Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu
Chương 150



Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Tri Hòa tiếp quản một phần việc kinh doanh của gia đình.

Thẳng thắn mà nói, cô không mấy hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, yêu cầu mọi thứ phải đâu ra đó. Tuy địa điểm làm việc ở Nam Thành, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đi Bắc Thành công tác, thường thì Mạnh Dục Châu sẽ đi cùng cô.

Mặc dù ở Bắc Thành hai người vẫn ai bận việc nấy, nhưng Mạnh Dục Châu luôn đến đón cô tan làm.

Lần này cũng vậy, Tống Tri Hòa vừa làm xong việc, đang xuống lầu thì điện thoại hiện lên một tin nhắn: Xong việc chưa? Anh đến đón em.

Tống Tri Hòa trả lời: Em vừa xuống lầu. Mạnh Dục Châu đáp lại “Được”.

Chỉ vài phút sau, một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, Tống Tri Hòa ngồi vào ghế phụ, nhìn thấy đôi mắt người đàn ông ánh lên ý cười.

Tống Tri Hòa cũng cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng anh.

Khi Mạnh Dục Châu lái xe, Tống Tri Hòa xem tin nhắn điện thoại, đột nhiên phát hiện nhóm chat lớp cấp ba im ắng đã lâu bỗng nhiên sôi động hẳn lên, cô lướt lên trên, hóa ra là thứ bảy này mọi người muốn tổ chức họp lớp, hỏi có ai muốn đi không.

Đúng lúc này, tin nhắn của Hạ Ninh gửi tới: Hòa Hòa, thứ bảy này có họp lớp đó. Có đi không?

Theo tính cách hoạt bát của Hạ Ninh, chắc chắn cô ấy sẽ đi.

Quả nhiên, Hạ Ninh lại gửi tin nhắn tới: Hôm đó tớ rảnh, muốn đi, cậu nhất định phải tới đó nha.

Tống Tri Hòa suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: Được.

Bạn bè trong lớp đều rất tốt, lại đã nhiều năm không gặp, thế là cô đăng ký tham gia.

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Tống Tri Hòa trang điểm xong, hẹn gặp Hạ Ninh.

Thực ra hai người mỗi năm gặp nhau không nhiều, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc. Sau khi tốt nghiệp, Hạ Ninh trở về Bắc Thành, ngoài dự đoán của mọi người, cô trở thành huấn luyện viên thể hình.

Thói quen tập thể hình từ thời đại học của cô chưa bao giờ gián đoạn, làn da rám nắng màu lúa mạch, cơ bắp săn chắc rất đẹp, cũng chính vì niềm đam mê này mà cô theo đuổi công việc này.

Ăn tối, đặt ở một phòng lớn trong khách sạn, hai người đến khá sớm, vừa vào cửa, nhìn thấy mấy bạn nam nữ ngồi trên sofa đang nói chuyện, chủ nhiệm lớp cũng có mặt.

Nhìn thấy hai người bước vào, lập tức có người chào hỏi, là Mộ Chu Chu: “Qua đây ngồi đi.”

Mộ Chu Chu cắt tóc ngắn cá tính, trông rất năng động. Sau khi hai người nhập hội, cuộc trò chuyện lại càng thêm sôi nổi.

Từ cuộc trò chuyện của mọi người, Tống Tri Hòa biết được tình hình gần đây của các bạn học, ví dụ như Mộ Chu Chu đang làm việc cho một công ty niêm yết, lương không tệ, nhưng công việc rất bận, vốn định cuối tuần đi công tác, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn nên hủy bỏ, mới có cơ hội đến gặp mọi người.

Trần Hảo đi du học nước ngoài, Tống Cảnh Minh học nghiên cứu sinh tại trường cũ, ủy viên thể dục Lưu Dương tiến triển thần tốc, vừa tốt nghiệp đã cùng bạn gái đăng ký kết hôn, hai người phát triển sự nghiệp ở Bắc Thành.

Dần dần, người đến đông hơn, cũng đến giờ cơm, mọi người ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Chủ đề đều là những chuyện thường ngày ở trường, công việc và cuộc sống của mọi người, những đề tài giản dị, đời thường.

Tống Tri Hòa nhìn quanh một vòng, xa cách mấy năm không gặp, cảm giác mọi người đều đã thay đổi, lại như chẳng có gì thay đổi.

Đang ăn giữa chừng, chủ nhiệm lớp đứng dậy, cùng mọi người nâng ly, vẻ mặt cô vô cùng xúc động.

“Thoáng cái đã 5 năm trôi qua, các em cũng từ những đứa trẻ trở thành người lớn, thời gian trôi nhanh thật, nhìn thấy các em, cô rất vui.” Cô nâng ly rượu, “Chúng ta cùng cạn ly nào.”

Mọi người sôi nổi nâng ly.

Sau khi ăn uống no đủ, mọi người thấy còn sớm, liền rủ nhau đi hát karaoke, chủ nhiệm lớp sinh hoạt rất điều độ nên xin phép về trước, một vài bạn học khác cũng có việc nên rời đi.

Tống Tri Hòa thấy còn sớm, nên đi cùng Hạ Ninh. Hát hò, trò chuyện.

Tống Tri Hòa uống hơi nhiều nước ngọt, đi vệ sinh một chuyến, lúc quay lại, phát hiện ghế bên cạnh có người ngồi.

“Lớp trưởng.” Cô cười với cậu.

Lúc Tống Cảnh Minh mới đến, Tống Tri Hòa có chào hỏi cậu một chút, nhưng hai người ngồi xa nhau nên cũng không nói chuyện nhiều.

Tống Cảnh Minh nhìn cô gái trước mặt, trong mắt ánh lên ý cười. Lúc ăn cơm cậu đã chú ý đến cô.

Tống Tri Hòa hôm nay mặc một chiếc áo dài tay màu hồng nhạt, rất tôn da, đôi mắt cười cong cong, trông vẫn giống như hồi cấp ba.

“Sao còn gọi tớ là lớp trưởng, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi.” Tống Cảnh Minh bất đắc dĩ cười cười.

Cậu thay đổi không nhiều, ngũ quan vẫn tuấn tú, cả người trông rất nho nhã, chỉ có khí chất trở nên chín chắn hơn một chút.

“Gọi quen rồi, nhất thời không sửa được.” Tống Tri Hòa nói.

“Lớp trưởng, nghe nói hồi ở trường cậu nổi tiếng lắm đó, ngày nào cũng có người gửi thư tình.” Hạ Ninh ghé sát vào nói.

Mộ Chu Chu nghe thấy mùi “hóng hớt”, lập tức cũng ghé sát vào: “Tớ cũng nghe nói.”

“Làm gì có chuyện khoa trương như vậy!” Tống Cảnh Minh lại cười, liếc nhìn Tống Tri Hòa.

“Vậy có bạn gái chưa?” Mộ Chu Chu truy hỏi. Tống Cảnh Minh lắc đầu.

“Không phải chứ, nhiều bạn nữ theo đuổi cậu như vậy, không có ai làm cậu rung động à?” Mộ Chu Chu nói.

Tống Cảnh Minh lại lần nữa lắc đầu: “Chưa có ý định đó.”

Hạ Ninh cười nói: “Vậy cậu phải nhanh lên đó nha, Hòa Hòa nhà chúng ta là hoa đã có chủ rồi đó.” Lời này của cô ấy ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Tống Cảnh Minh ngẩn người, quay đầu nhìn Tống Tri Hòa, cô đang cầm ly nước, uống nước, chiếc nhẫn trên ngón áp út sáng chói mắt.

Tống Cảnh Minh từ từ nở một nụ cười: “Cậu kết hôn rồi à?”

Tống Tri Hòa liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, hiểu ra cậu hiểu lầm điều gì, trả lời: “Chưa.” Cô dừng một chút, rồi lại cười nói, “Nhưng cũng sắp rồi.”

Biểu cảm trên mặt Tống Cảnh Minh đông cứng lại một lát, rồi lại cười nói: “Chúc mừng nha.”

“Trời ơi, chuyện lớn như vậy mà không nói với tớ, tớ nhất định phải đi uống rượu mừng đó.” Mộ Chu Chu tỏ vẻ kinh ngạc.

“Còn sớm mà, định sau này mới nói cho các cậu.” Đề tài lại bị Hạ Ninh kéo sang chuyện khác.

Tống Tri Hòa ngồi một lát, xem điện thoại, mỉm cười nói: “Tớ phải về rồi.”

Tống Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, cậu định nói đưa cô về, lại đổi ý, “Tớ gọi xe cho cậu nhé?”

“Không cần đâu, có người đến đón rồi.”

Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô, Tống Cảnh Minh không nói gì, gật gật đầu.

Tống Tri Hòa đi rồi, Tống Cảnh Minh nhìn về phía cửa, hơi cúi đầu. “Lớp trưởng, tớ mời cậu.” Hạ Ninh đột nhiên đưa ly rượu ra.

Tống Cảnh Minh cầm ly rượu, cụng ly với cô, nuốt hết vị rượu chua chát trong miệng.

Tống Tri Hòa đi ra đến cửa, rất nhanh liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, nở nụ cười: “Sao anh lại đến đây?”

Cô chỉ nói với anh là đi họp lớp, muốn về muộn một chút, không ngờ anh lại đến đón.

“Trời tối quá, sợ em không tiện về.” Mạnh Dục Châu nói.

Đương nhiên, sự thật không chỉ có vậy, anh vẫn nhớ có vài cậu bạn có ý với cô, không trông chừng kỹ một chút, sao được chứ.

“Vậy chúng ta về thôi.”

Mạnh Dục Châu ôm lấy vai cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đêm thu có chút se lạnh, nhưng hai người dựa sát vào nhau, lại ấm áp không nói nên lời.

------oOo------
 
Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu
Chương 151



Hôn lễ của Tống Tri Hòa được tổ chức vào khoảng thời gian chuyển giao giữa xuân và hạ, tiết trời không nóng không lạnh.

Để chuẩn bị cho hôn lễ này, Tần Viện đặc biệt trở về từ nước ngoài, một tay xử lý mọi việc, chuẩn bị suốt nửa năm trời. Váy cưới là thứ quan trọng nhất,bà tìm vài nhà thiết kế, từ những bản vẽ thiết kế của họ chọn ra vài mẫu, sau đó đưa cho Tống Tri Hòa lựa chọn.

Tống Tri Hòa không mấy quan tâm đến những thứ này, nhìn đến hoa cả mắt, thương lượng với Mạnh Dục Châu vài lần, cuối cùng mới quyết định.

Tống Tri Hòa không mấy bận tâm đến hôn lễ, chỉ vài ngày trước khi tổ chức hôn lễ, cô cùng người dẫn chương trình đi qua mấy lần quy trình,

bỏ đi những đoạn cố tình bi thương, chỉ giữ lại những gì chân thật, vui vẻ và hạnh phúc nhất.

Theo cô, hôn nhân không có nghĩa là tách một cô gái khỏi gia đình mình, mà chỉ thể hiện rằng cô ấy đã tìm được người quyết định cùng cô đi hết cuộc đời, chỉ thế thôi.

Cô vẫn là con gái của Tống Nghĩa Viễn và Trần Nhàn, cũng là cô, thêm một thân phận, vợ của Mạnh Dục Châu.

Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn ven biển ở Cảng Thành, từ ngoài cửa sổ nhìn ra, có thể thấy bầu trời xanh và mặt biển êm ả. Tống Tri Hòa và Mạnh Dục Châu đều không phải là những người thích ồn ào, vốn định mọi thứ giản lược, nhưng dù sao nhà họ Mạnh cũng là một gia tộc lớn, có không ít đối tác làm ăn, còn có đông đảo thân thích, hôn lễ vẫn long trọng, ước chừng bày hơn một trăm bàn.

Vào ngày cưới, Tống Tri Hòa bị đánh thức từ sáng sớm.

Hôm qua cô đã đi ngủ rất sớm, nhưng mãi không ngủ được, đến một hai giờ sáng mới ngủ. Bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, Tống Tri Hòa ngáp một cái, buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

Chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị xong, đứng trước bàn trang điểm để trang điểm cho cô.

Lớp trang điểm được thực hiện rất tỉ mỉ, hơn nữa kiểu tóc tốn mất hai tiếng đồng hồ. Làn da vốn đã đẹp của Tống Tri Hòa càng thêm trắng nõn, rạng rỡ, như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Lông mi dài và cong, khuôn mặt sinh động.

“Hòa Hòa,” Hạ Ninh đẩy cửa bước vào, đưa bữa sáng ấm áp cho cô, “Nhanh ăn sáng đi, muộn chút nữa là bận đến không có thời gian ăn đâu.”

Vừa lúc son môi còn chưa tô, Tống Tri Hòa ngồi sang một bên ăn sáng.

Hạ Ninh nhìn điện thoại: “Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải gọi Mộ Chu Chu dậy thôi, cô nàng là phù dâu mà.” Tối qua Mộ Chu Chu mới xuống máy bay, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ ngon lành, nhưng Hạ Ninh không thể để cô nàng ngủ thêm nữa.

Ăn sáng xong, Tống Tri Hòa thay hỉ phục, màu đỏ rực rỡ tôn lên vẻ diễm lệ của cô.

“Tiểu Hòa.” Lúc này Tống Nghĩa Viễn đẩy cửa bước vào. Hôm nay ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, trước ngực cài hoa đỏ, trông tinh thần rất tốt.

Nhìn thấy Tống Tri Hòa đang ngồi trên sofa, ông rõ ràng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Con gái của ba, hôm nay thật xinh đẹp.”

Tống Tri Hòa cũng cười.

Một vài người thân cũng lục tục đến, bà ngoại mặc sườn xám đỏ, mặt mày tươi cười, trông tinh thần rất phấn chấn. Phù dâu cũng trang điểm xong, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên chụp ảnh cho họ.

Lát sau, Hạ Ninh liếc nhìn ra ban công, giọng trở nên dồn dập: “Đến rồi, đoàn đón dâu đến rồi, mau chặn cửa.”

Người trong phòng lập tức vào vị trí sẵn sàng nghênh chiến, trừ Tống Tri Hòa, tất cả đều tụ tập ở cửa, chặn cửa kín mít.

Sau hơn mười phút, Mạnh Dục Châu vẫn thuận lợi vào được.

Anh đưa tiền mừng thật sự quá nhiều.

Vừa vào cửa, ánh mắt anh đã dán chặt vào Tống Tri Hòa. Hôm nay anh mặc một bộ vest ba mảnh màu xanh đậm, cà vạt đỏ, tóc được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt nhìn rất sáng, càng thêm tuấn tú.

“Còn chưa được đi đâu nha, giày cưới còn chưa tìm được đâu?” Hạ Ninh lớn tiếng nói.

Thế là mấy người bạn phù rể bắt đầu luống cuống tay chân tìm giày cưới trong phòng, tìm một lượt, không có kết quả. Trong mắt Hạ Ninh ánh lên vẻ đắc ý.

“Không thể cho chút manh mối sao?” Giang Thành cười nói. Hạ Ninh lắc đầu: “Khó lắm đó.”

Giang Thành lập tức móc ra phong bao lì xì, Hạ Ninh vẫn lắc đầu. Giang Thành liên tiếp móc ra vài cái phong bao lì xì, Hạ Ninh cảm thấy hài lòng nhận lấy, đang định nói ra manh mối thì Mạnh Dục Châu đã tìm thấy giày cưới dưới váy của Tống Tri Hòa.

Giang Thành tức đến mặt mày tái mét.

Mạnh Dục Châu nâng bàn chân của Tống Tri Hòa, quỳ một nửa, mỉm cười xỏ giày cưới cho cô: “Bây giờ, hối hận cũng không kịp nữa đâu nha.”

Anh hơi đứng dậy, ôm chặt Tống Tri Hòa vào lòng.

Ngồi vào xe, đoàn xe rước dâu đi một đường dài đến khách sạn.

Rất nhiều khách khứa đã đến khách sạn, toàn bộ sảnh tiệc được trang trí như một giấc mơ, đèn pha lê trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng rực rỡ, xung quanh sảnh tiệc đều là hoa, như thể lạc vào một biển hoa, hương thơm ngào ngạt. Trên sân khấu là một bức tường hoa hồng khổng lồ.

Tống Tri Hòa đi thay váy cưới trước, sau đó vào phòng trang điểm để trang điểm lại.

Trong sảnh tiệc, khách khứa đã ngồi đầy, cánh cửa lớn được đẩy ra, dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, Tống Tri Hòa chậm rãi bước vào, cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, chiếc váy lớn khẽ đung đưa theo từng bước chân của cô.

Trong tiếng nhạc du dương, êm ái, Tống Tri Hòa khoác tay Tống Nghĩa Viễn, hai người nhìn nhau cười một cái, sau đó bước về phía trước.

Ban đầu có chút hồi hộp, nhưng bước chân càng lúc càng kiên định, Tống Tri Hòa biết, cô đang bước về phía hạnh phúc.

Trên sân khấu, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông dõi theo cô. Khóe miệng anh khẽ cong lên, đường nét trên khuôn mặt trở nên dịu dàng, hai người nhìn nhau một lát, cảm xúc quen thuộc trào dâng trong lòng.

Trên suốt quãng đường đi, Tống Nghĩa Viễn ước gì con đường này dài thêm một chút, nhưng rất nhanh đã đến cuối con đường.

Lên bậc thang, ông ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp, giọng nói chân thành tha thiết: “Ba hy vọng con, vĩnh viễn trân trọng con bé, yêu quý nó.”

Mạnh Dục Châu kiên định gật đầu: “Con sẽ, thưa ba.”

Tống Tri Hòa cảm nhận được, Tống Nghĩa Viễn từ từ buông tay cô ra, nhưng chỉ trong chốc lát, tay cô lại bị một bàn tay kiên cố, mạnh mẽ nắm chặt.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Dưới sự chứng kiến của người dẫn chương trình, hai người bắt đầu trao đổi nhẫn, khi Tống Tri Hòa vững chắc đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Mạnh Dục Châu, Mạnh Dục Châu cúi đầu, đối diện với Tống Tri Hòa.

Dưới lớp khăn voan mỏng manh, đôi mắt cô ánh lên ý cười nhìn anh. Nhưng dần dần, hốc mắt cả hai đều có chút đỏ hoe.

Mạnh Dục Châu cúi người, qua lớp khăn voan mỏng, hôn lên trán cô, một nụ hôn vô cùng dịu dàng, trân trọng.

Tràng dưới càng thêm náo nhiệt.

Ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn về, nhưng Mạnh Dục Châu trước sau vẫn chuyên chú nhìn cô: “Tri Tri, anh yêu em.”

Anh khẽ nói, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy giọng nói hơi run rẩy. Tống Tri Hòa ôm lấy anh, nở một nụ cười rạng rỡ: “Em cũng yêu anh.”

Họ cùng nhau đi qua bao nhiêu sóng gió, từng có hiểu lầm và tổn thương, nhưng Tống Tri Hòa vẫn luôn nhớ, vô số lần anh ôm cô trong vòng tay ấm áp.

Từ đây,quãng đời còn lại họ sẽ càng kiên định hơn để bước về phía hạnh phúc.

------oOo------
 
Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu
Chương 152: Hoàn Toàn Văn



Kết hôn hai năm, tình cảm hai người vẫn ổn định.

Sáng sớm thức giấc, hai người sẽ thay nhau làm bữa sáng cho đối phương, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tranh thủ lúc rảnh rỗi trò chuyện vài câu, sau giờ làm, Mạnh Dục Châu luôn đến đón, hai người cùng nhau ngồi trong xe, đón hoàng hôn trở về nhà.

Mỗi ngày trôi qua vô cùng đơn giản, lại vô cùng phong phú.

Hai người cũng sẽ hẹn hò sau giờ làm, tìm những quán ăn nhỏ có hương vị không tệ để dùng bữa, hoặc xem phim, dạo siêu thị.

Sau khi kết hôn, Mạnh Dục Châu vẫn làm rất tốt các biện pháp tránh thai. Anh từng thẳng thắn nói, hy vọng ít nhất hai năm sau khi kết hôn mới có con, Tống Tri Hòa vốn còn trẻ, cũng vui vẻ đồng ý.

Tống Nghĩa Viễn và Tần Viện đương nhiên không có chút ý kiến nào, họ cơ bản không can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng. Ông cụ Mạnh lại có ý muốn thúc giục sinh con, nhưng trời cao hoàng đế xa, bị Mạnh Dục Châu từ chối vài lần, dần dần cũng không hỏi đến nữa.

Hai năm đã trôi qua, Tống Tri Hòa nhìn những đứa trẻ được cha mẹ dắt tay trên đường, vẫn có chút động lòng.

Từ nhỏ cô có gia đình hạnh phúc, được Tống Nghĩa Viễn, Trần Nhàn và bà ngoại cưng chiều lớn lên, không khí gia đình vô cùng hòa thuận, khiến cô không hề bài xích chuyện kết hôn sinh con. Hơn nữa, dựa trên nền tảng vật chất và tình cảm tốt đẹp của hai người, nhu cầu vật chất và tinh thần tương lai của con cái đều có thể được đảm bảo ở mức cao nhất.

Thế là sau bữa tối, cô hỏi Mạnh Dục Châu: “Anh có thích trẻ con không?”

Mạnh Dục Châu đang ngồi trên sofa đọc một tờ báo, đầu hơi cúi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh, như phủ một lớp highlight.

Anh khựng lại, ngẩng đầu lên: “Em muốn có con?”

Tống Tri Hòa không trả lời, mà nói: “Trả lời câu hỏi của em trước đã.”

Mạnh Dục Châu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Không tính là thích.” Tống Tri Hòa đã sớm đoán được đáp án, anh từ trước đến nay không thích ồn ào, trẻ con chắc chắn là không thích rồi.

Nhìn ánh mắt Tống Tri Hòa dần ảm đạm, Mạnh Dục Châu lại nói thêm một câu: “Nhưng nếu là con của em và anh, thì anh thích.”

Tống Tri Hòa từ từ nở nụ cười, nói cho anh nghe suy nghĩ của mình: “Hay là, chúng ta sinh một đứa con nhé?”

Mạnh Dục Châu gấp tờ báo lại, nghiêm mặt nói: “Em nghĩ kỹ chưa?” Tiếp theo vài phút, Mạnh Dục Châu phân tích cặn kẽ những vấn đề sẽ gặp phải từ khi mang thai đến khi sinh con, bao gồm cả việc giáo dục con cái.

Tống Tri Hòa nghe đến cuối, ánh mắt vẫn kiên định: “Em nghĩ kỹ rồi, em rất nghiêm túc khi đưa ra quyết định này, em biết sau khi mang thai sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, nôn nghén, béo phì, cơ thể sưng phù, cảm xúc không ổn định… Những điều này em đã suy nghĩ qua, nhưng điều đó vẫn không thay đổi suy nghĩ của em, muốn nó ra đời, em tất nhiên phải trả giá điều gì đó. Hơn nữa, em cũng tin anh sẽ trở thành một người cha tốt.”

Mạnh Dục Châu khẽ cười, hôn lên trán cô: “Vốn tưởng em còn nhỏ, xem ra em thật sự đã trưởng thành, vậy anh đồng ý với em.”

Thế là, hai người chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị mang thai.

Mạnh Dục Châu rất tự giác, rượu không đụng đến, thuốc lá đã sớm cai, mỗi ngày sinh hoạt vô cùng điều độ, còn duy trì việc tập luyện hàng ngày. Tống Tri Hòa cũng bắt đầu kiên trì ngủ sớm dậy sớm, thường xuyên bị Mạnh Dục Châu kéo đi tập thể dục buổi tối cùng nhau.

Tháng thứ hai chính thức chuẩn bị mang thai, Tống Tri Hòa có thai. Tần Viện biết tin, cố ý từ Anh bay về, thuê một căn hộ gần nơi ở của hai người, thường xuyên đến thăm hỏi.

Tống Nghĩa Viễn cũng thường xuyên đến thăm.

Ba tháng đầu, thai nhi không ổn định, Tống Tri Hòa không đến công ty nữa, làm việc tại nhà. Mạnh Dục Châu vốn định để cô ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng Tống Tri Hòa cảm thấy quá nhàm chán, vẫn muốn làm việc, nên cũng chiều theo ý cô.

Mạnh Dục Châu đã sớm mời bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách sinh hoạt hàng ngày và bữa ăn của cô. Còn anh, cũng đúng giờ tan làm, còn bắt đầu đọc sách nuôi dạy con.

Ông cụ nghe tin này, vui mừng khôn xiết, đòi đến Nam Thành thăm hỏi, bị Mạnh Dục Châu khuyên can. Ông cụ tuổi đã cao, đi đường dễ mệt.

Sau khi thai nhi ổn định, Tống Tri Hòa vẫn muốn đi làm, dù sao mỗi ngày ru rú trong nhà cũng rất nhàm chán. Nhưng cô cũng rất cẩn thận, đồng ý với yêu cầu giảm bớt khối lượng công việc và có vệ sĩ đưa đón của Mạnh Dục Châu.

Mang thai gần bảy tháng, Tống Tri Hòa gác lại mọi việc, bay đến Cảng Thành. Kỹ thuật của bệnh viện phụ sản Cảng Thành tiên tiến hơn, hơn nữa ông cụ Mạnh quen một bác sĩ sản khoa rất nổi tiếng, đã sớm hẹn trước.

Sau khi chào hỏi ông cụ, Tống Tri Hòa ở lại nơi ở mà Mạnh Dục Châu đã chuẩn bị từ sớm, nơi đó rất gần bệnh viện chờ sinh. Tần Viện và Tống Nghĩa Viễn sợ cô nhàm chán, cũng cùng đến bầu bạn với cô.

Tống Tri Hòa ngoài giai đoạn đầu có chút nôn nghén, không có khó chịu gì khác, chỉ là thích ngủ hơn trước và thích ăn đồ chua cay. Mỗi ngày ở Cảng Thành, cô vô cùng nhàn nhã, thai nhi tháng lớn, cô ít ra ngoài, trong phòng có một khu vườn rất lớn, bốn mùa hoa nở, gần như mỗi buổi chiều cô đều đi dạo một lần.

Sau đó trở về, gọi video nói chuyện với Mạnh Dục Châu.

Mạnh Dục Châu nhanh chóng xử lý xong công việc, ba tuần sau cũng chạy đến Bắc Thành. Thật ra còn cách ngày dự sinh một khoảng thời gian khá dài, nhưng dù sao cũng là đứa con đầu lòng, cả hai vô cùng cẩn thận.

Ngày Tống Tri Hòa sinh, cả gia đình đều đến, ai cũng có chút căng thẳng. Tuy Tống Tri Hòa cũng sợ sinh con, nhưng đã sớm bàn bạc với bác sĩ sinh mổ, trong lòng không quá lo lắng.

Lúc vào phòng sinh, Mạnh Dục Châu gọi cô lại, cố tỏ ra bình tĩnh nói với cô: “Đừng căng thẳng, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, anh ở ngoài chờ em.”

Nhìn kỹ, ngón tay anh vẫn còn hơi run.

Tống Tri Hòa cười, sao lại cảm thấy anh còn căng thẳng hơn.

Khoảng nửa tiếng sau, Tống Tri Hòa ra khỏi phòng sinh, vừa ra tới, mọi người đều xúm lại, Tống Tri Hòa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nặng trĩu của Mạnh Dục Châu, cười cười, coi như trấn an.

Tim Mạnh Dục Châu cuối cùng cũng yên ổn trở lại, nắm chặt tay Tống Tri Hòa.

——-

Tống Tri Hòa sinh một bé gái, vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, làn da không nhăn nheo như những đứa trẻ sơ sinh khác, vô cùng căng bóng, chỉ có khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Mạnh Dục Châu cẩn thận bế con, cho Tống Tri Hòa xem. Em bé hồng hào, bụ bẫm, kỳ diệu mà ra đời, nghĩ đến đây là con của cô và Mạnh Dục Châu, cô cảm thấy thật kỳ diệu.

Tống Nghĩa Viễn nở nụ cười, nói: “Đứa bé này thật đẹp, con xem đôi mắt kìa, giống hệt Tri Hòa, lúc mới sinh Tri Hòa cũng như thế này.”

Tần Viện cũng rất vui vẻ: “Giống Tri Hòa thì tốt rồi, không chỉ mắt giống, mũi cũng giống, đứa bé này chắc chắn càng lớn càng xinh.”

Ông cụ không nói một lời, nhưng ai cũng có thể nhìn ra ông rất vui, mắt đều híp lại thành một đường.

Tống Tri Hòa ở cữ tại nhà cũ, nhà cũ thanh tịnh, lại là một nơi phong thủy tốt, ông cụ đã sớm sắp xếp người chăm sóc ở cữ, người chăm sóc trẻ sơ sinh, chuyên gia dinh dưỡng và một đội ngũ lớn người chăm sóc.

Tống Tri Hòa ở cữ khoảng hai tháng, mỗi ngày ngủ đủ giấc, ăn ngon uống tốt, hồi phục rất nhanh. Những lúc rảnh rỗi, chính là chơi đùa với con.

Tuy nhiên, lúc nào cũng phải chờ một lát, đứa bé thường xuyên phải chuyền tay qua Tống Nghĩa Viễn, Tần Viện, Mạnh Dục Châu và ông cụ, rồi mới trở lại tay cô. Không bao lâu, lại bị người khác bế đi, cô làm mẹ mà lại được nhàn rỗi.

Tên ở nhà của bé là “Tiểu Mạ”, do Mạnh Dục Châu đặt.

Vừa sinh ra Tiểu Mạ được cưng chiều vô cùng, ông cụ vung tay một cái, tặng cho cô bé 5% cổ phần của tập đoàn Hồng Mậu làm quà ra mắt, vốn ông cụ nghiêm túc nhưng đối với bé luôn cười toe toét, ngay cả khi bé làm vỡ chiếc bình hoa quý giá của ông cũng không hề xót.

Chính cái gọi là cách một đời thì thương, Tần Viện và Tống Nghĩa Viễn cũng vậy, đối với Tiểu Mạ cũng hết mực cưng chiều, muốn gì được nấy.

Dần dần, Tiểu Mạ hình thành tính cách bướng bỉnh, kiêu kỳ, Tống Tri Hòa cảm thấy như vậy không tốt, nhưng Mạnh Dục Châu lại nói: “Con còn nhỏ, đợi lớn chút nữa rồi dạy cũng không muộn.”

Anh đối xử với con không cưng chiều như các bậc trưởng bối, nhưng cũng rất mực yêu thương. Tiểu Mạ luôn đòi Mạnh Dục Châu bế lên cao, Mạnh Dục Châu cũng luôn cười cúi người bế bé lên, không hề thấy phiền. Sau khi trở lại Nam Thành, anh còn chi một số tiền lớn để xây cho Tiểu Mạ một khu vui chơi trẻ em riêng, chỉ dành cho một mình bé chơi. Anh luôn đóng vai một người cha hiền từ, không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Tống Tri Hòa nghe xong, cảm thấy anh nói có lý, hơn nữa mỗi lần Tiểu Mạ phạm lỗi, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của bé, cô không nói nên lời.

Có con, trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng thời gian hai người ở riêng lại ít đi rất nhiều, may mắn còn có thời gian buổi tối. Hai người khá nhẫn tâm ở điểm này, Tiểu Mạ từ nhỏ đã không ngủ chung với họ. Tuy Tống Tri Hòa trong lòng cũng sẽ nhớ nhung bé, nhưng dù sao Tiểu Mạ cũng có người chăm sóc, nên cũng tạm yên tâm. Nếu thật sự muốn ngủ cùng bé, Tống Tri Hòa sẽ chọn ngủ ở phòng của Tiểu Mạ.

Sau khi Tiểu Mạ đi nhà trẻ, vai trò người cha của Mạnh Dục Châu đã có sự thay đổi 180 độ, từ “người cha hiền từ” ban đầu chuyển thành “người cha nghiêm khắc”. Mỗi lần Tiểu Mạ phạm lỗi, anh không còn dung túng nữa, mà giảng giải đạo lý cho bé, nhiều lần sai không sửa, liền bị phạt.

Ban đầu Tiểu Mạ rất ấm ức, nhiều lần khóc đến Tống Tri Hòa đau lòng, nhưng cô vẫn cố nhịn không can ngăn.

Tống Tri Hòa không có ý kiến gì về cách giáo dục của Mạnh Dục Châu. Sau khi sinh Tiểu Mạ, hai người quyết định không sinh thêm con nữa, không chỉ vì không muốn Tống Tri Hòa phải chịu đau đớn thêm một lần nữa, mà quan trọng hơn, họ sẽ dành trọn vẹn tình yêu thương cho một đứa con duy nhất.

Cũng bởi vậy, Tiểu Mạ sẽ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồng Mậu, cả hai đã bàn bạc, trước khi bé đi nhà trẻ, có thể cưng chiều bé một chút, nhưng sau khi nhập học, bé có thể có chút tùy hứng, có chút cá tính, có chút nghịch ngợm, nhưng họ vẫn muốn bồi dưỡng cô bé trở thành người chân thành, tình cảm.

Tình yêu của cha mẹ, tuyệt đối không chỉ là sự thỏa mãn về vật chất và sự nuông chiều vô điều kiện đối với con cái, mà quan trọng hơn, là phải dạy cho con những phẩm chất tốt đẹp và kỹ năng sinh tồn trong xã hội.

Tuy họ có nền tảng vật chất tốt đẹp để Tiểu Mạ tiêu xài cả đời, nhưng “cho cá không bằng dạy cách câu cá”, dạy cho bé cách trưởng thành, mới là sự tự tin lớn nhất.

—–

Mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè,Tiểu Mạ đều bị Mạnh Dục Châu gửi đến chỗ Tống Nghĩa Viễn hoặc ông cụ, có khi cũng giao cho Tần Viện. Từ khi về nước, Tần Viện không trở lại Anh nữa, bà vẫn ở lại nơi ở tại Nam Thành, giúp hai người chăm sóc Tiểu Mạ, thỉnh thoảng cùng bạn bè đi du lịch.

Thế là, Mạnh Dục Châu và Tống Tri Hòa lại có thời gian riêng cho hai người.

Khi hai người không bận, cũng sẽ đi du lịch. Chủ đề lần này là “Thăm lại chốn xưa”. Hai người lại một lần nữa trở lại Bắc Thành, đến những nơi đã chứng kiến từng chút một cuộc gặp gỡ của họ.

Tống Tri Hòa đứng ở cổng trường trung học số 2 Bắc Thành, nhìn những học sinh mặc đồng phục ra ra vào vào, cô phảng phất thấy được chính mình năm đó.

Cô nhớ lại lúc cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe, xe của Mạnh Dục Châu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Lúc đó trời đang mưa, cô ôm chặt cặp sách, Mạnh Dục Châu chê cô ngốc.

Mà thoáng cái đã bao nhiêu năm trôi qua, những ký ức đó lại sâu đậm đến thế.

“Cười gì vậy?” Mạnh Dục Châu quay đầu hỏi cô.

Mắt Tống Tri Hòa cong lên: “Chỉ là cảm thấy, bây giờ em rất hạnh phúc.”

Mạnh Dục Châu hôn lên trán cô, khẽ nói: “Anh cũng vậy.”

------oOo------
 
Back
Top Bottom