Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nghe Em

Nghe Em
Chương 10: Quang Vinh (Pov 1)


Tôi từng có một gia đình hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.Tiếng cười rộn rã mỗi buổi chiều, mẹ bận rộn trong gian bếp còn bố thì ngồi cạnh tôi, cùng tôi xếp hình.

Tôi nhớ rõ cảm giác đó một cảm giác an toàn khi ngồi giữa bố mẹ, được yêu thương, được vỗ về.

Một thứ bình yên tưởng chừng như sẽ mãi ở lại.Nhưng hóa ra… mọi thứ đều có hạn.Năm tôi lên sáu tuổi, những vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Bố tôi bỗng dưng vắng mặt nhiều hơn.

Ban đầu là vài ngày, sau đó là vài tuần.

Mỗi lần tôi hỏi, mẹ đều mỉm cười bảo: "Bố đi làm xa, sẽ về sớm thôi."

Tôi tin mẹ.

Tin bằng tất cả sự ngây thơ của một đứa bé chưa từng biết đến hai chữ "chia ly".Nhưng rồi những đêm khuya yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.

Tiếng tranh cãi, tiếng ly vỡ, tiếng cửa sập mạnh như cứa vào tai tôi.

Tôi nằm co người trong chăn, tay bịt chặt hai tai, lòng hoảng sợ đến phát khóc.

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ ước giá như mọi thứ quay về như trước giá như bố mẹ có thể cười với nhau như trước và ôm tôi vỗ về mỗi đêm.Nhưng nó cũng chỉ là "giá như" chẳng bao giờ thành sự thật được nữa.Mẹ tôi sức khoẻ thì càng ngày yếu hơn.

Mắt mẹ thâm quầng, giọng nói khàn đặc đi theo từng cơn ho.

Mẹ cứ hay ôm bụng trong rất đau đớn.

Tôi thường rón rén đến bên mẹ, nhỏ nhẹ hỏi:"Mẹ ơi, mẹ có sao không ạ?"

Mẹ vẫn cười, vẫn vuốt tóc tôi: "Mẹ không sao đâu, con đừng lo nhé!"

Tôi luôn tin tưởng những lời mẹ nói.

Nhưng ánh mắt mẹ luôn chứa đầy sự mệt mỏi cứ khiến tôi nghẹn lại.

Dù tôi chẳng biết phải làm gì.Cho đến một chiều tháng sáu.Tôi đi học về, mở cửa bước vào nhà, không còn nghe thấy tiếng ti vi, không có tiếng mẹ gọi tên tôi như mọi khi.

Một sự im lặng bất thường.

Rồi tôi thấy mẹ nằm bất động trên nền gạch, mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, tay đang ôm lấy bụng.Tôi chết lặng.Đầu óc trống rỗng trong tích tắc rồi cơn hoảng loạn bùng lên như lửa đốt.

Tôi quỳ xuống cạnh mẹ, lay mạnh cánh tay, khóc òa lên:"Mẹ ơi!

Mẹ dậy đi!

Mẹ ơi đừng ngủ mà!"

Mẹ vẫn không động đậy.

Tôi run rẩy cầm điện thoại gọi cho bố.

Màn hình vừa hiện số, tôi lập tức bấm.

Điện thoại đổ chuông vài giây rồi kết nối.

Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, đầu dây bên kia vang lên giọng bố lạnh lùng và giận dữ:"Đừng gọi cho tôi nữa!

Tôi rất bận!"

Tít... tít...Âm thanh kết thúc cuộc gọi như một nhát dao cứa vào tim tôi.

Tôi sững người.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết... mình đã không còn bố rồi.Không còn chỗ dựa nào khác, tôi chạy sang nhà bác Huy hàng xóm gần gũi nhất.

Nhờ có bác, mẹ được đưa vào bệnh viện kịp thời.

Tôi ngồi co ro trước phòng cấp cứu, ôm chặt đầu gối mặt úp xuống không dám ngước lên.

Thời gian trôi qua chậm chạp, lạnh lẽo len vào từng mạch máu.Tôi ngước nhìn đồng hồ.

Một tiếng... hai tiếng... rồi ba......Tôi chờ.

Tôi vẫn hy vọng mong bố sẽ đến, mong ông ấy sẽ bước qua cánh cửa kia, ôm lấy tôi mà nói: "Bố đây rồi."

Nhưng phép màu không tồn tại.

Và niềm tin cũng vỡ nát mất rồi.Khi cánh cửa phòng bật mở, tôi lao đến, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tôi hỏi, giọng run rẩy:"Mẹ con sao rồi ạ?"

Bác sĩ nhìn tôi, mắt ông đỏ hoe, rồi quỳ xuống ngang tầm tôi, đặt tay lên vai tôi nhẹ nhàng như thể sợ tôi tan vỡ:"Bác xin lỗi... bác đã cố gắng hết sức."

Tôi đứng đó, bất động.Không khóc.Không hét.Chỉ thấy mọi thứ xung quanh đột nhiên trống rỗng.

Cơ thể tôi nhẹ bẫng như bay lên, còn trái tim thì rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Ông bà nội tôi đến, ông ôm tôi thật chặt, dỗ dành: "Không sao đâu cháu...

Có ông đây rồi."

Nhưng tôi chẳng nghe được gì.

Trong tai chỉ còn tiếng ù ù, như sóng biển vỗ vào tâm trí đang sụp đổ.Tôi không hiểu sao mẹ lại bỏ tôi đi mà không nói lời nào.

Tôi cũng không hiểu người bố tôi từng yêu thương bây giờ đang ở đâu.

Chỉ biết rằng, từ giây phút đó, thế giới của tôi chìm vào bóng tối.

Không ánh sáng.

Không ai nắm tay tôi.

Không tiếng cười.

Chỉ có những đêm dài cô độc lạnh lẽo và im ắng đến đáng sợ.Nhưng đâu có ai thấu được nỗi đau mà đứa trẻ sáu tuổi ấy đã phải gánh chịu?

Ai biết rằng trái tim bé bỏng ấy vừa rơi vào một vực sâu không đáy?

Một cõi tuyệt vọng âm thầm nuốt chửng tất cả ánh sáng còn sót lại trong cuộc đời nó.

Ngày mẹ mất cũng là ngày tôi không còn được thấy luồng ánh sáng ấm áp bao lấy mình.Không còn vòng tay ấm áp ấy với tôi như cả thế giới sụp đổ.

Bóng tối bắt đầu bủa vây không còn lối thoát.Và từ năm sáu tuổi tôi đã học được cách im lặng.Vì không còn ai lắng nghe tôi nữa.****Sau ngày mẹ mất đó tôi được đưa về sống cùng ông bà.

Tuy sau đó có gặp lại bố, nhưng tôi không còn luyến tiếc gì nữa rồi.

Lúc tôi cần ông ấy nhất thì ông âý đã không xuất hiện.

Và ông ấy…

đã tự chọn bước ra khỏi cuộc sống của tôi từ rất lâu.Tôi trở nên im lặng, lầm lì, chẳng nói với ai câu nào.

Ông bà đã rất vất vả, mỗi ngày đều cố gắng dỗ dành, an ủi, lo cho tôi từng bữa cơm giấc ngủ.

Nhưng tôi vẫn không hé nửa lời.

Mỗi đêm, tôi đều khóc vì nhớ mẹ, nhưng chỉ dám khóc thật khẽ, úp mặt vào gối mà nức nở trong im lặng.

Tôi sợ ông bà lo, nên giấu nhẹm hết mọi cảm xúc vào lòng.Đến cuối tháng Bảy, ông tôi quyết định cho tôi vào ở cùng dì và dượng để xem liệu thay đổi môi trường có giúp tôi khá hơn không.

Tôi không phản đối gì.

Không phải vì tôi đồng ý, mà vì tôi chẳng còn quan tâm nữa.Khi đến nhà dì, tôi vẫn giữ im lặng như cũ.

Mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, đến bữa mới chịu ra ăn, rồi lại lặng lẽ trở vào.

Dượng và dì hết lòng an ủi, luôn nở nụ cười với tôi, kể đủ chuyện đông tây.

Còn có hai cậu nhóc là Duy và Phúc thường xuyên đến chơi.

Hai người đó nghịch ngợm, bày đủ trò chọc cười tôi.

Ban đầu tôi vẫn ngồi yên nghe, không biểu cảm gì.

Nhưng rồi… tôi dần hiểu được lòng tốt của họ.

Cuối cùng cũng chịu mở lời vài câu, dù chẳng nhiều.Hai tháng trôi qua, tôi bắt đầu quen với nhịp sống ở đó.

Rồi cũng đến lúc phải quay lại Hà Nội đi học.Chiều hôm cuối cùng ở lại, tôi xin phép dì ra ngoài một lát.

Dì vui vẻ đồng ý, còn dặn: “Đi sớm về sớm nhé con.”

Tôi đi dọc theo bờ sông, nơi con nước lặng lẽ trôi giữa ánh chiều đang tắt dần.

Trời đã về chiều, tầm năm giờ, nắng nhạt phủ xuống mặt sông một màu vàng nhạt.Tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào làn nước lấp lánh.

Và rồi... tim tôi bất chợt nhói lên.

Trong ảo ảnh của ánh nắng và làn sóng, tôi như thấy mẹ đang ở dưới đó, vẫy tay cười với tôi nụ cười dịu dàng mà tôi vẫn mơ thấy mỗi đêm.

Hình ảnh ấy cứ xa dần, mờ dần, như thể nếu không chạy theo thì sẽ mãi mãi biến mất.Tôi hoảng loạn, không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ muốn nhảy xuống, muốn được gần mẹ thêm một lần.Ngay lúc ấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, kéo tôi khỏi dòng xoáy đang nhấn chìm lý trí."

Anh ơi, ở đây nguy hiểm lắm ạ."

Tôi giật mình quay lại.

Là một cô bé, trạc tuổi tôi, đứng đó với đôi mắt tròn xoe như biết nói.

Ánh mắt ấy trong veo, dịu dàng, như chạm nhẹ vào nơi sâu thẳm nào đó.Tôi lùi lại, trái tim còn run rẩy.

Em bé kia vẫn đứng yên, rồi bất ngờ mỉm cười thật tươi, chìa tay ra trước mặt tôi.

Trong lòng bàn tay là vài viên kẹo vừa được bóc vỏ."

Cho anh nè."

Nét mặt em ngây thơ, hồn nhiên như thể tôi chẳng phải người xa lạ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì phía sau đã vang lên tiếng gọi:"Kẹo ơi, về thôi con!"

Em liền dúi vội mấy viên kẹo vào tay tôi, vẫy tay chào rồi chạy về phía người đang đợi.

Tôi đứng đó, nhìn xuống bàn tay mình nơi những viên kẹo nhỏ xíu vẫn còn ấm.

Không hiểu vì sao, khóe môi tôi khẽ nhếch lên.Một nụ cười đầu tiên sau ba tháng dài đằng đẵng.Sau hôm đó, tôi quay về Hà Nội để bắt đầu năm học mới.

Tâm trạng đã khá hơn trước rất nhiều.

Chỉ có điều... tôi vẫn luôn nhớ đến cố bé đã cho tôi viên kẹo ấy.Nhớ giọng nói em trong vắt như nắng đầu thu, và ánh mắt ấm áp...

đã cứu tôi ra khỏi một buổi chiều lặng gió, suýt hóa thành bi kịch.Vote nhé.

Tôi bận học rồi nên bây giờ mỗi tuần chắc được một chương thôi.☺️
 
Nghe Em
Chương 11: Quang Vinh (Pov 2)


Cuộc sống tôi vẫn lặng lẽ trôi qua từng tháng, từng năm.

Tôi vẫn chọn sống cùng ông bà, dù bố đã nhiều lần khuyên tôi về sống với ông.

Nhưng tiếc rằng... trong sâu thẳm tiềm thức, tôi chỉ muốn tránh xa người đàn ông đó.Mỗi ngày, tôi cứ vùi mình vào sách vở, học không biết mệt là gì.

Với hy vọng rằng bản thân sẽ có đủ năng lực để bảo vệ được thứ mình trân quý.Và rồi vào đầu năm lớp 12, tôi đã đưa ra một quyết định đầy mạo hiểm.

Là chuyển đến sống cùng dì và học tại ngôi trường gần đó.Ông bà ngăn cản rất nhiều, nhất là ông.

Nhưng rồi... chắc ông cũng hiểu rõ đứa cháu của mình rất cứng đầu.

Một khi tôi đã quyết thì chẳng điều gì có thể lay chuyển được.Lý do để tôi làm vậy, nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng rõ ràng tôi không muốn bỏ lỡ một người. *******Đang lẩn quẩn trong dòng hồi tưởng, bất chợt một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra trước mắt tôi.

Vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy thứ đã khiến tôi lưu luyến suốt một khoảng thời gian dài.

Tim tôi bất chợt đập mạnh, một sự rung động từ tận đáy lòng."

Hôm nay... không có kẹo cam cho em à?

Em muốn ăn."

Giọng em vang lên trong trẻo, kéo tôi trở về hiện tại.

Mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng phút chốc tan biến như chưa từng tồn tại.Tôi bật cười, trêu lại:"Em xem anh là máy phát kẹo tự động à?"

Nói vậy, nhưng tay tôi vẫn vô thức đút vào túi, lôi ra vài viên kẹo đưa cho Huỳnh Nhi.

Chẳng hiểu từ lúc nào, tôi đã hình thành thói quen luôn mang theo kẹo cam bên người.

Chắc là do tôi... quen cưng chiều em ấy rồi.Và tôi cũng chẳng muốn sửa thói quen đó đâu.

Vì tôi thích như vậy.Huỳnh Nhi nhận lấy, khẽ cười và bóc vỏ.

Đôi mắt em cong cong phản chiếu trong cặp mắt ấy chính là bóng hình của chính tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm nghĩ trong lòng "Đáng yêu thật đấy..."

Tôi còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào ấy thì dì tôi bước ra từ bếp, gọi em trở lại bàn học tiếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của Huỳnh Nhi, lòng chẳng muốn em rời đi chút nào.Rồi mắt tôi lại tiếp tục dán cứng ngắt như keo 502 lên tên con trai đang ngồi kế bên bé Nhi của tôi.

Chả biết từ đâu lại xuất hiện một người chắn đường.Mặt mũi thì chẳng thấy có gì nổi bật, nói chuyện cũng chẳng hay như tôi.

Vậy mà vẫn cứ khiến Huỳnh Nhi cười mãi!!!Lòng tôi đột nhiên như có lửa đốt.

Ánh mắt dường như chẳng giấu nổi vẻ ghen tuông...

Tôi muốn đá tên nhóc này càng xa càng tốt.Lúc tôi quay đầu lại, ánh mắt dì đã nhìn thẳng vào tôi từ bao giờ.

Tôi khẽ giật mình, trong lòng bỗng chột dạ như thể vừa bị bắt quả tang nói xấu ai đó.Dì không nói gì, chỉ ngoắc tay ra hiệu tôi vào bếp.

Tôi đành ngậm ngùi đứng dậy đi theo, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không quên liếc cái tên kia thêm vài cái.

Nhìn mà ngứa mắt thật sự.Vừa đặt chân tới bếp, thì đã cảm nhận rõ ràng ánh nhìn của dì như đang dò xét một "nghi phạm" vừa gây án xong.Dì nghiêng đầu, nheo mắt hỏi:"Cháu thích con bé Nhi đúng không?"

Tôi đứng sững lại.

Một câu nói... trúng ngay tim đen.

Hoá đá trong trong vài giây ngắn ngủi.

Tôi cứ tưởng mình che giấu kỹ lắm, vậy mà mới nhìn qua dì đã đoán ra luôn à?Tôi gãi đầu, lắp bắp như đứa trẻ bị điểm danh sai phạm:"Dì... sao biết ạ?"

Dì nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa phá xong một vụ án dễ như chơi, rồi lại quay về thái rau, vừa làm vừa nói như thể chẳng có gì to tát:"Bình thường ở nhà, con chỉ mặc đúng hai màu trắng với đen, mặt thì lạnh tanh.

Lâu lâu dì gọi xuống ăn cũng lười, nói gì tới chuyện ngồi phòng khách suốt mấy tiếng.

Ấy vậy mà hôm nay tự nhiên ăn mặc bảnh bao, còn lượn lên lượn xuống mấy vòng, ngồi một chỗ mà mắt cứ dán chặt vào con bé.

Làm như ai cũng không thấy."

Tôi chỉ biết cười gượng, đưa tay gãi đầu để che đi sự xấu hổ.

Không ngờ dễ đoán đến vậy.Tôi thở dài, đáp:"Đúng là... không thể qua mắt được dì thật."

Dì cười khúc khích, giọng đầy ẩn ý:"Không qua mắt được là đúng rồi.

Dì từng được dượng con nhìn như vậy đấy.

Mấy ánh mắt kiểu đó... quen lắm."

Tôi im lặng, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Không biết do đứng trong bếp nên nhiệt độ quá cao hay tại trong lòng tôi đang xao động quá.Ừ thì, tôi thích em ấy.

Mà có lẽ, là thích từ rất lâu rồi...********Đúng 5 giờ, buổi học bồi dưỡng của dì tôi phụ trách cũng kết thúc.

Khi các em bắt đầu thu dọn sách vở, dì từ bếp bước ra, vừa lau tay vừa mỉm cười hỏi:"Tụi em ở lại ăn cơm với cô luôn không?"

Mấy đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, lí nhí bảo ba mẹ đang chờ cơm sẵn ở nhà rồi ạ.

Dì tôi mỉm cười cũng không cố giữ lại, chỉ quay sang dặn tôi:"Ra mở cổng tiễn các em giúp dì nha."

Tôi gật đầu, ra đẩy cổng.

Gió chiều lành lạnh thổi qua sân, trời đã ngả màu cam nhẹ.

Tôi vừa quay người lại thì cảnh tượng trước mắt khiến lòng tôi như bốc hoả.Tên nhóc đó lại quấn lấy Huỳnh Nhi của tôi.

Còn ra vẻ quan tâm:"Cậu có cần tớ đưa về không?"

Cậu ta chưa kịp phản ứng gì, thì Huỳnh Nhi đã nhẹ nhàng lắc đầu:"Không cần đâu nhà tớ gần đây, đi vài bước là tới à."

Tôi đứng cách đó vài mét, ánh mắt rõ ràng chẳng buồn giấu đi sự khinh bỉ.

Trong lòng tôi chỉ muốn lôi em ấy ra khỏi cái khung hình vừa chướng mắt vừa ngứa gan này.Không đắn đo bước tới vài bước, dứt khoát nắm lấy cổ tay Huỳnh Nhi kéo đi, vừa đi vừa để lại câu nói với giọng điềm tĩnh nhưng đầy hàm ý:"Dì ơi, con đưa Huỳnh Nhi về trước, không cần đợi cơm con đâu ạ!"

Dì tôi từ trong nhà đáp vọng ra, giọng không giấu được ý trêu:"Tranh thủ về sớm đấy, đừng có đi luôn nghe chưa!"

Tôi bật cười, lòng đầy hân hoan như thể mình vừa giành lại kho báu từ tay tên cướp biển vậy.Huỳnh Nhi đi bên cạnh, ánh mắt tròn xoe vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng điều khiến tôi vui hơn cả là em ấy không hề giật tay ra, cũng chẳng phản kháng.Ít nhất... tôi vẫn còn có sức ảnh hưởng hơn cái tên nhóc kia.

Lòng thầm mừng rỡ.Chúng tôi đi được một đoàn tới phía công viên, gió cứ lùa nhẹ vào mái tóc em, mùi hương kẹo cam thoang thoảng từ túi áo tôi lan ra giữa chiều muộn.Bỗng, Huỳnh Nhi dừng bước, hơi ngước mặt lên nhìn tôi, giọng bình thản:"Anh... thả tay em ra được chưa?"

Tôi sững người, rồi nhìn xuống tay mình vẫn đang nắm chặt tay em ấy từ nãy tới giờ.

Trong lòng vui quá, tôi quên béng mất điều đó.Gò má tôi nóng ran, vội buông tay, tay còn lại gãi đầu cười gượng:"À... anh quên mất... tại lúc đó anh hơi... hăng hái quá..."

Huỳnh Nhi nhìn tôi một lúc rồi bật cười khẽ, không nói gì thêm.

Tiếng cười của em nhẹ như gió, nhưng đủ để tôi nhớ cả đoạn đường về sau đó.
 
Nghe Em
Chương 12: "Giữ chặt vào."


Không khí buổi chiều lúc 5 giờ nhuốm một màu vàng nhạt êm dịu.

Những tia nắng cuối ngày rải nhẹ trên mái nhà, xuyên qua kẽ lá, vẽ lên mặt đường những đốm sáng lấp lánh.

Gió thoảng qua mang theo hương thơm mát của hoa dại đâu đó, tạo nên một bầu không khí vừa yên bình vừa dễ chịu.Chúng tôi sánh bước cùng nhau trên vỉa hè.Quang Vinh đưa tôi về đến tận đầu ngõ.

Theo thói quen, tôi quay sang cảm ơn rồi vẫy tay chào tạm biệt, định bụng sẽ chạy thẳng vào nhà.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng anh cất lên, có phần ngập ngừng:"Đợi đã."

Tôi dừng chân, quay lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi:"Có chuyện gì vậy ạ?"

Gương mặt Quang Vinh trông rất khác thường.

Anh đưa tay lên gãi đầu, mắt tránh né không dám nhìn thẳng tôi, rồi lưỡng lự hỏi:"Em... thích cái tên nhóc đó à?"

Tôi chau mày, một vài nếp nhăn hiện lên giữa trán vì không hiểu anh đang nói gì.

"Thích"?

Tôi thích ai cơ chứ?

Sau vài giây vặn óc suy nghĩ, tôi hỏi lại:"Ý anh là...

Minh Khánh hả?"

Quang Vinh vẫn cúi gằm mặt, chẳng nói thêm gì.

Nhìn anh lúc đó cứ như một đứa trẻ con sợ bị mẹ mắng vì trót lỡ lời.

Tôi bật cười.

Thì ra suốt dọc đường anh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ là vì chuyện này.Tôi khẽ nghiêng đầu, giọng có chút trêu:"Ừm...

đúng là có thích..."

Còn chưa kịp nói hết câu, anh đã ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi liềm khiến tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Vội vàng nói nốt câu còn lại:"Nhưng mà chuyện đó cách đây 1 năm rồi.

Bây giờ không còn thích nữa đâu!"

Quang Vinh nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố soi xem tôi nói thật được mấy phần, rồi gặng hỏi lại:"Thật không đấy?"

Tôi gật đầu lia lịa.Ánh mắt anh lúc này mới dịu lại, trở về vẻ hiền lành như ban nãy.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.Đúng lúc ấy, giọng thằng Tí vang lên sau lưng:"Chị đang nói chuyện với ai thế?"

Tôi giật mình, quay phắt lại, vội vàng kéo nó đi thẳng.

Không thể để thằng quỷ này nhìn thấy Quang Vinh được, lỡ nó về méc ba mẹ rồi thêm mắm dậm muối đủ chuyện, nói tôi có bạn trai thì tiêu đời!Tôi liếc mắt ra hiệu bảo Quang Vinh mau về, không biết anh có hiểu không, nhưng giờ tôi mặc kệ.

Giữ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất!Về đến cửa nhà, thằng Tí nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Nó khoanh tay trước ngực, giọng nghiêm trọng như cán bộ điều tra:"Chị mau khai thật đi, trung thực sẽ được khoan hồng, em sẽ không mách ba mẹ đâu."

Tôi liếc xéo nó một cái, trong đầu cười thầm bộ tưởng chị ngu lắm chắc?

Tin nổi mấy câu "bỏ qua" của mi à?

Nhìn mặt nó là biết đang âm mưu tích góp thông tin để mách lẻo.Tôi lách người bước vào nhà, chẳng buồn đáp lời, mặc kệ nó vẫn đứng đó khua tay múa mép như thể đang diễn thuyết trước cổng.

Kệ, miễn không gây ồn tới hàng xóm là được.

Còn tôi, chỉ mong nhanh chóng thoát thân.**********Chớp mắt mấy cái mà đã đến ngày sinh nhật tôi rồi.Theo như "sáng kiến táo bạo" của Khánh Duy thì cả nhóm sẽ đi dã ngoại ngoài trời.

Anh ấy còn vỗ ngực cam đoan sẽ lo hết mọi thứ, tụi tôi chỉ cần "mang tấm thân ngọc ngà" tới để tận hưởng.

Nghe thì oai thật, mong là không có vụ quên đồ ăn hay đi lạc vào rừng.Sáng sớm, tuy hôm nay là chủ nhật một ngày được ngủ nướng chính đáng duy nhất trong tuần nhưng tôi vẫn phải lồm cồm bò dậy.

Ôi sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, nhưng tôi vẫn thấy tiếc nuối cái giấc ngủ ngọt ngào này đến lạ.

Đồng hồ thì cứ réo lên liên hồi như muốn nhắc tôi "dậy đi cô nương, sinh nhật đó!".Tôi trùm mền than thầm vài câu rồi mới chịu chui ra khỏi ổ chăn.

Mặt mày ngái ngủ, mắt còn dính ghèn, tôi mở điện thoại lên lập tức thấy hàng loạt tin nhắn chúc mừng sinh nhật đổ về.

Nhắn lại cảm ơn đến muốn mỏi tay luôn.

Đang lướt xuống thì thấy một tin nhắn của Quang Vinh:[8 giờ 30 anh qua rước em.]Tôi nhíu mày.

Ơ?

Tôi tưởng sẽ đi cùng Kiều Nhung cơ mà?

Sao anh ấy lại nói là "qua rước"?Vội vàng nhắn lại:[Không phải em nói em đi cùng Kiều Nhung rồi sao, anh không cần rước em đâu]Chưa đầy vài giây sau, tin nhắn phản hồi đã tới:[Khánh Duy bảo sẽ rước em ấy rồi, nên em đi cùng anh]Tôi tròn mắt nhìn dòng chữ, thầm mắng cái tên Khánh Duy trong bụng mấy câu.

Đúng là lợi dụng cơ hội, dám cướp bé Nhung của tôi một cách trắng trợn!Tôi gửi lại một sticker "Vâng" mang tính hình thức rồi nhanh chóng bật dậy chuẩn bị.

Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đặc biệt phải xinh đẹp rạng rỡ mới được!Đúng 8 giờ 25, tôi bước vội xuống lầu, sợ Quang Vinh phải đợi lâu.Lướt qua bàn ăn, ánh mắt tôi dừng lại ở một mẩu giấy note nhỏ nằm ngay ngắn cạnh tô trái cây:"Ba mẹ hôm nay có chút việc đột xuất, con cứ đi chơi đi, tối về ba mẹ sẽ đón sinh nhật cùng con nhé.

Chúc con gái yêu của ba mẹ sinh nhật thật vui vẻ!"

Lòng tôi bất chợt ấm lên như có ánh nắng lướt nhẹ qua tim.

Chỉ một vài dòng chữ thôi nhưng đã cảm nhận được tình thương của ba mẹ giành cho tôi.Thằng Tí hôm nay có cuộc thi bóng chuyền, nên tối qua nó cũng đã chúc mừng sinh nhật tôi sớm kèm một món quà nhỏ tuy lóng ngóng nhưng đầy chân thành.

Nhớ lại cảnh nó giấu món quà sau lưng rồi đưa ra với vẻ ngại ngùng, tôi khẽ bật cười, gấp gọn mẩu giấy bỏ vào ngăn tủ rồi chạy ra đầu ngõ.Quang Vinh đã ngồi sẵn trên xe.

Nghe tiếng bước chân tôi, anh quay lại.

Đôi mắt ấy khựng lại đôi chút khi nhìn thấy tôi khiến tôi tự nhiên khựng theo.Hôm nay là sinh nhật mình, là nhân vật chính, nên tôi cũng "làm mà" một chút: mặc chiếc váy hai dây màu hồng nhạt dài qua đầu gối, bên ngoài khoác thêm áo cardigan mỏng.

Tóc tôi thắt bím nhẹ, trang điểm cũng nhẹ nhàng, đủ để thấy bản thân... có cố gắng hơn thường ngày.Nhưng ánh mắt của Quang Vinh khiến tôi hơi chột dạ, liền cất tiếng hỏi nhỏ, có chút lúng túng:"Trong em... không được đẹp hả?"

Anh ấy lắc đầu ngay, rồi ánh mắt ấy nhìn tôi thật sâu xa:"Hôm nay em... vô cùng xinh đẹp."

Chỉ năm chữ thôi, mà tim tôi đập lỡ mất mấy nhịp.Không biết vì lời khen ấy, hay vì cách anh nhìn tôi như thể có điều gì giữ lại trong lòng...

Nhưng tôi mỉm cười, rồi bước tới ngồi lên yên sau.Lần này, tôi không còn ngại ngùng như lần đầu nữa.

Tay vô thức nắm lấy vạt áo anh, lòng dấy lên cảm giác thân thuộc lạ thường.Quang Vinh quay lại, giọng điệu như cố tình nhắc nhở:"Giữ chặt vào."

Tôi khựng lại, có chút do dự.

Còn đang lưỡng lự thì anh đã đưa tay kéo tay tôi vòng qua ôm lấy thắt lưng mình.Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác má mình như muốn bốc khói.May mà anh không quay lại nhìn.

Nếu không, chắc chắn sẽ thấy tôi lúc đó đỏ mặt đến mức... máu cũng sắp chảy ra ngoài luôn mất.

Khi bọn tôi đến nơi, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.Nhóm chúng tôi hôm nay tụ họp gồm bảy người một con số tuy không nhiều nhưng đủ náo nhiệt.

Minh Tuyết và Kiều Nhung đều đến vì sinh nhật của tôi, điều đó khiến lòng tôi thấy ấm áp vô cùng.

Còn lại là những gương mặt thân quen: Mai Anh hiền lành, Hoài Dương hoạt bát, anh Phúc và một người mà dù có thắp nhang đuổi cũng không chịu đi ai vào đây nữa chủ có thể là Huỳnh Khánh Duy.Cái tên ấy vừa xuất hiện là như thể có một đám mây nghịch ngợm kéo tới, phá vỡ hết mọi trật tự vốn có.

Dù vậy, tôi cũng chẳng lạ gì nữa.

Sinh nhật tôi mà thiếu người rắc rối như Khánh Duy thì có khi lại... thiếu muối.Vừa thấy Tuyết và Nhung, tôi liền lao tới ôm chầm lấy hai đứa, không thèm giữ hình tượng gì luôn:"Nhớ hai cục vàng của tôi chết đi được!"

Cả nhóm lập tức bật cười khanh khách, tiếng cười lan ra như tiếng suối chảy róc rách.

Không khí bỗng rộn ràng hẳn lên.Tôi liếc mắt sang bên cạnh thấy Khánh Duy đang đứng đó, tay đút túi quần, mặt bí xị như cái bánh bao ế.

Biết ngay mà, chắc chắn là đang ghen tị vì không được ôm bé Nhung như tôi cho xem!

Nghĩ tới mà lòng tôi cảm thấy... thoả mãn vô cùng.Đúng lúc ấy, Quang Vinh lên tiếng, giọng bình tĩnh và nhẹ nhàng như thường lệ:"Các em lấy ghế ra ngồi đi, để bọn anh chuẩn bị đồ ăn cho."

Mai Anh đang đứng kế bên, lập tức giơ ngón tay cái hướng về anh ấy, mặt sáng rỡ như fan gặp idol:"Đúng là vừa đẹp trai vừa ga lăng, 10 điểm nha anh Vinh!"

Tôi cũng cười khúc khích rồi tranh thủ bồi thêm một câu cà khịa rõ to, cố ý để ai kia nghe thấy:"Ai như cái tên nào đó, ga lăng thì không có, chỉ giỏi cản trở người ta!"

Góc bên kia, gương mặt Khánh Duy bắt đầu "xám nhẹ".

Tôi không thèm giấu sự hả hê, tự nhủ: Sáng nay cướp bé Nhung đi thì giờ phải trả giá chứ sao!
 
Nghe Em
Chương 13: Trẻ nhỏ? Bé con? Nhóc con?


Địa điểm tụ họp hôm nay là bên cạnh một dòng suối nhỏ mang tên Suối Mơ Hạ.

Xung quanh phủ đầy bóng cây cổ thụ, tán lá rợp mát che bớt cái nắng chói chang.

Tiếng gió khẽ luồn qua từng nhành cây, hòa cùng tiếng suối róc rách len lỏi giữa các phiến đá, tạo nên một giai điệu thiên nhiên yên bình đến lạ.

Quả thật, đây là nơi lý tưởng để gặp gỡ bạn bè sau những ngày bận rộn.Không khí quanh suối ngập tràn tiếng cười rộn rã.

Đã lâu lắm rồi, năm đứa bọn tôi mới có dịp ngồi lại với nhau chẳng cần chủ đề cụ thể, chỉ cần gặp mặt là câu chuyện tuôn ra không dứt.

Mỗi người một giọng, một cảm xúc, mà tất cả đều hòa vào nhau như chưa từng có khoảng cách nào.Tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Mai Anh:"Ủa, Hoàng Việt đâu?

Hôm nay không dính mày như keo 502 nữa à?"

Cả nhóm nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Mai Anh.

Nụ cười trên môi cậu ấy bỗng nhạt đi, giọng cũng nhỏ hẳn:"Bọn tao cãi nhau."

Không khí quanh chỗ ngồi bỗng chốc ngưng đọng, chẳng ai dám lên tiếng nữa, như thể sợ lỡ miệng đụng trúng thứ không nên đụng.

Tôi thầm mắng mình trong bụng: Cái miệng hại cái thân là đây.Thấy vậy, Mai Anh vội phá vỡ sự im lặng:"Chỉ là cãi nhau chút xíu thôi, không nghiêm trọng đâu.

Đừng làm như bọn tao sắp chia tay tới nơi vậy.

Thôi bỏ qua chủ đề này đi."

Tôi thở phào một hơi, vội vàng chuyển hướng câu chuyện sang những chuyện lặt vặt gần đây.

Cả nhóm lại rôm rả, mỗi đứa một câu, rộn ràng dưới tán cây.Đang mải mê nghe thằng Dương kể một chuyện gì đó mà ai nấy cũng phì cười, thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng:"Bé con."

Tôi giật mình quay lại, ánh mắt dò xét xem có phải gọi mình không.

Quang Vinh đứng đó, mắt cong cong, miệng cười nhạt:"Lại đây."

Chẳng suy nghĩ gì nhiều, tôi liền đứng dậy đi về phía anh.

Đến gần, mới thấy trong tay anh cầm một hộp dâu tây đỏ mọng.

Còn chưa kịp hỏi gì, anh đã lên tiếng:"Há miệng."

Tôi nghe theo, cũng chẳng đắn đo gì.

Một quả dâu được đưa thẳng vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt mát lạnh lan ra, kích thích vị giác đến mức khó cưỡng.

Ăn ngon miệng đến mức tôi không nhịn được mà cười toe toét.

Quang Vinh nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng.

Anh đưa hẳn hộp dâu cho tôi rồi bảo:"Cầm ăn đỡ đi, đồ nướng còn lâu mới chín.

Anh sợ em đói."

Tôi gật đầu đồng ý ngay làm tức.

Thật ra tôi vẫn chưa ăn sáng, giờ bụng cũng bắt đầu đánh trống rồi."

Vậy em quay lại chỗ ngồi nha."

Quang Vinh khẽ gật đầu.Tôi ôm hộp dâu vui vẻ, chuẩn bị quay lưng đi thì từ đâu Khánh Duy bất ngờ lao tới như tên bắn:"Ê ê, dâu nhìn ngon đấy.

Cho anh ăn nữa!"

Tôi còn chưa kịp trả lời thì tay anh ấy đã vươn tới, suýt chạm vào trái dâu trong hộp.

Nhưng chưa kịp giành được thì...Chát!

Một cú đánh rõ đau giáng xuống tay Khánh Duy.

Tôi phì cười, không giấu nổi sự khoái chí khi thấy bộ mặt nhăn nhó vì đau của ông anh họ.Quang Vinh lạnh giọng:"Không có phần của mày.

Đừng giành ăn với em ấy."

Khánh Duy ôm tay, ánh mắt đầy ấm ức:"Ở đây cả đống người, mà mày chỉ mua cho mỗi em ấy.

Chiều nó riết coi chừng nó sinh hư đấy."

Quang Vinh chỉ khẽ nheo mắt, cười rồi quay sang nhìn tôi:"Trẻ nhỏ thì cần được nuông chiều mà, đúng không bé con?"

Nụ cười trên môi tôi bỗng đông cứng lại.

Ánh mắt chuyển sang sắc lạnh, tôi nhìn anh với vẻ hận đời.

Trẻ nhỏ?

Bé con?

Nhóc con?

Tôi 17 tuổi rồi nha!Không thèm đôi co nữa, tôi quay lưng đi thẳng về chỗ ngồi, lòng vẫn còn tức vì bị xem như trẻ lên ba.

Vừa đặt mông ngồi xuống, tôi đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó... sai sai.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bốn cặp mắt to tròn đang nhìn tôi chằm chằm không chớp.

Lưng tôi bỗng lạnh toát, như thể mình sắp bị đưa ra tòa xử tội.Kiều Nhung là người mở miệng trước, giọng nghiêm túc đến bất thường, tay thì khoanh trước ngực:"Nói rõ mối quan hệ hiện giờ của hai người.

Quen nhau bao lâu rồi?

Anh ta có tốt với mày không?

Gia cảnh, học vấn thế nào, nêu rõ ra hết!"

Tôi nghe xong mà đầu óc muốn quay cuồng.

Từng câu hỏi như búa bổ vào đầu.

Lấy lại chút bình tĩnh, tôi cãi lại, giọng lạc đi:"Trời đất ơi, chỉ là quan hệ anh em bình thường thôi!

Bây nghĩ đi đâu vậy?"

Con Tuyết ngồi đối diện thì nghiêng đầu, vẫn giữ vẻ nghiêm trọng như đang thẩm vấn tội phạm:"Thật không?

Có ai là bạn bè mà đút dâu cho ăn, còn nhìn mày bằng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy không?

Nhìn hai người thân nhau còn hơn tụi tao thân với mày nữa đó."

Mọi người nghe xong cũng tỏ vẻ hết sức đồng tình."..."

Tôi không biết nên nói gì để phản bác lại.

Vì quả thật nó có hơi không bình thường.Tôi cười hì hì, cố gắng che giấu vẻ bối rối đang xuất hiện trên mặt.

Nói thật, lúc nãy là do thói quen thôi...

Bình thường anh ấy vẫn hay đút kẹo, đưa bánh cho tôi ăn mà.

Nhưng mà hôm nay lỡ quên mất...

ở đây còn bao nhiêu người nhìn.

Thật là sơ suất lớn!Tuy nhiên, không thể giải thích kiểu đó được.

Nói ra chắc càng bị hiểu lầm chồng chất.

Nghĩ vậy, tôi liền chắp hai tay, ra vẻ cầu khẩn:"Chỉ là tao thấy đồ ăn ngon nên...

đầu óc thiếu suy nghĩ nhất thời thôi.

Tao với anh ấy chỉ dừng ở mức anh em tốt.

Tao thề đấy!"

Vài câu nghe đáng tin cậy để mấy đứa này buông tha thì cũng tốt mà ha...Nghe vậy, vẻ mặt tụi nó cũng dịu lại phần nào.

Minh Tuyết bỗng đổi giọng, nói như sực nhớ ra điều gì:"À, mà tao có chuyện muốn thông báo đây.

Hai ngày nữa tao sẽ đi du học ở Úc."

"..."

Cả nhóm im bặt.Không ai lên tiếng.Không ai cười.Chỉ còn tiếng suối róc rách nhẹ bên tai, còn lòng thì như có thứ gì đó vừa rơi tõm xuống đáy.

Hoài Dương là người lên tiếng đầu tiên, giọng không giấu được ngạc nhiên:"Sao đi gấp vậy?

Đáng lẽ mày phải báo sớm hơn để bọn tao còn tổ chức tiệc chia tay đàng hoàng chứ."

Tôi cũng gật đầu đồng tình.

Minh Tuyết chỉ cong mắt cười:"Thì hôm nay coi như tiệc chia tay luôn đi.

Anh trai tao làm việc bên đó, nên mẹ muốn tao qua sớm để ảnh tiện chăm lo chuyện học hành."

Chúng tôi đã làm bạn với nhau được 5 năm rồi.

Từng ngày trôi qua, từng buổi tan học ngồi lê la quán xá, từng câu chuyện không đầu không cuối cũng trở thành kỷ niệm.

Giờ chia xa một người, không khỏi thấy trong lòng trống vắng.Mai Anh chồm người ôm chặt lấy Minh Tuyết, mắt hoe đỏ:"Qua đó rồi không được kết bạn mới mà quên đám này đâu đó nha!"

Cả bọn cùng phá lên cười theo, tiếng cười như để làm dịu đi bầu không khí đang trĩu nặng.

Minh Tuyết vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng hơi trêu:"Chỉ là sang một nước khác thôi chứ có phải đi biệt tăm biệt tích đâu.

Tao vẫn liên lạc mà, vẫn sẽ quay về nữa.

Mấy người làm lố quá đi à."

Nói là vậy, nhưng tôi nhìn thấy rõ ánh mắt cậu ấy cũng rưng rưng.

Còn tôi...thì đang cố giấu đi nỗi buồn cứ âm ỉ trong lòng.

Dẫu biết là sẽ giữ liên lạc, dẫu biết không phải vĩnh biệt, nhưng việc sắp phải xa một người bạn đã đồng hành suốt ngần ấy năm... vẫn khiến lòng tôi chùng xuống.Khi cảm xúc vừa chạm đến đáy, thì Khánh Duy ở đâu chạy tới, phá tan bầu không khí:"Đồ ăn xong rồi!

Xin mời các vị tới thưởng thức!"

Đúng là cái tên chuyên gia phá mood.

Người ta đang xúc động muốn rơi nước mắt mà ảnh có thể chen vô cái kiểu không thể nào duyên hơn được nữa.

Hiểu sao mãi mà bé Nhung của tôi vẫn chưa chấp nhận anh ấy.

Đáng đời!
 
Nghe Em
Chương 14: "Sinh nhật vui vẻ!"


Tiếng nước róc rách từ con suối nhỏ hòa cùng tiếng gió luồn qua kẽ lá, nghe như một bản nhạc dịu dàng mà thiên nhiên dành riêng cho chúng tôi vậy.Hương thơm từ gà nướng và mấy túi trái cây tươi đã được ướp lạnh từ trước.

Tiếng cười nói vang lên giòn tan, thỉnh thoảng lại bị át bởi tiếng nước bắn tung khi có người nào đó nghịch ngợm ném đá xuống suối.

Không ai vội, cũng chẳng ai để ý đến thời gian chỉ đơn giản là vừa ăn, vừa chuyện trò, vừa để mình tan vào khoảng trời trong lành này.Tôi vừa định gắp miếng thịt nướng thơm lừng đưa lên miệng thì bị thằng Dương ngồi bên cạnh khẽ chặn lại."

Khoan đã, còn bánh sinh nhật nữa.

Mày gấp ăn quá!".

Nó vừa nói vừa cười trêu.Tôi chỉ biết gãi đầu cười ngượng.

Cũng tại cái bụng đang đói meo, nhìn đồ ăn mà mắt tôi sáng rực như đứa trẻ vừa thấy kẹo.Minh Anh khi ấy bưng chiếc bánh kem màu hồng nhạt bên trên còn được trang trí rất nhiều viên kẹo cầu vồng, mọi người lập tức đồng loạt cất tiếng hát:"Happy birthday to you…"

Nhìn quanh những gương mặt thân quen, tôi bỗng thấy lòng mình đầy ắp niềm vui khó diễn tả bằng lời.

Họ không chỉ là bạn, mà là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời tôi.Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã.Mọi người đồng thanh nói với nụ cười rạng rỡ."

Sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn mọi người."

Tôi đáp, môi cong thành nụ cười hạnh phúc.Tôi vừa cúi xuống định thổi nến thì Khánh Duy lại lên tiếng:"Khoan, ước đi rồi hãy thổi nến."

Nghe vậy, tôi khẽ nhắm mắt, thầm cầu mong những người bên cạnh cũng như chính tôi sẽ luôn bình an và vui vẻ.

Ước xong, tôi mở mắt, thổi tắt ánh nến lung linh rồi reo lên:"Ăn thôi, em đói sắp chết rồi đây này!"

Câu nói vừa dứt, cả nhóm đã phá lên cười, tiếng cười hòa cùng tiếng suối róc rách bên kia bờ, tạo nên một khoảnh khắc mà tôi biết mình sẽ nhớ rất lâu.Bữa ăn hôm nay toàn bộ đều do ba chàng trai siêu cấp đẹp trai trừ ông anh họ tôi chuẩn bị.

Nên vừa bắt đầu, ai nấy vừa ăn vừa gật gù khen nức nở.

Tôi đang mải mê gặm xiên thịt nướng thì liếc xuống chén, bất ngờ thấy một đống tôm đã được lột vỏ sạch sẽ.Ngẩng lên, tôi bắt gặp Quang Vinh đang chăm chú lột từng con tôm, động tác chậm rãi và cẩn thận đến mức tôi không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt đen sáng nhìn tôi, hơi nhíu mày:"Sao vậy?"

Tôi vội lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại thấy cái dáng vẻ tận tâm ấy… có chút đáng yêu nha.

Có người lột sẵn thì tất nhiên tôi cũng không khách sáo, ăn một cách đầy nhiệt tình.Đang ăn, Hoài Dương bỗng lên tiếng:"À, tao quên nữa.

Có quà bất ngờ cho mọi người đây!"

Cả nhóm lập tức hướng mắt về nó, háo hức chờ đợi.

Dương thò tay vào túi, lôi ra một xấp thẻ VIP rồi vừa cười vừa nói:"Ba mẹ tao mới khai trương thêm một cửa hàng quần áo, bảo tao tặng cho tụi mày mấy thẻ này.

Vào mua đồ free toàn bộ luôn!"

Nói rồi, nó phát từng tấm thẻ như đang phát kẹo vậy.

Tôi chỉ biết há hốc mồm.

Chuyện ba mẹ Hoài Dương vài tháng lại mở thêm một cửa hàng quần áo thì tôi đã quen rồi, nhưng lần này còn tặng thẻ mua hàng miễn phí thì đúng là hào phóng hết mức.Khánh Duy ngồi đối diện, nhìn chằm chằm tấm thẻ rồi buột miệng:"Hay là anh cũng bảo ba làm vài tấm thế này phát cho mấy em nhỉ?"

Cái ông anh họ này thỉnh thoảng lại nảy ra mấy ý tưởng "đi vào lòng đất" mà không ai đỡ nổi.

Tôi lập tức trêu:"Coi chừng ba anh đuổi anh ra khỏi nhà chứ ở đó mà phát thẻ!"

Khánh Duy liếc tôi một cái:"Em bớt xem thường ông anh họ này đi."

Mai Anh liền tò mò chen vào:"Nhà anh có mở nhà hàng nữa hả?"

Tôi bật cười, đáp thay:"Không chỉ một đâu, mà tận mười mấy cái trải dài từ Bắc vào Nam đấy!"

Cả bàn ồ lên không tin nổi.

Ba của Khánh Duy vốn là một đầu bếp, từ khi tôi còn nhỏ đã được ăn biết bao món ngon do bác nấu.

Sau này bác mở nhà hàng, rồi phát triển thành cả chuỗi lớn nổi tiếng khắp nơi.

Trêu qua trêu lại một lúc, khi câu chuyện tạm lắng, tôi chợt nhớ ra một điều.

Ngó sang Khánh Duy, tôi hỏi:"Mọi thứ hôm nay… anh chuẩn bị hết hả?"

Nghe vậy, anh ta đưa tay gãi đầu, nở nụ cười tươi:"Anh chỉ giỏi bày trò và phụ họa thôi, còn lại… tất cả là do thằng Vinh chuẩn bị hết đấy.

Hihi."

Tôi tròn mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Ngần ấy việc, lại tốn không ít sức và cả tiền, vậy mà một mình anh ấy lo hết.

Chưa kịp mở lời, Khánh Duy đã như đọc được suy nghĩ của tôi, vội nói thêm:"Em đừng lo, tiền thằng Vinh thì không thiếu đâu.

Dù gì cũng là cháu nội của chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ mà."

Nói xong, anh ta còn cố tình nháy mắt với Quang Vinh mấy cái.

Quang Vinh chỉ liếc sang một cái, gương mặt lạnh tanh, đôi môi hơi mím lại như muốn nói "Cái loại phát ngôn này… thật phí lời."

Kiều Nhung chợt lên tiếng:"Tập đoàn Thiên Vũ… không phải là công ty cung cấp vật liệu xây dựng khắp toàn quốc đó chứ?"

Khánh Duy lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt như khẳng định "chuẩn không cần chỉnh".Tôi bỗng cảm giác mình thiếu oxi trầm trọng khi đang ngồi giữa một vòng tròn những "con nhà giàu chính gốc".

Dù bản thân chẳng có gì nổi bật về tiền bạc, nhưng xung quanh tôi, chẳng ai là người tầm thường cả.Tự trấn an mình, tôi nhoẻn miệng cười, nửa đùa nửa thật:"

Sau này… có lẽ em sẽ chọn một trong ba đại gia có sẵn này để ôm đùi làm chỗ dựa mới được."

Quang Vinh nãy giờ im lặng, bỗng hơi nghiêng người về phía tôi.

Khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận rõ hơi thở anh, giọng trầm ấm vang khẽ bên tai:"Không cần ôm… anh cũng tự nguyện làm chỗ dựa cho em."

Câu nói bất ngờ khiến não tôi như đứng hình trong vài giây.

Tôi không dám quay sang nhìn, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cầm xiên thịt cắm đầu ăn.

Chắc lại là một câu trêu chọc thường ngày thôi…

Tôi tự nhủ, dù trái tim vẫn khẽ đập nhanh hơn bình thường.Một lúc sau, khi tôi còn đang mải nói chuyện với Dương, phía đối diện Khánh Duy bỗng chồm người tới, đưa xiên thịt cho Quang Vinh:"Cái này ngon này, ăn đi."

Thấy vậy, tôi lập tức đưa tay gõ nhẹ vào tay Khánh Duy một cái, nghiêm giọng:"Cái này cay, anh ấy không ăn được."

"Không ăn thì thôi, em dữ thế…"

Khánh Duy làu bàu, nhưng tôi chẳng buồn để ý.Quay sang Quang Vinh, tôi hơi nheo mắt cảnh cáo:"Anh không ăn được thì đừng cố, không thôi lại thành… quá cố đấy."

Giọng tôi chẳng khác gì đang dọa trẻ con, nhưng tay vẫn gắp mấy món không cay bỏ vào chén anh.

Thực ra, tôi đã để ý từ nãy, hầu hết món hôm nay đều ướp sa tế khá cay, nên Quang Vinh ăn chẳng được bao nhiêu.Nghe tôi nói, khóe môi anh khẽ cong lên, nụ cười quen thuộc hiện rõ, ánh mắt sáng lên giống hệt chú cún con vừa được xoa đầu."

Sao em biết anh không ăn được cay?".

Anh hỏi, giọng đầy tò mò.Tôi lập tức thấy cơ hội trêu chọc hiếm có, tất nhiên phải tận dụng.

Ánh mắt nheo lại, tôi nở nụ cười gian, nghiêng người sát tai anh, thì thầm:"Lần ăn bún bò ở nhà ăn, tô của anh chỉ dính đúng một miếng ớt mà anh cay đến mức uống liền ba cốc nước lạnh, nhớ không?"

Gương mặt Quang Vinh thoắt đỏ bừng, ho nhẹ vài cái nụ cười ngượng ngập hiện trên môi, mắt thì tránh đi chỗ khác.

Nhìn cảnh đó… thú vị chết đi được.P/s: Tác giả ngoài đời quá nghèo nên muốn nhân vật trong truyện phải giàu nứt vách vì vậy viết có phần không thực tế.

Mong mọi người mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhen.

Viết thoả mãn đam mê thuii không đặt nặng vấn đề quá nhoaaaa.☺️☺️
 
Nghe Em
Chương 15: Anh là ngoại lệ


Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi chơi đủ trò, chuyện trò rôm rả đến tận khi nắng chiều bắt đầu ngả vàng mới chịu dừng lại.

Tiếng cười nói vẫn còn vương trên không gian tĩnh lặng bên bờ suối, gió khẽ lay động mặt nước lấp lánh như được dát vàng.

Chơi cả ngày mà cả đám vẫn còn lưu luyến, chẳng ai nỡ rời đi.

Trước khi về, tôi ôm chặt Minh Tuyết một cái, coi như lời tạm biệt trước lúc cậu ấy sang nước ngoài.Vẫn như mọi khi, Quang Vinh là người đưa tôi về đến con hẻm quen thuộc.

Ánh nắng cuối ngày còn sót lại rọi xuống mái tóc anh, trông vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Tôi tháo mũ bảo hiểm ra, cúi đầu nói lời cảm ơn, sau đó vẫy tay chào anh rồi quay lưng đi.

Chưa kịp bước được mấy bước thì giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:"Khoan đã."

Tôi quay lại, ngạc nhiên hỏi:"Sao vậy ạ?"

Anh nở một nụ cười nhẹ, đưa về phía tôi một túi quà nhỏ được gói gọn gàng."

Quà sinh nhật cho công chúa nhỏ."

Tôi tròn mắt chạy lại, giọng không giấu nổi thắc mắc:"Em nhớ đã nói không cần quà rồi mà... sao anh vẫn tặng vậy?"

Anh khẽ bật cười, rồi bất ngờ cốc lên trán tôi một cái rõ đau."

Anh là ngoại lệ.

Mau nhận đi, không thì anh đứng đây đến tối mất."

Tôi xoa trán, vừa lườm vừa cười.

Cái thói đe dọa này, chắc anh ăn gan hùm rồi.

Nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng và khung cảnh chiều tà sau lưng anh, lòng tôi lại thấy ấm áp kỳ lạ.

Tôi khẽ đưa tay nhận món quà, tim đập rộn ràng."

Vậy thì em xin nhận món quà của ngoại lệ nhé, cảm ơn ạ."

Giọng tôi có ý trêu chọc.Anh xoa nhẹ đầu tôi, giọng chậm rãi:"Mau vào nhà đi, kẻo bố mẹ đợi.

Anh về đây."

"Vâng, anh nhớ lái xe cẩn thận nhé."

"Tuân lệnh."

Anh nói, giọng pha chút nghiêm túc lẫn trêu chọc.Tôi bật cười khúc khích, vẫy tay chào anh.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại khung cảnh con suối nhỏ ở chỗ dã ngoại ấy lấp lánh như ánh mắt anh, còn tôi thì ôm chặt món quà nhỏ, lon ton chạy vào nhà, lòng vẫn còn vương chút dư âm dịu dàng.Vừa bước chân vào nhà, tôi đã khựng lại khi thấy trên bàn ăn bày biện đủ món ngon nghi ngút khói, ở giữa còn có một chiếc bánh kem nhỏ, ánh nến lung linh làm cả căn phòng trở nên ấm áp lạ thường.

Ba mẹ đã âm thầm chuẩn bị, muốn dành cho tôi một bất ngờ.Ba tôi tiến lên vài bước dang rộng hai tay như chào đón con ngày về nhà như lúc tôi còn bé vậy."

Chúc con gái của ba tuổi mới thật vui vẻ."

Giọng ba vang lên trầm ấm, khiến tim tôi chợt mềm lại.

Tôi lao ngay vào vòng tay quen thuộc, cảm giác như được trở lại thành cô bé năm tuổi chỉ thích bám lấy ba."

Cảm ơn ba mẹ ạ."

Mỗi năm chỉ một lần, nhưng sinh nhật nào cũng in dấu riêng, góp nhặt thành từng mảnh kỷ niệm trong hành trình tôi lớn lên.

Tôi mỉm cười nghĩ thầm, năm nay thật sự hạnh phúc.

Có lẽ mãi đến sau này khi lớn tôi vẫn sẽ nhớ lại ngày sinh nhật ấy.*****Sau bữa cơm ấm áp, tôi trở về phòng, thả người xuống chiếc giường quen thuộc.

Cả ngày rong chơi khiến tôi hơi mệt, nhưng lòng thì lại rộn ràng đến lạ.

Tôi lăn qua lăn lại vài vòng rồi chợt nhớ đến món quà Quang Vinh tặng lúc chiều.Vội vàng bật dậy, tôi mở hộp quà.

Bên trong là một chiếc máy nghe nhạc màu hồng phấn, dán đầy sticker hình kẹo ngọt trông dễ thương vô cùng.

Khóe môi tôi bất giác nở nụ cười tươi.

Anh ấy còn cẩn thận lưu sẵn vài bài hát cho tôi nữa chứ.Danh sách nhạc hiện ra: "Yêu em từ bé, Từng ngày yêu em, Ngàn năm ánh sáng, Anh là của em."

Tôi khựng lại, đôi mắt chớp chớp vài cái.

Những cái tên nghe có vẻ... quen quen, lại hơi kỳ lạ.

Nhưng chắc anh ấy chọn đại thôi, không có hàm ý sâu xa gì đâu nhỉ....

Nghĩ vậy, tôi khẽ cười một mình, như vừa phát hiện một bí mật nhỏ mà mình chẳng định đào sâu.Tôi cắm tai nghe, bấm ngẫu nhiên một bài.

Giai điệu dịu dàng vang lên, cuốn lấy tâm trí.

Âm nhạc cứ thế ru tôi chìm vào cơn mơ màng, rồi chẳng biết từ khi nào, tôi đã ôm chặt chiếc máy nghe nhạc nhỏ bé trong tay và ngủ thiếp đi với một nụ cười trên môi.****** Hôm nay là ngày Minh Tuyết bay sang Đức, chúng tôi vốn định ra sân bay tiễn cậu ấy nhưng bị cản lại vì còn phải đi học.

Đành gọi điện thoại để tiễn từ xa.

Ngồi trong lớp, tôi ôm lấy cánh tay Mai Anh, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại nơi Minh Tuyết đang ở sân bay vẫy tay chào."

Đến giờ rồi, tao đi đây.

Ở nhà đừng vì nhớ tao quá mà ôm nhau khóc nhé!"

Tôi khịt mũi hừ một tiếng.

Con nhỏ này, sắp xa nhau rồi mà chẳng buồn lấy một chút xúc động.

Mai Anh ngồi cạnh thì cười nghiêng ngả.

Thấy Minh Tuyết chuẩn bị cúp máy, tôi vội nói lời cuối:"Qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quên bọn tao nhé.

Thượng lộ bình an nha!"

"Nhất định không quên.

Cúp máy đây, tao sắp lên máy bay rồi."

Chúng tôi cùng vẫy tay chào qua màn hình, trong lòng vẫn còn chút lưu luyến.

Tôi thầm mong ở nơi đất khách quê người, sẽ có những điều dịu dàng chờ đón cô bạn nhỏ của tôi.Chưa kịp buồn thêm thì...

đến tiết Toán.

Cô Quỳnh bước vào với gương mặt không mấy thiện cảm, trên tay là xấp bài kiểm tra 15 phút.

Tôi và Mai Anh run cầm cập."

Đăng Khoa, lên phát bài kiểm tra."

Tôi âm thầm cầu trời khấn phật, chỉ mong điểm đừng thấp.

Nhưng không như mong đợi... con số 6 đỏ chói nằm giữa trang giấy.

Não tôi tạm thời ngưng hoạt động.

Cô Quỳnh nghiêm giọng:"Các em xem lại tình trạng học tập của mình đi.

Điểm thế này thì làm được gì?"

Tiết học trôi qua trong bầu không khí u ám.Reng reng!Tôi thở phào như vừa vượt qua một cửa ải sinh tử thì lớp trưởng lại bước đến:"Cô Quỳnh gọi mày lên văn phòng kìa."

"..."

Thế này thì chắc chắn vì bài kiểm tra rồi.

Tôi cười gượng, lê cái thân tàn lên văn phòng.Vừa bước vào, tôi đã bị "tuyên án":"Huỳnh Nhi, em xem lại việc học đi.

Em nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Văn mà điểm Toán thế này thì thi thố kiểu gì?

Đừng quên, việc được đi thi còn dựa vào thành tích các môn khác.

Không cải thiện thì tự rời khỏi đội tuyển đi."

Tôi chỉ biết cúi mặt, không phản bác nổi câu nào.

Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:"Cô đừng nói nặng quá, em ấy sợ rồi kìa."

Tôi ngẩng lên, thấy Quang Vinh.

Giây phút ấy, tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng giữa biển cả.

Tôi liếc anh, ánh mắt tha thiết cầu cứu.Cô Quỳnh đáp:"Phải chi em ấy được điểm tuyệt đối như em, thì tôi đâu cần mất thời gian la mắng."

Hóa ra được thầy cô ưu ái không phải vô cớ...Quang Vinh điềm tĩnh nói:"Vậy để em phụ đạo cho em ấy.

Em đảm bảo kỳ thi giữa kỳ này, em ấy sẽ đạt trên 9 điểm."

Tôi đứng ngơ ra, không tin nổi tai mình.

Anh... muốn dạy Toán cho tôi sao?

Trên 9 điểm có phải hơi tin tưởng tôi quá không vậy.Cô Quỳnh còn chưa đồng ý:"Không được, em cũng sắp thi rồi.

Giúp em ấy sẽ làm mất thời gian của em."

Anh cười nhẹ:"Cô yên tâm, em dư thời gian.

Bình thường em cũng chỉ chơi game thôi.

Thay vào đó, kèm cho em ấy học chẳng phải tốt hơn sao?"

Cô Quỳnh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:"Vậy tùy em.

Nhưng nhớ, đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi của mình."

"Dạ được."

Thế là tôi được cứu thoát trong gang tấc.

Ra khỏi văn phòng, tôi ôm ngực thở phào liên tục.

Bên cạnh, Quang Vinh bật cười, còn không quên trêu:"Trông em đáng thương thật đấy."

Tôi nghiến răng, chỉ muốn nhảy lên cào cho anh mấy phát.

Nhưng nghĩ lại, người ta vừa cứu mình, thôi thì tạm tha.
 
Nghe Em
Chương 16: Chờ đợi một mình em, yêu em hơn cả chính mình.


Chúng tôi bước chậm rãi dọc theo hành lang tràn ngập ánh nắng.

Những tia nắng len qua khung cửa kính, đổ xuống nền gạch loang lổ sáng tối.

Gió nhẹ lùa vào, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng, khiến khung cảnh vừa yên bình vừa có chút ngột ngạt.

Thỉnh thoảng, vài chiếc lá bàng khô xoay tròn rồi đáp xuống nền gạch, tạo nên âm thanh xào xạc khẽ khàng.Vừa đi, tôi vừa nghiêng mặt nhìn Quang Vinh, khẽ cất giọng:"Anh định phụ đạo cho em môn Toán thật à?"

Anh ấy chẳng buồn liếc mắt sang, chỉ đáp với vẻ thản nhiên:"Ừm.

Em không muốn à?"

Tôi vội vàng lắc đầu lia lịa:"Không có, em còn thấy mình may mắn lắm khi được anh dạy kèm ấy chứ."

Giọng tôi pha chút nịnh nọt."

Chiều nay 5 giờ học ở nhà anh đi, không được đến trễ."

Nói dứt câu, Quang Vinh liền bước vào lớp, không cho tôi kịp thốt ra lời nào.Đứng nhìn theo bóng lưng anh, tôi chỉ biết thầm than: Chắc chắn là sắp bị anh ấy hành cho ra bã rồi đây.________Đến buổi chiều, tôi canh giờ kỹ lưỡng rồi mới đi sang nhà Quang Vinh, sợ chỉ cần trễ một chút thôi là toang.

Đứng trước cổng, tôi vừa định bấm chuông thì cánh cửa tự động mở ra.

Quang Vinh xuất hiện với dáng vẻ còn ngái ngủ, tay đút túi quần, đôi mắt hờ hững nhìn tôi.Thấy thế, tôi liền nở nụ cười tươi rói, cố tỏ ra ngoan ngoãn:"Hé lô anh, em đến đúng giờ rồi đấy."

"Ừm, ngoan lắm."

Anh nhếch môi cười, trong giọng nói còn vương chút trêu chọc.Mặt tôi lập tức tối sầm lại, vội vàng bước nhanh vào trong.

Bên trong nhà vắng lặng, ngay cả cô Bích cũng không thấy đâu.

Tôi còn đang định mở miệng chào hỏi, chuẩn bị lý do cho sự xuất hiện của mình với cô Bích.

Quang Vinh không chờ tôi mở lời hỏi đã tự nói trước:"Dì và dượng anh đi đám cưới họ hàng xa rồi, mai mới về.

Em cứ tự nhiên đi."

"À ra là vậy… mình học ở đâu đây ạ?"

"Lên phòng anh."

Nghe xong câu đó, tôi liền đứng đơ người tại chỗ.

Hiện giờ trong nhà chỉ có tôi với anh, mà lại lên… phòng?

Chuyện này nghe sao có chút gì đó mờ ám ấy nhỉ.

Trong đầu tôi lập tức bật chế độ tưởng tượng, chạy liền một lúc 7749 kịch bản ngôn tình.Quang Vinh thấy tôi cứ đứng yên như trời trồng thì chau mày, khẽ cất tiếng:"Chậc.

Em đang nghĩ gì thế?

Trên phòng có máy lạnh, học dưới này thì nóng chết người."

Mặt tôi nóng bừng, vội cúi gằm, không dám nhìn thẳng anh nữa mà chỉ lẳng lặng đi theo lên lầu.Phòng của Quang Vinh khá đơn giản, tông màu chủ đạo là đen, gọn gàng nhưng toát ra cảm giác trầm ổn.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng, ánh nhìn dừng lại ở cây đàn guitar đặt ngay góc phòng.

Mắt tôi sáng rực từ nhỏ tôi đã mê mẩn các loại nhạc cụ, nhất là đàn, nhưng tiếc thay chẳng có năng khiếu nên chỉ dừng ở mức "thích ngắm, không biết chơi"."

Anh biết đánh guitar luôn hả?"

Tôi quay sang hỏi, giọng đầy tò mò."

Ừm, cũng biết vài bài cơ bản."

"Wow…"

Tôi lập tức nảy ra ý đồ xấu, ánh mắt mong chờ sáng lấp lánh nhìn anh với hy vọng được nghe anh đánh đàn.

Nhưng chưa kịp nói ra, tôi đã nhận ngay gáo nước lạnh:"Lại đây học."…Thế là mộng tưởng thưởng thức âm nhạc của tôi tan thành mây khói.Vừa mới ngồi xuống ghế, tôi đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc vang lên sát bên tai:"Lấy bài kiểm tra lần trước cho anh xem."

Tim tôi bỗng nhảy một nhịp, lòng nơm nớp như sắp ra pháp trường.

Trong thoáng chốc, tôi thấy hối hận tận cùng vì đã đồng ý để anh phụ đạo.

Cảm giác này… còn đáng sợ hơn cả lúc bị cô Quỳnh gọi lên bảng cơ!Tôi lí nhí đưa ra tờ bài kiểm tra với con số 6 đỏ chói.

Đôi mắt Quang Vinh lia xuống trang giấy, rồi chậm rãi dừng lại.

Tôi lén quan sát biểu cảm trên mặt anh: đôi lông mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc lạnh như dao.Tôi im thin thít, chẳng dám thở mạnh, chỉ chờ giây phút anh mắng cho một trận tơi bời."

Em không thuộc công thức nên lúc làm bài toàn viết sai công thức, kéo theo chẳng câu nào đúng cả.

Giờ học thuộc lại công thức, sau đó làm lại các câu này.

Ba mươi phút nữa anh kiểm tra."

Giọng anh lạnh lẽo như băng, không để tôi có đường chạy trốn."

V… vâng ạ."

Tôi cố nặn ra một nụ cười méo xệch.Thật buồn cười, tôi có thể học thuộc làu làu bài thơ "Bình Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trãi trong 30 phút, nhưng công thức Toán mãi chả thuộc cứ như ma trận, nhìn vào là thấy quay cuồng.

Bình thường Quang Vinh vẫn dịu dàng, vậy mà hôm nay lại hóa thành "giáo viên ác ma" nghiêm khắc gấp đôi cô Quỳnh.Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, làm theo từng lời anh dặn, vừa run vừa tự nhủ: Đúng là tự đưa đầu vào rọ mà!Đúng ba mươi phút, tôi rụt rè đưa bài đã làm xong cho Quang Vinh.

Khuôn mặt anh khi ấy vẫn lạnh lùng, chưa hề giảm độ nghiêm khắc.

Tôi ngồi im thin thít, tim đập thình thịch, chỉ dám ngước mắt lên nhìn trộm phản ứng của anh.Anh lướt qua từng dòng, ánh mắt vẫn căng thẳng.

Nhưng rồi, khóe môi dần thả lỏng, biểu cảm cũng dịu xuống.

Lòng tôi nhẹ bẫng, mừng thầm như vừa thoát nạn."

Quả thật, chỉ cần thuộc công thức thì em làm bài đâu đến mức sáu điểm.

Sau này, mỗi ngày học lại công thức, rồi làm hết các đề anh giao."

"Vâng ạ…"

Tôi đáp nhỏ, trong đầu thì lẩm bẩm: Đúng là ác quỷ hút máu người!"

Làm tiếp đề này đi."

"Vâng…"

Dưới sự giám sát nghiêm khắc và chỉ dạy tận tình của anh ấy tôi không dám lơ là một giây, chỉ cúi đầu cắm cúi viết.

Khi hoàn thành, đồng hồ đã điểm sáu giờ.

Tôi mệt rã rời, nằm úp mặt xuống bàn như cái xác không hồn.

Lâu lắm rồi tôi mới phải làm liên tục nhiều bài đến thế.Quang Vinh nhìn tôi, cuối cùng cũng chịu nhếch môi cười, chẳng còn nét nghiêm khắc ban đầu."

Bé Kẹo giỏi quá.

Muốn thưởng gì nào?"

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, rồi bật cười:"Em muốn nghe anh đánh đàn ạ."

"Không được.

Đổi phần thưởng khác đi."

"Hả?

Sao lại không được ạ?"

"Anh đánh không hay."

Nghe thế, tôi bật cười khúc khích, rồi bắt đầu dùng chiêu quen thuộc giọng nũng nịu đầy nịnh nọt:"Quang Vinh ơi…"

"Anh Vinh ơi…"

"Anh ơi…"

Mặt anh lập tức tối sầm lại, giọng trầm lại:"Được rồi, đừng gọi nữa.

Em định lấy mạng anh à?"

Tôi vội lắc đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh như chú mèo nhỏ:"Em chỉ muốn nghe anh đánh đàn thôi mà."

Anh nhìn tôi một thoáng, rồi khẽ thở dài bất lực:"Được rồi."

Quang Vinh đứng dậy lấy cây đàn đặt ở góc phòng, rồi quay trở lại ngồi xuống ghế.

Ngón tay anh lướt nhẹ qua dây đàn, điều chỉnh vài âm thanh trầm bổng trước khi ngẩng đầu nhìn tôi:"Em muốn nghe bài gì?"

"Bài nào cũng được ạ."

Tôi khẽ đáp, vẫn nằm gối đầu trên bàn, ánh mắt không rời khỏi anh một giây.Dáng vẻ anh cầm đàn thật đẹp, vừa chững chạc vừa cuốn hút.

Những ngón tay thon dài khẽ gảy trên dây, tạo nên tiếng đàn trong trẻo, vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Ngay sau đó, giọng hát trầm ấm của anh cất lên nhẹ nhàng mà vẫn có lực, vừa mang chút ấm áp, vừa phảng phất một nét dịu dàng xa xăm.Mỗi từ, mỗi giai điệu anh hát ra đều tựa như đang quấn lấy tâm trí tôi.

Đôi hàng mi dài khẽ rũ xuống, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn vàng càng toát lên vẻ dịu dàng khó tả.

Tôi bất giác nín thở, sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm tan biến khoảnh khắc ấy.

Giọng hát trầm bổng và êm tai như là mây là gió có sức mê hoặc lòng người.Trong căn phòng chỉ còn tiếng đàn, giọng hát của Quang Vinh và ánh mắt tôi dõi theo anh không rời.

Một cảm giác lạ lẫm nhưng ngọt ngào dần dâng lên, khiến tim tôi đập loạn nhịp.…Giữa thế giới bao la ấy, tôi cũng chẳng thấy ai đẹp bằng dáng vẻ của anh ấy tại khoảnh khắc này.Từng lời hát cất lên như những lời từ tận đáy lòng...Giữa thế giới bao la anh chẳng thấy ai xinh hơn emLung linh như đóa hoa sáng ngờiViết đôi ba câu ca nghĩ về em tương tư thâu đêmKhi em đánh rơi nụ cườiGói tình vào mây đem gửi em nơi ấyChút nhớ với chút thương vơi đầyLâu chẳng gặp nhau không hiểu em có thấyTình cảm anh trao em bao nhiêu năm ấyTừ lúc bé đã yêu em rồi, bây giờ anh vẫn thếDù rằng ở ngoài kia có biết bao nhiêu mối tìnhBạn anh yêu bốn năm mươi người nhưng mà anh không thếChờ đợi một mình em, yêu em hơn cả chính mình.
 
Nghe Em
Chương 17: Những nỗi sợ


Từng câu hát vẫn vang lên du dương, trầm bổng theo nhịp điệu.

Ánh mắt tôi cứ dừng mãi trên người anh, chẳng thể rời đi.

Bàn tay Quang Vinh lúc lướt trên dây đàn đẹp đến mức ngay cả con gái cũng phải ghen tị.

Bất chợt, ánh mắt tôi và anh chạm nhau trong không trung.

Trong đôi mắt ấy, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ duy nhất một hình bóng là tôi.

Đến khi bài hát kết thúc, tôi vẫn chưa thể nào dứt ánh nhìn khỏi anh."

Em nghe đến mức đơ cả người rồi à?"

Giọng anh pha chút trêu chọc quen thuộc.Tôi bừng tỉnh, nở nụ cười tươi và vỗ tay lia lịa."

Em không ngờ anh hát hay đến vậy đấy.

Giọng hát này mà cất lên, chắc chắn có thể làm con gái nhà người ta rung động không ngừng, xếp hàng dài đến tỏ tình anh luôn đó."

Quang Vinh hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên, rồi chậm rãi cất giọng hỏi tôi."

Vậy em... có rung động không?"

Câu hỏi khiến tôi sững người, chẳng biết phải đáp thế nào.

Có lẽ, nó chỉ là một trò đùa quen thuộc thôi... nhưng sao tim tôi lại đập nhanh đến vậy?

Trong lòng tôi, Quang Vinh luôn là một điều gì đó thật mơ hồ, tựa như giấc mộng đẹp khó phân biệt thật giả.

Từ lúc anh xuất hiện, từng chút từng chút một bước vào cuộc sống của tôi, đối xử rất tốt với tôi.

Nhưng rốt cuộc, tôi chẳng thể nào hiểu rõ những hành động, những lời nói ấy, có bao nhiêu phần trăm là thật?Tôi một người vốn dĩ nhạy cảm luôn mang trong mình nỗi sợ.

Sợ nhất là khi những điều đẹp đẽ trước mắt chỉ là ảo giác do chính mình tưởng tượng.Im lặng một hồi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh:"Quang Vinh... em rất dễ rung động trước những màn pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.

Nhưng em cũng sợ... vì chúng sẽ nhanh chóng biến mất.

Em sợ chính cái cảm giác đó và cũng không muốn trải qua cảm giác ấy."

"..."

Không khí bỗng trở nên ngưng đọng.

Chúng tôi vẫn nhìn nhau, nhưng trong lòng mỗi người đều chất chứa những suy nghĩ riêng.

Có lẽ câu nói của tôi chính là đáp án phù hớp nhất lúc này.Để phá tan sự lặng im, tôi vội thu dọn tập vở."

Trễ rồi, em về nhà đây."

Bước được vài bước đến gần cửa, tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì giọng anh vang lên phía sau:"Tối rồi...

để anh đưa em về."

Trong giọng nói ấy, tôi nghe được chút mất mát khó diễn tả thành lời.

Tim tôi thoáng nhói lên, bất giác hối hận vì câu nói ban nãy.

Nhưng tôi không dám quay lại, chỉ vội xua tay rồi chạy nhanh xuống lầu."

Không cần đâu, em tự về được ạ."_________Sau ngày hôm ấy, tôi vẫn được Quang Vinh dạy kèm môn Toán.

Nhưng thay vì học ở nhà anh, tôi chủ động đề nghị ra quán cà phê gần nhà.

Tôi không muốn để người trong gia đình anh hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng tôi.Quang Vinh dường như vẫn không thay đổi gì cả, nhưng trong ánh mắt anh, tôi lại thoáng thấy được những cảm xúc mơ hồ anh vẫn đang cố gắng che giấu.

Tôi vẫn cư xử như bình thường, chỉ là không còn thân thiết như trước nữa.

Chúng tôi cũng gặp nhau ít hơn.

Thậm chí, khi tình cờ chạm mặt ở công viên, tôi sẽ tìm cách lảng tránh.Bản thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy.

Có lẽ trong tiềm thức, tôi vẫn còn hối hận vì câu nói hôm ấy.

Một mớ rối ren cứ quấn chặt trong lòng, mãi không cách nào tháo gỡ.Hôm nay là Chủ nhật, tôi cứ mãi nằm lăn lộn trên giường, đầu óc ngổn ngang đủ thứ chuyện.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.Reng... reng... reng...[Alo.][Chị có việc muốn tìm cưng tâm sự đây, có rảnh không?].

Giọng Mai Anh vang lên, nghe có chút khác lạ.Tôi lập tức đáp lại:[Có, tao đang ở nhà.

Mày qua đi, gọi thêm cả Kiều Nhung nữa.

Lâu rồi chị em mình chưa tụ tập tám chuyện.][Ừm.]Tôi bật cười nhẹ.

Đúng là quá đúng lúc.

Khi tôi còn đang ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn, thì ngay lập tức lại có "quân sư" đến để khai thông đường đi cho tôi rồi.***Ba chúng tôi nằm chen nhau trên một chiếc giường, mỗi đứa mang trong mình một câu chuyện riêng.

Bình thường sẽ có cả Minh Tuyết cùng góp mặt, nhưng giờ đây, nó lại cách xa tận hơn 9000 km, chỉ còn lại ba chúng tôi bầu bạn với nhau.Mai Anh là người mở đầu, giọng nó chất chứa đầy tâm sự:"Mẹ của Hoàng Việt tìm tao... dì ấy không muốn tụi tao tiếp tục quen nhau nữa."

"Hả!"

Tôi như không tin vào những gì mình nghe vậy."

Tại sao lại không muốn?"

Kiều Nhung nhíu mày, ngạc nhiên hỏi."

Nhà dì ấy sắp chuyển sang nước ngoài định cư, nhưng Hoàng Việt không chịu đi.

Cậu ấy còn tranh cãi với ba mẹ, nhất quyết ở lại.

Chuyện này tao hoàn toàn không biết... mãi đến hôm qua, lúc mẹ cậu ấy đến gặp tao, tao mới hay.

Dì ấy nói chính vì không muốn xa tao nên Hoàng Việt mới cố chấp như vậy nên bảo tao chia tay."

Đôi mắt Mai Anh đỏ hoe, dần ngân ngấn nước.

Tôi hiểu nó là một cô gái mạnh mẽ, nhưng trước chuyện tình cảm và gia đình thế này, cũng chẳng thể nào kìm được."

Vậy... mày định tính sao?"

Tôi khẽ hỏi, ánh mắt dõi theo nó."

Tao không biết nữa, tao cũng không nỡ rời xa cậu ấy.

Nhưng tao càng không muốn vì mình mà Hoàng Việt cãi nhau với ba mẹ, rồi bỏ lỡ cơ hội đi nước ngoài.

Tao hiểu tính cậu ấy đã quyết là khó lay chuyển.

Bây giờ, tao thực sự không biết nên làm gì..."

Kiều Nhung im lặng một lát rồi lên tiếng, giọng kiên định:"Nếu là tao, tao sẽ ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với Hoàng Việt, rồi cả hai cùng đưa ra quyết định cuối cùng.

Như vậy mới tránh được hiểu lầm hay tổn thương.

Hai bây ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ lại bỏ đi hết sao?

Quá đáng tiếc."

Tôi nghe vậy cũng gật gù, đồng tình:"Ừ, đúng đó.

Mày đừng vội vàng quyết định...

ít nhất hãy cho cả hai cơ hội nói chuyện rõ ràng."

"Ừm."

Tôi nghiêng đầu nhìn Kiều Nhung, khẽ hỏi:"Còn mày với ông anh họ tao thì sao rồi?"

Nó thở dài một hơi, đôi mắt thoáng gợn chút mệt mỏi rồi mới cất giọng:"Tao cũng không biết nữa.

Anh ấy theo đuổi tao suốt hai năm liền, vậy mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Tao cũng biết rõ... thật ra tao đã thích anh ấy rồi.

Nhưng hoàn cảnh gia đình hai bên... rõ ràng không phù hợp."

Nó bật cười giễu bản thân vài tiếng, giọng vừa bất lực vừa tự trách:"Anh ấy thì chẳng quan tâm gì đến chuyện đó cả.

Nhưng tao thì khác tao rất bận lòng, không dám đáp lại.

Một mối quan hệ có quá nhiều sự khác biệt, tao sợ... khó mà đi được lâu dài."

Nghe vậy, tôi cũng có chút đồng cảm với nỗi lo của nó."

Vậy... mày với anh ấy vẫn cứ mập mờ mãi sao?

Thật ra, từ khi quen mày, Khánh Duy thay đổi nhiều lắm đó."

Mai Anh cũng gật đầu, tiếp lời:"Mày cũng đừng nên đặt nặng hoàn cảnh gia đình quá.

Đôi khi vì vậy mà lỡ mất một người thật sự thương mày thì tiếc lắm."

Kiều Nhung siết chặt bàn tay, giọng nói khẽ run:"Tao biết chứ...

Anh ấy rất tốt.

Lúc đầu tao cứ nghĩ anh sẽ nhanh chán thôi.

Ai ngờ tận hai năm trời vẫn kiên trì.

Tao cũng không nỡ để anh ấy chờ mãi.

Nên tao đã nói thẳng với Khánh Duy nếu thi đỗ đại học, tao sẽ đồng ý quen."

Nghe vậy, tôi bỗng tròn mắt kinh ngạc.

Trong đầu liền hiện lên hình ảnh Khánh Duy một người xưa nay chẳng hứng thú với việc học, thậm chí còn từng nói hết lớp 12 sẽ về phụ ba quản lý nhà hàng.

Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ có ý định thi đại học."

Rồi... anh ấy có đồng ý không?"

Tôi dò hỏi, giọng đầy tò mò."

Có.

Anh ấy còn bảo tao sẽ là người kèm cặp cho anh ấy học.

Tao thấy vậy cũng tốt.

Khánh Duy sẽ ngày càng tốt hơn, còn tao... cũng sẽ tự mình thoát ra khỏi cái vùng an toàn của bản thân."

Mai Anh tròn mắt rồi cười tán thưởng:"Đúng là con người sống lý trí, tao nể mày thật đó."
 
Nghe Em
Chương 18: Anh sẽ chờ em


Tiếp đến chính là tới tôi kể về câu chuyện của bản thân mình.

Thật lòng thì tôi cũng chẳng biết nên bắt đầu thế nào."

Hôm học ở nhà Quang Vinh, ảnh đàn cho tao nghe.

Sau khi kết thúc bài hát, ảnh hỏi tao... có rung động không."

Tôi tóm ngọn lại câu chuyện xảy ra hôm ấy.Tôi còn chưa kịp nói hết thì Mai Anh đã bật người dậy, mắt sáng rực:"Rồi mày trả lời sao?"

Tôi thở hắt ra, khẽ cúi đầu nghịch ngón tay:"Aizzz... tao không trả lời có hay không.

Tao chỉ nói kiểu ẩn dụ là không thích sự day dưa không rõ ràng, không biết lúc nào sẽ biến mất rồi... từ hôm đó tránh mặt ảnh luôn.

Tao cũng không hiểu lòng mình thế nào nữa, cứ rối ren như mớ tơ nhện vậy đó."

Kiều Nhung ngả người xuống nệm, khẽ thở dài:"Ý mày là... mày đang thấy mơ hồ về ảnh đúng không?"

Tôi gật nhẹ, giọng nhỏ hẳn đi:" Ừ.

Tao vốn nhạy cảm, nên không chắc ảnh thật sự thích tao... hay chỉ là rung động thoáng qua."

"Vậy mày có thích ảnh không?"

Mai Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi.Tôi im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi đáp:"Nếu không thích... thì tao đã chẳng phải bận tâm ảnh có thật lòng với tao hay không rồi.

Chỉ là, tao vẫn chưa thể hiểu hết được con người của ảnh."

"Thế thì cứ từ từ thôi, cần gì gấp.

Đừng tránh mặt, mày cứ quan sát, tìm hiểu dần rồi hãy quyết định, nếu thật lòng thích thì sẽ chấp nhận chờ đợi."

Kiều Nhung đưa ra lời khuyên.Mai Anh thì cười nhăn nhở, giọng trêu ghẹo:"Đúng vậy, mập mờ với nhau cũng vui phết đấy."

Tôi bật cười, nhưng vẫn khẽ gật đầu:"Ừm... tao sẽ chậm rãi bước vào thế giới riêng của ảnh."

Cả ba đứa lặng đi trong giây lát.

Tiếng ve ngoài sân râm ran như kéo dài suy tư.

Gió chiều thổi qua khung cửa sổ, lay động mấy nhành lá.

Chúng tôi nằm đó, mỗi đứa mang trong mình một câu chuyện chưa có hồi kết.________Ở một góc nhìn khác, Mai Anh vừa lái xe về đến cổng thì thấy Hoàng Việt đang ngồi lặng lẽ, bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn đường.

Vừa nghe tiếng xe dừng lại, cậu ngẩng đầu, vội vàng bật dậy, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng không che giấu được."

Sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn... anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì."

Giọng cậu gấp gáp, run nhẹ.Khoảnh khắc ấy khiến Mai Anh bất giác khựng lại.

Cô cảm nhận được sự dịu dàng, quan tâm thật lòng từ Hoàng Việt.

Thế nhưng, ký ức về những lời nói lạnh lùng của mẹ cậu vẫn văng vẳng trong đầu, khiến trái tim cô thoáng chùng xuống.

Giữa muốn tiến gần và nỗi sợ bị đẩy ra xa, Mai Anh chợt thấy mình lạc lõng.Cố gượng nụ cười, cô khẽ đáp:"Em không sao đâu.

Chỉ là...

điện thoại hết pin chưa kịp sạc thôi.

Đừng ngồi ngoài này nữa, vào nhà đi."

Vừa bước vào, Hoàng Việt vẫn thấp thỏm, kéo cô ngồi xuống sofa, mắt không rời lấy một giây:"Em có chuyện gì giấu anh đúng không?

Tại sao em khóc?"

Mai Anh thoáng sững người.

Cô chắc chắn trước khi về đã soi gương, lau sạch mọi dấu vết của những giọt nước mắt.

Tò mò, cô nghiêng đầu hỏi khẽ:"Anh... sao biết em khóc?"

"Anh chỉ cần liếc mắt là biết.

Anh quá hiểu em rồi."

Hoàng Việt mím môi, giọng cậu trầm xuống.

"Nói đi, ai đã làm vị tổ tông của anh rơi nước mắt?

Anh không ngại đánh cho người đó một trận đâu."

Mai Anh khẽ bật cười vì cách xưng hô hài hước, nhưng trong tim vẫn âm ỉ một nỗi đau.

Cô gục đầu lên vai Hoàng Việt, giọng nghẹn lại:"Hình như... từ khi gặp anh, em trở nên ích kỷ hơn cũng có nhiều nỗi sợ hơn...

Uớc gì anh có thể ở mãi bên cạnh em thì tốt biết mấy."

"Em ngốc à?

Anh vẫn đang ở cạnh em đây mà, hiện tại và tương lai vẫn sẽ như vậy."

Giọng nói trầm ổn vang bên tai cô.Mai Anh một cô gái vốn mạnh mẽ, sống trong gia đình chẳng mấy ai quan tâm, thiếu thốn tình thương, từng quen với việc tự mình chống chọi.

Bao năm nay cô chưa từng rơi nước mắt trước mặt ai.

Ấy vậy mà từ khi gặp Hoàng Việt như một tia sáng ùa vào bóng tối cô lại không thể kiềm chế nổi cảm xúc của chính mình._________Trời đã quá ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt như muốn nuốt chửng cả không gian.

Mặt sân bê tông hắt lên hơi nóng rát bỏng khiến đầu óc tôi ong ong.

Ngay cả những tán cây to trong trường cũng chẳng đủ che mát, lá rũ xuống như sắp cháy đến nơi.Tiếng huýt sáo của thầy Tùng vẫn vang lên chói tai:"Chạy lẹ lên!

Bộ mấy em thuộc họ nhà rùa à?"

Xung quanh tôi, đám bạn vừa gào thét vừa chạy, mặt đứa nào cũng đỏ bừng như trái cà chua chín.

Còn tôi thì chỉ biết thầm than trong lòng: Ai nỡ lòng nào xếp môn thể dục vào đúng 3 giờ chiều vậy trời?

Đã thế còn bắt chạy tận 10 vòng sân vì tội đi trễ.

Bình thường 3 vòng thôi là tôi muốn xỉu tại chỗ, nay thì đúng là cực hình.Cố lê từng bước chân nặng nề, tôi dần bị bỏ lại phía sau.

Mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng áo, mắt hoa cả lên.

Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện chạy song song, giữ tốc độ vừa đúng bằng tôi.

Ngẩng lên, tôi suýt nghẹn thở.

Là Quang Vinh người mà mấy hôm nay tôi cố tình né tránh.Tôi thở không ra hơi, chỉ cố gắng nói đứt quãng:"Sa... sao anh lại ở đây vậy?"

"Khánh Duy rủ anh đi chơi bóng chuyền.

Tình cờ thấy em đang lê lết chạy quanh sân, nên chạy qua xem thử."

Giọng anh vẫn cái kiểu cà khịa, thiếu đòn hết sức.Tôi hậm hực, chẳng buồn đáp trả, dồn hết sức chạy vượt lên trước cho bỏ tức.

Nhưng với đôi chân ngắn ngủn này, dù cố mấy cũng chẳng thể qua mặt anh được."

Em đừng tránh mặt anh nữa được không?"

Quang Vinh bất ngờ lên tiếng, giọng chậm rãi mà đầy kiên nhẫn.Tim tôi khựng lại.

Tôi im lặng một lúc rồi gượng cười, cố che giấu cảm xúc:"Em làm gì dám tránh mặt anh... chắc anh hiểu lầm rồi đó."

"Huỳnh Nhi".

Anh gọi tên tôi, lần này giọng nghiêm túc đến lạ.

"Anh sẽ không giống những màn pháo hoa kia, anh cũng sẽ không dễ dàng biến mất.

Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em thật sự cảm nhận được sự chân thành của anh."

Tôi cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào.

Nghe từng lời anh nói, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Hóa ra tôi không cần phải vội vàng quyết định, vì anh ấy sẽ chờ tôi chờ đến khi tôi đủ can đảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Khóe môi tôi bất giác cong lên thành một nụ cười."

Em đừng tránh mặt anh nữa nhé?

Anh buồn lắm đấy."

Quang Vinh lên giọng năn nỉ, vẻ mặt y như chú cún con bị bỏ rơi.Tôi phì cười khúc khích, bao nhiêu suy nghĩ như tan biến."

Để em suy xét xem nào...

Uhmm, Có thể tạm chấp nhận yêu cầu của anh đó."

Quang Vinh hớn hở đến mức chẳng giấu nổi nụ cười nơi khóe môi."

À, chút nữa cho anh ké xe về nhé?

Thằng Duy chở anh tới đây rồi bỏ chạy sang chỗ bạn em rồi, anh không có xe về."

"Cũng được.

Nhưng phải đợi em chạy thêm một vòng nữa mới về được đó."

Tôi uể oải, mệt đến mức nói cũng hụt hơi.Chưa kịp than vãn xong thì Quang Vinh đã cười cười, phóng nhanh về phía trước.

Tôi nhíu mày nhìn theo, anh ấy nỡ lòng nào để mặt tôi thoi thóp như cá mắc cạn ở đây mà bỏ đi luôn à.

Tôi muốn rút lại câu nói lúc nãy rồi.
 
Back
Top Bottom