh hồn kia cầu nguyện.Trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một ***** xưa nay chưa từng có.Ăn nó!

Chỉ cần ăn thứ này thì sức mạnh thế giới sẽ trở nên càng mạnh!

LiễuBình khẽ nhăn mày lại, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ linh hồn không có chỗ về?

Không...Tuy ăn luôn nó có thể làm ta mạnh lên, nhưng nhất định còn có cách khác."

Câu nói vừa dứt.Hắn nhịn không được lại đánh giá linh hồn kia.ầ ắ ễ ầ ể ồLần này, ánh mắt Liễu Bình gần như không thể dời khỏi linh hồn.Từ sâu trong ý niệm, cảm giác thèm ăn không thể kiềm chế hóa thành triềudâng, điển cuồng thổi quét tất cả.An nó!Linh hồn chúng sinh ra đời trong thế giới, nhưng lại đại diện cho cái tinh túycủa thế giới!Chỉ cần ăn nó, sức mạnh thế giới sẽ tăng mạnh thêm một bước!

Ăn nó!

Ăn nó!Ăn nó!

Tất cả ý niệm trong lòng Liễu Bình biến mất, chỉ còn lại ***** mãnhliệt nhất.Bỗng nhiên.Một tồn tại hình người phát ra ánh hào quang lơ lửng ở giữa không trung, quaymặt hướng về linh hồn kia.Liễu Bình nhìn lại tồn tại hình người nọ, trong lòng lập tức sinh ra một cảmngộ.Tồn tại hình người này đại diện cho hắn.Nó là Tiếp Dẫn chi Linh!

Nó sẽ tiến hành tiếp dẫn tất cả chúng sinh tử vong.Rốt cục nên dẫn những linh hồn đó đến trước mặt Liễu Bình, bị trực tiếp ănluôn, hay là dẫn chúng đi đến nơi khác.Hiện tại Liễu Bình phải đưa ra quyết định!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏthiêu đốt hiện lên: "Bắt đầu thiết lập quy tắc thế giới."

"Tiếp Dẫn chi Linh đã ra đời."

"Bất cứ tồn tại nào tử vong, chỉ cần bị Tiếp Dẫn chi Linh của ngươi đụng vàothì sẽ lập tức được đưa đến trước mặt ngươi."

"Ngươi muốn ăn luôn chúng, hay là có lựa chọn khác?"

"Xin hãy thiết lập lời nói tiếp dẫn cho Tiếp Dẫn chi Linh thế giới của ngươi, từđó dẫn đường linh hồn chúng sinh!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình dùng hết sức để ức chế cảm giác đói khát dâng lên mãnh liệt trongthân thể, không khỏi phát ra một tiếng rít gào trầm thấp.Chuyện này quá khó khăn, hắn gần như sắp không khống chế được cơn thèm,nhưng vẫn muốn để Tiếp Dẫn chi Linh không bị linh hồn đụng vào.Một khi đưa đến trước mặt hắn, hắn có thể chống cự được ***** này sao?

--Phải làm sao đây?

Thượng đế nghiêm nghị nói: "Mau thiết lập một loại lời nóitiếp dẫn, cảnh cáo linh hồn đừng tới gần -- nếu không chúng sẽ trực tiếp dungnhập vào linh hồn người, có lần đầu thì sẽ có lần sau, mãi đến khi người hoàntoàn không thể chống cự ***** mới thôi!"

"Có một vài linh hồn không nghe lọt tai lời cảnh cáo, nhất định phải suy xét đếnđiểm này."

ầ ắNữ Tử Thần lo lắng nói chen vào.Liễu Bình quỳ xuống mặt đất, thần trí bắt đầu mơ hồ.Nhưng vào thời khắc ý thức minh mẫn cuối cùng, hắn vung tay lên, thiết lậpmột pháp tắc ban sơ cho Tiếp Dẫn chi Linh!

Làm xong chuyện này, hắn lập tứcrơi vào hôn mê."

Hắn mất đi sức phản kháng, một khi ăn luôn linh hồn chúng sinh trong lúc hônmê thì khảo nghiệm sẽ thất bại."

Nữ Tử Thần nói."

Hắn thiết lập pháp tắc gì?"

Đại Địa chi Mẫu khẩn trương hỏi."

Xem là được."

Thượng để nói.Ba vị thần đồng loạt nhìn về phía Tiếp Dẫn chi Linh kia.Chỉ thấy linh hồn lơ lửng trước mặt Tiếp Dẫn chi Linh, bị dao động sức mạnhcường đại khó có thể miêu tả trên người nó hấp dẫn, nhịn không được quỳxuống ở giữa không, quỳ bái và nói: "Ngài là thần linh tới đón ta sao?"

Tiếp Dẫn chi Linh kia thì thầm với giọng điệu uy nghiêm trang trọng: "Đón conmẹ ngươi chứ đón."

Linh hồn ngơ ngẩn, nói nhỏ một câu: "Các hạ, vì sao ngài tức giận?

Ta chỉmuốn được tiếp dẫn --".Tiếp Dẫn chi Linh tiếp tục nói: "Tiếp dẫn con mẹ ngươi."

Linh hồn bắt đầu không chắc tồn tại cả người phát ra ánh hào quang này rốt cụclà cái gì."

Là ta phạm sai lầm gì ở trần thể sao?

Khiến ngài phẫn nộ như thế..."

Linh hồn bất an mà nói."

Phẫn nộ con mẹ ngươi."

Tiếp Dẫn chi Linh tiếp tục nói.Đại Địa chi Mẫu nhịn không được mà nói: "Có phải nó chỉ biết đáp từ 'con mẹngươi này không?"

"Đúng vậy."

Thượng đế nói."

Thiết lập quy tắc như vậy có ích lợi gì?

Chẳng phải sẽ làm phàm nhân mất đilòng kính sợ sao?"

Nữ Tử Thần khó hiểu mà nói."

Xem tiếp đi."

Thượng để nói ngắn gọn.-------Chương 1062: Khảo nghiệm!Ba vị thần linh tiếp tục quan sát.Chỉ thấy linh hồn kia trôi nổi một hồi lâu ở giữa không trung, lại phát hiện TiếpDẫn chi Linh không có động tác gì khác, cũng không nói lời nào nữa."

Chẳng lẽ...

Nó không phải cái gì cả?"

Linh hồn thấp giọng lẩm bẩm."

Phải con mẹ ngươi chứ phải."

Tiếp Dẫn chi Linh mắng.Linh hồn yên lặng trôi nổi giữa không trung trong chốc lát, lặng lẽ lui về phíasau, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi nơi này.Thế giới khôi phục an tĩnh."

Lần đầu ta chứng kiến cách tiếp dẫn này."

Đại Địa chi Mẫu lẩm bẩm.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Cảnh tượng thế giới thay đổi.Trong một bộ lạc khác, một tù trưởng đã chết.Buổi hoả táng của hắn được cử hành trong một bầu không khí trang nghiêm.Linh hồn bay lên giữa không trung, lập tức thấy bạch quang hình người tản radao động sức mạnh vô tận."

Thần linh, là ngài sao?"

Linh hồn tù trường lập tức quỳ xuống giữa không trung và hỏi."

Ta là mẹ ngươi."

Tiếp Dẫn chi Linh đáp.Linh hồn tù trường ngẩn ngơ, hỏi: "Ngài -- Thật sự là mẹ ta?"

"Đúng con mẹ ngươi chứ đúng."

Tiếp Dẫn chi Linh đáp."

Các hạ, rốt cuộc ngài là mẹ ta, hay là thần sử tới đón ta?"

Tù trưởng hỏi."

Thần sử con mẹ ngươi."

Tiếp Dẫn chi Linh đạo.Linh hồn tù trường chần chờ một lát, lẩm bẩm nói: "...

Là quái vật."

Hắn ta thật cẩn thận mà lui về phía sau, chỉ chốc lát sau đã điên cuồng tung bayrời xa khỏi Tiếp Dẫn chi Linh lờ mờ kia.ổ ể"Nhìn tổng thể có vẻ hữu hiệu."

Thượng để nói với giọng điệu bình phán."

Nhưng cái này chỉ có thể đối mặt với linh hồn có thần trí, có thể giao lưu, cácchúng sinh khác thì làm sao?"

Nữ Tử Thần hiếu kỳ nói.Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.Trong rừng rậm.Một con chó hoang đã tới thời khắc tử vong.Nó nằm trên cỏ, rốt cuộc không thể chịu đựng được ốm đau tra tấn mà ngừngthở.Linh hồn nó bay lên, lơ lửng ở giữa không trung.Tiếp Dẫn chi Linh xuất hiện.Linh hồn chó hoang nhìn thấy Tiếp Dẫn chi Linh thì cảnh giác gầm nhẹ lên:"Gâu!"

Tiếp Dẫn chi Linh hít vào một hơi thật sâu -- Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, chỉnghe Tiếp Dẫn chi Linh toàn lực phát ra tiếng rống giận trong hư không: "Gấucon mẹ ngươi gâu!"

Thanh âm này vang động núi sông, kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, chonên linh hồn chó hoang kia lập tức Co giò chạy không thấy đâu nữa."..."

Thượng đế."..."

Nữ Tử Thần."..."

Đại Địa chi Mẫu."...

Đây là người nào thế này..."

Tiếng nói nhỏ của Cổ thần bỗng vang lên trong hư không.Câu nói vừa dứt.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Chúc mừng!"

"Phương thức thiết lập Tiếp Dẫn chi Linh của ngươi vượt qua khả năng ngườithường có khả năng lý giải, vì thể thành công vượt qua ***** cắn nuốt."

"Sắp tiến vào khảo nghiệm tiếp theo."

"Thần linh sẽ ra đời ở thế giới của ngươi."

Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Liễu Bình mở mắt ra.ắ ồ ếHắn đang ngồi giữa một mảnh rừng rậm xanh biếc.Một nữ tử uy nghiêm mặc trường bào màu đỏ và một nữ tử tóc đen ngoài miệngngậm điếu thuốc đứng bên suối nước cách đó không xa, đang khe khẽ nói nhỏ.Khi Liễu Bình đứng lên, hai nàng cùng nhìn về phía hắn."

Ngươi dậy rồi."

Nữ tử áo đỏ nói."

Ngươi là Đại Địa chi Mẫu Gaia?"

Liễu Bình chần chờ nói."

Là ta –– ngươi chống chọi qua được ải *****ên, đến thời khắc thần linh ra đời,cho nên ta và Tử Thần cùng bị đánh thức."

Nữ tử áo đỏ nói.Liễu Bình nhìn về phía tên nữ tử tóc đen kia."

Sớm muộn gì ngươi cũng phải mặc vào bộ Ác Mộng chi Ủng kia, một khi đãvậy, về sau đừng gọi ta bằng cách gọi của phàm nhân là Mộng Di nữa, kêu ta làMộng Tỷ đi."

Nữ tử tóc đen nói."

Được, tình huống hiện tại là thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Từ giờ trở đi, ngươi đã là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại mới sinh, đây là mộtthời khắc nguy hiểm khác, sẽ có các loại Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại kháctiến đến thăm dò, xem có thể chiến thắng người, cắn nuốt thế giới của ngươihay không."

Nữ tử áo đỏ nói."

Cho nên nguy hiểm hiện tại là cái gì?

Ta phải chiến đấu sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, ban đầu chỉ là thăm dò, nếu đối phương cảm thấy người dễ ức ***** thìmới tiến thêm một bước là khởi xướng chiến tranh."

Nữ tử áo đỏ nói."

Cái gọi là thăm dò, đó là chiến tranh giữa các thần linh."

Nữ tử tóc đen Thần nói.Không trung bỗng tối sầm xuống.Một rồi lại một ngôi sao xuất hiện, dần dần, đầy trời đều là ngân hà."

Những ngôi sao đó đều là thần linh của các thế giới khác, đang thèm muốn thếgiới này, muốn tranh đoạt quyền vận hành thế giới này với chúng ta."

Nữ tử áo đỏ nói."

Cho nên ta có thể làm gì?"

ễLiễu Bình hỏi.Nữ tử áo đỏ và Nữ Tử Thần tóc đen nhìn nhau, cùng gật gật đầu."

Tử vong và mặt đất là thần lực hỗ trợ lẫn nhau, hai chúng ta quyết định lấy ratoàn bộ công đức mấy năm nay, để người sáng tạo cho chúng ta một thức thuậtKỳ Quỷ thuộc về thần linh."

"Nơi này tuy chỉ là một khảo nghiệm hư ảo, nhưng ngày sau sớm muộn gìngươi cũng phải đối mặt với cục diện như vậy, cho nên đến đây đi, sáng tạo mộtthức hợp kích cho song thần chúng ta."

Các nàng nói lớn tiếng.Cùng lúc đó, trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "ĐạiĐịa chi Mẫu Gaia và Mộng Cảnh Tử Thần lấy ra tất cả công đức, muốn ngươisáng tạo một thức hợp kích Kỳ Quỷ cường đại cho các nàng."

"Ngươi có đồng ý không?"

"Đồng ý."

Liễu Bình vui vẻ nói."

Xét thấy hai vị thần tồn tại qua năm tháng quá lâu, có công đức cực kỳ khổnglồ""Xét thấy bổn danh sách sử dụng "Sáng tạo"và "Thần thánh' của ngươi!"

"Hiện giờ đã bắt đầu sáng tạo, cũng ngẫu nhiên có được một thức thuật KỳQuỷ."

"Vạn Thần Cẩm Tiệt."

"Quỷ thuật song thần cấp Chân Vương (kỹ năng loại trưởng thành)."

"Phương thức thi triển: Lúc đánh trúng mục tiêu bằng bất cứ phương thức nào,thuật này sẽ tự động được kích hoạt."

"Bất cứ mục tiêu nào bị thuật này đánh trúng sẽ bị phong ấn tất cả sức mạnh KỳQuỷ, liên tục mười giây."

"Bảy ngày phát động một lần."

"Ghi chú: Đi đôi với chuyện sinh mệnh thể cấp thế giới tử vong, đông đảo thuậtKỳ Quỷ cấp Vương mất mát đã không còn uy lực của năm đó nữa, nhưng thứcsong thần quỷ thuật này là hội tụ sức mạnh của ngươi, chúa tể toàn trí toànnăng, Tử Thần, Đại Địa chi Mẫu, nó mang theo sức mạnh Kỳ Quỷ cấp vươngtrọn vẹn."

"Ghi chú 2: Hiện giờ song thần quỷ thuật đã gia nhập Quy Tàng Nhất Thắng VõCực Kinh của ngươi, sau khi người trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại thìthần linh thuộc sỡ hữu của ngươi có thể tu tập."

"Ghi chú 3: Ngươi là chủ nhân của Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh, ngươicó thể sử dụng năng lực này."

ốMột ánh sao băng xuyên qua đám mây, hăng hái giáng xuống.Đó là một nam tử có cánh.Hắn ta đáp xuống, lập tức mở miệng nói: "Đầu hàng đi, đám người cácngươi-..."

Còn chưa dứt lời, sắc mặt hắn ta biến đổi, lập tức bất động."

Vì sao ta mất đi tất cả sức mạnh, các ngươi làm cái gì?"

Nam tử lui về phía sau."

Ta giết hắn?"

Nữ Tử Thần ***** ***** miệng mà nói."

Đụng vào mặt đất, chẳng khác nào bị ta đánh trúng, ngươi còn thời gian nămgiây."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Được."

-------Chương 1063: Thánh Linh là hy vọng duy nhất của chúng taNữ Tử Thần vung tay lên.Trong hư không chui ra bảy tám u linh sương trắng, bay qua rồi bao vây mộtvòng trên người nam tử kia -- Nam tử lập tức hóa thành xương khô, rơi rụngđầy đất."

Nó đã chết –– tuy là ảo giác, nhưng cái tên này là thật."

Nữ Tử Thần hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ."

Hài cốt của nó sẽ quay về với mặt đất."

Đại Địa chi Mẫu cười thật đẹp và nói.Nét mặt hai nàng toả sáng, vẻ mặt tươi đẹp, cứ như được ăn qua thứ gì đại bổ.Liễu Bình ôm hai tay đứng vừa, nói: "Cho nên ta căn bản không cần tham dựkhảo nghiệm này, đúng không?"

"Bởi vì ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, tấtnhiên phải thay người đi chém giết với vạn thần."

Nữ Tử Thần đá lông nheo với hắn một cái."

Đối với Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại mới sinh mà nói, dù chỉ bồi dưỡng mộtthần linh cũng rất vất vả, ngươi đã trực tiếp vượt qua giai đoạn này."

Đại Địa chi Mẫu mặc trường bào màu đỏ nói."

Đa tạ hai vị."

Liễu Bình chắp tay và nói."

Chúng ta cũng cảm ơn ngươi."

Hai vị nữ thần cùng thi lễ và đáp.Trong hư không bỗng vang lên giọng nói của vị Cổ thần kia: "Cửa thứ hai, thầnchiến, đã thông qua."

"Ta không có ý huyễn hóa ra quá nhiều khảo nghiệm."

"Sau đây là ải cuối cùng."

Câu nói vừa dứt.Mọi thứ chung quanh lập tức biến mất.Qua mấy phút.Liễu Bình phát hiện mình đang ngồi trên một đại điện mây mù lượn lờ.Dưới mông là một cái ghế dựa siêu cấp hoa lệ.Cái ghế này rất cao, cho nên khi vô số thần linh động trong tầng mây nhìn hắnđều phải ngước nhìn.ề ầ"Tại sao đột nhiên có nhiều thần linh như vậy?"

Hắn lẩm bẩm.Trong đầu bỗng có thêm một đoạn ký ức.- - Những người này đều là thần linhra đời một cách tự nhiên từ thế giới này.Nói cách khác.Đây đều là hắn "Sinh".Hiện tại, thế giới đã đi vào quỹ đạo, những thần linh đó thay hắn duy trì sự vậnhành của thế giới, làm nó ngày một thịnh vượng hơn.Nhưng mà, cũng có rất nhiều vấn đề -- Liễu Bình cẩn thận xem xét đoạn ký ứckia, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ."

Hôm nay lại có chuyện gì?"

Hắn hỏi.Một nữ thần dáng vẻ tuyệt trần đi ra, khụy người và nói: "Bẩm báo chủ nhâncủa thế giới, Quang Minh Thần và Dạ thần lại đánh nhau rồi."

Liễu Bình cảm thấy vô cùng đau đầu.Trong thiên địa, có ánh sáng có bóng tối, có lửa có nước, có vô số những thầnlinh.Trời tối thì có đêm thần, hừng đông chính là Quang Minh Thần.Mở cửa đón khách có Môn thần quản lý.Đào cái hố có Thổ Địa thần.Nhóm lửa trong hố có Táo thần.Nấu ăn có Thực thần.Ăn xong rửa chén có Thuỷ thần.Tắt đèn lên giường ngủ có Ái thần và Mộng thần -- Đương nhiên, có đôi khiSinh Mệnh chi thần cũng sẽ dành thời giờ lại đây xem xét vài giây, sau đó vỗ vỗbả vai Ái thần, nói về chuyện kia một chút.Hai vị thần này và Mộng thần không ưa nhau.- - Có mặt chúng thì Mộng thầnkhông thể khởi động Mộng Cảnh.Mọi chuyện luôn như vậy.Thần linh chưởng quản tất cả mọi thứ trên thế gian, nhưng lại không ưa nhau --Cho nên ngày nào cũng cãi vã.Ngặt nổi hiện tại thế giới đã đi vào quỹ đạo, thật sự cần những thần linh đó duytrì vận hành bình thường, vậy mới có thể bảo đảm thế giới càng ngày càng vuisướng đi tới."

Quang Minh Thần và Dạ thần cãi nhau về chuyện gì?"

Liễu Bình trầm giọng mà hỏi.ế ầ"Lúc bình minh đến, Dạ thần ở lâu hai giây, làm thời gian một ngày ngày đêmkhông đúng."

"Chỉ vì cái này?"

"Các hạ, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, nó sẽ làm phàm nhân phát hiện --""Đủ rồi, còn có chuyện gì càng nghiêm trọng hay không?"

Liễu Bình hỏi."

A, có, chủ nhân vạn vật tôn kính."

"Nói đi."

"Cổ thụ chi thần đã sinh."

"Cái này thì có gì nghiêm trọng?"

"Ngài phải giao chức trách cho một trăm hai mươi tám tân thần hệ rừng rậm."

"Từ từ, hiện tại chúng ta có tổng cộng bao nhiêu thần linh?"

"Tám ngàn?

Không đúng, chín ngàn."

"...

Vậy cũng quá nhiều."

Liễu Bình nhìn đám thần linh chi chít phía dưới, ý thức khẽ động, bỗng xuyênthấu hư không, buông xuống nhân gian.Thế giới phồn vinh.Các chủng tộc đều vui sướng sinh hoạt đi về phía trước.Văn minh leo lên trình độ càng cao.Tất cả đều đã đâu vào đấy.Tâm tình Liễu Bình dần dần bình phục lại."

Có nhiều thần linh chứng minh thế giới đang trở nên càng mạnh, không cầnphiền não vì chuyện này."

Hắn lẩm bẩm."

Vậy ngươi muốn xử lý chuyện ở nơi này thế nào?"

Cổ thần hỏi."

Phong thần –– Kẻ đáng trở thành thần thì phong làm thần linh, còn về một ítmẫu thuẫn nhỏ, thật ra là chứng minh thế giới tràn ngập sinh mệnh lực -- sinhmệnh được sinh ra và lớn mạnh trong vô số mâu thuẫn."

Liễu Bình nói.Một giọng nữ vang lên: "Không sai, đúng là như thế."

Hư không khẽ động, Andrea hiện ra, ngọt ngào cười với Liễu Bình."

Hình như người thực vui vẻ?"

Liễu Bình hỏi.ế ố ầ ế"Đúng thế, khảo nghiệm này là muốn xem người quản lý chúng thần như thếnào, thật ra trong nháy mắt người chuyển biến thái độ thì ta đã biết ngươi khôngcó vấn đề."

Andrea nói."

Thánh Linh..."

Cổ thần không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Andrea."

Vào thời điểm này, có một vài Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại sẽ giảm bớt sốlượng thần linh, để càng tiện quản lý chúng thần, có đúng không?"

Andrea nói."

Đúng vậy."

Cổ thần thừa nhận nói."

Liễu Bình, người cảm thấy thế nào?"

Andrea hỏi.Liễu Bình suy ngẫm một lát, sau đó nói: "Thần linh là chúng sinh cao đẳng, thậtra ta cảm thấy càng nhiều càng tốt, chứng minh sức mạnh của thế giới càngngày càng khổng lồ."

"Nhưng chúng sẽ chia bớt sức mạnh của ngươi, làm sức mạnh của ngươi mâuthuẫn với nhau."

Cổ thần nói."

Thật sự điều này không là gì cả,"Andrea cười rộ lên, "Ta sẽ giúp Liễu Bình mở rộng thế giới, chúng ta cũng sẽ đichinh phục những tinh cầu tử vong kia, đến lúc đó chỉ càng cần nhiều thần linh,con số đó không phải là ít."

Cổ thần suy nghĩ mấy phút, sau đó thở dài và nói: "Có Thánh Linh ở đây...

Tacũng không có gì phải do dự, dù sao thì..."

"Thánh Linh là hy vọng duy nhất của chúng ta."

-------Chương 1064: Năm đó đã xảy ra cái gì?Thánh Linh là hy vọng duy nhất.Liễu Bình nhìn về phía Andrea, nhớ lại tình cảnh hai người quen biết.Hình như Andrea đang che giấu cái gì..Nếu nói cô bé là hy vọng duy nhất, vậy rốt cục khi nào cô bé mới có thể lấy rasức mạnh chân chính?

Andrea như nhận ra điều gì, ánh mắt chuyển về hướngLiễu Bình."

Cổ thần có tri thức uyên bác, biết được tất cả phương hướng trưởng thành lúcban đầu của thế giới, cho nên vừa nhìn thấy ta là biết người nhất định có thểthông qua khảo nghiệm."

"Andrea, ta còn chưa rõ, cái gọi là hy vọng rốt cục là gì."

Liễu Bình nói."

Tạm thời không thể nói, chờ tới ngày đó thì người sẽ biết, ta bảo đảm."

Andrea nói.Tiếng nói vừa dứt.Chỉ một thoáng, tất cả mọi thứ chung quanh biến mất sạch sẽ.Liễu Bình phát hiện mình về tới quán bar, đang ngồi trước quầy bar, trong taynắm thẻ bài có vẽ tinh cầu kia.Ở bên cạnh hắn, Cổ thần kia đang lẳng lặng nhìn hắn."

Như vậy có được không?"

Liễu Bình vừa đưa thẻ bài cho đối phương, vừa hỏi.Cổ thần xếp tờ báo trong tay lại rồi đặt qua một bên, lại tháo mắt kính tơ vàngxuống, bỏ nó vào túi."

Được."

Cổ thần nói."

Ngươi bằng lòng hỗ trợ?"

Liễu Bình lại hỏi."

Thật ra ta đã giúp ngươi."

Cổ thần đáp.Liễu Bình khựng lại.Thật ra đối phương nói cũng đúng --- Thông qua thẻ bài biến ảo kia, hắn đã cóhiểu biết đại khái đối với Sinh Mệnh Thể Thế giới Loại.Điều này đã trải sẵn một con đường chân chính chuyển hóa thành Sinh MệnhThể Thế giới Loại cho mai sau."

Đa tạ."

Liễu Bình nói."

Không cần khách sáo, ta đã nhịn những Ác Mộng đó thật lâu, hiện tại nếungươi triển lãm khả năng xử lý chúng cho ta thấy thì ta đương nhiên không chútdo dự gia nhập phe ngươi."

Cổ thần mỉm cười và nói.Trên tay lão bỗng có thêm một bộ bài.Cổ thần liên tục xào thẻ bài qua lại, cuối cùng lật hết lên mặt bàn quầy bar, xếpchúng thành một bức vẽ.- - Đó là một bộ chiến giáp cơ động."

Ta chưa từng nghĩ đến, thủ đoạn chung cực của Cổ thần lại là một bộ cơ giáp."

Liễu Bình nói."

Đừng xem thường bộ cơ giáp này -- nhìn nó bình thường không có gì lạ, nhưngthực tế có thể tiến hành phi hành siêu thời không, đây cũng là thủ đoạn chungcực giúp ta tránh né đuổi giết."

Cổ thần đạo."

Cái gì là siêu thời không?"

"Đưa vào tọa độ, nháy mắt đến, ngầu hay không?"

"Ngầu vượt qua tưởng tượng."

"Nhiên liệu tiêu hao trong một lần phi hành tương đương với tám trăm tấnhoàng kim.".Cổ thần nói."...

Vì sao câu này nghe quen tai như vậy?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn không khỏi lắc đầu, tiện tay tung một chiều, lập tức có mấy cái ly bay qua,chỉnh chỉnh tề tề dùng trên quầy bar.Liễu Bình tự rót rượu, rót đầy cả sáu cái ly."

Các vị, ly này kính các ngươi, hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, hoàntoàn thay đổi thời đại Ác Mộng."

Đại Địa chi Mẫu và Nữ Tử Thần hiện thân, mỉm cười và chạm ly với Liễu Bình.Cổ thần cũng giơ ly lên.Liễu Bình uống một hơi cạn sạch.Andrea nhìn nhìn cái ly của mình, bên trong là champagne sủi bọt khí.Cô bé nâng ly lên rồi chậm rãi uống.Trên bàn còn lại một cái ly.Thượng để không hiện thân.ố ỗNhưng ly rượu mạnh lập tức trống rỗng.Liễu Bình lại rót đầy rượu, nâng ly nói với Cổ thần: "Còn không biết xưng hôngài thể nào."

"Năm đó khi các thần linh ban sơ chúng ta giáng sinh, mọi người đều gọi ta làthần Hủy Diệt, nhưng đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại tuổi ta cũng lớn, cácngươi gọi ta là Pháo gia cũng được."

Cổ thần nói."

Ta là Gaia."

Đại Địa chi Mẫu nâng ly và nói."

Chào ngươi."

Cổ thần nói."

Ta nhỏ hơn ngươi, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Mộng."

Nữ Tử Thần ngâm điếu thuốc và nói."

Tiểu Mộng chào ngươi."

Cổ thần cười nói."

Ta là Andrea, ngày thường đi theo bên cạnh Liễu Bình, Pháo gia có thể gọi tênđầy đủ của ta."

Andrea nói."

Được."

Cổ thần gật gật đầu, ngạc nhiên nói: "Hắn còn một vị thần, vì sao không ra gặpmặt?"

"Hắn đã chết, hiện giờ vẫn duy trì trạng thái tử vong."

Liễu Bình giải thích.Trong hư không vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Ta là thượng đế, ngươi cóthể gọi ta là Chủ, sau chữ "Chủ có thể thêm thán từ ơi –– mọi người đều xưnghô ta như vậy."

Trên đầu Cổ thần cộm lên từng cục gân xanh, nhưng nhìn xuống, không phảnứng vị thượng đế này."

Pháo gia -- Có phải thần linh ban sơ đều thiên hướng sức mạnh Khoa Kỹ Trắchay không?"

Liễu Bình ngắt lời nói."

Chỉ có ta thích mang theo nhân loại mân mê những thứ này, cho nên lúc thờiđại kết thúc, các Cổ thần kẻ thì chết, kẻ thì trốn, chỉ có ta thông qua kỹ thuật cảitạo gien biển mình thành một con chó, đi theo các nhân loại trốn xuống chỗ tịnạn dưới lòng đất."

Pháo gia uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Các nhân loại đó nhỏ tuổi quá, tabảo hộ bọn họ mười mấy năm, sau đó khi đồ ăn thiếu thốn, bọn họ muốn ăn thịtầchó, khi đó bão táp đã qua, ta cũng nghiên cứu gần xong cơ giáp nên đã khởiđộng bộ cơ giáp này đào tẩu."

Mọi người nín thở lắng nghe, Liễu Bình hỏi: "Năm đó đã xảy ra cái gì?"

"Nói ra thì rất dài –– Tóm lại là bị Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại tiêu diệt hết––sau khi ý chí thế giới thức tỉnh, thực lực vượt qua tất cả tồn tại, dù sao sứcmạnh của chúng là toàn bộ thế giới."

Pháo gia cảm thán.Mọi người đều rơi vào trầm mặc.Đúng vậy.Sức mạnh của nhân loại và thần linh, nói trắng ra chỉ là lợi dụng pháp tắc thếgiới mà thôi.Khi thế giới có ý thức hơn nữa cảm thấy đói khát...

Ai có thể chống lại nó?

Trừphi -- Trở thành tồn tại cùng đẳng cấp thì mới có cơ hội chống lại chúng."

Cho nên Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại là sinh mệnh Kỳ Quỷ trời sinh sao?"

Liễu Bình tiếp tục hỏi.Hắn vừa nói xong thì Trấn Ngục Đạo bên hông bỗng reo lên một tiếng.Hư không dần hiện ra mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi hỏi ra một nghi vấnbị hủy diệt."

"Vấn đề này không tồn tại, cho nên khi nó xuất hiện, gần như trực tiếp lau sạchtất cả mọi thứ của ngươi."

"Nhờ sức mạnh Giam Mặc của Trấn Ngục Đao, giúp người bình yên vô sự qualần này."

Chung quanh yên tĩnh.Liễu Bình nhìn lại các vị thần, chỉ thấy bọn họ đều lộ ra vẻ bất an.Trong hư không vang lên tiếng rên rỉ của thượng đế: "Ta đã chết, đúng vậy, tađã chết..."

"Liễu Bình, bọn họ không biết, cũng không nên biết, bí mật kia vượt qua thờiđại trước mắt –– về sau hỏi lại."

Andrea nói nhỏ một câu với hắn."

Được."

-------Chương 1065: Nó muốn giết chết kẻ khiêu khích này!Liễu Bình cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, chỉ cảm thấy nó càng ngày càng trầmtrọng.Không biết vì sao, hắn nhớ tới từng cảnh tượng trong Vở Kịch Hắc Ám, đặcbiệt là -- Tình cảnh rợn người khi hắn nói trắng ra bí mật của cả Vở Kịch HắcÁm thì tất cả người tu hành đều khựng lại.Con mẹ nó.Liễu Bình hít sâu một hơi, đặt ly rượu lên quầy bar rồi vỗ tay nói: "Được rồi,chúng ta không nói đến bí mật, bàn về những chuyện chúng ta cần làm đi."

"Cái gì?"

Pháo gia hỏi.Giây tiếp theo, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Thần linh Tam Thánh Trụ là Địa, Thủy, Phong đã vào chỗ."

"Xin hãy tìm kiếm yêu tinh cường đại để gánh vác căn nguyên sức mạnh Hỏachi Thánh Trụ."

"Khi người được yêu tinh ủng hộ, ngươi sẽ gom đủ Tứ Thánh Trụ, lập tức bắtđầu chuyển hóa hướng tới Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Tứ Thánh Trụ đã có ba, chỉ còn lạiHỏa chi Thánh Trụ, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, một là trở lại trận chungkết trốn tìm, trói đi một yêu tinh đang quan chiến; lựa chọn còn lại là..."

"Là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đi tìm quán quân cuộc thi trốn tìm *****ên–– Vô số năm qua, chưa có ngườinào tìm được nó."

Thượng để nói với giọng điệu thâm trầm."

Tìm nó thì tìm nó, người cần gì bày ra dáng vẻ áp lực như vậy."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Bởi vì nó sớm đã thoát ly tất cả yêu tinh-- Chỗ ẩn núp của nó quá nguy hiểm,cho dù là chúng ta cũng phải mạo hiểm tính mạng mới có khả năng tới gần nơiđó."

Thượng để nói."

Ngươi chết thì cũng đã chết rồi, còn nguy hiểm tính mạng gì nữa?"

Nữ Tử Thần chế nhạo."

Liễu Bình xong đời thì chúng ta cũng xong đời, không phải sao?"

ểThượng để nói."

Ta sẽ toàn lực bảo đảm an nguy của mình–– đi thôi, chúng ta đi làm việc."

Liễu Bình buông ly rượu và nói.Ánh hào quang chợt lóe.Mấy người biến mất khỏi quầy bar.Bartender vừa nghe điện thoại xong, quay lại từ phía sau quầy bar thì trước mặtđã không còn ai.Chỉ có một đồng vàng không ngừng chuyển động bên cạnh mấy cái ly rượu đãtrống rõng Tinh vân.Trong tinh vân vô tận có một một tinh cầu tử vong đang nổi lơ lửng.Một con bọ cánh cứng chậm rãi bò mặt ngoài tinh cầu.Thân thể khổng lồ có thể so sánh với tinh cầu này trông nhìn có vẻ vô cùng dữtợn, cho dù chỉ nhìn một cái cũng làm lòng người ta sinh ra cảm xúc tuyệt vọng."

Đây là thứ gì vậy."

Liễu Bình hỏi."

Một sinh mệnh thuật pháp, vượt qua tưởng tượng của chúng ta, nó đang bảo vệnơi bị phong cấm trên tinh cầu này."

Thượng để nói.Liễu Bình hỏi: "Nơi đó phong cấm cái gì?"

Thượng để nói: "Ta có thể rơi vào phiền phức vì chuyện này, cho nên ta chechắn năng lực "Toàn tri"của mình, nhưng hiện tại..."

"Hiện tại không thể không đi, bởi vì quán quân trốn tìm kia trốn ở chỗ này?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai."

Thượng để bất đắc dĩ thở dài."

Sao nó lại trốn ở một nơi như vậy."

"Vì đoạt giải quán quân?

Có lẽ là vậy, nhưng ai dám nói mình hiểu yêu tinh suynghĩ thể nào."

"Ai, yêu tinh, ai..."

Liễu Bình cũng nhịn không được thở dài.Hiện tại Tứ Thánh Trụ chỉ còn thiếu yêu tinh, dù thế nào cũng phải tìm ra quánquân trốn tìm này.Trong vũ trụ hắc ám.ố ố ầ ểSố lượng hài cốt vô tận đang quay chung quanh tinh cầu tử vong kia, di chuyểnvới tốc độ cực kỳ thong thả.Những thứ đó đều là quái vật bị bọ cánh cứng *****.- - Bất cứ tồn tại nào tớigần tinh cầu tử vong này cũng bị bọ cánh cứng thuật pháp trực tiếp xử lý.Không biết nó đã bảo hộ nơi này bao nhiêu năm.Hư không khẽ động.Liễu Bình lặng lẽ xuất hiện, ngồi xổm trên một xương ngón tay to như ngọn núinhỏ, nhìn lại sinh mệnh thuật pháp kia."

Muốn đánh một trận không..."

Hắn do dự lẩm bẩm.Con bọ cánh cứng hình thành từ thuật pháp kia lập tức cảm ứng được sự tồn tạicủa Liễu Bình.Thân thể nó vô cùng khổng lồ, bao trùm toàn bộ tinh cầu, nhưng lại lấy độ linhhoạt vượt qua sức tưởng tượng nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, quaymặt bày ra ra tư thế thăm dò và cảnh giới về hướng Liễu Bình.- - Nhưng LiễuBình lập tức thu liễm khí tức, lại dùng sức mạnh đặc hiệu sư, khí tức của hắnlập tức biến mất.Con côn trùng vẫn duy trì động tác không thay đổi, một lúc lâu sau mới thả lỏnglại, lười biếng nằm dài trên tinh cầu, vẫn không nhúc nhích.Trong hư không.Một cuộc đối thoại được triển khai."

Lúc ta mạnh nhất, ta có thể dẫn dụ con bọ cánh cứng thuật pháp này đi, sau đókhông mất một sợi tóc mà trở về, nhưng hiện tại...

Ta đã mất đi quá nhiều sứcmạnh."

Nữ Tử Thần tiếc nuối mà nói."

Ta cũng không thể động thủ, chiêu "Vạn Thần Cấm Tiệt sẽ hút hết sức mạnhcủa ta."

Đại Địa chi Mẫu Gaia nói."

Thượng đế đã chết."

Thượng để lên tiếng."

Hừ, rác rưởi."

Pháo gia nói."

Ngươi có cách nào không?

Pháo gia."

Nữ Tử Thần cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Từ từ, để ta khởi động cơ giáp."

Pháo gia nói, sau đó giọng nói biến mất.ế ẫTrong hư không chỉ còn lại tiếng nói nhỏ khe khẽ của Đại Địa chi Mẫu vàthượng đế."

Lão nhân chết tiệt, ta chỉ còn sức mạnh của hai con mắt, ngươi thì sao?

Sau khingười tử vong thì còn lại bao nhiêu sức mạnh?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Ta đã chết, còn sức mạnh cái gì nữa chứ?

Sức mạnh thừa đều ở trong bộ bài,nó phải mang chúng ta tới tuyến chủ thời không-- Còn về căn nguyên sức mạnhthần thánh, ta đã đưa cho Liễu Bình xem như thù lao."

Thượng để nói.Đại Địa chi Mẫu thở dài một tiếng và nói: "Chừng nào người mới có thể sốnglại?"

"Lúc nên sống lại."

Thượng đế nói nhỏ một câu.Đại Địa chi Mẫu rơi vào trầm mặc.Giọng nói của Pháo gia bỗng vang lên: "Liễu Bình, cho ta mượn ba ngàn tấnhoàng kim, ta thiếu chút tiền để khởi động cơ giáp."

Lông mày Liễu Bình giật giật."

A –– Thôi dùng tiết kiệm cơ giáp này của ngươi chút đi, giao con côn trùngnày cho ta đối phó là được."

Hắn nói."

Ngươi đối phó?

Hiện tại ngươi còn không phải Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại,đối phó loại sinh mệnh thuật pháp khổng lồ này chính chuyện rất nguy hiểm."

Pháo gia nói."

Không sao."

Liễu Bình nói xong thì nâng tay lên nhấn một cái vào hư không.Chỉ một thoáng, một hắc ảnh lặng lẽ xuất hiện, xẹt qua tinh cầu tử vong với tốcđộ không gì sánh kịp.Là ảo ảnh của Mộng Yểm La Vương!

Nó kéo theo mấy ngàn cánh tay dài màuđen, thoáng qua trước mắt bọ cánh cứng thuật pháp rồi biến mất trong vũ trụhắc ám.Ong -- Bọ cánh cứng thuật pháp hóa thành một tàn ảnh, theo sát phía sau.Nó muốn ***** kẻ khiêu khích này!

Nhân cơ hội này -- Thân thể Liễu Bìnhchợt lóe đã xuyên qua trời cao, dừng lại trên tinh cầu tử vong kia."

Nhảy."

Đại Địa chi Mẫu quát.Liễu Bình nhẹ nhàng nhảy dựng lên.ắ ẩ ầ ấ ốHắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời cao có một tàn ảnh ***** đangnhanh chóng bay về.Cũng may Đại Địa chi Mẫu đã phát động sức mạnh.Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành đường cong mơ hồ, hăng hái đi xa khỏitrước mắt Liễu Bình-------Chương 1066: Nơi cội nguồn của thế giới"Nếu đã ở trên mặt đất, nó sẽ không đuổi kịp chúng ta."

Đại Địa chi Mẫu khẽ cười và nói.Trời đất quay cuồng.Liễu Bình rơi xuống mặt đất, chỉ thấy vị trí hắn đang đứng sớm đã không phảitinh cầu hoang vắng tĩnh mịch kia.-- Nơi này là một mật thất dưới lòng đất."

Bên trong tinh cầu?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Đại Địa chi Mẫu nói.Chung quanh lay động.Liễu Bình nhăn mày lại.Thượng để cất tiếng nói: "Con bọ cánh cứng thuật pháp kia không tìm đượcngười nên đã bắt đầu cuồng bạo."

"Ta giúp nó trấn định lại."

Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng ấn vào hư không.Chỉ một thoáng.Mặt ngoài tinh cầu và ngoài không gian xuất hiện số lượng Liễu Bình tính hàngtrăm triệu.Con bọ cánh cứng thuật pháp lập tức phát động công kích.Nhưng trong nháy mắt nó công kích, tất cả Liễu Bình đều biến mất.Con bọ cánh cứng ngây người, không thể lý giải chuyện xảy ra trước mắt.Nó thật cẩn thận nằm ở mặt ngoài tinh cầu, nhất thời không làm ra hành động gìnữa, chỉ duy trì cảnh giới.Dưới lòng đất.Rốt cuộc cũng an tĩnh.Giọng nói của Pháo gia vang lên: "Bọ cánh cùng thuật pháp kia đã bị mê hoặc --cho nên đây là phong cách hành sự nhất quán của ngươi?"

"Lúc đánh không thắng, ta có khuynh hướng dùng phương thức lừa gạt để đạtthành mục tiêu nhanh chóng mà có hiệu suất cao."

Liễu Bình nói."

Đánh thắng thì sao?"

ấPháo gia cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Bóp chết nó."

Liễu Bình nói.Hắn đánh giá chung quanh, chỉ thấy mình như đứng bên mép vách núi, phíatrước là vực sâu hắc ám vô tận, mà phía sau lưng hắn dựa sát vào vách tường.Vị trí có thể đứng dưới chân chỉ có một khối gạch."

Gaia, vị trí này là người chọn à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, trên khối gạch này là an toàn, cho nên ta đưa người đến nơi này."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình dẫm lên khối gạch kia rồi nhìn sâu trong hắc ám.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Hắn trực tiếp giơ tay nhấn một cái hướng về phía trước, phóng ra tầng tầng lớplớp đặc hiệu sư, khiến mình biến thành một mảnh hư vô.Một giây.Hai giây.Giây thứ ba -- Một thứ không biết là gì được hoàn toàn cấu thành từ sao trờihiện lên trong bóng đêm, nhìn lại chỗ Liễu Bình đang đứng.Nó như một bức tinh đồ, nhưng lại lấy hình thái lập thể bày ra phản ứng tươngtự như có sinh mệnh-- Nó cảm thấy thật khó hiểu.Đúng vậy, rõ ràng cảm nhận được nơi này có động tĩnh, kết quả tới rồi lại khôngphát hiện cái gì.Chẳng lẽ là ảo giác?

Tồn tại được cấu thành từ vô số sao trời cảm thấy thật khóhiểu.Liễu Bình nín thở bất động.Tồn tại đó cũng bất động.Qua mấy phút.Nó bỗng bắt đầu nở rộ ra ánh hào quang hoa mỹ, giống như tinh vẫn khôngngừng biến hóa sắc thái kia.Liễu Bình yên lặng nhìn chằm chằm vào nó.Một hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên trên đầu đối phương: "Vệ Sĩ Tinh Thần củanơi cội nguồn thế giới."

"Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

"Trông coi."

"Tin tức khác bất rõ, nếu thăm dò thêm một bước có khả năng đạt được suấtdiễn cao cấp."

Á ắ ễÁnh mắt Liễu Bình lập tức tập trung lại.Suất diễn cao cấp.Hiện giờ hắn có hai điểm suất diễn cao cấp, còn thiếu tám điểm nữa là mới cóthể tiến hành thăng cấp "Đặc hiệu sư".Một khi đã vậy, chuyện ở nơi này đã không đơn thuần chỉ là tìm kiếm yêu tinh.Nhất định phải lấy được suất diễn!"

Cẩn thận, nó không tìm thấy người nên bắt đầu phóng thích công kích khôngcó khác biệt trong phạm vi lớn"Thượng đế đột nhiên cất tiếng nói.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, công kích kia lập tức bùng nổ –– Thân thể Vệ SĩTinh Thần bỗng bành trướng ra, hóa thành sao băng vô tận rồi giáng xuống,đánh vào bốn phương tám hướng.Liễu Bình đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ kịp nắm cả Trấn Ngục Đao hợpvà vỏ đao vào trong tay.Oanh!

Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên.Cả người Liễu Bình bị đánh rơi thẳng xuống hắc ám phía dưới.Nhưng trên người hắn lại bình yên vô sự.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi kích hoạt sức mạnhLuân chuyển của vỏ đao Trấn Ngục, không bị bất cứ công kích nhất định sẽtrúng nào làm tổn thương, tất cả tổn thương do thuật hoặc vật phòng ngự gánhchịu trước."

Liễu Bình vừa rồi xuống, vừa thầm kêu không xong.Tuy hắn không bị thương, nhưng phạm vi công kích lần này tương đối lớn, trựctiếp đánh hắn văng ra khỏi đặc hiệu.Hắn ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy Vệ Sĩ Tinh Thần kia thu nạp tất cả sao trời, đang đuổi theo hướng hắnrơi xuống.Liễu Bình giơ tay.- - Lại phát động đặc hiệu sư lần nữa!

Chỉ thấy hắn bỗng biếnmất trong hư vô, mà một hắn khác phóng lên cao, liên tục lóe vài lần hướng tớimột hướng khác, nhanh chóng biến mất trong hắc ám.Quả nhiên Vệ Sĩ Tinh Thần mắc mưu, lập tức đuổi theo Liễu Bình biến ảo kia."

Gaia, còn chỗ đặt chân không vậy?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu vang lên; "Từ từ, ta đang tìm ——"Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Liễu Bình cảm giác được mình dẫm lên một thứ kiên cố.ắ ầ ố ấ ồHắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đã rời khỏi mảnh hư không vừa rồi, mọithứ chung quanh đều bị Đại Địa chi Mẫu di chuyển.Giờ phút này hắn đang đứng trong một mật thất tan hoang.Trên mặt đất có mấy thi cốt đang nằm..Một mặt tường mật thất hoàn toàn sập, để lộ ra vách núi hắc ám bên ngoài vàmột đám Vệ Sĩ Tinh Thần đang thong thả di chuyển.Hình như chúng đang tuần tra.Liễu Bình đứng sát tường, vừa duy trì sức mạnh đặc hiệu sư, vừa thả Trấn NgụcĐạo lại rồi rút Bách Nạp Đao ra.Hắn lặng lẽ nhìn về hài cốt phía trên mặt đất."

Nhìn qua không quá giống hài cốt nhân loại... rốt cục vì sao chúng chết ở chỗnày?"

Liễu Bình đăm chiêu mà hỏi."

Liễu Bình, dùng đặc hiệu của người ta bao phủ một chút."

Giọng nói của Nữ Tử Thần theo đó mà vang lên."

Được."

Liễu Bình thả ra một đoàn đặc hiệu hư vô bên cạnh.Nữ Tử Thần lặng lẽ xuất hiện, đi đến trước một đống hài cốt, nhẹ nhàng nói:"Vong linh phải do tử vong chi phối."

Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Hài cốt nhẹ nhàng giật giật.-------Chương 1067: Đạo danh: Bách NạpĐống hài cốt trên mặt đất giật giật, lại không đứng dậy.Liễu Bình tiếp tục vung tay lên, bao bọc lấy toàn bộ phòng bằng đặc hiệu "Hưvô".Cứ như vậy...

Mặc kệ trong phòng có động tĩnh gì thì bên ngoài cũng không thểphát hiện."

Làm tuyệt lắm, Liễu Bình."

Nữ Tử Thần châm một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu rồi mới ngồi xổmxuống trước mặt hài cốt, đưa tay đè lên đầu lâu.Tạm ngừngg mấy phút.Nàng mở miệng nói: "Linh hồn đã bị ăn sạch, chỉ còn lại xương cốt...

Thôngqua ký ức xương cốt, chúng ta có thể biết đây là một ma pháp sư –– là dạngmạnh nhất, hắn bị cầm tù ở chỗ này, dùng làm các loại nghiên cứu, cuối cùngkhông chịu đựng nổi mà chết."

"Nghiên cứu gì?"

Liễu Bình hỏi.Nữ Tử Thần nhíu nhíu mày, trầm ngâm mà nói: "Có lẽ là các loại ma pháp phảnchế và phòng ngự..."

Thượng đế cắt ngang lời nàng ta: "Người này chết khi bị dùng để nghiệm chứngtập hợp thiết lập."

"Nghiệm chứng?"

Liễu Bình lặp lại."

Đúng vậy, ma pháp của hắn đã đạt tới đỉnh cao, bị chóp tới hoàn thiện tập hợpthiết lập của bọn quái vật Ác Mộng để phản chế chúng sinh."

Thượng đế nói."

Thì ra là nơi như vậy...".Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đống hài cốt kia.Tên hài cốt có chi chít những dấu vết thật sâu, hiển nhiên là phải gánh chịu tratấn khó có thể tưởng tượng."...

Chậc."

Liễu Bình lắc đầu, đứng lên, nhìn ra phía ngoài.Chỉ thấy bên ngoài là vách đá liếc nhìn không thấy điểm cuối, trên đó là mộtloạt những thứ tương tự như phòng ở, chúng chi chít, không thể đếm hết.- - Tấtcả những căn phòng đó đều vắng lặng không một tiếng động.ầ ễ ểDựa vào thần niệm, Liễu Bình có thể cảm ứng được tình hình trong những cănphòng đó.Những người bị cầm tù tại đây đều đã chết.Chỉ có hài cốt trống rỗng nằm lại nơi này.Tập hợp thiết lập nhờ thế mà được hoàn thiện, hơn nữa có thể phản chế chúngsinh, không cần lo bị sức mạnh của chúng sinh gây thương tích.Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Nữ Tử Thần ném đến một điếu thuốc rồi nói: "Tâm tình không tốt thì hút mộtđiếu, yên tâm, đây là thuốc lá bình thường."

Liễu Bình nhận lấy điếu thuốc, đầu ngón tay bốc cháy một ánh lửa để châm, sauđó hút một ngụm thật sâu."

Ngươi biết hút à."

Nữ Tử Thần cảm thấy hứng thú mà nói."

Lúc ta lăn lộn trong ma đạo còn phát minh một loại thuốc lá đặc biệt, hiện tạiđã không nhớ rõ tên, tóm lại lúc ấy rất làm người ra chấn động."

Liễu Bình nói."

Vì sao lại làm người ta chấn động?"

"Bởi vì ta trộn lẫn một vài linh hồn súc sinh vào thuốc lá, hút vào đặc biệt sungsướng."

Hắn ngậm thuốc lá, chậm rãi đi đến trước bức tường sụp đổ, nhìn ra hư khôngbên ngoài.Một vệ sĩ cả người tản ra tinh quang lặng lẽ bay qua.Liễu Bình đứng bất động.Chung quanh là một mảnh hắc ám, chỉ có thể thấy điếu thuốc hắn ngậm ngoàimiệng sáng sáng tối tối, im lìm dâng lên ra sương khói, thấm vào trong bóng tối,dần dần lan ra.Bởi vì không có gió, lớp sương khói này càng ngày càng nồng nặc, khiến thânthể Liễu Bình cũng trở nên mơ hồ."

Suy nghĩ cái gì vậy?"

Nữ Tử Thần nhẹ nhàng hỏi."

Chúng sinh ai cũng khổ."

Liễu Bình nói."

Thần linh cũng rơi vào cực khổ, không thể tự cứu, huống chi là chúng sinh."

Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình phun ra một ngụm khói, ánh mắt trở nên sâu thẳm."

Ta là người *****ên nhảy ra khỏi tập hợp thiết lập, đúng không."

ắHắn hỏi."

Cái này thì phải hỏi thượng đế."

Nữ Tử Thần nhún vai và nói.Thượng đế nói với giọng điệu như đang cô nhắc: "Tổng thể thì ngươi là người*****ên."

"Nếu là người *****ên, vậy ta sẽ gắng gượng đứng ra, làm chút chuyện khácngười đi."

Liễu Bình nói, sau đó bóp tắt điếu thuốc, tiện tay búng xuống mặt đất.Trong bóng đêm, hắn chậm rãi rút Bách Nạp Đao ra."

Nghĩ kỹ rồi?"

Thượng để hỏi."

Ừ."

Liễu Bình nói.Một nữ tử thành thục mặc trường bào màu đỏ lặng lẽ hiện ra từ hư không, quỳmột gối trước mặt Liễu Bình, ấn đôi tay lên mũi nhọn của Bách Nạp Đao.Tí tách.Tí tách.Lưỡi đao cắt đứt đôi tay nàng, máu tươi lan tràn ra trên trường đao."

Đao này có thể hiểu kẻ địch một cách không khoan nhượng, mà ta cũng có thểbiết được nhược điểm của kẻ địch, hiện tại ta lấy thần lực của bản thân chúcphúc cho nó, khiến nó được thêm vào pháp tắc của ta, uy lực của Dũng hiệncàng sâu."

Nữ tử áo đỏ mỉm cười và nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Đại Địa chi Mẫu Gaiađã hoàn toàn tán thành ngươi."

"Nàng là chân thân duy nhất của tất cả Đại Địa chi Mẫu trong vô số thế giớisong song, được thương để chỉ dẫn mà chạy nạn tới chủ thế giới, được ngườicứu ra."."

Đây là bí mật, không thể nói bậy, vì lời chúc phúc hiện giờ mà bị bổn danhsách biết được."

"Binh khí của ngươi: Bách Nạp Đao đã được máu tươi của Đại Địa chi Mẫuchúc phúc."

"Bởi vì Bách Nạp Đạo và Đại Địa chi Mẫu có tương tính nhất trí nên lần chúcphúc này khiến sức mạnh của trường đao được tăng lên."

"Bách Nạp Đao tự nói uy năng của mình cho ngươi thì người mới có thể nắmgiữ sức mạnh của nó."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.ễLiễu Bình nhịn không được mà giơ trường đao lên.Ai ngờ lần này không đợi hắn hỏi, trường đao đã tự động phát ra một tiếng vùvù.Cứ như có người khẽ nói bên tai-- Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiệnlên: "Đạo danh: Bách Nạp."

"Vật duy nhất."

"Lưỡi đao được mặt đất chúc phúc, trường đao cất chứa vạn vật."

"Sức mạnh sau thăng cấp của đạo này tăng lên một tầng, cần cảm xúc nhất địnhmới có thể bậc lên sức mạnh của nó, cũng có thể hiện hóa uy năng sau đây:""Sơ Ngữ: Đao *****ên chạm đến kẻ địch, nhất định sẽ thấy rõ nhược điểm củakẻ địch; "Trù Tình: Nếu đao thứ hai có thể đánh trúng kẻ địch, nhất định sẽ sinhra hiệu quả trí mạng."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trịnh trọng thi lễ với Đại Địa chi Mẫu, sauđó nói: "Cảm tạ."

Đại Địa chi Mẫu hơi khụy người thi lễ, đáp lại rằng: "Không cần khách sáo,mạng của ta là nhờ ngươi cứu...

Hiện tại, xin đi làm việc theo ý chí của mìnhđi."

Nàng ta lui vào hư không, lại ẩn đi lần nữa.Chung quanh lại khôi phục an tĩnh.Liễu Bình một tay cầm đao, nhắm mắt lại, cứ như tiến vào định cảnh.Chỉ có Nữ Tử Thần đúng cách phía sau Liễu Bình không xa đang chậm rãi hútthuốc.Một khí tức khó hiểu trải rộng chung quanh, vô hình mà mãnh liệt, theo dòngthời gian trôi qua, nó dần dần trở nên mãnh liệt.Thời khắc nào đó.Nữ Tử Thần nhướng mày nhìn ra hư không hắc ám bên ngoài, khẽ cười và nói:"Ta ngửi thấy... một thứ mùi quen thuộc."

-------Chương 1068: Sơ Ngữ Tru TinhSâu trong hư không hắc ám, một Vệ Sĩ Tinh Thần đang từ từ bay tới bên này.Liễu Bình chậm rãi mở mắt, bước ra một bước về phía trước.Hắn im hơi lặng tiếng bay về hướng tên Vệ Sĩ Tinh Thần kia, mãi đến khi sắpđến trước mặt đối phương thì mới dừng lại.Vệ Sĩ Tinh Thần không hề có cảm giác, tiếp tục bay tới chỗ hắn.Liễu Bình giơ Bách Nạp Đao lên, lẳng lặng chờ đợi.Khoảng cách hai bên nhanh chóng ngắn lại.Cuối cùng -- Thân thể tràn đầy ánh hào quang của Vệ Sĩ Tinh Thần đánh vàoBách Nạp Đao.Nó đột nhiên lui về phía sau, hình như cảm thấy hơi khó hiểu -- Rõ ràng là mộtmảnh hư không -- Vì sao nó lại như đánh vào thứ gì sắc nhọn, cũng sinh ra cảmgiác đau đớn?

Ong!

Trường đao reo loạn lên.Sơ Ngữ thành công!

Liễu Bình hiện thân từ hư không, nhằm vào Vệ Sĩ TinhThần mà bay vút đến.Vệ Sĩ Tinh Thần lập tức phản ứng lại, cả người ngưng tụ thành một trụ tinhquang chói mắt, lập tức vượt qua hạn chế thời không, trực tiếp đánh vào trênngười Liễu Bình.–– Nhưng lại đánh hụt!

Cây trụ tinh quang mãnh liệt kia xuyên thấu thân thểLiễu Bình, bay về hướng xa xăm, trực tiếp bắn thủng tầng tầng lớp lớp lớp lớpkiến trúc, xuyên thấu thẳng qua mặt đất, văng ra không gian bên ngoài.Thì ra đây là một Liễu Bình ảo ảnh!

Hắn là Vua lừa gạt trời sinh, dùng đặc hiệusư thì cả chúa tể Ác Mộng cũng bị lừa, huống chi là những Vệ Sĩ Tinh Thần đó?"

Hi hi, thời khắc tử vong đã tới rồi."

Nữ Tử Thần đứng trong phòng, búng búng tàn thuốc và nói.Lời còn chưa dứt.Liễu Bình lặng lẽ xuất hiện phía sau Vệ Sĩ Tinh Thần.Trường đao trong tay hắn không ngừng chấn động, phát ra một tiếng reo hunghãn cao vút, cứ như đang thay Liễu Bình phát tiết phẫn nộ khó có thể miêu tả.- -- Chết đi."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Trù Tình!

Gió mạnh càn quét, ánh đao mịt mờ, như mây tía truy nguyệt bay lêntrời, ầm ầm tản ra trong tiếng chấn động vô biên.Chỉ một thoáng, Vệ Sĩ Tinh Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết trầm thấptrong ánh đao ấy, thân thể bị trảm đến không còn thừa chút bột phần nào.ố ểTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: "Ngươi thi triển sứcmạnh của Bách Nạp Đao: Sơ Ngữ, Trù Tình."

"Ngươi ***** Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại: Vệ Sĩ Tinh Thần."

"Giết chóc làm vui"đã được kích hoạt."

"Xin hãy tiếp tục ***** một tồn tại tương tự như vậy, hồn lực mà người đạtđược sẽ đủ để tăng lên cảnh giới tiếp theo."

"Cảnh giới tiếp theo: Minh Thần."

"Đây là cảnh giới thần tiên, đã thuộc về Thiên giới của Lục Đạo Luân Hồi."

"Cố lên."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài."

Xử lý rồi."

Thượng để nói."

Đúng vậy, xử lý rồi."

Pháo gia nói.Hai người cảm thán, trong giọng nói có chút cảm giác an ủi nhàn nhạt."

Có chúc phúc của ta thì đương nhiên không thành vấn đề, có phải không, LiễuBình."

Đại Địa chi Mẫu hừ nhẹ nói."

Đúng vậy, nữ sĩ, đây là ý nghĩa khi chúng ta sóng vai chiến đấu."

Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn lại căn phòng tan hoang kia.Chỉ thấy trên mặt Nữ Tử Thần hiện lên ánh hào quang nhàn nhạt, ánh mắt lưuchuyển, khí thế trên người trở nên phồn thịnh một chút.Khi nàng ta phát hiện Liễu Bình đang nhìn mình, hiếm thấy mà hiện ra chútngượng ngùng, nàng lên tiếng giải thích: "Tử vong có thể tăng cường sức mạnhcủa ta, đặc biệt là những tồn tại mà ta chờ mong tử vong.".Đại Địa chi Mẫu nói chen vào: "Liễu Bình, người đã kinh động tất cả SinhMệnh Thể Thế Giới Loại gần đây, hiện tại có thể trốn đi."

Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy từng lưu quang đang hăng hái bay tới chỗ hắn.Đó đều là những Vệ Sĩ Tinh Thần bị kinh động!

Hắn nhìn về phía Nữ Tử Thần.Nữ Tử Thần lặng lẽ biến mất, lại trốn vào chiếc nhẫn màu đen trên ngón áp útcủa hắn lần nữa.ế ố ầ"Các vị, các ngươi có ý kiến gì đối với việc Tử Thần mạnh lên không?"

Liễu Bình trầm ngâm hỏi."

Không có ý kiến, ngươi mau tránh đi –– kẻ địch quá nhiều."

Pháo gia nói.Liễu Bình vung tay lên.Phát động đặc hiệu sư!

Hắn lập tức rơi vào một mảnh hư vô.Nhưng hắn lại tiếp tục hỏi: "Gaia, ngươi có ý kiến sao?"

"Đương nhiên là không, sau khi sức mạnh của nàng được tăng cường, thật racũng có thể cung cấp một ít trợ giúp cho ta."

Gaia nói."

Thượng đế thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Làm đi, con trai."

Thượng để nói.Liễu Bình gật gật đầu, đôi tay nắm lấy Bách Nạp Đao, dụng nó trước người.Lúc này các Vệ Sĩ Tinh Thần đều đã đến nơi này, lại không phát hiện tung tíchcủa Liễu Bình.Chúng nhìn nhau, thân thể cùng bành trướng lên.- - Mắt thấy chúng muốn cùngphát động công kích quần thể trong phạm vi lớn!

Trong hư vô.Liễu Bình đứng yên bất động.Trường đao trong tay hắn lại biến mất.Ngay sau đó, hắn cũng biến mất tăm hơi.Giây tiếp theo.Một âm thanh hư vô mờ mịt vang lên, cứ như âm nhạc mỹ diệu truyền đến từ hưkhông vô tận bên ngoài.Các Vệ Sĩ Tinh Thần quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết đã xảy ra cái gì.Chỉ có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trong hư không: "Sự phẫn nộ hômnay của ngươi đã bậc lửa uy năng trên trường đao lần nữa."

"Ngươi thi triển đao thuật Kỳ Quỷ thứ cấp:""Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

"Âm thanh không thể tránh né."

"Đã đánh trúng tất cả mục tiêu trước mặt."

"Sơ Ngữ' đã được kích hoạt!"

-------Chương 1069: Là bao nhiêu vạn năm?Có người nói -- Đao là sát khí, sao lại biết kêu to?

Lời nhận xét này không cóvấn đề gì.Cho nên khi một thanh đao bắt đầu reo lên, thông thường là do từng luồng đaoquang tràn trề nhàn nhạt quấn quanh trên lưỡi đao đã cọ xát với hư không nênmới phát ra tiếng vang.Liễu Bình dùng cả hai tay cầm đao, ra sức chém một cái -- Trên trường đaobùng lên những tiếng gầm vù vù càng ngày càng cao vút, truyền khắp chungquanh như dời non lấp biển, lại như một chương nhạc giao hưởng long trọng.Trong tiếng vang phức tạp mà cao vút này, hư không hóa thành hắc ám vô tận,một tồn tại có thân thể khổng lồ như thiên địa xuất hiện ở phía sau Liễu Bình.Là Hắc Ám Cự Xà!

Nó bỗng mở đôi đồng tử dựng thẳng lên để quan sát toàn bộthế giới.Toàn bộ thế giới dưới lòng đất bắt đầu xuất hiện một loạt những hắc độngkhông chừng trôi nổi, dần dần, thậm chí cả thế giới cũng bắt đầu trở nên vỡ nát-- Chỉ một cái nhìn chăm chú của nó mà thế giới đã không thể chịu đựng!

Bỗngnhiên.Hắc Ám Cự Xà như phát hiện cái gì, nhìn lại quanh thân hắn..Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp sương mù không ngừng sáng tắt đang bốc lên quanhhắn, huyển hóa ra một sắc thái bảy màu mê mang."

Có Trù Tình này mà còn muốn lấy ta để trảm địch, có thể thấy được người rấtcẩn thận -- Ta thực vừa lòng đối với điểm này."

Hắc Ám Cự Xà ung dung mà nói, im lìm bò qua phía sau Liễu Bình rồi đi rangoài, thong thả trườn về phía trước, dần dần biến mất ở cuối tầm mắt.Thân thể nó lớn như thế giới, bởi vậy nhìn cả quá trình giống như một thế giớixuyên qua một thế giới khác.Cuối cùng khi nó rời đi.Tất cả dị tượng theo đó mà biến mất.Tất cả Vệ Sĩ Tinh Thần cũng không thấy đâu nữa.- - Hoàn toàn không thấyđược Hắc Ám Cự Xà làm cái gì, nhưng chúng đã không còn tồn tại.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi thi triển đao thuậtKỳ Quỷ cấp Vương: Xà Phụ Chi Hôn."

"Kết hợp đao thuật này và uy năng Trù Tinh của trường đao, sinh ra sức mạnhDũng Hiện càng mạnh."

"Ngươi đã chém giết mười ba Vệ Sĩ Tinh Thần ở chung quanh."

"Giết chóc làm vui"đã được kích hoạt.".ố ồ ắ"Ngươi đạt được số lượng hồn lực cực lớn, xin hãy chờ đợi trước một chút, sắpbắt đầu tiến vào trạng thái tấn chức."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đứng trong một mảnh hư vô, chống đao lên mặt đất, ***** và nói:"Thật mệt."

Pháo gia xuất hiện bên cạnh hắn, duỗi tay không ngừng điểm đánh trong hưkhông, cất tiếng tán dương: "Đao này của người quá lợi hại, ta bắt đầu có thêmchút tự tin đối với tiền đồ của chúng ta."

"Phải giết quá nhiều mục tiêu, đương nhiên phải dùng hết sức để ứng phó ––Ngươi đang làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Lúc chúng ta tiến vào tinh cầu tử vong này, ta thả ra một nhóm người máylượng tử, hiện tại cũng có thể xem dưới lòng đất của thế giới này là như thếnào."

Pháo gia nói xong thì vỗ vỗ tay.Một rồi lại một quang bình lập tức hiện lên trước mặt hắn, trên đó hiện ra cácnơi trong thế giới dưới lòng đất.Quang bình chi chít lơ lửng ở giữa không trung, Liễu Bình và Pháo gia động tạiđó chậm rãi quan sát -- Tình cảnh này cứ như bọn họ đang đứng ở "Phòng điềukhiển"nào đó xem xét tình hình toàn bộ thế giới dưới lòng đất."

A, cẩn thận, hình như chúng còn có chiều sau."

Pháo gia nói.Liễu Bình nhìn lại theo hướng lão chỉ, chỉ thấy trên một mặt quang bình, vài tênVệ Sĩ Tinh Thần chật vật chạy trốn tới trước một cánh cửa đồng thau thật lớn,cùng niệm chú ngữ.Cánh cửa đó từ từ mở ra."

Hình như phát hiện không thể đối phó người nên những Vệ Sĩ Tinh Thần cònlại đi xin giúp đỡ."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Một đao vừa rồi đã hao hết sức mạnh của ta, mặc kệ là ai tới, ta cũng khôngmuốn đánh."

Liễu Bình xua tay và nói."

Vậy chúng ta kích nổ nơi này đi ––"Pháo gia nói rồi lập tức nhấn vào một quang bình, bắt đầu chuẩn bị cái gì đó."

Làm nổ sạch nơi như thế này là tốt nhất."

Liễu Bình nói.ố"Không sai, không sai, xem ta bố trí một vụ lửa khói xinh đẹp đi."

Pháo gia nói."

Đẹp đến mức nào?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Có thể làm nổ tung tinh cầu này, làm nó biến thành bụi vũ trụ."

Pháo gia nói với giọng điệu như khoe ra."

Không tồi, ta muốn thưởng thức một chút."

Nữ Tử Thần vui vẻ nói."

Vừa rồi Liễu Bình giết nhiều Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại như vậy, có phảisức mạnh của ngươi khôi phục một ít hay không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Đúng vậy, ta đã có thể sử dụng một chút sức mạnh."

Nữ Tử Thần nói."

Bom đã được bố trí xong, ai tới đốt lửa?"

Pháo gia hưng phấn hỏi."

Ta muốn chơi."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Ấn cái này."

Pháo gia chủ vào một cái nút trong hư không và nói.Đại Địa chi Mẫu hiện thân ra, duỗi tay muốn đi ấn cái nút kia –– Đột nhiên.Giọng nói của thương để bỗng vang lên: "Từ từ, hình như các ngươi quên mấtmột chuyện."

"Cái gì?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi.Tay nàng đã đặt lên cái nút kia, phát ra một tiếng Leng keng thanh thúy.Một tiếng điện tử vang lên: "Đếm ngược một giây sau sẽ cho nổ."

"Cho nổ!"

Chung quanh đột nhiên an tĩnh lại.Thượng để yếu ớt lên tiếng: "Các vị, chúng ta tới để tìm yêu tinh, các ngươiquên mất rồi à?"

Bọn họ đều ngẩn ra."

A, không xong, thần linh như ta mà sao lại quên chuyện quan trọng như vậy."

Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên nói."

Ta cũng vậy."

ầNữ Tử Thần nói."

Ta là thần linh ban sơ, vì sao cũng quên chuyện này?"

Pháo gia không hiểu mà nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc, ánh mắt lại hướng về hư không lần nữa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: "Ngươi đã bị yêu thuật không rõảnh hưởng."

"Điểm chú ý của ngươi sẽ biến mất trong lúc lơ đãng."

"Ngươi không thể liên tục nhớ kỹ chuyện có liên quan đến yêu tinh."

Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một ý niệm.Yêu thuật?

Thủ đoạn và phong cách như vậy, hình như...

Rất quen thuộc...

Hắnkhông khi nhìn lại một mặt quang bình.Chỉ thấy cánh cửa đồng thau kia đã mở ra.Đám Vệ Sĩ Tinh Thần cuống quít chạy trốn tự tán, rất nhanh đã không thấybóng dáng tăm hơi, chỉ để lại cánh cửa tối om kia.Mặt đất bắt đầu chấn động.- - Không rõ là vì bom sắp nổ, hay là vì quái vật***** nào đó sắp xuất hiện.Đại Địa chi Mẫu nói: "Chú ý, nhũng Vệ Sĩ Tinh Thần đó đều chạy ra tinh cầu,bọ cánh cùng thuật pháp không ngăn cản chúng nó."

Oanh -- Mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt."

Chúng ta còn ở trên viên tinh cầu này-- vì sao vừa rồi ta lại muốn nổ chết chínhmình vậy?"

Pháo gia có chút buồn nản mà nói."

Ta đoán...

Có lẽ chuyện chúng ta quên đi tìm yêu tinh là thủ đoạn của yêutinh."

Liễu Bình nói."

Yêu tinh?"

Pháo gia, Đại Địa chi Mẫu và Tử Thần và kêu lên nói.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Bằng không còn ai có thể im hơi lặngtiếng làm chúng ta quên mất nó?"

Vừa dứt lời.Một tiếng kêu hỗn loạn phẫn nộ đột nhiên vang lên, truyền khắp cả thế giớidưới lòng đất."

A ha, đám rệp đáng chết!"

"Các ngươi chưa bao giờ là đối thủ của ta, hiện tại cánh cửa tai hoạ bị các ngươimở ra, ta sẽ giết sạch các ngươi!"

"Dù sao, ta đã bị các ngươi cầm tù..."

Giọng nói kia đột nhiên im bặt, sau đó lại vang lên với âm lượng cực nhỏ: "Từtừ...

Ta đếm cái nào..."."

Một vạn, hai vạn, tam vạn, bốn vạn --"."

Bốn thêm bốn là tám, không sai, cái này ta rất tự tin."

"Tám thêm tám...

Không làm khó được ta, là mười sáu, vậy mười sáu thêmmười sáu..."

"...

Là bao nhiêu vạn năm?"

-------Chương 1070: Yêu tinh xuất hiện!Giọng nói kia vang đến đây thì khựng lại.Qua một hồi lâu, âm thanh như biến mất, cuối cùng không vang lên nữa.Nhưng thông qua quang bình lại có thể nhìn thấy, một rồi lại một quả cầu cómọc cánh bị ném ra cánh cửa đồng thau, nhanh chóng tản ra bốn phương támhướng.Đại Địa chi Mẫu như suy tư gì mà nói: "Nghe nói phép cộng trừ hai con số là kẻthù vĩnh hằng của nhất tộc yêu tinh, nhưng đó là cái gì?"

"Đây là đạn chép phi hành của nhất tổ yêu tinh, có thể làm chói mù hai mắt củatất cả các tồn tại."

Pháo gia nhìn chằm chằm quang bình mà nói.Lão lấy mấy cái kính râm ra, đưa cho mọi người.Đại Địa chi Mẫu đeo kính râm lên và nói: "Nếu nó có thể tính ra đáp án chínhxác, vậy chứng minh một điều."

"Nó không phải yêu tinh chân chính."

Nữ Tử Thần nói."

Hoàn toàn chính xác, chúng ta chỉ cần chờ nó tính ra đáp án."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Các ngươi không sợ nó cố ý tính sai để lừa gạt chúng ta?"

Pháo gia hỏi."

Không ai có thể lừa gạt Liễu Bình."

Nữ Tử Thần cười thật xinh đẹp và nói.Sâu trong lòng đất vang lên từng tiếng nổ mạnh.Những niến trúc chung quanh bắt đầu sập xuống.- - Bom do Pháo gia an bàiđang nổ tung.Ầm ầm ầm ầm!

Một rồi lại một tiếng nổ vang lên dữ dội, cả thế giới dưới lòngđất bắt đầu hỏng mất.Tinh cầu đi đến con đường hủy diệt.Cả con bọ cánh cứng thuật pháp kia cũng bay lên, không ngừng xoay quanh tinhcầu đang dần dần vỡ vụn này.Nhưng con yêu tinh kia vẫn trốn sâu trong nền đất, yên lặng tính cái gì trongcánh cửa đồng thau kia.Vào khoảnh khắc thế giới hoàn toàn tan ra-- Một giọng nói chần chờ vang lêntrong cánh cửa: "Đại khái...

Có lẽ...

Khả năng...

Hẳn là..."."

Bằng bốn mươi lăm?".ầNữ Tử Thần che miệng lại, cười khẽ lên."

Nó có nói dối không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Không có,"Liễu Bình vui vẻ nói: "Nó thật sự tính sai rồi, chúng ta đi kéo nó nhập bọn --Gaia, đưa ta qua đi."

"Ngươi đi về phía trước."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình bước ra một bước.Chỉ một thoáng, hắn đã đến cánh cửa đồng thau kia.Chỉ thấy trên vách tường trong phòng tràn ngập những phương trình tính toánchi chít.Quả nhiên nơi này có một con yêu tinh đang đỏ cả mắt, tay cầm phấn viết điêncuồng tính toán trên vách tường.Lúc Liễu Bình đi tới, nó quay đầu lại nhìn Liễu Bình một cái, nói với giọng điệutủi thân và thấp thỏm: "Quá trình ta tính rõ ràng đều đúng, vì sao máy tính vẫncho ra đáp án không giống ta?"

"Máy tính là một thứ thường xuyên làm lỗi, đừng tin nó."

Liễu Bình nhún vai và nói.Yêu tinh giật mình, vui vẻ nói: "A, ngươi nói quá đúng, chúng ta cần gì phải tintưởng máy tính?"

Nó lấy ra một cây chùy lớn từ trong ngực, liên tục đập vài cái, dứt khoát đánhnát cái máy tính."

Hô –– Giờ sảng khoái hơn nhiều, ngươi là ai?"

Yêu tinh hỏi.Liễu Bình đang muốn mở miệng nói thì chợt thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốtthoáng hiện trước mặt: "Hồn lực tiến giai đã được chuẩn bị ổn thoả."

"Xin hãy chú ý, người từng là người tu hành của thế giới Lục Đạo Luân Hồi,cũng từng thuộc về thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ."

"Vào thời khắc tiến giai mang tính mấu chốt này, xin hãy chọn một trong hailoại thế giới mình thuộc về để tiếp tục đợt tiến giai này."

"Xin hãy lựa chọn."

Liễu Bình không chút do dự mà nói: "Lục Đạo Luân Hồi."

-- Lục Đạo Luân Hồi có quá nhiều bí ẩn, huống chi lũ Ác Mộng chưa thu thậpđủ kỹ năng của Lục Đạo Luân Hồi, tập hợp thiết lập cũng không hoàn chỉnh.Cho nên Lục Đạo Luân Hồi là một điểm đột phá!

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện lên: "Ngươi lựa chọn Lục Đạo Luân Hồi."

ắ ề ố ầ ế"Ngươi sắp được truyền tống rời đi, hoàn thành lần tiến giai này."

Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, hô lên: "Chờ đã ——"Lời còn chưa dứt, cả người hắn đã trực tiếp biến mất khỏi nơi đó."

Ai ai?

Sao lại đi rồi?"

Yêu tinh ngạc nhiên nói.Đôi mắt nó xoay chuyển, bay đến nơi Liễu Bình biến mất, vừa liều mạng chuivào hư không, vừa nói: "Để ta đi xem thử, xem chút cũng không sao cả -- ta bảođảm chỉ xem một chút thôi!"

Tạch -- Nó chui vào hư không rồi biến mất tăm hơi."

Hiện tại là tình huống thế nào?"

Pháo gia hỏi."

Không biết, ta chỉ nhìn thấy Liễu Bình nói chuyện với con yêu tinh kia, kết quảKèo một tiếng, ta đã đến nơi này."

Nữ Tử Thần nói."

Liễu Bình đâu?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Suyt –– đừng quấy rầy hắn, tình hình hiện tại chưa bao giờ xảy ra, để bản thânhắn tự suy nghĩ nên ứng phó thế nào đi."

Thượng để nói."

Này, ngươi nói rõ ràng đi."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Chuyện là như thế này..."

Thượng đế thần thần bí bí mà nói.Các vị thần linh nghiêm túc nghe thường để thuật lại.Cách đó không xa.Liễu Bình đứng trong một nơi trống rỗng, xuất thần nhìn ra phương xa, cũngkhông biết suy nghĩ cái gì.Mãi đến lúc này, trước mắt hắn vẫn thoáng hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốtkia: "Ngươi đã đi lên con đường Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

"Xét thấy trong tình huống này, người đã cáo biệt thân thể phàm nhân, trở thànhứng kiếp giả ở cấp bậc càng cao."

"Ngươi sẽ ứng phó thiên kiếp lần này khi đang làm Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại."

"Khi người thành công vượt qua kiếp luân hồi, ngươi sẽ đạt được sức mạnh củaLục Đạo Luân Hồi, trở thành ý chí giả thế giới càng cường đại hơn."

"Cái này gọi Minh Thần kiếp của thế giới."

ẩ ẵ"Xin hãy lập tức chuẩn bị sẵn sàng!".Trong lòng Liễu Bình là một mảnh im lặng.- - Thật ra những thuyết minh nàycó vấn đề.Tứ Thánh Trụ Địa Thủy, Hỏa, Phong tề tụ thì mới xem như một Sinh Mệnh ThểThế giới Loại cơ bản nhất.Rõ ràng hắn mới tìm được thần linh của ba trụ là Địa, Thủy, Phong, căn bản cònchưa kịp kéo yêu tinh kia nhập bọn -- Vì sao lại phán định hắn là Sinh MệnhThể Thế Giới Loại?

Không phải nói phải được bốn trụ duy trì thì mới có thểchuyển hóa làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cơ sở hay sao?

Mới vậy mà đãđược nhận định thì thật quá qua loa.Nhưng không có cách nào.Danh sách đã nói như thế, hơn nữa hắn thông qua linh giác, trong mơ hồ cũngcảm nhận được một kiếp nạn hoàn toàn bất đồng với thiên kiếp đang buôngxuống."

Nhưng phải làm chuẩn bị gì đây?"

Liễu Bình buồn rầu nghĩ.–– Làm một người tu hành, bảo hắn đi ứng phó thiên kiếp thì thuận buồm xuôigió.Nhưng làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại thì rốt cục phải đối mặt với cái gì?Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Thế giới • Minh Thần kiếp sắpbuông xuống!"

"Đếm ngược năm giây."

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

"Kiếp *****ên, Nhân Gian kiếp, bắt đầu!"

-------Chương 1071: Vì sao chọn nàng?Thế giới trống rỗng chung quanh lập tức biến mất.Thay vào đó là một thế giới hoàn toàn hoang vu.Trong thế giới này tràn ngập kiến trúc bê tông cốt thép và các loại thiết bị phihành Khoa Kỹ Trắc hư hao, ô tô yên lặng bất động, thi thể nhân loại.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một góc đường.Từng hàng nhắc nhở phù mới lóe lóe: "Chú ý."."

Lúc kiếp nạn nhân gian xảy ra, người sẽ mất đi tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ, biếnthành một chức nghiệp giả bình thường."

"Thứ duy nhất người có thể dựa vào chỉ có những thần linh ủng hộ ngươi."

"Chỉ có thể lựa chọn một vị thần giúp người đối mặt với Nhân Gian kiếp."

"Xin lập tức đưa ra lựa chọn!"

Liễu Bình cau mày, hỏi: "Trừ Nhân Gian kiếp ra thì còn có kiếp gì khác phải độkhông?"

Thượng để nói chen vào: "Tổng cộng có sáu kiếp, tương ứng với Thiên, A TuLa, Nhân, Hoàng Tuyền, Thú Vương, Ác Quỷ, mỗi một kiếp chỉ có thể chỉ địnhmột vị thần"Hình như cảm thấy không yên tâm, thượng để tiếp tục nói: "Cho nên người nhấtđịnh phải thận trọng, Nhân Gian kiếp của ngươi đã chính thức bắt đầu, nếu chếtở chỗ này - "Ngươi sẽ thật sự chết!"

Liễu Bình hỏi: "Ngươi cái gì cũng biết, vậy người biết tại sao lại như vậykhông?

Vì sao lại cướp đoạt sức mạnh của ta?"

Ngoài dự đoán là lần này thường để không lảng tránh."

Bởi vì đây là khảo nghiệm –– Lục Đạo Luân Hồi muốn khảo nghiệm phươngdiện năng lực bồi dưỡng thần linh của ngươi, nếu thần linh trên tay ngươi khôngđủ mạnh thì không thể dụng tâm chiến đấu cùng ngươi, vậy chứng minh ngươikhông đủ tiêu chuẩn để làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, không đủ khả năngtiến giai lên cảnh giới tiếp theo."

Thượng đế nói."

Đây là nguyên nhân?"

Liễu Bình nói."

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, Lục Đạo Luân Hồi cũng đangkhông ngừng tiến hóa –– nó lấy nan đề mình gặp phải để khảo nghiệm ngươi,học tập từ đó để đạt được lợi ích, đồng thời sinh ra tiến hóa tương ứng."

"-- Thông qua một lần thiên kiếp, sáu thế giới của nó và Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại của người cùng tiến giai, nhân quả cấu thành rất mỹ diệu, rất vĩ đại,không phải sao?"

Thượng đế tán thưởng.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Ta chỉ định Tử Thần tên là Mộng làm thần linhphụ trợ ta."

"Vì sao chọn nàng?"

Thượng để hỏi."

Nàng vừa hấp thu sức mạnh tử vong của những Vệ Sĩ Tinh Thần đó, đã khôiphục được một chút sức mạnh."

Liễu Bình nói."

Lựa chọn này không thành vấn đề, cổ lên đi, hy vọng người đừng chết ở chỗnày."

Thượng để nói.Câu nói vừa dứt.Các thần linh khác đều biến mất.Chỉ có Nữ Tử Thần ở lại."

Mộng Tỷ, làm phiền ngươi -- ta không ngờ hiện tại thiên kiếp biến thành nhưthế này."

Liễu Bình nói.Nữ Tử Thần cười cười, nói: "Không có gì, rất nhiều lúc Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại đều dựa vào thần linh mà mình bồi dưỡng để chiến đấu, loại khảonghiệm này cũng là điều hiển nhiên phải có.".Nàng ta đúng phía sau Liễu Bình, thân thể dần trở nên hư ảo.."

Ta không thể thật sự ra tay, nhưng có thể phụ trợ cho ngươi -- cẩn thận, conphố bên trái của ngươi tràn ngập hương vị tử vong, rời xa nơi đó."

"Được."

Liễu Bình nói.Hắn đi đến hướng ngược lại.Trên đường phố là một mảnh hỗn độn.Vách tường sập tan hoang, hài cốt nhân loại, cơ giáp hư hao và ô tô nằm ngangdọc tứ tung, cả đèn đường cũng ngã xuống mặt đất.Không có người sống."

Rốt cục kiếp này là phải làm gì?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Nữ Tử Thần bỗng nhíu mày và nói: "Tới rồi."

"Cái gì?"

ễLiễu Bình hỏi.Hắn bỗng cảm nhận được điều gì, lập tức nhìn lại phía cuối con đường.Đó là một cây cầu qua sông đã đứt gãy.tô vứt đi trên đường đều tập trung ở đầu cầu, lại bị mặt cầu đứt gãy cản trở, vĩnhviễn ngừng lại ở nơi này.Rõ ràng những chiếc ô tô vứt đi đó đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, chonên va chạm với nhau, chồng chất bên nhau, hình thành một ngọn núi phế liệunho nhỏ -- Trên đỉnh núi.Một người gầy trơ cả xương ngồi xổm trên cái nắp động cơ rỉ sắt, đang đếnquan sát Liễu Bình.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn đối phương.Chỉ thấy đây là một nam nhân vẻ mặt quỷ dị, đôi mắt màu xám không ngừnghiện ra cảm xúc điên cuồng và giết chóc.Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, trên đầu gã lập tức nhảy ra tùng hàng chữnhỏ: "Diệt Sinh Độc Thi."

"Tồn tại dạng tận thế."

"Tất cả chúng sinh chạm vào là chết ngay, không bị bất cứ phòng cụ và sứcmạnh dời đi nào thay đổi, không có ngoại lệ."

Liễu Bình lắp bắp kinh hãi.Hắn không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ, nhưng hình như sức mạnh của đốiphương vượt qua Kỳ Quỷ bình thường, quá mức *****.Trên mặt nam nhân kia dần lộ ra ý cười, có nước bọt màu xanh lục không ngừngchảy xuống từ khóe miệng."

Người sống..."

Gã phát ra tiếng rít gào trầm thấp và nói.Liễu Bình nắm lấy Trấn Ngục Đạo.Một hàng chữ nhỏ lập tức nhảy ra: "Luân chuyển không thể miễn được sứcmạnh của đối phương, bởi vì đó là sức mạnh hủy diệt của tận thế, cho dù bị dờiđi thì cũng lan tràn lên người người lần nữa."

Liễu Bình thả Trấn Ngục Đao lại vào hư không, ngược lại rút Bách Nạp Đao ra.Nữ Tử Thần đứng sau lưng hắn, thấp giọng thì thầm: "Tử Thuật Vong LinhQuân."

Chỉ thấy trên trường đao xuất hiện bảy tám quang đoàn trắng bệch không ngừnglượn lờ.Liễu Bình giơ đao lên -- Nam nhân gầy trơ cả xương kia đột nhiên biến mấtkhỏi đỉnh xe.Thật nhanh!

Liễu Bình trọn to đôi mắt, trường đao trong tay bỗng vung về bêntrái.ấ ắNam nhân kia xuất hiện ở trước đáo của hắn, không quan tâm mà va chạm vàomũi đao "Chạy?

Đầu óc cũng rất nhanh nhạy đấy."

Diệt Sinh Độc Thi lẩm bẩm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thế giới đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, sau đó tầm mắt của gã dừng lại trênmặt đất, chỉ có thể nhìn thấy bột phần xương vụn lát đát đầy đất và đường phốkhông người ở nơi xa."

Sao lại thế này?"

Diệt Sinh Độc Thi nghĩ.Một thanh kiếm rơi xuống, chém thế giới trước mắt nó thành hai mảnh.Tất cả rơi vào hắc ám.-------Chương 1072: Thế giới • Minh Thần kiếpĐến lúc này.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt rốt cuộc cũng xuất hiện: "Ngươi phóng thích TửThuật: Vong Linh Quân."

"Người sử dụng liễm tức quyết và thân pháp của Tu Hành Trắc."

"Ngươi khởi xướng đòn chém từ sau lưng, cắt bỏ đầu đối phương."

"Lấy lần tiếp xúc này, Sơ Ngữ Tru Tinh đã được kích hoạt, người trảm đầu củanó thành hai mảnh."."

Giết chóc làm vui đã được kích hoạt, tiếp tục súc tích hồn lực."

"Chiến đấu kết thúc."

Thân thể Liễu Bình rung lên, nhanh chóng rời xa thi thể đang không ngừng tuônra khói độc màu xanh lục."

Nhìn dáng vẻ thì Nhân Gian kiếp này coi như kết thúc."

Hắn đứng trước cây cầu gãy, vừa nhìn nước sông vẩn đục chảy xiết vừa nói.Nữ Tử Thần trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: "Không...

Ta cảm thấychỉ vừa bắt đầu thôi, thế giới này bị sự phản kháng của người đánh thức..."."

Nhưng quái vật tận thế này đã chết –– chẳng lẽ nó còn có đồng loại?"

Liễu Bình nói.Nữ Tử Thần nhìn chằm chằm vào hắn và nói: "Nếu là đồng loại thì còn dễ làm,nhưng ta luôn không ngừng nhìn thấy trên người người hiện ra đủ loại tử trạng."

"Sao lại như thế, có phải người chưa khôi phục sức mạnh, cho nên nhìn lầmkhông --"Liễu Bình đang nói thì vẻ mặt bỗng khẽ động, nhìn ra phía ngoài cây cầu gãy.Không biết từ khi nào.Trong nước sông hiện ra ba cái đầu rồng thật lớn, chúng chậm rãi nâng lên giữakhông trung bên ngoài cây cầu gãy, đang yên lặng nhìn chằm chằm vào LiễuBình.Ba cái đầu rồng dùng chung một thân, thân thể khổng lồ này có thể sánh ngangvới cây cầu sắt thật dài –– Liễu Bình chỉ có thể coi như một con kiến nhỏ bétrước mặt nó.Liễu Bình giơ đao lên, lẩm bẩm nói: "Mộng Tỷ...

Ta tin ngươi không phán đoánsai."

Ba cái đầu rồng khổng lồ cùng quan sát Liễu Bình."

Xem kìa, người này."

Cái đầu rồng *****ên nói.ấ ồ"Thấy rồi."

Cái đầu rồng thứ hai đáp lại."

Vậy thế nào đây?"

Cái đầu rồng thứ ba hỏi.Ba cái đầu rồng cùng rơi vào trầm mặc.Liễu Bình có chút nghi hoặc, không biết rốt cục tồn tại ***** này đang nóicái gì.Trên đỉnh đầu đối phương sớm đã hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Hôi Tẫn chiHình."

"Loài rồng, Tận Thế Hành Giả."

"--Đã tồn tại trước khi vạn vật chưa ra đời, có được bí mật không ai biết, khôngthể khảo chúng."

Cái thứ này...

Rốt cuộc phải đánh như thế nào?

Giọng nói của Nữ Tử Thần vanglên bên tai: "Lần này ta sẽ dùng hết sức để giúp ngươi!"

Liễu Bình trực tiếp rút song đao ra, bày ra thức mở đầu ngay tại chỗ.Cả người Nữ Tử Thần hiện ra ngọn lửa hắc ám, đôi tay bắt chéo thành một thủấn Kỳ Quỷ, nỉ non nói phía sau hắn: "Tử Thuật Mệnh Chi Khóa."

Tất cả học hỏa ngưng tụ thành một xiềng xích đen nhánh, quấn quanh một vònglại một vòng lên đôi tay Liễu Bình, nhưng lại không làm ảnh hưởng hành độngcủa hắn.Liễu Bình ngưng thần tĩnh khí, đao ý dần dâng trào theo sát ý trong lòng-- Conrồng ba đầu tên là "Hội Tẫn chi Hình"ở đối diện bỗng lên tiếng: "Kỳ quái...

Rõ ràng người còn chưa trở thành SinhMệnh Thể Thế Giới Loại, vì sao lại tới mặt trái của Lục Đạo Luân Hồi?"

Liễu Bình nao nao.Đúng vậy.Rõ ràng hắn chỉ có được sức mạnh của ba trụ là Thủy, Phong, Thổ...

Rõ rànghắn phải độ thiên kiếp của người tu hành -- vì sao lại bắt đầu độ kiếp của mộtSinh Mệnh Thể Thế Giới Loại?"

Ta cũng rất nghi hoặc, lẽ ra ta nên gặp phải một hồi kiếp lôi, sau đó trở thànhngười tu hành có linh lực càng mạnh."

Liễu Bình nói đúng sự thật.Con rồng ba đầu gật đầu và nói: "Ngươi ***** một Diệt Sinh Độc Thi, do đóđánh thức kiếp nạn này, nhưng người lại không phải ý chí thế giới ứng kiếp này,nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi."

Liễu Bình chợt thấy ngón tay mình hơi chấn động.Một chiếc nhẫn vụt ra từ trên tay hắn, nhẹ nhàng lơ lửng trong hư không, tản ratiếng chấn động độc đáo nào đó.ồ ầ ế ẫ ắCon rồng ba đầu nhìn chiếc nhẫn kia, trong ánh mắt hiện ra chút hoài niệm."

Chiếc nhẫn của Long tộc chúng ta."

Một cái đầu của nó nhẹ nhàng nói.Liễu Bình nhìn về phía chiếc nhẫn kia..Chiếc nhẫn này tên là "Huy chương hữu nghị của Long tộc".- - Đúng vậy, đâylà chiếc nhẫn nà lúc trước ở đáy Vĩnh Dạ, sau khi cứu vớt Lục Long thì Longtộc đã tặng cho hắn.Nó không có uy năng đặc biệt gì, chỉ có thể làm một loại chứng cứ-- Chứngminh người đeo nhẫn có được tình hữu nghị của Long tộc.Liễu Bình ngẩng đầu, ánh mắt dùng trên người con rồng ba đầu kia lần nữa.Cái tên này mọc ba cái đầu, được gọi là "Tận Thế Hành Giả".Nhưng nó cũng là Long tộc.- - Nó để ý chiếc nhẫn này sao?

Con rồng ba đầumở miệng nói: "Hiện giờ ta là Tận Thế Đại Hành Giả, phải ngăn trở tất cả SinhMệnh Thể Thế Giới Loại vượt qua kiếp nạn này tại đây, tính thời gian đã gầnđược trăm triệu năm."

"Ngươi chưa từng thất bại sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nào chiến thắng được ta –– nơi nàychỉ có thể đon đả độc đầu, chúng không có bất cứ cơ hội nào."

Con rồng ba đầu nói.Liễu Bình im lặng.- - Trong gần trăm triệu năm, con rồng này đã vô địch khimột đầu một.Nhưng vì sao nó lại ở chỗ này?

Diệt Sinh Độc Thi không thể giao tiếp, nhưngnó thì được, không bằng trực tiếp hỏi nó!"

Vì sao người phải làm như vậy?"

Hắn hỏi."

Hủy diệt tất cả thế giới là tâm nguyện của ta, ta đang chuẩn bị kết thúc mọi thứở nơi này."

Con rồng ba đầu nói.Liễu Bình cảm nhận được sát khí lẫm liệt trên người đối phương, bỗng vỗ tayvà cười nói: "Nói rất đúng, nhưng ngươi cũng biết, ta không phải Sinh MệnhThể Thế Giới Loại, ta là bạn của Long tộc- – ngươi có rảnh không?

Ta mờingười ăn một bữa cơm."

Sát ý trên người con rồng ba đầu phai nhạt đi rất nhiều.Nó từ từ lui về phía sau, quan sát Liễu Bình và nói: "Trong những năm thángdài đăng đẳng này, trong Minh Thần kiếp gồm A Tu La, Nhân, Hoàng Tuyền,Ác Quỷ, Thú Vương, ta là chúa tể của tất cả, có thể phát hiện tất cả Sinh Mệnhể ế ấ ấ ếThể Thế Giới Loại vào bất cứ lúc nào, không có gì bất ngờ mà giết sạch chúngnó."

"Ta từng thề sẽ hủy diệt tất cả thế giới, nhưng ngươi không phải Sinh Mệnh ThểThế Giới Loại chân chính –– Nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi."

"Hơn nữa ngươi có được chiếc nhẫn của Long tộc chúng ta..."

"Lần này ta làm bộ không nhìn thấy ngươi."

Thân thể khổng lồ như cây cầu sắt của nó từ từ chìm xuống, dần dần trầm vàotrong nước.Liễu Bình giật mình, lập tức gân cổ lên hô: "Này, đừng đi, ta một mình ở lại nơinày rất sợ hãi, phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?"

Con rồng ba đầu mở miệng nói: "Ta vừa đi thì tận thế khác sẽ buông xuống,điều ngươi cần làm chỉ có một việc."

"–– Đó là tồn tại."

Liễu Bình đuổi theo, ghé vào mép cầu gãy mà hô xuống dưới: "Làm sao mới cóthể tồn tại?"

Con rồng ba đầu bất đắc dĩ nói: "Phàm nhân này, người thật là phiền –– Cốgắng đừng dùng sức mạnh Tu Hành Trắc, tận thế đã quá quen thuộc với TuHành Trắc ––""Ngươi phải dùng sức mạnh loại khác để chiến đấu, vậy thì càng có hy vọng."

Hình như sợ Liễu Bình tiếp tục hỏi, nó nhanh chóng chìm vào đáy nước, hóathành hắc ảnh khổng lồ dưới nước rồi đi xa với tốc độ cực nhanh, lập tức khôngbiết tung tích.Chiếc nhẫn Long tộc kia rơi xuống từ giữa không trung, trở lại tay Liễu Bìnhlần nữa.Liễu Bình đeo chiếc nhẫn vào, đứng ở mép cầu nhìn trong chốc lát."

Nguy hiểm thật."

Nữ Tử Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi và nói."

Đúng vậy, nguy hiểm thật."

Liễu Bình nói.-------Chương 1073: Chiến đấu với tận thế!-- Con rồng ba đầu tên là "Hội Tẫn chi Hình"này từng giết vô số Sinh Mệnh Thể Thế giới Loại, lại vì hắn không phải là SinhMệnh Thể Thế Giới Loại mà nương tay không xử Đương nhiên, chủ yếu là vìchiếc nhẫn Long tộc kia."

Hiện tại làm sao bây giờ?"

Nữ Tử Thần hỏi.Nàng giường tay lên, xiềng xích trên người Liễu Bình tản ra hết, sau đó biếnmất trong hư không."

Trước mắt chúng ta có hai vấn đề cần phải giải quyết."

Liễu Bình nói."

Nói nghe xem."

Nữ Tử Thần nói."

Thứ nhất là vì sao ta lại trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, rõ ràng tachưa gom đủ Tứ Thánh Trụ––nhất định có nguyên nhân nào đó."

Liễu Bình đâm chiêu mà nói."

Vấn đề thứ hai?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Hội Tẫn chi Hình nói, nó vừa đi thì tận tân thể khác nhất định sẽ tới."

Liễu Bình nói.Tí tách.Một giọt nước mưa nhỏ xuống.Trời bắt đầu mưa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Tất Vong chi Ngẫu."

"Không biết lai lịch, sứ giả tận thế."

"Mỗi khi con rối bị thương thì ngươi cũng sẽ bị thương, con rối tử vong thìngười sẽ theo đó mà chết."

"Chú ý, nó đã buông xuống!"

Buông xuống?

-- Ở nơi nào?

Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn khắp chung quanh.Nhưng trừ nước mưa tí tách rơi ra thì không có cái gì cả."

Đổi địa điểm chiến đấu đi, ta cảm thấy nơi này là mảnh đất có điềm xấu tửvong."

Nữ Tử Thần nói."

Được."

Thân thể Liễu Bình rung lên rồi bay qua trời cao, trong nháy mắt đã dùng trongphế tích thành thị hoang phế."

Hiện tại thì sao?"

Hắn hỏi Tử Thần."

Vẫn không được, cảm giác này vẫn không rời xa."

Nữ Tử Thần nói.Bỗng nhiên, Liễu Bình như cảm nhận được cái gì, bỗng ngẩng đầu nhìn lên --Trên bầu trời âm u như có thứ gì đang bắt đầu khởi động trong tầng mây."

Đó là cái gì?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Trên bầu trời, một con rối vô cùng khổng lồ chạy ra khỏi tầng mây, lao xuốnghướng về phía Liễu Bình.Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, Liễu Bình chỉ kịp tránh qua thì cả con rối đãlao lướt qua hắn, ầm ầm va chạm vào một mảnh phế tích.Một bộ xương khô nhảy xuống từ đỉnh đầu con rối, dùng ở đối diện Liễu Bình."

Thương tích trong lần va chạm này do người gánh vác."

Bộ xương khô nói thẳng.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, Liễu Bình lập tức bay ngược ra ngoài, đánh vàotòa nhà cao chọc trời phía sau.Cả tòa nhà cũng vì thế mà từ từ sập xuống.Bộ xương khô rút ra một thanh chiến phủ thật lớn, giơ lên cao cao, lớn tiếngnói: "Đầu của con rối rơi xuống thì đầu ngươi cũng bị chặt đứt."

Chiến phủ chém xuống -- Đương!

Một tiếng đánh đinh tai nhức óc vang lên.Trường đao chống lại lưỡi chiến phủ.Liễu Bình đứng trước chiến phủ, trên người sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ.Thương thế con rối gánh chịu hoàn toàn đồng nhất lên người hắn, khác nhauduy nhất là con rối kia sẽ không đổ máu.Liễu Bình dùng sức chống lại, chiến phủ lập tức bay ngược trở về, dùng lạitrong tay bộ xương khô."

Sẽ không để người làm tổn thương con rối này nữa."

Hắn ***** và nói.Bộ xương khô vác chiến phủ lên vai, hài hước nói: "Người tu hành à?

Ngươikhông có cơ hội nào cả."

Nước mưa không ngừng rơi xuống.ầ ẫ ẫ ểTử Thần nói nhỏ: "Cảm giác vẫn không đúng, người vẫn không thể dừng lại ởchỗ này, tử vong đang bồi hồi chung quanh ngươi."

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn bỗng ấn ra một quyết.Dao động linh lực khổng lồ tản ra từ trên người hắn, hóa thành linh quang thuẫnvô hình, ngăn cách nước mưa ở bên ngoài.Hắn lại ấn quyết thi pháp, trong nháy mắt đã hong khô nước mưa trên người."

Tử khí trên người ngươi tan đi không ít!"

Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình âm thầm thở phào một hơi.Sau khi Hôi Tẫn chi Hình rời đi, biến hóa duy nhất chính là trời bắt đầu đổ mưa.Thì ra nước mưa này là phương thức kết nối của "Tất Vong chi Ngẫu", nó liênkết hắn và con rối khổng lồ kia lại với nhau.Hiện tại, loại kết nối này đã bị tách ra.- - Nếu không có danh sách nhắc nhở thìlàm sao hắn có thể liên tưởng đến điểm này?

Chỉ sợ đổi người nào khác tới thìsẽ trực tiếp bị *****.Hắn nhìn về phía bộ xương khô đối diện.Bộ xương khô mang đầy thâm ý mà nói: "Có chút đầu óc, vậy chơi mới vui chứ,không đến mức làm ta quá nhàm chán –– nhưng hiện tại trò chơi đã kết thúc."

Nó chậm rãi vườn bàn xương tay cào qua hư không một cái.Thể mưa bỗng to lên.Trong tiếng sấm rền vang dội, gió càng ngày càng gấp, mưa như trút nước.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Giới vực trước mặt: Cấm linh."

"Ngươi không thể sử dụng linh lực để tiến hành chiến đấu."

"Đây là sức mạnh phong chuyên nhằm vào Tu Hành Trắc của nhân gian giới."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Nước mưa xuyên qua linh lực thuẫn, rơi lên người Liễu Bình lần nữa, làm ướtquần áo của hắn.Bộ xương khô nắm lấy chiến phủ, bước từng bước một đi về hướng Liễu Bình."

Ta sẽ vĩnh viễn không mệt mỏi mà công kích con rối kia, từ hiện tại thẳng đếnvĩnh viễn, mà người chỉ cần sai lầm một lần thì trên người sẽ có thêm một vếtthương --""Khóc lóc và cầu xin cũng vô dụng, người và thế giới của ngươi sẽ tăng thân tạiđây."

"Nghênh đón tận thế của ngươi đi."

Bước chân của bộ xương khô bắt đầu nhanh hơn.ễ ố ầ ỗLiễu Bình vốn đã rút Bách Nạp Đao ra, trong đầu bỗng hiện lên những câu nóicủa con rồng ba đầu kia: Cố gắng đừng dùng sức mạnh tu hành sườn, tận thế đãquá quen thuộc với Tu Hành Trắc -- Lại nghĩ đến đối phương phóng thích giớivực Cấm Linh và trận mưa này.Đáp án nào đó đã quá rõ ràng.Liễu Bình thu đao lại, triển khai tư thế ngay tại chỗ."

Làm gì vậy?"

Bộ xương khô ngạc nhiên hỏi."

Không có gì, ngươi chỉ cần tấn công đến là được rồi."

Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Bên cạnh hắn lặng lẽ xuất hiện từng hàng binh khí tạo hình cổ xưa mà quý giáđẹp đẽ.Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy ngắn lặng lẽ xuất hiện trong hư không phíasau Liễu Bình.Cô bé duỗi tay giơ một cây dù lên, thay Liễu Bình ngăn chặn mưa gió.Là Andrea!

Cô bé không phải là thần linh thuộc về Liễu Bình.- - Cô bé là ThánhLinh, là hy vọng duy nhất trong toàn bộ thời đại!-------Chương 1074: Thú Vương kiếp!"

Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệp Kỳ Quỷ, để nhân loạikhông ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trở thành trái cây có thểcung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng."

"Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm."

"Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng-..."

"Chức nghiệp này quá mạnh, nó chỉ còn thiếu một chút đã vượt qua khống chếcủa bọn quái vật Ác Mộng."

"Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này."

Những lời nói quá khứ vang lên bên tai Liễu Bình.Hắn hít thật sâu một hơi, triển khai quyền giá ngay tại chỗ.Dù không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ, nhưng thủ đoạn công kích cơ bản củapháp sư cận chiến cũng rất mạnh.Nếu không như thế -- Thì pháp sư cận chiến cuối cùng ban đầu là Delia cũng sẽkhông bị chủ trang viên *****.Hắn cứu nàng rồi tu tập năng lực của pháp sư cận chiến.- - Hắn là pháp sư cậnchiến cuối cùng!"

Chết đi!"

Bộ xương khô cầm chiến phủ xông lên, toàn lực chém về phía con rối.Liễu Bình kéo ra một bộ găng tay từ hư không rồi đeo lên, cách không đánh ramột quyền.Thuỷ Điểu Lưu, Thập Nhị Bách quyền!

Quyền ảnh chi chít trải rộng tứ phương,như dãy núi khép lại, bao phủ bộ xương khô vào trong đó.Bộ xương khô đột nhiên không kịp phòng bị, lấy chiến phủ chắn mấy trămquyền, cuối cùng bị một quyền đánh trúng, cả thân thể bay lên.- - Nó đang lơlửng!

Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe."

Cơ hội tốt..."

Hắn nỉ non một câu, lập tức duỗi tay rút ra một trường cung kim sắc từ hưkhông.Trên thực tế, đối với pháp sư cận chiến mà nói thì chuyện quan trọng nhất chínhlà đánh đối phương đến mức mất đi khả năng khống chế thân thể.Chỉ cần một chớp mắt như vậy, chờ kẻ địch sẽ tiến vào loại trạng thái này thì--Thắng bại đã rõ.Tay Liễu Bình ấn dây cung, không ngừng gảy ra tàn ảnh.Bá bá bá lả tả!

Từng mũi tên sắc bén xông lên giữa không trung, vọt tới ngườibộ xương khô.ễ ố ẫ ấ ắBộ xương khô miễn cưỡng trốn tránh, nhưng vẫn bị mấy mũi tên bắn trúng,xương cốt trên người đứt gãy mấy cây."

Đáng chết!"

Nó mắng một câu, đang muốn đánh tan lực xung kích của mũi tên, lại phát hiệnđã không kịp rồi.Không biết từ khi nào.Liễu Bình đã bay lên giữa không trung, lơ lửng phía trên bộ xương khô, mặtkhông cảm xúc mà quan sát nó."

Andrea."

Hắn mở miệng nói."

Tới đây!"

Thiếu nữ đứng một bên bung dù cho hắn, tay còn lại thò ra, nhẹ nhàng nhấn mộtcái vào hư không.Một cái máy chém màu đen cao bảy tám mét lặng lẽ hiện lên.Liễu Bình nắm lấy một thanh búa tạ, hung hăng đánh một cái ở phía sau máychém."

Không -- đây là cái gì --"Bộ xương khô la lên thất thanh.Máy chém nặng nề kia lập tức rơi xuống, chặt đứt ngang người nó.Hai đoạn thân thể của bộ xương khô rơi xuống mặt đất.Nửa người trên của nó nhanh chóng bò đến nửa thân dưới, miệng liên tục nói:"Chuyện này không có khả năng, sao ta lại bị một phàm nhân đánh bại, rõ rànglà người tu hành Giữa không trung.Liễu Bình rút một thanh trường mâu ra.Nữ Tử Thần nhẹ nhàng nói: "Tử Thuật Đốt Cốt Chi Diễm."

Hô!Trên mũi trường mâu sắc bén hiện ra một ngọn lửa trắng bệch.Liễu Bình hít vào một hơi, hung hăng ném trường mâu ra.Trong hư không lập tức vang lên tiếng rên rỉ sắc nhọn khi trường mâu cọ xát vớikhông khí.Lúc này, bộ xương khô đã đến gần nửa thân dưới của nó, chỉ thiếu một chút làcó thể đụng vào xương đùi.Nhưng trường mâu đã tới.Trường mâu xẹt qua không trung, lập tức đâm vào ót bộ xương khô, đóng đinhnó trên mặt đất.Bộ xương khô giãy giụa vài cái, sau đó bất động.ế"Đã chết à?"

Liễu Bình hỏi.Nữ Tử Thần lẳng lặng cảm nhận mấy phút, sau đó nói: "Nó vốn là một vu yêu,giờ phút này ta thu lấy tất cả mệnh lực trên người nó, cho nên linh hồn còn lạicủa nó trở về nơi nào rồi trong hồn hạp rồi."

"Nói cách khác, nó vẫn sẽ đến tìm chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

Không, nó mất đi tất cả sức mạnh, đã không có tư cách làm Tận Thế Đại HànhGiả rồi."

Nữ Tử Thần cười nói.Bộ xương khô trên mặt đất hóa thành một đống cát trắng, bị gió thổi tan.Mà sức mạnh trên người Nữ Tử Thần lại hùng mạnh thêm một phần.Mưa cũng dần ngừng."

Con rối này đã không có ai điều khiển, Liễu Bình, phong ấn nó đi."

Andrea nói."

Vì sao phải làm như vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện tại nó đại diện cho ngươi, nếu nó lại bị thương thì người vẫn sẽ bịthương."

"Được rồi, ta đi thu nó."

Liễu Bình tiện tay lấy ra một túi trữ vật, cất con rối khổng lồ vào trong đó.- -Trước nay hắn không nghĩ tới chiến đấu lại là như thế.Trên thực tế, nếu không phải Andrea có thể cung cấp binh khí thì hắn cũngkhông phát huy ra được uy lực của pháp sư cận chiến.Còn chưa chắc sẽ đánh được như thế này."

Nếu...

Lúc vừa bắt đầu nó không phải muốn trêu chọc ta thì có lẽ xác suất tachết trận sẽ càng cao."

Liễu Bình lòng còn sợ hãi mà nói."

Đúng vậy, vu yêu kia cho rằng dựa vào giới vực Cấm Linh là có thể phong bếngươi -- nó coi thường quá."

Andrea nói.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ba kiếp Nhân gianđã qua."

"Sắp tiến vào giai đoạn tiếp theo."

"Thú Vương kiếp."

ế ồCả thế giới đột nhiên hóa thành quang ảnh mơ hồ, lao cực nhanh qua chungquanh Liễu Bình.Một giây.Hai giây.Ba giây.Một thế giới hoàn toàn mới quay quanh Liễu Bình, lặng lẽ biến từ mơ hồ thànhsắc thái rực rỡ.Nơi này là dưới lòng đất.Những hang động chi chít đủ loại kiểu dáng, không biết dẫn đến nơi nào, lúcgió thổi tới thì cùng phát ra tiếng hú gọi sâu thẳm, làm lòng người phát run.Phía trước là một đại mộ vô cùng cổ xưa.Trên mộ bia có khắc một hàng chữ, nhưng mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không thểthấy rõ."

Sứ mệnh của ta kết thúc, có lẽ ngươi phải chọn thần linh khác giúp người mộttay."

Nữ Tử Thần nói."

Đa tạ Mộng Tỷ."

Liễu Bình chào hỏi.Nữ Tử Thần khẽ gật đầu, sau đó biến mất ở giữa không trung.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi tiến vào kiếp nạn thứhai: Thú Vương kiếp."

"Xin hãy chọn lựa một vị thần linh phụ tá ngươi lần nữa, không thể chọn thầnlinh đã xuất hiện."

Liễu Bình rơi vào trầm tư.Rốt cuộc nên mời vị thần nào tới kề vai chiến đấu với hắn đây?-------Chương 1075: Ngươi ám chỉ cái gì?Andrea cảm thán: "Liễu Bình, ngôi mộ này thật lớn, như một thành phố vậy."

Liễu Bình nhìn lại đại mộ kia, lẩm bẩm nói: "Nơi này là dưới lòng đất...

Lại cómột ngôi mộ, nếu có mộ thì trong đó nhất định có cái gì."

"Sẽ là thứ gì?"

Một giọng nữ khe khẽ vang lên."

Phần mộ ấy à, trừ thi thể ra thì chính là vật bồi táng."

Liễu Bình nói."

À?

Có vàng bạc tài bảo hay không?"

Giọng nói kia lại hỏi.Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một người to bằng ngón cái đang ngồi trên vai Andrea, hứng thú bừngbừng mà nhìn về phía đại mộ kia."

Yêu tinh!"

Liễu Bình kêu lên thất thanh."

Suyt --"Andrea làm ra động tác giữ im tiếng.Liễu Bình cũng phản ứng lại.Đúng rồi.Nếu yêu tinh theo đến thì tương đối là hắn có đủ Tứ Thánh Trụ.Cho dù còn chưa có được sức mạnh tứ thần –– Nhưng đã có thể xem hắn nhưSinh Mệnh Thể Thế Giới Loại!

Nhưng vì sao con rồng ba đầu tên là "Hôi Tẫnchi Hình"kia không có phát hiện nó?...

Cái này thì dễ giải thích.Một khi yêu tinh muốn trốn đi thì không ai phát hiện được nó!

Còn về phầnAndrea -- "Ta biết nó tới, nhưng tìm nó vốn là mục đích của chúng ta, khôngphải sao?"

Andrea nói nhỏ."

Chào!"

Yêu tinh ngồi trên vai cô bé, xoay tay lại nói với Liễu Bình.Đây là một nữ yêu tinh có mái tóc dài màu vàng, mặc một bộ váy dài màu trắng,trên đầu có kẹp tóc tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt không ngừng quay tròn, dáng vẻtrông thật đáng yêu.ố ế ồ"Ngươi phải trốn cho kỹ, nếu không một khi bị con rồng kia phát hiện thì chúngta đều xong đời."

Liễu Bình cảnh báo."

Ta là Rita, ải này cứ để ta vượt qua với ngươi, đừng tìm những thần linh nhạtnhẽo đó."

Yêu tinh dùng sức gật đầu và nói.Nó vừa dứt lời thì trước mắt Liễu Bình đã hiện ra mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Yêu tinh tự nguyện làm thần linh phụ trợ cho người trong ải này."

"Đã xác định lựa chọn yêu tinh."

"Chú ý, đây là câu trả lời đồng ý của pháp tắc thiên kiếp hiện giờ đối với yêutinh, ngươi không thể lựa chọn thần linh khác."

Liễu Bình có chút đờ đẫn."

Vì sao người lại đến...

Rõ ràng ta không có mang theo ngươi."

Hắn lẩm bẩm."

Bởi vì những lời nói của người về máy tính đã cứu vớt tâm tình của ta, Rita làmột yêu tinh tốt bụng thiện lương mà biết đền đáp!"

Tiểu yêu tinh hất cằm, lộ ra một vẻ mặt mau tới khen ta.Liễu Bình yên lặng thở dài, nói: "Vậy đa tạ, ta thật không ngờ ngươi sẽ đến hỗtrợ."

Yêu tinh thật sự quá được pháp tắc sủng ái, cho dù là pháp tắc Vĩnh Dạ vàLuyện Ngục, hay là pháp tắc Lục Đạo Luân Hồi, đều nguyện ý thỏa hiệp vìchúng.Có lẽ...

Để chúng nó làm Hỏa chi Thánh Trụ, thật ra là một chuyện rất maymắn?

Hắn yên lặng an ủi bản thân.Rita đột nhiên vui vẻ vỗ tay và nói: "A ha, đừng khách sáo như vậy, vậy chúngta quậy cho nơi này nát bét đi!"

"Ngừng!

Ngươi nghe ta nói, mục đích chủ yếu của chúng ta là thông qua kiếpnạn này."

Liễu Bình vội vàng nói."

Yên tâm, chỉ cần chúng ta quậy cho nơi này nát bét, kiếp này sẽ không rảnhlàm khó xử chúng ta đâu."

Rita dùng ngón tay cái nói.Liễu Bình: "..."

Bỏ đi.- - Giờ mới là ải thứ hai, nắm chặt thời gian để yêu tinh lên sân khấu làlựa chọn tốt nhất.Nếu đến lúc sau, ải sau càng khó hơn ải trước, khi đó lại để yêu tinh ra quậy phámột hồi thì hắn trực tiếp đừng mong thành công độ kiếp.ắ ấ ồHắn yên lặng xây dựng xong tâm lý, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Chào ngươi, ta làLiễu Bình, vì trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, trước đó đặc biệt đếntinh cầu kia đi tìm ngươi."

"A ha, ta đã nghe Thánh Linh nói, ngươi làm giỏi quá!"

Rita giơ ngón tay cái lên và nói."

Giỏi quá?

Ngươi ám chỉ cái gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Cuộc thi trốn tìm ấy, ngươi có thể làm đám Ác Mộng cùng tham gia cuộc thitrốn tìm, còn không dám thoát khỏi sân thi đấu, cao!

Thật sự cao!"

Rita hưng phấn quơ chân múa tay."

Mà tính ra thì tại sao người lại bị nhốt trên tinh cầu kia?"

"Bởi vì họ muốn bắt ta làm thực nghiệm, xem có thể sửa sang lại tập hợp thiếtlập có liên quan đến yêu tinh hay không."

"Cho nên bọn họ bắt được ngươi?"

"...

Ban đầu bọn họ nói có thể giúp ta tìm một chỗ mà yêu tinh khác tuyệt đốikhông thể phát hiện, người biết đó, lúc ấy ta đang tham gia cuộc thi, tất nhiên làthích có nơi như vậy để trốn, cho nên đã đồng ý."."

Mấy năm nay người nhất định bị tra tấn rất nhiều."

"Cũng không có, ta là cao thủ tuyệt thế có sức chiến đấu đỉnh cao trong giới yêutinh, kỳ tài yêu thuật vạn trung vô nhất, sau khi phát hiện âm mưu của bọnchúng thì đã đánh chúng chạy hết."

"Vậy vì sao ngươi không quay về?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Ta không biết tình hình cuộc thi thể nào, đành tiếp tục trốn trong mật thất kia,vừa rồi nói chuyện với Andrea xong mới biết những người khác đều đã bại trận,mà ta đã là...

Là quán quân."

Yêu tinh ưỡn ngực, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, như thể vậy mới giống quánquân của một cuộc thi trốn tìm.Liễu Bình không biết phải đáp lại như thế nào.Vậy hóa ra quý nàng trốn mấy chục vạn năm không xuất hiện chỉ vì không biếttình hình thi đấu thế nào?

Lúc này trên mặt đất lặng lẽ hiện lên mấy bức đồ án,trên đó có vẽ ba loại động vật, lần lượt là: Rắn, sói, rùa.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt đưa ra nhắc nhở ở bên cạnh: "Chú ý!"

"Ngươi sẽ làm một trong các loại động vật này để ứng phó tận thế."

"Xin hãy nhất định phải nghiêm túc lựa chọn."

Liễu Bình lập tức thận trọng lên.ố ắ ế ế ếRốt cục nên chọn loại động vật nào?

Vào khoảnh khắc tận thế tiến đến, loạiđộng vật nào mới dễ sống sót nhất?

Hắn đang khẩn trương tự hỏi thì lại thấyRita phi xuống từ trên vai Andrea, quan sát ba bức vẽ động vật một lần rồi tứcgiận nói: "Vì sao đều xấu như vậy, chúng ta không cần chúng!"

Chỉ thấy nàng rút ra một cây đoàn trường, vẫy vẫy vào những đồ án đó.Ba đồ án lập tức biến mất.Thay vào đó là một bức đồ án duy nhất -- Đó là một con chó màu vàng."

Tuy ta sẽ không được -- nhưng cún đáng yêu lắm, đẹp hơn mấy con rắn hayrùa đen nhiều."

Rita vỗ vỗ tay, nói với giọng điệu như việc lớn đã thành.Phanh!

Phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ.Rita vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Bình vốn đứng đằng sau đã biếnmất.Một con chó có ngồi xổm dưới đất.Con chó này đang dùng vẻ mặt chết lặng mà đắng lòng nhìn yêu tinh-------Chương 1076: Mẹ ở thiên quốc có khỏe không?Đêm.Đèn đường mờ nhạt.Bên con đường trống trải tịch liêu, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chónghiện lên: "Tận thế sắp bùng nổ tại thế giới này."

"Làm một Thú tộc không hề có sức mạnh, ngươi có thời gian bảy ngày để chuẩnbị."

"Bảy ngày sau, người phải còn sống."

"Bắt đầu!"

Chữ nhỏ lóe lóe rồi nhanh chóng biến mất tăm hơi.Tất cả khôi phục an tĩnh.Con chó vàng kia nằm bẹp trên mặt cỏ, vẻ mặt như sống không còn gì luyếntiếc.Nếu là rùa, có thể tu hành Huyền Vũ chi quyết, tạm thời tăng cường độ cứngmai rùa.Là sói thì có thể tu hành thuật biến hóa, có thể lâm thời hóa thành hình ngườichiến đấu vào thời khắc nào đó.Là rắn thì càng tuyệt, mượn ngũ hành kích hoạt Thuế Long chi thuật, có baonhiêu phương pháp hóa thân.Nhưng mà!

Nhưng mà!

Hiện giờ nó là một con chó cỏ! !!

Nó quay đầu lại liếcnhìn một cái.Chỉ thấy Rita đang nằm trên lưng nó, siết nắm tay nhỏ bé lại mà lớn tiếng nói:"Cún con, cố lên!"

Lỗ tai chó vàng gục xuống.Cổ lên...

Ai, bỏ đi, cứ ngẫm lại xem còn pháp quyết nào không.Chó vàng rơi vào trầm tư.Bỗng nhiên, lỗ tai nó lại nhếch lên lần nữa, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác.Chỉ thấy một chiếc xe đạp từ từ chạy tới gần, "Kẽo kẹt"một tiếng ngừng ở ven đường vùng ngoại ô cỏ cây rậm rạp."

Ai nha, là chó hoang."

Bóng dáng cô đơn kia bước xuống từ trên xe, vừa đi vừa lục lọi túi của mình.Nàng ta ngồi xổm xuống trước mặt chó vàng, mở một món đồ hộp ra."

Thật đáng thương, không được ai quan tâm giống như ta, có đúng không?"

Món đồ hộp bị đẩy đến trước mặt chó vàng.ắ ấ ế ếChó vàng rũ mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong đó là một miếng bò bít tết --Nhìn vết dao cắt nhàn nhạt trên đó thì khối thịt bò này đã bị ăn một nửa, đây làmột nửa còn lại.Thịt đã lạnh.Nó lại nhìn về phía cô gái kia."

Nhất định là người rất đói bụng, đây là thịt bò ngon nhất đấy, mau ăn đi."

Cô gái nói với giọng điệu cổ vũ.Cái mũi chó vàng giật giật, ánh mắt trở nên khinh thường.Người nghe thử xem, đây là tiếng người nói hay sao?

Ta chính là Ma Đạo chiChủ, người *****ên chiến thắng Ác Mộng, sắp trở thành Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại –– Ngươi bảo ta ăn nửa khối bò bít tết thừa này à?

Chó vàng ngạonghễ quay đầu đi, xoay người muốn rời đi.Cô gái hô to ở phía sau: "Này, nơi này cách nội thành rất xa đấy, trong thôn phíatrước còn có một tiệm thịt chó –– Cún con, người phải cẩn thận đấy!"

Thân thể chó vàng cứng đờ lại.Nó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía khối bít tết trên mặt đất lần nữa.Vài phút sau.Cô gái vuốt cái đầu chó xù xù, nói nhỏ một câu: "Ta không thường tới bên này,lần sau ngươi muốn ăn cái gì thì phải làm sao đây?".Chó vàng ***** ***** miệng, ***** sạch vụn thịt bị kẹt trong kẽ răng, sau đó tùy ýlắc lắc cái đuôi.Nó như không thèm để ý cô gái nói gì đó.- - Nếu đã ăn no, vậy tạm thời khôngcần phát sầu vì đồ ăn, có sức lực tu luyện yêu quyết cơ bản.Chờ đến bữa tiếp theo cần ăn thì hắn sớm đã tu ra một chút yêu lực.Khi đó, hắn có thể đi khắp nơi tìm thức ăn mà không cần lo về vấn đề an toàn.Chó vàng đang nghĩ ngợi thì lại cảm thấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh xinh xắn kiarời khỏi đầu hắn.Thiếu nữ đứng lên, gỡ mấy đóa hoa từ xe đạp xuống, khóa xe lại rồi nói vớihắn: "Ta đến phía trước một chút, ngươi chờ ta ở chỗ này."

Nói xong, nàng đi vào một con đường nhỏ, dần dần thoát ly nơi ánh đèn đườngbao phủ, biến mất trong bóng đêm.Chó vàng suy nghĩ, sau đó chợt thấy có chút kỳ quái.Đã trễ thế này.Cô gái này một mình đi vào vùng dã ngoại hoang vu này, rốt cục là muốn làmgì?

Nó lặng lẽ theo sau, chạy như bay một mạch, rất nhanh lại thấy được vị trícủa cô gái kia.Đó là một khu mồ mả.ế ấ ố ấThiếu nữ đặt hoa lên trên mộ, chấp tay quỳ xuống đất và nói: "Thật ra không cóchuyện gì, chỉ là con nhớ mẹ quá."

"Mẹ ở thiên quốc có khỏe không?"

"Hiện tại con sống có hơi gian khổ, nhưng con tin tiếp tục cố gắng thì nhất địnhcó thể nuôi sống bản thân thật tốt."

Nàng lại quỳ trong chốc lát.Gió đêm thổi tới, ngôi mộ hiu quạnh im lìm, cỏ dại phập phồng lay động.Chó vàng yên lặng ngồi xổm cách đó không xa, đôi mắt như đã sắp khép lại,như không nỡ nhìn chuyện xót xa trong nhân gian.Thiếu nữ lại quỳ trong chốc lát, sau đó yên lặng đứng lên, quay đầu đã nhìnthấy con chó vàng."

Ồ?

Sao ngươi lại tới đây?

Còn muốn ăn thịt à?"

Nàng đi lên trước sờ sờ đầu chó, bị thương trên mặt nhạt đi một chút.Chó vàng đứng dậy, đi theo bên chân nàng, cùng bước trở lại hương đã tới.Một người một chó xuyên qua hắc ám.Dưới ánh đèn đường.Vài tên thanh niên quay chung quanh xe đạp, đang mở khóa khóa.Thiếu nữ ngẩn ra, bước nhanh tiến lên và hô: "Các ngươi làm gì!"

Mấy tên thanh niên kia nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng khi chúng phát hiệntrước mắt chỉ có một cô gái, lại dần dần trấn định lại."

Lão đại, người xem."

Một nam thanh niên nói."

Đúng vậy, xinh đẹp như vậy..."

Nam tử cầm đầu nói.Bước chân thiếu nữ lập tức dừng lại.Nàng đã nhận ra nguy hiểm nào đó -- Không liên quan đến chiếc xe của nàng,mà dính líu đến an nguy của bản thân.Nàng cuống quít lấy di động ra, lại bị mấy tên nam tử xông lên bắt lấy, ném diđộng vào bụi cỏ ven đường."

Đánh bất tỉnh ả, tránh để ả kêu cứu."

Người cầm đầu nói.Phanh!

Thiếu nữ lập tức bị đánh bất tỉnh."

Đi ra ruộng."

"Đi."

"Mau mau mau!"

ấ ấMấy tên nam thanh niên hưng phấn nói.Bọn chúng khiêng thiếu nữ chạy về hướng ruộng lúa mạch bên kia quốc lộ.Chó vàng trốn trong bụi cỏ, yên lặng nhìn cảnh tượng này.-------Chương 1077: Ngày đầu tiênBang!

Tiểu yêu tinh đột nhiên hiện ra từ hư không, thở hồng hộc và nói: "LiễuBình, vừa rồi ta can thiệp vào chuyện người chọn thân phận, cho nên tạm thời bịcác pháp tắc nhất trong phòng tối –– hiện tại chỉ có thể dựa vào người đi cứu côgái kia."

Chó vàng lẳng lặng nhìn nó, truyền âm qua: "Hiện tại ta chỉ là một con chó bìnhthường, hơn nữa thuật pháp tu hành của loài chó mà ta biết cực kỳ ít ỏi."

"A?

Chẳng lẽ không có biện pháp nào hay sao?"

Đôi mắt yêu tinh Rita lập tức đỏ lên, nhìn như sắp rơi lệ.Chó vàng nói: "Nhưng cứu một phàm nhân vẫn được, chỉ là ta muốn nói –– lầnsau trước khi làm việc gì thì chúng ta phải thương lượng, người thấy đượckhông?"

"Được được được!

Ngươi mau đi cứu nàng -- không xong, đám pháp tắc lại tớibắt ta!"

Tiểu yêu tinh cả kinh kêu lên.Bang!

Nó lặng lẽ biến mất trước mắt Liễu Bình.Trong hư không truyền đến tiếng nói hấp tấp sốt ruột của nó: "-- Cứu nàng, xinngươi."

Chó vàng híp híp mắt."

Chỉ có bảy ngày..."."

Cũng được, ăn một bữa cơm của ngươi, thay người tiêu tai này."

"Nhân cơ hội này đi theo phương pháp tà ma ngoại đạo luôn, dù sao Cửu U sẽnhanh hơn Thái Thượng chi Pháp một chút..."

Nó mở miệng ra rồi nhẹ nhàng cắn một cái vào hư không.Một thanh trường đao đồng thau lặng lẽ xuất hiện, bị nó cắn vào chuôi.Chó vàng bắt đầu chạy vội.Trong nháy mắt nó đã xuyên qua quốc lộ, vọt vào đồng ruộng đối diện.Một nam thanh niên phụ trách canh gác lập tức phát hiện nó, lập tức ngạc nhiênnói: "Chó?

Còn ngậm một thanh đao?

Đây là chuyện gì vậy?"

Thậm chí hắn ta còn không kịp xoay người kêu đám người kia một tiếng -- Conchó đã xông lên, trong nháy mắt xẹt qua bên cạnh hắn.Chỉ trong chớp mắt.Trong trời đêm chợt vang lên một tiếng tru cực kỳ bi thảm.Mấy tên nam tử vừa đặt thiếu nữ xuống mặt đất thì đã nghe thấy tiếng kêu thảmthiết này."

Giọng này là của lão Lục."

"Không phải hắn đang canh gác sao?"

"Không biết, có lẽ là bị chó hoang cắn?"

Tiếng kêu này quá rợn người, cho nên dục hỏa trong lòng đám nam tử đều tắt đivài phần.Người cầm đầu nhìn dung nhan mỹ lệ của thiếu nữ, nhẫn nhịn rồi nói: "Dù sao ảcũng chạy không được, đi, đều đi xem."

Mấy người cùng đi trở về.Bọn chúng quẹo qua con đường nhỏ, lập tức nhìn thấy thi thể của lão Lục.Lão Lục -- Cứ như bị thứ gì chém ngang eo, nửa người dưới ngã xuống venđường, nửa người trên liều mạng bò về phía trước, cứ như muốn chạy trốn khỏithứ gì."

Hắn đã chết!"

Có người kêu lên thất thanh.Mọi người đều hoảng loạn nhốn nháo.Rõ ràng chỉ đi ra khỏi thôn để dạo vòng vòng, tại sao lại chết người kia chứ?"

Báo cảnh sát đi!"

Một người mớc di động ra và nói."

Báo con mẹ ngươi chứ cảnh sát!

Óc heo, sao không nghĩ xem chúng ta đanglàm gì!"

Người cầm đầu tát hắn ta một bạt tai rồi hất văng điện thoại.Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại.Đúng vậy.Phía sau còn một cô gái bị đánh bất tỉnh đang nằm.Nếu báo nguy vào lúc này thì bọn họ phải nói thế nào?

Mọi người lập tức lo sợkhông yên.Vừa rồi không cho cô gái kia móc điện thoại báo cảnh sát, hiện tại bọn họ cũngkhông thể.Nhưng đã chết người rồi!"

Lão đại mau xem!"

Có người gào lên.Mọi người cùng nhìn lại.Chỉ thấy thi thể trên mặt đất lấy tốc độ thị lực có thể thấy được nhanh chónghóa thành xương trắng.Cảnh tượng này thật rợn người, cho nên có kẻ đã run run quỳ rạp xuống đất.ể ắSâu trong màn đêm mà bọn họ không thể nhìn rõ, một con chó mở mắt ra, haimắt trở nên đỏ rực."

Cửu U khải, vạn tà yêu thân..."

"Còn cần càng nhiều sợ hãi và tuyệt vọng...

Và cả mệnh lực của các ngươi."

"...

Không ngờ là ta còn có thể nhặt lại trò cũ thế này để thưởng thức lần nữa."

Nó than nhẹ, lớp lông trên người bay lên, tản ra ánh vàng mờ mờ nhàn nhạt.Trong đồng ruộng.Nam thanh niên cầm đầu nhanh chóng quyết định: "Chúng ta về thôn hết đi, coinhư không biết gì về chuyện hôm nay."

Lời này rất hợp ý mọi người.Mọi người cất bước muốn đi, một nam thanh niên béo nhất đột nhiên nói: "Lãođại, cô gái kia làm sao bây giờ, ta còn chưa chạm qua con nhỏ nào xinh đẹp nhưvậy!"

"Ngươi không nhìn xem tình huống hiện giờ như thế nào!"

Một người nói."

Ta mặc kệ, ta nhất định muốn cô gái kia!"

Tên béo lớn tiếng nói."

Ngươi đi kéo nó ra đây, chúng ta chờ người ở chỗ này, mau đi!"

Nam thanh niên cầm đầu nói."

Được!"

Tên béo nói.Hắn chạy vào sâu trong đồng ruộng.Nam thanh niên cầm đầu nói: "Chúng ta mang con nhỏ này về thôn, đặt ở hầmnhà lão Ngũ thì không ai biết được."

Mấy người do dự một chút, lại nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia, không khỏi đềugật gật đầu."

A ----"Một tiếng hét thảm vang lên.Tiếng kêu thảm thiết nghe có vẻ tràn ngập thống khổ, cứ như gánh chịu sự tratấn nào đó hoàn toàn không thuộc về nhân gian."

Là giọng của tên béo."

Một người kêu lên thất thanh."

Chạy!"

Nam thanh niên cầm đầu hộ.ố ầ ố ấRốt cuộc lần này bọn chúng không rảnh thèm muốn cô gái kia nữa, cất bướcchạy về thôn.Sâu trong đồng ruộng.Trảo ấn mang theo máu tươi lan tràn thẳng ra từ vườn rau, cuối cùng ngừng ởtrước mặt thiếu nữ."

Ngu xuẩn, đã trễ thế này còn đi ra bái tế tổ tiên, cũng không nghĩ xem có antoàn hay không."

Chó vàng nhìn dáng vẻ hôn mê của thiếu nữ, khinh thường nghĩ.Khi mấy người kia chạy trốn đi-- Lỗ tai chó vàng giật giật, quay đầu nhìn lạibóng đêm mênh mang."

Chạy có lợi ích gì?

Liễu Bình ta muốn giết người thì trước nay không ai sốngđược đến buổi sáng hôm sau.".Nó yên lặng suy nghĩ trong lòng, há mồm cắn đao đồng thau, thân thể vừa độngđã chạy nhanh ra ngoài.Một giây.Hai giây.Bỗng nhiên, chó vàng lại ngậm trường đao về tới trước mặt thiếu nữ.Nếu nó thật sự đi rồi -- Cô gái này một mình nằm trong vùng hoang vu dãngoại, có an toàn hay không?

Gió đêm thổi qua vù vù.Chó vàng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cắm đao đồng thau trong miệng xuốngđất, hơi thi lễ trước trường đao.Trên trường đao lập tức vang lên một tiếng vù vù: "Đi đi, có ta ở đây thì ngươicó thể yên tâm."

Chó vàng gật gật đầu.Đúng vậy.Trấn Ngục Đao tại đây, chỉ dựa vào uy thể thần đao phát ra đã đủ để ứng phónhững loài động vật săn mồi bình thường.Chó vàng xoay người, há mồm cắn Bách Nạp Đao, thân thể chợt lóe rồi lao vútra ngoài, biến mất trong bóng đêm mênh mang.-------Chương 1078: Ở bên cạnh nhân loại...

An toàn?"

Ta quyết định nuôi ngươi!"

Thiếu nữ nói với giọng điệu kiên quyết.Ở đối diện nàng, con chó vàng híp mắt nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ nhưkhông sao cả.Nhưng khi thiếu nữ tỉnh lại, nàng ta phát hiện mình vẫn bình yên vô sự, mọi thứchung quanh bình thường, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.Đúng lúc có một con chim bay qua, chó vàng thoáng hiện ra cả chú ý, con chimkia lập tức kêu thảm xông lên không trung, quạt cánh bay đi với tốc độ cựcnhanh -- Hình như con chó vàng này rất hung dữ.Nghĩ như vậy, nàng ta có thể bình yên vô sự, nguyên nhân duy nhất chính là chóvàng quá dữ, đổi những người đá đi mất... g: Đáp án duy nhất chính là nó."

Ngoan, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đối xử với người thật tốt, hy vọng chúng ta cóthể bị cực thái lai, tạm biệt quá khứ tuyệt vọng."

Thiếu nữ nói nhỏ một câu.Đôi mắt chó vàng mở to ra.Lời này nghe thật thú vị.Không bàn mà hợp, một thiếu nữ bình thường lại có thể nói ra vận mệnh của haingười, cho dù là trùng hợp thì cũng đáng để coi trọng.Trong hư không bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Lục Đạo Luân Hồituyên bố nhiệm vụ chi nhánh:""Cứu vớt phi cầm bách thú."

"Cứu vớt ít nhất một động vật hoang dại là có thể thu hoạch công đức tươngứng từ thiên kiếp lần này."

"——Ý chí luân hồi đã nhận ra người cần đến công đức."

"Nó nguyện hợp tác cùng có lợi với ngươi."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Chó vàng suy nghĩ.Tuy nói là nhiệm vụ chi nhánh, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ cho công đức.Toàn bộ công đức trước đó của hắn dùng để sáng tạo "Xà Phụ chi Vẫn".Hiện giờ hắn đang rất cần công đức để thử xem có thể giúp pháp sư cận chiếncũng đạt được một ít kỹ năng mới hay không.Dù sao thì khi đối mặt với tận thế của Lục Đạo Luân Hồi, pháp sư cận chiếncàng có ưu thể hơn đao khách-- Những tận thế đó căn bản không hiểu ứng phópháp sư cận chiến như thế nào?

Thương nghị đã được định ra.ắ ế ếChó vàng run run tro bụi trên người, lắc lư đi đến bên cạnh thiếu nữ, cứ nhưnghe hiểu nàng nói gì, muốn cùng nàng rời đi.Mặc kệ nói thế nào, người này có duyên với hắn, tối hôm nay đưa Phật đưa đếnTây Thiên, bảo đảm nàng an toàn về đến nhà.Thiếu nữ sờ sờ đầu nó và nói: "Chúng ta trở về."

Một người một chú xuyên qua bờ ruộng, trở lại quốc lộ.Chiếc xe đạp kia còn êm đẹp đậu ở ven đường."

Đi lên."

Thiếu nữ nói.Chó vàng leo lên ghế sau xe, hết sức nhàn nhã mà ngồi xổm.Thiếu nữ vui mừng quá đỗi, trong lòng nói con chó này thật là ngoan, nói cái gìcũng như nghe hiểu được, khẳng định đã trải qua huấn luyện ở nhà nào rồi nêncó khuôn phép, biết đạo lý -- Cũng không biết có người tới tìm nó hay không.Trong lòng nàng lo được lo mất, cuối cùng lại nghĩ đến nó còn đang lưu lạc nênkhông suy xét tiếp nữa mà cưỡi xe đạp chạy về hướng nội thành.Một đêm trôi qua.Buổi sáng ngày hôm sau, thiếu nữ ra cửa đi làm.Chờ nàng vừa đi thì chó vàng lập tức nhảy lên sô pha, khoanh chân bắt đầu tuhành.Giết xong bảy tám người, dùng tà thuật Cửu U luyện hóa mệnh lực, có thể trựctiếp gia tăng tu vi của hắn lên.Đây là một con đường cấp tốc.Chỉ chốc lát sau.Trên người chó vàng đã dâng lên một luồng dao động nhộn nhạo.Tiểu yêu tinh Rita vừa hiện ra từ hư không thì lập tức cảm ứng được biến hóatrên người nó."

Hả?

Sao người lại thành yêu?

Vậy cũng quá nhanh rồi đó."

Rita giật mình nói."

Cửu U chi pháp vốn dĩ rất nhanh, ta lại dùng một pháp môn tương đối tà áctrong đó, tất nhiên càng nhanh hơn nữa."

Chó vàng truyền âm."

Quá nhanh có thể xảy ra vấn đề không?"

Rita lo lắng hỏi."

Ngươi nói có lý -- đối với yêu thú mà nói, sức mạnh tới quá nhanh quá mạnhdễ hình thành ảo giác, làm chúng cảm thấy mình là yêu thú mạnh nhất thiên hạ,do đó sinh ra các loại tai họa và rắc rối."

ễLiễu Bình giải thích."

Vậy còn ngươi?"

Rita tò mò hỏi."

Ta vốn đã là mạnh nhất thiên hạ, cho nên căn bản sẽ không bị ảnh hưởng."

Chó vàng bình tĩnh nói.Rita nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Có đạo lý...

Hiện tại ngườituyệt đối có thể đứng hạng nhất trong tất cả đám chó cỏ, đây là điều không thểnghi ngờ."

Cái đuôi thong thả lay động của chó vàng cứng đờ lại.Rita không hề nhận ra, chỉ bay một vòng quanh phòng rồi dừng ở trước cửa sổ,hứng thú bừng bừng nhìn phố cảnh phồn hoa bên ngoài."

Này này, Liễu Bình này, còn bao lâu thì tận thế bùng nổ?"

Tiểu yêu tinh hỏi.Chó vàng nhìn thoáng qua nhắc nhở phù, sau đó nói: "Sáu ngày lẻ mười bagiờ."

"A, thật là nhàm chán chết, chúng ta tới chơi trò chơi đi."

Rita nói."

Ta phải lập tức tu hành, thu hoạch sức mạnh, chuẩn bị nghênh đón tận thế vàosáu ngày sau –– đây là việc cấp bách."

Chó vàng từ chối với lời lẽ nghiêm khắc."

Hu hu hu, người chơi trò chơi với ta sao, ta thật nhàm chán, yêu tinh quá nhàmchán thật sự sẽ chết đó."

Rita mở to đôi mắt tròn xoe, lên tiếng cầu xin."

Như vậy sao...

Ta có một trò chơi, ngươi muốn chơi không?"

Chó vàng hỏi."

Chỉ cần là trò chơi thì ta đều chơi!"

Rita tràn đầy chờ mong mà nói."

Trong vòng bảy ngày, giúp ta tu luyện thành công rồi cùng đánh bại tận thế."

Chó vàng nói."

Nha, khó như vậy sao?"

Rita nói.Chó vàng nhìn yêu tinh với ánh mắt hàm chứa thâm ý, nó nói: "Thật ra ngươi cócách -- dù sao là người từ bỏ rắn, sói, rùa để chọn một con chó vàng, ta đoánngươi nhất định có chiều sau, có đúng không?"

"Ta cảm thấy những động vật đó nhất định không thể ứng phó tận thế, cho nênlướt qua chúng, chọn con đáng yêu nhất."

Rita nói."

Chỉ thế thôi à?"

"Đương nhiên còn có suy tính càng quan trọng."

Ánh mắt chó vàng sáng lên, lập tức hỏi: "Là cái gì?"

"Chó và nhân loại ở bên cạnh nhau thì an toàn biết bao."

Yêu tinh nói.Chó vàng trùng nàng một hồi lâu, sau đó nói: "Ở bên cạnh nhân loại...

Antoàn?"

Rita bay trở về, dùng trên cái mũi của chó vàng và nói: "Liễu Bình, người phảitin tưởng phán đoán của ta, trên đồ án của ba loại động vật kia đều quấn quanhpháp tắc làm người ta không thoải mái, ta nhìn chúng thôi đã thấy khó chịu."

Trong lòng chó vàng nhảy dựng.Yêu tinh là sinh mệnh mẫn cảm nhất đối với pháp tắc.Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy rắn, sói, rùa tiền đồ đen tối.Nếu cảm giác của nàng là đúng..Chó vàng đứng dậy từ sô pha, đi đến trước quầy TV, ấn vào điều khiển từ xa.Ret!

TV mở ra."

Tin nhanh!"

"Các nơi trên thế giới xuất hiện những sự kiện bất ngờ."

"Rất nhiều động vật hoang dại rơi vào trạng thái táo bạo không thể ức chế, đãbắt đầu liên tục tấn công con người."

"Hải dương cũng không ngoại lệ, các loại sinh vật biển không màng sống chếtcông kích thuyền bè, trước mắt đã có mấy chiếc tàu chở khách bị đắm."

Chó vàng điều khiển cái remote, đổi đài."

Bầy sói, gấu, hổ báo và các động vật ăn thịt chém giết nhau, căn cứ vào phântích của các nhà khoa học thì chúng đã bị nhiễm một loại ôn dịch kỳ quái."

Chó vàng tiếp tục đổi đài."

Loài rắn sôi nổi rơi vào ngủ đông, bị các động vật khác công kích, ăn luôn."

Chó vàng lại đổi đài."

Rùa biển bị tàn sát với số lượng lớn, loại động vật hải dương tính tình ôn hòanày không thể tự bảo vệ mình, một khi bị phát hiện thì sẽ bị rất nhiều kẻ sănmồi trong biển bắt-------Chương 1079: Giá trị của RitaTrên đường cái ngựa xe như nước, đám người rộn ràng nhốn nháo.Vẫn mang một dáng vẻ phồn hoa thịnh thế.Ánh mắt chó vàng chuyển động, lại quay đầu lại nhìn về phía Rita."

Đúng không, tuy nhũng pháp tắc đó ngụy trang không tồi, nhưng ta giao tiếpvới chúng nó lâu rồi, vừa nhìn là biết chúng muốn hổ ngươi một phen, hừ."

Rita bắt lấy đoản trượng, ra vẻ oai phong mà nói.Chó vàng rơi vào trầm mặc.Vừa rồi –– Lục Đạo Luân Hồi tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh cứu vớt động vậthoang dại.Cộng thêm những lời mà Rita đã nói này.Cẩn thận hồi tưởng -- Câu nói mở màn ban đầu của thiên kiếp này là: "Ngươiphải làm một loại động vật ứng phó tận thế."

Hơn nữa –– Đây là Thú Vương kiếp.Hình như có thể đưa ra một kết luận -- Thú Vương kiếp chính là tận thế mà phicầm bách thú phải đối mặt.Hắn vốn phải ứng kiếp.Nhưng Rita hủy diệt hết ba loại lựa chọn kia, vì thế còn bị các pháp tắc nhốt vàophòng tối.Vậy chẳng phải-- Hắn làm một con chó có đi theo bên cạnh nhân loại, cho nênkhông cần đối mặt với kiếp nạn lần này?

Không cần làm loài rắn ngủ đông, loàirùa bất lực, loài sói phát cuồng bị xử lý -- Nói cách khác -- Thú Vương kiếp cònchưa bắt đầu thì Rita đã giúp hắn tránh đi?

Nếu không phải như vậy thì sao LụcĐạo Luân Hồi lại đột nhiên tuyên bố một nhiệm vụ chi nhánh?

Bang!

Chó vànglại mở TV ra lần nữa."

Tin tức mới nhất!"

"Xét thấy động vật hoang dại toàn cầu biến dị, đã uy ***** đến sự sinh tồn củanhân loại, các quốc gia chính thức mở ra hội nghị, bàn bạc tiến hành xử lý nhânđạo đối với một bộ phận động vật hoang dại."

Đúng rồi -- Tận thế của các động vật hoang dại đã tới!

Mà hắn làm một con chóvừa được nuôi trong nhà, không cần nhọc lòng đối mặt với chuyện về giết quymô lớn này -- Đúng không?

Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, Rita nhẹ nhàngdùng trên đầu chó, thoải mái duỗi người và nói: "Yên tâm, ngươi sẽ lập tức trởthành thú cưng nuôi trong nhà, chỉ cần mấy ngày nay cô gái kia mang người đilàm giấy chứng nhận thú nuôi thì an toàn của ngươi sẽ không thành vấn đề."

Chó vàng có vẻ thờ ơ.Nhưng Rita có thể cảm giác được, cơ bắp căng chặt trên người nó dần lỏng đi.ấQuả nhiên nó khát vọng một tờ giấy chứng nhận thú nuôi chính thức.Rita yên lặng suy nghĩ.Lúc này trên TV lại có tin tức mới: "Sau đây xin thông báo một tin khẩn cấp."

"Đêm qua ở ngoại ô phía Tây đã xảy ra một sự kiện giết người ác tính, kẻ tửvong là thôn dân ở gần đó, tổng cộng có tám người."

"Cảnh sát đã thông qua nghi thức thông linh của ông Từ để hỏi thăm ThànhHoàng, thần linh báo lại sự kiện tử vong lần này đến từ một loại yêu thuật cựckỳ tà ác."

"Xin tất cả thị dân chú ý, một khi phát hiện động vật hoang dại không rõ thânphận, xin lập tức liên hệ với Cục Cảnh Sát!"

Chó vàng "Bang"một tiếng tắt TV đi, lại nhảy về sô pha khoanh chân mà ngồi lần nữa.Thế giới này có thần linh.Nói đi nói lại thì mặc kệ thể nào nó vẫn phải nắm chặt thời gian để tu hành.Chó vàng nhắm mắt lại, phóng nhẹ hô hấp.Một giây.Hai giây.Ba mươi giây."

Này, Liễu Bình, nhàm chán quá!"

Rita lăn lộn một hồi trên đầu chó, không chịu thuận theo mà nắm lông chó rồikêu la.Chó vàng bất đắc dĩ mở mắt ra."

Rita."

"Cái gì?"

"Tận thế rất khó đánh bại đúng không?"

"Đúng rồi, đừng nhìn lần này là Thú Vương kiếp, nhưng một khi kiếp này quađi thì lập tức là kiếp tiếp theo, tận thế sẽ xảy ra liền mạch, muốn đánh bại nócũng không dễ dàng."

"Ta đột nhiên có một ý tưởng."

"Cái gì?"

Rita hứng thú bừng bừng mà tiến đến bên tai chó vàng."

Tứ Thánh Trụ đã có đủ -- Có cách nào để ta trở thành Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại chân chính hay không?"

Chó vàng hỏi.Hắn không phải Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, nhưng lại phải đối mặt với tậnthế giống như Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, chuyện này quá có hại.ề ế ế ểLúc này trên cửa truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động."

Ta đã trở về!"

Thiếu nữ đẩy cửa tiến vào.Rita trốn trong lỗ tai chó, nhìn chằm chằm thiếu nữ kia vài lần, vẻ mặt bỗng trởnên nghiêm túc."

Liễu Bình."

Rita nói nhỏ."

Cái gì?"

Chó vàng hỏi.Rita hiếm thấy mà nói ra một câu thật dài: "Pháp tắc trên người thiếu nữ nàycàng ngày càng nhiều, hầu như những pháp tắc ta quen thuộc đều tới -- còn cómột vài pháp tắc cơ bản không ra khỏi cửa cũng chưa từng đi lên từ đáy vô tận,tất cả đều hiện ra trên người nàng."

Chó vàng nhìn lại thiếu nữ vừa vào cửa kia.Thiếu nữ vẫn y như thường ngày, căn bản không có điểm gì bất đồng.Nhưng yêu tinh lại nói như vậy...

Thiếu nữ đôi giày, đặt túi lên trên ghế, cười hìhì đi đến trước sô pha rồi ngồi xổm xuống."

Chào, ta đã trở về."

Nàng ***** đầu chó và nói.Chó vàng để mặc nàng *****, hình như nhớ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu lênnhìn đỉnh đầu nàng.Chỉ thấy trên đầu thiếu nữ hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Người sẽ có danh hào."

"-- Nàng sắp đạt được danh hào nào đó, chẳng qua tạm thời còn chưa xuấthiện."

Xem ra cảm giác của Rita không sai!

Ban đầu thiếu nữ này chỉ là người thường,nhưng hiện tại sắp bắt đầu có biến hóa."

Rita, rốt cục tình huống của nàng ta là sao?"

Chó vàng lặng lẽ hỏi."

Luật nhân quả trong Lục Đạo Luân Hồi là duyên, ngươi ăn đồ của nàng, sau đóra tay cứu nàng, có nghĩa là sinh ra duyên phận với nàng -- Rita trốn trong lỗ tainó, tiếp tục nói: "Rất có khả năng nàng có liên quan đến kiếp nạn tiếp theo củangười, nhưng tình huống cụ thể là thế nào thì ta còn cần tới gần quan sát."

Chó vàng hơi câm nín.Tuy yêu tinh không đáng tin cậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn.Ít nhất sau khi Rita xuất hiện thì hắn đã giải quyết được uy ***** của Thú Vuongkiếp trước.Giờ phút này.ố ế ếNgay cả manh mối kiếp nạn tiếp theo cũng bị Rita nhìn ra."

Làm chủ nhân của ngươi, ta nên gọi người là cái gì đây?"

Thiếu nữ sờ xong đầu chó thì đứng lên nói: "Ngươi chờ một lát, ta đi nấu cơm."

Nàng đi vào phòng bếp.Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nấu nước và xắt rau.Chó vàng vẫn nằm trên sô pha.Rita lại bay ra từ lỗ tai nó, nói: "Ta đến gần nhìn xem."

"Đi đi, cẩn thận một chút."

Chó vàng dặn dò.Rita nhảy xuống từ đầu chó, dùng trên thảm, lặng lẽ đi vào cửa phòng bếp, nhìnlại thiếu nữ đang bận rộn bên trong."

Thấy rõ không?"

Chó vàng hỏi."

Không được, còn phải đến gần một chút để quan sát pháp tắc trên người nàng."

Rita nói.Nàng thử thăm dò bay lên bả vai thiếu nữ, nhảy từ vai bên trái đến vai bên phải,lại chui vào từ cổ áo.Cái đuôi chó vàng dựng thẳng lên, rồi lại hạ xuống.- - Đều là nữ tính, hẳn làkhông có việc gì.-------Chương 1080: Hợp tác!Qua mấy giây.Rita bỗng chui ra từ tóc thiếu nữ, bay về hướng Liễu Bình.Thiếu nữ không hề nhận ra cả quá trình này."

Thế nào?"

Chó vàng hỏi."

Lục Đạo Luân Hồi tính lấy nàng làm nhịp cầu tiến hành hợp tác với ngươi,ngươi sẽ lập tức thu được nhắc nhở, có thể đưa sức mạnh nào đó của mình vàdùng chung nhiệm vụ với thiếu nữ này."

Rita nói."

Hợp tác?"

Chó vàng ngạc nhiên hỏi."

Đúng rồi, Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại của Lục Đạo Luân Hồi đều bị giếtsạch rồi, không có tồn tại nào có thể độ kiếp đến cửa thứ hai, cho nên Luân HồiĐạo rất coi trọng lần độ kiếp này."

Rita nói.Chó vàng nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhớ tới con rồng ba đầu tên là Hội TẫnChi Hình kia.Trong khoảng thời gian gần trăm triệu năm, nó luôn chặn giết tất cả Sinh MệnhThể Thế giới Loại độ kiếp, chưa từng thua trận nào.Có lẽ hắn thật sự là người *****ên xông đến cửa thứ hai.Rita nhìn một vòng chung quanh, thần thần bí bí ghé vào bên tai chó vàng, nóinhỏ: "Liễu Bình, ta nói nhỏ cho ngươi biết, ta đã nhìn ra từ chuẩn bị của nhữngpháp tắc đó, kiếp tiếp theo là Ác Quỷ –– a! !!".Hư không đột nhiên vỡ ra, một lực kéo thật lớn túm chặt Rita, hút nàng đi vào.Chó vàng căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể nghe thấy câu nói vô cùngđáng thương cuối cùng của nàng: "Ta không muốn đi vào phòng tối ––"Giọng nói lập tức bị cắt đứt.Trong phòng bếp, hình như thiếu nữ cảm nhận được gì, nàng ta thò người nhìnra phòng ngoài một cái.Trong phòng là một mảnh yên tĩnh.Cả con chó vàng cũng nằm trên sô pha không nhúc nhích, cứ như sắp ngủ mất."

Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác..."

Thiếu nữ lầu bầu, xoay người trở về phòng bếp.Lúc này chó vàng mới thở ra một hơi.ồ ề ắ ố ốVừa rồi Rita nói quá nhiều, lại bị các pháp tắc chập tới nhốt vào phòng tối.Vậy xem ra, lời nàng nói đều là chính xác.Ví dụ như –– Kiếp tiếp theo là Ác Qủy kiếp!

Vậy Lục Đạo Luân Hồi muốn hợptác cái gì với hắn chứ?

Chó vàng thay đổi tư thế, để mình nằm càng thoải máihơn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.Đáp án rõ như ban ngày.Vô số Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại trong Lục Đạo Luân Hồi đều bị giết sạch,không độ kiếp được.Chỉ sợ Lục Đạo Luân Hồi nhất định muốn báo thù này.Nó muốn tìm hắn để hợp tác.Cốc cốc cốc -- Một tiếng đập cửa vang lên."

Tới!"

Thiếu nữ buông cái nồi xuống, bước nhanh đến trước cửa, vốn đang muốn mởcửa, nhưng lại như nhớ tới cái gì, nàng dựa vào cửa, mở mắt mèo nhìn ra bênngoài."

Cảnh sát?"

Nàng hoang mang mà mở cửa.Chỉ thấy quả nhiên ngoài cửa có mấy người mặc chế phục màu xanh lục đangđứng."

Tiểu thư Vân Hi, ngươi nuôi chó sao?"

"A, đúng vậy, vừa nhận nuôi."

"Không có giấy chứng nhận thú nuôi thì không thể nuôi."

"Buổi chiều ta sẽ đi làm."

"Hiện tại phía trên yêu cầu thay đổi, phải xử lý ngay tại chỗ, hơn nữa phảinhanh."

"Vậy –– mời vào."."

Chúng ta cũng không cần vào, đây là bảng thu phí, người xem trước một chútđi."

Thiếu nữ nhận lấy bảng thu phí rồi nhìn thoáng qua, la lên thất thanh: "Vì saolại đắc như vậy!"

Mấy người mặc chế phục lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.Một người trong đó giải thích: "Rất nhiều động vật biến dị -- hiện tại muốn làmchúng không thể như trước kia, phải vận dụng các loại thiết bị xác nhận độngvật nhận nuôi là vô hại, mở máy một lần tiêu tốn rất cao, cho nên cần nhiều tiềnnhư vậy."

"Nếu ngươi không muốn làm giấy chứng nhận, cũng không sao, đưa động vậtcho chúng ta, để chúng ta xử lý."

Một người khác nói."

Không được!"

Thiếu nữ lập tức nói.Nàng cắn chặt răng, lấy di động ra tiến hành chi trả."

Ngươi thật yêu chó, món tiền này cũng không phải con số nhỏ."

Một cảnh sát thở dài và nói."

Ta sẽ không để nó bị xử lý."

Thiếu nữ kiên định nói.Chó vàng híp mắt, đứng xa xa nhìn màn hình di động của thiếu nữ.Chỉ thấy trên đó có một hàng chữ nhỏ không ngừng lập loè: "Vân Hi, số dư tàikhoản: 210.3."

-- Xem ra nàng đã tiêu hết tất cả số tiền tích góp.Thu tiền xong thì hiệu suất của các cảnh sát lập tức tăng lên.Bọn họ khiêng thiết bị tiến vào nhà, kiểm tra chó vàng một hồi, sau đó lập tứcphát giấy chứng nhận thú nuôi."

Quấy rầy, chúng ta cáo lui."

Cảnh sát ôm quyền và nói."

Đi thong thả."

Thiếu nữ cũng ôm quyền và nói.Cánh lửa đóng lại.Thiếu nữ dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, khẽ nức nở lên.Chó vàng suy nghĩ, sau đó nhảy xuống từ sô pha, đi đến trước mặt rồi lẳng lặngnhìn nàng."

Hả?

Ngươi đã đến rồi –– không có gì, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nuôingươi."

Thiếu nữ dụi dụi mắt và nói.Chó vàng nhìn dáng vẻ của nàng, bỗng nhếch môi, nhìn giống như đang cười.Thiếu nữ nói: "Buổi chiều ta sẽ đi làm thẻ tín dụng, chúng ta nhất định sẽ sốngthật tốt."

Nàng sờ sờ đầu chó, đứng lên, đi đến phòng bếp.Chó vàng nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng.Bỗng nhiên, sự kiện Rita nói đã tới -- Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiệnlên trên hư không: "Lục Đạo Luân Hồi tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh:""Giao phó danh sách."

ế"Thuyết minh nhiệm vụ: Từ giờ trở đi, người nhận nuôi người sẽ có tác dụngmôi giới nào đó, ngươi có thể thông qua nàng để rót sức mạnh danh sách mớicho Lục Đạo Luân Hồi, nhằm trợ giúp Luân Hồi Đạo tiến hóa."

"Lục Đạo Luân Hồi cũng không hỏi tới tất cả những chuyện xảy ra trên ngườinàng."

"--Đổi đãi nàng như thế nào do người quyết định."

"Tái bút: Ngươi có muốn thông qua giao diện thao tác anh linh để thêm chonàng một ít lựa chọn công năng hay không?"

"Xin hãy cẩn thận suy xét, đồng thời chi trả phí dụng tương ứng."

Chó vàng liếc một cái đã quét xong.Nó trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi đi đến trước sô pha, nhảy lên rồi nằmxuống lần nữa.Những chữ nhỏ thiêu đốt đó vẫn dùng lại trước mắt nó.Thời gian chậm rãi trôi đi.Vào thời khắc nào đó.Móng vuốt chó vàng giật giật.Ngay lập tức, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: "Giao diệnthao tác anh linh đã được khởi động."

"Ngươi đã lấy ra trận pháp, tri thức luyện khí của bản thân để đổi công năng chothiếu nữ nhân loại Vân Hi, như lúc trước người lấy quẻ thuật để đổi lấy KiếnVăn Như Danh."

Chữ nhỏ lóe lóe rồi bỗng biến mất tăm hơi.Trong phòng bếp lập tức vang lên tiếng kinh hô không ức chế được của thiếunữ: "Cái gì?

Tận thế sắp tới, ta là người được chọn?"

Vừa dứt lời.Xôn xao -- Trong tiếng ồn ào náo động, thiếu nữ chạy ra khỏi phòng bếp.Nàng miễn cưỡng đứng dậy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả phòng bếp bị kim sachất đầy, đang không ngừng chảy xuôi ra đến phòng khách.Ánh sáng hoàng kim chiếu sáng cả căn phòng, chói đến mức khiến thiếu nữ sắpkhông mở mắt ra được."

Đây là chuyện gì...

Vì sao lại có nhiều...

Vàng như vậy!"

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về hướng hư không, hình như nơi đó tồn tại thứ gì.Nàng nhìn nhìn, sau đó cả người dân ngây ra."

Túi -- túi quà tay mới?"

Nàng đứng trong đống kim sa ào ào chảy xuôi, trong đống cát bằng vàng caokhông quá cẳng chân, nàng thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm.ế ế ổ ế ễ ằTrên chiếc sô pha kế bên, con chó thay đổi tư thế, thoải mái dễ chịu mà nằmxuống, như hoàn toàn không thấy được cảnh tượng này.-------Chương 1081: Quá ngây thơ rồiMột chiếc xe việt dã chạy lên đỉnh núi dọc theo con đường quốc lộ chạy dọcqua núi.Vân Hi tìm một nơi trống trải rồi đậu xe lại, mở cái túi chứa thiết bị ngắm bắnra, nhanh chóng lắp ráp một cây súng ngắm hỏa lực rất mạnh.Chó vàng nằm trên ghế phó điều khiển, đầy mặt là vẻ khó hiểu.Nhìn nó như hoàn toàn không biết Vân Hi đang làm gì.Vân Hi nhìn nó một cái, thở dài và nói: "Thiếu gia, ngoan, chờ ta hoàn thànhnhiệm vụ thì mua lạp xưởng cho ngươi ăn."

Nàng ôm súng đến bên vách núi, bắt đầu đo lường tốc độ gió và khoảng cách.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trong hư không ở khóe mắt nàng: "Nhiệmvụ: Giải thoát."

"Giúp những dã thú rơi vào điên cuồng đó giải thoát, là nhiệm vụ *****ên saukhi người được lựa chọn."

"Nhiệm vụ yêu cầu: ***** mười con dã thú đã hóa điên."

"Nhiệm vụ khen thưởng: Kỹ xảo cách đấu cơ sở."

Vân Hi cắn chặt răng, nâng khẩu súng to kia lên, bắt đầu hiệu chỉnh và nhét đạnvào.Lúc này chó vàng mới nhìn xuyên qua cửa sổ xe, mang đầy hứng thú mà quansát nàng một hồi.Thiếu nữ này từng tu tập súng ống, hơn nữa cũng coi như xuất sắc ở phươngdiện này, điểm này thật sự nằm ngoài dự đoán.Theo lời nàng nói, lúc trước thành tích ở văn học và võ học đều là A, sau đó nếukhông phải do biến cố gia đình thì nàng đã tiếp tục đào tạo sâu.Nó vốn đang lo về độ khó nhiệm vụ này quá cao, hiện tại xem ra cũng khá thíchhợp.Chó vàng nheo mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.- - Nơi này nằm rất gần rừng rậm, saukhi thông tin động vật biển dị được tung ra thì rất ít người tới đây.Chỉ hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.Gió núi thổi qua.Một tiếng súng nặng nề chợt vang lên, quanh quẩn trong dãy núi.Trước mắt Vân Hi nhảy ra một hàng chữ nhỏ: "1/10."

Cùng lúc đó, trước mắt con chó ngồi trên xe cũng nhảy ra một hàng chữ nhỏ:"1/10."

Con chó nhíu mày lại, vươn móng vuốt tùy tiện giật giật.ắ ắ ếTrước mắt Vân Hi lập tức hiện lên một hàng chữ nhỏ mới tinh: "Nhắc nhở tiếnđấu: Thiếu ống giảm thanh (Chưa lắp đặt)"Vân Hi bừng tỉnh và nói: "A, không xong, ta nên nghĩ đến chứ, tiếng động lớnnhư vậy tuyệt đối không được, sẽ dẫn nguy hiểm tới.".Nàng vội vàng tìm ra ống giảm thanh từ túi thiết bị, sau đó lắp nó lên.Làm xong chuyện này, nàng lấy kính viễn vọng ra, tiếp tục tìm kiếm mục tiêukế tiếp.Lúc này con chó mới vừa lòng khẽ gật đầu.Nó liếc nhìn Vân Hi một cái, chỉ thấy nàng đang chuyên tâm tìm kiếm con mồi.Con chó lập tức nhảy xuống từ ghế phụ điều khiển, dựa vào cái cửa đang đóng,hai móng nắm lại với nhau, ấn ra một quyết.Cửu U • Bác Mệnh!

Một dao động vô hình truyền ra từ chân chó, nhanh chóngxuyên qua khoảng cách khoảng ngàn mét, dừng lại trên thi thể con chồn hoangbiến dị bị ***** kia.Từng đợt từng đợt mệnh lực nhàn nhạt tản ra từ thi thể chồn hoang, bay qua trờicao với trạng thái vô chất vô hình, dừng lại ở xe việt dã.Chó vàng nhanh chóng hấp thu mệnh lực, nhếch miệng lộ ra hàm răng chó kíchcỡ không đồng đều, cười nhạt một tiếng.Không tồi, tiến triển thuận lợi.Lại đến!

Nó đang nghĩ ngợi thì chỉ nghe bên ngoài lại vang lên một tiếng độngnặng nề trầm đục.Một hàng chữ nhỏ lập tức nhảy ra: "2/10."

Tới đúng lúc!

Pháp quyết trên tay chó vàng lại bùng lên.Kế tiếp, Vân Hi như tiến vào trạng thái, liên tục ***** tám phát súng, đều bắntrúng mục tiêu.Chó vàng cũng hấp thu đủ mệnh lực, miệng phát ra tiếng hô trầm thấp.Cách tăng lên pháp quyết Cửu U là thông qua giết chóc để gia tăng bản thân --mà không phải tu hành.Cho nên nó nhanh.Năm đó cũng là vì nó quá nhanh, cho nên mới đánh vỡ cân bằng của giới tuhành...

Bỏ đi, đó đã là chuyện quá khứ, nghĩ lại những chuyện này làm gì.Chó vàng cảm nhận được sức mạnh trên người đang biến hóa, nó xoay chuyểnánh mắt, đã thấy Vân Hi ở bên ngoài đang đứng lên, bắt đầu tháo súng ra.Nhiệm vụ đã được hoàn thành!

Là lúc đạt được khen thưởng!

Vân Hi vừa thudọn đồ vật, vừa liên tục liếc nhìn hư không.Khen thưởng của nhiệm vụ là kỹ xảo cách đấu cơ sở.Cũng không biết có gì khác với những kỹ xảo cách đấu mà nàng học được ởtrường không?

Nàng yên lặng suy nghĩ.ố ềTrên xe việt dã, con chó cũng đang do dự.- - Rốt cuộc nên truyền thụ cái gì chonàng thì tốt đây?

Oanh!

Trong khu rừng cách đó không xa đột nhiên truyền đếnmột tiếng nổ mạnh.Vân Hi lấy kính viễn vọng ra nhìn thoáng qua, đột nhiên vội vã chạy tới chỗ xeviệt dã."

Mau, thiếu gia, trong rừng có người bị thương, chúng ta chạy đến cứu bọn họđi!"

Nàng ném dụng cụ lên ghế sau, chui vào vị trí điều khiển, lập tức đề ô tô.Ánh mắt chó vàng rũ xuống, thật không biết nên nói gì.- - Nàng thật sự coimình là người được chọn.Ngươi mới nhận được một túi quà tay mới thôi, tất cả đều là hoàng kim, mua xemua súng tuyệt đối đã đủ dùng, nhưng muốn thật sự đích thân ra trận đánh nhauthì còn kém xa lắm.tô bắt đầu chạy như điên.May mà khoảng cách thật sự không xa, xe việt dã chạy được nửa đường từ đỉnhnúi, quẹo qua một lối rẽ, lập tức đến gần hướng kia.Đột nhiên.tô bỗng ngừng lại.Chó vàng nhìn ra kính chắn gió.Chỉ thấy một con gấu đen biến dị cao chừng bốn năm mét, tay đang nắm lấymột khối thi thể, ăn ngấu nghiến ngon lành.Ở cách đó không xa.Mấy tên quân nhân đang bảo vệ hai mẹ con, súng ống trong tay phun ra ánh lửa.Đáng tiếc viên đạn bắn vào người gấu đen không có chút tác dụng nào cả.Chó vàng có chút bất ngờ.Trình độ biến dị của con gấu đen này đã rất cao, trên người đã hình thành yêulực tự nhiên.Nhưng những phàm nhân đó không nhìn thấy.Quân nhân căn bản không ứng phó được con gấu đen như vậy.Chó vàng liếc nhìn Vân Hi một cái.Chỉ thấy cả người nàng không ngừng phát run, cứ như nhìn thấy thứ gì vô cùng*****.Những quân nhân đó cũng thấy được Vân Hi."

Chạy mau!

Chạy mau đi!"

Các quân nhân lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, nhưng lại la lớn.Cô gái này chỉ có một mình, tay không tấc sắt, hoàn toàn giúp không được gì.ế ế ỗ Á ắ ểNếu không chạy thì nàng cũng sẽ chết ở chỗ này!

Ánh mắt Vân Hi chuyểnđộng, dừng lại trên người hai mẹ con kia, nhìn cô bé đã sợ đến mức sắp ngấtxỉu-- Vân Hi ấn tay lên cần lái, nhẹ nhàng đẩy lên trước, lại đột nhiên đẩy trởvề."

Không!

Không được!"

Nàng nghiên hàm răng, đậu xe lại rồi nhanh chóng móc cây súng ngắm ra.Mí mắt chó vàng rũ xuống.Quá ngây thơ rồi.Cho dù là chuỗi súng ngắm này cũng không ứng phó được sinh vật biến dị trìnhđộ này.Những loại ngây thơ này...

Rất ít thấy được.Cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải tính tình như thế thì nàng cũng không dừnglại trước mặt con chó hoang, chia một nửa đồ ăn của mình cho nó.Nếu không lựa chọn như thế...

Lục Đạo Luân Hồi cũng sẽ không chọn nàng làmđại diện và nhịp cầu.-------Chương 1082: Người ghi bàn mấu chốt chính là ta!-- Ping!

Trong núi rừng, một tiếng súng nặng nề vang lên.Gấu đen phát ra tiếng gào phẫn nộ, tạm thời từ bỏ những quân nhân đó mà nhìnvề hướng Vân Hi.Vân Hi thất thần nói: "Nó không bị thương..."

Nàng cuống quít lái ô tô lui về phía sau."

Ta dẫn nó đi, các ngươi chạy mau!"

Nàng hô lớn.Những người đó ngơ ngẩn.Một quân nhân cầm đầu cười khổ và nói: "Vô dụng thôi, cô gái."

Đúng vậy.tô căn bản không chạy nhanh được trong khoảng cách ngắn như vậy, cả gấu đenbình thường cũng không cắt đuôi nổi thì huống chi là con đã biến dị trước mắt.Không chỉ ô tô chạy không thoát, tất cả mọi người cũng không trốn nổi.Vân Hi cũng nhìn ra không đúng.Lúc này gấu đen đã chạy như điên về hướng nàng.Vân Hi duỗi tay sờ đầu chó vàng một cái, nói nhỏ một câu: "Chạy mau."

Nàng tung một chân đá văng cửa xe, tiếp tục bắn một súng về hướng gấu đen,sau đó xoay người bỏ chạy.Gấu đen tuy không bị thương, nhưng bị súng ngắm bắn vào người ít nhiều gìcũng có chút đau đầu, lúc này nó càng thêm phẫn nộ.Nó tạm từ bỏ tất cả mục tiêu khác mà đuổi theo Vân Hi.Bên kia, cô bé nằm trong ngực mẹ gấp gáp nói: "Chị kia sắp chết, mau cứu chịấy đi!"

Các quân nhân chung quanh cười khổ lắc đầu.Ai cũng không thoát được.Chạy không thoát!

Gấu đen xẹt qua bên cạnh xe việt dã, thân thể khổng lồ vàtốc độ vô cùng nhanh nhẹn làm cho cả tiếng xe cũng theo đó mà lay động mộtchút.Nó đang giảm thiểu khoảng cách giữa mình và con mồi trên diện rộng!

Ping --Lại là một phát đạn!

Gấu đen bị bắn nên dừng lại, nhưng lại lập tức hoàn toàncuồng bạo!

Vân Hi bình tĩnh nhét viên đạn vào, lui về phía sau.Cho dù chết, cũng phải chết trong lúc chiến đấu!

Đôi mắt chó vàng nheo lại.Không tồi.ồTính cách của cô gái này thật sự không tồi.Nếu gặp được nàng sớm mấy năm, hắn nhất định sẽ thu nàng làm truyền nhânma đạo.- - Nhưng hiện tại có chút phiền phức.Lấy mấy thứ hắn từng tu tập ra rồi chọn một vài cái thích hợp với nàng đểtruyền thụ đã là một việc thật sự vất vả.Ví dụ như vừa rồi.Là vừa rồi lúc nàng chiến đấu -- Hắn suy nghĩ chừng năm giây, mới hoàn thànhbiên soạn một bộ võ học thích hợp với nàng.Thật không dễ dàng.Con chó nhảy lên nệm vị trí ghế phó, móng vuốt nhẹ nhàng cho một cái tên hưkhông.Trước mắt Vân Hi lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đánhchết mười con dã thú biến dị."."

Nhiệm vụ mới bắt đầu đã được hoàn thành."

"Thực lực cá nhân của người được tăng lên một bậc."

"Bởi vì biểu hiện của ngươi cực kỳ hoàn mỹ, lần đánh giá này đề cao thêm mộtbước, khen thưởng người đạt được kỹ xảo cách đẩu cao cấp sau đây."

"Tên của nó là: "Chúng ta cũng không để đủ loại người hy sinh uổng phí chonên lượng thân chế tạo ra bộ võ học cơ sở tên là Người ghi bàn mấu chốt chínhlà ta."

"Phương thức truyền thụ: Quán đỉnh!"

"-- Quán đỉnh đã được hoàn thành!"

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Vân Hi chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại.Vô số kỹ xảo cách đấu xuất hiện trong đầu nàng, cứ như chúng là kỹ năng donàng luyện tập ra nhờ nỗ lực và mài giũa trăm cay ngàn đắng.Trong này có một phương thức giúp người ta lập tức kích phát tiềm năng.Phương pháp này không thể tùy tiện sử dụng.Nhưng hiện tại, nàng đang cần đến nó! !!

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Con gấu đen biến dị kia vọt tới phía sau Vân Hi, giơ cự chưởng lên cao cao rồigiáng thẳng xuống lung nàng.Trong chớp nhoáng -- Vân Hi xoay người, áp sát ngang qua cự chưởng.Nàng chỉ dựa vào một động tác xoay người và cất bước đơn giản mà đã tránhđược một kích vô cùng hung hiểm này!

Vậy còn chưa xong.Chỉ thấy Vân Hi nhảy lên cánh tay gấu đen, tránh thoát trảo thứ hai của nó, haichân đan xen qua lại, thân thể hóa thành tàn ảnh mơ hồ, dùng bước chân mộngảo nghiêng người tránh thoát thêm một lần cắn xé của nó, sau đó -- Nàng giơố ắ ếcao chuối súng ngắm lên như giơ một thanh trường mâu, dùng hết sức đâm nóvào mắt gấu đen."

Đi chết đi."

Cô gái kêu lên khàn cả giọng, hung hăng bóp cò súng.Ping!

Lại một tiếng súng nặng nề vang lên.Viên đạn trực tiếp xuyên qua mắt gấu đen, nổ nát đầu của nó.Công kích trí mạng!

Cả người gấu đen chấn động, luông lay ngã xuống mặt đất,làm cả mặt đất cũng chấn động lên.Cô gái đáp xuống, cực kỳ thành thạo mà lăn một cái, đánh tan lực trùng kích rồithuận tay rút chuôi súng kia ra khỏi hốc mắt gấu đen.Nàng há to mồm thở phì phò, cả người phát run, cứ như kinh hồn chưa định, lạinhư hoàn toàn không thể lý giải tại sao vừa rồi mình làm được những chuyệnđó.Chung quanh là một mảnh yên tĩnh.Tất cả mọi người đều đang sửng sốt.Lúc này, chỉ có một tồn tại không chú ý đến nàng.Là chú chó -- Chú chó kia trốn trên ghế phó của chiếc xe việt dã, vừa hấp thumệnh lực của gấu đen, vừa vươn móng vuốt nhẹ nhàng cho một cái tên hưkhông.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trong hư không trước mặt cô gái lập tức hiện ra chữ nhỏ thiêu đốt tương ứng:"Làm không tồi."

"Từ hôm nay trở đi, ngươi có tư cách bảo vệ người khác."

-------Chương 1083: Đặc chiến!Chó vàng ngủ gật trên ghế phụ điều khiển.Mười động vật biến dị cộng thêm một con gấu đen, thật ra đã cung cấp mệnhlực sung túc.Thông qua Cửu U chi pháp, hắn qua ải thẳng một mạch, trực tiếp tu tới Trúc Cơkỳ.Nói ra thì buồn cười –– Năng lực "Giết chóc làm vui"này là thông qua sát sinh để đạt được hồn lực, trợ giúp hắn tăng thực lực lên.Cửu U chi pháp cũng thông qua sát sinh để đạt được mệnh lực rồi gia tăng thựclực.Ở Lục Đạo Luân Hồi, Vân Hi bị ý chí Luân Hồi Đạo đưa cho hắn nên nàng giếtchóc cũng tương đương với hắn giết chóc.Cho nên –– Hai loại phương pháp này hỗ trợ lẫn nhau, mạnh hơn nhiều so vớitrước kia hắn cực cực khổ khổ tu luyện.Đáng tiếc những tồn tại trước kia gặp được đều quá mạnh, luôn không có cơhội...

Hiện tại không giống.Chó vàng mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn đã lâu không thấy.Nó nhìn chăm chú vào từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không: "Ngươi đãlà yêu tu Trúc Cơ kỳ."

"Ngươi đang ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi."

"Khi người tăng lên cảnh giới tiếp theo thì sẽ thức tỉnh thần thông Lục ĐạoLuân Hồi."

"-- Qùa tặng đến từ Lục Đạo Luân Hồi."

Cảnh giới tiếp theo là Kim Đan.Rất nhanh, chỉ cần tiếp tục nỗ lực thì có thể lập tức đạt thành!

Cánh cửa phòngđiều khiển mở ra.Vân Hi tiến vào ngồi, đặt một cái túi ở hàng phía sau, sau đó thở dài một cái."

Thật là...

Không biết làm thế nào mới tốt đây."

Nàng dựa đầu lên tay lái, lẩm bẩm.Chó vàng nhìn nhìn cái túi mà nàng đặt ở hàng phía sau.- - Bên trong là một bộchế phục đặc chiến và các loại súng ống, giấy chứng nhận.Nhìn ra hai mẹ con được cứu kia hẳn rất có địa vị, nếu không muốn tiến vàoquân đội không phải dễ dàng như vậy.Đương nhiên, hiện tại là thời kỳ đặc thù.ể ế ế ế ắ ấQuân đội có thể tìm được một vị chiến sĩ biến dị tự lực chiến thắng gấu đen nhưvậy thì hẳn cũng rất vui mừng.Chó vàng yên lặng suy nghĩ.Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ duỗi đến từ ghế điều khiển, ***** đầu nó."

Thiếu gia, ta có một ngày để nghỉ phép, ngày mai phải đến bộ đội đặc chiến đểđưa tin..."

"Hiện tại chúng ta đi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì?"

Vân Hi cười hỏi.Chó vàng yên lặng lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ.Ăn?Hiện tại đã là chạng vạng ngày thứ hai.Chỉ còn năm ngày.Thú Vưong kiếp sắp bùng nổ.Tuy thoạt nhìn hắn như không cần ứng kiếp, nhưng sau Thú Vương kiếp chínhlà Ác Qủy kiếp -- Thời gian cấp bách!

Vào thời khắc này, người nói chuyện ănuống với ta à?

Chó vàng híp mắt, móng vuốt khẽ nhúc nhích, lập tức muốntuyên bố nhiệm vụ mới.Lại nghe Vân Hi mở miệng nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, dù sao hiện tại chúng ta cótiền, đi ăn một lần những thứ trước nay ta không ăn nổi, người cảm thấy thếnào?"

Móng vuốt chó vàng dừng lại, lại giật giật.Vân Hi đang muốn đề ô tô thì bỗng nhìn về phía hư không, nhìn từng hàng chữnhỏ thiêu đốt kia: "Nhiệm vụ: Khôi phục thân thể."

"Ngươi cần ăn một bữa cơm thật ngon để bổ sung năng lượng cho thân thể."

"Nếu ngươi ăn đủ ngon, đủ phong phú, đủ làm người ta vừa ý, vậy người sẽ cóđược khen thưởng mới."

Vân Hi dần lộ ra vẻ mặt vui vẻ."

Thật tốt..."

Nàng vui vẻ ôm chó, hung hăng sờ đầu chó, cho nên trên mặt chó lộ ra chút coquắp.Tuy con chó là Ma Đạo chi Chủ, cái gì nên trải qua đều đã trải qua -- Nhưng nóchưa từng bị ôm chầm khi làm một con chó!

Chuyện như thế này đương nhiênlà lần *****ên, co quắp bất an cũng là bình thường.Vân Hi lại không chú ý điều này, trực tiếp để ô tô nghênh ngang mà đi.Tửu lầu.Vân Hi trực tiếp đặt một ghế lô, gọi một bàn lớn toàn là đồ ăn rồi chén như giócuốn mây tan.ốCon chó cũng có được đãi ngộ thực tốt.Nàng múc một ít mỗi loại đồ ăn cho con chó, chất đầy một chậu lớn, đặt trướcmặt con chó.Ban đầu con chó thực ghét bỏ.Những món ăn thế gian này căn bản không thể bổ sung tiêu hao của nó, cái nócần chính là mệnh lực và hồn lực.Mệnh lực là năng lượng ẩn chứa trong bản thân sinh mệnh.Hồn lực là sức mạnh căn nguyên của linh hồn.Chúng là sức mạnh căn nguyên, là "Lương thảo"cần khi tu hành Cửu U.Nhung hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chú ý!"

"Lục Đạo Luân Hồi rót một ít sức mạnh vào đồ ăn, tiến hành bổ sung cho ngươivà Vân Hi, hy vọng các ngươi không ngừng cố gắng, không ngừng tăng thựclực lên."

"Đây là sức mạnh căn nguyên của Lục Đạo Luân Hồi-- tuy thật mỏng manh,nhưng đủ rồi."

"Nó hy vọng có thể tiếp tục hợp tác càng nhiều."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Con chó nhìn trộm Vân Hi một cái.Chỉ thấy Vân Hi đang chuyên tâm ăn cơm, nhưng cả người đã bắt đầu tỏa ra ánhsáng nhạt như ẩn như hiện.-- Tiêu hao trong lúc chiến đấu trước đó dần dần được bổ sung, thậm chí thânthể và linh hồn nàng đều bắt đầu đạt được sức mạnh tiến hóa nào đó.Đây là thủ đoạn của Lục Đạo Luân Hồi.Con chó như suy tư gì đó, ngửi ngửi một bồn món ngon tràn trề trước mặt.Lúc trước -- Nếu có thể ở lại Lục Đạo Luân Hồi, được Lục Đạo nâng đỡ, có lẽnó sẽ không vất vả như Vĩnh Dạ.Nhưng hiện tại cũng không trễ.Con chó hé miệng, bắt đầu vui vẻ ăn.Một bữa cơm gió cuốn mây tan.Vân Hi và con chó đều thực vừa lòng.Vân Hi là vì xưa nay chưa ăn qua món ăn xa hoa như vậy, cảm thấy mới lạ màlại ngon lành.Còn con chó là vì từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không kia: "Ngươi đạtđược sức mạnh bổ sung của Lục Đạo Luân Hồi."

"Tinh khí thần của ngươi đã đầy."

ầ ể ế ế"Còn cần một chút mệnh lực là người có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo."

-- Kế tiếp tùy tiện giết cái gì là có thể tìm nơi để đột phá!

Chỉ cần vượt qua thiênkiếp thì có thể trở thành yêu tu Kim Đan, đồng thời thức tỉnh thần thông LụcĐạo!

Từ từ, rõ ràng hắn ứng kiếp khi đang làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại,kết quả lại phải ứng thiên kiếp yêu thú, vậy chẳng phải là gài hàng?

Chậc ––cũng không biết Người ghi lại lịch sử sẽ viết như thế nào.Thôi, mặc kệ, mạnh lên mới là chuyện quan trọng nhất.Con chó gác mõm vào chậu cơm, ra sức ăn hết mỗi một chút sức mạnh Lục ĐạoLuân Hồi.Lúc bữa cơm này sắp ăn xong, Vân Hi bắt đầu lộ ra vẻ mặt chờ mong.- -Khenthưởng nhiệm vụ sẽ là cái gì đây?

Con chó cũng đang suy tư.- - Rốt cuộc chonàng cái gì mới tốt?-------Chương 1084: Tận thế đã buông xuống!Cốc cốc cốc!

Người phục vụ đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt hoảng loạn mà nói: "Ngạiquá, xin hãy chạy mau đi!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Vân Hi hỏi."

Vườn bách thú nằm gần khu chúng ta có một con hổ đã xảy ra biến dị ở hiệntrường kiếm tra đo lường, đang công kích những người chung quanh!"

Người phục vụ nói.Người phục vụ nói xong thì vội vàng chạy mất.Căn phòng an tĩnh lại.Con chó không ngẩng đầu mà tiếp tục ăn đồ ăn trong chậu.Trước mắt Vân Hi lại hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Đạt được khenthưởng: Ngũ hành gia trì."

"––Phương pháp gia trì ngũ hành vào binh khí, có thể trợ giúp người chiến đấucàng tốt."

"Quán đỉnh bắt đầu!"

Vân Hi cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, cảm nhận trong đầu xuất hiệntrăm ngàn vạn loại thủ quyết pháp quyết."

Quá thần kỳ..."

Nàng lẩm bẩm.Bỗng nhiên, nàng nhớ tới lời nói vừa rồi của người phục vụ, vội vàng lấy giấychùi chùi miệng, lấy súng ngắm ra từ cái túi bên cạnh, bắt đầu thành thạo lắpráp.Con chó liếc nhìn nàng một cái.Vân Hi phát hiện, lập tức cười nói: "Lúc trước ở trường học, ta có thể đạt hạngnhất trong võ học đều là vì ta rất có thiên phú dùng súng, nếu không phải khôngcó tiền tiến tu Nàng không nói tiếp.Nhưng cây súng kia đã được lắp ráp xong.Vân Hi lấy một viên đạn ra, một tay ấn quyết, quát khẽ lên: "Ngũ hành chi thủy,hóa sương, bám vào!"

Trên viên đạn lập tức bùng lên một làn khí sương hàn sáng ngời, lại nhanhchóng ẩn đi, biến mất tăm hơi.Vân Hi nhét viên đạn vào xong thì mở cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.Âm thanh hỗn loạn ồn ào bên ngoài lập tức truyền vào lỗ tai.Không ít người đang kinh hoàng nhốn nháo chạy trốn.ốTrên đường cái chật như nêm cối.Ở nơi xa hơn, có thể nghe được từng đợt tiếng hổ gầm trầm mạnh."

Đang tới gần bên này..."."

Bởi vì nơi này là tửu lầu, mùi các loại đồ ăn rất thơm...

Là thể sao?"

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Vân Hi thật bình tĩnh.Trong nháy mắt, nàng đã tiến vào trạng thái săn giết, cả người tỏa ra sát khínhàn nhạt.- - Nàng đã chuẩn bị xong!

Chó vàng đứng bên cạnh nhìn mà tronglòng liên tục khen ngợi.Tính cách đặc biệt như vậy thật sự rất thích hợp bồi dưỡng làm đệ tử ma đạogiết chóc vô biên.Đáng tiếc...

Nàng là một thiếu nữ thiện lương, không phải kẻ hưởng thụ giếtchóc.Nếu có kẻ như vậy, thật ra rất thích hợp kế thừa Thái Thượng chi pháp, bồidưỡng làm đệ tử danh môn chính phái."

Phát hiện mục tiêu."

Vân Hi khẽ lẩm bẩm một tiếng.Nàng ngừng thở, nhìn như đã trở thành một phần của cây súng.Một giây.Hai giây.Ba giây.Trong một tiếng hổ rộng hòa lẫn với tiếng rên rỉ tuyệt vọng của nhân loại--Ping!

Gần như cùng thời khắc đó, tiếng súng vang lên.Viên đạn gào thét bay ra, xẹt qua trời cao, sắp đánh trúng mãnh hổ.Ai ngờ mãnh hổ đột nhiên quay đầu, vừa mở miệng đã ngậm viên đạn vào trongmiệng, lộ ra vẻ mặt trào phúng về hướng tửu lầu từ một nơi rất xa.Vân Hi không có cảm xúc, một tay ấn quyết, nói nhỏ một câu: "Tán."

Bang!

Viên đạn vỡ vụn ra.Một làn khí hàn sương nhanh chóng lan tràn, hoàn toàn đông cứng mãnh hổ lạitại chỗ.Chữ nhỏ thiêu đốt chợt xuất hiện: "Giết nó."

Tay Vân Hi đẩy viên đạn vào nhanh như tia chớp, lại nâng súng lên nhắm chuẩnlần nữa.Ping!

Lại một tiếng súng vang lên.Đầu mãnh hổ nổ thành một huyết hoa!

Trong đám người, những cảnh sát vàquân nhân vừa đuổi tới lập tức phát ra tiếng hoan hô.Khủng hoảng chung quanh dần bình ổn lại.ể ầ ổMột quân nhân nhìn lại bên này, thân thể bật lên vài lần đã nhảy lên cửa sổ, nóivới Vân Hi: "Vị tiểu thư này, ngươi là ——".Vân Hi lấy giấy chứng nhận bộ đội đặc chủng mình vừa có được ra.Quân nhân vừa thấy thì trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, hành quân lễ với VânHi.Vân Hi vụng về đáp lại một quần lễ: "Xin lỗi, ta vừa gia nhập quân đội, tìnhhuống vừa rồi khẩn cấp, chưa kịp báo cáo."

"Đừng lo, người làm không sai, chúng ta nhận được tin hơi trễ, việc ở nơi nàycũng nhờ ngươi ra tay, ta sẽ báo cáo lên trên, không quấy rầy."

Quân nhân nói xong thì nhảy xuống tửu lầu.Con chó trốn trong phòng, yên lặng giật giật móng vuốt.- - Mệnh lực và hồn lựccủa mãnh hổ cũng bị nó hấp thu!

Lúc này, nó đã có thể tấn chức lên Kim Đankỳ.Mấu chốt là phải tìm một nơi để độ kiếp.Con chó đang nghĩ ngợi thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng ồn ào cựclớn, lại bỗng hoàn toàn biến mất.Con chó giật mình, lập tức nhảy lên bàn, nhìn ra phía ngoài.Chỉ thấy sâu trong vườn bách thú, có một thứ gì đó đang chậm rãi dâng lên cao.Đó là một con rắn.Hoặc có thể nói, nó vốn là rắn.Nhưng giờ phút này, thân thể nó thô chừng hai chiếc xe, nó vươn người lên nhưtòa nhà cao chọc trời, bò trên không trung.Ánh mắt lạnh nhạt của nó đảo qua chung quanh, lộ ra vẻ khinh thường.Nhân loại -- Quá nhỏ bé.Thân rắn rung lên, lập tức bay lên trời, không ngừng xoay quanh ở giữa khôngtrung.- - Nhìn từ xa xa, nó giống như một con rồng thể tích khổng lồ!

Con quáivật như rồng lại như rắn này quan sát mặt đất, đột nhiên há mồm phun ra tiếngngười: "Tất cả nhân loại đều sẽ trở thành đồ ăn, đây là số mệnh của các ngươi,các ngươi --"Ping!

Một tiếng súng xuyên thấu trời cao vang lên.Thân thể con rắn chấn động, liên tục quay cuồng ở giữa không trung, ầm ầm rơixuống vườn bách thú.Trên tửu lâu."

Phương pháp ngũ hành dùng thật tốt..."

Thiếu nữ nói, quán chú sức mạnh Ngũ Hành chi Hỏa vào một viên đạn, nạp đạnxong lại nâng súng lên lần nữa, nhắm thẳng về hướng vườn bách thú.- - Vừa rồiđã bắn xuyên qua thân thể con rắn kia.Chỉ cần nó lộ đầu lần nữa thì nàng sẽ giết nó.ếThiếu nữ ngừng thở, yên lặng chờ đợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Đột nhiên, ngay vào lúc không kịp phòng ngừa-Từng hàng chữ nhỏ cùng hiệnlên trước mắt thiếu nữ và con chó: "Chú ý!"."

Thời gian đã đến."

"Triều dị hoá của động vật hoang dại đã sôi trào!"

"Chúng sẽ hoàn thành lần dị hoá tới trình độ càng mạnh."

"Đây là tận thế của chúng, cũng là tận thế của nhân loại."

"Tận thế đã buông xuống!"

"Lặp lại lần nữa, đây không phải Tận Thế Đại Hành Giả nào gây ra mà chính làthời đại tận thế chân chính!"

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"

-------Chương 1085: Chư Ác chi ChủngPing!

Một tiếng động nặng nề vang lên.Con rắn khổng lồ vừa thò đầu ra, còn chưa kịp tấn công kẻ nào thì đã bị viênđạn bắn thủng mắt, làm nổ đầu.Vẻ mặt Vân Hi bất biến, một tay cầm súng, một tay ấn quyết, rót sức mạnh ngũhành vào viên đạn.Lần này cần phóng thích Ngũ Hành chi Kim.- - Răng rắc!

Viên đạn được nhétvào xong thì phía vườn bách thú lại bộc phát từng tiếng dã thú gầm rú.Vân Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.Vị trí không đúng!

Nàng nâng súng ngắm lên, trực tiếp lao ra cửa sổ, nhấn taylên bệ cửa một cái rồi cả người bay ngược lên trời, xoay người leo lên đỉnh tửulầu.Tầm nhìn ở nơi này rất trống trải!

Vân Hi lập tức chọn một vị trí rồi nâng khẩusúng lên lần nữa.Nhắm chuẩn -- Ping!

Một con sư tử vừa tránh thoát lồng sắt, thân thể đang dầndần biến hóa, phát triển hướng tới hình người.Một tàn ảnh đánh chớp nhoáng tới.Sư tử còn chưa kịp gầm rú một tiếng thì đầu đã lập tức nổ tung.Nó lay động vài cái, không cam lòng mà ngã xuống mặt đất, cố hết sức trợn trònmắt, muốn sống lại dựa vào sức mạnh tận thế vừa mới đạt được -- Ping!

Lại làmột phát súng!

Đầu sư tử như xảy ra một vụ nổ mạnh, bị làm nổ tung hoàntoàn.- - Lúc này thật sự không cách nào sống lại!

Trên đỉnh tửu lầu.Vân Hi khẽ gật đầu.Lực xuyên thấu của viên đạn thuộc tính Kim rất mạnh, nhưng miệng vết thươnglại nhỏ, không thích hợp đối phó với dã thú biến dị như vậy.Tính ra vẫn là viên đạn thuộc tính Hỏa càng thích hợp.Răng rắc!

Viên đạn lại được nhét vào lần nữa.Cây súng được nâng lên, đối diện với vườn bách thú.Lúc này lồng sắt nhất những con sói đang phát ra từng tiếng vang kịch liệt.Mấy con sói kia đang liều mạng cắn xé hàng rào sắt -- Răng nanh của chúng đãcó thể cắn đứt kim loại!

Ping!

Ping!

Ping!

Ba súng liên tục vang lên, lũ sói lầnlượt bị bắn nổ đầu.Vân Hi buông súng, cầm kính viễn vọng quét một lần qua vườn bách thú, trênmặt lộ ra chút sầu lo.Số lượng sói, hổ, rắn đều không tính nhiều.ế ế ầ ểNhững ngựa hoang và hươu nai kết bè kết đội đó cùng bầy khỉ hình thể đangkhông ngừng biến hóa mới là căn nguyên chân chính gây ra tai họa và rắc rối.Tất nhiên chó vàng cũng phát hiện tình huống tương tự.Nó trốn trong phòng, ho nhẹ hai cái, bắt chước giọng nói của Vân Hi rồi nói vàohư không: "Này, nhìn bên này, hướng ba giờ, tửu lầu."

Ở cổng vườn bách thú.Một quân nhân bỗng quay đầu lại, nhìn theo hướng ba giờ."

Nàng còn ở nơi đó."

Quân nhân cảm khái một tiếng, lập tức chạy đến phía dưới tửu lầu, la lớn: "Cầnyểm hộ không?"

"Không"Vân Hi vỗ vỗ súng ngắm của mình rồi đáp lại: "Cho ta những viên đạn kích cỡtương ứng!

Đạn dược của ta không còn nhiều lắm."

"Được!"

Quân nhân chạy ngược trở về, đi lên xe lấy đạn dược.Các cảnh sát và quân nhân khác bàn bạc một lúc rồi lập tức thành lập công sựphòng ngự đơn sơ trên mảnh đất trống trước tửu lầu để bảo vệ Vân Hi.Vân Hi chùi chùi mồ hôi trên trán, trong mắt là một mảnh lạnh như băng.Đối với nàng mà nói, chiến đấu như là chuyện trời sinh đã biết, căn bản khôngcần suy xét, chỉ cần làm là được.Ghể lô dưới lầu.Chó vàng khẽ gật đầu, thân thể bỗng chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.Nó đã hấp thu đủ mệnh lực.Kế tiếp phải độ kiếp.Mấy phút sau.Vân Hi đang canh giữ trên đỉnh tửu lầu bỗng phát hiện, ở một nơi khác trongthành phố, nằm gần sông nước, bỗng xuất hiện mây đen dày đặc.Tiếng sấm mãnh liệt.Sét không ngừng giáng xuống.Trong tầng mây liên tục hiện ra từng viên lôi cầu chói lọi, giáng thẳng xuốngmặt đất."

Đáng chết, rốt cục loại dị tượng này là như thế nào, chẳng lẽ..."

"Tận thế thật sự không thể chống đỡ hay sao?"

Vân Hi cắn răng mà nói.Đinh linh linh – Di động vang lên."

Là trưởng quan?"

Vân Hi nghi hoặc ấn nút nghe máy."

Này, Vân Hi, đây là đội đặc chiến, chúng ta phát hiện người đang chiến đấu ởhướng vườn bách thú."

"Ngươi làm rất không tồi."

"Cả thành phố đều rơi vào tai hoạ dã thú, người phải thủ vững vườn bách thú,lực lượng của chúng ta đang đến, hiểu chưa?"

"Tuân lệnh!"

Vân Hi nói.Đô –– đô –– đô -- Cuộc gọi bị cắt đứt.Vân Hi đẩy đạn vào nóng, ánh mắt rơi vào đàn ngựa hoang ở hướng vườn báchthú.Những con ngựa hoang đó dần dần trở nên khổng lồ, trên đầu mọc ra sùngnhọn, ánh mắt hiện lên màu đỏ tươi.Con ngựa cầm đầu dùng sức va chạm.Cả mặt tường xi măng cốt thép bị nó trực tiếp đâm ra một cái lỗ lớn."

Nhân loại...

Cầm tù chúng ta lâu quá rồi, các ngươi đều phải chết."

Con ngựa thủ lĩnh tuyên bố với giọng nói trầm thấp.Ping!

Trước mặt đông đảo ngựa hoang, con ngựa thủ lĩnh bị một viên đạn bắncho bay lên, xoay tròn liên tục rồi va chạm mạnh vào một mặt tường khác, cảthân thể bị đánh lún vào trong đó.Ngũ Hành chi Thổ!

Viên đạn này có sức mạnh Ngũ Hành chi Thổ bám vào!Khóe miệng Vân Hi hơi cong lên một chút.Kế tiếp là Ngũ Hành chi Mộc -- Nàng duỗi tay lấy viên đạn, lại không sờ đượccái gì.Đạn dược đã không còn!

Quân nhân kia nói hỗ trợ bổ sung đạn dược mà -- VânHi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quân nhân kia đã ngã xuống bên cạnh xe quânđội, mất mạng.Cái gì?

Ai giết hắn?

Ánh mắt Vân Hi chuyển động, thấy được một người ở phíabên kia của chiếc xe.Người kia vẫn mặc quần áo nhân loại, nhưng cả người lại mọc ra gai ngược sắcnhọn."

Ha ha, rốt cuộc cũng chờ đến loạn thế, ta đã đạt được sức mạnh cường đại nhưthế!

Ta muốn giết sạch tất cả kẻ yếu!"

Người kia điên cuồng cười ha hả.Trên đường phố bỗng bộc phát từng tiếng kêu thảm thiết.ể ắ ấ ắ ầ ếVân Hi xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy không ít người đã bắt đầu biến dị.- -Không chỉ là động vật hoang dại, mà cả nhân loại cũng bắt đầu biến dị!

Nànglại nhìn về phía vườn bách thú.Đàn ngựa hoang đã tránh thoát, càng nhiều động vật hoang dại vừa biến dị, vừaphá hư kiến trúc ven đường.Tất cả đều mất khống chế!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiệnlên trước mắt nàng: "Phát hiện tận thế: Chư Ác chi Chủng."

"Tất cả nhân loại làm nhiều việc ác sẽ tham dự vào lần dị hoá này, đang khôngngừng mạnh lên đồng thời giữ lại thần trí ban đầu."

"Tất cả nhân loại bình thường sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục."

"Chỉ có làm ác mới đạt được sức mạnh."

"-- Thời đại tận thế hoàn toàn tan vỡ đã bắt đầu rồi!"

-------Chương 1086: Đây là đạo của chúng taTất cả chữ nhỏ chợt lóe.Vân Hi cắn chặt răng, bắt lấy mép tường, trượt vuông góc xuống rồi nhanhchóng đáp xuống mặt đất.Mặc kệ thế nào -- Nàng cũng phải lấy được đầy đủ đạn dược.Giết sạch những động vật hoang dại đó trước rồi tính tiếp!

Nàng cẩn thận tránhđi tất cả hỗn loạn trên đường, cho dù có một nam nhân đang biến dị xông đến,cũng bị nàng tung một chân đá bay ra ngoài.Rốt cuộc cũng đến quân xe.Nam nhân đầy người gai ngược kia đứng trên xe không ngừng cười điên cuồng,rồi bỗng cảm nhận ra điều gì, hắn ta quay đầu nhìn lại –– Một thiếu nữ đứngtrước xe mở cốp xe ra rồi nắm lấy mấy hộp đạn trong đó."

Ngươi đang làm gì?

Viên đạn...

Ngươi là cảnh sát?"

Nam nhân vừa quát lên, vừa nhảy xuống từ trên xe."

Lão tử phiền cảnh sát nhất, giết ngươi!"

Hắn ta vọt tới chỗ Vân Hi.Thật nhanh!

Tốc độ này đã vượt qua nhân loại bình thường.Vân Hi mặc niệm trong lòng, thân thể chợt lóe, tránh đi đối phương, một chânđá bay hắn ta ra ngoài, sau đó nàng bật qua tường vây, đáp xuống vườn báchthú.Vân Hi ôm lấy hộp đạn chạy ngược trở về.Nàng không nhìn thấy nam nhân kia lại xuất hiện trên tường vây lần nữa.Nam nhân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, trong mắt tràn ngập ác độc: "Mộtnữ nhân có sức mạnh cường đại...

Thích hợp làm đồ ăn cho ta, chỉ cần tra tấn ả,làm ả thấy bộ dạng mình bị ta ăn sạch trong lúc tỉnh táo...

Nhất định có thể giúpta đạt được càng nhiều sức mạnh."

Từng cây gai nhọn sắc bén lộ ra từ thân thể hắn.Khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên.Hộ –– Nam nhân biến mất khỏi nơi đó.Vân Hi lập tức cảm nhận được, quay đầu lại thấy tàn ảnh nhanh chóng tới gầnkia.Sắc mặt nàng biến đổi, ném hộp đạn trong ngực xuống rồi bày ra quyền thểngay tại chỗ, ra sức tung một quyển.Đông!

Tiếng đánh vang lên.Nam nhân hiện thân, lùi hai bước về phía sau, nhìn lại tay của Vân Hi.ấChỉ thấy trên tay Vân Hi tỏa ra một lớp sương lạnh nhàn nhạt."

Là sức mạnh nguyên tố?

Nó bảo vệ tay người không bị ta đâm thủng."

Nam nhân nói."

Đừng mang ác niệm trong lòng, mau biến về người bình thường đi."

Vân Hi khuyên nhủ.Nam nhân ngẩn ra một chút, đột nhiên cười ha hả: "Thì ra là một con bé nonnớt, còn ảo tưởng khuyên người ta làm việc thiện?"

Phía sau hắn ta, mấy nhân loại biến dị lặng lẽ tụ tập lại."

Hình như ả rất mạnh, nhưng lại không dám giết người."

"Vậy giết ả, chúng ta chia mồi."

"Được."

Mấy tên nhân loại biến dị kia nhanh chóng quyết định.Bọn chúng chia ra mấy hướng bao vây chung quanh Vân Hi.Thân thể Vân Hi chớp động, không ngừng ra quyền, đánh đuổi tất cả bọnchúng, phẫn nộ quát: "Các ngươi đều là người, vì sao muốn biến thành quáivật!"

Lúc này, càng nhiều nhân loại biến dị chú ý tình huống ở nơi này."

Giết ả!"

"Á mạnh nhất ở nơi này, giết ả thì quảng trường này sẽ hoàn toàn do chúng tachi phối!"

"Ăn ả ta trước!"

Nhân loại biến dị bao vây nàng lại.Vân Hi không chút sợ hãi, dựa theo phương pháp cận chiến đoạt được từ quánđỉnh, nàng không ngừng đánh đấm với bọn chúng, lần lượt đánh đuổi chúng đi."

Sớm muộn gì quân đội cũng tới, các ngươi đừng nằm mộng, mau đầu hàng đi!"

Nàng rống lớn.Nhưng lúc này, nhân loại biến dị vây đến càng nhiều.Vân Hi cắn cắn môi, nhất thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt.Thật sự -- Hoàn toàn không thuyết phục được sao?

Nhưng trước nay nàng chưatừng giết người.Đó là giết người...

Bỗng nhiên, một giọng nói thiếu niên vang lên bên tai: "Luira phía sau một chút, thấy rõ phương pháp chúng ta xử lý đối với Ác đi."

Không biết khi nào, Vân Hi phát hiện một thiếu niên đang đứng trước ngườimình, chặn những nhân loại biển dị đó lại.Hắn không quay đầu lại nhìn Vân Hi, chỉ rút ra một thanh trường đao đồng thautừ hư không -- –– Bí Đao Xuân Phong.ầDưới bầu trời máu hoàng hôn.Gió nhẹ phất phơi.Tiếng đao reo như có như không, quanh quẩn trong cả đường phố.Một ánh hào quang bắt mắt phát ra từ lưỡi đao, hóa thành làn gió nhẹ dịu dàng,nhất qua tất cả những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy.Trong làn gió -- Thiếu niên chậm rãi thu đao, quay đầu lại mỉm cười và nói:"Lời nói là vô dụng."

Vân Hi ngơ ngẩn nhìn thiếu niên, chỉ cảm thấy thời gian như dừng lại vào thờikhắc này.Trong lòng -- Như có thứ gì giật giật."

Vậy phải làm thế nào?"

Nàng hỏi.Hắn vươn tay, nhẹ nhàng điểm lên trán Vân Hi một cái."––Sở dĩ con người làm ác, là do quên mất mình cũng sẽ bị cái ác tổn thương,cũng không biết cảm giác thống khổ đó rốt cục là như thế nào."

"Ngươi phải nhắc nhở bọn chúng, dùng máu của bọn chúng là có thể làm đượcđiều này."

"Đây là đạo của chúng ta."

Vân Hi lẳng lặng lắng nghe, sau đó hoang mang hỏi: "Vậy chúng ta là ác nhânsao?"

Đáy mắt thiếu niên lộ ra một tia dịu dàng, hắn nói nhỏ một câu: "Ở thời đại này,muốn bảo vệ thứ bên cạnh người, trên tay nhất định sẽ nhiễm máu tươi."

Hắn vỗ vỗ nàng bả vai.Gió nhẹ thổi tới, thổi rồi cả mái tóc nàng.Ầm ầm ầm! !!

Cuồng phong chợt dâng lên, gào thét cọ rửa toàn bộ đường phố,chung quanh vang lên tiếng gầm rú định tại nhức óc.Cả vườn bách thú bị san bằng thanh bình địa, tất cả động vật biến dị bị trảmthành thịt vụn, nhân loại biến dị hóa thành thi thể không đầu, im hơi lặng tiếngngã xuống mặt đất.Nàng không biết tung tích của thiếu niên kia đâu nữa.-------Chương 1087: Giọt máu đầu tiênTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt im lìm lơ lửng ở giữa không trung: "Thiên kiếplần này kết thúc."

"Chú ý, thiên kiếp này là chỉ người tiến hành đột phá cảnh giới khi làm yêu tu(Chó có), mà không phải người hoàn thành thiên kiếp khi làm Sinh Mệnh ThểThế Giới Loại."

"Chúc mừng."

"Ngươi đã trở thành yêu tu Kim Đan kỳ."

"Ngươi đã thức tỉnh thần thông."

"Hóa thân thế giới."

"Thuyết minh: Tạm thời biến trở về bản thể của ngươi, liên tục 7-15 giây."

"Mỗi ngày chỉ được dùng được một lần."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Trên ghế lô tửu lầu, chó vàng ngáp dài một cái.Có hơi mệt.- - Cái gì mà hóa thân thế giới, hắn mới có được Tứ Thánh Trụ, cònchưa kịp trở thành thế giới mà.Chỉ biến trở về bản thể mà thôi.Tính ra thì độ kiếp không tính là cái gì, mấu chốt là hắn phải vừa độ kiếp, vừachú ý động tĩnh ở bên này.Làm một con chó Trúc Cơ kỳ, những việc này vẫn làm hắn cảm thấy khá mệt.Con chó híp mắt, thoải mái nằm xuống ghế, lẳng lặng điều tức, gom yêu lựctrong cơ thể lại để chuẩn bị cho lần độ kiếp tiếp theo -- Lại thấy từng hàng chữnhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ghi chép chiến đấu:""Thần thông người sử dụng: Hóa thân thế giới."

"Người sử dụng bí đao chi thuật: Xuân Phong Tràm."

"Số lượng kẻ địch đã chém giết được: 391."

"Bí pháp Cửu U được kích hoạt, giết chóc làm vui được kích hoạt."

"Sau khi người chuẩn bị xong, có thể tiếp tục đánh sâu vào cảnh giới càng cao."

"Cảnh giới tiếp theo: Nguyên Anh kỳ."

Con chó liếc nhìn, sau đó lại há to miệng ngáp một cái, vì thế khóe mắt cũng ứara chút nước mắt.Không có cách nào, Cửu U chi pháp nhanh như vậy đấy.Danh môn chính phái luôn muốn giết sạch yêu ma trong thiên hạ là có nguyênnhân.ẫ ế ếBọn họ tàn nhẫn độc ác, giết chóc vô biên, ăn huyết nhục yêu ma, luyện xươngyêu ma, thu hồn yêu ma, là vì phòng ngừa yêu ma bổ sung xong Cửu U chipháp.--Mãi đến khi hắn xuất thể thì mới bổ sung hết Cửu U chi pháp.Nhưng vẫn chưa kịp đánh vỡ cân bằng thì toàn bộ giới tu hành đều bị hủy diệt,tiến vào Vĩnh Dạ.Con chó lắc lắc đầu, không nghĩ tới chuyện quá khứ nữa.Nó híp mắt, gối đầu lên móng vuốt, yên lặng điều tức, chải vuốt yêu lực nhưdòng nước chảy xiết trong cơ thể.Cho dù có thể đột phá vào bất cứ lúc nào, nhưng thân thể con chó cỏ này quáyếu ớt, không gấp được, nếu không nhất định sẽ để lại tai hoạ ngầm.Cũng chỉ có Liễu Bình mới có định lực như vậy.Đổi lại là yêu ma không có kiến thức, nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc, một haimuốn đột phá đến cảnh giới càng cao hơn.Đến cuối cùng trong cơ thể sẽ có vô số ám thương, hối hận cũng không kịp.Phanh –– Cánh cửa bị đẩy ra.Vân Hi hấp tấp xông tới, thu thập tất cả mọi thứ rồi chạy đến vuốt đầu chó vànói: "Đi thôi, thiếu gia, ta phải đưa người về nhà trước, sau đó lập tức đến độiđặc chiến báo danh."

Không đợi con chó biểu hiện gì, nàng trực tiếp vác cây súng lên lưng, duỗi taybế con chó lên rồi chạy ra bên ngoài.Con chó có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến mình chỉ là một con chó, cănbản không có sức kháng cự, đành phải gắng gượng để Vân Hi ôm vào ngực, đưathẳng một mạch lên ghế phụ xe việt dã.Vân Hi dẫm chân ga, ô tô rít gào lên, lại không cách nào lao ra.- - Trên mặt đấtcó mấy chục thi thể nhân loại biến dị đang nằm.Những người tồn tại kinh hoàng muốn chết, họ khóc thút thít, kêu to, nôn mửa,xụi lơ trên mặt đất, hầu hết đều như thế.Con đường sớm đã tắc nghẽn.Lúc này thành phố đã hoàn toàn rối loạn.Có thể nhìn thấy ánh lửa ở nơi nơi, nghe thấy tiếng nổ vang lên và tiếng mọingười khóc gào thét chói tai.Con chó lén nhìn thoáng qua con đường, cũng có chút ảo não.- - Sớm biết nhưthế, vừa rồi lúc giết người nên trực tiếp trảm thành mảnh vỡ.Hiện giờ xe không đi được.Vân Hi gác tay lên bánh lái mà suy nghĩ mấy phút, sau đó trực tiếp đậu xe ở venđường, nàng xuống xe, vác cây súng lên lưng, mở cánh cửa ghế phó ra rồi ômchó ra ngoài.ế ế ẳ"Đi, chúng ta đi đến miếu Thành Hoàng, hẳn ngươi sẽ an toàn ở nơi đó."

Vân Hi nói.Lỗ tai con chó giật giật.Chẳng lẽ thế giới này có thần linh bản thổ của Lục Đạo Luân Hồi?

Hắn cũngmuốn quan sát một chút.Vân Hi chạy nhanh một mạch, nhanh chóng xuyên qua đường phố, quẹo tráiquẹo phải dọc theo một con đường nhỏ, chạy gấp hướng tới miếu Thành Hoàng.Con chó đột nhiên tránh thoát khỏi ngực nàng, nhảy xuống mặt đất, chạy vềphía trước.Vân Hi giật mình, sau đó cũng phản ứng lại, vội chạy nhanh đuổi kịp.Phía trước là cuối ngõ nhỏ-- Con chó đột nhiên dừng lại, lớn tiếng sủa vào mộtgóc âm u.Một bóng dáng đi ra từ bóng đêm, liên tục xua tay và nói: "Cẩn thận!

Trênđường toàn là quái vật, đừng đi qua nơi này..."

Vân Hi cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam nhân mang vẻ mặt hoảngloạn.Trong một góc sau lưng nam nhân, có mấy nữ nhân không rõ sống chết đangnằm."

Ngươi là ai?"

Vân Hi hỏi."

Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn một chút tiền để mua đồ ăn."

Nam nhân nói.Con chó nhìn nam nhân, lại nhìn về phía Vân Hi đang do dự.Móng vuốt nó giật giật.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trước mắt Vân Hi lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Nhiệm vụ lâm thời:""Giọt máu *****ên."

"***** tên côn đồ trước mặt thì ngươi sẽ đạt được khen thưởng."

Côn đồ?

Vân Hi giật mình.Nam nhân này đeo một bộ kính đen, quần áo khéo léo, khí chất văn nhã, vừathấy là biết người làm công tác văn hoá.Vấn đề duy nhất là hai nữ nhân nằm bất động trên mặt đất phía sau hắn ta.Nam nhân thấy Vân Hi giật mình tại chỗ, vội đi nhanh về hướng nàng, miệngtiếp tục nói: "Nghe này, lúc ta tới thì những người phụ nữ kia đã nằm trên mặtđất, không phải do ta giết."

Khoảng cách giữa hai người chợt kéo gần.ắ ồ ế ấDùng súng ngắm đã không còn kịp rồi!

Trong chớp nhoáng, nam nhân biến mấtkhỏi trước mắt Vân Hi.Vân Hi cứ như mới phản ứng kịp, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta cũng không nóingươi giết các nàng, vì sao ngươi vội vã giải thích, vội vã tới gần ta?"

Hai chân nàng bước lệch qua, cả người xoay tròn nửa vòng ngay tại chỗ, vừahay tránh đi một cây gai nhọn sắc bén."

Ồ?"

Tiếng nói kinh ngạc của nam nhân vang lên."

Quả nhiên người có vấn đề."

Vân Hi lui về phía sau vài bước, mở miệng nói."

Ha ha ha, phản ứng rất nhanh, nhưng vô dụng, để ta ăn tim người đi, trái timnóng hầm hập của nữ nhân là món ăn ta thích nhất!"

Nam nhân cười điên cuồng lên.Tay hắn ta dần dần biến thành gai nhọn.Vân Hi lộ ra vẻ mặt do dự.Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Phải –– Giết người sao?

Ánh mắt nàng trông thậtbuồn bã, không tự chủ được mà lui về phía sau.Bước chân như bị thứ gì chặn lại.Vân Hi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mấy nữ tử kia nằm trên mặt đất, ở ngực cómột cái lỗ lớn.Vừa rồi đứng quá xa nên không thấy rõ.Nàng tập trung nhìn lại.Một người.Hai người.- - Năm người.Lúc này cẩn thận nhìn lại, có thể thấy nơi này có năm thiếu nữ đang trong độtuổi thanh xuân phơi phới đang nằm.Trong đó có một cô bé nhìn quá non nớt, như chỉ mới tám chín tuổi.Cuộc sống của họ còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.–– Kết thúc trong tay tên côn đồ ở đối diện kia.-------Chương 1088: Lần đầu lấy máuTâm tình Vân Hi chậm rãi chìm xuống vực sâu, nhưng ánh mắt dần đanh lại.Lời nói thiếu niên kia lại quanh quẩn bên tai lần nữa: "––Sở dĩ con người làmác, là do quên mất mình cũng sẽ bị cái ác tổn thương, cũng không biết cảm giácthống khổ đó rốt cục là như thế nào."

Vân Hi hít sâu một hơi, nhanh chóng giơ súng lên, bày ra tư thế xạ kích tiêuchuẩn.Nam nhân kia dùng một chút.Hắn ta cũng biết súng ngắm, hơn nữa biết uy lực của nó không nhỏ.Nhưng hiện giờ hắn ta không biết là súng mạnh hơn hay là mình biến dị ghêgớm hơn."

Tới đi!

Cô bé!

Xem ta bóp nát cổ ngươi ––"Nam nhân thét lớn cho mình thêm can đảm.Vân Hi giơ súng bất động, thân thể lại hơi run rẩy.Nam nhân đã nhạy bén nhận ra."

Ha ha ha, một đứa nhát gan, ta không ngại nói cho ngươi biết, vừa rồi hai cônàng kia cũng bị ta bóp nát cổ, trước khi chết trơ mắt nhìn ta đâm xuyên quangực bọn chúng."

Hắn ta cười điên cuồng lên.Tay Vân Hi càng run dữ dội.Giọng nói dịu dàng kia như vang lên bên tai lần nữa: "Ngươi phải nhắc nhở bọnchúng -- dùng máu của bọn chúng mới làm được điều này."

"Đây là đạo của chúng ta."

Vân Hi thở ra một hơi thật dài, buông súng xuống.Nàng đặt khẩu súng dựa vào tường, lại nhìn nhìn mấy thi thể thiếu nữ kia, sauđó -- Nàng tiến lên một bước, chậm rãi triển khai quyền thế.Nam nhận thấy nàng buông trường súng xuống, trên mặt lập tức lộ ra một tianhẹ nhàng."

Võ giả?

Vô dụng, hiện tại chỉ làm ác mới có thể tăng thực lực lên, sau đó biếnthành cường giả như ta vậy!".Hắn ta hoạt động thân dưới, bỗng triều phóng về phía Vân Hi.Vẻ mặt Vân Hi bất biến, chân vừa giẫm đất thì cả người đã như nai con linhhoạt đón đầu va chạm vào nam nhân.Năm mét.Ba mét.ố ếĐón địch!

Nam nhân rống giận, dùng hết toàn lực đâm vào ngực nàng.Đôi tay Vân Hi bỗng hiện ra ánh sáng ngũ hành.Thân thể hai người đan xen.Chỉ trong chớp mắt -- Một chưởng của thiếu nữ hất văng gai nhọn, song quyềnnhư mưa rào liên tục đánh lên tứ chi nam nhân, sau đó nghiêng người lách qua,nắm phía sau cổ hắn ta rồi dùng sức dộng xuống.Đông!

Một tiếng trầm đục vang lên.Nam nhân bị ấn xuống mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thật lớn."

Cảm giác xương cốt đứt gãy được gọi là đau, người biết không?"

Vân Hi nhẹ nhàng hỏi."

A a a!

Đau chết mất –– đáng chết, người làm cái gì!"

Nam nhân không biết làm sao mà kêu lên.Vân Hi bắt lấy đầu tóc nam nhân, kéo lê hắn ta tới trước mấy thi thể nữ kia.Trên tay nàng lại sáng lên ánh vàng nhàn nhạt lần nữa.Thể Trọng Ngũ Hành chi Thổ!

Phanh –– Nắm tay hung hăng nện vào ngực namnhân.Tiếng xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên, nam nhân phát ra tiếng tru cuồngloạn: "A a a, ta sai rồi, tha cho ta đi!"

Vân Hi lắc đầu, nắm lấy tóc của hắn ta rồi nhấc lên, nói bên tai hắn: "Ngươi đãbiết thế nào là đau chưa?"

"Đã biết, đã biết!"

Nam nhân liên tục gật đầu."

Ta thấy ngươi cũng đã biết, vậy chúng ta chỉ còn một điều chưa làm -- hy vọngkế tiếp ngươi có thể cẩn thận cảm nhận, hiểu rõ rốt cuộc mình đã làm gì"Vân Hi nói."

Cái gì?"

Nam nhân không rõ nguyên do.Vẻ mặt Vân Hi bỗng trở nên nghiêm trang.Giọng nói dễ nghe của nàng vang lên trong ngõ nhỏ âm u, như một tiếng catrong trẻo, nhưng nội dung lại tràn ngập huyết tinh."

Ở thời đại này, muốn bảo vệ thứ bên cạnh thì trên tay nhất định sẽ nhiễm máutươi."

-- Phốc!

Tiếng huyết nhục tan vỡ vang lên.Một trái tim bị nàng dùng tay không giật ra ngoài, nhẹ nhàng đặt trước thi thểcác thiểu nữ.Nước mắt rơi xuống.Hẻm nhỏ.Tất cả động tĩnh bình ổn lại.Trừ thi thể đầy đất ra thì chỉ còn lại Vân Hi đứng ở nơi đó.Chó vàng rụt người vào bóng đêm, lẳng lặng nhìn nàng rơi lệ.Bỗng nhiên.Móng vuốt nó giật giật.Tất cả vết máu trên người Vân Hi lập tức được rửa đi.Một sức mạnh trước đây chưa từng gặp từ trên trời giáng xuống, dùng trênngười nàng, khiến tinh thần nàng rung lên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi hoàn thành nhiệm vụ: Giọt máu*****ên."

"Đánh giá mức độ hoàn thành: Hoàn mỹ."

"Ngươi đạt được khen thưởng mới: Huyết Tâm Lưu Phái Đồ Ma Thủ Đao."

"Đây là kỹ xảo cách đầu tiến giai được danh sách hội tụ tri thức võ học của bảnthân để chế tạo riêng phù hợp với người, dưới sự trợ giúp của Ngũ hành gia trì,nó sẽ làm sức chiến đấu của ngươi tăng lên một chiều ngang cực lớn."

"Ngoài ra, người đạt được khen thưởng liên hợp của Lục Đạo Luân Hồi."

"Thực lực của ngươi tăng lên một cấp bậc."

"Tiêu chuẩn cân nhắc thực lực: Không."

"-- Tóm lại, thực lực của ngươi đã tăng lên, nhưng vì không có hệ thống thiết kếthực lực của tiền nhân làm tham khảo nên trong rất nhiều cuộc chiến, ngươi cầnđánh một trận mới biết được có thể thắng hay không."

Vân Hi nhìn mà có chút khó hiểu.Con chó cũng biết nàng nhìn thấy cái gì -- Nhưng không có cách nào, hiện tạiVân Hi tương đương với đối tượng được con chó và Lục Đạo Luân Hồi cùngliên họp bồi dưỡng.Xác thật là chưa từng có người đi trước."

Gâu!"

Con chó chạy ra từ bóng đêm, ngừng bên cạnh Vân Hi, đứng lên rồi dùng móngvuốt đặt vào tay nàng."

Ngoan, vừa rồi không làm người sợ đúng không?

Vân Hi ngồi xổm xuống ômchó vàng, cảm nhận được hơi ấm trên người và nhìn cái đuôi không ngừng layđộng sau mông nó.Con chó vẫy đuôi, chứng tỏ đang vui vẻ.Ban đầu là chó vàng của to nên nàng mới phát hiện trong hẻm nhỏ âm u có mộtngười đang ẩn nấp.Hiện tại, nó thấy mình đánh bại người xấu, cảm thấy rất vui vẻ.Thật là một con chó ngoan.Vân Hi sờ sờ đầu chó, giấu đi bị thương trong lòng, đứng lên và nói: "Chúng taphải tiếp tục xuất phát, miếu Thành Hoàng có thần linh tọa trấn, nhất định sẽ antoàn."

Một cơn gió âm lãnh thổi tới.Vân Hi nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sâu trong không trung uám thò ra một xúc tua thật dài.Xúc tua kia giống như một tòa nhà cao chọc trời, lại vô cùng linh hoạt phiếuđãng vài cái giữa không trung, sau đó thu trở về.- - Hoàn toàn không biết bảnthể của nó sẽ khổng lồ đến cỡ nào."

Đó là...

Cái gì!"

Trong lòng Vân Hi căng thẳng, trực tiếp bế con chó lên rồi vội vàng chạy nhưbay đến miếu Thành Hoàng.-------Chương 1089: Thành Hoàng thầnSắc trời dần tối xuống.Vân Hi ôm chó vàng đến miếu Thành Hoàng.So với những nơi hỗn loạn khác thì nơi này còn xem như trật tự rõ ràng.Không ít người tị nạn ở chỗ này, thậm chí còn có người tự phát tạo thành độituần tra, phụ trách giữ gìn trật tự.Chó vàng thả thần niệm ra, quét qua quét lại toàn bộ miếu Thành Hoàng mộtlần.- - Hình như không có cái gì đặc biệt.Từ từ!

Chó vàng nhìn lại pho tượng Thành Hoàng trong miếu.Kỳ quái...

Hình như trên pho tượng này có từng luồng hào quang nhàn nhạt.Đây là thần quang thực thể hóa từ công đức.Chẳng lẽ thật sự có thần linh?

Chó vàng yên lặng suy nghĩ, chợt thấy hai hàngchữ nhỏ hiện lên phía trên pho tượng: "Thành Hoàng thần (Đánh số:0024354365721)""Dùng các loại công đức thì có thể kêu gọi thần chủ Thành Hoàng tiến đến bảovệ một phương."

Nhìn nhận cẩn thận lại thì hình như hắn cũng có một nhiệm vụ chi nhánh cứuvớt động vật, đáng tiếc tận thế đã đến gần, hoàn toàn không có cơ hội đi làm.Công đức...

Chó vàng nhìn chằm chằm vào pho tượng, cẩn thận cảm nhận, cứcảm thấy không đúng chỗ nào.Đột nhiên.Thần quang trên pho tượng kia dần ảm đạm đi, cuối cùng hóa thành hư ảo.Thần quang công đức đã không còn nữa!

Chữ nhỏ hiện lên phía trên pho tượngcũng theo đó mà biến đổi: "Thần vị: Không."

"Để trống chỗ."

Đây là ý gì?

Thần linh đi rồi?

Chó vàng nhất thời không nghĩ ra đáp án.Nó quay đầu lại nhìn ra hắc ám xa xăm bên ngoài miếu Thành Hoàng, chỉ thấymột vài hắc ảnh cổ quái đang âm thầm nhìn trộm.Đinh linh linh -- Vân Hi ấn di động nghe máy, mở miệng nói: "Trưởng quan."

"Ta đang ở miệu Thành Hoàng...

Cái gì?

Đợi lệnh tại chỗ?"

Giọng nói trong di động lên tiếng: "Các nơi trong thành phố đều đã luân hãm,chỉ có miếu Thành Hoàng có thần linh bảo vệ, tạm thời an ổn, quân đội lập tứcsẽ tới miếu Thành Hoàng -- tất cả mọi người sẽ đi đến chỗ ngươi, ngươi duy trìtrật tự ở hiện trường trước."

"Tuân lệnh!"

Vân Hi nói.Cuộc gọi bị cắt đứt.Bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào.Đội tuần tra kinh hoàng thất thổ lui về, có người hô lớn: "Là quái vật!

Quái vậtăn người ngoài miếu!"

Vẻ mặt Vân Hi đanh lại.Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chó vàng rồi dặn dò: "Thiếu gia, ngươi ở chỗnày đừng chạy lung tung, một lát nữa ta trở về."

"Gâu!"

Con chó phối hợp mà sủa một tiếng.Vân Hi khẽ gật đầu.Con chó này luôn rất có linh tính, bằng không làm sao lại cứu nàng?

Nàng bướcnhanh đến, lao nhanh ra bên ngoài miếu.Con chó ngồi xổm trong góc, âm thầm suy nghĩ.Quái vật vừa rồi xuất hiện là một loại thăm dò.Nếu vẫn không có thần linh xuất hiện để bảo vệ chúng sinh nơi này –– chỉ sợcho dù là nơi này cũng sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn.Trên thực tế, đây là điều nhất định sẽ xảy ra.Bởi vì thần vị đã trống, thần linh thật sự đã không ở nơi này.Một giọng nói rất nhỏ bỗng vang lên: "Con chó, cơ hội tới rồi."

Lỗ tai con chó dựng lên, lại chậm rãi thu lại.Không biết từ khi nào, Rita đã lặng lẽ xuất hiện, lại dùng trên đầu nó lần nữa,thoải mái lăn một cái."

Không phải người đang bị nhốt trong phòng tối sao?"

Chó vàng truyền âm hỏi."

Ai, ta chính là yêu tinh mạnh nhất, là quán quân của cuộc thi trốn tìm, tìm mộtlối tắt trốn ra là được."

Rita đắc ý nói.Nàng vừa đắc ý xong thì lập tức tủi thân nói: "Có gì ăn không, ta sắp chết đóirồi."

Chó vàng thả thần niệm ra rồi đảo qua, phát hiện trên đường phố đối diện miếuThành Hoàng có một cửa hàng vội vàng đóng cửa, máy làm kem còn đang mởra.Nó duỗi trảo ấn ra một quyết, thao tác viên trình để làm ra một ly kem nho nhỏ.Bá –– Ly kem xuất hiện trước mặt Rita."

Oa!

Cún con –– không, Liễu Bình người giỏi quá!"

ầRita vui mừng cầm kem lên ăn."

Vừa rồi người nói cơ hội đến là có ý gì?"

Liễu Bình hỏi.Rita nói: "Lục Đạo Luân Hồi vốn chuẩn bị cho ngươi một nhiệm vụ cứu vớtđộng vật, nhưng hiện tại tận thế đột nhiên bùng nổ, quấy rầy tất cả mọi chuyện——""Vì sao tận thế lại đột nhiên bùng nổ?"

Liễu Bình cắt ngang lời nàng, hỏi."

Không biết, dù sao thế giới Lục Đạo Luân Hồi là như vậy, luôn có vô số tậnthế tàn sát bừa bãi."

Rita ***** kem và nói."

Cho nên Lục Đạo Luân Hồi thuận thể dùng tận thế để làm thiên kiếp cho SinhMệnh Thể Thế Giới Loại à?"

Liễu Bình nói "Cũng tương đương với ý này, nó đang tìm kiếm Sinh Mệnh ThểThế Giới Loại có thể đối phó với tận thế."

"Mà cơ hội người nói là -- "Ngươi nhìn thần vị kia đi, thần linh vừa thấy tận thếbùng nổ đã chạy, vị trí đã trống rồi, chẳng phải đúng lúc cho người dùng?"

"Có chỗ tốt gì?"

"Công đức đó, Liễu Bình!

Ta nhớ hình như người đang cần công đức mà."

Liễu Bình im lặng, lại nhìn về phía pho tượng kia lần nữa."

Để trống chỗ".Thật đúng là -- Lục Đạo Luân Hồi suy nghĩ hết biện pháp để phối hợp với hắn.-Có lẽ nó cũng thật khát vọng xuất hiện một tồn tại chiến thắng những tận thế đó."

Ta phải làm sao để kế thừa thần vị kia?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, nằm ở một cấp bậc cực cao, lại cóLục Đạo Luân Hồi ngầm đồng ý –– Khi có người kêu gọi Thành Hoàng, ngươithỏa mãn nguyện vọng của người đó thì chẳng khác nào tự kế thừa thần vị."

Rita nói.Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Chỉ thấy không ít dân chúng đã chạy vào miếu, cùng quỳ xuống trước thầntượng."

Thành Hoàng gia phù hộ."

"Phù hộ cả nhà chúng ta bình an."

"Thần tiên hiển linh, đuổi quái vật đi!"

"Thành Hoàng thần phù hộ!"

ầ ểHình như Rita nhớ tới cái gì, lại nói: "Nhưng làm thần linh cũng có nguy hiểm,một khi ngươi không thể bảo vệ tòa miếu này thì người sẽ ngã xuống từ thần vị,công đức tổn hao nhiều."

"Như thế không sao cả, nếu độ kiếp thất bại thì chỉ sợ ta sẽ chết ở chỗ này, đếnlúc này càng không cần để ý đến công đức."

Liêu Bình nói.Hắn bỗng cảm nhận được điều gì, vội nhìn ra ngoài miếu Thành Hoàng.-------Chương 1090: Nó mạnh lênTrên đường phố bên ngoài miếu, Vân Hi đứng bên cạnh hắc ám, đôi tay bày raquyền thế, mang vẻ mặt khẩn trương nhìn chung quanh.Có thứ gì trốn trong bóng đêm, đang nhìn trộm miếu Thành Hoàng phía saunàng.Sau khi thực lực tăng lên, hiện tại Vân Hi cũng có thể cảm ứng được loại ác ývà nguy hiểm kia trong bóng đêm.Nàng đột nhiên lui lại mấy bước.Trong bóng đêm hiện ra một cái đầu người thật lớn có thể so với cả miếu ThànhHoàng.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thấy được nó, xa xa gần gần vang lên từngtiếng thét chói tai khủng hoảng.Sau đó là yên tĩnh.- - Đây là một loại sợ hãi quá sâu sắc, nó bóp chặt lấy cổhọng chúng sinh, làm mọi người vì quá sợ mà không thể phát ra âm thanh,giống như đã hoàn toàn hít thở không thông.Đầu người tìm tòi về phía trước, cả thân thể cao lớn cũng theo đó mà xuất hiện.Nó như một người khổng lồ, quan sát Vân Hi, ánh mắt lướt qua nàng, nhìnchăm chú vào miếu Thành Hoàng đối diện con phố, phát ra một tiếng nói nhỏmơ hồ không rõ.Một hàng chữ nhỏ hiện lên phía trên đầu người này: "Chư Ác Hành Ma."

"Đây là một tên côn đồ tội ác tày trời biến dị thành quái vật, sức mạnh tận thếgia trì lên người hắn, làm hắn không ngừng mạnh lên trong quá trình làm ác,cho nên đạt thành danh hào như thế."

"Uy năng của danh hào: Kinh sợ."

"Phàm nhân giao thủ với nó thì thể xác và tinh thần sẽ bị kinh sợ, không thểphát huy toàn bộ thực lực."

Ánh mắt chó vàng nhảy nhảy.Vân Hi đối đầu với thứ này có hơi sớm..."

Rita, có cách nào che giấu thân thể không?"

Nó truyền âm hỏi."

Ta là nhà quán quân trốn tìm, ngươi lại hỏi ta có cách nào che giấu thân thểkhông?

Thế nào, ngươi muốn đi đánh nhau à?"

Rita hưng phấn mà vung vẫy đoàn trường.Từng tinh quang đủ mọi màu sắc phun trào ra từ đoàn trường, bao lên người chóvàng.Chó vàng lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.ồ ắ ầNó há mồm nhẹ nhàng cắn một cái, ngậm Bách Nạp Đao vào trong miệng, lầubầu nói: "Ngồi cho vững, ta muốn chém con quái vật kia."

"Ngươi muốn làm Thành Hoàng thần?"

Yêu tinh tràn đầy chờ mong mà hỏi."

Đúng vậy, kiểm chút công đức để dùng, thất bại cũng không sao –– thất bạichẳng khác nào chết."

Chó vàng nói với giọng trầm thấp."

Ha ha ––Chơi quá vui, ta còn chưa từng thấy chó làm –– a! !!"

Yêu tinh đột nhiên thét chói tại một tiếng.Chỉ thấy chó vàng đột nhiên hóa thành một tàn ảnh, bay vút ra ngoài từ cửa sổmiếu Thành Hoàng, như cuồng phong quét qua đám người, lướt qua Vân Hiđang sẵn sàng đón quân địch-- "Ố 6!

Thật kích thích!"

Yêu tinh nắm chặt lỗ tai chó, hoan hô ở giữa không trung.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Ánh đạo như thác nước, chiếu sáng màn đêm chung quanh, như dòng nước xiếtxuyên qua thân thể con quái vật kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Ngươi đang phù hộ chúng sinh."."

Địa điểm trước mặt: Miếu Thành Hoàng."

"Làm một Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, ngươi có thể trở thành một ThànhHoàng thần."

"Ngươi đã đạt được thần vị này."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Quái vật bị trảm bay ra, đâm nát vô số những kiến trúc, phát ra tiếng gầm rúđịnh tại nhức óc.Mặt đất chấn động.Quái vật bị một đao trảm bay ra.Trên miếu Thành Hoàng tỏa ra thần quang nhàn nhạt, ngay cả các phàm nhâncũng có thể nhìn thấy rõ ràng."

Xem kìa!"

"Thành Hoàng hiển linh!"

"Thần linh đang phù hộ chúng ta!"

"Chúng ta an toàn rồi!".Đám người kích động kêu to lên.Vân Hi đứng ở đằng trước, trong lòng có chút khác thường, cứ cảm thấy hìnhnhư đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến mình, nhưng muốn đi tra xét thì cănbản không biết tra từ đâu.ắNàng nhìn vào sâu trong hắc ám.Vừa rồi trong bóng đêm truyền đến từng tiếng nổ vang kịch liệt.- - Con quái vậtkia bị thứ gì đánh trúng, trực tiếp đâm nát một mảng lớn kiến trúc.Vân Hi trấn định lại.Nàng tháo cây súng xuống từ trên lưng, lại lấy giấy chứng nhận ra hô to với độituần tra hô phía sau: "Đừng thả lỏng cảnh giác, các ngươi tiếp tục tuần tra, tacanh giữ ở chỗ này!"

Mọi người thấy nàng là đội viên của quân đội đặc chiến thì càng phấn chấn,cùng kêu lên: "Tuân lệnh!"

Vân Hi lên đạn, bày ra tư thế cảnh giác.–– Nếu thần linh đang hàng yêu trừ ma, vậy hắn phải bảo vệ tốt nơi này!

Bênkia.Sâu trong hắc ám."

Chết tiệt..."

Trong âm thanh định tại nhức óc, quái vật kia bò dậy từ bụi đất, cả người tỏa ratừng luồng dao động.Nhìn nó ít nhiều gì cũng có chút chật vật.Nhưng miệng vết thương trên người nó lại nhanh chóng khôi phục."

Hì hì, Liễu Bình, người vậy là không được nha, không một đao ***** nóluôn đi."

Rita ghé vào lỗ tai chó vàng, vừa ăn kem vừa xem náo nhiệt không che chuyệnlớn mà nói.Chó vàng ngồi xổm trên một cây đèn đường hư hao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằmchằm bụi đất tung bay ở phía trước.Khi con quái vật kia đứng vững gót chân, đang muốn rảo bước tiến về hướngmiếu Thành Hoàng-- Chó vàng cũng theo đó mà chậm rãi đứng dậy.Nó nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sắc bén so le không đồng đều, cứ như conngười lộ ra ý cười, cho nên trên trường đao nó cắn chặt bùng lên từng luồng sátý.Chợt lóe.Chó vàng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay lên, nhanh chóng *****chung quanh con quái vật kia, cách không vung mạnh trường đao.Một giây đã tung ra ba mươi sáu đao.Hai giây là bảy mươi hai đao.Ba giây thì chợt tăng nhanh tốc độ hơn, liên tục trảm một tram lẻ tám đạo.- -Ngừng!

Chó vàng tiếp tục dùng sức vọt về phía trước, từ từ chạy chậm một hồi,sau đó nhảy lên đèn đường, lười biếng dùng chân sau gãi gãi cổ.Con quái vật cao mấy chục mét kia cũng lại tại chỗ.ồ ồ ồ ồ ồ ồ ếBồng bồng bồng bồng bồng bồng -- Trong tiếng vang nhỏ liên miên, trên ngườinó chợt hiện ra những vết nứt chi chít, máu tưới phun trào từ những vết nứt đó."

A a a!

Đáng chết, rốt cục là cái quỷ gì vậy?"

Rốt cuộc quái vật không kiên trì được nữa, sợ hãi trong lòng chiếm thượngphong, nó xoay người muốn đào tẩu.Chó vàng làm như không thấy.Quái vật từ từ thổi lui, bóng đêm khôi phục an tĩnh."

Ngươi thả nó đi à?"

Rita ngạc nhiên hỏi."

Trong phạm vi mấy chục dặm phía sau nó đều là dã thú và côn đồ biến dị, mànó là kẻ mạnh nhất."

Chó vàng truyền âm."

Không hiểu."

Rita ăn xong cây kem, bắt đầu ăn vỏ kem ốc quế từng ngụm từng ngụm.Đợi mấy phút sau.Mặt đất hơi chấn động.Một cơn gió tà dị nghênh diện thổi tới, thổi bay tất cả bụi bặm lên cao.Con quái vật thân thể khổng lồ kia nâng bước chân nặng nề đi ra từ gió cát lầnnữa.Tất cả vết thương của nó đã khỏi hẳn, khí thế trên người càng tăng lên vài phầnso với trước đó."

Thú vị quá, Liễu Bình, sau lưng hắn mọc ra sáu cái tay kìa."

Rita trừng mắt mà nói."

Nó mạnh lên..."

-------Chương 1091: Ma Đạo chi Chủ gia nhập!Chó vàng nhìn lại một bàn tay sau lưng quái vật, chỉ thấy trên tay nó còn lại nửacái đầu.Nói như vậy thì -- Cái gọi là ác hành, thật ra không chỉ có hiệu quả đối vớingười thường.Đám côn đồ cũng có thể chém giết nhau.Ánh mắt chó vàng trở nên sắc bén.Quái vật ném nửa cái đầu kia xuống đất, giận dữ hét: "Vừa rồi là ai?

Ra đâyđánh với ta một trận."

Cuồng phong nổi lên chung quanh.Rác rưởi trong phế tích sôi nổi bay lên, tản ra bốn phương tám hướng."

Cún cún, sức mạnh của nó vượt qua hạn mức cao nhất của ngươi rồi, muốn tara tay không?"

Rita lớn tiếng hỏi."

Ta nhớ các ngươi chỉ có thể phụ trợ ta, không thể tự mình ra tay."

Chó vàng nói."

Không có gì đâu, cùng lắm thì lại bị nhốt vào phòng tối lần nữa thôi."

Rita như không có việc gì mà nói.Chó vàng nhếch miệng cười cười, nhìn khá hung dữ."

Trước đó không giết nó là muốn xem nó sẽ làm thế nào, hiện tại sức mạnh KimĐan kỳ của ta thì sắp đánh không lại nó, tự nhiên không thể mặc kệ loại tình thếnày phát triển tiếp."

Chó vàng nhảy xuống đèn đường, bước từng bước về hướng quái vật, dần dầnbắt đầu chạy chậm, tốc độ nhanh hơn, sau đó hóa thành tàn ảnh."

Lần này cần trảm nó bao nhiêu đao?"

Rita hưng phấn hỏi.Chó vàng không rảnh nói gì.Chỉ thấy trong hư không hiện ra một đao quang như thác nước, chảy ngược từmặt đất hướng lên bầu trời.Đao quang này lạnh lẽo mà bắt mắt, truyền khắp tứ phương trong bóng đêm,chiếu sáng cả mặt đất.Ánh sáng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.Thế giới lại rơi vào hắc ám lần nữa.Con quái vật thật lớn kia đứng bất động tại chỗ, thân thể đột nhiên vỡ ra, chiathành hai mảnh, một trước một sau ngã xuống mặt đất, lại làm bụi đất bay tungầtóe lên lần nữa.Hắc ám chung quanh kích động một hồi.Những côn đồ và dã thú đó do dự một lát, cuối cùng không chịu được sự dụhoặc của thi thể, chúng chạy ra từ bốn phương tám hướng, nhảy lên thi thể rồikhông ngừng cắn nuốt.Chó vàng ngầm đao, trở lại trên đèn đường lần nữa, im lặng mà nhìn động tĩnhphía dưới."

Xem kìa, bọn người kia cắn nuốt thi thể, đều mạnh lên cả rồi."

Rita nói.Chó vàng thả miệng ra, Bách Nạp Đao lập tức tung bay, ẩn vào hư không lầnnữa."

Chúng ta đã hoàn thành quan trắc đối với loại sức mạnh này."

Nó mở miệng nói."

Sau đó thì sao?"

Rita hỏi.Chó vàng nhìn thoáng qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đang dừng lại ở nơi đó: "Ngươi là ThànhHoàng thần của thế giới trước mắt."."

Khi bảo vệ miếu Thành Hoàng, người sẽ liên tục đạt được công đức."

"Hiện giờ công đức đang vững bước gia tăng."

"Xin hãy tiếp tục bảo vệ bình an của một phương."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Ánh mắt chó vàng trở nên thâm trầm, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.Bảo vệ một phương?

Phải bị động như vậy sao?

-- Cũng quá coi thường ngườita rồi.Nó vươn móng vuốt ra, cúi đầu nhìn vào vật phẩm trong móng vuốt.Đó là một trong mắt.Tròng mắt quái vật."

Danh sách."

Chó vàng cất tiếng nói."

Ở đây."

Giao diện thao tác anh linh nói."

Ta nhớ mỗi lần ngươi kết nối với danh sách khác đều rất tài tình."

Chó vàng nói."

Đúng vậy, cho dù ngày thường ta không có tác dụng gì –– nhưng dù sao tacũng vâng theo đặc tính "Lừa gạt và sáng tạo của ngươi, luôn là có thể sáng tạothuật lừa gạt mang tính thi triển, sinh ra các loại kết nối cần thiết với danh sáchkhác."

Giao diện thao tác anh linh nói."

Tận thế đối diện gọi là gì?"

Chó vàng hỏi."

Tận thế• Chư Ác chi Chủng."

Giao diện thao tác anh linh nói."

Ta thấy phương thức nó hành sự cũng rất giống những danh sách trong VĩnhDạ -- tận thế cũng coi như danh sách nào đó đúng không?"

Chó vàng nói.-- Tận thế có thể tác động lên người chúng sinh, kích hoạt vào bất cứ lúc nào,cái này làm cho hắn nhớ tới danh sách Ngu Giả."

Phán đoán của ngươi là chính xác, tận thế cũng là một loại danh sách, nó mờichào tất cả côn đồ, thúc đẩy vạn vật và chúng sinh đi về hướng hủy diệt."

Giao diện thao tác anh linh nói."

Nếu là chư ác...

Vì sao không mời Ma Đạo chi Chủ là ta?"

Chó vàng híp mắt hỏi."

Ta phải nhắc nhở ngươi, biến dị là một chuyện rất phiền phức."

Giao diện thao tác anh linh nói."

Ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, ta đã là Thành Hoàng thần, tích góp đủ côngđức thì sáng tạo một chiều giải trừ biến dị cũng không phải việc gì khó."

Chó vàng nói."...

Đúng vậy, sáng tạo của ngươi là sức mạnh Kỳ Quỷ cấp bậc tối cao, bổndanh sách lập tức bắt đầu chuẩn bị."

Giao diện thao tác anh linh nói xong thì yên lặng đi.Giây lát sau.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trên hư không: "Chú ý."

"Ngươi đã thêm vào tận thế Chư Ác chi Chủng trước mặt."

"Những điều hủy diệt, tà ác, ***** đều có thể tăng cường sức mạnh củangươi!"

"Hiện giờ ngươi là một ác đồ mới bắt đầu."

"Nếu muốn đạt được sức mạnh biến dị thì người phải ——".Tất cả chữ nhỏ chưa thoáng hiện xong thì chó vàng đã biến mất khỏi đènđường.ấ ể ấ ố ấChỉ thấy thi thể quái vật cao mấy chục mét kia ngã xuống mặt đất, bị bọn quáivật chen chúc tới điên cuồng cắn nuốt.Đi kèm với hoạt động ăn cơm này, sức mạnh trên người chúng đang khôngngừng tăng cường -- Nhưng tình huống bắt đầu xuất hiện biến hóa mới.Sâu trong không trung, một vệt vàng mờ mờ đang lấy tốc độ cực nhanh đánh tớithi thể.Kỳ quái chính là -- Không có kẻ nào thấy được cảnh tượng này.Không có tồn tại nào nhận thấy tốc độ ánh vàng kia đang càng lúc càng nhanh."

Hi hi...

Gió thật thoải mái...

Đêm nay cũng là đêm cuồng hoan giết chóc!"

Rita kéo lỗ tai chó vàng, tùy tiện phiêu đãng trong gió, phát ra tiếng hoan hôđầy hưng phấn.Chó vàng cắn chuôi trường đao sắc bén này lần nữa.- - Hạ xuống ---- Trêntrường đao bỗng toát ra đao quang trùng trùng điệp điệp, im lìm tản ra với quỹđạo kỳ lạ, như hoa sen nở rộ trong bóng đêm vô tận, trải rộng tất cả mọi nơitrong hư không.Chân Không Trảm Pháp: Hư Thần Trảm!

Đây là một đao mạnh nhất khi LiễuBình làm người tu hành!

Thế giới yên tĩnh lại.Trong khoảnh khắc im lìm, thiên địa như dòng nước, huyết sắc hóa thánh trụ,xông thẳng lên tận trời.-- Đây là máu của tất cả dã thú biến dị và côn đồ.Tất cả tồn tại vây chung quanh thi thể quái vật kia đều bị đao này trở thành vệtmáu, tụ lại với nhau, dựa vào đao phong hóa thành cự trụ, đứng sừng sững trongthiên địa.Mà con chó giết sạch tất cả tồn tại kia chỉ vẩy vẩy đầu, chấn động cho văng hếtmáu loãng trên lưỡi đao đi."

Ha ha ha ha,"Tiểu yêu tinh thổi tiếng huýt sáo, "Thật là giết chóc vui sướng, quả nhiên LiễuBình ngươi căn bản không phải người tốt."

Chó vàng mang vẻ mặt hờ hũng, liếc nhìn hư không một cái.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: "Ngươi hoàn thànhmột ngàn hai trăm lần chém giết."

"Bí pháp Cửu U được kích hoạt!"

"Giết chóc làm vui được kích hoạt!"

"Công đức Thành Hoàng gia tăng!"

"Bởi vì người thêm vào tận thế Chư Ác chi Chủng, ác hành của ngươi vượt quamột ngàn hai trăm người, trở thành thủ lĩnh của chúng ác."

"Ngươi sẽ đạt được sức mạnh cường đại để hoàn thành một lần biến dị!"

-------Chương 1092: Nhưng nó là rồng!Chó vàng ngồi xổm tại chỗ, phát ra một tiếng tru lên thống khổ.Sức mạnh cường đại đến từ tận thế tác dựng lên người nó, khiến thân thể nó bắtđầu không ngừng biến hóa.Chỉ chốc lát sau.Thân thể chó vàng trở nên to lớn như một con trâu, trên đầu mọc ra hai cáisừng.Vậy còn chưa xong -- Chỉ thấy ở cổ của nó xuất hiện hai bạch cốt có huyết nhụcmấp máy, rất nhanh đã khuếch trương ra, hóa thành hai cái đầu mới.Hai cái đầu này không khác gì cái đầu chó ban đầu ở chính giữa, thậm chí cả sốlượng lông mi cũng nhất trí."

Chó ba đầu!

Liễu Bình, sao người lại biến thành chó ba đầu!"

Rita giật mình nói."

Không có gì, đây chỉ là sức mạnh biến dị, chờ ta tích góp đủ công đức thì cóthể tiêu trừ chúng."

Chó vàng nhìn hai cái đầu hai bên, truyền âm đáp lại.Ai ngờ nó mới truyền âm xong thì hai cái đầu cùng lên tiếng: "Đúng vậy, khôngsai."

"Không sai, chính là như vậy."

Rita ngây người trong chốc lát, bỗng cười khanh khách lên."

Rốt cuộc ai trong các ngươi mới là Liễu Bình?"

Nàng cố ý hỏi."

Là ta."

"Đương nhiên là ta."

Hai cái đầu chó cướp lời.Rita cười ha hả, liên tục nói: "Cái này ta cũng biết nữa, ngươi xem!"

Nàng vung vẫy đoản trượng tung ra một yêu thuật -- Phanh!

Phanh!

Chỉ thấytrên đầu Rita xuất hiện bảy tám cái đầu chồng lên nhau, ríu rít khắc khẩu vớinhau: "Phía trên, người đừng nhúc nhích cằm, ta ngứa quá!"

"Các ngươi nặng ghế."

"Này, cái đầu thứ năm, tóc ngươi quá dài, chọc mũi ta ngứa quá –– hắt xì!"

"Chúng ta tới đánh bài đi."

"Ý kiến hay."

"..."

ầBa cái đầu chó cùng câm nín.Bàn về cách chơi thì vẫn là yêu tinh giỏi nhất.Nhưng nàng cũng chỉ có ý tốt, sợ hắn không quá thích ứng về chuyện có thêmhai cái đầu."

Được rồi, hiện tại ta đi chiến đấu, sớm giải quyết chuyện này cho xong."

Thật đầu chó nói.Nó nhảy xuống đèn đường, thân thể chợt lóe đã nhảy vào bóng tối, như tia chớpkhông ngừng chạy vội trong bóng đêm.Chỉ chốc lát sau.Nó nhanh chóng thích ứng trạng thái ba đầu của mình.Đừng nói, loại sức mạnh này vẫn rất thú vị -- Chó vàng vừa chạy vừa chú ýchung quanh.Nó bỗng nhận thấy trong một căn nhà chút động tĩnh, thần niệm đảo qua, lậptức phát hiện mấy tên côn đồ.Bọn họ đang lột một tấm da người.Tâm niệm chó vàng khẽ động, trong hư không lập tức hiện ra hai thanh trườngđao.Trấn Ngục Đạo.Bách Nạp Đao.Hai thanh đao rơi xuống, lần lượt bị hai cái đầu trái phải ngậm lấy, nhìn từ xa xalại hơi giống hai sợi râu cá trê đặc biệt dài.Hai cái đầu trái phải xuất đao, cái trung gian không cần công kích, có thể nhànrỗi quan sát tình hình quân địch -- Đại khái chính là như vậy.Chó vàng phân công an bài ba cái đầu, dồn đủ sức lực, dùng hai cái sừng trênđầu đâm lủng một cái lỗ trên cửa rồi vọt vào.Trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng ồn ào náo động."

Chó!"

"Đáng chết, đây là chó gì thế, a!"

"Nó chạy thật nhanh, ta không bắt được nó."

"Không thấy nó đâu nữa!

Rõ ràng ở trước mắt, vì sao không thấy!"

"Cẩn thận, nó có hai thanh đao ––".Từng tiếng kêu thảm thiết cao vút truyền ra xa xa.Chỉ chốc lát sau.Tất cả tiếng kêu thảm thiết biến mất.Ầm ầm ầm ầm!

Căn phòng chậm rãi sập xuống.ểTrong bụi mù, con chó ngậm song đao vọt ra, run run thân thể.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt nó: "Ngươi đang không ngừnggiết chóc, tất cả sức mạnh của người đều đang liên tục tăng trưởng, cũng hội tụvào hai cái đầu mới mọc của ngươi."

Hai cái đầu chó lộ ra vẻ mặt đắc ý.Cái đầu chính giữa lạnh nhạt nói: "Mới vậy mà đã thỏa mãn?"

Nó nhìn về phía quảng ***** hơn -- Nơi đó tràn ngập tiếng khóc kêu và thétchói tai, cứ như nhân gian luyện ngục.Hai cái đầu chó hai bên liếc nhìn nhau một cái, chậm rãi gật đầu.Chỉ thấy con chó cắn hai thanh đao, như đạn pháo điên cuồng vọt qua.Nó nhất kỵ tuyệt trần (1) trên quảng trường kia -- (1) Nhất kỵ tuyệt trần: Xuấtxứ từ thành ngữ xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiểu, vô nhân tri thị lệ chi lai"(Thấy ngựa tung vó bụi mù đàm phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không aibiết rằng đó là do trái vải đã về tới).Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai ngườidùng khoái mã vận chuyển.Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìnthấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần."

Có yêu tinh hỗ trợ, nó trở nên xuất quỷ nhập thần, tất cả dã thú và côn đồ biếndị đều không thể phát hiện hành tung của nó.Thời gian chậm rãi trôi đi.Cuối cùng.Tất cả ồn ào náo động đều biến mất, chỉ còn lại một chút tiếng khóc thút thít vàrên rỉ.Trên người chó ba đầu hiện ra từng ánh thần quang, tỏa ra chung quanh.- - LàmThành Hoàng thần bảo vệ chúng sinh, nó có khả năng an hồn cho tất cả vonglinh để thuận lợi trở về hoàng tuyền.Chờ đến khi ánh hào quang trên người nó dần dần tan đi.Phía trên vòm trời, mây đen dần dần dày đặc.Sâu trong đám mây truyền đến từng tiếng sấm.Giết quá nhiều, mệnh lực và hồn lực đều tích tụ tới cực hạn.- - Phải tiến hành độkiếp!

Chó ba đầu ngồi xổm giữa quảng trường, ngẩng đầu nhìn trời.Rita đột nhiên nhận ra cái gì, hoang mang rối loạn mà nói: "Liễu Bình, tuyệt đốiđừng nói ta trốn ở nơi nào, nếu không chúng ta đều xong đời!"

"Có ý gì?"

Chó vàng truyền âm hỏi."

Không kịp nói..."

ỗ ầ ố ấNàng lập tức chui vào lỗ tai cái đầu cho chính giữa, trốn vào nơi sâu nhất tronglỗ tai, cả thân thể co thành một cục, không nhúc nhích nữa."

Nàng làm sao vậy?"

Cái đầu chó bên trái hỏi.Cái đầu chó bên phải vội vàng nháy mắt ra dấu với nó.Cái đầu chó bên trái lập tức phản ứng, ho nhẹ một tiếng và nói: "Ý của ta là --vì sao ta chính giữa vẫn không nhúc nhích?"

"Ai biết được?

Chắc cảm thấy mình ở chính giữa nên là lão đại."

Cái đầu chó bên phải tiếp lời.Chúng cùng nhìn vào cái đầu chính giữa, chỉ thấy vẻ mặt nó càng ngày càngnặng nề.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đang nhanh chóng hiện lên trước mắt nó: "Tận thếđã phát hiện trên người ngươi có thần chức Lục Đạo: Thành Hoàng."

"Thần linh có thêm tận thế là cục diện chưa bao giờ có."

"Ngươi lại khiến tồn tại nào đó chú ý lần nữa."

"Nó tới!".Oanh -- Cả thế giới nhanh chóng đi xa.Ngay cả thiên kiếp cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.Chung quanh tràn đầy sương mù.Trong làn sương mù, một thân thể vô cùng khổng lồ lặng lẽ hiện ra.Nó cũng có ba cái đầu -- Nhưng nó là rồng!

Con rồng mai táng tất cả sinh mệnhthế giới, Tận Thế Đại Hành Giả, Hội Tẫn Chi Hình!-------Chương 1093: Ám Diệt Long ChúChó vàng ngẩng ba cái đầu lên, đưa mắt nhìn ba cái đầu rồng ở giữa khôngtrung.Lại chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Làm Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại, kiếp số của người bị cắt ngang."

"Lục Đạo Luân Hồi tạm thời buông lỏng trói buộc đối với ngươi."

"Ngươi có thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ, hơn nữa sẽ không vì thế mà ảnhhưởng đến Minh Thần Kiếp của ngươi."

Chó vàng lập tức hiểu rõ trong lòng.Lục Đạo Luân Hồi sợ hắn ứng phó không nổi, đúng lúc kiếp số cũng bị conrồng này tính toán nên trực tiếp tạm thời buông lỏng hạn chế.Thân thể chó vàng lập tức run lên, hóa thành hình người lần nữa."

Sao người lại tới tìm ta?"

Hắn hỏi.Trong mây mù, ba cái đầu rồng lẳng lặng nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi đanglàm gì?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên chung quanh nó: "Ghi chép chiến đấu."

"Hôi Tẫn Chi Hình phóng thích ba mươi hai loại long chú, hoàn toàn vây quanhngười vào trong đó."

"Ngươi sẽ chết vào bất cứ lúc nào.".Liễu Bình lơ đãng liếc nhìn ra bên ngoài một cái, mỉm cười và nói: "Đươngnhiên ta đang nghĩ cách gia tăng thực lực, thấy không?

Hiện tại ta đã là thầnlinh của Lục Đạo Luân Hồi, lại là một thành viên của tận thế."

Hôi Tẫn Chi Hình nhìn chằm chằm vào hắn.Liễu Bình nhún vai và nói: "Thế nào?

Làm bằng hữu của Long tộc, nếu thực lựccủa ta quá kém, chẳng phải cũng làm mất mặt Long tộc sao?"

Bằng hữu của Long tộc -- "Nhưng ngươi không nên trở thành thần linh của LụcĐạo Luân Hồi."

Rốt cuộc Hôi Tẫn Chi Hình cũng mở miệng nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Thần linh là sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi, ta hy vọng tất cả bọn chúngchết hết."

Hội Tẫn Chi Hình nói."

Ngươi là kẻ địch của Lục Đạo Luân Hồi?"

ễLiễu Bình hỏi.Hôi Tẫn Chi Hình nói: "Đương nhiên, ta muốn giết sạch tất cả mọi thứ ở nơinày, nếu ngươi --"Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: "Ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi?"

Hội Tẫn Chi Hình ngạc nhiên hỏi."

Đương nhiên, ta là bạn của Long tộc, ngươi đã quên rồi sao?"

Liễu Bình nói, nâng tay lên nhẹ nhàng vung một cái.Một thần quang công đức xông ra từ tay hắn, chiếu sáng sương mù tứ phương.Sát khí trên người Hôi Tẫn Chi Hình lại bùng lên lần nữa, nó gào rống: "Đây làcông đức Lục Đạo ––"Liễu Bình lại cắt ngang lời nó, nói tiếp: "Đúng vậy, cho nên ta thật sự đã xâmnhập vào quân địch của chúng ta, ta đoán –– ta có thể tìm được cách làm tan rãnó từ bên trong."

Hôi Tẫn Chi Hình giật mình."

Làm tan rã nó từ bên trong...

Ta chưa từng nghĩ tới điều này."

Nó trầm ngâm mà nói."

Hoặc ngươi có thể giúp ta, đầy ta ra khỏi Lục Đạo Luân Hồi?

Ta thật sự phiềnchết nơi này, hoàn toàn không có cách thoát thân."

Liễu Bình tức giận nói.Rồng ba đầu không nói lời nào suốt nửa ngày, chỉ lẳng lặng nhìn hắn."

Nói đi, nếu người cần ta giúp một tay, ta cũng có thể ở lại hỗ trợ."

Liễu Bình nói."...

Lúc trước làm sao ngươi có được chiếc nhẫn Long tộc?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi."

Ta cứu một con Lục Long, sau đó cùng các Long tộc khác làm một võ lớn."

Liễu Bình nói."

Là chuyện gì?"

Hội Tẫn Chi Hình cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Chúng ta cướp bóc trạng viên Ác Mộng."

Liễu Bình nói.-- Long tộc là người thủ hộ tài bảo, nếu có thể kiếm được tài bảo thì sẽ khôngquan tâm đối phương là ai.Hội Tẫn Chi Hình đột nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha, khó trách người cóđược tình hữu nghị của Long tộc chúng ta."

ế ốĐi kèm với tiếng cười của nó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không cũngtheo đó mà xảy ra biến hóa: "Long chú vây quanh người đã biến mất ba mươiloại."

"Còn lại hai loại."

"Cổ lên, tiếp tục lấy lòng tin của nó."

Mây mù tan đi.Liễu Bình rơi xuống mặt đất lần nữa.Đáp xuống mặt đất cùng với hắn còn có một nam tử trung niên vẻ mặt lạnh lẽonghiêm trang."

Vậy kế tiếp người tính làm gì hả?"

Nam tử trung niên hỏi.- -Đây chính là Hội Tẫn Chi Hình, giờ phút này nó đãhóa thành dáng vẻ nhân loại, đang cùng Liễu Bình dạo bước trong thành phốphế tích."

Xử lý tất cả chúng sinh, thành tựu sức mạnh tận thế của ta."

Liễu Bình nói..Hắn tùy tiện phất tay, phóng ra từng thuật pháp công kích.Ầm ầm ầm!

Vô số phòng ốc bị thuật pháp của hắn oanh kích, rơi rụng thành tro.Vô số chúng sinh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị giết sạch sẽ.Khí thế tên người Liễu Bình lại mạnh thêm một phần."

Nếu dựa vào sức mạnh tận thế thì sẽ mạnh lên thật nhanh, hiện tại ta đã rõ vìsao ngươi là Tận Thế Đại Hành Giả."

Liễu Bình tán thưởng.Hắn lại phất tay phát ra công kích về một hướng khác.Nam tử trung niên nhìn ra chung quanh.Thế giới đang trong quá trình hủy diệt, mà người bên cạnh nó đang tăng nhanhquá trình này.Phanh –– Một cái đầu người rơi xuống mặt đất bên cạnh nam tử trung niên, lănmấy vòng rồi dừng lại bất động.Vẻ mặt của đầu người tràn đầy tuyệt vọng và kinh hãi, ngưng tụ bất động, đãhoàn toàn không còn sức sống nào nữa.Nam tử trung niên khẽ gật đầu, trầm ngâm mà nói: "Trước đó người nói muốntrà trộn vào Lục Đạo..."

Liễu Bình tập trung phóng ra từng thuật pháp ngũ hành, lao về mảnh lớn kiếntrúc ở phương xa, miệng thì đáp lại: "Ta chỉ nói vậy thôi, hiện tại xem ra, trựctiếp dựa vào tận thế thì càng thích thú hơn, người xem tốc độ tăng trưởng thựclực của ta đi--".ắ ố ế ế ắTheo sự hủy diệt của hắn đối với thế giới, khí thế trên người hắn càng ngàycàng mạnh.Nam tử trung niên giật mình, sau đó bật cười và nói: "Một khi người trẻ tuổicảm nhận được chỗ tốt thì sẽ không muốn đi làm việc vất vả nữa."

Liễu Bình không thèm để ý, chỉ liếc nhìn hư không một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: "Long chú bao phủ trên ngườingười lại biến mất một loại."

"Còn lại loại cuối cùng."

"Ám Diệt Long Chú Đoạt."

"Chỉ cần phát ra âm chú đặc biệt, nó sẽ lập tức làm lẫn lộn thần trí người, khiếnlinh hồn ngươi rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn vô biên."

Lúc này Liễu Bình lại không sao cả.Dù sao đối phương đã triệt bỏ hon ba mươi loại long chú, chỉ để lại loại cuốicùng này.Nếu thật sự muốn động thủ thì đối phương sẽ không bỏ đi long chú nào cả.Hiện tại để lại một cái chỉ là đề phòng cần thiết thôi.Không đáng để quá khẩn trương.Hắn thở dài, nói: "Ta là bằng hữu của Long tộc, đã từng trải qua rất nhiều mốilàm ăn lớn với đồng tộc của ngươi, cho nên vừa đến Lục Đạo Luân Hồi này thìlập tức suy nghĩ có thể thu hoạch được gì, điều này thực bình thường."

Nam tử trung niên nói: "Hiện tại ngươi đã ở kiếp thứ hai của Minh Thần Kiếp,nếu tiếp tục đi tiếp thì chỉ càng ngày càng nguy hiểm."."

Cho nên ta mới đạt được sức mạnh từ tận thế."

Liễu Bình nói, quay đầu nhìn về nam tử trung niên, sau đó bừng tỉnh và nói: "Tađột nhiên nhớ tới, người thề sẽ không làm bất cứ Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loạinào độ kiếp thành công."

"Đúng vậy."

Nam tử trung niên nói."

Nhưng ta căn bản không phải Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, người biết điềunày mà."

Liễu Bình nói.Nam tử trung niên không nói lời nào.Liễu Bình tiếp tục nói: "Nếu người để ý, thật ra ta không sao cả, ta trực tiếpkhông đột phá tiếp nữa, nhưng ta vẫn sẽ sử dụng sức mạnh danh sách tận thế --ngươi sẽ không phản đối chuyện này đúng không."

"Sẽ không."

Nam tử trung niên nói.ễ ầ ồ ốLiễu Bình thầm cười cười.- - Đương nhiên con rồng này sẽ không phản đối.Nó chính là Tận Thế Đại Hành Giả, là tồn tại muốn hủy diệt vạn vật và chúngsinh.-------Chương 1094: Tinh thể thay đổi"Vậy ta sẽ hủy diệt thế giới ở đây, thu hoạch sức mạnh tận thế, không đột phátiếp nữa."

Liễu Bình nói.Trên tay hắn hiện ra một đoàn thuật pháp ngũ hành, lập tức bay vút ra ngoài,làm một quảng trường lớn nổ thành phế tích.Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.Chúng sinh rơi vào tử vong.Nam tử trung niên lẳng lặng quan sát, sau đó gật đầu và nói: "Ngươi ở lại đâygia tăng thực lực trước đi, chờ người trưởng thành thì chúng ta còn có nhiềuviệc hơn cần hoàn thành."

"Ngươi không ở lại nói chuyện thêm một lát với ta à?"

Liễu Bình hỏi."

Ta phải nghĩ cách -- Về chuyện lẻn vào hệ thống thần linh Lục Đạo Luân Hồimà ngươi nói –– có lẽ thực sự có cách gì đấy, sau này ta lại đến tìm ngươi."

Nam tử trung niên nói."

Chờ tin tốt của ngươi."

Liễu Bình ôm quyền và nói."

À, đúng rồi, hình như ta cắt ngang thiên kiếp cá nhân của ngươi thì phải."

Nam tử trung niên nói."

Đúng vậy, rõ ràng ta đang độ kiếp, ngươi kéo thiên kiếp của ta trở về đi, ngườitu hành chúng ta phải đi lưu trình này mới có thể gia tăng thực lực thêm mộtbước."

"Được, gặp lại sau.".Nam tử trung niên nói xong thì xông lên không trung, rất nhanh đã biến mất tămhơi.Liễu Bình đứng bất động tại chỗ.Mấy phút sau.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ám Diệt Long Chú Đoạt' đã biến mấtkhỏi người ngươi."

Ầm ầm ầm ầm -- Không trung lại vang lên từng đợt tiếng sấm.Từng viên lôi cầu giáng xuống từ tầng mây, hung hăng đánh vào Liễu Bình.Thiên kiếp bị gián đoạn lại được triển khai lần nữa!

Liễu Bình đứng trong mộtmảnh biển lửa và phế tích bị hủy diệt, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhàm chán.ắ ế ểHắn chỉ tùy tiện nâng tay lên, dùng tay không đè lại kiếp lôi, để mặc cho sứcmạnh kiếp lôi hoàn toàn tiêu tán."

Chỉ có chút sức mạnh như vậy...

Buồn cười."

Lôi quang không ngừng giáng xuống.Liễu Bình tùy tiện vung vẩy cánh tay, đánh kiếp lôi bay ra ngoài.Mấy chục phút sau.Một trận thiên kiếp nhạt nhẽo rốt cuộc cũng kết thúc."

Quả nhiên vẫn là sức mạnh tận thế càng mạnh, hiện giờ ta đã hoàn toàn khôngsợ thiên kiếp, xem ra còn cần giết càng nhiều người."

Liễu Bình lầm bầm, sau đó đưa mắt về hướng một quảng trường khác trongthành phố."

Vì giúp ta mạnh lên, đều hủy diệt đi."

Hắn tiện tay ném đi, thuật pháp ngũ hành dâng lên trong tay lập tức bay ra, đánhvào từng hàng kiến trúc ở nơi xa.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên bên tai: "Lần này nó thật sự đi rồi."

-- Là giọng của thượng đế.Liễu Bình nhìn ra nơi xa, nhìn những kiến trúc từ từ sụp đổ kia rồi nói: "Saongười lại tới đây."

"Bởi vì ngươi đã tìm ra cách đối phó tận thế kia –– đó chính là trở thành tồn tạiác nhất, giết sạch tất cả kẻ làm ác, cho nên coi như người qua ải này, chẳng quaxảy ra vấn đề giữa chừng."

Thượng để nói."

Rồng ba đầu?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai, Minh Thần Kiếp của người bị tùy tiện phá hư, làm gián đoạn, chonên Lục Đạo Luân Hồi từ bỏ tiếp tục khảo nghiệm người, đặc biệt thả ta ra đây."

Thượng để nói."

Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì ta là "Chúa tể toàn trí toàn năng."

Thượng đế nói.Thượng để tiếp tục giải thích: "Hiện tại ta đang trong trạng thái Có thể chết, tuyta cũng có thể sống lại, nhưng chỉ cần ta không sống lại thì ta cũng chỉ mangtheo sức mạnh Cái gì cũng biết."

"Lục Đạo Luân Hồi hy vọng người nói cho ta một vài điều?"

ễLiễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Thượng đế nói."

Chuyện gì?"

Yêu tinh Rita tò mò hỏi."

Rita, ngươi là công chúa cường đại nhất của vương quốc yêu tinh, vốn sẽ lênngôi nữ vương, nhưng người quyết tâm trở thành quán quân trốn tìm -- bởi vìtiên đoán có nói, chỉ có quán quân mới có tư cách cứu vớt nhất tộc yêu tinh, cóđúng không?"

Thượng đế nói."

Sao ngươi lại biết!"

Rita ngạc nhiên hỏi."

Hài tử, muốn biết cách nào cứu vớt nhất tộc yêu tinh không?"

Thượng để ôn thanh hỏi."

Muốn!"

Rita nói."

Ngươi phải tìm một mặt tường, tính ra kết quả mười hai công chín ở trên đó,nếu tính đúng thì ta sẽ nói cho ngươi biện pháp cứu vớt nhất tộc yêu tinh."

Thượng để nói."

Chúa tể toàn trí toàn năng...

Lời người nói là thật hay giả?"

Rita hoài nghi hỏi."

Thượng để không gạt người."

Thượng đế nói."

Đúng vậy,"Rita gật đầu thật mạnh, lẩm bẩm: "Thượng để không thể gạt người...

Được, ta đitính!"

Nàng bay ra từ lỗ tại Liễu Bình, nhanh chóng biến mất, đi tìm bức tường thửtính kết quả phép toán."

Yêu tinh không nên biết những hành động bí mật, nếu không nhất định sẽ đitheo hướng buồn cười và hoang đường, đây là bài học huyết lệ của vô số tiềnnhân."

Thượng để hạ giọng mà nói."

Như vậy, hiện tại có thể nói đúng không, Lục Đạo Luân Hồi muốn nói cho tacái gì?"

Liễu Bình hỏi.ầ ố ế"*****ên ta hỏi ngươi, ngươi thật tình muốn trở thành Tận Thế Đại Hành Giả,hay là muốn vượt qua Minh Thần Kiếp lần này, trở thành Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại?"

Thượng để nói."

Đương nhiên là độ kiếp, ta không có hứng thú đối với hủy diệt thế giới, vừa rồichỉ là gặp dịp thì chơi, lừa nó chơi một hồi."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, vậy chúng ta có thể tiếp theo nói."

Thượng để khen ngợi một tiếng, tiếp tục nói: "Rồng ba đầu tận thế kia rất mạnh,Lục Đạo Luân Hồi nhận thấy người là người *****ên tiến vào kiếp thứ hai trongtrăm triệu năm qua, cho nên chuẩn bị xử lý Minh Thần Kiếp còn lại như thếnày-..."

--- Chúng sẽ cho người mang đi toàn bộ."

Liễu Bình giật mình, nói lặp lại: "Cho ta mang đi?"

Thượng để nói: "Ngươi còn nhớ mình đến từ một thế giới tu hành không?"

"Nhớ chứ."

Liễu Bình nói."

Trên thực tế, Lục Đạo Luân Hồi sớm đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mộtmảnh là một thế giới."

Thượng đế nói."

Nhưng nơi này là thế giới song song."

Liễu Bình nói."

Mỗi một mảnh Lục Đạo Luân Hồi đều là duy nhất, thật ra người mang nó vềchủ tuyến thời không sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với tứ đạipháp tắc trên chủ thời không-- bởi vì bản thân mảnh nhỏ này sớm đã rời đi chủtuyến, tên chủ thời không không tồn tại nhân quả quá khứ của nó."

Thượng để tiếp tục nói: "Vì tránh để rồng ba đầu quấy rầy ngươi độ Minh ThầnKiếp lần nữa, Lục Đạo Luân Hồi cho phép người mang thế giới này đi -- ngươiphải mang theo nó thoát khỏi phạm vi giám thị của rồng ba đầu."

"Vậy Minh Thần Kiếp khi ta làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại thì thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Tất cả giản lược, chỉ cần ngươi có thể đào tẩu dưới mí mắt của rồng ba đầu,hơn nữa sống sót thì bốn kiếp còn lại đều không quá khó."

Thượng để nói."

Vậy phương pháp mang theo thế giới đào tẩu-- À, đúng rồi, đương nhiên làngười biết."

Liễu Bình nói.ồ ế ẩ"Đúng vậy, tạm thời con rồng kia sẽ không đến nữa, mau chuẩn bị chút đi."

Thượng đế nói."

Được."

Liễu Bình nói.Hắn tùy tiện vung tay lên.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi kết thúc thuật KỳQuỷ hệ biểu diễn - Đặc hiệu sư."

"Ngươi thu hồi sức mạnh Kỳ Quỷ Lừa gạt."

Chỉ một thoáng.Tất cả sinh linh đồ thán chung quanh, cảnh tượng tiêu điều trước mắt đều đãbiến mất.Mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.- - Đến từ hành động dùng hết toàn lực củaLiễu Bình.-------Chương 1095: Thế giới của Liễu Bình!Miếu Thành Hoàng.Bởi vì trận chiến vừa rồi của Liễu Bình mà chung quanh lập tức trở nên trật tựrõ ràng.Không còn dã thú hoặc côn đồ dám gây chuyện ở gần miếu Thành Hoàng.Bộ đội đặc chiến đã đuổi tới.Rốt cuộc Vân Hi cũng có thể bắt đầu nghỉ ngơi."

Hả?

Sao không thấy thiếu gia đâu cả?"

Nàng tìm kiếm khắp nơi trong miếu, lại không tìm được tung tích của con chó.Bỗng nhiên.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Chú ý!"

"Con chó của ngươi không có việc gì."

"Xin hãy tập trung sự chú ý vào nhiệm vụ trước mặt."

"Nhiệm vụ lần này do Thiên Đạo tự mình tuyên bố."

"Nhiệm vụ: Thế giới chi Mệnh."."

Năm loại nguyên lực đang đến từ các nơi trên thế giới, sắp đến năm nơi trongthành phố, ngươi phải đi hấp thu sức mạnh của chúng."

"Mỗi khi người đạt được một loại nguyên lực, thực lực của ngươi sẽ tăng lênmột cấp bậc."

"Một khi người hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ được thế giới bảo vệ, hơn nữacó thể cứu vớt toàn bộ thế giới."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Ngay sau đó, tên một địa điểm xuất hiện trước mắt Vân Hi."

A?

Cửa hàng tiện lợi Hảo Hựu Đa ở thành bắc?

Vì sao lại ở nơi đó...

Cũngmay không tính xa."

Vân Hi hơi giật mình, nhưng trong lòng biết việc này không qua loa được.Nàng vác cây súng lên lưng, bật qua tường vây, xuất phát hướng tới cửa hàngtiện lợi quen thuộc kia.Xuyên qua từng con hẻm nhỏ -- Phía trước là cửa hàng tiện lợi kia, đáng tiếctrước cửa có mấy nhân loại biến dị đang đứng."

Mau xem, nơi này có một cô gái!"

"Ha ha ha, tới đúng lúc!"

"Xông lên."

ấ ồ ỗ ồ ằ ề ỗMấy tên côn đồ vui mừng quá đỗi, đồng thời nhằm về phía Vân Hi, duỗi taymuốn bắt lấy nàng.Trong mắt Vân Hi hiện lên một tia khinh thường.Thậm chí nàng cũng chưa dỡ cây súng trên lưng xuống, chỉ tiếp tục phóng vềphía trước, tiện thể nâng đôi tay lên.Chỉ thấy trên đôi tay nàng tỏa ra quang hình sắc bén -- "Là rất khó, nhưng phảitìm được một tia hy vọng và ánh rạng đông, đây là biện pháp duy nhất."

Thượng đế nói.Vân Hi run một bàn tay ở giữa không trung, cách không chém ra từng trườngquang xoay tròn cực nhanh, không ngừng phát ra tiếng cắt không khí trên khôngtrung.Bá bá bá!

Thân thể hai tên côn đồ bị cắt thành mấy chục khối, bay đi theo đạophong sắc bén về hướng nơi xa rồi dính lên hết trên tường.Vân Hi lại nâng một bàn tay khác lên.Ngọn lửa trên bàn tay này đã bắt đầu không ngừng sôi trào -- Oanh! !!

Vân Hivung cánh tay như đang vung đao, những tên côn đồ còn lại lập tức bị cáchkhông đánh trúng, toàn thân bị nổ cho huyết nhục mơ hồ, ngã xuống mặt đấtkhông biết sống chết."

Đám ngu xuẩn."

Sắc mặt Vân Hi thật lạnh lùng, nàng đi ngang qua vũng máu, trực tiếp tiến vàocửa hàng tiện lợi."

Thế giới chi nguyên...

Ở nơi nào đây?"

Nàng nhìn đông nhìn tây, bỗng bị một viên đạn châu pha lê trên quầy hấp dẫnsự chú ý.Không biết vì sao, Vân Hi theo bản năng nắm đạn châu lên.Oanh –– Một sức mạnh thật lớn hóa thành ánh hào quang trên đạn châu, từ từchuyển dời lên người Vân Hi.Nhắc nhở phù nhanh chóng xuất hiện: "Chú ý, thực lực của người bắt đầu nhảylên một cấp bậc."

Vân Hi giật mình.Lúc này ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng động.Chỉ thấy một con lang yêu thật lớn đứng ở ngoài cửa, nước dãi trong miệngkhông ngừng chạy xuống.Vân Hi tùy tiện vung tay, trên cánh tay lập tức tỏa ra một ánh hào quang.Đồ Ma Thủ Đạo!

Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Vân Hi đã xảy ra.Quang diễm vốn là Ngũ Hành chi Kim phóng lên cao, tỏa ra dao động mangtheo uy lực vượt xa trước đó.ể ổKệ để hàng chung quanh đã không chịu nổi từng đợt xâm nhập trong hư không,bị sức mạnh mang tính kim loại sắc bén cắt thành bột mịn."

A."

Vân Hi giật mình kêu lên một tiếng.Ngoài cửa.Lang yêu nhìn lưỡi đao kim quang khổng lồ kia, lỗ tai co rụt lại, lui về phía sauvài bước, thân thể chợt lóe đã chạy trốn."

Hình như đã mạnh lên rồi."

Vân Hi nỉ non một câu, sau đó bỗng cảnh giác lại, vội vàng chạy như bay đếnđịa điểm tiếp theo.Phía bên kia.Trong bóng đêm, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Chúc mừng."

"Ngươi đã hoàn thành thiên kiếp lần này."

"Ngươi thành công đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh."

"Xét thấy thượng đế đã thay Lục Đạo Luân Hồi trao đổi với ngươi, ngươi đãbiết được trận Minh Thần Kiếp này đã hạ màn."

"Ngươi sẽ trực tiếp khôi phục thực lực ban đầu."

"Xin hãy chú ý:""Xét thấy tình thế trước mặt, Lục Đạo Luân Hồi giúp người thức tỉnh thần thôngloại thế giới hoàn toàn mới: Tụ Lý Càn Khôn (Tay áo càn khôn)."

"Khi người trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại chân chính, ngươi có thểkích hoạt thần thông này."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất."

Hình như là một thần thông có thể mang thế giới đi."

Thượng để nói.Liễu Bình trầm tư mà nói: "Nhưng nếu hiện tại ta trở thành Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại, rồng ba đầu nhất định sẽ phát hiện ngay."

"Không sai, người phải trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, trộm thế giớiđi, sau đó lập tức tìm nơi để trốn--tất cả điều này đều phải hoàn thành trongnháy mắt."

Thượng để nói.Liễu Bình thở dài."

Luân hồi đã buông lỏng hạn chế, hiện tại ngươi có thể bắt đầu dựa vào TứThánh Trụ để xây dựng thế giới cơ bản của mình–Dù sao chúng ta cũng đã đếnđông đủ."

Thượng để nói."

Ta ở đây."

Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu Gaia vang lên."

Ta cũng chuẩn bị."

Pháo gia nói."

Rita đâu?"

Liễu Bình hỏi."

Trong căn nhà nhỏ ở ba ngàn mét phía Bắc."

Thượng đế nói.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, lập tức lướt qua tầng tầng lớp lớp kiến trúc, xuấthiện ở căn nhà kia.Chỉ thấy Rita vừa hoàn thành một vòng tính toán, trịnh trọng viết xuống mộthàng chữ nhỏ trên tường: "Căn cứ vào quá trình tính toán bên trên, chúng ta cóthể biết được."

"Mười hai cộng thêm chín bằng một trăm ba mươi lăm."

Có lẽ nhận thấy Liễu Bình tiến đến, nàng vội duỗi tay chặn vách tường, sợ hãinói: "Liễu Bình, ta chỉ đang làm nóng người thôi, không phải tính thật, cho nênsai cũng không sao."

Liễu Bình vỗ tay một cái, ngạc nhiên nói: "Oa, ngươi chỉ đang làm nóngngười?"

"Đúng vậy."

Rita nói."

Ngươi tính đúng rồi!

Mười hai công chín thật sự bằng hai mươi mốt!

Hoàntoàn chính xác!"

Liễu Bình đưa bàn tay ra sau lưng, ngón tay khẽ nhúc nhích vài cái rồi nói.Rita giật mình, lấy tay ra khỏi mặt tường.Chỉ thấy trên đó có viết: "Mười hai cộng thêm chín bằng hai mươi mốt."

Giọng nói nghiêm trang của thương để bỗng vang lên: "Đáp án này là chínhxác, chúc mừng ngươi, Rita, đã có đáp án đúng thì ngươi có thể hỏi ta câu hỏikia."

"A, a –– Tốt!

Thật tốt quá!".Rita vui sướng xoay một vòng tại chỗ, lớn tiếng nói: "Thượng đế, mau nói chota biết, khi đối mặt với kiếp nạn trong tương lai kia, nhất tộc yêu tinh chúng taphải làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn?"

"Trở thành một trong Tứ Thánh Trụ của Liễu Bình, giúp hắn khai sáng thế giới,cùng nhau chiến đấu."

Thượng để nói."

Đơn giản như vậy á?"

Rita giật mình hỏi."

Vậy ngươi có bằng lòng không?"

Liễu Bình cười nói."

Đương nhiên!"

Rita hoan hô bay qua, dừng lại trên cái mũi Liễu Bình, đầy mặt đều là tươi cười.Hai hàng chữ nhỏ bỗng thoáng hiện trước mắt Liễu Bình: "Tứ Thánh Trụ đã cóđủ."

"Ngươi có thể bắt đầu chuyển hóa lên cấp bậc sinh mệnh càng cao, trước lúc đó,ngươi phải dựng dục thế giới của mình..."

-------Chương 1096: Nhân loại biến dị sắp ra tayChỉ một thoáng, cả thế giới biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Hắn đứng trong hư vô.Chung quanh không có cái gì cả.Nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể cảm ứng được một ít vật không rõ đang lơlửng giữa không trung.Một cảm ngộ hiện lên trong lòng Liễu Bình.Hiện tại phải lựa chọn phương hướng sức mạnh cơ bản nhất cho thế giới củahắn rồi.Loại sức mạnh này chính là tính chất đặc biệt của hắn khi hóa thành Sinh MệnhThể Thế giới Loại, sẽ xỏ xuyên qua tất cả cuộc chiến của hắn."

Thời khắc mấu chốt nhất đã đến rồi!"

Rita hoan hô nói."

Liễu Bình, có bốn loại phương hướng sức mạnh cơ bản mà người có thể lựachọn."

Pháo gia nói.Thượng để nói: "Không sai, bởi vì tụ bên cạnh người chính là chúng ta, cho nênbốn loại sức mạnh người dùng để cấu thành thế giới lần lượt là:""Sức mạnh thần thánh!"

"Sức mạnh mặt đất và tử vong;""Sức mạnh thần linh cổ đại và sức mạnh Khoa Kỹ Trắc;""Và pháp tắc chi sủng của công chúa yêu tinh."

Liễu Bình nhắm mắt lại, nói nhỏ một câu: "Ta đã cảm nhận được chúng, nếu talựa chọn một loại trong đó thì sẽ mất đi những cái khác sao?"

"Cũng không-- các sức mạnh khác sẽ quay quanh phương hướng người lựachọn để phối hợp xây dựng nên thế giới, chúng có quan hệ chủ thứ và phụthuộc."

Thượng để nói.Giọng nói cảm khái của Pháo gia vang lên: "Những thứ này là sức mạnh KỳQuỷ cấp bậc thế giới, thật sự vượt qua trình độ mà chúng sinh có khả năng ứngphó, chúng sinh hoàn toàn không thể chống lại được."

Liễu Bình không nói.Hắn đã hoàn toàn hiểu được.Cái gọi là Kỳ Quỷ, đó là sự giao hội của những hệ thống pháp tắc đó, hìnhthành "Dũng hiện"càng cường đại hơn.Như vậy -- Hắn phải lựa chọn phương hướng nào làm chủ yếu đây?

Hắn rơi vàosuy tư càng sâu.Vô số hình ảnh chiến đấu trước đó không ngừng hiện lên trong lòng hắn, triểnlãm cho hắn biết Kỳ Quỷ là thiên biến vạn hóa, không có giới hạn cuối cỡ nào.Đủ loại năng lực.Phương thức chiến đấu ùn ùn không dứt.Biến chuyển không thể đoán trước.Tiến trình và kết quả chiến đấu làm người ta bất ngờ.Tựa như Vân Hi -- Sức mạnh của nàng đến từ Lục Đạo Luân Hồi và hắn, trướcđó chưa có ai trải qua, ai có thể phán đoán rốt cuộc nàng sẽ đi đến bước nào?Biện pháp kiểm nghiệm duy nhất chỉ có đánh một trận.Thật ra trên chiến trường Kỳ Quỷ cũng là như thế, hơn nữa nếu là cấp bậc nhưchúa tể Ác Mộng thì sức mạnh có được sẽ càng sâu không lường được.Một cái tên đột nhiên nhảy ra, hiện lên trong lòng Liễu Bình.- - Mộng Yểm LaVương!

Hắn và nó giao thủ, mà trước nay nó còn chưa dùng ra toàn lực.Cũng không ai biết át chủ bài của nó là gì.Về sau...

Hắn phải dùng phương thức gì để đánh với nó?

Thời gian chậm rãi trôiđi.Liễu Bình nhắm hai mắt lại, nhất thời không lên tiếng.Tứ Thánh Trụ biến mất trên hư không, lặng im không tiếng động, chờ đợi hắnđưa ra lựa chọn."

Pháo gia, ngươi kiến thức qua quá nhiều chúa tể Ác Mộng, ta muốn biết...

Cóphải sức mạnh của những chúa tể Ác Mộng đó vô cùng quái lạ, không thể đoántrước hay không?"

"Đúng vậy, chúng sinh hoàn toàn không rõ sự cường đại của các chúa tể ÁcMộng, trên người chúng có vô cùng sức mạnh pháp tắc, bởi vì chúng là thếgiới."

Pháo gia nói."

Xem ra những cuộc chiến sau này sẽ làm người ta hoa cả mắt..."

Liễu Bình cảm thán một câu.Lại là một hồi trầm mặc thật dài.Hắn bỗng mở miệng lần nữa: "Ta không thích phong cách chiến đấu như vậy."

"Vậy người thích dạng chiến đấu gì?"

Nữ Tử Thần cảm thấy hứng thú mà hỏi.Ánh mắt Liễu Bình trở nên sâu thẳm, cứ như xuyên qua hư không, thấy được vôsố chúng sinh đang chiến đấu.- - Thấy được những thất bại, tuyệt vọng, thốngổkhổ và tử vong đó.Tất cả bị đám chúa tể Ác Mộng cắn nuốt.Chúng sinh không có hy vọng.Không có cái gì cả...

Mà Liễu Bình cũng đồng cảm như bản thân cùng trải quatất cả những điều này.Trong một mảnh hư vô, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn mà kiên định:"Thống khổ-- "Máu tươi đầm đìa, tử vong sẽ xuất hiện vào bất cứ lúc nào, mỗitồn tại tham dự chiến đấu đều phải biết cái gì gọi là thống khổ và tra tấn, phảibiết mình sẽ chết vào bất cứ lúc nào."

"Ta muốn kẻ địch của mình cảm nhận được loại sợ hãi này."

"Đây mới là cuộc chiến ta muốn."

Chỉ một thoáng, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Ngươi lựa chọnsức mạnh mặt đất và tử vong làm nguyên lực chủ yếu, các nguyên lực khác sẽxây dựng thế giới của người chung quanh nguyên lực này."

"Thuộc tính chủ thế giới là: Cẩm Tuyệt."

"Các thần linh của người đang phóng thích sức mạnh, khiến chúng đan chéothành Dũng hiện mà người hướng tới."

"Thế giới đang trong quá trình dựng dục."

"Chú ý."

"Khi người trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, người phải lập tức mang đimảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi, đồng thời tránh né cuộc đuổi giết của rồng bađầu."

"Nếu người còn sống."

"Minh Thần Kiếp sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi sẽ thành công độ kiếp."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất khỏi hư không.Liễu Bình đứng trên đỉnh một tòa lầu cao, trầm ngâm mấy phút rồi thân thểbỗng biến đổi, hóa thành chó ba đầu..- -Trước đó có thể biến thành nhân loại làdo Hội Tẫn Chi Hình cắt ngang thiên kiếp.Hiện tại hắn biến trở về chó ba đầu thì tốt hơn.Miễn cho Hội Tẫn Chi Hình đột nhiên trở lại thế giới này xem xét tình huống,phát hiện hắn khôi phục tất cả sức mạnh, vậy thì không ổn.Nó tàn sát bừa bãi trong Lục Đạo Luân Hồi gần trăm triệu năm, thực lực lạimạnh, khẳng định có thể nhìn ra manh mối gì đấy.Chó ba đầu nhẹ nhàng nhảy xuống từ nhà cao tầng.Nó hăng hái chạy như bay hướng tới miếu Thành Hoàng, chỉ chốc lát sau đã vềtới trước miếu.Hả?ầ ố ẩSao Vân Hi không ở nơi này?

Chó ba đầu trốn trong bóng đêm cẩn thận quansát, lại trước sau không nhìn thấy tung tích Vân Hi."

Nàng đang thu thập nguyên lực thế giới, đã tới gần thành Nam, người đi quađó dùng thần niệm đảo qua là có thể phát hiện nàng."

Thượng để nói."

Vì sao nàng phải thu thập nguyên lực thế giới?

Ta không đặt ra nhiệm vụ này."

Chó ba đầu cảm thấy kỳ quái mà hỏi."

Là nhiệm vụ do Lục Đạo Luân Hồi tuyên bố, chuyên trộm đi toàn bộ thế giớidùng trên người nàng, là một khâu rất quan trọng."

Thượng đế nói.Chó ba đầu gật gật đầu, lui về trong bóng tối, chạy như bay hướng tới phía Namthành phố.Bỗng nhiên.Thượng để lại lên tiếng lần nữa: "Nàng gặp nguy hiểm."

"Tình huống thế nào?"cái đầu chó bên trái hỏi.Nó bắt đầu gia tốc."

Tận thế đã nhận ra khác thường trên người nàng, đang hạ nhiệm vụ bóp chết,có một nhân loại biến dị cường đại đang tới gần nàng."

Thượng đế nói nhỏ một câu như tận mắt nhìn thấy: "Nó trốn sau một cái cây,súc tích đủ lực công kích, đang chờ một cơ hội."

"Còn năm giây, Vân Hi sẽ đạt được nguyên lực thế giới thứ ba, nàng sắp sinh ralột xác."

"Vào thời khắc lột xác, nàng sẽ mất đi ý thức."

"Đã đến giờ."

"Nhân loại biến dị sắp ra tay –".Chó ba đầu toàn lực chạy vội, giống như chui vào cuồng phong, trên người độtnhiên hiện ra tầng tầng lớp lớp cái chắn màu trắng mơ hồ.Hư không phát ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.Nó vượt qua vận tốc âm thanh, lập tức xuyên qua từng phòng ốc, chỉ trong nháymắt đã chạy tới hiện trường.Trong khoảnh khắc đó.Tay Vân Hi cầm một quả trái cây, cả người lơ lửng ở giữa không trung, trênngười tràn đầy dao động sức mạnh sôi trào.-------Chương 1097: Lần này ta tới là vì giết nóCách phía sau nàng không xa -- Một người biến dị một sừng toàn thân đennhánh đang nhằm về phía nàng.Hư không thoáng hiện hai thanh trường đao, bị hai cái đầu chó trái phải cắn lấy.Chó ba đầu xoay tròn lên ngay trên không trung.Oanh! !!

Đao quang hóa thành quang nhận xoắn ốc xuyên qua thân thể biến dịgiả, trực tiếp trảm nó thành những vệt đỏ nhỏ vụn trong gió lốc, đi xa theo cơngió gào thét.Chó ba đầu vẫn còn lơ lửng giữa không trung, thong thả đảo lộn mấy vòng,vững vàng rơi xuống mặt đất.Vừa quay đầu lại -- Vân Hi đã tỉnh, đang bình tĩnh nhìn nó.Đôi mắt mỹ lệ của nàng dần hiện ra trí tuệ, vẻ mặt hiểu rõ, cứ như sau khi tiếpthu nguyên lực, nàng đã dần hiểu được rất nhiều tri thức và bí mật xưa nay chưatừng có."

Thiếu gia, trước đó người chiến đấu với ta.Là ngươi sao?"

Vân Hi đứng đằng xa lên tiếng hỏi.Chó ba đầu thoáng trầm mặc, trực tiếp biến trở về thành Liễu Bình."

Quả nhiên là ngươi."

Mày liễu của Vân Hi giãn ra, "Ngươi...

Là tận thế?"

"Trước mắt là vậy."

Liễu Bình nói.Vân Hi nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi tới.Nàng nắm lấy tay hắn, nói nhỏ một câu: "Đi thôi, đi cùng ta lấy hai căn nguyêncòn lại."

Liễu Bình không nhúc nhích, mở miệng nói: "Chuyện tới hiện giờ, hẳn ngườiđã biết, thêm tận thế đều là côn đồ."

"Đúng, người thật là tên côn đồ, lúc trước đã cứu ta một mạng ở vùng ngoạithành, sau đó lại giúp ta chiến đấu, nhưng vẫn không nói cho ta hay biết."

Vân Hi nói."

Ngươi không sợ ta?"

Liễu Bình hỏi."

Ta tin người chắc chắn có tính toán của mình, ta tin ngươi."

Vân Hi nói với giọng điệu chắc chắn.ắ ễ ấNàng mỉm cười, nhìn vào hai mắt Liễu Bình và nói: "Đi cùng ta lấy căn nguyêncòn lại không?"

"Được, nhưng ta không thể bày ra nhân thân."

Liễu Bình nói.Hắn hóa thành chó ba đầu lần nữa, rơi xuống mặt đất, gật gật đầu với Vân Hi, ýbảo nàng dẫn đường ở phía trước.Vân Hi lại bể chó lên, hiếu kỳ nói: "Ba cái đầu à, chậc chậc, thật sự là lần đầutiên ta thấy, chờ mọi chuyện chấm dứt người phải kể cho ta biết đó là cảm nhậnthế nào."

Mấy cái đầu của con chó lần lượt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, câm nín, nhắm mắttrầm tư.Khóe miệng Vân Hi nhẹ nhàng nhếch lên.- - Nàng đã không còn là thiếu nữ củaquá khứ.Nguyên lực của thế giới Lục Đạo làm nàng hiểu rõ sự chân thật của luân hồi.Mỗi thời mỗi khắc, trong hư không sẽ xuất hiện số lượng lớn tri thức và bí mật,chúng bày ra chân lý thế giới cho nàng biết.Mà sức mạnh đến từ danh sách lại làm nàng biết cách sử dụng những tri thức đónhư thế nào.Thật ra con chó là một độ kiếp giả.Mặc kệ thế nào, nó vẫn luôn giúp nàng, hơn nữa nàng thu được sức mạnh đều lànhờ nó bên cạnh."

Nguyên lực loại thứ tư cách nơi này không xa, ngay ở cây cầu lớn qua sông."

Vân Hi thân thể chợt lóe, bay vút hướng tới phía trước.Bảy tám phút sau.Nàng đến được cây cầu, dựa theo cảm ứng của mình mà nhanh chóng tìm đượcmột đóa hoa cỡ ngón cái ở khe hở xi măng."

Chính là người..."

Vân Hi nhẹ giọng nỉ non, hái đóa hoa này xuống, nâng trong lòng bàn tay.Bỗng nhiên.Đóa hoa biến thành một vệt lưu quang, hoàn toàn đi vào ngực thiếu nữ.Dao động sức mạnh vừa bình ổn trên người thiếu nữ lại bắt đầu dâng trào lầnnữa.Sức mạnh này thật khổng lồ, khiến nàng lơ lửng ở giữa không trung, đã mất đithần chí, rơi vào hôn mê.Con chó đứng trên mặt cầu cảnh giác quan sát chung quanh.Bỗng nhiên.ể ễGiọng nói của thương để lại vang lên: "Liễu Bình, từ giờ trở đi người phải cảnhgiác cao độ."."

Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới của ngươi sắp hoàn thành dựng dục, chờ nàng thu thập đủ năm loạinguyên lực, chúng ta lập tức đi."

Thượng để nói.Chó ba đầu quay đầu lại nhìn thoáng qua.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ trên đầu Vân Hi bắt đầu biến hóa: "Danh hào sắpđược xác định."–– Khi nàng gom đủ năm loại nguyên lực thế giới, Lục Đạo Luân Hồi sẽ bancho danh hào tương ứng."

Con chó thu ánh mắt lại, trong lòng có chút chấn động khó hiểu.Cứ cảm thấy Lục Đạo Luân Hồi đang dùng hết sức để sắp xếp cái gì đó, hơnnữa đặt hết tiền cược lên người Vân Hi.Con chó có chút lo lắng, nhưng hiện tại đã không có cách nào khác.Giây lát sau.Vân Hi mở mắt ra, nhẹ nhàng trở xuống mặt đất.Khí chất cả người nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhìn giống nhưthần linh, nhưng lại có thêm cảm giác tang thương và cổ xưa hơn so với cácthần linh."

Loại nguyên lực cuối cùng nằm trên núi thành bắc, ta đã cảm ứng được lời kêugọi của nó."

Vân Hi nói nhỏ một câu.Nàng bế con chó lên, cả người bay lên không trung, lao về hướng thành bắc.Lúc này tốc độ của nàng càng nhanh.Chỉ hơn mười phút, nàng đã đến đỉnh núi.Một dòng khí màu xanh lá xoay tròn lẳng lặng lơ lửng trên ngọn cây như đangchờ đợi Vân Hi đến.Vân Hi đang muốn hành động thì lại đột nhiên dừng bước."

Ai ở nơi đó?"

Nàng cảnh giác cất tiếng quát.Hư không mở ra.Một nam tử trung niên đáp xuống, đứng trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát thiếunữ phía dưới.ế ẫ ắ ấ ố–– Là Tận Thế Đại Hành Giả, Hội Tẫn Chi Hình!

Vào thời khắc mấu chốt này,rốt cuộc nó vẫn nhận ra có gì không đúng, lập tức chạy tới hiện trường từ mộtnơi xa xôi!"

Xem kìa, một Ý Chí Đại Hành Giả của Lục Đạo Luân Hồi, ả là kẻ địch chânchính của ta, ngươi nói đúng không?"

Hội Tẫn Chi Hình lạnh lùng nói.Sát ý kinh người phát ra từ trên người nó, mang theo vô số sương mù, một khirừng cây trên núi đụng vào những sương mù đó thì lập tức hóa thành bột mịn.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung: "Minh Thần Kiếp bịcắt ngang."

"Hôi Tẫn Chi Hình sẽ bắt đầu phá hủy tất cả vào bất cứ lúc nào."

Thời gian cứ như đọng lại.Vào thời khắc mấu chốt nhất này, Hội Tẫn Chi Hình lại chạy về.Lúc này, thế giới của Liễu Bình còn chưa hoàn toàn ra đời, năm loại nguyên lựccủa Lục Đạo Luân Hồi cũng chưa được Vân Hi thu thập đủ.Tất cả đều xong rồi.Một giây.Hội Tẫn Chi Hình nâng tay lên -- Chó ba đầu đột nhiên tiến lên vài bước, chắnở trước người Vân Hi rồi phát ra tiếng gầm nhę.Nó truyền âm: "Đừng uy ***** nàng, nàng là người của ta."

Ánh mắt Hội Tẫn Chi Hình hoạt động, dừng lại trên người Vân Hi lần nữa, cườidữ tợn và nói: "Ngươi đang gạt ta?...

Tất cả sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi đềucộng minh trên người ả...

Ta sẽ không nhìn lầm."

Chó ba đầu lại truyền âm lần nữa: "Ngươi quên tính toán của chúng ta?"

"Ý ngươi là, trà trộn vào Lục Đạo Luân Hồi?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi."

Đúng vậy, nàng là người của ta, nàng sẽ kiên định đi theo bên cạnh ta, cùng tađối phó Lục Đạo Luân Hồi."

Chó ba đầu truyền âm.Hôi Tẫn Chi Hình khinh thường cười một tiếng, trên tay toát ra ánh sáng u ám."

Ta là Thành Hoàng -- ta có thể giành được lòng tin của Lục Đạo Luân Hồi, thủhạ của ta cũng có thể, thậm chí ngươi cũng có thể làm được điều này."

Chó ba đầu bình tĩnh truyền âm.Đột nhiên.Một ánh hào quang hiện ra từ trên tay Hội Tẫn Chi Hình, đánh vào người chóba đầu.ầ ốChó ba đầu lập tức đâm đứt vài cây đại thụ, văng đi thật ra, lăn lông lốc như quảhồ lô rồi đâm vào đống đá lởm chởm.Vân Hi lập tức phẫn nộ quát: "Ngươi làm gì?

Dựa vào cái gì ức ***** hắn!"

"Lần này ta tới là vì giết nó."

Hội Tẫn Chi Hình nói với đầy ý trào phúng, duỗi tay cách không điểm nhẹ ---------Chương 1098: Thì ra các ngươi đang đùa giỡn?Lại một tia hối quang bay ra từ ngón tay nó, xẹt qua trời cao, lại đánh về hướngchó ba đầu lần nữa.Thân thể Vân Hi khẽ động, lập tức chắn trước hối quang kia, toàn lực huy độnghai tay trảm bay nó đi.Làm xong tất cả, nàng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.Nhưng nàng không màng thương thế của mình, thân thể liên tục lui về phía sau,dùng trước chó ba đầu, ngồi xổm xuống bể nó lên.- - Trên người chó ba đầukhông có vết thương nào, nhìn có vẻ bình yên vô sự."

Ngươi không có gì chứ?"

Vân Hi kinh ngạc hỏi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.Vẻ mặt chó ba đầu có chút quái dị, nhưng lại chưa nói cái gì.Nó chỉ nhìn về phía Hôi Tẫn Chi Hình cách đó không xa.Tên mặt Hội Tẫn Chi Hình đầy vẻ ngạc nhiên.Nó sống đã quá lâu, từng chứng kiến vô số âm mưu quỷ kế, tham dự những sựkiện lịch sử không đếm rõ được số lượng.Thiếu nữ này đơn thuần như thể -- Hôi Tẫn Chi Hình chỉ cần nhìn phản ứng củanàng đã nhìn thấu tâm tư và tình cảm của nàng dễ như trở bàn tay."

Giờ tin chưa?"

Chó ba đầu truyền âm hỏi."

Ta?

Tin?"

Hôi Tẫn Chi Hình lại nhìn về phía Vân Hi.Khi họ trao đổi, chỉ thấy Vân Hi đã ôm lấy con chó, cảnh giác lui về phía sau.Cảnh tượng này làm Hôi Tẫn Chi Hình nhịn không được mà giật giật khóemiệng.- - Một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi, giờ lại nghe theo mệnh lệnh của tậnthế, thậm chí bảo vệ tận thế.Quả thực là một cảnh tượng không có khả năng xuất hiện.Nhưng vị minh hữu Long tộc này làm được -- Khó trách hắn có thể trở thànhbằng hữu của Long tộc, đầu óc hắn quá nhạy bén, làm chuyện gì cũng khôngtốn nhiều sức, bốn lạng đẩy ngàn cân, dễ như trở bàn tay đã tóm được sức mạnhtrung tâm của Lục Đạo Luân Hồi.Hội Tẫn Chi Hình sung sướng trong lòng, nhịn không được nói với giọng điệutrêu chọc: "Sứ giả Lục Đạo Luân Hồi non nớt mà ngây ngô như thế...

Thật là rấthiếm thấy, không ngờ lại bị người lừa tới tay."

"Ngươi muốn nói gì?"

ễLiễu Bình hỏi."

Bằng hữu, người thật là chó quá đi."

Hôi Tẫn Chi Hình thầm dụng ngón tay cái lên và nói."

Ta từng hành hạ đến chết rất nhiều Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, cũng từngtra tấn sứ giả Lục Đạo Luân Hồi, làm bọn chúng chết đi trong tuyệt vọng HộiTấn Chi Hình tiếp tục nói: "Nhưng ta chưa bao giờ muốn lừa gạt loại thiếu nữnon nớt vừa thức tỉnh này, cái này có hơi...

Vượt qua suy nghĩ của ta."

Nó nhìn thiếu nữ ở đối diện.Trên mặt thiếu nữ mang đầy cảnh giác, đang ôm chó ba đầu vào ngực.- -Vừanhìn là biết đang lo lắng đối phương ra tay tổn thương con chó lần nữa.Chó ba đầu không cần nghĩ ngợi mà nói tiếp: "Thành lũy kiên cố luôn dễ độtphá từ nội bộ, cho nên ta cảm thấy chiến lược của mình không sai, người thấythế nào?"

Hôi Tẫn Chi Hình im lặng một hồi rồi thừa nhận: "Thật sự không sai, ta cũnghiểu đạo lý này."

"Nhưng vì sao người chưa làm qua?"

Chó ba đầu hỏi.Hôi Tẫn Chi Hình thong thả nói: "Về phương diện này...

Ta sẽ không làm nhưvậy, dù sao ta cũng là chí cường giả trong long tộc, là khởi nguồn hủy diệt củatất cả thế giới."

Khi nói chuyện, nó nhìn Liễu Bình, trên mặt lộ ra chút vừa lòng.Cùng thời khắc đó, sát khí trên người nó cũng theo đó mà biến mất sạch sẽ.- -Từ lúc bắt đầu đến giờ, mỗi lần gặp mặt, vị bằng hữu Long tộc trước mắt đềuđang nghĩ cách để mạnh lên.Hắn làm được.Nó chứng kiến hắn từ hoang mang đến gia nhập tận thế, sau đó thì mê hoặc sứgiả Lục Đạo Luân Hồi non nớt.Hắn luôn vững bước đi tới.Đã thật lâu nó chưa gặp được đồng bạn xuất sắc như vậy.Càng quan trọng là...

Chó ba đầu nghiêm túc nghe xong câu trả lời của nó, trênmặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói thẳng không kiêng kỵ: "-- Trời ạ, chúng ta đang hủydiệt tất cả đấy nhớ không?

Ngươi lại không dám buông mặt mũi đi làm chútchuyện vô si để đổi lấy thắng lợi sao?"

Khóe miệng Hội Tẫn Chi Hình run rẩy một hồi, trầm mặc mấy phút, lại hơi gậtđầu.Nó chính là Long Tộc chi Vương trong thời đại quá khứ, phải yêu quý thanhdanh, để ý thanh danh –– Nhưng cái tên này không cần.Hắn đủ vô sỉ.ế ếVô sỉ đến mức lừa gạt luôn cả thiếu nữ vị thành niên.Nhưng trong một số chuyện nào đó, nó thật sự cần một người giúp đỡ và đồngbọn như vậy.Hội Tẫn Chi Hình đã đưa ra quyết định, ánh mắt chuyển về hướng dòng khímàu xanh lá không ngừng xoay tròn bên cạnh.Nếu thiếu nữ ở đối diện đã làm phản, đầu phục tận thế, như vậy -- Nó sẽ đểnàng đạt được sức mạnh căn nguyên Lục Đạo.Nếu như có vấn đề gì, không phải còn có nó ở chỗ này nhìn chằm chằm sao.Số lượng sứ giả Lục Đạo Luân Hồi nó từng giết không ít hơn mấy chục.Thêm một đứa cũng không đáng là gì..Hội Tẫn Chi Hình hơi tránh ra chút khoảng cách, thử nói: "Chó của người thựcđáng yêu, vừa rồi ta chỉ thử một chút, xem rốt cục ngươi có đủ thích nó haykhông."

"Ngươi muốn nói gì?"

Vân Hi lạnh lùng nói."

Ngươi biết nó có thể biến thành người không?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi.Chó ba đầu trực tiếp biến thành thiếu niên, lắc đầu nói: "Ngươi không cần thửnàng, nàng biết hết."

Hôi Tẫn Chi Hình nhìn chằm chằm vào Vân Hi.Chó biến thành người, Vân Hi lại không lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ chắn trướcngười Liễu Bình, khẩn trương nói: "Cẩn thận, hắn rất mạnh."

"Không có gì."

Liễu Bình lôi kéo nàng đi đến trước mặt Hội Tẫn Chi Hình, giới thiệu: "Vị nàylà bằng hữu của ta, hắn tên là ——""Hôi Vương."

Hội Tẫn Chi Hình nói."

Đúng vậy, Hội Vương, vị này là Vân Hi, nàng cũng là bằng hữu chiến đấucùng ta."

Liễu Bình nói."

Thì ra các ngươi đang đùa giỡn?"

Vân Hi nói."

Cũng không phải, Hôi Vương đánh bay ta là vì hắn cho rằng ta bị người bắtgiữ."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế!"

Vân Hi bừng tỉnh mà nói.Liễu Bình đá mắt ra hiệu với Hội Tẫn Chi Hình."

Đúng vậy, ta đến thì thấy người bắt lấy hắn, ta còn tưởng người muốn làm tổnthương hắn."

Hội Tẫn Chi Hình nói bổ sung."

À, xem ra là hiểu lầm."

Vân Hi thở phào một hơi rồi nói.Tuy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng dù sao nàng chỉ có mười mấy tuổi,trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của chó, hơn nữa mạng này cũng do chó cứu,thời khắc mấu chốt lại được chó dạy dỗ, chó còn luôn vô tư trợ giúp, cho nênnàng vô cùng tin tưởng chó.Quả thực là nói gì tin đó."

Chào ngươi, ta là Vân Hi."

Thiếu nữ vươn tay và nói.Hôi Tẫn Chi Hình thoáng chần chờ, sau đó khẽ nắm tay nàng một cái.Tiểu tử này cứu vãn tình thế quá hay, trực tiếp đẩy chuyện vừa rồi qua một bên.Sớm biết sứ giả Lục Đạo Luân Hồi dễ lừa như vậy -- Nó lại liếc nhìn thiếu nữmột cái.Không được, lừa loại vị thành niên quá mất mặt.Người khác có thể làm, ta không được, ta là Long Tộc chi Vương."

Vừa rồi ta nhìn thấy người muốn luồng khí xoáy kia?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi."

Đúng vậy, đây là nhiệm vụ của ta ––"Thiếu nữ liếc nhìn Liễu Bình một cái.Liễu Bình vung tay lên, nói: "Có thể nói, không có gì, đều là bằng hữu."

"Thiên Đạo bảo ta tìm năm căn nguyên, nói là giao nhiệm vụ cho ta."

Thiếu nữ nói."

À, thì ra là thế, khó trách."

Hôi Tân Chi Hình gật gật đầu, trong lòng không hề gọn sóng.Nó đã sớm hiểu quá trình này vô số lần, còn quen thuộc hơn cả thiếu nữ trướcmắt, không có gì đáng để kinh ngạc.-------Chương 1099: Tay áo càn khônNói đi thì phải nói lại.Để một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi quay qua đối phó với Lục Đạo Luân Hồi,chuyện này chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã thấy rất thú vị.Là ý kiến hay.- - Cho nàng đi.Nghĩ đến đây, Hội Tẫn Chi Hình nghiêng người tránh ra, nói: "Nếu là nhiệm vụcủa ngươi, vậy người cầm đi đi."

"Được, đa tạ, vậy ta hoàn thành nhiệm vụ trước."

Thiếu nữ nói.Nàng vươn tay ra, đụng vào luồng khí xoáy kia.Giọng nói của thương để bỗng vang lên: "Khi nàng thành công đạt được nguyênlực thế giới cuối cùng thì toàn bộ mảnh nhỏ thế giới sẽ bám vào người nàng."

"Có nghĩa là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Có nghĩa là chỉ cần người mang nàng đi thì chẳng khác nào mang đi mảnh thếgiới này!"

Thượng đế nói."

Nhưng ta còn không phải Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

Liễu Bình nói.Giọng nói của Pháo gia theo đó mà vang lên: "Mau chuẩn bị sẵn sàng đi, cònmười giây thì chúng ta sẽ hoàn thành công tác bước đầu, thế giới của ngươi sắpra đời!".Nữ Tử Thần nói: "Chỉ cần thế giới của người ra đời, Hội Tẫn Chi Hình sẽ lậptức nhận ra!"

"Còn sáu giây."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Năm giây."

Yêu tinh công chúa Rita nói.Liễu Bình nhìn về phía Vân Hi.Vân Hi hấp thu luồng khí xoáy, cả người tỏa ra một dao động khí tức khó có thểmiêu tả, cảm giác như hủy diệt vô tận, rồi lại cất giấu một sinh mệnh lực hùngvĩ trong sự hủy diệt."

Một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi hoàn toàn mới –– không tồi, hiện tại nàng là củachúng ta."

Hội Tẫn Chi Hình vừa lòng nói."

Một giây."

Thượng để nói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ngạc nhiên nói: "Đó là cái gì?"

Hôi Tẫn Chi Hình lập tức có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trờixuất hiện một tên kỳ quái."

A...

Nó là một Thế Giới Sinh Mệnh Thổ Ác Mộng Loại gọi là "Mộng Yểm LaVương -- Con rệp đáng ghét!"

Hôi Tẫn Chi Hình nói."

Nó mạnh quá!

Không phải tới đoạt sứ giả Lục Đạo Luân Hồi tân sinh trong taychúng ta đó chứ."

Liễu Bình cảnh giác nói."

Ta đi xem."

Thân thể Hội Tẫn Chi Hình rung lên, bay lên xa tít trên bầu trời.Biểu cảm trên mặt Liễu Bình lập tức biến mất, vội nhìn về phía Vân Hi.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi trở thành SinhMệnh Thể Thế Giới Loại."

"Ngươi dùng Đặc hiệu sư bao trùm lên người mình, tạm thời che dấu dao độngtrên người, do đó lừa gạt Hội Tẫn Chi Hình."

"Chúc mừng."

"Hiện tại ngươi có thể thức tỉnh thần thông thế giới loại hoàn toàn mới: Tay áocàn khôn."

"Thần thong này đã được kích hoạt."

"Thuyết minh: Vung cánh tay phóng thích thần thông này có thể tạm thời sinhra một thời không, giấu chúng sinh và vạn vật vào trong trong tay, không bị kẻnào phát hiện."

"-- Vẫy vẫy ống tay áo, mang đi tất cả đám mây."

Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất sau khi Liễu Bình xem qua.Liễu Bình đi đến trước mặt Vân Hi, nói nhỏ một câu: "Ngươi tin tưởng takhông?"

"Tin."

Vân Hi nói."

Chờ lát nữa ta sẽ đặt ngươi ở một chỗ, ngươi phải duy trì trấn định, chờ ta cảmthấy an toàn thì sẽ lập tức thả ngươi ra, rõ chứ?"

Liễu Bình nói."

Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vân Hi nghi hoặc hỏi.ố ế ầ ấ"Đúng vậy, ta tìm được một biện pháp đối phó tận thế, cần ngươi nấp đi trước,có được không?"

Liễu Bình hỏi."

Được."

Vân Hi nói.Giọng nói của Pháo gia bỗng vang lên: "Phía ta đã chuẩn bị xong, người vừađộng thủ thì chúng ta lập tức đi."

"Được!"

Liễu Bình lui ra ngoài vài bước, nhẹ nhàng vung tay về hướng Vân Hi.Chỉ thấy chỗ cổ tay của hắn lập tức hiện ra một vòng lốc xoáy ngũ sắc, nhìn lạitừ xa xa rất giống một ống tay áo từ từ phấp phới đón gió, trông rất đẹp mắt.Lập tức không thấy Vân Hi đâu nữa.Liễu Bình quát khẽ nói: "Ra tới!"

Gần như trong nháy mắt Vân Hi biến mất, cả thế giới cũng theo đó mà biến mấtsạch sẽ, nhưng tình huống này chỉ kéo dài không đến một giây.Liễu Bình thả ra sức mạnh "Đặc hiệu sư", đột nhiên tạo ra một thế giới ảo ảnh!Đường phố, phòng ốc, ngọn núi, rừng cây -- Tất cả đều bình yên tồn tại.Liễu Bình cúi đầu dẫm đẫm mặt đất.Mặt đất kiên cố, bằng phẳng, xúc cảm lòng bàn chân rất rõ ràng.- - Tuy cảmgiác này là giả, nhưng nó không khác gì thật sự đạp lên mặt đất!"

Đi thôi -- chúng ta đi đâu vậy?"

Liễu Bình hỏi."

Có người tiếp dẫn, nhưng ta đoán người nhất định không nghĩ ra là ai."

Pháo gia thần thần bí bí mà nói.Vừa dứt lời, hư không mở ra một khe hở.Liễu Bình lập tức đi vào.Vào khoảnh khắc khe hở kia biến mất, hắn vươn tay nhẹ nhàng chỉ ra ngoài.Một Liễu Bình giả theo đó mà xuất hiện.Khe hở khép lại.Hắn đi rồi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình giả khoanh chân ngồi xuống mặt đất, cứ như đang vận công tu hành.Lại một lát sau.ốMột nam tử trung niên vẻ mặt lạnh lẽo từ trên trời đáp xuống.Là Hội Tẫn Chi Hình!

Nó lắc đầu nói: "Rất kỳ quái, ta đuổi theo một hồi thìchúa tể Ác Mộng kia lại biến mất vô tung vô ảnh -- ta đoán nó chỉ trùng hợp đingang qua."

Không có đáp lại.Hôi Tẫn Chi Hình quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy Liễu Bình khoanh chân ngồi dưới đất, cả người tỏa ra dao động linhlực, nhìn như đang tu hành pháp quyết gì."

Hừ, mỗi thời mỗi khắc đều muốn mạnh lên sao?

Đúng là điều chúng ta nênlàm -- nhưng cô gái kia đâu?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi.Liễu Bình nhắm mắt tu hành, vẫn không nói lời nào.Hội Tấn Chi Hình có chút bất ngờ.Chẳng lẽ là tiến vào trạng thái ngộ đạo nào đó?

Nghe nói một khi người tu hànhtiến vào trạng thái ngộ đạo, sẽ hoàn toàn vong ngã một khoảng thời gian, sau đótu vi sẽ tiến bộ vượt bậc, hoặc là lĩnh ngộ được thần thông không rõ nào đó.- -Cũng không tiện quấy rầy.Hôi Tẫn Chi Hình đúng một bên, cẩn thận cân nhắc thiếu nữ tên là Vân Hi vừarồi.Một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi đầu nhập vào phe ta, rốt cuộc phải lợi dụng thếnào mới có thể làm giá trị của nàng tối ưu hóa?

Hôi Tấn Chi Hình đứng trongthế giới được huyễn hóa ra, rơi vào trầm tư.Phía bên kia.Ở thế giới nào đó.Quán bar.Lúc này đã là đêm tối, đồng vàng chuyển động kia vẫn đang không ngừng xoaytròn trên quầy bar.Ong ong ong -- Đồng vàng xoay tròn rốt cuộc cũng ngã xuống.Nó tỏa ra một vòng quang huy -- Phanh!

Liễu Bình hiện thân ở trước quầy bar.Tất cả mọi chuyện như mới qua mấy giây mà thôi."

Hoan nghênh trở về."

Một nam nhân ngậm tẩu thuốc đẩy ly rượu đến rồi mở miệng nói.-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1100-1199


Chương 1100: Muốn hết Trên núi.Hôi Tẫn Chi Hình chờ có chút không kiên nhẫn.Tiểu tử này còn muốn ngộ đạo bao lâu?

Cũng không thể luôn chờ như vậy.Nó suy nghĩ một lát, sau đó tìm ra vài cách đánh thức từ trong trí nhớ, lấy mộtloại tương đối ôn hòa trong đó rồi duỗi tay chuẩn bị phóng ra.Bỗng nhiên.Tên bầu trời xuất hiện một điểm đen.Hô -- Điểm đen nhanh chóng rơi xuống, hóa thành thiếu nữ kia.Tay Hôi Tẫn Chi Hình khựng lại ở giữa không trung, hỏi: "Hả?

Vừa rồi ngườiđi đâu vậy?"

Thiếu nữ lại căn bản không nhìn nó, nàng giành bước lên trước, túm chặt lấyLiễu Bình.Hôi Tẫn Chi Hình vội vàng nói: "Đùng, ngươi cắt ngang hắn như vậy --".Thiếu nữ đột nhiên khóc lón, kéo Liễu Bình đứng lên, cao giọng nói: "Tên longlang dạ sói nhà ngươi, có phải ngươi hẹn hò cùng lúc với những cô gái khác haykhông?"

"Không có."

Liễu Bình nói."

Ngươi còn gạt ta!

Vừa rồi ta đi gặp Lily, Oa Oa và Kiều Kiều, các nàng đềunói mình là bạn gái của ngươi!"

Thiếu nữ vừa khóc, vừa gào lên."

Ngươi đã biết hết rồi sao?"

Liễu Bình thở dài và nói.Hôi Tẫn Chi Hình đứng bên cạnh nghe, lúc này rốt cuộc cũng chiêm nghiệm ra-- Tiểu tử này chẳng những vô sỉ, còn rất trăng hoa bay bướm.Mấy chuyện này không đáng kể chút nào, nhưng thiếu nữ trước mắt lại là sứ giảLục Đạo Luân Hồi, có liên quan đến rất nhiều kế hoạch sau đó của nó.Thôi đành vậy.Nó muốn mở miệng khuyên một câu: "Hai vị ––"Nó vừa mở miệng đã bị Liễu Bình cắt ngang.Chỉ thấy Liễu Bình đẩy thiếu nữ ra rồi nói: "Đừng có khóc ở đây, người đã sớmbiết ta có mấy người bạn gái, hiện tại ngươi đạt được sức mạnh nên muốn ép tatừ bỏ bọn họ?"

"Hỏi người lần cuối cùng, là muốn các nàng, hay là muốn ta."

Vân Hi lạnh lùng hỏi."

Muốn hết."

Liễu Bình nói."

Chuyện đó không có khả năng, ít nhất ngươi không chiếm được ta."

Vân Hi nói.Trong lúc đột ngột không kịp phòng ngừa, nàng đột nhiên dùng một chủy thủđâm xuyên qua trái tim mình.Ngay sau đó, cả người nàng dâng lên các loại thuật pháp, đánh hết vào ngườimình.Trong nháy mắt, nàng đã chết.Liễu Bình sửng sốt, tiến lên bể lấy thiếu nữ rồi khóc lón: "Không!

Ta hối hậnquá, ta không thể không có ngươi!"

Trên người hắn dâng lên mấy luồng dao động sức mạnh tận thế, trực tiếp đánhvào người hắn và thiếu nữ, hủy diệt thân thể hai người.Gió thổi qua.Thân thể hai người hóa thành tro cốt, vẩy đầy khắp núi đồi.Hội Tấn Chi Hình: "..."

Mãi đến lúc này, tay Hội Tẫn Chi Hình còn nâng ở giữa không trung, miệng hơihá ra.Trên tay là pháp thuật đánh thức.Trong miệng là một câu khuyên bảo.Nhưng mọi chuyện phát triển quá nhanh, căn bản không kịp để nó làm cái gì.Hôi Tẫn Chi Hình trầm mặc mấy phút, lẩm bẩm nói: "Vì sao ta cảm thấy giảquá vậy."

Phanh!

Chỉ thấy một khối mộc bài xuất hiện trước mảnh đất trống hai người tửvong, trên đó có viết: "Chúc mừng người bị lừa."

"Bằng hữu, ngươi muốn tìm ta sao?

Thật ra ta đang tham gia một cuộc thi trốntìm, tìm được ta sẽ có khen thưởng."

"Cố lên đi!"

Hôi Tẫn Chi Hình lẳng lặng đứng bất động.Một khí thế ***** bùng lên từ người nó, hóa thành cơn lốc mãnh liệt quét vềbốn phương tám hướng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cả thế giới đột nhiên biến mất.Hôi Tẫn Chi Hình sửng sốt, vội vàng nhìn lại chung quanh -- Nó chỉ nhìn thấyhắc ám thâm trầm và hư không vô tận.ế ẳ ếThế giới trước đó sớm đã chẳng biết đi đâu."

Ở dưới mí mắt ta...

Trộm đi một mảnh nhỏ thế giới luân hồi..."

"Ghê gớm."

Hội Tẫn Chi Hình lẩm bẩm, thân thể hoàn toàn đi vào hư không, biến mất tămhơi.Bên kia.Quán bar.Âm nhạc êm dịu phiếu đãng dưới ánh đèn.Liễu Bình ngồi trước quầy bar, uống cạn ly rượu."

Rốt cục thời gian được tính như thế nào, ta nhớ ta đã rời đi hồi lâu."

Hắn mở miệng hỏi.Nam tử ngâm tẩu thuốc cười nói: "Ngươi xác thật đi tới một đoạn dọc theotuyến thời gian, nhưng vừa rồi ta lại mang người về thời khắc này."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó không khỏi thoải mái.Đúng vậy.Nơi này là thế giới song song.Trên tuyến thời không này, triều Ác Mộng còn chưa bùng nổ, Luyện Ngục vàVĩnh Dạ Thần Trụ còn chưa bị đám Ác Mộng tìm ra.Cho nên chủ trang viên cũng không phong tỏa thời không.Liễu Bình rót đầy ly rượu cho đối phương, hắn ta cũng đổ một ly rồi hỏi: "Vậyrốt cục ngươi là người của thế giới song song, hay là người trên chủ tuyến thờigian?"

Nam nhân nhận lấy ly rượu, cười nói: "Thời gian của tất cả thế giới song songđều là thân thể và chi nhánh của ta, là một bộ phận của ta, cho nên chỉ có mộtta."

-- Đúng vậy, hắn ta là Thời Gian chi Chủ."

Được rồi, nếu bản tốn thời gian đến đây thì ta muốn hỏi tình hình con rồng kiamột chút."

Liễu Bình nói.Thời Gian chi Chủ buông tẩu xuống, chạm ly với Liễu Bình, sau đó mới mởmiệng nói: "Nó là một loại Tận Thế Đại Hành Giả *****...

Chỉ cần giết chóctrong Lục Đạo Luân Hồi thì có thể gia tăng thực lực, cho nên đã một trăm triệunăm rồi nó không rời khỏi thế giới Lục Đạo Luân Hồi."

"Một trăm triệu năm?

Vì sao chúng sinh Lục Đạo Luân Hồi còn chưa bị giếtsạch?"

Liễu Bình hỏi.ấ ấ ề ế ồ"Thứ nhất, nó không tìm thấy nhiều mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi; thứ hai,nó cũng biết không thể giết sạch, cho nên tựa như trồng hoa màu, thời cơ chínmuồi sẽ thu hoạch một đợt."

Thời Gian chi Chủ nói.Liễu Bình lắc lắc ly rượu rồi nói: "Nghe nói xưa nay nó đon đả độc đầu chưabao giờ thua."

"Đúng vậy, nó rất cẩn thận, một lần chỉ chọn một mục tiêu."

Nam nhân nói."

Nó là Vua của Long tộc sao?"

"Không phải, nó chỉ là một tên dựa dẫm vào sức mạnh tận thế, bị sức mạnh cheđi hai mắt."

"Được rồi."

"Ngươi muốn đối phó nó?"

Nam nhân cảm thấy hứng thú hỏi."

Có hơi muốn."

Liễu Bình nói."

Hiện tại ngươi đã an toàn, nó tuyệt đối không ngờ ngươi sẽ lội ngược dòng vềtới trước khi tiến vào thế giới luân hồi."

Thời Gian chi Chủ nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút, sau đó bật cười và nói: "Không được, ta vẫnmuốn đổi phó nó."."

Vì sao?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Ta đã nhìn thấy tận thế hủy diệt chúng sinh như thế nào ––trên thực tế nókhông khác gì đám Ác Mộng cả, tất cả đều làm ta phẫn nộ."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.Thời Gian chi Chủ nghiêm túc lắng nghe.Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: "...

Ta muốn mời chúng cảm nhậnsự tra tấn mà chúng sinh phải chịu, cảm nhận thống khổ của người thường."

"Điều này có ích lợi gì?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Để giúp chúng sám hối trước khi chết."

Liễu Bình nói."

Nhưng làm thế nào được?

Chưa từng có người làm được điều này."

Nam nhân thở dài, nhún vai và nói.ắ"Đưa ta trở lại thời khắc kia, ta sẽ nghĩ cách."

Liễu Bình nói.Thời Gian chi Chủ đánh giá hắn, trầm ngâm mà nói: "Ngươi còn chưa qua đượccả Minh Thần Kiếp, cũng vừa bắt đầu dựng dục thế giới."

"Không có gì, trước kia ta không tìm thấy biện pháp phản kháng, hiện tại...Không giống vậy nữa."

Liễu Bình nói."

Được thôi."

Nam nhân nói."

Cảm ơn rượu của ngươi."

Liễu Bình mỉm cười và nói.Nam nhân lấy ra một đồng tiền ra, đặt nó lên bàn, để nó không ngừng xoay tròn."

Đi ra quán bar này thì người sẽ trở lại thời khắc kia, chuyện sau đó phải dựavào chính ngươi."

Nam nhân nói "Lại cảm tạ lần nữa."

Liễu Bình đứng lên, đi ra bên ngoài quán bar.Hắn đi được một nửa thì bỗng dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi ––""Cái gì?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Vì sao người luôn giúp ta, ngươi biết ta là ai không?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết, ngươi lừa gạt tất cả mọi người, chúng ta không thể biết rốt cụcngươi là ai."

Thời Gian chi Chủ trầm giọng mà nói."

Vậy vì sao người giúp ta?"."

Bởi vì chuyện người đang làm trời sinh đã khiến chúng ta đứng ở phe ngươi."

"...

Thật hợp lý."

Liễu Bình gật gật đầu, không hề hỏi tiếp.-------Chương 1101: Thế giới như vậy xuất hiện từ khi nào?Hắn tiếp tục đi về phía trước, duỗi tay đẩy cửa quán bar ra.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Đồng tiền trên quầy bar chợt đứng lại, không hề nhúc nhích mảy may.Tất cả chung quanh rơi vào đình trệ.Liễu Bình bông hoàn toàn đi vào hư không biến mất từ cửa quán bar.Ong ong ong -- Đồng tiền thong thả ngã xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ.Thời Gian chi Chủ yên lặng nhìn cảnh tượng này.Bên cạnh hắn ta bỗng xuất hiện một nữ tử dáng vẻ tuyệt trần."

Con trai ngủ rồi sao?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Vừa làm bài tập xong, đã tắt đèn ngủ -- phía anh bận rộn xong rồi à?

Em cònđặc biệt tới hỗ trợ đây."

Nữ tử châm một điếu thuốc rồi nói."

Hắn không cần anh giúp hắn ẩn giấu hành tung."

Nam nhân cúi đầu rót rượu cho mình."

Vậy hắn muốn làm gì?"

Nữ tử kinh ngạc hỏi.Nam nhân uống một ngụm rượu, phun ra hai chữ: "Đánh nhau."

Trong hư không.Giọng nói của thương để bỗng vang lên: "Mau, chuẩn bị khởi động cơ giáp củangươi, Pháo huynh."

Pháo gia nói: "Không thành vấn đề, ngươi có tọa độ không?"

"Cái gì ta cũng có, chỉ không có tiền."

Thượng để nói."

Được rồi, ta bỏ tiền."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói."

Được rồi, chúng ta muốn đi đâu?"

Pháo gia hưng phấn hỏi.Liễu Bình lau một chút qua chiếc nhẫn Kinh Các, mở miệng nói: "Chúng ta trởvề cuộc thi trốn tìm."

"Đi nơi đó làm gì?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi."

Con rồng kia đấu một mình thì vô địch, nhưng cuộc thi trốn tìm cất giấu vô sốchúa tể Ác Mộng, chúng ta đến đó khiến mọi chuyện trở nên càng thú vị hơn."

Liễu Bình nhàn nhạt nói.Vừa dứt lời."

Thì ra ngươi ở chỗ này."

Hôi Tẫn Chi Hình đầy mặt âm trầm đi ra từ hư không.Một bộ cơ giáp chợt xuất hiện, nhanh chóng bao lên trên người Liễu Bình.Oanh -- Cơ giáp phát ra một tiếng gầm rú định tại nhức óc, trong nháy mắt đãxuyên thấu hư không, chẳng biết đi đâu.Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, quả thực vượt qua cả hạn chế thời không, lậptức bật đi không thấy bóng dáng đầu nữa.Chỉ có giọng nói đắc ý dào dạt của công chúa yêu tinh Rita còn vang lên giữakhông trung: "A ha, ta chính là quán quân trốn tìm–– ta dự thi thì quá khi dễngười ta đó, Liễu Bình!"

Cuộc thi trốn tìm.Trên vách đá một hẻm núi, trong trạm tiếp viện bí mật kia.Một quả con dấu dừng lại trong tay Liễu Bình.Là con dấu yêu tinh!

Dựa vào nó, Liễu Bình lại về tới hiện trường thi đấu lầnnữa.Vân Hi và hắn ngồi đối diện nhau."

Ngươi đã vượt qua Nhân Gian Kiếp, Thú Vương Kiếp, kế tiếp còn có Thiên, ATu La, Hoàng Tuyền và Ác Quỷ kiếp."

Vân Hi nói.Trong mắt nàng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, hoàn toàn khác với trước kia."

Vậy hiện tại ta phải làm gì?"

Liễu Bình hỏi.Vân Hi lật tay qua.Một cái mặt nạ ác quỷ xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa nó cho Liễu Bình."

Biến thành một ác quỷ để chiến đấu, ***** một chúa tể Ác Mộng cường đại,hay là Tận Thế Đại Hành Giả, khiến linh hồn nó rơi vào Hoàng Tuyền."

Vân Hi nói."

Đây là... kiếp thứ mấy?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.ế Á ề"Là cả ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền và A Tu La."

"Một lần qua luôn ba kiếp à?"

"Bởi vì ngươi trốn thoát từ tay con rồng kia, còn cứu vớt mảnh thế giới Lục ĐạoLuân Hồi, đây là đền đáp của Luân Hồi đối với ngươi."

"Được thôi."

Liễu Bình nhận lấy mặt nạ ác quỷ rồi đeo lên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư không: "Ngươiđeo mặt nạ: Hoang quỷ."

"Vật đại diện."

"Đeo nó vào thì tương đối ngươi là một thành viên của Lục Đạo Luân Hồi, từgiờ trở đi, ngươi là một ác quỷ."

"Hiệu quả: Chứng kiến người chiến đấu."

"––Ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền, A Tu La bắt đầu rồi!"

"Đi chém giết kẻ địch vì Lục Đạo Luân Hồi đi!"

Liễu Bình vỗ nhẹ mặt nạ ác quỷ, hỏi nhỏ một câu: "Vân Hi, thế giới kia củangươi ra sao?"

"Tận thế còn đang tàn sát bừa bãi, chờ ngươi độ kiếp xong thì ta lập tức muốnđối kháng tận thế."

Vân Hi nói."

Xem ra phải nắm chặt thời gian."

Liễu Bình nói."

Vẫn phải cẩn thận, dù sao cũng là kiếp nạn, không dễ dàng như vậy ––"Vân Hi lo lắng nói.Liễu Bình đeo mặt nạ ác quỷ ngay ngắn rồi chậm rãi đứng dậy và nói: "Vào thờiđiểm này, chúng ta cần thượng đế phù hộ.".Hắn bỗng rút một thẻ bài màu sắc rực rỡ ra từ hư không.Vân Hi nhìn lại thẻ bài, chỉ thấy trên đó có vẽ một vai hề vui cười.Liễu Bình một tay nắm lấy thẻ bài, một tay đeo mặt nạ ác quỷ lên trên mặt, sauđó bỗng biến mất.Phía bên kia.Sâu trong không trung.Một nam tử trung niên lặng lẽ xuất hiện.Là Hội Tẫn Chi Hình!

Nó khoanh tay mà đứng, quan sát thế giới phía dưới, lẩmbẩm nói: "Nấp đi rồi...

Buồn cười, thật cho rằng ta sẽ chậm rãi tìm ngươi?"

Một quang cầu tỏa ra khí tức ***** xuất hiện trước mặt nó.ế"Đi đi, hủy diệt thế giới này."

Hội Tẫn Chi Hình nói nhỏ một câu.Bang!

Một tiếng động nhỏ vang lên, quang cầu hóa thành hư vô.Hôi Tẫn Chi Hình ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, nó nói: "Sao có thể vì sao sứcmạnh khổng lồ như thể lại bị tất cả pháp tắc cùng dập tắt?"

Nó cẩn thận cảm ứng đủ loại pháp tắc biến hóa trong hư không, một lúc lâu saumới hiểu ra."

Thì ra nơi này có liên quan chặt chẽ với sự kiện trong tương lai...

Ra tay diệtthể thì dù là ta cũng sẽ bị Tứ Đại Pháp Tắc cùng tiêu diệt."

Hội Tẫn Chi Hình đanh mặt mà nói.Nơi này quá nguy hiểm.Thế giới như vậy xuất hiện từ khi nào?

Nó hoàn toàn nằm dưới sự khống chếnghiêm ngặt của pháp tắc, không để ý một chút sẽ bị tiêu diệt.Hội Tẫn Chi Hình suy nghĩ mấy phút, lập tức đưa ra quyết định: "Đi!"

Nó vừa định chui vào hư không thì thấy trong hư không chung quanh lặng lẽxuất hiện vô số những vết rạn.Những vết rạn đó tỏa ra khí tức hủy diệt *****, thậm chí vượt qua mọi tậnthế đon độc.Nó đánh vào những vết rạn đó, lập tức phát ra một tiếng tru thống khổ.- - Bị TứĐại Pháp Tắc liên thủ hủy diệt!

Hôi Tẫn Chi Hình liên tục lui về phía sau,không dám lỗ mãng nữa.-------Chương 1102: Một mình đầuĐột nhiên.Trong hư không truyền đến một tiếng động nhỏ.Chỉ thấy một người đeo mặt nạ ác quỷ nhảy ra, hưng phấn nói: "Một người dựthi mới à?"

"Ta chỉ tới giết một người, sau đó lập tức đi."

Hôi Tẫn Chi Hình lắc đầu."

Ha ha ha, ta vừa nhìn là biết ngươi là con rồng tà ác đến cùng cực, mau tìm nơinấy đi."

Người đeo mặt nạ ác quỷ cười rộ lên và nói."

Vì sao phải nấp đi?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi."

Cuộc thi trốn tìm đấy!

Các pháp tắc yêu cầu tất cả những người ở chỗ này phảitham gia thi đấu, nếu không --"Người đeo mặt nạ ác quỷ không nói tiếp, chỉ mang đầy thâm ý mà nhìn vàongười Hôi Tẫn Chi Hình.Hôi Tẫn Chi Hình cúi đầu nhìn xuống người mình.Từng vết rạn đang không ngừng lan tràn.Tứ Đại Pháp Tắc tụ tập tại đây, vì bảo đảm mọi chuyện trong hai ngàn năm sauxảy ra bình thường nên yêu cầu mỗi người đều phải tham gia thi đấu -- Nếukhông tham gia thì sẽ bị pháp tắc hủy diệt! !!

Trong lòng Hội Tẫn Chi Hìnhtrầm xuống, dần dần hiểu ra."

Đáng giận...

Đã quá lâu ta không ra tới, cho nên mới bị sập cái bẫy này."

Nó nghiên răng nghiến lợi nhìn về phía mặt đất.Trên mặt đất, vô số những chúng sinh đang giao chiến, ý đồ cướp lấy địa bàncàng rộng lớn nhằm trợ giúp chủ nhân nhà mình tìm kiếm những đối thủ ẩn nấpkỹ ở nơi này.Hội Tẫn Chi Hình nheo đôi mắt lại, lập tức có đối sách trong lòng."

Ta dự thi - nhưng nếu là cuộc thi trốn tìm, nhất định phải có người đi tìm, đúngkhông?"

Nó hỏi."

Đương nhiên!"

Người đeo mặt nạ ác quỷ vui vẻ dạo qua một vòng, nói: "Nhưng trong cuộc thitrước đó, mọi người đều không muốn làm người tìm kiếm, cho nên cam chịu cóthể vừa trốn vừa tìm.".ẫ ếHôi Tẫn Chi Hình nhếch miệng cười, trên người lộ ra sát ý mãnh liệt, nó nói:"Vậy nếu ta bằng lòng làm người tìm kiếm, moi tất cả những kẻ trốn ra, vậy cóđược không?"

"Đây là chuyện rất vất vả, ngươi bằng lòng làm thì đương nhiên được."

Người đeo mặt nạ ác quỷ đáp."

Ta dự thi!"

Hội Tẫn Chi Hình nói.Trong hư không vang lên từng tiếng ồn ào.Đó là tiếng hoan hô hưng phấn của các yêu tinh đang quan sát cuộc chiến."

Vậy thì xin bắt đầu đi -- ta đi chuẩn bị một chút, sau đó sẽ giới thiệu để ngườivào trận!"

Người đeo mặt nạ ác quỷ nói.Hắn chui vào hư không, lại biến mất tăm hơi.Hôi Tẫn Chi Hình nhìn xuống người mình, chỉ thấy tất cả vết rạn chậm rãi biếnmất.Quả nhiên phải tham gia trận thi đấu này!

Tiểu tử kia tính kể giỏi lắm, muốndùng biện pháp như vậy vây khốn ta ở chỗ này...

Nhưng hắn tính sai một điều.Ta là Tận Thế Đại Hành Giả.Hội Tẫn Chi Hình lạnh lùng cười, nhẹ nhàng thì thầm: "Tro tàn ôn dịch, giơ haicánh của ngươi lên, làm tất cả mọi thứ trên mặt đất tiến vào thời khắc chungkết."

Trên người nó tỏa ra từng luồng sương mù khổng lồ màu xanh biếc tàn ác, nótheo gió mà tản ra, nhanh chóng chất đầy cả thiên địa, lên tràn bốn phương támhướng.Trên mặt đất.Thủ hạ của tất cả chúa tể Ác Mộng bị làn sương mù này lấy dính, toàn thân lậptức bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn một đống xương trắng rơi xuống mặt đất.- - Đâylà tận thế tro tàn!

Sức mạnh tận thế có thể hủy diệt tất cả, tuyển thủ nào nấptrong thế giới không chịu đi ra cũng chỉ có con đường chết!

Phanh!

Một tiếngđộng nhỏ vang lên.Người đeo mặt nạ ác quỷ kia lại xuất hiện, trong tay giơ một cái loa lớn, nói thậtto rằng: "Tất cả tuyển thủ nghe đây!"

"--Phiên bản thi đấu lần này đổi mới rồi!"

"Vị đại lão đến từ Lục Đạo Luân Hồi này -- Hội Tẫn Chi Hình phụ trách bắtngười, người bị nó bắt lấy đều phải chết."

Hoặc là ——"."

Các ngươi có thể khiêu chiến vị cao thủ một mình đấu vô địch này một chút."

"Khi xảy ra khiêu chiến, có thể tạm thời dừng trốn."

ắ ầ"Bắt đầu!"

Hôi Tẫn Chi Hình bỗng ra tay, ném một đoàn ngọn lửa màu lục đậm về hướngngười đeo mặt nạ ác quỷ.Ngọn lửa xuyên qua thân thể hắn, lập tức bay lên trời cao."

Quả nhiên...

Lại là ảo giác, thật ra ngươi chính là hắn, đúng không?"

Trên mặt Hội Tẫn Chi Hình phát ra sát ý, nghiến răng nghiến lợi mà nói.Người đeo mặt nạ ác quỷ che miệng, cười đến mức cả người phát run: "Nghenói trăm triệu năm nay ngươi một mình đấu vô địch ––""Hy vọng ngươi có thể mang đến một buổi diễn xuất sắc."

Trên mặt đất.Một rồi lại một chúa tể Ác Mộng xuất hiện.Chúng không có cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào Hội Tẫn Chi Hình -- Nếutrận sương mù tận thế vừa rồi lan tràn cả thế giới, vậy chẳng phải chúng nhấtđịnh sẽ chết thẳng cẳng?

Ít nhiều gì quy tắc cũng có thay đổi, bản cũ được cóđổi mới."

Này, tên đeo mặt nạ kia, một mình đấu là như thế nào?"

Một chúa tể Ác Mộng cất tiếng hỏi từ đằng xa.Người đeo mặt nạ ác quỷ cứ như giật mình, sau đó nhún vai và nói: "Đươngnhiên là các ngươi một mình đấu với nó rồi."

"Ngươi nói có được tính hay không."

Lại một chúa tể Ác Mộng khác nhịn không được mà hỏi."

Một yêu tinh tới đây nào."

Người đeo mặt nạ ác quỷ búng tay một cái.Trong hư không đột nhiên hiện ra một yêu tinh váy xanh kích cỡ chùng ngóncái, nàng ta hưng phấn lật một quyển sách thật dày, ríu rít nói: "Oa, một conrồng thật lớn, thật tốt quá, để ta nhìn xem –– A, thật sự có quy tắc này –– nhưngvì sao mực nước của dòng quy tắc này lại mới như vậy?"

Yêu tinh váy xanh duỗi tay chấm chấm dòng chữ cuối trong trang chót củaquyển sách, chỉ thấy trên tay mình có thêm một vệt mực.Nàng khó hiểu nhìn về phía người đeo mặt nạ ác quỷ.Người đeo mặt nạ ác quỷ nhún vai và nói: "Thời tiết gần nhất có hơi ẩm ướt."

"Nhưng vì sao có thể thêm một điều khoản, người dạy ta đi, không ai có thể tùytiện thêm một quy tắc, cái này quá lợi hại, ta muốn học, thưa huấn luyện viên!"

Đôi mắt yêu tinh váy xanh lấp lánh sáng ngời, nàng hỏi."

Chuyện này thì đợi lát nữa chúng ta nói kỹ càng hơn --"Người đeo mặt nạ ác quỷ chen đến trước mặt yêu tinh, nói nhỏ: "Suyt, ta muahai cây kem, chia cho ngươi một cây, đừng nói cho người khác, đi, chúng ta tìmỗ ồmột chỗ rồi từ từ bàn đi."

Yêu tinh váy xanh trọn mắt, lập tức làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Có lý, ừ, gần đây thời tiết thật sự khá ẩm ướt đấy."

Nàng khép mạnh quyển sách kia lại, lớn tiếng tuyên bố: "Sau đây, trận đon đảđộc đấu bắt đầu!"."

Từ từ –– cái này không công bằng!"

Hội Tẫn Chi Hình vội vàng nói.Không ai để ý đến nó.Người đeo mặt nạ ác quỷ và yêu tinh váy xanh hành lễ với nhau, giống như cảmtạ sự phối hợp của đối phương để hoàn thành một buổi diễn xuất sắc.Hai người họ cùng biến mất.Chung quanh khôi phục an tĩnh.Hôi Tẫn Chi Hình nhìn ra chung quanh -- Chỉ thấy từ không trung đến mặt đất,số lượng chúa tể Ác Mộng đen nghìn nghịt chen đầy không gian, thật sự là kínkhông kẽ hở.Tất cả chúa tể Ác Mộng đều mang vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào nó.-------Chương 1103: Là tay áo càn khônHoàng hôn.Vào khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống.Một con rồng bay tới từ cuối thế giới xa xôi, nhẹ nhàng đáp xuống."

Thưa tồn tại vĩ đại, ta đã dâng lên vô số thi thể cổ đại, chỉ xin ngài thi triển mộtlần bói toán vận mệnh cho ta!"

Con rồng to lớn giận dữ hét.Ở dưới chân nó, toàn bộ dàn tế được cấu thành từ vô số những thi thể không thểnào đếm xuể, như vòng hoa liên kết với nhau, hình thành tòa tế đàn tỏa ra vô sốtiếng kêu nên kia.Ầm ầm ầm -- Sâu trong không trung truyền đến từng tiếng vang như cối xay, cứnhư một cánh cửa đã lâu chưa mở đang từ từ hé ra.Một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên vòm trời: "Ngươi muốn nhìnthấy vận mệnh?"

Cự long quỳ rạp trên tế đàn, cung kính thi lễ và nói: "Xin ngài hãy đứng bêncạnh ta, trợ giúp ta thấy rõ chân thật trong sương mù."

Giọng nói kia cười lạnh và nói: "Nhìn thấy vận mệnh cũng không phải chuyệntốt gì, sao ngươi không nghĩ cách khác để chiến thắng sợ hãi trong lòng?"

Cự long ngâm nga nói: "Ta là người xuất sắc trong Long tộc, cũng không sợ bấtcứ pháp tắc nào, chỉ có vận mệnh!

Ta không có biện pháp gì với nó, xin hãygiúp ta hiểu rõ bản chất của nó."

Trên bầu trời, giọng nói kia mang lên một tia cảm khái: "Cuồng vọng...

Thôi, tanhận lấy những tế phẩm đó, người muốn hiểu rõ bản chất của vận mệnh, chibằng thấy rõ vận mệnh của mình trước."

Câu nói vừa dứt.Một tấm da dê phiếu phiếu đãng đãng tỏa ra ánh hào quang, nhẹ nhàng dừng lạitrước mắt cự long.Chỉ thấy trên đó có viết từng hàng chữ nhỏ long ngữ: "Ngươi ra đời từ tro tàn,chiến thắng vô số những khó khăn, tất cả pháp tắc đều muốn trợ giúp người trởthành Long tộc chi Vương."

"Nhưng kẻ địch của ngươi là những Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể vô tận kia."

"Đánh nhau với chúng đi --""Chúng muốn giết người, còn ngươi sao lại không muốn giết sạch chúng?"

"Mà chuyện sớm đã được định sẵn chính là ——""Ngươi sẽ chết dưới sự vây công của vô số Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

"Cái chết của tro tàn, đây chính là vận mệnh của ngươi."

ấCự long xem xong thì yên lặng suy nghĩ mấy phút."

Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thế?"

Nó cười lạnh một tiếng, thân thể rung lên rồi bay lên trời cao."

Ta sẽ xử lý chúng, xử lý tùng tên từng tên một, từ giờ trở đi, mãi cho đến vĩnhviễn."

"Chúng vĩnh viễn đừng mong vây công ta."

"Ta thế!"

Câu nói vừa dứt, cự long rời khỏi thế giới này, không biết tung tích....Một trăm triệu năm sau.Hôi Tẫn Chi Hình nhìn đám chúa tể Ác Mộng chi chít chung quanh, bỗng nhớtới buổi chiều xa xăm đó.- - Nó hao phí tâm huyết thu thập thi thể cổ đại, triệuhoán tồn tại kia, ý đồ nhìn thấy vận mệnh.Hiện tại xem ra.Kết cục của tất cả đã được định sẵn, hay sẽ bị thay đổi?

Nó nhếch môi, im lìmmà cười cười."

Lũ Ác Mộng, các ngươi thật sự muốn khiêu chiến tận thế?

À, ta quên mất, đámngu xuẩn các ngươi bị nhốt trong quy tắc trò chơi này, chỉ có thể đánh một trậnra trò với ta."

"Ngươi cảm thấy mình có thể đánh thắng chúng ta?"

Một chúa tể Ác Mộng đầy mặt châm chọc mà nói.Trên người con rồng này có sức mạnh hủy diệt *****, một mình đấu với nóthì thật sự quá sức, nhưng hiện giờ hầu như tất cả chúa tể Ác Mộng đều ở chỗnày.Một người dùng một chiêu cũng dìm chết nó được!

Hai mắt Hội Tẫn Chi Hìnhhóa thành đồng tử dựng thẳng, ung dung mở miệng: "Nếu chuyện đã được địnhsẵn là sẽ xảy ra."

"Vậy đến đây đi --"."

Lấy tất cả sức mạnh hủy diệt gần trăm triệu năm qua của ta, triệu hoán tận thếnhằm vào tất cả thế giới kia."

"Để chúng ta nhìn xem cuối cùng vận mệnh sẽ đứng về phe ai!"

Thân thể nó bỗng tản ra, hóa thành vô chất vô hình, hoàn toàn tiêu tán trongthiên địa.Vẻ mặt đám chúa tể Ác Mộng hơi đanh lại.Ngay sau đó.Chúng sôi nổi dùng ra các loại thuật pháp, bắt đầu điều tra tình hình.ể ế ắ ế ấ"Rõ ràng không thể rời khỏi thế giới trước mắt, nhưng nó lại biến mất?

Vậykhông đúng lắm."

Một chúa tể Ác Mộng nhíu mày và nói."–– Không, nó hoàn toàn hóa thành một phần của tận thế nào đó."

Một chúa tể Ác Mộng khác ẩn ra thuật pháp và nói.Chúng sôi nổi nhìn về phía những đồng loại cường đại đó, ví dụ như -- MộngYểm La Vương.Vô số cánh tay màu đen trên lưng nó kết ra pháp ấn ở giữa không trung, điều tratất cả động tĩnh trong hư không.Giây lát sau.Chỉ nghe nó mở miệng nói: "Có vẻ không ổn lắm, vừa rồi là một phương pháptriệu hoán tận thế cực kỳ lợi hại, phải do Tận Thế Đại Hành Giả cấp bậc rất caothực hiện mới có thể hoàn thành."

"Nó có hiệu quả gì?"

Một chúa tể Ác Mộng có quan hệ không tồi với nó hỏi."

Tận thế –– Một tận thế rất *****.".Mộng Yểm La Vương cau mày, tiếp tục nói: "Nếu tận thế mà con rồng kia triệuhoán tới thành công hủy diệt chúng ta, vậy nó sẽ được tận thế khen thưởng, trởnên càng cường đại hơn."

"Nếu nó thất bại thì sao?"

"Tận thế sẽ hủy diệt nó dễ như trở bàn tay, để bổ sung tiêu hao của bản thân."

Chúng nó hoàn toàn im lặng.Đây là một trận chiến sinh tử.Như lời con rồng kia đã nói, vào khoảnh khắc kết quả tiến đến, vận mệnh sẽ đểmột bên trong đó sống sót, bên còn lại rơi vào tử vong.Mộng Yểm La Vương bỗng ngẩng đầu nhìn sâu vào không trung, quát khẽ lên:"Tận thế kia sắp buông xuống!"

Ngay lập tức.Tất cả chúa tể Ác Mộng cùng ngẩng đầu nhìn lên không trung.Một quang đoàn chói mắt tỏa ra tiếng vù vù bén nhọn xuất hiện ở không trung.Khí tức hủy diệt vô tận phát ra từ đoàn quang này.Tất cả chúa tể Ác Mộng đều ý thức được một điều.Một tận thế ***** sắp buông xuống thế giới này!Trong son động bí mật."

Thật sự được à?"

Vân Hi thấp thỏm bất an mà hỏi.ế ầ"Không có gì, đi đi, đi cứu vớt thế giới của ngươi, không cần lo cho nơi này."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi --""Ta chờ bên ngoài đánh xong lại đi ra ngoài nhặt của hời."

"Được rồi, ta trở về cứu vớt thế giới của mình, dù sao hiện tại ta đã có sức mạnhLục Đạo Luân Hồi cường đại như thế."."

Ừ, cẩn thận một chút."

Liễu Bình nói.Vân Hi gật gật đầu với hắn, sau đó bị hắn vẫy tay một cái thu vào thời khôngchuyên chúc nào đó.- - Là tay áo càn khôn.-------Chương 1104: Những chủ thuộc tính thế giới của hẳn là Cấm Tuyệt!Liễu Bình ***** ngón tay, tổng cảm thấy chiều này còn có càng nhiều cách sửdụng.Nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này.Hắn quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy từng hàng yêu tinh đang xếp thành hàng dài, trong tay cầm lá cây,trang giấy, vớ, một thứ gì đó làm bằng gỗ, họ thành thành thật thật đứng đó bấtđộng.Ở cuối đội ngũ, Rita ngồi trên một cái bàn, đang ký tên cho mỗi một yêu tinh đitới.Các yêu tinh nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sùng kính và cuồng nhiệt."

Là quán quân cuộc thi *****ên đấy!"

"Không sai, nhân vật trong truyền thuyết lại xuất hiện ở trước mắt lần nữa, taquả thực không thể tin được."

"Công chúa điện hạ!

Ta yêu ngươi!"

"Rita công chúa, cầu xin ngươi liếc nhìn ta một cái!"

Mấy người tí hon mồm năm miệng mười mà kêu la.Liễu Bình chỉ nhìn lướt qua, sau đó không để ý tới.Giọng nói của thương để bỗng vang lên: "Liễu Bình, người còn chưa thật sự thửchiến đấu khi làm Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

"Lão nhân nói rất đúng, thế giới của ngươi đã cơ bản dựng dục thành hình, cóthể đi xem thử."

Đại Địa chi Mẫu cũng kiến nghị."

Không sai, thật sự cũng đến lúc xem."

Liễu Bình nói.Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng nắm chặt thứ gì đó ở giữa không trung.Chỉ một thoáng, một thế giới triển khai từ sau lưng hắn, thay thế thế giới tươngứng trước đó.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi này là một mảnh sa mạc hoang vu, ởphương xa là cát vàng mênh mông vô bờ.Thế giới này rất hoang vắng.Liễu Bình bước chậm trong sa mạc, trầm ngâm mà nói: "Đây là thế giới do'Cấm Tuyệt xây dựng nên sao?"

ẩ ấ"Không sai, nó cẩm tuyệt tất cả sức mạnh, không có cái gì cả."

Pháo gia nói."

Ta thực vừa lòng."

Liễu Bình gật đầu và nói.Hắn nhớ tới một chuyện, lại hỏi: "Nếu ta và các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểkhác chiến đấu, sẽ tạo nên cục diện như thế nào?"

Thượng để nói: "Thế giới chiến đấu với nhau thì tương đối phức tạp."

"Nguyện nghe kỹ càng."

Liễu Bình nói."

Không còn kịp rồi."

Thượng để nói."

A?"

Liễu Bình ngẩn ra, bỗng lui về phía sau một bước, rời khỏi thế giới trước mắt,về tới thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm.Hắn đi đến cửa căn cứ bí mật, thả ra mấy tầng ngụy trang, lúc này mới cẩn thậndùng thần niệm tìm tòi ra bên ngoài.Bên ngoài không có cái gì cả.Chỉ có ánh hào quang vô tận tỏa ra từ sâu trong không trung.Giây lát sau.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt hắn: "Chú ý!"

"Một loại tận thế cực kỳ lợi hại đánh đến nơi."

"Năm giây đếm ngược."

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, bên tai bỗng vang lên tiếng oán trách của ĐạiĐịa chi Mẫu: "Lão nhân chết tiệt, vì sao ngươi không sớm nói cho hắn biết ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thể chiến đấu như thế nào."

"Bởi vì không kịp, người xem, tận thế bùng nổ kìa."

Thượng để bình tĩnh nói.Liễu Bình đeo mặt nạ ác quỷ lên, tùy tiện nắm lấy Trấn Ngục Đao, nói nhỏ mộtcâu: "Không sao cả, đúng lúc ta cũng muốn độ ba kiếp."

"Không sai, lấy tư chất của người thì vừa giết người vừa nghe ta nói mới làphương pháp tiết kiệm sức lực và thời gian nhất."

Thượng để nói."

Làm đi."

Pháo gia nói.Liễu Bình cười khẽ, bỗng biến mất khỏi nơi đó.Dưới chân núi.Một đóa hoa nhỏ màu vàng nhẹ nhàng run rẩy trong gió.Bỗng nhiên.Chung quanh đóa hoa ấy dần hiện ra mười cái bóng chồng.- - Giống như mườimặt gương dần dần tới gần, trong hư không hiện ra mười đóa hoa cúc khác hoàntoàn giống nhau.Đóa hoa nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau, dựa sát vào nhau.Đột nhiên.Đóa hoa ban đầu rơi rụng, hóa thành vô số những điểm ánh sáng, từ sáng ngờichuyển thành ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.Trong hư không hiện ra một đóa hoa nào đó thay thế được nó.Các đóa hoa khác hoàn toàn biến mất.Trong bùn đất chỉ còn lại đóa hoa cúc duy nhất này.Liễu Bình nhặt đóa hoa lên, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.Vừa rồi sau khi ánh hào quang chói mắt kia sáng lên thì cả thế giới bắt đầukhông ngừng xuất hiện các loại bóng chồng.Lấy cảm ứng của Liễu Bình đối với thế giới thì hoàn toàn có thể cảm giác đượccả thế giới đều xuất hiện khác thường.Thế giới này -- Nó như biến thành một tồn tại giống như phi thuyền, hăng háilao như bay hướng tới nơi nào đó.- - Đây rốt cuộc là một dạng tận thế gì?

LiễuBình yên lặng suy tư trong lòng.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhẹ nhàng hiện lên: "Ngươi đã xemqua thế giới của mình."."

Thế giới của người đã được chứng thực tồn tại, hơn nữa được người tánthành."

"Để Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể của người được ra đời."

"Khảo nghiệm bắt đầu."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.Tận thế còn chưa biết là tình huống thể nào, không ngờ khảo nghiệm phải đốimặt khi hắn làm Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể lại sắp bắt đầu rồi.Pháo gia có chút lo lắng mà nói: "Nhớ kỹ, đây đã không phải khảo nghiệm hưảo, ngươi sẽ thật sự đối mặt ***** cắn nuốt của mình --""Không cần, ta đã an bài rồi."

Liễu Bình nói.Pháo gia ngẩn ra, lặp lại một lần: "An bài... rồi?"

Liễu Bình mỉm cười và nói: "Đúng vậy, lúc ấy người từng khảo nghiệm ta, chonên ta biết ban đầu khi Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể ra đời, nhất định gặp phảiắ ố ế***** cắn nuốt các loại sinh mệnh trên thế giới..."

"Nhưng người xem, chủ thuộc tính của thế giới ta thiết lập chính là "CấmTuyệt."

Pháo gia lập tức chiêm nghiệm ra.Cấm Tuyệt.Tất cả sức mạnh siêu phàm hoàn toàn không có tác dụng.Vậy ban đầu khi thế giới ra đời...

Trừ đại sa mạc hoang vắng ra thì không có cáigì cả...

Cho dù Liễu Bình có ***** cắn nuốt, cũng không thể đi ăn cát."

Suy nghĩ hay lắm, ngay từ đầu người đã nghĩ ra cách này sao?"

Pháo gia tán thưởng."

Cũng coi như vậy."

Liễu Bình nói."

Cẩn thận, ngươi vượt qua kiếp nạn đầu đơn giản như vậy, hiện giờ đã là ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thể mới sinh, sẽ có tồn tại khác tiến đến thăm dò, xem cóthể ăn luôn ngươi hay không."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình rút trường đao ra, nhìn về phía không trung.Một tàn ảnh chợt lóe qua, ầm ầm đáp xuống tảng đá cách hắn không xa.Là Mộng Yểm La Vương!

Rốt cuộc nó vẫn tới!"

Không đúng...

Ngươi không phải tên rác rưởi kia, ngươi là thế giới mới sinh ––rốt cuộc là ai?"

Mộng Yểm La Vương đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình và nói.Lúc này Liễu Bình đang đeo mặt nạ ác quỷ, cầm trường đao trong tay, trênngười không có dị tượng nào cả.Lẽ ra làm một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cóchút sức mạnh đặc thù không giống người thường hiện lên trên người hắn.Nhưng chủ thuộc tính thế giới của hắn là Cấm Tuyệt!

Cho nên giờ phút nàynhìn hắn càng giống một nhân loại bình thường.-------Chương 1105: Tận thế Thời Không đa trọng giáng xuống"Đừng quan tâm ta là ai, trước nay ta còn chưa giao thủ với người khác khi làmThế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, nếu người có ý kiến gì, chi bằng chúng ta đánhmột trận trước rồi nói?"

Liễu Bình nói.Mộng Yểm La Vương nheo mắt lại.Nó đứng tại chỗ, lười nhác cười nói: "Ta sẽ ăn luôn ngươi, kẻ mới."

"À?

Ta muốn thử xem."

Liễu Bình nói.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Thông thường thì sự thăm dò giữacác Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bắt đầu từ thần chiến, chúng sẽ phái thần linhchiến đấu với nhau, nhưng nếu muốn quyết tử thì các ngươi sẽ trực tiếp luânphiên tiến vào thế giới của nhau –"Sau lưng Mộng Yểm La Vương bỗng vươn ra một bàn tay, ấn ra một pháp ẩn kỳquái."

Thử giành ra tay trước, xem có thể khiến cuộc chiến xảy ra ở thế giới củangười hay không!"

Thượng để nói.Liễu Bình lập tức giơ tay nắm chặt hư không -- Oanh!

Hai thế giới hoàn toànbất đồng chợt hiện ra trên người bọn họ, nhanh chóng khuếch tán, không ngừngva chạm nhau như muốn hoàn toàn đẩy đối phương ra."

Tiểu tử, phản ứng rất nhanh, đáng tiếc thần linh của ta càng nhiều, vẫn là tagiành được quyền đi trước."

Mộng Yểm La Vương cười dữ tợn và nói.Thế giới tỏa ra trên người nó chợt mở rộng, đẩy thế giới của Liễu Bình ra, mắtthấy sắp bao phủ hai người vào trong đó.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Vô số những bạch quang hiện ra từ hư không, bắtđầu không ngừng qua lại như con thoi.Sắc mặt Mộng Yểm La Vương biến đổi, lập tức quát: "Đáng chết, hình như làtận thế kia -- lần này nó thật sự bắt đầu bùng nổ!

Lần sau chúng ta lại đánh!"

Thân thể nó chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời.Liễu Bình đứng tại chỗ, liếc nhìn theo hư không một cái.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt vừa hiện lên: "Tận thế trong truyền thuyết đã bùngnổ ––"."

Tận thế thời không đa trọng giáng xuống."

ế ế ắ ầ"Thuyết minh: thế giới của người thoát ly phạm trù "Song song, bắt đầu đi quavô số thế giới song song."

"Mỗi lần trôi qua một giờ, thế giới trước mắt sẽ trùng khớp với mười thế giớisong song."

"Tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể sẽ đối mặt với chính mình trong mười thếgiới song song."

"Mỗi khi qua một giờ, chỉ có một người có thể sống sót, tiếp tục tồn tại trêntuyến thời gian, những người còn lại sẽ bị pháp tắc hủy diệt vào giây cuối cùngtrong một giờ đó."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Chung quanh Liễu Bình bỗng xuất hiện tầng tầng lớp lớp hư ảnh.Một rồi lại một hắn hiện ra từ hư không.Mười hắn, cộng thêm hắn của ban đầu, tổng cộng có mười một người.Bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía hư không trước mặt, hiển nhiênđang xem thuyết minh tương ứng.Chỉ chốc lát sau.Một Liễu Bình mở miệng nói: "Không ngờ lại xuất hiện tình huống này."

"Đúng vậy, ta đang tu hành, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi như vậy, rốt cục làta nào gặp phải chuyện ghê gớm thế này?"

Một Liễu Bình khác đầy hứng thú mà nói.Mười một Liễu Bình nhìn nhau.Liễu Bình giơ lên tay và nói: "Xin lỗi, kéo các ngươi vào chuyện này."

"Chúng ta phải giết hại lẫn nhau trong một giờ, người còn lại cuối cùng mới cóthể sống sót, là như thế à?"

Liễu Bình thứ ba hỏi."

Dựa theo tận thế này thì là vậy, nhưng mà, thật ra ta trùng hợp có một vàiphương pháp tránh được tình huống hiện giờ."

Liễu Bình nói.Oanh -- Trên trời cao truyền đến từng tiếng nổ mạnh.Ở một nơi khác, chiến đấu lục tục bắt đầu.Mỗi một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều gặp phải tình huống tương tự.Chỉ có một người có thể chiếm được thân phận trước mặt, những người còn lạiđều sẽ bị tiêu diệt!

Chuyện này không cho mọi người từ chối.Rốt cuộc chỉ có thời gian một giờ!"

Nói thử xem, cách của ngươi là gì."

Liễu Bình thứ tư hỏi.ễ ấ ắ ỗLiễu Bình nhìn chung quanh, chỉ thấy những hắn khác mỗi người ăn mặc mộtvẻ.Có người mặc như tu hành giả.Có người mặc cơ giáp.Có kẻ mặc trường bào, cầm pháp trường trong tay.Có người cả người tỏa ra tinh mang -- Nhưng những hắn đó đều không có TrấnNgục Đạo."

Các vị, có một vài bí mật không thể nói ra, nhưng ta bảo đảm sẽ không có vấnđề."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế, không ngờ ta này đã tra xét tới bí mật sâu như thế, hơn nữa có thểtự do qua lại ở thế giới song song-- ta cũng phải nỗ lực."

Liễu Bình thứ năm tán thưởng.Những Liễu Bình khác đều gật gật đầu.Liễu Bình phất tay một cái, lập tức thả con thuyền Noah ra.Đúng vậy.Con thuyền cứu nạn này được ghép thành từ cả bộ bài hệ Thần Thánh.Nó hội tụ toàn bộ sức mạnh pháp tắc Thần Thánh, có thể bình yên đi qua rấtnhiều thế giới song song mà không bị ảnh hưởng.Liễu Bình cũng dựa vào con thuyền cứu nạn này nên mới thoát ly chủ tuyếnthời không, đến một thế giới song song an toàn.Con thuyền cứu nạn vừa vặn có thể ứng phó cục diện trước mặt!

Cẩn thận nóitiếp, có phải quá mức trùng hợp hay không?

Nếu là nghiên cứu đến cùng -- LiễuBình nói nhỏ: "Có phải ngươi đã sớm đoán được cục diện trước mặt, cho nênlúc chúng ta chạy nạn đã kiên trì muốn ta đi trộm cả bộ thẻ bài Thần Thánh haykhông?"

"Chỉ có thương để biết chuyện này."

Giọng nói của thượng đế vang lên.Trong lòng Liễu Bình hiểu ra.Hắn vung tay lên, bày ra tầng tầng lớp lớp màn sân khấu hư ảo trong hư không,để con thuyền Noah và mười hắn đều bị bao phủ dưới đặc hiệu."

Con thuyền cứu nạn này sẽ không bị pháp tắc cắn nuốt song song ảnh hưởng,một giờ sau, các người khác đều sẽ biến mất, trở về thế giới ban đầu của bọn họ,mà người sẽ tiếp tục tồn tại trong thế giới này, mãi đến khi tận thế kết thúc."

Thượng để nói."

Cho nên ta chỉ cần chờ là được?"

Liễu Bình nói.ế ể"Không phải như thế, trong mười một người thì thật ra ngươi là nguy hiểmnhất."

Thượng để nói."

Vì sao?"."

Bởi vì thế giới đã bắt đầu xuyên qua vô số thế giới song song, người sẽ gặpphải vận mệnh chẳng lành mà những người khác trải qua, người phải chiếnthắng chúng."

Thượng để nói."

Một loại tận thế, hai cách hủy diệt, thật khó."

Liễu Bình cảm khái."

Nhưng Liễu Bình là người mạnh nhất trong đó, hẳn sẽ không thành vấn đề."

Pháo gia nói."

Đúng vậy, trên tay hắn có loại vũ khí duy nhất như Trấn Ngục Đao, lại trởthành Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể, hẳn sẽ không sợ khó khăn mà các LiễuBình khác gặp được."

Nữ Tử Thần tán đồng."

Mau xem, hình như có cái gì sắp xảy ra trên người hắn."

Đại Địa chi Mẫu nói.Liễu Bình cười ung dung, chậm rãi giơ trường đao lên, mở miệng nói: "Ta cũngkhông Sợ chiến đấu gì-- Vừa dứt lời.Trước mắt hắn đột nhiên hoa lên.Tất cả cảnh tượng chung quanh bỗng thay đổi.Hắn phát hiện mình đang đứng trên một vách núi, bên cạnh có Yana, Maria, LýTrường Tuyết và Vân Hi, còn có mấy cô gái hoàn toàn không quen biết đangđứng."

Liễu Bình, rốt cuộc ngươi muốn ở bên cạnh ai?"

Lý Trường Tuyết đè lại trường kiếm đang reo lên ầm ầm bên hông, đầy mặt sátý mà hỏi.Chung quanh im ắng hẳn đi.Gió thổi qua.Liễu Bình ngây người mấy giây, lại ngẩn ra trong chốc lát, sau đó thống khổ chemặt lại và nói: "Đây là chuyện tốt mà ta nào làm ra?"

"Vậy còn chưa rõ sao?

Người nào cũng làm."

Thượng để dùng giọng điệu sung sướng như xem kịch vui mà lặng lẽ nói.-------Chương 1106: Ba phút đã đến"Tên cặn bã tên Bình."

"Ta và mọi người cùng khiển trách hắn!"

Tên vách núi.Các cô gái ôm hai tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.Không sai.Nam nhân này chính là Liễu Bình.Hắn nhún vai và nói: "Các vị, lúc này có sai cũng nhận, nhưng mọi người phảilàm rõ ràng -- ta thật sự không phải Liễu Bình của thế giới này, xin các vị đừngtranh cãi nữa, muốn tranh chấp cũng phải tìm đúng người, đúng không?"

Yana nói: "Vậy ở thế giới kia của ngươi, bên cạnh người có mấy người phụnữ?"

"Không có ai cả."

Liễu Bình nói."

Không thể nào."

Lý Trường Tuyết nghi ngờ mà nói."

Thật đấy, chúng ta đang phấn đấu để cứu vớt thế giới, cơ hội gặp mặt cònkhông nhiều nữa, làm sao có thời giờ tính đến chuyện tư tình nam nữ?"

Liễu Bình nghiêm trang mà nói.Các cô gái nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.Ngươi nói hắn là Liễu Bình, nhưng thật ra hắn đến từ một thế giới song songkhác.Vừa rồi hắn triển lãm các loại thuật pháp chưa từng nghe thấy.Lấy hiểu biết của họ đối với Liễu Bình, thật sự cũng nhìn ra những thuật phápđó căn bản không phải thứ mà Liêu Bình biết được.Ngươi nói hắn không phải Liễu Bình à, nhưng hắn lại thật sự là Liễu Bình,chẳng qua đến từ thế giới song song.Vân Hi trầm ngâm rồi nói: "Đúng lúc, ngươi tới nói một câu, nếu là người thìngười sẽ chọn người nào trong chúng ta?"

"Đúng!"

"Mau nói!"

"Rốt cuộc ai trong chúng ta mới là đối tượng mà người ái mộ!"

Các cô gái mồm năm miệng mười mà nói.Các nàng nhìn nhau, ánh mắt thật sắc bén.ế ấ ếLý Trường Tuyết ấn tay lên trường kiếm.Đôi tay Vân Hi tỏa ra thải quang *****.Yana rút roi dài màu đen ra.Một thiếu nữ không quen biết lấy ra một cái điều khiển từ xa đang không ngừngđêm ngược.Liễu Bình nhìn điều khiển từ xa kia, trong lòng lập tức hiện ra một tia dự cảmkhông ổn.Đây là thứ gì vậy?

Giọng nói của Pháo gia bỗng vang lên: "Cẩn thận, đó là điềukhiển từ xa hủy diệt thế giới, trang bị hủy diệt được chôn sâu vào lòng đất, chỉcần ấn một cái là thế giới lập tức hóa thành bột mịn."

"Đây là chơi ra tình cảm thật rồi, Liễu Bình."

Đại Địa chi Mẫu chế nhạo."

A, ta ngửi thấy mùi đồng quy vu tận, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết."

Nữ Tử Thần nói với giọng điệu say đắm mà khát khao.Trong lòng Liễu Bình run lên.Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm khắc của tất cả cô gái, hắn ho nhẹ một tiếng,nghiêm nghị mà nói: "Ta hy vọng các ngươi làm rõ một chuyện, ta tuyệt đối sẽkhông thích các ngươi."

"Vì sao?"

Các cô gái cùng kêu lên."

Vừa rồi ta nói không có ai hết là thật, ta không ở bên các ngươi, bởi vì ta đã kếthôn."

Liễu Bình tuyên bố."

Cái gì!"

"Gạt người."

"Cô dâu là ai!"

"Đừng ồn, cho mọi người xem ——"Liễu Bình tùy tiện lấy ra một tấm ảnh từ trong ngực.Các cô gái cùng nhìn lại.Chỉ thấy trên ảnh là một nữ tử hoàn toàn xa lạ, không ai quen biết nàng."

Đây là ai?"

Yana nghi ngờ hỏi."

Bà xã của ta –– ở thế giới kia của ta, ta quen biết nàng rất sớm, hơn nữa đã kếthôn, cho nên cho dù sau này ta quen biết các ngươi, nhưng ta và các ngươi đãkhông có khả năng nào cả."

Liễu Bình kiên nhẫn giải thích.ầ ồCác cô gái trầm mặc một hồi."

Thôi, quả nhiên vẫn là Liễu Bình của các thế giới khác cùng đáng tin."

Lý Trường Tuyết cúi đầu và nói."

Cũng không thể nói vậy, ta của mỗi thế giới đều gặp những chuyện khác nhau,ai biết vì sao ta kia sẽ đi đến bước đường này, có lẽ hắn cũng không ngờ, hyvọng các ngươi và hắn tâm sự cho rõ, đừng làm chuyện cực đoan."

Liễu Bình nghiêm túc khuyên nhủ.Trong hư không hiện lên ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Người dùng Đặc hiệu sưchế tạo một tấm ảnh không tồn tại."

"Ngươi đã lừa gạt thành công, các nàng từ bỏ gạn hỏi người, cảm xúc trở vềbình tĩnh."

"Vận mệnh chẳng lành lần này kết thúc."

"Xin chuẩn bị."

"Ba phút sau sắp nghênh đón sự ăn mòn vận mệnh tiếp theo."

Hô –– Tất cả cảnh tượng thế giới liên thông đều biến mất.Chung quanh nhanh chóng lưu động quang cảnh mơ hồ.Loạt vận mệnh chẳng lành này rời khỏi!

Liễu Bình thở phào một hơi, lau lau mồhôi lạnh trên trán.Phải lấy làm bài học!

Hắn nhất định phải lấy đây là bài học kinh nghiệm!

Tuyệtđối không thể để mọi chuyện đi đến nước này, nếu không thật sự không dễ kếtthúc.Đột nhiên.Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, rút đao bày ra tư thế đề phòng.Trong quang cảnh mơ hồ như thác nước, đột nhiên lao tới một tên cả người toànlà hắc ảnh.Là Mộng Yểm La Vương!

Nó cười to và nói: "Ha ha ha ha, tên non nớt, ngươinhất định -- Hả?"

Chỉ thấy những cánh tay sau lưng nó giơ lên cao cao, đang chuẩn bị công kích,lại hoàn toàn cúng lại giữa không trung."

Thì ra người muốn nhân cơ hội đánh lén, đáng tiếc ta không bị gì."

Liễu Bình bừng tỉnh và nói."

Vì sao ngươi không bị gì?"

Mộng Yểm La Vương nhịn không được mà hỏi."

Ngươi cũng đâu có bị gì, vì sao ta lại có chuyện?"

Liễu Bình nhún vai và nói.ể ắ ằ ắMộng Yểm La Vương đánh giá hắn bằng ánh mắt xa lạ, nói nhỏ một câu:"Không đúng...

Ta là vì có bảo vật đặc biệt kia nên mới có thể không sợ songsong ăn mòn, vì sao người có thể bình yên vô sự..."

Trong một lúc, nó lại có chút do dự.Liễu Bình đảo mắt qua người nó.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Chú ý, bên hông nó có treo một vật-- con búp bê màu hồng phấn kia có hiệu quả tương tự như con thuyền Noah, cóthể bảo đảm bản thân đi qua thế giới song song mà không bị ảnh hưởng."

Liễu Bình đảo qua bên hông Mộng Yểm La Vương, quả nhiên thấy được mộtcon búp bê lớn chừng đầu ngón tay.Thì ra đây là bảo vật của Mộng Yểm La Vương."

Này, thượng đế, một bảo vật bất kỳ của người ta cũng có thể so được với conthuyền Noah của ngươi, chậc chậc."

Liễu Bình nói."

Trong những thế giới vô biên vô tận, chung quy cũng có vài bảo vật được trờiưu ái, thật ra con búp bê kia rất hiếm thấy, cho dù là các chúa tể Ác Mộng kháccũng không có bảo vật như vậy."

Thượng để nói.Lúc đang nói, sau lưng Mộng Yểm La Vương bỗng vươn ra những cánh taymàu đen chi chít, hóa thành tàn ảnh mãnh liệt đánh lên người Liễu Bình.Liễu Bình giữ ngang đao chém về phía trước, chém ra tầng tầng lớp lớp đaoquang.Trong tiếng giao kích dày đặc, một cánh tay màu đen xuyên qua đao quang, lậptức đánh vào ngực Liễu Bình.Đương!

Liễu Bình cầm đao chống lại nắm tay màu đen, cả người và đao cùng bịđấm bay ra ngoài."

Ha ha ha, kỹ xảo chiến đấu quá đơn điệu, tựa như những phàm nhân đó-- quảnhiên là người ơi, hoàn toàn không hiểu được sức mạnh của Thế Giới Loại SinhMệnh Thể chúng ta!"

Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng và nói.Nó đang muốn truy kích thì bỗng nhận ra cái gì.Ba phút đã đến.Một hồi vận mệnh ăn mòn mới sắp đến.Tuy nó không bị một giờ hạn chế, cũng sẽ không bị tiêu diệt, những trận tận thếnày còn có tai hoạ thứ hai.- - Là vận mệnh chẳng lành!-------Chương 1107: Giao thủ!Mộng Yểm La Vương ngừng ở giữa không trung, tiếc nuối nói: "Tiểu tử, coinhư người may mắn, chờ ta vượt qua đợt vận mệnh chẳng lành này thì sẽ đếnchơi với người tiếp."

Nó bỗng biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình đứng trên bầu trời cách đó vài trăm thước, ánh mắt nhìn về phía hưkhông.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại ở nơi đó: "Bách Nạp Đao đã chạm đếncánh tay kẻ địch, "Sơ ngữ bị kích hoạt."

"Khi đao tiếp theo của người đánh trúng đối phương, Trù tình cũng sẽ kích hoạt,nhất định phóng ra một đòn trí mạng."

"Chú ý, ba phút đã đến."

"Xin nghênh đón đợt vận mệnh chẳng lành thứ hai của ngươi."

Liễu Bình phun ra một búng máu, ánh mắt lạnh đi."

Rõ ràng có thể tránh đi, lại liều mạng bị trúng một kích, kế tiếp nên cẩn thận."

Pháo gia nhắc nhở."

Nó muốn giết ta, còn ta sao lại không muốn xử lý nó?

Đây là chuyện liên quanđến ba kiếp."

Liễu Bình nói."

Sắp bắt đầu rồi."

Thượng đế nói.Quang ảnh mơ hồ nhanh chóng lưu động chung quanh dần trở nên rõ ràng.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một miếu thờ đen nhánh.Ở bên ngoài miếu thờ, chung quanh là vô số những người tu hành, họ cùng quátlên: "Bắt lấy ma chủ!"

"Tru ma!"

"Giết hắn!"

"Mọi người cùng xông lên đi!"

Trong mắt Liễu Bình hiện ra một chút hoài niệm, hắn bật cười và nói: "Thì ra làchuyện như thế này."

"Thực lực của bọn họ rất mạnh."

Nữ Tử Thần nói."

Đúng vậy, đều là người tu hành cảnh giới cực cao, hình như nơi này là một thếgiới tu hành rất rộng lớn cường đại...

Ta có thể cảm ứng được dưới mặt đất trànngập linh khí ngũ hành."

ẫĐại Địa chi Mẫu cũng nói."

Không sao,"Liễu Bình hoạt động thân thể, ấn pháp quyết điều tức rồi tiếp tục nói: "Cácngười biết vì sao cuối cùng thượng để lựa chọn ta để hợp tác không?"

"Vì sao?"

Pháo gia hỏi."

Bởi vì thương để biết, vào lúc không thể dùng lực thì cần nhân tài như ta để cóthể giữ lại mồi lửa, làm nó lớn mạnh thêm một bước, không đến mức bị kiếpnạn hủy diệt."

Liễu Bình nói.Hắn tùy tiện vung tay lên.Phát động "Đặc hiệu sư"!

Hư không vô biên gào thét kéo đến, giống như một bức tường kín kẽ, hoàntoàn che đậy hắn lại.Từ giờ khắc này, không còn ai có thể phát hiện tung tích của hắn.Từng ánh lưu quang bay vào miếu thờ.Những người tu hành hiện thân, cầm binh khí trong tay, cảnh giác đánh giáchung quanh."

Tên kia không ở đây!"

"Thật sự không có!"

"Đáng giận, lại để hắn chạy mất."

"Mau đuổi theo!"

Người tu hành điều tra một hồi rồi vội vàng rời khỏi."

Chỉ như vậy?"

Nữ Tử Thần nói."

Bằng không thì thế nào?"

Pháo gia nói."

Ta còn trông cậy vào hắn giết vài người, giúp ta tăng cường sức mạnh tử vongnữa."

Nữ Tử Thần thở dài và nói."

Đừng có gấp, lát nữa ta giết một tên tầm cỡ cho ngươi."

Liễu Bình nói.Câu nói vừa dứt.Hắn nhắm mắt lại, ôm Bách Nạp Đao vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích,lẳng lặng điều tức.ồ ểCảnh tượng chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ nhanh chóng lưu chuyểnđi.Trong hư không hiện lên ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Lần vận mệnh chẳng lànhnày kết thúc."

"Xin hãy chuẩn bị."

"Hai phút sau sắp nghênh đón trận vận mệnh ăn mòn tiếp theo."

Liễu Bình vẫn bất động.Qua mấy phút."

Nó tới."

Thượng để nói nhỏ.Trong hư không bỗng vang lên một tiếng cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha,hiến thế giới của người cho ta cắn nuốt đi, tiểu tử!"

Chỉ thấy một hắc ảnh bỗng xuất hiện.Là Mộng Yểm La Vương!

Thân thể nó nhanh như điện bắn, lao vút về hướngLiễu Bình.Liễu Bình bỗng mở to hai mắt.Trên trường đao bùng lên quang ảnh hư ảo tận trời, hóa thành một con rắn lớnhắc ám lớn như cả thế giới, bao phủ tất cả mọi nơi.Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương Xà Phu Chi Vẫn!

Thân thể Mộng Yểm La Vươngkhựng lại, sau đó tốc độ bỗng nhanh hơn mấy phần, cười to và nói: "Đao nàycũng coi như ra trò ra vẻ, xem ta phá đạo này của người như thế nào!"

Tất cả cánh tay hắc ám sau lưng nó mấp máy không ngừng, bỗng kéo căng rabốn phương tám hướng, hóa thành một lốc xoáy thật lớn tràn đầy huyết lưu đỏtươi."

Nhịn ngươi đã lâu rồi."

Liễu Bình khẽ quát một tiếng, đôi tay cầm đao hung hăng chém về phía trước.Trong phút chốc.Trên trường đao lập tức bộc phát một tiếng nổ đùng như phẫn nộ.Toàn bộ uy năng của Bách Nạp Đao đã thức tỉnh.- - "Sơ ngữ", "Trù tình"hoàn toàn được kích hoạt, bám vào Hắc Ám Cự Xà!

Chỉ thấy trong đồng tửdựng thẳng của Hắc Ám Cự Xà hiện lên một tia hàn quang, đón đầu mà tôngthẳng vào lốc xoáy huyết sắc vô biên vô hạn kia.Toàn bộ thế giới mất đi tất cả âm thanh.Hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ to lớn va chạm lẫn nhau, mà chung quanh hiện raphù văn pháp tắc trùng trùng điệp điệp, giam cầm chúng vào bên trong, phòngngừa uy lực tiết ra ngoài, hủy diệt toàn bộ thế giới.ắĐây là trói buộc tự nhiên của Tứ Đại Pháp Tắc, vì bảo đảm hiện tại và tương lainhất trí, chúng tuyệt đối không cho phép thế giới trước mắt hủy diệt!"

Chết đi!"

Mộng Yểm La Vương xuất hiện sau lưng Liễu Bình, toàn lực đấm ra mộtquyền.Nó nhân lúc hai đại Kỳ Quỷ chi thuật giao kích, đã lắc mình tới nơi này, muốndùng một quyền lấy mạng Liễu Bình!

Cánh tay hắc ám đấm ra một quyền, trựctiếp xuyên qua thân thể Liễu Bình.Thân thể Liễu Bình dần dần hóa thành hư ảo.Mộng Yểm La Vương hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lại nơi ban đầu mình đứng.Chỉ thấy Liễu Bình cũng xuất hiện ở nơi đó.Giờ khắc này, suy nghĩ của hai người lại nhất trí!

Bọn họ cùng lao tới phía sauđối phương, muốn tung một đòn đánh lén!

Mộng Yểm La Vương nhìn lướt qua,trong lòng lập tức hiểu ra."

Chỉ dựa vào ngươi?

Cũng dám đánh lén ta?"

Nó cười dữ tợn và nói.Liễu Bình kia đứng đằng xa bất động, đột nhiên ném thanh đao đi, bắt đầu nhảymột điệu múa xinh đẹp.Mộng Yểm La Vương ngẩn ra.- - Đây là tình huống gì thế này?

Chẳng lẽ tiểu tửnày bị nó bức điên rồi?

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cách bên cạnh Mộng Yểm La Vương không xa, một bàn tay lặng lẽ vươn tới từhư không, đột nhiên xoay tròn rồi lập tức thu trở về.Cùng lúc đó, không thấy thú bông hồng nhạt bên hông Mộng Yểm La Vươngđâu nữa.- - Thần thông thế giới loại: Tay áo càn khôn!-------Chương 1108: Các chúa tể Ác Mộng khác cũng như thếTrong nháy mắt con thú bông con búp bê vào tay--- Liễu Bình phóng ra sứcmạnh "Đặc hiệu sư", làm mọi thứ chung quanh đều duy trì nguyên dạng, màhắn lại nấp trong hư không, dùng hết toàn lực bay vút về phương xa.Không bao lâu sau.Phía sau truyền đến một tiếng rống giận kinh thiên động địa: "Tên ăn trộm đángchết, trả con búp bê lại cho ta, bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi! !!"

Liễu Bình khinh thường cười nhạt, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ di động.Có quỷ mới muốn đánh với người!

Không có con búp bê này thì người phảichiến thắng mười chính mình của thế giới song song trong vòng một giờ, nếukhông sẽ bị tận thế tiêu diệt.- Ngươi nghĩ biện pháp sống sót trước rồi bàn lại chuyện đánh nhau với ta đi.Hắn quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy nơi này đã cách chiến trường vừa rồi rất xa, Mộng Yểm La Vươngnhìn giống như là một điểm đen nhỏ trên không trung.Đột nhiên.Bên cạnh Mộng Yểm La Vương lập tức xuất hiện mười tồn tại giống nhau nhưđúc.Mất đi con búp bê, sức mạnh tin thể rốt cuộc cũng bắt đầu phát uy.Từ giờ trở đi, mười một Mộng Yểm La Vương sẽ tranh đoạt tư cách sống sótvới nhau!

Liễu Bình đang yên lặng quan sát thì trước mắt lặng lẽ hiện ra từnghàng chữ nhỏ thiểu đốt: "Mộng Yểm La Vương đã kích hoạt luật nhân quả đặcthù cực kỳ cường đại nào đó."

"Luật nhân quả này thông qua nhân quả Đạo tặc"lôi kéo đến người của ngươi, do đó kích hoạt liên hệ sau đây:""Đối phương có thể phát ra lời mời quyết chiến với ngươi."

"Ngươi có thể từ chối, nhưng mỗi lần từ chối thì người phải chi trả một số tiềnlớn để bồi thường cho đối phương, mãi đến khi người ứng chiến mới thôi."

Trên bầu trời vang lên tiếng trống giận của Mộng Yểm La Vương: "Lăn ra đây,tiểu tử, lập tức trả con búp bê lại cho ta, nếu không ta làm người trở thành kẻnghèo hèn!"

Liễu Bình lạnh lùng cười, căn bản không để ý tới.Hiện tại mười một Mộng Yểm La Vương còn có thể duy trì trấn định, nhưngqua một lát sau, chỉ sợ chúng sẽ không kìm nén được.- - Chỉ có một Mộng YểmLa Vương có thể sống sót.ễ ẳ ấ ắ ầLiễu Bình lẳng lặng chờ đợi mấy phút, cảnh tượng chung quanh lại bắt đầu trởnên mơ hồ.Vô số quang ảnh lao vút qua.Một vận mệnh chẳng lành mới lại sắp xuất hiện!

Hắn nhìn hàng chữ "Ngươi cótiếp nhận lời mời quyết chiến của Mộng Yểm La Vương hay không?"trong hư không, sau đó trực tiếp hỏi: "Ta có thể gửi lời nhắn cho nó ở chỗ nàykhông?"

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Được!

Tin nhắn từ chối của ngươi sẽ trựctiếp bị nó biết được."

"Nói cho nó, ta sẽ không đánh với nó."

Liễu Bình nói.Lại từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi đã từ chối giao chiến."

"Do từ chối lần chiến đấu này, tài phú trên người của người sẽ bị khấu trừ mộtphần mười."

Liễu Bình bỗng nói: "Sau khi bị trừ hết thì sẽ như thế nào?"

"Trừ vào thọ mệnh của ngươi."

"Được, đã biết."

Câu nói vừa dứt, bên kia Mộng Yểm La Vương lập tức biết lời nhắn của LiễuBình."

Hỗn trường!

Ngươi chờ đi, không dám đánh với ta thì sớm muộn gì cũng bị trừsạch tất cả thọ mệnh, người sẽ chết ở chỗ này!"

Nó giận dữ hét.Lúc này, mọi thứ chung quanh bắt *****êu tán.Mỗi một chúa tể Ác Mộng đều tiến vào vận mệnh chẳng lành thuộc về mình.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình lặng lẽ rơi xuống, xuất hiện trên một mảnh chiếntrường binh hoang mã loạn.Chung quanh đều là người tu hành, dao động linh lực trên người vượt tưởngtượng của hắn, trong lúc chiến đấu phóng ra thủ đoạn công kích mang theo uylực khổng lồ."

Không cần sức mạnh Kỳ Quỷ thì thật sự không phải đối thủ."

Liễu Bình lẩm bẩm một mình.Hắn tùy tiện vung tay lên, phóng ra một mảnh hư vô rồi bao phủ lấy mình, tránhđi từng hồi chém giết, chậm rãi dịch chuyển tới bên cạnh chiến trường.Không có cách nào, tuy "Đặc hiệu sư"có thể gạt người, nhưng đao kiếm và thuật pháp thì không có mắt.Nếu hắn nán lại chiến trường thì vẫn có khả năng bị đánh trúng.ễ ế ể ốLiễu Bình rời xa chiến trường, tìm một rừng cây khá kín đáo để trốn trong đónghỉ ngơi."

Ngươi tính khi nào đánh với Mộng Yểm La Vương kia?"

Pháo gia hỏi."

Từ từ, đừng nóng."

Liễu Bình nói.Hắn lấy con búp bê hồng nhạt kia ra rồi cẩn thận xem xét, chỉ thấy thuộc tínhcủa nó gần như giống hệt con thuyền Noah, không khỏi cảm thấy âm thầm kỳquái."

Đừng thấy kỳ quái, thuyền cứu nạn của ta là tham khảo chế tạo từ con búp bênày."

Thượng để nói."

Nó lợi hại như vậy?"

Liễu Bình rất hứng thú mà hỏi."

Đương nhiên, lần này người nhặt được bảo vật rồi."

Thượng để nói."

Ta cũng tổn thất một phần mười tài phú."

Liễu Bình nói.Hắn tùy tiện xoay chuyển, một trái cây trên cây lập tức rơi vào trong tay hắn.Là tay áo càn khôn!

Chiêu thức ấy dùng thật tốt, càng dùng càng quen tay, có lẽvề sau sẽ trở thành thủ đoạn chủ yếu của hắn.Liễu Bình gặm trái cây ngon lành.Bỗng nhiên.Mọi thứ chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ."

Cứ như vậy là qua ải à?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi."

Đúng vậy, ta cũng không làm chuyện tốn công vô ích."

Liễu Bình nhún vai và nói."

Kẻ lừa đảo vẫn luôn hành sự như thế này."

Thượng đế tổng kết lại.Quang ảnh chợt lóe qua.Liễu Bình trở lại thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm lần nữa, vẫn nấp trong hưkhông.Mộng Yểm La Vương theo đó mà xuất hiện, giận dữ hét: "Cút ra đây, tiểu tử,đánh với ta một trận giống một nam nhân nào."

Ở ểỞ chung quanh nó, mười Mộng Yểm La Vương đang đứng.Liễu Bình nghe xong thì không thèm để ý, mở miệng hỏi: "Này, thượng đế, cócách nào giúp ta triển khai thế giới trước vào lúc đánh nhau với nó không?"

"Thế giới của các ngươi sẽ luân phiên xuất hiện, nếu người nhất định muốn ratay trước thì phải dùng phương thức đánh lén nhanh chóng triển khai thế giớibọc nó vào đó, như vậy sẽ lấy thế giới của người làm thế giới chiến đấu banđầu.Thượng để nói."

A, đã rõ."

Liễu Bình nói.Hắn nhìn lời mời quyết chiến vừa xuất hiện trước mặt, mặt không cảm xúc mànói: "Tiếp tục nói với nó, ta tuyệt đối không ứng chiến."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi đã từ chối lời mời quyết chiếnnày, tài phú của người bị khấu trừ hai phần mười, lần sau sẽ trừ càng nhiều."

Liễu Bình thờ ơ.Mấy phút kế tiếp, bất kể Mộng Yểm La Vương mắng thể nào, mười Mộng YểmLa Vương khác tìm kiếm ra sao thì hắn cũng không đi ra.Thời gian vừa đến.Vận mệnh chẳng lành lại phát động lần nữa.Liễu Bình xuất hiện bên một con sông lớn, chung quanh đều là thích kháchchuẩn bị vây giết hắn."

Xin lỗi, hôm nay ta không đánh nhau."

Hắn cười cười, duỗi tay giơ lên một mảnh hư vô, cả người biến mất tăm hơi.Đám thích khách cảnh giác mấy phút, sau đó xông lên trước xem xét tìnhhuống.Lúc này Liễu Bình sớm đã thoát ly vòng vây, nhanh chóng xuyên qua sông lớn,tóm được mấy con cá ở đầu bên kia con sông, tìm một cánh rừng không ngườirồi chui vào.Hắn bẻ vài cành khô để nhóm lửa cá nướng.Chỉ chốc lát sau.Cá chín.Liễu Bình nhẹ nhàng khẽ hát, vừa ăn cá vừa ra thủ ẩn, chữa khỏi vết thươngtrên người."

Ngươi có vẻ rất thả lỏng, như vậy mãi được không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Đừng quấy rầy hắn, hắn đang toàn lực tiến hành thả lỏng và nghỉ ngơi chỉnhđốn, làm trạng thái dần dần tăng trở lại đỉnh cao."

ểThượng để nói.Kế tiếp, không ai nói lời nào.Liễu Bình dương dương tự đắc ăn cá xong thì vỗ vỗ tay đứng lên, duỗi người.Quang ảnh chung quanh lại trở nên mơ hồ.Cuối cùng, hắn lại thoát ly vận mệnh chẳng lành, về tới thế giới diễn ra cuộc thitrốn tìm.Hắn đứng giữa không trung đợi mấy phút.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cười nói: "Hả?

Nó còn chưa ra tới?"

Tính ra thì vận mệnh chẳng lành là tuyệt cảnh mà mỗi một hắn đã từng đối mặt.Cho dù là trường hợp bị mấy thiếu nữ vây quanh cũng ngầm mang theo tai áchhủy diệt thế giới.Huống chi vận mệnh chẳng lành xuất hiện sau sẽ có mức độ hung hiểm càngngày càng cao.Nếu Liễu Bình không phải chủ nhân của "Lừa gạt"và "Sáng tạo"thì đối mặt cục diện như vậy cũng phải dùng toàn lực đi chiến đấu, đi cầu sinh -- Các chúa tể Ác Mộng khác cũng như thế.-------Chương 1109: Ngươi ra đây!Lần này Mộng Yểm La Vương không lập tức đi ra, chỉ sợ là gặp tình huống khógiải quyết nào đó.Thời gian chậm rãi trôi đi.Bỗng nhiên.Quang ảnh chung quanh trở nên mơ hồ.Liễu Bình lẳng lặng chờ đợi, chuẩn bị tiến vào vận mệnh chẳng lành lần nữa.Ai ngờ một lát sau, cảnh tượng chung quanh lại khôi phục nguyên dạng.- - Hắnvẫn còn ở thế giới trước mắt, chưa rời khỏi.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Tận thế đã nhận ratrạng thái không bị thương của ngươi."

"Bởi vì ngươi vẫn không bị bất cứ thương tổn nào, tận thế phán định người sẽkhông bị "Vận mệnh chẳng lành ảnh hưởng."

"Ngươi không cần tiến vào trong đó nữa."

"Tương ứng, tận thế sẽ rút sức mạnh từ chỗ của ngươi ra, bố trí vận mệnh ănmòn càng mạnh cho các chúa tể Ác Mộng khác."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình bật cười và nói: "Không ngờ sẽ như vậy."

"Đây là đương nhiên, so với lãng phí sức mạnh trên người ngươi, còn khôngbằng giết thêm mấy chúa tể Ác Mộng, vậy sẽ càng phù hợp lợi ích của tận thế."

Thượng để nói."

Cũng đúng, vậy ta tiếp tục nghỉ ngơi một chút."

Liễu Bình nói.Hắn tìm một khối đá, khoanh chân ngồi xuống đó, tiến vào định cảnh thâmtrầm.Qua chùng mấy chục phút.Liễu Bình bỗng cảm nhận được điều gì đó, trọn mắt nhìn sâu vào bầu trời.Chỉ thấy Mộng Yểm La Vương rốt cuộc cũng xuất hiện.Tên người nó có thêm vài vết thương nhìn mà rợn người, đang thở hổn hển từngngụm từng ngụm."

Thế nào?"

Mộng Yểm La Vương khác lập tức vây lên."

Ta không có gì!

Không có sao cả!

Chờ ta tìm được tên kia ra thì sẽ giết hắn,đoạt lại con búp bê!"

ểMộng Yểm La Vuong vung tay lên và nói.Cùng lúc đó.Trước mắt Liễu Bình lại xuất hiện từng hàng chữ nhỏ mời quyết chiến.Hắn không tiếng động mà cười cười, nói: "Nói cho nó, ta tuyệt đối sẽ khôngđánh với nó."

Vừa dứt lời.Thêm ba phần mười tài phú lại lập tức bị trừ mất.Hiện tại Liễu Bình đã bị trừ sáu phần tài phú -- Số còn lại nhiều nhất chỉ có thểtrừ thêm một lần!

Mộng Yểm La Vương Trên bầu trời lập tức biết thông tinLiễu Bình gửi ra."

Để ta nhìn xem, những tài phú bồi thường đó cũng thật kinh người, có tiền nhưvậy..."."

Nhưng vậy thì thế nào?

Nếu người vẫn không ứng chiến thì sớm muộn gì cũngsẽ đến lúc bị khấu trừ thọ mệnh, ta xem ngươi còn có thể chống chọi được baolâu."

Mộng Yểm La Vương nghiến răng nghiến lợi mà nói."

Đã qua hơn nửa giờ, còn lại hai mươi mấy phút."

Một Mộng Yểm La Vương khác nói."

Đúng vậy, trong chúng ta chỉ có một người được sống."

Một Mộng Yểm La Vương khác trầm tư mà nói.Các Mộng Yểm La Vương khác nhìn nhau, sắc mặt như thường, nhưng khôngkhí có chút bất đồng so với ban đầu.Bỗng nhiên.Quang ảnh chung quanh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.Vận mệnh chẳng lành lại bắt đầu rồi!

Mộng Yểm La Vương lập tức biến mất.Chỉ còn lại mười tên Mộng Yểm La Vương của thế giới song song."

Nó còn có khả năng tìm thấy con búp bê kia không?"

Một Mộng Yểm La Vương hỏi.Không ai có thể trả lời nó.Tất cả rơi vào im lìm.Đột nhiên.Một Mộng Yểm La Vương triển khai thế giới huyết sắc, ra tay từ sau lưng mộtMộng Yểm La Vương khác -- Oanh!

Tiếng gầm rú thật lớn đi kèm với mộttiếng kêu thảm thiết.Mộng Yểm La Vương kia trực tiếp bị chiêu này đánh lén đập mạnh xuống mặtđất.ấ ể ồ ế ếMấy Mộng Yểm La Vương khác xông lên, đồng loạt ra tay hoàn toàn *****nó ngay hiện trường."

Tóm lại, ít đi một người cạnh tranh."

"Hiện tại chúng ta còn lại tổng cộng chín người, cộng thêm cái tên tiến vào vậnmệnh chẳng lành"kia là mười người, cuối cùng chỉ có một người có thể sống."

"Vậy...

Chờ một chút?"

"Chờ đi."

"Không sai, chúng ta chờ một chút."

"Dù sao giết một tên rồi, áp lực nhỏ chút, chờ hắn xuất hiện đi."

Chúng nói xong thì cùng nhắm miệng lại.Một luồng sát ý khác thường chất đặc cả không trung.Cc, tất cả chúa tể Mộng Yểm đều không kìm nén được, bắt đầu ra tay với chínhmình đứng gần nhất bên cạnh!

Chỉ có một người có thể sống!

Vậy còn gì để nóichứ, phải đánh một trận mới được!

Thời gian tiếp tục trôi đi.Thứ năm mươi năm phút -- Mộng Yểm La Vương lại xuất hiện trong hư khônglần nữa.Nó đã mình đầy thương tích, máu tươi không ngừng chảy xuống từ thân thể.Nhìn quanh một vòng.Nó chỉ thấy một chính mình mà thôi."

Những người khác đâu?"

"Đều đã chết."

"Chỉ còn hai chúng ta?"

"Không sai, hiện tại còn lại năm phút cuối cùng, nếu ngươi không thể tìm ra tiểutử kia thì hai chúng ta cũng chỉ có thể phân thắng bại."

Mộng Yểm La Vương giận dữ hét: "Cút ra đây, tiểu tử, đánh với ta một trận!"

Cách đó mấy trăm dặm.Liễu Bình ngồi dưới đất, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.Một loạt yêu tinh đứng trên vai hắn, đang xoa ấn vai cổ cho hắn.Chỉ nghe giữa không trung lại vang lên tiếng rống giận của Mộng Yểm LaVương: "Tiểu tử đáng chết, ta đã bị trọng thương, người vẫn không dám ra đánhvới ta sao?

Ngươi mà là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ cái gì!"

"Ra đây!"

"Ngươi giỏi thì ra đây!"

Mộng Yểm La Vương kêu to như sắp hóa điên.ễLiễu Bình không dao động chút nào, chỉ hé miệng, nói nhỏ một câu: "Nói chonó, ta từ chổi chiến đấu."

Bốn phần mười tài phú còn lại lập tức bị trừ sạch sẽ.Giây tiếp theo.Mộng Yểm La Vương ngơ ngẩn ở giữa không trung."

Hắn vẫn không ra, đúng không?"

Ở đối diện nó, Mộng Yểm La Vương còn sót lại nói.Một luồng sát ý nhàn nhạt dâng lên từ trên người nó."

Đúng vậy, chỉ còn ba phút, không phải người chết thì chính là ta sống."

Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu gian nan mà lại tuyệt vọng.-------Chương 1110: Phân thắng bạiBa phút.Chỉ còn ba phút cuối cùng!

Cuộc chiến trên bầu trời càng ngày càng kịch liệt."

Ngừng!

Ngu xuẩn, chúng ta tiếp tục đánh như vậy thì chẳng phải là để tiểu tửkia ngư ông đắc lợi?"

Mộng Yểm La Vương quát."

Sống sót trước lại nghĩ cách đối phó hắn đi –– Mà nói ra thì hắn cũng chỉ làmột Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể vừa ra đời, căn bản không phải đối thủ củachúng ta."

Một Mộng Yểm La Vương khác đáp lại.Thời gian lại trôi qua một chút.- - Còn lại hai phút cuối cùng!

Hai người cùngnhằm về phía đối phương.Trên bầu trời bộc phát từng loạt tiếng vù vù.Cùng thời khắc đó.Liễu Bình kết thúc nhận định, đúng cách đó mấy trăm dặm, nghiêm túc nhìnMộng Yểm La Vương chiến đấu."

Còn một phút."

Thượng để nhắc nhở."

Ừ, vừa lúc nhân cơ hội này xem nó chiến đấu cho kỹ."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, ở chủ tuyến thời không, Mộng Yểm La Vương chân chính kia cònchờ ăn ngươi đấy."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Các ngươi là trốn vào từ thời không song song à?"

Pháo gia hỏi."

Không sai."

Thượng đế, Đại Địa chi Mẫu và Liễu Bình trăm miệng một lời mà đáp."...

Các ngươi ghê gớm."

Pháo gia nói."

Chư vị, ta cảm nhận được tử vong."

Nữ Tử Thần đột nhiên nói.Các vị thần lập tức an tĩnh lại.Liễu Bình nhìn lên bầu trời, chỉ thấy hai Mộng Yểm La Vương vẫn chưa phânra thắng bại.ầ ầChúng nó người đầy thương tích, máu tươi chảy ròng, gần như chỉ còn lại mộthơi cuối cùng "Thôi, ta không còn sức ra tay nữa rồi -- không đánh, xem ai cóthể sống sót đi."

Mộng Yểm La Vương hậm hực nói.Một nó khác theo đó mà dùng tay.Đợi một hơi thở sau.Một Mộng Yểm La Vương trong đó đột nhiên phát ra tiếng tru lên thống khổ.Cả thân thể nó nhanh chóng bành trướng, nổ tung ngay giữa không trung, hóathành từng cụm sương máu.Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao bên hông, mở miệng nói: "Đến lúc rồi."

Câu nói vừa dứt, hắn biến mất khỏi nơi đó.Trên bầu trời.Mộng Yểm La Vương còn sót lại đang nghỉ ngơi."

Tiểu tử, tới tiếp nhận quyết chiến đi ––"Nó đang muốn phát động lời mời quyết chiến lần nữa thì lại thấy tất cả hưkhông quay chung quanh nhanh chóng biến ảo, hóa thành một mảnh đại sa mạckhông có sinh cơ.Đây là một thế giới!"

Đánh lén?

Đáng chết...

Thật biết chọn thời điểm..."

Mộng Yểm La Vương thở hổn hển mà nói.Liễu Bình bỗng xuất hiện ở sau lưng nó, đôi tay nắm chặt lấy trường đao --Trong chớp nhoáng.Vẻ mỏi mệt trên mặt Mộng Yểm La Vương chợt biến mất.Tinh khí thần cả người nó biến đổi, không còn chút suy sụp nào, trong mắt lộ rahận ý thấu xương, cắn răng mà nói: "Chờ ngươi đã lâu rồi, chết đi!"

Tứ Đại Pháp Tắc hiện ra vô số những phù văn chi chít trên hư không, khiếncuộc chiến bị giới hạn giữa hai người, không đến mức tạo thành tổn thương quámức trầm trọng đối với thế giới.- - Thì ra nó còn sức để tiến hành một công kíchmang uy lực như thế!

Vô số những cánh tay hắc ám ầm ầm trào dâng từ saulưng nó, trong nháy mắt đã bắt lấy Liễu Bình, nâng lên cao cao giữa khôngtrung."

Ha ha ha, thật ra cuối cùng chúng ta chỉ giả bộ đánh, ngươi không nhìn ra đúngkhông, bất kể là nó chết hay là ta chết, chúng ta đều để lại một ít sức lực."

Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng và nói.Nó dùng sức xé một cái -- Thân thể Liễu Bình lập tức chia năm xẻ bảy.Máu loãng bay lả tả.Một con búp bê màu hồng phấn rơi xuống từ những mảnh thi thể đó.ể ấMộng Yểm La Vương thở phào một hơi, vươn một bàn tay ra đón lấy con búpbê."

Rốt cuộc cũng lấy về được."

Nó cảm thấy may mắn mà nói.Tuy cuộc chiến này hung hiểm, nhưng cuối cùng tốt xấu gì cũng là nó kế caomột bậc, cuối cùng đạt được thắng lợi.Chung quanh sa mạc dần dần rút đi.Tất cả trôi đi.Mộng Yểm La Vương về tới bầu trời.Ai ngờ vừa trở về thì tất cả cảnh tượng trên không trung và mặt đất dần dần bắtđầu mơ hồ.-- Là vận mệnh chẳng lành!"

Gặp quỷ, rốt cuộc khi nào tận thế đáng chết này mới kết thúc đây."

Mộng Yểm La Vương cẩn thận chuẩn bị.Tất cả cảnh tượng biến mất.Cảnh tượng mới theo đó mà xuất hiện.Nó phát hiện mình đang đứng trong trang viên Ác Mộng, trên bầu trời đầy cácLong tộc không ngừng bay lượn."

Đại nhân, cứu chúng ta với!"

Chủ trang viên hoang mang chạy tới, lớn tiếng cầu xin."

Nói, tình huống hiện tại là thế nào?"

Mộng Yểm La Vương trầm giọng mà hỏi."

Tất cả Long tộc đều tới, chúng muốn hủy diệt trang viên!"

Chủ trang viên nói."

Có con rồng nào gọi là Hội Tẫn Chi Hình hay không?"

Mộng Yểm La Vương hỏi."

Không có."

Chủ trang viên nói."

Không có...

Vậy còn may."

Mộng Yểm La Vương hơi nhẹ nhàng thở ra và nói.Nó ngẩng đầu nhìn đám Long tộc bay múa đầy trời kia, trầm ngâm mà nói:"Tuy tình trạng của ta không được tốt lắm, nhưng trận này cũng không có vấnđề gì, người đi chuẩn bị đủ trái cây cho ta bổ sung trước ––"Keng –– bá –– Đao quang sâm hàn chợt lóe qua, trảm ra một cái khe hư khôngthật lâu không tiêu tan trên cổ Mộng Yểm La Vương.ế ể ắTiếng nói của Mộng Yểm La Vương đột nhiên đứt ngang trong một chớp mắt.Nếu thả chậm thời gian trong giờ khắc này, sẽ có thể nhìn thấy đầu của nó bayra từ trên cổ, trôi nổi, quay cuồng, đi xa ở giữa không trung với tốc độ cực kỳthong thả -- Mà trong thân thể nó hiện ra vô số những cánh tay màu đen, mộtphần nhanh chóng ẩn ra đủ loại thủ ấn thuật pháp."

Ha ha ha ha, ta chưa bao giờ gặp qua người như người, nhưng đáng tiếc ta cóvô số thuật pháp có thể dùng."

Đầu Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng ở giữa không, tiếp tục nói: "Xemđi, loại tay mới như ngươi căn bản không biết ta ẩn giấu bao nhiều thủ đoạnphòng ngự ––"Trên người nó lại hiện ra một số lượng lớn cánh tay, tràn ra bảo vật chi chít lêngiữa không trung."

Ngươi xong đời!"

Càng nhiều cánh tay màu đen xuất hiện, lập tức đánh lên người chủ trang viên.Chủ trang viên cầm trường đao trong tay, không ngừng múa ra đao quang ngăncản những cánh tay màu đen đó, cùng lúc đó, diện mạo của hắn không ngừngbiến ảo, cuối cùng hóa thành một người khác.Là Liễu Bình."

Trảm!"

Hắn quát lên một tiếng lớn, đón đầu vô số những cánh tay màu đen kín khôngkẽ hở, tung một đao ra --đao này hội tụ tất cả sức mạnh của hắn, cho nên cảngười hắn và trường đao kết hợp lại thành một, lập tức xuyên qua thân thểMộng Yểm La Vương.Ánh đao lụi tàn.Liễu Bình lại hiện thân lần nữa, chạy chậm vài bước hoãn lại thể xông lên.Thi thể không đầu của Mộng Yểm La Vương cứng đờ bất động ở cách sau lưnghắn không xa.Liễu Bình quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy vô số những cánh tay phía sau Mộng Yểm La Vương tạo thành phápấn, lại không có một thuật pháp nào có hiệu lực.Những bảo vật tung bay đầy trời sớm đã rơi xuống mặt đất, phát ra một loạttiếng vang dễ nghe.- - Chúng cũng không kích phát ra bất cứ hiệu quả gì.Một huyết tuyến lan tràn từ thi thể không đầu xuống bên dưới, xuyên qua ngực,bụng nhỏ, trực tiếp tách toàn bộ thân thể từ giữa ra.Xe kéo –– Thân thể nó hoàn toàn bị chia lìa, để lại một vệt máu tươi đầm đìathẳng tắp ngay tại chỗ.Cuộc chiến kết thúc.Liễu Bình cầm trường đao trong tay, đi đến chỗ đầu của Mộng Yểm La Vương,lẳng lặng nhìn nó.ầ ể ồ ềĐầu của Mộng Yểm La Vương lộ ra vẻ mặt suy tư, nói: "Vừa rồi đều là giả?"

"Con búp bê kia là thật."

Liễu Bình nói."

Chỉ có nó là thật?"

Mộng Yểm La Vương hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.-------Chương 1111: Chư thiên vạn giới chỉ có một Thánh LinhKhi nói chuyện, Long tộc trên bầu trời đã biến mất.Trang viên cũng biến mất.Hai người đứng trên một mảnh cát vàng.Thế giới trống trơn, hoang vu không có thứ gì.Vậy xem ra, bắt đầu từ lúc Liễu Bình đánh lén rồi bị giết, bao gồm cả "Vậnmệnh chẳng lành"xuất hiện, toàn bộ đều là biểu hiện giả được huyễn hóa ra."

Trảm đầu ta cũng không đủ để ***** ta, rõ ràng trong nháy mắt đó ta đãdùng vô số những thuật pháp và bảo vật để cứu vớt, nhưng vì sao đều không cóhiệu quả?"

Mộng Yểm La Vương lại hỏi."

Đại lão, bởi vì ta muốn giết người thôi."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế...

Đây là thuộc tính thế giới của ngươi...

Ta chưa bao giờ nghe nóiđến thuộc tính thế giới như vậy, bình thường mọi người đều lựa chọn sức mạnhthiên kỳ bách quái, càng không ai rõ thì càng được hoan nghênh...

Chưa có aitừng lựa chọn cấm tuyệt tất cả sức mạnh."

Mộng Yểm La Vương khó hiểu mà nói."

Bởi vì ta luôn có một mộng tưởng, muốn cho các ngươi cảm nhận được cảmgiác khi làm chúng sinh."

Liễu Bình nói."

Ta vĩnh viễn không phải phàm nhân, ta chính là chúa tể trong Ác Mộng!"

Mộng Yểm La Vương trừng mắt mà nói.Liễu Bình cười cười, ngồi xổm xuống, nhìn nó và nói: "Ngươi xem, người chếtkhông khác một chút gì so với chúng sinh cả, cho nên người có thể cảm nhậnđược thống khổ và tuyệt vọng của phàm nhân không?"

"Đó là do người lừa gạt ta!

Ngươi còn trộm đi bảo vật của ta -- Tên để tiện xảotrá nhà ngươi!"

Mộng Yểm La Vương cả giận mà quát."

Thực lực của ta quá kém, tồn tại không dễ dàng, hy vọng ngươi có thể lý giải."

Liễu Bình thành khẩn nói.Mộng Yểm La Vương nói nhỏ một câu: "Ta muốn nói rõ...

Ta vĩnh viễn đềukhông phải đám rác rưởi người nói đó..."

ấNó bất động.Liễu Bình vẫn đứng bất động.Đợi mấy phút.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "...

Sơ lược trước đó."

"Ngươi tạo ra thế giới của mình."

"-- Đã kích hoạt chủ thuộc tính của thế giới: Cấm Tuyệt!"

"Tất cả ảo giác và thuật pháp của ngươi, tất cả thuật pháp và bảo vật của MộngYểm La Vương đều bị cấm phát huy tác dụng."

"Các ngươi phải tự mình đánh nhau."

"Ngươi giết nó."

"Chiến đấu kết thúc."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Càng nhiều chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng hiện ra, bắt đầu đổi mới trước mắtLiễu Bình: "Kích hoạt giết chóc làm vui? !"

"Kích hoạt Cửu U bí pháp!"

"Kích hoạt sức mạnh tận thế!"

"Cuộc quyết chiến của người và đối phương đã kết thúc, bởi vì giành đượcthắng lợi, ngươi sẽ thu hồi tài phú bị khấu trừ của mình, đồng thời đạt được tấtcả của đối phương!"

"Tính toán chi tiết như sau:"Thế giới song song.Một Mộng Yểm La Vương bị Liễu Bình *****.Mãi đến rất nhiều năm sau, mọi người mới phát hiện đây là sự bắt đầu của mọichuyện.- - Trên thế giới chưa từng xảy ra cuộc chiến như vậy.Một chúa tể Ác Mộng thường có vô số thủ đoạn và bảo vật.Nhưng dưới tình huống chưa dùng đến bất cứ sức mạnh nào, nó bị người tadùng một thanh đao ***** giống như một phàm nhân.Trong lịch sử cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.Quả thật.Hai loại tai hoạ tận thế tiêu hao quá nhiều sức mạnh của nó.Nhưng trong chớp mắt ảo giác tiêu tán kia, nó vẫn dùng ra mấy trăm loại thuậtpháp, thả ra mấy ngàn món bảo vật.Bất kể là ai, vào khoảnh khắc đối mặt với sự liều mạng toàn lực như vậy cũngchỉ có thể hơi lui bước.Nhưng những thủ đoạn đó đều mất đi hiệu lực.- - Chỉ là do một loại sức mạnhthế giới chưa bao giờ xuất hiện.ấ ể ế ễCấm Tuyệt!

Mộng Yểm La Vương ở thế giới song song này bị Liễu Bình mộtđao đánh chết trong sa mạc hoang vu, chết đi giống như một phàm nhân."

Tất cả đều là ảo giác, lừa từ đầu tới cuối."

Thượng để nói."

Đúng vậy, thẳng đến chóp mắt trước khi xuất đao mới căng ra thế giới, lợidụng sức mạnh Cẩm Tuyệt để làm cuộc chiến biến thành một trận chém giếtgiữa phàm nhân...

Cuối cùng ta cũng nhìn thấy tình cảnh chúa tể Ác Mộng bị xửlý."

Pháo gia cảm khái."

Hơn nữa là dựa vào phương thức phàm nhân."

Nữ Tử Thần không ngừng run run mà nói."

Ngươi làm sao vậy?"

Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên hỏi."

Một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể tử vong, đối với nàng mà nói là sự gia trìpháp tắc cực kỳ khổng lồ, nàng sắp khôi phục sức mạnh."

Thượng để tán thưởng."

Không xong!

Có phải chúng ta quên mất cái gì không!"

Pháo gia nói.Mấy vị thần cùng nhìn về phía Liễu Bình.Chỉ thấy Liễu Bình đứng bất động tại chỗ, người như đã ngủ mất.Pháo gia nói: "Hắn vừa trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, khảo nghiệmđầu là ***** cắn nuốt, thứ hai là thần linh khác xâm lấn, nhìn có vẻ trận thứba sắp bùng nổ."

"Danh sách hắn mang trên người trực tiếp giúp hắn ăn luôn tất cả những gìMộng Yểm La Vương để lại-- hiện tại xem ra, hắn đã tiến vào giai đoạn huyềndiệu kia."

Pháo gia tán thưởng."

Các ngươi nói gì vậy?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Đúng vậy, đừng thách đố ở đây, rốt cục hắn sao thế này?"

Đại Địa chi Mẫu cũng hỏi theo."

Sinh mệnh luôn nhanh chóng trưởng thành trong trạng thái giấc ngủ-- thế giớicủa Mộng Yểm La Vương đã bị hắn hấp thu, cho nên hắn bắt đầu ngủ say."

Thượng để nói."

Ngủ say!"

Hai vị nữ thần kêu lên thất thanh.ắ ếTrước mắt đang đứng trong tận thế, hai loại tai hoạ không ngừng tàn sát bừabãi, không cẩn thận một cái là sẽ bỏ mạng, kết quả Liễu Bình lại rơi vào ngủsay.Ngủ say có nghĩa là không có phòng bị gì.Nếu lại gặp phải nguy hiểm gì thì Liễu Bình làm thế nào mới được đây?"

Lão nhân chết tiệt, ngươi nhất định biết nên ứng phó cục diện này thế nào,đúng không?"

Đại Địa chi Mẫu nói."

Ta không có cách nào cả."

Thượng để nói."

Cũng không thể nhìn hắn chết ở chỗ này đúng không, vậy thì xong hết đấy."

Đại Địa chỉ Mẫu nói."

Ta thật sự không có cách nào, chuyện thế này không có thần linh nào có thểgiúp hắn, chỉ có hai tồn tại trong truyền thuyết kia mới có cách."

Thượng đế nói."

Ai?"

Ba vị thần linh trăm miệng một lời mà hỏi."

Thánh Linh và yêu tinh!"

Thượng để nói.Giọng nói của Andrea từ từ vang lên: "Cần ta làm cái gì?"

"Ngươi là Thánh Linh duy nhất trên người hắn, có đúng không?"

Thượng để nói."

Vô nghĩa,"Đại Địa chi Mẫu nói, "Chư thiên vạn giới chỉ có một Thánh Linh."

"Ta là Thánh Linh duy nhất trên người hắn."

Andrea thừa nhận."

Hiện tại hắn vẫn đứng ở chỗ này, không ngã xuống, chẳng lẽ không phải ngườiđang yên lặng đỡ hắn?"

Thượng đế nói."

Đúng vậy."

Andrea nói rồi hiện thân.Chỉ thấy cô bé lơ lửng ở giữa không trung, duỗi tay khẽ ấn lên sau lưng LiễuBình, không chế thân thể Liễu Bình, giúp hắn đứng vững tại chỗ, không bị ngãxuống."

Được, nghe ta nói –– hiện tại để hắn ngã xuống trước đi."

ếThượng đế nói.Andrea lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn buông tay ra dựa theo lời của thượngđế.Liễu Bình ngã xuống mặt đất.-------Chương 1112: Hủy diệt...Lúc này.Mộng Yểm La Vương đã chết, tất cả bảo vật và thi thể của nó đều bị danh sáchthu gặt sạch sẽ.Thế giới của Liễu Bình cũng đang từ từ tan đi.Hắn ngã xuống như vậy, lập tức ngã xuống thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm.Bang!

Hư không mở ra.Yêu tinh váy xanh nhảy ra, bay một vòng chung quanh Liễu Bình, lại kéo mímắt hắn lên nhìn nhìn, vô cùng tiếc nuối mà thở dài.Một giọng nữ thanh thúy vang lên: "Làm sao vậy?"

Rita nhảy ra từ trong hư không, ***** ngón tay nhức mỏi.- - Trước đó ký tênquá nhiều, lại tham gia mấy buổi họp mặt fan cỡ lớn, thật sự có hơi mệt."

Rita công chúa, quá đáng tiếc cho người bằng hữu này của ngươi."

Yêu tinh váy xanh nói."

Không phải hắn ngủ rồi sao?"

Rita nói.Nàng vừa nói, vừa nhìn lại hư không."

Lão nhân, người bảo ta an bài cho hai ngàn năm sau, ta đã dành thời giờ đi làmrồi."

Rita truyền âm."

Không hổ là công chúa yêu tinh, may mắn có ngươi, nếu không chúng ta đềuxong đời."

Thượng đế nói."

Hừ, đương nhiên rồi."

Rita hất cằm, lộ ra vẻ mặt đắc ý.Yêu tinh váy xanh nói: "Công chúa, hắn ngủ rồi, chẳng khác nào không có nănglực tiếp tục tham gia thi đấu, mất đi cơ hội tranh đoạt quán quân."

Rita đang muốn nói cái gì thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của thượngđế: "Tuyệt đối đừng cứu vớt, chúng ta phải xuống sân, đây là biện pháp duynhất rời khỏi thế giới trước mắt!"

Rita lập tức phản ứng lại, mở miệng nói: "Vậy thật quá đáng tiếc."

"Nhưng mà, nếu hắn là bằng hữu của ngài -- Yêu tinh váy xanh nói."

Không!

Để hắn mất đi tư cách đi!"

Rita nói.ố ầ ểYêu tinh váy xanh hơi sửng sốt, chần chờ nói: "Thật ra có thể ––"."

Không cần!

Trận đấu do ta làm chúng phải công bằng công chính!"

Rita nghiêm khắc mà từ chối."

Vậy được rồi, nếu công chúa kiên trì như vậy thì hắn sẽ mất đi tư cách thiđấu."

Yêu tinh váy xanh tiếc hận thở dài và nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình đột nhiên biến mất khỏi nơi đó, xuất hiện trong hư không hắc ám bênngoài thế giới.-- Hắn bị Tứ Đại Pháp Tắc đá ra khỏi thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm!"

Thành công!"

Pháo gia kích động mà nói."

Tứ Đại Pháp Tắc sẽ kéo dài mọi chuyện, mãi đến hai ngàn năm sau, mà chúngta đã tách ra rời khỏi trước."

Đại Địa chi Mẫu cũng nói."

Hiện tại chúng ta làm gì?"

Rita nhún vai và nói."

Chúng ta có thể đánh trở về."

Thượng để nói."

Trở về?"

Rita nghi hoặc lặp lại."

Đúng vậy, trở lại chủ tuyến thời không đi, chúng ta phải đến Vĩnh Dạ, di độngquốc gia của Liễu Bình đến thế giới của hắn-- trên tay hắn còn có mảnh thế giớiLục Đạo Luân Hồi, cũng có thể cùng dung hợp vào, thế giới đó sẽ trở nên rấtcường đại!"

Thượng để nói.Mọi người hơi động dung.Giây tiếp theo.Một con thuyền tỏa ra vô cùng thánh quang từ từ chạy đến từ phương xa.Là con thuyền Noah!

Andrea mang theo Liễu Bình đáp xuống thuyền cứu nạn,đầy mặt sầu lo mà nói: "Nhưng mà ở chủ tuyến thời gian, Mộng Yểm La Vươngkia không bị bất cứ tổn thương nào, cũng không gặp phải tận thế, nó đang tìmkiếm Liễu Bình, muốn ***** hắn."

"Yên tâm, hiện tại chúng ta đã có được quán quân trốn tìm, Rita, ngươi có vấnđề gì không?"

Thượng để nói.ố ố ấ"Trốn tìm thì giao cho ta là được, ta chính là cao thủ trốn tìm mạnh nhất tronggiới yêu tinh!"

Rita kiêu ngạo mà nói."

Tốt, hiện tại chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."

Thượng để nói."

Chuyện gì?"

Mọi người cùng kêu lên hỏi."

Andrea, ngươi là Thánh Linh duy nhất của hắn, người phải ép linh hồn của hắnra."

Thượng để nói."

A?

Ý ngươi là loại phương pháp đó sao?"

Andrea nói."

Đúng vậy, chính là loại phương pháp đó."

Thượng để nói.Andrea hự hự nửa ngày, đỏ mặt mà nói: "Chẳng lẽ không có cách khác?"

"Con thuyền này phải có tiền mới chạy được, hắn không lấy tiền ra thì chúng tađều không thể quay về."

Thượng để nói.Thượng để tiếp tục nói: "Dựa theo biên độ trưởng thành mà Thế Giới Loại SinhMệnh Thể sẽ tiến hành trầm miên với các mức độ bất đồng, vừa rồi hắn ăn mộtMộng Yểm La Vương, nhất định sẽ ngủ rất nhiều năm, nếu ngươi không giúphắn tỉnh lại thì tình cảnh của hắn sẽ càng ngày càng nguy hiểm."

Andrea thở dài và nói: "Được rồi, vậy ta làm hắn tỉnh lại."

Chỉ thấy nàng dừng ở trước mặt Liễu Bình, duỗi tay đè lại ngực hắn, nhanhchóng niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa.Một lát sau, Thượng để nói: "Rita, có thể giấu thân thể Liễu Bình đi rồi."

"Được nha!"

Rita bay lên phía trước, múa may đoàn trường trong tay rồi nhẹ nhàng điểm mộtcái.Lập tức không thấy thân thể Liễu Bình đâu nữa."

Không đúng, hắn đã bị ta giấu mất rồi, vậy sao hắn tỉnh lại được?"

Rita đột nhiên phản ứng, lập tức hỏi."

Linh hồn của hắn đã tỉnh."

Thượng đế nói.Các vị thần và Rita nhìn mọi nơi, lại không phát hiện linh hồn nào cả.ế"Thì ra là thế."

Pháo gia bỗng nói."

Sao lại thế này?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi nhỏ."

Các ngươi xem vị Thánh Linh kia --".Chúng thần cùng nhìn lại.Chỉ thấy Andrea đứng trên boong tàu thuyền cứu nạn, trên mặt đầy vẻ nghihoặc."

Xảy ra cái gì?

Chúng ta rời khỏi thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm rồi à?"

Cô bé hỏi với giọng nữ thanh thúy.Thế giới song song.Hai ngàn năm sau...

Sự kiện còn dây dưa chưa quyết đang xảy ra trong thầnmiếu.Liễu Bình giả vẫn đang mỉm cười, làm ra dáng vẻ như lắng nghe.Chủ trang viên cầm lấy chiếc nhẫn Kinh Các, há miệng, đang tiếp tục nói cái gìđó.Ở sau lưng gã, Liễu Bình chân chính nắm lấy đao, đã trảm tới cổ gã -- Đaodừng lại.Tất cả đình trệ trong nháy mắt, chờ đợi nhân quả của hai ngàn năm trước xácđịnh.Bỗng nhiên –– Mọi thứ chung quanh biến mất sạch sẽ.Chỉ còn lại chủ trang viên đứng một mình trong thần miếu.Leng ka leng keng - – leng keng -- Tiếng dương cầm diễn tấu cũng theo đó màkết thúc.Cả thần miếu rơi vào sự yên lặng trang nghiêm tuyệt đối, không còn tiếng vangnào nữa.Chủ trang viên giật mình một cái, bỗng phục hồi tinh thần.Gã nhìn nhận trên tay -- Chiếc nhẫn kia chẳng biết đi đâu, cứ như chưa bao giờtồn tại.Người nói chuyện đối diện cũng đã không biết tung tích."...

Đây là chuyện gì, tên kia đâu?"

Chủ trang viên bắt đầu cảnh giác.Nhung chung quanh là một mảnh yên tĩnh, chẳng những không có bóng người,cả quỷ ảnh cũng không có."

Buồn cười, rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ ở chỗ này?"

ầ ếChủ trang viên vươn tay, nâng một quang cầu màu đen lên, quát khẽ: "Nếukhông ra ta sẽ ra tay!"

Không có đáp lại.Trong mắt chủ trang viên lộ ra một tia bạo ngược, gã cười dữ tợn và nói: "Cũngđược, ta mặc kệ quá khứ của thế giới này đã xảy ra chuyện gì, xem ta hoàn toànhủy diệt nó đi!"

Vừa dứt lời.Một giọng nói mê mang vang lên từ hư không: "Hủy diệt..."

"Là ai!"

Chủ trang viên quát khẽ."

Hủy diệt...

Không có hoàn thành...

Còn thiếu một người...

Ta chờ đau khổquá."

Giọng nói kia vang lên đứt quãng.Chủ trang viên cẩn thận cảm ứng, sắc mặt bỗng thay đổi, trong nháy mắt đãbiến mất khỏi nơi đó.-------Chương 1113: Mộng Cảnh mới vàoBên ngoài thế giới.Gã dùng hết toàn lực bay vào hư không xa xôi, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng xưanay chưa từng có."

Đáng chết, thì ra thế giới này có một tận thế ***** nào đó đang ngủ say...Sớm biết vậy ta đã không tới."

Chủ trang viên không ngừng mắng trong lòng.Rất nhanh.Thân thể gã biến mất trong hư không hắc ám mênh mang.Nhưng gã không biết là, từ khi mình nói ra hai chữ "Hủy diệt", một bóng dángmông lung luôn lặng lẽ đi theo phía sau gã, chưa bao giờ rời khỏi.- - Đó là tànảnh của con rồng tro tàn.Phía bên kia."

Bọn họ đều đi đâu vậy?"

"Chủ thời không, bên trong Vĩnh Dạ, quốc gia của ngươi."

"Đi làm gì?"

"Đương nhiên là dung nhập quốc gia của người vào thế giới của ngươi, chuyệnnày cần đến sức mạnh của Tứ Thánh Trụ, cho nên bọn họ đều đi."

"Vậy ta thì sao?"."

Ngươi đang trưởng thành ––trong quá trình lần *****ên Thế Giới Loại SinhMệnh Thể trưởng thành thì sẽ rơi vào ngủ mơ thâm trầm."

Andrea giải thích thêm một bước: "Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều theo bảnnăng mà biết được chuyện này, chỉ có người vốn là nhân loại, cho nên hoàn toànkhông có chuẩn bị gì cả, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của ta mới có thể rời khỏithân thể đang ngủ say."

"Vậy chúng ta phải đi đâu đây?"

Liễu Bình hỏi.Giờ phút này hắn vẫn bám vào người Andrea, nói chuyện bằng miệng và giọngnói của cô bé."

Đi vào Mộng Cảnh –– tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều trưởng thành ởMộng Cảnh, chờ đợi thế giới của mình hoàn toàn thành hình."

Andrea nói.Cô bé ngáp dài một cái."

Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi.ế ễ ấ ồ ế"Hiện tại ngươi là thế giới, Liễu Bình, cất chứa linh hồn một thế giới cũngkhông phải chuyện đơn giản gì, ta có hơi mệt, chỉ sợ sẽ lập tức ngủ mất."

Andrea nói."

Ở Mộng Cảnh sẽ xảy ra chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Rất nhiều chuyện, tóm lại chỉ có một điều là ta phải cảnh cáo ngươi."

"Cái gì?"

"Tuyệt đối không được bị Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ nào khác mê hoặc, nếukhông các ngươi sẽ dung hợp thành một thế giới –– mà hiện tại người đangdùng thân thể của ta!"

"A, yên tâm, ta cũng không phải người tùy tiện."

"Cũng đúng, hiện tại ngươi là một cô gái mà."

Andrea lại ngáp một cái, âm thanh chậm rãi thấp xuống, cuối cùng biến mất.Cô bé ngủ rồi.Hiện tại chỉ còn lại một người -- Hoặc có thể nói, chỉ còn lại một linh hồn ThếGiới Loại bám vào thân thể Andrea– Là Liễu Bình!

Từng hàng chữ nhỏ thiêuđốt nhanh chóng hiện ra trước mặt hắn: "Ngươi tạm thời tiếp quản thân thểThánh Linh của Andrea."

"Chú ý!"

"Nhất định không được yêu bất cứ chàng trai nào, bọn họ đều là Thế Giới LoạiSinh Mệnh Thể tiến vào Mộng Cảnh, yêu nhau sẽ làm thế giới của các ngươidung hợp lại, nhớ lấy nhớ lấy!"

Liễu Bình –– Hoặc có thể nói, môi anh đào của Andrea hơi run rẩy.Thích chàng trai cái con khỉ!

Ta tuyệt đối không có!

Hắn / Nàng tiếp tục nhìntiếp."

Tất cả kỹ năng đều có hiệu lực ở Mộng Cảnh, nhưng đối với Thế Giới LoạiSinh Mệnh Thể mà nói, uy lực cấp bậc sức mạnh từ yếu đến mạnh được sắp xếpnhư sau:""Sức mạnh các Trắc, sức mạnh Kỳ Quỷ, Thế giới chi Thuật, chủ thuộc tính thếgiới."

"Xét thấy người chiếm cứ thân thể Thánh Linh, trước mặt người có thể sử dụnghai loại năng lực Thánh Linh sau đây:""Thánh Linh chi Thuật: Hư Ảo thân thể."

"Binh khí Thánh giới Triệu Hồi."

"Thánh Linh của ngươi còn đang trong giai đoạn khôi phục sức mạnh, thuật củanàng có uy lực tương đương với Thế giới chi Thuật."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.ấ ố ố ắChỉ còn lại mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra cuối cùng, hiện lên trước mắtLiễu Bình: "Ngươi sắp tiến vào Mộng Cảnh chung og tất cả Thế Giới Loại SinhMệnh Thể."

"Thần linh và chúng sinh của người đang xây dựng thế giới, mà người sẽ đạtđược sự trưởng thành linh tính ở Mộng Cảnh."

"-- Là trở thành Ác Mộng hay là cái gì khác?"

"Nơi này là đường ranh giới."

"Bắt đầu!"

Tất cả ánh sáng và sương mù tan đi.Chung quanh vang lên tiếng vang rầm rập.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, chân đạp lên mặt đất, lập tức thấy hoàn cảnh vịtrí của mình.Nơi này là một hàng xe lửa không ngừng đi vội.Ngoài cửa sổ là sương mù vô tận và dãy núi băng tuyết, mà trong thùng xe thậtấm áp, có ghế dựa sô pha thoải mái, âm nhạc êm ái, ánh đèn sáng ngời.Thậm chí ở cuối thùng xe còn có một đài phục vụ, trên đó đặt đầy rượu và điểmtâm đủ mọi màu sắc."

Hoan nghênh ngươi."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang đứng cáchhắn không xa.Nam nhân kia lộ ra nụ cười xán lạn với hắn, dịu dàng nói: "Chào ngươi, ta cũnglà Thế giới chi Chủ vừa chống chọi qua ***** cắn nuốt, thần linh xâm lấn,cuối cùng có thể tiến vào Mộng Cảnh, ta tên là Bạch Nham, thật vui khi gặpđược người, hy vọng chúng ta có thể nắm tay nhau cùng tiến lên trong MộngCảnh, cùng đối mặt các loại khó khăn –– ta sẽ chiểu cổ ngươi."

Liễu Bình còn chưa nói gì thì chỉ thấy bên cạnh có một nam nhân khác đi tới, vỗbả vai Bạch Nham và nói: "Huynh đệ, ta thấy người chỉ đến sớm hơn một giâyso với nàng-- thật ra xe lửa Mộng Cảnh còn chưa tới trạm, ngươi đã nói lungtung ở chỗ này, phải biết là nơi này có kiêng kị, ngươi còn non nớt, không hiểusự nguy hiểm ở nơi này, có vài lời nói ra rồi thì trong lúc mơ hồ sẽ có pháp tắcvận mệnh ảnh hưởng đến Mộng Cảnh của ngươi, nghe một lời khuyên của cađây, ngươi không có năng lực nắm chắc hung hiểm nơi này, tóm lại vẫn nên cẩnthận thì tốt hơn, không bằng người đi đến một thùng xe khác để bình tĩnh lạiđi."

Bạch Nham trùng đối phương.Đối phương thành khẩn gật gật đầu.Bạch Nham hơi trầm ngâm, sau đó xoay người đi đến một thùng xe khác.Nam tử kia ôm cổ thấy hắn đi rồi, lập tức xoay người, lộ ra nụ cười khéo léo vớiLiễu Bình:ế ế"Cô gái xinh đẹp, tên của ta là Sâm, thế giới của ta toàn là rừng rậm xanh biếcvà biển rộng xanh thẳm mênh mông vô bờ, trong đó có các tinh linh cao quý ưunhã sinh hoạt, không biết ta có vinh hạnh cùng ngài nắm tay đối mặt với cácloại khó khăn trong Mộng Cảnh lần này không?"

Liễu Bình ngẩn ra rồi lại giật mình.Đúng vậy.Hiện tại ta đang dùng thân thể Thánh Linh của Andrea.- - Cô bé vốn chính làmột thiếu nữ rất xinh đẹp.Vậy -- Liễu Bình trừng to đôi mắt xinh đẹp, che miệng cười nói: "Xin lỗi, hiệntại ta không biết cái gì cả, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Lời còn chưa nói xong, bên kia quầy bar truyền đến một tiếng huýt sáo.Liễu Bình quay đầu nhìn lại.Vài cô gái dáng người cao gầy, dung nhan xinh đẹp đang ngồi ở chỗ kia, phấttay với hắn: "Lại đây ngồi đi, muội muội."

Liễu Bình vui vẻ trong lòng.Mấy cô gái này vừa thấy là biết đã kết thành đồng minh nào đó.- - So với chungđụng với một hai nam nhân thúi, chi bằng gia nhập một tổ chức.Ít nhất người ta đông!

An toàn!"

Được!"

Liễu Bình cười xin lỗi với Sâm."

Không có gì, ngươi đi đi."

Sâm ra vẻ rộng lượng mà nói."

Ân, lát nữa lại nói chuyện."

Liễu Bình nói."

Ta còn không biết tên của ngươi."

"Ta tên là Liễu Bình."

"Liễu Bình...

Tên này thật dễ nghe, ta nhớ kỹ."

Liễu Bình cười thật xinh đẹp, sau đó xoay người rời khỏi.- - Hiện tại còn khôngrõ chi tiết của nhau, không cần phá hư quan hệ, có lẽ đến lúc nào đó sẽ dùngđược đối phương cũng nói không chừng.Nam nhân đấy à.Liễu Bình từ từ đi đến trước quầy bar.Một cô gái bung một ly rượu đến, đặt trước mặt Liễu Bình và nói: "Những namnhân thúi đó đều mang ý xấu, đừng để ý đến bọn họ."

"Đúng, một khi thế giới dung hợp thì bọn họ chính là chúa tể của thế giới, màchúng ta sẽ biến thành thần linh, chỉ có thể làm chủ tất cả mọi thứ trên mặt đất."

ếLại một cô gái lên tiếng.Trong lòng Liễu Bình hiện lên một ý niệm.Đại Địa chi Mẫu Gaia -- Không phải nàng ta gặp phải chuyện như vậy đó chứ.Vậy Thế Giới chi Chủ dung hợp với nàng đâu?

Vì sao không nghe nói đến?"

Cảm ơn các tỷ tỷ, ta tuổi nhỏ nhất, tiến vào Mộng Cảnh trễ nhất, kính các tỷmột ly, xin mọi người chiếu có nhiều hơn."

Liễu Bình cười nâng ly rượu lên."

Được, tới!"

"Cụng ly một cái!"

"Hy vọng mọi người cùng nhau nỗ lực, tranh thủ trưởng thành ở chỗ này!"

Các cô gái -- Hoặc có thể nói, những Thế Giới chi Chủ có vẻ ngoài nữ tính đósôi nổi nâng ly cụng vào một cái.Mọi người cùng uống cạn rượu.Một cô gái bắt đầu cất cao giọng hát, rượu cũng được rót đầy lần nữa.Ăn uống linh đình.Không khí lập tức sôi trào.-------Chương 1114: Khảo nghiệm tiến đến!"

Thế giới của ta lựa chọn văn minh Man Hoang -- bởi vì nó đơn giản nhất, tàinguyên đều đưa cho chúng sinh, tùy tiện để bọn họ lăn lộn đi."

Một nữ tử cao gầy cột tóc đuôi ngựa thật dài nói."

Man Hoang sao?

Băng Dạ tỷ tỷ nho nhã như vậy mà lại chọn Man Hoang?"

Liễu Bình nâng ly rượu, chớp chớp đôi mắt to mà nói."

Ha ha, ta tương đối tôn trọng tự nhiên, đúng rồi, Liễu Bình người thì sao?"

Mỹ nữ được gọi là Băng Dạ sờ sờ đầu hắn và nói."

Ta ấy à,"Liễu Bình hồi tưởng thành phần từ thánh trụ của hắn, sau đó nói: "Ta chọn khoahọc kỹ thuật."

Những nữ tử đó đều có chút kinh ngạc."

Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, Khoa Kỹ Trắc trời sinh tự mang thuộc tính Ác,không xử lý tốt thì sẽ rất phiền toái."

Băng Dạ nói."

Vì sao chứ?

Xin các tỷ tỷ chỉ giáo."

Liễu Bình nói."

Bởi vì khoa học kỹ thuật sẽ làm lũ kiến chúng sinh đạt được sức mạnh hủy diệtthế giới."

Nữ tử tóc xanh tên là Mân nói."

Khoa học kỹ thuật quá vật chất hóa, uy lực lại mạnh, dễ làm chúng sinh bấtgiác cho rằng mình rất cường đại, làm ra một vài chuyện không thể tưởngtượng."

Lại một nữ tử nói."

Điều này cũng đúng."

Liễu Bình lẩm bẩm.Cái này gọi là trên người có vũ khí lợi hại thì sát tâm tự nhiên dâng trào.Tuy bình thường nghiên cứu khoa học kỹ thuật đều không phải xuất phát từ ýxấu, nhưng theo thời gian phát triển, có một số việc không phải tốt đẹp giốngnhư tưởng tượng ban đầu của chúng sinh.Điều này cũng nhắc nhở Liễu Bình.Hắn thật tâm thật lòng mà nói: "Cảm ơn các tỷ tỷ dạy bảo."

Lúc này lại có mấy tên nam tử đi ngang qua đoạn thùng xe này, lập tức nhìnthấy mấy cô gái, họ sôi nổi đến gần.ố ắCác cô gái cũng không muốn đắc tội người ta, tùy tiện hàn huyên vài câu, sauđó mới đuổi người đi."

Thật là đáng ghét."

Băng Dạ nói."

Nếu có ai có thể thay chúng ta chắn bọn người kia một chút thì tốt rồi."

Một nữ tử cảm khái.Liễu Bình vỗ tay một cái và nói: "Đúng lúc ta có một thuật ảo giác, có thể biếnmình thành dáng vẻ nam nhân, lừa gạt những tên đó cũng không thành vấn đề."

Các cô gái đều cảm thấy hứng thú."

Thật sự làm được sao?

Ảo giác bình thường không gạt được bọn người kia,bọn họ nhạy bén lắm đấy."

Mân cười nói."

Ta thử xem."

Liễu Bình cười đáp.Hắn ngồi bất động, yên lặng phát động "Đặc hiệu sư".Chỉ một thoáng.Hắn biến từ một thiếu nữ đáng yêu mỹ lệ thành một thiếu niên.- - Hắn biếnthành dáng vẻ ban đầu của mình!"

Uống ly rượu thử xem.".Một nữ tử đưa một ly rượu qua.Liễu Bình cười ôm quyền và nói: "Đa tạ tiên tử."

Cái này hoàn toàn không cần diễn, chỉ cần uống rượu dựa theo điệu bộ ban đầucủa mình là được.Liễu Bình uống một hơi cạn sạch."

Thật sự giống nam nhân y như đúc."

Mọi người đều cảm thấy thú vị, cùng khen ngợi."

Mấu chốt là không có dáng vẻ háo sắc kia, còn không chọc người ta chánghét."

Một nữ tử chấp đôi tay lại cười nói."

Các vị, các ngươi xem ta hoá trang có được không?

Ta tới thay các ngươi chắnnhững tên đó được chứ?"

Liễu Bình lại rót đầy rượu cho mình, cười nói."

Vậy coi như người là nam nhân của chúng ta đi!"

Băng Dạ vỗ tay và nói.Các cô gái đều cười rộ lên.ễ ếLiễu Bình cười cười theo, tiếp theo duy trì ảo giác, làm mình luôn duy trì hìnhtượng nam nhân.Hắn vốn là nhân loại mà không phải thế giới, cho nên phải mượn dùng thân thểThánh Linh mới có thể tham dự đợt trưởng thành linh tính này.- - Đây là nguyênvăn lời nói của thượng đế.Nhưng vẫn luôn mang dáng vẻ nữ tử, phải làm ra hành vi, cách nói chuyện củanữ nhân cũng rất mệt.Còn không bằng hiện giờ danh chính ngôn thuận trở về làm nam nhân lần nữa.Lúc này lại có vài tên nam tử đi xuống từ thùng xe trước mặt, lập tức nhìn thấycác cô gái, ánh mắt họ sáng lên, vội tiến lên muốn tiếp cận.Liễu Bình trực tiếp xua xua tay nói với bọn họ: "Xin lỗi, nơi này có người."

Các Thế Giới chi Chủ nam tính nhìn hắn, lại nhìn các cô gái, kinh ngạc hỏi:"Một mình ngươi?"

Liễu Bình nhún nhún vai và nói: "Các nàng đều là của ta."

Các nam nhân trùng to đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía nhữngnữ tử đó.Bọn nữ tử cùng gật đầu.Thậm chí Băng Dạ còn đi đến bên cạnh Liễu Bình, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn,thở ra và nói: "Xin lỗi, chúng ta đều thuộc về hắn."

Các nam nhân yên lặng câm nín, lại nhìn Liễu Bình thêm vài lần, sau đó xoayngười nhanh chóng rời khỏi.Bọn họ đi rồi, các cô gái lập tức cười ha hả."

Vậy chẳng phải làm một mình Liễu Bình đắc tội với rất nhiều người sao?Không tốt lắm đâu."

Một nữ tử tên là Đại lo lắng nói.Băng Dạ búng tay một cái và nói: "Là đạo lý này, Liễu Bình, không bằng ngươi——".Liễu Bình xua tay và nói: "Không có việc gì, nếu thật sự gặp phải vấn đề, ta lạibiến trở về dáng vẻ nữ tính ban đầu của mình, có lẽ những nam nhân đó cũngkhông tiện trách móc ta."

Các cô gái nghĩ cũng phải, hơn nữa như vậy thật sự khá thú vị, vì thế khôngkhuyên bảo nữa.Lại chơi đùa trong chốc lát.Băng Dạ bỗng nhíu mày và nói: "Chúng ta sắp đến trạm, khảo nghiệm đầu củachúng ta sắp xảy ra rồi."

Quả nhiên tốc độ xe lửa đã từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Xe lửa trực tiếp biến mất.ếMọi người phát hiện mình đang đứng trong một mảnh gió tuyết.Trên mặt đất trắng xoá không có lấy một vật, chỉ có đằng xa tồn tại tuyết sơntrắng xóa liên miên phập phồng.Liễu Bình nhìn ra chung quanh, chỉ thấy ít người đi rất nhiều.Bên cạnh hắn chỉ có ba nữ tử, lần lượt là Băng Dạ, Mân, Đại.Bên cạnh còn có ba nam tử đang đứng.Tổng cộng có bảy người."

Xem ra nơi này tương đối thích hợp cho chúng ta khảo nghiệm, cho nên chúngta bị đặt vị trí này."

Một nam tử nói.Hắn ta chính là Bạch Nham vừa rồi tiếp cận *****ên.Bởi vì đi thùng xe khác, cho nên không nhìn thấy quá trình Liễu Bình biếnthành nam tính, vì thể lúc này hắn ta liếc nhìn Liễu Bình một cái, có chút kinhngạc vì sao hai đại mỹ nữ lại đi theo bên cạnh Liễu Bình."

Các vị nữ sĩ, không bằng chúng ta kết bạn, cùng nhau đối mặt khảo nghiệm?"

Một nam tử nói.Các nữ nhân nhìn về phía Liễu Bình."

Được, khá tốt, chúng ta cùng nỗ lực mới là lẽ phải."

Liễu Bình nói.Băng Dạ có chút bất ngờ, lại ngẫm nghĩ, sau đó phụ họa: "Không sai, mục đíchcủa mọi người đều là mạnh lên, giúp đỡ cho nhau là đúng đắn."

Bọn họ đã gật đầu thì tất nhiên Mân và Đại cũng không có ý kiến."

Yên tâm đi, chúng ta sẽ chiếu cố các ngươi."

Một nam tử khác cười nói.Đạt thành hiệp định như vậy, bầu không khí giữa mọi người cũng trở nên hòahợp."

Rốt cuộc sẽ là khảo nghiệm gì chứ?"

Mân thấp thỏm nói ra tiếng lòng của mọi người."

Tới!"

Băng Dạ quát khẽ.Mọi người nhìn lại hư không, chỉ thấy bông tuyết phiếu phiếu đãng đãng dừnglại ở giữa không trung, hợp thành mấy hàng văn tự: "Mỗi Thế Giới chi Chủ phảicung cấp một loại sinh linh, cùng xây dựng thôn xóm tại đây, bảo đảm sinh linhmình cung cấp có thể chịu đựng các loại khảo nghiệm, tồn tại trong vòng mộttháng."

"Thành công thì linh tính được tăng trưởng."

ấ ế ầ"Thất bại thì rời khỏi Mộng Cảnh, lập tức kết thúc lần tăng cường này, tỉnh lạitừ trầm miên."

"Chú ý:""Các ngươi thành công hay thất bại đều trực tiếp được phán định từ MộngCảnh."

-------Chương 1115: Khảo nghiệm tiến đến!-- Tỉnh lại từ trầm miên có nghĩa là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đình chỉtrưởng thành.Vào thời khắc này, không ai muốn tỉnh lại."

Được rồi, xem ra chúng ta phải nắm tay cùng tiến lên, xây dựng một cái thôntrên nền tuyết hoang vu này."

Liễu Bình nói.Lời còn chưa dứt, chỉ thấy những người khác sớm đã nhanh chóng ra tay, tungra từng thẻ bài lên mặt tuyết.Phanh phanh phanh phanh phanh -- Trong tiếng vang liên hồi, trên nền tuyếtxuất hiện bốn loại hình dáng quang ảnh sinh mệnh."

Ha ha ha, nhân loại là sinh linh do ta cung cấp!"

Một nam tử cười điên cuồng và nói."

Ta đoán được các ngươi muốn cướp nhân loại, cho nên ta cung cấp loài chótuyết địa."

Một nam tử khác nói."

Ta là người lùn, chúng cũng rất thích hợp sinh hoạt trên nền tuyết."

Bạch Nham hưng phấn nói.Sắc mặt Băng Dạ thật không tốt, nói nhỏ một câu: "Ta là tuyết ma –– các ngươiđều ra tay chậm?"

Chỉ thấy hai thẻ bài bay trở về tay Mân và Đại, trên đó hiện ra nhân loại vàtuyết tinh linh."

Bị bọn họ giành trước."

Đại cắn răng mà nói.Lúc này Liễu Bình mới chiêm nghiệm ra.Mỗi Thế Giới chi Chủ đều phải cung cấp một loại sinh linh.Vậy người khác đã cung cấp sinh linh này rồi thì tự nhiên ngươi không thể cungcấp tiếp.Cho nên giành trước tung ra thẻ bài sinh linh sẽ có ưu thế thật lớn.Dù sao chủng tộc có thể sống sót trong băng thiên tuyết địa cũng không phảiquá nhiều-- Đặc biệt là những người trước mắt đều là Thế Giới Loại Sinh MệnhThể vừa ra đời không lâu, trong thế giới của bọn họ, chủng tộc sinh linh đềuhữu hạn.Huống chi nhiệm vụ đã nói rõ ràng, sẽ có các loại "Khảo nghiệm."

Mân rút một thẻ bài ra, thở dài và nói: "Thật ra ta còn một loại sinh linh, chúngthích hợp sinh hoạt ở trong nước, cũng không biết có thể sống sót ở băng thiêntuyệt địa hay không."

"Không quan trọng, chúng ta hỗ trợ nhau."

Băng Dạ lên tiếng cổ vũ.Mân duỗi tay tung ra thẻ bài kia.Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Chỉ thấy trên tuyết địa xuất hiện quang ảnh mới, cấu thành hình dáng người cá.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cá người phát ra một tiếng gào trầm thấp không cam lòng, sau đó biến mất khỏitrước mắt mọi người.Mân chua xót lắc đầu và nói: "Trong thế giới của ta không có băng tuyết, chonên xem như xong rồi."

Cả người nàng hóa thành một quang ảnh, biến mất khỏi trước mắt mọi người.- -Nàng rời khỏi Mộng Cảnh.Yên tĩnh một hồi."

Hình như vừa rồi có người nói muốn chiếu cố nữ sĩ?"

Băng Dạ lạnh lùng liếc nhìn các nam nhân đối diện một cái.Các nam nhân đều không nói lời nào.- - Nói thế nào thì làm sao có thể nhườngcơ hội cho người khác vào thời khắc mấu chốt như vậy?"

Hai người thì sao?"

Băng Dạ lo lắng nhìn về phía Đại và Liễu Bình.Đại liếc nhìn những nam tử đó một cái, hừ lạnh và nói: "May mắn, ở Cực Bắcthế giới của ta có một mảnh băng tuyết, có một loài người gấu sinh hoạt, chúngvốn sắp diệt sạch, ta nhất thời mềm lòng trợ giúp chúng lấy lại sinh cơ, khôngngờ lại có tác dụng ở chỗ này."

Nàng phất tay tung ra một thẻ bài.Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Quang ảnh hóa thành dáng vẻ người gấu.Hiện tại chỉ còn lại Liễu Bình.Mọi người nhìn về phía hắn.Liễu Bình hơi thở dài.Thế giới của hắn chỉ có một mảnh đại sa mạc.Nhưng hắn có một thần linh đặc thù mà người khác không có.Là thượng đế.- - Có phải thường để cái gì cũng biết hay không, phải xem giờkhắc này.ắ ỗHắn nhún nhún vai, duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ hư không.Một thẻ bài bị hắn rút ra.Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một nữ tính thân thể tuyệt đẹp, khuôn mặt tuyệttrần, nàng có đôi tai thật dài, cầm cung tiễn trong tay, đang nhìn lại Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: "Thẻ bài: Tinh linh BăngSương."

"Chủng tộc hi hữu, sinh mệnh thể cao đẳng."

"Đây là một loại sinh mệnh tinh linh cực kỳ thân thiện với nguyên tố băngtuyết, văn minh băng tuyết mà các nàng kiến tạo cũng có thể đứng ở ba vị tríđầu trong rất nhiều thế giới."

"-- Đến từ tử vong giả trầm miên trong Vĩnh Dạ."

"Tiện thể nói một tiếng, Đại Địa chi Mẫu nhờ bổn danh sách nhắn cho ngươimột câu:""Vĩnh Dạ thật là một nơi thật tốt, ta đào ra thi thể tinh linh Băng Sương từ sâudưới nền đất, Tử Thần xua tan tử vong trên người nàng -- hiện tại nàng là củangươi."

"Tiện thể lại nói một tiếng, thượng đế cũng nhờ bổn danh sách nhắn cho ngươimột câu:""Yên tâm đi, tất nhiên chúa tể toàn trí toàn năng biết người cần cái gì, ngươi cầunguyện thì ta sẽ hiển linh."

Bảy vị Thế Giới chi Chủ.Đã bị đào thải một vị.Sáu Thế Giới chi Chủ còn lại lần lượt cống hiến sáu chủng loại sinh mệnh:Nhân loại, chó Tuyết Địa, người lùn, tuyết ma, người gấu, tinh linh BăngSuong.Nhìn kỹ thì nhân loại, chó Tuyết Địa, người lùn và người gấu đều có thể sinhtồn ở băng thiên tuyệt địa.- - Cho dù có hơi vất vả.Nhưng tuyết ma và tinh linh Băng Sương thì không giống vậy.Tuyết ma là một loại sinh mệnh nguyên tố hoang cổ cả người cấu thành từ băngsương, tinh linh Băng Sương lại còn là người thống ngự trong hệ thống băngtuyết.Nếu có hai tồn tại này gia nhập thôn, cái gọi là khảo nghiệm sẽ đơn giản rấtnhiều.Bạch Nham cười nói: "Rất tốt, kế tiếp chúng ta phối hợp cho tốt, tranh thủ vượtqua khảo nghiệm lần này."

Hai nam tử cùng gật đầu.Liễu Bình cười lạnh một tiếng và nói: "Xem bộ dạng sợ bị rớt lại sau vừa rồicủa các ngươi, ta lại cảm thấy không cần hợp tác nữa rồi."

ầ ấ ắ ồBạch Nham nói: "Ngay từ đầu ta đã thấy người không vừa mắt, ngươi có tồn tạinhư tinh linh Băng Sương thì nhất định cũng có chủng tộc sinh mệnh loại băngsương khác, vì sao không sớm lấy ra?"

"Không sai, nhìn tên này là biết muốn tìm cái chết...

Không bằng ba chúng tađồng loạt ra tay đưa hắn rời khỏi Mộng Cảnh!"

Một nam nhân tên là Tổ Tiêu Thổ nói.Mộng Cảnh chỉ bố trí nhiệm vụ, nhưng trước nay không nói không thể côngkích lẫn nhau."

Ta cảm thấy đây là ý kiến hay."

Nam nhân cuối cùng nói.Tên người bọn họ bỗng dâng trào sát khí nhàn nhạt.Liễu Bình cười, đang muốn nói gì đó, lại thấy Băng Dạ và Đại cùng tiến lên mộtbước, một trái một phải chắn ở phía trước hắn."

Muốn đánh nhau?

Tới đi, ba chúng ta đối đầu với ba người, nhìn xem rốt cụcai có thể ở lại Mộng Cảnh.Trên người Băng Dạ bùng lên hư ảnh một thế giới mơ hồ.- - Đây là chủ thuộctính thế giới!

Nàng vừa xông lên đã chuẩn bị phóng thích toàn bộ thế giới!

Đạikhông nói một lời, chỉ rút ra một nhánh cây màu lục đậm, trên đó lượn lờ nămsáu loại quang đoàn màu sắc không đồng nhất.- - Là Thế giới chi Thuật.Hai nàng che chắn Liễu Bình ở phía sau, vừa ra tay đã chuẩn bị liều mạng!

Bagã nam tử đối diện nhìn nhau."

Không phải đâu, hai vị nữ sĩ, chúng ta chỉ muốn dạy dỗ tiểu tử này, các ngươicần gì che chở cho hắn?"

Bạch Nham nhún vai và nói.Trên mặt Đại tràn đầy sương lạnh, quát khẽ lên: "Rõ ràng có thể thương lượngvới nhau, các ngươi lại một hai phải chiếm trước địa vị có lợi, làm một tỷ muộicủa chúng ta không thể không rời khỏi."

"Liễu Bình nhỏ tuổi nhất, non nớt nhất, hiện tại các ngươi còn muốn ức *****,chúng ta tuyệt đối không cho phép."

Băng Dạ nói.Ba nam nhân đều có chút hoang mang, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.Vì nam nhân này...

Các nàng thật sự muốn liều mạng!

Nam nhân này có mị lựclớn như vậy sao?-------Chương 1116: Sự nghiệp của taLiễu Bình lui ra phía sau một bước, rút Bách Nạp Đao ra rồi nắm chặt và nói:"Ba đổi ba, được, chúng ta cứ đánh một trận, nhìn xem rốt cục ai sẽ rời khỏiMộng Cảnh."

Trên nền tuyết an tĩnh lại.Hai bên đều không nói chuyện nữa, yên lặng chuẩn bị ra tay.Lúc này bông tuyết bay xuống đầy trời lại hợp thành từng hàng chữ nhỏ, hiện ratrước mặt mọi người: "Mộng đã thay đối phương hướng."

"Sự chia cắt của các ngươi làm nội dung nhiệm vụ sinh ra biến hóa mới."

"Đối kháng."

"Dựa theo tâm ý của bản thân, làm chúng sinh dưới tay tổ kiến thành hai trậndoanh bất đồng, kẻ tồn tại được một tháng sẽ chiến thắng."

"Trong lần khảo nghiệm này, lấy thắng bại của chúng sinh để làm chuẩn."

"Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể không thể chém giết trong trận khảo nghiệmnày, người vi phạm rời khỏi Mộng Cảnh."

Tất cả bông tuyết tản ra."

Chúng ta đi."

Bạch Nham nói.Hai nam tử cùng thu khí thế trên người lại, đi theo hắn ta cùng lui vào gió tuyết.Rất nhanh, đã không nhìn thấy bọn họ đâu nữa."

Mau, chúng ta phải lập tức bắt đầu phát triển, để sinh linh trên tay chúng tasinh tồn ở chỗ này!"

Băng Dạ vung tay lên.Trên mặt đất xuất hiện một đống lửa trại, mấy cái lều, còn có một ít vật tư tiếpviện.Cùng lúc đó, tuyết ma, người gấu và tinh linh Băng Sương cùng rơi xuống,đứng trong doanh địa.Băng Dạ đi đến bên cạnh tuyết ma, nói nhỏ: "Nhiệm vụ của ngươi là lập tức xâydựng công trường phòng ngự gió tuyết cho doanh địa, dựng nên các loại thuậtbăng tuyết công kích và phòng ngự cho doanh địa -- Phải hành động nhanhlên!"

Tuyết ma điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể chậm rãi trầm xuống, hoàn toànđi vào nền tuyết chung quanh, biến mất tăm hơi.Chỉ chốc lát sau.Trên nền tuyết truyền đến từng luồng dao động thuật pháp.ấ ồ ế ầĐại nói với người gấu: "Gieo trồng các loại thực vật tuyết địa đi, các ngươi cầnlương thực."

"Thưa vâng."

Người gấu nói với giọng ồm ồm.Nó lấy ra một nắm hạt giống từ túi cái bên hông, miệng lẩm bẩm, sau đó rảikhắp chung quanh doanh địa.Tinh linh Băng Sương nhìn về phía Liễu Bình, chờ đợi mệnh lệnh.Tên khuôn mặt mỹ lệ của nàng lộ ra bị thương sâu sắc.Liễu Bình trầm ngâm mà nói: "Đi với ta nào."

Hắn mang theo tinh linh Băng Sương đi vào gió tuyết.Băng Dạ và Đại đứng phía sau nhìn hắn."

Nàng đi làm gì vậy?"

"Không biết, có lẽ thế giới của nàng thực độc đáo, ta đã nhận ra khí tức khôngbình thường từ trên người tinh linh Băng Sương kia, giống như..."

"Người chết sống lại."

Hai nàng ăn ý nhìn nhau.Phía bên kia.Trong cánh đồng tuyết."

Ngươi làm gì trước khi trầm miến?"

Liễu Bình hỏi.Tinh linh Băng Sương giơ trường cung trong tay lên, nói: "Năm đó ta giết hếtvô số những kẻ xâm lược trên đại lục, sau đó Ác Mộng tự mình tiến đến hủydiệt tất cả, lúc ta chết trận có rất nhiều tộc nhân cầu phúc cho ta, làm ta linh hồntránh được bị vận mệnh cắn nuốt."

"Hình như người có chuyện gì khác muốn nói với ta?"

Liễu Bình nói."

Tất cả bằng hữu của ta đều đã chết, thân nhân bị Ác Mộng cắn nuốt, thế giớimà ta nhiệt tình yêu thương đã rơi vào hủy diệt, nếu có thể, ta tình nguyện cùngbọn họ bị hủy diệt, nhưng ta đã được bọn họ cứu vớt, vận mệnh khiến ta tỉnh lạitrong Vĩnh Dạ––"Ánh mắt Tinh linh Băng Sương dừng lại trên mặt Liễu Bình, nàng ta hỏi nhỏmột câu: "Các thần linh nói, ngài là kẻ địch của Ác Mộng."

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Tinh linh Băng Sương nói: "Ác Mộng...

Thật sự có thể bị ***** sao?"

ễ ếLiễu Bình cười rộ lên và nói: "Năm đó lúc ta còn là nhân loại, nếu tự giới thiệumột cách hơi khiêm tốn thì––"."

Ta là người mạnh nhất thiên hạ, đệ nhất tuyệt nhân gian, thần kinh bách chiến,đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, tất cả kẻ địch nghetiếng mà sợ vỡ mật, sôi nổi quỳ gối trước mặt khẩn cầu ta buông tha cho bọnhọ, võ công thiên hạ xuất hiện từ trong tay ta, pháp môn thiên hạ do ta sáng lập,ta nắm trong tay tài phú trên đời, mọi người khâm phục vây quanh ta, quả thựclà ghê gớm tới lên trời, xưa nay trong hàng trăm vạn người không có ai càngphong cách hơn ta."

Tinh linh Băng Sương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn.- - Ngươi gọi cái nàylà "Tự giới thiệu một cách hơi khiêm tốn"à?

Liễu Bình lấy ra một điếu thuốc, châm lên giữa gió tuyết, hút một ngụm thậtsâu, tiếp tục nói: "Nhưng ta không đánh lại Ác Mộng."

Tinh linh Băng Sương yên lặng cúi đầu..Liễu Bình nói: "Đừng nhớ lại những thất bại và thống khổ đó, ngay cả ngườinhư ta cũng từng thất bại, huống chi là các ngươi?"."

Nhưng hiện tại không giống, ta đã trở thành thế giới, giết hai chúa tể Ác Mộngở thế giới song song -- Cho dù dùng cách mưu lợi."

Đón lấy ánh mắt của tinh linh Băng Sương, hắn ôn hòa cười nói: "Ta giếtchúng."

"Về sau ta sẽ giết sạch chúng."

"Bất cứ chúa tể Ác Mộng nào khinh nhục chúng sinh đều phải kêu thảm chết đidưới chân ta, nếu hương vị của chúng không tồi, thậm chí ta không ngại ăn luônchúng, ta sẽ đáp trả thống khổ gấp trăm lần cho chúng, làm chúng nếm hết đaukhổ mà chúng sinh phải chịu đựng."

"Cho nên nghe đây, người hoàn toàn có thể từ chối làm việc cho ta, điều nàykhông thành vấn đề, nhưng hiện tại ta muốn hỏi một câu, trong lúc ta gây dựngsự nghiệp như vậy--""Ngươi có bằng lòng gia nhập không?"

Gió tuyết gào thét.Liễu Bình không nói gì nữa, chỉ chậm rãi hút thuốc, nhìn về hướng nào đó trêncánh đồng tuyết.–– Ba Thế Giới chi Chủ đã rời khỏi kia đi về hướng đó.Một giây.Hai giây.Ba giây."

Các hạ, ta bằng lòng gia nhập sự nghiệp của ngài."

Giọng nói của Tinh linh Băng Sương vang lên.ế ố ố ễNàng tiến lên một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Liễu Bình, đôi tay nângmột bàn tay của hắn lên và nói: "Từ giờ trở đi, ta sẽ vâng theo tất cả mệnh lệnhcủa ngài."

Liễu Bình phun ra một làn sương khói, nắm lấy tay đối phương, mỉm cười vànói: "Đi, chúng ta tìm đến doanh địa của bọn họ, giết sạch bọn họ."

Tinh linh Băng Sương thi lễ thật thấp, sau đó đứng lên, lui về phía sau hai bước,nói nhỏ một câu: "Ngài chờ ta một chút."

"Còn có chuyện gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Khiêm tốn mà nói, là một chút việc nhỏ."

Tinh linh Băng Sương đáp.Nàng hít sâu một hơi, chấp đôi tay lại với nhau, nhanh chóng niệm tụng chú ngữtối nghĩa.Oanh -- Một luồng dao động sức mạnh cường đại bùng lên từ trên người nàng,hóa thành dòng khí quay cuồng, bài xích gió tuyết ra bên ngoài.Từng phù văn thiên nhiên duyên dáng hiện lên từ mặt ngoài thân thể trắng nõncủa nàng.Vô số bóng chồng ảo giác tụ thành vầng sáng ở sau lưng nàng.Nàng nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, khí thế cả người đã hoàn toàn bấtđồng với trước đó.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu nàng: "Sương Tuyết Du Hiệp, băng chiquan miện, đứng đầu thị tộc Băng Sương, bán thần""-- Nàng là vương giả trong tinh linh Băng Sương."

Liễu Bình nhìn mà câm nín một hồi.Đây là việc nhỏ mà người nói một cách khiêm tốn đó à?

Nói đi thì phải nói lại,vốn tưởng có thể tìm được một tinh linh Băng Sương, không cần lập tức thoát lyMộng Cảnh đã là vô cùng may mắn.Ai biết thương để tìm một bán thần như vậy tới."

Các hạ, thực lực của ta đã được giải phong toàn bộ, có thể hành động."

"Tên của ngươi là?"

"Sigrid."

"Ta là Liễu Bình, rất vui được quen biết người, hiện tại chúng ta đi giết người."

"Thưa vâng."

Thân thể hai người chợt lóe, như tàn ảnh biến mất khỏi nơi đó.-------Chương 1117: Sigrid và bảo vậtTrong gió tuyết.Hai bóng người không ngừng lao vút tới.Thực lực của Liễu Bình thì không cần phải nói, Sigrid cũng là bán thần, tấtnhiên tốc độ không chậm.Bọn họ nhảy bật lên vài lần, dần dần đến gần doanh địa của đối phương."

Tránh ở phía sau ta."

Liễu Bình nói nhỏ một câu.Thân thể Sigrid linh hoạt khẽ động, lập tức dán vào bóng tối sau lưng hắn.- - Ấnnấp vốn là năng lực cơ bản của Tinh Linh tộc.Nàng là Sương Tuyết Du Hiệp, tất nhiên năng lực như vậy vẫn hết sức điêuluyện.Liễu Bình trang bị danh hào "Tội Ngục Quân Vương"lên.Một khí tức không rõ lập tức bao phủ hắn và mọi thứ chung quanh hắn, làm tấtcả có vẻ không đáng chú ý.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi kích hoạt danh hào"Tội Ngục Long Vương."

"Lấy danh hào này, cho dù là các Ác Mộng cũng không thể phát hiện hành tungcủa ngươi, huống chi là những Thế Giới chi Chủ vừa thức tỉnh đó."

Hai người trốn trên tuyết sơn, nhìn lại chỗ tránh gió trên một vách núi phíadưới, chỉ thấy ba Thế Giới chi Chủ đang dẫn nhân loại, chó Tuyết Địa và ngườilùn khẩn trương bố trí các loại trang bị phòng ngự."

Mau, còn phải nỗ lực hơn nữa!"

Bạch Nham nói."

Không sai, tuyết ma và tinh linh Băng Sương đều là chủng tộc giỏi về thao tácbằng tuyết, nhất định phải phòng bị các ả đánh lén!"

Một nam tính khác nói.Liễu Bình híp mắt nhìn lại.Nhân loại đã có được một chiến giáp thật dày, cầm binh khí trong tay, người lùnvà chó Tuyết Địa cũng được võ trang đầy đủ.Bọn họ ngựa không ngừng vó mà bố trí địa lôi và bẫy rập ma pháp trên mặt đất.Trên đầu nhân loại có danh hiệu "Sát quỷ", mỗi lần làm ra động tác đánh chếtđều có uy lực chinh phục nhất định, hiển nhiên là tồn tại có thực lực tương đốixuất chúng.ầNgười lùn vác một thanh súng săn hai nòng, trên đầu cũng hiện ra danh hiệu"Đại sư xạ kích".Cả chó Tuyết Địa cũng được đánh dấu là có huyết mạch đặc thù.-- Quả nhiên những nhân thủ mà Thế Giới chi Chủ lấy ra đã được chọn lựa kỹcàng, tương đối không tầm thường.Liễu Bình nhìn vài lần, sau đó truyền âm: "Nhân loại kia không đơn giản, códanh hiệu "Sát Quỷ, người lùn là đại sư xạ kích, chó Tuyết Địa có huyết mạchđặc thù, ngươi có nắm chắc không?"

"Không thành vấn đề -- nhưng nói thật, nếu có một thanh chủy thủ thì tốt hơn."

Sigrid nói.Liễu Bình quay đầu lại nhìn nàng.Chỉ thấy trên tay nàng có nắm một thanh trường cung đầy vết rạn, sau lưng chỉcó hai mũi tên.- - Đúng vậy, nàng đã chết trận trong lúc đối kháng với ÁcMộng.Trang bị trên người nàng hầu như bị phể đi.Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó nói: "Chúng ta đi."

"Không giết à?"

Sigrid nghi hoặc hỏi lại.Mắt thấy Liễu Bình đã lui về phía sau, nàng đành như bóng với hình rút lui theohắn.Vài phút sau.Trong một sơn cốc u tĩnh.Liễu Bình chuyển động chiếc nhẫn trên tay, nói nhỏ một câu: "Để ta nhìn xem...Hừm...

Món này không biết được không."

Hắn tùy tiện nắm một cái đã kéo ra một bộ chiến giáp nữ tỏa ra ánh hào quangcó vô số màu sắc.Sigrid dùng tay che đôi mắt lại, chờ mình chậm rãi thích ứng cường độ ánh sángthì mới cẩn thận quan sát chiến giáp kia."

Quá hoa lệ...

Chiến giáp này được khảm quá nhiều đá quý, có vẻ quá đánggiá...

Ta hơi sợ làm trầy trong lúc chiến đấu."

Sigrid thuận miệng nói.Liễu Bình vỗ tay một cái, thu hồi chiến giáp và nói: "Ta quên mất, người đã làbán thần, hẳn có thể dùng vật phẩm thần linh, tất nhiên là chướng mắt mấy thứnày."

Sigrid hơi há miệng, có chút tiếc nuối.Thật ra chiến giáp kia không tồi.ố ếHiện tại nàng căn bản không có vật gì phòng ngự, từ chối chỉ là sợ làm hư chiếngiáp thôi.Chỉ thấy Liễu Bình lại đụng vào chiếc nhẫn trên tay lần nữa.Hư không vỡ ra một lỗ hổng.Vô số những bảo vật rầm rầm rơi xuống, chỉ mấy giây ngắn ngủn đã xếp thànhmột ngọn núi nhỏ.Những thứ đó đều là chiến giáp, cung tiễn, chủy thủ, đoản kiếm, tấm chắn thíchhợp để thần linh sử dụng.- - Đến từ quốc khổ của Kinh Các vương quốc."

Chọn đi, tùy tiện chọn, bởi vì lát nữa phải dựa vào một mình người đối phó bangười đối diện, dựa theo quy tắc thì ta không thể ra tay, cho nên người phảichọn lựa binh khí thuận tay nhất và chiến giáp thích hợp với mình nhất, đã rõchưa?"

Liễu Bình đứng trước ngọn núi, giẫm lên một tấm chắn nạm đầy đá quý chi chítvà nói.Sigrid nhìn ngọn núi kia, ngẩn ra một lát rồi thở ra và nói: "Hiện tại ta đã tinnhững lời nói trước đó của ngài thật sự là lời khiêm tốn."

Nàng đi lên phía trước, nhanh chóng chọn lựa trang bị -- Nhưng rốt cuộc phảichọn thế nào đây!

Đây là một ngọn núi!

Nếu thật sự phải chọn thì xen đến trờitối cũng không xong!

Sigrid trấn định tâm thần, yên lặng suy nghĩ trong chốclát, sau đó lấy ra một thanh trường cung và một ống mũi tên từ bảo son."

Cung Bằng Sương Tinh Thần và một ống mũi tên "Vẫn Tinh này -- có nóchúng ta có thể trực tiếp bắn chết tồn tại dưới thần linh."

Sigrid nói."

Đùng sơ suất, mấy chúng sinh kia cũng rất mạnh, có lẽ Thế Giới chi Chủ củabọn họ cũng lấy ra vật áp đáy hòm."

Liễu Bình nói.Nghĩ đến điều này, hắn lại chuyển động chiếc nhẫn lần nữa.Xôn xao -- Một đống pháp bảo công kích và hộ thân trút xuống, giống như đổmột cơn mưa to."

Chọn!

Tiếp tục chọn!

Thẳng đến người cảm thấy có thể hoàn toàn nghiên ápbọn họ!"

Liễu Bình nói."

Được... thôi..."

Sigrid nhìn bảo sơn, thất thần lẩm bẩm.Mấy chục phút sau.Sigrid mặc một chiến giáp thuần trắng, cầm Cung Bằng Sương Tinh Thần trongtay, công một ống mũi tên "Vẫn Tinh", bên hông treo một thanh đoản kiếmhoàn toàn rèn từ ma kim, trong cổ treo năm cái vòng, nàng không được tự nhiênỗmà đong đưa lỗ tai.- - Vì đeo đủ mười lăm bộ hoa tai có được các loại pháp lực,nàng không thể không đâm thêm mấy cái lỗ trên tai ngay hiện trường.Nâng nâng đôi tay lên, chỉ thấy trên tay mang đầy những chiếc nhẫn màu sắcrực rỡ, bình quân mỗi ngón tay không ít hơn ba chiếc Nếu chỉ thoáng nhìn thìđôi tay nàng giống như đang đeo một bộ găng tay đá quý.Sigrid thở dài và nói: "Ta đường đường là Sương Tuyết Du Hiệp, quan miễn giảưu nhã cao quý nhất trong tinh linh Băng Sương, trước nay cũng chưa nghĩ tớimình sẽ mặc thành dạng thái muội (1) như thế này."(1) Thái muội"[A]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, saunày thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữsinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại."

Cái gì mà thái muội chứ, cái này gọi là phong cách hip-hop đường phố."

Liễu Bình dựng ngón cái lên và nói.Sigrid yên lặng gục đầu xuống, nhìn có chút uể oải."

Đây là vì chiến đấu -- vì chiến thắng kẻ địch, chúng ta bất chấp mọi thủ đoạn."

Liễu Bình lên tiếng cổ vũ.Hắn quan sát mọi nơi, lại tháo xuống một cái kẹp tóc bằng vàng sang chảnh từbảo sơn rồi đưa cho Sigrid.Sigrid đã chết lặng.Liễu Bình thấy nàng đờ đẫn bất động, đành tự kẹp vào giúp nàng, nhỏ giọng mànói: "Trong cái kẹp tóc này có hai loại thuật pháp phòng ngự tự động kích hoạt,ta cảm thấy có thể dùng một chút."

"Các hạ, vậy có phải quá mức Bất chấp mọi thủ đoạn không."

Sigrid nói nhỏ một câu.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, đánh giá nàng một hồi rồi vừa lòng nói: "Tacảm thấy có thể thắng."."

Thật ra ngài cho ta một thanh trường cung nguyên vẹn là được rồi, dù sao tacũng là bán thần tinh linh."

Sigrid nói."

Đừng xem thường kẻ địch, đi thôi -- À, hẳn có thể ngăn chặn bọn họ, trước hếtlà khiến bọn họ không thể phản kháng."

Liễu Bình nói."

Được!"

Sigrid nói.Hai người lại mò lên núi lần nữa.Sigrid liếc nhìn Liễu Bình một cái.ễ ầLiễu Bình gật gật đầu.Sigrid xông về phía trước, trực tiếp biến mất trước mắt Liễu Bình.Giữa sườn núi lập tức vang lên tiếng quát chói tai của Bạch Nham: "Cẩn thận,có địch tập!"

-------Chương 1118: Người gấu lại rất thích lửaẦm ầm ầm ầm -- Một loạt tiếng nổ vang lên.Bẫy rập trong doanh địa đã được kích hoạt!

Chỉ nghe nam nhân kia cười to vànói: "Là một nữ tinh linh!

Xinh đẹp cỡ nào, xem ta bắt nàng làm tù binh ––"Leng keng leng keng leng keng!

Tiếng binh khí giao kích vang lên.Thời gian chậm rãi trôi đi."

Ta tới giúp ngươi!"

Người lùn hét lớn.Leng keng leng keng leng keng!

Tiếng binh khí giao kích vang lên.Thời gian chậm rãi trôi đi."

Gâu gâu gâu!"

Chó Tuyết Địa sủa như điên.Leng keng leng keng leng keng!

Tiếng giao kích binh khí vang lên.Thời gian chậm rãi trôi đi.Một người, một người lùn, một chó Tuyết Địa đều mệt đến quỳ rạp trên mặt đất.Sigrid mặt không cảm xúc mà nhìn bọn họ.Vừa rồi nàng đúng bất động, đòn công kích của đối phương lại không phá vỡnổi một thuật phòng ngự được kích hoạt từ chiếc nhẫn thứ năm trên tay nàng.Vậy còn đánh cái gì nữa?

Không biết từ khi nào, Liễu Bình đã đáp xuống, đúngmột bên và nói: "Các vị, mộng đẹp kết thúc, xin về đi thôi."

Hắn phất phất tay, đang muốn bảo Sigrid hạ sát thủ."

Chờ một chút!"

Bạch Nham bỗng nói."

Ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Liễu Bình hỏi.Trên mặt Bạch Nham bỗng lộ ra nụ cười, lấy lòng mà nói: "Ngài xem, cũng chỉlà một chút việc nhỏ, cần gì làm tổn thương hòa khí?

Hơn nữa nhiệm vụ lạikhông bảo chúng ta chém giết nhau."

"Ngươi muốn thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Trong thế giới của ta có một loại bảo thụ, rất thích hợp trồng trọt, nếu gieotrồng với quy mô lớn thì có thể giúp thế giới dần dần tràn ngập sinh cơ."

Bạch Nham lấy ra một cái túi nhỏ rồi ném qua.ễ ấ ẩ ồ ếLiễu Bình nhận lấy, cẩn thận quan sát rồi nói với Sigrid: "Tạm thời đừng giết."

"Thưa vâng."

Sigrid nói.Liễu Bình lại nhìn về phía hai Thế Giới chi Chủ còn lại."

Ha ha, ta cũng có một loại khoáng vật..."

"Ta đột nhiên nhớ tới, ta có một loại nước suối đặc thù..."

Hai Thế Giới chi Chủ không thể không lấy ra bảo vật thế giới của mình.Liễu Bình nhận lấy rồi cất vào hết, vừa lòng mà nói: "Ừ, sớm biết như thế thìcần gì chơi tàn nhẫn trước mặt ta chứ, mọi người hòa hòa khí khí thật tốt!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Ba Thế Giới chi Chủ cười làm lành và nói.Bọn họ liếc nhìn về phía Sigrid.Gặp quỷ!

Từ chỗ nào nhảy ra một bán thần vậy chứ!

Đó là bán thần!

Đúng lúcmắc kẹt ở cực hạn chúng sinh, còn chưa thành thần, cho nên miễn cưỡng còn cóthể tính là chúng sinh, vừa vặn phù hợp yêu cầu của nhiệm vụ.Hơn nữa nàng mang trang bị đầy người đủ khả năng mua mấy chục thế giới!Vậy còn đánh cái đinh gì nữa?

Nhưng mà...

Về sau nếu có nhiệm vụ khác, chophép các Thế Giới chi Chủ đánh nhau thì nhất định phải trả đũa một trận.Dù sao cái tên này quá giàu có!

Ba người nhìn nhau, nhất thời tâm hữu linh tế,đều hiểu ý của đối phương.Ba Thế Giới chi Chủ đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Liễu Bình nói: "Động thủ!"

Sigrid không chút do dự vung mạnh đoản kiếm.Một vòng nguyệt quang hiện lên.Toàn bộ doanh địa lập tức tan thành mây khói."

Ngươi không giữ chữ tín!"

"Ngươi ——""Đáng chết!"

Ba Thế Giới chi Chủ kinh giận đan xen mà quát.Nhưng không còn kịp rồi.Bóng dáng của bọn họ trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.- - Nhiệm vụ thất bại,Mộng Cảnh của bọn họ cũng theo đó mà kết thúc."

Ta cũng không hứa hẹn sẽ tha cho các ngươi, mấy thứ này cũng là các ngươi tựmuốn đưa cho."

Liễu Bình nói.Hắn mang theo Sigrid đi về hướng con đường từng đi qua.ẩ"Ngài làm đúng, nhưng phải cẩn thận sau khi ra ngoài, bọn chúng sẽ liên hợp lạiđối phó ngài."

Sigrid nói.Liễu Bình cười nói: "Bọn chúng sớm rời khỏi như vậy thì làm sao còn cơ hộitrưởng thành nhiều nữa."

Đi ra vài bước, hắn lại lắc đầu và nói: "Ngươi nói cũng đúng, cẩn thận sẽ khôngsai."

"Ngài có tính toán gì không?"

Sigrid hỏi."

Ta nhớ trước đó không lâu mình mới thu được một đống hàng cao cấp."

Liễu Bình nói.Không sai!

Sau khi xử lý Mộng Yểm La Vương của thế giới song song, tất cảmọi thứ của nó bao gồm Ác Mộng chi Ủng kia cũng bị hắn thu vào trong túi.Hình như là yêu tinh Rita giúp hắn thu thập những thứ đó...

Liễu Bình lấy ramột đoản côn, nhẹ nhàng điểm một cái vào giữa không trung, thì thầm:Blah gọi blah gọi, để ta xem chiến lợi phẩm nào."

"Ngươi xác định?"

Hư không vang lên một âm thanh sung sướng."

Xác định."

Liễu Bình nói.Hư không vỡ ra một lỗ hổng.Vô số những bảo vật rầm rầm rơi xuống, trong nháy mắt ngắn ngủn đã xếpthành một ngọn núi nhỏ.Ngọn núi nhỏ biến thành núi lớn.Núi lớn bắt đầu lan tràn hướng về phía chân trời."

Thu!"

Liễu Bình phát ra tiếng gầm lên giận dữ.- - Rốt cuộc cái tên Mộng Yểm LaVương này đã hủy diệt bao nhiêu thế giới!

Số lượng bảo vật cũng quá nhiều rồi!!!Trời đã tối rồi.Gió tuyết gào thét.Từng cái chắn thuật pháp tránh gió bắt đầu có tác dụng, hơn nữa lửa trại đangthiêu đốt bập bùng, cho nên doanh địa nho nhỏ này trở nên ấm áp như xuân.Tuyết ma không thích sưởi ấm, nó ngồi ở góc đằng xa, trong tay cầm từng khốiđá tỏa sáng, điêu khắc các loại phù văn.Phù văn thạch là thủ đoạn công kích của nó.ẩ ếNó đang chuẩn bị vì cuộc chiến có khả năng xảy ra vào ngày mai.Người gấu lại rất thích lửa.Nó ngồi trước đống lửa, dùng cái nồi to nấu một ít động vật vừa bắt được, bêncạnh chất đầy rễ cây thực vật tươi mới, thỉnh thoảng thò tới nắm lấy rồi gặmmột ngụm, có vẻ rất sung sướng.Nhưng chuối chiến chùy thật lớn nằm trong tầm tay của nó, lỗ tai nó cũng luôndựng thẳng.Hiển nhiên.Đêm *****ên tiến đến, dù là nó hay tuyết ma đều duy trì cảnh giác cần thiết.Bỗng nhiên.Tuyết ma dùng động tác trên tay lại, người gấu cũng cầm chiến chùy bên cạnhlên.Chúng cùng nhìn ra hắc ám bên ngoài doanh địa.Chỉ thấy một bóng người tinh tế mà thon thả đi tới từ gió tuyết."

Đừng khẩn trương, là ta."

Sigrid nói.Cả người nàng tỏa ra uy áp bán thần thiên nhiên, trang bị trên người đã được cấtđi, chỉ để lại chuỗi Cung Bằng Sương Tinh Thần và một ống mũi tên "VẫnTinh"sau lưng.Do đó phong cách hip-hop đường phố đã không còn, lại có thêm cảm giác giảndị mà xinh đẹp nào đó.Lúc này tuyết ma và người gấu mới thả lỏng lại, tiếp tục cúi đầu làm chuyện củamình.- - Thế Giới chi Chủ đã nói, vị tinh linh Băng Sương này là minh hữu.Sigrid ngồi xuống trước lửa trại, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.Giữa không trung.Liễu Bình vừa xuất hiện thì đã bị Băng Dạ giữ chặt."

Đi làm gì vậy, sao lại đi lâu như vậy?"

Băng Dạ cười nói."

Chúng ta mơ hồ cảm giác được, hình như khí tức thế giới của mấy nam nhânkia biến mất rồi?"

Đại cũng che miệng cười nói."

Sợ bọn họ chơi xấu, cho nên ta tiễn bọn họ một đoạn đường."

Liễu Bình như không có việc gì mà nói.Hai nàng sớm có cảm ứng, lúc này được xác nhận thì không khỏi thở ra nhẹnhàng.ế ố ấ ốThật ra sau khi trở mặt với ba Thế Giới chi Chủ đối diện, bọn họ sợ nhất là đốiphương đến đây chơi xấu.-------Chương 1119: Võ công thiên hạHiện tại, Liễu Bình giải quyết triệt để lo lắng này rồi."

Nhìn không ra được, tuy ngươi nhỏ tuổi mà lại có quyết đoán như vậy."

Băng Dạ sờ sờ đầu Liễu Bình và nói."

Đừng cứ xem ta như cô bé, hiện tại ta là nam nhân."

Liễu Bình bất mãn nói.Hai nàng cùng cười ha hả.Rõ ràng là một cô bé đáng yêu, hiện tại làm ra điệu bộ nam nhân thể này, rốtcuộc nên nói nàng diễn giỏi hay là nàng nhập diễn quá sâu?

Đại tiến lên ôm hắnmột cái, lên tiếng trêu ghẹo: "Tiểu mỹ nhân, nếu người thật là nam nhân thì tasẽ dung hợp thế giới của mình cho ngươi, thay người chưởng quản mặt đất!"

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: "Chú ý."

"Trong Mộng Cảnh, nếu ý nguyện mà đối phương trình bày xuất phát từ chântâm thì sẽ thật sự có hiệu lực."

"Lấy danh nghĩa của Mộng Cảnh, hiện tại có thể làm chủ cho ngươi."

"Ngươi có muốn dung hợp thế giới của nàng hay không?"

Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng nói: "Không!

Không cần!"

Chữ nhỏ ngừng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi biến mất.Liễu Bình nhìn lại Đại, chỉ thấy nàng không hề có cảm giác, lúc này mới âmthầm thở phào, lau mồ hôi ứa ra trên trán.-- Chơi thì chơi, nhưng thiếu chút nữa chơi ra chuyện rồi.Nhưng nói đi thì phải nói lại, Mộng Cảnh này cũng lo chuyện bao đồng quá,người ta nói có một câu đã bị bắt giữ, thiếu chút nữa muốn ẩn hắn bái đườngthành thân.Thành thân...

Liễu Bình nhịn không được nhớ tới kiếp nạn những cô gái mà hắngặp được ở thế giới song song kia, trong lòng lập tức nghiêm nghị.Chuyện này không được.Tuyệt đối không thể khiến mọi chuyện diễn ra theo hướng đó, nếu không về sauhắn còn sống nổi hay không?

Từ giờ trở đi, phải làm sẵn công tác dự phòng.Nhất định phải bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

Liễu Bình hạ quyếttâm, đại não lập tức bắt đầu chuyển động với tốc độ cao nhất -- *****ên!

Phảibiết rõ rốt cục Mộng Cảnh là như thế nào, vì sao sẽ lo nhiều chuyện như vậy."

Hai vị tỷ tỷ, ta còn nhỏ tuổi, thật ra không hiểu nhiều về Mộng Cảnh lắm,ngươi có thể giảng cho ta một chút không?"

Liễu Bình cười hỏi.ế ề ắ"Mộng Cảnh à, thật ra ta cũng không biết nhiều lắm.".Băng Dạ khẽ vuốt mái tóc dài của mình, trong mắt dần hiện ra một tia phức tạpkhó nói nên lời."

Tùy tiện nói thử xem."

Liễu Bình nói."

Tất cả những thứ ảo tưởng sinh ra trong lòng chúng sinh, Thế Giới chi Chủtrong thời đại quá khứ và mọi tồn tại đều hội tụ lại trong Mộng Cảnh"Băng Dạ nói."

Nếu ngươi có được những vật ảo tưởng và sức mạnh chưa bao giờ tưởng tượngqua ở Mộng Cảnh, vậy khi ngươi tỉnh lại, nó sẽ bị người mang về hiện thực."

Đại bổ sung."

Ở lại chỗ này càng lâu thì thu hoạch lại càng lớn."

Băng Dạ lại bổ sung.Liễu Bình như suy tư chuyện gì đó."

Nếu là là nơi ảo tưởng mọi thứ, vậy...

Hẳn cũng có thứ rất ***** đúngkhông."

Liễu Bình nói.Hai nàng nhìn nhau, sau đó gật gật đầu."

Sau khi Mộng Cảnh đưa ra khảo nghiệm, chúng ta hoàn toàn không biết sẽ gặpphải cái gì, cho nên tuyệt đối đừng khinh địch."

Băng Dạ nhìn xuống doanh địa phía dưới và nói."

Đúng vậy, tất cả mọi thứ ở nơi này đều được tưởng tượng ra, phải cẩn thận ứngphó."

Đại cũng nói.Liễu Bình lập tức nghiêm túc lên.Tuy Sigrid là bán thần, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm hoàn toàn không rõ, cóthể sống sót hay không cũng rất khó nói.Hắn nghiêm túc quan sát chung quanh doanh địa một lần, sau đó tán thưởng:"Hai vị tỷ tỷ đều dùng hết toàn lực nha."

"Đương nhiên rồi, ta còn trông mong có thể thông qua lần khảo nghiệm này."

Băng Dạ nói."

Nhất định phải dùng hết toàn lực –– Nếu không khi người rời khỏi Mộng Cảnhthì hối hận cũng không kịp."

Đại cũng nói."

Sẽ xảy ra nguy hiểm gì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Có lẽ là thứ ngươi sợ hãi trong hiện thực, hoặc là chuyện gì hoàn toàn khôngthể lý giải."

Băng Dạ nói.Liễu Bình lại nhìn về phía doanh địa, rơi vào trầm tư.Một hồi lâu sau.Chỉ nghe hắn lẩm bẩm một câu, lập tức lao xuống đi tìm Sigrid."

Vừa rồi nàng nói cái gì?

Thiên hạ cái gì?"

Băng Dạ hỏi."

Hình như là võ công thiên hạ?"

Đại đáp.Băng Dạ nhớ lại một chút, không xác định mà nói: "Nửa cầu sau là duy cái gì?"

"Duy phú không phá?"

Đại cũng không xác định mà nói.Oanh -- Một tiếng vang lớn dọa hai vị Thế Giới chi Chủ nhảy dựng.Các nàng vội nhìn lại doanh địa, chỉ thấy Liễu Bình đang đứng trước một ngọnnúi -- Đó là một ngọn núi xếp thành từ bảo vật."

Mau!

Tới chọn trang bị."

"Các ngươi đều phải lên tinh thần, chuẩn bị đầy đủ!"

Liễu Bình lớn tiếng thét to hướng tới người gấu và tuyết ma.Phía bên kia.Thế giới hiện thực.Vĩnh Dạ.Một người nữ tử mặc trường bào màu đỏ thẫm uy nghiêm nói: "Được rồi, toànbộ quốc gia Vĩnh Dạ đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới của Liễu Bình, rốtcuộc ta có thể nghỉ tạm."

Nàng ta thở ra một hơi, ngồi xuống một cái ghế trong đại điện."

Đại Địa chi Mẫu, chúng ta còn một điều cần làm."

Pháo gia nhìn số liệu không ngừng đổi mới trên quang bình trước mắt, mởmiệng nói."

Không thể để thượng để làm chút chuyện sao?"

Đại Địa chi Mẫu oán giận nói."

Toàn trị chi chủ phải chú ý tất cả những chuyện xảy ra ở Mộng Cảnh, nghĩcách trợ giúp Liễu Bình, thế giới hiện thực phải dựa vào chúng ta."

Pháo gia nhún vai và nói."

Được thôi, còn có chuyện gì?"

ầ ố ế ễ ố"Những thần linh trong quốc gia Vĩnh Dạ có liên quan đến Liễu Bình, quốc giavừa di chuyển đến thế giới, các nàng không rõ tình hình hiện giờ lắm, vẫn phảigiải thích một chút."

"Không được, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút trước, mệt chết ta rồi."

Nữ tử kháng nghị."

Được rồi, nhưng trước khi ngươi nghỉ ngơi có thể dẫn Vân Hi lại đây không."

Pháo gia bất đắc dĩ nói."

Nàng?

Không thành vấn đề."

Đại Địa chi Mẫu tùy tiện ấn một cái trên mặt đất.Một người xoay tròn rồi xuất hiện trước mặt nàng.Đúng là Vân Hi."

Gaia nữ sĩ, ta đã nghĩ kỹ rồi, để mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi của ta dungnhập vào thế giới của Liễu Bình đi."

Vân Hi nói.Đại Địa chi Mẫu ai thán một hồi, nói với giọng điệu gần như phát điên: "Tamuốn nghỉ ngơi, ngươi hiểu không?

Ta vừa hoàn thành một công trình cực lớn,chờ ta nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại đến dung hợp mặt đất và thế giới, đượckhông hả?"

"A, đương nhiên không thành vấn đề, khi nào dung hợp cũng được,"Vân Hi hoảng sợ, vội vàng xua tay và nói, "Nếu ngài muốn nghỉ ngơi, vậy tahoàn thành một chuyện khác trước."

"Sẽ không liên quan tới ta nữa đó chứ."

Đại Địa chi Mẫu không yên tâm mà hỏi."

Ta muốn tìm Rita."

Vân Hi nói.Bang!

Một tiếng động nhỏ vang lên, Rita lặng lẽ xuất hiện, hiếu kỳ hỏi: "Tìm taá?"

"Đúng vậy, Liễu Bình đã qua minh thần kiếp thứ năm, còn thiếu Thiên Đạo kiếpcuối cùng."

Vân Hi nói."

Vậy phải làm sao bây giờ?

Linh hồn của hắn đi vào Mộng Cảnh rồi nha!"

Rita lo lắng nói."

Kiếp đó do ta phát ra, sau đó ta cũng có thể giúp hắn vượt qua."

Vân Hi nói."

Cần ta làm cái gì?"

Rita hỏi.ể ắ ắ ầ ế"Đưa thân thể của hắn cho ta, ta giúp hắn hoàn thành lần độ kiếp này ở đâyluôn."

Vân Hi nói."

Được!"

-------Chương 1120: Chuẩn bị chiến đấuRita rút đoàn trường ra rồi nhẹ nhàng vung lên.Thân thể Liễu Bình lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.Vân Hi tiến lên một bước, ôm Liễu Bình vào trong ngực, nhìn nhìn khuôn mặtngủ say của hắn."

Bình thường đều là người bảo vệ ta, lần này đến lượt ta bảo vệ ngươi."

Nàng nói nhỏ một câu.Phanh -- Cánh cửa đại điện bị đẩy ra.Một đám tồn tại khí tức cường đại vọt vào."

Đều tại ngươi, xem đi, những thần linh cường đại trong quốc gia của Liễu Bìnhđã tới."

Pháo gia thở dài và nói.Đại Địa chi Mẫu thở dài, đứng lên xua tay và nói: "Các vị ––"."

Không cần giải thích, chúng ta biết các ngươi là tứ thánh trụ chi thần của LiễuBình, thế giới dung hợp là chuyện tốt."

Libertas cầm một phong thư và nói.- - Hắn ta phát động năng lực giảng đạo, biếtrõ tất cả ngọn nguồn câu chuyện.Ở bên cạnh, một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp nói: "Chúng ta chỉ không biết rốtcuộc Liễu Bình ra sao, cho nên đến xem -- Hả?"

Giọng nói của nàng bỗng cao lên."

Yana, làm sao vậy?"

Maria hỏi nhỏ một câu.Yana không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hướng nào đó.Mọi người nhìn lại theo ánh mắt nàng, rốt cuộc thấy được Liễu Bình bị Đại Địachi Mẫu chắn ở phía sau.Cùng với Vân Hi đang ôm Liễu Bình."

A...

Đây là tình huống gì thế hả?"

Lý Trường Tuyết cười nói.Trường kiếm bên hông nàng bắt đầu không ngừng run rẩy, ra ra vào vào trongvỏ kiếm."

Đúng rồi, hình như chúng ta không hiểu một số việc lắm."

Triệu Thiền Y cười lạnh và nói.Trường đao trên lưng nàng cũng bắt đầu reo loạn lên."

Thật kỳ quái nha, sao Liễu Bình lại để người ta ôm như vậy?"

ế ắ ắTrong hư không hiện ra một con thỏ tuyết trắng, trừng mắt và nói."

Gâu!"

Hỏa Nha cảnh giác gầm nhẹ lên.Đại Địa chi Mẫu che trán lại, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương điên cuồng cogiật.Pháo gia cười gượng và nói: "Các vị, mọi chuyện không giống các ngươi nghĩđâu ––""Đúng vậy,"Vân Hi ôm Liễu Bình, quay đầu nói với mọi người: "Thật ra ta là Đại Hành Giảcủa Lục Đạo Luân Hồi, Liễu Bình có một kiếp nạn chưa vượt qua, ta nghĩ cáchgiúp hắn vượt qua kiếp nạn này."

Khi nói chuyện, trên người nàng hiện ra từng lôi quang *****, lại có các loạitiền âm và ảo giác phun trào, cứ như có chuyện gì đã bị kích phát.Mọi người yên tĩnh lại.Lý Trường Tuyết trầm ngâm nói: "Hình như thật sự là sức mạnh Lục Đạo LuânHồi-- Nhưng thiên kiếp này cũng quá mạnh, hoàn toàn không phải thiên kiếpcủa người tu hành!"

Triệu Thiền Y cẩn thận cảm nhận một hồi, sau đó nói: "Không sai, thật sự làmột loại thiên kiếp chúng ta không quen biết."

Yana nhẹ nhàng thở ra, cùng đưa mắt nhìn nhau với Maria rồi gật gật đầu.Không khí dần dần lơi lỏng đi.Pháo gia và Đại Địa chi Mẫu nhìn nhau.Vân Hi làm tuyệt lắm!

Cục diện còn có thể cứu chữa!

Pháo gia lập tức nói: "Cácvị, xin các ngươi đi về trước đi, nơi này quá phức tạp, đang trong thời khắc mấuchốt, chờ chúng ta xử lý xong thì sẽ nói chi tiết với các ngươi."

"Không sai, hiện tại không chỉ thế giới đang dung hợp, Liễu Bình cũng đanggặp phải kiếp nạn, chúng ta không thể phân tâm tới giao lưu với các ngươi, xinkiên nhẫn chờ đợi."

Đại Địa chi Mẫu cũng nói."

Xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ."

Lý Trường Tuyết đè trường kiếm lại, nói xin lỗi."...

Vậy chúng ta đi trước, sau này đến thăm hỏi."

Yana cũng nói.Mọi người hơi thi lễ về phía Pháo gia và Đại Địa chi Mẫu, sau đó xoay người đira phía ngoài.Pháo gia lặng lẽ thầm thở hắt ra.Đại Địa chi Mẫu cũng im hơi lặng tiếng mà xoa xoa ngực.- - Cũng may.ễKhông xảy ra nhiễu loạn gì cả.Chỉ thấy các nàng đi đến cánh cửa đại điện, nhưng rốt cuộc Triệu Thiền Y cũngkhông nhịn nổi, quay đầu lại liếc nhìn Liễu Bình một cái.Trong lòng nàng ta như có một con mèo không ngừng cào cấu, đương nhiênnàng vốn là miêu yêu -- Cho nên nàng cũng không biểu hiện trấn định bằngnhững người khác.Cuối cùng nàng nhịn không được mở miệng hỏi: "Muội muội này, người nhìncó vẻ rất quan tâm Liễu Bình?"

"Đương nhiên,"Vân Hi hơi mỉm cười, gật đầu và nói: "Hắn là hy vọng chiến thắng Ác Mộng,mà ta đại diện cho ý chí của Lục Đạo Luân Hồi, vốn muốn tới giúp hắn."

Triệu Thiền Y nói: "Ngươi là ——"."

Sứ giả Luân Hồi."

Vân Hi nói."

À, là tới vì việc chung à..."

Triệu Thiền Y nói."

Đúng vậy."

Vân Hi nói.Triệu Thiền Y có chút ngượng ngùng, ôm một quyền đạo hướng về phía nàng:"Vất vả cho ngươi, gặp lại."

Những người khác giương lỗ tai nghe xong cuộc đối thoại này thì trong lòngcàng bình ổn vài phần.Mọi người đang muốn cùng đi ra Thần Điện tử thánh trụ.Bỗng nhiên -- Vân Hi như nhận ra cái gì, tuyên bố với một giọng điệu cựcnghiêm túc: "Hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ta, dạy ta rất nhiều thứ, về sauta sẽ luôn đi theo bên cạnh hắn."

Câu nói vừa dứt.Tĩnh mịch.Ngay sau đó.Một tiếng đao kiếm reo to không đè nén được vang lên ở cửa.Triệu Thiền Y và Lý Trường Tuyết đã quay người lại.Trong đại điện.Pháo gia và Đại Địa chi Mẫu nhìn nhau."

Hủy diệt đi."

"Không cứu nổi."

Hai người cùng truyền âm.ếThế giới Mộng Cảnh.Gió bắc kêu khóc, băng sương phủ kín mặt đất.Bông tuyết phiêu linh im hơi lặng tiếng tụ lại, khâu thành vô số chữ nhỏ trướcmặt ba Thế Giới chi Chủ: "Sự kiện *****ên bắt đầu."

"Chủ đề: Tôn tại."

"Miêu tả: Một rung động chẳng lành truyền đến từ sâu trong cánh đồng tuyết,kinh động tất cả động vật sống tại đây, kêu gọi ký ức nào đó do tổ tiên chúng đểlại-..."

"Một cuộc trốn chạy bất chấp đại giới đã bắt đầu."

Chữ nhỏ lơ lửng bất động một lát, sau đó lại rơi rụng thành từng mảnh bôngtuyết, theo gió bay đi.Băng Dạ vung tay lên hướng tới doanh địa.Lửa trại lập tức bùng lên giữa không trung, mấy phút sau mới hạ xuống lần nữa."

Chủ nhân của ta đang cảnh báo chúng ta."

Tuyết ma nói."

Chuẩn bị chiến đấu."

Người gấu gầm nhẹ lên.Sigrid mở mắt ra, cùng đứng lên theo chúng.Ba chủng tộc khác nhau bắt đầu kiểm tra trang bị trên người, gia cố cái chắn vàbẫy rập thuật pháp chung quanh doanh địa, chuẩn bị cho cục diện sắp đến.-------Chương 1121: Khảo nghiệm"Các ngươi thấy thế nào?"

Băng Dạ hỏi.Đại nói: "Liễu Bình lấy ra nhiều trang bị như vậy -- ta cảm thấy xác suất chúngsống sót hẳn là rất lớn."

"Không, ta không cảm thấy vậy."

Liễu Bình nói."

Cái nhìn của người như thế nào?"

Băng Dạ hỏi."

Chắc chắn Mộng Cảnh biết chúng ta chuẩn bị cái gì, có thể nhìn ra điều này từchuyện trước đó, nó tùy cơ ứng biến để sáu cá nhân chúng ta chia thành hai trậndoanh, nó sẽ căn cứ vào tình thế phát triển mà thay đổi mọi chuyện vào bất cứlúc nào."

Liễu Bình nói."

Cho nên?"

Đại hỏi."

Tất nhiên Mộng Cảnh biết chúng ta chất đống nhiều trang bị như vậy trênngười ba sinh linh, nhưng nó vẫn nói cho chúng ta biết chủ đề sự kiện là tồn tại,điều này chứng minh chuyện sắp xảy ra rất nguy hiểm, không phải có trang bị làcó thể ứng phó được."

Liễu Bình nói.Hai Thế Giới chi Chủ suy nghĩ mấy phút."

Có đạo lý."

Băng Dạ nói."

Không sai."

Đại cũng nói."

Vậy doanh địa của chúng ta không giữ được sao?"

Băng Dạ suy tư mà nói."

Không biết, cho nên chúng ta mặc kệ chuyện này."

Liễu Bình nói."

Mặc kệ?"

Hai nàng và kêu lên nói."

Đúng, không biết các ngươi có chú ý tới không, khảo nghiệm mới bắt đầu làbảo chúng ta tạo thành một trận doanh, tồn tại một tháng."

ễLiễu Bình nói."

Đúng vậy."

Băng Dạ nói."

Hiện tại mới bắt đầu sự kiện có chủ đề là "Tồn tại", mà nội dung miêu tả là"Một cuộc trốn chạy bất chấp đại giới đã bắt đầu, điều này chứng minh cái gì?"

Liễu Bình nói."

Ý ngươi là ——"Đại chần chờ mà nói."

Động vật cả cánh đồng tuyết đều bắt đầu chạy trốn, muốn sống thì người củachúng ta cũng phải mau trốn đi, còn canh giữ ở chỗ này chờ chết sao?"

Liễu Bình nói."

Nhưng nhiệm vụ lại nói sâu trong cánh đồng tuyết có rung động chẳng lành gìđó..."

Đại nói tiếp nói."

Liên quan chúng ta cái rắm gì, điều duy nhất chúng ta phải bảo đảm chính làthủ hạ đều tồn tại."

Liễu Bình nói."

Không sai!"

Băng Dạ nhìn sâu vào mắt Liễu Bình và nói, "Ngươi nói rất đúng, cánh đồngtuyết xảy ra chuyện có liên quan gì đến chúng ta đâu!"

Liễu Bình thấy thuyết phục được hai Thế Giới chi Chủ thì lập tức đáp xuống,nói về phía Sigrid: "Biết lái phi cơ không?"

--Trong đống bảo vật của hắn có một phi thuyền vũ trụ, chỉ cần tinh linh BăngSương hiểu một chút về những thứ Khoa Kỹ Trắc thì có thể lái nó được."

Ta dốt đặc cán mai đối với Khoa Kỹ Trắc, ta vừa thấy những dây điện chằngchịt đó thì đau đầu."

Sigrid lắc đầu.Liễu Bình có chút tiếc nuối, quay đầu nhìn về phía tuyết ma đang thả cục đá, lạinhìn người gấu hàm hậu đang vác trọng chùy.- -Hai tên này vừa nhìn là biếtkhông rành rồi."

Cần phi hành sao?"

Tinh linh Băng Sương hỏi."

Đúng vậy, các ngươi phải mau nghĩ cách thoát khỏi cánh đồng tuyết."

Liễu Bình nói.Hắn lại bắt đầu chuyển động nhẫn.ế ề ấ ề ế ẫĐáng tiếc hình như Kinh Các điều rất mê muội phi thuyền, trong chiếc nhẫntoàn là phi thuyền Khoa Kỹ Trắc, không còn phương tiện giao thông gì khác."

Cái này thì dễ."

Tinh linh Băng Sương nói.Nàng khẽ niệm chú ngữ.Băng tuyết chung quanh lập tức tụ lại, thực thể hóa thành một chiếc xe ngựa cỡlớn lóng lánh trong suốt.Người kéo xe là con hươu đực do băng sương ngưng kết thành."

Tốc độ xe này như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Có thể bay, ta từng dùng nó chiến thắng tàu bay của người tu hành."

Sigrid nói."

Rung động của băng nguyên truyền đến từ phía Bắc, cho nên các ngươi lập tứcđi, đi về phía Nam đi, rời khỏi cánh đồng tuyết này, hiểu chưa?"

Liễu Bình nói.Hắn lấy ra mười chiếc nhẫn chuyên bổ sung tiêu hao nguyên tố rồi đưa choSigrid.Sigrid ngẫm nghĩ, sau đó rút một sợi tóc, xỏ qua mười chiếc nhẫn rồi đeo lêntrên cổ."

Đủ bổ sung tiêu hao không?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy là đủ rồi, có chúng thì ta có thể bay được mười năm."

Sigrid nói."

Vậy là tốt rồi!"

Liễu Bình nói.Sigrid nhảy lên xe ngựa băng tuyết, lúc này tuyết ma và người gấu cũng đượchai vị Thế Giới chi Chủ thông báo, lập tức đi theo lên xe ngựa.Mặt đất đột nhiên chấn động.Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sâu trong bằng nguyên mênh mông vôbờ, vô số những động vật đang chạy như điên đến.Những chim chóc tốc độ cực nhanh kia đã bay qua bầu trời doanh địa, hăng háibay về hướng phương Nam."

Xuất phát!"

Liễu Bình lớn tiếng mà nói.Sigrid niệm một chú ngữ, xe ngựa băng sưong lập tức xông lên không trung,dưới lực kéo hết sức của hùng lộc, xe ngựa bay về hướng không trung xa xa."

Mau xem."

Đại nói nhỏ một câu.Liễu Bình và Băng Dạ cùng quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy mặt bắc cánh đồng tuyết xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ dị."

Trời ạ...

Sao lại có chuyện như vậy..."

Băng Dạ lẩm bẩm."

Ta cũng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy."

Liễu Bình lẩm bẩm.Ở cuối cánh đồng tuyết, một đám cái bong bóng thật lớn không ngừng hiện ra.Chúng khổng lồ giống như núi, bên trong có đủ loại đồ vật, trong quá trình baybổng đã bao phủ tất cả chung quanh vào trong đó.Trong cái bong bóng bay *****ên đều là xương khô.Nó rơi xuống mặt đất từ giữa không trung, lấy tốc độ cực nhanh không ngừnglăn lộn, mọi sinh vật trên mặt đất bị nó hít vào đều hóa thành xương khô.Một cái bong bóng khác phía sau nó thì chẳng có cái gì, chỉ có một viên thuốcmàu trắng.Tất cả động vật bị cái bong bóng này hít vào sẽ lập tức toàn thân run run, ngồixổm tại chỗ bắt đầu phân."

Thuốc xổ à..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Cái bong bóng thứ ba đều là đóa hoa.Động vật bị hít vào hiển nhiên đều biến thành đóa hoa ––bên ngoài đóa hoahiện ra đồ án hình dạng vốn có của những động vật.Càng nhiều bong bóng tràn ngập vô số những thứ như thịt vụn, dung nham, phiđao, tro bụi."

Chúng ta cũng đi thôi, không thể nán lâu ở đây được."

Băng Dạ hộ.Liễu Bình gật gật đầu, cùng Đại bay lên, ba người chạy về hướng xe ngựa băngsương.Bay chưa được bao lâu thì các nàng đã đuổi kịp xe ngựa.Bởi vì hành động tương đối sớm, ngoài ra còn nhờ Sigrid dồn toàn lực lái xengựa phi hành, cho nên lúc này các nàng đã vượt qua tất cả chim bay, cách xanhững cái bong bóng trên cánh đồng tuyết nhất, cũng an toàn nhất.Nhưng trên mặt đất lại xuất hiện tình huống mới.Một vách tường nửa trong suốt nối liền trời đất chặn xe ngựa băng sương lại.ắ ố ấSigrid ***** từng mũi tên, làm cho vách tường nửa trong suốt xuất hiện từngvết rạn nhỏ đến khó phát hiện."

Yêu cầu hỏa lực chi viện!"

Sigrid nói.Người gấu đứng đằng trước xe ngựa băng sương, vung búa tạ trong tay lên,không ngừng ném tới vách tường nửa trong suốt kia.Vết rạn càng nhiều.Nhưng cả bức tường không bị ảnh hưởng gì lớn, vẫn lù lù bất động.Vô số những loài chim bay tới, đánh vào vách tường nửa trong suốt, phát ratiếng vang bùm bùm, sau đó sôi nổi rơi xuống mặt đất như mưa rơi."

Tuyết ma đừng xông lên, đánh tiếp như vậy không phải cách."

Liễu Bình nói."

Liễu Bình, dựa theo suy nghĩ của người thì các Thế Giới chi Chủ không thểchém giết nhau, nhưng hỗ trợ đập tường thì hắn vẫn được."

Băng Dạ nói."

Không sai!"

Liễu Bình tán thưởng một tiếng.Không hổ là Thế Giới chi Chủ, hơi nhắc nhở một chút đã phản ứng kịp."

Vậy để ta đến."

Đại nói xong thì rút ra một chiếc roi dài màu lục đậm, phất tay một cái rồi quấtlên vách tường nửa trong suốt.Thế giới chi Thuật: Kỷ Diệt!

Chỉ thấy trên vách tường hiện ra từng cây dây mâymàu lục đậm.Chúng như có sinh mệnh, điên cuồng len lỏi chui vào vách tường, toàn lực pháhư tất cả-------Chương 1122: Đây là Mộng Cảnh thuộc về ngườiXôn xao-- Cả mặt tường nửa trong suốt hoàn toàn sụp đổ."

Đi!"

Sigrid sử dụng xe ngựa xuyên qua vách tường vỡ vụn, dùng tốc độ cao nhấtphóng về phía trước.Đột nhiên.Một cái cái bong bóng không biết từ đâu mà đến, lập tức bao phủ xe ngựa băngsương lại."

Xong rồi!"

Đại kêu lên thất thanh."

Chưa chắc!"

Liễu Bình quát, "Rõ ràng chúng ta trốn nhanh nhất, nếu như vậy cũng bị đàothải thì khảo nghiệm này căn bản không được gọi là khảo nghiệm, bởi vì nó dựavào hên xui!"

Ba vị Thế Giới chi Chủ cùng nhìn lại cái bong bóng.Chỉ thấy trong cái bong bóng có một phi cơ rách nát đang nổi lơ lửng.Bông tuyết lơ lửng ở giữa không trung, hợp thành mấy chữ: "Nhiệm vụ của tinhlinh: Sửa nó lại, lái nó bay đi."

Bọn họ cùng ngơ ngẩn.Tinh linh Băng Sương phát ra một tiếng rên rỉ không cam lòng: "Trời ạ, vì saolại bắt cho ta sửa phi cơ?"

Bá –– Không thấy nàng đâu nữa.Băng Dạ và Đại cùng nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nhíu mày và nói: "Hình như nàng bị truyền tống tới thế giới hiện thựcnào đó, thật sự phải sửa một chiếc phi cơ mới có thể trở lại Mộng Cảnh."

"Còn có thể như vậy à?

Vì sao phải làm như vậy."

Đại khó hiểu mà hỏi.Lại chợt thấy có một ít bông tuyết bay tới, cấu thành mấy hàng chữ nhỏ hiện lênlên trước mắt mọi người: "Làm nhóm đầu thoát đi nhanh nhất, các ngươi đềuphải chịu khảo nghiệm lần này!"

"Nhiệm vụ của người gấu: Tìm kiếm kim chỉ thích hợp, thêu ra một bức Sơn HàCẩm Tú Đồ."

"Nhiệm vụ của tuyết ma: Thu thập hỏa nguyên tố chế tác thành một cây đuốcvĩnh viễn không tắt."

Bang!

Bang!

Người gấu và tuyết ma đều biến mất.ồ ấ"Vừa rồi hình như tinh linh Băng Sương của ngươi có nói, vừa thấy những dâyđiện chằng chịt đó thì đau đầu."

Đại lẩm bẩm."

Tuyết ma có hơi sợ và chán ghét mồi lửa."

Băng Dạ nói."

Người gấu ghét chuyện cẩn thận, có bản năng lảng tránh đối diện với sự vật chili."

Đại cũng nói.Ba Thế Giới chi Chủ nhìn nhau."

Chẳng lẽ là phải đối mặt với thứ mình sợ hãi?"

Băng Dạ nghi hoặc hỏi.có ảnh hưởng gì lớn, cho nên ta cảm thấy sẽ không trùnghợp như vậy."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, sẽ không trùng hợp như vậy."

Hắn nói với giọng điệu xác định.Hai nàng như suy tư gì.Bỗng nhiên.Lại có bông tuyết bay tới, cấu thành chữ nhỏ ở trước mắt các nàng: "Các ngươicũng tương tự.".Chữ nhỏ còn chưa biến mất thì ba Thế Giới chi Chủ đã không thấy tăm hơi.Liễu Bình chỉ cảm thấy hắn bỗng tỉnh lại từ một giấc mộng.Chung quanh yên tĩnh.Hắn trộm híp mắt nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy hắn bị Vân Hi ôm.Đám người Triệu Thiền Y, Yana, Lý Trường Tuyết đứng ở cửa đại điện.Vân Hi cao giọng nói: "Hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ta, dạy ta rất nhiềuthứ, về sau ta sẽ luôn đi theo bên cạnh hắn."

Vừa dứt lời.Tĩnh mịch.Một loạt tiếng đao kiếm reo to không đè nén được vang lên ở cửa."

Được, là ta phán đoán sai, xem ra mọi chuyện đúng là trùng hợp như vậy đó."

Liễu Bình nhắm mắt lại, yên lặng lẩm bẩm trong lòng.- - Khó trách chủ đề khảonghiệm lần này là "Tồn tại".Vẫn là có đạo lý của nó.Trong đại điện.ễ ẳ ế ểLiễu Bình ôm hai tay, đúng một bên lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: "Người sử dụng sức mạnhĐặc hiệu sư."

"Ngươi chế tạo một người giả nằm ở đó hộc máu, hơn nữa nhìn giống như rơivào hôn mê."

Cục diện giường cung bạt kiểm đã biến mất.Vân Hi vừa trị liệu cho Liễu Bình, vừa quát với mọi người đang đứng ở cửa:"Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, hiện tại hắn đang độ kiếp, sơ suất một chútlà sẽ chết!"

"Chúng ta có thể hỗ trợ được gì không?".Trên tay Yana hiện ra thánh quang mãnh liệt, chỉ chờ đối phương nói ra một câuthì sẽ lập tức tiến lên trị liệu cho Liễu Bình."

Tuyệt đối đừng nhúng tay, đây là thiên kiếp, người giúp hắn thì thiên kiếp sẽmặc định là nhân số độ kiếp gia tăng, sẽ càng khó."

Vân Hi bị dọa đến mức vội vàng can ngăn.Yana như tin mà lại không tin."

Nếu là thiên kiếp thì thật sự là như thế."

Triệu Thiền Y nói."

Nàng nói không sai, không thể nhúng tay."

Lý Trường Tuyết cũng nói.Hai người xuất thân từ thế giới Tu Hành Trắc, tự nhiên càng có kinh nghiệmtrong những chuyện này, hơn nữa kiếp số này cũng không phải là giả, cho nêncác nàng lập tức đứng ra nói chuyện."

Các ngươi lui xuống trước đi, chờ hắn độ xong kiếp nạn này lại đến."

Vân Hi nói."

Các vị, xin tạm thời rời khỏi đi –– Cho dù là vì giúp hắn sống sót, cũng xintạm thời đừng nán lại chỗ này."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Mời!"

Pháo gia nói với giọng điệu kiên quyết.Mọi người quay mặt nhìn nhau."

Mạng sống của hắn quan trọng hơn, chúng ta đi trước!"

Yana nói.Lý Trường Tuyết và Triệu Thiền Y theo sau, sau đó tất cả mọi người rời khỏiđại điện.Cánh cửa đóng lại.ố ồ"...

Sống lại rồi."

Liễu Bình đứng trong một mảnh hư vô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: "Đây là chuyện người thật sự sợ hãisao?"

Liễu Bình nhướng mày, bất đắc dĩ mà nhún vai nói: "Ta biết ngươi là toàn trítoàn năng, nhưng người đừng đột nhiên lên tiếng được không, rất dọa người."

"Không có cách nào."

Thượng để nói."

Cái gì không có cách nào?"

Liễu Bình hỏi."

Hiện thực thường tràn ngập giả dối, mà Mộng Cảnh lại thường phản ánh nộitâm chân thật, cho nên thật ra khảo nghiệm lần này của ngươi sẽ so càng sâuhơn bình thường."

Thượng để nói."

Càng sâu?

Sâu bao nhiêu?"

Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn mọi nơi, chỉ thấy mọi chuyện đã bình ổn, nhưng hắn thật sự còn chưatrở về Mộng Cảnh."

Nghiêm túc mà nói, ba."

Thượng để nói."

Ba cái gì?

Tổng cộng phải trải qua ba chuyện làm ta sợ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Hai."

Thượng đế nói.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra, hiện lên trước mắt LiễuBình: "Mộng Cảnh phán định chuyện ở nơi đây không phải đến từ sợ hãi chânchính của ngươi."

"Ngươi theo bản năng sử dụng trường hợp trước mặt, ý đồ che giấu cái gì."

"Nhưng vô dụng."."

Đây là Mộng Cảnh thuộc về ngươi, ngươi phải nhìn thấy sợ hãi chân thật nhấtcủa mình."

"Bắt đầu!"

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Thượng để thì thầm: "Một!"

Một lực lôi kéo thật mạnh hiện ra từ trong hư không, kéo Liễu Bình bay ra đạiđiện, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.-------Chương 1123: Cô MệnhCơn gió gào thét trong bóng đêm.Thế Giới chi Trụ nhiều đếm không xuể, sừng sững trong hư không hắc ám vôtận.Liễu Bình bị một sức mạnh thật lớn lôi kéo, xuyên qua tất cả thần trụ cổ xưa,luôn bay về một nơi không biết điểm cuối ở đâu.Tốc độ của hắn đột nhiên chậm lại.Chỉ vì ở cuối tầm mắt xuất hiện một cây thần trụ nguy nga mà hùng tráng.Đoạn trên của nó đột phá hắc ám, thâm nhập vào một mảnh bạch quang khôngngừng xoay tròn, mà đoạn dưới thì chôn sâu trong sương mù vô tận.Trên thân trụ này, một bộ giáp toàn thân khổng lồ bị vô số những cái đinh đóngchặt bất động Đây là một chiến giáp toàn thân bao trùm vảy đen, mũ giáp, mặtgiáp, ngực giáp, vai giáp, hộ tí, hộ oản, thủ giáp, đai lưng, chân giáp, chiến ủngvân vân... toàn bộ được cấu thành từ lân giáp màu đen, mà mỗi một mảnh lângiáp có điêu khắc hoa văn tỉ mỉ mà phức tạp.Nếu nhìn kỹ thì hoa văn trên mỗi một mảnh lân giáp đen đều không giống nhau,cứ như đại diện cho pháp lực và ý nghĩa khác nhau.Liễu Bình lẳng lặng nhìn chiến giáp này.- - Nó và hắn có vô số những liên hệ.Nhưng nó lại làm ra nhiều chuyện ***** như vậy.Thậm chí cả toàn bộ Luyện Ngục Thần Trụ cũng không thể đứng vững trướcsức mạnh của nó, nó chỉ tay một cái đã có thể hủy diệt bốn vị Luyện Ngục CựuThần.Kỳ quái là, những chúa tể Mộng Yểm đó có vẻ không có quá nhiều cái nhìn đốivới chiến giáp này.Từ từ!

Vì sao ta sẽ đến trước mặt nó?

Tinh linh Băng Sương phải sửa phi cơ,người gấu phải thêu đồ, tuyết ma phải chế tác cây đuốc.Mộng Cảnh làm cho mỗi người phải đối mặt với chuyện mà mình luôn lảngtránh.Ta đang...

Lảng tránh cái gì?

Suy nghĩ không ngừng quay cuồng trong lòng LiễuBình.Giọng của thượng để bỗng trở nên thâm trầm, lão hạ giọng mà nói: "Rốt cuộc...Sắp bắt đầu rồi."

"Có ý gì?"

Liễu Bình hỏi.Trong hư không bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Khảo nghiệm Mộng Cảnh:"ế ổ ồ ỗ"Trên mặt giáp của bộ chiến giáp khổng lồ, chỗ giữa mày có một mảnh vảy đặcthù màu đen, trên đó không có thứ gì."

"Khi người đặt tay lên cái váy đen kia thì coi như hoàn thành lần khảo nghiệmcủa Mộng Cảnh đối với ngươi."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn lại chiến giáp khổng lồ kia.Quả nhiên.Trên mặt của chiến giáp khổng lồ thật sự có một mảnh lân giáp màu đen trốngkhông.Đặt tay lên nó -- thì hoàn thành khảo nghiệm?"

Vậy cũng quá hoang đường."

Liễu Bình thở dài và nói."

Mộng Cảnh không có ý thức, chẳng qua người mất đi tất cả phòng bị ở MộngCảnh, cho nên nó dựa theo sự sợ hãi sâu nhất trong tâm linh ngươi, hình thànhkhảo nghiệm trong ứng."

Thượng để nói."

Nhưng sao ta lại sợ hãi chuyện như vậy chứ?

Chỉ là ấn tay lên một mảnh giápmà thôi."

Liễu Bình nói.Thượng để trầm mặc, không nói tiếp.Liễu Bình tập trung tinh thần, hết sức đề phòng, chậm rãi bay về hướng chiếngiáp khổng lồ.Dọc đường đi, không xảy ra chuyện gì cả.Hắn đi tới trước đầu giáp khổng lồ, vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên lân giáp bóngloáng không có cái gì kia.Không có phản ứng.Không có khác thường.Không có công kích và chuyện kỳ quái gì cả."

Như vậy là được?"

Liễu Bình nói.Mọi nơi vắng vẻ.Không có thanh âm nào vang lên.Liễu Bình có chút chần chờ bất định, chậm rãi thu tay lại.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi có được tổng cộngbốn loại sức mạnh."

ể ấ ắ"Để phòng ngừa bất trắc, năng lực Kỳ Quỷ: "Sáng tạo của người sẽ thoát ly ratừ thân thể, và trói định với bổn danh sách."

"Về sau người chỉ có thể sử dụng bổn danh sách để kích hoạt sức mạnh "Sángtạo."

"Tương ứng, người đánh thức một loại sức mạnh khác được phong ấn trong cơthể, mà sức mạnh "Lừa gạt sẽ toàn lực che giấu sự tồn tại của nó."

"Sức mạnh loại thứ ba của ngươi đã thức tỉnh."

"Kỹ năng Kỳ Quỷ loại vận mệnh: Cô Mệnh."

"Sức mạnh vô song, kỹ năng bị động, duy nhất, (Hiện giờ không thể sử dụng)."

"Thuyết minh: Bất cứ tồn tại nào sắp ***** người, đều sẽ bị hoàn toàn phongấn trong phòng cụ của ngươi."

"Khi hoàn toàn giải quyết kẻ địch kia thì Cô Mệnh có thể sử dụng lại lần nữa."

Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, trong lòng dần dần hiểu ra.Hắn lui về phía sau một khoảng cách, lại nhìn về phía chiến giáp khổng lồ lầnnữa, mở miệng nói: "Hiện giờ không thể sử dụng loại sức mạnh này..."

"Nói cách khác, nó đã bị sử dụng một lần."

Mọi nơi an tĩnh.Liễu Bình lại không tự chủ được mà khẩn trương lên.Bất cứ tồn tại nào sắp ***** hắn cũng sẽ bị hoàn toàn phong ấn bên trongphòng cụ.- -Bộ chiến giáp này phong ấn một kẻ địch của hắn.Khó trách nó lại một mình leo lên thần trụ.Khó trách nó và hắn có vẻ rất thân mật, nhưng lại như tiềm tàng một thứ sứcmạnh nguy hiểm không cách nào miêu tả.Kẻ địch kia.Nó đã từng đạt tới điều kiện "Sắp ***** hắn", cho nên kích hoạt Cô Mệnh.Cho nên ta cảm thấy sợ hãi nó!

-- Nhưng nó là cái gì?

Liễu Bình nhìn chiến giápkhổng lồ kia.Giờ khắc này, chiến giáp như phát hiện cái gì.Nó bắt đầu chậm rãi động đậy."

A...

Đã bao lâu, rốt cuộc ngươi cũng nhớ tới cái gì..."

Chiến giáp khổng lồ nói với giọng ồm ồm."

Đừng mở miệng, một khi mở miệng nói chuyện, nó lập tức có thể phá tan 'CôMệnh của ngươi."

Thượng để có chút khẩn trương mà nói.Liễu Bình không nói một lời.Bỗng nhiên.ấLại thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không: "Ngươi hoàn thành khảonghiệm."

"Trong lần khảo nghiệm này, người lại nhận thức sức mạnh của mình, đồng thờiphát hiện tồn tại thật sự làm người sợ hãi."

"Trở về Mộng Cảnh."

Chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Hư không mở ra một lỗ hổng, Liễu Bình trực tiếp đi vào trong đó, biến mất tămhơi.Chiến giáp khổng lồ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trống trơn trên mặt giáp kianhìn chằm chằm về hướng Liễu Bình biến mất, ồm ồm mà nói: "Chạy?

Khôngsao, ta đã sắp hoàn toàn khống chế bộ chiến giáp này...

Đến lúc đó, chiêu kiacủa ngươi tự nhiên cũng không có tác dụng nữa."

"Tất cả đều sẽ kết thúc!"

-------Chương 1124: Dự triệuThế giới Mộng Cảnh.Bông tuyết không ngừng bay xuống.Lúc Liễu Bình trở về, trên bầu trời chỉ có chiếc xe ngựa băng sương kia đình trệbất động, những người khác đều chưa trở về.Hắn lẳng lặng đợi mấy phút.Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Sigrid xuất hiện trước mặt hắn.Chỉ thấy đôi tay mảnh mai thon dài của tinh linh Băng Sương dính đầy mỡ đen,mặc một bộ quần áo lao động trách tung toé, vẻ mặt khuất nhục và bất đắc dĩ."

Sửa được một chiếc phi cơ rồi à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, còn làm nó bay lên"Sigrid nói."

Chúc mừng."

Liễu Bình nói."

Nhiệm vụ vừa hoàn thành thì ta đã đánh hạ nó xuống."

Sigrid lạnh lùng nói."

Làm tuyệt lắm."

Liễu Bình tán dương.Vách tường nửa trong suốt phía sau hai người xuất hiện một vết nứt.Sigrid phản ứng rất nhanh, thân thể lập tức chợt lóe, xuyên qua vết nứt, đến phíabên kia cái chắn.Liễu Bình bay qua theo.Bông tuyết lập tức bay lả tả xuống, cấu thành từng hàng chữ nhỏ trước mắt haingười: "Sự kiện mới bắt đầu: Tôn tại."

"Tiến độ: Đã kết thúc."

"Ngươi vẫn đang trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng ở sự kiệnlần này, ngươi đã đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."

Liễu Bình tùy ý liếc vài lần, sau đó hỏi: "Ngươi đạt được khen thưởng gì?"

"Phương pháp tu luyện bán thần."

Sigrid giơ một tấm da dê trên lên tay, vui vẻ nói.ế ầNàng tung ra một thuật pháp, rửa sạch vết dầu mỡ cả người, thay lại phục sứcban đầu của mình rồi hỏi: "Các hạ, ngài thì sao?"

"Ta cũng có khen thưởng...

Nhưng ta còn chưa chọn được."

Liễu Bình nhìn lại hư không một cái, sau đó nói.Mộng Cảnh chuẩn bị cho hắn ba loại khen thưởng có thể chọn lựa: Một, một thẻbài Mộng Cảnh độc đáo, Hai, tình báo chuyện tiếp theo; Ba, giải phong mộtđoạn hồi ức -- Về thứ mà người sợ hãi trong sự kiện bắt đầu.Liễu Bình nhìn vài lần, cuối cùng nói: "Ta chọn cái thứ ba."

Vừa dứt lời.Chung quanh bỗng tối sầm lại.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một tửu lầu trống rỗng.Trên chỗ ngồi cách không xa phía trước có một người.Là Liễu Bình."

Đây là ta của quá khứ sao?"

Hắn lầm bầm lầu bầu, đi lên trước nhìn về phía bản thân.Chỉ thấy hắn này có khí thế hoàn toàn bất đồng, trong hư không chung quanh cảngười không ngừng hiện ra những thứ hình thù kỳ quái.Những sức mạnh kia không thể tưởng được.Liễu Bình kia cầm ấm trà lên, chậm rãi đổ một ly trà, bưng lên rồi nhấp mộtngụm."

Để ta đoán xem, người giải phong 'Cô Mệnh, cho nên đi theo sức mạnh kia tớinơi này, muốn điều tra ngọn nguồn mọi chuyện, là như thế đúng không?"

Liễu Bình bung chén trà nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình đáp.Hắn đánh giá chung quanh, chỉ thấy trên đường phố bên ngoài không có mộtbóng người, thậm chí không có bất cứ âm thanh nào."

Đừng nhìn, tất cả chúng sinh đều đã chết, hôm nay là ngày mà ta quyết chiến."

Liễu Bình uống trà nói."

Rốt cục kẻ địch là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không thể nói."

Liễu Bình uống trà nói."

Ngươi –– là ta trong quá khứ?"

Liễu Bình hỏi."

Không, ta là người của tương lai,"Hắn buông chung trà, bổ sung thêm: "Ta là chúng sinh cuối cùng, mà tất cả đềubị hủy diệt."

Liễu Bình im lặng mấy phút, nhìn lên trên bầu trời.Vô số sao trời như một trận mưa to rơi xuống thiên ngoại."

Đừng nhìn, nó sắp tới."

Liễu Bình của thời đại này nói."

Tương lai ta cũng sẽ chết ở chỗ này?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải như thế - vừa rồi cuối cùng ta cũng sáng tạo ra loại sức mạnh KỳQuỷ dạng vận mệnh "Cô Mệnh này, sau đó người đã tới rồi."

Liễu Bình của thời đại này nói.Liễu Bình trầm ngâm mà nói: "Chưa bao giờ thay đổi quá khứ sao?"

"Đúng vậy, ta làm ra thay đổi trên quả trong Nhân quả, toàn bộ quá khứ lập tứcbắt đầu thay đổi."

"Nói cụ thể một chút xem?"

"Khi ta sáng tạo ra 'Cô Mệnh, người lập tức xuất hiện, điều này chứng minh tasẽ không chết vào thời khắc này, thậm chí còn có cơ hội xuyên đến thời đại quákhứ để tìm kiếm cơ hội."

Liễu Bình thời đại này nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút, lẩm bẩm nói: "Không đúng...

Giờ mới có ba loạinăng lực."

Liễu Bình thời đại này nói: "Giờ phút này ta đã có ba loại năng lực Lừa gạt,Sáng tạo, "Cô Mệnh, trong đó "Cô Mệnh chuẩn bị dùng phong ấn kẻ địch đểtranh thủ thời gian."

"Nhưng ta nên có bốn loại năng lực."

Liễu Bình trầm ngâm mà nói."

Đương nhiên,"Liễu Bình uống trà nhìn hắn, nói nhỏ một câu: "Một "Ta đã trở lại quá khứ à, tachưa bao giờ thay đổi quá khứ, mà người phải từ quá khứ thay đổi tương lai."

"Ta phải tìm mọi cách tìm ra loại sức mạnh thứ tư, dùng để ***** nó, là nhưthế sao?"

Liễu Bình hỏi."

Loại năng lực thứ tư đang liên tục phát huy sức mạnh."

Liễu Bình uống trà nói."

Nó là cái gì?"

ể ắ ầ"Dự triệu -- đây là năng lực Kỳ Quy luật nhân quả, có thể giúp ta bắt đầu từ giờkhắc này, đi dọc theo Quả của hiện tại, cũng chính là người trong tương lai xaxôi, đi thay đổi Nhân"trong quá khứ, cho nên người mới tới được."

"Thật phiền toái, nói như vậy thì ta còn phải tìm ra loại năng lực thứ năm để***** cái tên bị phong ấn trong chiến giáp kia."

Liễu Bình thở dài và nói."

Không sai, chính là như vậy."

Liễu Bình thời đại này nói."

Nếu ta không tìm được loại năng lực thứ năm thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Sớm muộn gì tên kia cũng bắt đầu đạt được quyền thao tác chiến giáp, sau đó...Nó sẽ dần dần phá vỡ bộ chiến giáp kia, hủy diệt tất cả tồn tại."

Hai Liễu Bình đều im lặng.Liễu Bình rơi vào suy tư.Hắn nhớ tới tình cảnh áo giáp khổng lồ leo lên Luyện Ngục Thần Trụ.Mà hắn có được bốn loại năng lực vô cùng cường đại là "Lừa gạt", "Sáng tạo","Cô Mệnh", "Dự triệu", nhưng vẫn không thể chiến thắng kẻ địch, chỉ có thểtạm thời phong ấn nó trong áo giáp, sau đó trở lại quá khứ tìm kiếm cơ hội mới.Đây là tất cả chân tướng sao?

Nhưng rốt cục kẻ địch là ai?

Vì sao lại mạnh đếnmức này?

Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, Liễu Bình thời đại này nói: "Tatừng đi khắp vô số hư không, dò hỏi vô số những thần trụ, giác ngộ đượcphương pháp sáng tạo thế giới chí giản chính là tứ thánh trụ duy nhất vạn giới,dựa vào bốn vị thần linh duy nhất kia mới đạt được bốn loại năng lực cường đại,đáng tiếc vẫn không thể chiến thắng--"."

Nhưng ta nhìn thấy người nhảy đến trước mặt ta từ thời đại quá khứ, tronglòng bỗng sinh ra hy vọng."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.Nói đến đây, hắn đã hiểu rõ một chuyện.Lúc trước giao diện thao tác anh linh gọi Đại Địa chi Mẫu Gaia là địa thần duynhất trong rất nhiều thế giới song song.Nói cách khác, ở tất cả thế giới song song, chỉ tồn tại một mình nàng.Thời Gian chi Chủ cũng là duy nhất."

Thời gian của tất cả thế giới song song đều là thân thể và phân nhánh của ta, làmột bộ phận của ta, cho nên chỉ có một ta."

Đây là nguyên văn câu nói của Thời Gian chi Chủ.ầ ẳ ồ ế ấCho nên các thần linh như vậy hẳn là tồn tại giả hi hữu cực kỳ hiếm thấy màcòn mang sức mạnh cường đại.Bọn họ luôn có thể tìm được cách sống sót.- - Nhưng vẫn không thể đánh bạiÁc Mộng.Cho nên chúng tụ tập bên cạnh hắn, thẳng đến tương lai, cùng hắn trong tươnglai nghênh chiến tồn tại không thể biết.Vậy xem ra -- Thượng đế, Pháo gia, Rita cũng như thế.Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì một hắn khác lại bắt đầu nói chuyện: "Tên ngườicủa ngươi có hương vị hư ảo và Mộng Cảnh, nó thoát ly phạm trù sức mạnhĐịa, Thủy, Hỏa, Phong, lại càng độc đáo hơn so với tất cả Thánh nguyên tốkhác, có lẽ nó chính là hy vọng.-------Chương 1125: Tháp nhọn"Xem ra ta phải thăm dò Mộng Cảnh cho kỹ, nói không chừng có lẽ sẽ tìm đượchy vọng gì đó."

Liễu Bình nói."

Quá khứ đang thay đổi –– nhớ kỹ, cẩn thận tên chúa tể Ác Mộng đã từng muốnăn ngươi."

Liễu Bình thời đại này nói.Không trung bỗng truyền đến một tiếng kêu to làm người ta sởn tóc gáy.Cùng lúc đó, một sức mạnh siêu việt thời không dùng trên người Liễu Bình, nhẹnhàng bao bọc lấy hắn rồi rời khỏi thời đại này.Trên tửu lâu chỉ còn lại một Liễu Bình.Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, lẩm bẩm: "Cho dù chỉ tạm thời phongấn nó, cũng là một loại hy vọng."

Câu nói vừa dứt.Hắn bay ra khỏi tửu lầu, cả người hóa thành một người khổng lồ nối liền trời đấtngay giữa không trung.Từng mảnh chiến giáp màu đen bay tới từ bốn phương tám hướng, dán sát lênngười hắn, hóa thành một bộ chiến giáp hoàn chỉnh.Tên bầu trời vang lên một tiếng vang kỳ dị, đan chéo thành âm thanh tương tựvới nhân loại: "Chờ ta ăn ngươi thì kỷ nguyên thuộc về sinh mệnh sẽ hoàn toànkết thúc..."

Liễu Bình đeo mặt giáp lên, trầm giọng mà nói: "Đến đây đi, ta cũng muốn nhìnngươi có sát chiêu gì!"

Hắn một tay cầm đao, một tay giơ ra một ấn."

Cô Mệnh"được kích hoạt!Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện mình vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung, Sigrid cầm da dêcuốn trong tay, đúng một bên xem say sưa.Cái chắn nửa trong suốt sau lưng, người gấu và tuyết ma hiện thể, ngay sau đó,Băng Dạ và Đại cũng theo đó mà xuất hiện."

Mộng Cảnh..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn trong tương lai chưa bao giờ đến thế giới Mộng Cảnh của Thế Giới LoạiSinh Mệnh Thể.ắNhưng khi đó hắn sáng tạo kỹ năng vận mệnh "Cô Mệnh"này.Cho nên thời đại quá khứ theo đó mà bắt đầu thay đổi.Ví dụ như giờ phút này.Băng Dạ và Đại cùng xuyên qua cái khe, đi đến bên cạnh Liễu Bình."

Hình như có khen thưởng để lấy."

Đại vui mừng giơ một viên đá quý tỏa ra ánh sáng mộng ảo lên và nói."

Có khen thưởng đấy, người xem."

Băng Dạ rút ra một thẻ bài tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, bày ra trước mặt haingười.- - Đó là một thẻ bài Mộng Cảnh.Mấy thứ này tuy ra đời trong Mộng Cảnh, nhưng sau khi được Mộng Cảnh bancho Thế giới chi Chủ thì Thế Giới chi Chủ có thể mang chúng về thế giới hiệnthực!

Mỗi một Thế Giới chi Chủ đều khát vọng đạt được sức mạnh cường đại ởMộng Cảnh!"

Thu hoạch thật tốt, xem ra thế giới Mộng Cảnh này đáng để chúng ta toàn lựcthăm dò."

Liễu Bình mỉm cười và nói."

Đương nhiên!"

Hai nàng cùng kêu lên.Băng tuyết bao trùm núi rừng.Nhìn xuống vị trí từ sườn núi, dị tượng trên cánh đồng tuyết ở phương xa đãhoàn toàn biến mất.Tuyết không ngừng nghỉ rơi xuống một khắc nào.Tinh linh Băng Sương, người gấu và tuyết ma lại thiết lập một doanh địa trênmột đoạn đường tránh gió bằng phẳng ở giữa sườn núi.Trước lửa trại.Tinh linh Băng Sương chuyên tâm nhìn cuốn da dê trên tay.Người gấu đang phóng thích thuật pháp, chữa khỏi những vết thương trên người-- Trong sự kiện trước đó, hình như nó tham dự một trận chiến rất tàn khốc, lúctruyền tống trở về đã vết thương đầy người.Nhưng Sigrid và tuyết ma đồng loạt ra tay, giúp nó ổn định thương thế.Thậm chí Sigrid còn lấy ra một chiếc nhẫn, trực tiếp nhét vào miệng người gấuép nó nuốt xuống.Đó là một chiếc nhẫn mang Thủy nguyên tố có hiệu quả liên tục chữa khỏi, nếuđược đặt trong cơ thể thì có thể liên tục trị liệu thường thế nội tạng.Người gấu vô cùng cảm kích.ẫ ồNó tỏ vẻ sau khi chữa khỏi sẽ ị nhẫn ra rửa sạch rồi trả lại cho Sigrid.Sigrid nghiêm khắc từ chối chuyện này.Nàng giơ đôi tay và cổ mày ra cho người gấu xem, trên đó đầy mặt dây chuyềnvà chiếc nhẫn, sau đó nàng ta khẽ ngẩng đầu, tràn đầy oán niệm liếc nhìn hưkhông một cái.Người gấu không nói ra nổi lời cảm kích nữa.Lúc này, mọi người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn.Tuyết ma trốn cách xa lửa trại, co ro trong góc, trong tay cầm một khối phù vănthạch, đang chậm rãi nghiên cứu.Ba vị Thế Giới chi Chủ lơ lửng ở giữa không trung."

Ngày *****ên đã qua."

Băng Dạ nói."

Còn có hai mươi chín ngày là có thể hoàn thành khảo nghiệm lần này."

Đại cũng nói."

Thật là lâu."

Liễu Bình cảm khái nói."

Không chỉ lâu –– nghỉ ngơi chỉ là tạm thời, Mộng Cảnh tuyệt đối không đểchúng ta cảm thấy nhàm chán."

Băng Dạ nói."

Nếu có thể bình an vô sự vượt qua ba mươi ngày thì tốt rồi."

Đại tràn đầy khát khao mà nói."

Nào có loại mộng đẹp như vậy."

Băng Dạ cười rộ lên.Bông tuyết bỗng tạm dừng ở giữa không trung, chậm rãi tổ hợp thành mấy hàngchữ nhỏ, hiện ra trước mặt ba vị Thế Giới chi Chủ: "Sự kiện: Cảnh ngộ của taymới."

"Chủ đề: Tranh đoạt."

"Miêu tả: Dị biến sâu trong cánh đồng tuyết đã kết thúc, các ngươi và sinh linhcủa mình phải đi tìm tòi cho bằng được, tìm ra bí mật của tòa tháp nhọn kia-..."

"Không phải ai cũng có tư cách có được bí mật của cánh đồng tuyết."

"Hôm nay không tiến vào tháp nhọn thì coi như thất bại, sẽ bị cưỡng chế rờikhỏi Mộng Cảnh."

Ba người xem xong thì bông tuyết lập tức rơi rụng phiêu linh.Mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động.Ầm ầm ầm ầm -- Sâu trong cánh đồng tuyết, một tòa tháp cao màu đen thật lớnmọc lên từ nền đất, trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, nó dần cất cao lên bầuố ấtrời, cuối cùng đứng sừng sững bất động."

Nói thế nào đây?"

Băng Dạ hỏi."

Còn có thể nói thế nào, nếu chủ đề là tranh đoạt, chỉ sợ lát nữa nhất định sẽ xảyra chiến đấu, đi thôi, đi xem rốt cuộc tình hình tòa tháp này là như thế nào."

Liễu Bình thở dài và nói."

May mà người gấu của ta đã không sao rồi."

Đại cảm thấy may mắn mà nói.Máy phút sau.Xe ngựa băng sương lại xông lên không trung lần nữa, bay về cánh đồng tuyếtvới tốc độ cực kỳ hung hãn.-------Chương 1126: Liễu muội muội diễn quá tốt luôn!Dọc đường đi.Mọi người đều hết sức cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp xuấthiện.Nhưng mà.Thẳng đến xe ngựa xuyên qua toàn bộ cánh đồng tuyết, sắp đến tháp cao màuđen, vẫn không có tình huống gì xảy ra.Liễu Bình nhìn lại tòa tháp cao màu đen kia, chỉ thấy dưới chân nó có một cánhcửa đang mở ra, bên trong hiện ra từng luồng hào quang hư vô."

Sắp tới rồi, chúng ta đáp xuống đi."

Liễu Bình nói."

Được!"

Sigrid lên tiếng.Xe ngựa băng sương lập tức lao xuống, từ từ đáp xuống mảnh đất trống trướctòa tháp cao màu đen.Nơi này sớm đã có vài người tụ tập."

Đại!"

Có người đứng xa xa hô to.Ba người cùng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử khí chất xuất chúng đi ra từ đámngười, phất tay hướng về phía Đại.Đại lập tức lộ ra nụ cười, nói: "Đó là một Thế Giới chi Chủ cùng ta trưởngthành, đi, chúng ta qua đó đi."

Nói xong thì nàng vọt qua đó.Băng Dạ và Liễu Bình nhìn nhau, lại nhìn nhìn nam tử kia.Chỉ thấy hắn ta mặc một chiến giáp rắn chắc, vác một thanh cự kiếm sau lưng,cắt đầu định, tóc màu vàng kim, ánh mắt xẹt qua người Đại rồi nhìn về phíaLiễu Bình và Băng Da."

Ngọ, đây là hai bằng hữu của ta-..."

Đại còn chưa nói xong thì đã bị nam tử giữ chặt."

Đừng nói nữa, số người có thể đi vào rất hữu hạn, người gia nhập đoàn đội củata đi, ta có thể làm chủ mang người đi vào, những người khác thì không được."

Nam tử nói.Đại giật mình.Nam tử được gọi là Ngọ nói: "Đoàn đội của chúng ta giữ độc quyền nơi này, sẽkhông mặc kệ người nào ngoài đoàn đội tiến vào tháp, ta cũng chỉ có thể mangềmột người bạn vào, nhiều hơn thì không được."

Hắn ta chỉ về phía sau.Chỉ thấy quả nhiên có bảy tám Thế Giới chi Chủ động thành một hàng trướccánh cổng của tòa tháp cao màu đen, chặn cửa, không cho người nào đi vào.Trừ cái này ra, bên trên còn có mười lăm mười sáu Thế Giới chi Chủ canh giữ ởhai bên cánh cửa.Nhìn dáng vẻ thì đoàn đội này thật sự không cho phép người ngoài tiến vào bêntrong.Đại nhất thời không biết nói gì cho phải.Nam tử tên là Ngọ xua xua tay về phía Liễu Bình và Băng Dạ rồi nói: "Đinhanh đi, nơi này không phải chỗ mà những tên mới tiến vào Mộng Cảnh nhưcác ngươi có thể đổi mặt."

Băng Dạ nói: "Nếu chúng ta không đi vào thì sẽ thoát ly Mộng Cảnh, mất đi cơhội trưởng thành ở Mộng Cảnh."

Ngọ cười cười và nói: "Không đi thì lát nữa đoàn người chúng ta sẽ động tay,làm bị thương linh hồn các ngươi, cho dù không chết, miễn cưỡng rời khỏiMộng Cảnh, cũng khó tránh khỏi nguyên khí đại thương."

Băng Dạ nói: "Các ngươi đang cướp đoạt cơ hội của các Thế Giới chi Chủkhác!"

"Ngươi nói đúng, cường giả phải có người phụ trợ, vậy đương nhiên phải cóngười làm kẻ yếu, bị đá ra ván cờ, trở thành nô bộc của các cường giả trongtương lai."

Ngọ nói.Băng Dạ lạnh lùng cười, đang muốn nói gì thì lại bị Liễu Bình đè lại."

Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước."

Liễu Bình nói.Hắn âm thầm đưa mắt ra hiệu."

Được rồi, chúng ta đi."

Băng Dạ hậm hực nói.Hai người nhìn về phía Đại.Đại cắn răng một cái, đi ra từ phía sau Ngọ rồi nói với hắn ta: "Xin lỗi, nếu cácđồng bạn của ta không thể gia nhập, vậy ta sẽ ở bên các nàng."

"Đại?

Ngươi điên rồi?

Nếu từ bỏ cơ hội lần này thì người sẽ rời khỏi MộngCảnh."

Ngọ bất ngờ mà nói."

Thôi, có lẽ Mộng Cảnh có thể giúp ta mạnh lên, nhưng nếu ta đã tìm đượcđồng bọn hợp ý nhau ở Mộng Cảnh thì cũng là một loại mạnh lên."

Đại mỉm cười và nói."

Nói rất đúng!"

Băng Dạ giơ ngón tay cái lên hướng về nàng.Đại lắc đầu, đi về hướng hai người.Ngọ giữ chặt nàng từ phía sau."

Ngọ?"

Đại nghi ngờ hỏi."

Ta nhớ ta tiến vào Mộng Cảnh trước ngươi."

Ngọ nói."

Đúng vậy, người tiến vào nửa năm rồi ta mới vào –– người nhất định đã trởnên rất mạnh, chúc mừng ngươi."

Đại nói.Nàng muốn buông tay đối phương ra, lại bị đối phương nắm chặt lấy."

Những đồng bạn đó của ngươi không có sức mạnh Mộng Cảnh gì trên người,vừa thấy là biết người mới, không bằng đi theo ta đi, ta bảo đảm người sẽ có thuhoạch trong sự kiện lần này."

Ngọ nói."

Ngươi muốn cái gì?"

Đại bình tĩnh hỏi."

Chúng ta dung hợp đi, chỉ cần người chịu đi theo ta, về sau ta để người chưởngquản tất cả mọi thứ trên mặt đất."

Ngọ nói.Hắn ta kéo Đại vào trong lòng.Đại đột nhiên tránh thoát hắn ta, lui về phía sau vài bước."

Vừa rồi ta đã đưa ra lựa chọn, ngươi đã rõ chưa?"

Ánh mắt Đại lạnh như băng, gắn từng câu từng chữ.Ngọ nhìn nàng thật sâu, một lúc sau mới nói: "Không bằng người suy xét lầnnữa, dù sao thực lực của ta đã tăng nhiều, chờ ta rời khỏi Mộng Cảnh...

Có mộtsố việc sẽ không đơn giản như vậy."

Đại cảm nhận được hàm nghĩa sau lưng những lời này, nhưng nàng lại lui vềphía sau vài bước, trên mặt có thêm vài phần xa cách và châm chọc.Bỗng nhiên.Nàng duỗi tay ôm lấy Liễu Bình, lộ ra vẻ mặt khiêu khích hướng về phía Ngọrồi nói: "Ta đã có nam nhân, chờ ra ngoài thì sẽ dung hợp vào thế giới của hắn,cho nên căn bản không sợ ngươi."

Liễu Bình có chút bất ngờ.ễ ốBăng Dạ đã nở nụ cười, đặt tay lên vai bên kia của Liễu Bình, phối hợp thêm:"Đúng vậy, nam nhân này của chúng ta mạnh hơn cái tên thích uy ***** ngườikhác như người nhiều."

Liễu Bình trái ôm phải ấp, thân thể lập tức hơi cứng lại.Băng Dạ lặng lẽ truyền âm: "Liễu muội muội, diễn đi, hiện tại Đại cần chúng taủng hộ!"

Liễu Bình ngây người một giây.Đúng vậy.Các nàng gặp qua dáng vẻ của ta.- - Đó là bộ dạng khi ta làm Andrea.Nhưng không phải Andrea là một cô bé mỹ lệ động lòng người sao.Ta bám vào người Andrea, sau đó lại giả trang thành nam tử, hai vị Thế Giới chiChủ nữ tính này biết rõ trong lòng.- - Tuy rằng ta sự thật là nam.Ai...

Hình như chuyện này trở nên phức tạp..."

A ha ha ha,"Liễu Bình cười ha hả, một tay ôm Đại, một tay ôm Băng Dạ rồi nói: "Đi thôi,chúng ta đi ra ngoài cũng không gì, bổn đại gia vốn có rất nhiều cách giúp cácngười mạnh lên!"

"Là cách gì vậy?"

Băng Dạ đá lông nheo một cái."

Đêm nay các ngươi sẽ biết, ha ha ha ha!"

Liễu Bình cười ha hả và nói.Phi!Hai nàng thầm phun nước bọt một cái trong lòng, lại nhịn không được cùng kêulên reo hò.Liễu muội muội diễn quá tốt luôn!

Làm tức chết cái tên kia!

Các nàng nhìn lạinam tử tên là Ngọ kia, chỉ thấy quả nhiên hắn ta đã tức giận đến mức mặt mũitrắng bệch, xoay người đi vào trong đám người.Hắn ta đứng trong đám người, nói cái gì đó với một nam nhân dáng vẻ như thủlĩnh, sau đó duỗi tay chỉ vào Liễu Bình."

Không thể nào, chút kích thích như vậy cũng chịu không nổi?

Còn muốn máchlên à?"

Băng Dạ bất ngờ mà nói."

Nếu thật sự động thủ thì ta cũng liều mạng, nhất định sẽ kéo mấy đệm lưngtheo, cùng lắm thì tỉnh lại từ Mộng Cảnh."

Đại nghiến răng nghiến lợi nói.Liễu Bình khẽ lắc đầu.ề ể ếLời này cũng không sai, nhưng ba người phe mình đều là người mới, hiểu biếtđối với Mộng Cảnh còn chưa đủ sâu.Hơn nữa vừa rồi có một câu nói của đối phương khiến Liễu Bình chú ý --"Không đi thì lát nữa đoàn người chúng ta sẽ động tay, làm bị thương linh hồncác ngươi, cho dù không chết, miễn cưỡng rời khỏi Mộng Cảnh, cũng khó tránhkhỏi nguyên khí đại thương."

Nói cách khác, cho dù nơi này là Mộng Cảnh, cuộc chém giết giữa các Thế Giớichi Chủ cũng sẽ chết người!

Nghĩ đến đây, Liễu Bình đưa một tay đè lại bả vaiĐại, một tay ôm eo Băng Dạ, quát khẽ lên: "Bọn tỷ muội, chúng ta đi trước!"

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn mang theo hai nàng và cả ba sinh linh, hóa thành một cuồng phong, nhanhchóng rời xa tháp cao màu đen.-------Chương 1127: Vực sâuOanh -- Liễu Bình mang theo mọi người dùng lại trên nền tuyết cách đó mấytrăm dặm."

Tại sao lại không đi tiếp?"

Bằng Dạ hỏi."

Bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo."

Liễu Bình nói."

Cho nên phải chuẩn bị chiến đấu?"

Đại hỏi."

Không."

Liễu Bình tùy tiện lấy ra một quả cầu thủy tinh không ngừng phát ra tiếng cảnhbáo sắc nhọn, sau đó nói: "Chúng ta có khách tới chơi."

Trên không trung hiện lên một ánh hào quang, dừng lại ở đối diện ba người.Chỉ thấy đây là một người toàn thân được che kín vải đen, gã giơ đôi tay lên vànói: "Các vị, ta là sứ giả của Mộng Cảnh, vì để Mộng Cảnh càng cân bằng, chonên mới xuất hiện ở chỗ này."

Gã nhìn thoáng qua cầu thủy tinh trong tay Liễu Bình, khen ngợi: "Một vậtkhông tồi, có thể phá hủy bầu không khí lên sân khấu của ta, còn phát hiện tungtích của ta, đã rất ít có người làm được điều này."

"Ngươi là người phương nào?

Tới làm gì?"

Liễu Bình cất thủy tinh cầu đi và nói.- - Khen vậy không phải vô nghĩa sao, quảcầu thủy tinh này là thứ được Mộng Yểm La Vương cất chứa.Tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể hoàn thành Mộng Cảnh có cơ hội nhấtđịnh trở thành Ác Mộng.Tồn tại mạnh nhất trong Ác Mộng mới có thể được gọi là chúa tể Ác Mộng.Mà Mộng Yểm La Vương là loại tương đối cường đại trong đám Ác Mộng.Thứ nó cất chứa đương nhiên không đơn giản."

Nói ngắn gọn, các ngươi kích hoạt một tình tiết riêng, đó là ma mới sắp bị macũ đuổi giết."

Người bịt mặt nói."

Vậy thì thế nào?"

Băng Dạ hỏi."

Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, chúng ta sẽ nhận được nhiệm vụ -- ta là ngườicủa trận doanh Cân bằng, vì duy trì cân bằng của toàn bộ Mộng Cảnh, làm mọiế ếchuyện không đến mức rơi vào chém giết và hủy diệt vô chừng mực, ta có nghĩavụ tới mở ra Hệ thống trận doanh cho các ngươi."

Người bịt mặt nói.Gã ra tay như điện, phất tay rải xuống mấy chục thẻ bài, để mặc nó bay xuốngmặt đất."

Thời gian không còn nhiều lắm, các người mới, dựa theo trực giác lựa chọnmột thẻ bài đi, mỗi một thẻ bài đều đại diện cho một Hệ thống trận doanh."

Người bịt mặt thúc giục."

Ta không biết người đang nói gì, nhưng ba chúng ta phải ở bên nhau."

Đại theo bản năng mà nói."

Rất tốt, vậy thời gian của các ngươi lại nhiều thêm một chút –– xin cho mộtngười thay mặt các ngươi đưa ra lựa chọn là được."

Người bịt mặt nói.Ba người nhìn nhau.Lúc này mọi người đều biết những người đó lập tức sẽ đuổi đến, cũng biết thờigian cấp bách.Có vẻ người áo đen trước mắt là tới hỗ trợ -- Băng Dạ nói: "Đây rõ ràng là tùytiện rút mà, sao có thể coi như lựa chọn kia chứ?"

"Yên tâm, người chỉ có thể rút được thẻ bài Hệ thống trận doanh phù hợp vớitính chất đặc biệt của ngươi –– xin mau đưa ra lựa chọn, nếu không các ngươisẽ mất đi khả năng phản kháng, nhiệm vụ Mộng Cảnh của ta cũng sẽ thất bại."

Người bịt mặt khẩn trường nói.Bên tại Liễu Bình bỗng vang lên tiếng nói mớ của Andrea: "Ngươi đi rút đi...Liễu Bình."

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, đứng ra và nói: "Hai vị tỷ tỷ, để ta tới rút làđược, trên người ta có nhiều thứ tốt, có lẽ sẽ rút trúng một thẻ bài thích hợp."

Hai nàng nghĩ cũng phải.Nếu trên người Liễu muội muội có thứ có thể gia tăng độ may mắn hoặc tănglên sức mạnh nào đó, vậy để nàng tới rút bài là thích hợp nhất."

Được, ngươi rút đi."

Băng Dạ nói."

Giao cho ngươi."

Đại cũng nói.Liễu Bình đi lên trước, tùy ý nhìn một lượt qua đống thẻ bài, bỗng bị một thẻbài đen nhánh hấp dẫn.Hắn đi lên trước, lật thẻ bài kia ra.ấChỉ thấy trên thẻ bài có vẽ thủy uyên đen nhánh vô tận, sâu dưới thủy uyên cóba pho tượng đứng sừng sững.Cẩn thận nhìn lại, ba pho tượng kia chính là Liễu Bình, Băng Dạ và Đại."

Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, các ngươi đã đạt được Hệ thống trậndoanh", không đến mức vừa xông lên đã bị *****."

Người bịt mặt nói xong thì thân thể chợt lóe rồi xông lên không trung, nhanhchóng biến mất tăm hơi.Liễu Bình, Băng Dạ, đại cùng ngơ ngẩn."

Hắn cứ đi như vậy sao?"

Băng Dạ lẩm bẩm nói."

Hình như chúng ta là nhiệm vụ của hắn, trừ cái này ra, hắn cũng không muốnchọc thêm phiền toái."

Liễu Bình nhún vai và nói.Bông tuyết dần bay xuống, cấu trúc thành từng hàng chữ nhỏ trước mặt bangười lần nữa: "Chỉ một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể không thể chống lại hệthống thế giới đa trọng."

"Vì cân bằng của Mộng Cảnh, đặc biệt trợ giúp các ngươi tiến hành lựa chọn hệthống trận doanh."

"Trận doanh của các ngươi là:""Vực sâu."

"Kỹ năng trận doanh: Vực Sâu Thành."

"Khi các ngươi kề vai chiến đấu, chỉ cần còn một Thế Giới chi Chủ không chếtthì những người khác sẽ bảo tồn tia sinh cơ cuối cùng."

"-- Chỉ có hệ thống thế giới mới có thể đối kháng hệ thống thế giới."

"Tái bút:""Nếu các ngươi đạt được thẻ bài Mộng Cảnh, từ giờ trở đi, chúng sẽ thống nhấtchuyển hóa thành thẻ bài hệ thống Vực sâu"."

Tất cả chữ nhỏ bất động.Liễu Bình nhanh chóng xem xong, gật đầu và nói: "Đặc tính của trận doanh nàyquá trọng yếu –– thậm chí nó còn mang tính quyết định, khó trách Mộng Cảnhsẽ phái người tới giúp chúng ta lựa chọn một trận doanh."

Băng Dạ như nhớ tới cái gì, bỗng lấy ra một thẻ bài.- - Đó là thẻ bài Mộng Cảnhmà nàng lấy được lúc hoàn thành sự kiện *****ên."

Quả nhiên nó có biến hóa."

Băng Dạ bày thẻ bài ra cho hai nàng xem.Chỉ thấy trên thẻ bài hiện ra hải triều vô biên, mãnh liệt xuyên qua mặt đất, trựctiếp phá tan một cái chắn thế giới, tiến vào một thế giới khác."

Thẻ bài: Quy uyên."

"Thẻ bài Mộng Cảnh, hệ vực sâu."

"Sử dụng thẻ bài này có thể vượt qua tất cả thủ đoạn hạn chế, lập tức làm đồngbọn của người xuất hiện ở cạnh ngươi."

Băng Dạ quét qua vài lần, sau đó đưa nó cho Liễu Bình."

Băng Dạ tỷ?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Ngươi nhỏ nhất, tuy rằng có không ít bảo bối, nhưng thực lực yếu nhất, đợi látnữa nếu đánh không lại, kêu gọi ta tới giúp người một tay!"

Băng Dạ không cho phân trần, trực tiếp nhét thẻ bài vào tay hắn.Không trung bỗng truyền đến một tiếng kêu to.Chỉ thấy sáu bảy ánh hào quang đáp xuống chỗ ba người."

Không ngờ các ngươi đã lựa chọn trận doanh, ha ha ha, nhưng vậy thì đã saochứ?"

Ngọ nhìn chằm chằm vào Đại.Băng Dạ tiến lên một bước chắn ở phía trước Đại."

Giết!"

Ngọ quát.Chỉ một thoáng, mọi người biến mất khỏi nền tuyết.-------Chương 1128: Cấm Tuyệt!Sấm sét ầm ầm.Băng Dạ vừa rơi xuống thì bên cạnh đã dần hiện ra bảy tám tia chớp, gần nhưchỉ thiếu một chút đã bổ lên người nàng.Băng Dạ không có cảm xúc mà đánh giá chung quanh.Trận gió mãnh liệt không ngừng thổi quét, mặt đất sớm bị thổi thành mặt kínhbóng loáng, mà trên bầu trời lập loè lôi quang vô tận.Thế giới này ***** như thế...

Nếu là chúng sinh ở đây, chỉ sợ không kiên trìđược một phút đã trực tiếp bị gió cắt nhỏ thân thể chết vô tung vô ảnh."

Thế giới giống như người rất khó tiến thêm một bước nữa."

Băng Dạ nói.Một giọng nam vang lên: "Không sai, cho nên ta mới muốn mọi người gia nhậpthế giới của ta, giúp ta thúc đẩy thế giới biến đổi, đáng tiếc --".Ngọ hiện thân, cắn răng và nói: "Các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta."

Hắn ta duỗi tay nhẹ nhàng tung một chiều hướng lên bầu trời.Ầm ầm ầm ầm -- Mấy trăm ánh lôi điện buông xuống, giống như một mảnh lôiđiện chi trì, không ngừng quay cuồng sôi trào trên đỉnh đầu hắn ta."

Các ngươi gia nhập trận doanh gì?"

Ngọ hỏi dò."

Ngươi cho rằng ta sẽ nói?"

Băng Dạ cười lạnh và nói."

Thế Giới chi Thuật của ta có thẻ bài Mộng Cảnh gia trì, nó sẽ tra tấn ngươi,mãi đến khi người nhận thua mới thôi."

Ngọ nhìn dáng người cao gầy yểu điệu và khuôn mặt tuyệt đẹp của Băng Dạ,lập tức bổ sung thêm: "Nếu người nguyện ý dung nhập vào thế giới của ta, thậtra ta có thể nương tay cho."

Băng Dạ đúng tại chỗ, tùy ý bày ra quyền thế.Bang!

Sợi dây thừng nàng dùng để cột tóc đuôi ngựa kia trực tiếp đứt gãy, baytheo cơn gió.Một khí thế khó lường bắt đầu bùng lên từ người nàng."

Động vật chia trống mái, văn minh chia nam nữ, nhật nguyệt phân âm dương,thiên địa phân trên dưới, nhưng từ khi một bằng hữu của ta bị cưỡng bách hóathành mặt đất của Thế Giới chi Chủ nào đó, ta luôn suy nghĩ ––""Dựa vào cái gì?"

Băng Dạ hoạt động ngón tay, phát ra tiếng vang bùm bùm.ồ ắ ấNgọ giơ tay lên rồi nắm chặt, hội tụ tất cả lôi điện thành một trường mâu, cáchkhông đâm về hướng Băng Dạ.Oanh! !!

Một lôi quang chói mắt hung hăng nện lên người Băng Dạ, đánh luinàng về phía sau hai bước.Nàng dừng lại, chùi máu trên khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tiakhinh thường."

Chỉ có như vậy?"

Nàng bắt đầu hoạt động đôi tay lần nữa.Ngọ ngơ ngẩn."

Không có khả năng...

Đây là Thế Giới chi Thuật của ta, nửa năm nay ta dùngsức mạnh Mộng Cảnh tăng mạnh nó lên năm lần –– Đáng lẽ ngươi đã chết!"

Hắn ta không thể tin mà nói."

Ngu xuẩn, ta cũng có trận doanh, tất nhiên sẽ không dễ ức ***** như vậy."

Băng Dạ nói.Ngọ lẩm bẩm nói: "Nhưng đáng lẽ ngươi đã không thể nhúc nhích ––""Ta còn một hơi cuối cùng!"

Băng Dạ hét to nói.Những lối quang quay quanh người nàng sôi nổi bị nàng đánh bay ra.Mà nàng trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.Tốc độ của nàng vượt qua cả gió, như lôi điện trào dâng, thậm chí siêu việt tốcđộ lôi điện mà xuyên ngang qua bên cạnh ngọ.Phốc –– rầm!

Máu loãng đầy trời.Ngọ hoang mang nhìn lại, chỉ thấy ngực mình vỡ ra một cái động lớn.Cách đó mấy chục mét, trong tay Băng Dạ nắm chặt một trái tim đang đập, bìnhtĩnh mà nói: "Vì không bị những Thế Giới Sinh Mệnh Thể giống đực các ngươichinh phục, ta đã nhẫn nhịn chừng sáu ngàn năm, thẳng đến chủ thuộc tính thếgiới ra đời rồi mới đi vào Mộng Cảnh."

Ngọ phun ra một búng máu, quát lên điên cuồng: "Thu ta!"

Một bàn tay to hiện ra từ hư không, bắt lấy Ngọ rồi nhẹ nhàng run lên, hắn talập tức hóa thành một thẻ bài, bị mang đi khỏi thế giới này.Băng Dạ ngẩn ra, chợt ảo não mà nói: "Thì ra là thế, đây là kỹ năng trận doanhcủa bọn chúng!"

Nàng tiện tay bóp nát trái tim.Cùng lúc đó.Phía bên kia.Một thế giới khác.ế ềCả thế giới đều là dung nham nóng cháy.Liễu Bình duỗi người.Ở chung quanh hắn, có chừng sáu bóng người lượn vòng qua lại, không ngừngtung ra các loại công kích hướng về phía hắn.Nhưng vô dụng.Không có gì thương tổn được hắn."

Các ngươi thật để mắt ta, cơ bản đều nhắm hết vào ta, chẳng lẽ là vì ta là namtính duy nhất, cho nên muốn giết ta trước?"

Liễu Bình nghiền ngẫm cười cười.Bảy người.Ngọ đi bắt Đại, bị Băng Dạ ngăn cản.Những người còn lại đều tụ tập về phía hắn, trực tiếp triển khai thế giới, vâykhốn hắn ở trong đó.Công kích càng kín không kẽ hở.Các loại ánh hào quang bao phủ trên người Liễu Bình bắt đầu yếu bớt.Liễu Bình thu hồi một tấm chắn trên tay lại."

Các ngươi đang tiêu hao bảo vật của ta sao?

Ngại quá, thật ra ta còn có mộtbảo bối phòng ngự cuối cùng -- đương đương đương!

Mau xem!"

Hắn khoe khoang lấy ra một tấm chắn khác, cứ đặt ở trước mặt mình như vậy.Ong -- Trên tấm chắn hiện ra ánh sáng chói lọi, bao phủ hắn lại lần nữa.Giữa không trung có người mắng: "Đáng chết, vừa rồi cũng nói là món cuốicùng, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu bảo vật phòng ngự nữa?"."

Thật là món cuối cùng rồi."

Liễu Bình giơ tay lên cao cao, nói như bảo đảm.- - Những cái đó cũng khôngphải bảo tàng của Kinh Các điểu.Đây là bảo vật càng cao cấp, ngay cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bìnhthường cũng rất khó tìm được một món trong chúng.Đây là những vật sưu tầm của Mộng Yểm La Vương.Thuật pháp công kích chung quanh lại giáng xuống lần nữa, đánh vào ánh hàoquang bùng lên trên tấm chắn.Liễu Bình cúi đầu, bẻ ngón tay mấy cái: "Một, hai, ba, bốn...

Sáu, thế giới củacác ngươi tốt xấu gì cũng thay phiên một vòng rồi, cũng nên đến thế giới của taxuất hiện -- cho nên ta không cần lấy ra bảo vật phòng ngự gì nữa rồi."

Vừa dứt lời.Thế giới trải rộng dung nham biến mất.Sa mạc mênh mông vô bờ rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt Liễu Bình.Á ắ ắ ấÁnh mắt hắn sáng lên, quát khẽ: "Cấm Tuyệt!"

-- Chủ thuộc tính thế giới!

Vừa dứt lời, những kẻ tập kích đang bay giữa khôngtrung sôi nổi rơi xuống mặt đất.Bang!

Bang!

Bang -- Bọn họ sôi nổi phát ra tiếng kinh giận đan xen trên samạc: "Đây là cái gì?"

"Vì sao ta không thể bay?"

"Vốn định tiêu hao hết sức mạnh bảo vật của hắn, hiện tại xem ra –– từ từ, vìsao Thế giới chi Thuật của ta không dùng ra được vậy?"

"Ta cũng thế!"

Liễu Bình lung lay đứng lên, cười nói: "Các vị, xin hãy chết đi giống như phàmnhân-- đây là món quà ta tặng các ngươi lúc sắp chia tay."

Hắn rút Bách Nạp Đao ra, vừa múa đao hoa, vừa đi về hướng mọi người.-------Chương 1129: Thần linh sao...

Vậy đương nhiên là YanaNgọ quỳ trên mặt đất.Một nam tử mặc trường bào màu xanh biển, mặc mũ choàng màu đen đứngtrước mặt hắn ta, nói nhỏ một câu: "Ngẩng đầu lên, Ngọ."

"Lão đại"Ngọ nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu."

Không có gì, chúng ta vốn muốn chiếm lĩnh nơi này, người dẫn người chặn cácThế Giới chi Chủ khác muốn vọt vào, điều này cũng không sai."

Nam tử nói.Gã có mái tóc bạc rậm mà dài, không ngừng phiếu động theo gió tuyết, rơi rụngbên ngoài mũ choàng.Đôi mắt màu lam hẹp dài kia hiện lên một tia bóng tối, nhưng chỉ trong nháymắt tiếp theo, gã lại nở nụ cười: "Tương đối kỳ quái –– vì sao không cứu sáungười khác về được?

Điểm này làm ta có hơi khó hiểu."

Một tráng hán đầu trọc thân trên ***** nói: "Ta cũng thấy kỳ quái, lẽ ra kỹnăng trận doanh Phệ Ma của chúng ta là "Trừu mệnh, có thể rút đồng đội trướckhi chết trở về như thẻ bài, đây cũng là thủ đoạn bảo tồn sinh lực xưa nay củachúng ta."

"Nhưng hiện tại lại bị người phá hỏng, đã chết sau Thế Giới chi Chủ."

Nam tử tóc bạc nhún vai và nói.Ngọ đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "Lão đại, ta sẽ dẫn đường, chúng ta lại đánhtới lần nữa, nhất định có thể xử lý tên kia!"

Đông -- Một tiếng trầm đục vang lên.Hắn ta bị một sức mạnh khủng khiếp tát lên trên mặt, cả người bị đánh bay ramấy chục mét.Nụ cười trên mặt nam tử tóc bạc biến mất, gã nói khẽ: "Cút trở về."

Ngọ không nên một tiếng, té lộn nhào trở lại trước mặt nam tử tóc bạc rồi quỳtrên mặt đất bất động.Nam tử tóc bạc dùng một chân gạt ngũ hắn ta, rút ra một cây búa tạ đầy gainhọn, điển cuồng nện xuống người Ngọ..Gã vừa đập vừa mắng: "Thằng ngu xuẩn đáng chết!

Bị người khác giết sáungười, cả chuyện kẻ địch có bản lĩnh gì cũng không biết, vậy mà muốn trực tiếpđánh tới nữa!"

"Mộng Cảnh có vô hạn kỹ năng, vô hạn trận doanh!

Ngươi dám nói nhất địnhcó thể xử lý đối phương!"

ố ế ố ế"Thứ khốn kiếp không có lòng kính sợ, làm sao người sống được đến bây giờhả?"

"Thế giới của các ngươi phát triển lên như thế nào?

Là vì cách tận thế quá xa,cho nên chưa bao giờ biết sợ à?"

Cây búa không ngừng giáng xuống, trên mỗi một cây gai nhọn đều là máu tươiđầm đìa."

Ta nhớ ra rồi, thế giới của người hoàn toàn do các thần linh kia khởi động, bảnthân người chưa bao giờ quan tâm, cho nên ngay cả khi sinh linh bị diệt sạchvẫn không biết cách động não, có đúng không?"

"Ngu xuẩn!"

Nam tử tóc bạc nổi giận gầm lên một tiếng, một cây búa hung hăng nện xuống.Mặt đất chấn động, máu tươi lan ra đầy đất.Yên tĩnh.Chung quanh không có ai dám lên tiếng.Nam tử tóc bạc ném cây búa đi, lấy ra một chiếc khăn chùi máu bắn tung tóetrên tay, nói với những người phía sau: "Cứu hắn."

"Thưa vâng."

Đầu trọc tráng hán đi lên phía trước, thả ra thuật pháp chữa trị vào đống huyếtnhục sắp nhìn không ra hình người.Nam tử tóc bạc không quan tâm chuyện sau đó, chỉ bước từng bước đi đến trướccửa tháp cao hắc ám, ngồi xuống thềm đá.Ánh mắt gã từ xẹt qua mỗi một Thế Giới chi Chủ.Mọi người không dám thở mạnh một cái.Cuối cùng, gã mở miệng nói: "Truyền lệnh của ta, không kẻ nào được rời khỏiđoàn đội, tiếp tục trấn thủ công tháp nhọn, thẳng đến hôm nay kết thúc mớiđược đi vào."

"Tuân lệnh!"

Mọi người cùng đáp lại.Trên sa mạc.Trên đất trống có đặt sáu cái đầu chỉnh chỉnh tề tề.Một thanh trường đao sáng như tuyết cắm ở bên cạnh."

Như vậy quả nhiên rất tiện giết người, còn về phần tại sao lại như vậy, chủ yếulà do yêu tinh mang linh cảm đến cho ta ––"."

Chúng luôn kéo kẻ địch đến ngang hàng, sau đó đánh bại đối phương."

"Nói không khoa trương thì hẳn ta cũng làm được điểm này."

Liễu Bình ôm hai tay, giải thích với hai cô gái phía sau.ế ấ"Cho nên chủ thuộc tính thế giới của ngươi là "Cấm Tuyệt?"

Băng Dạ cảm thấy hứng thú mà nói."

Đúng vậy, ở chỗ này chỉ có thể dùng cách đấu để phân chia sinh tử, tất cả sứcmạnh siêu phàm đều không có tác dụng."

Liễu Bình nói."

Chủ thuộc tính thế giới của ta là "Không thể làm người."

Băng Dạ nói."

Nghe có vẻ rất sắc bén."

Đại nói đầy khát khao."

Thế giới của ta là Man Hoang trắc -- Cái này rất giống ta –– cũng tức là cái gìcũng mặc kệ, đi lên là bổ đối phương."

Băng Dạ cười giải thích."

Ta còn chưa ngưng tụ ra chủ thuộc tính thế giới."

Đại hổ thẹn mà nói."

Từ từ đi, có ta và Liễu muội muội che chở cho ngươi, đừng sợ."

Băng Dạ ôm nàng một cái."

Mau nghỉ ngơi một chút đi, ta tới giúp ngươi trị liệu thương tích trên người."

Đại nói."

Cảm ơn."

Băng Dạ nói."

Nói cảm ơn với ta làm gì, là các ngươi giúp ta chặn Ngọ lại."

Đại vùng vẫy cánh tay, một ánh hào quang nhu hòa xanh biếc liên tục dùng trênngười Băng Dạ.Liễu Bình đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.Bỗng nhiên, trong hư không lặng lẽ hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Giếtchóc làm vui"đã được kích hoạt."."

Bởi vì mục tiêu đánh chết lần này là sáu Thế Giới chi Chủ, bởi vậy bổn danhsách sẽ đánh thức Thánh Linh, để nàng đưa ra quyết định."

Ngay sau đó.Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: "Liễu Bình, ngươi xử lý luôn sáu ThếGiới chi Chủ à ?"

A, đúng vậy, thật ra vốn đánh không thắng, may mà trên người mang theo bảovật của Mộng Yểm La Vương."

Liễu Bình nói.ố ầ"Thật tốt quá, chúng ta lại cách mục tiêu gần một bước."

Andrea vui sướng nói."

Ngươi ám chỉ cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trước đó lúc lựa chọn trận doanh, ta bảo người chọn vực sâu, người biết vì saokhông?"

"Vì sao?"

"Vực sâu là một "Điểm ngụy trang, các Thế Giới chi Chủ đều cho rằng sứcmạnh của vực sâu là sa đọa, hủ hóa, trầm luân, nhưng thực tế, nó lại dẫn đếnthánh giới."

"Thánh giới?"

Liễu Bình lắp bắp kinh hãi."

Đúng vậy, vào vô số những năm tháng trước kia, thánh giới đã từng thiết lậpmột điểm ngụy trang ở Mộng Cảnh, đó chính là vực sâu!"

"Chúng ta có thể dùng nó làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Dựa vào sức mạnh trận doanh vực sâu, ta sẽ hiến tế tất cả cái chết của sáu ThếGiới chi Chủ này cho thanh giới, có thể đổi lấy sức mạnh thánh giới, thi triểnmột lần chuyển sinh."

Andrea nói."

Chuyển sinh?

Có ý gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trợ giúp một thần linh mà người tin cậy chuyển sinh thành Thế Giới Loại SinhMệnh Thể."

Andrea nói.Cả người Liễu Bình chấn động.Hóa ra có thể làm thần linh biến thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể!

Như vậytương đương với sáng tạo một thế giới!"

Ngươi hiểu chưa?"

Andrea hỏi."

Nhưng mà, làm như vậy có ý nghĩa gì?"

Liễu Bình hỏi."

Giúp người xây dựng hệ thống thế giới –– nếu có thể trở thành chủ nhân củamột hệ thống thế giới, sẽ càng cường đại hơn bất cứ một Thế Giới chi Chủ nào."

Andrea nói."

Tôn tại như vậy có nhiều không?"

ễLiễu Bình hỏi."

Chỉ có một số rất ít chúa tể Ác Mộng, và vài tồn tại hiếm thấy khác nữa, chúnglà tồn tại đứng đầu chư giới –– Liêu Bình tương lai cũng sẽ trở thành tồn tại nhưvậy."

Andrea cười nói.Liễu Bình thở dài một tiếng."

Thì ra là thế...

Khó trách trong vạn giới hư không, vẫn luôn lưu truyền câu nóikia --Thánh Linh là hy vọng duy nhất đối kháng Ác Mộng."

Hắn cảm khái."

Ngươi muốn vị thần linh nào đạt được lần chuyển hóa này?"

Andrea hỏi."

Thần linh sao...

Vậy đương nhiên là Yana."

Liễu Bình nói."

Rút bài đi."

Andrea nói.Liễu Bình mở sách thẻ ra, duỗi tay kéo một cái-- Chỉ thấy Yana đứng trong thẻbài, đã phát hiện ra điều gì đó.Nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Liễu Bình, rất nhanh đã lộ ra nụ cười, vuivẻ vẫy tay với Liễu Bình."

Đừng cử động, tạm thời để ta khống chế thân thể, ta tới giao cho nàng truyềnthừa Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể, nguyên lực của sáu Thế Giới chi Chủ vừarồi còn lại một chút, đúng lúc cho nàng, để nàng đi xây dựng thế giới của mìnhđi."

Andrea nói.Trên tay cô bé hiện ra một ánh kim quang, nhẹ nhàng điểm lên thẻ bài một cái.Yana ngẩn ra mấy phút, trên mặt bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.-------Chương 1130: Phệ chủBang!

Cả thẻ bài tan thành vô số những điểm kim mang, hoàn toàn biến mấttăm hơi.Yana chỉ cảm thấy mình bỗng xuất hiện trong một mảnh vũ trụ hắc ám, một sứcmạnh cường đại kéo nàng không ngừng bay tới tinh cầu nào đó.Nàng dùng trên tinh cầu hoang vu kia, trong lòng không ngừng hiện ra tri thứcvề Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai nàng: "Chào ngươi, Yana."

"Ngươi là ai?"

Yana hỏi."

Ta là một trong tứ thánh trụ của Liễu Bình, chúa tể toàn trí toàn năng, hoặcngươi cũng có thể gọi ta là thượng đế."

Giọng nói kia nói."

Nghe nói người luôn ở bên cạnh Liễu Bình, hơn nữa biết được mọi chuyện trênthế gian?"

Yana hỏi."

Người trẻ tuổi, đây là bản năng của người làm thượng đế."

Giọng nói kia đáp."

Rất tốt, ta muốn hỏi ngươi, rốt cục Liễu Bình thích ai?

Ai mới là bạn lữ chungthân của hắn?"

Yana nói.Giọng nói kia vụt tắt, một hồi sau mới ho khan vài tiếng, nghiêm nghị nói: "Xinđừng hỏi vấn đề khủng khiếp như vậy, ta chỉ tới giúp người sáng tạo thế giới."

"Là Liễu Bình cho ta kỳ ngộ như vậy sao?"

Yana lại hỏi."

Đúng vậy."

Thượng để nói."

Ta là người *****ên?"

"Đúng vậy."."

Rất tốt, ta đã biết đáp án."

Yana vừa lòng mà nói."

Chúng ta trở lại chính để đi, ngươi muốn sáng tạo dạng thế giới như thế nào?"

Thượng để hỏi."

Đương nhiên là có thể giúp đỡ hắn."

Yana nói."

Ta nhớ ngươi là Thánh kỵ sĩ."

Thượng để nói."

Đúng vậy."

Yana nói."

Như vậy --"Thượng đế trầm ngâm mà nói."

Xin ngài cứ nói ra câu kia đi, trên thực tế chắc hẳn suy nghĩ của ta nhất trí vớingài, chúng ta cần một thế giới tràn ngập Thần Thánh."

Yana cười nói."*****ên, phải có ánh sáng."

Thượng đế nói.Yana nghiêm nghị nói: "Sau đó, thế giới này sẽ phụ thuộc và làm bạn với mộtthế giới khác -- nó giống như ta, vĩnh viễn thuộc về Liễu Bình."

Một rồi lại một ánh hào quang buông xuống tinh cầu.Thế giới dần dần sáng lên.Trên mặt đất nở rộ những đóa hoa xán lạn, trên núi mọc đầy thực vật xanh biếc.Thiên lôi mưa gió.Vạn vật sinh.Phía bên kia.Mộng Cảnh.Liễu Bình đợi mấy phút.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên trước mặt hắn: "Ngươi đạt được thếgiới phụ thuộc: Thần Thánh."

"Từ giờ khắc này, ngươi sẽ xây dựng một hệ thống thế giới hoàn chỉnh, khi nóhoàn thành thì người sẽ đứng trên đỉnh tất cả thế giới, trở thành vua của các thếgiới."

Vĩnh Dạ.Maria đứng trên một cục đá, lẳng lặng chờ đợi.Một lát sau.Triệu Thiền Y, Lý Trường Tuyết, Libertas, Norton, và nữ anh do Thủy Thụ, HoaTinh Không dung hợp thành đã đi đến trước mặt nàng."

Đột nhiên triệu tập chúng ta là có chuyện gì sao?"

Lý Trường Tuyết hỏi.ế"Đúng vậy, ta đang canh giữ bên ngoài đại điện mà, lỡ như nữ nhân không biếtxấu hổ kia cướp Liễu Bình đi thì chúng ta không có chỗ để nói rõ lí lẽ đâu."

Triệu Thiền Y có chút oán trách mà nói."

Làm sao mới có thể bước lên thần vị?"

Lý Trường Tuyết trầm giọng mà hỏi."

Ma thần trong Luyện Ngục nhiều như sao đầy trời, đi xử lý một tên cướp đoạtthần vị của nó là được."

Maria nói."

Thì ra là thế...

Nếu trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể thì có thể chiếnđấu với Liễu Bình, là như thế đúng không?"

Libertas hỏi."

Không sai, các ngươi sẽ trở thành một Thế Giới chi Chủ trong hệ thống thếgiới của hắn, đến lúc đó mọi người sẽ đạt được gia trì của toàn bộ hệ thống thếgiới."

Maria nói."

Rất tốt, vậy ta đi giết ma thần."

Triệu Thiền Y nói.Nàng bị một bàn tay đè lại.Là Lý Trường Tuyết."

Thế nào?"

Triệu Thiền Y không rõ nguyên do."

Đùng sơ suất, tốt nhất chúng ta hành động tập thể, như vậy không chỉ hiệu suấtcao, cũng an toàn hơn chút."

Lý Trường Tuyết đạo."

Vậy...

Ta sẽ đi một chuyến với các ngươi, dù sao ta vẫn quen thuộc thế giớiLuyện Ngục hơn một chút."

Maria nói."

Làm phiền."

Lý Trường Tuyết gật đầu và nói.Mộng Cảnh."

Thế giới của Yana cần một chút thời gian mới có thể xây dựng xong, hiện tạingươi không cần chờ đợi, đi làm chuyện của mình đi."

Andrea nói."

Được, thời gian không đợi ai, ta phải nhanh chóng nghĩ cách hoàn thành sựkiện Mộng Cảnh lần này."

Liễu Bình nói.ắ ắHắn mở mắt ra.Đại ngồi một bên, ánh sáng chữa khỏi trên tay dần tắt đi.Vết thương trên người Băng Dạ đã khỏi hẳn."

Thuật pháp trị liệu của ngươi không tồi."

Nàng hoạt động cánh tay một chút rồi nói."

Bởi vì sức chiến đấu của ta không cao, luôn sợ kéo chân sau mọi người, chonên rất sớm đã bắt đầu nghiên cứu sức mạnh dạng chữa khỏi."

Đại ngượng ngùng mà nói.Băng Dạ và Liễu Bình nhìn nhau."

Chữa khỏi là chủng loại sức mạnh rất hiếm thấy, đặc biệt là sức mạnh chữakhỏi nhằm vào thế giới thì càng hi hữu."

Băng Dạ cười nói."

Không sai, thật ra ngươi có thể dùng thuật chữa trị thế giới loại đến trình độnày thì cũng rất có thiên phú."

Liễu Bình cũng khen ngợi.Đại biết các nàng có ý tốt, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ."

Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?"

Nàng hỏi.Băng Dạ suy tư mà nói: "Mộng Cảnh có "Trận doanh, hơn nữa trước khi chếttên Ngọ kia lại có thể đào tẩu ngay trước mắt ta, nói thật, chúng ta thật sự làngười mới, có quá nhiều chuyện không hiểu, phải cẩn thận một chút."

Liễu Bình đứng lên và nói: "Đi, đi đến tòa tháp cao màu đen kia xem tình hình."

"Có đối sách không?"

Băng Dạ hỏi."

Nếu bọn họ đi vào thì chúng ta cũng đi vào, dù sao không ai muốn dễ dàng rờikhỏi Mộng Cảnh như vậy."

Liễu Bình nói."

Nếu bọn họ còn canh giữ ở cửa thì sao?"

Đại hỏi."

Bọn họ không có khả năng luôn canh giữ, dù sao họ cũng phải đi vào."

Liễu Bình nói."

Có đạo lý, chúng ta đi!"

Ba người thu sinh linh của từng người lại, hăng hái chạy băng băng trên cánhđồng tuyết.ễChạy được nửa đường thì Liễu Bình vung tay lên, lập tức kích hoạt sức mạnh"Đặc hiệu sư".Tầng tầng lớp lớp hư không như cái chắn quay chung quanh ba người, che đậythân thể các nàng, làm các nàng ẩn nấp trong vô hình.Rốt cuộc.Ba người lại đi đến trước tòa tháp cao màu đen lần nữa.Đoàn đội kia vẫn dừng lại trên quảng trường trước tháp cao, thậm chí cả trướccánh cổng tiến vào tháp cao cũng có hai hàng người đang đứng canh chừng.Một nam tử tóc bạc mặc trường bào màu xanh biển động trước bậc thang,không ngừng ra lệnh.Liễu Bình híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh đầu gã hiện ra hai hàng chữ nhỏ:"Phệ chủ."

"Làm đệ nhất nhân trong trận doanh Phệ Ma', hắn tay cầm quyền bính, nắm giữtoàn bộ quyền sinh sát của những người trong trận doanh.".- - Không nghi ngờgì nữa, gã chính là thủ lĩnh của đoàn đội này.Liễu Bình đang nhìn thì Băng Dạ đứng bên cạnh truyền âm: "Liễu muội muội,lớp biểu hiện giả hư ảo mà người xây dựng này thật ghê gớm, không ai trongbọn họ phát hiện chúng ta đã đến."

Đại cũng gật gật đầu theo."

Như vậy không tốt sao?

Nhưng nói thật, giả dối trước sau vẫn là giả dối, khôngthể trở thành sự thật được."

Liễu Bình nói.Hắn bỗng phát hiện không khí có chút không thích hợp.Hai nàng như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn hắn đều có chút kỳ quái."

Không sai, nếu là biểu hiện giả thì dù sao cũng chỉ là giả, không như thậtđược."

Băng Dạ nói, bỗng vươn tay ôm lấy Liễu Bình.Nàng bể Liễu Bình lên, dùng tay ***** trên người một lần, sau đó buông hắnra, trên mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng."

Đừng nhìn nàng bao phủ một tầng ảo giác nam nhân, nhưng vừa rồi ta xuyênqua ảo giác, sờ đến thật sự là thân nữ nhi."

Băng Dạ nói với Đại.Đại cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này Liễu Bình cũng hiểu được."

Đặc hiệu sư"của hắn quá thật, cho nên rốt cuộc hai nàng cũng sinh ra hoài nghi với hắn.- -Nhưng thân thể này thật sự là Andrea.ốCho nên Băng Dạ sờ một cái rốt cuộc cũng yên tâm-------Chương 1131: Côn đồ"Băng Dạ tỷ tỷ, sao người lại sờ mó trên người ta?"

Liễu Bình tỏ vẻ không rõ mà hỏi."

Tỷ tỷ chỉ có sợ bị lừa, ngươi đừng để trong lòng, biết không?"

Băng Dạ thân thiết ôm hắn một cái."

Được thôi..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.Dù sao đã nói không rõ.Bất chấp tất cả đi.Hiện giờ quan trọng nhất là tiến vào tòa tháp cao màu đen kia.Đáng tiếc ba người đợi nửa ngày mà đoàn đội kia vẫn canh giữ ở trước tòa thápcao màu đen, không có ý muốn vào đi chút nào.Trong nửa ngày này, ngẫu nhiên có vài Thế Giới chi Chủ từ nơi xa bay tới, vừathấy thể này thì lập tức chạy trối chết.Nhưng cũng có một vài Thế Giới chi Chủ khác bay vòng quanh không trungmấy vòng, từ từ đáp xuống, bắt đầu đi lên giao tiếp với thành viên đoàn đội kia.Cuối cùng.Những Thế Giới chi Chủ đó chi trả một ít đồ vật, sau đó được đưa tới một bênchờ.- - Bọn họ thành công ở lại.Thời gian chậm rãi trôi đi.Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống."

Được rồi, không đợi nữa, chúng ta cũng giống bọn họ, dùng một ít bảo vật đổilấy tư cách đi."

Liễu Bình nói."

Ta biết người có không ít thứ tốt, nhưng nơi này không phải hư không chúng tasinh hoạt, ngươi xác định bọn họ nhìn trúng bảo vật của ngươi?"

Băng Dạ hỏi.Liễu Bình cười, nói nhỏ một câu: "Nếu bọn họ chướng mắt, chỉ có thể chứngminh một chuyện."

"Cái gì?"

"Bọn họ không biết nhìn hàng."

Liễu Bình vung tay lên."

Đặc hiệu sư"lại được phát động lần nữa.ế ắBăng Dạ lập tức biến thành một nam tử trung niên có bộ ria mép, mà Đại lắcmình biến thành một nữ tử xấu xí thân hình thon gầy, đầy mặt gồ ghề lồi lõm."

Nhớ kỹ, các ngươi là phu thê, thế giới của thế tử ngươi xảy ra chút vấn đề, nơinơi đều là hư thối dơ bẩn –– Như vậy thì có lẽ không ai trong bọn họ nhìn trúngthê tử của ngươi, hơn nữa các ngươi có tiền, cho nên phải tốn chút bảo vật tiếnvào tháp cao hắc ám."

Liễu Bình nói."

Ngươi không đi cùng chúng ta à?"

Băng Dạ duỗi tay sờ râu của mình, lại không sờ được cái gì, lập tức cảm thấyrất thú vị.Liễu Bình nói: "Ba người nhìn quá rõ ràng, có lẽ có người sẽ liên tưởng đếntrước đó chúng ta cũng là ba người, cho nên phải chia binh làm hai đường."

Hắn tùy tiện lấy ra bảy tám món bảo vật nhét vào trong tay Băng Dạ."

Các ngươi chờ, ta lên trước, chờ ta qua ải thì các ngươi lại đến."

Hắn dặn dò."

Được, chính người cẩn thận, thật sự không được thì bỏ chạy trở về, chúng tatiếp ứng ngươi."

Đại nói.Thân thể Liễu Bình biến đổi, hóa thành một nam tử cường tráng cả người toànlà hình xăm và vết sẹo.Hắn trùng to đôi mắt như chuông đồng, cười dữ tợn và nói: "Xem dáng vẻ củata có hung hãn hay không?"

"Có!"

Đại gật đầu và nói."

Ngươi làm ra bộ dạng này, chẳng lẽ là muốn đánh nhau với bọn họ?"

Băng Dạ hỏi."

Cái này à, bởi vì ta trời sinh đã có loại năng lực ảo giác này, thật ra cũng muốnthử xem thực lực của bọn họ, đồng thời giảm bớt chút áp lực cho các ngươi."

Liễu Bình nói."

Ngươi muốn làm thế nào?"

Đại lo lắng hỏi."

Diễn vai một tên côn đồ –– Tựa như bọn chúng vậy."

Liễu Bình nói.Chỉ thấy thân trên hắn *****, trên tay kéo một thanh chiến chùy thật lớn, chuira từ trong hư không, chậm rãi đi đến tháp cao hắc ám.Chỉ chốc lát sau.ấ ắ ếSự xuất hiện của hắn lập tức khiến đoàn đội Phệ Ma chú ý.Liên tục có bảy tám người bay qua, dừng ở trước mặt hắn, chặn lại con đườngđi tới của."

Ngươi là ai?"

Một Thế Giới chi Chủ hỏi."

Ta là Yểm Qủy, đám rác rưởi các ngươi, chắn đường của ta là muốn chết à?"

Liễu Bình cười dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một loạt người đối diện.Trong hư không, Băng Dạ và Đại bất giác bung kín miệng."

Yểm Qủy?

Chưa nghe nói qua, nơi này là địa điểm đã được đoàn đội Phệ Machúng ta bao hết, mau cút đi."

Một Thế Giới chi Chủ khác quát.Bọn họ sôi nổi rút binh khí ra."

Mẹ nó, Yểm Qủy ta ở đây mà các ngươi lại muốn động thủ?

Một đám rácrưởi."

Liễu Bình giơ chuối cự chùy này lên từ trên mặt đất, khiêng trên vai hắn.Trên cự chùy lưu động ánh hào quang ám kim sắc giống như cuộn sóng, trongkhông khí chung quanh phát ra từng tiếng nổ vang, khí thế thật sự có thể so vớisấm rền trên bầu trời.-- Tựa như năng lực nào đó bị kích hoạt, sẽ bộc phát một kích kinh thiên vào bấtcứ lúc nào.Liễu Bình suy nghĩ trong chớp mắt, trực tiếp bắt chước một tia khí tức củaMộng Yểm La Vương, cho nó quấn quanh người mình.Trên thực tế, ở thế giới song song, Mộng Yểm La Vương xử lý mấy chính mình,lại trải qua "Vận mệnh chẳng lành"khảo nghiệm, cuối cùng khí tức thoi thóp nên mới bị hắn xử Nếu trong thời kỳnó mạnh nhất, thực lực của nó sẽ tương đối *****.- - Thậm chí có thể nói làtồn tại gần như vô địch.Cho nên một tia khí tức này vừa được thả ra thì bên dưới tòa tháp cao màu đenlập tức truyền đến một tiếng gào to: "Dùng tay!"

Một bóng người lao vút tới.Chính là nam tử tóc bạc khoác trường bào màu lam kia.Gã mở to đôi mắt âm lãnh, đánh giá Liễu Bình và nói: "Sao lại thế này?"

"Lão đại, tên này gọi là Yểm Qủy, vừa đến đã muốn gây chuyện."

Một Thế Giới chi Chủ bẩm báo."

À?

Vị bằng hữu này, ngươi một mình mà muốn xông vào địa bàn của đoàn độichúng ta, có phải liều mình quá hay không?"

Nam tử tóc bạc không nhanh không chậm mà nói.ắGã đưa bàn tay ra sau lưng, không ngừng rút ra một nắm thẻ bài, những thẻ bàiđó vừa xuất hiện thì lại nhanh chóng biến mất.Những thẻ bài đó đều là dạng tra xét.Đáng tiếc -- Dưới tác dụng song trọng của sức mạnh Kỳ Quỷ Lừa gạt và "Đặchiệu sư", tất cả thẻ bài cũng không thể tra xét được chi tiết của Liễu Bình.Nam tử tóc bạc không khỏi nhíu mày.Liễu Bình lại không nói lời nào, chỉ lấy ra một thẻ bài rồi ném qua.Một Thế Giới chi Chủ giành trước nhận lấy thẻ bài, quan sát một phen rồi gậtđầu và nói: "Không có vấn đề, lão đại, xin xem."

Lúc này nam tử tóc bạc mới gật gật đầu.Thẻ bài kia bay đến trước mặt gã, chỉ thấy trên đó có khắc mấy cánh tay màuđen.Nam tử tóc bạc nhìn thẻ bài này, đôi tay đặt sau lưng bỗng xuất hiện một thẻbài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ hình dáng của Mộng Yểm La Vương."

Chúa tể Ác Mộng...

Thẻ bài thân phận."

Nam tử tóc bạc nói nhỏ một câu.Ánh mắt gã bỗng biến đổi, nhìn về phía Liễu Bình lần nữa."

Là thẻ bài của anh trai ta."

Liễu Bình phun nước bọt xuống mặt đất, đầy mặt khinh thường mà nói: "Mộtđám rác rưởi ăn no chờ chết, các ngươi đóng chặt ở chỗ này, nhưng có ngờ đâusau khi ra ngoài sẽ bị anh trai ta đáp một phát là nuốt một tên như ăn điểm tâmhay không?"

Tất cả mọi người nhìn hắn, không biết phải ứng phó thế nào.Ngươi nói chúng ta là rác rưởi, ngươi lại nói anh của người muốn đớp chúng tanhư điểm tâm-- Đây rốt cuộc là mắng chúng ta, hay là mắng anh của ngươi?Liễu Bình lại hoàn toàn mặc kệ những điều đó, bước từng bước một về phíađám người đối diện.Lúc gặp thoáng qua nam tử tóc bạc, hắn lười biếng nói: "Đại lão, kêu thủ hạ củangươi tránh ra đi, nếu không đừng trách lát nữa ta nổi điên đấy."

-------Chương 1132: Ngươi lặp lại lần nữa?Tháp cao hắc ám.Liễu Bình và nam tử tóc bạc ngồi trước một cái bàn, chậm rãi uống rượu."

Vì sao tồn tại như ngài lại một mình tiến vào Mộng Cảnh?"

Nam tử tóc bạc hỏi."

Dù sao ta cũng không chết được -- không có khả năng có thứ gì ***** ta,anh trai nhét cho ta không ít thứ, nhét xong liền nói ta muốn chơi thể nào thìchơi thể đó đi."

Liễu Bình không thèm để ý mà nói."

Thật là ghê gớm, không bằng gia nhập đoàn đội Phệ Ma của chúng ta đi?"

Nam tử tóc bạc nói."

Ngươi nhường vị trí cho ta ngồi?"

Liễu Bình nói giỡn."

Để người ngồi ghế phó lãnh đạo, thế nào?"

Nam tử tóc bạc nói."

Không được, ta không có hứng thú với các ngươi, ta chỉ tới chơi mà thôi."

Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, như tùy tiện nói một câu.Biết rõ phía sau hắn có một vị chúa tể Ác Mộng đang đứng, lại không tới nịnhbợ lấy lòng, chỉ muốn lợi dụng ôn hoà giao hảo -- –– ***** quyền lực củangười này rất nặng, hoặc sau lưng gã cũng có cao thủ thực lực tương đối thâmhậu.Nam tử tóc bạc cười cười, bưng ly lên ra hiệu với hắn.Hai người chạm cốc.Thời gian đã trôi qua một lúc lâu.Từ khi Liễu Bình tiến vào doanh địa tạm thời này, nam tử tóc bạc luôn theo sátbên cạnh hắn, hình như muốn thăm dò ra chút tình báo, lại như muốn xem xétchi tiết của hắn.Liễu Bình chợt cảm nhận ra điều gì, ánh mắt tùy tiện di động, lập tức nhìn thấyBăng Dạ và Đại xuất hiện ở cách đó không xa.Các nàng một là nam tử trung niên có hàng ria mép, một là nữ nhân bộ mặt xấuxí, hoàn toàn không xuất chúng, cho nên căn bản không có ai để ý.Hai người giao tiếp một hồi với vài tên trong đoàn đội "Phệ Ma", sau khi chi trảbảo vật nào đó thì được cho tiến vào khu chờ đợi.Khu chờ đợi có tốp năm tốp ba Thế Giới chi Chủ đang đứng.Bọn họ đều chi trả phí dụng nhất định, bởi vậy mới có thể chờ đợi ở chỗ này.ế ế ắThời gian vừa đến thì đoàn đội sẽ cho những người này tiến vào tháp cao hắcám.Nam tử tóc bạc đã nhận ra ánh mắt của Liễu Bình, cười nói: "Thật ra chúng ta làmột đoàn đội rất thông tình đạt lý, sẽ không vì mình có nhiệm vụ liền chặn mọingười ở ngoài cửa."

Liễu Bình duỗi người, nói: "Khi nào các ngươi đi vào?"

"Chờ đến một giờ cuối cùng."

Nam tử tóc bạc nói."

Những người này cũng vậy sao?"

"Bọn họ phải đi vào cùng chúng ta, không thể vào trước, nếu không tình báobên trong đều bị bọn họ nắm giữ, chỗ tốt cũng bị bọn họ phát hiện trước, vậychẳng phải chúng ta quá có hại sao?"

Nam tử tóc bạc nói.Gã ngẫm nghĩ, sau đó lại bổ sung: "Đương nhiên, ngài không nằm trong số đó."

Liễu Bình xua tay và nói: "Thật ra ta cũng chỉ tiến vào chơi một chuyến, chuyệncủa ta sớm đã chuẩn bị xong cả rồi ––"Một nam nhân đi đến trước mặt hai người, thành thành thật thật quỳ xuống mặtđất."

Lão đại, ta sai rồi."

Nam nhận cúi đầu và nói.- - Hắn ta là Ngọ.Bị Băng Dạ móc tim không chết, lại bị lão đại nhà mình tàn nhẫn chùy một trận,thiếu chút nữa không cứu lại được.Lúc này vừa tỉnh lại, hắn ta lập tức chạy đến nhận sai.Không thể không nói, loại thái độ này vẫn rất ổn.Trong mắt nam tử tóc bạc hiện lên một tia vừa lòng, gã nói: "Được rồi, cũng dodạo này quá thuận lợi, cho nên các ngươi đá đến ván sắt thì mất đi đúng mực,lần sau chú ý đi."

"Vâng, lão đại."

Ngọ nói nhỏ một câu."

Đi tuần tra đi, còn mấy giờ cuối cùng, đừng có rớt dây xích."

Nam tử tóc bạc nói.Ngọ quỳ trên mặt đất bất động."

Hả?

Còn có việc gì?

Là không phục à?"

Nam tử tóc bạc nghiền ngẫm cười nói.Gã ngẫm nghĩ, sau đó tiếp tục nói: "Thật ra ta không tính buông tha những tên***** thủ hạ của mình, nhưng nhiệm vụ hiện tại càng quan trọng, mọi việc cótrước có sau, người hiểu không?"

ế ế ế"Không phải...

Lão đại, thật ra là nữ Thế Giới chi Chủ ta quen biết kia...

Ta tiếnvào Mộng Cảnh trước nửa năm, vẫn luôn nỗ lực đến bây giờ, chính là đang đợinàng."

Ngọ ấp úng nói.Chung quanh đều là cao thủ, lời hắn ta nói căn bản không giấu diếm được kẻnào, mọi người đều nghe hết cả.Ai cũng lộ ra vẻ mặt không cho là đúng.Nam tử tóc bạc cũng cảm thấy thật không thú vị, thậm chí không kiên nhẫn.Một Thế Giới chi Chủ, lại nhớ mãi không quên một Thế Giới chi Chủ nữ tínhkhác?

Thật là quá nhàm chán.Ngặt nổi hắn ta còn nói ra miệng, chẳng lẽ ngại không đủ mất mặt?

Đại đứng ởnơi xa, hơi bất ngờ mà liếc nhìn nam nhân này một cái."

Ha ha ha ha."

Một tiếng cười lớn như chuông vang lên.Chỉ thấy Liễu Bình đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi đến trước mặt Ngọ, phunmùi rượu mà hỏi: "Nữ nhân sao, không đều là để trợ giúp chúng ta xây dựng thếgiới, ngươi cũng không phải nhân loại mới sinh, người là một thế giới!

Cho nênnói cho ta biết –– nàng có gì không giống người thường?"

Ngọ cắn răng một cái, mở miệng nói: "Đang muốn bẩm báo, lão đại, nữ ThếGiới chi Chủ tên là "Đại kia đã từng nuôi mấy con rồng con, sau đó lại có mộtđám rồng bay tới thế giới của nàng để dụng tổ."

Một loạt âm thanh lộn xộn vang lên.Nam tử tóc bạc hất ngã cái bàn, đột nhiên bổ nhào vào trước mặt Ngọ, bóp chặtcổ hắn ta và nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Là thật, lão đại, có Long tộc xây tổ ở thế giới của nàng."

Ngọ nói.Chung quanh là một mảnh an tĩnh.Không ít người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện này có ý nghĩa gì.Chỉ có một hai Thế Giới chi Chủ lẻ tẻ, trên mặt sớm đã lộ ra biểu cảm cuồngnhiệt."

Này, Andrea, ngươi là Thánh Linh của Long tộc, ngươi nói cho ta biết, Longtộc xây tổ ở một thế giới đại diện cho điều gì?"

Liễu Bình lặng lẽ hỏi."

Long loại chúng ta thường đi khắp hàng tỉ thế giới, nhưng sẽ không tùy tiệnxây tổ, chỉ có một tình huống sẽ làm chúng ta sinh ra ý niệm ở lại."

Andrea nói."

Là cái gì?"

ễLiễu Bình hỏi."

Thế giới này có tiền đồ cực lớn, dựng dục bảo vật khó có thể tưởng tượng, chonên chúng ta mới ở lại thế giới như vậy."

Andrea nói."

Thì ra là thể –– hỏng rồi!"

Liễu Bình quát khẽ lên.Hắn nhìn lại giữa sân, chỉ thấy nam tử tóc bạc đã nhấc Ngọ lên, quát: "Bất cứthứ gì trên người nàng cũng được!

Thậm chí là một đóa hoa, một nắm đất trongthế giới của nàng, có hay không?

Lấy ra mau!"

"Có!"

Ngọ vội vàng lấy ra một sợi tóc dài từ trong ngực, mở miệng nói: "Ta từng luậnbàn với nàng vài lần, cố ý cắt đi một ít tóc của nàng."

Nam tử tóc bạc không nói hai lời, trực tiếp đoạt lấy sợi tóc, một tay khác bắtđầu rút bài.Không nghi ngờ gì nữa.Nam tử tóc bạc đang muốn thông qua sợi tóc để tìm được chỗ Đại ẩn thân.- -Nhưng hiện tại Đại đang ở ngay doanh địa này!-------Chương 1133: Giết ngườiLiễu Bình nhìn lại cách đó không xa, chỉ thấy trên mặt Băng Dạ và Đại đều lộra bất an.Chung quanh đều là người của bọn họ.Một khi phát hiện Đại ở chỗ này, họ căn bản không có phần thắng nào nữa.Biện pháp chỉ có một.Mộng Cảnh!

Tên chủ tuyến thời gian này, chủ trang viên phong tỏa thời không,nhưng nơi này là Mộng Cảnh!

Nếu Mộng Cảnh xuất hiện người xuyên qua thờigian, chủ trang viên có phát hiện không?

Liễu Bình do dự một giây.Nam tử tóc bạc rút ra một thẻ bài, tung nó ra rồi quát: "Đi, tìm ra nữ nhân kia."

Vừa dứt lời.Thẻ bài hóa thành một ánh lưu quang, đang muốn bay về phía vị trí của Đại--Keng!

Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra, toàn lực trảm một cái hướng vào hưkhông.Oanh -- Mọi thứ chung quanh hóa thành nước lũ chảy xiết, tất cả quang ảnhchảy ngược trở về.Liễu Bình đón nhận sức mạnh trên trường đao đồng thau, lướt qua xiềng xíchthời gian, về tới khoảnh khắc vừa rồi trước khi mọi chuyện xảy ra!

Hắn độtnhiên rơi xuống, ngồi ở trước cái bàn kia, trong tay nâng một ly rượu.Gã ngẫm nghĩ, sau đó lại bổ sung: "Đương nhiên, ngài không nằm trong số đó."

Liễu Bình xua tay và nói: "Thật ra ta cũng chỉ tiến vào chơi một chuyến, chuyệncủa ta sớm đã chuẩn bị xong cả rồi ––"Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động giữa không trung:"Ngươi muốn kích hoạt uy năng Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."

"Kích phát uy năng này cần tiêu hao một thẻ bài cao cấp."

"Ngươi mất đi một thẻ bài hệ Thần Thánh, do thượng để ứng ra trước."

"Trấn Mệnh đã được kích hoạt!"

Liễu Bình thở dài, uống cạn rượu trong ly.Trước đó nếu Đại lựa chọn đi cùng Ngọ, đương nhiên hắn không cần quan tâmnàng nữa.Nhưng dưới tình huống nàng biết rõ từ chối Ngọ thì rất có khả năng sẽ rời khỏiMộng Cảnh, vẫn lựa chọn đúng chung một chỗ với "Khuê mật"là hắn, vậy sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Đã đến giờ.ế ốMột nam nhân đi đến trước mặt hai người, thành thành thật thật quỳ xuống mặtđất."

Lão đại, ta sai rồi."

Nam nhân cúi đầu và nói.- - Là Ngọ.Nam tử tóc bạc nói: "Được rồi, cũng do dạo này quá thuận lợi, cho nên cácngươi đá đến ván sắt thì mất đi đúng mực, lần sau chú ý đi."

"Vâng, lão đại."

Ngọ nói nhỏ một câu."

Đi tuần tra đi, còn mấy giờ cuối cùng, đừng có rớt dây xích đấy."

Nam tử tóc bạc nói.Ngọ quỳ trên mặt đất bất động."

Hả?

Còn có việc gì?

Là không phục à?"

Nam tử tóc bạc nghiền ngẫm cười nói."

Không phải...

Lão đại, thật ra là nữ Thế Giới chi Chủ ta quen biết kia...

Ta tiếnvào Mộng Cảnh trước nửa năm, vẫn luôn nỗ lực đến bây giờ, chính là đang đợinàng."

Ngọ ấp úng nói.Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.Vì một nữ nhân mà còn đi tới nói chuyện này với lão đại, người cảm thấy lãođại rảnh rỗi lắm hay sao?"

Ha ha ha ha!"

Liễu Bình cười ha hả.Tiếng cười của hắn như chuông lớn, cho nên Ngọ cũng không tiện lập tức nóicái gì.- - Người này có thể cùng ngồi uống rượu với lão đại, hơn nữa vẫn mangdáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia, vừa thấy là biết loại người rất có địa vị,cũng không dễ chọc.Cho nên Ngọ tạm thời nhắm miệng lại, lẳng lặng chờ hắn cười xong.Chính là chỉ trong chớp mắt này.Ánh mắt Liễu Bình đanh lại, bỗng phát động "Đặc hiệu sư".Một thế giới hư ảo lập tức bao phủ lấy Ngọ.Hắn ta quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy nam nhân kia vẫn đang cười điên cuồng.Mà ở ngoài thế giới hư ảo này -- - Mọi người lại thấy Ngọ đột nhiên ngẩng đầu,quát: "Cái tên đầy mặt ác tướng nhà ngươi, cười con mẹ ngươi chứ cười, cóphải muốn chết không?"

-- Đây vẫn là đặc hiệu do Liễu Bình làm ra!

Ai cũng có thể thấy rõ thần thái củaNgọ, nghe thấy hắn ta quát mắng, trừ bản thân Ngọ ra!

Liễu Bình giận tím mặt,hét to lên: "Lớn mật, tên ẻo lả ngươi dám chửi ta?"

ắ ế ổ ễ ỗSắc mặt nam tử tóc bạc biến đổi, vội vàng ngăn Liễu Bình lại và nói: "Xin lỗi,thủ hạ này của ta có hơi ——"Bá!Ánh đạo hiện lên.Đầu Ngọ bay ra ngoài, hoàn toàn đi vào một mảnh thế giới sặc sỡ, trong nháymắt đã biến mất tăm hơi.- - Liễu Bình đứng tại chỗ gầm lên đã biến mất.Hắn đứng phía sau thi thể không đầu của Ngọ, vừa thu đao vào vỏ.Lại nhìn Liễu Bình bị nam nhân tóc bạc kia ngăn cản-- Hắn hóa thành mộtmảnh hư vô.Bốn lớp đặc hiệu!

Lớp đầu là lừa Ngọ.Lớp thứ hai là lừa mọi người.Lớp thứ ba lừa nam tử tóc bạc ra ngăn cản hắn.Lớp thứ tư giúp hắn hoàn toàn đi vào hư không, lập tức đi đến phía sau Ngọ,phát động chủ thuộc tính thế giới "Cấm Tuyệt", một đao chém bay đầu Ngọ!Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi vẫn chưa phátđộng sức mạnh Kỳ Quỷ Lừa gạt, chỉ mượn dùng Đặc hiệu sư mà đã hoàn thànhmột trận chiến khinh thế sơ cấp."

"Tất cả pháp tắc dạng xảo trá, lừa gạt, âm mưu và quỷ kế quay quanh người màhoan hô."

"Lấy biểu hiện kinh diễm này, suất diễn của người gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 3/10."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.- - Như vậy cũng có thể thêm suất diễn?

Khôngtồi.Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ những điều đó—Liễu Bình cười với nam tửtóc bạc, nói: "Thật đắc tội, thật sự không nhịn nổi người khác mắng ta như vậy."

Nam tử tóc bạc nhìn Liễu Bình, trong lòng không ngừng trầm xuống.Làm sao hắn có thể lướt qua gã?

Vì sao một đao bình đạm không có gì lạ kiacủa hắn có thể ***** Ngọ?

-- Mặc kệ nói thế nào, Ngọ cũng là một Thế Giớichi Chủ! !!

Thế mà hắn ta lại bị chém phăng đầu dễ như giết gà thể kia.Chung quanh là một mảnh tĩnh mịch.Nam tử tóc bạc nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải làm sao.Lúc này Liễu Bình lại lấy ra một cái túi từ trong quần, ném cho nam tử tóc bạc.Nam tử tóc bạc duỗi tay nhận lấy.Nhưng cái túi sớm đã rách nát không chịu nổi, nó "Rẹt"một tiếng vỡ ra.Bên trong rớt ra lớn lớn bé bé bảy tám món bảo vật, chúng đều không phải vậtphàm, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang dễ nghe.ấ ế ắ ể ầ"Thủ hạ của ngươi bất kính với ta, ta giết hắn là chuyện hiển nhiên không cầnbàn cãi, nhưng dù sao hắn cũng là thủ hạ của ngươi, coi như ta làm sai một nửa--""Này, những bảo vật đó đều là vật cất giữ của anh trai ta, đảm bảo không giả."

"Coi như đền mạng đi."

Liễu Bình nói xong thì trở lại trước bàn, lật cái bàn lại rồi đổ thêm một ly rượuvà chậm rãi uống.Nam tử tóc bạc nhìn lại những bảo vật trên mặt đất.Cho dù là người không biết nhìn hàng, vừa thấy cũng nhìn ra mấy thứ này thậtsự là bảo bối cao cấp.Mỗi một món đều là thứ tốt mà chỉ tầng lớp như chúa tể Ác Mộng mới có tưcách thu nạp-- Mà đối phương lại tùy tùy tiện tiện lấy ra.Trên thực tế.Cái mạng rác rưởi của Ngọ cũng không đáng giá nhiều như vậy.Đối phương lấy ra nhiều như vậy, thật ra là vì vuốt phẳng tổn thất về phươngdiện mặt mũi của gã.Dù sao lão đại tổ chức nào cũng phải sống nhờ mặt mũi.Cả thể diện cũng không giữ nổi thì làm sao chỉ huy thủ hạ?

Những bảo vật đócũng đủ để đổi mấy chục cái mạng của Ngọ.- - Không hổ là em trai ruột củachúa tể Ác Mộng, tuy làm việc ương ngạnh, nhưng cũng biết giữ chút thể diệncho người khác, không đến mức trở mặt.Lại lui một bước, phe gã toàn lực ra tay đúng là có thể giết hắn, nhưng mà -- Vìmột lâu la đã chết, đáng hay sao?

Đắc tội Yểm Qủy này, trừ phi ngươi vĩnh viễnkhông rời khỏi Mộng Cảnh, nếu không vừa ra thì cứ chờ bị một chúa tể ÁcMộng đuổi giết đi.Làm vậy không phải tìm chết thì là cái gì?

Nam tử tóc bạc nghĩ thấu tất cả mọitình tiết chỉ trong một giây, gã tùy tiện tung một chiều, lập tức thu toàn bộ bảovật đó lại, cười to và nói: "Người này vừa hại chết sau huynh đệ của chúng ta,lại tới khóc lóc kể lể chuyện nữ nhân, mà còn trêu chọc ngươi, thật là làm mấtmặt đoàn đội chúng ta, cho dù ngươi không giết hắn, ta cũng sẽ động thủ."

Liễu Bình cũng cười rộ lên.Rất tốt, lão đại này khôn khéo lại biết ăn biết nói.Hắn tự rót đầy một ly rượu cho đối phương, đầy mặt chân thành mà nói: "Vừarồi xúc động, thật xin lỗi, tới, ta kính ngươi một ly trước, sau đó tự phạt ba ly."

-------Chương 1134: Chắc chắn sẽ bị đào thải!Ầm ầm ầm ầm -- Cánh cổng của tòa tháp cao hắc ám chậm rãi đóng lại.Đoàn đội "Phệ Ma"mang theo mọi người tiến vào bên trong tháp cao, đi vào một đại điện được phủđầy thủy tinh màu trắng.Thủy tinh tỏa ra ánh hào quang lộng lẫy, ngưng tụ thành một thân thể ở giữakhông trung.Đó là một thiếu nữ cột hai chùm tóc đuôi ngựa."

Ta là sứ giả của trận doanh cân bằng, tiến đến để thay Mộng Cảnh truyền đạtnhiệm vụ."

Nàng ta quan sát đám người phía dưới, sau đó mở miệng nói: "Xin hãy tự do tổhợp đi!"

"Bất kể có bao nhiêu người, đều có thể tổ kiến thành một đoàn đội."

"Mỗi một Thế Giới chi Chủ đều không thể tự mình ra tay, chỉ có sinh linh củacác ngươi mới có thể đại diện xuất chiến."

"Các ngươi phải tổ kiến đoàn đội trong vòng năm phút."

"Các đoàn đội sẽ được phân phối đối thủ một cách ngẫu nhiên để hoàn thànhtrận chiến mở màn."

"Người thắng sẽ đạt được tư cách tiến vào "Cánh cửa."

"Chiến đấu thất bại thì rời khỏi Mộng Cảnh."

Chỉ thấy trên vách tường chung quanh đại điện, một rồi lại một cửa nhỏ chậmrãi xuất hiện."

Xem ra phải tìm người đánh một trận -- xuất chiến bằng sinh linh."

"Đúng vậy, thất bại thì xong rồi."

"Làm vậy là muốn đào thải một loạt Thế Giới chi Chủ trong số chúng ta."

"Chỉ có người thắng mới có thể tiến những cánh cửa đó."

Mọi người nghị luận sôi nổi.Ánh mắt nam tử tóc bạc lóe lóe, đang muốn khuyên bảo "Yểm Qủy"gia nhập đoàn đội lần nữa, lại thấy hắn đã xoay người đi đến một góc."

Này, bổn đại gia thấy các ngươi rất thuận mắt, đúng lúc lại cần hai tùy tùng,các ngươi đi theo ta, thế nào?"

Liễu Bình nói với một nam tử trung niên và một nữ tử xấu xí trong góc.- - Đâychính là Băng Dạ và Đại.Hai người nhìn nhau, vội vàng cảm kích mà nói: "Đa tạ đại nhân để mắt, chúngta nhất định sẽ nghe lời ngài nói."

ễ ầ ốLiễu Bình vừa lòng gật gật đầu, nói: "Làm việc cho tốt, ta sẽ không bạc đãi cácngươi."

Nam tử tóc bạc đứng đằng xa lên tiếng: "Yểm Qủy huynh đệ, ta đang muốn mờingươi gia nhập đoàn đội của ta, sao người lại tìm hai người như vậy?"

"Ha ha, đừng để ý đến ta, ta chỉ tùy ý chơi đùa, nói không chừng sẽ rời khỏi bấtcứ lúc nào đó."

Liễu Bình không thèm để ý mà nói.Nam tử tóc bạc nghĩ cũng phải, mang theo một tên như mua vé vào chơi nhưvậy chắc chắn sẽ không nghe chỉ huy, chúng ta đang liều mạng, người ta đangchơi đùa, nói không chừng còn sẽ sinh ra mâu thuẫn, thậm chí ảnh hưởng đoànđội chiến đấu.Nghĩ đến đây, nam tử tóc bạc cũng từ bỏ."

Được rồi, chúng ta cũng xem một đội."

Liễu Bình vui vẻ nói với Băng Dạ và Đại.Những người khác thấy thế thì sôi nổi tìm kiếm Thế Giới chi Chủ thích hợp, bắtđầu lâm thời tổ kiến đoàn đội.Nhưng cũng có người cô độc một mình, không muốn lập đội với bất cứ kẻ nào.Nam tử tóc bạc nhìn mấy chục thành viên đoàn đội dưới tay, suy tư một lát rồingẩng đầu hỏi: "Xin hỏi một chút, chúng ta có nhiều người như vậy, nếu gặp gỡđoàn đội ít người khác thì cuộc chiến phải tính như thế nào?"

Các Thế Giới chi Chủ sôi nổi nhìn về phía thiếu nữ cột tóc hai chùm."

Đối phương có bao nhiêu người thì các ngươi sẽ xuất chiến bấy nhiều người,thắng bại được tính theo số trận chiến."

Thiếu nữ nói."

Nếu đối phương chỉ có một người thì sao?"

Nam tử tóc bạc hỏi."

Vậy một trận chiến phân chia thắng bại."

Thiếu nữ nói.- - Nói như vậy, nhân số nhiều lại có hại."

Mau!

Chỉ hai phút!

Phía chúng ta chia làm mười hai tổ, dựa theo sinh linh trêntay từng người mà tiến hành phối hợp, tới, bắt đầu từ các ngươi trước!"

Nam tử tóc bạc bắt đầu phân đội cho đám thủ hạ.Thời gian chậm rãi trôi đi.Rốt cuộc, trước năm phút giới hạn cuối cùng, tất cả mọi người đã chia xong đội.Thiếu nữ đứng giữa không trung thấy thế thì tùy tiện chém ra một ánh hàoquang xuống đại điện.Chỉ một thoáng.Tất cả Thế Giới chi Chủ đều cảm thấy mình mất đi cái gì.ấ ế"Không thấy tuyết ma của ta đâu nữa."

Băng Dạ truyền âm."

Tinh linh Băng Sương cũng vậy, giống như bị truyền tống rời khỏi."

Liễu Bình nói.Thiếu nữ cột tóc hai chùm giữa không trung mỉm cười và nói: "Các vị, sinh linhcủa các ngươi đã bắt đầu chiến đấu, xin chờ đợi trong chốc lát."

"Kẻ địch là ai?"

Có người hỏi."

Chỉ cần không phải người của đoàn đội mình thì đều có khả năng trở thành kẻđịch, cách phân phối là ngẫu nhiên."

Thiếu nữ cột tóc hai chùm nói.Vừa dứt lời.Bỗng nhiên, một Thế Giới chi Chủ như nhận được tin tức gì, thở dài và nói: "Tathua."

Đây là một độc hành giả.Chỉ thấy một con tuyết lang cả người là máu xuất hiện bên cạnh hắn, đã khôngcó sinh lợi.Đây là sinh linh của hắn, nó đã chết trận.Thế Giới chi Chủ lại thở dài, thân thể dần dần trở nên hư ảo, biến mất khỏi đạiđiện thủy tinh.-- Hắn đã rời khỏi Mộng Cảnh.Rất nhanh, lại có người tiếc nuối nói: "Ta thua."

Bên cạnh hắn ta cũng xuất hiện một sinh linh vừa mới chết trận.Nhưng mà, một Thế Giới chi Chủ khác bên cạnh hắn ta lại nói: "Còn chưa chắc,bên người thua, bên ta còn chưa có tin tức, chúng ta là đoàn chiến kia mà."

Ánh mắt người nọ sáng lên, nắm chặt tay và nói: "Cố lên, các ngươi nhất địnhphải thắng."

Một người khác nói: "Yên tâm, Bạch Khôi Cự Giáp Trùng của ta là loại sinhmệnh phòng ngự siêu cường, sẽ không để chiến bại."

Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn cảm thấy khẩn trương.Toàn bộ đại điện, không ai là không khẩn trương.Ngay cả nam tử tóc bạc cũng nuốt nuốt nước miếng.Tuy rằng gã rất tự tin đối với sinh linh của mình, nhưng mà –– Bên kia khôngphải có một tên Yểm Qủy sao.Không biết sinh linh của hắn là cái gì...

Nhưng nhất định rất mạnh.Nếu gã bị đào thải ở chỗ này, vậy tất cả mọi thứ trong Mộng Cảnh sẽ kết thúc.ế ấ"Xin hỏi –– chúng ta không được nhìn các sinh linh chiến đấu sao?"

Gã hỏi thiếu nữ cột tóc hai chùm đang lơ lửng ở giữa không trung."

Đây là sơ tuyển, tất nhiên là không nhìn thấy, nếu có thể thông qua sơ tuyển thìsau đó sẽ thấy được."

Thiếu nữ mỉm cười và nói.Quả nhiên là hoàn toàn nhìn không tới...

Chỉ thoáng chốc, toàn bộ đại điện bịbầu không khí nghiêm túc mà thấp thỏm nào đó bao phủ."

Tuyết ma của ta tuyệt đối đừng gặp phải sinh mệnh hỏa nguyên tố quá mạnh,ví dụ như dung nham lĩnh chủ ấy.."

Băng Dạ chắp tay trước ngực và nói."

Yên tâm, không phải ta lấy ra một đống trang bị rồi đưa hết cho tuyết ma vàngười gấu rồi sao?"

Liễu Bình tràn đầy tự tin mà truyền âm.Băng Dạ và Đại nhìn nhau, đều có chút uể oải.Liễu Bình nhìn ra không ổn, vội hỏi: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà takhông biết?"

"Trước lúc chúng ta ngụy trang trà trộn vào tháp cao, sợ những người đó xemxét sinh linh của chúng ta, cho nên đã cất hết trang bị đi rồi."

Đại uể oải nói.Liễu Bình ngẩn ngơ, nhanh chóng suy tư.Phía hắn có ba người.Đoàn đội ba người.Nếu gặp gỡ độc hành giả, đoàn đội do tuyết ma hoặc người gấu xuất chiến thìrất nguy hiểm.Cho dù là gặp đoàn đội khác, nếu ba đổi ba...

Cũng chỉ có thể bảo đảm tinh linhBăng Sương thắng được một trận.Dù sao nàng là bán thần, đang học tập pháp môn thành thần, trên người lại cóvô số thứ tốt, khả năng thắng rất lớn.Nhưng mà!

Nếu người gấu và tuyết ma thua trận –– Vậy là ba trận chỉ có mộtthắng.Chắc chắn sẽ bị đào thải!-------Chương 1135: Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy bên cạnh Băng Dạ lặng lẽ xuất hiện một đốngtuyết."

Xong rồi, tuyết ma chiến bại."

Băng Dạ thở dài một hơi, buồn bực mà nói."

Còn có ta và Đại, chưa chắc chúng ta sẽ thua."

Liễu Bình trầm giọng mà nói."

Tuy người gấu của ta đánh nhau hung mãnh...

Nhưng toàn bộ trang bị bị ta thuđi rồi."

Đại khẩn trương đến mức vặn vẹo ngón tay và nói.Lúc này cả Liễu Bình cũng bắt đầu thấp thỏm.Hắn của tương lai nói qua, Mộng Cảnh là sức mạnh mà hắn chưa từng gặp qua--Hắn còn chưa thể rời khỏi Mộng Cảnh.Chẳng lẽ phải dừng bước tại đây.Bang!

Một âm thanh vang lên.Chỉ thấy người gấu xuất hiện ở dưới chân Đại, mình đầy thương tích, miệngkhông ngừng phun máu, mắt thấy đã không sống nổi.Thua?

Trong lòng Liễu Bình và Băng Dạ đều trầm xuống.Đại lại cất tiếng hoan hô: "Thắng!

Người gấu của ta chiến thắng một Tứ TrảoĐằng Xa!

Thật khó tin!"

Cái gì?

Thắng?

Hơn nữa còn thắng Tứ Trảo Đằng Xà?

Tứ Trảo Đằng Xà là mộtloại xà vật hình người kịch độc, có sức mạnh vô cùng to lớn, móng vuốt sắcbén, kỹ xảo chiến đấu cao siêu, còn biết dùng các loại binh khí.Làm sao người gấu có thể thắng được?

Ba người cùng nhìn lại người gấu.Chỉ thấy người gấu lao lực lật người lại, duỗi tay moi moi ở sau mông mình,dùng bàn tay run rẩy giơ một vật lên cao cao.Vật đó bay ra mùi phân thoang thoảng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ mờ, phóngra dao động sức mạnh hệ chữa khỏi hoàn mỹ của nó.- -Là chiếc nhẫn chữa khỏikia!

Lần trước khi Sigrid trị liệu cho người gấu, có nhét vào miệng người gấu épnó nuốt luôn chiếc nhẫn này!"

Không sai...

Đây là một chiếc nhẫn có thể liên tục phóng thích khử độc, thanhkhiết, cầm máu, khép lại...

Nó luôn ở trong cơ thể người gấu."

Liễu Bình thất thần lẩm bẩm."

Vậy cũng đúng."

Băng Dạ vừa câm nín lại vui mừng, còn có chút ghê tởm.ế ấ ầĐại nhẹ nhàng thở ra, vội trị liệu thường thế cho người gấu, quay đầu lại nhìnvề phía Liễu Bình rồi nói: "Ngươi không lấy đi trang bị trên người tinh linhBăng Sương kia đúng không."

"Đương nhiên là không."

Liễu Bình ôm hai tay và nói.Lúc này trong lòng hắn đã an ổn rất nhiều.Sigrid là bán thần, cộng thêm có vô số trang bị của Kinh Các điểu -- Nếu nhưvậy mà còn thua, Liễu Bình cũng đành chịu.Lại đợi mấy giây.Chỉ nghe "Bang"một tiếng vang lên, Sigrid xuất hiện trước mặt ba người, Nàng ngồi dưới đất,tay nâng một tấm da dê đang xem say sưa, thẳng đến phát hiện hoàn cảnh thayđổi, lúc này mới vội vàng đứng lên và nói: "Hả?

Đã kết thúc sao?"

"Chúng ta thắng, ba trận thắng hai!"

Liễu Bình tuyên bố.Hai nàng đều vui mừng."

Sigrid, ngươi chiến đấu như thế nào?"

Băng Dạ hỏi."

Tùy tiện vứt ra một đống bẫy rập, sau đó mặc kệ."

Sigrid nhún nhún vai và nói.Lúc này, chung quanh có càng ngày càng nhiều Thế Giới chi Chủ biến mất.Những người còn lại đều là kẻ chiến thắng.Tất cả cuộc chiến lục tục kết thúc.Giữa không trung, thiếu nữ cột tóc hai chùm kia mỉm cười và nói: "Được, sơtuyển đã hoàn thành."

"Ta đại diện cho Mộng Cảnh, chính thức hoan nghênh các vị đi vào tháp caoMộng Cảnh đánh số là 7539."

"Con đường tiến hóa thổi quét toàn bộ Mộng Cảnh sắp kéo ra màn che lần nữa."

"Hoan nghênh các ngươi dự thi!"

Câu nói vừa dứt.Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ ngưng tụ từ ánh hàoquang: "Sự kiện: Cảnh ngộ tay mới."

"Tiến độ: Đã kết thúc."

"Ngươi vẫn đang nằm trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng trongsự kiện lần này, người đã tra xét được bí mật của tháp cao hắc ám."

"Nó là nơi mà Mộng Cảnh mở ra con đường tiến hóa."

"Căn cứ vào bí mật này, người sẽ đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."

Tất cả chữ nhỏ hào quang chợt lóe rồi biến mất.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:"Chú ý."

"Ngươi đang ở bên trong Mộng Cảnh, sắp đạt được khen thưởng của MộngCảnh."

"Nếu người lựa chọn khen thưởng chính xác, loại năng lực thứ tư của ngươi: Dựtriệu sẽ được kích hoạt lần nữa."

Ánh hào quang hội tụ thành từng hàng chữ nhỏ, hiện lên trước mắt Liễu Bình:"Xin hãy tiến hành chọn lựa trong những mục sau đây nhằm đạt được khenthưởng của giai đoạn này."

"Một, một thẻ bài Mộng Cảnh;"."

Hai, sinh linh vị (Nếu lựa chọn mục này, số lượng sinh linh mà người có thểtriệu hoán sẽ tăng thêm một);""Ba, trái cây Mộng Cảnh (Trợ giúp người đền bù tiếc nuối nào đó sâu trong nộitâm)."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, lại nghiêm túc nhìn một lần.Rất rõ ràng, lần trước kích phát "Dự triệu"là do lựa chọn "Sự kiện mà người sợ hãi".Lần này "Sợ hãi"biến thành "Tiếc nuối".- - Vậy sẽ dẫn phát cái gì?

So sánh với hai lựa chọnkhác, cái này càng có khả năng."

Ta chọn cái thứ ba, trái cây Mộng Cảnh."

Liễu Bình nói.Một viên trái cây tỏa ra quang huy mông lung lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.Gần như trong nháy mắt, viên trái cây này hóa thành từng đợt hào quang nhànnhạt, hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình.Chỉ một thoáng.Tất cả cảnh quang chung quanh hóa thành dòng cát chảy cực nhanh, ầm ầm đixa.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa tửu lầu kia lần nữa.Đây là tương lai.Hắn của tương lai vẫn ngồi trên tửu lâu, trong tay bưng một ly trà, đang chậmrãi uống.Hắn nhìn thoáng qua Liễu Bình, chậm rãi nói: "Tên người của ngươi có thêmsức mạnh Mộng Cảnh, đây là chuyển cơ của chúng ta."

ễ ầ ể ếLiễu Bình trầm tư một lát, sau đó khó hiểu mà hỏi: "Trận chiến trong tương lainày...

Rốt cuộc kết quả như thế nào?"

Liễu Bình kia nói: "Kết quả tương lai vốn là tất cả chúng sinh và vạn vật đều bịhủy diệt, nhưng từ khi ta giác ngộ chiêu "Cô Mệnh, nhân tiện kích phát "Dựtriệu, tất cả đều trở nên không quá giống."

Hắn vươn tay, làm ra tư thế thúc đẩy ở giữa không trung.Trong hư không hiện ra một rồi lại một khối domino, bị hắn nhẹ nhàng đẩy mộtcái, lập tức sôi nổi ngã xuống."

Quân domino *****ên đứng ở chỗ ta, cũng chính là người của tương lai."

"Khi ta đẩy ngã nó, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ nó rồi luôn kéo dài đến quá khứ,mỗi một phân đoạn, mỗi một việc, đều sẽ theo đó mà thay đổi."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Không dễ hiểu lắm."

Hắn của tương lai mở tay ra, tiếp tục nói: "Lại nêu một ví dụ, ngày hôm quangười gieo giống ở đồng ruộng, ngày mai thu hoạch trái cây, cái này lý giảiđược không?"

"Được."

Liễu Bình gật đầu."

Nếu ngày hôm qua người gieo là dưa, vậy ngày mai tất nhiên sẽ thu hoạch dưa,đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng tương lai đã xảy ra biến hóa, ngày mai người thu hoạch không phảidưa, mà là đậu –– Vậy có giải thích được không?"

"Không giải thích được."

"Không sai, từ thời gian, không gian, vận mệnh đến nhân quả và logic đềukhông giải thích được, nhưng người thật sự có được cây đậu, những cây đậu đóđã ở trong tay ngươi, hiện tại làm sao bây giờ?"

Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Trừ phi sau khi hôm qua ta gieo giống xong,lại thay đổi chủ ý, thay đổi trồng đậu trên đồng ruộng."

"Không sai, cho nên quá khứ nhất định cũng thay đổi!"

Liễu Bình tương lai nói."

Bắt đầu từ thời khắc nào chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Khi ta phong ấn tên kia, có nghĩa là "quả đã thay đổi."

Liễu Bình tương lai nói."...

Nhưng rốt cục quá khứ phải thay đổi như thế nào chứ?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói.ề ố ố"Đây là điều mà chúng ta muốn tranh đoạt-- rốt cục quá khứ đã xảy ra cái gì?

Vìsao quả sẽ thay đổi?

Kẻ địch của ta cũng muốn biết chuyện này, thậm chí muốnkhống chế quá khứ!"

Liễu Bình tương lai nói nhỏ một câu."

Trừ ta ra, không có ai khác có thể hỗ trợ sao?"

Liễu Bình nói.-------Chương 1136: Thay đổi quá khứ"Nhìn chung quanh."

Liễu Bình tương lai nói.Liễu Bình đứng trên tửu lâu, dựa vào lan can rồi trông về phía xa.Toàn bộ thế giới không có một bóng người.Chỉ có hắn và hắn của tương lai trên thế giới này.Ở ngoài thế giới chỉ còn lại trống rỗng và hư vô vô tận.Thậm chí thế giới này cũng lộ ra một cảm giác cô tịch sâu sắc, cứ như trừ thếgiới trước mắt ra thì không còn gì tồn tại.Liễu Bình cảm thấy có chút hít thở không thông, không khỏi thở hổn hển mấyngụm.Hắn của tương lai tùy tiện chuyển động cánh tay, lập tức cuốn chén trà trên bàntới tay.Hắn bung chén trà nhẹ nhàng nhấp một hớp, lẩm bẩm nói: "Thế giới chi Thuật,tay áo càn khôn -- ta vốn không biết những thứ này."

"Ta mới học không bao lâu."

Liễu Bình nhún vai và nói."

Cho nên hiện tại ta biết ––Nhìn xem, ngươi ở trung gian của Quá khứ và"Tương lại, có thể thay đổi hai đầu thời gian, đây là cơ hội khó được cỡ nào."

Liễu Bình tương lại nói."

Ngươi đứng ở tương lai chờ ta làm việc sao?

Bản thân ngươi không làm cái gìà?"

Liễu Bình chống nạnh mà nói."

Nói cái gì vậy, ta chính là người, là người của tương lai."

Liễu Bình tương lai cười nói.Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng kêu làm người ta sởn tóc gáy.Hai Liễu Bình đều đứng lên.Từng mảnh lân giáp màu đen hiện ra từ hư không, bay lên trên người hắn củatương lai."

Nghe này, khi ta phong ấn nó, quả liền thay đổi, Tứ Đại Pháp Tắc sẽ đá ngươivề quá khứ ––kẻ địch của ta cũng sẽ tìm mọi cách đưa sức mạnh vào quá khứ,ngươi phải ngăn cản nó!"

Liễu Bình tương lai nói."

Ta?"

ễLiễu Bình nói."

Ta phải ở lại đây chiến đấu, cho nên chỉ có thể là ngươi –– thật ra nói đến cùngvẫn là bản thân ta -- Dự triệu đã được kích hoạt, mà sức mạnh Mộng Cảnh coingười làm cột mốc, đưa người đi đến thời khắc đặc biệt nào đó."

Liễu Bình tương lai nói.Câu nói vừa dứt.Hắn nhẹ nhàng đẩy Liễu Bình ở Mộng Cảnh một cái.Liễu Bình lập tức biến mất khỏi tửu lâu.Trong một mảnh hư vô.Trong hư không hắc ám tràn ngập gió.Ở bên dưới là con sông dài thời gian vô biên vô hạn.Vô số đoạn ngắn lịch sử không ngừng thoáng hiện trong con sông dài, hiện ratất cả những chuyện xảy ra trên tuyến thời gian này.Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi.Bỗng nhiên.Hắn cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lại cuối con sông dài.Một tiếng gào rống đinh tai nhức óc truyền khắp thập phương: "A, phong ấncho ta!"

Chỉ thấy ở đoạn sông thời gian phương xa, một thân thể khổng lồ nối liền trờiđất chợt hiện ra.Nó khoác một bộ chiến giáp bằng vảy đen nhánh, miệng phát ra tiếng gào rốngvô cùng thống khổ, cứ như đang tranh đấu chung cực với cái gì.Đó là hắn của tương lai!

Hắn lấy chiến giáp vảy đen thật lớn kia phát động "CôMệnh", phong bể thứ gì đó!

Liễu Bình lẳng lặng quan sát, trong lòng bỗng sinhra một cảm giác sợ hãi không gì sánh kịp và khó có thể ức chế.Rốt cục là thứ gì!

Nó có thể hủy diệt chúng sinh và vạn vật, thậm chí tất cả thếgiới!

Rốt cuộc là dạng tồn tại gì có thể làm được đến bước này?

Những chúa tểÁc Mộng và những tận thế đó đều không phải đối thủ của nó sao?

Từng hàngchữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Lấy hai lớp sức mạnh là "Dự triệu vàtrái cây Mộng Cảnh', ngươi sẽ đi đến thời khắc nào đó trong quá khứ."

"Đó là một sự kiện làm người cảm thấy vô cùng tiếc nuối."

"Ngươi nhất định phải thay đổi nó."

"-- Bởi vì chỉ khi thay đổi nó, người mới có thể dừng lại thêm một đoạn thờigian ở quá khứ, mà kẻ địch của người đang nghĩ cách ảnh hưởng quá khứ!"

"Ngươi phải làm được chuyện này."

"Nếu người thất bại, tất cả những thứ trên tuyến thời không này sẽ không đượcthành lập, mà ngươi cũng bị Tứ Đại Pháp Tắc tiêu diệt."

ắ ầ"–– Bắt đầu!"

Trong nháy mắt, Liễu Bình biến mất khỏi hư không.Một mảnh yên tĩnh.Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trên ngườiđều là vết thương.Nơi này là bệnh viện.Hắn nằm trên giường yên lặng hồi tưởng.- - Đây là thời điểm nào trong quákhứ?

Đã xảy ra chuyện gì?

Bỗng nhiên, một đoạn ký ức dần hiện lên trong đầuhắn."...

Nhớ ra rồi."

Liễu Bình lẩm bẩm.Đây là một lần hắn thâm nhập thế giới nào đó trong thời đại quá khứ, nghiêncứu sự kiện Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể.Lúc ấy ý thức của thế giới này vừa ra đời không lâu, mà một chúa tể Ác Mộngđã tiến đến hủy diệt tất cả, đoạt lấy tài nguyên và chúng sinh.Lúc ấy hắn nhận định tất cả chúa tể Ác Mộng đều là ý chí thế giới, bởi vậy chỉhơi hỗ trợ chống cự một chút.Khi hắn phát hiện không thể chiến thắng chúa tể Ác Mộng kia, đành phải caochạy xa bay, để mặc thế giới này bị hủy diệt.Rất nhiều năm sau hắn mới kinh ngạc phát hiện một điều.–– Thế giới này là vô tội.Linh hồn của nó vừa mới ra đời, nếu được dẫn đường chính xác, nói khôngchừng sẽ trở thành trợ lực của hắn.Tất cả mọi thứ ở nơi này cũng sẽ không bị hủy diệt.Còn có một sự kiện càng quan trọng.Thế giới này...

Hình như cất giấu bí mật nào đó.Liễu Bình nghĩ kỹ tiền căn hậu quả, thân thể chợt lóe đã biến mất khỏi giườngbệnh.Hắn lập tức xuất hiện ở cửa một tòa thần miếu cách đó mấy ngàn dặm."

Không sai, là nơi này."

Hắn nói nhỏ một câu, đứng ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi.Chỉ chốc lát sau.Thần miếu truyền đến tiếng khóc nức nở rất nhỏ.- - Đó là một Thế Giới LoạiSinh Mệnh Thể mới sinh, bởi vì nhận thấy thần linh của mình đều đã chết trận,không thể chống lại tên chúa tể Ác Mộng kia cắn nuốt, mắt thấy sắp cùng bịhủy diệt theo thế giới, cho nên bắt đầu khóc thút thít vào thời khắc cuối cùng.Liễu Bình đẩy cửa đi vào.ấ ầ ế ắ ếChỉ thấy thần tượng trong đại điện đã sập, ánh nến cũng tắt hết.Tùng hàng ghế dựa lắc lư trên không, cũng không có người nào tiến đến bái lạythần linh, chỉ có một thân thể bé nhỏ ngồi ở hàng thứ nhất, không ngừng nức nởthút thít."

Cần hỗ trợ không?"

Liễu Bình hỏi.Bóng người kia bỗng dùng khóc thút thít, xoay người nhìn về phía Liễu Bình.Đây là một cô bé mặc váy ngắn, cắt mái bằng, trong đôi mắt màu lam nhạt trànđầy tuyệt vọng."

Xin lỗi, xin hỏi ngươi là ai?"

Nàng hỏi."

Ta là Liễu Bình, một Thế Giới chi Chủ đi ngang qua."

Liễu Bình nói.- - Ở thời đại này, hắn vốn chỉ là một cao thủ nhân loại thực lựclên đến đỉnh cao.Nhưng mượn dùng Dự triệu và Mộng Cảnh' làm lại một lần, hiện giờ hắn đã làThế giới Loại Sinh Mệnh Thể.Năm đó hắn chưa từng đối thoại với cô bé...

Nhưng hiện tại, hắn có tư cách nóichuyện."

Thế giới của ta đã sắp bị hủy diệt."

Cô bé nói."

Sự thật rất rõ ràng, chúa tể Ác Mộng kia theo dõi thế giới của ngươi, nhưng taấy à, trùng hợp là rất chán ghét chúa tể Ác Mộng, cho nên nếu người bằng lòngthì ta sẽ mượn thế giới của người làm chiến trường để gặp nó một lần."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên ta bằng lòng, người giúp ta, ta ghi khắc trong tâm."

Cô bé trịnh trọng hành lễ và nói."

Ngươi tên là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta còn chưa có tên, người thì sao?"

"Ta tên là Liễu Bình."

"Liễu Bình?"

"Đúng vậy, chúng ta cùng đi giết chúa tể Ác Mộng kia đi."

"Được, có lẽ ta không thể giúp được gì, tất cả thần linh của ta đều đã chết trậnhết rồi."

"Không sao, cổ vũ cố lên cũng là một cách hỗ trợ rất tốt, có thể tăng cường lòngtin cho ta."

ể ắ"Chúng ta có thể thắng không?"

"Lỡ như đánh không lại, ta có cách dẫn theo người chạy trốn."

"Thật sao?"

"Giả, thế giới của người đều ở chỗ này, có thể trốn đi đâu chứ, muốn trốn cũngchỉ có ta trốn được thôi."

"Đừng khóc, ta nói giỡn thôi."

"Này, đừng khóc, ta sai rồi được chưa, lần này ta nhất định tận lực chiến đấu."

-------Chương 1137: Hộ Nữ chi ThầnTrong tầng mây, từng tiếng gầm rú như sấm sét vang lên.Mặt đất thỉnh thoảng phát ra từng cơn run rất khẽ.Tro bụi trên trần nhà thần miếu lập tức rơi xuống.Toàn bộ thần miếu không có một bóng người.Chỉ có hai Thế Giới chi Chủ đang đối thoại với nhau.Liễu Bình duỗi tay đón lấy ít bụi, ***** vài cái rồi vung nó rơi xuống mặt đất."

Chiến tranh đã lan ra toàn bộ thế giới, đúng không?"

Hắn nói."

Đúng vậy, đối phương phái ra thần linh, kích động một trận đại hủy diệt ở thếgiới của ta, tất cả thần linh của ta đều chết trận."

Cô bé nói.Đèn thủy tinh treo trên nóc nhà lay động qua lại, tỏa ra ánh hào quang ảm đạm,làm cho quang ảnh cả đại sảnh lay động, giống như quỷ vực.Liễu Bình búng tay một cái.Một vệt lửa mãnh liệt nhẹ nhàng bay lơ lửng lên, phân hoá ra hơn mười ngọnlửa ở giữa không trung, ngừng lại trên mỗi một chiếc đèn, chiếu rọi khiến thầnmiếu thay đổi hoàn toàn."

Nếu đối phương còn không hiện thân, chúng ta cũng không biết đi đầu tìm hắn,vậy giết sạch thần linh của hắn trước đi."

Liễu Bình nói."

Không biết có kịp hay không, toàn bộ thế giới của ta rất nhanh sẽ bị hủy diệthoàn toàn."

Cô bé thấp thỏm nói."

Để ta tới làm thần linh của ngươi."

Liễu Bình nói."

Ngươi?"

Cô bé giật mình nói."

Đúng vậy, có thần chức gì không?

Cho ta một cái, ta tới làm thần linh để chiếnđấu."

Liễu Bình nói."

Ai nha, thần vị bên ta đều bị đối phương đoạt đi rồi, cho dù là Chiến Tranh chithần, Chữa Khỏi chi Thần, thậm chí cả Luật Pháp chi Thần cũng bị đối phươngchiếm cứ."

ồ ầCô bé buồn rầu nói."

Không còn thần vị nào cả sao?"

Liễu Bình ôm hai tay mà nói."

Ta nhớ ra rồi!

Còn lại một thần vị, bởi vì vẫn luôn để trống, cho nên đốiphương cũng không có cơ hội cướp đi."

Cô bé nói."

Là thần vị gì?"

Liễu Bình hỏi."

Người chiếu cố tất cả chúng sinh nhu nhược, chuyên phụ trách bảo hộ nữ tính,trẻ con và động vật nhỏ, tên là Hộ Nữ chi Thần."

Cô bé nói."

Tại sao lại có thần vị như vậy, chưa từng nghe nói qua."

Liễu Bình vò đầu mà nói."

Chỉ còn cái này, người muốn không?"

Cô bé nói."

Thôi được rồi."

Liễu Bình thở dài và nói.Cô bé bay lên, trên tay tỏa ra một phù văn quang hình.Nàng nhẹ nhàng ấn phù văn lên vai Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Ngươi trở thành thần linh của thế giớitrước mắt: Hộ Nữ."

Chữ nhỏ biến mất.Liễu Bình đợi mấy phút, sau đó nhún vai và nói: "Không có thần kỹ, trang bị,tín đồ gì hết hay sao?"

Cô bé cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ta đã sắp chết, không có sức mạnh gì nữa, chỉcó thể cho ngươi một thần vị trống rỗng."

Thì ra là thế.Bỏ đi, cũng thật đáng thương, cứ như vậy đi.Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:"Bởi vì bản thân vị và thần danh rất phù hợp với tương tính của ngươi, bởi vậyngươi sẽ đạt được thêm vào gia trì."

"Ngươi càng có lực tương tác đối với khác phái, trẻ con và động vật nhỏ, có thểcàng dễ được họ tin tưởng."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong.- - Cái gì kêu là phù hợp với tương tính củata?

Ta là Ma Đạo chi Chủ, ngươi nói ta càng thích hợp hộ nữ?

Hắn đứng lênỗ ồ ố ế Ầ ầkhỏi chỗ ngồi, đang muốn nói chuyện thì dị biến đột nhiên sinh ra -- Ầm ầmầm!

Sâu trên không trung bỗng vang lên một tiếng sấm rền.Cuồng phong gào thét qua lại ở đại đường, thổi bay cánh cửa thần miếu.Một bóng người xuất hiện ở cửa."

Thần linh của đối phương đã tìm tới."

Giọng nói cô bé căng cứng lại, trở nên khàn khàn.Liễu Bình nhìn lại bóng người kia.Chỉ thấy đó là một tồn tại tương tự với thằn lằn hình người.Nó mặc khôi giáp phát ra thần huy, đôi đồng tử dựng thẳng xanh biếc tỏa ra cảmgiác tàn nhẫn, sau lưng có một cái đuôi thật dài.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó: "Chiến Tranh chi Thần (Thế giới trướcmắt), sứ giả đoạt lấy (Tôi tớ tiên phong của chúa tổ Ác Mộng)."

"--Sức mạnh của cả thế giới đã mất kiểm soát, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểmới sinh cũng suy yếu tới cực hạn, cho nên nó tới ***** Thế Giới Loại SinhMệnh Thể."

Liễu Bình tiến lên vài bước, che chắn cô bé ở phía sau."

Cái gì, thì ra còn một thần linh chưa xử lý –– hãy xưng tên ra, ta sẽ lập tức đoạtthần vị của người để làm thần danh cho chính mình."

Người thằn lằn không thèm để ý mà nói."

Ta là Hộ Nữ chi Thần."

Liễu Bình ưỡn ngực mà nói.Người thằn lằn lập tức nghẹn lời, sau một lúc lâu vẫn không nói gì được.Liễu Bình rút trường đao ra, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn cướp đi thần danh củata sao?"

"Sao lại có thần danh đáng chết như vậy...

Ta không cần, nhưng ta sẽ giếtngươi!"

Người thằn lằn giận dữ hét.Nó bắt lấy một thanh trường mâu, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào LiễuBình.Liễu Bình cười cười, triển khai đao thế tại chỗ, ngừng thở, cả người khôngngừng run rẩy, nhìn giống như phát bệnh.Người thằn lằn thấy thể thì vô cùng buồn bực.Người này có bệnh à?

Nhất thời toàn bộ thần miếu rơi vào an tỉnh ngắn ngủi.Cô bé trốn sau lưng Liễu Bình đột nhiên nói: "Xem kìa, trên trời có ngôi sao."

Người thằn lằn không tự chủ được mà ngẩng đầu -- Trong nháy mắt Liễu Bìnhđã biến mất khỏi nơi đó.ằ ằ ắNgười thằn lằn lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn cô bé một cái, quát khẽ lên:"Dũng hiện?"

Nó không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên vung mạnh trường mâu đầm tới phía sau.Đương!

Một tiếng giao kích kim loại vang lên."

Rời tay!"

Liễu Bình quát.Trường mâu theo tiếng mà văng khỏi tay người thằn lằn, bay lên cao cao giữakhông trung."

Trở về!"

Người thằn lằn lập tức quát.Trường mâu rung lên, lập tức bay vào trong tay nó, nhưng trong chớp mắt cuốicùng rơi vào tay nó thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.Người thằn lằn ngơ ngẩn.Binh khí này là bảo vật cấp bậc Thần Khí, và tấn công các thế giới, chủ thượngđã đặc biệt ban cho nó sử dụng-- Vì sao đột nhiên biến mất?

Nó nhìn lại đốidiện, chỉ thấy trong tay Liễu Bình có nắm chuôi trường mâu kia, hắn cười nói:"Binh khí không tồi, để người sử dụng thì-- Có hơi xin lỗi uy năng của nó."

Nói xong, hắn tùy tiện duỗi tay quẹt qua một cái, trường mâu lập tức biến mất.-- Là tay áo càn khôn!"

Trả lại cho ta!"

Người thằn lằn giận dữ hét.Nó nhào về hướng Liễu Bình.Đúng lúc này, cô bé bỗng lên tiếng: "Xem kìa, có ngôi sao."

Người thằn lằn đang muốn nhào về hướng Liễu Bình, lại bất giác ngẩng đầunhìn lên trên.Bá –– Trường đao chợt lóe qua cổ nó.Cái đầu bay lên.Lúc này người thằn lằn mới phục hồi tinh thần.Đầu của nó bay giữa không trung, vẫn nói với giọng điệu không thể tin:"Chuyện này không có khả năng, không có binh khí nào có thể chém đầu ta, tachính là ––"Lại một ánh đao phát ra, chém cả cái đầu thành hai mảnh.Liễu Bình vẫy vẫy đao, rung cho văng hết máu trên lưỡi đao, sau đó khen:"Phối hợp không tồi."

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi ***** một thần linh."

"Thần chức của thế giới trước mắt: Chiến tranh, đã rơi vào trạng thái để trống."

ếCô bé mỉm cười và nói: "Ta chỉ biết cái này."

Cô bé mở tay ra, chỉ thấy một thần phù hoàn toàn mới lơ lửng trong lòng bàntay."

Không cần cho ta, ta chỉ cần một thần vị để có thể danh chính ngôn thuận thaythế giới này chiến đấu là được, chính ngươi bổ sung chút sức mạnh đi."

Liễu Bình xua tay và nói."

Được."

Cô bé vui vẻ thu thần phù vào thân thể.Một ánh hào quang tỏa ra từ trên người cô bé, lại ẩn vào mặt ngoài thân thể.- -Trông cô không còn mỏi mệt và tuyệt vọng như trước nữa.-------Chương 1138: Kế hoạch là cái gì?Liễu Bình vung mạnh trường đao gõ gõ thi thể kia.Một loạt linh kiện áo giáp lập tức bóc ra từ thi thể, cấu thành một bộ giáp cụhoàn chỉnh bên cạnh."

Thứ tốt đấy, quả nhiên những chúa tể Ác Mộng đó có rất nhiều thứ tốt."

Liễu Bình tán thưởng một tiếng, sau đó tùy tiện cất bộ chiến giáp này đi."

Nó vừa chết, đối phương chắc chắn sẽ nhận được tin tức, kế tiếp là một hồimưa rền gió dữ, tất cả kẻ địch sẽ đến giết ngươi."

Cô bé lo lắng nói."

Không vội, ta muốn tâm sự với người trước."

Liễu Bình trầm ngâm mà nói."

Nói cái gì?"

Cô bé hỏi."

Ngươi có nhận thức thế nào đối với cấp bậc sức mạnh?"

Liễu Bình hỏi."

Hừm... sức mạnh thế giới trắc bình thường nhất, Dũng Hiện Kỳ Quỷ mạnh hơnmột chút, chúng sinh nhiều lắm chỉ có thể đến được trình độ Dũng Hiện này."

Cô bé nói."

Không sai, vậy chúng ta thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta là Sinh Mệnh Thế Giới Loại, chúng ta có thể tùy tiện sử dụng sứcmạnh dũng Hiện, xây dựng ra Thế Giới chi Thuật dựa trên nền tảng này-- màhướng lên trên nữa thì ta không biết."

Cô bé nói."

Lại hướng lên trên là chủ thuộc tính thế giới –– nó là tinh túy của tất cả sứcmạnh ngươi có, nhưng hiện tại người còn chưa đến được bước đó, sức mạnh KỳQuỷ ngươi nắm giữ là cái gì?"

Liễu Bình lại hỏi."

Sức mạnh Dũng Hiện của ta là Ngắt lời, cho dù đối phương sử dụng thuật phápgì, ta cũng có thể lập tức cắt ngang."

Cô bé nói."

Rất lợi hại, vì sao không đánh một trận với chúa tể Ác Mộng kia?"

Liễu Bình hỏi.ằ ằ ắ ốCô bé nhìn chằm chằm vào hắn, nói nhỏ: "Ngươi là tới cứu ta, hay là muốn ta đichịu chết?"

"Ngươi thi triển Ngắt lời như thế nào?"

Liễu Bình rất hứng thú mà hỏi."

Xem kìa, có ngôi sao."

Cô bé chỉ vào trần nhà nói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bật cười rồi nói: "Như vừa rồi đối phócon thằn lằn kia?"

Cô bé tiếp tục nói: "Xem kìa, có ngôi sao!"

Liễu Bình lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhún vai và nói: "Thật sự thú vị."

"Xem kìa, thật sự có ngôi sao!"

Cô bé kiên trì nói.Liễu Bình nhịn không được ngẩng đầu nhìn trần nhà, một hồi lâu sau mới nói:"...

Thu Ngắt lời của ngươi đi, ta sợ lát nữa bị mỏi cổ."

Cô bé nhụt chí mà nói: "Có phải năng lực này thật vô dụng hay không?"

"Thật ra rất lợi hại, để ta ngẫm lại...

Đúng rồi người có công đức không?"

Liễu Bình dán mắt trên hư không, nhìn từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt phân tíchthuật pháp Kỳ Quỷ của đối phương.Ba lớp Dũng Hiện.Thuật này rất độc đáo, nhưng uy lực quá nhỏ.Ít nhất phải chồng chất nó đến tám lớp Dũng Hiện trở lên thì mới coi như thuậtKỳ Quỷ lợi hại."

Công đức?

Tất nhiên là ta có."

Cô bé nói."

Không bằng ta tạo cho ngươi thêm mấy lớp Dũng hiện trên cơ sở Ngắt lời, làmnó trở nên lợi hại hơn, được không?"

Liễu Bình nói."

Phải trả cái giá gì?"

"Công đức, sau đó ta muốn thu nhận nó sử dụng một chút."

"Không thành vấn đề, trước nay ta chưa từng sử dụng công đức, ngươi muốnbao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu."

Liễu Bình búng tay một cái rồi nói: "Nhìn ta, cười một cái tỏ vẻ đồng ý chi trả,chuẩn bị -- công đức chi trả thành công, được rồi, ta đã sáng tạo xong, hiện tạiquán đỉnh nó cho ngươi."

"Vậy là xong rồi?"

Cô bé ngạc nhiên hỏi.ễ ẳ ể ốLiễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nhẹ nhàng điểm lên trán đối phương.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Trên cơ sở Ngắt lời",ngươi sáng tạo ra thuật pháp Kỳ Quỷ Thất thần."

"Đây là thuật pháp độc hữu của Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

"Ngươi đã thu "Thất thần vào Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh, có thể chocác Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể khác sử dụng."

"Ngươi đã quán đỉnh Kỳ Quỷ chi Thuật này cho đối phương."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Cô bé dần lộ ra vẻ mặt hiểu ra.Cô bé nóng lòng mà nói: "Ta có thể thử nghiệm uy lực của nó không?"

"Đừng -- Tuyệt đối đừng, nơi này chỉ có ta, đợi chút đi thử trên người thần linhkhác đi."

Liễu Bình vội vàng ngăn trở.Cô bé có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến uy lực của chiêu này, lại nhịn khôngđược cười ra tiếng.Liễu Bình nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta phải bắt đầu xử lý từng tên thần linhđó, để buộc tên chúa tể Ác Mộng kia hiện thân."

"Kế hoạch là cái gì?"

Cô bé hỏi."

Kế hoạch?

Cần kế hoạch gì chứ?

Chúng ta là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể,giết mấy thần linh mà còn cần kế hoạch à?"

Liễu Bình trừng mắt và nói.Cô bé nói: "Vậy --"."

Làm là được rồi."

Liễu Bình nói.Gió mưa phiêu diêu.Tiếng gầm rú dưới bầu trời đêm vẫn chưa dừng lại.Toàn bộ thế giới rơi vào chiến loạn, vô số ngọn lửa sinh mệnh đã tắt, vô số linhhồn bị thu hoạch.Sự chấm dứt của tất cả càng ngày càng gần.Nhưng ngay vào thời khắc mấu chốt này, cứ như có chuyện gì không bìnhthường đã xảy ra.Cánh cổng thần miếu lại bị mưa gió thổi ra lần nữa.Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện.Đây là một bộ xương khô có hai sừng cả người thiêu đốt lửa, mặc một bộ khôigiáp màu tím đậm, trên lưng có vác một tấm chắn thật lớn, cầm chiến phủ trongtay.Nó mở to hốc mắt tối om, nhìn vào bên trong thần miếu.Vừa nhìn một cái, ngược lại nó còn nhẹ nhàng thở ra, ồm ồm nói: "Ngươi đanglàm cái gì, làm ta cứ tưởng nơi này có chuyện gì, còn đặc biệt lại đây xem mộtcái."

Trong đại điện thần miếu, cô bé đã bị treo ở giữa không trung.Cả người người thằn lằn tỏa ra thần quang, cầm trường mâu trong tay, chỉ vàocô bé và nói: "Giết nó thì mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Đúng vậy, động thủ đi."

Bộ xương hai sừng nói."

Công lao khi ***** một thế giới chi chủ nên thuộc về ai?"

Người thằn lằn hỏi."

Chuôi mâu này của ngươi rất mạnh, giết nó không thành vấn đề, tất nhiên cônglao sẽ thuộc về ngươi."

Bộ xương hai sùng không kiên nhẫn nói."

Thật ra cái ta muốn không phải phân công lao này, mà là một vài thứ khác tacần."

Người thằn lằn nói.Trong hốc mắt tối om của bộ xương hai sừng lộ ra một chút ánh lửa.Xem ra đối phưong muốn bàn một vụ làm ăn.Nó chậm rãi nâng bước chân lên, đi vào thần miếu tới, mở miệng nói: "Ngươimuốn dùng phần công lao này đổi lấy cái gì?"

"Ngươi có cái gì?"

Người thằn lằn hỏi."

Lần trước lúc ta bắt lấy thế giới chi chủ nữ tính kia, từng tìm được một khốinguyên thạch quang huy."

Bộ xương hai sừng nói."

Chất lượng thế nào?

Để ta nhìn xem."

Người thằn lằn nói.Bộ xương hai sừng thoáng do dự, sau đó lấy ra một khối đá quý từ hư không.Chỉ thấy trên khối đá quý này không ngừng nở rộ ra từng mảng hào quanggiống như cánh hoa hữu hình, tựa như bảo hoa nở rộ.Trong chớp mắt khi đá quý bị lấy ra, hư không như truyền đến từng tiếng thìthầm khe khē."

Thứ tốt."

Người thằn lằn nhịn không được mà nói.ắ ấ"Tin chắc ngươi cũng từng nhìn thấy không ít nguyên thạch quang huy, nhưngkhối này lại khác với những khối đó, bên trong bao hàm tiếng kêu cứu cuốicùng của thế giới chi chủ nữ tính kia, giá trị thưởng thức cực cao, rất hiếm có."

Bộ xương hai sừng đắc ý nói."

Thành giao, cho ta viên đá quý này thì thế giới chi chủ đó là do người giếtchết."

Người thằn lằn nói.Trong lúc nói chuyện, hắn đã thu hồi trường mâu, bước từng bước một rời khỏicô bé đang bị treo giữa không trung, đi tới trước mặt bộ xương hai sừng."

Được!"

Bộ xương hai sừng vứt đá quý cho người thằn lằn, gấp không chờ nổi mà bay vềhướng cô bé.Nó ra sức vung chiến phủ lên, hung hăng chém xuống đầu cô bé -- Ai ngờ chiếnphủ lập tức bổ hụt.Cô bé hóa thành ảo giác, tan thành mây khói.-------Chương 1139: Tất cả dấu vết chiến đấu biến mấtTrong hư không chung quanh lại vang lên từng âm thanh tuyệt đẹp hư vô mờmịt, cứ như đến từ phía chân trời.Bộ xương hai sừng rơi xuống mặt đất, xoay người nhìn người thằn lằn rồi quátlên: "Người chơi ta?"

"Đúng vậy, ta chơi người đó, thế nào?"

Người thằn lằn nói.Bộ xương hai sừng lập tức muốn động thủ, ai ngờ vừa bước ra một bước thìtoàn bộ thân thể đã rơi rụng, hóa thành từng mảnh xương cốt tàn phá rơi xuốngđầy đất.Âm!

Đầu của nó lăn đến trước mặt người thằn lằn, gắt gao nhìn chằm chằm vàohắn và nói: "Chủ nhân sẽ không tha cho ngươi."

Người thằn lằn ngồi xổm xuống, mỉm cười và nói: "Yên tâm đi, ta cũng phảigiết chủ nhân."

Hắn búng tay một cái.Bang -- Đầu của bộ xương hai sừng lập tức vỡ vụn.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên trên hư không: "Ngươi dùngĐặc Hiệu Sư ngụy trang tất cả."

"Dưới sự che đậy của màn sân khấu hư vô, người thi triển đao thuật Kỳ Quỷ thứcấp:""Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."

"Thắng lợi chi thần, sứ giả giết chóc đã tử vong."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Trong hư không bỗng truyền đến giọng nói khẩn trương của cô bé: "Liễu Bình,mau, lại có thần linh tới xem xét tình huống, lần này là năm tên!"

"Năm tên thì hơi nhiều."

Người thằn lằn nói."

Vậy làm sao bây giờ?

Ta không chạy thoát được đâu, vừa rồi nhất định chúngđã cảm giác được ta ở chỗ này."

Cô bé luống cuống."

Đừng có gấp...

Gặp phải chuyện gì cũng phải trấn định."

Người thằn lằn chậm rãi nói.Hắn im lặng nhớ lại khí tức và sức mạnh tản ra từ trên người bộ xương khô haisừng vừa rồi, sau đó vung mạnh cánh tay, lại phóng thích ra sức mạnh "ĐặcHiệu Sư"ầlần nữa.Chỉ một thoáng, đống hỗn độn đầy đất biến mất sạch sẽ.Cô bé lại xuất hiện ở giữa không trung, đôi tay bị khóa lại, treo lủng lẳng khôngthể nhúc nhích.Bộ xương hai sừng lại xuất hiện.Nó vác đại thuẫn, cầm chiến phủ trong tay, đứng ở đối diện người thằn lằn."

Giá cả là bao nhiêu?"

Bộ xương hai sừng hỏi."

Ngươi muốn lấy được công lao giết nàng, đưa ít vậy là không được."

Người thằn lằn ôm hai tay và nói."

Cũng chỉ là một thế giới chi chủ thôi, chẳng lẽ thứ ta đưa ra còn chưa đủ?"

Bộ xương hai sừng hỏi."

Ta cảm thấy còn thiếu một chút."

Người thằn lằn nói.Oanh -- Cánh cửa thần miếu bị một sức mạnh to lớn đâm bay.Năm bóng dáng vọt vào."

Gặp quỷ, rõ ràng các ngươi đang bàn chuyện làm ăn ở chỗ này, vì sao ta lạicảm thấy các người đã chết?"

Một Độc Nhãn Ma lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng."

Bởi vì cái tên này lấy ra một thứ rất ghê gớm."

Người thằn lằn cười, tay vừa lật đã xuất hiện một cục đá.Năm vị thần cùng nhìn lại."

Đây rõ ràng chỉ là một cục đá bình thường mà thôi."

Độc Nhãn Ma không chút che giấu giọng điệu khinh thường của mình.Người thằn lằn tung cục đá ra.Độc Nhãn Ma đón được cục đá.Bỗng nhiên.Tất cả khí tức của nó biến mất.- - Tất cả mọi thứ của nó đều không còn tồn tại,cứ như nó đã chết đi.Độc Nhãn Ma lắp bắp kinh hãi, đưa cục đá cho vị thần thứ hai.Khí tức trên người Độc Nhãn Ma lập tức khôi phục.Vị thần thứ hai tiếp nhận cục đá, dao động sức mạnh và khí tức trên người lậptức biến mất sạch sẽ."

À?

Thì ra có bảo vật, vậy khó trách vừa rồi chúng ta cảm thấy người đã chết."

ấ ắĐộc Nhãn Ma tấm tắc bảo lạ.Năm vị thần lần lượt chuyền hòn đá này cho nhau."

Hiệu quả của cục đá này cũng không ngừng buông xuống người bọn họ."

Thấy không, đây chính là bảo bối tốt, chuyên dùng để giúp người giả chếtthoát thân trong lúc nguy cấp."

Bộ xương hai sừng lên tiếng khoe khoang.Lúc này người thằn lằn không nói lời nào, chỉ ôm hai tay, ánh mắt nhìn lướt quahư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trên hư không: "Ngươi không ngừngphóng ra sức mạnh Đặc Hiệu Sư, che đậy tất cả khí tức của mỗi một thần linhnắm lấy hòn đá này, làm tất cả bày ra ảo giác Biến mất giả dối."

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nói với giọng điệu không kiên nhẫn: "Đượcrồi, các người đi đi, chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, không cần các ngươinhúng tay."

Năm tên thần linh người nhìn ta, ta nhìn ngươi.- - Nếu nơi này không có việc gì,chỉ là một vụ phân phối ích lợi lén lút thì chúng cũng không tiện ở lại nơi này.Lỡ như làm bộ xương khô và thằn lằn sinh ra hiểu lầm thì không tốt lắm."

Được, vậy ta đi trước."

Một thần linh nói, sau đó đã lập tức không thấy tăm hơi.Người thằn lằn vội chỉ vào Độc Nhãn Ma và nói: "Ngươi từ từ, ta có lời muốnnói với ngươi."

"Được."

Độc Nhãn Ma lập tức nán lại chờ đợi.Những thần linh khác lần lượt rời đi.Rất nhanh.Trong thần biểu chỉ còn lại người thằn lằn, bộ xương hai sừng và Độc Nhãn Ma."

Nói đi, chuyện gì."

Độc Nhãn Ma nói."

Tạm thời đừng vội hỏi chuyện gì, ngươi nhìn xem thù lao này thế nào."

Người thằn lằn nói.Hắn duỗi tay ra, lại tung một vật ra.- - Đó là khối nguyên thạch quang huy trướcđó.Nó còn lơ lửng ở giữa không trung thì đã nở rộ ra quang huy vô tận, hiện hóa rahình dạng nhiều cánh hoa, bên trong còn truyền đến từng đợt âm thanh.Độc Nhãn Ma cũng biết hàng, lập tức kêu lên: "Thứ tốt!

Đây là nguyên thạchquang huy!"

ấ ố ẩNó vươn mấy sợi râu ra nâng khối nguyên thạch kia, giơ lên cẩn thận xem xét.Một lúc sau.Rốt cuộc nó cũng lên tiếng: "Nói đi, muốn ta làm gì?"

Người thằn lằn đứng bất động."

Muốn một thứ trên người của ngươi."

Bộ xương hai sừng lên tiếng."

Cái gì?"

Độc Nhãn Ma hỏi."

Mạng."

Bộ xương hai sừng nói.Ong -- Trong tiếng đao reo đánh rách cả hư không, một thanh trường đao sángnhư tuyết đâm xuyên qua độc nhãn, sau đó run lên, phóng ra đao quang vô tậntrùng trùng điệp điệp.Toàn bộ thân thể Độc Nhãn Ma lập tức bị trảm thành một chùm sương máuphiêu tán theo gió."

Liễu Bình!"

Cô bé hét lên.Nàng cũng không biết vì sao mình lại thét chói tai -- Nhưng nàng quả thực chưatừng gặp qua phương thức liên tục chém giết hai vị thần như thể này -- Chỉ sợthế gian không còn tồn tại nào giết người bằng cách như vậy.Cái này thật sự còn kích thích hơn lúc trước mình giả trang thành nhân loại đixem buổi biểu diễn!

Ong...

Tiếng đao reo dừng lại.Mãi đến khi trường đao chậm rãi thu hồi vào hư không, mới có một giọng nóivang lên: "Đừng lên tiếng, chúng ta che đậy khí vị huyết tinh, hủy diệt sát khí,quét tước thi thể trước, sau đó suy nghĩ kỹ tình tiết rồi mới có thể lấy được lòngtin của bọn người kia."

"Bốn thần linh vừa rồi bỏ đi, hai tên trong đó đi rồi quay lại, chúng tới rồi!"

Cô bé lại thét to lần nữa.Khác với vừa rồi, lần này là sợ hãi."

Trấn định, chúng tới giúp chúng ta đề cao hiệu suất công tác thôi."

Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả dấu vết chiến đấu biến mất.-------Chương 1140: Ta muốn thế giới nàyĐộc Nhãn Ma xuất hiện trong thần miếu lần nữa, trên xúc tua thật dài có nânghai món bảo vật.Một là nguyên thạch quang huy.Cái còn lại là cục đá bình thường không chút thu hút kia.Ở bên kia, bộ xương hai sừng và người thằn lằn đều đúng bất động, trên ngườitỏa ra dao động sức mạnh cường đại độc hữu của thần linh.Trên người Độc Nhãn Ma lại không có khí tức gì, giống như đã chết.Những ảo giác đó vừa được bố trí xong thì hư không lại mở ra lần nữa, hai vịthần trước đó đi ra.Một Văn Thạch Ma đầy người khắc ấn phù.Bên cạnh nó là một nam tử nhân loại.Chúng nhìn nhìn tảng đá trên cái râu của Độc Nhãn Ma."

Chuyện gì?"

Bộ xương hai sùng không kiên nhẫn mà hỏi.Nhân loại vỗ vỗ Thạch Ma, bật cười và nói: "A, ta nói ngươi ngu xuẩn, ngươicòn không tin –– Nhìn xem, là cục đá che đậy khí tức kia."

"Các ngươi tới tìm việc đúng không?"

Người thằn lằn cũng nói với giọng điệu bất thiện.Thạch Ma nhìn ba đồng bọn.Bọn họ đều có mặt ở nơi này, không có vấn đề gì.Nó cũng thử qua tảng đá kia.Thật sự không có vấn đề gì."

Xin lỗi, là ta chưa suy xét kỹ."

Thạch Ma ồm ồm mà nói."

Chúng ta đi thôi."

Nam tử nhân loại nói.Độc Nhãn Ma bỗng chỉ vào nam tử nhân loại và nói: "Từ từ, người ở lại, kếhoạch của chúng ta còn cần một người giúp đỡ, yên tâm, đảm bảo đủ chỗ tốt."

"À?

Có chuyện làm ăn tới cửa?"

Nam tử cảm thấy hứng thú mà nói."

Không sai, hiện tại rốt cuộc cũng đủ người rồi, ta muốn nó gia nhập vụ làm ănnày, các ngươi không có ý kiến chứ?"

Độc Nhãn Ma hỏi.Bộ xương hai sừng đánh giá nam tử nhân loại, không nói gì.Là ngầm đồng ý."

Được rồi, có hắn ở lại, chúng ta cũng đủ người rồi."

Người thằn lằn đưa ra quyết định."

Đúng vậy, chúng ta đã đủ nhân thủ rồi, người đi đi."

Độc Nhãn Ma nói với Thạch Ma đang đứng bên cạnh."

A, được, vừa rồi xin lỗi, không nên quấy rầy các ngươi."

Thạch Ma nói một câu, sau đó vội vàng rời đi.Trong thần miếu khôi phục yên tĩnh.Hiện tại.Nơi này có tổng cộng bốn vị thần.Người thằn lằn, bộ xương hai sừng, Độc Nhãn Ma và nam tử nhân loại."

Các vị, nói thử xem, rốt cục là chuyện tốt gì."

Nam tử nhân loại hưng phấn xoa tay và nói.- Hai bảo vật trên tay Độc Nhãn Macó giá trị xa xỉ.Nơi này nhất định đang bàn về một vụ làm ăn lớn.Vĩnh Dạ.Vân Hi nhẹ nhàng buông thân thể Liễu Bình ra rồi lui về phía sau.Trên người nàng tràn đầy lớp sương mù đen tối, sấm sét ầm ầm và vô số nhữngquang ảnh tàn phá."

Thế nào?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi."

Kiếp số của hắn đã kết thúc,"Vân Hi nhắm mắt lại và nói: "Nhưng ta cần nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôiphục lại."

"Vậy không vội dung hợp với hắn, dù sao thế giới của hắn cũng đang trong quátrình biến hóa."

Đại Địa chi Mẫu nói."

Đúng vậy, hiện tại ta không còn sức lực dung hợp với hắn, không chỉ vì suyyếu, còn vì thế giới được tạo thành từ tứ thánh trụ của các ngươi thật sự quámạnh."

Vân Hi nói.Rita bỗng xuất hiện trên vai nàng, không chút để ý mà nói: "Đó là đương nhiên,những vị trước mắt người...

Đều không phải thần linh tầm thường."

"Ngươi cũng đã nhận ra?"

Vân Hi hỏi."

Đương nhiên."

Rita lộ ra nụ cười xảo trá.Khi họ đang nói chuyện, chỉ thấy thân thể Liễu Bình lơ lửng ở giữa khôngtrung, sau đó dần trở nên hư ảo."

Hắn đang làm sao vậy?"

Nữ Tử Thần hỏi."

Là thân thể hắn muốn đi tìm hắn."

Vân Hi nói."

Nói cách khác --""Đúng vậy, hắn chính thức trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

Thần miếu.Từng hàng ghế dựa chỉnh tế không có một người.Liễu Bình đứng dưới thần tượng ở cuối hành lang, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.Trên tay hắn có cầm khối nguyên thạch quang huy kia."

Tất cả...

Thế giới...

Bị dung hợp...

Cứu...

Ta..."

Trên nguyên thạch truyền đến một giọng nữ đứt quãng.- - Rốt cục những lời nàycó ý gì?

Ở thời đại quá khứ, hắn cũng không rõ sự khác biệt giữa những SinhMệnh Thể Thế Giới Loại.Hiện tại không giống.Trong chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc.Tiếng mưa gió lớn hơn nữa.Sấm sét vang lên sâu trong bầu trời đêm."

Nó sắp tới!"giọng nói khẩn trương của Cô bé vang lên."

Đã biết."

Liễu Bình nói.Một bóng dáng xuyên qua tầng mây, nhanh chóng rơi xuống, lấp lóe mấy cái rồixuyên qua khoảng cách dài đằng đẳng, trực tiếp đáp xuống thần miếu.- - Đây làmột nam nhân đầu đội vương miện lôi quang, sau lưng có đôi cánh màu đen, lànda cả người trắng nõn mà rắn chắc, giống như sứ ngọc.Trong nháy mắt gã xuất hiện, cả người Liễu Bình đã hoàn toàn biến hóa thànhmột tồn tại khác.ể ắThân thể cường tráng tỏa ra hào quang hắc ám, sau lưng vươn ra từng cánh taydài, tùy ý lắc lư trong gió, ấn ra đủ loại pháp ấn.- - Là Mộng Yểm La Vương!Ngay vào khoảnh khắc đối phương buông xuống, Liễu Bình đã hóa thành dángvẻ của Mộng Yểm La Vương."

La Vương...

Là người giết sạch thủ hạ của ta?"

Nam tử đội vương miện lôi điện hỏi.Như có sát khí hóa thành thực chất thổi bay toàn bộ ghế dựa khắp bốn phía, cảđại điện cũng bắt đầu lay động lên nhè nhẹ, như có khả năng sụp xuống."

Ta?

Không, đừng hiểu lầm, chúng đều đang yên lành nằm trong tay ta, khôngmất một sợi lông nào cả."

Liễu Bình nói.Một bàn tay màu đen sau lưng hắn mở ra, để lộ một tiểu thế giới mê huyễn.Trong thế kia giới, tất cả thần linh gồm bộ xương hai sừng, người thằn lằn, ĐộcNhãn Ma đều bị vây khốn trong đó, không đi ra được."

Ngươi xem, ta không làm chúng mất cả sợi lông nữa."

Liễu Bình cười nói.Hắn liếc nhìn đối phương một cái.Chỉ thấy trên đỉnh đầu đối phương hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: "Ám Thực MaChủ."

"Là tồn tại có thể được xưng là vương giả trong chúng Ác Mộng, thực lựctương đương với Mộng Yểm La Vương."

Đã hiểu.Cả hai nằm trên một trục hoành.Cho nên đối phương không phải vừa xuất hiện đã ra tay."

Ngươi muốn cái gì?

Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của ta?"

Ám Thực Ma Chủ hỏi.Gã nhìn thấy toàn bộ thủ hạ bị nhốt trong một tiểu thế giới thì sát khí trên ngườilập tức tan đi vài phần.- - Khó trách không liên hệ được.Thế giới kia nhất định có cơ chế ngăn cách cường đại nào đó.Chiều này không tồi, từ khi nào mà La Vương học được thế giới chi thuật có thểthu lấy tất cả mọi người rồi giam cầm vào một thế giới như vậy chứ.Liễu Bình nói: "Ta muốn thế giới này."

Lời hắn nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Ám Thực Ma Chủ."

Đừng càn quấy, nhiệm vụ của ngươi cũng không phải cái này, cho dù ngươithèm nhỏ dãi đến mức nào, cũng không nên phá hư nhiệm vụ của ta."

Ám Thực Ma Chủ nói.-------Chương 1141: Hoạt độngÁnh mắt Liễu Bình chợt lóe.Nhiệm vụ....Thì ra Mộng Yểm La Vương có nhiệm vụ.Nếu là có nhiệm vụ -- Vậy tất nhiên là có tổ chức.Tổ chức của những chúa tể Ác Mộng đó là gì?

Sứ mệnh của nó lại là cái gì?"

Vậy là không bàn bạc nữa?

Ta luôn cho rằng ngươi là một tên không tồi, cómột số việc hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở."

Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn tùy tiện lấy ra khối nguyên thạch quang huy kia, thưởng thức vài cái, lạiđổi thành một bảo vật khác, tùy ý lật qua lật lại trong tay.Hắn không ngừng lấy ra các loại bảo vật-- Đó đều là những thứ thượng đẳngnhất trong đông đảo các bảo vật mà Mộng Yểm La Vương lấy được.Ám Thực Ma Chủ thấy thể thì sát ý trên người lại tan đi vài phần.Làm cái gì vậy.La Vương này muốn làm một giao dịch sao?"

Nhưng phải làm sao để cho ngươi chứ?

Thế giới này cực kỳ hiếm thấy, thuậtlắng nghe vận mệnh đã nói rõ ràng là nó sẽ cho ra đời một loại "Dũng Hiện rấtlợi hại, cho nên cần thu thập nó–– Đây là một trong những nhiệm vụ của ta."

Ám Thực Ma Chủ nói."

Cứ nói là nó tự động hỏng mất đi, sau khi nó biết giá trị của mình thì đã tự hủydiệt."

Liễu Bình cười nói.Đối phương có tổ chức.Đối với một tổ chức mà nói, một khi tuyên bố nhiệm vụ thì nhất định sẽ đượcchấp hành.Có lẽ hắn có thể đánh đuổi đối phương để cứu thế giới này một lần.Nhưng hắn có thể luôn cứu vớt thế giới này sao?

Không được.Phải nghĩ ra biện pháp giải quyết triệt để."

Nếu ta cự tuyệt thì sao?"

Ám Thực Ma Chủ nói.Liễu Bình cười nói: "Ta sẽ giết sạch thủ hạ của ngươi, sau đó đánh một trận vớingười, trong quá trình giao thủ không cẩn thận làm hỏng thế giới này."

"Ngươi là thứ ác độc vô sỉ."

Á ắÁm Thực Ma Chủ mắng.Gã cảm thấy phẫn nộ, nhưng từng cụm cánh tay dài màu đen sau lưng MộngYểm La Vương sôi nổi mở ra, nâng vô số kỳ trân dị bảo hoa hoè loè loẹt lên."

Ta chuẩn bị rất nhiều bồi thường, người muốn thì cho ngươi, nếu không chúngta coi như trở mặt, ngươi cũng không chiếm được cái gì."

Liễu Bình nói.Ánh mắt Ám Thực Ma Chủ xẹt qua một loạt bảo vật, sau đó trầm giọng mà nói:"Tuy rằng sẽ không có ai nói ta, nhưng nhiệm vụ như vậy mà cũng thất bại thìtóm lại có chút không tốt."

Số lượng những cánh tay dài màu đen sau lưng Liễu Bình lại gia tăng gấp đôi.Bảo vật cũng theo đó mà gia tăng gấp đôi.- Hàm ý thực rõ ràng.Ta cho ngươi chỗ tốt gấp bội, chỉ cần ngươi nhường thế giới này cho ta."

Hoặc là trở mặt thành thù, hoặc là hoàn thành giao dịch mà người tuyệt đốikiếm hời này, lựa chọn đi."

Liễu Bình nói.Ám Thực Ma Chủ lâm vào suy tư.Liễu Bình lại nói thêm: "Vậy ta lại thêm một điều kiện."

"Cái gì?"

Ám Thực Ma Chủ nói."

Về sau người có chuyện gì, ta có thể nhận lời thay người ra tay một lần."

Liễu Bình nói.Ám Thực Ma Chủ có chút dao động.Tới cấp bậc như gã và La Vương, đã có thể xem như tồn tại hoành hành vạngiới.Đối phương nguyện ý hứa hẹn điều kiện như vậy...

Tạm thời không nói đến cáikhác, La Vương này nhất định bất chấp giá nào, không từ thủ đoạn cũng muốncó được thế giới này.Nếu gã cự tuyệt hắn -- Hắn nhất định sẽ giết sạch thủ hạ của gã, hủy diệt thếgiới này, làm gã không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó không chiếm được cáigì cả.Vậy xem ra, có lợi nhất là đáp ứng hắn.Cho dù xong việc lại đi tố cáo với tổ chức, cũng là một biện pháp.Dù sao cầm chỗ tốt trước đi rồi nói sau."

Được thôi, ta đáp ứng ngươi, tin chắc lấy thân phận hiện giờ của người và tathì cũng không đến mức quyt nợ."

Ám Thực Ma Chủ nói.ể"Yên tâm, Mộng Yểm La Vương ta không quyt nợ bao giờ."

Liễu Bình nói.Mọi chuyện đã được bàn xong, hai bên đều thả lỏng lại.Liễu Bình tùy ý vung vẫy cánh tay hư ảo, tung ra tay áo càn khôn, ném từng bảovật của Mộng Yểm La Vương qua đó.Ám Thực Ma Chủ thu lấy bảo vật, giọng điệu càng buông lỏng một chút, mởmiệng nói: "Chỉ lần này thôi, về sau tuyệt đối không được, La Vương, ngườinên biết tình thế hiện tại."

"Đúng rồi, nói đến tình thế hiện tại thì các ngươi làm thế nào rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Tất cả thế giới chi chủ nữ tính cường đại đều sẽ bị thu phục, mà loại thế giớivừa ra đời này sẽ bị ***** triệt để, cướp lấy nguyên lực-- Cả sự kiện đangđược âm thầm đẩy mạnh không ngừng, đã làm được ít nhất một nửa."

Ám Thực Ma Chủ nói."

Hừm, ta cũng chỉ muốn thế giới này, mặt khác ta sẽ không muốn nữa."

Liễu Bình nói."

Ánh mắt người thật tinh, nói thật, ta cũng có chút hâm mộ ngươi."

Ám Thực Ma Chủ giơ ngón tay cái lên và nói.Liễu Bình suy nghĩ trong một chớp mắt, không tìm được lời thích hợp để nóitiếp.Giọng nói của cô bé bỗng vang lên: "Ta cảm thấy lại có một ít tồn tại cường đạisắp buông xuống thế giới của ta."

Liễu Bình căng thẳng trong lòng.Xa tít trên không trung bỗng vang lên một tiếng cười điên cuồng càn rỡ: "Ha haha!

Ta nhìn thấy gì đây?

Hai vị Vương không quan tâm đến quy định nghiêmkhắc của tổ chức, dám ở chỗ này làm hoạt động lén lút?"

Không trung vang lên giọng nói đắc ý kia.Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức nói với Ám Thực Ma Chủ: "Người chơi ta!"

"Ta cũng không biết, đáng chết, thì ra là có người giám thị ta làm việc!"

Sắc mặt Ám Thực Ma Chủ cũng đại biến, gã lập tức nói."

Đi!

Sau này lại giao dịch –– Nếu hiện tại người đi thì ta coi như ngươi khôngcó làm chuyện này."

Liễu Bình lạnh lùng nói."

Chẳng lẽ ngươi tính đánh một trận với kẻ giám thị của tổ chức?"

Giọng nói của Ám Thực Ma Chủ bỗng cất cao.Liễu Bình chỉ tự hỏi không đến một giây.ố ổTrong lời nói của đối phương có một chút khó tin nổi, còn có sợ hãi nhàn nhạtgần như không thể phát hiện.Nếu nói – Có thứ gì có thể làm tồn tại thuộc cấp bậc của Mộng Yểm La Vươngvà Ám Thực Ma Chủ cảm thấy sợ hãi, vậy hắn càng không thể đối mặt.Liễu Bình nhìn chằm chằm vào Ám Thực Ma Chủ, đầy mặt hung ác mà quát:"Đi mau!

Nếu ta thất bại, tất nhiên ngươi có thể tố giác ta, nhưng nếu ta thắng --Lời còn chưa dứt, tất cả những cánh tay sau lưng hắn đều bắt đầu kết ấn.Một luồng sát ý hùng hồn phát ra từ trên người hắn.Ám Thực Ma Chủ ngẫm nghĩ trong lòng.Mặc kệ thế nào, chỉ cần hiện tại gã tránh đi, thứ nhất có thể lấy được lòng tincủa La Vương, thứ hai còn có đường cứu vãn lớn hơn, không đến mức lập tứcđối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của tổ chức."

Được, ta đi!

Chốc lát lại liên hệ!"

-------Chương 1142: Tát nó!Ám Thực Ma Chủ nói một tiếng rồi lập tức biến mất trên hư không.Nơi đó chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy một hắc ảnh mơ hồ hối hả lao đến từ sâu trong không trung.Gần như chỉ trong chớp mắt, hắc ảnh đã dừng ở đối diện Liễu Bình, giơ tay chỉvào hắn và nói: "La Vương, ngươi dám nuốt riêng thế giới này, ngươi có biếtthuộc tính của thế giới này có quan hệ trọng đại, tuyệt đối không phải ngươi cóthể ––"Liễu Bình bông lên tiếng: "Tát nó."

Tên mặt hắc ảnh đột nhiên vang lên một tiếng vang thanh thúy, khiến nó hoàntoàn ngơ ra tại chỗ."

Ta tát nó!"

Giọng nói hưng phấn của cô bé vang lên."

Làm tuyệt lắm,"Liễu Bình nói: "Ta chưa từng thu lấy thế giới, cần một chút thời gian."

Hắn vươn cánh tay ra rồi nhẹ nhàng lay động.Một vầng sáng giống như ống tay áp bắt đầu múa may chung quanh cánh tayhắn, nhìn giống như một vầng trăng tròn không ngừng xoay chuyển.Một giây.Hai giây."

Liễu Bình, hình như nó phục hồi tinh thần rồi."

Cô bé vội la lên.Liễu Bình nhìn lại hắc ảnh kia, chỉ thấy nó ***** một tiếng, mở miệng nói:"Vừa rồi...

Đã xảy ra cái gì?"

Giờ khắc này, Liễu Bình bỗng ý thức được giá trị của thế giới này.Một kẻ giám thị khiến cả Ám Thực Ma Chủ cũng không nhịn được muốn tránhlui, những tồn tại cường đại như vậy vẫn bị một cái tát làm cho "Thất thần".- -Thế giới này có thuộc tính nào đó cực kỳ hiếm thấy.Quả thật, hắn đã thông qua Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh nắm giữ "Thấtthần", nhưng lại vĩnh viễn không thi triển ra hiệu quả như vậy.Thức Kỳ Quỷ chi Thuật này phải kết hợp với năng lực sinh ra đã có sẵn của thếgiới trước mắt thì mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất!"

Chào người, đã lâu không thấy, nói thật, ta đang ở chỗ này trợ giúp Ám ThựcMa Chủ."

ễ ế ẩLiễu Bình vừa cười nói, vừa tiếp tục vung vẩy cánh tay.Một vòng trăng tròn tiếp tục xoay chung quanh cánh tay hắn với tốc độ cựcnhanh, hơn nữa rút đi ánh hào quang, càng ngày càng như một hắc động sâukhông thấy đáy.Hắc ảnh ngẩn ra một giây, sau đó lạnh lùng nói: "Nói bậy, ta nhớ ra rồi, cácngươi bàn một giao dịch ở chỗ này, vừa rồi còn làm ta trúng chiêu ––".Chung quanh hắc ảnh hiện ra vô số bảo vật trùng trùng điệp điệp chi chít, có cảvô số thuật pháp phòng ngự.Trong nháy mắt nó đã bày ra thủ đoạn có thể ngăn cản tất cả công kích."

Triệu hoán ––"Hắc ảnh quát."

Tát nó!"

Liễu Bình nói.Bang -- Một tiếng vang thanh thúy truyền đến từ trên mặt hắc ảnh.Hắc ảnh lại sửng sốt lần nữa.Cho dù có nhiều bảo vật và thuật pháp như vậy, nhưng nó vẫn bị cô bé tát trúng!Giọng nói mỏi mệt của cô bé vang lên: "Không được, Liễu Bình, sức mạnh củata chỉ đủ thi triển hai lần "Thất thần thôi."

"Đủ rồi!"

Liễu Bình nói.Tay hắn bỗng thu ngược trở về -- Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành hưkhông hắc ám, không thấy được sự vật gì nữa, cả bầu trời và mặt đất cũng theođó mà biến mất tăm hơi.Toàn bộ thế giới bị hắn thu hồi!"

Quả nhiên trước đó là người gạt ta, rõ ràng ngươi có thể dẫn ta trốn đi!"

Cô bé mừng rỡ nói."

Vậy còn chưa đủ."

Liễu Bình nói.Hắn vươn một tay khác ra, nhẹ nhàng ấn vào hư không.Phát động "Đặc Hiệu Sư"!

Lấy tay hắn làm trung tâm, trần nhà, thần tượng, ghế dựa, sàn nhà thậm chítoàn bộ thần miếu lại lặng lẽ xuất hiện lần nữa.Bên ngoài thần miếu là không trung giăng đầy mây đen, chiến hóa bay tán loạntrên mặt đất, tất cả ảo giác hiện hóa như thật, nhanh chóng trải rộng ra bốnphương tám hướng lần nữa.Áo giác của toàn bộ thế giới!

Lúc này Liễu Bình cũng có chút mỏi mệt, dù saotừ lúc bắt đầu chém giết chúng thần, giao thiệp với Ám Thực Ma Chủ, tới hiệnố ắ ể ấ ềtại lại phải đối mặt với kẻ giám thị, hắn tiểu hao rất nhiều sức mạnh."

Chúng ta đi."

Hắn thấp giọng mà nói.Nói xong, cả người hắn chui vào hư không, bay vào sâu trong hắc ám không thểbiết trước.Không biết trôi qua bao lâu.Rốt cuộc Liễu Bình cũng dùng lại.Hắn nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy nơi này là một mảnh hư vô, không có thứ gìtồn tại, cũng không có phế tích hoặc hài cốt nào cả."

Một nơi thật hẻo lánh...

Không tồi."

Hắn vươn tay nhẹ nhàng run lên trên hư không, trong hư không có từng hàngchữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Người sử dụng hai lớp sức mạnh Đặc HiệuSư và Lừa Gạt."

"Thế giới trước mắt đã bị hư không che đậy."

"Không ai có thể phát hiện nó, trừ phi trực tiếp đụng phải mới có khả năng."

Liễu Bình mở miệng nói: "Này, ta đặt thế giới của người ở nơi này, trừ phi cóngười đụng phải với xác suất cực kỳ hiếm thấy thì mới có khả năng phát hiệnnó."

Cô bé nói: "Ngươi phải đi sao?"

"Đúng vậy, ta còn có việc khác cần hoàn thành, người thì ở chỗ này tu dưỡngsinh tồn, bồi dưỡng thần linh lần nữa, tranh thủ sớm ngày trưởng thành lên."

Liễu Bình nói."

Nơi này là một mảnh hắc ám, lạnh như băng, giống như ám dạ, ta phải sống sótmột mình ở chỗ này sao?"

Cô bé nói."

Nghe này, sinh tồn là một chuyện thực tàn khốc, cho dù là chúng sinh hay làchúng ta, cho nên nhất định phải cố nhịn tịch mịch, chịu đựng cô độc, mãi đếnkhi người cảm thấy mình có đủ sức mạnh mới có thể rời khỏi nơi này, hiểuchưa?"

Liễu Bình trịnh trọng mà nói."

Cảm ơn người, Liễu Bình ca ca, ngươi đã cứu mạng ta, về sau ta nhất định sẽnghĩ cách báo đáp ngươi."

Cô bé nói.Liễu Bình cười cười, nhưng trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng chẳng lành nàođó."

Nghe này, người nhất định đúng báo đáp ta!

Chỉ cần cố gắng tồn tại là được,nếu ngươi dám làm chuyện báo ân gì đó, ta tuyệt đối sẽ không đếm xỉa đếnngười, rõ chưa?"

ắHắn nghiêm trang mà nói."...

Vậy làm sao mới tìm được ngươi?"

Cô bé hỏi."

Không cần tìm ta, ta giúp người chỉ vì trong lòng ta có chút tiếc nuối...

Hiện tạiđã không còn."

Liễu Bình nói.Trước mắt hắn bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ ngưng tụ từ hào quang: "Lấy hailớp sức mạnh Dự Triệu"và "Trái cây Mộng Cảnh, người về đến thời khắc nào đó trong quá khứ."

"Ngươi thay đổi một sự kiện khiến mình cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hơn nữalàm kẻ địch mất đi thế giới nào đó mang thuộc tính quyết định."

"Đoạn Quá khứ này sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, ảnh hưởng đến "Hiện tạicủa ngươi."

"-- Thứ đối phương mất đi chính là cái người sắp đạt được."

"Bắt đầu trở về!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình lập tức hoàn toàn biến mất khỏi hư vô hắc ám.Tất cả quay về yên tĩnh.Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của cô bé lặng lẽ vang lên: "Khôngđược báo ân sao?

Liễu Bình ca ca thật là một người độc đáo."

Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy ta phải nỗ lực mạnh lên, mãi đến mộtngày trong tương lai, khi ta thật sự đạt được thuộc tính sức mạnh chủ thế giớinào đó."

"Đến lúc đó..."

"Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa."

-------Chương 1143: Năm phút cuối cùngMộng Cảnh.Tháp cao hắc ám được đánh số là 759.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Tất cả mọi thứ chung quanh đều y như bình thường.Nhưng hắn lại cảm giác được có chuyện gì trở nên không giống như cũ.Cô bé kia sẽ tìm đến ta sao?

Liễu Bình nhìn một vòng mọi nơi, phát hiện cũngkhông xuất hiện người dự thi nào mới.Vậy xem ra-- Hẳn sẽ không có việc gì.Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người thả lỏng lại."

Liễu Bình."

Giọng nói của Andrea vang lên."

Cái gì?"

"Hiện tại ngươi có thể không cần thân thể của ta, ngươi đã hoàn thành MinhThần Kiếp, chính thức trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

"Hả?"

Liễu Bình sờ sờ thân thể mình.Hình như hiện tại thật sự là thân thể của hắn!"

Vậy ngươi ——"."

Ta lấy thuật pháp thánh linh: Hư Ảo Chi Khu nấp ở bên cạnh ngươi."

"Được thôi, vậy ta an tâm rồi."

Hai người nói xong.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó âm thầm vung vẩy cánh tay, hủy bỏ ảo giác trênngười hắn.- - Hiện tại hắn đã là nam.Cũng không cần tròng thêm một tầng ảo giác nam nhân.Trước đó làm nữ hài tử thật sự đáng ghét, làm gì cũng phải thật cẩn thận, sợkhông cần thận một chút sẽ đụng chạm Andrea.Cảm giác này hiện tại thật tốt.Ấy chà chà!

Hắn thả lỏng lại, tâm tình dần dần trở nên mỹ diệu.Bỗng nhiên.Một làn gió thơm ngát đánh úp lại -- "Suy nghĩ cái gì vậy?

Liễu muội muội?"

Giọng nói của Băng Dạ vang lên.ễ ỗ ắTrong chớp nhoáng, Liễu Bình bỗng nhớ tới một chuyện, hắn không chút do dựphát động "Đặc Hiệu Sư".Dựa vào sức mạnh "Đặc Hiệu Sư", bắt đầu từ giờ khắc này, bất cứ tồn tại nàođụng vào hắn đều sẽ cảm thấy mình chạm vào thân thể một thiếu nữ!

Như vậymới không có sơ hở!

Tuyệt đối không thể để hai nữ thế giới chỉ chủ bên cạnhphát hiện hắn là nam...

Quả thực không dám tưởng tượng kết cục sau đó!

Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Một thân thể đẫy đà yểu điệu nhẹ nhàng dựa vào người hắn, nói nhỏ: "Vừa rồituyết ma của ta làm lỗi, nhưng từ giờ trở đi, nếu không có hạn chế gì thì ta sẽlấy ra một sinh linh siêu mạnh để tác chiến."

Là Băng Dạ!

Lúc này nàng đang khoác ảo giác một nam nhân trung niên để râu,làm ra dáng vẻ kề vai sát cánh với Liễu Bình, nhưng thực tế lại là thân nữ nhi.Trong cảm giác của nàng thì mình đang dựa vào một thiếu nữ khác.Người ở bên ngoài thì thấy hai nam nhân kề vai sát cánh, đang mưu đồ bố tríchiến lược bí mật của đoàn đội.Tất cả đều bình thường.-- Cực kỳ bình thường.Liễu Bình mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Vậy là tốt rồi, hy vọng kế tiếpchúng ta có thể đi đến cuối cùng."."

Còn có một chuyện."

Băng Dạ nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chuyện đã tới hiện giờ, ta muốn nói –– Liễu muội muội, thật ra ngươi khônggọi Liễu Bình đúng không?"

Băng Dạ nói."

A?

Ha?"

Liễu Bình không hiểu ra sao.Trong mắt Băng Dạ hiện lên một chút hồi ức, nàng lặng lẽ truyền âm: "Năm đóhắn đã cứu ta một lần...

Hiện tại xem ra, hắn cũng cứu ngươi, bằng không vì saongười lại giả thành dáng vẻ của hắn, còn biết tên của hắn?"

Liễu Bình ngây người.Cẩn thận suy nghĩ lại-- Chủ thuộc tính thế giới của Băng Dạ là "Không thể ngăncản".Năm đó sở dĩ cô bé kia có thể khiến cả tổ chức tiến đến giết nàng và cướp lấythuộc tính, cũng là vì nàng có tiềm chất này -- Bất cứ phương pháp phòng ngựnào cũng không thể ngăn cản thuật của nàng!

Vậy không phải trùng khớp rồi?Thật là gặp quỷ!

-- Nàng chính là cô bé năm đó!ồTrên vách tường mở ra một rồi lại một cánh cửa nhỏ.Liễu Bình, Băng Dạ và Đại chọn một cánh cửa rồi tiến vào trong đó.Bên trong là một hành lang thật dài, không biết dẫn đến nơi nào."

Này, Liễu muội muội, nếu người biết tên của hắn, vậy ngươi vốn gọi là gì?"

Băng Dạ hứng thú bừng bừng mà hỏi."

Andrea."

Liễu Bình mặt không cảm xúc mà nói."

Andrea...

Tên này thật dễ nghe,"Băng Dạ quay qua Đại, dùng bả vai chạm vào nàng và nói: "Ngươi nghe thấykhông?

Thật ra nàng tên là Andrea."

"Ừ, mau xem, phía trước là một cánh cửa."

Đại chỉ về phía trước và nói.Liễu Bình và Băng Dạ nhìn lại.Phía trước quả nhiên có một cánh cửa nhỏ thuần trắng.Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn một cái rồi nói: "Xem ra nơi này chỉ là mộtthông đạo tạm thời, cũng không biết phía sau cánh cửa này là nơi nào."

Ba người nhìn cánh cửa nhỏ màu trắng kia.Trên cửa bỗng hiện lên hai hàng chữ nhỏ: "Năm phút cuối cùng."

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sinh linh của các ngươi, sự kiện sắp bắt đầu."

Sinh linh -- Liễu Bình nhìn về phía Đại, bên cạnh Đại có một con hùng nhânđang đứng.Đại cũng nhìn hùng nhân, chần chờ nói: "Ngươi còn có thể chiến đấu không?"

Hùng nhân nắm chiếc nhẫn chữa khỏi lên, há mồm nuốt vào, chụp ngực vanglên thành thịch."

Rất nhiệt tình, được thôi, vậy quyết định vẫn để người xuất chiến!"

Đại nói.Sigrid vẫn luôn đứng phía sau Liễu Bình, lúc này cũng mở miệng nói: "Yêntâm, nếu là chiến đấu thì ta không thành vấn đề."

"Ta hoàn toàn tin tưởng điều này."

Liễu Bình cười nói.Bọn họ cùng nhìn về phía Băng Dạ.- - Chỉ có bên cạnh Băng Dạ không có gì.Tuyết ma của nàng đã chết trận."

Phía ta cũng không có vấn đề."

Băng Dạ nói.ề ốNàng tùy tiện tung ra một chiều, trong hư không lập tức rơi xuống một tạo vậtkim loại giống như người.Nó nhìn giống như một nữ tử nhân loại nhanh nhạy già dặn, nhưng cốt cáchmáy móc cả người biểu hiện thân phận chân chính của nó— "Đây là người máychiến đấu s-3720, kích cỡ mới nhất, có nhân cách của chính mình, nhưng giảiquyết vấn đề chịu rét không tốt lắm, cho nên trước đó ta không dùng đến nó."

Băng Dạ nói.Người máy nhìn nhìn Băng Dạ, lại nhìn về phía Đại, cuối cùng ánh mắt dừng lạitrên người Liễu Bình.Cốt cách máy móc trên người nó nhanh chóng bao phủ một lớp tổ chức da, trênmặt cũng có thêm không ít trang dung."

A, một tiểu tử bảnh trai, muốn cùng uống rượu không?

Tỷ tỷ có thể mời nha."

Người máy s-3720 nói."

Đúng rồi, đầu óc nó không tốt lắm, tuyệt đối không thừa nhận thần linh và thếgiới chi chủ tồn tại, cho rằng ta là người chế tạo nó mà thôi."

Băng Dạ nói xin lỗi."

Dùng tốt là được."

Liễu Bình nói.Hắn lộ ra nụ cười với người máy: "Rượu thì không cần uống, lát nữa phải chiếnđấu cho tốt."

-------Chương 1144: Ta chỉ cần ra tay là có thể giết chết ngườiNăm phút đã đến.Mọi người nhìn về phía cánh cửa nhỏ màu trắng kia lần nữa, chỉ thấy trên cửanhỏ lại hiện ra hai hàng chữ nhỏ: "Các người sinh ra đã là thế giới, cao cao tạithượng, thống ngự tất cả, có từng biết được khổ sở của chúng sinh không?"

"-- Sự kiện thứ hai bắt đầu!"

Cửa nhỏ nhanh chóng mở ra.Ánh sáng vô tận ***** từ cánh cửa, bao trùm tất cả chung quanh.Qua chùng mấy phút.Ánh sáng hoàn toàn tan đi.Liễu Bình phát hiện hai đồng đội và các sinh linh đều không thấy đâu, mà hắnđang đúng trên một con đập lớn.Nền xi măng dưới chân dần dần vỡ ra, dựng thành từng hàng chữ nhỏ: "Sự kiện:Cảm nhận nổi khổ của chúng sinh."

"Chủ đề: Chạy trốn."

"Đây là một thế giới không ngừng hỏng mất, ngươi sẽ làm một sinh linh củađoàn đội mình, gặp được tất cả những người dự thi trên tháp cao trước đó ở chỗnày, tranh đoạt các loại đạo cụ và kỹ năng sinh tồn."

"Người sống sót sẽ thông qua sự kiện lần này."

Làm một sinh linh của đoàn đội mình?

Liễu Bình bỗng phản ứng lại.Hắn nhìn ra chung quanh, chỉ thấy trên con đập lớn này còn có vài loại sinh linhkhác.Những sinh linh đó đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, không ngừng dùng tay *****thân thể của mình.Liễu Bình theo bản năng nâng tay lên nhìn nhìn -- Nào có tay gì, đây rõ ràng làmột cái tay gấu!

Từ từ!

Chẳng lẽ ta cũng -- Hắn dùng hai móng sờ một hồi trênngười.Hắn biến thành hùng nhân!

Đây là cái gọi là "Cảm nhận nổi khổ chúng sinh"sao?

Chết tiệt.Ta vốn chính là chúng sinh, không giống những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loạiđó!

Vậy xem ra, hẳn Đại và Băng Dạ cũng lần lượt biến thành người máy chiếnđấu và Sigrid rồi đi đến nơi khác.Những sinh linh còn lại trên con đập lớn này là các thế giới chi chủ khác.Chúng nó và hắn sẽ cùng đối mặt với cục diện kế tiếp.ốTừng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung: "Làm nam tính duynhất, người được ngẫu nhiên phân phối tới sinh linh: Hùng nhân."

"Ngươi không thể sử dụng bất cứ trang bị và sức mạnh nào của thế giới chichủ."

"Ngươi chỉ có thể sử dụng trang bị và vật phẩm sẵn có của thế giới trước mắt,nắm giữ kỹ năng mà thế giới này giao cho."

Liễu Bình vốn muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi.Không thể sử dụng tất cả đồ vật của thế giới chi chủ, có lẽ đối với các Thế GiớiLoại Sinh Mệnh Thể khác thì đó là một chuyện thực hà khắc.Nhưng trước kia hắn là sinh linh!

Trên tay hắn còn có chiếc nhẫn của Kinh CácĐiểu.Hắn duỗi tay *****.Chiếc nhẫn cảm nhận được sức mạnh của hắn, nhưng vẫn không nhúc nhích.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên chiếc nhẫn: "Tiện thể nhắc nhở một câu:""-- Nơi này sắp vỡ để.".Hắn đang âm thầm may mắn thì lại thấy được hai hàng chữ nhỏ cuối cùng.Cúi đầu quan sát, chỉ thấy vết rạn trên con đập lớn càng ngày càng nhiều, chichít, dần dần thẩm thấu vào một ít dòng nước.Không xong!

Nơi này là một đập nước cực kỳ lớn.Hùng nhận biết bơi không?

Biết bơi cũng không được, đập lớn này vừa hỏngmất thì chắc chắn là một trận đại hồng thủy.Từ từ -- Để ta nhìn xem hùng nhân biết làm cái gì?

Hắn yên lặng cảm ứng tronglòng, lập tức cảm nhận được một loạt kỹ năng: Cắn xé.Chụp mạnh.Giẫm chân.Quay cuồng....Vậy thôi á?

Oanh! !!

Đập lớn bắt đầu hỏng mất, phát ra tiếng vang đinh tai nhứcóc.Lúc này có một cây gỗ thật lớn trôi đến từ thượng du.Gỗ trôi!

Đây là sinh cơ!

Liễu Bình nhìn lại những người khác, các sinh linh đócũng chú ý tới khúc gỗ trôi kia."

Đều đi chết đi!

Gỗ trôi kia là của ta!".Một con rồng hung hãn phát ra tiếng gào rống dữ tợn.Râm!

Nó bị một cánh tay thật lớn hất bay ra, hóa thành một điểm đen nhỏ, rơivào dòng thủy triều đang dần dần mãnh liệt phía sau đập lớn đằng xa.Một con cự quái cả người tỏa ra mùi hôi ồm ồm mà nói: "Đáng chết, ta chính làđội trưởng chiến đấu của trận doanh Phệ Ma, các ngươi không được đoạt vớita!"

Lời còn chưa dứt, bên kia bỗng truyền đến một tiếng "Bùm".Chúng sinh linh cùng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một con hùng nhân đã nhảy vào đập nước, nhanh chóng bơi về hướngkhúc gỗ lớn bằng tư thế bơi chó.Đúng vậy!

Hiện tại tranh tới tranh lui có tác dụng cái đinh gì!

Chúng sinh linhlần lượt nhảy vào trong nước.Rất nhanh trên mặt nước đã truyền đến tiếng kinh giận của cự quái: "Cứu ta!Mau!

Cự quái này không biết bơi!"

Không ai để ý đến hắn, chỉ lo lao về hướng khúc gỗ."

Mau cứu ta, ục ục ục –– xong việc ta cho một món thù lao lớn –– ục ục ục –"cự quái vừa sặc nước, vừa quát.Có người quay đầu lại nhìn thoáng qua.Cự quái cao năm mét, rộng năm mét, nặng năm tấn.- - Vẫn là thời đi.Chúng sinh linh dẹp tâm tư kia xuống, liều mạng bơi về hướng khúc gỗ lớn.Cuối cùng cự quái cũng chìm vào đáy nước, không còn âm thanh nào nữa.Đội trưởng chiến đấu của trận doanh "Phệ Ma"-- Bị đào thải!

Hùng nhân là người *****ên xuống nước, lại toàn lực bơi hướngtới khúc gỗ lớn, rốt cuộc cũng là kẻ thứ nhất bò lên khúc gỗ lớn.Thể tích khúc gỗ này tương đối khổng lồ, lúc hùng nhân bước lên, nó chỉ hơitrầm xuống một tấc.Cuối cùng.Sinh linh thứ hai cũng bò lên.Đây là một xà nhân sắc thái sặc sỡ, vừa thấy đã biết có kịch độc.Nó phun ra một ngụm nước rồi nói với hàng nhân: "Cút xuống."

"Khúc gỗ này cũng đủ lớn, có thể chứa đủ người và ta cư trú tại đây."

Hùng nhân nói."

Phía lão tử còn có mấy đồng bạn, cho nên người mau cút đi."

Xà nhân nhìn thoáng qua trong nước, không kiên nhẫn mà nói.Ánh mắt hùng nhân ngưng tụ.Một đoàn đội đều ở bên nhau?

Mà đoàn đội phe hắn chỉ có hắn ở đập nước này.Người máy nhất định biết phi hành, đây là năng lực cơ bản nhất của Khoa KỹTrắc.Tinh linh Băng Sương biết thuật pháp thủy hệ và băng hệ, sao có thể bị hồngthủy vây chết.ềCho nên chúng đều không ở nơi này.Toàn bộ đoàn đội các ngươi đều ở đập nước này, có thể thấy được thực lực củacác ngươi cũng chẳng ra gì.Hùng nhân vừa thấy những sinh linh trong nước đó còn ở rất xa thì trong lònglập tức hạ quyết ý."

Đi chết đi!"

Nó rống lên một tiếng, ra sức nhào về hướng xà nhân."

Ta chỉ cần ra tay là có thể ***** ngươi."

Xà nhân cười lạnh và nói.Chúng nhanh chóng triển đấu với nhau.-------Chương 1145: Bị đào thải!Rõ ràng và nhân không quá quen thuộc thân thể này của mình, nhưng lại nhớ rõmóng vuốt và hàm răng có kịch độc.Nó không quan tâm mà táp lên người hùng nhân.Hùng nhân cũng rất khó chịu.Ban đầu hắn nắm chặt móng vuốt muốn dùng ra quyền pháp võ đạo, nhưng hưkhông đột nhiên toát ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chỉ có thể dùng chiêuthức của sinh linh trước mặt, kẻ làm trái sẽ bị đá ra khỏi Mộng Cảnh."

Hùng nhân đành buông móng vuốt xuống, há to mồm táp lên người xà nhân.Một hùng một xà cắn tới táp lui.Hùng nhân nhớ lại chiêu thức của mình, vội vàng dùng tới toàn bộ chụp mạnh,giẫm chân, quay cuồng.Nó vốn là thú tộc hung mãnh hữu lực, sức mạnh lớn hơn xà nhân rất nhiều,chưa được mấy chiêu là đã trực tiếp xé rách và nhân thành hai mảnh.Một hư ảnh bay lên từ người xà nhân, không cam lòng mà nói: "Đáng chết,ngươi cũng trúng độc của ta, lập tức phải rời khỏi Mộng Cảnh."

Hùng nhân thở hổn hển mẩy hơi, hung hăng phun nước bọt về hướng đốiphương.Chỉ thấy vết thương trên người nó đang nhanh chóng khôi phục!

Hư ảnh thếgiới chi chủ kia không cam lòng thể nào cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này,gã nói với giọng điệu căm hận: "Báo tên của ngươi ra, chờ sau khi ra ngoài --""Ta là chủ trang viên, người đi hỏi thì biết ta là ai."

Hùng nhân nói."

Chờ xem."

Hư ảnh dần biến mất.Hùng nhân há to mồm thở phì phò, thoáng nghỉ ngơi rồi thuận tiện kiểm tramiệng vết thương của mình.Những vết thương đó-- Nó sờ sờ mấy vết thương tương đối sâu, bừng tỉnh vànói: "Đúng rồi..."

-- Tuy những thứ khác đều bị phong ấn, nhưng lại có một vật liên tục phát huytác dụng.Dù sao quy tắc của sự kiện lần này là: "Sự kiện đã bắt đầu, từ giờ trở đi khôngđược triệu hoán vật phẩm khác."

Mà thứ kia đã sớm nằm trong bụng hùng nhân!

--Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!Hùng nhân ị nó ra, vừa rồi vì ứng phó với trận chiến kế tiếp, nó lại rửa sạchế ẫ ồ ố ốchiếc nhẫn rồi nuốt ngược vào!

Gặp quỷ, lúc nó ăn rốt cuộc có rửa lại không?Hùng nhân bắt đầu rối rắm.Bỗng nhiên, trong bụng quặn đau từng con Làm một ma đạo chi chủ có kinhnghiệm sinh tồn phong phú, tất nhiên hắn biết nguyên nhân sinh ra loại đau đớnnày.Là đau bụng!

Thật là gặp quỷ, lúc nó ăn không có rửa lại!

Hùng nhân ôm bụng,chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lại mặt nước.Chỉ thấy càng nhiều sinh linh muốn bò lên khúc gỗ trôi này.Ầm ầm ầm -- Rốt cuộc đập lớn cũng hoàn toàn hỏng mất.Dòng nước bình thản bắt đầu chảy xiết hung mãnh.Hồng thủy che trời lấp đất, như màn trời trút xuống.Một khúc gỗ lớn không ngừng trôi đi trong dòng nước.Chừng ba mươi mấy sinh linh chi chít đứng trên khúc gỗ.Tuy khúc gỗ có thể tích lớn, nhưng cũng không chịu nổi trọng lượng như vậy,nó dần dần chìm xuống dưới nước.Dưới nước là một mảnh vẩn đục và hắc ám tột cùng.Giờ khắc này, rốt cuộc các Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cũng cảm nhận đượccảm giác khi làm sinh linh.-- Hít thở không thông.Từ hít thở không thông đến trạng thái gần chết, cảm giác cực kỳ thống khổ nàyăn mòn mỗi một thế giới chi chủ.Khó trách sự kiện lần này tên là: Cảm nhận nổi khổ của chúng sinh!

Hùng nhânkhông màng tất cả mà nắm chặt khúc gỗ lớn, bám sát thân thể vào khúc gỗ, cốhết sức ngừng thở.Cảm giác hít thở không thông...

Không biết hắn từng trải qua bao nhiêu lần rồi.Quan trọng nhất hiện giờ là đừng rời khỏi khúc gỗ này.Bởi vì -- Hắn híp mắt nhìn ra bốn phía.Không ít sinh linh không chịu nổi tra tấn hít thở không thông nên đã buông đôitay ra, toàn lực nổi lên mặt nước.Dòng nước chảy xiết.Chúng vừa buông tay ra thì lập tức bị tùng mạch nước ngầm bao lấy, không biếtcuốn tới nơi nào.Không gì bám víu trôi theo dòng nước trong trạng thái hít thở không thông thìchỉ có một kết cục.Đó là chết!

Tải trọng của khúc gỗ lập tức giảm bớt.Nương theo lực trùng kích mãnh liệt của dòng nước xiết, khúc gỗ đột nhiên nổilên mặt nước.ế ắ ắ ỗMãi đến giờ khắc này, những sinh linh lựa chọn nắm chặt khúc gỗ lớn mớinghênh đón ánh rạng đông trong phút chốc, có thể hít vào một hơi thật sâu."

Sống lại rồi!"

"Đáng chết, cảm giác này thật không dễ chịu!"

"Không khí, ta muốn không khí."

Các sinh linh kêu to, rít gào, phát tiết sự không cam lòng của những thế giới chichủ.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt mọi người: "Khúc gỗ là đạo cụ duy nhấttrong hoàn cảnh hiện giờ."

"Nó có một thuộc tính duy nhất: Tương đối an toàn."

"Thuyết minh: Chúng sinh ở lại trên khúc gỗ càng ít thì càng thêm an toàn."

-- Ít người thì càng an toàn!

Các sinh linh nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói này."

Buông tay ra!

Khúc gỗ sắp chìm xuống!"

"Ngươi mới phải buông đấy, mau cút cho ta!"

"Xử lý ngươi!"

"Chết đi!"

Thừa dịp khúc gỗ còn lơ lửng trên mặt nước, các sinh linh vừa ôm lấy khúc gỗ,vừa phát ra công kích nhằm vào những tồn tại bên cạnh.Không có cách nào khác!

Cũng không phải lần nào cũng có thể vừa vặn gặpđược dòng nước chảy đẩy hướng lên trên.Đoạn thuyết minh kia hoàn toàn không có vấn đề.- - Nếu trên khúc gỗ vẫn cónhiều sinh linh như vậy, nó nhất định sẽ chìm xuống.Giao chiến lập tức bùng nổ!

Trong dòng nước lũ trào dâng, các sinh linh đánhnhau hỗn loạn trên khúc gỗ lớn.Lúc này, có hại nhất chính là hàng nhân.Tên đầu hắn ứa mồ hôi lạnh, cuộn tròn thành một cục, da mặt không ngừng runrẩy Vừa nhìn là biết không được.Trạng thái của hàng nhân này không ổn, có thể khi dễ!

Dù là sinh linh nào nhìnthấy nó, trong lòng cũng không nhịn được toát ra ý niệm này."

Hùng nhân đáng chết, lăn xuống đi, ngươi nặng nhất!"

Hai sinh linh dáng vẻ bọ ngựa ra sức chém lên người hùng nhân.Hùng nhân da dày thịt béo, lại có một chiếc nhẫn chữa khỏi nằm trong bụng,hắn tránh ở một mặt khúc gỗ, dính sát thân thể vào bên ngoài khúc gỗ, tùy ý đểhai con bọ ngựa này công kích phía sau lưng và mông hắn.Bọ ngựa chặt chém một hồi thì ***** nói: "Vậy mà cũng không buông tay?Mau buông ra, khúc gỗ không thể chịu tải nhiều người như vậy, người mau điếchết đi!"

Con bọ ngựa thứ hai dùng sức chụp vào đầu hùng nhân.Oanh –– Một dòng nước thật mạnh đánh vào khúc gỗ.Trời đất quay cuồng.Không ít sinh linh bị ném bay ra.Từng hư ảnh bay ra từ cơ thể sinh linh, không cam lòng mà lao lên trời, biếnmất tăm hơi.Bị đào thải!

Họ là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, vốn không quen thuộc thânthể chúng sinh, độ khó khăn để tồn tại trong hồng thủy như vậy càng cao hơnmấy lần.Từng đợt từng đợt nước xiết cọ rửa đến.Trên mặt nước xuất hiện lốc xoáy lớn lớn bé bé, càng ngày càng hung hiểm.Khúc gỗ không ngừng chìm nổi, xoay tròn, quay cuồng.Có bao giờ những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại đó phải chịu đựng khốn khổthế này?

Chúng dần dần ngẫm nghĩ lại.- - Tinh huống hiện tại cũng không thíchhợp để chiến đấu.Hơn nữa một số người đã bị vứt đi, có lẽ khúc gỗ có thể nổi lên thì sao?

Mọingười lập tức thu tay, ôm chặt lấy khúc gỗ lớn, nỗ lực bám lấy nó để bảo đảmmình sẽ không rời tay.-------Chương 1146: Gài ta?Hùng nhân lại đột nhiên thò đầu ra.Lúc này hắn đã thích ứng với lực trùng kích của dòng nước, thừa dịp mọi ngườicắn răng đối mặt với đợt tấn công của hồng thủy, hắn tung một chân đá bay conbọ ngựa bên trái ra."

Ai bảo vừa rồi người đánh vào đầu ta!"

Hùng nhân nảy sinh ác độc mà nói.Con bọ ngựa kia thoát ly khúc gỗ lớn, bị dòng nước cuốn đi, lập tức chẳng biếttrôi đi đâu.Con bọ ngựa còn lại quát lên: "Đừng đến gây chuyện, coi chừng ta đánh ngườiđến ra phân đấy!"

Nó không nói lời nào thì không có gì, dù sao khoảng cách giữa nó và hùng nhâncó hơi xa.Nhưng sau khi nó nói ra câu "Đánh ra phân"kia–– Vẻ mặt hàng nhân lập tức thay đổi.Hắn gần như từ bỏ dùng hai móng bám chặt khúc gỗ, dùng phương thức liềumạng xông thẳng đến chỗ bọ ngựa.Bọ ngựa nhìn ra không đúng, lập tức biến chi trước thành một trường thứ bénnhọn, lập tức chọc lên người hùng nhân."

Tới đi!

Cùng lắm thì cùng nhau xong đời!"

Bọ ngựa kêu lớn.Hùng nhân lại như không nhìn thấy cây châm kia, lập tức xông lên, tùy ý đểtrường thứ xuyên qua đầu vai hắn."

Tên đáng chết, cút ra khỏi Mộng Cảnh cho ta!"

Hùng nhân phẫn nộ rít gào.Hắn toàn lực chém một chưởng ra, hất văng bọ ngựa ra khỏi khúc gỗ lớn.Tung ra kích này xong, hắn lập tức cúi người xuống, nhanh chóng dán sát lênkhúc gỗ, một móng vuốt hoàn toàn đâm sâu vào thân cây, móng vuốt còn lại bắtlấy trường thứ, trực tiếp rút nó ra khỏi đầu vai rồi tùy tiện ném xuống.Oanh -- Lại một dòng nước xiết đụng phải khúc gỗ.Khúc gỗ gãy ngang ở giữa.Bảy tám sinh linh trực tiếp rơi vào hồng triều, trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.Hùng nhân ôm khúc gỗ đứt gãy mà lênh đênh trên con sóng, ánh mắt quét khắpbốn phía Hiện tại đã không nhìn thấy sinh linh khác, chỉ còn một con bò cạpố ắ ấ ầ ỗmặt người có sáu đôi móng vuốt đang bắt chặt lấy đầu còn lại của khúc gỗ đãgãy.Hiện giờ.Trên khúc gỗ chỉ còn lại hùng nhân và nó.Có lẽ biểu cảm dữ tợn của hàng nhân dọa sợ nó, hoặc do thấy được phong cáchchiến đấu hung ác vừa rồi của hàng nhân –– "Đừng động thủ, chúng ta có thểhợp tác."

Bò cạp mặt người nói."

Người càng ít thì trên khúc gỗ càng an toàn."

Hùng nhân nhìn chằm chằm nó và nói."

Hiện tại chỉ có hai chúng ta, vậy đã đủ an toàn."

Bò cạp mặt người nói."

Nhưng còn có thể càng an toàn, có đúng không?"

Hùng nhân nói."

Hợp tác mà ta nói đều có lợi với người và ta."

Bò cạp mặt người nói.Nửa người trên của nó là người, nửa người dưới là bò cạp, cái móc thật dài ởđuôi có vẻ vô cùng sắc bén.- - Nhìn ra cũng là nhân vật tàn nhẫn..Thừa dịp thủy thể hơi yếu, hùng nhân phun ra một ngụm nước, không ngừngdùng chân đạp nước, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn hợp tác thế nào?"

"Trước đó khen thưởng mà ta lựa chọn là điều tra nhiệm vụ kế tiếp -- ta biết kếtiếp phải đối mặt cái gì!"

Bò cạp mặt người nói."

Vì sao người phải nói cho ta biết?"

Hùng nhân hỏi."

Ta một mình ứng phó không được, ít nhất cần một người giúp đỡ, đáng tiếcthành viên đoàn đội của ta đều bị ném không thấy đâu nữa."

Bò cạp mặt người nói."

Thật ra ta có thể giúp đỡ, tiền đề là người nói ra tình huống kế tiếp."

Hùng nhân nói.Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, thậm chí có vẻ hơi dữ tợn và thống khổ.- -Giống như trong thân thể có một cây gậy đang không ngừng quấy.Hùng nhân này có được không vậy!

Bò cạp mặt người nói thầm trong lòng.Nhưng từ lúc bắt đầu hàng nhân đáng khinh này đã thường xuyên lộ ra biểu cảmnhư vậy.ể ồNó dùng biểu cảm này xử lý hai con bọ ngựa, đồng thời còn bảo đảm mìnhkhông bị sóng lớn mãnh liệt hất văng ra!-- Hơn nữa cũng không có lựa chọn khác."

Nghe này, sự kiện vỡ để sẽ tạo thành đại hồng thủy, do đó làm thức tỉnh cự thúhung ác nào đó trầm miên dưới đáy nước."."

Những thế giới chi chủ chúng ta bị nhốt trong thân thể sinh linh, hoàn toànkhông phải đối thủ của nó."

Bò cạp mặt người nói."

Vậy phải làm sao bây giờ?".Hùng nhân cũng cảm thấy lo lắng.Bụng đau thì đau bụng, nhưng cũng coi như nhịn được.Hồng thủy tuy lợi hại, nhưng hắn bơi không tồi, hùng nhân cũng biết bơi kiểuchó, còn có gỗ trôi trong ngực, cũng không thành vấn đề.Nhưng nếu lại xuất hiện một con cự thú, vậy không ai chịu nổi nữa."

Ta chuẩn bị một loại huân chương, là dùng độc tố của con bò cạp này tạo ra."

Bò cạp mặt người nói."

Có hiệu quả gì?"

Hùng nhân hỏi."

Nó có thể làm trên người chúng ta bao phủ một khí tức tử vong, cho dù là sinhlinh nào nhìn thấy chúng ta, cũng chỉ nghĩ chúng ta là hai thi thể."

Bò cạp mặt người nói."

Vậy cự thú kia có ăn thi thể không?"

"Không ăn, nó chỉ ăn đồ sống, đồ sạch sẽ."

-- Câu này thì nói thật."

Ngươi chuẩn bị rất tốt, cần ta làm cái gì?"

"Huân hương này phải đụng vào máu của hai loại sinh linh thì mới có thể pháthuy tác dụng, hiện tại người hiểu chưa?"

"Thì ra là thế."

Lúc này khúc gỗ trôi thẳng về phía trước, rốt cuộc cũng tiến vào một nơi thểnước hơi nhẹ nhàng một chút.Hùng nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi.Bò cạp mặt người lại vội vàng nói: "Mau!

Chúng ta phải lập tức đốt hương --Khi thủy thể dịu lại, nó sẽ lập tức xuất hiện!"

"Được!"

Hùng nhân lên tiếng.ẩ ỗ ố ắNó đưa một tay đẩy gỗ trôi ra, một tay ôm bụng, cố gắng bơi qua.Bò cạp mặt người lấy ra huân chương kia.Hai người nhìn nhau, cắt qua bàn tay, làm máu tươi nhỏ lên huân hương.Huân hương lập tức tỏa ra hương khí nhàn nhạt."

Ta vẫn luyến tiếc khối gỗ trôi này, ta giả chết ngay trên đây đi."

Hùng nhân nói."

Được, ta bò bên này, người nằm bên kia, thế nào?"

Bò cạp mặt người hỏi."

Không thành vấn đề."

Hùng nhân nói."

Từ từ!

Ngươi có thể giả chết không?

Tuy có huân hương, nhưng nếu ngươinhúc nhích giống vật còn sống thì khẳng định sẽ khiến nó chú ý, đến lúc đóđừng liên lụy ta!"

Bò cạp mặt người nói."

Giả chết thì ai chẳng biết, đừng xem thường người khác, nhanh đi."

Hùng nhân nói.Hắn đảo qua bên cạnh, lập tức nằm ngay đơ bất động, cộng thêm hiệu quả dohuân hương kia sinh ra, không có khác biệt gì so với những thi thể đang trôi nổitrên mặt nước chung quanh."

Lợi hại."

Bò cạp mặt người tán thưởng một tiếng rồi vội vàng chọn sẵn vị trí, nằm xuốngtrên khúc gỗ.Lúc này dòng nước có vẻ càng thêm thong thả.Dưới nước dần xuất hiện một bóng đen thật lớn.Nó lặng lẽ trồi lên mặt nước, lộ ra hai đồng tử to như phòng ốc, nhìn quét tất cảtrên mặt nước.Lúc này là sự yên tĩnh không có một tiếng động.Mọi thứ trở nên lặng lẽ im lìm dưới cái nhìn chăm chú của nó, cứ như sợ quấynhiễu tới nó.Hùng nhân vẫn nằm bất động, trên võng mạc lại lặng lẽ hiện ra từng hàng chữnhỏ: "Chú ý!"

"Ngươi đã bị khí dụ đi săn ảnh hưởng."

"Ban đầu khí này chính là tử khí, nhưng rất nhanh sẽ chuyển hóa thành khí tứcsinh mệnh, làm người ta cảm nhận được trên người của người có sức sống vôtận."

ố ế ỗ-- Bò cạp mặt người gài ta!

Nó muốn độc chiếm khúc gỗ trôi này!

Dù sao dựatheo quy tắc nhiệm vụ, số lượng chúng sinh ở trên khúc gỗ càng ít thì nó càngan toàn hơn.Nếu chỉ có một mình bò cạp mặt người ở trên đó, chẳng phải nó sẽ trực tiếpthông qua khảo nghiệm lần này?

Cái tên âm hiểm này.Trong lòng hùng nhân nảy sinh ác độc, vừa tiếp tục giả chết, vừa nhanh chóngsuy nghĩ đối sách.-------Chương 1147: Là Trấn Ngục Đao!Trên mặt nước.Hình như hai tròng mắt lớn như lâu vũ kia đã chú ý tới hùng nhân.Chúng như sao trời lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi tới gần khúc gỗ trôi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Cự thú dừng lại trước gỗ trôi, nhìn chăm chú vào hai tồn tại trên khúc gỗ.Một khối thi thể, không thể ăn.Một hùng nhân giả chết -- cái này ăn được.Cự thú chậm rãi hé miệng --- Vào thời khắc cuối cùng, hùng nhân rốt cuộc nghĩra biện pháp.Trong một mảnh tĩnh mịch, đột nhiên vang lên một âm thanh.Bủm ------ Mùi hôi dữ dội phát ra từ hậu môn hùng nhân, mông lung hóa thànhmột mảnh sương mù màu vàng như phân, bao phủ lên toàn thân hùng nhân.- -Vừa rồi bò cạp mặt người có một câu nói thật.Cự thú này chỉ ăn đồ sống, đồ sạch sẽ!

Hùng nhân vốn sắp nhịn không nổi nữa,lúc này thiên thời địa lợi nhân hòa, thuận theo tự nhiên mà tung ra chiêu này.Chỉ thấy cự thú kia vừa mở miệng ra thì lập tức khép lại, lui về phía sau mộtchút, phát ra tiếng gào rống trầm thấp.Trong tiếng gào rống đó mang theo cảm xúc chán ghét và ghê tởm.Cự thú lại nhìn nhìn hùng nhân -- Thế này còn ăn cái con khỉ.Con gấu này nghẹn một bụng phân mà còn đánh rắm!

Có thể ăn sao?

Chắc chắnkhông thể!

Cụ thú yên lặng lui về phía sau, xoay người, chuẩn bị rời đi.Thừa dịp nó xoay người, lại thấy mông hùng nhân kia đột nhiên khẽ động, phátra tiếng pháo vang.Một tàn ảnh bay ra từ mông hắn, bị hùng nhân bắt lấy đặt vào trong nước rửarửa, sau đó tiện tay ném vào người con bò cạp mặt người.Cự thú vừa bơi đi không xa rồi bỗng dừng lại.Nó cảm nhận được một khí tức chữa khỏi tràn ngập sinh mệnh lực.Nhưng kỳ quái là, khí tức này lại truyền đến từ thi thể vừa rồi.Cự thú chậm rãi xoay người, ánh mắt dùng lại trên người bò cạp mặt người.Hùng nhân cũng rất tuyệt tình, chiếc nhẫn kia vừa vặn kẹp vào dưới mông bòcạp mặt người, cho nên cự thú căn bản không nhìn thấy chiếc nhẫn, chỉ có thểcảm ứng được từng đợt sinh mệnh lực truyền đến từ nó.ấ ấQuan trọng nhất là -- Bò cạp người mặt này sạch sẽ!

Cự thú cảm thấy hứng thú,chậm rãi tới gần bò cạp mặt người.Bò cạp mặt người rốt cuộc cũng không diễn nổi nữa, đột nhiên ngồi dậy, chỉ vàohùng nhân và kêu lên: "Hùng nhân, ngươi dám gài ta!"

Hùng nhân nằm giả chết bất động.- - Đồ rùa đen, ngươi hai ta trước có nhớkhông hả?

May mà ma đạo chi chủ ta đây có kinh nghiệm phong phú, ứng biếnvô địch, có thể lấy tất cả sự vật trong thiên hạ hóa giải nguy hiểm.Nếu không thì đổi thành người khác, còn không biết sẽ có kết cục gì.Hiện tại nên để người đi chết đi!Mặt nước chung quanh kết hợp với một đợt sóng rét lạnh làm lộ ra sự lạnh lẽosâu thẳm.Bò cạp mặt người đã chết.Cự thú cũng đi xa.Trong vô hình, tất cả bắt đầu thay đổi.Hình như có chuyện gì mới xảy ra.Hùng nhân rửa sạch sẽ thân thể, đeo chiếc nhẫn chữa khỏi vào tay, ngồi trênkhúc gỗ trôi mà lắng lặng chờ đợi.Rất nhiều lúc, nhiều chuyện thật sự chỉ do bất đắc dĩ.Đánh với cự thú kia là căn bản không có khả năng thắng.Một con gấu có thể làm gì?

Cũng giống như cuộc đời dài đằng đẳng của chúngsinh.Hùng nhân đang yên lặng suy nghĩ, lại thấy trên nước gọn xuất hiện từng gọnsóng, hội tụ thành một hàng chữ nhỏ: "Chúc mừng."

"Trong sự kiện vỡ để lần này, người đã nỗ lực tồn tại được."

"Ngươi là kẻ tồn tại duy nhất."

"Sự kiện này chưa kết thúc, nhưng xét thấy giai đoạn trước mặt đã chấm dứt,ngươi có thể lựa chọn đạt được khen thưởng của giai đoạn này, hoặc tích lũykhen thưởng đến tiếp theo để đạt được khen thưởng càng phong phú."

"Xin hãy lựa chọn đổi hoặc tích lũy."

Liễu Bình vừa xem xong thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của thương để:"Đổi đi, không đổi thì không có cơ hội nữa đâu."

"Hả?

Ngươi có ở đây à."

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Ta vẫn luôn ở đây, hơn nữa chờ đợi đã lâu."

Thượng để nói với giọng điệu thâm trầm mà mỏi mệt."

Được thôi, ta chọn đổi."

ễLiễu Bình nói.Trên mặt nước, sóng gợn không ngừng di động, biến hóa thành những hàng chữnhỏ mói: "Ngươi lựa chọn đổi khen thưởng giai đoạn này."

"Trước mặt có thể đổi những khen thưởng sau:""Một, lấy ra một trang bị người vốn có, từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng uynăng của nó;""Hai, ngươi có thể lại triệu hồi ra một sinh linh, nhằm thay thế sinh linh trướcmặt;""Ba, lập tức hội hợp với thành viên của đoàn đội."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Thượng để lên tiếng: "Liễu Bình, phía trước không còn đường đi."

"Có ý gì?"

Liễu Bình hỏi."

Trình tự bình thường của Mộng Cảnh đến bước này đã tới cuối rồi."

Thượng đế nói."

Lúc sau là cái gì?"

Liễu Bình lại hỏi."

Tất cả nhiệm vụ đều bắt đầu chuyển biến, chúng sẽ chế tạo mọi Sinh MệnhThể Thế Giới Loại ưu tú thành Ác Mộng, mà những Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại nữ tính đó sẽ bị cướp lấy tất cả, dung hợp thành tồn tại không thể biếtđược."

Thượng đế nói."

Vậy ta có thể làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cũng không biết, vậy phải dựa vào chính ngươi."

Thượng để nói."

Cũng có chuyện mà ngươi không biết được sao?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Nghe này, Liễu Bình, phía trước là giao điểm giữa quá khứ, hiện tại và tươnglai, tứ đại pháp tắc và vạn pháp chư thiên đều vòn quanh nơi đó, chờ đợi mọichuyện được xác định."

Thượng đế nói."

Tất cả đều chưa xác định?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, tồn tại mà người phong ấn-- Không ai biết nó là cái gì, thật ra ta cóthể biết, nhưng ta không dám biết –– Tóm lại, khi người trở thành Ác Mộng thìsẽ gặp mặt nó."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn gọn sóng trên mặt nước, mở miệng nói: "Nói cách khác, đây làlần cuối cùng ta đạt được khen thưởng Mộng Cảnh bình thường?"

"Đúng vậy, giống như trước đó, khi người đạt được khen thưởng, sẽ kích phátmột lần Dự Triệu."

Thượng để nói.Dự triệu.Từ quả đi thay đổi nhân.Từ tương lai đi thay đổi quá khứ.Nếu còn có một cơ hội có thể sử dụng sức mạnh này..."

Ta của tương lai nói rồi, sức mạnh Mộng Cảnh thực thần kỳ, hy vọng ta có thểđạt được nó, không ngờ đối thủ của ta lại đạt được nó trước, thậm chí làm nótrực tiếp phát triển theo hướng Ác Mộng."

Liêu Bình thở dài và nói."

Lựa chọn đi, một khi người đưa ra lựa chọn thì vận mệnh pháp tắc tương ứngmới có thể triển khai, mà ta mới biết được chuyện tương ứng."

Thượng để nói.Liễu Bình nhìn quét qua ba lựa chọn.Một khi hắn lựa chọn, con đường sau đó sẽ dẫn đến Ác Mộng.Làm sao bây giờ?

Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: "Ta chọn cái thứnhất."

Nếu có "Dự triệu", hắn còn có một tia hy vọng đi thay đổi tất cả "Nhân".Trên mặt nước.Từng gợn sóng cấu thành những hàng chữ nhỏ: "Ngươi lựa chọn "Lấy ra mộttrang bị người vốn có'."

Xin hãy lựa chọn trang bị người muốn lấy ra."

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng uy năng của nó."

Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, lập tức rút ra một thanh trường đao từ tronghư không.–– Là Trấn Ngục Đao!-------Chương 1148: Mình đã chết hay là còn tồn tạiHắn vừa nắm lấy đạo thì chữ nhỏ trên mặt nước đã lập tức biến ảo, hóa thànhmột nhiệm vụ hoàn toàn mới: "Nơi này là con đường tiến hóa."

"Hoan nghênh!"

"Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi đã đủ ưu tú."

"Tuyên bố Nhiệm vụ:""Cắn nuốt."

"Xử lý tất cả đồng đội của ngươi, hấp thu sức mạnh của các nàng, từ đó đạtđược khen thưởng càng cao."

"Đây là bước *****ên để người trở thành Ác Mộng."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thượng đế lên tiếng: "-- Kế tiếp, người phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ,nếu không kẻ địch của ngươi sẽ lập tức phát hiện nơi này không đúng, nó sẽ tựmình buông xuống để giết người, mà hiện tại ngươi căn bản không thể phảnkháng sức mạnh của nó."

Liễu Bình nói: "Vừa rồi người nói "Kế tiếp, ta phải làm theo yêu cầu của nhiệmvụ, là vậy sao?"

"Đúng vậy, là "Ngươi phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ."

Thượng để xác nhận."

Vậy nếu ta không có kế tiếp thì không cần làm theo nhiệm vụ, có đúngkhông?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Thượng đế đồng ý."

Ta đã đưa ra lựa chọn, người chuẩn bị xong chưa?"

Liễu Bình hỏi."

Vừa chuẩn bị thỏa đáng ---- Thuận tiện nói một câu, điểm thời gian kia ở batrăm năm trước, người phải đi đến thời khắc kia mới có thể nhìn thấy nàng."

Thượng để nói."

Được!"

Liễu Bình vung vẫy Trấn Ngục Đao, toàn lực trảm một cái vào hư không--Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi phát động uy năngcủa Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."

"Kỹ năng trước mặt đã cắn nuốt một thẻ bài do thượng để cung cấp."

"Dự Triệu đã được kích hoạt."

ế ắ ắ ẫ ồ"Đi đến thời khắc người lựa chọn đi, bởi vì giờ khắc này nàng vẫn tồn tại, chonên người có thể đi đến quá khứ của nàng."

"Bởi vì người đến quá khứ của nàng, có lẽ ngươi có thể kích phát từ nơi đó, làmhiện tại và tương lai cùng thay đổi!"

Oanh –– Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ, dần dần hộitụ thành nước lũ vô biên.Tất cả quang ảnh nghịch loạn mà đi.Liễu Bình nương theo sức mạnh của trường đao thanh đồng, bơi ngược dòng ởgiữa con sống thời gian, bay tới nơi cực kỳ xa xôi."

Có một sức mạnh đuổi theo, là kẻ địch của ngươi, nó đã nhận ra dao động ởnơi này!"

Thượng để nói."

Không có việc gì."

Andrea lặng lẽ lên tiếng."

Sức mạnh kia có thể hủy diệt tất cả, Liễu Bình không ngăn cản được."

Thượng để nói."

Ta chờ giờ khắc này đã thật lâu."

Andrea lặng lẽ hiện thân, nhẹ nhàng ghế trên người Liễu Bình, miệng niệm tụngmột chuỗi chú ngữ dài.Thượng đế trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: "Thì ra Hư Ảo Chi Khucủa người đến từ Liễu Bình?

Từ từ, rốt cục ai trong các ngươi mới là thánhlinh!"

"Hắn lừa gạt tất cả pháp tắc, thậm chí cả hắn cũng bị lừa, cho nên không ai biếthắn là ai -- Nói sâu xa hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tồn tại, đây là sức mạnh lừagạt cực cao -- Đây mới là chân ý của Hư ảo'."

Andrea nói."

Hư ảo sao?...

Thuật pháp mạnh đến mấy cũng không thể đánh trúng ngườikhông tồn tại, thật là diệu."

Thượng để tán thưởng.Khi nói chuyện, đã không thấy hùng nhân đâu nữa.Sức mạnh đến từ Mộng Cảnh cũng biến mất khỏi người hắn.Hắn biến thành dáng vẻ ban đầu của mình."

Tới!"

Liễu Bình lên tiếng.Tầng tầng lớp lớp quang ảnh tỏa ra.Một hào quang màu tím làm người ta tim đập nhanh im hơi lặng tiếng bay vụtqua bên cạnh Liễu Bình.ấ ề ế ố ểNơi nó bay qua, tất cả đều sinh ra biến hóa ***** nào đó không thể nói rõ.Liễu Bình nhìn lại quang ảnh mơ hồ bốn phía, chỉ thấy chúng sôi nổi biến chậm,hiện ra một vài hình ảnh lịch sử.Trong những hình ảnh đó, tất cả chúng sinh dùng động tác trên tay lại, cùng lộra nụ cười quỷ dị.Bọn họ cùng nhìn vào Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua Liễu Bình,không ngừng tìm tòi trên hư không."

Vọng tưởng dùng thuật như vậy thay đổi tất cả, điều này đã định sẵn chỉ là phícông."

Một hài đồng nói với giọng điệu thâm trầm."

Ngươi ở nơi nào?"

Một nam nhân nói."

Rốt cục ngươi ở nơi nào –– Tên ngăn cản ta buông xuống kia."

Một nữ nhân cũng nói."

Tất cả đều sẽ diệt vong."

Một lão nhân nói."

Hiện thân đi, ngươi dám tạo thành quả phong ấn ta, vậy Nhân của ngươi đâu?"

Một con sư tử rít gào."

Xuất hiện đi, hóa thành một bộ phận của ta, để tất cả kết thúc đi."

Một khối thi thể nói.Hào quang màu tím kia nhanh chóng bay xa.Tất cả dị tượng dần dần biến mất.- - Nó không đánh trúng Liễu Bình.Liễu Bình lập tức xoay người, toàn lực bay về một hướng nào đó trong triềuquang ảnh mơ hồ.Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn.Tiếng gió rít đã đuổi không kịp hắn -- Chỉ trong chớp mắt.Tàn ảnh mơ hồ sôi nổi biến mất, tất cả trở nên rõ ràng.Thiên địa.Nhân gian.Thế giới hiện ra.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, cầm đao mà đứng.Bốn phía có tiếng người ồn ào.Nơi nơi đều là đám người chạy nạn.Hắn liếc một cái đã thấy được cô bé đứng ở góc đường mờ mịt phát ngốc."

Đó là Đại sao?"

Andrea hỏi."

Là nàng."

Thượng để nói."

Sao nàng lại là nhân loại!"

Andrea ngạc nhiên hỏi."

Nàng vốn là nhân loại."

Thượng để nói."

Nhưng trong Mộng Cảnh ở tương lai, nàng lại là một Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại."

Andrea nói."

Cho nên...

Trong đoạn lịch sử này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, phải xemLiễu Bình sẽ làm gì!"

Thượng để nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Thời gian,không gian, vận mệnh, nhân quả đã ổn thoả lại."

"Tứ đại chủ pháp tắc buông xuống tại đây, chờ đợi chuyện xảy ra ở nơi này trởthành sự kiện cố định trong vận mệnh, để tiến hành liên kết với tương lai."

"Nếu chuyện mà người làm không thể khiến quá khứ và tương lai ăn khớp --""Ngươi sẽ bị tứ đại pháp tắc tiêu diệt!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi về hướng cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàngnói: "Chào ngươi."

Ánh mắt cô bé khôi phục tiêu cự."

Chào ngươi."

Cô bé nhìn Liễu Bình và nói."

Trông người có chút bi thương, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không rõ lắm...

Mình đã chết hay là còn tồn tại."

Nước mắt của cô bé chảy xuống, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn.Liễu Bình dùng một chút, nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy trên đầu đám người rộn ràng nhốn nháo đó sôi nổi hiện ra cùng mộthàng chữ nhỏ: "Người chết."

-------Chương 1149: Không thể đụng vào...Đột nhiên.Một người đi đường dừng chân lại bên kia con phố.Hình như gã không nhìn thấy Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên ngườicô bé.Một nụ cười quỷ dị dần dần mở rộng từ khóe miệng gã, giống như những chúngsinh mà Liễu Bình nhìn thấy ở thời không."

Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Gã chậm rãi nói.Trong hư không, toàn bộ những phù văn do bốn loại pháp tắc hiện hóa ra lượnlờ trên người Liễu Bình, cứ như chuẩn bị tiêu diệt hắn vào bất cứ lúc nào."

Không, ngươi không có."

Liễu Bình nói.Hắn đứng tại chỗ bất động.Cô bé đứng bên cạnh hắn lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, cũng không làm ra bất cứ độngtác nào.Bọn họ như không sợ gì cả.Nhưng bốn loại pháp tắc trong hư không lại biến mất lần nữa.Người đi đường kia hóa thành một ánh hào quang, trong nháy mắt đã đến trướcmặt Liễu Bình, giơ cánh tay dài màu đen che kín đồng tử dựng thẳng sắc bénlên rồi đâm về hướng hắn -- Cánh tay dài xuyên qua thân thể Liễu Bình, nhưngkhông đâm trúng cái gì cả.- - Đây là một ảo giác!Để thời gian thoáng lùi lại.Trước khi Liễu Bình rơi vào thế giới kia.Hắn vừa tránh đi ánh sáng thuật pháp truy kích thì giọng nói của thượng đếcũng theo đó mà vang lên: "Đại lấy thân thể nhân loại, được thế giới tán thành,trở thành một tồn tại có sức mạnh thông linh."

"Nhưng thế giới của nàng đã chết -- Vào chớp mắt cuối cùng khi Sinh MệnhThể Thế giới Loại kia tử vong, nó đã ban sức mạnh thông linh còn sót lại chonàng."

"Tất cả sinh linh đang chuyển hóa thành người chết, tất cả người nhà của nàngcũng đã tử vong."

"Ngươi phải nghĩ cách lấy được niềm tin của nàng, nàng là người sống sót cuốicùng của thế giới, sẽ lâm vào tử vong vào bất cứ lúc nào."

"Đã biết, đa tạ thượng đế."

ễLiễu Bình nói."

Ta càng nguyện ý nghe một câu "Thượng đế phù hộ."

Thượng đế nói.Liễu Bình cười cười, thân thể chợt lóe rồi lao xuống hư không vô tận phía dưới.Hắn không ngừng gia tốc -- Một ảo giác giống hắn y như đúc bị ném ở saungười, mà tốc độ của hắn càng nhanh lên vài phần, dẫn đầu xuyên qua tầng tầnglớp lớp sương mù và quang ảnh, sau đó đáp xuống thế giới kia.Hắn đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống và nói: "Chào ngươi."

"Chào ngươi."

Cô bé nhìn hắn, mờ mịt nói."

Đại, ngươi là một thông linh giả, cho nên nếu người nghiêm túc lên, cẩn thậnquan sát ta thì sẽ biết phải đối mặt với cục diện hiện giờ như thế nào."

Liễu Bình nói.Cô bé ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, trong mắt dần dần có thêm một tia hyvọng."

Ngài là "Tội Ngục Quân Vương... có danh hào vĩ đại tràn ngập sức mạnh cứuvớt như thế, ngài còn là "Hộ Nữ Chi Thần", là thần linh chuyên bảo hộ tất cảnhững kẻ nhỏ yếu."

"Không có thời gian, hiện tại làm theo lời ta nói, ta dẫn người thoát khỏi nơinày, được không?"

Liễu Bình hỏi."

Được!"

Cô bé dứt khoát nói.Liễu Bình hơi dừng lại một chút.Cái tên đuổi sát ở sau người kia làm cả hắn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.Hiện giờ Đại là một thông linh giả, lại nhỏ tuổi như thế, cho dù nghe hắn nói thìcũng không thể duy trì trấn định khi đối mặt với loại tồn tại này.Rất có khả năng sẽ dẫn đến sai lầm."

Đeo cái này và cái này lên."

Hắn đeo một cái kính râm lên mắt, nhét một cặp tai nghe vào lỗ tai cô bé."

Đây là?"

Đại hỏi."

Duy trì trấn định, đừng nhìn cái gì cả, chỉ cần chậm rãi nghe ca hát, ta sẽ dẫnngười đi."

Liễu Bình nói.Đại lẳng lặng lắng nghe.ề ế ẫTai nghe truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Khi ta vẫn còn là một cô bé,""Ta hỏi mẹ, tương lai ta sẽ biến thành dáng vẻ gì?"

"Sẽ xinh đẹp sao?

Có giàu có không?"

"Mẹ nói với ta rằng:""Thế sự không thể cưỡng cầu,""Chúng ta không thể dự kiến trước tương lai."

"Thuận theo tự nhiên đi."

Tiếng ca du dương, lộ ra một cảm giác sung sướng và an ủi, làm trái tim cô béđược an ủi."

Cảm ơn ngài, thần linh các hạ."

Đại nói.Vừa dứt lời.Liễu Bình dẫn cô bé lui qua một bên, để lại ảo ảnh của Đại ở lại vị trí cũ.Hắn dẫn Đại đứng ở một con phố khác cách đó rất xa, phất tay bày ra tầng tầnglớp lớp hư vô che lấp, sau đó đứng yên bất động.Một giây.Hai giây."

Tới."

Liễu Bình nói nhỏ.Đại không hề có cảm giác, chỉ nghe tiếng ca không ngừng truyền ra từ tai nghe.Lúc này, ở nơi hai người vốn đang đứng-- Một Liễu Bình giả khác xuất hiện.Liễu Bình giả và cô bé giả bắt đầu nói chuyện với nhau.Trong đám người xuất hiện một tồn tại quỷ dị."

Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

"Không, ngươi không có."

Liễu Bình Giả nói.Người đi đường kia nhào lên-- Đánh không trúng cái gì!

Liễu Bình hư ảo nhìnđối phương, mở miệng nói: "Chúng ta bắt tay giảng hòa, thế nào?"

Người đi đường lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn và nói: "Trong tương lai, làngười phong ấn ta, không phải ta phong ấn ngươi."

"Ta đoán mình phong ấn người nhất định là có lý do, người biết đó là gìkhông?"

Liễu Bình hỏi."

Bởi vì ta không cho phép người phá hư mọi thứ trên tuyến thời gian."

Người đi đường nói."

Nói vậy là ta không đúng à?"

Liễu Bình hỏi.Người đi đường nhìn chằm chằm Liễu Bình ảo ảnh, thấp giọng mà nói: "Kỷnguyên thuộc về chúng sinh và thế giới sắp kết thúc, đây là kết cục tất nhiên khithời đại phát triển, cho dù chúng sinh giãy giụa như thế nào cũng không thể thayđổi nó."

"Một khi đã vậy, người cần gì phải đuổi giết ta?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi có ý đồ cản cản kết cục lịch sử đã định sẵn."

Người đi đường nói."

Nếu là kết cục lịch sử đã định sẵn, vậy cần gì sợ ta cản trở?"

Liễu Bình nói.Người đi đường như bị chọc giận, lạnh lùng quát: "Ta sẽ chiến thắng ngươi!

Tasẽ chứng minh sự thay đổi kỷ nguyên đã đến -- từ giờ trở đi, mãi cho đến thờikhắc tương lai kia, ta sẽ làm tất cả đều rơi vào hủy diệt triệt để!".Tên người gã tuôn trào từng đợt khí tức, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phươngtám hướng.Bên ngoài mấy con phố hẻm.Liễu Bình bế cô bé lên, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi."

Hắn bay lên, xông lên trời cao dưới sự che giấu của tầng tầng lớp lớp ảo giácgiả dối, rời khỏi thế giới này.Bay không bao lâu thì phía sau truyền đến một tiếng vang.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt ngoài thế giới kia bị vô số lớp vậtchất tương tự như tơ nhện quấn quanh, dần dần tản mát ra từ ý nặng nề nào đó."

Ưm..."

Một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên từ sâu trong thế giới.Những sợi tơ sương mù đó dần dần hội tụ thành một gương mặt kỳ quái, mở ramấy chục con mắt đối xứng trên hai má.Một giọng nói âm lãnh sắc nhọn vang lên từ trong thế giới: "Sau khi chúng sinhbị hủy diệt, tất cả đều là của ta!"

Tất cả đôi mắt mở bừng ra.Thế giới đã tử vong triệt để tỉnh lại.Nó bắt đầu quan sát bốn phía, tìm kiếm tất cả manh mối nhìn có vấn đề trong hưkhông."

Sức mạnh kinh người cỡ nào ––thế giới tử vong lại đạt được ý thức lần nữa, trởthành một bộ phận của nó, sắp tiến vào hàng ngũ chiến đấu, cống hiến sức lựccho nó."

ểThượng để tán thưởng."

Xem ra chúng ta phải chạy trốn nhanh một chút."

Liễu Bình nói."

Không sai, sức mạnh của chúng ta căn bản không thể đối kháng với nó, nó cóthể thay đổi thuộc tính của tất cả chúng sinh và vạn vật, biến chúng ta thành thứhoàn toàn không hiểu được!"

Thượng để nói."

Cho dù là ta ——"."

Cho dù là người, một khi đụng vào cũng sẽ hoàn toàn biến thành sứ đồ của nó,trở thành tồn tại quỷ dị vĩnh viễn không thể sống hoặc chết!"

Không thể đụng vào...

Cả chạm vào cũng không thể, vậy còn đánh thế nào?Liễu Bình hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt đã xuyên thấu hư không hắcám, lao vút về hướng nơi xa.-------Chương 1150: Mảnh giáp đầu tiênMấy chục phút sau.Trong một thế giới xa lạ.Liễu Bình đáp xuống, nghỉ ngơi chỉnh đốn trên một khối đá ở bờ biển."

Trốn như vậy mãi cũng không được, thế giới thuộc về nó càng ngày càngnhiều, hơn nữa nó sẽ tìm được vị trí của ta thôi."

Liêu Bình nói."

Cũng không phải nó tìm được vị trí của ngươi, mà là nó khuếch trương quánhanh, cho nên ngươi trốn thể nào cũng không chạy ra khỏi biên giới của nó."

Thượng để thở dài và nói."

Còn có một biện pháp,"Andrea bỗng lên tiếng: "Liễu Bình, chuẩn bị mà Long tộc chúng ta đã làm rốtcuộc cũng tới thời khắc có thể sử dụng rồi."

Một chiếc nhẫn trên tay Liễu Bình bỗng bắt đầu tản ra ánh hào quang.- - Làchiếc nhẫn hữu nghị của Long tộc!"

Chiếc nhẫn này có tọa độ một thế giới của Long tộc, cho dù Long tộc nào bịđuổi giết cũng có một cơ hội, lợi dụng chiếc nhẫn này để truyền tống qua, tạmtránh né sóng dữ."

Andrea nói."

Không, ta đi nơi đó không có ý nghĩa...

Nhưng Đại lại có thể tạm lánh ở nơiđó."

Liễu Bình nói."

Được, ta sẽ dặn dò Long tộc khác một tiếng, để bọn họ chăm sóc thêm choĐại."

Andrea nói.Liễu Bình ấn một cái lên chiếc nhẫn.Hào quang chợt lóe.Đại biến mất khỏi trước mặt hắn."

Kế tiếp thì sao?

Chúng ta làm sao bây giờ?"

Andrea hỏi.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Thượng đế."

"Ta ở đây."

Thượng để đáp lại.ắ ắ ẫ"Tuy hiện tại ta đang ở thời không quá khứ, nhưng giờ khắc này, hắn ta vẫn cótư cách kia, có đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

A...

Nhìn người xem, mới hoàn thành Minh Thần Kiếp, đạt được thân thể SinhMệnh Thể Thế Giới Loại hoàn chỉnh, tất cả đi vào quỹ đạo, thật là tuyệt, ngườithật sự đang trong trạng thái trưởng thành!"

Thượng để nói."

Vậy ta có làm được không?"

Liễu Bình hỏi."

Tên người người mang theo sức mạnh Dự Triệu"–– nói cách khác, người tới để đập nát tất cả quá khứ và thay thế nó bằng nhữngthứ ngươi tán thành."

Thượng để nói."

Đi như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Phát ra ý nguyện: Ta đã tới thời khắc tiến vào Mộng Cảnh, để ta đi vào."

Thượng để nói."

Chỉ đơn giản như vậy?"

"Ở thời khắc này, Mộng Cảnh còn chưa bị khống chế, cho nên chỉ đơn giản nhưvậy thôi."

Liễu Bình hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Ta đã tới thời khắc tiến vào MộngCảnh, để ta tiến vào Mộng Cảnh!"

Một giây.Hai giây.Ba giây.Hắn vừa chuẩn bị nói cái gì thì cả người bỗng biến mất khỏi nơi đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiển hiện: "Ngươi đã tiến vào Mộng Cảnh chungcủa tất cả Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

"Ngươi sẽ đạt được trưởng thành linh tính ở Mộng Cảnh."

"Đi trở thành thế giới mà người muốn trở thành đi, Mộng Cảnh chính là nơi bắtđầu của tất cả."

Tất cả ánh sáng và sương mù tan đi.Bốn phía vang lên những tiếng động liên hồi.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, chân đạp trên mặt đất, lập tức thấy được hoàncảnh chung quanh hắn.Vẫn là một hàng xe lửa không ngừng lao nhanh.ổ ếNgoài cửa sổ là sương mù vô tận và núi non băng tuyết, mà trong thùng xe làmột mảnh ấm áp, có sô pha ghế dựa thoải mái, âm nhạc êm dịu, ánh đèn sángngời.Toàn bộ thùng xe thật quạnh quẽ, không nhiều người bằng lần hắn vào MộngCảnh sau này.Liễu Bình nhìn lại bàn trà trước mặt hắn.Chỉ thấy trên một tờ giấy ghi chú lặng lẽ hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: "Hoannghênh ngươi, Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại tân sinh."

"Xin hãy viết nguyện vọng của người tại đây."

"Mộng Cảnh sẽ căn cứ vào nguyện vọng của người để hình thành khảo nghiệmtương ứng, trợ giúp người nắm giữ sức mạnh linh tính, đắp nặn ra kết quả tươngứng."

Liễu Bình trầm tư một giây.Cái hắn đối mặt là một kẻ địch không thể đụng vào.Làm sao mới có thể đối phó nó?

Thời gian chậm rãi trôi đi.Rốt cuộc Liễu Bình cũng cầm lấy bút, viết xuống một hàng chữ trên giấy ghichú: "Ta cần đúc một bộ chiến giáp, nhằm trợ giúp mình đối kháng kẻ địchkhông rõ muốn chung kết tất cả."

Trên tờ giấy ghi chú hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Nguyện vọng: Đúc chiếngiáp."

"Trận doanh hiện giờ hóa thành: Vực sâu."

"Căn cứ vào tâm nguyện của ngươi, khảo nghiệm Mộng Cảnh sắp bắt đầu."

Tất cả chữ nhỏ dừng lại bất động.Liễu Bình thả giấy ghi chép lại lên bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe lửa,nhìn núi tuyết và băng hà chạy dài phập phồng kia.Hắn của tương lai từng nói qua, Mộng Cảnh là một sức mạnh cực kỳ hiếm thấy.Nếu hắn có thể được nó trợ giúp, từ đó đúc ra bộ chiến giáp kia, chẳng phải sẽcó tư cách đối kháng với con quái vật trên con sông dài thời gian sao?

Bỗngnhiên.Xe lửa dừng lại.Nó đột nhiên biến mất khỏi chung quanh Liễu Bình, hóa thành một làn sươngmù rồi lan tỏa ra.Liễu Bình rơi xuống mặt đất, phát hiện mình cũng giống như lần trước, đang ởtrong một cánh đồng tuyết mênh mang.Bông tuyết bay xuống, cấu thành từng hàng chữ nhỏ ở giữa không trung: "Căncứ vào tâm nguyện của ngươi, ngươi phải trở thành một phàm nhân không thểchiến đấu trong sự kiện kế tiếp."

"Sự kiện đã hình thành."

ế ố ế"Sự kiện trước mặt: Đi đến thành phố Băng Tuyết."

"Chủ đề: Hộ tống."

"Điểm ban đầu: Chọn lựa một sinh linh đủ ưu tú, để hắn bảo vệ ngươi, xuyênqua chiến trường trong cánh đồng tuyết, đến thành phố Băng Tuyết."

"Khen thưởng: Xem biểu hiện của các ngươi, Mộng Cảnh sẽ đúc ra mảnh giáp*****ên cho ngươi."

Tất cả chữ nhỏ ngừng lại trong chốc lát, sau đó lại hóa thành bông tuyết rồi giơphiêu tán đi.Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.Xem biểu hiện để đúc mảnh giáp *****ên.Hơn nữa phải chọn lựa sinh linh..."

Thượng đế, người có kiến nghị gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Khác với lần trước, ta không thể đưa ra bất cứ kiến nghị nào, bởi vì đây làchiến giáp của ngươi, tất cả phải nghe theo suy nghĩ trong lòng ngươi."

Thượng để nói."

Cũng đúng.Để ta ngẫm lại."

Liễu Bình nói.Hắn đi qua lại trên nền tuyết trong chốc lát rồi lại hỏi: "Hiện tại ta rút thẻ bài,nên rút người thuộc về thời đại quá khứ này, hay là thuộc về thời đại kia củata?"

"Sách thể mang theo bên người đương nhiên không thuộc về thời đại này -Ngươi rút thẻ bài đến từ thời đại thành lập quốc gia Vĩnh Dạ kia."

Thượng để nói.-------Chương 1151: Độ khó khăn sinh tồn tăng caoTrong lòng Liễu Bình không còn chút do dự nào nữa.Hắn bỗng mở sách thẻ ra, rút một thẻ bài và nói: "Đến đây đi, trợ giúp ta mộttay."

Thẻ bài được tung ra, "Phanh"một tiếng hóa thành một thiếu niên.Trong tay thiếu niên này xách theo một lọ rượu, miệng ngậm điếu thuốc lá, trênmặt mang theo ý cười, miệng đang nói: "Cục cưng à, đêm nay chúng ta cùng đi––"Hắn ta sững sờ ngay tại chỗ.Gió tuyết thổi qua, thiếu niên run lập cập, đột nhiên kêu lên: "Liễu Bình!

Đây làtình huống thế nào!"

Liễu Bình nhìn thiếu niên đang chơi đùa này, bất đắc dĩ nói: "Nghe Lilith nóicác ngươi đi đến Luyện Ngục giết ma thần, ta còn tưởng người tiến bộ không ít,thôi để ta đổi người -- Hắn duỗi tay muốn thu Libertas lại, Libertas vội vàngnói: "Từ từ!

Rốt cuộc tình huống thế nào?

Nếu là chiến đấu thì ta đã sớm xưađâu bằng nay, hoàn toàn có thể đảm nhiệm!"

Tay Liễu Bình vẫn nâng ở giữa không trung, bắt đầu do dự.Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh của hắn đã sớm giao cho các đồng bọn bêncạnh.Ở phương diện sáng tạo kỹ năng, Lý Trường Tuyết vượt qua song thần thốngkhổ và tra tấn, là người *****ên đi đến chỗ hắn, lấy công đức sáng tạo ra BíKiếm Chấn Trảm hoàn toàn mới.Ban đầu hắn cho rằng người thứ hai khẳng định là Yana và Maria.Nhưng kết quả người tới lại là Libertas..Điều này hoàn toàn có thể chứng minh hắn ta tiến bộ kinh người đến cỡ nào.Hơn nữa năng lực mà mình sáng tạo cho hắn ta -- Giảng đạo.Đó là kỹ năng mà hắn toàn lực dung hợp với sức mạnh thần thánh của thượngđế để sáng tạo ra.Bởi vậy, trải qua suy xét cẩn thận, bài trừ các nữ nhân ra thì –– Cuối cùng LiễuBình chọn hắn ta!

Ai biết hắn ta đang uống rượu tán gái...

Libertas tiến lên haibước, ôm lấy bả vai Liễu Bình và nói: "Người cho rằng ta thật sự đang uốngrượu tán gái sao?

Thật ra ta đang làm mồi dụ để tìm hiểu tin tức ma thần ở mộtquán bar ma quỷ."."

Hả?

Ngươi biết vừa rồi ta nghĩ gì á?"

Liễu Bình đầy hứng thú mà nói.ế"Hoàn toàn không biết,"Libertas nhún vai và nói: "Sức mạnh giảng đạo quá mạnh, ngày thường ta làmchuyện gì cũng rất dễ phù hợp với suy nghĩ của người khác, đồng thời cũng cólợi với ta."

"Xem ra chọn người là đúng rồi."

Liễu Bình vỗ tay và nói."

Đúng vậy, nếu người chọn nữ nhân nào đó tới, đến lúc đó chưa chắc dễ giảiquyết đấu, ha ha ha."

Libertas cười nói.Phương xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú và âm thanh chiến đấu.Libertas thu lại tươi cười trên mặt, tập trung lắng nghe mấy giây, sau đó hỏi:"Tinh huống thế nào?"

Liễu Bình lập tức thuật lại nhiệm vụ.Libertas nói: "Vậy còn chờ cái gì nữa, chúng ta xuất phát đi."

"Không cần xuất phát, vừa rồi ta xác nhận đã chọn người, hiện tại chúng ta đã ởchiến trường."

Liễu Bình nói.Libertas còn muốn nói cái gì thì sắc mặt bỗng biến đổi."

Tránh ra!"

Hắn ta kéo lấy cánh tay Liễu Bình, thân thể tránh qua một bên.Bá bá bá –– Tiếng bay vụt tới liên tục lao vút qua hai người.Nơi xa.Bảy tám kẻ địch cũng theo đó mà hiện thân.Bọn họ có kẻ cầm ma trường, có người giơ súng, có tên cầm rìu xương, thậmchí có một viêm ma cao tận năm mét."

Vì sao Trắc nào cũng có mặt vậy!"

Libertas che chở Liễu Bình lui về phía sau, miệng thì hô lớn."

Bởi vì nơi này là Mộng Cảnh, kẻ địch nào cũng có khả năng xuất hiện."

Liễu Bình nhún vai và nói.Libertas bỗng rút ra đoản kiếm bên hông, hung hăng cắm xuống mặt đất, hét to:"Nhẫn Thân Bạo Pháp!"

Đoản kiếm chấn động.Sức mạnh nổ tung phóng lên cao.Toàn bộ mặt đất bị nổ văng lên trời cao, để lộ ra thi thể một con bọ cánh cứngđầy gai nhọn mai phục dưới nền đất.ố ấ ắ ễ ầTrong vô số lớp đất đá bùn cát, Libertas che chắn Liễu Bình ở phía sau, cầmmột thanh đoản nỏ liên tục xạ kích."

Dự cảm không tồi."

Liễu Bình bình luận.Libertas bắn hết nỏ tiền thì rút ra một cây súng tự động bắn phá về phía trước,mở miệng nói: "Từ sau khi học Giảng đạo, cảm quan của ta càng ngày càngnhạy bén."

Liễu Bình yên lặng gật đầu.Kỹ năng dạng sáng tạo có sức mạnh như vậy, có thể giúp người đó khôngngừng tiến bộ theo hướng phù hợp với mình."

Ngồi xổm xuống đi, chờ ta một lát!"

Libertas nói xong thì thân thể hóa thành tàn ảnh biến mất trên nền tuyết.Lúc này Liễu Bình chỉ có thể sắm vai một phàm nhân, nghe theo lời hắn ta nóimà thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất, lắng nghe từng tiếng rít xuyênqua đỉnh đầu.Trên nền tuyết phương xa liên tục truyền lên tiếng kêu thảm thiết.Chỉ chốc lát sau.Libertas lại xuất hiện lần nữa, ***** và nói: "Giết sạch rồi."

"Tiến bộ không nhỏ đấy."

Liễu Bình cười giơ ngón tay cái lên và nói."

Ngươi không giúp được một chút nào sao?

Tuy rằng năm đó người là người*****ên, nhưng ta cũng là người thứ hai mà."

Libertas tức giận nói.Ánh mắt hắn ta đảo qua cánh đồng tuyết, trên mặt có chút sầu lo.–– Làm một nhân loại còn chưa lấy được thần vị, cánh đồng tuyết phía trước cóquá nhiều đối thủ, chỉ dựa vào một đoản kiếm, một chủy thủ và một cây nỏ trêntay hắn ta, e rằng muốn giết cũng giết không xong."

Hiện tại ta chỉ có thể sắm vai một phàm nhân."

Liễu Bình tiếc nuối mà nói."

Nhưng ngươi có thể cung cấp vũ khí phàm nhân sử dụng cho hắn."

Thượng để bỗng nói."

Những vật Kinh Cực Điểu cất chứa cũng không có bao nhiêu thứ thích hợp đểđạo tặc sử dụng."

Liễu Bình chuyển động chiếc nhẫn và nói."

Đương nhiên, chúng có nhiều tài phú nhất, cho nên ghét nhất là đạo tặc."

Thượng đế nói.ễ ỗ ắ ấLiễu Bình bỗng cảm nhận được trong hư không trước mặt hắn xuất hiện cái gìđó."

Cầm đi, ta tìm Pháo gia để lấy –– người biết đó, hắn rất trầm mê khoa học kỹthuật."

Thượng để nói.Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, lập tức rút ra hai thẻ bài.Hắn nhìn lướt qua, cười rộ lên, sau đó tung thẻ bài ra."

Libertas, đón lấy."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Libertas hỏi.Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai vật nghênh diện bay tới chỗ hắn ta.Libertas cuống quít ôm chúng vào trong ngực, cẩn thận quan sát thì nhận ra đólà một ống phóng hỏa tiễn tác chiến đơn lẻ, và một khẩu súng hoa cải."

Thứ này không tồi, có bao nhiêu đạn dược?"

Hắn ta ***** ống phóng hỏa tiễn và hỏi."

Nó bắn liên tục vô hạn."

Liễu Bình nói."

Cái gì! !!"

Libertas khẽ quát một tiếng, ánh mắt nhìn về phía súng hoa cải kia."

Súng hoa cải này có hiệu quả đánh lui cấp thế giới,"Liễu Bình chậm rãi nói: "Lấy trực giác nhạy bén của người trong lúc chiến đấu,nhất định có thể biết khi nào dùng đến chúng, có đúng không?"

Libertas khiêng ống phóng hỏa tiễn lên vai, tay còn lại cầm súng hoa cải, cực kỳtin tưởng mà nói: "Đi với ta."

Hắn ta sải bước đi về phía trước.Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, nhìn chữ nhỏ ngưng kết từ bông tuyết lặng lẽxuất hiện trước mặt: "Chú ý."

"Giai đoạn thứ hai đã đến."

"Cuộc chiến của các ngươi đã đánh thức quái vật trầm miên dưới mặt đất."

"Độ khó khăn sinh tồn tăng cao."

-------Chương 1152: Hắn đã chếtPhía trước.Mặt đất ầm ầm ầm chấn động không thôi.Một thân thể khổng lồ hoàn toàn cấu thành từ băng tuyết thò đầu ra từ nền tuyết.Chỉ có cái đầu đã cao hơn ba mươi mét.Libertas lắp bắp kinh hãi, vội vàng ẩn nút bắn trên ống phóng hỏa tiễn.Hướng -- Đạn hỏa tiễn kéo theo cái đuôi thật dài bay qua, đánh vào mặt quáivật, trong tiếng nổ mạnh vang dội, nó tỏa ra một cụm khói đen.Gió thổi qua.Chỉ thấy trên mặt quái vật chỉ rớt một khối băng giáp nho nhỏ.Thì ra toàn thân nó được bọc một tầng băng giáp thật dày, dưới băng giáp mớilà da thịt của nó."

Giáp dày như vậy, hoàn toàn không làm nó bị thương được."

Libertas thất thần nói.Hắn ta quay đầu lại nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn căn bản không có cách nào."

Được thôi, xem ra phải dùm hết toàn lực."

Libertas lẩm bẩm, thân thể bỗng hóa thành một tàn ảnh, phóng về hướng quáivật bằng sương khổng lồ kia.Ầm ầm ầm -- Thân thể khổng lồ của quái vật chậm rãi dâng lên từ dưới nền đất.Libertas cũng không để ý, lập tức đáp xuống cánh tay quái vật, tiếp tục phónglên đầu quái vật.Quái vật vươn một tay khác ra đánh hắn -- "Cút!"

Libertas quát một tiếng, nòng súng trong tay bắn một phát vào bàn tay khổng lồkia.Bàn tay của quái vật khổng lồ lập tức giơ về phía sau.–– Đánh lui!

Quái vật điên cuồng hét lên, phát ra từng thuật pháp băng sương,đánh về hướng Libertas.Libertas lại như biết trước, hăng hái xuyên qua vô số rừng mưa băng sương,lướt qua giáp phiến băng sương dài đăng đắng rồi bỗng chui vào miệng quáivật.Quái vật lập tức muốn khép miệng lại, trực tiếp cắn hắn ta."

Trước nay chỉ có ta ăn kem, không bao giờ có kem ăn ta!"

Libertas giận dữ hét.ắ ắHắn ta giơ súng lên, bắn một phát vào hàm trên của quái vật.Đánh lui!

Hàm răng nhọn đang hạ xuống của con quái vật bỗng dừng lại, miệngchậm rãi mở ra lần nữa.Nhân cơ hội này, Libertas nhắm ống phóng hỏa tiễn ngay vào cổ họng quái vật."

Xem ta làm một cây kem nổ này."

Hắn ta vừa nói, vừa bóp cò súng.Oanh –– Oanh -- Ầm ầm ầm rầm rầm! !!

Từng viên đạn hỏa tiễn bay ra, từ cổhọng quái vật lao vào trong bụng.Thân thể quái vật liên tục truyền đến tiếng nổ vang không dứt.Nó phát ra một tiếng gào rống chấn động thiên địa, sau đó ầm ầm ngã xuốngmặt đất."

Tiểu tử này...

Có vẻ đã trưởng thành không tồi."

Liễu Bình đứng ở nơi xa, nói với giọng điệu rất thưởng thức.Bông tuyết không ngừng bay xuống, bỗng ngưng tụ thành một hàng chữ nhỏtrước mặt hắn: "Dựa theo nguyện vọng của ngươi, ngươi sẽ mặc chiến giáp,chiến đấu với kẻ địch muốn chung kết tất cả vì vạn vật chúng sinh, lấy đó làmNhân, được đến Quả này --""Núi sông mặt đất, vạn vật sao trời, tất cả chúng sinh đều là giáp y của ngươi."

"Cuộc chiến hiện giờ đã kết thúc."

"Khen thưởng:""Mảnh chiến giáp *****ên của ngươi hấp thu thuộc tính tương ứng - >""Linh hoạt."

Hư không hắc ám.Từng mảnh tinh vân hoa mỹ bắt đầu biến hóa sắc thái, dần dần hóa thành mộtmàu tím đậm ám trầm.Tất cả rơi vào khô héo, tử vong, vĩnh tịch.Trong một mảnh tĩnh lặng, giọng nói đèn nén khí tức bạo ngược vô tận vanglên: "Không nơi này..."

"Nơi nào cũng không có, thậm chí không có ở hiện thực."

Giọng nói đó dừng lại.Vô số tinh vân hội tụ lại từ bốn phương tám hướng, ngưng tụ thành một tồn tạikhổng lồ, không ngừng mấp máy, mang đầy các gương mặt."

Thật vất vả mới đi dọc theo tuyến thời không tìm được hắn, nếu có thể bắt lấyhắn "Giết hắn!"."

Tất cả mọi thứ ở tương lai đều sẽ kết thúc!"

ể ồ ốHàng tỉ sao trời hòa hợp thành một thể tại đây, điên cuồng hiện hóa ra vô sốnhững sức mạnh Dũng Hiện không thể đếm hết, không ngừng xoay quanh thânthể nó.Thân thể nó dần dần thu nhỏ lại, hóa thành kích cỡ một nhân loại bình thường.Hình như có chút không thích ứng -- Nó bắt đầu thử dùng bước chân nhân loạichậm rãi đi lại."

Hình như hắn mới trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, hơn nữa không ởnơi nào cả, như vậy..."

"Nhất định hắn sẽ đi đến Mộng Cảnh!"

Giọng nói vừa dứt.Hư không lại hóa thành hắc ám vắng lặng, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dángnào tồn tại nữa.Bông tuyết phất phới ở giữa không trung, cấu thành từng hàng chữ nhỏ: "Linhhoạt: Chiến giáp của ngươi có xác suất nhất định tránh đi bất cứ loại hình côngkích nào."

"Xin hãy tiếp tục đi tới, đến thành phố Băng Sương."

Tất cả bông tuyết đình trệ bất động ở giữa không trung, cho nên nhắc nhở phùsau đó cũng chưa xuất hiện."

Thượng đế, đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Thẳng thắn mà nói, Mộng Cảnh là nơi dựng dục tất cả Sinh Mệnh Thể ThếGiới Loại, người cảm thấy thứ gì có thể ảnh hưởng nó vận hành?"

Thượng để nói với giọng điệu thật cẩn thận.Liễu Bình im lặng một giây.Không nghi ngờ gì nữa, có thể làm ra chuyện này chỉ có tồn tại vượt qua tất cảSinh Mệnh Thể Thế Giới Loại.–– Là thứ tà dị kia!

Gió tuyết đột nhiên lay động, điên cuồng vọt tới, lại cấuthành từng hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới: "Mục tiêu ngươi muốn chiến thắng đãtiến vào Mộng Cảnh."

"Mộng Cảnh là nơi tất cả chúng sinh ảo tưởng, bẩm sinh đã đứng ở phe ngươi,xin hãy nghĩ cách tạm thời vây khốn nó để người hoàn thành rèn đúc chiếngiáp."–– Ngươi có thể dung nhập sức mạnh của mình vào Mộng Cảnh."

"Nó tới!"

Tất cả bông tuyết lập tức rơi rụng.Hư không mở ra.Một hắc ảnh hình người lặng lẽ xuất hiện, đứng ở đối diện Liễu Bình.ố ể ố"Trốn?

Ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào nữa đây?"

Hắc ảnh hình người nói, ngoại hình không ngừng biến hóa, rất nhanh đã hóathành một nữ tử tư dung tuyệt sắc.Giọng nói của ả không ngừng biến hóa, từ bén nhọn đến khàn khàn, lại từ khànkhàn đến nhu hòa, nhanh chóng điều chỉnh thành giọng nữ êm tai: "Ta thấyđược vận mệnh của ngươi, Liễu Bình, người đang tránh né loại sinh linh tên lànữ tính này, có đúng không?"

"Thật ra ngươi không cần biến thành dáng vẻ nữ nhân, bởi vì ta sẽ không yêungươi."

Liễu Bình thở dài và nói."

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ngươi lại nói ra những lời không liênquan đến đau khổ như vậy, quả nhiên chúng sinh và thậm chí thế giới đều là rácrưởi, sớm nên bị hoàn toàn đào thải."

Nữ nhân lạnh lùng mà nói.Liễu Bình đưa bàn tay ra sau lưng, nhẹ nhàng điểm một cái vào hư vô.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phát động ĐặcHiệu Sư, dung hợp thành một thể với Mộng Cảnh, bắt đầu kiến tạo một MộngCảnh giả hoàn chỉnh."

"Thành công!"

"Đối phương sẽ khởi xướng công kích, xin hãy lập tức rút đi!"

Liễu Bình lui về phía sau một bước.Để lại nơi đó một hắn hoàn chỉnh, thậm chí còn có một thế giới Mộng Cảnhhoàn chỉnh.- - Nữ nhân trơi vào trong đó mà không tự biết.Chỉ thấy nữ tử này cười cười, từ từ đi đến chỗ Liễu Bình giả."

Kỷ nguyên mới sắp ra đời, ngươi có thể ngăn cản ta lâu như vậy vì chúng sinh,đã coi như không tồi, hiện tại, ngươi có thể được mai táng trong bụi bặm lịch sửthời đại quá khứ."

Tay nữ tử bỗng hóa thành một khối thịt mọc đầy đồng tử dựng thẳng, thả ratrăm ngàn xạ tuyến màu tím đen, lập tức quét Liễu Bình thành sưong máu.Những khối thịt đó lại hóa thành cánh tay nữ tử lần nữa."

Hắn đã chết..."

"Rất tốt, hiện tại phải nghĩ biện pháp đúc một bộ chiến giáp, dùng để ngăn cản'Cô mệnh"của hắn vào thời điểm quyết chiến."

Nữ tử trầm tư một lát, sau đó thấp giọng mà nói: "Phải thu thập tất cả Địa' củacác thế giới trước, vậy giết sạch tất cả Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nữ tínhđi."

Ả đi vào hư vô, sau đó dần dần biến mất.ắCùng thời khắc đó.Liễu Bình đứng ở Mộng Cảnh chân chính, lẳng lặng chờ đợi.-------Chương 1153: Song giápMấy phút sau.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi liên tục lừa gạt đối phương hailần, do đó thoát khỏi cục diện hẳn phải chết."

"Xét thấy ứng phó kiệt xuất của ngươi, suất diễn hiện giờ đã gia tăng."

"Suất diễn của ngươi như sau:""5/10."

"Theo thời gian chuyển dời, đối phương nhất định sẽ tỉnh táo lại, từ đây khó cóthể mắc muu."

"Xin hãy nhanh chóng thu thập suất diễn để giúp Đặc Hiệu Sự thăng cấp."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lại biến mất.Liễu Bình nói với Libertas: "Hiện tại có thể nói chuyện, chúng ta phải nghĩ cáchnhanh chóng xuyên qua toàn bộ chiến trường."

"Ngươi vẫn chỉ có thể sắm vai phàm nhân?"

Libertas hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Vậy chúng ta dùng phương thức xung phong đi, thế nào?"

Libertas nói."

Ngươi xác định sẽ không có vấn đề?"

Liễu Bình nói."

Là như thế này - người chỉ cần chạy, ta phụ trách canh chừng ở chung quanhngười, xoá sạch tất cả những tên thò đầu ra."

Libertas vỗ vỗ cây súng trong tay và nói."

Vậy đi?"

"Đi!"

Thân thể Liễu Bình bật lên, chạy như điên vào sâu trong cánh đồng tuyết.Libertas ở hắn bên cạnh không ngừng lao vút theo."

Bên kia có động tĩnh."

Liễu Bình nhắc nhở."

Không cần lo, giao cho ta ––".Libertas ấn cái nút trên ống phóng hỏa tiễn.Một phát hoả tiễn lập tức bay ra, làm nổ tung cả mảnh tuyết địa.ễ ắLiễu Bình bông lắc mình.Hình như Libertas đã cảm nhận được gì, lập tức lao đến vị trí của hắn, chỉ thẳngkhẩu súng về phía trước.Một con quái vật mới ló đầu ra từ dưới nền tuyết-- "Tạm biệt!".Libertas bóp cò súng.Phanh!

Súng hoa cải ***** hiệu quả đánh lui, lập tức khiến con quái vật biếnmất không thấy bóng dáng.Liễu Bình thổi tiếng huýt sáo, khen ngợi: "Tiến bộ không nhỏ đấy."

"Chỉ cần đi tới!"

Libertas nói.Hai người lấy tốc độ cực nhanh rong ruổi trên cánh đồng tuyết.Cho dù là quái vật nào hiện thân, Libertas cũng có thể vòng quanh Liễu Bìnhkhông ngùng lao tới, giải quyết sạch sẽ tất cả uy ***** trước khi nó xảy ra.Mấy chục phút sau.Rốt cuộc hai người cũng xuyên qua toàn bộ cánh đồng tuyết, đến cổng một tòathành trì."

Thành công!"

Libertas hưng phấn nói."

Không tồi, chúng ta có thể bắt đầu đúc giáp."

Liễu Bình cũng mỉm cười và nói.Bên kia.Hư không lại mở ra lần nữa.Nữ tử kia lại đi ra.Ả đứng trên cánh đồng tuyết, trầm ngâm nói: "Vừa rồi...

Đều là giả..."

Ngùng mấy phút.Ả nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ấn một bàn tay lên mặt đất.Tinh vân như sương mù xoay tròn tụ tán quanh thân ả, phát ra tiếng gầm gừrung trời."

Liễu Bình!"

"Ta khiến cho Mộng Cảnh này hoàn toàn hóa thành thân thể ta ––"."

Từ giờ trở đi, ngươi không còn chỗ nào có thể ẩn núp nữa!".Ở mặt đất bàn tay chạm vào, một rồi lại một đồng tử dựng thẳng mở ra, toàn bộmặt đất hóa thành huyết nhục mấp máy.Huyết nhục và trong mắt khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dần dần lantràn, mắt thấy đã sắp hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ Mộng Cảnh Một đầu khác củaồ ếcánh đồng tuyết.Liễu Bình lập tức cảm nhận được điều gì đó.Từng bông tuyết vội vã bay xuống trước mắt hắn, cấu thành nhắc nhở phù:"Cảnh cáo!"

"Mộng Cảnh sẽ hoàn toàn hóa thành thân thể của đối phương."

"Đối phương đang trong trạng thái phong ấn, lần thi pháp này sẽ dùng hết phầnlớn sức mạnh của nó, nhưng bí vẫn có thực lực một kích ***** ngươi."

"Đối phương sẽ lấy Mộng Cảnh để đúc thành chiến giáp cường đại có thể ngăncản Cô mệnh của ngươi."

"Xin hãy mau chóng rời khỏi Mộng Cảnh!"

"Mộng Cảnh đã không thể đúc chiến giáp cho người nữa rồi!"

Tất cả bông tuyết lập tức tan vỡ.Liễu Bình đứng tại chỗ rơi vào trầm mặc.Libertas bên cạnh lại hưng phấn nói: "Làm sao vậy?

Xảy ra chuyện gì?

Kế tiếplà nhiệm vụ gì?"

"Ngươi nghỉ ngơi một chút trước –– Đúng rồi, tốt nhất đi giết ma thần để thăngcấp thành thần linh, phải nhanh."

Liễu Bình nói."

Xem ra nhiệm vụ sau không cần ta ra tay?"

Libertas nhún vai và nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Được thôi, người tiếp tục cố lên, ta đi đăng thần đây."

Libertas nói xong thì hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình vung vẫy cánh tay, bày ra tầng tầng lớp lớp ảo giác, hoàn toàn chechắn mình lại.Từ chỗ hắn nhìn ra phương xa, có thể thấy toàn bộ mặt đất đều biến thành huyếtnhục đỏ thẫm, mà vô số những tròng mắt cũng hiện lên dày đặc trong đó, làmMộng Cảnh hóa thành mảnh đất vô cùng yêu dị.- -Hắn của tương lai từng nóiqua, sức mạnh của Mộng Cảnh vô cùng cường đại.Hiện tại chẳng lẽ phải giao cho đối phương?Không.Tên kia kiêu ngạo ương ngạnh như thế, vì sao không cho nó một bài học chứ?Liễu Bình chậm rãi đi đến trước vách tường dưới sự vây quanh của tầng tầnglớp lớp ảo giác.Lúc này cả vách tường cũng hoàn toàn biến thành màu da, trên đó có từng trongmắt đang mở to.ễ ấLiễu Bình ấn tay lên vách tường -- Chỉ một thoáng.Hắn phát động "Đặc Hiệu Sư"!

Hắn cũng biến thành một trong mắt, treo trên vách tường.- - Có lẽ toàn bộ thếgiới đã hóa thành thân thể của ngươi, nhưng hiện tại ta cũng là một bộ phận củangươi!

Thượng đế bỗng lên tiếng: "Chú ý, nó đã bắt đầu thu thập tất cả thế giớichi chủ nữ tính, muốn đúc thành một bộ chiến giáp."

"Ta biết, ta đang đợi chiến giáp kia của nó."

Liễu Bình lạnh nhạt nói."

Đoạt lại sao?

Đoạt xong cũng không dùng được."

Thượng đế nói."

Ta dùng được hay không thì nói sau, dù sao giành được rồi thì nó cũng khôngcó cái để dùng."

Liễu Bình nói."

Cẩn thận, tên kia tràn ngập sức mạnh tà dị, người hoàn toàn không đánh lạinó."

Thượng để nhắc nhở."

Lúc đánh thắng được thì hai bên có thể quyết đấu chính diện, hiện tại đánhkhông lại, tất nhiên ta phải dùng hết thủ đoạn -- chúng ta am hiểu nhất là tà mônma đạo, không phải sao?"

Liễu Bình trầm giọng mà nói."

Không phải tà môn ma đạo, là cứu vớt đầy chính nghĩa và thần thánh."

Thượng để sửa đúng-------Chương 1154: Thu phục một ít tôi tớHắc ám.Một đôi mắt sáng lấp lánh hiện ra từ trong bóng đêm.Nó cảnh giác quan sát bốn phía.Nhưng trong hắc ám và hư vô không có động tĩnh gì, thậm chí cả gió cũng đãdừng lại.Lúc này nó mới chậm rãi đưa móng vuốt đen kịt ra, dùng bước chân cao ngạomà ưu nhã thận trọng bước đi trong ống dẫn màu đen.Cũng không biết đi tới bao lâu.Mỗi khi mỏi mệt, nó dừng lại, ngồi xổm trên mặt đất, cởi bỏ cái bọc nhỏ màuhồng nhạt được cột trên cổ xuống, lấy ra một khối bánh dâu từ trong đó rồichậm rãi nhấm nháp.Khi ăn xong bánh dâu, nó dùng đầu lưỡi ***** móng vuốt, sau đó lại cột cái bọchồng nhạt nho nhỏ lên cổ.Nó lại ngậm thẻ bài kia lên rồi bước dọc theo ống dẫn.Thời gian không ngừng trôi đi.Rốt cuộc -- Phía trước ống dẫn truyền đến ánh sáng mờ mờ.Mèo đen nhớ lại lời dặn dò, lẳng lặng chờ đợi ở cuối ống dẫn, mãi đến khi ánhsáng kia bắt đầu chóp động thì nó mới đột nhiên nhảy ra ngoài.Mộng Cảnh.Liễu Bình đứng trên một đỉnh núi, cầm trường đao trong tay, lẳng lặng nhìn vềphía lâu đài huyết sắc thật lớn bên ngoài ngọn núi kia."

Đó là nơi thu thập tất cả thế giới tử vong sao?"

Hắn hỏi."

Đúng vậy, tất cả Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nữ tính sau khi bị ***** thìđều tập trung ở tòa lâu đài kia."

Thượng để nói."

Rất tốt, chúng ta nghĩ cách trà trộn vào đi."

Liễu Bình nói."

Chờ thêm một chút, chúng ta cũng không biết năng lực của con quái vật kia --tỷ như ta, ta hoàn toàn không dám biết."

Thượng đế nói."

Không sai, nhưng chúng ta cũng không thể luôn chờ ở chỗ này."

Liễu Bình nói.ầ ấ ế ề"Nhưng Đặc Hiệu Sư của ngươi đã lừa gạt nó hai lần, nó nhất định biết phải đềphòng ngươi, ta cứ cảm thấy đi vào sẽ xong đời."

Thượng để nói."

Cái này thì dễ——".Liễu Bình nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, giơ trường đao trong tay lên."

Từ từ!

Ngươi tính chém một đao qua ngay từ nơi này sao?"

Thượng để hỏi."

Bằng không thì làm sao đây?"

Liễu Bình giơ đao lên."

Chờ một chút, ngươi đã tính sẵn thoát thân như thế nào chưa?"

Thượng để hỏi."

Ta chém trước một đao, nhìn xem tiêu chuẩn phòng ngự lâu đài này thế nào rồitính sau, đây là cách có được tình báo trực quan nhất."

Liễu Bình nói."

Từ từ!

Đừng nóng vội chiến đấu, tuy ta không dám biết một số việc, nhưng tabiết một chút chuyện khác, người muốn nghe không?"

Thượng để hỏi.Đao của Liễu Bình trảm không ra nổi.Hắn bất đắc dĩ thu đao, bất mãn nói: "Này, người đừng quấy nhiễu ta chiến đấuđược không."

"Thật ra là có chuyện rất quan trọng."

Thượng để nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi còn nhớ không?

Ngươi cứu một thế giới tu hành, giúp nó quay về LụcĐạo Luân Hồi."

Thượng để nói."

À, đó là thế giới ban đầu của ta, nhớ chứ."

Liễu Bình nói."

Ngươi còn cứu thế giới của Vân Hi – Đó cũng là một thế giới Lục Đạo LuânHồi."

Thượng đế nói."

Đúng vậy, đây là chuyện xảy ra không lâu trước đó, người muốn nói cái gì?"

Liễu Bình nhún vai và nói.ồ ố ế ồ"Lục Đạo Luân Hồi là hệ thống thế giới có tồn tại Linh, những Linh đó cảmnhận được sự trợ giúp của người đối với Lục Đạo Luân Hồi, cho nên cũngmuốn biểu đạt lòng biết on của bọn họ."

Thượng đế nói."

Bọn họ có thể tới chiến đấu với ta sao?"

Liễu Bình đầy hứng thú mà hỏi."

Đương nhiên không được, bọn họ cũng có tình huống cần phải đối mặt, nhưnghọ đưa tới cho ngươi một chút tình báo –– Xem, đã tới."

Thượng để nói.Trong hư không, một ống dẫn màu đen bỗng xuất hiện.Một con mèo toàn thân đen nhánh đứng ở miệng ống dẫn, uy phong lẫm lẫm mànhìn Liễu Bình.Trong miệng nó có ngậm một thẻ bài.Gió thổi qua.Lặng im một hồi."

A...

Chào ngươi, xin hỏi người muốn đưa thẻ bài này cho ta đúng không?"

Liễu Bình hỏi.Mèo đen ngẩng đầu rồi duỗi duỗi về phía trước."

Tốt, xem ra là như thế...

Vậy ta cầm lấy."

Liễu Bình thật cẩn thận mà vươn tay, lấy đi thẻ bài mà con mèo đen đang ngậmkia.Mèo đen đánh giá hắn, khẽ gật đầu và kêu: "Meo, meo meo."

Nói xong thì nó chui về ống dẫn màu đen.Toàn bộ ống dẫn màu đen lập tức biến mất."

Vậy là đi rồi?"

Liễu Bình nói."

Câu cuối cùng nó nói là: "Tiểu tử, cô lên"thượng để nói.Liễu Bình cúi đầu nhìn vào thẻ bài trên tay mình.Chỉ thấy đây là một thẻ bài màu tím đen, trên đó có vẽ một nữ tử, sau lưng baophủ một tầng hư ảnh dữ tợn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Thẻ bài phơi bày: ? ??"

"Đây là thẻ bài tình báo về ? ??, ngươi có thể biết được tình hình sức mạnh cụthể và chi tiết của ? ?? từ thẻ bài này."

"? ?? (Đang trong tình trạng phong ấn)"ể"Tôn tại không thể nói có những sức mạnh sau đây:"."

Phân thân tà ảnh: Khi nó bị cô mệnh hay bất cứ sức mạnh nào khác phong ấn,nó có thể chế tạo một phân thân tà ảnh, dùng ba phần sức mạnh của bản thể đểtiến hành chiến đấu."

"Ám đọa ma giới: Ô nhiễm và ăn mòn vạn vật và Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại, khiến chúng hóa thành tôi tớ của hắn."

"Kỷ nguyên ánh sáng: Lấy ánh sáng thổi quét vạn vật và chúng sinh, khiến mụctiêu lâm vào phân tách, không thể chữa khỏi và sống lại."

"Liên tỏa phong ấn (Bị động): Bởi vì bị bộ chiến giáp và cô mệnh phong ấn nênmỗi ba mươi phút, tà ảnh phân thân sẽ bị phong ấn kéo về, liên tục một phútmới có thể xuất hiện lần nữa."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Có lẽ sự thay đổi của Mộng Cảnh cũng là do bị "Ám đọa ma giới"ảnh hưởng.Còn về những xạ tuyến nó dùng để giết hắn, đó là "Kỷ nguyên ánh sáng".- -Nhược điểm duy nhất của nó là mỗi ba mươi phút sẽ bị phong ấn kéo trở về mộtlần.Nhưng dù sao nó cũng có thể thu thập tôi tớ.Một phút thời gian.Để tôi tớ của nó trông coi tất cả là được.Lúc này Liễu Bình đã không còn nghĩ đến chuyện lập tức công kích.Cẩn thận tính toán thì từ khi đối phương xuất hiện đến lúc ăn mòn toàn bộ thếgiới Mộng Cảnh, sau đó chiến đấu với hắn, thành lập nơi này, thời gian đã trôiqua không ít.Có lẽ rất nhanh nó sẽ không thể không trở lại phong ấn.Như vậy...

Giọng nói của thượng đế vang lên: "Như vậy, sau khi mất đi tungtích của người thì nó dự tính đúc một chiến giáp có thể chống đỡ cô mệnh, điều*****ên phải làm chính là "Thu phục một ít tôi tớ."

Liễu Bình nói."

Ta cũng nghĩ vậy, phải xem nó sẽ thu phục dạng tôi tớ gì."

Thượng để nói."

Từ từ xem đi."

Liễu Bình nói.-------Chương 1155: Ngươi đã đến thời khắc mới bắt đầuCó tình báo vừa rồi, hiện tại điều hắn cần phải làm là tìm được kẽ hở của đốiphương – Thời điểm này không thể gấp.Hắn ngồi xuống trên đỉnh núi, lẳng lặng chờ đợi.Không bao lâu sau.Trên bầu trời, một tồn tại khổng lồ tỏa ra hào quang thất thải lặng lẽ đáp xuống,quỳ một gồi xuống đất, ồm ồm nói: "Chủ nhân, ta vâng theo triệu hoán củangài, đã bắt đầu thu thập tất cả Địa ở vô số thế giới từ thời đại vô cùng xa xôitrước đây, mãi đến lúc này mới đi đến trước mặt ngài."

Liễu Bình nhìn tồn tại kia, ánh mắt bỗng nhảy dựng.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu thứ bảy màu khổng lồ này:"Ác Mộng chi Chủng nguyên thủy, người thống trị chúng sinh và vạn vật,chúng mộng chi chủ, vạn vương chi vương, ý chí thế giới vĩnh hằng không thểchiến thắng."...

Là nó.Ở năm tháng vô cùng xa xăm trước kia, nó là Ác Mộng chí cường.Lúc trước kẻ muốn ăn hắn cũng là nó.Hắn tránh thoát sự cầm tù của nó nên mới không ngừng lưu lạc trong hư khôngvô tận, thay chúng sinh tìm kiếm pháp môn đối kháng Ác Mộng.Vì sao -- Nó trực tiếp đi tới nơi này?

Tất cả hình ảnh ký ức trong lịch sử bay lóequa, không ngừng hiện lên trong đầu Liễu Bình, cho nên hắn dần dần xuất hiệncảm giác loại tim đập nhanh.Đúng vậy.Nhất định hắn đa quên mất chuyện gì đó.Sẽ là cái gì?Giữa không trung, nữ tử kia lặng lẽ hiện thân, quát khẽ lên: "Ta truyền chongươi thuật đúc giáp vô thượng, lấy sức mạnh của ta rót vào thân thể người,giúp người có thể đúc ra giáp này."

"Tuân mệnh!"

Tôn tại khổng lồ kia thấp giọng mà nói.Liễu Bình không xem tiếp nữa, lập tức phất tay bày ra tầng tầng lớp lớp ảo giác,lặng lẽ lui về phía sau.Hắn xẹt qua trời cao, cứ bay mãi tới cuối Mộng Cảnh.Mỗi khi hắn bay được một mét, phía sau sẽ lập tức bày ra một tầng ảo giác do"Đặc Hiệu Sư"tạo nên.Ả ấẢo giác trùng trùng điệp điệp không ngừng xuất hiện trong Mộng Cảnh, lặng lẽkhông một tiếng động, không người hay biết.Con quái vật khổng lồ kia sẽ đúc giáp tại nơi đây.Mà hắn -- Đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.Giọng nói của thương để bỗng vang lên: "Chiều này sắp xếp thật lợi hại, ngaytừ thời đại vô cùng xa xăm trước kia, nó đã phát động chiêu "Ám đọa ma giớiđể thu phục Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cường đại nhất."

"Cũng tức là khởi nguyên Ác Mộng."

Liễu Bình nói.Liễu Bình quay đầu lại nhìn lại.Nơi này là cuối Mộng Cảnh, đã không nhìn thấy được chúa tể Ác Mộng sơ khaivà con quái vật kia nữa.Nhưng hắn biết -- Đối phương đã bắt đầu đúc giáp.Chiến giáp kia có thể chống đỡ cô mệnh, là mấu chốt giúp quái vật chiến thắnghắn trong thời khắc tương lai."

Thượng đế, người biết ta muốn hỏi cái gì mà."

Liễu Bình nói."

Thời gian à...

Hẳn là vào chín trăm triệu sáu ngàn năm trước."

Thượng để nói."

Chúng ta đi."

Liễu Bình nói."

Thật sự muốn đi?"

Thượng để hỏi."

Đúng vậy, lúc ấy ta đã là trái cây của Ác Mộng nguyên thủy, hiện tại chúng taphải làm được điều này lần nữa."

"Ngươi muốn làm cái gì?"

"Không biết, lẫn vào dưới trướng nó trước...

Mới có hy vọng ngăn cản tình cảnhtrước mắt."

Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra, nhẹ nhàng trảm một cái hướng tới hư không.Chỉ một thoáng.Tất cả biến thành tàn ảnh mơ hồ gào thét lao đi.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Hắn đứng trong góc đường, nhìn cảnh ngựa xe như nước trước mặt, trên mặt lộra hồi ức thân quen."

Hình như...

Có chuyện gì ta không nhớ rõ lắm..."

ắ ẩ ẩHắn lẩm bẩm nói."

Nơi này là nơi bắt đầu tất cả sao?"

Thượng để hỏi."

Đúng vậy, đây là nơi bắt đầu tất cả."

Liễu Bình nói."

Vậy ngươi nhất định sẽ nhớ lại, chỉ là có vài chuyện người không muốn lập tứcnhớ lại thôi."

Thượng để nói.Liễu Bình ngồi xuống ở góc tường, trong ánh mắt tràn đầy ngơ ngẩn.Là chuyện gì?

Rốt cục...

Hắn quên mất cái gì?

Trong hư không.Tất cả trở nên mơ hồ.Cảnh tượng trong hồi ức dần dần trở nên rõ ràng.Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ kỹ, nó tồn tại ở một nơi không thể biết.Vô số giọng nói xuất hiện như thủy triều.Hủy diệt, tử vong, thống khổ, tra tấn!

Trong bầu không khí tuyệt vọng này,chúng sinh đau khổ cầu xin và cầu nguyện, thậm chí vô số những tiếng kêuthảm thiết và rống giận không ngừng vang lên trong toàn bộ hư không.Bỗng nhiên.Tất cả âm thanh đều biến mất.Một tiếng thở dài theo đó mà vang lên: "Thôi, ta hạ giới vậy."

"Tai ách của chúng sinh vừa mới bắt đầu, nhưng thần trụ chưa đến trình độ cóthể chạm đến thánh giới, không có tư cách mời người xuống."

Một giọng nói khác nhắc nhở."

Bọn họ chỉ thiếu có một chút cuối cùng...

Cái này ghi nợ cho ta đi."

Giọng nói trước đó đáp."

Ngươi phải nhớ kỹ, nếu người thật sự rời khỏi thánh giới thì sẽ mất đi tất cảsức mạnh, không thể không bắt đầu từ một phàm nhân, hơn nữa cũng chưa chắccó thể cứu vãn tất cả."

"Ta biết, ta muốn thử xem."

Cuộc đối thoại đến đây thì kết thúc.Hình ảnh trong hồi ức đến đây cũng gián đoạn.Hai mắt Liễu Bình lại khôi phục tiêu cự, hắn lẩm bẩm nói: "Ta nhớ ra rồi..."

Đinh!

Một đồng tiền tệ dừng lại trên mặt đất trước mặt hắn."

Đi mua chút thức ăn đi, ai, cũng đáng thương."

Người đi đường lắc đầu rồi đi mất.ễ ồ ấ ầLiễu Bình ngồi dưới đất, lâm vào trầm tư.Dần dần.Trước mặt hắn có thêm bảy tám đồng tiền xu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên trên hư không: "Ngươi đã đếnthời khắc mới bắt đầu."

"Nhớ kỹ."

"Đây là lần duy nhất ngươi có thể trở về thời khắc này, nếu người muốn làm gì,xin nhất định phải cẩn thận suy xét, bởi vì không có đường cứu vãn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình thu lấy từng đồng từng đồng tiền xu, đứng lên rồi nhìn về phía quangbình thật lớn trên quảng trường.Một người chủ trì trong đó đang đĩnh đạc nói: "Không sai, hiện tại chúng ta đãcó thể tiến hành trao đổi với tồn tại của thế giới khác."."

Điều này đã chứng minh, chúng ta phải tiếp tục tăng nhanh bước tiến vănminh, để giúp thế giới của chúng ta có địa vị càng cao trên thân trụ."

"Bước tiếp theo, có lẽ chúng ta có thể liên hệ với thế giới tử vong."

Liễu Bình lắc đầu, xoay người rời khỏi nơi này, cứ đi mãi về phía trước dọctheo đường phố, cuối cùng dừng lại ở của một tiệm mì.Lúc này không phải là thời gian ăn cơm, ông chủ quán mì đang ngồi trước cửaphơi năng "Ta nhớ mì của quán các ngươi ăn rất ngon."

Liễu Bình suy tư mà nói.Ông chủ liếc hắn một cái, lập tức đứng lên rồi cung kính nói: "Thì ra là Liễutông sư tới, ngài muốn ăn mì sao?

Mau tiến vào."

"Không cần, ta còn có việc."

Liễu Bình nói."

Ăn một bát mì cũng không mất bao nhiêu thời gian, hôm nay ta mời."

Ông chủ vỗ ngực và nói.Càng nhiều hồi ức lần lượt thoáng hiện trong đầu hắn.Kế tiếp.Hắn vốn đang ăn mì ở nơi này thì có người tới cửa khiêu chiến, trực tiếp pháhủy tiệm mì này."

Thực sự có chuyện, tối nay ta lại đến."

Liễu Bình cười nói.Hắn xoay người đi về phía trước, rất nhanh đã đến một cây cầu.Thế giới này đã đã có đủ các Trắc, đầy trời đều là phi hành khí, tàu bay, thậmchí có vài người trực tiếp phi hành trên trời.ắVăn minh các loại Trắc đan chéo với nhau, cho ra đời Dũng Hiện vô cùng lộnglẫy.- - Đồng thời cũng làm cả thế giới trở nên càng cá lớn nuốt cá bé.Mọi chuyện đều do cường giả quyết định.-------Chương 1156: Đến nơiLiễu Bình dựa vào lan can mà nhìn ra xa, nhìn đám học sinh trung học đangluyện tập thuật pháp trong con sông, và các học đồ võ quán đang bơi đúng.Một giây.Hai giây.Ba giây.Phía đối diện cây cầu vang lên một giọng nói: "Xin hỏi phía trước là Liễu Bình,Liễu tông sư sao?"

"Là ta."

Liễu Bình vẫn đang nhìn mặt nước, đáp lại mà không có cảm xúc gì.Một con thuyền phi hành thật lớn bay qua không trung, mang theo cuồng phongmãnh liệt, chọc cho những người trẻ tuổi luyện tập thuật pháp và đạp nước phíadưới sôi nổi phát ra tiếng oán giận."

Liễu tông sự thật là trẻ tuổi."

Giọng nói kia cảm khái."

Cũng tạm."

Liễu Bình nói.Phía đối diện cây cầu có một tên béo cầm pháp trường trong tay đi lên, ngạonghễ nói: "Ta là đại pháp sư Reid cửu cấp, đã chiến thắng vài đối thủ, kế tiếpchỉ cần thắng người thì có thể thành tựu Pháp Thánh."

Liễu Bình nói: "Ngươi phải bỏ tiền thì ta mới đánh với ngươi."

"Ta biết quy củ của ngươi, cái tên gì cũng đòi tiền."

Reid thở dài rồi lấy ra một túi tiền từ trong ngực, sau đó trực tiếp ném qua.Liễu Bình tiếp nhận, nhẹ nhàng ước lượng một chút rồi cười nói: "Đều là đồngtiền mạnh, rất tốt."

"Ta biết ngươi không thích tiền ảo, hiện tại có thể giao thủ rồi chứ?"

Reid hỏi."

Ta vẫn chưa hỏi người, vì sao lại một hai phải đánh với ta –– Lần này ta muốnhỏi trước một tiếng."

Liễu Bình nói."

Nghe nói ngươi không giết người trong lúc chiến đấu, là một người nhân từ vôđịch nhất đẳng nhất."

Reid dựng thẳng ngón cái lên và nói.Liễu Bình trầm mặc một hồi.ấ"Người nhân từ vô địch, chậc chậc, đây không phải người trong ấn tượng củamọi người."

Thượng đế chế nhạo."

Thì ra bắt đầu từ nơi này, sắp sửa làm cả thế giới thăng hoa, đạt được địa vịcàng cao, do đó có được một loại hiệu quả mà ta quên mất..."

Liễu Bình vừa đáp lại thượng đế, vừa bày ra quyền thế ngay tại chỗ."

Đến đây đi."."

Được, Liễu tôn giả, ta ra tay đây."

Tên béo vùng vẫy ma trường, hét to lên: "Viêm bao hỏa cầu!"

Một ánh lửa mãnh liệt ngưng tụ thành cầu, bay về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cũng không thèm nhìn tới, cách không đánh ra một quyền.Hỏa cầu lập tức bị đánh tan, cả người tên béo kia cũng bị một quyền đánh bayra ngoài, lăn xuống nước từ trên cầu.Liễu Bình thu tay, dựa vào lan can và hô: "Này, ngươi không sao chứ?"

"Không có gì!"

Tên béo phun ra một ngụm nước, chắp tay và nói: "Đa tạ Liễu tôn giả lưu tình!"

Liễu Bình gật gật đầu, xoay người đi về hướng bên kia cây cầu.Hắn vừa đi xuống cầu thì trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Chú ý!"

"Xét thấy thế giới trước mắt có đủ loại bí ẩn, và chỉ có một cơ hội để viết lạilịch sử."

"Bổn danh sách sẽ tuyên bố nhiệm vụ dẫn đường, trợ giúp người thành công đạtđược địa vị ưu thế ở thời khắc mấu chốt kia."

"Hoàn thành nhiệm vụ của danh sách thì sẽ đạt được khen thưởng suất diễn."

"Nhiệm vụ *****ên."

"Gây chú ý."."

Trước khi mọi chuyện bùng nổ, người phải khiến ý chí của thế giới trước mắtchú ý, đạt được cơ hội tiến hành cầu thông với nó."

"Nội dung nhiệm vụ: Chiến thắng mười cao thủ tuyệt đỉnh đương thời."

"Bắt đầu!"

Liễu Bình dừng bước chân."

Ta nhớ có một hệ thống khiêu chiến...

Có thể giúp tồn tại các Trắc khiêu chiếncao thủ."

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng điểm một cái tên hư không.Quang bình mở ra.ễ"Tên họ: Liễu Bình."

"Chức nghiệp: Võ giả."

"Cấp bậc: Đại tông sư."

Một giọng nữ duyên dáng vang lên: "Xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài?"

-- Đây là một máy chủ giao tiếp cá nhân liều lượng tử được kết nối với các sóngsinh học cá nhân.Ngày thường nó luôn ở trên không trung, khi kêu gọi thì sẽ xuất hiện.Liễu Bình mở miệng nói: "An bài một buổi thi đấu, ta muốn khiêu chiến mườingười mạnh nhất trên thế giới."

Giọng nữ nói: "Cuộc thi đấu của ngài nhất định sẽ rất hấp dẫn, ta vừa tuyên bốtin tức sẽ có không ít cao thủ nguyện ý luận bàn với ngài, xin hãy chờ mộtchút."

Quang bình biến mất.Liễu Bình gật gật đầu, muốn tiếp tục bước về phía trước.Hiện tại cũng có thể đi ăn chén mì.Bỗng nhiên.Ở bờ liễu phía trước đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ.Dung mạo nàng tú lệ, mặc một bộ trường bào màu ngân bạch, có vẻ đoan trangnghiêm túc, lại không giấu được tinh thần phấn chấn và sức sống đầy người.Nàng nhìn Liễu Bình từ xa xa, hiếu kỳ nói: "Ngươi chính là Liễu Bình?"

"Là ta."

Liễu Bình gật đầu và nói."

Chậc, tuổi còn trẻ mà không lo luyện cho vững căn bản, lại đi khắp nơi khiêuchiến?"

Thiếu nữ nhìn hắn, nói với giọng điệu răn dạy.Liễu Bình bất ngờ mà nhướng mày.Hắn còn chưa từng bị người khác răn dạy như vậy.Rốt cuộc cô gái này là -- Hắn nhìn về phía đối phương, chỉ thấy trên đầu nàngbỗng toát ra hai hàng chữ nhỏ: "Thế giới chi chủ."

"--Ý chí của thế giới trước mắt, Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."

Liễu Bình giật mình.Không đúng.Dựa theo ký ức, qua thêm hai mươi mấy ngày thì ý chí của thế giới trước mắt sẽchuyển hóa thành Ác Mộng.Nó là chúa tể Ác Mộng nguyên thủy, tất cả các Ác Mộng khác bị nó cảm nhiễmrồi hủ hóa sa đọa, bắt đầu lấy chúng sinh làm thức ăn.ấ ố ếNó đoạt lấy sinh linh trong vô số thế giới, cũng đào tạo một ít nhân loại cườngđại làm "Trái cây", cuối cùng trở thành chúa tể Ác Mộng mạnh nhất trong chưgiới, cũng là vương giả trong Ác Mộng.- - Vì sao nhiệm vụ danh sách của hắncũng chưa hoàn thành thì đã đụng phải nàng?

Từ từ!

Liễu Bình bỗng nhớ tớimột chuyện, gần như quên mất hô hấp.Hắn nhớ chúa tể Ác Mộng muốn ăn luôn hắn kia!

Nó không phải thế giới chichủ nữ tính!

Nói cách khác -- Hai mươi mấy ngày sau, Ác Mộng nguyên thủyhắn nhìn thấy không phải là nàng!

Nàng là ý chí của thế giới này.Nàng không phải Ác Mộng nguyên thủy.Cho nên –– Hai mươi mấy ngày sau, Ác Mộng nguyên thủy chân chính kiachinh phục nàng, biến nàng thành kẻ chưởng quản mặt đất sau khi dung hợp!Liễu Bình nhìn về phía thiếu nữ.Trên mặt thiếu nữ hiện ra biểu cảm kỳ quái, thấp giọng mà nói: "Thật không thểhiểu được, hôm nay ta bói toán một lần, vận mệnh chỉ dẫn ta lại đây... là vì dạycho ngươi một bài học sao?"

Cô bé, chưa chắc ngươi có thể đánh thắng ta."

Liễu Bình rất thản nhiên mà nói.Hắn triển khai quyền thế ngay tại chỗ.Hiện tại xem ra, trong đoạn năm tháng quá khứ này đã xảy ra rất nhiều bí ẩn màhắn không biết.Thời khắc này, hắn vốn chỉ là phàm nhân có trình độ tông sư võ đạo, tất nhiênkhông tiếp xúc được đến chúng.Nhưng hiện giờ hắn làm lại từ đầu, tất nhiên đã không giống vậy nữa.Lần này.Nhất định phải nói chuyện với đối phương, thậm chí thành lập liên hệ nào đó.Điều này trợ giúp hắn thấy rõ toàn bộ sự kiện lịch sử."

Võ đạo tông sư, Liễu Bình, xin hãy chỉ giáo."

Liễu Bình nâng quyền và nói.Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt khinh thường, tùy tiện bày ra quyền thế, mở miệng nói:"Đến đây đi, xem ta giáo huấn người thế nào --""Còn chưa thỉnh giáo tên họ."

Liễu Bình nói."

Ta chỉ nói một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là Gaia."

-------Chương 1157: Chấn TrảmLiễu Bình nhìn thiếu nữ đối diện, nhất thời không tỉnh táo lại được.Nhiệm vụ danh sách đưa ra là đánh bại mười cao thủ tuyệt thế, khiến cho ý chíthế giới chú ý, đạt được cơ hội trao đổi nói chuyện.Nhưng hiện tại -- Ý chí thế giới động ngay đối diện hắn.Hơn nữa còn là nàng.Cái này có tính là hoàn thành một nửa nhiệm vụ trước thời hạn hay không?

Hắnđang nghĩ ngợi thì chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:"Thành lập liên hệ chặt chẽ với Gaia, có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụtrước mặt."

Khóe miệng Liễu Bình nhếch lên.Thiếu nữ cũng vọt tới.Nàng đánh ra một chương, nhưng bị Liễu Bình nghiêng người né được, lại laolên không đổi chưởng thành quyền, xoay thành thế nện, va chạm với songquyền Liễu Bình giơ lên ngăn cản.Đông!

Một tiếng trầm đục vang lên.Thiếu nữ lui lại một bước.Liễu Bình bay về phía sau bảy tám mét, vững vàng rơi xuống mặt đất, vẫn bàyra quyền thế."

Ồ?

Ta không ngờ đấy...

Thì ra lại có nhân tài như ngươi, hơn nữa ngươi còn trẻnhư vậy nữa."

Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh lại hóa thành hưng phấn.Nhân tài trác tuyệt có thể xúc tiến văn minh tiến bộ và phồn vinh, là chuyện rấtcó ích đối với thế giới."

Vừa rồi ngươi biến chiều cũng không tồi."

Liễu Bình cười nói.Nói đến cùng hắn chỉ là một tông sư võ đạo.Làm sao mới có thể thành lập liên hệ nào đó với vị thế giới chi chủ này?

Haimươi ngày sau.Ác Mộng chi vương cường đại nhất trong lịch sử sắp ra đời.Nghĩ đến đây.Liễu Bình tùy tiện bày ra thủ thế, sau đó nói: "Lúc nãy chưa đâu vào đâu cả, lạiđến."

"Được."

Thiếu nữ lên tiếng, thân thể như điện xạ mà xông lên.ễLiễu Bình một tay thành chưởng, tay còn lại lập tức như đao, không đợi nàngđến gần thì đôi tay đã hóa thành tàn ảnh liên tục trảm mấy chục cái.Thiếu nữ lắp bắp kinh hãi, ngung thần nín thở quan sát, lại thấy thủ đạo của đốiphương bày ra tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng, quả thực không tìm thấyđược kẽ hở nào cả.Cho dù nàng là ý chí thế giới, cũng không có cách nào!"

Thủ đạo quá cao thâm!"

Nàng khen một tiếng từ đáy lòng, trên người lập tức phát ra dao động thế giới,lấy một ngón tay ngọc nhỏ dài ấn lên thủ đạo của Liễu Bình.Phanh –– Liễu Bình bay ngược ra ngoài, quay cuồng mấy vòng trên khôngtrung, sau đó lại đứng vững."

Rốt cuộc ngươi là ai?

Vì sao chỉ dùng một ngón tay đã có thể ngăn cản ta?"

Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nói với ngữ điệu không thể tưởng tượng.Thiếu nữ nhẹ nhàng cười."

Chiêu vừa rồi của người gọi là gì?"

Nàng hỏi."

Chấn Trảm, đến từ một loại kiếm thuật ta sáng tạo, tạm thời dùng thủ đạo đểthi triển."

Liễu Bình nói."

Thì ra là thế...

Vậy dùng kiếm thuật thi triển ra sẽ lợi hại hơn..."

Thiếu nữ lâm vào trầm tư.Nàng do dự mấy giây, cứ như đưa ra quyết định nào đó, sau đó mở miệng nói:"Ngươi rất không tồi, Liễu Bình, ta nhớ người muốn khiêu chiến với mười caothủ tuyệt thế?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Thiếu nữ đánh giá hắn, lẩm bẩm nói: "Ngoại hình đoan chính, ăn mặc đẹp, côngphu cũng cao, không tồi, khó được, hiếm thấy."

"Có ý gì?"

Liễu Bình không thể hiểu được mà nói."

Không có gì –– đến lúc đó ta sẽ đi xem, hy vọng người đánh cho tốt, tuyệt đốiđừng làm ta thất vọng."

Thiếu nữ xua tay và nói."

Rốt cục ngươi là ai?"

Liễu Bình vội hỏi.ế ắ ấ ỗ ố"Nếu người thắng được trận thi đấu thì ta sẽ nói cho ngươi, còn có chỗ tốt màngười không tưởng tượng được đâu."

Thiếu nữ nói.Nàng nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình một hồi, sau đó lui về phía sau rồi hoàntoàn đi vào hư không, biến mất tăm hơi.Liễu Bình lẳng lặng đứng tại chỗ.Vừa rồi trong lúc chiến đấu, hắn chỉ dùng sức mạnh của phàm nhân, vẫn chưalấy ra sức mạnh thế giới Kỳ Quỷ.Nhưng với loại kỹ xảo chiến đấu này, trên thế gian nào có người sánh ngang vớihắn?

-- Cho nên rốt cuộc Gaia tuổi trẻ này đang muốn làm gì?"

Còn hai mươi ngày..."

"Thôi, ta cứ nắm chặt thời gian, hy vọng có thể mau chóng được nàng tin tưởngrồi thành lập quan hệ thích hợp."

Liễu Bình nói xong thì nhẹ nhàng điểm một cái tên hư không, lại triệu hồiquang bình ra lần nữa, thúc giục hệ thống trí năng mau chóng an bài thi đấu.Dưới sự thúc giục của hắn và cố tình an bài của ý chí thế giới-- Trên quang bìnhnhanh chóng thoáng hiện hình tượng một nhân vật.Qua chừng mấy chục giây, hoặc là khi sắp qua mấy chục giây, đối thủ *****ênđã được an bài thỏa đáng.Giọng nữ nhu hòa theo đó mà vang lên: "Liễu tông sư, chiến trường của cácngươi đã được chọn là hải đảo không người, xin hỏi có thể bắt đầu truyền tốngchưa?"

"Truyền tống."

Liễu Bình nói."

Đang thêm cho ngài thiết bị bước nhảy không gian, rót vào năng lượng, khởiđộng."

Giọng nữ nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình trực tiếp truyền tống rời khỏi nơi đó.Hải đảo.Liễu Bình rơi xuống, đạp lên bãi cát nhỏ li ti, nhìn về phía đối diện.Một tăng nhân đầu trọc đúng cách đó không xa."

Liễu thí chủ, thỉnh."

Tăng nhân chấp tay và nói.Liễu Bình có chút bất ngờ.Trong trí nhớ của hắn, cao thủ trên thế giới tuy không tính là rõ ràng trước mắt,nhưng đa số đều có thể nhìn quen mặt.Nhưng tăng nhân này lại thật lạ mặt."

Còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của các hạ."

Liễu Bình nói."

A di đà phật, rốt cuộc Liễu thí chủ có đánh hay không?"

Tăng nhân nói.Liễu Bình cười cười, bày ra quyền thể và nói: "Là ta đường đột, thỉnh!"

Tăng nhân rút ra một cây trường côn, chân nhẹ nhàng giẫm xuống mặt đất, cảngười lập tức tung bay về hướng Liễu Bình.Người chưa tới mà côn đã điểm lên đầu Liễu Bình.Liễu Bình tập trung nhìn lại cây côn kia, chỉ thấy trên con ngưng tụ hai loại lựcđạo khác biệt, hai thứ sinh ra khác nhau, lại biến thành nhau, có thể thay đổi chonhau vào bất cứ lúc nào."

Hóa kính?"

Liễu Bình cười nói, tinh chỉ như đạo nhẹ nhàng nhấn một cái tên trường côn.Gió thổi qua.Cả cán trường côn tan thành bột kim loại phất phới đầy trời, lan ra khắp bốnphía."

Đa tạ."

Liễu Bình nói.Tăng nhân đáp xuống mặt đất, chắp tay và nói: "Đa tạ liễu thí chủ thủ hạ lưutình."

Chiều đao thuật vừa rồi, vừa thấy đã biết chưa dùng hết toàn lực.Nếu thật sự hoàn toàn chém ra đao kia thì rốt cuộc sẽ kinh thể hãi tục đến mứcnào, hắn không thể biết được.Bởi vì nếu đao kia hoàn toàn chém ra thì hắn nhất định đã chết.-------Chương 1158: Chân tướng của thế giớiTrong hư không truyền ra một giọng nữ: "Liễu tông sư, thắng một trận."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Cho ta một thanh đao."

"Nếu ngài không có bội đao của mình thì trận thi đấu này chỉ có thể cung cấpbinh khí chế tạo sẵn cho ngài."

Giọng nữ giải thích."

Được."

Liễu Bình nói.Một thanh đao lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, bị hắn bắt lấy."

Liễu tông sư còn có yêu cầu gì?

Cần nghỉ ngơi không?"

Giọng nữ ôn nhu hỏi.Liễu Bình nói: "Không cần, để chín người còn lại cùng xông lên đi."

Hệ thống tạm dùng một giây.Giọng nữ hỏi: "Ngài xác định?"

"Xác định."

Liễu Bình nói.- - Muốn khiến ý chí thế giới chú ý rồi từ đó thành lập liên hệ nàođó, vậy biện pháp tốt nhất chính là được nàng tôn trọng từ phương diện vũ lực.Nếu vậy, cho dù nàng không muốn có bất cứ gút mắc nào với hắn thì hai mươingày sau một khi chiến tranh bùng nổ, nàng cũng tới tìm hắn.Đã quyết định chủ ý.Liễu Bình cầm đao mà đúng, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.Một rồi lại một hào quang hiện lên, dừng lại trên bờ cát, hiện ra từng bóngngười."

Liễu tông sư lại muốn lấy một địch chín, cũng lớn lối lắm."

Một tên to con cả người toàn là bắp thịt sắt thép ồm ồm nói."

Đúng vậy, tiêu chuẩn của chúng ta đều đã vượt qua nhất lưu, chẳng lẽ hắnluyện võ đến mức choáng váng rồi?"

Một nam nhân trên người treo đầy súng ống trêu ghẹo."

Đừng nói như vậy, có lẽ hắn thực sự có thực lực này, ta cũng muốn nhìn mộtchút."

Một nữ tử cầm đoản kiếm và nói.Rất nhanh, chín người đã đến đông đủ.Liễu Bình lần lượt nhìn qua, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.ắ ồNhững người này -- Trước nay hắn cũng chưa gặp qua cho dù là trong hồi ứcquá khứ.Chẳng lẽ là binh lực mà ý chí thế giới giấu riêng?

Xem ra hắn hiểu biết quá ítđối với thời đại này."

Các vị, thỉnh."

Hắn ôm quyền và nói.Chín người cũng không nói chuyện nữa, sẵn sàng chiến đấu ngay tại chỗ.Giọng nữ lại vang lên lần nữa: "Đếm ngược mười giây, cuộc chiến chính thứcbắt đầu."

"Mười,""Chín,""Tám,""Một!"

Trường đao chấn động.Cả người Liễu Bình phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất.Chín tên cao thủ đỉnh cấp đang muốn ra tay thì lại không thể không tạm dừng."

Làm cái gì vậy?

Là chạy sao?"

Tráng hán cười lạnh và nói."

Không vội, chờ hắn rơi xuống."

Một võ giả khác nói.Bỗng nhiên, giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Thi đấu kết thúc."

"Liễu tông sư, mười trận toàn thắng!"

Mọi người ồn ào lên tiếng, sau đó lại cùng im lặng.Bọn họ đều cao thủ đứng hàng bậc nhất, lúc này tùy tiện dùng một chút ý niệmhoặc thần thức thì đã thấy được một huyết tuyến mảnh như tơ trên cổ mình.Thì ra trong nháy mắt cuộc thi đấu bắt đầu vừa rồi, đối phương đã hoàn thành rachiêu!

Đao thật nhanh!

Nếu đối phương toàn lực ra tay thì họ đã sớm thân đầuchia lìa.Một người thở dài và nói: "Ta đánh không thắng đao thuật như vậy, thua khôngoan uổng."

Mấy người khác đều nói không nên lời.Từng ánh hào quang bao phủ trên người bọn họ, mang bọn họ rời khỏi nơi này.Mãi đến lúc này, Liễu Bình mới nhẹ nhàng rơi xuống.Vừa rồi bay lên trời không phải vì cái gì, mà là lười giao thủ với những phàmnhân đó.ố ễNhưng nói ngược lại -- Rốt cuộc những người này nhảy ra từ đâu vậy?

LiễuBình yên lặng nghĩ.Bỗng nhiên.Hư không mở ra.Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài kia lại nhảy ra, hưng phấn nói: "Oa, ngươi thật sựthắng rồi!"

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

Liễu Bình có chút tò mò.-- Tại sao cuộc tỷ thí giữa những phàm nhân lại làm một thế giới chi chủ vuimừng như thế?"

Nói thật với ngươi, ta là chủ nhân của thế giới này, những tên vừa rồi ngườiđánh thắng kia là cao thủ của các thế giới khác –– người giúp ta thắng một mớtiền."

Gaia nói."

Từ từ, ngươi nói ngươi là chủ nhân thế giới..."

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Gaia tùy tiện vung tay lên, phóng ra sức mạnh đủ để hủy diệt tất cả."

Này, người đã là thế giới chi chủ -- Từ từ, ngươi kéo ta làm gì?"

Liễu Bình nói.Hắn mới nói được một nửa thì Gaia đã thu sức mạnh hủy diệt kia lại, bắt lấyLiễu Bình rồi đi vào hư không."

Biểu hiện của ngươi không tồi, ta được nở mày nở mặt, nhân cơ hội này mangngười đi trải đời."

Thiếu nữ Gaia nói.Nàng lôi kéo Liễu Bình chui một bước vào hư không.Hoàn cảnh chung quanh lập tức biến ảo một trận, hóa thành một nơi tương tựnhư ghế lô.Trên màn hình đang không ngừng chiếu lại cảnh tượng Liễu Bình rút đao chiếnđấu vừa rồi.Trên bàn đặt đầy bình rượu và điểm tâm.Trên sô pha to lớn có bảy tám nữ tử tư dung xuất trần, tú lệ tuyệt sắc đang ngồi."

Các tỷ muội, đây là Liễu Bình."

Gaia nói như đang hiện vật quý.Liễu Bình ngây người.- - Đây là tình huống gì thế này?

Hắn đảo mắt qua toànbộ ghế lô, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ nhảy ra từ đỉnh đầu các cô gái: "Thế giớichi chủ."

ế"Thế giới chi chủ."

"Thế giới chi chủ."

-- Các thế giới chi chủ nữ tính tụ hội?

Nhưng nhìn qua, đây rõ ràng là một đámnữ nhân đang uống rượu.Chỉ thấy nữ tử ngồi ở chính giữa trông có phong vận thành thục nhất buông lyrượu xuống, ngoắc ngoắc ngón tay nói vọng về phía Liễu Bình: "Thì ra ngươi làLiễu Bình, tiểu tử không tồi, tới đây, đến bên tỷ tỷ mà ngồi."

Liễu Bình đờ đẫn bất động.Gaia âm thầm đẩy một cái ở sau lưng hắn, truyền âm: "Vừa rồi vị tỷ tỷ này thuathảm, người thay ta chơi với nàng, dễ nàng vui vẻ, hiểu chưa?"

Liễu Bình lau mặt, suy nghĩ mọi chuyện lại một lần, chỉ cảm thấy tình cảnh nàylàm người ta quá bất ngờ, nhưng lại không phải quá bất ngờ.- - Hiện tại tất cảtai ách cũng chưa bùng nổ.Những thế giới chi chủ đó mỗi ngày trừ chơi đùa ra thì còn có chuyện gì đểlàm?

Hoàn toàn không thành vấn đề!

Nhưng các ngươi lấy ta làm trò chơi cũngkhông đúng lắm.Liễu Bình có chút tức giận trong lòng, đang muốn nghĩ cách thì lại nghe thượngđể bỗng lặng lẽ nói bên tai: "Liễu Bình, khống chế cảm xúc của ngươi."

"Làm sao vậy?

Người cho rằng ta không thích ứng với tình cảnh này?

Cũngkhông phải, trường hợp này ta thấy nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy --"Thượng đế cắt ngang truyền âm của hắn, nói nhỏ: "Chú ý, các nàng cũng khôngbiết người là thế giới chi chủ nam tính, nếu không thì người giành trước thu cácnàng đi?"

Liễu Bình dùng lại.Đúng vậy!

Đây cũng là một cách hay.Trước khi Ác Mộng buông xuống, nếu ta thu hết thế giới chi chủ nữ tính thì sẽthế nào?

Như vậy không phải Ác Mộng không có thế giới chi chủ nữ tính đểcướp lấy sao?

Còn chuyện về sau lại có thế giới chi chủ nữ tính ra đời -- Đó làchuyện của sau này.Những suy nghĩ nhanh chóng chớp động trong lòng Liễu Bình, trên mặt hắn lộra nụ cười thẹn thùng: "Các tỷ tỷ có vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của takhông?"

Đúng lúc này, trên hình chiếu sau lưng hắn phóng ra hình ảnh trong chớp mắthắn rút đao mà chém.Trong ghế lô, mắt cả đám nữ nhân đều sáng lên.-------Chương 1159: Chân tướng của thế giớiVào lúc này.Chư giới hoà bình.Tuyệt đối không có chiến sự, càng không có cắn nuốt gì đáng nói.Thời đại Ác Mộng còn chưa tiến đến.Cũng không biết tung tích của tận thế ở nơi nào.Liễu Bình đảo mắt qua gương mặt một đám thế giới chi chủ, thấy được sựcường đại, tự tin, vô ưu vô lý của các nàng."

Ta uống cạn ly này, nhận lỗi với các tỷ tỷ, dù sao cũng là ta hại mọi người tổnthất một mớ tiền."

Hắn nâng ly lên và nói, sau đó uống một hơi cạn sạch.Nữ tử phong tư trác tuyệt kia vỗ tay và cười nói: "Có thực lực, còn sảng khoái,chuyện hôm nay cũng không có gì cả, chỉ là chúng ta muốn xem thử cao thủ nhànào là mạnh nhất."

Liễu Bình cười cười, ngồi xuống kế bên nàng ta, thấp giọng trò chuyện với nàngmột ít vấn để tu hành và sinh hoạt.- - Rốt cuộc hiện tại phải làm sao bây giờ?Nếu hiện tại hắn bắt đầu thu những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nữ tính nàythì cũng không phải không thể.Nhưng cứ cảm thấy đây không phải thượng sách."

Thứ như đao chỉ là một mảnh sắt mà thôi, nhân loại các ngươi lại có thể sửdụng nó thi triển ra lực công kích lợi hại như vậy, làm ta cảm thấy khá bất ngờđấy."

Mỹ nữ nói."

Lúc người khác phải chết thì dù trong tay chỉ có một mảnh ngói, cũng có thểdùng làm vũ khí thôi tỷ tỷ."

Liễu Bình cười rót rượu cho đối phương.Hai người lại uống một ly."

Ngươi tuổi trẻ như vậy mà nói chuyện lại tàn nhẫn thế, là từng bị kích thích gìsao?

Đừng sợ, nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ chống lưng cho ngươi."

Mỹ nữ nói.Từ từ.Nếu tất cả còn chưa xảy ra, hắn có thể giành trước một bước để thu thập nhữngSinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nữ tính này -- Nhưng vì sao hắn không thể trởthành tên kia?

Nếu có thể trở thành nó...

Tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng!

Ánhmắt Liễu Bình quét một vòng qua ghế lô, nói với giọng điệu nghi hoặc: "Các vịtỷ tỷ không có bạn nam sao?

Ta nghe nói thiên địa chia âm dương, đã có SinhMệnh Thể Thế giới Loại nữ tính thì hẳn cũng có nam tính chứ."."

Đương nhiên là có, nhưng tất cả họ đều bận rộn phát triển thế giới –– Nói thật,bọn họ rất giống với những phàm nhân nam tính như các ngươi, hoặc là khátvọng mạnh lên, hoặc là vùi đầu nghiên cứu cách để thế giới trưởng thành."

Tỷ tỷ mỹ nữ nói.- - thiếu niên này thật đẹp mắt.Nàng nhịn không được duỗi tay đi sờ sờ mặt hắn.Liễu Bình thuận thể nắm lấy tay nàng, giật mình mà nói: "Làn da tỷ tỷ thật tốt,ta chưa từng nhìn thấy bàn tay xinh xắn như vậy."

Nói xong thì hắn lại đưa qua một ly rượu, hai người nắm tay rồi uống thêm mộtly.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "Ta biết người muốn hỏi cái gì –– tađã tìm được vị trí của Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại nam tính sắp trở thành ÁcMộng chi Chủng kia rồi."

"Rất tốt, sau khi chuyện ở nơi này kết thúc thì chúng ta đi ngay."

Liễu Bình yên lặng truyền âm.Nữ tử bên cạnh cười khẽ rồi nói với Gaia: "Tiểu muội, vị Liễu đại sư này thậtthú vị, ngươi nhường cho ta đi."

"Ta cũng đâu có quản chuyện của ngươi."

Gaia nói."

Ý của ta là - Người đưa quyền sở hữu của hắn cho ta, ta tập trung toàn bộ tàinguyên của thế giới để bồi dưỡng hắn."

Mỹ nữ nói.Chúng nữ đều ồn ào.Vị mỹ nữ này đã là mạnh nhất trong mọi người, nếu lại có được một thiếu niêntông sư có thể lấy một chọi mười như vậy -- "Không được, hắn sống là ngườicủa thế giới ta, chết là quỷ của thế giới ta."

Gaia quả quyết cự tuyệt.Hắn mới mười bảy tuổi!

Đại tông sư võ học nhân loại lợi hại như vậy rất có khảnăng thúc đẩy trình độ văn minh thế giới phát triển lên cấp bậc càng cao.Chơi thì chơi, quấy thì quấy.Nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh phát triển của toàn bộ thế giới thìnhất định không thể hàm hồ."

Phải không?

Hơi đáng tiếc nhỉ."

Mỹ nữ thở dài và nói."

Được rồi, Liễu Bình trở về đi, lát nữa ta đi tìm người tiếp."

Gaia nói.ễ ỗ ồNói xong thì nàng kéo Liễu Bình khỏi chỗ ngồi.Cuối cùng Liễu Bình nhéo nhéo bàn tay của mỹ nữ kia, cười nói: "Vậy ta đitrước, hôm nào lại cùng uống rượu."

Lời còn chưa dứt.Gaia nhẹ nhàng đẩy một cái đã đẩy lui hư không, lôi kéo Liễu Bình như chạytrốn khỏi ghế lô.Hai người trở lại thế giới của Gaia.Là hải đảo kia."

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được phản bội ta, nghe rõ chưa hả?"

Gaia trừng mắt mà nói."

Là ngươi lôi kéo ta đi uống rượu, bằng không ta căn bản không biết những việcnày."

Liễu Bình vô tội nhún vai và nói.Gaia nghĩ cũng phải, không khỏi có chút hối hận.Tóm lại.Về sau không dẫn hắn đi theo nữa."

Ngươi ở đây đi, ta lại qua đó chơi với bọn tỷ muội, lát nữa lại đến tìm người,rõ chưa?"

Gaia nói."

Được."

Liễu Bình gật đầu mỉm cười.Gaia lại trừng mắt nhìn hắn một cái để cảnh cáo là mình nghiêm túc, sau đó mớiđi vào hư không lần nữa, biến mất tăm hơi.Lúc này, chỉ còn lại Liễu Bình đứng trên hải đảo không người.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi thành công thànhlập liên hệ với Gaia."

"Nàng nhất định sẽ đến tìm người lần nữa."

"Suất diễn + 1."

"Suất diễn trước mặt: 6/10."

"Thời gian càng ngày càng khẩn bách, xin hãy mau chóng hoàn thành suất diễnđể giúp Đặc Hiệu Sư được nâng cấp."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất."

Nghĩ kỹ kế hoạch rồi chưa?"

Thượng để hỏi."

Thật ra ta đã có một kế hoạch sơ lược..."

ễ ầLiễu Bình trầm ngâm nói.Hắn tìm một nơi khô mát để ngồi xuống, khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu nghỉngơi.Dù là kẻ nào nhìn qua cũng nghĩ hắn đang nghỉ ngơi, hoặc là tu luyện pháp mônnào đó, tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác.Liễu Bình vẫn duy trì tư thế này rồi phát động Đặc Hiệu Sư, lưu lại ảo giác củamình tại nơi đó.Hắn thật sự thì ẩn núp vào hư không."

Hỏi thêm một câu, các nàng không nhìn thấy ta đúng không?"

Liễu Bình nói."

Lúc này thì không, các nàng đang thảo luận một ít đề tài nữ tính ––"Thượng để nói."

Các nàng là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại mà cũng cảm thấy hứng thú vớinhững chuyện đó à?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.Thượng để cảm thán: "Thật ra nhân loại là tồn tại gần với thế giới chi linh nhất,chẳng qua không hoàn mỹ như thế giới chi linh, nhưng theo thời gian phát triển,thế giới chi linh càng hoàn mỹ theo góc độ sinh mệnh lại bắt chước cách sốngcủa nhân loại, cái này rốt cục là sa đọa hay là vì không hoàn mỹ mới làm sinhhoạt cùng thú vị hơn?"

"Chỉ cần không chú ý ta là được."

Liễu Bình nhún vai và nói.Thân thể hắn chợt lóe rồi chui vào hư không, lập tức rời khỏi thế giới trước mắt,đi vào hư không hắc ám."

Ta biết một sự kiện, ta cung cấp vị trí cho người xong thì ta đều không thể biếtnhững việc sau đó."

Thượng đế nói."

Được, ngươi có thể không biết, nói vị trí cho ta là được."

Liễu Bình nói.Nói xong, hắn thuận tay bày ra tầng tầng lớp lớp đặc hiệu hư vô ở chung quanhmình."

Vị trí bên trái phía dưới, xuất phát."

Thượng để nói.Liễu Bình lao vút xuống như đạn pháo, hăng hái bay vào trong hư không.-------Chương 1160: Không phải chúng ta, là ngườiMột thế giới chỉ trụ màu xanh lá đứng sừng sững trong hư không hắc ám.Liễu Bình lơ lửng ở giữa không trung, nhìn lại thế giới chỉ trụ kia, lập tức cảmứng được một sức mạnh hùng hồn."

A...

Loại sức mạnh không gì sánh kịp này, quả nhiên là hắn."

Liễu Bình cảm khái.Bỗng nhiên.Một quang huy màu tím đen cực kỳ âm lãnh bay ra từ trường trụ kia.Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức phất tay lại bày ra với tầng đặc hiệu hư vô.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "So với lịch sử ban đầu,người đã kết bạn với Gaia, đi lên con đường vận mệnh hoàn toàn bất động."

"Bởi vì sự xuất hiện của người mà sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với thờikhông, chuyện vốn nên xảy ra trong lịch sử đều bắt đầu biến hóa."

"Tất cả mọi thứ trên tuyến thời không sinh ra khác biệt và dao động."

"Chú ý!"

"Ngươi đang thấy được giai đoạn cuối cùng trong sự ra đời của thế giới dạng ÁcMộng *****ên."

Khó trách thường để không thể biết được chuyện sau đó!

Thì ra là vào thời khắcnày, quái vật kia đang chuyển hóa thế giới chi chủ này thành Ác Mộng!

LiễuBình ngừng thở, trốn trong hư vô rồi lẳng lặng quan sát mọi chuyện xảy ra trênthế giới chỉ trụ kia.Trong quang huy màu tím đen kia truyền đến một giọng nói sắc nhọn chói tại:"Thu thập tất cả thế giới chi chủ nữ tính đi, sức mạnh ta giao cho ngươi đủ đểnô dịch chúng sinh, chiến thắng tất cả đối thủ!"

"Ngươi là quân cờ quan trọng nhất của ta."

"Làm được tất cả những chuyện này thì vào thời khắc nào đó trong tương lai, tasẽ nhìn vào thành quả của ngươi!"

Giọng nói này vừa dứt.Trên thế giới chỉ trụ truyền đến một tiếng nói trầm thấp: "Vâng thưa tồn tại vôthượng, ta nhất định sẽ làm được chuyện mà ngài giao phó."

Trong ánh hào quang màu tím đen, giọng nói kia vừa lòng đáp: "Rất tốt, khithời cơ chín muồi thì chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Nói xong, nó phá vỡ hư không, chẳng biết đi đâu.Hư không lại quay về tịch liêu lần nữa.Không tiếng động.ễ ấ ắ ằ ằ ếLiễu Bình nhẹ nhàng rút Trấn Ngục Đạo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thếgiới chỉ trụ kia.Hiện giờ hắn đã không phải phàm nhân.Hắn có vô số những thủ đoạn, có chiến hữu đáng tin cậy, còn có ý chí thay đổitất cả.Giọng nói của thượng đế vang lên: "Được, hiện tại ta lại có thể biết được mọichuyện, nơi này không có kẻ nào nhìn trộm, cũng không tồn tại thuật pháp nàokhác, thực an toàn."

Nơi nơi không còn kẻ nào.Chỉ còn lại Liễu Bình.Và Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại vừa bị chuyển hóa thành Ác Mộng chi Chủngkia.Đây là thời cơ ra tay tốt nhất.Liễu Bình nắm lấy đao, đột nhiên hỏi: "Ta có một vấn đề."

"Vì sao muốn hỏi chuyện này?

Không sai, tính ra thì trong thế giới hệ thầnthánh của chúng ta, người xấu xuống địa ngục, người tốt lên thiên đường."

Thượng để tiếp tục nói: "Nhưng nếu gặp phải tình huống thế giới hỏng mất,không có bất cứ kẻ nào xuống địa ngục, bởi vì cuộc đời của bọn họ còn chưakết thúc, cũng không có định luận cuối cùng."

"Nói cách khác, bất cứ kẻ nào trước thời khắc tử vong thì vẫn có cơ hội thậtlòng ăn năn, thay đổi vận mệnh và kết cục của mình, là như thế sao?"

Liễu Bình hỏi."

Là như thế, nhưng thật không giống ngươi, ngươi lại hỏi về vấn đề này."

Thượng để nói.Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hiện tại nhớ lại thì sự khổsở của chúng sinh và thế giới không phải bắt đầu từ vị thế giới chi chủ này, màlà từ quái vật bị ta phong ấn vừa rồi kia."

"Cho nên?"

Thượng để hỏi."

Ngươi nên biết ta muốn nói cái gì."

Liễu Bình nói."

Có vài lời cần nói ra mới được tính, nếu không nó không thể ảnh hưởng đếntuyến vận mệnh."

Thượng đế nói.Liễu Bình thu hồi Trấn Ngục Đao, lắc đầu và nói: "Mọi người đều là ngườiđáng thương, thế giới chi chủ bị ô nhiễm thành Ác Mộng, sao nó không phảingười bị hại kia chứ?

Về sau nó bị sức mạnh kia khống chế, giết sạch đồng loại,tàn sát chúng sinh, chẳng lẽ nó không đáng thương?"

ề ế ố"Càng quan trọng là, cả đời ta không kiêng kỵ điều gì, giết người vô số, nhưngcó một loại người là ta không giết."

"Là loại nào?"

Thượng để hỏi."

Người bị hại."

Liễu Bình nói."

Vậy cục diện này...

Phải làm sao bây giờ?"

Thượng để hỏi."

Tóm lại là có con đường khác để đi, thật sự không có thì chúng ta sáng tạo mộtđường đi."

Liễu Bình nói.Vĩnh Dạ.Đại Địa chi Mẫu Gaia vừa mở mắt đã nhìn thấy Vân Hi ngồi ở đối diện mình,đưa ánh mắt lấp lánh ánh sao nhìn nàng."

Chuyện gì?"

Gaia ngáp một cái, hỏi."

Ngươi ngủ một ngày một đêm rồi."

Vân Hi nói."

Đúng vậy, ngủ một giấc thật là thoải mái."

Gaia nói."

Vậy hẳn người ngủ khá ngon."

Vân Hi nói."

Đúng là ngủ ngon."

Gaia nói."

Vậy bắt đầu làm việc đi, xin hãy dung nhập thế giới của ta vào thế giới củaLiễu Bình."

Vân Hi nói.Gaia ai thán một tiếng, nhún vai và nói: "Chẳng lẽ chúng ta không thể nghỉ ngơithêm một lát sao?

Liễu Bình cũng sẽ không chết!"

"Nếu tình huống của hắn thật sự an toàn thì vì sao thượng đế phải đi theo hắn?"

Vân Hi nói.Gaia lập tức nghẹn lời.Giọng nói của Pháo gia truyền đến từ xa xa: "Làm đi thôi, nắm chặt thời gian đểdung nhập mảnh Lục Đạo Luân Hồi của Vân Hi vào thế giới của Liễu Bình."

"Ngươi cũng giúp đỡ cô gái nhỏ này?"

ế ế ấGaia hừ một tiếng: "Ta biết người rất mệt, ta cũng mệt, nhưng chuyện này phảilập tức hoàn thành, ta có dự cảm Liễu Bình cần những thần linh chúng ta trợgiúp."

Pháo gia nói.Công chúa yêu tinh Rita nhảy ra từ hư không, dùng trên đầu Vân Hi rồi hô to:"Bắt đầu làm việc đi, chúng ta cũng phải mang đến chút trợ giúp cho Liễu Bình,bằng không lần sau hắn chỉ dẫn thượng đế đi ra ngoài chơi, không mang chúngta theo đấy!"

Đại Địa chi Mẫu Gaia thở dài và nói: "Chúng ta vất vả như vậy có thể giúp đỡhắn không?"

"Đương nhiên, thế giới của hắn và hắn là đồng bộ, cho dù là ở nơi nào, chỉ cầnthế giới mạnh lên thì hắn nhất định cũng thu được lợi ích."

Pháo gia nói."

Sợ các ngươi rồi, hiện tại chúng ta lập tức dung hợp mảnh Lục Đạo Luân Hồi."

Gaia nói."

Chờ một chút ––".Vân Hi đứng lên, giải thích: "Thế giới của ta có sáu loại thuộc tính, lần lượt làThiên, Nhân, Thú, Hoàng Tuyền, A Tu La, Ác Quỷ –– các ngươi phải chọn ramột thuộc tính thế giới chủ yếu để dung nhập vào thế giới của hắn."

"Thượng để nhắn nhủ lại là bảo chúng ta chọn Hoàng Tuyền"."

Pháo gia nói."

Vậy thì Hoàng Tuyền."

Gaia chốt lại."

Xin hãy chọn ra một vị thần có thuộc tính tử vong, hủy diệt, điêu tàn để kết nốivới thế giới của ta."

Vân Hi nói.Chúng thần không khỏi quay đầu, nhìn về phía vị nữ Tử Thần tên là Mộng kia.Nữ Tử Thần khẽ cười và nói: "Được rồi, hắn giết nhiều kẻ địch như vậy, làmthực lực của ta khôi phục không ít, cũng đã đến lúc ta xuất lực."

Thời đại quá khứ.Vào thời khắc nào đó trong chín trăm triệu sáu ngàn năm trước.Trong hư không hắc ám, hào quang màu tím đen vô tận phát ra từ thần trụ kia."

Um...

A a a!"

Tiếng kêu rên thống khổ của thế giới chi chủ vang vọng bốn phía.Liễu Bình đứng trong hư không đằng xa, lẳng lặng quan sát mọi chuyện biếnhóa.ế ÁGiọng nói của thượng đế vang lên: "Nó đang Ác Mộng hóa -- Quá trình này sẽkhông quá dài, một khi nó hoàn thành biến hóa thì thực lực sẽ bùng nổ rất lớn–– nó sẽ lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, thu phục những thế giới chi chủ nữtính đó."

"Xem ra chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách."

Liễu Bình nói."

Không phải chúng ta, là ngươi."

Thượng để sửa đúng."

Không phải ngươi cái gì cũng biết sao?"

Liễu Bình nói."

Nhưng người xuyên qua thời không ý đồ thay đổi tất cả vận mệnh là ngươi, tachỉ có thể xem như cố vấn -- Là loại không gánh vác trách nhiệm ấy."

Thượng để nói."

Vì sao ngươi không sống lại, phát động sức mạnh "Toàn năng của ngươi?"

Liễu Bình hỏi."

Trách nhiệm càng lớn, nguy hiểm càng lớn, chuyện này cuối cùng vẫn phảigiao cho người, những thần linh chúng ta đã quá già rồi."

Thượng đế nói với giọng điệu nghiêm trang."

Được rồi, phong cách của người vẫn thần thánh như vậy."

Liễu Bình nói.Hắn lâm vào suy tư.Thật ra tới giờ khắc này, hắn cũng hoàn toàn ý thức được chuyện này nguy hiểmđến mức nào.Bởi vì không thể làm lại lần nữa, cho nên chỉ có một cơ hội -- Chuyện xảy ra ởnơi này sẽ quyết định tất cả hành vi và đi hướng của các Ác Mộng trong toàn bộchín trăm triệu sáu ngàn năm dài đăng đắng Chỉ có một cơ hội.Cho dù làm thành dạng gì thì thời đại sau này cũng sẽ làm ra thay đổi tương ứngdựa theo sự can thiệp của hắn vào giờ phút này.-------Chương 1161: Khởi điểm lịch sửTứ đại pháp tắc đang vòng quanh nơi này, chờ đợi tất cả vận mệnh trên tuyếnthời không quay lại vị trí.Những chuyện trong lịch sử vẫn sẽ phát sinh.Hắn tuyệt đối không thể thay đổi chúng."

Nơi này là khởi điểm của tất cả lịch sử."

Thượng để cảm khái: "Điều mà giờ phút này chúng ta phải làm giống như lại vềđến một thời khắc lịch sử quan trọng nhất--"."

Đây là khởi điểm, một con cá xuất phát từ nơi này, bơi dọc theo con sông thờigian lên đầu nguồn tương lai, tất cả mọi thứ ven đường sẽ tiếp tục diễn qua lầnnữa, không sai lệch chút nào, hơn nữa nó nhất định sẽ đến tương lai, tuyệt đốikhông có sai lầm."

"Nếu có sai lầm thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Tứ đại pháp tắc sẽ lập tức tiêu diệt ngươi."

Thượng để nói.Liễu Bình nói tiếp: "Như vậy điều duy nhất ta có thể làm là nhét một vài thứvốn không có vào trong bụng con cá, hoặc là gia tăng những vật vốn không tồntại trên cả chặng đường đi của nó."

"Đúng là như vậy."

Thượng để nói."

Có hơi khó..."

Liễu Bình cảm khái."

Nếu không khó thì ta cần gì phải chết trận chứ?"

Thượng để nói."

Ngươi cũng sợ cái này?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Ta là lão đại hệ thần thánh, chỉ có thể cảm hóa, không thể gạt người."

Thượng để nói."

Cho nên người đành tới tìm ta kết phường làm ăn để cùng cài bẫy người ta?"

Liễu Bình hỏi."

Là cùng cứu vớt chúng sinh."

Thượng đế nói.ẫ ấ ếHai người tán gẫu, lại thấy biến hóa trên thân trụ kia càng ngày càng kịch liệt,cả cây thần trụ đều bắt đầu không ngừng run rẩy, trông như lung lay sắp đổ.Ác Mộng *****ên sắp ra đời!

Liễu Bình duỗi tay tung một chiều, lấy Trấn NgụcĐao ra từ hư không."

Hình như người từng nói không giết nó."

Thượng để nói."

Nói giống như ta nhất định có thể đánh thắng vậy –– Lên!"

Liễu Bình chui ra từ hư không, cả người run lên, bỗng vung đao chém tới trờicao.Một hào quang tràn ngập khí tức hủy diệt chợt lóe rồi biến mất trên lưỡi đao.Đạo thuật Kỳ Quỷ sơ cấp Chiến Trảm!

Trên thân trụ truyền đến một giọng nóicảnh giác: "Đo thuật Kỳ Quỷ?

Ngươi là ai?"

Vô số phù văn màu tím đậm chi chít hiện lên, chắn trước đao quang tầng tầnglớp lớp.Đao quang thẳng tiến không lùi, trảm tung tất cả phù văn –– Sau đó bị một bàntay nắm lấy.Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ kia hiện thân.Thân thể hắn đã bị quang màu tím đen ăn mòn, hóa thành một hình người màutím, bên ngoài lại dần hiện ra những phù văn bí hiểm tinh tế, nhìn giống nhưmột chiến giáp.-- Đó là Ác Mộng chi Ủng của nó."

Hình như ta biết mình là ai, nhưng lại không thể xác định, cho nên vẫn khôngcần tự giới thiệu thì tốt hơn."

Liễu Bình nhún vai và nói.Bóng người kia vươn bàn tay tràn đầy tử quang, ẩn diệt đao quang không ngừnglập loè, trầm giọng mà nói: "Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay kết cục của người chỉcó một ——""Chết!"

Tiếng nói vừa dứt, mọi thứ chung quanh ầm ầm đi xa.Liễu Bình phát hiện mình xuất hiện trong một thế giới.Trên mặt đất.Vô số người đang trong trạng thái tử vong, biến dị hàng loạt.Toàn bộ thế giới, tất cả chúng sinh đang đi về hướng chung kết trong sự kinhhoàng và tuyệt vọng.Linh hồn bọn họ bị thế giới chi chủ ăn mất, nhằm gia tăng thực lực của bảnthân, bảo đảm có thể chiến thắng tất cả kẻ địch.- - Đây là thế giới của đốiphương!

Liễu Bình thở dài một tiếng, dùng trên đỉnh một tòa tháp nhọn, ôm đaovào ngực rồi nhìn lên bầu trời.ẳ ắ ầ ếKhông trung xanh thẳm bắt đầu bị màu tím đen thay thế."

Ta vẫn luôn tò mò, thế giới chỉ thuật của ngươi rốt cục là cái gì, rốt cuộc ngươicường đại như vậy, gần như không có ai có tư cách khiêu chiến ngươi."

Liễu Bình mở miệng nói.Bóng người màu tím đen lặng lẽ hiện lên trên không trung, quan sát hắn rồi nói:"Khôi!"

Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Đối phương đã kíchhoạt thế giới chi thuật Khôi."

"Toàn bộ thế giới tràn ngập sức mạnh Dũng Hiện khống chế vô tận, có thểkhống chế mọi thứ của người vào bất cứ lúc nào, xin hãy thận trọng ứng phó."

Liễu Bình nhìn lại bốn phía.Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng phù văn điên cuồng như thác nước, xâuchuỗi với nhau thành tuyển rồi bao phủ lên người hắn.Mỗi một sợi dây đều là một loại thao túng.Chỉ cần đụng phải thì sẽ bị cướp lấy quyền khống chế thân thể."

Chết đi."

Bóng người màu tím đậm kia trong một đôi lợi trào lên đôi tay, chợt lóe đã tớitrước mặt Liễu Bình.Liễu Bình vung đao đỡ lấy hai móng của đối phương, thân thể bỗng chợt lóetránh đi những sợi dây bay vụt đến từ bốn phương tám hướng, hắn không ngừnglướt nhanh tránh né ở giữa không trung.Nhưng số lượng những sợi dây phù văn càng ngày càng nhiều, như ngàn consóng dữ mãnh liệt phập phồng trong thiên địa, muốn bao phủ bóng người đangbay múa kia."

Ha ha ha, tất cả mọi nơi trong hư không đều là thế giới chỉ thuật của ta, ngươitrốn không thoát đâu!"

Bóng người màu tím đậm lơ lửng ở giữa không trung, cách không chém ra từngtrảo ảnh.Đương!

Liễu Bình lại chắn một kích, lại không có cả cơ hội phản kích, lập tứcphải tiếp tục tránh né thủy triều cấu thành từ những sợi dây nhỏ dày đặc.Không thể bị đụng vào.Vừa chạm vào thì cuộc chiến sẽ kết thúc.Hắn xông lên trời cao, quan sát những dây nhỏ phù văn hội tụ lại như biển cả vôtận trong toàn bộ hư không, mở miệng khen: "Hiện giờ mà đã có loại trình độnày, nếu cho ngươi thêm thời gian mấy trăm triệu năm cắn nuốt chúng sinhtrong những thế giới vô tận, vậy còn ai thắng nổi người nữa?"

Câu nói vừa dứt.Không trung sâu trong bỗng vang lên từng tiếng sấm nặng nề.Nước mưa.Rơi xuống.Mưa dầm tí tách tí tách giáng xuống từ trên trời, dần dần nặng hạt rồi trở nêntầm tã.Oanh -- Tiếng sấm vang lên, mưa to trút xuống, cọ rửa vạn vật.Ở mỗi một điểm mà giọt nước mưa nhỏ xuống trên toàn bộ thế giới đều cónhững sợi dây nhỏ phù văn đứt gãy, tan vỡ, biến mất."

Hả?"

Trong hải triều phù văn phía dưới, bóng người màu tím đậm kia lặng lẽ hiện ra,hỏi: "Ngươi dùng đao pháp gì thế này?"

"Chỉ là một trận mưa mà thôi, đi lên nào, chúng ta tiếp tục đánh."

Liễu Bình hoạt động cổ, dựng thẳng trường đao mà nói.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên trong hư không: "Ngươi phát độngđào thuật Kỳ Quỷ cao cấp Vũ Trảm."

"Chú ý!"

"Vũ Trảm"của ngươi là đạo thuật Kỳ Quỷ loại sáng tạo, siêu việt sức mạnh gông cùmxiềng xích, đang phá hư thế giới chi thuật: Khôi của đối phương."

"Đối phương đang súc tích sức mạnh càng cường đại."

"Đây là một trận chiến chỉ thoáng mất tập trung một chút thì sẽ tử vong."

"Xin hãy sẵn sàng ứng phó!"

-------Chương 1162: Tử vongMưa vẫn đang rơi.Trên mặt đất.Tất cả sớm bị hải dương dây nhỏ loang loáng bao phủ.Nước mưa và sóng dữ chống đỡ nhau, tiêu trừ lẫn nhau, liên miên không dứt."

Quả nhiên không thể xem thường ngươi."

Ánh mắt Liễu Bình đanh lại.Cả người hắn bỗng biến mất khỏi giữa không trung.Sâu trong không gian, tiền âm mờ mịt vang lên từng tiếng, truyền khắp toàn bộthế giới."

Trảm."

Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ hư vô.Bóng người màu tím đậm không biết bị thứ gì đánh trúng, lập tức bay lên trờicao.Nó phát ra một tiếng hét thảm, bỗng vung mạnh hai móng che ở trước người ––Đương đương đương đương đương!

Vô số những tiếng giao kích vang lên.Nhưng phía sau lưng cũng truyền đến từng đợt tiếng trảm đánh.Hư vô chi nhận vô tận liên tục trảm đánh lên người nó, thẳng đến trảm đủ mộtngàn chín trăm lần thì mới hoàn toàn ngừng.Đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chémchết đoạn hồn tại đây!

Liễu Bình hiện thân, lạnh lùng nói: "Chỉ có chút năng lựcnày thôi sao?"

Bóng người màu tím đậm nhìn có chút chật vật, nhưng lại bị những lời này kíchthích.Chỉ thấy gã cười dữ tợn và nói: "Chiều tiếp theo sẽ ***** ngươi!"

Nói xong thì gã rơi xuống, cả người chìm vào mặt đất, rốt cuộc không thấy đâunữa.Liễu Bình ngạc nhiên hỏi: "Chạy?".Hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, trở tay rút Bách Nạp Đao ra hunghăng chém về sau lưng.Đông -- Một tiếng trầm đục vang lên.Liễu Bình giống như đạn pháo bị hất bay ra ngoài, phiên chuyển vài vòng trênkhông trung rồi mới đúng yên."

Đây là chiêu thức gì?"

Hắn khó hiểu mà hỏi.ồVừa rồi rõ ràng mình đã chặn lại, nhưng lại như hoàn toàn không ngăn cảnđược."

Chiều này là thuộc tính thế giới của nó, ngăn trở thì vẫn bị thương.Thượng để nói."

Vậy không cản thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không cản thì trực tiếp chết."

Thượng để nói.Trong hư vô, lại có thứ gì vô hình lặng lẽ hiện ra.Liễu Bình rút đao muốn chắn, nhung nhớ tới chiều này không thể ngăn chặnnên lập tức né qua một bên.Những giây tiếp theo, hắn bỗng ý thức được một điều."

Trốn không xong, toàn bộ hư không đang ra chiều với ngươi."

Thượng đế thở dài và nói.Liễu Bình không thể không nâng đao lên, lại che trước mặt mình lần nữa.- -Hoàn toàn không thể tránh né!

So với đứng yên chịu đòn, không bằng chắn mộtchút, ít nhất sẽ không lập tức chết!

Trong tiếng va chạm kịch liệt, hắn lại bịđánh bay ra ngoài.Sâu trong mặt đất truyền đến một tràng cười điên cuồng: "Đây chính là chủthuộc tính thế giới của ta: Không thể che chắn, từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể bịđánh mãi đến khi chết!"

Thân thể Liễu Bình ngừng lại ở giữa không trung, bỗng cho Trấn Ngục Đạo vềvỏ.Hắn lấy một bàn tay đè chặt lại chuôi đao, bảo đảm trường đao sẽ không ra khỏivỏ nữa, sau đó lắc đầu và nói: "Chiều này thật sự lợi hại, đáng tiếc người gặpphải ta."

Trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi cắm TrấnNgục Đạo vào vỏ đao."

"Uy năng Luân Chuyển của vỏ đao Trấn Ngục đã được kích hoạt."

"Luân Chuyển."

"–– Không chịu bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào, tất cả thương tổn dothuật hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Hư không lại hiện ra một công kích vô hình.Đông!

Liễu Bình bị đánh trúng, nhưng một giáp y trên người lại thay hắn gánhchịu.Là áo giáp da hình rồng bổ sung năng lượng.ế ắĐây là chiến giáp lúc trước Long tộc trao tặng sau khi hắn cứu vớt Lục Long.Nhân cơ hội này, Liễu Bình tùy tiện tung một chiều, rút ra một trường đao kháctừ hư không.Là Bách Nạp.Hắn dùng một tay đè lại chuôi Trấn Ngục Đao, tay còn lại đặt ngang Bách NạpĐao, quan sát mặt đất phía dưới."

Ngươi cũng tiếp một chiêu của ta."

Câu nói vừa dứt.Lưỡi đao Bách Nạp Đao lật qua, im hơi lặng tiếng từ trên cao giáng xuống.Đao này vừa ra.Tất cả mọi thứ trong thiên địa biến mất.Tất cả vạn vật hiện hóa quay về với phù văn pháp tắc, hiện ra quy tắc cấu tạonên chính bản thân chúng.Quy tắc vô tận không ngừng xuất hiện.Mà sâu trong Dũng Hiện nay, một tồn tại không rõ hoàn toàn từ pháp tắc cấuthành thức tỉnh.Là Đại Xà Hắc Ám!

Nó mở đôi đồng tử dựng thẳng ra, che trời lấp đất mà laođến, quan sát tầng tầng lớp lớp bóng người màu tím đậm được pháp tắc yểm hộkia."

Một tên thật đáng buồn, tất cả hủy diệt đều bắt đầu từ ngươi."

Cự xà cấu thành từ pháp tắc thè lưỡi ra, lao thẳng xuống phía dưới."

Không -- Đây là thứ gì!"

Bóng người màu tím đậm giật mình và nói.Gã kích động tất cả pháp tắc quanh thân, phóng ra tầng tầng lớp lớp công kích,muốn ngăn cản đại và tới gần.Nhưng trong nháy mắt tất cả thuật pháp công kích tới gần đại và thì lại hóathành các loại phù văn pháp tắc, sau đó thật cẩn thận mà tránh đi nó."

Sức mạnh!

Cho ta càng nhiều sức mạnh!"

Bóng người màu tím đậm rống giận.Trên mặt đất, trong đống thi thể trùng trùng điệp điệp, từng linh hồn thoát ly thểxác rồi bay về hướng gã.Vô số linh hồn hoàn toàn đi vào thân thể gã.Mỗi một giây trôi qua.Sức mạnh của gã trở nên càng cường thịnh vài phần.Liễu Bình nhìn thấy tình cảnh này thì ánh mắt hơi xao động.Tốc độ tăng lên này thật sự quá nhanh.ÁKhó trách đám Ác Mộng cường đại như vậy.Rốt cuộc -- Đại Xà Hắc Ám xông qua vô số pháp tắc, mở cái mồm to ra, muốnnuốt lấy bóng người màu tím đậm kia."

A, ta sẽ không thua!"

Bóng người màu tím điên cuồng rống giận, quanh thân bắt đầu hiện ra từngvầng sáng hình thù kỳ quái.Hình như gã muốn dùng ra thuật pháp liều mạng nào đó -- Trong chớp nhoáng.Đại Xà Hắc Ám đột nhiên biến mất tăm hơi.Bóng người màu tím đậm sửng sốt.Gã ngẩng đầu nhìn lên xa tít trên bầu trời.Chỉ thấy sau lưng Liễu Bình xuất hiện một ánh hào quang màu tím đen.Trong ánh hào quang kia hiện ra một nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, dùng tay trựctiếp xuyên thủng ngực Liễu Bình.Sẽ không sai.Khí thế và dao động sức mạnh tỏa ra trên người nữ nhân này chính là –– "Chủnhân!"

Bóng người màu tím đậm cung kính nói.Nữ nhân cười lạnh và nói: "Ta vốn định đến dặn dò ngươi thêm vài câu, khôngngờ lại thấy người đang chiến đấu, còn đánh gian nan đến như vậy."

-------Chương 1163: Khinh thể chi vươngBóng người màu tím đậm có chút hổ thẹn.Đúng vậy.Gã gần như sắp liều mạng.Mà đối lập rõ ràng là chủ nhân vừa xuất hiện, tùy tiện tung một kích mà đánhbại đối phương.- - Chênh lệch thực lực giữa gã và chủ nhân quả thực là khácnhau một trời một vực.Nữ nhân đánh Liễu Bình bất tỉnh rồi ném từ không trung xuống mặt đất."

Ta sẽ không giết tên này, dù sao linh hồn của hắn là chất dinh dưỡng rất tốtdành cho ngươi."

"Đa tạ chủ nhân."

Bóng người màu tím đậm nói.Nữ nhân đang muốn tiếp tục nói thì bỗng cảm nhận được điều gì đó.Thế giới –– Thế giới của mình bắt đầu sinh ra biến hóa nào đó.Có một hệ thống thế giới hoàn toàn mới, hoàn toàn siêu việt theo ý nghĩa bìnhthường đang dung hợp với hắn.Là Lục Đạo Luân Hồi!

Nó xây dựng một tiểu thế giới trong thế giới của mình,thuộc tính là....Tử vong.Những người chết có thể được sắp xếp trong thế giới như vậy.Nếu là như thế thì kế hoạch của mình cũng có thể hoàn thiện."

Ta ra lệnh cho người thu thập tất cả thế giới chi chủ nữ tính, vì sao còn chưabắt đầu?"

Nữ nhân chất vấn."

Chủ nhân, ta đang muốn bắt đầu rải rác Ác Mộng, chinh phục thế giới chi chủnữ tính, nhưng lại không khéo bị người này làm chậm trễ."

Bóng người màu tím đậm cuống quít nói.Nữ nhân nói: "Được rồi, người cầm phù văn này đi, sau khi ngươi ***** tấtcả thế giới chi chủ nữ tính thì phải đặt thân thể và linh hồn của chúng vào tửgiới này, thẳng đến chín trăm triệu sáu ngàn năm sau."

Nàng thả ra một phù văn, để nó phiếu phiếu đãng đãng rồi rơi vào trong taybóng người màu tím đậm kia.Bóng người đó thoáng cảm ứng, lập tức phát hiện phù văn này là chú văn truyềntống dẫn đến thế giới tử vong nào đó."

Chủ nhân, chín trăm triệu sáu ngàn năm sau sẽ xảy ra cái gì?"

Bóng người màu tím đậm hỏi."

Chín trăm triệu sáu ngàn năm sau, ta sẽ ở Mộng Cảnh mà kêu gọi người, đếnlúc đó, ta sẽ ban cho người thuật đúc giáp-- Đó là tương lai, đến lúc đó rồi nóisau."

Nữ nhân nói."

Tuân mệnh."

Bóng người màu tím đậm nói.Nữ nhân lại nhìn Liễu Bình nằm trong tay mình, dặn dò gã: "Lợi dụng ngườinày cho tốt, ta đã làm hắn quên mất tất cả, người phải bồi dưỡng linh hồn củahắn đến trình độ càng cao, đến lúc đó lại ăn luôn hắn, sẽ giúp thực lực củangươi tăng lên rất nhiều."

"Đúng vậy."

Bóng người màu tím đậm cung kính nói.Nữ nhân do dự trong chớp mắt.Trong lịch sử.Các chúa tể Ác Mộng ăn vô số linh hồn.Mình có thể đánh vỡ chuyện này sao?

Nàng vừa sinh ra ý niệm này thì lập tứccảm nhận được trong hư không hiện ra từng luồng sát khí lạnh thấu xương.- -Tứ đại pháp tắc không cho phép!

Đây là sự kiện lịch sử trong lịch sử, khôngđược phép dao động!

Có thể nghĩ cách thu linh hồn và thế giới của Thế GiớiLoại Sinh Mệnh Thổ nữ tính tới tay đã là cực kỳ không dễ.Vào chín trăm triệu sáu ngàn năm sau, tất cả linh hồn Thế Giới Loại Sinh MệnhThổ nữ tính đều không bị trừ khử, các nàng bị tồn trữ, chờ đợi tương lai đúcthành bộ giáp kia.Đây cũng là lịch sử chân thật.- - Cho nên hắn mới có thể làm được đến bướcnày!

Nhưng linh hồn chúng sinh thật sự bị lũ Ác Mộng ăn luôn, điểm này khôngđược phép sửa đổi.Nữ nhân thầm than một tiếng trong lòng, đành đánh từ bỏ.Nàng bỗng phát hiện bóng người màu tím đậm đang nằm trên mặt đất, nơm nớplo sợ nhìn mình.Đúng rồi.Tứ đại pháp tắc đang phóng ra sát khí.Đây là sức mạnh có thể tiêu diệt tất cả, tất nhiên làm gã cảm thấy sợ hãi."

Ta đến từ tương lai, trên người mang sức mạnh tứ đại pháp tắc, nếu người làmta không hài lòng thì chúng sẽ giết người, có rõ chưa?"

Nữ nhân hừ nhẹ và nói."

Vâng, chủ nhân, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"

Bóng người màu tím đậm nói.ầ ầ ắ"Những chuyện sau này cần người ra sức giữ gìn, việc nhỏ thì không cần nhắclại, còn về vấn đề thế giới chi chủ nữ tính, nếu ta hỏi thì cũng chỉ cần nói cho tađã tồn trữ bao nhiều, không cần cái gì cũng hội báo."

"Thưa vâng."

"Tương lai gặp lại đi."

Nữ nhân nói xong thì hoàn toàn biến mất khỏi hư không trước mặt.Bóng người màu tím đậm lại quỳ trong chốc lát, sau đó mới đứng lên."

Chủ nhân yên tâm, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đi theo ngài cũng nghênh đónkỷ nguyên hoàn toàn mới, khi mọi thứ đều bị diệt sạch."

Gã thấp giọng mà nói.Bên kia.Nơi nào đó trong hư không.Nữ nhân bay được một khoảng cách thì dao động sức mạnh quỷ dị bao phủ trênngười dần dần tan đi."

Ngươi mang theo sức mạnh kia, ta cũng không dám nói chuyện, vẫn luôn hãihùng khiếp vía."

Thượng đế oán giận."

Dù sao ta đã thấy, cho nên mới có thể bắt chước tương đối giống -- Phải phóngthích toàn bộ chúng ra, nếu không thì không thể lừa được tên kia."

Nữ nhân nói, sau đó thân thể bỗng biến đổi, hóa thành Liễu Bình.Hắn nhìn lại hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổimới trên không trung, từng hàng bày ra trước mắt hắn: "Ngươi cùng lúc sử dụngsức mạnh Đặc Hiệu Sư và "Lừa Gạt, bao phủ một tầng ảo giác thuộc về quái vậtbị phong ấn trên người mình."."

Ngươi giải trừ "Hư Thần", bởi vậy, người của thế giới song song đã tiêu tánkhỏi Vĩnh Dạ."

"Ngươi phóng thích Hư Thần lần nữa, triệu hoán bản thân ở thế giới songsong."

"Hắn đã rơi vào tay chúa tể Ác Mộng."

"Tất cả những chuyện người làm vào giờ khắc này không hề vi phạm nhân quảđã từng phát sinh trong lịch sử và vận mệnh mà chúng sinh cần phải đối mặt."

"Tất cả thế giới chi chủ nữ tính sau khi tử vong sẽ quay về thế giới tử vong củangươi."

"Ngươi đã thành công!"

"Tất cả nhân quả sẽ lẻn vào mạch nước ngầm của con sông dài thời không,không bị bất cứ kẻ nào biết được, mãi đến thời khắc đó của chín trăm triệu sáungàn năm sau mới có thể hoàn toàn thay đổi lịch sử."

"Ngươi đã làm một vụ lừa gạt được coi là kiệt xuất."

ế"Ngươi không thẹn với danh hiệu Khinh Thế Chi Vương."

"Trong sự kiện lần này, điểm số suất diễn người đạt được gia tăng biên độ lớn."

"Suất diễn hiện giờ: 9/10."

"Xin hãy tiếp tục nỗ lực, ngươi sắp đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ hệ biểu diễnhoàn toàn mới!"

-------Chương 1164: Mộng CảnhHư không hắc ám.Một tàn ảnh lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua nơi đó.Liễu Bình đang chạy ngược về chốn cũ."

Những người khác đều có thể chết, chết rồi thì trực tiếp tiến thế giới của ta,nhưng Gaia thì không được."

"Nếu nàng chết thì không trùng khớp với tương lai."

Thượng để nói tiếp: "Như thế không sai...

Nhưng vừa rồi ngươi đã dùng hết thủđoạn, ta cảm giác ngươi không kịp thuyết phục nàng chạy trốn."

"Phiền phức rồi."

Liễu Bình phát ta một tiếng oán than.Tốc độ của hắn càng tăng thêm vài phần.Cuối cùng.Phía trước xuất hiện một mảnh thế giới thần trụ san sát nhau.Liễu Bình tìm đúng một cây thần trụ trong đó, chỉ nháy mắt đã vọt vào thế giớiấy, dùng lại trước hải đảo.Một thiếu nữ đang đứng trên bờ cát, lắng lặng chờ đợi.- - Là Gaia.Nàng thấy Liễu Bình xuất hiện thì mở miệng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?

Võ đạotông sư không có bản lĩnh này."

Trên mảnh đất trống bên cạnh nàng, một Liễu Bình đang khoanh chân mà ngồi.Đây là ảo giác của Liễu Bình.Chắc chắn là sau khi Gaia trở về, phát hiện Liễu Bình tu hành ở chỗ này thì tiếnđến nói chuyện phiếm.Dù sao Liễu Bình ảo giác cũng không có thật thể, không có được bất cứ chỉ thịbiến đổi kế tiếp gì của Liễu Bình, tất nhiên không thể làm ra đáp lại.Cuối cùng.Gaia phát hiện đây là một ảo giác đủ để lừa gạt thế giới chi chủ như nàng.- -Người nào có thể làm được đến bước này?"

Không kịp giải thích, từ giờ trở đi, người phải bắt đầu đào vong, bởi vì ÁcMộng đã ra đời, nó sẽ giết sạch tất cả thế giới chi chủ nữ tính."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói vừa nâng tay lên, để lộ ra vô số ảo giác.Từ cảnh tượng tương ngộ chưa tới đến tình cảnh chiến đấu vừa rồi, toàn bộ lấytốc độ cực nhanh thoáng hiện trước mắt Gaia.ếGaia là thế giới chi chủ.Cho dù ảo giác thoáng hiện nhanh đến mấy, nàng cơ bản cũng có thể thấy rõtiền căn hậu quả toàn bộ mọi chuyện.Nàng trùng đôi mắt tròn xoe, miệng càng há càng lớn, giật mình và nói: "Ta --chỉ tới cảnh cáo người đừng tán tỉnh mấy tỷ muội kia -- vì sao phải cho ta xemchuyện nghiêm trọng như vậy."

"Mau chạy đi, ngày sau chúng ta sẽ lại gặp nhau."

Liễu Bình nói."

Vậy còn ngươi?"

Gaia hỏi."

Ta tới ngăn chặn nó một chút."

Liễu Bình nói.Gaia nhìn chằm chằm hắn, thở dài và nói: "Ta còn không thể tin ––"Thân thể Liễu Bình dần dần biến ảo thành dáng vẻ của nàng.Hắn mở miệng ra, nói bằng giọng nữ thanh thúy: "Không cần nghĩ nhiều nhưvậy, điều duy nhất người cần suy nghĩ là tìm được biện pháp sống sót, thẳng đếnthời khắc chúng ta lại gặp nhau lần nữa trong tương lai."

Nói xong, hắn lại nâng tay lên, cách không nhẹ nhàng nhấn một cái hướng tớiGaia.Tầng tầng lớp lớp ảo giác hư vô che đậy Gaia, khiến nàng không hiện ra trên thếgian nữa.Bất cứ kẻ nào cũng không thể nhìn thấy nàng, cũng không thể cảm ứng đượcnàng tồn tai."

Ngươi sẽ không có việc gì đúng không?

Nếu tình huống thật sự nguy hiểm nhưvậy thì ngươi có thể đánh thắng đối phương không?"

Gaia lo lắng hỏi."

Ta chỉ giả trang thành người để kéo dài một chút thời gian tại đây -- Yên tâmđi, bàn về chạy trốn thì ta là chuyên nghiệp."

Liễu Bình nói.Chỉ vào giây tiếp theo.Không trung truyền đến một giọng nói như tiếng sấm rền: "Gaia, kết cục củangười đã được xác định, chuẩn bị chết đi!"

Quang huy màu tím đậm bắt đầu lan tràn trong toàn bộ thế giới.Chúa tể Ác Mộng đa tới!

Liễu Bình ngẩng đầu, hừ nhẹ bằng giọng nữ rồi nói:"Chỉ dựa vào tên xấu xí nhà ngươi mà cũng muốn khi dễ những nữ tử chúngta?"

Hắn duỗi tay muốn nắm lấy trường đao, nhưng bỗng nhớ tới "Liễu Bình"ế ồ ắđã chiến bại rồi bị bắt.Giữa không trung, bóng người màu tím đậm kia lặng lẽ hiện ra, mở miệng nói:"Gaia, giá trị duy nhất của ngươi chính là trở thành tử linh hồn để ta tóm được!"

Liễu Bình đang do dự thì trong hư không bỗng toát ra một rồi lại một thanhbinh khí cổ xưa."

Ta tới chiến đấu với ngươi."

Giọng nói của Andrea vang lên.Liễu Bình cũng nhẹ nhàng thở ra, tùy tiện chọn một cây mâu rồi toàn lực némvào không trung, la lớn: "Đi chết đi, biến thái thối tha!"

Trường mâu chợt lóe, xuyên qua trời cao đâm vào tầng tầng lớp lớp lá chắn màutím.Oanh!

Một tiếng chấn động kịch liệt vang lên, cả thân trường mâu nổ tung, hóathành một vụ nổ mạnh.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới đột nhiên biến mất.Liễu Bình đứng trong hư không, trong lòng biết Gaia thấy được chúa tể ÁcMộng kia xuất hiện thì đã tin lý do hắn nói.- - Nàng mang theo thế giới củamình rời đi.Như vậy -- Hắn cần kéo dài bao lâu đây?

Trên bầu trời bay qua từng quang đoànmàu tím đậm, những nơi chúng đi qua, tất cả hư không vỡ ra từng tầng, vừathấy thì biết đây là thuật pháp cực kỳ lợi hại.Liễu Bình giữ một tấm chắn lên ngăn cản thuật pháp này.Khi tấm chắn sắp tan nát, Andrea lập tức lại lấy ra một tấm chắn khác.Tổng cộng có ba tấm chắn.Rốt cuộc cũng ngăn cản được toàn bộ thuật pháp."

Ngươi cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn sao?"

Chúa tể Ác Mộng cười lạnh và nói.Liễu Bình trầm mặc không nói.Giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới một việc.Trước kia mỗi lần hắn sử dụng Trấn Ngục Đao xuyên qua thời không, đều là ởcột mốc thời gian tương đối gần, cho nên đi theo thời gian tiếp tục hướng vềphía trước là được.Lúc này thì bất đồng.Hắn xuyên qua đến tận chín trăm triệu sáu ngàn năm trước!

Chẳng lẽ phải đidọc theo chiều dài thời gian, đi hết chín trăm triệu sáu ngàn năm một lần nữasao?

Không phải.Hiện tại hình như không có người ghi lại lịch sử ở bên cạnh.ấ ề ố ắ ể ổHon nữa tất cả đều đã được xử lý tốt, hắn không thể tùy tiện thay đổi lịch sửtrong chín trăm triệu sáu ngàn năm này nữa.Vậy ý nghĩa để hắn ở lại đoạn lịch sử này....Ở đâu?"

Ngươi đang nhìn nơi nào!"

Trên bầu trời vang lên tiếng rống giận chúa tể Ác Mộng.Liễu Bình đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị một thuật pháp đánh trúng, áogiáp da hình rồng trên người lập tức vỡ ra, cả người như đạn pháo bay vút vềphương xa."

Ha ha ha, bắt đầu từ ngươi, tất cả thế giới chi chủ nữ tính đều phải chết!"

Tiếng cười điên cuồng của chúa tể Ác Mộng vang lên từ xa xa.Liễu Bình bay một hồi, trong lòng bỗng hiện ra một ý niệm.Không quấy nhiễu lịch sử....Hắn còn có thể làm gì?

Nếu nói mọi chuyện trong lịch sử đều là cố định, vậy cóảnh hưởng gì tương đối có lợi với hắn?...

Mộng Cảnh.Đúng vậy.Mộng Cảnh bị ăn mòn là vào chín trăm triệu sáu ngàn năm sau, con quái vật bịphong ấn kia toàn lực ăn mòn nó nên mới hoàn toàn ô nhiễm.Mà hiện tại -- Mộng Cảnh hoàn toàn không có vấn đề!

Giọng nói của thượng đếđột nhiên vang lên: "Ngươi đã là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể chân chính,hoàn toàn có thể tiến vào Mộng Cảnh, nhưng lần này không được, ngươi phảinhanh chóng trở lại tương lai."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.Hắn nương theo sức mạnh bị đánh trúng kia mà tiếp tục bay về phía trước, bỗngnghiêng người, cả người biến mất trong hư không."

Ngươi phải cố định thời khắc tương lai kia lại, nếu không kẻ địch sẽ tìm mọicách trở lại quá khứ, lại động tay động chân lần nữa."

Thượng để nói."

Đã rõ, nhưng ta không biết trở về bằng cách nào."

Liễu Bình nói."

Yên tâm, ta kêu người tới."

Thượng để nói.-------Chương 1165: Lựa chọnTất cả quang ảnh chợt lóe.Liễu Bình phát hiện hoàn cảnh chung quanh mình không ngừng biến hóa, cuốicùng hóa thành một quán bar.Nam nhân ngậm điếu thuốc kia ngồi đằng sau quầy bar, tay nâng một ly rượu,gật đầu thăm hỏi hắn: "Hoan nghênh trở về."

Ong ong ong -- Trên quầy bar, đồng tiền kia còn đang không ngừng xoay tròn."

Thời Gian chi Chủ, chào ngươi."

Liễu Bình nói."

Uống một ly không?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Cảm ơn, nhưng thường để nói ta phải nhanh chóng trở về, người xem có thể hỗtrợ không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, ta vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này ở đây."

Thời Gian chi Chủ nói."

Vậy ta có thể đi rồi chưa?"

Liễu Bình nói."

Có tự tin đối mặt với cục diện kia không?

Ngươi biết đấy, trên người quái vậtkia có "Liên Tỏa phong ấn, mỗi ba mươi phút nhất định phải bị phong ấn kéovề–– Nhưng chỉ có một phút, người biết làm sao lợi dụng một phút này không?"

Thời Gian chi Chủ hỏi."

Ta có một ý tưởng, có thể thử một lần."

Liễu Bình nói."

Đi thôi, đi ra quán bar thì ngươi sẽ về tới thời khắc trong lịch sử kia."

"Cảm ơn."

"Không cần, chúng ta cũng vì chính mình."

Liễu Bình gật gật đầu, đứng lên rồi đi ra khỏi quán bar.Thời Gian chi Chủ nhìn lại đồng tiền xu trên quầy bar.Đồng tiền lập tức ngừng xoay tròn, lẳng lặng nằm bất động trên mặt bàn.Phía bên kia.Liễu Bình bỗng xuất hiện trong một mảnh hư vô.ốMột hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Mượn dùng sức mạnh củaThời Gian chi Chủ, ngươi lại về tới Mộng Cảnh giờ khắc này lần nữa."

Liễu Bình nhìn ra ngoài hư vô.Chỉ thấy cảnh tượng kia đang phát sinh -- Trên bầu trời, một tồn tại khổng lồ tảnra ánh hào quang thất thải lặng lẽ rơi xuống, quỳ một gối xuống đất, ồm ồm mànói: "Chủ nhân, ta vâng theo triệu hoán của ngài, đã bắt đầu thu thập tất cả Địaở vô số thế giới từ thời đại vô cùng xa xôi trước đây, mãi đến lúc này mới đi đếntrước mặt ngài."

Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu thứ khổng lồ bảy màu kia:"Ác Mộng chi Chủng nguyên thủy, người thống trị chúng sinh và vạn vật,chúng mộng chi chủ, vạn vương chi vương, ý chí thế giới vĩnh hằng không thểchiến thắng."

Là nó!

Giữa không trung, quái vật kia biến thành nữ tử rồi lặng lẽ hiện thân,quát khẽ lên: "Vậy ta sẽ truyền cho ngươi thuật đúc giáp vô thượng, lấy sứcmạnh của ta rót vào thân thể ngươi, giúp ngươi có thể đúc ra giáp này."

"Tuân mệnh!"

Tôn tại khổng lồ kia thấp giọng mà nói.Ánh mắt Liễu Bình hết sức tập trung.Chính là hiện tại -- Từ lúc ở hiện thân cho đến giờ phút này, đã gần đến ba mươiphút.Hẳn "Liên Tỏa phong ấn"trên người ả đã sắp tới thời khắc kích hoạt!

Chỉ thấy nữ tử vươn tay, đang muốndán lên trán tồn tại khổng lồ kia.Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Á bỗng dùng một chút, sau đó mở miệng nói: "Chờ một lát, ta sẽ lập tức quaylại."

"Thưa vâng."

Ác Mộng chi Vương nói.Nữ tử gật gật đầu rồi biến mất tăm hơi.Liễu Bình xuyên qua hư vô, lặng lẽ bay đến rồi phát động sức mạnh Đặc HiệuSư, lại biến mình thành dáng vẻ nữ nhân lần nữa, sau đó thả ra dao động sứcmạnh giống y như đúc.- - Cách làm quá quen thuộc, dù sao vào chín trăm triệusáu ngàn năm trước, hắn đã từng chơi qua một lần rồi.Một, hai, ba...

Hắn im lặng đếm mười giây, sau đó mới lặng lẽ hiện thân và nói:"Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi."

"Vâng, chủ nhân."

Ác Mộng chi Vương không nghi ngờ hắn, lập tức đáp lại."

Ta sẽ thu người vào một không gian độc đáo, người phải ở trong đó im lặngchờ một thời gian, chờ ta chuẩn bị xong tất cả thuật pháp và tri thức thì sẽ rótếhết cho ngươi."

Liễu Bình giải thích."

Tuân mệnh."

Ác Mộng chi Vương cung kính nói.Liễu Bình dang hai cánh tay ra rồi nhẹ nhàng xoay tròn, chúa tể Ác Mộng lậptức biến mất.- - Thế giới chi thuật tay áo càn khôn!"

Bảy giây cuối cùng."

Thượng để nhắc nhở."

Vậy là đủ rồi."

Liễu Bình nói.Hắn lại phát động "Đặc Hiệu Sư", biến mình thành dáng vẻ của Ác Mộng chiVương, quỳ một gối trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi.Ba.Hai.Một.Nữ nhân kia lại hiện lên trên hư không lần nữa, ả tập trung quan sát, chỉ thấychúa tể Ác Mộng vẫn không nhúc nhích mà quỳ một gói dưới đất, chờ đợi ả ởđó."

Được, hiện tại ta bắt đầu truyền cho ngươi thuật đúc giáp."

Nàng nói."

Tuân mệnh."

Liễu Bình nói.Lấy lịch sử ghi lại làm tiêu chuẩn, lấy quỹ đạo hành động của Liễu Bình làm vậttham chiếu.Để thời gian hơi lui về sau vài phút.Quán bar.Sau khi Liễu Bình rời đi.Nam tử ngồi đằng sau quầy bar cất đồng tiền đi, hút sâu một ngụm thuốc lá rồilại lấy ra một ly rượu khác.Hắn rót đầy một ly rượu màu vàng rồi đặt trên quầy bar."

Ta nhớ người thích uống cái này."

Nam nhân nói với vị trí trống bên ngoài quầy bar."

Cảm tạ."

Một lão nhân râu tóc hoa râm lặng lẽ xuất hiện, nâng ly rượu màu vàng kia lênrồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.ầ ắ ắ"Lần này có nắm chắc không."

Nam tử hỏi."

Không thể đi tìm hiểu được –– về kết quả chiến đấu với tà ma, bất cứ nhìntrộm nào cũng sẽ tạo thành biến hóa không ổn định."

Lão nhân mỏi mệt thở dài và nói.Nam nhân trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ta nhớ chúng ta đã dùng hết mấyngàn thế giới song song."

"Chính xác mà nói, là bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt thế giới song song."

Lão nhân đáp Một giọng nữ vang lên: "Vậy là bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốtlần."

Một nữ tử tóc dài hiện ra từ hư không, cũng thuận tay để cho mình một ly rượurồi nói: "Cho dù tìm ai cứu vớt chúng sinh thì tất cả đều không ngoại lệ mà thấtbại."

"Thử qua những anh hùng đặc biệt có khí vận đó, còn có những Linh vô cùngcường đại kia, thậm chí cả Dạ Vương sâu trong Vĩnh Dạ, thần chủ trên LuyệnNgục Thần Trụ, cả Linh xuống từ Thánh Giới cũng không được, tất cả đềukhông phải đối thủ của tà ma đó."

Nam nhân ngậm điếu thuốc bổ sung thêm."

Thật ra tà ma kia chỉ là một kẻ cầm cờ."

Lão nhân nói."

Ý của ngươi là, tà ma kia cũng không phải mạnh nhất trong số chúng nó?"

Nữ nhân hỏi."

Đương nhiên không phải, nó chỉ là kẻ *****ên xuất hiện mà thôi -- Khi nó bắtđầu đúng vũng gót chân, múa may đại kỳ thể hiện sự thay đổi kỷ nguyên thìnhững tà ma cường đại chân chính mới theo đó mà buông xuống."

Lão nhân nói."

Nhưng chúng ta nếm thử bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt lần, lại không thểchiến thắng cả tên cầm cờ này."

Quán bar yên tĩnh."

Cho nên hắn cũng là Thánh Giới chi Linh...

So với Andrea thì thực lực của hắnthể nào?"

Nữ nhân hỏi thăm dò."

Không, hắn không phải Thánh Giới chi Linh."

Lão nhân quả quyết nói."

Không phải?"

Nam nhân và nữ nhân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.ầ ấ ỗLão nhân trầm tư mấy phút, bỗng cười rộ lên và nói: "Khi chúng ta toàn lực phụtrợ Andrea, Andrea cũng thất bại, nhưng người này lại đi xa hơn cả Thánh Giớichi Linh, thật sự làm người ta không thể tưởng được."

Nữ nhân kinh ngạc nói: "Thân phận thật sự của hắn là ——".Lão nhân nói: "Hắn lừa tất cả tồn tại, thậm chí để tránh có kẻ nhớ hắn là ai, hắncòn tạo dựng một đoạn hồi ức lừa mình là Thánh Giới chi Linh, thật ra hắnkhông phải, nếu hắn thận trọng như thế thì ta cũng không thể nói."

"Vì sao phải làm đến mức độ này?"

Nam nhân buông xuôi tỏ vẻ không hiểu."

Vì nhập diễn –– Ngươi không phát hiện cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn thắngsao?"

Lão nhân cười nói.Nữ nhân nói: "Ở những thế giới song song khác, những anh hùng mà chúng talựa chọn cũng từng một đường hát vang tiến mạnh --"Lão nhân cắt ngang lời nàng nói: "Nhưng hắn vẫn luôn chiếm cứ ưu thế dướitình huống hoàn toàn không thể thắng --""Hắn đánh không lại Ác Mộng chi Vương, càng không thể đối phó kẻ cầm cờtrong lũ tà ma, nhưng hắn lại thu nhận Gaia, cổ thần, công chúa yêu tinh, cộngthêm sự trợ giúp của ta, do đó thành lập từ thánh trụ cực kỳ hiểm có–– thẳngđến vừa rồi hắn còn không ngừng chiếm thể chủ động, thậm chí lập tức sẽ họcđược thuật đúc giáp của tà ma -- Nếu đánh nghiêm túc thật thì hắn hoàn toàn chỉcó nước thua –– nhưng hắn lại đang thắng -- Điều này quá kỳ quái, quả thực là–– không thể miêu tả."

-------Chương 1166: Đại sa mạc!Lão nhân nói một hồi thì trong mắt lộ ra một chút sinh động, sau lưng bỗngsáng lên một tầng quang huy.Nam nhân và nữ nhân nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc."

Trong bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt lần nếm thử, ngài luôn không hiệnthân, chẳng lẽ lần này ngài tính tự mình lên sân khấu để giúp hắn một tay?"

Nữ nhân hỏi."

Bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt người chiến đấu đó đều không đi đến đượcbước này như hắn."

Lão giả nói."

Tuy hắn là người đi xa nhất, nhưng hắn đã tới trước mặt tà ma, nếu trận kế tiếpthất bại thì tuyến thời gian cũng hoàn toàn xong rồi."

Nam nhân nói."

Một khi ngài hiện thân thì sẽ bị tà ma biết được sự tồn tại của ngài, về sau ngàinhất định sẽ lâm vào nguy hiểm."

Nữ nhân cũng khuyên nhủ."

Hy sinh là một trong những giáo lí của ta–– Dù sao chúng sinh thậm chí thầnlinh và thánh linh đều trả giá tất cả, vậy mà những pháp tắc chúng ta lại khôngchịu mạo hiểm một chút sao?

Không, như vậy thì không có cách nào chiếnthắng tà ma."

Lão nhân uống cạn rượu trong ly, đứng lên rồi đi ra ngoài quán bar.Nam nhân lấy đồng tiền xu ra ném lên bàn và nói: "Ta đưa ngài trở lại thời khắckia."

Lão nhân không quay đầu lại mà nói: "Ừm, làm phiền các ngươi."

Phanh!

Cửa quán bar khép lại.Nam nhân trầm ngâm mà nói: "Bà xã, em cảm thấy thế nào?"

Nữ nhân nâng ly rượu lên và nói: "Anh khống chế cho tốt tất cả thời gian, khicần thiết thì em sẽ đi tiếp úng thượng đế."

"Làm vậy thì chúng ta cũng rơi vào trong đó."

Nam nhân thở dài và nói."

Sức mạnh hỗn độn chưa thức tỉnh...

Chúng ta cũng phải ganh đua một phen."

Nữ nhân nói.Nói xong thì nàng cũng biến mất khỏi nơi đó.Nam nhân lại châm một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu rồi nói nhỏ: "Gặpquỷ, thật gặp quỷ, ta còn chưa tin nổi đây này...

Chúng ta sắp đối đầu chính diệnvới tà ma."

Hắn đè lại đồng tiền xu trên bàn, trên mặt dần dần tăng thêm vài phần chiến ý.Thời khắc kia."

Hiện tại ta bắt đầu truyền cho ngươi thuật đúc giáp."

Nữ nhân nói.Liễu Bình quỳ một gối xuống đất, bắt chước tư thế và biểu cảm của Ác Mộngchi Vương, cung kính nói: "Tuân mệnh."

Nữ nhân gật gật đầu, duỗi tay nhẹ nhàng điểm một cái ở giữa mày hắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới, lấy tốc độ không thể thấy rõmà liên tục thoáng hiện trên hư không: "Ngươi là tồn tại *****ên trong lịch sửđược truyền thụ tri thức của kỷ nguyên tiếp theo."

"Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong vô số thế giới song song và thế giới đanguyên, nó mang ý nghĩa:"."

Chúng sinh vốn dĩ chắc chắn sẽ bị đào thải lại đạt được tình báo và tri thức cơbản của kỷ nguyên tiếp theo."

"Việc này quá điên cuồng, vi phạm thiết luật luân phiên của kỷ nguyên."

"Bổn giao diện thao tác anh linh lợi dụng toàn bộ sức mạnh "Lừa Gạt và ĐặcHiệu Sư của ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt nó thêm thời gian năm giây."

"Xin hãy lập tức thoát đi trong năm giây này."

"Năm giây sau, Đặc Hiệu Sư cũng không còn hiệu lực trước mặt nó!"

Liễu Bình nhìn lướt qua, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.Năm giây sau.Không thể lại dùng "Đặc Hiệu Sư"để lừa gạt đối phương.- - Chỉ dựa vào hắn, muốn đánh nhau với ả thì hoàn toànkhông phải đối thủ.Cho nên không muốn chết thì phải đào tẩu trong vòng năm giây.Nhưng hắn có thể chạy trốn tới nơi nào chứ?

Qua thêm một lát, Ác Mộng chiVương nhất định sẽ cảm thấy thời gian chờ đợi quá dài.Một khi Ác Mộng chi Vương hơi thăm dò thì tay áo càn khôn cũng không ngănđược gã.Tất nhiên gã sẽ phá vỡ không gian kia, trở lại nơi này lần nữa.Ác Mộng chi Vương là tồn tại cường đại nhất trong tất cả Ác Mộng, chín trămtriệu sáu ngàn năm qua, gã ăn được vô số linh hồn, chưa từng có ai chiến thắngđược gã.Cộng thêm quái vật hóa thành nữ nhân trước mắt.Chúng liên thủ thì quả thực là vô địch trong hàng tỉ thế giới, hắn có thể trốn điđâu?

Vĩnh Dạ và Luyện Ngục Thần Trụ không ngăn được chúng nó.Không có gì ngăn cản được chúng.Tất cả đều xong rồi.Trong hư không nhảy ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Một giây đã qua, còn lạibốn giây."

Đầu óc Liễu Bình trống rỗng, trong lòng bỗng hiện ra một ý niệm.Không thể trốn.Trốn chính là chết.Ở lại cũng là chết!

Hắn không tiếp tục ngẫm nghĩ giây nào nữa mà lập tức đưathần niệm vào thế giới tay áo càn khôn, thầm truyền âm bằng giọng nói của nữnhân: "Người hầu của ta, từ chín trăm triệu năm trước tới nay, cũng không biếtrốt cục thực lực của ngươi đã như thế nào, hiện tại người dùng hết sức đánh ramột kích vào hư không, để ta nhìn xem ngươi đã tới được trình độ nào –– đây làmệnh lệnh!".Hai giây.Ác Mộng chi Vương yên lặng lắng nghe xong, cung kính mà nói: "Thưa vâng."

-- Cẩn thận tính toán thì từ lúc Liễu Bình thu gã vào nơi này chỉ vừa qua mấychục giây, còn chưa đến một phút.Hiện tại chủ nhân phát ra mệnh lệnh, gã cảm thấy mình phải vâng theo.Cũng là lúc để chủ nhân nhìn xem sức mạnh mà gã nắm giữ trong chín trămtriệu năm qua!Một giây.Liễu Bình bỗng ngẩng đầu, nhìn nữ tử.Nữ tử không nghi ngờ hắn, chỉ lo nói: "Chờ người tiêu hóa xong thuật đúc giápthì ta sẽ lấy sức mạnh của mình rót vào thân thể của ngươi, để ngươi có thể đúcthành giáp này."

Liễu Bình cung kính đáp: "Chủ nhân, ta có một vật muốn hiện lên."

Đã đến lúc.Liễu Bình giơ tay lên nhẹ nhàng run động.Đúng lúc này, Ác Mộng chi Vương dùng hết sức đánh ra một kích về hướng hưkhông Một kích này bị Liễu Bình trực tiếp thi triển tay áo càn khôn để phóng rangoài!

Gần như cùng thời khắc đó, trong mắt hắn dần hiện ra sát ý hung tợn,nhẹ nhàng thì thầm: "Địa Cấm Tuyệt Chi Thuật."

Oanh -- Một thế giới lập tức lao tới từ nơi cực xa, cuốn lấy mọi người đi vào.Đây là thế giới của Liễu Bình.Đại sa mạc!-------Chương 1167: Tứ thánh trụ hình thành!Ác Mộng chi Vương.Trong chín trăm triệu bốn ngàn năm dài đằng đẳng, gã hủy diệt vô số thế giới,ăn luôn vô số linh hồn chúng sinh.Cho nên gã liên tục đạt được một loạt danh hiệu như "Kẻ thống trị chúng sinhvà vạn vật", "Chúng Mộng chi Chủ", "Vạn Vương chi Vương", "Ý chí thế giớivĩnh hằng không thể chiến thắng".Trên người gã có sức mạnh được tà ma giao cho.Trong chín trăm triệu bốn ngàn năm, loại sức mạnh này đã lớn mạnh tới cựchạn.Cho nên, khi gã toàn lực phóng ra một kích -- Không có kẻ nào trong toàn bộthời đại ngày xưa có thể ngăn cản được.Còn về chủ nhân của gã, vị tà ma kia.Ả là kẻ cầm cờ của kỷ nguyên tiếp theo, chiến đấu với Liễu Bình trong nhữngnăm tháng dài đằng đẳng tương lai, cuối cùng bị phong ấn bên trong chiến giáp.Sức mạnh của ả đã thật lâu không được bổ sung.Cho nên –– Trong nháy mắt đó, mọi chuyện đã bày ra hiện thực làm người tatuyệt vọng.Tay Liễu Bình nhẹ nhàng xoay tròn.Một công kích mãnh liệt đánh ra từ trong hư không, giáng thẳng vào trước ngựcnữ nhân.Ả bị kích này đánh bay, thân thể lộn nhào vô số vòng ở giữa không trung -- Sauđó thì nhẹ nhàng dừng lại trên cồn cát.Không mất một sợi tóc.Nữ nhân nghiêng đầu, đứng đằng xa đánh giá Liễu Bình.Thời gian đã đến.Bắt đầu từ giờ khắc này, do hắn sử dụng Đặc Hiệu Sư quá nhiều lần nên đãkhông thể tiếp tục lừa ả nữa.Nữ nhân nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: "Từ lúc ta ra đời tới nay, đã từng vô sốlần nghiên cứu lũ chúng sinh giống như ánh chiều tà sắp chìm vào biển cả lịchsử như các ngươi, ta biết tất cả ưu điểm của các ngươi, nhưng trước mặt ta,chúng thật sự rất buồn cười, căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gìcho ta, thẳng đến hôm nay --"Nữ nhân không có cảm xúc mà nói tiếp: "Thẳng đến vừa rồi, người học trộmthuật đúc giáp của chúng ta, còn làm thủ hạ của ta tiến hành một kích như vậynhằm vào ta."

Ả ỗ ấẢ nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay và nói: "Trong tất cả lịch sử quá khứ, ngươi làkẻ *****ên làm được điểm này, đáng để ta vỗ tay cho ngươi."

Liễu Bình thở dài và nói: "Tuy ta nghĩ mọi chuyện sẽ khá lý tưởng, nhưng kếtquả lại không đạt thành kỳ vọng vốn có, điểm này xin người thông cảm nhiềuhơn."

"Ngươi muốn giết ta?"

"Đúng vậy."

"Đó là chuyện không có khả năng xảy ra."

"Không nên nói chuyện quá chắc chắn như thế, hiện tại cuộc chiến mới bắt đầuthôi."

Liễu Bình rút Bách Nạp Đạo ra từ bên hông, dẫm ra một loạt dấu chân trên mặtcát, đi về hướng đối phương.Nữ nhân đánh giá chung quanh, cười lạnh và nói: "Cấm tuyệt tất cả sức mạnh?Ngươi biết làm vậy ngược lại sẽ mai táng chính ngươi không?"

Liễu Bình đúng lại.Hắn lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói: "Thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, là vì sao?

Có thểnói chi tiết hơn không?"

Nữ nhân nói: "Cái ngươi cấm tuyệt chính là tất cả sức mạnh của kỷ nguyên cácngươi, nhưng không thể cấm tuyệt sức mạnh của ta."

"Chiêu đãi không chu toàn, ta lập tức cải tiến."

Liễu Bình nói.Ý niệm của hắn khẽ động -- Chúng thần lập tức có cảm ứng.Thượng để lập tức xuất hiện ở Thần Điện Vĩnh Dạ, nói với Pháo gia: "Thờiđiểm sinh tử tồn vong của tất cả chúng sinh đã tới rồi, ngươi phải ra tay."

Pháo gia đứng lên từ trên ghế, chậm rãi nói: "Ta thật không nghĩ tới, lại trựctiếp gặp gỡ tà ma...."

"Các ngươi nói vô nghĩa thật nhiều, ta tới trước!"

Công chúa yêu tinh Rita vội vàng nói.Nàng ấn tay vào hư không, nhanh chóng niệm chú ngữ, than nhẹ: "Lấy tất cảsức mạnh của nhất tộc yêu tinh ta, thúc giục Hỏa chi Thánh Lực, lệnh cho tất cảpháp tắc kỷ nguyên lâm vào hỗn loạn --""Khi ta ra sức xây dựng thế giới, chúng phải nể mặt vuốt mũi ta!"

Ánh lửa màu đỏ thẫm phóng lên cao từ trên người nàng, chui vào hư không rồibiến mất.Thượng để nhìn về phía Đại Địa chi Mẫu Gaia."

Sức mạnh của ta không đủ."

Gaia lắc đầu và nói.ấ ế"Dưới đại sa mạc mai táng tất cả thế giới chi chủ nữ tính, họ sớm đã hóa thànhanh linh, các nàng quay chung quanh người, chờ đợi giờ khắc báo thù này, đãđợi chừng mấy trăm triệu năm rồi."

Thượng để trầm giọng mà nói.Một ánh hào quang thánh khiết phát ra từ phía sau lão, chiếu sáng lên cả tòaThánh Điện.Thượng để tiếp tục nói: "Đây là ta chính miệng nói ra, nó nhất định sẽ trở thànhsự thật trong lịch sử quá khứ, tuyệt đối không giả dối."

Pháo gia đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, lúc này động dung lên tiếng:"Thần thánh chi danh toàn là do uy thể toàn năng, ngươi --"Gaia cũng cảm ứng được cái gì đó, trên mặt lộ ra chấn động, lẩm bẩm nói: "Lãonhân chết tiệt, người sống lại?"

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Một rồi lại một nữ tử thân hình duyên dáng nửa trong suốt lặng lẽ hiện ra.Các nàng bay múa ở giữa không trung, sau đó sôi nổi đáp xuống, vờn quanhGaia, cùng lộ ra nụ cười."

Các...

Tỷ tỷ, lâu lắm rồi ta không gặp được các ngươi."

Khóe mắt Gaia thấm ra nước mắt trong suốt, chảy dài xuôi từ gương mặt.Một nữ tử đáp xuống trước mặt nàng, dùng tay khẽ vỗ về mặt nàng, im lặng mànói: "Đã đến giờ."

Thượng để mở miệng nói với giọng điệu uy nghiêm: "Lấy sức mạnh của ta,lệnh cho tất cả linh hồn tử vong sống lại vào ngày nay, quay về thánh trụ, thànhtựu mảnh đất duy nhất –– Gaia, đã đến lúc!"

Tất cả nữ tử quay chung quanh Gaia cùng niệm tụng chú ngữ không rõ.Gaia đứng bất động, trường bào không gió mà tự động phất phới, bay vào cơ thểrồi lộ ra quang huy kim sắc -- Nàng vừa khóc thút thít, vừa nâng cao giọng mànói: "Lấy sức mạnh của tỷ muội chúng ta, lệnh cho thế giới do tứ thánh trụ tạothành cướp đoạt hiệu lực của tất cả pháp tắc!"

Kim quang lập tức phóng lên cao, giống như hỏa chi thánh quang xuyên thấu hưkhông, biến mất tăm hơi.Thượng để nhìn về phía Pháo gia.Pháo gia mắng: "Đáng chết, ta còn tưởng có thể trốn thêm một thời gian, saongười lại đột nhiên đặt hết tiền đặt cược vậy hả."."

Chuyện tới hiện giờ rồi thì người đừng giả bộ nữa, như vậy không phải khá tốtsao?"

Thượng để mỉm cười và nói."

Sức mạnh của ta chỉ có phá hư, hủy diệt, sợ hãi."

Pháo gia lẩm bẩm.ắ ế"Từ khi người ưu ái Khoa Kỹ Trắc, ta đã biết là ngươi –– một khi chúng sinhtìm được lợi ích từ khoa học thì người nhất định sẽ làm bọn họ phải trả hàngtrăm vạn lần phá hư, hủy diệt và sợ hãi để bồi thường tất cả những gì họ đoạtđược."

Thượng đế nói.Ánh mắt Pháo gia trở nên hung ác, miệng lại nói: "Không có cách nào, nếu kỷnguyên chung kết thì ta cũng sẽ xong đời."

Sau lưng lão bỗng mở ra một đôi cánh rách tung toé, bị từng đợt sương mù lượnquanh, nhìn có vẻ tràn ngập sự yên tĩnh và chung kết nào đó.Pháo gia giơ tay lên giữa không trung, quát khẽ: "Lấy sức mạnh của ta, khiếncho thế giới chỉ có bạo lực thuần túy có thể hủy diệt tất cả."

Oanh -- Một quang huy màu xanh của gió phóng lên cao từ trên người lão, bayvào sâu trong hư không.Sức mạnh Tam Thánh trụ Hỏa, Địa, Phong bắt đầu công minh.Chúng cùng nhau kêu gọi loại sức mạnh cuối cùng trên hư không trung -- Thủychi Thánh Trụ!

Thượng để mở miệng nói: "Ban đầu cho dù chúng ta có dùnghết toàn lực, cũng không thể cấm tuyệt sức mạnh của tà ma."

"Nhưng Liễu Bình đã do thám biết được thuật đúc giáp của kỷ nguyên tiếptheo."

"Lấy sức mạnh toàn tri của ta và thuật đúc giáp dưới đây, hãy đi nhìn trộm, nắmgiữ, suy đoán tri thức của kỷ nguyên tương ứng, có được pháp môn kỷ nguyêncó hiệu lực nhằm vào tà ma này."

"Đó là sức mạnh mà chúng sinh hoàn toàn không thể nắm giữ."

"Nhưng mà ta nói ——".Cả người thượng để tỏa ra hào quang vạn sắc mênh mông như biển sao, vô tậnvô biên, bỗng nâng giọng mà nói: "Nó lập tức phải có hiệu lực!"

Tinh quang vô tận hiện ra màu nước thâm trầm, hóa thành một cự trụ cao vúttản ra phù văn tri thức vô tận, xông lên không trung.Tứ thánh tru hình thành!-------Chương 1168: Cùng đến!Cùng thời khắc đó –– Trong sa mạc.Trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Căn cứ thuật đúcgiáp của kỷ nguyên tiếp theo mà người nắm giữ, tứ thánh trụ tiến hành xâydựng thế giới lại lần nữa."

"Thế giới của ngươi sắp mang theo sức mạnh to lớn của kỷ nguyên này và kỷnguyên tiếp theo."

"Ngươi sắp cẩm tuyệt tất cả sức mạnh trên người đối phương!"

"Xin hãy kiên trì một phút, một phút sau tất cả sẽ có hiệu lực!"

Từng dòng khí vô hình tỏa ra từ trên người Liễu Bình, như gió nhẹ dần hóathành cuồng phong, thổi bay tung lên vô số gió cát.Nữ nhân lập tức phát hiện, quát khẽ lên: "Một phút?

Vậy là đủ rồi –– Tất cảthánh nhân ma hóa trầm miên, tiến đến thế giới này trợ giúp ta tiêu diệt lần giãygiụa cuối cùng của thời đại quá khứ!"

Trong hư không sau lưng ả hiện ra cảnh tượng một thế giới khác.Đó là vô số sương mù u ám.Một rồi lại một quan tài màu đen nối liền trời đất, nhìn không thấy điểm cuối.Khi giọng nói của nữ tử vừa dứt, những quan tài đó sôi nổi bắt đầu khôngngừng chấn động, cứ như có thứ gì muốn phá quan lao ra từ trong đó.Gần như cùng thời khắc đó -- Sau lưng Liễu Bình xuất hiện một nữ tử.Nàng đứng bên cạnh Liễu Bình, rút ra một cây pháp trượng, toàn lực cắm xuốngmặt đất.Pháp trượng không ngừng chấn động.Vô số quan tài sương mù sau lưng tà ma kia dần dần biến mất.Chúng như một thế giới không ngừng tới gần, nhưng vào thời khắc cuối cùnglại lướt thoáng qua thế giới của Liễu Bình, cuối cùng không thể tiến vào."

Ngài đích thân đến?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hắn quen biết đối phương.Vị này chính là chủ nhân của tất cả huyền bí, từng liên thủ với thời gian giúp đỡhắn."

Không ngờ ngươi có thể lấy được tri thức của kỷ nguyên tiếp theo -- Đây là tiasáng duy nhất trong bóng đêm vô tận, ta thân là chủ nhân của tất cả huyền bí,phải tiến đến trợ giúp người một tay."

Nữ tử mỉm cười và nói.ẳ ềTà ma lẳng lặng nhìn nữ tử này, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, sau đó nói: "Huyềnbí...

Rất tốt, lần *****ên ta biết pháp tắc cũng sẽ tham chiến."

"Đương nhiên pháp tắc sẽ căn cứ vào thuộc tính của bản thân để đưa ra lựa chọnkhi kỷ nguyên thay đổi."

Nữ nhân mỉm cười và nói."

Sau khi giết hắn, ta muốn ngươi cũng vĩnh viễn biến mất."

Tà ma nói."

Ta hầu đến cùng, thuận tiện nói một tiếng, đừng giả làm dáng vẻ nữ nhân nữa,ta thật không dám khen tặng thẩm mỹ của ngươi."

Nữ nhân nói.Tà ma lắc đầu và nói: "Vô dụng, hạt giống mà ta đào tạo đã trưởng thành tớimức độ các ngươi không thể chống cự –– Xuất hiện đi, Ác Mộng chi Vương!"

Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, lập tức tìm kiếm trong tiểu thế giới tay áocàn khôn.Chỉ thấy Ác Mộng chi Vương quỳ một gối trên mặt đất, cả người lâm vào trạngthái hoàn toàn đình trệ.Ở bên cạnh gã, ông chủ đang ngậm điếu thuốc trong quán bar kia dùng bật lửachâm điếu thuốc, hít thật sâu một hơi.Hắn nhìn lướt qua Liễu Bình, mở miệng nói: "Thời gian của nó ở trong tay ta,yên tâm đi chiến đấu đi."

Huyền Bí chi Chủ cũng nói: "Đúng vậy, Liễu Bình, hiện tại tất cả nhân tố có thểquấy nhiễu đều bị loại trừ ra ngoài, ngươi là người duy nhất có được sức mạnhcủa hai kỷ nguyên."

Nàng cầm pháp trường trong tay, đưa ánh mắt nặng nề nhìn tà ma đối diện, tiếptục nói: "Có thể xử lý nó hay không phải dựa vào chính ngươi."

Gió thổi tới.Từng luồng cát sỏi theo gió tuôn trào, giống như gợn sóng màu vàng đang lưuđộng.Liễu Bình và nữ nhân đứng trên sóng gió.Nữ nhân...

Hoặc chỉ xét đến ngoại hình thì nó là một tà ma có được túi da nữnhân-- Ả nhìn Liễu Bình, lộ ra vẻ mặt suy tư."

Trong kỷ nguyên của các ngươi, không có gì chiến thắng được ta."

"Bởi vì ta đại diện cho kỷ nguyên mới vô cùng cường đại."

"Đến đây đi, ta sẽ làm người cảm nhận được tuyệt vọng -- Đây là điều khôngthể tránh khỏi, các ngươi phải học được cách tiếp nhận nó, mà không phải tiếnhành phản kháng vô vị.".Nữ nhân vừa nói, vừa đi đến chỗ Liễu Bình.ễ ếLiễu Bình cũng thong thả đi đến nghênh đón, miệng thì nói: "Ngươi nói cũngkhông sai, mới cũ thay đổi là chuyện đáng ăn mừng, nhưng hiện giờ ta cũng đạtđược tri thức kỷ nguyên, không biết giữa người và ta, ai càng có thể đại diệncho kỷ nguyên mới đã đến?"

Vẻ mặt nữ nhân phai nhạt đi một chút, trên người toát ra sát ý vô hình: "Sai lầmduy nhất của ta chính là truyền thụ thuật đúc giáp cho ngươi, hiện tại ta sẽ sửađúng nó."

Tốc độ của hai người tăng nhanh, tới gần nhau, khoảng cách nhanh chóng tiếpcận đến chung một cánh tay.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Liễu Bình bỗng bật cười và nói: "Chúng ta cầngì phải sinh tử gặp nhau?

Làm bằng hữu không tốt sao?

Đúng rồi, người thíchăn cái gì?

Ta giỏi nấu đồ ăn lắm đấy."

Trường đao chợt lóe.Nữ nhân lập tức lui liên tục về sau, né tránh lưỡi đao xong thì lập tức nhào lên,nắm chưởng thành quyền đâm vào ngực Liễu Bình.Liễu Bình và ả trực diện đối đầu một quyền.Hai người cùng lui về phía sau."

Ngươi không phải tà ma sao?

Vì sao không dùng sức mạnh của các ngươi?"

Hắn mở miệng hỏi.Nữ nhân không đáp lại, đôi tay hóa thành tàn ảnh, liên tục tấn công mấy chụcchiều.Liễu Bình liên tục tung ra ba đao, đạo sau càng nhanh hơn đạo trước, chuyêntìm kẻ hở của đối phương, lại bức lui đối phương lần nữa."

À, ta quên mất, sức mạnh tà ma của các ngươi đã bị cấm tuyệt."

Hắn cười rộ lên.Nữ nhân bày ra quyền thế, mặt không cảm xúc mà nói: "Ngươi có từng nghenói đến tập hợp thiết lập chưa?"

"Biết một ít."

Liễu Bình nói."

Tất cả chiêu thức của chúng sinh đều ở tập hợp thiết lập, mà tất cả chiêu thứccủa tập hợp thiết lập đều nằm trong tay ta, giết người chẳng qua chỉ cần tốn chútthời gian thôi."

Nữ nhân nói.Liễu Bình lâm vào trầm ngâm.Tập hợp thiết lập có thuật pháp và chiêu thức của rất nhiều Trắc.Nhưng hiện tại tất cả đều bị cấm tuyệt.Vậy hiện tại cái đối phương có thể sử dụng chỉ có những chiêu thức thuần túydựa thân thể mới có thể thi triển đó.ế ầ"Lại nói tiếp, ta cũng thật lâu không đánh tay trần với người khác."

Hắn cho đao vào vỏ, tùy ý hoạt động ngón tay.Gió càng dữ dội hơn.Cát vàng bay lên đầy trời.Nữ nhân thuận gió bước chậm đến, quyền, khuỷu tay, chưởng, thủ đao biến ảokhông ngừng, đánh lên trên người Liễu Bình.Liễu Bình hóa quyền thành chương, đôi tay không ngừng tiếp chiêu, thẳng đếnđối phương phi thân lao đến ngực, ý đồ dùng một quyền chấn vỡ trái tim hắn --Hắn bỗng nghiêng người, thủ đao chém vào cổ đối phương.Tiếng xương nát vang lên.Nữ nhân lui về phía sau vài bước, nâng đôi tay lên đè đè ở cổ.Khóe miệng ả hiện ra một tia châm chọc: "Chỉ dựa vào lực đạo như vậy màcũng muốn giết ta?"

"Nếu là nhân loại thì hiện tại đã chết, nhưng ngươi không phải người - Ngươicó thể cảm nhận được loại đau đớn này không?

Đây mới là điều mà ta để ý."

Liễu Bình nghiêm túc hỏi.-------Chương 1169: Tất cả cảm quan đều bị che lấpNữ nhân không nói lời nào, lập tức xông lên tung ra quyền cước.Liễu Bình tiếp mấy chục chiều, chỉ cảm thấy quyền cước của đối phương càngngày càng nặng, mỗi một lần va chạm đều làm tay chân hắn tê dại.Ánh mắt hắn chớp động, lập tức tìm ra kẽ hở, đưa cánh tay tách khỏi quyền củađối phương, đoạt trước bắt lấy cổ ả, tay còn lại đâm thẳng vào mặt, đánh đến ảbay ra ngoài, lăn hơn mười mét mới đứng lên."

Ta rất tò mò, ngươi có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn mà chúng ta phảichịu đựng không?"

Liễu Bình hỏi.Nữ nhân chậm rãi đứng lên, chùi đi máu trên khóe miệng và nói: "Thì ra là thế,người chỉ muốn ta cảm nhận chúng sinh khổ sở, xem ra đây là ý đồ ngươi thànhlập một thế giới "Cấm tuyệt."."

Hình như người còn chưa dùng ra toàn lực?"

Liễu Bình xoa cánh tay tê dại và nói."...

Một tên ngây thơ, ta thừa nhận 'Cấm tuyệt là một ý kiến hay, nhưng nếu đốithủ là ta thì thật ra người đã biến khéo thành vụng."

Nữ nhân nói.Hai mắt ả vỡ ra, hiện ra mười hai đôi đồng tử dựng thắng đối xứng.Từng sợi gân xanh điên cuồng mấp máy cộm lên trên mặt ả, đột nhiên thoát lylàn da, hóa thành một thứ giống như mặt nạ rồi bám vào quanh mười hai đôiđồng tử dựng thẳng kia.Cạc cạc cạc cạc lạc -- Cả người ả phát ra tiếng bùm bùm liên tục, đột nhiên caolên gần hai mét, cơ bắp trở nên cứng rắn như sắt.Cốt cách màu đen xuất hiện trong cơ bắp rồi nhô lên như lưỡi đao.Giọng nói của ả cũng biến thành mười hai âm thanh chồng chéo lên nhau: "Bànvề đánh nhau thuần túy, ta lấy bản thể đánh với người, chỉ sợ người chịu khôngnổi chiều thứ hai thì sẽ bị ta trực tiếp bóp chết."

Oanh –– Lớp cát dưới chân quái vật nổ tung.Ả lập tức lao qua bảy tám mét, vung mạnh cự quyền hỗn hợp cốt nhận sắc bénđánh lên người Liễu Bình.Quyền này quá mãnh liệt, khiến cả không khí cũng phát ra tiếng rên rỉ như bị xérách.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, mỗi bên tay cầm một thanh đao, va chạm vớiquyền đó, mượn lực đè ép -- Song đao uốn lượn đến mức tận cùng, sau đó bỗnggiãn ra.ễ ổ ấCả người Liễu Bình lập tức như bị gió thổi bay ra ngoài, phất phới xoay tròntrong gió cát, nháy mắt đã kéo ra khoảng cách vài trăm thước với đối phương.Trong cuồng phong.Quái vật cất tiếng nói: "Làm một đao khách, kỹ xảo của ngươi hắn đã đến đỉnhcao, nhưng vô dụng --"4 cách không chém ra một quyền.Liễu Bình ứng biến cực nhanh, lập tức nghiêng người tránh ra.Oanh!

Cồn cát sau lưng hắn trực tiếp bị một quyền cách không này đánh tan,bay lên cao cao trong cuồng phong, che đậy phần lớn ánh mặt trời, thật lâu cũngkhông tiêu tan.Liễu Bình cầm đao đi tới, vung đao liên tục trảm, động tác càng lúc càng nhanh,lưỡi đao xé rách cuồng phong, gần như không nhìn thấy mũi nhọn.Quái vật lại lấy cốt nhận trên tay liên tục chống đỡ, không sai lệch chút nào.Hai bên lấy nhanh đánh nhanh, chỉ trong chớp nhoáng đã qua mấy trăm chiếu.Quái vật đột nhiên đánh tới Liễu Bình, Liễu Bình lại sớm đã nhận thấy, lập tứcbay ngược ra, lui rồi lại lui.Hai bên lại kéo ra khoảng cách vài trăm thước.Giọng nói của quái vật truyền đến từ xa xa: "Sức mạnh, tốc độ, mức độ nhanhnhẹn của thân thể, độ nhạy bén bắt giữ động tác của đôi mắt...

Tất cả mọi thứcủa người đều không bằng ta."

"Đúng vậy, người có mười hai đôi mắt, chậc, nếu chỉ bàn về cận chiến, đối thủbình thường không thấy rõ được cả đạo của ta, người lại có thể tiếp được bảytrăm ba mươi thức trảm pháp của ta –– Trong thiên hạ chưa từng có người nàokhó đánh như ngươi."

Liễu Bình cảm khái.Quái vật cười nhạo và nói: "Thế giới cấm tuyệt, ta bóp chết ngươi đơn giản nhưtùy ý bóp chết chúng sinh, mà người còn không dám đón lấy cú va chạm của ta,có phải cảm thấy mình thông minh ngược lại bị thông minh hại không?"

Liễu Bình thở dài, vẻ mặt có chút hiu quạnh."

Nghiêm túc mà nói, đáng lẽ ta có chút nắm chắc trong thế giới cấm tuyệt, bởivì chỉ bàn về kỹ xảo vật lộn thì ta còn có vài phần tự tin, nhưng ngươi là tìnhhuống cực đoan nhất, thực lực của ngươi vượt xa dự tính của ta."

Gió càng mãnh liệt.Dòng cát chảy trở nên càng mãnh liệt, giống như nước lũ đang tích trữ.Quái vật triển khai tư thế tại chỗ.Á nhìn chằm chằm Liễu Bình, cơ bắp cả người không ngừng mấp máy, khí tứclại dâng trào lần nữa.ể ầ"Để lại di ngôn đi, ngươi là chúng sinh trong quá khứ *****ên ép ta tới mức độnày, có thể làm ta tự tay bóp chết người, đây đã là vinh dự chí cao vô thượngcủa chúng sinh quá khứ."

--Chiếu tiếp theo, ta thật sự sẽ trực tiếp bóp chết người, tuyệt đối không có bấtngờ gì xảy ra."

Trong cuồng phong.Tiếng nói của nó trở nên lạnh lẽo như băng, tràn ngập sát ý.Liễu Bình lập tức hiểu ra.Đối phương đã thăm dò được toàn bộ thực lực của hắn.Kế tiếp, cho dù có liều mạng chịu hết trảm đánh của hắn, đối phương cũng sẽkhông để Á sẽ không hề lưu ý kỹ xảo mà bắt lấy hắn, dùng sức mạnh cường đạivốn ẩn chứa trong thân thể, trực tiếp bóp nát hắn, xé rách thi thể tan vỡ.Liễu Bình gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ những người người từng tiếpxúc đều nghiêm túc chiến đấu, cho nên người có nhận thức hơi lệch lạc với ta."

"Lệch lạc?

Ngươi cảm thấy mình không giống người thường?

Những tên bị đàothải các người luôn có khuyết điểm là tự luyến."

Quái vật nói với giọng điệu châm biếm."

Nhưng ta thật sự không giống người thường -- Nói ra thì chuyện này cũng khábuồn cười,"Liễu Bình nhếch miệng cười cười, tiếp tục nói tiếp: "Lúc ta sinh ra là một ngườimù cụt một tay, bị người nhà ném vào sông cho cá ăn, rõ ràng đã sắp chết đuối,lại bị một lão đầu nhiều chuyện nhặt lên, sau đó dạy hết tất cả bản lĩnh, ngườiđoán sau đó thể nào?"

"Thế nào?"

Quái vật hỏi."

-- Sau đó ta thành một vai hề!"

Liễu Bình nói.Quái vật bắt đầu không kiên nhẫn."

Thật đáng buồn, ngươi đã điên rồi, chúng sinh các ngươi đều giống như rácrưởi, đi chết đi!"

Ả nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể như đạn pháo xuyên qua cuồng sa cuồncuộn, lao thẳng về hướng Liễu Bình.Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, từ từ lui về phía sau.Gió càng thêm mãnh liệt.Trong thiên địa, cát vàng bay lên cao che cả ánh mặt trời, khiến tất cả mọi thứchìm vào vực sâu lưu động màu vàng sẫm.Không còn thấy rõ được gì nữa.ế ấTrong tiếng gió gào thét, cũng không nghe thấy gì nữa.Dựa trên cơ sở cấm tuyệt, thế giới đã đi về hướng nào đó càng tàn khốc hungác.Trong tiếng cuồng sa gào thét thê lương -- Quái vật đột nhiên dừng bước, nhìnlại chung quanh.Thế giới này cẩm tuyệt sức mạnh của ả.Nhưng không sao, ả có một thân thể chiến đấu hoàn mỹ, có mười hai đôi mắt,có thể thấy rõ tất cả hướng đi trong lúc chiến đấu.Nhưng giờ khắc này.Toàn bộ thế giới lâm vào một màu vàng đen ảm đạm.Tất cả cảm quan đều bị che lấp.-------Chương 1170: Sự thay đổi kỷ nguyên–– Tên kia ở đâu?

Á ngừng thở, đúng trong gió cát mà bày ra vẻ mặt đề phòng.Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng ở: "Vừa rồi ta nói ––".Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền về phía sau.Sa lưu bị đánh ra một đại động sụp xuống, chừng mấy phút sau mới khôi phục.-- Nhưng vẫn không đánh trúng tên kia.Giọng nói của Liễu Bình lại lần nữa vang lên: "Ta từng là người mù, ngươiđoán xem, ta quen dùng phương thức nào để chiến đấu?"

Quái vật không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ả ra sức vung mạnh nắm tay, xoaythành một vòng ngay tại chỗ.Gió cát bị ả đánh bay tứ tán ra, lại nhanh chóng khép lại.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi thật sự cảm thấy, ta sẽ để lại một lỗhổng đáng xấu hổ như vậy ở thế giới 'cấm tuyệt sao?"

Thế giới là một mảnh hắc ám.Gió cát như cơn mưa tầm tã dày đặc, cuồng bạo che đậy tất cả.Quái vật trầm giọng mà nói: "Ngươi ở nơi nào?

Cút ra --"Lời còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt.Chuôi trường đao sáng như tuyết này lộ ra từ gió cát, chỉ thiếu một chút đã đâmxuyên qua yết hầu của ả.Quái ***** đờ, ra sức vung quyền.Nhưng trường đao lại thu về trước một bước, hoàn toàn đi vào gió cát, biến mấttăm hơi."

Ta vẫn luôn ở bên cạnh người mà."

Giọng nói của Liễu Bình lặng lẽ vang lên bên tai ả.Bão cát chảy xuôi qua trên người quái vật.Ả lẳng lặng đứng bất động, khóe miệng hiện ra ý châm chọc sâu sắc.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Khóe miệng ả bằng phẳng lại, giọng điệu trở nên bạo ngược: "Cút ra đây, chẳnglẽ ngươi chỉ dám trốn trong bóng đêm, nhân lúc ta không cẩn thận mới dámtung ra một đao?"

"Như vậy thì không ***** ta được đâu!"

Lưỡi đao lao đến từ bốn phương tám hướng, mềm nhẹ như gió trong cát vàngcuồn cuộn, bỗng tụ lại thành một ánh đao tận trời, hung hăng chém xuống bêndưới –– Oanh!

Tiếng đánh kịch liệt chỉ vang lên một chớp mắt thì đã bị gió cátgào thét bao phủ.ễLiễu Bình thu đao, nhanh chóng bay ngược lại.Hắn căn bản không xem kết quả một kích này, vẫn luôn chạy như bay tới bênngoài bão cát.Mấy chục giây sau.Hắn rốt cuộc cũng xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió cát, phi thân dừng lại trướcmột mảnh mộ địa tàn phá hoang vu.Nơi này sớm đã có người đang chờ đợi.Người kia ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn mộ bia của một rồi lại một ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thổ nữ tính, không quay đầu lại mà nói: "Tới rồi à?"

"Không thể không tới."

Liễu Bình nói."

Nó thế nào?"

Người kia hỏi.Liễu Bình suy tư mà nói: "Đao *****ên của ta xuyên qua yết hầu của nó, cảmthấy có chút không đúng, lập tức tỉnh ngộ lại..."

"Sau đó thì sao?"

Người nọ tiếp tục hỏi."

Xảo lực một đao vừa rồi kia mượn dùng tất cả sức mạnh gió cát, chụp nó vàodòng cát chảy, nơi đó dẫn vào sâu trong sa mạc, không dễ dàng ra được, cho nênchúng ta có thể nói chuyện trong chốc lát."

Liễu Bình nói.Người nọ cười, đứng lên và nói: "Người phát hiện cái gì?"."

Nó cũng đang do dự -- Rốt cuộc là dùng hết toàn lực giết ta, hay là lại nghĩcách khác."

Liễu Bình nói."

Cho nên người có thể tiếp tục đánh với nó?"

Người kia hỏi."

Không sai, nơi này là chung điểm, thật ra ta không cần chiến thắng nó, chỉ cầnvây khốn nó ở chỗ này, thẳng đến tương lai ––kết cục tương lai của nó là bịphong ấn, đây mới là chân tướng."

Liễu Bình nói.Người nọ chậm rãi xoay người, mỉm cười và nói: "Không hổ là ta."

-- Người này cũng là Liễu Bình."

Ngươi không yên lòng, cho nên phát động sức mạnh Trấn Ngục Đao, từ tươnglai chạy tới giờ phút này để xem xét sao?"

Liễu Bình hỏi.ẫ"Không sai, thật ra ta vẫn luôn có một nghi hoặc ——"Liễu Bình kia nói."

Về cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta là kỷ nguyên sắp mất đi, tại sao lại có sức mạnh phong ấn tồn tại củakỷ nguyên tiếp theo?

Rõ ràng tà ma phải mạnh hơn tất cả các tồn tại mới đúng."

Liễu Bình kia nói."

Hiện tại người biết nguyên nhân?"

Liễu Bình hỏi."

Đã biết, là vì ở thời khắc này trong quá khứ, ta học tập tri thức của kỷ nguyêntiếp theo, đúc thành bộ chiến giáp kia, do đó phong ấn nó lại."

Liễu Bình kia nói."

Mọi chuyện còn có biến hóa sao?"

"Ai biết được, giờ phút này con cá còn đang tiếp tục bơi đến tương lai, lập tứcquyết định quá khứ và tương lai."

"Vậy thì ta không cần nghĩ cách giết nó."

"Đương nhiên không giết nó, nếu nó chết vào giờ khắc này, tương lai sẽ khôngcó nó, đó đúng là chuyện tốt ––".Liễu Bình nói tiếp: "Nhưng toàn bộ tuyến thời không sẽ lập tức không thànhlập, tứ đại pháp tắc sẽ tiêu diệt ta."

Hắn của tương lai gật đầu và nói: "Đúng là thế, cho nên vừa rồi nó cũng do dự,nghĩ có nên đồng quy vu tận với người hay không."

"Cho nên ta không giết nó thì mới là cách chính xác để thắng được trận chiếnnày."

Liễu Bình nói.Hắn của tương lai nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: "Cũng chỉ có một thế giớihoàn toàn cấm tuyệt như vậy mới có thể không giết nó và không để nó phản sát,đây là con đường duy nhất."

Liễu Bình nói: "Nhưng mà ––""Nó nhất định sẽ không cam tâm bị phong ấn trong thế giới cấm tuyệt này."

Hắn của tương lai nói."

Cho nên chuyện này nhất định còn có biến hóa."

Liễu Bình nói bổ sung.Vừa dứt lời.Oanh -- Đại sa mạc phát ra tiếng chấn động đất rung núi chuyển.Hai Liễu Bình cùng nín thở nhìn lại.ầ ầMột bóng người dần dần hiện ra.–– Là tà ma kia!

Ả thu lại thân thể và bộ dáng ban đầu của mình, hiện ra ngoạihình một nữ tử lần nữa.Ả xuyên qua gió cát, từ từ đi tới."

Nhanh như vậy đã đi ra?

Quả nhiên lợi hại."

Liễu Bình khen từ đáy lòng.Nữ nhân đứng lại ở đối diện hai Liễu Bình, nghiêng đầu nhìn hai người, mởmiệng nói: "Ta đột nhiên nghĩ ra một việc."

"Xin hãy nói."

Liễu Bình của tương lai nói."

Ta không thể bị nhốt ở chỗ này, nếu không ta của tương lai sẽ luôn bị phongấn, chuyện thay đổi kỷ nguyên không biết chừng nào mới diễn ra được."

Nữ nhân nói.Hai Liễu Bình nhìn nhau."

Tương lai nó cũng thông minh như vậy sao?"

Liễu Bình hỏi."

Hỏng rồi, nó trở nên thông minh."

Liễu Bình của tương lai thở dài và nói.Hai người cùng rút trường đao ra.Nữ nhân không có cảm xúc mà nói: "Cuộc chiến xảy ra ở chỗ này thật ra là mộtnguy mệnh đề, bởi vì cấm tuyệt tồn tại, dù chúng ta đánh tới thiên hoang địalão, cũng sẽ không làm tương lai thay đổi, ta trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục bịphong ấn."

Liễu Bình nói với giọng điệu an ủi: "Rất tiếc nuối, ta vốn định tiếp tục diễn tròchung với ngươi, không ngờ ngươi đã nhìn thấu...

Thật ra người cần gì phảinghĩ nhiều như vậy?

Thấy quá rõ ràng chỉ làm người ta thống khổ, không bằngta mời người uống một bữa rượu, ngươi cứ ở lại chỗ này, thế nào?"

Một bàn tay của nữ nhân biến thành cốt nhận mọc đầy tiềm nhận sắc bén."

Tuy người tìm kiếm được pháp môn từ kỷ nguyên của chúng ta, có thể cấmtuyệt sức mạnh của ta, nhưng...

Các ngươi căn bản không hiểu biết chúng ta."

Ả từ từ nói."

Không sai, chúng ta hoàn toàn không biết tình báo về các ngươi, ngươi có thểnói một chút không?"

Liễu Bình thành khẩn hỏi.Trên mặt nữ nhân bỗng hiện ra một ý cười nhợt nhạt."

Trong kỷ nguyên tương lai, chúng ta thật sự có pháp môn cấm tuyệt tất cả,nhưng nhiều nhất các ngươi chỉ có thể đẩy đến trình độ này, bởi vì kế tiếp làmột loại bí mật ––"Ả đâm tiêm nhận vào ngực mình.Máu đen lập tức trào ra, mà miệng nữ nhân cũng không ngừng phun ra máu.Liễu Bình thấy thể thì nói nhỏ: "Nếu nó lựa chọn tự giết chính mình..."

"Vậy thì phá hư tuyến thời không là nó, không liên quan đến chúng ta."

Liễu Bình của tương lai nói tiếp.-------Chương 1171: Chú ý, thượng đế đã chếtTrong gió cát.Nữ nhân bỗng giơ tiêm nhận lên, mở ra một đoạn xương ống trắng hếu từ thânthể.Chỉ thấy trên chiếc xương ống này không ngừng tuôn ra máu loãng màu đen.Máu loãng lại không nhỏ giọt xuống, chỉ lượn lờ quanh xương ống, cuối cùnghóa thành một mặt cờ xí máu đen phấp phới."

Không xong, nó là kẻ cầm cờ, đây nhất định là sức mạnh mà chúng ta khôngbiết."

Liễu Bình của tương lai nói.Thân thể hắn bỗng trở nên mơ hồ, trực tiếp lui ra khỏi thời không trước mặt.Chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Liễu Bình muốn vung đao tiến lên, lại phát hiện thời không đã trở nên sền sệtnhư mực, không thể nhúc nhích mảy may.Nữ nhân nói: "Có một loại sức mạnh có thể siêu thoát kỷ nguyên của các ngươi,thậm chí là kỷ nguyên của chúng ta, tất cả sức mạnh đều không thể cấm tuyệtnó ––""Đó chính là sự thay đổi kỷ nguyên!"

Nữ nhân giơ bạch cốt hắc kỳ lên cao cao, lớn tiếng mà nói: "Ta chính là kẻ cầmcờ của kỷ nguyên mới!"

Từng luồng dao động tỏa ra từ cờ xí, truyền khắp toàn bộ thế giới.Liễu Bình lại thử, phát hiện mình vẫn không thể nhúc nhích mảy may.Loại sức mạnh này không thuộc về hai kỷ nguyên, nó là bản chất của tất cả cácquy tắc.Thời đại chắc chắn sẽ thay đổi!

Cho dù là thuật cấm tuyệt của kỷ nguyên tiếptheo cũng không thể chống đỡ loại sức mạnh này!

Liễu Bình thở dài, hình nhưcũng thả lỏng lại."

Này, ngươi thật không phúc hậu, có thủ đoạn một kích tất thắng thế này thìsớm lấy ra đi, hại ta cực cực khổ khổ chạy loạn khắp nơi trên tuyến thời gian,cuối cùng thì thành công dã tràng."

Hắn bất mãn càu nhàu.Nữ nhân lại lộ ra vẻ mặt kỳ dị, nhìn về phía Liễu Bình và nói: "Ta cũng khôngmuốn sử dụng nó, nhưng đã tới tình trạng này...

Người và ta đều không thể thoátthân!"

Liễu Bình nhướng mày, khó hiểu mà hỏi lại: "Ngươi đang nói cái gì?"

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.ắTrên đại kỳ hoàn toàn hiện hóa từ máu loãng hắc ám kia tỏa ra một thứ sứcmạnh không thể chống đỡ nào đó, siêu việt tất cả pháp tắc giam cầm trong hưkhông, dừng lại trên người Liễu Bình và nữ nhân."

Đây là..."

Liễu Bình lẩm bẩm.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trên hư không."

Chủ thuộc tính của thế giới trước mắt:""Cấm tuyệt."

"Nó cấm tuyệt tất cả sức mạnh của kỷ nguyên hiện tại và kỷ nguyên tiếp theo."

"Chỉ có một thứ sức mạnh không bị thuộc tính này trói buộc."

"--Đó là sức mạnh thay đổi thời đại."

"Sau khi dự kiến về kết quả của giờ phút này và tương lai, đối thủ của ngươikhông còn cách nào nên đã phóng thích loại sức mạnh duy nhất này."

"Đứng trước sức mạnh thay đổi thời đại, không có tồn tại nào có thể may mắnthoát khỏi."

"Hiện giờ "Sự thay đổi đã bắt đầu."

"Thế giới Nny chỉ có hai tồn tại, một là ngươi, còn lại là kẻ cầm cờ của tà ma."

"Sức mạnh "Thay đổi này sẽ tác dựng lên người các ngươi."

"Chủng tộc của các ngươi sẽ thay đổi với nhau.".Tất cả chữ nhỏ dừng lại bất động trên hư không, một lúc lâu sau mới dần dầnbiến mất.Nữ nhân đối diện cười lạnh, nói: "Kỷ nguyên mới nhất định sẽ thắng được tất cảcủa thời đại quá khứ, cho nên khi ta trở thành một chúng sinh của kỷ nguyên cũ,khát vọng của ta đối với kỷ nguyên mới sẽ càng thêm mãnh liệt."

"Vậy ngươi thì sao?"

"Khi người trở thành một thành viên của chúng ta, ngươi còn nguyện ý chiếnđấu vì thời đại quá khứ sắp bị đào thải hay không?"

"Không, khi tân sinh và vĩnh hằng vờn quanh, không có kẻ nào sẽ lưu luyến hoacúc của ngày hôm qua!"

"Liễu Bình, hoan nghênh ngươi."

"Từ giờ trở đi, ngươi là một thành viên của chúng ta."

"Từ giờ trở đi, ngươi là một thành viên của chúng ta."

Nữ tử vừa dứt lời thì vẻ mặt của Liễu Bình đã biến đổi, lập tức quát: "Thượngđế!"

Oanh Cát vàng dưới chân tản ra hai bên, hóa thành một vách núi vạn trượng sâukhông thấy đáy.ễ ẳ ố ấLiễu Bình lao thẳng xuống phía dưới, lập tức không thấy đâu nữa.Nữ nhân kia đứng trên cồn cát, cũng không ngăn trở, chỉ lẳng lặng nhìn tìnhcảnh này, khí thế trên người ả dần dần hạ xuống, dần dần tiêu tán, mắt thấy đãbắt đầu chuyển hóa theo hướng một nữ tử nhân loại chân chính."

Chạy?

Ngươi sắp trở thành một thành viên của chúng ta, cho dù chạy thì có thểlàm thế nào?"

Nữ tử nhẹ nhàng nói.Vừa dứt lời.Hắc kỳ trong tay ả phóng ra một vòng quang ảnh, bao bọc lấy ả, hóa thành mộtlưu quang rồi chui vào bờ cát.Phía bên kia.Liễu Bình rơi vào sâu trong biển cát, vẫn luôn chìm xuống, rốt cuộc "Bùm"một tiếng đã rơi xuống một con sông mênh mông.Giọng nói của thương để theo đó mà vang lên: "Là mảnh thế giới Lục Đạo LuânHồi của Vân Hi, ta đã dặn Gaia, Pháo gia và Rita là khi dung hợp phải chú trọngthuộc tính thế giới hoàng tuyền".Liễu Bình ngâm mình trong con sông, thấp giọng mà nói: "Vong Xuyên..."."

Đúng vậy, nơi này là một nhánh sông Vong Xuyên, cho nên dựa theo thiết lậpban đầu, người phải quên mất tất cả, không đến mức lập tức bị hoàn toàn tà mahóa."

Thượng đế hiện ra trên con sông, nhìn xuống Liễu Bình.Bỗng nhiên, một giọng nữ theo đó mà vang lên: "Phải không?

Tôn tại đang nóichuyện này khẳng định là chủ nhân của sức mạnh thần thánh."

Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ tử do tà ma biến thành cũng đang ngâm mình trong nước, đang nhìnlại sau lưng Liễu Bình.Thượng để lập tức nói: "Sức mạnh thay đổi kỷ nguyên của cờ xí kia khiến cácngươi có thể tìm được đối phương vào bất cứ lúc nào."

"Đáng chết...

Không đúng!

Nếu nó hóa thành nhân loại, vậy hiện tại đến bêncạnh ta thì chẳng phải là muốn chết hay sao?"

Liễu Bình nói.Hắn bỗng phản ứng lại, trầm ngâm nói: "Không thể để nó chết, nếu nó chết ởgiờ khắc này, vậy sẽ không khớp với tương lai, tứ đại pháp tắc sẽ tiêu diệt ta."

"Nó không phải người giết!

Không có tồn tại nào biết nó sẽ xảy ra biến hóa gì,tứ đại pháp tắc cũng không biết!

Cho nên các pháp tắc chỉ có thể yên lặng quansát."

Thượng đế nói.ằ ằ ế ỗ ồNữ nhân nhìn chằm chằm vào thượng đế, trên người bỗng dâng lên một luồngsát khí: "Sức mạnh pháp tắc mê người cỡ nào, chúng nó sắp hàng thành hìnhdạng đặc thù có thể biết được tất cả, hiệu lệnh cho tất cả, do đó cho ra đời tồntại như vậy...

Sớm biết có tồn tại như người thì ta đã giết người trước."

Á nâng tay lên, muốn dùng một chút sức mạnh còn sót lại trên người.Thượng đế cười lạnh và nói: "Ngươi không giết được ta."

Thân thể lão nhanh chóng trở nên trong suốt, sau đó biến mất trong hư không,lại không thể tìm kiếm bất cứ dấu vết nào nữa.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Chú ý, thượng đế đãchết."

"Thượng để lại chuyển qua trạng thái "Tử vong lần nữa, đồng thời biến mất saulưng ngươi, để người thay thượng đế ngăn cản tất cả."

-------Chương 1172: Con đường của hai bênLiễu Bình có chút câm nín.Thượng đế chết quá nhanh đấy!

Nhưng giờ khắc này, Liễu Bình cũng khôngrảnh lo chuyện gì khác.Trong dòng nước Vong Xuyên, hắn dần dần quên đi rất nhiều chuyện trong quákhứ.Nhưng vô dụng!

Mỗi khi hắn quên mất tất cả, trên người lập tức dâng lên mộtluồng sức mạnh, cưỡng chế làm hắn nhớ lại mọi chuyện, hơn nữa lập tức sinh ratiến hóa không rõ nào đó."

Ngươi sắp tà ma hóa!"

"Bởi vì ngươi ngâm mình trong dòng nước Vong Xuyên, ngươi đã tử vong, bắtđầu quên đi tất cả."

"Sức mạnh tà ma trên người làm người sống lại và nhớ tới tất cả, đồng thời bắtđầu trợ giúp người tiến hóa."

"Bởi vì ngươi liên tục ngâm mình trong dòng nước Vong Xuyên, ngươi đã tửvong."

"Sức mạnh tà ma lại làm người sống lại, làm người đạt được ký ức lần nữa."

"Nó còn đang trong mức độ cực kỳ sơ khai, bởi vậy không thể hoàn toàn chiếnthắng sức mạnh Vong Xuyên, nhưng rất nhanh nó sẽ trưởng thành."

"Ngươi đã chết, ngươi quên mất."

"Ngươi sống lại, người nhớ lại."

"Ngươi đã chết, ngươi quên mất."

"Ngươi sống lại, người nhớ lại."

Chữ nhỏ thiêu đốt vẫn luôn đổi mới, bày ra tình thế ngang sức ngang tài tạmthời.Sắc mặt Liễu Bình không ngừng biến ảo.Một mạch nước ngầm bao lấy hắn, đẩy hắn hướng tới nơi càng sâu xa hơn.Nữ tử đứng trong dòng nước, yên lặng nhìn cảnh tượng này.Chỉ chốc lát sau.Ả đã hoàn toàn biến thành một nhân loại, nhắm mắt lại, hóa thành một thi thểrồi theo dòng nước cùng lững lờ trôi vào sâu trong Vong Xuyên.Mấy phút sau.Nữ Tử Thần lặng lẽ hiện lên.Nàng lơ lửng ở giữa không trung, nhìn vào sâu trong dòng Vong Xuyên."

Vân Hi, phải dựa vào ngươi."

"Được."

Vân Hi lập tức xuất hiện, trên người tỏa ra tầng tầng lớp lớp dao động sức mạnhkhông rõ, nàng mở miệng nói: "Ta đã kêu gọi sức mạnh Lục Đạo, khiến tà manày trôi từ nhánh sông vào chủ lưu, nhưng điều này thật sự hữu dụng sao?"

Giọng nói mỏi mệt của thượng đế vang lên: "Tà ma đã hôn mê, hóa thành nhânloại bình thường, làm nó quên tất cả rồi đi đầu thai đúng là phương thức ràngbuộc tốt nhất, còn Liễu Bình thì lập tức vớt hắn trở về!"

"Được!"

Nữ Tử Thần cuống quít bay vào sâu trong con sông.Chỉ chốc lát sau, nàng xách theo Liễu Bình ướt dầm dề trở lại."

May mà có thượng đế, may mà có nhánh sông Vong Xuyên này."

Liễu Bình phun ra một ngụm nước, sau đó nói."

Cho dù là nước Vong Xuyên cũng không áp chế được ngươi lâu lắm, sức mạnhtà ma trên người người sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào giai đoạn nhanh chóngtrưởng thành."

Thượng để sầu lo mà nói."

Vì sao không thể để hắn trở thành tà ma?

Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ đạt đượcsức mạnh càng cường đại?"

Đại Địa chi Mẫu Gaia khó hiểu mà hỏi."

Chúng ta hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì sau khi hắn biến thành tàma, đừng nhìn ta, ta vừa mới chết, hiện tại sức mạnh đang trong thời điểm suynhược nhất, khi linh khi không linh."

Thượng đế nói.Liễu Bình nói tiếp: "Cho nên tốt nhất là cố hết sức kéo dài quá trình này, để tacó thể thích ứng loại sức mạnh này từng chút một, mà không đến mức lập tức bịnó khống chế."

Hắn tùy tiện vung tay lên, lấy ra một cái hồ lô lớn rồi đặt vào Vong Xuyên mà"Lộc cộc lộc cộc"đựng nước.Chỉ cần trên người có mang theo nước Vong Xuyên thì có thể tạm thời triệt tiêusức mạnh tà ma hóa.Vậy hắn có thể chậm rãi thích ứng thân thể biến hóa."

Hiện tại làm sao bây giờ?"

Pháo bia lên tiếng."

Đúc giáp - Ta và Liễu Bình đã dựa theo thuật đúc giáp của tà ma, suy đoán vàsáng tạo ra phương pháp đúc giáp hoàn toàn mới."

Thượng để nói."

Có hiệu quả gì?"

Pháo gia hỏi."

Nếu có thể đúc giáp thành công, như vậy có thể dựa vào giáp y này phong ấnsức mạnh tà ma trên người, tương lai cũng có thể phối hợp với cô mệnh phongấn tà ma kia."

Liễu Bình nói.Nói xong, hắn cầm lấy hồ lô uống một ngụm Vong Xuyên.Những phù văn quỷ dị tràn ngập quanh thân hắn theo đó mà dần dần tiêu tán.Hư không mở ra.Một nam một nữ lặng lẽ xuất hiện.Bọn họ là chủ nhân của thời gian và huyền bí.Nữ tử nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: "Nước Vong Xuyên thật sự có thểgiúp người nằm trong trạng thái tử vong, nhưng người chỉ có thời gian sáu ngày,sáu ngày sau, nó không thắng nổi sức mạnh tà ma nữa."

Nam tử nói: "Thời gian này được tính toán riêng biệt, ta cũng không có cáchnào, nó chỉ lấy thân thể của người làm vật tham chiếu."

"Cho nên ta cần đúc thành bộ chiến giáp kia trong vòng sáu ngày?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng thế."

Nữ tử nói."

Không đợi nữa, lập tức bắt đầu đi."

Liễu Bình nói."

Vậy đi với ta, ta dẫn người đi đến thời đại lúc Mộng Cảnh vẫn còn nguyên vẹn,ngươi phải đúc thành bộ giáp y kia trong vòng sáu ngày."

Nam tử nói."

Đi."

Liêu Bình nói.Hư không mở ra một lốc xoáy.Liễu Bình nhảy dựng lên từ giữa dòng Vong Xuyên, đi theo nam tử cùng chuivào đại động lốc xoáy rồi biến mất khỏi thế giới này.Mấy phút sau.Hắn bỗng xuất hiện trên một chuyến xe lửa.Bên ngoài thùng xe là núi non băng tuyết liên miên phập phồng Nơi này chínhlà địa điểm Mộng Cảnh bắt đầu.Nam nhân nói: "Ta sắp khống chế không được Ác Mộng chi Vương kia, nó sẽtrở về thời đại ban đầu của nó."

Ý ề Á ắ ầ"Ý ngươi là, là thời đại triều Ác Mộng bắt đầu?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy."

Nam nhân nói xong thì vỗ vỗ bờ vai hắn, trực tiếp biến mất khỏi đoàn tàu.Liễu Bình nhìn về phía núi tuyết bên ngoài cửa sổ."

Xem ra phải mau chóng đúc giáp."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.Bên kia.Lục Đạo Luân Hồi.Trong mảnh thế giới nào đó.Đêm tối.Một nữ thi mở mắt ra.Á đứng lên, nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy nơi này là một bãi tha ma."

Thân thể của ta bị bệnh chết...

Nhưng ta là ai?"

Tên mặt nữ tử lộ ra chút ngơ ngẩn.Ngàn dặm cô phong, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió mạnh thê lương nên khóc.Một ký ức xa lạ hiện lên trong đầu ả.Đây là ký ức có sẵn trong thân thể, chứng minh cả cuộc đời ngắn ngủi và đaukhổ của nữ tử này.Nữ tử dần lộ ra vẻ mặt suy tư."

Ta nhớ rõ... bản chất và chân lý của tất cả sức mạnh trong chư thiên vạn giới."

"Tất cả chúng sinh, tất cả vạn vật và tồn tại trong chư giới đều nên quỳ xuốngdưới chân ta."

Nữ tử đi trở về, ngồi xuống cái hố rồi nhắm mắt tiến vào định cảnh.Một lát sau.Trong thiên địa dần có từng luồng linh khí lao đến từ bốn phương tám hướng.Chúng sôi nổi đi vào thân thể nữ tử.Thời gian không ngừng trôi đi.Trời đã sáng.Nữ tử bỗng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy một cái đã phóng khỏi huyệt, leo lênmặt đất."

Đã vào Luyện Khí, miễn cưỡng có thể chống đỡ đói khát."

"Cho ta thêm chút thời gian...."

ố ắ"Xem ta đánh xuyên qua toàn bộ hệ thống Tu Hành Trắc, đứng trên đỉnh củachúng sinh."

"Sau đó tìm ra chân tướng mọi chuyện, lại nghĩ cách biết rõ thân phận củamình!"

Ánh mắt nữ tử nguội lạnh, trên người đột nhiên sinh ra một khí độ coi rẻ chúngsinh.Ả đi ra khỏi bãi tha ma.-------Chương 1173: Thông linh!Gió.Tuyết.Đêm.Rào...

Rào....Liễu Bình một mình đi trên cánh đồng tuyết, lẳng lặng chờ đợi nhiệm vụ MộngCảnh.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện lên: "Chiến giáp ngươi hy vọngđúc thành đã được Mộng Cảnh biết được."

"Mộng Cảnh chính là siêu tập hợp ảo tưởng của tất cả chúng sinh, có được nănglực siêu việt hiện thực, nhưng chưa bao giờ có người suy nghĩ đến chuyện đúcthành một bộ giáp của kỷ nguyên mới."

"Việc ở nơi đây cần có dẫn đường."

Liễu Bình nhìn từng hàng chữ nhỏ, trầm ngâm rồi nói: "Dẫn đường...."

"Đúng vậy, dẫn đường giấc mộng của ngươi, sau đó làm nó hiện hóa."

Một giọng nữ vang lên bên cạnh hắn.Andrea lặng lẽ buông xuống, trên người mặc một bộ váy đỏ, lơ lửng phía trênbăng tuyết."

Có biện pháp dẫn đường Mộng Cảnh sao, Andrea?."

Liễu Bình hỏi."

Có,"Andrea nói, "Thật ra làm một Linh xuống từ Thánh Giới, ta không am hiểuchiến đấu, mà là dẫn đường người đạt được sức mạnh Thánh Giới."

"Sức mạnh Thánh Giới có thể đúc thành bộ chiến giáp kia sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trong Thánh Giới có ghi chép tất cả sức mạnh và tri thức, cho dù ta khôngbiết, cũng có một ít tinh của Thánh Giới có thể chỉ đạo người đạt được nhữngthứ cần để đúc giáp."

Andrea nói."

Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi mới hoàn thành một cuộc chiến kịch liệt, hiện tại không thể lập tức bắtđầu, cần tìm một nơi thích hợp, ăn uống no đủ rồi tiến vào mộng đẹp trong ấmáp."

Andrea nói.ể ấ"Nghe có vẻ để mơ một giấc mộng đẹp."

Liễu Bình nói."

Cũng không phải, thật ra cái này gọi là thông linh."

Andrea nói một hồi thì vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Ngươi cần lấy trạngthái tốt nhất để nghênh đón đợt thông linh này, ta sẽ dẫn đường người đi gặpmặt Linh của Thánh Giới."

"Được."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó tùy ý duỗi tay ấn ra một quyết.Lấy hắn làm trung tâm, một sức mạnh lập tức lan ra chung quanh, đột nhiên bàyra một kết giới.Liễu Bình lại dâng lửa lên, làm doanh địa nho nhỏ này trở nên ấm áp.Hắn tùy ý lấy ra chút lương khô từ túi trữ vật.Đã thật lâu hắn không ăn qua mấy thứ này.Không ngờ hắn lại phải làm một bữa ăn ở Mộng Cảnh.Hắn lấy ra một cái nồi, đốt hỏa, chỉ chốc lát sau đã nấu ra bảy tám món ăn.Andrea hỗ trợ dùng cục đá làm một cái bàn ăn và hai cái ghế dựa.Hai người cùng múc đồ ăn."

Tính ra thì đã thật lâu chưa ăn đồ ăn."

Andrea nói.Liễu Bình rót cho mình một ly nước Vong Xuyên, nói tiếp: "Đúng vậy, chuyệnnày có vẻ đã trở nên cực kỳ xa xỉ, thật ra năm đó khi ta tu đạo, rất nhiều ngườicảm thấy vinh dự khi được ăn món ta làm."

Andrea ăn một ngụm đồ ăn, lập tức khen không dứt miệng.Hai người tùy ý tán gẫu, ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn.Cơm nước xong, Liễu Bình nghỉ ngơi một chút rồi dọn đệm hương bồ đặt bênlửa trại, thoải mái dễ chịu mà ngồi lên đó."

Không nằm xuống sao?"

Andrea hỏi."

Làm người tu hành, thật ra chuyện thoải mái nhất là khoanh hai chân lại, mặckệ mọi chuyện, cứ như vậy canh giữ hư không, xem biến hóa liên tục của thếgiới."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, trạng thái của ngươi đã khôi phục, ta lại có thêm một phần nắm chắc."

Andrea nói."

Bắt đầu à?"

ắ ầ"Bắt đầu."

Liễu Bình hít sâu một hơi, hô hấp chậm lại.Nghỉ ngơi chỉnh đốn trong chốc lát, tinh thần của hắn có vẻ không còn quá mỏimệt, cả người nhanh chóng tiến vào định cảnh thâm trầm.Andrea đứng trước mặt hắn, nâng tay lên ấn lên giữa mày hắn, mặc niệm chúngữ tối nghĩa.Không biết qua bao lâu.Thời gian như trở nên vô cùng dài lâu, lại giống như vừa qua một chớp mắt."

Tỉnh lại!"

Andrea quát.Liễu Bình bỗng mở bừng hai mắt, chỉ thấy mình đã thoát ly cánh đồng tuyết vàdoanh địa trước đó.Giữa trời và đất che kín sương mù.Toàn bộ thế giới phủ kín xương khô vô tận, chúng bao trùm mọi nơi mà tầmmắt Liễu Bình có thể nhìn thấy, cứ kéo dài khắp thế giới nhìn không thấy đượcđiểm này."

Nơi này là Thánh Giới?"

Liễu Bình hỏi."

Không phải, nơi này là chỗ ở của một vị Thánh Giới chi Linh, không ai biếtđây là nơi nào, ta cũng vì quen biết nó nên mới có thể mang ngươi tới bái kiến."

Andrea nói.Khi hai người nói chuyện, hướng đường chân trời xuất hiện một bóng dángkhổng lồ.Bóng dáng kia to lớn như dãy núi, mở ra hai cánh tùy ý vỗ vài cái, lướt qua mặtđất chồng chất bạch cốt, lập tức dừng lại trước mặt hai người.Đó rõ ràng là một con quái điểu mọc mười hai cái đầu người!

Mười hai cái đầucủa nó xếp thành hình quạt, có cái nhìn chăm chú vào hư không, có cái nhìn rasau, có cái nhìn lên bầu trời, chỉ có một cái đầu nhìn về phía Andrea và LiễuBình."

Long nữ, người mang theo một tên nằm mơ tới chỗ ta là muốn làm gì?"

Cái đầu kia nhìn có vẻ hơi giống nhân loại, nó mở miệng hỏi."

Hắn đã cứu mạng ta, ta đang ở hạ giới làm Linh của hắn, cho nên dẫn hắn tiếnđến bái kiến ngài một chút."

Andrea nói.."

À, thì ra là thế, hoan nghênh tới làm khách."

Quái Điểu nói, há mồm ngâm ra mấy thi thể vặn vẹo từ đống hài cốt trên mặtđất rồi đặt trước mặt hai người.Ă"Ăn đi."

Nó ra hiệu và nói.Liễu Bình nhìn mấy thi thể vặn vẹo uốn éo trên mặt đất, mặt cũng cứng lại.Andrea kéo Liễu Bình một cái, cười nói: "Ngài đừng khách khí, thật ra chúng tatới đây một chuyến là có chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Quái Điểu tự ngậm một khối thi thể, táp hai ba cái đã ăn sạch."

Chúng ta muốn đúc một bộ chiến giáp của kỷ nguyên tiếp theo, ta đã cóphương pháp, chẳng qua có vài tài liệu và thủ đoạn không phải ta có thể thitriển."

Liễu Bình mở miệng nói.Vừa dứt lời.Mười hai cái đầu của quái điều cùng xoay qua, toàn bộ nhìn chằm chằm vàoLiễu Bình.Liễu Bình chú ý thấy trên mỗi cái đầu của nó đều nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ"? ?? ??".Một cái đầu hoàn toàn cấu thành từ ngọn lửa mở miệng nói: "Theo ta được biết,kỷ nguyên tiếp theo gọi là "Kỷ nguyên chung kết, nó là kỷ nguyên cuối cùng."

Một cái đầu tản ra vô số phù văn chảy ngược cất tiếng nói: "Tà ma sẽ chung kếttất cả chúng sinh, sau đó chiếm cứ tất cả "Khoảng trống, thẳng đến cuối vĩnhhằng."

Một cái đầu nhìn như thú nói: "Nếu Andrea chịu mang ngươi tới, chứng minhngươi xác thật đã lấy được phương pháp đúc giáp của chúng nó."

Một cái đầu thuần túy điêu khắc thành từ gỗ nói: "Về chiến giáp của chúng nó,ta biết một ít tài liệu, dù sao chúng nó cũng không phải tự nhiên xuất hiện, tàiliệu làm nên giáp y cũng đến từ chư giới vạn vật."

-------Chương 1174: Cửu UTrong lòng Liễu Bình chấn động.Quả nhiên tới đúng rồi!

Ít nhất vị tồn tại này biết được một ít tài liệu đúc giáp,đây là hy vọng!

Một cái đầu hoàn toàn cấu thành từ hào quang nói: "Nhưng,dựa vào cái gì mà ta phải nói tài liệu đúc giáp cho ngươi biết?"

Liễu Bình nhún vai và nói: "Ta có thể trao đổi."

"Trao đổi?"

Mười hai cái đầu cùng kêu lên, "Không có thứ gì ở hạ giới đến được ThánhGiới, thứ ngươi lấy ra không thể dừng lại tại đây, cho nên người cũng không cócách nào giao dịch với ta!"

Quái Điểu nói tới đây thì cảm xúc lập tức trở nên suy sụp.Nó lắc đầu, xoay người, chuẩn bị bay đi.Andrea bỗng mở miệng nói: "Thứ ăn vào bụng rồi thì Thánh Giới sẽ không épngài nhổ ra, có đúng không?"

Quái Điểu vừa mở ra cánh thì cả người bỗng chấn động, khựng lại ở nơi đó bấtđộng.Andrea ngọt ngào cười nói: "Ngài muốn ăn cái gì?

Chúng ta thông qua MộngCảnh đi lên từ hạ giới, có thể trở về hạ giới vào bất cứ lúc nào, thuận tiện kiếmcho ngài một bữa ăn."

Ăn?

Dùng thủ đoạn đơn giản nhất là ăn mà muốn mua chuộc vị đại lão trướcmắt này sao?

Liễu Bình nhìn thoáng qua Andrea.Andrea bắn cho hắn một ánh mắt yên tâm.Quả nhiên.Ngay sau đó, chỉ thấy quái điểu bỗng xoay người, vọt tới trước vài bước, thumóng vuốt, nằm rạp trước mặt hai người và nói: "Các ngươi xác định có thểkiếm được đồ ăn à?"

"Ta bảo đảm."

Andrea nói.Quái Điểu mở miệng ra, nước dãi cũng chảy ra đầm đìa, nhưng lại lắc đầu vànói: "Dựa theo quy củ, ta không thể tham niệm đồ ăn hạ giới..."

"Chúng ta mời."

Liễu Bình nói.Hắn cũng đã nhận ra, chuyện ăn uống này có vẻ thật sự hữu dụng!

Quái Điểunhìn chằm chằm hắn, mười hai cái đầu cùng khẽ ngửi, bỗng nói: "Ta đã tra ra từtrên người ngươi một loại khí vị ác long tên là "Hội Tẫn chi Hình, nó đang chờể ếngươi một nơi nào đó, xem ra các ngươi có xích mích, ngươi có thể đem nó đếncho ta ăn không?"

Liễu Bình khựng lại, hỏi: "Cụ thể phải làm thế nào?

Ta nên làm sao mới có thểđể người ăn được nó?

Đưa nó tới Thánh Giới sao?"

"Ngươi suy nghĩ quá đơn giản, ngươi có thể tới Thánh Giới là vì sức mạnh củaAndrea cộng thêm Mộng Cảnh, cho nên người mới có thể lên đây, nếu khôngcăn bản không được."

Quái Điểu nói."

Như vậy, Hôi Tẫn chi Hình thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Phải dùng một phương pháp đặc thù, cái này phải xem có phải nó thật sự muốnăn tên kia hay không."

Andrea nói.Quái Điểu mở miệng ra, phun ra một tấm bia đá, ầm ầm rơi xuống mặt đất.Chỉ thấy bia đá che kín văn tự hình thù kỳ quái."

Đây là một loại chú ngữ cổ xưa của bảy kỷ nguyên trước, bất kỳ tồn tại nào thitriển chú ngữ này cũng có nghĩa là sắp hiến tế cho ta."

Quái Điểu nói."

Ta niệm ra chú ngữ này là được?"

Liễu Bình hỏi."

Đánh bại nó, đặt nó ở trước tấm bia đá, niệm chú ngữ là ta có thể ăn nó."

Quái Điểu nói."

Được, nếu chúng ta giúp người ăn được món này..."

"Ta sẽ nói tài liệu cần để đúc giáp cho các ngươi biết!"

"Một lời đã định."

"Một lời đã định."

Trên cánh đồng tuyết.Liễu Bình mở mắt ra.Andrea nói: "Chúng ta đi tìm con rồng ba đầu kia?"

"Không, không tìm ở chủ thời không này, chúng ta đi đến thế giới song song."

Liễu Bình nói.Không sai.Ở một thế giới song song, hình như Hội Tẫn chi Hình còn đang chơi trốn tìm.Nó đang bị tứ đại pháp tắc trông coi.Nó nhất thời không thể rời khỏi thế giới kia!ầTửu lầu.Một giọng nữ mát lạnh vang lên: "Tiểu nhi, lên rượu, lại cho thêm mấy món nổidanh ở chỗ các ngươi.".Tiểu nhị nghe tiếng thì nhìn lại.Chỉ thấy ở cổng tửu lầu có một nữ tử tướng mạo thanh tú, mặc Nghệ ThườngVũ Y, cầm một cây phất trần đang đứng nhìn hắn.Tiên nhân!

Trong lòng tiểu nhị nhảy dựng, lập tức lớn tiếng đáp lại: "Vâng ạ,xin mời tiên tử ngồi, rượu ngon món ngon lập tức lên tới!"

Nói xong thì hắn vội vàng đi vào phòng bếp sai bảo làm món ăn.Lúc này nữ tử mới bước đến, đi theo cầu thang lên lầu hai, ngồi xuống ở vị tríkế cửa sổ.Đồ ăn rất quan trọng.Tu hành cần số lượng năng lượng rất khổng lồ, ăn là một cách bổ sung nănglượng đơn giản mà ắt không thể thiếu.Đan dược cũng là một cách Nhưng lực đạo của đan dược quá mãnh liệt, mỗi lầnsử dụng thì kinh mạch và đan điền cần thời gian nhất định để khôi phục.Chậc.Thân thể nhân loại thật là yếu ớt.Nữ tử yên lặng thở dài, không khỏi có chút bực bội.Không sai, từ lúc tu đạo tới nay, ả phát giác thân thể nhân loại quá yếu ớt, một íttổn thương rất nhỏ cũng sẽ làm ả cảm thấy thống khổ Cho nên trước kia rốt cụcả là cái gì?

Nữ tử nhắm mắt lại, liều mạng hồi tưởng, lại không cách nào nhớ rađược.Trong lòng ả càng bực bội, chỉ trực tiếp ấn thủ quyết, bắt đầu tu hành.Tu hành sẽ không sai.Ả phải trở nên càng mạnh!

Bỗng nhiên.Một giọng nam vang lên ở bàn đối diện: "Ta là đệ tử của Vạn Tùng Môn - TriệuTrùng, ra mắt tiên tử.".Nữ tử mở mắt ra.Chỉ thấy đối diện ả xuất hiện vài tên tu sĩ nam tính.Bọn họ đều đưa ánh mắt sáng quắc nhìn ả.Từ lúc tu hành tới nay, ả dùng không ít pháp môn để thoát thai hoán cốt, tẩy tủyphạt mao, lại lấy các pháp môn Trắc khác làm thân thể không ngừng tăng lên,cho nên thân thể đã mang theo đặc thù hoàn mỹ cực cao.Cả gien và linh hồn tiến hóa làm sự phối hợp giữa tỉ lệ thân thể và ngũ quan đềuđạt tới cực hạn.Á ngồi bất động ở chỗ này đã là điển hình của sự tiến hóa tự nhiên.ể ắNói một cách thông tục thì thân thể của ả là thứ đại diện cho sắc đẹp.Đây là con đường duy nhất để mạnh lên.Nhưng chính điều này cũng làm sinh ra một ít phiền toái mà ả chưa từng nghĩđến."

Ta không có ý tưởng giao phối với đám nhân loại các ngươi, hơn nữa ta phảiăn cơm, hiểu chưa?"

Nữ tử lạnh nhạt nói.Mấy tên nam tu đối diện lộ ra vẻ mặt quái dị.Sao nữ tu này lại ăn nói như vậy!"

Tiên tử,"Nam tụ cầm đầu chắp tay và nói, "Xin hỏi sư thừa thuộc phái nào?"

"Cút!"

Nữ tử không kiên nhẫn mà nói.Ả đã cho tỏ rõ không muốn giao phối, vì sao nhân loại giống đực này còn nóimấy lời vô nghĩa như vậy?

Thời gian là thứ quý giá cỡ nào, các ngươi khôngnắm chặt thời gian tu hành, còn muốn cản trở ta mạnh lên?

Ánh mắt nữ tử đảoqua trên người các tu sĩ.Thực lực hiện tại của ả còn chưa đủ để lập tức giết sạch bọn họ.Thật sự đánh nhau thì ả nhất định sẽ bị thương.Vậy sẽ làm lùi lại tốc độ tu hành của ả.Có phương pháp giải quyết nào hay không?"

Tiên tử, dựa theo ý nghĩa bình thường, nói ra chữ "Cút này xong thì người sẽcó thù oán với chúng ta."

Nam tụ cầm đầu nói."

Đối với kẻ thù, cho dù nàng trông xinh đẹp đến cỡ nào thì chúng ta cũng sẽkhông lưu tình."

Một nam tu khác nói.Nữ tử cố nén cơn giận mà nói: "Ta tới ăn cơm, đừng chọc ta, trừ phi muốnchết."

Câu này đã là thỏa hiệp mức độ lớn nhất của ả Bởi vì ả đã lên tiếng giải thíchvới mấy tên nhân loại tu hành này!

Khuất nhục....Đây là khuất nhục sâu đậm đến cỡ nào....Vẻ mặt nữ tử bất biến, nghiềng răng đến vang lên khanh khách.Mấy tên nam tu đối diện nghe xong lại hoàn toàn không lĩnh hội được ý tốt củaả.ầ ầ ế ắ ắNam tụ cầm đầu cười ha hả, đặt một thanh kiếm lên bàn, ánh mắt sắc bén vànói: "Nói còn chưa nói hai câu mà người cứ khiêu khích, như vậy không tốt lắmđâu."

Nữ tử nhắm mắt lại.Có phương pháp gì?

Có phương pháp gì?

Có phương pháp gì?

Không có.Không, thật ra là có!

Trong tập hợp thiết lập có thu nhận sử dụng một loại phápmôn đặc thù, nó được sáng tạo từ một vài người tu hành kỳ quái.Bởi vì những người tu hành đó đến một thần trụ xa lạ, cuối cùng bị quân tiênphong của đám Ác Mộng thu hoạch tình báo có liên quan, sau đó gia nhập tậphợp thiết lập.Pháp môn kia gọi là...

Cửu U.-------Chương 1175: Hai vai hề!Cửu U chi pháp giúp quá trình tu hành như leo lên thang mây, nhanh như dulong.Khuyết điểm duy nhất của nó - thật ra cũng không thể xem như khuyết điểm,mà là điều kiện tất yếu.Điều kiện tất yếu duy nhất của nó là phải sát sinh.Sát sinh...

Là chuyện đơn giản cỡ nào.Pháp quyết trên tay nữ tử vừa chuyển, hai mắt nổi lên một ánh sáng màu đỏtươi, khí thế cả người cũng theo đó mà biến đổi."

Thôi, đã có đồ ăn càng tốt thì không ăn cũng không được."

Nàng cầm lấy phất trần trên bàn.Ngay sau đó.Trên tửu lâu phát ra một tiếng chấn động vang dội đến tận xa xa.Giữa mấy tiếng kêu gào thê thảm, làn sương máu mãnh liệt bay ra, như mưaphùn rơi đầy đường phố.Thế giới song song.Hiện trường cuộc thi trốn tìm.Liễu Bình lặng lẽ hiện thân, nhìn khắp chung quanh.Thế giới là một mảnh tiêu điều, không có bất cứ sinh cơ nào nữa.Một bóng dáng nhỏ xinh chui ra từ tóc hắn, nói nhỏ: "Rita bảo ta chuyển lời chongươi, tất cả người dự thi của thế giới này đều đã chết, chỉ có một mình ngườicòn sống."

"Cảm tạ, Lilith."

Liễu Bình nói.Tận thế kia thật lợi hại, có thể thu phục tất cả chúa tể Ác Mộng bị vây khốn ởchỗ này.Chúa tể Ác Mộng đều là thủ hạ của tà ma.Tận thế....Lại là thể lực gì?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy phía trên đống tườngđổ cột xiều cách đó không xa lặng lẽ xuất hiện một người.Đó là một vai hề đeo mặt nạ màu trắng.Hắn xuất hiện thật tự nhiên, cho nên lúc Liễu Bình phát hiện thì hắn ta đã lấy ramột thanh phi đao."

Các hạ là?"

ễ ế ềLiễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, làm ra tư thế đề phòng."

Đừng khẩn trương, ta là một người đi ngang qua, bởi vì chúng ta có cùng mộtchức nghiệp, cho nên ta tiến đến trợ giúp người một tay."

Vai bề mặt nạ trắng đứng trên bức tường đổ mà vui cười nói."

Cùng một chức nghiệp?

Ý ngươi là vai hế?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai."

Vai hề thi lễ với hắn, lung lay đi tới đi lui trên vách tường, lớn tiếng hát vang:"Vai hề bảo hộ Luyện Ngục, đã biết được tất cả."

"Hắn tới xem xét tình huống, lại phát hiện hai tên thật đáng ghét,""Một là tận thế đa trọng, một là kẻ chăn nuôi thế giới."

"Ấy chà chà, chúng ta không sợ chút nào, chúng ta không sợ chút nào."

Vai hề bỗng dừng bước, duỗi tay chỉ vào Liễu Bình và hỏi: "Ngươi đoán xem vìsao?"

Liễu Bình nhún vai và nói: "Nếu người đứng ở phe ta, vậy chúng ta coi như haiđánh hai."

Vai bề mặt nạ trắng búng tay một cái rồi nói: "Không sai, bởi vì chúng ta là haivai hề!"

Gió thổi qua.Một mảnh yên tĩnh.Vai bề mặt nạ trắng miệng cắn phi đao, vẫn duy trì một tư thế buồn cười bấtđộng trên vách tường.Liễu Bình há miệng *****, đang muốn nói cái gì thì bỗng thấy trên đỉnh đầuđối phương toát ra một hàng chữ nhỏ: "Quản lý viên nội tầng của Luyện NgụcThần Trụ, người thủ vệ thế giới, kẻ hủy diệt, vai hề giết chóc, đồng bạn củaVĩnh Diệt chi Vương, một trong những người sáng lập tổ chức thần bí."

Chỉ xem danh hào là có thể nhìn ra được....Người này rất mạnh!

Cũng không biết vì sao hắn ta lại đúng về phe mình.Mặt đất đột nhiên chấn động.Một bóng dáng xuyên qua hư không, bay vụt đến từ núi non cực xa.Là chủ trang viên!

Bộ quần áo hoa lệ của hắn ta sớm đã rách tung toé, chật vậtkhông chịu nổi, hắn ta ***** và nói: "Trong các ngươi ai là kẻ tránh thoát tậnthế thời không Đa Trọng Khuynh Lạc?

Ai là người cuối cùng?"

Không đợi Liễu Bình và vai hề mặt nạ trắng kia đáp, sắc mặt hắn ta đột nhiêntrở nên dữ tợn, quát: "Mặc kệ, chỉ cần giết hết cả hai người thì chuyện này sẽkết thúc!"

ầ ắ ề ắ ẫ ắGần như cùng thời khắc đó, vai hề mặt nạ trắng mở miệng nói: "Ta dẫn hắn đi,người đi giết con trùng nhỏ có ba cái đầu kia đi, chờ cuộc chiến kết thúc thìchúng ta cùng uống ly vve"ouve uuendurowy biuu mylúc trước là ai lựa chọn thế giới song song này?"

Andrea hỏi."

Là thượng đế."

Liễu Bình nói."

Thượng đế à, có lẽ hắn có thâm ý khác mà chúng ta không biết, mau xem, conrồng kia tới kìa!"

Andrea nói.Liễu Bình nhìn lên trời xa.Chỉ thấy một con cự long có ba cái đầu bay lượn trên bầu trời, chậm rãi bay tớibên này.Nó còn đang bay nửa đường thì đã phát ra tiếng gầm chấn động thiên địa: "Tacảm giác được, người cuối cùng ta muốn giết đã hiện thân""Ta muốn người chết!"su sumou survivimovy "Cuộc chiến sắp bắt đầu."

"Chú ý."

"Tận thế mà nó kêu gọi đang ăn mòn thân thể nó, nếu nó không thể chiến thắngngười trong cuộc chiến kế tiếp thì tận thế sẽ hoàn toàn hủy diệt dấu vết tồn tạicủa nó."

"Xin hãy cẩn thận suy xét gia nhập cuộc chiến sau."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thân thể Liễu Bình liên tục lui về phía sau, vừa bay vút hướng tới phương xa,vừa lâm vào suy tư.- - Hắn còn không thể thắng quá hoàn toàn.Nếu đánh thắng nó, tận thế sẽ trực tiếp hủy diệt con rồng ba đầu này.Nếu nó không tồn tại thì nhiệm vụ của hắn cũng thất bại.Vị quái điểu có mười hai cái đầu trên Thánh Giới kia còn chờ ăn nó mà!

Từ từ.Tấm bia đá mà quái điếu đưa cho hình như là có điều kiện sử dụng."

Đánh bại nó, đặt nó trước tấm bia đá, niệm chú ngữ là ta có thể ăn nó."

Đây là nguyên văn lời nói của quái điểu.Nói như vậy -- Hắn phải đánh bại nó, lại không thể làm phép tắc tận thế lượn lờtrên người nó cảm thấy nó thất bại.Nếu không con rồng này sẽ bị tận thế trực tiếp tiêu diệt.Tận thế...

Rốt cuộc tận thế là cái gì?

Giọng nói của thương để bỗng vang lên:"Tận thế trên người nó là một loại Linh có ý thức của chính mình, ra đời trongsự hủy diệt."

"Hẳn nó không thể có hiệu lực ở thế giới của ta đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, trong thế giới của ngươi, bất cứ sức mạnh gì nằm ngoài đánh taychân cũng không thể có hiệu lực."

Thượng đế nói.Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu Gaia theo đó mà vang lên: "Liễu Bình, ngườiphải dẫm chân lên mặt đất, ta sẽ cùng tất cả tỷ muội súc tích sức mạnh xoaychuyển thế giới, giúp người thay đổi thế giới chiến đấu."

"Được!"

Liễu Bình đáp lại.Gần như cùng thời khắc đó, giọng nói của Hội Tẫn chi Hình truyền đến từ xaxa: "Chạy?

Người chạy không thoát!"

Một thế giới lao đến như bay, bao bọc Liễu Bình vào trong đó.Trong nháy mắt ấy, Liễu Bình duỗi tay đè lại hư vô, phát động sức mạnh "ĐặcHiệu Sư".Ầm ầm ầm ầm -- Cự long ba đầu dùng lại trong một mảnh biển lửa tràn đầydung nham, mở ra ba cái mồm tràn đầy răng nanh dữ tợn ra xông thẳng về phíatrước, hung hăng cắn vào vị trí ban đầu của Liễu Bình.Nó cắn không trúng."

Ra đây!"

Hôi Tẫn chi Hình giận dữ hét lên.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống, đứng trên một khối dung nham đỏ rực.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất hiện: "Chú ý, nó có thể khốngchế tất cả nhiệt độ, khi người tiếp xúc với dung nham thì nó sẽ lập tức phát hiệnngươi."

Con rồng ba đầu bỗng xoay người, nhìn chằm chằm vào khối nham thạch nhôlên khỏi hồ dung nham kia.Sáu đồng tử dựng thẳng của nó cũng lộ ra một tia châm biếm, nhẹ nhàng nói:"Tự cho là đúng cỡ nào, cho rằng dùng mấy thứ lừa gạt hãm hại đó là có thểchạy thoát vận mệnh tử vong sao?"

Liễu Bình trực tiếp thu Đặc Hiệu Sư"lại, cười nói: "Ai thắng ai thua còn chưa biết được."

Con rồng ba đầu hít sâu một hơi, mở to ba cái miệng lớn, cùng lúc phụt ra vô sốdung nham.Những dung nham đó lại hoàn toàn không giống với hồ dung nham dưới chânLiễu Bình.ế ốChúng như có sinh mệnh, rải rác đến bốn phương tám hướng, hoàn toàn ngănchặn tất cả đường lui của Liễu Bình."

Linh hồn và thân thể người sẽ hoàn toàn dung hợp với cực nóng rồi vĩnh biệthậu thể như vậy."

Con rồng ba đầu giận dữ mà lớn tiếng hét.Liễu Bình cũng không ra kiếm, chỉ nâng một bàn tay lên, cách không nhẹ nhàngxoay tròn Thế giới chỉ thuật tay áo càn khôn!-------Chương 1176: Nghênh đón vận mệnh của ngươiChỉ thấy một tay áo phấp phới ánh sáng ngũ sắc mở ra từ cánh tay hắn, hóathành hắc động Chỉ một thoáng.Tất cả dung nham biến mất.Một cái đầu rồng rít gào giáng xuống.Liễu Bình cầm đao liên tục chém ra mấy chục đao quang, ngăn trở cự long cắnxé.Mặc kệ cự long tiến công thể nào, hắn cũng đứng trên dung nham lù lù bấtđộng, tranh thủ thời gian cho Đại Địa chi Mẫu và bọn tỷ muội của nàng."

Vô dụng, nghênh đón tuyệt vọng đi!"

Hội Tẫn chi Hình quát.Có lẽ là đã thăm dò xong nên hai cái đầu rồng còn lại cũng cùng lao xuống.Cả người Liễu Bình run lên, trường đao trong tay đột nhiên chém ra một đaoquang mang theo lối điện.Oanh -- Đao quang hung hăng đánh vào ngực con rồng ba đầu, trực tiếp đánhnó lui về phía sau một chút.Đạo pháp Kỳ Quỷ sơ cấp: Chiến Trảm!

Cùng với -- Uy năng của Bách NạpĐao: Sơ Ngữ Tru Tinh!

Đao này trực tiếp đánh đuổi đối phương, nhưng cũngthành công khơi dậy hung tính của nó."

Tên đáng chết, ngươi căn bản không phải bằng hữu của Long tộc chúng ta!"

Con rồng ba đầu phẫn nộ rít gào."

Ta thật sự là bằng hữu của Long tộc, nhưng người và ta có quan niệm khônghợp nhau, nghe này, nếu người từ bỏ suy nghĩ hủy diệt thế giới thì chúng ta vẫncó thể làm bạn bè."

Liễu Bình nói.Con rồng ba đầu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng mà nói: "Người chorằng chỉ có người mới có thế giới chỉ thuật?"

Trong hồ dung nham, từng thẻ bài tản ra hào quang màu lửa đỏ bay ra, cùngghép nối ở giữa không trung."

Đừng để nó hoàn thành ghép bài -- Hon nữa lúc này chỉ có thể dùng thẻ bài cắtngang hành động của nó!"

Thượng đế quát.Liễu Bình lập tức lấy sách thẻ ra.Tùng trang sách được lật qua trong tay hắn-- Rốt cuộc ai mới có thể ngăn cảnhành động ghép bài ở đối diện?

Đột nhiên.ếHai thẻ bài cùng bay lên từ trang sách, phát ra hai tiếng vang nhỏ "Phanh""Phanh"ngay trên không trung.Hai vị nữ thần Tra Tấn và Thống Khổ đáp xuống, trên tay mỗi người cầm mộtcon trường xà màu đen không ngừng uốn éo, giống như roi dài bị vứt ra, cáchkhông quát về hướng thẻ bài đỏ rực ở giữa không trung kia.Bá bá bá bá bá bá -- Các nàng ra sức vung mạnh roi dài, quất dữ dội đến mứctrên thẻ bài đối diện truyền đến từng đợt kêu rên thống khổ.Thẻ bài tản ra hồng quang sôi nổi tản ra, một đám thần linh trên ngọn lửa muốnphá vỡ thẻ bài, tiến đến ứng chiến."

Đáng chết!"

Con rồng ba đầu mở to sáu đồng tử dựng thẳng ra nhìn lại hai vị nữ thần."

Các nàng không ngăn được Long Đồng Thuật!"

Thượng để nói.Liễu Bình quát: "Thu ––"Hai cô nàng Tra Tấn và Thống Khổ lập tức hóa thành thẻ bài, lại bay trở về sáchthẻ lần nữa."

Vô dụng, ngươi không thể ngăn cản thuật của ta."

Con rồng ba đầu ồm ồm mà nói.Những thẻ bài ngọn lửa đó lại tụ tập ở giữa không trung lần nữa, chuẩn bị ghépnối lại với nhau."

Gaia, còn chưa xong sao?"

Liễu Bình thấp giọng mà hỏi."

Được rồi!"

Gaia lập tức nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: "Thời gian nán lại thế giớitrước mắt đã kết thúc, cần súc tích đủ sức mạnh lần nữa mới có thể tiến vàochiến đấu tiếp."

"Thế giới được thay đổi thành: Cẩm Tuyệt chi Địa."

"Thế giới Cấm Tuyệt đã đến!"

Tất cả quang ảnh trở nên mơ hồ, tựa như ảo mộng lặng lẽ đi xa.Một thế giới hoàn toàn mới triển khai chung quanh Liễu Bình và Hội Tẫn chiHình.Ánh nắng gay gắt chiếu rọi.Trong gió tràn đầy khí tức khô ráo và hoang vu.ắĐưa mắt nhìn ra.Toàn bộ thế giới chỉ có sa mạc mênh mông vô bờ.Liễu Bình ngáp dài ngáp ngắn, đặt mông ngồi xuống cồn cát, nhìn lại phía đốidiện.Chỉ thấy Hôi Tẫn chi Hình cảnh giác nhìn khắp chung quanh."

Đây...

Chính là thế giới của ngươi?"

Nó hỏi."

Đúng vậy, tới nơi này thì thả lỏng lại đi, sức mạnh tận thế sẽ không có hiệu lựcở chỗ này, người sẽ không bị nó tiêu diệt."

Liễu Bình nói.Hội Tẫn chi Hình mở to sáu đồng tử dựng thẳng, quan sát qua lại khắp sa mạc,thấp giọng mà nói: "Đúng vậy...

Hình như nơi này cấm tuyệt tất cả sức mạnh."

Liễu Bình cắm trường kiếm vào mặt cát bên cạnh, lấy ra một điếu thuốc rồichâm lửa, sau đó nói: "Cho nên chúng ta nói chuyện đi."

Hội Tẫn chi Hình nhìn cồn cát cao cao và nam nhân hút thuốc trên cồn cát kia,tiếp tục thử hỏi: "Tuy rằng cấm tuyệt tất cả quy tắc, nhưng nơi này của ngươi cóthể dùng phương thức vật lộn để phân chia thắng bại."

"Đúng vậy, không sai."

Liễu Bình nhún vai và nói.Trong lòng Hội Tẫn chi Hình cũng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hắn và nói:"Ta có thân thể Long tộc, sức mạnh đánh nhau siêu việt tất cả chúng sinh, ngườidựa vào cái gì mà cảm thấy có thể thắng ta?"."

Nhìn xem hàm răng của ngươi đi."

Liễu Bình nói.Hôi Tẫn chi Hình mở miệng ra, ba cái đầu nhìn răng nanh trong miệng nhau.Những cái răng đó đã bị hủy diệt hơn phân nửa.Đây là kết quả chiến đấu của hai bên ở thế giới dung nham của Hội Tẫn chiHình.- - Trừ tà ma ra, bất cứ tồn tại nào khác cũng chỉ có thể dựa vào vật lộn đểđánh với Liễu Bình, hình như có chút không thể tưởng tượng.Liễu Bình lười biếng nói: "Võ công trong thiên hạ xuất phát từ tay ta, giết mộtcon rồng không có sức mạnh siêu phàm nào chỉ là việc nhỏ với ta mà thôi."

"Cho nên...

Ngươi muốn ta táng thân ở nơi đây?"

Hội Tẫn chi Hình hỏi."

Ta đưa người tới thế giới của ta không phải vì thắng ngươi."

Liễu Bình phun ra một vòng khói rồi nói."

Vậy thì vì sao?"

ẫHội Tẫn chi Hình hỏi."

Từ bỏ tất cả ý niệm hủy diệt điên cuồng đi, vẫn còn kịp –– Nể mặt ngươi làLong tộc và ta là bằng hữu của Long tộc, đáp ứng ta đi, thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Số mệnh của ta sớm đã dự kiến sẽ có một thế giới hủy diệt tất cả của ta, chonên ta phải giành trước một bước, hủy diệt tất cả thế giới!"

Hội Tẫn chi Hình nói."

Không nhìn ra được người còn rất mê tín."

Liễu Bình ngâm điếu thuốc và nói."

Ta dự kiến được tất cả!"

"Nhưng người đã sống hàng tỉ năm, có thế giới nào đối phó được ngươi đâu?"

"Là bởi vì ta vẫn luôn đối phó tất cả thế giới."

"Chậc, không đánh được không, thực lực của người mạnh như vậy, thật ra cóthể làm rất nhiều chuyện, không cần luôn sống trong sợ hãi, bị nó nô dịch."

"Đi chết đi!"

Hôi Tẫn chi Hình phát ra tiếng hô rung trời, xông về hướng Liễu Bình đangngồi trên cồn cát.Liễu Bình dụi tắt tàn thuốc vào nền cát, thở dài và nói: "Thật đáng tiếc -- Mọichuyện kết thúc."

Cồn cát sau lưng hắn-- - Cát vàng cuồn cuộn theo cuồng phong xông lên khôngtrung, tràn qua biển cát kéo dài phập phồng, chúng che trời, cắn nuốt tất cả ánhsáng và mọi thứ.Biển bão cát đã tới.Hôi Tẫn chi Hình bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào biển cát khôngngừng tới gần, hoảng hốt nói: "Hình như ta... từng nhìn thấy cảnh tượng nàytrong tiên đoán."

"Ngươi còn một cơ hội cuối cùng để lựa chọn."

Liễu Bình nói.Vẻ mặt Hôi Tẫn chi Hình lập tức đanh lại, trầm giọng mà nói: "Ta đã chờ đợihàng tỉ năm, lần này, ta nhất định sẽ chiến thắng vận mệnh."

Liễu Bình không nói gì.Cuồng phong bạo ngược gào thét vang vọng tứ phương.Trong nháy mắt biển cát rơi xuống-- Liễu Bình chống trường kiếm, đứng lên từcồn cát, nhẹ nhàng nói: "Đến đây đi, nghênh đón vận mệnh của ngươi."

Thế giới hóa thành hắc ám triệt để.-------Chương 1177: Nên mở tiệc chúc mừngMười lăm phút sau.Thế giới cấm tuyệt tan đi.Liễu Bình lại xuất hiện trong thế giới trốn tìm.Hôi Tẫn chi Hình thì không xuất hiện nữa.- - Trên thực tế, trong những nămtháng dài đăng đắng, những tồn tại vô cùng cường đại đó đã thích ứng với việcsử dụng các loại sức mạnh siêu phàm.Bất chợt tiến vào thế giới cấm tuyệt siêu phàm, đả kích đối với chúng vượt quatưởng tượng bình thường.Chỉ có tà ma có thể đánh đến trình độ kia với Liễu Bình.Trừ tà ma ra -- Cũng như lời Liễu Bình đã nói, kẻ địch bình thường thật sựkhông phải đối thủ của hắn.Hội Tẫn chi Hình trực tiếp bị đánh đến khí tức thoi thóp, sau đó hiến tế cho conquái điểu có mười hai cái *****ên Thánh Giới kia.Giờ khắc này.Liễu Bình về tới thế giới trốn tìm, trong mắt vẫn không ngừng thoáng hiện từnghàng nhắc nhở phù: "Ngươi hoàn thành hiến tế."

"Hiện giờ điều kiện giao dịch đã được thỏa mãn, Thánh Giới chi Linh kia dựatheo phương pháp đúc giáp ngươi có mà đánh dấu chi tiết những nơi có các loạitài liệu đúc."

"Khi người tìm kiếm đủ tài liệu thì có thể bắt đầu đúc thành chiến giáp kỷnguyên tiếp theo."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lại biến mất.Trong đầu Liễu Bình không ngừng hiện ra đủ loại tài liệu."

Về Mộng Cảnh đi, Mộng Cảnh có sẵn tất cả tài liệu, chỉ cần chúng ta đi tìm thìnhất định không thành vấn đề."

Andrea nói."

Đúng là phải về Mộng Cảnh, nhưng chúng ta còn chưa gặp một người, gặp hắnrồi lại đi."

Liễu Bình nói."

Ý ngươi là vai hề kia?"

Andrea nói."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói xong thì bắt lấy hồ lô lớn kia rồi uống thêm một ngụm nước VongXuyên.ắSức mạnh tà ma hóa đang không ngừng ăn mòn hắn.Chỉ có thời gian sáu ngày.Hắn phải đúc giáp thành công trong vòng sáu ngày.Hư không chợt lóe.Chỉ thấy một thanh phi đao bay ra từ thế giới nào đó: "Cạch"một tiếng đâm vào bức tường đổ.Máu tươi phun trào chảy xuống từ thân đao, từ vách tường lan xuống mặt đấtrồi tụ thành dòng.Vai hề bò dậy từ máu loãng, chật vật mà nói: "Tên kia thật sự không dễ giết, chỉthiếu một chút nữa là nó đã đánh trúng ta, thật là quá mạo hiểm."

"Ngươi xử lý nó rồi?"

Liễu Bình hỏi."

Ta vận dụng chừng ba đầu ngón tay mới thả sạch máu của nó."

Vai hề chụp phủi tro bụi không tồn tại trên người, nói với giọng điệu ngưngtrọng."

Các hạ, ngươi chờ ta ở chỗ này, còn giúp ta xử lý một kẻ địch, nhất định là cóchuyện gì muốn nói với ta, có đúng không?"

Liễu Bình hỏi.Vai hề lắc lư đi đến trước mặt hắn, hạ giọng mà nói: "Chờ lát nữa khi bắt đầu lễtrao giải, người phải tìm các yêu tinh muốn lấy một phần thưởng, thứ kia gọi làKính nhìn trộm của lão gia hỏa"."

Liễu Bình không thể hiểu được mà nói: "Lễ trao giải ——"."

Nghe này,"Vai hề cắt ngang lời hắn, nhanh chóng nói: "Ta không thể ở đây lâu được, ngườichỉ cần nhớ kỹ một điều, sau khi trở lại Mộng Cảnh phải đi tìm tài liệu đúc thứbảy trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được tất cả."

Liễu Bình nói: "Rốt cuộc ngài là ——""Lịch sử đã tới tình trạng sắp xâm nhập Luyện Ngục Thần Trụ, cho nên ta mớicó thể xuất hiện, lễ trao giải sẽ lập tức bắt đầu rồi, tạm biệt."

Vai hề nói.Hắn ta đứng trên vũng máu loãng, cả người trầm xuống bên dưới, lập tức biếnmất tăm hơi.Chuối phi đao hoàn toàn đi vào vách đá đột nhiên tự giãy giụa rút ra khỏi tường,cuống quít bay theo vào máu loãng, cũng biến mất không thấy đâu nữa.Liễu Bình cứng lại tại chỗ, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thượng đế, đâylà tình huống gì."

"Nhìn là được."

ểThượng để nói.Giây tiếp theo.Phanh phanh phanh phanh phanh -- Từng pháo hoa bay múa đầy trời, kèm vớitừng tiếng reo hò hoan hô và huýt sáo vang lên.Vô số những yêu tinh hiện thân từ bốn phương tám hướng, liều mạng vỗ tay."

Đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình đành hỏi lại một lần.Yêu tinh váy xanh lặng lẽ hiện thân, lơ lửng trong hư không trước mặt hắn, lớntiếng nói: "Không thể không nói, tận thế thật là một trạm kiểm soát quá tuyệt,nó gần như sàng lọc tất cả người dự thi ra."

"Trải qua hai ngàn năm, rốt cuộc chúng ta cũng có được một vị quán quân!"

"Đó chính là --""Từ từ, hình như ta đã bỏ quyền."

Liễu Bình liên tục xua tay và nói."

Đúng là người bỏ quyền, nhưng hiện tại chỉ có người đứng ở giữa sân, là ngườicuối cùng danh xứng với thực, vậy dựa theo quy tắc thi đấu thứ ba ngàn chíntrăm hai mươi mốt, người được bổ sung làm nhân viên dự thi chính thức, cũngđạt được giải quán quân cuối cùng!"

Yêu tinh váy xanh lớn tiếng nói.Các yêu tinh hưng phấn vỗ tay, khuôn mặt nhỏ đều kích động đến mức đỏ lên.Liễu Bình nhớ lại lời nói vừa rồi của vai hề mặt nạ trắng, hắn hơi trầm ngâm rồinhún vai và nói: "Vậy -- Có khen thưởng gì không?"

"Đương nhiên!

Quán quân có thể tự lựa chọn phần thưởng, người muốn cái gì?"

Yêu tinh váy xanh hỏi."

Kính nhìn trộm của lão gia hỏa."

Liễu Bình nói."

A –– Thứ đó ấy à, nó chỉ có thể dùng một lần nữa là hư hao, người thật sựmuốn thứ đó làm phần thưởng sao?"

Yêu tinh váy xanh nói."

Đúng vậy, ta cần đến nó."

Liễu Bình cười nói."

Được!

Không thành vấn đề!"

Yêu tinh váy xanh quay lại phía sau phân phó một tiếng.Chỉ chốc lát sau.Một cái huy chương màu vàng to đùng và một cái kính đặt tên khay được trìnhlên trước mặt Liễu Bình.ễYêu tinh váy xanh thận trọng mà giao hai thứ này cho Liễu Bình."

Nên mở tiệc chúc mừng."

Nàng lặng lẽ nói.Liễu Bình nhìn những yêu tinh đang đưa ánh mắt trông mong nhìn hắn khắpchung quanh, đành phải giơ huy chương lên cao cao, triển lãm cho tất cả yêutinh xem."

Hiện tại tiệc chúc mừng bắt đầu!

Hắn tuyên bố.Tiếng ồn ào càng thêm náo nhiệt như xuyên thấu tận trời, các yêu tinh hoan hôtụ tập với nhau, bắt đầu nhảy vũ đạo cuồng dã.Bắt đầu từ giờ khắc này, mỗi một yêu tinh đều rơi vào trạng thái cuồng hoan.Rốt cuộc chúng cũng không rảnh rỗi để dây dưa Liễu Bình -- Lúc này Liễu Bìnhmới lặng lẽ rời khỏi hiện trường.-------Chương 1178: Tiếp cận bí mật kiaMộng Cảnh.Liễu Bình nhìn cái kính trước mắt.Thật ra nó chỉ là một khối pha lê trong suốt được khảm vào một cái khung gỗ,nhìn có vẻ mơ mơ hồ hồ, cứ như đã trải qua vô số năm tháng.Khi Liễu Bình nắm nó trong tay, lập tức có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiệnlên: "Kính nhìn trộm bẫy rập của ông tổ yêu tinh."

"Số lần sử dụng còn lại: 1/143367567687."

"Khi người sử dụng nó, có thể phát hiện bẫy rập có hậu quả nghiêm trọng nhất,người có thể nhìn thấy rõ tình cảnh mình trúng chiêu."

"-- Luôn có người muốn đào hố, nhưng chúng ta không mắc lừa."

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm."

Suy nghĩ cái gì?"

Thượng để hỏi."

Mộng Cảnh hiện tại mà ta đang ở chưa bị tà ma phá hư phải không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, đây là một năm nào đó trong niên đại xa xăm trước kia, lúc này,triều Ác Mộng còn chưa gần kề bùng nổ, tà ma cũng chưa đi vào Mộng Cảnh đểtự mình xuống tay phá hư tất cả."

Thượng để nói.Liễu Bình nói: "Hiện tại ta sử dụng nó ––"."

Ta không thể xem kết quả, bởi vì một khi ta xem trước thì nó sẽ không chuẩnxác."

Thượng đế nói."

Ta không hỏi cái này, ta chỉ hỏi vai hề kia có thể tin tưởng không?"

Liễu Bình nói."

Hoàn toàn có thể."

Thượng để nói.Liễu Bình gật gật đầu, sau đó đặt cái kính kia ở trước mặt mình.Trong nháy mắt.Quang ảnh chung quanh chợt lóe.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi sẽ nhìn thấy tìnhhuống nguy hiểm nhất, nó xảy ra vào ——""Sáu ngày sau."

Bạch quang hiện lên.Tất cả trở nên rõ ràng.Liễu Bình nhìn thấy mình đứng trước một khối áo giáp màu đen thật lớn, vừalòng gật đầu và nói: "Rất tốt, rốt cuộc cũng hoàn toàn đúc nó thành công."

Vào thời khắc đó -- Liễu Bình bỗng ý thức được, đây là lúc hắn hoàn thành đúcchiến giáp.Chẳng lẽ thời khắc này ẩn chứa bẫy rập hung hiểm gì?

Hắn đứng một bên, yênlặng quan sát tiếp.Bộ chiến giáp kia hoàn toàn được đúc từ từng mảnh lân giáp tràn ngập các loạiphù văn hắc ám, nhìn thật to lớn, quả thực vượt xa tưởng tượng, cho dù là ở bấtcứ thế giới nào, nó cũng có thể được gọi là đỉnh thiên lập địa."

Vậy ta nên thao túng nó như thế nào đây?"

Liễu Bình của thời khắc đó lẩm bẩm.Bỗng nhiên.Chiến giáp khổng lồ kia chậm rãi gục đầu nhìn xuống hắn."

Cái gì?

Nó tự động đậy?"

Liễu Bình của thời khắc đó kinh ngạc nói.Chiến giáp khổng lồ màu đen liên tục phát ra ngữ điệu quỷ dị, giống như tiếngtê tê, dù là Liễu Bình thời khắc đó hay là Liễu Bình đang đứng xem cũng khôngthể nghe hiểu.Hai Liễu Bình đều bỗng ý thức được một điều.- -Chiến giáp này có khí linh!"

Không hay rồi."

Liễu Bình thời khắc đó vừa nói xong thì đã bị chiến giáp vươn bàn tay khổng lồmàu đen ra bắt lấy.Chiến giáp khổng lồ liên tục phát ra từng âm thanh quỷ dị.Giây tiếp theo.Hư không chợt lóe, một người tu hành nữ tính lặng lẽ xuất hiện.- - Đó là tà mađã thay đổi chủng tộc!

Á mang vẻ mặt hoang mang nhìn khắp chung quanh."

Đây là nơi nào?

Ồ?

Chiến giáp của chúng ta?"

Ả nhịn không được buột miệng thốt ra.Chiến giáp khổng lồ vươn một ngón tay màu đen ra, nhẹ nhàng điểm một cáilên giữa mày của ả.Vẻ mặt hoảng hốt của nữ tu dần dần biến ảo.Trên người ở tuôn ra tầng tầng lớp lớp sương máu, thân thể hoàn toàn tản ra, lạihóa thành tà ma lần nữa."

Tên đáng thương, tuy ngươi có thể đúc thành chiến giáp, nhưng căn bản khônghiểu thao túng nó như thế nào!"

"Hiện tại nó là của ta ––""Tất cả đều đã kết thúc!"

Quang ảnh chợt lóe.Tất cả hình ảnh biến mất sạch sẽ trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình sờ sờ cái trán, lúc này mới phát hiện trên trán sớm đã thấm ra từnggiọt mồ hôi.Tuy hắn có thể đúc giáp, nhưng lại không cách nào khống chế khí linh của chiếngiáp này.Nếu cứ như vậy mà đúc thành chiến giáp -- Thật ra là đang giúp tà ma!

Nhưnghắn chỉ có sáu ngày!

Trong sáu ngày nếu không thể đúc giáp thành công thì hắnsẽ không thể áp chế sức mạnh tà ma trong cơ thể nữa.Hắn sẽ trở thành một thành viên của chúng!

Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe,bỗng nhớ lại một điều."...

Người chỉ cần nhớ kỹ một điều, sau khi trở lại Mộng Cảnh phải đi tìm tàiliệu đúc thứ bảy trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được tất cả."

Đây là lời nói nguyên văn của vai hề mặt nạ trắng.Liễu Bình nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát.Tài liệu đúc giáp thứ bảy...

Hình như gọi là Hồn Nguyệt Bí Ngọc.Dựa theo ghi chép tài liệu được quái điều mười hai đầu truyền thụ, thứ này cóhai tác dụng, một là đúc giáp.Cái còn lại....Là triệu hoán Linh hi hữu được chỉ định.Không cần phải nói, hắn chắc chắn sẽ dùng nó để đúc giáp.Như vậy -- Theo như lời mà vai hề nói, chẳng lẽ là dùng nó để triệu hoán linh hihữu được chỉ định?

Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: "Đã đến lúc."

"Cái gì đã đến lúc?"

Liễu Bình hỏi."

Nơi khởi nguyên của Hồn Nguyệt Bí Ngọc là thế giới chí ám của Vĩnh Dạ, nếungươi muốn có được nó, Mộng Cảnh nhất định sẽ đưa người đến Vĩnh Dạ, đểngười tự mình khai quật."

Thượng đế nói."

Nhưng sau khi ta dùng nó triệu hoán Linh hi hữu, chẳng phải không thể dùngđể đúc giáp nữa sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi sẽ có được một vật thay thế -- Cái này không quan trọng, quan trọng là,rốt cuộc ngươi cũng sắp chứng kiến được chân tướng của thế giới Vĩnh Dạ vàLuyện Ngục."

ểThượng để nói."

Chuyện này quan trọng đến mức nào?"

Liễu Bình hỏi."

Nó là bí mật chung cực của tất cả chư giới, ta chưa bao giờ dám nói ra miệng,mà rốt cuộc ngươi cũng tiếp cận nó."

Thượng để nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút, sau đó bỗng nói: "Để ta thu thập đủ tất cả tàiliệu, sau đó ta đi xem bí mật này rốt cục là cái gì."

"Nên như thế."

Thượng đế nói.-------Chương 1179: Rốt cục cất giấu bí mật gì?Ba ngày sau.Vĩnh Dạ.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống, đứng trong một thế giới đen nhánh.Nơi này là tầng đáy sâu nhất của Vĩnh Dạ.- - Thế giới chí ám.Liễu Bình vươn tay, lấy ra một vật rồi nhẹ nhàng ước lượng.Đây là túi trữ vật của Tu Hành Trắc.Thật ra thu thập tài liệu ở Mộng Cảnh cũng không phải chuyện quá khó, chỉ cầntừng bước hoàn thành các loại nhiệm vụ thì có thể lấy được vật phẩm khenthưởng mà mình muốn.Liễu Bình dùng tận thời gian ba ngày, rốt cuộc cũng thu thập đủ đa số tài liệuđúc giáp.Mộng Cảnh có một đặc điểm, đó là có thể mang vật đạt được từ Mộng Cảnh rangoài, sử dụng ở thế giới hiện thực.Trước mắt là nhiệm vụ cuối cùng của Mộng Cảnh -- Liễu Bình nhìn về phía hưkhông.Từng hàng chữ nhỏ dừng lại ở đó bất động: "Trong Mộng Cảnh có rất nhiều vậtảo tưởng, lại không có Hồn Nguyệt Bí Ngọc, nó là vật độc hữu của thế giớiVĩnh Dạ."

"Đi đến thế giới chí ám trong Vĩnh Dạ đi."

"Ngươi sẽ tìm được bảo vật mình muốn ở nơi đó."

Liễu Bình có chút kinh ngạc.Mặc dù là chiến giáp của kỷ nguyên tiếp theo, nhưng cũng có thể tìm được gầnnhư tất cả tài liệu đúc ở Mộng Cảnh.- - Lại không có Hồn Nguyệt Bí Ngọc.Là vật này quá hi hữu, hay là thế giới Vĩnh Dạ có chút độc đáo?

Giọng nói củathượng đế vang lên: "Vấn đề này rất dễ trả lời, Liễu Bình, ngươi có từng nhìnthấy thần trụ giống như Luyện Ngục và Vĩnh Dạ chỉ trụ chưa?".Liễu Bình hồi tưởng một chút, sau đó nói: "Trong lịch sử vô tận, ta từng nhìnthấy rất nhiều thế giới thần trụ, nhưng không có cái nào giống Luyện Ngục vàVĩnh Dạ thần trụ."

"Không sai, Thượng để tiếp nhận câu chuyện: "Vĩnh Dạ thần trụ có thể giúpvong linh của vô số thế giới trầm miên, mà trên Luyện Ngục Thần Trụ lượn lờngục hỏa vĩnh viễn không tắt --"Liễu Bình nói: "Bất cứ thế giới thần trụ nào cũng không có sức mạnh và dịtượng kỳ lạ như thế."

Hắn rơi vào trầm mặc.ầ ố ấ ấ ồLuyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ...

Rốt cục cất giấu bí mật gì?

Một hồi sau.Hắn lấy ra hồ lô đựng nước Vong Xuyên, ùng ục ùng ục uống vào một ngụm,thẳng đến khí tức tà ma trên người hoàn toàn bị ngăn chặn mới cất hồ lô đi.- -Hiện tại phải uống thêm mấy ngụm mới có thể áp chế sức mạnh tà ma.Chỉ sợ chờ đến ngày thứ sáu, nước Vong Xuyên cũng sẽ mất đi hiệu lực."

Việc này không nên chậm trễ, dựa theo lời nói của vai hề kia, chúng ta đi tìmHôn Nguyệt Bí Ngọc trước đi."

Liễu Bình mở miệng nói."

Hướng đông nam, ba ngàn dặm."

Thượng để nói.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, bay vút hướng tới vị trí thường để nói.Chỉ chốc lát sau.Hắn đáp xuống đất, đứng trên mặt đất cứng rắn."

Nơi này không có cái gì cả, cho nên phải đào lên sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không thể nói."

Thượng để nói.Liễu Bình nhún nhún vai, tùy tiện lấy ra một cái xẻng rồi bắt đầu đào đất."

Chôn sâu không vậy...

Nếu dùng thuật pháp có đánh hư nó hay không?

Rốtcuộc nghe tên hình như là một khối ngọc thạch."

Hắn lẩm bẩm.Thượng để bỗng nói: "Ta chỉ có một câu nói xong tạm thời ngươi đừng tiếnhành bất cứ giao lưu gì với ta -- Rõ ràng là tìm Hồn Nguyệt Bí Ngọc, người lấyxẻng làm gì?"

Cả người Liễu Bình chấn động.Hắn bỗng hồi tưởng lại cảnh tượng tương đối xa xăm kia.Lúc ấy hắn cũng đang đào đất.Nhưng vì sao?...

Đúng rồi, là vì giúp Yana tìm về cây roi tra tấn và thống khổ.Lúc ấy hắn đang giải đề "Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng", gặp một tồn tạivĩ đại mà không thể nói ra.Là nó tặng roi cho hắn.Chẳng lẽ câu nhắc nhở cuối cùng của thượng đế là đang nói....Liễu Bình vung mạnh xẻng, dùng sức đào sâu vào trong bùn đất.Đào chừng hơn mười phút.Bùn đất bên ngoài đã xếp thành một đồi núi nho nhỏ.ếĐương!

Một tiếng đánh thanh thúy vang lên.Liễu Bình ngồi xổm xuống, phất tay phải đi bùn đất, chỉ thấy phía dưới là mộtkhối nham thạch vô cùng cứng rắn.Hắn dùng tay nhẹ nhàng ***** nham thạch.Đúng rồi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vật chất như vậy ở bất cứ đâu, chỉ nhìnthấy một lần ở "Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng"kia.Khối nham thạch này có liên quan đến tồn tại vĩ đại đó!

Hắn đang nghĩ ngợi thìchợt thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Tồn tại khôngrõ đã thức tỉnh, nó đã nhận ra hành động của ngươi."

"Nó sắp đến nói chuyện với ngươi."

"Vào thời khắc cực kỳ vi diệu này, bổn danh sách cần đưa ra thuyết minh khẩncấp cho ngươi."

"Trong tất cả sự vật mà người nhận thức, không có thứ nào có thể trêu chọcđược nó!"

"Vài phút trong tương lai sẽ quyết định sinh tử của ngươi, lúc nói chuyện nhấtđịnh phải chú ý một chút!"

Liễu Bình yên lặng xem xong, trong lòng dâng lên từng con sóng to gió lớn.Đoạn thuyết minh này -- Lại hoàn toàn nhất trí với lúc trước!"

Cái gì... rõ ràng ta đã là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể..."

Liễu Bình thất thần lẩm bẩm.Lúc trước lần *****ên nhìn thấy tồn tại kia, hắn chỉ là một thẻ bài sư dự bị.Lúc ấy giao diện thao tác anh linh đưa ra đoạn thuyết minh này thì hắn hoàntoàn có thể tiếp thu.Hiện tại.Hắn đã là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, có được thẻ bài thần linh, trên ngườimang thế giới chi thuật, thậm chí còn có thế giới chủ thuộc tính -- Cấm tuyệt.Nhưng giao diện thao tác anh linh vẫn đưa ra thuyết minh giống y như đúc.Tồn tại năm đó hắn gặp được rốt cục là cái gì?

Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng,đang muốn lặng lẽ hỏi thượng đế thì bỗng nhớ tới câu cuối cùng vừa rồi của lão."

Ta chỉ có một câu, nói xong tạm thời ngươi đừng tiến hành bất cứ giao lưu gìvới ta..."

Thượng đế là tồn tại toàn tri.Tạm thời thượng để không đưa ra bất cứ liên hệ gì với hắn thì nhất định là cóthâm ý.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, sau đó trực tiếp nhắm miệng lại.Ngay sau đó.ố ếChữ nhỏ thiêu đốt như đã nhận ra cái gì, lặng lẽ không một tiếng động hoàntoàn đi vào hư không, hoàn toàn biến mất tăm hơi.Toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ, tản ra ngay trước mắt Liễu Bình.-------Chương 1180: Bí mật về cánh cửa thế giớiHư không chợt lóe.Trong bóng đêm vô tận, sao trời mênh mông như biển cả chợt hiện ra, như vô sốđóa hoa nở rộ, đột nhiên bừng sáng trước mắt Liễu Bình.Sao trời.Sao trời vô tận bắt đầu hội tụ lại với nhau, hiện hóa thành một cái đầu khổng lờtản ra hàn quang lạnh lẽo.Cái đầu này quan sát Liễu Bình, vẻ mặt trở nên càng ngày càng nghiêm túc:"Trong tương lai, ngươi đã từng có được "Vô Tôn Chi Nham từ chỗ ta, là nhưthế đúng không?"

"Không sai, thưa các hạ."

Liễu Bình nói."

Như vậy rốt cục ngươi đã phá giải mấy lớp bí mật rồi?"

Cái đầu sao trời khổng lồ hỏi."

Ban đầu ta có thể trực tiếp đáp ra ba lớp bí mật, nhưng ngài nói với ta là cònchưa tới lúc, không thể xem thường bí mật, chỉ cho phép ta nói ra bí mật đầutiên thôi."

Liễu Bình nói."

Là ba bí mật kia à?"

Cái đầu sao trời khổng lồ hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nhớ lại một chút, sau đó nói: "Lúc ấy chúng ta gặp mặt ở một nơi tênlà Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng, ba câu hỏi kia ở ngay nơi đó."

"Không sai, ta sẽ rải rác những câu hỏi đó trong thế giới mặt ngoài Luyện Ngụcvà Vĩnh Dạ thần trụ, tìm kiếm tồn tại có thể giải đáp chúng."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói.Liễu Bình nói: "Ba câu hỏi là ——""Câu *****ên là, nơi như Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng cấu thành từ cáigì?"

"Câu thứ hai là, nếu có một thế giới tương tự như Ngục giam tạm thời của kẻ vôdụng, vậy làm sao chinh phục thế giới này."

"Câu thứ ba là, nếu một thế giới tương tự như Ngục giam tạm thời của kẻ vôdụng có ý chí, vậy sau khi nó tử vong, làm sao để nó sống lại lần nữa."

"-- Trong lịch sử cực kỳ xa xăm của thế giới tu hành chúng ta, nó được gọi là"Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu."

ầ ổ ồ ấ ề ầCái đầu sao trời khổng lồ nói: "Đáp án của vấn đề *****ên là cái gì?"

Liễu Bình nói: "Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng được cấu thành từ một thếgiới."

Cái đầu sao trời khổng lồ nghi ngờ hỏi: "Làm sao người biết đáp án này?"

"Cái gọi là "Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, bao gồm ba câu đố, mỗi mộtcâu đều là đáp án của câu còn lại."

Liễu Bình tiếp tục nói: "Câu đố thứ hai chính là đáp án của câu *****ên, mà câuthứ ba lại đáp án của câu thứ hai, còn về câu đố thứ nhất, nó là đáp án của câuthứ ba."

"Muốn cởi bỏ câu đố thứ nhất, chỉ cần xem câu thứ hai là được."

Cái đầu sao trời khổng lồ quan sát hắn, thở dài và nói: "Trong những năm thángtương lai, ta đã từng dùng thuật pháp bện thành một Ngục giam tạm thời của kẻvô dụng, đặt nó ở Luyện Ngục, hy vọng có người đi tìm kiếm, ai ngờ cuối cùngbị coi thành nơi cầm tù Nhân tộc."

"Nhưng còn tốt, rốt cuộc cũng có người trả lời được câu thứ nhất."

Liễu Bình nhún vai và nói: "Các hạ, ta tới tìm Hồn Nguyệt Bí Ngọc, ta cần nó."

"Hồn Nguyệt Bí Ngọc...

Không thể cho ngươi."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói."

Vì sao?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Trên người ngươi tràn ngập sức mạnh của Chung kết chi ma', một khi ngươiđúc giáp thành công, nó sẽ mất khống chế, tất cả sẽ kết thúc."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói.Liễu Bình im lặng.–– Nó biết!

Thì ra cái gì nó cũng biết!

Cái đầu sao trời khổng lồ tỏa ra một vòngrồi lại một vòng quang luân lộng lẫy, chiếu rọi thập phương, cũng tiện thể hoàntoàn bao lấy Liễu Bình vào ánh hào quang kia."

Nói đi, nói ra đáp án của câu đố thứ hai, ta sẽ suy xét cho ngươi một cơ hội."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói."

Ta cởi bỏ câu đố thứ hai thì ngài sẽ giao khối Hôn Nguyệt Bí Ngọc kia cho tasao?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu ngươi thật sự giải được câu đố thì ta sẽ suy xét –– Tuyệt đối không nóidối."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói."

Thành giao."

Liễu Bình nói.ắ ấ ề ế ếHắn thoáng nghĩ, sau đó nói: "Vấn đề thứ hai là, nếu có một thế giới tương tựnhư Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng, vậy làm sao để chinh phục thế giớinày."

"Thật ra câu đố thứ ba chính là đáp án của nó."

"--Thế giới như vậy thật ra đã tử vong, chỉ cần nghĩ cách làm nó sống lại thì cóthể được nó nguyện trung thành."

Vừa dứt lời.Cái đầu sao trời khổng lồ đột nhiên phát ra một loạt tiếng hô.Cùng lúc đó, Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình cũng không ngừng run rẩy,phát ra tiếng vù vù.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi nói ra một phầnquan trọng của một bí mật thật lớn."

"Trấn Ngục Đạo đang bảo hộ ngươi khỏi tất cả tổn thương."

"Tồn tại vĩ đại đối diện ngươi phóng ra sức mạnh không gì sánh kịp, làm bí mậtnày bị trấn áp ở đây, chỉ được người và nó biết được."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Tiếng nói to lớn của cái đầu sao trời khổng lồ kia lại vang lên lần nữa: "Bí mậtcánh cửa thế giới đã bị người phá giải hai lớp, nhưng ta không xác định muốnngười tiếp tục phá giải tiếp hay không."

"Hiện tại, đi giải quyết tai hoạ ngầm trên người người đi --""Cái này gọi là cởi chuông cần do người cột chuông, đây là trợ giúp ta chongười, cũng là khảo nghiệm cuối cùng."

"Nếu ngươi có thể giải quyết tai hoạ ngầm trên người, vậy bí mật về cánh cửathế giới của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ sẽ để ngươi mở ra!"

Lời còn chưa dứt, tất cả cảnh tượng chung quanh đã nhanh chóng tiêu tán.Chỉ một thoáng.Tất cả đã không thấy tăm hơi.- - Tựa như một giấc mộng.Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một thế giới xa lạ, đang đứng trong một tòathành trì náo nhiệt.Thế giới này nhìn giống như thế giới của người tu hành, có kiến trúc tương tự,mọi người cũng ăn mặc phục sức của Tu Hành Trắc.Liễu Bình nhìn khắp mọi nơi.Chỉ thấy hắn đang đứng ở chỗ rẽ trước một tòa tửu lầu.Một sức mạnh kỳ diệu lượn lờ trên người hắn.Hai hàng nhắc nhở phù hiện ra: "Ngươi được vị tồn tại kia trợ giúp."

"Sức mạnh tà ma tạm thời bị ngăn chặn, đồng thời bị người khống chế như sứcmạnh của bản thân."

ễ ẩ ấLiễu Bình nhìn hai hàng chữ này, ngẩn ra mấy phút.Đây là muốn làm gì?

Tạm thời làm sức mạnh tà ma bị hắn khống chế?

Hắn tớinơi này có thể làm cái gì?

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe tên tửu lâu truyềnđến một giọng nữ: "Thôi, đã có đồ ăn càng tốt thì không ăn cũng không được."

Một dao động linh lực thuộc về Cửu U bộc phát ra, sinh ra từng trận gợn sóngtrên không trung.Ngay sau đó.Tên tửu lâu phát ra một tiếng chấn động vang dội đến tận xa xa.Giữa mấy tiếng kêu gào thê thảm, làn sương máu mãnh liệt bay ra, như mưaphùn rơi đầy đường phố.-------Chương 1181: Không cần bái sưThét chói tai vang lên khắp chung quanh.Đám người rơi vào hỗn loạn.Trong làn mưa máu đó, nữ tử bay xuống từ tửu lâu, dao động linh lực cả ngườicũng biến mất, chuẩn bị nhân lúc rối loạn mà trốn đi.Một giọng nói bỗng vang lên từ cách sau lưng cả không xa: "Xem ra ngươikhông biết mình chọc phải phiền toái gì rồi."

Nữ tử dùng bước chân.Không biết vì sao, trong lòng ả mơ hồ có một cảm giác.Người nói chuyện này đang sinh ra một cuộc gặp mặt mà vận mệnh đã định sẵnvới ả.Không có gì càng quan trọng hơn chuyện này.Vì thế ả xoay người.Chỉ thấy một thiếu niên xa lạ đứng ở góc đường, đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh giáả."

Ngươi có thể nói rõ một chút không?"

Nữ tử hỏi."

Người tu hành Thái Thượng pháp sẽ không làm gì một nữ tử chỉ có Trúc Cơkỳ, dù sao làm vậy cũng tổn hại thanh danh môn phái, mà người lại đẹp nhưvậy, cho nên người chỉ có thể chết bởi tai nạn --""Ví dụ như tu hành xảy ra đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, chết bất đắc kỳ tử--""Điều này sẽ làm thân thể của ngươi không sinh ra thường tàn ngoài mongmuốn nào."

Thiếu niên nói."

Làm sao ngươi biết?"

Nữ tử hỏi."

Bởi vì ngươi quá để ý tiến hóa, không nghĩ tới điều này sẽ làm mình tỏa ra hàoquang làm người ta thèm nhỏ dãi."

Thiếu niên nói."

Nghe không hiểu, ta phải đi tránh né."

Nữ tử chuẩn bị rời đi."

Không còn kịp rồi, hiện tại điều người phải làm chính là nhớ kỹ một khẩuquyết."

Thiếu niên nói."

Cái gì?"

Nữ tử hỏi."

Tâm khiếu hữu lậu, huyết nhập bát mạch, thất chuyển nhâm đốc, tam linh khaimạch, tòng tị khiếu xuất."

Thiếu niên nói.Nữ tử mặc niệm vài câu, hỏi: "Đây là biện pháp ứng phó sao?"

Thiếu niên không nói lời nào, thân thể lùi về sau tường rồi lập tức biến mất tămhơi, tựa như chưa bao giờ tồn tại.Người đi trên đường dần dần hết sạch.Nữ tử cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu.Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão đạo khí tức uyên thâm.Lão híp mắt, nhìn chăm chú vào nữ tử phía dưới, mở miệng nói: "Các đại mônphái đều không có người nào giống như người...

Là một tán tu như con chóhoang, lại dám giết năm đệ tử của Vạn Tùng Môn ta, thật là làm người ta buồnrầu."

"Thôi."

"Vậy ngươi cứ chết do tu hành xuất hiện đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, bạohuyết rồi chết đi."

Lão đạo nói xong thì bỗng biến mất khỏi không trung.Nữ tử đang muốn ấn quyết thi pháp thì sau lưng đột nhiên bị người ta chụp mộtcái.Ả cứng lại tại chỗ bất động, khí tức dần dần đoạn tuyệt, cúi đầu xuống, nhìnnhư đã chết.Lão đạo thiêu cháy một lá bùa, thì thầm: "Có người đánh chết đệ tử môn hạ, lãophu đã giải quyết chuyện này, tới tra xét!"

Bùa chú chợt lóe rồi hóa thành linh quang, hiện ra bóng dáng một người tuhành."

Vương trưởng lão."

Bóng dáng kia ôm quyền và nói."

Tu sĩ chấp pháp, chuyện ở nơi này đã được giải quyết, người xem xét một chútđể ghi chép đi."

Lão đạo nói."

Thưa vâng.".Bóng dáng người tu hành bay lên, phân biệt mấy thi thể trên tửu lâu một hồi rồilại bay xuống nhìn nhìn nữ tu."

Ả đã chết."

Tu sĩ chấp pháp nói.ồ ẩ"Được rồi, đi bẩm báo với môn phái đi."

Lão đạo phất tay và nói."

Tuân mệnh"Bóng dáng tu sĩ chấp pháp tan ra.Tất cả kết thúc.Khóe miệng lão đạo nhếch lên một ý cười, lại đi đến trước mặt nữ tử, dùng taybóp cằm của ả, nâng khuôn mặt xuất trần mà tuyệt sắc của ả lên.Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tấm tắc nói: "Nhìn khuôn mặt này xem -- Khó tráchmấy tên ngu xuẩn kia muốn xuống tay –– Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngườichết, rất nhanh người sẽ trở thành --".Một tiếng động nặng nề vang lên.Trong không khí có thêm một chút khí tức huyết tinh làm người ta muốn nônmửa.Chỗ mi tâm của lão đạo hiện lên một chút đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìnxuống.Chỉ thấy tay nữ tử đã xuyên thấu qua ngực lão, nắm lấy trái tim vẫn đang đậpnhè nhẹ ngay ở sau người."

Nhân loại thật là ham thích chiếm hữu...

Đáng tiếc ngươi không có tư cáchgiao phối với ta."

Nữ tử nhẹ nhàng cảm khái.Dựa theo khẩu quyết của thiếu niên, tâm đầu huyết bị ứ nghẹn cũng chảy ra từlỗ mũi.Á khôi phục tự do.Lúc này lão đạo không có phòng bị nên mới một kích đánh trúng.Nàng đẩy thi thể lão đạo ra, tùy ý để nó và trái tim cùng ngã xuống mặt đất,thuận tay lau sạch máu mũi, lúc này mới xoay người nhìn về phía góc đường.Thiếu niên lại xuất hiện ở đó lần nữa."

Lần này xem như kết thúc?"

Nữ tử hỏi."

Không, thật ra giết mấy tên đệ tử cấp thấp chỉ là việc nhỏ, giết trưởng lão nàymới là đại sự, kế tiếp toàn bộ môn phái sẽ nhận được tin lão đã chết, bọn họ sẽdốc toàn bộ sức mạnh, muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho trưởng lão, giữ gìnthanh danh và địa vị của tông môn ở giới tu hành."

Liễu Bình nói.Nữ tử nói: "Đáng tiếc thực lực của ta quá yếu --"."

Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn mấy lần, nhưng thân là một tán tu,ngươi cũng không có cách nào, bọn họ sẽ tuyên bổ ngươi là tà môn ngoại đạo,ể ổ ếliên hợp với các đại danh môn chính phái để đuổi tận giết tuyệt ngươi."

Liễu Bình nói."

Ta thật muốn giết sạch bọn chúng."

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lẳng lặng nhìn ả.Giống như tồn tại vĩ đại kia đã nói -- Cới chuông cần người cột chuông.Ả là tà ma, tất nhiên sẽ biết cách thao túng chiến giáp.Chẳng qua hiện tại ả đã uống nước Vong Xuyên, thay đổi chủng tộc, chuyển thểlàm người nên tạm thời quên mất.Hắn phải có được phương pháp thao túng chiến giáp kia từ trên người ả!"

Nhưng chỉ có một mình người mà muốn giết sạch bọn họ cũng không được."

Liễu Bình nói tiếp.Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: "Ngươi cũng tu luyện Cửu U chi pháp, hơnnữa...

Cao thâm hơn ta rất nhiều."

"Ngươi nhìn ra được?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Có thể cảm giác được, nói thật, ta cảm thấy sức mạnh Cửu U chi pháp hoàntoàn nghe theo chỉ huy của ngươi, ngươi nhất định lý giải nó rất sâu, vượt xata."

Nữ tử nói.Liễu Bình nhún nhún vai.Vô nghĩa.Đây là pháp môn ta sáng tạo mà.Nhưng không thể nói ra lời này.Liễu Bình chậm rãi nói: "Ta biết người nhất định muốn giết sạch những ngườiđó, nhưng ta không ngờ ngươi tu hành Cửu U chi pháp, đây là phương pháp tuhành tà môn, hoàn toàn bất đồng với Thái Thượng."

Nữ tử cười lạnh và nói: "Ta lại thấy những phương pháp tu hành Thái Thượngmới là tà ma ngoại đạo, vô duyên vô cớ đến gây chuyện với ta."

Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn.Không biết vì sao, ả cứ cảm thấy trên người hắn có một loại sức mạnh làm ảthân cận.Sức mạnh kia -- Không chỉ là Cửu U.Còn có một ít sức mạnh nào khác.ầ ắChúng thần phục hắn.Có lẽ...

Chúng cũng từng thần phục ả."

Thực lực của người mạnh hơn ta quá nhiều, nể tình là cùng tu một loại phápmôn, có thể giúp ta một chút không?"

Nữ tử nghiêm nghị ôm quyền và hỏi.Liễu Bình chậm rãi đi tới, đúng lại trước mặt nữ tử rồi mở miệng nói: "Nếungười chịu gia nhập chúng ta, theo ta tu hành Cửu U chi pháp, vậy ta sẽ ra mặtgiúp người một phen."

Nữ tử hỏi: "Cần giao phối với người à?"."

Không cần, hỏi cái này làm gì?"

Lông mày Liễu Bình giật giật, hỏi."

Ta thấy những nam nhân đó đều muốn chuyện này."

Nữ tử nói.Liễu Bình xua tay và nói: "Ngươi cần làm việc thiện, tích công đức, nghe lệnhcủa ta và nghiên cứu huyền lý."."

Không thành vấn đề, đồ nhi ra mắt sư phụ."

Nữ tử trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn."

Không cần bái sư,"Liễu Bình nghiêng người tránh khỏi quy lễ của ả, nói: "Hiện tại ta dạy chongười bài học *****ên."

"Cái gì?"

Nữ tử hỏi."

Đừng hận Thái Thượng, cũng đừng truy phủng Cửu U, chúng chỉ là pháp mônmà thôi."

Liễu Bình nói."

Nhưng Cửu U cần sát sinh, nghe nói nhất mạch Thái Thượng đều cho rằngCửu U là con đường tà môn."

Nữ tử khó hiểu mà nói."

Hãy chờ xem."

Liễu Bình lạnh nhạt nói-------Chương 1182: Huyết Vũ tiên tửTrên bầu trời.Từng ánh lưu quang bay tới.Những ánh hào quang đó đình trệ giữa không trung, sau đó hiện ra từng ngườitu hành.Liễu Bình đi ra phía trước, che chắn nữ tử ở phía sau, thả ra linh lực tu hành củamình.- - Hắn chỉ thả ra dao động linh lực chừng cảnh giới Hóa Thần.Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.Đối đầu với một môn phái mà cả Kim Đan cũng có thể làm trưởng lão thì loạicảnh giới này đã xem như không tồi.Quả nhiên.Trên bầu trời, chúng tu sĩ vừa cảm ứng được dao động linh lực trên người hắnthì lập tức đưa ra lựa chọn."

Nơi này có tà đạo Cửu U cấp bậc Hóa Thần, mau phát tín hiệu, xin các đạimôn phái tiến đến chủ trì công đạo!"

Nam nhân cầm đầu nhìn có vẻ là chưởng môn quát lên.Một tín hiệu hóa phù bay lên trời cao.Nữ tử ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Thật sự giống như người nói, bọn họ lại tìmngười."

"Đúng vậy, người tu hành chúng ta không biết xấu hổ như vậy đó."

Liễu Bình ôm hai tay và nói.Các tu sĩ phủ kín không trung, lại không dám bay xuống.Bọn họ chỉ đứng xa xa nhìn Liễu Bình và nữ tử quỳ trên mặt đất."

Kế tiếp làm sao bây giờ?"

Nữ tử hỏi."

Chờ bọn họ tìm được người có thể tìm đến đi,"Liễu Bình quay đầu nhìn nàng và nói: "Tên của ngươi là?"

"Diệt Thế."

Nữ tử nói."

Tự đặt à?"

"Đúng vậy."

"Không thể gọi là tên này, không kết bạn được, đổi cái tên mới đi."

"Tể Chúng Sinh."

ề"...

Thôi, ta ban cho ngươi một đạo hào, về sau cứ gọi người theo cái tên đó đi."

"Đa tạ sư phụ ban tên."

Nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn, có chút chờ mong cái tên mới của mình."

Ngươi và ta là đạo hữu, không cần gọi sư phụ, còn về đạo hào của ngươi ––Hừm -- Cứ gọi là "Tiểu tiện tử từ giờ khắc này bắt đầu thay đổi triệt để làm lạicuộc đời mỗi ngày đều đáng yêu muốn chết."

"Vì sao ta phải thay đổi triệt để..."

"Bí mật."

"...

Cái này còn không bằng tên vừa rồi ta đặt nữa."

Lúc này có một trận gió thổi tới.Liễu Bình vỗ đầu một cái, chỉ vào nữ tử và nói: "Được rồi, đạo hào của ngươicứ gọi là "Huyết Vũ đi."

"Huyết Vũ?

Không tồi, không bàn mà hợp với Cửu U chi pháp của chúng ta,yêu cầu sát sinh vô số."

Nữ tử gật đầu và nói.Lúc này trên bầu trời bay tới càng nhiều người tu hành.Các đại nhân vật của liên minh tu hành đã trình diện.Bọn họ nhanh chóng bố trí đại trận giam cầm, thét to tràn đầy sát ý, chuẩn bịsẵn sàng trước lúc chiến đấu."

Ngươi còn nhớ vừa rồi ta nói gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngài nói -- Đừng hận Thái Thượng, cũng đừng truy phủng Cửu U?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói xong thì trên người lại dâng trào linh lực lần nữa, thả ra tu vichân chính của hắn.Nghiêm túc tính toán thì -- Tu vi cảnh giới của hắn đã tới Minh Thần Cảnh.Chẳng qua sau đó chuyển hóa thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, thực lựccủa hắn đã hoàn toàn siêu việt hệ thống Tu Hành Trắc, chúng sinh không cáchnào sánh bằng, cho nên hắn không tiếp tục dùng chiêu số của Tu Hành Trắcnữa.Nhưng tu vi Minh Thần Cảnh, sau Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan Nguyên Anh,Hóa Thần, Phong Thánh Thần Chiểu, Thiên Kiếp, Quá Hư, Huyền Linh, LoạnTinh, Quy Nguyên Đã là tu vi cảnh giới cực kỳ ghê gớm!

Dao động linh lực củaLiễu Bình như cuồng phong phóng lên cao, thổi quét tứ phương, cả tầng mâyđầy trời cũng bị thổi tan.Vạn dặm không mây, trời xanh trong sáng.ềNhững người tu hành đều cùng lại ở giữa không trung, không dám động đậymột cái.Trên mảnh đại lục này.Thật sự không có người tu hành nào đạt được cảnh giới này."

Đạo huynh muốn ra tay sao?"

Nữ tử hỏi."

Nhìn là được."

Liễu Bình chấp đôi tay sau lưng, động tại chỗ bất động.Chưa đợi được bao lâu, những đại nhân vật trên bầu trời thoáng thương nghịmột chút rồi sôi nổi bay xuống."

Đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"

Tu sĩ cầm đầu chấp tay lại, eo sắp cong xuống một nửa, đầy mặt tươi cười."

Các ngươi tề tụ nơi này, là muốn bao vây chúng ta?"

Liễu Bình hỏi."

Đâu có đâu có, vừa thấy là biết hiểu lầm, chúng ta là tới mở rộng chính nghĩacho ái đồ của các hạ."

Tu sĩ cầm đầu nói."

Đúng rồi, nghe nói người của Vạn Tùng Môn dám đánh nhau với nàng -- Mặckệ vì nguyên nhân gì, tóm lại mấy nam nhân bọn họ dám ra tay với ái đồ củangài là không đúng."

Một chưởng môn khác nói."

Hả?

Phải không?

Hình như pháp môn chúng ta tu luyện không quá đúng đắnthì phải."

Liễu Bình nhìn về phía bọn họ.Bọn họ im ắng đi, sau đó cùng cười ha hả.Bọn họ cướp nói: "Ha ha ha, các hạ thật thích nói giỡn, linh lực trên người ngàitinh thuần như thế..."

"Lại cuồn cuộn đến mức nào --"."

Còn hùng hậu như vậy --"."

Tràn ngập đạo vận và chính khí ––"."

Quả thật là pháp môn Thái Thượng mà chúng ta chưa từng nghe thấy!"

Liễu Bình gật gật đầu, cười tủm tỉm mà nói với nữ tử: "Đứng lên đi, nhớ kỹ,chúng ta cũng tu luyện Thái Thượng chi pháp."

Lúc này nữ tử có chút hồ đồ."

Trong trí nhớ của ta, cái này xác thật là pháp môn Cửu U mà."

Á ểÁ khó hiểu mà nói.Bọn người kia lại lập tức yên tĩnh.Liễu Bình cười nói: "Ngươi nhớ lầm, là pháp môn Thái Thượng."

Mọi người lập tức cười rộ theo, phụ họa: "Đúng vậy, đây tuyệt đối là TháiThượng chi pháp."

"Không sai không sai."

"Tuyệt đối là Thái Thượng chi pháp, lão phu sẽ không nhìn lầm."

Nữ tử nhìn những người này.Một khắc trước nọn họ còn muốn bày ra đại trận tru sát ả, hiện tại lại trực tiếpnhận Cửu U thành Thái Thượng."

Ta hiểu rồi...."

Nữ tử gật đầu và nói."

Hiểu cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ cần đủ mạnh, ngươi nói là cái gì thì chính là cái đó."

Nữ tử nói."

Hừm, tiến bộ rất nhanh, đi, cùng ta đi tìm một nơi phong thuỷ tốt để khai tônglập phái đi."

Liễu Bình nói."

Vâng."nữ tử nói."

Các vị, sau này còn gặp lại."

Liễu Bình ôm quyền với chúng tu sĩ, sau đó dẫn theo nữ tử chậm rãi đi xa.Bọn họ rời khỏi tòa tiểu thành này-------Chương 1183: Huyết Vũ tiên tửDãy núi.Trên đỉnh núi cao liên miên phập phồng ít dấu chân người.Trên một vách đá gấp ghềnh trơ trọi, một hang động được những dốc đá vònquanh, kỳ hoa dị thảo nở rộ bao phủ.Trong hang động.Liễu Bình khoanh chân mà ngồi, hắn phất tay tung ra pháp quyết, làm từng linhlực đánh vào đan lộ cách đó không xa, tiếp tục luyện chế một lò đan dược.Sau khi trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, cảm ngộ của hắn đối vớiThiên Đạo rõ ràng đã hoàn toàn bất đồng.Người tu hành theo đuổi thành tiền, muốn nhảy khỏi sự khống chế của tam giớingũ hành.Hiện tại, bản thân hắn đã trở thành tam giới ngũ hành.Lấy loại tầm nhìn siêu cao này để đi xem kỹ lại toàn bộ quá trình tu hành, LiễuBình phát hiện nếu hắn muốn lấy thân thể phàm nhân tiếp tục đột phá thì quảthực là dễ như trở bàn tay.Hắn mở mắt ra, cảm thấy hơi đáng tiếc.Hắn vượt qua phạm trù chúng sinh, yêu cầu một cách trưởng thành ở trình độcàng cao, đã không thể tu hành theo kiểu của người tu hành-- Nhưng làm chútchuyện cho người tu hành vẫn được."

Khai!"

Hắn quát một tiếng.Đan lô lập tức mở ra, tỏa ra một thanh hướng xuất trần.Đôi tay Liễu Bình không ngừng biến hóa pháp quyết, chung quanh đan lô lậptức hiện ra càng nhiều ngọn lửa.Đây là bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất.Lò đan dược này có thể luyện thành công hay không, có thể luyện thành mấyphẩm thì phải xem ở bước này.Lúc này một bóng dáng yểu điệu xuất hiện ở cửa hang động.Là tà ma -- Hoặc dựa theo thân phận sau khi nó chuyển thế, nó đã là nữ tử nhânloại, thậm chí còn có đạo hào -- Là Huyết Vũ tiên tử.Khi ả phát hiện Liễu Bình đang luyện đan thì không lên tiếng, chỉ yên lặng đitới, ngồi xuống bên cạnh Liễu Bình."

Bên người tiến triển thể nào rồi?"

Liễu Bình chủ động hỏi.ể ế"Đun nước, chặt củi cho goá bụa dưới chân núi, dùng Tiểu Linh Vũ Quyết tướitiêu đồng ruộng, giết một con lợn rừng ý đồ tiến vào trong thôn."

Á nói."

Nói như vậy là đã tích góp được thêm một ít công đức."

Liễu Bình khen ngợi."

Tác dụng của công đức là cái gì?"

Nàng hỏi."

Có công đức thì có pháp môn không giống người thường, có thể đạt được cảmứng thiên địa vào thời điểm đột phá, nói không chừng có thể đột nhiên sinh ramột ít thần thông không tồi."

Liễu Bình nói.Nữ tử yên lặng gật đầu.Tuy rằng ả có được ký ức về vô số pháp môn và chiếu số, nhưng dù sao cũng làtri thức cứng nhắc, nếu có người đứng một bên chỉ dẫn và giải thích thì sẽ lýgiải càng thấu triệt, nắm giữ cũng càng nhanh."

Đan dược đã xong rồi."

Liễu Bình vung tay lên, trong đan lô bay ra mấy chục viên đan dược tỏa ra vầngsáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt hắn.Hắn lấy ra một viên, đưa cho Huyết Vũ và nói: "Đan này sẽ cung cấp cho ngươiđầy đủ linh lực, bắt đầu đột phá đi."

"Được."

Huyết Vũ vui vẻ nói.Ả lập tức uống đan dược vào, nhắm mắt lại, yên lặng vận linh lực thôi hóa dượclực.Chỉ chốc lát sau.Trên bầu trời bên ngoài truyền đến từng tiếng sấm vang rền, cuồng phong nổilên chung quanh.Huyết Vũ mở to mắt, nói: "Ta đi độ kiếp."

"Đi đi, ta ở bên cạnh bảo hộ."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, bay ra khỏi động phủ, đón lội quang đầy trời mà lẳnglặng chờ đợi.Liễu Bình cũng bay ra, đúng rất xa ở ngoài phạm vi thiên kiếp, nhìn từng lôi cầukia giáng xuống nữ tử.Trận thiên kiếp này sẽ không kéo dài lâu lắm.- - Trúc Cơ đến Kim Đan cũng rấtđơn giản.ắ ắHắn luôn giúp ả, hơn nữa có lẽ sức mạnh Cửu U và tà ma trên người hắn cũngcó thể làm ả sinh ra một chút tin cậy.Nếu không thì ả sẽ không nghe lời mà đi tích góp công đức.Liễu Bình bỗng cảm nhận được điều gì đó, lập tức nhìn lên trời cao.Chỉ thấy một đám người tu hành tránh ở không trung đằng xa, cẩn thận quan sáttình huống thiên kiếp.Liễu Bình lắc đầu, lười đi quản bọn họ.Thậm chí hắn không cần động nào cũng biết rõ chút tâm tư ấy của người tuhành.Đơn giản là thu thập tình báo, thuận tiện xem có thể lôi kéo làm quen haykhông.Nếu có thể tiếp cận -- Về sau hành tẩu thiên hạ thì có thể nói một câu: "Ta chínhlà bằng hữu của Liễu Bình và Huyết Vũ tiên tử."

Những gười tu hành thích cách này nhất.Từng kiếp lôi chói lọi rơi xuống, bị Huyết Vũ huy quyền đánh bay.Á đứng ở giữa không trung, thậm chí không muốn trốn tránh, chỉ lựa chọn cứngphó cứng mà đối kháng thiên kiếp.Chừng mười lăm phút sau.Thiên kiếp tan đi.Huyết Vũ lơ lửng ở giữa không trung, ả nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận pháplực tăng trưởng sau khi tăng lên Kim Đan."

Chúc mừng, ta thấy có vẻ ngươi không bị tổn thương gì."

Liễu Bình bay lên trước và cười nói.Hắn tùy tiện vung tay lên, hư không sinh ra từng dao động linh áp, quạt chotoàn bộ đám người tu hành trên trời đang muốn bay qua hàn huyên văng ngượcra ngoài, không thấy đâu nữa.Huyết Vũ bỗng mở miệng nói: "Liễu huynh, hình như ta thức tỉnh thần thôngrồi."

"Thần thông?"

Liễu Bình có chút kinh ngạc."

Đúng vậy, một loại thần thông rất kỳ quái..."

Huyết Vũ đưa tay kéo một cái, rút ra một cây gậy trúc màu xanh biếc thật dài.Liễu Bình nhìn lại cây trúc kia, chỉ thấy trên thân trúc khắc đầy phù văn thiênnhiên, vừa nhìn thì biết ngay đó là sức mạnh tự nhiên hiện hóa ra từ pháp tắcthiên địa."

Có thể thức tỉnh thần thông là tình huống thực hiếm thấy, ta cũng không biếtthần thông của ngươi là cái gì –– Nó dùng như thế nào?"

ễLiễu Bình hỏi.Huyết Vũ vung cây gậy trúc lên, phía cuối gây trúc lập tức có một trường tuyếnmàu xanh biếc bay ra, hoàn toàn đi vào hư không.Xem dáng vẻ của ả thì giống như đang câu cá.."

Nó sẽ cảm ứng được rất nhiều chuyện đang xảy ra trên thế gian, nếu có việcbất bình thì sẽ câu lấy kẻ làm ác, sau đó --"Huyết Vũ dùng sức kéo cây gậy trúc một cái.Chỉ thấy một đầu khác của gậy trúc bỗng nâng lên cao, trường tuyến màu xanhbiếc liên kết với một đại hán hung ác cầm khảm đạo trong tay.Lúc gã bị câu lên, còn múa may khảm đao, cười dữ tợn và nói: "Ngươi khôngtheo ta thì ta sẽ giết nhi tử ngươi."

"..."

Liễu Bình."..."

Huyết Vũ.Đại hán hung ác bỗng phản ứng lại, nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy nơi này làhư không bên ngoài vách đá vạn trường.Sắc mặt gã biến đổi, nhịn không được kêu lên: "Đây là chuyện gì?

Từ từ, cácngươi là tiên ––"Lời còn chưa dứt.Huyết Vũ vung mạnh tay áo.Đại hán lập tức bị đánh bay ra ngoài, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thật dàirồi ngã xuống vực sâu."

Công đức tới tay."

Huyết Vũ mang theo một tia đắc ý mà nói.-------Chương 1184: Linh ngọc bị ma hóaLiễu Bình yên lặng gật đầu.Lục Đạo Luân Hồi cũng làm thật tuyệt tình, để một tà ma thay nó trừng gian trừác.Cái này giống như suy nghĩ của hắn.Liều mạng cũng muốn kéo ả đi theo hướng này, xem có thể mượn sức đến trậndoanh của chúng sinh hay không."

Thần thông này của người rất hữu dụng, tốc độ tích góp công đức vượt quangười bình thường -- Nó gọi là gì?"

Liễu Bình hỏi."

Còn không có tên, ta vẫn chưa có được xưng hô của nó lúc nó thức tỉnh."

Huyết Vũ nói."

Không bằng để ta đặt tên cho nó."

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói."

Thôi bỏ đi, ta thật sự chịu không nổi công phu đặt tên của ngươi."

Huyết Vũ trợn mắt mà nói.Liễu Bình liếc nhìn ả một cái.- - Hiện tại ả càng ngày càng có cảm giác khóilửa, nhìn cũng càng giống một con người thật sự.Có lẽ đã đến lúc.Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó phất tay với ả và nói: "Đi, chúng ta tâmsự chuyện tu hành."

"Được."

Huyết Vũ đáp.Hai người bay trở về động phủ, khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ.Liễu Bình nói chi tiết về pháp quyết Cửu U thuộc Kim Đan kỳ một lần, lại kể rõcác điều phải chú ý trong lúc tu hành.Huyết Vũ luôn nghiêm túc lắng nghe.Liễu Bình nói xong mọi chuyện trước đó rồi mới mở miệng bảo: "Thật ra ngườinhư người và ta cực kỳ hiếm có trên thế giới, bởi vì trên người chúng ta có mộtloại sức mạnh sinh ra đã có sẵn."

Tinh thần của Huyết Vũ rung lên."

Ta biết ngay như thế mà, ta có thể cảm nhận được trên người người có sứcmạnh hoàn toàn giống ta."

Á mở miệng nói.ầ"Vì sao ngươi không cần nó?"

Liễu Bình thủ thăm dò."

Ta quên mất –– Ta đã từng dựa theo bản năng thử khống chế nó, nhưng khôngbiết vì nguyên nhân gì mà ta không thể sử dụng sức mạnh trên người, nó hoàntoàn không nghe ta."

Huyết Vũ buồn rầu nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đây là điều đương nhiên.Chủng tộc của ngươi đã thay đổi thành nhân loại, còn uống nước Vong Xuyên,tất nhiên quên mất cách thao túng, càng không thể lấy thân thể nhân loại điềukhiển sức mạnh tà ma được."

Thật ra ta cũng giống như ngươi-- Ngươi có thể cảm nhận được tình trạng trênngười ta không?"

Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ gật đầu đầy chắc chắn."

Vậy không bằng chúng ta thử xem có thể tìm ra biện pháp thao túng loại sứcmạnh này không, người cảm thấy thế nào?"

Liễu Bình lại hỏi."

Đương nhiên là ta nguyện ý –– Nhưng phải làm thế nào?"

Huyết Vũ hỏi.Liễu Bình nói: "Nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, tọa vong tồn hồn, ta sẽ lấyCửu U chi pháp càng cao cấp tìm kiếm ký ức quá khứ của ngươi, xem có thểtìm ra pháp môn trong trí nhớ của ngươi không."

Huyết Vũ nói: "Vì sao là người tìm trong trí nhớ của ta, mà không phải ta tìmtrong trí nhớ của ngươi?"

Liễu Bình trừng ả một cái và nói: "Minh Thần Cảnh như ta mới có thể điềukhiển pháp quyết này, người được không?"

Huyết Vũ không còn lại gì để nói.Thôi.Hắn nói đúng.Vậy tìm đi."

Ta sẽ lập tức chuẩn bị cho tốt, ngươi thử tới tìm."

Huyết Vũ nhắm mắt lại, hô hấp mấy lần rồi mới tiến vào định cảnh.Liễu Bình nhìn dung nhan tuyệt đẹp của ả, tay chậm rãi ấn ra pháp quyết, nhẹnhàng điểm ngón tay lên trán Huyết Vũ.Cửu U La Võng Đạo Hồn!

Chỉ một thoáng.ố ểTùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi thi triển thuật phápcực kỳ cao siêu, có thể tìm kiếm sự vật đặc biệt nào đó từ trí nhớ của đốiphương."

"Sự vật này là tri thức và kỹ xảo."

"Đang tiến hành."

Phanh –– Một tiếng vang nhỏ.Ngón tay Liễu Bình như bị đánh một chút, văng ra từ mi tâm của Huyết Vũ."

Làm sao vậy?"

Huyết Vũ trợn mắt hỏi."

Không có gì, một chút cản trở thôi, sau này chúng ta có thể thử lại."

Liễu Bình nói."

Ta biết ngay không đơn giản như vậy, mấy năm nay ta một mình thử qua rấtnhiều lần, đáng tiếc vẫn không được."

Huyết Vũ thở dài.Lúc này cây gậy trúc bích ngọc bên cạnh ả bỗng rung lên."

Hả?

Có công đức để lấy?

Ta đi thu đầu người trước, lát nữa chúng ta thử lại."

Huyết Vũ nói."

Được thôi."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, nắm cây gậy trúc lên rồi ra khỏi động phủ, đi câu cá chấppháp trong hư không.Chỉ còn Liễu Bình ngồi một mình bất động trên đệm hương bồ.Đợi mấy phút sau.Hắn vươn hai ngón tay vừa bị đẩy lùi ra.Chỉ thấy một thẻ bài được kẹp giữa hai ngón.- - Đây là thẻ bài có được từ trongtrí nhớ của Huyết Vũ.Mặt chính diện của thẻ bài cực kỳ đơn giản.Trong phần lớn chỗ trống có một mộ bia nặng nề màu đen, máu tươi ào ạtkhông ngừng chảy ra từ mộ bia, nhuộm mặt đất chung quanh thành màu đỏ.Mặt trái thẻ bài lưu động một màu tím đen lập loè, phóng ra sức mạnh vô hìnhnào đó-- Mày Liễu Bình nhảy dựng.thẻ bài này cứ như còn hiệu lực!

Rõ ràng ảđã thay đổi chủng tộc, trở thành nhân loại, vì sao còn có một thẻ bài đang cóhiệu lực?

Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung: "Thánh biacấm kỵ."

ấ ể ế"Thẻ bài duy nhất, thẻ bài phiên chuyển, một trong những thánh bài chung kết,thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma."

"Đã phiên chuyển."."

Sức mạnh chủng ma đang phát huy tác dụng."

"Hiệu quả: Linh hồn chủ nhân quay về bất cứ thế giới nào thì bia này sẽ bắt đầugieo ma chúng không cách nào phát hiện xuống chúng sinh và vạn vật của thếgiới kia, thẳng đến chúng sinh rơi vào ma hóa, thế giới cũng bắt đầu trở nênthích hợp để chủ nhân sống lại và thức tỉnh."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất."

Một khi chủ nhân của thẻ bài tử vong, thẻ bài này lập tức phiên chuyển."

Liễu Bình hít ngược một hơi khí lạnh.Tà ma -- Lại có thẻ bài còn có thể tiếp tục phát huy hiệu lực sau khi tử vong!Nếu không phải hắn tiến đến xem kỹ tình huống của tà ma thì không biết khinào mảnh thế giới Lục Đạo này sẽ hoàn toàn biến thành sào huyệt của tà manữa.Từ từ!

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, thẻ bài lại biến mất, hắn lập tức bayra khỏi động phủ.Chỉ thấy Huyết Vũ đứng ở bên ngoài, cây gậy trúc trong tay lại nâng lên-- Mộtkhối bạch ngọc được câu ra từ trong hư không, dùng lại trong tay ả."

Đây là cái gì?

Hình như cây gậy trúc của ta đang thúc giục ta hủy diệt khốingọc này."

Huyết Vũ khó hiểu mà nói "Vậy ngươi tính làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Công đức có thể giúp ta mạnh lên, người xem ta chiếm được thần thông rồinày, về sau sẽ càng ngày càng cần công đức, có đúng không?"

Huyết Vũ hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, trực tiếp bóp nát ngọc thạch."

A...

Ta cảm nhận được công đức lại tăng trưởng một chút."

Ả vui vẻ nói.Liễu Bình vẫy tay một cái.Bột phần ngọc thạch tán trong gió đều bay qua, dừng lại trong tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Linh ngọc bị ma hóa (Đã dậpnát)."

"Bởi vì đã dập nát, cho nên mất đi tác dụng, không thể tạo thành ảnh hưởng vớithế giới."

-------Chương 1185: Thánh bia cấm kỵTốt lắm.Thẻ bài trên người Huyết Vũ đang ăn mòn thế giới, nhưng bản thân ả lại khônghề hay biết.Lục Đạo Luân Hồi qua tay đã cho ả một thần thông, chuyên dùng giúp ả hủydiệt vật ăn mòn này, thuận tiện còn ban công đức cho ả.Cách này thật tuyệt diệu.Nhất định là Lục Đạo Luân Hồi có Linh, bằng không sẽ không làm ra chuyệntuyệt tình như vậy.- - Nhưng vì sao thế giới Lục Đạo Luân Hồi đều là mảnhnhỏ?

Ai đánh nát nó?"

Ngươi làm gì vậy?"

Giọng nói kinh ngạc của Huyết Vũ vang lên."

Không có gì, kiểm tra khối ngọc này một chút thôi."

Liễu Bình lấy lại tinh thần, lập tức cười nói.Hắn tùy tiện rải bột của mảnh ngọc nát đi rồi nói với Huyết Vũ: "Ta ra của mộtchuyến, đợi lát nữa người tự củng cố cảnh giới một chút."

"Được rồi."

Huyết Vũ nói.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, trong nháy mắt đã xông lên không trung, xuyênqua mấy ngàn dặm, đáp xuống một bờ biển.Hắn bày ra tầng tầng lớp lớp cấm chế để không tồn tại nào có thể nhìn thấy tìnhcảnh ở nơi này.Làm xong những chuyện đó, hắn lấy thẻ bài ra, lại cẩn thận quan sát."

Thẻ bài phiên chuyển...

Khi tà ma tử vong, nó sẽ quay ngược lại...

Ta chưa baogiờ nghe nói đến thẻ bài như vậy cả."

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Thẻ bài dùng sinh tử làm điều kiện phát động thật sự không nhiều lắm, hiện tạilà lúc chúng ta lợi dụng nó."

Giọng nói của Thượng đế vang lên."

Dùng thể nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cũng không dám nói, ngươi là người thiết lập lại trật tự, hẳn phải tự nghĩ racách."

Thượng để nói."

Thì ra là thế."

ễLiễu Bình nói.Thượng để nói "Thiết lập lại trật tự".Mà thẻ bài này là phiên chuyển.Vậy điều hắn phải làm -- Liễu Bình lật ngược thẻ bài rồi đặt trước mắt.Thẻ bài không có động tĩnh gì.Chậm đã.Nhất định là có chỗ nào không đúng.Tử vong, phiên chuyển, kích hoạt.Vậy nếu muốn ngừng hiệu quả của nó, làm nó quay lại mặt chính, cần -- Sốngsót.Nhưng thẻ bài này đã xác nhận kết quả tà ma tử vong, cho nên mới phiênchuyển.Cho nên phương pháp chính xác phải là...

Là làm nó lại xác nhận, tà ma cònlành lặn mà sống sót, vẫn chưa tử vong.Mà –– Sau khi chủng tộc thay đổi, ta chính là tà ma còn sống.Cho nên điều hắn cần làm chính là, thu thẻ bài này, làm nó nhận ta là chủ.Biện pháp thu thẻ bài...

Liễu Bình mở sách thẻ của mình ra, mở miệng nói:"Lilith, người xem thử ta có thể làm thẻ bài này nhận ta làm chủ không?"

Lilith đi ra từ tóc của hắn, nhìn thoáng qua thẻ bài kia, lập tức sợ hãi nói:"Không được, nó quá mạnh, ta hơi sợ, cần người giúp đỡ."

"Giúp đỡ?"

"Không phải ngươi quên có một người là thị thần của mình đó chứ, dựa theoước định của thẻ bài sư, ngươi càng mạnh thì nàng cũng trở nên càng mạnh,nàng có thể giúp ta!"

"Yana!"

Liễu Bình mở sách thẻ rồi tung ra một thẻ bài.Vèo!Yana lặng yên xuất hiện.Từ khi khúc mắc giữa nàng và Maria được tháo bỏ, con người nàng càng ngàycàng tràn ngập ánh mặt trời.Sức mạnh thánh kỵ sĩ trên người nàng trở nên càng lóng lánh, cộng thêm gia trìcủa thần lực tra tấn và sức mạnh gia tăng mãnh liệt sau khi trở thành Thế GiớiLoại Sinh Mệnh Thể.Hiện tại có thể nói nàng là người cực mạnh trong mọi người."

Chúng ta đang kiếm công đức mà, sao đột nhiên lại kêu ta đến?"

Yana cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, vuốt mặt Liêu Bình mà nói."

Có chút việc."

Liễu Bình nói.Hắn lấy thẻ bài kia ra, thuật lại ngọn nguồn mọi chuyện."

Vậy thì đơn giản."

Yana nói.Nàng tùy tiện rút trường tiền màu đen kia ra, khiến nó hóa thành hắc xà, lập tứccắn lên tay Liễu Bình."

Tê tê tê –– Làm nhẹ chút!"

Liễu Bình hít mạnh mà nói."

Đây là biện pháp tốt nhất có thể giúp người có được thẻ bài này."

Yana nói.Trường tiến run lên, đầu còn lại lập tức hóa thành cái đầu rắn thứ hai rồi cắn lênthẻ bài.Một giây.Hai giây.Ba giây.Yana rút mạnh trường tiên về, cười nói: "Thành công rồi, ta phải chạy về tíchgóp từng chút công đức -- Tối nay cho ngươi một bất ngờ."

Nói xong, nàng ***** một cái lên bàn tay bị cắn của Liễu Bình, sau đó lạihóa thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình cúi đầu quan sát.Dấu vết bị hắc xà cắn yrên tay đã không còn.Lại nhìn thẻ bài phiên chuyển tên là "Thánh bia cấm kỵ"kia-- Nó lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, đã từ trạng thái lậtngược biến thành hướng chính diện.Một hàng đi chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Thông qua hiệu quả "Thayđổi của kẻ cầm cờ, chủng tộc của người đã thay đổi thành tà ma."

"Ngươi vẫn duy trì trạng thái sống sót."."

Sức mạnh tà ma trên người người bị tạm thời áp chế, nó được người khống chếgiống như sức mạnh của bản thân."

"Tóm lại, thẻ bài xác định người là đối tượng có thể nhận chủ."

"Thẻ bài đã nhận ngươi là chủ, đồng thời tiến hành quay ngược lại."

Liễu Bình nhìn lại thẻ bài.Chỉ thấy mộ bia trên thẻ bài đã thay đổi.ấNó hóa thành một tấm bia thật lớn lơ lửng giữa không trung, trên đó tràn ngậpký hiệu quỷ dị khó phân biệt.Lúc này, thuyết minh của nó lại trở nên không giống trước đó: "Thánh bia cấmkỵ."

"Thẻ bài duy nhất, thẻ bài phiên chuyển, một trong những thánh bài chung kết,thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma."

"Được đặt ở mặt chính diện."

"Thuật nhất nhân vạn sinh đã được kích hoạt."

"Hiệu quả: Phóng thích phuật nhất nhân vạn sinh cho chủ nhân, thuật này có thểbiến số lượng sinh linh vô tận thành ký sinh thể của chủ nhân, chủ nhân có thểlấy được tất cả tình báo, quyền chi phối thân thể huyết nhục và chất dinh dưỡnglinh hồn từ đó."

"Một khi chủ nhân của thẻ bài tử vong, thẻ bài này lập tức quay ngược lại, kíchhoạt Sức mạnh chủng ma"."

Liễu Bình cầm thẻ bài, vẻ mặt trở nên ngơ ngẩn.Khi thẻ bài này xoay chuyển, cũng kích hoạt cái gọi là "Thuật nhất nhân vạnsinh", tất cả sức mạnh tà ma trên người mình đều "Thức tỉnh".Hắn chỉ cần đứng tại chỗ bất động, trong lòng đã bắt đầu chậm rãi lý giải sứcmạnh của "Thuật nhất nhân vạn sinh".Làm cho tất cả chúng sinh trở thành ký sinh thể của mình-- Đây là loại quyềnnăng ***** đến mức nào!

Tri thức huyền bí của tà ma có liên quan đến thuậtnày như sóng triều mãnh liệt không ngừng cọ rửa tư duy của Liễu Bình, làm hắnbắt đầu lý giải cấu thành sức mạnh của tà ma.Thời gian chậm rãi trôi qua.Đêm đen kéo đến, rồi lại sáng lên, sau đó tối lại.Rốt cục Liễu Bình cũng thở ra một hơi, cả người tỉnh táo lại."

Thật không thể tin nổi...

Thật sự là thứ sức mạnh và tri thức không thể khángcự, thiếu chút nữa đã làm tâm thần ta thất thủ."

Trên trán hắn chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.Cái này còn đáng sợ hơn Thiên Ma gặp phải khi độ kiếp.- - Đây là thứ sứcmạnh vô thượng làm được mọi chuyện dễ như trở bàn tay!

Chỉ cần nắm giữ nóthì giống như nắm giữ tánh mạng của tất cả chúng sinh!-------Chương 1186: Đáp lại của thuật (1)Liễu Bình đi dạo một hồi trên bờ biển, thân thể rung lên, đột nhiên xông lênkhông trung, lóe lên vài lần rồi về tới vách đá kia.Hắn dừng lại trong động phủ.Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, ngân nga nói: "Đi lâunhư vậy...

Sao ta cảm thấy sức mạnh trên người người đang rất sôi trào thế?"

Ả đứng bật dậy, ánh mắt không chóp cái nào mà nhìn chằm chằm Liễu Bình,nín thở nói: "Sức mạnh làm người ta say mê cỡ nào, đây mới là thứ chúng taphải theo đuổi."

"Ngươi có biết đây là cái gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ta không nhớ rõ.."

Huyết Vũ trầm tĩnh mà nói.Ả thử lâu như vậy cũng không thể sử dụng loại sức mạnh này, Liễu Bình lại lậptức nhập môn.Xem ra ả còn kém xa, phải đi theo hắn học thêm mới được.Liễu Bình đứng tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, lập tức ngồi xuống đệm hương bồ,nhắm mắt suy nghĩ.Sức mạnh khổng lồ của tà ma kia đang không ngừng lượn lờ trên người hắn.Tri thức của tà ma không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, cấu thành các loạikhả năng chưởng khống và hủy diệt tất cả.Cặp mày của Liễu Bình nhăn càng ngày càng chặt, bỗng nhiên không thể khốngchế mà cả người chấn động --- Trong hư không sau lưng hắn bắt đầu sinh ra mộtcon mắt đang nhắm chặt.Là tà ma chi thuật!

Cái này không phải là "Thuật nhất nhân vạn sinh", mà làmột thứ thuật Liễu Bình tùy tiện tưởng tượng, lấy sức mạnh "Sáng tạo"kết hợp với hệ thống quyền năng và tri thức của tà ma để sáng tạo ra.Liễu Bình đột nhiên mở mắt và nói: "Sức mạnh và tư duy, ý thức của ta đangmất khống chế, còn mấy giây nữa thì ta sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, ngươicó cách nào giúp ta không?"

Huyết Vũ giật mình, nhìn con mắt sau lưng hắn và nói: "Để ta nghĩ thử."

Ả vừa hồi tưởng, trên mặt vừa lộ ra thống khổ.Cách cưỡng chế nhớ lại quá khứ này giống như đột phá gông cùm xiềng xiếcnào đó, làm ản sinh ra đau đớn tột cùng.Cả người Liễu Bình không ngừng run rẩy.Một giây.Hai giây.Con mắt sau lưng hắn đang sắp mở ra -- Không thể đợi nữa!

Liễu Bình thầmthan một tiếng, lấy ra hồ lô chứa nước Vong Xuyên.Nhưng không đợi hắn làm gì, Huyết Vũ bỗng nhiên thất tha thất thểu nhào đến,tay ấn ra một pháp ấn vô cùng quỷ dị, dùng sức đặt lên người Liễu Bình."

Đây là một phương pháp không lực!"

Sắc mặt ả trắng bệch, cổ nén đau đớn mà nói.Liễu Bình ngồi bất động.Con mắt trong hư không sau lưng lại dần dần biến mất.Thuật pháp của Huyết Vũ hữu hiệu!

Liễu Bình nhìn chằm chằm ả, nhẹ nhànghỏi: "Ngươi nhớ ra được bao nhiêu chuyện?"

"Ta muốn cứu người nên liều mạng hồi tưởng pháp môn khống chế sức mạnh gìđấy, đột nhiên nhớ lại cái này."

Huyết Vũ nói."

Mặt khác thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không có."

Huyết Vũ nói.Liễu Bình im lặng một giây, sau đó từ từ gật đầu.Ả đang nói thật.–– Vừa rồi ả thật sự muốn cứu ta.Thế giới nào đó.Một đám con nít đang chơi đá banh.Phanh -- Trái bóng bay lên cao cao, lướt qua lưới sắt, bay vào hàng cây râm mátbên trên con đường ngoài sân bóng."

Này, có thể nhặt giúp quả bóng không?"

Đám con trai đầu đầy mồ hôi leo lên lưới sắt, lên tiếng hỏi một đôi tình nhânđứng trên con phố bên ngoài."

Đương nhiên không thành vấn đề."

Đôi tình nhân cười cười.Cậu trai nhặt quả bóng lên, ném qua lưới sắt.Đám con trai kia phát ra tiếng hoan hô."

Thật hâm mộ bọn họ."

Cậu trai nhìn mấy đứa nhóc chạy vội trên sân bóng mà nói."

Hâm mộ?

Chẳng lẽ anh chán đi dạo phố với em à?"

ếCô gái dùng sức véo miếng thịt trên eo cậu trai.Cậu trai nhe răng trợn mắt, đang muốn xin khoan dung thì đột nhiên vẻ mặt lạibiến đổi.Cả người anh ta trở nên âm trầm.Cô gái đứng bên cạnh hờn dỗi không thôi, cũng đột nhiên không có cảm xúc gì.Hai người đứng đơ ra bất động tại chỗ.Cách miếng lưới sắt.Những cậu bé chơi đá bóng kia cũng đúng bất động.Đứa trẻ con khóc thút thít dưới bóng cây.Cụ già đang tản bộ.Tên đàn ông say khướt đang sống to kêu to.Người vệ sinh quét rác.Người bán rong bán trái cây.Thậm chí những tài xế lái xe cũng cùng giẫm phanh lại, tất cả xe cộ ngừngchỉnh chỉnh tề tề trên đường phố, tắt máy, mở cửa, mọi người đi ra, đứng trênmảnh đất trống.Mọi người trên toàn thế giới rơi vào trầm mặc quỷ dị.Vô số thế giới.Ồn ào, phồn hoa, yên tĩnh, trống vắng, cao cấp, sơ khai -- Mỗi một thế giới.Tất cả chúng sinh.Toàn bộ đúng trang nghiêm tại chỗ.Thời gian -- Cứ như rơi vào yên lặng, lại như đang thong thả lưu động.Bỗng nhiên.Tất cả chúng sinh cùng lộ ra nụ cười quỷ dị.Bên kia.Thế giới tu hành nào đó.Huyết Vũ duỗi tay ấn lên mi tâm của Liễu Bình, truyền pháp môn khống chếsức mạnh qua cho hắn.Liễu Bình mở mắt ra, nói: "Pháp môn không tồi, nó sẽ có tác dụng rất lớn."

"Đáng tiếc ta chỉ thi triển được một lần, chậc, muốn thi triển tiếp cũng khôngđược."

Huyết Vũ không cam lòng mà nói.Liễu Bình nhìn lại ả, chỉ thấy trên đỉnh đầu ở hiện ra một hàng chữ nhỏ: "? ??"

Liễu Bình có chút kinh ngạc mà hỏi: "Danh sách, đây là ý gì?"

Giao diện thao tác anh linh không đưa ra bất cứ đáp lại nào.ễ ếLiễu Bình lại hỏi: "Thượng đế?"

Thượng đế nói: "Không thể nói, không thể nghĩ, không thể xem -- Vì phòngngừa bất trắc, từ giờ trở đi ta sẽ tiến vào trạng thái hoàn toàn im lặng, thẳng đếnngười thật sự đến được trình độ nào đó."

"Ngươi không phải đã chết sao?

Đã chết cũng không dám nói gì à?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có câu nhắc nhở cuối cùng: Coi trọng thẻ bài kia."

Thượng để nói.Nói xong thì giọng nói của thương để hoàn toàn biến mất.Liễu Bình nhìn về phía Huyết Vũ.Huyết Vũ có chút hâm mộ mà nhìn hắn, nói: "Vậy ta tu hành trước, sau khingười vận dụng sức mạnh này thuần thục thì nhất định phải tới chỉ đạo ta."

"Được."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, trở lại đệm hương bồ của mình, nhắm mắt nhận định.Trong động phủ lại bị yên tĩnh bao phủ lần nữa.Liễu Bình cẩn thận nhớ lại lời thượng đế nói -- Thẻ bài kia tên là "Thánh biacấm kỵ", hắn đương nhiên sẽ coi trọng.Chỉ là sức mạnh của nó quá mức cường đại.Huyết Vũ truyền thụ pháp môn khống chế sức mạnh tà ma cho hắn...

Bằngkhông, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nước Vong Xuyên để ức chế loại sức mạnhtrên người này.Tại sao ả lại làm như vậy?

Liễu Bình liếc nhìn Huyết Vũ một cái.Hình như Huyết Vũ có cảm ứng, đôi mắt đang nhắm giật giật.Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di động, dừng lại trên cây gậy trúc xanh biếc bêncạnh Huyết Vũ.Hiện tại.Thánh bia cấm kỵ đã nằm trên tay hắn.Hẳn ả sẽ không tiếp tục ---------Chương 1187: Đáp lại của thuật (2)Ong!

Gậy trúc xanh biếc đột nhiên nảy lên một chút.Huyết Vũ lập tức mở mắt ra, vui vẻ nói: "Cảm giác có công đức tới cửa khôngtồi."

Ả nắm cây gậy trúc lên đi ra bên ngoài động phủ.Liễu Bình có chút nghi hoặc.Thánh bia cấm kỵ đã ở trạng thái chính diện, kích hoạt "Thuật nhất nhân vạnsinh".Đáng lẽ hiệu quả của "Sức mạnh Chủng Ma"đã biến mất.- - Vì sao y còn có thể câu được thứ gì chứ?

Liễu Bình đứng lên,chậm rãi đi đến của động phủ, nhìn ra bên ngoài không trung.Chỉ thấy Huyết Vũ cầm gậy trúc xanh biếc trong tay, nhẹ nhàng kéo khỏi hưkhông một cái."

Hả?

Hình như là con cá rất lớn."

Huyết Vũ nói.Cả gậy trúc uốn cong thành hình trăng tròn, cho nên ả dùng hết sức lôi kéo mớitúm thứ mà gậy trúc câu được ra khỏi hư không.Liễu Bình lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt bỗng nhảy dựng.Sợi tơ xanh biếc cuối gậy trúc câu lấy một nhân loại xa lạ."

Ngươi là người nào?

Phạm phải tội nghiệt gì!"

Huyết Vũ quát.Đó là một đứa bé cả người tái nhợt, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn chằmchằm Huyết Vũ và nói: "Ngươi hỏi ta là ai?

Ta chính là người đấy."

"Ta?"

Huyết Vũ không thể hiểu được mà nói.Đứa bé nâng tay lên, lập tức kéo ra một thanh khảm đao từ hư không."

Nhưng hiện tại ngươi đã mất đi thẻ bài kia, cũng mất đi tư cách, để ta thay thếngười trở thành người đi."

Đứa bé kia nói xong thì thân thể lập tức thoát ly hư không, xuất hiện ở sau lưngHuyết Vũ.Huyết Vũ nhất thời không phản ứng kịp.- - Đối phương quá nhanh!

Trong chớpnhoáng, dưới vách núi vạn trường dâng lên cuồng phong không ngừng laonhanh, trực tiếp thổi bay đứa bé kia đi.Gió mạnh như có sinh mệnh, nó cuốn lấy đứa bé rồi thổi bay vào sâu trongkhông gian, lập tức hóa thành sương máu tứ tán.ễ ế ồLiễu Bình hiện thân phía sau Huyết Vũ, chậm rãi thu hồi trường đao trong tay.Huyết Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười và nói: "Đa tạ ngươi ra tay trợgiúp...

Vì sao sắc mặt người khó coi như vậy?"

"Không có gì, ngươi đi về tu hành trước đi."

Liễu Bình nói."

Được."

Huyết Vũ lên tiếng, sau đó bay trở về động phủ.Trên bầu trời chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Hắn vung mạnh cánh tay hướng tới hang động, bày ra tầng tầng lớp lớp đặchiệu nhằm che đậy sự tồn tại của nơi này."

Thẻ bài ở trên tay ta."

"Đáng lẽ nàng sẽ không câu lên thứ gì bị ô nhiễm nữa...

Trừ phi..."

Liễu Bình thở dài, trên mặt hiện ra sự nặng nề hiếm thấy.Đúng vậy.Khi "Thánh bia cấm kỵ"quay qua chính diện, nó sẽ thêm vào một loại thuật pháp cho tà ma: Thuật nhấtnhân vạn sinh.Là kẻ cầm cờ, Huyết Vũ có nghĩa vụ làm hàng tỉ thế giới đều hóa thành thổnhưỡng của tà ma.Ý nghĩa tồn tại của ả (nó) chính là vung vẩy đại kỳ thay đổi kỷ nguyên, nghênhđón càng nhiều tà ma càng cường đại buông xuống mảnh đất này.Như vậy.Rốt cục thuật nhất nhân vạn sinh dùng được bao lâu?

Và có bao nhiêu chúngsinh trở thành phần thân của nó?

Hiện tại ả mất đi sức mạnh, cũng mất đi"Thánh bia cấm kỵ", những phân thân đó sẽ tìm tới cửa sao?

Từ lời nói vừa rồicủa phân thân thì có thể nhận ra được -- Chúng nó muốn thay thế vị trí củaHuyết Vũ!

Nói cách khác.Không thể chiến thắng "Kẻ cầm cờ", bởi vì có vô số nó.Trừ phi giết sạch tất cả phân thân của nó.Nhưng phân thân của nó sao lại dám liều lĩnh mạo hiểm chứ?

Nó nhất định sẽtrốn trong bóng tối, tích tụ sức mạnh, thẳng đến có nắm chắc mới hành động.Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Không đúng.Hiện tại Huyết Vũ chỉ có tu vi Kim Đan, thực lực yếu ớt, giết 4 quả thực là điềuquá dễ dàng!

Cho nên kế tiếp -- Liễu Bình còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì chỉthấy Huyết Vũ lao ra từ động phủ, gậy trúc xanh biếc trong tay không ngừngrun rẩy."

Lại có vụ làm ăn tới cửa, lỡ như ta đánh không lại thì người phải giúp ta."hưng phấn nói."

Được."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ vung mạnh gây trúc -- Trường câu kết nối với sợi tơ xanh biếc kéolên không trung, cứ như câu trúng thứ gì, đình trệ bất động ở giữa không trung.Huyết Vũ dùng sức kéo gây trúc.Ánh mắt Liễu Bình chóp động, tay ấn lên Bách Nạp Đao.Một giây.Hai giây.Ba giây."

Cũng rất lớn."

Huyết Vũ kinh ngạc nói.Ả tiếp tục dùng sức, rốt cuộc trường câu cũng theo đó mà giật giật.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trường cấu trực tiếp xẹt qua một trường tuyến trên hư không, sau đó thu về."

Tại sao lại không có cái gì thế này?"

Huyết Vũ kinh ngạc hỏi.Liễu Bình không nói lời nào, tiến lên một bước che chắn ả ở phía sau.Hư không mà trường câu cắt qua dần dần biến hình, mở ra hai bên -- Oanh!

Hưkhông vỡ ra một cửa động thật lớn."

Lui!"

Liễu Bình quát lên một tiếng lớn, bắt lấy Huyết Vũ rồi bay ngược ra sau.Chỉ thấy vết nứt trong hư không không ngừng mở rộng, hàng ngàn hàng vạnngười lao ra.Bọn chúng dán mắt nhìn chằm chằm Huyết Vũ đứng sau lưng Liễu Bình, đồngthời lộ ra nụ cười quỷ dị.Một lão nhân gào rống nói: "Ả mất đi thẻ bài kia, giết ả, thay thế vị trí của ả!"

"Giết ả!"

"Thay thể ả!"

Mọi người cùng kêu lên.Mảnh hư không này vốn nằm bên ngoài vách núi vạn trượng, vô số người hiệnthân từ hư vô, sôi nổi rơi xuống bên dưới.Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, tần suất xuất hiện cũng quá nhanh, chonên chỉ trong mấy giây ngắn ngủn mà toàn bộ vách núi đã chất đầy người.ố ồ ấNhững người đó giống như những giọt mưa chi chít, điên cuồng xuất hiện trongthế giới này.Bọn họ vừa dung hợp với nhau, vừa nhào về hướng Huyết Vũ."

Đây là chuyện gì!"

Huyết Vũ kêu lên thất thanh.Cho dù thần thông của ả là chém giết chúng sinh có tội, cũng không đến mứclập tức phải giết nhiều người như vậy.- - Hơn nữa chúng đều muốn giết ả!

Vìsao?

Vô số chúng sinh dâng trào rồi ngưng tụ, dần dần dung hợp thành một thểhóa thành hữu hình.Một quái vật huyết sắc xuất hiện trước mặt hai người."

Giao cờ xí ra đi, ngươi đã không xứng làm kẻ cầm cờ."

Quái vật nhìn chằm chằm Huyết Vũ và nói.Huyết Vũ cắn răng nói: "Mặc kệ ta có cái gì cũng tuyệt đối không tùy tiện giaocho người khác."

"Vậy kết cục của ngươi sẽ giống như chúng sinh."

Quái vật nói.Huyết Vũ cảm nhận được sức mạnh không gì sánh kịp trên người đối phương,hận đến mức siết chặt mười ngón.Đáng chết!

Ta không có sức mạnh.Ta không có sức mạnh để đối kháng người này!

Sức mạnh a!

Ta cần sức mạnh!Huyết Vũ điên cuồng hò hét trong lòng, lại thấy Liễu Bình xoay người, vỗ vỗ bảvai mình."

Không có gì."

Hắn nói một câu, sau đó quay người lại rồi vung mạnh trường đao, từ từ trảmxuống.Trong thiên địa lập tức hiện ra một đao quang khổng lồ lộng lẫy, chém giết mọithứ trước mắt hai người hầu như không còn.Con quái vật kia đã không còn tồn tại."

Chúng ta phải lập tức đi thôi."

Liễu Bình nói."

Đi chỗ nào?"

Huyết Vũ hỏi."

Trốn đi, thẳng đến người có thể bảo hộ chính mình mới thôi."

Liễu Bình nói.- - Sức mạnh của cờ xí kia quá mạnh.Nó là mấu chốt của sự thay đổi kỷ nguyên.Nhất định không thể giao ra!-------Chương 1188: Khảo nghiệm đã định sẵn (1)Vào đêm.Liễu Bình và Huyết Vũ đi tới một thành thị xa lạ của phàm nhân.Lúc này đã là đêm khuya.Trên đường phố, người đi đường thưa thớt.Trừ gió ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác.Liễu Bình nói: "Chắc chắn ảo giác của ta có thể mê hoặc chúng, hiện tại chúngta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước."

"Tạm thời chúng sẽ không tìm thấy ta?"

Huyết Vũ hỏi."

Không sai."

Liễu Bình nói.Hắn đứng lại trước một khách ***** tỏa ra ánh sáng, vừa quan sát cảnh tượngchung quanh, vừa dẫn động thuật pháp, chữa khỏi vết thương trên người.Nửa giờ trước.Trên mảnh núi non kia chen đây chúng sinh, chúng nối liền cả trời đất, chi chítkhông thể đếm hết.Người nào cũng là phần thân kiếp trước của Huyết Vũ.Thực lực đơn thể của chúng so ra kém thời kỳ Huyết Vũ mạnh nhất, cũngkhông chịu nổi mấy lần công kích của Liễu Bình-- Nhưng ngặt nổi số lượng quánhiều.Hàng trăm vạn phân thân tà ma, một phân thân chỉ dùng ra mấy chiêu thì đóchính là hàng vạn vạn tà ma chi thuật.Liễu Bình thấy tình thế không ổn thì lôi kéo Huyết Vũ bỏ chạy."

Thương tích thế nào?"

Huyết Vũ hỏi."

Không có gì."

Liễu Bình nói."

Đều trách ta thực lực quá yếu."

Huyết Vũ thở dài và nói."

Không thể trách ngươi, thiếu chút nữa ta cũng chạy không thoát."

Liễu Bình nói.Hai người đi vào khách *****, đặt phòng, bắt đầu nghỉ ngơi.ế ồ ốMột mình Huyết Vũ một gian, vừa đi vào cửa thì đã ngồi xuống trên giường,ngậm một viên linh đan bắt đầu tu luyện.Liễu Bình ở một gian khác.Hắn vừa chữa khỏi vết thương trên người, vừa nghĩ đến chuyện của Huyết Vũ.Thật ra -- Huyết Vũ nói cũng không sai, nếu không phải vì cứu ả thì hắn cănbản không cần đánh với những tà ma đó.Thậm chí hắn chỉ cần phát động Đặc Hiệu Sự thì những phân thân tà ma đó nhấtđịnh không tìm thấy hắn.Sau đó hắn chậm rãi giết một đám là được.Nếu không cứu Huyết Vũ.....Ánh mắt Liễu Bình chóp động, nhìn về phía hư không.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: "Thánh bia cấm kỵ đangliên tục phát huy tác dụng."

"Ngươi có thể phát động thuật nhất nhân vạn sinh vào bất cứ mục tiêu nào trongmọi lúc để hoàn toàn thu hoạch linh hồn, thân thể và tất cả của đối phương."

Thẳng thắn mà nói, hiện tại Huyết Vũ là nhân loại, hắn là tà ma.Hắn hoàn toàn có thể phát động thuật nhất nhân vạn sinh, trực tiếp biến ả thànhphân thân của mình.Cứ như vậy -- Lá cờ thay đổi kỷ nguyên cũng sẽ thuộc về hắn.Bắt đầu từ lúc hắn rút thẻ bài thánh bia cấm kỵ trên người ả ra thì kết cục cuộcchiến giữa ả và hắn cũng đã được định sẵn.Nhưng hắn chiến thắng ả thì có thể thế nào?

Trong tương lai, hắn nhất định phảidựa vào "Cô mệnh"để phong ấn một tà ma.Không phải ả thì là tà ma khác.- - Còn không bằng là ả.Ít nhất hắn quen thuộc một chút.Liễu Bình lắc đầu, lại nhớ lại tình cảnh trước đó Huyết Vũ liều mạng muốn giúphắn khống chế sức mạnh tà ma kia.Có lẽ sau khi chuyển thể, trên người ả có thêm một ít thuộc tính "con người"?

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng truyền đến một tiếng kêu gọi.Hắn ngẩng đầu quan sát -- Toàn bộ thế giới lặng lẽ biến mất, chung quanh độtnhiên xuất hiện sao trời chói mắt.Trong những sao trời vờn quanh, giọng nói của tồn tại vĩ đại kia lại vang lên lầnnữa: "Ngươi đã bước đầu đạt được phương pháp khống chế sức mạnh tà ma."

"Kế tiếp, ta không thể giúp người khống chế nó nữa, người phải học được dùngphương thức mà mình nắm giữ để khống chế sức mạnh tà ma."

"Đây cũng là một phần của khảo nghiệm sao?"

ễLiễu Bình hỏi."

Không phải người cho rằng mình thật sự có thể hoàn toàn khống chế sức mạnhtà ma đó chứ?

Nhớ kỹ, chiến giáp kia có ma tính rất mạnh, nó có khí linh."

Giọng nói kia nói."

Không có cách nào...

Hiện tại át chủ bài cần nắm giữ thì ta cũng đã có được,phải thử một lần."

Liễu Bình nói."

Đúng là người phải thử một chút."

Giọng nói kia nói."

Ta thiếu tài liệu đúc cuối cùng, đó là Hồn Nguyệt Bí Ngọc."

Liễu Bình nhún vai và nói.Tất cả sao trời tụ lại, hóa thành cái đầu sao trời khổng lồ kia.Nó quan sát Liễu Bình và nói: "Tạm thời không thể giao Hồn Nguyệt Bí Ngọccho ngươi, ta sẽ cho ngươi một loại tài liệu khác, nó có thể thay thế Hôn NguyệtBí Ngọc đúc thành chiến giáp –– Nó càng an toàn."

Liễu Bình bỗng cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó.Ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Hồn Nguyệt Bí Ngọc (Phỏng chế)""Nó giống Hồn Nguyệt Bí Ngọc chân chính y như đúc, đều có thể dùng để đúcgiáp, chỉ là không mang theo thân phận đặc thù nào đó."

"Nó sẽ trở thành trung tâm của cả bộ chiến giáp."

Giọng nói của cái đầu sao trời khổng lồ lại vang lên lần nữa: "Yên tâm, nơi nàykhông bị thời gian và không gian ảnh hưởng, thậm chí cả vận mệnh và nhân quảcũng khó có thể đến nơi này..."."

Bắt đầu đi, đúc giáp ngay chỗ này, để chúng ta nhìn xem kết cục chân chínhcủa ngươi."

Liễu Bình có chút kinh ngạc.Thật không biết đây là dạng đại lão gì.Tứ đại pháp tắc cũng không có hiệu quả ở chỗ của nó?

Bản thân nó có bí mậtkinh người đến mức nào?

Liễu Bình kiềm nén ý niệm, không tiếp tục suy nghĩnữa mà chỉ yên lặng hồi tưởng phương pháp đúc giáp.- - Là bộ chiến giáp dothượng đế và hắn cùng dựa theo phương pháp đúc giáp của tà ma để suy đoánra, có thể phong ấn sức mạnh của tà ma!

Trầm tư một lát, hắn dựa theo nhữngthứ cần để đúc giáp, thả ra từng tài liệu, bắt đầu tiến hành các loại thao tác đúc.Hắn vốn là nhân vật tuyệt đỉnh, sau khi trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểthì thực lực càng siêu việt tất cả chúng sinh, ngoài ra còn tiếp xúc với tri thức vàsức mạnh của tà ma.Có thể nói -- Nếu có người có thể đúc thành bộ chiến giáp kia thì đó nhất địnhlà hắn!

Thời gian lặng lẽ trôi đi không một tiếng động.ếKhông biết qua bao lâu.Cũng không biết rốt cuộc tốn bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu thuật pháp.Rốt cuộc.Ở thời khắc không thể biết nào đó, Liễu Bình dùng dao động sức mạnh trên taylại.Hắn nhìn lân giáp màu đen thật lớn kia, vừa lòng gật đầu và nói: "Rất tốt, rốtcuộc cũng thành công đúc nó xong."

Thời khắc này -- Liễu Bình bỗng ý thức được, đây là lúc hắn hoàn thành đúcchiến giáp.Dựa theo tình hình mà "Kính nhìn trộm của lão yêu tinh"biểu hiện, hẳn là hắn sắp trúng chiêu.Nhưng lần này sẽ không!

Ánh mắt hắn lại hướng tới bộ chiến giáp thật lớn kialần nữa.Bộ chiến giáp này hoàn toàn đúc ra từ từng mảnh lân giáp hắc ám khắc đầy cácloại phù văn, tràn ngập sức mạnh tà tính, quả thực vượt qua sức tưởng tượng,cho dù là ở thế giới nào thì nó cũng có thể được coi là có một không hai.Bỗng nhiên.Chiến giáp khổng lồ chậm rãi gục đầu và nhìn xuống hắn.Chính là giờ khắc này!

Liễu Bình thả ra sức mạnh tà ma trên người, lẳng lặngnghênh đón tầm mắt xem kỹ của chiến giáp.Chiến giáp khổng lồ màu đen liên tục phát ra ngữ điệu quỷ dị, giống như tiếngtê tê, tràn ngập cảm giác hưng phấn.Lúc này Liễu Bình đã có được "Thánh bia cấm kỵ", thu hoạch vô số tri thức tàma, tất nhiên có thể hiểu được ý của nó."

Ta là chủ nhân của ngươi."

Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói bằng ngôn ngữ của tà ma.Chiến giáp khổng lồ nghe thấy câu này thì chậm rãi quỳ xuống, nằm rạp xuốngmặt đất, mở mũ giáp trước mặt ra, duỗi đầu đến chỗ Liễu Bình.Bên trong mũ giáp là một mảnh đen nhánh.Nhưng Liễu Bình biết, chỉ cần hắn tiến vào nơi hắc ám này thì sẽ hòa hợp thànhmột thể với chiến giáp.Hắn sẽ có thể thao túng cả bộ chiến giáp giống như điều khiển thân thể mình!

--Bộ chiến giáp này có vô số uy năng!-------Chương 1189: Khảo nghiệm đã định sẵn (2)Liễu Bình hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc đã tới giờ khắc này rồi..."

Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi vào bóng tối sau mảnh mũ giáp kia.Chỗ tròng mắt trên mũ giáp vốn là hai hắc động, nhưng khi Liễu Bình đi vào thìtrong mắt lập tức hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi.Cả bộ chiến giáp cứ như sống lại.Nó hạ xuống phía dưới -- Sao trời chung quanh hoàn toàn biến mất, chiến giáplập tức rơi vào thế giới Lục Đạo Luân Hồi, phía trên bầu trời bên ngoài thànhthị kia.Chiến giáp khổng lồ màu đen quan sát mặt đất.Nó thấy được dãy núi bên ngoài thành thị-- Hàng tỉ phân thân tà ma chồng chấtlên nhau, đang gia tăng dung hợp.Chúng đang tiến hóa lên trình độ càng cao.Chúng muốn chiến thắng Liễu Bình, giết Huyết Vũ, đạt được thân phận ban đầucủa Huyết Vũ!

Chiến giáp màu đen quan sát mấy phút.Giọng nói của Liễu Bình bỗng vang lên từ chiến giáp khổng lồ này: "Hừm..."

"Tất cả phân thân tiến đến tranh đoạt lá cờ thay đổi kỷ nguyên...

Đều chết đi."

Chiến giáp khổng lồ vươn ngón tay sắt màu đen ra, nhẹ nhàng chỉ vào hưkhông.Oanh! !!

Tất cả thân thể chúng sinh theo đó mà biến mất.Máu loãng văng lên đầy trời.Từng linh hồn quỷ dị, biến hình xông lên tận trời, lập tức muốn đào tẩu.Đúng lúc này, trên chiến giáp hắc ám to lớn hiện ra phù văn lượng sắc chi chít,tỏa ra hào quang bắt mắt, bao phủ cả trời và đất.Trong ánh hào quang này, tất cả linh hồn quỷ dị không thể đào thoát.Chúng bị ánh hào quang bắt được, sôi nổi hoàn toàn đi vào từng mảnh lân giáccủa chiến giáp khổng lồ kia.Quanh thân chiến giáp dần dần hiện ra một tầng sức mạnh hoàn toàn mới.Nó phát ra tiếng rống giận chấn động thiên địa, lấy sức mạnh không gì sánhđược của bản thân làm tất cả chúng sinh thấy được cảnh này sinh ra tuyệt vọng.--Vừa rồi sau khi hấp thu đa số sức mạnh của thuật nhất nhân vạn sinh kiếp trướccủa Huyết Vũ, uy lực của chiến giáp lại lên cao một tầng.Liễu Bình yên lặng vận chuyển sức mạnh tà ma, tốn chừng mấy phút mới làmchiến giáp bình tĩnh trở lại từ cảm xúc bạo ngược và hưng phấn.Thật khó khống chế.ể ầNó có tư tưởng của mình-- Thậm chí có thể nói là ***** tà ác gần như vôtận!

Liễu Bình chợt cảm nhận được điều gì đó, lập tức nhìn về hướng thành thị.Huyết Vũ đứng trên nóc nhà khách *****, đang ngơ ngác nhìn hắn."

Ngươi tự do..."."

Làm nhân loại, đi làm chuyện người muốn làm đi."

Liễu Bình nói.Huyết Vũ yên lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiến giáp hắc ám,cũng không nhúc nhích.Bỗng nhiên.Một giọng nói vang lên bến tại Liễu Bình: "Hiện tại chỉ còn sự kiện cuối cùngphải dặn dò ngươi."

--Là tồn tại vĩ đại hoàn toàn cấu thành từ sao trời kia!"

Chuyện gì?

Là về Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu sao?"

Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ chiến giáp."

Không, là việc khác -- Ở thời khắc này, thần trụ sẽ lập tức cho ra đời nơi khởinguyên của linh hồn, người phải cẩn thận."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói."

Nơi khởi nguyên của linh hồn?

Cái này liên quan gì đến ta?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Đương nhiên là có liên quan, đó chính là bí mật chân thật...

Nó là chuyện lửasớm lông mày rồi, nói cho ngươi cũng không sao."

"Chăm chú lắng nghe."

Liễu Bình nói."

Tà ma là tồn tại hủy diệt và chung kết tất cả, người biết chứ?"

"Biết."

"Bất cứ thần trụ nào, chỉ cần ra đời nơi khởi nguyên của linh hồn thì tức làkhiến văn minh thần trụ đi tới đỉnh, tiến thêm một bước về phía trước là có thểlên được Thánh Giới, triệu hoán Thánh Giới chi Linh để thu hoạch trợ giúp."

"Ý ngài là..."."

Tà ma tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà hiện giờ ngươilà tà ma...

Chuyện này phải xem ngươi có thể chiến thắng khí linh vô cùng tàtính trong chiến giáp này hay không."

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi: "Vì sao lại trùng hợp như vậy?

Vì sao ta vừa đúcthành chiến giáp thì đúng lúc đến thời khắc nơi khởi nguyên của linh hồnnghênh đón hủy diệt chứ?"

"Đây là khảo nghiệm đã định sẵn của ngươi, một ngày nào đó người sẽ hiểu ra,nhưng không phải hiện tại."

ồ ế ấTồn tại vĩ đại kia nói tới đây thì giọng nói cũng biến mất.Trong bóng đêm.Tất cả an tĩnh lại Chỉ còn một mình Liễu Bình-- Và bộ chiến giáp vừa mới đúcthành kia.Chiến giáp khổng lồ màu đen lơ lửng giữa không trung, im lặng mấy phút rồibỗng cảm ứng được cái gì đó.Nó chậm rãi ngẩng đầu.Trên hư không cực cao không thể lấy thị lực nhìn thấy, ở đỉnh Hư Không ThầnTrụ có thứ gì đang ra đời.Nơi đó tràn ngập lực hấp dẫn.Nó đang mời gọi, thúc giục, yêu cầu chiến giáp tiến đến hoàn thành một sựkiện.- - Phá hủy nơi khởi nguyên của linh hồn!

Chiến giáp khổng lồ không thểkiềm chế mà phát ra tiếng gầm lên giận dữ.Nó chạy ra khỏi thế giới này, bay vào hư không hắc ám, lấy tốc độ cực nhanhbay lên trên, cuối cùng nắm một cái đã bắt được rìa mép của thần trụ."

Tất cả linh hồn bắt đầu diệt vong."

Trong chiến giáp truyền đến một tiếng rít gào trầm thấp.Trong hư không hắc ám vô tận.Chiến giáp khổng lồ màu đen kia cùng cả tay chân, không ngừng leo lên thầntrụ.Liễu Bình đứng trong bóng tối vô biên.Hắn đã không thể cảm nhận được thân thể mình, nhưng lại sinh ra cảm ứng vớitoàn bộ chiến giáp hắc ám.Trên cả bộ chiến giáp, mỗi một bộ phận, mỗi một cái vảy -- Chúng lướt quatrạng thái phong hóa, chịu đựng trùng kích giữa những thuật pháp đan chéo,thậm chí như chỉ còn tồn tại.Tất cả trạng thái trên toàn bộ chiến giáp đều phản hồi về tâm trí của Liễu Bình.Cùng lúc đó.Vô số những quỷ dị phù văn ẩn chứa tri thức và kỹ xảo của tà ma như dòngnước lũ không thể ngăn cản mà cọ rửa thần thức của Liễu Bình."

Khống chế...

Khống chế..."

Liễu Bình theo bản năng mà thì thầm.Hắn muốn khống chế chiến giáp khổng lồ này, không thể để tà tính của nó bộcphát ra.Liễu Bình tác động ý thức, bắt đầu dựa theo phương pháp không lực Huyết Vũtruyền lại, ý đồ thao túng chiến giáp.ắ ế ố ổ ế"A -- Hắn đột nhiên phát ra tiếng hô thống khổ, nhưng chiến giáp chỉ hơi tạmdừng một chút thì lại leo lên trên thân trụ lần nữa.Không có cách nào!

Vô số những tri thức cọ rửa linh hồn Liễu Bình.Sức mạnh tà ma quá mức khổng lồ trào ra từ chiến giáp, nặng như ngàn quân,gần như không thể khống chế.Cách nào -- Còn có cách nào đây?-------Chương 1190: Hư Không Thần Trụ bị hủy diệt (1)Liễu Bình trọn to hai mắt, gào rống nói: "Dùng!

Tạm dừng lại, thấy rõ tình hìnhrồi làm tiếp!"

Chiến giáp khổng lồ màu đen bỗng ngừng lại trên thân trụ.Cả bộ chiến giáp khổng lồ bám lên thân trụ bất động, đôi mắt màu đỏ tươi tỏa rahàng tỉ quang huy, quét về bốn phương tám hướng trong hư không.Liễu Bình thoáng thở hổn hển mấy hơi.Vừa rồi dùng hết toàn lực thả ra sức mạnh của phương pháp thao túng, cộngthêm ý niệm mãnh liệt của hắn, rốt cuộc cũng làm chiến giáp này thỏa hiệp.Nhưng.Tuy nó dừng lại tại chỗ, nhưng cả người vẫn đang run lên, thả ra từng mảnh lângiáp màu đen.Những lần giáp đó bong ra từng màng từ chiến giáp.Chúng vừa phi hành, vừa hóa thành các loại quái vật quỷ dị khổng lồ, lấy tốc độcực nhanh xẹt qua hư không hắc ám, bay lên trên đỉnh Hư Không Thần Trụ.Chiến giáp muốn hủy diệt nơi khởi nguyên của linh hồn!

Đây là bản năng củanó.Trừ điều này ra, nó không ngại để Liễu Bình thao túng mình đi thăm dò nhữngtình báo khác."

Đáng chết."

Liễu Bình thầm mắng một tiếng trong lòng, tiếp tục nhanh chóng suy nghĩphương pháp ứng phó.Bỗng nhiên.Một ý thức hiện lên trong lòng hắn."

Xem...

Xem rồi...

Thấy rõ tất cả."

-- Đây là khí linh của chiến giáp khổng lồ!

Liễu Bình nao nao, lúc này mới nhớtới vừa rồi hắn phát ra mệnh lệnh là dừng lại, thấy rõ tình hình.Vừa rồi trong lúc cấp thiết cũng không có mệnh lệnh nào khác tuyên bố được,cho nên hắn hô lung tung một tiếng.Mà chiến giáp khổng lồ hắc ám này lại vâng theo mệnh lệnh!

Chẳng lẽ nó cũngmuốn biết tình hình hiện tại là thế nào?

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Vô cùng tri giác thức tỉnh trong lòng Liễu Bình.Cảm giác của thân thể hóa thành cảm giác của chiến giáp, kéo dài hướng tới hắcám vô biên vô hạn.Tất cả pháp tắc.ấTất cả tri thức.Tất cả tồn tại.Chiến giáp màu đen khổng lồ cứ như mạng lưới vô biên vô hạn, làm tất cả sựvật rơi vào tấm lưới của nó, mọi thứ đều bị cảm nhận được, bị hiểu rõ.Trong hư không.Tất cả pháp tắc bày ra kết cấu hoàn mỹ.Chúng đan chéo, dung hợp với nhau, hiện thành vô số sức mạnh, làm chúngsinh và vạn vật ra đời, tồn tại và tiêu vong.Các pháp tắc dựa theo thuộc tính của bản thân mà tiến hành bận rộn vĩnh hằng.Nhưng mà -- Liễu Bình bỗng cảm ứng được một chút không thích hợp, cho nêntrong lòng cũng chấn động kịch liệt.Trong nháy mắt tâm thần hắn thất thủ, ngay cả chiến giáp cũng làm ra tư thái đềphòng theo, ý đồ tiến hành bảo hộ hắn."

Để ta thấy rõ tất cả chân thật."

Liễu Bình lại ổn định tâm thần, quát khẽ lên.Chiến giáp khổng lồ chậm rãi chuyển động đầu, đôi mắt màu đỏ tươi trên mũgiáp thả ra hào quang càng thêm yêu dị, xuyên thấu hư không vô tận.Nó bắt đầu hiểu rõ tất cả!"

Thời gian -- không sai, pháp tắc thời gian này có vấn đề!"

"Nó không tồn tại?"

"Đúng vậy...

Thời gian cũng không tồn tại."

Liễu Bình thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm.Chiến giáp không ngừng gia tăng sức mạnh che chở trên người hắn.Rất nhanh, hắn cảm thấy tư duy của mình mở rộng thêm mấy vạn lần, có thểtiến hành suy tính vô cùng phức tạp trong nháy mắt.Rất nhiều điều chưa bao giờ nghĩ tới hiện lên trong lòng, rất nhiều nghi hoặcgiấu trong góc ký ức theo đó mà hiện ra.Tất cả nghi hoặc trong cuộc đời trong nháy mắt xuất hiện liền bị tư duy cởi bỏ,bày ra đáp án hoàn mỹ, thoáng lướt qua trong lòng rồi hóa thành một phần củaký ức.Liễu Bình tác động tất cả tư duy, mượn gia trì của chiến giáp mà bắt đầu suy tưtất cả những thứ thấy được trước mắt.Nhờ vào điều này, hắn dần dần hiểu ra rất nhiều chân tướng.Ngay sau đó.Hắn lập tức tự hỏi làm sao để khống chế cả bộ chiến giáp.Chỉ trong chớp mắt -- Đáp án lập tức sôi nổi hiện lên trong lòng.Có hai phương pháp.Thứ nhất, trường kỳ dung hợp thì nhất định sẽ làm chiến giáp hoàn toàn nghetheo hắn chỉ huy.Thứ hai, hiện giờ muốn hoàn toàn khống chế nó là một điều cực kỳ khó khăn --Cho dù là tà ma chân chính thì sau khi đúc ra chiến giáp cường đại tuyệt thếnhư vậy cũng không thể lập tức thao túng thuận buồm xuôi gió.Nhưng Liễu Bình đã nghĩ ra biện pháp."

Đi thôi, tiếp tục bò lên trên."

Hắn ra lệnh.Chiến giáp khổng lồ phát ra một tiếng hô trầm thấp, bắt đầu tiếp tục bò lên trêndọc theo thần trụ.Nói là nó vâng theo mệnh lệnh của Liễu Bình-- Chi bằng nói tà tính của chiếngiáp đã không đè nén được nữa.Cho dù giờ phút này Liễu Bình có được vô số cường hóa, cũng không thể ápchế bản năng của nó.- - Nó gấp không chờ nổi muốn leo lên trên.Nó muốn hủy diệt nơi khởi nguyên của linh hồn kia!

Liễu Bình tùy ý để chiếngiáp tiếp tục bò lên, hắn lại giật giật tư duy, làm nó kéo dài trong hư không vôtận, đi tìm tồn tại kia.Gần như trong nháy mắt.Hắn đã tìm thấy đối phương.Đó là một nam tử cầm hắc kiếm trong tay.Hắn ta đứng trong hư không, đang giao thủ với một thể không rõ."

Ngươi là -- Thỏ Tử?"

Người nam nhân này bỗng cất tiếng nói về một phương hướng."

Là ta, đoàn trưởng, nghe cho kỹ, ta chỉ thuật lại sự kiện một lần, nó xảy ra nhưthế này, người cần phải...."

Liễu Bình nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra trong lịch sử.Không sai, đây là Luyện Ngục Thần Chủ, đứng đầu bảy vị thần, thủ lĩnh của tổchức bí mật nhân loại, tên hiệu là "Hắc Ám".Những người còn lại lần lượt là Mãnh Hổ, Bạch Lang, Tinh Thần, Hôi Cẩu, HồLy và Thỏ Tử.Liễu Bình là Thỏ Tử.Vào điểm thời gian này, đoàn trưởng phải đi gặp hắn của thời khắc này, cùngnhau thoát đi sự hủy diệt mà chiến giáp tà ma mang đến!

Mà sự hủy diệt này --Liễu Bình nhắm mắt lại, trầm tĩnh mấy phút, sau đó bỗng mở bừng mắt ra.Ý thức của hắn chưa từng thu hồi khỏi hư không, chúng ngưng tụ lại với nhaulần nữa, cứ bò lên trên dọc theo Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ, thẳng tới đỉnhHư Không Thần Trụ-- Đến được thế giới khởi nguyên của linh hồn kia!

Mà giờắ ế ổ ồ ềkhắc này, chiến giáp khổng lồ vươn ngón tay ra chỉ về hướng hư không, lập tứctiêu diệt năm vị Luyện Ngục Cựu Thần tiến đến công kích.Nó tăng nhanh tốc độ, tiếp tục leo lên trên -- Đã sắp đến đỉnh!"

Bắt đầu."

Sau mũ giáp hắc ám, Liễu Bình nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ một.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi kích hoạt sức mạnh"Lừa Gạt, đồng thời phóng ra Đặc Hiệu Sư, bắt đầu xây dựng một cảm giác."

"Cảm giác đó hoàn toàn bao phủ lên chiến giáp khổng lồ."

-------Chương 1191: Hư Không Thần Trụ bị hủy diệt (2)Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Ở nơi khởi nguyên của linh hồn kia, hoàn toàn có thể cảm giác được từ thánhtrụ đã bị hủy diệt.Đã không có thời gian."

Lên!"

Liễu Bình đột nhiên quát lên một tiếng lón.Chiến giáp khổng lồ hơi giật giật, tiếp tục leo lên trên.Nhưng làm người ta kinh ngạc là -- Nó vốn sắp đến nơi khởi nguyên của linhhồn, nhưng lại nhẹ nhàng nhảy vọt qua thế giới kia, tiếp tục leo lên trên hưkhông.Trong hư không -- Không có cái gì cả.Nhưng nó lại như còn đang leo lên thần trụ.Nó sử dụng cả tay và chân, tiếp tục leo lên dọc theo hư không, cho nên LiễuBình và nó cùng có thể cảm giác được thần trụ tồn tại.Đương nhiên đây là xúc cảm giả do "Đặc Hiệu Sư"xây dựng ra.Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những thứ nó nhìn thấy và cảm giác được đều làảo giác do Liễu Bình phóng thích!

Ngay cả giác quan thứ sáu cũng không ngoạilệ!

-- Đây là lần vận dụng chung cực nhất của "Đặc Hiệu Sư"!

Chiến giáp khổng lồ lại bò một khoảng cách thật dài, rốt cuộc cũng đến "Nơikhởi nguyên của linh hồn".Nó lẳng lặng nhìn chăm chú vào thế giới này.Sức mạnh hủy diệt vô biên toát ra từ trên người nó, bắt đầu phá hủy tất cả.Liễu Bình trốn trong mũ giáp hắc ám, vừa cảm nhận các loại thuật hủy diệt củanó, vừa phóng ra cảnh tượng hủy diệt tương ứng.Chỉ chốc lát sau.Tâm niệm của hắn lại động, thả ra sức mạnh "Đặc Hiệu Sư"hướng tới toàn bộ Hư Không Thần Trụ phía dưới Ầm ầm ầm ầm –– Toàn bộ câyHư Không Thần Trụ bắt đầu "Hỏng mất".Nó hóa thành vô số mảnh nhỏ tàn phá, rơi xuống Luyện Ngục Thần Trụ phíadưới.Trong ảo giác, tất cả rơi vào hủy diệt.Chiến giáp khổng lồ màu đen đứng sừng sững trên hư không, sừng sững trên"đỉnh Thần trụ", nhìn tất cả rơi vào chung kết triệt để."

A..."

Nó phát ra tiếng gào trầm thấp vừa lòng.Đôi mắt màu đỏ tươi trên mũ giáp kia dần trở nên ảm đạm.Chiến giáp khổng lồ như thiên địa chậm rãi di động, làm ra tư thế quỳ một gốixuống đất trên hư không, miệng phát ra tiếng vang ong ong: "Chủ nhân...

Nguyhiểm đã được thanh trừ, từ giờ trở đi, ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh củangài."."

Hừm."

Liễu Bình lên tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu kích hoạt một loại năng lựckhác của hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư vô: "Ngươi haohết tất cả công đức của mình để kích hoạt sức mạnh "Sáng tạo."

"Ngươi đã hòa hợp nối liền tri thức và kỹ xảo của tà ma, trên cơ sở khổng lựcmà Huyết Vũ truyền thụ, người bắt đầu sáng tạo một loại kỹ xảo có thể khốngchế chiến giáp và phong ấn tà ma khác."

"Sau khi hoàn thành sáng tạo kỹ xảo đó, nó lập tức đạt được cái tên trong lịchsử:""Cô mệnh."

"Đặc biệt nhắc nhở!"."

Ngươi thành công liên tục lừa gạt chúa tể Ác Mộng, kẻ cầm cờ, chiến giápkhổng lồ màu đen trong mấy lần diễn xuất trước."

"Suất diễn của ngươi lại gia tăng lần nữa."

"Suất diễn hiện giờ: 10/10."

"Chúc mừng""Ngươi sắp đạt được năng lực Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hoàn toàn mới."

Thế giới tu hành.Huyết Vũ đang một mình tu hành ở một khe núi hẻo lánh.Á bỗng cảm ứng được điều gì đó, lập tức đứng lên khỏi mặt đất."

Rốt cục đã xảy ra cái gì?

Vì sao ta lại đột nhiên hưng phấn như thế, thậm chítrong lòng tràn ngập ***** giết chóc?"

Ả đi qua lại vài vòng, bỗng duỗi tay nắm chặt vào trong hư không, lập tức cầmra một cây xương ống tái nhợt."

Đây là cái gì?

Vì sao làm ta cảm thấy quen thuộc như thế..."

Huyết Vũ nói với giọng điệu hoang mang.Á chậm rãi kéo mạnh tới –– Đại kỳ hoàn toàn do máu đen ngưng tụ thành bị rútra, đón gió phấp phới không thôi.Từng luồng dao động khác thường phát ra từ cờ xí, truyền vào hư không vô tận.ổLà lá cờ thay đổi kỷ nguyên.Huyết Vũ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt khi thì mê hoặc, khi thì tỉnh táo."

Ta nhớ ra rồi...

Ta là kẻ cầm cờ."

Nhìn đại kỳ hắc huyết trong tay.Trên cờ xí dần hiện ra một rồi lại một hình dáng dữ tợn.Mà tất cả hồi ức trước chuyển thể và sau chuyển thể hiện lên trong đầu ả, xâuchuỗi với nhau, hiện ra tất cả chân tướng xảy ra trong quá khứ.Vẻ mặt của Huyết Vũ khi thì dữ tợn, khi thì ngơ ngẩn, khi thì phẫn nộ, trong lúcnhất thời có vô số cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ kia, làm ả cứ rơi vàosự thống khổ cùng cực nào đó."

A...."

Á phát ra một rồi lại một tiếng nức nở giống như rít gào, cả người quỳ rạpxuống đất, dùng sức siết lấy ngực mình, như muốn kéo cả trái tim ra.Bỗng nhiên.Trên đại kỳ máu đen kia lặng lẽ hiện ra khuôn mặt khác, quan sát ả và nói:"Thật ghê góm, lại có chúng sinh có thể làm kẻ cầm cờ của chúng ta ra đời nhântính..."

"Thôi cứ để chúng ta đến đây đi."

"Tới địa điểm hủy diệt cuối cùng này."

Huyết Vũ thở hổn hển rồi đứng lên, vẻ mặt đã có vẻ không còn giống người.Ả nắm lấy cán bạch cốt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không, ta chính là kẻcờ xí chinh chiến tất cả chúng sinh, để ta...

Chung kết tất cả, tìm về ma tính màta đánh mất."

Tên đại kỳ máu đen, từng khuôn mặt dữ tợn lẳng lặng nhìn vào ả.Cuối cùng.Chúng sôi nổi biến mất khỏi cờ xí.Chỉ có một câu truyền ra từ máu đen, phiêu đãng trong gió: "Ngươi còn một cơhội cuối cùng."

-------Chương 1192: Địa điểm"Suất diễn hiện giờ đã đầy."

"Ở pháp môn Kỳ Quỷ hệ biểu diễn, ngươi đạt được năng lực Hí Kịch Sư."

"Thuyết minh: Phát động năng lực này có thể biến tất cả sự vật chân thật thànhgiả dối, cũng có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc nào."

"Sử dụng năng lực này cần rút sức mạnh ra từ thẻ bài chân thật."

Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng bất động ở giữa không trung.Thẻ bài chân thật-- Cái gì là thẻ bài chân thật?

Liễu Bình cảm thấy hơi khó hiểu,bên tai bỗng vang lên một giọng nói: "Rốt cuộc, ở vô số phế tích, ta thấy đượctia sáng *****ên."

Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động.Mũ giáp của chiến giáp khổng lồ lập tức mở ra, hắn đi ra từ trong đó rồi phânphó: "Chờ tại đây."

"Tuân lệnh, chủ nhân."

Chiến giáp khổng lồ đáp lại.-- Tương đối kỳ quái, chiến giáp này mang theo uy năng vô thượng, lại khôngcách nào thu hồi, chỉ có thể để mặc nó lơ lửng trong hư không này.Thân thể Liễu Bình chợt lóe, không ngừng lao vút tới phương hướng nào đó.Lấy tốc độ của hắn mà phải bay chừng mười lăm phút, rốt cuộc mới thấy đượcngười phát ra âm thanh kia.-- Đó là một vị nữ sĩ.Nàng mặc bộ váy dài cổ xưa mà mộc mạc, đội mũ dạ trên đầu, cầm quyềntrượng trong tay, lẳng lặng nhìn Liễu Bình.Nàng là Huyền Bí chi Chủ."

Ngài đang đợi ta?"

Liễu Bình hỏi."

Ta có thể biết được tình huống chi tiết của tất cả sức mạnh, cho nên khi ngườicó được năng lực kia thì ta sẽ cảm ứng được."nữ sĩ Huyền bí nói."

Thì ra là thế, đúng lúc ta cũng có một việc muốn thỉnh giáo ngài."

Liễu Bình nói."

Cái gì?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.ế ố ầ"Lúc mặc chiến giáp kia, sức mạnh của ta tăng lên vô số lần, bởi vậy có nănglực quan sát tất cả pháp tắc trong hư không-Ta phát hiện hình như thời giankhông còn tồn tại."

Liễu Bình nói.Nữ sĩ Huyền Bí vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái.Một thẻ bài chợt xuất hiện trong tay nàng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp sương mùkhông ngừng cuộn trào.Thẻ bài này hiện ra màu xám nhạt, không có bất cứ dao động sức mạnh nào, chỉcó một luồng tử ý nồng đậm gần như sắp phá thể lao ra từ thẻ bài.Tùng vết rạn hiện lên trên thẻ bài.Nữ sĩ Huyền Bí cũng không dám chạm nhiều vào nó, chỉ có thể thật cẩn thận đểnó lơ lửng ở giữa không trung, sợ bất cẩn một chút thì nó sẽ hoàn toàn rách nát.Đôi mày Liễu Bình nhíu lại, nhìn lại chính diện thẻ bài.Chỉ thấy chính diện thẻ bài có vẽ một đồng hồ hắc bạch, nhưng toàn bộ đồng hồnhư bị cái gì hủy diệt mất, ngã trên mặt đất, tất cả kim đồng hồ cũng khôngđộng đậy nữa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra trong hư không phía trên thẻ bài: "Thờigian."

"Một trong những bộ bài pháp tắc."

"Đã bị hủy diệt."

-- Thời gian đã bị hủy diệt.Cho dù đã sớm biết kết quả này, nhưng Liễu Bình vẫn cảm thấy căng thẳngtrong lòng, không khỏi mở miệng hỏi: "Nam nhân ngồi ở quán bar không ngừngchuyển động tiền xu kia –– hắn vẫn luôn trợ giúp ta, hắn từng cho ta một thẻ bàiTuần hành ngày và đêm -- Đó chính là sức mạnh của thời gian."

"Đúng là sức mạnh thời gian, nhưng là do ta bắt chước ra, dù sao ta cũng là chủnhân của huyền bí, biết được chân lý của tất cả sức mạnh."

Nữ nhân nhẹ nhàng nói."

Hắn thật sự đã chết?"

Liễu Bình hỏi.Nữ sĩ Huyền Bí thở dài và nói: "Thật sự."

"Là chuyện khi nào?"

Liễu Bình vội hỏi."

Thật lâu, trước khi tất cả mọi chuyện ở đây xảy ra, hắn cũng đã chết rồi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Ánh mắt Liễu Bình dùng lại trên thẻ bài kia lần nữa.ẳ ắ ắ"Cứu vớt thời gian sẽ có lợi cho chúng ta, thẳng thắn mà nói, hắn là người yêucủa ta, ta hy vọng người cứu hắn."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Hiện tại phải làm sao?"

Liễu Bình nói.."

Không, chúng ta cần đối mặt với nguy hiểm lửa sém lông mày trước -- trướcđó người suy xét là đúng, so với đối mặt với tà ma khác, còn không bằng đốimặt với Huyết Vũ đã trở nên vô cùng suy yếu."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Vì sao không giúp thời gian sống lại trước?

Sự tồn tại của hắn sẽ sinh ra trợ lựcrất mạnh cho chúng ta."

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Bởi vì hiện tại không thích hợp –– Nữ sĩ Huyền Bí thở dài và nói: "Hiện tạithật ra có thể nói cho ngươi biết thời gian chết khi nào."

Nàng chỉ vào thẻ bài màu xám trôi nổi kia, nhẹ nhàng nói: "Tà ma hủy diệt tấtcả thế giới, lúc chung kết một kỷ nguyên, mở ra kỷ nguyên thuộc về chúng nó,thời gian bị hàng tỉ tà ma vây công, sau đó rơi vào hủy diệt, từ đó về sau, vạnvật đã không có quá khứ tương lai, tất cả rơi vào chung kết."

Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động lên.Nữ sĩ Huyền Bí cũng giữ quyền trượng không ngừng vung vào hư không chungquanh, tựa như đang gõ cái gì đó.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Giam Mặc' của vỏ đao Trấn Ngục đangphát huy tác dụng."

"Dưới sự hợp tác của nữ sĩ Huyền Bí, bí mật trước mặt đã bị hoàn toàn trấn áp,sẽ không bị bất cứ tồn tại nào khác biết được."

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thản nhiên bình tĩnh mà nói: "Cho dù ngài cóthể bắt chước thời gian, cũng không thể giúp ta nhiều lần xuyên qua sông dàithời gian và làm ra nhiều chuyện có thể ảnh hưởng nhân quả trong quá khứ vàtương lai vô tận như vậy."

"Hình như người còn chưa rõ, ta chỉ bắt chước thời gian thôi -- Thời gian đãkhông tồn tại, nó bị hủy diệt."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Những pháp tắc khác thì sao?"

"Đều đã chết."

"Vậy ngươi..."

"Chỉ còn lại ta, ta bắt chước tất cả pháp tắc."

"Vậy quá khứ, hiện tại và tương lai mà ta chứng kiến...

Rốt cục là cái gì?"

Liễu Bình ngơ ngẩn hỏi.ồ ồ ồ"Quá khứ không tồn tại, hiện tại không tồn tại, tương lai cũng không tồn tại, bởivì...

Nơi chúng ta đang đứng không có thời gian và những pháp tắc khác thì vẫncó thể tồn tại, nó là địa điểm đối kháng tà ma cuối cùng."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Ý ngài là Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ, có đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Luyện Ngục và Vĩnh Dạ là cây thân trụ kỳ lạ nhất, nửa đoạn dưới là nơi khiểntrách tất cả Linh có tội, nửa đoạn trên thu phục tất cả anh linh tử vong...

Nó tồntại ở nơi này, gánh vác tia hy vọng cuối cùng của tất cả kỷ nguyên."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình ngơ ngẩn.Nửa đoạn dưới khiển trách tất cả Linh có tội....Không đúng!

Miêu tả này hẳn là Luyện Ngục Thần Trụ, rõ ràng nó ở nửa đoạntrên, hơn nữa Hư Không Thần Trụ phía trên nó đã sinh ra nơi khởi nguyên củalinh hồn.Còn về "Nửa đoạn trên thu phục tất cả anh linh tử vong"này hiển nhiên là chỉ Vĩnh Dạ thần trụ.Chẳng lẽ -- Thế giới là đảo ngược?"

Thế giới là đảo ngược sao?

Sao lại như thế?

Thời gian cũng không tồn tại, thếgiới cũng là đảo ngược, vậy Địa điểm mà ngài nói lại là cái gì?

Vì sao nó cònchưa bị tà ma công hãm?"

Liễu Bình hỏi."

Tà ma không suy đoán thế giới theo tư duy của chúng sinh, cho nên chúngkhông tìm thấy nơi này, trừ kẻ cầm cờ ra ––sức mạnh thay đổi kỷ nguyên sẽcưỡng chế đưa nó tiến vào."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình không nói lời nào, chỉ nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng nói: "Các đồngbọn bên cạnh ta đều là tồn tại giả dối sao?"

"Không phải."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Vậy bọn họ ––"Liễu Bình chần chờ nói."

Để ta nói thẳng đi, mỗi một đồng bọn bên cạnh người, trừ thần linh của tứthánh trụ ra thì ai cũng nhìn không giống như còn sống, có đúng không?"

Nữ sĩ Huyền Bí nhìn Liễu Bình.Liễu Bình không nói gì."

Trừ toàn bộ chủng tộc yêu tinh, những người bên cạnh người đều là anh linh."

ề ế ồ ồ ề ầNữ sĩ Huyền Bí tiếp theo nói: "Linh hồn các đồng bọn của người đều trầm miêntrong Vĩnh Dạ, mà sở dĩ bọn họ có thể đi đến bên cạnh người, cùng người chiếnđấu, là vì Địa điểm này."

Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện ra một ý niệm.Ý niệm này quá mức điên cuồng, cho nên tuy hắn suy đoán ra kết quả, nhưngvẫn không thể tin được.Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nữ sĩ Huyền Bí.Nữ sĩ Huyền Bí gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, nơi này là thế giớiMộng Cảnh."

"Ngươi và ta --""Chúng ta đang ở Mộng Cảnh của tất cả linh hồn đã chết."

-------Chương 1193: Người thủ hộ Mộng Cảnh (1)Thì ra là Mộng Cảnh.Mộng Cảnh không có thời gian, chỉ có những đoạn ngắn của những sự kiện.Khó trách hắn có thể tùy tiện xuyên qua quá khứ và tương lai -- Chúng đều làmột giấc mộng mà thôi!

Trong lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt."

Ngài không cho ta lập tức cứu vớt thời gian, là vì nơi này là Mộng Cảnh sao?"

Hắn hỏi."

Đúng vậy, người có chuyện càng quan trọng cần phải làm -- có liên quan đếnthần trụ."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình nhắm mắt lại suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Luyện Ngụcvà Vĩnh Dạ thần trụ...

Là vật chân thật duy nhất tồn tại trong Mộng Cảnh?"

"Nó là thần trụ duy nhất chưa bị phá hủy, trừ nó ra thì tất cả đã bị tà ma chungkết."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Nàng vung tay lên, trong hư không lập tức hiện ra từng thẻ bài màu xám.Một loạt tên nhảy ra từ thẻ bài, đưa ra đánh dấu tương ứng trước mắt Liễu Bình:"Pháp tắc: Sinh mệnh dụng dục."

"Pháp tắc: Nhân quả."

"Pháp tắc: Không gian."

"Pháp tắc: Điều tàn."

Những thẻ bài đó không có bất cứ dao động sức mạnh gì, rõ ràng -- Chúng đềuđã bị hủy diệt.Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe qua, bỗng nhớ tới vĩ đại tồn tại hoàn toàn hiệnhóa từ sao trời kia.Lúc ấy nó từng nói –– "Yên tâm, nơi này không bị thời gian và không gian ảnhhưởng, thậm chí cả vận mệnh và nhân quả cũng khó đến được nơi này..."

Thì ra là thế!

Tất cả pháp tắc đều đã chết, mà nơi này là Mộng Cảnh.Từ từ –– "Như vậy, tình cảnh mà ta tương lai phong ấn tà ma kia, rốt cuộc làthật hay giả?"

Liễu Bình hỏi.Tất cả thẻ bài màu xám lẳng lặng lơ lửng chung quanh nữ sĩ Huyền Bí.Nàng nói: "Tất cả đều do ta dùng chư pháp bắt chước ra, ở Mộng Cảnh, thật rachúng là những đoạn ngắn tương lai, không phải chân thật."

Liễu Bình hỏi: "Mục đích nghi làm như vậy là ––".ể ấ"Khảo nghiệm ngươi, xem ngươi có thể làm tất cả có được lời giải thích hoànmỹ hay không, người đã làm rất tốt."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Nàng tiến lên một bước, quanh thân hiện ra một cái khung hư ảo, cả người dầndần hóa thành một thẻ bài, dùng ở trước mặt Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên thẻ bài: "Huyền bí."

"Một trong những bộ bài pháp tắc."

"Không cần nhiều lời, nàng là vạn pháp chi mẫu, thông hiểu tất cả huyền bí vàtri thức, nàng sóng vai chiến đấu với người vào giờ phút này."

Lilith nhảy xuống từ trên đầu Liễu Bình, hành lễ với nữ sĩ Huyền Bí trên thẻbài, trịnh trọng mà nói: "Nữ sĩ vô cùng tôn quý, có thể cung cấp nơi nghỉ ngơicho ngài là vinh hạnh cả đời của ta."

Nữ sĩ Huyền Bí nhìn nàng, mỉm cười và nói: "Làm phiền ngươi."

Thân thể Lilith xoay chuyển hóa thành sách thẻ rồi tự động mở ra một tờ trống,hiện ra trước mặt nữ sĩ Huyền Bí.Nữ sĩ Huyền Bí bay vào sách thẻ, nhìn về phía Liễu Bình và nói: "Ta là thẻ bàichân thật cuối cùng mà người có khả năng tiếp xúc được, khi người cần thi triểnmạnh khoé bịp người hoàn toàn mới kia thì cứ rút sức mạnh ra từ trên người ta--Đây là cơ hội cuối cùng của người và ta."

Nữ sĩ nói."

Ta còn không biết cơ hội ngài nói là cái gì."

Liễu Bình nhún vai và nói."

Nó tới."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Sách thẻ khép lại, bay lên rồi dùng trong tay Liễu Bình.Trong hư không hắc ám dần dần có biển cả sao trời phức tạp long trọng hiệnlên.Tất cả tụ tập lại, hóa thành cái đầu thật lớn kia."

Làm không tồi, chẳng những người khống chế được ma tính trên người mình,còn tạm thời bảo vệ nơi khởi nguyên của linh hồn."

"Ta thừa nhận ngươi, Liễu Bình."

"Bắt đầu từ hiện tại, ngươi có thể biết được thân phận thật sự của ta."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói với âm lượng thật lớn.Liễu Bình ngóng nhìn nó, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lêntrước mắt mình: "Chú ý."

"Ngươi gặp được Mộng Cảnh chi Linh do tất cả linh hồn tử vong xây dựngnên."

ố ấ ắ"Nó là chủ nhân của Mộng Cảnh, chi phối tất cả những đoạn ngắn hư ảo trongMộng Cảnh."

"Ngươi có thể gọi nó là ——""Người thủ hộ Mộng Cảnh."

Liễu Bình đang nhìn, chỉ thấy cái đầu sao trời khổng lồ kia mở miệng ra, phunra một khối ngọc phiến lóng lánh, nhẹ nhàng dùng trước mặt hắn."

Cầm nó đi."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Nó là Hồn Nguyệt Bí Ngọc chân chính, là chìakhóa của toàn bộ Mộng Cảnh, bởi vậy mang theo sức mạnh độc đáo."

Liễu Bình nhận lấy khối ngọc phiến kia.Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Mảnh ngọc này có một loại sức mạnh, đó là hủydiệt tất cả vật phỏng chế và tạo vật do vật phỏng chế cấu thành."

Liễu Bình ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.Chẳng lẽ -- Hắn bỗng xoay người, thả ra cảm ứng lần theo hướng mình tới.Một mảnh tinh quang sớm đã hội tụ thành hình, hiện ra cảnh tượng xảy ra ởkhoảng cách xa xôi ngoài kia.Huyết Vũ giơ đại kỳ máu đen lên cao, đứng trong hư không đối diện chiến giápkhổng lồ kia.Ả lạnh lùng nói: "Ta là kẻ cầm cờ thay đổi kỷ nguyên, tất cả sức mạnh ma tínhđều phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"

Cả người chiến giáp khổng lồ tỏa ra từng đợt hào quang nhè nhẹ, dừng lại trênngười Huyết Vũ.Giây lát sau.Chiến giáp khổng lồ chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống đất và nói: "...

Kẻcầm cờ tôn kính, tất nhiên ta sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngài, hủy diệt tất cảchúng sinh và vạn vật, khiến tất cả tồn tại đi đến chung kết."

Huyết Vũ vừa lòng gật gật đầu, thân thể bật lên cao rồi dừng lại trên chiến giáp.Ả đi vào mũ giáp hắc ám kia giống như Liễu Bình.Mũ giáp khép lại, hai mắt chiến giáp lập tức hiện ra từng ánh hào quang màu đỏtươi."

A... cảm giác đã lâu không gặp...".Giọng nói của Huyết Vũ vang lên từ mũ giáp, mang theo một luồng sát khí nóikhông nên lời.Chiến giáp khổng lồ vảy đen bắt đầu hoạt động thân thể, nhìn như một ngườiđang thích ứng thân thể của mình.Đột nhiên.ế ổ ồ ế ố ế ễTrong chiến giáp khổng lồ phát ra tiếng rống giận của Huyết Vũ -- "Liễu Bình!Ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Giọng nói đó hóa thành sóng xung kích vô hình, lan tỏa ra bốn phương támhướng.Liễu Bình nhìn tình cảnh này, lại nhìn ngọc phiến trong tay, trong lòng bỗnghiểu ra.Chẳng lẽ....Hắn quay đầu lại nhìn về phía người thủ hộ Mộng Cảnh.Mấy vạn sao trời trên mặt người thủ hộ Mộng Cảnh cấu thành hai hình cung,hiện ra một chút ý cười, nó nói: "Nếu người bị tà ma chi giáp khống chế, ta sẽsử dụng khối Hồn Nguyệt Bí Ngọc này, nhưng người thành công thông quakhảo nghiệm, cho nên hiện tại ta để người sử dụng nó."

-------Chương 1194: Người thủ hộ Mộng Cảnh (2)Liễu Bình nhìn vào ngọc phiến trong tay.Đúng vậy.Nơi này là Mộng Cảnh.Tất cả pháp tắc và sức mạnh đều không cường đại bằng sức mạnh Mộng Cảnh.Có lẽ tà ma có thể chống lại sức mạnh của Mộng Cảnh....Nhưng mà.Người thủ hộ Mộng Cảnh đã xuống tay trước.Tất cả tài liệu đúc thành chiến giáp đều đến từ Mộng Cảnh, mà Hồn Nguyệt BíNgọc mấu chốt nhất lại là phỏng chế, chỉ vì có thể khống chế tất cả vào thờikhắc cuối cùng.Liễu Bình thở dài, nắm ngọc phiến trong tay, quát một tiếng: "Nát!"

Chỉ thấy trong hình ảnh được tinh quang cấu thành kia, chiến giáp khổng lồbỗng chấn động, ánh sáng màu đỏ tươi trên mũ giáp lập tức trở nên ảm đạm."

Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của Huyết Vũ vang lên từ sau mũ giáp.Toàn bộ chiến giáp khổng lồ không ngừng run rẩy.Từng mảnh vảy đen bong ra từ trên người nó, lập tức dập nát, lại vỡ thành bộtmịn, phiêu tán theo gió, vô tung vô ảnh.Chiến giáp hoàn toàn hỏng mất với tốc độ thị lực có thể thấy được.Chỉ còn lại Huyết Vũ còn đứng giữa không trung, vẫn lộ ra vẻ mặt không thể tinđược.Liễu Bình bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: "Lục Đạo Luân Hồi là một thế giớicực kỳ độc đáo, nó cũng là hư ảo sao?"

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Trong Mộng Cảnh của tất cả linh hồn tử vong,tổng cộng có ba thứ là thật."

"Xin hỏi là ba thứ nào?"

Liễu Bình hỏi.Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Thứ nhất: Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ, nóvốn là thần trụ thích hợp tồn tại trong Mộng Cảnh, không phải là giả;""Thứ hai: Nữ sĩ Huyền Bí, nàng đến từ thế giới chân thật, là vị pháp tắc chânthật cuối cùng."

"Thứ ba: Ngươi."

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi: "Vậy Lục Đạo Luân Hồi thì sao?"

Hình như người thủ hộ Mộng Cảnh có chút cảm khái, nó nói: "Lục Đạo LuânHồi à...

Nó vốn là dùng để cứu thế, nhưng lại quá trễ, không đuổi kịp, cho nênnó đã rách nát, chỉ tồn tại trong giấc mộng của chúng sinh, ý chí của nó rơi rụngkhắp Mộng Cảnh, ở lại bên cạnh những linh hồn chúng sinh cuối cùng, cũng chỉcòn lại trong giấc mộng hư ảo."

Liễu Bình nói: "Ta có thể làm gì?"

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Tà ma đã chú ý tới trong Mộng Cảnh còn mộtcây thần trụ, cho nên kế tiếp người cảm thấy mình có thể làm gì để bảo vệ thầntrụ không đến mức bị chúng hoàn toàn chung kết?"

Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Người thủ hộ Mộng Cảnh không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.Thời gian -- Cho dù nó không tồn tại, nhưng ở Mộng Cảnh này, Liễu Bình vẫncảm nhận được tư duy mình không ngừng kéo dài.Cuối cùng.Hắn mở miệng nói: "Ta cần đi đến thần trụ."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Như người mong muốn."

Quang ảnh chung quanh chợt lóe qua.Liễu Bình chỉ cảm thấy hoa mắt thì lập tức đi tới trước một cây thần trụ nối liềncả trời đất.- - Là Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ!"

Đây là....".Liễu Bình nhìn từng pho tượng trên thân trụ, tâm thần khẽ nhúc nhích.Yana và Maria đúng chung một chỗ.Libertas và Norton kề vai sát cánh nói chuyện.Thủy Thụ.Hoa Tình Không.Thậm chí là vị thánh linh kia -- Andrea.Các nàng đều hóa thành pho tượng, nhắm hai mắt, biểu cảm yên bình.Ánh mắt Liễu Bình lần lượt đảo qua mọi người, nhìn xuống rồi nhìn lên dọctheo thần trụ.Vô số pho tượng.Vô số anh linh.Họ cùng tụ tập trên thân trụ, cho dù đã chết, nhưng vẫn đang mơ mình đangchiến đấu.Tất cả đều là giấc mộng.Chỉ còn lại Mộng Cảnh Liễu Bình chậm rãi nâng tay lên, ấn lên vách trụ bêncạnh Yana.ầ ắ ắNgọn lửa của Luyện Ngục Thần Trụ bóng cháy tay hắn, nhưng trên mặt hắn lạikhông có biểu cảm đau đớn nào."

Yana...."

"Rõ ràng các ngươi đều đã chết trận, vì sao còn muốn đến bên cạnh ta, kề vaichiến đấu với ta?"

Hắn cảm khái.Vẻ mặt Yana thật yên tĩnh, nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cườinhạt.Nàng nắm tay Maria.Hai người vẫn duy trì tư thế có thể chiến đấu vào bất cứ lúc nào, họ hóa thànhpho tượng, vẫn không nhúc nhích.Liễu Bình lẳng lặng nhìn nàng.Thật lâu sau.Hắn cúi người nói bên tai nàng: "Tất cả chúng sinh đều không được rơi vàochung kết vĩnh hằng, cũng không được tiến vào trầm miến vô tận như vậy ––""Sẽ đến thời khắc đó thôi, ta sẽ khiến các ngươi sống lại lần nữa, để hưởng thụsinh mệnh và hạnh phúc vốn thuộc về các ngươi."

"Đây là lời thề Liễu Bình ta ưng thuận trước mặt ngươi."

"Yana!"

Câu nói vừa dứt.Cả người Liễu Bình tỏa ra khí tức không rõ, trong nháy mắt đó, cánh tay hắnhoàn toàn đi vào thần trụ, lấy tốc độ không thể tưởng tượng lan tràn tới hai phầntrên dưới thần trụ.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng nhảy ra: "Chú ý!"

"Ngươi rút ra thẻ bài chân thật: Sức mạnh "Hhuyền bí."

"Ngươi phát động Hí Kịch Sư."

"Phát động năng lực này có thể biến tất cả sự vật chân thật thành giả dối, cũngcó thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc nào."

"Dùng uy năng này khiến Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ hóa thành vật hưcấu."

"Nó cũng không tồn tại trong Mộng Cảnh!"

-------Chương 1195: Sống lại! (1)"Đã khiến Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ hóa thành vật hư cấu."

"Nó cũng không tồn tại trong Mộng Cảnh!"

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.Liễu Bình đứng trong hư không, nhìn thần trụ thiêu đốt tản ra khí tức tội và phạtkia, dần dần trở nên hư ảo, mãi cho đến hoàn toàn biến mất.- - Thần trụ khôngtồn tại!

Nhưng cho dù như thế.Liễu Bình cẩn thận cảm ứng, vẫn có thể cảm nhận được một chút khí tức sứcmạnh còn lại.Loại khí tức này như một con dấu, lại như cái đuôi nào đó, chỉ có hắn có thểcảm ứng được nó tồn tại.Cùng lúc đó, trong lòng hắn hiện lên một cảm ngộ.Năng lực Hí Kịch Sư này "Có thể biến tất cả sự vật chân thật thành giả dối,cũng có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc nào".Khí tức duy nhất còn lưu lại này chính là chuẩn bị ở sau để "Hủy bỏ"hiệu quả giả dối trước mặt.- - Hắn có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúcnào.Liễu Bình mở miệng nói: "Hiện tại có được không?

Ta cho rằng như vậy cũngđủ giúp thần trụ không bị càng nhiều tà ma chú ý tới."

Không có đáp lại.Hắn quay đầu lại nhìn, lại không nhìn thấy người thủ hộ Mộng Cảnh đâu.Nó không ở nơi này.Liễu Bình đang cảm thấy kinh ngạc thì chợt thấy một bóng dáng thoáng hiện từhư không cực xa.Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.Là Huyết Vũ!

Ả nhìn chằm chằm Liễu Bình, vẻ mặt âm lãnh mà nói: "Ngươilừa gạt ta...

Lừa đi tri thức và kỹ xảo của ta."

Liễu Bình nhún vai và nói: "Làm cho rõ ràng, là người dùng cờ xí kia thay đổichủng tộc của chúng ta, hiện tại lại tới nói ta không đúng, hình như quá khôngcần mặt mũi đó."

Huyết Vũ lập tức tung ra một chiều.Đại kỳ máu đen bạch cốt kia lập tức hiện ra trên hư không.Nhưng không đợi ả làm ra bất cứ động tác nào, Liễu Bình đã lớn giọng mà quát:"Là muốn thay đổi chủng tộc lần nữa sao?

Tới đi!"

Huyết Vũ trừng mắt nhìn hắn mà nói: "Ngươi ——".ễ ắ ểLiễu Bình cắt ngang lời ả nói: "Ngươi cái gì mà ngươi, hiện tại ta đã càng hiểubiết tri thức và kỹ xảo của tà ma, không phải sao?

Chờ lát nữa chúng ta lại đánh,ta nhất định có thể càng dễ đối phó ngươi, tin không hả?"

Điều này đương nhiên là thật.Hắn đã đạt được pháp môn thao túng sức mạnh của tà ma từ trên người HuyếtVũ, thậm chí có thể thao túng chiến giáp khổng lồ.Cán cân thắng bại đã lặng lẽ không một tiếng động mà nghiêng đi.Huyết Vũ lập tức rơi vào do dự.Đúng lúc vào lúc này, trên đại kỳ máu đen hiện ra một rồi lại một gương mặt tàma dữ tợn.Chúng xuyên thấu qua đại kỳ máu đen mà nhìn chăm chú chung quanh.Vô số khí tức tà ma xuyên qua đại kỳ, tản ra bốn phương tám hướng, xuyên quahư không vô tận.Giây lát sau.Một giọng nói quái dị vang lên từ đại kỳ: "Thì ra là Mộng Cảnh của chúngsinh..."

"Một nơi đáng buồn đến cỡ nào, không có cái gì cả, chỉ là giấc mộng cuối cùngcủa lũ linh hồn, không cần chúng ta ra tay thì sớm muộn gì nó cũng hỏng mất,bởi vì sau khi mất đi chúng sinh, sớm muộn gì mộng cũng sẽ tỉnh lại."

"Chỉ có một tên rác rưởi như vậy, thật sự không đáng ra tay, càng không đángmất công tiến vào Mộng Cảnh, điều này có vẻ quá buồn cười."

"Kẻ cầm cờ –– "Nơi này giao cho ngươi, dù sao biểu hiện của ngươi cũng giốngnhư thứ rác rưởi kia, không quan trọng gì mấy."

Câu nói vừa dứt.Một loạt gương mặt trên đại kỳ máu đen lặng lẽ biến mất.Tĩnh mịch.Huyết Vũ và Liễu Bình đều không nói gì.Tuy thời gian không còn tồn tại, nhưng tất cả sự vật vẫn không ngừng đẩy mạnhhướng về phía trước.Qua chừng vài giây.Liễu Bình thử thăm dò: "Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng không thể đánh lại ta,không bằng chúng ta hòa thuận ở chung?".Huyết Vũ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Đừng đắc ý, chờ thực lực củata tăng lên lần nữa thì ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Thân thể ở chợt lóe, lập tức bay lên trời cao, rất nhanh đã không thấy bóngdáng.Liễu Bình ôm hai tay đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi âm thầm suy tư -- Cónên cho ả uống thêm nước Vong Xuyên lần nữa không?

Đáng tiếc hiện tại ả chỉố ẳ ếcó cảnh giới Kim Đan, uống một ngụm chẳng phải trực tiếp tại mạng sao?

Sovới chế tạo cục diện không ổn định, còn không bằng...

Để ả đi thôi.Chờ ả tu hành tới độ cao nhất định, lại để ả chuyển thể cũng không muộn.Nghĩ như vậy, Liễu Bình cũng yên tâm hơn.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện ra: "Ngay vào lúc ngươi phóng thíchHí Kịch Sư, người thủ hộ Mộng Cảnh và người đã hoàn thành một lần phốihợp."

"Để nó đặc biệt hấp dẫn các tà ma dò xét Mộng Cảnh rồi cho ra kết luận."

"Từ giờ trở đi, Mộng Cảnh sẽ nằm trong tình trạng an toàn trong khoảng thờigian rất dài."

"Chúc mừng."

"Các người đồng tâm hiệp lực hoàn thành một lần lừa gạt."

"Đây cũng là cách mà người thủ hộ Mộng Cảnh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưnglại có thể khiến tà ma lui đi."

"Suất diễn của người gia tăng một điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 1/10."

"Xin hãy tiếp tục gia tăng suất diễn để giải khóa năng lực biểu diễn mới."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Trong hư không hắc ám, hào quang sao trời vô tận lại hiện hóa ra trước mắtLiễu Bình.Là người thủ hộ Mộng Cảnh.Nó lại xuất hiện trên hư không lần nữa, trên mặt mang theo một chút ý cười:"Tà ma chán ghét tất cả hành động không có giá trị, khi chúng phát hiện MộngCảnh không đáng nhắc tới, sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú."

"Trừ kẻ cầm cờ kia."

"Nó phải giết người để tìm về tôn nghiêm và địa vị của mình."

Liễu Bình nói tiếp: "Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?

Tuy tà ma tạm thời thốilui, nhưng chúng ta cũng không thể vẫn chờ ở nơi này mà không làm cái gì."

Người thủ hộ Mộng Cảnh quan sát hắn, thấp giọng mà nói: "Làm cho cả LuyệnNgục và Vĩnh Dạ thần trụ hóa thành hư vô, chuyện này hao phí rất nhiều sứcmạnh Huyền Bí, hiện tại người chỉ có thể phát động năng lực kia thêm một lần,nhất định phải để Huyền Bí tiến vào trạng thái nghỉ ngơi."

"Ý ngươi là, hiện tại ta cần phát động năng lực kia thêm một lần?"

Liễu Bình hỏi."

Nếu ngươi muốn cứu vớt những đồng bọn như người đã nói thì nhất định phảiphát động năng lực kia lần nữa...

Nếu người đưa ra lựa chọn chính xác, ta sẽ đểốngười trả lời câu hỏi cuối cùng kia."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói."

Trả lời câu hỏi kia rồi sẽ thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ là thế giới thần kỳ nhất trong chư giới, mặtngoài nó chỉ do anh linh và thi thể tụ tập, trên thực tế, nó lại có cánh cửa củariêng mình, có thể dẫn đến thế giới không thể biết nào đó.".Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Nếu ngươi đáp đúng vấn đề cuối cùng thì cánhcửa của thế giới Mộng Cảnh sẽ mở ra vì ngươi, ngươi sẽ chứng kiến chân tướngcủa Luyện Ngục và Vĩnh Dạ."

-------Chương 1196: Sống lại! (2)Liễu Bình rơi vào trầm tư.Còn có thể dùng "Hí Kịch Sư"thêm một lần.- - Vậy nên dùng nó vào mục đích gì chứ? *****ên là loại trừ"Thời gian".Chuyện mà nữ sĩ Huyền Bí chờ mong nhất chính là sống lại "Thời gian".Nhưng giờ phút này nàng lại không xuất hiện, cũng không nói ra bất cứ yêu cầugì.Như vậy.Hắn nên làm gì đây?

Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lại tất cảnhững điều mình trải qua.Người thủ hộ Mộng Cảnh chiếm cứ hư không, kiên nhẫn chờ đợi hắn đưa ra lựachọn.Mấy chục giây sau.Liễu Bình mở mắt ra, lật sách thẻ của mình rồi rút ra một thẻ bài từ trong đó."

Đây là lựa chọn của ngươi?"

Người thủ hộ Mộng Cảnh hỏi.Liễu Bình nhìn thiếu nữ trên thẻ bài, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, ngay từ banđầu mãi cho đến cuối Mộng Cảnh, nàng luôn ở bên cạnh ta, hơn nữa khôngngừng có người nhắc nhở ta - _""Nàng là hy vọng duy nhất."

Hắn bày thẻ bài ra trước mặt người thủ hộ Mộng Cảnh.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thiếu nữ mặc váy đỏ, đang nhắm hai mắt, rơivào ngủ say.Khi tất cả chân tướng được vạch trần, tất cả thẻ bài đều lộ ra dáng vẻ trầm miên.Nàng cũng không ngoại lệ.- - Nàng chính là Thánh Giới chi Linh, Andrea!Người thủ hộ Mộng Cảnh không hỏi tiếp nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Bình.Liễu Bình tiếp tục nói: "Nếu nàng là hy vọng duy nhất kia, vậy chứng minhnàng nhất định có thể làm được điều gì đó mà người khác không làm được,nhưng trong Mộng Cảnh dài đằng đẳng, nàng lại không lộ ra chút năng lựctương ứng nào, ta đoán chỉ có một nguyên nhân –– "Nàng đã chết."."

Hiện tại, ta muốn nàng sống lại."

Liễu Bình nắm lấy thẻ bài, cả người dâng lên một sức mạnh khó hiểu, toàn bộ đivào thẻ bài đó.ốTùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phóng thích sứcmạnh "Hí Kịch Sư."

"Lựa chọn của ngươi là: Biến tử vong chân thật trở thành giả dối."

"Thẻ bài trước mặt đã thừa nhận sức mạnh của ngươi."

"Cái chết của nàng đã biến thành một điều giả dối, nói cách khác ––""Ngươi làm sống lại Thánh Linh: Andrea, trong Mộng Cảnh này."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thiếu nữ trên thẻ bài giật giật.Người thủ hộ Mộng Cảnh bỗng mở miệng nói: "Ta phải nhắc nhở người, mọingười thường chỉ dựa vào trực giác để ứng phó tất cả những điều xảy ra tronggiấc mộng, thật ra điều này làm các nàng có chênh lệch tương đối lớn với tínhcách chân thật trong hiện thực."

Vừa dứt lời.Thiếu nữ chậm rãi mở hai mắt, lộ ra vẻ mặt hoang mang.Rất nhanh, nàng đã biết rõ tình hình trước đó, nàng thả người nhảy rồi bay rathẻ bài.Liễu Bình nhìn chằm chằm nàng, chỉ thấy quả nhiên Andrea nhìn có chút khônggiống.Thỉnh thoảng đôi mắt nàng chớp động, lúc thì hóa thành đồng tử dựng thẳng,lúc lại khôi phục nguyên trạng, thoáng dừng lại trên mặt Liễu Bình rồi nhanhchóng quét tới chung quanh."

Cho điếu thuốc."

Andrea phun ra một câu."

Ngươi thành niên chưa?"

Liễu Bình hỏi."

Bớt nói nhảm, bổn tiểu thư đã sống không biết bao nhiêu năm - thật đáng chết,lần đó cứu chúng sinh rõ ràng đã nói với những tên triệu hoán đó là cho ta mấytên trị liệu đi theo, bọn họ lại chết sạch --""Cả đám bất lực!"

Trong đồng tử của Andrea lộ ra bạo ngược.Liễu Bình yên lặng châm điếu thuốc cho nàng.Andrea hút một ngụm thật sâu, mỏi mệt mà hoạt động cổ.Liễu Bình chú ý thấy trên cánh tay của nàng xuất hiện tảng lớn xăm mình.Không.Không phải xăm mình.Là long lân chân chính.ế ốTừng vết máu nhàn nhạt chảy ra từ long lân, nhỏ giọt từ cánh tay xuống phíadưới.- - Nàng vốn là một con rồng!

Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó phất tay thả ramột thuật chữa trị.Máu chậm rãi ngùng.Andrea liếc hắn một cái, gật đầu và nói: "Ta nhớ rõ những chuyện trong mộng,ngươi làm không tồi, có thể tìm ra một tia sinh cơ trong Chung Kết chi Mạt vìchúng sinh, bổn tiểu thư làm Linh của ngươi cũng không tính chịu thiệt."

"Ngươi trong mộng-- Hình như không quá giống với hiện thực."

Liễu Bình nói đúng sự thật.Andrea hút sâu một hơi thuốc, phun ra mây khói lượn lờ, ôm hai tay và nói:"Mộng chỉ là một ít đoạn ngắn, hiện tại à, hoan nghênh người quen biết ta chânchính."

Nàng vươn hai ngón tay ra bóp nát điếu thuốc, ghì cổ Liễu Bình mà nói: "Tiểusoái ca, làm chút thức ăn cho bổn tiểu thư đi, chờ bổn tiểu thư ăn uống no đủ thìdẫn người đi nhập cư trái phép."

"Nhập cư trái phép?

Đi chỗ nào?"

Liễu Bình hỏi.Andrea sờ trên người một cái, lập tức rút ra một chai rượu.Nàng trực tiếp cắn bung nắp bình, ùng ục ùng ục uống một hơi, lúc này mớibuông bình rượu ra và nói: "Nơi này không phải Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thầntrụ sao?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Chúng ta đi gọi người - Cả bốn tiểu thư cũng đã chết, món nợ này không tìmvề thì sau này còn lăn lộn thế nào nữa chứ?"

Andrea nói.Liễu Bình yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía người thủ hộ Mộng Cảnh.- - Đây làThánh Linh à?

Long tộc?

Dáng vẻ vốn có của Andrea?

Người thủ hộ MộngCảnh tránh không khỏi ánh mắt của hắn, bỗng gật đầu và nói: "Hừm, Liễu Bình,người làm không tồi, chúc mừng người thông qua lần khảo nghiệm cuối cùngcủa ta, cánh cửa thế giới Mộng Cảnh sẽ mở ra vì ngươi, ngươi sẽ kiến chứngchân tướng của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ."

Liễu Bình cúi đầu nhìn trong ngực mình.Andrea đưa một tay cầu cổ hắn, một tay ôm bình rượu, lộ ra long lần đầu người,ùng ục ùng ục rót rượu mạnh vào trong miệng.Nàng vừa uống, vừa nhỏ giọng mắng về trận chiến trước kia: "Rác rưởi, đámngười đáng chết, không có tác dụng cái đinh gì cả, chỉ có một mình bổn tiểu thưxông lên phía trước...

Cả đám sợ chết...

Cả đám cặn bã, vương bát đản!"

-- Đây là Andrea sao!

Lúc ở trong Mộng Cảnh, nàng cũng không phải như vậy!Chẳng lẽ đây là cảm giác vỡ mộng sao?

Là ảo ảnh tiêu tan trong cuộc đời?

Từtừ –– Vậy Yana thì sao?

Còn những người khác thế nào?

Liễu Bình im lặng mấyphút, ánh mắt lại chạm vào người thủ hộ Mộng Cảnh lần nữa."

Cái kia...

Ta còn có thể trở lại Mộng Cảnh không?"

Hắn hỏi."

Không được!

Ngươi đã biết được bí mật của Mộng Cảnh, làm sao có thể tiếptục nằm mơ chứ?"

Người thủ hộ Mộng Cảnh nghiêm túc nói.Liễu Bình nhỏ giọng mà nói: "Ta đột nhiên cảm thấy...

Đã không khát vọng hiểubiết thế giới chân thật gì nữa."

-------Chương 1197: Phía trên Vĩnh Dạ! (1)"An bài xong chưa?"

Andrea hỏi.Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: "Xong rồi, kẻ cầm cờ sẽ luôn ở trong mảnh thếgiới Lục Đạo Luân Hồi kia, trừ phi ả tu hành đến cảnh giới cực cao, bắt đầuđánh vỡ phi thăng ra hư không..."

"Ả sẽ không có cơ hội đó."

Andrea nói."

Bắt đầu đi, Liễu Bình, trả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ lại, hiện tại chúngta phải đối mặt với bí mật chân chính."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói.Liễu Bình nghe vậy thì nhẹ nhàng nhấn một cái vào hư không.Chỉ một thoáng, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi huỷbỏ hiệu quả giả dối."

"Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ sắp xuất hiện ở Mộng Cảnh lần nữa!"

Hình dáng của thần trụ chậm rãi hiện lên trong hư không hắc ám.Các anh linh trầm miên trên thân trụ lại lộ ra thân thể giống như pho tượng.- -Bọn họ vẫn đang ngủ say."

Rốt cuộc cũng tới giờ khắc này rồi."

Andrea thở dài và nói.Trên người người thủ hộ Mộng Cảnh tỏa ra tinh quang mênh mông rộng lớn,giọng nói cũng trở nên thâm trầm mà vang vọng: "Liễu Bình, ngươi có thể bắtđầu trả lời thuật Thế giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, đây là tư cách mà ngườiđạt được."

Liễu Bình rơi vào suy tư.Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu -- Nó có ba câu hỏi: Một, nơi như Ngụcgiam tạm thời của kẻ vô dụng cấu thành từ cái gì; Hai, nếu có một thế giớitương tự như Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng, vậy làm sao chinh phục thếgiới này."

Ba, nếu một thế giới tương tự như Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng có ý chí,vậy sau khi nó tử vong, làm sao để nó sống lại lần nữa."

Liễu Bình mở miệng nói: "Hiện tại chúng ta đã biết được đáp án của câu hỏi*****ên là:""Ngục giam tạm thời của kẻ vô dụng cấu thành từ thế giới!"

"Đáp án câu hỏi thứ hai là:"ế ầ ố ể ấ"Thế giới này đã tử vong, chỉ cần nghĩ cách làm nó sống lại thì có thể lấy đượclòng trung thành của nó;"Còn về đáp án của câu hỏi thứ ba-- "Hiện tại ta có thể trả lời tiếp không?"

Liễu Bình hỏi.Điều làm hắn bất ngờ là, người thủ hộ Mộng Cảnh không lập tức trả lời, lại nhìnvề phía Andrea "Người đưa ra lựa chọn chính xác, người *****ên sống lại lànàng, vậy ngươi có thể trả lời tiếp không thì phải hỏi ý kiến của nàng."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói.Liễu Bình nhìn về phía Andrea.Andrea nốc một ngụm rượu, không nuốt vào mà lại phun ra một trận sương mùrượu hướng tới người thủ hộ Mộng Cảnh ở giữa không trung."

Cái tên nhát gan nhà ngươi, ta vừa sống lại mà người đã lập tức đẩy mọichuyện lên đầu ta?"

Nàng trùng đôi mắt xinh đẹp lên mà nói."

Ta chỉ quản lý Mộng Cảnh, mà người đã sống lại thì việc của chân thật đáng lẽphải do người đối mặt."

Người thủ hộ Mộng Cảnh bất đắc dĩ nói.Andrea trừng người thủ hộ Mộng Cảnh một hồi lâu, ánh mắt chậm rãi chuyểnvề hướng Liễu Bình.Liễu Bình nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không rõ tình hình hiện giờ lắm.Andrea nhụt chí cúi đầu, xua tay và nói: "Người tên là Liễu Bình đúng không?Ai, thật là hết cách."

"Rốt cục có vấn đề gì?"

Liễu Bình hỏi."

Mới sống lại đã phải bán mạng, cảm giác này thật không tốt."

Andrea ủ rũ cụp đuôi mà nói.Liễu Bình ôn nhu nói: "Chúng ta phải cứu rất nhiều người, phải xử lý tà ma --Đây là điều mà chúng ta vẫn luôn nỗ lực, từ Mộng Cảnh đến chân thật cũngchưa từng từ bỏ, không phải sao?".Andrea lộ ra vẻ mặt nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, người luôn làm rất tốt,cứu ta ra từ Vĩnh Dạ hắc ám vô biên, bắt đầu từ lúc đó, Mộng Cảnh của takhông còn thống khổ và đáng sợ nữa..."

Liễu Bình đưa qua một điếu thuốc.Andrea không đón lấy mà lại bay lên phía trước, nhẹ nhàng ôm Liễu Bình mộtcái."

Hừm, cảm giác không giống như trong Mộng Cảnh nữa."

Nàng như tỉnh táo lại, gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt đáng yêu.ổ ể"Được thôi, dù sao đã như vậy thì yên tâm nói ra bí mật kia đi, bổn tiểu thư bảokê cho ngươi!"

Nàng lớn mật đối diện với Liễu Bình, trong mắt toát ra kiên định.Khóe miệng Liễu Bình dần nhếch lên một độ cung.Ai nói tính cách trong hiện thực của nàng hoàn toàn bất đồng?

Tuy có chút lệchlạc -- Nhưng lúc nàng không mắng người, thật ra nhiều động tác nhỏ như vậy làvì trong lòng không được bình tĩnh.Liễu Bình xoay chuyển ý niệm.Trong hiện thực, vì gặp phải những chuyện bất đồng, mọi người thường sẽ phủthêm một lớp xác ngoài, hoặc là đeo mặt nạ lên.Thật ra chỉ ở Mộng Cảnh thì mọi người mới có thể bày ra mặt chân thật nhấtcủa bản thân.Nói cách khác -- Hắn biết Andrea chân chính là như thế nào."

Vậy ta nói."

Liễu Bình nói.Người thủ hộ Mộng Cảnh và Andrea cùng ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.Liễu Bình tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ ba là, nếu một thế giới tương tự như Ngụcgiam tạm thời của kẻ vô dụng có ý chí, vậy sau khi nó tử vong, làm sao để nósống lại lần nữa."

"Thật ra đáp án của nó giấu ngay trong câu hỏi *****ên."

"Nếu muốn sống lại một thế giới có được ý chí, sau khi nó tử vong, phươngpháp sống lại nó chính là ——""Cấu thành nó lần nữa."

Câu nói vừa dứt.Trấn Ngục Đạo phát ra một tiếng kêu to dài lâu mà cao vút."

Giam Mặc"tự động kích hoạt!

Cả cái đầu của người thủ hộ Mộng Cảnh ầm ầm tản ra, hóathành vô số sao trời xoay tròn cực tốc, giống như một cơn lốc bao vây LiễuBình ở chính giữa.Trong hư không chung quanh dần hiện ra vô số cái khe, cứ như có vô số tồn tạimuốn nhìn trộm chuyện xảy ra ở nơi này.Nhưng dưới ánh sáng soi chiếu của hàng tỉ sao trời, tất cả cái khe lần lượt khéplại, không thể căng ra được nữa, càng không thể hiểu rõ bí mật ở nơi này."

Thánh Linh, tới phiên ngươi."

Người thủ hộ Mộng Cảnh phát ra tiếng nói nhỏ.Andrea hừ lạnh một tiếng, dán bên tai Liễu Bình mà nhẹ nhàng nói: "Cửa mở."

Nàng câu lấy cổ Liễu Bình, túm hắn bay xuống bên dưới.ốTốc độ của hai người càng lúc càng nhanh.Thần trụ cách bọn họ không xa dần dần hóa thành một tàn ảnh mơ hồ.Bọn họ xuyên qua làn gió gào thét, cứ bay xuống bên dưới dọc theo thần trụ, hưkhông trên đường họ lao qua hiện ra từng luồng tinh quang, đi sát theo sau, cứnhư đang bảo hộ bọn họ."

Chúng ta đang đi đến chỗ nào?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi."

Đi đến trên cùng của thần trụ -- Mộng Cảnh là đảo ngược, thật ra Luyện NgụcThần Trụ nằm ở tầng đáy, trung gian là Vĩnh Dạ, hiện tại chúng ta phải đi đếnnơi tồn tại chân thật phía trên Vĩnh Dạ."

Andrea nói."

Không phải phía dưới Luyện Ngục Thần Trụ còn có Hư Không Thần Trụ sao?"

Liễu Bình nghi hoặc hỏi."

Đó là giả -- Người thủ hộ Mộng Cảnh tạo ra nó để lừa người khác, ban đầu nócũng không tin người, cho nên thả ra thần trụ giả, chuyên đề phòng người bịchiến giáp kia khống chế."

Andrea nói.-------Chương 1198: Phía trên Vĩnh Dạ! (2)Liễu Bình yên lặng gật đầu.Thật ra hắn hoàn toàn lý giải cách làm của người thủ hộ Mộng Cảnh.Bắt đầu từ lúc cho chiến giáp một Hôn Nguyệt Bí Ngọc phỏng chế, mãi đến khithiết lập nơi khởi nguyên của linh hồn giả, đều là vì phòng ngừa Mộng Cảnh bịtà ma công phá.Nếu nó không cẩn thận như vậy -- Mộng Cảnh đã sớm xong đời.Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một ý niệm, vội vàng nói: "Từ từ –– Lẽ ranơi khởi nguyên của linh hồn là nằm ở đỉnh cao nhất của thần trụ, nếu MộngCảnh là đảo ngược, vậy hẳn nó ở ––"."

Phía trên Vĩnh Dạ."

Andrea nghiêm nghị nói.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Ngươi là người tồn tại chânthật."

"Thánh Linh của ngươi đã sống lại, cũng là Linh chân thật."

"Người thủ hộ Mộng Cảnh đã cho phép các ngươi tiến vào cánh cửa bí mật màMộng Cảnh che giấu."

"Ngươi có được chìa khóa cánh cửa: Hồn Nguyệt Bí Ngọc."

"Cánh cửa trên đỉnh Vĩnh Dạ đã mở ra."

"Ngươi đã đến phía trên Vĩnh Dạ!"

Oanh!

Một lực trùng kích thật lớn truyền đến từ bốn phương tám hướng, lại hóathành hư vô dưới ánh hào quang của sao trời và tiếng rồng ngâm.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình như tiến vào một hải uyên.Chẳng qua hải uyên này có chút đặc biệt -- Nó là màu đỏ thẫm.Vì sao?

Liễu Bình không kịp nghĩ tiếp thì đã cảm thấy mình bị Andrea ôm lấytừ sau lưng, hai người nhanh chóng nổi lên trên.Ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh tầng tầng sóng gió, hiện ra một vòm khung huyếtsắc sặc sỡ đang lơ lửng.Ánh sáng trở nên càng ngày càng mãnh liệt!Rầm -- Hai cái đầu lơ lửng trên mặt biển."

Chúng ta tới rồi."

Andrea nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi lên trên vai Liễu Bình, đôi tay siết lấy mái tócdài ướt dầm dề, nhanh chóng bện từng bím tóc..Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt quét khắp chung quanh.Không trung là một màu xám xịt.Tầng mây cao xa chậm rãi lưu động, thỉnh thoảng hiện ra vô số sao trời.Mà hắn và Andrea đang rơi vào một vùng nước biển.Biển rộng nhìn không thấy điểm cuối.Nước biển phập phồng bất định, bày ra một màu đỏ thẫm như máu, cứ như chưabao giờ thay đổi từ năm tháng cực kỳ xa xăm tới nay.Giọng nói của Andrea lặng lẽ vang lên: "Ngươi hoàn thành Thế Giới Diệt VongTam Trọng Tấu, cho nên có tư cách tới nơi này."

"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi chân thật Mộng Cảnh che giấu này, đithẳng một mạch xuống phía dưới, trở lại Vĩnh Dạ lần nữa, thông qua thế giớicủa nó, đi thẳng tới chỗ sâu nhất của Luyện Ngục."

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi: "Chúng ta đi đến đó làm gì?"

Andrea vừa thắt bím tóc cho mình, vừa nói: "Thế giới sâu trong Luyện Ngụccầm tù rất nhiều tồn tại cường đại của kỷ nguyên quá khứ, thân thể chúng đềuđã chết trong Vĩnh Dạ, linh hồn thì chịu khổ trong Luyện Ngục."."

Chúng ta phải đến Vĩnh Dạ trong cấu thân thể của chúng, làm vậy để khiếnchúng thần phục -- Giống như Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu ngươi cóđược đấy."

"Chúng có thể chiến thắng tà ma sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không, chúng ta phải dựa vào chúng mới có thể đến chỗ sâu nhất của LuyệnNgục."

Andrea nói."

Chúng ta đi đến đó làm gì?"

"Đến chỗ sâu nhất của Luyện Ngục, đánh thức tồn tại ***** nhất kia."

Cứ như nhớ tới chuyện gì đó, động tác trên tay Andrea chậm rãi dừng lại, thânthể run lên, cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái.Liễu Bình cảm nhận được sợ hãi trong lòng nàng.Hắn nhìn về phía hư không.Nơi đó có từng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Chú ý."

"Ngươi đã đến nơi mà tất cả anh linh cao đẳng sinh sống, cũng là nơi anh linhđiện tồn tại."

"–– Hoan nghênh đi đến thế giới Huyết Hải."

Gió biển thổi phất.Sóng gió từng con.Một đoạn đối thoại đang được tiến hành.ế ấ"Ngươi nói chúng ta phải đi đến nơi sâu nhất của Luyện Ngục."

"Đúng vậy."

"Nơi đó có một tồn tại cực kỳ *****."

"Đúng vậy."

"Tà ma đã đủ làm người ta khó ứng phó, vì sao chúng ta còn phải đi tìm tồn tạiđó?"

Lúc này Andrea đã thắt mái tóc dài thành từng cái bím thật mảnh, nghe vậy thìgiải thích: "Bởi vì đó là tồn tại mạnh nhất trong tất cả kỷ nguyên đã từng đượcbiết đến."

"Còn mạnh hơn cả tà ma?"

Liễu Bình hỏi."

Ta chỉ biết một bí mật."

Andrea nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Đối với tất cả các pháp tắc mà nói, sức mạnh của tồn tại kia quá cường đại,thậm chí đạt tới mức độ tùy ý hành động cũng có khả năng hủy diệt tất cả."

Andrea thở dài và nói: "Bởi vì kịp thời ý thức được điểm này, tồn tại đó lập tứctiến hành tự phong ấn, phong ấn bản thân trong nơi sâu nhất của Luyện Ngục,để tránh sức mạnh của mình phát tán ra bên ngoài làm hủy diệt chúng sinh vàvạn vật."

Liễu Bình ngẩn ra trong chốc lát."

Còn có tồn tại như vậy sao, thật không biết là dùng pháp môn dạng gì...

Mới cóthể đến được trình độ này."

Hắn lẩm bẩm."

Cái này cũng chưa tính là gì, trong những kỷ nguyên mà tồn tại kia vừa mới từphong ẩn, ngài ấy thường xuyên bắt giữ những tên ***** nuôi ý đồ hủy diệttất cả, kéo chúng vào Luyện Ngục, ném thi thể vào Vĩnh Dạ, phong ấn linh hồntrong thế giới, không cho phép ra đi ngoài tác loạn."

Andrea nói."

Ý ngươi là, vị tồn tại kia nhàn rỗi nhàm chán, cách phong ấn còn xử lý rấtnhiều những thứ ***** trong kỷ nguyên?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai,"Thân thể Andrea run lên nhè nhẹ, trong mắt lại toát ra khát khao: "Chẳng quasau khi kỷ nguyên thay đổi quá nhiều lần, có lẽ tồn tại kia cảm thấy nhàm chán,hoặc đã rơi vào trầm miên, cho nên không xuất hiện nữa."

ễ ế ồLiễu Bình nói: "Nếu chúng ta đánh thức tồn tại này ––""Làm một tồn tại chỉ cường, ngài ấy nhất định có hứng thú giao thủ với tà ma."

Andrea nói."

Nhưng nếu vị tồn tại đó đã chết thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Liễu Bình."

Andrea bình tĩnh nhìn hắn."

Cái gì?"

Liễu Bình không rõ nguyên do."

Ngươi muốn cứu mọi người không?"

Andrea hỏi."

Đương nhiên."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, nếu vị kia đã chết, vậy người phải từ Vĩnh Dạ đánh thẳng một đườngđến nơi sâu nhất trong Luyện Ngục, làm sống lại những tồn tại ***** bị cầmtù năm đó, suất lĩnh chúng đi quyết chiến với tà ma."

Andrea nói."

Vậy quyết định thế đi."

Liễu Bình nói."

Xác định?"

"Chỉ có thể như thế, mà khi nào chúng ta lên đường?"

-------Chương 1199: Vị tồn tại kiaLiễu Bình nhìn ra chung quanh.Trên Huyết Hải không có cái gì, dưới mặt biển cũng là một mảnh tịch liêu.Từng cơn thủy triều ào ạt.Một cái bè gỗ nho nhỏ trôi nổi đến theo mạch nước ngầm, trên đó không có mộtbóng người, lại có mấy cái ghế dựa bằng gỗ."

Nơi này còn có người khác không?"

Liễu Bình nhìn chằm chằm bè gỗ và hỏi."

Có thể có, cũng có thể không-- nơi này là thế giới chân thật, thời gian đã khôngtồn tại, chúng ta sẽ không nhìn thấy bất cứ tồn tại nào khác, bởi vì giữa chúng takhông có thời gian để làm tiêu chuẩn đo lường chung -- Thời gian đã bị hủydiệt."

Andrea nói."

Hiện tại chúng ta phải trở về Vĩnh Dạ, tiến vào thế giới của nó sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đừng có gấp, bắt đầu từ thế giới này, tất cả đều rất hung hiểm, chết rồi thì sẽchết thật, không bao giờ tồn tại chuyện xuyên qua thời gian nữa."

Andrea nói."

Cho nên chúng ta phải thận trọng?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, tốt nhất người ngụy trang một chút, đừng tùy tiện lộ ra thực lực vốncó của bản thân."

Andrea nói."

Vậy ta ngụy trang thành người trị liệu trước, ta rất quen thuộc với hệ thầnthánh."

Liễu Bình hồi tưởng lại những kỹ năng hệ thần thánh, lại nghĩ tới rất nhiều kỹnăng của thần thánh kỵ sĩ và thủ ngục kỵ sĩ.Hắn có được nguồn cội sức mạnh thần thánh mà thượng để tự mình truyền thụ,bản thân cũng thông hiểu rất nhiều kỹ năng thần thánh, còn mượn dùng giáp tàma để tiến hành tự hỏi về tất cả tri thức lấy hàng tỉ làm đơn vị tính.Lúc này muốn giả dạng thành một người trị liệu lần nữa, quả thực dễ như trởbàn tay."

Ta ngụy trang thành người trị liệu, người thì sao?"

Liễu Bình hỏi.ể ấ ễ ấ"Ta không thể tùy tiện ra tay, ta là Thánh Linh, tùy tiện ra tay rất dễ bị nhìn thấunội tình."

Andrea thu liễm khí tức cả người, cẩn thận nói.Nàng ấn tay lên máu loãng, quát khẽ: "Ta còn cơ hội triệu hoán cuối cùng!"

Oanh -- Nước biển cuộn trào lên, rồi lại dịu xuống.Một bộ xương khô cầm trường đao và tấm chắn huyết sắc trong tay xuất hiệntrước mắt hai người.Andrea lui về phía sau vài bước, vừa lòng đánh giá bộ xương khô và nói: "Vềsau để bộ xương khô này chiến đấu, ngươi trị liệu, ta phụ trợ, như vậy có đượckhông?"

"Khá tốt."

Liễu Bình gật đầu và nói.Chỉ thấy bộ xương khô huyết sắc kia chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm LiễuBình."

Chúng ta cùng nhau chiến đấu, có thể chứ?"

Liễu Bình hỏi.Bộ xương khô nhìn nhìn hắn, gật đầu và nói: "Thực lực của ngươi không tồi."

Nó lại nhìn về phía Andrea.Trên người Andrea không có bất cứ dao động sức mạnh nào, chỉ lộ ra một khítức mỏng manh, nhìn có vẻ giống một phàm nhân."

Vì sao...

Lại mang theo thứ rác rưởi này?"

Bộ xương khô huyết sắc khinh thường nói.Oanh -- Huyết quang cuộn trào.Bộ xương khô bị trực tiếp đánh tan, lại rơi xuống Huyết Hải lần nữa.Andrea phát cáu mà siết nắm tay, hung tợn nói: "Bộ xương khô đáng chết,ngươi dám nói bổn tiểu thư là rác rưởi?"

Liễu Bình đứng bên cạnh nhún nhún vai và nói: "Hiện tại chúng ta chỉ còn trịliệu và phụ trợ."

Bỗng nhiên.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Nhắc nhở:""Lấy sách thẻ của ngươi ra."

Liễu Bình ngẩn ra, bỗng nhớ tới một chuyện.Nữ sĩ Huyền Bí làm một tồn tại chân thật, nàng nán lại trong sách thẻ của hắnđể nghỉ ngơi.Vậy sách thẻ của hắn -- Hắn duỗi tay ấn vào trong hư không.Cái gì cũng không xuất hiện.ố ếTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Thế giớitrước mắt: Huyết Hải (Thế giới anh linh)."

"Làm giao diện thao tác anh linh, nếu không làm cái gì ở thế giới anh linh thìthật sự không có cảm giác tồn tại."

"Bởi vậy bổn giao diện đặc biệt tiến hành đánh thức anh linh sách thẻ củangươi."

"Sách thẻ của người sẽ thức tỉnh thành: Quyển sách Huyết Hồn."

"Sách thể thức tỉnh năng lực sau đây:""Triệu hoán Huyết Hải."

"Thuyết minh: Mỗi khi người chiến thắng một quái vật, người có thể cưỡng chếnó gia nhập Huyết Hải."

"Mỗi khi số lượng quái vật người bắt được đạt tới mức độ nhất định thì có thểtriệu hoán anh linh Huyết Hải chân thật tiến đến trợ chiến."

"Tất cả những mục ở trên sẽ kích hoạt vào lúc ngươi thu thập được con quái vật*****ên."

Thu thập được con quái vật *****ên....Kêu gọi sách thẻ đến thế giới hiện thực, trước hết cần giết một con quái vật!Liễu Bình nhìn về phía Andrea và nói: "Hình như ta thành lập liên hệ nào đóvới Huyết Hải này, đi thôi, chúng ta đi đến Vĩnh Dạ."

"Cũng đúng, giết một trận trước rồi nói."

Andrea hậm hực nói.Nàng ôm lấy cổ Liễu Bình từ sau lưng.Hai người lặn xuống bên dưới -- Chỉ một thoáng.Toàn bộ Huyết Hải biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.Thế giới hóa thành hắc ám.Liễu Bình nhẹ nhàng dừng lại trên một mảnh đất tràn đầy đá vụn.Phía trước có một tòa lâu đài hùng vĩ được hoàn toàn đúc thành từ thi thể, đangđứng sừng sững ở đối diện huyết hà.Sinh linh –– Các sinh linh thiên kỳ bách quái lấy thân thể mình đúc thành tòalâu đài này.Mà trên lâu đài, các loại quái vật dữ tợn đi tới đi lui, đang thực hiện công táctuần tra cơ bản.Trong nháy mắt Liễu Bình và Andrea xuất hiện, những quái vật đó lập tức pháthiện bọn họ."

Linh hồn mới!"

Một con quái vật gào rống lên.ề ắ ầ ấNhững quái vật khác đều bắt đầu hưng phấn, chúng lướt qua tường thành, laothẳng về hương Liễu Bình và Andrea."

Đây là cửa vào thế giới sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Đúng vậy, nhưng hiện tại xem ra, nó bị tên nào đó bị cầm tù tại đây chiếm cứ."

Andrea nói."

Cầm tù tại đây...

Là vị tồn tại chỉ cường kia hạ thủ sao?"

"Đúng vậy."

Hai người chậm rãi nhìn lại lâu đài đối diện.Muôn vàn thi thể đều không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ, cứ như chịuđựng đau đón nào đó.Trước lâu đài.Bọn quái vật múa may binh khí, mang theo hai khúc xiềng xích, đang lao đến."

Ta đã hiểu vì sao tồn tại kia muốn cầm tù bọn này."

Liễu Bình cảm khái."

Đúng vậy, tất cả những tên bị cầm tù trong Vĩnh Dạ và Luyện Ngục đều là tồntại tà ác đến cực điểm."

Andrea gật đầu và nói."

Cái kia -- Chờ đánh xong trận này rồi chúng ta che giấu thực lực, người cảmthấy thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đành phải như thế."

Andrea nói.Liễu Bình duỗi tay tung một chiếu -- Hai thanh trường đao đều không thấy đâunữa.Lúc này hắn mới bừng tỉnh.Hai thanh đao đều là vật tồn tại ở Mộng Cảnh, cũng không đi theo hắn vào hiệnthực!

Cẩn thận nghĩ lại, hai thanh đao đều có khí linh, lại chưa bao giờ nói đượcmấy câu.Có lẽ khí linh trong mộng giản dị tự nhiên như vậy."

Thôi, về sau lại đi tìm chúng nó."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.Hắn vươn một bàn tay ra, tinh chỉ thành đạo -- Sâu trong vòm trời hắc ám độtnhiên vang lên một trận sấm sét.Gió nổi lên.Nước mưa nhỏ giọt.Mưa phùn dần trở nên nặng hạt.Những con quái vật đó chạy vội đến, toàn thân sũng nước trong cơn mưa, sauđó dần dần bong ra từng màng, chỉ còn lại khung xương tiếp tục lao về phíatrước.Mấy phút sau.Khung xương của chúng cũng tan ra trong nước mưa, lăn xuống đầy đất.Đao thuật Kỳ Quỷ Vũ Trảm!

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe tiếng mưa gió, ánhmắt bỗng nhìn lại hư không trước mặt.Một quyển sách thẻ phong bì màu đen lặng lẽ xuất hiện.Sách thẻ này dần dần biến hóa, rút đi màu đen bên ngoài, phần bìa hóa thànhmàu đỏ thẫm.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Lilith đột nhiên nhào ra từ trong tóc của Liễu Bình, thét to lên: "Liễu Bình, tasống lại!"

-------
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1200-Hết


Chương 1200: Tù nhân đầu tiên (1) Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Sách thẻ của ngườiđã thức tỉnh thành: Quyển sách Huyết Hồn."

"Sách thể thức tỉnh năng lực sau đây: "Triệu hoán Huyết Hải."

"Thuyết minh: Mỗi khi người chiến thắng một quái vật thì có thể cưỡng chế nógia nhập Huyết Hải."

"Mỗi khi số lượng quái vật người bắt được đạt tới mức độ nhất định thì có thểtriệu hoán anh linh Huyết Hải chân thật tiến đến trợ chiến."

"Số lượng quái vật đã thu thập hiện tại: 13."

Liễu Bình nhìn lại phía trước.Trong làn mưa.Một rồi lại một con quái vật lăn xuống mặt đất, cả người hóa thành bột mịn.Sau khi chúng tử vong, số lượng quái vật thu thập được trên giao diện thao tácanh linh còn đang không ngừng gia tăng.-- Thì ra "Thu thập"quái vật là như vậy.Sách thẻ màu đỏ thẫm dùng lại trong tay Liễu Bình.Lilith nói nhỏ bên tai hắn: "Cố lên, giết càng nhiều thì có thể triệu hoán anh linhcàng lợi hại."

"Đã biết."

Liễu Bình nói.Hắn mở sách thẻ ra, chỉ thấy bên trong thẻ bài đều hiện ra những bóng dáng hưảo, nhưng không thể sử dụng.- - Quả nhiên đều là thẻ bài ở Mộng Cảnh.Xem ra chỉ có chờ về sau nghĩ cách khôi phục sức mạnh của nữ sĩ Huyền Bímới có thể làm các đồng bọn trong thẻ bài đi đến thế giới chân thật.Liễu Bình thở dài, thu hồi sách thẻ, nhìn lại phía trước.Dần dần, những quái vật còn lại đều trốn trong lâu đài thi thể, không dám chạyra nữa.Liễu Bình nhìn về phía lâu đài."

Những thi thể đó đều là những người chết trận sao?"

Hắn hỏi."

Đúng vậy, không ngờ lại bị quái vật dùng để đúc thành lâu đài."

Andrea đáp.ổ ể ế"Người vô tội...

Chúng ta đừng làm tổn thương thi thể của bọn họ, trực tiếp vàothành đi tìm tên bị cầm tù tại đây đi."

Liễu Bình nói."

Cẩn thận một chút, nơi này là thế giới chân thật, đã chết thì coi như xong."

Andrea thấp thỏm nói."

Đi."

Liễu Bình nói.Hai người vừa đi được vài bước thì mặt đất bỗng chấn động.Một giọng nói to lớn vang lên từ sâu trong lâu đài: "Ở lại đi, các ngươi có thểlàm người hầu của ta, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi sống sót."

Liễu Bình nhún vai và nói: "Xin lỗi, chúng ta muốn đi Luyện Ngục."."

Luyện Ngục?"

Giọng nói kia khựng lại, sau đó điên cuồng cười ha hả: "Chỉ dựa vào thực lựccủa các ngươi, ở chỗ này làm người hầu của ta cũng chỉ coi như miễn cưỡng đủtư cách, vậy mà còn muốn đến Luyện Ngục?"

Mặt đất càng ngày càng chấn động kịch liệt.Đột nhiên –– Toàn bộ mặt đất chung quanh nứt ra, để lộ vô số thi thể chi chít,chúng xây dựng thành một mảnh kiến trúc to lớn, trong nháy mắt đã bao phủLiễu Bình và Andrea vào trong đó.Liễu Bình và Andrea chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bản thân đã đứng trong mộtcăn phòng.Xuyên qua cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài.Bên ngoài là một quảng trường thật lớn, từng xích sắt mang theo phù văn đangtrói buộc một khối thi thể hư thối đầy người đều là gai nhọn.Thi thể hư thối kia cao chừng bảy tám mét, cả người bằng lửa, ngẩng đầu phátra tiếng rống giận về hướng cửa sổ bên này: "Cút ra quảng trường đi, ta muốnthay chủ nhân giết các ngươi!"

Liễu Bình và Andrea nhìn nhau."

Ngươi còn có đao không?

Ta nhớ ngươi có thể triệu hoán binh khí."

Liễu Bình lập tức hỏi."

Xin lỗi, đó là năng lực trong Mộng Cảnh -- Thật ra là một loại sức mạnhThánh Linh cực kỳ cao cấp, hiện tại ta vừa sống lại, không có cách nào thitriển."

Andrea mang theo ý xin lỗi mà nói.Liễu Bình nói: "Không sao, thật ra ta có thể triệu hoán anh linh, vậy thì cứ làmtheo ý ngươi đã nói đi, người phụ trợ, ta trị liệu."

"Được, ta phụ trợ chiến đấu thì không thành vấn đề."

Andrea nói."

Ta triệu hoán một anh linh chủ chiến ra."

Liễu Bình nói.Hắn lấy quyển sách Huyết Hồn ra, ấn tay lên sách thẻ.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: "Số lượng quái vật thu thập đượchiện tại: 22."

"Có thể triệu hoán một thứ: Bộ xương khô huyết sắc (Anh linh sơ cấp)."

"Có triệu hoán hay không?"

"Triệu hoán!"

Liễu Bình nói.Quyển sách Huyết Hôn nhẹ nhàng chấn động, tỏa ra một hồng quang như cónhư không, sau đó lao vút về hướng hư không sâu xa.Chỉ trong chớp mắt.Hư không mở ra, một bộ xương khô cả người huyết sắc xuất hiện trước mặtLiễu Bình và Andrea.Nó một tay cầm trường đao, tay còn lại bắt lấy tấm chắn, vừa ra tới đã thấyđược Liễu Bình và Andrea."

Hả?

Lại là tên rác rưởi nhà ngươi, vừa rồi đánh ta đau quá."

Bộ xương khô huyết sắc nói với Andrea.Chung quanh an tĩnh.Liễu Bình nhịn không được mà che trán lại.Lúc nãy Andrea bị bộ xương khô này mắng một câu thì trực tiếp động thủ hủyđi khung xương của người ta.Nhìn xem, hiện tại người ta ghi hận rồi.- - Huyết Hải làm gì thế này, chẳng lẽchỉ có một bộ xương khô thôi?

Không thể đổi một anh linh mới khác à?

LiễuBình vừa nghĩ đến đây thì quang cảnh chung quanh liền thay đổi.Oanh! !!Trong tiếng gầm rú kịch liệt, vách tường được cấu thành từ những thi thể sôi nổirơi rụng xuống.Andrea bắt lấy cổ bộ xương khô huyết sắc rồi bay ra, lạnh lùng nói: "Ngươiđang nói ai là rác rưởi?

Xương cốt lại ngứa à?"

Bộ xương khô huyết sắc kia hừ lạnh rồi nói: "Có bản lĩnh thì hủy ta đi, ta hừthêm một tiếng coi như nhận thua –– cùng lắm thì lại trở về Huyết Hải!"

Nó phun một búng máu lên mặt Andrea.Andrea vô cùng nhanh nhạy mà né được búng máu đó, tức đến mức muốn nổiđiên.Đột nhiên.Thi thể hư thối đầy người gai nhọn trên quảng trường kia phát ra tiếng hô chấnđộng toàn bộ kiến trúc: "Tới đi, chúng ta giao thủ xem, ta sẽ nói cho các ngươibiết kết cục của mình là cái gì!"

Andrea và bộ xương khô huyết sắc cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thi thểhư thối."

Vương bát đản, người đừng lắm miệng ở chỗ này."

Bộ xương khô huyết sắc nói."

Liên quan gì đến ngươi?

Ngươi muốn chết?"

Andrea nói.Thi thể hư thối đầy người gai nhọn thinh lặng, sau đó bạo nộ quát: "Đáng chết,các ngươi Lời còn chưa dứt, chợt thấy bộ xương khô huyết sắc giơ một chân đábay Andrea.Andrea đã tức muốn xỉu.Nàng lắc mình biến hoá ở giữa không trung, hóa thành một con cự long tochừng mấy chục mét, phụt ra từng ngụm từng ngụm liệt hỏa nhắm vào bộxương khô huyết sắc trên sàn nhà.Toàn bộ sàn nhà bị thiêu thủng một cái lỗ to sâu không thấy đáy.Mà thân thủ của bộ xương khô huyết sắc cũng vô cùng nhanh nhẹn, lập tức phithân né tránh.Nó vung mạnh trường đao trong tay, chém ra một tia máu, trong nháy mắt đãcắt mở tất cả mọi thứ trước mắt ra, xuyên thấu qua toàn bộ kiến trúc, bay lênvòm trời Vĩnh Dạ rồi biến mất tăm hơi.Đây là thực lực kiểu gì!

Thi thể hư thối đầy người gai nhọn không nói xong mộtcâu, thấy thực lực của hai người xong thì lặng im một hồi, sau đó nằm xuống đórồi nhỏ giọng nói thầm: "...

Đừng xem thường ta."

-------Chương 1201: Tù nhân đầu tiên (2)Trong toàn bộ quá trình giao thủ, Liễu Bình vẫn không ra tay ngăn cản, cũngkhông thu hồi bộ xương khô.- - Bởi vì ở thời khắc mấu chốt này, hắn gặp phảimột sự kiện khác.Ngay vừa rồi, lúc Andrea bắt lấy bộ xương khô đánh vỡ vách tường rồi bayxuống-- Sau lưng Liễu Bình bỗng vang lên một giọng nói: "Đi đến...

Góc quảngtrường phía Nam."

Hắn bỗng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy trên mặt tường sau lưng, tất cả thi thể đều mở mắt, ngơ ngẩn mà mởmiệng nói.Trong lòng Liễu Bình khẽ động.Tình hình này –– hình như những thi thể đó đều đang nằm mơ.Bọn họ vẫn ở trong Mộng Cảnh, lại đột nhiên mở miệng nói chuyện với hắn ởthế giới chân thật.Là thủ đoạn của con quái vật bị cầm tù ở chỗ này sao?

Không giống lắm....Một nữ tử thi thể giật giật, đầu quay qua nhìn về phía hắn, tiếp tục mở miệngnói: "Ám hiệu là tròng mắt, bởi vì lúc ngươi cứu ta, ta chỉ còn lại trong mắt."

Tròng mắt? –– là Đại Địa chi Mẫu Gaia!Liễu Bình vui vẻ nói: "Chờ ta tìm được các ngươi, ta nhất định sẽ giúp cácngươi sống lại."

Trên vách tường, tất cả thi thể cùng kêu lên: "Mau đi, đi góc quảng trường phíaNam, nơi đó có thứ mà ta thân là mặt đất chi trụ để lại cho ngươi."

Liễu Bình nghe vậy thì lập tức hiểu ra sự tình nặng nhẹ.Họ truyền lại cho hắn một vật đến từ Mộng Cảnh!

Rốt cục phải dùng bao nhiềuthủ đoạn, tiểu phí bao nhiêu thuật pháp mới có thể làm được chuyện này!

Hắnkhông hề do dự, cũng tạm thời không quan tâm đến Andrea và bộ xương khôhuyết sắc, thân thể chợt lóe đã hóa thành tàn ảnh bay ra, lập tức dừng lại ở gócquảng trường phía Nam.Hắn vừa rơi xuống thì mặt đất đã nứt ra một khe hở.Liễu Bình tùy tiện chém ra đao quang hư không, đánh tung khe hở kia ra.Chỉ thấy dưới mặt đất có chôn một vật.- - Đó là một con gấu trúc thú bông đángyêu.Gấu trúc!

Cả người Liễu Bình chấn động.Đây là tù nhân mà hắn chôn xuống trước Địa chi Thánh Trụ vào khoảnh khắcđánh thức tứ thánh trụ để đúc thành vỏ đao Trấn Ngục.Tù nhân....ế"Thì ra là thế."

Liễu Bình bừng tỉnh trong lòng, lẩm bẩm nói.Từ Vĩnh Dạ đến Luyện Ngục, tất cả tồn tại bị cầm tù trong thế giới thần trụ,không thể rời khỏi nơi đó, chúng đều là tù nhân!

Tù nhân này là do hắn dùng cảbộ danh sách thẻ bài "Chốn Lưu Vong"để phong ấn.Nó bị phong ấn dưới Địa chi Thánh Trụ.Mà người chưởng quản Địa chi Thánh Trụ là Gaia!

Cho nên con thú bông gấutrúc này lại về tới chỗ hắn lần nữa.Liễu Bình vẫy tay một cái.Thú bông gấu trúc bay lên, rơi vào trong tay hắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi lại đạt được thúbông: Gấu trúc (Bộ xương khô ba đầu)."

"Tù nhân Tử Ngẫu bị phong ấn này tồn tại trong cả Mộng Cảnh và hiện thực,chính là tồn tại dưới hai lớp phong ấn, mà người đã có được một phân thân củanó."

"Phân thân này đã bị tứ thánh trụ xử lý, có thể yên tâm sử dụng, ngươi khôngcần tự tìm tử lộ."

"Hiện giờ nó có được kỹ năng bị động: Chí Ám Tử Ngẫu."

"Thuyết minh: Thú bông và linh hồn của người có liên kết với ngay, vào lúcngười tử vong, nó sẽ thay người gánh chịu, mà người sẽ mượn sức mạnh tửvong của nó để tạm thời đạt được hiệu quả: Sống lại."

"Sống lại: Tất cả tổn thương hạ thấp xuống chín phần, tất cả vết thương bắt đầukhép lại, đồng thời sẽ tạm thời không bị tử vong nuốt hết."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua rồi biến mất.Liễu Bình thở dài, có chút cảm khái.Cẩn thận nghĩ lại -- Người bình thường không thể nhớ được sự phức tạp của tấtcả Mộng Cảnh, thậm chí tìm ra lỗ hổng trong đó, tiếp theo nghĩ cách gãi đúngchỗ ngứa mà đưa gấu trúc đến trước mặt hắn ở thế giới chân thật.Gấu trúc –– Năng lực của nó là chết thay Hiện giờ hắn đã ở thế giới chân thật,đang rất cần năng lực như vậy!

-- Có thể nghĩ ra biện pháp gãi đúng chỗ ngứa,đưa gấu trúc đến thế giới chân thật giúp hắn, nhất định là thượng đế.Dưới sự trợ giúp của thượng đế"Có lẽ còn có Pháo gia và yêu tinh, bọn họ đồng tâm hiệp lực, giúp Gaia làmđược đến bước này."

Anh bạn, ta đã bị chôn bao lâu?"

Gấu trúc hỏi."

Chưa được bao lâu."

ễLiễu Bình nói."

À, đúng rồi, người bằng hữu tên là Gaia kia của ngươi, nàng nhờ ta nhắn chongươi một câu."

Gấu trúc nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

-- Thượng đế nói, phải có buff."

Gấu trúc ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói.Đông!

Bộ xương khô huyết sắc bị cái đuôi cự long quét trúng, như đạn pháođánh vào thi thể hư thổi kia."

Vậy mà còn chưa chết?"

Cự long há to mở miệng ngay giữa không trung, phụt ra tảng lớn ngọn lửa.Những ngọn lửa đó như tự bốc cháy trong không khí, phạm vi mở rộng hơntrước đó quá nhiều, cho nên bộ xương khô huyết sắc căn bản không có đườngthối lui."

Các ngươi đánh thì đánh, đâu có chuyện gì liên quan tới ta!"

Thi thể hư thối phát ra tiếng kêu rên.Ai ngờ bộ xương khô huyết sắc nghe xong thì trong hốc mắt bỗng hiện lên mộttia hồng quang."

Đa tạ nhắc nhở."

Nó giơ trường đao lên cao cao, toàn lực chém ra một đao quang màu đỏ thẫm,xuyên qua thi thể hư thối kia.Giọng nói của thi thể hư thối lập tức đứt đoạn, cái đầu có lửa thiêu đốt ục ục lănđi, một lúc sau mới chậm rãi tắt."

Chỉ cần chiến đấu kết thúc thì ta có thể đi trở về –– Nha đầu thúi, hôm nào lạiđánh với ngươi."

Bộ xương khô huyết sắc triều dựng ngón giữa lên với con cự long ở giữa khôngtrung, thân thể dần dần đi vào hư không, biến mất tăm hơi.Tình cảnh này rốt cuộc cũng khiến Liễu Bình chú ý.Bởi vì trước mắt hắn xuất hiện từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Chiến đấu kếtthúc."

"Thi thể hư thối là một loại quái vật sơ cấp tương đối cường đại, số lượng thuthập tương ứng cũng tăng lên."

"Số lượng quái vật thu thập được hiện giờ là:""30."

"Nhắc nhở: Ngươi có thể triệu hoán anh linh mạnh hơn một chút so với bộxương khô huyết sắc."

ấ ế ấTất cả chữ nhỏ lại biến mất.Cự long lại hóa thành Andrea, đáp xuống, đứng bên cạnh Liễu Bình và nói:"Thế nào, ngươi lại lấy được con thú bông này à?"

"Là thượng đế và Đại Địa chi Mẫu."

Liễu Bình nói."

Vậy thì tốt,"Andrea vui mừng mà nói: "Cuối cùng có chút bảo đảm."

Liễu Bình nhìn gấu trúc trong tay.- - Vừa rồi hắn đang nói chuyện với gấu trúc.Hình như gấu trúc đã trao đổi với thượng đế và Gaia, đại khái đã biết tình hìnhhiện tại."

Ngươi thật sự đáp đúng ba vấn đề kia?"

Gấu trúc nhìn Liễu Bình và hỏi."

Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu?

Ta đã đáp đúng, cho nên mới có thể tiếnvào thế giới."

Liễu Bình nói."

Quả nhiên giống như lời lão nhân kia nói, ta thương lượng với người mộtchút."

Gấu trúc nói."

Cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu là vấn đề liên hoàn mà tồn tại không thểbiết nào đó thiết lập nên, năm đó khi kẻ đó hàng phục ta, ta còn chưa biết rõ đãxảy ra cái gì thì đã bị hoàn toàn tách rời, phong ấn trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạthần trụ...."

-------Chương 1202: Bộ xương khô, long, người trị liệu và gấu trúc (1)Gấu trúc kể tới đây thì không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Liễu Bình.Liễu Bình tạm dừng một giây, cười rộ lên và hỏi: "Ngươi muốn ta cứu ngươi?"

Người này đã rất mạnh.Lúc trước nếu không phải có được bộ thẻ bài kia, hắn căn bản không thể phongấn nó.Không ngờ khi nó đối mặt với tồn tại ***** kia, còn chưa biết đã xảy ra cáigì mà đã bị tách rời rồi phong ấn.Gấu trúc nói: "Trong truyền thuyết chỉ có người trả lời ba vấn đề này mới nắmgiữ pháp môn giải phóng chúng ta."

Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.Andrea khẽ gật đầu.Đúng vậy.Bọn họ tiến vào thế giới vốn là muốn thu người đi đối phó tà ma.Liễu Bình lại giải trừ ba vấn đề kia, đã biết được đáp án -- Tất cả tồn tại cườngđại bị cầm tù ở Vĩnh Dạ và Luyện Ngục đều là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể,chỉ cần nghĩ cách trọng cấu chúng là có thể giúp chúng sống lại, có được lòngtrung thành của chúng.Đây là bí mật chân chính của "Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu"!"

Ta có thể giải cứu ngươi, tiền đề là người làm việc cho ta."

Liễu Bình nói."

Không thành vấn đề, còn không phải là chết sao, để ta bao hết."

Gấu trúc vỗ ngực mà nói.Nó cứ như nhớ lại cái gì, nghiêm túc nói: "Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tửvong là một loại trừng phạt đơn giản, ở thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, nhữngtù nhân cường đại chân chính đó có sức mạnh vượt xa cả tử vong, chưa chắc taứng phó được đâu."

"Đã biết."

Liễu Bình nói.Lúc này, toàn bộ quảng trường bắt đầu chấn động.Mặt đất vỡ ra, hiện ra cảnh tượng ***** phía dưới.- - Đó là một huyết trì cóvô số tay chân cụt nổi lơ lửng.ế ắTrong huyết trì có một cây gây thật dài đứng sừng sững, trên đó có cắm một cáiđầu thật lón.Nó nhìn có hơi giống dã thú nào đó, trên đỉnh đầu có một trường giác điệnquang lượn lờ, da nó màu xanh biển, như ngựa mà không phải ngựa, như rồngmà chẳng phải rồng."

Một con rồng...

Làm không tồi, ***** người hầu mạnh nhất của ta --"Cái đầu chưa nói xong một câu thì trên trường giác bỗng thả ra một ánh lôiđiện, lập tức bổ về phía Andrea.Liễu Bình duỗi tay kéo lấy Andrea.Andrea lập tức bị hắn che chở ở phía sau.Lôi quang lập tức bổ trúng Liễu Bình.Gấu trúc bên hông hắn lập tức trọn trắng mắt, cả người điên cuồng run rẩy."

Ta nói này...

Có thể trốn thì vẫn nên...

Trốn một chút..."

Gấu trúc đứt quãng cất tiếng nói."

Xin lỗi."

Liễu Bình duỗi tay ấn vào hư không, triệu hồi ra quyển sách Huyết Hồn.Andrea vội vàng nói: "Đừng triệu hoán bộ xương khô kia nữa, trừ làm hỏngviệc ra thì không có chút tác dụng nào."

"Hiện tại ta có thể triệu hoán anh linh càng mạnh!"

Liễu Bình nói.Triệu hoán!

Oanh –– Một hồng quang bay tới từ hư không, hoàn toàn đi vàosách thẻ, phát ra tiếng chấn động.Hư không mở ra.Một bộ xương khô huyết sắc nhảy ra.Andrea cắn răng nói: "Tại sao vẫn là ngươi?"

"Ta?

Ta cái gì?

Ngươi là ai?"

Bộ xương khô huyết sắc cảm thấy kỳ quái mà hỏi.Andrea dừng động tác trên tay lại, cẩn thận quan sát, lại thấy bộ xương này quảnhiên không giống bộ vừa rồi.Nó khiêng một thanh cự kiếm, cả người tỏa ra kiếm ý lạnh lẽo.Lại một đạo lôi điện bay lên từ huyết trì phía dưới.Bộ xương khô huyết sắc vung mạnh cự kiếm, chém lôi điện thành vạn tia sángrồi mất đi trong bóng tối."

Đây không phải tên vừa rồi-- Lên đi, đi đối phó cái đầu kia."

ễLiễu Bình nói.Thân thể bộ xương khô huyết sắc chợt lóe, phóng về hướng huyết trì phía dưới.Tùng điện quang tỏa ra từ cái đầu kia, liên tục đánh vào trên người nó."

Huyết quang -- liền trảm!"

Bộ xương khô khẽ quát một tiếng, chém ra vô số huyết quang ngăn trở lôi điệnngay trên không trung.Nhưng uy lực của lôi điện quá cường đại.Bộ xương khô bị đánh không ngừng lui về phía sau, trên người cũng xuất hiệntừng vết rạn.Andrea thấy thế thì lập tức niệm tụng một đoạn chú ngữ tối nghĩa khó phân biệtngay bên cạnh.Liễu Bình biết nàng đang nghĩ cách phụ trợ chiến đấu, vì thế tiến lên một bước,tay chém ra từng ánh sáng thần thánh.Thuật chữa trị!

Thánh quang không ngừng bắn vào trên bộ xương khô.Tinh thần bộ xương khí huyết sắc rung lên, chống chọi với từng lôi quang, nângcụ kiểm lên đỉnh đầu, toàn lực bổ xuống bên dưới.Chỉ thấy một bóng kiếm huyết sắc thật lớn xuyên thấu qua lối điện, lập tứcchém bay chiếc sừng nhọn trên cái đầu kia.Cái đầu chấn động, quát lên: "Thế giới Lôi Ngục, tới!"

Chỉ một thoáng.Một thế giới cấp tốc xuyên đến từ nơi cực xa, hóa thành nhà giam lôi điện thậtlớn, tỏa ra khí tức hủy diệt vô tận.Dưới sự trùng kích của luồng khí tức này, toàn bộ đại sảnh ầm ầm tan nát.Gấu trúc biến sắc nói: "Không được, lôi điện này –– quá mạnh!

Chỉ sợ ta chịukhông nổi!"

Liễu Bình liếc nhìn nhà giam lôi điện kia một cái.-- Đây tuyệt đối không phải lôi điện bình thường, mà là sức mạnh không thểtưởng tượng nào đó có uy lực tuyệt luân, chỉ là lấy lôi điện làm vật dẫn đểphóng ra.Không thể gắng gượng chịu đòn được!

Hắn quát: "Bộ xương khô, trốn!".Bộ xương khô dùng đôi tay nắm lấy cự kiếm, bất đắc dĩ nói: "Trốn khôngthoát."

Nhà giam lôi điện xoay tròn tới, mép nhà giam đã quét trúng thân thể bộ xươngkhô.Liễu Bình liên tục thả ra thánh quang trị liệu.Nhưng vô dụng.Thân thể bộ xương khô huyết sắc ầm ầm vỡ vụn.ắ ố ế ễ ỗVào thời khắc cuối cùng, nó vứt cự kiếm trong tay cho Liễu Bình, nói xin lỗi:"Ta phải về Huyết Hải, để binh khí lại cho ngươi."

Nhà giam lôi điện lại lao về hướng Liễu Bình và Andrea.Liễu Bình nắm lấy cự kiếm, chỉ thẳng vào cái đầu kia.Kế sách hiện giờ chỉ có thể liều mạng.Ong!

Trường kiếm kêu to lên.Cái đầu kia cười điên cuồng và nói: "Các ngươi xong rồi, hiện tại hối hận cũngkhông có tác dụng gì, xem ta --"Trong chớp nhoáng.Andrea đột nhiên quát lên: "Ta chính là Long Linh: Andrea!"

Cái đầu kia khinh thường nói: "Mặc kệ ngươi là ai, đi chết đi!"

Lời còn chưa dứt.Nhà giam lôi điện lập tức cứng đờ ở giữa không trung, đột nhiên điên cuồng laongược trở về, hung hăng đập vào huyết trì.Oanh -- Toàn bộ huyết trì bị lôi điện đánh thành một mảnh phế tích."

Tình huống thế nào?"

Liễu Bình lập tức hỏi."

Chú ngữ của ta–– kẻ địch đáp lại ta thì sẽ kích phát chú ngữ, chiêu tiếp theochỉ có thể đánh vào chính hắn."

Andrea nói."

Ngươi nói ra làm gì, truyền âm cho ta không phải được rồi sao."

Liễu Bình biến sắc mà nói.Trong lớp sương máu phía dưới.Giọng nói của cái đầu kia lại vang lên lần nữa: "Thì ra là thế, chỉ cần ta đáp lạithì phải công kích chính mình đúng không?"

Lại một nhà giam lôi điện không ngừng xoay tròn xuất hiện."

Đúng vậy, chính là như vậy, có ý kiến gì không?"

Andrea nói.Cái đầu kia không hề đáp lại.Nhà giam lôi điện lại động!

Nó lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Liễu Bình vàAndrea, sau đó lại bay ng-------Chương 1203: Bộ xương khô, long, người trị liệu và gấu trúc (2)Oanh –– Cái đầu bị lôi điện đánh bay ngược ra ngoài, không cam lòng quát:"Rõ ràng là ta không đáp lại ngươi!"

Andrea lớn tiếng nói: "Ngươi im lặng!"

"Im lặng không phải đáp lại!"

Cái đầu lạnh lùng nói."

Im lặng vốn là một loại đáp lại!"

Andrea cực lực tranh luận."

Ngươi vô sỉ!"

Cái đầu nói."

Đánh rắm, bổn tiểu thư đánh nhau dựa theo quy tắc đấy!"

Andrea nắm chặt nắm tay nhỏ, tròng mắt vì phẫn nộ mà biến thành đồng tửdựng thẳng Ong -- Tiếng cự kiếm reo lên càng ngày càng mạnh, lập tức chechắn cả giọng nói của bọn họ.Chỉ thấy trường kiếm trong tay Liễu Bình không ngừng chấn động.Kiếm quang lan tỏa từ chuôi kiếm đến thân kiếm rồi phun trào ra, tất cả đềuđang không ngừng run rẩy."

Đây là kiếm pháp của Trường Tuyết."

Liễu Bình nỉ non, sau đó chỉ kiếm về phía trước.Bí Kiểm: Chấn Trảm!

Cái đầu kia lập tức bị trảm biến mất khỏi nơi đó, xuấthiện ở hư không cách đó vài trăm thước, lại bị mấy chục kiếm quang chémtrúng, sau đó lại biến mất lần nữa, rồi lại bị trảm vào hư không.Chỉ thấy nó hóa thành một hắc ảnh, không ngừng bị chém trúng ở giữa khôngtrung, cứ lóe rồi lại lóe, rất nhanh đã trảm văng vào sâu trong vòm trời, sau đó --Oanh! !!

Cái đầu hung hăng đâm vào mặt đất, tạo ra một cái hố sâu không thấyđáy"Đã chết à?"

Liễu Bình hỏi."

Chết?

Không, trong Vĩnh Dạ chỉ có thi thể của chúng, linh hồn chúng bị cầmtù trong Luyện Ngục."

Andrea nói."

Vậy vừa rồi --""Linh hồn của nó cảm ứng được chúng ta tiến vào phạm vi quanh người, chonên tạm thời buông xuống."

Hai người chậm rãi đi đến trước cái hố sâu không thấy đáy kia.Một giây.Hai giây.Ba giây.Không có động tĩnh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó duỗi tay tung một chiều.Chỉ thấy một quang ảnh lập tức bay lên từ đáy hố, lơ lửng ở trước mặt haingười.––Là cái đầu kia.Nó lơ lửng ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, hai mắt khép hờ, tròngmắt lăn lộn qua lại dưới mí mắt."

Giả chết?"

Liễu Bình nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại cảm thấy không giống.Thời điểm này giả chết thì có ích lợi gì, cũng không ngăn được một kiếm củahắn."

A...

Ta đã biết,"Andrea lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh mà nói: "Nó đang nằm mơ!".Liễu Bình nhìn lại, lập tức vỗ tay và nói: "Không sai, đây là bộ dạng khi đangnằm mơ, nhưng sao nó lại bắt đầu nằm mơ chứ?"

Andrea bay lên, xuyên qua tầng quang ảnh lôi điện kia, ấn tay lên đầu quái vật.Giây lát sau.Nàng nỉ non nói: "Linh hồn tù nhân này về tới Mộng Cảnh...

Ta có thể nhìn thấynó đang ***** trong lao tù Mộng Cảnh..."

ấ ồ ềMộng Cảnh?

Không phải nói tất cả linh hồn tù nhân đều ở Luyện Ngục sao?

Vìsao lại thành Mộng Cảnh?

Liễu Bình đang cảm thấy nghi hoặc thì bên tai bỗngvang lên giọng nói của Lilith: "Liễu Bình a, hình như đầu của nó là một thẻbài."

Liễu Bình nói: "Ta có thể thu không?

Đã không thể triệu hoán Yana."

"Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, nữ sĩ Huyền Bí ở trong sách thẻ đó, có nàng ở đâythì không lo gì về mọi pháp môn."

Lilith nói."

Ta nên làm thế nào?"

"Hạ lệnh là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Liễu Bình chần chờ, vươn tay chỉ vào cái đầu kia -- "Lilith, thu."

"Đã rõ!"

Một tiếng động nhỏ vang lên.Cái đầu con thú một sừng có lôi điện lượn lờ kia hóa thành thẻ bài, rơi vào trongtay Liễu Bình.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: "Tù nhân: Lôi Ngục ĐạoThú."."

Bộ phận thi thể đạt được hiện tại: Đầu."

"Sau khi đạt được thẻ bài này, phong ấn của tù nhân này sẽ kích hoạt, lao tùVĩnh Dạ theo đó mà hiện ra."

Mặt đất run rẩy.Toàn bộ thế giới bắt đầu chấn động.Lâu đài khổng lồ cấu thành từ thi thể bỗng biến mất.Thay vào đó là một lâu đài hình thái hoàn toàn tương đồng, chẳng qua nó khôngphải cấu thành từ thi thể.Toàn thân nó được xây thành nên từ một loại gạch đá màu đen khắc đầy phùvăn chi chít.Trong hư không.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Nơi đây có giấu tất cả các bộphận thân thể của Lôi Ngục Đạo Thú."

"-- Thu thập đủ tất cả bộ phận của Lôi Ngục Đạo Thú thì có thể trong cấu tùnhân này."

Đủ loại nghi hoặc trong lòng Liễu Bình dần dần tan thành mây khói, hắn mởmiệng nói: "Thì ra là thế, chỉ cần chúng ta trong cấu tù nhân này thì lập tức cóthể làm nó sống lại, hơn nữa đạt được lòng trung thành của nó.".Andrea nói: "Đây là Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu sao?"

ế ồ ế ố"Đúng vậy, thật không biết là dạng tồn tại gì lại thiết trí hệ thống tinh diệu nhưthế, có thể phóng thích những tù nhân đó có điều kiện, lại bảo đảm chúng sẽkhông tác loạn nữa."

Liễu Bình thở dài và nói."

Trong cấu thi thể tù nhân...

Nhưng còn một nan đề, làm sao chúng ta làm nósống lại?"

Andrea khó hiểu mà hỏi."

Ngươi quên mất à, ta dùng năng lực Hí Kịch Sư thì có thể làm được."

Liễu Bình nói.Hắn vừa nói xong thì bỗng ý thức được một điều, trong lòng lập tức nghiêmnghị.Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Chẳng lẽ tồn tại vĩ đại cầm tù tất cả những thứ tàác kia sớm đã đoán trước được tương lai sẽ xuất hiện một người hiểu đượcphương pháp "Sống lại"?

Nếu tồn tại kia đã đoán trước được tất cả -- Vì sao mãi đến hiện tại, tồn tại đócũng không hiện thân, vẫn yên lặng trong nơi sâu nhất của Luyện Ngục?

Hắn vàAndrea cùng đi về hướng tòa lâu đài to lớn kia.Ầm ầm ầm –– Cánh cổng lâu đài lập tức mở ra.Liễu Bình bước một bước đi vào, chỉ cảm thấy một cảm giác tang thương và cổxưa ập đến trước mặt.Toàn bộ lâu đài không có một bóng người.Nhưng sâu trong lâu đài lại truyền đến từng tiếng vang tất tất tác tác.Ở cuối đại sảnh đối diện hai người có một bảo tọa thật lớn.Sách thẻ của Liễu Bình đột nhiên mở ra, cái đầu kia bay nhanh hướng tới bảotọa đó.Nó vừa bay vừa cười điên cuồng và nói: "Ha ha ha, các ngươi bị lừa!"

"Ta có hai lớp ký ức ở Mộng Cảnh và hiện thực, đang chờ đợi giờ khắc này,xem ta phát động sức mạnh cấm chế lao tù này đi!"

"Khóc rống đi, hối hận đi."

"Các ngươi chỉ có thể ở lại nơi này với ta, mãi cho đến cuối vĩnh hằng!"

Cái đầu bay đến bảo tọa, miệng rộng lớn từng chú ngữ.Đáng tiếc -- Cái gì cũng không phát sinh.Không chỉ không xảy ra gì, ngay cả một tầng hào quang lôi điện lượn lờ trênđầu nó cũng hoàn toàn biến mất.Liễu Bình và Andrea từ khẩn trương đến thả lỏng, lại đến hoang mang."

Kỳ quái, hình như nó mất đi sức mạnh rồi."

"Ta cũng cảm nhận được."

Hai người nói.Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hai người: "Liễu Bình, đừng nghĩ nhiều,trước khi tà ma còn chưa xuất hiện, tất cả pháp tắc đều tồn tại, làm ra một ít tiênđoán cũng không phải là việc khó, ngươi không cần cho rằng tất cả đều được anbài sẵn."

Đây là giọng nói của nữ sĩ Huyền Bí.Liễu Bình lập tức nói: "Ngài tỉnh?"

"Vì sao cái đầu con quái vật kia gào thét mà không thể thi pháp?

Là thủ đoạncủa ngài sao?"

Andrea hưng phấn hỏi."

Trên cái đầu này ẩn chứa đủ loại sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ, trùnghợp là có thể bổ sung một chút năng lượng cho ta, cho nên ta đã tỉnh."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Hai người im lặng.Nữ sĩ Huyền Bí một mình chống chọi vận hành tất cả pháp tắc, đã trôi qua lâunhư vậy, lại bị Liễu Bình mượn sức mạnh phát động "Hí Kịch Sư", chỉ sợ đãsớm kiên trì không nổi.Hiện giờ rốt cuộc cũng gặp được sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ––Nàng không hút sạch toàn bộ mới là lạ!-------Chương 1204: Bộ xương khô, long, người trị liệu và gấu trúc (3)Hai người nhìn về phía cái đầu lần nữa."

Không, là vì sao!"

Đầu điên cuồng quát: "Nơi này rõ ràng là lồng giam của ta, rõ ràng ta có thể dẫnđộng cầm chổ nơi này -- vì sao ta không phóng ra được cái gì cả!"

Chỉ thấy gương mặt nó gầy ốm xuống với tốc độ thị lực có thể thấy được, biếnthành da bọc xương, hai mắt cũng hõm sâu vào hốc mắt."

Nhìn nó như liên tục thức trắng mấy chục đếm ấy."

Andrea nói nhỏ."

Cảm giác nó sẽ chết vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình cũng bình luận.- - Khó trách cái đầu kia không phóng ra được gì.Là bị hút khô rồi.Liễu Bình phấn chấn trong lòng, nói: "Nữ sĩ Huyền Bí, ngài có thể gia nhậpchiến đấu không?"

"Không được, người sử dụng hai lần Hí Kịch Sư đã rút sạch sức mạnh của ta, tacòn trông cậy vào người tiếp tục đạt được bộ phận của thân thể nó, từ đó đạtđược sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ đây."

Nữ sĩ Huyền Bí cười nói."

Được rồi, kế tiếp giao cho chúng ta."

Andrea nói.Nàng tùy tiện tung ra một chiều.Cái đầu quái vật kia lập tức bay trở về, lăn xuống mặt đất.Andrea dẫm lên đầu, đôi mắt to tràn ngập chế nhạo: "Vừa rồi hình như có ngườinói -- chúng ta bị lừa?"

Nàng nâng tay lên.Hô!

Trên tay toát ra long tức liệt diễm sôi trào.Cái đầu kia ngẩn ra mấy phút, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười nịnh nọt."

Không dám, không dám!"."

Hai vị đại nhân, thì ra pháp tắc sức mạnh của ta đều bị các ngươi thu đi rồi...Thật quá lợi hại, ta thật sự bội phục."

"Ta đầu hàng."

Liễu Bình nắm cự kiếm, nhẹ nhàng chụp lên mặt nó và nói: "Đừng nói nhữnglời vô nghĩa đó, nói cho chúng ta biết, những bộ phận khác của thân thể ngườiấđược giấu ở nơi nào?"

"Được, được, ta nói -- Chúng được giấu ở phía trước sàn nhà, vốn dĩ ta muốntriệu hoán chúng ra, nhưng ta đã không còn sức mạnh."

Quái vật đầu nói.Liễu Bình nghe vậy thì giơ cự kiếm lên, chém một kích vào sàn nhà kia.Sàn nhà đại sảnh lập tức bị chém ra một cái động lớn.Chỉ thấy trong cái động kia quả nhiên có cất giấu các loại bộ phận như thân thể,nội tạng, tay chân và cái đuôi.Trong nháy mắt cái động nổ tung.Tất cả bộ phận thân thể như cảm ứng được cái đầu, sôi nổi thả ra từng lôiquang, lấy thể sét đánh không kịp bung tai đánh vào đầu quái vật.Đầu quái vật chấn động, lập tức biến mất khỏi nơi đó, bay vút vào những bộphận kia."

Ha ha ha ha!

Hai tên ngu xuẩn, thật là quá ngây thơ."

Đầu quái vật cười điên cuồng và nói.Tất cả bộ phận thân thể của nó bắt đầu công minh.Chỉ một thoáng.Toàn bộ thế giới biến mất.Một thế giới khác lao đến từ nơi cực xa, lập tức bao phủ Liễu Bình và Andreavào trong đó."

Đây là..."

Liễu Bình che chắn Andrea ở phía sau, cầm cự kiếm mà quan sát chung quanh.Chỉ thấy nơi này là một biển mây hoàn toàn cấu thành từ lôi quang.Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Đối phương phát động MộngCảnh chi thuật siêu mạnh."

"Các ngươi đã bị đối phương kéo vào thế giới mặt ngoài Luyện Ngục và VĩnhDạ thần trụ -- Mộng Cảnh."

"Chú ý!"

"Thế giới trước mắt là thế giới chỉ thuật của đối phương, xin hãy thận trọng ứngphó."

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.Thân thể quái vật dần dần hợp lại với nhau.Nó phát ra tiếng rống giận rung trời động đất: "Lũ kiến bọ đáng thương mà ngumuội, ta sẽ lật ngược trận chiến nhàm chán này."

"Dựa vào sức mạnh ***** vô thượng của ta, ta đã kéo các ngươi vào MộngCảnh, nơi này là sân nhà của ta --""Cảm nhận tuyệt vọng đi!"

Câu nói vừa dứt, nó đầy mặt hưng phấn mà nhìn về hướng hai người đối diện.Nhưng làm nó thất vọng chính là, hai người kia đều không chịu bất cứ kinhhách gì, thậm chí vẻ mặt còn có chút kỳ quái.Chỉ có con gấu trúc bên hông nam tử kia nhịn không được mà cất tiếng cười to."

Ngươi cười cái gì?"

Quái vật hung tợn nói.Gấu trúc cười lăn qua lộn lại, ôm bụng, cứ như dùng không được, căn bảnkhông có cơ hội trả lời nó."

Thôi, làm tất cả hủy diệt trong lôi điện đi."

Quái vật vung mạnh ngón tay, vô số lôi mang chung quanh lập tức lượn lờ đến,vô số lôi điện vây quanh, cứ như chuẩn bị nghe theo hiệu lệnh của nó vào bất cứlúc nào.Lúc này.Liễu Bình rốt cuộc cũng mở miệng nói: "A, cái kia -- ta có một chuyện muốnnói với ngươi."

"Rốt cuộc cũng nhớ phải cầu xin ta?"

Quái vật cười lạnh và nói."

Không phải,"Liễu Bình xua tay và nói: "Thật ra chúng ta cũng đến từ Mộng Cảnh, ở MộngCảnh, hình như ta có một đám bạn có thể ra tay vào bất cứ lúc nào."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới biến mất.Một thế giới khác chạy như bay tới từ nơi cực xa, lập tức bao phủ mọi ngườivào trong đó.Trời cao mà xa.Liệt dương cao chiếu, vạn vật như thiêu đốt.Đưa mắt liếc nhìn đã thấy được một đại sa mạc không thấy được điểm cuối.Quái vật sửng sốt.Nó chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình.Cũng không biết đã xảy ra cái gì, trên ngón tay không có một tia lôi mang nàonữa.Tất cả lôi mang đều biến mất hầu như không còn.Không chỉ như thể -- Hình như nó đã không thể thi triển bất cứ sức mạnh nàonữa Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy ra từ trên đầu quái vật, nó nhịnkhông được chùi mồ hôi lạnh và nói: "Đây là thế giới gì."

ễLiễu Bình nhún nhún vai, không nói gì.Gấu trúc bên hông hắn cong eo, một tay chỉ vào quái vật, tay còn lại ôm bụng,vừa lắc đầu vừa cất tiếng cười to.Tiếng cười này cảm nhiễm Andrea, cho nên nàng cũng che miệng, nhẹ nhàngnở nụ cười.Thẳng đến lúc này, Liễu Bình mới thở dài và nói: "Thiên đường có lối ngươikhông đi, địa ngục không của ngươi lại xông vào."

Trên bờ cát trước mặt hắn-- Cát sỏi chậm rãi trầm xuống, bày ra thành một hàngchữ nhỏ xinh đẹp: "Hoan nghênh trở về."

"-- Thượng đế, Pháo gia, Gaia, Rita và Mộng."

-------Chương 1205: Thế giới chỉ có thể đánh tay chân?Dòng cát chảy không ngừng chuyển động.Mặt cát gập ghềnh, biến ảo ra từng hàng chữ nhỏ: "Thượng để thuyết phụcngười thủ hộ Mộng Cảnh."

"Hiện tại, ấn tay lên sa mạc để trao đổi với tứ thánh trụ của ngươi."

"Chúng ta là những cây trụ chủ yếu cấu thành thế giới của ngươi, bởi vậy chúngta có thể ngưng tụ sức mạnh tứ thánh trong danh sách của ngươi, giúp ngươicũng có thể phát huy sức mạnh vốn có của Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể ở thếgiới chân thật."

"Quá trình này tốn chừng mấy phút."

"Hãy để Andrea bảo hộ ngươi."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong tất cả chữ nhỏ, nhịn không được mà hỏi:"Khi nào ta có thể cứu các ngươi ra từ Mộng Cảnh?"

Trên bờ cát, lại có hai hàng chữ nhỏ hiện lên: "Chúng ta thuộc về một loại tìnhhuống khác, là tồn tại tiến vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ vì đối khánghoặc tránh né tà ma, cho nên cũng không bị cầm tù."."

Ngươi phải đến được chưng cuối Vĩnh Dạ, hoặc tiến vào Luyện Ngục, mới cóthể tìm được chúng ta."

Liễu Bình và Andrea cùng xem xong.Ở không xa phía đối diện bọn họ, quái vật kia lộ ra thân thể hoàn chỉnh.Chỉ thấy dáng vẻ của nó như rồng mà cũng như ngựa, trên đầu có một sừng, bốnmóng vuốt đâm thật sâu vào biển cát, sắc bén như đao; cả người tòa ra ánh hàoquang màu lục lam biến ảo, cứ như sẽ sinh ra lối điện vào bất cứ lúc nào.Đáng tiếc nơi này là thế giới cấm tuyệt tất cả."

Thế giới chỉ có thể đánh tay chân?

Buồn cười, các ngươi cho rằng làm vậy cóthể chiến thắng ta sao?"

Quái vật hừ nhẹ, chậm rãi chia sừng nhọn trên đầu về hướng Liễu Bình vàAndrea.Andrea mở miệng nói: "Ta tới đối phó con quái vật kia, tranh thủ thời gian chongươi."

"Cẩn thận một chút, không được thì lui về."

Liễu Bình nói."

Yên tâm."

Andrea cười cười, bỗng biến mất khỏi chỗ đó.Một con cự long xẹt qua tầng trời thấp của biển cát, không màng tất cả đánh vàongười con quái vật kia.ế ề ếĐông Trong tiếng vang nặng nề to lớn, quái vật bị đánh đến mức phát ra mộttiếng hét thảm, bay ngược ra ngoài.Cự long ngừng lại tại chỗ, lười biếng ngáp một cái rồi biến trở về Andrea lầnnữa, lơ lửng giữa không trung và nói: "Bàn về chuyện đọ sức thì cho dù ngươiđủ tư cách làm một tù nhân, cũng không phải đối thủ của Long tộc chúng ta."

Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.Chỉ thấy Liễu Bình ngồi xổm xuống, ấn tay lên sa mạc.Chỉ một thoáng.Sa mạc chung quanh cứ như sống lại, lấy hắn làm trung tâm mà không ngừngphập phồng, cứ như ngưng tụ ra sức mạnh nào đó.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Đã được sự cho phép của người thủ hộMộng Cảnh."

"Tứ thánh trụ đang tiến hành cầu thông với người từ Mộng Cảnh."

"Bổn danh sách đang tiếp nhận sức mạnh thánh trụ của ngươi."

"Chú ý!"

"Xin hãy duy trì tiếp xúc giữa tay và mặt đất, đừng di chuyển, liên tục nămphút."

Liễu Bình xem xong những nhắc nhở đó thì ngẩng đầu nhìn vào mắt Andrea,truyền âm nói: "Kéo dài nó năm phút."

Andrea gật gật đầu, lại nhìn về phía quái vật kia lần nữa.Cách đó mấy ngàn mét.Trong biển cát, quái vật một sừng chậm rãi đứng dậy từ hố cát, bước từng bướcmột hướng về phía trước, khí thế trên người càng ngày càng mạnh."

Ta có thể cảm giác được, ngươi rất suy yếu...

Va chạm vừa rồi đã dùng hết sứcmạnh của người rồi đúng không."

Nó vung vẩy rơi cát trên người xuống, xoay chuyển ánh mắt, xẹt qua Andrea rồidừng lại trên người Liễu Bình.Thoáng suy nghĩ một chút, quái vật lập tức hiểu ra."

Thì ra là thế, các ngươi thật sự là tồn tại đến từ Mộng Cảnh, hiện tại đang hấpthu sức mạnh ở Mộng Cảnh lần nữa ––""Buồn cười, thì ra ta đã giúp các ngươi một phen.".Andrea hừ một tiếng, khinh thường nói: "Cái tên này, nói vô nghĩa thật nhiều."

Nàng vừa nói thế thì quái vật kia ngược lại càng có hứng thú mà nói tiếp:"Nhưng không sao."

"Có lẽ các ngươi không biết, là một tồn tại có tư cách bị cầm tù trong Vĩnh Dạ,thật ra ta vì lười biếng nên mới lấy thuật pháp lôi điện giết người."

"Cái ta thật sự mạnh chính là ——"ễ ố ỗLiễu Bình hơi nhướng mày, theo bản năng muốn duỗi tay rút đao, lại nhớ tới haithanh đao của hắn cũng không theo tiến vào thế giới chân thật.Trên trời cao truyền đến một tiếng động trầm đục.Đó là tiếng động phát ra vào khoảnh khắc con quái vật toàn lực tấn công, bốnmóng vuốt toàn lực cào lên mặt đất.Chỉ trong chớp mắt.Nó xông đến trước mặt Liễu Bình, mở ra cái mồm to tràn đầy răng nanh dữ tợn-- "Cút!"

Một tiếng kêu khẽ vang lên.Hư không chợt lóe, Andrea kịp thời đuổi tới, hung hăng tung một chân đá quáivật bay ra ngoài."

Con bé ngây thơ."

Quái vật cười dữ tợn, lấy tốc độ cực nhanh chạy vội tới.Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, nó xem Liễu Bình làm trung tâm, khôngngừng chạy vội nhanh như tia chớp, đến cuối cùng thậm chí còn hóa thànhnhững tàn ảnh nối liền vsnhua.Tốc độ như vậy thật sự vượt qua dự đoán của Andrea.Nàng căn bản không biết đối phương sẽ tiến công từ phương hướng nào, càngkhông thể kịp thời chắn trước người Liễu Bình.Ánh mắt Liễu Bình chóp động, bỗng nói: "Thôi, chúng ta đánh với nó trước đi."

"Không được, bổn tiểu thư còn chưa chịu thua đâu!"

Andrea cắn răng nói.Thân thể nàng chấn động, lại hóa thành cự long lần nữa, mở ra hai cánh bảo vệLiễu Bình dưới thân.Mượn dùng hình thể khổng lồ của cự long --- Lần này mặc kệ đối phương côngkích từ phương hướng nào thì nàng cũng có thể bảo hộ Liễu Bình!

Quái vật thấythế thì nhịn không được cười ha hả: "Ha ha ha, nếu ngươi muốn chắn thay hắn,vậy ta giết người trước!"

Một bóng dáng khổng lồ nhanh như tia chớp ầm ầm đánh vào người cự long, lạinhanh chóng rời xa.Cự long nhịn không được phun ra một búng máu, nhưng lại cố gắng ổn địnhthân thể, tiếp tục che chắn Liễu Bình ở dưới thân.Giọng nói của quái vật truyền đến từ xa xa, mang theo một tia đắc ý: "Cự longđáng thương, người sẽ chết do bị ta đùa bỡn."

"Thuận tiện nói một câu, ta cũng thấy được những hàng chữ xuất hiện trên samạc -- Còn ba phút mười một giây hắn mới có thể đạt được sức mạnh tích tụ ởMộng Cảnh, có đúng không?"

Ánh mắt cự long hiện ra chút nôn nóng.ổ ầTổng cộng cần năm phút.Tính theo thời gian này, xác thật còn cần hơn ba phút.- - Đối phương đã sớmthấy rõ tất cả!

Quái vật quan sát vẻ mặt của Andrea, giọng nói cũng càng mangtính xâm lược hơn: "Cự long ngây ngô à, ngươi không biết thật ra nơi như thếnày hạn chế sức mạnh của ngươi, mà ta ——""Từng ***** rất nhiều cự long!"

Câu nói vừa dứt, sát khí mãnh liệt phát ra từ trên người quái vật.Tốc độ nó chạy càng nhanh.Andrea hoàn toàn không bắt giữ được tung tích của nó, chỉ có thể toàn lực dùngcánh rồng bao trùm trên đầu Liễu Bình để bảo vệ hắn.Lúc này.Vẻ mặt Liễu Bình lại có chút kỳ quái.Theo lý thuyết, Cho dù là Pháo gia hay Gaia, thậm chí nữ Tử Thần Mộng, kể cảcông chúa yêu tinh Rita, không có ai trong họ không phải dạng người khônkhéo.Còn có thượng đế kia.Thượng đế...

Tên này cái gì cũng biết hết!

Chẳng lẽ bọn họ cùng nhau thiết kếmột phương thức truyền tống sức mạnh mà lại làm kẻ địch bắt bí được như vậy?Nếu thật là vậy, thượng đế cũng sẽ nghĩ cách nhắc nhở hắn.Nhưng tình huống hiện tại là -- Thượng để không phát ra bất cứ nhắc nhở gì!Vậy nghĩa là....-------Chương 1206: Tử vong không đủLiễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy nơi đó đã hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêuđốt: "Lần này danh sách liên tiếp với tứ thánh trụ chỉ cần tổng cộng hai phút."

"Đã hoàn thành kết nối."

"Tứ thánh trụ bắt đầu xoay chuyển."

"Ngươi sẽ lập tức đạt được một năng lực trong Địa, Thủy, Hỏa, Phong, để chiếnđấu."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình nhanh chóng xem xong, khẽ gật đầu.- - Vậy mới đúng chứ.Cái gì mà năm phút, đó là gạt người, rõ ràng chỉ cần hai phút.Quả nhiên là một đám đồng nghiệp người lừa ta gạt mà.Hư không chợt lóe.Một phong áp thật mạnh nghênh diện thổi tới.Giọng nói tràn ngập sát ý của tù nhân kia theo đó mà vang lên: "Đã đến giờ, đichết đi, ngươi là con cự long thứ ba mươi chín mà ta xử lý!"

Nó đột nhiên xuất hiện sau lưng Andrea.Ngay trong nháy mắt nó sắp khởi xướng công kích, sau lưng nó cũng xuất hiệnmột người.Là Liễu Bình!

Quái vật ứng biến cực nhanh, lập tức muốn lắc mình tránh đi.Nhưng chân nó lại sa vào sa mạc, căn bản không thể rút ra được."

Địa Phược chi thuật, nó rất đơn giản, rất nhiều người đều biết thuật tương tự."

Liễu Bình tịnh chỉ như đao.Từng đợt từng đợt đao khí nhè nhẹ phát ra từ ngón tay hắn.Quái vật liều mạng giãy giụa, nhưng có làm thế nào cũng không thể tránh thoáttừ mặt đất.Liễu Bình giơ ngón tay lên.- - Giống như giơ trường đao trong tay lên.Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Bất động chính là, Địa Phược chi thuật của ta đạt tớicấp bậc thế giới chỉ thuật, không dễ tránh thoát."

Mắt thấy trường đao sắp chém xuống.Trên bầu trời, một tiếng gào thét truyền đến.Một long trào thật lớn hung hăng nện lên người quái vật, đập đến con quái vậthộc ra một búng máu ngay đường trường.Là Andrea -- Hoặc có thể nói, trên người cự long kia đã toát ra khói đặc cuồncuộn.ế ấ ểCho dù nơi này là thế giới cấm tuyệt, nhưng Long tộc trời sinh có thể dựa vàocảm xúc để tỏa ra liệt diễm, đây là một loại sức mạnh cơ thể của sinh vật.Hô -- Liệt diễm dần dần che kín thân thể cự long, đủ thấy nàng đã phẫn nộ tớimức độ nào.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trực tiếp thu hồi thủ đao, từ từ lui về phíasau.- - Cứ để nó lại cho Andrea đang bạo nộ đi.Chỉ thấy cự long quan sát quái vật không thể nhúc nhích phía dưới, duỗi mộtlong trào đến trước mắt quái vật, bình tĩnh hỏi: "Nghe nói người từng giết hơnba mươi con cự long, thật không hổ là một tù nhân, nhưng ta muốn hỏi một chút--""Khi ngươi không thể nhúc nhích, có từng bị liệt diễm long trào đánh trúng haykhông?

Ân?"

Quái vật nhìn long lan chảy xuôi dung nham kia và long trào sắc nhọn cấuthành từ long lân, cả người run lên, bỗng lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Vị -- Long tộctôn quý này, vừa rồi ta chỉ nói giỡn."

"Là nói giỡn à."

Cự long nói.Quái vật vội vàng nói: "Đúng vậy, là nói giỡn, ta vẫn luôn rất -- Long trào dữtợn, sắc bén tỏa ra liệt diễm bừng bừng, nhỏ giọt dung nham xuyên thấu hưkhông, dùng hết toàn lực ầm ầm nện lên người quái vật.Cái này còn chưa xong.Cự long đánh trúng một kích, cảm xúc như bị bậc lửa, vung mạnh hai móng,không ngừng đánh vào bờ cát.Nàng càng đánh càng hưng phấn, thẳng đến đây đất đều chảy xuôi dung nham,đánh đến cả sa mạc cũng bị hòa tan, đánh đến quái vật từ kêu thảm thiết khôngngừng đến liên tục nên rỉ rồi không còn phát ra tiếng động nào nữa.Cuối cùng.Andrea phát tiết phẫn nộ xong.Nàng lại hóa thành một cô bé mặc váy đỏ, thè lưỡi ra đi đến trước mặt LiễuBình, kéo cánh tay hắn và nói: "Ta không kịp thu tay, lỡ nặng tay đánh chết."

"Đây là tù nhân *****ên mà chúng ta thu được, lại bị ta đánh chết...."

"Ngươi sẽ không trách ta đúng không."

Liễu Bình trầm mặc một giây.Thẳng đến Andrea bắt đầu có chút hoảng loạn, hắn mới chậm rãi đi đến thi thểquái vật kia."

Liễu Bình..."

Andrea nhỏ giọng kêu lên, trong giọng nói có thêm chút bi thương.ễ ầ ẫ ầ ễ ố ồLiễu Bình cúi đầu, dẫm lên cái đầu bị liệt diễm đốt nát của con quái vật rồi nói:"Không đủ, Andrea."

Andrea ngơ ngẩn, nhỏ giọng mà nói: "Cái gì không đủ?"

Liễu Bình kéo cái đầu kia lên, giơ lên giữa không trung và nói: "Vừa rồi nómuốn giết ngươi."

"Cho nên?"

Andrea hỏi.Liễu Bình khẽ gật đầu về hướng hư không.Chỉ trong giây lát, thế giới đại sa mạc đã biến mất, tan biến khỏi chung quanhhai người.Vòm trời hắc ám lại hiện lên lần nữa.Chung quanh là mặt đất rộng lớn hoang vu vô biên, bụi mù bao phủ.Vĩnh Dạ!

-- Bọn họ và cả thi thể quái vật cùng về tới Vĩnh Dạ.Liễu Bình giơ đầu quái vật lên và nói: "Vừa rồi nó muốn giết ngươi –– chẳng lẽchúng ta cứ buông tha nó như vậy?"

Hắn nâng tay còn lại lên, vô cùng thành thạo mà tung ra một quyết.Cửu U Câu Hồn!

Một hư ảnh nhàn nhạt bay ra từ đầu quái vật, lượn lờ trong tayLiễu Bình.Liễu Bình thưởng thức linh hồn này, nhẹ nhàng nói: "Nó ý đồ dùng ta để áp chếngươi, muốn người bị ***** trong tuyệt vọng."

"Tử vong đối với loại ác ôn như chúng là không đủ, ta muốn linh hồn nó nhậnhết đau khổ, lấy đó để bồi thường sự tuyệt vọng mà người phải chịu đựng, thẳngđến một ngày ngươi không cảm thấy sợ hãi vì chuyện vừa rồi nữa."

Hắn nắm lấy linh hồn quái vật kia.Linh hồn phát ra tiếng rít gào không cam lòng, nhưng dưới cơn đau mà hồnthuật gây nên, tiếng rít gào rất nhanh đã bị tiếng xin tha thay thế.Liễu Bình nắm lấy linh hồn, đưa nó cho Andrea."

Nó xin tha thì cứ tra tấn nó."

"Nó không xin tha thì sao?"

"Vẫn tra tấn nó."

Andrea ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn linh hồn hắn đưa qua kia.Giây lát sau.Khóe miệng nàng nhẹ nhàng mím lại.Chỉ thấy nàng chạy nhanh tới chỗ Liễu Bình, miệng phát ra tiếng thét chói taiđặc hữu của một cô bé: "Liễu Bình, người còn soái hơn cả trong mộng nữa!"

Lời còn chưa dứt.ễNàng đã nhào lên trên người Liễu Bình.-------Chương 1207: Đại ân cả đời khó quênCây cầu gãy bên ngoài dịch trạm.Gió thổi, hoa rơi.Một nữ tử đứng bên cây cầu gãy, dựng thẳng một thanh đại kỳ màu đen lên, đểnó đón gió phấp phới.Trên mặt cờ tỏa ra từng đợt gọn sóng, cứ như bị kích hoạt năng lực nào đó.Giây lát sau.Gọn sóng tan đi.Đại kỳ cũng được thu lại, mặc cho gió thổi cũng không mở ra nữa.Nữ tử mang đầy tiếc nuối, lẩm bẩm: "Sức mạnh thay đổi chủng tộc mạnh nhưthế, hiện tại muốn đổi về cũng không có cách nào cả."

Trong gió có từng cánh hoa rơi lả tả.Nữ tử lắc đầu, đi trở về dịch trạm.- - Nơi này chỉ cho quan gia sử dụng, trongđám người từ nam chí bắc cũng chỉ có người mang thân phận quan phủ mớidám nghỉ ngơi ở chỗ này.Nữ tử lập tức đi vào dịch trạm, tùy ý tìm vị trí rồi ngồi xuống, mở miệng nói:"Rượu."

Vài tên dịch quan thoáng đánh giá, không dám nói thêm gì, thậm chí trên mặtcòn mang theo nụ cười nịnh nọt."

Ngài chờ một lát."."

Chỗ của chúng ta có vài món ăn ngon, ngài xem có muốn nếm thử haykhông?"

"Tiên tử, xin uống ly trà nóng trước."

Bọn họ nghênh đón, nhiệt tình nói.-- Vừa thấy thì biết ngay ả là người tu hành, không muốn chết thì phải kính cẩnlấy lòng.Nữ tử nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy khá vừa lòng."

Mau cho rượu và thức ăn lên đi, không cần hầu hạ."

Ả quăng một khối vàng lên trên bàn.Ánh mắt dịch quan sáng lên, cầm vàng rồi cúi đầu khom lưng đi xuống.Nữ tử ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận suy tư Con đường sau này.Kể sách hiện giờ chỉ có thể là tu hành.Ả thông hiểu tri thức tất cả các Trắc, chỉ cần tiếp tục tu hành thì sớm muộn gìcũng có thể đạt tới đứng đầu của Tu Hành Trắc.ế ắ ầ ế ể ếĐến lúc đó thì phải lập tức bắt đầu dung hợp với thế giới, chuyển hóa thành ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thể.Chờ đến khi có được thực lực nhất định thì có thể thử chuyển thành Ác Mộng.Ác Mộng là hạt giống ô nhiễm mà năm đó ả rải ra ngoài, nhiều ít gì cũng chứađựng một chút sức mạnh nguyên thủy, quay về thân mình được rồi thì có thểgiúp ả thúc giục đại kỳ, thay đổi chủng tộc lại lần nữa.Ả chậm rãi nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng ồn ào náo động.Nữ tử vẫn nhắm hai mắt, thả thần niệm ra đảo quanh.Chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một đám cướp đường, đang đuổi theo chém giếtnhững người bán hàng rong ven đường, thậm chí có một bộ phận vọt thẳng đếndịch trạm.Một tiếng vang lớn.Cánh cửa dịch trạm bị đánh vỡ, bọn cường đạo phát ra một tiếng kêu, vọt vàogặp người thì chém.Nữ tử bung chén trà chậm rãi uống.Một dịch quan hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt nàng, quỳ xuống kêulên: "Tiên tử cứu mạng!"

Lại một dịch quan chạy tới quỳ xuống, liên tục dập đầu và nói: "Cứu mạng!Tiên tử, cầu xin ngài cứu chúng ta một mạng!"

Nữ tử lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt cũng không mở ra, chỉ ngân nga nói:"Cuối cùng rồi văn minh cũng phải chung kết, sống chết của lũ kiến có gì đểcứu vớt?"

Bá –– Đầu dịch quan bị một gã đại hán chém rớt.Đại hán kia lại vung mạnh trường đao, giết tên dịch quan thứ hai, lúc này mớithoáng ngẩng đầu, tròng mắt như chuông đồng xoay chuyển, dừng lại trênngười nữ tử."

Thì ra còn có một mỹ nhân như thế."

Vẻ mặt đại hán giật giật, bỗng cảm ứng được khí tức trên người đối phương, sắcmặt biến đổi, vội vàng quỳ xuống đất và nói: "Tiểu nhân ra mắt tiền nhân."

Nữ tử hờ hũng nói: "Cút."."

Thưa vâng."

Đại hán lui về phía sau, liều mạng ra hiệu với những người khác.Đám cường đạo sôi nổi nhìn lại, lập tức đã bị dung mạo của nữ tử làm kinh sợ,đồng thời cũng cảm ứng được dao động nhàn nhạt trên người ả.Tất cả mọi người lập tức thu tâm, thật cẩn thận rời khỏi dịch trạm.Trên đường phố bên ngoài, đồng lõa của chúng vẫn đang giết người cướp của.Bỗng nhiên.ềMột phụ nhân ôm hài tử hoảng loạn chạy tới, hô to về hướng dịch trạm xa xa:"Cứu mạng!"

- Nàng ta còn không biết quan binh ở nơi này đã sớm bị giết sạch.Ở phía sau nàng, một đại hán cưỡi ngựa đang cười dài và quát: "Tóm được conả này rồi trở về sung sướng!"

Vài tên đạo phi thân trên ***** hưng phấn phát ra tiếng thét to, giục ngựa vọtvề hướng nữ tử.Phụ nhân không màn tất cả, nghiêng ngả lảo đảo lao về hướng dịch trạm, đầymặt nước mắt, gào khẳn cả cổ: "Ai tới cứu hài tử nhà ta với!"

Sau lưng nàng, một con ngựa vọt tới, người trên ngựa rút loan đao ra, phất tayđâm vào trong ngực nàng, muốn đâm xuyên qua đứa trẻ rồi nhấc thẳng lên.Trong dịch trạm.Nữ tử vẫn nhắm hai mắt, mặt không cảm xúc, vẫn không nhúc nhích.Chén trà trong tay, đột nhiên vỡ vụn, hương nước trà ấm áp không ngừng nhỏgiọt xuống từ bàn tay ngọc trắng nõn nà kia.Một kiếm khí vô hình phập phồng tỏa ra từ trên người ả, xuyên qua tường đấtdịch trạm, lặng lẽ không một tiếng động bao phủ bên ngoài một vòng.Mấy chục tiếng kêu thảm thiết vang lên.Sau đó là tiếng thi thể ngã xuống từ trên ngựa.Phụ nhân kia vốn đã tuyệt vọng, lại phát hiện những tên đuổi theo đó đều đãchết.Ngay sau đó, trước mặt xuất hiện một tiên nữ giống như đi ra từ tranh vẽ.Phụ nhân lập tức phản ứng, vội vàng quỳ xuống mặt đất, dập đầu và nói: "Đa tạtiên tử cứu mạng ta và con ta."

Nàng dập đầu một lát, nhưng đối phương lại không có phản ứng.Phụ nữ cảm thấy kỳ quái trong lòng, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tiền tử kia nhìn đứa trẻ trong ngực nàng, sắc mặt có chút kỳ quái."

Ngươi...

Vì sao bảo vệ hắn còn hơn bản thân?"

Nữ tử hỏi.Phụ nhân có chút mờ mịt, ôm chặt đứa trẻ vào lòng và nói: "Nó là con trai củata."

Nữ tử trầm mặc một hồi.Lúc này người sống sót chung quanh đều vây đến, quỳ trên đất không ngừngdập đầu.Nữ tử lắc đầu, thân thể bỗng run lên, bay lên trời rồi lao đi như lưu quang cựctốc, không biết tung tích đâu nữa.Trước dịch trạm, mọi người cùng kêu lên: "Đa tạ ân cứu mạng của tiên tử."

"Đại ân cả đời khó quên."

"Đa tạ tiên tử cứu tánh mạng cả nhà ta!"

"Tiên nhân...."

"...

Phụ mẫu tái sinh."

Rất nhanh đã không nghe thấy những âm thanh đó nữa.Nữ tử toàn lực phi hành, chỉ chốc lát sau đã đến một ngọn núi hiểm trở cao vút.Ả dừng lại trên đỉnh núi, tìm một cây Bách Quả rồi khoanh chân nhập định dướitàng cây.Mưa gió kéo tới.Nữ tử lại không dùng linh quang bảo vệ thân thể.Thể mưa càng thêm giàn giụa.Nữ tử khoanh chân ngồi dưới cơn mưa, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh của thiênlôi, biểu cảm dần dần không khống chế được.Trên đỉnh núi.Gió rét mưa lạnh.Bỗng nhiên, một giọng nói thống khổ đứt quãng vang lên gián đoạn trong mànmưa đêm tí tách."

Ta chính là...."

"Chung kết vạn vật và chúng sinh..."

"Vì sao...

Ra tay...."

"Vì sao!

Vì sao!"

Một tiếng khóc không thể ức chế xuyên qua cả mây trời, quanh quẩn thật lâutrong thiên địa mênh mông.-------Chương 1208: Ngươi sợ mình sẽ trầm mê trong đó?Bên kia.Một thẻ bài bay lên từ thi thể tù nhân, dừng lại trong sách thẻ lần nữa.Là nữ sĩ Huyền Bí."

Khôi phục một ít sức mạnh...

Hiện tại ngươi có thể mượn sức mạnh của ta đểlàm nó sống lại."

Nàng mỉm cười và nói với Liễu Bình.Liễu Bình lại đang trầm ngâm."

Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi."

Trước đó rõ ràng nó bị thu vào sách thẻ của ta, vì sao còn có thể phản kháng?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Bởi vì nó là tù nhân, chúng đều có một chút thủ đoạn, có thể tạm thời không bịchủ thẻ bài khống chế."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Thì ra là thế."

Liễu Bình suy tư mà nói."

Ta phải nhắc nhở ngươi, mỗi một tồn tại bị cầm tù trong Luyện Ngục và VĩnhDạ thần trụ đều không đơn giản, tuyệt đối không thể xem nhẹ chúng."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Cho nên ta đang do dự."

Liễu Bình nói."

Do dự?

Do dự cái gì?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.Liễu Bình vẫy tay về phía Andrea."

Hết giận chưa?"

Hắn hỏi."

Đã sớm hết rồi, nếu người muốn làm nó sống lại, vậy cứ làm đi."

Andrea cười ngọt ngào và nói.Nàng tùy tiện ném đi, linh hồn tù nhân kia lập tức bay bổng lên, dừng lại trongtay Liễu Bình lần nữa."

Nữ sĩ Huyền Bí, dựa theo Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, hiện tại ta đã cóđược tất cả thân thể và linh hồn của nó, hiện tại chỉ cần làm nó sống lại thì nó sẽếnguyện trung thành với ta, là như thế sao?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, đây là thủ đoạn lúc trước mà tồn tại ***** kia để lại khi thiết lậpviệc cầm tù."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình nhìn linh hồn tù nhân trong tay."

Tha cho ta một lần, để ta sống lại đi, ta nhất định sẽ cống hiến sức lực vì ngài."

Linh hồn nơm nớp lo sợ mà nói."

Đã bỏ qua cho ngươi vài lần, nhưng biểu hiện của ngươi quá làm ta thất vọng"Liễu Bình lắc đầu và nói: "Hơn nữa -- Ta thật sự nhất định phải cần ngươi cốnghiến sức lực sao?"

Hắn nhìn thoáng qua nữ sĩ Huyền Bí.Nữ sĩ Huyền Bí hiểu, gật đầu và nói: "Sức mạnh pháp tắc của nó đã bị ta hútsạch hoàn toàn."

"Rất tốt, vậy nó chỉ còn lại tác dụng cuối cùng."

Liễu Bình nói.Hắn nắm lấy linh hồn, há mồm nhẹ nhàng thổi một cái.- - Cửu U Diệt HồnPhong!"

Không!"

Tù nhân linh hồn phát ra một tiếng thét chói tai, hoàn toàn hóa thành hư vôtrong gió.Cùng lúc đó, quyển sách thẻ đỏ như máu kia bỗng chấn động, tỏa ra khí thếhùng hồn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Làm tà ma, ngươi chungkết một tù nhân cường đại, thực lực của ngươi sẽ được nâng cao."

"Một canh giờ sau, sự gia tăng sức mạnh sẽ kết thúc."

"Ngoài ra."."

Ngươi góp nhặt linh hồn của một tù nhân cho Huyết Hải."

Liễu Bình yên lặng gật đầu.Theo quan niệm của phía Huyết Hải thì ***** chính là thu thập.Có lẽ những linh hồn tán loạn đó chính là chất dinh dưỡng và năng lượng củaHuyết Hải.Lại từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Tù nhân là một đámtồn tại mạnh nhất trong đám quái vật, lẽ ra ngươi không thể chiến thắng nó,đáng tiếc nó chọn sai phương thức chiến đấu."

"Số lượng thu thập lần này đã gia tăng trên diện rộng."

ố"Số lượng quái vật thu thập hiện giờ là:""300."

"-- Ngươi có thể triệu hoán anh linh Huyết Hải càng cường đại hơn."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thẻ bài do tù nhân ngưng tụ ra sôi nổi hóa thành mảnh nhỏ, lưu loát rơi xuốngmặt đất."

Ngươi hoàn toàn ***** một tù nhân, ta vốn nghĩ ngươi sẽ thu nó làm tọa kỵ–– Tốc độ của nó rất nhanh."

Nữ sĩ Huyền Bí cảm khái.Liễu Bình lắc đầu và nói: "Ta không dễ dàng tin ai...

Vừa rồi đã cho nó cơ hội,nó bỏ lỡ."

Andrea nói chen vào: "Giết nó đáng không?"

"Nữ sĩ Huyền Bí khôi phục sức mạnh, ta cũng có thể triệu hoán anh linh càngmạnh từ Huyết Hải, có thể nói là rất đáng giá."

Liễu Bình nói."

Vậy về sau gặp tù nhân khác thì sao?

Cũng ***** à?"

Andrea chần chờ nói."

Không đáng tin thì giết -- Chúng ta không thể giao phía sau lưng cho nhữngtên tà ác đó."

Liễu Bình ôn hòa nói.Hắn khoanh tay đi đến bên một khối đá, ngồi xuống rồi bắt đầu nghỉ ngơi."

Hiện tại không lên đường sao?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi."

Không, ta muốn chờ một chút trước -- Chờ sức mạnh của ta lại khôi phục mộtít thì chúng ta lên đường."

Liễu Bình nói.Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đang nhanh chónghiện lên: "Bổn danh sách đã kết nối với tứ thánh trụ."

"Thuật luân chuyển hiện giờ có được là: Địa."

"Thế giới chỉ thuật hệ Địa: Địa Phược, đã hoàn thành phóng thích."

"Một giờ sau, tứ thánh trụ sẽ xoay chuyển lần nữa, ngươi sẽ đạt được sức mạnhtứ thánh trụ mới."

Liễu Bình xem xong thì nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.Mặt đất run rẩy.Loại run rẩy này nhìn ít nhiều gì cũng có chút kỳ quái.ấ ểBởi vì nó không phải động đất, mà là một loại di chuyển vị trí xoay ngangphương hướng.Liễu Bình mở to mắt, tầm nhìn rơi xuống mặt đất.Hắn phát hiện mặt đất đang cuốn về hướng nào đó giống như nước chảy.Khối đá mà hắn đang ngồi lên giống như một cái bè nhỏ, đang lượn lờ trôi trongvùng hoang dã mênh mông vô bờ."

Kỳ quái, đây là tình huống gì thế này?"

Liễu Bình nói."

Tù nhân ở nơi đây đã chết, lao tù theo đó mà tan rã, tất nhiên sẽ bị tù nhânkhác ở gần đây phát hiện, muốn cắn nuốt mảnh đất này."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình ngồi trên tảng đá yên lặng nghỉ ngơi.Tảng đá không ngừng di động về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉmột lát sau đã xuyên qua một vùng hoang dã to lớn.Phía trước.Một mảnh rừng cây u ám lặng lẽ xuất hiện trong tầm nhìn.Liễu Bình đột nhiên hỏi: "Thời gian đã không còn nữa, vậy thời gian của thếgiới trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ này được tính như thế nào?"

Nữ sĩ Huyền Bí nói: "Lúc trước khi cầm tù những thứ tà ác của các kỷ nguyên,vị tồn tại lợi hại chân chính kia đã xác định phạm trù thời gian đơn độc chochúng-- Ngay ở mỗi một lao tù."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình bừng tỉnh mà nói."

Liễu Bình, trong mảnh rừng phía trước có ác ý tương đối cường đại đang ẩnnúp, ngươi mang trên người sức mạnh tà ma, hoàn toàn có thể dùng thẻ bài"Thánh bia cấm kỵ kia hộ thân."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Thánh bia cấm kỵ.Đây là thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma có được từ trên tay kẻ cầm cờ, khi nólật qua chính diện thì có thể trợ giúp người sở hữu thẻ bài phóng ra "Thuật nhấtnhân vạn sinh".Một khi người nắm giữ tử vong, nó sẽ liên tục phóng thích "Sức mạnh ChủngMa", trợ giúp chủ nhân sống lại.Sức mạnh như vậy quả thực không phải chúng sinh có thể tưởng tượng.Dùng nó để đối phó tù nhân của thế giới, phỏng chừng cả quá trình sẽ đơn giảnhơn rất nhiều.ễ ắ ầ ề ềLiễu Bình lại lắc đầu và nói: "Sức mạnh tà ma...

Ta sợ dùng nhiều thì về sau sẽkhông làm chúng sinh được nữa."

"Ngươi sợ mình sẽ trầm mê trong đó?"

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Không chỉ như thế, ta không tin được sức mạnh này, nó quá mạnh, lỡ như cuốicùng nó khống chế ta, vậy tất cả coi như xong rồi."

Liễu Bình nói.Nữ sĩ Huyền Bí cảm thấy hứng thú mà hỏi: "Ngươi cảm thấy bên trong nó tiềmtàng nguy hiểm?"

"Không biết nói thế nào...

Nếu chiến giáp tà ma có khí linh, vậy nói khôngchừng thuật pháp cũng có bản ngã, có thần trí độc lập của riêng nó."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, rốt cuộc ta cũng yên tâm, ngươi cẩn thận như vậy mới có khả năng thậtsự đi đến cuối cùng."

Nữ sĩ Huyền Bí tán thưởng một tiếng."

Chỉ sợ tình hình phía trước sẽ hung hiểm hơn vừa rồi vạn lần,"Nàng hóa thành thẻ bài lần nữa rồi bay trở về sách thẻ và nói: "Ngươi có thểdùng sức mạnh của ta phát động Hí Kịch Sư vào bất cứ lúc nào, tổng cộng hailần."

Nói xong thì quyển sách khép lại, bay trở về trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nói một tiếng cảm ơn rồi thu hồi sách thẻ.-------Chương 1209: Thánh bia cấm kỵUy lực của "Hí Kịch Sư"rất mạnh, thậm chí có thể giấu Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ đi, nhưng rốtcuộc cũng không phải thuật pháp chiến đấu chân chính.Thế giới chi thuật mà tứ thánh trụ giao cho mới là gốc rễ của hắn.Đáng tiếc, cách một giờ thì tứ thánh trụ mới có thể sinh ra một thuật, hơn nữadùng xong thì không còn, phải chờ thêm một giờ.Liễu Bình nhìn nhìn cự kiếm huyết sắc cắm trên tảng đá kia.Đây là thanh kiếm của bộ xương khô huyết sắc kia.Dùng không thuận tay.Bàn về chiến đấu, hắn vẫn nên nghĩ cách tìm ra một thanh trường đao thì tốthơn.Trong thời gian hắn âm thầm tính toán, tảng đá đã lao tới bên cạnh rừng cây.Lúc này còn chưa tới giới hạn một giờ.Andrea đã cảnh giác lên.Nàng muốn hóa thành cự long bay lên trời cẩn thận xem xét tình huống, lại bịLiễu Bình giữ chặt."

Không cần đi."

Liễu Bình nói khẽ một câu."

Thế nào?"

Andrea khó hiểu mà hỏi."

Ngươi không có gấu trúc, ta có."

Liễu Bình lời ít mà ý nhiều.Trong lòng hắn dâng lên một điềm báo chẳng lành, trực tiếp giấu Andrea ở phíasau, hắn đứng lên rồi giờ kiếm cẩn thận cảnh giới.Bỗng nhiên.Một giọng nữ xa xăm vang lên từ sâu trong rừng cây: "Các ngươi giết cái tênđầy người là lôi điện kia sao?"

Liễu Bình ngẩn ra một chút.Giọng nói này...

Hình như đã nghe qua ở nơi nào.Tâm niệm của hắn chợt lóe, rốt cuộc cũng nhớ tới chủ nhân của giọng nói này.-- Là nữ nhân xách theo một cái rổ chứa đầy trái cây ở Vĩnh Dạ."

Đúng vậy, chúng ta giết nó."

Liễu Bình không để lộ cảm xúc mà nói.Sâu trong rừng cây.Giọng nữ kia mang theo một tia hưng phấn, lại vang lên lần nữa: "A...

Có thểgiao thi thể của nó cho ta không, đó nhất định sẽ là một thứ trái cây cực kỳ mỹvị."

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy một nữ nhân thân thể cao gầy xuất hiện trongrừng.Ả mặc váy dài màu đen, cong eo, trên cánh tay có vác một cái rổ.Trong tổ chứa đầy các loại trái cây màu sắc tươi đẹp.Gió thổi tới.Váy đen nhẹ nhàng bay lên, lộ ra bạch cốt phía dưới."

Xin lỗi,"Liễu Bình không mang chút cảm xúc mà nhìn đối phương và nói: "Ta đã ăn nó."

"Ngươi?"

Hình như nữ tử có hơi bất ngờ, dùng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn vànói: "Chỉ dựa vào người mà có thể ăn luôn nó?"

"Đúng vậy, cực kỳ ngon miệng, đáng tiếc không để lại cho ngươi."

Liễu Bình nói.Nữ tử đi vài bước về phía trước, lại bỗng ý thức được cái gì, thân thể chợt lóeđã trốn ra sau cái cây."

Ngươi thực sự lợi hại như vậy?"

Giọng nói của ả truyền đến từ sau thân cây."

Đúng vậy."

Liễu Bình nhảy lên trong lòng, trên mặt lại không lộ ra chút nào.Vừa rồi trong nháy mắt nữ tử xuất hiện, trên đầu ả đã nhảy ra một chữ: "Tùnhân."

-- Thì ra ả là một tù nhân trong thế giới này!

Cẩn thận nghĩ lại, lúc ở trongMộng Cảnh, gấu trúc bị nhốt ở một lao tù, nghĩ mọi cách mới thoát thân rađược.Tù nhân trước đó hắn ***** cũng thân đầu chia lìa, bị phong ấn trong lâu đài.Mà nữ nhân vác rổ này lại hoàn toàn khác với chúng.Á có thể tùy ý đi lại trong rừng cây này.So với hai tù nhân trước đó, hiển nhiên ả là một tồn tại hoàn toàn không cùngcấp bậc!

Hắn giết được tù nhân trước đó là nhờ vào Mộng Cảnh chi thuật, nếukhông thật sự không dễ đánh.Chỉ sợ người trước mắt còn mạnh hơn tù nhân trước đó đáng kể!

Andrea cũng ýthức được chuyện này, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Liễu Bình từ sau lưng, truyềnâm: "Cẩn thận."

ấ ễ ế ế ể ểTất nhiên Liễu Bình đã biết, càng biết thời điểm này không thể e sợ, vừa lộ e sợthì không chừng đối phương sẽ lập tức phát động công kích.Ả lộ ra đôi mắt từ sau thân cây, nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: "Khôngđúng...

Ta nhìn thấy rõ ràng, người vừa trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểkhông lâu, thực lực quá kém."

Ả đi ra từ sau thân cây, nói nhỏ: "Vận mệnh của ngươi là nên làm đồ ăn rồi bịăn luôn."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn lại hư không.Một hàng nhắc nhở phù hiện ra ở đó bất động, nhắc nhở hắn cách thời gianthuật pháp tứ thánh trụ đổi mới còn nửa giờ.Hắn còn không có binh khí dùng thuận tay.Triệu hoán....Chỉ có thể triệu hoán anh linh Huyết Hải.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, cứ cảm thấy không muốn đánh cho lắm.Bởi vì không có chút nắm chắc nào cả.Sau khi tiến vào Vĩnh Dạ thế giới, lúc gặp được tù nhân thứ nhất, cho dù hắnkhông có đao, nhưng cũng dám tiến lên đấu một trận.Nhưng nữ nhân trước mắt này.....Chỉ nhìn ả là trong lòng Liễu Bình đã cảm nhận được dự báo chẳng lành.Đây là tồn tại cấp bậc hoàn toàn bất đồng.Nhưng.Không thể e sợ.Hắn tùy tiện vung tay lên, thả ra sách thẻ, lấy ra một thẻ bài từ trong đó rồi đặttrên tay."

Ta thật sự không phải đối thủ của nó, nhưng cũng không muốn bị nó ăn, chonên chỉ có thể dùng thẻ bài này giết nó."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói.Đôi mắt của ả ta ngơ ngác nhìn thẻ bài "Thánh bia cấm kỵ"trong tay Liễu Bình, sát ý trên người bỗng biến mất không còn một mảnh."

Đây là thẻ bài gì...

Nó có thể chung kết tất cả...

Ta không phải đối thủ."

"Rốt cục là dạng kỷ nguyên gì mới cho ra đời thứ sức mạnh ***** nhưvậy..."

Nữ tử thất hồn lạc phách mà nói, thân thể hơi di chuyển, trốn vào sau cái cây.Trong lòng Liễu Bình thoáng tự tin hơn một chút.Vì tránh phát triển theo hướng tà ma hóa, hắn không thể tùy tiện sử dụng sứcmạnh của "Thánh bia cấm kỵ".- - Nhưng lấy nó ra hù quỷ cũng còn được.Đây mới là cách dùng chính xác của nó.Hơn nữa thẻ bài này đã nhận chủ, chỉ có tà ma mới có thể thao túng nó.Chỉ có hắn là tà ma.Hoàn mỹ.Hắn còn không kịp nói chuyện thì ả ta đã liên tục nói: "Xin lỗi, là ta không nênngầm chiếm địa bàn của người như thế, hiện tại trả toàn bộ lại cho ngươi."

Câu nói vừa dứt.Chỉ một thoáng, mặt đất phát ra tiếng rít gào như sấm vang, nhanh chóng thốilui về hướng lúc tới.Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn.Liễu Bình phát hiện mình và tảng đá dưới chân lại về tới vị trí ban đầu.Tất cả trở lại thường.Ngay cả tất cả đá vụn và bùn đất trên mặt đất vẫn duy trì dáng vẻ trước khi dichuyển.Nữ sĩ Huyền Bí bỗng lên tiếng: "Nó sợ, cho nên trả nơi này lại cho ngươi."

Liễu Bình nhìn chung quanh, trầm tư nói: "Rõ ràng khoảng cách tương đối xa,nó lại có thể hút toàn bộ mặt đất qua –– Nơi này là thế giới, chẳng lẽ nó cũngkhông bị cầm tù?"

Nữ sĩ Huyền Bí nói: "Không, nó bị cầm tù trong rừng cây kia, nhưng thực lựccủa nó quá mạnh, cho nên mới có thể làm được chuyện như vậy, ta đoán cho dùlà trong đám tù nhân thì nó cũng coi như cường đại."

Nữ sĩ Huyền Bí chưởng quản tất cả pháp tắc.Phán đoán mà nàng đưa ra tuyệt đối không sai."

Sức mạnh của ta chưa khôi phục, Liễu Bình cũng không có binh khí, may mắnkhông cần đánh một trận với nó."

Andrea thở phào mà nói."

Nếu muốn tránh khỏi tên kia, vậy đổi hướng đi, tiếp tục đi vào sâu trong VĩnhDạ hay sao?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.-------Chương 1210: Nguy hiểm.Ở đâu?Liễu Bình không nói lời nào.Hắn đi qua lại vài vòng, sau đó bỗng đứng lại, lắc đầu và nói: "Không, chúng taphải đi tìm ả."

"Sao lại đi tìm ả?"

Andrea giật mình và nói."

Trừ phi người dùng thẻ bài "Thánh bia cấm kỵ kia, nếu không tuyệt đối khôngcó hy vọng chiến thắng nó."

Nữ sĩ Huyền Bí nhắc nhở."

Đúng vậy, nhưng Vĩnh Dạ quá rộng lớn, chúng ta không thể thấy một tên tùnhân thì móc thẻ bài này ra cho đối phương xem ——"Liễu Bình tiếp tục nói: "Tựa như ngài nói, các tù nhân đều có bí mật và sứcmạnh mà người khác không hiểu được, có lẽ có tù nhân có thể ngăn cách thẻ bàinày, có lẽ có từ nhân có thể lấy phương thức không thể đoán trước tung ra côngkích, làm ta không thể dùng thẻ bài này thì sao?"

"Con đường sau này sẽ càng khó đi."

Hai nữ tử cùng rơi vào trầm tư.Giây lát sau.Nữ sĩ Huyền Bí nói: "Ý của ngươi là..."

"Á ta tuy cường đại, nhưng vừa thấy là biết đã bị thẻ bài trong tay ta khắc chế,không có thủ đoạn nào để đối phó ta."

Liễu Bình nói."

Sao ngươi biết ả không có cách nào đối phó ngươi?"

Andrea hỏi."

Bởi vì ả chịu thua -- Ả vốn muốn ăn chúng ta, nhưng cuối cùng lại đưa chúngta trở về, thậm chí trả lại cả mảnh đất này nữa."

Liễu Bình nói.Andrea do dự nói: "Vậy --"."

Chúng ta phải đi tìm ả."

Liễu Bình kiên định nói."

Ngươi muốn thu phục ả sao?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.ồ ầ"Không sai, thêm một tồn tại quỷ dị mà cường đại như vậy cùng đi tới thì phầnthắng của chúng ta sẽ tăng thêm một ít.".Liễu Bình nói xong thì lập tức phân biệt rõ ràng phương hướng.Hắn bước ra một bước, bay vút về hướng rừng cây kia.Thời gian không dài.Liễu Bình rất nhanh đã đến rừng cây kia lần nữa."

Hả?

Tên vừa rồi đi đâu rồi?"

Andrea kinh ngạc hỏi.Nàng lơ lửng ở giữa không trung, đảo mắt qua toàn bộ cánh rừng, lại khôngnhìn thấy từ nhân trước đó.Trong rừng yên tĩnh dị thường.Một khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến từ trong rừng cây, làm lòng ngườikhông kiềm được mà run lên lập cập."

Á đã biết ta trở về."

Liễu Bình nói, tìm một nơi ở ngoài cánh rừng để nhắm mắt dưỡng thần.Andrea hiểu ý, đi theo bên cạnh hắn, làm ra bộ dạng cảnh giới.Thời gian chậm rãi trôi đi.Tù nhân kia vẫn không hiện thân.Thẳng đến từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên, Liễu Bình mới mở mắt."

Một giờ đã qua."

"Sức mạnh tứ thánh trụ lại bắt đầu xoay chuyển lần nữa."

"Địa chi Thánh Trụ đã hoàn thành luân phiên, hiện giờ đã chuyển thành Hỏa chiThánh Trụ."

"Ngươi đạt được uy năng gia trì của Hỏa chi Thánh Trụ."

"Ngươi đã đạt được thuật bản mạng của nhất tộc yêu tinh: Ngươi không nhìnthấy ta."

"Kỹ năng thuần phát hi hữu, kỹ năng đặc thù, thế giới chi thuật."

"Thuyết minh: Một khi người tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào,ngươi có thể lập tức phát động thuật này, để mình và đồng bọn của mình trốn ởphía sau tồn tại hoặc phi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phitồn tại nào phát hiện."

"–– Cho dù là pháp tắc nào đi nữa, xin hãy giúp ta trốn đi, ta có thể chia mộtngụm kem cho các ngươi!"

Liễu Bình đờ đẫn nhìn thuyết minh của thuật này, chỉ cảm thấy trong lòng cóchút cảm nín.Hắn đợi một giờ, lại chờ tới một thuật pháp như vậy.ế ồ ể ẳNếu vừa rồi xoay chuyển được Phong chi Thánh Trụ, khẳng định Pháo gia cóthể đưa tới một ít binh khí và hộ giáp.Thủy chi Thánh Trụ thì không cần phải nói.- - Trên tay thượng để hàng loạt thẻbài thần thánh có thể truyền đến đây.Tóm lại, hắn có thể dựa vào đó để chiến đấu.Thuật pháp của yêu tinh....Hoàn toàn không dùng được khi chiến đấu.Liễu Bình nhìn về phía cánh rừng kia, rơi vào trầm ngâm.Không.Tâm tư của hắn xoay chuyển, dần dần phản ứng lại.Có thuật này của yêu tinh, tuy không thể trợ giúp chiến đấu, nhưng hắn lại đượcđảm bảo an toàn thêm một chút.Mặt khác -- "Tồn tại"và "Phi tồn tại"kia rốt cục là có ý gì?

Hắn vừa nghĩ, vừa đứng lên và nói: "Đi thôi, chúng ta nênđi vào."

"Được."

Andrea nói.Liễu Bình nắm tay nàng, che chắn nàng ở phía sau, cất bước đi đến rừng cây.Khi hắn bước vào rừng cây, một tiếng thở dài giọng nữ bỗng vang lên."

Ngươi không nên tới."

Giọng nữ kia vang lên từ xa xăm."

Muốn tìm người nói chuyện."

Liễu Bình nói."

Có gì để nói?

Ta đã nhượng bộ, ngươi lại còn muốn đi vào nơi ta bị cầm tù, làmuốn giết ta, ăn luôn ta sao?"

Giọng nữ hỏi."

Không phải."

Liễu Bình nói."

Vậy thì vì sao?"

Giọng nữ nói."

Ta muốn đi đến Luyện Ngục một chuyện, thực lực của ngươi cường đại, vì vậyngươi đi theo ta đi."

Liễu Bình nói."

Đến Luyện Ngục?"

ấGiọng nữ có chút bất ngờ."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Ta có chỗ tốt gì?"

Giọng nữ hỏi."

Ta cứu người ra khỏi lồng giam."

Liễu Bình nói.Giọng nữ cười khanh khách lên rồi nói: "Không có khả năng, chưa có ai tồn tạimà đi ra cánh rừng này được, đã từng có tù nhân khác muốn ăn luôn ta, chúngkhông phải bị ta ăn luôn thì bị cánh rừng này xử lý."."

Nếu ta có thể làm được thì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chờ người đến địa cung của ta lại nói những lời này đi."

Giọng nữ nói xong thì biến mất.Liễu Bình dừng bước, quan sát chung quanh.Cánh rừng này thật sự có chút cổ quái, đi vào mới phát hiện đầy đất đều là hàicốt.Liễu Bình ngồi xổm xuống, ấn tay lên một hài cốt.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Xương cốt tù nhân."

"Tù nhân này đã hoàn toàn tử vong, cả linh hồn và thân thể đã tan biến."

Liễu Bình trầm ngâm một giây, lại ấn tay lên mặt đất.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: "Lao tù trước mặt là lao tù không rõ."

Liễu Bình không cam lòng, tùy tiện tung một chiều, những hài cốt rơi rụngtrong rừng sôi nổi bay tới, dừng lại trước mặt hắn."

Đều là hài cốt của các tù nhân...

Nơi này cực kỳ nguy hiểm, Liễu Bình."

Nữ sĩ Huyền Bí lên tiếng.Liễu Bình gật gật đầu, trong lòng như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quayđầu lại nhìn.Chỉ thấy con đường từng đi qua đã biến mất.Chung quanh đều là rừng cây, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài cánhrừng.Liễu Bình có chút mờ mịt.Nguy hiểm...

Ở đâu?

Đột nhiên, gấu trúc bên hông hắn nói với giọng điệu dồndập: "Ta có chút không thở nổi."

ễ ắ ấ ếLiễu Bình không chút do dự mà bắt lấy Andrea, trực tiếp phát động thuật yêutinh kia.Bang!

Bọn họ biến mất khỏi chỗ đó.Không kẻ nào nhìn thấy được bọn họ, cũng không biết bọn họ trốn ở nơi nào.-------Chương 1211: Liên tục triệu hoán!Trong rừng cây...

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.Qua thêm mấy phút.Từng cây cối chậm rãi lắc lư.Lá trên cây thu lại hết, hóa thành từng xúc tu mềm mại, không ngừng bay múatrên hư không, cứ như đang tìm kiếm tung tích đám người Liễu Bình.Mà những xúc tu thật nhỏ đó chỉ là bộ phận nhỏ bé của rừng cây.Mặt ngoài từng cây đại thụ trở nên bóng loáng mà có huyết nhục, giống nhưnhững cánh tay linh hoạt, không ngừng ***** tìm kiếm trên mặt đất.Trong hư không, giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Hì hì, các ngươi trốn ở nơinào vậy?

Sao những hư vô chi thứ (Gai hư vô) kia lại không tìm thấy cácngươi."

Giọng nói của Liễu Bình cũng vang lên từ hư không: "Chúng là một bộ phậnthân thể của ngươi sao?"

"Không phải, chúng là xiềng xích trói buộc ta, không lúc nào là không hút máuta, không cho ta cơ hội sống lại."

Giọng nữ đáp.Trong hư không bỗng xuất hiện một đao quang sắc bén.Đương!

Đao quang chém vào một cây đại thụ, nhưng không để lại được cả mộtbạch ẩn.Hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ: "Hư vô chi thứ."

"Hấp thu tất cả chất dinh dưỡng của tồn tại kỳ dị, không bị bất cứ thứ gì tổnthương, vĩnh viễn không tử vong."

Bá bá bá bá bá bá -- Không thể hiểu được mà bị đánh một cái, điều này làm mỗimột cành khô trên "Đại thụ"đều trở nên càng mềm mại, cũng càng hung ác.Chúng vặn vẹo, vẽ ra từng tàn ảnh trên mặt đất, muốn tìm được những ngườiđang nấp đi.Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Loại hư vô chi thứ này có thể hút sạch tất cảmọi thứ của các ngươi, dùng phương thức mấp máy tiêu hóa linh hồn các ngươi,thẳng đến mấy ngàn năm sau mới có thể hoàn toàn ăn xong linh hồn các ngươi,cho nên một khi bị chúng ăn thì tốt nhất cầu nguyện mình có thuật pháp tự làmnổ linh hồn, nếu không chờ đợi các ngươi sẽ là tuyệt vọng vĩnh hằng."

Liễu Bình tránh sau một "Đại thụ", nhìn lại hư không.Lúc này Andrea đã bị hắn thu thành thẻ bài, giấu vào sách thẻ, chỉ còn lại hắnứng phó cục diện trước mặt.ấ ốChỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Ngươi phát động thuật bảnmạng của yêu tinh: "Ngươi không nhìn thấy ta."

"Ngươi trốn sau một hư vô chi thứ."

"Nó không thể phát hiện ngươi."

Liễu Bình nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Vì sao chúng không ăn ngươi?"

"Bởi vì ta quá khó ăn -- Chúng đành vây khốn ta, không dám ăn ta nữa."

Giọng nữ cười hì hì mà nói."

Ngươi nói ngươi ở địa cung?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, những cái gai đó có thể ***** tất cả, gặp phải là chết -- Vì saongười còn chưa chết?"

Giọng nữ kia tò mò hỏi."

Ta chết thì cũng đã chết, nhưng vẫn còn sống."

Liễu Bình nói, nhìn thoáng qua gấu trúc bên hông.Cả người gấu trúc đang không ngừng run rẩy.Hư vô chi thứ tuy không thể phát hiện Liễu Bình, nhưng mỗi lần xẹt qua bêncạnh hắn thì gấu trúc sẽ chết một lần!

Thật là một nan đề.- - Cho dù có gấu trúcchết thay, nhưng hắn vẫn không thể bị hư không chi thứ bắt lấy.Lỡ như bị bắt lấy, cho dù chết thay nhiều lần đến mấy cũng không có ý nghĩa,những xúc tu đó sẽ trực tiếp hút sạch huyết nhục và linh hồn của hắn."

Nghe không hiểu, có bản lĩnh thì tới tìm ta đi."

Giọng nữ nói.Giọng nói của ả cũng tắt.Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn lên sáchthẻ."

Triệu hoán."

Hắn thì thầm.Một ánh hồng quang bay vụt đến từ hư không, hóa thành một bộ xương khôhuyết sắc trước mặt hắn."

Hả?

Rõ ràng ngươi có thể triệu hoán những kẻ lợi hại hơn, vì sao còn muốntriệu hoán ta?"

Bộ xương khô huyết sắc một tay cầm đao, một tay nắm thuẫn mà nói.- - Nó làanh linh Huyết Hải sơ cấp nhất, cũng là anh linh Huyết Hải *****ên mà LiễuBình triệu hoán."

Ta không nỡ lập tức dùng hết tiền cược, triệu hoán người chỉ cần hai mươiđiểm giá trị thu thập thôi."

ễLiễu Bình nói."

Được thôi, người tìm ta làm gì?"

Bộ xương khô huyết sắc hỏi."

Nếu người chết thì nhất định có thể trở về Huyết Hải đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, không có cái gì ngăn cản được, ta nhất định có thể trở về HuyếtHải."

Bộ xương khô huyết sắc tự tin mà nói."

Được, vậy ta an tâm rồi."

Liễu Bình nói."

Yên tâm?"

Bộ xương khô huyết sắc ngạc nhiên lặp lại.Bá -- Những cành khô "Đại thụ"quất đến, lập tức đánh tan cả bộ xương khô huyết sắc.Lần này cứ như kích phát cái gì, trong toàn bộ rừng cây, tất cả xúc tu đều rơivào điện cuồng, lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng đi bắt những khúc xương khôhuyết sắc rơi rụng trên không trung.Nhưng tất cả xương khô huyết sắc lại cùng hóa thành quang ảnh, trôi vào tronghư không.Hư không chi thứ chụp hụt, không cam lòng mấp máy một hồi rồi lại chậm rãirụt trở về.Liễu Bình lẳng lặng quan sát tình cảnh này."

Chạy giỏi thật, vậy thì tốt."

Hắn cảm khái một tiếng, ánh mắt dừng lại trong hư không.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động ở nơi đó: "Đã tốn hai mươi điểmgiá trị thu thập."

"Trị số thu thập còn lại là: 280 điểm."

"Ngươi có thể tiếp tục triệu hoán anh linh Huyết Hải tiến hành chiến đấu vàobất cứ lúc nào."

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.280 điểm, vậy còn có thể triệu hoán mười bốn lần.Hy vọng có thể làm được.Hắn ấn tay lên sách thẻ, quát khẽ lên: "Triệu hoán!"

Một ánh huyết quang xuyên thấu hư không mà đến, dừng lại trước mặt hắn, hóathành bộ xương khô huyết sắc lần nữa.ốRõ ràng nó có hơi sửng sốt, lập tức hỏi: "Sao người lại tìm ta?"

Bởi vì được triệu hoán đến nên nó có thể cảm ứng được vị trí của Liễu Bình,nhưng lại nhạy bén không nhìn về hướng hắn, chỉ hỏi bằng cách truyền âm.Liễu Bình ngượng ngùng nói: "Bởi vì ngươi rẻ nhất...

Chúng ta không nói nhiềulời, ngươi phải lập tức công kích mặt đất, xem có thể tìm được lối vào địa cunghay không."

Bộ xương khô huyết sắc nhìn hắn mấy giây, miễn cưỡng nói: "...

Được rồi."

Bá!Hư không chi thứ bay vụt đến, lập tức quét bộ xương khô huyết sắc thànhxương nát, hóa thành quang ảnh rồi lại trở về Huyết Hải lần nữa."

Cái tên này không được rồi."

Andrea nói nhỏ trong sách thẻ.Liễu Bình cũng có chút đau thịt.Lại tốn hai mươi điểm mà kết quả không thu hoạch được gì.Nhưng hiện tại không phải lúc triệu hoán anh linh càng mạnh, dù sao nơi này đãtừng chết mất vô số tù nhân, cả nữ nhân kia cũng chỉ có thể bị cầm tù tại đây.Cho dù tốn ba trăm giá trị thu thập, triệu hồi ra anh linh Huyết Hải mạnh hơn bộxương khô mấy chục lần -- Nhưng cũng không thể đối phó hư không chi thứ.Đây là điều rất dễ phán đoán."

Bộ xương khô huyết sắc có linh trí, còn dám cãi nhau đánh nhau với ngươi, tađoán nó sẽ tiếp thu giáo huấn, hiểu được thay đổi."

Liễu Bình nói."

Hừ, một bộ xương khô như nó cũng biết thay đổi á?"

Andrea khinh thường cằn nhằn một câu.Liễu Bình ấn tay lên sách thẻ, quát khẽ lên: "Triệu hoán."

Trong hư không lại thoáng hiện một ánh hồng quang.Bộ xương khô huyết sắc rơi xuống, đao và tấm chắn trong tay đã không còn,nhưng nó đang khiếng một cây cuốc huyết sắc thật lớn."

A!

Ta đào ra địa cung kia thì tháng này ngươi không được triệu hoán ta nữađó!"

Nó vừa điên cuồng cuốc đất, vừa gào về hướng Liễu Bình."..Ừ."

Liễu Bình nhún nhún vai và nói.-------Chương 1212: Cánh cửa đồng thau (1)"A!"

Bộ xương khô huyết sắc phát ra một tiếng hét thảm, xương cốt cả người bị quấttan thành từng mảnh.Hư không chi thứ vung vẩy xúc tu, điên cuồng tranh đoạt hài cốt của nó, nhưngkhông ngờ hài cốt lại hóa thành lưu quang rồi trôi vào hư không.Tất cả xúc tu cứng đờ, hậm hực lùi về.Ai ngờ hồng quang lại từ trên trời rơi xuống, chợt lóe rồi hóa thành bộ xươngkhô huyết sắc kia lần nữa."

Gặp quỷ!

Quỷ tha ma bắt hư không chi thứ!"

Bộ xương khô huyết sắc hét lớn một tiếng, nhặt cái cuốc lớn trên mặt đất lên rồiđiên cuồng cuốc đất không ngừng nghỉ.Mặc kệ thế nào.Nó cũng là anh linh trong Huyết Hải, đứng trước mặt Andrea mà cũng khôngsợ, gặp tù nhân còn dám nhào lên liều mạng.Cho dù thực lực không mạnh gì mấy, nhưng nếu bàn về cuốc đất -- Chẳng lẽchuyện như vậy cũng cần thực lực đặc biệt cường đại gì sao?

Bộ xương khôhuyết sắc giành giật từng phút từng giây mà đào đất, cho nên thân thể cũng hóathành tàn ảnh.Chỉ qua mấy giây ngắn ngủn.Mặt đất đã bị nó đào ra một cái hố to.Bá –– Một cái xúc tua quất tới, lại đánh bộ xương khô huyết sắc tan thành từngmảnh lần nữa."

Không có ý nghĩa!

Trừ làm cả người ta đau đớn ra thì hoàn toàn không có ýnghĩa!

Gặp quỷ, ngươi không rõ hay sao!"

Nó phẫn nộ gào thét, xương cốt cả người tan thành quang ảnh rồi biến mất.Lần này, những xúc tu đó không điên cuồng như trước nữa.Có lẽ những hư không chi thứ đó đã nhìn ra, "Cái thứ"này thật sự không chịu đòn giỏi lắm, nhưng cũng không ăn được.Những xúc tu chi chít múa may giữa không trung trong chốc lát, phát hiệnkhông có cái gì ăn được nên từ từ khôi phục thành hình dạng cây cối, đứng bấtđộng trên mặt đất.Hồng quang chợt lóe.Bộ xương khô huyết sắc lại xuất hiện lần nữa, nắm lấy cây cuốc này, nhảy vàohổ rồi điên cuồng đào đất."

Ta đào!

Đào!

Đào!"

Nó vừa đào vừa kêu lên oai oái.Đường -- Một tiếng động thanh thúy vang lên.Bộ xương khô thét to: "Ta đào tới rồi!"

Một tàn ảnh lao đến, trực tiếp quất lên người nó, hoàn toàn đánh tan nó đi.Bộ xương khô lại biến mất lần nữa.Từng xúc tu cứng lại giữa không trung, hình như có chút bực bội.Nhưng trước mắt đã không có bất cứ thứ gì, chúng đành biến lại thành cây cây,đứng sừng sững bất động.Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó đi ra từ sau thân cây."

Đừng hiện thân, phát động thuật yêu tinh kia thì nhất định phải trốn sau lưngTồn tại hoặc phi tồn tại nào đó."

Andrea nhắc nhở."

Có chút kỳ quái...

Thật ra thuật này không quá giống những thuật khác."

Liễu Bình nói."

Không giống thế nào?"

Andrea hỏi.Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn lại một cây "Đại thụ"khác cách đó không xa.- - ta muốn lấy cái "Cây"kia để phát động thuật yêu tinh.Hắn mặc niệm trong lòng.Hư không chợt lóe.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình đột nhiên di chuyển, lập tức dừng ở phía sau cây"Đại thụ"mà hắn lựa chọn kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi phát động kỹ năngđặc thù: Ngươi không nhìn thấy ta."

"Mục tiêu người lựa chọn là hư không chi thứ trước mặt."

"Ngươi đã tránh phía sau hư không chi thứ, hoàn thành kỹ năng đặc thù hiệntại."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình trầm ngâm nói: "Thì ra là thế."

Điểm đặc biệt nhất của thuật này nằm ở chỗ lúc phát động sẽ lập tức xuất hiện ởphía sau thứ mình đã chọn, hoàn thành hiệu quả "Không bị nhìn thấy".Thậm chí có thể nói, đây là một quá trình mang tính cưỡng chế.ầCộng thêm thuần phát.Chậc.Thật là biến thái!

Liễu Bình không khỏi thở dài trong lòng.- -Hiệu quả nàytương đương với hai lớp kỹ năng thuấn di và ẩn thân.Hắn nhìn lại vào hố to kia.Chỉ thấy quả nhiên trong hố đã đào ra phần tường ngoài kim loại.Nhưng chỉ thấy được một góc địa cung, nếu muốn tìm đến của địa cung thì vẫncần tiếp tục đào.Từ từ.Hắn bỗng lên tiếng: "Này, ngươi cũng chỉ cửa vào đi chứ, tiện cho ta đi xuốngcứu ngươi."

Đối diện trầm mặc trong chốc lát.Liễu Bình tiếp tục nói: "Ngươi không muốn đi ra sao?

Nếu người thật sự khôngmuốn, chỉ mong ở lại đây vĩnh viễn thì ta quay đầu đi ngay."

Rốt cuộc giọng nữ kia cũng vang lên: "Ngươi thật sự muốn cứu ta ra?"

"Ta cần người, nếu người chịu hỗ trợ thì ta trả tự do lại cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Cho dù người tìm được cánh cổng địa cung thì cũng không thể cứu ta."

Giọng nữ nói."

Ngươi quên trên tay ta có sức mạnh kia sao?

Hoặc là người căn bản khôngmuốn đạt được tự do?"

Liễu Bình hỏi.Giọng nữ trầm mặc mấy phút, lại nói lần nữa: "Cẩn thận."

"Hừm?

Có ý gì?"

Liễu Bình hỏi.Đột nhiên.Một tiếng đánh thật lớn vang lên từ lòng đất, cứ như âm thanh sinh ra khi hàngtỉ tấn thuốc nổ đột nhiên nổ mạnh, chấn động ấy khiến mọi thứ trên mặt đất đềubắt đầu trôi nổi lên không trung.Trong tiếng vang kịch liệt này, toàn bộ đất đá, cát sỏi, bùn cát trên mặt đất baylên, không biết tung tích.Liễu Bình liên tục khống chế thân thể, lúc này mới lơ lửng ở giữa không trung.Hắn cúi đầu nhìn về phía gấu trúc bên hông.Gấu trúc vui vẻ nói: "Cách chết này cũng không tệ lắm, đơn giản trực tiếp,không chịu tra tấn, ta thích loại này."

Rất tốt, lại chết một lần.ồ ốNhưng vừa rồi rốt cuộc là âm thanh gì?

Giọng nữ cười ha ha và nói: "Ta đánhvào vách tường địa cung một chút, hiện tại ngươi có thể nhìn thấy địa cung.".Mặt đất đã hoàn toàn bị chấn động không thấy tung tích.Một hình lập phương đồng thau thật lớn lơ lửng trong hư không hắc ám.Nói vậy đây chính là địa cung.Một kích mà mặt đất nát, khiến cả địa cung hiện ra.Hắn chính là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể mà lại không chịu được cả dư chấn,khiến gấu trúc chết thay một lần.Đây là sức mạnh kiểu gì!

Liễu Bình càng có hứng thú, cúi đầu nhìn lại mặt đất.Chỉ thấy hình lập phương đồng thau kia lớn chừng một ngọn núi trung đẳng,mặt ngoài khắc ấn vô số phù văn thần bí.Từng xúc tua nhanh khô của những cây cối trong rừng thò ra từ các khe hở hìnhlập phương, hình thành một rừng cây lớn ở bên ngoài.Thế này cũng không dễ đi xuống.Trong lòng Liễu Bình hiện lên một ý niệm, lộ ra vẻ mặt trầm trọng, thấp giọngmà nói: "Chẳng lẽ toàn bộ địa cung đều là thứ này?"

Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi đoán không sai, hiện tại ngươi cònmuốn biết vị trí của cánh cửa không?"

Liễu Bình nhún vai và nói: "Bên trong cũng phải có chỗ đặt chân chứ đúngkhông."

"Nơi này là cung điện ngày xưa của ta, bên trong có mấy mật đạo có thể đi lại,người xem vách tường đồng thau phía trên bên trái, trên đó có vẽ vô số đầungười, đó là cánh cửa mật đạo."

Giọng nữ nói.Liễu Bình lập tức thấy được cánh cửa mà đối phương nói -- Như vậy, phải làmsao mới có thể đi vào chứ?

Liễu Bình nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó quát: "Triệuhoán."

Một ánh hồng quang lại hiện lên lần nữa.Bộ xương khô huyết sắc thở dài và nói: "Lần này cần làm gì?"

"Bây giờ ta còn một trăm tám mươi giá trị thu thập, mà ta muốn đi vào cánh cửakia, người xem ta thích hợp triệu hoán cái gì ra?"

Liễu Bình hỏi.-------Chương 1213: Cánh cửa đồng thau (2)Bộ xương khô huyết sắc vừa thấy lần này không phải chịu chết thì tinh thần lậptức rung lên, suy nghĩ xong rồi nói: "Tất cả mặt ngoài địa cung đồng thau kiađều là hư không chi thứ, mà người chỉ có một trăm tám mươi giá trị thu thập, tấtnhiên là phải dùng hết."

"Có thể triệu hoán cái gì?"

Liễu Bình hỏi.Bộ xương khô huyết sắc nói: "Một trăm tám mươi điểm có thể triệu hoán mấytay đấm không tồi, nhưng theo ta thì mục đích của ngươi là triệu hoán một tênnhất định có thể hấp dẫn những hư không chi thứ đó chú ý, để người thoát thânkhỏi nơi này, sau đó tiến vào địa cung, có đúng không?"

"Đúng là vậy, người thực thông minh."

Liễu Bình khen một tiếng.Bộ xương khô huyết sắc đắc ý nói: "Cái khác thì không dám nói, nhưng ta tuyệtđối quen thuộc các anh linh Huyết Hải, ta kiến nghị người lựa chọn triệu hoánmột thanh Huyết linh đại kỳ sơ cấp."

"Đó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nó có thể triệu hồi ra một trăm loại anh linh trình độ chiến đấu tương tự với tachỉ trong nháy mắt."

Bộ xương khô huyết sắc nói.Một trăm bộ xương khô huyết sắc.Nếu thật là vậy thì nhất định đủ để hấp dẫn những thứ kia chú ý, từ đó giúp hắnđạt được đầy đủ thời gian để nghiên cứu cánh cửa kia.Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, bộ xương khô huyết sắc nói: "Ngươi mặcniệm Huyết linh đại kỳ sơ cấp là có thể triệu hoán nó."

Liễu Bình làm theo hướng dẫn."

Huyết linh đại kỳ."

Hắn mặc niệm trong lòng.Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi tiểuphí một trăm tám mươi giá trị thu thập để triệu hoán huyết linh đại kỳ."

Phanh –– Một thanh đại kỳ huyết sắc xuất hiện trên hư không.Trong lòng Liễu Bình dần hiện ra một loại cảm ngộ, lập tức biết nên dùng nónhư thế nào."

Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."

ắ ắ ấ ẩHắn nắm lấy đại kỳ, nhìn chuẩn phương hướng, toàn lực ném vào mặt ngoàihình lập phương đồng thau.Đại kỳ huyết sắc hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng xẹt qua hư không,"Đương"một tiếng đánh vào hình lập phương đồng thau kia."

Triệu hoán."

Liễu Bình quát.Oanh!

Một trăm bộ xương khô huyết sắc cùng xuất hiện, tản ra khắp bốnphương tám hướng, nhìn thấy hư không chi thứ thì toàn lực vung chém.Lần này lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả hư không chi thứ.Nhân cơ hội này -- Thân thể Liễu Bình chợt lóe, trực tiếp dừng lại trên cánh cửakia.Hắn tinh chỉ như đao toàn lực chém tới bên dưới.Một tiếng vang lớn.Trên cửa đồng thau không có bất cứ dấu vết nào.Giọng nói của nữ nhân lại vang lên lần nữa: "Năm đó ta quá lợi hại, những kỷnguyên chi chủ của mấy kỷ nguyên liên tục đều kiêng kị ta, cho nên ta mới bịnhốt ở trong này."

"Cánh cửa trước mặt người gọi là cánh cửa cầm tù vĩnh hằng."

"Làm sao để mở nó ra?"

Liễu Bình lập tức hỏi.Chỉ trong giây lát mà những bộ xương khô đó đã chết một nửa.Phải nắm chặt thời gian!

Giọng nữ từ từ nói: "Ta cũng không biết làm sao mớicó thể mở nó ra."

"Nhưng ngươi có thể đi ra từ trong đó –– không muốn được cứu ra thì cứ nóithẳng, ta quay đầu đi ngay."

Liễu Bình nói.Giọng nữ nói: "Cánh cửa này có một đặc điểm, chỉ có người tiến vào bên trongmới có thể đi ra ngoài, trừ cái này ra, không có ai mở nó ra được, càng không aicó thể phá hủy nó!"

Liễu Bình im lặng.Không thể mở ra?

Hiện tại người mới nói với ta không thể mở nó ra?

Giọng nữkia lại như không phát giác cảm xúc của hắn, âm thanh chuyển thành lạnh nhạt:"Nếu ngươi muốn cứu ta ra ngoài, mà cả chuyện này cũng không làm được, vậythì thôi đi, ta không có chút tin tưởng nào đối với hành trình đi đến Luyện Ngụckế tiếp."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn khắp chung quanh.ếTừng tàn ảnh nhanh chóng càn quét, nhẹ nhàng bâng quơ đã giết sạch những bộxương khô huyết sắc đó.Không còn kịp rồi!"

Đi, Liễu Bình, không kịp nghiên cứu cánh cửa này!"

Andrea khẩn trương la lên.Liễu Bình bày ra vẻ mặt trầm tĩnh, trong lòng hiện lên một loạt suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới một chuyện.Cửa này không mở ra được.Vậy làm sao có thể không mở cửa ra mà tiến vào trong đó?

Hắn có kỹ năng nhưvậy sao?...

Hình như có một cái.Những chuyện thế này đúng là trò hay sở trường của chúng nó.Từng hư không chi thứ đánh úp lại -- Liễu Bình ẩn tay lên cửa, nhẹ nhàng nói:"Ngươi không nhìn thấy ta."

Chỉ một thoáng.Hắn biến mất khỏi mặt ngoài cánh cửa đồng thau.Những hư không chi thứ càn quét qua lại một hồi, phát hiện không có bất cứ cáigì tồn tại thì mới chậm rãi thu trở về.Phía bên kia.Trong cánh cửa đồng thau.Liễu Bình đứng trên một con đường nhỏ sâu thẳm.Những ngọn nến hai bên vách tường lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ,vẫn luôn kéo dài đến cuối con đường."

Ngươi vào bằng cách nào!"

Giọng nữ kia ngạc nhiên hỏi.Liễu Bình không nói chuyện, chỉ đánh giá hoàn cảnh chung quanh."

Cái kia...

Chúng ta là vào bằng cách nào?"

Andrea cũng tò mò hỏi.Hắn có thể không để ý đến con quái vật kia, nhưng Andrea thì không được.Liễu Bình truyền âm: "Ta có được một năng lực của yêu tinh, gọi là Ngươikhông nhìn thấy ta."

"Đó không phải năng lực siêu phàm dạng trốn tránh sao?"

Andrea hỏi."

Không sai, nhưng nó cũng sẽ thực hiện một hiệu quả."

Liễu Bình nói."

Hiệu quả gì?"

ếAndrea hiếu kỳ nói."

Một khi tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào, có thể lập tức phátđộng thuật này, giúp bản thân và đồng bọn của mình trốn ở phía sau tồn tại hoặcphi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào pháthiện."

Liễu Bình giải thích "Ta còn chưa rõ."

Andrea chỉ cảm thấy đầu óc hơi mông lung."

Ngươi xem, chúng ta đã trốn ở sau cửa."

Liễu Bình nói.Cánh cửa này lại không thể mở ra.Nhưng đối với các yêu tinh mà nói, những chuyện không thể giải quyết thếnày....Tựa như pho mát gặp phải chuột, băng tuyết gặp phải thái dương, túi tiền gặpphải ăn trộm.Lúc này Andrea cũng phản ứng lại, nhịn không được thở dài và nói: "Yêu tinhà..."

-------Chương 1214: Tuyến thế giới (1)Sa...

Sa....Liễu Bình đi dọc theo mật đạo ánh nến ảm đạm hướng về phía trước.Lần này hắn không tính dừng lại.Thuật của yêu tinh dùng thật tốt, phải thừa dịp còn trong thời gian một giờ, tậnlực đi sâu vào lồng giam đồng thau này."

Kỳ quái, từ khi tiến vào nơi này, giọng nữ kia cũng không vang lên."

Andrea nói."

Đúng là có chút kỳ quái..."

Liễu Bình thả chậm bước chân.Trong thông đạo phía trước hắn, mấy hư không chi thứ sắp thành hàng, ngănchặn đường đi.Thứ này căn bản đánh không được, cũng không biết rễ của nó rốt cuộc nằm ởnơi nào.Biện pháp duy nhất là -- Liễu Bình nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nhìn thấy ta."

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp biến mất khỏi chỗ đó, xuất hiện phía sau những hưkhông chi thứ chặn đường.- - Thành công qua ải.Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì trong hư không bỗng xuất hiện mộtsợi dây trôi nổi."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Nữ sĩ Huyền Bí bỗng lên tiếng: "Thật là kỳ diệu, nơi này lại có tuyến thế giớitrước khi Ác Mộng buông xuống."

"Tuyến thế giới?"

Liễu Bình lặp lại.Chỉ thấy tuyến thế giới kia giống như ở trong nước, trôi nổi bất định, tản ra ánhhào quang lập loè.Nữ sĩ Huyền Bí nói: "Người nghe nói đến khái niệm vũ trụ thực tế ảo chưa?"

"Biết một ít, tương tự một loại kết nối lượng tử, nhưng ta nghiên cứu về khoahọc kỹ thuật không sâu."

Liễu Bình nói."

Mỗi Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có các đặc thù khác nhau, chúng kết nốixây dựng thành một vũ trụ hoàn chỉnh, tuyến thế giới là dựa theo quy tắc đại vũtrụ, khiến các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có thể giao lưu trao đổi với nhauthông qua phương thức truyền tống."

ềNữ sĩ Huyền Bí nói."

Chúng sinh không dùng được nó sao?"

Liễu Bình hỏi."

Chỉ có Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể có thể dùng nó."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Trường tuyến tản ra ánh hào quang kia như cảm ứng được Liễu Bình, chậm rãibay tới chỗ hắn."

Ta có thể từ chối không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên có thể –– Nhưng hiện giờ ngươi không có lựa chọn nà khác."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình nhìn lại phía trước.Cuối mật đạo là một ngõ cụt.Không còn đường để đi.Chỉ có tuyến thế giới này."

Ta ghét không tự mình quyết định được như vậy."

Liễu Bình thở dài, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào trường tuyến lập loèkia.Gần như trong nháy mắt -- Trường tuyến bỗng kéo mạnh một cái, mang theohắn biến mất khỏi chỗ đó.Chỉ trong chớp mắt.Liễu Bình rơi xuống mặt đất, cảnh giác nhìn khắp chung quanh.Nơi này là một căn phòng nhỏ hẹp, trên mặt đất chất đầy xương khô, trên tườngcó vài sợi hư không chi thứ.Một lão nhân bị hư không chi thứ đóng đinh trên tường không thể nhúc nhích,nhìn đã suy yếu đến cùng cực."

Cẩn thận, dòng thời gian đã thay đổi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Thời gian ở nơi này không giống như bên ngoài sao?"

Liễu Bình hỏi."

Không giống, thời gian bên ngoài đã bị hủy diệt, nơi này là tuyến thời khônggiam cầm năm đó, cho nên ngươi không biết mình đang ở thời đại nào–– Thật làmột lồng giam được thiết kế tài tình."

Nữ sĩ Huyền Bí cảm khái.Liễu Bình nhìn lại trên tường."

Cứu...

Cứu ta."

Lão nhân kia nên rỉ nói.Lão vừa mở miệng thì xúc tu của hư không chi thứ đã phát ra tiếng vang "Tư tưthầm thì", bắt đầu rút ra thứ gì từ trong thân thể lão.Lão nhân lập tức nhắm miệng lại.Tên đỉnh đầu lão hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

Là đồng loại.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hài cốt trên mặt đất sôi nổi nhảy ra từnghàng chữ nhỏ: "Hài cốt của thần linh."

Vậy xem ra, thần linh trên tay lão nhân này đều chết gần hết, cuối cùng lão bịđóng đinh trên tường.Nhưng vì sao hư không chỉ thứ không trực tiếp ăn luôn lão?

Xem ra lão nhânnày ít nhiều gì cũng có một chút thủ đoạn áp đáy hòm."

Ta phải cứu người bằng cách nào?"

Liễu Bình hỏi.Lão nhân cố hết sức hé miệng, phun ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ hai người đưa lưng về phía nhau, đang không ngừngxoay tròn."

Ha ha ha!

Rốt cuộc cũng chờ được một đồng loại!"

"Đáng đời người xui xẻo!"

Lão nhân chịu đựng đau đớn trên người, cất tiếng cười điên cuồng.Thẻ bài hóa thành một ánh hào quang, lập tức kết nối lão nhân và Liễu Bình lạivới nhau.Thân thể hai người xoay tròn.Liễu Bình lập tức đánh vào trên tường, cú va chạm mạnh đến mức toàn bộ bứctường đều chấn động.Mà lão nhân đã đứng ở vị trí ban đầu của Liễu Bình.Đây là sức mạnh của thẻ bài kia!

Lão nhân vừa rơi xuống đất thì cả người đãnhảy dựng lên, lập tức vọt tới cửa phòng, vừa muốn cất bước đi ra ngoài --Phốc!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Lão nhân chậm rãi cúi đầu.Một hư không chi thứ xỏ xuyên qua ngực lão, kéo lão quay ngược trở về."

Không!

Vì sao!

Rõ ràng ta đã tránh thoát ra mà!"

Lão nhân liều mạng bắt lấy khung cửa, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy Liễu Bình đang đứng sau lưng lão -- Những hư không chi thứ đó nhưkhông nhìn thấy hắn, trực tiếp buông hắn ra, từng cây từng cây đâm vào thânểthể lão."

Đáng tiếc, nếu ngươi không làm như vậy, ta còn tính giúp người một chút."

Liễu Bình thở dài và nói.Sức mạnh thật lớn làm lão nhân không nắm nổi khung cửa nữa, lại bị cố địnhlên trên tường."

Cứu ta –– Vừa rồi xin lỗi, là ta quá nóng vội."

Lão nhân cầu xin."

Ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại như thế này."

Liễu Bình hỏi."

Ta tới tầm bảo, nhất thời không cẩn thận bị những quái vật đáng chết đó bắtđược, người nhất định phải cứu ta, ta có vô số bảo vật để làm thù lao!"

Lão nhân nói.-------Chương 1215: Tuyến thế giới (2)Lời nói dối.Liễu Bình lắc đầu, thật sự không muốn giao tiếp với lão nhân này nữa.Không biết lão ta bị nhốt bao lâu mà vẫn còn tuyến thế giới, thẻ bài trao đổi vịtrí không gian, thậm chí có thể bất tử.Đầy miệng nói dối.Không cẩn thận một cái thì lão sẽ ra tay lần nữa.Mang theo một đồng loại như vậy sẽ rất chịu thiệt.Cứ để lão tiếp tục bị vây khốn ở chỗ này đi.Liễu Bình kéo cánh cửa ra rồi bước ra ngoài.Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, tiếng gào rống tuyệt vọng của lão nhân kialập tức bị ngăn cách trong phòng.Liễu Bình nhìn lại hai bên hành lang.Đều là ngõ cụt.Trên con đường này chỉ có một phòng cầm tù như vậy, ngoài ra không còn gìkhác.Trên hành lang phiêu đãng mấy tuyến thế giới lấp lánh nhấp nháy.Liễu Bình không để ý tới những tuyến thế giới đó, lập tức đi đến cuối hànhlang, ẩn tay lên vách tường, ý đồ phát động "Ngươi không nhìn thấy ta".Nhưng trong hư không lại hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Điều kiệnkhông hợp lệ, không thể phát động kỹ năng trước mặt."

Không thể phát động.Chẳng lẽ mặt sau vách tường đồng thau này là đặc ruột?

Liễu Bình đi đến đầucòn lại của hành lang, ấn tay lên đó.- - Vẫn không thể phát động.Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, dán lên trần nhà, dùng tay nhẹ nhàng gõ gõ tườngđồng thau.Phán đoán từ âm thanh nặng nề kia thì chỉ sợ đã không phải tường, mà căn bảnkhông có bất cứ khe hở nào.Chẳng lẽ chỉ có thể dùng tuyển thế giới mới rời đi nơi này được?

Liễu Bình rơixuống, nhìn về phía những tuyến thế giới trôi nổi bất định đó."

Nữ sĩ, trong thời đại trước kia...

Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều dùng loạidây này sao?"

Liễu Bình hỏi."

Nó là một cách liên hệ trong vũ trụ, là manh mối tự nhiên sinh thành, Thế GiớiLoại Sinh Mệnh Thể có thể sử dụng nó trực tiếp xuyên qua vô số thời gian, điồ ố ểgặp đồng loại vốn xa xôi không thể với tới ở nơi khác."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Vậy sẽ làm mình rơi vào hiểm cảnh -- Ai lại tùy tiện dùng nó."

Liễu Bình nhún vai và nói."

Thời đại trước kia các pháp tắc vẫn còn tồn tại, mọi người có thể thông qua bóitoán và những thủ đoạn biết trước khác, thậm chí trực tiếp thông qua pháp tắcphân rõ đối tượng thế giới mà sợi dây gắn kết."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Hiện tại không được."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, pháp tắc đều chết sạch."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình nhìn về phía từng tuyến thế giới.Vì rời khỏi nơi này, hiện tại chỉ có thể tùy tiện chọn một sợi.Hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng điểm lên một tuyến thế giới.Tuyến thời gian kia lập tức tỏa ra một ánh hào quang mãnh liệt, như tia chớp lôikéo hắn lập tức biến mất khỏi hành lang.Hư không mở ra.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống.Chỉ thấy nơi này là một hành lang đồng thau khác.Chung quanh hắn có bốn tồn tại hình người đang đứng -- Bọn họ bày ra hìnhthái nhân loại, nhưng thực tế tất cả đều là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

Cẩn thận, dòng thời gian lại thay đổi, chúng ta không biết đại điện này nằm ởthời gian nào."

Nữ sĩ Huyền Bí thấp giọng mà nói.Liễu Bình khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua cuối hành lang.Nơi đó có một cánh cửa.Rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa!

Hắn thu ánh mắt lại, nhìn về phía những tồn tạikhác."

Ha, lại một đồng loại nữa tới."

Một người có hai cái đầu nói."

Để ta đếm thử, tổng cộng có năm đồng loại, cũng đã đủ rồi."

Một tráng hán nửa người dưới là ngựa, nửa người trên là người nói.Những người khác cũng sôi nổi đáp lại."

Các vị, các ngươi tụ tập ở chỗ này là muốn làm gì?"

ễLiễu Bình hỏi.Mọi người an tĩnh, đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái."

Trước khi người tới không dùng năng lực dự kiến nhìn thử à?"

Một nữ tử mặc váy dài hiếu kỳ hỏi.Năng lực dự kiến.....Pháp tắc đã chết sạch, mà ta đến từ Mộng Cảnh, ta có thể thấy cái gì?

Nhưngkhông thể nói ra lời này.Nữ sĩ Huyền Bí đột nhiên nói: "Nói cho bọn họ, hôm nay người đang được maymắn bao phủ, cho nên lười bói toán."

Liễu Bình cười cười, nói: "Hôm nay ta đang cực kỳ may mắn, cho nên lười bóitoán."

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh."

May mắn à, nó là pháp tắc vận mệnh hi hữu, người được nó bao phủ thì cũnggiúp toàn bộ đoàn đội chúng ta may mắn đấy."

Con ngựa đầu người kia cười ha hả.Mọi người đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, không dùng ánh mắt thận trọng nhìnchằm chằm vào Liễu Bình nữa.Người hai đầu đã bắt đầu giải thích cho Liễu Bình biết: "Ta phát hiện một lồnggiam đồng thau, công nghệ đúc của nó vượt qua trình độ văn minh kỷ nguyêncủa ta, cho nên ta đoán nơi này nhất định cất giấu bí mật gì đó."

"Có lẽ là tài bảo."

Một cái đầu khác của gã nói."

Tóm lại,"Nữ tử kia nói: "Hắn phát động tuyển nhiệm vụ triệu hoán, bất cứ Thế Giới LoạiSinh Mệnh Thể nào tiến vào lồng giam này cũng sẽ nhìn thấy tuyến thế giới củahắn rồi tiến đến cùng đi thăm dò."

"Thì ra là thế."

Liễu Bình gật đầu và nói."

Mọi người tuy đến từ các thời đại khác nhau, nhưng nếu đều tới nơi này thì cứhợp tác đi, dù sao nơi này vừa thấy đã biết không đơn giản."

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen nói."

Ta nói trước, ta đến từ kỷ nguyên Thanh Tuyền, am hiểu đánh nhau."

Ngựa đầu người nói."

Ta đến từ kỷ nguyên Vu Pháp, am hiểu thuật pháp."

Nam tử áo đen nói."

Ta đến từ kỷ nguyên Loạn Trụy, thích chơi chút nguyền rủa."

ầNgười hai đầu nói."

Kỷ nguyên Khí Vật, giống con ngựa kia, am hiểu cận chiến."

Nữ tử váy dài nói.Miệng Liễu Bình giật giật, lại cảm thấy khó mà nói ra lai lịch của bản thân."

Kỷ nguyên chung kết là đại bí mật, không thể nói, ngươi cứ nói cho bọn họmình đến từ kỷ nguyên Hồng Hoang."

Nữ sĩ Huyền Bí nói nhỏ."

Ta đến từ kỷ nguyên Hồng Hoang, am hiểu một vài thuật pháp hiếm lạ cổ quái,nhưng ai có đao không?

Ta đi gấp nên không mang binh khí."

Liễu Bình nói.Mọi người câm nín một hồi."

Ngươi không đem theo cả một thứ trữ vật sao?"

Nữ tử váy dài hỏi."

Xin lỗi, thật sự không mang."

Liễu Bình nói xin lỗi.Một đại khảm đao màu vàng đen hùng hồn mộc mạc được ném tới trước mặtLiễu Bìn."

Cho ngươi mượn dùng, sau khi kết thúc cuộc thăm dò phải trả lại cho ta."

Người hai đầu nói.Liễu Bình nắm lấy đạo.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Ngươi đạt được Ảo Tưởng chiNhận."

"Đao này không thể ra khỏi vỏ, ngươi sẽ dựa vào ý niệm ngưng tụ ra hình thể vàlưỡi đao để phát động công kích."

Liễu Bình đè đao lại rồi đúng bất động.Bỗng nhiên.Một hư ảnh của hắn bay ra, không ngừng vung trảm ngay trên không trung, bổđao quang sắc bén ra chung quanh."

Thú vị, cảm tạ."

Liễu Bình nói."

Không cần khách khí, chỉ hy vọng may mắn của ngươi có thể mang đến cho tamột ít vận may."

Người hai đầu nặng nề cười nói.Mọi người cùng đi đến cuối hành lang.Ngựa đầu người đi lên trước, dùng một chân đá văng cánh cửa.ổ ồ ấ ốBá –– Trong chớp nhoáng, một bàn tay khổng lồ cấu thành từ vô số hư khôngchi thứ vói vào cánh cửa, lập tức kéo hắn ra ngoài."

Ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi?"

Ngựa đầu người điên cuồng hét lên, toàn lực phát ra công kích về hướng bàn taykhổng lồ kia.Hành lang chấn động, lập tức phát ra một lực trùng kích, sôi nổi hất mấy ngườibọn họ ra ngoài.Mọi người còn ở giữa không trung mà đã thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.Nơi này là một tòa đại điện đồng thau.Trong đại điện, một quái vật thật lớn cấu thành từ vô số hư không chi thứ đangbỏ ngựa đầu người vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt."

Hư Không Thứ Mẫu!"

Nữ tử váy dài la lên thất thanh.Nàng lập tức muốn bay ngược trở về hành lang lúc đi tới.Nhưng vách tường kia sớm đã trở nên bóng loáng, căn bản không nhìn thấycánh cửa và hành lang trước đó nữa.-------Chương 1216: Hí Kịch Sư và pho tượng (1)Liễu Bình có dự cảm.Loại dự cảm này không phải căn cứ vào bất cứ sức mạnh thuật pháp nào, mà làdựa vào kinh nghiệm để phán đoán.Vừa tiến vào rừng cây đã nhìn thấy hài cốt tù nhân chất đầy đất.Nữ nhân kia tùy ý tung một kích đã có thể cách lồng giam đánh chết hắn mộtlần, nhưng ả lại bị cầm tù tại đây.Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể mà hắn nhìn thấy *****ên sau khi tiến vào lồnggiam đồng thau, cho dù lão có tuyến thế giới, thẻ bài và sức mạnh bất tử, nhưngvẫn không cách nào chạy thoát.Tất cả đều chứng minh một điều -- Đây là một nơi nguy hiểm cực độ.Căn cứ vào loại cảm giác này và đoàn đội vốn cũng phân tán không ổn định,Liễu Bình đã chuẩn bị sẵn tất cả vào khoảnh khắc rời khỏi hành lang."

Trốn!"

Có người la lớn.Vài Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bỏ chạy ra khắp chung quanh, muốn tìm mộtthông đạo có thể rời khỏi đại điện.Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên người con quái vật ở giữa đại điện.Đó là một tồn tại cấu thành từ vô số hư không chi thứ vặn vẹo, nó nằm rạp trênmặt đất, giống như một con chó hoang đang ăn cơm, đang không ngừng cắn xéngựa đầu người."

A -- Mau cứu ta!"

Ngựa đầu người lớn tiếng kêu thảm thiết, trên người phát ra hàng ngàn ánh hàoquang thần tính.Mỗi một ánh hào quang đều đại diện cho một vị thần linh phụ tá hắn ta.Ở thế giới của hắn ta, muôn vàn thần linh đang không ngừng ngã xuống, cốnghiến sức mạnh để mong có thể kéo dài thời gian tử vong cho thế giới chi chủ.Liễu Bình nắm lấy chuối Ảo Tưởng chi Nhận này, ánh mắt quét một vòng quavách tường chung quanh đại điện.Không có con đường nào có thể rời khỏi.Những người khác cũng phát hiện, nhưng lại không cam lòng, sôi nổi ra taymuốn mở ra một thông đạo.- - Bọn họ tình nguyện làm như thế, cũng khôngmuốn đánh với Hư Không Thứ Mẫu phía dưới.Tình huống đã rất rõ ràng.Chỉ cần có một chút hy vọng, bọn họ cũng sẽ đi cứu người đầu ngựa kia.Nhưng không có hy vọng.Liễu Bình buông bàn tay nắm chuôi đao ra.Tình huống trước mắt này cũng không thể giải quyết bằng cách chiến đấu.Vậy chỉ có thể –– Hắn bước từng bước đi đến chỗ Hư Không Thứ Mẫu, miệngthì nói: "Tất cả hư không chi thứ bên ngoài đều là xúc tua của ngươi đúngkhông?"

"Thật lợi hại, đòn công kích của ta hoàn toàn không có tác dụng."

"Trong sự thay đổi thời đại dài đằng đẳng, có quá nhiều tồn tại ta không biếtđược, các người đều cường đại như thế, điều này làm ta cảm nhận được...".Lời còn chưa dứt, trên người Hư Không Thứ Mẫu đã ***** từng xúc tu sắcnhọn, vây quanh Liễu Bình từ bốn phương tám hướng, sau đó toàn lực đâmxuống!

Những người khác không khỏi nhìn hết lại đây.Nhưng Liễu Bình chỉ tiếp tục đi về phía trước, miệng thốt ra hai chữ: "Hưngphấn."

Chỉ một thoáng, tất cả xúc tu hóa thành hư ảnh, xuyên qua từ trên người LiễuBình.Hư Không Thứ Mẫu như cảm ứng được cái gì, miệng phun ra ngựa đầu người,thân thể khẽ động, toàn lực xông thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình vẫn bất động.Hư Không Thứ Mẫu phát ra tiếng rít gào trong câm lặng, ra sức cắn xé hắn.Nhưng nó còn chưa cắn Liễu Bình thì thân thể đã hóa thành hư vô, biến mấttrước mắt mọi người.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: "Ngươi phát động HíKịch Sư."

"Ngươi biến Hư Không Thứ Mẫu tồn tại chân thật thành giả dối, biến thành vậtkhông tồn tại."

Ngựa đầu người lăn xuống trước mặt hắn, giãy giụa muốn đứng dậy, há mồm***** và nói: "Sao lại thế này?

Thứ kia đâu?".Liễu Bình nhún vai và nói: "Năng lực của ta có thể truyền tống đối phương đi,ta đoán sẽ không về được trong thời gian ngắn nó.".Ngựa đầu người nhẹ nhàng thở ra, quỳ rạp xuống đất lần nữa, lẩm bẩm nói:"Nhặt về một cái mạng."

Những người khác bay trở về, trên mặt cũng lộ ra may mắn."

Quả nhiên là may mắn, đúng lúc ngươi có năng lực có thể ứng phó cục diệnnày."

"Ta biết ngay mà."

"Kế tiếp cứ dựa vào chúng ta đi."

Bọn họ vừa che giấu xấu hổ, vừa nói.ễ ồLiễu Bình cười hì hì và nói: "Vừa rồi ra tay có đáng một thanh đao hay không?"

"Khó mà được, đao này thực hi hữu -- Ai biết sau đó là tình huống thế nào, có lẽngươi cũng phải dựa vào chúng ta mới được."

Người hai đầu lập tức nói."

Được thôi, đều không sao cả."

Liễu Bình thở dài và nói."

Bán rẻ chút cho ngươi?"

Người hai đầu thử nói.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó không nói tiếp.Bởi vì không có tiền.Tiền để lại trong Mộng cả rồi.Hiện tại không mua nổi cả một thanh đao, chậc, điều này thật làm người ta bấtđắc dĩ.Hắn không nghĩ đến chuyện này nữa, ngược lại đánh giá những người bên cạnh.Bọn người này trông có vẻ khá mạnh, nhưng ở hoàn cảnh nguy hiểm chân chínhthì biểu hiện lại khó coi như vậy, càng không có năng lực nào để dựa vào.- -Vậy mà cũng dám tới lồng giam Vĩnh Dạ?

Xem ra thần linh trong thế giới quánhiều cũng không phải chuyện tốt, cái gì cũng để thần linh đi làm, bản thân thếgiới lại không có chí tiến thủ.Càng quan trọng là -- Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được sự tuyệt vọng của kỷnguyên chung kết."

Liễu Bình, chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư."

Giọng nói mỏi mệt của Nữ sĩ Huyền Bí vang lên."

Đây là nguyên nhân ngài không tham chiến sao?

Vì giúp ta phát động Hí KịchSư?"

Liễu Bình hỏi."

Năng lực này quá cường đại, nó là hy vọng sống sót của chúng ta."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình im lặng gật gật đầu.Hắn cũng mặc kệ ánh mắt những người khác, vội chậm rãi tìm kiếm manh mốitrong đại điện đồng thau.Những người khác thấy thế thì cũng bắt đầu tìm kiếm thông đạo đi ra ngoài."

Này, hiện tại ta đã tiến vào nơi này, nói cho ta biết vị trí của ngươi đi, ta tới đónngươi đi ra ngoài."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.Giây lát sau.ắGiọng nữ xa xăm kia vang lên bên tai hắn: "Ngươi cứu bọn họ một mạng, ngườihai đầu kia lại tiếc cả một thanh đao với người, để ta ăn hắn luôn đi, thế nào?"

Liễu Bình hơi giật mình, bỗng phản ứng lại.Trước đó tù nhân này đã nói: "Chúng là xiềng xích của ta, vẫn luôn hút máu củata, không cho ta có cơ hội sống lại."

Xiềng xích là ám chỉ hư không chi thứ.Hiện tại, Hư Không Trùng Mẫu đã biến thành hư vô, có nghĩa là xiềng xích củatù nhân đã bị hắn mở ra?

Liễu Bình vừa nghĩ, vừa đáp lại: "Chỉ là một thanhđao thôi, đừng làm xằng bậy, nói vị trí của người cho ta biết."

"Ta?

Ta đang ở trên người tên có hai đầu kia đây."

Giọng nữ đáp lại.Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy trên vai người hai đầu có một nữ nhân đang nổi lơ lửng.Nữ nhân kia có mái tóc dài như thác nước, gần như che khuất khuôn mặt táinhợt, dùng mấy xương ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ người hai đầu.Liễu Bình nhịn không được mà nói: "Ngươi -- "Ta thay người ăn tên quỷ hẹphòi này."

Giọng nói của nữ nhân vang lên bên tai hắn.Phanh!Chỉ thấy người hai đầu kia hóa thành một trái cây màu đen, bị nữ nhân cầm vàotrong tay.Ả cười cười với Liễu Bình, thân thể chợt lóe rồi hoàn toàn đi vào mặt đất vàbiến mất.Chỉ có giọng nói của ả còn vang lên bên tai Liễu Bình: "Xiềng xích đã được cởibỏ, thủ vệ lồng giam sẽ tỉnh lại, chỉ khi nào chiến thắng thủ vệ thì mới có thểsống sót."

"-- Chờ ngươi sống sót thì tất nhiên ta sẽ nói nơi mình bị cầm tù cho ngươibiết."

-------Chương 1217: Hí Kịch Sư và pho tượng (2)Tất cả âm thanh biến mất.Những người khác đột nhiên dừng lại."

Người hai đầu đâu?"

Nữ tử váy dài hỏi."

Vừa rồi còn ở nơi này, có phải tìm được đường ngầm nào nên rời đi trước haykhông?"

Nam tử áo đen nói."

Hừ, chắc chắn là vậy, vì giành chiếm lấy bảo tàng trước."

Ngựa đầu người vội vàng chạy tới chạy lui trong đại điện, muốn tìm kiếm dấuvết người hai đầu rời đi.Liễu Bình thờ ơ lạnh nhạt, cẩn thận quan sát toàn bộ đại điện, muốn xem cái gọilà thủ vệ lồng giam rốt cục là gì.Đại điện đột nhiên chấn động.Tất cả ánh hào quang trở nên ảm đạm.Tất cả hóa thành hắc ám."

Chúng ta còn lại bốn người, tốt nhất là tụ lại với nhau, mỗi người phòng thủmột hướng."

Nữ tử váy dài lớn tiếng kiến nghị."

Ý kiến hay."

Ngựa đầu người nói."

Ít nhất không lo lắng hai mặt gặp địch."

Nam tử áo đen nói.Liễu Bình cũng cảm thấy đây là biện pháp hay, lập tức tiến lên đứng chung mộtchỗ với ba người khác, mỗi người canh giữ một hướng.Bốn người lẳng lặng đợi mấy giây.Một pho tượng chậm rãi dâng lên từ mặt đất, đứng sừng sững ở vị trí mà HưKhông Thứ Mẫu đứng trước đó.Nói nó là pho tượng, còn không bằng bảo nó là một tồn tại dạng người khoácmột chiếc áo ngoài làm bằng đá.Xuyên qua những khe hở giáp trụ bằng đá kia, hoàn toàn có thể nhìn thấy bêntrong là da thịt nhân loại.Nó cầm trường mâu và đại thuẫn trong tay, bày ra tư thế chiến đấu.ế ằ ấ ểMột chiếc áo choàng to rộng làm bằng đá che khuất khuôn mặt và thân thể nó,làm người ta hoàn toàn không thể thấy rõ diện mạo, cũng không biết rốt cục nólà ai.Một giọng nói truyền đến từ pho tượng: "Đừng đi tiếp nữa, nơi này là nhà tùvĩnh hằng giam giữ một tù nhân chí ác hoành hành các kỷ nguyên."

Mọi người quay mặt nhìn nhau."

Cái gì, thì ra nơi này là một lồng giam?"

Nam tử áo đen nói."

Có lẽ nó đang gạt chúng ta?"

Ngựa đầu người không cam lòng mà nói."

Mà Hư Không Thứ Mẫu ***** kia đã bị truyền tống đi rồi, chẳng lẽ còn cócái gì lợi hại hơn nó sao?

Ít nhất ta chưa từng nghe nói đến."

Ngựa đầu người cái."

Cũng đúng,"Nam tử áo đen bừng tỉnh mà nói: "Người hai đầu đột nhiên không thấy đâu, nóikhông chừng pho tượng này chính là thứ hắn dùng để gạt chúng ta."

"Ta biết một vài trò xiếc chuyên gạt người, vào thời điểm cuối cùng thăm dò ditích, sẽ có người thả ra trò xiếc như vậy, lừa những người khác đi rồi hắn độcchiếm hết trái cây ngon ngọt."

Nữ tử váy dài nói.Bọn họ liếc nhau.Liễu Bình thầm nói, người hai đầu không có cơ hội hưởng dụng trái cây gì.Bởi vì bản thân hắn đã biến thành trái cây."

Các ngươi vẫn nên đi thôi, nơi này thật sự quá nguy hiểm, không đáng để ởlại."

Liễu Bình nói."

Không...

Nói thật ta không quá tin, hơn nữa, chỉ là chiến đấu mà thôi."

Nữ tử váy dài nói.Nàng rút ra một thanh thứ kiếm, thử đánh một đòn công kích về hướng photượng, Bóng kiếm kia bay ra đánh vào pho tượng, phát ra tiếng vang nặng nề.Pho tượng chậm rãi nhìn về hướng nàng, mở miệng nói: "Ta là kẻ thống ngự tấtcả pháp tắc, bảo hộ lồng giam tại đây, có thể chiến thắng tất cả kẻ địch, khôngđể tù nhân chí ác chạy thoát."

"Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu."

"Ngươi có thể đưa ra một điều kiện chiến đấu, đây là sự thương hại của ngườisáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."

ế ầNữ tử váy dài cười lạnh và nói: "Thứ làm bộ làm tịch, nếu là thật, ta yêu cầungươi không được sử dụng bất cứ binh khí nào."

Pho tượng buông trường mâu và đại thuẫn trong tay ra, nói: "Điều kiện củangười đã được thỏa mãn."

Dị biến đột nhiên sinh ra -- Một thế giới nhanh chóng lao đến từ nơi cực kỳ xaxôi, cuốn pho tượng và nữ tử váy dài vào trong đó.Một giây.Hai giây.Ba giây.Pho tượng không nhanh không chậm đi ra từ hư không, đứng trên đài điêu khắclần nữa.Tên giáp tay bằng đá của nó đầm đìa máu tươi.Một cái đầu bị nó tung ra, rơi xuống trước mặt đám người Liễu Bình.Là đầu của nữ tử váy dài kia!

Tuy nàng đã chết, nhưng trên mặt vẫn đọng lại sựsợ hãi và tuyệt vọng, pho tượng vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bọnngười Liễu Bình, lạnh lùng nói: "Ta có thể chiến thắng tất cả kẻ địch, không đểtù nhân chí ác chạy thoát."

"–– Người tiếp theo."

Trong đại điện đồng thau hắc ám yên tĩnh.Liễu Bình và nam tử áo đen đúng tại chỗ, yên lặng chờ đợi.Đột nhiên -- Hư không mở ra, pho tượng kia đáp xuống, lại đứng bất động trênđài điêu khắc lần nữa.Máu loãng trút xuống như vô tận, nhanh chóng lan tràn, rốt cuộc cũng biến toànbộ đại điện thành một mảnh huyết hà."

Hắn thua."

Nam tử áo đen thở dài và nói."

Đúng vậy, hắn thua."

Liễu Bình cũng lắc đầu.Ngay vừa rồi, pho tượng kia chủ trường mâu trong tay về hướng ngựa đầungười, nói trước khi giết hắn, hắn có thể đưa ra một điều kiện chiến đấu.Ngựa đầu người ngẫm nghĩ, sau đó đưa ra một điều kiện mà cả Liễu Bình cũngcảm thấy rất không tồi."

Ta muốn triệu hoán rất nhiều đồng bạn tiến đến để cùng chiến đấu với ngươi."

Đó là điều kiện mà ngựa đầu người đưa ra.Pho tượng đồng ý.Kế tiếp, ngựa đầu người thả ra rất nhiều tuyến thế giới, liên lạc với hơn mườiThế Giới Loại Sinh Mệnh Thể thân thiết.ế ể ế ầNhững Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đó vừa đến thì đã thả ra các thần linhđứng đầy toàn bộ đại điện.- - Vạn thần.Hơn nữa có đến tận ba mươi hai Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể.Nhìn thế nào thì trận này cũng sẽ không thua.Nhưng khi cuộc chiến kết thúc, chỉ có pho tượng trở về, ngựa đầu người và cácđồng bạn của hắn ta đều hóa thành máu loãng.Liễu Bình thở dài, tay tùy tiện xoay chuyển, huyết hà cả điện đã được dọn sạchsẽ."

Thật đáng sợ...

Chẳng lẽ nó thật sự vô địch sao?"

Nam tử áo đen nói.Chỉ thấy pho tượng chậm rãi giơ trường mâu trong tay lên, chỉ vào hắn ta vànói: "Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi có thể đưa ra một điều kiện chiếnđấu."

"Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."

Sắc mặt nam tử áo đen biến đổi, lại nhanh chóng trầm tĩnh lại.Hắn ta đặt đôi tay ra sau lưng, mở miệng nói: "Từ lúc kỷ nguyên mở ra tới nay,những kỷ nguyên Thanh Tuyền, Loạn Trụy, Khí Vật... quá mức đơn giản, ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thể chỉ nắm giữ tất cả các thần linh, không có được baonhiêu thế giới chi thuật - _""Ngươi không cần đánh đồng ta với đám ngu xuẩn trước đó.".Pho tượng nghe xong thì không bình luận câu nào, chỉ tiếp tục nói: "Đưa ra điềukiện chiến đấu của ngươi."

Nam tử áo đen nhìn chằm chằm nó và nói: "Vì sao lần nào ngươi cũng mangbọn họ tiến vào thế giới của ngươi?

Không, lần này ta hy vọng chúng ta đánh ởchỗ này."

Pho tượng trầm mặc mấy phút, nắm trường mâu, chậm rãi đi xuống từ đài điêukhắc rồi mở miệng nói: "Người thông minh, đáng tiếc dù chiến đấu ở chỗ nàythì người vẫn sẽ chết trong tay ta."

Nó đột nhiên biến mất khỏi chỗ đó.Nam tử áo đen lập tức cảm ứng được điều gì, vung tay áo lên, đánh ra một lưuquang vào hướng nào đó.Đông!

Pho tượng bị lưu quang đánh trúng, hiện ra từ hư không, va vào một chỗkhác trong đại điện đồng thau đằng xa.Nam tử áo đen lộ ra vẻ mặt trận định, triển khai tư thế tại chỗ và nói: "Ta khônggiống như những người khác đâu."

Giọng nói của pho tượng truyền đến từ một khác đầu của đại điện: "Không ngờngươi là tồn tại có được hệ thống thế giới, ngươi thật sự mạnh hơn chúng nó."

Nam tử áo đen bỗng xoay người, rút ra một thanh pháp trường rồi chắn ở bêncạnh người.ề ắMột cây trường mâu hiện ra từ hư không, hung hăng đâm về hướng hắn ta.Rắc!

Pháp trường lập tức gãy đôi.Nhưng quanh thân nam tử áo đen lại dâng lên ánh hào quang lộng lẫy sángngời, đánh bay pho tượng ra ngoài lần nữa.Nhân cơ hội này, nam tử áo đen lại rút ra một thanh pháp trường, nhẹ nhàng gõgõ mặt đất.Những lá chắn tỏa ra vô số ánh sáng lặng lẽ hình thành, bao phủ chung quanhhắn ta.Chúng đến từ rất nhiều thế giới mà hắn ta có được, sức mạnh của chúng giaohội, chồng chất lên với nhau rồi tràn ra, uy lực lập tức tăng lên rất nhiều lần.-------Chương 1218: Ta thật thất vọng (1)Liễu Bình yên lặng nhìn, lúc này cũng không khỏi quát: "Cố lên!

Ngươi có thểthắng nó!"

Lúc này hắn cũng đã nhận ra.Những người khác đều là thế giới đơn độc, mà nam tử áo đen trước mắt lại cóđược rất nhiều thế giới!

Một mình hắn ta cấu thành một hệ thống thế giới đatrong hoàn chỉnh!

Thật ra nếu không so sánh với tà ma thì nam tử áo đen này đãcoi như một trong những tồn tại mạnh nhất mà Liễu Bình từng gặp được.Giọng nói của pho tượng truyền đến từ xa xa: "Phải không?

Ở kỷ nguyên củangươi, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đã hiểu được xây dựng hệ thống củamình?"

"Đương nhiên, chúng ta là kỷ nguyên mạnh nhất."

Nam tử áo đen lạnh lùng nói."

Không, các ngươi không phải mạnh nhất...

Nói ra di ngôn đi."

Pho tượng nói.Râu tóc của nam tử áo đen đều dựng lên, tức giận quát: "Ngươi cho rằng mìnhcòn có thể thắng?

Buồn cười!".Hắn ta khép đôi tay lại, cả người tỏa ra sức mạnh nổ vang, mở miệng niệmtụng: "Nguyên sơ chi nữ ––"Liễu Bình cảm thấy cả người mình rung lên.Nhưng không đợi hắn phản ứng thì giữa sân đột nhiên sinh ra dị biến!

Tất cả láchắn quang huy cùng ảm đạm rồi tắt ngúm.Tất cả sức mạnh, thậm chí pháp trường mới trong tay nam tử áo đen đều khôngngăn cản được –– Trường mâu kia đâm thủng thân thể nam tử áo đen, nâng hắnta lên cao cao giữa không trung.Nam tử áo đen phun ra một búng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin nổi, hắn tanói: "Không, không có khả năng, ta là tồn tại mạnh nhất trong tất cả thế giới chichủ."

"Cũng không phải."

Pho tượng nói với giọng ồm ồm.Trường mâu trong tay nó chấn động.Thân thể nam tử áo đen lập tức hóa thành một làn sương máu, bên trong cóhàng tỉ quang huy không ngừng sáng sáng tối tối.Đó là cảnh tượng xuất hiện khi tất cả thần linh tử vong trong khoảnh khắc thếgiới bị hủy diệt.Pho tượng không quan tâm đến dị tượng này, chỉ chậm rãi xoay người.ễ ế ầ ắ ắ ầNó nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: "Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi cóthể đưa ra một điều kiện chiến đấu."

"Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."

Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình chiến đấu của những ngườitrước đó.Một giây.Tất cả quá trình hiện ra rõ ràng trong lòng, nhưng không phát hiện bất cứ sơ hởnào.Hắn giống như nam tử áo đen, hoàn toàn không nhìn ra pho tượng phá hủy tấtcả lá chắn phòng ngự bằng cách nào, sau đó ***** nam tử áo đen ra sao.Hình như trên người nó có một thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nào đó...Liễu Bình bỗng mở to mắt, cười nói: "Hiện tại ta rời khỏi lồng giam, người cảmthấy thể nào?"

Pho tượng lạnh lùng nói: "Quyết định của ngươi đã quá muộn, cuộc chiến lầnnày không thể ngưng lại, nhưng người có thể nói ra điều kiện chiến đấu củamình."

Liễu Bình gật gật đầu.- - Nhưng phải đánh với nó như thế nào?"

Dùng Hí Kịch Sư đi, nó là sức mạnh duy nhất có thể đối phó với cục diệntrước mặt."

Nữ sĩ Huyền Bí truyền âm."

Không được, chúng ta chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư, mặtsau còn một tù nhân chí ác, hiện tại dùng hết thì sau đó không có bất cứ nắmchắc nào."

Liễu Bình nói."

Nhưng người này không thể chiến thắng."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Để ta ngẫm lại..."

Liễu Bình lại rơi vào suy tư lần nữa.Hoàn toàn không thể chiến thắng.Chẳng lẽ thực sự có tồn tại như vậy?

Không.Tuy nó rất mạnh, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác khi nó đối đầu với tà ma thì vẫnkém một khoảng.Như vậy.Thật sự không có biện pháp nào đối phó nó sao?

Liễu Bình yên lặng cúi đầu,trong lòng nhớ lại mỗi một tình cảnh, mỗi một động tác, mỗi một câu nói saukhi pho tượng xuất hiện.Ở đối diện.ắ ế ế ấPho tượng nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế chiến đấu, nói khẽ: "Ngươi cònmột chút thời gian cuối cùng, nếu không đề cập tới điều kiện chiến đấu thìchẳng khác nào từ bỏ cơ hội lần này, cuộc chiến sẽ trực tiếp bắt đầu."

"Đương nhiên ta có điều kiện."

Liễu Bình nói."

Nói."

Pho tượng nói."

Cuộc chiến phải diễn ra ở thời đại của ta."

Liễu Bình nói."

Ngươi xác định?"

Pho tượng hỏi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Pho tượng nói: "Thời đại của ngươi...

Để ta nhìn xem, đó là..."

Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, dần dần rơi vào trầm ngâm.Trầm ngâm hóa thành trầm mặc.Toàn bộ đại điện đồng thau hắc ám không còn bất cứ âm thanh nào.Một lúc lâu sau.Pho tượng bỗng đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi: "Vì sao người phải cứu vớttù nhân ở nơi đây?

Á là tồn tại chí ác, chưa từng có tồn tại nào có thể hàng phụcả."

"Nếu ngươi có thể nhìn thấy thời đại của ta, vậy nên hiểu rõ, chỉ cần ta cứu ả rangoài thì ả không thể không chiến đấu để sinh tồn."

Liễu Bình nói.Pho tượng nói: "Nói vậy, ngươi không phải là tới cứu ả, mà là muốn ả đi đốikháng với những thứ kia."

"Đúng vậy."

Liễu Bình chấp nhận."

Ngươi có chắc chắn sẽ khống chế được ả?"

Pho tượng hỏi."

Ta đã biết được "Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, có biện pháp tương ứngđể khống chế ả."

Liễu Bình nói.Pho tượng thu lại trường mâu, lui qua một bên, mở miệng nói: "Có thể người sẽchết trong tay, hoặc là mang theo ả rời đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nàynữa."

"Cảm tạ."

Liễu Bình chắp tay và nói.Pho tượng trở về trên đài rồi đứng yên bất động.Ầm ầm ầm ầm -- Toàn bộ đài điêu khắc chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mấttăm hơi.Gần như trong nháy mắt.Giọng nữ xa xăm kia vang lên với ngữ điệu khó có thể tin: "Chuyện này khôngcó khả năng!"

"Vô số năm qua, không có ai chiến thắng được nó, cũng không ai có thể cắtngang cuộc chiến, càng không có tồn tại nào có thể trốn khỏi nơi này ––Vì saonó lại bỏ qua cho ngươi?"

Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao, mở miệng nói: "Nói ra vị trí của ngươi, ta cứungười đi ra ngoài."

Bỗng nhiên.Hai ngón tay lạnh như băng ấn lên sau cổ hắn.Giọng nữ kia áp sát lỗ tai hắn mà vang lên: "Nói ra bí mật của ngươi, vì sao nóbuông tha cho ngươi?"

Thân thể Liễu Bình chấn động, lập tức không thể động đậy.Ở phía sau hắn, ả ta đang một tay vác rổ, tay còn lại ấn lên sau cổ hắn, thúcgiục: "Mau nói đi, vì sao thủ vệ lồng giam không công kích ngươi?

Ta nhất địnhphải biết bí mật này."

Liễu Bình im lìm mà cười cười."

Để ta đoán xem, xiềng xích của ngươi đã bị ta mở ra, sở dĩ không dám rời đi làvì pho tượng này là vô địch, cả ngươi cũng không dám đào tẩu, sợ nó ra tay vớingười, có đúng không?"

Hắn nói.Giọng điệu của nữ tử trở nên âm trầm, ả nói: "Đúng là thế, mau nói biện phápđối phó nó cho ta biết."

Liễu Bình nói: "Ta tới cứu ngươi, ngươi đi theo ta là được, sau này ta lại chậmrãi nói cho ngươi."

"

Sau này lại nói cho ta?"

Nữ tử lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói: "Xem ra người thật sự có đượcThế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, nó xác thật là pháp môn khống chế nhữngtù nhân chúng ta "Nhưng người cho rằng ta sẽ để người khống chế?"

Liễu Bình thành khẩn nói: "Đây là một giao dịch, ta cứu người ra ngoài, ngươivà ta cùng đi đến Luyện Ngục, sau khi mọi chuyện hoàn thành thì người và tathanh toán xong."

ếNữ tử nói: "Không, không có giao dịch gì cả, nếu ngươi không nói bí mật củapho tượng ra thì ta sẽ tra tấn người ngay tại đây, thẳng đến sinh mệnh của ngươihao hết, thế giới của ngươi cũng hoàn toàn hủy diệt mới thôi."

"Cái này không giống với lời nói ban đầu của chúng ta."

Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn suy nghĩ, tiếp tục nói: "Ngươi như vậy sẽ làm ta thất vọng."

Nữ tử cười khẽ, áp sát bên tai hắn và nói: "Hiện tại ngươi không thể thả ra thẻbài kia đúng không, ta ở bên cạnh nhìn, vẫn đang đợi cơ hội –– Hiện tại rốt cuộcngươi cũng rơi vào tay ta."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi thở dài và nói: "Ta thực thất vọng."

-------Chương 1219: Ta thật thất vọng (2)Một thế giới hoàn toàn mới.Yana đứng trên đỉnh thế giới, vừa lòng nhìn xuống mặt đất rộng lớn phía dưới."

Phía Đông Nam có khí tức thánh khiết xuất hiện, xem ra giáo đường đã đượcxây dựng xong, có tín đồ đang cầu nguyện."

"Tây Bắc...

Nhân dân đang khai khẩn đất hoang."

"Vào mùa thu, sẽ có một đợt lương thực được mùa được chở đến đây, đến lúcđó có thể làm một hội giảng đạo long trọng""Dân cư đã được gia tăng, ta cần đến thế giới một chuyến để tìm kiếm linh hồnthuần khiết thích hợp rồi giao cho sức mạnh khư bệnh, sinh mệnh, dưỡng dục."

"Nếu bọn họ có thể qua được khảo nghiệm, tương lai có cơ hội thì ta sẽ nângbọn họ lên thần tọa, trở thành thần linh trên trời."

Trong lòng Yana không ngừng hiện lên một loạt ý niệm.Bỗng nhiên.Một giọng nói già nua vang lên: "Yana."."

Thượng đế,"Yana hơi hành lễ và nói: "Ta đang toàn lực xây dựng thế giới này, cũng khôngbiết như vậy có thể giúp đỡ Liễu Bình không."

"Đừng nghi ngờ, thế giới của ngươi đã đi lên quỹ đạo, chính thức trở thành thếgiới thứ hai trong hệ thống thế giới của Liễu Bình-- Chỉ cần hắn tìm được ngườichân chính ở thế giới thì sẽ lập tức đạt được gia trì sức mạnh."

Thượng để nói."

Hy vọng hắn nhanh một chút."

Yana có chút chờ mong mà nói."

Ừm, sẽ không lâu lắm, chỗ này của người thực không tồi, thôi ta không ở lạilâu được."

Thượng để vội vàng nói."

Ngài đang bận cái gì sao?"

Yana hiếu kỳ hỏi."

Tứ thần trụ chúng ta có thể trợ giúp người bên cạnh hắn vượt qua giới hạn thầnlinh, cho nên trước mắt phải lập tức đi đến chỗ Maria, hy vọng nàng cũng có thểmau chóng trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

Thượng để nói."

Vậy hắn sẽ càng mạnh sao?"

Yana hỏi.ế ắ ố ế ề"Đương nhiên, nếu có một ngày hắn xây dựng xong hệ thống thế giới thuộc vềmình thì mới là mạnh thật sự."

Thượng để nói.Vĩnh Dạ.Thế giới."

Ta thực thất vọng."

Liễu Bình nói."

Nếu ngươi không nói cho ta biết đáp án, ta sẽ càng thất vọng."

Á ta cười khẽ và nói."

Không bằng chúng ta đều lui một bước, ta nói bí mật kia cho ngươi, ngươi chota một cơ hội, để ta dẫn người rời đi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Liễu Bình lại hỏi."

Cơ hội?

Ngươi muốn cơ hội gì?"

Nữ tử hỏi."

Công bằng đánh một trận, ta thắng, người thuộc về ta, cùng ta đi đến LuyệnNgục."

Liễu Bình nói."

Nếu người thua thì sao?"

"Nghe nói người thích ăn trái cây?"

"...

Thành giao."

Nữ tử ***** ***** khóe miệng và nói.Có thể biết được bí mật kia, còn có thể ăn luôn người trước mắt, thật là mộtcông đôi việc.Còn về chiến đấu –– Cùng lắm thì ả trốn, tìm đúng cơ hội, ra tay khi hắn khôngthể phóng thích thẻ bài kia.Chỉ nghe Liễu Bình nói: "Nếu ngươi đã đồng ý, vậy ta nói thẳng."

"Nói đi."

Nữ tử nói."

Sở dĩ thủ vệ không nguyện ý đánh với ta, là vì thân phận của nó."

Liễu Bình nói."

Thân phận?"

Nữ tử nghi hoặc lặp lại."

Không sai, khi nó xuất hiện từng nói một câu --""Ta là kẻ thống ngự tất cả pháp tắc, bảo hộ lồng giam tại đây, có thể chiến thắngtất cả kẻ địch, không để tù nhân chí ác chạy thoát".ầNữ tử gật đầu và nói: "Đây xác thật là thân phận của nó, cho nên trước mặt nóthì tất cả thủ đoạn của các ngươi đều là trò xiếc buồn cười, bởi vì nó có thểthống ngự tất cả pháp tắc, căn bản không thể chiến thắng."

Liễu Bình nói: "Ở thời đại của ta, tất cả pháp tắc đều đã chết."

Nữ tử ngẩn ngơ."

Đây là thời đại tất cả đi đến chung kết, nó không có pháp tắc nào có thể lợidụng, pháp tắc còn sót lại duy nhất thuộc về ta, sóng vai chiến đấu với ta, chonên nó căn bản không thể đánh với ta."

Liễu Bình nói."

Đây là nguyên nhân nó từ bỏ chiến đấu."

Nữ tử rơi vào trầm mặc, bỗng bật cười và nói: "Thì ra là thế...

Đến cuối cùng,tất cả pháp tắc đều bị hủy diệt sao..."

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: "Người thực thông minh, có thể phân biệt rathật giả của ngôn ngữ, lập tức có thể hiểu rõ chân tướng dưới biểu tượng, ta đãthật lâu chưa gặp được người lợi hại như ngươi."

"Cùng ta đi đến Luyện Ngục."

Liễu Bình nói."

Ai hủy diệt tất cả pháp tắc?"

Nữ tử hỏi."

Đó là một bí mật khác, nếu người nguyện ý gia nhập đội ngũ của ta, sau này tasẽ nói cho ngươi."

Liễu Bình nói."

Nhưng cả ta mà ngươi cũng đánh không lại."

Nữ tử nói."

Đã từng có người nào khác tiến vào lồng giam, chiến thắng Hư Không ThứMẫu, khiến pho tượng tránh lui, sau đó đứng trước mặt người muốn dẫn ngườiđi chưa?"

Liễu Bình hỏi.Nữ tử rơi vào trầm mặc.Đúng vậy, không ai có thể làm được chuyện này.Tiểu tử này nhìn không mạnh gì mấy, lại có một thẻ bài ***** như vậy.Lợi hại hơn chính là, hắn căn bản không dùng thẻ bài kia mà đã làm đượcnhững điều trên.Nếu....ế ể ấ"Nếu ta ăn người thì có thể đạt được tất cả năng lực của ngươi."

Nữ tử thấp giọng lẩm bấm."

Là muốn đánh sao?

Ta bảo đảm ngươi sẽ chết, kết cục của người sẽ khôngkhác gì Hư Không Thứ Mẫu cả."

Liễu Bình nói.Nữ tử cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, muốn bắt giữ một ít biểu tình nhỏ từtrên mặt hắn để suy đoán suy nghĩ trong lòng hắn.Nhưng Liễu Bình chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, trên mặt cũng không có chút cảm xúcdư thừa nào."

Ta là thế giới chi chủ cường đại từng hoành hành rất nhiều kỷ nguyên."

Nữ tử nói."

Nhưng lại bị cầm tù tại đây."

Liễu Bình nói."

Tất cả tồn tại đi vào nơi này, không phải bị Hư Không Thứ Mẫu và pho tượngthủ vệ giết thì là bị ta ăn."

Nữ tử nói."

Không sai, nhưng người vẫn bị cầm tù tại đây."

Liễu Bình nói.Nữ tử nói: "Ngươi cũng không trả giá cái gì --""Mỗi một câu ta nói đều là bí mật vô thượng, ta khuyên người nghĩ kỹ, đây làcơ hội cuối cùng, nếu người không đáp ứng thì ta lập tức đi."

Liễu Bình bắt đầu không kiên nhẫn mà nói.Nữ tử khựng lại."

Muốn chạy?

Ta sẽ ăn ngươi."

Lời còn chưa dứt, nàng lập tức cảm nhận được điều gì đó, bỗng lui về phía sau,dừng lại cách đó vài trăm thước.Một thiếu nữ xuất hiện bên cạnh Liễu Bình.Là Andrea!"

Long tộc?

Linh?

Ngươi làm gì ta rồi?"

Nữ tử đánh giá năng và hỏi.Andrea hừ một tiếng, căn bản không trả lời, chỉ vươn tay, muốn cởi bỏ thuậtpháp trên người Liễu Bình."

Vô dụng, người tuyệt đối không giải được nó."

Nữ tử lạnh lùng nói.Á ắ ấÁ hoạt động ngón tay của mình, thử nắm lấy cái gì trong hư không, nhưng liêntục vài lần cũng không thể bắt lấy thứ không rõ nào đó trong hư không.-- Đó là long chú."

Đáng chết, đây là loại long chú nào?

Vì sao ta không nhìn thấy người ra tay?"

Nữ tử mắng.Andrea không đáp, ánh mắt chuyển thành màu đỏ ửng, trên người cũng dângtrào hào quang huyết sắc.Nàng thấp giọng mà nói: "Ngươi muốn chết thì chết đi."

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, lập tức quát: "Andrea, không được liềumạng!"

-------Chương 1220: Tù nhân Trĩ Thiên NữAndrea cắn răng nhìn về phía ả ta.Không có cách nào.Cảm giác mà người này mang đến cho nàng thật sự quá nguy hiểm.Hiện tại Liễu Bình bị khống chế, cũng không biết có thể phối hợp với nữ sĩHuyền Bí phát động chiều kia hay không.Lỡ như không được -- Nàng liều mạng cũng muốn đưa nữ tử này tới ThánhGiới.Đến lúc này, ả sẽ rơi vào tuyệt vọng chân chính, không còn bất cứ cơ hội nàotổn thương Liễu Bình.Ả ta quan sát vẻ mặt của Andrea, ánh mắt xoay chuyển, bỗng cười nói: "Cácngươi hẳn phải biết, ta bị cầm tù ở chỗ này đã vô số năm, nếu các ngươi là ta,chỉ sợ sẽ càng thận trọng hơn ta, có đúng không?"

Vẻ mặt lạnh nhạt của Liễu Bình rốt cuộc cũng biến mất.Hắn mở miệng nói: "Ta đã tiến vào lồng giam, xử lý Hư Không Thứ Mẫu, làmpho tượng thủ vệ không nhúng tay chuyện này nữa -- hỏi người lần cuối cùng,theo ta đi, hoặc là cứ tiếp tục ở lại nơi này, hay muốn đánh sống đánh chết vớita?"

Nữ tử nhìn hắn vài lần, nhẹ nhàng nói: "Đôi mắt xinh đẹp biết bao, ta nhìn thấytrăm ngàn vạn ý niệm lưu động trong lòng người, chỉ là người thực để ý annguy của đồng bạn...

Vừa rồi cũng không phải như vậy."

Tên người Liễu Bình lộ ra một luồng sát khí, khóe miệng lộ ra ý cười và nói:"Thì ra ngươi muốn chết."

"Không, ta quyết định cùng các ngươi rời đi."

Nữ tử nói.Hình như ả đã hạ quyết tâm, giơ tay nhẹ nhàng điểm một cái tên hư không.Liễu Bình lập tức động đậy lại được.Cùng lúc đó, cuối đại điện cách đó không xa, vách tường đồng thau từ từ lật lại.Một thi thể hoàn toàn bị cắt nát được những chiếc đinh dài cố định, đóng chặttrên vách tường đồng thau.Đôi mắt.Cái mũi.Xương cổ.Mười ngón tay.Nội tạng hỗn loạn.Cánh tay.Cổ tay.Thân mình.Cẳng chân.Bàn chân."

Ngươi có thể nhìn thấy ta đã chết ở chỗ này, thi thể ta vẫn bị phong ấn trêntường, ngươi muốn dùng cách gì cứu ta, làm ta sống lại, mang ta đi ra ngoài?"

Nữ nhân hỏi.Liễu Bình đi lên trước, nhìn những bộ phận thân thể phân tán kia."

Đã đến lúc, hiện tại là thời khắc chứng kiến "Thế Giới Diệt Vong Tam TrọngTấu có hữu hiệu hay không."

Nữ sĩ Huyền Bí nói nhỏ."

Nếu có thể mở cánh cửa thế giới ra, hẳn nó vẫn hữu hiệu đúng không."

Liễu Bình nói."

Lần này không chỉ đơn giản như mở cửa, mà phải đối mặt với tù nhân cườngđại."

"Ý của ngài là?"

"Nếu tồn tại ***** ngủ say trong nơi sâu nhất của Luyện Ngục còn sống thìThế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu sẽ có hiệu lực, nếu nó đã chết, chúng taphải dựa vào tam trọng tấu khống chế những tên vô cùng cường đại này, chỉ sợkhông phải dễ dàng như vậy."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Chỉ có thể thử một lần."

Liễu Bình nói."

Nhưng nếu thất bại ––"Nữ sĩ Huyền Bí trầm ngâm, không tiếp tục nói.Liễu Bình cũng hiểu được ý nàng.Nếu "Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu"thất bại, lúc này tù nhân đã tránh thoát xiềng xích, nó nhất định sẽ nhìn ra đượcchuyện này.Nó không thể rời đi, nhất định sẽ giết hắn cho hả giận."

Ta chuẩn bị sức mạnh huyền bí vào bất cứ lúc nào, thật sự không được thì dùngchiêu kia đi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Được."

ễ ề ề ế ồLiễu Bình không hề nghĩ nhiều, lập tức đi đến trước vách tường đồng thau.Một cảm giác kỳ diệu đột nhiên sinh ra..Hắn dựa theo trực giác trong lòng, ấn tay lên vách tường đồng thau.Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi làngười mở cửa thế giới."

"Ngươi là người giải mã Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu""Phong ấn trước mặt đã được cởi bỏ."."

Ngươi đạt được thẻ bài tù nhân của vô số kỷ nguyên trước, tổng cộng mườichín thẻ."

"Chỉ có tù nhân chính miệng nói cho người biết tên của nó, người mới có thể sửdụng bộ bài này."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên vách tường.Phanh phanh phanh phanh phanh phanh -- Trong tiếng vang nhỏ liên tục, các bộphận thân thể tù nhân hóa thành từng thẻ bài rồi rơi xuống, lơ lửng trước mặtLiễu Bình."

Hả?

Vì sao tất cả phong ấn đều được giải trừ?"

Nữ tử kinh ngạc hỏi."

Nói tên của ngươi cho ta."

Liễu Bình nói."

Tên của ta?

Tên của ta nhiều lắm,"Nữ tử cười ha ha và nói: "Ngươi hỏi cái nào?"

"Tên thật, đừng chữ một, mau nói."

Liễu Bình nói."...

Quá nhiều năm, không ngờ có người lại hỏi tên của ta, phải biết rằng trướckia bất cứ Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ nam tính nào dám hỏi ta câu này, ta sẽgiết hắn, ăn luôn tất cả của hắn."

Nữ tử nói.Liễu Bình không nói lời nào, chỉ nhìn linh hồn ả bay tới bay lui ở giữa khôngtrung.Rốt cuộc.Nữ tử đáp xuống, mở miệng nói: "Ta là Trĩ Thiên Nữ."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trước mặt Liễu Bình: "Ngươi nghenói tên thật của nàng."

"Hiện tại ngươi có thể sử dụng bộ bài dưới đây:""Bộ bài lồng giam: Trĩ Thiên Nữ."

"Tù nhân hi hữu, đã tử vong, linh hồn đang bị cầm tù."

ế ắ ế ấ ắ ầ"Nếu ngươi đã nắm giữ Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, vậy xin bắt đầughép bài, nếu không người sẽ đã bị lồng giam nguyền rủa, trở thành một tù nhânmới."

"Xin hãy bắt đầu."

Liễu Bình hơi nín thở, ra tay như điện, ghép từng thẻ bài lại trên không trung.Có tổng cộng mười chín thẻ bài.Hắn vung tay lên, đã ghép hết toàn bộ chúng lại.Tất cả thẻ bài được lật qua, hiện ra một bức tranh vẽ hoàn chỉnh.Mỹ nữ trong bức vẽ mang xiềng xích có dáng vẻ ưu nhã, trên người mặc váydài, đứng trên đỉnh núi có vô số bạch cốt xếp chồng, tay vỗ về cây khô trên đỉnhnúi, một góc váy bị gió thổi bay lên.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Trĩ Thiên Nữ."

"Tù nhân hi hữu, có những năng lực sau đây:""Cắn Nuốt Ái Quả: Biến tồn tại ở tiếp xúc được thành trái cây, ăn xong sẽ cóđược năng lực của đối phương""Trực Chất Vấn Tâm: Lúc nhìn đối phương, có thể biết được ý niệm thoánghiện trong lòng đối phương."

"Quỷ Ảnh Liệt Cốt Lưu Tông sư khai son lưu phái, đương gia võ học tốithượng."

"Năng lực khác không rõ."

"Chú ý:""Ngài đã ghép nối nàng hoàn chỉnh."

"Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu đã kích hoạt khiến pháp tắc trong lồnggiam trước mặt tránh đi, bắt đầu để tù nhân này sống lại."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện ra một ý niệm."

Không sai,"Ả ta nhìn hắn, thừa nhận: "Vừa rồi đều là thử các ngươi."

Andrea khó hiểu nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Chỉ cần bị nàng ta nhìn chăm chú vào thì có thể biết trong lòngngười suy nghĩ cái gì."

Sắc mặt Andrea biến đổi.Nói vậy ý niệm mình muốn mang ả trở về Thánh Giới vừa rồi cũng bị nhìn rõsao?"

Đúng vậy, ta thấy được –– Nói thế nào đây?

Trong lòng các ngươi đều có ýniệm rất mãnh liệt, nhưng lại không có gì ý xấu với ta -- Chỉ muốn tìm một giúpđỡ, cho nên giao dịch này đạt thành."

Nữ tử nói.Ả quay đầu, nhìn về phía Liễu Bình và nói: "Nhưng hình như người rất quenthuộc với ta?"

Liễu Bình không nói lời nào.Nữ tử im lặng mấy phút, búng tay một cái và nói: "Đã hiểu, thì ra người từnggặp dáng vẻ của ta ở trong mộng."

Xiềng xích trên tay phát ra tiếng leng keng dễ nghe."

Chính là vậy."

Liễu Bình gật đầu và nói.Hắn nhìn bức vẽ đã ghép nối hoàn chỉnh kia.Một sức mạnh kỳ dị truyền đến từ bức vẽ, bao phủ lên người nữ tử.Nữ tử cảm ứng mấy phút, cười nói: "Quả nhiên lồng giam này cất giấu biệnpháp làm ta sống lại, chẳng qua nếu muốn ta sống lại, vì sao lúc trước lại cầm tùta."

Ả nhẹ nhàng nhảy lên, dừng lại trong bức hình rồi nhìn về hướng Liễu Bình vàAndrea.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: "Dựa theo Thế GiớiDiệt Vong Tam Trọng Tấu, một khi người trong cấu một tù nhân thì có thể lậptức sống lại nó, cũng đạt được lòng trung thành của nó."

"Sống lại đã hoàn thành."

"Tam trong tấu đã nhắm vào lần hồi sinh này."

"Từ giờ trở đi, Trĩ Thiên Nữ không thể thoát khỏi Thế Giới Diệt Vong TamTrọng Tấu, phải trung thành với ngươi."

-------Chương 1221: Đi tớiLiễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, ánh mắt dừng lại trên bình phong kia.Bình phong biến thành từng thẻ bài lần nữa, nhẹ nhàng bay múa rồi tan theo gióđi.Trĩ Thiên Nữ đáp xuống đất.Ả vén một góc váy dài lên, cúi đầu nhìn về phía xương đùi của mình.Huyết nhục bắt đầu xuất hiện trên cốt cách trắng hếu, nhanh chóng hóa thành dathịt trắng nõn non nớt."

Sống lại...

Cảm giác thật tốt."

Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói.Ầm ầm ầm -- Toàn bộ đại điện đồng thau bắt đầu run rẩy không ngừng.Pho tượng kia nổi lên từ nền đất lần nữa, ánh mắt đảo qua ba người."

Ngươi sẽ không muốn giết ta nữa đúng không, hiện tại ta sống lại rồi, có đánhcũng không biết kết quả sẽ như thế nào đâu."

Trĩ Thiên Nữ khẽ cười và nói.Tên mặt ả dần toát ra sát khí, bước từng bước một về hướng đối phương.Pho tượng không có cảm xúc mà nói: "Tù nhân đã rời đi, vậy việc trông coicũng đã không còn ý nghĩa, ta sẽ trở lại chỗ chủ nhân."

Trĩ Thiên Nữ đứng lại, bỗng bật cười và nói: "Ta quên mất...

Trở về nói cho chủnhân của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù cầm tù ta."

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Pho tượng khinh thường nói.Hình như Trĩ Thiên Nữ nhớ lại cái gì, nhịn không được hoạt động ngón tay thondài, lẩm bẩm nói: "Thật đáng chết, hoàn toàn đánh không lại tồn tại kia."

Sát khí trên ả càng sâu, ánh mắt trở nên hết sức tối tăm, cứ như rơi vào cảm xúcnào đó.Bỗng nhiên.Một tuyến thế giới lặng lẽ hiện lên trên hư không.Trường tuyến chợt lóe.Chỉ thấy vài tên Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể hình thái khác nhau đột nhiênxuất hiện trong đại điện đồng thau."

Hả?

Có người nhanh chân đến trước!"

Một người nói.ế ề ắ"Vậy thì thế nào, chúng ta có càng nhiều người, thực lực càng mạnh, bắt bọnchúng giao thu hoạch ra."

Một người khác nói."

Này, mấy tên các ngươi, không muốn chết thì giao ở bảo vật nơi này ra đây,nếu không kết cục khó coi lắm đấy."

Người thứ ba nói.Liễu Bình nhìn lại những người này, chỉ thấy bọn họ đều là Thế Giới Loại SinhMệnh Thể, số lượng chừng mười mấy người.Mười mấy đối phó ba người.Cũng khó trách bọn họ kiêu ngạo như thế.Liễu Bình đang muốn nói cái gì thì lại thấy Trĩ Thiên Nữ bỗng biến mất.Hàng loạt tiếng nổ truyền đến từ đối diện.Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đối diện đềubiến mất sạch sẽ.Cái rổ trong khuỷu tay Trĩ Thiên Nữ chứa đầy trái cây tươi đẹp."

Các ngươi ăn không?".Nàng vứt hai quả cho Liễu Bình và Andrea."

Đây là những tên vừa rồi sao?"

Andrea hỏi."

Bọn họ nói năng lỗ mãng, nên bị ăn luôn."

Trĩ Thiên Nữ cầm lấy một quả rồi bắt đầu ăn, trái cây kia phát ra từng tiếng kêuthảm thiết, còn có từng thần quang sáng sáng tối tối.Trĩ Thiên Nữ chỉ khẽ hừ một tiếng, cắn hai ba cái đã ăn hết trái cây.Liễu Bình cầm trái cây trong tay mà nói: "Ngươi vẫn luôn chiến đấu như vậyà?"

"Đúng vậy, ăn luôn con mồi là chuyện rất bình thường, đừng nói cho ta biết cácngươi không dám ăn."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Không phải không dám, mà là không cần."

Liễu Bình ném trái cây về.Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía Andrea."

Ta cũng không cần."

Andrea cũng ném theo, sau đó hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ củaLiễu Bình."

Thần kinh con ả này có vấn đề, ta lười ở chung với ả."

ềAndrea truyền âm ra."

Được."

Liễu Bình lên tiếng đáp lại.Trĩ Thiên Nữ cười nói: "Cô gái nhỏ không dám ăn trái cây nên trốn đi?"

"Nàng cần nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi thôi."

Liễu Bình nói ngắn gọn.- - Rõ ràng nữ nhân này có thể nhìn ra suy nghĩ củaAndrea, lại một hai muốn nói ra.Cái này có gì đáng để khiêu khích chứ?

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, lạiđón nhận đôi mắt của Trĩ Thiên Nữ."

Không phải khiêu khích, là cầm lòng không đậu,"Trĩ Thiên Nữ đá lông nheo với hắn: "Trên người của người có một sức mạnhđiên cuồng, chẳng qua bị ngươi đè nén xuống, nó rất hợp khẩu vị của ta."

"Họp khẩu vị của ngươi...

Ngươi muốn ăn ta?"

Liễu Bình hỏi."

Không, ta chỉ cảm thấy -- Ngươi là của ta, hiện tại không phải, nhưng tương lainhất định là của ta."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ta rất phiền những chuyện thể này."

Liễu Bình nói thẳng."

Đúng vậy, ngươi sợ hãi tình yêu nam nữ, nhưng ta không phải nói về quan hệgiữa nam và nữ, mà là người rất giống đồng loại của ta."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ta sẽ không ăn những đồng loại vừa rồi."

Liễu Bình nói."

Đừng gạt người, nếu cần thiết, ngươi giết người còn hung ác hơn cả ta, ta thấyđược nội tâm của ngươi-- trong lòng người tràn ngập vô số cách giết chóc, mỗithời mỗi khác, người đều đang suy nghĩ biện pháp xử lý kẻ địch, ngươi hận thờiđại của chính ngươi."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Vậy ngươi hận cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Thượng đế,"Trĩ Thiên Nữ nói: "Nếu có thể tìm được hắn, ta nhất định sẽ ăn luôn hắn."

Liễu Bình nhún nhún vai, làm như vô ý mà quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt ả,sau đó nhìn về phía hoa văn trên vách tường đồng thau và nói: "Thượng để chỉẳ ốlà một xưng hô hư vô mờ mịt thôi -- Chẳng lẽ ngươi không có người khác muốngiết?"

Giờ khắc này, Trĩ Thiên Nữ thật sự không nghĩ nhiều, dù sao thì thượng đế đãsớm biến mất tăm hơi.Ả tiếp tục nói theo dòng suy nghĩ của hắn: "Tất nhiên còn có một tên muốngiết."

Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía pho tượng."

Không sai, từ giờ trở đi ta muốn tiếp tục tu luyện, hy vọng có một ngày có thểxử lý chủ nhân của ngươi."

Ả nói."

Ngươi vĩnh viễn không làm được, chuyện này sẽ làm ngươi rơi vào tra tấntuyệt vọng."

Pho tượng khinh thường nói.Pho tượng đứng tại chỗ bất động, thân thể dần dần tan rã theo toàn bộ điện đồngthau, hóa thành vô số phù văn sáng lên, bay lả tả lên trời rồi biến mất tăm hơi.Tất cả phù văn thuật pháp hoàn toàn biến mất.Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ phát hiện mình đang đứng trong mảnh đất hoangVĩnh Dạ, chung quanh là vùng hoang vu hắc ám mênh mông vô bờ."

Đi thôi, chúng ta phải đi đến cuối Vĩnh Dạ, sau đó đi tới Luyện Ngục."

Liễu Bình nói."

Ngươi biết đi như thế nào sao?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Không rõ lắm, thẳng thắn mà nói hôm nay ta vừa đến nơi này –– người biết đinhư thế nào không?"

Liễu Bình hỏi.Trĩ Thiên Nữ vươn hai ngón tay ra: "Hai phương pháp, một chậm một nhanh."

"Chậm là đi như thế nào?"

"Cứ dùng chân mà đi, hoặc phi hành, cứ đi mãi như vậy thì một ngày nào đócũng sẽ đến điểm cuối Vĩnh Dạ."

"Nhanh thì sao?"

"Dùng tuyến thế giới –– xuyên thấu qua thời không, trực tiếp đến nơi nào đó, cứnhảy về phía trước như vậy, vận khí tốt thì rất nhanh có thể đến cuối Vĩnh Dạ."

"..Cho dù là nhanh hay chậm, thế giới Vĩnh Dạ đều nguy hiểm, có đúng không?"

Liễu Bình hỏi."

Không sai."

Trĩ Thiên Nữ nói.Liễu Bình quyết định: "Vậy chúng ta thử cách nhanh đi, đi tìm một tuyến thếgiới trước."

"Ta có này."

Trĩ Thiên Nữ cười tiến lên một bước, bắt lấy tay Liễu Bình.Tay còn lại của ả kéo kéo trên hư không..Một sợi tơ hư vô lập tức hiện ra, lập loè ánh hào quang sáng sáng tối tối."

Làm sao ngươi có ----"Liễu Bình chưa nói xong một câu thì cả người hắn và Trĩ Thiên Nữ cùng bịtuyên thế giới túm chặt, trong nháy mắt đã xuyên thấu hư không, bay vào sâutrong Vĩnh Dạ.-------Chương 1222: Ngôi chợ đổ nát (1)Một ánh lưu quang xuyên qua phía chân trời, dừng lại trong một mảnh phế tích.Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ hiện thân."

Đây là nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ta cũng không biết, đây là tuyến thế giới lấy ra từ một quả trái cây, ta có rấtnhiều thứ như thế này."

Trĩ Thiên Nữ cười nói.Liễu Bình nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy trên đường phố trải đầy đá vụn, có vài hắc ảnh lẻ tẻ đang đứng.Ở nơi xa hơn có âm thanh náo nhiệt truyền đến.Hình như nơi này là một ngôi chợ.Trĩ Thiên Nữ đi đến góc đường, đặt rổ xuống mặt đất rồi dựa vào tường mà ngồixuống.- - Xem dáng vẻ của ả như muốn bày quán ở chỗ này.Liễu Bình nhìn những trái cây đủ mọi màu sắc trong rổ, hỏi: "Người tình buônbán?"

"Ta bị cầm tù đã quá lâu, năng lực của ta lại không thể thu lấy tài phú, có câunói gì đấy, không có tiền thì một bước cũng khó đi?"

Trĩ Thiên Nữ nói."

Đúng thế, ta cũng không có tiền."

Liễu Bình nói.Lúc này một hắc ảnh từ từ đi đến trước mặt hai người, chỉ vào những trái câytrong rổ và hỏi: "Chúng bán thế nào?"

Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình đánh giá đối phương và nói: "Đổi tình báo, hoặc là đổi một lộ tuyếnđi đến, bán lấy tiền cũng được."

-- Hắc ảnh khẳng định là một loại thuật pháp, dùng để ẩn đi dáng vẻ vốn có củagã nhằm che giấu thân phận."

Ngươi muốn lộ tuyến về cái gì?"

Hắc ảnh hỏi."

Làm sao để mau chóng đến được nơi sâu nhất của Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nói.Hắc ảnh lắc đầu, xoay người muốn đi."

Không được gì cả, có vậy thôi cũng không biết mà dám chạy ra buôn bán?"

ấTrĩ Thiên Nữ bất mãn nói.Hắc ảnh đứng lại.Gã chậm rãi quay đầu và nói: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?"

Trĩ Thiên Nữ giật mình, cứ như không thích ứng có người nói chuyện với mìnhnhư vậy.Giây tiếp theo.Ả mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nhìn thật đáng sợ."

Bang!

Một tiếng động nhỏ vang lên.Căn bản không ai thấy rõ ả ra tay như thế nào -- Tóm lại.Hắc ảnh kia biến mất.Trong rổ lại có thêm một trái cây đỏ rực."

Không vội, so với tán loạn khắp nơi như ruồi bọ không đầu, không bằng cứlàm buôn bán ở chỗ này, sẽ có người biết được tình báo có liên quan thôi."

Trĩ Thiên Nữ quay đầu nhìn về phía Liễu Bình và nói.Liễu Bình nói: "Giết người như vậy...

Không tốt lắm đâu."

"Vừa rồi hắn nghĩ đến dáng vẻ không mặc quần áo của ta, còn đang nghĩ cáchdung hợp với thế giới của ta như thế nào."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Không thể vì chuyện này mà ăn người."

Liễu Bình nói."

Ngươi nên hiểu rõ, tồn tại là ăn hoặc bị ăn, mọi phương diện đều là như thế,không thấy rõ điểm này đều là son dương."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ta chỉ cảm thấy không tới mức đó, khiển trách một chút là được."

Liễu Bình nhún vai và nói.Trĩ Thiên Nữ hì hì cười, lấy ra một trái cây đã hư từ trong rổ, nhẹ giọng thìthầm: "Hóa."

Một tiếng động nhỏ vang lên, trái cây hóa thành thẻ bài."

Trước đó người đã tiêu hao khá nhiều khi chiến đấu ở lồng giam, thẻ bài nàycho ngươi để bổ sung."

Ả nhét thẻ bài vào tay Liễu Bình.Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Trái cây thếgiới (Đã tử vong)."

"Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ này đã tử vong, đã tiến hành xử lý giữ tươi bằngphương thức thẻ bài hóa', để ngươi có thể hấp thu pháp tắc trong đó vào bất cứlúc nào."

ễ ể ấ ề ầ ấLiễu Bình thở dài, chỉ có thể yên lặng nhận lấy.- - Nữ sĩ Huyền Bí cần hấp thusức mạnh pháp tắc.Trĩ Thiên Nữ đã là đồng bọn, căn bản không cần làm ra vẻ nên hắn trực tiếpnhận lấy thẻ bài này."

Cảm tạ."

Liễu Bình tiếp nhận thẻ bài, quan sát chung quanh rồi nói: "Đi thôi, bán đồ vậtnhư vậy không biết phải bán đến khi nào, chúng ta tìm kiếm một chút, trong chợhẳn sẽ có nơi trao đổi tình báo."

Trĩ Thiên Nữ nói: "Ngươi đi tìm đi -- Ta vẫn quen bày quán, thuận tiện hưởngthụ cảm giác tự do một chút."

Ả lại cầm lấy mấy trái cây, thẻ bài hóa xong rồi giao cho Liễu Bình, sau đó dựavào tường mà ngồi, đầy mặt thích ý.Liễu Bình cũng không ép ả, hẹn trước là mấy giờ sau sẽ hội họp ở chỗ này, sauđó hắn đi dọc theo đường phố tìm nơi trao đổi tình báo.Trĩ Thiên Nữ nhìn hắn dần dần đi xa, trên mặt dần chất đầy ý cười.Thật ra từ khi sống lại tới nay, ả mơ hồ có thể cảm nhận được một sức mạnh vậnmệnh vô cùng cường đại đang ràng buộc ả và đối phương lại với nhau."

Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu...

Thật chán ghét, may mà hắn cũng khôngphải loại người một hai phải quản thúc ta."

Trĩ Thiên Nữ nhẹ giọng khẽ hát.Liễu Bình không phải người cái gì cũng phải quản, nhìn cũng không phải thểloại đáng ghét muốn cưỡng bách mình làm việc.Hắn không phải loại người nào mà ả chán ghét.Nếu hắn không ở nơi này, ả có thể vừa bày quán vừa giết người.Ả lấy ra một trái cây từ trong rổ, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa cười nói: "Vừa rồingười muốn ăn ta, hiện tại lại thành ta ăn ngươi, thích không?"

Trái cây không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết và cầu xin, lại bị nàng ăntừng ngụm từng ngụm sạch sẽ.Tiếng kêu thảm thiết khiến cho những hắc ảnh khác trên đường phố chú ý.Vài hắc ảnh lặng lẽ bay tới, nhìn chăm chú vào rổ trái cây của Trĩ Thiên Nữ."

Con ả này đang bán trái cây thế giới..."

Có người nhẹ nhàng nói.Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên, nói: "Đúng vậy, các ngươi muốn mua một tráikhông?"

"Ngươi không có cả thuật pháp che đậy thân thể, là lần *****ên đến đây đúngkhông."

Một hắc ảnh hỏi.ầ ầ ế"Đúng vậy, ta đã thật lâu không đi ra, thật sự là lần đầu tiến tới nơi này."

Trĩ Thiên Nữ thừa nhận."

Tên mới tới, nếu muốn buôn bán ở chỗ này thì phải giao phí."

Hắc ảnh không có ý tốt mà nói."

Giao phí?"

Trĩ Thiên Nữ lộ ra vẻ mặt suy tư, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc ta không có tiền."

"Trái cây của ngươi có thể dùng để trừ phí."

Hắc ảnh nói."

Giao cho ai?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Chúng ta."

Hắc ảnh nói."

Như vậy à, ta có một chủ ý khác."

Trĩ Thiên Nữ đánh giá bọn họ, sau đó vui vẻ nói."

Chủ ý gì?"

Hắc ảnh hỏi."

Giết hết các ngươi, như vậy thì không ai đoại trái cây của ta."

Trĩ Thiên Nữ nói.Những hắc ảnh đó cũng làm ra tư thế đề phòng.Một hắc ảnh trong đó nói: "Đừng có ngây thơ, nơi này do toàn bộ tổ chức củachúng ta thống nhất quản lý, ngươi muốn ra tay thì kết cục duy nhất là bị tổchức của chúng ta bao vây tiễu trừ, khuyên người ngoan ngoãn giao trái cây trêntay ra, như vậy mới có thể sống sót."

Trĩ Thiên Nữ lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: "Các ngươi còn có tổ chức?"

"Đương nhiên, trong Vĩnh Dạ không ngừng xảy ra các loại chiến loạn, chỉ cóchúng ta mới có thực lực sáng lập một nơi có thể giao dịch ở chỗ này."

Hắc ảnh nói."

Các ngươi nhất định có rất nhiều người."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ít nói nhảm, xông lên, cướp hết trái cây của ả lại đây."

Hắc ảnh chỉ huy.Vài hắc ảnh xông lên phía trước.Đôi mắt Trĩ Thiên Nữ tỏa sáng, xoa xoa tay và nói: "Vậy thì ta sẽ có thật nhiềutrái cây...."

-------Chương 1223: Ngôi chợ đổ nát (2)Phía bên kia.Liễu Bình chậm rãi đi về phía trước dọc theo đường phố.Ba, hai, một.Hắn im lặng đếm số, trong hư không lặng lẽ hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:"Tứ thánh trụ bắt đầu xoay chuyển."

"Hỏa chi Thánh Trụ đã đi xa, Trụ luân chuyển được hiện giờ là:""Phong chi Thánh Trụ."

"Đã có được sức mạnh của Phong chi Thánh Trụ, ngươi đạt được chiến giáp cơđộng siêu thể hoàn toàn mới:""Phá Võ."

"Chiến giáp đã được lắp đặt xong, có thể khởi động vào bất cứ lúc nào."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, trong lòng hiểu rõ.- - Đây là năng lực củaPháo gia.Thật ra nếu nghiêm túc mà nói, mỗi một thần linh tứ thánh trụ của hắn đềukhông phải dạng bình thường.Thượng đế thì tất nhiên không cần phải nói.Pháo gia là một trong những thần linh nguyên thủy *****ên ra đời thuở sơ khai.Yêu tinh Rita là quán quân chung cực cuộc thi trốn tìm lần *****ên, còn là côngchúa của nhất tộc yêu tinh, có được vô số yêu thuật.Đại Địa chi Mẫu Gaia là địa thần duy nhất chịu tải tất cả Thế Giới Loại SinhMệnh Thể nữ tính của vô số thời đại quá khứ, trong vô số thế giới song song chỉcó một mình nàng.Sức mạnh tứ thánh trụ siêu việt bất cứ một thần linh bình thường nào.Liễu Bình vừa yên lặng suy nghĩ, vừa đi thẳng một mạch về phía trước, rốt cuộccũng thấy được một nơi tụ tập lộ thiên.Nơi này có bàn và ghế dựa, có các loại đồ ăn và đồ uống kỳ dị.Không ít hắc ảnh tụ lại với nhau khe khẽ nói nhỏ.- -Vừa nhìn thì biết nơi này làđiểm trao đổi tình báo và làm buôn bán khá tốt.Liễu Bình vui vẻ tiến lên, tìm chỗ trống rồi ngồi xuống, chờ người hầu đi tới thìnói: "Tùy tiện cho ta một ly uống, sau đó ta muốn hỏi thăm một chút tin tức."

Người hầu gật gật đầu rồi bước đi.Rất nhanh, một thứ đồ uống màu kim hoàng được bày lên trên bàn trước mặtLiễu Bình."

Ngài là lần *****ên đến đây đúng không."

ầNgười hầu hỏi."

Không sai."

Liễu Bình gật đầu và nói.Không có gì cần giấu giếm, dù sao những người khác đều có thuật pháp bóngđen che giấu khuôn mặt và thân thể, hắn lại không có.Vừa thấy là biết mới tới."

Gia nhập ngôi chợ đổ nát cần chi trả một ít tài phú."

Người hầu nói."

Không thành vấn đề, đại khái là bao nhiêu?"

Liễu Bình hỏi."

Phải xem thứ trên tay ngài mới xác định được."

"Được."

Liễu Bình ấn tay lên Ảo Tưởng chi Nhận.Ảo Tưởng chi Nhận cực kỳ hi hữu, lúc ấy người hai đầu còn luyến tiếc dùng nóđể bù trừ ân tình cứu mạng của hắn.Nghĩ đến đây, hắn lại thu hồi trường đao, ngược lại lấy ra thẻ bài trái cây mà TrĩThiên Nữ giao cho hắn –– Trong đó có hai thẻ bài đã được giao cho nữ sĩHuyền Bí, để giúp nàng khôi phục sức mạnh.Trên tay hắn còn có ba thẻ bài.Hắn rút ra một thẻ rồi đặt lên trên bàn."

Vậy đủ chưa?"

Liễu Bình hỏi."

Đủ rồi, xin hãy chờ một lát."

Người hầu gật gật đầu, lấy thẻ bài rồi rời đi.Liễu Bình bug đồ uống lên uống một ngụm, nhìn giao diện bên cạnh hiện lênnhắc nhở đây là một loại đồ uống hữu ích đối với Thế Giới Loại Sinh MệnhThể, trong lòng thầm cảm thấy thần kỳ.Vĩnh Dạ thật là một nơi không thể tưởng tượng.Nó mai táng thi thể của tất cả tồn tại, còn cầm tù các loại tù nhân, ngoài ra còncó vô số những tồn tại tranh đấu, cắn nuốt nhau ở chỗ này Nhưng trong VĩnhDạ cũng có nơi có thể giao dịch và nghỉ ngơi thế này.Hắn cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy vài hắc ảnh lặng lẽ hiện ra, vội vàng bay vút hướng tới chỗ nào đó trênđường phố.Liễu Bình cũng không nghĩ nhiều, chỉ nâng ly lên tiếp tục uống một ngụm."

Hoan nghênh!

Hoan nghênh người đi vào ngôi chợ đổ nát."

Một giọng nói vang lên.Liễu Bình nhìn lại phía sau, chỉ thấy một hắc ảnh đang đi tới dưới sự dẫn dắtcủa người hầu."

Ngươi là?"

Liễu Bình hỏi."

Đây là thương nhân tình báo ở chỗ chúng ta, ta đoán người mà ngài muốn tìmchính là hắn."

Người hầu giới thiệu."

Hân hạnh gặp mặt."

Liễu Bình gật đầu chào đối phương.Ngôi chợ lộ thiên.Tiếng âm nhạc khi có khi ô.Mọi người nói chuyện với nhau, uống rượu, bàn chuyện làm ăn.Khiến Liễu Bình sinh ra một ảo giác.- - Hình như đây là một thời đại hoà bìnhcó trật tự."

Thẻ bài trái cây của các hạ có giá trị phi phàm, đủ giao nộp phí vào bàn và tiềnrượu, ta lại tặng kèm một thuật pháp cho ngài."

Thương nhân tình báo nói.Gã đặt một thẻ bài lên trên bàn.Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên bên thẻ bài: "Thuậtpháp đánh số: Hắc ám bao trùm."

"Thuật pháp này có đánh số, chỉ một mình ngươi có thể sử dụng, không thể chongười khác dùng."

"-- Đây là một loại thuật pháp ngụy trang, chứng minh đã giao phí vào ngôi chợđổ nát."

Liễu Bình ẩn tay một cái lên thẻ bài này.Phanh!

Thẻ bài hóa thành một hắc quang, bao phủ lên người hắn.Hiện tại hắn cũng giống những hắc ảnh khác y như đúc."

Được, ngài có thể nói ra mình muốn loại tình báo gì."

Thương nhân tình báo hỏi."

Ta muốn biết ––".Liễu Bình nói được một nửa thì lại ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy trong hư không lại xuất hiện bảy tám hắc ảnh, cầm các loại binh khítrong tay, vội vàng bay về hướng con phố bên kia.- -Đã xảy ra chuyện gì sao?Liễu Bình có chút nghi hoặc.ầ ắ ểThương nhân tình báo xua xua tay, cười nói: "Không cần lo lắng, chưa ai có thểvô duyên vô cớ gây chuyện ở chỗ này, bọn họ nhất định sẽ trả cái giá thảmthông, các hạ, chúng ta tiếp tục nói."

"À, được,"Liễu Bình tỉnh táo lại, nói: "Ta muốn biết làm sao để đi đến cuối Vĩnh Dạ, tốtnhất có bản đồ lộ tuyến chi tiết."

"Cuối Vĩnh Dạ?"

Thương nhân tình báo lắp bắp kinh hãi."

Đúng vậy."

Liễu Bình nói."

Cuối Vĩnh Dạ dẫn đến Luyện Ngục, đó cũng không phải nơi bình thường --thẳng thắn mà nói, giá của tình báo này không rẻ."

Thương nhân tình báo nói."

Xin cứ nói giá đi."

Liễu Bình nói.Thậm chí trong lòng hắn còn có chút vui sướng.Chỉ cần có giá thì dễ bàn rồi.Có giá chứng minh hắn có thể tìm được phương pháp đi đến cuối Vĩnh Dạ.Sợ nhất là không ai biết đi như thế nào thôi."

Ta muốn tất cả thẻ bài trái cây trên tay ngươi."

Thương nhân tình báo nói."

Không thành vấn đề."

Liễu Bình đặt số thẻ bài trái cây còn lại lên trên bàn.Thương nhân tình báo nhìn nhìn thẻ bài, vừa lòng nói: "Các hạ làm ăn mua bántương đường hào sảng."

"Xin cho ta biết tình báo."

Liễu Bình nói.Thương nhân tình báo lấy ra một tấm bản đồ rồi đặt trước mặt hắn, sau đó thulấy thẻ bài trái cây trên bàn."

Tiền và hàng hai bên đã giao nhận xong."

Thương nhân tình báo cười nói.Liễu Bình cầm lấy bản đồ cẩn thận nhìn trong chốc lát, chỉ thấy trên đó đánhdấu đầy địa vực, quái vật và các phạm vi thể lực."

Cuối Vĩnh Dạ"rõ ràng nằm ở cực Bắc của tấm bản đồ.ế ồ ỗ ề ấ ỗLộ tuyến trên bản đồ chia thành vài nhánh, mỗi đường đi đều đánh dấu chỗ khótương ứng và phương thức để đi qua.- - Thật sự là một tấm bản đồ cực kỳ tườngtận.-------Chương 1224: Ta có đẹp hay không?"

Các hạ còn tình báo nào muốn biết nữa không?"

Thương nhân tình báo hỏi."

Tạm thời đừng bàn đến vụ làm ăn tiếp theo, ta muốn hỏi một chút, lộ tuyếnđánh dấu trên bản đồ này thật sự dẫn đến cuối Vĩnh Dạ sao?

Có thể xuất hiệnsai lệch gì không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngài thực cẩn thận."

Thương nhân tình báo nói."

Không thể không cẩn thận, lỡ như ta tiêu tốn vô số thời gian tinh lực, kết quảlại đi lầm đường, vậy thì xong rồi."

Liễu Bình cười nói."

Để ta nói cho ngài đi, bản đồ này tuyệt đối không có sai lệch."

Thương nhân tình báo nói.Tươi cười trên mặt Liễu Bình dần dần biến mất.Không đúng.Gã này đang nói dối.Còn chưa có ai có thể nói láo mà không bị phát hiện trước mặt hắn.- - Dámdùng một tấm bản đồ giả, lừa đi tất cả thẻ bài trái cây trên tay hắn?

Liễu Bìnhthấp giọng mà nói: "Ta từ bỏ tấm bản đồ, xin trả trái cây lại cho ta."

Thương nhân tình báo đột nhiên đứng lên và nói: "Sao có thể?

Ngươi đã xemqua bản đồ, giờ lại nói không cần, người đang trêu chọc ta sao?"

"Bản đồ là giả."

Liễu Bình nói."

Không có khả năng, bản đồ này là tổ chức của chúng ta tỉ mỉ chế tác, tuyệt đốikhông sai được!"

Thương nhân tình báo nói.Chân mày Liễu Bình cau lại.Lại là nói dối.Hắn có thể cảm ứng được mỗi khi đối phương nói dối."

Trùng hợp là ta có một loại năng lực phân biệt thật giả, cho nên không cần gạtta, nếu không hậu quả khó nói lắm đấy."

Liễu Bình nhẹ nhàng đặt tay lên Ảo Tưởng chi Nhận, nói khẽ một câu.ắ ễ ẫThương nhân tình báo nở nụ cười.- - Tuy cách hắc ảnh, nhưng Liễu Bình vẫncảm giác gã thật sự cười một tiếng."

Người đâu, nơi này có kẻ gây chuyện."

Thương nhân tình báo vẫy tay ra sau lưng.Một ảo ảnh lặng lẽ xuất hiện.Đó là ảo ảnh của Liễu Bình, lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng run rẩygiống như động kinh.Khi thương nhân tình báo nói xong câu đó thì đao trong tay ảo ảnh lập tức chémxuống.Một đao.Lôi quang lóe tới xuyên thấu thân thể thương nhân tình báo, trực tiếp đánh vàovách tường cuối con phố, chém dọc qua con đường, tạo ra một khe rãnh sâukhông thấy đáy.Đạo thuật Kỳ Quỷ Chiến Trảm.Từ đầu tới cuối, Liễu Bình chỉ ngồi trước bàn không nhúc nhích, chuẩn bị ứngphó mọi tình huống vào bất cứ lúc nào.- - Đây là giá trị của Ảo Tưởng chiNhận.Chỉ cần im lặng suy nghĩ trong lòng thì có thể làm ảo ảnh thay hắn ra chiều, bảnthể không cần tự xông vào nguy hiểm."

Ta nói lần cuối, trả thẻ bài lại cho ta."

Liễu Bình nói.Thương nhân tình báo nhìn nhìn cánh tay trái của mình.Gã hoàn toàn không phản ứng kịp một đao vừa rồi thì đã bị chặt đứt một cánhtay.Là nhân vật tàn nhẫn!

Đáng chết, rõ ràng gã đang bán mạng cho tổ chức ở đây,vì sao không có lấy một bảo tiêu?

Chung quanh vốn nên có ít nhất ba gã tayđấm canh phòng.Nhưng mà -- Người đâu?

Thương nhân tình báo cắn chặt răng, quyết địnhkhông ăn thiệt thòi trước mắt."

Trả cho người, nhưng người nghĩ kỹ, đắc tội tổ chức của chúng ta thì không cókết cục tốt."

Gã kiên cường nói.Trên bầu trời.Chừng mười một bóng đen hiện lên."

Là người của tổ chức!

Ha ha, người chết chắc rồi!"

Thương nhân tình báo vui mừng nói.Gã ta phất tay lên không trung, la lớn: "Này, nơi này có một tên muốn chết!"

ẳ ấAi ngờ mười bóng đen kia nhìn cũng chẳng thèm nhìn nơi này, tất cả vội vàngbay tới hướng khác.Thương nhân tình báo ngẩn ngơ, bỗng ý thức được có chút không thích hợp.Thật sự không thích hợp -- Vừa rồi đã có mấy nhóm người bay đến hướng đó.Hiện tại lại có một đám cao thủ bay qua.Cẩn thận đếm thì tổ chức đã lấy ra tất cả thực lực.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gã bị người ta chém đứt cánh tay cũng khôngcó kẻ nào đi lên hỏi một câu?

Thương nhân tình báo đang kinh nghi bất định thìchợt cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.Một ảo ảnh đứng ở phía sau, đặt một thanh đao lên cổ gã, sức lực bất động."

Ta cần phương pháp đi đến cuối Vĩnh Dạ, hy vọng người lấy tình báo chânchính ra, đừng gạt ta nữa."

Liễu Bình nói.Chuôi đao này nhẹ nhàng dùng chút lực.Máu tươi nhanh chóng lan tràn từ cổ gã, nhỏ giọt xuống bên dưới.Trên mặt thương nhân tình báo hiện ra nụ cười khổ.Vốn tưởng là tay mơ, ai biết là nhân vật tàn nhẫn, lại trùng hợp gặp phải lúc tổchức xảy ra vấn đề.Lần này thiệt thòi lớn rồi.Gã vội vàng mở miệng nói: "Các hạ, ngài nhất định là vừa tỉnh lại từ MộngCảnh không bao lâu, căn bản không biết tình hình của thế giới Vĩnh Dạ."

"Đúng thế."

Liễu Bình nói."

Vĩnh Dạ có diện tích rộng lớn vô ngần, cho dù dựa vào phương thức nhanhnhất liên tục phi hành mấy chục năm cũng không đến được điểm cuối, ngài cảmthấy tổ chức như chúng ta có thể biết được tình báo trình độ này sao?"

Thương nhân tình báo nói.Lại nói dối.Ánh mắt Liễu Bình hơi đanh lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi lại đang gạt ta."

Thương nhân tình báo ngẩn người.Thực sự có người có thể thấy được người khác nói dối hay thật sao?

Tiểu tử nàylợi hại.Ánh mắt thương nhân tình báo chớp động, lập tức nói: "Cấp bậc của ta quáthấp, không thể biết tình báo về điểm cuối Vĩnh Dạ, nếu các hạ thực sự có hứngthú, không bằng đi đến tòa nhà đếm ngược thứ năm trên con phố thứ hai bên taytrái phía Nam, nơi đó là trụ sở cao tầng của tổ chức chúng ta, ngài có thể hỏithăm ở nơi đó."

Nói thật.Lần này rốt cuộc cũng nói thật.Tuy là nói thật, nhưng trong chuyện này nhất định ẩn chứa hung hiểm lớn nhất.Cao tầng của một tổ chức đương nhiên là mạnh nhất.Hắn qua đó, nếu đánh không lại đối phương thì kết cục nhất định thực thể thảm."

Giỏi cho kể một cái gây ông đập lưng ông."

Liễu Bình nói."

Các hạ, ngài phải biết rằng tình báo cao cấp như vậy chỉ có thể tìm cao tầngcủa chúng ta."

Thương nhân tình báo lắc đầu, nghiêm túc nói.Ánh đao chém qua.Đầu bay lên, lăn xa xuống góc tường.Chung quanh lập tức rơi vào ầm ĩ.Liễu Bình tùy tiện vung tay lên, dùng tay áo càn khôn thu lấy thi thể đốiphương, lúc này mới đứng lên, ấn đao, xuyên qua những chỗ ngồi náo nhiệt,bước lên con phố.Những hắc ảnh trên chỗ ngồi đó đều đang quan sát hắn.Nhưng không có người ra tay.Chỉ có một hắc ảnh cười to và nói: "Ngươi có phiền phức rồi!"

Liễu Bình đứng lại, lớn tiếng hỏi: "Các ngươi ai biết làm sao đi đến cuối VĩnhDạ?

Ta chỉ cần tình báo này."

Các hắc ảnh yên lặng câm nín.- - Xem ra không ai biết cả.Hay bọn người này đang coi hắn trở thành một người chết.Bọn họ chỉ chờ hắn chết đi, hơn nữa không muốn liên lụy dính vào gút mắc vớitổ chức kia.Ánh mắt Liễu Bình quét qua một vòng.Vẫn không có người đáp lại.Hắn lập tức đi ra ngoài, đứng trên đường phố, phân biệt phương hướng rồi đi vềhướng phía Nam.Càng đi về phía Nam thì càng yên tĩnh.Trên đường phố, cả hắc ảnh cũng ít đi rất nhiều.Chờ Liễu Bình đến tòa nhà đếm ngược thứ năm trên con phố thứ hai bên tay tráiphía Nam thì chung quanh đã không còn kẻ nào."

Là nơi này."

Hắn đi lên trước, gõ gõ cửa."

Mời vào."

Trong cánh cửa truyền đến một giọng nữ.Liễu Bình dừng lại.Qua chừng mấy phút, hắn mới đẩy cửa đi vào.Chỉ thấy trong cánh cửa là một mặt cỏ, có mấy cái bàn đặt đầy đồ vật, lại cómột đống ghế dựa, nhìn ra được đã từng có rất nhiều người ngồi ở chỗ này.Trĩ Thiên Nữ ngồi xổm trên một cái ghế, trong tay thưởng thức một cái đầu lâumọc hai sừng, miệng thì hỏi: "Liễu Bình, ta đội cái đầu lâu này có đẹp không?"

Á đội cái đầu lâu hai sừng lên đầu, quay đầu lại nhìn về phía Liễu Bình, lộ ra nụcười ngọt ngào.Chung quanh không có một bóng người.Chỉ có trên cái bàn bên cạnh Trĩ Thiên Nữ chất đầy các loại trái cây màu sắckhác nhau.-------Chương 1225: Ta biết (1)"Giết bao nhiêu người?"

"Ừm, bốn mươi mốt?

Bốn mươi lăm?

Ta cũng không nhìn kỹ lắm, còn ăn mấytrái rồi, dù sao không đến năm mươi đâu."

"Nguyên nhân?"

"Bọn họ muốn thu quán của ta, cướp đi tất cả trái cây nữa."

Trĩ Thiên Nữ thận trọng mà hỏi: "Ngươi sẽ không trách ta đầu đúng không."

"Không trách người, những người này làm việc thật sự không đúng."

Liễu Bình nói.- - Không chỉ thích đoạt đồ vật của người ta, bọn họ còn lấy tìnhbáo giả cố ý lừa hắn.Thật là không thú vị.Trĩ Thiên Nữ thấy hắn nói vậy thì lập tức vui mừng.Ả ngồi xổm trên ghế vung tay lên, trong hư không lập tức hiện ra mấy chụctuyến thế giới."

Xử lý những tên đó xong, có được những tuyến thế giới từ trong tay bọn họ, tađoán trong đó có một vài thứ chắc chắn hữu dụng với chúng ta, muốn thử haykhông?"

"Đương nhiên phải thử một chút."

Liễu Bình vui vẻ nói.Tổ chức này kinh doanh một cái chợ, cũng không có khả năng tất cả tình báođều là giả, nhất định là có bí mật của chính bọn họ."

Vậy chúng ta cùng tìm hay là phân công nhau tìm?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Phân công tìm đi, như vậy nhanh hơn một chút."

Liễu Bình nói."

Ta đi đến một tuyến thế giới nhìn thử."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Chú ý tìm thế giới có thể đi ngược trở về, cái nào không thể đi tới đi lui thì đặtở cuối cùng, chúng ta cùng đi xem."

Liễu Bình nói."

Được."

Trĩ Thiên Nữ và Liễu Bình đều ấn tay lên một tuyến thế giới khác nhau.Hai người lập tức hóa thành hào quang, tách nhau chợt lóe về hai phươnghướng.ắ ếChỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình ấn kiếm đáp xuống, nhẹ nhàng đạp lên mặt đất kiên cố.Lúc này hắn đã mặc vào chiến giáp cơ động tên là "Phá Võ"kia, ấn tay lên Ảo Tưởng chi Nhận bên hông, cẩn thận đánh giá chung quanh.Chiến giáp cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí như một bộ quần áo mặctrên người, cũng không cần thao túng gì."

Xem ra vận khí không tồi."

Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn đứng trên một tế đàn bí mật, chung quanh chất đầy các loại kỳ trân dị bảo.Tuyển thế giới kia vẫn phiêu đãng bên cạnh hắn, từng ngọn nến bị bậc sáng,được cắm một vòng chung quanh tế đàn, trong không khí tràn ngập tiếng thìthầm khe khẽ khó có thể phân rõ.-- Nơi này bày ra một khí tức thần bí."

Andrea."

Liễu Bình lặng lẽ kêu.Thiếu nữ bay ra từ sách thẻ, dùng lại bên cạnh hắn, đầy hứng thú mà đánh giáchung quanh."

Sao ngươi lại đeo mặt nạ?"

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."

Hừ, nữ nhân bán trái cây kia không phải có thể đọc tâm sao?

Ta đeo mặt nạ thìả sẽ không nhìn thấy mặt ta, tất nhiên cũng không biết ta suy nghĩ cái gì."

Andrea nói.Liễu Bình không nhịn được mà bật cười, lắc đầu và nói: "Vô dụng, năng lực củanàng có pháp tắc cấp bậc rất cao, theo ta thì ít nhất cũng là năng lực cấp Vương,hay là thế giới chủ thuộc tính, tránh cũng không thể tránh."

Andrea không hề rối rắm chuyện này, nàng tháo mặt nạ xuống, ánh mắt nhìnlướt qua tế đàn rồi lập tức nói: "Đây là một tế đàn dẫn đến không gian đặc thù,chỉ cần phát động nghi thức thì có thể lập tức kích hoạt liên kết không gian."

Nàng bỗng nhìn thấy một vật, bước qua rồi cầm lấy nó."

Có thể cho ta cái này không?"

Trong mắt Andrea toát ra chút khát vọng, nàng hỏi.Liễu Bình nhìn vào vật trong tay nàng, chỉ thấy nó là một khởi thủy tinh trongsuốt kim sắc dạng dài, không ngừng phát ra tiếng vang ong ong."

Đây là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.ế ấ ầ"Long Minh thủy tinh, là tài liệu cực kỳ hiếm thấy mà Long tộc chúng ta cầnđến khi tiến giai và trưởng thành, có nó thì ta có thể nhanh chóng khôi phụcthực lực."

Andrea hưng phấn nói.Liễu Bình đảo thần niệm qua, phát hiện toàn bộ tế đàn đặt đầy kỳ trân dị bảo, lạikhông phát hiện khối Long Minh thủy tinh thứ hai."

Ngươi cầm đi dùng đi."

Liễu Bình nói."

Thật tốt quá."

Andrea hoan hô nói.Liễu Bình mở tay áo ra rồi lại thu lại.Toàn bộ bảo vật phủ kín tế đàn lập tức bị hắn lấy đi sạch sẽ.Liễu Bình lại vung mạnh ống tay áo lần nữa.Một khối thi thể xuất hiện trên mặt đất, vẫn đang ào ạt chảy máu tươi.Đây là thi thể của thương nhân tình báo kia."

Thi thể này có ích lợi gì?"

Andrea hỏi.Nàng nắm chặt Long Minh thủy tinh, cứ như đang hấp thu sức mạnh nào đótrong nó."

Mới giết, linh hồn còn chưa đi, ta có việc muốn hỏi hắn."

Liễu Bình nói.Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng ấn ra một quyết.Chỉ thấy một hư ảnh bay ra từ thi thể, mờ mịt nhìn thẳng vào tầm mắt LiễuBình.Hư ảnh lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, muốn chạy trốn.Rất nhanh nó phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy.- -Thuật câu hồncủa Liễu Bình đã trói chặt lấy nó, không cho nó có bất cứ cơ hội nào thoát thân."

Ta hỏi người đáp, đáp tốt thì ta đưa người đi đầu thai, nếu dám gạt ta nữa thìhồn phi phách tán, hiểu chưa?"

Liễu Bình nói.Hư ảnh gật gật đầu."

Tế đàn này dùng làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Là triệu hoán một tồn tại vô cùng cường đại, nó có thể diệt trừ tất cả kẻ địch,chỉ cần chúng ta trả đủ thù lao."

ồLinh hồn của thương nhân tình báo nói."

Được rồi, ta thấy được thù lao các ngươi trả, nhưng các ngươi không phải đãchiếm cứ ngôi chợ này sao?

Các ngươi còn có kẻ địch?"

Liễu Bình hỏi.Thương nhân tình báo nói: "Thật sự có, cách mỗi đoạn thời gian, chúng ta sẽ lợidụng sức mạnh pháp tắc còn lại không nhiều lắm của khu chợ để tiến hành tiênđoán tương lai của tổ chức –– "Chúng ta phát hiện uy *****."

"Vậy vì sao các ngươi không kích hoạt nghi thức nơi này?

Chẳng lẽ uy ***** cònchưa tới sao?"

Liễu Bình hỏi.Thương nhân tình báo nhún vai và nói: "Căn cứ vào tiên đoán, chúng ta đã ướcđịnh với vị tồn tại vĩ đại kia."

"Ước định gì?"

Liễu Bình hỏi.Thương nhân tình báo nói: "Căn cứ vào bói toán, chúng ta biết uy ***** của tổchức sẽ tự đi vào tế đàn, thu lấy tất cả tài bảo, bởi vì có được đoạn ngắn đoántrước này nên chúng ta và vị tồn tại vĩ đại kia đã quy ước sẵn --""Chỉ cần bảo tàng nơi này bị người ta thu đi thì nghi thức hiến tế sẽ lập tức tựkích hoạt."

"Tồn tại vĩ đại kia sẽ tiến đến thay chúng ta diệt trừ uy *****."

Liễu Bình ngơ ngẩn.Hắn nhìn về phía tế đàn.Tất cả tài bảo đều bị hắn thu sạch sẽ.Trên tế đàn bắt đầu nở rộ ra từng đợt dao động kỳ dị không thể nói rõ, giốngnhư nghi thức nào đó đã tự động kích hoạt."

Rất tốt...

Xem ra ta chính là uy ***** kia."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, vì đối phó uy ***** này, thủ lĩnh của chúng ta nhịn đau tiêu tốn mộtmớ tiền, mới bố trí nơi này xinh xinh đẹp đẹp, hy vọng có thể diệt trừ uy *****kia."

Thương nhân tình báo nói."

Ta nhất định sẽ bị diệt trừ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Trước kia chưa từng thất bại, cho nên lần này chúng ta cũng dựa theo kinhnghiệm quá khứ để tiến hành."

Thương nhân tình báo nói."

Ta sẽ chết như thế nào?"

ễLiễu Bình hỏi."

Tôn tại vĩ đại kia từng nói đến vấn đề này, ngài ấy sẽ xuất hiện khi nghi thứckết thúc, tiến hành chiến đấu với ngươi xong thì tuyên bố người tử vong.Thương nhân tình báo nói."

Rất tốt...

Xem ra ta nhất định sẽ chết ở chỗ này."

Liễu Bình nói."

Ban đầu ta cũng không biết sẽ là ngươi, thẳng đến người dùng một đao đơngiản như vậy bổ vào ta, nói thật, đao kia không đến mức giết được ta, ta có rấtnhiều biện pháp đổi phó chức nghiệp cận chiến."

Thương nhân tình báo nói."

Vậy vì sao người lại chết?"

Andrea hỏi.Thương nhân tình báo nhớ lại một chút, mở miệng nói: "Ta chưa từng gặp quađao pháp của hắn, hình như có cảm giác hoàn toàn không thể đoán trước vàphòng ngự, sau đó...

Không có thời gian đi ngăn cản, ta đã chết, chết vì một đaopháp sơ cấp nhất đó."

Andrea quay đầu nhìn về phía Liễu Bình và nói: "Thế giới của người đangkhông ngừng mạnh lên, nhất định là thượng đế bọn họ tốn công tốn sức dữlắm."

"Được rồi, ta đoán hiện tại chúng ta phải ứng phó tồn tại vĩ đại gì đó rồi."

Liễu Bình nói.Trên tế đàn dâng lên từng luồng quang huy.Andrea đi đến bên cạnh Liễu Bình, hai người cùng làm ra tư thế chuẩn bị chiếnđấu.- - Đây rất có thể là một trận đánh ác liệt!-------Chương 1226: Ta biếtGiây tiếp theo.Một thân thể phát sáng thật lớn lặng lẽ hiện lên trong hư không phía trên tế đàn.Nó cấu thành từ ánh hào quang thuần túy, vừa xuất hiện đã thả ra dao động sứcmạnh gần như vô tận, hiện hóa thành cuồng phong có thể thổi bay tất cả."

Là ngươi sao?

Đối tượng phải diệt trừ trong sự kiện lần này hẳn là ngươi."

Nó quan sát Liễu Bình và nói."

Hình như là ta."

Liễu Bình nắm lấy chuối đao và đáp."

Thật tốt quá."

Bóng dáng ánh sáng thật lớn kia nói."?"

Liễu Bình."

Dựa theo ước định, ta sẽ tuyên bố người đã chết tại đây."

"Sau đó thì sao?"

"Kết thúc."

"Kết thúc?"."

Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đánh với ta một trận?

Vậy không phù hợp vớilợi ích của người và ta."."

Nhưng ta nghe nói bọn họ mời ngươi --"."

A, đúng vậy, ta đã biết chuyện lần này thực phiền phức, đánh lên thì khó phânthắng bại, cho nên người chia cho ta năm phần những tài bảo thu hoạch được thìchúng ta kết thúc như vậy luôn, thế nào?"

"...

Vậy cũng được à?"

Liễu Bình nhún vai và nói."

Đương nhiên, sức mạnh bói toán của ta mạnh hơn bọn chúng quá nhiều, chonên ta có thể biết rõ, lúc người xuất hiện ở chỗ này thì bọn chúng đều chếtsạch."

Tôn tại ánh sáng thật lớn kia nói."

Cho nên ngươi không đánh với ta?"

Liễu Bình hỏi lại."

Bọn họ đều chết sạch, hiểu không hả?

Vì sao ta phải bán mạng vì người chết?Vậy sẽ tổn hại tôn nghiêm của ta -- Mau, chúng ta chia tiền đi, hả?

Nơi này còncó một linh hồn, thật là thất sách, không thể để tin tức lộ ra được."

ồ ồTồn tại thật lớn kia thả ra một tia sáng đánh vào linh hồn thương nhân tình báo.Linh hồn lập tức biến mất đi."

Chia tiền, giản tán, làm nhanh lên."

Tồn tại ánh sáng kia nói."..."

Liễu Bình.Hắn cảm thấy không còn lời nào để nói, nhưng nếu không cần đánh nhau thìcũng không sao cả."

Ta có thể đưa hết cho người, nhưng ta muốn hỏi thăm người một chút –– Thôi,chúng ta cứ chia tiền đi."

Liễu Bình nói được một nửa thì lắc lắc đầu.Cái tên này không đáng tin đến thế, hắn vẫn nên tìm người khác hỏi cho chắchơn."

Ngươi muốn hỏi cái gì?

Vì tài bảo ở nơi này, ta có thể cho ngươi một ít đáp ánchính xác."

Tồn tại ánh sáng nói."

Biện pháp đi đến cuối Vĩnh Dạ–– Nghe này, đừng lừa gạt ta, ta có thể phânbiệt lời nói thật và nói dối, ngươi gạt ta thì chúng ta sẽ có chuyện không vuiđấy."

Liễu Bình nói."

Chuyện này à, ta biết."

Tồn tại ánh sáng thật lớn nói."

Ngươi biết?"

Liễu Bình thở dài, sau đó bỗng dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.- - Đốiphương đang nói thật!"

Để lại tài bảo thì ta sẽ nói cho ngươi đáp án của chuyện này."

Tồn tại ánh sáng kia nói."

Không thành vấn đề."

Liễu Bình nói."

Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, nhưng lại bị phân cách thành những không gian nhỏvô cùng kỳ quái."

"Mỗi một không gian đều có pháp tắc và tồn tại cố định."

"Những không gian đó là lồng giam."

"Tùy tiện nhảy qua giữa các lồng giam là không thể đến được điểm cuối củaVĩnh Dạ."

"-- Lại nói tiếp, người biết cuối Vĩnh Dạ ám chỉ cái gì không?"

ồTồn tại ánh sáng thật lớn hỏi.Liễu Bình nói: "Không biết."

"Cuối Vĩnh Dạ là điểm tối cao của Vĩnh Dạ, nó là một lồng giam đặc thù, tươngthông với Luyện Ngục, đến được nơi đó thì có thể tiến vào Luyện Ngục."

"Vậy phải đi như thế nào?"

"Sức mạnh!

Ngươi phải có được sức mạnh cực kỳ cường đại, Vĩnh Dạ sẽ tựđộng đánh dầu thực lực của ngươi, khi người càng mạnh thì tuyến thế giới xuấthiện chung quanh ngươi sẽ càng nhiều, chúng sẽ chỉ dẫn người leo lên lồnggiam càng cao, thẳng đến điểm cuối Vĩnh Dạ."

"Sức mạnh..."

"Không sai, bên trong Luyện Ngục là một loại quy tắc khác, nhưng ở Vĩnh Dạ,cường giả đại diện cho tất cả, thủ hạ của ngươi cũng được tính là một phần thựclực của bản thân, cho nên người phải tăng thực lực của mình lên, cũng phải nỗlực thu gom thủ hạ."

"Thì ra là thế, đa tạ, ta hiểu rồi."

Liễu Bình thật tâm thật lòng mà nói.Tay áo hắn vừa chuyển, đã thả vô số những bảo vật ban đầu được bày trên tếđàn ra lần nữa.Tồn tại ánh sáng khổng lồ nhìn lướt qua, vừa lòng nói: "Tuy thiểu Long Minhthủy tinh kia, nhưng ta nhìn thấy cô bé bên cạnh người đã dùng nó, cho nên talấy mấy thứ này là được."

Liễu Bình cảm thấy tính cách nó thật là tốt, cũng không tham lam, bí mật đưa racũng cực kỳ đáng giá, lập tức hỏi: "Còn không biết xưng hô các hạ như thếnào?"

"Xưng hô?

Không cần, làm xong vụ này thì chúng ta sẽ không gặp lại."

Tồn tại ánh sáng kia nói.Nó thả ra một tia sáng, thu hồi tất cả bảo vật lại, sau đó xông lên hư không, biếnmất tăm hơi.Liễu Bình đứng trước tế đàn, nhìn quanh trái phải.Nơi này đã không có gì đáng xem nữa, có thể đi trở về."

Nghe thấy không?

Phải mạnh lên mới có thể đến được điểm cuối Vĩnh Dạ."

Andrea nói."

Chủ thế giới của ta ở trong mộng, cũng không biết phải làm sao mới có thểmạnh lên."

Liễu Bình thở dài và nói."

Tìm ra Yana các nàng rồi sống lại, sức mạnh của ngươi sẽ trở lại."

"Thật sao?"

ế ắ ố ế"Không sai, các nàng đang thế giới hóa –– ngươi sắp có được hệ thống thế giớicủa mình rồi."

"Được thôi."

Liễu Bình nắm tay Andrea, duỗi tay đi chạm vào tuyến thế giới lơ lửng ở giữakhông trung kia.Bá –– Tuyến thế giới co rụt lại, lôi kéo hai người vào hư không, trong nháy mắtđã biến mất tăm hơi.Ngôi chợ đổ nát.Địa điểm tổng bộ của tổ chức kia.Trĩ Thiên Nữ còn chưa trở về.Dù sao nếu chiến đấu thì sẽ tiêu phí khá nhiều thời gian.Liễu Bình tránh đi chiến đấu, trở về trước một bước, cho nên muốn chọn thêmmột tuyến thế giới để xem thử."

Chọn sợi nào?"

Hắn hỏi."

Tự người quyết định, dù sao phải chọn sợi có thể trở về."

Andrea nói."

Đã biết, ta chọn sợi này đi."

Liễu Bình nâng tay lên, nhẹ nhàng đụng vào một tuyến thế giới màu lam sángngời.Bá –– Hắn và Andrea lại bị truyền tống rời đi lần nữa.Bọn họ vừa đi không bao lâu thì Trĩ Thiên Nữ đã xuất hiện trong phòng."

Hả?"

Cái mũi Trĩ Thiên Nữ giật giật, nhẹ nhàng nói: "Hình như bọn họ từng trở về...Sau đó lại đi một nơi khác."

Á ngẩng đầu nhìn tuyến thế giới trôi nổi ở giữa không trung, dùng khăn trải bànchậm rãi chùi đi vết máu trên tay, lẩm bẩm nói: "Vậy ta cũng phải tăng nhanhtốc độ."

Lau khô tay xong, ả lại bắt được một tuyến thế giới.Bá -- Á cũng biến mất tăm hơi.Ai ngờ ả vừa biến mất thì Liễu Bình và Andrea lại xuất hiện trong phòng lầnnữa."

Không nghĩ chỉ là một nơi tập trung thi thể thôi."

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, tổ chức này đúng là giết qua không ít tồn tại, nơi để thi thể kia thậtlàm người ta buồn nôn."

ầAndrea rầu rĩ không vui mà nói-------Chương 1227: Ca kịchVừa rồi nàng và Liễu Bình được truyền tống đến một cái hố khổng lồ toàn là thithể, mùi nơi đó thật quá khó ngửi."

Lần này người chọn đi, hả?

Hình như Trĩ Thiên Nữ từng trở về."

Liễu Bình nói.Andrea nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vết máu còn lại trên khăn trải bàn bên kia."

Tên kia thích rình coi ý niệm của người khác, dù sao ta cũng không thích ả."

Andrea nói.Nàng dùng một tay giữ chặt Liễu Bình, tay còn lại điểm điểm về hướng mộttuyến thế giới.Bá –– Hai người lại biến mất lần nữa.Bọn họ vừa đi thì một tuyến thế giới khác lóe lóe.Trĩ Thiên Nữ lại xuất hiện lần nữa.Á nghi hoặc nhìn chung quanh, cái mũi lại giật giật lần nữa."

Vừa rồi bọn họ đã trở lại sao?

Hay là mùi vị còn lưu lại trước đó?"

"Mặc kệ, đi xong tuyến thế giới song hướng trước đã."

Trĩ Thiên Nữ lấy ra một trái cây rồi ăn một lát, sau đó ném vào thùng rác, duỗitay lại nắm lấy một tuyến thế giới, trong nháy mắt đã biến mất tăm hơi.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình và Andrea lại xuất hiện lần nữa."

Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm."

Andrea bình luận."

Đúng vậy, không ngờ bọn họ có kho hàng lớn như vậy, đáng tiếc không pháthiện nhiều Long Minh thủy tinh."

Liễu Bình nói."

Có một khối là đủ rồi,"Andrea cười cười với hắn, nói: "Rất nhanh ta có thể tìm về một chút thực lực."

Trong phòng truyền đến một tiếng rên rỉ.Hai người yên tĩnh, cùng nhìn lại hướng thùng rác.Chỉ thấy một trái cây bị cắn mấy cái đang nằm trong thùng rác, đứt quãng phátra tiếng rên rỉ."

Nàng cũng từng trở về."

Andrea nói.ấ ố"Hiệu suất thật cao, chúng ta cũng phải tăng nhanh tốc độ."

Liễu Bình nói.Andrea nhìn trái cây kia, khẽ cắn môi, nắm chặt Long Minh thủy tinh trong tay.Không được.Thực lực của Trĩ Thiên Nữ này quá mạnh, nàng phải tăng nhanh tốc độ hấp thusức mạnh của Long Minh thủy tinh, bằng không về sau mọi chuyện sẽ bị ả đèđầu, vậy thì quá buồn bực.Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào tuyến thế giới một cái.Bá –– Hai người trực tiếp biến mất khỏi trong phòng.Lần này, Trĩ Thiên Nữ thật sự không lập tức xuất hiện.Hiển nhiên ả cũng gặp phải chút việc.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Andrea đứng bên cạnh hắn.Hai người vừa xuất hiện thì đã có người chào đón, thấp giọng mà nói: "Đại diệncủa ngôi chợ đổ nát sao?

Đơn xin của các ngươi đã được thông qua, mới tiếnvào viện ca kịch đi."

Liễu Bình liếc nhìn Andrea một cái, gật đầu và nói: "Được."

Người nọ đi phía trước dẫn đường, Liễu Bình và Andrea theo phía sau, đi vàomột tòa kiến trúc to lớn xa hoa lộng lẫy.- - Nơi này thật sự là một viện ca kịch.Liễu Bình ngồi xuống ở hàng ghế phía trước, nhìn những vị trí rỗng tuếchchung quanh và sân khấu không có một bóng người, trong lòng có chút buồnbực.Làm gì vậy?

Tên dẫn đường kia đã ngồi xuống bên cạnh hắn, mở miệng nói:"Mọi người đều biết, trao đổi với Mộng Cảnh là chuyện rất gian nan, chúng tacũng không biết trên sân khấu sẽ hiện ra Mộng Cảnh gì, dù sao nó cũng là ngẫunhiên."

"Ta biết."

Liễu Bình gật đầu và nói.Người dẫn đường tiếp tục nói: "Cho nên có thể ngẫu nhiên đạt được thu hoạchgì từ Mộng Cảnh, đều phải xem vào vận may, nếu không đoạt được cái gì cũngkhông thể trách viện ca kịch chúng ta."

"Đương nhiên không thể trách các ngươi."

Liễu Bình nói.Người dẫn đường thập phần vừa lòng với thái độ của hắn, lập tức nói: "Cácngươi đã trả tiền, lần này tiến đến là tính nhìn trộm Mộng Cảnh một chút sao?"

Mộng Cảnh....Vậy xem ra, viện ca kịch có thể điều tra tình hình của Mộng Cảnh từ thế giớichân thật.ể ấ ắCó người có thể thu hoạch được gì đó, có người lại chỉ nhìn thấy đoạn ngắnMộng Cảnh không hề có ý nghĩa.Bởi vì cả bản thân viện ca kịch cũng không biết sẽ xuất hiện đoạn ngắn MộngCảnh gì."

Bắt đầu đi."

Liễu Bình nói."

Được, vậy ta đi an bài."

Người dẫn đường đứng lên, hành lễ về phía hai người rồi rời đi.Chờ người dẫn đường đi rồi, Liễu Bình nhìn về phía Andrea, thấp giọng mà nói:"Xem cũng không sao, có đúng không?"

"Đúng vậy, tóm lại có thể giúp chúng ta hiểu biết quan hệ giữa Mộng Cảnh vàhiện thực một chút, huống chi cũng không nguy hiểm, lại không cần trả tiền."

Andrea nói.Hai người ngồi ở hàng *****ên của phòng nghe, lẳng lặng chờ đợi.Chỉ chốc lát sau.Trên Sân khấu bắt đầu xuất hiện tiếng dương cầm mềm mại.Quang ảnh mơ hồ không ngừng hiện lên.Người dẫn đường cong eo, chạy chậm đến rồi nói nhỏ: "Lập tức bắt đầu rồi, nhớkỹ, chỉ cần không đi theo người của Mộng Cảnh thì sẽ không có nguy hiểm sinhmệnh, nhớ lấy!"

"Đã biết."

Liễu Bình nói.Người dẫn đường gật gật đầu, lại cong eo chạy chậm tới cửa, mở cửa đi ra ngoàirồi đóng cửa lại lần nữa.Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng xiềng xích và khóa cửa chuyển động."

Chúng ta bị khóa ở chỗ này."

Andrea nói."

Có lẽ thật sự có chút nguy hiểm, chuẩn bị phòng thủ cũng là điều hiển nhiên."

Liễu Bình nói.Lúc này trên sân khấu có một giọng hát vang lên: "Thượng để nói, nữ nhân ấyà, mỗi một tấc trên thân thể nàng đều là hy vọng của nam nhân.".Liễu Bình vốn đang dựa lưng vào ghế và lẳng lặng quan sát tất cả, lúc này bỗngngười thẳng dậy.Thượng đế?

Gặp quỷ, vừa rồi sao hắn lại không nghĩ tới!

Nếu –– Nếu thường đểbiết có nơi như viện ca kịch tồn tại —– Thượng đế nhất định sẽ tìm mọi cách lợidụng nơi này, làm Mộng Cảnh bày ra tình báo mà hắn muốn biết.ế ấ ế ắ ếBởi vì thượng đế nhất định sẽ biết khi nào hắn đến viện ca kịch.Thượng đế nhất định biết khi nào hắn sẽ nhìn thấy đoạn ngắn trong Mộng Cảnh!Andrea thò đầu qua, nói nhỏ: "Ca từ này là thượng để sáng tạo sao?"

"Ta đoán vậy."

Liễu Bình nói."

Thật ghê tởm."

Andrea nói."

Đừng xem thường thượng đế, thượng để làm việc gì cũng có thâm ý."

Liễu Bình nói.Trên sân khấu, quang ảnh dần dần phồn thịnh.Chỉ thấy một nữ tử đứng giữa sân khấu, cất cao giọng hát: "Có một con quỷ bịthương tâm, ký sinh thành người."

"Sức mạnh của nó vượt qua cả tưởng tượng,"."

Đó là chung kết mà chúng sinh không thể đoán trước,""Thần linh không thể lý giải, thế giới cũng không có chuẩn bị "Nó muốn đếnnơi chân thật."

"À, nó có báo thù giống như nữ nhân không?"

"Không ai biết tâm ý của nó,"."

Cả chính nó cũng không biết được."

"Đây là nữ nhân."

Tiếng ca vứt dứt thì quang ảnh lưu chuyển, các loại âm nhạc cùng được thả ra,làn điệu trở nên tràn ngập cảm giác gấp gáp.Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, một lòng chậm rãi trầm xuống.Hắn nghe hiểu.Thượng đế đang nói về kẻ cầm cờ kia!

-- Kẻ cầm cờ tìm được biện pháp, ả sắpđến thế giới Vĩnh Dạ rồi!-------Chương 1228: Đang tiến vào Mộng Cảnh, xin hãy chờ một chútTrên sân khấu, quang ảnh lượn lờ.Liễu Bình đang lẳng lặng nhìn, chợt nghe viện ca kịch ngoài mấy cánh cửa lớntruyền đến từng tiếng thuật pháp vang lên, hỗn tạp với tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kimloại va chạm khi cơ quan khóa chết.Có người lớn tiếng hô lên: "Mất khống chế!

Mộng Cảnh...

Xâm nhập..."

Nghe không rõ được.Bởi vì các loại âm nhạc trong viện ca kịch trở nên quá lớn, át đi tất cả tiếngvang bên ngoài."

Cẩn thận, hình như Mộng Cảnh này có biển."

Andrea nhỏ giọng nói.Hai mắt nàng biến thành đồng tử dựng thẳng tản ra kim quang thâm u, khí tứccả người tăng lên vô số lần, thân thể hơi khom, như thể một khi xảy ra chuyệngì, nàng sẽ chắn ngay phía trước Liễu Bình.- - Xem ra Long Minh thủy tinh thậtsự hữu dụng.Liễu Bình cũng ấn tay lên chuôi đao, âm thầm cảnh giác.Giây tiếp theo.Âm nhạc trên sân khấu bỗng trở nên mềm nhẹ, thậm chí sôi nổi ẩn đi, cứ như cóchuyện gì làm người ta kính sợ đang xảy ra.Một hình ảnh nữ tử mơ hồ xuất hiện chính giữa sân khấu.Nàng nâng đại kỳ màu đen, bước từng bước một đi xuống từ sân khấu, đứng ởđối diện Liễu Bình.Hô...

Hô....Nữ tử thở hổn hển, cả người run rẩy, mở miệng nói: "Đừng làm ta...

Mất đi..."

Vừa dứt lời.Tất cả âm nhạc lập tức ngừng.Quang ảnh tiêu tán.Tất cả cảnh tượng không còn tồn tại nữa.Cánh cửa của viện ca kịch ầm ầm mở ra, hai đội nhân mã kéo vào, một đội xônglên sân khấu, phóng thích các loại thuật pháp tra xét cái gì đó, đội còn lại đi đếntrước mặt Liễu Bình."

Các hạ, ngươi không sao chứ."

Người cầm đầu hỏi.ắ ễ ắHắn ta mặc một bộ lễ phục hoa lệ, đủ mọi màu sắc, trong tay còn nâng một lyrượu, nhìn như mới chạy tới từ buổi tiệc nào đó.Trên đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ đang hiện lên bất động: "Tù nhân."

"Không có gì –– Ngài là?"

Liễu Bình hỏi ngược lại."

Ta là người sở hữu viện ca kịch, mọi người đều gọi ta là lão tửu quỷ."

Người nọ nói.Hắn ta lấy ra từng thẻ bài, làm các loại kiểm tra đo lường đối với Liễu Bình,cuối cùng phát hiện tất cả đều bình thường.Đội người trên sân khấu kia cũng hô to: "Không có sức mạnh tàn lưu!"

Hình như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.Lúc này lão tửu quỷ mới nói: "Các hạ, Mộng Cảnh là không thể khống chế, bêntrong có rất nhiều hung hiểm không thể biết trước được, dù sao Mộng Cảnh cáigì cũng có."

"Mộng Cảnh sẽ ảnh hưởng hiện thực chứ?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy thì không, chúng ta đã phòng bị chuyện này rồi."

Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút.Vừa rồi nữ tử cầm cờ kia là Huyết Vũ.Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.Hơn nữa thượng đế đã cảnh cáo, trong lòng hắn có chút lo sợ bất an.Nếu –– "Các ngươi có biện pháp nào...

Có thể giúp ta đi đến Mộng Cảnh mộtchuyến không?"

Liễu Bình hỏi."

Ngài muốn đến Mộng Cảnh?

Chi phí không rẻ đâu."

Lão tửu quỷ bất ngờ mà nói.Không rẻ.Tức là có thể đi.Gánh nặng trong lòng Liễu Bình được giải tỏa, lập tức nói: "Nói cái giá đi, để tatiến vào Mộng Cảnh."

"Chúng ta không thể bảo đảm ngài sẽ xuất hiện ở thời gian nào, địa điểm nàocủa Mộng Cảnh –– Dù vậy ngài vẫn muốn đi sao?"

Lão tửu quỷ nói."

Đi."

ễLiễu Bình nói.Lão tửu quỷ bình tĩnh nhìn hắn, mặt bỗng giãn ra nụ cười rồi nói: "Chỉ cần cótiền thì chúng ta chính là người hầu trung thành của ngài."

"Chuyện tiền bạc không cần nhọc lòng."

Liễu Bình nói.Lão tửu quỷ nâng ly rượu lên uống một ngụm, rút ra một thẻ bài từ trong lòngngực rồi ném lên giữa không trung, sau đó phân phó chung quanh: "An bài chovị đại nhân này."

"Thưa vâng."

Mọi người chung quanh đáp lại.Lão tửu quỷ gật gật đầu về phía Liễu Bình, xoay người đi ra ngoài, không quayđầu lại mà nói: "Mộng Cảnh mỹ diệu cỡ nào, ta đã tìm được nơi mà mình chungtình, gấp không chờ nổi muốn đi hẹn hò với giai nhân, cũng chúc ngài chơi vuisướng ở Mộng Cảnh."

Hắn ta đi rồi."

Cái tên này nhìn như tửu sắc quá độ vậy."

Andrea nói nhỏ.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài lơ lửng giữa không trung.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ bọt biển bảy màu.Những bọt biển đó không ngừng tan biến, lại không ngừng hiện ra, theo gió bayvề bầu trời phương xa ngay trong thẻ bài.Là thẻ bài Mộng Cảnh.Thật là hi hữu, chưa từng gặp qua dạng thẻ bài như vậy."

Ta đoán...

Năng lực có thể liên kết với Mộng Cảnh là cực kỳ hi hữu, hắn dựavào loại năng lực này là có thể ổn định lăn lộn tiếp."

Liễu Bình tổng kết.Sau khi cướp sạch kho hàng của ngôi chợ đổ nát, hiện tại tiền tài trên tay LiễuBình cũng không ít.Hắn giao đủ tiền.Những thủ hạ của lão tửu quỷ lập tức nhảy lên sân khấu, điều chỉnh thử tất cảnhạc cụ lần nữa.Mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.Bọn họ lại quay chung quanh sân khấu để thiết lập các loại phong ấn và kết giớingăn cách cỡ lớn."

Được rồi, các hạ."

Một nhân viên nói.ế"Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Đứng trên sân khấu, Mộng Cảnh sẽ lập tức kích phát."

"Thời gian khoảng bao lâu?"

"Dòng thời gian ở Mộng Cảnh và hiện thực hoàn toàn không giống nhau, mỗilần đều có khác biệt, chúng ta không thể biết được."

"Được thôi, vậy ta lên."

"Chờ một chút!

Chờ một chút!

Chờ chúng ta ra ngoài rồi ngài lại bắt đầu."

Các nhân viên như gió cuốn mây tan rời khỏi đại sảnh, đóng lại tầng tầng lớplớp cửa, đứng ở bên ngoài thi triển đủ loại thuật pháp phong ấn.Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.Đối phương cẩn thận như vậy cũng khiến hai người không khỏi có chút khẩntrương."

Ta nấp đi, có chiến đấu thì ta sẽ xuất hiện ngay lập tức."

Andrea nói."

Được."

Liễu Bình nói.Andrea hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Hắn ***** thương nhân tình báo nên có được tám mươi giá trị thu thập.Nhưng hắn đã hứa với bộ xương khô huyết sắc kia là tạm thời không triệu hoánnó.Chờ sau đó nếu có chiến đấu, có thể triệu hoán được người nào thì triệu hoánngười đó đi.Thân thể Liễu Bình khẽ động, lập tức phi vào sân khấu.Thẻ bài lơ lửng ở giữa không trung kia lập tức thả ra từng ánh hào quang, hóathành màn sân khấu, bao phủ toàn bộ sân khấu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Đang tiến vào Mộng Cảnh,xin hãy chờ một chút."

Chung quanh hóa thành hắc ám vô biên.-------Chương 1229: Cấp cứu!Yên tĩnh.Đột nhiên -- Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: "A, hắn đã trở lại."

"Phải không?

Liễu Bình, người đã trở lại?"

Giọng nói của Gaia vang lên."

Thế giới thật không dễ lăn lộn, đáng tiếc cả Mộng Cảnh cũng xảy ra vấn đề,chậc chậc."

Đây là giọng của Pháo gia."

Liễu Bình, ta có thể đi vào thế giới của người chơi không?"

-- Giọng nói thật cẩn thận này là của công chúa yêu tinh Rita.Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì lại nghe thường để nghiêm túc lên tiếng: "Đềuđừng nói chuyện, tồn tại kia sắp tới."

Trong bóng đêm.Vô số ánh sao cùng tụ lại, hóa thành một cái đầu sao trời thật lớn.- - Là ngườithủ hộ Mộng Cảnh!"

Hoan nghênh ngươi, Liễu Bình, lập tức đi cùng ta nào."

Nó vội vàng nói."

Các hạ, ngài chương quản Mộng Cảnh, hẳn là tồn tại vô địch ở Mộng Cảnh, vìsao còn vội vàng như vậy?"

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."

Ta có thể khống chế tất cả ở Mộng Cảnh, nhưng nếu tồn tại như ta tới gần nóthì lá cờ xí kia sẽ lập tức cảm ứng được sức mạnh của ta, sau đó lập tức thả ranhững tà ma khác."

Cái đầu sao trời nói như cảm khái.Quanh thân hai người hiện ra vô số cảnh tượng lùi lại.Khi tất cả thời không giả thuyết của Mộng Cảnh đều bắt đầu thổi lui, trước mắtLiễu Bình xuất hiện một thế giới thuộc về người tu hành."

Đi thôi, nhất định phải trấn an nó, nếu không nó nhất định sẽ xuyên qua MộngCảnh rồi tiến vào thế giới."

Người thủ hộ Mộng Cảnh nói."

Ta đi xem tình hình."

Liễu Bình nói.Thân thể hắn bật lên cao, lao xuống bên dưới, trong nháy mắt đã tiến vào mộtthế giới.ếLà thế giới tu hành!"

Phía Đông Nam, ba ngàn dặm, trên ngọn núi!"

Thượng để lên tiếng.Liễu Bình hóa thành lưu quang, xuyên qua gió mạnh, lập tức bay qua ba ngàndặm, dùng lại trên đỉnh núi trơ trọi kia.Chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, điện quang vang rền, trong tầng tầng lớp lớp kiếpvân, có từng bóng dáng nữ tử đang bay múa qua lại.Là Thiên Ma!

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, nhìn lại dưới tàng cây trên đỉnhnúi.Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân mà ngồi, trên mặt dần hiện ra những biểu cảmthống khổ.Những Thiên Ma đáng chết đó!

Nhiều người độ kiếp như vậy mà các ngươikhông đi chọc, lại tới làm khó làm dễ, cái này không phải tìm đường chết haysao?

Liễu Bình đang muốn ra tay thì lại thấy trên người Huyết Vũ toát ra tới bảytám bóng dáng Thiên Ma.Các nàng kinh hoàng thất thổ thét to: "Xong rồi, phía sau linh hồn của ả cất giấu–"Oanh!

Trên người Huyết Vũ toát ra từng quang triều hắc ám mãnh liệt.Đại kỳ máu đen kia lặng lẽ xuất hiện, đón gió mà không ngừng phấp phới.Cứ như có chuyện gì đã xảy ra!

Tâm niệm Liễu Bình chợt lóe, duỗi tay nắmmột cái, lập tức bắt được bội đao của mình.Trấn Ngục!

Hắn vung mạnh Trấn Ngục Đao, toàn lực bổ tới hư không.Bá –– Ánh đạo hiện lên.Toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành quang lưu nhanh chóng lao đi.Liễu Bình nắm chặt trường đao, không ngừng lao về hướng điểm thời giantrước đó, tính chuẩn thời khắc nào đó rồi lập tức nhảy!

Trên đỉnh núi.Gió rét mưa lạnh.Huyết Vũ bị nước mưa xối ướt đẫm cả thân thể, quỳ trên mặt đất, đầy mặt thốngkhổ."

Ta chính là..."

"Chung kết vạn vật và chúng sinh..."

"Vì sao...

Ra tay..."

"Vì sao!

Vì sao!"

Ả nức nở, gầm nhẹ, hồi âm du đãng giữa dãy núi.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần thay đổi.Chỉ cần nghe xong mấy câu ngắn ngủn này mà hắn đã lập tức suy đoán ra đượctiền căn hậu quả.ế ố ế ễNói như thế thì –– Hiện tại rốt cục huyết Vũ là người hay là ma?

Liễu Bìnhbỗng nhớ tới một cảnh tượng mà mình chứng kiến ở viện ca kịch."

Đừng làm ta...

Mất đi..."

Nữ tử cầm hắc kỳ trong tay cất tiếng cầu xin.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống trước mặtHuyết Vũ."

Ngươi muốn chết."

Đôi mắt Huyết Vũ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lại nói: "Cuộc chiến giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc, nếu ngươimuốn sớm đuổi theo ta, ngươi nhất định phải nắm giữ thuật pháp sau đây."

Hắn vươn tay, tung ra một pháp ấn quán đỉnh."

Ta muốn giết ngươi!"

Huyết Vũ rống giận nhào về hướng Liễu Bình.Nhưng thuật pháp trên tay ả còn chưa tung ra thì đã bị Liễu Bình dùng sức đèlại, rốt cuộc không phát ra được nữa.Liễu Bình nhìn chằm chằm ả và nói: "Ta biết, người bị những tà ma đó vứt bỏtrong Mộng Cảnh này, người thực không cam lòng, chỉ khi nào giết được ta thìmới có thể rửa sạch sỉ nhục, sau đó lại trở về thân phận ban đầu của mình..."

Tay còn lại của hắn tung ra pháp ấn quán đỉnh, lơ lửng ở mi tâm của Huyết Vũ."

Tiếp thu những thuật pháp đó, nó là võ kinh của ta, có thể giúp người trở nêncàng mạnh –– Ít nhất sẽ không bị Thiên Ma nhân cơ hội lợi dụng, hơn nữatương lai cũng có khả năng chiến thắng ta."

Huyết Vũ lẳng lặng lắng nghe, sát ý trên mặt càng ngày càng mãnh liệt, nhưngtay lại bị đè lại thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích mảy may."

Ngươi truyền pháp cho ta..."

Á nói."

Đúng vậy, nó đến từ ta, là biện pháp duy nhất có thể ***** ta, ngươi dám lấykhông?"

Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ nhìn vào đôi mắt hắn.Nước mưa bao trùm tất cả, chiếu ra sương mù biến ảo bất định trong đôi mắtLiễu Bình, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo không có tình cảm."

Có gì không dám!"

Huyết Vũ nhắm mắt lại, đụng mi tâm của mình vào đầu ngón tay Liễu Bình.Từng thuật pháp, tri thức, kỹ xảo chiến đấu như biển như vực sâu đang sôi nổimà tràn vào tâm niệm của ả, cứ như ả vốn cũng nắm giữ mấy thứ này.–– Quán đỉnh thành công!-------Chương 1230: Giao lưu về bí mậtNgười đến người đi.Trên ngọn núi chỉ còn lại một mình Huyết Vũ.Ả nhắm hai mắt, yên lặng nhớ lại tất cả tri thức trong võ kinh.Thời gian chậm rãi trôi đi."

Cửu U chi pháp..."

Ả nói khe khẽ, dao động linh lực trên người càng ngày càng mạnh.Ầm ầm ầm!

Sâu trong không gian truyền đến từng tiếng sấm rền.Vốn còn cần không ít thời gian mới có thể nghênh đón đột phá, nhưng lần nàytrong lòng ả đã không còn mê mang.Tâm ý kiên quyết.Pháp môn hoàn mỹ không tì vết.Linh lực trong thân thể sớm đã súc tích đầy đủ.Thiên kiếp đúng hạn mà tới!

Lôi quang không ngừng giáng xuống, bị Huyết Vũtùy tiện đánh bay.Lại có từng đóa hoa yêu dã nở rộ trên hư không, hóa thành Thiên Ma Nữ, vờnquanh khắp nơi mà cùng kêu lên: "Tu đạo!

Tu đạo!

Ngươi vốn có thể mị hoặcanh hung trong thiên hạ, diệt sạch chúng sinh, vì sao còn muốn tu đạo!"

Huyết Vũ tràn đầy sát ý mà nói: "Cửu U chi pháp có thuật pháp câu lấy cácngươi, đúng lúc ta cũng muốn thử xem rốt cục là các ngươi mê hoặc tâm chí ta,hay là ta thành công khống chế các ngươi!"

Đôi tay ả ấn quyết.Chúng Thiên Ma Nữ giật mình.Khi các nàng cảm nhận được dao động thuật pháp kia, họ cùng thay đổi sắcmặt."

Đi!"."

Đi mau!

Là truyền nhân của người kia!"

"Chạy mau!"

Chúng ma nữ thét chói tai bỏ chạy vào hư không.Huyết Vũ nhìn đàn Thiên Ma Nữ chạy trốn tự tán kia, khóe miệng nở rộ ra mộtđộ cung.Một loại khoái ý khó hiểu đột nhiên sinh ra.Thậm chí cả ả cũng không phát hiện -- Lần *****ên loại sức mạnh đến từ tuhành này làm ả cảm thấy vui vẻ.ễ ắLiễu Bình mở mắt ra.Không biết Mộng Cảnh đã kết thúc từ khi nào.Hắn về tới viện ca kịch, đang ngồi trên ghế, chậm rãi nghỉ ngơi."

Liễu Bình, vì sao lại truyền võ kinh cho ả, vậy chẳng phải là dạy tất cả bản lĩnhcủa ngươi cho ả sao?"

Andrea lo lắng hỏi.Liễu Bình nói: "Ả vốn biết chung kết chi pháp, có thể chung kết tất cả, nhưngsau khi đi theo ta tu hành một đoạn thời gian, ngươi có phát hiện ả trở nên hơigiống người hay không?"

"Nhưng ả vẫn là tà ma."

Andrea nói.Liễu Bình lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thấp giọng mà nói: "Đúng vậy, ả vẫn làtà ma, nhung ả sẽ tiếp xúc được với tri thức và năng lực ngoài chung kết từ chỗta, chỉ cần đi học những thứ đó thì sẽ có sinh có diệt, có sinh diệt thì có tuầnhoàn, sẽ không đi đến chung kết."

Andrea nói: "Ý của ngươi là......"

Liễu Bình nói: "Nhân tính trên người ả sẽ càng ngày càng nhiều, mâu thuẫnxung động với ma tính, thẳng đến cuối cùng, ả cần đưa ra lựa chọn mới, nhưngđó là chuyện của sau này, tạm thời ả sẽ không trở thành phiền phức của chúngta."

Cánh cửa của viện ca kịch mở ra.Một người hầu đứng ở cửa, lễ phép nói: "Các hạ, ngài trực tiếp trở về hay là điuống một ly với ông chủ của chúng ta?"

"Đi uống một ly đi."

Liễu Bình đứng lên và nói."

Xin hai vị đi theo ta."

Người hầu nói.Liễu Bình và Andrea đi theo hắn ra khỏi viện ca kịch, cứ đi mãi về phía trướcdọc theo con đường nhỏ u tĩnh, đến một hành lang dài nằm bên hồ nước thậtlớn.Lão tửu quỷ kia đang ngồi trên sô pha bên mép hồ, vừa ăn trái cây vừa cầm cầncâu cá."

Chơi vui vẻ không?"

Hắn ta hỏi."

Thực không tồi, cho nên ta đặc biệt đến đây nói lời cảm tạ."

Liễu Bình nói."

Chỗ của ta có rất nhiều rượu, chọn một chai, tặng ngươi."

Lão tửu quỷ vui vẻ nói."

Rượu thì không cần, ta phải rời khỏi ngôi chợ đổ nát để đi đến nơi khác, hyvọng có được một phương thức liên hệ, về sau cho dù ở nơi nào cũng có thể tớichỗ người tiêu khiển."

Liễu Bình nói."

Ngươi không kinh doanh một ngôi chợ phát tài, mà lại muốn chạy loạn ở VĩnhDạ?

Ngươi muốn làm gì?"

Lão tửu quỷ nhíu mày và hỏi."

Đến Luyện Ngục."

Liễu Bình nói.Lão tửu quỷ lập tức cảm thấy hứng thú, đích thân rót cho hắn một ly rượu, hạgiọng mà hỏi: "Luyện Ngục là nơi còn lợi hại hơn Vĩnh Dạ, ngươi đến nơi đólàm gì?"

Liễu Bình cũng hạ giọng đáp lại: "Có một tồn tại rất ***** vây khốn ta ởVĩnh Dạ, ta thật vất vả mới tránh thoát lồng giam, nghe nói tên kia ở sâu trongLuyện Ngục, ta muốn đi báo thù."

Lão tửu quỷ ngây người.Hắn ta cũng là tù nhân, nhưng chưa bao giờ có biện pháp tránh thoát lồng giamcủa mình.Không tin nổi là tên đối diện đã đạt được tự do.Tự do....Bao nhiêu năm rồi, mọi người chỉ có thể dựa vào tuyến thế giới để đưa một ít ýniệm hoặc phân thân thuật pháp ra ngoài đi lại trên mảnh đất Vĩnh Dạ.Hiện tại lại có một người nói đã được tự do!

Lão tửu quỷ chùi chùi chút rượucòn vươn trên khóe miệng, nghiêm nghị nói: "Lão đệ, ta thật sự không bằngngười, nhưng nghe ta khuyên một câu, ngươi không phải đối thủ của tồn tại kia,trong các kỷ nguyên không có bất cứ kẻ nào là địch thủ của tồn tại đó, thôi thìtừ bỏ đi."

"Ừm?"

Âm điệu của Liễu Bình đột nhiên nâng cao.Đối phương đang nói thật.Vậy thì thú vị đây.Lão tửu quỷ nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hắn ta biết tình báo về tồn tại kia?Liễu Bình tự đổ cho đối phương một ly rượu, đưa qua rồi cười nói: "Nói nghethử xem?"

"Có cái gì để nói,"Lão tửu quỷ xoa xoa khóe mắt nhập nhèm, ngáp một cái và nói: "Ai trongchúng ta không bị tồn tại kia trực tiếp bắt đến đây rồi ném vào Vĩnh Dạ, phongấ ồ ế ồ ốấn trong lồng giam, không ai biết tồn tại kia muốn làm gì."."

Luyện Ngục thì sao?

Luyện Ngục và Vĩnh Dạ có gì khác biệt?"

Liễu Bình hỏi."

Vậy thì không biết, trong truyền thuyết nói phải thỏa mãn điều kiện nhất địnhmới có thể đi vào Vĩnh Dạ --Linh hồn mỗi người chúng ta đều tàn khuyết, bởivì một bộ phận linh hồn đã bị tồn tại kia cầm đi, đặt trong Luyện Ngục, làmthành pho tượng."

Lão tửu quỷ nói."

Vì sao phải làm như vậy?"

Liễu Bình nói."

Đúng vậy, vì sao chứ?

Ta đã suy nghĩ vô số năm, cũng không biết vì sao tồn tạikia muốn làm như vậy, trong giấc mộng, ta đã hỏi hết tất cả các anh hùng chưgiới, tiến hành giao lưu với rất nhiều cao thủ cũng bị cầm tù ở Vĩnh Dạ, nhưngkhông ai biết vì sao, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?"

Lão tửu quỷ rũ hai mắt xuống mà nói.Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Một tồn tại vô địch trong các kỷ nguyên, vì tránh để sức mạnh quá cường đạicủa mình hủy diệt tất cả, nó quyết định tiến vào sâu trong Luyện Ngục để tựphong ấn.Sau khi tồn tại này đến được Luyện Ngục, y đã kéo rất nhiều cường giả của cáckỷ nguyên vào lồng giam, phong ấn trong Vĩnh Dạ.Nhưng vì nguyên nhân gì?"

Nói thử tình báo của ngươi đi, cái gì cũng được, dù sao thì ta đã nói cho ngườibiết về bí mật của Luyện Ngục và linh hồn."

Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình khẽ gật đầu.Có thể trao đổi tin tức với nhau thì không thể tốt hơn.Hắn có thể nói ra tình báo gì đây?

Tốt nhất phải làm lão già này chấn động.Hắn ta có thể giao tiếp với Mộng Cảnh, có thể kết giao với rất nhiều người, tùytùy tiện tiện há mồm đã nói ra một ít bí mật.Hắn cần cạy ra càng nhiều bí mật từ miệng hắn ta.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó nhìn sang chung quanh.Lão tửu quỷ hiểu ý, phất tay và nói: "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đềuđi xuống."

Những nữ nhân và người hầu quay chung quanh im hơi lặng tiếng mà lui xuống.-------Chương 1231: Trĩ Thiên Nữ (1)Trên hành lang dài bên hồ chỉ còn lại Liễu Bình và lão tửu quỷ.Lão tửu quỷ phất tay bày ra tầng tầng lớp lớp kết giới, nháy mắt và nói: "Cótình báo gì, hiện tại có thể nói."

"Andrea?"

Liễu Bình nói."

Yên tâm, ta đang bảo hộ --Long tộc chúng ta có tự tin sẽ phong cấm được mấychuyện liên quan đến bí mật."

Andrea đi lại vòng quanh hai người, không ngừng thả ra từng chú ngữ.Lão tửu quỷ lộ ra bộ dạng rất ấn tượng, bật cười và nói: "Chỗ của ta là một laotù, cho dù có bí mật gì cũng không đến mức truyền ra-- Cùng lắm thì xong việcta giết hết thủ hạ, sau đó đi ra khỏi mảnh đất trầm miên rồi đổi một nhóm ngườitới hầu hạ."

"Không cần, có Andrea ở đây thì không thành vấn đề."

Liễu Bình nói.Andrea đi trở về bên cạnh Liễu Bình, khẽ gật đầu với hắn.Liễu Bình ngồi thẳng dậy.Lão tửu quỷ biết hắn sắp nói cái gì đó, cũng ngồi thẳng lên theo, giơ tay và nói:"Mời."

Liễu Bình nói: "Bên ngoài –– Ngươi biết bên ngoài Vĩnh Dạ là cái gì không?"

"Đương nhiên, tầng ngoài của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ là Mộng Cảnh,ở ngoài Mộng Cảnh mới là kỷ nguyên thế giới chân thật, tất cả pháp tắc bảo hộsự thay đổi kỷ nguyên."

Lão tửu quỷ nói.Thân thể Liễu Bình nghiêng lên trước, nhẹ nhàng nói bên tai hắn ta: "Tất cả kỷnguyên bên ngoài Mộng Cảnh đều đã bị hủy diệt."

Cả người lão tửu quỷ chấn động.Liễu Bình tiếp tục nói: "Tất cả pháp tắc đều đã chết, toàn bộ kỷ nguyên bị hủydiệt, chúng sinh và vạn vật mất đi, tất cả mọi thứ đều đến chung kết."

"Không có khả năng!"

Lão tửu quỷ bỗng đứng bật dậy, quát lớn một tiếng.Liễu Bình không nói nữa, tựa lưng vào ghế ngồi rồi nâng ly rượu lên chậm rãiuống.Đôi mắt lão tửu quỷ lộ ra tinh quang, cả người như con sư tử bị chọc giận, nhìnchằm chằm Liễu Bình và quát: "Đáng chết, ngươi dám lấy chuyện này để lừagạt ta!"

"Có phải người muốn chết hay không?"

Liễu Bình cười nói: "Ta lừa ngươi cũng không có chỗ tốt gì."

Lão tửu quỷ tiến lên vài bước, siết tay thành quyền rồi nói: "Đừng có ở đây nóibậy bạ, hôm nay ta phải thử thực lực của ngươi."

Di biến đột nhiên sinh ra –– Trong hư không đột nhiên vươn tới một cái chânthon dài tròn trịa, quét nhanh qua ngực lão tửu quỷ như tia chớp, đánh bay hắnta ra ngoài, tạo ra tiếng vang đất rung núi chuyển trên mặt hồ.Vô số dòng nước văng lên không trung, hóa thành màn mưa rồi rơi xuống."

Là ai đánh lén!"

Lão tửu quỷ lao ra khỏi mặt nước, cao giọng rít gào.Vị trí trống bên cạnh Liễu Bình bỗng hiện ra một nữ nhân.Á ngồi xổm trên ghế, một tay cầm trái cây, tay còn lại tiếp nhận ly rượu từ trongtay Liễu Bình rồi uống một ngụm, rất có hứng thú mà nói: "Thế nào, còn muốnthử à?

Chiêu tiếp theo ta thật sự sẽ ***** người đấy."

Là Trĩ Thiên Nữ!

Lão tửu quỷ nhìn ả một cái, lập tức lui về phía sau, la lên thấtthanh: "Không có khả năng!

Tại sao người lại ở chỗ này!"

"Vì sao ta không thể tới đây?"

Trĩ Thiên Nữ nói.Lão tửu quỷ tự biết nói lỡ, đang muốn bù lại vài câu thì chỉ thấy ý cười thongdong trên mặt Trị Thiên Nữ đã biến mất.Á đi xuống từ chỗ ngồi, thân thể tùy ý run run.Tiếng khóc xương rung động liên tục vang lên làm chấn động cả hư không.Từng lớp khí lan ra từ trên người ả, thổi bay những băng ghế chung quanh."

Ta chưa từng gặp ngươi."

Trĩ Thiên Nữ như nghĩ thông suốt chuyện gì, ánh mắt dừng lại trên người lãotửu quỷ lần nữa: "Vì sao người nhìn thấy ta xuất hiện thì lại giật mình nhưvậy?"

"Đừng giết ta!"

Trên mặt hồ vang lên tiếng kêu rên của lão tửu quỷ.Liễu Bình ngồi trước hồ, vừa chậm rãi uống rượu vừa quan sát động tĩnh trênmặt hồ.Trĩ Thiên Nữ bay tới bay lui trên hồ, đánh lão tửu quỷ hết đòn này đến đónkhác, căn bản không để ý tiếng kêu thảm thiết và xin tha của hắn ta."

Như vậy có được không?

Cái gì cũng chưa hỏi mà đã đánh đối phương trướcmột trận."

Andrea nhịn không được mà nói."

Cách này cực kỳ hữu hiệu,"Liễu Bình híp mắt và nói: "Hơn nữa cũng đánh rất tàn nhẫn."

Vừa rồi hắn đã chuẩn bị chiến đấu, lại thấy hư không mở ra, một hàng chữ nhỏtung bay đến rồi dừng lại trên cái ghế bên cạnh hắn."

Tù nhân của Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu: Trĩ Thiên Nữ."

-- Là những hàng chữ nhỏ đó.Trĩ Thiên Nữ lặng lẽ tiến tới.Có ả ở đây, hắn căn bản không cần chiến đấu.Chậc.Cẩn thận hồi tưởng lại, lúc trước cho dù là trở thành thẻ bài sư, hắn cũng luônphải dẫn mọi người chiến đấu.Nhưng hiện tại hoàn toàn bất đồng.Gấu trúc bên hông bảo đảm an toàn cơ bản của hắn.Trĩ Thiên Nữ thì canh chừng bên cạnh vào mọi lúc, không phải kiếm chút tráicây thì chính là muốn giết người, ả thích chủ động ra tay đánh nhau...

Hắn cũngnhàn rỗi hẳn đi.Liễu Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, lớn tiếng la về hướng hồ: "Này,đừng thật sự *****."

Trĩ Thiên Nữ nghe vậy thì mới ngừng tay.Ả kéo lê lão tửu quỷ như kéo một con chó chết lên bờ, ném mạnh đến trước mặtLiễu Bình."

Các hạ, vì sao người lại quen biết nàng?"

Liễu Bình hỏi."

Các ngươi –– Thật ra vừa rồi các ngươi có thể hỏi ta, không cần đánh ta."

Lão tửu quỷ thở gấp mà nói."

Vừa rồi hỏi thì không có hiệu quả tốt như hiện tại."

Trĩ Thiên Nữ cười thật xinh đẹp và nói.Lão tửu quỷ ngồi dậy từ trên mặt đất, ngẫm nghĩ, sau đó lại quỳ xuống trướcmặt Trĩ Thiên Nữ và nói: "Từ biệt nhiều năm, thời gian đã qua hết, không ngờcòn có thể nhìn thấy nhân vật như ngài ở nơi này, thật sự là may mắn."

Trĩ Thiên Nữ ngẩn ra.Liễu Bình cũng ngơ ngẩn.Cái này không đúng, vừa thấy là biết Trĩ Thiên Nữ không quen biết lão tửu quỷ,bằng không cũng không xách hắn ta lên đánh như vậy."

Làm sao người biết ta?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi.ế ấ ề"Ta biết ngài nhất định không nhớ rõ, những ký ức về sự kiện kia luôn quanhquẩn trong đầu ta, chưa bao giờ quên đi."

Lão tửu quỷ nói."

Là chuyện gì?"

Trĩ Thiên Nữ nhăn đôi mày liễu thon dài lại và nói.Lão tửu quỷ ***** vài tiếng, lấy ra một thẻ bài từ trong ngực rồi bày ra trướcmặt Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ, hỏi: "Có thể chứ?"

Liễu Bình nhìn lại thẻ bài -- Hiện tại hắn đã tiếp xúc qua quá nhiều tri thức củahư không vạn giới, cho nên căn bản không cần hệ thống nhắc nhở, liếc một cáiđã nhìn ra đó là một thẻ bài hồi tưởng ký ức.Loại thẻ bài này sẽ biến một đoạn ký ức quá khứ nào đó thành quang ảnh để bảotồn, để mọi người có thể nhìn lại thời khắc kia vào bất cứ lúc nào.Lão tửu quỷ có thể trực tiếp lấy ra thẻ bài như vậy, chúng minh hắn ta đã sớmchế tác nó và luôn mang theo bên người.- - Hon nữa thẻ bài này còn có liênquan đến Trĩ Thiên Nữ.Nghe thật thú vị.-------Chương 1232: Trĩ Thiên Nữ (2)"Ta muốn xem."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Đương nhiên, xem đi."

Liễu Bình cũng nói.Lão tửu quỷ tung thẻ bài ra.Phanh!

Một tiếng vang nhỏ.Thẻ bài hóa thành hư vô.Chung quanh dần hiện ra tầng tầng lớp lớp quang ảnh, hiện hóa thành một cảnhtượng thời đại quá khứ.Trong không trung hắc ám.Vô số sao băng cấp tốc giáng xuống.Toàn bộ thế giới không ngừng chấn động, trong khe đất nứt vỡ có dung nhamcuộn trào lên tận trời cao.Tất cả kiến trúc đều đang sụp đổ.Chỉ có cung điện cao ngất trong mây kia còn tạm thời bình yên vô sự.Một nữ tử đúng một mình trên cung điện.Nàng dẫm lên ngói lưu ly, triển khai quyền thế, miệng phát ra một tiếng quátđanh thép như sấm rền: "Ta không cho phép thế giới này bị hủy diệt!"

Vừa dứt lời, nàng đón đầu đánh ra một quyền vào hàng loạt sao băng như cơnmưa đầy trời.Một quyền này trở nên vô cùng thong thả, cứ như đã bị tác động lùi lại nào đó,đột nhiên lại phát ra ánh sáng vẩn đục, chạm vào hư không một cái là tan đi.Chỉ một thoáng.Sao trên bầu trời sôi nổi mất đi ánh hào quang, tựa như ngọn nến bị thổi tắt, chỉtrong giây lát đã chẳng biết đi đâu.Lão tửu quỷ si mê nhìn cảnh tượng này, thấp giọng lẩm bẩm: "Quỷ Ảnh LiệtCốt Lưu, thần kỹ, chân diệt vạn hữu."

"Quyền pháp không tồi."

Liễu Bình cũng khen.Hắn đã nhìn ra, cho dù nhìn lúc đó nàng còn thực non nớt, cả người tỏa ra khítức thanh xuân, nhưng gương mặt và khí tức của nàng chưa từng thay đổi.- - Đólà Trĩ Thiên Nữ trong thời đại quá khứ.Trĩ Thiên Nữ không có cảm xúc mà ngắm nhìn cảnh tượng này, hỏi: "Ngươi ởnơi nào?

Vì sao người lại nhìn thấy ta trong quá khứ?"

ấ"Lúc ấy ta ở đây."

Lão tửu quỷ nói.Hắn ta chỉ vào một hướng trong hình ảnh.Mọi người nhìn lại theo hướng hắn ta chỉ, lập tức nhìn thấy được một đám nhânloại đang đánh nhau với lũ quái vật.Trong đó có một tên béo mặc áo giáp.-- Đó là lão tửu quỷ."

Ngươi là cường giả mà ta mời đến để hỗ trợ cứu vớt thế giới?

Kỳ quái, sao takhông có ấn tượng?"

Trĩ Thiên Nữ nhíu mày mà nói."

Bởi vì sự kiện sau đó, có lẽ ngài đã quên mất quá nhiều chuyện, một phần linhhồn của ngài bị mang đi-- Đưa đến Luyện Ngục."

Lão tửu quỷ nói."

Sự kiện kia..."

Trĩ Thiên Nữ có chút thất thần.Lão tửu quỷ tùy tiện vung tay lên.Toàn bộ hình ảnh lập tức biến đổi.Trên thế giới, khắp nơi đều là phế tích sau cuộc đại chiến.Nhưng mà mọi người còn sống.Cuộc chiến kết thúc!

Trĩ Thiên Nữ trẻ tuổi bận rộn chạy ngược chạy xuôi, chữathương cho các chức nghiệp giả, cung cấp đồ ăn cho trẻ thơ, chữa bệnh cho lãonhân, mang theo tráng niên khai khẩn đất hoang.Thời gian lao đi như bay.Mùa thu đã tới.Lương thực được mùa, thành thị lại khôi phục sinh cơ lần nữa.Trĩ Thiên Nữ đang truyền thụ võ học đối kháng dã thú ở một thôn xóm thì bỗngcó người cất tiếng gọi từ đằng xa: "Tông sư đại nhân, có người tìm ngài."

Trĩ Thiên Nữ thu quyền thế, ra khỏi phòng, chỉ thấy bên ngoài có một ngườiđang đứng.Đó là một người rất kỳ quái.Cái mũ to rộng che giấu dung nhan, trên người mặc một bộ chiến giáp, bênhông treo một thanh trường kiếm cực kỳ cổ xưa."

Trĩ tông sư?"

Người kia hỏi.Khẩu âm của y cực kỳ mơ hồ, làm người ta nghe không ra là nam hay nữ."

Là ta, các hạ là?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Ngươi đã làm được rất nhiều chuyện, ta cực kỳ thưởng thức, xin so một chiềuvới ta đi."

Người nọ ấn tay lên trường kiếm và nói."

Vì sao phải so chiêu?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Bởi vì người đáng để ta ra tay -- Tuy nói chúng sinh bình đẳng, nhưng người ởphía trên mức bình đẳng đó, đã sáng lập ra con đường của chính mình, ngươi cótư cách so chiếu với ta."

Người nọ nói.Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên, sau đó nói: "Được thôi."

Người nọ búng tay một cái.Một thế giới chạy như bay đến từ nơi cực xa, cuốn hai người vào trong đó rồibiến mất tăm hơi.Hình ảnh đến đây thì kết thúc.Liễu Bình bỗng nói: "Không đúng, cảnh tượng thứ hai cũng không có người tồntại, vì sao người còn có thể tái hiện cảnh này?"

Lão tửu quỷ giải thích: "Ở kỷ nguyên đó, Trĩ Thiên Nữ là nhân vật vang dội,nàng mất tích gây nên oanh động rất lớn, ta từng đặc biệt đi tra xét chân tướngmọi chuyện, căn cứ vào lời kể của mọi người mà ghép nối dáng vẻ của ngườikia và lời nói lúc ấy của bọn họ ra."

"Sau đó thì sao?

Nàng bị bắt đến Vĩnh Dạ sao?"

Liễu Bình hỏi."

Lại cách một kỷ nguyên, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện lần nữa, nhưng nàng đãthay đổi, bắt đầu điên cuồng tìm người luận bàn chiến đấu, hơn nữa thườngxuyên đánh chết người, không màng tất cả mà tìm kiếm đối tượng có thể chiếnđấu, cho nên sau đó tất cả mọi người đều trốn tránh nàng."

Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình nhìn về phía Trĩ Thiên Nữ, chỉ thấy nàng đã hoàn toàn rơi vào trạngthái hoảng hột."

Sau đó tại sao nàng lại vào Vĩnh Dạ?"

Liễu Bình hỏi."

Ta hoàn toàn không biết, năm đó nàng đã là tồn tại gần như vô địch, nghe nóichỉ cần nàng không muốn thì kỷ nguyên cũng không thể thuận lợi thay đổi, chonên ta chưa bao giờ nghĩ đến, cả nàng cũng sẽ xuất hiện ở Vĩnh Dạ."

Lão tửu quỷ nói.ồ ẳ ếTrĩ Thiên Nữ nói: "Bởi vì ta luôn điên cuồng gia tăng thực lực, thẳng đến cảmthấy nắm chắc nên lại khởi xướng khiêu chiến với người kia lần nữa."

"Kết quả?"

Liễu Bình hỏi."

Kết quả là hoàn toàn thua trận, sau đó bị cướp đi một phần linh hồn, đánh vàoVĩnh Dạ rồi phong ấn tại đây."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Rốt cục là người nào mà lại lợi hại như thế."

Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.Hắn đột nhiên phản ứng lại.Trĩ Thiên Nữ bị phong ấn ở Vĩnh Dạ.Người thắng nàng-- Trừ tồn tại tự mình phong ấn ở nơi sâu nhất trong LuyệnNgục ra thì còn có thể là ai?"

Thì ra là tồn tại kia, khó trách có thể chiến thắng Trĩ Thiên Nữ."

Liễu Bình thở dài, trong lòng lại có chút hướng tới.Thật không biết là dạng tồn tại gì mà cường đại tới mức phải tự phong ấn mớicó thể thu lại sức mạnh của bản thân, để bảo đảm chư giới an ổn tồn tại.Rõ ràng Trĩ Thiên Nữ là một cường giả bình thường, sau khi gặp phải tồn tạikia, lại biến thành dáng vẻ điên điên khùng khùng, giết người không chớp mắtnhư hiện giờ.Liễu Bình nghĩ đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hơi mềm mại lại."

Đừng nghĩ nhiều,"Hắn mở miệng an ủi Trĩ Thiên Nữ: "Tóm lại chúng ta muốn đi đến LuyệnNgục, đến lúc đó nhất định sẽ tìm linh hồn thiếu hụt của người về, để ngươikhôi phục bình thường."

Trĩ Thiên Nữ cúi đầu nhắm mắt, hình như còn đang nhớ lại trận chiến năm đó."

Liễu Bình,"Andrea bỗng thò đầu qua, nói nhỏ: "Nàng thực đáng thương, ta không có ý kiếnvới nàng nữa."

"Vậy thì tốt."

Liễu Bình nói.Andrea ấp a ấp úng nói: "Ngươi biết đó, ta là Thánh Giới chi Linh..."

"Hừm?"

Liễu Bình nghe ra hình như nàng còn có chuyện muốn nói.Andrea như hạ quyết tâm, tiếp tục nói: "Trên người nàng có một cấm chế đặcthù, ta có thể kêu gọi Thánh Giới chi Linh đến xem, thử coi có thể cởi bỏ nó haykhông."

-------Chương 1233: Chưa từng tiếp xúc! (1)Công việc giải trừ cấm chế lập tức bắt đầu.Cần tổng cộng tám ngàn năm trăm loại tài liệu mới có thể triển khai nghi thứcgọi Linh dựa theo phương thức của Andrea.Liễu Bình lục lọi một hồi, tìm được một loại tài liệu từ kho hàng.Lão tửu quỷ góp ra tám ngàn bốn trăm chín mươi chín loại còn lại.Hai người thật vất vả mới gom đủ tài liệu, Andrea lập tức bắt đầu cử hành nghithức.Sau khi một đoạn chú ngữ tối nghĩa vang lên, trên bầu trời hiện ra từng ảo ảnhhuyết sắc, trong đó có một cây cột thật lớn liên kết cả thiên địa."

Tới rồi!"

Andrea quát.Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cự long huyết sắc uốn lượn xuốngtheo cây cột, chậm rãi nhìn về hướng Andrea."

Này, lại đây giúp một chút, nơi này có cấm chế mà ta không thể mở ra."

Andrea nói về hướng cự long huyết sắc kia.Cự long huyết sắc theo hướng nàng chỉ mà nhìn về phía Trĩ Thiên Nữ."

Ta có chút nắm chắc về cấm chế này...

Nhưng ta xuống một chuyến cũngkhông dễ dàng, có gì ăn không?"

Cự long huyết sắc nói."

Cái này được không?"

Trĩ Thiên Nữ cầm lấy một trái cây và hỏi.Cự long huyết sắc há mồm hút một cái, hít trái cây kia vào miệng, nhấm nuốtmột chút rồi nuốt xuống."

Không tồi, thù lao này rất thỏa đáng, ta giúp người đối phó cấm chế."

Cự long huyết sắc nhìn chằm chằm Trĩ Thiên Nữ một lúc lâu, bỗng mở miệngra, phun ra một làn sương máu.Sương máu hoàn toàn bao phủ trên người Trĩ Thiên Nữ.Nàng đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ."

Không cần khẩn trương, thật sự có hơi thống khổ, nhưng rất nhanh cấm chế sẽbị sương máu kích hoạt, sau đó ta sẽ hút nó đi."

Cự long huyết sắc nói.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên người Trĩ Thiên Nữ bắt đầu tỏa ramột ánh hào quang.Á ấ ễÁnh hào quang này khác với tất cả ánh sáng Liễu Bình từng gặp qua.Nó nhìn hơi giống dòng nước, ẩn chứa vô số sức mạnh và quy tắc.Chỉ cần nhìn nó, Liễu Bình đã cảm nhận được sự khiếp sợ nào đó."

Thành công, hiện tại chỉ cần ta hút thuật pháp cấm chế này đi thì chuyện nàycoi như hoàn thành."

Cự long huyết sắc mở miệng ra, hút ánh hào quang kia một cái.Ánh hào quang lập tức thoát ly từ trên người Trĩ Thiên Nữ, bay về hướng cáimồm của cự long huyết sắc.Mắt thấy tất cả đều đi vào hồi kết, sắp kết thúc hoàn mỹ -- Bỗng nhiên.Ánh hào quang kia hóa thành một bóng người, lơ lửng bất động ở giữa khôngtrung.Nó như có được ý thức của bản thân, nhìn chung quanh và nói: "Thì ra là thế."

"Là ngươi!"

Trĩ Thiên Nữ biến sắc mà quát.Cả người nàng run rẩy, thân thể bật lên một cái muốn xông lên không trung giaothủ với bóng người kia.Bóng người kia lại chỉ một ngón tay về hướng nàng, nói: "Ngươi đừng cửđộng."

Rầm –– Một đống phù văn đột nhiên ngưng tụ thành xiềng xích, trực tiếp tróichặt hai tay hai chân Trĩ Thiên Nữ lại.Nàng đứng tại chỗ điên cuồng giãy giụa, lại không có cách nào nhúc nhích."

Linh của Thánh Giới...

Làm ta cứ thắc mắc sao có thứ gì đánh thức được ta."

Bóng người nhẹ nhàng vung tay lên nhắm vào không trung.Chỉ một thoáng.Tầng mây huyết sắc trên bầu trời, cự trụ, cự long kia và tất cả tồn tại có liênquan đến Thánh Giới đều hóa thành hư vô.Chỉ có giọng nói kinh hoàng thất thổ của cự long còn vang lên: "Làm sao ngươiphá được thuật pháp của ta, đó chính là -- Tựa như bị ngăn cách, giọng nói củanó đột nhiên im bặt.Bóng người quay đầu lại, nhìn về phía mọi người phía dưới."

Một tù nhân có chút mộng thuật có còn đỡ hơn không, một tù nhân chân chính,còn có một Thánh Linh bệnh nặng mới khỏi, và-- Hả?

Ngươi là ai?"

Bóng người kia đáp xuống, thân thể dần dần hiện hóa thành hình.Người này đội một cái mũ to rộng, hoàn toàn che khuất khuôn mặt, bên hông cótreo một thanh trường kiếm cổ xưa, mặc một bộ chiến giáp dán sát người.- - Đólà người lúc trước giao thủ với Trĩ Thiên Nữ!"

Cẩn thận, người này cường đại đến mức chúng ta khó có thể tưởng tượng."

ấ ẩ ếLão tửu quỷ nói rất khẩn thiết.Andrea đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Liễu Bình, tay rút ra một thanhtrường mâu.Liễu Bình nói: "Lần đầu gặp mặt, ta là Liễu Bình, các hạ là tồn tại giam cầm tấtcả các tù nhân sao?"

Người đội mũ nói: "Ta chỉ là một tia ý niệm trên thuật pháp giam cầm này, bởivì nhận thấy có chút khác thường nên tỉnh lại xem xét mà thôi."

Y khựng lại, bỗng cười và nói: "Những người đụng vào cấm chế kia đều phảitrở về vị trí của mình, Mộng Linh quay về Mộng, Thánh Linh quay về ThánhGiới, thiên nữ quay về lồng giam."

Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, lập tức muốn ra tay.Andrea há mồm bắt đầu niệm chú.Nhưng động tác của người đội mũ càng mau, y nâng tay lên ấn quyết, quát khẽ:"Định."

Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Đối phươngthi triển thần kỳ không rõ."."

Tất cả tồn tại dạng Linh bên cạnh người đều bị định thân."

"Chỉ còn người đối mặt với cục diện trước mặt."

"Chú ý!"

"Xét thấy tính nghiêm trọng của tình huống trước mặt, bổn danh sách hủy bỏ tấtcả trói buộc, trả sức mạnh Lừa Gạt và Sáng Tạo về cho ngươi."

"Đây là một tiếp xúc chưa từng có, xin hãy cẩn thận ứng phó!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Ánh mắt Liễu Bình dần dần trở nên nặng nề.Người đội mũ hơi khụy hai đầu gối xuống, triển khai tư thế rút kiếm ngay tạichỗ, mở miệng nói: "Ta nhìn không thấu rốt cuộc ngươi là ai, thật là thú vị,muốn tới giao thủ thử không?

Hoặc là ta giết các nàng trước, sau đó chúng ta lạigiao thủ?"

"Buông bọn họ ra."

Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao."

Đừng nói vô nghĩa, bất cứ thế giới nào thậm chí là mọi sự thay đổi kỷ nguyên,đều là cường giả mới có tư cách mở miệng, có bản lĩnh thì chiến thắng ta."

Người đội mũ nói.Liễu Bình im lặng bất động.Tay hắn bỗng nắm chặt chuôi đao.Từng hư ảnh bay ra từ trên người hắn, hóa thành bảy tám Liễu Bình, bao vâyquanh người đội mũ."

Thú vị."

Người đội mũ phun ra ba chữ, cũng ấn tay lên chuôi kiếm.Chỉ một thoáng.Một hư ảnh bay ra từ trên người hắn ta, hóa thành bảy tám người đội mũ, baovây Liễu Bình ở bên trong.Tất cả hư ảnh đồng loạt ra tay -- Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, trường đaotrong tay bỗng phát ra một tiếng vù vù rung trời.Thứ cấp Kỳ Quỷ đao pháp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chémchết đoạn hồn tại đây!

Đao quang vô hình chấn động tràn ngập quanh thân LiễuBình, trong nháy mắt đã bộc phát ra hàng trăm vạn sóng âm trảm đánh.Bảy tám hư ảnh của người đội mũ cầm kiếm lập tức bị đánh tơi bời.Lại xem bên kia.Người đội mũ vẫn không rút kiếm.Y chỉ nâng tay còn lại lên nhanh chóng ẩn quyết, nhấn mạnh một chữ: "Chấn."

Một tiếng vù vù rung trời phát ra từ đầu ngón tay y, hóa thành sóng âm, trongnháy mắt đã chấn mọi thứ chung quanh Liễu Bình thành quang ảnh hư vô.Sắc mặt Liễu Bình thay đổi."

Ngươi bắt chước chiêu thức của ta?"

Hắn hỏi."

Ngươi thật sự cảm thấy vừa rồi là bắt chước?"

Người đội mũ hỏi.Liễu Bình hơi trầm mặc.Không.Không phải bắt chước.Vừa rồi thuật pháp đối phương thi triển ra, hiệu quả công kích này quả thựcgiống đao thuật của hắn y như đúc.Nhưng chậm hơn hắn một chớp mắt.Là bởi vì -- - Đối phương đang học tập đạo thuật của hắn!

Trong nháy mắt hắnta đã học được đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp của hắn!

Đây là ngộ tính cao đến mứcnào.Quả thực không thể tưởng tượng!-------Chương 1234: Chưa từng tiếp xúc! (2)"Cũng chỉ có vậy."

Người đội mũ cười nói.Đầu của y chậm rãi chuyển động, nhìn thoáng qua Andrea và Trĩ Thiên Nữ."

Mơ tưởng!"

Liễu Bình quát chói tai một tiếng, trường đao trong tay rốt cuộc cũng ra khỏivỏ.Đao này chính là Ảo Tưởng chi Nhận, vốn không cần rút đao, chỉ cần tưởngtượng là có thể ra chiều, nhưng lần này Liễu Bình muốn toàn lực ra tay!

Chỉthấy một hắc ám cự và to lớn như thiên địa lặng lẽ hiện thân, cúi đầu nhìn vềhướng người đội mũ kia."

Chiều này không tồi."

Người đội mũ tán thưởng một tiếng, rút trường kiếm ra cách không trảm một cái-- Liễu Bình chỉ cảm thấy một thế giới từ nơi cực xa chạy như bay đến, đón đầuđụng phải hắc ám cự xa mà hắn sáng chế ra.- Đó không phải một thế giới, mà làmột cự và mọc đầy vảy năm màu!

Song xà quấn quanh nhau, tranh đấu, cắn xé,thân thể siết chặt vào nhau, bay vào sâu trong vòm trời Vĩnh Dạ rồi không thấyđâu nữa.Chúng cùng biến mất.Liễu Bình hơi suy tư, sau đó đặt ngang trường đao trước ngực, cất bước đi vềhướng đối phương.Người đội mũ cười nói: "Còn có chiều số gì, cho dù dùng ra thì ta cũng sẽ làmngười biết cái gì là tuyệt vọng."

Liễu Bình trầm mặc không nói, chỉ tiếp tục đi về phía trước.Người đội mũ lấy tay ấn kiếm, cả người lộ ra sát khí lăng liệt, cứ như giây tiếptheo sẽ ra tay.Liễu Bình vẫn không dừng bước chân lại.Mỗi khi hắn đi tới một bước, khí thế trên người người đội mũ lại càng tăng lênmột phần.Rốt cuộc -- Khi khoảng cách giữa hai người đã không đủ mười mét, người độimũ rút trường kiếm ra!

Một cự và năm màu chiếm cứ khắp thiên địa, toàn lựcvồ về hướng Liễu Bình.Liễu Bình cũng xuất đao.Hắc ám cự xà lại hiện ra lần nữa, lại cùng cự xà năm màu xông lên không trung.Liễu Bình dừng bước, mở miệng nói: "Thì ra là thế."

"Cái gì?"

Người đội mũ hỏi."

Ngươi quả thực chỉ là một ý niệm trên thuật pháp kia, cho nên trừ mấy thuậtgiam cầm ra thì ngươi không nắm giữ bất cứ sức mạnh nào, cho nên phải học từchỗ ta."

Người đội mũ vỗ tay và nói: "Người thông minh, chậc, thật là hiếm thấy, bị taphá giải hai chiều mạnh nhất mà không chỉ không tuyệt vọng, ngược lại lập tứcphát hiện nguồn gốc sức mạnh của ta."

"Vì sao người phải ném toàn bộ những cường giả đó vào Vĩnh Dạ?"

Liễu Bình hỏi."

Không có thời gian nói vô nghĩa với ngươi, nếu ngươi không có chiều số khácthì ta sẽ giết các nàng, làm tất cả khôi phục bình thường.".Người đội mũ bước ra một bước về hướng Andrea và Trĩ Thiên Nữ.Liễu Bình xông lên trước, lại chém ra một đao lần nữa.Chỉ thấy đao quang như sấm đánh, lập tức hiện lên hư không, bay vút đến chỗngười đội mū."

Chiều này thì kém một chút, nhưng ta vẫn học xong rồi."

Người đội mũ giơ kiếm chém ngang.Lôi quang tương tự bay ra từ thân kiếm, lại chém không trúng.Phốc!

Một tiếng trầm đục vang lên.Trường đao đâm vào từ sau lưng người đội mũ, xuyên thẳng qua ngực y."

Hả? không có khả năng, làm sao người làm được vậy?"

Người đội mũ không thể tin mà hỏi."

Không thể nói cho ngươi biết chuyện này được."

Liễu Bình nói.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung: "Người sử dụng LừaGạt, thi triển một thức Chiến Trảm giả."

"Người sử dụng Sáng Tạo, dựa trên cơ sở Chiến Trảm mà tạo ra một thức PhânẢnh Bối Trảm."

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, bỗng rút đao ra rồi lui về phía sau.Chỉ thấy người đội mũ hóa thành một luồng ánh sáng rồi bay ra, hiện hóa thànhhình lần nữa, lông tóc trên người không chút tổn thương.Y đứng đằng xa đánh giá Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: "Thì ra là Kẻ trở lại."

"Kẻ trở lại?"

Liễu Bình nói lặp lại."

Dạng như ngươi sớm đã siêu thoát sinh tử, đạt được vĩnh hằng chi quả, khôngcần chịu nổi khổ khi thay đổi kỷ nguyên, vì sao còn bôn ba vì chuyện này?ẳ ểChẳng lẽ đã xảy ra cái gì làm cả ngươi cũng không thể an tâm?"

Người đội mũ nghi hoặc nói.Liễu Bình bỗng ý thức được đây là một cơ hội.Hắn lập tức mở miệng nói: "Nghe này, người trở về nói cho bản thể của mình,có một loại tồn tại gọi là tà ma đã chung kết tất cả kỷ nguyên, không có ai là đốithủ của chúng, trước mắt chỉ còn Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ không bịchúng chinh phục."

"—– Bảo bản thể của ngươi mau tỉnh lại!"

Người đội mũ trầm mặc mấy phút, lắc đầu và nói: "Bản thể đã không còn nữa."

Liễu Bình ngơ ngẩn.Không còn nữa?

Người đội mũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn đêm hắc ámsâu nặng, nhẹ nhàng nói: "Ta có thể cảm ứng được một điều, ta là một thuậtpháp, chủ nhân của ta đã không còn tồn tại nữa rồi."

Trái tim Liễu Bình chậm rãi trầm xuống.Không còn nữa?

Tồn tại chỉ cường kia lại không còn nữa?

Y tùy tùy tiện tiện ratay đã đánh bại Trĩ Thiên Nữ, ném các chí cường giả của vô số kỷ nguyên vàoVĩnh Dạ, giam cầm linh hồn họ trong Luyện Ngục, nhưng hiện tại y không cònnữa?

Vậy tất cả những chuyện hắn làm còn có ý nghĩa gì?

Còn ai có thể đối phótà ma?

Hai mắt Liễu Bình mất đi tiêu cự, bỗng lại ngưng tụ ra một tia sắc bén."

Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Người đội mũ đè lại trường kiếm bên hông, nhìn như tùy ý mà hỏi.Liễu Bình thở dài và nói: "Chủ nhân của ngươi, y giam cầm nhiều anh hùng hàokiệt như vậy rồi lại biến mất, chuyện này cực kỳ không chuyên nghiệp, mà ta thìkhông chịu nổi nhất chuyện như vậy."

"À?

Ngươi tính làm sao bây giờ?"

Người đội mũ đầy hứng thú mà hỏi.Gió đêm thổi qua.Giọng nói của Liễu Bình vang lên trong gió: "Chuyện sau đó để ta làm -- ta sẽđánh bại mọi người."

"Ngươi?"

Người đội mũ hỏi."

Đừng xem thường người khác, đã có người làm được thì ta nhất định cũng sẽlàm được."

Liễu Bình nói."

Sau đó thì sao?"

Người đội mũ hỏi.ế ề ồ"Thả các tù nhân ra khỏi nhà giam, sau đó đi đến Luyện Ngục tìm về linh hồncủa bọn họ, hội tụ sức mạnh của mọi người quyết chiến với tà ma."

Liễu Bình nói.Người đội mũ nghiêm túc nghe xong, cúi đầu, chậm rãi cắm trường kiếm vàovỏ.Y mở miệng nói: "Ta không thể giết người, còn bị người nhìn thấu bí mật vậnhành, cho nên hiện tại tiến vào một loại lựa chọn khác."

"Thẻ bài "Trĩ Thiên Nữ này là một trong những tù nhân mạnh nhất, ta để nànglại cho ngươi."

"Nếu ngươi có thể đưa những tù nhân mạnh nhất về dưới trướng..."

"Tuyến thế giới đặc thù kia nhất định sẽ xuất hiện, nó sẽ dẫn người rời đi VĩnhDạ, đến được Luyện Ngục, đi chứng kiến chân tướng của thần trụ này."

Câu nói vừa dứt.Người đội mũ tan thành một ánh hào quang, dần dần trở nên ảm đạm, sau đóhoàn toàn trôi đi.-------Chương 1235: Bí mật phi thăng!Oanh –– Thiên lôi kích động.Huyết Vũ đứng trong lối quang đầy trời, vẻ mặt có chút kỳ quái."

Đây là võ kinh mà hắn truyền cho ta, bao gồm đủ loại pháp môn vô biên,nhưng mà..."

Một lôi cầu màu đỏ thẫm giáng xuống.Huyết Vũ há mồm thổi một cái, lôi cầu bị thổi thành điện quang rơi rụng nhưthiên hoa, vội vàng du tẩu trên không trung, nhanh chóng biến mất tăm hơi."

Nhưng mà ——"Huyết Vũ ngửa đầu nhìn lội quang mãnh liệt đầy trời, nỉ non nói: "Không cóphương pháp phi thăng."

Trong mắt v lộ ra chút cảm xúc phấn chấn.Không có phương pháp phi thăng có nghĩa là gì?

Nghĩa là Liễu Bình chưa từngphi thăng, hắn không biết sau khi phi thăng là tình hình như thế nào, bởi vậycũng không có pháp môn tương ứng.Chuyện này...

Chính là điểm mà ả thắng được hắn!

Rốt cuộc ả cũng thắng đượchắn!

Trong tiếng sấm sét ầm ầm, ả hóa thành một hồng quang phóng lên cao,nhanh chóng đi vào tầng mây.Trong thoáng chốc.Tất cả kiếp lôi đều tụ lại, như mưa rền gió dữ đánh vào người ả.Huyết Vũ không sợ chút nào, ngược lại hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng quát:"Liễu Bình ––"."

Ngươi xem cho kỹ, đây là chuyện mà người làm không được, hiện tại ta sẽhoàn thành nó!"

Đôi tay ở ẩn quyết, trên người tỏa ra từng luồng ánh sáng thuật pháp, nở rộ nhưđóa hoa đón gió lay động.Cửu U Vạn Hoa Đô Ma!

Kiếp lôi đầy trời như máu như tai ương, nuốt sạchnhững đóa hoa.Không trung hóa thành một màu xám thâm trầm.Tầng mây dồn dập lưu động.Tất cả huyết quang ầm ầm phá vỡ, lộ ra vạn đóa quang hoa bên trong.Những hào quang đó như có ý thức của bản thân, truy đuổi kiếp lôi khắp nơi,trực tiếp đâm chúng thành trăm ngàn điện quang rơi rụng.Dần dần.Tất cả bình yên trở lại.ế ầ ố ẳ ầKiếp vần thối lui, không trung lại khôi phục màu xanh thẳm lần nữa.Tiên âm vang lên.Thiên hoa rơi rụng.Hư ảnh của các loại kỳ cầm thụy thú hiện lên giữa không trung.Một ánh sáng xuyên thấu thế giới, trực tiếp chiếu rọi trên người Huyết Vũ,mang đến cảm giác chưa bao giờ có nào đó.Trong lúc mơ hồ, một sức mạnh pháp tắc ra đời.Nó bao lấy Huyết Vũ, muốn mang ả đi khỏi thế giới này, lên đến thượng giới."

Phi thăng..."

Huyết Vũ cay đắng mà nói.Ả hóa thành một ánh hào quang, từ từ bay vào sâu trong bầu trời.Vào khoảnh khắc sắp rời khỏi thế giới tu hành này, ả cúi đầu quan sát mặt đấtphía dưới, nhớ lại đủ mọi chuyện trong quá khứ."

Hừm?

Chuyện này là sao thế này?"

Huyết Vũ nhịn không được lẩm bẩm bằng ngữ điệu nghi hoặc.Trên mặt đất.Một rồi một cơ quan tài xuất hiện, chúng cất tất cả người sống vào bên trong.Ả không kịp xem xét tình hình kế tiếp thì cả người đã phi thăng rời đi, hoàntoàn tạm biệt thế giới này.Vĩnh Dạ.Liễu Bình đứng trên một vách núi, nhìn ra xa hướng tới thung lũng vô cùngrộng lớn phía dưới."

Ở Vĩnh Dạ có ba vị tù nhân mạnh nhất, Trĩ Thiên Nữ là một, vị thứ hai thìngay ở vùng thung lũng này ––""Nó bị cầm tù ở chỗ này."

Lão tửu quỷ giới thiệu.Hắn ta là tự nguyện đi theo.Theo như lời hắn ta nói, năm đó Trĩ Thiên Nữ từng chỉ điểm hắn ta tu luyện, làân nhân của hắn.Hơn nữa Trĩ Thiên Nữ đã khôi phục tự do.Hắn ta cũng khát vọng có thể rời khỏi lồng giam tên là "Viện ca kịch"kia.Vì thể Liễu Bình ra tay, lấy Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu cứu hắn ta ra."

Tổng cộng ba vị?

Rất tốt, hiện tại chúng ta cứ đi tìm tên thứ hai, thuận tiệnxem thực lực của nó thế nào."

Trĩ Thiên Nữ vặn vẹo ngón tay và nói.Bọn họ đang muốn lên đường thì Liễu Bình bỗng mở miệng nói: "Chờ mộtchút."

"Làm sao vậy?"

Andrea quan tâm hỏi.Liễu Bình lắc đầu, đứng tại chỗ bất động, cứ như cảm nhận được cái gì.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: "Quy Tàng Nhất ThắngVõ Cực Kinh đang sinh ra biến hóa."

"Vừa có tâm đắc và phương pháp ứng phó có liên quan đến phi thăng gia nhập."

"Ngươi có thể xem xét vào bất cứ lúc nào."

"Chú ý, chỉ cần suy nghĩ là có thể đạt được tất cả kinh nghiệm, nhưng nếu muốnxem xét tình hình lúc ấy, người phải có một thẻ bài Mộng Cảnh."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: "Lão tửu quỷ, cho ta dùng thẻ bài Mộng Cảnhcủa người một chút."

"À, được."

Lão tửu quỷ đưa thẻ bài cho hắn.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài, tâm niệm khẽ động, kích hoạt Quy Tàng Nhất ThắngVõ Cực Kinh.Gần như trong nháy mắt -- Toàn bộ quang ảnh chung quanh biến mất.Hắn phát hiện mình đã về tới Mộng Cảnh, đang đứng trong một mảnh kiếp lôihuyết sắc.Cách đó không xa.Huyết Vũ đang độ kiếp."

ỉ muốn phi thăng."

Thượng đế bỗng cất tiếng nói."

Đúng vậy, ta đã thấy được tâm đắc phi thăng của ả, bên trong có một vài thứkhiến ta chú ý."

Liễu Bình nói."

Ngươi truyền võ kinh cho ả là một nước cờ tuyệt diệu không thể tưởng tượng,tình hình trước mắt cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp người nhìn thấy một ít chânthật mà ta không dám nói."

Thượng để nói.Liễu Bình lẳng lặng quan sát.Chỉ thấy Huyết Vũ dùng ra một thức Cửu U chi pháp, phá tan tất cả kiếp lôi."

Không tồi, chiêu thức ấy không thua kém ta bao nhiêu."

ắ ẩ ẩHắn lẩm bẩm nói.Một quầng sáng buông xuống từ không trung, các loại dị tượng điềm lành theođó mà hiện ra.Huyết Vũ bay lên trời, biến mất khỏi thế giới này."

Chú ý, chính là giờ phút này."

Thượng để nói."

Ta biết."

Liễu Bình quan sát mặt đất.Trên thế giới -- Vô số những quan tài chi chít chui lên từ dưới mất đặt.Những quan tài đó đẩy ra tất cả thành thị, phòng ốc, núi cao, con sông, trải rộngtất cả mọi nơi, cất chứa tất cả sinh linh vào trong đó.Toàn bộ thế giới ầm ầm tan đi, chỉ còn lại vô số quan tài, chúng cùng bay vàosâu trong không gian."

Ta theo sau quan sát!"

Thân thể Liễu Bình khẽ động, cả người giống như tia chớp xuyên qua trời cao,đi tới chung quanh những quan tài đó.Chỉ thấy bốn phương tám hướng bay tới càng nhiều quan tài.Những quan tài đó cũng không biết từ đâu mà đến, tụ tập lại với những quan tàiban đầu đã có ở thế giới này, sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, hình thành một thế giớiquan tài dày đặc mà lại đan xen có trật tự."

Bắt đầu rồi."

Thượng đế thấp giọng mà nói.Chỉ thấy tất cả quan tài cùng lật lại, hiện ra các loại cảnh tượng hư ảo.Thiên địa nhật nguyệt sao trời.Dãy núi con sông biển rộng.Thôn xóm thành trấn tông môn.Tất cả cảnh tượng, lại hiện hóa ra lần nữa.Lúc này toàn bộ quan tài mở ra.Một đám người sống bò ra từ trong đó, lập tức liền biết được nhân vật của mình,bắt đầu làm những chuyện phù hợp với thân phận.Ăn mày, hành khất, người đánh xe.Nông phu, thiếu nữ dệt vải, người làm ăn.Thư sinh, kiếm khách, người tu hành.-------Chương 1236: Đa tạ các vịBởi vì hội tụ càng nhiều quan tài, thế giới hội tụ lần này lại có càng nhiều linhkhí, lãnh thổ thế giới càng rộng lớn, người tu hành càng cường đại.Tất cả đã ổn thoả.Không trung hiện ra một ánh hào quang.Huyết Vũ bay xuống, đứng trên một thành lâu rường cột chạm trổ, quan sátcảnh tượng phồn thịnh phía dưới."

Linh khí thật đầy đủ...

Nơi này chính là thế giới càng cao cấp sao?"

Ả có chút cảm khái mà nói.Thế giới trước đó cũng có thành thị, nhưng nơi nơi đều là cảnh tượng binhhoang mã loạn, đầu ra cảnh tượng thịnh thế như thế, đầu ra nhiều chúng sinhnhư vậy!

Không trung xuất hiện vài ánh lưu quang, xoay vài vòng rồi rơi xuống.Chỉ thấy đó là vài người tu hành khí tức thâm hậu.Bọn họ quan sát đánh giá ả, chắp tay và nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Ta là người phi thăng từ hạ giới, Huyết Vũ."

Huyết Vũ chắp tay và nói."

Rất tốt, ngươi có thể phi thăng từ thế giới thiếu thốn linh khí kia thì đủ đểchứng minh sự ưu tú của mình, xin hãy tiến đến cùng chúng ta lựa chọn tôngmôn."

"Đa tạ các vị."

Huyết Vũ chậm rãi đi xa theo những người tu hành này.Chỉ còn lại Liễu Bình đờ đẫn đứng tại chỗ, kiềm nén sóng to gió lớn trong lòng,nhanh chóng suy tư về tất cả những chuyện trước mắt.Thượng đế nói: "Có người tới, là người quen của ngươi."

Liễu Bình bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy một lão ăn mày đi ra từ góc tường thành, đưa mắt ra hiệu với hắn.Là sư phụ!

Cả người Liễu Bình chấn động, lập tức muốn tiến lên.Thượng để lại thở dài một tiếng và nói: "Không còn kịp rồi, phải chờ Huyết Vũcó nhiều kinh nghiệm tu hành và lịch duyệt hơn ở thế giới này thì người mới cóthể dựa vào Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh và thẻ bài Mộng Cảnh để đếnMộng Cảnh lần nữa."

"Chờ một chút, thi thể của các ngươi ở nơi nào của Vĩnh Dạ?"

Liễu Bình hỏi."

Đừng quan tâm đến chúng ta, không còn kịp rồi, ngươi phải lập tức thu thậpnhững tù nhân cường đại đó để đi đến Luyện Ngục!"

ếThượng đế nói.Liễu Bình còn muốn nói gì thì chợt thấy tất cả chung quanh hóa thành tàn ảnhmờ ảo.Hắn bất giác lắc lắc đầu, bỗng mở to mắt.Không thấy Mộng Cảnh đâu nữa.Hắn vẫn đang đứng trên vách núi kia, nơi xa là thung lũng có diện tích rộng lớn.Andrea, Trĩ Thiên Nữ và lão tửu quỷ đều canh giữ chung quanh hắn.- - Hắn vềtới thế giới chân thật!

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Chúý."

"Ngươi phát hiện một bí mật cấp bậc ? ??."

"Suất diễn của người gia tăng 2 điểm."

"Suất diễn trước mặt 3/10."

"Đây là một bí mật căn bản liên quan đến tất cả bí mật, xin hãy tiếp tục thăm dò,thẳng đến hoàn toàn hiểu rõ chân tướng của nó."

Dựa theo kế hoạch.Hắn phải tìm được mọi người, làm bọn họ tỉnh lại ở thế giới chân thật.Nhưng không còn kịp rồi.- - Thượng để nói không kịp.Liễu Bình đứng trên vách núi suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Lãotửu quỷ, trong lao tù này là dạng tồn tại gì."

"A, hắn không có tên, nhưng mọi người đều gọi hắn là "Biển Hóa Sư, thực lựctương đối *****, trong tất cả những người mà ta biết thì chỉ có Trĩ Thiên Nữcó thể đánh với hắn thôi."

Lão tửu quỷ nói.Trĩ Thiên Nữ nghe xong thì ánh mắt lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.Andrea cười như không cười, liếc nhìn Trĩ Thiên Nữ một cái, lại nhìn về phíalão tửu quý.Lão tửu quỷ bị nhìn mà không hiểu ra sao.- - Rốt cuộc hai nữ nhân này suy nghĩcái gì?

Sao hắn ta lại có cảm giác luống cuống sợ hãi đến vậy?

Liễu Bình lạikhông nhìn các nàng.Hắn hít vào thật sâu một hơi, giận dữ hét về hướng thung lũng diện tích rộnglớn dưới vực sâu: "Biến Hóa Sư, ta biết người ở chỗ này, ra gặp mặt ta!"

Giọng nói của hắn truyền ra xa xa, mang theo từng đợt hồi âm.Lão tửu quỷ hoảng sợ, vội vàng nói: "Chúng ta phải thận trọng đối mặt với loạitồn tại đỉnh cấp này, cẩn thận hắn tức giận quá ––"Lời còn chưa dứt, dị biến đột nhiên sinh ra!

Một tàn ảnh bay vụt đến từ trời cao,cười dữ tợn và nói: "Muốn chết hả!"

Một bàn tay của gã hóa thành trường màu sắc nhọn đâm về hướng Liễu Bình.ễ ốLiễu Bình bình tĩnh mà nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tiếng rít khi trường mâu đâm thủng hư không bỗng dừng lại.Trĩ Thiên Nữ vững vàng bắt lấy trường mâu, khóe miệng hơi nhếch lên và nói:"Chỉ có thủ đoạn này thôi mà cũng dám đứng ngang hàng với ta?

Thôi cứ đichết đi."

Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tàn ảnh kia hóa thành dòng khí vô hình, cả trường mâu cũng biến thành mộtmảnh hư vô, thoát khỏi tay của Trĩ Thiên Nữ.Dòng khí lại hiện hóa thành một tồn tại đầu người thân rắn ở giữa không trung.Dung nhan gã thật anh tuấn, làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân, mái tóc dài thắtthành một bím tóc, đuôi rắn không ngừng uốn lượn chậm rãi chiếm cứ cả khôngtrung, gã dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào mọi người."

Là Biến Hóa Sư?"

Liễu Bình hỏi."

Là hắn."

Lão tửu quỷ gật đầu và nói."

Các ngươi là ai?"

Biến Hóa Sư hỏi."

Không có thời gian nhiều lời, nhưng ta có biện pháp cởi bỏ xiềng xích trênngười người, giúp người đi ra từ lồng giam, khôi phục tự do."

Liễu Bình nói."

Cái giá phải trả là gì?"

Biến Hóa Sư nói."

Ta cần sức mạnh của ngươi, ngươi phải cùng chúng ta đến Luyện Ngục."

Liễu Bình nói.Biến Hóa Sư quay đầu lại nhìn thoáng qua."

Không được, tuy thung lũng này giam cầm ta, nhưng ta đã tìm được cách xâydựng nó thành một tiểu thế giới, đi đến Luyện Ngục quá nguy hiểm, hiện tại tachỉ muốn ở lại nơi này thôi."

Biến Hóa Sư nói.Liễu Bình cảm thấy thật bực bội.Nếu thượng đế cũng cảm thấy không còn kịp, vậy nhất định thật sự không kịp.Hắn không kịp đi cứu Yana và bọn Maria, Libertas, đều đã không kịp rồi.Từ từ.Đã lâu không có tin tức của Triệu Thiền Y và Lý Trường Tuyết.ễ ồ ắ ổLiễu Bình lật tay mở ra sách thẻ rồi quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi.Thẻ bài của Triệu Thiền Y và Lý Trường Tuyết đã biến mất tăm hơi."

Lilith?"

Liễu Bình hỏi."

Không biết, ta cho rằng bọn họ còn ở đó, kết quả đã im hơi lặng tiếng biếnmất."

Lilith vội vàng nói.Một ý niệm bỗng xẹt qua trong đầu Liễu Bình.Triệu Thiền Y.Lý Trường Tuyết.Các nàng đều là người của Lục Đạo Luân Hồi.Mà một màn vừa rồi hắn chứng kiến -- Phi thăng.Thế giới tu hành càng cao hơn một bậc trong Lục Đạo Luân Hồi, thật ra là xâydựng thành từ giấc mộng của càng nhiều người.Giờ khắc này, giọng nói của thương để lại quanh quẩn bên tai lần nữa: "Đừngquan tâm đến chúng ta, không còn kịp rồi, ngươi phải lập tức thu thập những tùnhân cường đại đó để đi đến Luyện Ngục!"

Liễu Bình đóng sách thẻ lại, thả chậm hô hấp, ánh mắt lại dùng trên người BiếnHóa Sư."

Xin lỗi, vì an nguy của càng nhiều người, ta phải mang người cùng đến LuyệnNgục, sau khi mọi chuyện chấm dứt nếu người còn mê luyến lồng giam này thìta có thể thả ngươi trở về."

Hắn mở miệng nói.Biển Hóa Sư cười gằn, mở miệng nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốncưỡng ép ta làm việc?"

"Nói lần cuối cùng, xin người hãy theo chúng ta đi một chuyến"Liễu Bình nói."

Các ngươi hoặc là cút, hoặc là chết ở chỗ này."

Biến Hóa Sư nói.Câu nói vừa dứt, gã đã xông lên không trung, thân thể bỗng hóa thành mộtthanh cự kiếm, chỉ thẳng về hướng Liễu Bình.Trĩ Thiên Nữ đoạt trước một bước chắn ở trước người Liễu Bình, đôi tay siếtthành chưởng, không ngừng múa may-------Chương 1237: Nữ vu (1)Trong hư không xuất hiện tàn ảnh của trăm ngàn binh khí và bàn tay giaophong.Andrea nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói với Liễu Bình: "Nếu ta giết hắn thìcó phải chứng minh hắn không mạnh hay không?"

"Ngươi khôi phục?"

Liễu Bình hỏi."

Khôi phục không ít."

Andrea nói."

Giết đi, chết cũng có thể dùng."

Liễu Bình nói.Andrea cười cười, duỗi tay ấn vào hư không, nhẹ giọng ngâm nga: "Thánh Giới,không ai có thể khinh nhờn uy nghiêm của ngươi, xin hãy lấy tên thật của ta,giáng xuống thần trụ triệu hoán."

Từng gợn sóng huyết sắc khuếch ra từ trong tay nàng.Sâu trong vòm trời Vĩnh Dạ bỗng xuất hiện một hư ảnh nguy nga.Hư ảnh dần dần hóa thành chân thật.Một cư trụ thông thiện triệt địa ầm ầm buông xuống, va chạm thẳng xuốngdưới, cắm thật sâu vào thung lũng."

Các ngươi làm gì!"

Biến Hóa Sư lạnh lùng nói.Thân thể gã xoay chuyển, bay lượn một vòng trên bầu trời rồi bỗng hóa thànhmột ánh lưu quang tỏa ra khí tức vô cùng hung lệ, toàn lực đánh tới cự trụ huyếtsắc kia.Oanh -- Cự trụ huyết sắc bị đâm nứt ra một lỗ hổng.Ngay sau đó, toàn bộ cự trụ gãy ngang ở giữa, đâm sầm vào thung lũng.Biến Hóa Sư cười to và nói: "Ha ha ha, đây là cây cột làm từ chất liệu gì?

Cóthể phá hư cả lồng giam của ta - Ta không cần các ngươi cứu nữa rồi!"

Trên mặt Andrea có thêm một tia thâm ý, nhẹ nhàng nói: "Đâm nứt cả huyết trụ- Phương diện này chứng minh ngươi cũng đủ cường đại, nhưng về phươngdiện khác, điều này giúp nó có được cơ hội buông xuống bằng chân thân."

Nàng bay lên, chỉ thẳng vào cự trù kia.Cự trụ run rẩy không ngừng, cứ như có thứ gì muốn bò ra từ bên trong.Một bàn tay khổng lồ đột nhiên vươn tới từ chỗ đứt gãy của cự trụ, một quyềnđánh bay Biến Hóa Sư ra ngoài, đánh vào vách núi, lún thật sâu vào trong đó.ấ ế ế ề ề ốTrĩ Thiên Nữ thấy thế thì biến chưởng thành quyền, đánh ra một quyền xuốngbên dưới."

Cút ra đây!"

Nàng quát.Vách núi hóa thành từng khối đá vụn, sụp đổ như thủy triều, tràn về hướngthung lũng.Một tàn ảnh vội vàng chui ra khỏi vách núi, bay lên bầu trời.Trĩ Thiên Nữ phóng theo lên cao.Cùng thời khắc đó.Sau lưng Liễu Bình lại vang lên một giọng nói tràn đầy sát ý: "Ta đã biết, chỉcần giết ngươi thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc."

Là Biến Hóa Sư!

Vừa rồi tàn ảnh bay ra chỉ là một phân thân, mà gã chân chínhđã đi tới sau lưng Liễu Bình.Gã vươn cánh tay mọc đầy gai nhọn sắc bén hỗn loạn kia, nhắm ngay vào ótLiễu Bình.Giờ khắc này, Liễu Bình không có kẻ nào bảo hộ.Nhung Liễu Bình vẫn không ra tay.Hắn không quay đầu lại mà mở miệng nói: "Không có thời gian đánh với người,hoặc là chết, hoặc là đi theo ta."

"Chết!"

Biến Hóa Sư lạnh lùng quát.Cánh tay gã đánh thẳng về hướng Liễu Bình, lập tức xỏ xuyên qua thân thể LiễuBình."

Liễu Bình!"

Andrea hét lên."

Đừng gọi bậy, hắn không có việc gì."

Trĩ Thiên Nữ trầm giọng mà nói.Andrea nhìn lại lần nữa.Chỉ thấy cánh tay Biến Hóa Sư đã hóa thành nửa trong suốt, gần như hư vô,không tổn thương đến Liêu Bình mảy may nào.Không chỉ là cánh tay.Toàn bộ thân thể gã cũng bắt đầu trở nên hư hóa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không: "Ngươiphóng thích sức mạnh Hí Kịch Sư."

"Đối phương bắt đầu thay đổi từ chân thật thành giả dối, đã không thể tổnthương ngươi."

ể ế ấ"Ngươi có thể quyết định hướng đi của hiệu quả này vào bất cứ lúc nào."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình từ từ xoay người, duỗi tay nắm chặt lên người Biến Hóa Sư.Tay hắn xuyên qua thân thể Biến Hóa Sư, trực tiếp nắm lấy trái tim đang nhảylên kia."

Hình như ta hơi nhớ ra rồi"Liễu Bình ***** trái tim, trầm thấp mà nói: "Ở thời khắc nào đó, ta đã từng cósức mạnh hư hóa vạn vật, nhưng hiện tại ta trầm miên lâu quá, chỉ khi nào đượcdanh sách và sức mạnh huyền bí trợ giúp thì mới có thể làm được như vậy."

Hắn nhìn về phía Biến Hóa Sư.Cả người Biến Hóa Sư toát ra vô số lợi trảo, cái đuôi, trường giác, tay, gai nhọn,xúc tu, như nổi điên mà công kích Liễu Bình.Nhưng không có công kích nào có hiệu quả.Chúng giống như những bóng dáng hư ảo, tất cả xuyên qua thân thể Liễu Bình,không thể tạo thành tổn thương gì cho hắn.Giữa không trung.Andrea, Trĩ Thiên Nữ và lão tửu quỷ cùng nhìn hắn."

Cái này xem như chiến đấu sao?

Trời ạ, ta chưa từng nhìn thấy cách chiến đấunhư vậy."

Tửu quỷ lẩm bẩm nói."

Chiến đấu?

Đây không phải chiến đấu, mà là sức mạnh hoàn toàn không nằmcùng một đẳng cấp."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ngươi có thể gọi là nghiền áp."

Andrea nói.Khi nói chuyện, Liễu Bình dần dần siết chặt trái tim kia, mở miệng nói: "Ta đãdùng hết kiên nhẫn."

"Phải biết rằng, sức mạnh mạnh đến đâu thì cũng chỉ là hư ảo trước mặt ta."

Nói xong câu đó, hắn bỗng giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt hồi ức.Trái tim kia bị hắn bóp nát, tùy tiện vứt xuống mặt đất.Biến Hóa Sư ngã xuống đất, hóa thành một thi thể chân thật, không còn bất cứđộng tĩnh nào nữa.Một hồi lâu sau."

Có người đã từng nói lời này, nhưng ta không nhớ nổi là chuyện khi nào."

Liễu Bình như suy tư gì mà nói.Biến Hóa Sư mở mắt ra, bỗng ngồi bật dậy từ mặt đất.ốChung quanh là những cơn gió giống như làn nước chảy.Mặt đất không ngừng lui về phía sau.Cúi đầu nhìn xuống, dưới thân gã là từng mảnh vảy thật lớn.Nơi này là không trung!

Một con cự long đang chở gã và những người trước đóchiến đấu với gã hăng hái phi hành trên vòm trời Vĩnh Dạ.Cả người Biến Hóa Sư căng chặt, đôi tay lập tức hóa thành vô số binh khí, quátkhẽ lên: "Đã xảy ra cái gì?

Ta nhớ rõ ràng mình đã bị ngươi giết."

Trên thân thể cự long này, Liễu Bình khoanh tay đứng xa xa bên kia, đang nhìnmặt đất diện tích rộng lớn vô ngần của Vĩnh Dạ.Lão tửu quỷ cầm một tấm bản đồ, không ngừng so sánh với một ít địa hìnhmang tính tiêu chí trên mặt đất.Trĩ Thiên Nữ ngồi xổm một bên, đang đếm trái cây trong rổ.Biến Hóa Sư vừa mở miệng, người khác không đáp lời, chỉ có Trĩ Thiên Nữ nóitiếp: "Đừng ồn, hiện tại ngươi là người của chúng ta."

"Nằm mơ."

Biến Hóa Sư cười dữ tợn rồi đứng lên, lập tức muốn làm khó dễ -- Chỉ trongnháy mắt tiếp theo.Giọng nói của Liễu Bình truyền đến từ xa xa: "Đừng tìm việc."

Thân thể Biến Hóa Sư cứng đờ, lập tức không thể động đậy.Gã liều mạng giãy giụa, nghĩ hết biện pháp vẫn không thể thu hồi quyền khốngchế thân thể."

Ngươi làm gì ta?"

"Không có gì, hiện tại ngươi đã tránh thoát ra từ lồng giam, cùng chúng ta điđến Luyện Ngục một chuyến, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ trả tự do lại chongươi."

Liễu Bình nói.Trước mắt hắn, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôi nổi bất định: "Tù nhân BiếnHóa Sư nằm dưới sự khống chế của Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, khôngthể phản kháng ý chí của người để làm ra bất cứ hành động nào tổn thương đếncác ngươi."

-------Chương 1238: Nữ vu (2)Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua, bỗng cảm nhận được điều gì đó, mở sách thẻra rồi nhìn vào.Chỉ thấy càng nhiều thẻ bài đang biến mất khỏi sách thẻ.Libertas.Norton Thủy Thụ.Maria.Và-- Yana.Tất cả thẻ bài đều đã hoàn toàn biến mất."

Lilith, rốt cuộc bọn họ đi chỗ nào?"

Liễu Bình hỏi."

Có một quy tắc vô cùng cường đại, nó trực tiếp rút Yana các nàng ra, ta khôngngăn được."

Lilith uể oải nói.Liễu Bình khép sách thẻ lại, cau mày.Hình ảnh Huyết Vũ phi thăng lại hiện lên trước mắt hắn lần nữa.Có lẽ....Sau Lý Trường Tuyết, Triệu Thiền Y, các nàng đều bị rút trở về Mộng Cảnh.Nhưng sao có thể?

Rõ ràng các nàng không phải người của Lục Đạo Luân Hồi!"

Luyện Ngục...

Phải nắm chặt thời gian đi xem."

Hắn thấp giọng mà nói.Biển Hóa Sư lại giãy giụa vài lần, vẫn hoàn toàn không thể nhúc nhích, cuốicùng không thể không từ bỏ.Ai ngờ vừa từ bỏ thì thân thể lại khôi phục tự do.Gã lập tức mừng rỡ, vội vàng nhảy lên trời cao muốn lao nhanh về hướng xa xa.Những giây tiếp theo gã lại nặng nề ngã trở về lưng cự long.Thân thể lại không thể nhúc nhích lần nữa.Rốt cuộc Biến Hóa Sư cũng hết hy vọng, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:"Là muốn đi chỗ nào?

Luyện Ngục à?"

"Không phải, chúng ta đi đến chỗ vị tù nhân mạnh nhất trong Vĩnh Dạ."

Lão tửu quỷ nói tiếp Hắn ta tiếp tục so sánh bản đồ, bỗng ngẩng đầu hô to vềhướng Liễu Bình: "Các hạ, chúng ta đến điểm cần đến rồi."

"Andrea, hạ cánh."

ễLiễu Bình nói.Một tiếng rồng ngâm vang lên.Cự long bay xuống, từ từ đáp xuống một bờ cát.Ở ngoài bờ cát là hải dương vô biên vô hạn, hắc thủy phập phồng hình thànhtừng trận sóng gió trên hải dương, để lộ một cảm giác u ám và tĩnh mịch."

Tù nhân ở nơi này là tồn tại như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Là một vũ nữ -- Nàng là cường giả có tri thức uyên bác nhất, thuật pháp báchbiến nhất, chưa từng có ai chiến thắng nàng, nghe nói năm đó tồn tại kia cũngchỉ nói chuyện một hồi với nàng, cuối cùng nàng tự nguyện tiến vào Vĩnh Dạrồi trở thành tù nhân."

Lão tửu quỷ nói."

Mạnh như vậy?"

Liễu Bình có chút bất ngờ."

Không ai có thể đánh bại nàng -- Đây là cuộc gặp mặt giàu sắc thái truyền kỳnhất trong lịch sử, nếu là ta, thậm chí rất nhiều người đều không có cách nàotìm được nàng, mà người dẫn theo hai tù nhân mạnh nhất, ít nhất nàng sẽ lộdiện đến xem."

Lão tửu quỷ có chút kích động, khàn khàn mà nói nói."

Liễu Bình mau xem, trên mặt biển!"

Andrea nói.Mọi người cùng nhìn lại.Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một người.Đó là một nữ nhân khoác áo choàng hắc ám, trên người mặc trường bào trắngtinh, thân thể thướt tha, nàng để chân trần và đang duyên dáng đi đến."

Hoan nghênh."

Nữ nhân nói.Áo choàng hắc ám che khuất dung nhan của nàng, làm người ta không thấy rõdáng vẻ."

Chào ngươi, ta là Liễu Bình, ta tới nơi này là muốn mời người cùng ta đi đếnLuyện Ngục."

Liễu Bình nói.Nữ nhân cười nói: "Ta biết."

"Vậy đáp án của ngươi là gì?"

Liễu Bình hỏi.ỗ ắVu nữ không đáp, lại duỗi tay chỉ vào hư không bên cạnh hắn và nói: "Xem kìa-- Khi ba tù nhân mạnh nhất chúng ta tụ tập với nhau thì điều kiện kia cũng đãđược thỏa mãn."

Chỉ thấy một trường tuyến không ngừng sáng tối lơ lửng ở đầu vai nàng.Một đầu của sợi dây kia hiện ra trước mặt đám người Liễu Bình, đầu còn lại lạihướng vuông góc lên trên, thâm nhập chân trời, xỏ xuyên qua cuối vòm trời hắcám."

Sức mạnh của sợi dây này mạnh hơn bất cứ tuyến thế giới nào."

Trĩ Thiên Nữ cảm nhận được tuyển thế giới kia, nhẹ nhàng nói."

Nó xuyên qua hai giới, đầu còn lại thật sự dẫn đến Luyện Ngục."

Andrea nói với giọng điệu chắc chắn.Lão tửu quỷ mở một quyển sách cổ ra, vội vàng nhìn vài lần rồi gật đầu và nói:"Căn cứ vào ghi chép cổ xưa, ba vị tù nhân mạnh nhất tụ tập với nhau, tất nhiênsẽ sinh ra một tuyến thế giới như vậy –– Hoàn toàn không sai!"

Biến Hóa Sư nhún nhún vai và nói: "Các ngươi biết thật nhiều, ta cảm thấychuyện đi đến Luyện Ngục không phải ý kiến hay gì cả."

Vu nữ nhìn tuyến thế giới kia, mở miệng nói: "Xác thật không phải ý kiến hay,kết cục tùy tiện tiến vào Luyện Ngục chỉ có tử vong, sau đó chuyển thể thànhchúng sinh không nhớ rõ cái gì cả, trở thành một thành viên của Lục Đạo LuânHồi, trừ phi ––"Trong lòng Liễu Bình khẽ động, hỏi: "Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi người tìm được thời gian."

Vu nữ nói."

Thời gian..."

Liễu Bình suy nghĩ sâu xa mà lặp lại."

Đúng vậy, chỉ khi nào chúng ta tìm được thời gian chân chính, mới có thể điđến Luyện Ngục, nếu không đi đến đó chỉ có nước bị đưa đến Lục Đạo LuânHồi, quên đi kiếp trước, lại sống uổng phí cả một đời."

Vu nữ nói.Sách thẻ trong tay Liễu Bình chấn động.Nữ sĩ Huyền Bí bay ra từ sách thẻ, mở miệng nói: "Không cần tìm kiếm thờigian, hắn đã chết, trước mắt còn không phải thời điểm hắn sống lại."

"Huyền bí...

Người còn sống...

Vậy thật tốt quá."

Nữ vụ vui vẻ nói."

Là ta, hiện tại ngươi có thể yên tâm, Liễu Bình không phải kẻ địch, các ngươiphải đi đến Luyện Ngục, chứng kiến bí mật chân thật, nếu mọi chuyện thuận lợithì thời gian sẽ sống lại ở thời khắc nào đó."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.ế"Nếu không thuận lợi thì sao?"

Nữ vu hỏi."

Tất cả mọi người đều phải chết, Liễu Bình cũng vạn kiếp bất phục, tất cả đềutiến vào chung kết."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Ngươi giao cơ hội cuối cùng cho hắn?

Ngươi tin hắn như vậy sao?"

Nữ vu hỏi."

Sau khi từng chứng kiến vô số lần sinh diệt, ta cho rằng hắn là hy vọng duynhất, hắn là người thật sự đủ để đối mặt với tình huống kế tiếp."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Nữ vu nói: "Nếu hắn không làm được..."

Nữ sĩ Huyền Bí kiên định nói: "Vậy thật sự không có kẻ nào làm được."

Nữ vu thoáng trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên mặt Liễu Bình lần nữa."

Liễu Bình, pháp tắc cuối cùng tin cậy người như thế, nhưng ta còn có một vấnđề muốn hỏi ngươi."

Nàng nói."

Xin cứ nói."

Liễu Bình nói.Giọng nói của nữ sĩ Huyền Bí vang lên trong tâm linh hắn: "Trả lời dựa theobản tâm của ngươi, đừng giấu giếm gì cả, nếu có điểm nào không đúng thì nàngsẽ không đi theo chúng ta –– Không ai có thể đánh bại nàng."

Liễu Bình hiểu ý."

Liễu Bình, trên tay ta có vô số bí pháp, có thể giúp người tìm về những đồngbọn của mình, nếu người đánh mất ý niệm đi đến Luyện Ngục thì ta sẽ giúpngười tìm bọn họ trở về."

Nữ vu nói."

Ngươi nghiêm túc?"

Liễu Bình hỏi."

Không hề gian dối, xin hãy lựa chọn đi."

Nữ vu nói.Liễu Bình rũ mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Ta vẫn muốn đếnLuyện Ngục."

"Phải không?

Ngươi không để bụng những đồng bạn đó sao?

Ngươi khônggiống người tuyệt tình như vậy."

Nữ vu hiếu kỳ hỏi."

Trước hết cần xử lý kẻ địch."

ễLiễu Bình nói."

Cho dù người bên cạnh người gặp phải nguy hiểm sao?"

Nữ vu hỏi."

Ta tin tưởng bọn họ, lời cuối cùng bọn họ truyền đến ta là bảo ta đi đến LuyệnNgục, vậy ta cứ đi Luyện Ngục."

Liễu Bình nói.-------Chương 1239: Cứu người!Thượng đế.- - Thượng để phù hộ.Hắn mặc niệm trong lòng.Thượng đế nhất định biết lúc này trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.Thượng đế sẽ làm như thế nào?

Mọi chuyện thật sự sẽ xảy ra như thường để kỳvọng, đều đã an bài sẵn, chỉ chờ hắn đi đến Luyện Ngục sao?

Vẻ mặt Liễu Bìnhcàng thêm bình tĩnh."

Ngươi không lo cho bọn họ?"

Nữ vu gạn hỏi."

Lo lắng vô dụng, ta phải tìm được biện pháp xử lý tà ma."

Liễu Bình nói.Nữ vu gục đầu xuống, cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: "Một khi đãvậy, ta sẽ liều mình cùng các ngươi đến Luyện Ngục một chuyến."

Nàng khụy người thi lễ về phía Liễu Bình, đứng ở bên cạnh hắn.Liễu Bình nhìn thoáng qua nữ sĩ Huyền Bí.Nữ sĩ Huyền Bí khẽ lắc đầu, ý bảo không cần hoàn thành Thế Giới Diệt VongTam Trọng Tấu với nữ vu.Liễu Bình cũng hết sức tin tưởng nữ sĩ Huyền Bí.Hắn đi lên phía trước, giơ tay chạm vào tuyến thế giới đang phát sáng kia.Gần như cùng khoảnh khắc đó -- Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chónghiện lên: "Chú ý!"."

Ngươi đã gom đủ ba thẻ bài tù nhân chí cường."

"Tuyến thế giới trước mắt sẽ mang người tiến vào Luyện Ngục."

"Không nghi ngờ gì nữa, ngươi sắp biết được bí mật chân chính của Lục ĐạoLuân Hồi."

"Xét thấy tính nguy hiểm của tình huống trước mặt, bổn danh sách sẽ khenthưởng suất diễn trước một phút cho ngươi."

"Suất diễn của người gia tăng 3 điểm."

"Suất diễn hiện giờ: 6/10."

"Xin hãy thận trọng ứng phó tất cả tình huống."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình bỗng bị tuyên thế giới kia kéo một cái, mang theo mọi người phónglên cao, trong nháy mắt đã biến mất vào sâu trong vòm trời.Một trường tuyến lập loè tỏa ra ánh sáng nhạt, trôi nổi bất định.ỗBỗng nhiên.Trên trường tuyển phát ra quang huy bắt mắt, toàn lực điểm điểm hướng tớiphía trước.Vài bóng người hiện ra trong nháy mắt.Liễu Bình dẫn đầu đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại chung quanh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Ngươi đã đến Luyện Ngục."

Trong bóng đêm.Khắp nơi đều là pho tượng.Mỗi một pho tượng đều sinh động như thật, giống như người sống.Những pho tượng như vậy nhiều vô số kể, cứ như vô tận, đứng sừng sững trênmột cự trụ thiêu đốt liệt diễm cuồn cuộn, không biết dẫn đến nơi nào.Khi ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên những pho tượng đó, trên đầu chúng lậptức hiện ra từng hàng chữ nhỏ tương tự: "Anh linh."

"Đây là tất cả những linh hồn tàn khuyết của chúng sinh ấp ủ ý chí tiêu diệt tàma."

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cự trụ, những căn bản không thấy được điểmcuối.Một cái tên hiện lên trong lòng hắn.Yana.Pho tượng của Yana các nàng, chắc hẳn cũng nằm trong số đó.Liễu Bình nhẫn nhịn, cố nén ý niệm này lại, tiếp tục bình tĩnh tự hỏi."

Nếu Luyện Ngục ở bên dưới, Vĩnh Dạ ở phía trên, như vậy ở thế giới chânthật, Luyện Ngục hẳn nằm ở một nơi tương tự như vực sâu, là như vậy sao?"

Hắn hỏi."

Không sai, Vĩnh Dạ nằm tĩnh lặng trong một mảnh bóng tối, Luyện Ngục lại làmảnh đất chôn xác chúng sinh bị tà ma diệt sạch, sớm muộn gì nó cũng sẽ yênlặng chìm đến vực sâu chung kết không đáy, bởi vậy tà ma cũng không để ý tớinơi này."

Andrea nói.Nữ vụ cười rộ lên, nói với giọng điệu trêu chọc: "Thế giới mặt ngoài của VĩnhDạ và Luyện Ngục Thần Trụ là ranh giới chồng chất Mộng Cảnh của chúngsinh trước khi gần chết, tà ma cũng không nguyện ý lấy tư duy chúng sinh đểcảm nhận thống khổ trước khi chết --"."

Chúng cảm thấy không đáng để tự tra tấn mình như vậy."

Giọng nói của nàng truyền ra xa xa, quanh quẩn trong bóng đêm vô biên.Những pho tượng đứng sừng sững trong bóng đêm dần dần bắt đầu tỏa ra từngtia hào quang.- - Tất cả pho tượng đều sáng lên.Trong ánh hào quang tận trời, từng hư ảnh bay ra khỏi pho tượng, lao vào sâutrong khoảng không vô tận."

Linh hồn..."

Lão tửu quỷ nhịn không được mà lẩm bẩm."

Đúng vậy, các linh hồn."

Trĩ Thiên Nữ không biết nghĩ tới cái gì, có chút bi thương mà nói."

Các linh hồn đều đi rồi, rốt cục mọi chuyện là như thế nào?"

Biến Hóa Sư khó hiểu hỏi.-- Mọi người đều nói Luyện Ngục vô cùng nguy hiểm, nhưng nơi này chỉ cópho tượng, cái gọi là nguy hiểm rốt cục ở nơi nào?

Hình như biết gã suy nghĩcái gì, nữ vu duỗi tay nhẹ nhàng nhấn một cái tên hư không, mở miệng nói:"Nguy hiểm chân chính bắt đầu từ giờ khắc này."

Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp quang ảnh hiện lên trước mắt mọi người, trên đó làcảnh tượng của rất nhiều thế giới."

Liễu Bình."

Nữ vu mở miệng nói."

Ta ở đây."

Liễu Bình nói."

Ta đã thấy được tất cả cuộc chiến của người, trong Mộng Cảnh không có thờigian, ngươi là người duy nhất thành công tỉnh lại, phát hiện tất cả chân tướng,chiến thắng Ác Mộng, đối kháng tà ma, đồng thời kéo nó vào Lục Đạo LuânHồi."

Nữ vu nói."

Ta là ai?"

Liễu Bình hỏi."

Tất cả mọi thứ của người làm nên chính người, có lẽ vào thời điểm sống lại,ngươi sẽ biết mình là ai, nhưng hiện tại không được."

Nữ vu nói.Hiện tại không được.Liễu Bình trầm mặc mấy phút, nhìn nữ vụ và nói: "Hình như người biết rấtnhiều chuyện, biết nhiều hơn bất cứ kẻ nào mà ta quen biết."

"Đương nhiên, ngươi còn nhớ rõ tồn tại mạnh nhất kia không?

Người đã từphong ấn mình sâu trong Luyện Ngục?"

Nữ vu hỏi."

Nhớ rõ,"Liễu Bình nói: "Chúng ta cũng muốn tới tìm tồn tại này."

ầ ồ ế"Không cần tìm, thật ra tồn tại này đã chiến bại."

Nữ vu nói.Cả người Liễu Bình chấn động, la lên thất thanh: "Cái gì!"

Nữ vu nói: "Tôn tại kia đã thất bại một lần, thời khắc nàng chiến bại, tất cả pháptắc gần như chết sạch, chỉ còn lại nữ sĩ Huyền Bí –– thật ra đã không còn cáchnào cứu vớt chúng sinh, chỉ còn lại Mộng Cảnh nơi này là miễn cưỡng duy trì."

Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, nhịn không được cất tiếng nói: "Thời gian!Thời gian đã không còn nữa!"

"Ngươi thực thông minh."

Nữ vu tán dương: "Cho nên tất cả mọi thời khắc chúng ta đang trải qua đều làkhoảnh khắc mà tồn tại kia chiến bại."."

Ta không thể tưởng tượng, tất cả chúng sinh trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thầntrụ sinh sinh diệt diệt ở trong mộng, kết quả lại chỉ sống trong giấc mộng vàokhoảnh khắc nào đó."

Liễu Bình lẩm bẩm nói."

Cũng vì thế nên đó là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Nữ vu nói."

Chúng ta còn có hy vọng?"

Liễu Bình hỏi.Nữ vu xoay người lại, nhìn hắn và nói: "Từ thời đại Hồng Hoang đến thời đạiLục Đạo Luân Hồi, thật ra tà ma đã chiến thắng, nhưng chúng ta còn có MộngCảnh này."

"Mộng...."

Trong lòng Liễu Bình hiện ra một ý niệm, khi hắn muốn bắt lấy ý niệm này thìnó lại không biết tung tích."

Mộng là thủ đoạn cuối cùng của chúng ta, vốn dĩ hy vọng này cực kỳ xa vời,nhưng khi người làm được những chuyện đó...

Chiến tranh đột nhiên bắt đầuchuyển hướng, ta đã có một ít tự tin."

Nữ vụ nói."

Cả tồn tại cường đại nhất cũng thất bại, tự tin mà ngươi nó là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Lục Đạo Luân Hồi!"

-------Chương 1240: Ngươi đạt được tư cách tham chiếnTrong giọng nói của nữ vu có thêm một tia cảm xúc, nàng nhẹ nhàng nói: "Nólà thủ đoạn của tồn tại kia, vốn có thể tiến hóa vô hạn, nhưng tồn tại kia khôngkịp để Lục Đạo Luân Hồi trưởng thành thì đã thua bởi tà ma."

"Cả tồn tại kia cũng không thể chiến thắng tà ma sao?"

Liễu Bình vội hỏi."

Tà ma quá nhiều và quá mạnh, mỗi một tên đều mạnh hơn kẻ cầm cờ mấy lần,có sức mạnh hoàn toàn không thể lý giải, tồn tại kia trù tính thất bại."

Nữ vu lắc đầu và nói."

Hiện tại thì sao?

Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Đánh thức mọi người cùngnhau chiến đấu sao?"

Liễu Bình nói."

Khi kẻ cầm cờ kia chuyển thể làm người, Lục Đạo Luân Hồi đã có thêm mộttia cơ hội, bởi vì cuối cùng thì nó cũng tiếp xúc được với tà ma, có thể căn cứvào đặc điểm của tà ma để sinh ra tiến hóa mới."

Nữ vu nói.Nàng tung ra một thủ ấn, thấp giọng thì thầm: "Bách Hoa Hỗn Loạn."

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy nàng từ từ đi vài bước hướng về phía trước, cả ngườihóa thành một pho tượng.Làm người ta bất ngờ là, Trĩ Thiên Nữ cũng đi theo về phía trước vài bước, trênmặt lộ ra chút thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Thì ra...

Là bản thân ta."

Nàng theo đó mà biến hóa thành pho tượng.Trên mặt Biến Hóa Sư lộ ra chút hồi ức, thấp giọng mà nói: "Rốt cuộc ta cũngnhớ tới...

Ta là chính ta."

Gã cũng hóa thành một pho tượng.Ba pho tượng đúng lặng trước mặt Liễu Bình.Chúng tỏa ra ánh hào quang, hiện ra hư ảnh linh hồn.Trong nhất thời, vô số pho tượng chung quanh cùng tỏa ra ánh hào quang, hiệnra vô số hư ảnh, sôi nổi lao vào hư không."

Các ngươi –– Các ngươi cũng phải đến Lục Đạo Luân Hồi sao?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.Ba linh hồn cùng quan sát hắn, cùng kêu lên: "Kẻ cầm cờ bị người đưa vào LụcĐạo Luân Hồi, ngươi lại giải trừ Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, cho nênhiện tại cũng là thời khắc ta đi đến Mộng Cảnh."

Câu nói vừa dứt, các nàng cũng cùng biến mất.ốTrong bóng đêm chung quanh hiện ra vô số tinh quang, hiện hóa thành một cáiđầu sao trời khổng lồ, nó quan sát Liễu Bình và nói: "Liễu Bình, ngươi cũngphải trở lại Mộng Cảnh."

"Đi làm gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cứu người."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói.Liễu Bình nói: "Ta còn chưa rõ –– "Nhớ không?

Ở Mộng Cảnh không có thờigian, mỗi một giấc mộng đều là đoạn ngắn, ngươi có thể nhảy ngược trở lại giữacác đoạn ngắn thời gian trong Mộng Cảnh."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói."

Ta nhớ điều này."

Liễu Bình nói."

Tình huống cụ thể thế nào thì lát nữa sẽ có người nói cho ngươi biết, chúng tađi."

Cái đầu sao trời khổng lồ thả ra tinh quang vô tận, hội tụ thành một thế giới, baophủ Liễu Bình đi vào.Thế giới tu hành.- - Là thế giới tu hành mà Huyết Vũ đang ở.Liễu Bình đáp xuống, đúng trên con phố phồn thịnh ngựa xe như nước."

Xem bói đây, hỏi cát tính hung, đại phú đại quý đi!"

Có người gân cổ lên gào ở bên đường.Liễu Bình bỗng xoay người, đi đến xem trước sạp bói toán.Chỉ thấy một lão giả mặc đạo bào rách tung toé ngồi xổm trên mặt đất, trướcmặt có đặt một tờ giấy vàng cũ kỹ, trên đó có viết các loại quả từ xu cát tị hung."

Xem bói bao nhiêu tiền?"

Liễu Bình hỏi."

Năm văn tiền một quẻ, không lừa già dối trẻ."

Lão đạo lắc lắc đầu và nói.Liễu Bình quan sát mọi nơi, chỉ thấy không có bất cứ kẻ nào chú ý tới chỗ này."

Sư phụ, sao người lại ở thế giới này, người biết chân tướng phi thăng không?"

Liễu Bình nhỏ giọng mà hỏi."

Đương nhiên biết, bằng không làm sao làm sư phụ của người được."

Lão đạo trừng mắt đáp.Lão nâng tay lên, chỉ vào Liễu Bình và nói: "Năng lực xem danh hào của ngươiđã tiến hóa đến đỉnh cao, nó cực kỳ hữu dụng, chờ sau này những linh hồn đóểvừa giáng sinh, ta yểm hộ ngươi, ngươi phải lập tức đi cứu một vài người trongđó."

"Cứu?

Rốt cuộc là tình huống như thế nào vậy sư phụ?"

Liễu Bình nghi hoặc hỏi.Lão đạo ngồi xổm trên mặt đất, bẻ ngón tay và nói: "Thật ra Trĩ Thiên Nữ, BiếnHóa Sư, nữ vu đều là phân thân anh linh của tồn tại kia, vừa rồi có nhiều phânthân hơn đã buông xuống, các tà ma đã cảm ứng được chuyện này, người phảicứu những phân thân đó thì chiến dịch của chúng ta mới có hy vọng."

"Là...

Phân thân?"

Liễu Bình lẩm bẩm, kiềm nén sóng to gió lớn trong lòng, nỗ lực tiêu hóa bí mậtlàm người ta vô cùng chấn động này."

Không sai, không phải ngươi muốn đi đến Luyện Ngục tìm tồn tại mạnh nhấtkia sao?"

Không biết lão đạo nhớ tới cái gì, trong mắt tràn đầy ý thân thiết, tiếp tục nói:"Sau khi chiến bại, nàng có được vô số hóa thân, một vài người mạnh nhấttrong đó trở thành anh linh, sau khi ngươi kích hoạt Thế Giới Diệt Vong TamTrọng Tấu, tất nhiên tà ma cũng cảm ứng được nàng thức tỉnh ——""Chúng ta cần cứu nàng ra từ Mộng Cảnh này."

"Rốt cục nàng là ai?"

Liễu Bình hỏi.Lão đạo nhắm miệng lại, truyền âm: "Vào rất nhiều kỷ nguyên trước kia, nànglà người mạnh nhất trong tất cả chúng sinh và vạn vật."

"Vào rất nhiều năm sau, nàng sẽ có một cái tên, gọi là Tạ Đạo Linh."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Ngươi đã nghethấy thắng bại của trận chiến tranh này, cũng biết được lai lịch của Lục ĐạoLuân Hồi, tiến tới đánh thức anh linh mạnh nhất trong lịch sử."

"Trận quyết chiến giữa tà ma và kỷ nguyên quá khứ sẽ mở ra lần nữa."

"Ngươi đạt được tư cách tham chiến."

"Suất diễn của ngươi đã đầy, sức mạnh mới sắp ra đời!"

-------Chương 1241: Cho những người đó đi, để nàng sống lạiChữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng ở giữa không trung: "Xét thấy người thành công thuhoạch tất cả suất diễn, ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn mới."

"Chúc mừng."

"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn: Nghệ Thuật Gia."

"Hóa thật thành hư, hóa hư thành thật, thậm chí tất cả kỹ năng biểu diễn cũng hạbút thành văn."

"-- Ngươi không thể chiến thắng kẻ địch, nhưng người vẫn đi về hướng thắnglợi, bởi vì người giỏi về sáng tạo tất cả lừa gạt."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình ôm quyền nói: "Sư phụ.".Lão đạo xua xua tay, nghiêm nghị nói: "Nghiêm khắc mà nói, rất nhiều thứ đềulà người tự thức tỉnh, thật ra ta không tính là sư phụ của ngươi."

"Chỉ cần từng dạy ta thì đều có thể gọi là sư phụ."

Liễu Bình nói."

Cái này ta cũng đồng ý, nghe đạo có trước có sau...

A, sai rồi, ta vẫn không thểcoi là sự phụ ngươi, thôi bỏ đi, chuyện ở nơi này quá phức tạp, sau này chúng talại bàn tiếp."

Lão đạo thở dài và nói."

Sư phụ, đi, chúng ta đi cứu phân thân của vị Tạ Đạo Linh kia."

Liễu Bình nói."

Không vội, người phải truyền sức mạnh tà ma cho ba vị phân thân mạnh nhấtkia trước, các nàng sẽ phân tích mọi thứ của tà ma, tìm ra càng nhiều phươngpháp ứng phó, rót vào trong Lục Đạo Luân Hồi."

Lão đạo nói."

Nàng không sợ sức mạnh của tà ma?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Lục Đạo Luân Hồi là thuật của nàng, còn không sợ sức mạnh tà ma, thậm chícó thể chuyển hóa kẻ cầm cờ thành nữ tử có nhân tính, huống chi là bản nhânnàng?"

Lão đạo nói."

Vậy thì không thành vấn đề, đúng lúc ta có một ít ý tưởng có thể thử xem."

Liễu Bình nói.ể ấ"Đó là chuyện của ngươi, ta không thể can thiệp, từ giờ trở đi, tất cả nhữngchuyện của đời sau sẽ sinh ra kết quả chân chính theo hành vi của ngươi."

Lão đạo ngẩng đầu nhìn lên không trung.Chỉ thấy trên bầu trời, từng ngôi sao trời yêu dị thoáng hiện.Chúng như có sinh mệnh, bắt đầu bay về hướng thành thị bên này.Một hàng chữ to huyết sắc lập tức nhảy ra: "Tà ma đã đến!"

Lão đạo vỗ vỗ bụi trên người, thở dài và nói: "Ta đi đánh một trận, tranh thủthời gian cho ngươi."

Trong hư không sau lưng lão bỗng hiện ra vô số thanh trường kiếm.Những thanh trường kiếm cùng tỏa ra sát khí mãnh liệt.Một thanh cực kỳ giản dị trong đó bỗng cất tiếng nói hồn hậu như núi: "Là chơihội đồng, hay là quất từng con một nào?"

"Nơi này chỉ có ta, đương nhiên là một mình ta tới cản chúng nó –– Ngươi nóichuyện chú ý chút đi."

Lão đạo bất đắc dĩ mà nói.Một thanh trường kiếm khác hung ác gõ một cái lên chuôi kiếm lên tiếng vừarồi, gõ đến mức nó hoàn toàn lún vào bức tường sau lưng."

Công tử chớ trách."

Một thanh trường kiếm có bề ngoài thon dài, sáng ngời như dòng thu thủy vanglên một giọng nữ."

Cho nó một bài học cũng tốt."

Lão đạo nhún vai và nói.Lão lại nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Ba phân thân quan trọng nhất đang chờngươi, ta không thể can thiệp chuyện ở nơi này nữa, chỉ có thể dựa vào chínhngươi."

"Chờ một chút,"Liễu Bình mở miệng nói: "Vừa rồi sư phụ nói đời sau –– nếu có hậu thế, chẳnglẽ kết quả ở nơi này đã được định sẵn?"

Chuôi trường kiếm kia bỗng nói: "Công tử, các ngài nói thêm vài câu đi, taxông lên trước."

"Được."

Lão đạo gật đầu.Chỉ thấy trường kiếm chấn động, bỗng hóa thành dáng vẻ của lão đạo, xông lênkhông trung, bay về hướng những sao trời yêu dị đó.Một thanh trường kiếm khác phát ra tiếng kêu "Ong ong"khe khẽ, lao theo giống như một con cá.ố ể ềLúc này chuối trọng kiểm bị đập vào vách tường lung lay bay trở về, dừng lạitrong tay lão đạo.Lão đạo nhìn trường kiếm trong tay, nói: "Không thể nghĩ rằng tất cả mọichuyện của đời sau đều đã được định sẵn."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi còn nhớ phán đoán suy luận có liên quan đến "Con cá đang bơi"mà chính người từng nói không?"

Lão đạo hỏi."

Đã rõ...

Cá thì vẫn là cá, nhưng ngoài những sự kiện đã cố định ở đời sau ra, sẽphát sinh thêm cái gì thì vẫn phải xem nơi này."

Liễu Bình nói."

Không sai, nơi này thật sự là khoảnh khắc quyết định tất cả."

Lão đạo nói với giọng điệu thâm trầm: "Trước và sau khoảnh khắc chúng sinhtồn tại luôn là bóng tối, chỉ có liều mạng giãy giụa trong khoảnh khắc này, cướplấy một đường sinh cơ thì tương lai mới có thể dựa vào sinh cơ này để liềumạng giành lấy thắng lợi chân chính."

"Đã rõ."

Liễu Bình nói.Hắn cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lại góc đường bên kia.Trĩ Thiên Nữ dựa vào vách tường, đôi tay ôm ngục, hình như đang chờ hắn."

Ta đi đây."

Liễu Bình nói."

Đi đi, tất cả kết cục của chúng ta là do người quyết định."

Lão đạo cười với hắn, thân thể bỗng hóa thành một kiếm quang mãnh liệt tậntrời rồi lao đi.Liễu Bình đi về hướng Trĩ Thiên Nữ.Trĩ Thiên Nữ truyền âm: "Tìm một chỗ, truyền hết tri thức tà ma người đạt đượccho ta."

"Không thành vấn đề...

Nhưng tất cả những điều ta đoạt được, vẫn không bằngkẻ cầm cờ."

Liễu Bình nói."

À?

Chẳng lẽ ngươi có ý tưởng tốt hơn?"

Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Nếu thật sự muốn thắng một trận, ta cũng có một ý tưởng mới."

Liễu Bình nói."

Ta tin tưởng."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Ngươi tin ta?"

"Chuyện người làm đã sớm chứng minh bản thân ngươi."

Vùng ngoại ô.Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía chiến trường kia.Huyết Vũ đang đánh nhau với vài tên tu sĩ."

Mau nói!

Rốt cuộc người tu hành như thế nào, vì sao mới nhập đạo thời gianngắn như vậy mà đã phi thăng lên thế giới này?"

Một tu sĩ quát.Bọn họ bao vây Huyết Vũ ở chính giữa, không ngừng tiến lên công kích.Liễu Bình nói: "Để ả cận kề với cái chết."

"Ngươi xác định?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi."

Xác định."

Liễu Bình nói.Trĩ Thiên Nữ cong ngón tay rồi búng ra.Trong chiến trường, Huyết Vũ lập tức ngã xuống mặt đất, mất đi sinh cơ.Những người tu hành đó đều hơi bất ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.Liễu Bình bay vút qua, lấy ra một hồ lô rồi rót nước Vong Xuyên bên trong vàomiệng Huyết Vũ."

Hiện tại làm sao bây giờ?"

Trĩ Thiên Nữ đứng một bên mà hỏi."

Ngươi biết thuật đoạt xá ký sinh không?"

Liễu Bình hỏi."

Không, nhưng nữ vu thì biết."

Trĩ Thiên Nữ nói.Nữ vu lặng lẽ xuất hiện, nhìn lại Huyết Vũ."

Ta hiểu rồi,"Nữ vu tán dương: "Không hổ là ngươi, thật ra biện pháp này mới là tốt nhất."

Biến Hóa Sư cũng đi ra, soi mói mà nói: "Nhưng nơi này có một vấn đề –– Làmsao mới không bị ả phát hiện."

Liễu Bình nói: "Nơi này không có thời gian."

"Cho nên?"

ếBiến Hóa Sư hỏi.Liễu Bình duỗi tay, cách hư không mà ấn xuống -- Sức mạnh Nghệ Thuật Gia!-------Chương 1242: Thuật thời gian cuối cùng!Chỉ một thoáng.Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành tầng tầng lớp lớp quang ảnh, sôi nổi tanđi, lại cấu thành một cảnh tượng hoàn toàn mới."

Đây là?"

Nữ vu hỏi."

Dùng thời gian để cân nhắc thì đây là thời khắc lúc trước chuyển hóa từ tà mathành nhân loại."

Liễu Bình nói.Nữ vu gật gật đầu, thấp giọng niệm tụng vài chú ngữ.Nàng bỗng hóa thành hư ảnh, bay vút qua rồi hoàn toàn đi vào thi thể của HuyếtVũ.Cứ như vậy, Huyết Vũ lại tỉnh lại lần nữa, tất cả mọi thứ của ả đều không trốnkhỏi sự khống chế của nữ vu.Bởi vì nữ vu trốn trong thân thể ả, cùng trải qua mọi chuyện với ả, nắm giữ suynghĩ trong lòng ả vào mọi thời khắc!"

Cho những người đó đi, để nàng sống lại."

Liễu Bình nói."

Không thành vấn đề."

Biến Hóa Sư nói.Gã biến mất khỏi chỗ đó.Cùng lúc đó, những người tu hành kia cũng biến mất sạch sẽ."

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?"

Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi."

Để ả thức tỉnh –– Ngươi nhìn thì sẽ biết."

Liễu Bình nói.Trĩ Thiên Nữ lại cong tay khẽ búng ra lần nữa.Liễu Bình lập tức phất tay, buông ra một tấm màn hư vô, bao phủ hắn và TrĩThiên Nữ lại.Trên mặt đất.Huyết Vũ mở to mắt.Lúc này là vào ban đêm, sắc trời đen nhánh như mực.Á đứng lên, nhìn lại chung quanh, chỉ thấy nơi này là một bãi tha ma."

Nơi này là..."

Trên mặt Huyết Vũ lộ ra chút ngơ ngẩn.Ngàn dặm cô phong, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió mạnh thê lương khóc lóc."

Không sai, nơi này là thời khắc ta vừa trở thành nhân loại."

Nữ tử dần lộ ra vẻ mặt suy tư.Ả nhìn mồ mả chung quanh, cảm nhận được cảnh tượng thế giới giống lúc trướcy như đúc."...

Là nơi này, nhưng hình như có cái gì không nhớ ra được."

"Chẳng lẽ ta trọng sinh?"

"Không có giải thích nào khác, quả nhiên ta là bất tử, bởi vì ta vốn không phảinhân loại."

Huyết Vũ đi trở về, ngồi xuống nắm mồ rồi nhắm hai mắt tiến vào định cảnh.Lần này, ả không thể sơ suất như vậy nữa.Nhất định không thể để lộ Cửu U chi pháp mà ả đã học!

Liễu Bình đứng xa xaquan sát, nhẹ nhàng nói: "Hình như đã thành công, nhưng phải hoàn toàn bày ranhững chuyện ả trải qua ở thế giới kia, còn phải nhờ người thủ hộ Mộng Cảnhhỗ trợ."

"Không cần làm phiền nó, để ta trong cấu thế giới này, làm nó trở lại cường độthế giới trước đó."

Trĩ Thiên Nữ ấn tay lên mặt đất.Ngay lập tức.Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp ảo giác tản ra từ bên ngoài vị trí của Huyết Vũ, toànbộ thế giới đang nhanh chóng thoái hóa.Vô số quan tài cất chúng sinh vào, trực tiếp thoát ly thế giới này, biến mất tronghư không.Mà linh khí, diện tích địa vực, dân cư, trình độ văn minh của thế giới này đềubắt đầu không ngừng lùi lại.Toàn bộ thế giới rơi vào binh hoang mã loạn.- - Đây đúng là thế giới tu hànhtrước đó của Huyết Vũ!"

Thành công!"

Trĩ Thiên Nữ nói."

Kế tiếp chúng ta làm gì?

Còn cần đi cứu phân thân khác không?"

Liễu Bình hỏi."

Đương nhiên, chúng ta phải đi cứu các phân thân khác --cứu về được càngnhiều phân thân thì sức mạnh của nữ vu càng cao, có thể không ngừng cảm ứngtất cả ký ức của Huyết Vũ, từ đó thu hoạch tri thức và kỹ năng của tà ma."

Trĩ Thiên Nữ nói.ồ ấ ầ"Trong thành thị vừa rồi cũng không nhìn thấy phần thân của ngươi."

Liễu Bình nói."

Ta không thể bị tà ma tìm được, cho nên phân thân mạnh nhất hóa thành tùnhân, tự mình phong ấn, chờ đợi có người cởi bỏ Thế Giới Diệt Vong TamTrọng Tấu, mà các phân thân khác thì trốn tránh trong một thuật pháp thời giancuối cùng."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Thuật pháp thời gian sao..."

Liễu Bình nói.Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói: "Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn đã dùnggiọt máu cuối cùng để thi triển thuật này."

"Là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Nó sẽ biến tất cả thành một loại kết cấu –– Tựa như đồng tiền này, là một hìnhtròn, hơn nữa có hai mặt."

Trĩ Thiên Nữ nắm một đồng tiền trong tay và nói."...

Quá thâm ảo, người bình thường không lý giải nổi, cũng chỉ có ta mới có thểvừa nghe là hiểu."

Liễu Bình nói.Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên."

Thời gian có thể nhìn thấy tất cả, biết được tình hình đại khái trong nháy mắtnày, cho nên hắn đạo thuật này đang nằm trên người của ngươi."

Nàng nói."

Trên người ta?"

Liễu Bình kinh ngạc nói lặp lại."

Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn lấy giọt máu cuối cùng thi triển thuậtthời gian chí cường này...

Nữ sĩ Huyền Bí là người yêu của hắn, nàng có cáchđể kích hoạt nó."

Trĩ Thiên Nữ nói.Nữ sĩ Huyền Bí lặng lẽ xuất hiện, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Liễu Bình."

Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Đi đến mặt trái của thời gian để cứu hết phân thâncủa nàng ra."

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi."

Thời gian thật sự có hai mặt?

Ta phải đi đến đó như thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Ký ức."

ề ắNữ sĩ Huyền Bí nói ngắn gọn."

Vào khoảnh khắc sinh mệnh đối mặt với nguy hiểm cực độ, ngẫu nhiên sẽ vượtqua hạn chế thời gian, nhìn thấy tất cả quá khứ mà mình giấu kín trong trí nhớ."

Trĩ Thiên Nữ giải thích.Hai nàng cùng nhìn hắn.Nữ sĩ Huyền Bí nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình, nói khẽ: "Hiện tại chúng ta chỉcó thể trông cậy vào ngươi."

"Chúng sinh cũng như thế."

Trĩ Thiên Nữ nói."

Không có đường lui khác, ta chỉ có thể toàn lực hành động."

Liễu Bình nói.Hai nàng và nhau gật gật đầu.Nữ sĩ Huyền Bí thấp giọng niệm tụng chú ngữ, bỗng quát: "Lấy toàn bộ sứcmạnh của ta, kêu gọi giọt máu thời gian, lệnh cho thời gian lật ngược lại, hiện ratất cả những thứ nó che giấu!"

Liễu Bình chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn bao lấy hắn, kéo mạnh hắn vàohư không-- Chỉ một thoáng.Cảnh tượng chung quanh biến mất.Nữ sĩ Huyền Bí và Trĩ Thiên Nữ cùng đi xa.Tất cả đều không thấy đâu nữa.Trong Mộng Cảnh vô tận, Liễu Bình như thấy được một giọt máu.Trong lòng hắn lập tức sinh ra một cảm ngộ -- "Máu của Thời Gian...."

"Thì ra tất cả mọi chuyện ta và tất cả chúng sinh trên Vĩnh Dạ và Luyện NgụcThần Trụ trải qua đều nằm trong nháy mắt này, trong nháy mắt nó nhỏ giọt."

"Đây là khoảnh khắc Thời Gian chết trận."

Máu.Rốt cuộc cũng nhỏ giọt.Khi giọt máu này rơi xuống, rõ ràng Liễu Bình thấy được cả đời của hắn, thẳngđến thời khắc cuối cùng kia-- Đó là năm 181 Thái Bình.Vạn Nhận bình nguyên.Thuật pháp bay loạn, đao kiếm reo hò, huyết quang loạn thế.-------Chương 1243: Võ kinh và hoa sen (1)Đông!

Đông!

Đông!

Tiếng trống trận nhanh như mưa rào.Trên mặt đất, trận quyết chiến của Nhân tộc và yêu ma từ từ kéo ra màn che.Nhưng ở ngoài chiến trường, sâu trong không gian, trên đám mây.Trên một áng mây.Nam nhân kia đúng đưa lưng về phía Liễu Bình, trong tay cầm một đóa hoatrắng, hắn hỏi: "Phải không?

Đây là thời khắc lúc trước, trong nháy mắt thờigian tử vong sao?"

"Xác thật là trong khoảnh khắc này, xin hỏi các hạ là ai?"

Liễu Bình ôm quyền và nói.Hắn nhìn lệnh bài bên hông nam nhân kia.- - Đó là lệnh bài của sư phụ.Chỉ khi nào được sư phụ cho phép, trên lệnh bài mới sinh ra dao động linh lựcchính xác, coi như đại diện cho bản nhân sư phụ.Lệnh bài không thành vấn đề.Có lẽ nam nhân này là chiến hữu của sư phụ?"

Rất nhanh tà ma sẽ phát hiện nơi này, số lượng của chúng vượt qua dự đoáncủa bất cứ kẻ nào, căn bản không ai có thể ngăn cản."

Nam nhân nói."

Ý ngài là?"

Liễu Bình nói."

Trên trời dưới đất, chỉ có ta có thể cản trở chúng một chút-- Thời gian cấpbách, ngươi mau đi tìm Tạ Đạo Linh đi."

Nam nhân nói."

Nàng ẩn nấp ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi."

Trong rất nhiều đoạn ngắn của Mộng Cảnh, những đoạn ngắn người từng trảiqua đó."

Nam nhân nói."

Vậy làm phiền các hạ rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?"

Liễu Bình nói.Chỉ thấy nam nhân cười ngạo nghễ, tùy tiện tung bạch hoa ra.Đóa hoa kia bay lên cao cao theo làn gió mát, đi xa giữa những áng mây, rấtnhanh đã không biết tung tích.ồNam nhân mở miệng nói: "Ta chính là Vực Sâu chi Vương, sứ đồ bị lưu đày, sađọa không ai có thể sánh bằng, đệ nhất nhân trên tinh quan, Nguyên Lực chiChủ vô cùng vĩ đại, ngươi có thể gọi ta là Mạc."

"Làm phiền các hạ rồi, vậy ta lập tức đi tìm phân thân của Tạ Đạo Linh-- Ngàithật sự có thể chống chọi với tà ma đúng không."

Liễu Bình nói."

Đương nhiên, người chỉ cần đi hành động."

Nam nhân ôm hai tay, dựng thẳng ngón cái lên, ý bảo hắn hoàn toàn có thể yêntâm.Liễu Bình gật gật đầu, xông thẳng xuống từ đám mây.Trong nháy mắt.Tất cả mọi người trên chiến trường ánh vào thần niệm của hắn.Trên đầu một nữ tu lập tức trong đó hiện ra một hàng chữ nhỏ: "Phân thân củaTạ Đạo Linh."

Nơi này có một phân thân!

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tức truyền âmvới nữ tu kia: "Ngươi biết mình là ai không?"

Nữ tu liếc hắn một cái, truyền âm đáp lại: "Không cần nhiều lời, trên người củangươi có giọt máu thời gian kia, có thể mở ra một mặt khác của thời gian, giúpta đi dung hợp với những ta còn lại đi."

"Được!"

Liễu Bình còn ở giữa không trung mà cánh tay đã đón gió run lên, tay áo lập tứcmở rộng.-- Tay áo càn khôn!

Nữ tu kia lập tức biến mất khỏi chỗ đó.Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng đánh kinh thiên động địa.Hình như nam tử anh tuấn vĩ ngạn kia bị cái gì hung hăng đánh trúng, cả ngườihóa thành ánh chớp, xẹt qua phía chân trời đằng xa.Nhưng dù bị đánh tan tác như vậy, hắn vẫn bày ra tư thế chiến đấu cực kỳphong cách, lạnh lùng nói: "Còn có thể đón được chiêu thức mạnh nhất của ta,lần này tha cho các ngươi một mạng, lần sau đừng rơi vào tay ta nữa!"

Nói xong thì phun ra một búng máu, lăn vào trong hư không, biến mất tăm hơi."."

Liễu Bình.Cái gì vậy.Nhiều danh hiệu như vậy mà kết quả không chống chọi được một chiêu luônsao?

Hắn lại nhìn lên áng mây, chỉ thấy một quái vật màu đen khổng lồ chưabao giờ gặp qua lặng lẽ xuất hiện.ầ ốLà tà ma!

Không chỉ là một kẻ cầm cờ, mà là tà ma càng cường đại, số lượngcàng nhiều!

Tà ma cầm đầu kia có ba gương mặt, sáu con mắt đang cùng nhìnxuống chiến trường phía dưới.Liễu Bình sớm đã phát động "Nghệ Thuật Gia", cả người trốn vào hư không,còn không quên tiện tay thả ra một hư ảnh hóa thành nữ tu kia, đúng chung mộtchỗ với các tu sĩ."

Đi!"

Thân thể Liễu Bình khẽ động, nấp vào hư vô, dùng tốc độ cao nhất bay vút vềphía trước, trực tiếp rời khỏi chiến trường.Gần như trong nháy mắt.Toàn bộ đoạn ngắn Mộng Cảnh tan đi từ chung quanh hắn.Hắc ám.Hắc ám vô biên bao phủ tất cả.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trước một doanh trại tạm thời, tất cả chungquanh đều là một địa mênh mông vô bờ.Một người tu hành đúng cách đó không xa, mỉm cười và nói: "Đạo hữu, ngươiđã trở lại."

-- Đó là tu sĩ dùng linh dược trị thương cho Liễu Bình vào thời khắc này."

Ngươi quen biết ta?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi."

Tà ma sắp tới rồi, nơi này có một khối thi thể là phân thân của nàng, ngườimau thu lấy rồi rời khỏi nơi này đi."

Người tu hành chỉ vào một khối quan tài và nói.Liễu Bình nhìn lại cơ quan tài kia, quả nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ hiệnlên trên quan tài: "Phân thân của Tạ Đạo Linh."

Liễu Bình vung tay lên, thu nó vào ống tay áo."

Tà ma đã chiếm cứ đoạn ngắn chiến trường Mộng Cảnh này, rất nhanh sẽ đếnđây, người phải nhanh chóng đi đến Mộng Cảnh tiếp theo."

Người tu hành nói.Sau lưng hắn, một rồi lại một thanh trường kiếm theo đó mà hiện lên.Tổng cộng có bảy thanh.Trên đầu người tu hành toát ra hai hàng chữ nhỏ: "Thất Kiếm chi Chủ, Tạ CôHồng."

"--Nhân tộc cực cổ, cung chủ của Hoàng Vân Thiên Cung."

Hắn ta duỗi tay nắm lấy một thanh trường kiếm, quát: "Ta tới ngăn chặn chúngmột lúc, ngươi mau đi!"

"Đi!"

Mộng Cảnh chung quanh hoàn toàn tiêu tán.Lại một Mộng Cảnh theo đó mà hiện ra, bày ra cảnh tượng hoàn toàn mới.Ám Vụ trấn.Tửu quán.Thủ lĩnh gác đêm dẫn theo một đám tiểu đệ, ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnhLiễu Bình."

Tới đây, chúc mừng hôm nay chúng ta có chức nghiệp trị liệu gia nhập."

Thủ lĩnh nói.Mọi người cùng nâng ly rượu lên, cụng ly.Liễu Bình uống một hơi cạn sạch.Người hầu bỗng bung một ly rượu Cocktail lên."

Nữ sĩ bàn bên cạnh gọi cho người, nhưng nàng có vấn đề muốn hỏi."

Người hầu nói.Liễu Bình nhìn lại ghế dài bên cạnh.Chỉ thấy một nữ tử bên hông vác trường đao sáng như tuyết đang gật đầu thămhỏi về phía hắn.Bên cạnh nàng có năm sáu nữ tử đang ngồi.Trong đó có hai nữ tử đã từng bị Vong Xuyên kêu gọi đến.Trong các nàng, một người mặc chiến phục màu ngân bạc bó sát người, mộtngười mặc váy dài màu đỏ, đều gật gật đầu với hắn.- - Đều đã tới rồi."

Vị nữ sĩ kia hỏi, rõ ràng người biết đao pháp là duy tráng duy liệt, thẳng tiếnkhông lùi, vì sao lại ít khi dùng ra đao thuật như vậy."

Người hầu tiếp tục nói.Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: "Bởi vì ta không thể chết được."

"Vì sao không thể chết được?"

Nữ tử hỏi từ đằng xa."

Chết trận rất dễ, càng khó hơn tồn tại, tồn tại mới có cơ hội đi chiến thắngtuyệt vọng."

Liễu Bình nói.Nữ tử ngẫm nghĩ, sau đó đứng lên và nói: "Rượu là của ngươi, ta đi ra ngoàithay người ngăn chặn tà ma."

Nàng nắm chuối trường đao này, đi về hướng của quán bar."

Còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ."

Liễu Bình nói."

Về sau người sẽ biết."

Nữ tử nói.Những nữ tử khác đi theo nàng cùng ra bên ngoài tửu quán.Nữ từ dáng người cao gầy cuối cùng hành lễ về phía Liễu Bình, ôn nhu nói: "Đatạ các hạ truyền võ kinh cho ta, thời gian cấp bách, ngày sau gặp lại."

Nói xong thì nàng ta cũng đuổi theo những nữ tử khác, đi ra khỏi tửu quán.Trong chớp mắt cánh cửa mở ra.Liễu Bình thấy bên ngoài chợt xuất hiện rất nhiều hắc ảnh mơ hồ dữ tợn.Nhưng người trong quán bar lại không hề phát giác.Bọn họ dựa theo phản ứng vốn có của Mộng Cảnh, làm ra động tác ban đầu, nóinhững lời sớm đã nói qua....Thời gian cấp bách-------Chương 1244: Võ kinh và hoa sen (2)Thật ra thời gian đã không còn tồn tại.Nhưng Mộng Cảnh nơi này có số lượng cố định, nếu bị tà ma công phá hết thìsẽ tương đương với thất bại.Liễu Bình xoay chuyển ánh mắt, tập trung lên đỉnh đầu thủ lĩnh gác đêm."

Phân thân của Tạ Đạo Linh.".Một hàng chữ nhỏ hiện ra rõ ràng!"

Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, tà ma đang công phá rất nhiều Mộng Cảnh"Thủ lĩnh mỉm cười và nói.Liễu Bình vung mạnh ống tay áo.Thủ lĩnh biến mất.Mộng Cảnh lập tức đi xa.Liễu Bình lại tiến vào từng hồi Mộng Cảnh đã từng trải qua.Rốt cuộc.Vào thời khắc nào đó.Không còn kẻ nào xuất hiện.Càng không có tồn tại nào có thể ngăn cản tà ma, toàn bộ Mộng Cảnh đều rơivào một mảnh đình trệ Tất cả cứ như đọng lại.Tất cả chúng sinh đang trong trạng thái đọng lại, gần như không thể nhúc nhíchmáy may Những bóng dáng hắc ám đó điên cuồng tán loạn trong thiên địa, cứnhư muốn tìm ra phân thân của Tạ Đạo Linh, hoặc là tồn tại đang thu thập phânthân của Tạ Đạo Linh.Liễu Bình trốn trong một cảnh tượng giả, hoàn toàn không có cách nào rời đi.Tất cả đều nằm dưới sự giám thị của tà ma!"

Đủ rồi."

Trong tay áo càn khôn, một vị Tạ Đạo Linh mở miệng nói."

Đủ rồi?

Hình như còn rất nhiều phân thân của người chưa thể thu thập."

Liễu Bình nói."

Những phân thân này đã đủ để chủ thể của ta đạt được sức mạnh, phân tích racách ứng phó tà ma."

Tạ Đạo Linh nói.Trong không gian tay áo càn khôn, phân thân kia hơi mỉm cười và nói: "Cuốicùng, xin hãy truyền võ kinh của ngươi cho ta, ta có thứ phải dung nhập vàotrong."

ễ ề ấ ế ốTâm niệm của Liễu Bình lại động, truyền thụ tất cả pháp quyết võ kinh cho đốiphương, sau đó quát khẽ: "Đi thôi."

Tạ Đạo Linh đi vào một mảnh hư không, lập tức biến mất tăm hơi.Tất cả phân thân cũng theo đó mà đi vào hư vô.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Dựa vào giọt máu tên người người,đông đảo nhân thân đã trở lại một mặt khác của thời gian, hòa thành một thể vớinữ vu."."

Nhờ vào chuyện này, sức mạnh của nữ vu bắt đầu tăng trưởng."."

Nàng sẽ dùng sức mạnh càng cao để lục soát tất cả tri thức và sức mạnh của tàma kẻ cầm cờ."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình cũng đang chuẩn bị trở về mặt chính diện thời gian, lại chợt thấy mộthàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: "Hiện tại Tạ Đạo Linh là một trongnhững người nắm giữ võ kinh."

"Tất cả tri thức và kỹ xảo của tà ma mà nàng thu hoạch được đều sẽ dung nhậpvào võ kinh, để ngươi hấp thu và nắm giữ."

Liễu Bình không khỏi có chút thưởng thức Tạ Đạo Linh.Không hổ là tồn tại mạnh nhất, có thể lập tức nghĩ ra biện pháp, ngay khi bảnthân nắm giữ tất cả tri thức kỹ xảo của tà ma thì đồng thời cũng để hắn có đượcmột phần.Đây là hai lớp bảo hiểm.Trước mắt, nếu phân thân đều đã rời đi thì mặt trái thế giới này cũng khôngđáng để ở lại nữa.Phải trở về, nhìn xem Tạ Đạo Linh đã làm được đến bước nào.Nghĩ đến đây.Thân thể Liễu Bình chợt lóe rồi biến mất khỏi mặt trái thời gian.Huyết Vũ ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhắm hai mắt, đang nhập định tu hành.Nhưng tất cả chung quanh ả đang rơi vào thinh lặng.Á như rơi vào trạng thái không còn tri giác nào đó, cũng không biết bên cạnhmình có hai người đang đứng.Một là Liễu Bình vừa trở về.Còn lại là nam tử sau lưng lơ lửng bảy thanh trường kiếm kia, Tạ Cô Hồng."

Tình huống hiện tại là thế nào?"

Liễu Bình hỏi."

Sắp rồi."

Tạ Cô Hồng nói.ỗBỗng nhiên.Quanh thân Huyết Vũ hiện ra những hoa văn quang hình trùng trùng điệp điệp.Những hoa văn phức tạp đó bay ra, không ngừng xoay quanh ngưng tụ trênkhông trung, cuối cùng hóa thành một bông tuyết thật lớn.Liễu Bình nhìn về phía bông tuyết kia.Chỉ thấy trong bông tuyết, hàng trăm vạn đóa hoa linh ngọc tụ lại với nhau,quay chung quanh một đóa hoa sen thánh khiết.Tên hoa sen, một cô bé có khuôn mặt hồn nhiên non nớt bình yên ngồi ngayngắn, đang ngủ say.Mà trên những đóa hoa do linh ngọc chạm trác thành có khắc đầy phù văn, hiểnnhiên cũng là pháp trận cao thâm đến cực điểm nào đó.Trong bông tuyết, từng đợt từng đợt linh quang nhè nhẹ tỏa ra từ hoa linh ngọc,hỗn hợp với bảy sắc màu trào ra từ hoa chân linh, hoàn toàn đi vào cơ thể cô bévới tốc độ cực kỳ thong thả."

Đây là tướng mạo vốn có của Tạ Đạo Linh sao?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi."

Bởi vì tổn thất không ít phân thân, nàng chỉ có thể tái hiện tới mức độ này."

Tạ Cô Hồng nói.Hắn ta duỗi tay ấn ra một quyết.Hư không lập tức mở ra."

Chúng ta phải đi –– đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, Tạ Đạo Linh sẽthức tỉnh nơi đó rồi rót pháp môn có thể khắc chế tà ma vào Lục Đạo Luân Hồi,giúp Linh của Lục Đạo có được sức mạnh chiến thắng chúng."

Tạ Cô Hồng nói.Liễu Bình nói: "Vậy nơi này thì sao?"

Tạ Cô Hồng nhìn thật sâu vào hắn và nói: "Khoảnh khắc này thuộc về người,chúng ta không thể tiếp tục tham dự, còn về tình thế rốt cục sẽ phát triển tớimức độ nào, chuyện này quyết định bởi ngươi."

Nói xong, hắn ta lui về phía sau, cùng đóa vạn hoa chi liên kia biến mất khỏitrước mắt Liễu Bình.Bọn họ vừa đi thì Liễu Bình đã nhìn về phía Huyết Vũ, không khỏi rơi vào trầmtư.Tạ Đạo Linh tìm được biện pháp đối kháng tà ma, hiện đang trù tính chuyệntương lai.Trong khoảnh khắc này.Hình như đã không còn gì có thể làm.Là như vậy sao?

Không.ổCòn có lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia nữa....Liễu Bình yên lặng suy tư trong đầu, rất nhanh đã tìm được tà ma chi pháp màTạ Đạo Linh đặt trong võ kinh.Hiện giờ, Huyết Vũ là người, hắn mới là tà ma.Không bằng đoạt lấy lá cờ xí kia đi!

Hắn đi đến trước mặt Huyết Vũ, thấp giọngniệm chú.Chỉ trong mấy phút.Chỉ thấy bạch cốt đại kỳ trào ra vô số màu đen kia lặng lẽ hiện lên từ sau lưngHuyết Vũ.Liễu Bình tiến lên một bước, nắm lấy đại kỳ.Chỉ một thoáng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ đại kỳ: "Kẻ cầm cờ có ởđây không?"

Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, cũng không màng gì nhiều, lập tức phát động sứcmạnh "Nghệ Thuật Gia".Chỉ thấy hắn lập tức biến thành dáng vẻ của Huyết Vũ, mà Huyết Vũ lại bị hắngiấu trong hư không.Vừa làm xong tất cả, trên đại kỳ máu đen đã hiện ra từng gương mặt dữ tợn.Một gương mặt nhìn vào Liễu Bình rồi mở miệng nói: "Tạ Đạo Linh tổn thấtquá nhiều phân thân, đã không đáng sợ nữa, chỉ cần không cho ả và Thuật Linhtận thế kia của ả gặp nhau thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề."

"Hiện tại, kẻ cầm cờ, bắt đầu triệu hoán kỷ nguyên đi!"

"Lần này chúng ta sẽ hoàn toàn đánh bại ả."

-------Chương 1245: Nắm giữ sức mạnh! !!Sự thay đổi kỷ nguyên.Cái gọi là sự thay đổi kỷ nguyên, tức là khoảnh khắc hiện giờ đã trôi qua, kếtiếp là kỷ nguyên chung kết.Tất cả tà ma đều sẽ ra tay, chung kết tất cả kẻ địch.Kỷ nguyên mới sẽ chính thức bắt đầu.Liễu Bình giơ cao đại kỳ máu đen lên, để mặc nó phất phới theo gió.- - Tạ ĐạoLinh bọn họ chuẩn bị xong chưa?

Khi hắn vung mạnh đại kỳ, trận quyết chiếncũng chính thức bắt đầu.Tạ Đạo Linh có khả năng chiến thắng không?

Đại kỳ máu đen phần phật baymúa, trên mặt cờ hiện ra một loạt những gương mặt dữ ton.Là đám tà ma!

Chúng đã chờ không kịp muốn buông xuống khoảnh khắc này!"

Kẻ cầm cờ, bắt đầu triệu hoán kỷ nguyên đi."

"Mau!

Mau!"

"Tận dụng thời cơ, phải lập tức đi xử lý Tạ Đạo Linh."

"Á là kẻ mạnh nhất trong tất cả chúng sinh, chỉ cần ả vừa chết thì tất cả sẽchung kết."

Tất cả tà ma cùng nhìn về phía Liễu Bình.Tuy Liễu Bình đã quen nhìn các loại trường hợp, nhưng giờ khắc này trong lòngcũng không khỏi run run.Hắn đã hoàn toàn hiểu ra cục diện của giờ khắc này.Thân là kẻ cầm cờ, có lẽ không phải mạnh nhất trong tà ma, nhưng lại có đượcchuối cờ xí có thể kêu gọi sự thay đổi kỷ nguyên này.- - Nếu hắn không lập tứctriệu hoán kỷ nguyên buông xuống, vậy hắn sẽ bị lũ tà ma xé nát ngay rồi thaybằng một kẻ cầm cờ khác!

Không có cách nào.Tạ Đạo Linh đã hoàn toàn hấp thu tri thức và năng lực của tà ma.Chỉ hy vọng dưới sự trợ giúp của chúng sinh, Tạ Đạo Linh có thể thành côngchiến thắng tà ma!

Liễu Bình giơ lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia lên cao cao, dựatheo tri thức tà ma mà hắn nắm giữ, ngâm nga nói: "Chư pháp đã qua, chư mệnhđã hết, vạn vật hư không, tất cả chung kết!"

Chú ngữ vừa dứt.Sức mạnh tà ma cả người hắn lập tức kích động không thôi, rót hết vào đại kỳmáu đen kia.Sức mạnh tà dị vô biên vô tận tỏa ra dao động làm chấn động tất cả, ầm ầm tảnra từ đại kỳ, chạy như bay hướng tới thế giới vô biên vô hạn.Một đám tà ma nhảy ra từ đại kỳ, đứng san sát chung quanh Liễu Bình.ễLiễu Bình chưa bao giờ gặp qua hình thái của chúng, sức mạnh trên ngườichúng còn mạnh hơn Liễu Bình vô số lần.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: "Dưới sự triệu hoán của ngươi, tấtcả tà ma đã cùng đến."

"Cuộc chiến thay đổi kỷ nguyên chính thức bắt đầu!"

Chữ nhỏ lại biến mất.Quang ảnh chung quanh lao đi như bay, tất cả đều hóa thành hư không hắc ám.Mộng Cảnh bắt đầu kết thúc.Liễu Bình không khỏi ngừng thở.- - Chung kết sắp tiến đến!

Một tà ma phát ratiếng kêu sắc nhọn rung trời động đất: "Tạ Đạo Linh, ra đấu một trận chiến!"

Đám tà ma sôi nổi rít gào lên tiếng.Đột nhiên.Một ánh hào quang mênh mông chiếu sáng hư không hắc ám, trải rộng tất cảnơi nơi.Ánh hào quang này tràn ngập khí tức hủy diệt.Đám tà ma đắm chìm trong quang huy này, thân thể bắt đầu hỏng mất.Cả người Liễu Bình cũng truyền đến một con đau khó có thể miêu tả, cứ như tấtcả đều bắt đầu tan rã.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Chú ý, người đang nằm trong sựbao phủ của sức mạnh tận thế nhằm vào tà ma, sức mạnh tận thế này đủ để hủydiệt đa số tà ma."

"Xin hãy lập tức chuyển hóa thành chúng sinh, nếu không người sẽ bị nó hoàntoàn phá hủy."

Cả người Liễu Bình trào ra tơ máu, rất nhanh toàn thân hắn như đắm chìm trongmáu loãng.Hắn phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, đang muốn sử dụng sức mạnh NghệThuật Gia thì bỗng nhớ tới một chuyện.- - Kẻ phát động cuộc chiến kỷ nguyênchính là lũ tà ma!

Nếu chúng dám tiếp tục truy kích Tạ Đạo Linh thì tất nhiên làcó tự tin nhất định.Những tà ma đó gần như vô địch, chúng chung kết tất cả.Chẳng lẽ chúng không có át chủ bài?"

Ưm!"

Liễu Bình phát ra tiếng hô thống khổ, dựng lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia trướcmặt mình.Cờ xí này ẩn chứa sức mạnh kỷ nguyên, có lẽ có thể thay hắn ngăn cản mộtchút?

Hắn vừa nghĩ như vậy thì trong lòng lập tức hiện ra một đạo thuật.Những chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên nhảy ra, ánh vào mi mắt hắn: "Trong võkinh của ngươi có ẩn chứa một thức của thuật "Tận thế đồng hóa, có thể trợố ổ ếgiúp người chống đỡ tổn thương do tận thế gây nên."

"––Món quà đến từ Tạ Đạo Linh."

Là nàng!

Hắn giúp nàng thu thập phân thân, mà những phân thân của nàng đểlại quà tặng trong võ kinh!

Liễu Bình nhìn hai hàng chữ này, nhanh chóng cảmngộ thuật pháp kia rồi lặng lẽ thi triển ra.Một dao động kỳ diệu lập tức hiện lên quanh người.Sức mạnh này như đồng tông đồng nguyên với ánh sáng tận thế vô biên vô hạnkia, một khi thi triển ra, ánh hào quang tận thế lập tức không làm tổn thươngthân thể và linh hồn của Liễu Bình.Liễu Bình nhìn trộm chung quanh.Chỉ thấy đông đảo thân thể tà ma đều bắt đầu dần dần tan rã.Cũng có một ít tà ma tương đối cường đại vẫn còn đau khổ ngăn cản....Hắn không thể quá lộ liễu.Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, phóng ra sức mạnh Nghệ Thuật Gia, làmthương thế trên người hiện ra trạng thái dần dần gia tăng.Loại thương thế này tuy là giả, nhưng hắn có thể biến nó thành thật vào bất cứlúc nào, bởi vậy cũng không sợ bị tà ma nào phát hiện."

Hừ, ả ra tay, chỉ sợ đây là thủ đoạn cuối cùng của ả rồi."

Một ma ảnh khổng lồ lặng lẽ hiện lên phía sau đông đảo tà ma.Ngay sau đó, lại một ma ảnh cũng khổng lồ tương tự theo đó mà hiện lên: "Đãđến lúc, chúng ta phải đi ngăn cách ả và Tận Thế chi Thuật kia, làm sức mạnhcủa ả không thể tiếp tục được nữa."

Giọng nói thứ ba vang lên: "Đến lúc đó, tất cả đều sẽ chung kết."

Ba ma ảnh khổng lồ chống chọi lại sự ăn mòn của vô số ánh hào quang tận thế,im hơi lặng tiếng chạy như bay hướng tới nơi cực xa, biến mất trong tầm mắtcủa quần ma.Liễu Bình chấn động trong lòng.Quả nhiên bạn này có chuẩn bị khác.Chúng có biện pháp chiến thắng Tạ Đạo Linh!

Làm sao bây giờ.Làm sao bây giờ?

Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, ánh mắt nhìn khắp chungquanh, chỉ thấy đa số tà ma đang đau khổ chống cự ánh sáng tận thế kia, mắtthấy đã sắp chịu không nổi nữa....Có biện pháp nào?"

Các vị!

Đưa sức mạnh của các ngươi cho ta!"

Liễu Bình đột nhiên kêu lên.Lũ tà ma cùng nhìn về phía hắn.ắ ế ắ ốHắn giơ đại kỳ lên cao, lớn tiếng nói: "Trước mắt ta còn chống chọi được, xinchư vị trợ giúp một tay, đúc thành giáp tà ma vô thường để ta thao túng giápnày, chống đỡ sức mạnh tận thế ăn mòn cho mọi người!".Nếu Tạ Đạo Linh và thuật của nàng chia lìa, nàng sẽ thất bại.Vì dự phòng kết quả như vậy, hắn phải trở thành lớp bảo hiểm thứ hai.Hắn phải –– Nắm giữ sức mạnh! !!-------Chương 1246: Ma chủ!Lũ tà ma nghe vậy thì sôi nổi thả ra sức mạnh đảo qua toàn thân Liễu Bình.Liễu Bình không dám sơ suất, lập tức vận dụng "Nghệ Thuật Gia"biến những thương thế của mình thành chân thật.Cho dù như thế.Hắn vẫn là người có thương thế nhẹ nhất trong chúng tà ma.- -Vậy xem ra, trừba vị thủ lĩnh vừa rồi bay đi đối kháng Tạ Đạo Linh thì kẻ cầm cờ là mạnh nhất.Lũ tà ma nhìn thương tích trên người hắn, đều nghĩ như thế."

Mau, toàn bộ tới giúp ta, chúng ta cần bộ giáp vô thượng kia!"

Liễu Bình gầm lên."

Tới,"Một tà ma trầm giọng mà nói: "Ta có không ít tài liệu, đủ để chế tạo ba mươisáu khối vảy chiến giáp cho ngươi."

Nó phất tay thả ra đủ loại tài liệu, lập tức bắt đầu đúc giáp.Có người *****ên bắt đầu thì các tà ma khác cũng sôi nổi ra tay."

Ta có thể đúc thành giáp ngón tay cho ngươi."

"Để ta tới đúc thành giáp vai."

"Ta có thể đúc năm mươi mốt khối vảy!"

"Giao giáp cổ tay cho ta!"

Lũ tà ma sôi nổi lên tiếng.Dưới sự chiếu rọi của hào quang tận thế, không ít tà ma chỉ đúc được một nửathì đã chết.Những tà ma còn lại tăng nhanh tốc độ, vì sinh tồn mà toàn lực đúc thành giáp ykia-- Rốt cuộc.Dưới sự đồng tâm hiệp lực của vô số tà ma, chiến giáp rốt cuộc cũng được đúcthành.Chiến giáp khổng lồ này giống như một người khổng lồ thông thiên triệt địa, cảngười hiện ra vô số vảy màu huyền ảo, mang theo uy lực vô thượng."

Ngươi bảo tồn nhiều thực lực nhất, cứ để người mặc giáp này, che chở chochúng ta!"

Một tà ma kêu lớn."

Giao cho ta là được."

Liễu Bình đáp lại.ể ắ ầ ầ ế ổThân thể hắn bật lên, lập tức bay lên trời cao, đi vào phần đầu chiến giáp khổnglồ kia.Mũ giáp mở ra, hiện ra một mảnh hắc ám bên trong.Liễu Bình đi vào bóng tối.Mũ giáp lập tức khép lại, đồng tử hắc ám bỗng hiện ra hai hồng quang yêu dị.Cùng lúc đó.Lũ tà ma sôi nổi hóa thành từng tia sáng, bay lên trên chiến giáp kia.Mỗi một bộ phận chiến giáp do chúng nó đúc ra đều thành chỗ dung thân củachúng.Chiến giáp khổng lồ ngạo nghễ đứng sừng sững trong ánh sáng tận thế vô biên,tạo nên lớp che chắn chung cực cho tất cả tà ma.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình khống chế chiến giáp khổng lồ, khiến tất cả váy đen thả ra sức mạnhtà ma, hơn nữa tất cả lũ tà ma ẩn thân trên vảy chiến giáp rốt cuộc cũng chốngđỡ được ánh sáng tận thế xâm nhập.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện ra: "Ngươi nắm giữchiến giáp chung cực của tà ma."

"Đa số tà ma đã được che chắn trên chiến giáp của người để tránh né tận thếđánh chết."

"Ngươi có được sự tán thành của chúng tà ma."

"–– Nhờ thân phận chủ nhân chiến giáp và sự tán thành của đa số tà ma, ngươitrở thành ma chủ mà mọi người công nhận."

"Sát!"

"Ha ha ha, ánh sáng tận thế không thể đối phó chiến giáp mà chúng ta đồnglòng đúc ra."

"Giết sạch tất cả chúng sinh!"

Trên chiến giáp khổng lồ, tất cả tà ma phát ra chiến ý sôi trào.Chúng nó dựa vào vô số vảy đen trên chiến giáp, phóng ra vô số thuật pháp,xuyên thấu hư không, đánh về hướng hư không không thể biết kia.- -Sâu tronghư không, Tạ Đạo Linh đang giao thủ với ba tên thủ lĩnh tà ma.Liễu Bình hít sâu một hơi.Giờ phút này.Hiện tại.Kết cục trong nháy mắt này.ắ ắHắn đã nắm giữ tri thức và năng lực của tà ma, còn có tà ma chi giáp chí cườngtrên người, bàn về thực lực-- Hắn là cường giả trong chúng ma.Nhưng....Vẫn xón kém một chút so với ba tên thủ lĩnh tà ma xông lên đánh nhau với TạĐạo Linh.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, đứng trong ánh hào quang hủy diệt vô biên, đưa mắtquét qua hư không vô tận.Những váy đen trên chiến giáp khổng lồ tỏa ra từng tiếng vang, theo ý niệm củahắn mà cuộn trào cả lên, tỏa ra dao động sức mạnh ma tính, xâu chuỗi với nhau,cấu thành quy mô sức mạnh gia tăng lên vô số lần, hội tụ vào đôi mắt màu đỏtươi trên mũ giáp.Cái nhìn chung kết: Tất cả chung kết.Đây là một loại sức mạnh nhìn thấy chung kết, có thể nhảy qua sự ngăn cản củatất cả thuật pháp, nhìn thấy kết cục của tất cả kẻ địch kỷ nguyên.Liễu Bình nhìn về phía hư không, ánh mắt xuyên thấu tất cả, rốt cuộc cũng thấyđược người mà hắn muốn gặp.Hắn trực tiếp ngưng tụ ý niệm thành hình, bay vút qua thần trụ dài đằng đẳng,đến được mảnh Huyết Hải kia.Huyết Hải.Một bóng người yểu điệu đang lặng lẽ đúng.Liễu Bình đáp xuống, lẳng lặng đứng bên cạnh người nọ, nhìn sóng gió kíchđộng dưới chân."

Theo lý thuyết, lúc này tất cả chúng sinh đều nên đến Lục Đạo Luân Hồichuyển thể đầu thai, lấy sức mạnh tận thế đối kháng tà ma, vì sao nàng còn ởnơi này?"

Liễu Bình hỏi."

Từ trước kia rất lâu ta đã nói với Andrea, cho dù là khi nào, ta cũng không thểquên chàng, nàng thân là Thánh Linh, nhất định phải giúp ta thực hiện đượcchuyện này."

Nữ tử nói."

Nàng làm được à?"

Liễu Bình hỏi."

Đúng vậy, hiện giờ ta đã là Huyết Hải chi Linh, thậm chí tương lai có thể sẽchấp chưởng nơi này, chàng thì sao?"

Nữ tử hỏi."

Ta là lớp khóa an toàn thứ hai, nếu Tạ Đạo Linh thất bại, ta sẽ giúp chúng sinhgiành được tư cách sống sót."

Liễu Bình nói.ấ ể ế"Khi nào tất cả những chuyện này mới có thể kết thúc?"

Nữ tử cô đơm hỏi."

Không biết còn cần bao lâu, nhưng chúng ta sẽ tận lực, nhất định sẽ không làmmọi người bị tà ma hóa thành hư vô."

Liễu Bình nói."

Rất tốt, vậy ta sẽ ở chỗ này cho chàng, thẳng đến ngày đó đến."

Nữ tử kiên định nói.Liễu Bình tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau."

Huyết Hải quá cô đơn, ta lo lắng sẽ để nàng chờ một mình lâu lắm...

Yana."

Hắn thấp giọng mà nói."

Nơi này rất tốt, sẽ không có chuyện gì làm nhiễu loạn lòng ta."

Yana xoay người, dùng tay khẽ vỗ về gương mặt hắn và nói: "Ta sẽ nhắm mắtlại, không đi xem tất cả mọi chuyện trên thế gian nữa, thẳng đến một ngày,chàng trở lại Huyết Hải lần nữa."

Nàng nhẹ nhàng hôn hắn.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Dưới sự trợ giúp củaThánh Linh Andrea, Yana lấy thân phận Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể gia nhậpHuyết Hải, hóa thành anh linh."

"Nàng sẽ thu thập tất cả anh linh tại đây, chuẩn bị vì cuộc chiến trong tươnglai."

"Nàng chờ người tại nơi này."

Liễu Bình nhắm mắt, dịu dàng nói: "Ta nhất định sẽ khiến chiến tranh sớm kếtthúc, mặc kệ dùng phương pháp gì."

"Đi đi, trận chiến tranh này đang trong thời khắc nguy cấp, đừng nhọc lòng vìta, ta chờ chàng ở chỗ này, vẫn luôn ở chỗ này."

Yana nói.Liễu Bình chậm rãi gật đầu.Thân thể hắn hóa thành quang ảnh, chậm rãi tản ra, biến mất khỏi Huyết Hải.-------Chương 1247: Nhảy lên đi, kim giây!Phía bên kia.Cả người chiến giáp khổng lồ đột nhiên chấn động.Tất cả những mảnh vảy chiến giáp không thả ra bất cứ thuật công kích nào nữa.Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ chiến giáp: "Các vị, chúng ta không biếttình hình chiến đấu như thế nào, ta cần phải tìm tòi cho kỹ, xin đừng vận dụngmảy may sức mạnh nào của chiến giáp nữa!".Không đợi các tà ma khác đáp lại thì hắc lân chiến giáp thật lớn phát ra vô sốchấn động.Trên mũ giáp, cặp mắt màu đỏ tươi kia thả ra ánh hào quang, giống như mặt trờimáu treo trên cao, chiếu rọi vô số thế giới vô tận vô biên, lập tức nhìn thấy tìnhhình."

Xong rồi."

Trong lòng Liễu Bình không khỏi hiện ra suy nghĩ này.Trong tầng tầng lớp lớp thế giới Lục Đạo Luân Hồi kia, Tạ Đạo Linh khôngngừng chuyển sinh, phiếu bạc lưu lạc trong nhân gian giới.Nhưng thuật của nàng cũng hóa thành vô số tận thế, không ngừng oanh kích lênngười ba tên thủ lĩnh tà ma, lại bị chúng cuốn lấy, nhất thời không thể trở về bêncạnh Tạ Đạo Linh.Phải làm sao bây giờ?

Có ai có thể đi giúp nàng?

Không được, hắn phải nhịnxuống, tiếp tục sắm vai tà ma chi chủ, thao túng bộ chiến giáp này, cũng hiệulệnh cho tất cả tà ma sống nhờ trên chiến giáp.Như vậy -- Ai có thể đi giúp nàng một tay!

Ai có thể?

Tâm niệm của Liễu Bìnhchớp động qua lại, bỗng nâng tay lên, phóng ra tầng tầng lớp lớp ảo giác, cheđậy tất cả những chuyện phát sinh, không cho tà ma nào thấy được.Hắn vươn tay còn lại ra, nhẹ nhàng ấn vào hư không.Một giọt máu bay ra."

Nữ sĩ Huyền Bí."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.Một giọng nữ run rẩy theo đó mà vang lên: "Đã đến lúc, xin làm hắn sống lạiđi."

Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào giọt máu kia.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: "Ngươi đã là Nghệ ThuậtGia của tất cả ảo giác hư ảo, có thể phóng thích tất cả sức mạnh hệ biểu diễn."

"Ngươi phóng thích "Hí Kịch Sư."

ế ố"Cái chết chân thật của thời gian sẽ hóa thành giả dối."

"Đếm ngược năm giây, thời gian sắp sống lại!"

"Năm,""Bốn,""Ba,""Hai,""Một!"

Đinh –– Giọt máu kia bỗng hóa thành một đồng tiền xu màu đỏ thẫm đangxoay, nó không ngùng quay tít ở giữa không trung, cuối cùng rơi xuống rồi bịmột bàn tay đón được."

A, thật sự có người làm được, thật khó tin nổi."

Nam nhân kia nói.Chỉ thấy trên tay hắn ta có đeo một đôi găng tay, sau lưng nổi lơ lửng bốn thanhchiến kỳ đón gió phấp phới, hắn ta để râu, cả người tràn ngập chiến ý.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu hắn ta: "Thời Gian chi Chủ."

"Đây là ý thức hiện hóa của thời gian, là sức mạnh quy tắc thống ngự tất cả quákhứ, hiện tại và tương lai ra đời từ tâm."

Nữ sĩ Huyền Bí xuất hiện từ sách thẻ, tiến lên một bước, nắm lấy tay Thời Gianchi Chủ."

Mới qua có một khoảnh khắc thôi, cần gì lo lắng như thế?"

Nam nhân nhìn vẻ mặt của nàng, bỗng nhếch miệng cười nói."

Trong nháy mắt mà giống như vĩnh hằng."

Nữ sĩ Huyền Bí nhẹ nhàng đáp.Nam nhân duỗi tay chỉ vào hư không, mở miệng nói: "Liễu Bình, thời gian sắpkhôi phục, hiện tại ngươi phải làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi."

Cho dù chỉ là nháy mắt, nhưng tất cả mọi chuyện trong nháy mắt này vẫn phảicó trước có sau, đây là cơ sở mà tất cả pháp tắc an bày sau khi thời gian lấy lạiđược sức mạnh,."

Nam nhân nói."

Ngươi muốn ta sắp xếp tất cả những chuyện trong nháy mắt này lại một lần?"

Liễu Bình hỏi."

Phải làm như thế, sau đó ta có thể khiến thời gian trên thân trụ bắt đầu lưuchuyển, kế tiếp, chúng ta sẽ đi đến tương lai, trợ giúp Tạ Đạo Linh chiến đấu."

Nam nhân nói.ễ ấLiễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: "Ta của giờ phút này sẽcùng tồn tại với tất cả sự kiện trong nháy mắt này-- Có thể làm được không?"

"Được."

Nam nhân trả lời ngắn gọn.Liễu Bình vươn tay.Vô cùng sức mạnh hội tụ từ chiến giáp, hóa thành sức mạnh không cách nào đolường trong tay hắn, hiện hóa thành một bộ bài."

Đây là bộ bài Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hội tụ thành từ sức mạnh của ta, có thểdùng tất cả sức mạnh trên võ kinh, bởi vậy ta muốn đưa nó đến mở đầu tất cả,để ta đạt được nó ở thời đại thiếu niên."

Liễu Bình nói."

Cứ như vậy, giao diện thao tác anh linh trên người người cũng có lai lịch, logichoàn mỹ, rất tốt."

Nam nhân khen ngợi một tiếng.Hắn ta nhấn một cái vào hư không.Chỉ thấy một loạt hình ảnh mở ra.Đó là thế giới tu hành -- Ở thế giới tu hành ngày xưa, thời khắc Liễu Bình vẫnlà thiếu niên kia.Hắn bỗng đạt được một danh sách.Tất cả bắt đầu từ thời khắc kia.Hắn sẽ không ngừng dùng linh thạch đi lắp đầy danh sách kia, thẳng đến pháthiện linh thạch không có tác dụng mới thôi...."

Mặt khác dựa theo những sự kiện ta trải qua để sắp xếp đi –– sau đó khoảnhkhắc này có thể đi qua."

Liễu Bình nói."

Được."

Nam nhân nói."

Chờ một chút!"

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình và nam nhân cùng nhìn về phía nàng."

Khi khoảnh khắc này hoàn toàn kết thúc, ta sẽ cùng thời gian tiến đến Lục ĐạoLuân Hồi, giúp Tạ Đạo Linh một tay, Liễu Bình, người tính làm sao bây giờ?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi."

Không cần lo cho ta, ta có tính toán của mình, có lẽ rất nhanh chúng ta sẽ gặplại."

Liễu Bình nói."

Được, ta tin ngươi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Thời Gian chi Chủ cũng gật gật đầu, lầu bầu nói: "Suy nghĩ của hắn quả thựckhông phải ai cũng có khả năng nghĩ ra, nói cách khác --""Ngay từ đầu hắn đã là tà ma chi chủ, sau đó thiết kế tất cả mọi chuyện trongkhoảnh khắc đó, toàn bộ thời gian và vận mệnh đều bị khép kín, hoàn mỹ vôkhuyết, không có ai dao động được."

"Trừ phi có người có thể viết lại thời gian, đối kháng với hắn đang là tà ma chichủ-- điều này gần như không có khả năng."

Huyền bí nữ thần nói.Thời Gian chi Chủ nâng tay lên, nặng nề nói: "Ta sắp bắt đầu rồi."

Liễu Bình và nữ sĩ Huyền Bí cùng gật gật đầu.Thời Gian chi Chủ lớn tiếng mà nói: "Ngươi là dòng cát chạy mà chúng sinhkhông nắm giữ được, là tất cả sức mạnh khoan thứ và hủ bại, lại là luân bànkhông ngừng chuyển động trong tay ta."

"Nhảy lên đi, kim giây!"

Trước mắt Liễu Bình đột nhiên hiện ra tới một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: "Khoảnhkhắc kia đã qua."

"Thời gian nhảy một giây hướng về phía trước."

"Ngươi tiến vào sông dài thời gian chân chính."

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Cuộc chiến tranh chung kết tất cả đang kéo dài!"

-------Chương 1248: Chiến thần! (Đại kết cục) (1)"Các vị, chúng ta phải gia nhập chiến trường!"

Liễu Bình rộng lớn nói.Trên chiến giáp khổng lồ, tất cả tà ma cùng hô to đáp lại.Trong hư không phía trước chúng, vô số mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi đượcbày ra.Một rồi lại một tận thế nhanh chóng lưu chuyển trong thế giới.Loại sức mạnh này là khắc tinh của tà ma!

Ba thủ lĩnh thân thể khổng lồ kiađang nghĩ cách xử lý tất cả tận thế.Ý niệm của Liễu Bình khẽ động.Cả người chiến giáp khổng lồ màu đen cao như thiên địa đột nhiên chấn động,bắt đầu phi hành hướng tới hư không phía trước.Nhân cơ hội này -- Liễu Bình thả ra tầng tầng lớp lớp ảo giác Nghệ Thuật Gia,khiến ba thủ lĩnh và lũ tà ma trên chiến giáp không thể phát hiện lẫn nhau.Còn hắn thì ngưng tụ một thần niệm, nháy mắt xuyên qua vô số mảnh thế giới,đến đượC thế giới nào đó.-- Đó là một thế giới Khoa Kỹ Trắc.Trên một nhà cao tầng ở xóm nghèo xuất hiện dao động sức mạnh của ThờiGian và Huyền Bí.Dao động sức mạnh này tác động vào sự chú ý của hắn, cứ như ngay từ đầu nóđã luôn chờ hắn hiện thân.Liễu Bình đáp xuống, hóa thành một nam nhân mặc hắc giáp, nhìn lại váchtường.Chỉ thấy trên vách tường, một lớp màu vẽ cực kỳ bình thường vẽ ra thân thể củanữ sĩ Huyền Bí.Vào thời khắc Liễu Bình xuất hiện, nữ sĩ Huyền Bí lập tức nhìn về hướng hắn,mở miệng nói: "Vì tránh né tà ma, chúng ta đã rời đi, chỉ muốn dặn dò ngươimột câu."

"Nhớ kỹ."

"Trụ linh của Luyện Ngục Thần Trụ là đồng minh của ngươi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói xong thì tất cả màu vẽ cấu thành thân thể nàng lập tức biếnmất.Trên vách tường là một mảnh tuyết trắng, đã không còn cái gì nữa.Liễu Bình ngẩn ra một giây, bỗng phản ứng lại.Đúng vậy.ế ấLúc trước đoàn trưởng biết được tất cả mọi chuyện, sau đó rơi vào ngủ say--Hắn ta nói vào thời cơ thích hợp, hắn ta nhất định sẽ tỉnh lại!

Liễu Bình bỗngphát hiện cái gì đó, lập tức trở về bản thể, ra lệnh cho chiến giáp khổng lồ ngẩngđầu, nhìn lại chính giữa chiến trường.Chỉ thấy tận thế kia đột nhiên xuất hiện biến hóa, mấy ánh sáng sức mạnh tậnthế dần trở nên thong thả, bị ba thủ lĩnh tà ma kia khống chế."

Ha ha ha!

Chúng ta sắp sử dụng được sức mạnh tận thế rồi!"

"Tạ Đạo Linh, ngươi cũng chỉ được như thế!"

"Ngươi vĩnh viễn đừng mong tìm về thuật của ngươi!"

Chúng sôi nổi cười điên cuồng.Liễu Bình nín thở cảm ứng, quả nhiên phát hiện không ít tận thế đã bị sức mạnhtà ma làm ô nhiễm, khống chế.Như vậy mãi là không được!

Hắn nâng tay lên, phóng ra ảo giác trùng trùngđiệp điệp, khiến tất cả tà ma trên chiến giáp của hắn phát hiện cái gì đó-- Chúngnhận thấy, trong ba thủ lĩnh kia, trên người thủ lĩnh tương đối yếu kém kia thỉnhthoảng lộ ra khí tức không phối hợp nào đó, cứ như nó không phải nó, mà là cáigì khác Tỷ như Tạ Đạo Linh.Nó không chỉ hơi giống Tạ Đạo Linh, trên người còn tỏa ra sức mạnh tận thếđộc hữu."

Chư vị, các ngươi đều được chiến giáp gia trì, có thể thấy rõ chân tướng -- xinhãy giúp ta một tay, chúng ta cùng xử lý Tạ Đạo Linh!"

Liễu Bình lớn tiếng quát."

Không thành vấn đề."

"Xử lý ả, để toàn bộ nỗ lực của chúng sinh hóa thành hư ảo."

"Kết thúc tất cả!"."

Tương lai thuộc về chúng ta!"

Trên chiến giáp, tất cả tà ma lớn tiếng đáp.Liễu Bình khẽ gật đầu.Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao "Nghệ Thuật Gia"của mình có thể che giấu tất cả tà ma."

Nghệ Thuật Gia"đến từ võ kinh, Tạ Đạo Linh, tất cả sức mạnh tà ma và chiến giáp khổng lồ.Nó là tập hợp tất cả sức mạnh, hiện hóa thành sức mạnh Kỳ Quỷ hệ biểu diễntrên người hắn.Tuy không phải kỹ năng chiến đấu -- Nhưng không ai có thể đối phó "NghệThuật Gia"!

Liễu Bình hít sâu một hơi, thao túng chiến giáp khổng lồ dùng sức run lên.ếTừng mảnh lân giáp màu đen bóc ra từ chiến giáp, như đàn ông nhanh chóngxoay tròn trên không trung, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường mâuhắc ám."

Chư vị, dùng hết toàn lực!"

Liễu Bình lạnh lùng quát.Tất cả tà ma, thậm chí tất cả sức mạnh tà ma trên cả chiến giáp khổng lồ đềungưng tụ lại, chảy vào trường mâu hắc ám.Liễu Bình đúng nín thở, lẳng lặng chờ đợi trong hư vô không bị nhìn thấy.Một giây.Hai giây.Ba giây.Thủ lĩnh tà ma thực lực yếu nhất kia, trong cuộc chiến dài đằng đẳng ấy, rốtcuộc cũng là người *****ên lộ ra sơ hở.Số lượng tận thế quá nhiều, rốt cuộc nó cũng bị đánh trúng một chút, thân thểkhựng lại giữa không trung.Gần như cùng khoảnh khắc đó --- Tên mũ của chiến giáp khổng lồ, hai tròngmắt màu đỏ tươi tỏa ra ánh hào quang mãnh liệt.Liễu Bình hành động.Không động thì thôi, vừa ra tay thì phải toàn lực."

A, đi chết đi!"

Hắn rống giận, ra sức ném chuối trường mâu hắc ám này đi.Dưới sự che giấu của vô số quang ảnh hư ảo, trường mâu lập tức xuyên quangực thủ lĩnh kia.Sao Tạ Đạo Linh lại bỏ qua cơ hội này?

Trong chớp mắt trường mâu xỏ xuyênqua thủ lĩnh tà ma, có mấy chục sức mạnh tận thế ngưng tụ đến, quét qua trênngười thủ lĩnh tà ma-- "Không!"

Thủ lĩnh tà ma phát ra tiếng gào tuyệt vọng, thân thể lập tức bị cắt thành haimảnh.Liễu Bình đột nhiên xuất hiện.Hắn mặc chiến giáp hắc ám kia, thân thể to lớn như thiên địa, trực tiếp buôngxuống chiến trường, bắt một cái đã nắm được thân thể tách rời của thủ lĩnh tàma nọ."

Đại nhân yên tâm, sẽ không chết, ta tới cứu ngươi!".Sau khi che đậy cảm quan của tất cả tà ma, Liễu Bình lớn tiếng nói với hai tênthủ lĩnh còn lại.Chiến giáp trên người hắn lại bong ra từng khối vảy, hội tụ lại với nhau, cấuthành một xiềng xích kiên cố.ễ ể ềLiễu Bình cột hai mảnh thi thể của thủ lĩnh tà ma kia lại, lui về phía sau, miệngthì nói: "Hai vị đại nhân xin cứ tiếp tục chiến đấu, ta đi cứu nó!"

Nói xong thì biến mất.Hai thủ lĩnh tà ma còn lại nhìn nhau."

Giết Tạ Đạo Linh!"

"Đi!"

Hai tên thủ lĩnh bay vào sâu trong Lục Đạo Luân Hồi.Liễu Bình trói thi thể kia lại, quay về Luyện Ngục Thần Trụ lần nữa, một tay bắtlấy xích sắt, một tay bám vào thân trụ đang thiêu đốt."

Đoàn trưởng!"

Hắn quát lớn tiếng.Trên Luyện Ngục Thần Trụ dần dần hiện ra một bóng dáng.- - Đó là Cựu Nhậtthần chủ lúc trước có minh ước với hắn."

Ngươi có tính toán gì không?"

Vị thần chủ này hỏi."

Ta sẽ dùng tà ma chi pháp ăn luôn tất cả sức mạnh trên người nó, có thể quátrình này sẽ mất khống chế, người phải trói chặt ta lại."

Liễu Bình nói."

Luyện Ngục Thần Trụ kiên cố không gì phá nổi, cũng có thể dùng để trói buộcngươi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cách khống chế bản thân để tránh bị tà makia xâm lấn."

Thần chủ nói.Liễu Bình nói: "Cái này thì dễ, chờ ta tiêu hóa xong sức mạnh của nó thì tachính là kẻ mạnh nhất trong tất cả tà ma."

"-- Cho dù là hai tên thủ lĩnh kia, cũng phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"

Hắn khống chế chiến giáp khổng lồ, áp sát vào Luyện Ngục Thần Trụ.Khi hắn bắt đầu mặc niệm tà ma chi chú, trong hư không dần có từng cái đinhtràn ngập khí tức hung lệ hiện hóa ra, đóng chặt tay, chân, cổ, đầu của hắn lênthần trụ."

Được...

Ta sẽ bắt đầu cắn nuốt."

Liễu Bình không ngừng ***** và nói."

Bắt đầu đi, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Luyện Ngục thần chủ nói.-------Chương 1249: Chiến thần! (Đại kết cục) (2)Đột nhiên.Hư không chung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt.Luyện Ngục thần chủ quay đầu lại nhìn, thở dài và nói: "Tạ Đạo Linh chiếnbại."

"Cái gì?"

Tâm thần của Liễu Bình chấn động, lập tức nhìn lại hư không.Chỉ thấy thế giới sâu trong Lục Đạo Luân Hồi kia, Tạ Đạo Linh đã chuyển sinhthành một người tu hành, nhưng trước sau vẫn không thể gặp lại Tận Thế chiThuật kia.Hai tên thủ lĩnh tà ma dùng hết tất cả thủ đoạn, làm nàng và Thuật chia lìa, cuốicùng sức mạnh của nàng đã khô kiệt, rốt cuộc cũng không thể chiến đấu với tàma nữa.Hư không chợt lóe.Hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.Là Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ."

Liễu Bình, đừng vội cắn nuốt sức mạnh tà ma kia, trước mắt chúng ta chỉ còncơ hội cuối cùng."

Nữ sĩ Huyền Bí mặt đầy ưu sầu mà nói."

Còn cơ hội à?"

Liễu Bình hỏi."

Ngươi quên rồi à?

Thời gian chia thành hai mặt, trước mắt ta còn có thể phóngthích thuật này một lần, khiến thời gian chia ra thành một mặt khác -- Đây là hivọng cuối cùng."

Thời Gian chi Chủ nói."

Nếu lần này chúng ta vẫn thua..."

Liễu Bình nói."

Vậy mới thật sự là kết thúc, bởi vì ngươi là tà ma, cho dù người thắng được tấtcả tà ma thì cuối cùng vẫn là kỷ nguyên chung kết của tà ma buông xuống,chúng sinh sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc, mở miệng nói: "Ta đi giúp các ngươi một tay, xinhãy giúp ta tạm thời trấn áp thi thể của mình ở nơi này, vào những lúc có thểphân tâm, ta sẽ trở lại thân thể đã chết đi này, tiếp tục cắn nuốt sức mạnh."

Nữ sĩ Huyền Bí mở tay ra.ồ ồMột ánh hào quang tràn ngập sức mạnh hủy diệt không ngừng bồi hồi trong taynàng."

Đây là một sức mạnh tận thế tương đối cường đại, vốn là chuẩn bị của Tạ ĐạoLinh, hiện tại cứ dùng trên người của ngươi đi."

Thời Gian chi Chủ nói."

Nó sẽ không định kỳ mà cọ rửa thân thể và chiến giáp của ngươi, tất cả tà masống nhờ trên người ngươi không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.Nàng thả ra ánh sáng kia.Ánh hào quang lập tức hóa thành cột sáng hủy diệt thông thiện triệt địa, lập tứcđánh vào chiến giáp khổng lồ.Cả đám tà ma không chịu nổi sức mạnh này, sôi nổi ngã xuống từ chiến giáp,hóa thành một loạt bộ xương khô màu đen, phải chịu đựng Luyện Ngục chi hỏathiêu đốt trên thần trụ, nhất thời không được thoát thân."

Thành công!"

Thời Gian chi Chủ quát."

Kế hoạch kế tiếp là cái gì?"

Liễu Bình hỏi."

Chúng ta tới hấp dẫn sự chú ý của hai tên thủ lĩnh tà ma kia, người phải lập tứctiến vào con sông dài thời gian của Lục Đạo Luân Hồi, tìm kiếm một cơ hộithích hợp, đi trợ giúp Thuật Linh kia, giúp hắn có thể trở lại bên cạnh Tạ ĐạoLinh."

Nữ sĩ Huyền Bí nói."

Rốt cục Thuật Linh kia là ai?"

Liễu Bình hỏi.Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ nhìn nhau."

Ngươi...

Rất quen thuộc hắn..."

Nữ sĩ Huyền Bí nhẹ nhàng nói.Trong hư không đột nhiên truyền đến từng tiếng chấn động kịch liệt.Hai tên thủ lĩnh tà ma phát ra tiếng gào phẫn nộ: "Thời gian...

Huyền bí...

Thì racác ngươi còn ẩn giấu một tuyến thế giới!"

"Làm vậy là vô dụng!"

Thời Gian chi Chủ giật mình, giữ chặt tay nữ sĩ Huyền Bí, nói với Liễu Bình:"Chúng ta đi đây, cố hết sức tranh thủ cơ hội cho ngươi -- Dựa hết vào ngườiđấy!"

Câu nói vừa dứt.Hai người lập tức biến mất.ễ ắ ểChỉ còn lại Liễu Bình -- Hắn dùng ý niệm ngưng tụ thành thân thể, hóa thànhmột nam tử mặc hắc giáp, lặng lẽ rời khỏi thần trụ, xuyên qua thời gian vô tận."

Ta rất quen thuộc hắn...

Sẽ là ai đây?"

Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn đứng trên con sông dài thời gian, nhìn vô số đoạn ngắn lịch sử sinh thành,nhìn mọi thứ sinh diệt, dần dần hiểu ra thân phận của người kia.Hắn giơ tay phóng ra sức mạnh Nghệ Thuật Gia, bắt đầu bên thân phận chochính mình.Sau đó.Lúc thời khắc kia tiến đến -- Liễu Bình bước một bước vào hình ảnh trong lịchsử kia.Tất cả từ mơ hồ trở nên rõ ràng.Gió.Lủa.Khói.Mùi máu tươi.Nhiệt khí sôi trào.Tiếng khóc kêu, chạy vội, nổ vang.Vô số những chức nghiệp giả mặc các loại khôi giáp, cầm binh khí trong tay,đang vượt qua một con sông rộng lớn.Trên con sông, một hắc ảnh che trời du đãng qua lại.–– hồng!

Hắc ảnh phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.Chức nghiệp giả nhân loại vây công nó giống như sủi cảo mà sôi nổi rơi xuốngnước sông, hóa thành những thi thể trôi đầy mặt nước."

Ma thần mạnh nhất ở chỗ này, chúng ta không qua được Ma Vân Giang rồi!"

Có người hoảng sợ kêu lên."

Tình huống phía sau thế nào?"

Một giọng nói khác quát hỏi.Liễu Bình theo tiếng mà nhìn về phía người nọ.Chỉ thấy người đó mặc chiến giáp, cầm một thanh trường kiếm trong tay, đứngtrên một đài cao chỉ huy chiến đấu, bị tầng tầng lớp lớp chức nghiệp giả bảo hộbên trong.Đây là một kiếm tiền.Dáng vẻ của hắn có chút tang thương, trên mặt có mấy vết thương trông thậtghê người, tràn đầy cảm giác mỏi mệt.ể ắ ổ ấ ềNăm tháng lưu chuyển, hắn cũng có vẻ càng trẻ tuổi.- - Tất cả mọi thứ đềukhông ăn khớp.Nhưng đôi mắt hắn lại không thay đổi.Một đôi mắt sáng ngời, kiên định, không bị năm tháng thay đổi."..Sư phụ..."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói.Đúng lúc này, không trung truyền đến một tiếng rống lớn.Lại thấy một người đầy máu rơi xuống, lăn vài cái trên mặt đất, sau đó đượcngười khác nâng dậy."

Mau nói."

Nam tử tuổi trẻ kia mở miệng nói.Người tới không ngừng *****, lớn tiếng nói: "Chức nghiệp giả phụ trách bảohộ Vương thành chín phủ căn bản không xuất hiện!"

Li ê n h ệ z lô: 0 7 6 9 4 1 79 8 2"Vương thành sắp đình trệ!"

Giọng nói của gã có chút kinh hoảng, mang theo sự tuyệt vọng không thể vãnhồi."

Thần linh của chúng ta đâu?"

Nam tử trẻ tuổi hỏi."

Thần linh còn đang chống cự!"."

Không được, thần của chúng ta đánh không lại chúng, số lượng của chúng quánhiều."

Một quan chỉ huy khác nói."

Đúng vậy, nhưng ma thần trên sông quá lợi hại, chúng ta không thể tách ra đichi viện."

Nam tử trẻ tuổi trầm giọng mà nói.Tất cả mọi người trầm mặc.Liễu Bình tránh trong đám người, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.Bởi vì chết ở nơi này, cho nên không thể gặp mặt Tạ Đạo Linh-- Là như vậysao?

Thời Gian và Huyền Bí giấu hắn ta rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn chết trận ởnơi này?

Nếu đã chết, tất nhiên là đến Lục Đạo Luân Hồi đầu thai, uống xongnước Vong Xuyên thì sẽ quên đi càng nhiều, lại đến một lần, lại phải trải qua vôsố trắc trở, hy vọng muốn gặp lại Tạ Đạo Linh sẽ càng thêm xa vời.Bỗng nhiên có một nữ nhân mặc kim giáp bay tới từ phía sau.Nữ nhân này thật sự tuyệt sắc vô song."

Tướng quân du kích của Bách Hoa Tông, Vương Linh Tú tới."

Có người nói nhỏ."

Vượng tướng quân, sao người lại tới đây."

Nam tử trẻ tuổi lấy lại tinh thần, lập tức hỏi."

Cứ như vậy mãi thì chúng ta sẽ thua, có đúng không?"

Nữ tướng quân hỏi.Nam tử trẻ tuổi trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Đúng vậy."

Nữ tướng quân thương cảm thở dài, nói: "Đáng tiếc sư tôn của ta không cònnữa, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng đã mất, chỉ còn lại một mình ta."

Nam tử trẻ tuổi không nói gì.Nữ tướng quân lại nói: "Cố Thanh Sơn, ngươi là kiếm tiền còn sót lại của Nhântộc, ta nhớ người biết chiều bí kiếm thuộc về kiếm tiền kia, Đồng Quy."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.- - Hắn tên là Cổ Thanh Sơn, đó là tên của hắntrong Lục Đạo Luân Hồi."

Im miệng!"

Một tu sĩ Nhân tộc lòng đầy căm phẫn mà quát: "Một khi dùng đến Đồng Quy,Cố tiên sinh cũng sẽ thân vong!"

Nam tử trẻ tuổi ngăn lại người nọ, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, ta biết nhất kiếmkia."

Nữ tướng quân nói: "Ta nguyện hy sinh tánh mạng và tất cả tu vi của mình, giúpngười phát động chiều kiếm thuật kia."

Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi, trong mắt tỏa ra thần thái sáng ngời."

Chúng ta đã không có cách nào, chỉ còn nhất kiếm này có thể phá nhân quả, cóthể trảm tất cả, xin Cổ tiên sinh thành toàn."

Nàng nói.Nam tử trẻ tuổi nhìn hắc ảnh thật lớn trên bầu trời, chua xót cười."

Ma thần này là binh khí chung cực của yêu ma,"Hắn chậm rãi nói: "Chỉ dựa vào tánh mạng của người và ta thúc giục nhất kiếmnày thì căn bản không thể chiến thắng ma thần cuối cùng kia."

-- Ma thần cuối cùng.-------Chương 1250: Chiến thần! (Đại kết cục) (3)Liễu Bình ngửa đầu nhìn lên.Không trung đen tối.Quái vật khổng lồ bay ngang qua không trung, gần như hoàn toàn che đậy ánhmặt trời.Toàn thân con quái vật kia cấu thành từ vô số cái đầu.Nhân loại, yêu thú, ma quỷ và những thứ không rõ.Mỗi một cái đầu cùng nhắm miệng lại, sau đó lại cùng há ra.Vô số những công kích, những đòn tấn công hoa cả mắt phóng ra từ mỗi cáimiệng mở ra.Khắp không trung, tu sĩ nhân loại phụ trách công kích không ngừng bị đánhchết, thi thể ngã xuống nước sông."

Đây là...

Vật diễn sinh ra từ tận thế đã thoát ly khống chế, bị lũ tà ma dùng đểdiệt sạch tất cả chúng sinh."

Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng."

Ít nhất cần hai tu sĩ Phong Thánh cảnh thì chúng ta mới có thể đối phó nó."

Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Sơn nhìn không trung và nói."

Nhưng các thánh nhân sớm đã ngã xuống."

Một tướng quân khác suy sụp thở dài."

Xem ra cho dù là thế giới hiện thực, hay là nơi này, đều chỉ có thể đi về hướnghủy diệt."

Lại một tướng quân thở dài và nói.Tiếng nhốn nháo ầm ĩ trong quân doanh dần dần yên tĩnh lại.Gió lạnh thổi quét.Trong gió là một mảnh tĩnh mịch.Các tu sĩ ngừng mọi chuyện đang làm lại.Ở trước mặt ma thần cuối cùng, tất cả hành động đều có vẻ buồn cười mà khônghề có ý nghĩa.Các tu sĩ đứng lặng bất động, tựa như tùng pho tượng.Không cam lòng, phẫn nộ và tuyệt vọng thống khổ đan chéo thành biểu cảmvặn vẹo trên mặt bọn họ.Liên tục có nữ tu khóc thành tiếng.Không có cách nào.Không có cơ hội.ấ ề ắ ắ ế ồTất cả đều tới thời khắc sắp chung kết rồi.Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó đi ra từ đông đảo tu sĩ, bước từng bướcđi lên đài cao."

Độc Cô tướng quân, làm sao vậy?"

Cố Thanh Sơn thận trọng hỏi.- - Đây là danh hào và thân phận mà Liễu Bìnhbện ra cho chính mình.Trước mắt bao người, Liễu Bình nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện, mở miệng nói:"Có lẽ nếu chỗ chúng ta đánh thắng trận thì nơi khác sẽ không cần suy xét nênchi viện cho chúng ta hay là Vương thành –– bọn họ sẽ kịp trở về cứu Vươngthành."

"Đúng vậy, đây là phương pháp duy nhất, nhưng lấy sức mạnh cá nhân ta, chodù hy sinh sinh mệnh cũng không thể chém giết ma thần này."

Cố Thanh Sơn nói.Liễu Bình nín thở một khắc, thân thể từ từ trầm xuống, quỳ một gối xuống đất,đôi tay ôm quyền."

Cổ tiên sinh, ta nguyện đồng quy."

Hắn bình tĩnh nói.Giờ khắc này, tất cả ồn ào náo động đều đã đi xa.Trong sự im ắng tĩnh mịch, giọng nói của Liễu Bình truyền ra xa xa, phiêu đãngqua lại trong toàn bộ quân doanh.Một cảm xúc khó hiểu nảy sinh trong lòng mọi người.Nữ tướng quân kia thấy thể thì lập tức hất giáp váy phết đất lên, quỳ một gốixuống đất, nhìn Cố Thanh Sơn.Trên khuôn mặt tuyệt sắc vô song của nàng lộ ra vẻ thản nhiên siêu thoát sinhtử.Nàng ôm quyền mà nói: "Cổ tiên sinh, ta nguyện cùng người đồng quy."

Các tu sĩ yên lặng nhìn tình cảnh này.Ngay sau đó, một rồi lại một tu sĩ quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền.Đám người như tỏa ra một sức mạnh dời non lấp biển, bọn họ đã biểu lộ tâm chícủa mình thông qua thứ sức mạnh này.Khắp quân doanh, mấy vạn chức nghiệp giả và tu sĩ đều quỳ một gối xuống đất,nhìn về phía Cố Thanh Sơn.Mọi người lớn tiếng nói ra ý quyết tử của mình."

Cố tiên sinh, ta nguyện đồng quy."

"Không bằng đồng quy."

"Đồng quy!"."

Ta nguyện lấy máu của mình, đồng quy với tiên sinh."

Gió tây mãnh liệt.Cổ Thanh Sơn đứng trong cơn gió, nhìn khắp chung quanh.Toàn bộ quân doanh, trừ hắn ra thì không còn ai đúng.Ai cũng quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền về hướng hắn, trong mắt làmột mảnh kiên quyết.Cổ Thanh Sơn chậm rãi quỳ một gối, ôm quyền nói về hướng mọi người: "Sinhtử mà thôi, hôm nay ta đồng quy cùng chư quân."

Vừa nói hết lời, hắn ầm ầm bay lên trời.Phía sau hắn, tất cả tu sĩ đều đã đứng dậy.Mấy vạn người tu hành đồng loạt nhìn lên bóng dáng trên bầu trời kia.Bay được một nửa, Cổ Thanh Sơn ngâm nga một tiếng: "Kiếm tới!"

Chỉ một thoáng, trăm ngàn phi kiếm xuất hiện trên hư không.Những phi kiếm đó hăng hái giáng xuống, đi đến bên cạnh mỗi một tu sĩ.Các tu sĩ duỗi tay bắt lấy thanh kiếm bên cạnh, bắt đầu thiêu đốt tu vi, sinhmệnh, hồn phách của mình, rót tất cả sức mạnh vào phi kiếm.Giờ khắc này, mọi người cùng quát lên: "Cùng quân đồng quy!"

Bọn họ hóa thành quang huy mãnh liệt, dung nhập vào trường kiếm trong tay.Tất cả trường kiếm tự động bay lên, hợp thành một pháp trận phát ra quang huymãnh liệt hoàn chỉnh mà trật tự.Bí pháp Kiếm Tiền-- Kiếm trận, Đồng Quy!

Ong!

Kiểm khí vang trời bùng nổ.Núi sông loạn, phong vân khởi.Ánh mặt trời bị ma ảnh che khuất.Đột nhiên có kiếm khí tung hoành, xông thẳng về phía chân trời.Cổ Thanh Sơn cầm một thanh trường kiếm trong tay, dựa vào kiếm trận, cứ bayvút thẳng lên trời.Hắn nhằm về phía ma thần.Gân.Càng gần.Kiếm tiền cuối cùng trên thế giới phát ra một kích dùng hết sức lực vào thờikhắc cuối cùng của sinh mệnh.Kiếm xuất, vô hồi.Kiếm quang lộng lẫy quét qua khắp không trung, loại trừ tất cả hắc ám.Trong bóng đêm, hàng tỉ tiếng gào rống thống khổ vang vọng khắp cả hưkhông.Nhưng đúng lúc này, toàn bộ hình ảnh vận mệnh rơi vào trạng thái đình trệ vôhạn.Tất cả đột nhiên trở nên thong thả, mọi âm thanh đều đã biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào tất cả sức mạnh trên ngườiCô Thanh Son, sau đó bỗng nói: "Không đủ!"

Hắn vung tay lên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trước mắt hắn: "Ngươi xác địnhmuốn dung nhập giao diện thao tác anh linh vào danh sách mà Thời Gian vàHuyền Bí chuẩn bị cho hắn?"

"Lấy sức mạnh do ta sáng tạo, lệnh cho tất cả sức mạnh dung nhập vào danhsách chư giới tận thế, làm bạn với hắn ta!"

Liễu Bình nói.Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: "Xin hãy đặt tên cho danh sách."

Liễu Bình im lặng, mở miệng nói: "Khoảnh khắc chúng ta trải qua, trước sauđều là ám dạ, nhưng bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả đều phải thay đổi."

"Anh linh đã là quá khứ, danh sách mới sẽ mang theo người xuyên qua thờikhông, bắt đầu tất cả lại lần nữa."

"Đây là con đường đánh nát gông xiềng vận mệnh, bởi vậy ta nguyện gọi nó là——""Chiến thần!"

Câu nói vừa dứt.Tất cả mọi thứ khôi phục động tĩnh.Trên bầu trời, Cổ Thanh Sơn chậm rãi mở miệng ra, phát ra tiếng gầm giận dữ.Ánh sáng càng mãnh liệt.Một mảnh bạch quang bỗng tỏa ra trong thiên địa.Bạch quang dần dần ảm đạm, hóa thành hư vô, sau đó là hắc ám.Hình ảnh chỉ tới cảnh tượng này.Cổ Thanh Son bỗng biến mất khỏi nơi đó.Hắn thoát ly giờ khắc này, đi tới thời khắc mà tất cả cuộc chiến bắt đầu.Tất cả mọi chuyện sắp được lặp lại.Liễu Bình hơi mỉm cười, thân thể lui về phía sau.Lần này, hắn sắp xuất hiện trong lịch sử hiện tại của Lục Đạo Luân Hồi.Tất cả đều sẽ không như vậy nữa.-------
 
Back
Top Bottom