Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 230


"Trường học?”

"Vâng." An Linh gật đầu: "Dựa theo thời gian, năm đó Đồ Lan từ quê lên Hải Thành thì chắc là đang học lớp 10. Những trường cấp 3 có thể nhận học sinh chuyển trường từ nơi khác chắc không nhiều lắm, nói không chừng có thể bắt đầu từ đây.”

An Linh cẩn thận mở miệng: "Em nghe nói trường cấp ba Minh Liễu hình như là có thể.”

[Đừng hỏi em nghe từ đâu! Đừng hỏi em nghe từ đâu!]

[May mà Diệp Lệ San còn nhớ được trường mà Đồ Lan chuyển đến lúc trước, nếu không nhiều năm trôi qua muốn tra lên thật sự có chút khó.]

Người An gia sau khi nghe xong, ăn ý không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ tỏ vẻ đồng tình với đề nghị của cô.

"Có lý. Nếu lúc trước Đồ Lan đã đến Hải Thành, thì bắt đầu tra từ đây sẽ tốt hơn, dù sao cũng đáng tin cậy hơn là quay về quê cô ấy hỏi thăm.”

"Vậy trước tiên cứ cho người đến trường cấp ba Minh Liễu hỏi thử xem.”

An Sùng đồng ý, lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp.

Sau đó, những video đó được phòng làm việc của An Quân cứ mỗi nửa tiếng lại tung ra một cái.

Sự sắp xếp này vô cùng khéo léo. Họ không cần phải nói gì cả, chỉ trực tiếp đăng video lên, hơn nữa cũng không phải đăng hết một lần.

Như vậy, mỗi khi tung ra một video, sẽ thu hút được một đợt chú ý và thảo luận, lại cho mọi người một chút thời gian để tiêu hóa, sau đó lại lặng lẽ tung ra một video khác, lại mang theo một đợt chú ý mới.

Rất nhanh, sự chú ý của toàn mạng đều đổ dồn vào chuyện này. Tất cả những người hóng chuyện đều đang mong đợi và suy đoán xem video tiếp theo của phòng làm việc An Quân sẽ vạch trần nội tình bùng nổ nào nữa.

Video được tung ra đầu tiên là cảnh Diệp Lệ San đột nhiên bật dậy từ giường bệnh, sau đó cùng bác sĩ Lý lựa chọn bỏ chạy.

Lúc đầu, người xem còn không hiểu gì cả, không rõ phòng làm việc của An Quân có ý gì.

Trong thời điểm mấu chốt khi ông chủ đã trở thành tâm điểm chỉ trích, họ lại không nói một lời giải thích nào, ngược lại còn đăng một video khó hiểu?

Nhưng rất nhanh đã có người liên hệ nội dung của video này với những chuyện trong topic tối qua.

[Địa điểm quay video này có phải là phòng bệnh hôm qua không? Vậy video quay lại chuyện xảy ra trong phòng bệnh tối qua à?]

[Sao trông có vẻ hài hước thế nhỉ? Người phụ nữ vùng dậy từ giường bệnh là ai vậy, tại sao lại đột ngột bật dậy, sau khi đối mặt với An gia lại hoảng loạn bỏ chạy như vậy?]

[Cảm giác như là An Linh đã đến gần giường bệnh làm gì đó, sau đó người này liền "A" một tiếng bật dậy. Nhưng góc quay không tốt, không thấy rõ An Linh rốt cuộc đã làm gì.]

Video mà những người hóng chuyện quay ở hành lang bệnh viện tối qua tuy khoảng cách khá xa, nhưng cũng đã quay được đại khái bộ dạng của Diệp Lệ San.

Hơn nữa topic tối qua nói, An Quân đã trực tiếp báo cảnh sát tại phòng bệnh của mẹ nữ chính, mà trong phòng bệnh này lại chỉ có một chiếc giường bệnh.

Người xem video rất nhanh đã nhận ra, người phụ nữ bỏ chạy từ trên giường bệnh này rõ ràng chính là Diệp Lệ San.

[Đây là mẹ của nữ chính à? Tôi xem tư thế linh hoạt này, hoàn toàn không giống một người mới khỏi bệnh nặng chút nào.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 231: Có kẻ đang cố tình nhắm vào


[Hơn nữa các bạn không cảm thấy bà ta trông có vẻ như đang có tật giật mình sao? Cứ như là làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.]

[Vậy rốt cuộc phòng làm việc của An Quân đang làm gì thế! An Quân bị chửi thành ra như vậy rồi, phòng làm việc của anh ta còn đang úp mở cái gì!!]

[Chờ đã, topic kia không phải viết An Quân báo cảnh sát nói họ lừa đảo sao? Tôi nghĩ liệu có một khả năng nào đó, rằng chuyện đó là thật không?]

[Ý gì vậy, bạn nói là An Quân thật sự vu khống người ta lừa đảo à?]

[Không phải, ý tôi là có thể nào lừa đảo là thật sự không! Bạn xem người phụ nữ trên giường bệnh kia, lúc bà ta xuống giường bỏ chạy, mấy cái ống trên người cứ thế tuột ra. Tôi xem từng khung hình một và phát hiện ra những cái ống đó đều là dùng băng dính dán lên người bà ta, vốn không có tác dụng gì cả!]

Sau khi có người đưa ra khả năng này, những người khác cũng phản ứng lại được ý đồ của phòng làm việc An Quân khi đăng video này.

Phòng làm việc chắc chắn sẽ không đăng những thứ bất lợi cho An Quân. Mà việc tung ra vào thời điểm mấu chốt này, nhất định là có lợi cho việc cải thiện tình trạng bị chửi bới trên diện rộng của An Quân hiện giờ.

[Tôi hiểu rồi! Vậy là An Quân thật sự bị họ lừa! Mẹ của nữ chính vốn không hề bị bệnh, chỉ là giả bệnh để lừa tiền của An Quân!]

[Không thể nào, topic hôm qua không phải còn có cả bệnh án sao?]

[Bệnh án có thể làm giả mà. Bạn không thấy vị bác sĩ trong video cũng có bộ dạng như đang có tật giật mình sao? Anh ta thấy mẹ nữ chính ngồi dậy từ giường bệnh là không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy ngay.]

[Vậy là vị bác sĩ này cùng cặp mẹ con kia thông đồng với nhau để lừa An Quân? Bọn họ gan cũng lớn thật đấy!]

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu cảm thấy đây mới là sự thật. Dù sao thì lừa đảo là tội hình sự, không phải An Quân nói là được. Nếu anh dám báo cảnh sát, chắc chắn là đã có sự cân nhắc của riêng mình.

Nếu không, đối với một người của công chúng như anh, chuyện càng ầm ĩ càng bất lợi cho anh, anh hoàn toàn không có lý do gì để vu khống người khác cả.

Thế nhưng, ngay lúc cán cân dư luận dần dần nghiêng về phía An Quân, đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều người có ý kiến phản đối.

[Dù nói thế nào đi nữa, cô gái kia là ân nhân cứu mạng của An Quân không phải sao? Bất kể người ta làm gì, việc đưa người đã từng cứu mình vào tù chính là lấy oán báo ân!]

[Đúng vậy! An Quân ngày thường không phải luôn tỏ ra rất muốn tìm được người ta, rất cảm kích người ta sao? Nếu đã như vậy, cho dù cô ấy có làm sai một chút, cũng không đến mức phải đối xử nhẫn tâm như vậy chứ?]

[Chính xác, vô duyên vô cớ tại sao cô ấy phải làm chuyện như vậy. Nếu là ân nhân cứu mạng lại còn hẹn hò với An Quân, nếu An Quân thật sự cảm kích người ta thì sẽ không để cô ấy thiếu tiền mới đúng. Chắc chắn là An Quân vốn không hề có sự cảm tạ nào về mặt tiền bạc.]

[Có lý, có lẽ là cô gái kia thật sự có việc gấp cần dùng tiền, bất đắc dĩ mới nghĩ ra cách này để lấy một ít tiền từ An Quân.]

[Cũng có thể là mẹ của cô ấy thật sự bị bệnh cần tiền gấp, họ chỉ là vì muốn lấy được chi phí chữa bệnh nên mới cố tình viết bệnh án nặng hơn một chút. Bác sĩ kia có khi cũng là có lòng tốt, kết quả lại bị liên lụy.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 232


[Các bạn nghĩ xem, nếu An Quân thật sự cảm kích người ta thì nên chuyển tiền chứ. Như vậy họ đâu cần phải mạo hiểm lừa đảo bị phát hiện để làm chuyện này. Xét cho cùng vẫn là An Quân trong ngoài không nhất quán, một chút cũng không hề cảm kích người ta.]

[Họ có lừa cũng không lừa được bao nhiêu đâu nhỉ? Nhà An Quân giàu như vậy, chính anh ta cũng kiếm được nhiều tiền, lại vì một chút tiền mà muốn để ân nhân cứu mạng đi ngồi tù, chẳng phải là quá đáng sao?]

Vì những lời lẽ phản đối này ngày càng nhiều, rất nhiều người vốn đã bắt đầu đứng về phía An Quân cũng bị lung lay.

Đúng vậy, An Quân giàu như vậy, có bị lừa một chút cũng đâu có ảnh hưởng gì đến anh?

Huống chi người ta đã cứu mạng anh, hà tất phải đuổi cùng g.i.ế.c tận như vậy?

Hơn nữa topic kia đều đã nói, cô gái đó sẵn sàng trả tiền, chỉ là cần một chút thời gian thôi, nhưng An Quân chỉ cho ba ngày, thật sự là quá tàn nhẫn.

Kết quả là, ngay lúc dư luận suýt nữa lại bị dẫn dắt sai lệch, phòng làm việc của An Quân lại đăng video thứ hai.

Trong video, Diệp Lệ San ban đầu còn rất kiêu ngạo, ỷ vào việc con gái mình đã cứu mạng An Quân. Bà ta không những không hề hối lỗi về việc mình giả bệnh lừa đảo, mà còn mở miệng ra giá 500 vạn.

Kết quả là sau khi An Linh nói ra việc Đồ Mộ Mộ đã lừa của An Quân ít nhất 5000 vạn, Diệp Lệ San lập tức có vẻ mặt dữ tợn, xông ra lôi Đồ Mộ Mộ đang trốn ở phòng bên cạnh vào đối chất. Vu Như Sóc cũng bị hai vệ sĩ lôi vào.

Lại liên hệ đến video mà nhóm bạn cùng phòng hóng chuyện tối qua đăng lên, trong đó có một đoạn quay được cảnh Vu Như Sóc và Đồ Mộ Mộ bị lôi từ một phòng bệnh sang phòng bệnh khác, chẳng phải là lại khớp với video này sao?

Cán cân trong lòng những người hóng chuyện lại bắt đầu d.a.o động không ngừng.

[Bao nhiêu? An Linh nói bao nhiêu?]

[5000 vạn! Trời ơi, lừa 5000 vạn? Làm thế nào được vậy? Đồ Mộ Mộ có thể mở lớp dạy được không?]

[Phụt, lừa được 5000 vạn mà Diệp Lệ San chỉ nhận được 50 vạn, thảo nào bà ta nổi điên.]

[Tôi đã nói mà, tại sao hôm qua Vu Như Sóc cũng bị đưa đi. Hóa ra hắn mới là kẻ hưởng lợi lớn nhất.]

[Tôi có chút thương cảm cho An Quân. Đây là cái gì vậy, sư huynh và bạn gái cấu kết với nhau để lừa anh ta 5000 vạn?]

[Chuyện này thật sự nên rõ ràng rồi chứ. Thực ra Diệp Lệ San không hề bị bệnh, Đồ Mộ Mộ lừa tiền cũng là để đưa cho Vu Như Sóc. Tôi xem ai còn dám mắng An Quân nữa!]

Sau khi video này được đăng lên, quả nhiên lại có thêm nhiều người cảm thấy An Quân thật sự là người bị hại. Kết quả là tình hình này cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh lại có rất nhiều người bắt đầu nhảy ra chỉ trích An Quân.

Lời lẽ cũng gần như tương tự, đơn giản là nói 5000 vạn tuy nhiều, nhưng đối với An Quân mà nói cũng không phải là một con số đặc biệt lớn. Đồ Mộ Mộ dù sao cũng đã cứu mạng anh, ân tình như vậy chẳng lẽ còn không bằng tiền bạc sao?

Nói rằng An Quân báo cảnh sát đã chứng tỏ trong mắt anh tiền bạc vẫn quan trọng hơn. Bất kể số tiền đó là bao nhiêu, cũng không ảnh hưởng đến việc An Quân là một kẻ lấy oán báo ân.


 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 233: Xin được vía yêu phải kẻ ngốc và đại oan ức như anh


Phòng khách An gia.

Sau khi thương lượng xong đối sách, mọi người trong An gia đã đi làm việc của mình. An Thụ Hải và An Sùng đều đã về công ty, Bùi Ngọc Ngưng cũng đưa Thu Niệm đến công ty của mình để ký hợp đồng. Bây giờ trong phòng khách An gia chỉ còn lại An Quân và An Linh, hai người rảnh rỗi đang lướt điện thoại xem tình hình dư luận.

"Anh hai, anh cũng cảm thấy không ổn đúng không?” An Linh nhìn thấy sau khi video thứ hai được công bố lại có rất nhiều người tranh cãi, liền ngẩng đầu hỏi An Quân.

An Quân gật đầu. "Rõ ràng là có người đang dẫn dắt dư luận, muốn lái dư luận theo hướng bất lợi cho anh.”

"Anh có đắc tội với ai trong giới giải trí không?” An Linh nghĩ mãi không ra. "Trong tình huống bình thường, sẽ không có ai cố tình đối đầu với An gia, đặc biệt là trong tình huống chúng ta đang chiếm lý như thế này.”

An Linh và An Quân đều hoạt động trong giới giải trí, nên ngay lập tức đã nhìn ra có người đang cố tình nhắm vào An Quân.

Từ topic tối qua, hướng đi của sự việc đã không ổn.

Khi topic đó vừa mới có chút nhiệt độ, rất nhiều tài khoản marketing như ngửi thấy mùi gì đó, lập tức đổ xô vào, chia sẻ, lan truyền, bình luận tiêu cực một lèo, cứ như muốn trực tiếp đóng đinh An Quân lên cột sỉ nhục.

Lúc đó họ còn tưởng là Đỗ Thao đã mua các tài khoản marketing để thổi bùng sự việc. Nhưng Đỗ Thao là người ngoài ngành, chắc không quen thuộc với chiêu trò mua hot search bôi nhọ này, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn liên hệ được nhiều tài khoản marketing như vậy để giúp lan truyền.

Đặc biệt là sau khi hai video hôm nay được đăng lên, tình hình này càng trở nên rõ ràng hơn.

Mỗi khi video vừa được đăng lên không lâu, liền lập tức có một đống lời lẽ gần như giống hệt nhau bắt đầu dẫn dắt dư luận. Nếu nói không có ai đứng sau cố tình chỉ huy là không thể nào.

An Quân cẩn thận suy nghĩ, vẫn lắc đầu. "Không có… Anh có thể đắc tội với ai được chứ?”

Tuy An Quân nói mình không đắc tội với ai, cũng không nghĩ ra được ai sẽ bỏ nhiều tiền như vậy để mua hot search bôi nhọ và thuê các tài khoản marketing dẫn dắt dư luận, nhưng An Linh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sự không ổn này không chỉ đến từ vụ việc lần này của An Quân.

An Linh cẩn thận nghĩ lại những chuyện liên quan đến An gia trong cốt truyện gốc. Mỗi lần An gia vừa xảy ra chuyện, trên mạng liền luôn xuất hiện tình huống dẫn dắt dư luận theo hướng tiêu cực, cứ như có một bàn tay vô hình đứng sau cố tình nhắm vào An gia.

An Linh thực ra có chút nghi ngờ Cố Thần Minh. Dù sao thì trong nguyên tác, để tạo nên một câu chuyện tình yêu ngược luyến sâu sắc cho nam nữ chính, tác giả đã gán cho Cố Thần Minh một lý do rất vô lý để hận An gia.

Chỉ là lý do đó vô lý đến mức An Linh đến bây giờ vẫn không tin nổi, rằng Cố Thần Minh thật sự sẽ vì một chút chuyện nhỏ nhặt đó mà trở nên tâm thần đến mức nhắm vào An gia.

Dù sao thì cô cũng không có thêm bằng chứng nào để chứng minh vụ việc lần này của An Quân là do Cố Thần Minh đứng sau dẫn dắt dư luận, cũng không có cách nào điều tra thông tin của Cố Thần Minh, đành phải tạm gác vấn đề này lại.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 234


Nửa giờ sau, video thứ ba cũng được tung ra.

Lần này nội dung là cảnh Vu Như Sóc trốn tránh trách nhiệm dẫn đến việc Đồ Mộ Mộ suy sụp, nói ra chuyện mình được Vu Như Sóc cứu năm năm trước. Kết quả là bị An Linh phát hiện ra An Quân mới là người đã cứu Đồ Mộ Mộ năm đó.

Lần này, hội hóng chuyện chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không ai ngờ sự việc lại có thể khúc chiết đến thế.

Ban đầu, mọi người chỉ nghĩ đây là một vụ việc đơn giản, An Quân lấy oán báo ân.

Sau đó lại phát hiện ra An Quân thật sự đã bị lừa đảo.

Kết quả bây giờ, lại nói cho họ biết hóa ra An Quân đã cứu Đồ Mộ Mộ?

Chuyện này có quá kịch tính không?

[Thôi xong, lại rối nữa rồi, rốt cuộc là ai cứu ai?]

[Hình như là mười mấy năm trước Đồ Mộ Mộ đã cứu An Quân, nhưng năm năm trước An Quân cũng đã cứu Đồ Mộ Mộ một lần.]

[Nói cách khác, hai người này vốn dĩ nên là một mối quan hệ cứu rỗi lẫn nhau, nhưng do số phận trớ trêu, Đồ Mộ Mộ lại tưởng Vu Như Sóc đã cứu mình, nên cô ta đã yêu say đắm Vu Như Sóc, ngược lại còn giúp Vu Như Sóc đi lừa gạt người đã thật sự cứu mình là An Quân?]

[Cảm thấy tình yêu của Đồ Mộ Mộ có chút b*nh h**n nhỉ, lại có thể vì vậy mà đi giúp Vu Như Sóc lừa đảo.]

[Vậy bây giờ Đồ Mộ Mộ mới là người lấy oán báo ân à???]

[Chuyện này vô lý quá đi? Vô lý đến mức tôi có chút khó tin.]

[Vẫn là câu nói đó, thường thì khi bạn cảm thấy một chuyện gì đó quá vô lý đến mức không giống thật, thì rất có thể nó chính là sự thật…]

[Cảm giác như Đồ Mộ Mộ đã hoàn toàn suy sụp rồi.]

[Không suy sụp sao được? Chẳng những yêu sai người, mà còn hại luôn người mình đáng lẽ nên yêu! Đổi lại là tôi, tôi cũng suy sụp!]

[Thì cũng là do cô ta tự làm tự chịu thôi. Tình yêu của cô ta đúng là quá cố chấp và b*nh h**n. Ai cũng phải công nhận An Quân đúng là tai bay vạ gió!]

[Phòng làm việc của An Quân không lẽ vẫn còn video chưa tung ra à! Cứ lật qua lật lại thế này, não tôi đau quá, cho tôi một nhát thống khoái đi!]

Sau khi video lần này được tung ra, những tiếng nói trái chiều, dẫn dắt dư luận đã giảm đi rất nhiều. Cùng lắm chỉ còn vài kẻ ngoan cố nói rằng Đồ Mộ Mộ cũng chỉ vì không biết chuyện nên mới nhất thời hồ đồ, rằng cô ta dù sao cũng đã cứu An Quân và đã biết sai rồi, An Quân không cần thiết phải làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy.

Tuy nhiên, những tiếng nói này cũng dần biến mất sau khi hai video tiếp theo được tung ra, cuối cùng không thể gợn lên một chút sóng gió nào nữa.

Trong video thứ tư, Đồ Mộ Mộ chính miệng nói ra lai lịch của miếng ngọc bội, thừa nhận người cứu An Quân năm đó không phải mình. Và trong video thứ năm, Vu Như Sóc cũng chính miệng nói ra mình là vì nghiện cờ b.ạ.c nên mới nghĩ cách lừa tiền từ An Quân.

Lần này, tâm trạng của hội hóng chuyện đã không thể dùng từ "kinh ngạc" đơn giản để hình dung nữa. Mớ bòng bong cắt không đứt, gỡ càng thêm rối, lật đi lật lại, một cốt truyện kịch tính hơn cả phim đã trực tiếp khiến người ta phải há hốc mồm.

[Thôi thôi, đầu tôi đau quá! Quả dưa này có thật không vậy?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 235


[Tôi phục thật sự, vậy là người cứu An Quân năm đó vốn không phải Đồ Mộ Mộ? Ngay cả chuyện này cũng là giả sao?]

[An Quân đúng là không biết đã gây thù chuốc oán với ai. Chuyện này không thể dùng từ xui xẻo đơn giản để hình dung được nữa. Nếu không phải lần này phát hiện ra, anh ấy còn bị lừa đến bao giờ.]

[Lần này tôi xem ai còn có thể nói An Quân làm quá. Biểu hiện của anh ấy đã rất lý trí rồi, được chưa? Đổi lại là tôi chắc tôi sẽ hoài nghi nhân sinh mất.]

[Vậy nguồn cơn của chuyện này là do Vu Như Sóc nghiện cờ b.ạ.c thiếu tiền, nên đã xúi giục Đồ Mộ Mộ lấy thân phận ân nhân cứu mạng để tiếp cận An Quân, sau đó còn diễn theo hình mẫu lý tưởng của An Quân, cuối cùng thành công hẹn hò với An Quân?]

[An Quân là kẻ ngốc à? 50 triệu đấy! Anh ấy không nghi ngờ chút nào sao?]

[Chắc là do lụy tình cộng thêm hiệu ứng hào quang của "ánh trăng sáng”, nên đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi cảm thấy anh ấy không chỉ vì Đồ Mộ Mộ đã cứu mình mà thích cô ta, anh ấy chắc là đã yêu thật rồi.]

[Xin được vía yêu phải kẻ ngốc và đại oan ức như anh.]

[Tôi cũng xin vía!]

[An Quân: Thần thiếp từ đây đã tỏ tường…]

Cùng lúc đó, các tài khoản marketing mà An Linh đã mua cũng bắt đầu đăng tải những hình ảnh thân mật của Đồ Mộ Mộ và Vu Như Sóc, chứng thực rằng hai người họ thật sự đã lén lút qua lại sau lưng An Quân.

Sau khi tất cả những thứ này được đăng tải, dư luận trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về phía tin tưởng An Quân. Dù nhìn theo hướng nào, anh trong chuyện này cũng quá oan ức.

Chẳng những bị cắm sừng, bị lừa cả tiền lẫn tình, lại còn bị người ta cố tình dẫn dắt dư luận để cả mạng xã hội bôi nhọ. May mắn là bây giờ sự thật đã sáng tỏ, nếu không thì đến Đậu Nga cũng không oan bằng anh.

Fan của An Quân cuối cùng cũng có được cảm giác vô cùng hả hê sau khi sự thật được phơi bày.

Rất nhanh, các hot search tích cực như #AnQuânTaiBayVạGió#, #AnQuânMớiLàNgườiNôngDân#, #AnQuânBịLấyOánBáoÂn# cũng được đẩy lên vị trí cao.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, dư luận đã hoàn toàn được xoay chuyển. Những người vốn vừa hóng chuyện vừa mắng chửi An Quân cũng đã đổi hướng sang mắng mấy kẻ đầu sỏ gây tội.

Bệnh viện và bác sĩ Lý kia cũng bị bóc phốt. Rất nhiều người đang điều trị tại bệnh viện đó khi thấy bác sĩ Lý có thể làm ra chuyện vô lý như vậy, không khỏi đều nảy sinh nghi ngờ đối với chính bệnh viện, rời đi để đến các bệnh viện chính quy khác kiểm tra lại.

Kết quả không tra thì thôi, một khi tra ra thì họ chỉ muốn cho nổ tung cái bệnh viện đó.

Rõ ràng khi đi kiểm tra lại ở bệnh viện tuyến trên chỉ là vài bệnh vặt, trước đó ở bệnh viện kia lại bị nói nghiêm trọng như sắp phải phẫu thuật đến nơi.

Kinh khủng nhất vẫn là người đã nhận ra bác sĩ Lý là bác sĩ của cha mình tối qua. Anh ta nói cha mình vì chân không hiểu sao bị đen mà bị chẩn đoán cần phải cắt bỏ chân. Kết quả hôm nay anh ta đưa cha đến bệnh viện khác kiểm tra, bác sĩ nói là do tất đen bị phai màu!

[Tôi phải đi kiện cái bệnh viện này! May mà tối qua An gia báo cảnh sát đưa ông bác sĩ Lý đó đi, nếu không cha tôi đã phải chịu oan rồi!]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 236: Cô ấy đã về quê


[Vô lý quá đi? Đây là cái bệnh viện thất đức gì vậy!]

[Hình như là vì tài sản Vu gia chỉ còn lại mỗi cái bệnh viện này, nên bây giờ họ chỉ chăm chăm kiếm tiền mà mặc kệ những thứ khác!]

[Mọi người mau lan truyền chuyện này ra đi, đừng để thêm người bị lừa nữa!]

An gia trong họa có phúc, cũng coi như đã làm được một việc tốt. Điều này khiến cho An Quân, người vẫn đang đau khổ vì bị Đồ Mộ Mộ và Vu Như Sóc lừa gạt, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Không chỉ vậy, tối đến khi An Sùng trở về, anh còn mang đến cho cậu một tin tốt khác.

"Anh tra được thông tin của Đồ Lan rồi.”

An Quân nghe vậy liền nhanh chóng trở nên căng thẳng. Nhưng không đợi cậu mở miệng hỏi, An Sùng đã tiếp tục nói.

"Anh đã theo gợi ý của Tiểu Linh cho người đến trường cấp ba Minh Liễu hỏi thăm. Mười ba năm trước họ quả thực đã tiếp nhận một học sinh chuyển trường tên là Đồ Lan, địa chỉ hộ khẩu cũng khớp.”

"Vậy sau đó thì sao?” An Quân thấp thỏm hỏi.

Theo như tiếng lòng của An Linh, Diệp Lệ San đáng lẽ đã đuổi Đồ Lan ra khỏi nhà sau khi cô đến Hải Thành được một năm. Không biết sau đó cô ấy còn tiếp tục đi học không.

"Em yên tâm, tình hình không tệ như em nghĩ đâu. Đồ Lan năm đó không hề bỏ học, đã thuận lợi học xong cấp ba, còn thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hải Thành. Giáo viên chủ nhiệm của cô ấy năm đó là một người rất tốt. Sau khi biết hoàn cảnh của Đồ Lan đã giúp cô ấy xin được học bổng doanh nghiệp, có thể hỗ trợ cô ấy đến khi tốt nghiệp đại học.”

Người An gia nghe xong cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. May mắn là trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy vẫn có một người thầy sẵn lòng đưa tay ra kéo cô ấy lên.

"Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Sau khi tốt nghiệp có ở lại Hải Thành làm việc không?”

An Sùng lắc đầu. "Cô ấy đã về quê rồi.”

Anh đưa một tập tài liệu cho An Quân.

"Anh đã tìm được giáo viên chủ nhiệm năm đó của Đồ Lan. May mắn là giữa họ vẫn luôn có liên lạc. Sau khi tốt nghiệp đại học, Đồ Lan đã trở về thị trấn Hoài Lâm, làm giáo viên tại trường trung học của thị trấn.”

An Quân nhận lấy tập tài liệu, hít một hơi thật sâu mới dám mở ra.

An Sùng nói đây là do giáo viên chủ nhiệm của Đồ Lan đưa sau khi họ giải thích mục đích đến. Đó là một vài tài liệu của Đồ Lan khi còn học cấp ba tại trường Minh Liễu, cùng với địa chỉ hiện tại của cô.

Trong đó, nổi bật nhất là một tấm ảnh thẻ. An Quân đã từng vô số lần tưởng tượng cô gái đã cứu mình sẽ trông như thế nào.

Sau này, sự xuất hiện của Đồ Mộ Mộ khiến anh ngỡ rằng tưởng tượng của mình đã trở thành hiện thực, nhưng cuối cùng tất cả đều được chứng minh là một âm mưu.

Và sau khi biết được những trải nghiệm thật sự của Đồ Lan, An Quân lại cho rằng cô sẽ là một cô gái vì đã trải qua quá nhiều khổ cực, bị cuộc sống dày vò mà trở nên có chút u buồn và yếu đuối.

Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh này, An Quân mới biết mình đã sai hoàn toàn.

Trên tấm ảnh, cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trên mặt nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Cô cười đến mức đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, trong đôi mắt trong veo ấy ánh lên vẻ hoạt bát và tràn đầy sức sống, hoàn toàn không có chút hơi thở u buồn nào mà An Quân đã tưởng tượng.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 237


An Quân ngây người nhìn tấm ảnh hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Con muốn đến thị trấn Hoài Lâm gặp cô ấy.”

Cha An và mẹ An vốn cũng định đi cùng, kết quả bị An Quân thẳng thừng từ chối.

"Con chỉ muốn đến nói một lời cảm ơn trực tiếp với Đồ Lan. Cha mẹ là bậc trưởng bối đi theo sẽ tạo áp lực cho người ta! Hơn nữa bây giờ cũng chỉ có con và Tiểu Linh là tạm thời không có công việc. Tiểu Linh đi cùng con là được rồi.”

"Nhưng cha mẹ cũng muốn cảm ơn cô ấy một cách đàng hoàng mà." Bùi Ngọc Ngưng khéo léo nói: "Thật sự không được thì chúng ta lén đi theo, không ra mặt là được chứ gì?”

"Hai người không được đi." An Sùng cũng trực tiếp bác bỏ đề nghị của bà. "Nếu hai người đi, có chắc là có thể yên lặng, không gây chú ý mà đến thị trấn Hoài Lâm không?”

Hai người lập tức im bặt.

Một doanh nhân như cha An, dù đi đến đâu cũng có khả năng bị các doanh nhân địa phương chú ý, sau đó bắt đầu suy đoán mục đích của ông. Nếu bị người ta biết ông không biết vì lý do gì lại cố tình đến một trường trung học hẻo lánh để tìm người, rất có thể sẽ mang đến những phiền phức không cần thiết cho Đồ Lan.

Còn về Bùi Ngọc Ngưng, tuy bà hiện tại đã rút lui khỏi làng giải trí, nhưng danh hiệu Ảnh hậu thời của bà có giá trị hơn Ảnh hậu thời của An Linh bây giờ rất nhiều, là một người có độ nhận diện toàn quốc thực sự. Dù có đi đến vùng hẻo lánh đến đâu cũng có khả năng bị nhận ra.

Vì vậy, tổng hợp lại thì An Quân và An Linh đi là thích hợp nhất.

"An Quân, em và Tiểu Linh đi nhớ che chắn kín đáo một chút, đừng để người ta chụp được rồi đăng lên mạng đấy.” An Sùng dặn dò thêm.

An Quân và An Linh cũng gật đầu đồng ý.

Sự lo lắng của An Sùng không phải là không có lý. Đặc biệt là hiện tại An Quân đang có độ hot rất cao trên mạng vì chuyện ngày hôm qua. Nếu lúc này để người ta biết Đồ Lan chính là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm, rất nhiều kẻ vì tin tức mà bất chấp thủ đoạn trên mạng có thể sẽ đổ xô đến đó, gây ảnh hưởng không tốt đến địa phương và cả Đồ Lan.

An Linh cũng vì cân nhắc điều này nên khi cắt ghép video đã cố tình tắt tiếng đoạn có nhắc đến tên Đồ Lan.

An Quân không muốn đợi thêm một khắc nào nữa. Anh mua vé máy bay chuyến gần nhất, chuẩn bị ngay tối đó cùng An Linh xuất phát. Dưới sự yêu cầu hết lời của bố mẹ, An Quân mới không tình nguyện đưa thêm một vệ sĩ đi cùng.

Thị trấn Hoài Lâm nơi Đồ Lan ở yêu cầu họ sau khi xuống máy bay phải đi thêm một giờ tàu hỏa và hai giờ xe buýt, sau đó đến thành phố nơi có thị trấn Hoài Lâm, rồi lại đi xe công cộng đến huyện, bắt chuyến xe công cộng địa phương một ngày chỉ có hai chuyến sáng tối hoặc thuê xe riêng mới có thể đến nơi.

An Quân xuất phát quá vội vàng, không hề suy nghĩ kỹ về vấn đề làm thế nào để đến thị trấn Hoài Lâm. Những điều này đều là do người vệ sĩ đi cùng họ, tên là Triệu Hàng Niên, nói cho anh biết.

Hóa ra Triệu Hàng Niên chính là người địa phương của thị trấn Hoài Lâm, thảo nào cha mẹ An lại nhất quyết yêu cầu An Quân đưa anh ta đi cùng.

Để đến nơi nhanh hơn, họ không đi xe buýt mà sau khi xuống tàu đã thuê một chiếc taxi. Tuy nhiên, tài xế cũng chỉ đồng ý đưa họ đến thành phố, anh ta không phải người địa phương nên không dám đi đến những nơi quá hẻo lánh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 238


Lúc đến thành phố là 10 giờ sáng, đã lỡ chuyến xe buổi sáng, nhưng còn rất lâu nữa mới đến chuyến xe công cộng lúc 5 giờ chiều. Triệu Hàng Niên đề nghị:

"An thiếu gia ,An tiểu thư, nhà tôi mấy năm trước đã từ quê dọn lên thành phố rồi. Hay là để tôi gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy lái xe qua đây cho tôi mượn dùng tạm.”

"Đương nhiên là tốt quá rồi!” An Quân đang lo lắng đây. Nếu chờ đến 5 giờ mới xuất phát đi thị trấn Hoài Lâm, thì lúc đến nơi trời đã tối rồi.

Có điều trước đây không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện ra cách xưng hô "thiếu gia”, "tiểu thư" ở nhà nghe còn được, ra ngoài nghe An Quân và An Linh chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết.

An Quân vội bảo Triệu Hàng Niên đừng gọi vậy nữa. "Anh Hàng Niên cứ gọi tôi là An Quân là được rồi.”

"Như vậy sao được ạ!” Triệu Hàng Niên người cao to mà lại có chút ngại ngùng, liên tục lắc đầu từ chối.

"Có gì mà không được. Anh với Tiểu Linh bằng tuổi nhau đúng không, hay là cứ gọi tôi là anh An Quân đi.”

An Linh cũng gật đầu. "Gọi em là Tiểu Linh hoặc An Linh đều được ạ.”

An Quân và An Linh khuyên mãi, Triệu Hàng Niên mới đồng ý.

Đợi khoảng mười phút, một chiếc xe minibus đã dừng trước mặt ba người họ. Từ ghế lái, một người đàn ông trung niên trông có vài phần giống Triệu Hàng Niên bước xuống.

Triệu Hàng Niên vui vẻ qua nói chuyện với anh ta vài câu, người đàn ông đó gật đầu rồi cười chào An Quân và An Linh sau đó rời đi.

"Anh An Quân, chúng ta đi thôi.” Triệu Hàng Niên kéo cửa xe ra.

"Không cần đưa anh trai anh về sao?” An Linh nghi hoặc hỏi.

"Không cần đâu ạ." Triệu Hàng Niên trả lời: "Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ một chút là đến. Ngược lại chúng ta phải tranh thủ thời gian. Anh tôi nói mấy hôm trước mới mưa xong, đường sá không tốt lắm. Thị trấn Hoài Lâm lại không có chỗ ở, tốt nhất là có thể về lại thành phố trước khi trời tối.”

An Linh và An Quân nghe vậy cũng không trì hoãn nữa, vội vàng leo lên xe.

Triệu Hàng Niên nói từ đây xuất phát đến thị trấn Hoài Lâm phải đi một vài đoạn đường núi. Hơn nữa mấy hôm trước trời mưa, trên đường có thể sẽ có đá lở, lái xe cần phải cẩn thận, mất khoảng hai tiếng mới có thể đến nơi.

Theo chiếc xe minibus tiến về phía trước, họ cũng dần dần rời xa thành phố, càng lúc càng đi sâu vào vùng núi. An Quân nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, trong lòng cũng càng thêm trĩu nặng.

"Sao vậy anh hai?” An Linh thấy An Quân có vẻ uể oải, không phấn chấn thì rất khó hiểu. "Không phải sắp được gặp rồi sao, sao còn ủ rũ thế.”

"Không có." An Quân giải thích: "Anh chỉ đang nghĩ, người ở thị trấn Hoài Lâm muốn ra ngoài một chuyến thật sự rất bất tiện.”

"Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ!” Triệu Hàng Niên đáp lời. "Lúc tôi còn nhỏ, bên này chỉ có một con đường đất, xe cộ đi lại cũng khó khăn. Hơn nữa thị trấn Hoài Lâm còn tốt, lúc đó rất nhiều đứa trẻ trong thôn muốn đến thị trấn đi học đều phải trèo đèo lội suối từ sáng sớm.”

Triệu Hàng Niên cảm thán: "Cũng nhờ chính sách xóa đói giảm nghèo của nhà nước, mới khiến cho những đứa trẻ vùng núi chúng tôi có cơ hội đi ra ngoài xem thế giới.”
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 239


"À đúng rồi, còn có một vài doanh nghiệp hảo tâm cũng giúp đỡ." Triệu Hàng Niên bổ sung: "Nói ra thì trường trung học ở thị trấn chúng tôi vẫn là do tập đoàn An Thị tài trợ xây dựng lại đấy!”

"Tập đoàn An Thị?” An Quân và An Linh đều tỏ vẻ kinh ngạc.

"Hai người không biết sao? Còn cả việc tu sửa đường sá ở rất nhiều thôn làng hẻo lánh dưới thị trấn Hoài Lâm, tập đoàn An Thị cũng quyên tiền." Triệu Hàng Niên cười nói: "Cho nên năm đó lúc tôi chọn việc, nơi đầu tiên tôi nộp đơn chính là An Thị. Tổ trưởng của tôi nói vì tôi là người Hoài Lâm nên còn được ưu tiên trúng tuyển nữa đấy!”

An Linh chỉ lo làm tốt vai trò diễn viên của mình, An Quân chỉ lo làm tốt vai trò ca sĩ của mình, hoàn toàn không để tâm đến chuyện của An Thị, nên tự nhiên không biết những điều này.

An Linh tò mò dùng công cụ kiểm tra nhân vật tra một chút mới biết đúng là có chuyện này.

[Hóa ra cha mẹ là vì năm đó tìm được anh hai ở thị trấn Hoài Lâm, nên muốn làm chút gì đó cho nơi này để tỏ lòng cảm tạ.]

[Mãi cho đến bây giờ, trong các dự án từ thiện của An Thị vẫn có một hạng mục chuyên biệt để kết nối với bên thị trấn Hoài Lâm.]

Sau hai giờ lái xe, ba người đã thuận lợi đến trường trung học Hoài Lâm. Lúc đến đúng là giờ nghỉ trưa. An Quân hỏi địa chỉ văn phòng giáo viên từ bác bảo vệ rồi thấp thỏm đi đến cửa văn phòng.

Cửa văn phòng không đóng, bên trong chỉ có năm sáu giáo viên đang ngồi chấm bài. Có một người vừa ngẩng đầu lên đã thấy ba người lạ mặt xách túi lớn túi nhỏ đứng ở đó.

Vị giáo viên đó rất tò mò nhìn ba người đứng ở cửa, lên tiếng hỏi:

"Xin hỏi các vị tìm ai?”

Một cô giáo mặc áo bông màu đen ngồi ở bàn làm việc bên cửa sổ nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa, vừa lúc đối diện với ánh mắt của An Quân đang nhìn quanh bên trong.

Tuy tấm ảnh thẻ trong tài liệu đã là chụp từ mười mấy năm trước, nhưng An Quân ngay lập tức nhận ra đôi mắt giống hệt trong ảnh.

Anh cuối cùng cũng đã gặp được Đồ Lan.

Đồ Lan cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, sau đó cười đến mắt cong cong đứng dậy đi về phía An Quân.

"Chào các bạn, cô giáo của tôi có nói hôm nay sẽ có người đến tìm tôi, là các bạn phải không?”

"Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì sao?” Đồ Lan cười hỏi. "Dù tôi hỏi thế nào cô giáo cũng không chịu nói, chỉ nói tạm thời giữ bí mật, chờ các bạn đến sẽ biết.”

An Quân mím đôi môi ngày càng khô khốc, tim cũng bắt đầu đập loạn xạ. Anh cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ chưa có lúc nào căng thẳng như vậy. Không chỉ là căng thẳng, mà còn có chút sợ hãi.

Anh sợ Đồ Lan đã xem hot search hai ngày nay, biết mình vì nhận sai người mà gây ra trò cười lớn như vậy. Anh cũng sợ cô sẽ cảm thấy thất vọng vì mình tìm đến cô muộn như thế.

An Linh đứng sau lưng An Quân, thấy Đồ Lan hỏi xong đã một lúc mà An Quân vẫn ngây người đứng đó không nói gì, không khỏi bực mình mà lén đưa chân đá nhẹ vào mắt cá chân của anh hai mình.

[Làm gì vậy, nói chuyện đi chứ!]

[Lo lắng vớ vẩn gì đâu, Đồ Lan còn chưa tải Weibo, lên đâu mà xem hot search!]

[Cô ấy còn chẳng biết anh là ai, nghĩ nhiều làm gì!]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back