Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 90: "Khi nói chuyện lại sơ hở trăm chỗ, không giống loài người."



"Thế giới Tu Hành xuất hiện hiện tượng thiên trụy cực kỳ kh*ng b*, thế nhưng

đã kết thúc rồi." Liễu Bình giải thích.

Hắn phát hiện mấy người này lại lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Hả? Thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Đáng tiếc chúng ta không ở nơi đó, mà cậu cũng không hiểu sự kiện đó có ý

nghĩa như thế nào." Lão K nói.

"Khi hiện tượng thiên trụy xuất hiện, sẽ có rất nhiều vật quý giá rơi xuống, tùy ý

nhặt vài thứ là có thể phát tài." Người bán rượu nói.

Liễu Bình cúi đầu, không để những người khác thấy được nét mặt của hắn.

Phát tài?

Các ngươi nghiêm túc sao?

Quái vật kia, ngay cả cô bé kia đều không thể đánh thắng nó.

"Muốn phát tài... đợi tới ban đêm rồi chúng ta tới đó nhặt không được sao?"

Liễu Bình nhún vai, nói.

"Ban đêm? Đợi tới buổi tối, những người tu hành kia đã nhặt hết bảo vật đi rồi."

Karadu thở dài, nói.

"Liễu Bình, tin tức vừa rồi của cậu đáng tin hay không?" Người bán rượu hỏi.

"Rất đáng tin." Liễu Bình nói.

Hắn lựa chọn những sự kiện có thể nói đã diễn ra trong thế giới Tử Vong cho

Người bán rượu biết.

Người bán rượu nắm chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn.

"Khốn kiếp... mấy tên khốn tại Sương Thiết trấn kia có thể có tác dụng chút

đỉnh nào hay không! Làm sao lại hết bị g**t ch*t, lại có kẻ còn bị quái vật lột da

đoạt xác chứ?"

Hắn ta khá là kích động.

Liễu Bình nói với vẻ bình tĩnh: "Có lẽ là thiên trụy dẫn tới biến đổi lớn như vậy,

cho nên mới liên quan tới cả Sương Thiết trấn, làm cho thị trấn đó bị hủy diệt."

Thực ra nếu như nghĩ lại, cho dù là người hiểu rõ ràng về thế giới Tu Hành như

mình, cũng gặp gỡ Chúa tể Chân Hồng, lại bị quái vật Kim Đan truy lùng, cuối

cùng nếu không phải cùng chiến tuyến với Chúa tể Chân Hồng, có lẽ mình đã

không thể ngăn cản được người hầu của Thẩm phán giả.

Đổi lại thành người khác?

Chỉ có chữ chết mà thôi.

ế ố ể

Có lẽ thế giới này vốn cũng nguy hiểm như vậy.

Người bán rượu đã bình tĩnh trở lại, thở dài nói: "Đã có tình báo chính xác vậy

thì không thể trách chúng ta, chúng ta cũng chỉ bị liên lụy mà thôi, tin tưởng sau

khi người phía trên điều tra rõ ràng thì sẽ điều động càng nhiều tài nguyên cho

chúng ta hơn."

"Họ sẽ làm vậy sao?" Liễu Bình hỏi.

"Họ cần phải làm như vậy, nếu không về sau làm gì còn ai dám canh giữ tại một

thị trấn nhỏ nơi biên giới nữa chứ?" Người bán rượu nói.

Lão K hỏi: "Như vậy, Người bán rượu tại Sương Thiết trấn vừa rồi..."

"Không thể sống lại, linh hồn của hắn ta đã bị quái vật thu hồi." Người bán rượu

nói.

Mấy người trở nên im lặng.

Trước Vĩnh Dạ, cái chết bình thường lại là một chuyện tốt tràn đầy may mắn.

Liễu Bình nhìn về phía thủ lĩnh Karadu, hỏi: "Ông thì thế nào, có vấn đề gì

không?"

"Đều tốt, không có việc gì, thế nhưng ta cũng không thể tìm ra nguyên nhân làm

cho quái vật nổi điên." Karadu nói.

Ông ta còn mỉm cười, bổ sung: "Làm cách nào mà cậu có thể phát hiện kẻ đó là

quái vật?"

"Khi nói chuyện lại sơ hở trăm chỗ, không giống loài người."

Liễu Bình tùy tiện nói một câu nói dối không thể lộ tẩy.

Keng... keng... keng...

Từng đợt tiếng chuông vang lên.

Mấy người vội vàng nhìn về phía bên ngoài trấn nhỏ.

Ánh nắng càng ngày càng yếu.

Bên trong hoang dã, bóng đêm dần dần tới gần.

Ban đêm tới.

Alger tựa cằm trên tấm chắn, nói với mọi người: "Nói thật đi, chỉ dựa vào mấy

người chúng ta mà muốn thủ vững cả đêm tới, quá khó khăn..."

Liễu Bình nhìn tấm chắn kia, cũng bắt đầu kiểm tra vật phẩm của mình.

Đao, Tuyết Ảnh.

Cây quạt đã hỏng, tương đương không có.

Túi trữ vật và linh thạch.

Đấu lạp.

Chiến giáp.

ấ ế ể

Trận bàn... thứ này có tác dụng lớn nhất, thế nhưng không thể dùng trước mặt

người khác được, cần cất giấu.

Nếu không thì làm sao có thể giải thích được một người nhặt rác như mình, lại

có thể học được kiến thức về trận pháp cao thâm trong vòng hai ngày được chứ?

Không ai tin tưởng được cả.

Những vật còn lại...

Tu hành đan.

Lá phù hại người còn hơn nửa nữa.

Lá phù rỗng còn mấy bó nữa...

Thế nhưng bây giờ mình lại không có thời gian để chế phù, linh lực cũng không

thể dùng để chế phù được, nếu không ban đêm mà không có linh lực, làm cách

nào chiến đấu?

Liễu Bình nhìn về phía Người bán rượu.

Trong ấn tượng của mình, Người bán rượu chính là tồn tại kỳ diệu nhất trên thị

trấn này, là người có phương pháp tốt nhất.

Nếu như ngay cả Người bán rượu cũng không có cách nào, vậy chỉ dựa vào mấy

người này thật sự không có khả năng bảo vệ Ám Vụ trấn.

Không bảo vệ được, chỉ có thể trốn, chạy về phía hoang dã...

Thực ra khi bóng đêm xuất hiện, trốn tránh cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Dù sao toàn bộ thế giới đều hợp với thế giới Tử VOng, sẽ xuất hiện vô số địa

hình của thế giới Tử Vong, làm cho người ta không biết nên đi hướng nào.

"Người bán rượu, ngươi có cách nào hỗ trợ hay không?" Karadu hỏi.

"Các ngươi canh giữ trước đi, để ta khôi phục lại chút, nếu như các ngươi không

ngăn nổi, ta lại nghĩ cách ra tay." Người bán rượu thở dài, nói.

Keng... keng... keng!

Tiếng chuông lần thứ hai vang lên.

Mấy Người gác đêm đành phải đứng dậy, đi ra phía ngoài thị trấn.

"Như vậy, bốn người chúng ta, mỗi một người canh giữ một phương hướng."

Karadu nói.

"Đông tây nam bắc, tường thành bốn phía, khoảng cách lẫn nhau quá xa, không

thể nhìn thấy lẫn nhau được, cho nên không thể cứu viện kịp thời." Lão K nói.

"Khi sắp chết hãy hét lớn một tiếng, ít nhất cũng phải truyền tới âm thanh, làm

cho người khác có thể chuẩn bị tâm lý." Liễu Bình nói.

"Ý kiến hay." Alger khen ngợi.

Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:

[Chú ý!]

[Không gian xuất hiện sự thay đổi, thế giới Tử Vong đã hợp lại với thế giới hiện

tại.]

[Một loại pháp tắc cực kỳ hiếm gặp đang chủ đạo hai thế giới.]

[Mọi sự vật nhận pháp tắc thế giới: 'Tử Vong Lan Tràn' ảnh hưởng.]

[Thuyết minh: Toàn bộ Sinh giới bị thế giới Tử Vong bao phủ, tốt nhất là ngươi

hãy hoạt động trong phạm vi của thị trấn, nếu không sẽ có khả năng bị 'Tử Vong

Lan Tràn' cuốn vào thế giới Tử Vong, không thể trở về.]

Bắt đầu!

Bóng đêm từ bốn phía kéo tới, dần dần tới gần, hoàn toàn bao phủ Ám Vụ trấn

vào trong.

Bốn người chia ra hành động, nhanh chóng leo lên tường thành mà mình canh

giữ.

Liễu Bình phụ trách mặt tường thành phía tây.

Hoang dã bên ngoài đã biến thành thế giới Tử Vong, quang cảnh đìu hiu tàn lụi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 91: Máu và áo



Liễu Bình vác khẩu súng shotgun hai nòng lên lưng, lại bổ sung đầy đủ đạn vào

súng tự động, sau đó nhìn về phía bên ngoài tường thành.

Đêm tối tĩnh lặng.

Hắn quan sát mọi vật tại hoang dã bên ngoài, không buông tha bất cứ động tĩnh

dù nhỏ bé nào cả.

Thời gian dần dần trôi qua.

Không có gì dị thường cả.

Liễu Bình thở phào một hơi, làm cho tâm trạng khẩn trương trở nên thư giãn

chút.

Từ khi thức tỉnh tới nay, đã qua mấy ngày rồi.

Mình đã làm cái gì?

Trúc Cơ.

Gia nhập Thái Vi cung.

Biết được Thế giới Tu Hành đã trở thành vật phẩm tư nhân của người khác.

Hoàn cảnh trước mắt rất nguy hiểm, thế nhưng tu vi của mình quá thấp, nhiều

lúc phải nghĩ tới an toàn của bản thân đầu tiên, không thể đi thăm dò càng nhiều

bí mật hơn.

Thái Vi cung...

Lúc nào mới có thể trở về Thái Vi cung?

Bảy đại phái cất giấu bí mật cuối cùng mà sư phụ đã để lại, mặc dù hiện tại

mình đã gia nhập Thái Vi cung, thế nhưng tu vi mới chỉ Trúc Cơ, có lẽ phải

thêm một chút thời gian để phát triển, mới có cơ hội tìm hiểu bí mật đó.

Liễu Bình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên linh giác truyền lại một tia cảm ứng.

Hắn nhìn về phía bên ngoài tường thành.

Trong hoang dã bên ngoài trấn nhỏ, bỗng có một người xuất hiện.

Là cô bé kia.

Lần này, cô bé nhìn có vẻ khá thảm hại, trên người có thêm mấy vết thương,

máu vẫn chảy ra ngoài.

Liễu Bình vẫy tay về phía đối phương.

Cô bé kia bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành, rồi ngồi bệt

xuống.

"Ngươi bị thương rồi?" Liễu Bình hỏi.

"Không có gì, có gì ăn không?" Cô bé hỏi.

"Tạm thời còn không có quái vật tới..."

"Đồ ăn của người sống các ngươi cũng được."

Liễu Bình lấy một phần lương khô dành cho đơn binh tác chiến ra, đưa tới.

"Thật khó ăn..." Cô bé bĩu môi, nói.

"Điều kiện hiện tại có hạn, ngươi ăn đỡ đi, chờ về sau ta sẽ nấu nướng cho

ngươi ăn những thứ khác, mùi vị sẽ khác thứ này." Liễu Bình đặt súng tự động ở

một bên, nói.

Cô bé thả lương khô xuống, bình tĩnh mà nhìn hắn.

"Làm sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi, cảm giác làm người sống là như thế nào?" Cô bé hỏi.

"Rất tốt đẹp... trong loại thế giới này, có thể không bị bất cứ con quái vật nào

điều khiển, dựa theo ý chí của bản thân mà làm việc, đây chính là niềm vui của

việc còn sống." Liễu Bình nói.

"Ngươi là một người kỳ lạ." Cô bé nói.

"Tại sao lại nói như vậy?" Liễu Bình hỏi.

"Trước khi ngươi thức tỉnh, thân phận tại thế giới Tu Hành là gì?" Cô bé hỏi.

"Một người xem bói, cái gì cũng có thể biết, thế nhưng lại cần tiêu tốn tuổi thọ,

cho nên ta rất ít sử dụng loại năng lực này." Liễu Bình nói.

"Ngươi không giống loại người lải nhải đó... ngươi còn có thân phận khác sao?"

Cô bé hỏi.

"Được rồi, nói thẳng đi, ngươi có thể xem ta là người mạnh nhất thế giới Tu

Hành." Liễu Bình nói.

"Nếu thật sự là vậy, Nữ sĩ Thống Khổ sẽ không để lọt mất ngươi, tại sao ngươi

lại có thể tránh khỏi việc bị điều khiển?" Cô bé tò mò hỏi.

"Bởi vì trước khi thế giới biến đổi, sư phụ ta giết ta, điều này cũng tương đương

với việc ta đã chết trước khi Vĩnh Dạ giáng lâm, cho nên thoát khỏi số mệnh

này." Liễu Bình nói.

"Sư phụ ngươi?"

"Đúng, cũng là xem bói."

"Ông ta mạnh sao?"

"Chỉ kém hơn ta có chút xíu."

Cô bé nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Tình huống hiện tại rất tồi tệ, ngay cả ta

cũng không thể không nghĩ cách bảo vệ tính mạng, cho nên ta tới hỏi ngươi một

chuyện."

"Tình huống rất tồi tệ? Ý của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi sống trên thế giới này, chuyện mà

ngươi rất muốn làm, là cái gì?" Cô bé hỏi.

ể ế ể ề

"Để những người trong thế giới Tu Hành có thể nghỉ ngơi, không còn bị điều

khiển." Liễu Bình nói.

"Nếu như không thể làm được thì sao?" Cô bé hỏi.

Liễu Bình nói: "Ta sẽ nghĩ cách khác..."

Cô bé cắt ngang ý hắn: "Không, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, ta nói là, dù

ngươi dùng bất cứ cách nào, đều không thể làm cho bọn họ thoát khỏi vận mệnh

bị điều khiển, như vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Hoàn toàn không có cách nào sao?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, chắc chắn không có cách nào giải cứu bọn họ, điều đó mới là tuyệt vọng

thực sự." Cô bé nói.

Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Ngươi cần phải làm cho ta cảm nhận được sự

tuyệt vọng mới được, có lẽ ta sẽ có cách, có lẽ..."

"Cái gì?" Cô bé hỏi.

"Nếu như bọn họ đã biến thành tài sản, có lẽ ta có thể mua lại bọn họ."

"Ngươi lấy cái gì đi mua?" Cô bé hỏi tiếp.

"Mạng của Nữ sĩ Thống Khổ." Liễu Bình nói.

Cô bé nhìn vẻ mặt của hắn bỗng bật cười, có vẻ như khá hài lòng.

"Ta tặng cho ngươi một thứ."

Cô bé nói xong, dùng ngón tay dính chút máu, nhấn nhẹ về phía hư không trước

mặt Liễu Bình.

Giọt máu kia lơ lửng giữa không trung, cũng không rơi xuống, cứ đứng im

không nhúc nhích.

"Làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi.

"Máu của ta đại biểu nơi này thuộc về ta, buổi tối hôm nay sẽ không có quái vật

tới, thứ mà ngươi cần phải đề phòng, chính là thời không bí ẩn xuất hiện tại nửa

đêm về sáng." Cô bé nói.

Cô bé nhảy ra khỏi tường thành, lướt ngang qua hư không, rất nhanh biến mất

trong màn đêm.

Sau khi cô bé rời đi.

Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, nhìn chăm chú lên giọt máu kia.

Theo ánh mắt của hắn, một hàng chữ nhỏ liên tục nhảy ra.

[Máu của Chân Hồng.]

[Giọt máu cực âm cực độc, người dính phải chắc chắn phải chết, có thể dẫn tới

pháp thuật hắc ám.]

Cực âm cực độc?

Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ý nghĩ, hai tay sử dụng pháp quyết.

Giọt máu kia bay tới, hóa thành một giọt máu hình tròn lớn chừng ngón cái, yên

lặng lơ lửng giữa không trung.

Loại máu này có thuộc tính cực hiếm, hầu như chưa từng gặp qua, nếu chỉ dùng

để canh gác bảo vệ nơi này thì quá lãng phí.

Nó có giá trị càng lớn hơn.

Ví dụ như bán lấy tiền.

Thực sự là miệng ăn núi lở, hiện tại thực lực của mình chưa tăng lên, khi chiến

đấu cần đốt tiền quá nhiều, cần phải tăng thu giảm chi, nghĩ cách bổ sung tài sản

mới được.

Nếu như hôm nay có quái vật tới, mình thử xem có thể giết nó hay không lại

nói.

Thực sự không thể, tới lúc đó lại thả giọt máu này ra.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 92: Thống Khổ và Tra Tấn



Tốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.

Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩn

thận cất giọt máu kia vào bên trong.

Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.

Một giờ trôi qua...

Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liên

tục.

Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắng

xóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.

Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...

Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhích

trên mặt đất.

Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.

Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất mà

phát ra.

"Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặt

người."

Liễu Bình lẩm bẩm.

Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.

Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khó

chống lại.

Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,

đội ở trên đầu.

Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.

Ngay lập tức, trên trận bàn b*n r* một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bình

rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!

Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụng

cũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.

Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể che

giấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiện

gợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.

Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.



Nó có thể bám quanh người mà di động.

Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền công

cũng rất phong phú.

Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiên

cứu phát minh trận pháp này.

Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rất

cao, bị mấy vị tiên tử g**t ch*t, chuyển thế đầu thai.

Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được có

chuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.

Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thế

gian biết được.

Thời thế biến đổi.

Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!

Vù vù...

Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.

Liễu Bình biến mất trên tường thành.

Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lại

thêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.

Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắc

hản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.

Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đi

trên vùng hoang dã này.

Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:

[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.]

[Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]

Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.

Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:

[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiện

ra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]

Tra tấn...

Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?

Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.

Thẩm phán giả.

Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.

Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?



Nó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?

... Không đúng.

Khi đó kẻ ra tay g**t ch*t người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùng

đại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.

Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trận

pháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thể

điều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.

Kệ nó, giết trước rồi nói sau.

Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trên

người mình.

Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.

Đao đã đeo bên eo.

Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi Kim

Đan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trận

bàn lên người.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.

Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.

Mọi thứ đều sẵn sàng.

Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.

Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.

Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.

Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.

Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóng

đêm bên ngoài tường thành.

Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.

Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.

Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặc

biệt.

Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?

Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.

Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoài

của nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.

Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏ

ngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là của

quái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.

Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổi

thành hai viên đạn thần thánh.



Theo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệt

đối với quái vật tử vong.

Quái vật kia tới...

Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.

Sàn sạt...

Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngày

càng gần.

Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phun

một hơi linh khí, đưa tay lên cao...

Bay!

Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.

Ầm...

Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về

nơi đó.

Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dán

phù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 93: Thống Khổ và Tra Tấn



Tốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.

Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩn

thận cất giọt máu kia vào bên trong.

Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.

Một giờ trôi qua...

Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liên

tục.

Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắng

xóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.

Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...

Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhích

trên mặt đất.

Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.

Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất mà

phát ra.

"Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặt

người."

Liễu Bình lẩm bẩm.

Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.

Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khó

chống lại.

Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,

đội ở trên đầu.

Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.

Ngay lập tức, trên trận bàn b*n r* một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bình

rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!

Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụng

cũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.

Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể che

giấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiện

gợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.

Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.



Nó có thể bám quanh người mà di động.

Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền công

cũng rất phong phú.

Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiên

cứu phát minh trận pháp này.

Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rất

cao, bị mấy vị tiên tử g**t ch*t, chuyển thế đầu thai.

Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được có

chuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.

Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thế

gian biết được.

Thời thế biến đổi.

Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!

Vù vù...

Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.

Liễu Bình biến mất trên tường thành.

Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lại

thêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.

Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắc

hản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.

Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đi

trên vùng hoang dã này.

Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:

[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.]

[Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]

Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.

Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:

[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiện

ra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]

Tra tấn...

Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?

Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.

Thẩm phán giả.

Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.

Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?



Nó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?

... Không đúng.

Khi đó kẻ ra tay g**t ch*t người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùng

đại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.

Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trận

pháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thể

điều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.

Kệ nó, giết trước rồi nói sau.

Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trên

người mình.

Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.

Đao đã đeo bên eo.

Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi Kim

Đan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trận

bàn lên người.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.

Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.

Mọi thứ đều sẵn sàng.

Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.

Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.

Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.

Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.

Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóng

đêm bên ngoài tường thành.

Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.

Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.

Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặc

biệt.

Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?

Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.

Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoài

của nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.

Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏ

ngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là của

quái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.

Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổi

thành hai viên đạn thần thánh.



Theo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệt

đối với quái vật tử vong.

Quái vật kia tới...

Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.

Sàn sạt...

Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngày

càng gần.

Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phun

một hơi linh khí, đưa tay lên cao...

Bay!

Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.

Ầm...

Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về

nơi đó.

Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dán

phù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 94: Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi!



Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Ngươi sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, Thái Thượng Phù Ấn đao!]

Liễu Bình cũng không để ý, hít sâu một hơi, giơ ngang thanh đao trước ngực.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây.

Tiếng nổ dần dần biến mất.

Quái vật đợi nửa ngày cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào cả, đành chậm rãi

quay đầu...

Ánh đao lướt qua.

Ầm...

Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng nổ điếc tai che mất.

Đỉnh đầu của quái vật bị đao chém mất, tiếng nổ sau đó lại lật ngược bộ vỏ

ngoài của quái vật.

Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình thu đao lại, đút hai nòng shotgun vào trong

đầu của quái vật.

"Kết thúc."

Liễu Bình bóp cò.

Đùng!

Sau một tiếng vang trầm, thân thể đang vặn vẹo của quái vật lập tức ngừng lại,

ngã ầm xuống mặt đất, không có bất cứ cử động nào nữa.

Liễu Bình không quan tâm, lại bóp cò lần nữa.

Đùng!

Nòng súng rung mạnh, bắn bay não của quái vật, vẩy ra ánh sáng thần thánh

chói lọi trong hư không tăm tối.

Đây là uy lực còn dư lại của đạn thần thánh.

Liễu Bình thu súng lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đồng thời bẻ

nòng súng, thay thế hai viên đạn thần thánh mới.

Con bọ trăm chân, chết cũng không dừng.

Quái vật này chỉ có tại thế giới Tử Vong, hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nên

hắn cũng sợ có điều gì bất ngờ xuất hiện, thà rằng bắn thêm một viên đạn cũng

phải g**t ch*t nó.

Đợi một lát.

ẫ ấ

Quái vật vẫn bất động.

Liễu Bình đang định rời khỏi thì đã thấy một bóng người từ trong bóng đêm đi

ra.

"Oa, nó lại tới nơi này, khó trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, không

nghĩ tới lại bị ngươi giết!"

Cô bé rơi xuống, đưa tay vỗ trên thi thể quái vật kia.

Trong nháy mắt, thi thể biến mất không thấy đâu nữa.

"Chờ đã, không phải ngươi đi rồi sao?" Liễu Bình hỏi.

"Mấy ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, đương nhiên là ta có thể phát

hiện động tĩnh của nơi này rồi..."

"Được rồi, ngươi tránh đi một lát."

Cô bé xua tay về phía hắn, niệm vài tiếng chú ngữ.

Một luồng sáng đỏ bao phủ quanh người Liễu Bình, làm cho hắn dần dần biến

mất.

"Đừng cử động, nếu không ta sẽ rất xấu hổ, ngươi cũng gặp phải nguy hiểm."

Cô bé nói.

Liễu Bình cũng đứng im không nhúc nhích.

Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô bé này.

Cô bé quay đầu nhìn về phía hoang dã.

Trong bóng đêm, mặt đất nhấp nhô, như là làn sóng biển vậy.

Một cái đầu khoảng mấy mét chui lên từ dưới mặt đất, nhìn về phía cô bé.

Đây là một cái đầu lâu rất kỳ lạ, nó nhìn qua rất giống đầu của một người khổng

lồ, thế nhưng phần miệng lại là một cánh cửa khảm đầy đá quý.

Cửa mở ra.

Bảy tám tên nam nam nữ nữ hình thù kỳ quái đi ra, trên mặt của bọn họ đều đeo

mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi như nào.

Một người đàn ông đeo mặt nạ nói: "Đã tới giờ, chúng ta phải trốn tới chỗ sâu

trong Vĩnh Dạ."

Liễu Bình quan sát kỹ, trên chiếc mặt nạ đó vẽ gương mặt của một con quỷ

đang ngủ say.

Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng, nói: "Chạy trốn, đây chính là cách của chúng ta

sao?"

Người đàn ông kia nói: "Làm gì phải ở lại đây chuốc khổ cơ chứ? Thời điểm

bùng nổ chiến tranh giữa hai vị Nữ sĩ Tra Tấn cùng Thống Khổ đã tới, bên

ngoài thế giới Vĩnh Dạ sẽ sa vào chiến tranh vô tận, có khi chúng ta sẽ bị liên

lụy."

Cô bé nói: "Ở nơi này ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, các ngươi đi trước đi."

ỗ ế

Bỗng nhiên, trong đám người này, một cô gái đeo mặt nạ khô lâu phát ra tiếng

cười.

"Các ngươi xem, nàng ta còn ảo tưởng về chuyện không thực tế kìa."

Cô gái nói, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.

Quỷ hỏa yếu ớt từ trong hốc mắt mặt nạ khô lâu sáng lên, nhìn chằm chằm vào

cô bé kia.

Một cô gái đeo mặt nạ trăng khuyết nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, các

nàng đều không cho phép người sống tồn tại, huống hồ còn là người sống có thể

phá hoại kịch bản... chúng ta không bảo vệ được người như vậy."

Cô gái đeo mặt nạ khô lâu ngáp nói: “Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, hai

người này đều không cho phép người sống tồn tại, huống chi là loại người sống

phá hoại kịch bản nữa chứ… chúng ta cũng không bảo vệ được người như vậy.”

"Nếu ta thất bại, ta sẽ tới tìm các ngươi." Cô bé vẫn kiên trì.

Tất cả mọi người đều nhìn cô bé chằm chằm.

Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngủ say trầm giọng nói: "Thẩm phán giả sắp tới,

cái tên tới lần này cũng không bình thường."

"Ta sẽ nghĩ cách." Cô bé nói.

"Ngươi xác định chứ? Bị tên kia bắt được, ngay cả linh hồn đều bị ăn sạch,

cũng không còn cơ hội nữa." Cô gái đeo mặt nạ khô lâu nói.

"Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi." Cô bé nói.

Mọi người im lặng nhìn về phía cô bé.

Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ say ngủ nói:

"Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Thẩm phán

giả... chúng ta sẽ ở nơi sâu trong Vĩnh Dạ đợi ngươi."

Mấy người lùi về phía sau.

Bọn họ đi vào cánh cửa có đá quý khảm nạm.

Cái đầu kia dần dần khép miệng lại, liếc nhìn về phía cô bé.

"Bảo trọng." Nó nói với giọng ồm ồm.

"Yên tâm, ta chạy trốn rất giỏi." Cô bé nói.

Cái đầu dần dần lặn xuống mặt đất.

Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.

Cô bé xoay người lại, nói về phía hư không: "Có thể ra rồi."

Liễu Bình hiện ra, nói: "Cô gái đeo mặt nạ trăng lưỡi liềm vừa rồi có nhìn ta

một lát."

"Nàng ta rất mạnh, nhưng không có ác ý." Cô bé nói.

"Ta hỏi thẳng đi..."

ễ ế ắ

Liễu Bình đang định nói tiếp thì lại bị cô bé kia cắt ngang.

"Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là sống qua đêm nay, nếu như

chúng ta làm được điều này, ta sẽ nói càng nhiều bí mật cho ngươi hơn." Cô bé

nói.

"Được, ta chờ." Liễu Bình nói.

Cô bé biến mất, chẳng biết đi nơi nào nữa.

Cũng không biết cô bé định chuẩn bị cái gì.

Liễu Bình liếc nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất.

Trên đó có vết máu, óc, mấy cái chân gãy của quái vật kia.

Được rồi, cứ để nó ở đây đi, chưa biết chừng còn có thể đưa tới tác dụng uy

h**p nữa.

Hắn hủy bỏ Sắc chi Y, nhảy lên cao cao, rồi bay trở lại tường thành.

Thời gian dần dần trôi qua.

Ngay từ đầu, Liễu Bình còn tập trung canh gác.

Thế nhưng đợi rất lâu vẫn không có quái vật nào nữa tới cả, hắn quyết định ngồi

xếp bằng trên tường thành rồi tu hành.

Nếu như có thể tăng lên tối Trúc Cơ trung kỳ, linh lực sẽ tăng lên rất nhiều.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 95: Giáng lâm



Sau khi nuốt một viên đan dược, Liễu Bình yên lặng hội tụ linh lực tại đan điền,

bắt đầu vận chuyển chu thiên, tẩm bổ kinh mạch toàn thân.

Thân thể sau khi cải mệnh này thực sự là hạt giống trời sinh tu đạo, chỉ dùng

một giờ đồng hồ, trong cơ thể hắn đã truyền tới từng đợt âm thanh chấn động.

Đó là âm thanh cộng minh do linh lực hóa khí trong kinh mạch tạo nên.

Trúc Cơ trung kỳ, hoàn thành!

Liễu Bình mở mắt ra, phun ra một luồng sương mù thật dài, đứng dậy.

Bên ngoài tường thành.

Có lẽ là do cô bé kia đã tới đây hai lần, hoặc có lẽ thi thể của quái vật kia có tác

dụng.

Tóm lại, từ khi đó tới nay, vẫn chưa có con quái vật nào khác đi tới đoạn tường

thành này cả.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, khi mình mới xuất hiện không lâu, cũng đã gặp được cô

bé kia rồi.

Dựa theo nội dung trò chuyện mà những người kia vừa nói thì...

Bọn họ từng thử tìm kiếm người sống lại, thế nhưng vẫn thất bại.

Nói cách khác...

Trước kia cũng từng có người giống như mình, thế nhưng kết cục lại không tốt

chút nào cả.

Lần này, cô bé kia lại kiên trì thử một lần nữa.

Cô bé này, muốn làm cái gì chứ?

Liễu Bình trở nên trầm tư.

Màn đêm im ắng.

Thời gian âm thầm chậm rãi trôi qua.

Keng... keng... keng!

Một đợt tiếng chuông truyền tới từ trong thị trấn.

Thời điểm đầu đêm đã kết thúc.

Thời điểm nửa đêm về sáng, thuộc về thời không bí ẩn sắp bắt đầu.

Từ đằng xa truyền tới tiếng nói của Karadu:

"Tất cả mọi người tập trung tới nơi này, chúng ta cần bàn bạc một lần!"

...

Có mấy bộ quần áo đặt trên mặt đất.

ẫ ầ ầ

Thuẫn kỵ sĩ Alger cầm một bộ quần áo dự định mặc lên người.

Karadu lại nói: "Lần này không được, chúng ta không thể đóng giả phàm nhân

nữa rồi."

Mọi người giật mình.

"Đúng là như vậy, nếu như một thị trấn chỉ có năm người, thấy thế nào cũng

không thích hợp." Lão K nói.

"Hơn nữa, thế giới Tu Hành đang phát sinh hiện tượng thiên trụy quy mô lớn,

trong thời điểm hỗn loạn như vậy, nếu như chúng ta không thể hiện ra lực lượng

của bản thân, có lẽ sẽ trở nên rất bị động." Liễu Bình nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" Alger hỏi.

"Hay là chúng ta đóng giả thành tán tu qua đường? Cứ như vậy, chúng ta cũng

có thể tiến hành phòng vệ hợp lý." Liễu Bình đề nghị.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên.

"Cũng đúng, ngươi cảm thấy thế nào?" Karadu nhìn về phía Người bán rượu.

Người bán rượu cũng đã khôi phục tinh thần kha khá rồi.

"Cứ như vậy đi." Người bán rượu quyết định.

"Liễu Bình vẫn chưa có máy chuyển đổi bảo toàn năng lượng, cho hắn một cái."

Karadu nói.

Lão K đưa ra một cái máy nho nhỏ cho Liễu Bình, nói: "Ngươi xem, chỉ cần mở

chốt mở này ra, lực lượng của ngươi sẽ được chuyển hóa thành linh lực."

"Nếu như ta dùng súng để tấn công thì sao?" Liễu Bình vỗ vỗ shotgun, hỏi.

"Đừng coi thường người tu hành, thế giới Tu Hành thường xuyên có hiện tượng

thiên trụy, người tu hành cũng đã thấy qua rất nhiều đồ vật kỳ lạ, cũng biết dùng

một bộ phận trong số đó, cho nên chúng ta dùng súng cũng rất bình thường."

Lão K giải thích.

"À rõ rồi." Liễu Bình nói.

Hắn nhấn vào chốt mở, gật đầu nói: "Lực lượng của ta cũng đã chuyển hóa

thành linh lực rồi."

Mấy người còn lại cũng không quan tâm chuyện này nữa.

Lúc này, trong bầu trời tăm tối, xuất hiện từng đợt gợn sóng vặn vẹo.

Đó là dấu hiệu không gian bắt đầu giao thoa.

Karadu nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo tán tu đưa cho mọi người.

Mấy người bắt đầu mặc quần áo.

Sau khi mặc xong, Người bán rượu lấy từng tờ thẻ bài trống ra, đưa tới tay từng

người.

"Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần

Chiếu, đây là bảy tầng cảnh giới trong thế giới Tu Hành."

ế ấ ố

"Các vị, nhớ kỹ sức chiến đấu của bản thân đối ứng với cảnh giới tu hành, đừng

sai lầm."

Người bán rượu nói.

Liễu Bình nhìn lại, đã thấy sau khi tấm thẻ tới tay đám người, lập tức hiện lên

từng chữ lớn như rồng bay phượng múa.

Karadu giơ tấm thẻ trên tay bản thân ra cho mọi người thấy, trên đó viết mấy

chữ to:

"Nguyên Anh trung kỳ."

Tấm thẻ trên tay Người bán rượu thì là "Nguyên Anh hậu kỳ".

Tấm thẻ trên tay Alger hiện lên mấy chữ "Kim Đan hậu kỳ".

Trên thẻ bài Lão K chính là "Trúc Cơ hậu kỳ".

Mà tấm thẻ trên tay Liễu Bình thì là "Trúc Cơ trung kỳ".

Trong mọi người, cảnh giới cao nhất chính là Người bán rượu, cảnh giới thấp

nhất là Liễu Bình.

"Chú ý, tuyệt đối không thể phán đoán thực lực của một người tu sĩ dựa trên

cảnh giới tu hành." Karadu nói với giọng nghiêm túc.

"Tại sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ hào hứng.

"Cảnh giới chỉ thể hiện hạn mức cao nhất của linh lực và tuổi thọ của tu sĩ mà

thôi, cũng không thể đại biểu sức chiến đấu của tu sĩ đó." Người bán rượu giải

thích.

Karadu bổ sung: "Có một vài tu sĩ dù thấp hơn một cảnh giới, thế nhưng có thần

thông, có kinh nghiệm chém giết thì sức chiến đấu và độ nguy hiểm còn cao

hơn nhiều tu sĩ chỉ có cảnh giới cao."

"Trừ khi cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn, cách rất nhiều tầng cảnh

giới, mới thật sự không thể chiến thắng." Người bán rượu tổng kết.

"Đều là kẻ lão luyện mà." Liễu Bình cảm thán.

Xem ra bọn họ đã nghiên cứu về thế giới Tu Hành rất nhiều.

"Nghe kỹ, chúng ta đều là tán tu, lưu lạc tới nơi này, cũng không biết nơi này đã

xảy ra cái gì, chỉ ở đây nghỉ ngơi một lát rồi rời đi mà thôi." Karadu nói.

Mọi người cùng gật đầu.

Keng... keng... keng...

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ lớn đỏ như máu bỗng xuất hiện:

[Đã hoàn thành việc kết nối thời không.]

[Ám Vụ trấn sắp tiến vào thời không bí ẩn nào đó, trở thành một bộ phận trong

đó.]

[Thời gian tới hửng đông: Ba giờ.]

[Thời gian ở lại dự tính: Ba giờ.]

Ba giờ?

Còn dài hơn cả lần trước nữa.

Liễu Bình liếc nhìn những dòng chữ này, lại nhìn về phía thị trấn.

Khác với lần trước, ánh đèn trong thị trấn cũng không sáng lên, các kiến trúc

trong thị trấn cũng không mở cửa, cũng không có đám người bối rối phân chia

quần áo, chạy đi chạy lại khắp nơi.

Toàn bộ Ám Vụ trấn tĩnh mịch im ắng, giống như đã bị bóng đêm nuốt trọn vậy.

"Tới."

Người bán rượu nhắc nhở.

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới, trên bầu trời có một màn ảnh ánh sáng xuất hiện

với tốc độ cực nhanh.

Trong màn ánh sáng đó, lít nha lít nhít luồng sáng đang bay xuống mặt đất.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 96: Kiếm đạo chân chủng



Lão K không nhịn được mà hét lên:

"Gặp quỷ, đó là thiên trụy sao? Ta chưa bao giờ thấy được thiên trụy có quy mô

lớn như vậy!"

Mấy người khác cũng nghiêm túc.

"Thế giới chuẩn bị giao thoa này là cấp bậc nào?" Liễu Bình hỏi.

Mọi người đều lắc đầu, đều cảm thấy ngỡ ngàng.

Chưa ai từng gặp cảnh tượng như vậy cả.

Người bán rượu trầm giọng nói: "Đáng tiếc phần lớn thiết bị của chúng ta đã bị

phá hủy, nếu không mỗi người chúng ta đều được phân phát một bộ thiết bị liên

lạc cùng với robot chiến đấu rồi, vào thời điểm mấu chốt còn có trợ giúp đôi

chút."

Karadu nói: "Nghe kỹ, sau khi thế giới hoàn thành giao thoa, chúng ta không

nên tách ra, tốt nhất là cùng một chỗ cố thủ, hiểu chưa?"

"Rõ." Đám người đáp.

Trong thời gian ngắn, thế giới hoàn thành giao thoa...

Mặt đất lay động, từng đợt đất rung núi chuyển.

Mấy người Liễu Bình đều cảm thấy lạnh cả người, ngẩng đầu nhìn tới.

Trong màn đêm, một cung điện đã vỡ vụn rơi về phía Ám Vụ trấn, đã sắp đập

xuống nơi đây rồi.

"Cẩn thận." Karadu quát lớn.

Đám người cùng nhau nhảy ra tường thành, khi còn ở không trung đã nghe

tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Ầm!

Sóng xung kích kh*ng b* hóa thành từng đợt gió mãnh liệt thổi về phía bốn

phương tám hướng.

Dưới sóng xung kích không thể chống lại này, mấy người bị thổi tung bay ra

ngoài, như là lá rụng vậy, bị ép tách nhóm trong đầy trời gió và bụi đất.

Liễu Bình dựa theo sức gió thổi bay vài giây rồi rút đao trảm liên tiếp mấy lần.

Đá rơi bị gió cuốn theo đã bị hắn chém bay ra ngoài.

Trên lưng hắn xuất hiện sự lạnh lẽo thấu xương, lập tức biết rằng không ổn, đưa

tay vỗ túi trữ vật, lấy bộ chiến giáp kiếm tu kia ra mặc lên người.

Vào thời điểm này, không cần để ý tới việc lai lịch bị lộ hay không nữa rồi.

Hơn nữa, những người khác chắc hẳn cũng có át chủ bài mang ra sử dụng chứ.

ẳ ế ễ ỗ ấ

Chẳng biết tại sao, Liễu Bình bỗng cảm thấy một trận tim đập nhanh, không

nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía bụi đất bốc lên đầy trời.

Trong bụi mù, có một bóng dáng khổng lồ đang giãy dụa muốn đứng dậy.

Nó có làn da xám tro, toàn thân bốc lên sương mù.

Mặc dù có được cơ thể khổng lồ như một thị trấn nhỏ, lại đập mạnh vào mặt

đất, thế nhưng bóng dáng khổng lồ này có vẻ như cũng không bị thương.

Nó vươn tay đã tóm lấy một thứ gì đó...

Là Người bán rượu!

Liễu Bình đang định tới cứu thì đã thấy Người bán rượu lấy một tấm thẻ bài ra,

giận dữ hét:

"Ánh sáng thánh hiền, ta ca ngợi lực lượng của người, xin hãy..."

Còn chưa nói xong, bóng người khổng lồ kia đã đút hắn ta vào trong miệng, bắt

đầu nhai nuốt.

Máu tươi b*n r*.

Giọng nói của Người bán rượu im bặt đi.

Liễu Bình thấy được cảnh tượng này, cảm thấy cổ họng bản thân như bị thứ gì

đó bóp chặt vậy.

Quái vật này, hoàn toàn không thể chống lại!

Hắn cắn răng, bay ngược về phía sau, vừa ép bản thân không nhìn về phía bóng

hình khổng lồ kia nữa.

Trên đỉnh đầu bóng hình kia, có một hàng chữ nhỏ đang hiển hiện:

[Danh hiệu 1: Thẩm Phán giả.]

[Danh hiệu của Vĩnh Dạ.]

[Người hầu của thần linh, dựa theo yêu cầu của thần linh, hoàn thành mọi yêu

cầu của thần linh trên mặt đất.]

[Danh hiệu 2: Chúa tể Ba Hành trong ác mộng, thực lực: ? ?? ??]

[Thuyết minh: Người có danh hiệu này, là chúa tể chú ngữ vạn hỏa, bản thân sẽ

không bị ma pháp lẫn vật lý làm tổn thương, thích nuốt vạn vật cùng chúng sinh

ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.]

[Pháp tắc Hỏa cùng Hủy diệt đều phủ phục dưới chân nó, nó là cựu thần thời đại

Ác mộng.]

Liễu Bình chỉ liếc nhìn đã lập tức quay đầu đi, không còn dám nhìn lại.

Tử vong!

Trong não hắn đã trống rỗng, chỉ có báo hiệu của tử vong vẫn liên tục nhắc nhở

hắn, liên tục xuất hiện trong linh giác của hắn.

Hóa ra, đây mới thật sự là Thẩm Phán giả.



Pháp tắc phủ phục dưới chân nó.

Nó có hai loại danh hiệu hầu như không thể chống lại!

Liễu Bình đáp gió, điều khiển bản thân bay xuống mặt đất.

Hắn xuyên thẳng qua đầy trời bụi mù, đá vụn, ánh lửa, thậm chí là những mảnh

vỡ của kiến trúc đang rơi xuống đất, cố gắng ẩn nấp bản thân mình.

Chạy đi!

Đồ đần mới đánh với quái vật này!

Thế nhưng nơi đây có một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Khi thế giới giao thoa với nhau, "Tử Vong Lan Tràn" sẽ bắt đầu có hiệu lực.

Khi rời khỏi Ám Vụ trấn, chẳng khác nào tiến vào trong thế giới Tử Vong, nếu

như lạc đường không thể trở lại...

Đúng rồi!

Liễu Bình nhớ tới một thứ, đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy một tấm thẻ bài ra và cầm

trên tay.

Trên thẻ bài, có một người mặc bộ đồ du hành vũ trụ đứng trên một ngôi sao

tĩnh lặng, trên tay cầm một biển chỉ đường, chỉ về phía Ám Vụ trấn.

"Thẻ biển báo giao thông khẩn cấp"!

Tấm thẻ này là do Người bán rượu đưa tặng, là phần thưởng do mình đã ngăn

cơn sóng dữ trong lần giao thoa thế giới lần trước.

Rất tốt, có tấm thẻ bài này, mình có thể tạm thời tránh né quái vật lẫn thiên trụy

nơi này rồi.

Chờ tới khi kết thúc ba giờ chờ đợi, mình sẽ trở lại!

Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một tay ấn xuống đấu lạp, một tay đặt

lên trên trận bàn, cũng kích hoạt Liễm Tức quyết, dùng toàn lực ẩn nấp khí tức

bản thân.

Hắn dùng toàn lực chạy về phía bóng đêm hoang dã bên ngoài Ám Vụ trấn.

Một lát sau...

Có một giọng nói vang vọng khắp nơi truyền tới từ phía sau:

"Lửa, thỏa thích nhảy múa đi, ta lệnh cho ngươi thiêu đốt mọi thứ."

Bóng đêm bao phủ mọi nơi bị ánh sáng hủy diệt phá vỡ.

Ngọn lửa xuất hiện.

Toàn bộ Ám Vụ trấn bị ánh lửa hừng hực bao phủ, ánh lửa kia xông thẳng trời

cao, không có dấu hiệu sẽ dập tắt.

Quái vật khổng lồ như thần lại như ma đứng trong ngọn lửa, toàn thân tản ra

từng đợt sương mù, làm cho không ai có thể phát hiện hình dáng thật sự của nó.

Ánh mắt của nó nhìn chăm chú về một phương hướng nào đó.

ồ ắ ắ ắ

Hai luồng lửa từ trong ánh mắt của nó b*n r* ngoài, bắn trúng vào người đại

pháp sư Karadu.

Karadu hét thảm, hóa thành ngọn lửa hình người vẫn cố gắng giãy giụa, mấy

giây sau, hóa thành tro tàn.

Giọng nói của quái vật truyền tới:

"Chúng sinh nhỏ bé mà yếu đuối, các ngươi nên hưởng thụ sự đau đớn do ngọn

lửa vĩnh hằng mang tới, dùng điều đó để làm ta vui lòng."

Liễu Bình không cần quay đầu lại nhìn cũng đã biết Ám Vụ trấn xong đời rồi
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 97: Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.



Không chỉ là Ám Vụ trấn.

Tất cả mọi người đều xong.

Lúc này, hắn đã bay tới trong hoang dã, vừa rơi xuống đất cũng đã bắt đầu chạy

trốn, đồng thời dùng Tuyết Ảnh đao vung trảm liên tục về phía sau.

Ngũ hành - Thủy, phù pháp - Hàn Băng Thuẫn!

Một lá chắn hình mai rùa do băng sương sáng long lanh xuất hiện chặn lại đốm

lửa bắn tung tóe khỏi Ám Vụ trấn.

Quái vật bỗng nhìn về phía của hắn...

Xong.

Không! !!

Lông tóc toàn thân Liễu Bình dựng đứng lên, vừa chạy bạt mạng vừa tức giận

quát lớn: "Dù cho ngươi là cái gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên

ngươi tham dự biểu diễn!"

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:

[Ngươi kích hoạt kỹ năng hệ thần bí: Sơ Diễn Giả.]

[Ngươi xác định cựu thần trước mắt thành 'sơ diễn giả', xác định sẽ sinh ra

những động tác biểu diễn sai lầm.]

[Kích hoạt!]

Quái vật tiếp cận Liễu Bình, hai mắt xuất hiện ngọn lửa, hầu như sắp b*n r*

ngoài.

Trong thời điểm quan trọng này, quái vật bỗng nháy nháy mắt.

Hai luồng lửa lập tức bắn tới mí mắt, toát ra từng đợt khói xanh.

"A..."

Quái vật bỗng đứng im tại chỗ.

Không nghĩ tới, nó lại xuất hiện sai lầm cấp thấp này, trong nháy mắt nó bỗng

sững sờ đứng tại chỗ.

Đúng lúc này, lại có một nửa tòa cung điện rơi xuống, đập mạnh vào lưng con

quái vật, làm cho nó hơi lung lay.

"Là kẻ nào?"

Quái vật trầm giọng hỏi.

Nó ngẩng đầu nhìn tới, thấy được trên bầu trời lại có một đứa bé gái.

Vừa rồi, chính là cô bé này đã đánh bay một nửa cung điện, đánh trúng vào nó!



Cô bé thấy mục đích của bản thân đã thành công, lập tức quay người bay tới nơi

sâu trong bầu trời, lúc sắp rời đi còn liếc nhìn về phía Liễu Bình.

"Ngươi chạy trước đi, ta sẽ trốn sau!"

Cô bé truyền âm, nói.

Ngay sau đó, cô bé biến mất không thấy gì nữa.

Có vẻ như quái vật kia chỉ có thể bò (trong tiếng Trung, ba hành nghĩa là hành

động bò) trong hư không, nó dùng cả tay lẫn chân bò về phía nơi cao trên bầu

trời, một lát sau, đã không thấy đâu nữa.

Thừa dịp hiện tại...

Liễu Bình dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, bỏ lại Ám Vụ trấn ở phía

sau.

Chiến đấu với quái vật vừa rồi, không có bất cứ phần thắng nào cho mình cả.

May mà cô bé kia đã dẫn quái vật rời đi.

Liễu Bình nhắc mắt lại, rồi lại mở ra.

Dù thế nào đi chăng nữa, mình nhớ kỹ lần cứu mạng này rồi.

Sau khi chạy mười lăm phút đồng hồ, những tiếng vang do hiện tượng thiên

trụy truyền tới cũng trở nên nhỏ đi, mà ánh lửa cùng Ám Vụ trấn cũng trở nên

xa xôi và mơ hồ, Liễu Bình mới giảm tốc độ lại, rồi ngừng hẳn.

Xa xa nhìn lại, thấy được càng ngày càng nhiều đồ vật từ trên bầu trời rơi xuống

dưới, như là từng đợt mưa sao băng chiếu sáng màn đêm tăm tối.

"Ám Vụ trấn... có lẽ đã bị đốt sạch thành đất bằng rồi."

Liễu Bình lẩm bẩm.

Hắn thu hồi ánh mắt, quan sát bốn phía xung quanh, thấy được nơi này là một

rừng cây rậm rạp.

Khoảng cách giữa nơi này và Ám Vụ trấn đã đủ xa.

Không cần chạy tiếp, chỉ cần ở lại đây kiên nhẫn chờ đợi...

Sau khi qua ba giờ đồng hồ, mình lại trở về Ám Vụ trấn, là có thể an toàn rời

khỏi thế giới Tử Vong.

Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện trong hư không:

[Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.]

[Xin chú ý, ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.]

Liễu Bình liếc tới, lắc đầu.

Ám Vụ trấn đã bị hủy diệt.

Hiện tại, đã không cần tiếp tục diễn kịch cho đám người chết trong thế giới Tu

Hành xem nữa.

Như vậy...

ễ ấ ắ

Liễu Bình đeo đấu lạp lên, nhanh chóng khởi động Sắc chi Y, tìm tới một nhánh

cây khá khuất tầm mắt mà ở tạm, nhắm mắt khoanh chân, bắt đầu tu hành.

Hắn vừa tu hành, vừa chờ đợi thời gian kết thúc.

Cứ như vậy, hắn cũng dần dần tiến nhập trạng thái tu hành, vậy mà đẩy lượng

linh lực trong đan điền lên một tầm cao mới, vượt quá Trúc Cơ hậu kỳ, tiến tới

giai đoạn Trúc Cơ viên mãn.

Bỗng nhiên có một luồng sáng từ xa bay tới, rơi mạnh xuống một vùng đất

trống bên cạnh rừng cây.

Một cô gái xuất hiện, cố gắng giãy dụa đứng dậy.

"Trốn tới nơi nào cơ chứ? Kỳ quái, rõ ràng chỉ ở xung quanh đây mà thôi..."

Cô gái nói với vẻ lo lắng, ánh mắt liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

Liễu Bình bỗng mở mắt ra.

Lý sư tỷ!

Tại sao lại là nàng ta!

Nàng ta... không phải tới đây tìm mình chứ?

Trừ mình ra, xung quanh nơi này cũng không còn thứ gì kỳ lạ nữa cả.

Liễu Bình tiện tay lấy một sợi tóc đen ra, trên tóc đen còn tản ra từng đợt gợn

sóng linh lực.

Là Tầm Vật quyết.

Nàng ta đang tìm mình!

Liễu Bình hơi do dự, hủy bỏ toàn bộ thủ đoạn ẩn nấp trên người đi.

Ngay sau đó...

Lý sư tỷ cũng có cảm ứng, bóng người lóe lên, đi tới trước mặt Liễu Bình.

"Hóa ra ngươi ở nơi này." Nàng ta nói với vẻ vui sướng.

"Ngươi đang tìm ta sao?" Liễu Bình hỏi.

Hắn quan sát Lý sư tỷ, thấy được trên người nàng ta có rất nhiều vết máu, mình

đầy vết thương, nét mặt hiện ra vẻ mỏi mệt.

"Hiện tại khắp mọi nơi đều có nguy hiểm, để ta bảo vệ ngươi." Lý sư tỷ nói.

Liễu Bình nhìn về đỉnh đầu của nàng ta, trên đỉnh đầu của nàng ta hiện lên từng

hàng chữ nhỏ:

[Kiếm Đạo Chân Chủng, tu sĩ Nguyên Anh.]

[Hiệu quả của danh hiệu: Kiếm tâm hợp nhất, kiếm pháp hoàn mỹ, chân thành

thẳng thắn, chí hướng kiên định, chắc chắn sẽ trở thành Kiếm tiên.]

[Đây thật sự là một hạt giống kiếm đạo, năm trăm năm mới có một người xuất

hiện.]

Á ắ ễ ấ ắ ấ ổ ẫ

Ánh mắt Liễu Bình ngưng tụ, đã thấy Lý sư tỷ đi tới bắt lấy cổ áo của mình, dẫn

mình bay lên trời.

Hai người mới bay được vài dặm, bỗng nhiên rơi xuống rừng cây bên dưới.

Cũng may phản ứng của Liễu Bình rất nhanh, chỉ lộn một vòng đã ôm được Lý

sư tỷ, liên tục đạp về phía nhánh cây mới có thể hạ xuống an toàn.

Liễu Bình dìu nàng dựa vào gốc cây lớn, gọi nhỏ: "Tiên tử?"

Sắc mặt Lý sư tỷ trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê.

Vừa rồi, mang theo Liễu Bình bay lượn đã tiêu hao sạch lực lượng cuối cùng

của nàng.

Liễu Bình nhìn nàng, nhíu mày.

"Còn tưởng rằng ngươi vừa ý bề ngoài của ta, thế nhưng hiện tại xem ra, có gì

đó là lạ."

Kiếm đạo chân chủng.

Loại người này, tâm như lưu ly, thông minh ưu tú, coi như thích một người,

cũng sẽ không biểu hiện ra dáng vẻ h*m m**n của bản thân.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 98: Đều giết



Thế nhưng khi đó, nàng ta nhìn thấy mình, chẳng những s* s**ng mình, lại còn

thể hiện ra dáng vẻ mong muốn không thể kiềm chế bản thân nữa.

Một kiếm tu chân chính, sẽ không là kẻ không thể khống chế cảm xúc bản thân.

Hơn nữa, hai bên mới gặp lần đầu.

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, vươn tay, đặt lên trên vết thương của Lý sư tỷ,

chấm chút máu rồi đưa lên miệng.

"Phi, hóa ra là song tình kiếp, thật lợi hại."

Hắn phun chút máu ấy ra, cảm thấy rất bất ngờ.

Song tình kiếp, chính là một loại độc đan cực kỳ cao minh, người ăn phải loại

độc đan này sẽ dần dần sinh ra tình cảm, phải tìm một người đạo lữ mà mình

thích thì mới có thể ngừng lại.

Chắc hẳn có người thấy được tiền đồ tương lai của nàng ta rất rộng lớn, bởi vậy

đã cố ý cho nàng ta trúng Song tình kiếp, muốn thừa dịp con phượng hoàng này

chưa bay lượn chín tầng trời, trở thành đạo lữ song tu của nàng ta.

Thế nhưng Lý sư tỷ lại là Kiếm đạo chân chủng, sau khi trúng độc thì thần thức

vẫn giữ lại được một luồng ý thức tỉnh táo, cũng cảm nhận được chuyện này,

dựa vào bản tâm thoát khỏi tông môn, thà rằng tìm tới một kẻ phàm nhân ở bên

ngoài để phóng thích tình cảm, cũng không muốn thỏa mãn tâm nguyện của

những người kia.

Bỗng nhiên, Liễu Bình có cảm ứng.

Hắn nhìn về phía xa xa, đã thấy có mấy luồng sáng bay tới phương hướng này,

hạ xuống vùng đất trống nơi khi trước Lý sư tỷ tìm kiếm mình.

"Thật đúng là có kẻ đuổi theo..."

Liễu Bình cau mày.

Mục tiêu của đối phương chắc hẳn chính là Lý sư tỷ.

Lý sư tỷ đã hôn mê, đối với những người kia mà nói, bắt được quả thực dễ như

trở bàn tay.

Như vậy...

Là người được Lý sư tỷ vừa ý, kết cục của mình chắc hẳn sẽ không tốt.

Làm sao bây giờ?

Liễu Bình đang do dự, bỗng thấy trường kiếm bên hông Lý sư tỷ bay lên.

"Hả? Kiếm có linh?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.

ế ề ầ

Từ trên trường kiếm truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Lúc đầu nàng còn

muốn tìm một người phàm để ký thác tình cảm, ai ngờ thiên trụy xuất hiện, vì

bảo vệ tông môn nên mới bị thương nặng, cuối cùng cũng không thể chống lại

những người kia..."

"Việc đã tới nước này, ta sẽ dựa theo nguyện vọng của nàng, g**t ch*t nàng

trước khi nàng bị đám người kia bắt được."

Phi kiếm bay lên cao, đang định chém về phía cổ của Lý sư tỷ, lại bị một thanh

đao sáng như tuyết ngăn cản.

"Ngươi muốn làm gì?" Kiếm linh hỏi.

Liễu Bình trầm ngâm, bỗng nhiên nói với vẻ xúc động: "Một kiếm tu chân

chính, thời đại này đã rất hiếm thấy rồi... thôi được rồi, ta lại cứu nàng một

mạng vậy."

"Ngươi cứu nàng?" Kiếm linh hỏi.

Liễu Bình nói: "Mặc dù có hơi phiền phức chút nhưng ta có thể giải loại độc

này..."

Giọng nữ kiếm linh nói: "Ta biết ngươi có tu vi trong người, thế nhưng coi như

ngươi có thể giải độc, cũng không kịp nữa rồi."

"Vẫn kịp, chỉ cần ngươi giúp ta một chút là được."

Liễu Bình nói, vỗ túi trữ vật, lấy ra một đống lá phù trống.

"Làm cái gì vậy?" Kiếm linh hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Thứ này chính là phù vẽ mặt do chính ta sáng tạo ra, năm đó bán rất tốt, kiếm

lời khoảng chừng... hmm, cái này thì không cần thiết khoe khoang."

"Tóm lại, nếu nữ tu sĩ rất hài lòng đối với lớp trang điểm của bản thân vào một

lần nào đó, có thể sử dụng lá phù này để lưu lại vẻ đẹp đó, lần sau nếu muốn ra

ngoài, chỉ cần dùng nó xoa nhẹ lên mặt, đã có thể khôi phục lại bộ dáng khi

trước."

Hắn cầm phù bút trong tay, nhanh chóng vẽ mấy nét trên lá phù, rồi dán lá phù

lên mặt Lý sư tỷ.

"Ngươi có thể cứu nàng thật sao? Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

Kiếm linh hỏi.

"Chờ lát nữa ta sẽ giấu nàng đi, sau đó ngươi hãy đi theo ta." Liễu Bình nói.

"Giấu đi? Ngươi cho rằng mình có thể giấu được những người kia sao?" Kiếm

linh hỏi.

"Đương nhiên."

Liễu Bình lấy tấm phù trên mặt Lý sư tỷ xuống, xoa nhẹ lên mặt mình.

Ngay sau đó, hắn biến thành bộ dáng của Lý sư tỷ.

"Giống hay không?" Hắn hỏi.

ế ổ ấ ắ ế

Kiếm linh giật mình, nói: "Thuật đổi mặt của ngươi thật đúng là xuất sắc, thế

nhưng thân hình của ngươi..."

"À, thân hình thì chỉ cần dùng công phu của thế tục là được rồi." Liễu Bình nói.

Hắn liếc nhìn dáng người của Lý sư tỷ, sau đó lắc lư thân hình bản thân.

Từng đợt tiếng xương ma sát vang lên.

Thân thể của Liễu Bình thu nhỏ lại, trở nên yểu điệu nhỏ nhắn, giống y như đúc

Lý sư tỷ.

"Quần áo..."

"Chờ ta mở túi trữ vật của nàng, lấy một bộ là được." Liễu Bình nói.

"Thế nhưng túi trữ vật của nàng có mấy tầng cấm chế, không được nàng cho

phép thì không thể mở ra." Kiếm linh nhắc nhở.

"Chắc hẳn ngươi biết được cách mở những tầng cấm chế này chứ." Liễu Bình

cười nói.

"Ta... vẫn không thể tin tưởng ngươi được, nếu như ngươi lấy sạch đồ của nàng

chạy mất, vậy..." Kiếm linh chần chờ nói.

"Được rồi, để ta tự lấy vậy."

Liễu Bình đặt tay lên trên túi trữ vật của Lý sư tỷ, một tay khác thì liên tục sử

dụng pháp quyết.

Ầm!

Túi trữ vật mở.

"Bình thường thì kiếm tu sẽ không để tâm tới túi trữ vật lắm, cho nên cũng chỉ

thiết lập một vài loại cấm chế đơn giản lại cố định, thử một lần là có thể mở."

Liễu Bình bắt đầu tìm kiếm thứ mình cần trong túi trữ vật.

"Thế nhưng động tác của ngươi cũng quá thành thạo chứ." Kiếm linh nói.

Liễu Bình không trả lời, lấy ra một bộ nghê thường vũ y từ trong túi trữ vật, lắc

đầu nói: "Quá sức tưởng tượng."

Hắn nhét bộ váy này trở lại, thuận tay lôi một bộ khác ra, lại là một bộ áo giáp.

Đây là một bộ áo giáp đồng phục môn phái, nam nữ đều có thể mặc, thế nhưng

kích cỡ tương đối nhỏ, thích hợp nữ tu cùng với nam tu thiếu niên mặc.

Liễu Bình khoác áo giáp lên người.

Trường kiếm bay tới trước mặt Lý sư tỷ, lại xoay vòng xung quanh người Liễu

Bình vài vòng, nói:

"Cũng không có vấn đề gì nữa, thế nhưng tu vi của ngươi..."

"Không sao."

Liễu Bình đội đấu lạp lên đầu.

Gợn sóng linh lực của hắn bị ẩn giấu đi.

ế ắ

"Thế nào?" Hắn hỏi.

"Ngực..."

"À..."

Liễu Bình tìm kiếm xung quanh, rồi vơ hai nắm bùn lên, hỗn hợp với cỏ dại tạo

thành hình tròn, nhét vào ngực, rồi mới khoác áo giáp lên một lần nữa.

"Đẹp hay không?" Hắn ưỡn ngực hỏi thanh kiếm này.

"Đẹp, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá không tôn trọng đi..." Kiếm linh khó

chịu nói.

"Có muốn ta cứu nàng hay không?" Liễu Bình ngắt lời nó, hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 99: Trong nóng ngoài lạnh



"Muốn, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá..." Kiếm linh kiên trì muốn nói tiếp.

"Vì cứu mạng của nàng, phối hợp với ta, được chứ? Nếu không ta mặc kệ nàng,

để nàng chết đi, ngươi chọn." Liễu Bình nói.

"Được, ta phối hợp." Kiếm linh không thể không nói vậy.

Liễu Bình thở phào, đặt một viên đan dược chữa thương vào miệng Lý sư tỷ, rồi

ngoắc:

"Kiếm tới."

Thanh kiếm thành thành thật thật bay tới trong tay Liễu Bình, bị hắn ôm lấy.

"Lúc này không thành vấn đề gì nữa chứ?" Hắn hỏi.

"Không có vấn đề... này này, ngươi không cần ôm chặt ta như vậy." Kiếm linh

nói.

"Xin lỗi, rất ít khi ta cầm kiếm." Liễu Bình điều chỉnh tư thế.

"Ngươi đóng giả nàng, vậy nàng thì sao?" Trường kiếm lại hỏi.

"Yên tâm đi, ta có một loại bí thuật, tên là Sắc chi Y." Liễu Bình nói.

"Tại sao tên thuật pháp của ngươi, làm ta cảm giác bọn chúng đều không phải

loại pháp thuật đứng đắn gì cả?" Kiếm linh chần chờ hỏi.

"Tuyệt đối đứng đắn, nó có thể cứu mạng của nàng ta."

Liễu Bình lấy trận bàn ra, thắt bên hông Lý sư tỷ, nhấn nhanh trên đó.

Bày trận!

Sắc chi Y!

Trên trận bàn tản ra từng trận vù vù rất nhỏ, bóng người của Lý sư tỷ biến mất

không thấy gì nữa.

Nàng bị ẩn giấu đi rồi.

"Nếu như nàng gặp chuyện không may, ngươi có thể cảm nhận được không?"

Liễu Bình hỏi.

"Đương nhiên có thể, tâm thần của ta với nàng đã liên kết với nhau, nếu như

nàng có chuyện thì ta có thể cảm ứng được." Kiếm linh nghiêm túc nói.

"Vậy là được rồi, chúng ta đi."

"Đi đối phó những người kia?"

"Đúng."

"... Không nghĩ tới, nàng tùy tiện tìm một người, lại có thể cứu nàng..." Kiếm

linh cảm thán.



"Nói chuyện chú ý chút, ta cũng không phải là người tùy tiện có thể tìm tới."

Liễu Bình khó chịu nói.

"Thế nhưng nàng cũng không nhận biết ngươi." Kiếm linh nói.

"Nàng là tâm kiếm hợp nhất, có thể cảm ứng được một tia hi vọng từ trong vận

mệnh, bởi vậy mới tìm được ta." Liễu Bình thản nhiên nói.

"Cho nên, ngươi là người tốt?" Kiếm linh hỏi.

"Cũng không phải... nếu như người khác cầu cứu, ta sẽ không để tâm nhiều như

vậy, thế nhưng kiếm tu mà... tính tình không tốt, đừng nghĩ tới việc tu luyện

kiếm thuật có thành tựu."

Liễu Bình lắc đầu, đứng dậy, chạy như bay về nơi ban đầu.

Hắn vừa chạy vừa hỏi: "Thường ngày thì tính tình, cách đối nhân xử thế của

nàng như thế nào? Dùng một từ để hình dung."

Kiếm linh nói: "Trong nóng ngoài lạnh."

"Thì ra là thế, thảo nào khi đó nàng xoa mặt ta, ta đã cảm thấy là lạ sao đó."

Liễu Bình nói.

"Làm sao mà lạ?"

"Trong nóng ngoài lạnh."

"Đó là do độc."

"Ngươi chỉ là một kiếm linh thì biết cái gì."

Đi không tới mấy dặm, phía trước đã thấy được bốn tên tu sĩ.

Mấy người thấy được trên người Liễu Bình không chút tổn thương, trang phục

thì sạch sẽ, lập tức sững sờ.

"Đều là sư huynh của nàng." Kiếm linh truyền âm nói.

Liễu Bình thản nhiên nói: "Các vị sư huynh."

Mấy người kia cũng ôm quyền: "Lý sư muội."

Liễu Bình gật đầu, lướt qua mấy người này.

Một người hô: "Chờ đã... sư muội..."

Liễu Bình dừng lại.

Người kia nói: "Sư muội định đi đâu vậy? Chúng ta nghe nói sư muội bị

thương, lo lắng sư muội gặp phải nguy hiểm, cho nên tới đây dự định trợ giúp

sư muội."

"Bị thương? Ngươi thấy ta giống bị thương lắm sao?" Liễu Bình lạnh lùng hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm đối phương.

Đối phương bị hắn nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên, không

nhịn được lùi lại vài bước.

Sắc mặt mấy người khác cũng thay đổi.

ầ ể ồ ấ

Chỉ dựa vào tinh khí thần cũng có thể ép lùi một tu sĩ đồng cấp, làm sao lại là

trạng thái bị thương được?

Một người khác thì ngẫm nghĩ, cười nói: "Sư muội không sao thì tốt, mà sư

muội định đi nơi nào vậy?"

Liễu Bình lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói với giọng khinh thường: "Có gan

thì cùng đi đi, theo ta đi xem rõ ràng mọi chuyện."

Nói xong, bóng người hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.

Mấy người còn lại nhìn nhau.

"Đại sư huynh..." Một người nhìn về phía người vừa hỏi.

"Đi, theo sau xem sao, dù sao thì cuối cùng nàng cũng sẽ là đạo lữ của ta, nếu

như xảy ra chuyện gì không may thì cũng không tốt lắm." Người kia nói với vẻ

mặt ngoài cười nhưng trong không cười.

Mấy người lần lượt đuổi theo.

Bọn họ bay một lát, đã thấy núi rừng phía trước trở nên thưa thớt, tầm mắt rộng

mở trong sáng, phía dưới núi rừng có một thị trấn đang bị hủy diệt.

Trên bầu trời, thỉnh thoảng có thứ gì đó rơi xuống thị trấn.

Mà mục tiêu của bọn họ...

Bóng người kia đang đứng cách bọn họ không xa, yên lặng quan sát thị trấn kia.

Phát hiện được âm thanh truyền tới từ phía sau, nàng quay đầu lại, đôi mắt đẹp

đảo qua mấy người này.

Mấy người đều hiện lên một ý nghĩa trong đầu:

"Nàng đang nhìn ta."

Đại sư huynh tiến tới, cười hỏi: "Nơi thiên trụy... sư muội tới tìm kiếm cơ duyên

sao?"

"Đương nhiên, ta muốn đi vào tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện tìm đạo lữ song tu

của ta luôn." Liễu Bình nói.

Mấy người yên tĩnh.

"Lời đồn nói rằng sư muội tìm một kẻ phàm nhân làm đạo lữ, chẳng lẽ thật sự là

vậy?" Đại sư huynh hỏi.

"Ngươi cảm thấy có khả năng sao?" Liễu Bình lạnh lùng nói.

Đại sư huynh sững sờ, do dự nói: "Vậy..."

"Ý trung nhân của ta, phải là một người anh hùng cái thế, người đó phải dám đi

cùng ta vào trong vùng đất thiên trụy tìm kiếm bảo vật... ngay cả việc này cũng

không dám, còn là người tu hành sao? Lại còn định làm đạo lữ của ta?" Liễu

Bình nói với vẻ thản nhiên.

Hắn hất cằm, kiêu ngạo như một con thiên nga liếc nhìn bọn họ, mấy giây sau,

mới chậm rãi xoay người lại, lao nhanh về phía thị trấn kia.

ấ ỗ

Mấy người yên lặng đứng tại chỗ.

Đại sư huynh trầm ngâm, nói: "Nơi đó khá nguy hiểm..."

Có tiếng cười nhạo truyền tới từ sau lưng hắn ta.

Một người tu sĩ đi tới, lắc đầu nói: "Đại sư huynh, người vẫn là một tấm gương

sáng cho chúng ta học tập, điều này ta cũng không thể phủ nhận, thế nhưng về

vấn đề đạo lữ, các vị trưởng lão đều đã gật đầu, cơ hội chia đều cho tất cả chúng

ta, xin ngươi không nên trách tội."

Nói xong, tu sĩ này cũng lao về phía thị trấn.

Hắn ta vừa chạy, lại có thêm một người đứng ra, nói: "Người có thể trở thành

đạo lữ của nàng chỉ có một, đây là cơ hội tốt nhất, chắc chắn ta sẽ nhận được

tình cảm của nàng."

Mấy người còn lại lúc đầu vẫn do dự, thế nhưng nghe tới đây thì cũng không

kìm lòng được.

"Thừa dịp những người khác còn chưa tới, ta phải đi tìm sư muội."
 
Back
Top Bottom