Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1100: Muốn hết



Trên núi.

Hôi Tẫn Chi Hình chờ có chút không kiên nhẫn.

Tiểu tử này còn muốn ngộ đạo bao lâu? Cũng không thể luôn chờ như vậy.

Nó suy nghĩ một lát, sau đó tìm ra vài cách đánh thức từ trong trí nhớ, lấy một

loại tương đối ôn hòa trong đó rồi duỗi tay chuẩn bị phóng ra.

Bỗng nhiên.

Tên bầu trời xuất hiện một điểm đen.

Hô -- Điểm đen nhanh chóng rơi xuống, hóa thành thiếu nữ kia.

Tay Hôi Tẫn Chi Hình khựng lại ở giữa không trung, hỏi: “Hả? Vừa rồi người

đi đâu vậy?"

Thiếu nữ lại căn bản không nhìn nó, nàng giành bước lên trước, túm chặt lấy

Liễu Bình.

Hôi Tẫn Chi Hình vội vàng nói: “Đùng, ngươi cắt ngang hắn như vậy --”.

Thiếu nữ đột nhiên khóc lón, kéo Liễu Bình đứng lên, cao giọng nói: “Tên long

lang dạ sói nhà ngươi, có phải ngươi hẹn hò cùng lúc với những cô gái khác hay

không?"

"Không có."

Liễu Bình nói.

"Ngươi còn gạt ta! Vừa rồi ta đi gặp Lily, Oa Oa và Kiều Kiều, các nàng đều

nói mình là bạn gái của ngươi!"

Thiếu nữ vừa khóc, vừa gào lên.

"Ngươi đã biết hết rồi sao?"

Liễu Bình thở dài và nói.

Hôi Tẫn Chi Hình đứng bên cạnh nghe, lúc này rốt cuộc cũng chiêm nghiệm ra

-- Tiểu tử này chẳng những vô sỉ, còn rất trăng hoa bay bướm.

Mấy chuyện này không đáng kể chút nào, nhưng thiếu nữ trước mắt lại là sứ giả

Lục Đạo Luân Hồi, có liên quan đến rất nhiều kế hoạch sau đó của nó.

Thôi đành vậy.

Nó muốn mở miệng khuyên một câu: “Hai vị ––"

Nó vừa mở miệng đã bị Liễu Bình cắt ngang.

Chỉ thấy Liễu Bình đẩy thiếu nữ ra rồi nói: “Đừng có khóc ở đây, người đã sớm

biết ta có mấy người bạn gái, hiện tại ngươi đạt được sức mạnh nên muốn ép ta

từ bỏ bọn họ?"

"Hỏi người lần cuối cùng, là muốn các nàng, hay là muốn ta."

Vân Hi lạnh lùng hỏi.

"Muốn hết."

Liễu Bình nói.

"Chuyện đó không có khả năng, ít nhất ngươi không chiếm được ta."

Vân Hi nói.

Trong lúc đột ngột không kịp phòng ngừa, nàng đột nhiên dùng một chủy thủ

đâm xuyên qua trái tim mình.

Ngay sau đó, cả người nàng dâng lên các loại thuật pháp, đánh hết vào người

mình.

Trong nháy mắt, nàng đã chết.

Liễu Bình sửng sốt, tiến lên bể lấy thiếu nữ rồi khóc lón: “Không! Ta hối hận

quá, ta không thể không có ngươi!"

Trên người hắn dâng lên mấy luồng dao động sức mạnh tận thế, trực tiếp đánh

vào người hắn và thiếu nữ, hủy diệt thân thể hai người.

Gió thổi qua.

Thân thể hai người hóa thành tro cốt, vẩy đầy khắp núi đồi.

Hội Tấn Chi Hình: “..."

Mãi đến lúc này, tay Hội Tẫn Chi Hình còn nâng ở giữa không trung, miệng hơi

há ra.

Trên tay là pháp thuật đánh thức.

Trong miệng là một câu khuyên bảo.

Nhưng mọi chuyện phát triển quá nhanh, căn bản không kịp để nó làm cái gì.

Hôi Tẫn Chi Hình trầm mặc mấy phút, lẩm bẩm nói: “Vì sao ta cảm thấy giả

quá vậy."

Phanh! Chỉ thấy một khối mộc bài xuất hiện trước mảnh đất trống hai người tử

vong, trên đó có viết: “Chúc mừng người bị lừa."

"Bằng hữu, ngươi muốn tìm ta sao? Thật ra ta đang tham gia một cuộc thi trốn

tìm, tìm được ta sẽ có khen thưởng."

"Cố lên đi!"

Hôi Tẫn Chi Hình lẳng lặng đứng bất động.

Một khí thế kh*ng b* bùng lên từ người nó, hóa thành cơn lốc mãnh liệt quét về

bốn phương tám hướng.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Cả thế giới đột nhiên biến mất.

Hôi Tẫn Chi Hình sửng sốt, vội vàng nhìn lại chung quanh -- Nó chỉ nhìn thấy

hắc ám thâm trầm và hư không vô tận.

ế ẳ ế

Thế giới trước đó sớm đã chẳng biết đi đâu.

"Ở dưới mí mắt ta... Trộm đi một mảnh nhỏ thế giới luân hồi..."

"Ghê gớm."

Hội Tẫn Chi Hình lẩm bẩm, thân thể hoàn toàn đi vào hư không, biến mất tăm

hơi.

Bên kia.

Quán bar.

Âm nhạc êm dịu phiếu đãng dưới ánh đèn.

Liễu Bình ngồi trước quầy bar, uống cạn ly rượu.

"Rốt cục thời gian được tính như thế nào, ta nhớ ta đã rời đi hồi lâu."

Hắn mở miệng hỏi.

Nam tử ngâm tẩu thuốc cười nói: “Ngươi xác thật đi tới một đoạn dọc theo

tuyến thời gian, nhưng vừa rồi ta lại mang người về thời khắc này."

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó không khỏi thoải mái.

Đúng vậy.

Nơi này là thế giới song song.

Trên tuyến thời không này, triều Ác Mộng còn chưa bùng nổ, Luyện Ngục và

Vĩnh Dạ Thần Trụ còn chưa bị đám Ác Mộng tìm ra.

Cho nên chủ trang viên cũng không phong tỏa thời không.

Liễu Bình rót đầy ly rượu cho đối phương, hắn ta cũng đổ một ly rồi hỏi: “Vậy

rốt cục ngươi là người của thế giới song song, hay là người trên chủ tuyến thời

gian?"

Nam nhân nhận lấy ly rượu, cười nói: “Thời gian của tất cả thế giới song song

đều là thân thể và chi nhánh của ta, là một bộ phận của ta, cho nên chỉ có một

ta."

-- Đúng vậy, hắn ta là Thời Gian chi Chủ.

"Được rồi, nếu bản tốn thời gian đến đây thì ta muốn hỏi tình hình con rồng kia

một chút."

Liễu Bình nói.

Thời Gian chi Chủ buông tẩu xuống, chạm ly với Liễu Bình, sau đó mới mở

miệng nói: “Nó là một loại Tận Thế Đại Hành Giả kh*ng b*... Chỉ cần giết chóc

trong Lục Đạo Luân Hồi thì có thể gia tăng thực lực, cho nên đã một trăm triệu

năm rồi nó không rời khỏi thế giới Lục Đạo Luân Hồi."

"Một trăm triệu năm? Vì sao chúng sinh Lục Đạo Luân Hồi còn chưa bị giết

sạch?"

Liễu Bình hỏi.

ấ ấ ề ế ồ

"Thứ nhất, nó không tìm thấy nhiều mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi; thứ hai,

nó cũng biết không thể giết sạch, cho nên tựa như trồng hoa màu, thời cơ chín

muồi sẽ thu hoạch một đợt."

Thời Gian chi Chủ nói.

Liễu Bình lắc lắc ly rượu rồi nói: “Nghe nói xưa nay nó đon đả độc đầu chưa

bao giờ thua."

"Đúng vậy, nó rất cẩn thận, một lần chỉ chọn một mục tiêu."

Nam nhân nói.

"Nó là Vua của Long tộc sao?"

"Không phải, nó chỉ là một tên dựa dẫm vào sức mạnh tận thế, bị sức mạnh che

đi hai mắt."

"Được rồi."

"Ngươi muốn đối phó nó?"

Nam nhân cảm thấy hứng thú hỏi.

"Có hơi muốn."

Liễu Bình nói.

"Hiện tại ngươi đã an toàn, nó tuyệt đối không ngờ ngươi sẽ lội ngược dòng về

tới trước khi tiến vào thế giới luân hồi."

Thời Gian chi Chủ nói.

Liễu Bình trầm mặc mấy phút, sau đó bật cười và nói: “Không được, ta vẫn

muốn đổi phó nó.”.

"Vì sao?"

Thời Gian chi Chủ hỏi.

"Ta đã nhìn thấy tận thế hủy diệt chúng sinh như thế nào ––trên thực tế nó

không khác gì đám Ác Mộng cả, tất cả đều làm ta phẫn nộ."

Liễu Bình lạnh nhạt nói.

Thời Gian chi Chủ nghiêm túc lắng nghe.

Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “... Ta muốn mời chúng cảm nhận

sự tra tấn mà chúng sinh phải chịu, cảm nhận thống khổ của người thường."

"Điều này có ích lợi gì?"

Thời Gian chi Chủ hỏi.

"Để giúp chúng sám hối trước khi chết."

Liễu Bình nói.

"Nhưng làm thế nào được? Chưa từng có người làm được điều này."

Nam nhân thở dài, nhún vai và nói.



"Đưa ta trở lại thời khắc kia, ta sẽ nghĩ cách."

Liễu Bình nói.

Thời Gian chi Chủ đánh giá hắn, trầm ngâm mà nói: “Ngươi còn chưa qua được

cả Minh Thần Kiếp, cũng vừa bắt đầu dựng dục thế giới."

"Không có gì, trước kia ta không tìm thấy biện pháp phản kháng, hiện tại...

Không giống vậy nữa."

Liễu Bình nói.

"Được thôi."

Nam nhân nói.

"Cảm ơn rượu của ngươi."

Liễu Bình mỉm cười và nói.

Nam nhân lấy ra một đồng tiền ra, đặt nó lên bàn, để nó không ngừng xoay tròn.

"Đi ra quán bar này thì người sẽ trở lại thời khắc kia, chuyện sau đó phải dựa

vào chính ngươi."

Nam nhân nói “Lại cảm tạ lần nữa."

Liễu Bình đứng lên, đi ra bên ngoài quán bar.

Hắn đi được một nửa thì bỗng dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi ––"

"Cái gì?"

Thời Gian chi Chủ hỏi.

"Vì sao người luôn giúp ta, ngươi biết ta là ai không?"

Liễu Bình hỏi.

"Không biết, ngươi lừa gạt tất cả mọi người, chúng ta không thể biết rốt cục

ngươi là ai."

Thời Gian chi Chủ trầm giọng mà nói.

"Vậy vì sao người giúp ta?”.

"Bởi vì chuyện người đang làm trời sinh đã khiến chúng ta đứng ở phe ngươi."

"... Thật hợp lý."

Liễu Bình gật gật đầu, không hề hỏi tiếp.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1101: Thế giới như vậy xuất hiện từ khi nào?



Hắn tiếp tục đi về phía trước, duỗi tay đẩy cửa quán bar ra.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Đồng tiền trên quầy bar chợt đứng lại, không hề nhúc nhích mảy may.

Tất cả chung quanh rơi vào đình trệ.

Liễu Bình bông hoàn toàn đi vào hư không biến mất từ cửa quán bar.

Ong ong ong -- Đồng tiền thong thả ngã xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Thời Gian chi Chủ yên lặng nhìn cảnh tượng này.

Bên cạnh hắn ta bỗng xuất hiện một nữ tử dáng vẻ tuyệt trần.

"Con trai ngủ rồi sao?"

Thời Gian chi Chủ hỏi.

"Vừa làm bài tập xong, đã tắt đèn ngủ -- phía anh bận rộn xong rồi à? Em còn

đặc biệt tới hỗ trợ đây."

Nữ tử châm một điếu thuốc rồi nói.

"Hắn không cần anh giúp hắn ẩn giấu hành tung."

Nam nhân cúi đầu rót rượu cho mình.

"Vậy hắn muốn làm gì?"

Nữ tử kinh ngạc hỏi.

Nam nhân uống một ngụm rượu, phun ra hai chữ: “Đánh nhau."

Trong hư không.

Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Mau, chuẩn bị khởi động cơ giáp của

ngươi, Pháo huynh."

Pháo gia nói: “Không thành vấn đề, ngươi có tọa độ không?"

"Cái gì ta cũng có, chỉ không có tiền."

Thượng để nói.

"Được rồi, ta bỏ tiền."

Liễu Bình bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, chúng ta muốn đi đâu?"

Pháo gia hưng phấn hỏi.

Liễu Bình lau một chút qua chiếc nhẫn Kinh Các, mở miệng nói: “Chúng ta trở

về cuộc thi trốn tìm."

"Đi nơi đó làm gì?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi.

"Con rồng kia đấu một mình thì vô địch, nhưng cuộc thi trốn tìm cất giấu vô số

chúa tể Ác Mộng, chúng ta đến đó khiến mọi chuyện trở nên càng thú vị hơn."

Liễu Bình nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời.

"Thì ra ngươi ở chỗ này."

Hôi Tẫn Chi Hình đầy mặt âm trầm đi ra từ hư không.

Một bộ cơ giáp chợt xuất hiện, nhanh chóng bao lên trên người Liễu Bình.

Oanh -- Cơ giáp phát ra một tiếng gầm rú định tại nhức óc, trong nháy mắt đã

xuyên thấu hư không, chẳng biết đi đâu.

Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, quả thực vượt qua cả hạn chế thời không, lập

tức bật đi không thấy bóng dáng đầu nữa.

Chỉ có giọng nói đắc ý dào dạt của công chúa yêu tinh Rita còn vang lên giữa

không trung: “A ha, ta chính là quán quân trốn tìm–– ta dự thi thì quá khi dễ

người ta đó, Liễu Bình!"

Cuộc thi trốn tìm.

Trên vách đá một hẻm núi, trong trạm tiếp viện bí mật kia.

Một quả con dấu dừng lại trong tay Liễu Bình.

Là con dấu yêu tinh! Dựa vào nó, Liễu Bình lại về tới hiện trường thi đấu lần

nữa.

Vân Hi và hắn ngồi đối diện nhau.

"Ngươi đã vượt qua Nhân Gian Kiếp, Thú Vương Kiếp, kế tiếp còn có Thiên, A

Tu La, Hoàng Tuyền và Ác Quỷ kiếp."

Vân Hi nói.

Trong mắt nàng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, hoàn toàn khác với trước kia.

"Vậy hiện tại ta phải làm gì?"

Liễu Bình hỏi.

Vân Hi lật tay qua.

Một cái mặt nạ ác quỷ xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa nó cho Liễu Bình.

"Biến thành một ác quỷ để chiến đấu, g**t ch*t một chúa tể Ác Mộng cường đại,

hay là Tận Thế Đại Hành Giả, khiến linh hồn nó rơi vào Hoàng Tuyền."

Vân Hi nói.

"Đây là... kiếp thứ mấy?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.

ế Á ề

"Là cả ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền và A Tu La."

"Một lần qua luôn ba kiếp à?"

"Bởi vì ngươi trốn thoát từ tay con rồng kia, còn cứu vớt mảnh thế giới Lục Đạo

Luân Hồi, đây là đền đáp của Luân Hồi đối với ngươi."

"Được thôi."

Liễu Bình nhận lấy mặt nạ ác quỷ rồi đeo lên.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư không: “Ngươi

đeo mặt nạ: Hoang quỷ."

"Vật đại diện."

"Đeo nó vào thì tương đối ngươi là một thành viên của Lục Đạo Luân Hồi, từ

giờ trở đi, ngươi là một ác quỷ."

"Hiệu quả: Chứng kiến người chiến đấu."

"––Ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền, A Tu La bắt đầu rồi!"

"Đi chém giết kẻ địch vì Lục Đạo Luân Hồi đi!"

Liễu Bình vỗ nhẹ mặt nạ ác quỷ, hỏi nhỏ một câu: “Vân Hi, thế giới kia của

ngươi ra sao?"

“Tận thế còn đang tàn sát bừa bãi, chờ ngươi độ kiếp xong thì ta lập tức muốn

đối kháng tận thế."

Vân Hi nói.

"Xem ra phải nắm chặt thời gian."

Liễu Bình nói.

"Vẫn phải cẩn thận, dù sao cũng là kiếp nạn, không dễ dàng như vậy ––"

Vân Hi lo lắng nói.

Liễu Bình đeo mặt nạ ác quỷ ngay ngắn rồi chậm rãi đứng dậy và nói: “Vào thời

điểm này, chúng ta cần thượng đế phù hộ.”.

Hắn bỗng rút một thẻ bài màu sắc rực rỡ ra từ hư không.

Vân Hi nhìn lại thẻ bài, chỉ thấy trên đó có vẽ một vai hề vui cười.

Liễu Bình một tay nắm lấy thẻ bài, một tay đeo mặt nạ ác quỷ lên trên mặt, sau

đó bỗng biến mất.

Phía bên kia.

Sâu trong không trung.

Một nam tử trung niên lặng lẽ xuất hiện.

Là Hội Tẫn Chi Hình! Nó khoanh tay mà đứng, quan sát thế giới phía dưới, lẩm

bẩm nói: “Nấp đi rồi... Buồn cười, thật cho rằng ta sẽ chậm rãi tìm ngươi?"

Một quang cầu tỏa ra khí tức kh*ng b* xuất hiện trước mặt nó.

ế

"Đi đi, hủy diệt thế giới này."

Hội Tẫn Chi Hình nói nhỏ một câu.

Bang! Một tiếng động nhỏ vang lên, quang cầu hóa thành hư vô.

Hôi Tẫn Chi Hình ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, nó nói: “Sao có thể vì sao sức

mạnh khổng lồ như thể lại bị tất cả pháp tắc cùng dập tắt?"

Nó cẩn thận cảm ứng đủ loại pháp tắc biến hóa trong hư không, một lúc lâu sau

mới hiểu ra.

"Thì ra nơi này có liên quan chặt chẽ với sự kiện trong tương lai... Ra tay diệt

thể thì dù là ta cũng sẽ bị Tứ Đại Pháp Tắc cùng tiêu diệt."

Hội Tẫn Chi Hình đanh mặt mà nói.

Nơi này quá nguy hiểm.

Thế giới như vậy xuất hiện từ khi nào? Nó hoàn toàn nằm dưới sự khống chế

nghiêm ngặt của pháp tắc, không để ý một chút sẽ bị tiêu diệt.

Hội Tẫn Chi Hình suy nghĩ mấy phút, lập tức đưa ra quyết định: “Đi!"

Nó vừa định chui vào hư không thì thấy trong hư không chung quanh lặng lẽ

xuất hiện vô số những vết rạn.

Những vết rạn đó tỏa ra khí tức hủy diệt kh*ng b*, thậm chí vượt qua mọi tận

thế đon độc.

Nó đánh vào những vết rạn đó, lập tức phát ra một tiếng tru thống khổ.- - Bị Tứ

Đại Pháp Tắc liên thủ hủy diệt! Hôi Tẫn Chi Hình liên tục lui về phía sau,

không dám l* m*ng nữa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1102: Một mình đầu



Đột nhiên.

Trong hư không truyền đến một tiếng động nhỏ.

Chỉ thấy một người đeo mặt nạ ác quỷ nhảy ra, hưng phấn nói: “Một người dự

thi mới à?"

“Ta chỉ tới giết một người, sau đó lập tức đi."

Hôi Tẫn Chi Hình lắc đầu.

"Ha ha ha, ta vừa nhìn là biết ngươi là con rồng tà ác đến cùng cực, mau tìm nơi

nấy đi."

Người đeo mặt nạ ác quỷ cười rộ lên và nói.

"Vì sao phải nấp đi?"

Hội Tẫn Chi Hình hỏi.

"Cuộc thi trốn tìm đấy! Các pháp tắc yêu cầu tất cả những người ở chỗ này phải

tham gia thi đấu, nếu không --"

Người đeo mặt nạ ác quỷ không nói tiếp, chỉ mang đầy thâm ý mà nhìn vào

người Hôi Tẫn Chi Hình.

Hôi Tẫn Chi Hình cúi đầu nhìn xuống người mình.

Từng vết rạn đang không ngừng lan tràn.

Tứ Đại Pháp Tắc tụ tập tại đây, vì bảo đảm mọi chuyện trong hai ngàn năm sau

xảy ra bình thường nên yêu cầu mỗi người đều phải tham gia thi đấu -- Nếu

không tham gia thì sẽ bị pháp tắc hủy diệt! !! Trong lòng Hội Tẫn Chi Hình

trầm xuống, dần dần hiểu ra.

"Đáng giận... Đã quá lâu ta không ra tới, cho nên mới bị sập cái bẫy này."

Nó nghiên răng nghiến lợi nhìn về phía mặt đất.

Trên mặt đất, vô số những chúng sinh đang giao chiến, ý đồ cướp lấy địa bàn

càng rộng lớn nhằm trợ giúp chủ nhân nhà mình tìm kiếm những đối thủ ẩn nấp

kỹ ở nơi này.

Hội Tẫn Chi Hình nheo đôi mắt lại, lập tức có đối sách trong lòng.

"Ta dự thi - nhưng nếu là cuộc thi trốn tìm, nhất định phải có người đi tìm, đúng

không?"

Nó hỏi.

"Đương nhiên!"

Người đeo mặt nạ ác quỷ vui vẻ dạo qua một vòng, nói: “Nhưng trong cuộc thi

trước đó, mọi người đều không muốn làm người tìm kiếm, cho nên cam chịu có

thể vừa trốn vừa tìm.”.

ẫ ế

Hôi Tẫn Chi Hình nhếch miệng cười, trên người lộ ra sát ý mãnh liệt, nó nói:

“Vậy nếu ta bằng lòng làm người tìm kiếm, moi tất cả những kẻ trốn ra, vậy có

được không?"

"Đây là chuyện rất vất vả, ngươi bằng lòng làm thì đương nhiên được."

Người đeo mặt nạ ác quỷ đáp.

"Ta dự thi!"

Hội Tẫn Chi Hình nói.

Trong hư không vang lên từng tiếng ồn ào.

Đó là tiếng hoan hô hưng phấn của các yêu tinh đang quan sát cuộc chiến.

"Vậy thì xin bắt đầu đi -- ta đi chuẩn bị một chút, sau đó sẽ giới thiệu để người

vào trận!"

Người đeo mặt nạ ác quỷ nói.

Hắn chui vào hư không, lại biến mất tăm hơi.

Hôi Tẫn Chi Hình nhìn xuống người mình, chỉ thấy tất cả vết rạn chậm rãi biến

mất.

Quả nhiên phải tham gia trận thi đấu này! Tiểu tử kia tính kể giỏi lắm, muốn

dùng biện pháp như vậy vây khốn ta ở chỗ này... Nhưng hắn tính sai một điều.

Ta là Tận Thế Đại Hành Giả.

Hội Tẫn Chi Hình lạnh lùng cười, nhẹ nhàng thì thầm: “Tro tàn ôn dịch, giơ hai

cánh của ngươi lên, làm tất cả mọi thứ trên mặt đất tiến vào thời khắc chung

kết."

Trên người nó tỏa ra từng luồng sương mù khổng lồ màu xanh biếc tàn ác, nó

theo gió mà tản ra, nhanh chóng chất đầy cả thiên địa, lên tràn bốn phương tám

hướng.

Trên mặt đất.

Thủ hạ của tất cả chúa tể Ác Mộng bị làn sương mù này lấy dính, toàn thân lập

tức bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn một đống xương trắng rơi xuống mặt đất.- - Đây

là tận thế tro tàn! Sức mạnh tận thế có thể hủy diệt tất cả, tuyển thủ nào nấp

trong thế giới không chịu đi ra cũng chỉ có con đường chết! Phanh! Một tiếng

động nhỏ vang lên.

Người đeo mặt nạ ác quỷ kia lại xuất hiện, trong tay giơ một cái loa lớn, nói thật

to rằng: “Tất cả tuyển thủ nghe đây!"

"--Phiên bản thi đấu lần này đổi mới rồi!"

"Vị đại lão đến từ Lục Đạo Luân Hồi này -- Hội Tẫn Chi Hình phụ trách bắt

người, người bị nó bắt lấy đều phải chết."

Hoặc là ——”.

"Các ngươi có thể khiêu chiến vị cao thủ một mình đấu vô địch này một chút."

"Khi xảy ra khiêu chiến, có thể tạm thời dừng trốn."

ắ ầ

"Bắt đầu!"

Hôi Tẫn Chi Hình bỗng ra tay, ném một đoàn ngọn lửa màu lục đậm về hướng

người đeo mặt nạ ác quỷ.

Ngọn lửa xuyên qua thân thể hắn, lập tức bay lên trời cao.

"Quả nhiên... Lại là ảo giác, thật ra ngươi chính là hắn, đúng không?"

Trên mặt Hội Tẫn Chi Hình phát ra sát ý, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Người đeo mặt nạ ác quỷ che miệng, cười đến mức cả người phát run: “Nghe

nói trăm triệu năm nay ngươi một mình đấu vô địch ––"

"Hy vọng ngươi có thể mang đến một buổi diễn xuất sắc."

Trên mặt đất.

Một rồi lại một chúa tể Ác Mộng xuất hiện.

Chúng không có cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào Hội Tẫn Chi Hình -- Nếu

trận sương mù tận thế vừa rồi lan tràn cả thế giới, vậy chẳng phải chúng nhất

định sẽ chết thẳng cẳng? Ít nhiều gì quy tắc cũng có thay đổi, bản cũ được có

đổi mới.

"Này, tên đeo mặt nạ kia, một mình đấu là như thế nào?"

Một chúa tể Ác Mộng cất tiếng hỏi từ đằng xa.

Người đeo mặt nạ ác quỷ cứ như giật mình, sau đó nhún vai và nói: “Đương

nhiên là các ngươi một mình đấu với nó rồi."

"Ngươi nói có được tính hay không."

Lại một chúa tể Ác Mộng khác nhịn không được mà hỏi.

"Một yêu tinh tới đây nào."

Người đeo mặt nạ ác quỷ búng tay một cái.

Trong hư không đột nhiên hiện ra một yêu tinh váy xanh kích cỡ chùng ngón

cái, nàng ta hưng phấn lật một quyển sách thật dày, ríu rít nói: “Oa, một con

rồng thật lớn, thật tốt quá, để ta nhìn xem –– A, thật sự có quy tắc này –– nhưng

vì sao mực nước của dòng quy tắc này lại mới như vậy?"

Yêu tinh váy xanh duỗi tay chấm chấm dòng chữ cuối trong trang chót của

quyển sách, chỉ thấy trên tay mình có thêm một vệt mực.

Nàng khó hiểu nhìn về phía người đeo mặt nạ ác quỷ.

Người đeo mặt nạ ác quỷ nhún vai và nói: “Thời tiết gần nhất có hơi ẩm ướt."

"Nhưng vì sao có thể thêm một điều khoản, người dạy ta đi, không ai có thể tùy

tiện thêm một quy tắc, cái này quá lợi hại, ta muốn học, thưa huấn luyện viên!"

Đôi mắt yêu tinh váy xanh lấp lánh sáng ngời, nàng hỏi.

"Chuyện này thì đợi lát nữa chúng ta nói kỹ càng hơn --"

Người đeo mặt nạ ác quỷ chen đến trước mặt yêu tinh, nói nhỏ: “Suyt, ta mua

hai cây kem, chia cho ngươi một cây, đừng nói cho người khác, đi, chúng ta tìm

ỗ ồ

một chỗ rồi từ từ bàn đi."

Yêu tinh váy xanh trọn mắt, lập tức làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Có lý, ừ, gần đây thời tiết thật sự khá ẩm ướt đấy."

Nàng khép mạnh quyển sách kia lại, lớn tiếng tuyên bố: “Sau đây, trận đon đả

độc đấu bắt đầu!”.

"Từ từ –– cái này không công bằng!"

Hội Tẫn Chi Hình vội vàng nói.

Không ai để ý đến nó.

Người đeo mặt nạ ác quỷ và yêu tinh váy xanh hành lễ với nhau, giống như cảm

tạ sự phối hợp của đối phương để hoàn thành một buổi diễn xuất sắc.

Hai người họ cùng biến mất.

Chung quanh khôi phục an tĩnh.

Hôi Tẫn Chi Hình nhìn ra chung quanh -- Chỉ thấy từ không trung đến mặt đất,

số lượng chúa tể Ác Mộng đen nghìn nghịt chen đầy không gian, thật sự là kín

không kẽ hở.

Tất cả chúa tể Ác Mộng đều mang vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào nó.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1103: Là tay áo càn khôn



Hoàng hôn.

Vào khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống.

Một con rồng bay tới từ cuối thế giới xa xôi, nhẹ nhàng đáp xuống.

"Thưa tồn tại vĩ đại, ta đã dâng lên vô số thi thể cổ đại, chỉ xin ngài thi triển một

lần bói toán vận mệnh cho ta!"

Con rồng to lớn giận dữ hét.

Ở dưới chân nó, toàn bộ dàn tế được cấu thành từ vô số những thi thể không thể

nào đếm xuể, như vòng hoa liên kết với nhau, hình thành tòa tế đàn tỏa ra vô số

tiếng kêu nên kia.

Ầm ầm ầm -- Sâu trong không trung truyền đến từng tiếng vang như cối xay, cứ

như một cánh cửa đã lâu chưa mở đang từ từ hé ra.

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên vòm trời: “Ngươi muốn nhìn

thấy vận mệnh?"

Cự long quỳ rạp trên tế đàn, cung kính thi lễ và nói: “Xin ngài hãy đứng bên

cạnh ta, trợ giúp ta thấy rõ chân thật trong sương mù."

Giọng nói kia cười lạnh và nói: “Nhìn thấy vận mệnh cũng không phải chuyện

tốt gì, sao ngươi không nghĩ cách khác để chiến thắng sợ hãi trong lòng?"

Cự long ngâm nga nói: “Ta là người xuất sắc trong Long tộc, cũng không sợ bất

cứ pháp tắc nào, chỉ có vận mệnh! Ta không có biện pháp gì với nó, xin hãy

giúp ta hiểu rõ bản chất của nó."

Trên bầu trời, giọng nói kia mang lên một tia cảm khái: “Cuồng vọng... Thôi, ta

nhận lấy những tế phẩm đó, người muốn hiểu rõ bản chất của vận mệnh, chi

bằng thấy rõ vận mệnh của mình trước."

Câu nói vừa dứt.

Một tấm da dê phiếu phiếu đãng đãng tỏa ra ánh hào quang, nhẹ nhàng dừng lại

trước mắt cự long.

Chỉ thấy trên đó có viết từng hàng chữ nhỏ long ngữ: “Ngươi ra đời từ tro tàn,

chiến thắng vô số những khó khăn, tất cả pháp tắc đều muốn trợ giúp người trở

thành Long tộc chi Vương."

"Nhưng kẻ địch của ngươi là những Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể vô tận kia."

"Đánh nhau với chúng đi --"

"Chúng muốn giết người, còn ngươi sao lại không muốn giết sạch chúng?"

"Mà chuyện sớm đã được định sẵn chính là ——"

"Ngươi sẽ chết dưới sự vây công của vô số Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

"Cái chết của tro tàn, đây chính là vận mệnh của ngươi."



Cự long xem xong thì yên lặng suy nghĩ mấy phút.

"Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thế?"

Nó cười lạnh một tiếng, thân thể rung lên rồi bay lên trời cao.

"Ta sẽ xử lý chúng, xử lý tùng tên từng tên một, từ giờ trở đi, mãi cho đến vĩnh

viễn."

"Chúng vĩnh viễn đừng mong vây công ta."

"Ta thế!"

Câu nói vừa dứt, cự long rời khỏi thế giới này, không biết tung tích.

...

Một trăm triệu năm sau.

Hôi Tẫn Chi Hình nhìn đám chúa tể Ác Mộng chi chít chung quanh, bỗng nhớ

tới buổi chiều xa xăm đó.- - Nó hao phí tâm huyết thu thập thi thể cổ đại, triệu

hoán tồn tại kia, ý đồ nhìn thấy vận mệnh.

Hiện tại xem ra.

Kết cục của tất cả đã được định sẵn, hay sẽ bị thay đổi? Nó nhếch môi, im lìm

mà cười cười.

"Lũ Ác Mộng, các ngươi thật sự muốn khiêu chiến tận thế? À, ta quên mất, đám

ngu xuẩn các ngươi bị nhốt trong quy tắc trò chơi này, chỉ có thể đánh một trận

ra trò với ta."

"Ngươi cảm thấy mình có thể đánh thắng chúng ta?"

Một chúa tể Ác Mộng đầy mặt châm chọc mà nói.

Trên người con rồng này có sức mạnh hủy diệt kh*ng b*, một mình đấu với nó

thì thật sự quá sức, nhưng hiện giờ hầu như tất cả chúa tể Ác Mộng đều ở chỗ

này.

Một người dùng một chiêu cũng dìm chết nó được! Hai mắt Hội Tẫn Chi Hình

hóa thành đồng tử dựng thẳng, ung dung mở miệng: “Nếu chuyện đã được định

sẵn là sẽ xảy ra."

"Vậy đến đây đi --”.

"Lấy tất cả sức mạnh hủy diệt gần trăm triệu năm qua của ta, triệu hoán tận thế

nhằm vào tất cả thế giới kia."

"Để chúng ta nhìn xem cuối cùng vận mệnh sẽ đứng về phe ai!"

Thân thể nó bỗng tản ra, hóa thành vô chất vô hình, hoàn toàn tiêu tán trong

thiên địa.

Vẻ mặt đám chúa tể Ác Mộng hơi đanh lại.

Ngay sau đó.

Chúng sôi nổi dùng ra các loại thuật pháp, bắt đầu điều tra tình hình.

ể ế ắ ế ấ

"Rõ ràng không thể rời khỏi thế giới trước mắt, nhưng nó lại biến mất? Vậy

không đúng lắm."

Một chúa tể Ác Mộng nhíu mày và nói.

"–– Không, nó hoàn toàn hóa thành một phần của tận thế nào đó."

Một chúa tể Ác Mộng khác ẩn ra thuật pháp và nói.

Chúng sôi nổi nhìn về phía những đồng loại cường đại đó, ví dụ như -- Mộng

Yểm La Vương.

Vô số cánh tay màu đen trên lưng nó kết ra pháp ấn ở giữa không trung, điều tra

tất cả động tĩnh trong hư không.

Giây lát sau.

Chỉ nghe nó mở miệng nói: “Có vẻ không ổn lắm, vừa rồi là một phương pháp

triệu hoán tận thế cực kỳ lợi hại, phải do Tận Thế Đại Hành Giả cấp bậc rất cao

thực hiện mới có thể hoàn thành."

"Nó có hiệu quả gì?"

Một chúa tể Ác Mộng có quan hệ không tồi với nó hỏi.

"Tận thế –– Một tận thế rất kh*ng b*.”.

Mộng Yểm La Vương cau mày, tiếp tục nói: “Nếu tận thế mà con rồng kia triệu

hoán tới thành công hủy diệt chúng ta, vậy nó sẽ được tận thế khen thưởng, trở

nên càng cường đại hơn."

"Nếu nó thất bại thì sao?"

"Tận thế sẽ hủy diệt nó dễ như trở bàn tay, để bổ sung tiêu hao của bản thân."

Chúng nó hoàn toàn im lặng.

Đây là một trận chiến sinh tử.

Như lời con rồng kia đã nói, vào khoảnh khắc kết quả tiến đến, vận mệnh sẽ để

một bên trong đó sống sót, bên còn lại rơi vào tử vong.

Mộng Yểm La Vương bỗng ngẩng đầu nhìn sâu vào không trung, quát khẽ lên:

“Tận thế kia sắp buông xuống!"

Ngay lập tức.

Tất cả chúa tể Ác Mộng cùng ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Một quang đoàn chói mắt tỏa ra tiếng vù vù bén nhọn xuất hiện ở không trung.

Khí tức hủy diệt vô tận phát ra từ đoàn quang này.

Tất cả chúa tể Ác Mộng đều ý thức được một điều.

Một tận thế kh*ng b* sắp buông xuống thế giới này!

Trong son động bí mật.

"Thật sự được à?"

Vân Hi thấp thỏm bất an mà hỏi.

ế ầ

"Không có gì, đi đi, đi cứu vớt thế giới của ngươi, không cần lo cho nơi này."

Liễu Bình nói.

"Vậy ngươi --"

"Ta chờ bên ngoài đánh xong lại đi ra ngoài nhặt của hời."

"Được rồi, ta trở về cứu vớt thế giới của mình, dù sao hiện tại ta đã có sức mạnh

Lục Đạo Luân Hồi cường đại như thế.”.

"Ừ, cẩn thận một chút."

Liễu Bình nói.

Vân Hi gật gật đầu với hắn, sau đó bị hắn vẫy tay một cái thu vào thời không

chuyên chúc nào đó.- - Là tay áo càn khôn.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1104: Những chủ thuộc tính thế giới của hẳn là Cấm Tuyệt!



Liễu Bình v**t v* ngón tay, tổng cảm thấy chiều này còn có càng nhiều cách sử

dụng.

Nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này.

Hắn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy từng hàng yêu tinh đang xếp thành hàng dài, trong tay cầm lá cây,

trang giấy, vớ, một thứ gì đó làm bằng gỗ, họ thành thành thật thật đứng đó bất

động.

Ở cuối đội ngũ, Rita ngồi trên một cái bàn, đang ký tên cho mỗi một yêu tinh đi

tới.

Các yêu tinh nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sùng kính và cuồng nhiệt.

"Là quán quân cuộc thi đầu tiên đấy!"

"Không sai, nhân vật trong truyền thuyết lại xuất hiện ở trước mắt lần nữa, ta

quả thực không thể tin được."

"Công chúa điện hạ! Ta yêu ngươi!"

"Rita công chúa, cầu xin ngươi liếc nhìn ta một cái!"

Mấy người tí hon mồm năm miệng mười mà kêu la.

Liễu Bình chỉ nhìn lướt qua, sau đó không để ý tới.

Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Liễu Bình, người còn chưa thật sự thử

chiến đấu khi làm Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."

"Lão nhân nói rất đúng, thế giới của ngươi đã cơ bản dựng dục thành hình, có

thể đi xem thử."

Đại Địa chi Mẫu cũng kiến nghị.

"Không sai, thật sự cũng đến lúc xem."

Liễu Bình nói.

Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng nắm chặt thứ gì đó ở giữa không trung.

Chỉ một thoáng, một thế giới triển khai từ sau lưng hắn, thay thế thế giới tương

ứng trước đó.

Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi này là một mảnh sa mạc hoang vu, ở

phương xa là cát vàng mênh mông vô bờ.

Thế giới này rất hoang vắng.

Liễu Bình bước chậm trong sa mạc, trầm ngâm mà nói: “Đây là thế giới do

'Cấm Tuyệt xây dựng nên sao?"

ẩ ấ

"Không sai, nó cẩm tuyệt tất cả sức mạnh, không có cái gì cả."

Pháo gia nói.

"Ta thực vừa lòng."

Liễu Bình gật đầu và nói.

Hắn nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Nếu ta và các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể

khác chiến đấu, sẽ tạo nên cục diện như thế nào?"

Thượng để nói: “Thế giới chiến đấu với nhau thì tương đối phức tạp."

"Nguyện nghe kỹ càng."

Liễu Bình nói.

"Không còn kịp rồi."

Thượng để nói.

"A?"

Liễu Bình ngẩn ra, bỗng lui về phía sau một bước, rời khỏi thế giới trước mắt,

về tới thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm.

Hắn đi đến cửa căn cứ bí mật, thả ra mấy tầng ngụy trang, lúc này mới cẩn thận

dùng thần niệm tìm tòi ra bên ngoài.

Bên ngoài không có cái gì cả.

Chỉ có ánh hào quang vô tận tỏa ra từ sâu trong không trung.

Giây lát sau.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt hắn: “Chú ý!"

"Một loại tận thế cực kỳ lợi hại đánh đến nơi."

"Năm giây đếm ngược."

Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, bên tai bỗng vang lên tiếng oán trách của Đại

Địa chi Mẫu: “Lão nhân chết tiệt, vì sao ngươi không sớm nói cho hắn biết Thế

Giới Loại Sinh Mệnh Thể chiến đấu như thế nào."

"Bởi vì không kịp, người xem, tận thế bùng nổ kìa."

Thượng để bình tĩnh nói.

Liễu Bình đeo mặt nạ ác quỷ lên, tùy tiện nắm lấy Trấn Ngục Đao, nói nhỏ một

câu: “Không sao cả, đúng lúc ta cũng muốn độ ba kiếp."

"Không sai, lấy tư chất của người thì vừa giết người vừa nghe ta nói mới là

phương pháp tiết kiệm sức lực và thời gian nhất."

Thượng để nói.

"Làm đi."

Pháo gia nói.

Liễu Bình cười khẽ, bỗng biến mất khỏi nơi đó.

Dưới chân núi.

Một đóa hoa nhỏ màu vàng nhẹ nhàng run rẩy trong gió.

Bỗng nhiên.

Chung quanh đóa hoa ấy dần hiện ra mười cái bóng chồng.- - Giống như mười

mặt gương dần dần tới gần, trong hư không hiện ra mười đóa hoa cúc khác hoàn

toàn giống nhau.

Đóa hoa nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau, dựa sát vào nhau.

Đột nhiên.

Đóa hoa ban đầu rơi rụng, hóa thành vô số những điểm ánh sáng, từ sáng ngời

chuyển thành ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Trong hư không hiện ra một đóa hoa nào đó thay thế được nó.

Các đóa hoa khác hoàn toàn biến mất.

Trong bùn đất chỉ còn lại đóa hoa cúc duy nhất này.

Liễu Bình nhặt đóa hoa lên, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.

Vừa rồi sau khi ánh hào quang chói mắt kia sáng lên thì cả thế giới bắt đầu

không ngừng xuất hiện các loại bóng chồng.

Lấy cảm ứng của Liễu Bình đối với thế giới thì hoàn toàn có thể cảm giác được

cả thế giới đều xuất hiện khác thường.

Thế giới này -- Nó như biến thành một tồn tại giống như phi thuyền, hăng hái

lao như bay hướng tới nơi nào đó.- - Đây rốt cuộc là một dạng tận thế gì? Liễu

Bình yên lặng suy tư trong lòng.

Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhẹ nhàng hiện lên: “Ngươi đã xem

qua thế giới của mình.”.

"Thế giới của người đã được chứng thực tồn tại, hơn nữa được người tán

thành."

"Để Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể của người được ra đời."

"Khảo nghiệm bắt đầu."

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Tận thế còn chưa biết là tình huống thể nào, không ngờ khảo nghiệm phải đối

mặt khi hắn làm Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể lại sắp bắt đầu rồi.

Pháo gia có chút lo lắng mà nói: “Nhớ kỹ, đây đã không phải khảo nghiệm hư

ảo, ngươi sẽ thật sự đối mặt d*c v*ng cắn nuốt của mình --"

"Không cần, ta đã an bài rồi."

Liễu Bình nói.

Pháo gia ngẩn ra, lặp lại một lần: “An bài... rồi?"

Liễu Bình mỉm cười và nói: “Đúng vậy, lúc ấy người từng khảo nghiệm ta, cho

nên ta biết ban đầu khi Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể ra đời, nhất định gặp phải

ắ ố ế

d*c v*ng cắn nuốt các loại sinh mệnh trên thế giới..."

"Nhưng người xem, chủ thuộc tính của thế giới ta thiết lập chính là “Cấm

Tuyệt."

Pháo gia lập tức chiêm nghiệm ra.

Cấm Tuyệt.

Tất cả sức mạnh siêu phàm hoàn toàn không có tác dụng.

Vậy ban đầu khi thế giới ra đời... Trừ đại sa mạc hoang vắng ra thì không có cái

gì cả... Cho dù Liễu Bình có d*c v*ng cắn nuốt, cũng không thể đi ăn cát.

"Suy nghĩ hay lắm, ngay từ đầu người đã nghĩ ra cách này sao?"

Pháo gia tán thưởng.

"Cũng coi như vậy."

Liễu Bình nói.

"Cẩn thận, ngươi vượt qua kiếp nạn đầu đơn giản như vậy, hiện giờ đã là Thế

Giới Loại Sinh Mệnh Thể mới sinh, sẽ có tồn tại khác tiến đến thăm dò, xem có

thể ăn luôn ngươi hay không."

Đại Địa chi Mẫu nói.

Liễu Bình rút trường đao ra, nhìn về phía không trung.

Một tàn ảnh chợt lóe qua, ầm ầm đáp xuống tảng đá cách hắn không xa.

Là Mộng Yểm La Vương! Rốt cuộc nó vẫn tới!

"Không đúng... Ngươi không phải tên rác rưởi kia, ngươi là thế giới mới sinh ––

rốt cuộc là ai?"

Mộng Yểm La Vương đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình và nói.

Lúc này Liễu Bình đang đeo mặt nạ ác quỷ, cầm trường đao trong tay, trên

người không có dị tượng nào cả.

Lẽ ra làm một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có

chút sức mạnh đặc thù không giống người thường hiện lên trên người hắn.

Nhưng chủ thuộc tính thế giới của hắn là Cấm Tuyệt! Cho nên giờ phút này

nhìn hắn càng giống một nhân loại bình thường.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1105: Tận thế Thời Không đa trọng giáng xuống



“Đừng quan tâm ta là ai, trước nay ta còn chưa giao thủ với người khác khi làm

Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, nếu người có ý kiến gì, chi bằng chúng ta đánh

một trận trước rồi nói?"

Liễu Bình nói.

Mộng Yểm La Vương nheo mắt lại.

Nó đứng tại chỗ, lười nhác cười nói: “Ta sẽ ăn luôn ngươi, kẻ mới."

"À? Ta muốn thử xem."

Liễu Bình nói.

Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Thông thường thì sự thăm dò giữa

các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bắt đầu từ thần chiến, chúng sẽ phái thần linh

chiến đấu với nhau, nhưng nếu muốn quyết tử thì các ngươi sẽ trực tiếp luân

phiên tiến vào thế giới của nhau –"

Sau lưng Mộng Yểm La Vương bỗng vươn ra một bàn tay, ấn ra một pháp ẩn kỳ

quái.

"Thử giành ra tay trước, xem có thể khiến cuộc chiến xảy ra ở thế giới của

người hay không!"

Thượng để nói.

Liễu Bình lập tức giơ tay nắm chặt hư không -- Oanh! Hai thế giới hoàn toàn

bất đồng chợt hiện ra trên người bọn họ, nhanh chóng khuếch tán, không ngừng

va chạm nhau như muốn hoàn toàn đẩy đối phương ra.

"Tiểu tử, phản ứng rất nhanh, đáng tiếc thần linh của ta càng nhiều, vẫn là ta

giành được quyền đi trước."

Mộng Yểm La Vương cười dữ tợn và nói.

Thế giới tỏa ra trên người nó chợt mở rộng, đẩy thế giới của Liễu Bình ra, mắt

thấy sắp bao phủ hai người vào trong đó.

Dị biến đột nhiên sinh ra -- Vô số những bạch quang hiện ra từ hư không, bắt

đầu không ngừng qua lại như con thoi.

Sắc mặt Mộng Yểm La Vương biến đổi, lập tức quát: “Đáng chết, hình như là

tận thế kia -- lần này nó thật sự bắt đầu bùng nổ! Lần sau chúng ta lại đánh!"

Thân thể nó chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời.

Liễu Bình đứng tại chỗ, liếc nhìn theo hư không một cái.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt vừa hiện lên: “Tận thế trong truyền thuyết đã bùng

nổ ––”.

"Tận thế thời không đa trọng giáng xuống."

ế ế ắ ầ

"Thuyết minh: thế giới của người thoát ly phạm trù “Song song, bắt đầu đi qua

vô số thế giới song song."

"Mỗi lần trôi qua một giờ, thế giới trước mắt sẽ trùng khớp với mười thế giới

song song."

"Tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể sẽ đối mặt với chính mình trong mười thế

giới song song."

"Mỗi khi qua một giờ, chỉ có một người có thể sống sót, tiếp tục tồn tại trên

tuyến thời gian, những người còn lại sẽ bị pháp tắc hủy diệt vào giây cuối cùng

trong một giờ đó."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.

Chung quanh Liễu Bình bỗng xuất hiện tầng tầng lớp lớp hư ảnh.

Một rồi lại một hắn hiện ra từ hư không.

Mười hắn, cộng thêm hắn của ban đầu, tổng cộng có mười một người.

Bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía hư không trước mặt, hiển nhiên

đang xem thuyết minh tương ứng.

Chỉ chốc lát sau.

Một Liễu Bình mở miệng nói: “Không ngờ lại xuất hiện tình huống này."

"Đúng vậy, ta đang tu hành, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi như vậy, rốt cục là

ta nào gặp phải chuyện ghê gớm thế này?"

Một Liễu Bình khác đầy hứng thú mà nói.

Mười một Liễu Bình nhìn nhau.

Liễu Bình giơ lên tay và nói: “Xin lỗi, kéo các ngươi vào chuyện này."

"Chúng ta phải giết hại lẫn nhau trong một giờ, người còn lại cuối cùng mới có

thể sống sót, là như thế à?"

Liễu Bình thứ ba hỏi.

"Dựa theo tận thế này thì là vậy, nhưng mà, thật ra ta trùng hợp có một vài

phương pháp tránh được tình huống hiện giờ."

Liễu Bình nói.

Oanh -- Trên trời cao truyền đến từng tiếng nổ mạnh.

Ở một nơi khác, chiến đấu lục tục bắt đầu.

Mỗi một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều gặp phải tình huống tương tự.

Chỉ có một người có thể chiếm được thân phận trước mặt, những người còn lại

đều sẽ bị tiêu diệt! Chuyện này không cho mọi người từ chối.

Rốt cuộc chỉ có thời gian một giờ!

"Nói thử xem, cách của ngươi là gì."

Liễu Bình thứ tư hỏi.

ễ ấ ắ ỗ

Liễu Bình nhìn chung quanh, chỉ thấy những hắn khác mỗi người ăn mặc một

vẻ.

Có người mặc như tu hành giả.

Có người mặc cơ giáp.

Có kẻ mặc trường bào, cầm pháp trường trong tay.

Có người cả người tỏa ra tinh mang -- Nhưng những hắn đó đều không có Trấn

Ngục Đạo.

"Các vị, có một vài bí mật không thể nói ra, nhưng ta bảo đảm sẽ không có vấn

đề."

Liễu Bình nói.

"Thì ra là thế, không ngờ ta này đã tra xét tới bí mật sâu như thế, hơn nữa có thể

tự do qua lại ở thế giới song song-- ta cũng phải nỗ lực."

Liễu Bình thứ năm tán thưởng.

Những Liễu Bình khác đều gật gật đầu.

Liễu Bình phất tay một cái, lập tức thả con thuyền Noah ra.

Đúng vậy.

Con thuyền cứu nạn này được ghép thành từ cả bộ bài hệ Thần Thánh.

Nó hội tụ toàn bộ sức mạnh pháp tắc Thần Thánh, có thể bình yên đi qua rất

nhiều thế giới song song mà không bị ảnh hưởng.

Liễu Bình cũng dựa vào con thuyền cứu nạn này nên mới thoát ly chủ tuyến

thời không, đến một thế giới song song an toàn.

Con thuyền cứu nạn vừa vặn có thể ứng phó cục diện trước mặt! Cẩn thận nói

tiếp, có phải quá mức trùng hợp hay không? Nếu là nghiên cứu đến cùng -- Liễu

Bình nói nhỏ: “Có phải ngươi đã sớm đoán được cục diện trước mặt, cho nên

lúc chúng ta chạy nạn đã kiên trì muốn ta đi trộm cả bộ thẻ bài Thần Thánh hay

không?"

"Chỉ có thương để biết chuyện này."

Giọng nói của thượng đế vang lên.

Trong lòng Liễu Bình hiểu ra.

Hắn vung tay lên, bày ra tầng tầng lớp lớp màn sân khấu hư ảo trong hư không,

để con thuyền Noah và mười hắn đều bị bao phủ dưới đặc hiệu.

"Con thuyền cứu nạn này sẽ không bị pháp tắc cắn nuốt song song ảnh hưởng,

một giờ sau, các người khác đều sẽ biến mất, trở về thế giới ban đầu của bọn họ,

mà người sẽ tiếp tục tồn tại trong thế giới này, mãi đến khi tận thế kết thúc."

Thượng để nói.

"Cho nên ta chỉ cần chờ là được?"

Liễu Bình nói.

ế ể

"Không phải như thế, trong mười một người thì thật ra ngươi là nguy hiểm

nhất."

Thượng để nói.

"Vì sao?”.

"Bởi vì thế giới đã bắt đầu xuyên qua vô số thế giới song song, người sẽ gặp

phải vận mệnh chẳng lành mà những người khác trải qua, người phải chiến

thắng chúng."

Thượng để nói.

"Một loại tận thế, hai cách hủy diệt, thật khó."

Liễu Bình cảm khái.

"Nhưng Liễu Bình là người mạnh nhất trong đó, hẳn sẽ không thành vấn đề."

Pháo gia nói.

"Đúng vậy, trên tay hắn có loại vũ khí duy nhất như Trấn Ngục Đao, lại trở

thành Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể, hẳn sẽ không sợ khó khăn mà các Liễu

Bình khác gặp được."

Nữ Tử Thần tán đồng.

"Mau xem, hình như có cái gì sắp xảy ra trên người hắn."

Đại Địa chi Mẫu nói.

Liễu Bình cười ung dung, chậm rãi giơ trường đao lên, mở miệng nói: “Ta cũng

không Sợ chiến đấu gì-- Vừa dứt lời.

Trước mắt hắn đột nhiên hoa lên.

Tất cả cảnh tượng chung quanh bỗng thay đổi.

Hắn phát hiện mình đang đứng trên một vách núi, bên cạnh có Yana, Maria, Lý

Trường Tuyết và Vân Hi, còn có mấy cô gái hoàn toàn không quen biết đang

đứng.

"Liễu Bình, rốt cuộc ngươi muốn ở bên cạnh ai?"

Lý Trường Tuyết đè lại trường kiếm đang reo lên ầm ầm bên hông, đầy mặt sát

ý mà hỏi.

Chung quanh im ắng hẳn đi.

Gió thổi qua.

Liễu Bình ngây người mấy giây, lại ngẩn ra trong chốc lát, sau đó thống khổ che

mặt lại và nói: “Đây là chuyện tốt mà ta nào làm ra?"

"Vậy còn chưa rõ sao? Người nào cũng làm."

Thượng để dùng giọng điệu sung sướng như xem kịch vui mà lặng lẽ nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1106: Ba phút đã đến



“Tên cặn bã tên Bình."

"Ta và mọi người cùng khiển trách hắn!"

Tên vách núi.

Các cô gái ôm hai tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.

Không sai.

Nam nhân này chính là Liễu Bình.

Hắn nhún vai và nói: “Các vị, lúc này có sai cũng nhận, nhưng mọi người phải

làm rõ ràng -- ta thật sự không phải Liễu Bình của thế giới này, xin các vị đừng

tranh cãi nữa, muốn tranh chấp cũng phải tìm đúng người, đúng không?"

Yana nói: “Vậy ở thế giới kia của ngươi, bên cạnh người có mấy người phụ

nữ?"

"Không có ai cả."

Liễu Bình nói.

"Không thể nào."

Lý Trường Tuyết nghi ngờ mà nói.

"Thật đấy, chúng ta đang phấn đấu để cứu vớt thế giới, cơ hội gặp mặt còn

không nhiều nữa, làm sao có thời giờ tính đến chuyện tư tình nam nữ?"

Liễu Bình nghiêm trang mà nói.

Các cô gái nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.

Ngươi nói hắn là Liễu Bình, nhưng thật ra hắn đến từ một thế giới song song

khác.

Vừa rồi hắn triển lãm các loại thuật pháp chưa từng nghe thấy.

Lấy hiểu biết của họ đối với Liễu Bình, thật sự cũng nhìn ra những thuật pháp

đó căn bản không phải thứ mà Liêu Bình biết được.

Ngươi nói hắn không phải Liễu Bình à, nhưng hắn lại thật sự là Liễu Bình,

chẳng qua đến từ thế giới song song.

Vân Hi trầm ngâm rồi nói: “Đúng lúc, ngươi tới nói một câu, nếu là người thì

người sẽ chọn người nào trong chúng ta?"

"Đúng!"

"Mau nói!"

"Rốt cuộc ai trong chúng ta mới là đối tượng mà người ái mộ!"

Các cô gái mồm năm miệng mười mà nói.

Các nàng nhìn nhau, ánh mắt thật sắc bén.

ế ấ ế

Lý Trường Tuyết ấn tay lên trường kiếm.

Đôi tay Vân Hi tỏa ra thải quang kh*ng b*.

Yana rút roi dài màu đen ra.

Một thiếu nữ không quen biết lấy ra một cái điều khiển từ xa đang không ngừng

đêm ngược.

Liễu Bình nhìn điều khiển từ xa kia, trong lòng lập tức hiện ra một tia dự cảm

không ổn.

Đây là thứ gì vậy? Giọng nói của Pháo gia bỗng vang lên: “Cẩn thận, đó là điều

khiển từ xa hủy diệt thế giới, trang bị hủy diệt được chôn sâu vào lòng đất, chỉ

cần ấn một cái là thế giới lập tức hóa thành bột mịn."

"Đây là chơi ra tình cảm thật rồi, Liễu Bình."

Đại Địa chi Mẫu chế nhạo.

"A, ta ngửi thấy mùi đồng quy vu tận, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết."

Nữ Tử Thần nói với giọng điệu say đắm mà khát khao.

Trong lòng Liễu Bình run lên.

Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm khắc của tất cả cô gái, hắn ho nhẹ một tiếng,

nghiêm nghị mà nói: “Ta hy vọng các ngươi làm rõ một chuyện, ta tuyệt đối sẽ

không thích các ngươi."

"Vì sao?"

Các cô gái cùng kêu lên.

"Vừa rồi ta nói không có ai hết là thật, ta không ở bên các ngươi, bởi vì ta đã kết

hôn."

Liễu Bình tuyên bố.

"Cái gì!"

"Gạt người."

"Cô dâu là ai!"

"Đừng ồn, cho mọi người xem ——"

Liễu Bình tùy tiện lấy ra một tấm ảnh từ trong ngực.

Các cô gái cùng nhìn lại.

Chỉ thấy trên ảnh là một nữ tử hoàn toàn xa lạ, không ai quen biết nàng.

"Đây là ai?"

Yana nghi ngờ hỏi.

"Bà xã của ta –– ở thế giới kia của ta, ta quen biết nàng rất sớm, hơn nữa đã kết

hôn, cho nên cho dù sau này ta quen biết các ngươi, nhưng ta và các ngươi đã

không có khả năng nào cả."

Liễu Bình kiên nhẫn giải thích.

ầ ồ

Các cô gái trầm mặc một hồi.

"Thôi, quả nhiên vẫn là Liễu Bình của các thế giới khác cùng đáng tin."

Lý Trường Tuyết cúi đầu và nói.

"Cũng không thể nói vậy, ta của mỗi thế giới đều gặp những chuyện khác nhau,

ai biết vì sao ta kia sẽ đi đến bước đường này, có lẽ hắn cũng không ngờ, hy

vọng các ngươi và hắn tâm sự cho rõ, đừng làm chuyện cực đoan."

Liễu Bình nghiêm túc khuyên nhủ.

Trong hư không hiện lên ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Người dùng Đặc hiệu sư

chế tạo một tấm ảnh không tồn tại."

"Ngươi đã lừa gạt thành công, các nàng từ bỏ gạn hỏi người, cảm xúc trở về

bình tĩnh."

"Vận mệnh chẳng lành lần này kết thúc."

"Xin chuẩn bị."

"Ba phút sau sắp nghênh đón sự ăn mòn vận mệnh tiếp theo."

Hô –– Tất cả cảnh tượng thế giới liên thông đều biến mất.

Chung quanh nhanh chóng lưu động quang cảnh mơ hồ.

Loạt vận mệnh chẳng lành này rời khỏi! Liễu Bình thở phào một hơi, lau lau mồ

hôi lạnh trên trán.

Phải lấy làm bài học! Hắn nhất định phải lấy đây là bài học kinh nghiệm! Tuyệt

đối không thể để mọi chuyện đi đến nước này, nếu không thật sự không dễ kết

thúc.

Đột nhiên.

Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, rút đao bày ra tư thế đề phòng.

Trong quang cảnh mơ hồ như thác nước, đột nhiên lao tới một tên cả người toàn

là hắc ảnh.

Là Mộng Yểm La Vương! Nó cười to và nói: “Ha ha ha ha, tên non nớt, ngươi

nhất định -- Hả?"

Chỉ thấy những cánh tay sau lưng nó giơ lên cao cao, đang chuẩn bị công kích,

lại hoàn toàn cúng lại giữa không trung.

"Thì ra người muốn nhân cơ hội đánh lén, đáng tiếc ta không bị gì."

Liễu Bình bừng tỉnh và nói.

"Vì sao ngươi không bị gì?"

Mộng Yểm La Vương nhịn không được mà hỏi.

"Ngươi cũng đâu có bị gì, vì sao ta lại có chuyện?"

Liễu Bình nhún vai và nói.

ể ắ ằ ắ

Mộng Yểm La Vương đánh giá hắn bằng ánh mắt xa lạ, nói nhỏ một câu:

“Không đúng... Ta là vì có bảo vật đặc biệt kia nên mới có thể không sợ song

song ăn mòn, vì sao người có thể bình yên vô sự..."

Trong một lúc, nó lại có chút do dự.

Liễu Bình đảo mắt qua người nó.

Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Chú ý, bên hông nó có treo một vật

-- con búp bê màu hồng phấn kia có hiệu quả tương tự như con thuyền Noah, có

thể bảo đảm bản thân đi qua thế giới song song mà không bị ảnh hưởng."

Liễu Bình đảo qua bên hông Mộng Yểm La Vương, quả nhiên thấy được một

con búp bê lớn chừng đầu ngón tay.

Thì ra đây là bảo vật của Mộng Yểm La Vương.

"Này, thượng đế, một bảo vật bất kỳ của người ta cũng có thể so được với con

thuyền Noah của ngươi, chậc chậc."

Liễu Bình nói.

"Trong những thế giới vô biên vô tận, chung quy cũng có vài bảo vật được trời

ưu ái, thật ra con búp bê kia rất hiếm thấy, cho dù là các chúa tể Ác Mộng khác

cũng không có bảo vật như vậy."

Thượng để nói.

Lúc đang nói, sau lưng Mộng Yểm La Vương bỗng vươn ra những cánh tay

màu đen chi chít, hóa thành tàn ảnh mãnh liệt đánh lên người Liễu Bình.

Liễu Bình giữ ngang đao chém về phía trước, chém ra tầng tầng lớp lớp đao

quang.

Trong tiếng giao kích dày đặc, một cánh tay màu đen xuyên qua đao quang, lập

tức đánh vào ngực Liễu Bình.

Đương! Liễu Bình cầm đao chống lại nắm tay màu đen, cả người và đao cùng bị

đấm bay ra ngoài.

“Ha ha ha, kỹ xảo chiến đấu quá đơn điệu, tựa như những phàm nhân đó-- quả

nhiên là người ơi, hoàn toàn không hiểu được sức mạnh của Thế Giới Loại Sinh

Mệnh Thể chúng ta!"

Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng và nói.

Nó đang muốn truy kích thì bỗng nhận ra cái gì.

Ba phút đã đến.

Một hồi vận mệnh ăn mòn mới sắp đến.

Tuy nó không bị một giờ hạn chế, cũng sẽ không bị tiêu diệt, những trận tận thế

này còn có tai hoạ thứ hai.- - Là vận mệnh chẳng lành!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1107: Giao thủ!



Mộng Yểm La Vương ngừng ở giữa không trung, tiếc nuối nói: “Tiểu tử, coi

như người may mắn, chờ ta vượt qua đợt vận mệnh chẳng lành này thì sẽ đến

chơi với người tiếp."

Nó bỗng biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.

Liễu Bình đứng trên bầu trời cách đó vài trăm thước, ánh mắt nhìn về phía hư

không.

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại ở nơi đó: “Bách Nạp Đao đã chạm đến

cánh tay kẻ địch, “Sơ ngữ bị kích hoạt."

"Khi đao tiếp theo của người đánh trúng đối phương, Trù tình cũng sẽ kích hoạt,

nhất định phóng ra một đòn trí mạng."

"Chú ý, ba phút đã đến."

"Xin nghênh đón đợt vận mệnh chẳng lành thứ hai của ngươi."

Liễu Bình phun ra một búng máu, ánh mắt lạnh đi.

"Rõ ràng có thể tránh đi, lại liều mạng bị trúng một kích, kế tiếp nên cẩn thận."

Pháo gia nhắc nhở.

"Nó muốn giết ta, còn ta sao lại không muốn xử lý nó? Đây là chuyện liên quan

đến ba kiếp."

Liễu Bình nói.

"Sắp bắt đầu rồi."

Thượng đế nói.

Quang ảnh mơ hồ nhanh chóng lưu động chung quanh dần trở nên rõ ràng.

Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một miếu thờ đen nhánh.

Ở bên ngoài miếu thờ, chung quanh là vô số những người tu hành, họ cùng quát

lên: “Bắt lấy ma chủ!"

"Tru ma!"

"Giết hắn!"

"Mọi người cùng xông lên đi!"

Trong mắt Liễu Bình hiện ra một chút hoài niệm, hắn bật cười và nói: “Thì ra là

chuyện như thế này."

"Thực lực của bọn họ rất mạnh."

Nữ Tử Thần nói.

"Đúng vậy, đều là người tu hành cảnh giới cực cao, hình như nơi này là một thế

giới tu hành rất rộng lớn cường đại... Ta có thể cảm ứng được dưới mặt đất tràn

ngập linh khí ngũ hành."



Đại Địa chi Mẫu cũng nói.

"Không sao,"

Liễu Bình hoạt động thân thể, ấn pháp quyết điều tức rồi tiếp tục nói: “Các

người biết vì sao cuối cùng thượng để lựa chọn ta để hợp tác không?"

"Vì sao?"

Pháo gia hỏi.

"Bởi vì thương để biết, vào lúc không thể dùng lực thì cần nhân tài như ta để có

thể giữ lại mồi lửa, làm nó lớn mạnh thêm một bước, không đến mức bị kiếp

nạn hủy diệt."

Liễu Bình nói.

Hắn tùy tiện vung tay lên.

Phát động “Đặc hiệu sư"

! Hư không vô biên gào thét kéo đến, giống như một bức tường kín kẽ, hoàn

toàn che đậy hắn lại.

Từ giờ khắc này, không còn ai có thể phát hiện tung tích của hắn.

Từng ánh lưu quang bay vào miếu thờ.

Những người tu hành hiện thân, cầm binh khí trong tay, cảnh giác đánh giá

chung quanh.

"Tên kia không ở đây!"

"Thật sự không có!"

"Đáng giận, lại để hắn chạy mất."

"Mau đuổi theo!"

Người tu hành điều tra một hồi rồi vội vàng rời khỏi.

"Chỉ như vậy?"

Nữ Tử Thần nói.

"Bằng không thì thế nào?"

Pháo gia nói.

"Ta còn trông cậy vào hắn giết vài người, giúp ta tăng cường sức mạnh tử vong

nữa."

Nữ Tử Thần thở dài và nói.

"Đừng có gấp, lát nữa ta giết một tên tầm cỡ cho ngươi."

Liễu Bình nói.

Câu nói vừa dứt.

Hắn nhắm mắt lại, ôm Bách Nạp Đao vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích,

lẳng lặng điều tức.

ồ ể

Cảnh tượng chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ nhanh chóng lưu chuyển

đi.

Trong hư không hiện lên ba hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Lần vận mệnh chẳng lành

này kết thúc."

"Xin hãy chuẩn bị."

"Hai phút sau sắp nghênh đón trận vận mệnh ăn mòn tiếp theo."

Liễu Bình vẫn bất động.

Qua mấy phút.

"Nó tới."

Thượng để nói nhỏ.

Trong hư không bỗng vang lên một tiếng cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha,

hiến thế giới của người cho ta cắn nuốt đi, tiểu tử!"

Chỉ thấy một hắc ảnh bỗng xuất hiện.

Là Mộng Yểm La Vương! Thân thể nó nhanh như điện bắn, lao vút về hướng

Liễu Bình.

Liễu Bình bỗng mở to hai mắt.

Trên trường đao bùng lên quang ảnh hư ảo tận trời, hóa thành một con rắn lớn

hắc ám lớn như cả thế giới, bao phủ tất cả mọi nơi.

Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương Xà Phu Chi Vẫn! Thân thể Mộng Yểm La Vương

khựng lại, sau đó tốc độ bỗng nhanh hơn mấy phần, cười to và nói: “Đao này

cũng coi như ra trò ra vẻ, xem ta phá đạo này của người như thế nào!"

Tất cả cánh tay hắc ám sau lưng nó mấp máy không ngừng, bỗng kéo căng ra

bốn phương tám hướng, hóa thành một lốc xoáy thật lớn tràn đầy huyết lưu đỏ

tươi.

"Nhịn ngươi đã lâu rồi."

Liễu Bình khẽ quát một tiếng, đôi tay cầm đao hung hăng chém về phía trước.

Trong phút chốc.

Trên trường đao lập tức bộc phát một tiếng nổ đùng như phẫn nộ.

Toàn bộ uy năng của Bách Nạp Đao đã thức tỉnh.- - “Sơ ngữ”, “Trù tình"

hoàn toàn được kích hoạt, bám vào Hắc Ám Cự Xà! Chỉ thấy trong đồng tử

dựng thẳng của Hắc Ám Cự Xà hiện lên một tia hàn quang, đón đầu mà tông

thẳng vào lốc xoáy huyết sắc vô biên vô hạn kia.

Toàn bộ thế giới mất đi tất cả âm thanh.

Hai loại sức mạnh Kỳ Quỷ to lớn va chạm lẫn nhau, mà chung quanh hiện ra

phù văn pháp tắc trùng trùng điệp điệp, giam cầm chúng vào bên trong, phòng

ngừa uy lực tiết ra ngoài, hủy diệt toàn bộ thế giới.



Đây là trói buộc tự nhiên của Tứ Đại Pháp Tắc, vì bảo đảm hiện tại và tương lai

nhất trí, chúng tuyệt đối không cho phép thế giới trước mắt hủy diệt!

"Chết đi!"

Mộng Yểm La Vương xuất hiện sau lưng Liễu Bình, toàn lực đấm ra một

quyền.

Nó nhân lúc hai đại Kỳ Quỷ chi thuật giao kích, đã lắc mình tới nơi này, muốn

dùng một quyền lấy mạng Liễu Bình! Cánh tay hắc ám đấm ra một quyền, trực

tiếp xuyên qua thân thể Liễu Bình.

Thân thể Liễu Bình dần dần hóa thành hư ảo.

Mộng Yểm La Vương hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lại nơi ban đầu mình đứng.

Chỉ thấy Liễu Bình cũng xuất hiện ở nơi đó.

Giờ khắc này, suy nghĩ của hai người lại nhất trí! Bọn họ cùng lao tới phía sau

đối phương, muốn tung một đòn đánh lén! Mộng Yểm La Vương nhìn lướt qua,

trong lòng lập tức hiểu ra.

"Chỉ dựa vào ngươi? Cũng dám đánh lén ta?"

Nó cười dữ tợn và nói.

Liễu Bình kia đứng đằng xa bất động, đột nhiên ném thanh đao đi, bắt đầu nhảy

một điệu múa xinh đẹp.

Mộng Yểm La Vương ngẩn ra.- - Đây là tình huống gì thế này? Chẳng lẽ tiểu tử

này bị nó bức điên rồi? Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Cách bên cạnh Mộng Yểm La Vương không xa, một bàn tay lặng lẽ vươn tới từ

hư không, đột nhiên xoay tròn rồi lập tức thu trở về.

Cùng lúc đó, không thấy thú bông hồng nhạt bên hông Mộng Yểm La Vương

đâu nữa.- - Thần thông thế giới loại: Tay áo càn khôn!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1108: Các chúa tể Ác Mộng khác cũng như thế



Trong nháy mắt con thú bông con búp bê vào tay--- Liễu Bình phóng ra sức

mạnh “Đặc hiệu sư”, làm mọi thứ chung quanh đều duy trì nguyên dạng, mà

hắn lại nấp trong hư không, dùng hết toàn lực bay vút về phương xa.

Không bao lâu sau.

Phía sau truyền đến một tiếng rống giận kinh thiên động địa: “Tên ăn trộm đáng

chết, trả con búp bê lại cho ta, bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi! !!"

Liễu Bình khinh thường cười nhạt, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ di động.

Có quỷ mới muốn đánh với người! Không có con búp bê này thì người phải

chiến thắng mười chính mình của thế giới song song trong vòng một giờ, nếu

không sẽ bị tận thế tiêu diệt.

- Ngươi nghĩ biện pháp sống sót trước rồi bàn lại chuyện đánh nhau với ta đi.

Hắn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy nơi này đã cách chiến trường vừa rồi rất xa, Mộng Yểm La Vương

nhìn giống như là một điểm đen nhỏ trên không trung.

Đột nhiên.

Bên cạnh Mộng Yểm La Vương lập tức xuất hiện mười tồn tại giống nhau như

đúc.

Mất đi con búp bê, sức mạnh tin thể rốt cuộc cũng bắt đầu phát uy.

Từ giờ trở đi, mười một Mộng Yểm La Vương sẽ tranh đoạt tư cách sống sót

với nhau! Liễu Bình đang yên lặng quan sát thì trước mắt lặng lẽ hiện ra từng

hàng chữ nhỏ thiểu đốt: “Mộng Yểm La Vương đã kích hoạt luật nhân quả đặc

thù cực kỳ cường đại nào đó."

"Luật nhân quả này thông qua nhân quả Đạo tặc"

lôi kéo đến người của ngươi, do đó kích hoạt liên hệ sau đây:"

"Đối phương có thể phát ra lời mời quyết chiến với ngươi."

"Ngươi có thể từ chối, nhưng mỗi lần từ chối thì người phải chi trả một số tiền

lớn để bồi thường cho đối phương, mãi đến khi người ứng chiến mới thôi."

Trên bầu trời vang lên tiếng trống giận của Mộng Yểm La Vương: “Lăn ra đây,

tiểu tử, lập tức trả con búp bê lại cho ta, nếu không ta làm người trở thành kẻ

nghèo hèn!"

Liễu Bình lạnh lùng cười, căn bản không để ý tới.

Hiện tại mười một Mộng Yểm La Vương còn có thể duy trì trấn định, nhưng

qua một lát sau, chỉ sợ chúng sẽ không kìm nén được.- - Chỉ có một Mộng Yểm

La Vương có thể sống sót.

ễ ẳ ấ ắ ầ

Liễu Bình lẳng lặng chờ đợi mấy phút, cảnh tượng chung quanh lại bắt đầu trở

nên mơ hồ.

Vô số quang ảnh lao vút qua.

Một vận mệnh chẳng lành mới lại sắp xuất hiện! Hắn nhìn hàng chữ “Ngươi có

tiếp nhận lời mời quyết chiến của Mộng Yểm La Vương hay không?"

trong hư không, sau đó trực tiếp hỏi: “Ta có thể gửi lời nhắn cho nó ở chỗ này

không?"

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Được! Tin nhắn từ chối của ngươi sẽ trực

tiếp bị nó biết được."

"Nói cho nó, ta sẽ không đánh với nó."

Liễu Bình nói.

Lại từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi đã từ chối giao chiến."

"Do từ chối lần chiến đấu này, tài phú trên người của người sẽ bị khấu trừ một

phần mười."

Liễu Bình bỗng nói: “Sau khi bị trừ hết thì sẽ như thế nào?"

"Trừ vào thọ mệnh của ngươi."

"Được, đã biết."

Câu nói vừa dứt, bên kia Mộng Yểm La Vương lập tức biết lời nhắn của Liễu

Bình.

"Hỗn trường! Ngươi chờ đi, không dám đánh với ta thì sớm muộn gì cũng bị trừ

sạch tất cả thọ mệnh, người sẽ chết ở chỗ này!"

Nó giận dữ hét.

Lúc này, mọi thứ chung quanh bắt đầu tiêu tán.

Mỗi một chúa tể Ác Mộng đều tiến vào vận mệnh chẳng lành thuộc về mình.

Liễu Bình chỉ cảm thấy mình lặng lẽ rơi xuống, xuất hiện trên một mảnh chiến

trường binh hoang mã loạn.

Chung quanh đều là người tu hành, dao động linh lực trên người vượt tưởng

tượng của hắn, trong lúc chiến đấu phóng ra thủ đoạn công kích mang theo uy

lực khổng lồ.

"Không cần sức mạnh Kỳ Quỷ thì thật sự không phải đối thủ."

Liễu Bình lẩm bẩm một mình.

Hắn tùy tiện vung tay lên, phóng ra một mảnh hư vô rồi bao phủ lấy mình, tránh

đi từng hồi chém giết, chậm rãi dịch chuyển tới bên cạnh chiến trường.

Không có cách nào, tuy “Đặc hiệu sư"

có thể gạt người, nhưng đao kiếm và thuật pháp thì không có mắt.

Nếu hắn nán lại chiến trường thì vẫn có khả năng bị đánh trúng.

ễ ế ể ố

Liễu Bình rời xa chiến trường, tìm một rừng cây khá kín đáo để trốn trong đó

nghỉ ngơi.

"Ngươi tính khi nào đánh với Mộng Yểm La Vương kia?"

Pháo gia hỏi.

"Từ từ, đừng nóng."

Liễu Bình nói.

Hắn lấy con búp bê hồng nhạt kia ra rồi cẩn thận xem xét, chỉ thấy thuộc tính

của nó gần như giống hệt con thuyền Noah, không khỏi cảm thấy âm thầm kỳ

quái.

"Đừng thấy kỳ quái, thuyền cứu nạn của ta là tham khảo chế tạo từ con búp bê

này."

Thượng để nói.

"Nó lợi hại như vậy?"

Liễu Bình rất hứng thú mà hỏi.

"Đương nhiên, lần này người nhặt được bảo vật rồi."

Thượng để nói.

"Ta cũng tổn thất một phần mười tài phú."

Liễu Bình nói.

Hắn tùy tiện xoay chuyển, một trái cây trên cây lập tức rơi vào trong tay hắn.

Là tay áo càn khôn! Chiêu thức ấy dùng thật tốt, càng dùng càng quen tay, có lẽ

về sau sẽ trở thành thủ đoạn chủ yếu của hắn.

Liễu Bình gặm trái cây ngon lành.

Bỗng nhiên.

Mọi thứ chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Cứ như vậy là qua ải à?"

Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng không làm chuyện tốn công vô ích."

Liễu Bình nhún vai và nói.

"Kẻ lừa đảo vẫn luôn hành sự như thế này."

Thượng đế tổng kết lại.

Quang ảnh chợt lóe qua.

Liễu Bình trở lại thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm lần nữa, vẫn nấp trong hư

không.

Mộng Yểm La Vương theo đó mà xuất hiện, giận dữ hét: “Cút ra đây, tiểu tử,

đánh với ta một trận giống một nam nhân nào."

Ở ể

Ở chung quanh nó, mười Mộng Yểm La Vương đang đứng.

Liễu Bình nghe xong thì không thèm để ý, mở miệng hỏi: “Này, thượng đế, có

cách nào giúp ta triển khai thế giới trước vào lúc đánh nhau với nó không?"

"Thế giới của các ngươi sẽ luân phiên xuất hiện, nếu người nhất định muốn ra

tay trước thì phải dùng phương thức đánh lén nhanh chóng triển khai thế giới

bọc nó vào đó, như vậy sẽ lấy thế giới của người làm thế giới chiến đấu ban

đầu.

Thượng để nói.

"A, đã rõ."

Liễu Bình nói.

Hắn nhìn lời mời quyết chiến vừa xuất hiện trước mặt, mặt không cảm xúc mà

nói: “Tiếp tục nói với nó, ta tuyệt đối không ứng chiến."

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi đã từ chối lời mời quyết chiến

này, tài phú của người bị khấu trừ hai phần mười, lần sau sẽ trừ càng nhiều."

Liễu Bình thờ ơ.

Mấy phút kế tiếp, bất kể Mộng Yểm La Vương mắng thể nào, mười Mộng Yểm

La Vương khác tìm kiếm ra sao thì hắn cũng không đi ra.

Thời gian vừa đến.

Vận mệnh chẳng lành lại phát động lần nữa.

Liễu Bình xuất hiện bên một con sông lớn, chung quanh đều là thích khách

chuẩn bị vây giết hắn.

"Xin lỗi, hôm nay ta không đánh nhau."

Hắn cười cười, duỗi tay giơ lên một mảnh hư vô, cả người biến mất tăm hơi.

Đám thích khách cảnh giác mấy phút, sau đó xông lên trước xem xét tình

huống.

Lúc này Liễu Bình sớm đã thoát ly vòng vây, nhanh chóng xuyên qua sông lớn,

tóm được mấy con cá ở đầu bên kia con sông, tìm một cánh rừng không người

rồi chui vào.

Hắn bẻ vài cành khô để nhóm lửa cá nướng.

Chỉ chốc lát sau.

Cá chín.

Liễu Bình nhẹ nhàng khẽ hát, vừa ăn cá vừa ra thủ ẩn, chữa khỏi vết thương

trên người.

"Ngươi có vẻ rất thả lỏng, như vậy mãi được không?"

Đại Địa chi Mẫu hỏi.

"Đừng quấy rầy hắn, hắn đang toàn lực tiến hành thả lỏng và nghỉ ngơi chỉnh

đốn, làm trạng thái dần dần tăng trở lại đỉnh cao."



Thượng để nói.

Kế tiếp, không ai nói lời nào.

Liễu Bình dương dương tự đắc ăn cá xong thì vỗ vỗ tay đứng lên, duỗi người.

Quang ảnh chung quanh lại trở nên mơ hồ.

Cuối cùng, hắn lại thoát ly vận mệnh chẳng lành, về tới thế giới diễn ra cuộc thi

trốn tìm.

Hắn đứng giữa không trung đợi mấy phút.

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cười nói: “Hả? Nó còn chưa ra tới?"

Tính ra thì vận mệnh chẳng lành là tuyệt cảnh mà mỗi một hắn đã từng đối mặt.

Cho dù là trường hợp bị mấy thiếu nữ vây quanh cũng ngầm mang theo tai ách

hủy diệt thế giới.

Huống chi vận mệnh chẳng lành xuất hiện sau sẽ có mức độ hung hiểm càng

ngày càng cao.

Nếu Liễu Bình không phải chủ nhân của “Lừa gạt"

và “Sáng tạo"

thì đối mặt cục diện như vậy cũng phải dùng toàn lực đi chiến đấu, đi cầu sinh -

- Các chúa tể Ác Mộng khác cũng như thế.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1109: Ngươi ra đây!



Lần này Mộng Yểm La Vương không lập tức đi ra, chỉ sợ là gặp tình huống khó

giải quyết nào đó.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Bỗng nhiên.

Quang ảnh chung quanh trở nên mơ hồ.

Liễu Bình lẳng lặng chờ đợi, chuẩn bị tiến vào vận mệnh chẳng lành lần nữa.

Ai ngờ một lát sau, cảnh tượng chung quanh lại khôi phục nguyên dạng.- - Hắn

vẫn còn ở thế giới trước mắt, chưa rời khỏi.

Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tận thế đã nhận ra

trạng thái không bị thương của ngươi."

"Bởi vì ngươi vẫn không bị bất cứ thương tổn nào, tận thế phán định người sẽ

không bị “Vận mệnh chẳng lành ảnh hưởng."

"Ngươi không cần tiến vào trong đó nữa."

"Tương ứng, tận thế sẽ rút sức mạnh từ chỗ của ngươi ra, bố trí vận mệnh ăn

mòn càng mạnh cho các chúa tể Ác Mộng khác."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.

Liễu Bình bật cười và nói: “Không ngờ sẽ như vậy."

"Đây là đương nhiên, so với lãng phí sức mạnh trên người ngươi, còn không

bằng giết thêm mấy chúa tể Ác Mộng, vậy sẽ càng phù hợp lợi ích của tận thế."

Thượng để nói.

"Cũng đúng, vậy ta tiếp tục nghỉ ngơi một chút."

Liễu Bình nói.

Hắn tìm một khối đá, khoanh chân ngồi xuống đó, tiến vào định cảnh thâm

trầm.

Qua chùng mấy chục phút.

Liễu Bình bỗng cảm nhận được điều gì đó, trọn mắt nhìn sâu vào bầu trời.

Chỉ thấy Mộng Yểm La Vương rốt cuộc cũng xuất hiện.

Tên người nó có thêm vài vết thương nhìn mà rợn người, đang thở hổn hển từng

ngụm từng ngụm.

"Thế nào?"

Mộng Yểm La Vương khác lập tức vây lên.

"Ta không có gì! Không có sao cả! Chờ ta tìm được tên kia ra thì sẽ giết hắn,

đoạt lại con búp bê!"



Mộng Yểm La Vuong vung tay lên và nói.

Cùng lúc đó.

Trước mắt Liễu Bình lại xuất hiện từng hàng chữ nhỏ mời quyết chiến.

Hắn không tiếng động mà cười cười, nói: “Nói cho nó, ta tuyệt đối sẽ không

đánh với nó."

Vừa dứt lời.

Thêm ba phần mười tài phú lại lập tức bị trừ mất.

Hiện tại Liễu Bình đã bị trừ sáu phần tài phú -- Số còn lại nhiều nhất chỉ có thể

trừ thêm một lần! Mộng Yểm La Vương Trên bầu trời lập tức biết thông tin

Liễu Bình gửi ra.

"Để ta nhìn xem, những tài phú bồi thường đó cũng thật kinh người, có tiền như

vậy...”.

"Nhưng vậy thì thế nào? Nếu người vẫn không ứng chiến thì sớm muộn gì cũng

sẽ đến lúc bị khấu trừ thọ mệnh, ta xem ngươi còn có thể chống chọi được bao

lâu."

Mộng Yểm La Vương nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Đã qua hơn nửa giờ, còn lại hai mươi mấy phút."

Một Mộng Yểm La Vương khác nói.

"Đúng vậy, trong chúng ta chỉ có một người được sống."

Một Mộng Yểm La Vương khác trầm tư mà nói.

Các Mộng Yểm La Vương khác nhìn nhau, sắc mặt như thường, nhưng không

khí có chút bất đồng so với ban đầu.

Bỗng nhiên.

Quang ảnh chung quanh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.

Vận mệnh chẳng lành lại bắt đầu rồi! Mộng Yểm La Vương lập tức biến mất.

Chỉ còn lại mười tên Mộng Yểm La Vương của thế giới song song.

"Nó còn có khả năng tìm thấy con búp bê kia không?"

Một Mộng Yểm La Vương hỏi.

Không ai có thể trả lời nó.

Tất cả rơi vào im lìm.

Đột nhiên.

Một Mộng Yểm La Vương triển khai thế giới huyết sắc, ra tay từ sau lưng một

Mộng Yểm La Vương khác -- Oanh! Tiếng gầm rú thật lớn đi kèm với một

tiếng kêu thảm thiết.

Mộng Yểm La Vương kia trực tiếp bị chiêu này đánh lén đập mạnh xuống mặt

đất.

ấ ể ồ ế ế

Mấy Mộng Yểm La Vương khác xông lên, đồng loạt ra tay hoàn toàn g**t ch*t

nó ngay hiện trường.

"Tóm lại, ít đi một người cạnh tranh."

"Hiện tại chúng ta còn lại tổng cộng chín người, cộng thêm cái tên tiến vào vận

mệnh chẳng lành"

kia là mười người, cuối cùng chỉ có một người có thể sống."

"Vậy... Chờ một chút?"

"Chờ đi."

"Không sai, chúng ta chờ một chút."

"Dù sao giết một tên rồi, áp lực nhỏ chút, chờ hắn xuất hiện đi."

Chúng nói xong thì cùng nhắm miệng lại.

Một luồng sát ý khác thường chất đặc cả không trung.

Cc, tất cả chúa tể Mộng Yểm đều không kìm nén được, bắt đầu ra tay với chính

mình đứng gần nhất bên cạnh! Chỉ có một người có thể sống! Vậy còn gì để nói

chứ, phải đánh một trận mới được! Thời gian tiếp tục trôi đi.

Thứ năm mươi năm phút -- Mộng Yểm La Vương lại xuất hiện trong hư không

lần nữa.

Nó đã mình đầy thương tích, máu tươi không ngừng chảy xuống từ thân thể.

Nhìn quanh một vòng.

Nó chỉ thấy một chính mình mà thôi.

"Những người khác đâu?"

"Đều đã chết."

"Chỉ còn hai chúng ta?"

"Không sai, hiện tại còn lại năm phút cuối cùng, nếu ngươi không thể tìm ra tiểu

tử kia thì hai chúng ta cũng chỉ có thể phân thắng bại."

Mộng Yểm La Vương giận dữ hét: “Cút ra đây, tiểu tử, đánh với ta một trận!"

Cách đó mấy trăm dặm.

Liễu Bình ngồi dưới đất, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.

Một loạt yêu tinh đứng trên vai hắn, đang xoa ấn vai cổ cho hắn.

Chỉ nghe giữa không trung lại vang lên tiếng rống giận của Mộng Yểm La

Vương: “Tiểu tử đáng chết, ta đã bị trọng thương, người vẫn không dám ra đánh

với ta sao? Ngươi mà là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thổ cái gì!"

"Ra đây!"

"Ngươi giỏi thì ra đây!"

Mộng Yểm La Vương kêu to như sắp hóa điên.



Liễu Bình không dao động chút nào, chỉ hé miệng, nói nhỏ một câu: “Nói cho

nó, ta từ chổi chiến đấu."

Bốn phần mười tài phú còn lại lập tức bị trừ sạch sẽ.

Giây tiếp theo.

Mộng Yểm La Vương ngơ ngẩn ở giữa không trung.

"Hắn vẫn không ra, đúng không?"

Ở đối diện nó, Mộng Yểm La Vương còn sót lại nói.

Một luồng sát ý nhàn nhạt dâng lên từ trên người nó.

"Đúng vậy, chỉ còn ba phút, không phải người chết thì chính là ta sống."

Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu gian nan mà lại tuyệt vọng.
 
Back
Top Bottom