Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 70: (Hết)



Dương Huyên không nói gì, bước tới đặt tay lên cổ Vưu Tư Gia. Cô bị lạnh đến rùng mình, rụt cổ né tránh, vội vàng cầu xin: “Em biết rồi, em biết rồi!”

Lúc này, Dương Huyên mới bỏ tay vào túi áo.

“Nhưng từ bé chị em đã không thích em chơi với anh.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa nhìn anh, “Anh muốn gặp chị em không?”

Dương Huyên đáp chắc chắn là muốn.

Vưu Tư Khiết cũng đã vài năm chưa về, nhưng vừa nghe tin Dương Huyên quay lại quê nhà tặng quà, chị lập tức từ tận Nam Thành trở về.

Dương Huyên định đưa Vưu Tư Gia về thành phố, chuẩn bị đặt khách sạn để tiếp đón.

Trước khi đi, cả hai vẫn quay về thăm làng Vưu Gia một chuyến.

Trên đường làng có một cụ già chống gậy, còng lưng bước đi, nheo mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang nắm tay nhau. Càng nhìn càng thấy quen, nhưng lại không dám chắc.

Dán xong câu đối Tết, hai người trở lại thành phố. Sáng hôm đó, họ đặt khách sạn và phòng ăn, tất bật cả ngày, chiều lại vội vàng ra bến xe đón Vưu Tư Khiết.

Dương Huyên chỉnh lại trang phục cẩn thận, trông nghiêm túc hơn ngày thường. Hiếm khi Vưu Tư Gia còn hồi hộp hơn cả anh. Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô quay đầu lại, thấy Vưu Tư Khiết bước ra từ bến xe. Chị khoác một chiếc áo dạ màu kaki, phía sau là một người đàn ông trông có vẻ hiền hòa.

Vưu Tư Gia nhanh chóng chạy tới định giúp chị cầm hành lý, nhưng Vưu Tư Khiết bảo không cần, sau đó giới thiệu người phía sau: “Đây là anh rể em.”

Người đàn ông ấy không cao lắm, nhưng nước da rất trắng, trên người còn đeo một chiếc túi nữ, mỉm cười với Vưu Tư Gia.

Dương Huyên cũng bước đến chào hỏi hai người. Vưu Tư Khiết chăm chú quan sát anh nhưng không nói gì, mãi đến khi Vưu Tư Gia kéo tay chị: “Chị mệt rồi phải không? Bọn em đã đặt khách sạn cho hai người rồi…”

Vưu Tư Khiết và bạn trai vẫn chưa kết hôn, hai người cùng kinh doanh ở Nam Thành.

Mọi người theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi lên tầng trên vào phòng riêng. Khi rẽ qua góc hành lang, bước chân Dương Huyên bỗng khựng lại.

Vưu Tư Gia đã đi đến cửa phòng, quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Dương Huyên thu ánh mắt về: “Không có gì.”

Trong bữa ăn, Vưu Tư Khiết liên tục đặt câu hỏi, Dương Huyên ở bên cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời.

Bề ngoài anh trông bình thản, nhưng Vưu Tư Gia vẫn nhận ra sự bất an và căng thẳng của anh. Vì thế, cô nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh, giống như cách anh vẫn thường làm để an ủi cô.

Vừa đặt tay xuống, cô bỗng cảm giác ánh mắt chị mình quét qua liền vội rụt tay lại.

Vưu Tư Gia giấu tay xuống dưới bàn, ngay sau đó, Dương Huyên cũng thả một tay xuống, để cô dùng đầu ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay anh. Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình.

Dương Huyên hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nghe nói Dương Huyên hiện tại làm ăn cũng khá ổn, sắc mặt Vưu Tư Khiết dịu đi phần nào. Nhưng cuối cùng, chị vẫn hỏi: “Sau này định thế nào, cậu đã nghĩ chưa?”

Dương Huyên nhìn sang.

“Cậu ở Bằng Thành, nó thì còn chưa học xong, tính lại ham chơi chẳng chịu ngồi yên.” Vừa nói, Vưu Tư Khiết vừa lườm Vưu Tư Gia một cái. “Việc làm ổn định nó không thích, sau này ở đâu còn chưa quyết định được. Cậu tính sao? Định để nó tìm cậu à?”

Dương Huyên không hề do dự: “Tùy em ấy. Em ấy đi đâu, em đi đó.”

Vưu Tư Khiết sững người.

“Cứ theo ý em ấy.” Dương Huyên tiếp tục nói, “Em ấy muốn ở đâu, em sẽ lập nghiệp ở đó. Ngoài công việc, em sẽ tranh thủ thời gian để đến tìm em ấy. Có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian…”

Vưu Tư Gia thấy anh cứ mãi nói chuyện mà chưa động đũa liền nhân lúc Vưu Tư Khiết không để ý, lén gắp không ít đồ ăn vào đĩa trước mặt Dương Huyên.

Vì đã về rồi nên Vưu Tư Khiết cũng quyết định ở lại đón Tết. Tiện thể, chị sẽ xử lý nốt chuyện căn nhà trước đây. Hôm sau còn phải về lại thị trấn Xuân Hà, ăn xong liền quay về khách sạn ngủ một đêm.

Vừa đến cửa phòng, Vưu Tư Gia đã bị Vưu Tư Khiết kéo lại: “Hai chị em mình ngủ chung, để anh rể em với Dương Huyên ngủ một phòng.”

Vưu Tư Gia liếc nhìn Dương Huyên.

Từ đợt gặp nhau kỳ nghỉ đông đến giờ, hai người vẫn chưa có cơ hội thân mật đúng nghĩa. Cô hơi chần chừ một chút đã bị Vưu Tư Khiết kéo tiếp: “Nghĩ gì thế? Đồ đạc em đâu, mang sang phòng chị đi.”

Vưu Tư Gia đành gật đầu.

Sau khi đóng cửa, Vưu Tư Khiết treo áo khoác lên rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Thằng nhóc đó, thật ra cũng được… nhưng cũng không thể để cậu ấy được nước lấn tới…”

Nhân lúc Vưu Tư Khiết vào phòng tắm rửa mặt, Vưu Tư Gia lén chuồn ra ngoài.

Dương Huyên đứng đợi cô ngoài hành lang.

Vưu Tư Gia lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh, cười híp mắt: “Chị em còn khen anh nữa đấy.”

Dương Huyên véo nhẹ má cô, sau đó cúi xuống hôn.

Vưu Tư Gia quấn chặt lấy cổ anh không chịu buông. Cho đến khi không khí giữa hai người bị đối phương cướp đi sạch sẽ, cô mới áp má vào ngực anh, bỗng nhớ ra gì đó, cô liền vội vàng đẩy anh ra: “Chị em sắp ra rồi, mai gặp nhé!”

Dương Huyên bất đắc dĩ cười.

Hôm sau, Vưu Tư Khiết trở về thị trấn Xuân Hà, còn Vưu Tư Gia thì ở lại.

Dương Huyên không quên sắm Tết, mang theo Vưu Tư Gia đến nhà Trình Viên Viên chúc Tết bố mẹ cô ấy để cảm ơn họ vì đã chăm sóc cô suốt bao năm qua.

Bố mẹ Trình Viên Viên vốn định giữ hai người lại ăn Tết cùng, nhưng không giữ được.

Lần này về, Dương Huyên có khá nhiều thời gian, dự định sẽ ở bên Vưu Tư Gia trọn kỳ nghỉ đông. Anh đưa cô đến những thành phố khác, vừa đi du lịch vừa đón năm mới bên nhau.

Ban ngày họ cùng nhau lang thang khắp nơi, tối đến lại để nỗi nhớ khi xa cách được bù đắp. Vì còn trẻ, vì vẫn còn khao khát thân thể của đối phương, giữa họ luôn tràn đầy đam mê không điểm dừng.

Họ cùng nhau đón giao thừa trên đỉnh núi. Khi đồng hồ điểm không giờ, pháo hoa nổ vang từ thị trấn dưới chân núi, hai người trao nhau nụ hôn đón năm mới.

Kỳ nghỉ sắp kết thúc, Dương Huyên đưa Vưu Tư Gia quay về thị trấn Xuân Hà tìm Lý Mãn, chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ cùng đến Bằng Thành. Nhưng trước khi xuất phát, anh quay lại làng Vưu Gia một chuyến.

Không có chuyện gì to tát. Từ khi Dương Huyên trả hết số nợ kia, gia đình chủ nợ cũng đã chuyển khỏi nhà Vưu Tư Gia.

Khi dán câu đối Tết, Dương Huyên phát hiện sân nhà cũ cỏ dại mọc um tùm. Những năm tháng không có ai chăm sóc, căn nhà nhỏ nghèo nàn ấy gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi đám cỏ hoang đang mặc sức sinh trưởng.

Trời sắp chuyển ấm. Anh ra thị trấn mua thuốc diệt cỏ, rải đơn giản quanh sân. Làm xong, anh quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Vưu Tư Gia đâu nữa.

Anh đi về phía nhà đối diện, thấy cửa mở bèn cất tiếng gọi tên cô. Lần này, cuối cùng cũng có người đáp lại.

Dương Huyên bước vào, thấy Vưu Tư Gia đang đứng trên ghế, lắc lư không vững, định lấy cái hộp lớn trên tủ quần áo xuống.

Anh vội bước tới, một tay ôm cô xuống rồi tự mình bước lên ghế, giơ tay bê cái hộp xuống đặt dưới đất.

Khi chạm vào, Dương Huyên đã đoán được là gì rồi.

Vưu Tư Gia cầm khăn phủi sạch bụi bặm trên đó, cô mở ra, lật qua một lượt, sau đó ngẩng mặt nhìn anh, cả người phấn khởi: “Không mất, vẫn còn tất cả!”

Dương Huyên xoa xoa đầu cô, cũng cười theo.

Vưu Tư Gia tiếp tục cúi đầu xem những thứ này.

Những thứ này đều là báu vật qua nhiều lần thất lạc rồi tìm lại được, cầm lên mỗi một món như chạm vào ký ức ngày xưa.

Cô lại trân trọng để nó vào tủ.

Dương Huyên đã dọn sạch cỏ dại trong sân, đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, còn Vưu Tư Gia thì ngồi trên ghế đá bên cổng gỗ nhỏ đợi anh.

Dương Huyên đi ra, thấy cô ngồi một bên, ngẩng mặt ngẩn ngơ, anh cụp mắt nhìn cô, giọng dịu dàng: “Đang nghĩ gì thế?”

Vưu Tư Gia chống cằm, thở dài buồn bã: “Em đang nghĩ chuyện hồi bé.”

Dương Huyên nhướn mày, nhìn quanh một vòng, thấy cái chum ngói đỏ bên cạnh: “Hồi bé em nghịch ngợm kinh lắm, chuyện lấy pháo đốt con Đại Hoàng, em không nhớ à?”

“Đó là vì Đại Hoàng ăn trộm gà của em.” Vưu Tư Gia vẫn nhớ chuyện này, vội vàng đứng dậy, “Em là tốt bụng giúp anh đấy!”

Dương Huyên tiến lại gần, thấy cô giờ vẫn còn bất phục, cúi đầu in một nụ hôn lên trán cô, nói: “Anh biết.”

Sau đó Dương Huyên dừng lại một chút, tiếp tục mở lời: “Tư Gia, cảm ơn em.”

Khi cô còn là một cô bé, mỗi ngày chạy nhảy nô đùa trong làng, trong độ tuổi vô lo vô nghĩ nhất, đã quen biết Dương Huyên tràn đầy tâm sự.

Đã từng chia xa, cũng có những lúc nâng đỡ nhau trong thời niên thiếu, đồng hành cùng nhau đến tận bây giờ. Giờ đây nhìn lại, dường như tất cả những ngày tháng ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Mùa xuân đi gieo hạt, Vưu Tư Gia bắt châu chấu ở bờ ruộng; mùa hè mong ngóng xem phim, Dương Huyên mua cho cô một chai nước ngọt để xin lỗi; mùa thu lá rụng trên yên sau xe moto của anh, anh đưa tay phủi đi, chở cô đi dạo; mùa đông bắt đầu có tuyết rơi, Vưu Tư Gia ôm anh từ phía sau, anh chỉ khóc trong vòng tay của cô. Bốn mùa cứ thế luân chuyển qua đi, họ tiếp tục đợi một mùa xuân khác đến.

“Cạch” một tiếng, Dương Huyên khóa cửa lại, anh nắm tay Vưu Tư Gia, hai người chậm rãi bước đi xa dần.
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 71: Ngoại truyện 1 – Lục Trạch Minh



Lục Trạch Minh vừa từ bệnh viện về nhà, Sư Văn Thục đã mang một bức ảnh của một cô gái tới.

Anh vẫn không nhận lấy, chỉ đưa áo khoác cho dì Trần rồi cầm lấy chiếc cốc trên bàn uống nước.

Bị phớt lờ, Sư Văn Thục cuối cùng cũng bực bội: “Suốt ngày chạy đi bệnh viện, chuyện ông nội con nhờ thì siêng năng lắm, còn lời mẹ nói thì chẳng để tâm chút nào—”

“Mẹ.”

Lục Trạch Minh thở dài, đặt cốc thủy tinh xuống. Anh nhận lấy bức ảnh xem qua một chút rồi đặt lại lên bàn: “Ngày kia đi.”

“Những lần hẹn trước đều hoãn lại, lần này con phải hứa với mẹ đấy.”

Lục Trạch Minh gật đầu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Anh vừa từ nước ngoài trở về chưa đầy hai tháng đã bị những chuyện này làm cho quay cuồng.

Từ khi anh vào đại học, sức khỏe của ông nội không ổn định, việc nhập viện là chuyện thường xuyên, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.

Việc anh vừa về nước đã lập tức chạy đến bệnh viện khiến Sư Văn Thục có phần không hài lòng, nhưng thấy ông cụ có ý định giao toàn bộ công việc công ty cho Lục Trạch Minh, bà không còn làm mình làm mẩy nữa, thậm chí còn bắt đầu tỏ ra quan tâm, nhiều lần ân cần hỏi han bên giường bệnh của ông cụ.

Lục Trạch Minh thấy hết nhưng không nói gì, đợi đến khi bị Sư Văn Thục thúc giục nhiều lần, cuối cùng anh cũng đến buổi hẹn vào ngày kia.

Địa điểm là một nhà hàng tư nhân, không gian phòng riêng thanh tĩnh. Anh đến sớm hai mươi phút, vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì đối phương cũng đẩy cửa bước vào.

Trong suốt bữa ăn, Lục Trạch Minh ít nói, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe đối phương trò chuyện.

Cô gái để tóc dài, dịu dàng và tri thức, từ chuyện du học nói đến chuyện của cha mẹ hai bên, nhưng thấy anh không có nhiều phản ứng, cô cũng giữ thái độ khách sáo, nhã nhặn.

Cuối cùng, cô khẽ cắn đầu đũa, nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng tiếng thở dài ấy cũng không thể kéo sự chú ý của người đối diện quay lại.

Sau đó, phục vụ mang lên hai chén canh sườn hầm mướp đắng, đặt trước mặt mỗi người. Chén sứ trắng chỉ to bằng lòng bàn tay, hương vị của canh thiên về thanh đắng.

Lục Trạch Minh nếm một ngụm, sau đó chỉ cầm thìa khuấy nhẹ, không để tâm lắm.

“Bữa ăn này có phải rất nhàm chán không?”

Lục Trạch Minh lắc đầu.

Cô gái buông thìa xuống, cười tự giễu: “Thật ra lúc mẹ nói với tôi về buổi gặp mặt này, tôi đã rất vui.”

Lục Trạch Minh vẫn nghịch thìa trong tay, nhưng hơi nhướng mày: “Vì sao?”

“Bởi vì hồi cấp ba, tôi đã biết anh.”

Không biết câu nói nào chạm đến sự chú ý của Lục Trạch Minh, cuối cùng anh cũng có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô học ở Trung học Số Một à?”

“Đúng vậy.”

“Lớp nào?”

“Lớp 12 – 5. Năm nhất tôi học ngay lớp bên cạnh anh, sau khi phân ban tự nhiên – xã hội thì tôi chuyển sang khối khác.”

“Thì ra là vậy.” Ánh mắt Lục Trạch Minh lại rũ xuống. “Trí nhớ của cô tốt thật, còn nhớ cả bạn học lớp bên cạnh hồi cấp ba.”

“Không nên sao?” Cô gái hơi ngạc nhiên. “Mọi người đều rất hoài niệm thời cấp ba mà.”

Lục Trạch Minh không đáp.

Anh thường nghe người ta nói về những kỷ niệm thời học sinh, nhưng bản thân lại đã quên mất hầu hết khuôn mặt của những người từng quen.

Thấy anh có chút hứng thú với chủ đề này, cô gái bắt đầu kể về những chuyện thú vị hồi trung học, cuối cùng lại thở dài: “Vẫn là ngày xưa tốt hơn, thật nhớ thời cấp ba quá.”

Bỗng nhiên, Lục Trạch Minh cất lời: “Trường chúng ta, hoàng hôn trên tầng cao nhìn rất đẹp.”

“Hả?”

“Cô đã từng nhìn chưa?” Anh hỏi. “Từ hành lang trên tầng năm, nhìn ra ngoài ấy.”

“Cao quá.” Cô cười. “Leo lên đó mệt lắm.”

Mệt sao?

Lục Trạch Minh không có ấn tượng gì về điều đó. Anh chỉ nhớ mình từng leo từ tầng một lên từng chút một, chỉ để nhìn thoáng qua ánh hoàng hôn.

Mặt trời giống như một tàn thuốc cháy lập lòe, dãy phòng học như đang tan chảy, bóng người trên hành lang cũng đang tan chảy, dường như chính anh cũng tan vào trong đó.

Kết thúc bữa ăn, anh lập tức quay lại bệnh viện.

Khi anh đến nơi, bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng bệnh. Lục Trạch Minh gật đầu chào rồi đẩy cửa bước vào, thấy Lục Tân Dân đang mặc đồ ngủ, ngồi trên sofa trong phòng bệnh.

Anh đi đến pha trà, trong lúc rót nước nóng, chợt nghe ông nhắc đến Dương Huyên, hỏi anh có biết tình hình gần đây của anh ta không.

Đã lâu không nghe đến cái tên này, động tác trên tay anh hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh chỉ đáp: “Không rõ lắm ạ.”

“Nghe nói nó sắp kết hôn rồi.”

Ngay giây tiếp theo, nước trà trong tay anh tràn ra ngoài.

Ánh mắt Lục Tân Dân cũng theo đó mà nhìn sang.

Lục Trạch Minh thản nhiên lau sạch nước trà: “Là anh ta chủ động liên lạc với ông à?”

Lục Tân Dân hừ lạnh một tiếng: “Nó mà có cái tâm đó sao?”

Đến khi hoàn hồn lại, Lục Trạch Minh mới phát hiện mình đã ra khỏi bệnh viện từ lúc nào. Anh đang đứng bên bồn hoa trước cổng bệnh viện, bên cạnh có một người đàn ông vừa hút thuốc vừa gọi điện, đốm lửa đỏ nơi đầu ngón tay lập lòe trong màn đêm.

Đêm thu ở Hà Thành quá đỗi mát mẻ, thậm chí phảng phất một chút tiêu điều.

Lục Trạch Minh đưa tay sờ túi áo, lúc này mới nhận ra tim mình đang đập dồn dập.

Anh vốn không có thói quen xem Moments của người khác, nhưng lần này lại mở ra, kéo xuống đọc hết bài này đến bài khác, đủ loại nội dung lộn xộn chẳng ra đâu vào đâu. Không tìm được gì, anh lại vào danh sách liên hệ để tìm.

Không biết nên nói là may hay không may, người kia không đặt chế độ chỉ hiển thị ba ngày gần nhất. Kéo xuống không bao lâu, anh đã thấy một bài đăng về ảnh cầu hôn.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ánh mắt thất thần.

Người đàn ông bên cạnh hút thuốc xong, tiến lại gần, đưa cho anh một điếu: “Anh bạn, hút không?”

Ban đầu, người kia còn định vỗ vai anh, nhưng khi đến gần nhìn rõ bộ dạng chỉnh tề của anh: Com-lê phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn thì động tác bỗng khựng lại.

Nhưng Lục Trạch Minh vẫn đưa tay nhận lấy.

Người nọ giúp anh châm thuốc, anh khẽ gật đầu cảm ơn.

Thật ra anh không thường hút thuốc, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay mà không hề động đến. Khói xanh lững lờ bay lên, người đàn ông bên cạnh vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của anh.

Lục Trạch Minh lặng lẽ nhét điện thoại lại vào túi áo, nhưng người kia thì đã mở miệng nói chuyện, bắt đầu kể lể về mối tình đầu đã phụ bạc mình, cuối cùng theo chồng xa xứ, để lại anh ta trắng tay cả tình lẫn tiền.

Lục Trạch Minh nghe mà không mấy kiên nhẫn. Đợi đến khi điếu thuốc cháy hết, anh dập tắt rồi thản nhiên ngắt lời, nói lời tạm biệt.

Anh bây giờ chỉ muốn đi uống rượu nên đã rủ hai người bạn nam thời cấp ba từng có chút giao tình.

“Hiếm khi được cậu hẹn đấy.” Một trong hai người rất vui vẻ. “Tối nay để tôi mời.”

Lục Trạch Minh lắc đầu từ chối, đặt ly rượu xuống bàn, đột nhiên hỏi: “Vưu Tư Gia, hai cậu còn nhớ không?”

“Cô nàng có đôi mắt tròn tròn ấy à? Hồi cấp ba tham gia cả đống hạng mục trong hội thao ấy, cậu ấy khá thú vị.”

Người còn lại hỏi thẳng thừng: “Hai cậu hồi đó có phải từng hẹn hò không?”

Lục Trạch Minh không trả lời, lại rót thêm một ly rượu, mãi mới chậm rãi mở miệng: “Cậu ấy sắp kết hôn rồi.”

Hai người đối diện chợt hiểu ra: “À, chuyện bình thường thôi, hồi cậu ở nước ngoài, lớp mình có một bạn làm cán sự thể dục cũng cưới rồi… Cậu ấy có hỏi cậu tiền mừng không?”

Lục Trạch Minh nhếch mép cười giễu cợt, sau đó ngẩng lên: “Có thông báo cho hai cậu không?”

“Không, lâu rồi không gặp.” Đối phương suy nghĩ một chút. “Lần cuối tôi thấy cậu ấy chắc là buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm nhất.”

Lục Trạch Minh dốc cạn ly rượu, chỉ còn lại những viên đá lăn lóc trong cốc.

Anh cũng đã rất lâu rồi không gặp cô.

Tính từ lần cuối cùng anh gặp cô đã gần bốn năm rồi.

Khi đó, Lục Trạch Minh sắp ra nước ngoài, trước khi đi anh đã ghé qua Hải Thành, đúng lúc Đại học H tổ chức lễ tốt nghiệp.

Từ xa, cách mấy bước chân, anh trông thấy Vưu Tư Gia mặc lễ phục tốt nghiệp, ríu rít cười nói, ôm bó hoa chụp ảnh. Bên cạnh cô là một người đàn ông quen mặt.

Đã có người tặng hoa cho cô rồi, vậy anh cũng không cần phải tặng nữa.

Lần gặp trước đó nữa là ở Hà Thành, anh theo Lục Tân Dân đi gặp khách, khi rẽ qua cầu thang thì tình cờ ngẩng đầu bắt gặp cô.

Cô đi cùng các bậc trưởng bối, hoàn toàn không hay biết đến sự có mặt của anh.

Sau đó, anh gặp Dương Huyên trong nhà vệ sinh. Đối phương vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, thậm chí còn không quên hỏi thăm tình hình của anh.

Lục Trạch Minh nhìn chăm chú vào Dương Huyên qua gương, trên gương mặt lẫn giọng điệu của anh ta không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, nhưng mỗi khi đối diện với Dương Huyên, anh luôn có cảm giác căng thẳng và bực bội.

Lần gặp trước nữa chắc là vào kỳ nghỉ đông năm nhất đại học. Khi đó, anh tặng cô một sợi dây chuyền, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị gửi trả lại…

Vừa hồi tưởng vừa uống rượu, cuối cùng anh uống đến mức mất ý thức. Đến khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà. Dư âm của cơn say khiến đầu anh đau như búa bổ.

Anh nghỉ ngơi một lúc rồi xuống lầu, trông thấy Sư Văn Thục đang ngồi trên ghế sô pha. Bà liếc mắt nhìn anh, rồi gọi dì Trần mang nước mật ong ra.

Uống được hai ngụm, anh liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Bây giờ mặt trời đã lên cao, Lục Trạch Minh mới kéo ghế ra, ngồi xuống bàn ăn, từ tốn dùng bữa sáng.

Đợi anh ăn xong từng miếng nhỏ, Sư Văn Thục mới lên tiếng: “Hôm qua nói chuyện thế nào rồi?”

Lục Trạch Minh khựng lại: “Chuyện gì cơ?”

“Với Nghiên Nghiên ấy.”

Cơn khó chịu trong người vẫn chưa dịu bớt, anh cau mày: “Ai—”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã dừng lại, sau đó đổi giọng: “Cũng bình thường.”

“Vậy mấy ngày nữa con hẹn gặp con bé thêm lần nữa đi?”

“Con đã nghe lời mẹ đi gặp một lần rồi.” Anh cố nén sự bực bội, nhìn thẳng vào Sư Văn Thục. “Chẳng lẽ còn phải gặp nữa sao?”

Bị anh phản bác, sắc mặt Sư Văn Thục lập tức khó coi: “Hôm qua con uống say bí tỉ, phải nhờ bạn dìu về…”

Bà còn chưa nói xong, Lục Trạch Minh đã nhớ lại chuyện tối qua, sau đó đột nhiên đứng bật dậy.

Vẻ mặt anh lạnh lùng đến mức Sư Văn Thục cũng phải im bặt.

Bà ngơ ngác nhìn anh đi thẳng lên lầu, chưa đầy vài phút sau đã mặc chỉnh tề bước xuống. Bà vội vàng chặn anh lại: “Trạch Minh, con đi đâu vậy?”

Anh không trả lời, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.

Mắt Sư Văn Thục đỏ hoe, quay sang nhìn dì Trần: “Tôi đã nói gì chứ?”

Ra khỏi nhà, anh vẫn còn nơi khác để đi.

Từ lúc về nước, anh đã nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài sống, lần này có lẽ có thể thuận nước đẩy thuyền.

Sư Văn Thục chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ. Nước mắt và những lời nói của bà khiến anh vừa đau lòng vừa nghẹt thở.

Trên xe, Lục Trạch Minh bất giác nhớ lại lần đầu tiên anh cãi nhau với bà, đó là hồi tiểu học.

Tan học về nhà, vì hai bạn bàn trước đùa nghịch mà bàn ghế đổ nghiêng, cánh tay anh cũng bị trầy xước, sách vở dính đầy bụi bẩn.

Sư Văn Thục nghi ngờ anh bị bắt nạt, muốn đến trường làm rõ chuyện.

Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy mất mặt, dù thủ phạm thật sự là cô bé tóc nấm ngồi phía trước.

Nhưng càng che giấu, Sư Văn Thục lại càng làm lớn chuyện. Anh đứng trên cầu thang, nhìn cô bị bố mẹ trách mắng, cúi đầu ủ rũ, bộ dạng chật vật chẳng khác nào lần đầu tiên anh thấy cô bé đó ngã nhào xuống đất.

Trước đó, anh chưa từng gặp cô gái nào như vậy.

Quê mùa, nói chuyện mang giọng địa phương, bị bạn nam cùng bàn bắt nạt liền lập tức phản đòn như một quả pháo nhỏ. Ngày nào cũng vui vẻ không biết vì điều gì, ngốc nghếch, nâng niu viên bi thủy tinh của mình như báu vật, cẩn thận cất trong cặp sách, nhưng lại hào phóng chia sẻ với các bạn khác. Thế nhưng anh từng tận mắt thấy có người lén vứt viên bi của cô sau giờ tan học.

Không ai trân trọng báu vật của cô. Nhưng cô cũng chưa bao giờ chia cho anh.

Cứ thế, anh lái xe không mục đích suốt cả buổi chiều, cuối cùng dừng lại trước cổng ngôi trường cũ.

Hôm nay là cuối tuần, trường không có lớp. Anh chào hỏi bác bảo vệ rồi lái xe thẳng vào trong.

Anh quay lại khu phòng học ngày trước, men theo cầu thang chính giữa đi lên. Ánh sáng phản chiếu trên những khung cửa kính đóng chặt, tạo thành những quầng sáng lấp lánh.

Lục Trạch Minh lại đứng trên hành lang ngày ấy, theo thói quen nhìn về phía dãy hành lang nối liền hai khu nhà. Trước đây rất lâu, luôn có một người đứng đó ngắm hoàng hôn.

Thực ra anh đã từng thấy rất nhiều cảnh hoàng hôn đẹp.

Những ngày du học ở Mỹ, cùng bạn bè lái xe dọc theo quốc lộ hướng đến California, cả bầu trời như chìm trong sắc hồng mộng ảo. Anh cũng từng đến sa mạc, tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời đỏ rực chìm xuống sau những dòng sông dài.

Nhưng nghĩ lại thì thật kỳ lạ, mỗi khi chứng kiến những cảnh sắc rực rỡ ấy, anh lại nhớ đến những khoảnh khắc tưởng như chẳng liên quan gì—

Tan học lớp bổ túc, anh thong thả đạp chiếc xe địa hình, phía trước có người ngân nga một giai điệu không rõ là bài gì. Dưới ánh tà dương của ngày xuân, có kẻ ngốc nghếch tung chiếc cặp chưa kéo khóa lên cao, để sách vở rơi xuống, phủ đầy lên đầu lên mặt…

Còn có những ngày tháng ồn ào của thời trung học.

Ánh nắng hoàng hôn phủ kín cả tầng lầu. Qua khoảng không giữa hai tòa nhà, anh vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn sang phía đối diện.

Dưới ánh sáng chói chang màu vàng rực rỡ, anh khẽ nheo mắt. Không biết bao nhiêu lần, anh đã chân thành tin rằng ánh mắt đối diện cũng đang hướng về mình.

Lục Trạch Minh chống tay lên lan can, tiếp tục phóng tầm mắt ra xa.

Chưa đầy hai phút sau, khi mặt trời vẫn chưa kịp lặn, anh đã nhẹ cúi đầu, xoay người rời đi.

Dù có quay lại chốn xưa bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng thể tái hiện dù chỉ một chút rung động và rực rỡ của ký ức năm nào.

Những hoàng hôn ấy, những cảnh sắc ấy, chỉ thuộc về khoảnh khắc đó, thời khắc đó.

Trước kia anh chưa từng gặp, sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại.
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 72: Ngoại truyện 2 – Dương Huyên



Dương Huyên thực ra không thường nhớ về chuyện thời thơ ấu, nhưng những ký ức ấy vẫn ẩn sâu trong tâm trí anh, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, khiến anh không thể nào quên được.

Anh sống trong một căn sân nhỏ hẹp, ba gian nhà rộng năm mươi mét vuông, sân trước lát đá, sân sau nuôi gia cầm.

Từ khi có ý thức, Dương Huyên đã bận rộn không ngừng nghỉ.

Bếp lò trong nhà được xây bằng gạch. Thuở đầu khi nấu ăn, anh phải cầm xẻng đứng trên ghế đẩu, cả người lắc lư chông chênh. Sau này khi cao lớn hơn, anh bắt đầu đeo giỏ theo sau bà ngoại ra đồng làm việc, tưới nước cho khoai lang, gặt lúa mì, trước khi trời đổ tuyết vào mùa đông thì phải vận chuyển bắp cải từ ngoài đồng về nhà.

Mặt trời lắc lư mọc lên từ phía đông, dưới chân là đất vàng khô ráo. Đường và làng xóm trong những ngày đông mang màu u ám cũ kỹ, đến mùa hè nóng bức lại chuyển thành màu sắc chói chang.

Ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là những khoảnh khắc hoàng hôn—

Khi chiều tà dần buông xuống, lũ trẻ tan học ùa ra đầu phố, tụ tập thành từng nhóm, chỗ này một đám, chỗ kia một đám, nhảy lò cò, chơi bi ve, đủ các trò chơi không ngừng đổi mới.

Dương Huyên nấu cơm xong thì đứng trước cửa gỗ, con chó Đại Hoàng quanh quẩn bên chân anh, còn anh nhìn về phía đầu phố. Phía sau lưng là tiếng chửi mắng của ông ngoại, tiếng nức nở của bà ngoại, phía trước là tiếng cười đùa ồn ào từng đợt vọng lại từ ngoài phố.

Đợi khi trời tối dần, Dương Huyên liền quay người bước vào trong nhà.

Chẳng ai gọi anh đi chơi cùng, mà anh cũng không hòa nhập được. Nhưng vì đã quen với lối sống này từ nhỏ nên anh cũng không cảm thấy cô đơn hay vất vả gì.

Dương Huyên không được lũ trẻ mến mộ cho lắm. Vì trưởng thành sớm nên bọn trẻ nhỏ hơn không muốn chơi với anh, còn những đứa con trai cùng tuổi thì hầu hết đều từng đánh nhau với anh.

Ngược lại với anh, nhà đối diện có một cô bé, bố mẹ đều đi làm ăn xa, cô bé rất được lòng mọi người, Dương Huyên thường thấy cô chạy nhảy khắp nơi.

Từ cửa nhà đi ra rồi rẽ về sau, vòng qua một dãy nhà ngói là đến vườn rau. Vườn rau nằm sát một ngôi nhà bỏ hoang, nơi đó từng là một trường tiểu học, giờ bị một nhóm trẻ con chiếm giữ.

Có một buổi sáng trong kỳ nghỉ hè, Dương Huyên đi gánh nước giếng để tưới vườn, xách thùng nước đến trước vườn rau thì thấy trong vườn nhà mình có một đám trẻ con, chúng thấy anh đến thì tản ra tứ phía như bầy chim bị kinh động: “Tư Gia mau chạy đi! Có người đến rồi!”

Một bóng đen vọt ra từ bên giàn đậu, phía sau khu rừng dương vang lên tiếng sột soạt.

Dương Huyên đi đến gần mới phát hiện bên mép vườn rau nhà mình xuất hiện những dấu chân lộn xộn.

Anh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi đến căn nhà bỏ hoang phía sau, nhìn thấy một số “di tích”—

Giữa nhà dùng mấy viên gạch đỏ xếp thành một cái bếp nhỏ, bên dưới là củi đốt đen thui, xung quanh bày biện nhiều thứ:

Vài chai nhựa được cắt làm bát nhỏ, những cọng cỏ dại không biết tên, còn có đậu và ớt từ vườn rau.

Có lẽ vì sợ bị phát hiện nên những rau củ này được hái từ nhiều vườn rau khác nhau gom lại.

Dương Huyên nhìn một vòng, ngẩng đầu lại thấy tấm bảng đen phía trước, trên đó vẽ một số ký hiệu lung tung, lúc này anh mới hiểu ra, đây là căn cứ bí mật của lũ trẻ.

Khi Dương Huyên đi ra, trong bụi cỏ phía sau nhà vừa lúc thò ra một cái đầu bù xù, đôi mắt đen láy tròn xoe, nhìn anh chợt lóe rồi rụt ngay về, sau đó cả đám khom người lẻn đi qua con đường nhỏ phía sau.

Về sau anh thường để ý quan sát, phát hiện Vưu Tư Gia ngày nào cũng dẫn theo một đám người bận rộn qua lại—

Vào buổi trưa nóng nực nhất của mùa hè, cô cũng không ngủ, vác cây chổi to đuổi bắt bướm trong đám cỏ rậm rạp; sau giờ học, cô đeo cặp sách đi lang thang vô định, xắn quần lội xuống suối nhỏ chuyển đá cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì; trong sân nhà thím Hai ở bên kia đường có trồng hai cây hồng, cô cứ có việc không việc là cầm cây sào tre nhỏ đi loanh quanh bên ngoài tường nhà người ta…

Còn có một lần, Dương Huyên làm xong việc trong vườn rau, nghe thấy tiếng quen thuộc từ bên cạnh vọng lại, nên anh đứng bên cửa sổ nhìn vào trong, phát hiện chỉ có một mình Vưu Tư Gia, không ai chơi với cô, cô liền cầm cành cây làm thước giáo, đứng trước lớp học trống không, hăng say bắt chước thầy cô giảng bài.

Dương Huyên đứng bên cạnh xem đến say mê, vừa đổi tư thế thì chân đá phải một hòn đá nhỏ dưới đất văng vào chân tường, phát ra một tiếng động nhẹ.

Người bên trong lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Huyên đứng ngoài cửa sổ, hai người nhìn nhau chằm chằm, một lúc đều không cử động.

Hai giây sau, cô ném cái que nhỏ đi, một tay gãi gãi đầu rồi chạy biến mất.

Sau đó gặp lại cô là vào buổi chiều tan học, cô cùng một đám trẻ ngồi chơi bi ve ngoài phố, đầu này chạm đầu kia, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên thấy anh thì cũng vội vàng quay đi. Cô cũng giống như những đứa trẻ khác, có vẻ hơi sợ anh.

Chắc cô khá để tâm đến chuyện này, bởi vì từ hôm đó, anh rất ít khi thấy cô một mình đến đây nữa, cuối tuần cũng không thấy bóng dáng đâu.

Dương Huyên nghĩ, chắc chắn cô đã tìm được một căn cứ bí mật khác rồi.

Trẻ con thích nhất là dịp Tết, nhưng Dương Huyên khá thờ ơ, nhiều lúc niềm vui và sự náo nhiệt của mọi người xung quanh càng làm nổi bật sự tĩnh lặng của họ.

Có một đêm giao thừa, anh nhớ rất sâu sắc.

Hôm đó ông ngoại uống rượu, trời lạnh thấu xương, nằm trên nền đá trong sân. Anh đến kéo ông, nhưng bị đấm một cú vào mũi, chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt chảy ra.

Bà ngoại lấy khăn tay lau nước mắt bên cạnh, Dương Huyên tiếp tục kéo người nằm dưới đất, đối phương lại cởi giày ra, ném thẳng vào người anh. Nhưng Dương Huyên đã đoán trước, nghiêng người sang một bên, giày bay ra ngoài cửa.

Đại Hoàng bên ngoài r.ên r.ỉ một tiếng, rồi trong bóng tối có một bóng người nho nhỏ không nhúc nhích.

Dương Huyên vội vàng chạy ra hỏi cô có sao không, nghĩ đến việc trong sân còn có người đang nằm, bỗng cảm thấy hơi ngượng, sau đó lùi lại.

Nhưng chẳng mấy chốc, Vưu Tư Gia cũng đi vào theo, còn háo hức muốn giúp họ.

Anh phát hiện ra cô dường như không sợ anh lắm, từ ngày đó, hai người cũng tiếp xúc nhiều hơn trước.

Vì đi học cùng một nhóm nam sinh giống như những kẻ nghịch ngợm nên khi gặp cô trên đường, Dương Huyên cũng không chào hỏi gì nhiều, chỉ khi gặp riêng mới chơi cùng cô.

Mỗi lần bắt được nhím con trong bụi cỏ, bắt được cua con trong suối, anh đều tặng cho cô. Vưu Tư Gia sẽ vui đến phát điên, khiến Dương Huyên cũng vui lây theo.

Còn một lần nữa, anh thấy Vưu Tư Gia mình đầy bụi đất và cỏ khô chơi bi ve với người khác, chơi đến cuối không còn gì cả. Trời đã tối, cô ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm s.ờ s.oạng gì đó, dáng vẻ hơi khôi hài, cũng hơi tội nghiệp.

Vì thế anh đã tặng cô tất cả bi ve của mình.

Tối trước khi ngủ, Dương Huyên nghĩ đến vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Vưu Tư Gia, một mình cười một lúc, sau đó lại không ngủ được.

Anh ngồi dậy ra ngoài uống nước, ông ngoại cũng vừa hay thức dậy đi vệ sin. Vừa thấy anh, giọng nghiêm túc còn say rượu hỏi: “Làm gì đấy?”

“Không có gì ạ.”

Sau khi Dương Huyên trả lời xong, tiếp tục nằm trên giường.

Không biết tại sao lại hơi mất ngủ. Nhìn ra ngoài song cửa sổ, anh mới chợt nhận ra, trăng mùa xuân đặc biệt sáng tỏ.

Và đêm xuân thật dịu dàng.

Dương Huyên cảm thấy tất cả đều đẹp đẽ như thế.
 
Back
Top Bottom