Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 110: Không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?



Lý Trường Tuyết nói: "Ta không biết ngươi, ta chỉ biết tâm của ngươi."

"Cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

"Lúc đó mấy vị sư đệ của ta ngồi trong quán rượu, sợ bị ta phát hiện, cực kỳ

khẩn trương." Lý Trường Tuyết nói.

"Ngươi biết sao?" Liễu Bình kinh ngạc.

"Với bản lĩnh cải trang của bọn họ, ta chỉ liếc mắt là nhận ra." Lý Trường Tuyết

thản nhiên nói.

"Sau đó thì sao?" Liễu Bình hỏi.

"Trong quán rượu đó, đám sư đệ của ta chỉ có cảm xúc sợ hãi, mà người chưởng

quầy có lẽ cũng là người tông môn của ngươi, cảm xúc của hắn ta chỉ có cảnh

giác cùng đề phòng; còn những cô nương thanh lâu, chỉ có ý nghĩ gặp dịp thì

chơi, cong lưng nịnh nọt, mà ngươi..."

Vẻ mặt của Lý Trường Tuyết trở nên mềm mại, nói: "Ngươi bận trước bận sau,

luôn quan tâm tới sống chết của những người này, sợ ta nổi giận giết người."

Liễu Bình lắc đầu nói: "Có phải là ngươi sai lầm rồi không, ta đã giết rất nhiều

đồng môn của ngươi."

Lý Trường Tuyết bật cười, nói: "Ngươi và ta đều là hạng người khoái ý ân cừu,

cho dù kẻ trước mắt là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm việc ác thì đều có thể chém

giết, có gì sai lầm sao?"

Liễu Bình im lặng.

Thực sự là một kiếm tu chân chính.

Thảo nào vị Đại sư huynh kia còn cần làm đủ chuẩn bị, thậm chí còn vận dụng

toàn bộ kịch bản để làm chuyện này.

Lý Trường Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên má Liễu Bình, nói: "Ta dùng kiếm tâm

tìm đạo lữ, mặc dù ngươi không phải là kiếm tu, thế nhưng xứng với tâm ta."

Lúc này, dược hiệu dần dần có hiệu quả.

Lý Trường Tuyết không thể không nhắm mắt lại, bắt đầu luyện hóa dược lực.

Không bao lâu, nàng dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã, bên ngoài thân thể

được phủ lên một lớp vỏ ngoài bằng đá.

Liễu Bình yên lặng quan sát nàng.

Con mắt của nàng sáng ngời có thần hơn người bình thường, khuôn mặt thì sâu

hơn người bình thường, nhắm mắt thì như tượng bùn, mở mắt thì trở nên linh

động.

Cô nương này thật sự thú vị...

"Phụt..."

Lý Trường Tuyết bỗng phun ra một ngụm máu, rơi trên mặt đất phát ra những

tiếng xì xì.

"Chúc mừng, độc đã được ép ra ngoài, ngươi sắp khỏe mạnh như bình thường

rồi." Liễu Bình nói.

Toàn thân Lý Trường Tuyết chấn động, vỏ ngoài bằng đá quanh người nàng vỡ

vụn ra, để lộ da thịt tuyết trắng của nàng ra.

Gợn sóng linh lực trên người nàng ta chợt hạ xuống rất lớn, hầu như không

khác Liễu Bình lắm.

Liễu Bình yên lặng quan sát, cũng dần dần hiểu được.

"Thì ra là thế, người như ta cũng sẽ quên mất... đan dược này vẫn làm cho

ngươi có một đoạn thời gian trở nên suy yếu..."

Người Đại sư huynh kia dám đưa viên đan dược này ra, hẳn là muốn làm cho

Lý Trường Tuyết cảm động, rồi đợi tới khi nàng ăn đan dược thì mới thừa cơ

làm việc.

Còn có thanh thần kiếm này nữa.

Một đan một kiếm, đều là thứ cao cấp nhất của thế giới Tu Hành, đưa hai thứ

này ra ngoài chắc chắn có thể làm người rung động.

Ít nhất cũng có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.

Thế nhưng mục đích là gì đây?

Đại sư huynh muốn làm cho nàng cảm động, tuyệt đối không chỉ để làm đạo lữ

của nàng.

Thẻ bài...

Hắn muốn có được càng nhiều lợi ích từ trên người Lý Trường Tuyết, mà những

lợi ích đó cần Lý Trường Tuyết nguyện ý mới có được.

Một là Lý Trường Tuyết không chống cự;

Hai là nàng tiến vào thời kỳ suy yếu, như vậy cũng có thể dùng danh nghĩa bảo

vệ nàng để bố trí một vài thứ dùng để thẻ bài hóa.

Điều này, cũng có thể là chân tướng.

Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Khoảng mười lăm phút sau, ngươi mới có thể

dần dần hồi phục thực lực, rồi mấy ngày sau đó, sẽ tăng lên tới cảnh giới Hóa

Thần."

"Chỉ cần trên người ta không có loại độc kia, ta không sợ cái gì cả." Lý Trường

Tuyết nói.

"Không nên khinh thường, chờ tới khi ngươi khôi phục thì ta mới rời đi." Liễu

Bình lấy trận bàn ra bắt đầu bày trận.

Trong thời gian ngắn, hắn đã có thể bày ra một trận pháp ẩn nấp, một trận pháp

ngăn cách.

ắ ồ ố ế ắ ắ

Sau khi làm xong, hắn ngồi xuống trước mặt Lý Trường Tuyết, nhắm mắt củng

cố tu vi.

Mỗi khi cảnh giới tăng lên, đều sẽ tăng lên một lượng lớn linh lực, đối với kinh

mạch toàn thân cùng đan điền mà nói, cần thời gian dài dằng dặc mới có thể

thích ứng.

Thực lực tăng lên, đối với tâm cảnh của người tu hành cũng là một loại khiêu

chiến.

Nếu như thân thể không thể thích ứng, còn muốn tiếp tục đột phá tới cảnh giới

cao hơn, tất nhiên sẽ làm cho cơ thể bị thương, thậm chí mãi mãi cũng không

thể tăng lên cảnh giới cao hơn nữa.

Trên tâm cảnh cũng vậy, nếu như tâm cảnh xảy ra vấn đề, sẽ không thể an nhiên

nhập định, thậm chí sẽ còn tẩu hỏa nhập ma.

Mấy giây sau...

Liễu Bình mở mắt ra.

Hắn đã chiêu an toàn bộ linh lực không bị khống chế trong cơ thể, vận chuyển

về đan điền, từ đây điều khiển như cách tay.

Về phần tâm cảnh...

Hắn vốn có cảnh giới Thần Chiếu, cho nên càng không có vấn đề gì cả.

Có nên đột phá tiếp tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ nữa hay không?

Liễu Bình đang suy nghĩ, lại thấy Lý Trường Tuyết trước mặt đang nhìn chằm

chằm mình.

Kỳ quái, không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?

"Ngươi nên tồn thần minh tưởng, dẫn linh nhập thần, như vậy mới mau chóng

khôi phục... ngươi nhìn ta làm gì?" Liễu Bình hỏi.

"Liễu đạo hữu, những năm gần đây, ngươi đã từng gặp người tu hành nào phi

thăng chưa?" Lý Trường Tuyết hỏi dò.

Liễu Bình ngẩn ra, một luồng sáng chợt xẹt qua đầu hắn.

Đúng vậy.

Từ khi mình thức tỉnh tới nay, thời gian quá ngắn, vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề

này.

Thế giới này đã bị Nữ sĩ Thống Khổ trộm đi, như vậy, dựa vào cách phi thăng

của người tu hành, có thể thoát khỏi thế giới này hay không đây?

Hắn nhìn về phía Lý Trường Tuyết.

Trong mắt Lý Trường Tuyết ẩn chứa sự thấp thỏm cùng thăm dò.

Kiếm tâm thông minh.

Có lẽ nàng đã phát hiện tình trạng hiện tại, hoặc là có điều nghi ngờ...

"Lý đạo hữu, nói tới cũng kỳ, những năm qua ta chưa từng gặp người nào phi

thăng cả, cũng không biết tại sao lại vậy nữa." Liễu Bình nói.

Lý Trường Tuyết lấy một viên ngọc giản ra, nói: "Liễu đạo hữu, mời xem qua."

Liễu Bình nhận lấy ngọc giản, thần niệm quét vào trong đó.

Hắn thấy được hình ảnh trong quá khứ.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 111: Ngồi đối diện



Giọng nói của Lý Trường Tuyết vang lên:

"Đó là hình ảnh trong trận quyết chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma trong quá

khứ, thiên địa biến đổi, Quẻ thánh bỏ mình, vô số vật phẩm không rõ từ trời rơi

xuống, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao."

"Trưởng lão cảnh giới Thần Chiếu của tông môn ta là trưởng lão Dương Triều

Thắng, muốn phi thăng thượng giới..."

Liễu Bình im lặng lắng nghe nàng nói chuyện, vừa dùng thần niệm quét tới

ngọc giản, quan sát hình ảnh được ghi lại trong đó.

Ngoài quân doanh Nhân tộc.

Một người tu hành mặc áo giáp ngửa đầu nhìn bầu trời.

Sắc trời âm u, vô tận mây đen tụ tập tới, hình thành vòng xoáy khổng lồ.

Người tu hành kia ôm quyền về phía những người vây xem: "Các vị đạo hữu, ta

đã vượt qua Thần Chiếu kiếp, chuẩn bị phi thăng thượng giới, hỏi thăm các tu sĩ

đại năng trên đó về nguyên nhân dị biến của thế giới này."

"Đạo hữu, mời!" Chúng tu sĩ ôm quyền nói.

Người kia gật đầu, nhảy cao, phóng lên tận trời.

Trong hư không, từng đóa mây lành liên tiếp sinh ra, càng có hư ảnh của dị thú

thần cầm, vô số thiên hoa, âm thanh tuyệt vời liên tục xuất hiện, xoay xung

quanh người đó.

Dị tượng phi thăng!

Cho dù tại thế giới Tu Hành, cảnh tượng này cũng rất hiếm gặp.

Đám người thấy vậy thì tâm thần dập dờn, không ít người phát ra những tiếng

hoan hô.

Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...

Khi đại tu sĩ Dương Triều Thắng bay tới không trung, dần dần tới gần vòng

xoáy thì bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, nét mặt hiện lên vẻ cảnh giác.

Bỗng ông ta quát lên: "Yêu nghiệt phương nào? Còn không mau hiện thân!"

Phía sau vô số tầng mây, có ba cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện.

Ba cái đầu liền cùng một chỗ, đầu lâu ở giữa khá giống là Nhân tộc, đội một

chiếc vương miện; đầu lâu bên trái là một con quỷ quái có vảy màu xanh đậm

che kín mặt, con ngươi dựng thẳng, vị trí mũi thì không xương, chỉ có hai lỗ

nhỏ mà thôi; đầu lâu bên phải là một bức tượng đá, chỉ điêu khắc đại khái hình

người, ngũ quan mơ hồ, im lặng không có bất cứ biểu cảm nào.

Đầu lâu đội vương miện nhìn chăm chú về phía tu sĩ phi thăng, thở dài nói:

"Lại thêm một thằng ngu... có lẽ bọn chúng còn không biết mình đã chết rồi..."

ầ ế

Đầu lâu quỷ quái thì cười nhạo, nói: "Bởi vì toàn bộ thế giới đã bị tận diệt, cho

nên bọn chúng vẫn tưởng mọi chuyện vẫn có thể làm theo lệ cũ."

"Vậy thì..."

Hai đầu lâu chuyển sang nơi khác, đổi lại thành đầu lâu bằng đá kia... nhìn về

phía người phi thăng.

Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.

Lúc này, người phi thăng rút vũ khí ra, quát lớn: "Yêu ma vực ngoại, sao dám

cản đường phi thăng của ta!"

Đầu lâu bằng đá kia vẫn chỉ nhìn về phía ông ta.

Người phi thăng chủ động vung vũ khí lên...

Sau đó, cả người ông ta hóa thành một bức tượng im ắng.

Trong vùng hư không xung quanh ông ta, có vô số bức tượng hiện lên từ trong

hư không, mỗi người đều cầm binh khí, râu tóc dựng đứng, tư thế chuẩn bị

chiến đấu.

Người phi thăng rơi vào trong đám tượng đá, rồi theo đám tượng đá nhập vào

hư không, dần dần biến mất.

Tất cả dị tượng cũng biến mất theo.

Đầu lâu đội vương miện nói: "Đoạn thời gian này bận việc ghê gớm, sau đó,

còn phải làm cho đám người này quên hết mọi chuyện đã diễn ra trong đêm nay

nữa."

"Việc này giao cho ta đi." Đầu lâu quỷ quái nói.

Khuôn mặt của nó chuyển xuống mặt đất, bắt đầu niệm chú.

Theo nó niệm chú, vẻ mặt đám người phía dưới mặt đất dần dần từ kinh hãi tới

bình tĩnh trở lại.

Vẻ mặt mọi người dần dần đờ đẫn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Giống như mọi người đều mất đi linh hồn vậy.

Hình ảnh biến mất.

Bản ghi cũng kết thúc.

Liễu Bình cầm ngọc giản trên tay, hỏi: "Quái vật kia là thứ gì?"

Lý Trường Tuyết nhìn hắn, nói với vẻ khẩn trương: "Không biết, tất cả mọi

người đều quên mất cảnh tượng đó, coi như ta lại nhắc nhở bọn họ, bọn họ cũng

không thể nhớ kỹ, ví dụ như hiện tại..."

"Hiện tại?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, ngươi xem, ta đếm tới ba... một, hai, ba! Ngươi cũng sẽ quên mất

chuyện này." Lý Trường Tuyết nói.

Im lặng một hồi.

"Đúng là ta đã quên mất." Liễu Bình gật đầu nói.

ế

Lý Trường Tuyết thở dài.

Liễu Bình cau mày, nói: "Đoạn ghi hình người phi thăng Dương Triều Thắng bị

yêu ma vực ngoại hóa đá mà ta xem vừa rồi, ta lại không nhớ được chút nào nữa

cả, vì sao lại kỳ dị như vậy chứ?"

Lý Trường Tuyết trừng mắt, nhìn chằm chằm hắn mà nói: "Không thể nào, ta có

bốn loại thần thông 'đã gặp qua là không quên', 'tinh thần như điện', 'vạn niệm

tinh khiết', 'tâm sáng như kiếm' mới có thể giữ lại ký ức, không bị một vài thứ

khó hiểu ảnh hưởng, tại sao ngươi cũng có thể làm được điều này?"

Ánh mắt của nàng vội vàng mà bàng hoàng, giống như sắp có được cái gì, lại sợ

hãi mất đi, làm cho hai vai run lên.

Liễu Bình cũng hiểu được.

Đúng vậy.

Thần thông...

Trong thế giới Tu Hành, quan trọng nhất chính là thần thông, bởi vì thần thông

vượt quá kỹ xảo chiến đấu, thậm chí có thể thay đổi chiều hướng trên chiến

trường, thậm chí có thể tuyệt địa lật bàn.

Những quái vật kia, mặc dù có thể điều khiển người tu hành, thế nhưng không

thể kiểm soát thần thông!

Có một vài thần thông vừa sinh ra, đã có thể loại bỏ mọi thủ đoạn mê hoặc che

mắt, làm cho người tu hành tỉnh táo lại.

Đây mới là giá trị chân chính của Lý Trường Tuyết!

Nàng sẽ không bị bất cứ kịch bản nào mê hoặc!

Liễu Bình nhìn về phía hư không.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện tại nơi đó:

[Ngươi biết được bí mật về phi thăng.]

[Ngươi thấy được quái vật bên ngoài vách ngăn thế giới.]

[Điểm diễn của ngươi tăng lên.]

[Ngươi biết được bí mật của Lý Trường Tuyết.]

[Điểm diễn của ngươi tăng lên.]

[Điểm diễn trước mắt của ngươi là: 4/10.]

Liễu Bình thu hồi ánh mắt, lại nhớ tới một người khác.

Cựu Yêu Vương!

Ngay cả Lý Trường Tuyết đều có thể biết được bí mật về phi thăng, là cựu Yêu

vương, nàng có biết càng nhiều chuyện nữa hay không đây?

Hắn vừa nghĩ vừa nói: "Lý tiên tử, nếu như ngươi vẫn luôn tỉnh táo... chẳng lẽ

không có con quái vật nào tới tìm ngươi gây chuyện hay sao?"

ế ế ề ế

"Có sư huynh đệ tới giết ta, bị ta chém giết, về sau tên đó lại biến thành quái

vật, vẫn bị ta giết." Lý Trường Tuyết nói.

Nàng chờ đợi nhìn hắn.

"Ta cũng giống vậy." Liễu Bình thừa nhận.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 112: "Còn có chuyện gì muốn nói sao?"



"Nói nhanh, làm sao mà ngươi không bị ảnh hưởng." Lý Trường Tuyết vội hỏi.

"Lúc đó ta ăn một viên đan dược, tiến vào trạng thái giả chết, có lẽ bị thừa nhận

là trạng thái tử vong, cho nên thoát khỏi mọi thủ đoạn dùng trên người các

ngươi." Liễu Bình nói.

"Từ lần đó về sau, không còn quái vật nào tới giết ta nữa cả, cho nên ta cảm

thấy khá khó hiểu." Lý Trường Tuyết nói.

Liễu Bình: "Lần đầu tiên là chuyện bất ngờ xảy ra, sau đó có lẽ bọn chúng phát

hiện ra giá trị của ngươi... ngươi là một nhân vật có giá trị rất lớn, cho nên

không dễ dàng bị xóa bỏ, mà muốn chờ ngươi trưởng thành, lúc này mới tới

trước nghĩ cách..."

Lý Trường Tuyết gật đầu, nói: "Nhờ ngươi bảo vệ ta một lát, hiện tại ta muốn

nhập định, tranh thủ vượt qua giai đoạn suy yếu hiện tại."

Nàng nhắm mắt lại, chỉ một lát sau, cả người như dung nhập trong hư vô vậy.

Liễu Bình ngồi trước mặt nàng, tay cầm trận bàn, chú ý tới mọi động tĩnh bên

ngoài.

Mười lăm phút sau...

Lý Trường Tuyết mở mắt ra, hai con ngươi trong suốt có thần, thần sắc xuất

hiện thêm vẻ lạnh lẽo, giống như là cách xa người hàng ngàn dặm vậy.

Có lẽ, đây mới thực sự là nàng.

"Cám ơn ngươi, nếu không ta khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này." Nàng ôm

quyền nói.

"Không cần khách sáo, ta cũng vì mình... hiện tại có một việc cần sự hỗ trợ của

ngươi." Liễu Bình nói.

"Cứ việc nói." Lý Trường Tuyết nói.

"Địa vị của ngươi trong môn phái như thế nào?" Liễu Bình hỏi.

Lý Trường Tuyết do dự, nói: "Địa vị của ta? Thực ra vị Đại sư huynh kia nói

chưởng môn muốn truyền vị lại cho hắn ta...."

"Là giả sao?" Liễu Bình nói tiếp.

"Là thật, bởi vì ta không muốn làm chưởng môn." Lý Trường Tuyết nói.

Xung quanh yên tĩnh.

Liễu Bình im lặng nhìn Lý Trường Tuyết.

Lý Trường Tuyết lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Loại chuyện này giống như là

cố ý khoe khoang, cũng rất khó làm người ta tin tưởng."

"Không, ta tin." Liễu Bình nói.

ế ề ắ

Lý Trường Tuyết nhìn về phía hắn.

Liễu Bình nói: "Làm chưởng môn có gì vui chứ, mỗi ngày tự cho là đúng răn

dạy người khác, lại bị khắp nơi kiềm chế, làm mỗi một việc đều phải suy đi

nghĩ lại rất nhiều lần, còn phải quan tâm tới lợi ích của tông môn, cũng không

thể dựa vào ý nghĩ của bản thân mà ra tay giết người, làm sao có thể tự tại như

kiếm tu được."

Hai mắt Lý Trường Tuyết sáng lên, khóe miệng hơi nhếch: "Cho nên tương lai

ngươi cũng sẽ không làm một loại đại nhân vật nào đó sao?"

"Không... ta đã từng muốn trở thành một đại nhân vật, thế nhưng khi trở thành

người như vậy, ta vẫn thích làm cái gì thì làm cái đó." Liễu Bình nói.

"Không thể nào, dù sao có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, tới lúc đó ngươi sẽ bị

cản trở rất lớn." Lý Trường Tuyết nói.

"Người mà ta nói chính là đại nhân vật trong ma đạo." Liễu Bình nói.

Lần này lại tới lượt Lý Trường Tuyết im lặng nhìn hắn.

"Làm sao mà ngươi lại thích ma đạo?" Nàng hỏi.

"Hứng thú riêng mà thôi... ví dụ như đi đường gặp một quán rượu không tệ lắm,

ta sẽ ở trong đó một lúc lâu, thưởng thức những món ăn mà ta chưa bao giờ ăn."

Liễu Bình nói.

"Nghe nói sau khi nhập ma thì sẽ không thể tự kiềm chế, ngươi thì sao? Có đi ra

được không?" Lý Trường Tuyết hỏi.

Liễu Bình rút trường đao bên hông ra, đặt ngang trên mặt đất.

Trên thân trường đao tản ra ma quang hắc ám cháy hừng hực, còn có vô số tiếng

k** r*n vang vọng trên lưỡi đao, giống như muốn nuốt sạch mọi thứ xung

quanh vậy.

"Ma đao." Sắc mặt Lý Trường Tuyết biến đổi, nói.

Liễu Bình lật trường đao sang bên kia, ngay sau đó, tất cả hiện tượng quỷ dị

trên thân đao đều tan thành mây khói.

Lại có tiên quang ngũ sắc xuất hiện trên sống đao, làm cho sương mù bốc lên,

tươi sáng rực rỡ, như cảnh tượng tại tiên gia phúc địa vậy.

"Biến hóa tự nhiên, tự tại siêu nhiên, làm thế nào mà ngươi lại không bị chư

pháp trong ma đạo ảnh hưởng vậy?" Lý Trường Tuyết than thở.

Liễu Bình nói: "Ba chữ thôi: chớ trầm mê."

"Đơn giản như vậy thôi sao?" Lý Trường Tuyết hỏi.

"Chỉ đơn giản như vậy." Liễu Bình trả lời.

"Còn có câu nào càng tinh túy hay không?"

"Có."

"Xin hãy truyền cho ta." Lý Trường Tuyết nói.

"Đưa tai tới gần đây." Liễu Bình nói.

ế ề ễ

Lý Trường Tuyết nghiêng người về phía trước, đưa tai tới bên miệng Liễu Bình.

Liễu Bình thở sâu, nói nhỏ: "Chớ trầm mê."

Lý Trường Tuyết chậm rãi rụt trở về, dáng vẻ như quá ấn tượng vậy.

"Nghe thì có vẻ như nói đùa, thế nhưng trên thế gian này lại có mấy ai có thể

làm được." Nàng thở dài nói.

"Ngươi là kiếm tu, cứ tin tưởng vào kiếm trong tay mình là được rồi, tại sao còn

cần hỏi cái này?" Liễu Bình hỏi.

"Ngươi biết vì sao ta không muốn làm chưởng môn, ta cũng muốn biết đạo tâm

của ngươi hướng về phương hướng nào." Lý Trường Tuyết nói.

Nàng lấy phù đưa tin ra đưa tới, sau đó đưa tay ra, giữa nguyên đó.

Liễu Bình lấy phù đưa tin của mình ra đặt lên tay của nàng.

Hai người trao đổi phù đưa tin.

"Nói tới đề tài vừa rồi đi, nếu như địa vị của ngươi trong tông môn đã cao như

vậy, vậy hãy giúp ta tìm hiểu những người này có sống lại hay không đi."

Liễu Bình nói xong, sử dụng một pháp quyết.

Màn sáng hiện lên, ngưng tụ thành mấy người bị vạn quỷ phệ hồn mà chết kia.

"Là bọn họ sao... ta nhớ kỹ, lúc nào muốn câu trả lời?"

Lý Trường Tuyết hỏi.

"Càng nhanh càng tốt." Liễu Bình nói.

"Có quan hệ với tình trạng của thế giới này sao?" Nàng hỏi tiếp.

"Đúng." Hắn nói.

"Vậy thì ta đi ngay." Lý Trường Tuyết nói xong liền muốn đứng dậy.

"Chờ đã..."

"Còn có chuyện gì muốn nói sao?"

"Không có gì, ngươi còn có linh thạch sao?" Liễu Bình hỏi.

Lý Trường Tuyết giật mình mấy giây, cởi một túi trữ vật nhỏ từ bên hông

xuống, đặt trước mặt Liễu Bình.

"Đây là toàn bộ linh thạch của ta, nếu như ngươi muốn..."

Liễu Bình không đợi nàng nói hết câu đã vẫy tay, túi trữ vật đó bay vào trong

tay của hắn.

"Ba mươi ngàn linh thạch? Thật sự là mua bán lỗ vốn, thôi được rồi, hiện tại có

vẻ như linh thạch càng đắt giá hơn..."

Liễu Bình cất túi trữ vật đi, tiện tay ném một thanh kiếm cho đối phương.

Đây là một thanh kiếm nhỏ, hơi ngắn nhưng rất đẹp.

"Ly Sầu! Thần khí trấn phái của môn phái ta."

ế ỗ ế

Lý Trường Tuyết vỗ nhẹ thân kiếm, trên mặt hiện lên vẻ kích động.

Liễu Bình nói: "Ta nhận linh thạch của ngươi, còn thanh kiếm này coi như bán

cho ngươi."

Lý Trường Tuyết ngẩn người.

Từ trước tới giờ, Thần khí đều là vô giá.

Mặc cho ngươi có bao nhiêu linh thạch, bảo vật đi chăng nữa, cũng không thể

mua được một Thần khí.

"Vì sao?" Nàng hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 113: Tặng kiếm



"Vừa rồi ta đóng giả ngươi lừa Đại sư huynh của ngươi một lần, nếu như hắn ta

còn sống, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù, tu vi của ngươi sắp tăng lên một cảnh

giới lớn, lại có song kiếm nơi tay, như vậy mới không sợ hắn ta nữa." Liễu Bình

nói.

"Thì ra là thế." Lý Trường Tuyết nói.

Đại sư huynh có tu vi Hóa Thần, lại chuyên sắp xếp cái bẫy này, nhằm vào Lý

Trường Tuyết.

Cho nên nàng phải có được năng lực tự vệ!

Kể cả là Liễu Bình, hay là Lý Trường Tuyết, đều rõ ràng điểm này.

Nói xong, cả hai người đều im lặng.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện mà ta nhờ ngươi, khi nào có tin tức thì lập

tức thả phù đưa tin cho ta."

"Được, bây giờ thì ngươi chuẩn bị đi nơi nào?" Lý Trường Tuyết hỏi.

"Ta cần phải trở về." Liễu Bình đứng lên nói.

"Trở lại thị trấn kia sao?"

"Đúng thế."

Liễu Bình gật đầu với Lý Trường Tuyết, xoay người, biến mất khỏi nơi đây.

Hắn đi một hồi lâu, Lý Trường Tuyết mới chậm rãi đứng dậy.

"Vì ba mươi ngàn linh thạch, lại chịu đưa Thần kiếm cho ta?"

"Ta cũng không phải người ngu, ngươi làm vậy đều là vì giúp ta... mà không

phải giống như Đại sư huynh..."

Lý Trường Tuyết nhìn về phương hướng mà Liễu Bình biến mất tới xuất thần.

Nàng đứng thêm một lúc lâu, rồi mới lấy một tấm phù đưa tin ra, nói với tấm

phù:

"Sư tỷ, âm thầm tìm kiếm giúp muội mấy ngọc giản về song tu, đừng làm lộ ra

là được."

"Nhớ giúp muội tìm thứ tốt nhất."

Nói xong, phù đưa tin hóa thành một ánh lửa bay đi.

Ở nơi khác.

Liễu Bình lượn quanh khu rừng một vòng lớn, tìm một nơi yên lặng, kích hoạt

Sắc chi Y.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiện tay đổ một hạt đan dược ra ngậm trong

miệng, sau đó bắt đầu tu hành.

ế ể Á

Bởi vì không biết quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kia

có trở lại hay không, cho nên hắn cũng không muốn trở về Ám Vụ trấn ngay.

Tu hành.

Tu hành mới là nền móng của mọi thứ.

Kim Đan mới chỉ là bắt đầu.

Dù sao, vô số bí thuật cùng pháp môn chiến đấu đều cần lượng lớn linh lực mới

có thể sử dụng.

Đêm dài đằng đẵng.

Thời gian dần dần trôi qua.

Vào thời điểm nào đó.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Chú ý.]

[Mười lăm phút sau trời sẽ sáng, Sinh giới cùng Tử giới sắp tách rời.]

Liễu Bình mở mắt ra.

Linh lực như thực chất từ trên người hắn bùng lên, mấy giây sau lại thu hồi trở

lại cơ thể của hắn.

Hắn vẫn là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng cơ sở lại càng kiên cố, lúc nào cũng có

thể đột phá.

Ban đầu, tư chất của hắn cũng đã là tuyệt đỉnh, sau khi cải mệnh thì mọi vấn đề

của cơ thể cũng đã được giải quyết, cho nên tốc độ tu hành như vậy cũng chỉ có

thể nói là rất bình thường.

Hắn đứng dậy, chạy nhanh về phía Ám Vụ trấn.

Khoảng mấy phút sau...

Rừng cây phía trước trở nên thưa thớt, dần dần có thể thấy được hoang dã.

Bỗng nhiên...

Bên tai truyền tới một tiếng vang nhỏ.

Liễu Bình giẫm trên một nhánh cây, đứng im tại chỗ.

Hắn hơi nghiêng đầu làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng âm thầm còn thả cả thần

niệm quét tới.

"Là âm thanh gì? Ai ở đây sao?"

Vừa nói chuyện, hắn lao về phía một cây đại thụ phía trước bên trái.

Gốc cây đó run lên vài giây.

Rất nhanh, một khuôn mặt từ dưới vỏ cây nhô ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình.

"Cứu... ta..."

ằ ằ ễ ố

Gương mặt kia nhìn chằm chằm Liễu Bình, quan sát từ trên xuống dưới, trong

mắt hiện lên vẻ do dự.

Là Đại sư huynh.

Đại sư huynh của Lý Trường Tuyết!

Chỉ là trạng thái của hắn ta rất kém, đã tới biên giới sống chết, không còn có vẻ

hăng hái như khi trước.

"... Thụ yêu? Ngươi là Thụ yêu sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ cảnh giác.

Gương mặt kia cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi thân cây thế nhưng lại

không thể thành công.

Hắn ta th* d*c vài hơi, nói với vẻ mệt mỏi: "Không phải, đạo hữu, ta bị nhốt

trong thân cây này, xin ngươi hãy cứu giúp, ta sẽ có..."

Tiếng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.

Trước mặt hắn ta, Liễu Bình rút khẩu shotgun hai nòng ra, không nhịn được mà

nói: "Lại là những người tu đạo các ngươi, nào, ta tiễn đưa ngươi một đoạn

đường."

Ai ngờ gương mặt kia thấy được khẩu shotgun hai nòng thì trong mắt tản ra ánh

sáng hi vọng.

Hắn ta bật cười lớn, nói:

"Ha ha ha, quá tốt, hóa ra là người một nhà... ngươi hãy nghe cho kỹ, Người bán

rượu của Ám Vụ trấn các ngươi là nhân viên tiếp tân có số hiệu 03687, Thủ lĩnh

Người gác đêm tên là Karadu, đúng không?"

Thành công!

Hắn ta là người Sinh giới!

Liễu Bình bình tĩnh lại, thuận tay buông khẩu shotgun xuống.

Thực ra khi đêm tối tiến đến, người Ám Vụ trấn đều sẽ mặc quần áo của người

thế giới Tu Hành, mà Đại sư huynh chỉ gặp qua "Lý Trường Tuyết", chưa từng

gặp mình.

Cho nên phản ứng đầu tiên khi hắn ta nhìn thấy mình chính là "đây là một

người tu hành".

Như vậy, hắn ta mới lộ ra vẻ do dự, liều mạng giãy dụa, khi không có cách nào

khác mới lên tiếng cầu cứu, đó là bởi vì...

Hắn hiểu rõ quy tắc của thế giới Tu Hành.

Gặp gỡ đạo hữu không quen biết đang gặp nạn, giúp đỡ một lần còn không bằng

giết người cướp của.

Bởi vì ngươi không biết đối phương có thần thông gì.

Nếu như cứu đối phương, sau khi đối phương phục hồi lại g**t ch*t chính mình,

đó mới không có lời.

ế ố ắ

Thế nhưng đối phương có danh hiệu là "Bắt linh", cũng không phải là người của

thế giới Tu Hành.

Bởi vậy, Liễu Bình mới lấy khẩu súng shotgun ra.

Quả nhiên, đối phương vừa nhìn lập tức vui mừng ra mặt.

"Làm sao mà ngươi biết rõ Ám Vụ trấn chúng ta tới như vậy?" Liễu Bình ngạc

nhiên nói.

"Đương nhiên là bởi vì đều là người một nhà, người anh em, nhanh nhanh

nhanh, lát nữa gặp mặt mọi người thì cậu sẽ biết, cậu mau cưa thân cây này đi,

rồi đưa ta tới Ám Vụ trấn." Đối phương thúc giục.

"Được rồi, nể mặt ngươi biết được mọi chuyện." Liễu Bình nói.

Hắn cũng không có dụng cụ tiện tay gì, cho nên dùng luôn khẩu súng trong tay

bắn mấy lượt vào phần gốc của cây, sau đó đấm mạnh mấy quyền, gốc cây này

cứ như vậy mà đổ gục xuống.

Liễu Bình khiêng cây chạy nhanh trở lại Ám Vụ trấn.

Thời gian lần này cũng thực sự quá khẩn cấp, cũng không thể kéo dài được,

Liễu Bình dùng toàn lực chạy nhanh, cuối cùng cũng trở lại Ám Vụ trấn trước

khi trời sáng vài phút.

"Phù phù... phù phù..."

Cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, đặt gốc cây kia bên cạnh một mảnh tường đổ.

Lúc này, toàn bộ Ám Vụ trấn đã bị san phẳng, phóng tầm mắt nhìn tới, ngay cả

một nửa kiến trúc đều không có.

"Làm sao bây giờ?" Liễu Bình hỏi.

"Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm đó chính là chờ đợi, chờ thời gian trôi

qua, ban ngày xuất hiện." Mặt người trên cây nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 114: Vô địch



Liễu Bình ngồi xuống một đống gạch đá khác, hỏi với vẻ tò mò: "Người anh

em, tại sao anh lại biến thành một cái cây?"

"Nói ra rất dài dòng, với lại đây cũng là cơ mật, nếu như cậu biết có lẽ sẽ bị xử

tử đó." Gương mặt kia nói.

Liễu Bình giật mình, vội vàng xua tay nói: "Vậy thì ta không muốn biết."

"Ừ, vậy mới đúng." Gương mặt kia hài lòng nói.

Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, nghĩ một lát, hỏi: "Cậu là Người gác đêm, đúng

chứ? Bao tuổi rồi?"

"Mười chín, sắp hai mươi rồi." Liễu Bình nói.

"Còn trẻ như vậy đã có thể làm Người gác đêm, thật sự không đơn giản, quê

hương của cậu ở đâu?"

"Hoang dã, Phong Lan cốc... nơi đó đã bị thế giới Tử Vong nuốt sạch rồi, chỉ có

ta sống sót trở về."

"Thật sự may mắn, cậu có năng lực gì?"

"Khi chiến đấu, trực giác của ta rất chuẩn, trực giác trong thời điểm sinh tử

cũng rất chuẩn."

Gương mặt kia mỉm cười, nói:

"Người có thể sống sót trong vùng hoang dã, đều cần trực giác như dã thú, cậu

là một ví dụ rất sống động về điều này."

Lúc này, đường chân trời tản ra một luồng sáng, dần dần xua tan đi bóng đêm.

Nắng sớm cuối cùng cũng xuất hiện.

Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ bóng đêm rút đi, biến mất hoàn toàn.

Bầu trời dần dần sáng.

Gió trong hoang dã mang theo khí tức ẩm ướt thổi tới.

Thế giới sáng tỏ.

Liễu Bình cảm thán: "Còn sống thật tốt."

"Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể sống sót trở về." Gương mặt kia

cũng cảm khái nói.

"Thế nhưng đồng đội của ta lại không thể trở về, bọn họ đều đã chết." Liễu Bình

lộ ra vẻ đau thương.

Gương mặt kia nhìn hắn.

Mười chín tuổi... có được trực giác kinh khủng, năng lực sinh tồn mạnh hơn

phần lớn người.

Khi mình sắp bị thế giới Tử Vong mang đi lại còn cứu được mình.

ẳ ấ ố

"Nghe đây, nhóc, cậu đã cứu ta một mạng, chẳng mấy chốc ta sẽ làm cho cậu

biết rõ, cứu được ta là một chuyện quan trọng cỡ nào." Gương mặt kia nói.

"Anh đang nói cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

Gương mặt kia há miệng, phun một tấm thẻ bài ra ngoài.

Trên thẻ bài có vẻ một Thần điện đang bốc cháy, bên trong có các loại sinh vật

kỳ lạ không phải người, những sinh vật này ngồi xung quanh một chiếc cân

thiên bình, ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía hai bên chiếc cân này.

Gương mặt kia nhìn chăm chú lên thẻ bài, cảm thán: "Đây là 'Đặt cược với Ma

Vương', nếu như ta không thể sống sót trở lại Sinh giới, mọi thứ của ta đều

thuộc về Ma Vương, thế nhưng nếu như ta có thể trở về..."

Ầm!

Một tiếng vang trầm, tấm thẻ bài kia bị đánh bay ra ngoài.

Có người phục kích ở một nơi gần đó!

Gương mặt trong thân cây run lên, sắc mặt biến đổi, chợt quát lên: "Mau đuổi

theo tấm thẻ kia, nếu không chúng ta đều phải chết!"

Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình động.

Tạm thời không nói mình có thể chết hay không, đầu tiên vị "Đại sư huynh" này

không thể chết được!

Hắn ta là manh mối của toàn bộ kịch bản tại thế giới Tu Hành.

Để hắn ta còn sống, mình có thể biết được càng nhiều bí mật hơn!

Liễu Bình vẫy tay, tấm thẻ bài kia lại không bị Nhiếp Vật quyết lay động.

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:

[Tấm thẻ này ở vào trạng thái canh bạc vận mệnh, không thể bị pháp thuật ảnh

hưởng, chỉ có thể dùng cơ thể tới nhặt.]

Phiền phức như vậy!

Liễu Bình nhảy lên, đuổi theo tấm thẻ đang bay đi xa.

Ầm!

Lại có một tiếng súng nữa vang lên.

Liễu Bình vẫn đang ở giữa không trung, bỗng rút Tuyết Ảnh ra bổ về phía sau

lưng một đao.

Ánh đao hình bán nguyệt hiện lên chém về phía hư không, mà Liễu Bình cũng

không quay đầu lại tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bài.

Ngay sau đó, hắn không thể không dừng lại giữa không trung.

Trong thần niệm của hắn, trong khoảnh khắc khi viên đạn kia tiếp xúc với ánh

đao, bỗng phân thành hai nửa, một nửa tiếp tục bay về phía bản thân mình, một

nửa khác thì hóa thành một cung tròn, từ trước mặt mình lao tới.

Còn có thể như vậy sao?

ễ ề

Liễu Bình không kịp nghĩ nhiều, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, vòng

quanh người liên trảm mấy lần.

Ầm!

Hai tiếng vang lên cùng lúc, viên đạn tách ra chạm vào lưỡi đao, cả người Liễu

Bình bị một lực cực lớn đẩy bay ra ngoài, như một con thoi bay giữa không

trung, mà phương hướng vẫn là hướng tấm thẻ bài kia.

Chẳng những hắn chặn được đạn, thậm chí còn mượn lực đẩy của đạn để bay

nhanh về phía trước hơn!

Tạch tạch tạch tạch tạch!

Từng tiếng xạ kích liên tục vang lên từ trong hoang dã.

Liễu Bình không thể không dừng lại giữa không trung, lách thân tránh khỏi

những viên đạn đó.

Trong nháy mắt, bóng ma tử vong hiện lên ở trong lòng...

Tất cả đường đi đều bị khóa chặt, nếu như mình tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bài

kia, chắc chắn sẽ chết!

Trong nháy mắt đố, Liễu Bình lao xuống dưới, nhanh chóng kéo dài khoảng

cách với tấm thẻ bài kia.

Ngay sau đó...

Oành!

Tiếng nổ kh*ng b* truyền tới, sóng xung kích tản ra bốn phía, làm cho đá vụn

trong vùng hoang tàn này bay đầy trời.

Những viên đạn đó lại còn nổ tung!

Ánh mắt Liễu Bình b*n r* ánh sáng lạnh, bật cười nói:

"Độc ác thâm hiểm như vậy sao, thú vị..."

Loại đối thủ dùng súng như này, thuộc văn minh bên ngoài văn minh Tu Hành,

mình chưa bao giờ gặp được, còn không biết khi đánh nhau sẽ có kết quả gì.

Hơn nữa, đối với một cao thủ thích dùng thủ đoạn thâm hiểm mà nói, nếu như

có thể gặp được một cao thủ cũng thích dùng thủ đoạn thâm hiểm, song phương

đều dùng thủ đoạn thâm hiểm chiến đấu, cuối cùng thủ đoạn thâm hiểm của

mình chiến thắng thủ đoạn thâm hiểm của đối thủ...

Loại cảm giác thỏa mãn có được sau khi chiến thắng, không phải chiến đấu bình

thường có thể sánh được.

Thật muốn chiến đấu với tên này một phen.

Thế nhưng không được.

Bí mật trên người "Đại sư huynh", liên quan tới vận mệnh của toàn bộ thế giới

Tu Hành, mình không thể vì một trận chiến đấu, đã lộ ra toàn bộ thực lực của

bản thân được.



"Đại sư huynh" đã tán đồng thân phận du dân hoang dã của mình, cũng có được

tín nhiệm bước đầu rồi.

Lúc này, nếu mình thể hiện ra Thuật đao pháp, toàn lực chiến đấu với kẻ địch

đang ẩn nấp kia, "Đại sư huynh" chắc chắn sẽ trở nên nghi ngờ.

Coi như ở trong văn minh Tu Hành mà nói, Thuật đao cũng là một loại phương

thức chiến đấu rất đặc biệt.

Một thiếu niên mười chín tuổi tới từ hoang dã, tri thức vốn có hạn, làm sao lại

biết được cách thức chiến đấu như vậy được chứ?

Thậm chí ngay cả bộ chiến giáp kiếm tu cao cấp kia cũng đừng nên lộ ra ngoài.

Vậy thì chỉ còn có thể dùng...

Phương thức chiến đấu giản dị nhất.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 115: "Người dùng đao, nhất hướng vô địch."



Lúc này mới phù hợp thân phận của một Người gác đêm sơ cấp.

Liễu Bình trốn sau một vùng tường đổ, tiện tay dựng lên một tảng đá, dùng đao

chém ra từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng điêu khắc nó thành hình người.

Nếu như quan sát tỉ mỉ mà nói...

Ừm, rất giống với mình.

À, vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, lại tìm được một hòn đá dài mảnh,

điêu khắc nó thành một thanh trường đao, nhấn nó vào trong tay tượng đá.

Được rồi!

Liễu Bình nâng tượng đá, vận toàn lực, hét: "Giết!"

Tượng đá hình người bị hắn ném mạnh ra ngoài, hóa thành một bóng người lao

nhanh...

Tạch tạch tạch tạch tạch!

Quả nhiên, lại có một băng đạn bắn tới.

Tượng đá hình người chỉ bay được một khoảng cách đã bị bắn nát, tản ra từng

đợt khói bụi.

Cùng lúc đó...

Khoảng mười trượng xa, Liễu Bình đã nhặt tấm thẻ bài kia lên.

Gốc cây kia nằm trên mặt đất, cũng nhìn được quá trình chiến đấu bên kia, thấy

vậy thì mừng lớn nói: "Nhanh, mau tới đây, đưa tấm thẻ đó cho ta, chúng ta sẽ

thắng!"

Liễu Bình đã cầm thẻ bài này trnog tay, đã không còn lo lắng, vừa đi về phía

gốc cây kia, vừa múa trường đao, đập bay tất cả đạn phóng tới.

Đi tới nửa đường, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Kỳ quái...

Mặc dù đạn của đối phương bắn tới vẫn rất nguy hiểm, thế nhưng thiếu đi cái gì

đó.

Loại cảm giác lúc nào cũng chuẩn bị hại người kia, đã biến mất.

Lại còn có thêm một loại cảm giác máy móc.

Hơn nữa, nếu như là cao thủ chiến trường, chỉ dựa vào viên đạn đầu tiên khi bắn

vào tượng đá cũng đã nên phản ứng lại được rồi, mà sẽ không tiếp tục bắn về

phía tượng đá.

Không đúng.

ễ ắ ề

Liễu Bình nheo mắt lại, nhìn về phía hoang dã.

Kích hoạt "Kiến Văn Như Danh"!

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên, đánh dấu tại một lùm cây trong hoang dã:

[Người máy chiến đấu đa chức năng loại ẩn núp, đang trong trạng thái tự động

chiến đấu.]

Là người máy đang bắn phá!

Thảo nào cảm giác của mình lại khác với khi nãy.

Đối phương đặt một người máy ở phía xa bắn phá, ý định để cho mình còn

tưởng hắn ta vẫn còn ở trông hoang dã.

Vẻ mặt Liễu Bình như thường, vừa dùng trường đao chém bay đạn đi, vừa

nhanh chóng đi tới gần gốc cây kia.

Cái tên vừa rồi bắn lén mình, rất có thể đã tiến vào phạm vi của thị trấn.

Tới sao?

Ngươi ở nơi nào?

Bỗng nhiên, có một tiếng vang nhỏ truyền tới từ phía sau một đống đổ nát.

Liễu Bình bỗng dừng lại, rồi quát lớn: "Chết!"

Hắn xông vào trong đống đổ nát, trong nháy mắt chém ra mấy chục luồng ánh

đao.

Ầm...

Toàn bộ đống đổ nát sụp đổ, bụi mù bốc lên tận trời, che đậy toàn bộ ánh sáng

xung quanh.

Gió thổi tản bụi mù.

Liễu Bình nhìn về phía thi thể trước mặt.

Đây là một người cao gầy mặc một bộ quân phục ngụy trang dã chiến, trong tay

còn có một quả lựu đạn, chỉ chút nữa là đã ném ra ngoài.

"Mặc dù ngươi cũng rất thâm hiểm, thế nhưng thân là một kẻ chiến đấu tầm xa,

lại bị một người tay ngắn như ta tiếp cận, kết cục đương nhiên sẽ không quá

tốt." Liễu Bình nói.

Hắn vẩy hết vết máu bên trên Tuyết Ảnh đao, nhanh chân bước tới gốc cây kia.

"Nhanh, đưa thẻ bài cho ta!"

Gương mặt trên thân cây vẫn đang hò hét, thanh âm rất vội vàng.

"Đến rồi đến rồi!" Liễu Bình cười nói.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:

[Ngươi kích hoạt năng lực siêu phàm của Người gác đêm: Tăng Cường Sức

Bật!]

[Tốc độ cùng lực công kích của ngươi tăng lên gấp ba.]

[Thời gian hiệu lực: 10 giây.]

Liễu Bình đi mấy bước, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.

Một khẩu súng shotgun hai nòng xuất hiện trong tay của hắn, chỉ hướng về hư

không bên trái.

Ầm... ầm...

Liên tục hai phát súng vang lên!

Một bóng người bị đạn ghém bắn trúng, hiện lên từ trong hư không.

"Ngươi!"

Bóng người kia vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi, vừa mới nói được một chữ, Liễu Bình

đã ném đi khẩu shotgun, đổi thành một khẩu tiểu liên mini, bóp mạnh cò súng!

Tạch tạch tạch tạch tạch...

Trong một hơi thở ngắn ngủi, một băng đạn đã bị bắn sạch.

Liễu Bình bước về phía trước, cả người như tàn ảnh lao tới, khẩu tiểu liên trong

tay đã được đổi thành súng ngắn.

Tia lửa tóe ra!

Trong nháy mắt đã bắn sạch năm viên đạn!

Mặc dù nói thì chậm, thế nhưng trên thực tế mới qua hai hơi thở.

Shotgun hai nòng, súng tiểu liên mini, súng ngắn đều hết đạn...

Bóng người kia còn cầm trên tay một đoàn băng sương, thế nhưng chưa kịp ra

tay đã bị đạn ghém bắn bay ra ngoài, vừa cố nén đau đớn chuẩn bị phản kích thì

lại phải dùng toàn lực né tránh đạn tiểu liên, tiếp tục muốn phản kích thì lại bị

súng ngắn áp chế, đành phải tiếp tục trốn tránh.

Mà khi Liễu Bình bắn hết đạn, đã tới gần đối phương.

Đao ra...

Trong đống đổ nát xám lụn bại, xuất hiện một luồng sáng lạnh đẹp như ảo

mộng, như gió xuân ấm áp phất qua mặt bóng người kia.

Ngay cả đạn mà bóng người kia còn có thể tránh né, thế nhưng khi đối mặt với

trận gió mát này lao tới thì lại có cảm giác bàng hoàng luống cuống, không thể

ngăn cản.

Hai người xẹt qua nhau.

Bóng người cứng lại, không cam tâm nói: "Không phải ngươi chơi cận chiến

sao? Tại sao lại đổi dùng súng?"

Liễu Bình nói: "Không phải ngươi vẫn bắn phá ở vùng hoang dã sao? Tại sao

lại ở nơi này?"

"Rõ ràng ngươi đã g**t ch*t một kẻ mai phục rồi." Bóng người nói.

"Tên kia đã chết khoảng năm tiếng trước, khi đao chém trúng hắn ta, cơ thể của

hắn ta đã cứng lại rồi." Liễu Bình nói.



"Vì sao khi trước không cứu gốc cây kia?" Bóng người hỏi.

"Khi ta giết thi thể kia, đống đổ nát sụp đổ, tro bụi bay lên, âm thanh ồn ào,

ngươi thừa dịp đó khống chế hắn ta, chôn mười lăm cạm bẫy xung quanh hắn

ta." Liễu Bình nói,

Bóng người im lặng, thở dài nói: "Một đao vừa rồi... là loại đao pháp nào?"

Liễu Bình nói: "Vô địch."

"Vô địch?" Bóng người hỏi.

"Người dùng đao, nhất hướng vô địch." Liễu Bình nói.

"Thật sự tiếc nuối, cả đời ta đều chưa từng gặp loại đao pháp này." Bóng người

cúi đầu nói.

"Hiện tại nhìn thấy rồi chứ." Liễu Bình mỉm cười.

Bóng người b*n r* một vùng sương máu, ngưng trên không trung thật lâu không

biến mất.

Hắn ta từ từ quỳ xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 116: Thần linh



Gốc cây vẫn nằm yên trên mặt đất, lớn tiếng nói:

"Này!"

"Không được qua đây!"

"Nơi này đều có cạm bẫy, chỉ có phía sau lưng ta là an toàn... cậu đi về phía sau

lưng của ta, ta sẽ nói cho cậu biết nên đi như thế nào!"

Liễu Bình cũng lớn tiếng nói: "Được rồi, chờ một lát."

Hắn vòng một vòng lớn, đi tới phía sau gốc cây.

"Bên trái phía trước bước ba bước, đúng, lại lướt sang phải năm bước."

"Tiến lên hai bước."

"Lại quẹo qua phải."

...

Sau một lúc lâu, cuối cùng Liễu Bình cũng vác gốc cây lên vai, chậm rãi bước

ra khỏi đống cạm bẫy có trên mặt đất.

"Có một vấn đề rất nghiêm trọng, về sau trong chiến đấu cậu phải chú ý."

Người cây nói.

"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.

"Cậu không thể chỉ nghe tiếng vang đã vọt vào trong khu vực đó... dù sao cậu

không biết bên trong có cái gì, chưa biết chừng trong đó là một cạm bẫy khác

thì sao, nếu như là cạm bẫy, cậu sẽ chết." Người cây nói.

Liễu Bình run lên, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ chân thành:

"Cám ơn anh nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý."

Trước khi mình vào trong cũng đã biết bên trong là người chết rồi.

Thế nhưng không thể nói những lời này được, dù sao mình chỉ là một người tới

từ hoang dã, quá nhiều thứ còn không hiểu.

Người cây thấy dáng vẻ của hắn thì cũng bật cười.

Đứa nhóc trước mắt này, mắc một sai lầm duy nhất trong trận chiến vừa rồi

chính là xông vào trong khu vực đó.

Sai lầm như vậy rất nghiêm trọng.

Thế nhưng nếu xét tới tuổi cùng kinh nghiệm của cậu ta, cũng có thể xem trận

chiến vừa rồi rất không tệ.

"Ha ha ha, thả lỏng, làm một người từ hoang dã biến thành Người gác đêm sơ

cấp, cậu đã làm rất tốt, vấn đề của cậu là chưa từng gặp phải Chức nghiệp giả."

Người cây nói.

"Chức nghiệp giả đều rất mạnh sao?" Liễu Bình hỏi.

ế

"Khó nói, có đôi khi ngay cả ta cũng không biết lĩnh vực sở trường của kẻ địch

trước mặt là gì." Người cây nói.

"Vì sao lại vậy?" Liễu Bình lộ ra vẻ ngỡ ngàng, hỏi tiếp.

"Bởi vì văn minh phát triển quá đa dạng, cậu không thể biết được văn minh bối

cảnh của đối phương là gì, như vậy thì không thể phán đoán năng lực của đối

phương thiên về phương diện nào." Người cây nói.

"Thiên hướng phương diện là sao?" Liễu Bình hỏi tiếp.

Đối phương cũng không muốn giải thích nhiều, nên đổi đề tài:

"Chính là phương hướng văn minh phát triển... nói những này đối với cậu mà

nói vẫn còn quá sớm, hiện tại hãy đặt tấm thẻ bài kia l*n đ*nh đầu của ta đi."

Tạm thời không thể moi ra càng nhiều tình báo.

Liễu Bình cảm thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng vẫn đặt thẻ bài l*n đ*nh đầu người

cây.

Tấm thẻ bài đó lập tức hóa thành một luồng sáng, rải đều khắp cả gốc cây.

Ầm!

Một tiếng vang trầm vang lên.

Cây vỡ tan ra, một người leo từ trong thân cây lên.

Khắp cơ thể người này đều có vết thương, toàn thân vết máu loang lổ, vừa đứng

dậy đã nói:

"Dựa theo khế ước với Ma Vương, ta đã sống qua đêm tối, tới được bình minh,

xin hãy chữa trị mọi vết thương trên người ta, khôi phục tổ bài của ta."

Trong ánh sáng truyền ra từng đợt tiếng cười trầm thấp.

"Vậy mà ngươi cũng sống tiếp được... như vậy, lần sau chúng ta lại đánh cược

một lần nữa."

Toàn bộ điểm sáng nhập vào trong cơ thể người này.

Vết thương trên người hắn ta khôi phục mà bằng mắt thường cũng có thể thấy

được, không để lại chút vết thương nào cả.

Cho tới lúc này, người này mới thở phào một hơi.

Hắn ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, gật đầu thăm hỏi Liễu Bình:

"Là người cứu mạng của ta, cậu có thể biết tên của ta, tên ta là La Sinh."

"La Sinh?" Liễu Bình lặp lại.

"Đúng, chuyện mà ta làm chính là cơ mật, cho nên chuyện mà cậu cứu ta cũng

không thể ăn nói lung tung... ta sẽ dùng những cách khác để báo đáp cậu."

La Sinh ngẫm nghĩ, nói: "Hiện tượng thiên trụy đêm hôm qua chính là một bí

mật, một bộ phận trong đó ta có thể nói cho cậu biết... ở những thế giới bên

ngoài, một vài thế giới bỗng nhiên gặp phải diệt vong, chuyện này là chuyện

ể ố ế ẫ ế

không thể khống chế, với lại tạm thời vẫn chưa có người nào biết được chuyện

này."

Hắn ta đốt một điếu thuốc, nói tiếp: "Tên cậu là gì?"

"Liễu Bình."

"Liễu Bình, cậu phải chịu trách nhiệm báo cáo chuyện này lên, đây là một công

lao rất lớn."

"Vậy còn anh? Nếu như anh đã biết chuyện này, đáng lẽ ra công lao nên thuộc

về anh mới đúng." Liễu Bình khó hiểu nói.

La Sinh ngạc nhiên nhìn về phía Liễu Bình, bật cười nói: "Người trẻ tuổi, cậu

luôn luôn nghĩ cho người khác như vậy là không được, thế nhưng ta lại rất thích

cậu."

"Bởi vì ta cứu được anh?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, trước khi đêm qua tiến đến, ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở vào hoàn

cảnh như vậy, đó là tuyệt vọng chân chính, cho nên ta mới có thể không quan

tâm mọi thứ, sử dụng tấm thẻ bài đánh cược với Ma Vương, trốn trong gốc cây

bảo vệ tính mạng... May mà cậu xuất hiện, cậu sẽ không hiểu cảm giác của ta

khi đó đâu."

Hắn ta dùng sức vỗ vai Liễu Bình, cảm khái nói.

Liễu Bình cũng không nói chuyện, chỉ là sững sờ nhìn hắn ta.

Đương nhiên là ta biết cảm giác của ngươi rồi, chính ta là người hại ngươi như

vậy mà.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi thật sự lợi hại.

Con quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kia chính là cựu

thần linh, lại còn không thể g**t ch*t ngươi, còn bị ngươi trốn thoát.

Thẻ bài sư... thật đúng là thú vị...

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.

"Được rồi, chúng ta xem xem cái tên kia là kẻ nào đi."

La Sinh đi về phía thi thể kia.

Hắn ta lật tới lật lui quan sát, lại thấy được một nhóm chữ viết mơ hồ không thể

nhận ra ở trên cánh tay của đối phương.

Vẻ mặt La Sinh dần dần trở nên nghiêm túc.

"Đây là thần văn của Nữ sĩ Tra Tấn... Là nô lệ của nàng, không nghĩ tới lại

nhanh như vậy..."

Liễu Bình phía sau hắn ta hỏi: "Nữ sĩ Tra Tấn là ai?"

"Nàng là Thần linh, là ác thần, đang triển khai chiến tranh đối với chúng ta." La

Sinh nói.

Hắn ta đi đi đi lại, giống như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó vậy.

Một lúc lâu sau...

Hắn ta bỗng dừng lại, tiện tay ném một tấm thẻ bài ra ngoài.

Bụp!

Tấm thẻ bài đó hóa thành một robot cao mấy mét, khoang điều khiển cũng dần

dần mở ra.

"Ta cần phải báo cáo những chuyện khác, nhóc, cố gắng mạnh lên đi, nếu như

cậu có thể sống đủ dài trong trận chiến tranh này, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp

mặt."

La Sinh nhảy lên robot, nói với Liễu Bình.

Robot nhanh chóng bay lên bầu trời, vạch ra một đường thẳng dài, biến mất tại

cuối chân trời.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 117: "Thì ra là thế."



Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc lâu.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:

[Ngươi nhận được tình báo chiến tranh: Nguy hiểm tiếp cận.]

[Ngươi chính mắt nhìn thấy thần chiến giữa Tra Tấn cùng Thống Khổ, cũng đã

chiến đấu với nô lệ của Nữ sĩ Tra Tấn.]

[Ngươi biết được tên của một vị cao thủ bắt linh, cũng thành lập liên hệ, đạt

được tình báo tương ứng.]

[Điểm diễn của ngươi tăng thêm một điểm.]

[Điểm diễn hiện tại: 5/10.]

Được.

Người này còn sống, cũng để lại tên của mình.

So với người chết, có thể dễ dàng nhìn thấy bí mật của người sống hơn.

Người này biết được số hiệu của Người bán rượu, chắc hẳn có quan hệ với tổ

chức sau lưng Người bán rượu.

Như vậy cũng dễ nói.

Sớm muộn mình cũng sẽ tìm hiểu tới cùng, biết rõ bí mật phía sau người này.

Liễu Bình nói: "Này, ta đã thăm dò được nhiều chuyện như vậy, dù gì thì ngươi

cũng nên nhắc nhở ta chút, nói cho ta biết nên làm cái gì tiếp theo chứ."

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Bản Danh Sách hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả, không thể nhắc nhở

ngươi bất cứ chuyện gì.]

[Ngươi cần tự mình tìm kiếm manh mối.]

[Khi ngươi thu hoạch được bí mật, có thể trao đổi thành điểm diễn với Danh

Sách, để thu hoạch được một loại năng lực siêu phàm nào đó.]

Liễu Bình đọc xong thì lắc đầu nói: "Người khác cần tiền, ngươi lại thích bí

mật... được rồi, thực ra ta cũng rất muốn biết mọi bí mật trong thế giới này."

Hắn chợt nghe được âm thanh nào đó.

Có một bóng người khác từ nơi sâu trong khu đổ nát đi ra.

Người máy S0005.

Nó bước từng bước ngang qua nơi đổ nát, đi về phía Liễu Bình, trong miệng

phát ra những tiếng máy móc:

"Xin hãy đưa thẻ căn cước của ngươi ra, ta cần kiểm tra thân phận của ngươi."

Liễu Bình nhìn chằm chằm người máy này.

ầ ấ

Trên đỉnh đầu người máy không hiện lên bất cứ chữ gì.

Thế nhưng khẩu súng trong tay người máy lại chỉ về phía Liễu Bình, thả ra

những tia sáng nhỏ.

Những tia sáng này chiếu thẳng tới người Liễu Bình, mang theo một loại sát cơ

nào đó.

"Lại là kiểu này."

Liễu Bình thở dài, lấy tấm chứng minh Người gác đêm trên người mình ra, đưa

cho người máy.

Lần trước đoàn diệt, cũng là người máy này đi ra, hỗ trợ phục sinh Người bán

rượu.

Ánh mắt người máy b*n r* một vệt ánh sáng, lướt qua tấm thẻ kia.

"Thông qua kiểm tra."

"Đáng chết, đúng là ngươi rồi, không nghĩ tới cả thị trấn đều bị san thành đất

bằng, thật sự làm ta sợ chết khiếp."

Trong giọng nói của người máy có thêm cảm xúc, không còn khô khan như

trước.

Súng trong tay nó nhanh chóng biến hình, cuối cùng hóa thành một cái cờ lê, bị

nó thu vào trong đ*ng q**n.

"Chỉ dựa vào một tấm thẻ, làm sao mà ngươi có thể xác định thân phận của ta?"

Liễu Bình hỏi.

"Thẻ căn cước có thể giám sát sóng linh hồn của người sở hữu, nếu như linh

hồn bị thứ gì khác chiếm lấy, tấm thẻ sẽ tự động hủy diệt." Người máy nói.

"Thì ra là thế, ngươi vẫn luôn ở nơi này chờ chúng ta trở về sao?" Liễu Bình

hỏi.

"Đúng thế." Người máy nói.

"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, muốn giữ vững nơi này rất khó khăn." Liễu

Bình cảm thán nói.

"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Người máy hỏi.

"Ngươi không biết sao?" Liễu Bình nói.

"Công việc của ta khác với các ngươi, chức trách của ta là bảo vệ tính mạng, tới

ngày hôm sau bắt đầu thanh lý, cho nên mỗi lúc trời tối ta đều trốn trong mật

thất dưới đất." Người máy nói.

"Thì ra là thế."

Liễu Bình nói chuyện đã diễn ra vào tối hôm qua một lần.

"Thật hay giả? Chuyện này rất quan trọng, không thể nói dối, nếu không hậu

quả cực kỳ nghiêm trọng." Người máy nghiêm túc nói.

"Thật." Liễu Bình nói.

ấ ố ố ấ ố

"Rất tốt, như vậy chúng ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốn

nghe tin tức nào?" Người máy hỏi.

"Tin tức xấu." Liễu Bình nói.

"Tin tức xấu là đám người Karadu đều đã chết." Người máy nói.

"Chẳng lẽ không phải ta vừa nói tin tức này cho ngươi sao?" Liễu Bình tức giận

nói.

"Thế nhưng nó đúng là tin tức xấu." Người máy vẫn kiên trì nói.

"Ngươi hãy nói tin tức tốt đi."

"Tin tức tốt là ngươi đã thu hoạch được tình báo rất tốt, nếu như chúng ta thả tin

tức này ra ngoài, người phía trên mà biết được thì có lẽ cả ngươi lẫn ta đều

không bị bất cứ trách phạt nào cả." Người máy nói.

"Người phía trên... là chỉ ai?" Liễu Bình hỏi.

"Chúng ta đều thuộc về công ty, Ám Vụ trấn cũng do công ty thành lập nên."

Người máy nói.

Liễu Bình chần chờ, hỏi tiếp: "Công ty là..."

"Một loại tổ chức mang tính lợi nhuận, thuận tiện nói thêm một câu, giáo dục

thường thức mà ngươi tiếp nhận vẫn quá ít." Người máy nói.

"Ai làm chủ công ty?" Liễu Bình nhạy bén hỏi.

"Thần linh." Người máy đáp.

"Thần linh?" Liễu Bình lặp lại.

"Nhóc, nghe cho kỹ, công ty chúng ta là do Nữ thần Thống Khổ mở ra, nàng

làm ăn tại vùng này." Người máy nói.

"Thần linh cũng làm ăn?" Liễu Bình khoanh tay cay mày nói, cảm thấy rất khó

tin.

"Đương nhiên, ai không cần tiền chứ? Ngươi, ta, Người bán rượu cùng nơi này

đều là tài sản của Nữ thần Thống Khổ."

Người máy không nhịn được mà nói.

Hai ngón tay máy móc nhẹ nhàng kẹp thẻ căn cước của Liễu Bình.

"Được rồi, Người gác đêm Liễu Bình, hiện tại tới lượt ngươi làm ra lựa chọn."

Người máy S0005 nói.

"Lựa chọn gì?" Liễu Bình hỏi.

Người máy nói: "Ngươi là người sống duy nhất, hiện tại hãy làm ra lựa chọn,

báo cáo tin tức cho công ty, hay là từ bỏ nơi này, lập tức chạy trốn vào trong

hoang dã."

Nó lại giải thích: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ đánh dấu trên thẻ căn cước

của ngươi là 'đào ngũ', sau đó truyền cho công ty; nếu như ngươi ở lại, như vậy

thì cần ngươi báo cáo tình huống cho công ty, phúc họa tự chịu."

ố ễ

"Ta tới báo cáo đi, chạy trốn không có ý nghĩa." Liễu Bình nói.

"Nói rất hay, đàn ông phải như vậy, đã có tính kỷ luật còn có cả tác phong cứng

rắn nữa." Người máy nói.

Nó nâng cánh tay lên ấn vào một cái nút.

Tường thành sắt thép bao quanh thị trấn dần dần dâng cao.

Liễu Bình nhìn về phía tường thành sắt thép.

"Ban ngày cũng dựng tường thành sao?" Hắn hỏi.

"Đây là tường thành tự động chiến đấu, có thể đề phòng thú hoang cùng ác ôn

trong hoang dã vào ban ngày... có chút ít còn hơn không đi, dù sao cũng không

có người bảo vệ." Người máy nói.

"Như vậy sau đó thì sao?"

"Chúng ta phải đưa tình báo trở về công ty." Người máy nói.

"Muốn làm thế nào?"

"Rất đơn giản."

Người máy ngồi xổm xuống, chậm rãi biến hình, lại biến thành một buồng điện

thoại.

"Ta đã yêu cầu kết nối với công ty, chờ tiếng chuông vang lên, ngươi hãy kết

nối điện thoại, nghĩ tình báo trong đầu một lần." Buồng điện thoại nói.

"Chỉ cần nghĩ một lần thôi sao?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, ta sẽ phụ trách chuyển đổi suy nghĩ của ngươi trở thành hình ảnh, truyền

lại cho công ty."

Liễu Bình trầm ngâm.

"Thế nào?" Người máy hỏi.

"Không sao, bắt đầu đi." Liễu Bình nói.

"Được."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 118: Thế thân của thần linh



Mấy phút sau...

Bỗng nhiên, buồng điện thoại vang lên từng đợt tiếng chuông.

Liễu Bình đi vào, kết nối điện thoại, đặt ống nghe ở bên tai.

"Bắt đầu." Giọng nói của người máy vang lên.

Liễu Bình nhắm mắt lại, nhớ lại những cảnh tượng mà đêm qua đã diễn ra.

Thế giới bên ngoài sụp đổ, rơi xuống thế giới Tu Hành.

Ám Vụ trấn bị hủy diệt.

Con quái vật kinh khủng kia xuất hiện.

Mình không thể làm gì đành phải trốn tránh.

Đổi vị mà nghĩ, nếu mình là người quản lý, có lẽ cũng không quan tâm nguyên

nhân hủy diệt của một thị trấn nhỏ nơi biên giới, coi như biết được nguyên

nhân, cũng chưa chắc sẽ vi phạm quy tắc đã có, khai ân cho một vài Người gác

đêm nho nhỏ không quen biết.

GIết mình, đối với người quản lý mà nói đó cũng là một loại phương thức quản

lý.

Thế nhưng mà...

Nếu như Người gác đêm này thăm dò được chuyện quan trọng như thế giới bên

ngoài sụp đổ...

Loại chuyện này tuyệt đối sẽ dẫn theo kỳ ngộ cực lớn!

Có lẽ, người quản lý sẽ động tâm.

Đây mới là đường sống của mình!

Hơn nữa cái tên La Sinh kia cũng đã nói, vẫn chưa có người nào biết nơi này đã

diễn ra chuyện gì!

Liễu Bình chọn lựa những cảnh tượng để nghĩ tới cũng hoàn tất, chậm rãi mở

mắt ra.

"Ta đã hoàn thành." Hắn nói với buồng điện thoại.

"Như vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được." Giọng nói khẩn trương của người

máy vang lên.

Thời gian dần dần trôi qua.

Mặt trời đã lên cao, đang dần dần đứng giữa bầu trời.

Thời gian dần dần tới buổi trưa.

Liễu Bình xuất thần quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bỗng nhiên

bên tai truyền tới từng đợt tiếng vang.

ố ễ

Trong ống nghe, một giọng nữ dễ nghe vang lên:

"Người gác đêm thực tập Liễu Bình, xin hãy đứng tại chỗ không nên di động,

chúng ta đang xác định tọa độ của ngươi, mười giây sau ngươi sẽ được dịch

chuyển trở lại công ty."

Liễu Bình mở to hai mắt.

Không dùng bất cứ pháp trận cùng ngoại lực nào, cứ như vậy dịch chuyển mình

trở lại sao?

Xem ra chuyện này quan trọng vượt quá sự tưởng tượng của bản thân mình.

Mười giây trôi qua rất nhanh.

Bỗng nhiên, nơi sâu trong bầu trời truyền tới từng tiếng xé gió sắc bén.

Giống như có thứ gì đang lao về phía buồng điện thoại vậy.

Ngay sau đó...

Trời đất quay cuồng.

Liễu Bình còn chưa kịp cảm ứng gì, đã phát hiện cảnh tượng xung quanh thay

đổi hoàn toàn.

Bóng đêm, hoang dã, đống đổ nát đã biến mất hoàn toàn, trước mắt hắn là một

cảnh tượng hoàn toàn khác.

Từng công trình kiến trúc do kim loại đúc thành cao vút trong mây, tựa như

rừng sắt thép.

Mặt ngoài những kiến trúc này có rất nhiều lỗ hổng chỉnh tề, được pha lê bao

phủ, hình thành từng cánh cửa sổ, chứng minh bọn chúng là sản phẩm của văn

minh Nhân loại.

Các loại máy bay là sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật bay lượn trên

bầu trời.

Mà Liễu Bình thì đứng trong buồng điện thoại, xuất hiện trong một sân thượng

trên một tòa nhà cao tầng.

Trong sân thượng, một cô gái mặc váy dài màu đen đi tới, đưa tay mở buồng

điện thoại ra, mỉm cười với Liễu Bình:

"Cậu thật trẻ tuổi, thế nhưng hiện tại đã sắp tới trưa rồi, ngay sau đó ban đêm sẽ

xuất hiện, chuyện liên quan tới cậu thì để đó bàn lại sau, hiện tại quan trọng

chính là, những hình ảnh mà cậu vừa nghĩ ra đó, là thật sao?"

Liễu Bình nhìn về phía cô gái váy đen này.

Trên đỉnh đầu nàng ta hiện lên từng hàng chữ nhỏ:

[Thế thân Thần linh, cảnh giới Phong Thánh.]

[Hiệu quả: Thần linh có thể giáng lâm trên thân thể này bất cứ khi nào, xử lý

công việc trên nhân gian.]

Nàng ta là thế thân của Nữ thần Thống Khổ!

ễ ổ ầ ế

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, gật đầu nói: "Là ta tự mình chứng kiến."

Cô gái cúi đầu nhìn về quyển sách trên tay.

Trên sách có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Phát hiện nói dối: thông qua.]

[Hắn thực sự nói thật.]

Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp.

Lúc này, sắc trời nhanh chóng tối xuống.

Toàn bộ thế giới hóa thành bóng đêm trong nháy mắt.

Thế nhưng lại có vô số kiến trúc kim loại dần dần được thắp sáng bởi vô số đèn

đuốc, chiếu sáng bầu trời đêm, làm cho nơi đây thành một thành phố không

đêm.

Liễu Bình chưa từng gặp được cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà nhìn

thêm vài lần.

"Xin hỏi... rõ ràng là giữa trưa, tại sao màn đêm đã buông xuống rồi?" Hắn hỏi.

"Bởi vì Nữ sĩ Tra Tấn đang tiến công thế giới của chúng ta." Cô gái nói.

Cô ta nhìn về phía Liễu Bình, cũng khá rõ thân phận của hắn.

Đây là một người thiếu niên.

Từ thẻ căn cước mà xét, hắn trưởng thành từ trong hoang dã, là một người nhặt

rác.

Lưu dân sống trên hoang dã quá là nhiều, có thể trở thành người nhặt rác lại rất

ít.

Các lưu dân nguyện ý chém giết lẫn nhau vì một ổ bánh mì, cũng không dám đi

tới thế giới Tử Vong.

Ngay cả lưu dân cũng biết...

Trong thế giới Tử Vong, có thể bị quái vật Tử Vong ăn hết cũng coi như là

trường hợp tốt.

Mà người thiếu niên này chẳng những trở thành người nhặt rác, còn có được

thân phận của Ám Vụ trấn... mặc dù chỉ là một Người gác đêm tại thị trấn nhỏ

nơi biên giới.

Điều này chứng minh hắn có tiềm chất của một nhân tài.

Hơn nữa, hắn còn sống tiếp được.

Hắn còn cung cấp tin tức tình báo có giá trị như vậy...

Dựa vào phản hồi của ba trăm hai mươi loại giám sát được lắp đặt xung quanh

mà xét, người thiếu niên này chỉ mới mười chín tuổi, các hạng đặc thù của thân

thể cùng sóng sinh vật phản ứng tạo ra bản đồ gen với hình thái cực kỳ đẹp đẽ.

Có lẽ phải mất vài trăm năm thì trên hoang dã mới có thể xuất hiện một người

như vậy.

ấ ề ố ắ ế ẫ ế

Có rất nhiều người cố gắng qua, thế nhưng vẫn chưa kịp trưởng thành đã chết

mất.

Có đôi khi, may mắn vượt quá rất nhiều thứ.

Nhân tài như vậy, nên thuộc về công ty, nỗ lực toàn bộ mọi thứ vì công ty.

Đương nhiên...

Cần phải đưa ra một chút đầu tư trước.

Cô gái mỉm cười thân thiết, nói: "Liễu Bình, cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất của

mình là gì?"

Liễu Bình giật mình, còn không kịp phản ứng lại được.

Hắn đang bị hỏi.

Trong thế giới Tu Hành, cho tới bây giờ không ai hỏi hắn như vậy cả.

Sư phụ chỉ dạy bảo, hầu như không đánh giá.

Mà những người khác...

Những người khác chỉ khen ngợi.

Vấn đề này đưa tới sự hứng thú của Liễu Bình.

Hắn suy nghĩ một lúc, trả lời: "Ta thích sáng tạo những thứ chưa từng xuất hiện,

điều này coi như ưu điểm sao?
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 119: Hóa ra mình cũng có trên bảng.



Nữ sĩ nhìn quyển sách trên tay mình, trên trang sách hiện lên một hàng chữ:

[Hắn nói thật tâm.]

Nữ sĩ mỉm cười, cũng không quá để ý.

"Đương nhiên là tính, sáng tạo đúng là một chuyện rất thú vị." Cô ta trả lời.

Sức sáng tạo là vô giá... đặc biệt là ở thời đại này.

Thế nhưng sáng tạo cần có tri thức làm cơ sở.

Vì còn sống, vì sống tốt hơn, vì đạt được địa vị, vì càng mạnh hơn, mỗi người

đều khát vọng tri thức.

Thế nhưng chỉ khi tới một tầng cấp nhất định, mới có tư cách thu hoạch được tri

thức tương ứng.

Hoặc là không nên dùng hai từ tri thức để giải thích, mà nên đổi thành một từ

khác...

Bí mật.

Người thiếu niên trước mắt chính là ảnh thu nhỏ của cả một thời đại, đại biểu

cho Nhân loại khát vọng tri thức cùng bí mật.

Nữ sĩ nghĩ như vậy, cũng vì vậy mà cảm thấy đương nhiên.

Cho nên...

Có lẽ cần thời gian rất lâu về sau, vị nữ sĩ này mới có thể hiểu được, Liễu Bình

nói tới "thích sáng tạo những thứ chưa bao giờ xuất hiện", đã ẩn chứa ý tứ kinh

khủng như thế nào.

Hai người bước dọc theo bậc thang kim loại, trên đường có một người máy

chặn đường, cô gái kia cầm quyển sách trong tay đưa cho người máy, người

máy lập tức rời đi.

"Đó là Sách Chân Thực, chuyên môn dùng để phát hiện nói dối... không có bất

cứ người nào có thể nói dối trước mặt nó." Cô gái phát hiện ánh mắt tò mò của

Liễu Bình, giải thích.

"Từ trước tới giờ ta còn không biết có thứ này, nó là năng lực của cô sao?" Liễu

Bình hỏi.

"Không, nó là tài sản của công ty, với lại ta cũng không muốn chạm vào nó một

chút nào cả." Cô gái nói.

"Tại sao?"

"Thế giới đầy lời nói dối, mỗi người có quá nhiều bí mật mà không thể để cho

ai biết, nếu như ta cầm nó ở trong công ty một ngày, tuyệt đối sẽ không sống tới

sáng sớm ngày thứ hai."

ỗ ẫ

Cô gái vỗ tay, nói: "Hình như ta vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân mình

nhỉ, ta là quản lý khu C của công ty, Vương Vi."

"Cô chủ yếu quản lý cái gì?" Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.

"Ta phụ trách thăm dò cùng khai phát ba kịch bản đầu tiên trong thế giới Tu

Hành, gần Ám Vụ trấn có một nơi đi vào màn kịch đầu tiên, bình thường mà nói

mới vừa vào màn kịch đầu thì sẽ không có nguy hiểm gì, những người tu hành

kia cũng không có tiềm lực quá lớn, trừ khi có mấy người tu hành tại những

màn sau xuất hiện bất ngờ tại nơi đó."

"Cho nên lực chú ý của ta vẫn không đặt ở nơi đó, không nghĩ tới lần này lại

xuất hiện kỳ ngộ lớn như vậy, có lẽ đã vượt quá dự kiến của tất cả mọi người..."

Cô nàng này nói liên tục, Liễu Bình lại giật mình ngay tại chỗ.

Không nghĩ tới cô gái này lại là người phụ trách thăm dò cùng khai phát thế giới

Tu Hành.

Trong mắt những người Sinh giới này, thế giới Tu Hành chỉ là một loại tài

nguyên thôi sao?

Vương Vi phát hiện Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn lại, cũng hiểu tại sao.

Cô ta mỉm cười, nói: "Những người kia đã chết rồi, hoặc nói là, người chết vĩnh

viễn bất tử, bọn họ hành động dựa theo vận mệnh cố định, giống như đang diễn

kịch vậy, lặp đi lặp lại những câu chuyện giống nhau... chỉ là vị trí của bọn họ ở

tại thế giới Tử Vong, bởi vậy mới có thể nguy hiểm tới như vậy."

Liễu Bình bước theo cô ta, nhẹ giọng hỏi: "Ta không thể nào hiểu được, tại sao

đám người chết đó lại không ngủ yên, cứ hành động lặp đi lặp lại như vậy có ý

nghĩa gì sao."

"Tin tưởng ta, tất cả mọi người đều giống nhau, chúng ta đều không thể nào

hiểu nổi nó hình thành như thế nào... Thế nhưng vì chống lại thế giới Tử Vong,

chúng ta phải thu hoạch được mọi thứ có giá trị để tăng cường thực lực bản thân

từ nơi đó, ví dụ như vũ khí, đạo quyết, bảo vật, bí mật, thậm chí là người."

"Đây là kỳ ngộ mà Nữ thần Thống Khổ ban cho chúng ta."

"Ta cảm thấy không hiểu là... cô mới vừa nói thậm chí chúng ta có thể mang

người ra ngoài, làm việc cho chúng ta... điều này hình như rất khó thực hiện."

Liễu Bình nói.

"Đi theo ta, cậu sẽ biết thôi." Vương Vi nói.

Lúc này, hai người đã đi tới cuối đường.

Phía trước là một đại sảnh rộng lớn, một màn sáng to lớn lơ lửng trong đại sảnh,

không ít người đứng quanh màn hình, xem xét thứ gì đó.

Một giọng nói máy móc vang lên, quanh quẩn toàn bộ đại sảnh:

"Nhiệm vụ bắt giữ số 9012 đã thất bại."

"Xin chú ý!"

"Xin chú ý!"

ắ ế ắ ế

"Mục tiêu bắt giữ: Lý Trường Tuyết, sắp hóa thành Kiếm tiên, được các trưởng

lão môn phái ủng hộ, hiện tại đã có tính nguy hiểm sâu không thể lường, tạm

thời giữ lại chờ quan sát, không nên bắt giữ."

"Lặp lại lần nữa, hiện tại Lý Trường Tuyết đã tiến vào trạng thái không ổn định,

độ khó thẻ bài hóa cực cao, tạm thời không nên bắt giữ."

Vương Vi đứng im tại chỗ lắng nghe, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.

"Rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều năm, ít nhất cũng có 70% thành công, cuối cùng

lại thất bại... Tại sao ta luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp..."

Cô lẩm bẩm nói.

Liễu Bình thì đứng phía sau với vẻ thành thật, nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình có hình ảnh của Lý Trường Tuyết, đằng sau còn có những dòng

chữ giới thiệu:

"Kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh của Thanh Minh môn."

"Sắp trở thành tu sĩ Hóa Thần."

"Cảnh giới kiếm đạo sắp đột phá, trở thành Kiếm tiên."

"Trạng thái nhân vật: mất tích."

"Nhiệm vụ bắt giữ số 9012 thất bại!"

Liễu Bình không nói lời nào, thế nhưng lại nhớ tới từng cảnh tượng đã diễn ra

vào đêm qua.

Lý Trường Tuyết trúng độc.

Đám nam tu sĩ đều biết được tin tức này, tiến tới tìm nàng.

Đại sư huynh tặng thuốc cùng kiếm.

Nhiệm vụ của Đại sư huynh thất bại, trốn trở về công ty.

Một luồng sáng xuất hiện trong đầu Liễu Bình.

Hóa ra thật sự là như vậy.

Mục đích của mọi việc là để bắt giữ Lý Trường Tuyết!

Hình ảnh của Lý Trường Tuyết dừng lại trên màn hình một lúc rồi hóa thành

một hàng chữ nhỏ, bay vào trong một bảng xếp hạng nào đó.

Liễu Bình nhìn lại, thì thấy trên bảng xếp hạng đó viết một hàng chữ:

"Linh hồn có giá trị nhất."

Trên bảng xếp hạng đó, Lý Trường Tuyết xếp thứ mười một.

Về phần vị thứ nhất...

Ánh mắt Liễu Bình thuận theo bảng xếp hạng nhìn lên, cuối cùng dừng tại vị trí

thứ nhất.

"Nhân vật được đánh giá cao nhất: "

"Tên mục tiêu: ? ??"

"Giới tính: ? ??"

"Thân phận: Ma Chủ."

"Thuyết minh: Đây là tồn tại có thể ra lệnh cho toàn bộ ma đạo, theo lời đồn thì

trên người hắn có vô số tri thức tu hành, lúc nào cũng có thể phi thăng lên

thượng giới, thế nhưng không ai có thể tìm được manh mối liên quan tới hắn

cả."

"Bất cứ người nào có thể cung cấp đầu mối, có thể thu hoạch được linh thạch

của thế giới Tu Hành: 1000 viên."

Hóa ra mình cũng có trên bảng.
 
Back
Top Bottom