Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 405: Kết bạn mà đi



Liễu Bình ngoắc tay.

Ba tiếng vang liên tiếp vang lên, ba con côn trùng hóa thành thẻ bài màu đen rơi

vào trong tay của hắn.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Dựa theo Tam Phân Thăng Cấp Pháp, Hồn lực của ngươi chuyển đổi thành

điểm kinh nghiệm, tỉ lệ phần trăm hiện tại là: ]

[130%.]

[Ngươi có thể thăng cấp bất cứ khi nào.]

Liễu Bình đọc xong, nói: "Nếu như vào lúc khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy rất thú vị,

vội vàng muốn xem xem tiết điểm thực lực của Thẻ bài sư là thế nào."

"Thế nhưng hiện tại..."

Hắn đi tới trước mặt Hoa Tình Không, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:

"Xin lỗi, chúng ta tới hơi chậm, làm cho nơi này biến thành một cái bẫy."

Giọng điệu của hắn ẩn chứa chút ảo não, cũng hơi mất mác.

Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe.

Liễu Bình thở dài, bước tiến về phía trước, đón gió tuyết mà đi.

"Cô có lạnh hay không?"

"Đáng lẽ ta và Libertas có thể tới sớm hơn, thế nhưng nửa đường gặp phải quá

nhiều chuyện."

"Hiện tại vừa lúc rảnh rỗi, ta sẽ kể lại cho cô nghe."

...

Liễu Bình liên tục nói.

Hắn nói một lần những chuyện đã xảy ra.

Hoa Tình Không chăm chú lắng nghe.

Hai người đi hơn nửa ngày, Liễu Bình cũng đã nói liên tục hơn nửa ngày.

Vào một thời điểm nào đó...

Hắn bỗng cảm ứng được điều gì đó, đặt Hoa Tình Không xuống đất.

"Ngươi ở nơi này không nên di chuyển, ta tới trước nhìn xem... hình như phía

trước có gì đó là lạ."

Liễu Bình nói xong, đón gió tuyết mà đi về phía trước.

Hắn bước từng bước trong lớp tuyết phủ thật dày, cũng không quên nói:

ế ề ố

"Tiếp tục đi về phía trước chính là di tích vương quốc Ceylon, nơi đó chính là

mục đích của chúng ta, thế nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào."

Mấy giây sau...

Hắn đã đi qua một đoạn đường tương đối dài.

Bỗng nhiên...

Từ trong gió tuyết truyền ra một giọng nói trầm ổn: "Cuối cùng cũng tìm được

các ngươi."

Liễu Bình bày ra tư thế phòng ngự, quát: "Kẻ nào!"

Phía sau Hoa Tình Không, một bóng người hiện lên.

Đó là một người đàn ông vạm vỡ c** tr*n.

Trên hai tay gã là một đôi găng tay có lưỡi dao, toàn thân tản ra uy thế bàng

bạc.

"Không nên cử động, nhãi ranh, nếu không đồng đội của ngươi sẽ chết."

Tên đó uể oải nói.

Lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ lên cổ Hoa Tình Không.

Hoa Tình Không cúi đầu nhìn tới, thế nhưng lại không làm ra bất cứ phản ứng

nào.

"Ngươi không nên động tới cô ấy, tới cùng thì ngươi là ai?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta chính là Quyền Ma, vừa mới thoát khỏi thành Cơ Giới, cho nên có thể tự do

đi vào trong cấm khu, đuổi bắt ngươi cùng đồng đội của ngươi." Quyền Ma nói.

"Ngươi muốn thế nào?" Liễu Bình hỏi.

Người kia duỗi cánh tay khác ra, vỗ nhẹ lên một bản sách thẻ.

Bụp!

Một chiếc xiềng xích bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.

"Không muốn đồng đội của ngươi chết đi, hãy tự đeo xiềng xích, sau đó chúng

ta lại nói chuyện." Người kia nói.

"Là vì giấy thông hành cấm khu sao?" Liễu Bình hỏi.

"Đương nhiên, mấy thằng nhãi kích động như các ngươi, đều phải trả một cái

giá thật lớn." Người kia nói.

"Ta cho ngươi một đề nghị... hiện tại ta có chuyện rất nghiêm trọng phải xử lý,

có thể tới tối hôm nay các ngươi lại tới tìm ta hay không?"

Liễu Bình nói rất nghiêm tú, cố gắng làm ra vẻ mặt chân thành.

Người kia vươn tay, tóm chặt đầu của Hoa Tình Không, nhấc cả người cô lên.

Lưỡi dao sắc bén thì đặt tại sau đầu cô.

ố ế ế

"Đừng nói nhảm, ta cho ngươi năm giây cuối cùng, nếu không ta sẽ giết cô gái

này, sau đó lại tới giết ngươi!" Người kia nói với vẻ hung ác.

Liễu Bình liếc nhìn Hoa Tình Không, lại nhìn về phía người kia.

Hắn lắc đầu thở dài, sau đó...

Ngậm miệng lại.

Từ khi Libertas và Norton rời đi, mãi tới tận bây giờ, hắn mới ngậm miệng lại

không nói chuyện nữa.

Mà phía đối diện.

Người kia bắt đầu đếm:

"Năm,"

"Bốn,"

"Ba,"

"Hai,"

"Một!"

Liễu Bình vẫn duy trì trạng thái ngậm miệng, thậm chí còn lùi về xa xa.

Vẻ mặt Quyền Ma xuất hiện sự chế giễu, nói: "Nghe nói ngươi cầm tấm giấy

thông hành cấm khu là để đi cứu người, ta còn tưởng là ngươi rất can đảm, ai

ngờ ngươi lại bỏ mặc cô gái của mình chịu chết chứ."

"Được rồi, thật sự không thú vị, ta muốn g**t ch*t cô gái này tại trước mặt của

ngươi!"

Gã vung nắm đấm có gắn lưỡi dao, đâm vào trái tim của Hoa Tình Không.

Dị biến, xuất hiện!

Từ trên người Hoa Tình Không bỗng có vô số chân đốt dài nhỏ sắc bén duỗi ra,

trong nháy mắt đâm xuyên người Quyền Ma, đẩy bay gã ta lên không trung, tất

cả chân đốt hóa thành tàn ảnh xoắn nhẹ, làm cho Quyền Ma hóa thành sương

mù máu tản ra trên không trung.

"Ha ha..."

Hoa Tình Không bật cười, trong đôi con ngươi tản ra ánh đỏ nhàn nhạt, ngẩng

đầu nhìn về phía sương mù máu trên không.

"Ngừng! Ngươi hãy nghe ta nói."

Liễu Bình nói.

Gió mạnh đập vào mặt, thổi tới tay áo của hắn bay tán loạn, hầu như muốn bay

lên...

"Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy nào, người này ấy mà, đúng là ta đã phát

hiện gã ta ở gần đây, cho nên mới tạm thời rời đi cô."

Liễu Bình nói.

ẳ ế ắ ố ắ

Chẳng biết lúc nào, Hoa Tình Không đã đứng trước mặt hắn, chân đốt sắc bén

chỉ kém vài centimet nữa là có thể đâm vào người Liễu Bình.

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, tiếp tục nói:

"Cô nghĩ xem, ta dẫn cô đi một đường này, làm gì còn sức mà đối phó với gã ta

nữa, cho nên chỉ hi vọng gã ta là một tên thích lười biếng, hoặc là một tên tâm

lý b**n th**, muốn bắt cô để uy h**p ta."

Màu đỏ trong hai con ngươi của Hoa Tình Không dần dần biến mất.

Cô lại để lộ vẻ mặt lắng nghe một lần nữa.

"Aiz... là do ta tới chậm."

Liễu Bình thở dài.

Phía sau Hoa Tình Không, tất cả chân đốt dần dần thu hồi lại.

Cô ấy lại biến trở về hình tượng cô gái ngoan ngoãn khi nãy, đứng yên tại chỗ,

lắng nghe lời nói của Liễu Bình.

Liễu Bình nói: "Hoàng đế Đế quốc cũng lâm vào tình trạng này, thế nhưng ta

đoán đó cũng không phải là tuyệt cảnh, chắc hẳn vẫn còn cách khác, có thể cứu

ngươi khỏi tay quái vật kia."

Hắn nhìn chằm chằm Hoa Tình Không.

Trên đỉnh đầu Hoa Tình Không, có hai hàng chữ nhỏ:

[Thể ký sinh, tù phạm.]

[Từ những gì cô ấy đã trải qua mà chúng ta biết được, trong phòng giam tại

vương quốc Ceylon, Thi trùng mà tù phạm điều khiển cũng không chỉ có một

con.]

Liễu Bình thở dài.

Mà lại có từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn hiện lên trên hư không:

[Ngươi lại kích hoạt 'Kẻ cướp kịch'.]

[Thể ký sinh sẽ tiếp tục lắng nghe lời ngươi nói, tới khi nào ngươi im lặng thì

lần biểu diễn này sẽ kết thúc.]

Liễu Bình lắc đầu, ôm lấy Hoa Tình Không.

"Mặc dù tù phạm rất lợi hại, thế nhưng năm đó ta cũng là Ma Chủ mà."

"So với tù phạm mà nói, có vẻ như Ma Chủ ta vẫn còn kém vô số cấp bậc..."

Hắn tiếp tục nói.

"Thật sự là làm người ta thất vọng mà, nói thật ta cũng cảm thấy rất hoang

mang."

"Thế nhưng là có một điều không cần hoài nghi."

"Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ rơi cô."

"Chúng ta sẽ thắng."

ế ấ ế

"Ta biết vào lúc này, nói lời như vậy có vẻ như không có bất cứ sức thuyết phục

nào cả."

"Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn tuyệt vọng như vậy..."

"Ta phải tự động viên bản thân mình."

"Đi thôi, sắp tới rồi."

Hoa Tình Không vẫn nằm yên trong ngực hắn, lắng nghe từng lời của hắn.

Liễu Bình bước từng bước vào trong gió tuyết.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 406: Chúc mừng sinh nhật bạn!



Gió bấc gào thét.

Tuyết liên tục rơi xuống.

"Chúng ta đã tới."

Liễu Bình th* d*c một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.

Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.

Nơi này là một vách núi.

"Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lo

lắng sẽ bị ngã chết."

Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.

Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.

Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.

Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩn

thận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống.

"Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắn

có ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn không

dám xuống phía dưới."

"Cô có biết vì sao không?"

"Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động."

"Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguy

hiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy."

"Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước."

"Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,

thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩ

cũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm."

"Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác lừa ngươi."

"Thế nhưng vẫn nên thử một lần, dù sao vẫn tốt hơn không làm cái gì cả."

Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe lời nói của hắn.

Liễu Bình thả cô xuống, lại cởi áo khoác ngoài ra, phủ thêm cho cô.

"Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tiết điểm cấp 10, không có bất cứ kinh

nghiệm nào cả, đáng lẽ khi trước phải hỏi Norton sớm hơn mới đúng."

"Đáng tiếc tình huống khi đó rất khẩn cấp, không kịp hỏi kỹ."

"Cho nên..."

ế ấ ế ể ế

"Nếu như khi ta thăng cấp, ta tiến vào trạng thái nào đó, không thể tiếp tục nói

chuyện, vậy thì xong rồi."

"Chúng ta phải nghĩ cách... đảm bảo ngươi vẫn luôn chăm chú nghe ta nói

chuyện."

"..."

"Chúng ta xem xét lại lời thuyết minh của kỹ năng nào."

Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:

[Kẻ Cướp Kịch.]

[Thuyết minh: Khi ngươi nói lời kịch 'Ngừng! Hãy nghe ta nói!' thì năng lực

này sẽ được kích hoạt, ngươi cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào, mà

mục tiêu mà ngươi nhận định sẽ lắng nghe theo bản năng, sẽ không làm ra bất

cứ cử động nào khác cả, tới tận khi ngươi công kích, hoặc là ngươi không nói

chuyện trong một khoảng thời gian dài.]

[Nếu một người quyết tâm cướp lấy lời kịch, ngươi không có khả năng chen lời

vào.]

[Tái bút: Ngươi từ chối con đường diễn viên nhân khí, mà lại bắt đầu làm lại từ

diễn viên quần chúng, hiện tại đã thăng cấp 'Mạc Ngư Giả' rất hoàn mỹ lên làm

'Kẻ Cướp Kịch'.]

[Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, khi ngươi

thu hoạch được đủ điểm diễn, năng lực hệ thần bí của ngươi sẽ liên tục tăng

lên.]

Liễu Bình chăm chú đọc hết.

Năng lực hệ biểu diễn cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tù phạm cũng không thể ngăn

cản nó.

Đáng tiếc, loại năng lực này không có đủ lực công kích.

Hơn nữa...

Muốn thăm dò bí mật trong thế giới Vĩnh Dạ cũng không phải là một chuyện

đơn giản.

"Năng lực này... chúng ta cần phải hiểu rõ ràng, nếu không sẽ không làm nên

chuyện gì."

Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn chăm chú lên hư không.

Mà nơi hắn nhìn là dòng thuyết minh của "Kẻ Cướp Kịch".

"Sau khi kích hoạt năng lực, cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào..."

Khái niệm 'lời kịch bất kỳ' được xác định như thế nào chứ?

Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi:

"Giao diện Anh Linh, xin hãy mở bản ghi chép chiến đấu của ta ra."

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Đang mở...]

[Ngươi tiếp tục sử dụng 'Kẻ Cướp Kịch', tù phạm vẫn đang lắng nghe lời kịch

của ngươi.]

Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ lời kịch chỉ có thể là ngôn ngữ sao? Ta nhớ rằng trong

vở kịch vẫn còn có khái niệm 'hàm ý' hay sao? Có lẽ ta thể hiện một loại động

tác nào đó, cũng có thể làm cho đối phương vẫn cứ chăm chú quan sát?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Bản Danh Sách chỉ có thể tăng cấp năng lực hệ thần bí giúp ngươi, chứ không

phải là toàn trí toàn năng, ngươi phải tự mình thăm dò toàn bộ năng lực 'Kẻ

Cướp Kịch'.]

"Được rồi."

Liễu Bình im lặng, bắt đầu làm ra đủ mọi động tác trước mặt Hoa Tình Không.

Ngay sau đó...

Từng hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên:

[Ngươi đang ngắt quãng lời kịch, đối phương sẽ thoát khỏi trạng thái lắng

nghe.]

Hoa Tình Không chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra màu đỏ như máu.

Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Điều này là vô dụng! Ta vẫn nên tiếp tục nói

chuyện."

Hoa Tình Không giật mình, lại cúi đầu xuống, yên lặng lắng nghe.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi giữ vững màn biểu diễn, đối phương lại tiến vào trạng thái lắng nghe

một lần nữa.]

Gió lạnh thổi tới.

Liễu Bình cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Động tác không thể thay thế ngôn ngữ!

Vậy thì còn cách nào khác hay không?

Bông tuyết liên tiếp bay xuống trên người hắn, hắn lại không để ý tới, chỉ là đi

đi lại lại trên vách núi.

Một thời gian sau...

Hắn bỗng nhiên dừng bước, hắng giọng, hát vang:

"Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc,"

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!"

"Mỗi năm đều có một ngày, hàng tháng đều có hôm nay, chúc bạn, chúc bạn vui

vẻ!"

Hoa Tình Không không nhúc nhích.



Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Phát hiện quy tắc như sau: ]

[Ca khúc được coi là một loại lời kịch... thậm chí trong một vài bản ca kịch, ca

khúc chính là lời kịch.]

Liễu Bình vỗ tay, tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, quát: "Đi mau về chóng."

Bụp!

Một con côn trùng sáu cánh bay lên trời, rất nhanh biến mất chẳng biết đi đâu.

"Hiện tại chúng ta không có năng lực nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể đảm

bảo khi ta đột phá, cô sẽ không giở trò xấu gì."

Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không, nói.

Hoa Tình Không trầm tư suy nghĩ.

Cũng không lâu lắm.

Vù vù...

Trên bầu trời, tiếng xé gió truyền tới.

Con côn trùng kia xông qua gió tuyết, bay tới trước mặt Liễu Bình, ném một

nhánh cây to cho hắn.

Liễu Bình ngồi xổm xuống, quan sát nhánh cây, nói:

"Có lẽ cô không biết, năm đó ta đi khắp các môn phái lớn, rất nhiều cao thủ âm

luật nhạc lý cướp đoạt bể đầu chảy máu chỉ vì có thể nghe được một khúc sáo

của ta."

"Bởi vì thiên nhai khó gặp tri âm, những chuyện cũ khi trước đã sớm tan thành

mây khói, hiện tại ta đang chật vật cầu sinh trong Vĩnh Dạ, sớm đã không còn

loại tư tưởng kia rồi, không cần nói tới cũng được."

Hắn lấy một chiếc dao giải phẫu ra, bắt đầu tạo hình khúc gỗ.

Một lát sau...

Một cây sáo trúc đã được làm xong.

"Xin lỗi, hơi đơn sơ, cô cố gắng lắng nghe một lát vậy."

Liễu Bình đặt ống sáo bên môi, thổi nhẹ ra.

Tiếng sáo nhẹ nhàng xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, truyền khắp mọi nơi trên thế

giới băng sương này
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 407: Chuẩn bị trước khi thăng cấp



Hoa Tình Không vẫn duy trì trạng thái lắng nghe.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đối

phương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]

Động tác không thể, âm nhạc lại có thể!

Liễu Bình buông ống sáo xuống, lại lấy dao giải phẫu ra, bắt đầu đục lỗ trên

thân sáo.

"Chuyện mà ta sắp làm, nếu như bị những đạo hữu năm đó thấy được, chắc hẳn

sẽ bị chê cười một trận."

"Thế nhưng không còn cách nào khác, hiện tịa chúng ta là vì sinh tồn."

Một lát sau...

Hắn thu hồi dao, giơ ống sáo lên.

Gió bấc gào rít.

Gió xuyên qua ống sáo, xuyên qua các lỗ nhỏ trên ống sáo, phát ra từng đợt âm

thanh.

"Gió tự nhiên có một điểm không tốt đó chính là bọn chúng khi có khi không."

"Chúng ta không thẻ ký thác hi vọng vào gió tự nhiên được."

Liễu Bình rút thẻ bài ra, ném tới.

Bụp!

Lại một con côn trùng sáu cánh lặng yên xuất hiện.

Liễu Bình liếc qua hai con côn trùng, ho nhẹ rồi nói: "Lilith."

"Ừm?"

Lilith nhô ra khỏi đầu hắn.

"Ngươi điều khiển hai con côn trùng này liên tục quạt gió về phía ta."

"Được rồi." Lilith nói.

Liễu Bình gật đầu, đặt ống sáo ở bên môi.

"Ta làm đây!" Lilith nói.

"Làm đi!" Liễu Bình nói.

Hai con côn trùng dùng toàn lực phe phẩy cánh, tạo ra từng trận gió cực mạnh.

Liễu Bình bất đắc dĩ buông ống sáo xuống, nói:

"Lilith, không cần gió quá lớn như vậy, suýt nữa thì ta bị thổi bay ra ngoài rồi."

"Ồ, xin lỗi, ta hơi khẩn trương."

"Làm lại nào."

"Được."

Gió mạnh lại nổi lên.

Liễu Bình đặt ống sáo ở bên môi, thổi nhẹ.

Ống sáo phát ra những âm thanh hỗn loạn, giống như một người không hiểu

cách chơi đang thổi lung tung vậy.

Hoa Tình Không không nhúc nhích, duy trì tư thế lắng nghe.

Liễu Bình chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn về phía hư không.

Từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:

[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đối

phương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]

Xong rồi!

Ánh mắt Liễu Bình di động, nhìn về phía hai hàng chữ tại phía góc trong hư

không:

[Điểm kinh nghiệm hiện tại: 130%.]

[Có thăng cấp hay không?]

Liễu Bình duy trì động tác, âm thầm nói: "Thăng cấp!"

Cảnh tượng bốn phía bỗng tối sầm lại.

Một luồng sức kéo cực mạnh xuất hiện từ hư không, kéo mạnh Liễu Bình vào

trong...

Hắn bỗng trôi nổi.

"Hoa Tình Không!"

Liễu Bình vội vã quay đầu nhìn lại.

Vẫn thấy mình đang đứng trên đỉnh vách núi, trên tay là ống sáo đang thổi, Hoa

Tình Không thì đứng tại một bên yên lặng lắng nghe.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi tăng lên cấp 10.]

[Cấp 10 là tiết điểm lực lượng của hệ thần bí, xin hãy lựa chọn phương hướng

phát triển của ngươi.]

Chữ nhỏ biến mất.

Thế giới hóa thành bóng đêm.

Ngay sau đó, một cây trụ thông thiên triệt địa xuất hiện trước mặt Liễu Bình.

Thần trụ Vĩnh Dạ!



Liễu Bình lơ lửng trong bóng tối, nhìn về phía Thần trụ Vĩnh Dạ.

ầ ấ

Trên Thần trụ Vĩnh Dạ, một bức tượng hùng vĩ mà rộng lớn xuất hiện.

Nó có bốn gương mặt, mặt nhìn về bốn phương tám hướng bóng đêm.

Nhưng sương mù âm u trong bóng đêm vẫn không ngừng cuồn cuộn, làm cho

người ta không thấy rõ bộ dáng cùng thân thể của bức tượng.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:

[Ngươi đã ký khế ước hệ thần bí với vị tồn tại cổ lão này, cũng từ đó thu hoạch

được quầng sáng: Triệu tập trong bốn mươi mét.]

[Ngươi đã đạt tới cấp 10.]

[Hiện tại, ngươi cần phải giao lưu, biểu đạt nguyện vọng của ngươi.]

[Đây là cơ hội để ngươi lựa chọn phương hướng phát triển.]

Liễu Bình cảm nhận một cách cẩn thận.

Bỗng nhiên.

Một luồng ý thức kh*ng b* không gì sánh kịp xuất hiện trong đầu của hắn.

Luồng ý thức này không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không có bất cứ

ngôn ngữ chữ viết nào, thế nhưng khi nó vừa xuất hiện, Liễu Bình cũng tự động

biết được, đối phương đang nói với mình một vài chuyện..

"Thần Thánh và Thủ Ngục, mặc dù bọn chúng khá là quái dị, thế nhưng bọn

chúng là hai con đường khác nhau..."

"Ngươi cần chọn ra một con đường..."

Mọi thứ tản đi.

Trong bóng đêm, một con đường phân nhánh xuất hiện.

Trên con đường bên trái, có vô số bức tượng, khuôn mặt bọn chúng uy nghiêm,

thần sắc trang nghiêm, cơ thể bọn chúng tản ra ánh sáng thần thánh.

Mà con đường bên phải thì có vô số lồng giam và khóa sắt, vô số cường giả bị

nhốt trong lồng giam, phát ra những tiếng r*n r* đau đớn.

"Thần Thánh, hoặc Thủ Ngục... ngươi cần lựa chọn một con đường."

Liễu Bình liếc qua, lắc đầu nói: "Đây là con đường của bọn nó, không phải là

con đường của ta, sau này ta sẽ nghĩ cách dung hợp bọn nó lại, trở thành một

con đường hoàn toàn mới."

Giữa con đường phân nhánh kia, lại có một con đường khác xuất hiện.

Sương mù bao phủ con đường này, làm cho người khác không thể thấy rõ bất cứ

thứ gì trên con đường.

"Đường, có thể khai sáng, thế nhưng ý nguyện của ngươi là cái gì?"

"Ánh sáng, hay là bóng đêm."

"Ngươi cũng cần lựa chọn."

Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Ý nguyện cũng bất đồng vậy à?"

Ý ổ ồ

Ý thức khổng lồ kia không trả lời.

Thế nhưng ở trên con đường hoàn toàn mới kia, có một vòng sáng hừng hực

dâng lên, giống như mặt trời.

Mà phía dưới đường, sương mù đen liên tục cuộn trào, vô số tiếng kêu thảm và

tiếng k** r*n vang lên, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

Rất rõ ràng, đây chính là câu trả lời.

Như vậy...

Ánh sáng?

Hay là bóng đêm?

Liễu Bình không nhịn được mà thở dài, đang định nói cái gì đó, thế nhưng lại

nhịn được.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 408: Thực sự là lãng mạn mà, đi chết đi



Trong quá khứ.

Tại một thành thị rất náo nhiệt.

Một già một trẻ ngồi xổm trên thảm hoa bên đường, mỗi người ôm một bát mì

lớn, đều ăn rất vui vẻ.

"Đồ nhi, con tu hành đã tới đại thành, chỉ còn một chuyện nữa thôi." Ông lão

nói.

"Cái gì?" Thiếu niên hỏi.

"Tương lai, con muốn đi chính đạo, hay là muốn đi tà ma ngoại đạo?" Ông lão

hỏi.

"Vấn đề cũ rích, sư phụ ngài đã đi lại tại tu hành giới cả một đời rồi, có thể hỏi

câu nào mới mẻ hơn hay không?" Thiếu niên không nhịn được mà hỏi.

Ông lão húp nước mì, xoa mồ hôi trên trán, nói: "Nhóc con, vấn đề này cũng là

vấn đề căn bản của tu sĩ, làm sao có thể biến đổi được chứ?"

"Trước đó chúng ta đã tính một quẻ, nhà họ Tiền là một gia đình giàu có trong

thành này, cả đời đều làm việc thiện, thế mà hôm nay lại có kiếp nạn, sư phụ có

tính được nội tình ẩn ở phía sau chuyện này hay không?" Thiếu niên hỏi.

"Đương nhiên, đừng coi thường lão già này..." Ông lão nói: "Tiền đại thiện nhân

vô ý có được một bản công pháp ma đạo, còn bước lên con đường tu hành nữa,

ngày hôm nay các môn phái chính đạo tiến tới bao vây tiêu diệt ông ta, đề

phòng ông ta tu luyện thành ma thân."

"Chỉ vậy?" Thiếu niên nói với vẻ khinh bỉ.

"Còn gì nữa sao?" Ông lão hỏi.

"Công pháp đó là do một đệ tử trong số môn phái chính đạo ở khu vực này đã

âm thầm đặt trong phòng sách của Tiền phủ."

Thiếu niên ăn nốt mì trong bát, rồi nói tiếp: "Ta phải tính tới quẻ thứ năm mới

tính ra, bởi vậy mới có thể biết bọn chúng làm việc bí ẩn tới mức nào."

"Vậy... nhóc đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?" Ông lão hỏi.

"Ta đã từng đọc qua quyển sách ma đạo kia rồi, đợi lát nữa mượn tới xem lại lần

nữa, rồi sáng tạo ra một con đường đi thông đại đạo giúp ông ta!"

Thiếu niên nói xong, đặt bát đũa xuống, đứng lên cười to nói:

"Cái gì mà Thái Thượng hay Cửu U, cái gì mà chính đạo hay tà ma, đều là ngụy

trang của thế giới này mà thôi..."

"Dù là người tu đạo, hay là phàm phu tục tử, đều không thoát khỏi quy luật

mạnh được yếu thua."

ế ề ố

"Ngươi yếu, ngươi không đề phòng, trên người ngươi có thứ tốt, sẽ trở thành

con mồi của người khác."

"Lát nữa ta sẽ đi tiêu diệt cái thứ gọi là danh môn chính phái này!"

Thiếu niên phất tay áo, quay người bước đi.

Ông lão vội vàng buông bát đũa xuống, tóm lấy ống tay áo của hắn rồi nói:

"Từ từ đã! Diệt môn thì quá mức, quá mức quá đấy!"

"Lão già, ông lại muốn dạy ta phải làm cái gì à?" Thiếu niên nói với giọng

khinh thường.

"Luôn có người vô tội mà." Ông lão nói.

"Bãi tha ma phía sau núi, hai trăm năm, xương khô oan hồn hơn vạn, không vô

tội, không vô tội, ha ha ha ha."

Thiếu niên cười lớn, phóng lên tận trời, trong nháy mắt biến mất không thấy gì

nữa.

Ông lão yên lặng đứng tại chỗ, thở dài một hơi, đi trở về thảm hoa, lớn tiếng

nói: "Ông chủ, thêm một bát nữa, thêm ớt, lại thêm một quả trứng!"

"Vị tiên nhân này... ngài có thể đề một chữ cho tiểu đ**m tại hạ hay không?"

"Ngươi miễn phí, ta sẽ đề."

"Được được, mời."

"Ừ!"

...

Liễu Bình lắc đầu, không nghĩ nữa, cẩn thận nói:

"Ta cảm thấy đi cả hai con đường cùng lúc cũng không có vấn đề gì... ta cảm

thấy ánh sáng và bóng tối có thể cùng tồn tại."

"Vì sao lại vậy?" Ý thức thể khổng lồ kia hỏi.

"Bởi vì không ai nói là không được cả, có người nào đã từng nói vậy sao?" Liễu

Bình hỏi.

Ý thức thể khổng lồ kia trở nên im lặng.

Liễu Bình nói: "Đương nhiên... nếu như vấn đề này làm ngươi khó xử, vậy thì ta

sẽ đi đường khác, tóm lại ta tuyệt đối sẽ không tự đặt ra giới hạn cho bản thân

mình."

Bỗng nhiên...

Hắn cảm ứng được điều gì đó.

Vô số gạch đá xuất hiện phía trước con đường phân nhánh, nhanh chóng xây

dựng thành từng bậc thang, hình thành một con đường hướng lên trên.

"Thật sự có con đường khác có thể đi à? Ta thích loại vui mừng bất ngờ này."

Liễu Bình bước từng bước tới, dọc theo bậc thang leo lên trên.



Mà phía dưới của hắn.

Con đường kia dần dần biến mất.

Hắn đang đi trên một con đường bí ẩn hoàn toàn mới, chưa từng có ai thăm dò.

Cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.

Mà ở một bên khác.

Thành Cơ Giới.

Trước một cái bàn hình chữ nhật.

Người đàn ông mặc trường bào màu đen kia phun ra một vòng khói thuốc, yên

lặng ngồi tại vị trí đầu lĩnh, nói với những người khác:

"Mọi chuyện là như vậy, Quyền Ma mà ta phái đi đã bị đối phương g**t ch*t."

Một người đàn ông bật cười nói: "Quyền Ma chết rồi? Thú vị, gã ta là một cao

thủ hiếm có trong đoàn 'Tà Ảnh' các ngươi chứ, vậy mà lại chết đơn giản như

thế, xem ra người khiêu chiến cả ba đoàn đội lớn chúng ta lần này cũng có chút

tài năng đấy chứ."

"Là vì một tấm giấy thông hành cấm khu, đúng không?" Một người đeo nửa

chiếc mặt nạ khô lâu hỏi.

"Đúng." Người đàn ông ngậm điếu thuốc nói.

"Tà Quỷ, thấy được 'Tà Ảnh' các ngươi chịu thiệt làm ta cảm thấy rất vui vẻ."

Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu bật cười.

"Thế nhưng, giấy thông hành cấm khu là lợi ích cộng đồng của chúng ta, ngươi

lại cười trên nỗi đau của người khác như vậy, có hơi không ổn." Vẻ mặt Tà Quỷ

vẫn bình tĩnh, nói.

Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu kia đứng dậy, bật cười nói: "Chuyện nhỏ,

lại còn chuyên môn gọi chúng ta tới hội họp nữa... đưa linh bài tử vong của

Quyền Ma tới, ta sẽ giải quyết chuyện này."

"Minh Thương..." Tà Quỷ nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi

không đủ tư cách nắm giữ đoàn đội 'Khải Kỳ', thế nhưng hôm nay xem ra, tác

phong làm việc của ngươi vẫn rất dứt khoát."

Hắn ta đặt một tấm thẻ bài lên bàn.

Trên thẻ bài, là chân dung đen trắng của một người, chính là Quyền Ma đã chết.

Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu cầm thẻ bài lên và ngửi ngửi, nhắm mắt lại

rồi nói: "À, ta đã đại khái biết được vị trí của con mồi, người nào tới che giấu

khí tức của ta, đừng để Cơ Giới Chủ phát hiện ta đang làm chuyện xấu."

"Để ta đi."

Tà Quỷ đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh người kia, lấy một quyển sách thẻ màu

đen trắng ra, nói:

"Che lấp Linh hồn."

Gió vô hình âm thầm xuất hiện.

ồ ế ấ ầ

"Được rồi, nhìn xem ta giết mấy đứa nhóc đau đầu kia đây."

Cái tên được gọi là Minh Thương kia đá bay cửa sổ, nhìn về phía màn đêm âm

u bên ngoài.

Hắn ta yên lặng quan sát màn đêm, như đang nhìn cái gì đó.

"Nơi sâu trong núi tuyết... đã tới cánh đồng tuyết, chẳng lẽ bọn chúng muốn tiến

vào vương quốc bị đóng băng kia sao? Thật buồn cười, nơi đó chính là nơi

không thể đi vào."

Một chiếc súng ngắm được gác trên bệ cửa sổ.

Hắn ta rút một tấm thẻ bài ra, lắp lên súng ngắm.

Bụp!

Một ống ngắm màu đen xuất hiện trên súng ngắm.

Hắn ta ghìm súng, híp mắt nhìn về phía ống ngắm, nói: "Ta thấy bọn chúng rồi,

ở bên bờ vực, thiếu niên kia còn đang thổi sáo cho cô gái bên cạnh nghe nữa."

"Thực sự là lãng mạn mà, đi chết đi."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 409: Năng lực bị ngắt quãng



Bùm!

Một luồng sáng xuyên qua hư không, trong nháy mắt biến mất không thấy gì cả.

"Uyên ương bỏ mạng, cùng chết đi."

Bùm!

Lại một viên đạn nữa được b*n r*!

Tại mấy vạn dặm bên ngoài.

Liễu Bình nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế thổi sáo.

Bỗng nhiên...

Lilith bỗng chui ra khỏi đầu của hắn, hét lớn: "Tại phương hướng này... ta ngửi

thấy mùi tử vong!"

Trong khoảnh khắc này, hai con côn trùng dừng việc vỗ cánh.

Bọn chúng bay xuống, chắn trước người Liễu Bình.

"Chưa đủ!"

Lilith quát lớn: "Ra đi, trùng lớn!"

Ầm...

Một con côn trùng khổng lồ xuất hiện, ngăn cản trước người Liễu Bình.

Sau đó viên đạn kia bay tới.

Trong nháy mắt, nửa người con côn trùng khổng lồ biến mất.

Con trùng bay dựng thẳng giáp xác lên...

Bụp!

Cả người nó vỡ nát.

Ngay sau đó, thân thể con phi trùng thứ ba cũng theo đó nổ tung.

Một quyển sách màu đen thật dày tiếp tục ngăn cản trước mặt Liễu Bình...

Bùm!

Một tiếng vang xuất hiện.

Cả người lẫn sách của Liễu Bình đều bị đẩy bay ra ngoài, nhanh chóng rơi

xuống vách núi.

Chặn!

Lilith thở phào một hơi.

Một tay nàng tóm lấy sách thẻ, một tay dùng sức mở mắt Liễu Bình ra, lớn tiếng

nói: "Liễu Bình! Liễu Bình! Nhanh tỉnh lại!"

ắ ễ

Mí mắt Liễu Bình nhúc nhích.

Một quầng sáng từ dưới chân hắn hiện lên.

Quầng sáng này nhanh chóng kết nối thành vòng sáng phù văn hừng hực...

Vòng sáng bay múa một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trên đỉnh đầu

Liễu Bình.

Thế nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.

Cho nên, cũng không nhìn thấy những hàng nhắc nhở:

[Ngươi bỏ dở lần diễn này.]

[Chú ý, tù phạm đã thoát khỏi năng lực 'Kẻ Cướp Kịch' của ngươi.]

[Nó sắp thức tỉnh.]

[Lặp lại lần nữa, nó sắp thức tỉnh!]

Cùng lúc đó...

Trên vách đá...

Hoa Tình Không không còn lắng nghe nữa.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, quan sát bốn phía.

"Nơi này là..."

Bỗng nhiên, một luồng sáng xuyên qua trời cao, từ một nơi cực kỳ xa xôi bắn

thẳng tới, bắn trúng đầu của cô.

Bụp!

Hoa Tình Không bị bắn trúng, lắc lắc đầu.

"Là ai, khi ta vừa mới tỉnh lại, lại muốn dùng cách đó g**t ch*t ta?"

"Thực sự là... ngu muội..."

Từng luồng sáng đỏ từ quanh người cô tản ra, ầm vang hóa thành sương mù

máu xông thẳng trời cao.

Ngoài mấy vạn dặm.

Thành Cơ Giới.

Trong căn phòng mở hội nghị kia.

Bên cửa sổ, một người giơ súng ngắm, b*n r* hai phát đạn.

"Thế nào, kết thúc rồi sao?"

Tà Quỷ hỏi.

Tất cả thành viên có mặt tại đây đều nhìn về phía người vừa bắn súng kia.

Thế nhưng hắn ta lại im lặng.

Người tinh ý sẽ phát hiện, tay của hắn ta đã bắt đầu run rẩy.

Trong ống ngắm của hắn ta...

ố ắ

Hoa Tình Không đang đối mặt với hắn ta.

Cô cười với hắn ta.

Ngay sau đó...

Cô ta biến mất.



Trong gió tuyết.

Một thiếu nữ đi lại trong núi.

Cô ta đã đi thật lâu.

Cho tới giờ phút này...

Ở một bên khác, là tảng băng nối liền đất trời.

Thiếu nữ ngừng chân quan sát thế giới đóng băng kia.

Cô không ra tay, chỉ nhìn một lúc rồi mới bước tới, tiếp tục tiến lên.

Thời gian dần dần trôi qua.

Nửa ngày sau...

Thiếu nữ đã đi tới một bên khác của thế giới đóng băng.

Đứng tại nơi cao nhìn về phía thế giới đóng băng, lờ mờ thấy được một tòa

thành thị.

Thiếu nữ yên lặng quan sát một lát.

Cô nhảy từ trên cây xuống, đi vào khu đất trống trong rừng, tiếp tục đi về phía

trước, cuối cùng dừng lại tại trước khối băng.

"Không sai, nơi mà ta cảm ứng được... chính là nơi này."

Thiếu nữ cúi người, nhặt một tấm bản đồ đã bị vùi lấp bởi tro bụi cùng lá rụng

lên.

Cô quan sát bản đồ, lại nhìn về phía thế giới đóng băng kia.

Trong phong ấn băng, một người đàn ông với tướng mạo uy nghiêm đứng thẳng

bất động, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ, nói nhỏ: "Gây dựng lại."

Ngay sau đó...

Cảnh tượng bốn phía chuyển đổi, một cảnh tượng đã diễn ra trong quá khứ bỗng

hiện lên một lần nữa.

Một cô bé tản ra ánh sáng mông lung xuất hiện, nói: "Xin lỗi, ta đã sớm chuyển

bảng chỉ dẫn biên giới Đế quốc... về phía Đế quốc, xét tới mặt thời gian, đại

khái sẽ không để bọn chúng rời khỏi cương vực của Đế quốc."

Mà ở cạnh cô bé, một thiếu niên ném một tấm bản đồ xuống đất, cùng lúc thu

hồi một tấm thẻ bài.

ỗ ồ ấ ề

"Xin lỗi, bản đồ của các ngươi có vấn đề, nơi mà chúng ta đang đứng mới là

khu vực ngoài đường biên giới." Thiếu niên nói.

Người đàn ông với vẻ mặt uy nghiêm kia không nhúc nhích, trên thân dần dần

xuất hiện băng tuyết.

"Đáng hận, những thứ ngu xuẩn kia."

Ông ta trầm thấp nói.

Thiếu niên nghe, lại nói mấy câu, sau đó nắm tay cô bé kia quay người rời khỏi

nơi đây.

Cảnh tượng này dần dần biến mất.

Thế giới lại khôi phục như ban đầu.

Người đàn ông uy nghiêm kia vẫn bị khối băng u ám phong ấn lại, không nhúc

nhích.

Thiếu nữ đi tới, yên lặng quan sát đối phương.

"Không hiểu rõ loài người, là nguyên nhân cho sự thất bại của ngươi... cũng

may là ngươi thất bại, nếu không ta cũng khó có thể đi ra được."

Thiếu nữ nói.

Cô vươn tay, đặt lên trên khối băng.

Trong nháy mắt...

Có thứ gì đó bị kích hoạt lên.

Một giọng nói ồm ồm vang lên từ trong thế giới đóng băng:

"Danh Sách khuyết thiếu tổ bài nòng cốt."

"Thế giới Danh Sách này đã tiến vào trạng thái phong ấn khẩn cấp, không thể

hưởng ứng mệnh lệnh của ngài."

Thiếu nữ đứng im tại chỗ, im lặng một lúc lâu.

"Thời gian... đã trôi qua quá lâu..."

Cô thở dài một hơi.

Từng giọt nước mắt lướt qua gò má cô, rơi trên mặt đất.

Tiếng gió rít gào.

Bông tuyết bay lả tả xuống.

Thiếu nữ xoay người, nhìn về nơi hư vô phía xa.

Bỗng nhiên, cô biến mất.

Ngay sau đó...

Tại ngoài mấy vạn dặm.

Thiếu nữ yên lặng xuất hiện trong một đống đổ nát hoang tàn.

Cô quay đầu quan sát bốn phía, nói:

ề ẩ ấ

"Hóa ra là một Danh Sách giỏi về ẩn nấp."

Đây là một thành thị đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Không có bất cứ sinh vật sống nào cả.

Toàn bộ thế giới như bị tro bụi bao phủ, như là một nghĩa trang tĩnh lặng vĩnh

hằng.

Thiếu nữ bay trên từng mảnh gạch ngói vụn, tùy ý nhìn thoáng qua cả khu vực,

lộ ra vẻ hỗn loạn không mục đích.

Cô bay về phía trước.

Trước tường vây đổ vỡ, thiếu nữ dừng lại, ngưng thần nhìn chằm chằm lên mặt

tường.

Có vẻ như ban đầu trên bức tường này có rất nhiều chữ viết, thế nhưng đã trải

qua một thời gian quá mức dài lâu, làm cho nội dung trên bức tường đã bong ra

từng mảng, chỉ còn lại mấy chữ nhỏ:

"Có... gia nhập, chúng ta chắc chắn..."

Thiếu nữ do dự một lát, thở dài nói: "Không cần nhìn tiếp nữa."

Cô tiện tay tóm tới, nắm chặt một viên đạn kim loại biến hình trong tay, nói

nhỏ: "Tuyến Vận Mệnh."

Ngay sau đó...

Một bóng người ngã xuống đất.

Người này đeo một chiếc mặt nạ khô lâu, trong tay có một khẩu súng ngắm,

toàn thân cứng ngắc, không thể cử động chút nào cả.

Chính là đoàn trưởng Minh Thương, đoàn trưởng của đoàn "Khải Kỳ" trong

thành Cơ Giới.

"Đừng... đừng giết ta..."

Hắn ta run giọng nói.

Thiếu nữ: "Ta cần xem hết mọi chuyện đã diễn ra trên người ngươi."

Cô vươn tay, vỗ nhẹ lên người Minh Thương, nói: "Gây dựng lại."

Vô số ánh sáng hội tụ tới, trong nháy mắt đã ngưng thành cảnh tượng trong quá

khứ.

"Ta thấy được bọn họ, tại bên bờ vực, thiếu niên kia còn đang thổi sáo cho bạn

gái hắn nghe nữa."

"Thật sự là lãng mạn, đi chết đi."

Bùm!

"Uyên ương bỏ mạng, cùng chết đi."

n
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back