Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 320


"Ha ha, không thể nào, Hiểu Nguyệt chỉ nói đùa thôi mà, các người không tin thật đấy chứ ha ha ha." Thẩm Hồng Huy giải thích: "Chúng tôi chuyển đi khỏi Hải Thành là để mở rộng thêm sản nghiệp. Gia nghiệp Thẩm gia chúng tôi không thể so với An gia các người trải rộng trong và ngoài nước, vốn định nhân lúc còn trẻ xông pha một phen xem có thể vượt qua thành tựu của tổ tiên không, chỉ là không ngờ..."

Thẩm Hồng Huy thở dài: "Quả nhiên tôi vẫn là đánh giá quá cao bản thân mình..."

Mặc dù nụ cười của Thẩm Hồng Huy trông có chút cứng đờ, nhưng lúc này An Thụ Hải hoàn toàn không để ý đến điểm này. Ông hiện tại chỉ sợ Bùi Ngọc Ngưng sẽ hiểu lầm mình, nên nghe được lý do của Thẩm Hồng Huy liền vội vàng tin ngay.

Hơn nữa, nếu Thẩm Hồng Huy đã tự mình nói ra tình hình của Thẩm gia, An Thụ Hải cũng không cần phải giấu giếm, ông có thể thẳng thắn nói chuyện với Thẩm Hồng Huy.

"Hồng Huy, anh và Hiểu Nguyệt đều là bạn của tôi. Nếu Thẩm gia thật sự có gì cần tôi giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mình. Chúng ta chuyện nào ra chuyện đó. Chuyện của An Duệ và Thẩm Lạc hôm qua rõ ràng đã được làm sáng tỏ rồi, hai người không cần thiết vì lo ngại mối quan hệ giữa chúng ta mà để Thẩm Lạc phải chịu ấm ức này."

"Hơn nữa, làm như vậy cũng là tốt cho An Duệ, để nó biết rằng làm sai là phải trả giá, nếu không nó sẽ không nhận ra lỗi lầm của mình, sau này chỉ càng ngày càng quá đáng hơn!"

Thẩm Hồng Huy nghe xong vẫn có chút không thể tin được: "Thật sao?"

Nếu An Thụ Hải thật sự có thể nói được làm được, không vì chuyện của Thẩm Lạc mà ảnh hưởng đến thái độ của An gia đối với Thẩm gia sau này, thì Thẩm Hồng Huy đương nhiên là cầu còn không được.

Dù sao thì ông ta có không quan tâm đến Thẩm Lạc đi nữa, Thẩm Lạc cũng là con trai ông. Nếu thật sự truyền ra ngoài rằng con trai Thẩm gia bôi nhọ An Duệ bắt nạt, thì danh tiếng của chính Thẩm Hồng Huy cũng không tốt đẹp gì.

"Đương nhiên là thật." An Thụ Hải khẳng định: "Tôi và anh, còn có Hiểu Nguyệt, đều là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Bạn bè cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ sẵn lòng."

An Thụ Hải cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn bè", hy vọng Bùi Ngọc Ngưng có thể hiểu ý ông: Bà xã! Anh và họ thật sự chỉ là bạn bè thôi, chỉ có tình bạn, không có những chuyện linh tinh khác, càng không có vấn đề hay câu chuyện xưa nào như Tiểu Linh nói! Em phải tin anh!

Nhưng thật đáng tiếc, không ai có thể nghe được tiếng lòng của ông.

Người có thể nghe được tiếng lòng của ông thì đúng lúc này lại tra ra được thứ mà cô vừa muốn tra.

[Hô! Đúng là có chuyện xưa thật!]

Những người khác trong An gia: Ồ?

An Thụ Hải: ???

[Cha lại chính là mối tình đầu của Vân Hiểu Nguyệt!]

Những người khác trong An gia: !!!

An Thụ Hải: Trời cao minh giám!

[Đối tượng thầm yêu đầu tiên!]

Những người khác trong An gia: "..."

An Thụ Hải: Tiểu Linh con nói chuyện có thể đừng ngắt quãng câu được câu không như thế không! Cha con chịu không nổi đâu!

[Hóa ra Vân Hiểu Nguyệt trước đây cũng là diễn viên, còn từng đóng phim chung với mẹ nữa. Nhưng sau khi kết hôn bà ta liền rút khỏi giới giải trí, cũng không để lại tác phẩm nổi tiếng nào.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 321


[Vân Hiểu Nguyệt lại thầm yêu cha từ rất sớm, nhưng bà ta vẫn luôn không dám tỏ tình, sợ tỏ tình xong cha không những không chấp nhận, mà còn cố tình né tránh, vậy thì ngay cả bạn bè cũng không làm được.]

[Hơn nữa bà ta nghĩ dù sao cha cũng vẫn luôn không tìm đối tượng, có lẽ là chưa thông suốt, nên bà ta cứ tiếp tục làm bạn như vậy, biết đâu một ngày nào đó cha thông suốt rồi thì bà ta sẽ là người ở gần được hưởng lợi trước.]

[Kết quả là khi cha và Thẩm Hồng Huy cùng đến đoàn phim của Vân Hiểu Nguyệt thăm ban, đã gặp được mẹ đang ở cùng đoàn phim. Ông ấy cứ thế vừa gặp đã yêu mẹ, sau đó liền như con công xòe đuôi mà theo đuổi mẹ một cách nồng nhiệt.]

An Thụ Hải: Hu hu hu bà xã em nghe đi! Anh trong sạch mà!

[Sau khi cha và mẹ ở bên nhau, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng đau khổ. Bà ta cho rằng cha đã thông suốt quá muộn, lúc này mới phát hiện ra ông chỉ là trước đây chưa gặp được người mình thích. Mối tình thầm kín bao nhiêu năm của bà ta thậm chí còn chưa được cha biết đến đã định trước là không có kết quả.]

[Kết quả đúng lúc này Thẩm Hồng Huy lại tỏ tình với Vân Hiểu Nguyệt. Ông ta nói thực ra mình vẫn luôn thầm yêu Vân Hiểu Nguyệt, chẳng qua vì sớm đã nhận ra Vân Hiểu Nguyệt luôn thầm yêu cha nên không dám tỏ tình. Bây giờ thật sự không đành lòng nhìn bà ta đau khổ như vậy, liền hỏi Vân Hiểu Nguyệt có thể cho ông ta một cơ hội không. Ông ta không quan tâm trong lòng Vân Hiểu Nguyệt có ai, chỉ hy vọng mình có thể an ủi nỗi đau của bà ta.]

[Cho nên đây lại là một câu chuyện hắn yêu cô, cô không yêu hắn, cô yêu một người khác, nhưng người đó lại yêu một người con gái khác!]

Người An gia: "..."

An Thụ Hải: Tôi không biết! Tôi thật sự không biết gì hết!

Lúc trước biết Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt ở bên nhau, ông tuy có ngạc nhiên nhưng cũng thật lòng mừng cho họ.

Hơn nữa Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy còn kết hôn sớm hơn cả ông và Ngọc Ngưng, sao có thể thầm yêu ông được?

[Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt đã ở bên Thẩm Hồng Huy, nhưng thật ra trong lòng vẫn hy vọng một ngày nào đó cha và mẹ sẽ chia tay. Sau đó bà ta dự định sẽ dũng cảm một lần, nói ra tấm lòng của mình cho cha biết. Kết quả chờ mãi chờ mãi chỉ chờ được tin cha cầu hôn thành công.]

[Cha còn là người đầu tiên chia sẻ tin vui này cho Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy. Vân Hiểu Nguyệt vừa tức vừa ghen đến phát điên, bị bộ dạng vui mừng đến không biết trời đất đâu của cha làm cho tức đến mức trực tiếp lừa cha rằng, bà ấy và Thẩm Hồng Huy cũng sắp kết hôn.]

An Thụ Hải: "..."

Lúc đó, sau khi Ngọc Ngưng đồng ý lời cầu hôn của ông, ông vui đến mức muốn bay lên trời hai vòng, chỉ hận không thể giống như Tiểu Yến Tử khi biết Tiêu Kiếm là anh trai mình, gặp ai cũng xông lên nói "Bạn có biết không? Ngọc Ngưng đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi!": "Ha ha ha ha tôi có vợ rồi, nếu bạn biết vợ tôi là ai, bạn cũng sẽ thấy tôi có phúc khí!"

Nhưng ông đã nhịn xuống, chủ yếu là ông không muốn người hâm mộ của Ngọc Ngưng nghĩ ông là một kẻ tâm thần.

Nhưng ông lại thật sự muốn chia sẻ niềm vui với ai đó, người đầu tiên ông nghĩ đến đương nhiên là hai người bạn thân nhất của mình, Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 322: Suy bụng ta ra bụng người


An Thụ Hải nhớ lại lúc đó mình đang đắm chìm trong niềm vui, sau khi chia sẻ với họ xong còn nói Thẩm Hồng Huy phải làm phù rể cho mình.

Sau đó Vân Hiểu Nguyệt liền nói Thẩm Hồng Huy e là không thể đảm nhận công việc này, bởi vì bà và Thẩm Hồng Huy cũng sắp kết hôn rồi.

[Vân Hiểu Nguyệt vốn chỉ là trong lúc tức giận đầu óc nóng lên mới nói vậy, nhưng thấy An Thụ Hải lại không có chút nào không vui, ngược lại còn nhiệt tình chúc mừng họ, nói rằng hai người họ cũng giống như ông và Ngọc Ngưng, đều là "những nguời có tình sẽ được ở bên nhau". Ông còn hỏi họ định khi nào tổ chức hôn lễ, làm theo kiểu Trung hay kiểu Tây, chuẩn bị đi đâu hưởng tuần trăng mật, để ông tham khảo.]

[Cha à, cha có thể tinh ý hơn một chút được không!]

An Thụ Hải: "..."

Lúc đó ông không phải là vui thật sự sao, hơn nữa nghe tin bạn thân sắp kết hôn, người bình thường đương nhiên cũng sẽ mừng cho họ...

[Dù sao thì phản ứng của An Thụ Hải càng làm Vân Hiểu Nguyệt thêm đau khổ và tức giận. Sau ngày hôm đó, bà ta liền hỏi Thẩm Hồng Huy rốt cuộc có yêu bà ta không, có muốn cưới bà ta không. Nếu ông ta đồng ý thì lập tức đi đăng ký kết hôn, dù sao cũng phải kết hôn sớm hơn An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng.]

[Thẩm Hồng Huy tự nhận là yêu Vân Hiểu Nguyệt đến mức có thể làm bất cứ điều gì cho bà, có thể kết hôn với người mình yêu ông ta đương nhiên là cầu còn không được. Vì thế hai người thật sự đã đi đăng ký kết hôn, cưới trước cả An Thụ Hải.]

[Thật là quá đáng, Thẩm Hồng Huy thật sự cho rằng mình là thánh tình yêu sao? Nếu thật sự yêu như vậy thì sao còn tìm nhiều tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, sinh ra một đám con riêng một hai cha bốn năm sáu bảy tám đứa.]

[Đúng rồi, còn nữa, tại sao lúc trước ông ta lại muốn chuyển đi khỏi Hải Thành? Chẳng lẽ sau khi kết hôn không còn rộng lượng nữa, bắt đầu để ý đến chuyện Vân Hiểu Nguyệt thầm yêu cha, nên muốn hoàn toàn cách ly họ?]

[Để mình tra xem.]

Biết được Vân Hiểu Nguyệt từng thầm yêu mình, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, bà ta có lẽ đã sớm buông bỏ, nhưng An Thụ Hải vẫn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Vì thế ông cố tình né tránh ánh mắt của Vân Hiểu Nguyệt, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hồng Huy, chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Thẩm Hồng Huy nghe xong lời đảm bảo của An Thụ Hải đương nhiên là muốn đồng ý, nhưng ông ta vẫn phải xem thái độ của Vân Hiểu Nguyệt trước.

Nhưng Vân Hiểu Nguyệt nghe xong lời nói rõ ràng của An Thụ Hải vẫn không có ý định đổi lời.

"Tôi nghĩ tôi vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi? Chuyện này không liên quan đến quan hệ của chúng ta, mà là chuyện giữa hai đứa trẻ. Dù thế nào đi nữa, thông báo hôm qua xử lý An Duệ và mấy đứa trẻ kia đều quá nặng. Tôi cảm thấy biện pháp tôi đề nghị mới là lựa chọn tốt nhất, ảnh hưởng đến mọi người đều là nhỏ nhất."

Nhưng biện pháp bà ta nói sao có thể xem là ảnh hưởng đến mọi người đều nhỏ được?

Rõ ràng là chỉ ảnh hưởng nhỏ đến mấy kẻ bắt nạt như An Duệ, còn đối với nạn nhân Thẩm Lạc thì ảnh hưởng là lớn nhất còn gì?

An Linh vừa nghe người khác nói chuyện, vừa phân tâm tra nguyên nhân Thẩm Hồng Huy chuyển đi khỏi Hải Thành.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 323


[Hóa ra là sau khi sinh Thẩm Lạc, Vân Hiểu Nguyệt đã nói với Thẩm Hồng Huy rằng bà quyết định sau này sẽ không yêu An Thụ Hải nữa. Bà nói sau khi sinh con, đi một vòng quỷ môn quan về, bà đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Bao nhiêu năm qua Thẩm Hồng Huy đã làm cho bà quá nhiều việc, nếu bà còn vừa ỷ vào tình yêu của ông ta, vừa tùy hứng như vậy, thì thật sự có lỗi với ông. Nhưng bà lại rất khó kiểm soát trái tim mình, nên đã khuyên Thẩm Hồng Huy đưa bà rời khỏi Hải Thành, không còn liên lạc với An Thụ Hải nữa, như vậy bà mới có thể từ từ hồi tâm chuyển ý, sau này toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình Thẩm Hồng Huy.]

[Thẩm Hồng Huy nghe xong quả thực mừng muốn khóc, cảm thấy bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng đã có ngày gặt hái được trái ngọt, sắp có được trái tim của Vân Hiểu Nguyệt, nên đã không màng đến lợi ích của Thẩm gia mà đưa Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Lạc chuyển đến nơi khác.]

[Kết quả là Thẩm gia ngày càng sa sút. Sau đó không lâu trước đây, Vân Hiểu Nguyệt lại đề nghị với Thẩm Hồng Huy rằng bà thấy tình hình Thẩm gia không ổn, hiện tại có lẽ chỉ có An Thụ Hải mới có khả năng giúp họ. Bây giờ, bà đã hoàn toàn buông bỏ An Thụ Hải, bảo Thẩm Hồng Huy không cần phải lo ngại về chuyện giữa bà và An Thụ Hải nữa.]

[Vì thế họ lại chuyển về, dự định nối lại tình xưa với An Thụ Hải, xem ông có bằng lòng giúp Thẩm gia một tay lần nữa không.]

[Tính ra như vậy, Vân Hiểu Nguyệt cũng không nói bừa, lúc trước họ chuyển đi đúng là vì cha thật...]

Lúc này người An gia cuối cùng cũng đã hiểu được đại khái tình hình. Vậy là Vân Hiểu Nguyệt bây giờ hẳn là đã thật sự hồi tâm chuyển ý?

Nhưng cũng không đúng. Nếu thật sự không còn ý nghĩ gì khác với An Thụ Hải, tại sao khi An Thụ Hải đã nói bằng lòng giúp Thẩm gia, bà ta vẫn kiên quyết muốn họ thu hồi thông báo hôm qua, hủy bỏ hình phạt đối với An Duệ?

Chẳng lẽ là vì còn yêu An Thụ Hải, nên đối với con của An Thụ Hải cũng "yêu nhà yêu cả con quạ trên mái"?

Vì không yêu Thẩm Hồng Huy, nên đối với con của Thẩm Hồng Huy thì coi như cỏ rác?

Còn Thẩm Hồng Huy vì yêu Vân Hiểu Nguyệt, nên cũng thuận theo ý bà mà coi Thẩm Lạc như cỏ rác?

Ánh mắt của người An gia nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy lập tức lại trở nên khó nói nên lời. Nếu thật sự giống như họ nghĩ, đây không phải cũng là một đôi vợ chồng điên rồ sao?

[Sao cảm thấy lý do này có chút gượng ép...]

[Hơn nữa bộ dạng nói năng trà xanh và ánh mắt có chút oán niệm của Vân Hiểu Nguyệt, nhìn thế nào cũng không giống như là đã hoàn toàn không còn tình ý gì với cha đi?]

[Lại tra thử bên phía Vân Hiểu Nguyệt xem tình hình thế nào.]

Người An gia vừa phân tâm nghe Vân Hiểu Nguyệt nói chuyện, vừa nghe tiếng lòng của An Linh, nên phản ứng đều chậm nửa nhịp, hoàn toàn không ai trả lời Vân Hiểu Nguyệt.

Vân Hiểu Nguyệt thấy vậy rất không vui, cảm thấy người An gia hoàn toàn không coi bà ra gì.

Bà lại ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của những người khác trở lại.

"Thật ra tôi không hiểu các người. An Duệ và bốn đứa trẻ kia có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, nhóm của Tiểu Lạc có thể thoát khỏi tranh cãi bắt nạt nội bộ, bắt đầu hoạt động như một nhóm tuyển tú hoàn chỉnh bình thường. Tôi thấy đề nghị của tôi đều tốt cho cả hai bên, tại sao các người không thể chấp nhận?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 324: Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân


Vẫn không ai trả lời bà.

An Thụ Hải mắt nhìn thẳng, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho Vân Hiểu Nguyệt, càng đừng nói đến chuyện nói chuyện với bà. Bởi vì ông phải chứng minh sự trong sạch của mình với vợ, ông thật sự không hề biết chuyện Vân Hiểu Nguyệt thầm yêu mình, còn thật hơn cả vàng thật!

Mà khi cha mẹ đều có mặt, An Sùng và An Quân cũng không tiện chen vào cuộc nói chuyện của người lớn, nên nhất thời cũng không đáp lời.

Bùi Ngọc Ngưng nhìn người chồng và những đứa con vô dụng của mình, thở dài.

"Hiểu Nguyệt, không phải chúng tôi không chấp nhận, mà là đề nghị của cô vốn không hợp lý, lại còn xuyên tạc sự thật. Chúng tôi không thể làm chuyện đổi trắng thay đen như vậy."

"Nói cứ như mình cao thượng lắm vậy."

Khi đối mặt với Bùi Ngọc Ngưng, giọng điệu của Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng lạnh lùng hơn một chút: "Thật ra nói cho cùng chẳng phải là vì cô không quan tâm đến đứa con trai An Duệ này sao? Nếu cô thật sự quan tâm nó, thì đừng nói là An Duệ vốn cũng không làm gì Thẩm Lạc, dù nó có thật sự bắt nạt Thẩm Lạc đi nữa, cô cũng sẽ tìm mọi cách để bảo vệ nó, phải không?"

Lời này của Vân Hiểu Nguyệt khiến cả An gia đều sững sờ.

Còn có thể có góc nhìn oái oăm như vậy sao?

Bà ta đây chẳng lẽ là suy bụng ta ra bụng người sao? Vì chính bà ta không quan tâm đến Thẩm Lạc, nên cho rằng An gia để An Duệ bị phạt cũng là không quan tâm đến An Duệ?

Thấy cả An gia đều sững sờ ở đó không phản bác, Vân Hiểu Nguyệt còn tưởng mình đã nói trúng tim đen của họ.

"Cô xem, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?"

Vân Hiểu Nguyệt lại bắt đầu bênh vực cho An Duệ, giọng điệu cũng có chút kích động.

"Chỉ cần đổi lại là một đứa trẻ khác, cho dù là đổi thành An Linh, tôi đoán các người cũng sẽ không dễ dàng để nó bị phạt như vậy đâu? Chuyện này mới phát hiện tối qua đúng không? Các người lại lập tức đưa ra hình phạt nghiêm trọng như vậy đối với thằng bé, thậm chí còn không thèm điều tra, chỉ nghe lời một phía của An Linh và Thẩm Lạc là đã tin rồi. Các người đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi xem, có phải là quá qua loa rồi không?"

Người An gia: "..."

Họ đúng là tin ngay lập tức thật. Dù sao thì độ tin cậy từ tiếng lòng của An Linh đã ở đó, muốn không tin cũng không được.

Chẳng lẽ trong mắt người ngoài, họ thật sự qua loa đến vậy?

Không đúng!

Thiếu chút nữa là bị Vân Hiểu Nguyệt xoay vòng vòng rồi!

Hôm qua họ đã bắt tại trận mấy kẻ bắt nạt là An Duệ và đồng bọn cùng với nạn nhân là Thẩm Lạc. Trên người Thẩm Lạc còn có vết bầm, cả hai bên đương sự cũng đều không phủ nhận sự thật bắt nạt, hơn nữa tất cả những điều này đều khớp với tiếng lòng của An Linh.

Chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh biết bao! Qua loa chỗ nào chứ!

Kết quả là trong khi họ đang đặt tay lên n.g.ự.c tự vấn, An Duệ lại cảm thấy họ đang chột dạ.

Chuyện tối qua tuy cậu ta không cam lòng, nhưng cũng cảm thấy mình đúng là xui xẻo khi bị người nhà phát hiện. Nhưng sau khi nghe Vân Hiểu Nguyệt nói như vậy, cậu ta mới nhận ra đây có lẽ mới là sự thật.

Tại sao cha mẹ ngay cả việc che giấu một chút cho cậu ta cũng không muốn, ngược lại còn xử phạt cậu ta nghiêm trọng như vậy?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 325


Chẳng phải là vì họ không quan tâm đến mình sao?

Nếu họ quan tâm đến mình, thì dù cậu ta có thật sự bắt nạt thì đã sao?

Với khả năng của An gia, dù là mua chuộc hay đe dọa, tóm lại sẽ có biện pháp tốt hơn chứ?

Nhưng họ lại cố tình chọn biện pháp xử lý bất lợi nhất cho mình.

"Hóa ra là vì như vậy..." An Duệ tự lẩm bẩm: "Hóa ra là vì người bị phát hiện là tôi, là vì mọi người một chút cũng không quan tâm đến tôi nên mới đối xử với tôi như vậy."

"Em nói bậy bạ gì đó?" An Quân hỏi: "Cha mẹ đối với chúng ta đều như nhau, nếu đổi lại là anh làm chuyện tương tự, chắc chắn cũng sẽ..."

"Sao có thể giống nhau được!" An Duệ phẫn nộ ngắt lời anh hai mình: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tôi và An Linh có xung đột, lần nào mọi người không thiên vị nó? Nó rốt cuộc đã rót cho mọi người thứ thuốc mê gì vậy?"

"Rốt cuộc tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy? Tôi mới là người An gia, nó chỉ là một người ngoài! Chỉ là một đứa hàng giả! Khi nào mọi người mới có thể ý thức được điểm này?"

"An Duệ!" Bùi Ngọc Ngưng lạnh giọng quát: "Con về phòng bình tĩnh lại cho mẹ!"

"Con bây giờ rất bình tĩnh!" An Duệ phản kháng lại lời dạy bảo của Bùi Ngọc Ngưng: "Mẹ, những gì con nói đều là sự thật, không phải sao?"

Cậu ta lại trực tiếp đứng dậy, đối mặt với An Linh, nhìn thẳng vào mắt cô và hét lên:

"Mọi người càng không cho tôi nói, tôi lại càng phải nói! Cô chính là đồ giả mạo chiếm tổ chim khách! Nếu tôi là cô thì đã sớm cút khỏi An gia rồi, chỉ có loại người không biết xấu hổ như cô mới mặt dày ở lại đây. Sao nào, luyến tiếc vinh hoa phú quý của An gia à?"

"An Duệ!" Cơn giận của An Thụ Hải lại một lần nữa bị An Duệ châm lên: "An Sùng, An Quân, đưa em trai các con về phòng nhốt lại! Không kiểm điểm cho tốt thì đừng có ra ngoài!"

Nếu không phải có người ngoài ở đây, ông đã sớm lấy thắt lưng ra quất cho đứa con ngỗ ngược này rồi!

Trước khi An Thụ Hải lên tiếng, An Sùng và An Quân cũng đã đứng dậy định kéo An Duệ đi. Cũng chính vì vậy, họ mới nhìn thấy biểu cảm của An Linh lúc này có chút kỳ quái.

Đồng thời họ cũng nhận ra An Linh hình như đã im lặng rất lâu rồi?

Dù là nói chuyện theo nghĩa đen, hay là những suy nghĩ trong lòng, đều không có.

Sáng nay lần đầu tiên cô ấy yên tĩnh như vậy thì phải?

"Tiểu Linh? Em sao vậy?" An Sùng có chút lo lắng mở miệng.

Anh vừa kéo An Duệ ra khỏi trước mặt An Linh, vừa an ủi: "Em đừng nghe An Duệ nói bậy, nó nói toàn những lời mê sảng thôi."

Nhưng An Sùng phát hiện An Linh lại không hề có phản ứng gì với lời nói của mình. Ngược lại, cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt An Duệ đang bị kéo ra, thậm chí không chớp mắt một cái.

Biểu cảm của An Linh lúc này thật sự rất kỳ quái, miệng hơi há, mắt mở to, dường như đến cả hô hấp cũng đã quên. Cả khuôn mặt cứ thế cứng đờ, chỉ có đôi mắt là khóa chặt lấy khuôn mặt An Duệ, giống hệt như vẻ mặt của người bị một thông tin nào đó tác động mạnh đến mức cực độ kinh ngạc, thậm chí kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng với mọi thứ xung quanh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 326


An Sùng và An Quân thật sự rất lo lắng, định đi đến trước mặt An Linh để hỏi han tình hình, thì Vân Hiểu Nguyệt lại cũng đứng lên chắn trước mặt họ, hung hăng nói:

"Sao nào? Người An gia các người ngay cả lời thật cũng không nghe được sao? An Duệ nói sai câu nào à? Tôi thấy là các người bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận mới muốn nhốt người lại chứ gì?"

Những người có mặt đều cảm thấy hành động lúc này của Vân Hiểu Nguyệt có chút quá trớn, ngay cả Thẩm Hồng Huy cũng cảm thấy không ổn.

Người ta dạy dỗ con cái, bà chen vào làm gì?

Hay là Vân Hiểu Nguyệt vẫn còn có ý đồ khác với An Thụ Hải, muốn tìm kiếm sự tồn tại ở đây?

Nghĩ đến điểm này, Thẩm Hồng Huy liền cảm thấy hoảng hốt, ông cũng vội vàng đứng dậy kéo Vân Hiểu Nguyệt:

"Hiểu Nguyệt, em bình tĩnh một chút, đây là chuyện nhà của Thụ Hải, em đừng quản nữa."

"Em biết đây là chuyện nhà của họ."

Vân Hiểu Nguyệt hất tay Thẩm Hồng Huy ra.

"Em chỉ là thấy không vừa mắt nên muốn nói một lời công bằng thôi. Chỉ cần An Linh thật sự là tiểu thư An gia, em sẽ không nói gì cả. Nhưng nó không phải là con gái ruột An gia, đã được hưởng thụ đãi ngộ của tiểu thư thật suốt hai mươi mấy năm thì thôi đi, bây giờ người An gia các người thậm chí vì một câu nói của nó mà bạc đãi con trai ruột, thật sự là quá không biết phân biệt phải trái. Có thể lừa gạt được các người đến mức này chỉ có thể chứng tỏ nó còn nhỏ tuổi mà tâm cơ đã sâu đậm. Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, em chỉ là muốn đứng ở góc độ người ngoài cuộc để nhắc nhở các người thôi."

Vân Hiểu Nguyệt càng nói càng quá đáng, An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng cũng thật sự không nghe nổi nữa. Nhưng lúc này, điều họ lo lắng hơn cả vẫn là phản ứng của An Linh.

Tại sao An Linh lại không có phản ứng gì?

Theo tính cách của cô, dù không trực tiếp mở miệng phản bác thì chắc chắn cũng sẽ lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ thật sự bị lời nói của Vân Hiểu Nguyệt làm tổn thương rồi?

Vì bị mấy người đang đứng chắn trước mặt, cha An mẹ An hoàn toàn không nhìn thấy được biểu cảm của An Linh.

Lúc này họ vô cùng lo lắng, vì thế cũng đứng dậy nhìn về phía An Linh, cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của cô.

"Tiểu Linh?" Cha An mẹ An vội vàng đi tới: "Tiểu Linh con sao vậy? Con đừng nghe người khác nói bậy, con chính là con gái của cha mẹ, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi!"

Nhưng dù họ đã đến bên cạnh An Linh, cô vẫn không có phản ứng gì với lời nói của họ.

Có điều, ánh mắt của cô đã có chút thay đổi, từ mặt An Duệ chuyển sang mặt Vân Hiểu Nguyệt, rồi lại dời về phía An Duệ.

An Duệ thấy phản ứng đầu tiên của cha mẹ lại là đi quan tâm An Linh, trong lòng càng thêm mất cân bằng. Trớ trêu thay, An Linh lúc này lại cứ trừng mắt nhìn cậu ta, trong mắt An Duệ thì đây chẳng khác nào một sự khiêu khích.

"Cô trừng tôi làm gì? Tôi... tôi nói không phải đều là sự thật sao? Cô chính là tiểu thư giả, là hàng giả, là kẻ cướp cha mẹ của người khác còn ăn vạ không chịu đi, cô cả đời này cũng không thể thay đổi được sự thật đó!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 327: Một ví dụ sống sờ sờ


Lúc này, biểu cảm của An Linh cuối cùng cũng có sự thay đổi, từ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi chuyển sang cực độ phẫn nộ.

Trong đầu người An gia cũng vang lên giọng nói của An Linh một lần nữa.

[An Duệ, những lời này cậu nên giữ lại để nói với chính mình đi.]

[Cậu rốt cuộc vênh váo cái gì, tôi là tiểu thư giả thì chẳng lẽ cậu là thiếu gia thật sao? Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!]

Người An gia: "???"

Tâm trạng của họ lúc này không thể chỉ dùng từ "kinh ngạc" để hình dung được nữa, họ đều có chút ngây dại!

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa nghe thấy cái gì?

Cuối cùng họ cũng biết tại sao vừa rồi An Linh lại cứ giữ vẻ mặt như thấy ma.

Bởi vì họ cũng y như vậy, ngoài biểu cảm đó ra thì hoàn toàn không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ có thể cứng đờ mặt mà trừng mắt nhìn về phía An Duệ.

Người An gia bây giờ cơ bản đang ở trong trạng thái não gần như bị treo, có thể suy nghĩ, nhưng rất chậm chạp.

Giống như bị rót đầy một đầu hồ dán, dù họ có cố gắng thế nào để làm cho đầu óc hoạt động trở lại, cũng đều rất khó khăn.

Khác với lần đầu tiên nghe An Linh nói mình là tiểu thư giả, lúc đó họ chưa hiểu rõ về tiếng lòng của An Linh lắm, nên phản ứng đầu tiên là không tin, cũng vì vậy mà có thể ngay lập tức bình tĩnh lại, giả vờ như không nghe thấy gì.

Bây giờ họ đã tin tưởng trăm phần trăm vào tiếng lòng của An Linh, lại bắt họ phải ngay lập tức giữ bình tĩnh trước thông tin An Duệ là thiếu gia giả thật sự là có chút làm khó người khác.

[Chết tiệt! Tại sao cốt truyện gốc hoàn toàn không đề cập đến chuyện này!]

[Cho nên trong nguyên tác, Thẩm Lạc cho đến c.h.ế.t cũng không biết mình, một thiếu gia thật, lại bị An Duệ, một thiếu gia giả, hại chết?]

Thẩm Lạc?

Có ý gì?

Thẩm Lạc là thiếu gia thật? An Duệ là thiếu gia giả?

Người An gia một bên tiêu hóa thông tin mới mà An Linh đưa ra trong đầu, một bên lại vì nghe thấy tên Thẩm Lạc mà cứng đờ di chuyển tầm mắt về phía anh, sau đó liền thấy trên mặt Thẩm Lạc cũng có một biểu cảm y hệt.

Người An gia lập tức kinh ngạc, đầu óc cũng tỉnh táo lại vài phần.

Biểu cảm của Thẩm Lạc là sao?

Anh cũng có thể nghe được tiếng lòng của An Linh?!

[Dù là sau khi kết hôn, tình yêu thầm kín của Vân Hiểu Nguyệt đối với An Thụ Hải cũng không hề biến mất! Nhìn thấy tình cảm sau hôn nhân của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng không những không hề phai nhạt, mà ngược lại ngày càng sâu đậm, ngày càng hạnh phúc, lòng bà ta ngày càng mất cân bằng, tình yêu cũng trở nên ngày càng méo mó.]

[Bà ta biết rõ mình làm vậy rất có lỗi với Thẩm Hồng Huy, nhưng lại thật sự ghen tị với gia đình mỹ mãn, có cả con trai lẫn con gái của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng. Vì thế bà ta đã nghĩ ra một biện pháp tự cho là vẹn cả đôi đường, đó là sinh cho Thẩm Hồng Huy một đứa con, như vậy vừa không phụ lòng chồng, lại có thể tỏ ra mình cũng rất hạnh phúc trước mặt An gia.]

Người An gia: "...'

Chỉ có thể nói rằng mạch não của Vân Hiểu Nguyệt thật sự khiến người ta rất khó hiểu.

Bà ta sinh con hay không, thì có liên quan gì đến An gia chứ!!
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 328


[Nhưng bà ta lại cứ mãi không mang thai được, có thai cũng sảy thai hai lần, sau này chỉ có thể đi làm thụ tinh ống nghiệm, sau khi thành công còn phải dưỡng thai liên tục. Mặc dù rất vất vả, nhưng không biết có phải do tác dụng của hormone hay không, sau khi mang thai, Vân Hiểu Nguyệt dần có ý định hoàn toàn hồi tâm chuyển ý, sống tốt với Thẩm Hồng Huy. Kết quả đúng lúc này, bà ta lại biết được Thẩm Hồng Huy thật ra vẫn luôn lén lút nuôi tiểu tam bên ngoài. Lúc đó bà ta gần như phát điên, cảm thấy mình hoàn toàn trở thành một trò cười.]

[Nhưng bà ta không những không ly hôn, ngược lại còn vì yêu sinh hận mà căm ghét An gia. Bà ta cảm thấy nếu không phải vì An Thụ Hải, bà ta đã không lấy Thẩm Hồng Huy; nếu không phải vì Bùi Ngọc Ngưng, bà ta cũng đã không vì không muốn ở chung một giới giải trí với Bùi Ngọc Ngưng mà lựa chọn rút lui.]

[Bà ta cảm thấy mình mang thai con của người mình không yêu, còn rút khỏi giới giải trí mất đi sự nghiệp, rơi vào kết cục như vậy tất cả đều là vì An gia...]

[Vừa lúc Bùi Ngọc Ngưng lại sinh con cùng thời điểm với bà ta, bà ta cảm thấy ông trời thấy mình quá thảm nên đang giúp mình, liền thông đồng với bác sĩ bệnh viện để tráo con.]

[Tôi phục rồi! Lại thêm một kẻ đầu óc có vấn đề!]

Hóa ra là thông đồng với bác sĩ bệnh viện?

Lúc đó sau khi Vân Hiểu Nguyệt sinh con liền vào phòng cấp cứu, sau đó còn hôn mê mấy ngày, vốn không có cơ hội tiếp xúc với đứa trẻ. An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng vừa rồi còn đang thắc mắc, cảm thấy Vân Hiểu Nguyệt không có điều kiện để tráo con, không ngờ bà ta lại còn có đồng lõa!

Cái đầu đang gần như bị treo của người An gia cuối cùng cũng từ từ hồi phục lại dưới sự tác động của từng câu tiếng lòng của An Linh.

Nhưng những người khác đã phát hiện ra sự bất thường của họ.

An Duệ bị cha mẹ và các anh trai trừng mắt một lúc lâu sau không dám mở miệng nữa, nhưng Vân Hiểu Nguyệt vẫn không chịu bỏ qua.

"Các người đều kinh ngạc như vậy làm gì?"

"Có phải là trước đây chưa từng có ai dám nói những điều này trước mặt các người, cho nên tôi chỉ nói vài câu thật lòng mà các người đã kinh ngạc đến thế? Nếu đã như vậy thì tôi sẽ làm người xấu này vậy. Các người hãy suy nghĩ kỹ xem lời tôi nói có đúng không, An Duệ mới là con trai ruột của các người, các người phải lo lắng và suy nghĩ cho cảm nhận của nó nhiều hơn..."

"Mẹ..." giọng nói có chút run rẩy của Thẩm Lạc ngắt lời lải nhải của Vân Hiểu Nguyệt: "Vậy còn con thì sao?"

"Cái gì?" Vân Hiểu Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp.

"Con nói, còn con thì sao?"

Trong mắt Thẩm Lạc đã nổi lên vài tia m.á.u đỏ, đó là bằng chứng cho việc anh đang cố gắng kìm nén nước mắt.

"Mẹ bảo người An gia phải lo lắng cho cảm nhận của An Duệ nhiều hơn, vì An Duệ là con trai ruột của họ."

"Vậy còn con thì sao?" Thẩm Lạc lại một lần nữa lặp lại ba chữ này.

"Tại sao mẹ không suy nghĩ cho cảm nhận của con nhiều hơn, chẳng lẽ con không phải là con trai ruột của mẹ sao?"

Đúng vậy, Thẩm Lạc đã nghe được.

Thực ra từ đêm qua, anh đã phát hiện ra mình có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 329: Vậy thì kiểm tra một chút đi


Chỉ là chuyện này hoàn toàn vượt ngoài lẽ thường, anh đã không để lộ ra, mà chỉ không ngừng quan sát An Linh và những người khác có mặt.

Theo quan sát của anh, trong số những người ở phòng nghỉ hôm qua, có lẽ chỉ có người An gia ngoại trừ An Duệ là giống như anh, có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.

Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng biểu cảm và ánh mắt khó tránh khỏi sẽ có sự thay đổi theo tiếng lòng của An Linh, tất cả những điều này đều bị Thẩm Lạc chú ý.

Và lý do người An gia tin ngay rằng anh bị An Duệ bắt nạt, và dứt khoát liên hệ tổ chương trình để xử lý An Duệ, có lẽ cũng là vì đã nghe được những nội dung đó từ tiếng lòng.

Còn về chuyện An Linh nói trong tiểu thuyết gốc, mình sẽ bị An Duệ bắt nạt đến chết, Thẩm Lạc cũng không biết độ tin cậy có bao nhiêu, dù sao chỉ cần người An gia tin là được.

Anh cũng không có ý định để lộ bí mật của mình. Anh và người An gia không thân không quen, nếu bị họ biết mình cũng có thể nghe được, biết đâu sẽ mang lại phiền phức cho mình.

Cho nên tối qua Thẩm Lạc vẫn luôn giả vờ như không biết gì, may mắn là người An gia cũng không nghi ngờ anh.

Nhưng bây giờ, anh không còn quan tâm đến điều gì nữa.

Giống như An Linh đã nói, Thẩm Lạc đã quyết định sau hôm nay sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Thẩm gia, không còn mong chờ tình cảm của cha mẹ, và bản thân cũng sẽ cố gắng không còn dành tình cảm cho họ nữa.

Đây là quyết tâm mà anh đã rất khó khăn mới hạ được sau khi hoàn toàn thất vọng về gia đình.

Nhưng bây giờ An Linh lại nói anh vốn không phải là con của Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy?

Nếu đây là sự thật.

Vậy thì nguyên nhân anh luôn bị Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt, thờ ơ, thậm chí là căm ghét, chỉ là vì mình không phải là con ruột của bà ta?

Mà không phải vì mình là kẻ đầu sỏ gây ra căn bệnh cho bà?

Vậy thì bao nhiêu năm qua, anh, người luôn bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi và chuộc tội, lại là cái gì?

Anh muốn một câu trả lời, muốn Vân Hiểu Nguyệt chính miệng nói cho anh câu trả lời!

"Mẹ." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hiểu Nguyệt: "Mẹ nói cho con biết, con rốt cuộc có phải là con ruột của mẹ không! Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc nói chuyện lớn tiếng với Vân Hiểu Nguyệt như vậy, đặc biệt là nội dung trong lời nói của anh càng làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút chột dạ.

Bà ta chỉ có thể giả vờ ho khan, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thẩm Lạc.

"Khụ khụ, con, con nói gì vậy! Khụ, mẹ vì sinh con mà cơ thể trở nên thế này, con lại còn dám nói chuyện với mẹ như vậy!"

"Thẩm Lạc!" Thẩm Hồng Huy một tay ôm vợ mình vỗ lưng cho bà, miệng thì trách mắng con trai: "Sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy? Sao con có thể không phải là con ruột của mẹ được?"

"Sao lại không thể chứ?" Giọng nói của An Linh đột nhiên vang lên.

Câu trả lời vô lý này của An Linh làm Thẩm Hồng Huy sững người: "Cháu nói gì?"

"Tôi nói, sao lại không thể chứ? Các người xem, tôi và Thu Niệm không phải đã bị bế nhầm sao? Một ví dụ sống sờ sờ đang ở đây, tại sao Thẩm Lạc lại không thể?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back