Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczPvCcYYNLp4bXHwArrPZTyshXxFpdOmrSur4UXl_2dnUWz71To8pqM2Sd2A-a6Z6kcgVwRheiS2cYpiQBxwjBXE57f5duLoIPlZFYvZzpbZrEVfbgOvJsH4ZZpkU_Fx05zxwSFmDFaHuwyPogCGHSc3=w215-h322-s-no-gm

Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau sáu năm thất bại trong việc chinh phục phản diện lạnh lùng. Hệ thống lại tìm đến ta một lần nữa:



【Đứa bé năm xưa ngươi để lại cho phản diện…



【Nó tìm được bức vẽ của ngươi, khóc lóc đòi gặp ngươi.】



Sáu năm trước, Ngụy Cửu Chiêu phát hiện ta là người công lược, độ hảo cảm dành cho ta từ 99% rớt thẳng xuống -100%.



Sau đó, hắn trở thành chủ nhân Đông Cung, còn ta sinh hạ đứa bé, kéo lê thân thể suy yếu rời khỏi Kinh thành.



Ta đang ngẩn người, trước mắt đột nhiên hiện lên dòng bình luận:



【Nàng chính là mẹ ruột của nhóc con sao? Bình thường quá, khác xa so với nữ chính rạng rỡ như ánh mặt trời.】



【Nhóc con ơi nhà ngươi hồ đồ quá! Loại nữ nhân tâm cơ này không xứng làm mẹ ngươi đâu!】



【Yên tâm đi, đợi nhóc con này biết được chân tướng năm đó nữ phụ vứt bỏ nó, sẽ hoàn toàn chán ghét nàng ta thôi.】



Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.​
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 1



Sau sáu năm thất bại trong việc chinh phục phản diện lạnh lùng. Hệ thống lại tìm đến ta một lần nữa:

【Đứa bé năm xưa ngươi để lại cho phản diện…

【Nó tìm được bức vẽ của ngươi, khóc lóc đòi gặp ngươi.】

Sáu năm trước, Ngụy Cửu Chiêu phát hiện ta là người công lược, độ hảo cảm dành cho ta từ 99% rớt thẳng xuống -100%.

Sau đó, hắn trở thành chủ nhân Đông Cung, còn ta sinh hạ đứa bé, kéo lê thân thể suy yếu rời khỏi Kinh thành.

Ta đang ngẩn người, trước mắt đột nhiên hiện lên dòng bình luận:

【Nàng chính là mẹ ruột của nhóc con sao? Bình thường quá, khác xa so với nữ chính rạng rỡ như ánh mặt trời.】

【Nhóc con ơi nhà ngươi hồ đồ quá! Loại nữ nhân tâm cơ này không xứng làm mẹ ngươi đâu!】

【Yên tâm đi, đợi nhóc con này biết được chân tướng năm đó nữ phụ vứt bỏ nó, sẽ hoàn toàn chán ghét nàng ta thôi.】

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

1

Ta mở cửa.

Trong màn đêm đặc quánh, đứng bên ngoài cửa là một bé trai khoảng năm sáu tuổi trắng trẻo dễ thương, mặc một thân gấm vóc dệt kim, thoạt nhìn không phải con nhà bình thường.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của ta dường như ngừng lại. Sau đó "bụp" một tiếng đóng sầm cửa. Ta chống người trên cửa, tim đập như trống trận. Sao lại giống nhau đến thế này? Đôi mày đôi mắt của đứa trẻ này, quả thực giống với Ngụy Cửu Chiêu như đúc. Bé trai bên ngoài ra sức đập cửa:

"Mở cửa ra! Ngươi mở cửa ra đi!"

Thấy ta mãi không có phản ứng, đứa bé tức giận đến mức nhảy dựng lên. Hắn đá cửa liên tục, cuối cùng oà khóc lớn. Thấy thế, dòng bình luận cũng có chút không đành lòng:

【Nữ phụ cứ đối xử với con ruột của mình như vậy… Cũng tàn nhẫn quá rồi đấy?】

【Năm đó nàng ta làm ra chuyện như vậy. Hiện tại không dám nhận con trai cũng là bình thường, coi như nàng ta cũng tự biết xấu hổ.】

Năm đó công lược thất bại, ta vừa sinh con đã rời khỏi Đông Cung. Ta sống lay lắt, dưỡng sức vài năm thân thể mới tốt lên. Sau đó mở một quán bán bánh bao ở vùng ngoại ô Kinh thành này.

Nhóc con bên ngoài cửa càng khóc càng lớn tiếng. Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở cửa dẫn người vào trong. Nhóc con vào nhà rồi vẫn còn khóc nức nở.

Đầu tiên nó hung hăng đá mấy cái vào ngưỡng cửa để trút giận, sau đó trừng mắt nhìn ta, dường như bản thân phải chịu uất ức đến tột cùng. Trong lòng ta chua xót, khẽ thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại. Ta vừa quay người, nhóc con còn đỏ hoe mắt đã giương cằm lên, hướng về phía ta ra lệnh:

"Lâm Lộc, ta đói bụng!"

Ta không hỏi hắn vì sao lại biết được tên ta, chỉ lặng lẽ đi hâm nóng một lồng bánh bao chay. Sau khi đặt bánh bao lên bàn, đứa bé gạt đũa, dùng tay bốc bánh bao nhét vào miệng. Ta không ngờ cách thằng bé ăn uống lại tệ đến vậy, nhất thời hơi nhíu mày nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:

"Ăn chậm thôi, cẩn thận nóng."

Thấy nó cắn một miếng bánh bao, ta cân nhắc hỏi:

"Ngươi tên là gì? Có phải bị lạc không? Người lớn trong nhà đâu rồi?"

Thằng bé nhai nhóp nhép, giọng điệu mơ hồ:

"Ưm… Bọn họ đều gọi ta là Tiểu Thị Tử."

Ta còn muốn truy hỏi thêm một chút thì lại thấy mặt thằng bé nhăn lại, đột nhiên "oa" một tiếng nhổ bánh bao ra:

"Phì phì, khó ăn quá."

Dòng bình luận cười ồ lên:

【Ngày nào nữ chính cũng đều thay đổi đủ thứ đồ ăn ngon cho bảo bối, một ngày ăn chín bữa, không bữa nào trùng nhau. Sao bảo bối có thể thèm thuồng bánh bao dở tệ của nữ phụ được chứ?】

【Muội bảo thực sự rất cưng chiều bảo bối. Mẹ ruột thì sao chứ, lại có thể thế nào?】

【Có ai hiểu nổi không, thậm chí nữ phụ còn không nỡ cho con trai ăn một cái bánh bao nhân thịt. Sao lại có người mẹ như vậy chứ?】

Nhìn vẻ mặt Tiểu Thị Tử chán ghét buông bánh bao xuống, ta nhất thời không nói gì thêm.

2

Ta lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn rồi nói với Tiểu Thị Tử:

"Hôm nay muộn rồi, ngươi rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Ta chờ nó tự cởi áo ngoài nhưng thấy hắn vô cùng tự nhiên dang hai tay, bày ra một tư thế chờ hạ nhân hầu hạ cởi áo. Ta bỗng thấy có chút bất lực. Những năm này, rốt cuộc Ngụy Cửu Chiêu đã dạy con thế nào mà lại nuôi dưỡng nó ngang ngược, kiêu căng đến mức này?

Một lúc sau, ta vẫn khẽ thở dài, cam chịu cởi áo ngoài giúp nó, rửa mặt đơn giản rồi bế lên chiếc giường duy nhất. Tiểu Thị Tử vốn đang lăn lộn trên giường, bỗng nhiên lại lộn người ngồi dậy:

"Lâm Lộc, người hôn ta một cái."

Nói xong, nó mở to đôi mắt đen láy, nhìn ta bằng ánh mắt mong chờ. Ta á khẩu:

"… Vì sao ta phải hôn con?"

Tiểu Thị Tử đầu tiên là ngơ ngác, ngay sau đó thẹn quá hóa giận, nổi nóng với ta:

"Trước khi ngủ, trẻ con đều phải được mẫu thân ôm ôm rồi hôn hôn!”

"Sao mà người ngốc thế? Đến cả cái này cũng không biết?!"

Ta nhìn nó, hỏi: "Vậy mẫu thân của con đâu?"

Tiểu Thị Tử quay mặt đi: "Mẫu thân ta… đương nhiên nàng cũng sẽ hôn ta!"

Ta khẽ gật đầu:

"Ừm, ngày mai ta sẽ dẫn con đến kinh thành báo quan.”

"Đợi con về nhà, con có thể để mẫu thân con hôn con rồi."

Tiểu Thị Tử trừng mắt nhìn ta hồi lâu, cuối cùng giận dỗi trùm chăn lên đầu, không thèm để ý đến ta nữa.



Đêm khuya.

Lòng ta rối như tơ vò, hiếm khi mất ngủ. Ta vừa nhắm mắt giả vờ ngủ thì vật nhỏ đang ngủ ở đầu giường kia bỗng nhiên có động tĩnh. Nó lén lút bò dậy, chăm chú nhìn gương mặt ta trong bóng tối rất lâu. Ta nghe thấy nó lẩm bẩm:

"Không sai mà, giống hệt như trong tranh, chính là mẫu thân mà, vậy tại sao…"

Ta gần như có thể tưởng tượng ra nó muốn hỏi điều gì… Vì sao lại đẩy nó ra ngoài cửa? Vì sao lại đối xử với nó lạnh nhạt như vậy? Thậm chí… vì sao năm đó lại bỏ rơi khi nó còn trong tã lót mà dứt khoát rời đi? Nhưng đứa bé chỉ dựa vào ta rồi lại nằm xuống.

Trong bóng tối, ta cảm thấy một thân thể nhỏ bé, mềm mại lặng lẽ dựa sát vào lòng ngực ta. Mà ta vẫn không nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng.

Rất lâu sau mới có nước mắt ấm nóng lặng lẽ làm ướt tóc mai ta.
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 2



3

Trong mơ, ta trở lại cái ngày bắt đầu công lược. Khi đó ta vừa đạt thành giao dịch cùng hệ thống, bị đưa đến triều đại xa lạ này. Ta công lược phản diện, thu được giá trị rung động. Để đổi lại hệ thống sẽ giúp người thân bị bệnh nặng của ta kéo dài sự sống ở thế giới thực.

Trong ngõ tối. Một thiếu niên toàn thân đầy máu ngã xuống đất. Tuy sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn khó có thể che giấu vẻ tuấn tú.

Hệ thống kích động nói:

【Hắn chính là phản diện Ngụy Cửu Chiêu, Cửu hoàng tử của Ngụy quốc.】

【Từ nhỏ Ngụy Cửu Chiêu đã bị đưa đến nước địch làm con tin. Hiện giờ hai nước sắp khai chiến, hắn muốn trốn về Ngụy quốc nhưng lại nhiều lần bị ám sát.】

【Hiện tại bản thân hắn mang trọng thương, vừa hay tiện cho ngươi thừa cơ ra tay!】

Ta gật đầu, bắt đầu kiểm tra vết thương của Ngụy Cửu Chiêu. Khi ta đang băng bó vết thương ở eo cho hắn, đột nhiên cảm thấy trên cổ lạnh toát… Một con dao găm đã lặng lẽ kề vào yết hầu ta. Ta cứng đờ tại chỗ.

Giây tiếp theo, mũi dao găm dí vào cằm ta, càng lúc càng hướng lên trên. Ta bị ép ngửa đầu, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, trực diện chạm vào một đôi mắt đen kịt kia.

"… Lại là cái gọi là người công lược sao?"

Sắc mặt Ngụy Cửu Chiêu âm trầm, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt:

"Lần này lại là trò gì?”

"Lại dùng một đống lời đường mật để lừa gạt ta? Để hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ công lược của các ngươi sao?"

Lúc này, hệ thống mới chột dạ lên tiếng:

【Quên chưa nói, trước đây chủ thần từng phái tám người công lược tới đây.】

【Nhưng không một ai trong số bọn họ sống sót, đều c-h-ế-t trong tay phản diện...】

Ta: "..."

Chưa kịp nghĩ cách đối phó, con dao găm lại kề sát, để lại một vệt máu trên cổ ta. Ngụy Cửu Chiêu lạnh giọng ép hỏi:

"Người khác hỏi ngươi, ngươi không biết lên tiếng sao?"

Ta im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Trong lúc cử động, dao găm cứa vào da thịt khiến máu nóng lập tức chảy xuống. Mà mặt ta không đổi sắc, tựa như không hề hay biết, chỉ viết từng nét từng nét vào lòng bàn tay Ngụy Cửu Chiêu:

【Xin lỗi. Ta không nói được.】

【Vừa rồi có phải làm đau ngươi không?】

Ngụy Cửu Chiêu ngẩn ra:

"...Là một người câm sao?"

Hắn tặc lưỡi một tiếng, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ ảo não.

...

Rất nhanh người của Ngụy Cửu Chiêu đã đến. Sau khi xem xét vết thương, bọn họ đỡ Ngụy Cửu Chiêu lên xe ngựa. Trong số những người đến, có một người đàn ông trung niên để râu. Sau này ta mới biết người này tên Công Tôn Diễn, là môn khách của Ngụy Cửu Chiêu, mưu trí vô song, là một người tài ba.

"Chính là cô nương đã cứu chủ tử ư?"

Công Tôn Diễn cười tủm tỉm nói lời cảm ơn ta nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngụy Cửu Chiêu lại như đang xin chỉ thị có nên diệt khẩu ta hay không. Phía sau lưng hắn, mấy ám vệ đã lặng lẽ đặt tay lên chuôi đao.

Ta lặng lẽ nắm chặt vạt áo. Mà Ngụy Cửu Chiêu không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

...

Cuối cùng, ta bị Công Tôn Diễn đưa lên một chiếc xe ngựa khác. Ta mệt mỏi không thôi, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy Công Tôn Diễn cảm khái:

"Tiểu cô nương này... quả là có phúc."

4

Sau này, ta đi theo Ngụy Cửu Chiêu, giúp đỡ bưng trà đổ nước, dọn dẹp, may vá áo... Dần dần quen thuộc với mọi người dưới trướng Ngụy Cửu Chiêu. Việc ta không thể nói chuyện, quả thật không hề lừa người.

Trước khi xuyên sách, ta lớn lên trong cô nhi viện. Năm mười tuổi, ta bị người ta nhốt vào tủ bát suốt cả đêm. Sau đó ta không thể nói chuyện được nữa, còn mắc chứng sợ không gian kín nghiêm trọng.

Ta cũng không hiểu tại sao hệ thống lại chọn ta, dù sao ta cũng chất phác nội hướng, không phải kiểu "mặt trời nhỏ" ấm áp có thể công lược cứu rỗi phản diện trong sách.

Công Tôn Diễn kiểm tra cổ họng ta nhưng rồi chỉ nói:

"Lâm cô nương bị câm... quả thực rất nan giải.”

"E là phải đợi khi đến kinh thành rồi lại tìm danh y."

Từ biên giới Mạc Thành về Thịnh Kinh, có thể nói là muôn vàn hiểm nguy. Thân phận của Ngụy Cửu Chiêu rất nhạy cảm. Khi quan hệ giữa hai nước tốt đẹp, hắn là con tin không ai quan tâm tới. Hiện tại hai nước trở mặt, có vô số ánh mắt dán vào Ngụy Cửu Chiêu. Dù sao cái chết của hắn cũng chính là ngòi nổ tốt nhất để khai chiến.

Ngụy Cửu Chiêu ở trung tâm của cơn lốc xoáy, không chỉ phải đề phòng ám sát mà còn phải đối phó với các thế lực giả vờ giả vịt, tìm cách thăm dò, thu phục lòng người, có thể nói là hao tâm tổn sức.

...

Đêm hè.

Ta bưng hộp thức ăn vào trong xe ngựa, lúc này Ngụy Cửu Chiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn, hắn nghiêng người tựa vào bàn thấp, tay chống cằm, lộ ra vài phần yếu đuối không phòng bị.

Lúc này ta mới chợt nhận ra, thì ra phản diện ngày thường thủ đoạn tàn nhẫn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Nhìn quầng thâm dưới mắt Ngụy Cửu Chiêu, ta đột nhiên có chút đau lòng. Quỷ thần xui khiến, ta ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, để hắn gối đầu lên đùi ta.

Ta nghĩ… cứ như vậy, có lẽ hắn sẽ ngủ an ổn hơn một chút chăng.



Ngày hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng. Ngụy Cửu Chiêu tỉnh lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của ta. Ta còn đang ngái ngủ, theo bản năng nở nụ cười với hắn… Kết quả là bị đuổi khỏi xe ngựa.

"Không biết xấu hổ."

Ngụy Cửu Chiêu lạnh mặt ném lại một câu, sau đó ra lệnh cho người mời Công Tôn tiên sinh vào trong xe ngựa, nói là muốn bàn chuyện. Ta thấy kỳ quái, chân lại tê rần, dứt khoát đứng bên xe ngựa nghe lén.

Trong xe. Ngụy Cửu Chiêu mang theo vẻ giận dữ:

"Ngày thường nàng ta không hề để ý đến chuyện nam nữ khác biệt cũng thôi đi.”

"Giờ thì hay rồi, nàng lại thừa lúc ta không phòng bị, làm ra… làm ra chuyện như vậy!"

Công Tôn tiên sinh tò mò: "Lâm cô nương đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì vậy?"

Ngụy Cửu Chiêu im lặng một lát: "... Nàng cười với ta."

Công Tôn tiên sinh lập tức bật cười:

"Chủ tử có nghe qua – Đã gặp quân tử, sao lại không vui?”

"Tục ngữ có câu thiếu niên sinh lòng mộ. Lâm cô nương ngưỡng mộ ngài cũng là lẽ thường tình thôi."

Trong tiếng cười ha hả của Công Tôn tiên sinh, Ngụy Cửu Chiêu vén rèm xe, nhảy xuống, sau đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với kẻ đnag nghe lén bên ngoài. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

"Lâm Lộc, tâm tư của ngươi đối với ta… ta đã biết.”

"Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ngươi đừng mong ta đáp lại, càng đừng nghĩ cách trêu chọc ta nữa."

Ta há to miệng, dùng tay chỉ vào mình, chớp chớp mắt, ý là hả? Ta sao?

Ngụy Cửu Chiêu chậc một tiếng: "... Đừng làm nũng."

Ta: "…"

Mà cùng lúc đó, hệ thống liên tục nhảy ra thông báo:

【Giá trị hảo cảm +1】

【Giá trị hảo cảm +2…】
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 3



5

Gần đến kinh thành, chúng ta gặp phải một trận ám sát vô cùng thảm khốc. Đêm đó, năm ám vệ vì bảo vệ chủ nhân mà chết, trong số bọn họ có người từng nhét kẹo cho ta, có người nhờ ta vá áo…

Ngụy Cửu Chiêu tự mình thẩm vấn thích khách bị bắt, dùng cực hình ép hỏi thế lực đứng sau thì nhận được đáp án là Tô gia ở kinh thành. Mà Hoàng hậu nước Ngụy cũng là mẹ đẻ của Ngụy Cửu Chiêu, chính là đích nữ của Tô gia.

Khi một đao kết liễu thích khách, ánh mắt của Ngụy Cửu Chiêu tối tăm đến mức khiến người ta sợ hãi không thôi. Hắn chậm rãi lau đi vết máu nơi đuôi mắt, cười tự giễu:

"Ha, sớm nên đoán được."



Sau trận ám sát đó, chúng ta buộc phải đi đường thủy, chọn những nơi hẻo lánh hơn một chút.

Tiết thu đông. Bờ sông lau sậy kết sương trắng xóa, Ngụy Cửu Chiêu cũng càng thêm trầm mặc. Lúc này, hệ thống lại ban bố nhiệm vụ không hề đúng lúc:

【Giá trị hảo cảm của phản diện: 40%】

【Hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, phần thưởng tăng gấp đôi.】

Trong khoang thuyền. Lò đất nhỏ đỏ rực đang hun nóng rượu. Trong tiếng nổ lách tách trong lò, ta do dự lấy từ trong túi gấm ra một thứ, đưa cho Ngụy Cửu Chiêu. Đó là một con nai nhỏ được tết từ cọng cây lau sậy.

Thấy Ngụy Cửu Chiêu nhíu mày, ta vội dùng đầu ngón tay chấm trà, viết lên trên bàn: 【Tặng ngươi.】

Ngụy Cửu Chiêu nhìn con nai nhỏ trong tay ta, rất lâu sau mới lên tiếng:

"Nữ nhân trước đây dùng loại đồ chơi nhỏ này để dỗ dành ta…”

"Nàng ta vì bảo vệ đích trưởng tử mà đã lừa gạt một đứa bé sáu tuổi như ta lên kiệu đi sứ nước khác.”

"Còn ngươi? Lâm Lộc, ngươi là vì cái gì?"

Ta nghi ngờ hắn đang mượn cớ, bèn phản bác:

【Công Tôn tiên sinh bọn họ, cũng từng tặng ngươi đồ mà!】

Ngụy Cửu Chiêu nói: "Bọn họ trung thành với ta, là vì cầu tiền đồ.

"Ngươi và bọn họ cầu giống nhau sao?"

Ta nhất thời á khẩu, theo bản năng cúi đầu, ánh mắt né tránh. Giống nhau sao? Đại khái… là không giống rồi. Ta mang theo nhiệm vụ công lược mà đến, ngay từ đầu đã có động cơ không thuần khiết. Ta lừa gạt Ngụy Cửu Chiêu, sau đó lại tự lừa mình dối người mà đối xử tốt với hắn, mong muốn bù đắp phần nào có chút nực cười

Lúc này, ta hoảng loạn vô cùng, theo bản năng muốn trốn chạy, lại bị Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay. Cuối cùng ta cũng nhận ra trạng thái của Ngụy Cửu Chiêu có chút không đúng. Hắn tiến lại gần ta, gần như cố chấp muốn xác nhận điều gì đó:

"Lâm Lộc, ngươi đối xử tốt với ta, rốt cuộc là muốn cái gì?"

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc:

【Nhiệm vụ hôn môi sắp hết hạn, đếm ngược 10, 9...】

Thế là ta hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt theo bản năng lướt qua môi hắn. Ngụy Cửu Chiêu sững sờ, sau đó bị chọc cười:

"Ngươi thật là... to gan lớn mật."

Ta còn chưa kịp giải thích, đột nhiên có một con sóng ập đến khiến cả con thuyền lay động. Ta đứng không vững, thân mình nghiêng ngả, ngã nhào về phía Ngụy Cửu Chiêu...

6

Ta bị một đôi bàn tay nhỏ nhắn lay tỉnh. Thấy ta tỉnh lại, Tiểu Thị Tử nhíu mày hỏi:

"Lâm Lộc, sao người lại khóc?"

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, lại thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phản ứng lại. Ta đã không còn ở Đông Cung, càng không còn ở trên con thuyền đang lắc lư kia nữa. Ta lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, khẽ lắc đầu:

"Không có gì."

Tiểu Thị Tử nghi ngờ nhìn ta một cái, sau đó không khách khí mà thúc giục ta rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đồ ăn cho nó.

Bữa sáng là bánh bao thịt và cháo gạo. Tiểu Thị Tử kén ăn, mỗi thứ chỉ cắn một miếng rồi không ăn nữa, còn làm đổ thức ăn đầy đất. Ta có chút tức giận, ra lệnh cho nó mang thức ăn lãng phí đi cho gà ăn. Tiểu Thị Tử vốn không muốn nhưng vừa nghe nói có gà thì lại hớn hở chạy ra hậu viện.

Ta đang dọn dẹp bàn ăn. Thím Vương mang một giỏ trái cây đến. Bà là hàng xóm quen biết với ta. Năm xưa ta có thể mở một tiệm bánh bao ở ngoại ô kinh thành, không thể thiếu sự giúp đỡ của thím Vương. Gần đây bà đang một lòng muốn mai mối ta với Lưu Nhị Ngưu ở tiệm thịt heo.

Hiện tại, bà nhiệt tình nắm tay ta nói chuyện phiếm, câu nào cũng không rời khỏi Lưu Nhị Ngưu, nói thân thể hắn cường tráng, bản tính cũng thật thà, còn ở khá gần.

Thím Vương vỗ đùi: "Ngươi thu dọn một chút, cùng ngày là có thể gả đi, tiện lợi biết bao!"

Bình luận ào ào nổi lên như tỉnh ngộ:

【Thì ra nữ phụ muốn tái giá, chẳng trách lại đối xử nhạt nhạt với con trai như vậy.】

【Đột nhiên nghĩ đến, có phải năm xưa nữ phụ và phản diện chưa hòa ly không? Vậy sau này làm sao Muội bảo làm Thái tử phi đây?】

【Vấn đề không lớn, một tờ giấy hưu thư là xong rồi.】

Ta đang ứng phó với thím Vương, thấy Tiểu Thích Tử như một con nghé con xông vào sau khi cho gà ăn xong. Thằng bé mang khí thế hung hãn chất vấn thím Vương:

"Ngươi là người xấu!”

"Chính là ngươi muốn ép Lâm Lộc gả cho người ta?"

Thím Vương giật mình: "Ở đâu ra đứa bé này, dáng vẻ lại tuấn tú như vậy?"

Ta chỉ đành mơ hồ nói là con của cố nhân, đến ở tạm một ngày. Thấy mặt Tiểu Thị Tử đầy vẻ địch ý trừng mắt nhìn bà, thím Vương không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:

"Ngươi không cho Lâm Lộc gả chồng sao?”

"Nhưng nàng là cô nương gia lẻ loi một mình. Nàng phải thành thân gả chồng, người khác mới không dám bắt nạt nàng!"
 
Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng
Chương 4



7

Khó khăn lắm mới tiễn được thím Vương đi, ta cùng Tiểu Thị Tử ngồi lên xe trâu đi đến kinh thành. Suốt dọc đường, Tiểu Thị Tử đều bặm môi. Mãi đến khi đến kinh thành náo nhiệt, ta lo lắng bị lạc nên chủ động nắm tay thằng bé, cuối cùng nó mới hừ hừ hai tiếng, chân mày thả lỏng.

Thằng bé vừa đi vừa nhảy chân sáo, vô cùng hiếu kỳ, thấy gì cũng muốn mua. Thấy ông lão bán rau bên đường dắt hai con chó mực to, nó đòi mua chó về nuôi để trông nhà cho ta.

Ta bất đắc dĩ nói: "Chó là của a công, ông ấy không bán đâu."

Tiểu Thị Tử ngẫm nghĩ một lát, lập tức ầm ĩ đòi mua cả ông lão về nhà nuôi cùng.

Ta: "..."

Cứ vừa đi vừa dừng, mãi lâu sau chúng ta mới đến được cửa cung Hoàng Thành. Ta liếc nhìn Tiểu Thị Tử đang nghiêng đầu suy tư bên một sạp hàng nhỏ, quay đầu khẽ hỏi thị vệ canh cửa cung:

"Vị quan gia này, không biết Thái Tử điện hạ đã tan triều chưa?"

Mặt mày thị vệ vốn không kiên nhẫn

"Dạo gần đây điện hạ đang chuẩn bị đại hôn, sao ngươi là..."

Lời còn chưa dứt, hắn liếc thấy Tiểu Thị Tử phía sau ta, sắc mặt lập tức biến đổi đến chóng mặt. Hắn ghé tai nói nhỏ với một thị vệ khác vài câu rồi nhanh chóng chạy vào Hoàng Thành. Chẳng bao lâu sau, từ trong cung truyền ra tiếng ồn ào náo động.

Một đám cung nhân đang vây quanh một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, rầm rộ mà tiến về phía này.

Ta kéo Tiểu Thị Tử lại: "Chúng ta chơi trò chơi nhé, được không?"

Mắt thằng bé sáng lên nhưng mặt vẫn khó chịu: "Chơi thế nào?"

Ta cười nói: "Bây giờ con nhắm mắt lại, đếm ngược mười tiếng.”

"Đợi con mở mắt ra, ta sẽ tặng con một món quà, được không?"

Tiểu Thị Tử gật đầu đồng ý, còn có chút ngượng ngùng nói:

"Thật ra con cũng chuẩn bị quà cho người đó.”

"Thôi được, lát nữa đưa cho người luôn!"

Nói xong, Tiểu Thị Tử lập tức che mắt lại, sốt ruột bắt đầu lớn tiếng đếm.

"Mười, chín..."

Ta đứng dậy, nhìn Tiểu Thị Tử lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Ta nghĩ, sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Vừa đi chưa được bao xa, ta nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo:

"Thế Tử gia! Ngài đi đâu vậy? Khiến ta tìm mãi..."

Ta bước nhanh hơn, hòa lẫn vào dòng người. Ta vừa rẽ qua góc phố, từ phía cửa thành lập tức truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan:

"Nàng, nàng lừa gạt ta!”

"Hu hu, phụ thân nói không sai, Lâm Lộc giỏi lừa người nhất mà!"

8

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc không còn rõ ràng nữa.

Trong hẻm nhỏ. Ta dựa vào tường từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Cô nương..."

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng vỗ vai ta. Ta ngẩng đầu lên, người đến là một nữ tử ăn mặc như người bán hàng rong. Nàng đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ:

"Vị tiểu công tử đi cùng cô nương vừa nãy. Cậu ấy mua một hộp son phấn ở chỗ ta, nói là muốn tặng người."

Nữ tử giải thích, lúc đó nàng nhận tiền rồi quay người đi lấy hàng, quay lại thì đã không thấy bóng dáng ai. Ta ngơ ngác nhận lấy hộp son môi này, thậm chí quên cả nói lời cảm ơn.

Ta bỗng nhớ ra. Nhiều năm trước, lần đầu tiên ta đến Thịnh Kinh, dường như cũng từng có một hộp son phấn như vậy. Khi đó, chúng ta đã trốn chạy ngàn dặm, vượt qua mười tám lần ám sát, từ biên giới gian khổ đến được Thịnh Kinh.

Ngày đầu tiên đến kinh thành, Nguỵ Cửu Chiêu dẫn ta tìm hết các danh y, kết quả đều nhận được câu trả lời y hệt nhau:

"Bệnh câm của cô nương là bệnh tâm lý, dùng thuốc hay châm cứu cũng không có tác dụng."

Ta cũng không thất vọng lắm, bệnh mà y học hiện đại còn không giải quyết được, sao có thể chữa khỏi ở thời cổ đại đây?

Có lẽ là để an ủi ta, Nguỵ Cửu Chiêu hứa sẽ đồng ý với ta một nguyện vọng.

Hắn nói: "Lâm Lộc, dù nàng muốn gì, ta cũng sẽ đồng ý."

Ta mừng rỡ, lập tức kéo Nguỵ Cửu Chiêu đi mua một hộp son môi. Khi thử trang điểm, ta nhìn về phía Nguỵ Cửu Chiêu rồi nở nụ cười.

Khoảnh khắc đó, hệ thống thông báo:

【Giá trị rung động của nhân vật phản diện: 60%】

……

Kinh thành thoạt nhìn sóng yên biển lặng, thực tế lại sóng ngầm cuộn trào. Lần này Ngụy Cửu Chiêu hồi kinh, thái độ của hoàng đế không rõ, chỉ sai Nhị hoàng tử sắp xếp cho hắn ở dịch quán, chờ đợi diện Thánh

Dịch quán.

Một buổi trưa mưa phùn lất phất, có khách quý đến thăm. Ngoài Nhị hoàng tử, lần này còn có thiên kim của một vị Thiếu khanh. Nghe nói, đương kim thánh thượng có ý chỉ nàng làm chính phi của Ngụy Cửu Chiêu.

Rượu qua ba tuần. Vị thiên kim của Thiếu khanh che khăn che mặt mới khoan thai mở miệng:

"Hai vị điện hạ, giày tất của thần nữ ướt rồi, xin phép được đi thay y phục trước."

Đợi nàng đi rồi, Nhị hoàng tử say khướt ôm lấy vai Ngụy Cửu Chiêu, cười lớn:

"Nữ nhân này trước kia cứ quấn lấy đòi gả cho bản vương.”

"Nhưng thanh danh của nàng ta đanh đá ghen tuông, có ai trong kinh thành mà không biết? Bản vương đây chướng mắt nàng ta..."

Nghe vậy, Ngụy Cửu Chiêu cũng cười theo, thái độ cung kính, dường như không hề cảm thấy nhục nhã.

Thiên kim của Thiếu khanh muốn thay y phục. Ta là nữ tử duy nhất ở đây, nàng ta đương nhiên được dẫn đến phòng khách của ta. Trong phòng chỉ còn hai người, nàng ta đột nhiên hỏi:

"Ngươi là thị thiếp của Cửu điện hạ sao?"

Thấy ta lắc đầu, nàng ta sai ta đi lấy y phục sạch sẽ. Đợi ta mang y phục vào sương phòng, lại thấy nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, trong tay đang nghịch hộp son môi mà ta vẫn luôn không nỡ dùng. Nàng ta mở hộp nhỏ, dùng đầu ngón tay chấm một chút con:

"Son môi của Thiên Hương Lâu là tuyệt phẩm ở kinh thành.”

"Chỉ là màu sắc này... quá diễm tục, e là chỉ có phụ nhân chốn phố phường tầm thường mới thích."

Nàng ta cười cười, đặt hộp son môi xuống: "Không xứng để tô điểm cho ta."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back