Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 10: 10: Lại Tới 2



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.Thiên cơ bị che đậy, không thể suy tính thuận lợi hay khó khăn.Tông môn đã bị tiêu diệt.Sư phụ không sử dụng Cửu Chuyển Hoàn Hoàn Tạo Hóa đan, lúc này đã chết rồi.Ngày xưa mình theo sư phụ dạo chơi thiên hạ, nhận biết và thân quen với rất nhiều người bạn, làm ra rất nhiều chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, hàng năm đều âm thầm tiết kiệm một lượng linh thạch, để dùng mở ra cái thần thông giả là Danh Sách này...Nhiều ký ức như vậy, đều không thể quay về.Từ nay về sau, mình chỉ còn lại một người lẻ loi trơ trọi giữa đất trời bao la này.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, kiềm chế toàn bộ cảm xúc của bản thân lại.Dù cho thế nào đi chăng nữa, đầu tiên vẫn phải đi tới đại doanh Tây Hoang báo cáo.So với ở tại nghĩa địa, đại doanh Tây Hoang với số lượng lớn người tu luyện hiển nhiên là an toàn hơn.Hơn nữa lệnh bài trên tay mình chính là quân lệnh.Mình là một tu sĩ Luyện Khí của một môn phái nhỏ, trong thời gian chiến tranh mà trái quân lệnh sẽ bị chém giết tại chỗ.Quyết định như vậy đi.Liễu Bình nhanh chân bước tới cạnh trận pháp truyền tống.Bỗng nhiên...Ký tự đang lấp lóe bỗng bị kích hoạt, lần nữa hóa thành từng dòng chữ nhỏ:"Cảnh cáo!""Có vẻ như cái chết của kẻ truy lùng đã dẫn dắt ra phản ứng dây chuyền.""Pháp tắc không - thời gian bắt đầu trở nên không ổn định.""Bản Danh Sách phán định như sau: ""Những thứ không biết nào đó đang xâm lấn thế giới hiện tại."Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại: "Phản ứng dây chuyền? Ý là sao chứ?"Hắn vừa hỏi vừa gia tăng tốc độ của bản thân, rất nhanh đã đi tới trước trận pháp truyền tống.Ngay sau đó...Từng tiếng sột soạt từ phía xa nghĩa địa truyền tới.Liễu Bình cứng cả người lại.Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại.Nơi xa.Mộ địa.Vương Thành bò lên từ dưới đất, bùn đất và quan tài đã vùi lấp gã cũng bị đẩy sang một bên.Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Bỗng dưng hắn chợt nhớ tới người tu sĩ vừa rồi:"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy rời đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."Chẳng lẽ đối phương biết thứ gì đó?Đúng rồi, lần đầu tiên Vương Thành xuất hiện, đối phương cũng đúng lúc tránh đi.Liễu Bình càng nghĩ càng thấy kỳ dị.Tính ra, đây đã là lần thứ hai Vương Thành sống lại.Trong giới tu hành, chưa từng nghe qua những chuyện như này.Coi như là mình, cũng vào lúc sắp chết được ăn thần đan, như vậy mới có thể thoát thai đổi cốt, sửa lại số mệnh quá khứ, lại sống tiếp một thế.Trong toàn bộ thế giới, thần đan chỉ có một viên.Hơn nữa, coi như có thần đan, cũng không thể cứu sống một thi thể đã chết từ lâu.Đây chính là kẻ truy lùng sao?Sàn...!sạt...!sạt...Nơi xa, Vương Thành bước từng bước về phía Liễu Bình, nói với giọng trầm thấp: "Kẻ g**t ch*t Vương Thành là ngươi sao?"Liễu Bình nhíu mày lại.Vương Thành lại không nhớ được tại sao mình lại chết...Nghĩ tới đây, Liễu Bình nở một nụ cười hiền lành, ôm quyền nói: "Xin chào đạo hữu, ta cũng vừa mới leo lên từ trong đất, cũng không biết là kẻ nào giết ta."Vương Thành nhìn chằm chằm hắn, nói: "Không...!ta có thể cảm nhân được chính ngươi đã giết Vương Thành."Liễu Bình không cười nữa, thở dài: "Tự vệ mà thôi, đạo hữu cũng đừng trách ta, đúng rồi, xin hỏi đạo hữu từ đâu tới đây? Có cần chi phí đi lại không? Chỉ cần đạo hữu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tiểu đệ có thể giúp đỡ một chút."Ánh mắt Vương Thành thay đổi, trên người xuất hiện dáng vẻ dữ tợn."Luyện Khí g**t ch*t Trúc Cơ, chuyện kỳ quái như vậy, đáng giá bản thân ta tự mình tìm tới nguyên nhân." Gã nói.Liễu Bình hít một hơi thật sâu, đang định nói thêm điều gì đó thì dị biến xuất hiện...!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 11: 11: Quái Vật 1



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.Ý cười dữ tợn trên mặt Vương Thành cứng lại, mọi thứ xung quanh đều biến thành ngưng đọng, Liễu Bình cũng ở vào trạng thái không thể động đậy.Trong khoảnh khắc này, mọi sự mọi vật đều ở vào trạng thái ngưng đọng.Thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.Chuyện...!gì vậy?Liễu Bình cảm thấy tò mò, bỗng thấy trong hư không, ký tự đang lấp lóe kia bỗng được kích hoạt, hóa thành vô số phù văn huyền ảo lấp lóe một cách điên cuồng, chạy cực nhanh như là thác nước đổ vậy.Từng hàng chữ nhỏ rực cháy liên tục xuất hiện:"Thời gian: không biết.""Xác nhận lần đầu thành công, xác nhận lần thứ hai thành công, xác nhận lần thứ ba thành công.""Xác nhận: Bản Danh Sách không thể phán đoán tình huống trước mắt.""Tình trạng này cực kỳ hiếm thấy.""Xin chú ý!""Bản Danh Sách sẽ tiến hành thăm dò lần đầu tiên.""Ngươi phải dùng tay tiếp xúc trực tiếp tới một thi thể đã sống lại, để Danh Sách tiến hành phân tích."Liễu Bình đọc xong những hàng chữ nhỏ này rồi hỏi: "Sau đó ngươi có thể mở ra sao?"Mấy hàng chữ nhỏ tùy theo hiển hiện:"Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, sẽ không mở ra.""Thế nhưng nếu như ngươi có thể để Danh Sách phân tích một thi thể sống lại, với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, Danh Sách sẽ cung cấp cho ngươi một vài trợ giúp."Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, ngay lập tức hắn dự định mở kho tiền tiết kiệm ra.Ai ngờ hắn vừa nghĩ tới đây, trong hư không bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:"Xin hãy tập trung chú ý.""Tồn tại trước mắt ngươi đã không phải là Vương Thành nữa rồi.""Tạm thời thực lực của nó vẫn bị hạn chế với tiêu chuẩn thực lực của Vương Thành.""Nếu như sử dụng kho tiền tiết kiệm trước mặt nó, có lẽ sẽ làm cho Danh Sách bị lộ, dẫn tới tình trạng ngươi sẽ tiến vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết.""Vì lý do cẩn thận, từ giờ trở đi, Danh Sách sẽ ẩn đi toàn bộ chức năng, bảo trì trạng thái im lặng.""Ngươi sẽ không thể sử dụng chức năng kho tiền tiết kiệm.""Đương nhiên, Danh Sách không có quyền ép ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nếu như ngươi cảm thấy mình không thể giải quyết tình hình trước mắt, cũng có thể chạy thoát khỏi nơi này.""Là chiến hay trốn, ngươi phải tự mình quyết định."Tất cả chữ nhỏ lóe lên biến mất.Ngay sau đó...Mọi thứ đều khôi phục như thường.Thời gian ngưng đọng cũng bắt đầu tiến về phía trước.Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành.Những nhắc nhở kia đã gọi Vương Thành là "nó".Nói cách khác, Vương Thành đã không phải là người.Một kẻ Luyện Khí nhỏ bé như mình, chẳng lẽ phải chém giết với con quái vật mà mình hoàn toàn không hiểu trước mắt này sao?Tình báo không đủ.Nếu như thật sự chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.Dù cho muốn chiến, cũng cần thân thể khỏi hẳn, đột phá tới Trúc Cơ, rồi sau đó chầm chậm mưu đồ mới là lựa chọn chính xác.Liễu Bình nhanh chóng quyết định."Đạo hữu, xin từ biệt, ngàn vạn bảo trọng, hơn nữa, xin đừng nhớ nhung ta."Hắn nói xong, không chút do dự lùi vào bên trong trận pháp truyền tống.Lúc này, hắn cách trận pháp truyền tống chỉ có mấy bước, mà Vương Thành vẫn còn cách nơi đây rất xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.Vương Thành đương nhiên cũng hiểu điều này, nói:"Người trẻ tuổi, nếu như ta là ngươi, sẽ không vội vàng chạy trốn như vậy."Còn chưa dứt lời, Vương Thành bỗng chạy như bay về phía Liễu Bình.nói cái gì, vừa bước vào trong pháp trận đã thả lệnh bài trong tay ra.Lệnh bài lập tức trôi nổi...Trận pháp truyền tống thả ra từng luồng sáng, bắt đầu liên kết với lệnh bài.Chỉ cần hai giây, pháp trận sẽ được kích hoạt.Lúc này, Vương Thành vẫn còn ở ngoài vài chục trượng nữa.Xa xa, Vương Thành quát lớn: "Đạo hữu, ngươi cũng có sư phụ, sư huynh đệ với đạo lữ chứ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện người đã chết lại phục sinh hay sao? Ta có thể nói cho ngươi biết!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 12: 12: Quái Vật 2



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.Liễu Bình cũng biết mình đang ở tình huống nguy hiểm, cơ bản là không để ý tới Vương ThànhPhục sinh...Người đã chết phục sinh sẽ thành quái vật!Ngay sau đó, tất cả luồng sáng trong trận pháp bỗng tối đi.Lệnh bài bị một bàn tay nắm chặt, ngăn cản sự liên kết giữa nó và trận pháp truyền tống.Dịch chuyển bị cắt đứt.Liễu Bình đứng ở giữa trận pháp, cúi đầu, lẳng lặng quan sát lệnh bài trong tay.Ngăn cản dịch chuyển, làm cho chiếc lệnh bài chỉ có thể sử dụng một lần này đã hoàn toàn mất tác dụng."Sư phụ..."Hắn khàn giọng nói.Ầm ầm...Trên vòm trời đen nhánh, vang lên những tiếng sấm sét nặng nề.Mưa rơi.Giữa đất trời, cơn mưa dần dần trở nên lớn hơn.Vương Thành nhìn chằm chằm Liễu Bình, trong mắt ẩn chứa sự đùa cợt."Phàm nhân đáng thương, trong lòng các ngươi có quá nhiều trói buộc, những trói buộc này chính là điểm yếu của các ngươi, nó sẽ làm cho các ngươi phải chịu tất cả đau khổ trong vận mệnh của mình." Gã nói.Liễu Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám mây đen kịt trên bầu rtoiwf.Nước mưa liên tục rơi xuống trên gương mặt của hắn.Hắn nói nhỏ:"Ngươi nói đúng, ta đã từng dùng mọi cách hòng loại bỏ tử kiếp của người kia, thế nhưng tới cuối cùng, người kia lại vì cứu ta mà chết...!đây là thất bại của ta."Vương Thành giễu cợt: "Không sao, ta sẽ nhận lấy linh hồn và cơ thể của ngươi, để ngươi thưởng thức thất bại cuối cùng trong vận mệnh của mình."Liễu Bình lạnh lùng nói: "Không, lần này ta sẽ thay đổi nó."Vương Thành cười với vẻ khinh thường, lắc đầu nói:"Đừng mơ mộng hão huyền, kết cục của toàn bộ người tu hành đã được định trước!"Liễu Bình cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm.Giữa đất trời, tiếng mưa gió trở nên ồn ào.Bóng người Vương Thành tan vào trong bóng đêm, bắt đầu tăng tốc lao tới.Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy đi đã vỗ vào túi trữ vật, lấy một đôi bao tay ra đeo lên tay.Khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn.Hai mươi mét!Trước mặt gã, cách đó không xa...Trên tay Liễu Bình bỗng có một thanh đao.Đây là một thanh đao rất bình thường, chỉ là trên thân đao có khắc linh văn thô sơ có thể tiếp nhận pháp thuật, cho nên nó mới có thể mạnh hơn vũ khí trong phàm thế một chút xíu.Liễu Bình cầm trường đao trong tay, dựng đứng bên người, dùng mũi đao nhẹ nhàng vạch trên mặt đất.Rắc rắc!Trường đao hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng lại thành thạo xẹt qua những hòn đá khắc phù văn ở trong trận pháp truyền tống.Từng khe hở sắc bén mang theo gợn sóng không gian xuất hiện trong hư không.Trận pháp truyền tống đã bị phá hư, lực lượng của nó bắt đầu sụp đổ.Đao dừng lại.Liễu Bình chậm rãi nâng đao, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc nhìn về phía Vương Thành.Mười mét!Sát khí kh*ng b* từ trên người Vương Thành dâng lên, cả người gã giống như đã biến thành một con thú hoang khát máu."Nói di ngôn của ngươi đi, nếu không thì không còn kịp nữa rồi." Vương Thành cười gằn, nói.Liễu Bình hơi dừng lại trong chớp mắt rồi nói: "Phí ra tay của ta là rất đắt."Hắn dùng tốc độ cực nhanh xé một mảnh ống tay áo xuống, thắt nó trên mặt, che kín hai mắt mình.Trong bóng đêm, mưa gió càng thêm mãnh liệt.Từng giọt mưa rơi vào trên thân đao, phát ra những tiếng vang cực nhỏ lại rất dày.Năm mét!Trong cơn mưa to, Vương Thành nhảy lên cao cao, lao về phía Liễu Bình với thế sói đói vồ mồi.Hai tay gã bày ra quyền thức, tản ra từng luồng sáng đỏ, như lúc nào cũng có thể bùng nổ ra một đòn kh*ng b*.Trên mặt Liễu Bình có mảnh vải, không nhìn thấy cái gì, lại lùi vào trong trận pháp truyền tống, dậm mạnh chân.Rắc rắc!Pháp trận lập tức vỡ vụn.Vô số vết nứt không gian từ trong pháp trận bay lên, Liễu Bình dùng thân đao dẫn dắt, thu hút toàn bộ vết nứt không gian bám vào trên thân đao.Trên lưỡi đao vang lên những tiếng vang sắc bén.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 13: 13: Quái Vật 3



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

."Nói di ngôn đi."Liễu Bình cầm trường đao trong tay, nói nhỏ.Gió mưa càng dày.Vương Thành xuyên qua màn mưa, chiêu thức biến đổi, song quyền bùng nổ ra một ngọn lửa xông về phía Liễu Bình.Liễu Bình cầm đao hướng lên, những vết nứt không gian đang ở xung quanh thân đao liên tục nhập vào trong thân đao, reo vang một tiếng sắc nhọn về phía bầu trời.Trong nháy mắt, hai người đan xen vượt qua.Ầm!Trên bầu trời, tiếng sấm nổ vang, tia sét vạch phá màn đêm, lao về phía xa.Nước mưa ngập trời bị chiếu sáng trong nháy mắt.Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Một giây...Hai giây...Ba giây...Nước mưa liên tục rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng tí tách.Liễu Bình đứng ở bên cạnh trận pháp truyền tống, quần áo nửa người trên đã bị đốt cháy khét, trên người đều có những vết thương nặng nhẹ khác nhau.Răng rắc.Đao của hắn bị gãy thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống, cắm trên vũng bùn trên mặt đất.Từng khe hở không gian sắc bén vẫn tản ra ngoài từ trên đoạn đao còn lại, lúc sáng lúc tối, chém nát những hạt mưa rơi xuống bên cạnh thành từng bọt nước.Cách đó mấy mét.Vương Thành thu lại quyền thế, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, nói:"Phá vỡ pháp trận, lợi dụng sự sắc bén của khe hở không gian để giết địch...!người trẻ tuổi, ngươi là trận pháp sư sao?""Xem như vậy đi." Liễu Bình trả lời."Thảo nào ngươi lại nghĩ tới cách này để giết ta, thế nhưng...!tại sao ngươi lại che mắt?"Liễu Bình không trả lời mà nói: "Ta có một việc muốn hỏi ngươi."Trong nước mưa, hắn chậm rãi bước về phía Vương Thành.Ngày xưa hắn bị mù mà không thể chữa trị, sớm đã quen với việc không thấy thứ gì, hiện tại được thần đan thay đổi vận mệnh, khôi phục thị lực, trong thời gian ngắn vẫn không thể thích ứng với việc dùng mắt nhìn kẻ địch để chiến đấu.Che kín mắt, chỉ vì không muốn bị đôi mắt ảnh hưởng, dùng toàn lực g**t ch*t kẻ địch.Điều này hoàn toàn không cần thiết nói cho một con quái vật.Vương Thành lộ ra vẻ suy ngẫm, lẩm bẩm: "Tuy rằng Vương Thành là Trúc Cơ, thế nhưng không thức tỉnh thần thông, mà ngươi lại có tài nghệ trận pháp cao như vậy, gã chết trong tay ngươi cũng là bình thường."Gã phủi tay, nói như là lời tổng kết: "Trận chiến của các ngươi rất bình thường, chỉ là do ta kiến thức hạn hẹp."Đùng...Giống như có thứ gì nổ tan, xung quanh người Vương Thành bỗng hóa thành một vùng sương mù máu.Vô số khe hở không gian nhỏ bé từ trong cơ thể gã b*n r*, như gió xoáy tản ra, phát ra những tiếng rít sắc nhọn, mấy giây sau mới biến mất.Cuối cùng Vương Thành cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.Liễu Bình bước nhanh tới, nói nhanh: "Ngươi mới vừa nói người đã chết sẽ phục sinh, là thật hay giả?"Vương Thành cười nói: "Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?"Giọng nói Liễu Bình trở nên lạnh lẽo: "Không nói ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro...!cơ thể hóa thành tro bụi, coi như muốn phục sinh lại cũng trở nên không dễ dàng như thế."Vương Thành lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, quát lớn: "Cơ thể lẫn linh hồn của Vương Thành đều thuộc về ta, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, dám động tới đồ vật của ta?"Liễu Bình hơi giật mình.Cơ thể lẫn linh hồn...Quái vật này là thứ gì, lại có thể lấy đi toàn bộ mọi thứ của con người!Vương Thành nâng đôi tay đầy máu lên, chỉ vào Liễu Bình nói: "Ngươi đã làm ta tức giận, trong tương lai không xa, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.""Ngươi và ta vốn không thù không oán, chỉ cần nói đáp án kia cho ta, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, hai chúng ta coi như xong." Liễu Bình nói."Coi như xong?"Vương Thành nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, cười giễu cợt: "Loại sâu kiến nhỏ bé như ngươi, không có tư cách biết bất cứ đáp án nào, hơn nữa, ngươi nhớ kỹ...""Tương lai không xa, ta sẽ tự mình giáng lâm trên cơ thể của ngươi để tiến một bước kiểm tra, tới lúc đó ngươi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cũng vì vậy mà cảm nhận được đau khổ cùng tuyệt vọng chân chính.

Điều này sẽ phát sinh trong đoạn thời gian không xa."Sau khi nói xong.Hai mắt Vương Thành đã mất đi thần thái.Gã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã chân chính chết đi.Nước mưa như trút.Liễu Bình đứng trong mưa to, cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, trở nên suy tư.Thời gian dần dần trôi qua.Một lúc lâu sau.Vương Thành không tiếp tục sống lại.Lông mày Liễu Bình nhăn lại, đưa tay vỗ một tiếng.Một ngọn lửa xuất hiện trên ngón tay hắn.Đây là pháp thuật ngũ hành cơ bản nhất, Linh Hỏa thuật."Ta là một người coi trọng uy tín.""Nếu như ngươi đã không nói với ta về chuyện kia, ta sẽ đốt hết ngươi."Hắn làm bộ như muốn ném ngọn lửa vào thi thể kia."Chờ đã!"Vương Thành bỗng đứng dậy, quát.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 14: 14: Ép Hỏi 1



Nhóm dịch: Thiên TuyếtKhông đợi Liễu Bình ra tay, gã vội nói: "Ác ý làm hỏng tài sản riêng, là tội ác cực kỳ nặng trong toàn bộ thế giới, ta khuyên ngươi đừng nên làm như vậy, mà ta cũng sẽ nói hết mọi thứ mà ngươi muốn biết cho ngươi.

""Nói.

" Liễu Bình nói.

"Ngươi muốn biết cái gì?" Vương Thành hỏi.

"Những thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói! "Liễu Bình bỗng dưng im lặng, cầm đao gãy trong tay đâm xuống, lại vẩy một cái.

Mấy ngón tay của Vương Thành bị chém đứt, một viên đá được giấu trong bàn tay cũng bị gẩy bay lên không.

Trên tảng đá này có khắc một phù văn quỷ dị, đang phóng ra một loại gợn sóng nhỏ bé nào đó, mà xung quanh tảng đá này vừa mới xuất hiện một tầng bóng mờ rất nhạt, giống như có thứ gì muốn sống lại vậy.

Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, chỉ cảm thấy phù văn này giống như một con rắn đang uốn éo vậy.

Hắn cũng không cần biết thứ này là cái gì, nắm chặt đao gãy trong tay, dùng toàn lực chém xuống!Ánh đao lóe lên.

Răng rắc.

Tảng đá vỡ vụn, hóa thành bảy tám mảnh đá vụn rơi xuống đất.

Tảng đá vừa vỡ, bóng mờ đang dần dần ngưng tụ kia bỗng nhạt đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

"Đáng chết!"Vương Thành tức giận chửi thề.

Trên cánh tay của gã mọc ra từng mảng vảy, đầu cũng dần dần biến thành một con thú hoang, trong miệng lộ ra răng nanh, chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất.

Ánh đao lại lóe lên.

Vương Thành lại ngã xuống mặt đất.

Đao gãy xuyên qua ngực, đóng đinh gã xuống mặt đất, làm cho gã không thể động đậy chút nào cả.

Vương Thành đau đớn hét thảm, tức giận nói: "Đây là một bộ xác sống mà ta rất vất vả mới lấy được, là tài sản riêng của ta, nếu như ngươi phá hủy nó, toàn bộ thế giới đều truy nã ngươi!"Liễu Bình vẫn im lặng.

Hắn ngồi xổm xuống, vỗ mặt đối phương, nói: "Rác rưởi, vừa rồi ngươi nói nhiều lời hung ác như vậy, hóa ra chỉ là truy nã mà thôi.

"Vương Thành lạnh lùng nói: "Hừ, đừng tưởng rằng ngươi! "Câu nói của gã bị đánh gãy.

Ầm!Một nắm đấm cực lớn đập tới, nện mạnh trên gương mặt gã, làm cho cả gương mặt của Vương Thành đều biến hình.

Một quyền này mới chỉ là mở màn mà thôi.

Liễu Bình dùng một tay kéo đối phương, tay kia nắm thành nắm đấm, mỗi khi nói ra một từ, lại đấm vào mặt của Vương Thành một đấm.

"Ta bảo ngươi, bảo ngươi, bảo ngươi lại giả bộ tàn nhẫn trước mặt ta!""Phụ thân lên người chết thì trâu bò à?""Ta đã thành tâm như vậy, ngươi còn lén lút chơi bịp bợm, thật muốn chết như vậy sao?""Giả thần giả quỷ lại không nhìn hoàng lịch, sau khi ta quy ẩn, cho tới giờ vẫn không kẻ nào dám chọc tới ta!"Máu me bắn tung tóe.

Liễu Bình bắt đầu đánh cũng không dừng tay, liên tục ra quyền hơn mười giây, khi cảm thấy hơi mệt thì mới nâng tay lên! Đùng!Vương Thành chịu một bạt tai rất mạnh, rồi lại bị Liễu Bình tóm cổ áo lôi lên.

"A! "Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thanh đao gãy kia vẫn cắm trong ngực của gã, mà cả người gã cũng đã bị nhấc lên một đoạn.

Liễu Bình chờ gã gào một lát mới bắt đầu nhỏ nhẹ nói: "Dù cho ngươi là cái thứ gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, trước kia ta cũng là dị loại bên trong người tu hành, đã sớm không muốn làm, hiện tại ngươi lại nói định truy nã ta?"Đầu Vương Thành sưng như đầu heo, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Phàm nhân đáng thương, ta chính là! "Bịch!Liễu Bình đạp mạnh vào bụng Vương Thành, đá bay nó ra xa xa, lăn trong đống bùn bảy tám vòng mới rơi xuống trong một hố người chết.

"Xin lỗi! "Trong cơn mưa đêm lạnh lẽo, Liễu Bình nhặt thanh đao gãy vẫn cắm dưới đất lên, mặc cho nước mưa rửa sạch vết máu trên lưỡi đao.

"Trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn tôn trọng chuẩn mực đạo đức, làm việc dựa theo các loại quy tắc, trừ khi! ""Có người ép ta.

"Hắn cất đoạn đao gãy đi, vươn tay ra.

Linh Hỏa thuật.

Ánh lửa bám vào trên tay hắn, chiếu sáng cảnh tượng xung quanh một lần nữa.

Liễu Bình đi tới trước mặt Vương Thành, dùng chân dẫm ngực nó, đưa tay nắm chặt ngọn lửa trong tay.

Ngọn lửa bỗng bùng lên, hừng hực thiêu đốt.

Lần này hắn muốn thiêu đốt Vương Thành thành tro bụi!Vương Thành thấy tình huống không ổn vội vàng gào lên: "Dừng tay! Ngươi muốn biết cái gì, ta nói là được mà!""Ta muốn biết chuyện phục sinh là chuyện gì.

" Liễu Bình hỏi.

"Ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng ngươi không thể phá hoại cái xác này!""Nói.

"Vương Thành th* d*c vài tiếng, nói: "Trên thế giới này, linh hồn của tất cả người đã chết đều không thuộc về chính người đó nữa! ""Vậy thuộc về ai?" Liễu Bình hỏi với giọng ngạc nhiên.

"Đương nhiên là thuộc về các chủ nhân, thậm chí ngay cả loại nô bộc như ta cũng có thể được một hai cái linh hồn.

" Vương Thành nói.

Xung quanh yên tĩnh.

Liễu Bình bình tĩnh đứng tại chỗ, xương sống lưng lạnh toát, thậm chí ngay cả tiếng mưa gió đều không thể nghe thấy nữa.

Sao có thể có chuyện đó được!"Nơi này, đến cùng là nơi nào?" Hắn lớn tiếng hỏi.

Đôi mắt Vương Thành hóa thành màu xanh lá cây, khóe miệng nứt ra một độ cong quỷ dị, kéo dài tới tận mang tai.

"Ngươi đã đoán được, cần gì phải hỏi lại ta chứ.

" Nó nói với một giọng nói ngập tràn ác ý.

Theo từng tiếng nói của Vương Thành, tại hư không trước mắt Liễu Bình liên tục hiện lên từng dòng chữ nhỏ cháy rừng rực:"Mặt ngoài, Danh Sách vẫn ở vào trạng thái yên lặng, mọi lực lượng đều bị tắt đi, thế nhưng trong âm thầm, Danh Sách vẫn theo ngôn ngữ của nó, phát động luật nhân quả để điều tra tình huống trước mắt, đạt được ký hiệu thế giới chính xác.

"[Quy tắc chủ yếu trong thế giới hiện tại chính là: Tử Vong.

][Nhờ vào đó, có thể xác định được những điều như sau: ][Nơi này là thế giới của chúng sinh sau khi chết.

][Lại nhắc nhở thêm một lần nữa: ][Nơi này là thế giới Tử Vong!][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật chưa biết.

]Thế giới Tử Vong.

Hóa ra ta đã chết rồi.

Tâm thần Liễu Bình chấn động, sợ hãi tới mức quên cả hô hấp.

Không đúng!Hắn chợt nhớ tới một sự kiện, lập tức nhìn về phía hư không.

Trong một góc hư không, chữ nhỏ lấp lóe cũng có thay đổi mới:[Sự thận trọng cần thiết đã tạo nên hiệu quả.

][Trạng thái trước mắt: Sống sót (đã ẩn nấp).

][Chú ý, dựa vào lực lượng của thần đan, ngươi đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh, ngươi đã sống lại tại thế giới Tử Vong!]Ta còn sống! Sống trong thế giới Tử Vong này!.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 15: 15: Ép Hỏi 2



Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình bỗng quay đầu lại, đã thấy Vương Thành thừa dịp tâm thần hắn chấn động, đã niệm động một câu chú ngữ không rõ ràng.Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu chấn động.Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện rất nhiều đống đất, sau đó từng chiếc quan tài được đẩy lên.Lít nha lít nhít thi thể liên tục bò ra khỏi quan tài.Những thi thể này điên cuồng tụ tập cùng một chỗ, dung hợp lẫn nhau trở thành một cơ thể khổng lồ liên tục nhúc nhích.Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.Đây là quái vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy!Vương Thành cười như điên, nói: "Ha ha ha ha, chỉ là một linh hồn nho nhỏ, lại còn dám đánh ta, lần này ta sẽ cho ngươi biết..."Câu nói của gã bỗng cứng lại.Liễu Bình cắt đi cái đầu của nó, đá bay nó ra ngoài, đập thẳng vào con quái vật khổng lồ phía xa.Lúc này quái vật đã ngưng tụ thành hình.Mặt của nó là do ba mươi sáu thi thể dung hợp với nhau tạo thành, mơ hồ phác họa ra hốc mắt và miệng.Quái vật đưa tay tóm được đầu của Vương Thành, đặt lên lòng bàn tay.Đầu Vương Thành nhìn về phía quái vật, cười nịnh nói: "Đại nhân, ta vừa mới phát hiện dị thường đã lập tức báo tin cho ngài."Quái vật th* d*c nặng nề, quát lớn: "Thất bại...!không cho phép..."Sắc mặt Vương Thành hoàn toàn thay đổi: "Đại nhân...!không, ta phát hiện hắn, ngay từ đầu ta đã..."Quái vật không để ý tới lời cầu xin của Vương Thành, ném đầu Vương Thành vào trong miệng rồi cắn mạnh xuống.Rắc...Một tiếng vang nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên, giọng nói của Vương Thành cũng theo đó mà biến mất.Quái vật nhai nuốt một lát, chậm rãi cúi đầu xuống, quan sát Liễu Bình, hỏi:"Như vậy...!ngươi là cái gì?"Liễu Bình thở dài, cầm đao gãy trong tay giơ lên, cắt rách ngón tay."Vấn đề mà ngươi hỏi, đáng lẽ nên do ta tới hỏi mới đúng." Liễu Bình nói.Quái vật nói: "Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng để nói rõ lai lịch của mình, nếu không ta sẽ ăn ngươi, làm cho linh hồn của ngươi hưởng thụ sự đau đớn vĩnh hằng trong bụng của ta."Liễu Bình không nói thêm lời nào, tay nhanh tạo thành tàn ảnh, viết lấy cái gì đó trên đao gãy.Một giây sau...Trên đao gãy chậm rãi sáng lên một luồng sáng màu vàng nhạt, xung quanh luồng sáng này lại có sương mù màu đỏ thẫm lượn lờ không dứt.Bí thuật Thái Thượng Cảm Ứng - Tru Tà Đao.Đây là một bí thuật về đao pháp, với tu vi hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.Mặc dù như vậy, trên lưỡi đao gãy vẫn xuất hiện dị tượng rất khả quan.Chuyện này cũng nói rõ một chuyện..."Đã lâu rồi vẫn chưa gặp thứ nào tà ác như ngươi vậy, lưỡi đao Tru Tà đã không nhịn được muốn chém ngươi." Liễu Bình cảm khái nói.Quái vật nhìn về phía lưỡi đao gãy này, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ tức giận, bước chân đi tới.Theo quái vật chạy tới, mặt đất cũng theo đó mà chấn động liên tục.Nó lao về phía Liễu Bình!Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao gãy, nhanh chóng điều chỉnh khí tức bản thân.Sau khi thay đổi vận mệnh, cơ thể mới này dùng rất tốt, thế nhưng dù sao đi nữa, trước mắt mình mới chỉ có tu vi là Luyện Khí mà thôi.Vừa rồi chiến đấu với Vương Thành, lại thêm việc ngưng tụ Tru Tà Đao, đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu để phân sinh tử mà thôi.Liễu Bình đứng yên tại chỗ tùy ý lắc lắc hai chân, thân hình ổn định lại, đột ngột hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía trước.Hắn phóng tới trước mặt quái vật!Song phương ra đòn.Quái vật đứng vững tại chỗ, gào thét từng trận điếc tai.Trên người nó lộ ra lít nha lít nhít mặt người, cùng nhau phát ra tiếng hét đau đớn sắc nhọn chói tai.Liễu Bình như bị một luồng lực lượng vô hình đánh trúng...Hắn bay ra ngoài như đạn pháo, đụng gãy mấy chục bia mộ, đập xuống mặt đất tạo ra một hố rất sâu."Phi."Liễu Bình phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng đứng dậy, bò ra khỏi hố sâu, cúi đầu nhìn về vết thương trên người.Máu đang chảy ra khỏi cơ thể.Có xương cốt trật khớp, có một số đoạn xương khác còn bị gãy lìa.Ngay lập tức Liễu Bình chỉnh lại xương cốt, rồi mới nhìn về phía quái vật khổng lồ, nỉ non:"...!Lại còn có pháp thuật mà ta không biết, thực sự là thế giới đã thay đổi rồi sao?"Quái vật tăng tốc phóng về phía Liễu Bình, ồm ồm nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, ngay lập tức ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta, linh hồn của ngươi sẽ nhúc nhích trong dạ dày của ta, tới tận vĩnh hằng!"Liễu Bình nói: "Mặc dù hơi buồn cười, thế nhưng ta vẫn muốn cố gắng chút nữa."Hắn đứng yên làm ra một tư thế, hai tay hợp với nhau, tạo thành một thủ quyết.Quái vật bỗng cứng người lại.Nó dùng sức giãy giụa, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích chút nào.Im lặng một giây."Không..."Tất cả gương mặt trên người quái vật cùng hiện lên, cùng nhau gào thét ra trăm ngàn âm thanh thảm thiết.Từng thi thể trên người quái vật rơi xuống, hóa thành một bãi máu tươi bốc khói.Thân thể quái vật hoàn toàn tan rã, không còn tồn tại.Leng keng!Thanh đao gãy từ trong cơ thể quái vật rơi ra ngoài, phát ra tiếng vang leng keng.Tru Tà Đao chuyên môn chém giết tất cả những thứ dơ bẩn cùng tử vong.Một đao kia đã hoàn toàn phá hủy cơ thể của quái vật...Vừa rồi, trong khoảnh khắc cả hai giao chiến, Liễu Bình mặc cho đối phương đánh trúng, thừa dịp đó hắn cắm thanh đao này vào trong cơ thể của quái vật.Điều này cần kinh nghiệm lẫn kỹ xảo mạnh như thế nào mới làm được chứ!Liễu Bình lộ ra vẻ mệt mỏi, tiến lên nhặt đoạn đao gãy, ngã vật xuống mặt đất."Cảm giác sức cùng lực kiệt...!thật đau khổ mà..."Hắn nói với vẻ đau khổ, đang định nghỉ ngơi một lát thì bỗng dị biến xuất hiện...Một cái tay từ sau lưng vươn ra, bóp chặt cổ của hắn.Dưới mặt đất.Cái tay này tới từ dưới mặt đất!Liễu Bình vừa giãy giụa, vừa quan sát cảnh tượng xung quanh.Từng cánh tay phá đất chui ra, vươn khỏi mặt đất.Nếu như lúc này đứng ở trên bầu trời mà nhìn xuống, sẽ phát hiện trên mặt đất đều có cánh tay vươn lên.Từng hàng cánh tay sắp xếp lít nha lít nhít, mỗi một tấc đất đều có, kéo dài tới cuối tầm mắt..
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 16: 16: Một Người Không Có Phần Diễn 1



Nhóm dịch: Thiên TuyếtCảnh tượng như thế, làm cho người ta sợ hãi rùng mình!Liễu Bình nắm chặt đao gãy, dùng sức chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bóp cổ mình.

May mà trong tay vẫn còn đao!Hắn đang suy nghĩ, thì bỗng dưng một cánh tay khác vươn ra, bóp chặt lấy hắn.

"Bóp ta?"Liễu Bình múa đao kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt hết toàn bộ cánh tay lao tới.

Thế nhưng càng ngày càng nhiều cánh tay chen chúc tới, chen thành đoàn, bao vây Liễu Bình ở bên trong, liên tục tấn công tới, không nghỉ chút nào.

Biển cánh tay lao tới như thủy triều, ánh đao bay múa khắp nơi, chém ra vô số mưa máu bay tán loạn, những cánh tay bị chém cụt xen lẫn máu rơi vãi ra ngoài, nhanh chóng chui xuống mặt đất rồi lại phục sinh, xuất hiện, tấn công Liễu Bình!"Mơ tưởng!"Bỗng dưng có một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa lóe lên chém tới.

Tất cả cánh tay tấn công Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài.

Hai bóng người rơi xuống.

Đó là hai người tu sĩ!"Dẫn hắn trốn đi, ta sẽ ở lại ngăn cản tên này.

”Tu sĩ Kim Đan cầm kiếm nói.

Người tu sĩ Luyện Khí còn lại lao tới, kéo Liễu Bình chạy ra khỏi nghĩa địa.

"Chờ đã, tại sao phải trốn?"Liễu Bình hỏi.

Vừa rồi hắn cũng hơi chần chờ, cuối cùng vẫn thu hồi tư thế phòng ngự.

Trong hai người này có một kiếm tu Kim Đan, mà hắn đã sức cùng lực kiệt, nếu như muốn giết hắn, cơ bản là không cần quanh co lòng vòng như vậy.

Ngay từ đầu, cũng là do họ dùng Hồi Sinh Tán hỗ trợ chính mình.

Tu sĩ Luyện Khí mang theo hắn chạy nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại, nói:"Không giết hết, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ kh*ng b* hơn đi ra! không chỉ có ngươi cần chạy trốn, chờ tới khi ngươi an toàn rời đi thì chúng ta cũng phải chạy trốn.

"Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, không nhịn được mà quay đầu lại.

Từ sâu trong lòng đất truyền ra tiếng kêu sắc nhọn làm người sợ hãi:"Vô dụng thôi, hắn không thể trốn thoát.

"Đất trời chấn động.

Sương mù đen vô tận phóng lên từ trong lòng đất, quấn quanh người Liễu Bình, mấy giây sau mới chậm rãi biến mất.

Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Ngươi đã bị tập trung!][Cảnh cáo, ngươi đã bị khóa chặt!][Trong vòng ba canh giờ, trên người ngươi sẽ liên tục thả ra gợn sóng dị dạng, làm cho kẻ truy lùng kịp thời phát hiện tất cả hành động của ngươi!]Kiếm tu Kim Đan quát lên: "Nghiệp chướng! "Gợn sóng kh*ng b* như cuồng phong từ trên người hắn ta tản ra, đẩy toàn bộ hạt mưa trong nghĩa địa ra ngoài.

Một ánh kiếm chói mắt xuyên qua gió rét mưa sa, lóe lên trong bóng đêm, trong nháy mắt đâm xuyên mặt đất.

Từ trong lòng đất truyền ra tiếng gầm gừ chấn động đất trời:"Một con cá lọt lưới! đừng hòng chạy! "Mặt đất nhúc nhích, giống như có thứ khổng lồ nào đó đang phá đất chui lên.

Đúng lúc này, Liễu Bình bỗng cảm thấy trên tay của mình có thêm thứ gì đó.

Là do người tu hành Luyện Khí kia đưa cho.

Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy đây là một tấm phù màu đen.

Trong cả đời của hắn, đã được gặp rất nhiều phù lục, có thể nói là người tu hành am hiểu nhất về phù lục trong toàn bộ thế giới tu hành.

Ngay cả sư phụ của hắn cũng kém hắn.

Thế nhưng hắn vẫn không biết tấm phù lục màu đen này.

"Bọn chúng sẽ đuổi bắt linh hồn cùng thân thể của ngươi, tới tận lúc biến ngươi thành nô lệ!"Luyện Khí sĩ nói nhanh: "Nhớ kỹ, ngươi chưa bao giờ tới nơi mộ táng này.

"Tu sĩ chỉ điểm vào phù lục, ngay sau đó, trên phù lục tản ra một cơn gió màu xanh, bao phủ hoàn toàn Liễu Bình vào trong.

"Chờ đã, đang làm cái gì vậy?" Liễu Bình vội vàng hỏi.

"Người cảm ứng được tấm phù này sẽ tới đây giúp ngươi một tay, mang ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong! Đi!"Tu sĩ dùng sức đẩy Liễu Bình.

Vù vù!Tấm phù bị kích hoạt hoàn toàn.

Liễu Bình hơi lảo đảo, giống như bị thứ gì đó lôi kéo, cả người hóa thành một luồng tàn ảnh, bay về phía hư không.

Tiếng gầm gừ của quái vật, tiếng k** r*n của người chết, tiếng quát mắng của tu sĩ! Tất cả âm thanh đều bị quăng về phía sau, trong thời gian cực ngắn đã đi xa, sau đó biến mất không nghe thấy gì nữa.

Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Bên tai Liễu Bình chỉ còn lại những tiếng gió gào thét, cả người bị luồng lực cực mạnh kéo về một phương hướng nào đó, hoàn toàn không thể cử động chút nào cả.

Tựa như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới qua nháy mắt! Liễu Bình bỗng nhiên lao vào một vùng tăm tối.

Bóng đêm.

Đen kịt.

Tăm tối.

Bóng đêm vô tận cùng với sự yên tĩnh.

Trừ tiếng hô hấp của bản thân, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

Mọi thứ giống như là một cơn ác mộng vậy.

Liễu Bình th* d*c một lát, cảm giác được cái gì đó, vươn tay đẩy nhẹ về phía trên một cái! Bóng tối ép trên người hắn bị đẩy ra.

Ánh sáng lờ mờ u ám vẩy xuống khuôn mặt của hắn.

Hắn đứng dậy, cúi đầu quan sát, lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng trong một chiếc quan tài.

"Nơi này là! "Thừa dịp có ánh sáng, hắn quan sát cảnh tượng xung quanh.

Nơi này là một hang động vô cùng rộng lớn dưới mặt đất, từng chiếc quan tài được chôn trong đất bùn, hoặc được khảm vào trong vách đá, sắp xếp lít nha lít nhít, kéo dài về phía xa, cuối cùng lại bị sương mù che phủ, không thể nhìn thấy tận cùng.

Quan tài, hang động, dưới mặt đất.

Gió lạnh thổi qua liên tục, phát ra những tiếng u u dài ngắn khác nhau, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Liễu Bình cẩn thận quan sát xung quanh.

Không có ai xuất hiện.

Trong không khí ngập tràn khí tức mục nát, giống như toàn bộ thế giới đều đã chết đi rất lâu rồi vậy.

Liễu Bình cố giữ vững tỉnh táo, ánh mắt nhìn về phía hư không.

Trong hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ:[Ngươi nhận được tín vật thời không bí mật: Phù Ký Linh.

][Thứ này đã được điều tra, phán định thuộc tính của nó cùng loại với Mỏ neo định vị thời không.

][Khi ngươi ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ngươi có thể dùng vật này lập tức tiến vào trong thời không được ẩn nấp tương ứng.

][Những chức năng khác: Không.

]Tín vật?Lúc nào ta có được thứ như vậy?Liễu Bình khó hiểu ngẫm nghĩ.

Bỗng nhiên trong hư không hiện lên một mũi tên, chỉ thẳng vào tay của hắn.

Trong tay hắn, tấm phù màu đen thỉnh thoảng tản ra một luồng sáng, giống như đang cảm ứng thứ gì đó.

Thì ra là vậy.

Liễu Bình uể oải thở dài, cất tấm phù màu đen vào trong ngực, rồi lại nằm vào trong quan tài.

Dù thế nào đi nữa, hắn đã cực kỳ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát đã!.

….
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 17: 17: Một Người Không Có Phần Diễn 2



Nhóm dịch: Thiên TuyếtBa mươi phút sau.

"Có ai không?""Có người sống sao?""Chết cũng được, có ai không?"Giọng nói của Liễu Bình vang vọng rất lâu trong không gian trống trải dưới mặt đất này, thế nhưng hắn không nhận được lời đáp lại nào cả.

Hắn chán nản buông tay, đá bay quan tài bên cạnh ra ngoài.

Quan tài là trống rỗng.

Nhìn về phương hướng mà hắn tới, trên đường đi, không ít quan tài đều bị hắn lật lên, thế nhưng không thấy bất cứ một thi thể nào cả.

Tất cả quan tài đều trống rỗng.

Mình đã khôi phục ý thức.

Chẳng lẽ người chết tại nơi này đều giống như mình, đều khôi phục ý thức?Như vậy! Sư phụ đâu?Liễu Bình đi tới trước một quan tài, đưa tay luồn vào trong, chạm tới từng vết cào trong vách quan tài.

"! Vết cào do ngón tay để lại đều hơi vặn vẹo! "Hắn lẩm bẩm.

Một bức tranh hiện lên trong đầu hắn.

Người đã chết bỗng tỉnh lại, bởi vì nguyên nhân nào đó, nó ở trong quan tài dùng ngón tay cào mạnh vào vách quan tài.

Thế nhưng những vết cào này quá lộn xộn, hẳn không phải là vì lưu lại tình báo hay ký hiệu gì cả.

Liễu Bình nhìn chăm chú vào những vết cào kia, yên lặng tưởng tượng động tác của đối phương, trong đầu bỗng hiện lên hai từ.

Sợ hãi và! Đau đớn.

Liễu Bình đứng dậy, đi tới trước một quan tài khác.

Trong quan tài gỗ này cũng không có nhiều vết cào, thế nhưng lại có một bãi vết máu màu đen đã khô.

Hắn liếc nhìn qua, rồi bước tới chiếc quan tài thứ ba.

Rìa chiếc quan tài này có vết một bàn tay lõm thật sâu vào trong.

Liễu Bình vươn tay, nhấn tay vào trong vết tay đó! "Dấu vết này giống như đang liều mạng tóm chặt lấy quan tài, không muốn rời đi! "Hắn thở dài, lấy một viên Tích Cốc đan từ trong túi trữ vật ra, nhét vào miệng rồi chậm rãi nhai nát.

Không thể tưởng tượng.

Nơi này lại là thế giới Tử Vong.

Là một người sống vừa mới khôi phục ý thức, mọi chuyện đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn, thật sự không thể đoán trước điều gì.

"Hiện tại ta cần trợ giúp.

"Hắn nói.

Xung quanh chỉ có tiếng gió gào rít.

Không ai, cũng không có bất cứ thứ gì để ý tới hắn.

Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ liên tục lấp lóe:"Ngươi đã bị khóa chặt!""Thời gian còn thừa: Hai giờ năm mươi ba phút.

"Liễu Bình nhìn về hai hàng chữ nhỏ mà cảm giác nguy cơ xuất hiện trong lòng.

Vị kiếm tu kia vẫn còn đang tranh thủ thời gian cho mình.

Hiện tại cần phải nhanh chóng nghĩ cách mới được!Thế nhưng mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, lại ở trong một thế giới Tử Vong hoàn toàn không hiểu, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi quái vật săn đuổi chứ?Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nói với hư không:"Này, vừa rồi suýt nữa ta đã bị xử lý!""Đáng nhẽ lúc đầu ta có thể dịch chuyển tới đại doanh Tây Hoang, thế nhưng vì giúp ngươi chạm tới thi thể người kia, mới bị quái vật khóa chặt, lúc nào cũng có thể bị g**t ch*t! trợ giúp mà ngươi nói đâu?"Một lúc lâu sau! Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:"Ngươi chạm tới Vương Thành (Quái vật).

""Danh Sách đã có được tình báo của thi thể này.

""Đã hoàn thành việc phân tích.

""Tìm kiếm chủng loài quái vật từ trong kho dữ liệu Hư Không, tiến hành đối ứng kiểm tra.

""Kết quả: Không có giống loài phù hợp.

""Ngươi phát hiện một loại quái vật chưa có trong kho dữ liệu.

""Danh Sách có được kết luận sơ bộ như sau: ""Quái vật này là chủng loài đặc hữu của thế giới Tử Vong, khá là thú vị.

""Ngươi cần tiếp tục tìm kiếm tình báo rõ ràng hơn, tìm ra tất cả chân tướng được ẩn giấu phía sau.

""Xét thấy ngươi đã tiến hành một lần chém giết mạo hiểm, trợ giúp Danh Sách phát hiện giống loài chưa biết! ""Với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, sẽ dành cho ngươi sự trợ giúp nhất định.

""Chúc mừng.

""Ngươi nhận được năng lực siêu phàm sau: ""Pháp thuật loại Thần Bí: Một Người Không Có Phần Diễn.

"Tất cả chữ nhỏ lấp lóe rồi dần dần biến mất.

Liễu Bình không nhịn được mà nói: "Này, trợ giúp như vậy là sao? Đao của ta đã bị gãy mất, ít nhất ngươi cũng phải đưa cho ta một vũ khí chứ, cái Một Người Không Có Phần Diễn là có tác dụng gì?"Rất nhanh, lại một hàng chữ mới xuất hiện trước mắt hắn:"Đừng coi thường năng lực này, trong thế giới vô tận, càng là thứ không thể giải thích lại càng mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi.

"Liễu Bình rất hứng thú, vội vàng hỏi: "Thật sự mạnh như vậy sao? Năng lực này có thể làm được cái gì?"Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Pháp thuật loại Thần Bí: Một Người Không Có Phần Diễn.

""Năng lực biểu diễn.

""Cứ mười hai giờ lại có thể sử dụng một lần, thời gian tác dụng là mười lăm phút đồng hồ.

""Khi ngươi sử dụng nó, ngươi sẽ tiến vào trạng thái giấu tài tầng sâu nhất, rất nhiều pháp tắc trên thế giới đều tránh ngươi, ngươi sẽ không làm cho bất cứ tồn tại nào chú ý quá mức.

""Nói đơn giản chút đi.

" Liễu Bình cau mày nói.

Những chữ nhỏ cũng nhanh chóng xuất hiện, kết luận:"Nói đơn giản chính là! ""Chúng sinh vạn vật khi nhìn thấy ngươi, đều coi ngươi trở thành rác rưởi không chút giá trị nào cả.

"Liễu Bình trở nên trầm mặc.

Rác rưởi! Hắn nhìn về phía mấy dòng chữ trong hư không, nói với vẻ khó khăn: "Chẳng lẽ đây chính là năng lực mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi sao?"Một hàng chữ nhỏ xuất hiện coi như trả lời:"Bị người coi như là rác rưởi, chính là một chuyện cực kỳ lợi hại, cố lên!"Những chữ nhỏ này lấp lóe rồi biến mất hoàn toàn trước mắt Liễu Bình, chỉ còn để lại hai hàng chữ nhỏ:"Ngươi đã bị khóa chặt.

""Thời gian còn lại: Hai giờ bốn mươi tám phút.

"Bóng đêm cùng sương mù xen lẫn với nhau.

Quan tài vô tận sắp hàng lít nha lít nhít, kéo dài tới phương xa, biến mất tại khu vực bị sương mù bao phủ.

Gió! Gió lạnh lẽo gào rít thổi qua, phát ra những tiếng r*n r* thảm thiết, giống như vô số quỷ thần ẩn thân trong bóng đêm, cùng nhau phát ra những tiếng thúc giục.

Liễu Bình nhìn về phía con đường âm u tĩnh lặng phía trước, không khỏi nhớ lại những lời mà người tu hành kia đã từng nói:"! Bọn chúng sẽ đuổi bắt thân thể cùng linh hồn của ngươi, tới khi biến ngươi thành nô lệ!"Liễu Bình hít sâu lấy lại bình tĩnh, thế nhưng vẫn cảm thấy đôi phần tức giận.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 18: 18: Chạy Trốn 1



Nhóm dịch: Thiên TuyếtNgay cả kiếm tu Kim Đan kia cũng chỉ có thể ngăn cản một lát, sau đó còn phải rút lui, mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, trước khi không biết thông tin về quái vật, ngoài việc chạy trốn ra, không còn cách nào khác nữa cả.

Mình đã mất toàn bộ thực lực, hiện tại còn bị đuổi giết! Thực sự làm cho người ta tức giận điên người.

Cho dù có chút hi vọng lật bàn thôi, chắc chắn mình sẽ không chạy trốn thảm hại như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà nói lớn:"Này, nơi này không có bất cứ ai, pháp thuật mà ngươi cho ta không thể sử dụng được, có thể đổi cho ta một cái lợi hại hơn không?"Danh Sách không phản ứng chút nào.

Trong hư không, không có bất cứ lời nhắc nhở mới nào.

Nó không để ý tới chính mình.

Xì! Thật sự là phiền phức.

Liễu Bình lắc đầu, cất thanh đao gãy vào trong túi trữ vật.

Làm sao mới phải đây?Trên người rất nhiều vết thương, trong thời gian ngắn cũng không thể tăng thực lực lên được.

Hắn nhìn về phía tấm phù màu đen đang được nắm trong tay.

Nghĩ kỹ lại thì! Hai người tu hành kia cũng không có ý hại chính mình, còn đưa cho mình tấm phù này.

Như vậy, làm sao mới có thể kích hoạt tấm phù này đây?Hắn đang suy nghĩ, bỗng cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trên.

Trong vách đá trên đỉnh đầu, dần dần có tro bụi thoát khỏi vách đá, rơi lả tả xuống mộ địa.

Một loại âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé truyền tới từ sau vách đá.

"Cảnh tượng này! "Chắc hẳn có thứ gì đó đang chạy tới.

Kẻ truy lùng?Liễu Bình quan sát xung quanh, hắn tìm ra một góc khuất, xốc lên nắp quan tài không nào đó rồi nằm vào trong, thuận tiện sử dụng Liễm Tức Quyết.

Liễm Tức Quyết là thuật pháp cơ bản nhất của giới tu hành, dùng để ẩn nấp thực lực bản thân, tránh người khác có thể phát hiện gốc rễ bản thân.

Truy lùng! Cái từ này hiện lên trong đầu Liễu Bình.

Hắn không nhịn được mà vận dụng toàn bộ linh lực bản thân, pháp quyết biến đổi.

Vạn Tịch Liễm Tức Quyết!Đây là công phu độc môn của hắn, cải tiến từ pháp quyết cơ sở, có thể ngăn cản toàn bộ gợn sóng của bản thân.

Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một người tu hành với tu vi Luyện Khí, là cấp bậc thấp nhất trong toàn bộ hệ thống tu hành, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng chân chính của thuật pháp này.

Thế nhưng vào giờ phút này, đã không còn cách nào khác cả.

Những cách khác! Chờ đã! Liễu Bình hơi dừng lại, nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong đầu hiện lên một ý tưởng.

"Kích hoạt Một Người Không Có Phần Diễn!"Hắn âm thầm nói.

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong bóng tối:[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm hệ biểu diễn: ][Một Người Không Có Phần Diễn.

][Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không bị bất kỳ người nào quá mức chú ý.

][Thời gian hiệu lực: Mười lăm phút.

]Thứ này có tác dụng gì không?Liễu Bình vẫn hơi thấp thỏm, thế nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dùng nó, hi vọng nó có thể phát huy một chút tác dụng đi.

Hắn yên lặng nằm trong quan tài chờ đợi.

Soạt! soạt! Tiếng bùn đất bị xốc lên từ phía trên vách đá truyền xuống.

Chỉ một lát sau! Tiếng đá vụn rơi xuống càng lúc càng vang.

Vách đá bị đào thông!Ngay sau đó, một giọng máy móc lạnh lùng vô tình vang lên trong hang:"Người máy chiến trường với mã số S9005 đã tới mục đích.

""Cũng không phát hiện mục tiêu nào có uy h**p.

""Báo cáo hết.

"Mấy giây sau! Mấy giọng nói rõ ràng là từ loài người truyền tới:"Xác định đúng là nơi này sao?""Thủ lĩnh, gợn sóng thời không vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới.

""Đúng vậy, thủ lĩnh, chúng ta đã tiếp cận mục tiêu.

""! Xem ra đúng là chỗ này rồi.

""Tất cả mọi người, chuẩn bị.

""Rõ!"Từng tiếng vang ầm ĩ cũng vang lên theo.

Dựa vào linh giác, Liễu Bình dần dần cảm ứng được mấy bóng người.

Những người này bay từ trên vách đá xuống, đứng giữa vô số quan tài.

Đùng!Một người rơi trên quan tài mà Liễu Bình đang nằm.

Liễu Bình nhắm chặt mắt lại, cũng không hô hấp, pháp quyết Liễm Tức Quyết vẫn khởi động.

Những người kia quan sát một lát, tiếng nói chuyện lại vang lên một lần nữa:"Nơi này không có quái vật nào mà?""Hay là lục soát một lần?""Đúng vậy, lục soát một lần đi, vậy sẽ an toàn hơn chút.

"Liễu Bình âm thầm đưa tay tới bên hông, chạm nhẹ vào túi trữ vật.

Đao gãy! vẫn còn có thể dùng.

Bỗng nhiên! Trong hư không, một hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Bởi vì khoảng cách với ngươi quá gần, tồn tại giẫm trên quan tài của ngươi nhận lấy ảnh hưởng.

][ Một Người Không Có Phần Diễn bắt đầu phát huy tác dụng.

]Một giây sau! Người giẫm trên quan tài của hắn bỗng nói:"Một đám nhát chết, người máy chiến trường đã điều tra nơi này rồi, coi như nơi này còn lại thứ gì đó thì cũng chỉ là rác rưởi không có giá trị mà thôi.

"Gã vừa mới nói xong, những tiếng nói khác cũng dừng lại.

Lại nghe được gã nói tiếp:"Đừng lãng phí thời gian của ta, hãy giữ vững tinh thần, lập tức tìm kiếm đầu nguồn gợn sóng thời không, dùng tín vật mở ra đường hầm không thời gian! ""Hành động!"Đám người đồng thanh đáp: "Vâng, thủ lĩnh.

"Từng tiếng xé gió vang lên.

Xung quanh yên tĩnh trở lại.

Rất rõ ràng, những người này đã đi xa.

Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, đợi thêm vài giây nữa hắn mới đẩy nắp quan tài ra.

Không có bất cứ ai.

Nhìn về phương hướng những người kia rời đi, chỉ thấy nơi sâu trong hang động, sương mù càng ngày càng nồng nặc.

Một cảm giác ngột ngạt không hiểu xuất hiện.

"Đây là! "Liễu Bình nỉ non.

Với sự cảm ứng của linh giác, hắn có thể phát hiện một vài thứ ở trong vùng sương mù kia, tựa như là vô số thứ không biết nhúc nhích dán lại cùng một chỗ, giãy dụa bất ổn, tản ra báo hiệu làm cho người ta hít thở không thông.

Trái tim Liễu Bình nhảy một cái.

Phương hướng kia chính là phương hướng mà mình tới.

Chẳng lẽ gợn sóng mà vừa rồi những người kia phát hiện! là do quái vật trong nơi mộ táng phát ra?Quái vật kia đã khóa chặt mình!Một cảm giác nguy hiểm bỗng sinh ra, lượn lờ trong đầu Liễu Bình.

"Cần phải đi nhanh lên! "Hắn nỉ non, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Trên vách đá bên phải cách đây mấy chục mét, có một cửa hang đen nhánh.

Đây là cửa hang do mấy người kia đào ra.

Có khi cửa hang này có thể giúp mình thoát khỏi nơi này?.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 19: 19: Chạy Trốn 2



Nhóm dịch: Thiên TuyếtLiễu Bình dùng sức nhảy lên, bay cao cao, dán trên vách đá rồi bò như thạch sùng, nhanh chóng đi vào trong cửa hang.

Một luồng gió âm u lạnh lẽo từ cửa hang thổi ra.

Liễu Bình nằm im tại một bên cửa hang, nhẹ nhàng hít hít.

Thế gió vừa nhanh vừa bền bỉ, còn có một luồng khí tức mới mẻ mà ướt át.

Chắc chắn có con đường thông hướng bên ngoài!Hắn đang định chui vào trong hang động, bỗng nhiên có từng đợt âm thanh làm người sợ hãi truyền tới bên tai, quay đầu nhìn lại thì thấy nơi sâu xa trong mộ địa có biến đổi mới.

Trong màn sương mù kia! "Cứu! mạng!"Một giọng nói hốt hoảng vang lên.

Giọng nói này hơi quen thuộc, có vẻ như là một trong mấy người vừa nãy.

Hai ba bóng người xuyên qua sương mù, đâm nát đống quan tài cản đường, lao về nơi này một cách điên cuồng.

"Chạy mau!"Người cầm đầu quát.

Dị biến xuất hiện! Tại nơi xa xôi cuối hang động, từng chiếc xúc tu bôi đầy d*ch nh*n lao tới với tốc độ cực nhanh.

Phụt!Chỉ một lần, cả ba người bị xuyên trên xúc tu đó.

Ba người lập tức phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.

Xúc tu cũng không để ý tới điều này, mang theo ba người này vào trong vùng sương mù nồng đậm.

Một tiếng rống tràn ngập tức giận vang lên:"Đều là một đám cản trở phiền phức! ta đang muốn! "Liễu Bình nghe tới đó lập tức không do dự thêm nữa, chui vào trong hang động, dùng toàn lực chạy về đầu kia của hang động.

Làm cho người ta bất ngờ là lối đi này khá ngắn, khoảng năm phút sau, Liễu Bình đã nhảy ra ngoài.

Hắn quan sát xung quanh.

Nơi đây lại là một hang động dưới mặt đất chứa đầy quan tài!Vách đá bốn phía là những hang động rất sâu được sắp xếp không có quy tắc nào cả, không biết thông tới nơi nào.

Những người kia có thể tới đây bằng một hang động nào đó, bọn họ phát hiện gợn sóng dị thường gần đây mới bắt đầu đào hang xuống dưới, cuối cùng mở ra nơi mộ địa!Thế nhưng ở nơi này có quá nhiều hang động, mình không biết nên đi vào hang động nào cả.

Làm sao bây giwof?Hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng có một chấn động dị dạng từ trong ngực truyền tới.

Là tấm phù đen kia!Nó tự nhảy ra khỏi ngực Liễu Bình, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.

Liễu Bình nhìn chằm chằm tấm phù màu đen này.

Dựa theo lời nói của người tu hành kia, tấm phù này có thể giúp đỡ mình.

Tấm phù kia trôi nổi bồng bềnh bay về một bộ quan tài cách nơi đây hơn trăm mét.

Cuối cùng, nó lơ lửng trước chiếc quan tài đó.

Là nơi này!Liễu Bình nhảy tới cạnh quan tài, lập tức loáng thoáng nghe được tiếng nước cùng tiếng gió từ trong quan tài gỗ này truyền ra.

Hắn đẩy nắp quan tài này ra.

Trong quan tài vẫn trống rỗng, thế nhưng lại có một cái lỗ lớn được đào sâu xuống phía dưới.

Tiếng nước chảy truyền ra từ trong chiếc hố sâu này.

Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:[Hoàn cảnh đặc biệt đã khớp.

][Neo Thời Không đã xác định.

][Phù Ký Linh đã bắt đầu kích hoạt.

][Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Phù Ký Linh, có thể lập tức đi tới thời không bí mật tương ứng.

]Thì ra là thế!Con đường chạy trốn của mình là ở nơi này!Liễu Bình tóm lấy tấm phù đen kia, đi vào trong quan tài, cũng cẩn thận đậy nắp quan tài lên.

Sau khi làm xong chuyện này, hắn nhảy vào trong cái hố đen sâu thẳm kia! Một giây! Hai giây! Ngay sau đó, trong bóng tối vô hạn có một luồng sáng mông lung hiện lên.

Một thế giới tản ra ánh sáng vô tận từ nơi cực kỳ xa xôi lao vùn vụt tới, đâm vào người Liễu Bình, bao phủ hắn vào bên trong.

Soạt!Tiếng nước vang lên.

Liễu Bình đứng lên từ trong con suối, th* d*c liên tục, cũng quan sát mọi thứ xung quanh.

Nơi này là một mạch nước ngầm.

Nước sống đục ngầu lạnh lẽo, toàn bộ dòng sông vây quanh vách đá u ám uốn lượn về phía trước, kéo dài tới tận nơi sâu xa phía dưới hang động này.

Vách đá xung quanh đều có hang đá, nối liền với nhau bất quy tắc, không biết thông hướng nơi nào.

Tăm tối.

Im ắng.

Mọi thứ đều là lạnh lẽo yên lặng.

Vài giây sau! Tiếng gió yếu ớt từ trong rất nhiều hang động thổi ra, phát ra những tiếng rít nhỏ.

Liễu Bình nhìn vài giây, cảm thấy khá kỳ lạ.

Trong thế giới Tử VOng lại còn có thời không bí ẩn được ẩn nấp nữa.

Thế nhưng khi mình tiến vào thời không bí ẩn, lại phát hiện hoàn cảnh nơi này lại giống y hệt với thế giới Tử Vong!.

Chân thực cùng hư ảo, có cái gì khác biệt chứ?Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Chú ý!][Ngươi đã sử dụng tín vật: Phù Ký Linh.

][Tín vật này đã tiêu hao.

][Xin hãy cẩn thận tra xét thời không bí ẩn trước mắt.

]Liễu Bình cúi đầu quan sát thì thấy tấm phù màu đen đã biến mất.

Hắn cầm thanh đao gãy trong tay, từng bước đi từ trong dòng sông tới trên bờ, đi dạo toàn bộ hang động này một vòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.

Rất nhanh.

Hắn dừng lại tại một tảng đá hơi nhô ra, ngồi xổm xuống, hất đi toàn bộ tro bụi trên đó.

Một trận pháp truyền tống đã bị hỏng xuất hiện trước mắt hắn.

Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát trận pháp truyền tống trước mắt.

"Quả là thế! pháp trận này là một bộ phận chuẩn bị về sau tại những năm đó, chẳng lẽ thế giới của chúng ta đã! "Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Những năm đó, trước khi nhân tộc quyết chiến với yêu ma, vì phòng ngừa việc thất bại rồi bị yêu ma tiêu diệt hoàn toàn, đã phát động vô số tông môn, thiết lập rất nhiều nơi tị nạn bí ẩn ở trong hang động thiên nhiên dưới mặt đất.

Nơi này dùng lục nghệ trong tu hành làm cơ sở, hội tụ thủ đoạn phòng ngự đứng đầu nhất của nhân tộc, là một vòng bảo vệ cuối cùng của nhân tộc.

Năm đó, người phụ trách thiết kế những nơi tị nạn này chính là Quái Thánh.

Thế nhưng với tình hình hiện tại xem ra, nơi này chắc hẳn cũng đã được sử dụng, còn bị công kích nữa.

Chẳng lẽ yêu ma chiến thắng?Hình như có gì đó sai sai.

Yêu là do động vật và cỏ cây hoa lá thành tinh.

Ma là do chúng sinh phát triển đi ra lối rẽ mà hình thành.

Yêu ma là sinh vật sống, không thuộc về quái vật Tử Vong, cả hai không thể nói nhập làm một được.

Hơn nữa! Còn có một chuyện quan trọng nhất! Tại sao mọi thứ tại nơi này lại hoàn toàn giống với thế giới Tu Hành?Thậm chí ngay cả nơi tị nạn đều giống nhau như đúc!.
 
Back
Top Bottom