Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 100: Phiên ngoại 4: Khúc dạo mùa xuân



Người ta vẫn bảo rằng những cánh hoa là tín hiệu báo xuân về, còn cơn mưa thì nhẹ nhàng phủ bụi mùa xuân lên vạn vật. Thế là, một mùa xuân nữa lại tới.

Sáng sớm, vừa tỉnh dậy rửa mặt xong, Chúc Kim Hạ đứng chần chừ mãi trong phòng tắm. Cô nhìn mình trong gương thật lâu, mặt áp sát đến mức chiếc mũi gần như chạm vào mặt kính lạnh.

Thời Tự đi ngang qua, thoáng dừng lại trước khung cửa và thấy cô gái trong gương đang nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt như đang đối diện điều gì đó xa lạ. Anh mỉm cười nghĩ, có lẽ cô đang lo lắng về vài nếp nhăn mới xuất hiện.

Lý trí mách bảo anh rằng trong những khoảnh khắc khi phụ nữ buồn bã vì tuổi tác, đàn ông dù nói gì cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Nhưng sau vài lần bước qua, thấy cô vẫn đứng đó, nhìn mãi không rời khỏi tấm gương, anh nhịn không được mà lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như khuyên bảo: “Đừng nhìn nữa, lão hóa là điều không thể tránh khỏi của con người, chỉ cần học cách chấp nhận thôi.”

Chúc Kim Hạ: ?

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Anh nghĩ em đang nhìn gì thế?”

Thời Tự bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, đáp lại một cách cẩn trọng: “Vậy em đang nhìn gì?”

“Bắc Kinh khô quá, da em bị bong tróc. Dù em có dùng nước dưỡng da cũng không cải thiện được nên em chỉ đang kiểm tra thôi.”

Anh đứng yên, ngập ngừng trong giây lát, rồi lên tiếng: “… Anh tưởng em đang lo chuyện nếp nhăn.”

“Nếp nhăn?” Chúc Kim Hạ bật cười, ánh mắt lóe lên chút trêu chọc. “Da em mịn màng như vỏ trứng luộc, làm sao có nếp nhăn được?”

Thời Tự nhanh chóng đồng ý: “Chính xác, da em vẫn đẹp lắm, chẳng có dấu hiệu gì của tuổi tác đâu.”

Sự nhanh trí và phản ứng đó thật không giống một người đàn ông đã ngoài bốn mươi.

“Anh có thể giả vờ một chút không?” Chúc Kim Hạ chỉ vào vết nhăn mỏng dưới mắt mình, nói với chút trách móc: “Ông Thời, nhìn kỹ đi, anh nghĩ đây là gì?”

“Mắt như nước mùa thu.”

“…?”

Thấy cô ngơ ngác, Thời Tự điềm nhiên giải thích: “Chính là đôi mắt sáng rực rỡ.”

“Em @#¥%…” Chúc Kim Hạ vừa bật cười vừa mắng, không nhịn được: “Ai bảo anh phải dịch cho em chứ?”

Cô vốn là một giáo sư văn chương lão luyện, chẳng lẽ đến mức phải nhờ dịch câu “Mắt như nước mùa thu” hay sao?

Cô trợn mắt nhìn Thời Tự, cuối cùng cả hai bật cười thành tiếng.

Nhìn đồng hồ, Chúc Kim Hạ liền giục: “Không phải anh nói hôm nay sẽ đến viện nghiên cứu làm việc sao? Đi nhanh đi, đừng để Trình sư huynh phải đợi lâu.”

Gần đây, trong viện nghiên cứu có một dự án lớn, Trình Hựu Niên và Thời Tự đã làm việc liên tục suốt nhiều tuần không nghỉ ngơi, đến cuối tuần cũng phải vào viện để tiếp tục công việc. Điều này khiến Thời Tự có chút lo lắng, vì cuối tuần là khoảng thời gian hiếm hoi anh có thể dành bên cạnh Chúc Kim Hạ, vậy mà giờ đây, cô đến thăm, anh lại chỉ có thể để cô “ở nhà một mình.”

“Kệ anh ấy.” Thời Tự thờ ơ đáp: “Dạo này anh ấy đắc ý lắm, lần nào làm thêm về cũng kể: ‘Vợ tôi nấu bữa sáng cho tôi’, ‘Vợ tôi pha cà phê cho tôi, còn chừa lại nửa ly sợ tôi mệt khi làm thêm giờ’, ‘Vợ tôi đang giảm cân, nấu ăn rất thanh đạm’… Cứ khoe khoang tình cảm mãi, ai nghe mà không hiểu chứ?”

“Thế còn anh?” Chúc Kim Hạ vừa đẩy anh ra khỏi phòng tắm vừa trêu chọc: “Anh cứ suốt ngày tìm cớ chê em vụng về, không biết nấu nướng, chẳng để em có cơ hội khoe khoang gì cả. Ai mà chẳng nhận ra điều đó?”

Thời Tự trưng ra vẻ mặt đầy “Em đánh giá thấp anh rồi.”

“Khoe khoang tình cảm thì đâu cần nhờ đến em.” Anh mở tủ lạnh, lấy ra hộp cơm đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua. Mặc dù tự tay anh nấu, nhưng—

“Vợ của Trình sư huynh nấu ăn ngon, nhưng vẫn thua xa tay nghề của anh.”

Chúc Kim Hạ nhìn chằm chằm vào hộp cơm, dần hiểu ra điều gì đó. “Vậy là anh định nói với Trình sư huynh rằng hộp cơm này là em nấu cho anh à?”

“Thì sao?” Thời Tự thản nhiên bỏ hộp cơm đầy ắp tình cảm vào túi: “Tự tay anh làm, nói thật vẫn tốt hơn, tiện thể khen ngợi em một phen.”

“…”

Chúc Kim Hạ không ngờ rằng đàn ông lại có thể ngây thơ như vậy, cô buồn cười hỏi: “Anh không sợ đến lúc đồng nghiệp trong viện muốn ăn thử cơm em nấu, rồi bị phát hiện sao?”

“Sợ cái gì, đến lúc đó anh sẽ nói: Đó là vợ tôi, không phải vợ các anh, muốn ăn thì về bảo vợ nấu cho.”

“Còn nếu ai đó chưa có vợ thì sao?”

“Vậy thì càng nên tìm vợ đi.”

“…” Chúc Kim Hạ cười phá lên: “Được rồi, được rồi, canh thời gian một chút, nhanh lên nào!”

Thời Tự xách túi lên chuẩn bị đi, nhưng trước khi ra cửa, anh quay lại, tiến tới trước mặt Chúc Kim Hạ.

Cô đang lấy nước trong bếp, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy, quên mang gì à?”

“Ừ.” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, mũi chạm mũi: “Quên cái này.”

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Chúc Kim Hạ mới hoàn hồn lại, cảm nhận nhịp tim vẫn còn đập nhanh, tay cầm ly nước, nhấp một ngụm nhỏ.

Nước lọc vốn không có vị, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút ngọt ngào.



Cánh chim bay liệng giữa thảo nguyên tháng tư, ánh xuân tươi sáng, muôn vật đồng thanh cùng hòa âm. Thời Tự dẫn Chúc Kim Hạ đến hồ Ngọc Uyên để ngắm hoa anh đào.

Hoa anh đào nở rộ, một vẻ đẹp tuyệt vời nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi. Mùa hoa đến, công viên chìm trong không khí náo nhiệt, dòng người tấp nập, chen chúc nhau. Mắt nhìn ra xa, cả một biển người và biển hoa hồng rực rỡ, hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Gió thổi nhẹ, những cánh hoa rơi rụng bay lả tả như tuyết, cả thế giới như chìm vào giấc mộng.

Chúc Kim Hạ, với tinh thần “đã đến rồi thì phải chụp hình”, đi khắp nơi để ghi lại khoảnh khắc đẹp, nhưng niềm hào hứng của cô nhanh chóng tan biến khi nhìn thấy những bức ảnh do Thời Tự chụp không được như mong muốn.

Thượng đế quả thật không lừa cô, ngài mở cho Thời Tự một cánh cửa, tất sẽ đóng một cửa sổ.

Những ngón tay vốn rất khéo léo của anh, dường như trở nên vụng về ngay khi bấm máy. Kết quả là trong ảnh, Kim Hạ hoặc chân tay bị kéo dài, hoặc bị che khuất bởi ánh sáng, không thì đang nhắm mắt, có khi mắt nhắm mắt mở một cách khó coi.

Nếu mắt cô ấy nhắm hẳn, có thể còn đỡ, nhưng cái cảnh mắt nửa chớp, nửa nhắm như co giật kia, ai mà chịu nổi?

Chúc Kim Hạ đành cất máy ảnh, thở dài nói: “Thôi, anh không có năng khiếu này, bỏ đi.”

Cô kéo Thời Tự đến bờ hồ, rồi nảy ra ý tưởng: “Đã đến đây rồi, sao không đi chèo thuyền nhỉ!”

Giữa biển hoa anh đào, chèo thuyền trên hồ nghe cũng thật thi vị.

Việc xếp hàng tốn khá nhiều thời gian, khi sắp đến lượt mình, Chúc Kim Hạ tạm rời mắt khỏi điện thoại, bỗng nhận ra Thời Tự không thấy đâu. Cô nhìn quanh, thấy anh đang nói chuyện với một người chụp ảnh chuyên nghiệp với chiếc máy ảnh lớn. Thời Tự đưa chiếc máy ảnh hơi nghiệp dư của mình cho anh chàng đó và nhờ chụp một tấm hình chung với Chúc Kim Hạ.

Mặc dù có chút phô trương, nhưng anh chàng vẫn chỉnh tư thế và góc máy, chụp cho họ một tấm ảnh hoàn hảo.

Chỉ là điều làm Chúc Kim Hạ dở khóc dở cười là, họ rõ ràng đến công viên ngắm hoa anh đào, nhưng cuối cùng lại chụp một tấm ảnh chẳng hợp lý chút nào, bức ảnh của họ lại được chụp ngay trước bến tàu đông đúc, không phải giữa biển hoa anh đào đẹp đẽ.

Nhưng khi cẩn thận đánh giá bức ảnh với ánh sáng tuyệt đẹp, khuôn mặt rạng rỡ của mình, Chúc Kim Hạ vẫn cảm thấy hài lòng với kết quả này.

Sau khi cảm ơn chàng trai, họ quay lại và thấy đến lượt mình xếp hàng. Nhân viên bán vé hỏi: “Thuyền chèo tay hay thuyền chạy điện?”

Bảng giá trên đầu ghi rõ:

Thuyền chèo tay: 40 tệ/người/giờ.

Thuyền chạy điện: 80 tệ/người/giờ.

Chúc Kim Hạ lập tức chọn thuyền chèo tay. Không còn cách nào khác, cô tin rằng sự keo kiệt không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác.

Dù Thời Tự đã thoát khỏi cảnh khó khăn, Chúc Kim Hạ lại từ bỏ thói quen chi tiêu phóng khoáng ngày trước và trở nên tiết kiệm hơn.

Thời Tự liên tục hỏi: “Em chắc là thuyền chèo tay chứ?”

“Chắc chắn rồi.” Chúc Kim Hạ kiên định nói. “Đã đến đây rồi, mình chèo thuyền để vận động mới đáng công chứ.”

Dưới ánh mắt nửa cười nửa không của Thời Tự, họ lên thuyền và bắt đầu chèo.

Ánh xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi, chèo thuyền trên hồ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, mặt nước lấp lánh, trên mặt nước trôi nổi những cánh hoa anh đào, hai bên bờ là bóng cây anh đào màu hồng mềm mại.

Tất cả tạo nên khung cảnh thật yên bình và thư thái.

Nhưng cảm giác dễ chịu ấy kéo dài không quá năm phút, Chúc Kim Hạ nhanh chóng lộ vẻ mệt mỏi.

Từ khi trưởng thành, cô hiếm khi đạp xe, nên khi chèo thuyền, cô nhanh chóng nhận ra sự khác biệt giữa ảo tưởng và thực tế. Thực tế là sức khỏe của cô không còn như trước, và việc chèo thuyền còn tốn sức hơn cả đạp xe.

Họ chưa chèo được đến giữa hồ, mà chân cô đã mỏi nhừ, đùi đau nhức, bắp chân cứng ngắc, mồ hôi rịn ra, khiến cô không còn thấy thời tiết dễ chịu nữa.

Nhớ lại khi đứng trên bến, Thời Tự từng nói: “Đừng hối hận đấy.” Cô đã mạnh dạn đáp: “Không đời nào.”

Chỉ có thể nói là sự thực đã làm cô ngượng ngùng.

Nhưng không sao, như người ta nói: “Trên đời không có gì khó, chỉ sợ mình buông xuôi.”

Chúc Kim Hạ nằm dài trên ghế, thở hổn hển và giục Thời Tự: “Anh chèo tiếp đi, đừng dừng lại.”

Thời Tự: “…”

Ai có thể giải thích tại sao người đưa ra quyết định là cô ấy, người nói không hối hận cũng là cô ấy, nhưng cuối cùng người phải chịu đựng lại là anh?

Trong chuyến chèo thuyền kéo dài nửa giờ, Chúc Kim Hạ chỉ chèo năm phút đầu, còn lại là do Thời Tự đảm nhiệm.

Tất nhiên, cô cũng không rảnh rỗi, cố gắng hò reo cổ vũ cho anh.

“Anh làm được mà, Thời Tự! Gừng càng già càng cay, tuổi tác không quan trọng!”

“Sắp tới rồi, gần đến rồi!”

Khi họ lên bờ, Thời Tự nhìn lại con thuyền nhỏ và chỉ nói một câu: “Hứa với anh đi, Chúc Kim Hạ, từ nay chúng ta đừng đến hồ Ngọc Uyên nữa.”

Làm việc cật lực bao năm, cuối cùng lại phải chịu khổ thế này.

Ai mà không thấy nản lòng chứ?

Mùa xuân ở Bắc Kinh, bầu trời xanh thẳm khiến lòng người rung động, ngày nào cũng trong trẻo, chỉ trừ gió lớn là ngoại lệ.

Chúc Kim Hạ lớn lên ở phương Nam dịu dàng, chưa từng gặp phải cái lạnh lẽo của gió Bắc, ngoài một lần trải nghiệm khi cùng Thời Tự vào núi. Hôm nay là lần thứ hai.

Gió Bắc Kinh mạnh hơn trong núi, tưởng như có thể thổi bay cả đầu người.

Nhà trọ của Thời Tự nằm ở tầng 12, gió ở độ cao này thổi mạnh đến mức cả mái nhà như rung chuyển. Toàn bộ tòa nhà đều đang rung lắc dữ dội, những luồng gió từ cửa sổ chưa khép kín thổi mạnh vào trong, như một cơn lốc tàn phá.

Hệ thống thông gió đột ngột hoạt động mạnh, gió lùa vào mọi ngóc ngách của tòa nhà, đi vào từng khe hở đến mỗi một đường ống.

Lần đầu tiên thấy cảnh này, Chúc Kim Hạ đang ngủ say vào sáng sớm, nghe thấy tiếng gió liền bật dậy, hoảng hốt ôm chăn và hỏi trong vô thức: “… Động đất sao?”

Rõ ràng, trận động đất năm 2008 đã để lại bóng ma tâm lý cho người dân Tứ Xuyên, chỉ cần nghe tiếng động lớn, cô theo bản năng nghĩ đến động đất.

Thời Tự nhìn cô, cười một chút rồi kéo cô trở lại trong chăn, bình tĩnh nói: “Chỉ là gió thôi, ở Bắc Kinh làm gì có động đất.”

Gió sao?

Gió thổi mạnh đến mức nào cơ chứ?

Chúc Kim Hạ sững sờ, chưa kịp định thần lại thì nghe Thời Tự hỏi ngược: “Nếu đúng là động đất thật, em sẽ làm gì?”

Cô lại nằm xuống, suy nghĩ một lúc rồi đành thở dài chấp nhận số phận.

“Có thể làm gì được chứ? Động đất nhỏ thì không cần chạy, còn động đất lớn thì có chạy cũng chẳng thoát. Em chọn cách tiếp tục ngủ.”

Chúc Kim Hạ ngáp dài, tận hưởng mùi hương dễ chịu của chăn và cảm nhận giấc ngủ đang dần kéo mình trở lại giấc mộng.

“Vậy thì không chạy thật nhé?”

Thời Tự kéo cô vào vòng tay, nhưng động tác không dừng lại ở đó, anh cúi xuống hôn nhẹ nhàng. Hơi thở ấm áp của anh làm tai Chúc Kim Hạ ngứa ngáy. Rồi nụ hôn ấy nhanh chóng trở nên táo bạo hơn, tiến sâu vào bên trong chăn.

Chúc Kim Hạ vốn đã nhắm mắt, nhưng rồi mơ màng mở mắt, đẩy nhẹ anh một cái, nhưng không đẩy ra được.

“Anh làm gì vậy…” Cô lờ mờ hỏi, đôi mắt ngái ngủ hiện rõ vẻ trách móc: “Không phải nói là tiếp tục ngủ sao?”

“Đã tỉnh rồi mà.” Giọng Thời Tự vọng ra từ trong chăn, kèm theo một nụ cười lười biếng: “Sao không tranh thủ tập thể dục buổi sáng một chút nhỉ?”

“… … …”

Nửa giờ sau, Chúc Kim Hạ mở to đôi mắt lấp lánh, gương mặt đỏ bừng, trong lòng không khỏi thấy hối hận.

Tập thể dục buổi sáng thì đã tập, nhưng dịu dàng ở đâu cơ chứ?!

••••••••

Lời tác giả:

Tiếp theo sẽ có những câu chuyện về mùa thu, mùa đông, và nhiều đoạn phim đời thường được viết tiếp.

Trong tháng tám này, tôi cũng có những ngày nghỉ, nếu có thể, mọi người hãy ghé qua theo dõi, khi nào có cảm hứng thì tôi sẽ cập nhật.

Tất cả sẽ có phần quà lì xì ~
 
Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 101: Phiên ngoại 5: Nghe tiếng mùa hè



Chúc Kim Hạ than thở:

“Nóng chết đi được!”

Cô đẩy cửa bước vào, tay vừa xách đồ đạc vừa gọi điện thoại thúc giục Thời Tự mau đến giúp đỡ, vừa trách móc.

“Đến cửa hàng tiện lợi mà phải đi xa thế này, sao nó không thể mở ở tầng trệt chứ!”

Thời Tự đặt cái máy khoan điện xuống, vòng qua đống thùng giấy lộn xộn trên sàn, nhận lấy hai túi đồ trong tay của cô.

Vừa rồi, Chúc Kim Hạ ra ngoài mua nước, Thời Tự nói muốn đi mua giúp cô, nhưng bị Chúc Kim Hạ giữ lại.

“Anh cứ tiếp tục sửa tủ đi, việc này giao cho em.”

Căn nhà mới đang được sửa sang, đồ uống đã hết sạch, gọi bên ngoài thì phải mất nửa tiếng mới đến, nhưng họ khát quá, không thể chờ được.

Cửa hàng tiện lợi ở ngay trong khu, mấy phút đi đường thật ra không hề xa, nhưng vào giữa trưa hè nắng chang chang như này…

Chúc Kim Hạ vừa bước ra bên ngoài, liền lập tức hối hận. Cái nắng gay gắt của mùa hè, nóng đến bỏng da rát thịt, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tí tách của những giọt mồ hôi nhỏ, lăn dài trên da.

Thời Tự mở túi ra nhìn, chỉ có hai chai nước suối, còn lại toàn là nguyên liệu nấu ăn.

Anh hơi dừng lại: “Em mua đồ ăn à?”

“Đúng vậy.” Chúc Kim Hạ gật đầu: “Hôm qua Trình sư huynh và thầy đến tham quan căn nhà mới, không phải mua củi, dầu, muối, tương, giấm, trà sao? Gia vị đầy đủ cả rồi, hôm nay chúng ta sẽ tự nấu ăn luôn.”

Từ khi bắt đầu sửa sang căn nhà mới, hai người họ đã liên tục ăn đồ bên ngoài, ăn nhiều dầu mỡ và muối đã ngán đến mức muốn ói.

Thời Tự trầm ngâm một lúc: “Anh cũng muốn nấu ăn, nhưng cô giáo Chúc trông khỏe mạnh như thế này, sao lại quên mất một điều?”

“Điều gì?”

“Nhà chưa mua nồi.”

“… “

Mùa hè này, Chúc Kim Hạ và Thời Tự bận rộn ngoài dự kiến, bởi vì họ mua căn nhà mới.

Nhà cách Viện Địa chất không quá xa, nếu lái xe thì mất khoảng mười phút.

Diện tích không lớn, khoảng 100 mét vuông, nhưng ở Bắc Kinh, nơi đất đai đắt đỏ như vậy thì cũng tương đối tốt rồi.

Theo tính cách của Thời Tự, anh cũng không chú trọng đến việc ăn ở, mua sắm đồ đạc cho phòng càng ít càng tốt, nhưng vì nhà có “người phụ nữ trung niên đam mê nghệ thuật” này, nóng lòng muốn tự tay thiết kế “tổ ấm trong mơ” cho họ, anh chỉ nhờ công nhân làm phần cơ bản, phần còn lại đều do cả hai người tự hoàn thành.

Từ đó trở đi, Chúc Kim Hạ bắt đầu say mê với những quyển sách nhỏ về thiết kế, thường hay thực hành trên sân thượng, chỉ tiếc là kiểu trang trí quá cầu kỳ, cô ấy mới vừa quyết định biến sân thượng thành một quầy bar, thì vài phút sau đã thay đổi ý định, chuyển sang thiết kế một phòng trà nhỏ.

Thời Tự ban ngày phải đi làm, chỉ có thể tranh thủ cuối tuần đến căn nhà mới, do đó quyền điều hành hoàn toàn rơi vào tay Chúc Kim Hạ, anh trở thành người làm việc vất vả.

Một khi mùa hè đến, anh và đám học sinh tiểu học cũng không khác nhau là mấy, đều được thả lỏng.

Chúc Kim Hạ mỗi ngày đều ngủ một giấc thật sâu, thức dậy liền đạp chiếc xe đạp nhỏ, từ lúc Thời Tự thuê được phòng trọ, cô không còn phải lo lắng về việc đi đến căn nhà mới nữa.

Cho đến một ngày, Thời Tự nhìn cô một lúc: “Chúc Kim Hạ, em có bị đen đi không?”

Chúc Kim Hạ giật mình, chạy vào phòng tắm ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng chán nản bước vào phòng ngủ, thề sẽ từ ngày mai bắt đầu đi xe buýt, vứt bỏ xe đạp nhỏ, nhất quyết không chịu đi xe đạp dưới nắng nữa!

Chẳng qua là khi vừa tắt đèn, tay của một người đàn ông rơi vào trên đùi và mông của cô, trầm ngâm trong chốc lát, nói thẳng vào trọng tâm: “Đi xe đạp được nửa tháng rồi, hình như săn chắc hơn rồi.”

Chúc Kim Hạ mắt sáng lên, khoan đã, xe đạp vàng nhỏ, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn tình hình!

(*)Xe đạp vàng nhỏ” (小黄车) là dịch vụ chia sẻ xe đạp phổ biến ở Trung Quốc, xe thường có màu vàng và người dùng có thể thuê thông qua ứng dụng di động.

Phía căn nhà mới, dù Chúc Kim Hạ mỗi ngày đều tới, nhưng phần lớn thời gian cô dành cho việc cân nhắc các phương án sửa sang, có thể nói là vận động trí não nhiều hơn vận động thể chất.

Đương nhiên, những việc vặt vãnh, cô cũng tự mình làm được. Đến khi cần đến kỹ năng thực tế, ví dụ như lắp đặt đồ đạc trong nhà, hoặc vận chuyển đồ nặng, cô sẽ tự động lui lại, để Thời Tự xử lý.

Vì thế, Kim Hạ không ít lần thầm nghĩ: “Thì ra đây chính là điều được truyền tụng — ‘nam nữ phối hợp, làm việc không mệt’?”

Việc sửa sang không quá vất vả, trừ khi gặp phải những trở ngại bất ngờ, thì mới hơi tốn công một chút.

Thời Tự im lặng, nhấc mắt khỏi đống hàng hóa cần lắp đặt chồng chất như núi, nói: “Anh đề nghị, chúng ta nên mời một người thợ sửa sang.”

Sự phối hợp giữa nam và nữ, trong hoàn cảnh anh hoàn toàn nghe theo lời Kim Hạ, thì cô ấy đương nhiên không thấy mệt.

Anh đề nghị mời thêm thợ sửa sang, như vậy cả hai đều đỡ vất vả hơn.

Chúc Kim Hạ chợt nhận ra: “… Có phải vì em sắp xếp quá nhiều việc, nên anh cảm thấy vất vả không?”

Thời Tự đang cân nhắc “lực bất tòng tâm” bốn chữ đó, bỗng nghe cô tự trách:

“Em quá hào hứng, lại quên mất anh mỗi ngày còn phải đi làm, sau giờ làm việc vẫn phải chạy đến đây, làm thêm giờ để sửa sang nhà cửa…” Chúc Kim Hạ áy náy đứng trước mặt anh, vỗ nhẹ vào vai anh: “Không sao đâu, nếu anh không làm nổi nữa thì chúng ta vẫn có thể mời thợ đến nhà.”

“…”

“Không cần.”

Anh không làm nổi nữa.

Bốn chữ đó, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục.

Đàn ông kiêng kỵ nhất là bị nói “không làm nổi”, với bản tính hiếu thắng cả đời, Thời Tự cứng đầu xách máy khoan lên, bắt đầu lao vào vòng công việc mới.

Đêm đó, sau khi trải qua một đêm làm việc vất vả, Chúc Kim Hạ mới mơ màng hỏi: “Anh làm việc cả ngày, buổi tối lại sửa sang, làm sao tinh thần có thể tốt như vậy…?”

Thời Tự mỉm cười, kéo cô vào lòng, tìm cho cô tư thế thoải mái hơn: “Vậy thì em nói lại đi, anh có được không?”

Chúc Kim Hạ: …?

Cô có bao giờ nói phương diện này của anh có khiếm khuyết đâu?

Cô cố gắng nghĩ xem mình đã làm gì khiến Thời Tự hiểu lầm, cuối cùng không nhớ ra được, chỉ có thể dựa vào lòng anh và ngủ thiếp đi.

“Mệt quá, ngủ thôi…”

Thời Tự cúi xuống nhìn cô ngủ say, Kim Hạ an tâm dựa vào anh, ngủ ngon lành.

Tính ra, dù không có lời an ủi, nhưng hình ảnh cô mệt mỏi dựa vào anh vẫn là điều tuyệt vời nhất đối với anh.

Người đàn ông trung niên mạnh mẽ kia khẽ mỉm cười, cũng chìm vào giấc ngủ.

Giá cả căn hộ ở Bắc Kinh rất cao, để mua được căn hộ này, Thời Tự đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm, vậy mà vẫn còn khoản trả góp hàng tháng phải thanh toán.

Chúc Kim Hạ từng nói, thực ra không cần mua nhà, bọn họ có ngôi nhà ở Miên Thủy, của cô cũng chính là của anh.

Thời Tự cười khẽ, Chúc Kim Hạ ánh mắt thoáng chút trêu chọc khi nhìn anh. Được rồi, nơi đó từng là chỗ mà cô và Vệ Thành đã có biết bao kỷ niệm. Vì vậy, cô nhanh chóng đổi lời: “Anh cũng có nhà ở xã Nghi Ba mà, là gia đình khá giả, còn có cả biệt thự nữa cơ mà!”

“Đó là của chú Vượng.”

Chúc Kim Hạ cười: “Thực sự không ổn thì căn phòng ký túc xá nhỏ ở trung tâm giáo dục không phải vẫn còn đó sao? Đốn Châu luôn giữ nó cho anh, dù sao cũng có một nơi để dung thân.”

Thời Tự không nói nhiều, chỉ quan tâm đến ngôi nhà mới, vào lúc hoàng hôn thì dẫn cô đi xem căn nhà đã mua.

Chúc Kim Hạ hỏi giá cả, cảm thấy rất sốc: “Vậy chúng ta nhất định phải mua nhà ở Bắc Kinh sao? Thực ra thuê nhà cũng ổn mà…”

Trong cuộc trò chuyện hôm đó, Thời Tự phá lệ nói rất nhiều.

“Chúc Kim Hạ, em luôn rất độc lập, em tự mua xe, tự mua nhà, đến hôm nay em vẫn luôn chăm sóc anh. Thực tế là sau khi chúng ta ở bên nhau, em cũng đã vì anh bỏ ra nhiều hơn.”

“Em luôn chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Miên Thủy, em luôn ở bên cạnh anh, lúc anh bận rộn, em chưa bao giờ phàn nàn điều gì, ngược lại luôn an ủi anh rằng không sao cả, một mình em vẫn rất hạnh phúc.”

“Anh đôi khi nghĩ, thực ra không có anh, em vẫn có thể sống rất tốt, vậy nên anh luôn muốn làm điều gì đó cho em.”

Làm điều gì đây?

Chính trong dịp Tết năm nay về nhà đón Giao Thừa cùng bà nội, khi được người già tùy miệng hỏi tiền thuê nhà ở Bắc Kinh là bao nhiêu, nhìn thấy biểu cảm vô cùng sửng sốt của đối phương, Thời Tự mới chợt nhận ra anh có thể cho cô điều gì.

Một mái ấm theo nghĩa thông thường.

Hai người sống ở hai nơi khác nhau, rất khó để có được cảm giác thuộc về. Đặc biệt với Thời Tự, suốt cuộc đời sống một mình, từng lo lắng ăn xong bữa này không có bữa sau, lo lắng trời tạnh mưa rơi ngày mai không biết thân ở nơi đâu, sau đó lo lắng chú Vượng có thể sẽ không cần anh, có thể một ngày nào đó không có chỗ ở cố định. Anh chưa bao giờ có một bến đỗ vững chắc, một ngôi nhà thực sự thuộc về mình, không phải lo lắng về việc bị trôi dạt.

Anh cũng muốn dùng cách của mình để nói với Chúc Kim Hạ rằng, trong khoảng thời gian yêu nhau, những gì cô ấy từng làm cho người khác trong mối quan hệ trước đây, bây giờ anh cũng có thể làm cho cô ấy.

Gió máy lạnh thổi ào ào, ăn dưa hấu, hai người dành cả cuối tuần cho việc sửa sang căn nhà mới.

Chúc Kim Hạ ngồi tê liệt trên ghế sofa, hài lòng ngắm nhìn căn phòng hiện lên từ những bản vẽ thiết kế của mình, thốt lên: “Thời Tự, em phát hiện chất liệu của những đồ nội thất này thật sự rất tốt!”

Chúc Kim Hạ thường tìm kiếm các thiết kế trên mạng, nhưng tiếc là không có đồ nội thất tương tự ở trong nước. Một đêm nọ, cô nằm trên giường, đầy hứng khởi, không cần lời thúc giục của ai, Thời Tự đã nhanh chóng tìm ra được những thiết kế cô muốn.

Tiếp đó là chiếc tủ quần áo.

Sau đó là bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.

Thời Tự còn dựa vào những lời miêu tả của cô, thêm vào một vài tính năng hữu ích, hoặc cải thiện những phần không cần thiết.

Trong khi Chúc Kim Hạ đang nhiệt tình khen ngợi, Thời Tự cười nhưng không nói gì, chỉ bỗng nhớ đến Trình sư huynh mấy năm về trước.

À, sư huynh đã nói gì nhỉ?

“Đọc tài liệu nhiều năm như vậy, hóa ra là vì hôm nay.”

Khi đó, Trình Hựu Niên đứng khoanh tay, nhìn Thời Tự trong phòng thí nghiệm đang thử từng tài liệu một. Cuối cùng, anh cũng bị lôi vào để thử nghiệm cùng. Hai “trụ cột tương lai” trong truyền thuyết của Viện Địa chất cùng nhau làm thêm giờ, chỉ vì tìm ra chất liệu mặt bàn có thể đạt được hiệu quả bóng sáng như mong muốn của “bà xã tương lai” ai đó, mà không tiếc công sức.

Các sư huynh khác từ ngoài đi ngang qua không hay biết gì, thấy hai người họ làm việc cật lực trong phòng thí nghiệm, đều tấm tắc khen ngợi họ là niềm tự hào của viện.

Sau chuyện này, Trình sư huynh bị một hộp cơm đuổi theo, hai người vội vã ăn cơm hộp bên ngoài phòng thí nghiệm, anh cười khẩy:

“Tôi là tấm gương sáng sao? Rõ ràng chỉ là nạn nhân của việc bị vợ quản lý chặt chẽ thôi.”

Anh cười nhìn Thời Tự, đúng là người Tứ Xuyên mà.

Nhưng ngày hôm sau, Thời Tự lại bị Trình sư huynh kéo đi vào giờ tan tầm.

“Sao vậy?” Thời Tự rất khó chịu vì sắp được về nhà, nhưng lại bị kéo trở lại phòng thí nghiệm.

Trình Hựu Niên mặt không đổi sắc nói: “Tối qua về nhà, tôi kể chuyện vui cười của cậu cho vợ tôi nghe, cô ấy vỗ trán bảo đúng thế thật, sao em lại không nghĩ ra anh còn có thể dùng vào việc này chứ?

Thời Tự: “… Sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ấy nhanh chóng tìm một mẫu thiết kế theo yêu cầu của mình, muốn tôi tìm loại vật liệu nhẹ nhất mà chắc chắn nhất để làm cho cô ấy một cái tương tự.”

“…”

Cổ nhân nói, đền ơn đáp nghĩa.

Vì bánh ít, bánh quy lại, Thời Tự đành phải làm thêm giờ, lại một lần nữa cùng sư huynh tiến hành thử nghiệm vật liệu.

Kết luận 1: Sửa sang nhà cửa thật sự rất vất vả.

Kết luận 2: Đừng mua nhà, sẽ trở nên bất hạnh.

Dù sao thì cuối cùng họ cũng dọn vào nhà mới, Thời Tự đã có những giấc mơ bình yên và hạnh phúc.

Trong giấc mơ, chú Vượng cười nhìn anh, anh cũng cười nói với chú rằng anh đã có một ngôi nhà.

Ngôi nhà này thuộc về anh và Chúc Kim Hạ, tràn đầy hơi ấm của mùa hè.

Từ đó, xuân hạ thu đông, ba bữa ăn bốn mùa, ở thành phố lớn này, anh không còn là kẻ lang thang, anh có nơi để về.

Chúc Kim Hạ chính là bến đỗ của anh.

••••••••

Lời tác giả:

Chỉ còn hai chương nữa thôi~
 
Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 102: Phiên ngoại 6: Thu về đậm sắc



[Em ở quán Mặt trời mọc chờ anh.]

Thời Tự bước ra khỏi phòng thí nghiệm, thay quần áo xong, mở điện thoại xem tin nhắn đầu tiên là của Chúc Kim Hạ gửi tới. Lúc ấy đã sáu giờ chiều.

Anh vừa đi vừa gọi cho Chúc Kim Hạ: “Ở quán Mặt trời mọc à?”

“Vâng.”

“Đến bao lâu rồi?”

“Nửa tiếng.”

“Đói thì ăn trước ít đồ ăn, anh ở bên này đường đang trong giờ cao điểm, nên chắc sẽ kẹt xe, không cần đợi anh.”

“Còn phải để anh nói à.” Chúc Kim Hạ hừ hừ hai tiếng: “Em đâu có ngốc, sáng sớm đã gọi một đĩa hẹ xá xíu xào giá, thêm một đĩa bánh xếp kiểu Nhật chiên, đang ăn chờ anh đây.”

Thời Tự bật cười: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy, lát nữa còn ăn được món chính không?”

“Sao không được? Chờ đến nửa năm rồi, cuối cùng cũng được ăn thỏa thích, anh chờ đó, lát nữa em sẽ cho anh xem thế nào là đại khai sát giới.”

Nửa năm trước vào mùa đông, quán mì ở tầng trệt bên dưới nhà họ đóng cửa, chuyển đi nơi khác, Chúc Kim Hạ buồn bã vô cùng.

Quán mì đó tên là Mặt trời mọc, ông chủ quán là người Nhật Bản, cửa hàng tuy nhỏ nhưng bày trí sáng sủa đơn giản, mì ngon tuyệt vời, từ sáng đến tối luôn đông khách.

Chúc Kim Hạ rất thích quán này, mỗi cuối tuần đều từ Miên Thủy lên Bắc Kinh, đến quán ăn một tô mì nóng hổi rồi về nhà.

Nhưng mùa xuân năm ngoái quán đã đóng cửa, và mỗi khi đi ngang qua chỗ đó, Chúc Kim Hạ lại thở dài.

Sau cơn mưa đầu thu, một ngày nọ, Chúc Kim Hạ thấy tin nhắn của Thời Tự: “Quán Mặt trời mọc đã mở cửa trở lại.”

Mặc dù quán đã chuyển địa điểm, từ nhà đến nơi là hai cây số không còn thuận tiện như trước nữa, nhưng ít ra nó đã mở cửa.

Niềm vui của Chúc Kim Hạ lại trở về.

Cuối tuần này, vừa đặt chân xuống đất, Chúc Kim Hạ đã vội vàng chạy đến quán mì mới, và khi Thời Tự tan việc bước vào quán, đã thấy cô đang ngồi ở góc quán, ra hiệu cho anh.

“Bên này!”

Chiếc bàn hai người không lớn lắm, trên mặt bàn giới hạn đã bày ba chiếc bánh xếp chiên còn sót lại với chén nước chấm giấm, món hẹ xá xíu xào giá đông cũng còn lại phần lớn, mặc dù xá xíu đã bị ăn gần hết, chỉ còn lại hẹ và giá.

Canh đúng giờ, Chúc Kim Hạ cũng đã gọi mì xong, vừa vẫy tay với Thời Tự, ông chủ quán đang vén rèm cửa từ nhà bếp bưng mì ra.

Cô vui vẻ cười, đưa tô mì đến gần Thời Tự: “Hôm nay vẫn như ngày thường, thêm nhiều thịt, ít muối, và thêm tỏi nhé.”

Đợi khi ông chủ quán đặt bát mì ramen nước dùng sụn heo phiên bản xa xỉ trước mặt, cô bắt đầu thành thạo gắp măng tre và thịt heo thái lát, nhét vào bát của Thời Tự, rồi đẩy trứng lòng đào mà anh không thích ăn sang bát mình.

Hai người đã quen nhau nhiều năm, thời gian ở bên nhau dài, hiểu rõ sở thích ăn uống của nhau như trong lòng bàn tay vậy.

Thời Tự ngồi xuống, vừa ăn rau hẹ, vừa hỏi: “Đã uống trà chưa?”

“Chưa.” Chúc Kim Hạ hỏi lại: “Anh muốn uống gì?”

Thời Tự tự hỏi: “Anh muốn uống gì nhỉ?”

“Soda Calpis đi.” Chúc Kim Hạ nghiêm trang nói: “Em đã gọi cho mình một ly nước sủi mận xanh.”

Vừa nói, cô vừa thèm thuồng nhìn ly soda Calpis đang sủi bọt ở bàn bên cạnh.

Thời Tự thuận theo ngay: “Được, anh muốn uống soda Calpis.”

Cuối cùng, nước sủi mận xanh và soda Calpis, mỗi thứ một nửa vào bụng của Chúc Kim Hạ, phần đồ uống còn lại cùng với các món nhỏ trên bàn không ăn hết, đều bị Thời Tự quét sạch.

Ra khỏi quán, Chúc Kim Hạ cảm thấy rất thỏa mãn. Thời Tự trầm ngâm một lúc, nói: “Chúc Kim Hạ, anh thấy rằng nhu cầu lớn nhất của em đối với người bạn đời không phải là tình yêu.”

“Đó là gì?”

“Ăn thật khỏe đấy.”

“…”

Tối hôm đó, khi Thời Tự định đổi tên trong danh bạ WeChat, nhưng tiếc là Chúc Kim Hạ đã sớm đặt biệt danh cho anh từ trước, nên cô vẫn chưa nhận ra sự thay đổi. Mãi đến hôm sau, khi cô gọi video với bà nội, cô mới nghe bà nhắc đến.

“Đúng rồi, sao Thời Tự lại đổi tên trên Wechat của mình thế?”

“Anh ấy đổi tên ạ?” Chúc Kim Hạ tò mò hỏi: “Đổi thành gì thế?”

“Là Cơm Quét Sạch.” Bà cụ cười đáp.

Chúc Kim Hạ: =_=…….



Mùa thu đến, không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào như ngâm trong hũ mứt quýt. Rừng cây đồi núi đều chuyển sắc đỏ rực.

Thứ ba này là đợt “Dự án Cầu Vồng” dành cho những người đi dạy ở vùng núi.

Đội ngũ tình nguyện viên đa phần là sinh viên năm tư các trường đại học, họ đăng ký tham gia vào kế hoạch này, cùng các giáo viên dẫn đoàn đến dạy ở nhiều trường học vùng sâu vùng xa.

Năm nay, Chúc Kim Hạ không thể dẫn đoàn như mọi khi, vì cô đang bận rộn với dự án nghiên cứu khoa học mới, không thể phân thân ra thêm được. Nhưng Viên Phong vẫn nhiệt tình tham gia vào kế hoạch dạy học tình nguyện.

Vì thế, thỉnh thoảng Chúc Kim Hạ nhận được những báo cáo thú vị từ tiền tuyến do thầy Viên gửi về.

Nghe nói hôm nọ, một sinh viên năm tư ngành Văn học Trung Quốc khi đang giảng bài về điển cố lịch sử Trung Hoa đã cười hỏi cả lớp: “Có ai biết câu chuyện về Lỗ Dung và cây lê không nhỉ?”

Trong lớp một loạt khuôn mặt ngơ ngác, duy chỉ có một cậu học trò nhỏ rụt rè giơ tay lên, nói là cậu biết.

Thầy giáo vui vẻ bảo: “Vậy em nói thử xem, câu chuyện về Lỗ Dung là như thế nào?”

“Ngày xưa có một cậu bé tên là Lỗ Dung, mới bốn tuổi thôi, ba mẹ cậu ấy thường hay cãi nhau.”

Nghe đến đây, thầy giáo cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chần chừ hỏi: “… Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó, Lỗ Dung nói với ba mẹ rằng: Nếu sống chung được thì cứ sống, còn không sống được thì cứ ly hôn đi — đây chính là câu chuyện của Lỗ Dung khuyên ba mẹ.” Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên khắp lớp học.

“…”

Qua điện thoại, Chúc Kim Hạ và Viên Phong cùng rơi vào trầm lặng, cuối cùng cả hai tự an ủi lẫn nhau: “Không sao, mới là năm thứ ba của Dự án Cầu Vồng, ít nhất bây giờ bọn nhỏ đã dám giơ tay phát biểu rồi. Dù là nói sai, cũng xem như có tiến bộ rồi, phải không…?”

Một điều khác cũng thấy rõ sự tiến bộ là nhờ có các thầy cô dạy tình nguyện đến đây, trường làng cuối cùng cũng đã có lớp Tiếng Anh. Dù không thể hệ thống như các trường thành phố, nhưng ít nhất các em cũng được tiếp xúc với ngoại ngữ và bắt đầu hứng thú với ngôn ngữ mới.

Trong một báo cáo tiền tuyến gần đây, Viên Phong lại kể một câu chuyện vui trong lớp Tiếng Anh.

“Hôm nay lớp 6 học Tiếng Anh, thầy dạy câu thành ngữ: ‘like father, like son’. Thầy hỏi có ai biết ý nghĩa của câu này không.”

“Có ai biết không?” Chúc Kim Hạ hỏi.

“Nếu cậu hỏi về học sinh, thì là không.” Viên Phong đáp, giọng sâu xa: “Nhưng lúc đó Hiệu trưởng Đốn Châu tình cờ đứng bên cạnh, cậu biết mà, cậu ấy không có gì để làm nên hay đi loanh quanh các lớp, giả vờ như có mặt ở khắp nơi.”

“Rồi sao? Cậu ấy nói là cậu ấy biết à?”

“Đúng, vô cùng tự tin bảo rằng cậu ấy hiểu. Thầy giáo nể mặt, liền bảo để Hiệu trưởng giảng cho mọi người, cậu đoán cậu ấy dịch thế nào?”

“Dịch thế nào?”

“‘Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ tử’, bản dịch của cậu ấy là—” Viên Phong nhịn cười, giọng run rẩy nói: “Thích ba cũng thích con trai.”

Hai giây sau, cả hai đầu dây điện thoại đều im lặng rồi cùng phá lên cười.

Đêm đó, Chúc Kim Hạ kể lại chuyện này cho Thời Tự nghe. Thời Tự mặt không biến sắc, nhắn tin ngay cho Đốn Châu.

[Giờ em chơi nổi thật đấy?]

Đốn Châu: [???]

Cuối thu, chiếc lá đỏ cuối cùng cũng bị gió cuốn đi, trong núi như thường lệ vào đông rất sớm.

Một đêm nọ, dì Phương vừa nằm xuống ở phòng khám thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa ngoài cổng.

Dì nhắm mắt chờ một lúc nhưng tiếng sủa vẫn không dứt, đành phải đứng dậy đi ra cửa.

Cách tấm ván cửa kiểu xưa, dì thấy một con chó vàng nho nhỏ, trông sạch sẽ nhưng hơi gầy gò.

Dựa vào gương mặt và tiếng sủa, dì đoán đó là một con chó già, tuổi cũng không nhỏ nữa.

Có lẽ vì nó đói bụng quá, vừa thấy dì, con chó liền vẫy đuôi, ánh mắt sáng lên, thở hổn hển nhưng vẫn không tự tiện bước vào phòng, chỉ đứng ngoài kêu khe khẽ, chẳng qua nó cầu xin với vẻ gấp gáp.

Trong lòng dì Phương cảm thấy không đành lòng, dì dặn dò nó: “Không được vào nhà đâu, chờ ở đây, để ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”

Dì vừa nói, vừa đi vào phòng bếp, giữa đường lại không yên tâm quay đầu nhìn lại, tự giễu mình sao lại đi nói chuyện với chó. Nhưng điều bất ngờ là con chó ấy thật sự ngồi yên ở ngoài cửa, không theo vào, chỉ khi dì quay lại, ánh mắt chạm nhau, nó lắc cái đuôi mừng ra mặt.

Trong tủ lạnh vẫn còn chút đồ ăn thừa từ bữa tối, nửa bát cháo gà…

Dì Phương múc cơm, lấy thịt gà xé nhỏ, dùng thìa trộn đều lại vào bát.

Làm hết thảy các thứ này, dì còn lo lắng lỡ vừa ra khỏi cửa con chó kia không thấy đâu, như vậy chẳng phải là lãng phí thức ăn…

May thay, khi dì ra tới nơi, chú chó vẫn còn ở đó.

Dì đặt bát cơm xuống để ở cửa, nhìn chú chó vàng ngoắc cái đuôi, vùi đầu ăn ngấu nghiến, không để sót hạt cơm nào.

Nó ngẩng đầu lên nhìn dì, sủa nhẹ hai tiếng, rồi vui mừng mà không ngừng xoay vòng quanh.

Dì Phương cười, cầm bát thu về: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi đi, đêm khuya đừng kêu ồn ào, ảnh hưởng giấc ngủ của ta.”

Kỳ lạ là, con chó ấy dường như nghe hiểu lời dì nói, sủa vang lên rồi quay đầu bước đi.

Đèn đường ở thị trấn cách nhau khá xa, dọc theo con đường chính của thị trấn, con chó vàng nhẹ nhàng biến mất trong màn đêm.

Dì Phương nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi rửa sạch bát, xong thì trở về giường nằm.

Dì chưa từng gặp con chó đó, không biết là từ đâu tới.

Không nghĩ tới là, đêm tiếp theo, nó lại đến.

Cũng như đêm trước, vào lúc dì Phương chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng chó sủa lại vang lên một lần nữa. Dì kinh ngạc mở mắt ra, sau đó thử đi ra ngoài nhìn một cái, tựa như tái hiện lại khung cảnh ngày hôm qua.

Con chó vàng ngồi trước cửa, thấy dì liền ngoắc đuôi mừng rỡ, sủa lên “gâu gâu” một tiếng vui vẻ.

Dì Phương hấp tấp nói: “Đừng kêu nữa, đêm khuya rồi, chớ ảnh hưởng mọi người ngủ!”

Nghe dì nói, nó lập tức im lặng, chỉ mở to đôi mắt sáng ngời nhìn dì.

Nhưng tối nay không còn đồ ăn thừa… dì Phương lúng túng, nghĩ một lúc rồi hỏi nó: “Ngươi có ăn bánh mì không?”

“Gâu gâu.” Con chó nhỏ nhìn dì khéo léo kêu nhẹ một tiếng.

Dì Phương thử đưa cho nó một ít bánh mật ong, vừa giơ lên, nó liền nhanh nhẹn nhảy lên cắn ngay một miếng.

Từ đêm thứ ba, thứ tư, đến thứ năm…

Về sau mỗi một ngày, dì Phương theo thói quen cũng sẽ nấu thêm một chút cơm và con chó kia luôn xuất hiện đúng giờ.

Một tuần sau vào một đêm, dì Phương nhìn con chó vàng đang ăn cơm, nhận ra lớp lông nó đã xơ xác mất đi bộ lông sáng bóng vì tuổi đã lớn, thoáng thấy những chiếc xương trên đỉnh đầu gồ lên đường ranh.

Dì bỗng nhớ đến một người.

Ở cuối đời, người đó cũng cô độc như vậy. Dù có gia đình, nhưng vì bệnh tật hành hạ, ông ấy như lạc mất trong chính thế giới của mình, đầu óc như mù sương, chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi mới thoát khỏi cái màn sương đó để nhìn thấy ánh sáng.

Khi đó, dì vẫn nhớ rõ cảm giác khi đặt tay lên chiếc lưng gầy trơ xương ấy.

Đêm thu lạnh lẽo, dì Phương khoác một tấm khăn mỏng, thu dọn xong bát rồi đóng kỹ cửa.

Nhưng khi nằm xuống, dì lại nhớ đến ánh mắt sáng lấp lánh của con chó, dù nó đã già, ánh mắt ấy vẫn rất tươi tắn.

Dì trằn trọc mãi, cuối cùng thở dài ngồi dậy.

Nếu mở cửa mà nó vẫn còn ở đó, dì sẽ để nó vào nhà.

Nằm mãi không nghe tiếng động nào ngoài cửa, có lẽ nó đã đi rồi?

Dì Phương từ từ bò dậy, bật đèn, rồi gỡ tấm ván cánh cửa.

Trong màn đêm, con chó lặng lẽ ngồi ở cửa, nhìn thấy dì, nó vẫy đuôi trở nên phấn khích, nhưng không có sủa, chỉ chạy vòng quanh dì.

Dì Phương thở phào, mỉm cười mở rộng cửa và nói: “Vào đi.”

Dì nhường một khoảng trống, ngỡ ngàng khi thấy nó nhẹ nhàng nhảy qua bậc cửa, lấy mũi cọ nhẹ vào ống quần dì.

Sáng hôm sau, phòng khám của Dì Phương có thêm một chú chó.

Bệnh nhân ngạc nhiên hỏi, tại sao dì nuôi một chú chó già thế này, nhìn lại không đẹp…

Dì Phương cười, bảo rằng chỉ muốn có bạn đồng hành.

“Nó tên là gì?”

“A Uông.”

“Ha ha, cái tên này đặt thật là tùy tiện.”

“Chẳng có gì lạ, chó thì sủa thôi, thuận miệng là ‘a uông’ thôi mà.”

Dì Phương mỉm cười không nói gì, nhưng khi nhìn chú chó ấy, trong ánh mắt lại có thêm phần dịu dàng.

“A Uông.”

“A Vượng.”

Cứ gọi như vậy, dì sẽ cảm thấy ông ấy không hề rời đi, như thể vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Dì Phương là một sinh viên Y khoa, trước đây chỉ tin tưởng vào khoa học, chưa bao giờ tin có cái gọi là linh hồn. Có lẽ vì tuổi già, hồ đồ, có lẽ vì trải qua chuyện tang thương, hôm nay dì bỗng nhiên muốn tin, tin rằng trên trời mỗi ngôi sao đều là người đã khuất, mỗi linh hồn đều còn chút ý thức.

Dì v**t v* con chó, thầm nghĩ có lẽ ông sợ dì một mình quá cô đơn, nên đưa cho dì một người bạn.

Dì gọi “A Uông, A Uông”, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh một người khác.

Chỉ mong năm tháng, được gặp lại người xưa, cùng nhau đón xuân về thu tới.

••••••••

Tác giả gửi tới lời nhắn:

Chúc các bạn có một ngày Thất Tịch vui vẻ ~ Tiếp theo sẽ thêm chi tiết về người bạn nhỏ!
 
Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 103: Phiên ngoại 7: Mùa đông tìm về



Mùa đông trong năm lại về.

Bầu trời phủ đầy những bông tuyết trắng xóa bay tán loạn.

Những cành cây trơ trụi, những ngọn núi trùng điệp xa xa cũng nhuốm trắng xóa. Trong trời đất tựa như chỉ còn lại một loại sắc thái duy nhất – màu trắng của tuyết.

Mọi nhà đều đốt lò sưởi, trong bếp bơ sữa sôi ùng ục. Thời tiết lạnh giá, ít người ra đường, chỉ cần một tách trà nóng là có thể nằm dài trên giường cả ngày.

Mùa xuân sắp tàn, nhưng không khí vẫn còn vương vấn hơi ấm của mùa xuân. Tiếng hát《Khó quên kim tiêu》vẫn vang vọng trong căn phòng lớn.

Dù tuyết rơi đầy trời, nhưng vẫn có những người bước ra ngoài.

“Thật là lạnh quá!” Chúc Kim Hạ run cầm cập, nép vào lưng Thời Tự, bởi vì cô ấy không thể chống lại được cái lạnh của gió rét buốt.

Thời Tự quay đầu lại, chỉnh lại cổ áo cho cô, nhíu mày: “Đã bảo em ở nhà rồi, em lại cứ nhất quyết phải đi theo.”

Chúc Kim Hạ không nói gì, liếc nhìn về phía trường học ngay trước mắt. Trường vẫn mang dáng vẻ quen thuộc, nhưng có phần hơi lạ lẫm — tòa nhà giảng dạy mới mọc lên, tấm biển sơn cũ đã được thay bằng bảng hiệu mới tinh.

Chỉ là chịu đựng gió tuyết mà đến, không phải để ngắm nhìn sự thay đổi của trường học, mà là vì ngày Tết Nguyên Tiêu, ngày đoàn viên gia đình, cũng là ngày chú Vượng ra đi.

Trường đang nghỉ đông, cổng trường đã đóng hơn nửa tháng, sân trường rộng lớn vậy mà không thấy một bóng người.

Thời Tự quen tay rút chìa khóa ra mở cửa, nhưng trời quá lạnh, tuyết phủ kín, ngày qua ngày đóng băng cứng lại, khiến các ổ khóa bị tắc nghẽn.

Anh quay đầu lại, trước tiên mở cửa phòng bảo vệ, bảo Chúc Kim Hạ vào tránh một lúc.

“Anh định làm gì?”

“Anh sẽ về ngay.”

Khi Chúc Kim Hạ định hỏi thêm, liền thấy Thời Tự một cú nhảy vọt lên cổng sắt, tiếng kêu kinh ngạc của cô còn chưa kịp thốt ra, Thời Tự đã nhanh nhẹn trèo qua cổng vào bên trong, đáp xuống vững vàng.

Anh quay lại, tuy không lên tiếng, nhưng từ trong ánh mắt có thể thấy được một chút nụ cười: Như thế nào, có phải gừng càng già càng cay không?

Chúc Kim Hạ cười nhạo: “—Năm xưa chắc anh trèo tường không ít lần!”

Thời Tự mỉm cười, nhớ lại thời thơ ấu nghịch ngợm, mặc dù thiếu giai đoạn nổi loạn, nhưng anh quả thật đã không ít lần trèo tường. Lúc đó anh thường giúp chú Vượng chạy việc trong trường ngoài trường, thỉnh thoảng đi cửa hàng tạp hóa mua đồ, đôi khi đến tiệm sửa xe của lão Lý mượn đồ, chê việc mở cửa quá tốn công sức, chú bảo vệ lại động tác chậm chạp, anh liền dựa vào sức khỏe tốt, không chớp mắt mà trèo tường vào, trèo tường ra.

Chú Vượng vì chuyện này mà không ít lần mắng anh.

“Cháu cũng có phải con khỉ đâu, mà suốt ngày trèo tường? Cái cửa kia để làm cảnh à!”

“Nếu có lần sau, xem chú chặt đứt chân cháu!”

Nhưng mà, tường chẳng phải là thứ gì khó vượt qua, đôi chân vẫn hoàn hảo cùng lớn lên trên người anh.

Thời Tự nhớ về chuyện cũ, một nụ cười dịu dàng nở trên môi, nhưng trong mắt anh lại ánh lên chút buồn.

Chúc Kim Hạ nhìn ra được, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Còn đứng ngẩn người làm gì, nên làm gì thì đi làm đi, muốn làm em chết cóng sao?”

Thời Tự nhanh chóng quay về phòng ký túc xá.

Dù anh đã rời trường tròn năm năm, Đốn Châu vẫn giữ nguyên căn phòng dành cho Hiệu trưởng đó, không để những giáo viên mới đến trường chuyển vào ở.

Sau khi trường mở rộng tuyển sinh, số lượng giáo viên và học sinh đều tăng lên, tòa nhà nhỏ mà Chúc Kim Hạ từng ở cũng được tận dụng, nhiều giáo viên đã chuyển vào ở.

Chỉ có căn phòng đó, nơi từng có chú Vượng sinh sống, sau đó là Thời Tự tiếp quản, Đốn Châu đắn đo mãi, vẫn không sắp xếp ai vào ở.

“Cứ giữ lại đi.”

Cậu luôn cảm thấy đó là một kỷ niệm, mỗi khi tỉnh dậy vào buổi sáng sớm, ôm một đống đồ vội vã đi xuống từ tầng năm, khi đi ngang qua cánh cửa đó đều dừng chân giây lát.

Đốn Châu sẽ nhớ lại những chuyện ngày xưa, khi trong căn phòng sau cánh cửa đó còn có chú Vượng, cậu sẽ đẩy cửa bước vào, đón nhận những lời nhắc nhở nghiêm khắc nhưng không thiếu tình thương của người cha.

“Đã chuẩn bị bài đầy đủ chưa? Hôm nay viết lên bảng sẽ không viết sai chữ nữa chứ? Thật đủ làm chú mất mặt!”

Sau đó chú Vượng về núi dưỡng bệnh, Thời Tự lại chuyển vào căn phòng đó. Đốn Châu vẫn như thường lệ hàng ngày đến ăn ké uống ké, chỉ là những lời dặn dò của chú Vượng giờ đây đã biến thành những lời châm chọc của Thời Tự.

“Với trình độ văn hóa của em, không nói là làm hỏng thế hệ trẻ, nhưng dạy ra vài người mù chữ thì chắc chắn như đinh đóng cột.”

Đốn Châu trước giờ chẳng thấy cuộc sống như thế có gì đặc biệt, nó chỉ là một ngày trong đời thường của cậu. Cho đến khi chú Vượng mất, Thời Tự cũng trở về Bắc Kinh.

Cậu ấy chợt thấy lạc lõng, vì cánh cửa ấy không còn ai chờ đợi cậu nữa, không còn ai nhắc nhở cậu, không còn ai phê bình cậu, dù cho cậu có sai lầm hay ngang ngược đến mấy.

Từ đó về sau, cậu trở thành Hiệu trưởng trẻ tuổi, đương nhiên trở thành trụ cột tinh thần của trường.

Những năm tháng trẻ trung bồng bột bình thường đó từ đây đã không còn trở lại.

Xuất phát từ một số tâm lý chưa từng suy nghĩ kỹ, Đốn Châu giữ lại căn phòng ký túc xá đó, mỗi ngày đi ngang qua nó đều nhớ đến lời nhắc nhở của cha, lời chỉ bảo tận tình của anh trai.

Cậu biết mình không thể trở thành người vô tư như chú Vượng, cũng không thể mong đợi mình có được những thành tựu học thuật tuyệt vời như Thời Tự. Nhưng cậu sẽ nhắc nhở bản thân phải cố gắng, phải không để họ mất mặt.



Thời Tự từ hành lang bước nhanh lên lầu, mở cửa phòng kí túc xá. Bên trong căn phòng trống trải, sạch sẽ, thỉnh thoảng Đốn Châu sẽ nhờ học sinh quét dọn.

Thời Tự nhanh chóng xách ấm đun nước điện, đun một ấm nước nóng, rồi nhanh chân chạy trở lại bên ngoài cổng lớn.

Dưới dòng nước nóng, lớp băng trên ổ khóa từ từ tan chảy, hơi trắng bốc lên. Anh mở cửa và đưa Chúc Kim Hạ vào trong.

Chúc Kim Hạ nói: “Em tưởng anh đi làm gì, hóa ra là đun nước.”

“Nếu không em nghĩ anh đi làm gì?”

“Thật ra không cần phải rườm rà như vậy, anh vào thế nào, thì em vào thế đó.”

Thời Tự dừng lại một chút: “Em cũng trèo tường à?”

“Đúng vậy.”

“Với thân thủ này của em, trèo vào được sao?”

“Anh xem thường ai đấy!” Chúc Kim Hạ phản bác.

“Người đạp thuyền đạp chân năm phút đã có thể nằm bẹp cả ngày, đau lưng mỏi gối, thì có đáng để anh đánh giá cao không?”

“…”

Chuyện này có phải là không bỏ qua được rồi không!

Chúc Kim Hạ trợn mắt: “Em không được, còn không phải có anh sao? Anh đứng ở dưới đỡ em lên, leo tường có khó khăn gì đâu?”

Thời Tự suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tuổi càng cao, xương cốt càng yếu, em nên thông cảm cho anh, lỡ lát nữa vì đỡ em mà cả hai cùng ngã xuống, mất mặt là việc nhỏ, nhưng gãy xương thì là việc lớn đấy “

“Không phải anh muốn nói em ăn Tết nên lên cân, khiến anh đỡ không nổi sao!”

Hai người một bên cãi vã, một bên cùng nhau đi xuống sườn đồi phía sau trường.

Rừng trắng xóa, tuyết phủ dày khiến tán thông mềm xốp, mỗi bước chân giẫm xuống tạo thành một hố sâu.

Thời Tự trước tiên lau bia mộ cẩn thận, rồi mới tháo ba lô trên vai xuống, lấy ra các vật dụng để dọn mộ và sắp xếp từng món một cách tỉ mỉ.

Anh vẫn điềm đạm và kiệm lời như mọi khi, làm tất cả những việc này trong im lặng, chỉ tập trung vào từng động tác cẩn thận.

Tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết to như lông ngỗng nhẹ nhàng đáp xuống, phủ trắng mái tóc và đôi vai anh.

Chúc Kim Hạ nhìn bóng lưng Thời Tự, chợt cảm thấy không khí tĩnh lặng này có phần khó chịu, bèn tìm chuyện để nói: “Sao anh không trò chuyện với chú Vượng?”

“Nói gì chứ?” Thời Tự không quay đầu lại.

Chúc Kim Hạ đáp: “Thì nói với chú là năm nay anh lại đạt thành tích mới, còn nhận được 5000 tiền thưởng này. Còn có dự án năm ngoái đoạt giải sáng tạo khoa học cấp quốc gia, rồi năm nay lại bị điều đi làm cái gì gì đó…”

Thời Tự khẽ cười, nói: “Anh không nhớ rõ đâu, hay là em nói đi.”

Làm xong mọi thứ, anh đứng trước bia mộ của chú Vượng, im lặng mà không nói lời nào.

Chúc Kim Hạ nhìn những sợi bạc trên tóc anh, trong khoảnh khắc không biết đó là tuyết hay là tóc trắng.

Kể từ năm chú Vượng ra đi, Thời Tự đã có tóc bạc. Qua những năm tháng sau này, cô từng lén nhổ bớt đi, nhưng mãi rồi không nhổ hết được.

Năm năm thoáng cái trôi qua, giờ đây Thời Tự đã sắp bước vào tuổi bốn mươi.

Thật là một con số xa lạ, từng có thời gian, ngay cả ba mươi đối với Chúc Kim Hạ cũng là một tuổi tác đáng thương tiếc, nhưng không ngờ thời gian lại trôi nhanh thế. Anh ấy lại sắp bước sang một độ tuổi mới.

Chúc Kim Hạ ngồi xuống, nhìn tấm bia mộ lạnh lẽo.

Cô phải nói gì cho tốt đây?

Cô chớp mắt mấy cái, cố tìm trong ký ức những mảnh vụn về năm qua, từ chuyện Thời Tự có tóc bạc, rồi nhắc đến tính thù dai của anh, như lần trước khi cả hai đi Ngọc Uyên Đàm, cô cố tình để anh chèo thuyền một mình, vậy mà đến giờ anh vẫn nhớ và còn đem ra “truy nợ”. Rồi chuyện anh từng chê cô không biết nấu ăn, khiến cô quyết tâm, sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng học được cách nấu nướng. Đúng là không có việc gì khó, chỉ cần mình kiên trì. Tuổi tác tăng trưởng theo thời gian, tính lạnh lùng của Thời Tự cũng càng rõ nét hơn. Trước đây, học sinh còn sợ anh, bây giờ thì đến cả trẻ sơ sinh cũng cảm nhận được. Như con trai của Chiêu Tịch và Trình sư huynh, mỗi khi thấy anh là lập tức khóc òa lên.

Chúc Kim Hạ nói rất nhiều, nói đến khô miệng, nói đến Thời Tự cũng cười khẽ bên cạnh.

Anh nói: “Không có khác biệt lắm, ở trước mộ chú Vượng, hay là chừa cho anh chút thể diện chút đi.”

Chúc Kim Hạ cũng cười: “Trước mộ chú Vượng anh còn muốn giữ mặt mũi gì nữa? Chú ấy nhìn ra cả những miếng vá trên quần của anh đấy!”

“Đúng là, dù sao những miếng vá ấy cũng là do chính chú ấy may.”

Không có quá nhiều tiếc nuối, những người đã ra đi sẽ bị thời gian làm mờ nhạt. Những nỗi đau buồn ngày hôm nay đã trở thành những kỉ niệm ấm áp, sự hoài niệm chiếm phần lớn, nỗi đau thương còn lại không đáng kể.

Khi rời khỏi trường, Chúc Kim Hạ đi vệ sinh, Thời Tự đứng ở sân tập chờ cô.

Khi cô bước ra khỏi góc khuất, bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của Thời Tự, anh đứng yên trên sân trường, giống như lúc cô mới đến trường nhìn thấy anh ấy, Chúc Kim Hạ bỗng thấy run lên rất lâu.

Cứ như đó là một thời gian dài về trước, nhưng cũng như mới hôm qua.

Năm tháng có đôi tay mạnh mẽ, khi ta không kịp đề phòng, lật qua những trang sách cuộc đời. Rất nhiều điều trong cuộc sống cứ thế lướt qua, vội vàng rồi biến mất.

Vào đúng sinh nhật 38 tuổi của Thời Tự, Chúc Kim Hạ đã sớm kết thúc công việc và bay đến Bắc Kinh.

Bầu trời giông tố, Thời Tự lái xe đến sân bay thủ đô đón cô, hai người đi dọc đường, dừng lại nghỉ ngơi vài lần, rất khuya mới về đến nhà.

Đến độ tuổi này, cả hai cũng không còn thích những món ngọt nữa. Họ chỉ mua một chiếc bánh kem nhỏ ngàn lớp khoảng bốn inch, chỉ là lấy lệ.

Họ ngồi trên sofa xem phim, thổi nến sinh nhật, Chúc Kim Hạ vỗ tay hát “Chúc anh mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi”.

Thời Tự hỏi: “Trước kia hát sinh nhật là chúc vui vẻ, sao hôm nay lại đổi bài hát này?”

Chúc Kim Hạ nói: “Tuổi trẻ đón sinh nhật thật vui, nhưng đến tuổi này thì có phần buồn hơn.”

Thời Tự: “…”

Chúc Kim Hạ: “Vậy nên em không chúc anh vui vẻ, mà chúc anh sống lâu!”

Thời Tự: “… Cảm ơn em.”

Hai người cười thật tươi, Chúc Kim Hạ thầm chúc rất nhiều điều cho anh.

Thời Tự thường không có nhiều ước nguyện, rất nhanh liền thổi tắt nến ngay lập tức.

“Chỉ thế thôi sao?” Chúc Kim Hạ góp ý: “Nói một chút coi, năm nay anh ước gì thế?”

Thời Tự vẫn là nói câu kia: “Anh đã đạt được những gì mình muốn, chỉ mong mọi người luôn mạnh khỏe.”

Thật chẳng có ước muốn gì cả.

Chúc Kim Hạ bĩu môi, tính toán trong đầu: “Năm năm rồi, Thời Tự à, từ 33 đến 38 tuổi, sao mà trông già thế này?”

Thời Tự đáp: “Anh chắc chắn khoa học có thể giải thích được, những người dưới 44 tuổi đều vẫn nằm trong độ tuổi thanh niên.”

Anh vẫn tranh luận với cô như thường lệ, phản bác lại một cách logic nhưng không đúng trọng tâm. Trong khung cảnh mờ ảo của buổi chiếu phim, Chúc Kim Hạ bỗng đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng v**t v* cánh tay.

Cô nói: “Thời Tự, chúng ta sinh con nhé.”

Thời Tự bỗng nhiên sững người.

Im lặng trong chốc lát, Chúc Kim Hạ hỏi ngược lại: “Làm sao, không muốn sao?”

Cô buông tay khỏi vai anh, nhìn anh chăm chú.

Thời Tự gần như nghẹn lời, một lúc lâu sau mới ôm chặt cô vào lòng, giữ chặt lấy cô.

“… Muốn.” Anh th* d*c, nói: “Anh muốn.”

Chúc Kim Hạ dở cười dở khóc, chuyện gì vậy, cảm giác như bị ép buộc quá?

Thời Tự hỏi cô, trước giờ chưa bao giờ thấy cô nhắc về chuyện có con, sao hôm nay lại muốn vậy.

Chúc Kim Hạ dừng lại một chút, nói: “Chỉ là cảm thấy anh tuổi đã cao, cũng đến lúc nên có con rồi, nếu không thì như dì Phương nói, đàn ông càng lớn tuổi thì chất lượng t*nh tr*ng ngày càng kém, sinh đứa trẻ cũng không được chất lượng đến đâu…”

Cô không nói ra lý do thật sự.

Suy nghĩ đó nảy sinh khi một năm trước, vào ngày giỗ của chú Vượng, cô nhìn thấy Thời Tự đứng đơn độc giữa sân trường rộng lớn, bỗng dưng cô rất mong muốn cuộc đời anh ấy có thêm nhiều tình yêu hơn.

Cô không hề bài xích việc có con, nhưng cô vẫn cảm thấy mình chưa hoàn toàn chín chắn, chưa biết tương lai sẽ ra sao, cuộc đời còn nhiều điều chưa chắc chắn, cô không muốn từ Chúc Kim Hạ mà biến thành mẹ của ai đó, từ đó trở đi sống với một thân phận khác.

Nhưng nhìn thấy Thời Tự ngày hôm đó, cô chợt nhận ra rằng trải nghiệm mới mẻ cũng thật tốt. Nếu như là cùng anh bước vào tương lai, không biết trước được ngày mai, cô sẽ tràn đầy hy vọng.

Cô sẽ tò mò đứa con của họ trông như thế nào, nếu như đứa trẻ giống anh ấy thì cũng rất tốt, rất tốt rất tốt.

Hoặc là nói, cô càng hy vọng nó có thể giống anh hơn.

Khi Chúc Kim Hạ nhận ra điều này, cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc sinh con.

Cho đến hôm nay, khi cô ôm người đàn ông một thân một mình này, cô mới nhận ra mình không hề phản đối khi làm một người mẹ chưa hoàn hảo, có anh ở đó, mọi thứ có thể rối ren ra sao, hết thảy có gặp việc ngoài dự liệu thì vẫn rất đáng mong đợi.

“Anh muốn con trai hay con gái?” Chúc Kim Hạ hỏi Thời Tự.

“Con trai đi.” Thời Tự trả lời, nhớ lại tuổi thơ hoang dại, anh luôn thấy con trai mạnh mẽ hơn, dù cuộc đời có vất vả, cũng có thể mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn.

“Em muốn con gái.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.” Chúc Kim Hạ ôm lấy cánh tay anh, nhắm mắt lại cười cười.

Cô hy vọng có thể sinh con gái, để con có thể thân thiết với anh hơn. Con trai quá nội tâm, nếu là con trai thì sao để anh có thể cảm nhận được nhiều tình yêu hơn chứ?

Người ta thường nói rằng sau khi có con, người vợ sẽ dựa dẫm vào chồng nhiều hơn. Nhưng Chúc Kim Hạ biết chắc rằng mình không cần làm thế với Thời Tự. Bởi trong cuộc đời của cô, anh mãi là điểm tựa vững chắc nhất.

••••••••

Tác giả gửi lời nhắn:

Tôi đã đi Quý Châu chơi một chuyến, nói là chương cuối cùng, nhưng phía sau chắc chắn sẽ còn một chương nữa. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật vào tuần sau, sẽ có một chút về cuộc sống thường ngày cùng những đứa trẻ. Thật sự là chương cuối cùng rồi, tôi đảm bảo!
 
Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 104: Phiên ngoại 8: Hành trình bốn mùa (Hoàn toàn văn)



Tiết Thanh Minh.

Đã một tuần trôi qua, mưa ở Miên Thủy vẫn rơi lất phất không ngừng. Mưa không lớn, nhưng rả rích, dai dẳng, suốt ngày không dứt.

Bọn sinh viên vội vã đi lại trên khuôn viên trường, những chiếc ô che mưa không nhiều, phần lớn chỉ khoác áo mưa, đội mũ lên rồi lao ra ngoài, miệng hô: “Nhanh lên, nếu trễ giờ nữa thì phòng ăn lại xếp hàng đống lắm!”

Chúc Kim Hạ vừa dạy xong tiết thứ tư buổi sáng, từ tòa nhà dạy học bước ra, mỉm cười bước vào màn mưa, dù sao tòa nhà văn phòng cũng ở ngay bên cạnh, dầm mưa cũng chỉ đi vài bước đường thôi.

Những hạt mưa nhẹ nhàng đập vào khuôn mặt, rơi xuống cổ, mang theo một cảm giác hơi lạnh nhưng không đến mức làm khó chịu.

Tiết học thứ tư luôn là như vậy, mỗi khi tan học, sinh viên đều như đang hành quân gấp rút, vội vàng chạy tới căng tin cướp cơm.

Trong dòng người vội vã đó, có một vài sinh viên từ khoa khác nhận ra cô, ai đó gọi lên: “Cô giáo Chúc, cô không cầm ô à?”

Rất nhanh, vài người khác nghe thấy vội vàng chạy tới, những ai có mang ô đều nhiệt tình đưa cho cô.

Chúc Kim Hạ vội từ chối: “Không cần đâu, các bạn giữ lấy đi, cô chỉ đi sang tòa nhà bên kia thôi, không sao—”

Chữ “đâu” chưa kịp thốt ra, trên đầu bỗng nhiên có thêm một chiếc ô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Viên Phong đứng đó thản nhiên tự tại.

“Không sao đâu, thầy có dù rồi. Em cứ yên tâm đi ăn cơm đi, thầy đảm bảo sẽ đưa cô giáo Chúc đến nơi an toàn.” Viên Phong cười nói, đồng thời vẫy tay chào các sinh viên.

Đám sinh viên vừa cười đùa vừa chào hỏi với cậu ấy, rồi nhanh chóng tản ra, hòa nhập lại vào dòng người vội vã.

Viên Phong liếc nhìn Chúc Kim Hạ, hỏi: “Mưa cả tuần rồi, sao ngay cả một chiếc ô cũng không mang theo vậy?”

“Chỉ có vài bước đường thôi, cơn mưa cũng không lớn, đâu đến nỗi nào!” Chúc Kim Hạ đáp.

Viên Phong hừ một tiếng, góp ý: “Vẫn còn vụng về lắm!”

“Chỉ có cậu là cầu kỳ thôi!”

“Đúng vậy.” Viên Phong vuốt tóc: “Đầu có thể đứt, nhưng kiểu tóc thì không được rối bù.”

Chúc Kim Hạ thành thật cảm thán: “Nếu không phải biết cậu có một đoạn tình trước đó, tôi thực sự đã phải nghi ngờ khuynh hướng tính dục của cậu rồi.”

“Thế nào, đường đường là giáo sư đại học, cậu lại kỳ thị người đồng tính ư?”

“Không, tôi đang kỳ thị đàn ông dị tính đấy.” Chúc Kim Hạ nói: “Đàn ông dị tính thường không chăm chút đến thế.”

Hai người cùng sánh bước trên con đường đến tòa nhà làm việc, vừa đi vừa trò chuyện dọc hành lang, khi họ sắp đến cửa thang máy, Viên Phong bất ngờ dừng lại, nhìn cô một cách nghiêm túc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cái đó, dạo này cậu có khỏe không?”

Chúc Kim Hạ sững sốt một chút, giương mắt nghi ngờ nhìn cậu: “Sao cậu hỏi vậy?”

Viên Phong nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, nhìn vào ánh mắt trong veo nhưng hơi ngây ngô của cô, xem ra là không biết thật…

“Không có sao, thế này nhé, chắc chắn cậu bị ướt cả tuần rồi, tôi lo cho cậu mà thôi.” Cậu thuận miệng tìm một lý do tệ hại lừa bịp cô, rồi thu ô bỏ đi.

“Cậu không lên à?”

“Không, tôi đi cầu thang, sẵn tiện rèn luyện thân thể!”

Chúc Kim Hạ bước vào thang máy, tự nhủ là tật xấu gì sao, thật lạ.

Cảm giác kỳ lạ đó vẫn tiếp tục xảy ra. Giờ ăn trưa tại nhà ăn giáo viên, trên đường cô gặp một giáo viên có quen biết, người này trước đây từng gặp Vệ Thành, chơi bài tú lơ khơ cùng nhau, và có thêm anh ấy vào danh bạ.

Chúc Kim Hạ ngồi ăn cùng cô giáo đó, cảm thấy ánh mắt cô ấy cứ nhìn mình, có chút dè dặt.

Ăn xong, cô giáo ấy thở phào: “Nhìn em có vẻ vui vẻ đấy, tốt lắm, mọi việc cứ nhìn về phía trước, đừng nhìn lại phía sau.”

Chúc Kim Hạ không hiểu, trên đường về văn phòng, lại thấy bạn đại học cũ gửi cho cô một biểu tượng ôm, cô liền đoán ra được chuyện gì đó. Về văn phòng, cô nhắn tin cho Viên Phong: [Nói đi, Vệ Thành dạo này thế nào?]

Sau khi ly hôn, Vệ Thành không còn để lộ thông tin gì về cuộc sống của anh ta trên mạng xã hội nữa, nên Chúc Kim Hạ hầu như không biết gì về cuộc sống sau đó của anh.

Chuyện đó chưa chắc đã là điều xấu, khi cách xa nhau, anh ấy cũng có thể nhanh chóng quên đi mọi chuyện.

Không lâu sau, Viên Phong gửi cho cô một ảnh chụp màn hình, ảnh đó là ảnh mới nhất của Vệ Thành, ảnh bìa của anh ấy là ảnh cưới,
 
Back
Top Bottom