Ánh mắt trầm ngâm và thái độ xa cách của Luna hôm đó khiến Miyuki, Rin, và Luka không khỏi bối rối, lòng tràn đầy lo lắng.
Luna chưa từng đối xử như vậy với họ.
Ngay cả các giáo viên cũng nhận ra có điều bất thường ở cô, nhưng kỳ lạ thay, chẳng ai dám đặt câu hỏi hay đào sâu.
Dường như có một lực vô hình, một "thứ gì đó" bí ẩn, đang kìm hãm sự tò mò của họ, khiến mọi ý định quan tâm bị lãng quên một cách khó hiểu.Sáng nay, bầu trời âm u đến kỳ lạ, như một tấm màn xám nặng nề phủ xuống.
Suốt cả buổi, Luka cứ canh cánh trong lòng một cảm giác bất an mơ hồ mà chẳng thể giải thích.
Đến giờ giải lao trước tiết cuối, anh thấy Luna lặng lẽ thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp.
Không chần chừ, Luka vội đứng dậy đuổi theo, nhưng ngay khi đến cửa, Rin đã túm tay anh kéo lại.
"Đợi tớ với chứ, xấu tính ghê á" Cô nói với giọng bình tĩnh pha chút châm chọc, nhưng đôi mắt kia lại chẳng thể biểu đạt được điều đó.
Cả hai cùng nhau đi đến phòng giáo viên, nơi họ bắt gặp Miyuki đang đứng lặng lẽ ngoài hành lang.
Hóa ra không chỉ Luka, mà cả Rin và Miyuki cũng mang trong lòng một linh cảm xấu khó tả.
Thấy hai người định mở cửa, Miyuki lên tiếng ngăn lại.
"Không cần vào nữa đâu.
Cậu ấy đã xin về sớm vì chuyện gia đình rồi..."
Cô kéo Luka và Rin đến một góc khuất, giải thích thêm.
"Các thầy cô nhận ra có gì đó bất thường với Luna, nhưng mỗi lần họ định hỏi, lại có việc đột xuất xen vào, khiến họ quên béng ý định đó.
Cô Misaki nhờ tớ sau giờ học qua nhà Luna hỏi thử.
Hai người có đi không?"
Luka và Rin gật đầu đồng ý.
Ba người đứng đó, im lặng một lúc lâu, tâm trí nặng trĩu.
Tiếng chuông trường vang lên, kéo họ trở lại thực tại và bước về lớp.—————————————————
Chuông tan học vừa vang lên, cả ba đã phóng ra khỏi phòng học, hệt như cái cách Luna từng làm trước giờ.
Ai cũng hoang mang khi thấy bọn họ phản ứng như vậy.
Không lẽ mấy người này chơi lâu với nhau quá rồi lây nhiễm lẫn nhau hay sao?
Trên con phố vắng, có ba bóng dáng đang bước nhanh trên đường.
Họ dường như đã quên mất rằng đáng lẽ ra giờ này con đường rất đông đúc.Đột nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên.Uuuuuu!
Uỳnh!
Uỳnh!Một áp lực nặng nề ập đến, đè chặt lên vai họ, như một lời cảnh báo về hiểm họa đang rình rập.
Cả ba buộc phải dừng lại, và ngay sau đó, họ thấy một cột khói đen kịt bốc lên từ xa.
Mùi cháy khét lẹt hòa lẫn với hương máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến da thịt họ lạnh toát.
Có tiếng thét thất thanh từ đâu đó vọng đến, và nó... nhắc tới cái tên "Luna".Trực giác họ réo lên hồi chuông cảnh báo nghiêm trọng.
Cả ba tăng tốc chạy về phía tiếng thét, Luka theo sau hai cô bạn.
Anh vừa chuyển về đây, ký ức về con đường còn mơ hồ, nhưng giờ đây tâm trí anh chẳng còn chỗ cho việc lục lại đường xá.
Miyuki và Rin thì chạy theo bản năng, bỏ qua lý trí, trái tim đập thình thịch vì lo lắng.——Luna gắng gượng đứng dậy, cơ thể đau nhức sau khi bị vụ nổ thổi bay, đập mạnh vào bức tường gạch.
Máu rỉ ra từ vết thương trên trán, nhưng cô không để ý.
Đôi mắt Luna quét qua ba cô gái đồng phục rách rưới, đầy thương tích, đang lo lắng nhìn mình.
Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng chuyển hướng về kẻ đứng cách đó hơn hai mét – một gã đàn ông cao lớn, khoác áo choàng đen, đang vỗ tay với nụ cười nham hiểm.
"Không hổ danh là 'kẻ thừa kế', ngươi rất mạnh, sức chịu đựng cũng không tầm thường.
Nhưng chừng đó chưa đủ để đánh bại ta," hắn ta chế nhạo.Luna không đáp, tập trung ý chí.
Một thanh kiếm ma pháp lóe lên trong tay cô, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm phản chiếu đôi đồng tử hình lưỡi liềm.
Cô lấy đà lao tới, chém mạnh xuống đầu kẻ thù.
Nhưng hắn chỉ giơ tay lên, chặn đòn một cách dễ dàng, như thể sức mạnh của Luna chỉ là trò trẻ con.
Không nao núng, cô kết hợp ma pháp, tạo ra những luồng gió sắc bén quấn quanh kiếm, tấn công liên tiếp.
Mỗi nhát chém đều nhắm vào điểm yếu, mỗi luồng gió như muốn xé toạc không khí.
Luna ra hiệu cho ba cô gái phía sau hỗ trợ.
Hắn bắt đầu lùi lại, đôi chút bất ngờ trước sự kiên trì của cô.Nhưng rồi, gã cười lớn, giọng đầy khinh miệt.
"Ta khá bất ngờ khi các ngươi có thể chống trả và sống sót đến tận bây giờ khi đối mặt với ta.
Vì thế ta có một món quà nho nhỏ~"Như chợt nhận ra điều gì đó, Luna giật mình quay lại, trái tim như bị bóp nghẹt.
—————————————————Miyuki, Rin, và Luka cuối cùng cũng đến nơi trận chiến diễn ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.
Luna, người bạn thân thiết, đứng giữa đống đổ nát, cơ thể đầy vết thương, đang đánh nhau với một gã đàn ông hình thù quỷ dị.
Máu đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, nhưng ánh mắt cô vẫn rực cháy ý chí.
Cả ba đứng sững, không tin vào những gì mình thấy.Họ đứng chôn chân tại chỗ dõi theo cuộc chiến, cho đến khi tiếng thét dội lên đầu họ một gáo nước lạnh.
"CÁC CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY!!
CHẠY ĐI!!!!!!!!!!"
Luna gào lên trong tuyệt vọng, giọng khàn đặc vì kiệt sức.Đằng sau ba người kia... là một cái xác không đầu đang giơ cao một chiếc rìu chuẩn bị bổ xuống.Thời gian như ngưng đọng.
Luna, với chút ma lực ít ỏi còn lại, kích hoạt ma pháp dịch chuyển.
Cơ thể cô vụt qua không gian, lao đến chắn trước ba người bạn.Không đủ thời gian, không đủ ma lực tạo lá chắn, Luna dùng chính thân mình hứng trọn nhát chém đó.
Cơ thể cô ngã quỵ, máu loang đỏ trên mặt đất, trước sáu đôi mắt hoảng loạn, sợ hãi, và tuyệt vọng.
Miyuki gào lên, quỳ xuống ôm lấy Luna, nước mắt rơi lã chã, môi mấp máy không nói thành lời.
Gã đàn ông khoác áo choàng đen bước tới, nụ cười tà ác nở rộng.
"Đẹp lắm, 'kẻ thừa kế'.
Nhưng trò chơi này mới chỉ bắt đầu."
Tiếng cười của hắn vang vọng trong không khí ngột ngạt, hoà lẫn với tiếng gió đang rít gào và tàn lửa nổ lách tách, tạo nên một bầu không gian căng như dây đàn, như thể định mệnh đang treo lơ lửng trên vực thẳm.