Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 10



18

Cung Vị Ương.

Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, cao quý này, cuối cùng ta cũng hiểu gương mặt tinh xảo của Ngụy Cửu Chiêu là từ đâu mà có. Ta quỳ dưới bậc thềm một tuần trà mới nghe Tô hoàng hậu nhàn nhạt mở miệng:

"Ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn một chút."

Quan sát ta một lát, Tô hoàng hậu khẽ cười một tiếng:

"Bản cung nghe nói, ngươi từ nhỏ lớn lên ở dân gian?”

"Đứa nhỏ Tiểu Cửu này, cũng không biết làm sao lại không thích những danh môn quý nữ..."

Ta nghe ra ý tứ cảnh cáo trong đó, lặng lẽ vùi đầu xuống thấp hơn. Giọng nói của Tô hoàng hậu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy nghi:

"Nó luôn như vậy, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực chất lại luôn giấu diếm chút tâm tư của mình, luôn khiến bệ hạ và bản cung phải hao tâm tổn sức.”

"Ngày thường ngươi cũng nên khuyên nhủ nó nhiều hơn..."

Nghe Tô hoàng hậu dạy bảo, ta lại có chút thất thần. Trước đây ta từng nghe nói đương kim đế hậu cũng từng là phu thê thuở thiếu thời. Năm tháng ân ái nhất của hai người, Đại hoàng tử Ngụy Sâm ra đời, vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử.

Mấy năm đó, cung Vị Ương được sủng ái không suy, vinh quang tột bậc. Nhưng ân sủng của quân vương tựa nước chảy. Theo vài lần tuyển phi, cung Vị Ương dần trở nên lạnh lẽo. Nhìn các hoàng tử công chúa lần lượt ra đời, Tô hoàng hậu như bị dồn vào bước đường cùng, dùng hết những thủ đoạn bẩn thỉu mà trước kia bà khinh thường, tiếp tục mang thai đứa con thứ hai.

Tình yêu lại khiến người ta mù quáng đến vậy, khiến một quý nữ thế gia quen nhìn bi kịch nơi hậu cung, lại muốn dùng con cái để giữ chân phu quân của mình.

Cái thai thứ hai của Tô hoàng hậu không được an ổn, khi sinh còn suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Mà lúc bà khó sinh, hoàng đế lại đang ở bên một mỹ nhân mới nhập cung, tỉ mỉ vẽ lông mày dưới trăng.

Từ đó, cuối cùng Tô hoàng hậu cũng tuyệt vọng. Bà dồn tất cả sự phẫn nộ, không cam lòng, còn có cả oán hận với phu quân, toàn bộ trút lên người đứa bé vừa mới sinh ra. Đứa bé này ngay cả tên cũng không có, bởi vì xếp thứ chín cho nên gọi là Ngụy Cửu. Mãi đến khi Cửu hoàng tử phụng mệnh "đi sứ nước khác", Hoàng đế thấy cái tên này thật sự khó có được sự phong nhã nên mới ra lệnh cho Nội vụ phủ chọn một chữ "Chiêu".

Giờ đây, Tô hoàng hậu dùng móng tay sơn đỏ gõ nhẹ lên mép bàn, cúi đầu nhìn ta:

"Hiện giờ biên quan đại thắng, Lệ Vương cũng nên trả lại hổ phù. Sau này phải phò tá Thái tử cho tốt.

"Ngươi cũng phải nhanh chóng sinh con nối dõi cho Hoàng gia.”.

"Nam nhân mà, có con rồi, trong lòng mới yên ổn được..."

Trước kia, bọn họ đã đưa Ngụy Cửu Chiêu sáu tuổi đến nước địch đầy rẫy nguy cơ làm con tin. Giờ đây, bọn họ lại dùng hắn làm đá mài dao, dùng xong thì muốn thu hồi binh quyền của hắn...

Trước kia ta từng hỏi hệ thống, vì sao Ngụy Cửu Chiêu lại là "phản diện". Câu trả lời của hệ thống là:

【Phản diện sở dĩ là phản diện, là bởi vì mọi hành động của hắn đều bắt nguồn từ hận ý.】

Ta bỗng nhiên nhớ lại trận ám sát thảm khốc trên đường đào vong nhiều năm trước. Lúc đó, trên một chiếc thuyền nhỏ chao đảo, Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay ta, lặp đi lặp lại câu hỏi:

"Ngươi đối xử tốt với ta, rốt cuộc là muốn có được gì từ ta?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân có mặt mày giống Ngụy Cửu Chiêu đang ở vị trí thượng tọa. Rõ ràng bọn họ là người thân nhất của hắn, lẽ ra phải là người yêu thương hắn nhất trên đời này. Thế nhưng bọn họ lại có cả trăm ngàn lý do để không yêu thương hắn.

Sao hắn có thể không hận cho được.

19

Ta quỳ ước chừng nửa canh giờ, quỳ đến mức đầu gối đều đau nhức, lúc này mới nghe có cung nhân thông báo:

"Lệ Vương điện hạ đến ——"

Ngụy Cửu Chiêu mặc triều phục tay áo rộng, bước nhanh vào trong điện. Khi hắn khom người hành lễ, đai ngọc treo lơ lửng không lay động, như núi Thái Sơn sụp mà không đổ.

Sau khi hàn huyên vài câu, Ngụy Cửu Chiêu nắm lấy tay ta:

"Thời gian không còn sớm, không tiện làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi nữa.”

"Nhi thần đưa A Lộc hồi phủ trước."

Tô hoàng hậu che miệng cười khẽ:

"Nói là không làm phiền bản cung, thật ra là đau lòng thay Vương phi phải không?

"Quả thật là trưởng thành rồi, biết thương thê tử của mình rồi."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta, không hề phản bác:

"Ừm, nàng ấy vừa khỏi bệnh, không chịu được mệt mỏi."

Ta nghe vậy, cũng vừa vặn ho khan vài tiếng, làm bộ đến mức khiến Ngụy Cửu Chiêu bật cười, xoa nhẹ vào lòng bàn tay ta. Tô hoàng hậu nhìn cảnh tượng trước mắt có chút thất thần, ánh mắt xa xăm xuyên qua chúng ta, như rơi vào một giấc mộng xưa cũ nào đó.

Ta và Ngụy Cửu Chiêu định cáo lui. Đột nhiên Tô hoàng hậu gọi hắn lại:

"Bổn cung chợt nhớ ra, khi còn bé con rất thích chơi mấy món đồ nhỏ…”

"Hình như con đặc biệt thích đá cầu?"

Bà ấy gượng cười, phất tay với hạ nhân bên cạnh:

"Mấy hôm trước con đại hôn, bổn cung không ban thưởng gì, sợ không hợp ý con.”

"Nay đã nhớ ra, con hãy đến kho lấy mấy món đồ chơi hồi bé đi.”

"Coi như giữ làm kỷ niệm."

Nụ cười của Ngụy Cửu Chiêu cứng đờ trên môi:

"... Mẫu hậu nhớ nhầm rồi.”

"Người thích đá cầu là Thái tử điện hạ."

Hắn giấu đi vẻ tự giễu trong đáy mắt, sắc mặt có chút tái nhợt:

"Khi còn bé nhi thần không có nhiều đồ chơi.”

"Thứ tường chơi, chỉ có một cái trống bỏi."

Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô hoàng hậu hiện lên một chút mờ mịt hiếm thấy:

"À, vậy sao..."
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 11



20

Rời khỏi cung Vị Ương.

Chưa đi được bao xa, Ngụy Cửu Chiêu đột nhiên loạng choạng. Ta giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn. Lúc này, ta mới phát hiện vạt áo sau lưng Ngụy Cửu Chiêu đang chậm rãi thấm ra từng vệt máu. Hắn gần như không còn bao nhiêu sức lực, phải chống vào ta mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch như tuyết, mày chau chặt lại, gắng sức kìm nén hơi thở dồn dập.

Ta run rẩy đưa tay bịt miệng, khẽ hỏi:

“Chuyện... chuyện gì vậy?”

Đại thái giám Lý công công đi theo hầu hạ bên cạnh là người của Ngụy Cửu Chiêu. Hắn khẽ giải thích với ta:

"Chủ tử đại thắng trở về triều, danh tiếng lừng lẫy.”

"Có vài tướng sĩ trong quân đùa giỡn mà gọi chủ tử là... Cửu Thái Tử."

Ta nhất thời sửng sốt, sau khi nghĩ thông suốt rồi thì cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lý công công hạ giọng:

"Sau khi Bệ hạ biết chuyện này thì vô cùng giận dữ, cho gọi chủ tử qua dạy dỗ một trận…”

"Còn... Còn dùng hình."

Ta ngơ ngác lặp lại: "... Dùng hình?"

Lý công công gật đầu: "Hình trượng."

Hôm nay rõ ràng là yến tiệc dành cho Ngụy Cửu Chiêu. Nhưng chỉ vì thế lực của Ngụy Cửu Chiêu trong quân vượt qua Thái tử mà Hoàng đế dùng hình trượng với hắn.

Từ đầu đến cuối, dù Ngụy Cửu Chiêu có tài giỏi đến đâu, hoàng đế cũng chỉ muốn hắn làm tốt vai trò của một viên đá mài đao. Hắn muốn Ngụy Cửu Chiêu tranh tài cùng Thái tử nhưng lại sợ khối đá mài này sắc bén quá mức, mài hỏng cả lưỡi đao mà hắn đích thân lựa chọn.

Lý công công thở dài:

"Nô tài vốn định đưa điện hạ ra khỏi cung, trở về phủ.”,

"Nhưng điện hạ lo lắng Hoàng hậu nương nương làm khó ngài, cho nên vẫn chạy đến."

Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén đầu ngón tay run rẩy, cởi áo khoác lông chồn khoác lên vai Ngụy Cửu Chiêu, che đi vết máu sau lưng hắn.

Ta dìu hắn, chậm rãi bước về phía cổng cung. Khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, chợt nghe thấy một tiếng gọi:

“Cửu đệ?”

Ánh mắt Nguỵ Cửu Chiêu chợt trở nên sắc lạnh: “Là thái tử.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lập tức đứng thẳng người, trên gương mặt trắng bệch bỗng hiện lên một nụ cười hoàn hảo không tì vết, cúi người cung kính nói:

“Thái tử điện hạ.”

Thái tử tiến lại gần:

“Cửu đệ thật có nhã hứng. Đã trễ thế này rồi còn đi ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên sao?”

Một nỗi bất an không rõ nguyên do trỗi dậy trong lòng ta, giọng nói của thái tử, sao lại nghe... quen thuộc đến vậy?

Ta giật mình quay đầu. Trong khoảnh khắc ánh đèn cung u tối chiếu lên gương mặt của thái tử, đồng tử ta bỗng co rút lại đến mức chỉ còn bằng đầu kim…

Năm ta mười tuổi, khi bị nhốt vào trong tủ bát, có một người liều mạng đánh ngã đám nhóc bắt nạt ta, cứu ta ra khỏi bóng tối. Lúc ấy, trên gương mặt hắn vương đầy máu mũi, nói với ta:

"Tiểu Lộc, đừng sợ, ca ca đến rồi."

Năm ta năm tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ. Ta và ca ca Lâm Thâm hơn ta ba tuổi nương tựa vào nhau ở trại trẻ mồ côi.

Hồi trung học, khu dạy học xảy ra hỏa hoạn. Ta và hắn bị nhốt trong thang máy sắp mất khống chế mà rơi xuống. Khi nhân viên chạy đến cạy nắp thang máy, các thầy cô và học sinh khác lần lượt bò ra. Còn ta lại phát bệnh sợ không gian kín, cả người co rúm trong góc thang máy run rẩy.

Lúc ấy, Lâm Thâm không chút do dự nhảy xuống hố thang máy. Dù bị khói sặc đến ho rũ rượi, nước mắt giàn giụa, hắn vẫn gắng gượng bế ta lên, đưa ta lên cho lính cứu hỏa phía trên kéo ta ra ngoài. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị trèo lên, thang máy lại ầm ầm rơi từ tầng 3 xuống.

Để cứu Lâm Thâm bị thương nặng đến hôn mê, ta nhận nhiệm vụ công lược không chút do dự. Mà lúc này, hắn cứ như vậy mà đứng trước mặt ta, một thân áo bào màu vàng nhạt, dáng người cao lớn...

Trong lúc thất thần, ta bỗng cảm thấy có người véo nhẹ lòng bàn tay ta. Lúc này ta mới hoàn hồn, nghe Ngụy Cửu Chiêu trầm giọng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Ta theo bản năng nhìn về phía Thái tử mặt đầy vẻ khó hiểu rồi vội vàng cúi đầu:

"... Không sao."

21

Trên đường về phủ, ta mất hồn mất vía. Lần đầu tiên ta mất bình tĩnh với hệ thống, gay gắt chất vấn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì…

【Nam chính Ngụy Sâm của thế giới này và ca ca Lâm Thâm của ta, rốt cuộc có quan hệ gì?

【Vì sao bọn họ lại giống nhau như đúc?】

Hệ thống cũng không trả lời được, chỉ đành đi xin chỉ thị từ chủ thần. Rất nhanh, hệ thống lại online.

Ta lại truy hỏi: 【Có phải các ngươi đã kéo linh hồn Lâm Thâm vào thế giới này giống như đã đối xử với ta không?】

Hệ thống im lặng rất lâu:

【... Xin lỗi, ta không thể loại trừ khả năng này.】

Trong xe ngựa.

Ngụy Cửu Chiêu trước nay đều rất tinh tế. Hắn nhận ra ta thất thần, bèn nắm lấy tay ta:

"Vừa rồi bị dọa sợ rồi sao?"

Ta giật mình, theo bản năng rụt tay lại một chút, sau đó lại khẽ lắc đầu, lộ ra một nụ cười hoảng hốt với hắn.

Lần này xin chỉ thị của chủ thần, hệ thống còn xin xem xét cốt truyện sau đó. Với tư cách là vai phản diện của thế giới này, Ngụy Cửu Chiêu sẽ vì ngôi vị trữ quân mà đấu đá đến chết đi sống lại cùng nam chính Ngụy Sâm.

Mà cuối cùng… là Ngụy Sâm thắng hiểm.
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 12



Ngụy Cửu Chiêu kém một nước cờ, bị ban thuốc độc mà chết trong cung. Nghe đến kết cục này, ta lạnh toát cả sống lưng. Tuy rằng từ đầu ta đã biết Ngụy Cửu Chiêu là vai phản diện, nhưng ta không biết chi tiết cốt truyện, càng không biết hắn sẽ chết thảm như vậy.

Thấy tinh thần ta đều chấn động, sắc mặt trắng bệch, hệ thống vội vàng bổ sung:

【Giao dịch ban đầu của chúng ta là: Ngài công lược vai phản diện thành công, khiến giá trị hảo cảm của hắn đạt 100%.

【Mà chúng ta sẽ khiến người thân của ngài khỏe lại, đồng thời đưa ngài trở về thế giới ban đầu.】

Hệ thống càng nói càng nhỏ giọng:

【Do sự cố lần này, ta đã xin chủ thần bồi thường đặc biệt.

【Chủ thần đồng ý, nếu cốt truyện diễn ra suôn sẻ, sau khi vai phản diện xuống đài, chủ thần có thể vì ngài mà hồi sinh hắn, đồng thời xóa đi ký ức của hắn...

【Các người có thể thoát khỏi cốt truyện, bên nhau trọn đời ở thế giới này.】

Lòng ta rối như tơ vò. Xuống xe ngựa, ta còn chưa đứng vững đã thấy tối sầm mặt mày, ngất đi.



Khi tỉnh lại, bên giường đã có rất nhiều người vây quanh. Ta ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng ngồi dậy: "Chuyện gì thế này..."

Ngụy Cửu Chiêu ấn ta trở lại giường, động tác ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt. Hắn nhìn ta chăm chú, đáy mắt đen láy tràn đầy ánh sáng:

"Lâm Lộc, nàng có tin vui rồi."

22

Ngự y đứng bên cạnh tươi cười rạng rỡ:

"Chúc mừng Lệ Vương phi, nương nương đã có thai được ba tháng."

Ngụy Cửu Chiêu giơ tay: "Thưởng."

Ta có chút hoảng hốt, tính ra đúng là đêm trước khi Ngụy Cửu Chiêu xuất chinh lần trước.

Đợi mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ta và Ngụy Cửu Chiêu, ta khẽ hỏi:

"...Vết thương của chàng?"

Ngụy Cửu Chiêu an ủi ta: "Nàng yên tâm, đã bôi thuốc rồi."

Lòng ta rối bời, "Ừ" một tiếng rồi lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía Ngụy Cửu Chiêu đang ngồi bên mép giường.

Một lát sau, bên giường lún xuống. Ngụy Cửu Chiêu ôm ta từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào sau tai. Hắn đặt một bàn tay lên bụng ta nhẹ nhàng xoa, vùi mặt vào cổ ta, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Lâm Lộc, ta sắp làm cha rồi."

Ta có chút ngứa ngáy, nhíu mày quay đầu trừng hắn, lại đột nhiên ngẩn người. Chỉ thấy khóe miệng Ngụy Cửu Chiêu nở một nụ cười, nụ cười thuần khiết như trẻ thơ.

Tâm tư của hắn sâu kín, xưa nay không lộ vui buồn ra ngoài. Những năm qua, ta tận mắt chứng kiến Ngụy Cửu Chiêu đeo lên chiếc mặt nạ ôn văn nhã nhặn, nói cười bày binh bố trận, từng bước một leo lên vị trí cao như ngày hôm nay...

Dường như đã rất lâu rồi hắn chưa nở nụ cười vui vẻ như vậy.

Ta há miệng, lắp bắp nói: "...Ngụy Cửu Chiêu, chàng rất muốn đứa bé này sao?"

Ngụy Cửu Chiêu nhướng mày: "Nàng không muốn ư?"

Thấy ta im lặng, hắn siết chặt vòng tay, mang theo chút bá đạo trẻ con, ôm ta càng chặt hơn:

"Không cho phép nàng không muốn.”

"Nàng chỉ cần sinh nó ra, ta nuôi dưỡng là được."

Ta dở khóc dở cười, tuy rằng cảm thấy đứa bé này đến không đúng lúc nhưng cuối cùng vẫn khẽ "Ừ" một tiếng. Yên tĩnh rất lâu, ta mới lại lên tiếng:

"Ngụy Cửu Chiêu, nhất định phải đoạt đích sao?"

Giọng ta có chút khô khốc:

"Nếu chúng ta rời xa tranh đấu, có phải chàng sẽ không bị thương nữa không? Cũng sẽ không thua cuộc?”

"Chúng ta tìm một nơi đào nguyên ẩn cư…”

"Như vậy có phải... cũng rất tốt không?"

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta chăm chú. Rất lâu sau, hắn cúi đầu, trịnh trọng hôn lên hàng mi đang run rẩy của ta:

"Lâm Lộc, ta sẽ không thua.”

"Cho dù là vì nàng và con, ta cũng sẽ thắng thật đẹp."

23

Thế cục trong kinh thành thay đổi bất ngờ, trong vương phủ lại trôi qua những tháng ngày an lành. Ta ở vương phủ dưỡng thai, được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng bản thân lại vì lo lắng quá độ mà nhanh chóng gầy đi.

Ngụy Cửu Chiêu đi sớm về khuya, nhưng mỗi ngày đều sẽ đến phòng ta. Hắn luôn giống như một thiếu niên mới bước vào đời, mang theo cả thân mình còn vương sương đêm hoặc gió sớm chưa tan, cẩn thận áp má lên bụng ta, không biết đang nghe cái gì.



Năm ấy, vào tiết đông chí.

Thái tử vướng vào vụ án tham ô, tự xin xuống phía nam tiêu diệt phỉ. Thái tử rời khỏi kinh thành chưa đầy một tháng, hoàng đế đang tuổi tráng niên lại đột ngột ngã bệnh.

Sự việc xảy ra bất ngờ, Lệ Vương dùng thủ đoạn sấm sét nắm giữ triều chính. Trên triều đình, có thần tử thuộc phe Thái tử lớn tiếng chỉ trích Ngụy Cửu Chiêu lòng lang dạ thú, giây tiếp theo đã bị ngự tiền cấm quân chém giết.

Khi máu nhuộm đẫm điện Kim Loan, cuối cùng mọi người mới nhận ra, thì ra ngay cả Điện Tiền Tư nơi nắm giữ cấm cung cũng đã sớm bị Cửu hoàng tử thu phục rồi.

Trong khoảnh khắc, gió cuốn mây vần, phong ba sắp ập đến.

……

Tô hoàng hậu bị giam lỏng đã nhiều ngày. Lần này, đến lượt bà ấy nhiều lần cầu kiến Ngụy Cửu Chiêu nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.

Mãi đến một đêm khuya trong phủ Lệ Vương. Cung nhân của cung Vị Ương đưa tới một cái mâm ngọc được phủ gấm vóc. Mở gấm vóc ra, trên mâm ngọc là một cái trống bỏi cũ kỹ, nhỏ xíu.

Ngụy Cửu Chiêu nhìn trống bỏi, đôi mắt đen thẳm sâu thêm một tầng, sâu đến mức không thể nào dò xét. Biết rõ là Hồng Môn yến, Ngụy Cửu Chiêu vẫn quyết định tiến cung.

Hệ thống nhắc nhở ta: 【Đây chính là tình tiết phản diện xuống đài trong cốt truyện rồi đó.】

Ta có chút bất an, lại xác nhận lần nữa:

【Ngươi chắc chắn chỉ cần đi hết cốt truyện là có thể khiến hắn sống lại phải không?】

Được hệ thống khẳng định, ta mới dám thả lỏng đôi chút. Ta nghĩ có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất mà ta có thể tranh thủ được rồi.

Ta đã mang thai tám tháng, lúc này khó nhọc đỡ lấy lưng, cố gắng đưa Ngụy Cửu Chiêu đến cửa vương phủ. Khói mù dày đặc, gió thổi tuyết rơi. Ta vừa thắt lại áo choàng thay hắn, đột nhiên Ngụy Cửu Chiêu ôm ta vào lòng.

Chúng ta ôm nhau rất lâu. Sống mũi ta cay xè, mấy lần muốn hắn ở lại đừng đi. Nhưng cuối cùng, ta không mở miệng.

Trước lúc chia tay, Ngụy Cửu Chiêu trầm giọng dặn dò:

“Lâm Lộc, nếu thật sự xảy ra biến cố, Công Tôn Diễn sẽ mang nàng đi."

Ta hít sâu một hơi, gượng ép nở một nụ cười tái nhợt:

"Ta không đi.”

"Ngụy Cửu Chiêu, ta và con... cùng nhau đợi chàng trở về."

Giọng nói của ta rất khẽ, gần như là lẩm bẩm:

"Dù thế nào, chúng ta cũng đợi chàng trở về."

Dù là bằng cách nào, dù có ký ức hay không, ta vẫn sẽ đợi chàng trở về.
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 13



24

Khi Ngụy Cửu Chiêu bước vào cung Vị Ương cung, Tô hoàng hậu đang hâm nóng rượu.

"Cửu Chiêu, con đến rồi."

Bà tươi cười dịu dàng, đợi Ngụy Cửu Chiêu ngồi xuống trước bàn rồi mới rót cho hắn một ly rượu.

Tô hoàng hậu dịu dàng nói: "Mẫu hậu cũng không nhớ rõ lần trước mẹ con chúng ta cùng nhau nâng chén nói chuyện là khi nào..."

"Sáu tuổi."

Ngụy Cửu Chiêu ngắt lời bà.

"... Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Tô hoàng hậu hơi mở lớn.

Ngụy Cửu Chiêu hờ hững giải thích:

"Khi ta sáu tuổi, nước địch muốn thái tử nước Ngụy làm con tin.”

"Vì bảo vệ Ngụy nên ngài đã dụ dỗ ta lên kiệu đi sứ đi đến nước địch."

Ngày đi sứ, Ngụy Cửu Chiêu bé nhỏ lần đầu tiên được Tô hoàng hậu ôm vào lòng. Ngụy Cửu Chiêu có được chút vui mừng mà lo sợ.. Từ khi hắn bắt đầu nhớ được mọi chuyện, Tô hoàng hậu luôn đối xử với hắn rất lạnh nhạt. Tiểu Ngụy Cửu Chiêu chỉ có thể thu mình trong góc, lén lút nhìn bà dịu dàng ôm thái tử, hát cho người kia nghe, dỗ dành người kia ngủ.

Mà lúc đó, Tô hoàng hậu lắc một cái trống bỏi, dỗ hắn:

"Ngoan, sau này mỗi ngày mẫu thân đều ở cùng con, được không?"

Đứa trẻ chưa từng được yêu thương, cả đời đều như uống rượu độc để giải khát mà l**m láp chút tình cảm mỏng manh ấy. Thế là tiểu Ngụy Cửu Chiêu dùng sức gật đầu:

"Ừm! Tiểu Cửu sẽ ngoan."

Sau đó, hắn bị Tô hoàng hậu dụ dỗ uống một ly rượu mạnh. Tiểu Ngụy Cửu Chiêu say khướt bị ôm lên kiệu đi sứ nước địch. Lúc này, cái trống bỏi nhỏ xíu trong tay, cuối cùng cũng tuột khỏi tay mà rơi xuống đất...

Hiện tại, sắc mặt Tô hoàng hậu trắng bệch:

"Tiểu Cửu, năm đó mẫu hậu cũng vì bất đắc dĩ..."

Ngụy Cửu Chiêu ngước mắt: "Vậy việc mẫu hậu mời ta cùng uống rượu hôm nay cũng là bất đắc dĩ sao?"

Bàn tay Tô hoàng hậu với móng tay đỏ tươi bấu chặt lấy mép bàn, đôi môi mấp máy:

"Tiểu Cửu, chuyện năm xưa là do mẫu hậu sai."

Đôi mắt Tô hoàng hậu ngấn lệ, gần như cầu khẩn nhìn Ngụy Cửu Chiêu:

"Ngoan, con cùng mẫu hậu uống cạn chén rượu này. Từ nay về sau mỗi ngày mẫu hậu đều ở bên con, được không?"

Dường như bà ta thật sự biến thành một người mẹ hiền, thề non hẹn biển muốn bù đắp hết thảy những thiếu hụt mà Ngụy Cửu Chiêu đã từng chịu đựng. Giờ đây chút ấm áp vụng về này chẳng khác nào đốm lửa ma trơi, dụ dỗ con thiêu thân ngàn năm chưa thấy ánh mặt trời như hắn trực tiếp lao vào.

Mà Ngụy Cửu Chiêu chỉ lặng lẽ nhìn bà ta. Rất lâu sau, đột nhiên hắn cười:

"Mẫu hậu, suýt chút nữa ngài đã thuyết phục được ta rồi."

Nếu chưa từng gặp Lâm Lộc... có lẽ Ngụy Cửu Chiêu thật sự sẽ uống chén rượu này. Nhưng giờ đây, Ngụy Cửu Chiêu chỉ đột nhiên rất nhớ, nhớ một đôi mắt cười trầm tĩnh tựa như hai vũng hồ trong veo, phản chiếu hình ảnh cây lau sậy kết sương của ngày thu.

...

Khi cung nhân được triệu vào cung Vị Ương, Tô hoàng hậu đã bị cưỡng ép uống hai chén rượu, đang co quắp ngã trên mặt đất. Bà ta thổ huyết, con ngươi đã tan rã nhưng vẫn khổ sở cầu xin:

"Xin ngươi, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của ngươi.”

"Xin hãy cho Sâm nhi một con đường sống..."

Ngụy Cửu Chiêu im lặng. Qua rất lâu, bàn tay nắm lấy vạt áo hắn cuối cùng cũng mất hết sức lực, trượt xuống đất.

"Ngài để ý đến Ngụy Sâm đến vậy ư?" Ngụy Cửu Chiêu cười nhạt một tiếng, "Ngay cả đến lúc này... cũng không chịu lừa ta một chút sao?"

Hắn nhìn vào cái trống bỏi nhỏ bé kia trong tay mình. Món đồ chơi mà hắn khó khăn lắm mới có được, năm xưa cũng chỉ là thứ Tô hoàng hậu sai người chọn từ những món đồ chơi Ngụy Sâm đã chán, chọn ra cái cũ nhất, rách nhất mà đưa qua.

Ngụy Cửu Chiêu nhẹ nhàng lắc trống bỏi.

"Tùng tùng tùng..."

Tiếng trống thanh thoát vang vọng trong cung điện tĩnh mịch.

Phượng ơi phượng ơi, vì sao lại đến hồi suy tàn?

Quá khứ không thể cứu vãn, tương lai vẫn còn kịp đuổi theo.

Cuối cùng, Ngụy Cửu Chiêu ném trống bỏi xuống rồi bước về phía gió tuyết bên ngoài điện. Ngụy Cửu Chiêu nghĩ, hôm nay bão tuyết dữ dội, may mắn thay có người đang đợi hắn trở về nhà.

25

Dù đã biết trước kết cục, ta vẫn đợi ở trước cửa vương phủ. Ánh mắt ta trống rỗng, ngơ ngác nhìn con nai nhỏ bằng lau sậy cũ kỹ trong tay. Đợi đến khi tuyết rơi đầy đầu, âm thanh thông báo của hệ thống vẫn chưa vang lên.

Trên đường dài lại truyền đến tiếng vó ngựa. Ta bừng tỉnh ngẩng đầu, gần như cho rằng mình hoa mắt. Tiếng tuấn mã hí dài. Chưa kịp dừng hẳn, Ngụy Cửu Chiêu đã nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, một tay ôm ta vào lòng.

Đột nhiên hắn nói: "Thừa Càn."

Ta còn chưa kịp phản ứng: "... Gì cơ?"

Ngụy Cửu Chiêu lùi lại nửa bước, nâng mặt ta lên, vô cùng trịnh trọng nói:

"Thừa càn khôn chi đại, liên thảo mộc chi thanh.”

"Con của chúng ta, sẽ tên là Thừa Càn."

Cùng lúc đó, hai tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu ta:

【Giá trị rung động của phản diện: 99%】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Cái chết định sẵn trong cốt truyện đã mất đi hiệu lực! Cốt truyện sụp đổ nghiêm trọng, xin hãy nhanh chóng sửa chữa!】

...

Bảy ngày sau. Trong một con hẻm nhỏ. Ta đội nón che mặt, đưa hổ phù cho người bịt mặt đối diện. Trong cốt truyện gốc, sau khi Ngụy Cửu Chiêu bị hạ độc chết, Thái tử tiến vào kinh phò tá, thanh trừng đảng phái của Cửu hoàng tử, hoàn toàn ngồi vững trên vị trí trữ quân.

Mà giờ đây, Ngụy Cửu Chiêu chưa chết. Hắn và thái tử nhất định sẽ còn xảy ra một trận chiến. Theo hệ thống suy luận, tình tiết hiện tại đã lệch hướng, xác suất nam chính Ngụy Sâm tử vong là … 99%.

【Một khi nam chính chết, đường thế giới sẽ sụp đổ, nhiệm vụ công lược sẽ trực tiếp thất bại.】

【Chủ Thần đã hạ lệnh, yêu cầu ngài bất chấp giá nào cũng phải sửa chữa tình tiết, bao gồm cả việc vì nam chính mà… trộm Hổ phù.】

Ngụy Cửu Chiêu không hề phòng bị đối với ta, ta gần như dễ dàng trộm được Hổ Phù. Giờ đây, người bịt mặt kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thế mà lại là Ngụy Sâm.

Ta không ngờ hắn sẽ đích thân đến gặp, nhất thời cũng ngẩn người ra. Giống… thật sự quá giống. Ta từng hỏi hệ thống vô số lần, rốt cuộc Ngụy Sâm có phải là ca ca Lâm Thâm của ta hay không. Mà mỗi lần như vậy hệ thống đều sẽ im lặng rất lâu:

【…Xin lỗi, ta không thể loại trừ khả năng này.】

Điều này gần như đã trở thành tâm ma của ta. Trong mỗi giấc mơ trằn trọc khó ngủ, ta đều sẽ trở về thang máy ngày đó, lặp đi lặp lại nhìn một người với gương mặt mơ hồ rơi vào biển lửa. Giờ đây, Ngụy Sâm nhận lấy Hổ phù, ánh mắt dò xét dừng lại trên người ta:

“Lệ Vương phi, vì sao lại muốn giúp cô?”

Ta rũ mắt, chậm rãi lắc đầu:

“Tuy ta đã đuổi hết đám người hầu trong vương phủ đi rồi nhưng bọn họ sẽ sớm tìm đến thôi.”

“Điện hạ vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.”

Ngụy Sâm nhìn ta thật sâu.

“Đợi cô thanh trừ gian thần…” Hắn khẽ dừng lại, “Cô sẽ tha cho Lệ Vương một mạng."

Lúc Ngụy Sâm rời đi, ta không nhịn được mà gọi hắn lại. Ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Ta muốn hỏi hắn còn nhớ ta không, ta muốn hỏi hắn có sống tốt không, vết thương còn đau không… Nhưng cuối cùng, ta chỉ nhẹ giọng nói:

“Ngài có thể… gọi ta một tiếng Tiểu Lộc được không?”

Ngụy Sâm nhíu mày, có chút nghi hoặc. Hắn nheo mắt quan sát ta, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trên gương mặt trắng bệch như tuyết của ta nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Cuối cùng Ngụy Sâm im lặng trong giây lát rồi mở miệng:

“Tiểu Lộc, bảo trọng."
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 14



26

Mùa đông, lạnh vô cùng.

Thái tử Ngụy Sâm dẫn quân đến Thần Vũ Môn. Hệ thống báo động không ngừng, ta bất chấp sự ngăn cản của mọi người, bất chấp tuyết lớn mà ra khỏi vương phủ.

Hệ thống nôn nóng nói:

【Phản diện có uy vọng quá cao trong tam quân.

【Tuy nam chính dùng Hổ phù triệu binh nhưng trong lúc đối đầu toàn bộ các tướng sĩ đều phản chiến…】

Ta gian nan mới có thể trèo lên lầu thành, đã nghe Ngụy Cửu Chiêu cười lạnh nói với người dưới thành:

“Đại ca, ngươi dựa vào cái gì mà lại cho rằng những tướng sĩ cùng vào sinh ra tử với ta trên sa trường, sẽ vì một tấm Hổ phù mà đầu quân cho ngươi?”

Dưới thành.

Ngụy Sâm cùng thân vệ của hắn đã bị thiết giáp quân cầm trường mâu vây quanh. Mũi mâu tạo thành vòng vây càng lúc càng thu hẹp, bức bách từng bước, ép bọn họ đến mức lưng tựa lưng, không còn đường lui.

Trên lầu thành.

Nhìn thấy ta đang mang thai, khó khăn tiến lên, vẻ mặt Ngụy Cửu Chiêu tối sầm lại. Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, kéo ta đến trước mặt. Ta bị Ngụy Cửu Chiêu giam cầm trong lòng, sống lưng bị huyền giáp cộm đến đau nhức.

“Nàng đến vừa đúng lúc."

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo tay ta đặt lên mũi tên lông vũ, sau đó từ từ kéo căng dây cung… mũi tên nhắm thẳng vào yết hầu của Ngụy Sâm dưới thành. Hô hấp của ta cứng lại, theo bản năng muốn giãy dụa, lại cảm thấy cánh tay của Ngụy Cửu Chiêu đang không ngừng siết chặt eo ta.

Hắn hơi nghiêng đầu, thì thầm bên tai ta:

“Lâm Lộc, nàng cho rằng năm xưa mũi tên độc lao ra ở cửa vương phủ, kẻ chủ mưu là ai?”

Ta há miệng, không thể tin được mà nhìn xuống dưới thành. Sắc mặt Ngụy Sâm trắng bệch, nhìn về phía ta từ giữa vạn quân. Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng mơ hồ hiểu được hàm nghĩa của câu "Bảo trọng".

Lòng ta nổi lên như trống dồn, vẫn cố gắng nói:

"Ngụy Cửu Chiêu, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của chàng..."

Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Cửu Chiêu càng thêm âm trầm. Giây tiếp theo, ngón tay đang giương cung của hắn đột ngột buông ra. Ta kinh hãi đến mức gần như không thể thở nổi, dùng hết sức lực giãy giụa mới khiến mũi tên lệch đi một tấc.

"Bung——!"

Tiếng dây cung nổ vang, gió mạnh thổi tung tóc mai của ta. Mũi tên mang theo tiếng rít chói tai, bắn trúng vai Ngụy Sâm. Nhìn Ngụy Sâm thổ huyết ngã xuống dưới thành, toàn thân ta kịch liệt run rẩy, nước mắt cũng không thể tự chủ mà rơi xuống.

Nghe tiếng nức nở của ta, Ngụy Cửu Chiêu im lặng một lát, đột nhiên bực bội ném cây cung trong tay xuống. Hắn ấn vai ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ:

"Từ khi sinh ra, Ngụy Sâm hắn đã là thái tử kim tôn ngọc quý, còn ta ngay cả tên cũng không xứng có.”

"Ta làm con tin thay hắn mười năm, phụ hoàng mẫu hậu muốn ta làm đá mài dao cho hắn, ta còn phải dập đầu tạ ơn.”

"Lâm Lộc, sao bây giờ ngay cả nàng cũng muốn che chở cho hắn?"

27

Ta sớm đã không nghe lọt tai, chỉ một mực rơi lệ cầu xin:

"Ngụy Cửu Chiêu, chàng có thể tha cho hắn một con đường sống được không, cầu xin chàng..."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta hồi lâu, đột nhiên giơ tay về phía thuộc hạ phía sau. Binh lính dưới thành nhận lệnh, một bộ phận bắt đầu đồ sát thân vệ của Thái tử, một bộ phận khác bắt đầu đổ dầu hỏa.

Ngụy Cửu Chiêu lạnh lùng tuyên bố:

"Đêm nay, Thần Vũ Môn sẽ bốc cháy một trận lửa lớn.”

"Đợi đến ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết…”

"Tội thái tử ý đồ mưu phản, hạ độc giết hại trung cung, đã phải đền tội tại Thần Vũ Môn."

Ta ngây người rất lâu mới phản ứng lại, hắn lại muốn thiêu chết một Nguỵ Sâm đang sống sờ sờ. Ta nhìn hắn mà không dám tin:

"...Hắn là thân ca ca ruột của chàng!"

Không biết talấy đâu ra sức lực, liều mạng giãy giụa khỏi tay Ngụy Cửu Chiêu, lảo đảo nhào đến mép thành lâu. Nhìn cảnh tượng luyện ngục dưới thành, ta kinh hãi mở to hai mắt…

Trong màn lửa bay tán loạn, toàn thân Ngụy Sâm tắm máu đau đớn thảm thiết kêu la, giãy giụa, lăn lộn... cuối cùng bị nuốt chửng vào trong biển lửa. Bụng ta đau nhói, mất hết sức lực nặng nề quỳ xuống đất.

Phía sau, tiếng bước chân vang lên. Ngụy Cửu Chiêu kéo ta dậy, không cho ta kháng cự mà ấn vào lòng. Hắn dùng tay che đi đôi mắt còn đang rơi lệ của ta:

"Đã không nỡ, vậy thì đừng nhìn."

Biển lửa luyện ngục bốc lên mùi khét, tầm nhìn tối đen... dường như đưa ta trở lại nơi thang máy nồng nặc khói, tối tăm không thấy ánh mặt trời kia. Ta không ngừng run rẩy ở trong lòng Ngụy Cửu Chiêu, mà bên tai toàn là tiếng hoan hô của tướng sĩ:

"Ngụy Sâm đã chết, nghịch tặc đền tội!"

"Ngụy Sâm đã chết, nghịch tặc đền tội!..."

Cuối cùng ta cũng ngất đi.

...

"Vương phi, dùng sức! Dùng sức đi!"

Trên giường sinh, ta đau đến hai mắt lệ nhòa, mấy lần đau đến mất đi ý thức, lại bị người bóp nhân trung đánh thức. Ta nghe thấy bà đỡ bẩm báo với Ngụy Cửu Chiêu:

"Vốn dĩ vị trí thai của vương phi rất chuẩn, đủ tháng đủ ngày.”

"Nhưng đã mấy tháng nay vương phi ưu tư quá độ, gặp ác mộng không ngừng. Bây giờ lại đột ngột bị kinh hãi, e rằng..."

Giây tiếp theo, Ngụy Cửu Chiêu sải bước tiến vào phòng sinh, đi đến đầu giường ta. Ta nhìn hắn, cắn răng giơ tay tát hắn một bạt tai. Hai mắt ta đỏ ngầu, suýt chút nữa đã muốn chất vấn hắn, rõ ràng có một kết cục vẹn cả đôi đường, vì sao cứ phải đi đến bước đường này?!

Ngụy Cửu Chiêu rũ mắt, dùng ngón cái lau đi vệt máu nơi khóe miệng, sau đó mặt không đổi sắc nói với bà đỡ:

"Còn có thể đánh người, vậy là còn sức lực.”

"Tiếp tục đỡ đẻ cho Vương phi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back