Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1240: Ngươi đạt được tư cách tham chiến



Trong giọng nói của nữ vu có thêm một tia cảm xúc, nàng nhẹ nhàng nói: “Nó

là thủ đoạn của tồn tại kia, vốn có thể tiến hóa vô hạn, nhưng tồn tại kia không

kịp để Lục Đạo Luân Hồi trưởng thành thì đã thua bởi tà ma."

"Cả tồn tại kia cũng không thể chiến thắng tà ma sao?"

Liễu Bình vội hỏi.

"Tà ma quá nhiều và quá mạnh, mỗi một tên đều mạnh hơn kẻ cầm cờ mấy lần,

có sức mạnh hoàn toàn không thể lý giải, tồn tại kia trù tính thất bại."

Nữ vu lắc đầu và nói.

"Hiện tại thì sao? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đánh thức mọi người cùng

nhau chiến đấu sao?"

Liễu Bình nói.

"Khi kẻ cầm cờ kia chuyển thể làm người, Lục Đạo Luân Hồi đã có thêm một

tia cơ hội, bởi vì cuối cùng thì nó cũng tiếp xúc được với tà ma, có thể căn cứ

vào đặc điểm của tà ma để sinh ra tiến hóa mới."

Nữ vu nói.

Nàng tung ra một thủ ấn, thấp giọng thì thầm: “Bách Hoa Hỗn Loạn."

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy nàng từ từ đi vài bước hướng về phía trước, cả người

hóa thành một pho tượng.

Làm người ta bất ngờ là, Trĩ Thiên Nữ cũng đi theo về phía trước vài bước, trên

mặt lộ ra chút thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Thì ra... Là bản thân ta."

Nàng theo đó mà biến hóa thành pho tượng.

Trên mặt Biến Hóa Sư lộ ra chút hồi ức, thấp giọng mà nói: “Rốt cuộc ta cũng

nhớ tới... Ta là chính ta."

Gã cũng hóa thành một pho tượng.

Ba pho tượng đúng lặng trước mặt Liễu Bình.

Chúng tỏa ra ánh hào quang, hiện ra hư ảnh linh hồn.

Trong nhất thời, vô số pho tượng chung quanh cùng tỏa ra ánh hào quang, hiện

ra vô số hư ảnh, sôi nổi lao vào hư không.

"Các ngươi –– Các ngươi cũng phải đến Lục Đạo Luân Hồi sao?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.

Ba linh hồn cùng quan sát hắn, cùng kêu lên: “Kẻ cầm cờ bị người đưa vào Lục

Đạo Luân Hồi, ngươi lại giải trừ Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, cho nên

hiện tại cũng là thời khắc ta đi đến Mộng Cảnh."

Câu nói vừa dứt, các nàng cũng cùng biến mất.



Trong bóng đêm chung quanh hiện ra vô số tinh quang, hiện hóa thành một cái

đầu sao trời khổng lồ, nó quan sát Liễu Bình và nói: “Liễu Bình, ngươi cũng

phải trở lại Mộng Cảnh."

"Đi làm gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Cứu người."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói.

Liễu Bình nói: “Ta còn chưa rõ –– “Nhớ không? Ở Mộng Cảnh không có thời

gian, mỗi một giấc mộng đều là đoạn ngắn, ngươi có thể nhảy ngược trở lại giữa

các đoạn ngắn thời gian trong Mộng Cảnh."

Cái đầu sao trời khổng lồ nói.

"Ta nhớ điều này."

Liễu Bình nói.

"Tình huống cụ thể thế nào thì lát nữa sẽ có người nói cho ngươi biết, chúng ta

đi."

Cái đầu sao trời khổng lồ thả ra tinh quang vô tận, hội tụ thành một thế giới, bao

phủ Liễu Bình đi vào.

Thế giới tu hành.- - Là thế giới tu hành mà Huyết Vũ đang ở.

Liễu Bình đáp xuống, đúng trên con phố phồn thịnh ngựa xe như nước.

"Xem bói đây, hỏi cát tính hung, đại phú đại quý đi!"

Có người gân cổ lên gào ở bên đường.

Liễu Bình bỗng xoay người, đi đến xem trước sạp bói toán.

Chỉ thấy một lão giả mặc đạo bào rách tung toé ngồi xổm trên mặt đất, trước

mặt có đặt một tờ giấy vàng cũ kỹ, trên đó có viết các loại quả từ xu cát tị hung.

"Xem bói bao nhiêu tiền?"

Liễu Bình hỏi.

"Năm văn tiền một quẻ, không lừa già dối trẻ."

Lão đạo lắc lắc đầu và nói.

Liễu Bình quan sát mọi nơi, chỉ thấy không có bất cứ kẻ nào chú ý tới chỗ này.

"Sư phụ, sao người lại ở thế giới này, người biết chân tướng phi thăng không?"

Liễu Bình nhỏ giọng mà hỏi.

"Đương nhiên biết, bằng không làm sao làm sư phụ của người được."

Lão đạo trừng mắt đáp.

Lão nâng tay lên, chỉ vào Liễu Bình và nói: “Năng lực xem danh hào của ngươi

đã tiến hóa đến đỉnh cao, nó cực kỳ hữu dụng, chờ sau này những linh hồn đó



vừa giáng sinh, ta yểm hộ ngươi, ngươi phải lập tức đi cứu một vài người trong

đó."

"Cứu? Rốt cuộc là tình huống như thế nào vậy sư phụ?"

Liễu Bình nghi hoặc hỏi.

Lão đạo ngồi xổm trên mặt đất, bẻ ngón tay và nói: “Thật ra Trĩ Thiên Nữ, Biến

Hóa Sư, nữ vu đều là phân thân anh linh của tồn tại kia, vừa rồi có nhiều phân

thân hơn đã buông xuống, các tà ma đã cảm ứng được chuyện này, người phải

cứu những phân thân đó thì chiến dịch của chúng ta mới có hy vọng."

"Là... Phân thân?"

Liễu Bình lẩm bẩm, kiềm nén sóng to gió lớn trong lòng, nỗ lực tiêu hóa bí mật

làm người ta vô cùng chấn động này.

"Không sai, không phải ngươi muốn đi đến Luyện Ngục tìm tồn tại mạnh nhất

kia sao?"

Không biết lão đạo nhớ tới cái gì, trong mắt tràn đầy ý thân thiết, tiếp tục nói:

“Sau khi chiến bại, nàng có được vô số hóa thân, một vài người mạnh nhất

trong đó trở thành anh linh, sau khi ngươi kích hoạt Thế Giới Diệt Vong Tam

Trọng Tấu, tất nhiên tà ma cũng cảm ứng được nàng thức tỉnh ——"

"Chúng ta cần cứu nàng ra từ Mộng Cảnh này."

"Rốt cục nàng là ai?"

Liễu Bình hỏi.

Lão đạo nhắm miệng lại, truyền âm: “Vào rất nhiều kỷ nguyên trước kia, nàng

là người mạnh nhất trong tất cả chúng sinh và vạn vật."

"Vào rất nhiều năm sau, nàng sẽ có một cái tên, gọi là Tạ Đạo Linh."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi đã nghe

thấy thắng bại của trận chiến tranh này, cũng biết được lai lịch của Lục Đạo

Luân Hồi, tiến tới đánh thức anh linh mạnh nhất trong lịch sử."

"Trận quyết chiến giữa tà ma và kỷ nguyên quá khứ sẽ mở ra lần nữa."

"Ngươi đạt được tư cách tham chiến."

"Suất diễn của ngươi đã đầy, sức mạnh mới sắp ra đời!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1241: Cho những người đó đi, để nàng sống lại



Chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng ở giữa không trung: “Xét thấy người thành công thu

hoạch tất cả suất diễn, ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn mới."

"Chúc mừng."

"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn: Nghệ Thuật Gia."

"Hóa thật thành hư, hóa hư thành thật, thậm chí tất cả kỹ năng biểu diễn cũng hạ

bút thành văn."

"-- Ngươi không thể chiến thắng kẻ địch, nhưng người vẫn đi về hướng thắng

lợi, bởi vì người giỏi về sáng tạo tất cả lừa gạt."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ.”.

Lão đạo xua xua tay, nghiêm nghị nói: “Nghiêm khắc mà nói, rất nhiều thứ đều

là người tự thức tỉnh, thật ra ta không tính là sư phụ của ngươi."

"Chỉ cần từng dạy ta thì đều có thể gọi là sư phụ."

Liễu Bình nói.

"Cái này ta cũng đồng ý, nghe đạo có trước có sau... A, sai rồi, ta vẫn không thể

coi là sự phụ ngươi, thôi bỏ đi, chuyện ở nơi này quá phức tạp, sau này chúng ta

lại bàn tiếp."

Lão đạo thở dài và nói.

"Sư phụ, đi, chúng ta đi cứu phân thân của vị Tạ Đạo Linh kia."

Liễu Bình nói.

"Không vội, người phải truyền sức mạnh tà ma cho ba vị phân thân mạnh nhất

kia trước, các nàng sẽ phân tích mọi thứ của tà ma, tìm ra càng nhiều phương

pháp ứng phó, rót vào trong Lục Đạo Luân Hồi."

Lão đạo nói.

"Nàng không sợ sức mạnh của tà ma?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.

"Lục Đạo Luân Hồi là thuật của nàng, còn không sợ sức mạnh tà ma, thậm chí

có thể chuyển hóa kẻ cầm cờ thành nữ tử có nhân tính, huống chi là bản nhân

nàng?"

Lão đạo nói.

"Vậy thì không thành vấn đề, đúng lúc ta có một ít ý tưởng có thể thử xem."

Liễu Bình nói.

ể ấ

"Đó là chuyện của ngươi, ta không thể can thiệp, từ giờ trở đi, tất cả những

chuyện của đời sau sẽ sinh ra kết quả chân chính theo hành vi của ngươi."

Lão đạo ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Chỉ thấy trên bầu trời, từng ngôi sao trời yêu dị thoáng hiện.

Chúng như có sinh mệnh, bắt đầu bay về hướng thành thị bên này.

Một hàng chữ to huyết sắc lập tức nhảy ra: “Tà ma đã đến!"

Lão đạo vỗ vỗ bụi trên người, thở dài và nói: “Ta đi đánh một trận, tranh thủ

thời gian cho ngươi."

Trong hư không sau lưng lão bỗng hiện ra vô số thanh trường kiếm.

Những thanh trường kiếm cùng tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Một thanh cực kỳ giản dị trong đó bỗng cất tiếng nói hồn hậu như núi: “Là chơi

hội đồng, hay là quất từng con một nào?"

"Nơi này chỉ có ta, đương nhiên là một mình ta tới cản chúng nó –– Ngươi nói

chuyện chú ý chút đi."

Lão đạo bất đắc dĩ mà nói.

Một thanh trường kiếm khác hung ác gõ một cái lên chuôi kiếm lên tiếng vừa

rồi, gõ đến mức nó hoàn toàn lún vào bức tường sau lưng.

"Công tử chớ trách."

Một thanh trường kiếm có bề ngoài thon dài, sáng ngời như dòng thu thủy vang

lên một giọng nữ.

"Cho nó một bài học cũng tốt."

Lão đạo nhún vai và nói.

Lão lại nhìn về phía Liễu Bình, nói: “Ba phân thân quan trọng nhất đang chờ

ngươi, ta không thể can thiệp chuyện ở nơi này nữa, chỉ có thể dựa vào chính

ngươi."

"Chờ một chút,"

Liễu Bình mở miệng nói: “Vừa rồi sư phụ nói đời sau –– nếu có hậu thế, chẳng

lẽ kết quả ở nơi này đã được định sẵn?"

Chuôi trường kiếm kia bỗng nói: “Công tử, các ngài nói thêm vài câu đi, ta

xông lên trước."

"Được."

Lão đạo gật đầu.

Chỉ thấy trường kiếm chấn động, bỗng hóa thành dáng vẻ của lão đạo, xông lên

không trung, bay về hướng những sao trời yêu dị đó.

Một thanh trường kiếm khác phát ra tiếng kêu “Ong ong"

khe khẽ, lao theo giống như một con cá.

ố ể ề

Lúc này chuối trọng kiểm bị đập vào vách tường lung lay bay trở về, dừng lại

trong tay lão đạo.

Lão đạo nhìn trường kiếm trong tay, nói: “Không thể nghĩ rằng tất cả mọi

chuyện của đời sau đều đã được định sẵn."

"Vì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi còn nhớ phán đoán suy luận có liên quan đến “Con cá đang bơi"

mà chính người từng nói không?"

Lão đạo hỏi.

"Đã rõ... Cá thì vẫn là cá, nhưng ngoài những sự kiện đã cố định ở đời sau ra, sẽ

phát sinh thêm cái gì thì vẫn phải xem nơi này."

Liễu Bình nói.

"Không sai, nơi này thật sự là khoảnh khắc quyết định tất cả."

Lão đạo nói với giọng điệu thâm trầm: “Trước và sau khoảnh khắc chúng sinh

tồn tại luôn là bóng tối, chỉ có liều mạng giãy giụa trong khoảnh khắc này, cướp

lấy một đường sinh cơ thì tương lai mới có thể dựa vào sinh cơ này để liều

mạng giành lấy thắng lợi chân chính."

"Đã rõ."

Liễu Bình nói.

Hắn cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lại góc đường bên kia.

Trĩ Thiên Nữ dựa vào vách tường, đôi tay ôm ngục, hình như đang chờ hắn.

"Ta đi đây."

Liễu Bình nói.

"Đi đi, tất cả kết cục của chúng ta là do người quyết định."

Lão đạo cười với hắn, thân thể bỗng hóa thành một kiếm quang mãnh liệt tận

trời rồi lao đi.

Liễu Bình đi về hướng Trĩ Thiên Nữ.

Trĩ Thiên Nữ truyền âm: “Tìm một chỗ, truyền hết tri thức tà ma người đạt được

cho ta."

"Không thành vấn đề... Nhưng tất cả những điều ta đoạt được, vẫn không bằng

kẻ cầm cờ."

Liễu Bình nói.

"À? Chẳng lẽ ngươi có ý tưởng tốt hơn?"

Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi.

"Nếu thật sự muốn thắng một trận, ta cũng có một ý tưởng mới."

Liễu Bình nói.

"Ta tin tưởng."

Trĩ Thiên Nữ nói.

"Ngươi tin ta?"

"Chuyện người làm đã sớm chứng minh bản thân ngươi."

Vùng ngoại ô.

Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía chiến trường kia.

Huyết Vũ đang đánh nhau với vài tên tu sĩ.

"Mau nói! Rốt cuộc người tu hành như thế nào, vì sao mới nhập đạo thời gian

ngắn như vậy mà đã phi thăng lên thế giới này?"

Một tu sĩ quát.

Bọn họ bao vây Huyết Vũ ở chính giữa, không ngừng tiến lên công kích.

Liễu Bình nói: “Để ả cận kề với cái chết."

"Ngươi xác định?"

Trĩ Thiên Nữ hỏi.

"Xác định."

Liễu Bình nói.

Trĩ Thiên Nữ cong ngón tay rồi búng ra.

Trong chiến trường, Huyết Vũ lập tức ngã xuống mặt đất, mất đi sinh cơ.

Những người tu hành đó đều hơi bất ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Bình bay vút qua, lấy ra một hồ lô rồi rót nước Vong Xuyên bên trong vào

miệng Huyết Vũ.

"Hiện tại làm sao bây giờ?"

Trĩ Thiên Nữ đứng một bên mà hỏi.

"Ngươi biết thuật đoạt xá ký sinh không?"

Liễu Bình hỏi.

"Không, nhưng nữ vu thì biết."

Trĩ Thiên Nữ nói.

Nữ vu lặng lẽ xuất hiện, nhìn lại Huyết Vũ.

"Ta hiểu rồi,"

Nữ vu tán dương: “Không hổ là ngươi, thật ra biện pháp này mới là tốt nhất."

Biến Hóa Sư cũng đi ra, soi mói mà nói: “Nhưng nơi này có một vấn đề –– Làm

sao mới không bị ả phát hiện."

Liễu Bình nói: “Nơi này không có thời gian."

"Cho nên?"

ế

Biến Hóa Sư hỏi.

Liễu Bình duỗi tay, cách hư không mà ấn xuống -- Sức mạnh Nghệ Thuật Gia!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1242: Thuật thời gian cuối cùng!



Chỉ một thoáng.

Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành tầng tầng lớp lớp quang ảnh, sôi nổi tan

đi, lại cấu thành một cảnh tượng hoàn toàn mới.

"Đây là?"

Nữ vu hỏi.

"Dùng thời gian để cân nhắc thì đây là thời khắc lúc trước chuyển hóa từ tà ma

thành nhân loại."

Liễu Bình nói.

Nữ vu gật gật đầu, thấp giọng niệm tụng vài chú ngữ.

Nàng bỗng hóa thành hư ảnh, bay vút qua rồi hoàn toàn đi vào thi thể của Huyết

Vũ.

Cứ như vậy, Huyết Vũ lại tỉnh lại lần nữa, tất cả mọi thứ của ả đều không trốn

khỏi sự khống chế của nữ vu.

Bởi vì nữ vu trốn trong thân thể ả, cùng trải qua mọi chuyện với ả, nắm giữ suy

nghĩ trong lòng ả vào mọi thời khắc!

"Cho những người đó đi, để nàng sống lại."

Liễu Bình nói.

"Không thành vấn đề."

Biến Hóa Sư nói.

Gã biến mất khỏi chỗ đó.

Cùng lúc đó, những người tu hành kia cũng biến mất sạch sẽ.

"Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?"

Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi.

"Để ả thức tỉnh –– Ngươi nhìn thì sẽ biết."

Liễu Bình nói.

Trĩ Thiên Nữ lại cong tay khẽ búng ra lần nữa.

Liễu Bình lập tức phất tay, buông ra một tấm màn hư vô, bao phủ hắn và Trĩ

Thiên Nữ lại.

Trên mặt đất.

Huyết Vũ mở to mắt.

Lúc này là vào ban đêm, sắc trời đen nhánh như mực.

Á đứng lên, nhìn lại chung quanh, chỉ thấy nơi này là một bãi tha ma.

"Nơi này là..."

Trên mặt Huyết Vũ lộ ra chút ngơ ngẩn.

Ngàn dặm cô phong, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió mạnh thê lương khóc lóc.

"Không sai, nơi này là thời khắc ta vừa trở thành nhân loại."

Nữ tử dần lộ ra vẻ mặt suy tư.

Ả nhìn mồ mả chung quanh, cảm nhận được cảnh tượng thế giới giống lúc trước

y như đúc.

"... Là nơi này, nhưng hình như có cái gì không nhớ ra được."

"Chẳng lẽ ta trọng sinh?"

"Không có giải thích nào khác, quả nhiên ta là bất tử, bởi vì ta vốn không phải

nhân loại."

Huyết Vũ đi trở về, ngồi xuống nắm mồ rồi nhắm hai mắt tiến vào định cảnh.

Lần này, ả không thể sơ suất như vậy nữa.

Nhất định không thể để lộ Cửu U chi pháp mà ả đã học! Liễu Bình đứng xa xa

quan sát, nhẹ nhàng nói: “Hình như đã thành công, nhưng phải hoàn toàn bày ra

những chuyện ả trải qua ở thế giới kia, còn phải nhờ người thủ hộ Mộng Cảnh

hỗ trợ."

"Không cần làm phiền nó, để ta trong cấu thế giới này, làm nó trở lại cường độ

thế giới trước đó."

Trĩ Thiên Nữ ấn tay lên mặt đất.

Ngay lập tức.

Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp ảo giác tản ra từ bên ngoài vị trí của Huyết Vũ, toàn

bộ thế giới đang nhanh chóng thoái hóa.

Vô số quan tài cất chúng sinh vào, trực tiếp thoát ly thế giới này, biến mất trong

hư không.

Mà linh khí, diện tích địa vực, dân cư, trình độ văn minh của thế giới này đều

bắt đầu không ngừng lùi lại.

Toàn bộ thế giới rơi vào binh hoang mã loạn.- - Đây đúng là thế giới tu hành

trước đó của Huyết Vũ!

"Thành công!"

Trĩ Thiên Nữ nói.

"Kế tiếp chúng ta làm gì? Còn cần đi cứu phân thân khác không?"

Liễu Bình hỏi.

"Đương nhiên, chúng ta phải đi cứu các phân thân khác --cứu về được càng

nhiều phân thân thì sức mạnh của nữ vu càng cao, có thể không ngừng cảm ứng

tất cả ký ức của Huyết Vũ, từ đó thu hoạch tri thức và kỹ năng của tà ma."

Trĩ Thiên Nữ nói.

ồ ấ ầ

"Trong thành thị vừa rồi cũng không nhìn thấy phần thân của ngươi."

Liễu Bình nói.

"Ta không thể bị tà ma tìm được, cho nên phân thân mạnh nhất hóa thành tù

nhân, tự mình phong ấn, chờ đợi có người cởi bỏ Thế Giới Diệt Vong Tam

Trọng Tấu, mà các phân thân khác thì trốn tránh trong một thuật pháp thời gian

cuối cùng."

Trĩ Thiên Nữ nói.

"Thuật pháp thời gian sao..."

Liễu Bình nói.

Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói: “Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn đã dùng

giọt máu cuối cùng để thi triển thuật này."

"Là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Nó sẽ biến tất cả thành một loại kết cấu –– Tựa như đồng tiền này, là một hình

tròn, hơn nữa có hai mặt."

Trĩ Thiên Nữ nắm một đồng tiền trong tay và nói.

"... Quá thâm ảo, người bình thường không lý giải nổi, cũng chỉ có ta mới có thể

vừa nghe là hiểu."

Liễu Bình nói.

Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên.

"Thời gian có thể nhìn thấy tất cả, biết được tình hình đại khái trong nháy mắt

này, cho nên hắn đạo thuật này đang nằm trên người của ngươi."

Nàng nói.

"Trên người ta?"

Liễu Bình kinh ngạc nói lặp lại.

"Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn lấy giọt máu cuối cùng thi triển thuật

thời gian chí cường này... Nữ sĩ Huyền Bí là người yêu của hắn, nàng có cách

để kích hoạt nó."

Trĩ Thiên Nữ nói.

Nữ sĩ Huyền Bí lặng lẽ xuất hiện, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Liễu Bình.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa? Đi đến mặt trái của thời gian để cứu hết phân thân

của nàng ra."

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.

"Thời gian thật sự có hai mặt? Ta phải đi đến đó như thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Ký ức."

ề ắ

Nữ sĩ Huyền Bí nói ngắn gọn.

"Vào khoảnh khắc sinh mệnh đối mặt với nguy hiểm cực độ, ngẫu nhiên sẽ vượt

qua hạn chế thời gian, nhìn thấy tất cả quá khứ mà mình giấu kín trong trí nhớ."

Trĩ Thiên Nữ giải thích.

Hai nàng cùng nhìn hắn.

Nữ sĩ Huyền Bí nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình, nói khẽ: “Hiện tại chúng ta chỉ

có thể trông cậy vào ngươi."

"Chúng sinh cũng như thế."

Trĩ Thiên Nữ nói.

"Không có đường lui khác, ta chỉ có thể toàn lực hành động."

Liễu Bình nói.

Hai nàng và nhau gật gật đầu.

Nữ sĩ Huyền Bí thấp giọng niệm tụng chú ngữ, bỗng quát: “Lấy toàn bộ sức

mạnh của ta, kêu gọi giọt máu thời gian, lệnh cho thời gian lật ngược lại, hiện ra

tất cả những thứ nó che giấu!"

Liễu Bình chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn bao lấy hắn, kéo mạnh hắn vào

hư không-- Chỉ một thoáng.

Cảnh tượng chung quanh biến mất.

Nữ sĩ Huyền Bí và Trĩ Thiên Nữ cùng đi xa.

Tất cả đều không thấy đâu nữa.

Trong Mộng Cảnh vô tận, Liễu Bình như thấy được một giọt máu.

Trong lòng hắn lập tức sinh ra một cảm ngộ -- “Máu của Thời Gian...."

"Thì ra tất cả mọi chuyện ta và tất cả chúng sinh trên Vĩnh Dạ và Luyện Ngục

Thần Trụ trải qua đều nằm trong nháy mắt này, trong nháy mắt nó nhỏ giọt."

"Đây là khoảnh khắc Thời Gian chết trận."

Máu.

Rốt cuộc cũng nhỏ giọt.

Khi giọt máu này rơi xuống, rõ ràng Liễu Bình thấy được cả đời của hắn, thẳng

đến thời khắc cuối cùng kia-- Đó là năm 181 Thái Bình.

Vạn Nhận bình nguyên.

Thuật pháp bay loạn, đao kiếm reo hò, huyết quang loạn thế.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1243: Võ kinh và hoa sen (1)



Đông! Đông! Đông! Tiếng trống trận nhanh như mưa rào.

Trên mặt đất, trận quyết chiến của Nhân tộc và yêu ma từ từ kéo ra màn che.

Nhưng ở ngoài chiến trường, sâu trong không gian, trên đám mây.

Trên một áng mây.

Nam nhân kia đúng đưa lưng về phía Liễu Bình, trong tay cầm một đóa hoa

trắng, hắn hỏi: “Phải không? Đây là thời khắc lúc trước, trong nháy mắt thời

gian tử vong sao?"

"Xác thật là trong khoảnh khắc này, xin hỏi các hạ là ai?"

Liễu Bình ôm quyền và nói.

Hắn nhìn lệnh bài bên hông nam nhân kia.- - Đó là lệnh bài của sư phụ.

Chỉ khi nào được sư phụ cho phép, trên lệnh bài mới sinh ra dao động linh lực

chính xác, coi như đại diện cho bản nhân sư phụ.

Lệnh bài không thành vấn đề.

Có lẽ nam nhân này là chiến hữu của sư phụ?

"Rất nhanh tà ma sẽ phát hiện nơi này, số lượng của chúng vượt qua dự đoán

của bất cứ kẻ nào, căn bản không ai có thể ngăn cản."

Nam nhân nói.

"Ý ngài là?"

Liễu Bình nói.

"Trên trời dưới đất, chỉ có ta có thể cản trở chúng một chút-- Thời gian cấp

bách, ngươi mau đi tìm Tạ Đạo Linh đi."

Nam nhân nói.

"Nàng ẩn nấp ở nơi nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Trong rất nhiều đoạn ngắn của Mộng Cảnh, những đoạn ngắn người từng trải

qua đó."

Nam nhân nói.

"Vậy làm phiền các hạ rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?"

Liễu Bình nói.

Chỉ thấy nam nhân cười ngạo nghễ, tùy tiện tung bạch hoa ra.

Đóa hoa kia bay lên cao cao theo làn gió mát, đi xa giữa những áng mây, rất

nhanh đã không biết tung tích.



Nam nhân mở miệng nói: “Ta chính là Vực Sâu chi Vương, sứ đồ bị lưu đày, sa

đọa không ai có thể sánh bằng, đệ nhất nhân trên tinh quan, Nguyên Lực chi

Chủ vô cùng vĩ đại, ngươi có thể gọi ta là Mạc."

"Làm phiền các hạ rồi, vậy ta lập tức đi tìm phân thân của Tạ Đạo Linh-- Ngài

thật sự có thể chống chọi với tà ma đúng không."

Liễu Bình nói.

"Đương nhiên, người chỉ cần đi hành động."

Nam nhân ôm hai tay, dựng thẳng ngón cái lên, ý bảo hắn hoàn toàn có thể yên

tâm.

Liễu Bình gật gật đầu, xông thẳng xuống từ đám mây.

Trong nháy mắt.

Tất cả mọi người trên chiến trường ánh vào thần niệm của hắn.

Trên đầu một nữ tu lập tức trong đó hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Phân thân của

Tạ Đạo Linh."

Nơi này có một phân thân! Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tức truyền âm

với nữ tu kia: “Ngươi biết mình là ai không?"

Nữ tu liếc hắn một cái, truyền âm đáp lại: “Không cần nhiều lời, trên người của

ngươi có giọt máu thời gian kia, có thể mở ra một mặt khác của thời gian, giúp

ta đi dung hợp với những ta còn lại đi."

"Được!"

Liễu Bình còn ở giữa không trung mà cánh tay đã đón gió run lên, tay áo lập tức

mở rộng.

-- Tay áo càn khôn! Nữ tu kia lập tức biến mất khỏi chỗ đó.

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng đánh kinh thiên động địa.

Hình như nam tử anh tuấn vĩ ngạn kia bị cái gì hung hăng đánh trúng, cả người

hóa thành ánh chớp, xẹt qua phía chân trời đằng xa.

Nhưng dù bị đánh tan tác như vậy, hắn vẫn bày ra tư thế chiến đấu cực kỳ

phong cách, lạnh lùng nói: “Còn có thể đón được chiêu thức mạnh nhất của ta,

lần này tha cho các ngươi một mạng, lần sau đừng rơi vào tay ta nữa!"

Nói xong thì phun ra một búng máu, lăn vào trong hư không, biến mất tăm hơi.

"."

Liễu Bình.

Cái gì vậy.

Nhiều danh hiệu như vậy mà kết quả không chống chọi được một chiêu luôn

sao? Hắn lại nhìn lên áng mây, chỉ thấy một quái vật màu đen khổng lồ chưa

bao giờ gặp qua lặng lẽ xuất hiện.

ầ ố

Là tà ma! Không chỉ là một kẻ cầm cờ, mà là tà ma càng cường đại, số lượng

càng nhiều! Tà ma cầm đầu kia có ba gương mặt, sáu con mắt đang cùng nhìn

xuống chiến trường phía dưới.

Liễu Bình sớm đã phát động “Nghệ Thuật Gia”, cả người trốn vào hư không,

còn không quên tiện tay thả ra một hư ảnh hóa thành nữ tu kia, đúng chung một

chỗ với các tu sĩ.

"Đi!"

Thân thể Liễu Bình khẽ động, nấp vào hư vô, dùng tốc độ cao nhất bay vút về

phía trước, trực tiếp rời khỏi chiến trường.

Gần như trong nháy mắt.

Toàn bộ đoạn ngắn Mộng Cảnh tan đi từ chung quanh hắn.

Hắc ám.

Hắc ám vô biên bao phủ tất cả.

Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trước một doanh trại tạm thời, tất cả chung

quanh đều là một địa mênh mông vô bờ.

Một người tu hành đúng cách đó không xa, mỉm cười và nói: “Đạo hữu, ngươi

đã trở lại."

-- Đó là tu sĩ dùng linh dược trị thương cho Liễu Bình vào thời khắc này.

"Ngươi quen biết ta?"

Liễu Bình kinh ngạc hỏi.

"Tà ma sắp tới rồi, nơi này có một khối thi thể là phân thân của nàng, người

mau thu lấy rồi rời khỏi nơi này đi."

Người tu hành chỉ vào một khối quan tài và nói.

Liễu Bình nhìn lại cơ quan tài kia, quả nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ hiện

lên trên quan tài: “Phân thân của Tạ Đạo Linh."

Liễu Bình vung tay lên, thu nó vào ống tay áo.

"Tà ma đã chiếm cứ đoạn ngắn chiến trường Mộng Cảnh này, rất nhanh sẽ đến

đây, người phải nhanh chóng đi đến Mộng Cảnh tiếp theo."

Người tu hành nói.

Sau lưng hắn, một rồi lại một thanh trường kiếm theo đó mà hiện lên.

Tổng cộng có bảy thanh.

Trên đầu người tu hành toát ra hai hàng chữ nhỏ: “Thất Kiếm chi Chủ, Tạ Cô

Hồng."

"--Nhân tộc cực cổ, cung chủ của Hoàng Vân Thiên Cung."

Hắn ta duỗi tay nắm lấy một thanh trường kiếm, quát: “Ta tới ngăn chặn chúng

một lúc, ngươi mau đi!"

"Đi!"

Mộng Cảnh chung quanh hoàn toàn tiêu tán.

Lại một Mộng Cảnh theo đó mà hiện ra, bày ra cảnh tượng hoàn toàn mới.

Ám Vụ trấn.

Tửu quán.

Thủ lĩnh gác đêm dẫn theo một đám tiểu đệ, ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh

Liễu Bình.

"Tới đây, chúc mừng hôm nay chúng ta có chức nghiệp trị liệu gia nhập."

Thủ lĩnh nói.

Mọi người cùng nâng ly rượu lên, cụng ly.

Liễu Bình uống một hơi cạn sạch.

Người hầu bỗng bung một ly rượu Cocktail lên.

"Nữ sĩ bàn bên cạnh gọi cho người, nhưng nàng có vấn đề muốn hỏi."

Người hầu nói.

Liễu Bình nhìn lại ghế dài bên cạnh.

Chỉ thấy một nữ tử bên hông vác trường đao sáng như tuyết đang gật đầu thăm

hỏi về phía hắn.

Bên cạnh nàng có năm sáu nữ tử đang ngồi.

Trong đó có hai nữ tử đã từng bị Vong Xuyên kêu gọi đến.

Trong các nàng, một người mặc chiến phục màu ngân bạc bó sát người, một

người mặc váy dài màu đỏ, đều gật gật đầu với hắn.- - Đều đã tới rồi.

"Vị nữ sĩ kia hỏi, rõ ràng người biết đao pháp là duy tráng duy liệt, thẳng tiến

không lùi, vì sao lại ít khi dùng ra đao thuật như vậy."

Người hầu tiếp tục nói.

Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: “Bởi vì ta không thể chết được."

"Vì sao không thể chết được?"

Nữ tử hỏi từ đằng xa.

"Chết trận rất dễ, càng khó hơn tồn tại, tồn tại mới có cơ hội đi chiến thắng

tuyệt vọng."

Liễu Bình nói.

Nữ tử ngẫm nghĩ, sau đó đứng lên và nói: “Rượu là của ngươi, ta đi ra ngoài

thay người ngăn chặn tà ma."

Nàng nắm chuối trường đao này, đi về hướng của quán bar.

"Còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ."

Liễu Bình nói.

"Về sau người sẽ biết."

Nữ tử nói.

Những nữ tử khác đi theo nàng cùng ra bên ngoài tửu quán.

Nữ từ dáng người cao gầy cuối cùng hành lễ về phía Liễu Bình, ôn nhu nói: “Đa

tạ các hạ truyền võ kinh cho ta, thời gian cấp bách, ngày sau gặp lại."

Nói xong thì nàng ta cũng đuổi theo những nữ tử khác, đi ra khỏi tửu quán.

Trong chớp mắt cánh cửa mở ra.

Liễu Bình thấy bên ngoài chợt xuất hiện rất nhiều hắc ảnh mơ hồ dữ tợn.

Nhưng người trong quán bar lại không hề phát giác.

Bọn họ dựa theo phản ứng vốn có của Mộng Cảnh, làm ra động tác ban đầu, nói

những lời sớm đã nói qua....

Thời gian cấp bách
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1244: Võ kinh và hoa sen (2)



Thật ra thời gian đã không còn tồn tại.

Nhưng Mộng Cảnh nơi này có số lượng cố định, nếu bị tà ma công phá hết thì

sẽ tương đương với thất bại.

Liễu Bình xoay chuyển ánh mắt, tập trung l*n đ*nh đầu thủ lĩnh gác đêm.

"Phân thân của Tạ Đạo Linh.”.

Một hàng chữ nhỏ hiện ra rõ ràng!

"Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, tà ma đang công phá rất nhiều Mộng Cảnh"

Thủ lĩnh mỉm cười và nói.

Liễu Bình vung mạnh ống tay áo.

Thủ lĩnh biến mất.

Mộng Cảnh lập tức đi xa.

Liễu Bình lại tiến vào từng hồi Mộng Cảnh đã từng trải qua.

Rốt cuộc.

Vào thời khắc nào đó.

Không còn kẻ nào xuất hiện.

Càng không có tồn tại nào có thể ngăn cản tà ma, toàn bộ Mộng Cảnh đều rơi

vào một mảnh đình trệ Tất cả cứ như đọng lại.

Tất cả chúng sinh đang trong trạng thái đọng lại, gần như không thể nhúc nhích

máy may Những bóng dáng hắc ám đó điên cuồng tán loạn trong thiên địa, cứ

như muốn tìm ra phân thân của Tạ Đạo Linh, hoặc là tồn tại đang thu thập phân

thân của Tạ Đạo Linh.

Liễu Bình trốn trong một cảnh tượng giả, hoàn toàn không có cách nào rời đi.

Tất cả đều nằm dưới sự giám thị của tà ma!

"Đủ rồi."

Trong tay áo càn khôn, một vị Tạ Đạo Linh mở miệng nói.

"Đủ rồi? Hình như còn rất nhiều phân thân của người chưa thể thu thập."

Liễu Bình nói.

"Những phân thân này đã đủ để chủ thể của ta đạt được sức mạnh, phân tích ra

cách ứng phó tà ma."

Tạ Đạo Linh nói.

Trong không gian tay áo càn khôn, phân thân kia hơi mỉm cười và nói: “Cuối

cùng, xin hãy truyền võ kinh của ngươi cho ta, ta có thứ phải dung nhập vào

trong."

ễ ề ấ ế ố

Tâm niệm của Liễu Bình lại động, truyền thụ tất cả pháp quyết võ kinh cho đối

phương, sau đó quát khẽ: “Đi thôi."

Tạ Đạo Linh đi vào một mảnh hư không, lập tức biến mất tăm hơi.

Tất cả phân thân cũng theo đó mà đi vào hư vô.

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Dựa vào giọt máu tên người người,

đông đảo nhân thân đã trở lại một mặt khác của thời gian, hòa thành một thể với

nữ vu.”.

"Nhờ vào chuyện này, sức mạnh của nữ vu bắt đầu tăng trưởng.”.

"Nàng sẽ dùng sức mạnh càng cao để lục soát tất cả tri thức và sức mạnh của tà

ma kẻ cầm cờ."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

Liễu Bình cũng đang chuẩn bị trở về mặt chính diện thời gian, lại chợt thấy một

hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Hiện tại Tạ Đạo Linh là một trong

những người nắm giữ võ kinh."

"Tất cả tri thức và kỹ xảo của tà ma mà nàng thu hoạch được đều sẽ dung nhập

vào võ kinh, để ngươi hấp thu và nắm giữ."

Liễu Bình không khỏi có chút thưởng thức Tạ Đạo Linh.

Không hổ là tồn tại mạnh nhất, có thể lập tức nghĩ ra biện pháp, ngay khi bản

thân nắm giữ tất cả tri thức kỹ xảo của tà ma thì đồng thời cũng để hắn có được

một phần.

Đây là hai lớp bảo hiểm.

Trước mắt, nếu phân thân đều đã rời đi thì mặt trái thế giới này cũng không

đáng để ở lại nữa.

Phải trở về, nhìn xem Tạ Đạo Linh đã làm được đến bước nào.

Nghĩ đến đây.

Thân thể Liễu Bình chợt lóe rồi biến mất khỏi mặt trái thời gian.

Huyết Vũ ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhắm hai mắt, đang nhập định tu hành.

Nhưng tất cả chung quanh ả đang rơi vào thinh lặng.

Á như rơi vào trạng thái không còn tri giác nào đó, cũng không biết bên cạnh

mình có hai người đang đứng.

Một là Liễu Bình vừa trở về.

Còn lại là nam tử sau lưng lơ lửng bảy thanh trường kiếm kia, Tạ Cô Hồng.

"Tình huống hiện tại là thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Sắp rồi."

Tạ Cô Hồng nói.



Bỗng nhiên.

Quanh thân Huyết Vũ hiện ra những hoa văn quang hình trùng trùng điệp điệp.

Những hoa văn phức tạp đó bay ra, không ngừng xoay quanh ngưng tụ trên

không trung, cuối cùng hóa thành một bông tuyết thật lớn.

Liễu Bình nhìn về phía bông tuyết kia.

Chỉ thấy trong bông tuyết, hàng trăm vạn đóa hoa linh ngọc tụ lại với nhau,

quay chung quanh một đóa hoa sen thánh khiết.

Tên hoa sen, một cô bé có khuôn mặt hồn nhiên non nớt bình yên ngồi ngay

ngắn, đang ngủ say.

Mà trên những đóa hoa do linh ngọc chạm trác thành có khắc đầy phù văn, hiển

nhiên cũng là pháp trận cao thâm đến cực điểm nào đó.

Trong bông tuyết, từng đợt từng đợt linh quang nhè nhẹ tỏa ra từ hoa linh ngọc,

hỗn hợp với bảy sắc màu trào ra từ hoa chân linh, hoàn toàn đi vào cơ thể cô bé

với tốc độ cực kỳ thong thả.

"Đây là tướng mạo vốn có của Tạ Đạo Linh sao?"

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi.

"Bởi vì tổn thất không ít phân thân, nàng chỉ có thể tái hiện tới mức độ này."

Tạ Cô Hồng nói.

Hắn ta duỗi tay ấn ra một quyết.

Hư không lập tức mở ra.

"Chúng ta phải đi –– đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, Tạ Đạo Linh sẽ

thức tỉnh nơi đó rồi rót pháp môn có thể khắc chế tà ma vào Lục Đạo Luân Hồi,

giúp Linh của Lục Đạo có được sức mạnh chiến thắng chúng."

Tạ Cô Hồng nói.

Liễu Bình nói: “Vậy nơi này thì sao?"

Tạ Cô Hồng nhìn thật sâu vào hắn và nói: “Khoảnh khắc này thuộc về người,

chúng ta không thể tiếp tục tham dự, còn về tình thế rốt cục sẽ phát triển tới

mức độ nào, chuyện này quyết định bởi ngươi."

Nói xong, hắn ta lui về phía sau, cùng đóa vạn hoa chi liên kia biến mất khỏi

trước mắt Liễu Bình.

Bọn họ vừa đi thì Liễu Bình đã nhìn về phía Huyết Vũ, không khỏi rơi vào trầm

tư.

Tạ Đạo Linh tìm được biện pháp đối kháng tà ma, hiện đang trù tính chuyện

tương lai.

Trong khoảnh khắc này.

Hình như đã không còn gì có thể làm.

Là như vậy sao? Không.



Còn có lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia nữa....

Liễu Bình yên lặng suy tư trong đầu, rất nhanh đã tìm được tà ma chi pháp mà

Tạ Đạo Linh đặt trong võ kinh.

Hiện giờ, Huyết Vũ là người, hắn mới là tà ma.

Không bằng đoạt lấy lá cờ xí kia đi! Hắn đi đến trước mặt Huyết Vũ, thấp giọng

niệm chú.

Chỉ trong mấy phút.

Chỉ thấy bạch cốt đại kỳ trào ra vô số màu đen kia lặng lẽ hiện lên từ sau lưng

Huyết Vũ.

Liễu Bình tiến lên một bước, nắm lấy đại kỳ.

Chỉ một thoáng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ đại kỳ: “Kẻ cầm cờ có ở

đây không?"

Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, cũng không màng gì nhiều, lập tức phát động sức

mạnh “Nghệ Thuật Gia”.

Chỉ thấy hắn lập tức biến thành dáng vẻ của Huyết Vũ, mà Huyết Vũ lại bị hắn

giấu trong hư không.

Vừa làm xong tất cả, trên đại kỳ máu đen đã hiện ra từng gương mặt dữ tợn.

Một gương mặt nhìn vào Liễu Bình rồi mở miệng nói: “Tạ Đạo Linh tổn thất

quá nhiều phân thân, đã không đáng sợ nữa, chỉ cần không cho ả và Thuật Linh

tận thế kia của ả gặp nhau thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề."

"Hiện tại, kẻ cầm cờ, bắt đầu triệu hoán kỷ nguyên đi!"

"Lần này chúng ta sẽ hoàn toàn đánh bại ả."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1245: Nắm giữ sức mạnh! !!



Sự thay đổi kỷ nguyên.

Cái gọi là sự thay đổi kỷ nguyên, tức là khoảnh khắc hiện giờ đã trôi qua, kế

tiếp là kỷ nguyên chung kết.

Tất cả tà ma đều sẽ ra tay, chung kết tất cả kẻ địch.

Kỷ nguyên mới sẽ chính thức bắt đầu.

Liễu Bình giơ cao đại kỳ máu đen lên, để mặc nó phất phới theo gió.- - Tạ Đạo

Linh bọn họ chuẩn bị xong chưa? Khi hắn vung mạnh đại kỳ, trận quyết chiến

cũng chính thức bắt đầu.

Tạ Đạo Linh có khả năng chiến thắng không? Đại kỳ máu đen phần phật bay

múa, trên mặt cờ hiện ra một loạt những gương mặt dữ ton.

Là đám tà ma! Chúng đã chờ không kịp muốn buông xuống khoảnh khắc này!

"Kẻ cầm cờ, bắt đầu triệu hoán kỷ nguyên đi."

"Mau! Mau!"

"Tận dụng thời cơ, phải lập tức đi xử lý Tạ Đạo Linh."

"Á là kẻ mạnh nhất trong tất cả chúng sinh, chỉ cần ả vừa chết thì tất cả sẽ

chung kết."

Tất cả tà ma cùng nhìn về phía Liễu Bình.

Tuy Liễu Bình đã quen nhìn các loại trường hợp, nhưng giờ khắc này trong lòng

cũng không khỏi run run.

Hắn đã hoàn toàn hiểu ra cục diện của giờ khắc này.

Thân là kẻ cầm cờ, có lẽ không phải mạnh nhất trong tà ma, nhưng lại có được

chuối cờ xí có thể kêu gọi sự thay đổi kỷ nguyên này.- - Nếu hắn không lập tức

triệu hoán kỷ nguyên buông xuống, vậy hắn sẽ bị lũ tà ma xé nát ngay rồi thay

bằng một kẻ cầm cờ khác! Không có cách nào.

Tạ Đạo Linh đã hoàn toàn hấp thu tri thức và năng lực của tà ma.

Chỉ hy vọng dưới sự trợ giúp của chúng sinh, Tạ Đạo Linh có thể thành công

chiến thắng tà ma! Liễu Bình giơ lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia lên cao cao, dựa

theo tri thức tà ma mà hắn nắm giữ, ngâm nga nói: “Chư pháp đã qua, chư mệnh

đã hết, vạn vật hư không, tất cả chung kết!"

Chú ngữ vừa dứt.

Sức mạnh tà ma cả người hắn lập tức kích động không thôi, rót hết vào đại kỳ

máu đen kia.

Sức mạnh tà dị vô biên vô tận tỏa ra dao động làm chấn động tất cả, ầm ầm tản

ra từ đại kỳ, chạy như bay hướng tới thế giới vô biên vô hạn.

Một đám tà ma nhảy ra từ đại kỳ, đứng san sát chung quanh Liễu Bình.



Liễu Bình chưa bao giờ gặp qua hình thái của chúng, sức mạnh trên người

chúng còn mạnh hơn Liễu Bình vô số lần.

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Dưới sự triệu hoán của ngươi, tất

cả tà ma đã cùng đến."

"Cuộc chiến thay đổi kỷ nguyên chính thức bắt đầu!"

Chữ nhỏ lại biến mất.

Quang ảnh chung quanh lao đi như bay, tất cả đều hóa thành hư không hắc ám.

Mộng Cảnh bắt đầu kết thúc.

Liễu Bình không khỏi ngừng thở.- - Chung kết sắp tiến đến! Một tà ma phát ra

tiếng kêu sắc nhọn rung trời động đất: “Tạ Đạo Linh, ra đấu một trận chiến!"

Đám tà ma sôi nổi rít gào lên tiếng.

Đột nhiên.

Một ánh hào quang mênh mông chiếu sáng hư không hắc ám, trải rộng tất cả

nơi nơi.

Ánh hào quang này tràn ngập khí tức hủy diệt.

Đám tà ma đắm chìm trong quang huy này, thân thể bắt đầu hỏng mất.

Cả người Liễu Bình cũng truyền đến một con đau khó có thể miêu tả, cứ như tất

cả đều bắt đầu tan rã.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Chú ý, người đang nằm trong sự

bao phủ của sức mạnh tận thế nhằm vào tà ma, sức mạnh tận thế này đủ để hủy

diệt đa số tà ma."

"Xin hãy lập tức chuyển hóa thành chúng sinh, nếu không người sẽ bị nó hoàn

toàn phá hủy."

Cả người Liễu Bình trào ra tơ máu, rất nhanh toàn thân hắn như đắm chìm trong

máu loãng.

Hắn phát ra một tiếng r*n r* thống khổ, đang muốn sử dụng sức mạnh Nghệ

Thuật Gia thì bỗng nhớ tới một chuyện.- - Kẻ phát động cuộc chiến kỷ nguyên

chính là lũ tà ma! Nếu chúng dám tiếp tục truy kích Tạ Đạo Linh thì tất nhiên là

có tự tin nhất định.

Những tà ma đó gần như vô địch, chúng chung kết tất cả.

Chẳng lẽ chúng không có át chủ bài?

"Ưm!"

Liễu Bình phát ra tiếng hô thống khổ, dựng lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia trước

mặt mình.

Cờ xí này ẩn chứa sức mạnh kỷ nguyên, có lẽ có thể thay hắn ngăn cản một

chút? Hắn vừa nghĩ như vậy thì trong lòng lập tức hiện ra một đạo thuật.

Những chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên nhảy ra, ánh vào mi mắt hắn: “Trong võ

kinh của ngươi có ẩn chứa một thức của thuật “Tận thế đồng hóa, có thể trợ

ố ổ ế

giúp người chống đỡ tổn thương do tận thế gây nên."

"––Món quà đến từ Tạ Đạo Linh."

Là nàng! Hắn giúp nàng thu thập phân thân, mà những phân thân của nàng để

lại quà tặng trong võ kinh! Liễu Bình nhìn hai hàng chữ này, nhanh chóng cảm

ngộ thuật pháp kia rồi lặng lẽ thi triển ra.

Một dao động kỳ diệu lập tức hiện lên quanh người.

Sức mạnh này như đồng tông đồng nguyên với ánh sáng tận thế vô biên vô hạn

kia, một khi thi triển ra, ánh hào quang tận thế lập tức không làm tổn thương

thân thể và linh hồn của Liễu Bình.

Liễu Bình nhìn trộm chung quanh.

Chỉ thấy đông đảo thân thể tà ma đều bắt đầu dần dần tan rã.

Cũng có một ít tà ma tương đối cường đại vẫn còn đau khổ ngăn cản....

Hắn không thể quá lộ liễu.

Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, phóng ra sức mạnh Nghệ Thuật Gia, làm

thương thế trên người hiện ra trạng thái dần dần gia tăng.

Loại thương thế này tuy là giả, nhưng hắn có thể biến nó thành thật vào bất cứ

lúc nào, bởi vậy cũng không sợ bị tà ma nào phát hiện.

"Hừ, ả ra tay, chỉ sợ đây là thủ đoạn cuối cùng của ả rồi."

Một ma ảnh khổng lồ lặng lẽ hiện lên phía sau đông đảo tà ma.

Ngay sau đó, lại một ma ảnh cũng khổng lồ tương tự theo đó mà hiện lên: “Đã

đến lúc, chúng ta phải đi ngăn cách ả và Tận Thế chi Thuật kia, làm sức mạnh

của ả không thể tiếp tục được nữa."

Giọng nói thứ ba vang lên: “Đến lúc đó, tất cả đều sẽ chung kết."

Ba ma ảnh khổng lồ chống chọi lại sự ăn mòn của vô số ánh hào quang tận thế,

im hơi lặng tiếng chạy như bay hướng tới nơi cực xa, biến mất trong tầm mắt

của quần ma.

Liễu Bình chấn động trong lòng.

Quả nhiên bạn này có chuẩn bị khác.

Chúng có biện pháp chiến thắng Tạ Đạo Linh! Làm sao bây giờ.

Làm sao bây giờ? Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, ánh mắt nhìn khắp chung

quanh, chỉ thấy đa số tà ma đang đau khổ chống cự ánh sáng tận thế kia, mắt

thấy đã sắp chịu không nổi nữa....

Có biện pháp nào?

"Các vị! Đưa sức mạnh của các ngươi cho ta!"

Liễu Bình đột nhiên kêu lên.

Lũ tà ma cùng nhìn về phía hắn.

ắ ế ắ ố

Hắn giơ đại kỳ lên cao, lớn tiếng nói: “Trước mắt ta còn chống chọi được, xin

chư vị trợ giúp một tay, đúc thành giáp tà ma vô thường để ta thao túng giáp

này, chống đỡ sức mạnh tận thế ăn mòn cho mọi người!”.

Nếu Tạ Đạo Linh và thuật của nàng chia lìa, nàng sẽ thất bại.

Vì dự phòng kết quả như vậy, hắn phải trở thành lớp bảo hiểm thứ hai.

Hắn phải –– Nắm giữ sức mạnh! !!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1246: Ma chủ!



Lũ tà ma nghe vậy thì sôi nổi thả ra sức mạnh đảo qua toàn thân Liễu Bình.

Liễu Bình không dám sơ suất, lập tức vận dụng “Nghệ Thuật Gia"

biến những thương thế của mình thành chân thật.

Cho dù như thế.

Hắn vẫn là người có thương thế nhẹ nhất trong chúng tà ma.- -Vậy xem ra, trừ

ba vị thủ lĩnh vừa rồi bay đi đối kháng Tạ Đạo Linh thì kẻ cầm cờ là mạnh nhất.

Lũ tà ma nhìn thương tích trên người hắn, đều nghĩ như thế.

"Mau, toàn bộ tới giúp ta, chúng ta cần bộ giáp vô thượng kia!"

Liễu Bình gầm lên.

"Tới,"

Một tà ma trầm giọng mà nói: “Ta có không ít tài liệu, đủ để chế tạo ba mươi

sáu khối vảy chiến giáp cho ngươi."

Nó phất tay thả ra đủ loại tài liệu, lập tức bắt đầu đúc giáp.

Có người đầu tiên bắt đầu thì các tà ma khác cũng sôi nổi ra tay.

"Ta có thể đúc thành giáp ngón tay cho ngươi."

"Để ta tới đúc thành giáp vai."

"Ta có thể đúc năm mươi mốt khối vảy!"

"Giao giáp cổ tay cho ta!"

Lũ tà ma sôi nổi lên tiếng.

Dưới sự chiếu rọi của hào quang tận thế, không ít tà ma chỉ đúc được một nửa

thì đã chết.

Những tà ma còn lại tăng nhanh tốc độ, vì sinh tồn mà toàn lực đúc thành giáp y

kia-- Rốt cuộc.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của vô số tà ma, chiến giáp rốt cuộc cũng được đúc

thành.

Chiến giáp khổng lồ này giống như một người khổng lồ thông thiên triệt địa, cả

người hiện ra vô số vảy màu huyền ảo, mang theo uy lực vô thượng.

"Ngươi bảo tồn nhiều thực lực nhất, cứ để người mặc giáp này, che chở cho

chúng ta!"

Một tà ma kêu lớn.

"Giao cho ta là được."

Liễu Bình đáp lại.

ể ắ ầ ầ ế ổ

Thân thể hắn bật lên, lập tức bay lên trời cao, đi vào phần đầu chiến giáp khổng

lồ kia.

Mũ giáp mở ra, hiện ra một mảnh hắc ám bên trong.

Liễu Bình đi vào bóng tối.

Mũ giáp lập tức khép lại, đồng tử hắc ám bỗng hiện ra hai hồng quang yêu dị.

Cùng lúc đó.

Lũ tà ma sôi nổi hóa thành từng tia sáng, bay lên trên chiến giáp kia.

Mỗi một bộ phận chiến giáp do chúng nó đúc ra đều thành chỗ dung thân của

chúng.

Chiến giáp khổng lồ ngạo nghễ đứng sừng sững trong ánh sáng tận thế vô biên,

tạo nên lớp che chắn chung cực cho tất cả tà ma.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Liễu Bình khống chế chiến giáp khổng lồ, khiến tất cả váy đen thả ra sức mạnh

tà ma, hơn nữa tất cả lũ tà ma ẩn thân trên vảy chiến giáp rốt cuộc cũng chống

đỡ được ánh sáng tận thế xâm nhập.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện ra: “Ngươi nắm giữ

chiến giáp chung cực của tà ma."

"Đa số tà ma đã được che chắn trên chiến giáp của người để tránh né tận thế

đánh chết."

"Ngươi có được sự tán thành của chúng tà ma."

"–– Nhờ thân phận chủ nhân chiến giáp và sự tán thành của đa số tà ma, ngươi

trở thành ma chủ mà mọi người công nhận."

“Sát!"

"Ha ha ha, ánh sáng tận thế không thể đối phó chiến giáp mà chúng ta đồng

lòng đúc ra."

“Giết sạch tất cả chúng sinh!"

Trên chiến giáp khổng lồ, tất cả tà ma phát ra chiến ý sôi trào.

Chúng nó dựa vào vô số vảy đen trên chiến giáp, phóng ra vô số thuật pháp,

xuyên thấu hư không, đánh về hướng hư không không thể biết kia.- -Sâu trong

hư không, Tạ Đạo Linh đang giao thủ với ba tên thủ lĩnh tà ma.

Liễu Bình hít sâu một hơi.

Giờ phút này.

Hiện tại.

Kết cục trong nháy mắt này.

ắ ắ

Hắn đã nắm giữ tri thức và năng lực của tà ma, còn có tà ma chi giáp chí cường

trên người, bàn về thực lực-- Hắn là cường giả trong chúng ma.

Nhưng....

Vẫn xón kém một chút so với ba tên thủ lĩnh tà ma xông lên đánh nhau với Tạ

Đạo Linh.

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, đứng trong ánh hào quang hủy diệt vô biên, đưa mắt

quét qua hư không vô tận.

Những váy đen trên chiến giáp khổng lồ tỏa ra từng tiếng vang, theo ý niệm của

hắn mà cuộn trào cả lên, tỏa ra dao động sức mạnh ma tính, xâu chuỗi với nhau,

cấu thành quy mô sức mạnh gia tăng lên vô số lần, hội tụ vào đôi mắt màu đỏ

tươi trên mũ giáp.

Cái nhìn chung kết: Tất cả chung kết.

Đây là một loại sức mạnh nhìn thấy chung kết, có thể nhảy qua sự ngăn cản của

tất cả thuật pháp, nhìn thấy kết cục của tất cả kẻ địch kỷ nguyên.

Liễu Bình nhìn về phía hư không, ánh mắt xuyên thấu tất cả, rốt cuộc cũng thấy

được người mà hắn muốn gặp.

Hắn trực tiếp ngưng tụ ý niệm thành hình, bay vút qua thần trụ dài đằng đẳng,

đến được mảnh Huyết Hải kia.

Huyết Hải.

Một bóng người yểu điệu đang lặng lẽ đúng.

Liễu Bình đáp xuống, lẳng lặng đứng bên cạnh người nọ, nhìn sóng gió kích

động dưới chân.

"Theo lý thuyết, lúc này tất cả chúng sinh đều nên đến Lục Đạo Luân Hồi

chuyển thể đầu thai, lấy sức mạnh tận thế đối kháng tà ma, vì sao nàng còn ở

nơi này?"

Liễu Bình hỏi.

"Từ trước kia rất lâu ta đã nói với Andrea, cho dù là khi nào, ta cũng không thể

quên chàng, nàng thân là Thánh Linh, nhất định phải giúp ta thực hiện được

chuyện này."

Nữ tử nói.

"Nàng làm được à?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, hiện giờ ta đã là Huyết Hải chi Linh, thậm chí tương lai có thể sẽ

chấp chưởng nơi này, chàng thì sao?"

Nữ tử hỏi.

"Ta là lớp khóa an toàn thứ hai, nếu Tạ Đạo Linh thất bại, ta sẽ giúp chúng sinh

giành được tư cách sống sót."

Liễu Bình nói.

ấ ể ế

"Khi nào tất cả những chuyện này mới có thể kết thúc?"

Nữ tử cô đơm hỏi.

"Không biết còn cần bao lâu, nhưng chúng ta sẽ tận lực, nhất định sẽ không làm

mọi người bị tà ma hóa thành hư vô."

Liễu Bình nói.

"Rất tốt, vậy ta sẽ ở chỗ này cho chàng, thẳng đến ngày đó đến."

Nữ tử kiên định nói.

Liễu Bình tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau.

"Huyết Hải quá cô đơn, ta lo lắng sẽ để nàng chờ một mình lâu lắm... Yana."

Hắn thấp giọng mà nói.

"Nơi này rất tốt, sẽ không có chuyện gì làm nhiễu loạn lòng ta."

Yana xoay người, dùng tay khẽ vỗ về gương mặt hắn và nói: “Ta sẽ nhắm mắt

lại, không đi xem tất cả mọi chuyện trên thế gian nữa, thẳng đến một ngày,

chàng trở lại Huyết Hải lần nữa."

Nàng nhẹ nhàng hôn hắn.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Dưới sự trợ giúp của

Thánh Linh Andrea, Yana lấy thân phận Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể gia nhập

Huyết Hải, hóa thành anh linh."

"Nàng sẽ thu thập tất cả anh linh tại đây, chuẩn bị vì cuộc chiến trong tương

lai."

"Nàng chờ người tại nơi này."

Liễu Bình nhắm mắt, dịu dàng nói: “Ta nhất định sẽ khiến chiến tranh sớm kết

thúc, mặc kệ dùng phương pháp gì."

"Đi đi, trận chiến tranh này đang trong thời khắc nguy cấp, đừng nhọc lòng vì

ta, ta chờ chàng ở chỗ này, vẫn luôn ở chỗ này."

Yana nói.

Liễu Bình chậm rãi gật đầu.

Thân thể hắn hóa thành quang ảnh, chậm rãi tản ra, biến mất khỏi Huyết Hải.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1247: Nhảy lên đi, kim giây!



Phía bên kia.

Cả người chiến giáp khổng lồ đột nhiên chấn động.

Tất cả những mảnh vảy chiến giáp không thả ra bất cứ thuật công kích nào nữa.

Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ chiến giáp: “Các vị, chúng ta không biết

tình hình chiến đấu như thế nào, ta cần phải tìm tòi cho kỹ, xin đừng vận dụng

mảy may sức mạnh nào của chiến giáp nữa!”.

Không đợi các tà ma khác đáp lại thì hắc lân chiến giáp thật lớn phát ra vô số

chấn động.

Trên mũ giáp, cặp mắt màu đỏ tươi kia thả ra ánh hào quang, giống như mặt trời

máu treo trên cao, chiếu rọi vô số thế giới vô tận vô biên, lập tức nhìn thấy tình

hình.

"Xong rồi."

Trong lòng Liễu Bình không khỏi hiện ra suy nghĩ này.

Trong tầng tầng lớp lớp thế giới Lục Đạo Luân Hồi kia, Tạ Đạo Linh không

ngừng chuyển sinh, phiếu bạc lưu lạc trong nhân gian giới.

Nhưng thuật của nàng cũng hóa thành vô số tận thế, không ngừng oanh kích lên

người ba tên thủ lĩnh tà ma, lại bị chúng cuốn lấy, nhất thời không thể trở về bên

cạnh Tạ Đạo Linh.

Phải làm sao bây giờ? Có ai có thể đi giúp nàng? Không được, hắn phải nhịn

xuống, tiếp tục sắm vai tà ma chi chủ, thao túng bộ chiến giáp này, cũng hiệu

lệnh cho tất cả tà ma sống nhờ trên chiến giáp.

Như vậy -- Ai có thể đi giúp nàng một tay! Ai có thể? Tâm niệm của Liễu Bình

chớp động qua lại, bỗng nâng tay lên, phóng ra tầng tầng lớp lớp ảo giác, che

đậy tất cả những chuyện phát sinh, không cho tà ma nào thấy được.

Hắn vươn tay còn lại ra, nhẹ nhàng ấn vào hư không.

Một giọt máu bay ra.

"Nữ sĩ Huyền Bí."

Liễu Bình thấp giọng mà nói.

Một giọng nữ run rẩy theo đó mà vang lên: “Đã đến lúc, xin làm hắn sống lại

đi."

Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào giọt máu kia.

Chỉ một thoáng.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã là Nghệ Thuật

Gia của tất cả ảo giác hư ảo, có thể phóng thích tất cả sức mạnh hệ biểu diễn."

"Ngươi phóng thích “Hí Kịch Sư."

ế ố

"Cái chết chân thật của thời gian sẽ hóa thành giả dối."

"Đếm ngược năm giây, thời gian sắp sống lại!"

"Năm,"

"Bốn,"

"Ba,"

“Hai,"

“Một!"

Đinh –– Giọt máu kia bỗng hóa thành một đồng tiền xu màu đỏ thẫm đang

xoay, nó không ngùng quay tít ở giữa không trung, cuối cùng rơi xuống rồi bị

một bàn tay đón được.

"A, thật sự có người làm được, thật khó tin nổi."

Nam nhân kia nói.

Chỉ thấy trên tay hắn ta có đeo một đôi găng tay, sau lưng nổi lơ lửng bốn thanh

chiến kỳ đón gió phấp phới, hắn ta để râu, cả người tràn ngập chiến ý.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu hắn ta: “Thời Gian chi Chủ."

"Đây là ý thức hiện hóa của thời gian, là sức mạnh quy tắc thống ngự tất cả quá

khứ, hiện tại và tương lai ra đời từ tâm."

Nữ sĩ Huyền Bí xuất hiện từ sách thẻ, tiến lên một bước, nắm lấy tay Thời Gian

chi Chủ.

"Mới qua có một khoảnh khắc thôi, cần gì lo lắng như thế?"

Nam nhân nhìn vẻ mặt của nàng, bỗng nhếch miệng cười nói.

"Trong nháy mắt mà giống như vĩnh hằng."

Nữ sĩ Huyền Bí nhẹ nhàng đáp.

Nam nhân duỗi tay chỉ vào hư không, mở miệng nói: “Liễu Bình, thời gian sắp

khôi phục, hiện tại ngươi phải làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Cho dù chỉ là nháy mắt, nhưng tất cả mọi chuyện trong nháy mắt này vẫn phải

có trước có sau, đây là cơ sở mà tất cả pháp tắc an bày sau khi thời gian lấy lại

được sức mạnh,."

Nam nhân nói.

"Ngươi muốn ta sắp xếp tất cả những chuyện trong nháy mắt này lại một lần?"

Liễu Bình hỏi.

"Phải làm như thế, sau đó ta có thể khiến thời gian trên thân trụ bắt đầu lưu

chuyển, kế tiếp, chúng ta sẽ đi đến tương lai, trợ giúp Tạ Đạo Linh chiến đấu."

Nam nhân nói.

ễ ấ

Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: “Ta của giờ phút này sẽ

cùng tồn tại với tất cả sự kiện trong nháy mắt này-- Có thể làm được không?"

"Được."

Nam nhân trả lời ngắn gọn.

Liễu Bình vươn tay.

Vô cùng sức mạnh hội tụ từ chiến giáp, hóa thành sức mạnh không cách nào đo

lường trong tay hắn, hiện hóa thành một bộ bài.

"Đây là bộ bài Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hội tụ thành từ sức mạnh của ta, có thể

dùng tất cả sức mạnh trên võ kinh, bởi vậy ta muốn đưa nó đến mở đầu tất cả,

để ta đạt được nó ở thời đại thiếu niên."

Liễu Bình nói.

"Cứ như vậy, giao diện thao tác anh linh trên người người cũng có lai lịch, logic

hoàn mỹ, rất tốt."

Nam nhân khen ngợi một tiếng.

Hắn ta nhấn một cái vào hư không.

Chỉ thấy một loạt hình ảnh mở ra.

Đó là thế giới tu hành -- Ở thế giới tu hành ngày xưa, thời khắc Liễu Bình vẫn

là thiếu niên kia.

Hắn bỗng đạt được một danh sách.

Tất cả bắt đầu từ thời khắc kia.

Hắn sẽ không ngừng dùng linh thạch đi lắp đầy danh sách kia, thẳng đến phát

hiện linh thạch không có tác dụng mới thôi....

"Mặt khác dựa theo những sự kiện ta trải qua để sắp xếp đi –– sau đó khoảnh

khắc này có thể đi qua."

Liễu Bình nói.

"Được."

Nam nhân nói.

"Chờ một chút!"

Nữ sĩ Huyền Bí nói.

Liễu Bình và nam nhân cùng nhìn về phía nàng.

"Khi khoảnh khắc này hoàn toàn kết thúc, ta sẽ cùng thời gian tiến đến Lục Đạo

Luân Hồi, giúp Tạ Đạo Linh một tay, Liễu Bình, người tính làm sao bây giờ?"

Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.

“Không cần lo cho ta, ta có tính toán của mình, có lẽ rất nhanh chúng ta sẽ gặp

lại."

Liễu Bình nói.

"Được, ta tin ngươi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.

Thời Gian chi Chủ cũng gật gật đầu, lầu bầu nói: “Suy nghĩ của hắn quả thực

không phải ai cũng có khả năng nghĩ ra, nói cách khác --"

"Ngay từ đầu hắn đã là tà ma chi chủ, sau đó thiết kế tất cả mọi chuyện trong

khoảnh khắc đó, toàn bộ thời gian và vận mệnh đều bị khép kín, hoàn mỹ vô

khuyết, không có ai dao động được."

"Trừ phi có người có thể viết lại thời gian, đối kháng với hắn đang là tà ma chi

chủ-- điều này gần như không có khả năng."

Huyền bí nữ thần nói.

Thời Gian chi Chủ nâng tay lên, nặng nề nói: “Ta sắp bắt đầu rồi."

Liễu Bình và nữ sĩ Huyền Bí cùng gật gật đầu.

Thời Gian chi Chủ lớn tiếng mà nói: “Ngươi là dòng cát chạy mà chúng sinh

không nắm giữ được, là tất cả sức mạnh khoan thứ và hủ bại, lại là luân bàn

không ngừng chuyển động trong tay ta."

"Nhảy lên đi, kim giây!"

Trước mắt Liễu Bình đột nhiên hiện ra tới một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Khoảnh

khắc kia đã qua."

"Thời gian nhảy một giây hướng về phía trước."

"Ngươi tiến vào sông dài thời gian chân chính."

"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Cuộc chiến tranh chung kết tất cả đang kéo dài!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1248: Chiến thần! (Đại kết cục) (1)



“Các vị, chúng ta phải gia nhập chiến trường!"

Liễu Bình rộng lớn nói.

Trên chiến giáp khổng lồ, tất cả tà ma cùng hô to đáp lại.

Trong hư không phía trước chúng, vô số mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi được

bày ra.

Một rồi lại một tận thế nhanh chóng lưu chuyển trong thế giới.

Loại sức mạnh này là khắc tinh của tà ma! Ba thủ lĩnh thân thể khổng lồ kia

đang nghĩ cách xử lý tất cả tận thế.

Ý niệm của Liễu Bình khẽ động.

Cả người chiến giáp khổng lồ màu đen cao như thiên địa đột nhiên chấn động,

bắt đầu phi hành hướng tới hư không phía trước.

Nhân cơ hội này -- Liễu Bình thả ra tầng tầng lớp lớp ảo giác Nghệ Thuật Gia,

khiến ba thủ lĩnh và lũ tà ma trên chiến giáp không thể phát hiện lẫn nhau.

Còn hắn thì ngưng tụ một thần niệm, nháy mắt xuyên qua vô số mảnh thế giới,

đến đượC thế giới nào đó.

-- Đó là một thế giới Khoa Kỹ Trắc.

Trên một nhà cao tầng ở xóm nghèo xuất hiện dao động sức mạnh của Thời

Gian và Huyền Bí.

Dao động sức mạnh này tác động vào sự chú ý của hắn, cứ như ngay từ đầu nó

đã luôn chờ hắn hiện thân.

Liễu Bình đáp xuống, hóa thành một nam nhân mặc hắc giáp, nhìn lại vách

tường.

Chỉ thấy trên vách tường, một lớp màu vẽ cực kỳ bình thường vẽ ra thân thể của

nữ sĩ Huyền Bí.

Vào thời khắc Liễu Bình xuất hiện, nữ sĩ Huyền Bí lập tức nhìn về hướng hắn,

mở miệng nói: “Vì tránh né tà ma, chúng ta đã rời đi, chỉ muốn dặn dò ngươi

một câu."

"Nhớ kỹ."

"Trụ linh của Luyện Ngục Thần Trụ là đồng minh của ngươi."

Nữ sĩ Huyền Bí nói xong thì tất cả màu vẽ cấu thành thân thể nàng lập tức biến

mất.

Trên vách tường là một mảnh tuyết trắng, đã không còn cái gì nữa.

Liễu Bình ngẩn ra một giây, bỗng phản ứng lại.

Đúng vậy.

ế ấ

Lúc trước đoàn trưởng biết được tất cả mọi chuyện, sau đó rơi vào ngủ say--

Hắn ta nói vào thời cơ thích hợp, hắn ta nhất định sẽ tỉnh lại! Liễu Bình bỗng

phát hiện cái gì đó, lập tức trở về bản thể, ra lệnh cho chiến giáp khổng lồ ngẩng

đầu, nhìn lại chính giữa chiến trường.

Chỉ thấy tận thế kia đột nhiên xuất hiện biến hóa, mấy ánh sáng sức mạnh tận

thế dần trở nên thong thả, bị ba thủ lĩnh tà ma kia khống chế.

"Ha ha ha! Chúng ta sắp sử dụng được sức mạnh tận thế rồi!"

"Tạ Đạo Linh, ngươi cũng chỉ được như thế!"

"Ngươi vĩnh viễn đừng mong tìm về thuật của ngươi!"

Chúng sôi nổi cười điên cuồng.

Liễu Bình nín thở cảm ứng, quả nhiên phát hiện không ít tận thế đã bị sức mạnh

tà ma làm ô nhiễm, khống chế.

Như vậy mãi là không được! Hắn nâng tay lên, phóng ra ảo giác trùng trùng

điệp điệp, khiến tất cả tà ma trên chiến giáp của hắn phát hiện cái gì đó-- Chúng

nhận thấy, trong ba thủ lĩnh kia, trên người thủ lĩnh tương đối yếu kém kia thỉnh

thoảng lộ ra khí tức không phối hợp nào đó, cứ như nó không phải nó, mà là cái

gì khác Tỷ như Tạ Đạo Linh.

Nó không chỉ hơi giống Tạ Đạo Linh, trên người còn tỏa ra sức mạnh tận thế

độc hữu.

"Chư vị, các ngươi đều được chiến giáp gia trì, có thể thấy rõ chân tướng -- xin

hãy giúp ta một tay, chúng ta cùng xử lý Tạ Đạo Linh!"

Liễu Bình lớn tiếng quát.

"Không thành vấn đề."

"Xử lý ả, để toàn bộ nỗ lực của chúng sinh hóa thành hư ảo."

"Kết thúc tất cả!”.

"Tương lai thuộc về chúng ta!"

Trên chiến giáp, tất cả tà ma lớn tiếng đáp.

Liễu Bình khẽ gật đầu.

Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao “Nghệ Thuật Gia"

của mình có thể che giấu tất cả tà ma.

"Nghệ Thuật Gia"

đến từ võ kinh, Tạ Đạo Linh, tất cả sức mạnh tà ma và chiến giáp khổng lồ.

Nó là tập hợp tất cả sức mạnh, hiện hóa thành sức mạnh Kỳ Quỷ hệ biểu diễn

trên người hắn.

Tuy không phải kỹ năng chiến đấu -- Nhưng không ai có thể đối phó “Nghệ

Thuật Gia"

! Liễu Bình hít sâu một hơi, thao túng chiến giáp khổng lồ dùng sức run lên.

ế

Từng mảnh lân giáp màu đen bóc ra từ chiến giáp, như đàn ông nhanh chóng

xoay tròn trên không trung, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường mâu

hắc ám.

"Chư vị, dùng hết toàn lực!"

Liễu Bình lạnh lùng quát.

Tất cả tà ma, thậm chí tất cả sức mạnh tà ma trên cả chiến giáp khổng lồ đều

ngưng tụ lại, chảy vào trường mâu hắc ám.

Liễu Bình đúng nín thở, lẳng lặng chờ đợi trong hư vô không bị nhìn thấy.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thủ lĩnh tà ma thực lực yếu nhất kia, trong cuộc chiến dài đằng đẳng ấy, rốt

cuộc cũng là người đầu tiên lộ ra sơ hở.

Số lượng tận thế quá nhiều, rốt cuộc nó cũng bị đánh trúng một chút, thân thể

khựng lại giữa không trung.

Gần như cùng khoảnh khắc đó --- Tên mũ của chiến giáp khổng lồ, hai tròng

mắt màu đỏ tươi tỏa ra ánh hào quang mãnh liệt.

Liễu Bình hành động.

Không động thì thôi, vừa ra tay thì phải toàn lực.

"A, đi chết đi!"

Hắn rống giận, ra sức ném chuối trường mâu hắc ám này đi.

Dưới sự che giấu của vô số quang ảnh hư ảo, trường mâu lập tức xuyên qua

ngực thủ lĩnh kia.

Sao Tạ Đạo Linh lại bỏ qua cơ hội này? Trong chớp mắt trường mâu xỏ xuyên

qua thủ lĩnh tà ma, có mấy chục sức mạnh tận thế ngưng tụ đến, quét qua trên

người thủ lĩnh tà ma-- “Không!"

Thủ lĩnh tà ma phát ra tiếng gào tuyệt vọng, thân thể lập tức bị cắt thành hai

mảnh.

Liễu Bình đột nhiên xuất hiện.

Hắn mặc chiến giáp hắc ám kia, thân thể to lớn như thiên địa, trực tiếp buông

xuống chiến trường, bắt một cái đã nắm được thân thể tách rời của thủ lĩnh tà

ma nọ.

"Đại nhân yên tâm, sẽ không chết, ta tới cứu ngươi!”.

Sau khi che đậy cảm quan của tất cả tà ma, Liễu Bình lớn tiếng nói với hai tên

thủ lĩnh còn lại.

Chiến giáp trên người hắn lại bong ra từng khối vảy, hội tụ lại với nhau, cấu

thành một xiềng xích kiên cố.

ễ ể ề

Liễu Bình cột hai mảnh thi thể của thủ lĩnh tà ma kia lại, lui về phía sau, miệng

thì nói: “Hai vị đại nhân xin cứ tiếp tục chiến đấu, ta đi cứu nó!"

Nói xong thì biến mất.

Hai thủ lĩnh tà ma còn lại nhìn nhau.

"Giết Tạ Đạo Linh!"

"Đi!"

Hai tên thủ lĩnh bay vào sâu trong Lục Đạo Luân Hồi.

Liễu Bình trói thi thể kia lại, quay về Luyện Ngục Thần Trụ lần nữa, một tay bắt

lấy xích sắt, một tay bám vào thân trụ đang thiêu đốt.

"Đoàn trưởng!"

Hắn quát lớn tiếng.

Trên Luyện Ngục Thần Trụ dần dần hiện ra một bóng dáng.- - Đó là Cựu Nhật

thần chủ lúc trước có minh ước với hắn.

"Ngươi có tính toán gì không?"

Vị thần chủ này hỏi.

"Ta sẽ dùng tà ma chi pháp ăn luôn tất cả sức mạnh trên người nó, có thể quá

trình này sẽ mất khống chế, người phải trói chặt ta lại."

Liễu Bình nói.

"Luyện Ngục Thần Trụ kiên cố không gì phá nổi, cũng có thể dùng để trói buộc

ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cách khống chế bản thân để tránh bị tà ma

kia xâm lấn."

Thần chủ nói.

Liễu Bình nói: “Cái này thì dễ, chờ ta tiêu hóa xong sức mạnh của nó thì ta

chính là kẻ mạnh nhất trong tất cả tà ma."

"-- Cho dù là hai tên thủ lĩnh kia, cũng phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"

Hắn khống chế chiến giáp khổng lồ, áp sát vào Luyện Ngục Thần Trụ.

Khi hắn bắt đầu mặc niệm tà ma chi chú, trong hư không dần có từng cái đinh

tràn ngập khí tức hung lệ hiện hóa ra, đóng chặt tay, chân, cổ, đầu của hắn lên

thần trụ.

"Được... Ta sẽ bắt đầu cắn nuốt."

Liễu Bình không ngừng th* d*c và nói.

"Bắt đầu đi, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Luyện Ngục thần chủ nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1249: Chiến thần! (Đại kết cục) (2)



Đột nhiên.

Hư không chung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt.

Luyện Ngục thần chủ quay đầu lại nhìn, thở dài và nói: “Tạ Đạo Linh chiến

bại."

"Cái gì?"

Tâm thần của Liễu Bình chấn động, lập tức nhìn lại hư không.

Chỉ thấy thế giới sâu trong Lục Đạo Luân Hồi kia, Tạ Đạo Linh đã chuyển sinh

thành một người tu hành, nhưng trước sau vẫn không thể gặp lại Tận Thế chi

Thuật kia.

Hai tên thủ lĩnh tà ma dùng hết tất cả thủ đoạn, làm nàng và Thuật chia lìa, cuối

cùng sức mạnh của nàng đã khô kiệt, rốt cuộc cũng không thể chiến đấu với tà

ma nữa.

Hư không chợt lóe.

Hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.

Là Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ.

"Liễu Bình, đừng vội cắn nuốt sức mạnh tà ma kia, trước mắt chúng ta chỉ còn

cơ hội cuối cùng."

Nữ sĩ Huyền Bí mặt đầy ưu sầu mà nói.

"Còn cơ hội à?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi quên rồi à? Thời gian chia thành hai mặt, trước mắt ta còn có thể phóng

thích thuật này một lần, khiến thời gian chia ra thành một mặt khác -- Đây là hi

vọng cuối cùng."

Thời Gian chi Chủ nói.

"Nếu lần này chúng ta vẫn thua..."

Liễu Bình nói.

"Vậy mới thật sự là kết thúc, bởi vì ngươi là tà ma, cho dù người thắng được tất

cả tà ma thì cuối cùng vẫn là kỷ nguyên chung kết của tà ma buông xuống,

chúng sinh sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.

Liễu Bình thoáng trầm mặc, mở miệng nói: “Ta đi giúp các ngươi một tay, xin

hãy giúp ta tạm thời trấn áp thi thể của mình ở nơi này, vào những lúc có thể

phân tâm, ta sẽ trở lại thân thể đã chết đi này, tiếp tục cắn nuốt sức mạnh."

Nữ sĩ Huyền Bí mở tay ra.

ồ ồ

Một ánh hào quang tràn ngập sức mạnh hủy diệt không ngừng bồi hồi trong tay

nàng.

"Đây là một sức mạnh tận thế tương đối cường đại, vốn là chuẩn bị của Tạ Đạo

Linh, hiện tại cứ dùng trên người của ngươi đi."

Thời Gian chi Chủ nói.

"Nó sẽ không định kỳ mà cọ rửa thân thể và chiến giáp của ngươi, tất cả tà ma

sống nhờ trên người ngươi không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.

Nàng thả ra ánh sáng kia.

Ánh hào quang lập tức hóa thành cột sáng hủy diệt thông thiện triệt địa, lập tức

đánh vào chiến giáp khổng lồ.

Cả đám tà ma không chịu nổi sức mạnh này, sôi nổi ngã xuống từ chiến giáp,

hóa thành một loạt bộ xương khô màu đen, phải chịu đựng Luyện Ngục chi hỏa

thiêu đốt trên thần trụ, nhất thời không được thoát thân.

"Thành công!"

Thời Gian chi Chủ quát.

"Kế hoạch kế tiếp là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Chúng ta tới hấp dẫn sự chú ý của hai tên thủ lĩnh tà ma kia, người phải lập tức

tiến vào con sông dài thời gian của Lục Đạo Luân Hồi, tìm kiếm một cơ hội

thích hợp, đi trợ giúp Thuật Linh kia, giúp hắn có thể trở lại bên cạnh Tạ Đạo

Linh."

Nữ sĩ Huyền Bí nói.

"Rốt cục Thuật Linh kia là ai?"

Liễu Bình hỏi.

Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ nhìn nhau.

"Ngươi... Rất quen thuộc hắn..."

Nữ sĩ Huyền Bí nhẹ nhàng nói.

Trong hư không đột nhiên truyền đến từng tiếng chấn động kịch liệt.

Hai tên thủ lĩnh tà ma phát ra tiếng gào phẫn nộ: “Thời gian... Huyền bí... Thì ra

các ngươi còn ẩn giấu một tuyến thế giới!"

"Làm vậy là vô dụng!"

Thời Gian chi Chủ giật mình, giữ chặt tay nữ sĩ Huyền Bí, nói với Liễu Bình:

“Chúng ta đi đây, cố hết sức tranh thủ cơ hội cho ngươi -- Dựa hết vào người

đấy!"

Câu nói vừa dứt.

Hai người lập tức biến mất.

ễ ắ ể

Chỉ còn lại Liễu Bình -- Hắn dùng ý niệm ngưng tụ thành thân thể, hóa thành

một nam tử mặc hắc giáp, lặng lẽ rời khỏi thần trụ, xuyên qua thời gian vô tận.

"Ta rất quen thuộc hắn... Sẽ là ai đây?"

Liễu Bình lẩm bẩm.

Hắn đứng trên con sông dài thời gian, nhìn vô số đoạn ngắn lịch sử sinh thành,

nhìn mọi thứ sinh diệt, dần dần hiểu ra thân phận của người kia.

Hắn giơ tay phóng ra sức mạnh Nghệ Thuật Gia, bắt đầu bên thân phận cho

chính mình.

Sau đó.

Lúc thời khắc kia tiến đến -- Liễu Bình bước một bước vào hình ảnh trong lịch

sử kia.

Tất cả từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Gió.

Lủa.

Khói.

Mùi máu tươi.

Nhiệt khí sôi trào.

Tiếng khóc kêu, chạy vội, nổ vang.

Vô số những chức nghiệp giả mặc các loại khôi giáp, cầm binh khí trong tay,

đang vượt qua một con sông rộng lớn.

Trên con sông, một hắc ảnh che trời du đãng qua lại.

–– hồng! Hắc ảnh phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.

Chức nghiệp giả nhân loại vây công nó giống như sủi cảo mà sôi nổi rơi xuống

nước sông, hóa thành những thi thể trôi đầy mặt nước.

"Ma thần mạnh nhất ở chỗ này, chúng ta không qua được Ma Vân Giang rồi!"

Có người hoảng sợ kêu lên.

"Tình huống phía sau thế nào?"

Một giọng nói khác quát hỏi.

Liễu Bình theo tiếng mà nhìn về phía người nọ.

Chỉ thấy người đó mặc chiến giáp, cầm một thanh trường kiếm trong tay, đứng

trên một đài cao chỉ huy chiến đấu, bị tầng tầng lớp lớp chức nghiệp giả bảo hộ

bên trong.

Đây là một kiếm tiền.

Dáng vẻ của hắn có chút tang thương, trên mặt có mấy vết thương trông thật

ghê người, tràn đầy cảm giác mỏi mệt.

ể ắ ổ ấ ề

Năm tháng lưu chuyển, hắn cũng có vẻ càng trẻ tuổi.- - Tất cả mọi thứ đều

không ăn khớp.

Nhưng đôi mắt hắn lại không thay đổi.

Một đôi mắt sáng ngời, kiên định, không bị năm tháng thay đổi.

"..

Sư phụ..."

Liễu Bình nhẹ nhàng nói.

Đúng lúc này, không trung truyền đến một tiếng rống lớn.

Lại thấy một người đầy máu rơi xuống, lăn vài cái trên mặt đất, sau đó được

người khác nâng dậy.

"Mau nói."

Nam tử tuổi trẻ kia mở miệng nói.

Người tới không ngừng th* d*c, lớn tiếng nói: “Chức nghiệp giả phụ trách bảo

hộ Vương thành chín phủ căn bản không xuất hiện!"Li ê n h ệ z lô: 0 7 6 9 4 1 7

9 8 2

"Vương thành sắp đình trệ!"

Giọng nói của gã có chút kinh hoảng, mang theo sự tuyệt vọng không thể vãn

hồi.

"Thần linh của chúng ta đâu?"

Nam tử trẻ tuổi hỏi.

"Thần linh còn đang chống cự!”.

"Không được, thần của chúng ta đánh không lại chúng, số lượng của chúng quá

nhiều."

Một quan chỉ huy khác nói.

"Đúng vậy, nhưng ma thần trên sông quá lợi hại, chúng ta không thể tách ra đi

chi viện."

Nam tử trẻ tuổi trầm giọng mà nói.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Liễu Bình tránh trong đám người, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.

Bởi vì chết ở nơi này, cho nên không thể gặp mặt Tạ Đạo Linh-- Là như vậy

sao? Thời Gian và Huyền Bí giấu hắn ta rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn chết trận ở

nơi này? Nếu đã chết, tất nhiên là đến Lục Đạo Luân Hồi đầu thai, uống xong

nước Vong Xuyên thì sẽ quên đi càng nhiều, lại đến một lần, lại phải trải qua vô

số trắc trở, hy vọng muốn gặp lại Tạ Đạo Linh sẽ càng thêm xa vời.

Bỗng nhiên có một nữ nhân mặc kim giáp bay tới từ phía sau.

Nữ nhân này thật sự tuyệt sắc vô song.

"Tướng quân du kích của Bách Hoa Tông, Vương Linh Tú tới."

Có người nói nhỏ.

"Vượng tướng quân, sao người lại tới đây."

Nam tử trẻ tuổi lấy lại tinh thần, lập tức hỏi.

"Cứ như vậy mãi thì chúng ta sẽ thua, có đúng không?"

Nữ tướng quân hỏi.

Nam tử trẻ tuổi trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Đúng vậy."

Nữ tướng quân thương cảm thở dài, nói: “Đáng tiếc sư tôn của ta không còn

nữa, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng đã mất, chỉ còn lại một mình ta."

Nam tử trẻ tuổi không nói gì.

Nữ tướng quân lại nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi là kiếm tiền còn sót lại của Nhân

tộc, ta nhớ người biết chiều bí kiếm thuộc về kiếm tiền kia, Đồng Quy."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.- - Hắn tên là Cổ Thanh Sơn, đó là tên của hắn

trong Lục Đạo Luân Hồi.

"Im miệng!"

Một tu sĩ Nhân tộc lòng đầy căm phẫn mà quát: “Một khi dùng đến Đồng Quy,

Cố tiên sinh cũng sẽ thân vong!"

Nam tử trẻ tuổi ngăn lại người nọ, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ta biết nhất kiếm

kia."

Nữ tướng quân nói: “Ta nguyện hy sinh tánh mạng và tất cả tu vi của mình, giúp

người phát động chiều kiếm thuật kia."

Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi, trong mắt tỏa ra thần thái sáng ngời.

"Chúng ta đã không có cách nào, chỉ còn nhất kiếm này có thể phá nhân quả, có

thể trảm tất cả, xin Cổ tiên sinh thành toàn."

Nàng nói.

Nam tử trẻ tuổi nhìn hắc ảnh thật lớn trên bầu trời, chua xót cười.

"Ma thần này là binh khí chung cực của yêu ma,"

Hắn chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào tánh mạng của người và ta thúc giục nhất kiếm

này thì căn bản không thể chiến thắng ma thần cuối cùng kia."

-- Ma thần cuối cùng.
 
Back
Top Bottom