Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMr_3qcDKp_XU6je8hJnP1OORCRtTTXuvu9RGxwieBxOizRlgV7j8aTjTvl9qbhrsgW0H1wvMDyEruYZfIW8u0BmQ7222ifw-wFV9vYQ2sqVHhC6EE9PMjGydgb33ALnxBcsfd9RII-3DpKGU64jp9J=w215-h322-s-no-gm

Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ ba kỷ niệm ngày cưới, khi đang mang thai năm tháng, tôi bắt gặp Lục Kỳ Niên và một cô gái trẻ ngay trong ngôi nhà của chính mình.

Anh ta bình thản đứng dậy, thản nhiên đuổi cô gái đi.

Ánh mắt lướt qua bụng tôi, tự tin đến ngạo mạn:
“Lần sau sẽ không như vậy nữa. Gia Nghi, đừng bận tâm mấy chuyện này. Sinh con mới là điều quan trọng.”

Tôi lặng người nhìn anh ta, phút chốc nhận ra người đàn ông từng đầu ấp tay gối bao năm qua… lại xa lạ đến đáng sợ.

Ngay ngày hôm sau, khi anh ta vừa rời khỏi nhà, tôi âm thầm thu dọn hành lý, đập nát ảnh cưới, phá bỏ tất cả những thứ từng mang tên “chúng ta” – rồi rời đi.

Lục Kỳ Niên nghiến răng nghiến lợi nói với bạn bè:
“Tôi muốn xem lúc Thẩm Gia Nghi sinh con, cô ta còn mạnh mẽ nổi nữa không.”

Anh ta còn cười lạnh:
“Cô ta ba mươi tuổi, cái thai cũng năm tháng rồi, chẳng lẽ dám phá bỏ?”

Tôi làm đúng như điều anh ta cho là không thể.
Tôi chủ động liên lạc. Để anh ta đích thân chứng kiến – tôi tiêm thuốc phá thai, để đứa bé dần rời khỏi thế giới này… trước mắt chúng tôi.

Mười năm quen nhau, ba năm là vợ chồng. Cuối cùng lại chẳng thể “chia tay trong yên bình, ai nấy hạnh phúc.”

Vậy thì… cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.​
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 1: Chương 1



01

Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt.

Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát.
Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành.

Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp.

Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người.

Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa.

Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra.

Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở.

Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt.

Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn.

Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót.

Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi trắng vắt ở đầu giường.

Cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày. Tôi đứng không vững, lảo đảo ngồi xuống ghế sofa.

Tôi lấy điện thoại, chụp vài tấm ảnh – như để giữ bằng chứng cho chính mình.

Lục Kỳ Niên lạnh lùng đuổi cô gái kia đi. Sau đó, thản nhiên đứng dậy như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng bận tâm.

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc đó – đau đớn, căm phẫn, tủi hổ, ghê tởm – tất cả dồn ép, bóp nghẹt tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tôi nhìn xuống bụng mình. Có lẽ con cũng cảm nhận được điều gì đó, nên khẽ đạp mấy cái.

Tôi vẫn cầm điện thoại. Vẫn im lặng.

Ngược lại, Lục Kỳ Niên lại là người nổi giận trước.
Anh ta đá đổ thùng rác, giọng bực tức vang khắp phòng khách:

“Chụp chưa đủ à? Hay cần tôi gọi thêm vài cô nữa cho cô chụp cho đã?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng và đầy giễu cợt kia.

Khó khăn lắm tôi mới nói ra được thành lời:

“Lục Kỳ Niên… đây là điều anh muốn nói với tôi lúc này sao?”

Anh ta khựng lại, im lặng thật lâu.

Tôi không biết mình nên làm gì. Cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi chỉ biết: ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, cũng là đang tự giày vò mình.

Tôi quay người, định bước ra khỏi nơi này.

Nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, đã bị anh ta kéo mạnh về phía sau.

Lực rất mạnh. Nếu không có sofa đỡ, tôi có lẽ đã ngã sõng soài xuống đất.

Bụng đau âm ỉ. Tôi tái mặt, ôm lấy bụng theo phản xạ.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 2: Chương 2



Trên mặt anh ta cuối cùng cũng lộ ra một chút hoảng loạn, lắp bắp nói:

“Anh không cố ý… Chỉ là, em là vợ anh, vậy mà phản ứng đầu tiên của em là chụp ảnh làm bằng chứng. Em không thấy đau lòng chút nào sao? Hay là em vốn không hề quan tâm đ ến anh?”

Thế nào mới gọi là đau lòng?

Là phải khóc lóc thảm thiết, lao vào giằng xé người phụ nữ trên giường kia?

Là đau đớn đến mức nghẹn ngào, gào thét chất vấn anh ta, van xin anh ta quay lại mới được xem là yêu và quan tâm sao?

Anh ta ngoại tình ngay trong chính ngôi nhà tôi tự tay trang trí, ngay trên chiếc giường nơi chúng tôi từng đắm chìm trong những đêm dài.

Việc tôi chụp vài tấm ảnh làm bằng chứng, trong mắt anh ta lại là sai, là không xứng đáng.

Anh ta phán xét tôi, cho rằng hành động đó là vì tôi không yêu, không quan tâm đ ến anh ta?

Tôi cười lạnh, giận đến mức suýt bật cười thành tiếng.

Anh ta biện minh như thể chính anh ta mới là người bị tổn thương.

Tôi nhìn anh ta, trong đôi mắt đen sẫm của anh ta thực sự có một chút gì đó như bị tổn thương. Anh ta vừa nói vừa quỳ nửa gối trước mặt tôi, trong ánh mắt còn lẫn chút áy náy:

“Gia Nghi, anh chỉ là hôm nay uống say quá… Xin lỗi, anh nhất thời hồ đồ, em đừng giận ảnh hưởng đến con.”

Thì ra người chồng nằm cạnh tôi mỗi đêm lại diễn giỏi đến vậy.

Giỏi đến mức người đàn ông giận dữ, hằn học lúc nãy, như thể tôi chẳng thể làm gì được anh ta, dường như không phải là anh ta.

Nực cười thật.

Mười năm quen biết, ba năm kết hôn, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại là không được chọc giận anh ta.

Tôi đang mang thai, nếu làm anh ta tức giận và dẫn đến hành động bốc đồng, tôi không thể gánh nổi hậu quả.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố kìm nén cơn giận sôi sục trong lồ ng ngực, dựa vào sofa, nhắm mắt để mặc nước mắt lăn dài.

Anh ta rất hài lòng với sự nhượng bộ của tôi.

Anh ta đưa tay kéo tay tôi, tôi né tránh đầy ghê tởm.

Anh ta cũng chẳng bận tâm, ngược lại càng chắc chắn rằng tôi đang mang thai, đã nghỉ việc ở nhà nên không dám làm gì cả.

Chốc lát sau, anh ta nhận được cuộc gọi. Trước khi rời đi, anh ta có chút không yên tâm, cố gắng thương lượng với người bên kia để dời lịch hẹn.

Tôi nhìn bóng dáng anh ta trên ban công, chỉ thấy ở cùng một không gian với anh ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn.

Nhưng càng tỏ ra như vậy, tôi lại càng khó thoát thân.

ấy ở cùng một không gian với anh ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn.

Nhưng càng tỏ ra như vậy, tôi lại càng khó thoát thân.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 3: Chương 3



Tôi khóc đến mức không thể kiểm soát, co người lại trên sofa.

Có lẽ vì tôi chưa bao giờ mất kiểm soát trước mặt anh ta như thế, nên anh ta vội vàng tiến lại, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:

“Gia Nghi, em còn đang mang thai… Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, em đừng khóc nữa, vì con đi mà.”

Nghe như thể anh ta yêu đứa bé này lắm vậy.

Nếu yêu con, sao lại để người mẹ đang mang thai nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này?

Tôi ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa:
“Tại sao? Em đã làm gì sai để anh đối xử với em như vậy?”

Anh ta đưa tay ôm tôi vào lòng.

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, như một con rối gỗ mặc kệ anh ta ôm lấy mình.

“Em không sai, là lỗi của anh. Sẽ không có lần sau đâu, Gia Nghi.”

Nói rồi, anh ta cũng khóc.

Nước mắt của anh ta khiến tôi ghê tởm như chính con người anh ta vậy.

Tôi lặng lẽ thoát ra khỏi vòng tay anh ta, cúi nhìn bụng mình, ánh mắt đầy vẻ bất lực, nhỏ nhẹ:
“Lục Kỳ Niên, đừng để có lần sau nữa.”

Anh ta đưa tay định lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi né tránh.

Trong lòng tôi ngập tràn sự phiền muộn và chán ghét.

May mắn, chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này, anh ta tin chắc rằng tôi sẽ nhẫn nhịn vì con và vì tình cảm bao năm qua.

Anh ta nhìn tôi áy náy, chuyển khoản cho tôi một số tiền, dặn tôi thích gì thì mua, xong việc sẽ về ngay.

Tôi ngồi trên sofa, không chút phản ứng, trông như thể trái tim đã chết lặng.

Ánh mắt anh ta thoáng qua một chút áy náy, nhưng tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, như một tấm buồm vẫy gọi linh hồn. Cuối cùng anh ta phải rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.

Tôi lau sạch nước mắt trên mặt, bước đến cửa sổ, xác nhận xe anh ta đã rời khỏi gara.

Sau đó, tôi quay về phòng, lấy ra giấy tờ quan trọng, thu dọn vài món đồ cần thiết.

Khi bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt tôi chạm vào bức ảnh cưới treo trên tường.

Người phụ nữ trong ảnh cười rạng rỡ, hạnh phúc nhưng lại khiến tôi đau lòng khôn xiết.

Nào ai ngờ, có ngày lại rơi vào cảnh ngộ như hôm nay?

Tôi giơ tay, đẩy nhẹ khung ảnh.

Bức ảnh cưới rơi xuống, vỡ nát trên sàn nhà, như cuộc hôn nhân mong manh của chúng tôi.

Tôi bước từ phòng ngủ ra phòng khách, nhìn ra ban công – nơi đầy ắp những chậu cây mọng nước và hoa lá mà tôi tự tay chăm sóc.

Từng chiếc sofa, rèm cửa, bàn ăn, đến từng viên gạch lát sàn ở đây… đều do tôi đích thân lựa chọn.

Thậm chí, trước khi chuyện hôm nay xảy ra, tôi còn định vào nhà tắm để thay chiếc máy sấy tóc mới.

Tôi đã đặt một chiếc sofa nhỏ cho ban công, kèm theo một chiếc bàn gỗ tròn xinh xắn. Tôi còn chọn rất nhiều mẫu khăn trải bàn, Lục Kỳ Niên đều thích. Tôi nghĩ, khi trời mát, chúng tôi có thể ngồi đó uống trà, đọc sách và tắm nắng.

Tôi luôn cho rằng khung cảnh đó sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng sẽ không bao giờ có ngày đó nữa.

Chỉ vì tôi thay đổi kế hoạch đột ngột, về nhà sớm hơn một chút, mà phát hiện ra cuộc sống mà tôi vẫn ngỡ là hạnh phúc viên mãn, thực ra chỉ là bong bóng vừa nổi lên từ mặt biển. Chỉ cần ánh mặt trời chiếu vào, tất cả lập tức tan biến thành hư vô.

Lục Kỳ Niên đã từng vô số lần ôm tôi và nói rằng nhờ có tôi mà căn nhà này mới có cảm giác là nhà. Anh ta nói anh ta rất biết ơn vì tôi đã mang đến cho anh một tổ ấm mà anh luôn mong muốn.

Nhưng bây giờ, chính anh ta là người hủy hoại tất cả.

Tôi lên mạng tìm hai người thợ sửa nhà, phá nát mọi thứ trong căn hộ này.

Phá nát, đập vỡ, cùng với tất cả quá khứ giữa tôi và anh ta.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 4: Chương 4



02

Tôi xách vali, bắt một chiếc taxi.

Khi tài xế hỏi tôi muốn đi đâu, tôi lại nhất thời nghẹn lời.

Đi đâu bây giờ?

Dường như chẳng có nơi nào để đi. Cô bạn thân nhất của tôi không ở thành phố A, những người bạn khác hoặc là bạn chung của tôi và Lục Kỳ Niên, hoặc chỉ là bạn xã giao.

Nhưng dù không có nơi nào để đi, tôi vẫn phải bước tiếp.

Hình ảnh Lục Kỳ Niên với vẻ mặt tự tin và ngạo mạn cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi, không sao xua đi được.

Nếu tôi quay đầu lại, chẳng khác nào tự sát.

Tôi lên mạng tìm một khách sạn ở hướng ngược lại với nhà, đặt phòng rồi làm thủ tục nhận phòng. Sau đó, tôi sắp xếp hành lý và nằm dài trên giường khách sạn.

Đầu óc trống rỗng.

Bao nhiêu cảm xúc dồn nén lúc này trào lên, quay cuồng trong tâm trí.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ đến khi đứa bé trong bụng đạp nhẹ, tôi mới hoàn hồn.

Lúc này lại chẳng còn giọt nước mắt nào rơi nữa.

Dù sao, trong bụng tôi vẫn còn một đứa trẻ đang lớn lên từng ngày.

Cả ngày gần như tôi chưa ăn gì.

Khi mở điện thoại ra, có một người phụ nữ dùng ảnh đại diện là mèo Kitty gửi lời mời kết bạn trên WeChat.

Tôi chẳng cần đoán cũng biết là ai.

Nghĩ đến những việc sắp tới cần xử lý, tôi chấp nhận lời mời kết bạn.

Dù sao ngoài chuyện hôm nay bắt gian tại trận, tôi vẫn chưa biết gì thêm.

Câu đầu tiên cô ta gửi là:
“Chị ơi, em xin lỗi. Em và A Niên chưa bao giờ muốn làm tổn thương chị.”

Tôi không trả lời, chỉ im lặng xem cô ta diễn.

Phía trước là một tràng dài những lời vô nghĩa, nào là vì cô ta quá yêu Lục Kỳ Niên, rồi kể lể Lục Kỳ Niên đã đối xử tốt với cô ta ra sao. Khi cô ta bị sếp mắng, suýt không trụ nổi ở công ty cũ, chính Lục Kỳ Niên đã ký hợp đồng với cô ta, còn giới thiệu cho cô ta không ít khách hàng.

Cô ta còn nói rằng mình thực sự không muốn phá hoại tình cảm của ai, nhưng cảm xúc là thứ không thể kiểm soát.

Cô ta nói Lục Kỳ Niên cũng rất đáng thương, mỗi ngày đều sống trong giằng xé.

Đáng thương gì chứ? Đáng thương vì không thể công khai ngoại tình, lại phải đối mặt với cô vợ đang mang bầu này sao?

Giằng xé gì chứ? Anh ta giằng xé đến phát điên rồi sao? Nếu đã thay lòng đổi dạ, sao không nói sớm? Lại kéo tôi đến mức này? Đến khi tôi đã ba mươi tuổi, đến khi tôi mang bụng bầu lớn chẳng thể tiến thoái.v

Tôi không thể tiếp tục đọc nữa. Đang mang thai đã khiến tôi buồn nôn, những tin nhắn này còn khiến tôi khó chịu hơn cả triệu chứng ốm nghén.

Tôi bật chế độ “không làm phiền” cho tin nhắn.

Bước vào nhà tắm, tôi nôn khan một lúc, toàn là nước chua.

Dạ dày khó chịu vô cùng, tôi đành đặt một suất ăn nhẹ qua ứng dụng.

Ăn chẳng biết ngon là gì.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 5: Chương 5



Nhưng hôm nay đứa bé lại quậy phá rất nhiều, nó cứ không ngừng đạp tôi.

Tự nhiên, tôi thấy một nỗi buồn khó kìm nén trào dâng.

Có lẽ nó rất muốn sống.

Nó vốn là đứa con mà tôi mong chờ biết bao.

Tôi cố nén sự khó chịu, nhai từng miếng thức ăn.

Cuối cùng, nó ngừng đạp tôi.

Nó luôn ngoan ngoãn như vậy.

Từ lúc mới cảm nhận được thai máy, mỗi khi tôi chạm nhẹ vào bụng, phàn nàn:
“Bé con, con đạp mẹ đau quá đấy!”

Lập tức, nó lại ngoan ngoãn nằm yên.

Cũng như hôm nay, khi nó đạp liên tục, tôi ăn một chút, nhẹ nhàng xoa bụng, nó liền yên lặng.

Nhưng nó đâu biết…

Người mẹ này, khi nuốt những miếng thức ăn, trong đầu lại đang nghĩ đến việc khi nào sẽ đi phá bỏ nó.

03

Tôi ngồi trong phòng khách sạn, từ khi trời tối cho đến khi trời sáng.

Người phụ nữ trên WeChat gửi đến rất nhiều bức ảnh và ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Có những ngày tháng đập thẳng vào mắt tôi, đau đớn vô cùng.

Từ khi mang thai đến giờ, tôi chỉ để Lục Kỳ Niên đưa đi khám thai một lần duy nhất.

Tôi xót anh vì công việc vất vả, không muốn tỏ ra yếu đuối hay làm gánh nặng cho anh.

Tôi thật sự chỉ muốn cùng anh sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc.

Chỉ là… tất cả đều là tôi tự đa tình mà thôi.

Ngày 15 tháng 3 là lần đầu tôi đi khám thai. Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh vội vàng rời đi, nói rằng khách hàng tìm anh gấp.

Tôi chẳng nghi ngờ gì.

Trời đầu xuân lạnh buốt, anh để tôi lái xe về, còn mình thì đứng dưới cơn mưa xuân lạnh lẽo, từng hạt mưa tí tách rơi vào cổ áo anh.

Theo bản năng, tôi tháo khăn quàng cổ và quàng lên cho anh.

“Lục Kỳ Niên, anh lúc nào cũng chỉ chú trọng vẻ ngoài, chẳng quan tâm gì đến thời tiết cả.” Tôi vừa trách vừa thương.

Nhưng dường như anh không nghe thấy gì, chỉ vội vàng đưa tôi lên xe.

Sau đó, anh sải bước thật nhanh ra lề đường, bắt một chiếc taxi rồi rời đi ngay lập tức.

Tôi ngồi trong xe, nhìn chiếc taxi chở anh dần biến mất khỏi tầm mắt.

Lục Kỳ Niên vốn là người điềm đạm, thản nhiên, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tỏ ra vội vã như vậy.

Tôi cứ ngây ngô nghĩ rằng anh sợ trễ hẹn, sợ ảnh hưởng đến công việc của công ty, nghĩ rằng anh quá chăm chỉ, vì tôi và con mà trở nên như vậy.

Lòng tôi lúc đó ngập tràn những cảm xúc đan xen giữa xót xa và niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Tôi cúi xuống nhìn bụng mình khi đó còn phẳng, tưởng tượng cảnh khi con ra đời, Lục Kỳ Niên sẽ là một người cha thế nào, gia đình ba người của chúng tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc và ấm áp.

Làm sao tôi có thể ngờ rằng anh vội vàng rời đi là để gặp người phụ nữ khác chứ?

Từ khi mang thai, tôi rất nhạy cảm với mùi tanh, nhưng Lục Kỳ Niên lại rất thích cháo hải sản.

Hôm đó, tôi cố nén cơn buồn nôn, nấu cho anh món cháo hải sản mà anh yêu thích.

Tôi đợi mãi, cháo nguội rồi lại hâm nóng, nóng lên rồi lại nguội lạnh.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tin nhắn ngắn gọn:

“Vợ à, em nghỉ ngơi sớm đi, bên này hơi rắc rối, chắc mai anh mới về được.”

Bây giờ, thông qua tin nhắn của người phụ nữ kia, tôi mới biết…
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 6: Chương 6



Hóa ra, hôm đó anh ta vội vã như vậy là để kịp đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Bảo sao đến tận hôm sau anh ta mới nhắn lại cho tôi.

Trong ảnh, người đàn ông không ăn cay như Lục Kỳ Niên, lại chiều theo cô gái trẻ ngồi đối diện, gọi đầy một bàn toàn món cay của vùng Hồ Nam.

Sau đó, khi anh ta về nhà, còn tỏ ra đáng thương, than thở với tôi rằng dạ dày đau không chịu nổi.

Lúc đó, anh ta nói gì nhỉ?

Anh ta nói là vì tiếp khách, ăn uống không cẩn thận nên dạ dày mới đau.

Tôi còn cuống cuồng đi tìm thuốc đau dạ dày cho anh ta, trách móc vị khách kia vô tâm, không biết điều.

Thật nực cười.

Tôi như một con ngốc, bị anh ta xoay như chong chóng trong lòng bàn tay.

Trong khung tin nhắn, cô gái ấy còn gửi cả video quay lại buổi tối hôm đó cho tôi.

Giọng cô ta ngọt ngào, yếu ớt qua tin nhắn thoại:

“Em xin lỗi chị, em biết hôm đó là ngày chị đi khám thai. Em không muốn kéo dài nữa. Em thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng em tìm chị lúc này… là vì em không muốn tiếp tục sai lầm.”

Tôi cảm thấy tay mình sắp không cầm nổi điện thoại nữa.

Trong video, Lục Kỳ Niên bưng bó hoa lớn, trên bàn chất đầy quà tặng, ánh mắt anh ta sáng rực khi chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Cuối video, trong thùng rác dưới gầm bàn, có một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô màu kaki bị vứt đi không chút lưu luyến.

Tôi nhận ra ngay, đó là chiếc khăn mà buổi trưa hôm ấy, tôi đã quàng lên cổ anh ta.

Chiếc khăn – cùng với trái tim tôi – bị ném thẳng vào thùng rác như rác rưởi.

Nước mắt làm nhòe màn hình, lau thế nào cũng không sạch.

Tôi đưa tay lên chạm vào mặt mình, toàn là nước mắt.

Nhưng khóc chẳng giải quyết được gì.

Tôi bước vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, ép mình phải bình tĩnh, hết lần này đến lần khác.

04

Sau khi rửa mặt xong, tin nhắn trên WeChat vẫn liên tục gửi đến.

Tôi lướt xem mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Ngày 3 tháng 4, lần thứ hai tôi đi khám thai. Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ta, tôi đã tự đi một mình.

Trong khoa sản, hầu hết các bà bầu đều có người đi cùng. Một mình ngồi đó, tôi cảm thấy rất bất an, sợ phải nghe bất kỳ tin xấu nào.

Không có người phụ nữ nào không muốn có chồng bên cạnh vào những lúc như vậy.

Nhưng tôi đã tự thuyết phục bản thân.

Lục Kỳ Niên vất vả làm việc cũng là vì gia đình này, tôi nên thông cảm cho anh ta.

Kết quả là… hiện thực đã tát tôi một cái thật đau, khiến tôi nhận ra một người phụ nữ yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân của mình trông thật nực cười và đáng thương biết bao.

Khi tôi một mình đi khám thai, anh ta lại đang ở trong căn hộ thuê của người phụ nữ khác, cùng cô ta cuốn quýt, nấu ăn cho cô ta, sửa báo cáo công việc giúp cô ta.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 7: Chương 7



Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:

“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”

Lục Kỳ Niên bình luận:

“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”

Cô ta trả lời:

“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”

Tôi lướt từng dòng, chỉ cảm thấy trái tim mình rỉ máu.

Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng việc anh ta thường xuyên không ở nhà có lẽ là do áp lực công việc quá lớn.

Sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi còn xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương và đùa rằng:

“Anh Lục à, sao trông anh có vẻ như bị căng thẳng trước khi làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà?”

Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:

“Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng mà! Em chắc chắn không để anh phải gánh vác hết tất cả đâu. Chờ khi con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Anh ta sững lại, không nói gì. Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ ngây ngốc, không kìm được liền đưa tay xoa má anh, cười đùa:

“Nếu không ổn thật, em vẫn còn một quỹ đen đấy nhé.”

Ánh mắt anh thoáng qua một tia xúc động, rồi anh kéo tôi vào lòng, gối đầu lên hõm vai tôi.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh, giả vờ giận dỗi:

“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng không được nhòm ngó nó đâu đấy!”

Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khó tin. Tôi cúi đầu, thì thầm:

“Nhưng… nếu thực sự khó khăn, cũng có thể ‘mượn’ một chút.”

Bây giờ nhớ lại, khi ấy anh ta nhìn tôi, nghe tôi nói những lời đó, trong lòng anh ta đang nghĩ gì?

Liệu có giây phút nào anh ta cảm thấy thương xót người vợ đang mang thai của mình không?

Hay anh ta chỉ đang ngạc nhiên trước tài diễn xuất của chính mình, vui mừng vì có thể lừa được tôi đến mức này?

Có lẽ anh ta đang cười nhạo sự ngây thơ, đa tình của tôi.

Nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành tôi, để nhanh chóng quay lại với cô gái trẻ ấy.

Nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cô ta đi ăn gì, chơi gì.

Làm sao để lo lắng cho sự nghiệp của cô ta, giới thiệu thêm khách hàng, hay tìm cách nhờ người quen đưa cô ta vào một công ty tốt hơn.

Hay đơn giản, trong đầu anh ta chỉ toàn là khao khát với cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô ta.

Tất cả những điều anh ta làm chẳng qua là để lấy lòng cô ta, giống như cách đây mười năm, anh ta từng dùng với tôi.

Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 8: Chương 8



Càng đọc, tôi càng thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Tại sao tôi lại dành cả tuổi thanh xuân cho một người như vậy?

Tại sao đến khi mọi chuyện vỡ lở tôi mới nhận ra?

Tại sao tôi lại cả tin đến mức trao hết trái tim, tin tưởng người đàn ông này một cách tuyệt đối như thế?

Nỗi ghê tởm đó dần dần biến thành hận.

Tôi hận anh ta vì đã nuốt lời, hận sự phản bội, hận anh ta đã coi tôi như trò đùa, hận vì tất cả những lời dối trá của anh ta.

Hận vì anh ta đã chà đạp lên lòng tự trọng, cảm xúc và tình yêu của tôi, đến mức không còn gì nguyên vẹn.

Anh ta khiến tôi cảm thấy mình là một người phụ nữ tồi tệ, ngu ngốc và thấp hèn.

Dốc hết tất cả, nhưng những gì nhận lại chỉ là sự phản bội ê chề như thế này.

05

Tôi ở trong phòng khách sạn suốt ba ngày liền, ngủ triền miên đến mức trời đất đảo lộn.

Thậm chí, đến khi đứa bé trong bụng đạp mạnh, tôi gần như chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tôi chỉ thấy mệt mỏi.

Tôi ép bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng ngay cả sức lực để bước ra khỏi phòng cũng không còn.

Cho đến một buổi sáng, một tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi ngồi dậy, kéo hẳn rèm cửa ra.

Trời đẹp lạ thường.

Cơn mưa lớn đêm qua để lại trong không khí mùi mát lạnh của nước mưa và đất ẩm.

Dưới đường, người xe qua lại tấp nập.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người sống một đời, có những chuyện có thể trốn tránh, có những chuyện không thể né tránh.

Tôi gắng gượng đứng lên, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi video từ cô bạn thân – Trần Hòa.

Theo phản xạ, tôi cúp máy ngay. Tôi không muốn cô ấy thấy dáng vẻ tiều tụy của mình lúc này.

Nhưng ngay sau đó, một đoạn tin nhắn thoại lo lắng được gửi đến:

“Gia Nghi, cậu sao vậy? Đêm qua tớ mơ thấy cậu khóc. Cậu ổn không? Sao lại không nghe máy?”

Nước mắt tôi không thể kìm lại được nữa.

Tất cả những giọt nước mắt tôi đã cố nén mấy ngày qua, lúc này trào ra như mưa.

Chiều hôm đó, Hòa Hòa đặt vé máy bay sớm nhất và bay ngay đến bên tôi.

Cô ấy nói:

“Chuyện lớn như vậy, tớ không thể để cậu đối mặt một mình.”

Bỗng dưng, tôi cảm thấy cuộc sống hình như không phải lúc nào cũng cay đắng.

Lúc đó, Hòa Hòa cầm lấy điện thoại của tôi, sợ rằng tôi đang trong trạng thái bất ổn, sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

Hòa Hòa đang học tiến sĩ y khoa, cô ấy liên hệ với một người bạn trong ngành và giới thiệu cho tôi một bác sĩ đáng tin cậy.

Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng quát.

Khi chờ kết quả, tôi bắt đầu thấy sợ.

Tại sao tôi lại để cảm xúc chi phối đến mức quên cả việc này?

May mắn là… sức khỏe của tôi và đứa bé không có vấn đề gì.

06

Tối hôm đó, sau khi xong việc, Lục Kỳ Niên vội vàng trở về nhà.

Anh không rõ vì sao, lý trí nói với anh rằng, với cái bụng bầu lớn như vậy, Thẩm Gia Nghi có lẽ cũng chẳng thể làm gì.

Nhưng trong lòng anh cứ thấp thỏm, bồn chồn không yên.
 
Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ
Chương 9: Chương 9



Trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh cô ấy lặng lẽ khóc đầy đau đớn, hoặc dáng vẻ mất kiểm soát bật khóc nức nở.

Trước đây, cô ấy mạnh mẽ và kiên cường đến mức khiến người khác e dè.

Giống như lần đầu gặp nhau, cô – một nữ sinh trung học – dám cầm dao ép cha mình phải ly hôn vì phát hiện ông ngoại tình.

Nhiều năm qua, Lục Kỳ Niên luôn nghĩ rằng cô ấy có thể sống tốt mà không cần bất cứ ai.

Cho đến hôm nay, khi thấy cô ấy khóc đến mức nghẹn ngào, anh mới nhận ra, hóa ra cô ấy cũng biết đau lòng.

Lục Kỳ Niên có chút hối hận.

Nhưng rồi, anh lại vô thức tự biện hộ: “Không phải tất cả là lỗi của mình.”

Nếu cô ấy mềm mại, dựa dẫm vào anh nhiều hơn, cần anh hơn…

Anh làm sao mà… làm sao lại si mê sự dịu dàng của người khác bên ngoài được chứ?



Buổi chiều, Giang Dao đến công ty tìm anh.

Cô ta khóc lóc thảm thiết, không khác gì trước đây.

“Những bức ảnh chị ấy chụp thì sao đây? Em bị hủy hoại hết rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em!”

Lục Kỳ Niên phiền đến cực điểm, không kìm được chửi thề:

“Cô bảo tôi chịu trách nhiệm, vậy ai chịu trách nhiệm với tôi? Nếu không phải cô cứ đòi đến nhà, làm sao thành ra thế này?”

“Anh nói gì đấy, Lục Kỳ Niên? Chẳng lẽ tôi cưỡng ép anh chắc? Tôi có thể tự dưng biết mã khóa nhà anh? Có thể tự vào phòng ngủ của anh à? Giờ đổ hết lỗi lên đầu tôi sao?”

Người phụ nữ trẻ trung, đáng yêu ngày nào, bây giờ lộ ra bộ mặt hung dữ, đáng sợ.

Đột nhiên, anh lại nghĩ đến Thẩm Gia Nghi.

Cô mạnh mẽ, nhưng luôn giữ sự tử tế và tôn nghiêm của mình.

Cô chỉ chọn cách cắt đứt dứt khoát, chứ không bao giờ làm cho mọi thứ trở nên xấu xí, thảm hại thế này.

Cắt đứt…?

Nghĩ đến đây, trái tim anh bỗng nhói lên, bất an tột độ.

Không còn tâm trạng tranh cãi với Giang Dao, anh vội vàng lái xe về nhà.

Ban đầu, anh còn định mua một bó hoa mang về.

Anh vẫn nhớ loài hoa mà Thẩm Gia Nghi thích nhất là hoa hồng màu hồng vải litchi.

Cô thích cắm những bông hoa mềm mại vào lọ, bật một bản nhạc nhẹ, cuộn mình trong góc sofa đọc sách.

Nhưng lòng anh ta rối bời, hoảng loạn đến mức chẳng còn tâm trạng mua hoa.

Anh tự an ủi bản thân: “Lần sau bù lại là được.”

Trước đây vì Giang Dao cứ gây chuyện, đã rất lâu rồi anh không mua hoa cho Thẩm Gia Nghi.

Anh từng nghĩ, “Đã là vợ chồng lâu năm, không cần phải làm mấy chuyện này nữa.”

Nhưng kể từ khi bị bắt quả tang, dù có lúc anh tỏ ra tồi tệ, nghĩ rằng với cái bụng bầu lớn như vậy, cô chẳng thể làm gì.

Song, từ sâu thẳm trong lòng, anh vẫn không muốn giữa hai người tồn tại khoảng cách quá lớn.
 
Back
Top Bottom