Siêu Nhiên Ngày mai gặp lại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
352060078-256-k189239.jpg

Ngày Mai Gặp Lại
Tác giả: Luna1321578
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chào cả nhà nha>v
Đây là tác phẩm đầu tay của tui, hi vọng mọi người thích em nó
Nếu có gì sai sót mong mn góp ý lịch sự hoặc không thích thì lặng lẽ dời đi giúp nha.

Tui không có rảnh để đôi co
Khuyến khích mn đọc chap giới thiệu để có cái nhìn sơ qua về truyện nhé
Truyện thuộc sở hữu của tui, chỉ đăng trên wattpad và mangatoon (noveltoon).

Vui lòng không đem đi đâu khi chưa có sự cho phép.

À, quên mấy cái tags đi🙂 Tags: xuyênkhông​
 
Ngày Mai Gặp Lại
Giới thiệu


Này, người lữ khách đang dừng chân tại lãnh địa của taCác ngươi có tò mò về câu chuyện của nơi này không?Thuở xa xưa, Đấng Sáng Tạo thường ban cho những đứa con của ngài món quà xứng đáng khi chúng đạt đủ điều kiện trở thành thần.

Ta - Nguyệt thần, được ngài ban cho một lãnh thổ màu mỡ để xây dựng và cai quản cùng với Huyết nguyệt thần - người em gái song sinh.

Không gian mênh mông ấy có ba tầng.

Tầng cao nhất là nơi thần linh ngự trị.

Từ đây, ta có thể quan sát những gì đang diễn ra ngoài kia, cũng như giữ cho vòng luân hồi không bao giờ ngừng quay.

Tầng kế đó là một miền trắng vô tận, là bến dừng chân của những linh hồn vừa rời khỏi thân xác.

Kẻ nào có duyên có nợ sẽ ở lại đây, dõi theo niềm vui nỗi buồn của kẻ sống, nhưng mãi mãi chẳng thể chạm tới mà cũng không thể đầu thai.

Tầng cuối cùng chính là cõi phàm trần, phần đặc biệt nhất trong món quà mà ngài ban cho ta.

Đó là một thế giới không chỉ có một bầu trời, một mặt đất mà có vô vàn những vũ trụ cùng tồn tại song song.

Thiên nguyệt khởi nguyên là ngày những hạt giống sự sống đầu tiên ta gieo xuống thế giới ấy nảy mầm.

Không phải tất cả những sinh vật dưới đó đều biết đến sự tồn tại của hai vị Nguyệt thần chúng ta.

Một vài vũ trụ thậm chí còn tồn tại vị thần của riêng nó.

Thật thú vị làm sao~

Trớ trêu thay những kẻ đầu tiên khám phá ra sự thật về cách thế giới vận hành có lòng tham vô đáy và sự quỷ quyệt thấm sâu vào máu.

Chúng tập hợp lại từ muôn phương, mang tham vọng huỷ hoại trật tự, phá vỡ ranh giới giữa các tầng hòng chiếm lấy nó.

Song thần linh lại không được phép trực tiếp hạ phàm, và chúng đã lợi dụng điều đó.

Để giữ gìn sự cân bằng, ta và em gái đã quyết định chọn ra người thừa kế của riêng mình- kẻ mang sức mạnh lớn lao và ý chí quật cường để đứng ra chống lại chúng.

Khi thế hệ người thừa kế của một trong hai chúng ta kết thúc, quyền cai quản sẽ được chuyển giao cho người còn lại.

Lần này, sứ giả của ta đã chọn bé con với cái tên Hoshizuki Luna.

Ta đã từng hoài nghi, vì bé con còn quá nhỏ.

Nhưng rồi, ánh sáng từ linh hồn ấy đã khiến ta nhận ra: chưa từng có người thừa kế nào rực rỡ đến thế.

Đôi mắt trong trẻo như bầu trời đêm, đồng tử in bóng lưỡi liềm của ta.

Nụ cười dịu dàng ẩn chứa một ý chí khó lòng lay chuyển.

Không chỉ có ta tin tưởng, mà cả các tinh linh-khởi nguồn của mọi sự sống- cũng nguyện đặt niềm tin và sự tôn trọng vào Luna.

Chúng gọi bé con bằng danh hiệu mà ta cũng thừa nhận: công chúa tinh linh.

Khi ta hỏi bé con mong ước điều gì nếu có được sức mạnh, câu trả lời không phải là "muốn bảo vệ, muốn chiến đấu" hay "muốn tìm mục đích sống, tìm niềm vui" mà là hai chữ "hoà bình".

Ta đã ban cho Luna một khả năng độc nhất tương xứng với mong ước đó.

Những người bạn của bé con cũng nhận được chúc phúc từ ta và cũng có thể kề vai sát sánh cùng Luna trên chiến trường.

Dù vậy, bé con đã từ chối để điều đó xảy ra.

Nhưng bé con của ta à, đây là số phận ta đã sắp xếp, con không thể bẻ ngược nó như vậy đâu.

Rồi sẽ có lúc con hiểu ra rằng mình không thể tự gánh vác một mình mà thôi.

Hành trình của bé con không gói gọn trong một thế giới.

Luna từ lâu đã bắt đầu du hành, vượt qua vô số vũ trụ, nơi mỗi trận chiến, mỗi giọt lệ, mỗi nụ cười đều khắc thêm một chương mới cho cuộc đời của con bé.

Hỡi người lữ khách đang lắng nghe ta, câu chuyện này không phải là khúc ca hạnh phúc, mà là bản trường ca của máu, nước mắt và ánh sáng.

Nó là chứng tích cho sự mong manh của nhân loại, và cũng là minh chứng cho sức mạnh của ý chí khi một linh hồn dám vùng vẫy đứng dậy giữa vực sâu tuyệt vọng.

Nếu ngươi đã sẵn sàng, hãy bước qua cánh cửa mà ta đang mở ra.

Từ giây phút này, ngươi sẽ trở thành nhân chứng cho hành trình của Luna-một phàm nhân nhỏ bé... nhưng mang trên vai vận mệnh trải dài đến tận cùng trời đất.
 
Ngày Mai Gặp Lại
1. Điều không thể nói ra


-!!!

LƯU Ý !!!

Một số điều trong truyện:

"..."

- lời thoại của nv.

'...' -suy nghĩ nhân vật

*...* -thần giao cách cảm/truyền suy nghĩ-----------------------------------------------------------------------

Một buổi sáng thường ngày, từ ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng nhạt khẽ trải đều vào căn phòng nhỏ, như muốn đánh thức cô gái vẫn còn chìm trong giấc mộng.

Mái tóc xanh lưu ly hắt ánh sáng, óng lên như mặt hồ tĩnh lặng.Luna khẽ nhăn mặt, trở mình, rồi chống tay ngồi dậy, đôi mắt nặng trĩu, đỏ hoe vì thiếu ngủ.'Đêm qua... lại về muộn rồi.

Nhưng hôm nay không thể nghỉ học được.'Sau khi vội vàng rửa mặt, thay đồng phục và ăn sáng qua loa, cô khoác cặp bước ra cửa, khóa lại bằng động tác quen thuộc.

Con đường đến trường vẫn vậy, nhưng bước chân cô nặng nề hơn mọi khi.Bịch... bịch... bịch...Luna thoáng dừng lại.

Tiếng bước chân gấp gáp sau lưng... quen thuộc đến mức không cần quay lại, cô cũng biết là ai.

Và rồi giọng nói cất lên, chứng thực suy đoán ấy:"Đợi tớ với, Luna!"

Luna bất giác mỉm cười khi nghe được âm thanh thân quen.

Người bạn của cô chạy tới, mái tóc xanh dương nhạt tung bay trong gió"Chào buổi sáng, Miyuki."

"Ừ, chúc buổi sáng tốt lành, Luna."

Hai người sánh bước cùng nhau.

Miyuki nói đủ thứ chuyện, còn Luna chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại bằng những câu ngắn gọn.

Miyuki nhanh chóng nhận ra: giọng Luna khàn khàn, ánh mắt hơi lờ đờ – dấu vết của một đêm thức trắng."

Cậu trông mệt lắm... lại thức khuya à?"

Nhưng đáp lại sự lo lắng của Miyuki chỉ là lời nói qua loa và ánh mắt như muốn lảng tránh mọi thứ của Luna"Không sao đâu.

Tớ ổn mà.

Mau đi nhanh lên, kẻo muộn học đấy."

Lời phủ nhận nghe quá quen thuộc, như thể đã được thốt lên cả trăm lần.

Miyuki im lặng không hỏi nữa, nhưng trong lòng không ngừng dấy lên bất an._Đến trường_Vừa bước chân vào lớp, một bóng người liền lao nhanh đến chỗ họ.

Đó là Rin với đôi mắt đỏ rực rỡ, giọng đầy phấn khích."

Nè nè biết tin gì chưa.

Lớp mình có học sinh mới đấy!!!"

'Hú hồn cái hồn còn nguyên' Miyuki giật mình, hơi lùi về phía sau.

Rin cười khúc khích trước biểu cảm của Miyuki.

Khi chắc chắn rằng mình đã thành công hù được người ta rồi, Rin quay sang nhìn Luna, nhưng sự hào hứng đó đã bị Luna dội cho 1 xô đá"À chuyện đó tớ biết rồi""Hảảảảả ???

Chán thế!

Lại thất bại trong việc làm cậu bất ngờ nữa rồi"Rin xụ mặt than thở, còn Luna chỉ khẽ nhếch môi cười.'Nhưng cậu thành công trong việc hù tớ suýt chết rồi đấy'Miyuki thầm nghĩ khi nhìn Rin, cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau cú xuất hiện đột ngột của cô bạn.

Miyuki liếc nhìn sang Luna, không hiểu sao cô bạn vẫn bình tĩnh khi bị hù kiểu đấy được.Vừa bước vào lớp, Miyuki đã nhanh chóng gia nhập vào các hội bà tám trong lớp, họ có vẻ như đang nói về người học sinh mới sắp đến đây.

Luna cũng chỉ cười nhẹ, vì căn bản cô đã biết chuyện này lâu rồi, dù sao cô cũng là lớp trưởng mà.Reng.Reng.Reng.Tiếng chuông báo vào học vang lên khắp các góc ngách trường.

Các nhóm cũng giải tán mà nhanh chóng về chỗ ngồi của mình, chờ cô vào lớp.Cô Misaki-giáo viên chủ nhiệm của lớp bước vào, theo sau là cậu học sinh mới."

Trật tự nào cả lớp!Giới thiệu với các em, đây là Hakuryuu Luka, học sinh mới của lớp.

Mọi người giúp đỡ nhau nhé!"

"Vâng ạ!!!!!!"

Những tiếng đáp lại lời cô nói vang lên, tất cả đều là giọng mong chờ và hớn hở, dường như ai cũng mong được biết thêm về cậu học sinh mới này.'Ôi mẹ ơi người đâu đẹp trai thế''Áááá, trời ơi!'

Khắp lớp là tiếng xôn xao, bàn tán của hội con gái, ai ai cũng thấy cậu học sinh mới này ưa nhìn, cuốn hút cả."

Lukaaaaa!Bên này nèèèèèèèè!!!"

Nhìn thấy người bạn cũ, Rin bất ngờ đến mức không kìm được mà gọi lớnLuna chỉ khẽ vẫy tay với Luka và cố nhịn cười trước hành động của cô bạn cùng bàn.

Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn hai người họ, bộ mấy người này quen nhau từ trước hả?

Cô Misaki quay sang hỏi Luka khi nhìn thấy phản ứng của Rin và Luna:"Em quen hai bạn đó à?"

"Dạ vâng."

Luka gật đầu nhẹ trước câu hỏi của cô giáo, cậu hơi mỉm cười khi đôi mắt va chạm nhẹ vào ánh mắt của Luna."

Vậy thì em xuống đó ngồi nhé!

Để tiện cho hai bạn ấy hướng dẫn em sau này."

Luka bước xuống chỗ ngồi trong những ánh mắt ...

đầy lấp lánh của hội con gái.

Đám con trai cũng nhìn cậu nhưng bằng ánh mắt hiện rõ sự ghen tỵ, à ghen ghét có lẽ đúng hơn.

Đó là cho đến khi vấp phải ánh nhìn rất "thân thương" và nụ cười đầy "sát khí" của lớp trưởng...cả bầu không khí bỗng im lặng bất thường=>_________________________________________

_Giờ giải lao_Đúng như dự đoán, cô Misaki vừa rời khỏi lớp, các bạn trong lớp đổ xô xuống chỗ cậu bạn mới và đặt ra hàng loạt câu hỏi."

Nhà cậu ở đâu vậy?"

"Sao lại chuyển về đây thế?"

Và hàng loạt câu hỏi linh tinh khác...Rin cũng nhanh nhảu chen vào, giọng nửa trách móc nửa tò mò:"Ê Luka, sao cậu nói cho Luna biết chuyện chuyển trường mà lại giấu tớ hả?

Bọn mình chơi với nhau từ nhỏ cơ mà!"

Luka chỉ mỉm cười:

"À... tớ muốn giữ bí mật để tạo bất ngờ cho cậu thôi.

Ai bảo ngày xưa cậu thích hù người ta sốc gần chớt.

Xem ra phi vụ nho nhỏ của tớ đã thành công rồi nhỉ?"

Cả lớp cười rộ lên"Gì chứ...

đồ đáng ghét!

Luna, cậu nói gì đi chứ" – Rin phụng phịuTất cả quay qua nhìn lớp trưởng, nhưng không biết từ bao giờ, cô đã nằm gục xuống bàn và ngủ thiếp đi.

Miyuki lặng lẽ quan sát, khẽ thở dài:"Sáng nay tớ thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi lắm?

Không biết có chuyện gì nữa..."

Cả một góc lớp đang ồn ào bỗng im lặng đến lạ thường sau câu nói của Miyuki.

Thế rồi không ai bảo ai, tất cả giải tán trả lại sự yên lặng.

Mọi người đều yêu quý Luna, không ai muốn làm phiền cô gái luôn hết sức giúp đỡ mọi người ấy cả.Những ngày sau đó, Luka đã dần quen với mọi người.

Mọi thứ vẫn trôi qua bình thường, trừ việc cứ mỗi khi chuông báo tan học vang lên là Luna vội vàng thu dọn sách vở rồi lao nhanh ra khỏi lớp.

Nó diễn ra thường xuyên đến mức nhóm Rin không thể làm ngơ nổi nữa.

Cuối một buổi học, trước khi Luna lại kịp lao ra, Miyuki đã giữ cô lại và hỏi han:"Đợi đã Luna, mấy nay cậu làm gì mà hôm nào cũng vội vàng thế?"

"Đúng đó.

Cậu cũng không đi sinh hoạt câu lạc bộ nữa""Cậu có đang gặp chuyện gì không?

Có cần chúng tớ giúp không?"

Rin và Luka cũng lần lượt sốt sắng hỏi han, ba người họ đều muốn biết có chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình.Luna nhìn cả 3 người họ.

Ánh mắt cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên xen chút vui mừng nhưng lại nhanh chóng trùng xuống.

Quay đi như để tránh mặt mọi người, cô đáp lại:"À...

Ừm...Không có gì đâu.

Tớ chỉ bận chút việc thôi.

Ngày mai gặp lại nhé!"

Dứt lời, cô chạy đi, bỏ mặc tiếng gọi phía sau.'Xin lỗi mọi người.

Đó là điều tớ không thể nói ra.

Tớ không muốn lôi kéo các cậu vào đó chút nào.

Thật sự xin lỗi...'—————————————————Truyện viết theo ngôi 3 nhen cả nhà, phần giới thiệu tui viết ngôi 1 cho nó đỡ nhàm🙂

Mỗi chap sẽ có trên 1000 chữ không tính mấy lời ngoài lề

Chap này vẫn hơi mang hướng giới thiệu nhân vật xíu, ráng đợi các chap sau nhenTên đầy đủ của 1 số nhân vật trong chap này cho ai chưa biết

- Hikawa Miyuki

- Erina Zephyr Mielle (dài quá nên ai

cũng gọi tắt là Rin🙂))*lẩu thập cẩm nên đừng hỏi tsao lại có mấy cái tên lạc quẻ như zậy*Cảm ơn vì đã đọc tới đây.

Bye cả nhà
 
Ngày Mai Gặp Lại
2. Bí mật bại lộ


Ánh mắt trầm ngâm và thái độ xa cách của Luna hôm đó khiến Miyuki, Rin, và Luka không khỏi bối rối, lòng tràn đầy lo lắng.

Luna chưa từng đối xử như vậy với họ.

Ngay cả các giáo viên cũng nhận ra có điều bất thường ở cô, nhưng kỳ lạ thay, chẳng ai dám đặt câu hỏi hay đào sâu.

Dường như có một lực vô hình, một "thứ gì đó" bí ẩn, đang kìm hãm sự tò mò của họ, khiến mọi ý định quan tâm bị lãng quên một cách khó hiểu.Sáng nay, bầu trời âm u đến kỳ lạ, như một tấm màn xám nặng nề phủ xuống.

Suốt cả buổi, Luka cứ canh cánh trong lòng một cảm giác bất an mơ hồ mà chẳng thể giải thích.

Đến giờ giải lao trước tiết cuối, anh thấy Luna lặng lẽ thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp.

Không chần chừ, Luka vội đứng dậy đuổi theo, nhưng ngay khi đến cửa, Rin đã túm tay anh kéo lại.

"Đợi tớ với chứ, xấu tính ghê á" Cô nói với giọng bình tĩnh pha chút châm chọc, nhưng đôi mắt kia lại chẳng thể biểu đạt được điều đó.

Cả hai cùng nhau đi đến phòng giáo viên, nơi họ bắt gặp Miyuki đang đứng lặng lẽ ngoài hành lang.

Hóa ra không chỉ Luka, mà cả Rin và Miyuki cũng mang trong lòng một linh cảm xấu khó tả.

Thấy hai người định mở cửa, Miyuki lên tiếng ngăn lại.

"Không cần vào nữa đâu.

Cậu ấy đã xin về sớm vì chuyện gia đình rồi..."

Cô kéo Luka và Rin đến một góc khuất, giải thích thêm.

"Các thầy cô nhận ra có gì đó bất thường với Luna, nhưng mỗi lần họ định hỏi, lại có việc đột xuất xen vào, khiến họ quên béng ý định đó.

Cô Misaki nhờ tớ sau giờ học qua nhà Luna hỏi thử.

Hai người có đi không?"

Luka và Rin gật đầu đồng ý.

Ba người đứng đó, im lặng một lúc lâu, tâm trí nặng trĩu.

Tiếng chuông trường vang lên, kéo họ trở lại thực tại và bước về lớp.—————————————————

Chuông tan học vừa vang lên, cả ba đã phóng ra khỏi phòng học, hệt như cái cách Luna từng làm trước giờ.

Ai cũng hoang mang khi thấy bọn họ phản ứng như vậy.

Không lẽ mấy người này chơi lâu với nhau quá rồi lây nhiễm lẫn nhau hay sao?

Trên con phố vắng, có ba bóng dáng đang bước nhanh trên đường.

Họ dường như đã quên mất rằng đáng lẽ ra giờ này con đường rất đông đúc.Đột nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên.Uuuuuu!

Uỳnh!

Uỳnh!Một áp lực nặng nề ập đến, đè chặt lên vai họ, như một lời cảnh báo về hiểm họa đang rình rập.

Cả ba buộc phải dừng lại, và ngay sau đó, họ thấy một cột khói đen kịt bốc lên từ xa.

Mùi cháy khét lẹt hòa lẫn với hương máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến da thịt họ lạnh toát.

Có tiếng thét thất thanh từ đâu đó vọng đến, và nó... nhắc tới cái tên "Luna".Trực giác họ réo lên hồi chuông cảnh báo nghiêm trọng.

Cả ba tăng tốc chạy về phía tiếng thét, Luka theo sau hai cô bạn.

Anh vừa chuyển về đây, ký ức về con đường còn mơ hồ, nhưng giờ đây tâm trí anh chẳng còn chỗ cho việc lục lại đường xá.

Miyuki và Rin thì chạy theo bản năng, bỏ qua lý trí, trái tim đập thình thịch vì lo lắng.——Luna gắng gượng đứng dậy, cơ thể đau nhức sau khi bị vụ nổ thổi bay, đập mạnh vào bức tường gạch.

Máu rỉ ra từ vết thương trên trán, nhưng cô không để ý.

Đôi mắt Luna quét qua ba cô gái đồng phục rách rưới, đầy thương tích, đang lo lắng nhìn mình.

Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng chuyển hướng về kẻ đứng cách đó hơn hai mét – một gã đàn ông cao lớn, khoác áo choàng đen, đang vỗ tay với nụ cười nham hiểm.

"Không hổ danh là 'kẻ thừa kế', ngươi rất mạnh, sức chịu đựng cũng không tầm thường.

Nhưng chừng đó chưa đủ để đánh bại ta," hắn ta chế nhạo.Luna không đáp, tập trung ý chí.

Một thanh kiếm ma pháp lóe lên trong tay cô, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm phản chiếu đôi đồng tử hình lưỡi liềm.

Cô lấy đà lao tới, chém mạnh xuống đầu kẻ thù.

Nhưng hắn chỉ giơ tay lên, chặn đòn một cách dễ dàng, như thể sức mạnh của Luna chỉ là trò trẻ con.

Không nao núng, cô kết hợp ma pháp, tạo ra những luồng gió sắc bén quấn quanh kiếm, tấn công liên tiếp.

Mỗi nhát chém đều nhắm vào điểm yếu, mỗi luồng gió như muốn xé toạc không khí.

Luna ra hiệu cho ba cô gái phía sau hỗ trợ.

Hắn bắt đầu lùi lại, đôi chút bất ngờ trước sự kiên trì của cô.Nhưng rồi, gã cười lớn, giọng đầy khinh miệt.

"Ta khá bất ngờ khi các ngươi có thể chống trả và sống sót đến tận bây giờ khi đối mặt với ta.

Vì thế ta có một món quà nho nhỏ~"Như chợt nhận ra điều gì đó, Luna giật mình quay lại, trái tim như bị bóp nghẹt.

—————————————————Miyuki, Rin, và Luka cuối cùng cũng đến nơi trận chiến diễn ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.

Luna, người bạn thân thiết, đứng giữa đống đổ nát, cơ thể đầy vết thương, đang đánh nhau với một gã đàn ông hình thù quỷ dị.

Máu đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, nhưng ánh mắt cô vẫn rực cháy ý chí.

Cả ba đứng sững, không tin vào những gì mình thấy.Họ đứng chôn chân tại chỗ dõi theo cuộc chiến, cho đến khi tiếng thét dội lên đầu họ một gáo nước lạnh.

"CÁC CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY!!

CHẠY ĐI!!!!!!!!!!"

Luna gào lên trong tuyệt vọng, giọng khàn đặc vì kiệt sức.Đằng sau ba người kia... là một cái xác không đầu đang giơ cao một chiếc rìu chuẩn bị bổ xuống.Thời gian như ngưng đọng.

Luna, với chút ma lực ít ỏi còn lại, kích hoạt ma pháp dịch chuyển.

Cơ thể cô vụt qua không gian, lao đến chắn trước ba người bạn.Không đủ thời gian, không đủ ma lực tạo lá chắn, Luna dùng chính thân mình hứng trọn nhát chém đó.

Cơ thể cô ngã quỵ, máu loang đỏ trên mặt đất, trước sáu đôi mắt hoảng loạn, sợ hãi, và tuyệt vọng.

Miyuki gào lên, quỳ xuống ôm lấy Luna, nước mắt rơi lã chã, môi mấp máy không nói thành lời.

Gã đàn ông khoác áo choàng đen bước tới, nụ cười tà ác nở rộng.

"Đẹp lắm, 'kẻ thừa kế'.

Nhưng trò chơi này mới chỉ bắt đầu."

Tiếng cười của hắn vang vọng trong không khí ngột ngạt, hoà lẫn với tiếng gió đang rít gào và tàn lửa nổ lách tách, tạo nên một bầu không gian căng như dây đàn, như thể định mệnh đang treo lơ lửng trên vực thẳm.
 
Ngày Mai Gặp Lại
3. Nghi vấn chống chéo


Thân thể đầy thương tích của Luna gục xuống trước mặt ba người bạn.

Máu loang lổ trên mặt đất, nhuộm đỏ cả hai tay và đồng phục của Miyuki khi cô quỳ xuống ôm lấy Luna .

Chưa kịp định thần, cả bốn bị bao vây bởi một bầy xác sống, con thì cụt đầu con thì bị chặt mất tay chân, chúng không gầm gừ kêu nhưng chính sự im lặng trong trạng thái đó lại là những âm thanh ghê rợn nhất.

Zangr, kẻ đang điều khiển đám con rối, quay lại đối mặt với ba hầu cận của Luna – những người đã cùng cô đối đầu với hắn từ nãy đến giờ.

Khi thấy họ thủ thế muốn lao lên, hắn bước tới, giọng trầm lạnh như băng, đe dọa.

"Không được tới đây!

Ta đang nắm giữ mạng sống của chủ nhân các ngươi và 3 dân thường đấy.

Các ngươi nên rút lui đi thì hơn.

Ta sẽ đưa đám nhóc này theo.

Đừng lo, cô ta còn nhiều giá trị để khai thác lắm, chưa chết được đâu."

Ba cô gái giật mình, tay bất giác nắm chặt vũ khí.

Hai trong số họ muốn lao lên phản đối nhưng cô gái tóc xanh đằng trước nhanh chóng giơ tay ngăn lại.

Cô cất giọng nhẹ nhàng trấn an đồng đội.

"Rút lui thôi, em ấy vẫn ổn.

Kế hoạch sẽ được tiếp tục, ta phải đợi chỉ thị mới."

"...vâng thưa chị Ichiru" Dù còn băn khoăn, hai người vẫn miễn cưỡng hạ vũ khí, tin tưởng vào quyết định của chị cả.

Trước khi rút lui, Ichiru hướng mắt về phía những người bị bắt.'Xin lỗi, hiện tại chúng tôi không thể giúp được gì.

Có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.

Giữ an toàn nhé.'Khi ba hầu cận biến mất, Zangr ra lệnh cho hai con robot – ZN02 và ZN03 – tiến tới.

"Dọn dẹp và đưa con tin đi" hắn ra lệnh, rồi biến mất trong làn khói đen.

Một con robot tiến gần Luna, trong khi con còn lại kích hoạt một kết giới màu đen, ngăn cách âm thanh và ánh sáng, khiến không ai ngoài phạm vi đó có thể can thiệp.

Thấy con robot không có ý định dừng lại, Luka đứng ra chắn trước Luna mặc kệ nỗi sợ hãi đang bao trùm khiến cơ thể anh run rẩy không ngừng.

Miyuki, tay vẫn ôm lấy cơ thể bê bết máu của Luna, ngẩng đầu lên cầu xin dù biết trước mặt mình có lẽ chỉ là đống sắt thép vô tri vô giác.

"Làm ơn, đừng làm tổn thương cậu ấy nữa..."

Rin đứng cạnh, tay siết chặt balo, môi mím chặt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng cô biết mình không thể làm gì trước sức mạnh áp đảo ấy.

Đột nhiên con robot dừng lại, lớp vỏ của nó bắt đầu tách ra, nhường chỗ cho sự xuất hiện của một cô gái trẻ.

"Em là Futaba, thành viên số 2 của WS do tiểu thư Luna quản lý"Đặt tay phải lên ngực, Futaba cúi chào cả 4 người.

Một cảm giác vừa quen vừa lạ trỗi dậy khiến Luka mất cảnh giác.

Như một cơn gió, Futaba lướt qua anh, quỳ xuống bên cạnh Luna và khai triển phép hồi phục.

"Fu...Futaba?"

Luna lờ mờ tỉnh lại, cô ra hiệu cho Futaba dừng ma pháp."

Nhóm chị Ichiru đâu?"

"Chị ấy rút lui rồi, em sẽ đưa mọi người đến chỗ Nanao và Nanae""Họ có ổn không?"

"Có vẻ lá chắn đã được kích hoạt.

Chị đang nằm gọn trong vòng tay của chị Miyuki đấy ạ""May quá, phải cảm ơn Rokuyo mới được"Luna thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ nhắm mắt lại.

Thấy thế, Miyuki hoảng hốt, định lay người để Luna tỉnh táo lại.

Futaba liền trấn an"Đừng lo lắng, để chị ấy chợp mắt một lúc đi, 2 ngày nay chị ấy không được ngủ chút nào.

Vẫn còn ít thời gian, mọi người có muốn hỏi gì không.

Nếu được em sẽ trả lời."

Rin-người đã im lặng suốt từ đầu đến giờ cất tiếng hỏi đầu tiên.

"Có một điều khiến chị băn khoăn.

Rõ ràng hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng sao chị lại cảm thấy có gì đó quen thuộc?"

"Nếu là trước đây, em không được phép trả lời câu hỏi này.

Nhưng bây giờ thì có.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên mọi người gặp những chuyện tương tự thế này.

Với anh Luka, đây là lần thứ 167.

Chị Miyuki là lần thứ 243, chị Rin là lần thứ 298 rồi"Luka không khỏi ngạc nhiên:"Vậy tại sao tụi anh không có kí ức nào về những chuyện đó?"

"Vì tất cả những kí ức đó đều bị thay đổi hoặc biến thành 1 giấc mơ.

Còn lý do tại sao tụi em lại làm vậy thì có lẽ nên để chị Luna giải thích cho mọi người""Làm sao em chứng minh được những gì mình nói là sự thật?"

- Luka ngờ vực hỏi lại.

"Anh có còn nhớ lý do mình muốn học bắn súng không?"

"..."

"Em nhắc lại cho nhé.

Nó bắt nguồn từ một lần anh vướng vào rắc rối do chúng gây ra và chứng kiến chị Luna chiến đấu.

Khoảnh khắc ấy đã khơi dậy trong anh một khát vọng mãnh liệt – mong muốn đứng cạnh và bảo vệ chị ấy.

Dù ký ức bị xóa, cảm giác ấy vẫn âm ỉ, dẫn anh đến quyết định học bắn súng mà không hiểu tại sao."

Luka sững người, ánh mắt thoáng ngạc nhiên xen lẫn suy tư.

Miyuki và Rin nhìn anh, rồi quay sang Futaba, không biết phải phản ứng thế nào.

Miyuki lên tiếng, phá tan không khí ngột ngạt: "Vậy chúng là ai?

Tại sao Luna chiến đấu với chúng?

Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"

"Hiện giờ em chỉ có thể nói rằng chúng là tổ chức tội phạm rất nguy hiểm.

Em không chắc chị ấy bắt đầu khi nào.

Có lẽ ít nhất là từ 5 năm trước."

'Ít nhất 5 năm, vậy là từ khoảng thời gian mình chuyển đi phải không nhỉ.

Lâu thật ấy' Luka trầm ngâm.

Nghĩ lại mới thấy, ngày ấy anh không biết vì lí do gì mà gia đình lại chuyển đi.

Nhưng có lẽ bây giờ thắc mắc ấy đã được giải đáp được một phần nào đó rồi.

Con robot ở ngoài đã xong việc cần làm, nó quay lại gõ gõ vào kết giới"Futaba, nhanh lên"Nghe thấy lời nhắc nhở, Futaba quay trở lại cái vỏ bọc robot rồi bế Luna lên.

Kết giới được giải trừ, cô dùng thần giao cách cảm truyền lời nói đến nhóm Rin.*Em biết anh chị còn nhiều thắc mắc nhưng chúng ta phải dừng cuộc nói chuyện ở đây thôi.

Bước tiếp theo của kế hoạch sẽ tiếp tục từ bên trong căn cứ của chúng.

Hãy đi theo tụi em, em sẽ bảo vệ mọi người.*
 
Back
Top Bottom