Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 60: Chương 60



Dương Huyên không nói gì, anh đi đến bên giường, bận rộn thay ga giường mới rồi đổi luôn cả gối.

Vưu Tư Gia bước tới, cùng anh vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga, không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi: “Anh sao không nói gì thế? Vừa nãy em nói, anh có nghe thấy không?”

“Em đi tắm trước đi.” Dương Huyên đứng thẳng người dậy, ôm chiếc gối cũ. “Anh đi qua bên kia, trải giường của anh trước rồi—”

“Anh định đi đâu?” Vưu Tư Gia bắt ngay từ khóa quan trọng, lập tức kéo lấy anh, không cho đi. “Anh đừng có chạy.”

“Anh đâu có chạy.” Dương Huyên giải thích, nhưng không nhìn cô. “Giường nhỏ quá, ngủ không nổi. Phòng bốn người bên cạnh chỉ có hai người ở, anh qua đó, em ở đây.”

“Tại sao?” Vưu Tư Gia không hiểu. “Lúc đưa em đi học anh vẫn ngủ chung với em mà!”

Nói xong, cô khựng lại một chút, bỗng nhớ đến lời Dư Miêu Vũ.

Ngay sau đó, cô giật lấy chiếc gối trong tay anh, tiện tay ném lại lên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Dương Huyên trông thấy chiếc gối lăn một vòng trên giường, cuối cùng dừng lại.

“Anh có gì mờ ám đúng không?”

Nghe vậy, Dương Huyên quay sang, lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh có gì chứ?”

Vưu Tư Gia ngập ngừng trong thoáng chốc.

Vì lớn lên cùng nhau, quá quen thuộc và thân thiết nên tâm trạng của đối phương thế nào, không cần nói cũng có thể cảm nhận được. Thích hay nhớ, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là rõ. Nếu nhất định phải định nghĩa mối quan hệ này, thì có vẻ hơi gượng ép và phiến diện, nhưng sự hoài nghi trong lòng cô vẫn lấn át tất cả.

Vì vậy, cô thành thật nói: “Dư Miêu Vũ bảo đàn ông không xác định mối quan hệ tức là có vấn đề.”

Cô nghiêng đầu tiếp tục hỏi:

“Vậy có phải anh đang lửng lơ với em không?”

Dương Huyên sững người. Theo phản xạ, anh thực ra muốn bật cười, nhưng cuối cùng lại không cười, chỉ cẩn thận quan sát cô.

Vài giây sau, anh khẽ nói: “Tư Gia, em nhìn xung quanh đi.”

Vưu Tư Gia không hiểu ý anh.

“Nóng lắm đúng không? Chật chội hơn chỗ trước kia mình từng ở, thậm chí còn có gián, anh phải rắc thuốc định kỳ.” Anh nhếch khóe môi cười nhẹ.

“Phòng này còn là khá nhất đấy, vì mấy công nhân khác còn chẳng có điều hòa. Họ chưa từng học đại học, trong xưởng cũng hiếm khi thấy con gái xinh đẹp, nên với em… rất tò mò.”

“Em ngồi tàu hỏa suốt mấy tiếng để đến tìm anh, mà bây giờ chỉ có thể ở trong khu ký túc này, anh còn chẳng có thời gian đưa em đi chơi…” Giọng Dương Huyên càng lúc càng nhỏ. “Anh lấy tư cách gì để lửng lơ với em chứ?”

Nhìn thấy nét mặt anh thoáng vẻ cô đơn, Vưu Tư Gia cũng thấy khó chịu trong lòng.

Cô bước tới ôm chặt lấy anh: “Anh có tư cách!”

Dương Huyên cúi mắt, rất lâu sau cũng ôm lại cô, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc đen của cô, lòng dần mềm đi.

Anh tựa cằm lên đ.ỉnh đầu cô, khẽ thở dài: “Cho anh thêm chút thời gian, đợi em tốt nghiệp đại học, chắc lúc đó anh có thể…”

Nghe vậy, Vưu Tư Gia lập tức phản đối: “Nhưng còn ba năm nữa lận!”

Dương Huyên nhìn vào mắt cô, rồi lại cân nhắc tình huống hiện tại, do dự một chút rồi đổi lời: “Vậy hai năm?”

“Vậy cũng được.” Vưu Tư Gia miễn cưỡng đồng ý, sau đó liền buông tay.

“Anh chờ chút.”

Nói xong, cô bước đến bên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy một tờ giấy rồi bắt đầu viết ngoáy lên đó.

Dương Huyên đi tới, thấy cô đặt bút xuống liền cầm tờ giấy lên lắc lắc trước mặt: “Nói suông không tính, anh phải ký vào đây.”

Anh nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy bên trên viết “Giấy cam kết”… cùng những điều khoản kiểu như hai năm sau xác nhận quan hệ yêu đương gì đó. Nhìn mà không nhịn được cười, anh cắn nắp bút, rồi ngay ngắn ký tên mình xuống phía dưới.

Vưu Tư Gia lại nhận lấy, kiểm tra lần nữa, sau đó vui vẻ gấp gọn lại, cẩn thận cất vào vali hành lý.

Lúc cô tắm xong bước ra, Dương Huyên cũng từ phòng bên cạnh trở về, đang cúi đầu chăm chú vẽ bản thiết kế trên bàn.

Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn bàn vàng nhạt, những ngọn đèn khác đều đã tắt. Dương Huyên ngước lên nhìn cô rồi lại nhanh chóng rời mắt đi, tiếp tục vẽ: “Anh đốt hương chống muỗi sau giường, em cẩn thận đừng đá trúng.”

Vưu Tư Gia không đi đến giường mà kéo một chiếc ghế, ngồi sát bên anh. Cô tựa cánh tay lên bàn, gối mặt lên đó, sau đó hỏi: “Bao giờ anh đi ngủ?”

Dương Huyên lật sang trang khác: “Đợi em ngủ rồi anh đi.”

Vưu Tư Gia lập tức xích lại gần, ôm lấy eo anh, không chịu buông: “Vậy em không ngủ nữa.”

Ngay khi cô vừa áp sát, một mùi hương thanh mát sau khi tắm liền thoảng qua, làn váy ngủ mỏng manh phủ lên làn da mềm mại mịn màng.

Cảm giác như vừa chạm phải ngọn lửa nóng rẫy, Dương Huyên lập tức hơi lùi ra sau, nắm lấy vai cô, đỡ cô dậy: “Trước tiên ngồi thẳng nào.”

Vưu Tư Gia càng siết chặt vòng tay: “Không.”

“Anh còn phải xem tài liệu, em ôm thế này anh không tập trung được… Tối mai anh lại dẫn em đi chơi.” Dương Huyên xoa tóc cô, mái tóc vẫn còn ẩm ướt sau khi gội. “Ngoan, buông ra nào.”

Lúc này Vưu Tư Gia mới chịu ngồi thẳng dậy: “Vậy em ngồi đây với anh.”

Dương Huyên không đồng ý, nắm lấy cổ tay cô kéo về giường, cố ý nghiêm mặt: “Ngủ đi. Hay muốn anh hát ru cho em?”

Vưu Tư Gia lập tức hứng thú: “Vậy anh hát đi.”

Biểu cảm của Dương Huyên thay đổi đôi chút, cuối cùng đành bất lực: “Anh nhìn em ngủ được không?”

Lúc này Vưu Tư Gia mới chịu nằm xuống, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh.

*

Vưu Tư Gia ở Bằng Thành chưa đầy một tuần.

Ban ngày cô tự mình dạo chơi khắp nơi, đợi đến khi tan làm, Dương Huyên mới có thời gian đưa cô đi ăn. Buổi tối, anh ngồi trước bàn học, cô thì ở bên cạnh lặng lẽ ngồi cùng.

Sắp đến ngày khai giảng, quãng đường xa, cô phải về trước.

Hôm cô rời đi, Dương Huyên xin nghỉ phép để đưa cô ra ga tàu.

Một tay anh xách vali, tay còn lại cầm một túi lớn, bên trong là đủ loại đồ ăn vặt và bánh ngọt để cô ăn dọc đường. Anh đi cùng cô đến tận khu vực chờ khách.

Sau lần gặp mặt vượt cả ngàn cây số này, cảm giác chia xa cũng không còn day dứt như lần trước.

Sắp đến giờ kiểm vé, Dương Huyên vẫn dặn dò bên tai: “…Khi ngủ nhớ để điện thoại và chứng minh thư ở chỗ an toàn. Lần sau có kế hoạch gì thì báo anh trước, được không?”

Vưu Tư Gia ngước lên nhìn anh: “Vậy khi nào chúng ta gặp lại?”

Anh khẽ bóp tay cô: “Lần tới anh đến tìm em.”

Vưu Tư Gia cười, đúng lúc đó loa thông báo bắt đầu kiểm vé, Dương Huyên dắt cô đến xếp hàng ở cuối đoàn người.

Sắp đến lượt vào cổng, Vưu Tư Gia bỗng nhớ ra điều gì, ngước mắt nhìn anh: “Anh quên gì rồi đúng không?”

“Gì cơ?”

Cô chỉ vào mình: “Hôn tạm biệt ấy.”

Lời vừa dứt, Dương Huyên lập tức quét mắt nhìn xung quanh, sau đó tiến sát, khẽ che chắn cô, giọng nói trầm thấp: “Phía sau nhiều người lắm.”

Vưu Tư Gia bước lên trước một chút, quay lại liếc nhìn hàng người dài phía sau: “Vậy thôi.”

Cô vừa nói xong, Dương Huyên đã đặt tay lên vai cô, kéo cô nhẹ nhàng về phía mình.

Anh hơi cúi đầu, tư thế như thể muốn nói gì đó bên tai, nhưng giây tiếp theo, hơi thở nóng rực đã phả đến gần.

Bàn tay anh nâng cằm cô lên, kéo cô lại gần hơn, cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi. Khoảnh khắc tách ra, một tiếng “chụt” khe khẽ vang lên.

Ngay sau đó, anh đứng thẳng lại, tiếp tục xách hành lý mà không nhìn cô nữa.

Vưu Tư Gia khẽ li.ếm môi, cô nhận lấy vali từ tay anh, bước vào cửa kiểm soát rồi quay đầu vẫy tay với anh.

Khi lên thang cuốn, cô lại quay lại vẫy tay lần nữa. Dương Huyên vẫn đứng đó, dõi theo cô.

*

Trở về Hải Thành còn ba ngày nữa là khai giảng.

Dư Miêu Vũ và bạn trai cũng đang du lịch ở Hải Thành, hai người rủ cô đi ăn chung.

Trong bữa ăn, Dư Miêu Vũ ngồi cạnh cô, tự nhiên hỏi chuyện tình cảm: “Lần này đi Bằng Thành có thu hoạch gì không?”

Vưu Tư Gia nhấp một ngụm đồ uống: “Tất nhiên là có.”

“Xác định quan hệ rồi hả?”

Cô gật đầu: “Anh ấy đã ký cam kết, hai năm sau chúng mình mới yêu nhau.”

Dư Miêu Vũ nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cậu bị làm sao vậy?”

“Hả?”

Vì trong phòng còn có người thứ ba, Dư Miêu Vũ đành phải ghé sát lại, hạ giọng nói: “Mau kể cho mình nghe hai người đã làm gì trong khoảng thời gian này, ăn cơm ai trả tiền? Ở đâu?”

Vưu Tư Gia đặt đũa xuống, hai người thì thầm với nhau chưa đầy năm phút, Dư Miêu Vũ đã vội ngắt lời: “Khoan đã? Hai đứa ngủ chay á?”

Vưu Tư Gia nhìn cô ấy: “Ngủ chay là sao?”

Dư Miêu Vũ giải thích một hồi, Vưu Tư Gia chợt hiểu ra: “Bọn mình vẫn luôn như vậy.”

“Nhưng đàn ông thì làm sao có thể ngủ chay được?” Dư Miêu Vũ nghĩ mãi không thông, giọng hơi cao lên: “Không phù hợp với cấu tạo sinh học chút nào! Là đàn ông đó!”

Bạn trai của Dư Miêu Vũ đang ngồi đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng Dư Miêu Vũ chẳng buồn để ý đến anh ta, vẫn túm lấy Vưu Tư Gia tiếp tục thảo luận.

Vưu Tư Gia hiểu rõ lý lẽ, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này với bản thân. Sau bữa cơm này, cô cảm giác như mình vừa mở cánh cửa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 61: Chương 61



Chưa ăn được thịt lợn, nhưng có thể xem lợn chạy trước.

Còn thiếu mười phút nữa là tám giờ khi Vưu Tư Gia với mái tóc bù xù và quầng thâm dưới mắt bị Dư Miêu Vũ kéo dậy khỏi giường.

Mặc quần áo xong vội vàng rửa mặt, hai người thậm chí không kịp ăn sáng, khom người chạy đến phòng học vừa kịp giờ.

Sau khi ngồi xuống, Dư Miêu Vũ quay đầu mới phát hiện vẻ mệt mỏi của Vưu Tư Gia, tặc lưỡi: “Cậu hơi quá đà rồi đấy… Những thứ mình gửi cậu đã xem hết chưa?”

“Cũng không hẳn, làm sao nói nhỉ.” Vưu Tư Gia vẫn còn đang ngẫm nghĩ, “Chỉ là hơi xấu.”

Dư Miêu Vũ lấy sách của hai người từ trong túi đặt lên bàn, quay đầu nhìn cô: “Còn xấu gì nữa? Toàn là trai xinh gái đẹp mình chọn kỹ càng, của ngon thế này, bình thường mình còn chẳng cho ai xem.”

Vưu Tư Gia thành tâm cảm thán: “Cậu có nhiều của ngon thật đấy.”

Vừa dứt lời, Lý Đông Xuyên bên cạnh đã nhìn qua: “Của ngon gì thế?”

Dư Miêu Vũ qua Vưu Tư Gia liếc anh ta: “Cậu đừng quan tâm.”

Lý Đông Xuyên chẳng để ý, cả người nghiêng về phía Vưu Tư Gia: “Tôi không mang sách, xem chung với cậu nhé.”

Vưu Tư Gia nghe vậy, đẩy sách giáo khoa về phía anh ta.

Sau giờ học, Vưu Tư Gia và Dư Miêu Vũ xuống cửa hàng 711 mua oden và sandwich, quay lại lớp thì bị chặn ở lối đi.

Lý Đông Xuyên ngồi ở hàng ngoài cùng không đứng dậy, chỉ hỏi hai người: “Đi đâu thế?”

Thấy Dư Miêu Vũ có vẻ không kiên nhẫn, Lý Đông Xuyên liền nhường chỗ cho cô ấy, đợi người ta vào rồi, anh ta lại chặn đường Vưu Tư Gia: “Ăn gì mà thơm thế? Tôi cũng muốn.”

Vưu Tư Gia đưa chiếc sandwich trong tay cho anh ta, nhưng anh ta không lấy, muốn gắp xiên que trong cốc của cô.

Nửa tiết sau, Lý Đông Xuyên đột nhiên hỏi Vưu Tư Gia: “Nghỉ Quốc Khánh cậu về nhà không?”

Vưu Tư Gia lắc đầu: “Câu lạc bộ ngoại khóa có hoạt động cắm trại, tôi và Dư Miêu Vũ định đi tham gia.”

“Cái của câu lạc bộ đó tôi từng tham gia rồi.” Lý Đông Xuyên nhìn cô, “Người đông không vui đâu, tụi mình có thể đi leo núi ở thành phố bên cạnh, hai ngày một đêm, còn có thể ngắm mặt trời mọc và biển mây nữa.”

Anh ta kể cho cô nghe về những lần leo núi đi bộ trước đây, Vưu Tư Gia bị thuyết phục.

Sau giờ học, Vưu Tư Gia hỏi ý kiến Dư Miêu Vũ.

“Được thôi.” Dư Miêu Vũ nhìn cô, “Vậy mình gọi bạn trai mình đi, nhưng như vậy cậu sẽ đi cùng với Lý Đông Xuyên, cậu chắc chứ?”

“Vậy mình hỏi Viên Viên xem, xem kỳ nghỉ Quốc Khánh cậu ấy có về nhà không.”

“Tốt nhất là có người đi cùng cậu, Lý Đông Xuyên thì lông bông lắm, cậu chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta đâu.”

Vưu Tư Gia không hiểu ý của cô ấy lắm.

Lý Đông Xuyên là người Vưu Tư Gia quen biết ở khu vực leo núi khó trong phòng tập leo núi của câu lạc bộ ngoại khóa hồi năm nhất.

Lúc đó cô là người mới, trên người đeo dây an toàn và hai móc khóa vù vù leo lên.

Người lần đầu leo núi đa phần là lên được mà không xuống được, leo lên rất dễ, nhưng khi nhảy xuống sẽ cảm thấy sợ hãi, vì vậy huấn luyện viên ở dưới liên tục động viên cô. Nhưng Vưu Tư Gia sau khi lên đến đỉnh không do dự, cô đạp một chân lên tường rồi đu người ra ngoài, tư thế nhẹ nhàng, cả người nhẹ nhàng đạp xuống, cuối cùng rơi xuống đệm mềm.

“Đẹp.”

Có giọng nói vang lên ngoài huấn luyện viên, cô quay đầu nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai, mặc áo thun đen thoáng khí, chân tay dài, trông hơi quen.

Vưu Tư Gia ngượng ngùng cười cười.

Khi cô háo hức đi chơi bouldering, chàng trai cũng đi theo, chỉ dẫn động tác cho cô.

Chơi đến cuối cùng chuẩn bị về, chàng trai rất tự nhiên nói với Vưu Tư Gia một câu “Chúng ta về thôi”.

Vưu Tư Gia dừng lại, đợi anh ta quay người thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, đối phương mới nhướng mày: “Cậu không nhận ra tôi sao? Tôi tên Lý Đông Xuyên, chúng ta là lớp bên cạnh, cùng học môn Khái luận Địa cầu.”

Vưu Tư Gia lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh ngắn ngày lại đến.

Còn ba ngày nữa là nghỉ, điểm danh tám giờ sáng, thầy bắt được mấy học sinh không đến lớp.

Lý Đông Xuyên vẫn thường ngồi bên cạnh Vưu Tư Gia cũng không đến, trong không khí lớp học lơ lửng tâm trạng bồn chồn.

Đợi đến khi học xong nửa tiết đầu, Lý Đông Xuyên mới ngáp dài chậm rãi đến, vừa đến đã hỏi: “Cậu thuê đồ đạc xong chưa?”

Vưu Tư Gia gật đầu.

“Tối ngày kia cùng ăn cơm nhé, lúc đó tôi giúp cậu cầm?”

Dư Miêu Vũ nhìn anh ta: “Sao không giúp tôi cầm?”

Lý Đông Xuyên cười một tiếng, lại ngáp một cái: “Bạn trai cậu không làm gì tôi sao.”

Anh ta ngồi được hai phút, thấy thầy đã điểm danh xong liền quay về ký túc xá.

Học đến cuối cùng, Vưu Tư Gia cũng không nhịn được lấy điện thoại ra xem, vừa hay nhảy ra một tin nhắn. Đợi đến khi mở ra, cô suýt nhảy dựng lên.

Dư Miêu Vũ bên cạnh một tay giữ cô lại: “Ông già đang nhìn về phía này này, bình tĩnh chút, có chuyện gì thế?”

Vưu Tư Gia lắc lắc ảnh chụp vé tàu trên điện thoại, nén giọng: “Dương Huyên sẽ đến tìm mình vào kỳ nghỉ Quốc Khánh!”

Nói xong cô vội phản ứng lại: “Anh ấy đến ba ngày, vừa hay trùng thời gian chúng ta đi cắm trại.”

“Thế không phải vừa hay sao! Lý Đông Xuyên cũng vừa hay ở đó.” Dư Miêu Vũ vội kéo cô lại, “Mình hỏi cậu, cậu có muốn ở bên Dương Huyên không?”

Vưu Tư Gia gật đầu: “Nhưng bọn mình đã ký thỏa thuận…”

Chưa nói hết, Vưu Tư Gia cũng đã phản ứng lại, sau đó trầm ngâm: “Vậy Lý Đông Xuyên có đồng ý không?”

Dư Miêu Vũ hừ cười một tiếng: “Mình thấy cậu ta còn cầu còn không được, cậu mau nhắn tin cho Lý Đông Xuyên nói tối nay mời cậu ta ăn cơm.”

Tối ba người ăn đồ nướng ở phố sau trường.

Nghe xong phương án của Dư Miêu Vũ, Lý Đông Xuyên quả nhiên sảng khoái đồng ý, tiếp đó lộ ra vẻ mặt thú vị, anh ta liếc nhìn Vưu Tư Gia: “Anh ta thật sự đồng ý hai năm sau mới yêu à?”

Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy, Dư Miêu Vũ không nhịn được liếc anh ta: “Trong lòng cậu đang tính toán gì thế?”

“Tôi có thể tính toán gì chứ.” Lý Đông Xuyên ngả người ra sau, tiếp tục nhìn Vưu Tư Gia, “Cậu yên tâm, đến lúc đó cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”

Vưu Tư Gia nói chuyện cắm trại qua điện thoại, Dương Huyên vui vẻ đồng ý, còn trực tiếp đổi vé tàu đến thành phố bên cạnh.

“Thiết bị em đều thuê giúp anh rồi, chúng ta đặt khách sạn bên cạnh nhà ga, ngày mai sẽ đi leo núi.” Vưu Tư Gia nói rồi dừng lại một chút, không ngờ lại có chút lo lắng, “À… chiều em sẽ đi với bạn học đến đón anh, được không?”

Đối phương đương nhiên không có vấn đề gì.

Dương Huyên đến ga tàu vào lúc năm giờ chiều.

Bạn trai của Dư Miêu Vũ nghỉ ngơi trong khách sạn, còn hai người còn lại thì cùng Vưu Tư Gia ra đón Dương Huyên.

Vưu Tư Gia và Dư Miêu Vũ chờ Lý Đông Xuyên xuống tại sảnh khách sạn. Đợi mãi đến khi Vưu Tư Gia liên tục xem đồng hồ, Dư Miêu Vũ cũng bắt đầu phàn nàn: “Nói là ba phút xuống ngay, giờ đã gần mười lăm phút rồi, rốt cuộc cậu ta đang lề mề cái gì trên đó vậy?”

Đúng lúc hai người chuẩn bị lên tìm thì cửa thang máy ở giữa mở ra, một thanh niên cao ráo, ăn mặc thời thượng bước ra ngoài. Nhìn dáng đi nghênh ngang thế kia, không cần đoán cũng biết chính là Lý Đông Xuyên.

Hai người vòng quanh anh ta một vòng—

Dư Miêu Vũ liếc lên trên: “Cậu dành hết thời gian để làm tóc đấy à? Còn vuốt keo nữa?”

Vưu Tư Gia ngửi thử: “Còn xịt cả nước hoa.”

Dư Miêu Vũ tiếp tục: “Mặt trời lặn rồi mà cậu còn đeo kính râm làm gì?”

Vưu Tư Gia còn định nói thêm thì bị Lý Đông Xuyên cắt ngang, anh ta đẩy kính lên trán: “Hai cậu có biết thưởng thức không đấy?”

Ga tàu cách khách sạn không xa, ba người chờ ở cổng ra của tàu cao tốc.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi.” Vưu Tư Gia chắc chắn, “Chờ anh ấy ra, tôi nhất định phải tỏ ra hơi lạnh nhạt một chút, sau đó tự nhiên giới thiệu Lý Đông Xuyên rồi vô tình để lộ sự thân thiết của bọn mình.”

Lý Đông Xuyên đứng bên cạnh khẽ nâng cằm, khẽ động đậy sợi dây chuyền trước ngực.

Chuyến tàu cao tốc của Dương Huyên đi qua một thành phố đang có mưa, thời gian đến trễ hơn nửa tiếng.

Vưu Tư Gia nhìn điện thoại mấy lần, Dương Huyên đã không trả lời tin nhắn suốt ba mươi phút.

Thấy cô có vẻ sốt ruột, Lý Đông Xuyên lên tiếng: “Cậu đừng lo, sắp đến ga sóng yếu, không gửi tin nhắn được cũng là chuyện bình thường.”

Nghe thì nghe vậy, nhưng từng đợt hành khách liên tục đổ ra từ cổng soát vé. Mỗi lần như vậy, Vưu Tư Gia đều nhón chân nhìn vào đám đông, đợi một tốp người đi qua mà vẫn không thấy bóng dáng người cô cần tìm.

Lại một đợt hành khách nữa rời đi, Dư Miêu Vũ và Lý Đông Xuyên xoay người định tìm ghế ngồi chờ, Vưu Tư Gia nhìn thoáng qua rồi cũng đi theo.

Mới đi được hai bước, sau lưng bỗng có người gọi một tiếng: “Tư Gia.”

Không chỉ Vưu Tư Gia giật mình quay đầu lại, ngay cả Dư Miêu Vũ và Lý Đông Xuyên cũng nhìn về phía đó.

Dương Huyên vừa quẹt thẻ bước ra khỏi cổng kiểm soát. Anh mặc áo gió đen, trên lưng đeo một chiếc ba lô lớn, thoáng có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa thấy cô quay người lại, anh liền nở nụ cười.

Vưu Tư Gia cũng cười theo, theo phản xạ, cô chạy vài bước đến trước mặt Dương Huyên, sau đó lao vào ôm chầm lấy anh.
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 62: Chương 62



Hành động của cô nhanh và mạnh mẽ, dù Dương Huyên đã có chuẩn bị trước vẫn bị đẩy lùi một bước nhỏ, sau đó anh ôm lấy vai cô, cười bất lực: “Chỗ đông người đừng chạy, lỡ như ngã thì sao?”

Vưu Tư Gia ôm chặt eo anh, trong lời nói mang ý trách cứ: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

“Tín hiệu không tốt cứ quay vòng vòng.” Anh cúi đầu, đưa tay xoa xoa tóc cô, “Nhưng vừa ra là đã thấy em rồi.”

Vưu Tư Gia vẫn ôm anh không buông: “Vậy anh có mệt không-“

Chưa nói hết câu, phía sau đã truyền đến tiếng ho.

Hai người cùng quay đầu lại, Vưu Tư Gia thấy Dư Miêu Vũ nắm tay ho khan, Dương Huyên có vẻ bất ngờ.

Lý Đông Xuyên và Dư Miêu Vũ đi tới gần. Vưu Tư Gia mới buông tay ra, giúp anh giới thiệu: “Ừm… đây là Dư Miêu Vũ, anh chắc đã gặp rồi, ừm… phải rồi! Đây là Lý Đông Xuyên.”

Ánh mắt Dương Huyên theo lời giới thiệu của cô dừng lại trên người chàng trai trẻ bên cạnh.

Lý Đông Xuyên đưa tay ra, nở nụ cười vừa phải: “Xin chào, tôi là Lý Đông Xuyên, là bạn của Vưu Tư Gia.”

Dương Huyên bắt tay anh ta, nhìn hai người: “Xin chào các bạn.”

Lý Đông Xuyên ung dung tự tại, thu tay về rồi tiếp tục mỉm cười: “Khách sạn ở ngay bên cạnh, sau khi đưa đồ lên phòng, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?”

Dương Huyên gật đầu nói được.

Vưu Tư Gia nhìn chiếc túi lớn phía sau anh, đưa tay ra: “Có nặng không? Em giúp anh đeo một lúc nhé.”

“Không cần đâu.” Dương Huyên nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng bóp bóp, “Anh tự làm được.”

Lý Đông Xuyên đẩy cặp kính đen trên trán xuống, che khuất khuôn mặt: “Tôi dẫn đường, mời đi lối này.”

Dương Huyên đi theo Lý Đông Xuyên về phía trước, cổ tay Vưu Tư Gia cũng theo đó được buông ra. Cô lập tức bị Dư Miêu Vũ kéo lại phía sau, đối phương nén giọng, tiếc sắt không thành thép: “Cậu cứ lo lắng cho đàn ông đi, mình thấy hai năm sau các cậu cũng chưa chắc thành đâu.”

Vưu Tư Gia sững người, lúc này mới nhớ ra kế hoạch của họ, cô bắt đầu lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Mình quên mất rồi.”

“Cậu từ giờ không thể thế này nữa.” Dư Miêu Vũ nhìn cô, “Phải lạnh nhạt hiểu không? Đợi tối ăn cơm ấy.”

Vưu Tư Gia giúp Dương Huyên đặt phòng xong, Dư Miêu Vũ ngồi trong đại sảnh khách sạn đợi bạn trai.

Lý Đông Xuyên giúp Dương Huyên lấy thẻ phòng, đưa cho đối phương: “Tôi đưa anh lên nhé.”

Dương Huyên nhận lấy cảm ơn, lại nói không cần, nhìn số phòng trên thẻ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vưu Tư Gia: “Em ở tầng mấy?”

“Em ở bên cạnh anh nè.”

Vưu Tư Gia vừa nói vừa định đi qua, phía sau đột nhiên có người nhẹ đá vào giày cô. Cô dừng bước, di chuyển về phía Lý Đông Xuyên một chút, đứng yên rồi nói: “Chúng em đợi anh ở dưới này cùng ăn cơm.”

Dương Huyên sững người, liếc nhìn hai người rồi gật đầu: “Vậy anh xuống ngay.”

Chỗ ăn cơm là một quán nhỏ không khí thoải mái sạch sẽ, năm người vào một phòng riêng, bên trong là một chiếc bàn gỗ chữ nhật.

Vưu Tư Gia đang định theo Dương Huyên vào trong ngồi, bên cạnh Lý Đông Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Này, Vưu Tư Gia.”

Cô quay người: “Hả?”

“Ngồi đây này.” Anh ta chỉ vào bên cạnh mình, “Điều hòa không thổi tới chỗ này.”

“Ồ.” Vưu Tư Gia đi qua ngồi xuống, vô thức nhìn Dương Huyên một cái.

Dương Huyên ngồi xuống đối diện cô.

Dư Miêu Vũ bên cạnh Lý Đông Xuyên giơ ngón cái lên, đối phương nhận được, khóe môi hơi nhếch lên.

Bạn trai Dư Miêu Vũ cầm thực đơn, hỏi một vòng rồi bắt đầu gọi món, cuối cùng lại hỏi mấy người đàn ông có mặt: “Uống rượu được không?”

Vưu Tư Gia háo hức: “Được! Chúng ta không say không về!”

Ánh mắt Dương Huyên dừng lại trên mặt cô, Vưu Tư Gia lập tức im lặng, rụt cổ về sau.

Lý Đông Xuyên nhìn Dương Huyên: “Anh uống được không?”

“Tửu lượng của tôi không tốt lắm.” Dương Huyên cười cười, “Mai không phải còn leo núi sao? Không thích hợp uống lắm.”

“Vậy uống ít thôi.”

Lý Đông Xuyên và Dương Huyên nói qua nói lại, chủ đề về xe cộ Vưu Tư Gia không hiểu lắm, đợi thức ăn lần lượt được mang lên, sự chú ý của cô đã bị chuyển hướng, chỉ lo cắm đầu ăn cơm.

Nói chuyện một lúc, Dương Huyên tiện miệng hỏi: “Cậu cũng là bạn cùng lớp của Tư Gia à?”

“Chúng tôi cùng chuyên ngành.” Anh ta hơi ngả ra sau rồi tay lơ đãng gác lên ghế của Vưu Tư Gia, “Nhưng quen nhau ở câu lạc bộ ngoại khóa, quan hệ vẫn luôn rất tốt, thỉnh thoảng cũng nghe cậu ấy nhắc đến anh.”

Dương Huyên đặt đũa xuống, cười nhìn Vưu Tư Gia đang ăn cơm một cái, như thể có hứng thú: “Em ấy nói gì về tôi vậy?”

“Chuyện riêng tư của cậu ấy tôi không tiện tiết lộ, tôi đã hứa giữ bí mật.” Lý Đông Xuyên nhìn Vưu Tư Gia, “Phải không?”

Lời vừa dứt không thấy phản hồi. Dư Miêu Vũ liếc nhìn Vưu Tư Gia đang chăm chú cuốn vịt quay, lại đá sang bên cạnh một cái.

Vưu Tư Gia không phản ứng, sắc mặt Lý Đông Xuyên thì thay đổi. Anh ta quay sang Dư Miêu Vũ, mỉm cười.

Dư Miêu Vũ sững người, nhưng cũng không tỏ vẻ hối lỗi. Cô ấy thấy Vưu Tư Gia đưa bánh đã cuốn xong cho Dương Huyên đối diện, lại liếc mắt qua lần nữa.

Lý Đông Xuyên nhận được tín hiệu, múc một bát canh đưa cho Vưu Tư Gia: “Canh sườn ngô này, cậu nếm thử xem, rất ngon.”

Vưu Tư Gia nhận lấy, nếm một ngụm, sau đó gật đầu: “Ngon.”

Nói xong đặt bát xuống, cô đưa giấm bên cạnh cho Dương Huyên: “Nhưng hơi nhạt, đưa anh cái này.”

Dương Huyên nhận lấy, mỉm cười.

Đợi khi ăn gần xong, mấy người đàn ông ngồi đó chia nhau xong một chai rượu, Dư Miêu Vũ và Vưu Tư Gia đi vệ sinh.

“Lý Đông Xuyên diễn độc thoại nửa ngày trời ở đó, kết quả sao, cả tối mắt cậu với Dương Huyên dính lấy nhau, cậu nhìn anh ta, anh ta nhìn cậu.” Dư Miêu Vũ tự bỏ cuộc, “Mình thấy anh ta cũng không phải không có ý với cậu, hay cậu cứ thẳng thắn nấu cơm gạo sống thành cơm chín luôn đi.”

Vưu Tư Gia vẩy vẩy nước trên tay, thật sự đang cân nhắc: “Mình thấy được đấy, dù sao mình cũng học được không ít từ mấy thứ hay ho của cậu.”

“Cậu làm được không?” Dư Miêu Vũ hơi lo lắng, cũng không hy vọng gì, cuối cùng vẫn dặn dò thêm một câu, “Làm tốt biện pháp phòng hộ nhé, khách sạn cái đó… chất lượng không tốt lắm.”

Vưu Tư Gia ghi nhớ trong lòng.

Quay lại khách sạn, Dư Miêu Vũ vào phòng tắm rửa mặt. Vưu Tư Gia thì mở cửa đi ra, đi sang bên cạnh, gõ gõ cửa.

Không có động tĩnh.

Đợi hơn nửa phút, Vưu Tư Gia lại gõ cửa, lần này bên trong truyền đến giọng Dương Huyên: “Ai thế?”

Vưu Tư Gia nói là em.

Sau cửa truyền đến động tĩnh, Dương Huyên chỉ hé một khe cửa, giọng nói rõ ràng hơn: “Tư Gia?”

“Em vào được không?” Nói xong, Vưu Tư Gia dùng sức đẩy về phía trước. Dương Huyên không cản được, cô trực tiếp đi vào.

Dương Huyên vẫn mặc áo ba lỗ đen và quần đùi, mái tóc đen vẫn đang đọng những giọt nước. Vưu Tư Gia hiểu vừa rồi anh đang tắm.

Mắt Dương Huyên hơi dao động, tối nay uống một chút rượu, được nước nóng xông lên, tỏa ra mấy phần men say, anh cười: “Sao khuya thế này lại chạy sang phòng anh?”

“Nhớ anh chứ sao.”

Động tác lau tóc của Dương Huyên khựng lại. Anh vắt chiếc khăn bông trắng lên vai, ánh mắt dừng lại trên người cô:

“Vừa mới gặp mà.”

“Dĩ nhiên rồi.” Vưu Tư Gia ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh. “Cả ngày nay bọn mình còn chưa nói chuyện đàng hoàng.”

Dương Huyên cụp mắt, giọng khẽ khàng “Ừm” một tiếng.

Nói xong, anh đi tới, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Tắm chưa?”

Vưu Tư Gia lắc đầu: “Dư Miêu Vũ đang tắm, em chạy qua đây trước.”

“Các em ngủ chung à?” Anh hỏi, “Bạn trai cô ấy thì sao?”

“Bạn trai cậu ấy ở chung phòng với Lý Đông Xuyên.”

Dương Huyên gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Mai phải dậy sớm, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Vưu Tư Gia ngồi bên mép giường, ngẩng mặt lên nhìn anh. Đôi mắt cô trong veo, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại cúi đầu.

Dương Huyên nhận ra sự khác thường: “Sao thế?”

Vưu Tư Gia đứng dậy, nhón chân, nhưng vẫn không đủ cao nên đành nói: “Anh có thể ngồi xuống không?”

Dương Huyên không hiểu ý cô, nhưng vẫn ngồi xuống mép giường, sau đó ngước lên nhìn cô.

Chỉ trong tích tắc, Vưu Tư Gia bước tới, đưa tay đẩy anh ngã nhẹ về phía sau rồi nắm lấy vạt váy, trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Dương Huyên theo phản xạ đặt tay lên eo cô. Đợi đến khi cô ngồi vững, anh mới hoàn hồn: “Tư Gia—”

Cô không cho anh cơ hội lên tiếng. Hai tay cô đặt lên vai anh, nghiêng đầu hôn xuống.

Cảm giác mềm mại lướt qua khóe môi. Cô hơi ngẩng lên, nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt anh rồi lại cúi xuống. Lần này khẽ ngậm lấy bờ môi dưới của anh, bắt chước động tác của anh lần trước.

Trên người Dương Huyên vẫn vương hơi nước, thoang thoảng mùi sữa tắm của khách sạn, nhưng lúc này, với anh, tất cả chỉ còn lại hương vị mềm mại, ngọt ngào trong lòng. Khi ý thức được điều gì đang diễn ra, anh lập tức giữ lấy khuôn mặt cô, từ bị động chuyển thành chủ động, nụ hôn dần trở nên sâu hơn.

Lưỡi quấn lấy nhau, tiếng nước mơ hồ vang lên giữa những hơi thở gấp gáp.

Bàn tay Dương Huyên từ sau gáy cô chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở eo. Cảm giác thô ráp như châm ngòi cho ngọn lửa. Trong khoảnh khắc đổi hơi, cô còn thoáng cảm nhận được mùi rượu nhàn nhạt.

Dương Huyên phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể dừng lại. Khi tách ra, anh nhìn thấy đôi môi Vưu Tư Gia đỏ hồng, ươn ướt, hơi thở dồn dập, trong ánh mắt còn mang theo chút mơ màng.

Cô hít vào vài hơi, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên eo mình, kéo anh ôm chặt lấy cô một lần nữa.

Chiếc váy ngủ bị vén lên, mỗi lần cô điều chỉnh tư thế, da thịt càng thêm sát khít, hơi nóng lan tràn không thể kìm nén.

Dương Huyên rốt cuộc cũng nhận ra cô hôm nay khác hẳn mọi khi.

Anh gần như bật ra một hơi thở nóng rực, khóe mắt cũng phủ hơi ấm: “Chờ đã… Em học mấy cái này từ đâu vậy?”

“Anh đừng căng thẳng.” Vưu Tư Gia nhích người, có chút không thoải mái, chỉ đành hơi ngả người về sau. Đối diện với ánh mắt anh, cô khẽ an ủi: “Chuyện này ấy à… Em có kinh nghiệm đấy.”

Một chút men rượu còn sót lại lập tức tan biến.

Nụ cười nơi khóe môi Dương Huyên dần tắt: “Em có cái gì cơ?”
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 63: Chương 63



“Là kinh nghiệm đó.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa chợt nhớ ra gì đó liền điều chỉnh tư thế ngồi, cúi người về phía trước định lấy thứ gì đó trong túi váy ngủ.

Dương Huyên bị động tác của cô khẽ lướt qua k.ích th.ích, không khỏi bật ra một tiếng rên trầm thấp, nhưng anh đã sớm bình tĩnh lại, định ngăn cản hành động của cô.

Nhưng Vưu Tư Gia đã nghiêng người, lấy đồ ra, cầm chiếc hộp lắc lắc như muốn khoe công lao: “Em còn mua cái này nữa.”

Dương Huyên nhìn rõ thứ trong tay cô thì không nói gì thêm.

Bầu không khí trở nên có phần kỳ lạ, Vưu Tư Gia thả lỏng tay xuống rồi liếc nhìn anh: “Anh không thích cái này à? Loại này vị dâu… Hay là em xuống đổi…”

“Đợi đã, Tư Gia.”

Dương Huyên bỗng giữ chặt eo cô, lực có phần mạnh khiến cô không thể động đậy.

Anh lại nở nụ cười, giọng điệu cũng ôn hòa, nhưng trong mắt lại chẳng hề có nét cười: “Em nói kinh nghiệm là có ý gì?”

Vưu Tư Gia bị ánh mắt anh nhìn đến mức hơi căng thẳng, nhỏ giọng đáp: “Là em học được đó, có người tốt bụng chia sẻ với em, còn dạy em nữa.”

Nụ cười trên mặt Dương Huyên hoàn toàn cứng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần, giọng trầm xuống: “Với ai?”

Vưu Tư Gia chắc chắn rằng Dương Huyên đã tức giận, nhưng cô và Dư Miêu Vũ thân nhau như tay chân, đương nhiên sẽ không dễ dàng khai ra bạn mình, chỉ im lặng cúi đầu không nói.

Dương Huyên bỗng bóp nhẹ hai má cô, buộc cô phải nhìn mình.

Vưu Tư Gia chớp mắt.

Cô thấy anh ghé sát lại, trong mắt chất chứa cảm xúc mãnh liệt đang bị kìm nén, nhưng khi nhìn cô lại có chút do dự. Cuối cùng, anh khẽ cười, một tay di chuyển từ eo lên, ngón tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng lướt quanh vành tai, giọng nói rất khẽ: “Bạn em à? Anh có quen không?”

Vưu Tư Gia khẽ gật đầu.

Dương Huyên khó khăn mở miệng: “… Là Lý Đông Xuyên?”

Cảm nhận được lực tay anh siết chặt thêm một chút, Vưu Tư Gia đành nhét lại chiếc hộp vào túi, một tay giữ lấy cổ tay anh. Vì hai má bị bóp nên giọng cô có chút mơ hồ: “Không phải cậu ấy, nhưng em sẽ không nói đâu. Nói chung là… video quý giá của người khác…”

“Video?”

Bàn tay Dương Huyên bỗng thả lỏng theo câu hỏi, Vưu Tư Gia dễ dàng gỡ tay anh ra.

“Đúng vậy, nhưng mấy chỗ đó nhìn xấu lắm.” Cô vừa nói vừa liếc nhìn Dương Huyên, phát hiện vẻ mặt anh trở nên vô cùng kỳ lạ. “Anh không giận à?”

Dương Huyên nhất thời không biết phải nói gì. Hai giây sau, anh lại véo nhẹ má cô: “…Không.”

“Không là tốt rồi.” Vưu Tư Gia lập tức vui vẻ trở lại. “Vậy anh cho em xem của anh đi?”

Dương Huyên còn chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”

Nhưng Vưu Tư Gia hành động rất nhanh. Vừa dứt lời, cô liền quỳ lên đùi anh, làm động tác định kéo áo anh lên: “Cho em xem của anh đi.”

Dương Huyên dở khóc dở cười, tránh cũng không kịp, cuối cùng đành vòng tay qua, bế ngang cô lên.

Cơ thể cô bỗng chốc rời khỏi mặt đất, cảnh vật trong khách sạn chao đảo trước mắt.

Dương Huyên ôm cô xoay một vòng nhẹ nhàng, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Vưu Tư Gia vung vẩy chân: “Anh định làm gì thế?”

Anh cúi đầu nhìn cô, cố ý nghiêm túc: “Anh định vứt em ra ngoài.”

Vưu Tư Gia lập tức ôm chặt cổ anh: “Đừng vứt em, đừng vứt em!”

Dương Huyên dừng bước, cảm nhận được cô sắp tuột khỏi vòng tay mình bèn siết chặt rồi hất nhẹ cô lên, giữ chắc hơn: “Còn quậy nữa không?”

Vưu Tư Gia vội nói không quậy nữa.

Lúc này, Dương Huyên mới thả cô xuống.

Cô gõ cửa bước vào phòng, Dư Miêu Vũ đang dán mặt nạ trước gương. Nhìn thấy Vưu Tư Gia ủ rũ đi vào, cô ấy liếc sang chiếc điện thoại đặt trên giường: “Bảy phút.”

Vưu Tư Gia nhìn cô ấy: “Gì cơ?”

Dư Miêu Vũ đắp mặt nạ, sắc mặt khó đoán: “Với thời gian này, mình mong là được nghe tin cậu thất bại.”

Vưu Tư Gia đá giày ra, nhào lên giường, cả người lăn một vòng rồi thở dài thật dài.

“Đường xa gập ghềnh.” Dư Miêu Vũ đi đến, vỗ nhẹ cô một cái. “Mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, mai năm rưỡi chúng ta phải dậy đấy.”

Dư Miêu Vũ trước giờ luôn đúng giờ. Hôm sau, chuông điện thoại cô vang lên đúng năm giờ. Cô ấy ngồi dậy, chạm vào Vưu Tư Gia: “Mình đi rửa mặt trước nhé. Cậu ngủ thêm hai mươi phút nữa đi.”

Vưu Tư Gia vùi đầu vào gối, ú ớ đáp một tiếng.

Chưa được hai phút, tiếng gõ cửa vang lên.

Dư Miêu Vũ vẫn đang trong phòng tắm, Vưu Tư Gia khó nhọc bò dậy, mở cửa ra thì thấy Dương Huyên.

Anh đã ăn mặc chỉnh tề, thấy bộ dạng ngái ngủ của cô thì bật cười, xoa đầu cô: “Mau dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi.”

Sau đó, anh đưa cô một túi đồ ăn sáng.

Vưu Tư Gia tỉnh táo hơn một chút, nhận lấy túi, nói với anh vài câu rồi Dương Huyên rời đi.

Anh vừa đi khỏi, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Cô đặt túi đồ ăn lên bàn, sau đó quay lại giường nằm xuống.

Vừa nhắm mắt, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cô đành phải bò dậy lần nữa, mở cửa ra thì thấy Lý Đông Xuyên.

Tóc anh ta còn rối bù, vừa thấy cô đã đưa túi đồ ăn sáng trong tay ra, sau đó ngáp một cái: “Dư Miêu Vũ dậy chưa?”

“Dậy rồi.” Vưu Tư Gia liếc nhìn túi đồ ăn anh ta đưa, nhất thời không biết có nên nhận hay không. “Có người vừa mang đồ ăn sáng cho bọn tôi rồi.”

Lý Đông Xuyên khựng lại: “Ai?”

“Dương Huyên vừa tới.”

“Ồ.” Lý Đông Xuyên không nghĩ nhiều liền nhét túi đồ ăn vào tay cô. “Không sao, hai cậu ăn nhiều một chút.”

Cửa vừa đóng lại, Vưu Tư Gia đặt phần ăn sáng thứ hai lên bàn, còn chưa kịp quay lại giường thì tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên.

Lần này là bạn trai của Dư Miêu Vũ. Anh ta nhìn vào trong phòng một chút: “Cô ấy đâu? Gọi xuống ăn sáng đi. Cậu xuống cùng bọn tôi không?”

Vưu Tư Gia quay người, tiện tay đưa luôn phần ăn sáng dư trên bàn cho anh ta. “Không cần đâu, lát gặp dưới nhà nhé.”

Cuối cùng, Dư Miêu Vũ bước ra từ phòng tắm, thấy Vưu Tư Gia đang bóc trứng trà liền thắc mắc: “Cậu dậy rồi à? Ban nãy ai gõ cửa nhiều thế?”

Vưu Tư Gia không muốn nói chuyện. Cô nhận ra rằng, đôi khi cả ngày tỉnh táo của con người chỉ phụ thuộc vào mười phút ngủ nướng buổi sáng.

Hành lý nặng trĩu, Lý Đông Xuyên đã thuê xe từ trước, bảo tài xế chở thẳng họ đến chân núi.

Trên xe mất gần một giờ di chuyển, Vưu Tư Gia ngồi ở ghế sau, mơ màng ngủ gà ngủ gật.

Đường đi xóc nảy, cô cũng lắc lư theo. Lý Đông Xuyên nhìn thấy cô sắp ngả về phía mình, định giơ tay đỡ thì chợt nhận ra Dương Huyên đã tự nhiên nghiêng vai sang cho cô dựa. Vưu Tư Gia liếc nhìn anh rồi tựa hẳn vào vai anh, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nhưng vừa đến nơi, cô liền nhảy xuống xe, chân chạm mặt đất, cô lập tức tỉnh táo hẳn.

Họ đeo ba lô, cầm gậy leo núi, bắt đầu hành trình đi bộ lên núi.

Vưu Tư Gia thuộc kiểu càng vận động càng tỉnh táo. Càng lên cao, thời tiết cũng dần thay đổi, sương mù bắt đầu phủ kín ngọn núi. Khi nghỉ ngơi ngắm nhìn quang cảnh phía dưới, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.

Tiếp tục leo lên, sương mù dần tan đi, độ cao ngày càng tăng. Khi ngồi xuống ăn, những túi đồ ăn trong ba lô vì chênh lệch áp suất mà phồng lên.

Vì không có tín hiệu, lúc băng qua một khu rừng, Dương Huyên nắm chặt tay cô, đề phòng bị lạc.

Mọi người đều thấm mệt, nhưng tinh thần vẫn hăng hái. Nghỉ ngơi một lúc, họ dìu nhau tiếp tục đi và kịp đến đỉnh núi trước khi trời tối.

Đến khu cắm trại, họ chào hỏi chủ trại và những người leo núi đã có mặt từ trước, sau đó nhanh chóng dựng lều trước khi trời tối hẳn.

Khi màn đêm buông xuống, khu cắm trại trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Đèn màu được treo lên, rất nhiều người tụ tập quanh bếp nướng để thưởng thức đồ ăn.

Nhóm năm người của họ cũng không ngoại lệ. Không khí vui vẻ lan tỏa, họ ngồi lại cùng nhau, vừa ăn uống vừa trò chuyện với những người bạn mới quen.

Leo núi mệt mỏi, Vưu Tư Gia vùi đầu ăn liền mấy xiên thịt nướng. Khi ngẩng mặt lên, cô chợt phát hiện Dương Huyên bên cạnh đã biến mất.

Cô quay đầu lại, phát hiện Dư Miêu Vũ và bạn trai cô ấy cũng không có ở đây, bên cạnh chỉ còn Lý Đông Xuyên. Vì vậy, Vưu Tư Gia chọc chọc anh ta: “Cậu có thấy Dương Huyên đi đâu không?”

Lý Đông Xuyên có vẻ không tập trung: “Vừa nãy còn thấy anh ta trò chuyện với chủ trại.”

“Thế còn Dư Miêu Vũ?”

Anh ta chỉ về phía sau: “Chủ trại nói cách đây khoảng một dặm có một cánh đồng hoa. Nghe vậy nên cậu ấy với bạn trai cầm đèn đi qua đó rồi.”

Vưu Tư Gia “ồ” một tiếng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn quanh tìm bóng dáng Dương Huyên.

Lúc này, Lý Đông Xuyên nhìn cô: “Hai ta cũng qua đó xem thử đi? Dương Huyên chắc cũng ở đấy.”

Vưu Tư Gia gật đầu, hai người đứng dậy đi về phía sau.

Phía sau khu cắm trại là một rừng cây nhỏ. Những lùm cây bụi bị sương đêm làm ướt, quệt vào ống quần phát ra tiếng “sột soạt”.

Đi khoảng năm phút, cả hai vẫn loanh quanh trong rừng. Vưu Tư Gia bắt đầu nghi ngờ: “Cậu có chắc đi đúng đường không?”

“Sao lại không đúng?” Lý Đông Xuyên đáp, “Bọn Dư Miêu Vũ đi vào đây mà.”

“Cậu thấy cậu ấy vào thật à?”

Lời vừa dứt, Lý Đông Xuyên bỗng khựng lại.

Vưu Tư Gia cũng dừng bước theo, tiếng lá cỏ lay động lập tức im bặt.

“Có chuyện này…” Lý Đông Xuyên hiếm khi lưỡng lự, “Tôi đang nghĩ có nên nói với cậu hay không.”

Trong màn đêm lờ mờ, Vưu Tư Gia ngước lên nhìn. Đường nét khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng rực.

Bầu không khí vi diệu đến lạ, câu mở đầu quen thuộc này… Tim cô hẫng một nhịp, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Lý Đông Xuyên vừa định mở miệng, Vưu Tư Gia lập tức lùi lại một bước, liên tục xua tay: “Khoan đã!”

Anh ta bị cô làm giật mình: “Sao thế?”

Vưu Tư Gia tỏ ra khó xử, nhìn anh ta rồi nhanh chóng chặn trước: “Mặc dù chúng ta có chung sở thích, tôi cũng rất quý mến cậu như một người bạn, nhưng tôi không có ý gì khác đâu, cậu đừng nói nữa.”

Lý Đông Xuyên nhìn cô, định nói rồi lại thôi, sau đó bước tới, đưa tay kéo nhẹ tóc cô: “Cậu cũng tự luyến quá đấy.”

Vưu Tư Gia nhăn mặt: “Tôi làm vậy là để cậu đỡ khó xử mà. Nếu sau này hai ta không nói chuyện nữa thì chẳng phải sẽ rất ngại sao—”

“Tôi thích Dư Miêu Vũ.”

“Ồ.” Vưu Tư Gia thở phào nhẹ nhõm, “Không thích tôi thì… Hả?”

Lý Đông Xuyên nói xong, vẻ mặt thản nhiên.

Vưu Tư Gia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng cậu ấy có bạn trai rồi mà?”

Đang sững sờ, cô bước lên một bước mà không để ý dưới chân có chướng ngại. Một chân bị vướng phải thứ gì đó, khiến cả người chúi về phía trước.

Lý Đông Xuyên nhanh tay đỡ cô dậy, tiếp tục nói: “Có bạn trai thì sao?”

Anh ta tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Đã kết hôn đâu.”

Vưu Tư Gia nhất thời không biết nên đáp thế nào.

Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng cành lá bị giẫm gãy. Ngay sau đó, một luồng sáng rọi thẳng về phía họ.

Vưu Tư Gia nheo mắt quay đầu lại.

Người đến không ai khác chính là Dương Huyên.

Anh có lẽ vừa mới tới, không rõ đã nghe được gì, chỉ khẽ nhìn cô. Sau đó, ánh sáng từ đèn pin trong tay anh chậm rãi hạ xuống, chiếu lên đám cây bụi lặng lẽ dưới chân.

“Tư Gia.”

Dương Huyên gọi tên cô, sắc mặt không chút biểu cảm: “Em lại đây một chút.”
 
Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 64: Chương 64



“Anh cũng ở đây à!” Vưu Tư Gia nhìn thấy Dương Huyên thì từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, vừa định bước về phía anh thì chợt nhận ra Lý Đông Xuyên vẫn đang nắm lấy cổ tay mình.

Người đối diện cố ý nâng tay cô lên, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Cậu phải giữ bí mật đấy.”

Vưu Tư Gia tất nhiên gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy bèn hỏi tiếp: “Nhưng cậu còn chưa nói xong… Vậy lát nữa tôi đến tìm cậu nhé?”

Lý Đông Xuyên còn chưa kịp trả lời thì Dương Huyên đã gọi cô một tiếng nữa: “Tư Gia.”

Vưu Tư Gia lập tức quay đầu lại: “Em đây.”

“Được thôi.” Lúc này Lý Đông Xuyên mới cười buông tay, “Cậu cứ đi trước đi.”

Vưu Tư Gia nhanh chóng bước đến chỗ Dương Huyên, cô ngẩng mặt cười tít mắt: “Bọn em tìm anh khắp nơi đấy.”

Nói xong, cô quay người vẫy tay với Lý Đông Xuyên.

Dương Huyên nhét đèn pin vào túi, sau đó nắm lấy cổ tay vẫn còn nâng lên của cô, kéo xuống đặt bên cạnh mình, lòng bàn tay anh dần trượt xuống, đan chặt mười ngón tay vào tay cô.

Anh không dừng lại mà cứ thế kéo cô xoay người đi về phía trước.

Dương Huyên không nói gì, nhưng bước chân lại sải rộng, kéo theo cả Vưu Tư Gia cũng phải đi nhanh hơn. Bởi vì lòng bàn tay hai người áp vào nhau, cô còn có thể cảm nhận được hơi nóng thô ráp truyền từ anh. Cô ngẩng lên nhìn anh: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”

Vừa dứt lời, hai người đã ra khỏi rừng cây.

Nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, bước chân của Vưu Tư Gia khựng lại.

Hai giây sau, cô khẽ “wow” một tiếng.

Trong màn đêm, Vưu Tư Gia nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng phấn bạt ngàn. Một vùng rộng lớn toàn là cỏ bồng hồng. Giữa cánh đồng hoa, cứ cách vài bước lại có một cột đèn nhỏ tỏa ánh sáng vàng dịu dàng. Những bông hoa mềm mại như tơ mảnh, hòa vào làn sương mờ ảo, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo mơ hồ.

Xa hơn một chút, cô còn thấy khá nhiều người đang chụp ảnh check-in giữa cánh đồng, nhưng chỗ mà Dương Huyên dẫn cô đến lại vắng vẻ hơn hẳn.

“Đẹp quá!” Vưu Tư Gia khẽ lắc lắc tay anh, hỏi, “Anh dẫn em đến đây đặc biệt vì em sao?”

“Ừm.” Dương Huyên cuối cùng cũng cất giọng, “Nhưng lúc quay lại tìm em lại không thấy em đâu.”

Vưu Tư Gia bất ngờ rút tay khỏi tay anh, bước vào cánh đồng hoa. Cô giơ tay khẽ chạm vào những bông cỏ mềm mại, cảm nhận được hơi sương đọng trên cành lá.

Dương Huyên lập tức đi theo, vươn tay phủ lên mu bàn tay cô, hỏi: “Trời tối rồi, nhiệt độ hạ xuống, có lạnh không?”

“Không lạnh.” Vưu Tư Gia thuận thế nắm lấy tay anh, kéo anh bước lên phía trước, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.

Cô kéo anh vừa chụp ảnh vừa quay video, trong lúc đó, Dương Huyên bất chợt hỏi: “Vừa nãy em và cậu ta nói gì vậy?”

Vưu Tư Gia đang chăm chú xem lại ảnh chụp chung của hai người, nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm?”

“Em với…” Dương Huyên giơ tay chạm nhẹ lên sống mũi, “Lý Đông Xuyên.”

Lúc này Vưu Tư Gia mới ngẩng lên nhìn anh: “Em không thể nói, em đã hứa với cậu ấy là sẽ giữ bí mật rồi.”

Dương Huyên im lặng, không nói gì nữa.

Vưu Tư Gia lại bước lên vài bước, phát hiện ra có thêm nhiều loài hoa khác, nhưng cô không biết tên.

Giọng nói của Dương Huyên vang lên từ phía sau, vẫn dịu dàng như cũ: “Có những bí mật nếu liên quan đến chuyện không đúng đạo đức thì cũng không cần phải giữ kín như vậy.”

Vưu Tư Gia suy nghĩ một lúc, sau đó quay lại hỏi anh: “Giả sử em có một người bạn, cậu ấy có bạn trai rồi.”

Dương Huyên nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng, ra hiệu cô nói tiếp.

“Nhưng một người bạn khác của em, dù biết rõ cậu ấy đã có bạn trai nhưng vẫn thích cậu ấy và muốn ở bên cậu ấy.” Vưu Tư Gia giơ tay diễn tả rồi hỏi, “Trường hợp này chắc không tính là hành vi vô đạo đức đâu nhỉ?”

Giọng Dương Huyên lạnh đi: “Tất nhiên là có.”

Vưu Tư Gia khó hiểu: “Nhưng cậu ấy đâu có làm gì đâu—”

Nói được nửa câu, cô bỗng dưng im bặt. Trong đầu chợt hiện lên lời của Lý Đông Xuyên, lại nghĩ đến phong cách hành sự của anh ta, cô lại cảm thấy với kiểu người như thế thì chuyện gì cũng có thể làm ra. Vì thế, cô đành thoả hiệp: “Thôi được rồi.”

Dương Huyên vẫn nhìn cô chằm chằm: “Em nghĩ sao?”

Vưu Tư Gia khẽ chạm vào cành hoa, ngước mắt lên: “Hửm?”

“Ý anh là…” Dương Huyên sửa lại lời, “Người bạn kia của em nghĩ thế nào?”

“Em không biết.” Cô có chút phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài. “Thật ra em cảm thấy hai người họ khá thân thiết. Dù bề ngoài cậu ấy có vẻ hay chê bai người đó—”

“Nếu đã chê bai thì đừng đi theo cậu ta nữa.”

“Ý anh là gì?”

Dương Huyên không vòng vo nữa, anh tiến lên, đưa tay giữ lấy vai cô, ánh mắt và giọng điệu đều trầm xuống: “Sau này, nếu Lý Đông Xuyên gọi em, em đừng đi một mình theo cậu ta nữa.”

Vưu Tư Gia không hiểu vì sao câu chuyện lại đột ngột quay về chính mình: “Nhưng nếu em không tiện từ chối thì sao?”

Lực tay anh siết chặt hơn chút nữa: “Em cứ nói là bạn trai em không cho đi.”

“Nhưng mà… em đâu có bạn trai.”

“Không có sao?” Dương Huyên hỏi lại, rồi đột nhiên nắm lấy tay cô, chậm rãi nâng lên, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Anh không phải sao?”

Vưu Tư Gia im lặng.

Có những lúc, bánh từ trên trời rơi xuống, có thể khiến người ta choáng váng.

Vưu Tư Gia nhìn anh, hai giây sau, cô nhỏ giọng nói: “Không phải đã nói là hai năm sau sao?”

Dương Huyên bật cười, vừa bực vừa buồn cười: “Tư Gia, thật ra chuyện này đâu có gì khác nhau.”

“Nhưng mà—”

Lời còn chưa nói hết, Dương Huyên bỗng kéo tay Vưu Tư Gia ra sau, ôm cô sát vào mình. Ngay sau đó, anh nâng mặt cô lên, không nói thêm lời nào mà cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn ban đầu chỉ là những cái chạm nhẹ dò xét ở môi dưới, nhưng Vưu Tư Gia đã vô thức nhắm mắt lại, thậm chí còn khẽ li.ếm nhẹ khóe môi anh.

Hơi thở nóng hổi quấn lấy nhau, đầu lưỡi Dương Huyên tách đôi môi cô ra, nụ hôn trở nên sâu hơn. Hai cánh tay anh cũng siết chặt lấy cô, ôm chặt hơn.

Vưu Tư Gia buộc phải ngẩng cao đầu, kiễng chân lên để đáp lại. Trong hơi thở hòa quyện, bên tai cô vang lên những tiếng động mơ hồ.

Đến khi tách ra, khuôn mặt cô đã đỏ bừng. Cô thở gấp vài hơi, sau đó ngước lên nhìn anh.

Đuôi mắt Dương Huyên hơi cong xuống, đôi mắt đen láy trong veo như một mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu hình bóng cô bên trong.

Cô vừa mở miệng: “Em cảm thấy—”

Anh liền véo nhẹ hai má cô, lại một lần nữa chặn lời cô bằng một nụ hôn khác.

Hai nụ hôn kéo dài kết thúc, Vưu Tư Gia đã hơi choáng váng. Cô ôm lấy anh, lẩm bẩm: “Sao thế này, em cảm thấy hơi lâng lâng… em không nhận ra đường nữa rồi…”

Dương Huyên khẽ cười, xoay người cúi xuống: “Thiếu oxy thì để anh cõng em về.”

Vưu Tư Gia lập tức nhào tới, vòng tay qua cổ anh. Đợi cô bám chắc, Dương Huyên mới đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng cõng cô đi về.

Xuyên qua rừng cây nhỏ, những tán lá lướt nhẹ qua mặt, giúp cô tỉnh táo hơn. Cô lại xác nhận lần nữa: “Vậy… bây giờ chúng ta là người yêu rồi đúng không?”

Dương Huyên khẽ “ừ” một tiếng.

Vưu Tư Gia áp má vào cổ anh, Dương Huyên hơi nghiêng đầu, bước chân cũng chậm lại: “Sao thế?”

Cô nhân lúc này vươn tay xoay mặt anh lại, nghiêng người hôn nhẹ lên cằm anh.

Sau đó, cô nhanh chóng rụt về: “Không có gì, chỉ là em vui thôi.”

Dương Huyên bật cười, lại tiếp tục bước đi với nhịp điệu bình thường: “Vậy sau này em phải chú ý.”

“Chú ý gì cơ?”

“Đừng đi quá gần với những thằng con trai khác, được không?”

“Chắc chắn rồi!” Vưu Tư Gia vui vẻ đáp, “Anh cứ yên tâm đi.”

Vừa trò chuyện, cả hai đã quay về khu trại. Dương Huyên nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Vừa chạm đất, Vưu Tư Gia liền nhìn thấy Dư Miêu Vũ đang đứng trước lều cách đó năm, sáu mét. Đáng nói hơn là, Lý Đông Xuyên cũng đã quay lại, đứng ngay bên cạnh cô ấy.

Nhớ đến chuyện quan trọng, Vưu Tư Gia lập tức chạy về phía đó: “Lý—”

Vừa mới cử động, cô đã bị Dương Huyên kéo lại.

Vưu Tư Gia có chút khó hiểu: “Sao thế?”

Dương Huyên nhìn cô chăm chú, nụ cười mang theo ý vị sâu xa: “Em quên những gì mình vừa nói rồi à?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back