Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 240: Đăng Thần chiến tới sớm!



Năm năm trước.

Nơi sâu trong Vĩnh Dạ.

Tại một khu biên giới thuộc về người chết loài người.

Liễu Bình và Libertas đứng giữa sườn núi, nhìn về phía chiếc rương của bản

thân mình.

"Cho nên, những thứ này là phần thưởng dành cho học viên xuất sắc sao?"

Libertas cười nói.

Hắn ta mặc một bộ giáp da tối màu, lại lấy một thanh dao găm dài cực kỳ sắc

bén từ trong rương ra, tùy ý vung lên hai lần, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Trong rương vẫn còn có một thanh kiếm ngắn sắc bén nữa.

Ông lão nói: "Đã xác nhận các ngươi có sức chiến đấu cùng với có giá trị đào

tạo, cần phải làm cho các ngươi nhanh chóng trưởng thành, nếu như tương lai

các ngươi có thể một mình trấn thủ một phương, đó mới là kết quả tốt nhất."

Liễu Bình nhìn về phía chiếc rương của mình.

Bên trong có một bộ áo giáp kỵ sĩ toàn thân, một chiếc khiên lớn làm từ kim

loại, cùng với một chiếc mâu ngắn.

Hắn mặc bộ áo giáp kỵ sĩ lên người, hoạt động một lát, cảm thấy rất vừa người.

Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:

[Áo giáp dành cho Kỵ binh đế quốc.]

[Đây là một bộ áo giáp dành cho binh lính bình thường, có thuộc tính kiên cố

cùng bền bỉ, có thể đề phòng vũ khí lạnh công kích ở một mức độ nào đó.]

Liễu Bình cũng cảm thấy khá hài lòng.

Dù chỉ là cho người bình thường dùng, thế nhưng cái này tốt hơn chiếc gậy gỗ

cùng khiên gỗ ban đầu nhiều.

"Dùng quen với mâu sao?" Ông lão hỏi.

Nếu như đổi thành lúc khác, Liễu Bình cũng cảm thấy không quá quan trọng.

Thế nhưng hiện tại...

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Danh Sách quá căng thẳng.

"Xin lỗi, có vũ khí lạnh sắc bén hơn hay không?" Liễu Bình hỏi.

Ông lão cười nói: "Nếu như ngươi có thể trả lời một câu hỏi, đồng thời làm ta

hài lòng, như vậy ta sẽ quyết định phân phối cho ngươi một vũ khí lạnh với cấp

bậc cao hơn."

"Mời hỏi." Liễu Bình nói.

ế ấ ấ ố ề

"Ta đã quan sát quá trình chiến đấu của ngươi, ngươi có thiên phú rất tốt về

phương diện đón đỡ cùng phòng ngự, tại sao kỹ năng học tập đầu tiên của ngươi

lại là 'Thánh Ngâm thuật'?" Ông lão hỏi.

Có một câu đọng lại bên miệng Liễu Bình, lại bị hắn nuốt trở vào.

Cũng vậy, tình huống hiện tại vẫn không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cần phải biểu

hiện mình lợi hại tới mức nào hay sao?

Chẳng lẽ quên đi vở kịch hắc ám rồi?

"Đón đỡ cùng phòng ngự là để bảo vệ những đồng đội phía sau, mà trị liệu cũng

là như thế, trong mắt của ta, tính chất của bọn chúng đều giống nhau." Liễu

Bình nói.

Ông lão suy nghĩ một lát, cười nói: "Rất tốt, ngươi có thiên phú rất tốt, lại còn

mang tới cho ta cảm giác về Thánh kỵ sĩ, quá tốt."

Ông lão vung tay lên, chiếc mâu ngắn trong rương biến mất.

Thay vào đó, là một chiếc mâu dài màu xanh lam sậm.

"Thử xem, nó là phần thưởng tư nhân của ta dành cho ngươi, hi vọng ngươi có

thể phát huy uy lực của nó." Ông lão nói.

Liễu Bình cầm lấy trường mâu, chỉ cảm thấy bàn tay mát lạnh.

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Sương Lãnh Điểu.]

[Trường mâu.]

[Sắc bén cấp thấp: Nó càng thêm sắc bén hơn so với trường mâu bình thường.]

[Sương lạnh cấp thấp: Mỗi phút có thể kích hoạt một lần, làm cho lực lượng

băng sương bám vào bên trên trường mâu.]

Liễu Bình cảm thấy rất kinh ngạc.

Hắn chưa từng gặp qua binh khí như thế.

"Cám ơn các hạ." Hắn thành tâm nói.

"Không cần khách sáo, chi hi vọng các ngươi tới nơi đây, có thể làm cho càng

nhiều linh hồn loài người có thể đạt được sự an bình trong Vĩnh Dạ." Ông lão

nói.

Liễu Bình mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy được từng hàng chữ nhỏ

bốc lửa xuất hiện:

[Cảnh báo!]

[Bởi vì một loại nhân quả luật nào đó tới từ năm năm sau, Đăng Thần chiến lần

đầu tiên sẽ diễn ra trước thời hạn.]

[Mười giây sau, ngươi sẽ tiến vào chiến trường Đăng Thần.]

[Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!]

[Lặp lại một lần nữa, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức!]

ễ ề ế ấ ấ

Liễu Bình nhìn về phía chiếc rương trước mặt, thấy được bên trong còn một tấm

khiên kim loại...

Hắn không chút nghĩ ngợi lấy tấm khiên ra, nâng trên tay.

Ngay sau đó...

Toàn bộ thế giới trở nên ngưng đọng lại.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Ngươi đã bị dừng lại tại khoảnh khắc hiện tại.]

[Đăng Thần chiến chỉ tiến hành trong vòng một giây, cũng quyết định sinh tử

của ngươi.]

[Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có muốn trở thành thẻ bài của Yana, thay nàng

tiến hành trận Đăng Thần chiến này hay không?]

"Xác nhận!" Liễu Bình nói.

Một luồng sáng bao phủ cả người hắn lại, mang theo hắn chui vào hư không,

biến mất không thấy gì nữa.

...

Trong một vùng tăm tối.

Một vệt ánh sáng thẳng tắp hạ xuống, dừng lại tại sân đấu trống rỗng.

Liễu Bình hiện thân.

Trên khán đài của sân thi đấu này không có một ai, mà ngoài hắn ra, cũng

không có bất cứ vật gì xuất hiện cả xuất hiện trên sân thi đấu cả.

"Bộ bài của Aldrich đâu?" Liễu Bình hỏi.

Từng hàng chữ nhở xuất hiện:

[Giờ phút này, hắn ta vẫn là người hầu.]

[Trận Đăng Thần chiến này sẽ rút thẻ bài chiến đấu từ bộ bài của hắn ta ra,

quyết một trận thắng bại với ngươi.]

Trong bầu trời tăm tối, một luồng sáng chậm rãi hạ xuống.

Ánh sáng biến mất.

Một bộ xương chó mà toàn thân có ngọn lửa bốc lên xuất hiện trước mặt Liễu

Bình.

"Grừ..."

Bộ xương chó liếc nhìn thấy Liễu Bình, lộ ra vẻ hung ác.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đầu con chó:

[Ma khuyển: Huyết nhục thú khuyển.]

[Đây là một con chó trông nhà cấp thấp tại Luyện Ngục, có được những năng

lực như sau: ]

ế ố

[Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nó

phát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể cảm ứng được tình huống hiện tại.]

[Cắn xé sắt thép: Giỏi về việc cắn nát xương cốt cùng máu thịt.]

[Phun lửa: Phun ra một ngọn lửa thiêu cháy kẻ địch.]

Liễu Bình đọc xong, không khỏi hít sâu một hơi.

"Hiện tại ta mới biết ngươi lo lắng cái gì..."

Hắn lẩm bẩm.

Chỉ là một con chó canh nhà, đã có ba loại kỹ năng, mà mỗi kỹ năng đều cực kỳ

thực dụng.

Khó trách Danh Sách liên tục mở ra hai hạng năng lực.

Thế nhưng vẫn không kịp.

Bộ xương chó ngẩng đầu, phát ra những tiếng hú chợt cao chợt thấp.

[Nó kích hoạt 'Kêu lớn cảnh báo'.]

[Chú ý, sân thi đấu này là chiến trường Đăng Thần hoàn toàn khép kín, nó

không cách nào truyền tin tức nơi này trở về cho chủ nhân.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 241: Áo nghĩa - Long Nha!



Liễu Bình làm nóng người, một tay nâng khiên, một tay nâng mâu, chậm rãi

bước tới gần bộ xương chó.

Con chó kia hú liên tục vài tiếng, phát hiện tình huống không ổn, lập tức im

lặng.

Nó lao thẳng về phía Liễu Bình...

"Chỉ dựa vào loại tấn công này thôi sao?"

Liễu Bình bật cười, giơ tấm khiên lên ngăn cản.

Trong khoảnh khắc đó, bộ xương chó bị tấm khiên đập trúng năm sáu lần, tia

lửa bắn văng khắp nơi, thế nhưng nó vẫn không sợ chút nào.

Nó há miệng, liên tục cắn về phía tấm khiên.

Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...

Liễu Bình lướt qua, giơ tấm khiên lên quan sát, thấy được trên khiên kim loại đã

bị cắn rách một lỗ thủng.

Tấm khiên này hoàn toàn không ngăn cản được!

"Ngươi đúng là giống chó mà." Liễu Bình lẩm bẩm nói.

Bộ xương chó thay đổi phương hướng, lại nhào về phía Liễu Bình.

Một người một chó, lại lướt qua nhau một lần nữa.

Lần này, Liễu Bình không để nó cắn trúng tấm khiên, mà trường mâu lại đâm

trúng đối phương, thế nhưng khi đâm trúng xương nó lại bị phản lực đẩy chếch

ra.

Xương cốt của nó rất cứng!

"Thẻ bài? Không, ta cảm thấy, mặc dù ngươi là một tấm thẻ bài, thế nhưng trên

thực tế lại là một con người cực kỳ bình thường... rất lâu rồi ta chưa từng ăn thịt

các ngươi..." Bộ xương chó nói tiếng người.

Từng giọt dung nham thuận theo răng nanh của nó nhỏ xuống, tạo thành từng lỗ

nhỏ trên đài thi đấu.

"Khá lợi hại." Thần sắc Liễu Bình trở nên nghiêm túc.

Con chó này có ba loại kỹ năng.

Còn có một thân mình đồng da sắt với lực phòng ngự cực cao.

Đối với mình hiện tại mà nói, sinh vật Luyện Ngục có tên "Huyết nhục thú

khuyển" này, gần như là vô địch.

Liễu Bình một tay nâng khiên, một tay cầm ngang chuôi Sương Lãnh Điểu, tiến

vào trạng thái tập trung.





Trong sân đấu.

Một người một chó, chiến đấu rất kịch liệt.

Bộ xương chó phóng về phía Liễu Bình, sủa liên tục, liên tục làm ra mấy hành

động đánh nghi binh, rồi mới lao về phía cổ Liễu Bình táp tới.

Ầm!

Đầu của nó đụng phải tấm khiên, bị đẩy bay ra ngoài.

Hiện tại Liễu Bình đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không ham chiến, nếu không bị

con chó này quấn lấy thì cả tấm khiên lẫn áo giáp đều bị nó cắn ra mấy lỗ lớn.

Bộ xương chó bay ra ngoài, lắc lắc đầu, lại đứng lên lần nữa.

Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình,nói:

"Nhãi ranh, rõ ràng ngươi mới mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng kỹ nghệ chiến

đấu lại quá xuất sắc, tới cùng thì ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.

Con chó Luyện Ngục này, có lẽ vẫn không hiểu hoàn cảnh trước mắt là gì.

Nó còn tưởng rằng mình là tồn tại nào đó trong Luyện Ngục.

"Có lẽ ngươi còn không rõ tình huống trước mắt, thực ra ta đã nhìn trúng ngươi

rồi, muốn ngươi trở thành thẻ bài của ta, mà không phải là thẻ bài của Aldrich."

Liễu Bình nói.

Con chó hơi khựng lại, lẩm bẩm: "Quả nhiên là tới trộm chó... thảo nào vị trí

hoàn cảnh nơi này lại khép kín như vậy..."

"Không sai, ta đã kích hoạt một loại thệ ước, cưỡng chế đưa ngươi tới nơi này,

làm cho Aldrich không thể tìm ra ngươi, mà ta lại có cơ hội làm cho ngươi trở

thành thẻ bài của ta." Liễu Bình nói.

"Quá ngây thơ, cực kỳ ngây thơ... Aldrich có tiền đồ rộng mở, hơn nữa mỗi

ngày còn cho ta một chiếc xương ăn, ngươi cho rằng ta sẽ trung thành với một

tên nhãi như ngươi hay sao?" Bộ xương chó lộ ra vẻ chế giễu.

Liễu Bình nói: "Thực ra ta chuẩn bị cho ngươi ăn xương lẫn cả thịt, mà lại là hai

chiếc một ngày."

Bộ xương chó trở nên yên lặng.

"Thiếu niên..." Nó đổi xưng hô, nói tiếp: "Dùng đồ ăn để dụ dỗ ta, là một loại

thủ đoạn cực kỳ thấp kém, sẽ chỉ chọc giận ta mà thôi, ngươi hiểu chưa?"

Đang nói chuyện, trong mõm chó dần dần tụ tập ánh lửa.

Nó muốn sử dụng chiêu Phun lửa!

Liễu Bình âm thầm cảnh giác, cười nói: "Chúng ta lại đánh tiếp một lượt nữa,

nếu như ngươi vẫn không thể làm gì được ta, vậy hãy đi theo ta, như thế nào?"

"Nhóc con, hãy sống sót trước rồi lại nói đi!"

Bộ xương chó nhảy lên thật cao, phun một ngọn lửa về phái Liễu Bình.

Mà ngọn lửa này...

Cũng không phải chỉ là một quả cầu lửa, mà là một bức tường lửa cháy phừng

phừng!

Ngọn lửa phóng tới cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ tấn công của con chó

kia, cũng vượt qua tốc độ phản ứng của Liễu Bình...

Không trốn được!

Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc lên.

Đây là giống loài trong Luyện Ngục sao?

Rõ ràng chỉ là một loài chó cấp thấp, thực lực của nó cũng đã đạt tới mức này

rồi?

Trong khoảnh khắc sống còn này, hầu như Liễu Bình chỉ dựa vào bản năng mà

vung Sương Lãnh Điểu trong tay, kích hoạt năng lượng băng sương có trên

trường mâu:

Sương giá sơ cấp!

Trường mâu hơi chấn động, đầu thương bùng lên một luồng sương mù lạnh giá,

bị Liễu Bình dùng toàn lực đâm mạnh về phía trước...

Áo nghĩa - Long Nha!

Đây là áo nghĩa võ đạo mâu pháp của văn minh tu hành.

Với thực lực hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra lực lượng

của loại áo nghĩa này, thế nhưng hắn có thể phát huy toàn bộ kỹ xảo ẩn chứa

trong đó.

Ngay sau đó, mũi mâu đâm xuyên qua bức tường lửa dày phía trước.

Nương tựa theo khí lạnh, Liễu Bình xuyên qua bức tường lửa, lao về phía bộ

xương chó.

"Ngươi tránh được?" Bộ xương chó kinh ngạc nói.

Nó không do dự, táp về phía mặt của Liễu Bình.

Liễu Bình sử dụng cả khiên lẫn mâu trong tay, liên tục sử dụng những động tác

cản, đập, đẩy, đâm; mới khó khăn lắm đánh lui bộ xương chó.

Một người một chó, cũng bắt đầu thở hổn hển.

Bức tường lửa kia cũng chỉ bay ra ngoài được năm mét, đã biến mất.

Uy lực của nó mạnh nhất khi vừa mới phun ra mà thôi.

Nếu như con chó này lại tiếp tục phóng ra loại kỹ năng này, có lẽ mình chỉ có

thể lùi về phía sau, chờ bức tường lửa biến mất mà thôi.

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.

"Thiếu niên, nếu như ngươi không có trường mâu hệ băng này, vừa rồi ngươi đã

bị thiêu chết."

Bộ xương chó liếc nhìn về phía trường mâu, nói với vẻ mất tự nhiên.

ễ ắ

Liễu Bình nhạy cảm bắt được có nơi nào đó không đúng.

Vừa rồi, khi bộ xương chó nhìn về phía trường mâu băng sương, chiếc xương

đuôi không lông của nó yên lặng cụp xuống.

Cụp xuống...

Là sao vậy?

Toàn thân con chó này đều là lửa, xương như sắt thép, mình tấn công nhiều lần

đều không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho nó cả.

Chỉ là con chó này quá nhẹ, rất dễ dàng bị mình đánh bay.

Nó còn có thời điểm sợ hãi sao?
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 242: Nhược điểm cùng bí mật



Liễu Bình lại nhìn về phía bộ xương chó lần nữa, đã thấy chiếc xương đuôi của

nó lại dần dần vểnh lên.

"Loại khí lạnh mà ngươi vừa sử dụng, chắc hẳn phải rất lâu mới có thể sử dụng

một lần chứ." Bộ xương chó nói.

Liễu Bình im lặng, rồi nói: "Không, lúc nào cũng có thể sử dụng nó, bình

thường ta đều dùng nó để đâm xuyên một vài con mồi."

"Hừ, chỉ tới như vậy mà thôi." Bộ xương chó nói, phần xương đuôi lại cụp

xuống.

Liễu Bình híp mắt lại.

Cụp một lần là ngẫu nhiên, mà cụp tới lần thứ hai...

Chẳng lẽ phần dưới xương cùng chính là điểm yếu của nó?

Đã hiểu.

Xương cốt của nó cứng như sắt thép, thế nhưng khu vực đó có lẽ vẫn mềm mại.

Nói tới, rất nhiều động vật đều có vỏ ngoài cứng rắn, mà nơi đó thì loài nào

cũng đều mềm mại như một.

Liễu Bình nắm chặt trường mâu, chậm rãi xê dịch, bắt đầu lượn về phía sau con

chó này.

Bộ xương chó thấy hắn có cử động như vậy, vội vàng chuyển động theo, từ đầu

tới cuối đều duy trì trạng thái đối mặt với Liễu Bình.

Một người một chó, vòng quanh như vậy bảy tám lần, sau đó dừng lại.

Mặc dù Liễu Bình vẫn không thành công đi tới phía sau của đối phương, thế

nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ hiểu rõ.

Mặc dù bộ xương chó vẫn giữ vững tư thái đối mặt với Liễu Bình, thế nhưng nó

lại càng này càng lo lắng, xương đuôi từ đầu tới cuối đều không nâng lên.

Bầu không khí kỳ dị tự nhiên sinh ra.

"Ngươi đã phát hiện cái gì?" Bộ xương chó hỏi.

"Không phát hiện cái gì cả."

Liễu Bình nhún vai, nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế đâm thẳng.

"Đâm mạnh vào đi, chắc hẳn sẽ có bất ngờ thú vị." Hắn lẩm bẩm nói.

Bộ xương chó sủa lớn với vẻ tức giận, quát: "Ngươi là một tên khốn nạn bẩn

thỉu, chẳng lẽ ta sẽ đánh với ngươi sao? Không, đưa ta trở về đi, ta từ bỏ trận

chiến này!"

Ngọn lửa trên người nó cháy bùng lên.

Không khí cũng bị hâm nóng.

ế ầ

Tiếng gầm gừ của nó vang vọng toàn trường.

Thế nhưng mà...

Cũng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, chuyển nó trở về bên người Aldrich.

Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:

[Không thể thả nó trở về, nếu không Aldrich tại thời điểm này sẽ biết đã xảy ra

chuyện gì thông qua ý thức của nó.]

Liễu Bình hơi động, vọt mạnh về phía bộ xương chó.

Mà con chó kia cũng không cam lòng yếu thế, há miệng phun ra một ngọn lửa

hừng hực, hóa thành một bức tường lửa thật dày.

Ai ngờ Liễu Bình đã sớm dự đoán được, đạp mạnh một cái, lập tức bật trở về,

rồi lộn về phía sau hơn năm mét.

Cũng vừa đúng lúc bức tường lửa tới khu vực đó thì tản đi.

"Lại tới!"

Liễu Bình xông về phía bộ xương chó.

Bộ xương chó cố chịu bị đánh, há mồm chuẩn bị cắn đứt trường mâu, thì lại bị

tấm khiên đập bay đi.

Xét tới chiến thuật cùng sách lược, làm sao mà nó có thể vượt qua Liễu Bình

được?

Bộ xương chó lộn vòng giữa không trung...

Phía dưới cái đuôi xương vểnh thật cao của nó, là một vòng lửa nhỏ có màu vỏ

quýt.

Chính là cái này!

Liễu Bình đưa trường mâu tới gần, nhấn nhẹ vào vòng lửa màu vỏ quýt đó rồi

lập tức thu hồi mâu lại.

"Ẳng ẳng!"

Bộ xương chó phát ra tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.

Nó lăn lộn trên mặt đất, gào thét nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy.

"Ngươi là một tên khốn nạn đáng chết!" Bộ xương chó tức giận quát lớn.

Quay đầu nhìn lại, từng giọt chất lỏng vàng nhạt pha đỏ từ trên mông nó nhỏ

xuống.

Đúng là vừa chạm vào tức tàn mà.

Liễu Bình dần dần yên ổn.

"Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không một kích vừa rồi lại thêm khí lạnh, cam

đoan làm cho ngươi ngay cả ngủ say trong Vĩnh Dạ cũng đều không yên ổn, lúc

nào cũng nhớ tới cảm giác đó." Liễu Bình nói.

ắ ồ ầ ầ ấ

Hắn tùy ý vung trường mâu, một luồng sương mù lạnh lẽo dần dần xuất hiện

trên mũi mâu.

Bộ xương chó dần dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy.

Đối phương thật sự đã tha mình một mạng, nếu không ngay vừa rồi cây trường

mâu kia đã có thể đâm xuyên qua người mình.

Chẳng lẽ mình thật muốn chết trong nơi quỷ dị này sao?

Chính mình mới hai tuổi mà thôi...

"Ngươi muốn thế nào?" Bộ xương chó hỏi.

"Thực ra công năng chính của ngươi là làm canh gác cùng trinh sát, ta rất tò mò,

làm cách nào Aldrich mới có được lòng trung thành của ngươi?" Liễu Bình hỏi.

"Ngày hôm nay ta mới bị người đưa tới trong tay hắn ta mà thôi, vừa mới ăn

một chiếc xương của hắn ta... mẹ nó, trên chiếc xương đó không có chút thịt nào

cả... sau đó đã bị dịch chuyển tới nơi đây, quyết đấu với một tên khốn cầm băng

mâu là ngươi đó." Bộ xương chó mất tinh thần, gầm nhẹ.

"Ngươi bị người khác đưa tới trong tay Aldrich? Chờ đã, địa vị hiện tại của hắn

ta là gì?" Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi phải thề không giết ta." Bộ xương chó nói.

"Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói.

"Hắn ta là người hầu trong trang viên, thế nhưng hắn ta lại có huyết mạch cao

quý, tương lai chắc chắn bay lượn trời cao." Bộ xương chó nói.

"Huyết mạch?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

Bộ xương chó nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như đang châm

biếm cái gì đó.

"Đúng vậy, ngày hôm nay hắn ta mới đạt được một nhóm bảo vật, khi xem xét

một thanh trường kiếm trong đó không cẩn thận làm rách da... lúc đó chỉ có ta ở

nơi đó, ngươi phải biết, loài chó như ta vậy, vừa ngửi mùi máu trên người hắn

ta, đã biết hắn ta có một loại huyết mạch ma quỷ thượng đẳng cực kỳ cao quý,

đại khái là cùng cấp bậc với chủ mẫu." Bộ xương chó nói.

Toàn thân Liễu Bình chấn động.

Thì ra là thế!

Thảo nào người chủ mẫu kia lại bỏ công bỏ sức nhiều cho một tên người hầu

như vậy!

Thảo nào Yana đã là Nữ thần Tra Tấn, vậy mà còn bị hạ nguyền rủa, yêu cái tên

có thân phận người hầu này!

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Ngươi phát hiện bí mật của ma quỷ thượng tầng trong Luyện Ngục.]

ấ ầ ế ấ

[Đây là một bí mật có liên quan rất lớn tới Thần chiến, cũng rất có khả năng tạo

thành một cơn bão táp to lớn.]

[Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.]

[Điểm diễn hiện tại của ngươi đạt tới 10/10.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 243: Thu lấy thẻ bài



[Điểm diễn của ngươi đã đủ.]

[Xét thấy ngươi đã mất đi toàn bộ thực lực;]

[Xét thấy ngươi đã mất đi hai thân phận của Thẻ bài sư là Thằng hề và Thánh

giả;]

[Ngươi đã không phải là một Thẻ bài sư, mà là một người mới, không thể dựa

vào lực lượng của Yana thu hoạch thẻ bài mới được;]

[Ngươi đã không còn lượng tài sản khổng lồ trong Ngân hàng Ngục Diễm nữa.]

[Bởi vậy, ngươi cần phải lựa chọn một trong hai phương án sau đây: ]

[1, Tiếp tục bảo trì những kỹ năng thần bí 'Kiến Văn Như Danh', 'Một Người

Không Có Phần Diễn', 'Sơ Diễn Giả', cũng tạo ra kỹ năng thần bí mới 'Nhân Khí

Diễn Viên'.]

[Nhân Khí Diễn Viên: Khi ngươi nói xin lỗi về một vấn đề nào đó, sẽ không có

vấn đề gì lớn xuất hiện, trong một khoảng thời gian mọi người đều lựa chọn tha

thứ cho ngươi.]

[Lựa chọn 1, ngươi sẽ được phép tiếp tục tự do bên ngoài hệ thống Thẻ bài,

quan sát tình thế biến đổi.]

[2, Nuốt đi hai hạng kỹ năng thần bí khi trước, chỉ giữ lại 'Kiến Văn Như Danh',

cũng hấp thu toàn bộ linh thạch mà ngươi tiết kiệm trong kho tiền tiết kiệm,

toàn bộ dùng để tạo ra Giao diện Danh Sách Anh Linh.]

[Từ nay về sau, Giao diện của ngươi sẽ trở nên ổn định lại, cũng thêm ra một

hạng công năng 'Thu lấy thẻ bài', dùng để thu phục con chó trước mắt.]

[Lựa chọn 2, ngươi sẽ đi sâu vào hệ thống thẻ bài, từ đây bước vào con đường

tấn cấp của hệ thống này.]

[Chú ý, đây là một lần lựa chọn cực kỳ quan trọng.]

[Xin hãy lựa chọn nghiêm túc.]

Ánh mắt Liễu Bình rơi vào bên trên Giao diện, đọc hết toàn bộ chữ nhắc nhở.

Hiện tại mình đã xâm nhập vào trong Vĩnh Dạ, đã hoàn toàn là một Vĩnh Dạ

giả, thậm chí biến thành một tấm thẻ bài.

Đây là lựa chọn của mình.

Không chỉ vì Yana cùng Andrea.

Mình vẫn luôn cảm thấy thẻ bài rất thú vị, muốn tự mình thăm dò thế giới hoàn

toàn mới này.

Năm đó mình không muốn phi thăng, thế nhưng hiện tại lại rất muốn xem xem,

phát triển năng lực của thẻ bài tới mức cực hạn, sẽ biến thành tồn tại như thế

nào.



Hơn nữa, cô gái tóc trắng kia đã từng nói...

"Thẻ bài chính là cơ sở của Danh Sách, là nhập môn của Kỳ quỷ."

Trên tay mình đã có Danh Sách Anh Linh!

Chẳng lẽ mình không nên hiểu rõ nguyên lý cùng bí mật của nó sao?

Phía trên nó, vẫn còn có thứ được gọi là Kỳ quỷ nữa.

Loại hệ thống sức mạnh hoàn toàn mới này, đáng giá mình dùng toàn lực đi

thăm dò!

Ánh mắt của Liễu Bình hơi chuyển, nhìn về phía bộ xương chó toàn thân bốc

lên ngọn lửa kia.

"Ngươi nói, ngươi vừa được đưa tới trên tay Aldrich... vậy ngươi bao nhiêu tuổi

rồi?" Liễu Bình hỏi.

"Hai tuổi." Bộ xương chó nói.

Liễu Bình thấy được sự do dự cùng dò xét trong mắt đối phương, tâm thần dần

dần bình tĩnh lại.

Không sai.

Nếu như mình muốn tập trung đi theo con đường thăng cấp tại hệ thống thế giới

này, mình nên làm ra lựa chọn.

Hơn nữa, chọn 1, xin lỗi thật sự có hiệu quả sao?

[Trong một khoảng thời gian, mọi người đều lựa chọn tha thứ cho ngươi.]

Hành động như vậy hoàn toàn là ứng phó người khác cho có lệ, mà một ý khác

ẩn chứa trong đó, là nói cho người khác biết mình rất vô dụng.

Điều này không thể chân chính giải quyết vấn đề, càng không phải là phong

cách hành động của mình.

"Ta chọn 2." Liễu Bình âm thầm nói.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Ngươi đã lựa chọn thành công.]

[Giao diện Danh Sách đã tạo ra.]

[Hiện tại Giao diện đã mở ra ba công năng, theo thứ tự là 'Anh linh che chở',

'Kế thừa linh tính' và 'Thu lấy thẻ bài'.]

Trước mắt Liễu Bình, một Giao diện bùng cháy xuất hiện.

Trên Giao diện, có ba điểm sáng đang lơ lửng ở phần dưới, không nhúc nhích.

Ba điểm sáng này theo thứ tự là "Anh linh che chở", "Kế thừa linh tính" và

"Thu lấy thẻ bài".

Trong Danh Sách có thêm một hạng năng lực mới:

[Thu lấy thẻ bài.]

ễ ề ố ế

Liễu Bình nhìn về phía con chó đối diện, nói: "Ngươi đã biết thân phận của

Aldrich, như vậy sớm muộn hắn ta cũng sẽ giết ngươi, để phòng ngừa bí mật

của hắn ta bị tiết lộ."

"Vào thời điểm đó ta cũng đã biết điều này rồi." Bộ xương chó nói.

"Theo ta đi." Liễu Bình nói.

"Ta chưa từng đầu hàng một cách tùy tiện." Bộ xương chó nói.

Liễu Bình nhấc trường mâu lên, thổi thổi mũi mâu, nói: "Không phải để ngươi

đầu hàng, chỉ là nếu như ngươi không theo ta, kết cục cũng sẽ không tốt lắm

đâu."

Bộ xương chó không kìm lòng được mà cụp đuôi lại.

"Ngươi thuộc về thế lực nào?" Nó hỏi.

"Một đế quốc khổng lồ." Liễu Bình nói.

"Địa vị của ngươi trong đó là gì?"

"Rất được chú trọng, vừa mới tiếp nhận bồi dưỡng trọng điểm, hoàn thành thử

thách cường độ cao, cũng đạt được thành tích xuất sắc, đạt được ban thưởng

chưa từng có."

"Ngươi có đồng đội sao?"

"Các nàng là Thần linh, rồng, giống loài thần kỳ mà giết cũng không chết, tạm

thời không nhắc tới các nàng, ngay cả một thích khách đi theo ta, đều đã từng

có thành tích lấy một địch năm mà không rơi vào thế yếu."

"Được, ta đi theo ngươi."

"Ngươi đồng ý sao?"

"Đồng ý, ta cũng không muốn bị Aldrich g**t ch*t, càng không muốn đi tới

Vĩnh Dạ, lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng, dù sao ta mới hai tuổi."

Liễu Bình vươn tay ra, ấn lên đầu chó.

Trong hư không, từng hàng chữ xuất hiện:

[Ngươi kích hoạt 'Thu lấy thẻ bài'.]

[Đối phương đồng ý trở thành thẻ bài của ngươi.]

[Điều kiện đã thỏa mãn.]

[Thu lấy!]

Ầm...

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.

Bộ xương chó biến mất, trên tay Liễu Bình lại có thêm một tấm thẻ bài.

[Ngươi đạt được thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.]

[Tuổi: Hai tuổi.]

[Ba loại kỹ năng như trên đã thông báo.]

ế ầ

[Thuyết minh: Đây là vật nuôi đầu tiên mà ngươi thu được.]

[Ngươi không chỉ đã chiến thắng đối phương, còn biến đối phương thành của

mình.]

[Trận Đăng Thần chiến này đã kết thúc, bất cứ khi nào ngươi cũng có thể rời

khỏi sân thi đấu này.]

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại ném thẻ bài ra ngoài.

Ầm!

Liệt Khuyển xuất hiện trên mặt đất.

"Làm sao?" Nó hỏi.

"Chúng ta có một phiền phức cần giải quyết."

Liễu Bình nói, rồi ném tấm khiên lên mặt đất, rồi giật áo giáp bị cắn thủng

xuống, đặt ở một bên.

"Là do ta cắn, có vấn đề gì không?" Liệt Khuyển hỏi.

"Đúng, vừa nhìn cũng biết là do chó cắn... đây chính là trang bị mà ta vừa được

phát, chúng ta không thể để người khác biết bọn chúng bị hỏng lớn tới trình độ

này, nếu không sẽ có phiền phức." Liễu Bình nói.

Liệt Khuyển ngẫm nghĩ, há mồm phun ra từng luồng chất lỏng kim loại.

"Đây là bộ phận mà ta vừa cắn xuống, ta có thể dùng lửa để hòa tan bọn chúng,

cũng có thể gắn trở về, thế nhưng ta không biết cách rèn đúc kim loại, cho

nên..."

"Không sao, những trang bị này khá đơn giản, vừa lúc ta cũng hiểu về rèn đúc."

Liễu Bình cười nói.

"Có thể khôi phục bọn chúng như lúc ban đầu sao?" Liệt Khuyển hỏi.

"Không, ở đây không có công cụ chuyên dụng, với lại dựa vào lực lượng hiện

tại của ta... chỉ có thể miễn cưỡng làm cho người khác không phát hiện vấn đề

gì mà thôi." Liễu Bình nói.

"Vậy..."

"Như vậy cũng đủ rồi."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 244: "Hắn ta tên là Triệu Hằng."



Một người một chó bắt đầu bận rộn làm việc.

Một lát sau.

Tấm khiên cùng áo giáp đều được sửa chữa một lượt.

Chỉ nhìn lướt qua, bọn chúng giống như mới vậy, thế nhưng nếu như quan sát

kỹ càng, vẫn có thể phát hiện một vài dấu vết lồi lõm nhỏ bé.

"Được rồi, nhiều nhất chúng ta chỉ làm được tới mức này mà thôi."

Liễu Bình vỗ tay, đứng dậy, bỗng nhớ tới một chuyện.

"À đúng rồi, ngươi có tên không?"

Hắn hỏi con Liệt Khuyển Luyện Ngục này.

"Aldrich vẫn chưa đặt tên cho ta." Liệt Khuyển nói.

"Hay là ta đặt cho ngươi một cái tên?" Liễu Bình nói.

"Ồ? Ngươi muốn gọi ta là gì?" Liệt Khuyển hỏi với vẻ hứng thú.

"Ngươi xem, toàn thân ngươi đều là ngọn lửa, nhìn qua giống như một ngọn lửa

đỏ rực, hay là gọi tiểu Hồng?" Liễu Bình thử hỏi.

"Tuyệt đối không được! Cả đời ta cũng không thể gọi bằng cái tên mất thể diện

như vậy, nếu như ngươi gọi ta như vậy, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, sau đó

đi tới nơi sâu trong Vĩnh Dạ ngủ say, cũng không tiếp tục trở về nữa." Liệt

Khuyển vội vàng từ chối.

Liễu Bình lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn đi Vĩnh Dạ sao..."

"Làm sao? Tuyệt đối không thể gọi bằng cái tên này, nếu không ta sẽ đi Vĩnh

Dạ thật đó." Liệt Khuyển nói.

"Được rồi, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, gọi ngươi là Hỏa Nha vậy." Liễu

Bình nói.

"Ừm, tốt hơn cái tên vừa rồi nhiều." Hỏa Nha hài lòng nói.

...

Giữa sườn núi.

Liễu Bình xuất hiện.

Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục bình thường.

Hầu như cùng lúc đó, hắn giơ trường mâu lên, toàn lực ném mạnh về phía

trước.

Trường mâu Sương Lãnh Điểu bay vụt ra ngoài, đâm trúng một khối nham

thạch, đâm thật sâu vào trong đó.

"Vũ khí này không tệ." Libertas than thở.

ố ế

"Mặc dù chỉ bám vài chút ít nguyên tố băng sương, thế nhưng nó thật sự là binh

khí nguyên tố đó." Ông lão mỉm cười nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía trường mâu.

Lúc này, Liễu Bình âm thầm giật giáp lưới xuống, cộng thêm cả tấm khiên trên

tay đều ném vào cái rương trước mắt, rồi cởi cả áo giáp ra luôn.

Hắn khép cái rương lại, nói: "Khi không mặc bộ trang bị này, nên đặt chúng ở

nơi nào vậy?"

"Ta sẽ sai bọn họ đặt cái rương này vào trong chỗ ở của ngươi đi." Ông lão nói.

Ông lão gật đầu với hai người mặc đồng phục bên cạnh.

Hai người kia nhấc cái rương lên rời đi.

Lúc này, Liễu Bình mới đi tới, nắm chặt trường mâu rồi rút mạnh ra.

"Lại cám ơn sự hào phóng của ngài một lần nữa." Hắn chân thành nói.

"Không cần khách sáo, ta sẽ chờ xem các ngươi có thể trưởng thành tới trình độ

nào, dù sao, lớp Anh niên tảo thệ (*) đã rất lâu chưa từng xuất hiện nhân vật

xuất sắc chân chính rồi." Ông lão nói.

(*Anh niên tảo thệ: chết sớm khi tuổi còn nhỏ.)

Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau.

"Chờ đã, ngài vừa nói là lớp nào cơ?" Libertas cẩn thận hỏi lại.

"Lớp Anh niên tảo thệ... các ngươi đều đã chết trong độ tuổi thiếu niên, cho nên

lớp của các ngươi có tên gọi là vậy luôn." Ông lão nghiêm túc nói.

"Còn có lớp nào khác sao?" Liễu Bình hỏi.

Ông lão nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, nói:

"Những kẻ tù tội hung ác bị xử tử bên trong Luyện Ngục, hợp thành một lớp

Hung đồ, phần lớn trong bọn họ đều ở độ tuổi tráng niên, mặc dù khi rơi vào

Vĩnh Dạ đã mất đi thực lực, thế nhưng tình trạng cơ thể của họ đều mạnh hơn

nhiều những thiếu niên như các ngươi... không nên trêu chọc tới bọn họ."



Cơm tối vẫn diễn ra trong phòng ăn lần trước.

Liễu Bình kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi trước mắt mà nói:

"Hình như lần này phong phú hơn nhiều lần trước."

Libertas nói: "Đương nhiên, chúng ta đều trải qua thử thách chiến đấu, được đối

xử khác với khi trước cũng là điều dễ hiểu mà."

Hắn ta hạ giọng, nói: "Ngươi có phát hiện, lần này ít người hơn hay không?"

Liễu Bình quan sát bốn phía.

Đúng là số người nơi đây đã ít hơn khi trước gần 30% rồi.

"Bị loại rồi sao?" Hắn hỏi.



"Đúng, nghe nói những người đó bị phân tới những lớp khác... khi đối mặt với

Thất Hồn giả thì bọn họ có biểu hiện rất kém cỏi, hoặc là lựa chọn trốn tránh."

Libertas nói.

"Hóa ra là vậy."

Liễu Bình bưng bát canh nóng lên, đang định uống một hớp, lại phát hiện vẫn

quá nóng, đành phải tạm thời buông xuống.

Bỗng nhiên.

Tiếng nói chuyện xung quanh dần dần biến mất.

Các thiếu niên đang dùng cơm đều nhìn về phía Liễu Bình cùng Libertas.

Một bóng người đi tới trước mặt của hắn.

"Liễu Bình, xin ngươi tha thứ cho ta về hành vi khi trước của mình, ta đã biết

mình sai rồi, ở nơi đây ta nghiêm túc nói với ngươi một câu xin lỗi." Thiếu niên

nói.

Liễu Bình nhìn cái tên này, kinh ngạc nói: "Chắc hẳn ngươi cũng không chiến

đấu với Thất Hồn giả chứ, làm sao vẫn còn được ở trong lớp này?"

Thiếu niên lập tức đỏ mặt.

Sau lưng hắn ta, một giọng nói truyền tới, giải thích: "Đó là bởi vì chức nghiệp

trị liệu rất hiếm thấy, với lại hắn ta còn bị người một nhà đánh bị thương, cũng

không phải trốn tránh chiến đấu với Thất Hồn giả."

Một nam sinh với thân hình cao lớn đi tới, đứng bên người thiếu niên kia, nói

với Liễu Bình: "Các ngươi hòa giải được không? Dù sao đều là cùng một lớp,

chưa biết chừng trong chiến đấu về sau sẽ cần hỗ trợ lẫn nhau đó."

Tiền Võ Chu.

Hắn ta là người đầu tiên giới thiệu bản thân trên lớp học.

Nghe nói là vì cứu mấy người em trai bên trong di tích, cho nên mới bỏ mình,

rơi vào Vĩnh Dạ.

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không ý kiến gì, à đúng rồi, tên kia tên là gì nhỉ?"

"Hắn ta tên là Triệu Hằng." Tiền Võ Chu nói.

"Được, Triệu Hằng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi

thấy thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Được." Triệu Hằng nói.

Tiền Võ Chu cảm thấy rất bất ngờ, đầy bụng từ ngữ lại không nói thêm được

câu nào, đành phải vỗ vai Triệu Hằng, dẫn theo hắn ta trở về một cái bàn lớn.

Hắn ta bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Libertas, nói:

"Thích khách, tất cả mọi người đều nói bản lĩnh của ngươi không tệ."

"Đương nhiên không tệ." Libertas nói.

ố ổ ắ ầ ấ

"Có muốn tổ đội với chúng ta hay không? Bắt đầu từ ngày mai, mấy người

chúng ta đều phải chia thành từng tiểu đội hành động, ta là Trọng giáp chiến sĩ

mạnh nhất lớp, mà Triệu Hằng là chức nghiệp trị liệu, chúng ta còn có một vị

Linh Năng giả, một vị pháp sư, còn thiếu thích khách nữa mà thôi." Tiền Võ

Chu nói.

"Không cần, ta cũng có người bạn với kỹ năng trị liệu."

Libertas chỉ về phía Liễu Bình.

"Kỵ sĩ là một chức nghiệp rất bình thường, từ hiệu quả trị liệu lẫn tiền đồ mà

xét, tại giai đoạn sau rất khó phát triển... hi vọng ngươi có thể suy nghĩ lại."

Tiền Võ Chu nói.

Nụ cười trên mặt Libertas dần dần thu lại, nói với giọng lạnh lùng: "Không

cần."

Tiền Võ Chu nhìn hắn vài giây, lại hơi liếc nhìn Liễu Bình, lắc đầu bật cười,

quay người rời đi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 245: Giảng hòa?



Hắn ta vừa đi, Libertas lập tức vỗ vai Liễu Bình, nói:

"Nhìn xem, ngươi nể mặt người ta, người ta lại nói ngươi không được ngay

trước mặt ngươi kìa."

Liễu Bình vội ăn một chiếc bánh gato, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn về phía

bát canh trước mặt.

Vẫn quá nóng đi!

Được rồi, chờ lát nữa lại uống vậy.

Hắn nói với Libertas: "Không sao cả, một chuyện xét một chuyện, chỉ cần giải

trừ mâu thuẫn là được rồi."

Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhóc chết sớm

hay sao?

Nghĩ nhiều quá rồi đó.

Liễu Bình ăn xong bánh gato, lại bắt đầu ăn một quả trứng.

Giọng nói của Tiền Võ Chu bỗng truyền tới:

"Hắn ta chuyên nghiệp trị liệu, mạnh hơn kỵ sĩ nhiều..."

Liễu Bình ngừng ăn, quay đầu nhìn lại.

Tiền Võ Chu đang ngồi trước mặt mấy người nữ sinh, chỉ chỉ về phía Triệu

Hằng, rồi lại chỉ về Liễu Bình từ xa, nói:

"Tranh cướp tình nhân mà chết... coi như là chức nghiệp trị liệu... mấy người nữ

sinh các ngươi có yên tâm khi tổ đội cùng với loại người này sao?"

Libertas nói nhỏ: "Hắn ta đang nói xấu ngươi kìa."

Liễu Bình buông quả trứng xuống, thở dài một hơi.

Thân là Ma Chủ, chẳng lẽ còn muốn chấp nhặt với một thằng nhãi chết sớm hay

sao?

Ầm!

Hắn vỗ bàn, đứng lên quát: "Tiền Võ Chu, ngươi muốn chết sao?"

Tiền Võ Chu cười lớn, cũng đứng dậy nói: "Đã sớm chờ ngươi rồi, ta cũng

muốn xem xem, dựa vào cái gì mà lão già kia lại xếp hạng hai người các ngươi

tại hạng thứ nhất cùng hạng thứ hai trên bảng xếp hạng chức nghiệp sử dụng vũ

khí lạnh!"

Thì ra là thế.

Liễu Bình giật mình, Libertas cũng ôm hai tay.

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ta là thứ nhất, hắn là thứ hai, đúng

không?"

ế

Từng đợt tiếng gõ cửa vang lên.

Mọi người nhìn lại, có một người mặc đồng phục nhân viên cầm theo một trang

giấy đi tới, dán lên trên tường.

"Đây là thứ tự của các ngươi trong lần thử thách này."

Nhân viên công tác nói xong rồi rời đi ngay.

Các thiếu niên cùng nhìn về phía tờ giấy kia.

Trên tờ giấy này đã phân chia kỹ càng các loại chức nghiệp.

Vũ khí lạnh cận chiến được phân tại tổ một; cung, nỏ, súng được phân tại tổ thứ

hai; thuật pháp tấn công được phân vào tổ thứ ba; phụ trợ cùng trị liệu được

phân vào tổ thứ tư; triệu hoán cùng Ngôn linh, nguyền rủa thuộc tổ thứ năm;

những chức nghiệp không thể phân loại còn lại được phân vào tổ thứ sáu.

Tổ thứ nhất.

Hạng nhất: Liễu Bình.

Hạng nhì: Libertas.

Hạng ba: Tiền Võ Chu.

...

"Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là một chức nghiệp trị liệu, tại sao lại

được xếp hạng nhất tại vũ khí lạnh cận chiến? Chắc hẳn có gì đó sai lầm!" Tiền

Võ Chu quan sát Liễu Bình, nói.

Hắn ta vừa nói, vừa đi tới trước mặt Liễu Bình, bày tư thế tấn công, quát khẽ:

"Nào, làm cho ta xem xem ngươi mạnh hơn ta ở điểm nào!"

Liễu Bình không chút nghĩ ngợi, cầm bát canh nóng trên bàn lên rồi ném tới.

Trong nhà ăn sắp xếp rất nhiều bàn ghế, không gian nhỏ hẹp, Tiền Võ Chu bất

ngờ không kịp đề phòng, bị bát canh này ngăn cản toàn bộ vị trí có thể né tránh.

"Trị liệu giúp ta!"

Tiền Võ Chu rống lớn, kiên trì xuyên qua canh nóng, âm thầm đấm ra một

quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.

Xùy!

Canh nóng hất lên người hắn ta, phát ra những tiếng xèo xèo như dí sắt nung lên

da thịt vậy.

Nắm đấm của Tiền Võ Chu đi tới một nữa, bỗng cứng lại tại chỗ, không dám cử

động chút nào cả.

Chẳng biết khi nào, đôi đũa trong tay Liễu Bình đã xuất hiện cách mắt của hắn

vài centimet mà thôi.

"Trị liệu?"

Liễu Bình nói với giọng nhỏ nhẹ: "Nếu ta cắm chiếc đũa này vào trong mắt của

ngươi, lại quấy nát óc của ngươi thành một đoàn bột nhão, chắc hẳn không có

ấ ể

bất cứ năng lực trị liệu nào có thể cứu ngươi được đâu."

Bỗng có một giọng nói dễ nghe từ cửa nhà ăn truyền tới:

"A, vẫn còn có, vị bạn học này... chỉ cần linh hồn không bị hủy diệt, có thể dùng

một vài Thần kỹ hệ trị liệu, làm cho cả thân thể khôi phục như bình thường, dù

sao não bộ cũng chỉ là một cơ quan trong cơ thể phụ trách suy nghĩ mà thôi."

Mọi người cùng quay đầu nhìn tới.

Ông lão kia đang đứng tại cửa phòng ăn, bên người là một thiếu nữ khoảng

mười ba, mười bốn tuổi.

Cô ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Mà cô ta chính là người vừa nói.

Ông lão cười híp mắt, nói: "Được rồi, hiện tại ta tuyên bố một sự kiện."

"Vị này là học sinh chuyển lớp, là một Hoán Linh sư từ lớp bình thường chuyển

tới lớp này, Hoa Tình Không."

"Mọi người cùng vỗ tay, hoan nghênh bạn học mới tới đi."

Trong phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Ông lão liếc nhìn Tiền Võ Chu, kiên nhẫn giải thích: "Võ Chu à, ta xếp hạng

ngươi tại thứ ba, là bởi vì tạo áp lực cho ngươi tiến bộ nhanh hơn nữa, đáng tiếc

ngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta."

"Ý của ngài là, thực ra Liễu Bình cũng không tính hạng nhất cận chiến, đúng

không?" Tiền Võ Chu trầm giọng hỏi.

"A, đúng thế." Ông lão bình tĩnh nói.

Tiền Võ Chu lộ ra vẻ thoải mái, cũng không quan tâm vết bỏng trên người, quay

người trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn cơm.

Ông lão nhìn về phía Liễu Bình, truyền âm nói: "Khiêm tốn chút."

Liễu Bình cũng không để ý, mỉm cười với ông lão, không còn nói thêm gì nữa.

Đối phương đã cho mình một trường mâu Sương Lãnh Điểu.

Nếu như không có chiếc trường mâu băng sương này, với thực lực hiện tại của

mình, còn chưa chắc đã đánh thắng con chó trong Luyện Ngục kia đâu.

Mình cần bảo trì sự biết ơn.

Ông lão nói: "Được rồi, đều ăn cơm đi, sau bữa ăn thì về phòng mình nghỉ ngơi,

ngày mai các ngươi sẽ tiến vào nhiệm vụ chiến tranh."

Ông lão quay người rời đi.

Cô gái đeo kính đáng yêu kia thì đi vào trong nhà ăn, ngồi xuống phía đối diện

Libertas cùng Liễu Bình.

"Xin chào hai bạn, ta được chuyển tới đây từ lớp bình thường, xin hãy giúp đỡ

nhiều hơn." Thiếu nữ nói với giọng nghiêm túc.

ế

"Tên ngươi là Hoa Tình Không sao? Làm sao mà ngươi lại chết?" Libertas hỏi

với vẻ tò mò.

"Thần linh khu vực chúng ta phát điên, toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, cho nên

ta tới đây." Thiếu nữ Hoa Tình Không nói với vẻ buồn bã.

"À, ta là Libertas, khi ta quyết đấu với con trai út của tộc trưởng lại nhỡ tay xử

lý tên đó, cho nên chết mất." Libertas nói.

"Liễu Bình, ngươi thì sao?" Hoa Tình Không nhỏ giọng hỏi.

Libertas bật cười, nói: "Hắn ta chết khi đang tranh cướp tình nhân với kẻ khác."

Liễu Bình tò mò hỏi: "Cho dù đầu óc bị quấy thành bột nhão, cũng có pháp

thuật có thể khôi phục lại sao?"

"Đúng vậy, đây là tri thức của văn minh Hoán Linh chúng ta." Hoa Tình Không

gật đầu nói.

"Làm sao mà ngươi biết tên ta là Liễu Bình?"

"Thầy giáo dẫn ta ở ngoài cửa nghe lén một lúc."

"Ông lão này đúng là..."

Liễu Bình lắc đầu, không nói tiếp.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 246: "Bắt đầu từ hiện tại!"



Bỗng nhiên...

Hắn phát hiện đỉnh đầu Hoa Tình Không có vài chữ nhỏ:

[Tạm thời chưa có danh hiệu.]

Tình huống này là sao đây?

Liễu Bình ngẩng đầu, quan sát những người khác.

Trên đỉnh đầu những người này, đều là trống rỗng.

Chỉ có đỉnh đầu thiếu nữ Hoa Tình Không này, mới có mấy chữ "Tạm thời chưa

có danh hiệu" mà thôi.

"Danh Sách, điều này là sao chứ?"

Liễu Bình âm thầm hỏi.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Liên quan những thứ không rõ ràng như này, vẫn luôn do ngươi phụ trách thăm

dò mà, đúng không?]

Liễu Bình nói: "Thế nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt, chưa bao giờ thấy

qua."

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Bản Danh Sách vừa mới hoàn thành khai mở Giao diện, còn mở ra ba hạng

công năng, đã rất mệt mỏi.]

[Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với điều gì đó, vậy thì đi thăm dò đi.]

[Bản Danh Sách vẫn luôn hỗ trợ ngươi, sẽ tặng ngươi điểm diễn khi thu thập

được những bí mật có giá trị.]

[Cố lên!]



"Chúng ta phải ở nơi này hay sao?" Libertas nói với giọng khó chịu.

Trong túc xá hai người có hai chiếc giường.

Còn có một cánh cửa sổ.

Trừ điều đó ra, không còn vật nào khác nữa cả.

Liễu Bình đẩy cửa sổ nhìn về phía bên ngoài.

Cách nơi đây bảy mươi mét có một tòa lầu cao ba tầng, hoàn toàn do gạch xây

dựng thành, hoàn toàn giống với khu ký túc xá nam sinh.

Đó là khu ký túc xá nữ sinh.

Nhìn về nơi xa hơn, có thể thấy được thung lũng trống trải cùng hơi nước mông

lung ở giữa thung lũng.

ổ ổ ể ấ

Khi gió núi thổi qua, hơi nước sẽ bị thổi tản đi chút, lúc này có thể trông thấy

thôn xóm sáng lửa ở dưới chân núi.

"Không tệ lắm." Liễu Bình nói.

"Không tệ?" Giọng nói của Libertas bỗng cất cao: "Trong phòng này, ngay cả

phòng vệ sinh lẫn phòng tắm đều khonogg có, còn phải ra ngoài đi thẳng tới

cuối hành hang mới được, như vậy còn nói là không tệ à?"

"Căn phòng rất yên tĩnh." Liễu Bình nói.

Phần cuối giường của một chiếc giường có một cái rương.

Mở cái rương ra, có thể thấy được bộ áo giáp của binh linh đế quốc đặt trong

đó.

Chính là trang bị mà khi trước được người vận chuyển về.

Liễu Bình đi tới trước cái giường kia, ngồi xuống nói: "Ta nghỉ ngơi một lát,

ngươi thì sao?"

"Ta đi tắm rửa." Libertas nói.

Hắn ta đẩy cửa, đi ra ngoài.

Liễu Bình ngồi trên giường, yên lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong

hai ngày này.

Giao diện danh sách Anh Linh đã biến mất vào trong hư không.

Chỉ khi hắn kêu gọi, hoặc có tình huống đột biến phát sinh, Giao diện mới có

thể hiện lên.

Mọi thứ trước mắt vẫn còn tính là có thứ tự.

Có lẽ ngày mai có thể thâm nhập tiếp xúc với thế giới này, hiểu rõ huyền bí về

hệ thống thẻ bài.

Còn có "Kế thừa linh tính" nữa...

Mình phải nhanh chóng nghĩ cách thu thập những vật phẩm kia, nhìn xem có

thể "kế thừa" tới thứ gì tốt từ cái tên khổng lồ đang ngủ say bên ngoài thôn xóm

kia hay không.

Trừ đó ra...

Mình còn cần chú ý tới điều gì nữa hay không?

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên có cảm ứng.

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Trong bóng đêm tăm tối, một sinh vật hình người có hai cánh màu đen, âm thầm

hạ xuống sân thượng ký túc xá nữ.

Ông lão cũng theo đó xuất hiện, nghiêm nghị quát lớn: "Người đâu, mau tới..."

Sinh vật hình người kia dùng hai tay lôi ra một chiếc rìu xương màu xám trắng

từ trong hư không, chém về phía đầu của ông lão.

Nói thì chậm, thế nhưng mọi chuyện phát sinh chỉ trong giây lát.

ễ ầ

Liễu Bình chỉ kịp nhìn ra trên đỉnh đầu sinh vật hình người này có hai hàng chữ

nhỏ:

[Dạ Dực Ám Quỷ.]

[Sứ giả ám sát và trinh sát của ma quỷ.]

Hầu như vừa thấy được hai hàng chữ nhỏ này, Liễu Bình đã không chút nghĩ

ngợi mà thì thầm:

"Nguyện tất cả máu thịt lẫn linh hồn của ngươi đều hội tụ về hồn phách, bị ta

tận tình hấp thu, tới tận khi không còn bất cứ thứ gì."

Thần chú hệ linh hồn trong Luyện Ngục, lực lượng thuộc Thần vị Tra Tấn, tới

từ biến chủng của Danh Sách Anh Linh...

Chú pháp: Hấp thu linh hồn!

Thân hình con quái vật hình người có hai cánh kia bỗng run lên, phát ra một

tiếng gào thét sắc nhọn bao hàm sự tức giận tới tột độ.

Thân hình nó nổ tung ra, hóa thành vô số bướm đêm đen kịt bay tán loạn, nhập

vào trong hư không biến mất không thấy gì nữa.

Mà chiếc rìu xương chỉ còn cách cái cổ ông lão vài centimet, lại đã mất đi tòa

bộ lực lượng duy trì.

Lưỡi rìu rít lên một tiếng bao hàm sự không cam tâm, lượn nghiêng về phía

trước, rớt xuống.

Ầm...

Lưỡi rìu va chạm với mặt đất, tạo thành một cái hố rất sâu.

Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nằm trên giường, hô hấp bình ổn, cả người tiến vào

trạng thái nhập định sâu.

Hắn như đã ngủ say vậy.

Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:

[Ngươi sử dụng Hấp thu linh hồn.]

[Đối phương đã bị g**t ch*t.]

[Hạn mức Hồn lực cao nhất của ngươi được mở rộng.]

[Hồn lực hiện tại của ngươi: 2/10.]

Hạn mức Hồn lực cao nhất từ 3 biến thành 10!

Ngay lập tức nhiều hơn gấp ba!

Liễu Bình tiếp tục ngủ say.

Tới tận khi tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, hắn mới xoa xoa mắt, ngồi

dậy từ trên giường, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

"Các ngươi là ai?" Hắn cảnh giác quát.

ắ ắ

Có hai tên bịt mặt mặc giáp toàn thân đứng trước giường của hắn, dùng ánh mắt

soi mói mà nhìn hắn chằm chằm.

Một người nói: "Không phải tên này."

Người còn lại cũng nói: "Chắc chắn không phải, tên này mới chỉ là thiếu niên

mà thôi."

"Tuổi trẻ đã chết, không thể mạnh như vậy được, chúng ta đi tới lớp Hung đồ

xem sao."

"Đi."

Bóng hình hai người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Liễu Bình run lên một lát, lẩm bẩm: "Chuyện này là như thế nào vậy?"

Hắn lộ ra vẻ khó hiểu, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.

Trước cửa sổ mỗi phòng, đều đứng đầy ắp người.

Mọi người trong hai ký túc xá đều nhìn về phía chính giữa.

Ở nơi đó, hai đội binh sĩ mặc giáp toàn thân đứng tại chỗ, trên người tản ra từng

đợt uy áp mạnh mẽ vô song.

Phía trước hai đội binh sĩ này, có một người đàn ông cầm một chiếc búa lớn.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Người này hỏi.

"Là ma quỷ... là chủng loài am hiểu ám sát." Ông lão nói.

Sắc mặt người đàn ông này trở nên khó nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ cả

hai ký túc xá, cao giọng nói: "Tốt, đêm nay giới nghiêm, đều đóng cửa sổ lại,

trở về ngủ đi, bất kỳ kẻ nào dám tùy ý đi lại bên ngoài, đều bị bắt lại thẩm

vấn..."

"Bắt đầu từ hiện tại!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 247: Ma quỷ xuất hiện!



ng như ở trong Luyện Ngục vậy."

Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, thở dài nói: "Ta còn tưởng kẻ địch trong Vĩnh Dạ

chỉ có quái vật, ai mà ngờ chúng ta vẫn phải đối mặt với ma quỷ."

Liễu Bình không nói chuyện.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:

[Thông qua ăn cùng nghỉ ngơi, hồn lực của ngươi đã khôi phục được một điểm.]

[Hồn lực hiện tại: 3/10.]

[Nhắc nhở: Mọi công kích cùng phòng ngự, thậm chí là mọi lực lượng, cũng

đều do Hồn lực điều động.]

Liễu Bình trở nên trầm tư.

Phóng ra Thánh Ngâm thuật một lần, cần tiêu hao một điểm Hồn lực.

Lúc đầu, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là ba điểm.

Nói cách khác, trong một trận chiến, mình chỉ có thể phóng ba lần Thánh Ngâm

thuật.

Thế nhưng hiện tại, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là mười điểm.

Cũng tương đương với việc, trong một trận đấu, mình có thể sử dụng mười lần

Thánh Ngâm thuật!

Á ắ ễ ể

Ánh mắt Liễu Bình hoi chuyển, lại rơi vào Giao diện Anh Linh trong hư không.

Hóa ra, "Anh linh che chở" lại mạnh như vậy?

Hắn ngẫm nghĩ, đứng dậy cởi cả áo khoác lẫn giày ra, lại nằm trên giường, đắp

kín chăn.

"Hiện tại còn sớm như vậy, ngươi đã ngủ rồi sao?" Libertas nói với vẻ kinh

ngạc.

"Ban ngày chiến đấu lâu như vậy rồi, ta mệt lắm, ngủ ngon." Liễu Bình nói.

Hắn nói xong lập tức nhắm mắt lại.

Tình thế hiện tại quá kỳ quái, ngay cả ma quỷ cũng xuất hiện.

Xem ra mình cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, làm cho Hồn lực đạt được khôi

phục với tốc độ nhanh nhất.

Như vậy, nếu phát sinh những tình huống bất ngờ, mình cũng có thể ung dung

hơn chút.

Mấy phút sau.

Tiếng hô hấp đều đều truyền ra từ giường Liễu Bình.

Libertas nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Càng ngày càng nhiều binh sĩ xuất hiện trên bãi tập, mỗi khi bọn họ tập trung

thành đội ngũ, lập tức bị điều động đi ra ngoài, tìm kiếm thứ gì đó.

Bầu không khí khẩn trương cùng nặng nề.

Libertas bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: "Xem ra đêm nay chỉ thích hợp đi ngủ."

Hắn ta cũng tháo giày, nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.

Một lát sau...

Liễu Bình mở mắt ra, lật tay, rút một tấm thẻ bài ra ngoài.

[Thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.]

Hắn giấu thẻ bài dưới gối đầu, dùng tâm linh truyền tin:

"Hỏa Nha, ngươi không cần đi ra, thế nhưng phải canh gác giúp ta, rõ chưa?"

Con chó có tên Hỏa Nha nói: "Tại sao ta cảm giác bầu trời bên ngoài rất đen?

Không phải chúng ta đã tới Vĩnh Dạ rồi chứ?"

"Đây là ban đêm, ngươi không thấy ta đang ngủ sao?" Liễu Bình nói.

"Cũng đúng..." Hỏa Nha bừng tỉnh, nói: "Khi nào ngươi giới thiệu ta với Thần

linh, rồng cùng giống loài thần kỳ giết không chết bên cạnh ngươi?"

"Bọn họ đều ngủ cả rồi... tuổi tác của ngươi còn rất nhỏ, thực lực cũng kém cỏi,

trước mắt vì bảo vệ ngươi, ta chỉ để ngươi phụ trách canh gác ban đêm mà thôi,

tạm thời không gặp được bọn họ, chờ sau hãy nói đi." Liễu Bình nói.

"Thì ra là thế, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người yêu chó... ta thật cảm

động." Hỏa Nha nói.

ố ễ

"Yên tâm, ta cam đoan tốc độ trưởng thành của ngươi sẽ càng nhanh hơn." Liễu

Bình nói.

"Ừ, ngươi yên tâm ngủ đi, nếu như có biến, ta sẽ kêu gọi ngươi ngay lập tức,

nếu như tình huống quá khẩn cấp, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi một lát." Hỏa Nha

nói.

"Nhờ ngươi đó."

Liễu Bình nói xong, lập tức tiến vào mộng đẹp.

Hắn cũng thật sự buồn ngủ.

Dù sao chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hôm nay đã chiến đấu cả

ngày rồi, kể cả thể chất lẫn tinh thần đều đã rất mệt mỏi.

...

Sáng ngày hôm sau.

Liễu Bình mở mắt ra, đã thấy từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên trần nhà:

[Ngươi đã nghỉ ngơi đầy đủ.]

[Hồn lực của ngươi đã được bổ sung.]

[Hồn lực hiện tại là: 9/10.]

Liễu Bình đưa tay xuống gối s* s**ng, thu hồi thẻ bài: Huyết Nhục Thú Khuyển

trở về hư không, lúc này mới ngồi dậy, duỗi lưng, nhìn về phía giường bên

cạnh.

Libertas vẫn còn đang ngủ say.

Liễu Bình lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trên quảng trường nhỏ, vài con ma quỷ có hình thù dữ tượn bị trói gô trên mặt

đất.

"Hành hình!"

Ông lão đứng một bên cao giọng quát.

Từng binh lính mặc giáp toàn thân tiến tới, rút kiếm ra, cùng nhau vung lên.

Đầu đám ma quỷ rớt xuống.



Khi ăn bữa sáng, mọi thứ đều rất bình thường.

Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám thiếu niên, ngồi trong một góc phòng ăn, cũng

không có ý tới trêu chọc gì ai.

Hắn ta đã trở thành thủ lĩnh của đoàn đội nhỏ kia rồi.

Liễu Bình vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nhìn về phía hư không.

Không bao lâu.

Từng hàng chữ nhỏ yên lặng hiện lên.

[Đã qua mười hai giờ.]

[Đã có thể sử dụng 'Anh linh che chở' một lần nữa.]

"Sử dụng." Liễu Bình âm thầm nói.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea (đang

ngủ say).]

[Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, có thể rút ra một năng lực hệ thần bí biến

chủng từ trên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.]

[Điều kiện rút ra: Làm cho người đồng lứa có năng lực đặc biệt nhất tại phụ cận,

trở thành đồng đội của ngươi.]

[Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 248: Gia nhập



Năng lực đặc biệt nhất à...

Phải là như thế nào mới được coi là năng lực đặc biệt nhất?

Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ nghĩ, hỏi Libertas: "Ngươi cảm thấy

trong tất cả chúng ta, nghề nghiệp nào có năng lực đặc biệt nhất?"

"Đặc biệt? Hiện tại chúng ta đều là chức nghiệp cơ sở, ngay cả danh hiệu 'thực

tập' vẫn còn chưa được bỏ đi, làm sao được xưng là đặc biệt chứ?" Libertas nói

với vẻ lạ lùng.

Bỗng nhiên, một giọng nữ từ phía sau hai người truyền tới:

"Năng lực đặc biệt sao? Đương nhiên đó là Hoán Linh sư, dù sao trong mấy

ngàn loại chức nghiệp cơ sở, Hoán Linh sư rất hiếm thấy."

Làn gió thơm thổi qua.

Hoa Tình Không ôm một quyển sách nhỏ, đi tới trước mặt hai người rồi ngồi

xuống.

"Dậy trễ, ta phải tranh thủ thời gian ăn cơm."

Cô ta cầm một bình đồ uống không biết là thứ gì, uống một hơi hết sạch, sau đó

cầm thìa, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

"Hoán Linh sư... là cái gì cơ chứ?" Liễu Bình đưa tới một quả trứng, hỏi.

"Này, một quả trứng là không đủ để ta trả lời vấn đề này đâu." Hoa Tình Không

vừa cười vừa nói.

Giọng nói của Tiền Võ Chu xa xa truyền tới:

"Kiến thức hạn hẹp, Liễu Bình, ngay cả Hoán Linh sư mà ngươi cũng không

biết, có thể thấy được ngay cả ở Luyện Ngục thì ngươi cũng không được giáo

dục tốt đẹp gì."

Xung quanh yên tĩnh.

Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám tên thiếu niên đi tới nơi này.

Hắn ta ngồi cạnh Hoa Tình Không, nói: "Linh là một loại tồn tại rất mạnh mẽ,

người mà có thể làm bọn chúng công nhận cực ít, Hoán Linh sư chính là nghề

nghiệp có thể hiệu triệu chúng nó..."

"Mỗi một Hoán Linh sư, đều cần dùng lượng lớn tài nguyên mới có thể bồi

dưỡng được, không có tế vật phong phú để hoán linh, thì coi như trở thành một

Hoán Linh sư, cũng không thể trưởng thành được."

Tiền Võ Chu tổng kết: "Đây là một chức nghiệp hiếm gặp lại khó tăng tiến, thế

nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ."

"Đại ý chính là như vậy." Hoa Tình Không gật đầu nói.

ề ể ể

Tiền Võ Chu nói: "Hoa Tình Không, hãy gia nhập vào tiểu đội của ta đi, tiểu đội

của ta có các chức nghiệp mạnh mẽ, tới lúc đó, rất nhiều chuyện lặt vặt ngươi

đều không cần quan tâm, càng không cần tự mình ra tay."

Libertas vỗ bàn, nói: "Tiền Võ Chu, ngươi nên rõ ràng chút, là chúng ta mời cô

ấy trước!"

"Vậy thì thế nào? Hai tên đáng thương, đêm qua các ngươi chỉ lo đi ngủ thôi

chứ?" Giọng nói của Triệu Hằng xuất hiện phía sau Tiền Võ Chu.

Hoa Tình Không nhìn về phía người kia, hỏi: "Ngươi là..."

"Ta là Triệu Hằng, am hiểu trị liệu, chỉ cần ngươi gia nhập vào chúng ta, về sau

trị liệu hãy giao cho ta." Triệu Hằng nói.

Hoa Tình Không trở nên trầm tư.

Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau, đều cảm thấy chột dạ.

Đúng vậy.

Đêm qua bọn họ chỉ muốn đi ngủ mà thôi.

Tiền Võ Chu nhạy cảm phát giác được biểu lộ của hai người, nói: "Một chút ý

thức gian nan khổ cực đều không có, nhìn xung quanh đi, tất cả mọi người đều

đã thành lập được tiểu đội của mình, vậy mà các ngươi lại đi ngủ?"

Liễu Bình nhìn quanh bốn phía.

Các thiếu niên ngày hôm qua vẫn còn phân tán, hôm nay đã tìm được đồng đội

của mình, mấy người hợp lại thành một tiểu đội ngồi chung một chỗ, phân biệt

rõ ràng với những tiểu đội khác.

"Không đúng, ta là một thích khách rất mạnh, thế mà không có ai tới tìm ta lập

đội à?" Libertas lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy, ta cũng là chức nghiệp trị liệu mà, lại không có ai tới tìm ta sao?"

Liễu Bình cũng nói.

Hoa Tình Không bật cười, nói: "Nếu như người trong ký túc xá tiến vào trạng

thái ngủ say, bên ngoài cửa sẽ xuất hiện một bảng hiệu 'xin đừng quấy rầy'...

xem ra các ngươi thật sự ngủ say."

Libertas yên lặng cúi đầu.

Liễu Bình cũng không cảm giác gì, chỉ là thầm nghĩ lần này có lẽ thất bại.

"Danh Sách, nếu như ta không đạt tới điều kiện đặc biệt, sẽ như thế nào?" Hắn

âm thầm hỏi.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Ngươi sẽ bỏ lỡ lần rút năng lực này.]

[Mười hai giờ sau, 'Anh linh che chở' sẽ đổi mới một lượt, ngươi có thể thử

hoàn thành điều kiện đặc biệt lần sau.]

"Rõ rồi." Liễu Bình thở dài một hơi.

ế ắ ổ ể

Nếu thật không được, cùng lắm thì tổ đội với Libertas thành tiểu đội hai người

cũng được.

Lúc này.

Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười chiến thắng, nói: "Hoa Tình Không, hai người này

thực sự không thích hợp trở thành đồng đội, tại phương diện sinh tồn cùng

chiến đấu, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng chúng ta, thế nào, gia nhập chúng ta

chứ?"

Hoa Tình Không đẩy gọng kính đen, nói:

"Thực ra mọi người đều sai lầm, ta không lợi hại như mọi người tưởng tượng...

dù sao ta là học sinh chuyển lớp từ lớp bình thường lên lớp này."

Mọi người giật mình.

Đúng vậy, cô gái này mới chuyển lớp từ lớp bình thường tới đây.

Thế nhưng, tại sao Hoán Linh sư lại được sắp xếp tại lớp bình thường chứ?

Chẳng lẽ quản lý nơi này bị mù rồi?

Không thể nào.

Hoa Tình Không nói: "Thực ra ta là một Thuật sư triệu hoán thực tập."

"Thế nhưng hôm qua ngươi đã nói, ngươi là một Hoán Linh sư mà?" Tiền Võ

Chu khó hiểu hỏi.

"Ta chỉ lộ ra một chút xíu khả năng mà thôi... ta có tiềm lực trở thành Hoán

Linh sư, bởi vậy mới có thể chuyển từ lớp bình thường tới nơi này, trên thực tế

thì hiện tại ta còn không phải là Hoán Linh sư." Hoa Tình Không giải thích.

Cô ta tiện tay vung lên, triệu hồi ra một bộ khô lâu.

Đây là triệu hoán thuật cấp thấp nhất của Thuật sĩ triệu hoán.

Quả nhiên không sai.

Cô ta là Thuật sĩ triệu hoán!

Mất một lúc mọi người mới tiếp nhận sự thật này.

Triệu Hằng không nhịn được mà nói: "Ngươi không phải Hoán Linh sư? Ngay

cả Hoán Linh sư thực tập cũng không phải, còn dám tự giới thiệu bản thân bằng

nghề nghiệp này à?"

"Con người, ai cũng nên có ước mơ mà." Hoa Tình Không cười nói.

Tiền Võ Chu im lặng.

Hoán Linh sư cần lượng tài nguyên khổng lồ để bồi dưỡng.

Chẳng lẽ toàn bộ đoàn đội của mình phải dùng hết tất cả tài nguyên để bồi

dưỡng cô ta sao?

Hơn nữa, cô ta chưa chắc đã có thể trở thành Hoán Linh sư.

Coi như trở thành Hoán Linh sư, muốn tìm ra một vị Linh tới ký kết khế ước

với cô ta, làm sao lại là chuyện đơn giản được?



Triệu Hằng nói: "Dựa theo ghi chép trong lịch sử, thường xuyên có một vài

Hoán Linh sư sơ cấp có ý đồ triệu hoán Linh, cuối cùng cả đoàn đội của mình

đều bị Linh g**t ch*t."

"Đúng vậy..." Lại có một thiếu niên nói xen vào: "Linh là một loại tồn tại cực kỳ

mạnh mẽ, buồn vui thất thường, rất khó hầu hạ, muốn ký kết khế ước chiến đấu

với một vị Linh mà nói, quá gian nan."

Tiền Võ Chu quyết định.

Hắn ta đứng dậy, mỉm cười nói với Hoa Tình Không: "Vậy thì chờ ngươi trở

thành Hoán Linh sư, ta lại tới mời ngươi sau."

"Có thể." Hoa Tình Không nói.

Tiền Võ Chu gật đầu, quay người rời đi.

Những thiếu niên trong tiểu đội của hắn ta cũng đi theo sau, cùng đi về phía bên

kia phòng ăn.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 249: "Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."



Khi Triệu Hằng đi tới một nửa, bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình nói

với giọng hả hê: "Liễu Bình, ta nhớ rằng vừa rồi ngươi đã mời cô ấy nhập đội

rồi, đúng chứ?"

Liễu Bình không trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Tình Không.

Nếu Hoa Tình Không vẫn không phải Hoán Linh sư, như vậy mục tiêu trong

nhiệm vụ của mình cũng không phải là cô ta.

Chắc hẳn là một người khác.

Tóm lại, hiện tại cần giải quyết vấn đề của cô nàng này trước, nhiệm vụ của

Anh linh che chở để sau đi.

Liễu Bình mỉm cười, nói với Hoa Tình Không: "Thế đấy, hiện tại cũng không

có người nào tranh giành ngươi với chúng ta, hãy làm đồng đội của chúng ta

đi."

"Bọn họ nói đều đúng cả, có thêm một đồng đội như ta là một chuyện cực kỳ

nguy hiểm, với lại ta chưa chắc đã có thể trở tahfnh một Hoán Linh sư." Hoa

Tình Không nhấn mạnh nói.

"Không vấn đề gì cả, ta chưa bao giờ gặp Linh, ta sẽ dùng toàn lực hỗ trợ

ngươi." Liễu Bình nói với vẻ thích thú.

Không nghĩ tới, trong hệ thống thẻ bài, lại có loại tồn tại này.

Cần phải hiểu rõ ràng mới được!

Hơn nữa, nếu có thể tự tay bồi dưỡng một vị Hoán Linh sư tới trưởng thành,

cũng là một chuyện rất có giá trị, trong quá trình này, mình sẽ nhận thức được

thế giới này tốt hơn.

Tiền Võ Chu nói cũng không sai.

Thật sự thì mình cũng không nhận qua bất cứ sự giáo dục nào trong Luyện

Ngục cả.

Hoa Tình Không giật mình, hỏi lại: "Ngươi thật muốn ta gia nhập sao? Ta cần

tiêu rất nhiều tiền, thường xuyên phải mua rất nhiều vật liệu."

Liễu Bình nhìn về phía Libertas.

Libertas biết hắn đang trưng cầu ý kiến của mình, nói ra: "Ta và hắn đều là chức

nghiệp cận chiến, thêm một Thuật sư triệu hoán, tức là thêm một phần lực

lượng."

Liễu Bình nói: "Rất tốt, đồng đội của ta cũng đồng ý sự gia nhập của ngươi, về

phần tiền... ta vẫn tính được là một kẻ sở trường kiếm tiền, mà lại càng ưa thích

sử dụng bọn nó hơn."

Hoa Tình Không buông thìa xuống, nhìn Liễu Bình, lại nhìn về phía Libertas.

Libertas nhìn trộm bốn phía xung quanh.

ề ấ ổ

Các đoàn đội khác đều có mấy thành viên tạo thành một tổ, vậy mà đoàn đội

mình lại chỉ có hai người, nếu không tranh thủ nắm chặt vị Thuật sư triệu hoán

này, chẳng lẽ thật muốn dựa vào hai người đánh thiên hạ sao?

Vậy cũng quá khó khăn.

Liễu Bình lại không liếc ngang liếc dọc, chỉ vươn tay ra, làm ra động tác mời

nhập bọn.

Hoa Tình Không nhìn Liễu Bình, cuối cùng bật cười.

"Được, hai tên thích ngủ nướng, ta gia nhập với các ngươi."

Cô cũng đưa tay ra vỗ vào tay Liễu Bình.

Liễu Bình cùng Libertas đều nở nụ cười, cùng nói: "Chào mừng gia nhập!"

Đúng lúc này.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường...]

[Chúc mừng, ngươi hoàn thành điều kiện đặc biệt của Anh linh Andrea.]

[Bản Danh Sách sẽ rút một loại năng lực một cách ngẫu nhiên từ trên người cô

bé...]

[Năm, ]

[Bốn, ]

[Ba, ]

[Hai, ]

[Một!]

[Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: Long Chú cơ sở.]

Liễu Bình ngẩn người.

Cái gì?

Không phải Hoa Tình Không là Thuật sư triệu hoán sao?

Tại sao lại...

Hoàn thành điều kiện đặc biệt chứ?



Trong phòng học.

Ông lão đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Thông qua thử thách ngày hôm

qua, những người còn ở lại lớp đã trở thành một thành viên chính thức trong

lớp, cho nên..."

"Từ giờ trở đi, các trò có thể gọi ta là: Thầy giáo Ted, ta là một học giả lịch sử

tự nhiên."

ẫ ắ ế

"Ta phụ trách dẫn dắt các trò trở thành một chức nghiệp giả chính thức của đế

quốc."

"Đối với nghề nghiệp của các trò, ta đã thống kê một lần, tình hình thực tế chính

là..."

Ông ta giảng bài ở phía trên, còn Liễu Bình ở dưới thì lại xuất thần.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn dừng lại trước mắt hắn, bắt đầu giải thích

năng lực mà hắn vừa có được:

[Ngươi thu hoạch được năng lực biến chủng: "Long Chú sơ cấp.]

[Có thể sử dụng: 3 lần.]

[Khi kích hoạt năng lực này, ngươi có thể sơ bộ thể hiện ra uy nghiêm của Long

tộc, có thể làm cho tứ chi lẫn cơ bắp của kẻ địch bị chỉ định trở nên mềm yếu.]

Liễu Bình ngẩn người ra.

Hóa mềm vị trí trên người đối phương sao?

Điều này... có liên quan gì tới uy nghiêm của rồng à?

Hắn còn đang nghĩ ngợi, lại nghe được thầy Ted vỗ tay, nói:

"Ta tin tưởng các trò cũng đều thấy được, binh chủng chính thức của thành trấn

chúng ta đều xuất động, phụ trách bắt giết những ma quỷ xuất hiện tại khu vực

phụ cận."

"Nhiệm vụ ngày hôm nay của các trò, chính là tiến tới thành Sương Phong cách

nơi đây hơn hai ngàn dặm (~1000 km), tiếp nhận công tác của vệ binh thành thị,

phụ trách duy trì trị an cùng trật tự."

"Có vấn đề gì không?"

Tiền Võ Chu đứng dậy, hỏi: "Thưa thầy, chúng ta tới đó bằng cách nào?"

Thầy giáo Ted dán từng tấm thẻ bài trống lên bảng đen, nói: "Điều này trò

không cần quan tâm, máy móc sẽ tiến hành sắp xếp cùng điều phối."

"Bọn nhỏ, các trò chỉ cần tìm được đồng đội thích hợp bản thân, cộng đồng

hành động là được..."

"Tự mình thành lập đoàn đội, phối hợp hành động, hoàn thành nhiệm vụ, đối

với các trò mà nói thì đây cũng là một loại thử thách."

Đám người ngầm hiểu.

Các thiếu niên đều ngồi cạnh các đồng đội của mình.

Chỉ có Liễu Bình, Libertas và Hoa Tình Không ngồi lẻ loi trơ trọi tại hàng cuối

cùng, nhìn có vẻ khá vắng lặng.

Libertas nhỏ giọng nói: "Sớm biết ngày hôm qua không nên ngủ sớm như

vậy..."

"Ngươi là thích khách, cần nhiều đồng đội làm cái gì chứ?" Hoa Tình Không

nói.

Ừ ể ế

"Ừ, cũng phải..." Libertas nói: "Ngươi là người mới chuyển lớp, nếu như không

gia nhập với chúng ta, thì phải làm sao bây giờ?"

"Lúc đầu ta còn định hành động một mình, dù sao ta không quen bất cứ người

nào trong lớp này cả." Hoa Tình Không bình tĩnh nói.

"Có quyết đoán." Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.

Tiền Võ Chu lại đứng dậy, lớn tiếng nói: "Báo cáo thầy giáo, đoàn đội của ta đã

chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ khi nào."

"Ừ, tốt, đi tới nhận lấy một tấm thẻ đoàn đội đi." Thầy giáo Ted nói.

Tiền Võ Chu đi tới bục giảng, lấy một tấm thẻ đang gắn trên bảng đen xuống.

Thầy giáo Ted nói với mọi người còn lại:

"Mỗi một thành viên trong đoàn đội đều in dấu vân tay của mình lên thẻ bài, sau

đó lấy một cái tên cho đoàn đội, máy móc sẽ đưa các trò tới thành Sương

Phong, cũng phân phối nhiệm vụ tương quan."

Tiền Võ Chu cầm thẻ bài trở về chỗ ngồi, cho các đội viên đều in dấu vân tay,

nói:

"Chúng ta lấy tên là Thắng Võ đoàn."

Trên thẻ bài truyền tới giọng điện tử lạnh lùng:

"Đã thành lập Thắng Võ đoàn, sắp tham dự công việc giữ gìn trật tự thành

Sương Phong, xin hãy phê chuẩn."

Thầy giáo Ted nói: "Phê chuẩn."

Từ trong hư không, từng chiếc ống dẫn kim loại thật dài từ hư không vươn ra

ngoài, nhanh chóng tìm ra chín thiếu niên Tiền Võ Chu, Triệu Hằng,... rồi dán

vào sau lưng bọn họ.

Ngay sau đó, quanh người chín thiếu niên này hiện lên từng khung hình màu

xám.

Lúc này, tất cả mọi người mới nhớ tới một sự kiện...

Sau khi đi vào Vĩnh Dạ, tất cả mọi người đều biến thành một tấm thẻ bài.

Giọng kim loại lạnh lùng lại vang lên lần nữa:

"Điều động đoàn đội chiến đấu thực tập: Thắng Võ."

"Mục tiêu: Thành Sương Phong."

"Đang chờ đợi tất cả mọi người sẵn sàng."

Các thiếu niên đều nhìn nhau.

Chẳng lẽ bọn họ đều phải hóa thành từng tấm thẻ bài, bị máy móc điều khiển rồi

sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back