Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 15



28

Ta trải qua cửu tử nhất sinh, sinh hạ một bé trai, sau đó hôn mê suốt ba ngày. Vừa mở mắt ra, ta đã nghe thấy hệ thống thông báo:

【Công lược thất bại. Giá trị hảo cảm của vai phản diện giảm xuống 40%.】

Hệ thống nói với ta, sau khi nam chính chết, đường dây thế giới không sụp đổ ngoài ý muốn. Nhưng vì phản diện đã biết ta phản bội, chủ thần đánh giá ta đã không thể hoàn thành công lược, cho nên tuyên bố công lược thất bại.

Ta không mấy động lòng, chỉ là ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn giường.

Hệ thống do dự một lát:

【Xin lỗi ký chủ, sau này ngài sẽ được bàn giao cho chủ thần phụ trách.

【Ta sẽ trở về thế giới ban đầu trước, xác nhận người thân của ngài——】

Hệ thống còn chưa nói xong thì đã đột ngột dừng lại. Sau đó, trong đầu ta vang lên một giọng nam máy móc:

【Chủ thần số 018, phục vụ ngài.】

Chủ thần chuyên nghiệp hơn hệ thống rất nhiều. Nó vô tình đưa ra một giao dịch:

【Ngụy Cửu Chiêu nhập thêm vận khí, đã trở thành nam chính phản diện của thế giới này.

【Trước khi người công lược mới đến, ngươi cần phải rời xa hắn và khiến hắn giảm giá trị hảo cảm với ngươi xuống mức thấp nhất.】

【Đổi lại, Cục xuyên thư vẫn đồng ý chữa khỏi cho người thân của ngươi.】

Tròng mắt ta khẽ động, nhưng suy nghĩ lại là một mảnh hỗn độn. Đã muốn đổi người công lược, vì sao không dứt khoát để ta chết trên giường sinh đi? Chẳng phải như vậy càng tiện hơn sao? Dường như có thể đọc được suy nghĩ của ta, chủ thần phát ra một tiếng cười sâu xa:

【Cưỡng ép xuống tuyến cũng không phải là một chiến lược cao minh.

【Ta đã xem qua quá nhiều trường hợp công lược, hiểu rõ sức sát thương của mối tình đầu.

【Có người chết đi, so với khi nàng còn sống thì càng có thể lay động lòng người.】

29

Sau khi có thể xuống giường, ta không muốn gặp Ngụy Cửu Chiêu nhưng mỗi ngày khi hắn lên triều, ta đều đến noãn phòng nhìn con.

Ba ngày sau.

Bên cạnh gối trong nôi em bé, ta nhìn thấy một con nai nhỏ bằng lau sậy quen thuộc đã cũ kỹ. Ngày hôm đó, ta ngồi trong noãn phòng rất lâu.

Khi Ngụy Cửu Chiêu đẩy cửa vào, vừa vặn đối diện với ta, cả hai đều không nói gì. Rất lâu sau, ta là người phá vỡ sự im lặng trước:

"Cái tên Thừa Càn này, ta không thích."

Ta nhìn đứa bé đang ngủ say trong nôi: "Niệm Thâm."

"Cứ gọi nó là Ngụy Niệm Thâm đi."

Ngụy Cửu Chiêu nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Được."

Lại là một khoảng thời gian im lặng kéo dài, lần này là Ngụy Cửu Chiêu lên tiếng trước:

"Lâm Lộc, ta có thể giả vờ quên đi những gì nàng đã làm..."

Ta ngắt lời hắn:

"Ngụy Cửu Chiêu, ta là người công lược."

Ta không quan tâm đến vẻ mặt đột nhiên cứng đờ của hắn, chỉ chậm rãi kể ra tất cả mọi chuyện, kể ta đã làm thế nào để cứu Lâm Thâm mà đồng ý công lược hắn, lại lừa gạt hắn để đạt được giá trị hảo cảm của hắn… Cuối cùng, ta thở dài một hơi:

"Bây giờ công lược thất bại rồi.

"Ngụy Cửu Chiêu, ta muốn rời đi."

Đột nhiên Ngụy Cửu Chiêu cười khẽ một tiếng. Hắn cố chấp nhìn chằm chằm vào ta:

"Nói nhiều như vậy…”

"Lâm Lộc, chẳng lẽ nàng chưa từng thích ta sao?"

Ta có chút ngẩn người mà nhíu mày. Ta đã phơi bày tất cả những lời nói dối đê tiện trước mặt Ngụy Cửu Chiêu, nhưng điều hắn quan tâm vẫn là một chút chân tình đó sao?

Chủ thần trong đầu ta 【Đinh】 một tiếng, gọi suy nghĩ mơ hồ của ta quay trở lại. Ta né tránh ánh mắt hắn, khẽ nói:

"Chưa từng có."

Ngụy Cửu Chiêu khẽ cười: "Ta không tin."

Trái tim ta vô duyên vô cớ đập nhanh hơn, có chút bực bội đứng dậy:

"Ngụy Cửu Chiêu, ngươi không tin điều gì?”

"Ta tiếp cận ngươi chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên chưa từng thích ngươi."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn chằm chằm vào ta, vẫn không để lộ biểu cảm, hốc mắt lại đỏ lên:

"Lâm Lộc, ta không tin."

Nhìn vào đôi mắt kiên định của hắn, trái tim tê liệt của ta lại nhen nhóm lên một nỗi đau khó tả, như thể bị gỉ sét ăn mòn. Ta không dám nhìn nữa, bèn trực tiếp cầm con nai nhỏ bằng cỏ lau bên cạnh gối của đứa trẻ lên… ném vào lò sưởi bên cạnh.

"Nàng ——"

Khoảnh khắc ngọn lửa bốc lên, Ngụy Cửu Chiêu mất kiểm soát lao đến trước lò, tay phải thò vào trong lò than lửa không chút do dự! Than lò đốt cháy ngón tay hắn nhưng hắn lại như không hề cảm nhận được.

Dù Ngụy Cửu Chiêu phản ứng cực nhanh, con nai nhỏ bằng cỏ lau vẫn bị cháy xém một nửa. Động tĩnh vừa rồi đánh thức Tiểu Niệm Thâm đang nằm trong tã, đứa bé lập tức khóc thét lên. Còn ta thì quay đi, giọng điệu rất lãnh đạm:

"Ngụy Cửu Chiêu, ta chưa từng thích ngươi.”

"Trước kia không thích, hiện tại không thích, sau này cũng sẽ không thích.

"Ngươi cùng với tất cả những gì liên quan đến ngươi, bao gồm cả đứa trẻ mà ngươi cho ta đều khiến ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm."

Dường như đứa trẻ cảm nhận được điều gì đó, tiếng khóc càng thêm thảm thiết, gần như xé ruột xé gan. Còn Ngụy Cửu Chiêu cúi gằm mặt, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

Rất lâu sau, dường như hắn mệt mỏi đến cực điểm, nói rất khẽ rất khẽ:

"Được. Nàng đi đi."

……

Khi ta rời khỏi phủ Lệ Vương, không mang theo bất kì thứ gì, cũng không có ai ngăn cản ta. Ta đi về phía trước một cách vô định, trong đầu là lời khen ngợi hài lòng của chủ thần:

【Chúc mừng, giá trị hảo cảm của nhân vật phản diện đạt -100%.】

【Ngươi rất thông minh, để hắn tận mắt nhìn thấy mối tình đầu của mình sụp đổ ngay trước mặt, đủ để hắn hận ngươi đến tận xương tủy.】

【Lâm Lộc nữ sĩ, quãng đời còn lại xin hãy trân trọng.】
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 16



30

Quãng đời còn lại có trân trọng hay không còn khó nói, nhưng hiển nhiên là gà bay chó sủa. Ta vất vả lắm mới dỗ dành được Tiểu Thị Tử, hứa sẽ lập tức trả lại chiếc áo cưới cho Lưu Nhị Ngưu. Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta đã thấy một đội xe ngựa dừng ngay gần đó.

Thật ra, trong một tháng nay, Ngụy Cửu Chiêu cứ cách vài ngày lại đến chỗ ta "mượn ấn tỉ".

Mấy năm nay, hoàng đế bệnh nặng triền miên, không màng đến triều chính. Tuy Ngụy Cửu Chiêu là thái tử nhưng đã sớm nắm giữ quyền hành. Hắn muốn lấy ngọc tỷ truyền quốc ra chơi cũng được, ta thật sự không hiểu vì sao hắn lại cứ chấp nhất với cái ấn tỉ Đông Cung này. Mỗi lần hắn đến, ta đều cố tình tránh mặt, quả thật không đụng mặt nhau giống như bây giờ.

Tô Uyển Uyển mặc một chiếc váy hồng phấn, bước nhanh đến trước mặt ta, ánh mắt có chút đắc ý:

"Lâm cô nương, Thái tử điện hạ cho mời."

Không hiểu vì sao, khi Tô Uyển Uyển xuất hiện, dòng bình luận đã lâu không hoạt động lại sôi nổi trở lại:

【Vài ngày nữa là đại điển tế tổ, bé con sắp bị đón về rồi!】

【Đại điển tế tổ phải quỳ lạy cả ngày, lại còn cấm ăn cấm uống, bé con sợ cái lễ này nhất đấy ha ha ha.】

【Tiến độ công lược của muội bảo ngày nào cũng thụt lùi. Mau đón bé con về bồi dưỡng tình cảm với muội bảo đi! Tôi ở đây nhìn nữ phụ tâm cơ thật sự nhìn đến phát ói rồi.】

【Mấy người trước tự ói một mình đi. Tôi thích xem nữ phụ và con trai tương tác với nhau, ít nhất là tam quan đúng đắn ha.】

……

Trong xe ngựa.

Trên mặt Ngụy Cửu Chiêu không để lộ chút biểu cảm, đang đọc một cuộn thẻ tre. Hắn mặc trường bào màu đen, dung mạo không khác gì mấy năm trước, chỉ là thần thái trên gương mặt càng thêm sắc bén.

Ta như ngồi trên đống lửa, nhưng người căng thẳng hơn ta lại là Tiểu Thị Tử. Dường như thằng bé rất sợ Ngụy Cửu Chiêu. Ngày thường là một tiểu bá vương kiêu ngạo, lúc này cả người đều thu mình sau lưng ta, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe cảnh giác quan sát chúng ta.

Đột nhiên, Ngụy Cửu Chiêu "bộp" một tiếng, vỗ mạnh thẻ tre lên trên bàn. Ta giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Tiểu Thị Tử vốn đang trốn sau lưng ta đã lăn lông lốc bò ra. Thằng bé quỳ sụp xuống, hai gối "bịch" một tiếng, cái đầu nhỏ nặng nề dập xuống đất, vô cùng có nề nếp:

"Nhi thần xin thỉnh an phụ thân đại nhân."

Nếu không phải thằng bé chơi điên cuồng cả buổi chiều, ống tay áo và ống quần đều dính đầy bùn đất thì cái đại lễ này nhìn cũng ra dáng ra hình lắm.

Tiểu Thị Tử quỳ nửa ngày, Ngụy Cửu Chiêu cũng không có ý bảo thằng bé đứng lên.

Ta muốn nói lại thôi: "Ngụy Cửu Chiêu..."

Ngụy Cửu Chiêu không nhìn ta mà chỉ lạnh giọng nói:

"Ngụy Niệm Thâm, con biết lỗi chưa?"

Tiểu Thị Tử quỳ trên mặt đất, lắc đầu nguầy nguậy một hồi, sau đó thử thăm dò:

"Nhi thần không nên tròng mã thiếc lên mõm của Đại Hoàng ở đầu làng, còn kéo nó đi cày ruộng?"

Gân xanh bên thái dương Ngụy Cửu Chiêu giật giật: "...Ngụy Niệm Thâm!"

Tiểu Thị Tử sợ đến mức rụt cổ lại, lập tức im bặt, không dám nói nữa. Ngụy Cửu Chiêu nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt lại chuyển về phía ta:

"Lâm Lộc, nàng dạy con trai một tháng.”

"Nghĩa là chỉ biết chiều theo nó mà chơi đùa điên cuồng thế này sao?"

Ta tức giận bật cười . Hắn đường đường là Thái tử điện hạ, đến tận đây chỉ để trút giận lên hai mẹ con ta thôi sao? Ta kéo Tiểu Thị Tử từ dưới đất lên:

"Lại đây, để phụ thân con xem, một tháng qua con đã học được những gì."

31.

Tiểu Thị Tử nhìn ta, lại lén lút nhìn sắc mặt Ngụy Cửu Chiêu. Thấy Ngụy Cửu Chiêu không nói, Tiểu Thị Tử do dự một lát rồi vươn tay bắt đầu từ từ c** th*t l*ng của mình. Sau khi cởi áo ngoài và giày, thằng bé cẩn thận gấp lại quần áo, xếp thành hình vuông vắn, đôi ủng nhỏ cũng đặt ngay ngắn, mũi ủng hướng ra ngoài.

Thấy vậy, Ngụy Cửu Chiêu có chút kinh ngạc nhướng mày. Tiếp theo, Tiểu Thị Tử nhặt lại áo ngoài, tỉ mỉ mặc vào, thắt chặt dây buộc. Đứa trẻ kiêu ngạo quen với việc "há miệng chờ sung, áo dâng tận tay cơm dâng tận miệng", lúc này lại nghiêm túc vuốt phẳng vạt áo, bản thân chỉnh tề xoay một vòng trước mặt ta và Ngụy Cửu Chiêu.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng thần sắc Ngụy Cửu Chiêu cũng hòa hoãn:

"Ừm. Không tồi."

Một tháng ở chung này, ta phát hiện tuy Tiểu Thị Tử có không ít thói quen kiêu căng tuỳ hứng nhưng việc nhận biết chữ và học thuộc lòng không có cái nào là không vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi.

Lúc đó ta đã hiểu, chắc chắn không phải là Ngụy Cửu Chiêu không quan tâm đến con. Thấy Tiểu Thị Tử đang nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Cửu Chiêu lại hỏi:

"Ngoài cái này ra, con còn học được những gì?"

Tiểu Thị Tử ngoan ngoãn đáp:

"Bẩm phụ thân đại nhân, nhi thần còn học được cách tự rửa mặt, lau miệng, kết giao bạn bè…”

"À, hôm nay mẫu thân còn dạy nhi thần làm bánh bao."

Cái kiểu xưng hô này vừa thốt ra, Tiểu Thị Tử tự biết mình nói lỡ lời, cẩn thận liếc nhìn ta. Ta cụp mắt che giấu cảm xúc, chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của con.

...

Cuối cùng, Ngụy Cửu Chiêu không đưa Tiểu Thị Tử đi. Khi ta và Tiểu Thị Tử xuống khỏi xe ngựa, vẻ mặt Tô Uyển Uyển đang đợi bên ngoài xe không thể tin được:

"Nhưng mà điện hạ, ngày mai là đại điển tế tổ rồi, việc này không hợp quy củ..."

Ngụy Cửu Chiêu chỉ tùy ý giơ tay cắt ngang lời nàng:

"Bỗng nhiên Thế tử nhiễm phong hàn, dưỡng bệnh ở Đông Cung, không nên ảnh hưởng đến tổ tiên."

Giọng điệu rất nhạt nhưng không cho phép nghi ngờ.

Ta ôm giỏ quần áo, đang định dắt Tiểu Thị Tử rời đi, đột nhiên đứa bé lại kéo ta trở lại trước xe ngựa của Ngụy Cửu Chiêu. Tiểu Thị Tử vén rèm xe, nhỏ giọng nói:

"À phải rồi, phụ thân đại nhân, trước đó người nói sai rồi…”

"Mẫu thân chưa từng nghĩ tới việc tái giá.”

"Là cái người bán thịt heo kia, hắn cứ nhất định đòi cưới mẫu thân đấy thôi."

Ta nhất thời ngây người, còn Ngụy Cửu Chiêu trong xe ngựa cũng không nói gì. Tiểu Thị Tử do dự một lát, mạnh dạn đề nghị:

"Phụ thân đại nhân, người có thể phái người đập nát quán của hắn được không?"

Ta vội vàng bịt chặt miệng Tiểu Thị Tử, theo bản năng nói với Ngụy Cửu Chiêu:

"Không liên quan đến Lưu đại ca, ngươi đừng làm khó hắn."

Cuối cùng trong xe ngựa cũng truyền ra một tiếng cười lạnh:

"Đã bắt đầu che chở rồi cơ à?"

Ta: "..."
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 17



32

Trả xong áo cưới, ta vô cùng nghiêm túc từ chối Lưu Nhị Ngưu. Ta nói ta không hề làm bộ làm tịch, những lần từ chối trước đây cũng là thật lòng, không phải cố tình làm ra vẻ.

Lưu Nhị Ngưu ngượng ngùng nói: "Lâm Lộc, xin lỗi. Trước đây ta còn tưởng cô xấu hổ..."

Trên đường về nhà, ánh trăng trong lành như nước. Tiểu Thị Tử nắm tay ta lắc lư qua lại, nhảy nhót đòi ta thưởng. Nghĩ đến biểu hiện của nhóc con trong xe ngựa, ta không khỏi mỉm cười:

"Được. Muốn gì nào?"

Tiểu Thị Tử sờ cằm suy nghĩ, còn ta âm thầm tính toán số bạc trong túi. Cuối cùng, Tiểu Thị Tử vỗ mạnh nắm đấm nhỏ vào lòng bàn tay:

"Con muốn một con hươu nhỏ đan bằng cỏ lau!"

Đôi mắt nó sáng lên lấp lánh:

"Phụ thân cũng có một con hươu nhỏ được bện bằng cỏ lau, chỉ là nó có màu đen, rất cũ, không đẹp.”

"Con muốn một con mới! Đẹp hơn nữa cơ!"

Ta ngẩn người. Một cảm giác chua xót khó tả dâng lên trong lòng. Nhưng ngoài mặt, ta vẫn cười nói:

"Được, tối mai ăn cơm xong, chúng ta sẽ ra bờ sông hái cỏ lau."

...

Chạng vạng ngày hôm sau.

Xuất phát từ đầu thôn, vượt qua một ngọn đồi là có thể đến một bờ sông. Ngày thu trời thường nhanh tối, Tiểu Thị Tử xách theo một chiếc đèn lồng nhỏ.

Bên bờ sông vào ngày thu.

Tiểu Thị Tử vui vẻ chui vào bụi cỏ, không bao lâu sau đã ôm về một bó cỏ lau đầy ắp. Nhóc con ghé sát vào ta, thúc giục ta mau đan. Ta khẽ gật đầu, các ngón tay có chút lạ lẫm gấp những cọng cỏ lau.

Chẳng bao lâu sau, một con hươu nhỏ bằng cỏ lau sống động như thật đã nằm trong lòng bàn tay ta. Tiểu Thị Tử nhận lấy con hươu nhỏ, con ngươi sáng long lanh:

"Con đi hái nữa! Mẫu thân đan thêm mấy con nữa đi!"

Ta mỉm cười đáp: "Được."

Ta đan liền chín con, Tiểu Thị Tử không nỡ vứt đi con nào. Ta dùng dây cỏ xâu chúng thành một chuỗi, chen chúc nhau buộc vào bên hông đứa bé. Không biết từ lúc nào, trời đã tối hẳn. Chúng ta đang chuẩn bị lên đường về nhà thì bầu trời đen kịt lại truyền đến tiếng sấm trầm đục.

Ngửi thấy mùi tanh của đất trong không khí, Tiểu Thị Tử có chút bất an:

"Trời sắp mưa rồi sao ạ?"

Ta an ủi nó: "Đừng sợ. Ta dắt con đi."

Trên đường về, quả nhiên trời đổ mưa như trút nước. Ta cởi áo khoác ngoài làm thành mái che trên đầu Tiểu Thị Tử.

Mưa càng lúc càng lớn, dập tắt cả đèn lồng nhỏ. Trong màn đêm đen kịt, mưa giăng kín lối khiến người ta khó phân biệt phương hướng, đường núi dưới chân lại càng thêm trơn trượt khó đi. Khi đi qua một khúc quanh trên đường núi, đột nhiên Tiểu Thị Tử trượt chân, ngã nhào xuống sườn dốc.

Ta gần như theo bản năng mà kéo thằng bé vào lòng. Ngay giây tiếp theo, ta ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của thằng bé mà lăn xuống sườn dốc.

33

Khi tỉnh lại, ta đã ở dưới chân dốc, nằm trong một đống lá khô ẩm ướt. Tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Thị Tử chui thẳng vào tai ta:

"Mẫu thân! Người đừng chết mà ——"

Thấy ta mở mắt, tiếng khóc của thằng bé đột ngột dừng lại, dụi dụi mắt rồi lại gần ta:

"Mẫu thân, người có đau không?"

Lúc này trời vừa hửng sáng. Thế mà ta đã hôn mê cả một đêm. Ta vội chống người ngồi dậy, trước tiên kiểm tra Tiểu Thích Tử một lượt từ đầu đến chân. Trên mặt thằng bé đèu là nước mắt, toàn thân cũng lấm lem như khỉ nhưng may mắn là không bị thương.

Ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, mắt cá chân phải đã truyền đến một trận đau nhói. Tiểu Thị Tử nhìn theo ánh mắt của ta. Thấy mắt cá chân ta sưng vù lên, môi thằng bé lập tức méo xẹo , vành mắt lại đỏ hoe.

Ta nén đau an ủi thằng bé: "Không sao, chỉ bị trẹo thôi."

Ta nghiến răng, muốn thử đứng dậy. Nhưng vừa chạm chân bị thương xuống đất, ta đã đau đến hoa mắt, nặng nề ngã trở lại đống lá khô. Ta nhất thời có chút hoảng hốt. Chỗ này là núi hoang đồng vắng, bốn bề không một bóng người. Chúng ta đều còn mặc quần áo bị mưa thấm ướt từ đêm qua.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thị Tử đỏ bừng, ta có chút lo lắng thằng bé sẽ bị sốt. Thấy sắc mặt ta trắng bệch, Tiểu Thị Tử lại gần ta, thân thể nhỏ bé ấm áp ghé sát vào ta. Rõ ràng thằng bé cũng rất sợ nhưng vẫn kiên định nói với ta:

"Mẫu thân, người đừng sợ.”

"Con và Phúc Bảo đã hẹn hôm nay đi mua kẹo đường hồ lô.”

"Đợi đến khi nàng phát hiện chúng ta mất tích, nhất định sẽ tìm người đến tìm chúng ta."

Ta xoa đầu thằng bé, ôm thằng bé vào lòng.

……

Không biết đã qua bao lâu.

Ta có chút mơ màng, đầu óc chậm chạp xoay chuyển, đang suy nghĩ xem có khả năng dùng hai tay bò về không. Vừa đưa tay lên sờ trán, ta bị luồng hơi nóng hun đến giật mình.

Ta không khỏi cười khổ. Tiêu rồi, Tiểu Thị Tử còn chưa sốt, ta đã đổ bệnh trước rồi. Trước khi đầu óc hỗn độn của ta hoàn toàn đình công, dường như ta nghe thấy trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cành khô bị giẫm gãy.

Cùng lúc đó, một mảng bóng tối trùm xuống. Ta khó khăn ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người ngược sáng đang gạt đám bụi rậm, đi về phía chúng ta.

Tiểu Thị Tử kích động kêu lên: "Phụ thân!"

34

Sau khi kiểm tra vết thương cho ta, Ngụy Cửu Chiêu quay lưng về phía ta, ngồi xổm xuống:

"Lên đi."

Lúc này ta vẫn còn có chút khó tin: "...Ngụy Cửu Chiêu, sao ngươi lại đến đây?"

Hắn vẫn còn mặc lễ phục tế tổ, chỉ là vạt áo dính đầy bùn đất, búi tóc cũng có chút rối bời. Ngụy Cửu Chiêu nói ngắn gọn:

"Hệ thống của nàng nói với ta, nói nàng gặp nguy hiểm."

Ta còn chưa hiểu rõ câu nói này, đã nghe hắn thúc giục có chút hung dữ:

"Lên đi."

Ta khẽ "ồ" một tiếng, chậm rãi bò lên lưng hắn. Ngụy Cửu Chiêu đỡ lấy đầu gối ta đứng dậy. Lúc này, Tiểu Thị Tử mới nhìn thấy bên hông Ngụy Cửu Chiêu đeo một chuỗi nai con bằng cỏ lau quen thuộc.

Chắc hẳn khi chúng ta lăn xuống sườn núi vào đêm qua, chuỗi hươu nhỏ này đã vô tình rơi bên đường, giờ lại vừa hay trở thành dấu hiệu chỉ đường cho Ngụy Cửu Chiêu tìm thấy chúng ta. Tiểu Thị Tử chỉ vào chuỗi nai nhỏ, yếu ớt mở miệng:

"Phụ thân, đây là nai con mẫu thân cho con."

Ngụy Cửu Chiêu bước đi, lạnh lùng nói:

"Câm miệng. Theo sau."

Tiểu Thị Tử cũng "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn nắm lấy dải lụa trên lễ phục của Ngụy Cửu Chiêu.

...
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 18: Hết



Trên đường núi.

Ta nằm ở trên lưng Ngụy Cửu Chiêu, sốt đến mơ mơ màng màng, không phát hiện ra sắc mặt hắn tái nhợt, hơn nữa bước đi cũng xiêu vẹo. Ta đặt khuôn mặt nóng hổi lên hõm vai Ngụy Cửu Chiêu, nhẹ nhàng cọ cọ.

Ngụy Cửu Chiêu "chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Lâm Lộc, nàng có thể an phận một chút được không?"

Ta không kịp phản ứng mình đã làm điều gì sai trái, chỉ cảm thấy hắn thật hung dữ. Trong lòng ta nhất thời có chút tủi thân, nhưng lại mơ hồ cảm thấy mình không xứng đáng tủi thân. Thế là ta lí nhí mà hỏi:

"Ngụy Cửu Chiêu... Có phải ngươi rất hận ta không?"

Ngụy Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng:

"Đúng, ta hận nàng, ta quá hận nàng luôn rồi.”

"Lâm Lộc, ta hận nàng muốn chết."

Ta nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Giây tiếp theo, có giọt nước mắt nóng hổi, từng giọt từng giọt rơi vào cổ áo Ngụy Cửu Chiêu. Ngụy Cửu Chiêu cứng đờ một thoáng, rất nhanh lại lên tiếng trào phúng:

"Lâm Lộc, nàng đang tủi thân sao?”

"Lúc trước ta hạ mình cầu xin nàng như vậy, đến dỗ ta một câu mà nàng cũng không chịu.”

"Giờ nàng lại còn đòi tủi thân trước?"

Ta hít hít mũi, cảm thấy hắn nói rất có lý, ta ra nông nỗi này là đáng đời. Thế là ta vừa khóc vừa nói:

"Được. Ngụy Cửu Chiêu, vậy cứ tiếp tục hận ta đi."

Ngụy Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng:

"Yên tâm, ta sẽ tiếp tục như thế."

Tiểu Thị Tử đi bên cạnh đảo mắt một vòng, lắc đầu thở dài:

"Phụ thân, thật ra hận tới hận lui, phụ thân chỉ hận mẫu thân không để ý đến người thôi đúng không?"

Ngụy Cửu Chiêu tức giận đến gân xanh bên thái dương giật giật:

"... Ngụy Niệm Thâm!"

Lại đi một lúc, Ngụy Cửu Chiêu có chút bất đắc dĩ mà xốc xốc ta lên:

"... Lâm Lộc, nàng có thể đừng khóc nữa được không?"

Không biết từ lúc nào, nước mắt của ta đã làm ướt vai hắn, giống như ông trời đã đổ một trận mưa nhỏ nhất thế giới lên bờ vai của hắn vậy.

Ta sốt đến thần trí không rõ, chỉ có thể nức nở nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, Ngụy Cửu Chiêu.”

"Ta là một người công lược, thật sự xin lỗi..."

Ngụy Cửu Chiêu không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe tiếng lẩm bẩm của ta, từng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng cam chịu mà thở dài một tiếng:

"Lâm Lộc, không cần xin lỗi nữa."

Ta khóc càng dữ dội hơn:

"Vì sao? Đến nghe ta xin lỗi mà chàng cũng không muốn sao?"

Dường như Ngụy Cửu Chiêu đã hết cách đối với ta, nói với ta giống hệt như dỗ trẻ con:

"Bởi vì vào lần đầu tiên nàng gặp ta, đã nói lời xin lỗi rồi."

Ta có chút hoảng hốt, hồi tưởng lại đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau. Khi đó, thiếu niên Ngụy Cửu Chiêu dùng dao găm kề sát vào yết hầu ta. Mà ta viết vài chữ ở trong lòng bàn tay hắn:

【Xin lỗi. Có phải ta đã làm đau ngươi rồi không?】

Thì ra, ta đã sớm xin lỗi rồi. Cuối cùng ta cũng thỏa mãn, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

35

Tỉnh lại lần nữa, ta đang ở trong một y quán. Ta động đậy mắt cá chân đã được băng bó cố định, cảm thấy không quá đau. Ta chống người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng Ngụy Cửu Chiêu và Tiểu Thị Tử đâu. Ta có chút thất vọng.

... Đã đi rồi sao?

Còn chưa kịp thu xếp cảm xúc, đột nhiên có người mở cửa bước vào. Ta gắng sức nhìn kỹ, hóa ra là Công Tôn Diễn.

Ta há miệng: "Công Tôn tiên sinh, sao ngài lại đến đây?"

Công Tôn Diễn ngồi xuống mép giường, cười tủm tỉm nói với ta:

"Chủ tử vừa bận xong đại điển tế tổ, lại thức trắng cả đêm nên tạm thời đưa tiểu chủ tử về Đông cung rồi.”

"Chủ tử còn dặn ta truyền lời… nói ngài ấy có việc quan trọng cần xử lý, vài ngày nữa sẽ trở về, xin ngài cứ yên tâm."

Ta rũ mắt, không nói gì. Đợi thêm một lát, Công Tôn Diễn mở lời:

"Vương phi, ngài có biết.”

"Từ khi ngài rời đi, bên cạnh chủ tử đã xuất hiện tổng cộng mười ba người công lược."

Ban đầu, những người chơi này đều nhắm vào Ngụy Cửu Chiêu. Ngụy Cửu Chiêu vốn ghét cay ghét đắng đám người công lược, tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn sấm sét giải quyết hết tất cả. Nhưng về sau, thủ đoạn của người công lược ngày càng quỷ dị, khó lòng mà phòng bị toàn vẹn.

Bọn họ từ xuyên thân biến thành xuyên hồn, thậm chí còn có kẻ muốn thông qua "cứu rỗi" Tiểu Thị Tử để đạt được mục đích công lược Ngụy Cửu Chiêu.

Người công lược thứ năm, xuyên hồn thành nhũ mẫu của Tiểu Thị Tử. Nàng không hiểu nên đã bắt chước theo kịch bản văn học cứu rỗi kinh điển, làm cơm chiên trứng, bánh kem, kem tuyết cho Tiểu Thị Tử… Vì sao vẫn không thu phục được đứa bé nhỏ xíu này?

Thấy Tiểu Thị Tử ba tuổi không mấy hứng thú với đồ ăn, nàng lập tức hù dọa:

"Chính vì con không thích ăn cơm chiên trứng nên mẫu thân con mới bỏ rơi con!"

Thế là khi Ngụy Cửu Chiêu tìm được Tiểu Thị Tử, thấy thằng bé đang liều mạng nhét cơm nguội vào miệng. Nó ăn đến mặt mũi dính đầy dầu mỡ, ăn đến mức muốn nôn khan mà miệng vẫn lẩm bẩm:

"Chỉ cần Niệm Thâm ăn hết, mẫu thân sẽ không bỏ rơi con nữa…"

Kể từ đó, Ngụy Cửu Chiêu bắt đầu lợi dụng quy tắc, cố ý "sàng lọc" người công lược. Dù sao thì thà để một con dao biết rõ lai lịch ở bên cạnh, còn hơn ngày đêm đề phòng tên bắn lén.

Ta có chút bừng tỉnh: "Vậy… Tô Uyển Uyển?"

Công Tôn Diễn gật đầu: "Nàng ta là người công lược thứ mười ba, thay thế thân phận thứ nữ của Tô gia.”

"Chủ tử thấy nàng ta còn coi như an phận nên giữ lại làm quân cờ, tiện tay thu nạp quyền bính của Tô gia.”

"Nhưng mà gần đây dường như nàng ta đã dùng một kỹ năng gọi là "bình luận của người hâm mộ" lên người ngài, nhưng lại bị phản phệ.”

"Chắc hẳn, chủ tử sẽ không giữ lại nàng ta nữa."

Ta chậm rãi gật đầu, tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này. Một lúc sau, ta lại hỏi:

"Cho nên người sắp đại hôn với Ngụy Cửu Chiêu không phải là nàng ta?"

Công Tôn Diễn ngẩn người trong giây lát rồi bật cười ha hả:

"Trước đó chủ tử nghe nói Vương phi cố ý tái giá, tức giận đến mức tung tin muốn đại hôn.”

"Kết quả tin này tung ra mấy tháng, Vương phi vẫn cứ ngơ ngác không hay.”

"Thuộc hạ vốn cho rằng đây là một nước cờ hồ đồ," Hắn nháy mắt đùa cợt, "Không ngờ… vậy mà lại thật sự có tác dụng?"

36.

Ba ngày sau, lau sậy bên bờ sông.

Ta vừa đan xong một con nai nhỏ bằng cỏ lau, phía sau truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần. Ngụy Cửu Chiêu mặc một thân trường bào màu trắng như ánh trăng, đứng bên cạnh ta:

"Hệ thống đã nói cho nàng biết hết rồi sao?"

Ta khẽ gật đầu.

Hôm qua, hệ thống vốn đã im hơi lặng tiếng bấy lâu lại tìm đến ta. Năm đó ta công lược thất bại, hệ thống tự trách không thôi. Nó chủ động trở về thế giới ban đầu của ta, xem xét trạng thái của Lâm Thâm. Từ đó, nó phát hiện ra thao tác bí mật phạm quy của chủ thần 018.

Chủ thần số 018 muốn kiếm được số điểm khổng lồ từ việc công lược phản diện nhưng lại không muốn gánh chịu trừng phạt vì làm sụp đổ cốt truyện chính. Cho nên đã dùng thủ đoạn đặc biệt, kéo ý thức tàn khuyết của Lâm Thâm vào thế giới này.

Nó chắc chắn rằng ta sẽ vì Lâm Thâm mà phản bội Ngụy Cửu Chiêu và ta cũng làm đúng như những gì nó mong muốn. Chỉ là ngay cả nó cũng không ngờ, Ngụy Cửu Chiêu lại có thể nghịch thiên cải mệnh.

Về sau, hệ thống xuyên qua hai thế giới thu thập chứng cứ, thậm chí bất chấp nguy hiểm chủ động liên lạc với Ngụy Cửu Chiêu. Cuối cùng nó đã báo cáo toàn bộ tội trạng của chủ thần số 018 lên cấp trên.

Ngày hôm qua, hệ thống đã tìm lại ta:

【Chủ thần số 018 đã bị cắt chức tạm thời để điều tra.】

【Ký chủ, ta đã tìm lại được ý thức của ca ca ngài, đồng thời đã xin Cục Xuyên Thư cho phép khởi động lại việc công lược.】

【Chỉ cần ngài công lược thành công phản diện một lần nữa là có thể giúp người thân của ngài hồi phục, đồng thời trở về thế giới ban đầu.】

Hiện giờ, ta và Ngụy Cửu Chiêu sóng vai đứng bên bờ sông. Hiển nhiên Ngụy Cửu Chiêu cũng nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt khó phân biệt được vui buồn:

"Vậy nên, nàng lại muốn công lược ta lần nữa sao?"

Ta không nói gì, chỉ đưa con nai nhỏ bằng cỏ lau trong tay cho hắn.

Hệ thống nhắc nhở: 【Mức độ rung động của phản diện: 60%】

Ngụy Cửu Chiêu nhướn mày: "Ngụy Niệm Thâm có cả một xâu, đến lượt ta lại chỉ có một con?"

Ta bật cười: "Sao đến cả con trai mà chàng cũng ghen được thế?"

【Mức độ rung động của phản diện: 80%】

Ngụy Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng, vẫn là nhận lấy con nai bằng cỏ lau kia.

【Mức độ rung động của phản diện: 99%】

Ta nhìn Ngụy Cửu Chiêu, đáy mắt dâng lên một tầng nước mờ ảo:

"...Ngụy Cửu Chiêu, sao chàng dễ công lược như vậy?"

Hắn ngẩn người trừng mắt với ta, rõ ràng rất hung dữ nhưng ta lại thấy dáng vẻ kia giống một con dã thú bị thương đang cố gắng gồng mình lên để giữ lấy uy phong.

"Lâm Lộc, vậy còn một điểm cuối cùng, nàng định làm thế nào đây?"

Ta suy nghĩ, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

【Mức độ rung động của phản diện: 100%】

【Chúc mừng ký chủ, công lược thành công.】

【Đã khởi động quy trình phục hồi, ký chủ có muốn trở về thế giới ban đầu không?】

Ta ở thế giới này rất lâu rồi, sớm đã thích ứng với cuộc sống ở đây. Nhưng ta đến đây là để cứu mạng ca ca. Hiện giờ nhiệm vụ đã thành công, ta nên trở về xác nhận Lâm Thâm có thực sự bình an hay không.

Ngụy Cửu Chiêu vẫn đang đứng bên cạnh chờ đợi câu trả lời của ta. Thế là ta nắm lấy tay hắn, khẽ nói:

"Ngụy Cửu Chiêu, lần này có thể đổi lại là chàng chờ ta trở về được không?"

Ngụy Cửu Chiêu trầm mặc một lát, cuối cùng nắm chặt tay ta, đan từng ngón tay vào nhau thật chặt:

"Được, Lâm Lộc.”

"Ta và con cùng chờ nàng về nhà."

37

Tiểu Thị Tử buồn chán ném một viên đá, làm kinh động một đàn chim nước bên bờ sông. Nhóc con xoa xoa cái bụng đang kêu ọc ọc, có chút tủi thân:

"Phụ thân đại nhân, nhi thần thật sự rất đói!

"Rất đói, rất đói, đói lắm rồi!"

Tiểu Thị Tử không hiểu vì sao phụ thân hắn liên tục sớm đi tối về suốt bảy ngày trời, ngày ngày mang hắn đến cái nơi hoang vu quỷ quái này để canh giữ?

Trên bờ, Ngụy Cửu Chiêu không thèm quay đầu, lạnh lùng ném lại một câu:

"Câm miệng."

Tiểu Thị Tử chu miệng, không tình nguyện ngồi xổm về chỗ cũ. Nó không còn gì luyến tiếc, lẩm bẩm:

"Được rồi, mẫu thân đã nói.”

"Đói bụng thì đọc bài, đọc bài sẽ không đói bụng nữa..."

Thế là Tiểu Thị Tử kéo dài giọng bắt đầu thì thầm:

“Cỏ lau um tùm, sương sớm vừa giăng…”

Trong tiếng trẻ con non nớt, có làn gió thổi qua, cỏ lau xào xạc hai bên bờ sông. Mà Ngụy Cửu Chiêu như có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu.

“Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ……”

Cách bên bờ sông, một bóng hình mảnh mai đang nhìn về phía hắn, như thể hẹn ước một cuộc gặp gỡ sau bao năm xa cách mà chẳng cần nói một lời nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back